 |
|

15-10-2008, 10:05 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lá»u chõng - Ngô Tất Tố
Lá»u chõng
Tác giả: Ngô Tất Tố
Chương 1
Ngà y nay nghe đến hai từ "Lá»u Chõng", có lẽ nhiá»u ngưá»i sẽ lấy là m lạ vì những từ ấy từ biệt chúng ta mà đi tá»›i chá»— mất tÃch đã gần ba chục năm nay. Nhưng mà trước hÆ¡n hai chục năm Ä‘i ngược trở lên, cho đến hÆ¡n má»™t nghìn năm, "Lá»u" "Chõng" đã là m chá»§ váºn mệnh cá»§a giang sÆ¡n cÅ© kỹ mà ngưá»i ta tán khoe là "bốn nghìn năm văn hiến". Những ông ngồi trong miếu đưá»ng là m rưá»ng cá»™t cho nhà nước, những ông ở nÆ¡i tuyá»n thạch, là m khuôn mẫu cho đạo đức phong hóa, Ä‘á»u ở trong đám "lá»u chõng" mà ra. Lá»u chõng vá»›i nước Việt Nam chẳng khác má»™t đôi tạo váºt đã chế tạo đủ các hạng ngưá»i hữu dụng hay vô dụng. ChÃnh nó đã là m cho nước Việt Nam trở nên má»™t nước có văn hóa. Rồi lại chúng nó đã đưa nước Việt Nam đến chá»— diệt vong. Vá»›i chúng, nước Việt Nam trong má»™t thá»i kỳ rất dà i kinh qua nhiá»u cảnh tượng kỳ quái, khiến cho ngưá»i ta phải cưá»i, phải khóc, phải rụng rá»i hồn vÃa.
Ngô Tất Tố
Thá»i vụ số 109 ra ngà y 10-3-1939
Gần ná»a tháng rồi, trong là ng Văn khoa, lúc nà o cÅ©ng náo nức, rá»™n rịp như sắp kéo há»™i. Äình trung Ä‘iếm sở cÅ©ng như quán nước hà ng quà chỉ là m chá»— há»™i há»p cá»§a các ông già , bà già và những cây gáºy trúc mÅ©i sắt, những gói trầu cau lá»›n bằng cái đấu. Chuyện má»›i, chuyện cÅ© luôn luôn theo những bãi cốt trầu, những là n khói thuốc đồng thá»i tuôn ra và nổ như bá»ng rang. Ông nà y nhắc là ng mình tháºt được hướng đình. Ông kia Ä‘oán há» Trần kết ngôi má»™ tổ. Bà nà y bảo cụ đồ phúc đức hiá»n háºu,chịu khó lá»… các Ä‘á»n chùa. Bà kia khen cô nghè tốt nết đủ Ä‘iá»u, biết phân biệt kẻ trên ngưá»i dưới.
Cái hoa gạo nở đầu tháng giêng đã được tán là điá»m tốt. Con khanh khách kêu trên các đình giữa ngà y khai hạ, cÅ©ng được tôn là tin mừng. Câu chuyện tuy duy nhất chỉ quanh quẩn có thế, nhưng sá»± nô nức đã bắt ngưá»i ta cứ phải chiếu Ä‘i chiếu lại bà n tán hết ngà y ấy sang ngà y khác, đầu là ng cuối là ng, thưá»ng có những tiếng cưá»i nói rầm rầm. Hôm nay lại cà ng tấp náºp hÆ¡n nữa. . . .
Tá» lúc trá»i má»›i sáng rõ, má»™t hồi mõ đã tiệp tiếng vang cá»§a ba hồi trống cái khua động góc trá»i trên đình. Vá»›i chiếc dải lưng lụa đỠbá» múi sang cạnh sưá»n, lý trưởng không khác phó lý, trương tuần, tung tăng vác tay thước chạy nhà o từ đình đến Ä‘iếm. Giữa má»™t hồi tà u cá»§a những tiếng hiệu ốc Ä‘i đôi vá»›i dịp hiệu sừng, ngưá»i ở các xóm kéo ra tÃu tÃt. Chá»— nà y và i chục đà n ông Ä‘i vá»›i mai, thuổng, xẻng, cuốc gáºy nạng và câu liêm; chá»— kia mươi ngưá»i đà n bà và những quang, thúng, sảo, sá»t lá»§ng lẳng dưới đầu đòn gánh. Má»™t toán lại má»™t toán. Má»™t lÅ© lại má»™t lÅ©. á»ng quần xắn trên đầu gối, gấu váy kéo lên đến ná»a bụng chân, các toán, các lÅ© lần lượt tiến và o sân đình.
Má»™t bầu ồn à o chiếm cả khu Ä‘inh và điếm. Mặt trá»i từ trên ngá»n tre xuyên sang mái đình tưng bừng đón tiếng chà o cá»§a đà n chim sẻ. Ãnh sáng lóng lánh chiếu trên núm quả dà nh cá»§a đôi đồng trụ cá»a đình.
Cái ồn à o má»—i lúc má»™t lá»›n. ChÄ©nh nước chè khô đã bị mấy chục bát đà n vục cạn. Hai thùng cau khô để đó dần dần biến thà nh đống bã trầu tà n. Hết thảy các toán, các lÅ© nhất tỠđứng dáºy. Như má»™t đạo quân ra tráºn, mấy trăm con ngưá»i rầm ráºp kéo ra đầu là ng và vui vẻ tiến thẳng đến Ä‘oạn đưá»ng cùng táºn địa giá»›i.
Theo mệnh lệnh cá»§a ông lý, ông phó, ông trương, dân phu bát đầu sang sá»a từ đầu địa pháºn trở vá». Các bầu tát nước Ä‘á»u được bồi đắp phẳng phiu. Những đám cá» gấu ven đưá»ng Ä‘á»u bị giẫy sạch và hắt xuống ruá»™ng. Ngưá»i tá cắt hết những cây vẩy ốc bám và o ven thà nh. Ngưá»i ta giáºt hết những cái ánh tre khum khum rá»§ trên đưá»ng cái. Ngưá»i ta quét hết những đông cặn rác kinh niên bừa bãi khắp các đầu ngõ ven đưá»ng. Hương lý vẫn thúc giục vá»™i vã. Tù và vẫn rúc từng hồi dà i từ xóm nà y đến xóm kia. Trá»i dần dần nóng thêm. Mấy trăm bá»™ mặt đỠnhư đồng tụ mồ hôi đổ ra bóng nhoáng. Nhưng cái oi bức cá»§a tiết đầu hạ vẫn không ngăn nổi sá»± nô nức cá»§a đám ngưá»i là m việc hết lòng.
Gần đến ná»a buổi, bao nhiêu khúc đưá»ng khấp khểnh, gồ ghá» Ä‘á»u trở nên những dải đất óng mượt như tấm lụa má»›i. Những tiếng cưá»i nói vui như ngà y tết, lại đưa các toán, các lÅ© dân phu lần lượt trở vá» sân đình.
Má»™t tuần trầu nước vừa tà n, lý trưởng đứng trên thá»m đình dõng dạc nói xuống:
- Trưa lắm rồi! Xin « chạ" Ä‘i rá»a chân tay và cất đồ đạc. Rồi "chạ" đến luôn nhà quan tân khoa để còn là m rạp, kê phản, sắp sá»a đũa bát mâm nồi, kẻo nữa không kịp?
Má»™t buổi ồn à o dồn dáºp trong đám đông, đà n ông, đà n bà , lẻ tẻ ai vá» nhà nấy. Trương tuần cắt lÅ© tuần phu canh cổng là ng. Lý trưởng, phó lý và tất cả những hạng đà n anh láºt Ä‘áºt kéo và o nhà ông nghè má»›i. Ở đây, từ đầu cổng cho đến xó bếp toà n lả những vẻ vui mừng. Các ông, bà , cô, cáºu trong quan hỠđầ há»p tấp náºp. Trên chiếc ghế ngá»±a quang dầu kê ở gian giữa, cố ông bắt chân chữ "ngÅ©", ngồi bằng Ä‘iệu bá»™ rất đắc ý. PhÃa dãy phản ở gian bên cạnh, ông trưởng há» Trần thong thả đưa chiếc quạt thước phẩy mấy chòm râu trắng xóa, bà n định các việc sẽ đến trong ngà y mai.
Ngoà i sân, cố bà cÅ©ng như cô nghè, tất tả chạy ngược chạy xuôi, vừa sắp sá»a các thứ đồ dùng, vừa cắt đặt việc nà y việc khác. Sau mấy cái vái cung kÃnh dâng khắp các cố ông, cố bà và các vị già lão, lý trưởng, phó lý và bá»n trùm trưởng ghé ngồi và o hà ng ghế cuối cùng. Dân là ng kéo đến môi lúc má»—i đông. Từ nhà dưới đến nhà trên, kẻ đứng, ngưá»i ngồi, lố nhố như má»™t khu chợ. Theo lởi cắt cá» cá»§a các vị tôn trưởng, những ngưá»i "là m giúp" tá»›i tấp Ä‘i tìm công việc. Mượn mâm, mượn nồi, mượn bát đĩa và gánh nước đô đầy các chum, các vại, đó là pháºn sá»± cá»§a đà n bà . Còn phe đà n ông thì chia ra thà nh hai ban: má»™t ban chôn tre, dá»±ng rạp, kê phản, kê ghế, sắp đặt các đồ bà i trÃ, má»™t ban nữa và o chuồng bắt lợn, là m gấp mấy chục mâm dấm ghém để kịp là ng xóm há» mạc ăn tạm bữa trưa.
Công việc bắt đầu túi bụi. Tiếng ngưá»i hò thét, tiếng mâm bát đụng nhau, hòa vá»›i tiếng lợn kêu ì éc ngoà i vưá»n là m thà nh cái vá»ng ầm ầm cá»§a má»™t đình đám to lá»›n. HÆ¡i lá»a trong bếp hợp vá»›i hÆ¡i ngưá»i các nÆ¡i cà ng tăng thêm sức nóng cá»§a trá»i hè. Äúng trưa, cá»— bà n là m xong, hai tòa rạp lá»›n cÅ©ng vừa lợp kÃn. Những chiếc chiếu hoa dà i thưá»n thượt như lá cót đại lần lượt phá»§ kÃn các dãy giưá»ng phản từ trong nhà ra ngoà i sân. Hà ng mấy chục mâm rau ná»™m thịt mỡ chất đầy trong những bát đà n, đĩa đà n, la liệt đặt khắp các nhà các rạp.
- Xin má»i bà con hãy Ä‘i xÆ¡i cÆ¡m kẻo đói. Các việc để đó ăn xong rồi ta hay là m.
Lá»i nói chia ông trưởng há» Trần không kém tiếng hò cá»§a ông đại tướng đứng đầu ba quân, nó có sức mạnh khiên cho má»i ngưá»i răm rắp đứng dáºy. Äà n ông vá»›i đà n ông, đà n bà vá»›i đà n bà , bốn má»™t, tám hai là ng xóm, há» mạc tá»± ý rá»§ nhau, tiện chiếu nà o ngồi và o chiếu ấy. Mâm nà y gá»i rượu, mâm kia gá»i cÆ¡m, rồi mấy mâm khác vâm véo giục lấy nước canh nước mắm. Lối Ä‘i cháºt hẹp trong mấy gian rạp thà nh chá»— chen nhau cá»§a ngưá»i ra và o.
Giống như lá»›p tằm ăn rá»—i, má»™t loạt năm sáu chục mâm nhất tá» nhấc chén cất đũa. Mặt trá»i chênh chếch chiếu và o đầu rạp, các mâm chỉ còn bát không, đĩa không. Bằng má»™t giá»ng nói chững chạc, ông trưá»ng há» Trần tá» ra ngưá»i rất thạo việc:
- Xin má»i bà con ăn trầu, uống nước, rồi thì ai và o việc ấy Ä‘i cho. Xem chừng công việc hãy còn nhiá»u lắm. Ta phải là m gấp má»›i được!
Bao nhiêu mâm cá»— ăn tà n lần lượt bị đưa xuống khu sân bếp, để nhưá»ng các chiếu trong rạp cho những đìa trầu cau khô và những Ä‘oà n ấm tay đựng nước chè xanh. Tiệc trầu nước không đầy má»™t khắc. Má»i ngưá»i ồ ạt đứng lên.
Lúc nà y công việc cà ng rá»™n rịp. Ở đằng sau nhà những ngưá»i váºt trâu bò reo ầm Ä©. Ở trong rạp, có má»™t Ä‘oà n dao thá»›t ký cốc băm thịt, băm xương. Và ở trước sân, mấy chục chiếc chà y huỳnh huỵch nện xuống đáy cối đá đại. Má»™t đám và ng và ng đỠđỠnghá»…u nghện tá» nhà dưới bếp lên nhà trên. ÄÓ là các thứ xôi gấc, xôi dà nh và xôi lá diá»…n đóng trong những chiếc "mâm dà ng" sÆ¡n son.
Góp và o đó, má»—i mâm thêm má»™t cái sá» lợn, hoặc cái "lăm" lợn, má»™t náºm rượu và má»™t đĩa trầu. Ông trướng há» Trần xúng xÃnh trong chiếc áo tế mà u lam cụng kÃnh Ä‘i theo mấy mâm xôi thịt để thay mặt cố ông lá»… yết các nÆ¡i Ä‘inh, chùa, văn chỉ, và các nhà thỠđại tôn, tiểu tôn. Vá»ng canh đầu cổng 'tùng tùng' mấy tiếng trống báo. Tiếp đến má»™t trà ng pháo nổ liên thanh. Hai mâm cau tươi đưa hai ông bạn thân cá»§a cố ông đến mừng quan nghè. Bằng má»™t dáng bá»™ ung dung, cố ông từ trên ghế ngá»±a quang dầu khoan thai thò chân xuống đất. Ngà i sẽ sà ng xá» chân và o già y và trịnh trá»ng bước ra đầu thá»m. Rồi vái má»™t vái gần sát mặt đất, cố ông cung kÃnh má»i quà khách lên thẳng nhà trên.
Trống cái ngoà i cổng lại Ä‘iểm mấy tiếng giáºt giá»ng. Má»™t lÅ© cai tổng, phó tổng, lý dịch các xã trong tổng, lố nhố theo mấy bao chè sinh háºu và má»™t hòm pháo bà n đà o khúm núm tiến và o trong rạp. Mấy ông quan há» còn đương vồn vã má»i khách và o ghế, và mấy ông khách hà ng tổng còn Ä‘ang đưa đẩy nhưá»ng nhau ngồi trên, thì ở ngoà i cổng lại có mấy tiếng trống cái báo hiệu.
Theo hình thế cá»§a đám rồng rắn, má»™t bá»n chừng bốn mươi ngưá»i kéo dà i từ cổng và o sân vá»›i chiếc khay vuông có để và i bức câu đối nhiá»…u Ä‘á». Giá» nà y mà đi, trống báo luôn luôn không dứt, khách đến má»—i lúc má»—i nhiá»u. Bá»n nà y ngồi chưa yên ghế, bá»n khác đã rầm ráºp kéo và o. Mấy ông quan há» chuyên việc tiếp khách, ai nấy nhá»… nhại mồ hôi. những cáºu há»c trò bé con cuống cẳng chạy không kịp nước để khách dấp giá»ng.
Trên chiếc án trước thá»m, chè, pháo, cau tươi chất đầy như quả non bá»™. Liá»…n con công, câu đối vóc nhiá»…u, treo khắp vách, khắp tưá»ng. Những cá»— giò, nem, ninh, má»c kế tiếp nhau từ phÃa cá»— đệ lên. Khách khứa lục đục và o tiệc. Bá»n nà o đến trước ăn trước, bá»n nà o đến sau ăn sau. Mâm nà y bưng ra, mâm kia bưng và o. Trong rạp cÅ©ng như trong nhà , không lúc nà o không có và i mâm ăn uống.
Trá»i gần tối, khách đã hÆ¡i vãn. Hồi trống thu không cá»§a Ä‘iếm canh vừa tan, những cây bạch lạp, những quả đèn lồng, những đĩa dầu trong các quang tre lần lượt theo nhau bắt lá»a. Ngoà i sân, trong rạp ánh sáng rá»±c rỡ như ban ngà y. Ông trướng há» Trần cởi tấm áo lam trao cho ngưá»i nhà cất Ä‘i rồi gá»i lý trưởng, phó lý đến há»i:
- Thế nà o, những đồ hà nh ngÆ¡i ngà y mai, các thầy sắp sá»a đủ chưa?
Lý trưởng nhanh nhầu:
- Trình cụ, chúng con sắm sá»a đâu đấy cả rồi.
Phó lý lễ phép nói thêm:
- Trình cụ, còn thiếu hai cái cán cá» tứ linh, vì bị má»t gấy, chúng con đã tìm đôi sà o phÆ¡i dùng tạm.
- Những ai đi rước? Cắt cỠxong chưa?
- Bẩm đã! Tất cả hÆ¡n má»™t trăm suất, toà n là ngưá»i là ng, chúng con không dám cắt đến ông nà o trong quan há».
Ông trưởng hỠTrần hơi cau lông mà y:
- Cái đó là lẽ tất nhiên. Việc khác, dân là ng cÅ©ng không được phép cắt ngưá»i quan há» Ä‘i rước, huống chi việc nà y... Thế các thầy có dặn những ngưá»i và o việc phải ăn mặc cho tá» tế không?
- Bẩm có. Chúng con đã bắt dân là ng Ä‘á»u mặc áo đỠvà thắt dải lưng mà u xanh. Ai không có sẵn thì phải Ä‘i mượn.
Ông trưởng hỠTrần ra bộ vừa ý:
- Phải cho trang trá»ng má»™t chút má»›i được... Còn có hà ng tổng, hà ng huyện trông và o. Không nên cẩu thả để cho ngưá»i ta chê cưá»i là ng mình.
Má»™t ngưá»i tuần phu ở cổng Ä‘i và o, chắp tay đến đứng dưới thá»m:
- Trình cụ, phưá»ng chèo đã đến.
Ông trưởng hỠTrần ngẫm nghĩ giây lát:
- Ra bảo chúng nó cứ ngồi ngoà i ấy. Lúc nà o có ngưá»i ra gá»i sẽ và o.
Rồi, chỉ tay ra thẳng gian rạp chÃnh giữa, ông ấy nhìn mặt lý trưởng, phó lý:
- Bây giá», công việc đã thư, các thà y hãy sai đứa nà o thu xếp chá»— nà y, để cho phưá»ng chèo và o hát má»™t lúc.
Lý trưởng, phó lý sung sướng như lÃnh lệ được chuyến sai, há» dạ má»™t tiếng rất gá»n và cùng Ä‘em theo lệnh cá»§a ông trưởng quan há» xuống nẻo nhà dưới loan báo cho bá»n trai là ng.
Qua má»™t hồi dá»n dẹp, kê cúng, gian rạp chÃnh giữa nghiá»…m nhiên thà nh má»™t sân khấu lâm thá»i. Trống chầu trên thá»m thá»§ng thẳng Ä‘iểm bốn, năm tiếng. Chừng hÆ¡n mưá»i ngưá»i phưá»ng chèo theo đôi hòm vuông lố nhố tiến và o. Trẻ con Ä‘ua nhau hò reo. Trong rạp ồn à o như đám vỡ chợ. Sau khi mấy bá»™ quần áo đã vắt lên sợi dây thừng chăng suốt hai chiếc cá»™t rạp, để ngăn cho ná»a gian rạp thà nh má»™t căn buồng, há»™p 'phấn, há»™p son và những mÅ© bạc, mÅ© và ng, mÅ© lông công, mÅ© cánh chuồn, la liệt bà y ra nắp hòm mặt án.
Trống rung. Mõ Ä‘iểm nhát gừng. Phèng phèng, chÅ©m chá»e đồng thá»i nổi lên. Trò bắt đầu diá»…n. Trước rạp, sau rạp và hai bên rạp, ngưá»i đứng cháºt như nêm cối. Hết má»™t hồi trống dạo trò, cả đám Ä‘á»u im phăng phắc để nhìn bá»™ miệng ngưá»i kép giáo đầu đương mấp máy môi sau má»™t chiếc quạt giấy. Äánh sạt má»™t cái, cái quạt bị cụp hẳn lại, ngưá»i kép lấy hết gân mặt gân cổ, gân môi để ngân cho giá»ng tháºt dà i:
- Nhá»› thuở xưa tÃch cÅ©, có má»™t chà ng trai tên gá»i Lưu Bình...
Má»i ngưá»i xôn xao bảo nhau:
- À hỠlà m trò "Tây Dương nghĩa phụ".
Äêm cà ng khuya, trò cà ng xô xát, khán giả cà ng nô nức. Ngưá»i ta vá»— tay cưá»i reo khi nghe anh há» cắt nghÄ©a "đại phong" là lá» tương. Và ngưá»i ta tá» vẻ ái ngại thương xót, khi thấy Lưu Bình lắc đầu nhăn mặt trước bát cÆ¡m thiu và quả cà mốc cá»§a nhà Dương Lá»….
Ná»a đêm, trò vừa hết vở. Khán giả ồn à o giải tán sau má»™t hồi trống tan trò. Ông trưởng há» Trần oai vệ ra lệnh cho bá»n lý trưởng, phó lý:
- Bây giá» ná»a giá» tý rồi, sang giá» sá»u thì phải khởi hà nh.. Các thầy giục há» bưng mâm để chạ xÆ¡i rượu, không thì trá»… quá.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

15-10-2008, 10:06 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 2
Lại má»™t lần nữa, ruá»™t gan cô Thúy không kìm được sá»± hồi há»™p. Và cái hồi há»™p lần nà y có lẽ còn mạnh hÆ¡n mấy lần trước nhiá»u lắm. Trà nhá»› cá»§a cô còn in rà nh rà nh. Cách đây vừa đúng má»™t năm, bấy giá» cô má»›i có mưá»i chÃn tuổi. Cái đêm sắp sá»a thắng quần thắng áo để Ä‘i là m ngưá»i ná»™i trợ cho cáºu khóa Trần Äằng Long, tim cô đã bị má»™t phen rung động. Song lúc ấy cô chỉ tá»± thấy bẽn lẽn và cứ nghÄ© quanh nghÄ© quẩn những cảnh tượng đầu tiên và những câu nói thứ nhất cá»§a mình trong khi bắt đầu giáp mặt ngưá»i bạn trăm năm. Thế mà thôi. Rồi đến hồi cuối tháng má»™t năm ngoái, khi được tin chồng cô đỗ cá» nhân, bụng cô lại nôn nao lần nữa. Nhưng cái địa vị cá»§a má»™t cô cá» vẫn không thay đổi hoà n cảnh cá»§a má»™t cô khóa, cho nên lúc nà y ở trong lòng cô chỉ có má»™t sá»± sung sướng êm Ä‘á»m, nó không bắt cô kÃch thÃch nhiá»u quá. Lần nà y khác hẳn. Tuy quãng đưá»ng từ cô cá» lên đến cô nghè,cÅ©ng không lạ hÆ¡n quãng đưá»ng từ cô khóa lên đến cô cá», nhưng cái khó nghÄ© cho cô là cuá»™c vinh qui ngà y mai.
Bởi vì từ thuở tấm bé đến giở, chưa từng thấy ngưá»i con gái nà o được cái vinh hạnh như mình, và chưa được rõ cái quang cảnh ấy ra sao, cho nên óc cô cứ phải loanh quanh suy tÃnh: " Không biết chốc nữa mình sẽ phải ngồi thế nà o, phải đứng thế nà o, và phải ăn nói thế nà o cho đúng Ä‘iệu bá»™ má»™t bà tiến sÄ©?" Há»i mãi, cô vẫn không tìm thấy câu trả lá»i. Trống canh ngoà i Ä‘iếm chợt Ä‘iểm ba tiếng muốn báo để cô biết cái giá» lên đưá»ng sắp đến nÆ¡i rồi. Khêu rõ ngá»n đèn trên quang, cô vá»™i xổ đầu ra chải. Mái tóc mấy lần rẽ Ä‘i rẽ lại, mà khi ngó và o trong gương, đưá»ng ngôi trên trán vẫn chưa được ngay. Cô đương băn khoăn, muốn sá»a thêm cho nó tháºt chỉnh, ngoà i rạp vừa nổi hồi trống tan trò. Cố bà ở ngoà i bước và o, giục cô sang phòng bên kia cùng ăn cÆ¡m tạm.
Theo lá»i mẹ chồng, cô vá»™i bá» gương, bá» lược Ä‘i ra. Sau khi Ä‘iểm tâm bằng má»™t đĩa xôi và hai bát chè, cô lại sang phòng bên nà y. Bổ cau, têm trầu, giở gói thuốc lá quấn và i chục Ä‘iếu, rồi cô xếp cả và o cái tráp tròn sÆ¡n son, và thêm và o đó Ãt cánh hoa hồng, hoa huệ.
Nhà dưới, là ng xóm ăn uống đã xong. Ai nấy tấp náºp Ä‘i lấy cán cá», cán quạt và tìm đòn võng. Trống ngá»±c khi ấy lại cà ng Ä‘áºp mạnh, cô vá»™i mở rương lấy hết mấy bá»™ quần áo má»›i ra thay. Quần cÅ©ng như áo, các cái Ä‘á»u vừa như in, chỉ tiếc đôi giầy vân hà i khà cháºt, là m cho hai bà n chân cô Ä‘á»u thừa má»™t ngón chân út.
Ngoà i rạp, chiêng, trống xen nhau thôi thúc hết má»™t hồi thứ nhất, cố ông, cố bà đã cho gá»i cô ra đứng chá» sẵn trên thá»m. Bốn chiếc võng đà o, đòn cong, mui luyện cÅ©ng đã chá»±c ở dưới sân. Äợi cho dứt hồi chiêng trống thứ hai, thì ba chiếc võng cÅ©ng hạ thấp xuống, cô và cố ông, cố bà má»—i ngưá»i bước lên má»™t võng. Chiêng trống Ä‘iểm thêm má»™t hồi và ba tiếng nữa, tức thì bốn đôi đèn lồng dẫn đưá»ng cho bốn chiếc võng từ từ tiến ra ngoà i cổng.
Cái võng bá» không ra trước rồi đến võng cố ông, rồi đến võng cố bà , rồi đến võng cá»§a cô nghè. Cuối cùng thì bá»n trai là ng khiêng vác cá» quạt tà n lá»ng.
Ra khá»i cổng nhà , chiêng trống lại im, lá»ng vẫn cụp cá» vẫn cuốn, cả đám lần lần tiến trong bóng cây âm thầm. Nếu không có tiếng nói chuyện rầm rầm và mấy ngá»n đèn le lói, có khi nhiá»u ngưá»i sẽ ngá» là toán kỳ binh kéo Ä‘i đánh úp chá»— nà o. Tá»›i đầu địa pháºn, xa trông trước mặt, thấy có bóng ngưá»i lố nhố trong đám ánh lá»a và ng và ng. Ai nấy Ä‘á»u biết ngay rằng: đó là những ngưá»i hà ng tổng cÅ©ng Ä‘i dá»± và o cuá»™c rước ấy.
Mấy ngưá»i đà n anh trong bá»n dân phu hà ng tổng cung kÃnh vái chà o hai cố và bà nghè. Hai toán ngưá»i nà y liá»n nháºp và o là m má»™t, rồi cùng thẳng đưá»ng trẩy Ä‘i. Lần nà y là lần đầu tiên trai là ng Văn khoa được là m những kẻ đồng hương vá»›i quan nghè, cho nên má»—i ngưá»i đêu nháºn thấy mình vinh dá»± hÆ¡n hết những ngưá»i các là ng khác trong tổng. Há» tá»± coi há» là chá»§, còn những ngưá»i kia là những kẻ phục dịch. Trá»i gần sáng. Trên đưá»ng Ä‘i đã rõ bóng ngưá»i. Trong bá»n dân là ng Văn Khoa, má»™t ông vác cá» ngoảnh lại nhìn lÅ© hà ng tổng, rồi mỉm cưá»i và nói vá»›i ngưá»i bên cạnh:
- Thảo nà o ngưá»i ta vẫn bảo: "Chưa đỗ ông nghè đã Ä‘e hà ng tổng". Coi váºy!..., đỗ đến ông nghè cÅ©ng có sướng tháºt. Cả tổng Ä‘á»u phải Ä‘i rước!
Äến ông vác lá»ng nối lá»i:
- Ấy là bây giỠđã giảm hÆ¡n xưa nhiá»u lắm... Hôm qua, tôi thấy các cụ nói rằng: ngà y xưa, trong Ä‘á»i nhà Lê nhà liếc gì đó, má»—i khi có má»™t ông nghè má»›i đỗ, hà ng tổng, hà ng huyện, Ä‘á»u phải Ä‘em cá» Ä‘em quạt đến táºn kẻ chợ mà đón. Nhưng từ năm Gia Long nguyên niên mà đi, kẻ chợ dá»i và o Thuáºn Hóa, ngưá»i Bắc tá»›i đó xa quá, các quan sợ là m phiá»n dân, cho nên chỉ bắt rước từ tỉnh nhà trở vá» mà thôi.
Rồi ông vác tà n nói xen:
- Phải rồi. Tôi cũng nghe nói thuở xưa ông nghè oai lắm. Hễ mà đỗ lên một cái thì là nội những ruộng đất trong tổng muốn cắm chỗ nà o cũng được. Chẳng những cắm đâu dân chịu đấy, mà lại còn được hà ng huyện là m cổng, hà ng tổng là m nhà cho nữa, thế mới sướng chứ!
Và ông cầm cỠvắt lại:
- Có thế tháºt đấy. Tháng trước , khi được tin mừng ở kinh đô báo vá», cô nghè có cho gá»i tôi và o dá»n nhà cá»a, sân vưá»n. Gần trưa, các cáºu há»c trò vá» hết, cố ông bảo tôi lên thá»m nhà há»c hầu nước. Lúc ấy, tôi thấy cố nói vá»›i cụ trưởng há» thế nà y: " Là ng K.Q.Ä. ở cạnh đưá»ng xứ, chá»— gân sông đông, trước kia là đất là ng Vân. Vá» sau có ông há» Äinh - cố có nói tên nhưng tôi quên mất - có ông há» Äinh ở K.Q.Ä. thi đỗ tiến sÄ©, má»›i cắm khu đất ấy là m dinh. Rồi thì những kẻ tôi tá»› cÅ©ng theo đến mà ở. Dần dần thà nh ra má»™t cái là ng. Xem thế thì biết cái chuyện "hà ng huyện là m cổng, hà ng tổng là m nhà " mà trong phương ngôn đã nói là chuyện có tháºt . . .
Cả tụi chép miệng ra ý tiếc rẻ:
- Hoà i cá»§a! Nếu như lệ ấy còn đến ngà y nay, có lẽ chúng mình cÅ©ng được Ä‘i theo quan nghè để láºp thêm là ng Văn khoa nữa.
Câu chuyện đương còn tiếp tục bên đưá»ng chợt có dãy quán bán quà . Theo lá»i cố ông ở trên đưa xuống, hà ng tổng Ä‘á»u được dừng lại tạm nghỉ. Bước chân ra Ä‘i từ đầu canh ba đến giá», bá»n phu hà ng tổng chừng đã thấy đói. Há» kéo ồ và o khắp các quán, kẻ có tiá»n ăn quà ăn bánh, kẻ không tiá»n thì giở cÆ¡m nắm ra chấm vá»›i muối vừng.
Lúc ấy mặt trá»i đã lên độ hai con sà o, trên đưá»ng, ngoà i khách Ä‘i chợ, loáng thoáng có và i bá»n Ä‘i xem. Bá»n phu hà ng tổng má»—i ngưá»i vừa kịp uống má»™t há»›p nước, hút má»™t Ä‘iếu thuốc thì đã được lệnh cá» bá»™. Chuyến nà y là lượt trở Ä‘i, chưa cần phải giữ nghi vệ. Ngưá»i Ä‘i vẫn quãng thưa quãng mau, cá» quạt tà n, lá»ng vẫn nghiêng ngả, ngả nghiêng, cái chổng đầu lên, cái chúc đầu xuống. Và o khoảng ná»a buổi thì tá»›i cá»a tỉnh. Hà ng phố lố nhố kéo nhau ra xem. Ngà y trước những ông nghè má»›i, sau khi ở kinh, lÄ©nh cá» biá»n vá» thẳng tỉnh nhà để và o lá»… quan tổng đốc Ä‘á»u phải ra luôn nhà trá», rồi thì hà ng tổng đến đó rước vá».
Nhưng quan tổng đốc bây giá» là báºc hiếu há»c, thấy ông tân khoa Trần Äằng Long trẻ tuổi, linh lợi, ngà i cà ng yêu mến, nên má»›i phá cách mà lưu ông ấy ở lại trong dinh và đã phi trát vá» huyện, sức các dân xã phải và o trong dinh đốc bá»™ mà đón.
Theo lệnh ấy, võng, lá»ng, cá» quạt, cứ việc nghênh ngang tiến và o cá»a thà nh. Äến cổng dinh quan tổng đốc, cố ông, cố bà và cô nghè xuống võng Ä‘i bá»™. Giữa mấy tiếng trống báo rất hùng dÅ©ng cá»§a bá»n lÃnh canh trên chòi, má»™t ngưá»i đội tuần láºt Ä‘áºt ở trong chạy ra. Cố ông, cổ bà và cô nghè sá»a lại khăn áo cho tháºt tá» chỉnh để theo hắn Ä‘i và o trong dinh.
Là ng tổng xúm lại từng tốp ngồi lê ngồi la ở các bãi cá» ngoà i dinh, kẻ ăn trầu, ngưá»i hút thuốc vặt. Cá» quạt võng lá»ng, dá»±a ở bên đưá»ng ngổn ngang. Ná»a giá» sau, giữa lúc dân phu Ä‘ang vây quanh chÄ©nh nước chè tươi và chiếc Ä‘iếu cà y, thình lình mấy ông bô lão Ä‘á»u quay và o phÃa cá»a dinh, ai nấy cong lưng vái má»™t vái cá»±c kỳ trịnh trá»ng.
Quan nghè đã Ä‘i vá»›i cố ông từ trong dinh ra. Cả bá»n hà ng tổng răm rắp đứng lên, ai và o công việc cá»§a ngưá»i ấy. Bốn chiếc đòn võng ghếch đầu ven tưá»ng cÅ©ng như số nhiá»u cá» quạt, tà n, lá»ng Ä‘á»u được nhấc ra má»™t cách vá»™i và ng. Các võng Ä‘á»u chế theo kiểu bát cống, má»—i cái phải tám ngưá»i khiêng. Vá»›i chiếc nón dấu đội đầu và bõ áo xanh nẹp Ä‘á»,
phá»§ tấm ban kiên mà u Ä‘á», tất cả ba mươi hai ngưá»i phu cõng nhất tỠđỡ tay và o các đầu đòn để hạ cho mấy chiếc võng thấp gần mặt đất. Giống những ông nghè bầng giấy mà hà ng nam đến rằm tháng tám, ngưá»i ta vẫn thấy ở cá»— trông trăng quan nghè Ä‘i á»§ng Ä‘en, mang xiêm xanh, báºn áo thụng lam và đội mÅ© cánh chuồn lóng lánh những bông hoa bạc. Sau khi vị tân khoa ấy đã bệ vệ bước chân lên võng và ngồi chống tay và o chiếc gối xếp đặt ở đầu võng, cố ông, cố bà , lần lượt trèo và o võng mình. .
Sau rốt đến lượt cô nghè. Vá»›i hai gò má đỠbừng như muốn biểu lá»™ má»™t cái tâm trạng ná»a mừng ná»a thẹn, cô nà y nhìn trá»™m bá»™ Ä‘iệu lên võng cá»§a chồng và cá»§a cha chồng, mẹ chồng. Rồi sè sẽ xếch cao hai ống quần lÄ©nh và rón rén cất cái gót cá»§a chiếc vân hà i,cô ghé ngồi và o chá»— mép võng để co hai chân lên võng. Mấy chục ngưá»i nhất tá» nâng các đòn võng lên vai và đứng im lặng chá» nghe hiệu lệnh.
Äám rước lúc ấy bắt đầu sắp thà nh hà ng ngÅ©. Äầu quân là lá cỠđỠcó thêu bốn chữ "nhất giáp tiến sÄ©" . Rồi đến bốn chiếc lá»ng và ng nghiêng đầu và o nhau che cho mấy chữ "ân tứ vinh qui" đỠgiữa tấm biển sÆ¡n son chung quanh có lá»›p riá»m nhiá»…u Ä‘á». Rồi đến má»™t chiếc trống đánh Ä‘u dưới cây đòn gá»— bắc dá»c trên vai hai ngưá»i dân phu. KỠđó, ông thá»§ hiệu trống luôn luôn tá» vẻ oai vệ bằng bá»™ mÅ© tế, áo tế, cái dùi trống chênh chếch gục đầu và o ngá»±c và đôi hia Ä‘en xúng xÃnh dưới hai ống quần mà u "dúm". Tiếp đó, bốn cáºu bé con đứng ra bốn góc để chiếm lấy má»™t khu đất vuông vắn như hình bà n cá». Cả bốn, ai cÅ©ng như nấy, áo Ä‘á», dải lưng xanh, xà cạp mà u xanh, tay trái chống và o cạnh sưá»n, tay phải vác lá cá» phất khuôn khổ vừa bằng vuông yếm. Rồi đến ông cầm trống khẩu. Rồi đến võng cá»§a quan nghè. Äi kèm ở hai bên võng, hai ngưá»i rước đôi lá»ng xanh chóp bạc, hững há» giương ở cạnh mui võng. Và thêm và o đó, bên nà y má»™t ngưá»i vác chiếc quạt lông, bên kia, má»™t ông lê má»… cắp cái tráp sÆ¡n Ä‘en và xách má»™t chiếc Ä‘iếu ống xe trúc.
Sau võng, phấp phá»›i năm lá cá» vuông, đủ cả năm sắc xanh, Ä‘á», và ng, trắng và tÃm. Äứng đúng như năm cái chấm ở mặt « ngÅ© » cá»§a con thò lò, năm ông vác cá» Ä‘i giầy tầu, mặc áo nhiá»…u Ä‘iá»u, đội mÅ© Ä‘uôi én, và đá»u khum tròn hai tay để giữ lấy cây cán cá» cắm trên chiếc cối gá»— Ä‘eo ở trước bụng. Rồi đến ông cầm kiểng đồng. Rồi đến võng cá»§a bà nghè.
Bằng tấm áo lụa mà u hồng Ä‘iá»u và vòng khăn nhiá»…u mà u cánh chả vấn kiểu và nh dây, hai ngưá»i con gái rón rén Ä‘i hầu cạnh võng để vác cây quạt lá vả và bưng cái quả sÆ¡n son. CÅ©ng như võng cá»§a quan nghè, võng cá»§a bà nghè cÅ©ng được há»™ vệ bằng đôi lá»ng xanh, chỉ kém có cái chóp bạc.
Rồi đến võng cá»§a cố ông. Rồi đến võng cá»§a cố bà . Rồi đến mấy ông bô lão khúm núm trong những tấm áo thụng mà u lam. Rồi đến các thứ kèn trống đà n sáo. Rồi đến má»™t dãy chừng bốn, năm chục lá cá» sắp theo hà ng má»™t, cái ná» cách cái kia độ và i ba thước. Cuối cùng thì là hai ngưá»i khiêng chiêng. Ông thá»§ hiệu chiêng phục sức và điệu bá»™ không khác ông chá»§ hiệu trống, cÅ©ng áo tế, cÅ©ng mÅ© tế, cÅ©ng đôi hia Ä‘en, và chiếc dùi dá»±a luôn luôn múa ở cá»a tay áo thụng.
Vá»›i chiếc loa đồng vác vai, lý trưởng Văn Khoa và nhiá»u chức dịch hà ng tổng tung tăng chạy từ đầu nỠđến đầu kia, để là m cho hết pháºn sá»± những ngưá»i dẹp đám.
Sau ba hồi trống cái gióng nhau vá»›i những tiếng chiêng bu bu, tiếp đến má»™t hồi trống khẩu Ä‘i đôi vá»›i hôi kiểng đồng, đám rước lục tục theo con đưá»ng cÅ© Ä‘i ra, đà n sáo kèn nhị nổi lên inh á»i. Ra khá»i cổng thà nh độ và i chục bước, ông chá»§ hiệu trống thình lình thúc ba tiếng trống dÃp nhau, để ra hiệu cho hết má»i ngưá»i Ä‘á»u phải dừng lại. Rồi thì má»™t tay chống thẳng và o sưá»n, ngưá»i giữ hiệu lệnh cá»§a đám rước đó khoan thai lui xuống năm bước. Và dang hai chân theo hình chứ "bát", ông ấy múa chiếc dùi trống tiến lên năm bước để nện luôn và o mặt trống mấy tiếng tùng tùng. Dứt hồi tùng tùng thứ nhất, bốn cáºu bé con cầm bốn lá cá» phất đồng thá»i quay mình đánh thót và cùng chầu mặt và o nhau. Sau hôi tùng tùng thứ hai, cả bấy nhiêu cáºu nhất tá» múa tÃt lá cá» trong tay để chạy cho hết chiá»u ngang cá»§a mặt đưá»ng cái, ngưá»i ở bên tả xông sang phÃa hữu, ngưá»i ở bên hữu xông sang phÃa tả. Luôn hồi tùng tùng thứ ba, các cáºu lại Ä‘á»u quay tròn ngá»n cá» và răm rắp lui vá» chá»— cÅ©. Äến hồi tùng tùng thứ tư, cá» lại múa bốn cáºu lạicùng bước và o giữa đưá»ng. Rồi ai nấy Ä‘á»u cúi đầu xuống để phất lá cá» qua mặt và hứ má»™t tiếng tháºt dà i.Thế rồi, má»—i má»™t tiếng tùng là má»™t cái phất cá», và má»—i cái phất cá» lại má»™t tiếng "hứ". Vừa đú bốn lượt "tùng hứ", ông thá»§ hiệu trống dõng dạc Ä‘iểm thưa dùi trống để ra lệnh cho các cáºu đó lùi lại chá»— đứng lúc nãy và quay mặt nhìn lên tiên quân.
Chiêng trống lại thá»§ng thẳng đánh từng tiếng má»™t, đám rước lại lần lần tiên lên. Äi hết con đưá»ng trong tỉnh, mặt trá»i vừa lên đến thẳng đỉnh đầu. Cả má»™t khu vá»±c mông mênh cá»§a bầu trá»i Ä‘á»u bị nhuá»™m thà nh mà u và ng chói. Ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng luôn luôn ngá»i thấy mùi khét. Cá» vuông, cá» chéo, hết thảy rÅ© rượi như lÅ© ấp mồ. Dân phu hà ng tổng ai nấy sắc mặt đỠgay, mồ hôi thấm ra ngoà i áo. Chừng đã khó chịu vá»›i sá»± nóng ná»±c, mấy ngưá»i Ä‘i đâu sè sẽ giục nhau bước rảo cho chóng đến nhà . Nhưng ông thá»§ hiệu trống cố muốn kéo cho công việc cá»§a mình thêm dà i, chốc chốc lại tiến ngÅ© bá»™, thoái ngÅ© bá»™, dang cánh tay múa dùi, nháy trống, để diá»…n má»™t tráºn "tùng hứ", là m cho cá đám Ä‘á»u phải dừng lại. Trá»i cứ nắng, chiêng trống cứ tùng tùng, bu bu... đà n sáo kèn nhị cứ thi nhau xuống chìm lên bổng. Thiên hạ Ä‘i xem đông như nước chảy. Nón sÆ¡n chen vá»›i nón lá, yếm áo lấp ló trong đám áo the. Ngưá»i ta dắt nhau. Ngưá»i ta co nhau. Ngưá»i ta du nhau, đẩy thau. Ngưá»i ta lá»™i bì bá»m dưới ruá»™ng lúa chiêm và leo tót vót trên các cà nh Ä‘a, cà nh gạo. Thân đưá»ng cháºt hẹp không đủ chá»— chứa. Äằng đầu cÅ©ng như đằng cuối, chen chúc những ngưá»i là ngưá»i. Cá» quạt võng lá»ng Ä‘á»u phải ùn lại như má»™t toán quân bị hãm. Lý trưởng Văn khoa hùng dÅ©ng ká» loa và o miệng : « Bá»› hai bên hà ng xứ! Dẹp ra để quan lá»›n tr...ẩy! »
Tiếng "trẩy" như bị dÃnh ở miệng loa. Nó đã xoắn lại như và nh trôn ốc và kéo dà i ra như má»™t sợi thừng. ÄÃt loa"ngoáy" tròn độ năm sáu vòng, vẫn chưa tuôn cho Ä‘i hết dư hướng cá»§a nó. Những ngưá»i đứng gân Ä‘á»u phải chối tai. Cả má»™t góc trá»i như bị xé toạc. Hà ng xứ vẫn đâu đứng đấy, hình như không ai nhúc nhÃch. Ông lý cá»§a là ng quan nghè lại phái trợn mắt phùng mang để "bá»› hà ng xứ" lân nữa. CÅ©ng vẫn thế. ÄÆ°á»ng Ä‘i cứ bị ngăn cản như thưá»ng. Mấy ông tuần phu liá»n xắn tay áo chạy suốt hai bên dá»c đưá»ng, và sẵn roi mây trong tay, há» vụt túi bụi má»™t lượt. Äám đông tức thì dồn dáºp như má»™t lá»›p sóng. Ngưá»i ná» xô ngưá»i kia,cố cướp lấy đưá»ng mà chạy. Bà già , trẻ con ngã sấp ngã ngá»a ở các bá» ruá»™ng. Mặt trá»i chênh chếch vá» tây. ÄÆ°á»ng vỠđã hết chừng hai phần ba. Vòm trá»i thỉnh thoảng Ä‘iếm có bóng râm. Ãnh nắng dần dần êm dịu. Tiếp đó, má»™t tráºn gió nồm tứ dưới đồng chiêm nhẹ nhà ng đưa lên. Cả đám Ä‘á»u tỉnh ngưá»i ra. Những con rồng phượng trong các cá» quạt hết thảy lồng lá»™ng múa nhảy như muốn theo tiếng đà n sáo cùng bay tÃt lên mây xanh.
- Ô kìa ông nghè!
- Ô kìa bà nghè!
Tiếng reo giáºt giá»ng thình lình báºt lên giữa hồi chiếng trống vang lừng. Trăm nghìn con mắt đổ dồn và o đám lá»ng xanh Ä‘i trước. Mấy bức mà nh mà nh cánh sáo đã quấn lên sát mui võng lúc nà o.Thiên hạ được dịp xem mặt cả nhà quan nghè. Ãt kẻ nói đến cố ông, cố bà . Ngưá»i ta chăm chú nhìn và o cô nghè nhiá»u nhất.
Trước sá»± chỉ trá» cá»§a hà ng xứ, cô nghè vẫn ra vẻ e lệ sượng sùng, tuy trong bụng cô đã cảm thấy vinh dá»± cá»±c Ä‘iểm. Luôn luôn cô phải nhai trầu phúng phÃnh, vì sợ để cái mồm không dá»… hóa ra ngưá»i vô duyên. Và , luôn luôn cô phải cầm gương lên soi, vì sợ cốt trầu chảy ra ngoà i mép. Có lúc muốn tá» ra bá»™ chÃn chắn, cô giả vá» ngắm những cánh hồng con bướm trong chiếc quạt tầu. Rồi có lúc muốn. là m ra ngưá»i nhanh nhẩu, cô lại đưa mắt nhìn ngược nhìn xuôi, nhìn từ con cò bay trên lưng trá»i, nhìn đến con trâu ăn cỠở dưới bá» lúa. Hai gối ngồi xếp tè he đã má»i, nhiá»u lúc đã thấy chuá»™t bó. Nhưng cô không dám duá»—i ra, e rằng duá»—i dà i hai chân, không phải bá»™ Ä‘iệu cá»§a ngưá»i sang trá»ng.
Cái bụng dưới nhịn đái lâu quá nó đã phát tức anh ách. Mấy lần cô toan bảo phu hạ võng để mình Ä‘i đái nhưng rồi cô Ä‘á»u phải thôi. Bởi vì cô không biết rằng bà nghè theo chồng vinh quy có thể xuống võng Ä‘i đái được không. Và cô lại còn sợ rằng trong đám ngưá»i xem đông nghịt thế nà y, thì Ä‘i và o đâu. Không lẽ việc ấy cÅ©ng bắt hà ng tổng dẹp chá»—. . .
Bóng xế chiá»u. Nắng nhạt dần. Trên đưá»ng đã thấy hÆ¡i mát. Ngưá»i Ä‘i xem lại cà ng đông thêm. Äoà n võng lá»ng cá»§a hai vợ chồng ông nghè vừa qua má»™t quãng ngã tư, thì ở cạnh đưá»ng bá»—ng có tiếng kêu tru tréo:
- Chị là m sao thế? Chị Ngá»c! Chị là m sao thế. Chị Ngá»c! á»i trá»i Æ¡i! á»i các ông, các bà ơi! Cứu chị tôi vá»›i! Chị tôi là m sao thế nà y!
Tiếng kêu cấp bách phát ra má»™t cách thình lình, là m cho chiêng trông đà n sáo tá»± nhiên im bặt, cả ngưá»i Ä‘i rước lẫn ngưá»i Ä‘i xem tá»± nhiên đứng lại. Má»™t ngưá»i con gái trạc hai mươi tuổi đương nằm sóng sượt trên bãi cá» cá»§a con đưá»ng ngang, đâu tóc rÅ© rượi, hai mắt nhắm nghiá»n, bá»t mép đùn ra trắng xóa. Và má»™t ngưá»i nữa, cÅ©ng con gái, tuổi chừng mưá»i lăm, mưá»i sáu trở vá», đương ôm lấy đầu ngưá»i nà y vừa lay vừa kêu. Rồi ở cạnh đó, đôi thúng lô và đôi tay nải lổng chổng lăn xuống vệ đưá»ng.
Những ngưá»i ở gần cuống quÃt xúm lại cấp cứu, kẻ rằng nâng cô ấy dáºy, ngưá»i bảo cứ để cô ấy nằm yên. Mấy bà lão già vâm véo giục nhau đái ra lòng bà n
tay lấy nước xoa và o mặt và đổ và o miệng cô gái phải cảm. Cô gái phải cảm vẫn bất tÃnh nhân sá»± Tiếng gá»i chị và tiếng kêu cứu cá»§a ngưá»i em gán má»—i lúc má»™t thêm luống cuống, hình như đâu lưỡi đã bị lÃu lại. Lúc ấy cô nghè và cố ông, cố bà tuy có dừng võng nhìn ra, nhưng ai nấy Ä‘á»u giữ bá»™ mặt thản nhiên.
Riêng có quan nghè xem chừng cÅ©ng thấy cảm động, ngà i gá»i lý trưởng Văn Khoa đến cạnh mà há»i:
- Có phải cô Ngá»c vẫn bán giấy bút ở Chợ Kim Bảng không?
Lý trưởng lễ phép:
- Bẩm phải.
Quan nghè chỉ tay ra nẻo cây Ä‘a cạnh đưá»ng mà bảo:
- Thầy chạy đến bảo mấy mụ đà n bà là m phúc cùng vá»±c cô ấy và o chá»— mát kia! Ai lại để cho ngưá»i ta nằm phÆ¡i dưới nắng như váºy? Tá»™i nghiệp! Trống lại thúc. Chiêng lại khua. Dà n sáo lại Ä‘ua nhau réo rắt. Äám rước lần lần tiến vỠđưá»ng là ng Văn Khoa. Con đưá»ng đã được cả là ng trau chuốt từ sáng hôm qua và đã nằm chá» quan nghè má»™t đêm và má»™t ngà y trá»i.
|

15-10-2008, 10:06 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 3
Äêm qua, trá»i lại ná»±c hÆ¡n mấy đêm trước, Vân Hạc không thể ngồi yên xem sách. Vá»›i má»™t chiếc gối và má»™t chiếc chiếu, chà ng lá»§ng cá»§ng đổi chá»— khắp cả khu vá»±c trong nhà để tìm má»™t nÆ¡i mát mẻ nhưng trong bầu nung nấu cá»§a trá»i tháng năm, đâu cÅ©ng như đâu, ngá»n cây, ngá»n cối Ä‘á»u đứng chăm chắm, không đâu có má»™t tà gió. Từ thá»m ra sân, từ sân ra vưá»n, rồi từ vưá»n ra bá» ao, má»—i chá»— chà ng chỉ trải chiếu nằm được giây lát, liá»n thấy hÆ¡i nóng như từ gầm chiếu bốc lên, lại phải cuốn chiếu cắp gối chạy Ä‘i nÆ¡i khác, y như má»™t ngưá»i hóa dại.
Mãi đến "gà gáy thứ hai", trá»i má»›i hÆ¡i dịu, ngoà i sân, ngoà i vưá»n, hÆ¡i sương tá»a ra mù mù chà ng bèn và o buồng há»c, ngả lưng trên má»™t chiếc ghế ngá»±a, thiu thiu nhắm mắt. Má»›i chợp Ä‘i được má»™t lúc, thì má»™t tiếng kẹt cá»a đã là m cho chà ng thức dáºy. Trá»i vừa sáng rõ. Mấy con chim sẻ rÃu rÃt kêu trên già n hoa. Cánh cá»a mở to, má»™t cáºu há»c trò và chiếc nón son úp ở sau lưng theo chân thằng nhá» khép nép bước đến trước án thư, vái má»™t vái, rồi đặt má»™t chiếc phong bì lên án:
- Thưa bác, thầy con sai con trình bác cái thư.
Cáºu ấy lui ra, khoanh đứng tá»±a và o cá»a. Sau má»™t cái ngáp tháºt dà i, chà ng oằn oại ngồi dáºy bằng má»™t Ä‘iệu mệt nhá»c. Rồi chà ng cầm lấy phong thư và mở ra Ä‘á»c:
“Trình trước văn ká»· anh Äà o Vân Hạc.
Äá»™ nà y chắc anh để hết thì giá» và o việc quyết Ä‘oạt thá»§ khoa , cho nên sao lãng cả tình bè bạn. HÆ¡n má»™t tháng nay, không được gặp anh, cá»— kiệu đã mốc, bà n cỠđã bị cát bụi phá»§ đầy. Tôi vẫn khao khát tôn nhan, như lúc nắng cạn khao khát tráºn mưa rà o. Nay nhân dáºy sá»›m, ra thăm vưá»n hoa thấy má»™t giò lan bạch ngá»c má»›i nở, sá»± khao khát ấy lại cà ng bồn chồn. Váºy xin anh hãy phà má»™t chút quang âm, tạm dá»i gót ngá»c đến túp lá»u tranh, ta cùng xem hoa nghe chim hót, để tiêu ngà y dà i cá»§a mùa hè.
Tôi đương quét lối "hoa trắng" đợi anh, mong rằng anh đến ngay cho.
Hoa sen đương nở, kÃnh chúc vạn an. Còn nhiá»u chuyện khác, để lúc gặp nhau sẽ nói.
Sao Tuế ở ngôi Qúy Dáºu, trước tết Hạ chà năm ngà y ( * )
Äệ Nguyá»…n Khắc Mẫn
Bái thư.â€
Äá»c xong, chà ng để mảnh thư xuống án mỉm cưá»i và nhìn và o mặt cáºu há»c trò kia:
- Cháu vá» thưa vá»›i thầy rằng: bác bảo cho ngưá»i mua rượu và là m đồ chén ngay Ä‘i. Bác sẽ sang bây giá».
Dạ má»™t tiếng rất lá»… phép, cáºu há»c trò ấy lại vái Vân Hạc má»™t vái rồi ra. Vân Hạc đứng dáºy ra sân, chà ng vừa múc nước rá»a mặt vừa lẩm bẩm nghÄ© thầm: "Hôm nay anh chà ng tá»± nhiên cao hứng thế nà y, chắc có việc gì quan hệ. Ta phải sang ngay kẻo hắn mong đợi".
Rồi chà ng lững thững trở và o buồng há»c sắm sá»a khăn áo. Thằng nhá» lệch kệch để lên án thư bá»™ khay chén và ấm nước sôi; đặt trên mảnh gá»— có chuôi như cái bê đựng vôi cá»§a thợ ná». Chà ng vừa pha nước vừa lẩm bẩm Ä‘oán thá» câu chuyện chốc nữa Khắc Mẫn sẽ nói vá»›i mình. Nhưng mà không sao Ä‘oán được. Là vì từ trước đến giá», ở giữa hai ngưá»i không có việc gì có thể dùng là m manh mối cho sá»± suy nghÄ©. Uống tà n ấm nước, chà ng liá»n cắp nón ra cổng.
Ngoà i đồng, ngưá»i là m đã đông. Trên các ruá»™ng nước đục, lổm chồm những mô đất cà y, trâu bò Ä‘ang gò lưng tôm kéo bá»a theo hiệu lệnh hùng dÅ©ng cá»§a tiếng "vặt diệt".
Mặt trá»i lên khá»i ngá»n tre, chà ng má»›i đến là ng Bình Khê, chá»— dạy há»c cá»§a Nguyên Khắc Mẫn , cái là ng chỉ cách chá»— ở cá»§a chà ng độ má»™t thôi đưá»ng. Lá»›p há»c buổi sáng chưa xong, trong nhà Khắc Mẫn tiếng ê a vẫn còn ầm Ä©. Chà ng vừa bước và o khá»i cổng, Khắc Mẫn láºt Ä‘áºt đứng dáºy đón chà o bằng dáng Ä‘iệu vồn vã Ä‘on đả.
Những tiếng ê a trong nhà tá»± nhiên im bặt. Má»™t lÅ© há»c trò lố nhố đứng dáºy vá»›i những khóm hồng mao ngất nghểu trên đâu. Rồi cáºu nà o cáºu nấy chắp tay vái như bổ cá»§i:
- Lạy bác ạ!
- Lạy bác ạ!
Gần hai chục tiếng "lạy bác" lao xao theo nhau thà nh má»™t dây dà i, khiến cho Vân Hạc lia lịa gáºt đầu không kịp. Chà ng phải xua tay ngăn lại:
- Các cáºu cứ ngồi yên mà há»c.
Cả bá»n há»c trò lần lượt ngồi xuống. Rồi thì những tiếng ê a lại thi nhau nổi lên. Khắc Mẫn vui vẻ má»i Vân Hạc ngồi và o bá»™ phản chÃnh giữa, cái phản cao nhất các phản trong nhà . Thầy sẽ sà ng mở nắp giá», rót má»™t chén nước chè nụ đưa đến trước mặt Vân Hạc. Mùi hoa sói theo là n khói nước bay lên ngạt ngà o. Khắc Mẫn vừa cưá»i tá»§m tỉm vừa há»i:
- Äêm qua huynh ông đã Ä‘i hát nhà trò, thế mà không rá»§ tiểu đệ Ä‘i vá»›i?
Vá»›i Khắc Mẫn, Vân Hạc tuy kém đến hai chục tuổi nhưng vẫn được nháºn là bạn vong niên, cho nên má»—i lúc nói chuyện, hết sức suồng sã, không cần phải giữ ý tứ. Hai ngưá»i vẫn thưá»ng gá»i nhau là anh, có khi đến mà y tao nữa. Lần nà y tá»± nhiên thấy Khắc Mẫn tôn mình là huynh ông, Vân Hạc không khá»i ngạc nhiên, song chà ng cÅ©ng cứ là m lÆ¡ và vẫn trả lá»i như lối má»i ngà y:
- Ai bảo anh thế?
Khắc Mẫn ra vẻ đắc ý:
- Nếu không Ä‘i hát, là m sao huynh ông ngá»§ đến bạch nháºt chưa dáºy?
Vân Hạc chừng không chịu nổi cái lối kiểu cách cá»§a bạn, chà ng liá»n nói ná»a tháºt nứa bỡn:
- Nếu anh không vứt hai tiếng huynh ông và o lá» mắm thối cá»§a anh, thì tôi đứng dáºy láºp tức, không thèm nói vá»›i anh má»™t câu nà o nữa.
Khắc Mẫn bèn cưá»i khì khì:
- Thế thì đêm qua anh đi hát với những thằng nà o, phải thú tội ngay đi đã!
Vân Hạc uống cạn chén nước rồi đáp:
- Chẳng Ä‘i hát vá»›i thằng nà o cả. Vì lúc cháºp tối ná»±c quá, mãi tá»›i gần sáng má»i ngá»§, cho nên dáºy trưa. Anh bảo đương lúc trá»i nắng như nung thế nà y, ai có động dại mà chui đầu và o nhà trò?
Khắc Mẫn vẫn cưá»i giòn giã:
- Té ra anh bị ngá» oan. Thế mà từ nãy đến giá», tôi cứ oán anh Ä‘i chÆ¡i không rá»§ anh em.
Má»™t cáºu há»c trò cắp sách đứng lên vá»›i đôi ống mÅ©i tháºp thò bò xuống gần miệng, song song Ä‘o nhau như đôi ngà voi. Khép nép tá»±a lưng và o tấm cánh cá»a, cáºu ấy nói bằng tiếng mÅ©i:
- Thưa thầy xin Ä‘á»c!
Khắc Mẫn sẽ giương đôi mắt:
- Hãy Ä‘i hỉ mÅ©i Ä‘i đã! Có má»™t bà i há»c, Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại mấy lần không trÆ¡n. Ngà y mai còn mà thế nữa, thì mà y chết đòn!
Hình như sợ rằng bước Ä‘i chá»— khác, mấy chữ trong bụng sẽ bị rÆ¡i mất, cáºu ấy liá»n giÆ¡ tay áo quệt ngang lá»— mÅ©i, cho "ngòi mÅ©i" nguệch sang má»™t bên, rồi cất giá»ng á» Ã :
"Hỗn mang chi sơ,
Vị phân thiên địa.
Bà n cổ thủ xuất.
Thủy phán âm dương..."
vừa dứt hai tiếng "âm dương", cáºu ấy sung sướng như đã trút được gánh nặng trên vai, liá»n kết má»™t câu gá»n tách:
- Thưa thầy xin hết.
Rồi cáºu ấy nhanh nhầu lui ra, nhưá»ng tấm cánh cá»a cho má»™t cáºu khác tá»±a hồng mao và o. Sau khi đã chiếu lệ xin phép thầy đồ, cáºu nà y đãng hắng ba tiếng để đưa ở cuống há»ng ra má»™t câu ngắc ngứ:
"Thiên tá» trá»ng hiá»n hà o,
"Văn chương giáo nhĩ tà o.
Nhai mãi hai chữ "nhÄ© tà o" đến bốn, năm lượt, cáºu bé đáng thương vẫn không nghÄ© ra được câu tiếp theo. Trước cái cau mà y dữ dá»™i cá»§a thầy đồ; cáºu đó như đã hết cả hồn vÃa, sắc mặt tá»± nhiên tái Ä‘i và cứ đứng im, không thể Ä‘á»c nốt và cÅ©ng không dám cá»±a quáºy, chẳng khác má»™t pho tượng gá»—. Vân Hạc có ý thương hại con trẻ, muốn cho cáºu ta thoát được ngá»n roi thị oai cá»§a Khắc Mẫn, chà ng vá»™i nhắc:
- Äá»c luôn Ä‘i chứ! "Vạn ban...!".
Giống như con ếch đớp được cái hoa mướp, cáºu đó mừng rỡ đớp lấy hai tiếng "vạn ban" và tiếp:
"Vạn ban giải hạ phẩm
"Duy hữu độc thư cao".
Và cÅ©ng thêm và o đó bốn tiếng "thưa thầy xin hết", cáºu bé đáng thương vui vẻ Ä‘i đến chá»— ngồi cá»§a mình.
Vân Hạc lẩm bẩm nghÄ© thầm: "Không hiểu vì sao ngưá»i ta lại cứ bắt tá»™i trẻ con phải há»c những sách quái gở? Những đứa độ tám, chÃn. tuổi, má»›i vỡ lòng được và i bốn tháng, còn biết Ä‘á»i "há»—n mang" là cái gì, kẻ "hiá»n hà o" là ngưá»i như thế nà o, váºy mà chúng nó cứ phải há»c cho thuá»™c lòng, tháºt .là má»™t sá»± khổ cho con trẻ".
Mối dây tư tưởng của chà ng còn đương vẩn vơ, chợt thấy Khắc Mẫn quát lớn:
-Vẫn chưa đứa nà o đi mà i son à ?
Má»™t cáºu há»c trò lá»… phép tiến đến bên cạnh án thư, để bưng lấy chiếc nghiên son và đem ra sân. Rồi vục luôn đĩa son và o đám bèo tấm trong cái bể cạn trồng cây si con, cáºu đó múc lấy chừng lưng đĩa nước và liên ngồi thụp xuống sân. Ngón chân cái bên phải đè và o miệng đĩa phÃa trong và ngón tay cái bên trái giữ lấy miệng đĩa phÃa ngoà i, cáºu bé ngoan ngoãn mắm môi, cầm hòn son xoay tÃt trong lòng trôn đĩa. Bèo tấm bị nghiá»n nát biến. Nước trong đĩa hóa ra má»™t chất Ä‘o đỠvà đặc như keo. Cáºu ấy lá»… phép bưng và o trong nhà rồi đặt lên mặt án thư.
Cả lÅ© há»c trò mở sách chồng là m má»™t chồng giao cho má»™t cáºu đệ lên cạnh cái ông bút trên án. Khắc Mẫn mở tá»§ lấy ra má»™t pho sách trao cho Vân Hạc và nói:
- Bá»™ sách nà y quý lắm, tôi má»›i mượn được cá»§a má»™t chú khách. Anh coi Ä‘i. Äể tôi chấm sách cho chúng nó há»c. Rồi sau ta sẽ nói chuyện.
Vân Hạc vá»™i đón táºp sách và sẽ hé mở để coi những chữ in ở mép các tá». Tưởng là gì, té ra bá»™ truyện « Bình sÆ¡n lãnh yến » .
Chà ng đặt cả táºp xuống chiếu và nhìn ra bá»n há»c trò:
- Cáºu nà o có sách tô thì Ä‘em và o đây để ta viết cho mà tô.
Khắc Mẫn ngạc nhiên:
- Sao anh không Ä‘á»c? "Tứ tà i tá»" đây mà ! Hay lắm anh ạ!
Vân lạc mỉm cưá»i :
- Tôi đã coi từ năm lên mưá»i tuổi rồi. Nó cÅ©ng xoà ng xoà ng váºy thôi!
Khắc Mẫn ra ý bẽn lẽn:
- Thế thì anh viết giúp tôi mấy cái phóng váºy.
Rồi thầy ngoảnh mặt và o bá»n há»c trò trồng trá»™ng :
- Phóng cá»§a chúng bay lèm nhèm cả rồi, phải không? Äem giấy Ä‘em bút để bác viết cho má»—i đứa má»™t cái.
Mấy cáºu thi nhau "vâng ạ". Rồi há» chá»n bút, mà i má»±c, tháo sách lấy giấy đưa lên trước mặt Vân Hạc. Liá»n đó, há»c trò chia là m hai toán. Má»™t toán vây quanh án thư, nhòm thầy chấm sách. Má»™t toán nữa vịn vai nhau đứng ở đâu phản để xem ông khách viết phóng. Chồng sách trên án chấm xong, phóng cá»§a Vân Hạc cÅ©ng viết được năm, sáu cái. Khắc Mẫn cầm lấy táºp phóng bà y ra mặt chiếu, ngắm Ä‘i ngắm lại từng tá», và khen tâm tắc:
- Chữ anh tốt tháºt, nét sắc như cắt và tươi như hoa.
Rồi thầy lại tiếp:
- Văn hay chữ tốt như anh, thế mà thi cứ há»ng mãi, có lẽ chỉ tại cái tá»™i láo quá. Nếu anh chừa được cái láo, tôi chắc là sẽ đỗ ngay.
Vân Hạc chỉ cưá»i ngặt nghẽo, không trả lá»i. Khắc Mẫn xếp táºp phóng lại, phân phát cho lÅ© há»c trò và giục:
- Äem sách ra mà há»c Ä‘i!
Tức thì cả đám há»c trò má»—i ngưá»i vác má»™t cuốn sách nhốn nháo chạy quanh cùng nhà : cáºu nà y tá»±a và o cạnh cá»™t, câu kia ghé lên báºc cá»a, má»™t và i cáºu nữa quì gối xuống đất để ngồi chầu lên tấm phản cá»§a thầy. Má»™t sạp ê a theo nhau nổi lên. Trong nhà ồn à o như đám chẵn lẻ. Những câu "thưa thầy chữ gì", luôn luôn thúc và o lá»— tai Khắc Mẫn, khiến thầy cứ phải quay bên ná», ngoảnh bên kia, má»i miệng trả lá»i không kịp. Nhiá»u lúc Vân Hạc phải bảo giúp. Tiếng há»c dần dần uể oải. Dãy phản bên cạnh xen và o mấy tiếng ấm óe. Má»™t cáºu há»c trò vá»›i bá»™ mặt bò nhếch bò nhác tiến đến trước án thư :
- Thưa thầy anh Tháºn chen con!
Khắc Mẫn chỉ tay và quát:
- Thằng Tháºn ra đây! Ra ngay đây!
Cáºu há»c trò nữa suýt soát đứng dáºy Ä‘i đến cạnh án thư và núc hai tay và o nhau như thầy phù thá»§y bắt quyết:
- Thưa thầy anh ấy beo con.
Sẵn cây roi mây nằm chá» trên án, Khắc Mẫn không kịp phân xá», phạt luôn má»—i cáºu mấy roi. Cái roi như cÅ©ng thÃch ra oai vá»›i lÅ© trẻ con, má»—i lần được giáng hạ và o đầu và o cổ hai kẻ bị tá»™i, nó lại kêu má»™t tiếng đánh "vút" . Hai cáºu bé con so vai, rụt cổ, van như tế sao, vẻ mặt không còn sắc máu. Khắc Mẫn hằm hè tuyên án:
- Há»c không há»c. Chỉ chòng nhau. Sao mà những cá»§a khó dạy là m váºy! Thôi cho ra phản. Má»—i đứa ngồi riêng má»™t xó.
Hai cáºu ấy mếu máo lui ra. Lại má»™t cáºu khác khép nép tiến và o:
- Thưa thầy hôm qua anh Ất ra đưá»ng chá»i nhau để cho chúng nó...
Khắc Mẫn đương cÆ¡n thịnh ná»™, liá»n dồn:
- Chúng nó là m gì?
Cáºu đó rụt rè ra bá»™ sợ hãi:
- Chúng nó chá»i thầy ạ!
Vân Hạc phì cưá»i và há»i:
- Chúng nó chá»i thầy thế nà o? Phải nói lại cho thầy nghe chứ.
Khắc Mẫn cÅ©ng cưá»i và ngó sang phÃa Vân Hạc:
- Anh đừng chơi cái kiểu ấy! Chỉ tổ hư cho trẻ con.
Rồi thầy phát cáºu há»c trò:
- Tứ rà y muốn sống không được mách nhảm! Nếu còn mách nhảm sẽ được đủ một trăm roi.
Trước sá»± lưá»m nguýt cá»§a chúng bạn, cáºu ấy len lét trở ra, rồi bẽn lẽn ngồi và o chá»— cÅ©. Khắc Mẫn ra lệnh cho các há»c trò:
- Äứa nà o thuá»™c bà i và o mà kể Ä‘i!
Mấy cáºu nhá» tuổi láu táu Ä‘em sách đến trước mặt thầy, rồi thì các cáºu chen nhau, đẩy nhau, tranh nhau kể trước. Cuá»™c kể nghÄ©a bắt đầu. Những tiếng ê a ở hai gian bên cạnh Ä‘á»u phải hạ xuống thà nh tiếng lầm rầm, để cho mấy cáºu bên nà y cắt nghÄ©a chứ "chi" là 'chưng", chữ "ky" là "thá»a". Vân Hạc đứng Ä‘áºy ra sân đủng đỉnh dạo thăm hoa cảnh. Bóng nắng vừa đến ná»a thá»m, cuá»™c kể nghÄ©a đã xong. Khắc Mẫn lúi húi đưa ngá»n bút son và o táºp sách tô, sách phóng và sách câu đối, bà i Ä‘oạn. Vân Hạc thình linh trở và o vừa cưá»i vừa há»i:
- Giò lan bạch ngá»c má»›i nở ở đâu? Hoa rụng anh quét đổ và o chá»— nà o? Sao tôi không thấy?
Khắc Mẫn ngơ ngác:
- Mùa nà y là m gì có lan, lây đâu ra hoa mà rụng.
- Thế thì sao trong thư, anh lại dám nói là "thấy lan nở" và "quét hoa rụng"?
- Thì cÅ©ng nói thế cho đẹp câu văn, cần gì phải có hoa, có lan má»›i được? Tôi thấy cổ nhân thưá»ng thưá»ng viết như váºy cả.
Vân Hạc khôi hà i :
- Nhưng tôi không thÃch .kiểu đó. Nếu anh còn chÆ¡i vá»›i tôi, thì phải chừa lối văn sáo bã ấy Ä‘i.
Hai ngưá»i cùng phá lên cưá»i. Buổi há»c đến đây là hết. Các cáºu há»c trò tấp náºp cắp sách ra Ä‘i, sau khi đã chà o khách cá»§a thầy bằng những cái lạy không ngoảnh cổ trở lại.
Thằng ở nhà chá»§ lá»… má»… bưng mâm rượu đặt và o phản cá»§a thầy đồ, rồi nó lá»… phép Ä‘i ra. Ông chá»§ vá»›i bá»™ khăn áo chỉnh tá» và má»™t nai rượu cầm tay, láºt Ä‘áºt từ trên nhà khách Ä‘i xuống. Sẽ sà ng để nai rượu và o chá»— cạnh mâm, ông ấy gãi tai nói vá»›i Vân Hạc:
- Không mấy khi ông sang chÆ¡i đây vá»›i thầy đồ tôi thấy rất là m hân hạnh. Gá»i là có chén rượu nhạt má»i ông xÆ¡i tạm.
Vân Hạc và Khắc Mẫn má»i.ông ta cùng ngồi uống rượu vá»›i mình. Nhưng ông ấy nhất định từ chối, vì đã ăn cÆ¡m từ lúc thợ cà y đánh trâu ra đồng. Rồi ông chá»§ cáo biệt lên nhà trên. Äể mặc thầy thù tiếp ông khách.
Lượng ruợu Khắc Mẫn tuy không theo kịp Vân Hạc, song vì ở và o ngôi chá»§, lá»… phép bắt thầy cứ phải nhấc chén lên lại đặt chén xuống, thỉnh thoảng nhấp cho ướt môi. Sau và i lần chén tạc, chén thù, những chuyện thi cá» văn chương đã thấy cà n cạn. Khắc Mẫn bá»—ng là m ra bá»™ nghiêm nghị và há»i:
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
Vân Hạc biết thầy bắt đầu và o Ä‘á», nhưng chà ng vẫn trả lá»i má»™t cách thản nhiên:
- Hăm hai tuổi rồi, anh ạ!
Khác Mẫn tiếp theo một câu văn hoa:
- Câu thơ lá thắm đã định thả và o ngòi nà o hay chưa?
- Tôi chưa dám nghĩ gì đến chuyện đó.
Khắc Mẫn rót cho Vân Hạc má»™t chén rượu đầy, rồi thầy vừa cưá»i vừa nói:
- Váºy thì tôi kÃnh mừng anh.
Vân Hạc ngơ ngác:
- Mừng tôi cái gì? Anh hãy nói cho tôi biết.
Khắc Mẫn cưá»i há»i tiếp:
- Anh biết cô Ngá»c đấy chứ ?
- Có phải cái cô vẫn bán giấy bút ở chợ Kim Bảng đó không?
- Phải đó.
- Tôi biết lắm, cô ấy năm nay độ mưá»i tám tuổi, con ông đồ Vân Trình chứ gì?
- Phải rồi! Nhưng anh có chịu cô ấy là báºc tuyệt sắc hay không?
- Vùng khác không biết thế nà o. Ná»™i trong vùng nà y, có lẽ tôi chưa thấy ai đẹp hÆ¡n ngưá»i ấy. Nhưng anh há»i tôi như váºy để là m gì?
- Là vì cô ấy sắp sá»a là m ngưá»i gánh gạo cho anh Ä‘i há»c. Tôi muốn biết trước ý anh đối vá»›i cô ta như thế nà o?
Vân Hạc vội và ng xua tay:
- Anh đừng nói váºy mang tiếng. Hình như trước kia cô ta đã nháºn trầu cau cá»§a anh nghè Long đấy mà .
Khắc Mẫn rót thêm rượu và o chén Vân Hạc rồi nói:
- Phải. Có! Năm xưa cụ đồ Văn Khoa đã có cáºy mối đến há»i cô ấy cho ông nghè Long. Äó là gượng theo ý muốn cá»§a ông ta. Thá»±c ra cụ ông, cụ bà đá»u không thuáºn cả. Các cụ cho rằng hồng nhan phần nhiá»u bạc mệnh, nếu lấy cô ấy vá» là m nà ng dâu, tất nhiên sau nà y sẽ không hay cho con trai mình. Vì váºy, các cụ cứ dùng dằng mãi không cưới. Nhân được má»™t ngưá»i thà y số Ä‘oán rằng cô ấy vá»›i ông nghè Long khắc tuổi, không lấy được nhau, các cụ má»›i cả quyết thôi không Ä‘i sêu cô nà y, rồi mượn ngưá»i sang há»i cô Thúy. Váºy thì bây giá» cô ấy vá»›i ông nghè Long có dÃnh dáng gì nữa đâu mà anh phải kiá»ng?
Vân Hạc nói giá»ng nghiêm trang:
- Äà nh rằng thế. Nhưng chúng mình vá»›i anh nghè Long là chá»— đồng song, thì dẫu cho cô ta không lấy anh ta Ä‘i nữa, chúng ta cÅ©ng vẫn phải coi như vợ ngưá»i bạn, không nên nói chuyện bông đùa mà đem cô ấy ra là m đầu Ä‘á», thì trông thấy nghè Long, mặt mÅ©i sẽ ra thế nà o?
Khắc Mẫn cũng đổi ra vẻ đứng đắn:
- Tôi nói tháºt đấy. Không phải nói đùa. Anh đứng tưởng rằng nếu anh lấy cô Ngá»c sẽ là bất nghÄ©a vá»›i ông nghè Long. Câu chuyện không như thế đâu. Giả sá» anh chịu kết duyên vá»›i cô ấy, thì ông nghè Long cảm Æ¡n anh lắm.
Vân Hạc chưa kịp nói sao, Khắc Mẫn lại tiếp:
- Anh có nghe chuyện cô Ngá»c phải gió trong khi gặp ông nghè Long vinh quy hay không?
Vân Hạc lắc đầu:
- Tôi không nghe biết gì cả. .
Khắc Mẫn gáºt đầu:
.- Ừ tôi cũng đoán rằng anh chưa biết. Nếu anh có biết chuyện đó, chắc anh sẽ thương cô ấy vô cùng.
Vân Hạc Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Anh định múa cái mép ông mối để kiếm chè cá»§a tôi chăng? Khó lắm. Cái giá»ng mối lái, tôi chán lắm rồi. Chúng ta hãy nói chuyện khác.
Khắc Mẫn nói giá»ng nghiêm nghị:
- Tôi không thèm chè cá»§a anh. Và cÅ©ng không phải là kẻ mối lái. Nhưng tôi nói để anh biết rằng: cái mối nhân duyên giữa anh vá»›i cô Ngá»c đã có má»™t ông tÆ¡ hồng sẽ xe cho anh. Dù anh muốn chối cÅ©ng không thể được.
Vân Hạc có ý ná»a ngá» ná»a tin:
- Ông tơ hồng ấy là ông nà o thế? Anh thỠnói cho tôi nghe.
Khắc Mẫn mỉm cưá»i:
- Anh đã muốn nghe rồi ư? Tôi không nói vá»™i. Nếu anh muốn nghe, đêm nay phải ngá»§ lại đây vá»›i tôi. Bây giá» chúng ta cứ việc đánh chén Ä‘i đã. Bữa rượu hôm nay chÃnh là cái tiệc đầu tiên cá»§a tôi mừng anh.
Vân Hạc cố gặng lần nữa, Khắc Mẫn chỉ đáp một câu rất vắn:
- Thầy? Thầy chứ còn ai!
|

15-10-2008, 10:06 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 4
Äến nay vợ chồng ông đồ Vân Trình má»›i tháºt khá»i lo. Tháng trước, khi được tin cô Ngá»c Ä‘i chợ vỠđến giữa đưá»ng bị cảm, cả hai ông bà đá»u hết hồn vÃa. Không kịp khóa tráp, khóa tá»§, ông đồ vÆ¡ vá»™i lấy lá» thuốc gió giắt và o trong mình, bà đồ thì dặn láng giá»ng hãy coi nhà giùm, rồi cùng há»a tốc đến cái ngã tư gần chợ Kim Bảng. Bấy giá» cô Ngá»c đã được Ä‘em lại bãi cá» dưới bóng rợp cá»§a má»™t cây Ä‘a. Sắc mặt vẫn xám mét. Chân tay không động Ä‘áºy. Nếu trên ngá»±c không còn thoi thóp thở, thì chẳng khác ngưá»i chết rồi. Bà đồ mếu máo kêu khóc, hú hồn vÃa vang má»™t khu đồng. Ông đồ rẽ rà ng trao lá» thuốc gió cho cô BÃch, con gái thứ hai cá»§a ông, và bảo cô nà y mở gánh hà ng lấy đĩa đựng trầu, xin Ãt nước tiểu mà i vá»›i những viên thuốc ấy. Rồi hai ông bà dùng lược ghè miệng cô Ngá»c đổ và o và xoa khắp cả mình mẩy cô ấy. Mặt trá»i tà tà , cô Ngá»c tỉnh dần, nhưng vẫn loạng choạng không đứng dáºy được. Chá» khi hết nắng, ông đồ má»›i thuê hai ngưá»i gánh hai gánh hà ng để bà đồ và cô BÃch cùng dìu cô Ngá»c vá» nhà . Äêm ấy và ngà y hôm sau, cô Ngá»c mấy lần ngất Ä‘i, gá»i mãi má»›i tỉnh. Và lúc tỉnh dáºy, thỉnh thoảng lại cứ nói mê nói sảng, khi thì xưng là cô thám, khi thì xưng là cô bảng, y như má»™t ngưá»i ma là m. Thầy thuốc đổi bốn năm ông, bói toán cúng cấp, lá»… bái chẳng thiếu đâu, bệnh trạng vẫn đâu đóng đấy. Kết cục, ông đồ phải má»i cụ bảng Tiên Kiá»u thăm mạch và bốc thuốc cho, các chứng má»›i lui dần.
Äá»™ nà y cô ấy đã gần bằng cÅ©. Tuy mặt mÅ©i hãy còn xanh xao, nhưng tinh thần thì đã sảng khoái như thưá»ng. Từ mấy bữa trước, cô thấy trong mình không còn táºt bệnh gì nữa, đã xin Ä‘i chợ bán hà ng, kẻo nữa nghỉ lâu mất khách. Nhưng mà ông, bà sợ cô chưa được tháºt khá»e, xông pha gió máy có thể lại bị cảm lại cho nên nhất định bắt cô cứ phải ở luôn trong nhà , không được Ä‘i lại dưới ánh nắng. Tháºm chà cô muốn ngâm sợi, đánh suốt, dệt nốt cái "cá»i" còn dở, ông bà cÅ©ng không bằng lòng, vì sợ để cô vầy nước thì độc. Chiá»u lòng cha mẹ, cô vẫn hết sức kiêng khem. Nhưng phải cả ngà y quanh quẩn trong mấy gian nhà như tù giam lá»ng, thì ai mà không buồn?
Nhiá»u lúc cô muốn nhắm mắt cố ngá»§, cho khá»i nghÄ© vẩn nghÄ© vÆ¡. Song ngá»§ mãi cÅ©ng chán con mắt, không thể nà o mà chợp Ä‘i được. Rồi thì những mối tư tưởng luẩn quẩn ở đâu nó lại kéo đến như má»› bòng bong, gỡ không ra, dứt Ä‘i không được. Nhất là những khi vừa má»›i thiu thiu, chợt bị con muá»—i vo ve bên tai phải tỉnh dáºy, thì trong mình cô tá»± thấy má»™t tráºn bà ng hoà ng khó tả, nghÄ© mãi không biết mình đương nằm ở chá»— nà o.
Cô rất thèm ngưá»i nói chuyện. Nhưng đương mùa chợ búa cà y cấy, chị em chúng bạn ai có việc nấy, không ai được thưa thì giỠđể đến trò chuyện vá»›i cô. Cho đến cô BÃch, ngưá»i em tin cáºy cá»§a cô, cÅ©ng phải mải miết Ä‘i chợ, từ sáng đến tối, không được thư nhà n mấy khi. Thà nh ra ban ngà y cÅ©ng như ban đêm, ngá»§ Ä‘i thì thôi, há»… bừng mắt ra, cô lại thấy mình má»™t mình vò võ. Vì thế, cô cứ phải mượn cuốn Kim Vân Kiá»u là m bạn giải buồn. Quyển sách như cÅ©ng biết ỡm á» trêu ngươi. Má»—i khi cô mở nó ra, nếu không đụng phải Ä‘oạn Kim Trá»ng gặp Thúy Kiá»u, thì lại trúng và o chá»— Thúy Kiá»u cất lẻn sang nhà Kim Trá»ng. Tuy rằng cô đã hết sức trấn tÄ©nh, nhưng mà coi đến những câu:
â€Sóng tình hồ đã xiêu xiêu
Xem trong âu yếm có nhiá»u lả lÆ¡i..."
Hay là :
“ Tóc tơ căn vặn tấm lòng
Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương" .
Thì trong bụng cô bổi hổi, bồi hồi, hình như có váºt nong nóng bốc lên ở ngá»±c và cổ. Tức thì cô liệng quyển chuyện xuống giưá»ng và nằm vắt tay lên trán để đưa tư tưởng đến chá»— mÆ¡ mà ng xa xăm.
Sáng nay lúc cô băng mình trở dáºy, bá»—ng chốc hai mắt nháy rối, vuốt mãi nó cÅ©ng không thuần. Rồi khi cô ăn cÆ¡m xong, và o buồng, lại má»™t con nhện thình lình sa thẳng xuống chá»— trước mặt. Cô toan vồ lấy để xem nó là nhện và ng hay nhện trắng, nhưng con váºt ấy nhanh quá, cô vá»› chưa kịp, nó đã đánh Ä‘u sợi tÆ¡ cá»§a nó và bò lên gần xà nhà mất rồi. "Äiá»m gì mà lạ thế nà y. Là nh hay gở?". Câu há»i quanh quẩn Ä‘i lại ở trong óc. Nó bắt cô phải phân vân hồi há»™p, đứng ngồi không yên.
Láºt đầu giưá»ng lấy cuốn Truyện Kiá»u, cô hé mở ra để xem đằng nà o là đầu, đằng nà o là cuối. Rồi hai bà n tay chắp lại má»™t cách cung kÃnh, cô đưa cuốn sách lên táºn ngang mặt, đặt nghiêng "bụng sách" và o thẳng sống mÅ©i và khấn lầm rầm:
"Lạy vua Từ Hải, lạy vãi Giác Duyên, lạy tiên Thúy Kiá»u, tên tôi là Hoà ng Thị Ngá»c, ở là ng Vân Trình, thà nh tâm xin cô má»™t quẻ...â€
Vừa dứt tiếng quẻ, cô liá»n ngừng lại và chỉ mấp máy hai môi, không biết là nói những gì. Dứt hồi thì thầm, cô bấm má»™t ngón tay cái và o giữa cuốn sách rồi giở ra xem. Ngón tay cái cá»§a cô trúng và o chá»— nà y:
"Bó thân vá» vá»›i triá»u đình,
Hà ng thần lÆ¡ láo, pháºn mình ra đâu?
Ão xiêm đùm bá»c lấy nhau,
Và o luồn ra cúi, công hầu mà chi".
Äá»c Ä‘i Ä‘á»c lại mấy lần, cô vẫn không hiểu nà ng Kiá»u bảo mình cái gì!
- Hay là mình không thà nh tâm, cho nên cô Kiá»u không ứng?
- Thì lại bói lại quẻ nữa xem sao?
Một lần nữa, cuốn sách bị cô đưa lên ngang trán và là m đúng những công việc vừa rồi. Rồi cô nhìn theo chỗ ngón tay đã bấm. Nó là cái gì?
â€Vá»™i và ng sắm sá»a lá»… công
Kiệu hoa cất gió đuốc hồng ruổi sao.
Bà y hà ng cổ vũ xôn xao,
Song song đưa tới trướng đà o sánh đôi".
Mặt cô tá»± nhiên thấy nóng bừng bừng. Ruá»™t gan cô tá»± nhiên bồn cồn như bị lá»a đột. Không kịp suy nghÄ© ý nghÄ©a cá»§a mấy câu đó, cô liá»n lăn đùng xuống giưá»ng và thở hừng há»±c như ngưá»i say nắng. Cảnh tượng cá»§a đám vinh qui hôm ná» thình lình lại hiện trước mắt. Kìa lá cá» và ng phấp phá»›i trước gió. Kìa cái biển gá»— sÆ¡n son thếp và ng chói lá»i dưới ánh mặt trá»i. Rồi má»™t chà ng trẻ tuổi cố nghiêng chiếc mÅ© hoa và ng cưá»i nụ vá»›i ngưá»i bên đưá»ng. Rồi má»™t cô con gái không lấy gì là m xinh, Ä‘ang õng ẹo ngôi trong chiếc võng mà nh mà nh cánh sáo. Rồi... vô số là thứ khác nữa.
Giống như con chuồn chuồn trong mắt những ngưá»i chá»±c giở, những cảnh tượng ấy cứ dÃnh liá»n vá»›i con mắt cô, xua tay nó không Ä‘i, nhắm mắt lại nó cà ng rõ rệt. "Số kiếp mình tháºt không ra gì... CỠđã đến tay, ai ngá» lại vá» kẻ khác..†Cô không định nghÄ© như thế. Nhưng mấy câu ấy nó cứ vÆ¡ vẫn kéo đến và trở Ä‘i trở lại mãi mãi trong trÃ.
Mặt má»—i lúc má»™t nóng thêm, gan ruá»™t má»—i lúc má»—i bồn cồn thêm, rồi thì cô thấy xâm xâm tối mặt như lúc sắp sá»a phải cảm độ trước.
- Em đi chợ đây chị ạ! Chị có mua gì hay không?
Tiếng nói thá» thẻ thình lình tá» cá»a kéo và o, là m cô mở bá»ng mắt ra. Cô BÃch vừa đến cạnh giưá»ng vá»›i bá»™ mặt nhà nhảnh và tiếp:
- Chị là m sao mà mặt đỠbừng lên thế?
Cô ngồi vùng Ä‘áºy mà đáp:
- Không biết là m sao từ lúc ăn cÆ¡m đến giá», tá»± nhiên chị thấy hầm háºp như ngưá»i sắp phát sốt ấy em ạ. Em hãy ra bể múc cho chị má»™t bát nước mưa.
- Chết nỗi! Chị uống nước mưa có độc cho không?
- Không độc đâu. Chị xót ruột lắm, chị muốn uống một bát nước mưa cho mát. Em cứ múc và o đây cho chị. Giấu đi, đừng để thầy mẹ trông thấy.
Ngoan ngoãn, cô BÃch trở ra. Má»™t lát, cô ấy rón rén trở và o vá»›i má»™t bát nước trong như nước suối. Sẽ sà ng đón lấy bát nước cá»§a em, cô Ngá»c uống òng á»c má»™t hÆ¡i. Nước và o đến Ä‘au, ruá»™t gan thấy mát đến đấy. Cô BÃch nhanh nhầu cất gánh Ä‘i chợ, để lại cho chị cả má»™t gian phòng tịch mịch và những luồng tư tưởng vẩn vÆ¡.
Cô toan đứng dáºy ra sân để cho dứt những cái nghÄ© ngợi quanh quẩn. Nhưng khi cầm gương lên soi thây hai má còn đỠbừng bừng, cô lại vá»› lấy quyển Kiá»u rồi sẽ nghiêng mình xuống giưá»ng. Song cô không coi, cuốn sách vẫn úp trên ngá»±c, hai mắt cô vẫn lỠđỠnhìn lên mái nhà .
"Lấy chồng cho đáng tấm chồng, bõ công trang Ä‘iểm má hồng răng Ä‘en...". NghÄ© váºy rồi cô lại tá»± gạt Ä‘i: “Sao ta lại tÆ¡ tưởng mãi nhưng chuyện cá»§a ngưá»i? Æ hay, con đã má»c răng, nói năng chi nữa.â€
Thôi, trăm đưá»ng tránh chẳng phải số, số có tá»± nhiên sẽ có, nếu số không có, cầu cung chả được, hÆ¡i đâu mà ...". rồi cô quả quyết ngồi dáºy và lại cầm gương lên soi. Ngoà i cổng có tiếng gáºy chống lá»™c cá»™c, cô vá»™i nhô đầu nhìn ra. Cụ bảng Tiên Kiá»u đương đủng đỉnh bước và o trong cổng vá»›i chiếc gáºy trúc và má»™t cáºu bé con xách cái túi gấm theo sau. Láºt Ä‘áºt cô vá»™i ra sân Ä‘uổi chó và cúi đầu chà o cụ bảng:
- Lạy bác ạ?
Cái nón dứa trên đầu sẽ gáºt má»™t cái, cụ bảng tÆ¡i tả cưá»i há»i:
- Con Ngá»c đấy à ? Mà y đã bằng cÅ© chưa cháu? Thầy có ở nhà đấy chứ?
Lễ phép, cô đáp:
- Thưa bác, cháu đã gần được bằng cũ. Thầy cháu có nhà đấy ạ.
Rồi cô nhanh nhẩu đứng ra má»™t bên, để giữ cho con chó xồm khá»i sá»§a. Ông đô Vân Trình vừa ở trong nhà bước ra. Hai ngà i vái nhau má»™t cái cá»±c kỳ long trá»ng, rồi cùng Ä‘i và o trong thá»m. Sau khi đã hạ chiếc nón dứa trao cho cáºu há»c trò treo lên trên vách, cụ bảng mở túi lấy vuông khăn mặt lau qua những giá»t mồ hôi trên trán, rồi cụ ngồi luôn và o phản, vừa cầm cái quạt phe phẩy, vừa cất cái giá»ng sang sảng:
- Nóng quá, tôi Ä‘i đã sá»›m, thế mà còn thấy bức bối khó chịu. Nếu cháºm lát nữa, có lẽ phải lăn ra đưá»ng. . .
Ông đồ cung ghé và o phản và nói một cách vui vẻ:
- Bác nhiá»u hÆ¡n tôi năm tuổi, nhưng xem ý còn mạnh hÆ¡n tôi. ChÃnh tôi bây giá» Ä‘i sang bên bác, nhiá»u khi đã thấy má»i chân, phải nghỉ đến hai ba chá»—. Nếu tôi bằng tuổi bác, có lẽ sẽ không Ä‘i được từ đây đến là ng Tiên Kiá»u.
Cụ bảng tươi cưá»i:
- Ừ, tôi vẫn biết bây giá» bác đã ngại Ä‘i. Sáng nay, tôi toan cho ngưá»i má»i bác sang chÆ¡i nói chuyện. Nhưng sợ bác vẫn biếng Ä‘i, nên tôi lại phải cố sang.
Cụ đồ vá»™i há»i:
- Bác đã có chuyện gì lạ!
Cụ bảng vẫn cưá»i:
- Lạ thì không lạ. Nhưng nó cÅ©ng không phải là má»™t việc thưá»ng.
- Việc gì váºy?
- Tôi muốn đưa ông thám, ông bảng đến nhà cho bác.
Cô Ngá»c vừa xách siêu nước lên đến đầu thá»m. Thoảng nghe câu đó, hai má tá»± nhiên đỠbừng. Bẽn lẽn đưa siêu nước cho cáºu bé con Ä‘i theo cụ bảng, và nhá» cáºu ấy nhóm lò Ä‘un há»™, cô liá»n thụt và o trong buồng. Cụ đồ ngay tháºt há»i lại cụ bảng:
- Ông bảng nà o? Ông thám nà o? Bao giỠthì hỠlại đây?
Cụ bảng cưá»i giòn khanh khách.
- Thong thả, chuyện đó hãy gác lại đó, để lúc uống rượu sẽ hay. Bây giỠchúng ta uống nước rồi thưởng một và i ván cỠcái đã.
Lò nước đã ná». Cáºu tiểu đồng quen lệ má»i ngà y nhắc bà n cá» và túi quân cá» trên vách đạt lên trên án. Cụ đồ hạ bà n cá» xuống phản, vừa đổ quân cá» ra bà y, vừa ngâm:
"Kỳ cục tiêu tưá»ng hạ, "Tôn tá»u lạc dư xuân."
Rồi cụ lại tán:
- Hai câu ấy thế mà hay đấy. Trong lúc nóng nực nà y chỉ đánh cỠlà có thể quên sự oi bức.
Siêu nước đã sôi, cáºu nhá» rón rén tráng qua cái ấm da chu, bá» chè, chế nước, rót ra chén tống và chuyên và o hai chén con, rồi đệ cả bá»™ bà n chè lên án. Hai cụ rung đùi thưởng cái hương thÆ¡m mát cá»§a chè đầu xuân. Cuá»™c giải khát đã Ä‘i hết tuần thứ ba, các cụ bắt đầu quay và o bà n cá». Cô Ngá»c vẫn nằm thá»§ hiểm trong buồng chá» nghe những lá»i cụ bảng sẽ nói. Sư im lặng cá»§a gian buồng và sá»± hồi há»™p trong quả tim bắt cô suy nghÄ© đến câu cụ bảng má»›i nói vừa rồi. “Cá»› sao bác bảng lại nói đột ngá»™t như váºy? Hay là bác ấy đã biết tâm sá»± cá»§a mình rồi chăng! Không có lẽ cứ như em BÃch kể lại, thì hôm ná», trong lúc nói mê, nói sảng, mình cÅ©ng xưng là cô thám, cô bảng luôn luôn. Nhưng đó chẳng qua là tiếng nói cá»§a kẻ bị mất trà khôn, chắc không .ai để ý..." Thế rồi, mồ hôi toát ra, cô tá»± thấy mình xấu hổ như đã là m má»™t Ä‘iá»u vô ý trước đám đông ngưá»i. Ở nhà ngoà i, cuá»™c cỠđến lúc xô xát tiếng cưá»i giòn giã xen lẫn vá»›i tiếng quân cá» chà chát đụng nhau, khiên cô dứt hẳn được sá»± nghÄ© ngợi lấn quẩn.
Bóng nóng đã ra đến cá»™t già n hoa, trong buồng nóng như cái hầm, cô toan đứng dáºy ra vưá»n hóng mát, chợt trông đến cái quả trầu, cô má»›i nhá»› ra từ nãy đến giá», quên chưa têm trâu.Sẽ sà ng ngồi dáºy, cô Ä‘i lấy dao bổ cau rá»c trầu, têm mấy chục miếng xệp và o cÆ¡i, rồi đưa cáºu nhỠđặt giúp lên chá»— hai cụ. Bà đồ Ä‘i chợ đã vá». Nhanh nhảu cô ra đón thúng để mẹ và o chà o cụ bảng, rồi cô xuống bếp sá»a soạn đồ rượu. Theo ý bà đồ, thì cô còn phải kiêng nước, kiêng lá»a và i ba ngà y nữa cho được tháºt khá»i. Nay vì trong nhà có khách, trá»i cÅ©ng đã trưa, sợ rằng má»™t mình lá»§ng cá»§ng, hoặc giả cÆ¡m khách trá»… quá, nên bà đà nh để con gái mó và o những việc lặt vặt.
Cuá»™c cá» trên nhà đã hết hai ván, đồ chén cÅ©ng vừa là m xong. Vì nhà không có đầy tá»›, cô phải rón rén lên dá»n bà n cá», rồi để mâm rượu và o đó, và bảo cáºu nhá» sang bên buồng há»c ăn cÆ¡m. Sau khi cụ bảng đã gá»i lá»i cô xuống chà o bà đồ, hai cụ cùng quay và o mâm. Chén rượu đã rót má»™t lần thứ nhất, bà đồ vui vẻ ở nhà dưới lên để đáp lá»… lại lá»i chà o cá»§a ông bạn chà thân vá»›i chồng. Cụ bảng chỉ và o chiếc ghế bên cạnh và nói:
- Má»i bác hãy ngồi lên đây xÆ¡i nước, tôi có câu chuyện muốn nói vá»›i cả bác trai bác gái.
Rồi cụ nhìn và o ông đồ:
- Con Ngá»c năm nay mưá»i chÃn tuổi rồi phải không?
Ông đồ ra vẻ ngạc nhiên:
- Cháu nó má»›i có mưá»i tám.
Cụ bảng lẩm nhẩm bấm đốt ngón tay:
- ÄÆ°á»£c! Mưá»i tám lại còn tốt hÆ¡n mưá»i chÃn.
Uống cạn chén rượu, cụ tiếp:
- Bác đã có biết Tư Hạc há»c trò tôi chứ?
Ông đồ lắc đầu:
- Tôi chỉ nghe tiếng anh ta, chứ không rõ lắm. Có phải tên hắn là Äà o Vân Hạc đó không?
- Phải đó!
- Anh ta ngưá»i ở đâu nhỉ?
- Hắn ở Quốc Oai. Con trai út cụ cống Äà o Nguyên đấy mà . Trong há»c trò tôi, có hắn linh lợi hÆ¡n cả. Vì tình thân vá»›i cả hai bên, tôi muốn nói vá»›i hai bác gả con cháu Ngá»c cho hắn.
Vừa cầm nai rượu tự róc và o chén của mình, cụ bảng vừa thêm:
- Nếu như hai bác muốn cho con cháu được là m cô thám, cô bảng, thì ngoà i hắn ra, chắc không có ngưá»i nà o hÆ¡n. Tôi nói thế, không phải quá khen há»c trò cá»§a tôi. Kể ra, cái tà i thám, bảng, thiên hạ vẫn không thiếu gì, nhưng phần nhiá»u hỠđã cao tuổi hoặc là há» quen cố chấp câu nệ, không ai được hoạt bát như hắn.
Ông đồ ra vẻ tơi tả:
- Bây giá» bác nói tôi má»›i nhá»› ra. Trong kỳ bình văn ở trưá»ng bác hồi đầu năm ngoái, tôi đã xem qua quyển cá»§a anh ta. Kể thì anh ta cÅ©ng là má»™t tay đại tà i, tôi không chê má»™t Ä‘iá»u gì. Nhưng việc gả bán cho cháu thì tôi nhưá»ng quyá»n bà nó.
Rồi ông quay sang bên phÃa bà đồ:
- Thế nà o? à bà ra sao, thì nói với bác.
Bà đồ rẽ rà ng:
- Cụ cống mất rồi, thưa bác?
- Phải, cụ ấy mất từ lúc Tư Hạc còn nhá».
Bà đồ ra ý ngần ngại:
- Trên cụ cống cÅ©ng là má»™t nhà danh vá»ng ở tỉnh Äoà i vá»›i nhà tôi tháºt là môn đương há»™ đối. Tôi chỉ hiá»m má»™t Ä‘iá»u rằng chúng tôi hiếm hoi, chỉ được hai đứa cháu gái, muôn gả chồng cho nó ở chá»— gần nhà , để khi mẹ con Ä‘i lại cho tiện.
Cụ bảng nói vui như tết:
- Äiá»u đó bác không quản ngại. Từ đây lên đến quê hắn, vừa Ä‘i vừa vá», chỉ hết độ già ná»a ngà y, có gì là xa. Nếu bác sợ xa, thì tôi bắt hắn phải đến gá»i rể. Việc nà y tá»± tôi chá»§ trương tất cả. Bởi thấy nó là mối lương duyên nên tôi muốn cướp quyá»n cá»§a ông tÆ¡ hồng xem sao!
Bà đồ không còn lẽ gì từ chối, liá»n chuyển câu chuyện sang cho ông đồ.
- Nếu thế thì xin tùy ý thầy cháu. Thầy cháu bằng lòng, tôi cÅ©ng xin vâng lá»i bác.
Ông đồ khôi hà i:
- Khéo lắm. Tôi đưa cho bà , bà lại còn đưa cho tôi.
Rồi ông rót rượu và o chén cụ bảng và tiếp:
- Con tôi cÅ©ng như con bác. Tùy bác muốn gả cho ai thì gả. Quyá»n ông tÆ¡ hồng bác còn muôn cướp huống chi quyá»n tôi. Có Ä‘iá»u tôi muôn bác hãy thong thả, để tôi bảo qua vá»›i cháu.
Cụ bảng vẫn cưá»i:
- Cố nhiên cÅ©ng phải há»i ý nó chứ. Nhưng tôi xem chúng nó cÅ©ng ngoan ngoãn dá»… bảo, tôi nói phắc nó phải nghe. Váºy xin bác hãy cho gá»i nó ra đây để tôi bảo thẳng vá»›i nó.
Nãy giá», cô Ngá»c vẫn ngồi im lặng trong buồng, không dám đánh tiếng. Khi nghe cụ bảng nói đến câu đó, cô liá»n cất lẻn Ä‘i xuống nhà dưới. Bà đồ theo xuống táºn nÆ¡i, và nói má»™t cách ngá»t ngà o:
- Con lên nhà khách, bác bảng muốn há»i gì con đấy.
Cô Ngá»c đỠmặt tÃa tai, và nói má»™t cách nÅ©ng nịu:
- Thôi con chả lên.
Bà đồ tá»§m tỉm cưá»i nụ :
- Bác bảng muốn là m mối mà y cho anh khóa Hạc, há»c trò cá»§a bác ấy, có thuáºn thì lên mà nói vá»›i bác.
Cô Ngá»c gục đầu xuống gối và sẽ thá» thẻ:
- Tùy thầy, tùy mẹ, con không biết.
Rồi cô e lệ đứng dáºy và đi sang nhà hà ng xóm. Bà đồ lại lên nhà khách nói vá»›i cụ bảng:
- Thưa bác, cháu nó xấu hổ, không đám lên ạ!
Cụ bảng lại cưá»i:
- Thôi được. Nó xấu hổ tức là nó đã thuáºn đấy. Váºy thì hai bác nháºn lá»i cho tôi Ä‘i thôi.
Bà đồ cáo biệt Ä‘i xuống nhà dưới. Hai cụ gáºt gù đánh chén mãi đến quá trưa má»›i xong. Cô Ngá»c vẫn còn núp bên hà ng xóm chưa vá». Cáºu nhá» ngưá»i nhà cụ bảng phải dá»n mâm bát và lấy tăm nước.
Mặt trá»i tà tà , cụ bảng má»›i từ biệt ra vá». Trước khi đứng dáºy, cụ còn dặn lại ông đồ:
- Äá»™ mấy bữa nữa, tôi sẽ lại sang nói chuyện vá»›i bác.
|

15-10-2008, 10:07 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 5
Má»™t hồi gà gáy âm ô, là m cho Vân Hạc giáºt mình thức giấc. Ngá»n đèn trên quang lù mù sắp tắt, Ä‘á»i dầu đã gần cạn khô. Không muốn là m phiá»n thằng nhá», chà ng tá»± đứng lên rót dầu và o đèn, và dụi cái tà n đỠối ở đầu sợi bấc. Rồi chà ng mở cá»a ra sân.
Trăng chưa lặn. Ãnh và ng chênh chếch nhòm và o già n hoa. Những bóng cây nhà i, cây má»™c dương leo lên thá»m. Mặt thá»m khoang khua như má»™t bức tranh thá»§y mặc.
Trá»i hãy còn sá»›m. Trống ngoà i Ä‘iếm má»›i Ä‘iểm canh tư. Các nhà láng giá»ng vẫn im phăng phắc.
Chà ng toan và o phòng ngá»§ thêm. Sá»±c nhá»› hôm nay là kỳ bình văn, phải đến trưá»ng sá»›m hÆ¡n má»i ngà y, ngá»§ nữa, e rằng quá giấc, quá trưa, thì Ä‘i không kịp. Chà ng bèn súc miệng, rá»a mặt, rồi má»™t mình đủng đỉnh dạo dưới bóng trăng.
Trong đám ánh trăng trong vắt, thỉnh thoảng Ä‘iểm má»™t luồng gió hiu hiu, hết thảy bóng cây trước sân Ä‘á»u bị rung động. Chà ng bá»—ng tưởng đến cái cảnh Trương Sinh đợi Thôi Oanh Oanh trong truyện Tây Sương liá»n ngâm:
"Äãi nguyệt Tây sương hạ.
Nghênh phong hộ bán khai.
Cách tưá»ng hoa ảnh động.
Nghi thị ngá»c nhân lai".
Thế rồi hình ảnh cô Ngá»c tức thì hiện ra trong óc Chà ng khen ông đồ Vân Trình cÅ©ng khéo tìm chữ đặt tên cho con. Vá»›i cái nước da trắng nõn, vá»›i cái khuôn mặt trái xoan và cái dáng bá»™ yểu Ä‘iệu, nà ng tháºt đáng gá»i là ngá»c nhân lắm. Chà ng nhá»› những hôm qua chợ Kim Bảng, tình cá» nhìn hà ng nà ng, bao giá» nà ng cÅ©ng tươi như bông hoa, và không bao giá» mà nà ng có vẻ ngoa ngoắt, trai lÆ¡ như bá»n con gái kẻ chợ. Chà ng tá»± cho rằng mình lấy được nà ng, tức là danh sÄ© sánh vá»›i giai nhân, chăng kém gì những cặp vợ chồng trong tiểu thuyết.
Nhưng chà ng lại băn khoăn rằng trước kia nà ng đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i Trần Äằng Long, thì vá»›i chà ng, nà ng đã là vợ chưa cưới cá»§a má»™t ngưá»i bạn. Bây giá» nếu chà ng kết duyên vá»›i nà ng, hoặc giả cÅ©ng bị thiên hạ chê cưá»i. Rồi chà ng tá»± an á»§i rằng việc nà y do ở cụ bảng ép chà ng, không phải tá»± chà ng mà ra. Má»™t ngưá»i đạo mạo nghiêm nghị và yêu chà ng, quý chà ng như cụ bảng Tiên Kiá»u, không lẽ lại dạy há»c trò là m Ä‘iá»u trái vá»›i danh giáo? Song chà ng vẫn không hiểu vì sao cụ bảng lại cô ghép nà ng vá»›i chà ng, vì sao hôm ná», trong khi khuyên chà ng lấy nà ng, cụ lại bảo rằng nếu chà ng bằng lòng cưới nà ng là m vợ, tức là cứu cái Ä‘á»i nà ng, tức là là m Æ¡n cho Trần Äằng Long? "Hay là nà ng vá»›i nghè Long ngà y xưa đã có gì ám muá»™i?" Chà ng nghÄ© như thế, rồi chà ng lại tá»± hối háºn, cho là mình đã vô lá»… vá»›i nà ng. Chà ng tin nà ng là con nhà gia giáo, không khi nà o lại là m những việc bất chÃnh.
Mặt trăng từ tá» luồn và o bóng mây, bầu trá»i dần dần vẩn đục. Chà ng bèn lững thững bước và o trong phòng. Vừa Ä‘i, chà ng vừa lẩm bẩm má»™t mình. “Có lẽ vợ chồng là duyên số tháºt. Ừ, xưa kia mình tuy biết nà ng, nhưng vẫn chẳng há» nghÄ© đến nà ng. Thế mà từ bữa nghe đồ Mẫn nói, nhất là từ bữa nghe cụ bảng nói đến giá», không phút nà o mà ta quên nà ng. Cái đó má»›i lạ cho chứ! Không biết trong những lúc nà y, nà ng có nghÄ© gì đến ta không? Chắc có! Ta nhá»› nà ng, tất nhiên nà ng cÅ©ng nhá»› ta, nếu như cụ bảng đã ngá» cho nà ng biết cái ý định cá»§a cụ.â€
Trá»i sáng, Vân Hạc cắp nón vừa ra đến cổng, thì gặp Khắc Mẫn. Hai chà ng liá»n sánh vai cùng tá»›i trưá»ng há»c.
Trong các lò "rèn đúc nhân tà i" bấy giá», trưá»ng cá»§a cụ bảng Tiên Kiá»u là lá»›n hÆ¡n hết. Trừ ra mươi cáºu đồng sinh là những con cháu trong nhà , há»c trò cụ bảng chỉ có hai lá»›p đại táºp và trung táºp. Trung táºp hà ng ngà y phải đến nghe sách, hà ng tuần phải há»c là m văn. Còn đại táºp thì má»—i tháng táºp văn hai kỳ. Kể cả đại táºp và trung táºp, há»c trò trong trưá»ng có tá»›i gần ba trăm ngưá»i. Vân Hạc và Khắc Mẫn Ä‘i đến cá»a trưá»ng thì các cáºu há»c trò trung táºp cÅ©ng vừa kéo đến.
Sau những chiếc nón sÆ¡n quai chuá»—i lần lượt úp lên các tưá»ng, cả mấy trăm ngưá»i nghiêm trang ngồi sắp hà ng ở các dãy ghế. Cụ bảng còn ở nhà trong chưa ra. Má»™t cáºu há»c trò bé con chạy đến rỉ tai Vân Hạc:
- Thầy bảo anh bình văn xong rồi, phải ở lại đây, để thầy còn dặn gì đấy.
Rồi thì há»c trò đại táºp lục tục đến dần. Rồi thì, năm gian tiá»n tế thênh thang như năm gian đình dần dần hiện ra quang cảnh cháºt hẹp, kẻ ngồi ngưá»i đứng lố nhố khắp trong nhà ngoà i thá»m.
Trống cái thong thá điểm một hồi ba tiếng.
Há»c trò trên các phản ghế hết thảy trở lại hà ng lối nghiêm chinh. Hai cáºu nhá» tuổi lá»… má»… bưng Ä‘iếu bưng tráp và mang giỠấm, khay chén đặt lên án thư.
Những tiếng thì thầm xôn xao nhất tá» im bặt. Cụ bảng từ nhà trong ra vá»›i má»™t bá»™ khăn áo chỉnh tá». Trên các phản ghế, há»c trò răm rắp đứng dáºy khắp lượt.
Khoán thai cụ ngồi và o tấm ghế sau chiếc án thư và mở nắp tráp lấy gói thuốc lá ra cuá»™n. Tất cả há»c trò lại cùng răm rắp ngồi xuống. Má»™t cáºu nhó tuổi lá»… phép đến trước án thư sẽ bưng bá»™ đồ đánh lá»a ra thá»m .
Qua má»™t hồi kỳ cạch cá»§a hòn đá lá»a Ä‘áºp và o thá»i sắt, lá»a ở trong đá đã bắt ra lá»›p bùi nhùi trong cái há»™p gá»— và bén và o đó, cáºu ấy rón rén nhón lấy má»™t Ãt bùi nhùi có lá»a, tiếp và o mồi giấy, phì phò thổi cho thà nh ngá»n, để châm sang sợi ruá»™t gà và châm lá»a và o mồi thuốc lá đã cuá»™n, cụ bảng ra hiệu cho các há»c trò Ä‘á»c sách.
Má»™t câu trung táºp cung kÃnh đệ má»™t chồng sách in lên án. Bằng má»™t câu xin phép rất lá»… độ và mấy tiếng đằng hắng rất dõng dạc, má»™t cáºu tốt giá»ng nhanh nhẹn mở sách ra Ä‘á»c.
Tất cả há»c trò cặm cụi mở sách ra coi.
Theo lệ hà ng ngà y, má»—i buổi Ä‘á»u Ä‘á»c đủ ba thứ sách: kinh, truyện và sá».
Hôm nay bắt đầu Ä‘á»c Kinh dịch, rồi đến sách Trung dung rồi đến cuốn Tống sá». Má»—i khi Ä‘á»c hết bà i cái, bà i bà n cá»§a má»™t chương nà o trong sách, cả trưá»ng im lặng như tá». Mấy trăm con.mắt Ä‘á»u chăm chỉ ngó và o cuốn sách cá»§a mình. Mấy trăm lá»— tai Ä‘á»u bình tÄ©nh đợi nghe lá»i giảng cá»§a thầy. Bằng cái giá»ng sang sảng như tiếng chuông đồng, cụ bảng giảng rất rà nh mạch từ nghÄ©a Ä‘en đến nghÄ©a bóng, từ nghÄ©a gần đến nghÄ©a xa, cụ chỉ rõ rà ng lá»i bà n nà o là phải, lá»i bà n nà o là quấy. Cụ nói như rót và o tai há»c trò. Khi giảng đến hà o lục tam cá»§a quẻ Khôn Kinh dịch, cụ đặt nồi thuốc xuống án và há»i má»™t cách sá»ng sốt:
- Các anh nghe chương nà y có thấy gì không.
Các cáºu há»c trò Ä‘á»u không trả lá»i, vì không hiếu ý cụ há»i ra sao. Cụ liá»n nhìn và o cuốn sách và cất cao giá»ng:
- "Lục tam, hà m chương khả trinh. Hoặc tòng vương sá»±, vô thà nh, hữu chung.â€
Và cụ lại gặng:
- Các anh tưởng nó có đúng với điệu lục bát trong các ca dao của ta hay không? Rồi cầm mồi thuốc hút thêm một hơi, cụ vừa rung đùi vừa tiếp:
- Trong kinh, truyện, sá», má»—i bá»™ Ä‘á»u có má»™t câu lục bát. Ở kinh là câu ấy rồi, còn ở truyện thì là câu gì?
Các cáºu há»c trò cố sức lục hết trà nhá»› để tìm lấy câu trả lá»i. Nhưng không ai nói câu nà o. Cụ vuá»™t chòm râu bạc phÆ¡ và ngâm:
"Phù thủy, nhất thước chi đa.
"Cáºp kỳ bất trắc ngoan đà giao long..."
Rồi cụ lại há»i:
- Phải câu ấy ở sách Trung dung, các anh má»›i Ä‘á»c hôm qua đó không? Sao mà chóng quên váºy? Nếu như trá»i cho đỗ đạt, được sang sứ Tầu, các anh sẽ đối đáp là m sao cho khá»i nhục đến quân mệnh!
Các câu há»c trá» Ä‘á»u cúi gầm mặt, tá» ra dáng bá»™ bẽ bà ng . Cụ ngá»ng má»™t lát rồi thêm:
- Còn câu ở sá», chắc chắn các anh cÅ©ng không thể nhá»›.
Và cụ ngân giá»ng:
â€Äế sÄ© Sái Xác hữu công,
"SỠchi tòng tự Triết tông miếu đình..."
Rồi cụ ngẩng lên nhìn các há»c trò và nói:
- Các anh thỠgiở cuốn Tống Cao Tôn mà xem, câu đó ở ngay đầu sách đấy mà .
Các câu há»c trò im lặng phục thầy là báºc nhá»› sách. Cụ bảng mở giá», rót má»™t chén nước nhấp giong, rồi cụ cắt nghÄ©a:
- CÅ©ng vì có mấy câu đó cho nên từ xưa đến nay đã có nhiá»u ngưá»i cho rằng: lối văn trên sáu dưới tám cá»§a ta gốc ở kinh, truyện và sá» mà ra. Nhưng theo ý ta, thì nói như váºy có lẽ cÅ©ng quá khiên cưỡng. Trá»i đã sinh ra má»—i nước có má»™t thứ tiếng, thì tất nhiên má»—i nước cÅ©ng phải có má»™t Ä‘iệu hát. Nếu bảo Ä‘iệu hát lục bát gốc ở kinh, truyện và sá», thì sao ở Tầu lại không có cái thể văn ấy? Tuy váºy, các cụ Ä‘á»i trước nói thế, bây giá» mình cÅ©ng hãy hay rằng thế, để rồi kê cứu dần dần, không nên vá»™i và ng bà i bác.
Hết cuá»™c chuyệnn phiếm, má»™t cáºu há»c trò thay lượt cáºu trước Ä‘á»c cuốn Trung dung. Rồi má»™t cáºu nữa lại tiếp cáºu nà y Ä‘á»c cuốn Tống sá». Mặt trá»i đã cao, cuá»™c nghe sách cá»§a há»c trò trung táºp má»›i hết. Lúc nà y há»c trò đại táºp đã đến đông đủ. Trong năm gian nhà ngá»™t những hÆ¡i ngưá»i. Cụ bảng tạm nghỉ để quạt cho ráo mồ hôi.
Há»c trò lác đác đứng dạy ra sân hóng mát.
Khắc Mẫn dắt Vân Hạc và mấy ngưá»i nữa đến ngồi túm tụm ở dưới gốc nhãn, rồi há» thi nhau bắt Vân Hạc phải Ä‘á»c những bà i văn cá»§a chà ng trong kỳ nà y cho há» nghe trước. Má»™t cáºu há»c trò đủng đỉnh đến trước Vân Hạc nhìn chà ng bằng con mắt ranh mảnh và tá»§m tỉm cưá»i. Vân Hạc Ä‘oán là hắn đã hiểu biết việc riêng cá»§a mình, liá»n há»i:
- Mà y cưá»i cái gì, thằng Cung?
Ngưá»i ấy vẫn cưá»i:
- Mai kia tao sẽ cho mà y bà i thơ.
Vân Hạc cÅ©ng cưá»i:
- ÄÆ°á»£c! Có giá»i mà y cứ là m! Nếu thÆ¡ không hay, tao sẽ ná»c cổ đánh cho ba chục.
Ngoà i cổng có tiếng cưá»i nói giòn giã. Má»™t lÅ© nón dứa quai lụa bạch lần lượt từ cổng tiến và o trong sân. Các cụ nghè, cá», bạn thân cá»§a cụ bảng và là sÆ¡ khảo, phúc khảo cá»§a các quyển táºp đến dá»± bình văn.
Cụ bảng láºt Ä‘áºt đứng dáºy đón khách.
Sau mấy cái vái trịnh trá»ng rước mấy ông khách lên thá»m, cụ bảng vui vẻ nói:
- Chết chá»a nắng quá! Các bác Ä‘i sá»›m Ãt nữa, có mát hÆ¡n không?
Cụ nghè Quỳnh Lâm chỉ và o cụ cỠLiên Trì và đáp:
- Nếu tôi không cố phá đám, thì ông lão nà y còn ngồi ngất ngưởng với nai rượu thuốc, chứ đã chịu đi cho đâu.
Cụ cá» Liên Trì mỉm cưá»i đế đưa hai câu thÆ¡ cổ:
â€Bách niên tam vạn lục thiên nháºt,
Nhất ẩm tu khuynh tam bách bôi".
Các cụ cùng ngồi lên chiếc phản giữa. Ai nấy phì phạch quạt lấy quạt để. Nhưng vẫn không ai chịu bá» khăn áo Cụ bảng phải sai hai cáºu bé con cầm đôi quạt lông đứng hai đầu phản phẩy và o.
Cạn ba tuần chè tầu, cụ bảng lục lại táºp văn cá»§a há»c trò và chá»n mấy quyển được bình để riêng má»™t chồng.
Hôm nay là kỳ tứ lục: má»™t bà i chiếu và má»™t bà i biểu. Tất cả độ hÆ¡n mưá»i quyển được Ä‘á»c. Chỉ có má»™t quyển cá»§a Äà o Vân Hạc dấu sÆ¡ dấu phúc phê ưu, dấu ngoại phê "bình", và năm quyển nữa ba dấu Ä‘á»u phê “bình", được Ä‘á»c từ đầu đến cuối. Còn các quyển khác, hoặc "bình thứ", hoặc "thứ mác" chỉ được Ä‘á»c lá»i từng Ä‘oạn. Những quyển được Ä‘á»c, mặt quyển Ä‘á»u có đỠmá»™t chữ "bình". Những Ä‘oạn được Ä‘á»c thì ở cạnh các dòng chữ Ä‘á»u có đánh dấu bằng "chấm mắt ngá»—ng". Soạn xong táºp quyển, cụ bảng cầm trao cho mấy ông bạn:
- Các bác coi lại. Nếu có quyển nà o không đáng cho Ä‘á»c, thì xin bá» Ä‘i.
Mỗi cụ đón lấy và i quyển, coi qua một lượt, rồi:
- ÄÆ°á»£c cả không có quyển nà o phải loại.
Cụ nghè Quỳnh Lâm cầm quyển cá»§a Äà o Vân Hạc chìa há»i cụ bảng:
- Quyển nà y chúng tôi đã phê "ưu†cả, sao bác lại đánh xuống "bình�
Cụ bảng rẽ rà ng đáp:
- "Bình" là phải! Các bác cho "ưu†cÅ©ng khà quá đáng. Vả lại hắn còn Ãt tuổi, phải cần mà i dÅ©a cái tÃnh hiếu thắng. Nếu như kỳ nà o cÅ©ng "ưuâ€, e rằng hắn sẽ coi mình là thánh là trạng, không chịu há»c hà nh, ấy là có hại cho hắn.
Rồi cụ trông xuống đám há»c trò ngồi cạnh:
- Trưa lắm rồi, ai lên Ä‘em quyển xuống Ä‘á»c Ä‘i chứ!
Khắc Mẫn lá»… phép đứng lên và tiến đến trước án thư. Cụ nghè Quỳnh Lâm đưa cho thầy cuốn văn cá»§a Äà o Vân Hạc và dặn:
- Äá»c quyển nà y trước!
Khắc Mẫn lÄ©nh quyển văn Ä‘i xuống chá»— cÅ©. Mà i má»±c, tẩm má»™t ngòi bút tháºt đẫm. Má»™t tay cầm bút, má»™t tay. cầm quyển, thầy bắt đầu Ä‘á»c bà i chiếu trước. Tất cả há»c trò Ä‘á»u giở má»™t táºp giấy bán đặt lên đầu gối. Tai nghe văn, tay thì viết lia viết lịa. Văn Ä‘á»c đến đâu, há» phải cố viết cho kịp đến đây. Chữ thảo má»™t lối lòi tói như sợi xÃch chó. Vá»›i má»™t giá»ng vừa kêu vừa trong, Khắc Mẫn Ä‘á»c rất dại dá»…, gãy gá»n, từ Ä‘oạn nỠđến Ä‘oạn kia, mạch lạc cá»±c kỳ phân minh. Nhất là những lúc lên giá»ng, xuống giá»ng, tiếng thà y cà ng réo rắt dịp dà ng, khiến cho câu văn cà ng nổi.
Cái nhà chứa gần ba trăm con ngưá»i lúc ấy có vẻ nghiêm tÄ©nh cá»§a má»™t tòa cổ miếu. Ngoà i tiếng bình văn cá»§a Khắc Mẫn và tiếng khen hay cá»§a các khảo quan, cÆ¡ hồ không còn có gì khác nữa.
Hết bà i chiếu Ä‘á»c đến bà i biểu. Mở đầu hai câu “phục dÄ©", cụ cá» Liên Trì và cụ nghè Quá»·nh Lâm rối rÃt giục Ä‘iểm, giục khuyên. Khắc Mẫn miệng Ä‘á»c tay chép, mắt thì nhìn và o quyển văn, cuống quÃt như ngưá»i phưá»ng trò vừa hát vừa phải đánh tiếng gõ mõ.
Äá»c xong quyển cá»§a Vân. Hạc, cụ bảng lại bảo tạm nghỉ để các há»c trò uổng nước và hút thuốc là o. Những ngưá»i viết cháºm, tranh nhau mượn quyển Vân Hạc để há» chép lại những Ä‘oạn lúc nãy phải bá» cách quãng vì viết không kịp. Như quên cả sá»± oi bức, ngưá»ii ta xúm nhau đến hÆ¡n chục ngưá»i ngó và o quyển văn.
Cụ nghè Quỳnh Lâm sai ngưá»i lấy chiếc ghế đẩu bắc ở bên cạnh, gá»i Vân Hạc cho ngồi ở đó, tá»± mình rót má»™t chén nước trao cho Vân Hạc, và cụ tấm tắc khen ngợi:
- Văn cáºu khá lắm! Äá»— đến nÆ¡i rồi. Cáºu phải cố Ä‘i, khoa hương nà y hãy lấy cho bác cái thá»§ khoa, rồi há»™i sau thì lấy cho bác cái đình nguyên nữa. Tiá»n trình cá»§a cạu có cÆ¡ viá»…n đạt, bác lấy là m mừng!
Vân Hạc chỉ lá»… phép đón lấy chén nước, không dám trả lá»i, vì chà ng không biết trả lá»i thế nà o. Cụ nghè quay mặt sang phÃa cụ bảng và thêm:
- May được ngưá»i con nối nghiệp, bác cống Äà o Nguyên tuy mất cÅ©ng như còn sống.
Cụ báng ngần ngừ lắc đầu:
- Tôi chưa dám chắc như váºy. Là vì văn chương cá»§a hắn tuy có lá»—i lạc, nhưng vẫn không khá»i có chá»— cầu kỳ sÃnh tà i, lại thưá»ng vượt ra ngoà i qui cá»§. Nếu gặp quan trưá»ng thì hắn có thể đỗ cao. Nhưng nếu không gặp, tất nhiên sẽ bị há»ng tuá»™t. Bao giá» hắn chừa được cái táºt ấy, thì má»›i có thể chắc được!
Rồi cụ gá»i các há»c trò và há»i:
- Các anh nghe quyển Vân Hạc thế nà o? Có thấy cái bệnh gì không?
Hết thảy im lặng, không có ai đáp. Cụ tiếp:
- Văn chương anh ta tuy cÅ©ng khá đấy, nhưng phải cái táºt rất lá»›n là có nhiá»u Ä‘oạn rắc rối, bướng bỉnh, không chịu theo đúng khuôn phép. Äó là má»™t Ä‘iá»u tối kỵ trong các lối văn cá» nghiệp, nhất là thể văn tứ lục.
Cụ cỠLiên Trì nói xen:
- Phải! Văn chương cầu thị bất cầu kỳ, nếu quá cầu kỳ tất nhiên không lợi trưá»ng ốc. Bởi vì, trong lúc quan trưá»ng chấm văn, ngưá»i ta chấm như ăn cướp, má»™t khắc phải chấm đến mấy chục quyển, còn thì giỠđâu mà nghÄ© ngấm nghÄ© nghÃa cho mình? Thói thưá»ng há»… mà dấu "sơ†đã chấm thế nà o, ấy là dấu "phúc", dấu “giám" lại chấm thế ấy, nếu như mình đặt má»™t câu cầu kỳ, hoặc là ý nghÄ©a quá ư sâu xa, mà trong lúc vá»™i và ng, ông sÆ¡ khảo không kịp hiểu hết, ông ấy sổ cho và i chiếc và phê cho má»™t chữ "liệtâ€, thì rồi những ông phúc khảo, giám khảo cÅ©ng lại sổ theo, và cÅ©ng phê cho và i chữ "liệt" nữa. Cái quyển đã đến ba "liệtâ€, ông phân khảo khó lòng mà giám phê "bình" phê "ưuâ€. Thế là há»ng oan chứ gì.
Cụ nghè Quỳnh Lâm nối lá»i:
- Ấy, cụ Nguyá»…n Công Hoà n ngà y xưa suốt Ä‘á»i thi há»ng cÅ©ng chỉ vì có táºt ấy.
Hồi cụ quay ra há»i các há»c trò:
- Các thầy đã nghe chuyện cha con cụ Nguyễn dà nh nhau vỠmột câu tứ lục hay chưa?
Rồi không đợi há»c trò trả lá»i, cụ kể:
- Cụ Nguyá»…n Công Hoà n là báºc danh sÄ© Ä‘á»i Lê, văn hay, há»c rất uẩn súc, chỉ phải cái táºt đặt cáºu cầu kỳ, thà nh ra thi mãi không đỗ. Ông Nguyá»…n Công Lân là con, sức há»c tuy còn kém cụ rất xa, nhưng mà văn chương hoạt bát, ngoà i hai mươi tuổi đã đỗ hương cống, rồi lại đỗ luôn tiến sÄ©. Khoa ấy, tôi không nhá»› là khoa nà o, ông Lân đã là m chá»§ khảo, cụ Nguyá»…n vẫn còn cắp quyển Ä‘i thi, và cÅ©ng lại há»ng như trước...
Nói đến đấy, cụ nghè ngừng lại, để uống há»›p nước nhấp giá»ng, rồi tiếp: .
- Thế rồi đến khi việc trưá»ng đã xong, ông Lân vá» nhà thăm cha. Äầu tiên, cụ Nguyá»…n há»i ngay:
â€Khoa nà y có được quyển nà o khá không?â€. Ông con ngay tháºt thưa rằng: "Có má»™t quyển khá, chỉ vì phải câu tứ lục thất niêm., không thể lấy đỗ". Cụ Nguyá»…n liá»n gặng. "Câu tứ lục ấy thế nà o? Có nhá»› không?" Ông con thưa rằng có nhá»› và đá»c như vầy:
â€Lưu hà nh chi hóa tá»± tây đông, nam bắc vô tư bất phụ.
"Tạo tựu chi công tự Cảo Mân, Kỳ Phong dĩ mạc bất hưng" .
Rồi thì ông ấy lại tiếc ngáºm ngùi mà rằng: “Nếu như câu dưới, hỠđảo hai chữ "Cảo Mân" ra là m "Mân Cảo", cho đúng niêm luáºt, thì hai câu ấy hay biết chừng nà o". Cụ Nguyá»…n không đợi cho con hết lá»i, vác gáºy phang luôn chừng và i chục gáºy. Và cụ nghiến răng nghiến lợi, chá»i mắng tà n nhẫn. Cụ bảo ông con dốt nát như thế mà đi chấm trưá»ng, chôn sống biết bao nhiêu ngưá»i...".
Cụ nghè lại nhìn há»c trò và há»i:
- Các thầy có biết tại sao cụ Nguyá»…n phải đánh má»™t ông chá»§ khảo như váºy?
Há»c trò còn đương im lặng suy nghÄ©, cụ nghè lại tá»± cắt nghÄ©a:
- Thì ra hai câu tứ lục ấy chÃnh cá»§a cụ Nguyá»…n, ý cụ đặt như thế nà y:
â€Lưu hà nh chi hóa tá»± Tây, Äông Nam Bắc vô tư bất phục,
Tạo tựu chi công tự Cảo, Mân Kỳ Phong dĩ mạc bất hưng".
Há»c trò nghe rồi, ai nấy sung sướng như nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u má»›i lạ. Cụ cá» Liên Trì nói thêm:
- Nếu như nghÄ© má»™t chút, chắc ai cÅ©ng nháºn thấy rằng: trong hai cấu đó, câu trên tất phải ngắt đến chứ "Tây", câu dưới tất phải ngắt đến chữ "Cảo". Chứ nếu chấm như kiểu ông Lân, má»™t đằng ngắt đến chứ "Äông", má»™t đằng ngắt đến chữ “Mân" thì không có nghÄ©a gì cả. Bởi vì nhà Chu khởi ở phương Tây, đóng kẻ chợ ở đất Cảo, ngưá»i ta chỉ có thể nói: "Cái thói trôi Ä‘i nổi tá»± phương Tây, các phương Äông Nam Bắc đâu đâu cÅ©ng phục . Cái công đắp dá»±ng gây từ xứ Cảo, các xứ Mân Kỳ Phong Ä‘á»u cÅ©ng dấy theoâ€. Chứ ai lại nói: "Cái thói trôi Ä‘i nổi tá»± phương Tây phương Äông... cái công đắp dá»±ng gây từ xứ Cảo, xứ Mân?" Nhưng vì bốn chữ Tây Äông Nam Bắc và bốn chữ Cảo Mân Kỳ Phong đặt liá»n vá»›i nhau, trong lúc vá»™i và ng, câu trên ngưá»i ta ngắt đến chữ Äông, thì câu dưới ngưá»i ta cÅ©ng lại ngắt đến chữ Mân, như thế, chẳng những thất niêm mà còn vô nghÄ©a nữa chứ! Ấy đó là văn chương cầu kỳ có hại như váºy. Các thầy nên biết mà tránh.
Dứt mạnh hiểu dụ cá»§a cụ cá», mấy cáºu nhá» tuổi ngoan ngãn tiệp tuần chè tầu thứ hai. Công việc bình văn lại sốt sắng Ä‘i theo thứ tá»± cua nó. Lần nà y cụ bảng cho Ä‘á»c đến quyển cá»§a Bùi Äốc Cung, cái ngưá»i trêu ghẹo Vân Hạc lúc nãy. Văn cá»§a Äốc Cung tuy không xuất sắc bằng cá»§a Vân Hạc, nhưng cÅ©ng và o báºc há»c cứng, lá»i tươi và kêu như chuông, các cụ sÆ¡ khảo, phúc khảo luôn khen “được".
Gần trưa, tan cuộc bình văn.
Cụ bảng giở dần táºp quyển còn lại trên án, gá»i tên từng ngưá»i há»c trò, quyển cá»§a ngưá»i nà o trao trả ngưá»i ấy.
Bá»™ Ä‘iệu khác nhau cá»§a từng ngưá»i trong lúc lÄ©nh quyển như muốn tá» cho kẻ ngoà i biết sá»± hÆ¡n kém cua các há»c trò. Có ông há»›n hở tươi cưá»i vá»›i cái "thứ mác" con con. CÅ©ng có ông vá»™i và ng gấp tư quyển văn và bá» và o túi má»™t cách vá»™i và ng để giấu cho kÃn cái "liệt" hay cái "thứ cá»™c" ở mặt quyển. Chồng quyển trên án phân phát đã hết, há»c trò lÅ© lượt cắp nón Ä‘i ra, để lại má»™t mình Vân Hạc vì có lá»i dặn cá»§a cụ bảng phải đợi ở đó.
Mấy cáºu nhá» tuổi rón rén lấy cháºu vẩy nước, quét cho sạch cát bụi và những bã Ä‘iếu, tà n đóm trong năm gian nhà . Nhà trưá»ng dần trở lại quang cảnh thanh vắng như má»™t nÆ¡i toà n thạch. Bao nhiêu ánh nắng Ä‘á»u bị ngăn lại trên đám lá um tùm cá»§a mấy cây nhãn và già n thiên lý trước thá»m, trong nhà lúc nà o cÅ©ng mát rá»i rợi.
Sau nhà có tiếng lạch cạch.
Má»™t mâm đồ rượu ngất nghểu ngá»± trên đầu anh bếp từ từ tiến và o phản giữa. Cụ bảng má»i mấy ông bạn uống rượu và cho Vân Hạc bắc ghế ngồi hầu bên cạnh. Cụ cá» Liên trì quay lại mâm rượu và nói khôi hà i:
- Hữu tá»u thá»±c tiên sinh soạn, hữu sá»± đệ tá» phục kỳ lão.
Rồi cụ cầm luôn bầu rượu đưa cho Vân Hạc để chà ng rót ra các chén. Các cụ cất chén khắp lượt. Vân Hạc vẫn rụt rè giữ lá»… chưa dám uống. Cụ nghè Quỳnh Lâm nhất định bắt chà ng phải uống. và cÅ©ng nói giá»ng khôi hà i:
- â€Äương nhân bất nhượng ư sư". Cụ Khổng đã dạy như thế, cái đức "nhân" còn không nhưá»ng thầy, huống chi má»™t và i chén rượu lại phải sợ thầy hay sao? Cáºu cứ uống. Là m đấng tà i trai, cần phải ngang tà ng má»›i được, không nên e lệ như bá»n con gái.
Cụ cá» Liên Trì mỉm cưá»i:
- Ấy, hỠcũng chà là m gái ở trước mặt chúng mình đó thôi. Khi mà ngồi cạnh nhà trò, tôi chắc mép ấy phái hết hà ng hũ.
Vân Hạc giả vá» cúi mặt để giấu cái bá»™ buồn cưá»i cá»§a mình. Rồi chà ng xin phép các cụ và nhắc chén rượu nhấp má»™t há»›p nhá». Cụ bảng bắt đầu Ä‘em chuyện nhân duyên cá»§a chà ng nói cho mấy cụ kia nghe và thêm:
- Sở dÄ© tôi phải ra công khuôn xếp việc nà y, cÅ©ng vì áy náy cái cảnh vợ chồng anh đồ Vân Trình vầ thương con bé cái Ngá»c. Các bác có lẽ chưa rõ đâu Ä‘uôi. Con bé ấy trước kia đã nháºn lấy Trần Äãng Long, vá» sau không hiểu vì sao bên nà y lại thôi không cưới. Thế rồi cái hôm nghè Lòng vinh qui, con Ngá»c tình cá» Ä‘i qua, nó tiếc cái ngôi bà nghè đến ná»—i ngất Ä‘i như đứa ngá»™ gió. Tôi đã chữa bệnh cho nó, phải dùng đến hÆ¡n mưá»i thang "khai uất" má»›i khá»i. Nhưng khá»i là khá»i tạm thá»i mà thôi, nêu không lấy được ngưá»i chồng vừa ý thì có ngà y nó sẽ phát Ä‘iên phát rồ. Vợ chông bác đồ Vân Trình chỉ được hai đứa con gái, nó là lá»›n, nếu nó mà há»ng má»™t Ä‘á»i, thì cảnh già cá»§a ông bà ấy cÅ©ng Ä‘au đớn lắm. Bởi váºy, tôi phải tình nguyện Ä‘i là m mối chồng cho nó.
Cụ nghè, cụ cá» tấm tắc khen là mối lương duyên và khuyên Vân Hạc nên mau mau lo việc cưới há»i, không nên để cháºm. Cụ bảng ngắt lá»i:
- Cái đó đã ở tôi cả, không việc gì đến hắn.
Rồi cụ nhìn sang Vân Hạc:
- Hôm qua thầy cÅ©ng cất công sang chÆ¡i ông Vân Trình nói vá» chuyên nà y. Ông đồ, bà đồ Ä‘á»u bằng lòng. Công việc thế là xong. Ngà y mai anh phải vá» quê thưa vá»›i bác cống và anh cả, anh hai...
Vân Hạc hết sức giữ cho vẻ mặt tự nhiên, chà ng chỉ im lặng mà nghe và thỉnh thoảng điểm một tiếng dạ rất khẽ, chứ không nói đi nói lại. Cụ bảng lại ngó mặt chà ng:
- Nhưng phải gá»i rể kia đấy. Vì bác đồ gái chê quê nhà anh ở xa quá, có ý ngần ngừ không thuáºn, nên thầy phải hứa như thế.
Cụ nghè Quỳnh Lâm tạt ngang:
- Thế thì cáºu khóa sướng bằng vua Thuấn mất rồi. Nhưng mà cháu có muốn há»c ông Thuấn, chỉ nên há»c đến cái chá»— gá»i rể ấy thôi, chá»› có há»c hÆ¡n. Äể cho vợ chồng bác đồ Vân Trình kiếm lấy ngưá»i rể nữa chứ. Cả nhà cưá»i ầm, là m cho Vân Hạc xấu hổ đỠmặt. Lâu lâu cụ bảng lại quay sang phÃa Vân Hạc:
- Còn má»™t Ä‘iá»u nà y, thầy phải nói trước để cho anh liệu: cái chà con Ngá»c nó chỉ thÃch là m bà thám, bà bảng chứ không phải nó muôn là m cô khóa quèn. Vì thế, khi nó nói mê nói sảng, luôn luôn tá»± xưng mình là cô thám, cô bảng. Rồi khi vợ chồng lấy nhau, anh phải nghÄ© và o chá»— đó, là m sao cho khá»i phụ lòng cháu tôi thì là m.
Cả nhà lại cùng cưá»i vang.
|
 |
|
| |