Giá như.....thời gian quay lại..
Giá như.....tôi không gặp em vào buổi tối hôm đó...
.
.
.
Trời mưa làm tôi vào lớp trễ, 1 lớp học thêm buổi tối. Đột nhiên tôi bắt gặp 1 ánh mắt vừa xa xôi vừa thu hút đến lạ kỳ, tôi vẫn không tin vào tình yêu sét đánh nhưng tôi thật sự không thể giải thích chuyện gì xảy ra đêm hôm đó..

Rất may mắn tôi kiếm được 1 chỗ ngồi gần em, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại mạnh dạn làm quen được em...tôi và em trở thành bạn từ đó. Đối với tôi bước đầu thế là quá đủ
Và rồi tình cảm cứ thể tăng lên trong lòng tôi. Mỗi ngày đến lớp với tôi là mỗi lần tôi cảm thấy yêu đời hơn, chỉ để nhìn thấy em và nói chuyện với em.., tôi hạnh phúc mỗi khi nhìn em nói,xao xuyến mỗi khi em cười và ngây ngô theo từng bước đi của em. :0 (40): Bên nhau tôi và em đã có thật nhiều kỷ niệm
Kim trong bọc rồi sẽ lộ ra, tôi không thể kìm nén tình cảm mình lâu hơn nữa, tôi mạnh dạn tỏ tình với em..dù chỉ dám qua điện thoại

Kết quả phũ phàng: tôi bị từ chối và em bắt đầu lảng tránh tôi. Tôi không từ bỏ, với bản tính háo thắng của 1 thằng con trai mới lớn tôi quyết tâm theo đuổi em..Mặc cho em lảng tránh, tôi vẫn gọi điện thoại cho em, tặng quà em đầy đủ các ngày trong năm, kiếm được lớp của em cho dù em có chuyển lớp.:0 (16):
Em vẫn tránh mặt tôi, hạn chế gặp gỡ, mỗi lần gặp gỡ dường như giữa tôi và em có 1 bức tuờng vô hình nào đó chia đôi 2 đứa...Tôi vẫn không nản cho dù em có viện bất cứ lý do nào đi nữa...vì tôi đã yêu em!
Càng ngày tôi càng biết thêm về em, biết em hơn tôi tuổi biết về bản thân của em nhưng không vì thế tôi xa em, tôi vẫn tin mình sẽ làm em xiêu lòng, vẫn tin có 1 ngày em sẽ hiểu được tình yêu tôi dành cho em :0 (49):
Giá như...
Ngày đó tôi gặp em...chuyện sẽ chẳng có ji nếu như em không chê tôi còn con nít. Tôi buồn và cảm thấy thật bất lực...Ra trường tôi đi lính trong nỗi nhớ và tâm trí luôn hướng về em.
Quân ngũ đã giúp tôi trưởng thành rất nhiều, cứng rắn và chững chạc hơn. Tuy vậy tôi vẫn không ngừng nghĩ về em và em là một trong những động lực chính giúp tôi vượt qua mọi khó khăn, chỉ cần nghĩ về em, về ánh mắt, về nụ cười là dường như với tôi mọi mệt mỏi đều tan biến.
Tôi viết thư cho em, đáp lại là sự im lặng...Tôi không bỏ, tôi tận dụng từng giây phút trong những ngày gia đình lên thăm để gọi cho em, chỉ mong nghe được tiếng nói của em, biết rắng em vẫn khỏe và mong được gặp lại em..
Hết huấn luyện tôi được phân về công tác trong thành phố, gần nhà, gần em hơn. Tôi vui khôn xiết khi em nhận lời gặp tôi
Giá như...tôi đừng gặp lại em...:0 (123):
Gặp em trong bộ quân phục tôi cảm thấy mình tự tin hơn hẳn khi đối diện với em, nói chuyện với em tôi cảm giác mình gần em hơn.
Do có quan hệ nên tôi được ra ngoài thường xuyên hơn, gặp em nhiều hơn. Không biết do cảm nhận được tình yêu tôi dành cho em không hay vì lý do gì mà cuối cùng em cũng đồng ý quen với tôi. Với tôi ngày đó là ngày hạnh phúc nhất, nếu như không có ai xung quanh và sợ em ngại thì tôi đã ôm chầm lấy em và hét thật lớn rằng tôi yêu em biết dường nào.

. Suốt cả đêm đó tôi vui không sao ngủ được, gần sáng mới chợp mắt một lúc và cả cho đến những ngày sau đó
Thời gian trôi, tôi và em đã có những giây phút bên nhau thật nồng nàn và hạnh phúc, chúng tôi đã có những dự tính tương lai khi tôi xuất ngũ chúng tôi sẽ đi du lịch để có thể ở bên nhau nhiều hơn. Tôi chỉ mong ngày đó đến thật mau...
Ngày tôi ra quân, tôi chạy như bay về nhà. Vài ngày sau tôi nói dối với gia đình đi chơi xa với thằng bạn thân và em cũng nói dối rằng đi chơi xa với đám bạn "sự thật là có nhưng em lại tận vào việc đó để đi với tôi và nói với đám bạn rằng đi với gia đình" . Tôi nhớ rõ ngày đó vì đó là ngày 8-3.
Đối với tôi, quãng thời gian bên em là quãng thời gian tôi cảm thấy thật hạnh phúc nhất, đi đâu cũng có nhau, làm gì cũng bên nhau, cùng nhau vui đùa, cùng nhau đi mọi nơi. Tuy bên nhau nhưng tôi vẫn cố gắng giữ gìn cho em, tôi mong em sẽ tự mình chấp nhận tôi mà không phải ép buộc.
Mọi người thường nói khi lớn con người ta sẽ có những bước ngoặc trong cuộc đời, 1 trong những bước ngoặc ấy là đi làm. Bước ra xã hội rộng lớn, giao tiếp nhiều người, công việc bận rộn hơn và suy nghĩ con người cũng sẽ từ đó thay đổi theo...thay đổi...và thay đổi
Từ khi em đi làm, tôi có ít thời gian gặp em hơn. Không biết từ khi nào tôi đã có cảm giác càng ngày càng xa em hơn, tôi cố gắng níu kéo, hâm nóng quan hệ.. Thế nhưng không đơn giản chỉ là xa cách. Em đã thay đổi, em bắt đầu coi trọng vật chất cho dù em có nói là sao đi nữa, tiền bạc đối với em bắt đầu chiếm vị trí ngày càng lớn. Em đã không còn suy nghĩ về tôi, đã bắt đầu quên tôi từ lúc nào, thay vào đó là những buổi tiệc công ty, bạn đồng nghiệp và những người khác..Dường như mọi thứ đều quan trọng với em hơn tôi..Buồn.....
1 lần tôi đã hỏi em. Trong lòng em có tôi không?Tôi ở vị trí nào trong tim em? Những lúc ở bên người khác em có nhớ tới tôi không?
Em: Em cũng không biết, lúc đó thực sự em không nghĩ bất cứ gì về anh...
Tôi choáng...thật sự rất choáng...sau những gì chúng tôi có với nhau chỉ còn lại vầy thôi sao?Tình cảm chỉ như thoáng qua thôi sao?Những lúc âu yếm bên nhau em đã quên hết rồi sao?
Sự việc bắt đầu lập lại...em xa tôi, nhưng tôi biết em đã có suy nghĩ khác, 1 suy nghĩ rất khác..Tôi không có gì ngoài tình yêu dành cho em, tôi vẫn còn đang xây dựng 1 tương lai với nhiều dự tính cho 2 đứa...Em không thể đợi, không thể sao?
Đồng tiền, xã hội đã cướp mất em tôi, tôi bất lực vì tôi chẳng có gì, nếu tôi giàu có cho dù tôi không có gì có thể tôi sẽ không mất em. Nhưng tôi vẫn muốn từ chính mình mà lên. Chẳng lẽ, chẳng lẽ mọi con gái bây giờ đều vậy sao?Tôi nhìn ra xã hội và thấy thật sự bây giờ là vậy..có tiền là có tất cả..không tiền đừng nói là em sẽ bên anh cho dù anh có ra sao, tất cả đều là giả dối! Tôi không tin con gái bây giờ còn lại bao nhiêu người như vậy.
Giá như....tôi đừng gặp em....tôi đừng yêu em và tôi đừng tin em....giờ tôi đã hiểu !:00 (83):
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: