Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 16-04-2008, 06:18 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Wink Dị Kiếm Khách (Tác giả: Cổ Long) _ Äã post đủ bá»™.

Cổ Long

Dị Kiếm Khách

Äánh máy: Cao thá»§ mai hoa trang

Hồi 1

Thá»a Ước Ngục Tù



Ngồi trong thạch lao, quay mặt vào vách, gã tử tội có vẻ trầm mặc. Y như thể chiêm nghiệm lại mình trong sự im lặng, cô tịch.
Lỗ tai của y khẻ giật nhẹ như thể nghe được tiếng động gì đó.
Bóng tối âm u cá»§a thạch lao, bao trùm lên gã tá»­ tù, nên y có thể phát hiện những chuyện Ä‘ang diá»…n ra chung quanh mình bằng thính nhÄ©. Y thò tay bắt lấy con kiến càng Ä‘ang bò vá» phía bàn chân y. Con kiến càng bẹp dí trong hai ngón tay cá»§a gã. Ngay cả trong hoàn cảnh là má»™t tên tá»­ tá»™i, nhưng Huyết Kiếm Trương Thiên Tống vẫn tước Ä‘oạt sá»± sống cá»§a sinh vật bé nhá».
Giết xong con kiến càng kia rồi, y lại trở vá» tư thế ngồi trầm tư mặc tưởng, chẳng khác gì má»™t pho tượng Ä‘ang ngồi thiá»n định.
- Cạch.
ém thanh mở khóa của thạch lao đập vào thính nhĩ Trương Thiên Tống.
Trương Thiên Tống nghe rõ mồn một, nhưng chẳng màng đến thứ âm thanh đó.
Gã giám ngục lưỡng lự đứng ngay cửa thạch lao. Trên tay gã giám ngục là một bầu rượu hai cân.
Trương Thiên Tống thỠơ nói:
- Äã đến thá»i khắc dành cho Trương má»— rồi ư ?
Gã giám ngục đặt bầu rượu xuống bên cạnh Trương Thiên Tống rồi nói:
- Tôi Ä‘em đến cho ngưá»i bầu rượu Bồ đào thổ phần tá»­u.
- Rượu tống tiễn tại hạ ?
- Rượu tống tiễn.
- Tốt !
Y nói rồi bê lấy bầu rượu mở nắp dốc lên miệng. Tu luôn một ngụm dài, khi Thiên Tống đặt bầu rượu trở vỠchỗ cũ thì tất cả số rượu trong bầu đã không còn nữa.
Y từ tốn nói:
- Rượu rất ngon, ta nợ các hạ.
Gã giám ngục nhỠnhẹ nói:
- Trương đại hiệp không biết tiểu nhân nhưng tiểu nhân thì biết đại hiệp.
Trương Thiên Tống nhìn lại gã giám ngục rồi thốt lên:
- Trương đại hiệp ?
Y lắc đầu nói tiếp :
- Một kẻ tử tội như Trương mỗ sao còn có thể là đại hiệp được.
Không... Các hạ đừng gá»i ta bằng hai từ đó. Tất cả những tá»­ tá»™i Ä‘á»u không bao giá» là đại hiệp.
Thiên Tống vừa nói vừa quay mặt ra cửa thạch lao tử tội.
Y ôn nhu nói:
- Trương mỗ ngửi được mùi của đại nhân.
Gã nói dứt câu thì một vị đại quan vận quan bào từ ngoài cửa bước vào.
Vừa thấy vị quan nhân ná», gã giám ngục liá»n cúi đầu thi lá»….
- Tiểu nhân bái kiến đại nhân.
Nhìn gã giám ngục, vị đại nhân nghiêm giá»ng nói:
- Nếu chiếu theo vương pháp, ngươi biết tội gì không ?
Gã giám ngục quì ngay xuống trước mũi giày của Bàng Thống đại nhân.
- Tiểu nhân biết... tiểu nhân biết... Xin đại nhân phán trị.
Hừ nhạt má»™t tiếng, Bàng đại nhân trang trá»ng nói:
- Ra ngoài đi !
Gã giám ngục sụp lại:
- Tiểu nhân cáo từ...
Y nói rồi lẩn nhanh ra cửa thạch lao tử tội.
Nhìn lại Trương Thiên Tống, lão cất tiếng há»i:
- Ngoài kia như thế nào Trương các hạ biết không ?
Thiên Tống chậm rãi đáp:
- Ở trong thạch lao tá»­ tá»™i, cách ly hẳn vá»›i bên ngoài. Mặc dù biết ngoài kia trá»i đất Ä‘ang vào mùa lập xuân, ngưá»i ngưá»i nô nức chỠđợi Ä‘iá»u tốt lành. Nhưng vá»›i Trương má»— thì không. Má»™t tá»­ tá»™i thì đâu có cái quyá»n đòi há»i gì cho mình.
Bàng Thống đại nhân vuốt râu, khẽ gật đầu:
- Äúng?Các hạ không còn cái quyá»n gì cả. Nhưng nếu bổn nhân cho các hạ cái quyá»n đó, Trương các hạ nghÄ© sao ?
Trương Thiên Tống từ từ đứng lên. Y nhìn thẳng vào mặt Bàng đại nhân:
- Nếu Trương má»— không nhận thì thá»i khắc tá»­ vong cá»§a Trương má»— đến ngay lập tức. Nếu Trương má»— nhận thì chẳng khác nào đã nhận sá»± tái sinh cá»§a Bàng đại nhân. Phàm cho ngưá»i khác tái sinh, tất Bàng đại nhân đã có dá»± tính đòi há»i ở ngưá»i mình ban phát cho sá»± sống.
Bàng Thống mỉm cưá»i nhìn Trương Thiên Tốn. Lão ôn nhu nói:
- Ngưá»i ta có thể ban phát rất nhiá»u thứ trên cuá»™c Ä‘á»i này. Bất kể đó là thứ gì, nhưng chẳng ai ban phát cho ngưá»i ta sá»± sống được. Ban phát cho ngưá»i khác sá»± sinh tồn tất nhiên đã bán ná»­a cái mạng mình. Trượng các hạ hẳn biết Ä‘iá»u đó chứ.
Thiên Tống gật đầu nói:
- Cái cho lá»›n như vậy, tất đòi há»i cÅ©ng không thể nhá» hÆ¡n.
Bàng Thống gật đầu:
- Äúng ! Cho lá»›n tất nhiên sá»± đòi há»i lại cÅ©ng không thể nhá». Bổn nhân muốn ban cho Trương các hạ sá»± sống đó. Và Bàng má»— biết Trương các hạ rất muốn Ä‘iá»u đó.
Mặt Thiên Tống đanh lại:
- Sao Bàng đại nhân đoán tại hạ cần sự sống.
Y mỉm cưá»i nói tiếp:
- Äã có sinh thì phải có tá»­... Ai không má»™t lần chết. NghÄ© như vậy, tại hạ không quá xem trá»ng sá»± sống đâu. Nếu cuá»™c sống này trưá»ng sinh bất tá»­...
Vô nghĩa lắm !
Bàng Thống bật cưòi, rồi nói:
- Nói rất hay ! Nếu như có cuá»™c sống trưá»ng sinh bất tá»­, bổn nhân Ä‘oan chắc chẳng má»™t ai quí cuá»™c sống này cả. Nhưng vì có cái chết mà ngưá»i ta má»›i biết quí cuá»™c sống cá»§a mình.
Bàng Thống vuốt chòm râu đen nhánh, rồi nói tiếp:
- Cuá»™c Ä‘á»i con ngưá»i quá ư ngắn ngá»§i, nhưng lại phải tiếp nhận cái chết đến, trong khi còn bao nhiêu Ä‘iá»u mình chưa làm. Chính thể là ngưá»i ta má»›i cần đến sá»± sống. Huống chi bổn nhân biết Trương các hạ còn quá nhiá»u ưu tư vá»›i cuá»™c Ä‘á»i này.
Thiên Tống chau mày. Y từ tốn nói:
- Bàng đại nhân biá»t gì vá» Thiên Tống.
Bàng Thống chậm rãi nói:
- Một tử tội mà tiếng tăm đã lừng lẫy trên chốn võ lâm giang hồ.
Lão vuốt râu, trầm giá»ng nói tiếp:
- Một tử tội thì không bao giỠlà đại hiệp, nhưng một đại hiệp thì vẫn có thể là tử tội. Phải chi Trương các hạ nghiệm được cuộc sống của mình hôm nay thì chắc đã không xuống tay lấy mạng ngự đệ của đương kim hoàng thượng.
Thiên Tống lắc đầu:
- Äiá»u này Bàng đại nhân sai rồi !
Bàng Thống ngạc nhiên há»i:
- Bổn nhân sai ở chỗ nào ?
Thiên Tống nhấn mạnh:
- Tại hạ có hướng Ä‘i riêng cá»§a mình. Trương Thiên Tống chấp nhận bất cứ Ä‘iá»u gì xảy đến vá»›i mình.
Thiên Tống khoanh tay trước ngực rồi nói tiếp:
- Bàng đại nhân?Nếu tại hạ tiếp tục nhận được sá»± sống từ đại nhân thì tại hạ sẹ làm gì cho ngưá»i.
Bàng Thống đáp nhanh:
- Trương Thiên Tống, các hạ muốn bổn nhân Ä‘i thẳng vào sá»± đòi há»i cá»§a mình ?
Thiên Tống gật đầu :
- Äúng ! Tại hạ và Bàng đại nhân có thể nói mãi những Ä‘iá»u mình suy ngẫm trong cuá»™c sống này. Cuá»™c sống thì vẫn cứ tiếp diá»…n, nên tại hạ và đại nhân chẳng bao giá» nói hết được. Nên cái chúng ta cần nói vá»›i nhau chính là sá»± đòi há»i cá»§a nhau.
Bàng Thống gật gù nói:
- Bổn nhân rất thích thú nghe câu nói này cá»§a các hạ. Trên cõi Ä‘á»i này có những chuyện mà má»™t kẻ bình thưá»ng không thể làm được. Những công việc chỉ dành cho những con ngưá»i đặc biệt như Trương Thiên Tống.
Thiên Tống thản nhiên nói:
- Nếu tại hạ là má»™t kẻ bình thưá»ng... tại hạ sẽ giữ mãi sá»± bình thưá»ng đó.
Bàng Thống tiếp lá»i:
- Rất tiếc Trương Thiên Tống không còn là má»™t con ngưá»i bình thưá»ng như những ngưá»i khác.
Bàng Thống nói rồi tự tay tra chìa khóa mở xích cho Thiên Tống.
ChỠcho Bàng Thống mở xích cho mình, Thiên Tống mới nói:
- Bàng đại nhân đã suy nghĩ trước khi đi đến quyết định này ?
Bàng Thống trả lá»i dứt khoát:
- Bổn nhân biết mình Ä‘ang làm gì. Và biết ngưá»i đối diện vá»›i bổn nhân là ai. Trương các hạ theo lão phu chứ ?
Thiên Tống gật đầu.
Bàng Thống Ä‘i trước, Thiên Tống theo sau. Bàng đại nhân đưa Thiên Tống đến má»™t tòa lầu khá đồ sá»™. Trong gian biệt sảnh đã bày sẵn má»™t bàn tiểu yến dành cho hai ngưá»i.
Lão má»i Thiên Tống ngồi vào bàn. Tá»± tay lão chuốc rượu cho Thiên Tống.
Hai ngưá»i bưng chén.
- Má»i Trương các hạ !
- Má»i !
Hai ngưá»i cùng cạn chén. Äặt chén xuống bàn, Thiên Tống nói:
- Trong thạch lao, tại hạ đã được tiá»…n Ä‘i bằng hai cân Bồ Äào thổ phồn tá»­u. Không biết đây có phải là bữa ăn sau cùng mà đại nhân tống tiá»…n Trương má»—.
- Trương các hạ nghĩ như thế cũng đúng.
Bàng Thống vừa nói vừa chuốc rượu ra chén nhưng Thiên Tống đã cản lại.
Y nhìn Bàng Thống rồi nói:
- Trương mỗ sẽ uống cạn tất cả số rượu trên bàn này, nhưng trước khi uống, tại hạ muốn biết Bàng đại nhân cần gì ở Thiên Tống này ?
Bàng đại nhân đặt vò rượu xuống bàn. Lão nghiêm giá»ng nói:
- Trương các hạ có bao giá» nghe nói đến xâu chuá»—i ngá»c Chuyển Luân chưa ?
Äôi chân mày rậm cá»§a Thiên Tống cau lại.
- Tại hạ có nghe nói đến !
Bàng Thống gật đầu:
- Tốt lắm !
Vừa nói Bàng Thống vừa xoay nhẹ cái bàn. Một cái hốc bí mật lộ ra giữa mặt bàn. Bàng Thống lấy từ trong cái hốc đó ra một chiếc tráp vàng.
Lão mở nắp chiếc tráp. Ngay lập tức, có má»™t vầng hào quang xanh biếc tá»a lên. Vầng hào quang nhứt thá»i làm lóa cả mắt Trương Thiên Tống.
Bàng Thống nói:
- Trong chiếc tráp cá»§a bổn nhân là sợi Kim tÆ¡ vừa xâu được có hai viên Chuyển Luân lam ngá»c. Nó còn thiếu những mưá»i viên nữa. Bổn nhân muốn có trá»n vẹn má»™t xâu chuá»—i Chuyển Luân.
Nhìn Thiên Tống, Bàng Thống nghiêm giá»ng nói:
- Äó là sá»± đòi há»i cá»§a bổn nhân nÆ¡i các hạ.
Lão đậy nắp chiếc tráp lại, rồi đẩy qua Thiên Tống.
- Ngoài sá»± sống dành cho Trương Thiên Tống ra, bổn nhân còn ban phát cho các hạ má»™t Ä‘iá»u này nữa?Nếu như các hạ thu nhặt trá»n xâu chuá»—i chuyển vá» cho bổn nhân...
Lão bá»—ng dừng lại không nói tiếp. Thiên Tống vặn há»i :
- Bàng đại nhân còn cho tại hạ Ä‘iá»u gì ?
Bàng Thống bưng bầu rượu chuốc đầy hai chén. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
- Bạch Hảo Dung !
Chẳng biết tục danh kia có tác động gì đến Thiên Tống mà chân diện y không ngừng biến đổi. Sá»± thay đổi không ngừng cá»§a chân diện Thiên Tống lá»t ngay vào mắt cá»§a Bàng Thống.
Bàng Thống nghiêm giá»ng nói:
- Cái mà bổn nhân trả lại cho Trương các hạ xứng với cái mà các hạ làm cho bổn nhân chứ ?
Thiên Tống bưng chén rượu. Y chìa chén rượu đến trước mặt Bàng Thống:
- Tại ha không còn đòi há»i gì hÆ¡n nữa !
- Vậy xem như lão phu và Trương các hạ đã thá»a thuận vá»›i nhau.
Hai ngưá»i cùng cạn chén.
Bàng Thống đặt chén rượu xuống bàn nhìn Thiên Tống.
- Bổn nhân nói them cho Trương các hạ biết?Má»™t khi đã nhận thá»a ước này, thì các hạ gián tiếp đặt tay vào án tá»­ cá»§a các hạ. Cái chết sẽ đến vá»›i các hạ bất cứ lúc nào !
Thiên Tống khẳng khái:
- Cái giá mà tại hạ trả phải ngang vá»›i cái mà đại nhân ban phát. Tại hạ không nệ hà Ä‘iá»u đó !
- Bổn nhân kính các hạ một chén.
- Má»i đại nhân !
Hai ngưá»i cùng cạn chén. Äặt chén xuống xuống bàn, Thiên Tống nhìn Bàng Thống trang trá»ng há»i :
- Bàng đại nhân ! Tại hạ khởi đầu từ đâu ?
Xoay cái chén má»™t vòng trong tay mình, Bàng Thống nghiêm giá»ng nói:
- Từ tử lao !
Thiên Tống cau mày:
- Từ tử lao ?
Bàng Thống gật đầu:
- Äúng !
Thiên Tống ôn nhu, bang quơ nói:
- Thiên Tống là một tử tội được Bàng đại nhân ban pháp cho sự sống và khởi nghiệp từ tử lao. Chắc hẳn tại hạ phải có duyên có phận với tử lao !
Bàng Thống từ tốn đáp:
- Trương các hạ nghÄ© sao cÅ©ng được. Miá»…n thá»a ước cá»§a bổn nhân và các hạ được chu toàn mỹ mãn.
Bàng Thống đứng lên. Lão Ä‘i thẳng đến bức bình phong, kéo dạt qua má»™t bên. Sau bức bình phong là má»™t thanh kiếm đỠối, được gác trên giá kiếm bằng gổ. Chỉ nhìn thấy thanh kiếm đỠrá»±c đó thôi, ngưá»i ta đã có cảm giác rá»n rợn bởi sát kiếm tá»a ra từ lưỡi kiếm. Màu đỠlưỡi kiếm những tưởng như thanh kiếm kia được luyện ra từ máu cá»§a ngưá»i ta.
Bàng Thống nhìn lại Trương Thiên Tống, rồi nói:
- Trương các hạ còn nhận ra thanh kiếm này chứ ?
Thiên Tống xúc động nói:
- Äã lâu lắm rồi, Thiên Tống không cầm lấy kiếm !
Thiên Tống vừa nói vừa bước đến đặt tay vào đốc kiếm. Y dung ngón tay trở vuốt theo lưỡi kiếm. Ngón tay trỠcủa Thiên Tống lướt đến đâu, lưỡi kiếm sáng rực lên đến đó.
Bàng Thống dõi mắt quan sát từng hành động của Thiên Tống. Lão vuốt râu nhìn Thiên Tống từ tốn nói:
- Có má»™t ngưá»i tá»­ tù Ä‘ang chá» các hạ đến !
Thiên Tống đặt lưỡi kiếm trở lại giá gá»— rồi nhìn thẳng Bàng Thống, trang trá»ng nói:
- Bàng đại nhân có thể đưa Thiên Tống từ trong tá»­ lao ra, tất có thể đưa ngưá»i tá»­ tù đó ra ngoài và ban tặng cho y sá»± sống, rồi đòi há»i lại ở y Ä‘iá»u đại nhân cần !
Bàng Thống lắc đầu vuốt râu :
- Nếu Trương các hạ là tá»­ tù cá»§a cÆ¡ mật viện thì ngưá»i kia lại là tá»­ tù cá»§a võ lâm. Ngay bây giá» bổn nhân cÅ©ng chẳng biết y bị giam ở đâu?
Bàng Thống im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Bổn nhân chỉ có thể cho Trương các hạ biết ngoại danh của y.
Thiên Tống há»i nhanh:
- Ngoại danh của y là gì ?
Bàng Thống chậm rãi đáp:
- Thiên Sứ bóng tối !
Äôi chân mày cá»§a Thiên Tống nhíu lại. Y như thể không kiá»m chế được mà bắt buá»™c lập lại lá»i cá»§a Bàng Thống:
- Thiên Sứ bóng tối ?
Bàng Thống vuốt râu gật đầu:
- Thiên Sứ bóng tối có thể nói cho Trương các hạ biết Bạch Hảo Dung đang ở đâu.
Thiên Tống đột nhiên há»i:
- Bàng đại nhân tin ở Trương Thiên Tống này ?
Bàng Thống đáp một cách dứt khoát :
- Tin ! Äây là công việc chỉ có Thiên Tống má»›i làm được mà thôi !
Thiên Tống há»i dồn:
- Vì nguyên cớ nào mà đại nhân tin chỉ có mỗi Thiên Tống mới làm được ?
Bàng Thống tự tin đáp:
- Các hạ là ngưá»i cá»§a võ lâm. Tất biết và am tưá»ng ngưá»i cá»§a võ lâm như thế nào !
Thiên Tống cưá»i khảy rồi nói:
- Nghe đại nhân nói câu này, tại hạ có cảm tưởng Bàng đại nhân cÅ©ng rất am tưá»ng vá» võ lâm.
Bàng Thống ung dung đáp:
- Cứ cho là như vậy. Nếu như bổn nhân không biết chút gì vá» võ lâm thì chắc chắn không tìm đến Huyết Kiếm Trương Thiên Tống vá»›i những thá»a ước này !
Thiên Tống quay bước đến bàn tiểu yến. Y thản nhiên bưng lấy vò rượu, dốc lên miệng tu ừng ực. Chỉ qua một hơi, hắn đã uống cản cả vò rượu hai cân, rồi đặt xuống bàn.
Nhìn lại Bàng Thống, Thiên Tống nói:
- Tại hạ đã uống cạn số rượu trên bàn như lá»i nói cá»§a mình !
Y từ từ thở ra rồi nói tiếp:
- Bàng đại nhân đã chá»n đúng ngưá»i rồi đó !
Bàng Thống mỉm cưá»i:
- Bổn nhân tin mình không chá»n lầm ngưá»i !
Nhìn thẳng vào mặt Bàng Thống, Thiên Tống nói:
- Tại hạ quay lại tử lao được rồi chứ ?
Bàng Thống mỉm cưá»i rồi nói:
- Không ! Nơi đó không còn là nơi của các hạ nữa. Võ lâm mới là chỗ đến của Trương Thiên Tống !
Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Bổn nhân chỠđợi sự quay vỠcủa tôn giá. Chắc chắn cuộc sống bên ngoài không lạnh lẽo và cô tịch như trong tử lao !

hết: Hồi 1, xem tiếp: Hồi 2



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của danangcity

  #2  
Old 16-04-2008, 06:22 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 2

Dị Sát



Vá»›i bá»™ mặt còn ngái ngá»§, cùng những nét hốc hác biểu lá»™ sá»± lưá»i nhác lâu ngày đã trở thành thói quen, lão Äoàn Ngưu vươn vai, uể oải thả chân xuống chiếc chá»ng tre, mặc dù ánh nhật quang đã lên cao quá ngá»n cây.
Lão há miệng ngáp má»™t cái rõ dài, rồi má»›i miá»…n cưỡng bước đến bàn. Tất cả má»i thứ có trong gian thảo xá này Ä‘á»u rá»—ng tếch và cáu bẩn. Nếu như không có Äoàn Ngưu trong gian thảo xá xiêu vẹo này thì chắc chắn đây là má»™t ngôi thảo xá hoang tàn, tệ hại. Lão bưng lấy bình trà nguá»™i lạnh, chắc mãi má»›i được chén nước.
Lão nhìn chén trà rồi liếm hai cánh môi khô đét. Lão bưng chén trà vá»›i thái độ thật miá»…n cưỡng và lưá»i biếng. Rồi như cố lắm, Äoàn Ngưu má»›i có thể há»›p lấy chén trà đó. Lão nhìn mặt vị chúa lâu ngày không gặp. Vá»›i Äoàn Ngưu, có vị trà đã là quí lắm rồi, cho dù đó là chén trà thiu đối vá»›i ngưá»i khác chẳng thể nào dùng được.
Lão chép lưỡi như thể muốn tận hưởng nốt phần vị trà còn lại trong miệng mình.
Cá»­a thảo xá cá»§a lão dịch mở, Thiên Tống bước vào. Äoàn Ngưu đặt chén trà xuống bàn, chăm chăm nhìn Thiên Tống.
Thiên Tống bước đến trước mặt Äoàn Ngưu.
- Äoàn lão huynh sao lại nhìn Thiên Tống vá»›i ánh mắt lạ lẫm như vậy ?
Äoàn Ngưu miá»…n cưỡng đứng lên. Lão chá» tay lên mặt bàn. Chiếc bàn cÅ© kỹ những tưởng dẹo hẳn xuống bởi sức nặng lưá»i nhác cá»§a Äoàn Ngưu.
Lão nhìn Thiên Tống mãi một lúc rồi nói:
- Hê... Trương Thiên Tống... Ngươi hiện hồn vá» hù dá»a lão đó à ?
Thiên Tống mỉm cưá»i rồi nói:
- Äoàn lão huynh nhìn kỹ lại xem, vá»›i lại bây giá» Ä‘ang giữa thanh thiên bạch nhật thì làm sao mà có hồn ma bóng quế ở đây được chứ ?
Äoàn Ngưu gật đầu:
- Äúng rồi... Äúng rồi.
Lão nhìn lên mái thảo xá có những cái lá»— nham nhở, mà ánh mặt trá»i chiếu xuyên qua. Äoàn Ngưu nói tiếp:
- Äúng rồi... Lúc này Ä‘ang là ban ngày thì hồn ma bóng quế đâu dám xuất đầu lá»™ diện chứ !
Nói rồi lão nhìn lại Thiên Tống.
- Ngươi đào thoát khá»i tá»­ lao ?
Thiên Tống từ tốn nói:
- Äào thoát hay không đào thoát thì không cần bận tâm đến Äoàn lão huynh !
Thiên Tống lia mắt nhìn quanh , rồi quay lại Äoàn Ngưu:
- Xem chừng cuá»™c sống cá»§a Äoàn lão huynh không có gì thay đổi.
Lão Äoàn gật đầu:
- Äúng rồi... Lão huynh chẳng có gì thay đổi cả. Cuá»™c sống cá»§a ta vẫn bình thưá»ng ! Má»™t sá»± bình thưá»ng trong sá»± thiếu thốn !
Thiên Tống nói móc:
- Có bao giá» Äoàn lão huynh đầy đủ đâu !
Äoàn Ngưu thản nhiên đáp:
- Tại cái số cá»§a Äoàn Ngưu như vậy !
Lão nhìn lại Thiên Tống, lưỡng lự nói:
- Thiên Tống... Äoàn Ngưu ta chỉ còn má»—i gian thảo xá này che mưa, che nắng... Ngươi đến đây... ta sợ...
Thiên Tống bình thản há»i:
- Lão huynh sợ Thiên Tống là tá»­ tá»™i cá»§a triá»u đình, nên gian thảo xá này có thể bị thiêu rụi bởi sá»± có mặt cá»§a Thiên Tống.
Äoàn Ngưu đáp trong lắp bắp:
- Ta rất... rất hiểu ngươi... Nhưng khổ nổi ta chỉ còn có mỗi gian thảo xá này thôi !
Thiên Tống lấy trong ngực áo ra một tỠngân phiếu đặt lên mặt bàn.
Y nhìn Äoàn Ngưu nói:
- Vá»›i số ngân lượng này... Äoàn lão huynh có thể tậu cho mình má»™t ngôi nhà khang trang !
Mắt lão Äoàn sáng rá»±c lên nhìn tá» ngân phiếu trên bàn. Lão lặp bặp nói:
- Trương lão đệ định tặng cho lão số ngân lượng này à ?
Thiên Tống gật đầu.
Äoàn Ngưu vươn tay chá»™p lấy nhưng Thiên Tống nhanh tay hÆ¡n giật phắt tá» ngân phiếu vá» phía mình. Lão Äoàn sững sỡ nhìn Thiên Tống há»i:
- Thiên Tống ! Lão đệ hứa cho lão huynh mà ?
- Äúng ! Tá» ngân phiếu má»™t trăm lạng này sẽ thuá»™c vá» Äoàn lão huynh.
Nhưng trước khi nó thuá»™c vá» Äoàn lão huynh, lão huynh phải cho Thiên Tống biết má»™t chuyện.
Äoàn Ngưu nhanh nhảu há»i:
- Hê... Nói như vậy, Trưong lão đệ đến đây đâu phải cho lão huynh số ngân lượng này, mà là muốn mua kiến văn của huynh !
Thiên Tống đáp lại bằng má»™t câu há»i:
- Thế Äoàn lão huynh có bán cho Thiên Tống không ?
Äoàn Ngưu giả lả cưá»i, rồi nói:
- Äoàn Ngưu này am tưá»ng má»i việc trên Ä‘á»i này đâu phải để dành cho mình. Lão am tưá»ng là để bán đó mà !
Lão chỉ bình trà trên bàn rồi nói:
- Không có ai mua nên lão Äoàn má»›i ra nông nổi này ! Sáng thức dậy chẳng có má»™t bình trà nóng, mà phải dùng tạm trà thiêu. Sống thế này sao gá»i là sống !
Lão vừa nói vừa nhìn tá» ngân phiếu trên tay Thiên Tống. Lão xoa tay, giả lã cưá»i rồi nói:
- Trương lão đệ đến đây định há»i lão Äoàn này Ä‘iá»u gì nào ?
Thiên Tống đặt tá» ngân phiếu lên bàn rồi nghiêm giá»ng nói:
- Äoàn lão huynh hãy cho Thiên Tống biết vá» Thiên Sứ bóng tối !
Thiên Tống nói dứt câu thì Äoàn Ngưu xua tay chẳng khác nào Ä‘uổi má»™t bầy ruồi bắt đầu xuất hiện, chá»±c bâu lấy lão. Äoàn Ngưu nói:
- Không không ! Trương lão đệ đi đi... Ta không biết gì cả !
Lão lắc đầu nói tiếp:
- Lão Äoàn này không biết gì cả !
Thiên Tống nói khích:
- Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu mà lại không biết gì sao ?
Thiên Tống vừa nói vừa đặt tiếp một tỠngân phiếu thứ hai lên bàn.
Tá» ngân phiếu thứ hai đập vào mắt Äoàn Ngưu, khiến mắt lão sáng hẳn lên. Mặc dù thèm hai tá» ngân phiếu đến rá» cả nước miếng ra mép miệng, nhưng lão Äoàn vẫn lắc đầu, miá»…n cưỡng nói:
- Ta không biết gì cả !
Thiên Tống nhìn vào mắt lão Äoàn. Y chậm rãi nói:
- Vạn Kiếm Thông mà không biết gì thì chẳng phải là Vạn Kiếm Thông.
Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu đã chết hẳn rồi !
Thiên Tống vừa nói vừa lòn tay ra sau lưng rút lưỡi huyết kiếm.
Äoàn Ngưu biến sắc:
- Ngươi làm gì thế ?
Thiên Tống lạnh lung đáp:
- Cái đầu của Vạn Kiếm Thông không còn là Vạn Kiếm Thông thì để cái xác làm gì ?
Äoàn Ngưu biến sắc:
- Äừng mà... Ta còn cái đầu !
Thiên Tống chậm rãi nói:
- ÄÆ°á»£c ! Vậy thì nói cho Thiên Tống biết Thiên Sứ bóng tối Ä‘ang ở đâu ?
Äoàn lão huynh biết gì vá» Thiên Sứ bóng tối ?
Äoàn Ngưu há»i lại:
- ¢... Tại sao Trương lão đệ cần biết vỠThiên Sứ bóng tối chứ ?
Thiên Tống đáp bằng má»™t giá»ng lạnh lùng:
- Thiên Tống Ä‘ang há»i lão huynh hay lão huynh Ä‘ang há»i Thiên Tống ?
Chân diện Äoàn Ngưu chảy dài xuống trong thật thảm não. Lão miá»…n cưỡng đáp lá»i Thiên Tống.
- Lão huynh Ä‘ang bị há»i !
Vẫn bằng má»™t giá»ng lạnh lùng:
- Thế thì lão huynh chỉ nên trả lá»i Thiên Tống mà không cần thiết phải há»i ngược lại Thiên Tống !
Lão thở hắt ra một tiếng rồi nói:
- Tại vì ngươi không biết đấy thôi ! Bất cứ ai nhắc đến cái tên Thiên Sứ bóng tối thì Ä‘á»u phải chết !
Thiên Tống chậm rãi nói:
- Ở đây chỉ có lão huynh và Thiên Tống. Không có ngưá»i thứ ba.
Äoàn Ngưu chống trả lại:
- Tai vách mạch rừng, ai biết được chũ ngỠ!
Gương mặt của Thiên Tống sa sầm lại:
- Nếu huynh không nói thì huynh cÅ©ng có thể chết đó ! Chết trước khi ngưá»i ta biết lão huynh nhắc đến cái tên đó !
Äoàn Ngưu giật mình há»i:
- Ta không nói, ngươi giết ta à ?
Thiên Tống gật đầu, đáp cộc lốc:
- Äúng !
Dừng lại một lúc, Thiên Tống từ tốn nói:
- Lão huynh đừng ngạc nhiên. Bởi vì ai cũng có thể chết bởi Huyết Kiếm của Thiên Tống !
Äoàn Ngưu dáo dác nhìn quanh rồi nhá» giá»ng nói:
- Ngươi muốn biết Thiên Sứ bóng tối bóng tối ư ?
Thiên Tống cau mày lộ vẻ bất nhẫn rồi gật đầu.
Äoàn Ngưu ngập ngừng nói:
- Nếu như ngươi muống biết Thiên Sứ bóng tối là ai thì chỉ có duy nhất má»™t ngưá»i giúp được cho ngươi !
Thiên Tống nghiêm giá»ng nói:
- Ai ?
Lão đảo mắt nhìn quanh như sợ có ai nghe được tiếng của lão:
- Mỹ nữ Hà Như Băng !
Thiên Tống nhìn vào mắt Äoàn Ngưu, cứ như thể y muốn thẩm chứng lại lá»i nói cá»§a há» Äoàn. Y trầm giá»ng nói:
- Thiên Tống sẽ đích thân tìm đến Hà Như Băng.
Nhìn lại lão Äoàn má»™t lần nữa, Thiên Tống chậm rãi nói:
- Lão huynh hãy giữ lấy những gì Thiên Tống ban phát !
Nói rồi, Thiên Tống má»›i quay bước rá»i khá»i gian thảo xá tồi tàn cá»§a Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu.
Rá»i thảo xá cá»§a lão Äoàn, Thiên Tống Ä‘i thẳng má»™t mạch đến tòa "Nguyệt Lâu" Tòa Nguyệt Lâu có kiến tạo theo hình trăng lưỡi liá»m, tá»a lạc trên má»™t ngá»n đồi có tên là "Phong đồi".
Xung quanh tòa Nguyệt Lâu là những hàng liá»…u xanh mướt, ngút ngàn, đón lấy những ngá»n gió để tạo ra những âm thanh rì rì, rào rạt, khiến cho ngưá»i ta cảm tưởng những táng cây liá»…u Ä‘ang cùng đồng xướng khúc đồng ca nào đó.
Hai bên lối vào chính sảnh Phong lầu là hai dãy hoa đăng. Khi màn đêm buông xuống, chúng tạo ra khung cảnh thật tráng lệ, huy hoàng,nhưng không kém nét hoàng ảo lung linh. Nguyệt lầu đúng là má»™t tòa lầu đầy thÆ¡ má»™ng, huyá»n ảo lại không thiếu Ä‘i nét tráng lệ toát ra sức hấp dẫn vá»›i bất cứ ai đặt chân đến Hàm Äan.
Nhưng nếu chỉ có vẻ thÆ¡ má»™ng, huyá»n ảo và trang lệ không thôi thì Nguyệt Lâu cÅ©ng chưa thể có sức quyến rÅ© khách thập phương. Vượt lên trên toà Nguyệt lâu lung linh, huyá»n ảo đó là những nàng cung nữ thướt tha trong những bá»™ cánh trắng, chẳng khác nào những nàng tiên nÆ¡i chốn bồng lai tiên cảnh. Mà vá»›i sắc đẹp, lẫn phong thái cá»§a hỠđủ sức giữ chân bất cứ ai Ä‘ang chiêm ngưỡng tòa Nguyệt lâu. Äứng lên trên những tiên nữ đài các kiêu sa đó phải nói đến trang mỹ nữ độc nhất vô nhị cá»§a chốn cung thành, đó là Hà Như Băng. Nàng có thể được ngưá»i ta ví von như cái tâm cá»§a sá»± quyến rá»§. Ngay cả những thi sÄ©, hay những há»a nhân nếu gặp Hà Như Băng cÅ©ng phải sững sốt trước nhan sắc siêu phàm cá»§a nàng.
Nếu là há»a nhân thì chẳng thể nào phóng bút phát há»a vẽ đẹp cá»§a mỹ nhân. Bởi khi đối diện vá»›i nàng, hỠđâu còn nghÄ© đến chuyện phóng bút há»a chân. Vì nét đẹp cá»§a nàng đã vượt lên trên cả niá»m Ä‘am mê cá»§a há».
Nếu là thi nhân thì tứ thÆ¡ cÅ©ng chẳng còn bởi nhan sắc cá»§a Hà Như Băng đã tước Ä‘i cái hồn cá»§a ngưá»i thi sÄ©. Chỉ vá»›i má»—i ánh mắt cá»§a Hà Như Băng thôi đã có bao nhiêu trang nam tá»­ phải khốn khổ...
Vì nhan sắc cá»§a nàng, thậm chí đã có những gã si tình đến độ chấp nhận bán hồn để mãi mãi được là hồn ma bám theo gót chân nàng. Vì trá»i phú cho mình nhan sắc bất phàm đó nên nàng cÅ©ng chẳng bao giá» dám xuất đầu lá»™ diện trước má»i ngưá»i.
Nàng không thưá»ng cho ngưá»i ta thấy mặt nàng, chẳng qua là sợ gieo phiá»n lụy cho những đấng mày râu sá»›m đặt chữ tình vô vá»ng vào nàng.
Chính vì thế, vô hình chung, Hà Như Băng trở thành sá»± thách thức đối vá»›i những trang vương tôn công tá»­. Và cÅ©ng trở thành sá»± kiêu hãnh cho những ngưá»i được nàng nhìn đến, chứ đừng nói được đối ẩm vá»›i nàng thì chỉ có trong mÆ¡, và ai đã mÆ¡ thì cÅ©ng phải sợ giấc mÆ¡ kia sá»›m tan mất.
Khi Trương Thiên Tống bước vào gian chính sảnh thì má»i con mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» phía rèm nhung trên khan đài. Chẳng có ngưá»i nào để tâm đến sá»± xuất hiện cá»§a Thiên Tống. Äiá»u đó cÅ©ng thật dá»… hiểu. Bởi so Thiên Tống vá»›i trang giai nhân tuyệt sắc như Hà Như Băng thì y sao có thể sánh bằng.
Tất cả má»i khách quan có mặt tại Nguyệt lâu vì má»—i má»™t mục đích duy nhất, đó là chiêm ngưỡng trang giai nhân xinh đẹp, chứ nào ai chú ý đến Ä‘iá»u gì khác hÆ¡n nữa. Huống chi há» biết đêm nay lại là má»™t đêm rất đặc biệt mà Hà Như Băng muốn dành cho ngưá»i ngưỡng má»™ nàng.
Thiên Tống tìm má»™t chá»— ngồi trong góc chính sảnh, hướng mắt nhìn lên khán đài. Y nhận ra vẻ háo hức cá»§a bá»n khách quan có mặt tại gian chính sảnh này.
Tấm rèm nhung được vén lên má»™t cách từ từ. Ngay cả kiểu cách vén rèm cÅ©ng khiến cho ngưá»i ta phải háo hức chú nhãn rồi.
Khi tấm rèm vén hẳn lên thì hoa tươi như thể buông xuống phủ kín cả khán đài. Trong màn mưa hoa đó, Hà Như Băng trong bộ cánh trắng toát, chẳng khác nào tiên nữ xuất hiện giữa chốn hồng trần khiến cho các đấng vương tôn công tử phải nghẹt thở, mở mắt thật to để thâu tóm lấy nhân dạng của nàng.
Má»i ngưá»i chẳng ai bảo ai, đồng loạt xướng lên:
- Hà Như Băng... Hà Như Băng...
Trong khi tất cả má»i ngưá»i háo hức thì Thiên Tống lạnh nhạt nhìn vá» phía khán đài.
Äôi mắt to tròn, Ä‘en láy, ánh mắt nhìn mÆ¡ má»™ng cá»§a nàng lia nhanh qua những gương mặt Ä‘ang háo hức dồn vá» phía nàng, mặc dù ngưỡng má»™, nhưng chẳng má»™t ai dám chồm lên khán đài. Cứ như giữa nàng vá»›i các trang vương tôn công tá»­ ở đây đã được phân định bằng má»™t ranh giá»›i vô hình, không má»™t ngưá»i nào dám bước qua ranh giá»›i vô hình đó.
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt mÆ¡ má»™ng cá»§a nàng lại rá»i đúng vào Trương Thiên Tống. Chỉ má»™t khoảng khắc thật ngắn ngá»§i hai ngưá»i đối nhãn nhau.
Cây đàn tỳ bà trên tay Hà Như Băng được khảy lên. Tiếng đàn nghe thật ai oán, bi lụy. Tiếng đàn do chính tay nàng tấu ra khiến tất cả má»i ngưá»i có mặt tại gian chính sảnh Nguyệt lâu phải im lặng như thể bị tiếng đàn kia thâu tóm lấy cả thần lẫn thức. Tiếng đàn réo rắc cá»§a Hà Như Băng như thể biến tất cả má»i khách quan Ä‘ang có mặt tại Nguyệt lâu phải hóa thành tượng đá.
Trong khi tiếng đàn cá»§a nàng ngưng rồi, mà sá»± im lặng vẫn bao trùm lên khắp gian đại sảnh. Thậm chí không nghe được cả tiếng thở cá»§a má»i ngưá»i. Nhưng rồi sá»± im lặng đó bất ngá» bị phá vỡ tan ra bằng hàng loạt những tiếng xướng lên thật Ä‘inh tai nhức óc.
- Hà Như Băng... Hà Như Băng...
Mặc vá»›i sá»± huyên náo cá»§a bấy nhiêu ngưá»i, Trương Thiên Tống vẫn lÆ¡ đễnh ngắm nhìn nàng.
Hà Như Băng ra dấu cho má»i ngưá»i im lặng.
Sự im lặng nhanh chóng khoát lên toàn gian đại sảnh.
Như Băng lia nhanh đôi thu nhãn mÆ¡ má»™ng, ướt tình qua tất cả má»i ngưá»i rồi nói:
- Như Băng vô cùng cảm kích trước sá»± ái má»™ cá»§a các vị. Äể Ä‘á»n đáp lại thịnh tình cá»§a các vị, Như Băng sẽ dâng tặng má»™t tịnh rượu Nữ Nhi Hồng.
Ai có được tĩnh rượu này...
Nàng bỠlửng câu nói giữa chừng. Chính sự bỠlửng đó khiến sự háo hức trong đám khách quan càng háo hức hơn. Ai cũng lăm lăm nhìn vỠphía tịnh rượu để trên một chiếc nan bằng gỗ trầm hương treo trên nóc đại sảnh.
Như Băng nói tiếp:
- Rượu Nữ Nhi Hồng chỉ có má»™t tỉnh duy nhất. Và Như Băng sẽ bồi tiếp vá»›i ngưá»i nào có được tịnh rượu đó.
Má»i ngưá»i ồ lên. Lại má»™t lần nữa, ánh mắt cá»§a nàng lại chạm vào hai luồng nhãn quang cá»§a Thiên Tống.
Như Băng nói rồi, má»›i quay bước Ä‘i thẳng vào vòm cá»­a đã mở sẵn để đón nàng. Nhân dạng cá»§a nàng vừa khuất sau cánh cá»­a hình vòm, thì tất cả Ä‘á»u đổ dồn mắt nhìn lên tịnh rượu Nữ Nhi Hồng.
Má»™t giá»ng nói như sấm cất lên:
- Tịnh rượu kia thuộc vỠMộc Thừa thiếu gia !
Mộc Thừa nhìn lại gã gia nhân đứng đằng sau mình phán lệnh:
- Äồ tổng quản, lấy tịnh rượu đó cho bổn thiếu gia !
Gã há» Äồ có khuôn mặt thật quái gở. Vá»›i chiếc cằm nhá»n hoắc và khá dài, toát ra vẻ sát nhân khiến ngưá»i khác phải e dè.
Äồ Cung ôm quyá»n nói:
- Äồ Cung thá»±c hiện y lệnh cá»§a thiếu gia.
Gã nói rồi Ä‘iểm mạnh mÅ©i giày. Thân ảnh như má»™t cánh diá»u lướt lên chiếc mâm có tịnh rượu Nữ Nhi Hồng. Những tưởng đâu Äồ Cung đã có thể Ä‘oạt được tịnh rượu quí cá»§a giai nhân, nhưng y vừa vươn tay ra định thá»™p lấy tịnh rượu thì đã có ngưá»i lướt lên cản lại.
Ngưá»i chặn tay Äồ Cung vận lam y thư sinh, dáng rất nho nhã.
Mặc dù có bá» ngoài thư sinh nho nhã, nhưng khinh pháp cá»§a gã không tầm thưá»ng chút nào. Y phi thân lên sau nhưng đã nhanh chóng bắt kịp Äồ Cung.
Lam y thư sinh vồ luôn má»™t chưởng nhắm thẳng Äồ Cung. Bất ngá» bị tập kích, Äồ Cung cÅ©ng không ngần ngại né tránh. Y dụng quyá»n đón thẳng đỡ thẳng lấy chưởng ảnh cá»§a thư sinh.
Chưởng và quyá»n chạm thẳng vào nhau.
- Bá»™p...
Äồ Cung từ trên cao năm trượng rÆ¡i thẳng xuống đất chẳng khác nào trái chin bị rụng khá»i cành.
Trong khi đó, lam y thư sinh lại nhẹ nhàng hạ thân xuống. Bấy nhiêu đó cÅ©ng đã phân biệt ai cao ai thấp. Äồ Cung miá»…n cưỡng đứng lên nhìn lam y thư sinh gắt gá»ng nói:
- Mạc Cự... Ngươi dám...
Mạc Cá»± chấp tay sau lưng nhìn Äồ Cung, ôn nhu nói:
- Tại hạ chỉ có tịnh rượu Nữ Nhi Hồng cá»§a Hà Như Băng tiểu thư. Mà ở đây thì ngưá»i nào cÅ©ng muốn có tịnh rượu kia thuá»™c vá» mình. Tại hạ cÅ©ng muốn, thế thì có gì mà không dám ! Nếu như Äồ tổng quản muốn có tịnh rượu kia lập công lá»›n vá»›i Má»™c Thừa thiếu gia thì trước tiên phải há»i qua Mạc Cá»± xem tại hạ đồng ý không ? Còn tá»± tiện Ä‘oạt... tại hạ không để cho Äồ tổng quan có may mắn đâu !
Nghe Mạc Cá»± nói, sắc diện cá»§a Äồ Cung đỠrần. Y bẽn lẽn nhìn Má»™c Thừa. Mạc Cá»± mỉm cưá»i, ôn nhu nói:
- Mạc Cự thiếu gia cũng rất thích tịnh rượu của Hà Như Băng cô nương !
Trong các vị huynh đệ gần xa ở đây, có ngưá»i nào thích thì hãy chứng minh có bản lÄ©nh hÆ¡n Mạc Cá»±.
Y đổi giá»ng gay gắt nói:
- Bất kể ngưá»i đó có thân phận như thế nào, tại hạ cÅ©ng Ä‘á»u bồi tiếp !
Äồ Cung rít giá»ng nói:
- Bổn tổng quản sẽ bồi tiếp ngươi...
Äồ Cung vừa nói vừa lòn tay sau lưng rút chiếc búa sáng ngá»i ánh thép.
Má»i ngưá»i thấy Äồ Cung rút binh khí đồng loạt tản ra nhưá»ng ngay má»™t khoảng trống cho hai ngưá»i.
Mạc Cá»± nhìn Äồ Cung:
- Lưỡi búa cá»§a Äồ tổng quản dùng để đập ruồi, sao lại Ä‘em ra đây thi thố vá»›i Mạc má»—. Äồ tổng quản xem thưá»ng Mạc thiếu gia quá rồi đó. Nếu biết thân, biết phận thì hãy gá»i vị Má»™c thiếu gia cá»§a Äồ tổng quản ra đây cho Mạc thiếu gia chỉ huấn. Nhận được sá»± chỉ huấn cho Mạc thiếu gia, may ra lần sau Äồ tổng quản và Mục thiếu gia có cÆ¡ há»™i đó.
Äồ Cung rít giá»ng nói:
- Mạc tặc... chính ngươi giúp cho Äồ má»— có cÆ¡ há»™i đây !
Y vừa nói vừa múa tít chiếc búa nặng non trăm cân, rồi lao thẳng vào Mạc Cá»±. Chiếc búa trong tay Äồ Cung chém xả xuống Mạc Cá»±.
Mạc Cá»± chăng có chút khẩn trượng hay lo lắng gì. Y chỉ hÆ¡i xê mình bước qua trái là đã tránh được lưỡi búa cá»§a Äồ Cung.
Chiếc búa nặng nên giáng xuống ná»n đại sảnh Nguyệt lâu.
- Bá»™p...
Sàn gạch rạn nứt trông thật nham nhở.
Công hụt đối phương má»™t búa, Äồ Cung toan thu hồi binh khí lại để biến chiêu nhưng Mạc Cá»± đâu cho y thá»±c hiện được Ä‘iá»u đó.
Ngá»n thiết phiến xuất hiện trong hữu thá»§ cá»§a gã. Nhanh hÆ¡n má»™t cái chá»›p mắt, y nện thẳng ngá»n thiết phiến xuống hổ khẩu cầm binh khí cá»§a gã Äồ tổng quản.
- Chát..
Äồ Cung thốt lên:
- Ôi..
Cùng vá»›i tiếng thốt đó, y phải buông chiếc búa nặng ná» tuá»™t khá»i tay mình. Äắc lợi má»™t chiêu, Mạc Cá»± không dừng lại ở chiêu cuối cùng mà xòe chiếc quạt ra rồi lia ngang qua ngá»±c Äồ Cung.
Chiêu thức cá»§a Mạc Cá»± chẳng khác nào má»™t Ä‘iệu múa, chiếc thiết phiến cá»§a y cÅ©ng chẳng phải là thứ binh khí tàn độc, thế nhưng Äồ Cung cÅ©ng phải giật mình. Y thối bá»™ lại nhưng đã quá muá»™n, trang phục cá»§a Äồ tổng quản bị rá»c má»™t đưá»ng dài, phÆ¡i cả vùng da thịt phẳng lì bên trong.
Mạc Cá»± nhìn Äồ Cung:
- Biết rồi chứ. Äừng để cho chiếc quạt cá»§a Mạc má»— lia ngang yết hầu cá»§a Äồ tôn giá.
Äồ Cung miá»…n cưỡng thối bá»™ lại bên Má»™c Thừa.
Má»™c Thừa hừ nhạt má»™t tiếng, bất ngá» vung tay tát vào má Äồ Cung.
- Bốp...
Nhận má»™t cái tát nảy lá»­a cá»§a Má»™c Thừa thế nhưng Äồ Cung chẳng dám thốt lên tiếng rên la nào. Y cuối gầm mặt:
Má»™c Thừa rít giá»ng nói:
- Äúng là đồ vô dụng !
Mạc Cự nhìn gã ôn nhu nói:
- Mục thiếu gia thích sao không tự mình đoạt tịnh rượu Nữ Nhi Hồng...
Mà lại sai má»™t ngưá»i Ä‘i lấy. Làm sao mà lấy được khi có mặt Äào Hoa công tá»­ ở đây !
Má»™c Thừa lưá»m Mạc Cá»±.
- Mạc tặc... Äến lượt thiếu gia ra tay đây !
Ôm chiếc thiết phiến, Mạc Cự Ôn nhu nói:
- Mạc Cự rất muồn bồi tiếp Mộc thiếu gia. Mạc mỗ nghe nói kiếm pháp của Mộc trang lừng lẫy, nên cũng có ý thỉnh giáo.
Mộc Thừa tức giận rít lên:
- Mặc tặc... Ngươi muốn thỉnh giáo thì ta cũng rất sẵn lòng cho ngươi thỉnh giáo !
Má»™c Thừa nhìn lại Äồ Cung gằn giá»ng nói:
- ÄÆ°a kiếm đây !
Äồ Cung mở chiếc há»™p để trên bàn lấy ra má»™t thanh kiếm sáng ngá»i ánh thép. Chỉ nhìn thấy áng sáng quang toát ra từ lưỡi kiếm đủ biết đó là má»™t thanh kiếm quí, uy lá»±c kiếm chiêu không thể xem thưá»ng được.
Äồ Cung trịnh trá»ng dâng kiếm cho Má»™c Thừa.
Mộc Thừa đặt tay vào đốc kiếm. Mạc Cự chợt nói:
- Kiếm trong tay Mộc thiếu gia đúng là một thanh kiếm quí hiếm có.
Mạc mỗ rất cần đến một thanh kiếm như vậy !
Y nói xong rồi cưá»i khảy vá»›i vẻ khinh thị lá»™ trên mặt.
Nhìn Mạc Cá»±, Má»™c Thừa gằn giá»ng nói:
- Kiếm của Mộc thiếu gia sẽ được tặng cho ngươi mà !
Miệng nói Má»™c Thừa múa kiếm, dấn đến ba bá»™. Thanh trưá»ng kiếm rung lên, ba Ä‘iểm ánh kiếm tợ ba ánh tinh sa, chia làm ba đưá»ng thượng, trung và hạ công tá»›i há» Mạc. Trong ba Ä‘iểm kiếm đó, không biết cái nào là hư, cái nào là thá»±c, chính Ä‘iá»u đó rất khó cho đối phương phòng bị.
Chiếc thiết phiến trong tay Mạc Cự xòe ra như một cánh bướm đón lấy mũi kiếm của Mộc Thừa. Những tưởng mũi kiếm sẽ xuyên qua chiếc quạt của Mạc Cự nhưng khi chạm vào, thì lại bật ngược trở lại.
Hiện tượng đó khiến má»i ngưá»i phải buá»™t miệng thốt:
- ö...
Má»i ngưá»i còn chưa hết ngạc nhiên thì Mạc Cá»± thi triển má»™t thứ bá»™ pháp thật đặc dị và biến hóa khôn lưá»ng. Chiếc thiết phiến gấp lại thì gã cÅ©ng dấn tá»›i hai bá»™ nhanh như chá»›p mắt, đồng thá»i Ä‘iểm đầu mÅ©i thiết phiến vào yết hầu đối phương, thá»§ pháp lẫn bá»™ pháp cá»§a Mạc Cá»± vừa nhanh vừa chuẩn đích khiến cho má»i ngưá»i phải giật mình. Ngay cả ngưá»i trong cuá»™c là Má»™c Thừa cÅ©ng phải lúng túng, mặc dù y là ngưá»i chá»§ động phát xuất chiêu công.
Khác vá»›i vẻ bá» ngoài no tròn, Má»™c Thừa hoành kiếm gạt ngang chiếc quạt cá»§a đối phương. Y phản xạ nhanh như vậy vì dù sao y cÅ©ng là Má»™c thiếu gia cá»§a Má»™c trang, vốn được ngưá»i võ lâm ban cho cái danh là Kiếm trang.
Mộc Thừa phản xạ linh hoạt như vậy, nhưng Mạc Cự còn linh hoạt hơn gã một bậc, y không để cho lưỡi kiếm của đối phương chạm đến chiếc quạt trầm, mà đảo co tay rút lại. Chiếc quạt lại xòe ra, quạt thẳng vào mặt Mộc Thừa.
Vừa xuất chiêu công đó, Mạc Cự vừa nói:
- Ngươi đâu đáng là đối thá»§ cá»§a Äào Hoa công tá»­ !
Trong khi Mạc Cá»± thốt ra câu nói đó thì Má»™c Thừa lại tiếp nhận má»™t ngá»n há»a kình lùa vào mặt mình. Phàm được ngưá»i ta quạt thì mát, nhưng đằng này Mạc Cá»± quạt cho Má»™c Thừa đã không mát mà còn lại nóng.
Chân diện Má»™c Thừa đỠbừng lên. Y có cảm giác như bị kiến bâu vào mặt. Có linh cảm đó khiến cho Má»™c Thừa gần như chẳng có chút phản ứng vì khi Äào Hoa công tá»­ phát chiêu công thứ ba, chiếc thiết phiến gấp lại, đâm thẳng đến yết hầu Má»™c Thừa. Vừa nhanh vừa chuẩn đích, trong khi đối phương gần như đứng phá»ng ra như tượng đá.
Cái chết đã chụp xuống đầu Má»™c Thừa, mạng cá»§a gã đã treo trên đầu sợi tóc. Sát nhãn lá»™ ra mắt Mạc Cá»±. Rõ ràng lần này phát chiêu công, y không ngần ngại phát chiêu sát thá»§. Khoảng khắc cuối cùng trước khi ngá»n thiết phiến có thể đưa Má»™c Thừa vào cảnh giá»›i tá»­ vong thì má»™t ánh chá»›p kiếm xuất kiếm. Ãnh chá»›p kiếm đó nhanh đến độ cùng má»™t lúc vá»›i chiêu công cá»§a Mạc Cá»±. MÅ©i kiếm Ä‘iểm vào yết hầu Mạc Cá»±, đúng vá»›i khoảng cách mà mÅ©i quạt chạm đến yết hầu Má»™c Thừa. Hai khoảng cách vừa vặn nhau như thể đã được Thiên Tống dá»± trù từ trước. Nếu như Mạc Cá»± không rút quạt vá» thì mÅ©i kiếm cá»§a Thiên Tống cÅ©ng sẽ lấy mạng hắn như chính hắn lấy mạng Má»™c Thừa.
Mạc Cự đứng bất động. Mộc Thừa thì thừ mặt nhìn Mạc Cự. Trán gã xuất hiện lớp mồ hôi lấm tấm, với vẻ thẹn thùng.
Thiên Tống nói:
- Ta nghĩ các hạ đã thắng Mộc thiếu gia !
Mạc Cự lạnh nhạt nói:
- Äúng ra các hạ không nên xen vào chuyện này !
- Ta không thể đứng yên được !
- Tại sao ?
Thiên Tống nhìn thẳng vào mắt Mạc Cá»± nghiêm giá»ng nói:
- Một tịnh rượu Nữ Nhi Hồng không thể tạo ra cảnh máu chảy đầu rơi !
Ãnh mắt đầy uy quang cá»§a Thiên Tống khiến cho Mạc Cá»± phải chao đảo tâm thức. Y miá»…n cưỡng thu chiếc thiết phiến lại.
Thiên Tống cũng thu hồi kiếm vỠphía mình.
Mạc Cự nói:
- Các hạ nhưá»ng tịnh rượu cho tại hạ chứ ?
Thiên Tống lắc đầu:
- Trương mỗ cần tịnh rượu đó hơn công tử.
Thiên Tống vừa nói vừa trở kiếm bước vỠphía mâm có đặt tịnh rượu.
Y nhìn lên chiếc mâm treo lá»§ng lẳng mà như chẳng há» biết xung quanh mình bao nhiêu con mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» y.
Mạc Cá»± nhìn Thiên Tống. Y rít giá»ng nói:
- Muốn có tịnh rượu quí đó, e tôn giá phải há»i đến Mạc má»— !
Y vừa nói vừa xòe chiếc thiết phiến rồi vung tay. Chiếc thiết phiến thoát ra khá»i tay Mạc Cá»±, lao vút vá» phía Thiên Tống chẳng khác nào má»™t chiếc ma hoàn chá»±c chá» cắt ngang cổ Thiên Tống.
Không thèm nhìn lại để thẩm chứng chiêu công cá»§a đối phương như thế nào, mà má»™t ánh chá»›p đỠối cắt ra chém thẳng má»™t đưá»ng vòng cung đón lấy chiếc thiết phiến.
- Chát...
Chiếc thiết phiến hứng trá»n lấy hai đạo kiếm quang đỠối nên bị chẻ ra làm hai. Trông chẳng khác nào cánh bướm bị chẻ đôi. Hai mảnh thiết phiến chưa kịp rÆ¡i xuống đất thì mÅ©i kiếm cá»§a Thiên Tống má»™t lần nữa lại đặt vào yết hầu cá»§a đối phương.
Tất cả má»i sá»± diá»…n biến xảy ra nhanh đến độ ngưá»i ta chẳng thể nhận ra chiêu pháp cá»§a Trương Thiên Tống.
Thiên Tống nói:
- Bất cứ ai, dù kẻ đó là ma đầu hay anh hùng hảo hán thì cũng chỉ được ta ban tặng cho một lần được sống. Mạc công tử vì tình của giai nhân hay vì cái mạng mình !
Mạc Cá»± nhìn Thiên Tống, hai tay buông thẳng theo thân ngưá»i, môi mím chặt lại. Y suy nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Mạc Cự sẽ gặp lại túc hạ !
Thiên Tống rút kiếm vá». Mạc Cá»± lưá»m Thiên Tống rồi lắc vai phi thân lướt ra cá»­a Nguyệt lầu.
Nhìn lại má»i ngưá»i Ä‘ang có mặt tại sảnh đưá»ng toà Nguyệt Lâu, Thiên Tống trầm giá»ng nói:
- Tại hạ cần tịnh rượu này !
Thiên Tống vừa nói dứt câu thì ngoài cá»­a má»™t giá»ng nói oang oang cất lên:
- Khi Huyết Kiếm Trương Thiên Tống cần tịnh rượu kia thì đâu ai có thể cản được y !
Giá»ng nói oang oang như thể có hấp lá»±c khiến má»i ngưá»i phải dá»i mắt nhìn ra cá»­a. Tiến vào đại sảnh đưá»ng tòa Nguyệt lâu là má»™t trung niên vận trang phục bằng vải chàm, có nước da nhợt nhạt.
Thiên Tống nhìn trung niên thư sinh có nước da bệnh hoạn kia, ôn nhu nói:
- Trương mổ không nghĩ sẽ phải gặp Sát Kiếm Ngô Tịnh huynh ở đây !
Ngô Tịnh thả bước đến trước mặt Thiên Tống. Ngô Tịnh ngắm nhìn Thiên Tống mà ngưá»i ta phảì cảm nhận y Ä‘ang ngắm má»™t trang giai nhân.
Sát Kiếm Ngô Tịnh nhìn lại khách quang đang có mặt tại Nguyệt Lâu, gay gắt nói:
- Các ngưá»i có thể rá»i đây được rồi đó !
Câu nói xấc xược cá»§a gã khiến cho bá»n khách quang Ä‘ang có mặt tại gian đại sảnh đưá»ng tòa Nguyệt lâu bất mãn. Ngay khi gã vừa thốt dứt câu, thì ngay lập tức có ngưá»i lên tiếng:
- Ngô các hạ tưởng đâu tòa đại đưá»ng này là cá»§a ngươi à ?
Nghe ngưá»i kia thốt ra câu nói đó. Ngô Tịnh quay phắt lại. Mắt gã song sá»c rá»i vào gã tráng niên công tá»­ vừa má»›i thốt ra câu đó.
Má»i ngưá»i còn chưa biết Ngô Tịnh sẽ làm gì thì bất thình lình gã công tá»­ kia đổ nhào xuống sàn gạch bất tỉnh. Chỉ má»›i dùng đến uy nhãn, Ngô Tịnh đã tước mất thần phách cá»§a gã công tá»­ kia rồi. Äôi uy nhãn toát ra thần quang sát nhân khiến kẻ đối diện chẳng thể nào giữ được thân mình.
Ngô Tịnh lắc đầu nói:
- Hắn chết trước khi ta phải đặt tay vào đốc kiếm !
Má»i ngưá»i tò mò nhìn xuống xác gã công tá»­ nằm chổng ká»nh dưới sàn gạch.
Äến bây giá» ngưá»i ta má»›i ngá»­i được mùi xú uế từ gã tráng niên bốc ra.
Gã đã đại tiện cả ra quần trước khi ngã đùng ra mà chết.
Cái chết cá»§a gã ná» như má»™t lá»i cảnh báo chết chóc. Thế là chẳng ai bảo ai, lần lượt từng ngưá»i lẳng lặng rá»i bước nhưá»ng gian đại đưá»ng chính sảnh cho Thiên Tống và Ngô Tịnh.

hết: Hồi 2, xem tiếp: Hồi 3
Tài sản của danangcity

  #3  
Old 16-04-2008, 06:27 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 3

Sát Kiếm



- Phập...
Lưỡi kiếm sáng quắc cá»§a Ngô Tịnh ghim xuống sàn gạch đại đưá»ng Nguyệt lâu, kéo ngang má»™t đưá»ng thẳng tắp trước mÅ©i giày gã. Kiếm cá»§a y rá»c gạch như thể ngưá»i ta rá»c má»™t miếng lụa, để tạo ra má»™t đưá»ng cắt thẳng tắp.
Rá»c đưá»ng ranh đó rồi, Ngô Tịnh má»›i nhìn Thiên Tống nói:
- Trương Thiên Tống?Ngươi hiểu Ngô Tịnh muốn gì chứ ?
Hai ngưá»i đối nhãn vá»›i nhau. Thiên Tống buông tiếng thở dài:
- Một tịnh rượu Nữ Nhi Hồng xem chừng quá đắt đối với những kiếm thủ của võ lâm.
Ngô Tịnh đáp trả:
- Ngô mỗ không vì rượu của mỹ nữ !
- Thiên Tống lại cần nó !
- Ngô Tịnh thì cần Thiên Tống !
- Trương mỗ không muốn mất một kiếm thủ như Ngô các hạ.
- Nếu như ngươi không muốn mất Ngô Tịnh thì ngươi vẫn có má»™t phương cách để thoát ra khá»i tình cảnh này !
Ngô Tịnh nheo mày, trang trá»ng nói:
- Thiên Tống?Ngươi biết phải làm gì rồi chứ ?
- Äây không phải là thá»i khắc để Thiên Tống gác kiếm !
- Vậy thì chỉ còn mỗi một cách thôi !
- Buộc Ngô huynh không bao giỠcầm đến kiếm nữa ?
Sát Kiếm Ngô Tịnh gật đầu:
- Cách đó cũng hay đó?.Nhưng không biết Trương Thiên Tống có làm được không ?
- Thiên Tống phải làm được !
- Nếu như ngươi không làm được Ä‘iá»u đó thì Ngô Tịnh sẽ là gì trong giá»›i kiếm khách cá»§a võ lâm ?
- Ngô huynh đã từng nói với Thiên Tống, huynh muốn là độc cô kiếm khách !
Ngô Tịnh phá lên cưá»i khằng khặc:
- Ta những tưởng đâu ngươi không nhá»› tâm nguyện cá»§a há» Ngô này nữa. Không chừng khi Ngô Tịnh này thốt ra lá»i nào thì Thiên Tống nhá»› mãi trong đầu mình. Äúng ! Ngô má»— luôn tâm nguyện mình sẽ là Äá»™c cô kiếm khách, nhưng ngày nào còn Thiên Tống thì ta chẳng bao giá» cảm nhận được sá»± cô độc cá»§a mình !
Y nhếch môi, nhìn Thiên Tống nói tiếp:
- Chính vì thế mà nÆ¡i nào có mùi cá»§a Thiên Tống, Ngô Tịnh phải mò đến. Dù ta có thể bán cái mạng cá»§a mình cho Hắc Bạch vô thưá»ng thì cÅ©ng không thể bá» qua cÆ¡ há»™i được má»™t lần giao kiếm vá»›i Trương Thiên Tống.
Ngô Tịnh liếm mép:
- Trên Ä‘á»i này, Ngô Tịnh sợ nhất là sá»± thèm thuồng. Nhưng ta chỉ thèm má»™t Ä‘iá»u duy nhất?
Thiên Tống đáp ngang:
- Lấy mạng Thiên Tống, hoặc biến Thiên Tống thành phế nhân để Ngô Tịnh có thể trở thành độc cô kiếm khách !
- Äúng?Rất đúng ! Ta chỉ có sá»± thèm thuồng đó thôi ! Chính vì thế ta sợ ngươi chết mà không phải do Ngô Tịnh này tống tiá»…n. Ngươi chết mà không do ta tống tiá»…n thì nổi thèm thuồng kia sẽ Ä‘eo bám theo Ngô má»— suốt cả cuá»™c Ä‘á»i !
- Ngô huynh đã nói vậy rồi?.Thiên Tống nghĩ phải cho huynh toại nguyện !
Ngô Tịnh ôm quyá»n xá Thiên Tống:
- Ngô mỗ vô cùng cảm kích?Hôm nay và mãi mãi ta sẽ nhớ đến một trang hảo hán trong võ lâm giang hồ !
Lá»i dứt thì Ngô Tịnh cÅ©ng rút thanh trưá»ng kiếm lên khá»i sàn đại đưá»ng chính sảnh Nguyệt lầu. Y vuốt ngón tay dá»c theo lưỡi kiếm.
Y vừa vuốt lưỡi kiếm, vừa nói:
- Ngươi sẽ là ta, hoặc mãi mãi không phải là ta !
Hai ngưá»i lại đối nhãn nhìn nhau.
Cả hau đồng má»™t động tác chuyển thể khai kiếm. MÅ©i kiếm cá»§a ngưá»i này Ä‘iểm ngay vào chính diện cá»§a ngưá»i kia. Chân diện cá»§a hai ngưá»i thận trá»ng cá»±c kỳ. Sá»± trang trá»ng cá»§a Thiên Tống và Ngô Tịnh biểu lá»™ hai ngưá»i đã hiểu vá» nhau và biết nhau.
Hai cánh môi của Ngô Tịnh từ từ mím chặt lại. Y dồn tất cả nội lực vào lưỡi kiếm. Sự dồn nén đó khiến lưỡi kiếm của Ngô Tịnh phát ra âm thanh khô khốc.
- Cách..
ém thanh kia vừa lá»t vào thính nhÄ© cá»§a Thiên Tống thì chá»›p kiếm cÅ©ng tá»a ngợp trá»i từ Ngô Tịnh cuốn vá» phía y. Màn kiếm quang dầy đặc đến độ không còn nhận ra nhân dạng cá»§a Ngô Tịnh đâu nữa. Cả không gian đại đưá»ng chính sảnh Nguyệt lâu chìm đắm trong màn kiếm quang cá»§a Sát Kiếm Ngô Tịnh. Bất cứ ai nếu đã lá»t vào vùng kiếm quang do Ngô Tịnh tạo ra chắc chắn thân thể sẽ bị xả ra thành trăm miếng.
Thiên Tống đứng bất động trước màn kiếm quang vũ bão của đối phương. Hai lỗ tai y không ngừng giần giật. Màn kiếm quang do Sát Kiếm Ngô Tịnh như một cơn gió lốc với những âm thanh vi vu chụp tới Thiên Tống. GiỠthì chẳng còn thấy nhân dạng của Thiên Tống. Y đã bị màn kiếm quang của Ngô Tịnh nuốt chửng vào trong. Sự tồn tại của Thiên Tống chỉ còn biểu lộ những âm thanh chat chúa khi hai lưỡi kiếm chạm vào nhau:
- Keng?Keng?Keng?
Bất thình lình, thanh kiếm vụt thoát ra khá»i vùng kiếm quang cá»§a Ngô Tịnh. Nó ghim vào má»™t tòa đại đưá»ng Nguyệt lâu, chui kiếm rung lên bần bật.
Cùng vá»›i sá»± thoát ra cá»§a ngá»n Huyết Kiếm thì màn kiếm quang cá»§a Ngô Tịnh cÅ©ng vụt tắt.
Hai đối thủ đối mặt nhìn nhau.
Hữu thá»§ Ngô Tịnh vẫn nắm cứng đốc kiếm, trong khi Thiên Tống thì buông thá»ng hai tay theo thân ngưá»i. Nhìn vào cá»±c diện trận đấu nếu không có sá»± đặc dị bên trong thì đã nghiệm ra ai là ngưá»i thắng, ai là ngưá»i thua. Tất nhiên, kẻ còn kiếm trong tay là ngưá»i ta phải xét lại. Äó là từ mÅ©i kiếm cá»§a Ngô Tịnh những giá»t máu từ từ rỉ xuống.
Máu nhá» ra từ đầu mÅ©i kiếm cá»§a Ngô Tịnh nhưng trên ngưá»i Thiên Tống thì lại chẳng có vết thương nào. ?ng tay áo cá»§a Ngô Tịnh sậm má»™t màu Ä‘á».
Äá»™t ngá»™t thanh trưá»ng kiếm như thể tuá»™t khá»i tay cá»§a Ngô Tịnh rÆ¡i xuống sàn gạch:
- Keng?
Äến bây giá» thì má»›i thấy máu Ä‘ang chảy ra từ hổ khẩu cá»§a há» Ngô.
Ngô Tịnh buông tiếng thở dài rồi trầm giá»ng nói:
- Ngô mỗ mãi mãi chẳng còn cầm kiếm được nữa. Mãi mãi ta không phải là độc cô kiếm khách !
- Làm một kẻ cô độc đâu sung sướng gì !
- Ta vẫn tâm niệm Ä‘iá»u đó. Dù sao thì Ngô Tịnh cÅ©ng đã mãn nguyện được giao thá»§ vá»›i Trương Thiên Tống. Mặc dù Ngô Tịnh là kẻ bại tướng nhưng tâm ta thanh thản vô cùng. ít ra thì ta cÅ©ng biết được mình không phải là má»™t kẻ cô độc, để ta tiếp tục con đưá»ng tìm kiếm sá»± tối thượng cá»§a kiếp pháp !
Thiên Tống lắc đầu:
- Một lần giao kiếm với Ngô huynh là quá đủ cho Thiên Tống ! Tại hạ không muốn lặp lại lần thứ hai !
Äôi chân mày Ngô Tịnh nhíu lại:
- Thiên Tống ! Ngô Tịnh còn má»™t cánh tay trái. Nếu như ngươi không muốn Ä‘iá»u đó xảy ra thì nhân cÆ¡ há»™i này chặt nốt cánh tay còn lại cá»§a Ngô Tịnh Ä‘i.
Ngô Tịnh vừa nói dứt liá»n đưa cánh tay đến trước. Y cưá»i khảy:
- Làm đi !
Hành động cùng lá»i nói cá»§a Ngô Tịnh khiến Thiên Tống không khá»i bối rối.
Thở hắt ra một tiếng, Thiên Tống nói:
- Tại hạ không có cái thú chém ngưá»i ngã ngá»±a !
- Ngươi không có cái thú đó thì phải chấp nhận hậu vận của mình bằng cánh tay trái của ta !
Ngô Tịnh nói dứt câu, nhìn vào mắt Thiên Tống.
- Nếu ta là ngươi, ta không bỠqua cơ hội này !
Thiên Tống lắc đầu:
- Thiên Tống cần tịnh rượu Nữ Nhi Hồng chứ không cần cánh tay của Kiếm Sát Ngô Tịnh !
Ngô Tịnh cắn chặt hai hàm răng, nhìn lại Thiên Tống một lần nữa rồi mới quay bước chậm rãi đi trở ra. Máu từ hữu thủ của y tiếp tục nhỠxuống sàn gạch tạo thành những đóm hoa đỠối nối theo từng bước chân.
Khi gã đã mất dạng ngoài cá»­u đại đưá»ng Nguyệt lâu rồi, Thiên Tống má»›i buông tiếng thở dài. Thiên Tống nhẩm nói:
- Äến bây giá»?Ta sẽ phải đối mặt vá»›i má»™t kẻ sát nhân tuyệt kiếm.
Thiên Tống đặt tịnh rượu Nữ Nhi Hồng xuống bàn. Như Băng nhìn Thiên Tống ôn nhu nói:
- Công tá»­ là ngưá»i có được tịnh rượu ngưỡng má»™ cá»§a Như Băng ?
- Có được tịnh rượu của Hà tiểu thư, tại hạ đã phải đổi bằng cái giá rất đắt. Giá của một kiếm thủ !
- Thế công tử có tiếc không ?
- Nếu tiếc thì Thiên Tống đã không cố đoạt lấy nó !
Nàng nhìn Thiên Tống. Äóa hoa hàm tiếu nở trên hai cánh môi cá»§a nàng. Nhìn lại tịnh rượu Nữ Nhi Hồng, Hà Như Băng ôn nhu nói:
- Có được tịnh rượu này, Thiên Tống công tử muốn gì ở Như Băng ?
Thiên Tống ngồi xuống đối diện vá»›i nàng. Y trang trá»ng nói:
- Thế theo Như Băng cô nương, thì tại hạ sẽ muốn gì ở nàng nào ?
Nàng bẽn lẽn đáp lá»i Thiên Tống:
- ö của Thiên Tống công tử thì làm sao Như Băng biết được ! Nhưng chắc chắn có ngưỡng mộ Như Băng. Thiên Tống công tử mới quyết tâm đoạt tịnh rượu của Như Băng.
Thiên Tống chống tay tựa cằm, từ tốn nói:
- Nếu như tại hạ trao tịnh rượu cho đào hoa công tử Mạc Cự, nàng hẳn đoán ra y cần gì ở nàng ?
Như Băng đứng lên. Nàng đứng bước đến trước tấm gương đồng. Nhìn bóng mình trong gương, nhỠnhẹ lên tiếng:
- Như Băng biết mình được ông tạo ban cho một nhan sắc mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn chiếm hữu nó, nên thừa thông minh đoán ra đào hoa công tử cần gì ở Như Băng !
Nàng nhìn lại Thiên Tống:
- Thiên Tống cÅ©ng có cùng má»™t đòi há»i như đào hoa công tá»­ Mạc Cá»± chứ ?
Thiên Tống mỉm cưá»i:
- Nếu như tại hạ đòi há» cái Ä‘iá»u giống như há» Mạc thì Như Băng tiểu thư có bồi tiếp không ?
Nàng nghiêm mặt, lắc đầu:
- Thiên Tống sẽ không đòi há»i những Ä‘iá»u phàm tục như những kẻ phàm tục !
- Sao tiểu thư biết tại hạ sẽ không đòi há»i sá»± phàm tục như những gã phàm tục kia !
- Câu há»i cá»§a Thiên Tống công tá»­ đã là câu trả lá»i cho Như Băng !
Nàng quay lại bàn. Hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau. Như Băng mở nắp tịnh rượu. Mùi hảo tá»­u tá»a ra xông vào khứu giác cá»§a Thiên Tống. Nàng chuốc rượu ra chén.
Bưng lấy chén rượu. Như Băng trịnh trá»ng nói:
- Như Băng kính Thiên Tống công tử !
- Tiểu thư thá»±c hiện lá»i nói cá»§a mình ?
Như Băng gật đầu:
- Äúng ! Hẳn công tá»­ thích được má»™t trang giai nhân như Hà Như Băng hầu hạ !
Thiên Tống đứng lên. Y buông một câu cộc lốc cứ như chẳng có một chút xao động gì với nhan sắc diễm lệ của Hà Như Băng.
- Không !
Äôi chân mày Như Băng hÆ¡i nhíu lại. Nàng ôn nhu nói:
- Thiên Tống công tử không cần Như Băng hầu hạ, phục rượu cho mình ư ? Thế thì sao Thiên Tống công tử lại đoạt cho bằng được tịnh rượu của Như Băng ?
Nàng nhỠnhẹ nói tiếp:
- Phàm cái gì ngưá»i ta đã không thích thì không bao giá» làm ! Chẳng lẽ Thiên Tống công tá»­ lại làm những chuyện mình không thích ?
Thiên Tống chá»i tay lên bàn:
- Tiểu thư quên há»i mục đích cá»§a tại hạ. Mục đích cá»§a Thiên Tống không phải Ä‘oạt tịnh rượu cá»§a tiểu thư !
- Vậy Như Băng mạn phép há»i Thiên Tống công tá»­ ! Công tá»­ có mục đích gì khi Ä‘oạt tịnh rượu cá»§a Như Băng !
Äôi chân mày cá»§a Thiên Tống nhướng lên:
- Trao đổi !
Mặt Hà Như Băng sa sầm:
- Thiết nghĩ Như Băng chẳng có gì để cho công tử trao đổi cả !
- Nếu không có, tại hạ đã không đến Nguyệt lâu và Thiên Tống cũng có thể đoán biết tiểu thư hiểu mục đích của Thiên Tống.
Như Băng lắc đầu:
- Như Băng không hiểu ý của công tử !
- Khi Thiên Tống bước vào đại sảnh Nguyệt lâu đã nhận ra ngay ánh mắt cá»§a nàng. Ãnh mắt cá»§a Như Băng đã nói cho Thiên Tống biết nàng Ä‘ang chá» Thiên Tống.
Ngồi trở lại ghế, Thiên Tống nghiêm giá»ng nói:
- Tại hạ thích đối ẩm vói Thiên Sứ bóng tối !
Chân diện sinh đẹp của Như Băng chợt tối sầm lại. Nàng ôn nhu nói:
- Thiên Sứ bóng tối ?
Thiên Tống gật đầu:
- Tịnh rượu của tại hạ trao đổi với Thiên Sứ bóng tối !
Như Băng đứng lên, nàng nhỠnhẹ nói:
- Thiên Tống công tá»­?Có má»™t ngưá»i gởi đến cho Như Băng má»™t món quà. Nhá» Như Băng trao lại cho ngưá»i muốn há»i vá» Thiên Sứ bóng tối.
Như Băng không ngá» công tá»­ lại là ngưá»i đó !
Nàng nói rồi bước đến chiếc kệ, bưng lấy một cái hộp khá lớn đem đến đặt trước mặt Thiên Tống.
- Như Băng gởi lại cho Thiên Tống công tử.
- Ai gởi cho tại hạ vậy ?
Như Băng lắc đầu:
- Như Băng không biết !
Thiên Tống mở nắp chiếp hộp. Chân diện chàng đanh lại.
Trong há»™p là thá»§ cấp cá»§a Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu, cùng vá»›i hai tấm ngân phiếu cá»§a Thiên Tống.
Thiên Tống đậy nắp chiếc há»™p lại. Nhìn Như Băng, Thiên Tống há»i:
- Như Băng tiểu thư biết món quà trong hộp này chứ ?
- Như Băng không có cái tính mở quà cá»§a ngưá»i khác. Cái gì cá»§a công tá»­ thì phải do tá»± tay cá»§a công tá»­ mở ra. Như Băng không dám động đến nó !
- Trong há»™p này là thá»§ cấp cá»§a Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu. Chỉ vì Äoàn Ngưu chỉ cho tại hạ biết, chỉ có Hà tiểu thư má»›i biết Thiên Sứ bóng tối Ä‘ang ở đâu. Thế là y bị mất đầu !
Nàng sững sỠnhìn Thiên Tống.
- Vậy Thiên Tống công tá»­ còn có ý muốn há»i Như Băng vá» Thiên Sứ bóng tối không ?
- Tiểu thư có sợ giống như Äoàn Ngưu không ?
- Ai lại không sợ chết !
Nàng nhẹ buông một tiếng thở dài:
- Vậy Thiên Tống công tá»­ Ä‘oán xem..Ai đã giết Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu ?
- Tại hạ chỉ có thể trả lá»i tiểu thư Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu chết vì có ngưá»i giết lão, và hung thá»§ chắc chắn có mối liên quan đến Thiên Sứ bóng tối.
- Vậy Như Băng có nên nói cho công tử biết không ? Nếu Như Băng nói cho công tử vỠThiên Sứ bóng tối thì ai sẽ giữ lại sinh mạng cho Như Băng ?
Nàng nhìn thẳng vào mắt Thiên Tống.
- Như Băng sợ mình sẽ lại giống như Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu ! Nếu Như Băng giống như Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu thì công tá»­ có hối tiếc cho Như Băng không ?
Câu há»i cá»§a nàng khiến Thiên Tống không khá»i lúng túng.
Trán Thiên Tống bất giác nheo lại, với những nếp nhăn hiện lên trán Thiên Tống.
Thiên Tống từ từ thở ra:
- Ai đã giết Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu ?
- Như Băng sẽ dùng câu há»i cá»§a công tá»­ trả lá»i cho công tá»­ !
Thiên Tống đứng lên:
- Giá» thì tại hạ nhận được cảm giác thất vá»ng !
- Äã là con ngưá»i thì cÅ©ng phải trải qua sá»± thất vá»ng !
Nàng mỉm cưá»i nói tiếp :
- Chắc chắn Thiên Tống công tá»­ không muốn Như Băng rÆ¡i vào cảnh ngá»™ như Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu ?
Thiên Tống gật đầu:
- Tại hạ làm sao muốn má»™t ngưá»i như Hà Như Băng lại chịu kiếp số giống như Äoàn Ngưu được !
- Công tá»­ đã không ngại Ä‘oạt tịnh rượu thì Như Băng cÅ©ng không muốn ngưá»i ôm thất vá»ng kia trong lòng !
Thiên Tống phấn khích hẳn lên:
- Như Băng tiểu thư muốn giúp tại hạ ?
Nàng lưỡng lự rồi gật đầu:
- Như Băng không để cho công tá»­ thất vá»ng, nhưng ngược lại, cÅ©ng không muốn rÆ¡i vào kiếp há»a như Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu !
- Thiên Tống không để tiểu thư rÆ¡i vào kiếp há»a này !
- Hẳn công tá»­ đã nói câu này vá»›i Vạn Kiếm Thông Äoàn Ngưu ?
Thiên Tống lắc đầu, buông một câu cộc lốc:
- Không !
Chàng nói rồi lấy hai tá» ngân phiếu trong chiếc tráp đựng thá»§ cấp cá»§a lão Äoàn đặt lên bàn.
- Tại hạ dùng ngân lượng để lão Äoàn nói cho mình biết !
- Giá» thì công tá»­ dùng lá»i nói đó ?
- Tiểu thư không tin vào lá»i nói cá»§a tại hạ ?
- Không muốn làm công tá»­ thất vá»ng thì Như Băng phải tin. Nhưng để niá»m tin kia tồn tại trong tâm thức cá»§a Như Băng, thì Như Băng muốn biết công tá»­ sẽ dùng cái gì để Như Băng tin ?
Thiên Tống đứng lên:
- Cái mạng của tại hạ, được chứ ?
Hai ngưá»i lại đối nhãn vá»›i nhau. Nàng không má»™t chút e dè khi đối mặt vá»›i Thiên Tống. Thiên Tống ôn nhu nói:
- Tại hạ thấy được niá»m tin trong ánh mắt cá»§a tiểu thư !
- Nếu như bên cạnh Như Băng luôn có công tử !
- Tiểu thư muốn nói Thiên Tống sẽ là chiếc bóng của tiểu thư ?
Nàng gật đầu:
- Có như thế Như Băng má»›i tin vào lá»i nói cá»§a ngưá»i !
Thiên Tống gật đầu:
- ÄÆ°á»£c ! Tại hạ và tiểu thư sẽ cùng Ä‘i !
- Như Băng sẽ làm phiá»n ngưá»i chứ ?
- Tại hạ chỉ sợ mình trở thành chiếc gai trong mắt tiểu thư mà thôi !
Nàng mỉm cưá»i:
- Nếu như Như Băng nghÄ© khác công tá»­, Ä‘i cùng vá»›i công tá»­ là Ä‘iá»u thú vị cá»§a Như Băng thì sao ?
- Tại hạ mong mình có được sự may mắn đó !
- Sự may mắn đó sẽ đến, nếu như công tử thật lòng !
Như Băng bưng chén rượu, ung dung nói:
- GiỠthì công tử đã có thể uống chén rượu tao ngộ với Như Băng ?
- Tại hạ rất sẵn lòng !
Äón lấy chén rượu trên tay nàng, Thiên Tống dốc cả vào miệng.
Äặt chén xuống bàn, Thiên Tống nói:
- Tại hạ chưa từng uống được chén rượu nào ngon như thế này !
Nàng mỉm cưá»i nhìn Thiên Tống nói:
- Rượu cá»§a Như Băng bồi tiếp, chưa có ngưá»i nào nói là không ngon cả !
- Nhan sắc cá»§a tiểu thư khiến cho kẻ được má»i rượu cảm nhận rượu ngon hÆ¡n !
- Có lẽ vậy !
- Tại hạ mạn phép uống thêm một chén nữa.
Nàng chuốc rượu ra chén bưng lên đặt vào tay chàng.
- Tịnh rượu này đã thuộc vỠThiên Tống công tử !
Thiên Tống lắc đầu:
- Nó đã thuộc vỠtiểu thư !
Nàng bẽn lẽn, thẹn thùng. Äôi lưỡng quyá»n cá»§a nàng á»­ng hồng trông thật xinh xắn và duyên dáng.
Như Băng nhỠnhẹ nói:
- Phải chăng công tử muốn nói chúng ta đã trao đổi với nhau ?
Thiên Tống gật đầu. Chàng dốc chén rượu vào miệng.
Chá» Thiên Tống đặt chén rượu xuống bàn, Như Băng má»›i há»i:
- Có má»™t câu há»i, Như Băng muốn há»i công tá»­ !
Chàng gật đầu.
Như Băng nghiêm giá»ng nói:
- Sao công tử muốn biết vỠThiên Sứ bóng tối ?
- Khi ngưá»i ta muốn qua sông tất cần ngưá»i lái đò ! Tại hạ Ä‘ang là ngưá»i qua sông, và chỉ có Thiên Sứ bóng tối má»›i có thể đưa Thiên Tống qua bá» bên kia được !
- Thế thì Thiên Tống huynh đã có thêm má»™t ngưá»i khách Ä‘i chung trên má»™t chuyến đò !
- Ngưá»i khác Ä‘i cùng vá»›i tại hạ chính là Hà Như Băng ?
Nàng gật đầu nói:
- Nàng cũng muốn qua bỠbên kia ?
- Äó là sá»± lá»±a chá»n cá»§a Thiên Tống hay Như Băng ?
- Cả hai !
Nàng mỉm cưá»i:
- Cả hai ?
Lá»i nói còn Ä‘á»ng trên cánh môi cá»§a nàng thì má»™t tiếng sấm chưởng nện thẳng vào cá»­a biệt phòng.
- Rầm?
Hai cánh cửa bật tung ra.
Từ ngoài, má»™t ngưá»i vận hắc y dạ hành thích khách lao vào như cÆ¡n lốc.
Äôi bản thá»§ cá»§a gã nhắm ngay Như Băng vá»— chưởng tá»›i.
Sá»± xuất hiện cá»§a gã thích khách quá bất ngá» nhưng vẫn không sao tạo được sá»± bất ngá» vá»›i Thiên Tống. Chưởng cá»§a y chưa kịp vồ tá»›i Như Băng thì ngá»n huyết kiếm đã tiện đứt lìa khá»i thể pháp gã.
Äôi song thá»§ cá»§a gã rÆ¡i ngay xuống trước mặt Như Băng, đã tạo ra má»™t vòi máu rưới vào ngá»±c nàng.
Như Băng hốt hoảng rú lên.
- A?
Tiếng rú cá»§a nàng còn Ä‘á»ng trong thính nhÄ© Thiên Tống thì mÅ©i Huyết Kiếm đã đặt vào yết hầu gã kia.
Gã thích khách chẳng một chút e dè với mũi kiếm sát nhân của Thiên Tống mà lao yết hầu vào.
- Phập?
Thiên Tống rút thanh kiếm lại, cách không điểm chỉ vừa cầm máu vừa giữ lại nguyên thần cho gã. Gã thích khách ngã lăn xuống sàn gạch.
Thiên Tống dá»±ng gã lên, trang trá»ng há»i:
- Ai phái các hạ đến ?
Gã tròn mắt, mở to hết cỡ nhìn chàng. Gã gồng ngưá»i, phát ra má»™t tiếng khiến Thiên Tống cau mày. Sau tiếng trung tiện đó y chỉ còn là má»™t xác chết vô thần, vô thức. Miệng gã há hốc chẳng khác nào má»™t con cá bị ngá»™p thở. Thiên Tống cau mày khi nhận ra y chẳng có lưỡi.
Thiên Tống buông tiếng thở dài?:
- Như Băng tiểu thư ! Máu đã bắt đầu đổ rồi !
Buông tiếng thở dài, Thiên Tống nói tiếp:
- Gã này đã không còn lưỡi để nói !
Như Băng bặm môi suy nghĩ rồi nói:
- Thiên Sứ bóng tối !
- Nàng muốn nói gì ?
- Tất cả những thích khách dưới trượng Thiên Sứ bóng tối Ä‘á»u không còn lưỡi để nói !
- HỠtự nguyện hay bị buột phải cắt lưỡi ?
- Câu há»i đó chỉ có Thiên Sứ bóng tối trả lá»i cho Thiên Tống huynh mà thôi !
- Những thích khách cá»§a Thiên Sứ bóng tối đã tìm đến tại hạ đã là câu trả lá»i vá» sá»± tồn tại cá»§a Thiên Sứ bóng tối trên Ä‘á»i này.
- Một sự tồn tại vừa hư vô, vừa rất thực !
- Thiên Tống thích sự bí ẩn này của Thiên Sứ bóng tối !
- Nếu huynh có hứng thú chắc Như Băng cÅ©ng có hứng thú. Như Ä‘iá»u Như Băng đã làm trước tiên trong buổi tao ngá»™ vá»›i huynh !
Thiên Tống cướp lá»i nàng:
- Như Băng phải thay y phục khác ?
Nàng gật đầu.
Như Băng nhìn Thiên Tống rồi nói:
- Thiên Tống huynh nghĩ sao khi Như Băng đang trong gian thi sảnh không có huynh mà lại có một gã thích khách xông bừa vào ?
- Có lẽ Thiên Tống phải theo Như Băng ngay cả khi nàng tắm và thay đổi trang phục ?
Nàng bật cưá»i thành tiếng:
- Có như vậy thì huynh mới có thể là cái bóng của Như Băng !

hết: Hồi 3, xem tiếp: Hồi 4
Tài sản của danangcity

  #4  
Old 16-04-2008, 06:33 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 4

Hoa Tình Trước Tá»­ Äịa



Vùng quan ngoại khô cằn khác hẳn vá»›i Trung Thổ. Nếu ban ngày là sá»± đối mặt vá»›i những ngá»n cuồng phong mang theo sức nóng cháy da thịt, thì ban đêm là cái giá rét lạnh lẽo đến độ những tảng đá phải cất lên những tiếng rên răng rắc. Khi chúng rên lên như thế thì y như rằng hôm sau chúng đã bị rạn nứt. Và cứ như thế trên Hoàng Thiên nhai chẳng chẳng khác nào má»™t vùng hoang sÆ¡ vá»›i lá»›p đá tai mèo vừa sắc nhá»n như mÅ©i kiếm mÅ©i dao. Trong má»™t không gian như thế thì chẳng có sinh vật nào tồn tại được nếu không có má»™t khả năng đặc biệt để sinh tồn. Ở Hoàng Thiên Nhai chỉ có má»™t loài vật tồn tại được vá»›i sá»± khắc nghiệt, đó là loài bò cạp núi vá»›i màu Ä‘en tuyá»n, chỉ nhìn thấy thôi là đã rởn cả xương sống rồi.
Lũ bò cạp núi tồn tại ở Hoàng Thiên Nhai vì sự ban ân của tạo hóa cho vùng đá khô cằn hoang sơn này.
Thiên Tống và Như Băng phải bỠngựa để bước vào Hoàng Thiên nhai.
Con tuấn mã đã mệt má»i cá»§a hai ngưá»i đã kiệt sức khi đến vùng quang ngoại xa xôi này. Nó cÅ©ng không thể dùng bốn vó ngá»±a dẫm lên những hòn đá tai mèo, cho dù đã được đóng móng.
Như Băng lưỡng lá»± khi thấy những hòn đá tai mèo sắc nhá»n khi đặt chân đến hẻm vá»±c dẫn vào Hoàng Thiên nhai. Vầng nhật quang đã xế bóng, nhưng hai ngưá»i vẫn có cảm tưởng mình Ä‘ang đứng trước má»™t lò rèn vá»›i từng luồng khí nóng bức tá»­ trong hẻm vá»±c thổi ra.
Thiên Tống nhìn sang Như Băng nói:
- Hà tiểu thư ! Chúng ta vào chứ ?
Như Băng lưỡng lự nói:
- Có chỗ nào để cho Như Băng đi không ?
- Nếu Hà tiểu thư không ngại thì tại hạ sẽ cõng tiểu thư vậy !
- Chỉ sợ đôi chân của công tử sẽ bị rách toạt bởi những hòn đá tai mèo trong Hoàng Thiên nhai.
Thiên Tống hóm hỉnh nói:
- Äi cùng vá»›i má»™t mỹ nữ như tiểu thư chắc Thiên Tống không ngại chân mình nát bét đâu !
Nàng nguýt Thiên Tống:
- Nếu huynh không ngại đôi chân bị rá»c toát thì Như Băng sao lại ngại ngùng chứ ?
Thiên Tống ghé lưng xuống, Như Băng vòng tay qua cổ Thiên Tống.
Thân nàng dán sát vào lưng Thiên Tống. Cùng vá»›i thân thể má»m mại như cá»§a nàng dán sát vào lưng Thiên Tống là mùi xạ hương thoang thoảng xông vào hai cánh mÅ©i. Miệng nàng phả ra má»™t mùi xạ hương cùng làn hÆ¡i thở thật nhẹ phả vào má Thiên Tống.
Thiên Tống thả bước qua hẻm vá»±c. Như Băng há»i:
- Thiên Tống huynh sợ không ?
- Nói như thế thì Như Băng đang sợ ?
- Nếu không có Thiên Tống, Như Băng chẳng bao giỠdẫn thân đến vùng đất hoang vu này !
Vừa bước qua hẻm vực, Thiên Tống đã dừng bước, chậm rãi nói:
- Chúng ta e rằng sẽ có khách đến viếng đó !
Nàng tròn mắt nhìn chàng:
- Äây đâu phải là Nguyệt lâu để Như Băng tiếp khách !
- Khi ngưá»i ta được ngưỡng má»™ thì ở đâu cÅ©ng có sá»± ngưỡng má»™ cả !
- Như Băng không tin mình lại có nhiá»u sá»± ngưỡng má»™ đến như vậy !
Thiên Tống đặt Như Băng xuống đất má»™t cách thật nhẹ nhàng, cứ như sợ những cạnh sắc cá»§a những viên đá tai mèo sẽ rá»c nát đôi chân thon thả cá»§a nàng.
Cùng lúc, ba bóng ngưá»i từ trong Hoàng Thiên nhai lướt ra. Mặc dù chạy trên thảm đá tai mèo, như thể chạy trên bàn chông nhưng cước pháp cá»§a những ngưá»i đó chẳng há» có chút e dè gì. Thậm chí há» còn nện chân trên thảm đá tai mèo, tạo ra những âm thanh cạch cạch.
Ba gã hắc y nhân dừng bước trước mặt Thiên Tống và Như Băng. Há» rá»i đôi mắt sáng quắc nhìn Thiên Tống.
Thiên Tống ôn nhu nói:
- Ba vị đây là ngưá»i cá»§a Thiên Sứ bóng tối muốn chặn đưá»ng tại hạ lại ?
Ba gã đó không trả lá»i Thiên Tống.
Thấy những ngưá»i đó không đáp lá»i mình, Thiên Tống nghÄ© ngay đến hiện tượng những ngưá»i này cÅ©ng đã bị há» cắt lưỡi nên không thối ra lá»i được.
ö niệm kia còn Ä‘á»ng trong đầu chàng thì ba gã hắc y đồng loạt xông tá»›i.
Cả ba gã đó dẫm mạnh chân xuống thảm đá tai mèo mà chân chẳng hỠhấn gì.
Ngay sau âm thanh khô khốc phát ra từ dưới chân của ba gã đó, hỠnhư thể biến thành những con mãnh thú đói mồi lao thẳng vào Thiên Tống và Như Băng.
Như Băng thét lên:
- Thiên Tống huynh ! Cứu Như Băng !
®nh Huyết Kiếm chớp động đỠối.
Cùng vá»›i ảnh kiếm chá»›p động đó, ba gã hắc y khách đổ ngay xuống thảm đá Hoàng Thiên nhai. Tất cả Ä‘á»u bị trúng những chiêu kiếm giống hệt như nhau. Như Băng chỉ thấy má»™t đưá»ng chỉ máu xuất hiện ngay giữa ngá»±c há».
Thiên Tống chúc mÅ©i kiếm xuống đất. Trên đầu mÅ©i kiếm cá»§a Thiên Tống chỉ duy nhất có má»™t giá»t máu rỉ xuống, Ä‘iểm lên má»™t viên đá tai mèo.
Như Băng thở phào nhẹ nhá»m. Nàng nhìn Thiên Tống nói:
- Thiên Tống huynh đúng là má»™t kiếm thá»§ lợi hại. Äi cùng vá»›i huynh, Như Băng cảm thấy an toàn vô cùng.
Thiên Tống lắc đầu, ôn nhu nói:
- Tại hạ không nghÄ© mình chỉ gặp những cao thá»§ tầm thưá»ng như thế này. Ba gã này có lẽ chỉ là những vật tế thân cho diêm chúa.
Thốt ra câu này, Thiên Tống chợt nghĩ đến khinh công của ba gã đó.
Thiên Tống nghĩ thầm:
"Nếu cả ba ngưá»i Ä‘á»u tầm thưá»ng thì sao há» lại thản nhiên lướt Ä‘i trên thảm đá tai mèo này ?" ö niệm đó khiến Thiên Tống tò mò nhìn xuống chân ba gã đó.
Như Băng há»i:
- Thiên Tống huynh nhìn gì ?
- Äôi giày những ngưá»i mang dưới chân là những đôi giày được may riêng cho hỠđể Ä‘i trên thảm đá tai mèo này.
Vừa nói Thiên Tống vừa cởi giày những gã đó. Chàng xé đế một đôi mới phát hiện ra trong đôi giày được lót một miếng thép để chạy trên thảm đá tai mèo.
Thiên Tống buột miệng nói:
- Hay thật !
Nhìn lại Như Băng, Thiên Tống nhỠnhẹ nói:
- Như Băng ! Tại hạ và cô nương có thể dùng những chiếc giày này để đi vào Hoàng Thiên nhai !
- Thiên Tống huynh không còn cõng Như Băng nữa ?
Chàng giả lả nói:
- Äôi tay cá»§a tại hạ cần bảo vệ cho tiểu thư hÆ¡n !
Hai ngưá»i dùng những đôi giày có bá»c sắt dưới đế Ä‘i lẫn vào trong Hoàng Thiên nhai. Äang bước chợt Như Băng rú lên:
- Thiên Tống huynh !
Nàng gá»i Thiên Tống mà ngưá»i như nhÅ©n hẳn ra. Thiên Tống đỡ lấy Như Băng. Ngưá»i nàng nhÅ©n ta trong vòng tay Thiên Tống.
Nàng lặp bặp nói:
- Thiên Tống huynh?Dưới chân?Dưới chân Như Băng.
- Tại hạ nào thấy gì dưới chân nàng ?
- Có mà !
Thiên Tống cuối nhìn xuống, trên giày Như Băng có một con bò cạp núi đen kịt.
- Nàng đừng nhúc nhích !
Thiên Tống vừa nói vừa búng chỉ hất con bò cạp xuống khá»i giày cá»§a Như Băng. Chàng nhìn nàng mỉm cưá»i nói:
- Ngay cả lũ bò cạp núi cũng biểu lộ sự ngưỡng mộ nàng.
Nàng vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh:
- Trong này bá» cạp nhiá»u lắm !
Thiên Tống hối thúc:
- Nếu như vậy thì phải đi nhanh thôi !
Như Băng lắc đầu:
- Như Băng không đi nổi nữa đâu !
Thiên Tống nhướn mày há»i:
- Tại sao ?
- Như Băng sợ lắm !
- Nàng sợ đến nỗi không bước đi được nữa ư ?
Nàng gật đầu:
- Như Băng sợ !
- Tất cả những trang tiểu thư đài các trên thế gian Ä‘á»u có những ná»—i sợ hãi lạ lùng !
Thiên Tống nói dứt câu, bất ngá» vòng tay qua vòng tiểu yêu cá»§a Như Băng, nhấc bổng lên khá»i mặt đá tai mèo. Chàng cắp Như Băng thi triển khinh công lao nhanh vá» phía trước.
Khi ánh mặt trá»i sụp hẳn xuống, Thiên Tống má»›i cắp được Như Băng vượt qua khá»i hẻm vá»±c đá tai mèo. Bóng tối nhanh chóng bao trùm lên má»i cảnh vật.
Thiên Tống dừng chân dưới một phiến đá có bỠmặt phẳng lì.
Trên phiến đá có khắc một dòng chữ:
"Nhục Nhân Äịa " Bóng tối trong Nhục Nhân Äịa khiến Thiên Tống phải lưỡng lá»±. Chàng có cảm giác mình Ä‘ang đứng trước hàm má»™t con quái vật khổng lồ, mà bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể nuốt chững lấy mình và Như Băng.
Nhìn sang Như Băng, Thiên Tống nói:
- Như Băng ! Chúng ta phải vào Nhục Nhân Äịa !
Nàng gật đầu đáp:
- Chúng ta sẽ ở lại đây chỠđến sáng rồi hãy vào có được không ? Vào Nhục Nhân Äịa ban đêm, Như Băng sợ lắm !
- Thiên Sứ bóng tối sao lại chá»n Nhục Nhân Äịa làm chá»— trú chân cho mình ?
Nàng mỉm cưá»i:
- Nếu huynh gặp Thiên Sứ bóng tối, tất y sẽ trả lá»i cho huynh vì sao y chá»n Nhục Nhân Äịa làm chá»— trú thân !
- Thôi được rồi ! Thiên Tống và Như Băng tạm thá»i qua đêm ở đây !
Thiên Tống gom những cành khô chất lại rồi nhóm lá»­a. Ngá»n lá»­a bùng lên tá»a sáng má»™t vùng không gian Nhục Nhân Äịa. Mặc dù có đống lá»­a sưởi ấm, nhưng cái giá rét cá»§a Hoàng Thiên nhai vẫn chi chit như những muôn ngàn mÅ©i kim châm vào da thịt Thiên Tống. Cảm giác đó buá»™t chàng phải nhìn qua Như Băng.
Hai tay khoanh tròn trước ngá»±c, Như Băng co ngưá»i lại như thể muốn chống lại cái lạnh Ä‘ang dày xé thân xác nàng.
Thiên Tống choàng tay qua vai nàng nhỠnhẹ nói:
- Như Băng ! Hãy nép vào ngưá»i tại hạ để tránh những ngá»n gió đêm rét ở đây !
Nàng nhìn Thiên Tống.:
- Huynh biết Như Băng lạnh à ?
Thiên Tống gật đầu.
Như Băng nép ngưá»i vào Thiên Tống, Như Băng lắng nghe âm thanh cách cách cá»§a những tảng đá Ä‘ang vỡ ra trong Hoàng Thiên nhai bởi cái lạnh giá buốt.
Nghe những âm thanh canh cách đó, bất giác Như Băng buá»™t miệng há»i:
- Thiên Tống ! Huynh có sợ không ?
Thiên Tống mỉm cưá»i:
- Nàng đoán xem Thiên Tống có sợ không ?
- Làm sao Như Băng có thể biết được ý niệm trong đầu huynh ?
- Vậy nàng có sợ không ?
Như Băng gật đầu:
- Sợ !
- Thế thì Thiên Tống cÅ©ng sợ ! Trong hoàn cảnh này chỉ có gá»— đá vô tri má»›i không biết sợ ! Còn đã là con ngưá»i thì hẳn ai cÅ©ng phải biết sợ !
- Nếu Thiên Tống sợ thì Như Băng hẳn phải càng sợ hơn nữa !
- Tại sao ?
- Như Băng đang dựa vào Thiên Tống xua đi sự sợ hãi trong tâm Như Băng !
Thiên Tống chợt bịt miệng nàng lại, y ôn nhu nói:
- Chúng ta lại có khách !
Vẻ căng thẳng lại lộ rõ trên ánh mắt của Như Băng.
Thiên Tống rá»i nhãn quang vá» phía phiến đá Nhục Nhân Äịa. Trong màn sương, chàng thấy thấp thoáng má»™t bóng ngưá»i vận thụng y có mÅ© trùm đầu Ä‘ang hướng mặt vá» phía mình và Như Băng.
Bá»—ng nhiên ngưá»i đó biến mất dạng.
Thiên Tống há»i Như Băng:
- Như Băng, nàng biết ngưá»i đó chứ ?
- Ngưá»i ná» hẳn là Nhục nhân trong Nhục Nhân Äịa !
Thiên Tống cau may :
- Nhục nhân ? Tại hạ mới nghe cái tên này !
- Như Băng chỉ biết Thiên Sứ bóng tối bị giam trong Nhục Nhân Äịa. Từ trước đến nay chưa má»™t ai bước vào Nhục Nhân Äịa mà quay trở ra.
- Thiên Tống và Như Băng phải bước vào Nhục Nhân Äịa ! Chúng ta cÅ©ng như những ngưá»i khác, có vào mà không có ra !
- Nếu như Thiên Tống huynh muốn tìm Thiên Sứ bóng tối?
- Tại hạ phải gặp Thiên Sứ bóng tối. Vậy nàng có muốn đi cùng với ta không ?
- Thiên Tống và Như Băng Ä‘i cùng trên má»™t chuyến đò mà ! Má»™t kẻ qua sông, má»™t ngưá»i ở lại làm sao được ?
- Tại hạ cảm nhận trong Nhục Nhân Äịa lành ít dữ nhiá»u ! Nàng không sợ à ?
- Có Thiên Tống, Như Băng không còn sợ Ä‘iá»u gì nữa ! Nếu Như Băng có mệnh hệ gì thì Thiên Tống phải ân hận vá»›i bản thân mình. Thiên Tống đã hứa phải bảo vệ Như Băng bằng chính mạng cá»§a mình !
Má»™t luồng gió rét đã thổi qua. Như Băng nép gá»n vào ngưá»i Thiên Tống để nép làn gió đó. Nàng co ngưá»i như má»™t đứa bé muốn dấu mình trong sá»± che chở cá»§a Thiên Tống.
Như Băng há»i:
- Thiên Tống huynh hồi hộp không ?
- Có một chút gì đó khiến tại hạ hồi hộp !
- Äó là cái gì ?
- Một thứ cảm giác rất mơ hồ. Nhưng có lẽ điểm hồi hộp xuất phát từ Như Băng.
- Sao ? Như Băng khiến cho Thiên Tống huynh phải hồi hộp à ?
- Thiên Tống chỉ nói đó là Ä‘iểm xuất phát thôi. Hẳn chưa có má»™t trang nam tá»­ nào được may mắn như Thiên Tống. Ngưá»i ta chỉ cần đối ẩm vá»›i Như Băng là đã có kẻ phải thí mạng ở Nguyệt lâu, còn Thiên Tống thì được nàng nép vào ngưá»i mình ! Chính Ä‘iá»u đó tạo ra sá»± hồi há»™p trong Thiên Tống.
- Thiên Tống huynh đang nghĩ như thế đã là ?.
Thiên Tống cướp lá»i nàng:
- Không ! Tại hạ không nghĩ mình có đặng chút tình yêu của nàng đâu.
Một mỹ nhân khôn ngoan thì không bao giỠtrao tình cho một gã lữ khách lãng du trên chốn võ lâm giang hồ !
- Thế huynh nghĩ gì ?
- Ta và nàng chỉ là hai kẻ chung má»™t con thuyá»n cùng hướng đến cái đích là Thiên Sứ bóng tối !
- Hai cánh môi nàng mím lại. Trong ánh lá»­a bập bùng, chân diện Như Băng toát ra nét huyá»n ảo vừa đẹp vừa có cái gì đó rất khác thưá»ng. Äể tạo ra hấp lá»±c mÆ¡ hồ đối vá»›i Thiên Tống.
Nàng nhỠnhẹ nói:
- Nếu Như Băng có tình với huynh thì trái tim huynh có sự thổn thức với Như Băng không ?
- Nàng Ä‘oán xem Thiên Tống là ngưá»i như thế nào ?
- Nam tử hán đỉnh thiên lập địa !
- Thiên Tống dám đoan chắc với nàng. Cho dù là đương kim hoàng thượng, ngổi trên chiếc ngai cửu đỉnh, khi gặp Như Băng cũng phải ngây ngất đó. Nam tử hán đỉnh thiên lập địa thì ai qua được đương kim hoàng thượng !
- Thiên Tống đã thú nhận sự xao động của mình trước nhan sắc của Như Băng ?
Nói rồi nàng mỉm cưá»i:
Như Băng há»i dồi:
- Như Băng nói đúng không ?
Thiên Tống gật đầu nói:
- Thiên Tống đã nói rồi, mình là má»™t kẻ rất tầm thưá»ng !
- Vậy ư ? Nếu như huynh lại gặp một mỹ nữ khác đẹp hơn Như Băng, thì huynh có xúc cảm không ?
- Nàng nói xem, ta có xúc cảm không ?
Như Băng lưỡng lự rồi nói:
- Äối vá»›i nam nhân, nhan sắc cá»§a nữ nhân là má»™t món ăn mà há» luôn luôn thiếu. Thậm chí có thể nói món ăn đó không bao giỠđủ vá»›i nam nhân !
- Sá»± chiếm hữu, tham lam và vị kỹ cÅ©ng không bao dung luôn gắn liá»n vá»›i bản tính cá»§a nam nhân !
Nhìn xuống Như Băng, Thiên Tống ôn nhu nói tiếp:
- Vá»›i má»™t ai khác thì há» sẽ trả lá»i Như Băng, nàng là ngưá»i đầu tiên và sẽ là ngươi cuối cùng trong cuá»™c Ä‘á»i há», nhưng Thiên Tống thì không !
- Tại sao ?
- Bởi Thiên Tống rất thật ! Tại hạ không muốn dấu lòng mình ! Như Băng đúng là đóa hoa tuyệt sắc mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn sở hữu nó !
- Huynh cũng giống như những gã nam nhân kia ?
- Không sai ! Nhưng nếu Thiên Tống bắt gặp một mỹ nữ khác có nhan sắc hơn Như Băng, chắc chắn tại hạ cũng để mắt đến !
Nàng bật cưá»i thành tiếng.
Thiên Tống nhìn nàng gượng cưá»i nói:
- Nàng nghÄ© ta nói không thật nên cưá»i chăng ?
Như Băng lắc đầu nói:
- Thiên Tống huynh rất thật ! Như Băng cưá»i vì Thiên Tống huynh thấy giai nhân chỉ để mắt đến thôi, còn chữ tình thì chắc chắn đã thuá»™c vá» má»™t ngưá»i khác !
Nàng chá»›p mắt rồi từ tốn há»i tiếp:
- Nữ nhân được may mắn có được chữ tình cá»§a huynh là ai vậy ? Hẳn nàng ta phải là má»™t trang giai nhân có má»™t không hai trên Ä‘á»i này ?
Thiên Tống ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Nàng ấy rất bình thưá»ng. Thậm chí nhan sắc không thể so sánh vá»›i Như Băng !
Nàng lưá»m Thiên Tống.
- Như Băng không tin ! Phàm nữ nhân đẹp mới để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm tưởng nam nhân. Nhất là những nam nhân trôi dạt trên chốn võ lâm giang hồ như huynh !
Thiên Tống toan đáp lá»i nàng thì Như Băng đã bịt miệng lại chàng lại.
Nàng hÆ¡i rướn ngưá»i, chẳng biết vô tình hay cố ý để vùng thượng đẳng có đôi đồi non chạm vào tay Thiên Tống.
Như Băng nói:
- Huynh không cần phải thốt ra câu này, Như Băng cũng đoán được huynh sẽ nói gì ! Phải chăng huynh sẽ nói trong mắt huynh thì chỉ có nàng ấy mới là giai nhân ?
Nàng nói rồi bá» tay khá»i miệng Thiên Tống.
Nhìn Như Băng, Thiên Tống nói:
- Còn Như Băng không phải là giai nhân ?
- Trong đôi mắt gã si tình, nữ nhân há» yêu má»›i là ngưá»i đẹp nhất !
- Thiên Tống đang đắm đuối với nhan sắc của nàng đây !
Như Băng cau mày :
- Thiên Tống huynh đang bỡn cợt Như Băng !
Thiên Tống bật cưá»i.
Như Băng ngạc nhiên há»i:
- Thiên Tống huynh cưá»i cái gì ?
- Không có gì cả đâu !
Lá»i nói vừa dứt trên miệng Thiên Tống, bất thình lình Như Băng bá tay vòng lấy cổ Thiên Tống kéo chàng xuống rồi áp chặt hai cánh môi nàng vào môi cá»§a Thiên Tống.
Äôi cánh môi cá»§a hai ngưá»i dán chặt vào nhau.
Khi há» rá»i nhau ra, ánh mắt cá»§a Như Băng còn long lanh cảm giác ngá»t ngào từ nụ hôn đó.
Thiên Tống há»i:
- Sao nàng lại làm vậy ?
Nàng mỉm cưá»i:
- Äể lại dấu ấn trong Thiên Tống !
- Nàng buột Thiên Tống phải nhớ đến nàng ?
Như Băng lắc đầu:
- Không cần ! Dù sao thì Như Băng cũng muốn hiến cho Thiên Tống huynh cái gì đó thuộc vỠmình để giữ lại một thanh kiếm hộ thân cho Như Băng !
- Thiên Tống đã có thá»a ước vá»›i nàng, đâu cần nàng phải tạo thêm dấu ấn tình trong Thiên Tống !
Nàng lắc đầu :
- Nam nhân có thể chết vì tình. Hy sinh vì tình nhưng há» sẽ không chết, không hy sinh vì má»™t lá»i nói !
Thiên Tống lắc đầu :
- Nàng thật thà đến độ Thiên Tống không ngỠtới ! Thốt ra câu nói đó hẳn Như Băng đã trù định Thiên Tống sẽ phải nhớ đến nụ hôn của nàng ?
Nàng giãy nãy nói:
- Như Băng đã nói rồi ! Không cần huynh phải nhá»› ! Cố nhân nói Ä‘á»i cá»§a má»™t con ngưá»i rất phù du. Nên bất cứ Ä‘iá»u gì cÅ©ng có thể đến, và có thể Ä‘i.
Nhan sắc cá»§a Như Băng cÅ©ng vậy ! Nó đến vá»›i Như Băng nhưng rồi má»™t ngày nào đó nó cÅ©ng sẽ rá»i khá»i Như Băng. Nên Như Băng phải gieo nó vào tâm huynh để mãi mãi nó tồn tại vá»›i cõi Ä‘á»i này !
- Äó là cách giữ nhan sắc hoàn hảo nhất ?
- Thiên Tống huynh sẽ nhớ đến Như Băng ngày hôm nay chứ ?
- Không chỉ nhớ mà còn sợ mất nữa !
- Sự tham lam của huynh đã bắt đầu trổi lên rồi đó !
- Nếu không là má»™t con ngưá»i tham lam thì Thiên Tống nên đến Thiếu Lâm Tá»± xuất gia đầu Phật !
Thiên Tống nói xong, bất ngá»i cuối xuống hôn nàng. Như Băng như thể Ä‘oán trước Thiên Tống sẽ không kiá»m chế được bản thân mà thá»±c hiện hành động này. Hai cánh môi nàng đã chá»±c sẵn, hé mở tiếp nhận lấy nụ hôn cá»§a y.
Cùng vá»›i nụ hôn trao cho Như Băng, vòng tay cá»§a Thiên Tống xiết chặt lại như thể muốn hòa tan thể xác cá»§a nàng và mình. Ngá»n lá»­a bập bùng hắt lên hai ngưá»i. Những ngá»n gió rét cắt da thịt cá»§a Hoàng Thiên nhai như thể bị đầy lùi xa khá»i Thiên Tống và Như Băng bởi nụ hôn đầy chất tình này.
Trong tình cảnh này, trước một trang giai nhân thì ai mà chẳng si tình.
Trên Ä‘á»i này có muôn vàn lá»i nói để biểu lá»™ tình cảm nhưng có lẽ chỉ hành động má»›i là sá»± biểu lá»™ lòng nàng và sâu thẳm cho má»™t chữ tình vừa nhen nhóm. Chỉ có hành động má»›i khiến cho tình yêu thắm đượm má»™t sá»± ngá»t ngào, vốn dÄ© đã trở thành sá»± ban ân cá»§a tạo hóa dành cho con ngưá»i.
Äôi môi cá»§a hai ngưá»i rá»i khá»i nhau mà cảm giác thèm thuồng vẫn xâm chiếm há». Sá»± thèm thuồng đó nhanh chóng bị khá»a lấp bởi má»™t rừng ánh Ä‘uốc bừng cháy trong Nhục Nhân Äịa.
Hai dãy Ä‘uốc chạy dài từ phiến đá ngăn ranh giá»›i chạy dài mất tầm mắt vào tận trong Nhục Nhân Äịa. Má»—i má»™t cây Ä‘uốc do má»™t ngưá»i vận thụng y có mÅ© che kím mặt cầm.
Thiên Tống và Như Băng đứng lên.
Như Băng nắm cứng lấy bàn tay của Thiên Tống. Chân diện nàng lộ ra những nét cực kỳ căng thẳng.
Thiên Tống nhìn sang nói với Như Băng:
- Há» không để cho Thiên Tống và Như Băng được má»™t đêm yên tÄ©nh nÆ¡i ngưỡng cá»­a cá»§a há».
- Thiên Tống huynh sẽ làm gì ?
- Äã đến thì phải vào !
- Như Băng cảm giác mình đang đứng trước cửa a tỳ !
- Nhân gian cũng có sự đau khổ chẳng khác gì cõi a tỳ !
Thiên Tống nói rồi nắm tay Như Băng thả bước tiến vá» phiến đá làm cá»™t mốc phân chia ranh giá»›i Nhục Nhân Äịa vá»›i bên ngoài. Hai ngưá»i dừng bước trước phiến đá, rá»i mắt nhìn vào hàng ngưá»i vận thụng y có mÅ© trùm đầu.
Thiên Tống cảm nhận bàn tay Như Băng đang bấu chặt lấy mình.
Chàng nhìn sang nàng mỉm cưá»i. Äúng ra đó là má»™t nụ cưá»i khích lệ nàng.
Thiên Tống nói:
- Chúng ta vào chứ ?
Như Băng mím môi rồi gật đầu.
Thiên Tống và Như Băng chậm rãi bước qua phiến đá. Hai ngưá»i Ä‘i gìiữa hai hàng Nhục nhân. Như Băng liếc mắt nhìn trá»™m những Nhục nhân đứng hai bên cầm Ä‘uốc. Nàng chỉ thấy đôi mắt sáng ngá»i cá»§a những ngưá»i đó. Chân diện cá»§a hỠđã được che bằng những vuông lụa Ä‘en.
Trong khi Như Băng tò mò thì Thiên Tống lại có cảm tưởng mình Ä‘ang Ä‘i qua giữa những pho tượng tá»­ thần bất động. Sá»± bất động cá»§a những gã Nhục nhân âm á»· Ä‘iá»u gì rất khá»§ng khiếp sắp giáng xuống đầu Thiên Tống và Như Băng.
Thiên Tống nghĩ thầm:
"Äiá»u gì sẽ đến vá»›i mình đây ?"
hết: Hồi 4, xem tiếp: Hồi 5
Tài sản của danangcity

  #5  
Old 16-04-2008, 06:36 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 5

Äịnh Số, Nghiệp Phận



Ngô Tịnh uống chẳng biết bao nhiêu cân rượu, mà trên bàn để cả má»™t lá»›p vò rượu, tính ra cÅ©ng không dưới ba mươi cân. Cách uống rượu cá»§a Ngô Tịnh khiến cho những ngưá»i khác phải tò mò.
Y dốc cạn tịnh rượu, đặt xuống bàn. Cố lắm má»›i có thể quay mặt nhìn vào gá»i Ä‘iếm chá»§:
- Äiếm chá»§ !
Gã điếm chủ e dè bước ra. Y nhìn Ngô Tịnh lắc đầu nói:
- Khách quan ! Ngưá»i đã uống nhiá»u quá rồi, không nên uống nữa !
Ngô Tịnh ngẩng đầu lên nhìn gã Ä‘iếm chá»§. Äôi uy nhãn cá»§a gã chẳng còn chút thần nào. Chúng ngầu đục bởi men rượu. Ngô Tịnh lè nhè nói:
- Trước đây chưa má»™t ai dám nói vá»›i ta những lá»i như vậy ! Ngươi biết chứ ? Mang rượu ra cho Ngô má»— !
Gã điếm chủ lắc đầu:
- Rượu ở đây đã hết rồi ! Khách quan tìm nơi khác để uống đi !
Ngô Tịnh cố lắm má»›i chá»i tay đứng lên được. Y nhìn gã Ä‘iếm chá»§ bằng cặp mắt ngầu đục.
- Sao ? Äiếm chá»§ không bán rượu cho ta à ?
- Khách quan đã uống quá nhiá»u rồi ! Tôi không thể bán cho khách quan them nữa !
Gã điếm chủ lừ mắt nhìn Ngô Tịnh.
- Tổng số ngân lượng tôn giá phải trả là hai lạng bạc.
Mặt Ngô Tịnh sa sầm hẳn xuống:
- Äiếm chá»§ ! Ngươi muốn há»c kiếm pháp cá»§a Ngô má»— không ? Chỉ cần ngươi cho ta uống rượu?
Y nấc nghẹn rồi cố nói tiếp:
- Ngô má»— sẽ biến ngươi thành má»™t danh kiếm có má»™t không hai trên Ä‘á»i này.
Gã Ä‘iếm chá»§ tròn mắt nhìn Ngô Tịnh. Y giả lả cưá»i rồi nói:
- Tiểu nhân không cần há»c kiếm pháp cá»§a khách quan đâu ! Mà chỉ cần ngân lượng thôi ! Khách quan có ngân lượng thì trả cho tiểu nhân !
Gã điếm chủ vừa nói vừa đẩy nhẹ vào vai Ngô Tịnh.
Hắn chỉ đẩy nhẹ Ngô Tịnh nhưng gã đã chới với té xuống đất.
Gã điếm chủ cau mày :
- Má»™t ngưá»i như khách quan đây quá vô dụng, còn muốn dạy ai nữa. Trả ngân lượng rồi cút xéo khá»i đây Ä‘i !
Ngô Tịnh lòm còm đứng lên. Y chưa kịp đứng vững thì nhận ngay má»™t cước cá»§a gã Ä‘iếm chá»§ vào vùng Ä‘an Ä‘iá»n.
- Bá»™p..
Nhận trá»n má»™t cước cá»§a gã Ä‘iếm chá»§, Ngô Tịnh khom ngưá»i xuống.
Rượu trong bụng y thốc ra miệng, rưới xuống ná»n tá»­u quán.
Ngô Tịnh gắng lắm má»›i giữ cho mình không té xuống đất. Y ngá»­a mặt nhìn gã Ä‘iếm chá»§ - Äiếm chá»§ ! Ngô má»— trả ngươi bằng kiếm pháp cá»§a ta !
Gã điếm chủ trừng mắt:
- Nếu ngươi không trả ngân lượng cho ta ! Hừ ! Äừng trách bổn Ä‘iếm chá»§ đấy !
Nói dứt câu, gã điếm chủ chộp lấy ngực áo của Ngô Tịnh.
Ngô Tịnh nói:
- Ngươi đừng bỠqua cơ hội này, ta đang đi tìm một kiếm vương thay thế ta đó !
Gã Ä‘iếm chá»§ bật cưá»i thành tiếng.
- Kiếm vương ư ?
Y chìa tay đến trước:
- Ngươi có thấy tay của bổn điếm chủ giống kiếm không nào ?
- Tay của ngươi đâu phải là kiếm !
- Nhưng ta lại thấy nó rất giống kiếm đó ! Thậm chí còn lợi hại hơn cả kiếm nữa !
Gã nói rồi thẳng tay tát liên tục vào hai bên má Ngô Tịnh. Ngô Tịnh hình như chẳng còn sức phản kháng. Giá» y chẳng khác nào má»™t gã tầm thưá»ng vì đã biến thành phế nhân sau má»™t cuá»™c giao thá»§ kiếm chiêu vá»›i Trương Thiên Tống.
Khi gã điếm chủ rút tay vỠthì mặt Ngô Tịnh sưng tấy. Hai bên mép miệng rỉ máu tươi. Trông nhân dạng gã thật khốn khổ và tội nghiệp.
Gã Ä‘iếm chá»§ rít giá»ng nói:
- Ngươi có trả ngân lượng không thì bảo !
Ngô Tịnh lắc đầu:
- Ta không có ngân lượng !
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng há» Ngô thì gã Ä‘iếm chá»§ ấn y phải khụy gối xuống.
Y vừa ấn Ngô Tịnh quì xuống vừa nói:
- Ngươi phải liếm cho sạch số rượu ngươi ói ra !
Ngô Tịnh cố cưỡng lại thì gã Ä‘iếm chá»§ càng dồn sức ấn y cúi xuống sàn tá»­u Ä‘iếm. Trước khi mặt Ngô Tịnh chạm đến chá»— rượu lênh láng trên sàn nhà thì má»™t giá»ng nói rối rít cất lên:
- Lão tam ! Dừng tay đi mà !
Từ ngoài cá»­a, má»™t thiếu niên chỉ trạc mưá»i tám đôi mươi hối hả bước vào. Trên tay y là cả má»™t xâu cá còn tươi. Gã Ä‘iếm chá»§ buông tay khá»i gáy Ngô Tịnh nhìn lại nói:
- Hoàng Thiếu Hoa ! Hắn định ăn giựt của lão tam này đó. Chắc tên quỷ này không biết lão tam này là ai !
Y hừ nhạt sau khi nói dứt lá»i.
Hoàng Thiếu Hoa bước đến bên gã điếm chủ.
Y giả lả nói:
- Nếu như vị huynh đài đây biết lão tam là "Thần Lực Môn Thần" thì chắc chắn không dám uống rượu của lão tam rồi !
Thiếu Hoa đặt xâu cá lên bàn rồi nói:
- Vị đại ca đây đã thiếu lão tam huynh bao nhiêu ?
- Hai lượng bạc cho số rượu này !
Thiếu Hoa chắt lưỡi:
- ö cha ! Uống rượu những hai lượng bạc. Tửu lượng của y cũng đáng khâm phục đó !
Ngô Tịnh nhìn Hoàng Thiếu Hoa:
- Tiểu huynh đệ ! Ngươi trả ngân lượng cho ta chứ ?
Thiếu Hoa nhìn Ngô Tịnh nói:
- Thiếu Hoa cực khổ lắm mới có đặng một xâu cá ngon bán cho lão tam.
Nhưng thấy huynh như vậy, Thiếu Hoa chỉ giúp huynh một lần thôi đấy nhé !
Thiếu Hoa nhìn lão tam từ tốn nói:
- Tam lão huynh ! Số cá Thiếu Hoa vừa bắt được rất ngon, đáng giá hơn một lạng ! Huynh có thể lấy mà trừ vào số nợ của vị đại ca đây !
Lão tam nheo mày.
Hoàng Thiếu Hoa giả lả cưá»i nói:
- Của tốt thì lấy ! Không lấy thì mất tất cả ! Hay lão tam huynh chê cá không được ngon !
Lão tam cầm lấy xâu cá để trên bàn ngạc nhiên nói:
- Ta lấy làm lạ?
- Tam lão huynh thấy lạ gì ?
- Ngươi dãi nắng dầm mưa trên sóng nước Hoàng Hà, thế mà cứ lo việc bao đồng !
Thiếu Hoa gãi đầu:
- Tính của Thiếu Hoa như vậy rồi ! Nếu Thiếu Hoa không hy sinh số cá này, lão tam huynh không chừng đánh chết vị đại ca đây ! Lão tam huynh vừa mang tội vừa lại mất ngân lượng nữa !
Lão tam hừ nhạt:
- Thôi được ! Ta nhận số cá cá»§a ngươi ! Mau dẫn gã quá»· này rá»i khá»i đây Ä‘i !
Ngô Tịnh nhìn Thiếu Hoa:
- Tiểu tử ! Ta muốn uống rượu !
Gã nấc lên một tiếng.
Lão tam gắt giá»ng nói:
- Không có rượu cho ngươi nữa đâu !
Thiếu Hoa nhìn Ngô Tịnh nói:
- Äại ca đã say quá rồi !
Ngô Tịnh lè nhe nói:
- Ta muốn say, không bao giỠtỉnh?tỉnh lại !
Thiếu Hoa nhăn mặt.
Lão tam nói:
- Thiếu Hoa ! Ngươi bá» mặc gã Ä‘i ! Äể ta quẳng gã ra ngoài tá»­u quán. Mặc xác gã ! Những kẻ như thế này chẳng nên thương tiếc làm gì !
Gã Ä‘iếm chá»§ nói rồi cầm tay Ngô Tịnh lôi xá»nh xệch. Vô tình nắm trúng hổ khẩu cá»§a Ngô Tịnh. Vết thương tướm máu rá» xuống sàn tá»­u Ä‘iếm.
Quẳng Ngô Tịnh ra ngoài tửu điếm, lão quay lại:
- Y làm dơ cả tay của ta !
Thiếu Hoa buông tiếng thở dài nói:
- Hẳn vị đại ca đó có tâm sự nào đó nên mới ra nông nổi này !
- Thiếu Hoa ! Ngươi lo cho những ngưá»i như vậy uổng phí công sức nhá»c nhằn cá»§a ngươi mà thôi !
Thiếu Hoa giả lả cưá»i:
- Thôi được rồi ! Tam lão huynh bán thiếu cho Thiếu Hoa tịnh rượu hai cân nữa đi ! Lần sau có cá, Thiếu Hoa sẽ trả cho tam lão huynh !
- Ngươi lại phí sức vì gã nữa à ?
Lão tam lắc đầu. Lão bỠđi vào trong rồi bưng tịnh rượu hai cân đặt vào tay Hoàng Thiếu Hoa.
- Nhớ đó !
Giả lả cưá»i, Thiếu Hoa nói:
- Có bao giỠThiếu Hoa mua chịu của tam lão huynh mà không nhớ đâu !
Y ôm bầu rượu trở ra. Thiếu Hoa bước đến lưng Ngô Tịnh. Y vẫn úp mặt xuống đầu gối, mặc nhiên để cho vết thương rỉ máu.
Buông tiếng thở dài, Thiếu Hoa nói:
- Äại ca !
Ngô Tịnh không ngẩng đầu lên mà vẫn cứ cúi mặt nhìn xuống.
Thiếu Hoa lo lắng ngồi xuống bên Ngô Tịnh. Y cầm lấy hữu thủ của hỠNgô.
Thiếu Hoa nói:
- Vết thương như thế này mà huynh mặc nhiên vá»›i nó ! Äại ca muốn chết à ?
Vùa nói Thiếu Hoa vừa băng bó lại hổ khẩu cho Ngô Tịnh. Băng bó song vết thương, Thiếu Hoa mới nói:
- Äại ca ! Nhà đại ca ở đâu để Thiếu Hoa đưa đại ca vá» !
Ngô Tịnh lắc đầu, rồi gục luôn vào vai Thiếu Hoa.
Thở hắt ra một tiếng, Thiếu Hoa mới xốc gã lên lưng cõng vỠnhà mình.
Nhà cá»§a Hoàng Thiếu Hoa chỉ là má»™t gian thảo xá nhưng nó lại rất xinh xắn vì lá»t thá»m giữa má»™t khu vưá»n hoa đầy màu sắc.
Từ trong thảo xá má»™t trung phụ chạc ngoài tứ tuần bước ra. Trung phụ nhìn Thiếu Hoa há»i:
- Thiếu Hoa, con cõng ai vậy ?
Thiếu Hoa gượng cưá»i rồi nói:
- Thiếu Hoa cõng vỠnhà một cục nợ.
Y cõng Ngô Tịnh vào trong thảo xá đặt xuống má»™t chiếc chá»ng tre, rồi nhìn lại trung phụ, thuật lại tất cả sá»± việc vì sao mình phải cõng Ngô Tịnh vỠđây.
Trung phụ gật đầu nói:
- Làm như vậy rất tốt, nhưng Hoa nhi cÅ©ng nên cẩn thận đối vá»›i ngưá»i lạ đó !
- Mẫu nương ! Thiếu Hoa không gieo thù chuốc oán với ai thì đâu sợ thiên hạ chứ !
Trung phụ nhìn Thiếu Hoa mỉm cưá»i, rồi bất giác ôm ngá»±c ho liên tục.
Thiếu Hoa lo lắng nói:
- Mẫu nương !
Trung phụ lắc đầu:
- Thiếu Hoa ! Mẫu nương không sao đâu !
Vừa nói trung phụ vừa dùng khăn tay thấm miệng mình. Rít một luồng chân khí như thể muốn dùng hơi tửu nén cơn ho kế tiếp chưa phát ra ngoài !
Trung phụ nhìn Thiếu Hoa nói:
- Thiếu Hoa không cần lo cho mẫu nương ! Hôm nay mẫu nương cảm thấy khá»e lắm rồi ! ã, sao Thiếu Hoa còn để lại má»™t con cá to làm gì thế ?
- Thiếu Hoa dành lại con cá to nhất để nấu cá cho mẫu nương dùng đó !
Trung phụ lắc đầu:
- Thiếu Hoa để lại con cá to như vậy thì phí quá ! Con có thể đem đổi con cá này lấy ngân lượng mua trang phục cho mình ! Xem con kia ! Trang phục xốc xếc, tóc lại không búi. Nhìn Thiếu Hoa còn tệ hơn một gã ăn mày hành khất lâu năm !
Thiếu Hoa phá lên cưá»i.
Vừa cưá»i vừa nói:
- Mẫu nương ! Thiếu Hoa đâu cần đến trang phục đẹp đâu ! Thiếu Hoa sống trên sông nước Hoàng giang thì cần gì đến trang phục chứ !
Thiếu Hoa nắm tay trung phụ nói tiếp:
- Thiếu Hoa như thế này đử rồi ! Thiếu Hoa chẳng cần gì hết ! Con chỉ muốn mẫu nương được mạnh khá»e sống vá»›i con thôi ! Äể con xuống nấu cháo cá cho mẫu nương !
- Thiếu Hoa ! Con bày vẽ quá !
Nói dứt câu thì trung phụ lại ho khan.
Thiếu Hoa lo lắng nhìn trung phụ.
ChỠcho trung phụ không còn ho nữa, Thiếu Hoa mới nói:
- Mẫu nương ! Thiếu Hoa có thể tìm được tất cả má»i thứ trên Ä‘á»i này, nhưng để tìm ra mẫu nương thì không bao giá» tìm được ! Bởi trên Ä‘á»i chỉ có má»™t mẫu nương mà thôi !
Trung phụ gật đầu:
- Ta biết tính của con mà !
- Thiếu Hoa xuống nấu cháo cho mẫu nương đây !
Thiếu Hoa nói rồi lẩn ra sau bếp.
Thiếu Hoa ra phía sau thảo xá rồi, trung phụ má»›i nhìn lại Ngô Tịnh. Bất thình lình Ngô Tịnh chá»i tay chống lên. Y nhìn trung phụ rồi từ tốn nói:
- Phu nhân có má»™t hảo tá»­ hiếm có trên Ä‘á»i này !
Trung phụ bụm miệng ho khan má»™t tiếng rồi đáp lá»i Ngô Tịnh:
- Cầm Thư may mắn có má»™t Thiếu Hoa ! Ông trá»i cÅ©ng có mắt, vừa ban cho Cầm Thư má»™t căn bệnh trầm kha, cÅ©ng vừa ban cho má»™t Hoàng Thiếu Hoa hiếu tá»­ !
Cầm Thư bước đến ghế ngồi. Nàng nhìn Ngô Tịnh:
- Tôn giá sao lại ra nông nổi như thế này ?
Buông má»™t tiếng thở dài, Ngô Tịnh ôn nhu đáp lá»i Cầm Thư:
- Ngô Tịnh muốn như vậy !
Y thả chân bước đến ngồi đối diện với Cầm Thư.
- Phu nhân có tin Ngô mỗ là một danh kiếm không ?
Cầm Thư nhìn thẳng vào mắt Ngô Tịnh. Quay mặt qua bên trái dùng khăn tay che miệng, Cầm Thư ho luôn vài tiếng. Ho vừa dứt mới nhìn lại Ngô Tịnh, Cầm Thư nói:
- Cầm Thư tin tôn giá là má»™t danh kiếm. Phong thái cá»§a tôn giá có Ä‘iểm gì đó rất khác thưá»ng !
Ngô Tịnh ôm quyá»n:
- Ngô má»— rất cảm kích vì có ngưá»i tin Ngô má»— là danh kiếm ! Vậy Ngô má»— mạn phép há»i ý cá»§a phu nhân ?
Y im lặng bỠlửng câu nói giữa chừng.
Cầm Thư nói:
- Ngô tôn giá muốn há»i gì ?
- Nếu như Ngô mỗ muốn đào luyện Hoàng Thiếu Hoa thành một kiếm thủ..Phu nhân có đồng ý không ?
Ngô Tịnh thốt ra câu há»i đó nhưng trong tâm nghÄ© thầm chắc chắn sẽ nhận được má»™t cái lắc đầu. Nhưng trái ngược hẳn vá»›i suy nghÄ© cá»§a Ngô Tịnh, đôi thu nhãn cá»§a Cầm Thư như sáng hẳn lên. Cầm Thư trang trá»ng nói:
- Tôn giá muốn đào luyện Hoàng Thiếu Hoa thành một kiếm thủ ?
Ngô Tịnh gật đầu:
- Một kiếm thủ đích thực ! Một danh kiếm địch thực ! Nếu không muốn nói là thiên hạ đệ nhất kiếm !
Cầm Thư buông tiếng thở dài rồi nói:
- Sao tôn giá lại có ý đó ? Hay Thiếu Hoa giúp đỡ cho tôn giá rồi đòi há»i ở tôn giá ?
Ngô Tịnh lắc đầu:
- Thiếu Hoa chẳng đòi há»i Ä‘iá»u gì nÆ¡i tại hạ cả ! Äây là sá»± tá»± nguyện cá»§a Ngô Tịnh !
Chân diện Cầm Thư đanh hẳn lại :
- Ngô tôn giá thật lòng nói cho Cầm Thư biết, vì nguyên nhân nào mà tôn giá tự nguyện muốn đào luyện Thiếu Hoa thành một kiếm thủ ?
Buông tiếng thở dài, Ngô Tịnh nhìn nàng, ôn nhu nói:
- Nói ra Ä‘iá»u này, Ngô má»— hổ thẹn vá»›i bản thân mình và cÅ©ng hổ thẹn vá»›i cả phu nhân !
- Nếu như Ä‘iá»u Cầm Thư há»i tôn giá khó nói thì không nói cÅ©ng được !
Thật ra Cầm Thư chỉ lo cho Thiếu Hoa ! Bởi không có thứ gì khả dÄ© Ä‘o được lòng ngưá»i !
- Dù sao Ngô Tịnh cũng là một kẻ xa lạ ! Phu nhân lo lắng hoài nghi cũng đúng thôi !
Ngô Tịnh chá»i tay tá»±a cằm. Y lÆ¡ đễnh nhìn qua khung cá»­a sổ, trầm giá»ng nói:
- Phu nhân có muốn Hoàng Thiếu Hoa trở thành một danh kiếm không ?
Y há»i dứt câu thì quay lại nhìn Cầm Thư.
Nhìn Ngô Tịnh, Cầm Thư suy nghĩ rồi gật đầu:
- Từ lâu, Cầm Thư cũng đã có ý này, nhưng Thiếu Hoa trở thành một kiếm thủ, tôi sợ?
- Cát bụi võ lâm sẽ nhuộm đen tâm hồn của Thiếu Hoa ?
Cầm Thư gật đầu:
- Cầm Thư sợ Ä‘iá»u đó !
Ngô Tịnh nghiêm giá»ng nói:
- Ai cÅ©ng có má»™t số phận riêng cá»§a mình. Khi Thiếu Hoa đưa tại hạ vô đây, có lẽ số phận cá»§a y đã gắn liá»n vá»›i số phận cá»§a tại hạ.
Nhìn lại Cầm Thư, Ngô Tịnh nói tiếp:
- Ngô má»— là má»™t kiếm thá»§ vá»›i trá»ng trách khai môn Kiếm Môn. Trá»ng trách đó đè nặng trên đôi vai cá»§a Ngô Tịnh. Äúng ra Kiếm Môn đã có thể khai môn nhưng..
- Äiá»u gì khiến Kiếm Môn cá»§a tôn giá không khai môn được ?
- Kiếm pháp cá»§a Ngô má»— còn thua má»™t ngưá»i ná»­a chiêu. Ngô má»— chưa thể bước vào "Kiếm Äạo" để có thể trở thành kiếm chá»§ lập ra Kiếm Môn.
Y chìa hữu thủ đến trước để cho Cầm Thư thấy hổ khẩu của mình.
- Ngô mỗ đã là phế nhân !
Cầm Thư cướp lá»i Ngô Tịnh.
- Tôn giá định gởi gắm số phận khai môn "Kiếm Môn" cho Thiếu Hoa ?
Ngô Tịnh gật đầu:
- Tại hạ có ý đó !
Nhìn Ngô Tịnh, Cầm Thư nói:
- Khi nãy tôn giá đã nói, khi Thiếu Hoa đưa tôn giá vỠgian thảo xá đơn xơ này là đã gắn số phận của tôn giá với Thiếu Hoa ?
Ngô Tịnh gật đầu:
- Ngô Tịnh nghĩ như vậy !
Y trầm mặt, rá»i nhãn quang vào mắt Cầm Thư:
- Ngô mỗ đoán phu nhân cũng có cùng ý với tại hạ !
- Số phận của tôn giá quá lớn ! Cầm Thư sợ Thiếu Hoa không kham nổi chức trách của số phận đó ! Nhưng Cầm Thư sẽ không cấm Thiếu Hoa !
Thiếu Hoa đã đến tuổi tự quyết định số phận của mình ! Với lại?
BỠlửng câu nói giữa chừng, Cầm Thư che miệng ho dồn dập.
Sau cơn ho đó, sắc diện Cầm Thư tái nhợt.
Ngô Tịnh nhìn Cầm Thư:
- Phu nhân muốn nói gì với Ngô Tịnh ?
Gượng nụ cưá»i, Cầm Thư từ tốn nói:
- Cầm Thư nghĩ mình cũng chẳng còn bao lâu để sống với Thiếu Hoa !
- Trên thế gian này có vị thuốc nào chữa khá»i bệnh cho phu nhân không ?
Cầm Thư lắc đầu:
- Vừa lắc đầu, Cầm Thư vừa buá»™t miệng ho. Ho dứt tràng thì Thiếu Hoa từ dưới nhà sau bưng niêu cháo nóng tá»a mùi thÆ¡m bước lên. Chàng vừa đặt nồi nóng xuống bàn vừa nói:
- Tuyệt hảo ! Tuyệt hảo !
Thiếu Hoa nhìn sang Ngô Tịnh.
- Äại ca tỉnh rồi à ?
Ngửi mùi hương của nồi cháo cá ấm do Thiếu Hoa nấu thì con sâu rượu trong Ngô Tịnh phải tỉnh giấc.
Thiếu Hoa giả lả cưá»i:
- May mắn cho đại ca lắm đó ! Thiếu Hoa chỉ nấu cháo cho mẫu nương thôi !
Cầm Thư nhìn Thiếu Hoa ôn nhu nói:
- Nếu mẫu nương ăn một mình sẽ không ngon đâu ! Nhưng có Ngô tôn giá đây cùng ăn, chắc mẫu nương sẽ hưởng được tất cả cái ngon của nồi cháo cá ấm này !
Ngô Tịnh nhìn Thiếu Hoa rồi nói:
- Thiếu Hoa công tử hẳn cho ta uống miếng rượu để thưởng thức món ăn của công tử chứ !
- Thiếu Hoa mua rượu vỠđể cho đại ca chứ không uống đâu !
- Nếu Thiếu Hoa cho Ngô Tịnh này là ngưá»i thân trong gian thảo xá này thì ta xin uống má»™t chén rượu vá»›i Cầm Thư phu nhân và Thiếu Hoa đệ đệ !
Thiếu Hoa nhìn sang Cầm Thư.
Cầm Thư mỉm cưá»i rồi khẽ gật đầu. Nàng ôn nhu nói:
- Mẫu nương đã xem Ngô tôn giá như ngưá»i trong nhà. Giá» thì Thiếu Hoa phải gá»i Ngô tôn giá là?
Nhìn sang Ngô Tịnh, Cầm Thư há»i:
- Tôn giá muốn Thiếu Hoa gá»i mình bằng gì ?
Nhìn Thiếu Hoa, Ngô Tịnh nói:
- Nếu Thiếu Hoa không ngại thì cứ gá»i Ngô má»— là đại ca như buổi đầu Thiếu Hoa gặp Ngô Tịnh.
Cầm Thư nhìn Thiếu Hoa. Ngưá»i khẽ gật đầu.
Ngô Tịnh rót rượu ra chén:
- Chén rượu tao ngá»™ ! Ngô má»— kính má»i phu nhân !
- Äa tạ tôn giá !
Cầm Thư nhấp một hụm rượu. Chưa kịp nuốt ngụm rượu đó, Cầm Thư lại phải buột miện ho khan. Cơn ho khiến cho sắc diện Cầm Thư tái nhợt.
Thiếu Hoa lo lắng nói:
- Mẫu nương !
Cầm Thư đặt chén xuống bàn nhìn Thiếu Hoa.
- Mẫu nương không sao đâu ! Con đừng quá lo lắng !
Thiếu Hoa nói rồi dốc cả chén rượu vào miệng. Mặt chàng nhăn lại.
Ngô Tịnh phá lên cưá»i. Y vừa cưá»i vừa nói:
- Muốn trở thành một nam tử hán thì đệ phải biết uống rượu !
Y nói rồi rót rượu ra chén dốc luôn vào miệng.
Ngô Tịnh vừa đặt chén xuống bàn thì từ ngoài cửa thảo xá một gã nha sai bước vào. Sự xuất hiện của gã nha sai quá ư đột ngột khiến cho chân diện của Ngô Tịnh sa sầm hẳn lại.
( mất vài trang ) Gã nha sai nhìn Thiếu Hoa gắt giá»ng nói:
- Thiếu Hoa ! Sao ngươi dám cải lệnh của Cao Bội Bội tiểu thư.
Thiếu Hoa đứng lên giả lả nói:
- Äàm bá»™ đầu ! Thiếu Hoa đâu dám cải lịnh cá»§a Cao tiểu thư ! Nhưng chỉ vì Thiếu Hoa không thể chiá»u theo ý cá»§a tiểu thư được ! Sóng nước Hoàng Hà hung dữ như thế nào Äàm bá»™ đầu biết rồi?làm sao Thiếu Hoa có thể bắt được những con cá kim ngân cống nạp cho nàng chứ !
Gã bá»™ đầu bước đến bàn nhìn vào niêu cá còn tá»a mùi thÆ¡m. Y cầm lấy đũa khuấy lên.
- Thiếu Hoa ! Ngươi không bắt được ngân ngư thế đây là cái gì ?
Thiếu Hoa lúng túng, nhìn gã bộ đầu nói:
- ¢?¢?
Thiếu Hoa gượng cưá»i nói:
- Äàm bá»™ đầu ! Thật ra tiểu nhân chỉ chài được có má»—i má»™t con ngân ngư ! Nên để lại nấu cháo cho mẫu nương. Äàm bá»™ đầu biết con ngân ngư tẩm bổ sẽ được đỡ bệnh phần nào !
Hừ nhạt, gã Äàm bá»™ đầu nói:
- Mẫu nương cá»§a ngươi quan trá»ng hÆ¡n Cao tiểu thư à ? Lịnh cá»§a Cao tiểu thư là lệnh cá»§a bổn bá»™ đầu. Ngươi biết không ?
Thiếu Hoa giả lả nói:
- Dạ dạ ! Tiểu nhân lúc nào cÅ©ng tâm niệm Ä‘iá»u đó. Nên không bao giá» dám cãi lịnh Cao tiểu thư !
- Không cải lịnh sao có ngân ngư lại không đem nạp cho Cao tiểu thư !
Thiếu Hoa ! Ngươi hết muốn sống rồi ư ?
Cầm Thư thấy Äàm bá»™ đầu vừa đặt tay vào đốc ngá»n đại Ä‘ao liá»n khoát tay nói:
- Khoan ! Äàm bá»™ đầu xin dừng tay !
Gã bộ đầu nhìn Cầm Thư:
- Mụ xin cho hắn à ?
Cầm Thư bụm miệng ho, rồi gượng nói:
- Nồi cá này chúng tôi chưa dùng qua ! Bộ đầu có thể đem vỠdâng nạp cho tiểu thư !
Gã bộ đầu nhìn Cầm Thư:
- Hừ ! Mụ nói thế mà nghe được ư ? Nồi cháo cá này đem đổ cho súc vật trong huyện phủ chúng ta cũng không ăn nữa ! Bởi vì?nó đã ở bên mụ !
Gã vừa nói vừa toan hất đổ nồi cháo nhưng Thiếu Hoa kịp chụp tay gã lại:
- Äàm đại nhân ! Xin đừng nóng mà?để rồi Thiếu Hoa sẽ bồi tiếp má»™t con cá khác cho Cao tiểu thư.
Äàm bá»™ đầu hừ nhạt má»™t tiếng, hất tay, đẩy Thiếu Hoa ngã vào vách thảo xá.
Cầm Thư cuống quýt đỡ tay Thiếu Hoa.
Ngô Tịnh vẫn im lặng cuối gầm mặt xuống, tất cả những gì đang diễn ra khiến y đau tận tâm can mình. Bất giác y cảm thấy căm hận Thiên Tống đến tận cùng xương tủy.
Äàm bá»™ đầu hừ nhạt rồi nói:
- Thiếu Hoa ! Bổn bá»™ đầu kỳ hạn cho ngươi ná»™t nhật ngày mai phải dâng nạp ngân ngư cho Cao tiểu thư ! Bằng không có, ngươi đừng hòng đưa chiếc thuyá»n bé nhá» cá»§a ngươi ra khá»i ngoài dòng Hoàng giang bắt cá nữa !
Gã Ä‘anh giá»ng nói tiếp:
- Tiểu tử thúi hỠHoàng kia ! Ngươi nghe ta nói chứ ?
Thiếu Hoa gật đầu. Chàng gượng cưá»i vá»›i Äàm bá»™ đầu:
- Äàm bá»™ đầu ! Tiểu nhân nhất định sẽ cống nạp cho Cao tiểu thư má»™t con ngân ngư tốt nhất từ trước đến nay !
- Lần cuối cùng, Äàm Cối này tha cho ngươi đó ! Liệu mà giữ hồn cá»§a mình !
Y lia mắt nhìn qua má»i ngưá»i rồi định mắt rá»i vào mặt Cầm Thư.
- Mụ phải dạy lại tên tiểu tử thúi của mụ đó ! Nếu muốn sống tại huyện Thành Chương này !
Nói rồi gã bá»™ đầu quay bước bá» Ä‘i thẳng ra khá»i thảo xá.
Gã đi rồi Thiếu Hoa mới nói với Cầm Thư.
- Mẫu nương ! Mẫu nương đừng lo ! Thiếu Hoa sẽ tìm được con ngân ngư cống nạp cho Cao tiểu thư mà !
Cầm Thư nhìn Thiếu Hoa.
- Thiếu Hoa ! Mẫu nương không trách con. Sau này con phải bảo trá»ng và biết phận mình là thảo dân !
Thiếu Hoa mỉm cưá»i, ôn nhu nói:
- Cao tiểu thư, Äàm bá»™ đầu và cả Thiếu Hoa nữa không quan trá»ng hÆ¡n mẫu nương !
Ngô Tịnh bưng bầu rượu tu luôn một ngụm dài rồi đặt xuống bàn.
Y nhìn Thiếu Hoa bằng ánh mắt gay gắt. Ngô Tịnh nghiêm giá»ng nói:
- Hoàng đệ ! Ngươi phải là kiếm thủ !

hết: Hồi 5, xem tiếp: Hồi 6
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåñïëàòíûé, áèëüÿðä, dị kiếm khách, ïåñíÿ, ñâàäüáà, òåëåôîííûé, òàíöåâ, ýëåêòðîìîíòàæ, æàëþçè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™