Tan Biến Thời Không - Tác Giả: Nhâm Oán - Chương 20 (Hạ)
Phá Diệt Thời Không
Tác Giả: Nhâm Oán
Nhân vật chính là Triệu Lập.
Từ xưa đến nay trong quân đội, những người giỏi thường được bố trí ở hai nơi: một là bộ đội đặc chủng, hai là nơi giam giữ trọng phạm.
Vì ẩn giấu khả năng thiên tài của mình, Triệu Lập chỉ còn cách gia nhập quân đội. Nhưng rồi không tránh khỏi được phân tới nơi giam giữ trọng phạm.
Tại đây, Triệu Lập gặp đủ các thể loại tội phạm, đồng thời cũng học được vô số kỹ năng, trong đó có những kỹ năng cực kỳ quan trọng trong xã hội, cũng như quân đội.
Câu chuyện về Triệu Lập cũng bắt đầu lan truyền từ đây….
Phá Diệt Thời Không
Chương 1: Trắc nghiệm tâm lý (Thượng)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
- Kế tiếp! Triệu Lập!
- Có.
Triệu Lập lớn tiếng trả lời rồi đứng dậy sửa sang lại quân phục, mặc dù động tác còn chưa chuẩn, nhưng như thế cũng có chút tác dụng.
Đây là mục kiểm tra sau ngày đầu tiên nhập ngũ, nó quyết định mỗi cá nhân sẽ được biên chế vào binh chủng nào cho phù hợp. Nói vậy cũng có thể thấy được mức độ quan trọng của nó như thế nào. Nếu có thể lưu lại cho giám khảo một chút ấn tượng thì quả thực là tốt.
“Đông”, “đông”, “đông” …tiếng động có tiết tấu rõ ràng từ cánh cửa sắt vang lên. Sau đó, một khẩu lệnh uy nghiêm được phát ra:
- Tiến lên.
Cánh cửa hợp kim tự động mở ra, Triệu Lập nhanh chóng bước vào. Đằng sau cánh của là một gian phòng rất rộng, nhưng bài trí hết sức đơn sơ. Ngoài một cái bàn dài còn có thêm vài cái ghế dựa. Một cái ghế được đặt ở giữa phòng, ba cái được để sau cái bàn. Bên cạnh cái bàn có đặt một tấm bình phong.
Ngồi sau bàn có ba quân nhân đều ở độ tuổi trung niên, một người là thượng úy, hai người còn lại là trung úy. Nhìn cũng biết được lần kiểm tra này không phải đơn giản chỉ là qua loa cho xong.
- Chào giáo quan! – Triệu Lập làm một động tác chưa đúng với tiêu chuẩn quân nhân, lớn tiếng chào. Cũng chẳng có cách nào khác, mới ngày đầu nhập ngũ còn chưa được tập những động tác quân sự.
Ba vị giáo quan cũng đáp lễ lại. Vị thượng úy ngồi giữa liếc quần áo của Triệu Lập, ánh mắt lộ ra một tia hài lòng:
- Ngồi đi.
Ngồi xuống chỗ ngồi duy nhất trong phòng, Triệu Lập cố gắng ưỡn thẳng sống lưng, cố gắng giữ vững tư thế, chỉ sợ có động tác sơ suất làm cho giáo quan không hài lòng sẽ bị phân đến một nơi không ra gì.
- Triệu Lập, hai mươi mốt tuổi… - Một thanh âm rất bình thản, đem lý lịch của Triệu Lập nói sơ qua một lần. Mà có muốn sơ lược đi nữa cũng khó. Bởi vì sau khi học xong phổ thông, Triệu Lập không có đợi đại học mà ngay lập tức đăng ký nhập ngũ.
- Hãy nói xem, vì lý do gì mà cậu muốn gia nhập quân ngũ? – Vị thượng úy với nét mặt ôn hòa hỏi. Hắn thấy tên tiểu tử này có vẻ căng thẳng.
- Báo cáo giáo quan! Nhập ngũ là trách nhiệm và nghĩa vụ của từng công dân. – Triệu Lập ưỡn thẳng người, ngồi trên ghế lớn tiếng trả lời.
- Còn có nguyên nhân gì nữa? – Đó là một câu trả lời cơ bản mà ai cũng biết. Nhưng bây giờ cũng chẳng ai có thể biết rõ được động lực khiến cho những thanh niên trẻ tuổi này lại tham gia vào quân đội.
- Báo cáo giám quan! Trong quân đội còn có thể học tập được những kỹ năng mà trong xã hội không thể học. – Không hề có chút do dự, Triệu Lập trả lời một cách nhanh chóng. Rất nhiều những kỹ năng trong quân đội không hề được truyền bá trong xã hội, nhưng nếu nắm giữ được những kỹ năng này thì có thể rất dễ dàng tìm được công việc trong xã hội. Nhất là trong quân đội lại còn có công pháp tu luyện, so với những thứ cơ bản trong xã hội chắc chắn là cao hơn đến mấy bậc. Những điều này cũng là một loại hấp dẫn đối với những người trẻ tuổi gia nhập vào quân đội.
Gật gật đầu…Cậu thanh niên trẻ này thật thẳng thắn, không hề có chút nào sáo rỗng như những người khác khi nói về vấn đề này.
- Còn gì nữa? – Có thể gặp được một người thẳng thắn cũng chẳng dễ dàng, thượng úy liền hỏi tiếp một câu.
- Có thưa giám quan. Sau khi xuất ngũ, nếu tham gia thi đại học có thể được ưu tiên thêm 40%. Nếu lúc còn trong quân đội có những biểu hiện xuất sắc, lập công thì còn được ưu tiên hơn nữa. Nếu tính trong những điều kiện cơ bản, thì ta sẽ có được ưu tiên trúng tuyển. – Triệu Lập sợ vẫn còn chưa nói hết cho ba vị giám quan hiểu. Hắn biết rằng trong quân đội có những lúc có sao nói vậy lại hay hơn miệng lưỡi bôi trơn rất nhiều.
- Rất tốt – Thượng úy rất hài lòng với sự thẳng thắn của Triệu Lập. Nói xong lập tức điền vào trong tờ giấy nhận xét của Triệu Lập: mục đích rõ ràng, tính cách thẳng thắn, thành khẩn.
- Xin mời lấy phiếu câu hỏi. – Vị trung úy ngồi bên cạnh, mặt không chút thay đổi nhìn Triệu Lập. Đây là một cuộc kiểm tra tổng hợp nên có rất nhiều nội dung. Vì để phòng ngừa gian lận nên mỗi người đều chọn một phiếu câu hỏi.
- Số mười ba. – Thấy con số, Triệu Lập trong lòng thầm than thở: “Thật là một con số xấu”.
Đề bài thứ nhất: Là về câu chuyện cổ tích “Cô bé lọ lem” của anh em nhà Grimm, đúng vào lúc nửa đêm, cô bé lọ lem bỏ đi trước khi tất cả mọi thứ trở về nguyên dạng. Câu hỏi đặt ra là trong đoạn truyện cổ tích này có chỗ nào không hợp lý?
Trước kia, Triệu Lập xem qua cũng biết trong đó có vấn đề, không nhịn được, trên môi khẽ điểm một nụ cười:
- Báo cáo giám quan! Chỗ này có hai vấn đề.
- Hai vấn đề? – Hiển nhiên câu trả lời nằm ngoài ý liệu của ba giám quan. Viên thượng úy hứng thú nhìn hắn:
- Nói xem nào?
- Vâng thưa ngài! – Mặc dù không được đào tạo cơ bản, nhưng cũng có người đã nói qua cho hắn rằng trước khi trả lời một vấn đề nào đó tốt nhất nên có những câu đại loại như: “Vâng thưa ngài”, hay là “không thưa ngài”….
- Vấn đề thứ nhất là tất cả những thứ mà lọ lem có đều trở về nguyên dạng vào lúc nửa đêm, nhưng chiếc hài thủy tinh lại không có thay đổi. – Điều này hiển nhiên là đáp án tiêu chuẩn, trên cơ bản tất cả mọi người đều phát hiện ra sơ suất nhỏ này của tác giả.
Nhưng điều khiến cho ba vị sĩ quan cảm thấy hứng thú chính là Triệu Lập nói còn có vấn đề thứ hai. Điều đó trước đây họ chưa từng nghĩ đến, vì vậy họ rất tò mò:
- Thế còn vấn đề thứ hai là cái gì?
- Vấn đề thứ hai: nếu chỉ căn cứ vào một chiếc hài để tìm một người là điều không thể thưa giám quan. – Triệu Lập lớn tiếng trả lời. Hắn cũng phát hiện ra mấy vị giám quan đối với vấn đề bổ sung này thực sự cảm thấy hứng thú.
- Nếu với một chiếc giầy, chỉ căn cứ vào cỡ hài thì tôi có thể tìm ra được hàng triệu người thích hợp. Nếu thực sự từ một chiếc hài có thể tìm được đúng người thì tất cả những cơ quan điều tra cũng chẳng cần nữa.
Câu cuối cùng hiển nhiên là Triệu Lập pha thêm một chút hài hước vào đó. Mặc dù câu hỏi của Triệu Lập cũng không phải là khó, nhưng loại kiểm tra này cũng không phải để xem ngươi có tìm ra đáp án chính xác hay không, nó chú trọng đến các chi tiết trong quá trình trả lời câu hỏi. Câu trả lời đúng hay không, cũng không phải là một tiêu chí duy nhất.
Mà vấn đề này hiển nhiên là từ trước đến nay ít có ai chú ý đến, chưa kể đến việc trong thế giới hiện đại, dân số cực kỳ đông đúc thì ngay ở trong các câu chuyện cổ tích, nếu không chỉ chính xác vào một gia đình nào đó thì phương pháp này là không khả thi. Hoàng tử đừng hòng mơ tưởng tìm thấy được lọ lem.
Ba vị sĩ quan đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong đó có một nét hài lòng. Thượng úy cúi đầu, phê thêm vào tờ nhận xét của Triệu Lập: lập luận chặt chẽ, tư duy phân tích xuất sắc. Nghĩ ngợi một lúc rồi điền thêm một câu: có tính hài hước.
Mong các bạn sau này post các chương sau hãy ấn "Trích" của bài trước và không sửa code lung tung.
Thân
Chương 1: Trắc nghiệm tâm lý (Hạ)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
Đề bài thứ hai là cần phải phân tích được một tình huống giả thiết.
- Có hai cái đường ray, một cái đã hỏng, một cái đang được sử dụng. Có 10 đứa trẻ lên đường ray để chơi đùa. Một đứa bé chơi trên đường ray bị hỏng, chín đứa còn lại chạy tới đường ray đang được sử dụng để chơi ở đó.
- Thời điểm này có một đoàn tàu tốc hành xuất hiện cách đó 200 mét, còn cậu cách nhóm trẻ 100 mét. Ngay tại chỗ của bạn có một thiết bị chuyển đổi đường ray, khiến cho đoàn tàu chuyển sang đường ray bị hỏng. Vậy lúc này, ngươi sẽ làm thế nào? – Viên thượng úy nhắc lại đề bài một lần nữa, rồi hết sức nghiêm túc hỏi Triệu Lập.
Triệu Lập hiểu rằng đây là một bài kiểm tra tâm lý, nhằm xác định xem mình có thể phục vụ trong loại binh chủng nào của quân đội. Rất hiển nhiên câu hỏi không hề đơn giản chút nào.
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Triệu Lập trả lời một cách nghiêm túc:
- Thưa giám quan! Tôi nghĩ mình chỉ có thể gọi cho đường dây nóng, rồi sau đó ngay lập tức đi xem bọn trẻ thế nào.
Thượng úy cau mày, như là vẫn chưa hiểu câu trả lời của Triệu Lập:
- Sao lại như thế? Cậu có biết chúng ta yêu cầu cậu trả lời như thế nào không? Đó chưa phải là câu trả lời mà chúng tôi cần.
- Thưa giám quan! – Triệu Lập vẫn tuân thủ quy tắc khi trả lời giám quan.
- Tôi biết! Nhưng câu trả lời của tôi vẫn đúng.
- Nói xem nào! – Viên thượng úy ngồi ngay ngắn lại, chăm chú xem Triệu Lập sẽ lý giải như thế nào. Qua sự lý giải của Triệu Lập với câu hỏi trước, viên thượng úy có chút hy vọng rằng Triệu Lập sẽ lại mang đến một cái gì đó bất ngờ.
- Thưa giám quan! Bây giờ tốc độ của tàu tốc hành đạt hơn 1800 km/giờ (chẳng biết thời nào nữa), tương đương với hơn 500m/s. Mà trong câu hỏi thì ta đứng cách đoàn tàu 200m, cách bọn trẻ 100m. Như vậy đoàn tàu cách bọn trẻ nhiều nhất 300m. Theo tốc độ của tàu thì nó chỉ cần 0,6s là đâm vào bọn trẻ. – Triệu Lập ngồi trên ghế, ưỡn thẳng người, cố gắng ra dáng một quân nhân, điềm tĩnh mà nói.
- Chỉ có 0,6s…thưa giám quan! Việc ta cần làm chỉ có thể quay đầu, đi đến chỗ cậu nhóc và quan sát tình hình thôi. – Ánh mắt của Triệu Lập, nhìn chằm chằm vào viên thượng úy nói:
- Thưa giám quan! Cho dù ta có cho mình có tốt bụng đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể vĩ đại đến mức như vậy.
Viên thượng úy trên mặt lộ rõ nét hài lòng, nhìn Triệu Lập:
- Tốt lắm! Trong số các binh sĩ, rất ít người có thể tìm ra được mấu chốt của vấn đề. Nhưng ngươi đã làm được, vì thế xin chúc mừng ngươi.
- Cảm ơn giám quan. – Triệu Lập không dám biểu lộ ra sự hưng phấn trong lòng. Hắn biết rằng tình từ khi hắn bước qua cánh cửa phòng thì sự kiểm tra đối với hắn cũng đã bắt đầu cho đến tận lúc cuối cùng. Việc trả lời câu hỏi chỉ chiếm khoảng 50% kết quả, phần còn lại sẽ kết quả đánh giá của toàn bộ quá trình. Chính vì thế hắn không hề dám buông lỏng bản thân.
- Nếu có đủ thời gian phán đoán và xử lý thì cậu sẽ làm như thế nào? – Viên thượng úy lại tiếp tục truy vấn. Hai viên trung úy ngồi đó vẫn không hề hé miệng nói một câu nào. Họ chỉ dùng một ánh mắt nghiêm túc nhìn Triệu Lập, khiến cho hắn không hề dám nhúc nhích một chút nào.
- Thưa giám quan! Tốc độ cao của con tàu là không thể phủ nhận. – Triệu Lập vẫn như cũ không có trả lời trực tiếp vào vấn đề, mà đưa ra một câu trả lời có tính nhận xét chung:
- Giả thiết không thể tồn tại được.
- Tốt lắm! – Viên thượng úy cũng không vì việc Triệu Lập không trả lời trực tiếp câu hỏi mà tức giận.
- Nếu giả thiết đây là một chiếc tầu bình thường thì cậu sẽ chọn như thế nào?
Triệu Lập trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi hắn mới trả lời:
- Thưa giám quan! Tôi sẽ lựa chọn để tầu đi qua một cách bình thường.
Hắn đưa ra câu trả lời một cách hết sức bình tĩnh, cả ba viên sĩ quan đều không hề thấy có chút ngập ngừng trong lời nói của Triệu Lập.
- Như vậy là cậu chọn bỏ đi 9 đứa trẻ để giữ lại một đứa đúng không? – Cuối cùng một viên trung úy ngồi bên cũng mở miệng ra hỏi. – Chỗ này cậu lý giải thế nào đây?
- Thưa giám quan! Tất cả các hoạt động bình thường không được phép diễn ra trên đường sắt. – Triệu Lập trả lời một cách hết sức tự nhiên.
- Đứa trẻ kia cũng không có mắc phải một vi phạm nào. Nó cũng không cần thiết… phải gánh chịu hậu quả của 9 đứa bé kia.
- Nhưng bọn chúng dù sao cũng chỉ là trẻ con. Bọn chúng chưa có được sự nhận thức đúng đắn. Chỉ vì sự ham chơi nhất thời mà cậu định hi sinh toàn bộ chúng hay sao? Sao cậu không đồng ý đổi tính mạng của một đứa lấy của chín đứa?
- Thưa giám quan! Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. – Triệu Lập nhấn mạnh một lần nữa quan điểm của mình.
- Cho dù là bọn trẻ con cũng thế. Vì thế mà chúng ta phải giáo dục cho bọn chúng thực hiện tốt các quy định. Còn không, nếu có quá nhiều người không tuân thủ theo những quy định, vậy thì cái pháp luật này cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Cả ba viên sĩ quan có chút khác thường nhìn Triệu Lập. Sự im lặng của họ làm cho Triệu Lập cảm thấy bị áp lực rất lớn.
- Còn nữa thưa ngài! – Triệu Lập mở miệng nói để giảm bớt áp lực từ ba viên sĩ quan. Câu nói của hắn ngay lập thu hút sự chú ý của ba viên sĩ quan.
- Mọi người chỉ chú ý tới việc chín đứa trẻ nhiều hơn so với một đứa, mà không hề nhớ tới đám người trên tàu hỏa. – Triệu Lập thấy sự lựa chọn của mình không hề sai chút nào.
- Tất cả những người trên tàu không thể vì sự ham chơi của bọn trẻ mà chết được. Mà với cái đường tàu bị bỏ hoang kia, chúng ta không thể tưởng tượng tai nạn sẽ như thế nào nữa.
Nghe xong câu nói, cả ba viên sĩ quan đều trâm ngâm mất một lúc. Cuối cùng viên thượng úy lên tiếng hỏi:
- Nếu ngươi nhận được mệnh lệnh cho chuyển hướng đoàn tàu thì sao?
- Tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh. – Triệu Lập trả lời không hề có chút do dự.
- Nhưng sau đó tôi sẽ báo cáo lên với hội đồng giám sát quân sự.
- Tốt lắm! – Viên thượng úy khích lệ thêm một câu rồi nói:
- Cậu có thể đi được rồi.
Triệu Lập đứng thẳng lên, chào ba viên sĩ quan với một tư thế chưa đúng với điều lệnh của quân đội. Mặc dù những động tác chưa đúng với tiêu chuẩn, nhưng cả ba viên sĩ quan cũng không hề để ý.
Viên thượng úy cúi xuống ghi vào tờ nhận xét của Triệu Lập: Suy nghĩ cẩn thận, bình tĩnh, có trách nhiệm, có ý thức cao. Sau đó cùng với hai viên trung úy trao đổi một lúc. Đến khi thống nhất ý kiến, viên trung úy đem nhập các ý kiến vào trong máy tính.
- Người tiếp theo…. – Tiếng gọi người tiếp tục vang lên. Quá trình kiểm tra vẫn tiếp tục.
Lại một tân binh tiến vào kiểm tra. Trên màn hình hiển thị cũng xuất hiện kết quả đánh giá về Triệu Lập.
- Đối tượng đề nghị bồi dưỡng.
- Các công việc không thích hợp: sĩ quan tham mưu, bộ đội đặc chủng, nhân viên chỉ huy…
- Công việc thích hợp: quản lý hậu cần, trinh sát, nhân viên an ninh….
Chương 2: Đãi ngộ với thiên tài (Thượng)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
Triệu Lập có một bí mật không dám nói cho người khác biết: hắn là một thiên tài. Tốc độ tu luyện của hắn nhanh gấp 3,5 lần so với người bình thường.
Nhưng điều bí mật này, ngay cả với cha mẹ của mình, Triệu Lập cũng không dám đề cập đến, chưa nói gì đến các bạn học. Nguyên nhân là do một câu nói của cha hắn trong một lần say rượu.
Cha của Triệu Lập là một nhân viên nghiên cứu. Ông đã được tham gia vào việc tiến hành nghiên cứu cơ thể người. Lúc Triệu Lập còn rất nhỏ, trong một lần say rượu trở về nhà, ông ta đã ôm lấy Triệu Lập. Không biết là do áp lực của công việc hay là lý do nào đó, ông đã nói:
- Con trai! Sau này, con chỉ cần là một người bình thường, có sức khỏe đầy đủ là được, không cần thiết phải trở thành một thiên tài.
Triệu Lập ngây thơ hỏi lại:
- Cha! Thiên tài là không tốt à? Thiên tài là một người rất lợi hại mà.
- Cha biết! Cái thằng nhóc này. Ta hàng ngày đều tiếp xúc với thiên tài lại còn không biết hay sao? – Người say rất dễ nói thật tâm sự của mình, nên cha của Triệu Lập cũng không hề ngoại lệ. Hơn nữa, ông còn nói rất nhiều.
Nhưng cụ thể ngày đó cha nói cái gì thì Triệu Lập cũng không nhớ hết được. Nhưng có một câu mà cha nói ra trong lúc say rượu mãi khắc sâu trong đầu hắn:
- Con trai! Dù thế nào cũng không cần phải trở thành thiên tài. Thiên tài giống hệt như những con chuột bạch mà thôi.
Lúc còn nhỏ, Triệu Lập cũng không biết tác dụng của chuột bạch để làm cái gì. Nhưng có một điều hắn biết là hắn rất sợ chuột. Sau này, khi có cơ hội vào trong Viện nghiên cứu của cha, hắn mới được tiếp xúc với chuột bạch. Rồi theo lời các cô, chú làm cùng với cha, Triệu Lập cũng biết được chuột bạch có tác dụng như thế nào. Hơn nữa, sau khi hắn tận mắt chứng kiến người ta giải phẫu lũ chuột bạch thì Triệu Lập hoàn toàn hiểu được câu nói của cha mình.
Thiên tài chỉ là những con chuột bạch… câu nói này có thể khiến người nghe sợ hãi. Nhưng Triệu Lập biết rằng, cha hắn không hề nói những lời vô nghĩa. Cho đến khi hắn hiểu được ý nghĩa của câu nói này, thì hắn biết tất cả đều là sự thật.
Xã hội phát triển đến giai đoạn này, thì việc nâng cao tố chất của con người đã trở thành mục tiêu hàng đầu trong lĩnh vực khoa học. Nhưng làm thế nào để có thể nâng cao tố chất của con người? Tất nhiên là phải nghiên cứu từ những người có tố chất cao hơn những người bình thường. Mà những người đó đều được mọi người gọi chung một cái tên là “Thiên tài”.
Chính vì thế mà Triệu Lập có một sự sợ hãi gần như thành bản chất đối với hai chữ “chuột bạch” và “thiên tài”. Trong lòng Triệu Lập thì chuột bạch là một con vật được người ta nuôi dưỡng, rồi sau đó được dùng để giải phẫu. Khi lớn lên, hiểu được tác dụng của chuột bạch, Triệu Lập đối với chúng lại càng chán ghét.
Nhưng đáng tiếc, thiên tài thì vẫn mãi mãi là thiên tài. Nó không vì tâm lý của Triệu Lập mà thay đổi. Mặc kệ trong lòng hắn có căm ghét đến thế nào đi chăng nữa, thì cái cần phải đến nó cũng vẫn cứ đến. Lần đầu tiên khi phát hiện ra mình không giống những người bình thường, là trong một khóa học về nội lực.
- Tốc độ tu luyện đạt 1,1…bình thường. Xem ra một tuần cũng không phải là vô ích. Nhóc con…coi như đủ tư cách. – Giáo viên khóa kiện thể thuật vỗ mạnh lên vai Triệu Lập nói.
- Được rồi! Ta cho tất cả thông qua.
Triệu Lập thở ra một hơi thật dài, trên đầu hắn đổ ra từng giọt mồ hôi lạnh. Trong những tuần đầu tiên yêu cầu, vào mỗi buổi tối tiến hành tu luyện trong hai giờ. Nhưng Triệu Lập chỉ thực hiện vào có hai buổi thứ tư và thứ năm, còn những buổi tối còn lại hắn toàn làm những việc khác.
Lần này có thể thông qua, Triệu Lập trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh. Nếu không thì giáo viên sẽ trừng phạt hắn một cách nghiêm khắc. Ở trong trường, mọi người đều biết đến sự kinh khủng của ông ta. Nếu không qua được yêu cầu của ông ta thì chắc chắn sẽ bị lột da.
- Hắc! Ngươi có biết gì không hả Triệu Lập? – Thằng bạn học Johnny vỗ vỗ Triệu Lập, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.
- Có chuyện gì thế? – Nhìn xung quanh không thấy dáng hình quen thuộc, Triệu Lập bèn quay lại đáp ứng Johnny một tiếng.
- Không cần phải tìm. Lý Mộng Diệp không có ở đây đâu. Thiếu gì lúc cơ chứ. – Johnny biết Triệu Lập nhìn quanh tìm ai, nên không có một chút kiêng nể chọc ghẹo hắn.
- Có chuyện gì thế? Cô ấy bị ốm hay chuyển trường rồi? – Triêu Lập khẩn trương, xoay người, túm lấy áo Johnny hỏi.
- Làm sao mà ngươi lại biết?
- Ngày hôm qua, lúc ngươi nghỉ học, Lý Mộng Diệp đã được chuyển đến học tại trường năng khiếu quân sự. – Johnny biết Triệu Lập ngày hôm qua không đi học, nên sáng sớm hôm nay đã tranh thủ tới bắt chuyện.
- Sáng hôm qua lúc hết giờ, có người dẫn đi làm thủ tục, đến buổi chiều là chuyển đi rồi.
- Trường năng khiếu quân sự? Tại sao lại thế? – Triệu Lập có chút không hiểu. Hai người học với nhau mười năm, trừ vẻ ngoài xinh xắn, hắn cũng không phát hiện ra Lý Mộng Diệp có chút nào đặc biệt. Vậy thì làm sao mà lại được tuyển vào trường năng khiếu quân sự chứ?
- Hắc! Ngươi quả nhiên là không hề biết cái gì hết. – Johnny lộ ra vẻ tiểu nhân đắc chí, chờ Triệu Lập cầu xin hắn.
- Không nói thì thôi. – Mặc dù Triệu Lập rất quan tâm tới tin tức của Lý Mộng Diệp, nhưng hỏi người khác cũng có thể biết được nguyên nhân, không thể để cho Johnny đắc ý được.
- Nói thế mà cũng nói được. Dù gì thì cô ấy cũng là người mà ngươi yêu thầm. – Johnny vừa nói xong thì thấy sắc mặt Triệu Lập xám xịt lại, liền vội vàng nói:
- Không phải…cô ấy là bạn gái, một cô bạn gái tốt.
- Nói! Rốt cuộc đã có chuyện gì với cô ấy? – Bất chấp Johnny thế nào, Triệu Lập đã có vẻ sốt ruột.
- Nói nhanh lên! Ta sẽ đưa ngươi hai quyển truyện tranh mới! – Mặc dù có thể từ người khác cũng biết được tin tức. Nhưng Johnny cũng là bạn chơi đùa với nhau từ nhỏ, thường xuyên chọc ghẹo nhau.
- Ngày hôm qua, khi kiểm tra kết quả tốc độ tu luyện, Lý Mộng Diệp đạt tốc độ gấp 2,3. Từ trước tới nay mới có được một người, nên ngay cả chính phủ cũng bị kinh động. Chưa đầy một tiếng sau, người của quân đội đã tới, đưa ra một đống điều kiện hấp dẫn, trực tiếp tuyển vào trường năng khiếu của quân đội. – Johnny vừa nghe thấy Triệu Lập đưa ra điều kiện, cũng chẳng cần biết nó có lợi thế nào… nói luôn nguyên nhân chính cho hắn nghe.
- Tốc độ tu luyện đạt 2,3? –Buông áo Johnny ra, Triệu Lập có phần hốt hoảng, trong đầu không còn nghĩ được gì nữa. Sắc mặt của hắn tái nhợt, chết đứng tại chỗ.
- Ngươi có bị sao không hả? Bạn gái ngươi thầm yêu được trường năng khiếu quân sự tuyển thì cũng là một điều tốt mà. – Johnny đứng bên cạnh an ủi. Hắn thấy sắc mặt của Triệu Lập tái nhợt nên nghĩ Triệu Lập vì phải xa bạn gái nên cố gắng an ủi.
- Ta không sao. – Đầu óc của Triệu Lập lúc này trống rỗng, được Johnny kéo về chỗ ngồi.
- Đừng có như vậy nữa mà. – Johnny thấy Triệu Lập như vậy bèn nói:
- Cùng lắm thì ta kiếm cho ngươi một người còn xinh gấp mấy lần Mộng Diệp. Này…quân tử động khẩu, không động thủ nhé. – Johnny cười ha hả chạy ra chỗ khác.
Chương 2: Đãi ngộ với thiên tài (Hạ)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
Triệu Lập ngồi ngẩn ngơ tại chỗ của mình. Ngay cả trong giờ học mà hắn cũng mơ mơ màng màng. Cũng may là tất cả các học sinh đều biết hắn thầm mến Lý Mộng Diệp. Vì việc Lý Mộng Diệp chuyển đi khiến hắn buồn, nên cũng chẳng có ai trêu hắn cả.
Cho đến lúc tan học, Triệu Lập vẫn cứ thẫn thờ như thế. Mọi người chỉ nghĩ rằng do cô bạn gái chuyển đi khiến cho hắn buồn. Nhưng thực ra chỉ có trong lòng hắn biết là không phải như vậy. Tất nhiên lý do đó cũng có một phần, nhưng nó không phải nguyên nhân chủ yếu làm cho Triệu Lập trở thành như vậy.
Tốc độ tu luyện của Lý Mộng Diệp đạt 2,3 đã là thiên tài, vậy thì với chính bản thân hắn sẽ được coi là cái thể loại gì? Nếu như người bình thường phải tu luyện một tuần, thì hắn chỉ cần hai ngày. Chỉ cần hai ngày mà tốc độ của hắn đã đạt tới 1,1. Tính một cách chính xác thì tốc độ của hắn còn muốn lớn hơn 3,5. So với 2,3 thì nhiều hơn không phải là ít.
Nếu Triệu Lập để lộ bí mật của mình thì hắn ngay lập tức sẽ trở thành thiên tài. Và cũng như cô bạn gái, hắn cũng sẽ được vào học ở trường năng khiếu quân sự. Hai người lại được ở gần nhau, nói không chừng họ còn trở thành một cặp trai tài gái sắc nữa. Tuy nhiên, lời nói trong lúc say rượu của cha hắn vẫn cứ quanh quẩn bên tai.
Thiên tài đều là chuột bạch. Lời của cha, Triệu Lập luôn luôn nhớ kỹ. Trường năng khiếu quân sự trên danh nghĩa là một trường bồi dưỡng cho các nhân tài. Nhưng Triệu Lập biết rằng ở đây quản lý cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi ngày, đều yêu cầu phải tiến hành một loạt các cuộc thí nghiệm, sau đó kết quả sẽ được kiểm tra. Mặc dù được hưởng sự đãi ngộ hơn những học viên bình thường. Nhưng có một điều chắc chắn là cuộc sống sẽ không hề có tự do, thậm chí có những lúc còn bị người ta xâu xé.
Một bên là bạn gái, một bên là sự đối xử như những con chuột bạch…hai vấn đề này cứ giằng co trong đầu Triệu Lập. Cuối cùng, sự sợ hãi đối với kiếp sống như chuột bạch của Triệu Lập đã chiến thắng. Hắn quyết định không theo bước chân của cô bạn gái.
Từ nay về sau, có lẽ rất khó có thể gặp lại cô bạn gái mà mình thầm mến. Không còn cơ hội cho hai người cùng bước trên một con đường nữa. Có lẽ cũng sẽ có cơ hội gặp lại, nhưng lúc đó cô ấy đã là sĩ quan của một lực lượng đặc biệt nào đó. Tương lai? Ai có thể nói trước được.
Tưởng tượng đến cảnh mà hắn chứng kiến khi giải phẫu chuột bạch, Triệu Lập không khỏi cảm thấy trong lòng phát lạnh. Mặc dù đang học trung học, nhưng Triệu Lập vẫn luôn ghi nhớ câu nói đó. Do đó, tốc độ tu luyện của bản thân chính là một bí mật lớn nhất mà hắn luôn cố gắng giấu diếm.
Trong các chương trình giảng dạy ở trung học hiện nay thì nội công là một môn không thể thiếu. Đây là chương trình cải cách mà Bộ giáo dục đã thực hiện từ 270 năm trước.
Ngay từ năm đầu tiên thực hiện cải cách, các trường trung học trên Trái Đất đã tăng cường chương trình học nội công, nhằm cải thiện thể chất yếu ớt của con người, nhằm dần dần đáp ứng yêu cầu đòi hỏi của xã hội.
Trước đây, các nhà khoa học đã tiến hành rất nhiều các nghiên cứu, cố gắng tìm ra một bước đột phá. Cuối cùng, phương pháp tu luyện khí công truyền thống của Trung Quốc đã tạo ra được bước đột phá quan trọng.
Một thiên tài tu luyện luôn có tố chất thân thể, tinh thần đều cao hơn vô số lần so với người bình thường. Tuy phương pháp tu luyện cho đến nay vẫn chưa được được kiểm nghiệm một cách rõ ràng. Nhưng thực tế thì kết quả của nó so với khi dùng thuốc hay các thứ khác thì đều tốt hơn rất nhiều.
Không hề có tác dụng phụ, chi phí rất thấp, sau khi được thống nhất thì được đưa vào hệ thống giáo dục, khiến cho bất cứ ai cũng có thể tu luyện. An toàn, hiệu quả, không hề ảnh hưởng đến việc di truyền và không hề có tác dụng phụ nên phương pháp này nhanh trong được phổ biến trên toàn thế giới. Một loạt các thay đổi được đưa ra nhằm nhanh chóng áp dụng vào trong cuộc sống.
Cơ sở tu luyện cần một thời gian ngắn, nhưng hiệu quả của nó thì có thể thấy ngay tức thì. Thể chất của con người, mức độ phản xạ, tốc độ tư duy, trí nhớ, não bộ đều phát triển, thậm chí tuổi thọ cũng được tăng một cách đáng kể. Chỉ trừ bọn trẻ nhỏ đang tuổi sinh lý, cơ thể phát triển và có năng lực lý giải kém cỏi không thể tu luyện. Còn lại, bất cứ ai tu luyện cũng đều thấy được hiệu quả tuyệt vời của nó.
Văn hóa bất đồng làm cho những người ở quốc gia khác rất khó hiểu được lối suy nghĩ của người Trung Quốc, lại càng khó có thể hiểu được các loại cổ văn của Trung Quốc, những từ kinh mạch, đan điền… Vì vậy mà tiếng Trung đã trở thành một môn học bắt buộc từ tiểu học. Cũng từ đó, lý luận về kinh mạch cũng bắt đầu thông dụng. Tại các trường trung học, học sinh bắt đầu được học phương pháp tu luyện.
Sở dĩ không tiến hành tu luyện từ nhỏ, chính là do cần phải để cho cơ thể phát triển. Mặt khác, đây là loại phương pháp tu luyện rất khó, nên cần phải có một vốn tri thức nhất định mới có thể hiểu và thực hành được.
Mặc dù, phương pháp tu luyện được truyền bá rộng rãi cũng chưa phải là loại cao thâm nhất…nó chỉ mới thuộc loại phương thức tu luyện cơ bản, cũng không thể đem tất cả mọi người cường hóa đến một mức độ nào đó. Nhưng hiệu quả an toàn của nó thì cũng có thể làm cho thể chất của mỗi người tăng thêm vài lần.
Khi thực hiện những việc này, trừ những người chưa đủ 18 tuổi, còn lại hầu như tố chất của mỗi người đều tăng vọt.
Không chỉ có thế, việc rèn luyện tố chất thân thể cũng cải thiện đáng kể gien của các thế hệ tương lai. Nếu như người càng khỏe mạnh, thì con cái của họ ít có khả năng ốm yếu. Chính vì thế mà mỗi thế hệ con người ngày càng được cải thiện. Bởi vì tuổi thọ của con người tăng cao, nên thời gian giáo dục cũng được kéo dài ra. Việc giáo dục bắt buộc đối với mỗi người từ vài năm thì nay tăng lên đến 16 năm. Đến khi học trung học, cũng là lúc vừa đủ 18 tuổi mới bắt đầu tu luyện.
Mỗi người tu luyện phương pháp cơ bản mang lại hiệu quả không giống nhau. Có người nhanh, có người chậm. Nguyên nhân là do thể chất và lĩnh ngộ của mỗi người khác nhau. Mà những người tu luyện nhanh thì thường xuyên được chính phủ và quân đội chú ý. Tất nhiên các bộ phận nghiên cứu cũng sẽ tìm hiểu xem nguyên nhân làm sao mà họ lại được như thế.
Chương 3: Âm thầm che dấu (Thượng)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
Giữ kín bí mật trong thời gian dài quả thực là một gánh nặng, nhưng nếu bí mật này liên quan đến cuộc sống tự do của mình trong tương lai thì việc giữ kín cũng rất đáng giá.
- Hắc! Triệu Lập! Làm thế nào mà lần thi này ngươi lại xếp thứ ba thế? – Johnny hết sức tò mò. Bởi vì thời gian học tập của mọi người là như nhau, làm thế nào mà mỗi lần Triệu Lập đều đứng ở vị trí thứ ba? Mà hắn cũng chẳng có chỗ nào để mà dựa dẫm…
Cố gắng duy trì tu luyện ở một mức độ bình thường là một điều hết sức khó khăn, nhưng nó cũng mang lại một số cái tốt. Có nhiều thời gian nên Triệu Lập có thể học các môn học khác so với các bạn của mình. Vì thế ngay từ đầu, thành tích của Triệu Lập luôn ở trong nhóm đứng đầu.
- Việc tu luyện của ngươi thế nào rồi? – Mọi người đi học về đều đi bằng xe buýt. Mặc dù đứng rất sát nhau ở trên xe, nhưng Johnny vẫn cẩn thận ghé sát lại gần, dáo dác nhìn xung quanh rồi mới thì thào hỏi hắn.
Triệu Lập giật nảy mình:
- Đang yên đang lành, lại đi hỏi chuyện đó làm gì? – Triệu Lập lo lắng Johnny phát hiện ra bí mật của mình?
- Nói nhỏ với ngươi: mỗi ngày ta đều tu luyện thêm một tiếng. – Johnny thấy xung quanh không có ai mới nói nhỏ với Triệu Lập một câu.
- Ngươi không muốn sống nữa à? – Triệu Lập kinh hoảng. Johnny cũng coi như là đứa bạn lớn lên từ nhỏ với hắn vì bây giờ chẳng còn xã hội phương Đông, phương Tây nữa, mọi người sống lẫn lộn với nhau. Theo thây hướng dẫn thì Johnny làm như vậy là hết sức nguy hiểm.
- Chẳng qua là giáo viên cố gắng nghiêm trọng hóa vấn đề mà thôi. – Johnny vung tay, bất chấp nói:
- Cũng chỉ là tăng cường thể chất thôi mà. Có được cơ bản càng tốt thì việc tu luyện sau này sẽ càng nhanh chóng. Ngươi cũng không phải không biết là hầu hết các học sinh khác cũng làm như vậy mà. Chỉ có thằng ngốc như ngươi mới tuân thủ lời nói của giáo viên mà thôi.
Johnny nói xong, trong lòng nổi lên một mối nghi ngờ, quay qua dò xét Triệu Lập:
- Thành thật mà nói thì ngươi cũng không hề gia tăng mức độ tu luyện. Vậy ngươi làm thế nào mà kết quả so với bọn ta cũng không khác là mấy hả?
- Hắc …hắc – Triệu Lập không biết nói gì, đành cười khỏa lấp cho xong chuyện. Johnny cũng ra bộ ta đây quân tử, vỗ vỗ bả vai Triệu Lập, không nói đến chuyện này nữa.
- Ta định sẽ tu luyện tiếp cự lực thuật cùng với cương thể thuật. Còn ngươi định tu luyện cái gì? – Johnny thay đổi đề tài, nói về dự định trong tương lai.
Triệu Lập không biết trả lời thế nào, chỉ cười cười:
- Ta còn chưa xác định rõ, cần phải hỏi qua ý kiến của cha mẹ đã.
Mặc dù không nói thêm bất cứ điều gì, nhưng Triệu Lập vẫn hết sức cẩn thận. Trong việc tu luyện thể chất, Triệu Lập đã giảm bớt thời gian tu luyện, cố gắng duy trì mức độ cùng với đám bạn học, ở một mức độ bình thường. Cố gắng không để nổi trội nhất hay quá yếu kém.
Chẳng còn cách nào khác, trong việc củng cố cơ bản ở các trường trung học, để tránh xảy ra sai sót trong quá trình tu luyện thể chất, luôn luôn có một giáo viên hướng dẫn theo dõi, ghi lại kết quả tu luyện của mỗi người. Nếu không có gì bất thường thì cứ như vậy duy trì cho đến cuối trung học phổ thông mới hết.
Đương nhiên tình huống dị thường ở đây là chỉ trong quá trình tu luyện, đột nhiên một người có tốc độ tu luyện gấp mấy lần so với bình thường, thì kết quả tu luyện của người này sẽ được kiểm tra. Sau đó căn cứ vào kết quả để có thể được vào học tại trường năng khiếu hay là không. Dù sao thì quá trình tu luyện cũng không phải là không có sự thay đổi, chẳng may có một lúc nào đó, một đứa ngốc đột nhiên lại vọt lên thì cũng là chuyện có thể.
Triệu Lập vô cùng cẩn thận, ít nhất là phải chờ hết trung học phổ thông. Sau khi cơ bản đã hoàn thành thì lúc đó mới có thể tu luyện đến một loại công pháp cao hơn.
Mặc dù đã cẩn thận như vậy, mà hắn vẫn có kết quả bình thường như những người khác. May mắn là tất cả mọi người đều nghĩ hắn tăng thêm thời gian luyện tập, nên cũng chẳng có ai nói gì. Nhưng dù như vậy thì Triệu Lập vẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Tất cả mọi người đều chăm chỉ, nên chính mình thiếu chút nữa lại trở thành thiên tài…
Trong xã hội, công pháp tu luyện được chia thành chín cấp. Nhưng tu luyện cơ bản không có nằm trong số này. Nó là loại cơ bản nhất, tất cả các công pháp đều được phát triển dựa trên công pháp này. Chẳng thể đánh giá nó ở loại cấp bậc nào, nếu có thì nó chỉ ở cấp không mà thôi.
Củng cố nền tảng cơ bản ở trung học trong hai năm, sau đó có thể tu luyện công pháp cao hơn. Theo tu vi ngày càng cao, thì cũng có thể tiếp nhận công pháp tu luyện cao cấp hơn.
Bình thường, mỗi người có thể tu luyện đến xấp xỉ công pháp cấp 6. Một số ít người có thể vượt qua được cấp 6, đạt đến cấp 9.
Công pháp ngoài cấp chín, trong xã hội bình thường không được lưu truyền. Chỉ nghe nói trong quân đội mới có loại công pháp này. Đương nhiên, đó chỉ là tin đồn, chưa có ai chính thức được thấy loại công pháp này. Tuy nhiên trong quân đội có tồn tại loại công pháp tu luyện nhanh chóng, điều này là một thực tế không thể chối cãi.
Sau khi gia nhập quân đội, chỉ cần không phải người ngu ngốc, thì chỉ cần một thời gian ngắn sẽ đột phá cửa ải tứ cấp, tiến vào tu hành cấp năm. Chẳng qua, dù có nhanh đến mấy, cũng chỉ có thể từ cấp hai lên tới cấp năm. Còn muốn có tu vi cao hơn thì chỉ có dốc lòng tu luyện, chứ không có biện pháp nào khác.
Tại tầng thứ ba, có thể lựa chọn tu hành một loại công pháp có cấp bậc nào đấy. Công pháp có cấp bậc thực chất cũng chỉ là một loại tu luyện thân thể cao cấp hơn so với một ít công pháp cơ bản. Nhưng nó cũng không giống với phương pháp tu luyện thân thể bình thường mới chỉ tác dụng đến tiểu chu thiên trong cơ thể, với những công pháp khác nhau sẽ tác dụng tới một bộ phận kinh mạch khác nhau.
Nếu hy vọng sau này mình sẽ như một vận động viên thể hình thì có thể lựa chọn “Cự lực thuật”. Đúng như tên gọi của nó, tu luyện loại công pháp này làm cho cơ bắp toàn thân tăng trưởng nhanh chóng, đương nhiên cơ thể cũng biến hóa theo. Trên cơ bản chỉ cần tu luyện công pháp cấp hai, mỗi người cũng có thể giống như Schwarzenegger.
Nếu không muốn làm một người cơ bắp, thì có thể lựa chọn “Nhu nhận thuật”. Đương nhiên, sau này toàn thân cơ thể, các đôt ngón tay đạt được sự mềm dẻo có thể làm cho người khác giật mình. Chẳng qua loại công pháp này đa phần là nữ giới lựa chọn tu hành, nam giới chỉ có một bộ phận nhỏ lựa chọn mà thôi.
Ngoài ra, còn có một loại chuyên nhằm huấn luyện não bộ như “Kiện não thuật”. Sau khi tu luyện, não bộ sẽ có lối suy nghĩ nhanh, sâu sắc hơn so với bình thường rất nhiều. Nhưng mức độ cũng có hạn, trừ khi hết sức kiên trì tu luyện còn không cũng không hơn được mấy.