Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 08-04-2008, 12:14 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Song Nữ Hiệp Hồng Y - Từ Khánh Phụng - VNthuquan (Äã post trá»n bá»™)

Hồi 1

Thần quỷ trên Ma sơn


Lúc ấy Ä‘ang là thượng tuần trăng tháng chín, trăng má» còn khuyết dù đã lên tá»›i đỉnh đầu mà ánh sáng vẫn còn lá» má». Trên vòm trá»i, những vì sao cÅ©ng rất thưa thá»›t.
Trong vưá»n hoa tại má»™t nÆ¡i ná», tuy có rất nhiá»u Ä‘á»n đài lầu các mà đèn lá»­a thắp cÅ©ng không sáng lắm. Ãnh trăng đã yếu á»›t mà ánh sáng đèn lại ít, nên nÆ¡i đây trông càng tÄ©nh mịch âm thầm thêm.
Trên má»™t cái ao sen có má»™t cái cầu chín khúc nằm ngang, má»™t đầu nối liá»n vá»›i má»™t tòa lầu tráng lệ, còn má»™t đầu thì nối vá»›i má»™t khoảng núi giả.
Trước mặt tòa lầu tráng lệ kia là má»™t bãi cá», tuy nó đã vàng úa rồi nhưng vẫn còn má»m mại.
NÆ¡i đó là góc vưá»n vá» phía Äông Bắc, rất ít ngưá»i lui tá»›i, ngay cả gia tướng cá»§a chá»§ nhân vá»›i ngưá»i coi vưá»n cÅ©ng ít Ä‘i lại canh tuần nÆ¡i đây. Bá»—ng trên mặt bãi có má»™t luồng ánh sáng màu vàng Ä‘ang nhảy lên, nhảy xuống, xa xa trông tá»±a như ngưá»i ta Ä‘ang tranh nhau làm cầu ở trên đất tuyết vậy. Trái cầu ấy Ä‘i tá»›i đó, và quanh trái cầu chừng hai trượng còn thấy sức gió thổi vù vù nữa. Äá»™t nhiên, trong bóng sáng đó, có má»™t tiếng rú rất thánh thót, rồi bóng sáng như trái cầu kia bá»—ng bắn lên không hÆ¡n trượng, trông chẳng khác gì má»™t chiếc cầu vồng. Nhưng rồi ánh sáng chói lá»i cá»§a vật ấy cÅ©ng thấy biến mất ngay.
Cùng lúc ấy, từ trên không có má»™t bóng ngưá»i phi xuống, đứng ở trong bãi cá», mặt không Ä‘á», hÆ¡i không thở hổn hển. Ngưá»i đó là má»™t thiếu niên công tá»­ hãy còn ít tuổi, mặt rất phương phi anh tuấn.
Bá»—ng có má»™t giá»ng ngưá»i già vui vẻ khẽ nói :
- Thanh Lam. Cậu thông minh thật! Má»›i có má»™t năm trá»i mà cậu đã luyện thành công pho “Thông Thiên kiếm pháp†thuần thuá»™c đến như vậy. Chỉ ná»™i má»™t thế “Trưá»ng Hồng Kinh Thiên†(Cầu vồng nối liá»n vá»›i trá»i) cá»§a cậu cÅ©ng đã có tá»›i ba bốn thành há»a hầu rồi.
Giá»ng nói cá»§a ông già, ăn mặc nho phục, tuổi chừng năm mươi, rất ôn tồn, và xem phong độ cá»§a ông ta cÅ©ng rất tao nhã. Hai tay khoanh vá» phía sau, mặt tá»§m tỉm cưá»i, má»—i khi ông ta mở to mắt lên nhìn ngưá»i nào má»›i thấy đôi ngươi cá»§a ông ta sáng quắc, kiến ngưá»i đó dù can đảm đến đâu cÅ©ng không dám nhìn thẳng vào mặt ông ta.
Thiếu niên công tá»­ mà ông ta gá»i là Thanh Lam vá»™i cắm kiếm vào trong bao, cúi đầu vái chào và há»i :
- Thầy đồ Thư, thầy đến đã lâu chưa?
Thầy đồ Thư khẽ gật đầu và há»i lại :
- Còn cậu Kế Tiên đâu, sao không thấy cậu ấy tới?
Công tử trẻ tuổi đáp :
- Anh há» cháu ư? Vừa rồi dì cháu cho con sen ra thư phòng gá»i anh ấy lên trên nhà, chắc có việc gì ấy.
Thầy đồ Thư ngẫm nghĩ giây lát rồi lẩm bẩm tự nói :
- “Cậu ấm con nhà giòng dõi, sống ở trong má»™t gia đình phú quý như thế, há»c được má»™t vài miếng võ như vậy, kể cÅ©ng đủ phòng thân rồiâ€
Ông ta nói xong, thở dài má»™t tiếng, vì ngưá»i anh há» cá»§a Thanh Lam là Tiết Kế Tiết không chịu khó luyện tập như Thanh Lam, nên ông ta má»›i khẳng khái thốt ra những câu như thế. Tiếp theo đó ông lại thở dài má»™t lần nữa, rồi má»›i há»i Thanh Lam rằng :
- Thanh Lam cậu theo lão há»c võ đã được mấy năm rồi nhỉ?
Thanh Lam nghĩ ngợi giây lát rồi đáp :
- Äệ tá»­ theo thầy há»c võ đã được năm năm.
Thầy đồ Thư mỉm cưá»i gật đầu, rất âu yếm nhìn Thanh Lam má»™t hồi rồi nói tiếp :
- Phải, cậu theo há»c lao phu đã được năm năm rồi, thá»i gian năm ấy không phải là ngắn ngá»§i, nhưng đối vá»›i ngưá»i luyện võ thì hãy còn chưa đủ. Äã có nhiá»u ngưá»i tốn công luyện tập suốt cả Ä‘á»i ngưá»i mà cÅ©ng chưa thành công. Nay cậu nhá» có thiên tư rất tốt, trí nhá»› hÆ¡n ngưá»i, cho nên má»›i trong năm năm vá»n vẹn như vậy đã há»c hết võ công cá»§a lão phu rồi. Tuy còn cách mức tinh thuần rất xa, nhưng đó chỉ là vấn đỠhá»a hầu thôi.
Thôi, chúng ta đừng nói chuyện nữa, bây giỠđể cho lão phu truyá»n thụ cho cậu tám thế sau cùng. Cậu nên nhá»› tám thế sau cùng này có thể tách ra làm má»™t pho cÅ©ng được, tên nó là “Truy Hồn bát kiếm†và cÅ©ng là những thế kiếm lợi hại nhất cá»§a “Thông Thiên kiếm phápâ€. Sở dÄ© tám thế kiếm này lợi hại là nhá» sá»± thay đổi cá»§a nó rất tinh diệu mà không theo thưá»ng lệ, khiến ngưá»i ta không sao biết trước được.
Äáng lẽ kiếm thuật là má»™t môn dá»… luyện và khó tinh xảo, ngưá»i luyện kiếm phải luyện tá»›i mức thá»§ định tâm thần, lấy ý ngá»± kiếm, nghÄ©a là chỉ dùng ý nghÄ© cá»§a mình có thể sai bảo được thanh kiếm.
Khi nào cậu luyện tới mức đó thì mỗi thể thức của cậu mới biến ảo vô cùng được.
Hồi nãy, lúc cậu múa kiếm, lão phu đã đứng cạnh xem kỹ, nhận thấy cậu ít tuổi như thế này đã luyện tá»›i mức tâm thần thuần nhất, dùng y mà dẫn dắt thế kiếm. Như vậy thá»±c là tiến bá»™ má»™t cách quá nhanh chóng, ngưá»i thưá»ng rất ít ai theo kịp, nhưng tám thế kiếm này lại phức tạp kỳ ảo hÆ¡n những thế kiếm trước mà cậu đã há»c, cậu phải để ý kỹ má»›i được.
Thầy đồ Thư nói tá»›i đó, liá»n đỡ thanh trưá»ng kiếm cá»§a Thanh Lam cÅ©ng không cởi áo dài ra nữa, rồi ở trên bãi cá» biểu diá»…n từng thức má»™t, vừa biểu diá»…n vừa dùng lá»i giảng giải những thế kiếm đó biến hóa thay đổi như thế nào má»™t cách rất tưá»ng tận cho Thanh Lam nghe.
Lúc ấy, Thanh Lam không dám sao nhãng chút nào, đứng yên đó tụ kình há»™i thần, nhìn chòng chá»c vào thanh kiếm cá»§a Thầy đồ Thư và chân cÅ©ng di động theo ông già.
Má»™t lát sau, ông già đã biểu diá»…n xong tám thế kiếm pháp. Ông ta liá»n cưá»i khanh khách nói :
- Cậu Thanh Lam, cậu đã trông thấy rõ chưa? Thôi được để lão phu biểu diễn lại một lần nữa cho cậu xem.
Nói xong, ông ta lại biểu diễn tám thế kiếm đó một lần nữa. Lúc này Thanh Lam mới trông thấy rõ kiếm ở trong tay ông ta chỉ trong nháy mắt đã biến thành bảy tám thanh, và tay của ông ta cũng tựa như bảy, tám cái cùng múa một lúc vậy.
Thanh Lam càng phục Thầy đồ Thư hÆ¡n nữa, ngày thưá»ng trông thấy ông ta thá»±c là nho nhã, đúng là má»™t ông thầy đồ há»§, khi Ä‘i đưá»ng và ăn nói lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u ẻo lả yếu á»›t như vậy.
Thoạt tiên còn trông thấy rõ hình dáng của ông ta, sau tới khi ông ta múa thực nhanh thì chỉ còn trông thấy một cái bóng đen lăn đi lăn lại và có bảy, tám làn kiếm quang quây quần và lăn theo thôi.
ÄÆ°á»ng kiếm như con rồng bạc múa lên múa xuống, múa ngang múa dá»c, tuy Thanh Lam đã nhá»› hết tám thế kiếm pháp cá»§a Truy Hồn bát kiếm rồi, nhưng chàng không ngá» pho kiếm này lại thần diệu đến như vậy, khiến chàng cÅ©ng phải tối tăm mặt mÅ©i, mắt trợn tròn mồm há hốc ra nhìn.
- Ai thế?
Một tiếng quát nổi lên, bảy tám đạo kiếm quang kia bỗng biến hẳn. Nghe thấy tiếng quát ấy, Thanh Lam cũng phải giật mình kinh hãi và hai tai cũng vang động hầu như điếc vậy.
Chàng rất lấy làm lạ vì không thấy má»™t hình bóng nào hết, sao bá»—ng nhiên Thầy đồ Thư lại há»i như vậy.
Mặt trăng vẫn nằm yên ở trên không, những ngôi sao vẫn lóng lánh ở chá»— góc vưá»n hoa đó, yên lặng đến ná»—i má»™t cái lá rụng xuống đất cÅ©ng có thể nghe thấy được. Äá»™t nhiên có má»™t tiếng cưá»i rất dòn vá»ng tá»›i, tiếp theo đó, Thanh Lam đã trông thấy hai cái bóng ngưá»i cùng xuất hiện trên những tảng đá lá»›n ở núi đá giả.
Dưới ánh trăng lá» má», chàng đã trông thấy rõ hai ngưá»i đó, má»™t cao lá»›n vạm vỡ, má»™t gầy gò bé nhá». Hai ngưá»i ấy Ä‘á»u vận võ trang màu Ä‘en, lưng Ä‘eo đơn Ä‘ao sáng quắc. Không cần nói rõ, chàng cÅ©ng biết hai ngưá»i đó là ngưá»i dạ hành.
Äá»™t nhiên trông thấy hai ngưá»i đó xuất hiện. Thanh Lam cả kinh bụng bảo dạ rằng :
- “Trong phá»§ canh gác cẩn mật như vậy, quan binh tuần tiá»…u liên tiếp, không má»™t giá» phút nào là không có ngưá»i Ä‘i lại tuần hành. Sao hai tên giặc này lại táo gan đột nhập nÆ¡i đây như thế?â€
- Thanh Lam, cậu cứ đứng yên, không được tự tiện ra tay đấy nhé.
Nói xong, Thầy đồ Thư đưa thanh trưá»ng kiếm cho chàng, rồi quay lại quát bảo hai ngưá»i kia rằng :
- Hai tên cuồng đồ này ở đâu tới, sao đêm hôm dám xông vào trong Tiết phủ định làm gì?
Ông ta vừa nói dứt, đã dùng thế khinh công “Nhất Hạc Xung Thiên†(má»™t con hạc bay lên trá»i) tung mình nhảy lên cao ba trượng, ngưá»i ông ta tá»±a như má»™t con hạc hạ thân xuống chá»— núi giả.
Ngưá»i nhá» bé ná» hÆ¡i lui bước, rồi lạnh lùng há»i :
- Bát Túy kiếm khách, bây giá» lại làm cả Há»™ viên cá»§a Tiết độ sứ phá»§ nữa. Giá»i lắm! Chúng ta cáo từ ngay đây.
Nói xong y ra hiệu cho ngưá»i cao lá»›n rồi định quay ngưá»i rút lui.
Thầy đồ Thư thấy đối phương gá»i mình là Bát Túy kiếm khách, mặt hÆ¡i biến sắc, và khẽ rùng mình má»™t cái, nhưng ông ta đã ngá»­ng mặt lên trá»i cưá»i ha hả, ngưá»i chỉ khẽ lướt tá»›i trước mặt hai ngưá»i, lá»›n tiếng há»i :
- Bạn kia thông minh và sáng suốt thực, lại nhận ra được lão phu như vậy.
Ngưá»i cao lá»›n vá»™i rút đơn Ä‘ao ra, lá»›n tiếng quát bảo :
- HỠTriển kia, ngươi muốn gì?
Thầy đồ Thư không thèm nhìn mặt đối phương mà chỉ mỉm cưá»i đáp :
- Hai ngưá»i thá»­ nói tên tuổi ra cho lão phu nghe đã.
Ngưá»i to lá»›n giận dữ đáp :
- Thái gia đây là Dạ Du Thần Tống Thá»i, còn ngưá»i này là sư huynh cá»§a ta là Quá»· Ảnh Tá»­ Hà Di. Thế nào ngươi đã nghe thấy rõ chưa? Hiện giá» anh em thái gia còn có việc cần phải Ä‘i ngay, không thể nào ở đây được.
- Hãy khoan!
Thầy đồ Thư tuy nói rất khẽ mà tiếng nói của ông ta đã kêu nghe sang sảng rồi.
Quỷ Ảnh Tử với Dạ Du Thần vừa nghe thấy tiếng nói của lão hiệp đã giật mình kinh hãi rồi.
- Thế ra các ngươi là bá»n Ngao SÆ¡n Quá»· Thần đấy? Hay lắm! Các ngươi đã nhận ra lão phu rồi thì bắt buá»™c lão phu phải bẻ đầu các ngươi để lại má»›i được.
Thầy đồ Thư nói má»™t cách nhẹ nhõm ung dung, việc bẻ đầu ngưá»i để lại quan trá»ng như thế mà ông ta lại coi như má»™t chuyện rất thưá»ng thôi.
- Hì... hì...
Hà Dị cưá»i nhạt mấy tiếng rồi trả lá»i :
- Bá»n Ngao SÆ¡n Quá»· Thần chúng ta, từ khi ra Ä‘á»i tá»›i giá», đây là lần đầu tiên má»›i nghe thấy ngươi là ngưá»i đầu tiên dám nói vá»›i chúng ta như vậy.
Tống Thá»i cÅ©ng nhịn không nổi, cưá»i như Ä‘iên như khùng xen lá»i há»i :
- HỠTriển kia, ngươi tưởng anh em thái gia sợ ngươi hay sao?
Nói xong, y đã múa thanh quỷ đầu đao, giở thế “Quỷ Phủ Phích Sơn†(búa ma chém núi) nhằm đầu Thầy đồ Thư chém xuống.
Thầy đồ Thư bá»—ng xoay ngưá»i má»™t cái đã tránh ngay được thế Ä‘ao cá»§a địch, rồi ông ta cưá»i nhạt, nói tiếp :
- Hai ngưá»i cùng xông lên đấu má»™t lúc Ä‘i.
Thế đánh của ông ta trông rất giản dị và ung dung, nhưng sự thực thần pháp của ông ta nhanh không thể tượng tưởng được.
Thanh Lam chưa nhận xét được thân pháp huyá»n ảo cá»§a ông ta nhưng Ngao SÆ¡n Quá»· Thần là ngưá»i giàu kinh nghiệm tất nhiên chúng phải biết ngay và kinh hãi vô cùng.
Tống Thá»i thấy Ä‘ao cá»§a mình chém hụt càng bá»±c tức thêm, liá»n dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng rồi xoay mÅ©i kiếm lại chém ngang má»™t nhát.
NgỠđâu y chỉ thấy bóng ngưá»i ở phía đằng trước thấp thoáng má»™t cái, không hiểu Thầy đồ Thư giở thân pháp gì ra và chỉ thấy vai đối phương rung động má»™t cái đã có bảy tám cánh tay giÆ¡ lên nhằm ngưá»i y chá»™p tá»›i liá»n. Lúc này, y muốn lui vá» phía sau nhưng đã muá»™n rồi thanh quá»· đầu Ä‘ao đã bị địch thá»§ cướp mất. Từ khi ra Ä‘á»i đến giá» y chưa há» bị mất sÄ© diện và thất thố như thế này bao giá» cả. Y không ngá» tối hôm nay lại gặp kẻ địch lợi hại đến như vậy, má»›i đấu có hai thế mà đã bị đối phương cướp mất khí giá»›i. Y hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra, vá»™i giả bước lui ngay vá» phía sau.
Thầy đồ Thư không đuổi theo, vẫn đứng yên ở chỗ cũ, mồm chỉ lạnh lùng nói :
- Lúc lão phu rút lui ra khá»i giang hồ đã thỠđộc rồi, bất cứ là ai, há»… biết lai lịch cá»§a lão phu thì bắt buá»™c lão phu bẻ đầu ngưá»i đó xuống. Bây giá» nếu hai vị biết Ä‘iá»u hãy tá»± cắt lấy đầu cá»§a mình ngay Ä‘i.
Hà Dị đã rút đơn Ä‘ao ra, chá» Thầy đồ Thư nói xong liá»n trả lá»i rằng :
- Chúng ta, Ngao SÆ¡n Quá»· Thần từ khi ra Ä‘á»i tá»›i nay chưa há» bao giá» gặp địch thá»§ cả. Nay ngươi chỉ đấu có hai thế mà đã cướp được khí giá»›i cá»§a anh em chúng ta, tất nhiên võ công cá»§a ngươi giá»i hÆ¡n anh em ta, nhưng...
Thầy đồ Thư cả giận xen lá»i há»i :
- Hai ngươi còn chưa chịu thua ư? Hồi nãy ta đã bảo hai ngưá»i cùng xông vào đấu má»™t lúc kia mà. Sao hai ngưá»i lại không chịu ra tay đấu cùng má»™t lúc như thế. ÄÆ°á»£c, bây giá» lão phu cho hai ngưá»i dịp may nữa. Hai ngươi cứ việc xông lên tấn công má»™t lúc Ä‘i, ta nhưá»ng cho hai ngươi mưá»i thế. Trong mưá»i thế đó, ta quyết không trả đũa.
Hà Dị cưá»i nhạt và đỡ lá»i :
- Nếu trong mưá»i hiệp chúng ta không đả thương được ngươi, thì anh em chúng ta xin vui lòng để lại đầu lâu cho ngươi.
- ÄÆ°á»£c lắm!
Thầy đồ Thư giÆ¡ tay phải lên, cướp luôn thanh Ä‘ao ấy, rồi dí vào ngưá»i cá»§a Tống Thá»i, mồm thì nói :
- Này đây, hai ngươi cứ việc xông vào đấu với ta đi.
Tống Thá»i vá»™i dùng tay gạt thanh đơn Ä‘ao ấy sang bên và nháy mắt ra hiệu cho Hà Dị.
Tiếp theo đó, y liá»n xông lên múa Ä‘ao chém Thầy đồ Thư trước, còn Hà Dị cÅ©ng múa Ä‘ao xông lên tấn công sau.
Hai thanh Ä‘ao cá»§a hai tên đó, má»™t tấn công dưới, Ä‘á»u nhằm thầy đồ thư chém tá»›i, lợi hại vô cùng.
Thanh Lam tay cầm trưá»ng kiếm đứng ở trên bãi cá», thấy vậy trong lòng cả kinh, muốn nhảy xổ vào giúp sư phụ má»™t tay, nhưng vừa rồi Thầy đồ Thư đã dặn không cho chàng được nhúng tay vào, nên chàng đành phải đứng yên để xem. Bây giá» chàng thấy dâm phụ hai ngưá»i đấu vá»›i má»™t mà Thầy đồ Thư lại tay không, nếu mình còn chần chừ thì hai bàn tay không cá»§a Thầy đồ Thư làm sao mà chống đỡ nổi hai thanh Ä‘ao sắc bén cá»§a hai tên giặc.
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì tình thế cá»§a trận đấu đã biá»…n chuyển rất lá»›n. Chàng nhìn thấy thân hình cá»§a Thầy đồ Thư Ä‘ang quay tít, nhất thá»i trông như bảy tám cái bóng ngưá»i xuyên Ä‘i xuyên lại trong hai luồng ánh sáng cá»§a địch vậy.
Có lúc rõ ràng chàng trông thấy Ä‘ao cá»§a dâm phụ đã chém trúng vào má»™t cái bóng ngưá»i rồi, mà khi lưỡi Ä‘ao chém xuống lại hụt, đủ thấy má»™t bước Ä‘i cá»§a ông ta thật tinh xảo và khéo léo khôn tả. Có xem trận đấu này, chàng má»›i biết kinh nghiệm đối địch cá»§a ông ta quả thá»±c lão luyện vô cùng.
Äao pháp cá»§a Ngao SÆ¡n Quá»· Thần tuy nhanh và mạnh thá»±c, nhưng bị bẩy tám cái bóng ngưá»i tránh đông né tây làm cho chúng hoa cả mắt, không biết cái bóng nào là hư nữa.
Chỉ trong nháy mắt, ba ngưá»i đã đấu xong mưá»i hiệp, Thanh Lam bá»—ng nghe có tiếng còi rú lên. Tiếp theo đó, có tiếng kêu “hự†và tiếng đơn Ä‘ao rá»›t xuống đất kêu “loẻng xoẻng†rồi má»™t bóng Ä‘en Ä‘ang ở trong ánh Ä‘ao đã nhanh như Ä‘iện chá»›p nhảy lên trên không bay Ä‘i mất. Ãnh sáng Ä‘ao thâu luợm ngay. Thầy đồ Thư trợn trừng mắt sáng như Ä‘iện vừa nhìn theo bóng Ä‘en kia vừa lắc đầu thở dài.
Quá»· Ảnh Tá»­ Hà Dị tuy võ công không lợi hại mấy, nhưng kinh công cá»§a y quả thá»±c hÆ¡n ngưá»i nên y má»›i được ngưá»i ta ban cho biệt biệu là Quá»· Ảnh Tá»­ (cái bóng ma). Nếu không có khinh công lợi hại như vậy thì y đã bị chung số phận vá»›i Tống Thá»i rồi.
Thầy đồ Thư đứng ngẩn ngưá»i ra bụng bảo dạ :
- “Ta gây hấn vá»›i phái Tần Lãnh nên má»›i phải đổi tên há» lui ra ngoài giang hồ, đến Tiết phá»§ này ẩn náu, thoáng cái đã được mưá»i bảy năm rồi. Ta yên trí câu chuyện ân oán thị phi đó đã tiêu tan, ngỠđâu ngày nay chúng lại theo dõi tá»›i đây làm phiá»n. Bây giỠđể cho Quá»· Ảnh Tá»­ đào tẩu, ta vá»›i Tần Lãnh thù cÅ© chưa xong, oán má»›i lại kết, chắc chắn phen này không sao rảnh tay như trước nữa...â€
NghÄ© tá»›i đó ông ta cúi đầu nhìn Dạ Du Thần Tống Thá»i bị ông ta dùng ná»™i gia thá»§ pháp đánh chết. Ông ta lại nghÄ© tiếp :
- “Tên Tống Thá»i này khét tiếng hung ác đã lâu năm. NgỠđâu ngày nay lưới trá»i lồng lá»™ng, y lại lá»t vào tay ra. Ngao SÆ¡n Quá»· Thần cÅ©ng là nhân vật có tên tuổi trên giang hồ chứ không phải là những tên trá»™m cướp tầm thưá»ng, sao bá»—ng dưng chúng lại tá»›i Lá»™ Châu này làm chi...? À, phải vừa rồi chúng chả nói là Ä‘ang có việc cần phải làm gì? Chẳng lẽ đêm hôm chúng lẻn vào Tiết độ sứ phá»§ này có mưu mô gì chăng?â€
NghÄ© tá»›i đó, ông ta tiến cúi đầu xuống khám xét trong ngưá»i Dạ Du Thần má»™t hồi, thấy không có vật gì khả nghi cả, Ä‘ang định đứng dậy thì bá»—ng thấy trước ngá»±c cái xác, trông gãy nát, hình như có má»™t vật gì lóng lóng. Ông ta vá»™i cởi mấy cái nút đó, lấy vật ná» ra xem, má»›i hay là má»™t thẻ đồng hình chữ nhật, trên có khắc má»™t đầu hổ, bên dưới lại có bốn chữ triện. Xem xong cái thẻ đồng ấy ông ta liá»n biến sắc mặt và nghÄ© thầm :
- “Ta Ä‘oán không sai chút nàoâ€
Ông ta vá»™i cất cái thẻ đồng vào túi, lấy hóa cốt tán ra búng vào ngưá»i Dạ Du Thần má»™t chút, chỉ trong nháy mắt, cái xác to vạm vỡ cá»§a Tống Thá»i đã hóa thành má»™t đống nước vàng và mất dạng luôn.
Thầy đồ Thư quay mình nhảy xuống dưới bãi cá», Thanh Lam vá»™i chạy lên nghênh đón và há»i :
- Thưa thầy, hai tên giặc đó là những hạng ngưá»i như thế nào?
Thầy đồ Thư thở dài một tiếng rồi đáp :
- Hai ngưá»i này là Ngao SÆ¡n Quá»· Thần, môn hạ cá»§a phái Tần Lãnh. Hà! Thanh Lam câu chuyện xảy ra đêm nay, cậu đừng nói lại cho ai biết nhé.
Thanh Lam đáp :
- Con đã biết rồi.
- Khuya lắm rồi, cậu cũng nên đi ngủ đi.
Thanh Lam vâng lá»i, vái chào Thầy đồ Thư, rồi xách trưá»ng kiếm quay vá» phòng. Khi Ä‘i qua phòng cá»§a ngưá»i anh há», thấy đèn ở bên phòng đã tắt, chàng Ä‘oán ngưá»i anh hỠđó ngá»§ đã lâu lắm nên chàng Ä‘i thẳng vá» phòng, treo trưá»ng kiếm lên vách rồi tắt đèn Ä‘i ngá»§ ngay.
NgỠđâu chàng nằm trằn trá»c mãi mà vẫn không sao ngá»§ được.
Bá»—ng nghÄ© tá»›i Ngao SÆ¡n Quá»· Thần gá»i Thầy đồ Thư là Bát Túy kiếm khách. Chàng cÅ©ng phải nhìn nhận thầy đồ không hổ thẹn vá»›i biệt hiệu ấy chút nào, vì chính mắt chàng đã trông thấy lúc đấu vá»›i hai tên giặc, ngưá»i cá»§a ông ta biến thành bảy tám cái hình bóng và bảy tám cái cánh tay. Chàng nhá»› ra môn thân pháp kỳ dị cá»§a ông ta chính là “Truy Hồn bát kiếm†mà ông ta đã dạy mình hồi nãy. NghÄ© tá»›i đó chàng liá»n bụng bảo dạ rằng :
- “Không biết ta luyện tập đến bao giá» má»›i có được tay chân và mình mẩy nhẹ nhàng như Thầy đồ Thư.... à, tại sao Ngao SÆ¡n Quá»· Thần lại gá»i ông ta há» Triển, thá»±c chứ không phải là há» Thư. Như vậy, há» Thư cá»§a ông ta là giả dối rồi. Còn phái Tần Lãnh bá»n Ngao SÆ¡n Quá»· Thần là ngưá»i cá»§a phái ấy, thế còn Thầy đồ Thư là ngưá»i cá»§a phái nào? Lại còn cái xác cá»§a Tống Thá»i, không hiểu Thầy đồ Thư móc túi lấy lá» thuốc gì ra, chỉ búng vào cái xác ấy má»™t chút, trong chốc lát đã hóa thành má»™t đống nước ngay? Cứ xem hành động cá»§a Thầy đồ Thư đêm nay đủ thấy ông ta là má»™t kỳ nhân phi thưá»ng.
Năm năm trước ta cùng ngưá»i anh há» là Tiết Kế Tiên được ông ta khai lòng và dạy võ cho. Trong lúc nghỉ ngÆ¡i, ta vẫn thích lấy kiếm và gậy ra tập múa và đánh nhau giả vá»›i biểu ca. Lúc ấy Thầy đồ Thư cứ khoanh tay đứng nhìn hai anh em ta rồi mỉm cưá»i, và ông ta giả bá»™ như ngưá»i không biết võ. Sau đó, má»™t lần thằng nhá» hầu hạ ông ta là Tiết Phúc có cho ta biết, má»™t đêm khuya nó dậy Ä‘i tiểu, nhìn vào mùng cá»§a thầy đồ không thấy ông ta nó tìm khắp phòng cÅ©ng không thấy ông ta nốt và lúc ấy cá»­a ngõ Ä‘á»u đóng kín. Nó hãi sợ vô cùng, không dám ngá»§ nữa, cứ nằm ngá»§ ở trên giưá»ng và trố mắt nhìn ra bên ngoài. Má»™t lát sau, bá»—ng nghe thấy cá»­a sổ có tiếng kêu, nó liá»n thấy cánh cá»­a giữa có ngưá»i ở bên ngoài nhảy vào, dưới ánh sáng trăng lá» má» nó thấy thầy đồ Ä‘ang rón rén Ä‘i vào trong phòngâ€.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #2  
Old 08-04-2008, 12:15 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 2

Vết giầy nho nhá»


“Lúc ấy ta thưá»ng nghe những võ sư há»™ viện nói đến những chuyện cá»§a những tay cao thá»§ ở trên giang hồ tài ba cao siêu như thế nào, há» bảo những ngưá»i ấy có thể Ä‘i trên mái nhà nhanh hÆ¡n là chúng ta chạy dưới đất, và chỉ vá»— đùi má»™t cái đã lên nóc nhà cao hai trượng. Căn cứ lá»i nói cá»§a tên tiểu đồng ta má»›i Ä‘oán chắc Thầy đồ Thư ắt là má»™t ngưá»i rất có tài ba, cho nên ta dặn thằng nhỠđừng có tiết lá»™ tin đó ra vá»™i. Má»™t mặt, ta lặng lặng bàn vá»›i biểu ca (anh há» con cô, con cậu) ngày hôm sau hai anh em ta bắt Thầy đồ Thư dạy võ cho. Thoạt tiên ông ta cứ chối bai bải, bảo là mình không biết võ công gì hết. Sau thấy anh em ta nói là tên tiểu đồng rõ ràng đã trông thấy ông ta ở trên mái nhà nhảy xuống, nên ông ta má»›i phải nhận lá»i dạy cho nhưng lúc đầu ông ta chỉ dạy hai anh em ta ngồi yên ở trên giưá»ng chứ không dạy má»™t miếng võ nào hết.
Luyện như thế vài ngày, biểu ca có vẻ nóng ruá»™t, và yêu cầu ông ta phải dạy võ cho, chứ không chịu luyện tập lối ngồi như thế. Ông ta cÅ©ng chiá»u lòng dạy quyá»n chưởng và kiếm pháp cho. Thế rồi từ đó đến giá», ngày nào ta cÅ©ng luyện tập Ä‘á»u. Ngày hôm nay, ta nghe giá»ng nói cá»§a thầy đồ thì hình như ông ta nói đã dạy hết võ công cá»§a ông ta cho ta rồi. Hừ ta phải há»i lại thầy đồ má»›i được. Ta theo ông ta há»c tập năm năm võ công như vậy, mà ta là ngưá»i cá»§a môn phái nào ta vẫn chưa hay...
Sáng sá»›m ngày hôm sau, Thanh Lam ăn Ä‘iểm tâm xong, liá»n tá»›i thư phòng để há»c chữ, nhưng chàng không thấy mặt ngưá»i anh há», Ä‘iá»u chàng không lấy làm lạ gì ngưá»i anh há» lá»›n hÆ¡n chàng mấy tuổi, thỉnh thoảng dượng cá»§a chàng vẫn gá»i ngưá»i anh há» ra làm giúp công việc bí mật cá»§a dượng và quay việc trong phá»§, nhiá»u khi ngưá»i anh há» cÅ©ng phải trông nom tá»›i.
Mấy ngày hôm ấy Nguỵ Bắc Tiết độ sứ Äiá»n Thừa Tá»± có dã tâm muốn xâm chiếm đất Ä‘ai cá»§a dượng chàng, nên chàng Ä‘oán chắc dượng bận Ä‘i tuần tiá»…u, cho nên ngưá»i anh há» má»›i phải ra trông nom công việc cá»§a bổn phá»§. Chàng thấy Thầy đồ Thư vẫn như ngày thưá»ng, thá»§ng thẳng dạy các em há» trai và gái cá»§a chàng Ä‘á»c sách, chàng liá»n đổi võ ra làm văn.
Thá»i gian trôi chảy Ä‘i rất nhanh, thoáng cái đã hết ngày. Tối hôm đó Thanh Lam lại Ä‘em trưá»ng kiếm tá»›i chá»— bãi cá» trước núi giả để luyện tập tám thế cuối cùng cá»§a “Thông Thiên kiếm pháp†là “Truy Hồn bát kiếmâ€
Tối hôm ấy Thầy đồ Thư không tới xem chàng luyện tập, vì hôm qua ông đã dạy cho chàng pho kiếm pháp mới ấy rồi, nên hôm nay chàng phải luyện tập lấy, ông ta không ra chỉ bảo nữa.
Lúc này chàng chỉ mong tên Hà Dị đã đào tẩu tối hôm trước quay trở lại để cho chàng thá»­ tài ba há»c há»i mấy năm nay đã tiến bá»™ tá»›i mức nào? Nhưng chàng thất vá»ng vô cùng vì chá» mãi không thấy hình bóng cá»§a Hà Dị đâu cả, chàng đành phải tÄ©nh tâm mà luyện Truy Hồn bát kiếm...
Thá»i gian Ä‘i nhanh như nước chảy, hết ngày này qua tháng ná», không bao lâu đã tá»›i trung tuần tháng bảy, Äiá»n Thừa Tá»± chiêu binh mãi mã để khuếch trương thế lá»±c, y tá»± đặt bá»™ đội chiến đấu cá»§a y là Thiên Hùng quân và đội quân cá»§a y đã chiếm được bảy châu, thanh thế rất là hùng hổ.
Lúc ấy vì triá»u đình đã suy nhược nên không dám phái quân chinh phạt, trái lại còn phong cho y làm Bình Trương Sá»± sắc phong làm Nhạn Môn Quận Vương, thế là Äiá»n Thừa Tá»± lại càng làm bá»™ làm tịch thêm, và y còn có giã tâm muốn cướp cả Lá»™ Châu, đất Ä‘ai cá»§a Tiết độ sứ dượng cá»§a Thanh Lam nữa. Cả hai bên Ä‘á»u dàn binh bố trận ở biên giá»›i, trận đại chiến sắp bùng nổ tá»›i nÆ¡i. Trong thành Lá»™ Châu gây cấn hết sức. Tiết độ sứ phá»§ ở dưới núi Thành Hoàng canh gác rất nghiêm mật, quân binh ra vào tấp nập, hiển nhiên tình thế khẩn cấp lắm, nhưng trong vưá»n hoa ở sau Tiết độ sứ phá»§ lại yên lặng như tá», Thanh Lam ngày vẫn há»c chữ, đêm đến vẫn luyện kiếm như thưá»ng.
Lúc ấy cách đêm hôm Thầy đồ Thư đánh bại Ngao Sơn Quỷ Thần chừng hơn tháng, vì từ đó đến giỠkhông xảy ra việc gì hết, nên Thanh Lam cũng quên dần câu chuyện kia rồi.
Tối hôm ấy chàng luyện một hồi Truy Hồn bát kiếm và thấy thủ pháp của mình đã thuần thuộc, tuy chưa được nhanh chóng lắm, nhưng cũng đạt tới đích là tám kiếm cùng tấn công một lúc rồi.
Chàng mừng thầm đang định luyện lại một lượt thì bỗng thấy trên góc mái hiên của lầu Hàm Xuân Các có một cái bóng đen nho nhỠbay nhanh như chim cắt khi xuống tới cạnh núi giả thì biến mất.
Chàng giật mình kinh hãi biết ngưá»i đó thể nào cÅ©ng là ngưá»i dạ hành cá»§a giang hồ. Tuy ngưá»i ấy chỉ thoáng cái đã mất dạng, nhưng chàng nhận ra được thân pháp cá»§a y rất nhanh, khinh công rất cao siêu, lần đầu tiên gặp địch chàng hồi há»™p hết sức, nhưng không dám trì hoãn vá»™i rút kiếm ra tung mình nhảy lên trên cao hai trượng và nhẹ nhàng hạ chân xuống đầu núi giả, nhưng chàng nhìn Ä‘i nhìn lại vẫn không thấy má»™t hình bóng ngưá»i nào hết. Dưới ánh sáng trăng chàng Ä‘oán chắc ngưá»i đó đã nhảy qua bá» tưá»ng Ä‘i khá»i rồi, chàng vừa nghÄ© vừa Ä‘i tá»›i chá»— ngưá»i dạ hành nhảy xuống để xem xét. Quả nhiên chàng đã thấy trên má»™t đám rêu có đôi vết chân cung hài nho nhá» dài chừng ba tấc, chàng kinh ngạc và bụng bảo dạ rằng :
- “Ủa sao ngưá»i vừa rồi lại là má»™t thiếu nữ!â€
Chàng lại đưa mắt nhìn vá» phía ngưá»i bá» Ä‘i và nghÄ© tiếp :
- “Lần trước thiếu nữ này đã cùng Ngao SÆ¡n Quá»· Thần tá»›i đây rồi, bây giá» lại xuất hiện lần nữa, như vậy chuyện này không phải là chuyện ngẫu nhiên đâuâ€
Chàng lại nghÄ© đến Hàm Xuân Các nÆ¡i mà cái bóng Ä‘en vừa nhảy ra chính là chá»— Ä‘á»c sách cá»§a dượng mình, xưa nay trên đó có những tá»§ chứa đầy sách thôi, chứ không có ngưá»i nào ở đó hết. Cho nên chàng lại tưởng bá»n giặc đã lấy nÆ¡i đó làm chá»— ẩn thân, chàng không kịp suy nghÄ© vá»™i xuống núi giả và phi thân lên trên đầu ấy xem sao. Chàng vừa lên thang vừa cầm kiếm giÆ¡ lên trước ngá»±c để phòng bị, khi lên tá»›i nÆ¡i, thấy cá»­a ngõ vẫn đóng kín như thưá»ng, chàng Ä‘ang định đóng cá»­a vào bá»—ng ngá»­ng đầu lên thấy dưới tấm bảng Hàm Xuân Các có má»™t vật gì lóng lánh như sao bạc và má»™t tá» giấy, chàng liá»n nhảy lên gỡ vật đó vá»›i tá» giấy xuống.
Dưới ánh trăng chàng thấy vật ấy là má»™t con chim én bằng bạc nho nhá» chế tạo rất khéo trông chẳng khác gì chim thá»±c vậy, từ đầu đến Ä‘uôi dài không đầy hai tấc, mõm nó bén nhá»n khôn tả vì cầm lên cÅ©ng thấy trÄ©u tay chàng Ä‘oán chắc chim này làm bằng má»™t thứ thép già và đây cÅ©ng là má»™t món ám khí độc đáo rất sắc bén. Chàng thấy tá» giấy ấy có viết mấy chữ như sau.
“Giấy này gá»­i cho Triển Nguyên Nhân hay ngươi phải biết thù mẹ không đội trá»i chung, ba ngày sau bổn cô nương sẽ tá»›i lấy lại món nợ máu nàyâ€.
Bên dưới không có ký tên gì hết, chỉ xem nét bút chàng cÅ©ng biết đó là chữ cá»§a má»™t thiếu nữ, chàng liá»n nghÄ© thầm :
- “Ừ, có lẽ giấy này là cá»§a thiếu nữ hồi nãy để lại đây, còn Triển Nguyên Nhân là ai thế? À, phải rồi, đêm ná» Ngao SÆ¡n Quá»· Thần chả gá»i Thầy đồ Thư há» Triển là gì. Có lẽ thiếu nữ ấy tưởng ta vá»›i Thầy đồ Thư cùng ở trên phòng này cho nên má»›i để lại giấy hẹn ba ngày sau sẽ đến trả thù. Xem lá»i nói trong thÆ¡ này thì hình như y thị có thù vá»›i Thầy đồ Thư, chả lẽ Thầy đồ Thư đã giết chết mẹ nàng ta chăng? Vậy ta phải mau Ä‘i báo tin cho Thầy đồ Thư biết đượcâ€
NghÄ© tá»›i đó, chàng vá»™i quay ngưá»i xuống lầu ngay, chàng tra kiếm vào trong bao rồi vá»™i vàng Ä‘i qua cái cầu chín khúc trở vá» tịnh xá. Lúc ấy trước tịnh xá cư nhân tiểu trúc Ä‘ang có má»™t cái bóng Ä‘en thấp thoáng dưới bóng trăng. Ngưá»i đó vừa trông thấy Thanh Lam đã vá»™i ngừng và kêu gá»i :
- Biểu công tử...
Thanh Lam cÅ©ng ngừng chân lại há»i :
- Tiết Phúc, thầy đồ đã ngủ chưa?
Chàng chưa nói dứt, Thầy đồ Thư ở trong phòng há»i vá»ng ra :
- Thanh Lam, khuya thế này cậu còn tới đây làm chi? Chẳng lẽ có việc xảy ra ư? Mau vào đây.
Thanh Lam vâng lá»i Ä‘i thẳng vào trong phòng, Thầy đồ Thư thá»§ng thẳng há»i :
- Có phải cậu ở Hàm Xuân Các tới đây không? Cậu thấy gì đó?
Thanh Lam nghe thấy Thầy đồ Thư há»i như vậy giật mình đánh thót má»™t cái bụng bảo dạ rằng :
- “Việc cá»§a ta vừa rồi sao thầy đồ cÅ©ng biết rõ như thế?â€
Chàng vừa nghĩ vừa kinh ngạc vô cùng.
Thầy đồ Thư tá»§m tỉm cưá»i há»i tiếp :
- Cậu lấy làm ngạc nhiên phải không? Sá»± thá»±c lão phu thấy cậu cầm trưá»ng kiếm trong tay không cần phải nói rõ cÅ©ng biết cậu ở đó tá»›i chứ có gì đâu mà cậu phải ngạc nhiên như thế. Nếu cậu không phát hiện sá»± lạ lùng gì thì việc gì thì việc gì cậu phải vá»™i đến kiếm lão phu như thế.
Thanh Lam nghe Thầy đồ Thư giải thích như vậy, trong lòng kính phục ông ta vô cùng và chàng mới biết sở dĩ ông ta hiểu rõ hành động của mình là do xét đoán tinh vi mà thôi. Thế rồi chàng để thanh kiếm lên trên mặt bàn và kể lại câu chuyện vừa rồi cho ông ta hay. Một mặt chàng đưa con chim én bạc với tỠgiấy cho ông ta xem.
Thầy đồ Thư Ä‘á»c tá» giấy đó xong mặt biến sắc lầm bẩm nói :
- “Chả lẽ là con nhá» này ư? Hà! Mưá»i tám năm rồi không ngá» chúng đã dạy được con nhá» có võ công cao siêu thế, lại thân hành đến đây trả thù cho mẹ. Y thị bảo trả thù, thế là nghÄ©a lý gì, ta có thù hận gì vá»›i nó đâu?â€
Thanh Lam không hiểu tại sao thầy đồ trông thấy chon chim én ấy mặt lại biến sắc và ngưá»i buồn rầu đến như thế. Chàng cứ đứng ngẩn ngưá»i ra ở trước mặt ông ta mà không dám lên tiếng há»i :
Thầy đồ Thư đi lại mấy lượt rồi ôn tồn nói chàng rằng :
- Thanh Lam cậu hãy ngồi xuống đây.
Nói xong, ông cÅ©ng bắc má»™t cái ghế đến gần rồi nghiêm nghị há»i :
- Chắc cậu chưa biết rõ lai lịch và thân phận của lão rồi phải phải không?
Sá»± thá»±c vấn đỠnày chàng đã muốn biết từ lâu, nhất là đêm ná» nghe thấy Ngao SÆ¡n Quá»· Thần gá»i là Bát Túy kiếm khách và há» Triển, cho nên bây giá» chàng thấy ông ta há»i như thế liá»n gật đầu ngay.
Thầy đồ Thư lim dim cặp mắt giây lát rồi há»i chàng tiếp :
- Tuổi cậu hãy còn trẻ, sanh trưởng ở nÆ¡i phú quý này, tất nhiên cậu không biết tí gì hết. Cậu có biết phái Không Äá»™ng và phái Tần Lãnh không?
Thanh Lam vội đáp :
- Äệ tá»­ còn nhá»› năm ná» lúc thầy truyá»n thụ ná»™i công cho và có nói môn ná»™i công đó là ná»™i gia tâm pháp cá»§a phái Không Äá»™ng, nên má»›i Ä‘oán chắc thầy là ngưá»i cá»§a phái Không Äá»™ng.
- Phải, phái Không Äá»™ng và phái Tần Lãnh mấy năm nay Ä‘á»u là Thái SÆ¡n Bắc cá»§a võ lâm, nghÄ©a là trong thá»i gian đó hai môn phái này Ä‘á»u đứng đầu cá»§a các phái võ khác. Sở dÄ© lão phu phải giải thích rõ ràng như thế là hai đại môn phái này có liên can mật thiết, cÅ©ng vì sá»± liên can mật thiết mà khiến lão phu phải thay tên đổi há» lui ra ngoài giang hồ để ẩn tích.
- Nếu vậy có phải thày đã gây hấn với phãi Tần Lãnh mà lui ra ngoài giang hồ không?
- Cậu thông minh thực.
Thầy đồ Thư khen Thanh Lam một câu rồi lại thở nhẹ một tiếng nói tiếp :
- Sự thực lão phu không phải hỠThư đâu.
- Thầy không phải hỠThư thì có phải hỠTriển không?
- Bữa nỠđệ tá»­ nghe thấy Ngao SÆ¡n Quá»· Thần gá»i thầy là há» Triển. Bây giá» thấy thầy nói như vậy con má»›i nhá»› lại câu chuyện ấy.
Thầy đồ Thư nghe chàng nói tá»›i đó kinh ngạc mỉm cưá»i gật đầu nói tiếp :
- Tên há» thá»±c cá»§a lão phu là Triển Nguyên Nhân vì Bát Truy Hồn thân pháp cá»§a pho Thông Thiên kiếm pháp rất lợi hại, khi giở ra tá»±a như thấy ngưá»i cá»§a lão phu có tám cái cánh tay vậy, cho nên ngưá»i trên giang hồ má»›i đặt cho lão phu má»™t cái biệt hiệu là...
- Há» gá»i thầy là Bát Túy kiếm khách phải không?
- Phải, nhưng bây giỠlão phu già rồi không còn hăng hái như xưa nữa.
Nói tới đó ông thở dài một tiếng mà không nói tiếp nữa.
Thanh Lam nóng lòng sốt ruá»™t vá»™i há»i tiếp :
- Sau rồi thế nào nữa hả thầy?
Thầy đồ Thư vừa cưá»i vừa đáp :
- Lúc ấy lão phu hãy còn trẻ, má»™t thân má»™t mình vá»›i thanh bảo kiếm ra hành đạo giang hồ khiến những cưá»ng đạo tá»± khấu cá»§a lục lâm và những tay hung ác cá»§a hắc đạo bị chết dưới kiếm cá»§a lão phu rất nhiá»u. Vì vậy cái tên Bát Túy kiếm khách má»›i lừng danh trên giang hồ.
Thanh Lam nghe tá»›i đó cưá»i tít mắt hào khí bồng bá»™t xen lá»i nói :
- Vâng, đại trượng phu không thể cầm khí giá»›i ra bảo vệ đất Ä‘ai cho quốc gia để danh thÆ¡m muôn thuở, thì ít ra cÅ©ng phải trượng kiếm hành đạo giang hồ để diệt trừ kẻ hung đạo và cứu giúp những ngưá»i yết á»›t.
Thầy đồ Thư nghe thấy chàng nói như thế thở dài một tiếng và nói tiếp :
- CÅ©ng vì thế mà má»›i xảy ra câu chuyện không may, lão phu có ngưá»i bạn chí thân tên Tiểu Lý Quảng Liá»…u Trấn Äá»™ng, ông ta lấy Xuyên Liêm Yến NgÅ© Nương môn hạ đệ cá»§a Thiên Si Thượng Nhân làm vợ. Liá»…u Trấn Äá»™ng là ngưá»i em kết nghÄ©a cá»§a lão phu thì đúng hÆ¡n, chú ấy là đệ tá»­ cá»§a Nhất Tăng đại sư phương trượng Ä‘á»i thứ ba cá»§a chùa Thiếu Lâm lại còn là tổng tiêu đầu cá»§a ba tiêu cục trứ danh ở tỉnh Hà Bắc, tính hiếu võ lại thêm công việc cá»§a tiêu cục bận rá»™n, nên lấy được ngưá»i vợ đẹp như hoa nở như thế mà chú ấy lại để nàng cứ phải phòng không má»™t mình hoài. Xuyên Liêm Yến vốn dÄ© là má»™t thiá»…u nữ dâm đãng trước khi chưa làm vợ cá»§a Liá»…u hiá»n đệ đã thông dâm vá»›i má»™t tên đại đạo trong lục lâm, khi xuất giá rồi nàng chịu không nổi cảnh phòng không lạnh lẽo, liá»n kiếm ngưá»i tình nhân cÅ© mà nối lại duyên xưa. Không bao lâu nàng hạ sinh được má»™t đứa con gái, việc Ä‘á»i dù kín đến đâu ngưá»i ngoài cÅ©ng hay biết, không bao lâu có ngưá»i mách đến tại Liá»…u hiá»n đệ.
- Xuyên Liêm Yến tuy tá»± thị có phái Tần Lãnh đỡ đầu thá»±c nhưng Liá»…u Trấn Äá»™ng cÅ©ng là ngưá»i có thế lá»±c ở miá»n Äông Bắc, nay huống hồ lại là đệ tá»­ phái Thiếu Lâm, mụ ta sợ chuyện vỡ lở không là chuyện chÆ¡i, nên mụ ta hạ thá»§ trước liá»n bá» thuốc độc trong thức ăn để giết hại chồng.
Tuy Liá»…u hiá»n đệ nghi ngá» vợ mình đã mất trinh tiết, nhưng y có ngỠđâu vợ mình lại độc ác đến như thế, tá»™i nghiệp cho y tương lai Ä‘ang rá»±c rõ, sá»± làm ăn đáng phát đạt, chỉ vì không biết chá»n vợ lấy, phải lấy má»™t con dâm phụ ác độc. Nên y đã uống phải thuốc mê, rồi cả nhà hai mươi mấy viện Ä‘á»u bị con dâm phụ ấy giết hết. CÅ©ng may hôm đó lão phu vừa tá»›i nÆ¡i nhưng khốn ná»—i lại tá»›i chậm mất má»™t bước. Lúc ấy con dâm phụ Ä‘ang phóng lá»­a đốt nhà, lão phu thấy vậy tức giận vô cùng, liá»n rút kiếm ra đâm nó luôn.
Con dâm phụ ấy là môn hạ cá»§a Tần Lãnh, lại được chân truyá»n cá»§a Thiên Si Thượng Nhân, nên lão phu kịch chiến vá»›i nó bốn mươi hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại. Sau cùng lão phu giở Truy Hồn bát kiếm ra má»›i hất được kiếm cá»§a nó bắn Ä‘i, cứ theo công lá»±c cá»§a con dâm phụ lúc đó mà nói thì nó muốn đào tẩu để thoát thân không phải là chuyện khó. NgỠđâu trưá»ng kiếm cá»§a nó vừa rá»i khá»i tay thì lão phu bá»—ng thấy nó đứng đỠngưá»i ra lảo đảo như sắp ngã. Nhưng Truy Hồn bát kiếm cá»§a lão phu rất nhanh nhẹn nó má»›i chần chừ má»™t chút thì kiếm cá»§a lão phu đã đâm vào cánh tay phải cá»§a nó. Nó liá»n ngã lăn ra đất chết nốt.
Thanh Lam nghe tá»›i đó tá» vẻ thắc mắc vá»™i xen lá»i há»i :
- Thưa thầy, thầy đâm vào tay dâm phụ dù có trúng yếu huyệt cũng chỉ bị tê liệt thôi, tại sao y thị lại chết nhanh như thế?
- Cậu thông minh thực, không uổng công lão phu đã tốn công năm năm dạy cậu rồi.
Nói tới đó, ông ta ngừng giây lát rồi lại nói tiếp :
- Chỉ lạ lùng ở Ä‘iểm đó, lúc ấy rõ ràng lão phu chỉ đâm trúng huyệt ở cánh tay y thị má»™t nhát, y thị ngã lăn ra chết tốt ngay, lão phu cÅ©ng thắc mắc vô cùng Ä‘ang định chạy lại xem sao, thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng gió động vá»™i quay ngưá»i lại đã thấy má»™t ngưá»i bước ra. Ngưá»i đó chính là nữ ni áo huyá»n tuổi trạc trung niên, vừa xuất hiện nữ nhi ấy đã lạnh lùng há»i lão phu rằng :
- Há» Triển kia, ngươi có biết Xuyên Liêm Yến tại Tần Lãnh không? Sao ngươi dám thị pho Thông Thiên kiếm pháp tầm thưá»ng như thế mà hạ thá»§ y thị như vậy. Tuy việc này lá»—i ở sư muá»™i ta thá»±c và y thị cÅ©ng đáng chết lắm, bần ni không phải là ngưá»i bên quấy bên chày, nên bần ni cÅ©ng không muốn làm khó dá»… ngươi làm chi.
Còn con nhá» bần ni đã quyết tâm Ä‘em Ä‘i rồi, mưá»i tám năm sau nó sẽ trở lại tìm ngươi đòi món nợ máu này.
Mụ ta không để cho lão phu lên tiếng nói ná»­a lá»i đã ẵm con nhá» phi thân lên mái nhà Ä‘i luôn.
Nghe tá»›i đây Thanh Lam lại nhịn không nổi vá»™i xen lá»i há»i tiếp :
- Thưa thầy, nữ ni đó là ai thầy có quen biết không?
- Mụ ấy là Tam NhÆ¡n Tỉ Khấn Thẩm sư thái là má»™t ngưá»i rất nổi tiếng cá»§a phái Tần Lãnh sao lão phu không nhận ra được.
- Thưa thầy, con dâm phụ vạn ác đó lại ác độc như vậy, bất cứ trá»i hay ngưá»i ai cÅ©ng có quyá»n xá»­ tá»­ nó. Thẩm sư thái là má»™t ngưá»i có tuổi cá»§a danh môn chính phái, như vậy sao lại bênh vá»±c má»™t dâm phụ đáng chết như thế kia.
- Thiên Si Thượng Nhân cá»§a phái Tần Lãnh võ công tuyệt thế, ngưá»i trong võ lâm phải tôn trá»ng ông là Thái SÆ¡n Bắc Äẩu và ông ta chỉ phải má»™t ná»—i rất hay bênh vá»±c kẻ dưới thôi. Vì thế mà môn hạ cá»§a ông ta má»›i kiêu ngạo làm bá»™ làm tịch, hÆ¡i tý là phải trả thù cho được, tuy lúc bấy giá» Thẩm sư thái chưa nổi khùng ngay, là vì thấy dâm phụ tá»™i tày đình như thế còn mặt mÅ©i nào mà che chở cho y thị được.
- Vì việc ấy mà thầy phải thay tên đổi hỠẩn núp má»™t nÆ¡i không ra ngoài giang hồ nữa phải không? Nhưng thầy vừa nói phái Không Äá»™ng vá»›i phái Tần Lãnh có liên can rất mật thiết. Sao lúc ấy thầy không lên Tần Lãnh thưa rõ việc này cho Thiên Si Thượng Nhân hay có hÆ¡n không?
Thầy đồ Thư nghe thấy chàng nói như vậy khẽ thở dài một tiếng rồi đáp :
- Thiên Si Thượng Nhân bị các môn hạ bao quanh muốn lên gặp ông ta để tưá»ng trính sá»± thể có phải là chuyện dá»… đâu. Nên bất đắc dÄ© lão phu má»›i phải thay tên đổi há» mà rút lui ra khá»i giang hồ là thế, và đây cÅ©ng là thừa lệnh đại sư huynh cá»§a bổn môn mà thôi, chỉ mong tránh khá»i sá»± kết thù kết oán cá»§a hai môn phái.
Thanh Lam lại há»i tiếp :
- Theo như lá»i cá»§a thầy vừa nói thì vết hài ở trên núi giả kia vá»›i con chim én bạc là dấu vết cá»§a con gái Xuyên Liêm Yến để lại phải không? Không hiểu năm nay con bé ấy bao nhiêu tuổi rồi?
- Tất nhiên hai vật đó là cá»§a con nhỠấy để lại chứ không còn ai vào đây nữa, vì con chim én này là ám khí độc đáo cá»§a Xuyên Liêm Yến ngày xưa vẫn thưá»ng sá»­ dụng. Hà. Từ đó tá»›i giỠđã được mưá»i bảy năm rồi, như vậy con bé năm nay đã mưá»i tám tuổi.
- Mưá»i tám tuổi!
Thanh Lam kinh ngạc nhắc nhở lại một câu như trên, và bụng bảo dạ rằng :
- “Con bé mưá»i tám tuổi còn nhá» hÆ¡n mình má»™t tuổi, như vậy tài ba cá»§a nàng ta có giá»i đến đâu cÅ©ng chưa chắc hÆ¡n được ta, sao mà nàng lại dám đến đây hẹn ngày khiêu chiến vá»›i thầy đồ như thế? “Hừ†ba ngày sau nếu con nhãi này dám tá»›i đây ta sẽ Ä‘em tài há»c há»i trong năm năm ra cho nó má»™t bài há»câ€
NghÄ© tá»›i đó, chàng liá»n trợn ngược đôi lông mày lên trông vẻ rất hăng hái.
Thầy đồ Thư là ngưá»i giàu kinh nghiệm giang hồ, thấy thái độ cá»§a Thanh Lam như vậy liá»n hiểu tâm sá»± cá»§a chàng ngay. Ông ta vá»™i trầm nét mặt lại nghiêm nghị nói tiếp :
- Thanh Lam việc này là hỠđến đây đối phó vá»›i lão phu, việc gì đã có lão phu đối xá»­, ngưá»i trên giang hồ ân oán rất phân minh, cậu chưa phải là ngưá»i cá»§a giang hồ. Lão phu cấm cậu nhiá»…u sá»± và xen tay vào. Huống hồ ngưá»i cá»§a Tần Lãnh hẹp lượng lắm, thưá»ng thưá»ng chỉ vì má»™t việc nhá» mà chúng theo đến tận cùng, làm cho ngưá»i ta khốn khổ, nên cậu đừng có dá»± vào việc cá»§a lão phu làm chi. Thôi, khuya lắm rồi câu cÅ©ng nên trở vá» phòng nghỉ Ä‘i.
Thanh Lam đã quyết định rồi, nhưng bá» ngoài vẫn làm nhu không có việc gì hết liá»n vâng vâng dạ dạ đứng dậy định Ä‘i thì Thầy đồ Thư bá»—ng gá»i lại và trịnh trá»ng dặn tiếp :
- À, này còn có... tối hôm nay những chuyện mà lão phu nói với cậu, cậu đừng nói cho ai biết nhé.
Thanh Lam cung kính vâng lá»i chào Thầy đồ Thư má»™t cái rồi cáo từ Ä‘i vá» phòng luôn. Nhưng trong lòng chàng đã quyết tâm đấu vá»›i con nhá» bé hÆ¡n mình má»™t tuổi mà lại ăn nói ngông cuồng kia rồi.
Chỉ còn ba ngày thôi nên lúc nào trong lòng chàng cũng gay cấn vô cùng, chàng còn nghĩ thầm rằng :
- “Ngưá»i ta đã được Tam NhÆ¡n Tỉ Khấu Thẩm sư thái truyá»n thá» võ công cho, ngưá»i ta tá»›i không phải là kẻ vừa, mà kẻ kém cá»i thì không bao giá» dám tá»›i khiêu chiến như vậy. Nàng ta đã biết oai danh cá»§a Bát Túy kiếm khách rồi mà còn dám đến tầm thù, tất nhiên nàng phải dá»±a vào cái gì nên dám táo gan đến thế. Ta đấu vá»›i nàng nếu thắng thì còn bằng gì nữa, nhưng nếu thua thì có phải là mất hết sÄ© diện cá»§a Thầy đồ Thư không. Tuy Thông Thiên kiếm pháp ta đã luyện rất thuần thuá»™c rồi, nhưng tám thế kiếm sau cùng là Truy Hồn bát kiếm vẫn còn bỡ ngỡ...â€
NghÄ© tá»›i đó chàng cứ muốn chạy vào ngay trong vưá»n luyện tập, nhưng ban ngày ban mặt ngưá»i Ä‘i lại rất đông đảo, chàng phải chỠăn cÆ¡m tối xong lại đến bãi cỠở trước Hàm Xuân Các để luyện tập.
Tối ngày hôm thứ hai trống má»›i Ä‘iểm canh má»™t, hôm đó đã là mưá»i hai, mưá»i ba mặt trăng cÅ©ng sắp tròn rồi. Thanh Lam má»™t mình khổ luyện Truy Hồn bát kiếm thật thuần thuá»™c má»›i thôi. Tuy ngưá»i đã má»i mệt mồ hôi ướt đã mà chàng vẫn không chịu ngừng tay, vì chỉ còn má»™t ngày mai nữa thôi, tá»›i ngày mốt là phải Ä‘em pho kiếm pháp này ra thá»­ thách vá»›i kẻ thù rồi. Chàng nóng lòng thành công nên múa tám thế kiếm đó kín đáo đến ná»—i mưa gió không sao lá»t được. Dưới ánh sáng trăng chỉ thấy má»™t cái hình bóng lúc tiến lúc lui, lúc Ä‘i quanh kiếm quang lúc biến thành bảy tám luồng như rồng bay phượng múa vậy. Tuyệt há»c cá»§a phái Không Äá»™ng quả thá»±c phi thưá»ng.
Thanh Lam càng luyện càng thấy thuần thuá»™c, trong lòng chàng khoái chí, chàng Ä‘ang luyện tá»›i mức tâm vá»›i thần há»™i hợp, ý vá»›i kiếm hợp nhất thì đột nhiên thấy má»™t tiếng kêu độp và có má»™t tiá»m lá»±c rất mạnh lấn át tá»›i đẩy thanh kiếm cá»§a mình sang bên, cả cánh tay phải bị rung động tê tái suýt tý nữa thì kiếm bị rá»›t xuống đất.
Tài sản của phamduy88

  #3  
Old 08-04-2008, 12:15 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 3

Càn Khôn Nhất Kiếm



Thanh Lam giật mình kinh hãi vội thâu thế kiếm lại, đưa mắt nhìn mới hay một cái bóng đen đã bị kiếm thế của mình gạt ra ngoài ba bước.
Hừ! Quả nhiên tên giặc này lại dám táo gan ném ám khi ngầm như thế. Nhưng chàng thấy ám khí cá»§a ngưá»i đó nặng ná» như vậy, nên cÅ©ng không dám coi thưá»ng, chàng chỉ hÆ¡i suy nghÄ© má»™t chút liá»n theo chá»— ám khi Ä‘ang rá»›t xuống mà phi thân nhảy tá»›i. Càng không hổ thẹn đã được Bát Túy kiếm khách rèn luyện cho năm năm, chàng vừa tá»›i nÆ¡i đã vá»™i giÆ¡ tay trái ra chá»™p má»™t cái bắt ngay được mÅ©i ám khí ná» chàng rất lấy làm ngạc nhiên không hiểu ám khí đó là môn ám khí gì mà khi bắt vào tay lại nhẹ nhõm đến thế? Chàng vá»™i cúi đầu nhìn liá»n kinh hãi đến ná»—i mắt trợn tròn mồm há hốc.
Thì ra ám khi nằm ở trong tay chàng lại là má»™t cái lá vàng úa chứ không phải là ám khi gì hết. Thấy vậy chàng càng giật mình kinh hãi thêm, vì chàng vẫn thưá»ng nghe ngưá»i ta nói ná»™i công cá»§a má»™t ngưá»i luyện tá»›i mức thá»±c cao siêu thì chỉ thuận tay hái má»™t cánh hoa cÅ©ng có thế đã thương được ngưá»i ở ngoài xa trăm bước, xem như vậy công lá»±c cá»§a ngưá»i ngày cÅ©ng không phải tầm thưá»ng. Chàng liá»n nghÄ© thầm :
- “Chẳng lẽ ngưá»i này là con nhá» mưá»i tám tuổi chưa hết hÆ¡i sữa kia chăng?â€
Chàng nghÄ© như vậy, nhưng rất trấn tÄ©nh ngấm ngầm đỠphòng cách chá»— bóng tối ở bốn xung quanh, nhưng chỉ thấy những luồng gió mát thổi tá»›i và thấy ngưá»i hÆ¡i rợn rợn thôi chứ không há» thấy má»™t bóng ngưá»i nào hết. Chàng ngạc nhiên vô cùng, rõ ràng có ngưá»i núp ở trong bóng tối dùng lá ném mình, mà sao chỉ trông thấy mắt đã không thấy hình bóng cá»§a đối phương đâu hết? Thảo nào Thầy đồ Thư thưá»ng nói: Äạo võ công không bao giá» có ai luyện tá»›i mức vô địch cả, trá»i cao lại có trá»i cao hÆ¡n, ngưá»i giá»i lại có ngưá»i giá»i hÆ¡n thá»±c không sai chút nao. NghÄ© tá»›i đó chàng lại nghÄ© tiếp :
- “Vá»›i chút tài ba hèn má»n cá»§a ta thá»±c còn kém ngưá»i ta xa...â€
Trong khi chàng suy nghÄ© thì phía Äông Bắc bá»—ng có má»™t tiếng kêu “soạt†rất khẽ và má»™t cái bóng Ä‘en ở sau núi giả phi ra nhảy qua bá» tưá»ng nhanh như Ä‘iện chá»›p.
Thanh Lam đã trông thấy hình bóng cá»§a ngưá»i ná» rồi khi nào chàng lại chịu để cho đối phương đào tẩu như thế, nên cÅ©ng tung mình.
Chàng ngá»­ng đầu lên nhìn, thấy cái bóng Ä‘en kia đã nhảy qua bá» tưá»ng, mà chá»— đó cách xa chàng hÆ¡n mưá»i trượng, và tiến thẳng vá» phía núi Thành Hoàng. Còn đưá»ng ấy chàng rất quen thuá»™c, vì mấy năm nay luyện tập khinh công chạy Ä‘i chạy lại từ núi giả tá»›i núi Thành Hoàng có tá»›i mấy nghìn lượt rồi. Bây giá» chàng thấy cái bóng Ä‘en tiến thẳng vá» phía núi đó, vá»™i nhảy lên trên bá» tưá»ng rồi ngưá»i nhanh như má»™t mÅ©i tên, phi thẳng vá» phía ấy Ä‘uổi theo luôn.
Thoạt tiên cái bóng Ä‘en ná» tưởng không có ngưá»i theo dõi. Vì thế sau khi nhảy qua thành rào tưá»ng rồi, ngưá»i đó liá»n Ä‘i thá»§ng thẳng chứ không phóng chạy như trước nữa. Chá» tá»›i khi y phát giác Thanh Lam Ä‘uổi theo, má»›i nhảy nhót có mấy cái đã Ä‘i ngoài xa mấy trượng.
Rồi y cả kinh kêu “Ủa†một tiếng, lại cắm đầu chạy tiếp.
Lúc này Thanh Lam đã nhận xét thấy khinh công cá»§a ngưá»i đó chả hÆ¡n gì mình, chàng liá»n hăng hái giở khinh công tuyệt mức ra Ä‘uổi theo tiếp.
Thế là má»™t trước má»™t sau, hai ngưá»i chỉ cách nhau có năm sáu trượng thôi. Ngưá»i Ä‘i trước, hình như bị Thanh Lam Ä‘uổi đến hoảng sợ cuống quýt, mà sao bỠđưá»ng núi không chạy lại cứ chạy vào nÆ¡i có cá» lau má»c cao và đầy những đá lởm chởm, và thỉnh thoảng còn quay đầu lại ngó nhìn nữa.
Núi Thành Hoàng tuy không cao dốc và lởm chởm cho lắm, nhưng không hiểu tại sao y không chạy theo đưá»ng chính mà cứ chạy ngang chạy dá»c như thế. Khi y chạy tá»›i chá»— bụi gai rậm và đầy những đá má»c lởm chởm, thì hình như tốc lá»±c cá»§a y đã chậm hÆ¡n trước nhiá»u.
Thanh Lam sinh trưởng trong má»™t gia đình phú quý, tuy được Thầy đồ Thư dạy cho năm năm võ công, ná»™i công và khinh công đã luyện tá»›i mức được ba bốn thành há»a hầu rồi, nhưng bây giá» chạy trên những đưá»ng lối đầy gai góc và đã lởm chởm như thế, chàng cÅ©ng không quen tý nào. Dù sao đây cÅ©ng là lần đầu tiên và trong lúc đêm khuya, nên chàng đã cố hết sức để Ä‘uổi theo, nhưng chỉ Ä‘uổi được má»™t lúc đã thở hổn hển, mồ hôi ra như tắm vậy. Chàng đành phải ngừng chân lại, lau chút mồ hôi, rồi đưa mắt nhìn vá» phía trước thì ngưá»i ná» cÅ©ng ngừng chân ở chá»— cách chàng năm sáu trượng và Ä‘ang quay đầu lại nhìn chàng.
Chàng thấy đối phương ngửng chân nhìn mình như vậy, càng tức giận thêm bụng bảo dạ rằng :
- “Chả lẽ ta lại Ä‘uổi không kịp ngươi hay sao?â€
NghÄ© như vậy, chàng lại phi thân Ä‘uổi theo ngay. NgỠđâu, ngưá»i ná», hình như Ä‘oán biết ý định cá»§a chàng. Chàng vừa cất bước chạy theo, thì ngưá»i ấy cÅ©ng rảo bước chạy luôn.
Thanh Lam nghiến răng mím môi giở hết tốc lá»±c khinh công cá»§a mình ra Ä‘uổi theo tiếp, ngưá»i cứ chạy ở trong những bụi cá» và những hòn đá lởm chởm trên núi Thành Hoàng. Nhưng dù Thanh Lam đã chạy nhanh như bay rồi mà vẫn không sao bắt nổi ngưá»i ná», lúc nào cÅ©ng chỉ cách nhau chừng năm sáu trượng. Hình như, sau lưng ngưá»i đó cÅ©ng có mắt vậy, thấy chàng chạy nhanh má»™t chút, y cÅ©ng chạy nhanh thêm má»™t chút, chàng chạy chậm y cÅ©ng chạy chậm theo, và khi chàng ngừng chân nghỉ ngÆ¡i thì y cÅ©ng ngừng chân theo. Không những thế, Thanh Lam lại còn phát hiện má»™t vấn đỠmá»›i. Trong lúc Ä‘uổi theo đối phương như vậy, chàng đã nhận thấy lối nhảy nhót cá»§a mình đã tiến bá»™ hÆ¡n trước nhiá»u, má»—i cái nhảy bây giá» cá»§a mình ít nhất cÅ©ng nhảy xa hai, ba trượng. Nhưng còn ngưá»i ở trước mặt thì cf thấy y như Ä‘i bá»™ thưá»ng vậy thôi, hai chân cá»§a y cứ bước từng bước má»™t và cÅ©ng không thấy y giở kc gì ra và cÅ©ng không thấy y nhảy nhót gì hết.
Sá»± phát hiện này khiến chàng kinh ngạc đến mặt biến sắc, vì chàng đã thấy mình đã giở kc tuyệt mức ra mà sao lại không Ä‘uổi kịp má»™t ngưá»i Ä‘i bước thưá»ng như thế kia. Xem như vậy công lá»±c cá»§a ngưá»i này không những cao siêu hÆ¡n mình, mà có lẽ còn trên cả Thầy đồ Thư nữa.
Nghĩ như vậy, chàng không dám đuổi tiếp mà ngừng chân lại.
- Hà hà... tiểu tử, ngươi đuổi mệt rồi phải không? Lại đây theo lão phu lên trên đỉnh núi đi.
Ngưá»i ná» vừa tiến thẳng lên trên đỉnh núi, chỉ thoáng cái đã mất dạng ngay.
Thanh Lam đã trông thấy rõ ngưá»i đó là má»™t ông già râu tóc bạc phÆ¡ và chàng nghÄ© thầm :
- “Y gá»i ta theo lên trên đỉnh núi làm chi? Không hiểu ông già này có dụng ý gì thế?â€
Nhưng chàng lại thấy võ công cá»§a đối phương có ác ý gì vá»›i mình thì mưá»i mình cÅ©ng chết sạch rồi. Tuy chàng nghÄ© như thế nhưng chàng không hiểu đối phương bắt mình chạy quanh má»™t hồi như vậy có dụng ý gì? Vì vậy, bây giá» chàng lại bắt đầu nghÄ© tiếp :
- “Bất cứ đối phương muốn đối phó vá»›i ta ra sao cÅ©ng bất chấp, đằng nào ta cÅ©ng phải lên trên đó má»™t phen má»›i đượcâ€
Chàng đã quyết định như vậy liá»n cắm kiếm vào bao, chạy thẳng lên trên đỉnh núi. Má»™t lát sau chàng đã lên tá»›i trên đó rồi, chỉ thấy gió thổi vào những cây thông kêu “vù vù†ánh trăng sáng như ban ngày thôi, chứ làm gì có bóng ngưá»i nào?
Lúc này chàng đã chạy đến toát mồ hôi ra, đứng trước gió đã cảm thấy rùng mình rồi, thì bá»—ng nghe thấy má»™t giá»ng khàn khàn há»i :
- Tiểu tử! Sao mãi bây giỠngươi mới lên tới?
Thanh Lam cả kinh, vá»™i quay đầu nhìn vá» phía có tiếng nói đó, má»›i trông thấy má»™t ông già râu tóc bạc phÆ¡, Ä‘ang nằm trên má»™t tảng đá lá»›n, ở chá»— cách mình không xa, đột nhiên ngồi dậy mà lên tiếng há»i như trên.
Lạ thật, vừa rồi lúc má»›i lên, rõ ràng chàng trông thấy trên tảng đá không có má»™t bóng ngưá»i nào hết, tại sao bây giá» lại có ông già ngồi ở trên đó? Tuy chàng thắc mắc nhưng thấy đối phương không có ác ý gì liá»n chắp tay chào và há»i lại :
- Há»c sinh Giang Thanh Lam vừa rồi được lão trượng định chỉ giáo gì thế?
Ông già râu bạc tít mắt lại, ngắm nhìn chàng má»™t hồi, rồi kêu lên “hử†má»™t tiếng má»›i há»i chàng rằng :
- Cậu có phải là môn hạ của Triển Nguyên Nhân không?
Thanh Lam hơi chần chừ giây lát rồi đáp :
- Thưa lão tiá»n bối, Thầy đồ Thư là thụ nghiệp cá»§a vãn sinh đấy ạ.
Ông già râu bạc có vẻ nóng lòng sốt ruá»™t, vá»™i há»i tiếp :
- Lão hãy há»i thêm má»™t câu nữa, cậu có phải là môn hạ cá»§a phái Không Äá»™ng hay sao?
- Äiá»u này há»c sinh không được rõ lắm, chỉ thấy Thầy đồ Thư nói võ công cá»§a ông ta thuá»™c phái Không Äá»™ng đấy thôi.
Ông già ngắm nhìn chàng má»™t hồi, tá» vẻ khinh ngạc, há»i tiếp :
- Thế ra cậu vẫn chưa chính thức nhập môn đấy. Hừ! Nhân phẩm của cậu cũng khá lắm. Hôm nay, cậu được gặp già ở nơi đây, kể ra duyên phúc của cậu cũng khá lớn lắm đấy.
Thanh Lam bỗng hiểu ông già dụ mình lên trên này làm chi?
Bây giá» bá»—ng thấy ông ta tá»±a như lẩm nhẩm tá»± nói, nên nhất thá»i chàng không biết trả lá»i như thế nào cho phải.
Ông già thấy Thanh Lam cứ đứng ngẩn ngưá»i ra, không cá»­ động gì cả, liá»n giận dữ nói tiếp :
- Này cậu bé kia, có phải đến ngày mốt cậu sẽ đấu vá»›i Äá»™c Giác Tú má»™t phen, phải không? Nhưng vá»›i tài ba cá»§a câu như thế này thì chỉ đủ sức để giết chó thôi, chứ thắng sao nổi được tên ấy.
Thanh Lam thấy ông già há»i như vậy nên thắc mắc vô cùng, chàng lẩm bẩm nghÄ© thầm :
- “Cái gì Äá»™c Giác Tú? Ta có bảo sẽ đấu vá»›i Äá»™c Giác Tú bao giỠđâu? Hay là ông ta định đùa giỡn ta chăng?â€
Chàng đang ngơ ngác suy nghĩ thì ông ta lại nói tiếp :
- Cậu bé này ngu ngốc thá»±c, có lẽ cậu là ngưá»i ngốc nhất trên thiên hạ cÅ©ng nên. Có dịp may như thế này mà ngươi không yêu cầu gì dạy bảo cho ngươi ba miếng võ? HÆ¡n nữa, vá»›i sức cá»§a má»™t mình Hồng nhi cÅ©ng chống đỡ không nổi mưá»i con chó dại ấy, huống hồ lại còn thêm Äá»™c Giác Tú nữa.
Hình như ông già càng nói càng tức giận, giá»ng nói đã bắt đầu có vẻ quát tháo, nhưng ông ta có thái độ như thế lại càng khiến cho Thanh Lam phải thắc mắc thêm.
Ông già bá»—ng trợn trừng mắt lên nhìn thẳng vào chàng, thấy ngưá»i cá»§a ông ta rất sắc bén, khiến chàng không dám nhìn ông ta nữa vá»™i cúi đầu xuống đất.
Thanh Lam thấy vậy liá»n giật mình kinh hãi. Chàng lại thấy ông già râu bạc lắc đầu và nói tiếp :
- Lại đây! Mau bẻ cành thông để già này dạy cho cậu một thế kiếm pháp.
Lúc này chàng đã nghe thấy rõ rồi thì ra ông già nói Ä‘i nói lại mãi, rút cuá»™c là muốn dạy cho mình má»™t thế kiếm pháp. Nhưng chàng nhận thấy võ há»c cá»§a thiên hạ bất cứ cá»§a môn phái nào, dù tinh xảo đến đâu cÅ©ng không thể chỉ có má»™t thế như vậy? Vì thế chàng lại càng hoài nghi thêm...
- Sao? Bẻ má»™t cành cây cho ngưá»i bá» trên mà không được ư? Hay là cậu không muốn làm việc ấy? Nếu không phải như thế thì mau chạy Ä‘i bẻ ngay má»™t cành cây cho già Ä‘i.
Thấy ông già lại thúc giục lần nữa bất đắc dÄ© Thanh Lam đành phải nghe lá»i mà chạy Ä‘i bẻ má»™t cành thông dài chừng hai thước mang lại cho ông già.
Ông già cầm lấy cành thông, trợn mắt lên nhìn Thanh Lam mà nói tiếp :
- “Càn Khôn Nhất Kiếm†thiên hạ vô địch, cậu phải để ý mà há»c há»i và chăm chỉ mà luyện tập má»›i được.
Nói xong, ông giơ cành thông lên trên cao, rồi từ từ đẩy ra, mồm thì nói tiếp :
- Cậu hãy coi này, thế kiếm pháp này có chín thức biến hóa tất cả, mỗi lần biến hóa thế nào, cậu phải nhớ cho thực kỹ. Như vậy oai lực của thế kiếm này mới phát huy được.
Nói tá»›i đó, tay cá»§a ông ta hÆ¡i động, liá»n thấy đầu que rung động thành chín cái khuyên tròn. Khi đầu gậy quay thành vài khuyên nhá» thì thân que lại có má»™t sá»± biến hóa khác, mà sá»± biến hóa ấy cÅ©ng do cái que rung động mà phát ra. Tuy trông rất tầm thưá»ng, nhưng vì ông già đưa cái que ấy rất chậm chạp nên trông thấy rõ ràng lắm.
Ông già vừa biểu diễn vừa giảng giải, Thanh Lam đứng yên lặng, tai nghe một hồi rồi cũng giơ tay lên bắt chước. Tới khi giơ tay lên bắt chước, chàng mới cảm thấy kỳ lạ, vì kiếm thức này, ngoài chín cái khuyên đó biến hóa khác còn thì không có gì là lạ cả. Nhưng khi nghĩ lại thì mới cảm thấy sự biến hóa rất kỳ ảo và tuyệt luân.
Ông già đầu bạc truyá»n thụ xong thế kiếm ấy rồi đột nhiên vứt cành thông xuống dưới đất rồi lá»›n tiếng cưá»i và nói tiếp :
- Chỉ một thế kiếm này thôi, cậu đã hưởng dụng vô cùng rồi. Thôi, cậu cứ luyện tập đi. Hà... Hà....
Tiếng cưá»i cá»§a ông ta chưa dứt, thì ngưá»i cá»§a ông ta đã mất dạng.
Thanh Lam chưa kịp lên tiếng kêu gá»i, chỉ thấy mắt hoa má»™t cái mà ông ta đã Ä‘i mất tích rồi đủ biết thân pháp cá»§a ông ta Ä‘i nhanh khôn tả. Chàng muốn há»i danh hiệu cá»§a ông ta để biết mà xưng hô, nhưng đã không kịp rồi. Chàng liá»n nghÄ© thầm :
- “Ông ta truyá»n thế kiếm này cho ta lại còn bảo: “Càn Khôn Nhất Kiếm, thiên hạ vô địchâ€. Chả lẽ thế kiếm pháp này tên là Càn Khôn Nhất Kiếm chăng?â€
NghÄ© tá»›i đó, chàng liá»n rút thanh trưá»ng kiếm ra mà từ từ luyện tập, chàng má»›i nhận thấy kiếm pháp quả thá»±c bác đại tinh thâm. Sá»± biến hóa nhiá»u không thể tượng tưởng được và oai lá»±c cÅ©ng mạnh vô cùng. Chàng càng tập càng cao hứng bụng bảo dạ tiếp :
- “Ông già râu tóc bạc này là ai? Ta cứ há»i Thầy đồ Thư chắc thể nào ông ta cÅ©ng biết rõ lai lịch cá»§a ông già ấyâ€
Thế rồi chàng lại tiếp tục luyện tập, định để sáng mai há»i Thầy đồ Thư, nhưng sau chàng lại nghÄ© lại :
- “À không, để đợi chá» ta dùng thế kiếm này đánh bại con nhãi há» Liá»…u đã rồi hãy há»i thầy đồ sau cÅ©ng chưa muá»™n.â€
Tiếp theo đó, chàng lại luyện tập thêm mấy lần nữa, mới cao hứng cất bảo kiếm trở vỠphòng.
Thá»i gian trôi rất nhanh chóng, chỉ thoáng cái đã đến ngày thứ ba, ngày mà thiếu nữ hẹn ước rồi. Hôm đó, Thanh Lam cảm thấy thá»i gian Ä‘i quá chậm, chá» từ sáng cho tá»›i tối cảm thấy nó lâu không kém gì má»™t năm trá»i vậy.
Ä‚n cÆ¡m chiá»u xong, chàng lặng lặng thay quần áo võ trang bằng Ä‘oạn xanh, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, bên ngoài khoác má»™t chiếc áo bào, rồi tiến thẳng vào trong vưá»n.
Từ ná»™i trạch Ä‘i tá»›i vưá»n hoa, suốt đưá»ng Ä‘á»u có lính canh tuần.
Chung quanh phá»§ đưá»ng, nếu giặc có tá»›i thì chỉ có ở phía Äông Bắc cá»§a vưá»n hoa tức ở nÆ¡i hxc và dá»… vào hÆ¡n hết, nên chàng quyết định tá»›i chá»— đó để đợi chá».
Tối hôm đó trá»i quang, mây tạnh, mặt trăng rất sáng sá»§a. Trên mặt bãi cá» hình như phá»§ má»™t làn sương má»ng và hình bóng ở quanh đó trông lại càng rõ thêm. Chàng núp ở sau núi giả, nÆ¡i đó đối diện vá»›i bá» tưá»ng, nếu có ngưá»i ở bên ngoài nhảy vào thì không sao qua được mắt chàng.
Lần đầu tiên dá»± trận, chàng cảm thấy trong lòng hồi há»™p hết sức, tay phải nắm chặt lấy cán kiếm, cứ chăm chú nhìn vá» phía bá» tưá»ng. Lúc ấy, trên lầu canh ở phía đằng trước, đã có má»™t tiếng kêu “Keng†vá»ng tá»›i. Chàng má»›i biết lúc ấy vừa Ä‘iểm canh má»™t, mà chàng đã đợi chỠđến nóng lòng sốt ruá»™t vô cùng rồi.
Trong vưá»n yên lặng như tá», không có má»™t tiếng động gì hết.
Chá» ngưá»i là má»™t sá»± rất bá»±c mình, huống hồ lại chá» kẻ địch tá»›i. Thá»i gian trôi chảy càng chậm chạp hÆ¡n, chàng đợi chá» mãi mà chưa tá»›i canh hai, tay cầm gươm cá»§a chàng đã toát mồ hôi ra rất nhiá»u.
Chàng ngồi xuống, bỗng nghĩ đến kẻ địch tới đêm nay kia, bụng bảo dạ rằng :
- “Không hiểu con bé há» Liá»…u ấy mặt mÅ©i nó và hình dáng thế nào? Năm nay nàng vừa mưá»i tám tuổi, tuổi ấy là tuổi tươi đẹp nhất cá»§a má»™t thiếu nữ. Cứ xem chữ cá»§a nàng đẹp như vậy không kém gì chữ cá»§a cô áo đỠở trong phá»§ mà xưa nay vẫn có tiếng là má»™t nữ tài tá»­â€
NghÄ© tá»›i cô bé áo Ä‘á», Thanh Lam tưởng tượng như Hồng Tuyến cô nương đã xuất hiện ra trước mắt, đôi mắt vừa to Ä‘en nhánh lông mày cong con, lông mi rất dài, mặt lúc nào cÅ©ng tá»§m tỉm cưá»i hai bên má lá»™ hai núm đồng tiá»n, khiến ai trông thấy cÅ©ng phải yêu mến.
Mấy hôm nay, chàng vì nàng ta mà ngày đếm quên ăn ngá»§, nhưng khốn ná»—i, nàng ta đẹp như hoa nở mà tính nết lại lạnh lùng không kém gì sương tuyết. Nếu bảo nàng không có tình tứ vá»›i chàng cÅ©ng không phải, vì lúc vắng ngưá»i, nàng trông thấy chàng thể nào cÅ©ng liếc nhìn và tá»§m tỉm cưá»i má»™t cái. Nàng lá»›n hÆ¡n chàng má»™t tuổi và đã bác thông kinh sá»±, phụ trách văn thư cho dượng chàng. Chỉ tiếc rằng nàng là má»™t thiếu nữ yếu á»›t khôn tả, nếu nàng biết võ công thì tốt biết bao...
Chàng Ä‘ang nghÄ© ngợi thì trên lầu canh lại có ba tiếng thanh la vá»ng xuống. Chàng má»›i thức tỉnh và má»›i hay lầu đã Ä‘iểm canh ba rồi. Chàng lại nghÄ© tiếp :
- “Ủa, sao con bé há» Liá»…u viết giấy để lại, bảo ba ngày sau thể nào cÅ©ng tá»›i, mà sao đến giá» chưa thấy tá»›i? Hay là nó tá»± biết địch không nổi Thầy đồ Thư cho nên nó không tá»›i chăng? Làm ta phải đợi chá» luôn mấy trống canh, thá»±c là con gái hay thay đổi tính nết có khác...â€
NghÄ© tá»›i Ä‘o, chàng liá»n đứng dậy vươn vai má»™t cái, rồi chàng tung mình nhảy lên trên núi giả nhìn xuống dưới vưá»n trông cảnh sắc chẳng khác gì tranh vẽ và yên lặng bình tÄ©nh khác thưá»ng.
ÄÆ°Æ¡ng lúc ấy, chàng thấy trên mái nhà ở phía đằng trước có má»™t ngá»n lá»­a bay lên trên không, kêu đánh “soạt†má»™t tiếng tá»±a như ngưá»i ta đốt pháo bông vậy.
Chàng ngạc nhiên và bụng bảo dạ rằng :
- “Ai bá»—ng dưng đối pháo bông như thế? Chẳng lẽ nữ tặc ấy lại táo gan như vậy chăng? Dám ở trong Tiết độ sứ phá»§, nÆ¡i canh gác thâm nghiêm như thế này mà lại phóng tín hiệu như vậy... ối chà, nguy tai! Chúng phóng tín hiệu như vậy, chắc không riêng gì má»™t nữ tặc tá»›i đây để tầm thù giết Thầy đồ Thư? Chẳng lẽ chúng tá»›i cả bá»n và âm mưu gì khác nữa chăng?â€
Chàng hổ thẹn là giòng dõi cá»§a tướng môn, bá»—ng nghÄ© đến hiện giá» tình hình Ä‘ang khẩn cấp, chưa biết chừng bá»n giặc tá»›i đây là ngưá»i cá»§a Äiá»n Tiết độ sứ sai tá»›i cÅ©ng chưa biết chừng, cho nên chàng liá»n chạy vào trong ná»™i trạch để xem sao.
Trong vưá»n hoa lại có má»™t ngá»n lá»­a nữa phi thẳng lên trên thinh không. Chàng đứng ngắm nhìn và đã nhận ra nÆ¡i đó chính là gần Cư Nhân Tiểu Trúc, chá»— ở cá»§a Thầy đồ Thư.
Lần này thá»±c kiến Thanh Lam khó xá»­ hết sức rõ ràng là hai nÆ¡i Ä‘á»u có tông tích cá»§a giặc, mà mình thì biết nên Ä‘i vá» phía nào cho phải? Sau cùng chàng nghÄ© rằng :
- “Thầy đồ Thư là danh túc phái Không Äá»™ng, võ công rất cao siêu, ông ta sợ gì mấy tên giặc cá» này? Ta nên vào trong ná»™i trạch đối phó vá»›i mấy bá»n giặc đó thì hÆ¡nâ€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng không chần chừ chút nào, vá»™i giở khinh công tuyệt mức ra chạy thẳng vào trong ná»™i trạch. Lúc Ä‘i qua bá» tuá»ng, chàng đã thấy phía đằng trước đèn lồng và Ä‘uốc chiếu sáng như ban ngày, tiếng cung ná» bắn ra dồn dập và tiếng ngưá»i ồn ào khôn tả.
Chàng càng nóng lòng sốt ruá»™t thêm, vá»™i nhảy lên trên nóc nhà ở gần đó, rồi từ đấy chàng lại Ä‘i trên bá» tưá»ng mà tiến thẳng vá» phía trước. Chàng đứng ở trên bá» tưá»ng đã trông thấy rõ ná»™i trạch. Chàng thấy quân binh ở trong phá»§ đã bao vây chặt chẽ phá»§ đưá»ng, riêng chỉ có trên nóc nhà thì không có má»™t bóng ngưá»i nào thôi.
Chàng đứng suy nghĩ giây lát rồi chạy thẳng vỠphía bên trái.
Vừa qua nóc lầu ná», chàng chưa đứng vững đã nghe thấy má»™t tiếng kêu “soẹt†thì ra má»™t mÅ©i tên vừa bắn tá»›i. Tiếp theo đó, những mÅ©i tên khác mau như đàn châu chấu bắt tá»›i. Chàng không kịp đỠphòng, suýt tý nữa thì bị bắn trúng. Lúc đó, chàng má»›i hay bá»n cung ná» thá»§ ở trong phá»§ lại tưởng lầm mình là giặc. Chàng vá»™i múa kiếm gạt những cung nỠđó ra, má»™t mặt thì lá»›n tiếng quát bảo :
- Ta là Biểu công tá»­ đây, các ngưá»i có mau ngừng tay lại không?
Chàng vừa nói xong, đã vội phi thân xuốngdưới mái hiên.
Quí vị nên biết, há»™p ná» trong có máy móc, có thể má»™t lúc bắn được mấy mÅ©i tên liá»n, oai lá»±c mạnh khôn tả, ít ngưá»i có thể chống đỡ nổi. Các quân lính trong phá»§ thấy tên ná» không sao bắn trúng ngưá»i ná», đồng thá»i chúng lại nghe thấy ngưá»i đó tá»± xưng là Biểu công tá»­, nên chúng liá»n ngừng tay.
Tên gia tướng đứng đầu đã trông thấy rõ mặt chàng quả thá»±c là Biểu công tá»­, y hoảng sợ vô cùng, liá»n quỳ xuống vái lạy, mồm thì van lÆ¡n :
- Tiểu nhân tội đáng chết thực, xin Biểu công tử tha tội cho.
Thanh Lam dậm chân quát bảo :
- Ngươi có mau đứng dậy Ä‘i không! Bổn công tá»­ có lá»i muốn há»i ngươi.
Tên gia tướng lạy ba lạy mới run lẩy bẩy đứng dậy.
Thanh Lam vá»™i há»i tiếp :
- Vừa rồi ngươi có trông thấy tung tích của kẻ địch không?
Tên gia tướng gật đầu đáp :
- Dạ dạ, tất cả sáu tên giặc. Trừ bốn tên bị anh em tiểu nhân bắn chết, còn hai tên nữa cũng bị bắt giữ rồi.
Thanh Lam nghe nói, ngạc nhiên vô cùng. Sao kẻ địch lại dám táo gan đến Tiết Sứ Phá»§ quấy nhiá»…u như thế, và không khi nào chúng lại phái mấy tay tầm thưá»ng như vậy. Cho nên chàng vẫn không tin lá»i nói cá»§a tên gia tướng ná». Chàng lại há»i tiếp :
- Tại sao các ngươi lại phát hiện ra tung tích của địch?
Tên gia tướng đáp :
- Vừa rồi tiểu nhân Ä‘i tuần tá»›i đây thì hình như nghe thấy tiếng cá»§a má»™t thiá»…u nữ kêu gá»i “bắt thích kháchâ€
Tiểu nhân ngá»­ng đầu nhìn lên trên mái nhà, quả nhiên có năm sáu cái bóng ngưá»i và tên nào tên nấy trong tay Ä‘á»u cầm thanh Ä‘ao và Ä‘ang nhảy nhót ở trên mái ngói. Tiểu nhân vá»™i ra lệnh cho bá»n đàn em bắn tên gương ná» lên. NgỠđâu, lúc ấy ở trên không bá»—ng có má»™t cái bóng hồng xuất hiện, và chỉ thấy cái bóng đỠấy ở trên mái nhà quay có mấy vòng thì khí giá»›i cá»§a mấy tên giặc Ä‘á»u bị đánh rá»›t rồi chúng lần lượt té xuống dưới này. Bốn tên giặc bị khá nhiá»u mÅ©i tên ná» bắn trúng nên chết ngay tại chá»— còn hai tên nữa thì bị thương nhẹ, nhưng chúng không sao cá»­ động được, liá»n bị anh em tiểu nhân bắt trói luôn. CÅ©ng may, đại công tá»­ vừa Ä‘em ngưá»i tá»›i, liá»n giải hai tên đó lên trên chá»§ đưá»ng rồi. Tiểu nhân thừa lệnh canh gác nÆ¡i đây, không ngá» lại gặp được Biểu công tá»­ mà lại tưởng lầm là...
Y nói tá»›i đó, không dám nói tiếp, sợ Thanh Lam giận, rồi y hoảng sợ, vá»›i giá»ng run tun xin lá»—i rằng :
- Tiểu nhân đáng chết thực. Dám xúc phạm tới Biểu công tử, xin Biểu công tử xá tội cho.
Không chá» y nói dứt, Thanh Lam vá»™i há»i tiếp :
- Thế cái hình bóng đỠkia, ngươi có trông thấy rõ là ngưá»i hay là gì không?
- Tiểu nhân trông thấy rõ lắm, tá»±a như má»™t miếng lụa Ä‘á», ở trên không quay mấy vòng rồi biến mất. Tiểu nhân nghÄ© rằng đó là hồng phúc cá»§a Äốc soái cho nên má»›i có thần thánh bảo há»™, có lẽ vị đó là Kim Giác Thần cÅ©ng nên.
Thanh Lam nghe thấy tên gia tướng ấy nói như vậy phải bấm bụn cưá»i thầm và nghÄ© rằng :
- “Có lẽ bóng hồng đó là má»™t vị cao thá»§ có thân pháp rất nhanh, núp ở trong bóng tối trợ giúp chứ không saiâ€
Chàng biết dù có há»i thêm nhưng đối vá»›i tên ngu xuẩn này cÅ©ng chỉ vô ích thôi, cho nên chàng xua tay và bảo tên gia tướng ấy rằng :
- Thôi được, các ngươi cứ canh gác ở nÆ¡i đây, bổn công tá»­ còn phải vào trong vưá»n xem sao.
Nói xong, chàng lại tung mình nhảy lên trên mái nhà, tiến thẳng vỠphía Cư Nhân Tiểu Trúc.
Tài sản của phamduy88

  #4  
Old 08-04-2008, 12:16 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 4

Thanh Lam thám trảo


Lúc ấy, các quan binh ở trên phu nghe thấy trong ná»i trạch có báo động, liá»n kéo nhau vào. Chỉ trong chốc lát, đèn lồng và Ä‘uốc đã chiếu sáng choang cả Tiết độ sứ phá»§, vưá»n hoa vá»›i ná»™i trạch chỉ cách nhau có hai hàng rào tưá»ng nen bên ngoài rất ồn ào và bên trong lúc ấy, Ä‘ang có bốn năm ngưá»i đứng xếp hàng ngang. Ngưá»i đứng giữa cao lá»›n vạm vỡ là má»™t ông già tuổi chừng năm mươi, mặt má»c đầy râu, Ä‘ang khoanh tay đứng yên, còn Thầy đồ Thư, à không Bát Túy kiếm khách Triển Nguyên Nhân thì đúng hÆ¡n, ông ta mặc cái áo dài trông rất nho nhã.
Ngưá»i đứng đối diện vá»›i ông ta là má»™t thiếu nữ mặc áo võ trang màu Ä‘en, tay cầm má»™t thanh trưá»ng kiếm bóng nhoáng, ngưá»i nàng trông rất mảnh khảnh. Thanh Lam má»›i thoáng trông đã Ä‘oán chắc nàng là con gái cá»§a Xuyên Liêm Yến Nhiếp ngÅ© nương.
Thiếu nữ há» Liá»…u Ä‘ang giÆ¡ kiếm chỉ vào Thầy đồ Thư và vẻ mặt Ä‘ang hậm há»±c tức giận, đứng quá xa Thanh Lam không sao nghe được mấy ngưá»i ấy nói những gì. Chàng lén rón rén tá»›i gần.
Chàng nghe thấy Thầy đồ Thư lá»›n tiếng cưá»i và nói :
- Liá»…u cô nương tá»›i đây trả thù cho mẹ, lão phu khá»i phải nói nhiá»u làm chi. Má»i Liá»…u cô nương cứ việc ra tay Ä‘i. Lão phu chỉ cần dùng có hai bàn tay không đấu thá»­ xem võ nghẹ cá»§a cao tục cá»§a Tam NhÆ¡n Tỉ Ni đã được huấn luyện mưá»i bẩy năm liá»n cao siêu như thế nào...
- Câm mồm. Lão tặc tưởng cô nương thắng không nổi ngươi hay sao?
Thiếu nữ áo Ä‘en nói xong liá»n thét lá»›n má»™t tiếng và Ä‘ang định nhảy xổ lại tấn công thầy đồ Thư thì Thanh Lam đã quát lá»›n :
- Hãy khoan đã.
Chàng nhảy ngay vào trong đấu trưá»ng.
Thiếu nữ ná» không ngá» lại có ngưá»i bá»—ng quát lá»›n như vậy, nàng liá»n ngẩn ngưá»i ra, vá»™i lui vá» phía sau ná»­a bước.
Thầy đồ Thư cau mày lại khẽ quát bảo Thanh Lam rằng :
- Thanh Lam, Việc này không liên can gì đến cậu. Cậu vỠphòng đi nghỉ đi.
Thanh Lam vội đáp :
- Thưa thầy, cô ta chỉ là má»™t cô bé mưá»i bảy tuổi, làm sao đấu vá»›i thầy được? Xin thầy cho đệ tá»­ thay mặt và cÅ©ng là để cho đệ tá»­ được thá»­ thách má»™t phen.
Nói xong chàng tiến lên quát bảo thiếu nữ áo đen tiếp :
- Lại đây, Liá»…u cô nương. Cô dám gá»­i thư thách đấu như vậy, đủ biết không phải là tầm thưá»ng. Vậy để tiểu sinh hãy lãnh giáo cô nương vài hiệp xem sao.
Nói xong chàng cởi luôn áo dài và rút thanh trưá»ng kiếm ra, động tác cá»§a chàng nhanh khôn tả. Chàng thấy thiếu nữ đứng sững ra đó trông rất xinh đẹp, mà thiếu nữ thấy chàng anh tuấn như vậy cÅ©ng phải ngẩn ngưá»i ra. Hai ngưá»i bốn mắt nhìn nhau, rồi thiếu nữ không biết là hổ thẹn hay tức giận, chỉ thấy hai má nàng đỠbừng.
Äá»™t nhiên, nàng trợn ngược đôi lông mày lên, mặt lá»™ vẻ sát khí, và quát lá»›n :
- Tiểu tặc. Äây là ngươi tá»± mang cái chết vào ngưá»i, không được oán trách gì cô nương nhé?
Tiếng nói cá»§a nàng thánh thót như tiếng chim hoàng oanh hót, nghe rất bùi tai. Nàng chưa nói dứt, đã múa tít thanh trưá»ng kiếm xông lại tấn công luôn.
Má»›i gặp cưá»ng địch lần đầu, Thanh Lam cÅ©ng phải rùng mình lui vá» phía sau ná»­a bước, mÅ©i kiếm đưa lên trá»i, chưa kịp giở kiếm pháp ra thì kiếm cá»§a ly đã như vÅ© bão tấn công tá»›i.
Thấy thế công cá»§a đối thá»§ vừa nhanh vừa lợi hại, Thanh Lam lần đầu tiên đối địch vá»›i ngưá»i, chưa chi đã để cho đối phương chiếm mất lợi thế. Chàng chi thấy má»™t làn bóng kiếm xanh rì nhằm ngưá»i mình úp chụp xuống. Ngưá»i trẻ tuổi ai mà chả ưa sÄ© diện, huống hồ trước mặt đông đảo như vậy, thì khi nào chàng lại chịu trận để thua má»™t thiếu nữ ít tuổi như thế. Chàng tức giận vô cùng, không lùi thì thôi, trái lại còn tiến lên, giÆ¡ ngang trưá»ng kiếm, giở thế “Vân Phong NgÅ© Ngục†(mây phong tá»a trăm ngá»n núi) để gạt kiếm cá»§a đối phương sang bên.
NgỠđâu Liá»…u Kỳ uốn lưng né ngưá»i và giở thế “Xuyên Vân Trạch Tinh†(xuyên qua mây hái sao) nhằm yếu huyệt ở trước ngá»±c Thanh Lam mà đâm luôn. Thế công cá»§a nàng vừa nhanh vừa đột nhiên thật lợi hại khôn tả.
Thanh Lam vẫn không chịu lui vá» phía sau tránh né, chỉ thót ngá»±c và bụng lại tránh khá»i lưỡi kiếm cá»§a đối phương rồi chàng đột nhiên xoay ngang thanh kiếm hóa thành thế “Ngá»c Long Hồi Toàn†(rồng ngá»c lượn vòng) mà đâm ngang vào ngưá»i cá»§a đối thá»§.
Liá»…u Kỳ vẫn không thay đổi thế kiếm, chỉ hất cổ tay má»™t cái, mÅ©i kiếm cá»§a nàng bá»—ng hất lên đâm thẳng vào yết hầu cá»§a Thanh Lam rồi mà thấy chàng vẫn không chịu lui bước, chỉ thấy chàng quát lÆ¡n má»™t tiếng, xoay thế kiếm thành thế “Phượng Hoàng Äiểm Äầu†(chim phượng hoàng gật đầu) mÅ©i kiếm cá»§a chàng đạp mạnh vào mÅ©i kiếm cá»§a đối phương má»™t cái.
Lúc ấy hai ngưá»i đã đến gần nhau, đôi bên cách nhau không đầy ba thước, chàng giở thế kiếm này ra thật là ứng biến thần tốc, mÅ©i kiếm cá»§a đôi bên và đụng liá»n lêu lên má»™t tiếng “coongâ€.
Tuy Liá»…u Kỳ được Thẩm sư thái nuôi nấng, dạy bảo từ nhá», và đã truyá»n thụ hết tài ba cho nàng rồi, nhưng dù sao nàng vẫn là phận gái, ná»™i lá»±c vẫn yếu á»›t hÆ¡n. Äồng thá»i Thanh Lam lại giở lá»±c ra tấn công và tiếng quát lại lá»›n khôn tả, nên khi kiếm cá»§a hai ngưá»i vừa va đụng nhau má»™t cái, nàng đã cảm thấy cánh tay tê tái trưá»ng kiếm bị hất sang bên. Vì chàng dùng quá sức, nên khi gạt được kiếm cá»§a đối phương sang bên má»™t cái, ngưá»i chàng đã mất thăng bằng loạng choạng đâm bổ vá» phía trước. Hai ngưá»i cách nhanh không đầy hai thước, mà chàng lại không nhá»› đối phương là nam hay nữ nữa, đã vá»™i giÆ¡ tay trái ra chá»™p vào ngá»±c nàng luôn. Tay cá»§a chàng va đụng má»™t vật gì vừa tròn vừa má»m và có tính chất đàn hồi, chỉ nghe thấy kêu “ái†má»™t tiếng, hai ngưá»i đã nhảy lui vá» phía sau tức thì.
Liá»…u Kỳ mặt đỠbừng, trợn đôi lông mày lên, tức giận khôn tả, Thanh Lam cÅ©ng hổ thẹn đến đỠbừng mặt, chân tay cuống quít, ngượng nghịu khôn tả. Chàng biết bá»™ ngá»±c cá»§a má»™t tiếng rất quí báu, khi nào chịu để cho ngưá»i ngoài đụng chạm phải.
Liá»…u Kỳ vừa hổ thẹn vừa tức giận, không sao chịu nhịn được, liá»n quát lá»›n :
- Cuồng đồ, hãy coi kiếm của bổn cô nương.
Nàng vừa quát bảo, vừa múa kiếm xông lại tấn công như vũ bão.
Lần này nàng đã liá»u chết xông lên, hai hàm răng nghiến kêu “cồm cá»™p†và giở hết tài ba tuyệt há»c ra tấn công Thanh Lam tá»›i tấp. Thế kiếm nào cá»§a nàng cÅ©ng nhằm nÆ¡i yếu hiểm cá»§a chàng mà đâm tá»›i, quả thật lợi hại khôn tả.
Thanh Lam lỡ tay má»™t cái, muốn giải thích cho đối phương hay là mình vô tâm, nhưng làm sao mà nói lên lá»i được, vì vậy chàng càng hổ thẹn càng khó nghÄ© thêm. Trong lúc chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì Liá»…u Kỳ đã tấn công như vÅ© bão rồi. Chàng bá»—ng giá»±t mình kinh hãi bụng bảo dạ rằng :
- “Ta được Thầy đồ Thư khổ công dạy bảo năm năm, trận đấu ngày hôm nay liên can đến tên tuổi cá»§a cả má»™t Ä‘á»i mình vậy ta phải cẩn thận má»›i đượcâ€
Nghĩ tới đó, chàng phấn chấn ngay.
Lúc ấy, kiếm cá»§a Liá»…u Kỳ vừa đâm tá»›i gần, chỉ nghe thấy tiếng kêu “loong coongâ€, chàng đã giở thế kiếm pháp ra phản công tá»›i tấp.
Chỉ trong nháy mắt, chàng không những không đỡ được những thế công của Liễu Kỳ mà lại còn phản công lại là đằng khác.
“Thông Thiên kiếm pháp†của chàng lợi hại khôn tả, chỉ trong nháy mắt đã tấn công luôn bảy tám thế. Bắt buộc Liễu Kỳ cũng phải giở mấy thế tuyệt kỹ của “Chung Nam kiếm pháp†ra đối địch.
Kiếm pháp cá»§a hai ngưá»i kỳ ảo và nhanh khôn tả. Má»—i ngưá»i có má»™t sở trưá»ng riêng nên càng đấu càng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đấu được ba mươi hiệp. Thật là kẻ tám lạng ngưá»i ná»­a cân, không ai được ai thua cả.
Liá»…u Kỳ thấy mình khổ công luyện bấy nhiêu năm, muốn giết chết kẻ thù để trả thù cho mẹ, ngỠđâu đến môn hạ đệ tá»­ cá»§a kẻ thù mà mình còn thắng không nổi, nên nàng rầu rÄ© vô cùng, nước mắt nhá» ròng, mặt lá»™ sát khí, xoay ngưá»i má»™t cái tá»±a như hồ Ä‘iệp xuyên hoa, lượn má»™t vòng vá» phía sau Thanh Lam, trưá»ng kiếm cá»§a nàng nhằm lưng chàng đâm luôn.
Thanh Lam vì đấu mãi không thắng được đối thá»§, đột nhiên rú lên má»™t tiếng, xoay ngưá»i má»™t vòng... tay múa tít, trông như bảy tám cái cánh tay cùng múa trưá»ng kiếm má»™t lúc nhằm các nÆ¡i yếu huyệt cá»§a Liá»…u Kỳ đâm tá»›i. Äó là “Truy Hồn bát kiếm†tám thế cuối cùng cá»§a “Thông Thiên kiếm pháp†lợi hại khôn tả.
Hai ngưá»i cùng ra tay phát động thế công má»™t lúc, má»™t ngưá»i chạy quanh má»™t ngưá»i giở tám cánh tay ra tấn công, cả hai pho kiếm pháp Ä‘á»u có động tác nhanh cả.
Liá»…u Kỳ xoay nhanh ngưá»i như vậy là muốn thừa cÆ¡ tấn công, không ngỠđối phương lại còn nhanh hÆ¡n, bóng kiếm cá»§a địch như ở tám mặt bốn phương tấn công mình trước. Tha hồ nàng xoay ngưá»i vá» phía nào, phía đó cÅ©ng có bảy tám thanh kiếm đâm tá»›i. Nàng theo há»c Tam NhÆ¡n Tỉ Ni từ hồi còn nhá» tất nhiên phải biết “Truy Hồn bát kiếm†cá»§a kẻ địch như thế nào. Äồng thá»i, Thẩm sư thái còn bảo cho nàng biết má»™t ngưá»i làm gì có bảy tám cánh tay như vậy, đó chỉ là vì kiếm pháp cá»§a đối phương quá nhanh, nên đã làm cho mình tưởng vậy thôi.
“Truy Hồn bát kiếm†tuy kỳ ảo khôn lưá»ng, nếu muốn đối phó kiếm pháp ấy thì phải trầm tÄ©nh ứng biến, đừng có bị những ảo hình cá»§a đối phương làm cho mình cuống quít.
Nguyên lý của nó như thế, nhưng muốn phân biệt rõ kiếm nào là kiếm thật, kiếm nào là kiếm hư có phải là chuyện dễ đâu? Huống hồ “Truy Hồn bát kiếm†biến hóa thần tốc, có khi rõ ràng trông là ảo ảnh, nhưng khi đâm tới, nó lại là kiếm thực.
Liễu Kỳ quay luôn mấy phương hướng vẫn bị “Truy Hồn bát kiếm†của Thanh Lam dồn cho cuống quít.
Thanh Lam thấy đối phương bị lép vè, chàng càng phấn chấn thêm, mồm quát lớn một tiếng, càng tấn công nhanh và mạnh thêm.
Liễu Kỳ muốn giơ kiếm lên chống đỡ, nhưng bị bảy tám thanh kiếm tấn công một lúc như vậy nên nàng không biết chống đỡ thanh kiếm nào cho phải. Nàng cả kinh, cứ lui vỠphía sau lia lịa để tránh né thôi.
Tuy kinh nghiệm đối địch của Thanh Lam hãy còn non nớt, nhưng lúc mới dạy kiếm, Thầy đồ Thư đã sớm giải thích cho chàng hay rồi. Khi nào giở “Truy Hồn bát kiếm†ra, đối phương không sao chống đỡ được, thì kẻ địch chỉ có một cách là lui vỠphía bên phải tránh thế kiếm của mình thôi, cho nên Thanh Lam cứ dồn Liễu Kỳ vỠphía bên trái như bóng theo hình vậy. Lúc ấy tám mũi kiếm của chàng hóa thành mộtđiểm như sao bạc, nhằm trán Liễu Kỳ đâm tới chỉ còn cách một tấc nữa là đâm trúng.
Liá»…u Kỳ thấy sợ hãi đến biến sắc mặt, ngưá»i vẫn còn lui má»™t bước, mÅ©i kiếm cá»§a chàng lúc nào cÅ©ng chỉ cách nàng có má»™t tấc thôi.
Sá»± đột biến quá nhnh, tuy trong đấu trưá»ng có nhiá»u cao thá»§, nhưng dưới tình thế đó, không má»™t ai đủ tài cứu Liá»…u Kỳ thoát nạn. Nếu ngưá»i nào ra tay cứu Thanh Lam chỉ đâm mạnh má»™t cái là Liá»…u Kỳ bị giết chết ngay.
- Thanh Lam.
Thầy đồ Thư vừa lên tiếng kêu gá»i, Liá»…u Kỳ Ä‘ang lùi nghe thấy Thầy đồ Thư nói như vậy liá»n ngừng chân lại, nhắm mắt lại vá»›i giá»ng run run nói :
- Tiểu tặc, ngươi giết ta đi.
Thanh Lam thấy vậy, giật mình kinh hãi, vội buông tay xuống lớn tiếng nói :
- Năm xưa, lệnh đưá»ng vá»›i thầy đồ Triển, ông ta chỉ dùng kiếm đâm vào cánh tay phải cá»§a lệnh đưá»ng thôi. Như vậy không phải là ông ta giết chết lệnh đưá»ng. Rồi ông ta phải thayđổi tên há», ẩn tích mưá»i bảy năm trá»i, chỉ vì phái Tần Lãnh vá»›i phái Không Äá»™ng liên can rất mật thiết, nên ông ta không muốn vì thế mà thù hằn vá»›i nhau. Mong cô nương nên nghÄ© kỹ Ä‘i thì hÆ¡n.
Nói xong chàng quay mình đi luôn. Liễu Kỳ bỗng đánh rơi thanh kiếm xuống đất kêu “coong†một tiếng, rồi giơ tay lên bịt mặt ngồi phệt xuống đất, nức nở khóc...
- Hừ, hừ, tiểu tá»­. Ngươi có tài ba gì mà lại làm bá»™ làm tịch đòi dạy bảo ngưá»i như thế? Lại đây, hãy tiếp mấy thế kiếm cá»§a lão phu thá»­ xem.
Bá»—ng có tiếng nói kêu như chuông vá»ng tá»›i. Má»™t ông già râu sồm đã phi thân tá»›i trước mặt Thanh Lam. Thân pháp cá»§a ông ta nhanh khôn tả, khiến Thanh Lam cÅ©ng phải giật mình kinh hãi.
- Hà, hà Công Tôn huynh tiếng tăm lừng lẫy võ lâm như vậy, chấp trách một hậu sinh tiểu bối như thế làm chi?
Ông già râu sồm vừa nhảy tá»›i gần thì Thầy đồ Thư tức Bát Túy kiếm khách thiếu nữn cÅ©ng nhảy tá»›i truá»›c mặt Thanh Lam, rồi quay đầu lại vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Thanh Lam, vị này là Công Tôn Vô Kỵ, lão tiá»n bối cá»§a phái Tần Lãnh đấy. Ngưá»i chốn giang hồ vẫn gá»i ông ta là Äá»™c Giác Tú, con mau lên vái chào Ä‘i.
Thanh Lam đột nhiên nghÄ© tá»›i ông già râu tóc bạc phÆ¡ có nói tá»›i cải tên Äá»™c Giác Tú và dặn mình rằng “Tiểu tá»­, đêm ngày mốt, ngươi phải đấu Äá»™c Giác Tú đấy. Vá»›i võ công này cá»§a ngươi chỉ có cắt tiết chó thì được, chứ địch sao nổi được. Cho nên ta phải truyá»n thụ má»™t thế “Càn Khôn Nhất Kiếm†cá»§a ta cho ngươiâ€
Thanh Lam Ä‘ang ngẩn ngưá»i ra suy nghÄ© thì Công Tôn Vô Kỵ đã cưá»i nhạt và nói :
- Triển Nguyên Nhân, ngươi còn biết trong võ lâm có phái Tần Lãnh ư? Mưá»i bảy năm trước, ngươi giết chết cha mẹ cá»§a Kỳ Nhi, lại còn nói là vì thương bạn. Việc này bá»n già chúng ta không thèm can thiệp tá»›i làm chi, nên để cho đồ đệ cá»§a tiểu sư muá»™i đích tay đòi món nợ máu cá»§a ngươi. Không ngá» má»™t tháng trước đây ngươi lại thị lá»›n bắt nạt bé, giết chết Tống Thá»i. Chẳng lẽ ngươi lại không biết chúng là môn hạ cá»§a ta hay sao?
Phái Tần Lãnh vá»›i phái Không Äá»™ng đã kết thù, kết oán vá»›i nhau rồi. Ta, Công Tôn Vô Kỵ tá»›i đây là để lấy đầu cá»§a ngươi. Còn tiểu tá»­ này cÅ©ng phải Ä‘á»n mạng cho đồ đệ cá»§a ta.
Thầy đồ Thư nghe thấy Công Tôn Vô Kỵ nói như vậy biến sắc, hai mắt lá»™ hung quang, lá»›n tiếng cưá»i và đáp :
- Hà hà... Công Tôn lão ca, bạn tưởng Triển Nguyên Nhân này là kẻ sợ sệt hay sao? Mưá»i bảy năm trước đây lão phu chưa há» giết chết Liá»…u thị. Ngoài ra, những ngưá»i bị lão phu giết chết Ä‘á»u là những kẻ có tá»™i ác tày trá»i. Lúc ấy, ta thừa lệnh chỉ cá»§a ngưá»i chưởng muôn giữ hòa khí cho hai môn phái và cÅ©ng muốn giữ sÄ© diện cho phái Tần Lãnh nữa, ta má»›i thay dổi tên há», lui ra ngoài giang hồ ẩn núp nÆ¡i đây. Mưá»i bảy năm nay, ta vẫn không làm gì vá»›i ngưá»i cá»§a phái Tần Lãnh hết. Còn Dạ Du Thần Thống Thá»i nối giáo cho giặc, đêm hôm xông vào Tiết độ sứ phá»§. Y vào đây làm gì, chắc bạn Công Tôn còn biết rõ hÆ¡n lão phu nhiá»u. Còn cậu Thanh Lam đây là cháu há» cá»§a Tiết độ sứ. Cậu ấy theo lão phu luyện kiếm, chứ không phải là môn hạ chính thức cá»§a thiếu nữn. Sao bạn Công Tôn lại vÆ¡ đũa cả nắm như thế? Huống hồ muốn lấy đầu cá»§a Triển Nguyên Nhân này cÅ©ng không phải là chuyện dá»…. Vá»›i tài ba cá»§a bạ Công Tôn làm sao mà lấy nổi?
Công Tôn Vô Kỵ nghe thấy Thầy đồ Thư nói xong, liá»n quát lá»›n :
Lão phu không cần biết tiểu tá»­ há» Tiết này là ai cả, cứ biết già trẻ hai ngưá»i đừng có mong sống tá»›i sáng ngày mai, thiếu nữn ngươi lại đây xem ai hÆ¡n ai kém nào?
Thầy đồ Thư không sao nén nổi lá»­a giận, liá»n biến sắc mặt, ngá»­ng đầu lên trên trá»i cưá»i ha hả má»™t hồi. Tiếng cưá»i cá»§a ông ta khiến những ngưá»i có mặt tại đó Ä‘á»u cảm thấy váng tai nhức óc.
Cưá»i xong, Thầy đồ Thư thò tay vào dưới áo rút má»™t thanh trưá»ng kiếm ra, ánh sáng kiếm làm loé mắt má»i ngưá»i, ông ta còn dùng tay búng như tiếng rồng gừ vậy.
Tiếp theo đó, ông ta ngắm nhìn thanh kiếm lẩm bẩm, tự nói :
- Mưá»i bẩy năm rồi, lão phu chưa há» sá»­ dụng tá»›i thanh trưá»ng kiếm này, không ngá» ngày hôm nay lại phải Ä‘em nó ra dùng.
Lá»i nói cá»§a ông ta rất Ä‘au đớn, nói xong ông ta đưa mắt nhìn Công Tôn Vô Kỵ, rồi lạnh lùng đáp :
- Thôi được, nếu Công Tôn lão ca muốn như vậy thì xin lão ca ra tay tấn công đi.
- Thưa thầy, hãy khoan đã.
Thanh Lam vừa nói vừa nhảy ra đưa mắt nhìn Công Tôn Vô Kỵ và nói tiếp :
- Thưa thầy cắt tiết gà khá»i cần dao mổ bò. Xin thầy cho phép đệ tá»­ đỡ tay trước.
Công Tôn Vô Kỵ là đệ tá»­ thứ mưá»i ba cá»§a Thiên Si Thượng Nhân, má»™t cao thá»§ nổi tiếng là đệ nhất cá»§a cao thá»§ võ lâm, và cÅ©ng là sư huynh cá»§a Nhiếp ngÅ© nương, mẹ cá»§a Liá»…u Kỳ. Ngay Thầy đồ Thư cÅ©ng chưa dám tá»± tin thắng nổi đối phương huống hồ Thanh Lam má»™t thiếu niên má»›i há»c võ, mồm còn chưa hết hôi sữa mà cÅ©ng dám nói “chá»c tiết gà không phải dùng dao mổ bò như vậyâ€
Vì vậy, Thầy đồ Thư kinh hãi vô cùng, vá»™i trầm giá»ng quát bảo :
- Thanh Lam, cậu có rút lui ngay không?
- Thưa thầy không sao cả. Nếu khi nào đệ tử địch không nổi, lúc ấy thầy hãy ra tay cũng chưa muộn.
Thanh Lam thay đổi hẳn thái độ, không lễ phép và sợ sệt như trước nữa. Trái lại, chàng không rút lui lại còng múa kiếm tiến lên, quát bảo Công Tôn Vô Kỵ rằng :
- Äá»™c Giác Tú (con thú má»™t sừng, biệt hiệu cá»§a y) lại đây để công tá»­ này lãnh giáo những thế võ cao siêu cá»§a ngươi xem sao.
Vô Kỵ thấy thái độ cá»§a Thanh Lam ngông cuồng như vậy tức giận khôn tả, liá»n cưá»i khanh khách má»™t hồi, rồi đáp :
- Äồ công tá»­ bá»™t, má»›i há»c được cá»§a Triển Nguyên Nhân mấy thế kiếm quèn mà đã làm bá»™ làm tịch như thế rồi. Thá»±c ngươi không biết trá»i cao đất rá»™ng là gì cả.
Lúc ấy, phía sau Công Tôn Vô Kỵ bỗng có một thư sinh tuổi trạc trung niên thủng thẳng bước ra, vái chào Vô Kỵ rồi nói :
- Má»™t hậu sinh tiểu tá»­ tầm thưá»ng kia, có nghÄ©a lý gì đâu. Xin cho phép tiểu sinh đưa y vá» dưới âm, chứ tiên sinh đấu vá»›i y chỉ bẩn tay thôi.
Vô Kỵ xua tay, đáp :
- Bạch huynh hãy khoan. Nguyên Nhân đã giết chết tiểu đồ Tống Thá»i, lão phu phải đích tay diệt trừ tiểu tá»­ để trả nợ.
Văn sĩ trung niên kêu “ồ†một tiếng, rồi nói tiếp :
- Ra là thế đấy. Hậu sinh không biết truyện.
Nói xong, y lại lắc la lắc lư thá»§ng thẳng Ä‘i vá» phía sau, đứng ở chá»— cÅ©. Vô Kỵ liá»n giÆ¡ kiếm lên, lạnh lùng bảo Thanh Lam tiếp :
- Tiểu tử, hãy ra tay đi. Còn đứng đấy làm chi?
Thanh Lam giÆ¡ trưá»ng kiếm lên, quát lá»›n :
- Nếu vậy bổn công tử xin thất lễ trước.
Nói xong, chàng múa kiếm nhằm yếu huyệt và hai bên bả vai của Vô Kỵ tấn công luôn.
Vô Kỵ thấy đối phương là má»™t công tá»­ bá»™t, không coi chàng ta vào đâu cả, cưá»i nhạo, giÆ¡ kiếm lên phất má»™t cái, gạt kiếm thế cá»§a chàng, Thanh Lam đã cảm thấy cánh tay tê tái, kiếm suýt rá»i khá»i tay, trong lòng cả kinh, vá»™i lui vá» phía sau hai bước.
NgỠđâu, chàng vừa lui bước thì Vô Kỵ đã tiến lên luôn. Chàng càng kinh hãi thêm, vá»™i giở thế “Thần Long Bái Vỹ†(rồng thần quẫy Ä‘uôi) ra chém ngang vào ngưá»i địch thá»§ má»™t nhát. Chàng sá»­ dụng thế kiếm này rất thần kỳ, vì vừa lui tránh mà vừa tấn công địch được.
Nhưng ná»™i, ngoại công cá»§a Äá»™c Giác Tú hÆ¡n chàng nhiá»u.
Y chỉ khẽ gạt kiếm một cái, kiếm của chàng lại bị hất sang bên.
Chàng còn bị đẩy lui vỠphía sau ba bước, loạng choạng như suýt ngã.
Thanh Lam bị đẩy lui hai lần và còn thấy đối phương cưá»i chế nhạo mình tức giận vô cùng, liá»n giở “Thông Thiên kiếm pháp†ra tấn công tá»›i tấp. Thanh kiếm cá»§a chàng như má»™t con quái xà, nhanh nhẹn vô cùng và không kém lợi hại, nên địch thá»§ cÅ©ng không dám coi thưá»ng.
Tài sản của phamduy88

  #5  
Old 08-04-2008, 12:16 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 5

Nhất kiếm dương oai


Lần này Công Tôn Vô Kỵ không dá»… dàng như truá»›c, ngưá»i y vá»™i lui vá» sau ná»­a bước, múa tít trưá»ng kiếm, kiếm quang cá»§a y hóa thành má»™t cái cầu vồng bạc bao vây lấy mình mẩy, nhá» vậy, kiếm thế cá»§a Thanh Lam tấn công Ä‘á»u bị kiếm phong cá»§a Công Tông Vô Kỵ tá»a hết.
Công Tôn Vô Kỵ lại nói :
- Hừ, tiểu tử này như con đom đóm vậy mà dám múa dìu qua mắt thợ.
Y chưa nói dứt đã múa tít thanh kiếm phản công luôn, chỉ thấy một luồng kiếm quang nhằm đầu Thanh Lam úp chụp xuống.
Vừa rồi đối địch vá»›i Liá»…u Kỳ má»™t hồi Thanh Lam đã lượm được khá nhiá»u kinh nghiệm lâm trận rồi, bây giá» chàng thấy kiếm thế cá»§a Äá»™c Giác Tú tấn công tá»›i như trăm ngàn bông hoa bạc làm loé mắt mình và ở bốn mặt tám phương bay tá»›i khiến chàng không biết chống đỡ như thế nào cho phải, nhưng trước mặt cưá»ng địch chàng vẫn trấn tÄ©nh hết sức, chàng nhắm những bông kiếm cá»§a đối phương chưa lấn át xuống đã vá»™i giở Truy Hồn bát kiếm ra chống đỡ, chàng giở pho kiếm này rất đúng lúc, chỉ thấy bẩy tám thanh kiếm lên lên xuống xuống kết thành má»™t tấm màn kiếm quang bảo vệ lấy toàn thân, rồi chàng bước sang phía trái ná»­a bước, ngưá»i theo kiếm chạy, chỉ nghe thấy tiếng kêu “loong coong†chàng đã xông ra khá»i vòng vây kiếm quang cá»§a địch rồi.
Công Tôn Vô Kỵ thấy vậy ngẩn ngưá»i ra y không ngá» má»™t thanh niên trẻ tuổi như vậy mà phá nổi làn kiếm quang cá»§a y, nhảy ra được bên ngoài như thế, y lại cưá»i khì má»™t tiếng múa xong lại tấn công Thanh Lam lần thứ hai.
Lần này y đã giở toàn lá»±c ra nên kiếm cá»§a y càng kín đáo càng nặng hÆ¡n trước và thế sau mạnh hÆ¡n thế trước nhiá»u, y dồn toàn lá»±c vào thân kiếm nên thế nào cá»§a y cÅ©ng có tiếng kêu “veo veo†hoài.
Chỉ trong nháy mắt Thanh Lam lại bị kiếm quang của đối phương bao vây chặt.
Vừa rồi thầy đồ Thư không kịp ngăn cản, để Thanh Lam đã nhảy ra đấu với Công Tôn Vô Kỵ nên ông rất lo âu cho môn đồ của mình.
Lúc này ông ta trông thấy Thanh Lam lại bị trưá»ng kiếm cá»§a đối phương bao vây chặt và càng đấu chàng càng Ä‘uối sức, ông ta cả kinh thất sắc, không còn nghÄ© gì đến thân phận cá»§a mình nữa, liá»n quát lá»›n má»™t tiếng, nhảy xổ lại tấn công luôn nhưng ông ta vừa nhảy ra đã có ba ngưá»i khác nhảy tá»›i ngăn, má»™t trong bá»n đó múa kiếm xông lại tấn công trước.
Thầy đồ Thư có phải là ngưá»i thưá»ng đâu trong khi ông ta lÆ¡ lá»­ng trên không mà còn giÆ¡ kiếm gạt ngang má»™t thế, chỉ nghe thấy kêu “coong†má»™t tiếng, cả hai ngưá»i cùng lui vá» phía sau má»™t bước.
Ông ta định thần nhìn kỹ má»›i hay ngưá»i tấn công lén mình chính là Âm Dương Phiến Bạch Tú SÆ¡n đại hán tuổi trung niên ăn mặc văn sÄ©.
Bạch Tú SÆ¡n phe phẩy cái quạt đưa mắt nhìn thầy đồ Thư má»™t cái, rồi lắc lư mấy cái và há»i :
- Công Tôn tiên sinh vá»›i thanh niên kia hai ngưá»i cùng chưa phân thắng bại, sao Triển đại hiệp lại quá nóng nảy như thế làm chi.
Tất nhiên thầy đồ Thư cÅ©ng không lạ gì hai ngưá»i đó, má»™t là Thiết Bút Quí Tá»­ Thanh và má»™t là Quá»· ảnh Tá»­ Hà Dị. Mưá»i mấy năm trước cả hai tên này đã lừng danh trong hắc đạo rồi, ông ta lo âu sá»± an nguy cá»§a Thanh Lam nên không có tâm trí gì tranh luận vá»›i Bạch Tú SÆ¡n, chỉ liếc mắt nhìn ba ngưá»i má»™t cái, rồi quát bảo :
- Ai ngăn cản ta sẽ chết. Các ngưá»i không sợ chết cứ việc cả ba xông lên tấn công Ä‘i.
Ông ta vừa dứt lá»i đã múa kiếm nhắm ba ngưá»i đâm luon ba nhát nhanh như Ä‘iện chá»›p, ngưá»i có tên tuổi ra tay vẫn khác, kiếm thế nhanh tuyết luân và lợi hại vô cùng.
Bạch Tú Sơn phải gật đầu khen ngợi :
- Kiếm pháp cao siêu thật.
Và y ung dung múa quạt lên chống đỡ, y xoay ngưá»i má»™t vòng, nhằm Huyá»n cÆ¡ huyệt cá»§a thầy đồ Thư dùng đầu quạt Ä‘iểm luôn, còn Quí Tá»­ Thanh thì múa cây bút sắt nhằm Phong vỹ huyệt ở phía sau tấn công tá»›i. Trong ba kẻ địch ấy chỉ có võ công cá»§a Hà Dị là kém nhất, nhưng nhá» có Bạch Tú SÆ¡n vá»›i Quí Tá»­ Thanh hai tay cao thá»§ đỡ đầu, y múa thanh Ä‘ao quá»· đầu tả xông hữu đột nhằm chá»— sÆ¡ hở cá»§a thầy đồ mà tấn công.
Thầy đồ Thư má»™t mình chống đỡ vá»›i hai tay cao thá»§ bên ngoài lại có Hà Dị thỉnh thoảng đâm má»™t nhát dao, mà ông ta vẫn phấn chấn khôn tả, ông ta cưá»i ha hả mấy tiếng liá»n múa tít trưá»ng kiếm, đằng trước chống đỡ thế quạt Tú SÆ¡n, đằng sau gạt cây búa cá»§a Tá»­ Thanh và còn đủ thá»i giá» phản công lại Hà Dị thanh kiếm cá»§a ông ta nhanh như linh xà, mạnh như thần rồng, nhưng cái quạt nang vàng trắng cá»§a Tú SÆ¡n và cây bút thép cá»§a Tá»­ Thanh cÅ©ng nổi tiếng trên giang hồ, chúng ra tay thần tốc nhắm rấ đúng huyệt, bút quạt tấn công cùng má»™t lúc liên miên bất tuyệt, tất cả yếu huyệt ở quanh ngưá»i thầy đồ Ä‘á»u là mục đích cá»§a cây bút và cây quạt ấy.
Trận đấu càng đấu càng kịch liệt, càng nhanh và đẹp mắt khôn tả, nếu địch thủ không phải là thầy đồ Thư thì có lẽ đã chống đỡ không nổi hai kẻ địch ấy rồi, thi thoảng lại còn bị Quỷ ảnh Tử Hà Dị tấn công lén nữa.
Nhưng Thầy Äồ quả thật cao siêu lúc nào cÅ©ng như bóng theo hình theo sát nút Hà Dị khiến Tú SÆ¡n và Tá»­ Thanh không biết đâu mà cản trở.
Hà Dị thấy địch thá»§ cứ theo dõi mình tấn công y cuống lên múa tít thanh Ä‘ao để bảo vệ lấy mình mẩy, ngỠđâu trưá»ng kiếm cá»§a Thầy Äồ đã xuyên vào trong bóng đêm lúc nào không hay, chỉ nghe thấy kêu “coong†má»™t tiếng thanh Quá»· đầu Ä‘ao cá»§a Hà Dị đã bị chặt gãy làm đôi má»™t khúc bắn ra ngoài xa và hổ khẩu tay cá»§a y cÅ©ng bị bật máu y hoảng sợ khôn tả vá»™i nhảy sang bên ngay, biệt hiệu cá»§a y cÅ©ng khá cao siêu, nhất là trong lúc nguy hiểm này y giở hết tốc lá»±c nhảy ra ngoài xa hai trượng không thấy Thầy Äồ Ä‘uổi theo nữa, y má»›i hoàn hồn, định thần nhìn lại trận đấu thấy ba ngưá»i còn đấu kịch liệt hÆ¡n trước và còn nữa khúc Ä‘ao ở trong tay cá»§a y chỉ còn lại má»™t chút ở gần cán thôi.
Äang lúc Hà Dị đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn thanh Ä‘ao gãy, thì bá»—ng nghe thấy trong vưá»n hoa tiếng ngưá»i ồn ào, đèn lá»­a Ä‘ang tiến thẳng vá» phía bên này y bá»—ng nghÄ© đến mấy tên đồng bá»n liá»n bụng bảo dạ rằng :
- “Ủa Ưng Trảo Tôn Khách vá»›i sáu ngưá»i nữa, đã hàng ná»­a ngày rồi sao không thấy quay trở lại chẳng lẽ trong Tiết Äô Sứ Phá»§ lại có cao thá»§ khác há»™ viên chăng?â€
Äang lúc ấy, y đột nhiên nghe thấy Công Tôn Vô Kỵ sư phụ cá»§a y Ä‘ang đấu vá»›i Thanh Lam đồng quát lá»›n và có tiến khí giá»›i va chạm nhau, bóng kiếm lịm hẳn, hai ngưá»i ấy Ä‘á»u nhảy sang hai bên.
Thanh Lam mồ hôi ướt đầm mặt nhợt nhạt đứng sang bên, còn Công Tôn Vô Kỵ mặt xám xì tay áo bên phải đã bị kiếm cá»§a đối phương cắt phải, vẻ mặt giận dữ và Ä‘ang nhìn cuá»™c đấu cá»§a thầy đồ Thư, Tú SÆ¡n vá»›i Tá»­ Thanh ba ngưá»i, mồm thì quát lá»›n :
- Ngừng tay.
Y đã dồn hết ná»™i lá»±c mà quát bảo, nên tiến quát ấy kêu như sấm động ba ngưá»i liá»n ngừng tay ngay.
Công Tôn Vô Kỵ phất tay một cái, lại quát tiếp :
- Äi.
Nói xong, y tung mình đi trước, Tú Sơn, Tử Thanh với Hà Dị ngơ ngác không hiểu nhưng vẫn theo sau đi luôn.
Chỉ trong nháy mắt mấy ngưá»i đó đã Ä‘i mất dạng.
Thầy đồ Thư ngạc nhiên vô cùng không hiểu tại sao bá»—ng dưng kẻ địch lại bá» chạy hết Ä‘i như thế. Ông ta quay đầu lại nhìn thấy Thanh Lam hai cái mồm phun máu tươi ra liá»n. Ông giật mình kinh hãi vá»™i chạy lại nắm lấy cánh tay trái cá»§a chàng còn tay phải thì vá»— vào đại huyệt sau lưng chàng mấy cái, và mồm thì gá»i :
Thanh Lam, cậu bị thương đấy à?
Thanh Lam duá»—i thẳng ngưá»i má»™t cái và đáp :
- Không sao, đệ tá»­ đỡ mấy nhát kiếm rất mạnh cá»§a y chắc dùng sức quá nhiá»u mà há»™c máu ra đấy thôi, nhưng tên Äá»™c Giác Tú cÅ©ng bị đệ tá»­ đâm thá»§ng tay áo và đẩy bắn ra ngoài xa.
- Cái gì, cậu...
Thầy đồ Thư nghe thấy chàng nói như vậy trợn thrn xoe đôi mắt lên nhìn chàng và ngạc nhiên vô cùng.
Vì ông ta nhận thấy võ công Äá»™c Giác Tú Công Tôn Vô Kỵ rất cao siêu, chính ông ta cÅ©ng chưa chắc thắng nổi. Nay Thanh Lam là má»™t ngưá»i má»›i há»c võ không lâu lại đánh lui được địch thá»§ mạnh như thế, nhưng ông ta vừa há»i tá»›i đó đã thấy những lính lệ và võ sÄ© ở trong phá»§ tay cung tay giáo cầm đèn Ä‘uốc Ä‘i như bay ra, ông ta liá»n ngắt lá»i không há»i nữa.
Ngưá»i Ä‘i đầu chạy há»›t hÆ¡ há»›t hải chính là thư đồng Tiết Phúc.
Thì ra vừa rồi Tiết Phúc trông thấy năm tên giặc đột nhiên xuất hiện ở trước Cư Nhàn tiểu trúc, nhân lúc thầy đồ Thư chạy vào trong nó lẳng lặng leo qua cửa sổ chạy ra trước báo tin.
Lúc ấy, các ngưá»i thấy trên mái nhà ở ná»™i trạch có bốn tên bị bắn chết và hai tên giặc bị bắt trói, các ngưá»i lại tưởng trong phá»§ có Kim Giáp Thần bảo há»™ nên sáu tên giặc này má»›i bị bắn chết và bị trói như thế, chắc là thần đã hiển linh, vì vậy các gia tướng càng hăng hái thêm.
Äại công tá»­ Tiết Kế Tiên tá»a trấn ở trong ná»™i trạch nghe thấy trong vưá»ng hoa có giặc tá»›i quấy nhiá»…u liá»n phái má»™t đội cung tên thá»§ và đội câu móc Ä‘i vào trong viện.
Bá»n gia tướng vào tá»›i thấy thầy đồ Thư vá»›i biểu công tá»­ hai ngưá»i Ä‘ang đứng trò chuyện phiếm vá»™i chạy lại thỉnh ra.
Thầy đồ Thư chỉ cho bá»n gia tướng hay là những tên giặc đã đào tẩu rồi bảo chúng Ä‘i khám xét má»i nÆ¡i má»™t lượt, xem có còn dư đảng cá»§a bá»n giặc phục ở xó nào không.
Bá»n gia tướng vâng vâng dạ dạ chia nhau Ä‘i lục soát ngay.
Thầy đồ Thư chá» bá»n gia tướng Ä‘i khá»i liá»n quay lại bảo Thanh Lam rằng :
- Thanh Lam, cậu hãy theo tôi vào đây.
Thanh Lam theo thầy đồ vào trong phòng Tiết Phúc cùng theo vào, vá»™i rót nước cho hai ngưá»i.
Thầy đồ Thư bảo Thanh Lam ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, còn mình thì đi vào trong phòng.
Một lát sau ông ta cầm một viên thuốc màu đỠra đưa cho chàng và nói :
- Viên thuốc này tên là Chu Y Ä‘oạt mệnh đơn, má»™t thứ thuốc cứu thương rất linh nghiệm cá»§a bổn môn, không những có thể chữa được các thứ ná»™i thương mà ngưá»i sắp chết cÅ©ng có thể cứu sống được, đồng thá»i trong thuốc có Tuyết Liên và Hà thá»§ ô nghìn năm, nên uống nó không những chữa được vết thương mà công lá»±c còn mạnh hÆ¡n trước. Cậu mau uống Ä‘i, lão phu còn có nhiá»u lá»i muốn há»i cậu.
Thanh Lam vâng lá»i lấy nước uống luôn viên thuốc ấy. Vừa vào tá»›i cổ há»ng chàng cảm thấy má»™t mùi thÆ¡m tho từ cổ há»ng chạy xuống, trong đơn Ä‘iá»n có má»™t luồng hÆ¡i nóng từ từ bốc lên.
Quả nhiên má»™t lát sau, chàng đã cảm thấy tinh thần sảng khoái và hÆ¡i sức dồi dào hÆ¡n trước nhiá»u.
Chá» Thanh Lam uống xong viên thuốc ấy và nghỉ ngÆ¡i giây lát, thầy đồ Thư lại há»i tiếp :
- Thanh Lam cậu hãy kể chuyện đấu với Công Tôn Vô Kỵ như thế nào cho lão phu nghe đã.
Thanh Lam nghĩ ngợi giây lát, rồi đáp :
- Äệ tá»­ vá»›i Công Tôn Vô Kỵ công lá»±c cá»§a hai ngưá»i hÆ¡n kém nhau rất xa má»—i khi y ra tay đệ tá»­ Ä‘á»u cảm thấy thế kiếm cá»§a y vừa mạnh vừa nặng khiến đệ tá»­ phải gắng sức má»›i chống đỡ được.
Thầy đồ Thư gật đầu há»i tiếp :
- Chung Nam kiếm pháp của phái Tần Linh xưa nay vẫn khét tiếng vỠnặng và mạnh, huống hồ Công Tôn Vô Kỵ đã luyện mấy chục năm kiếm pháp ấy rồi.
- Sau đệ tá»­ liá»n giở Thông Thiên kiếm pháp ra dùng thế công mà phản công lại nhá» vậy má»›i lúng túng.
- Ừ!...
- NgỠđâu, Công Tôn Vô Kỵ bỗng đổi một pho kiếm pháp khác, pho kiếm này của y tựa như trăm nghìn bông hoa bạc ở bốn mặt tám hướng dồn dập tới và bao vây đệ tử vào giữa.
- Äó là pho Tản Hoa Thá»§ cá»§a chúng đấy, Thiên Si Thượng Nhân vì thấy Trung Nam kiếm pháp quá nặng và mạnh, khiến sá»­ dụng pho kiếm ấy phải hao tổn rất nhiá»u chân lá»±c, nên ông ta má»›i căn cứ pho Truy Hồn bát kiếm cá»§a chúng ta mà sáng chế ra kiếm pháp Tản Hoa thá»§ ấy.
Äệ tá»­ vẫn thưá»ng nghe thấy nói đến đấu kiếm nên lấy tÄ©nh chế động và thấy kiếm cá»§a đối phương biến ảo không lưá»ng mà không coi nó là biến ảo cho nên đệ tá»­ cÅ©ng giở Truy Hồn bát kiếm ra chống đỡ.
- Hay, lấy nhanh chế nhanh, lấy ảo chế ảo. Cậu thông minh lắm.
- Nhưng đấu đến hiệp thứ năm thì quả nhiên đệ tá»­ đã thoát ra được khá»i vòng kiếm quang cá»§a y. Y liá»n cưá»i nhạt má»™t tiếng lại có má»™t lằn kiếm quang rất lá»›n bao vây tá»›i, lúc ấy đệ tá»­ cảm thấy trên không gian hình như bị kiếm cá»§a y bao trùm hết và càng đè càng nặng như núi Thái SÆ¡n vậy.
- Äó má»›i là chá»— tinh hoa nhất cá»§a Trung Nam kiếm pháp dùng ý như kiếm và dùng khí sá»­ dụng kiếm, thế còn cậu thì sao?
- Äệ tá»­ tiếp tục giở thế thứ bẩy cá»§a Truy Hồn bát kiếm ra nhưng giở tá»›i thế thì, thì kiếm cá»§a đối phương càng ngày càng nặng khiến đệ tá»­ không sao chống đỡ nổi nữa...
- Sao rồi...
Thầy đồ Thư đột nhiên tá» vẻ gay cấn mà chỉ há»i có má»™t câu “sao rồi†rồi không há»i tiếp nữa...
- Còn thế nào nữa?
- Vâng, à thưa thầy đệ tử chỉ xoay đến vòng thứ bảy thì tay áo của y đã bị kiếm của đệ tử đâm thủng, đệ tử chỉ vừa quay đến vòng thứ chín thì y bị đẩy lui ngay.
Thầy đồ Thư kinh ngạc vô cùng và cũng rất chú ý đến tay của chàng vừa nói vừa quay tít.
Nghe xong, ông ta lẩm bẩm tự nói :
- Quay tròn? quay đến vòng thứ chín, thế là kiếm pháp gì mà đâm thá»§ng được tay áo cá»§a Äá»™c Giác Tú và còn đẩy lui được y, việc này ta không sao nghÄ© ra được.
Ông ta trố mắt lên nhìn Thanh Lam ngÆ¡ ngác, há»i tiếp :
- Thanh Lam, thế kiếm đó là cậu tự biến hóa ra đấy à?
- Thanh Lam lắc đầu đáp :
- Bây giỠđệ tá»­ má»›i nghÄ© ra có lẽ cụ ấy muốn đệ tá»­ đánh lui Äá»™c Giác Tú nên má»›i dậy đệ tá»­ dùng thứ kiếm pháp này.
- Cụ ấy là ai? Thế kiếm pháp này ai cho cậu thế?
Thanh Lam lại lắc đầu ngập ngừng má»™t hồi má»›i trả lá»i :
- Äệ tá»­ không biết cụ ấy là ai, đáng lẽ đệ tá»­ phải nói cho thầy biết, không...
Thầy đồ Thư vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Vì cậu muốn đấu con nhãi hỠLiễu, sợ lão phu cản trở chứ gì?
Thanh Lam mặt đỠbừng rồi kể chuyện tối hôm nỠbỗng nhiên gặp ông già râu bạc thế nào cho thầy đồ Thư nghe.
- Càn Khôn Nhất Kiếm ư?
Thầy đồ Thư nói như vậy, ngẫm nghĩ giây lát lại nói tiếp :
- Lão phu chưa nghe thấy ai nói đến cái tên Càn Khôn Nhất Kiếm này bao giỠvả lại trên thiên hạ làm gì có pho kiếm pháp nào lại chỉ vẻn vẹn có một thế kiếm như thế, dù có đẩy lui được đối phương công lực cao siêu gấp bội mình thật, nhưng lão phu vẫn không dám tin, trừ phi đó là kỳ tích hay là cậu đã gặp Kiếm Thần.
- Kiếm Thần nào?
- Hừ, Thanh Lam, cậu hãy thử múa pho Càn Khôn Nhất Kiếm ấy ra cho lão phu xem.
Thanh Lam vâng lá»i đứng dậy rút trưá»ng kiếm ra đứng lấy thế.
Thầy đồ Thư vừa trông thấy thế đứng của chàng đã nhận thấy rất phù hợp với sự yêu cầu tối cao của kiếm thuật, thần với kiếm hợp, ý với kiếm thông, nên ông ta cũng phải gật đầu khen ngợi thầm.
NgỠđâu chỉ trong nháy mắt Thanh Lam đã quay được tám cái vòng nho nhỠnhanh như điện chớp.
Thầy đồ Thư cÅ©ng là kiếm thuật danh gia đương thá»i mà cÅ©ng không sao trông rõ.
Thanh Lam đã thâu kiếm thế lại, ngây ngưá»i há»i :
- Thưa thầy đã nhận xét ra pho kiếm ấy là của ai chưa?
Thầy đồ Thư ngẩn ngưá»i ra giây lát, rồi thá»§ng thẳng trả nói :
- Trong Ä‘á»i lão phu chưa há» trông thấy má»™t pho kiếm thuật nào lạ như thế này bao giá»?
- Thưa thầy vừa rồi thầy nói Kiếm Thần đó là ai thế?
Hình như Thanh Lam đối với hai chữ Kiếm Thần đó cảm thấy rất hứng thú.
- Äó là sá»± ước Ä‘oán cá»§a lão phu đấy thôi cậu thá»­ nghÄ© võ công cá»§a cậu tầm thưá»ng như thế mà đã đẩy lùi được Công Tôn Vô Kỵ ngưá»i số hai cá»§a phái Tần Linh và lại còn đâm thá»§ng được tay áo cá»§a y nữa. Sở dÄ© lão nói Kiếm Thần đó là Côn Luân lão nhân, mấy chục năm trước được thiên hạ ban cho ông ta má»™t biệt hiệu là Kiếm Thần.
- Côn Luân lão nhân là ai?
- Hồi lão phu còn trẻ nghe tiên sư nói Càn Khôn bát đại thức của Côn Luân lão nhân là thần của kiếm thuật, à à phải rồi, thế kiếm của cậu là Càn Khôn Nhất Kiếm mà mấy chục năm nay chưa hỠai trông thấy qua... à không, à không có lý, nếu ông ta còn sống thì bây giỠđã trên trăm tuổi rồi, vậy ai mà sống được lâu như thế?
Trong lúc hai thầy trò Ä‘ang nói chuyện thì bá»—ng đằng xa có tiếng coong coong coong vá»ng tá»›i như là tiến gõ vãn bảng vậy (như cái kiểng ở các nhà chùa) Thanh Lam nghe thấy tiếng kêu đó giật mình kinh hãi vá»™i đứng dậy nói vá»›i thầy đồ Thư rằng :
- Không ngá», dượng lại thân hành vá» tá»›i. Má»i thầy hãy Ä‘i nghỉ trước, đệ tá»­ còn phải ra báo cáo cho thầy hay.
Thầy đồ Thư gật đầu đáp :
- Thanh Lam, nếu Äốc soái có há»i tá»›i thân thế cá»§a lão phu còn có cÆ¡ mật muốn thưa cùng ngài.
Thanh Lam vâng lá»i, vá»™i Ä‘i ra nhà luôn.
Lúc ấy, trong Tiết Äá»— Sứ Phá»§ từ vưá»n hoa ra tá»›i ngoài đại sảnh, cứ mưá»i bước là có má»™t trạm canh, năm bước là có ngưá»i lính đứng gác, cảnh giá»›i rất là nghiêm mật, bên ngoài phá»§ cảnh vệ Ä‘i tuần hết đội này qua đội khác tá»›i liên tiếp hoài.
Thanh Lam nghe ngưá»i nhà nói biết dượng mình Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i bên hoa sảnh phía tây, chàng vá»™i tá»›i hoa sảnh khi Ä‘i qua hành lang sắp tá»›i hoa sảnh, chàng đã trông thấy bốn đôi đèn lồng trên đỠTiết độ sứ Tiết. Hai bên lối Ä‘i các vệ sÄ© cận thần đứng canh gác ngưá»i nào ngưá»i nấy trông rất lá»±c lưỡng, tay cầm giáo mắt sáng quắc và đứng yên lặng như tá».
Thanh Lam vừa bước lên thá»m đã gặp ngay Tiết VÄ©nh vá»›i Tiết Hoa hai gia tướng cận thần cá»§a dượng mình.
Hai gia tướng ấy vừa trông thấy biểu công tá»­ tá»›i vá»™i vái chào và vén màn cá»­a lên cho chàng vào. Chàng thấy bên trong yên lặng như tá» chỉ có tiếng báo cáo tình hình trong phá»§ cá»§a biểu ca Tiết Kế Tiên cho dượng mình nghe thôi. Chàng ngá»­ng đầu lên thấy má»™t ông già mặt to tai lá»›n râu tóc hoa râm mình mặc áo mãng bào thắt lưng ngá»c trông rất oai nghi, chính là dượng mình. Ông ta là Tiết độ sứ cá»§a sáu châu, Tương, Vệ, Hình, Lá»™, Bối và Từ. Há» Tiết tên là Hao và cÅ©ng là Siêu NghÄ©a quân cá»§a Thống Soái nữa. Lúc ấy ông ta Ä‘ang ngồi nghe báo cáo, phía sau là má»™t thiếu nữ áo đỠtrông đẹp như tiên tay cầm bút và sổ đứng ghi chép. Nàng áo đỠấy chính là Hông Tuyết cô nương thư ký riêng cá»§a dượng chàng và cÅ©ng là ngưá»i mà chàng đêm ngày mÆ¡ tưởng.
Nàng áo đỠvừa trông thấy Thanh Lam mặt đang tươi như hoa nở bỗng lạnh lùng và nghiêm nghị ngay cho nên Thanh Lam mới nghĩ thầm rằng :
- “Có lẽ nàng không yêu ta nên nàng má»›i đổi sắc mặt như thế.â€
Chàng càng nghĩ càng đau lòng, nhưng sự thực chàng có biết đâu nàng rất yêu chàng, nhưng vì nàng còn có một việc lớn chưa làm xong, chỉ sợ rớt vào bể tình thì không sao hoàn thành được nhiệm vụ kia, nên nàng mới giả bộ làm ra đứng đắn như thế.
Hãy nói Thanh Lam chào dượng xong liá»n sang má»™t bên và chá» ngưá»i biểu ca báo cáo xong chàng má»›i tiến lên kể chuyện mình theo thầy đồ Thư há»c kiếm như thế nào và gặp Ngao SÆ¡n Quá»· Thần ra sao.
Thầy đồ Thư đến đây dạy kiếm là vì ẩn danh tránh kẻ thù. Liễu Kỳ dò biết tối hôm nay tới tầm thù vân vân. Sau cùng chàng còn nói thầy đồ Thư có việc bí mật muốn thưa bảo mình xin phép trước.
Tiết Hao nghe Thanh Lam nói xong, liá»n gật đầu đáp :
- Thầy đồ Thư há»c vấn uyên bác, ngưá»i rất hào khí, lão phu đã biết y không phải là ngưá»i thưá»ng, Kế Tiên con mau ra má»i ông ta vào hoa sảnh.
Kế Tiên vâng lá»i Ä‘i ra luôn.
Tiết Hao lại há»i :
- Thầy đồ Thư kết thù kết oán với Liễu Kỳ ra sao?
Má»™t lát sau Kế Tiên đã cùng thầy đồ Thư vào. Tiết Hao khiêm tốn vá»™i đứng dậy tiến lên nghênh đón cưá»i ha hả và nói :
- Vừa rồi lão phu nghe Thanh Lam thưa bảo thầy không những bác cổ thông kim mà còn là một danh võ công rất cao siêu nữa. Trước kia lão không tin nên mới thất kính như vậy.
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâàòàðêè, àëèñà, côn luân vnthuquan, çíàêîìñòâ, õîêêåé, ðîëèêè



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™