Sinh ra và lá»›n lên ở Sà i Gòn, trong đầu lúc nà o cÅ©ng có má»™t ý định là sẽ “thở Ä‘á»u†trên mảnh đất ồn à o nà y, ý định đó chắc sẽ giữ mãi cho đến lúc má»™t ngà y nà o đó âm thầm không bứt rứt cắn tay áo mà mỉm cưá»i he he he XXX xuống dưới ấy… Gá»i là yêu Sà i Gòn thì có phần hÆ¡i quá! Không dám gá»i thứ tình cảm dà nh cho Sà i Gòn là tình yêu, nó chưa thể đạt đến mức ấy. Cái tình vá»›i Sà i Gòn là cái tình cá»§a má»™t thằng ăn ở vá»›i Sà i Gòn hÆ¡n 20 năm, cái tình cá»§a má»™t thằng mà vá»›i nó, Sà i Gòn còn quá nhiá»u Ä‘iá»u nÃu kéo, quá nhiá»u chuyện để má»—i khi bất chợt nghÄ© vá» Sà i Gòn, lại thấy nhÆ¡ nhá»›, gần gÅ©i...
Có dạo Ä‘á»c trong má»™t bà i viết vá» Sà i Gòn – Gia Äịnh cá»§a nhà văn SÆ¡n Nam, có thấy ông viết giá»ng Sà i Gòn, cÅ©ng như văn hóa và con ngưá»i Sà i Gòn là má»™t sá»± pha trá»™n và giao thoa đến hợp nhất cá»§a nhiá»u nÆ¡i. Äó là những ngưá»i Chăm bản địa, những ngưá»i khách Hoa, những ngưá»i miá»n Trung đầu tiên đến đất Gia Äịnh…Từ đó hình thà nh má»™t loại ngôn ngữ vừa bản địa, vừa vay mượn cá»§a những ngưá»i Ä‘i mở đất…
Giá»ng ngưá»i Sà i Gòn được xem là giá»ng chuẩn cá»§a miá»n Nam, cÅ©ng như giá»ng ngưá»i Hà Ná»™i được xem là giá»ng chuẩn cá»§a ngưá»i miá»n Bắc. Giá»ng chuẩn tức là giá»ng không pha trá»™n, không bị cải biến Ä‘i qua thá»i gian. Như nói vá» giá»ng chuẩn cá»§a ngưá»i Hà Ná»™i, ngưá»i ta nói đến chất giá»ng ấm nhẹ, khi trầm khi bổng, khi sắc khi thanh, và chẳng ai phá»§ nháºn ngưá»i Hà Ná»™i nói chuyện rất hay và “điêu luyệnâ€. Cái “điêu luyện†ấy như thuá»™c vá» bản chất cá»§a ngưá»i Hà Ná»™i mà chỉ ngưá»i Hà Ná»™i má»›i có được. Nếu nói là ngưá»i Việt Nam nói như hát, thì đúng ra chỉ có ngưá»i Hà Ná»™i là “nói như hát†mà thôi, há»a chăng chỉ có giá»ng Huế cá»§a ngưá»i con gái Huế trầm tư má»›i cùng được và von thế…Ngưá»i Sà i Gòn thì khác, giá»ng Sà i Gòn cÅ©ng khác. Không ngá»t ngà o …mÃa lùi như má»™t số ngưá»i dân Tây Nam Bá»™ ven vùng sông nước mênh mang chÃn rồng phù sa, không nặng ná» cục mịch như ngưá»i miá»n Äông Nam Bá»™ nóng cháy da thịt, giá»ng ngưá»i Sà i Gòn cÅ©ng ngá»t, nhưng là cái ngá»t thanh hÆ¡n, nhẹ hÆ¡n. Äó là chất giá»ng “thà nh thị†đầy kiêu hãnh cá»§a ngưá»i Sà i Gòn, chẳng lẫn và o đâu được mà dù ngưá»i khác có bắt chước cÅ©ng khó lòng. Dưá»ng như qua nhiá»u năm cùng vá»›i đất Gia Äịnh – Sà i Gòn phù hoa trong nhịp sống, trong đổi má»›i và phát triển, thì giá»ng nói cá»§a ngưá»i Sà i Gòn cÅ©ng trở nên “cao sang†hÆ¡n. Dù váºy, có cái “thanh†cá»§a má»™t vùng đất má»™t thá»i là thá»§ phá»§ Nam Bá»™, nhưng cÅ©ng chẳng mất Ä‘i đâu cái má»™c mạc không bỠđược cá»§a cái gốc chung Nam Bá»™.
Giá»ng ngưá»i Sà i Gòn nói lên nghe là biết liá»n. Ngồi nghe hai ngưá»i Sà i Gòn nói chuyện cùng nhau ở má»™t quán nước, bên đưá»ng hay qua Ä‘iện thoại, dá»… dà ng nháºn ra há». Cái giá»ng không cao như ngưá»i Hà Ná»™i, không nặng như ngưá»i Trung, mà cứ ngang ngang sang sảng riêng…Mà điá»u đặc biệt trong cách ngưá»i Sà i Gòn nói chuyện cùng nhau là mấy từ “nghen, hen, hén†ở cuối câu... Ngưá»i miá»n khác có khoái, có yêu ngưá»i Sà i Gòn thì cÅ©ng vì cách dùng từ “nghen, hen†nà y. Khách đến nhà chÆ¡i, chá»§ nhà tiếp. Khách vá», cưá»i rồi buông má»™t câu “Thôi, tôi dìa nghen!†- Chá»§ nhà cÅ©ng cưá»i “Ừ, dzáºy anh dìa hen!â€. Nói chuyện Ä‘iện thoại đã Ä‘á»i, để kết câu chuyện và cúp máy, má»™t ngưá»i nói “Hổng còn gì nữa, dzáºy thôi hen!†“thôi†ở đây nghÄ©a là dừng lại, kết thúc, chấm dứt gì đó. Hai đứa bạn nói chuyện cùng nhau, bắt gặp cái gì vui, quay đầu sang đứa kế bên “Hay hén máºy?†bằng giá»ng Ä‘iệu thoải mái…
Giá»ng ngưá»i Sà i Gòn đôi khi diá»…n đạt cùng má»™t câu nói, nhưng lại bằng nhiá»u cung báºc giá»ng Ä‘iệu khác nhau lại mang ý nghÄ©a khác nhau. Äám nhá» quáºy, nghịch phá, ngưá»i chị mắng, giá»ng hÆ¡i gằn lại và từng tiếng má»™t, có chút hóm hỉnh trong đó “Dzui dzữ hen!â€. Äám bạn cùng tuổi, ngồi chÆ¡i chung, cưá»i đùa, má»™t ngưá»i nói giá»ng cao cao vui vẻ “Dzui dzữ hen!â€â€¦Ngưá»i Sà i Gòn có thói quen hay “đãi†giá»ng ở chữ cuối là m câu nói mang má»™t sắc thái khác khi há»n giáºn, khi đùa vui như “Hay dzữuuuâ€, “Giá»i dzữưưu…!†Nghe ngưá»i Sà i Gòn nói chuyện, trong cách nói, bắt gặp “Thôi à nghen†“Thôi à !†khá nhiá»u, như má»™t thói quen và cái “duyên†trong giá»ng Sà i Gòn.
Ngưá»i Sà i Gòn nói chuyện, không phát âm được má»™t số chữ, và hay là m ngưá»i nghe lẫn lá»™n giữa âm “d,v,gi†cÅ©ng như ngưá»i Hà Ná»™i phát âm lẫn các từ có phụ âm đầu “r†váºy. Nói thì đúng là sai, nhưng viết và hiểu thì chẳng sai đâu, đó là giá»ng Sà i Gòn mà , nghe là biết liá»n. Mà cÅ©ng chẳng biết có phải là do tháºt sá»± ngưá»i Sà i Gòn không phát âm được những chữ ấy không nữa, hay là do cách nói lẫn từ “d,v,gi†ấy là do quen miệng, thuáºn miệng và hợp vá»›i chất giá»ng Sà i Gòn. Và như nói “Äi chÆ¡i dzui dzẻ hen máºy!†thì ngưá»i Sà i Gòn nói nó… thuáºn miệng và tá»± nhiên hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nói “Äi chÆ¡i vui vẻ hen!â€. Nói là “vui vẻ†vẫn được đấy chứ nhưng cảm giác nó ngưá»ng ngượng miệng là m sao đó. Nghe má»™t ngưá»i Sà i Gòn phát âm những chữ có phụ âm "v" như "vá», vui, vưá»n, võng" nó cảm giác sao sao á, không đúng là giá»ng Sà i Gòn chút nà o...
Tiếng nói cá»§a ngưá»i Sà i Gòn không chỉ thuần là tiếng Việt, mà còn là sá»± há»c há»i, vay mượn nhiá»u từ ngữ cá»§a dân tá»™c bạn, đâm ra mang nhiá»u “hình ảnh†và “mà u sắc†hÆ¡n. Những từ như “lì xì, thèo lèo, xà mụi, cÅ© xì…†là mượn cá»§a ngưá»i Hoa, những từ như “xà quầng, mình ên…†là cá»§a ngưá»i Kh’mer. Nói riết đâm quen, dần dần những từ ngữ đó, những tiếng nói đó được ngưá»i dân Sà i Gòn sá» dụng má»™t cách tá»± nhiên như cá»§a mình, Ä‘iá»u đó chẳng có gì lạ…Thêm và o đó, nó được sá»a đổi nhiá»u cho phù hợp vá»›i giá»ng Sà i Gòn, thà nh ra có những nét đặc trưng riêng.
Váºy nói cho cùng thì ngưá»i Sà i Gòn cÅ©ng có những tiếng gá»i là “tiếng địa phương†(local dialect !?). Những tiếng nà y thể hiện rõ nhất khi ngưá»i Sà i Gòn nói chuyện cùng ngưá»i miá»n khác. Nghe má»™t ngưá»i Sà i Gòn nói chuyện cùng má»™t ngưá»i khác vùng, dá»… dà ng nháºn ra những khác biệt trong lá»i ăn tiếng nói giữa hai ngưá»i, hai miá»n. Có má»™t số từ ngưá»i Sà i Gòn nói, ngưá»i miá»n khác nghe rồi…cưá»i vì chưa Ä‘oán ra được ý. CÅ©ng như khi nghe ngưá»i Huế dùng má»™t số từ lạ lạ như “o, mô, ni, chừ, răng…†trong khi nói chuyện váºy thôi. Khác là mấy tiếng ngưá»i Sà i Gòn nói, vẫn có chút gì đó nó…vui vui tai, là lạ, ngồ ngá»™ và …bình dân là m sao.
Ngưá»i Sà i Gòn nói riêng và miá»n Nam nói chung, có thói quen dùng từ "dạ" khi nói chuyện, khác vá»›i ngưá»i miá»n Bắc lại dùng từ "vâng". Äể ý sẽ thấy Ãt có ngưá»i Sà i Gòn nà o nói từ "vâng". Khi có ai gá»i, má»™t ngưá»i Sà i Gòn nói "vâng!" là trong dáng dấp cá»§a câu nói đó có giá»ng đùa, cưá»i cợt. Khi nói chuyện vá»›i ngưá»i lá»›n hÆ¡n mình, ngưá»i dưới thưá»ng đệm từ "dạ" và o má»—i câu nói. "Mà y ăn cÆ¡m chưa con ? - Dạ, chưa!"; "Má»›i dìa/dzá» hả nhóc? - Dạ, con má»›i!"… Cái tiếng "dạ" đó, không biết sao trong cảm giác nghe cá»§a má»™t ngưá»i Sà i Gòn vá»›i má»™t ngưá»i Sà i Gòn thấy nó "thương" lạ...dá»… chịu mà gần gÅ©i, nhẹ nhà ng mà tình cảm lắm lắm. Cảm giác nó tháºt riêng so vá»›i những nÆ¡i khác. Nghe má»™t tiếng "dạ" là biết ngay tên nà y là dân miá»n Nam cái đã rồi hẳn hay...
Má»™t ngưá»i miá»n khác, có thể là Bắc hoặc Trung, diá»…n tả má»™t khoảng thá»i gian ngắn và i ngà y thì nói “Từ bữa đó đến bữa nayâ€, còn ngưá»i Sà i Gòn thì nói “Hổm nayâ€, “dạo nà yâ€â€¦ngưá»i khác nghe sẽ không hiểu, vì nói chi mà ngắn gá»n ghê. (Lại phát hiện thêm má»™t Ä‘iá»u là ngưá»i Sà i Gòn hay dùng từ “ghê†phÃa sau câu nói để diá»…n tả má»™t sắc thái tình cảm riêng. Tiếng “ghê†đó chẳng hà m ý gì nhiá»u, nó mang ý nghÄ©a là “nhiá»uâ€, là “lắmâ€. Nói “NhỠđó xinh ghê!†nghÄ©a là khen cô bé đó xinh lắm váºy.) Lại so sánh từ “hổm nay†vá»›i “hổm rà y†hay nghe ở các vùng quê Nam Bá»™, cÅ©ng má»™t ý nghÄ©a như nhau, nhưng lại không hoà n toà n giống nhau. Nghe ngưá»i Sà i Gòn dùng má»™t số từ “hổm rà y, miết…†là ngưá»i Sà i Gòn bắt chước ngưá»i miá»n sông nước váºy. Nhưng nghe vẫn không trái tai, không cảm thấy gượng, vì trong ngưá»i Sà i Gòn vẫn còn cái chất Nam Bá»™ chung mà .
Nghe má»™t đứa con trai Sà i Gòn nói vỠđứa bạn gái nà o đó cá»§a mình xem…â€NhỠđó xinh lắm!â€, “NhỠđó ngoan!â€â€¦Tiếng “nhá»â€ mang ý nghÄ©a như tiếng “cái†cá»§a ngưá»i Hà Ná»™i. Ngưá»i Sà i Gòn gá»i “nhá» Thuý, nhá» Lý, nhá» Uyên†thì cÅ©ng như “cái Thuý, cái Uyên, cái Lý†cá»§a ngưá»i Hà Ná»™i thôi.
Nói má»™t ai đó cháºm chạp, ngưá»i Sà i Gòn kêu “Thằng đó là m gì mà cứ cà rá» cà rá»â€¦nhìn phát bá»±c!†Nghe cứ như là đùa, chẳng là m câu nói nặng ná» lắm. Má»™t ngưá»i lá»›n hÆ¡n gá»i “Ê, nhóc lại nói nghe!†hay gá»i ngưá»i bán hà ng rong “Ê, cho chén chè nhiá»u nhiá»u tiá»n Ãt coi!â€â€¦ “ʆlà tiếng Sà i Gòn đó, coi gá»i trổng không váºy mà chẳng có ý gì đâu, có thể nói đó là thói quen trong cách nói cá»§a ngưá»i Sà i Gòn. Mà ngưá»i Sà i Gòn cÅ©ng lạ, mua hà ng gì đó, thưá»ng “quên†mất từ “bánâ€, chỉ nói là “cho chén chè, cho tô phởâ€â€¦ “cho†ở đây là mua đó nghen. Nghe ngưá»i Sà i Gòn nói chuyện vá»›i nhau, thưá»ng bắt gặp thế nà y “Lấy cái tay ra coi!†“Ngon là m thá» coi!†“Cho miếng coi!†“Nói nghe coi!â€â€¦ “Là m thá»â€ thì còn “coi†được, chứ “nói†thì là m sao mà “coi†cho được nè ? Váºy mà ngưá»i Sà i Gòn lại nói, từ “coi†cÅ©ng chỉ như là má»™t từ đệm, dân Sà i Gòn nói dzáºy mà . Ngồi mà nghe ngưá»i Sà i Gòn nói chuyện cùng nhau thì quái lắm, lạ lắm, không Ãt ngưá»i sẽ há»i “mấy từ đó nghÄ©a là gì dzáºy ta ?†– Mà “dzáºy ta†cÅ©ng là má»™t thứ “tiếng địa phương†cá»§a ngưá»i Sà i Gòn à . Ngưá»i Sà i Gòn có thói quen hay nói “Sao kỳ dzáºy ta?†“Sao rồi ta?â€ â€œÄÆ°á»£c hông ta?â€â€¦Nghe như là há»i chÃnh mình váºy đó, mà …hổng phải dzáºy đâu nghen, kiểu như là ná»a há»i ngưá»i, ná»a đùa đùa váºy mà .
Tiếng Sà i Gòn là thế đó, nếu bạn giả giá»ng Sà i Gòn nói chuyện, dù có giống cách mấy mà bá» quên mấy tiếng đệm, mấy tiếng Sà i Gòn riêng riêng nà y thì đúng là … “bạn hông biết gì hết chÆ¡n hết chá»i!â€
Mà giá»ng Sà i Gòn đã thế, cách ngưá»i Sà i Gòn xưng hô, gá»i nhau cÅ©ng có phần mang “mà u sắc†riêng.
Ngưá»i Sà i Gòn có cái kiểu gá»i “Mà y†xưng “Tao†rất “ngá»tâ€. Má»™t và i lần gặp nhau,nói chuyện ý hợp tâm đầu má»™t cái là ngưá»i Saigon mà y tao liá»n. Nếu đúng là dân Sà i Gòn, hiểu ngưá»i Sà i Gòn, yêu ngưá»i Sà i Gòn sẽ thấy cách xưng hô ấy chẳng những không có gì là thô mà còn rất ư là thân thiện và gần gÅ©i.
Mà y-tao là kiểu xưng hô hay thấy trong mối quan hệ bạn bè cá»§a ngưá»i Sà i Gòn. Cách xưng-hô nà y thấy dà n trải từ đủ các mối quan hệ bạn bè; từ bạn há»c giữa mấy đứa nhóc chút xÃu, cho đến mấy bác mấy anh lá»›n lá»›n tuổi. Hổng biết cái máu dân Sà i Gòn nó chảy mạnh quá hay sao mà thấy mấy cách gá»i nà y nó...tá»± nhiên và dá»… nói hÆ¡n là mấy từ như "cáºu cáºu - tá»› tá»›" cá»§a miá»n Bắc. Nói chuyện bạn bè vá»›i nhau, thân thiết mà gá»i mấy tiếng mà y mà y tao tao thì nghe tháºt sướng, tháºt thoải mái tá»± nhiên, và khoai khoái là m sao ấy. Gá»i thế thì má»›i thiệt là dân Sà i Gòn.
Äấy là ngang hà ng, ngang vai vế mà gá»i nhau, chứ còn như đám nho nhá» mà gặp ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n, đáng báºc cha, chú thì khác. Khi ấy “tụi nhá»â€ sẽ gá»i là chú, thÃm, cô, dì, hay bác và xưng “con†ngá»t xá»›t. Có vẻ như ngưá»i Sà i Gòn "ưa" tiếng chú, thÃm, dì, cô hÆ¡n; cÅ©ng như Ä‘a phần dân miá»n Nam khác váºy mà . Mà có lẽ cách gá»i nà y cÅ©ng còn tuỳ và o việc ước lượng tuổi cá»§a ngưá»i đối diện. Gặp má»™t ngưá»i phụ nữ mà mình nhắm chừng tuổi nhá» hÆ¡n mẹ mình ở nhà thì "Dì Æ¡i dì...cho con há»i chút...!" - còn lá»›n hÆ¡n thì dÄ© nhiên là "Bác Æ¡i bác..." rồi. Những tiếng mợ, thÃm, cáºu,... cÅ©ng tuỳ và o vai vế và ngưá»i đối diện mà gá»i. Có ngưá»i chẳng bà con thân thuá»™c gì, nhưng là bạn cá»§a ba mình, lại nhá» tuổi hÆ¡n, thế là gá»i là chú và vợ cá»§a chú đó cứ thế gá»i luôn là thÃm. Gá»i thì gá»i thế, còn xưng thì xưng “con†chứ không phải “cháu cháu†như má»™t số vùng khác. Cái tiếng “con†cất lên nó tạo cho ngưá»i nghe cảm giác khoảng cách giữa mình vá»›i đứa nhá» Ä‘ang nói kia tá»± dưng… gần xịt lại. Nghe sao mà quen thuá»™c, và gần gÅ©i đến lạ lùng. Tá»± dưng là thấy có cảm tình liá»n.
Nói tiếp chuyện xưng-hô, ngưá»i Sà i Gòn có kiểu gá»i thế nà y :
Ông đó = ổng
Bà đó = bả
Anh đó = ảnh
Chị đó = chỉ
...
Không hiểu sao mà dấu há»i tá»± nhiên cái trở nên giữ vai trò quan trá»ng... ngá»™ nghÄ©nh dzáºy nữa. Nhưng mà kêu lên nghe hay hay đúng hông? Gá»i váºy má»›i đúng là chất Nam Bá»™ - Sà i Gòn á nghen.
Ngưá»i Sà i Gòn cÅ©ng có thói quen gá»i các ngưá»i trong há» theo... số. Như anh Hai, chị Ba, thÃm Tư, cô ChÃn, dượng Bảy, mợ Năm...Mà nếu anh chị em há» hà ng đông đông, sợ gá»i cùng là chị Hai, anh Ba mà hổng biết nói vá» ai thì dzáºy nè, thêm tên ngưá»i đó và o. Thà nh ra có cách gá»i : chị Hai Lý, chị Hai Uyên, anh Ba Long, anh Ba Hùng...
Thêm nữa, nếu mà anh chị em cùng nhà thì tiếng "anh-chị-em" đôi khi được...giản lược mất luôn, trở thà nh "Hai Æ¡i Hai, em nói nghe nè..." và "Gì dzạ Út ?"...Tôi thÃch cách gá»i nà y, đâm ra ở nhà gá»i Dì Út tôi chỉ là má»™t tiếng Út gá»n lá»n. Có chuyện nhá» là cứ "Út Æ¡i...con nhá» chút!" hoặc vá»›i mấy chị tôi thì "Hai Æ¡i Hai...em nói nghe nè!".
Cách gá»i nà y cá»§a ngưá»i Sà i Gòn nhiá»u khi là m ngưá»i miá»n khác nghe hÆ¡i...rối. Có lần, kể cho ngưá»i bạn ở Hà Ná»™i nghe vá» mấy ngưá»i anh chị trong gia đình. Ngồi kể lể "anh Hai, chị Hai, dì Hai, Út, cáºu Hai, mợ Hai, chú Ba..." má»™t hồi cái bị kêu là hổng hiểu, xưng hô gì rối rắm quá chừng, là m phải ngồi giải thÃch lại suốt má»™t hồi...lâu.
Cách xưng hô cá»§a ngưá»i Sà i Gòn là váºy. Nghe là thấy đặc trưng cá»§a cả má»™t mảnh đất miá»n Nam sông nước.
Cứ thế, không sang trá»ng, Ä‘iệu đà như giá»ng ngưá»i dân đất Bắc, cÅ©ng chẳng trầm lắng, thanh thanh như tiếng Huế Thần Kinh, cái giá»ng Sà i Gòn Ä‘i và o tai, và o lòng, và o cách cảm, và ná»—i nhá»› nhung cá»§a ngưá»i Sà i Gòn lẫn dân miá»n khác bằng sá»± ngá»t ngà o cá»§a sông nước Nam Bá»™, bằng cái chân chất tháºt thà cá»§a truyá»n thống xa xưa, và bằng cả cái “chất Sà i Gòn†chảy mạnh trong từng mạch máu ngưá»i dân Sà i Gòn. Äi đâu, xa xa Sà i Gòn, bá»—ng dưng nghe má»™t tiếng “Dạ!†cùng những tiếng “hen, nghen†lại thấy đất Sà i Gòn như Ä‘ang hiện ra trước mắt vá»›i những nhá»› thương…
(st)