Thỉnh thoảng viết cũng là một cách giải trí , mặc dù nó có vẻ hơi mất thời gian .
Hi vọng câu chuyện mà tôi viết và các bạn sắp đọc không đến nỗi quá khó nuốt . Và nếu bạn thích nó thì bạn cũng chuẩn bị tâm lý là sẽ thiếu thuốc trong một khoảng thời gian , không dài , cũng không ngắn .
Truyện không thích hợp với những người thích yy , lãng mạn .
Phần 1 . Khởi Thủy
Chương 1 : Giấc mơ
Ánh chiều tà vàng vọt thê lương phản chiếu lên mặt hồ đỏ sậm như máu khiến khung cảnh cũng trở nên tràn ngập vẻ tang tóc khủng bố .
"Ta đang ở đâu ?"
Chân nó lê từng bước dài vô định . Nó cảm thấy đầu lâng lâng không thực tế . Đôi chân nó như mất đi cảm giác về trọng lực .
"Đây là đâu ?"
Đôi mắt nó cố gắng nhìn ra xung quanh , cố gắng tìm đến một điểm quen thuộc . Trong khi đó đầu óc nó lại cố gắng trở nên tỉnh táo , nó muốn thoát ra khỏi trạng thái mơ mơ hồ hồ này . Không biết bao lâu , không biết nó đã đi bao xa . Dù nó nhìn thấy trên trời ánh hoàng hôn leo lét , nhưng nó không thể nhìn thấy gì vượt quá mười mét xung quanh nó .
"Ta đang mơ ?"
Nó dường như ý thức được mình đang trong một giấc mơ , không . Một cơn ác mộng mới có thể diễn tả được những gì nó đang trải qua ...
Bỗng một cơn lạnh chạy qua cơ thể nó như một luồng điện , luồng khí lạnh đó cứ như một đàn ngựa đang sợ hãi , chạy trốn một điều gì đó kinh khủng lắm và nó hay đúng hơn là cơ thể nó là một nơi trú ẩn tốt nhất của sự sợ hãi . Chúng điên cuồng xông thẳng qua hơi thở của nó , chạy dọc ra đến sau ót . Từng con ngựa như muốn thoát khỏi cơn khát máu của loài quỷ dữ , chúng tản ra , sống được ai hay người đó rồi biến mất tăm .
Cơn lạnh đó khiến người nó tê rần , một cơn đau đớn co thắt của từng thớ thịt , cơ bắp khiến từng sợi thần kinh của nó gần như muốn nổ tung ra đứt thành từng mảnh . Đầu gối nó run lên bần bật , nhưng nó vẫn cố gượng để đứng vững . Nó có cảm tưởng dường như có ai đó đang ở bên cạnh nó , thì thầm vào tai nó ...
" Không được ngã !"
Và lời động viên đó còn có tác dụng hơn bất cứ thần tiên đan dược nào trên đời này , nó nhưng được tiếp thêm tinh thần , cái tính cách lỳ lợm không chịu thua ai của nó chính vào lúc này nhưng một con sư tử bị nhốt lâu ngày nay mới được thả ra . Nó có thể cảm thấy trái tim nó đang đập điên cuồng , từng dòng máu mang theo hơi ấm từ trái tim nó chạy đi khắp cơ thể . Để ý đến điều đó khiến nó cảm thấy sướng khoái mà quên đi tất cả những đau đớn khác .
Cơn đau đớn không còn khiến nó chùn bước nữa , nó lại tiếp tục bước tiếp về phía trước . Nhờ cơn gió lạnh , đầu óc của nó dường như được thổi bay đi bớt một phần sương mù dày dặc , khiến nó trở nên tỉnh táo hơn , mắt nó cũng quan sát được xa hơn đôi chút . Nó lúc này nhận ra phía trước nó là một tòa đình viện cổ xưa , bên cạnh đó là một cây đại cổ thụ to lớn , bóng lá của nó thậm chí che phủ hết tất cả mái của đình viện , một cái cây khổng lồ .Bên cạnh tòa đình viện là một con sông nhỏ , ánh vàng vọt của mặt chời hắt lên nó khiến nó trở thành một dải lụa vàng óng ánh đang ôm lấy cả tòa đình viện , khiến nó dường như trở nên như có một cái gì đó khiến người ta phải hâm mộ , sùng bái .
"Họ là Ai ?"
Dường như đang có rất nhiều người vây xung quanh cái cây đó , dường như phải đến bốn năm mươi người , họ không ôm lấy cây mà dường như đang cố chen chúc nhau để đến gần cái cây nhất có thể . ả . Nó như bị cuốn hút đến tòa đình viện đó , chân nó bước mau hơn , gần như sắp chạy đến nơi . Nếu như không phải nó cảm giác chỉ một bước sơ hở , dưới chân nó là cả một bờ vực thẳm đón đợi nó , đợi để nuốt chửng nó , ngấu nghiến thân xác nó , khiến nó chưa từng nghĩ đến việc nhìn xuống chân nó . Thì có lẽ nó sẽ chạy , chạy hộc tốc , chạy bằng hết tốc độ mà nó có . Nó muốn có ai đó để nó chia sẻ cảm giác này , nó muốn thoát khỏi hết sự sợ hãi bằng mọi giá , thoát khỏi cơn ác mộng này . Và những người kia có lẽ nào cũng giống như hắn .
Cô đơn , lạc lõng trong cái thế giới hai màu đen và trắng này ? Đi tìm một lối thoát ...
Cảm giác sợ hãi giống như một bìng xăng làm nóng bộ máy cho nó , tiếp thêm sức mạnh cho nó . Nó bước đi nhanh hơn .
Nhưng càng đến gần nó lại cảm giác phía trước dường như còn đáng sợ hơn phía sau nó hàng nghìn lần , hàng vạn lần .
Sự khủng bố phía trước như một bàn tay khổng lồ vô hình bóp chặt cơ thể nó .Nó muốn dừng lại , không , nó muốn quay lại , nó muốn bỏ chạy . Nó bước càng lúc càng chậm lại chừng như chỉ nửa bước nữa là nó sẽ quay lại , sẽ bỏ chạy khỏi cái nơi mà nó từng nghĩ nó sẽ được an toàn ấy . Chỉ là lời thì thầm đó lại lần nữa vang lên trong óc nó .
" Tiến lên ! Đừng quay đầu lại "
Sự sợ hãi giằng xéo trái tim nó , nhưng nó vẫn bước tới , nó sẽ không chịu khuất phục sự sợ hãi đó , đối mặt nó , áp đảo lấy nó , vượt qua nó . Nó phải bước tới !
Càng bước đến gần , sự kinh hoàng càng hiện ra rõ trong mắt nó . Máu , ở khắp mọi nơi , trên nền đất , trên bụi cỏ ...
Nó nhận ra còn có rất nhiều người khác cũng ở đây , họ lẩn khuất sau những bụi cây , bụi cỏ , lăn lóc trên những mảng đất thấm đẫm máu tươi . Nó cảm thấy sợ hãi , nó thấy buồn nôn , nó cảm thấy dương như luồn hơi thở của tử thần ở ngay sau ót nó . Hắn đang cười lên sự sợ hãi của nó , hả hê gậm nhấm nốt từng miếng của sự dũng cảm , không , đúng hơn là sự lỳ lơm còn sót lại của hắn . Hắn đang chờ nó ngã gục xuống để tham gia vào những con người nằm trên đất này .
Nó không thể chấp nhận điều đó , dù chân nó dường như đã rã rời ra , vỡ ra thành từng mảnh mỗi bước chân của nó . Lòng bàn chân nó như có kim châm , nó cảm thấy như bước trên bàn chông với những mũi đinh sắc nhọn đang đâm vào da thịt của nó . Nhưng nó biết nó không thể ngừng lại .
Mùi máu thịt tản ra trong không khí khiến chỉ ngửi vào một chút cũng thấy buồn nôn . Thỉnh thoảng bên bờ sông lại nhìn thấy những cái đầu , những cánh tay nhô ra khỏi mặt nước , cả con sông vừa trang hoàng là thế giờ đây giống như hoàng tuyền dưới địa ngục đầy vẻ thê lương khủng bố .
Nó cũng đã hiểu đám người đó , họ không chen chúc nhau để đến gần cái cây như nó tưởng .
Cả đám người , họ bị mổ bụng , moi ruột ,quấn quanh cổ rồi đóng lên cây giống như những huy chương của thần chết .Nhìn vẻ mặt đau đớn trước khi chết của họ cũng đủ thấy sự đau đớn , sợ hãi của họ đến mức nào rồi . Nó không thể chịu nổi nữa , nó quỵ xuống , nó ngã gục xuống nền đất mà nôn .
Nó như bị lôi tuột xuống mặt đất trơn lạnh , cái mùi tanh của máu trở nên nồng đậm hơn trăm lần khiến nó không thể ngừng cơn buồn nôn , nó ghê tởm kẻ đã làm chuyện này ...
Bỗng cái cảm giác ghê sợ ập đến , nó cảm tưởng như kẻ tử thần đó đang ở ngay sau lưng mình .
" không được quay lại "
Nó tự nhủ , cố gắng không quay đầu lại , nhưng sự sợ hãi điên cuồng xông đến tâm trí nó , nó không thể ngừng nghĩ , không thể ngừng sợ hãi , nó quay đầu lại ...
Bóng đen đó đứng ngay sau nó . Đúng , đó là một cái bóng , đen tối , sâu thẳm .Cái bóng đó dường như chứa đựng tất cả mọi nỗi sợ hãi của nó và dường như nó càng lúc càng trở nên to lớn hơn , mạnh mẽ hơn .
Hắn cất cây đao đầy máu đang nhiễu từng giọt , từng giọt xuống mặt đất lên không . Chỉ một nhát hạ đao này thôi , nó sẽ chết , nó sẽ tan ra , nó sẽ biến mất ...
Nó choàng dậy . Mồ hôi thấm ướt cả chiếc pijama mỏng trên người nó .
Phải mất một lúc nó mới có thể cảm nhận được thực tế . Cơn hoảng sợ vẫn đeo bán dai dẳng trong tâm trí nó một lúc lâu .
Sự sợ hãi khiến nó như một con thú bị thương , nó trở nên tức giận , cáu gắt . Nó gầm lên :
"Aaaagh !"
Hai tay nó nắm chặt đến mức gân máu cũng bắt đầu nổi lên .Chớp mắt , Nó cong người bật dậy , hai tay , hai chân vung lên trong không khí như đang đánh nhau với một kẻ địch vô hình . Nó phải phát tiết , nó phải đánh bại cơn sợ hãi vẫn còn sót lại trong tim nó .
Qua một lúc , Nó không còn đấm đá loạn lên nữa , nó đang đi quyền .
Bài Băng Tâm Quyền này nó do chính cha nó dạy . Nó vẫn nhớ , nó vẫn tập .
Cha của nó , 11 năm trước .
Đúng vào cái buổi sáng đó , cái ngày mà lần đầu tiên cha nó cười với nó , ôm nó , âu yếm nó giống như bao người cha khác .
Nó vẫn còn nhớ rất rõ , sáng hôm đó , sinh nhật nó tròn 5 tuổi .
Nó vẫn còn nhớ rất rõ cái mùi thơm thơm của những chiếc bàn ghế bằng gỗ trong nhà . Cái không khí ấm cúng đó , những bức tường sơn màu tím nhạt , màu mà mẹ nó yêu thích nhất . Những món đồ vật cổ xưa , kỳ lạ mà cha nó sưu tầm được , lúc nào cũng hãnh diện về nó , luôn luôn đặt nó ở những nơi bắt mắt nhất , trang trọng nhất và lôi nó ra để khoe khoang và nhận lời tán thưởng . và ...cái đó ... cái thứ mà nó không quên được , luôn đặt trên chiếc án thư của cha nó trong phòng làm việc , ... cái thứ đen đủi đó bề ngoài không có gì đang giá nhưng lại cuốn hút nó đến thế , thứ nó đã rất yêu thích , thứ cha nó luôn cấm nó đặt tay lên đó . Nó không thể nhớ nó đúng ra là cái gì , nhưng nó cũng không thể quên được ấn tượng về nó , cái cảm giác gần gũi , muốn đến gần , muốn chạm tay vào nó ....
À , đúng rồi , còn cái bánh sinh nhật làm bằng dâu tươi và chocolate mà hai mẹ con nó đã làm cả buổi tối hôm qua nữa .. nó vẫn nhớ cái vị ngọt lịm mà mát lạnh của những miếng dâu tươi đó . Mỗi lần đưa vào miệng lại như một viên kẹo đường tan ra , mát rượi trong miệng nó ..
Còn quà sinh nhật nữa chứ ..
Mẹ nó .. Món quà của mẹ nó là một chiếc nhẫn ,ừ đó là một chiếc nhẫn . Không phải là một chiếc nhẫn vàng , không phải bằng bạc , nó cũng không gắn kim cương hay bằng ngọc phỉ thúy gì hết . Đó là một chiếc nhẫn bằng đồng . Nó đã đeo chiếc nhẫn đó trên cổ suốt 8 năm vì không một ngón tay nào yếm vừa chiếc nhẫn đó và bây giờ thì nó luôn đeo chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trai . Cũng không có lý do gì đặc biệt cả , đơn giản chỉ vì nó thuận tai phải và nó thích cái cảm giác xoay xoay vòng vòng chiếc nhẫn
đó quanh ngón tay . Đó là thú vui nhỏ của nó mỗi khi ở một mình và không có việc gì làm . Và có lẽ cũng là cách để nó vẫn nhớ đến mẹ nó .
Còn cha nó ư ? Cha nó là một người rất lạnh lùng , rất hiếm khi nó thấy ông cười với nó và sinh nhật này chính là cái dịp "hiếm khi" đó . Nó đặc biệt nhớ cha nó cười với nó rất nhiều ngày hôm đó , chơi với nó và dạy nó bài quyền này .
Bài quyền này nó khó thì không khó , nhưng nói dễ thì cũng không dễ . Băng tâm quyền có tất cả 6 chiêu nhưng mỗi chiêu lại có 3 thức biến hóa khác nhau . Nếu không phải hôm đó nó muốn ba nó cười với nó nhiều hơn , không muốn cha nó thất vọng vì nó thì có lẽ một đứa bé năm tuổi không thể học thuộc và nhớ tất cả những gì cha nó dạy nhanh đến thế .
Nó vẫn nhớ , khi nó đi thành công bài quyền đó , cha nó đã cười với nó . Không phải bằng âm thanh , bằng khuôn mặt , mà bằng cái nhìn của ánh mắt . Và nó hiểu , nó biết cha nó đã vui sướng , đã hãnh diện vì nó .
Nó không hận cha mẹ nó đã bỏ nó đi , nó chỉ không hiểu tại sao họ không mang nó theo . Có lẽ họ đã gặp một việc gì đó rất vội vàng , rất nguy hiểm ... họ muốn bảo vệ nó .
Đó là những gì nó tự nhủ trong suốt 11 năm không cha mẹ . Sống lay lắt dựa vào ông bà ngoại ... Nhưng 2 năm trước nó đã tự dọn ra ở riêng , tự nuôi ăn , nuôi học chính bản thân mình .
Một đứa nhóc 16 17 tuổi , chưa trưởng thành thì sao có thể tự kiếm lây đồ ăn thức uống , quần áo cho chính bản thân mình được ư ?
Nhưng nó làm được . Nó đã làm được và nó đang sống .
Nơi nó sống không cần đóng tiền nhà , không cần nộp tiền điện nước . Nơi nó học không cần đóng tiền học vì chính sách của quốc gia là miễn học phí với tất cả mọi học sinh việt nam đi học trong các trường công lập . Còn tiền ăn ư ? mỗi tháng nó lãnh một khoản học bổng nhỏ khoảng 500 đồng cũng đủ để nó sống nửa tháng , và mỗi tối từ 6 giờ đến 12 giờ nó nhận được một việc làm thêm ở một công trường cách nơi nó ở 4 bến tàu tốc hành , đủ đê nó sống nốt nửa tháng còn lại và còn một số tiền kha khá để dành dụm . Nó dự định sẽ đi tìm cha và mẹ nó khi nó tốt nghiệp hết cấp hai , đủ 18 tuổi , đủ tuổi để nó không cần quyền bảo hộ của ông bà ngoại nó , đủ tuổi để nó có thể đi khắp mọi nơi .
Chắc sẽ có người rất thắc mắc , tại sao nó lại không cần đóng tiền nhà ? Đơn giản vì nó làm bảo vệ cho cái toà " Khung sắt 70 tâng này " vào mỗi buổi tối từ sau 12 giờ .
Thực ra cái chỗ này cũng không cần bảo vệ gì lắm , Cả tòa nhà được bao kín bằng tường bê tông cao đến 3 mét . Lý do là ông chủ nhà thầu sợ có kẻ ban đêm vào phá hoại ăn cắp . Thực ra là phá hoại nhiều hơn , công ty này có đến ba công ty khác cạnh tranh rất khốc liệt vì thế ngoài hắn còn 2 người nữa cũng làm bảo vệ . Họ cũng chỉ là hai ông già sáu bảy mươi tuổi , nhà gần đây được công ty này thuê vì tiền lương của họ rất rẻ , còn nó là dạng đặc biệt vì nó không được trả lương gì cả nói đúng hơn cái lương họ trả cho nó là một chỗ để trú chân . Nói thế cũng phải thấy nể sự khả năng tính toán chi ly của tên chủ thầu này , mặc dù vậy ông này cũng là một người tốt , ông ta không bao giờ rút bớt vật liệu xây dựng thậm chí một số chỗ sót thiếu trong thiết kế và sợ vật liệu không đủ sức bền ông ta còn bắt phải dùng vật liệu bảo đảm hơn , đắt tiền hơn . Cũng vì thế mà ông này đắc thầu rất ít dự án , nhưng tất cả dự án ông ta tham dự đều là những dự án tư nhân , thậm chí đến bản thiết kế cũng đều rất nổi tiếng đều do những kiến trúc sư tầm cỡ vẽ lên . Cũng vì thế mà gây nên nhiều ganh tỵ của những nhà thầu khác .
Nó giống ba nó ở một điểm , đó là sự lạnh lùng , có lẽ do biến cố mà tâm lý nó bị tổn thương . Nó ít khi giao thiệp với người khác , không có bạn bè mấy , và mọi người thường không hứng thú nói chuyện với nó . Chỉ có lão chủ thầu , hôm đó ông ta thấy bộ dạng thất thểu của nó trong công viên ,vừa chui ra từ cái túi ngủ du lịch . Ông ta chỉ vào nó và nói :
" Cần một cái xó không nhóc ?"
Đó là những gì nó cần . Mặc dù nó do dự , nhưng nó vẫn đi theo ông ta . Và đến khi thấy cái công trường này , nó không trả lời , mà chỉ gật một cái . Vậy là xong , không có thỏa thuận gì hết , không giấy tờ , không lương lậu , không ràng buộc .
Nó không sợ ông ta lừa nó , mà có lẽ ông ta mới là người cần phải lo đến chuyện đó .
Cái xó của nó . Đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng .
Không bàn ghế , không tivi , không tủ lạnh , không máy giặt .
Thứ duy nhất nó cần là chiếc chăn bông dày trị giá 50 đồng mà nó mua rẻ về được .Lúc đó nó còn tưởng vừa vớ bở vì món hàng rẻ mạt mà sau một đêm thì cả người ngứa ngáy vì cái chăn quý hóa chứa đầy rận và làm nó mất thêm 200 đồng mua thuốc khử , thế là cũng bằng mua một cái chăn mới tinh nhưng nó cũng không hối hận , đó là một bài học với nó và nó còn có ích hơn một cái chăn mới .
Mỗi đêm nó cuốn chăn giống như một chiếc áo cà xa quanh tượng phật và cứ thế mà ngủ . Thừa đủ thoải mái cho nó .
Tầng thứ 70 , vừa đổ bê tông mái . Nó luôn chọn tầng cao nhất mỗi khi đổ bê tông xong .
Nó thích cái không khí khô và loãng này , cái hơi ẩm mỗi buổi sáng luồn qua cơ thể nó .
Cái ánh sáng của bình minh mỗi ngày chạm vào mái tóc nó .
Nó thích đứng và ngắm mọi thứ từ trên cao xuống , mặc dù trước đây nó là kẻ luôn sợ độ cao . Nhưng nó đã chinh phục được nỗi sợ hãi đó . Nó đã vượt qua sợ hãi và mỗi sáng nó ngắm ánh mặt trời , nhìn xuống dưới , hả hê vì chiến thắng của bản thân .
Thánh kinh có viết 1000 năm sau ngày chúa hồi sinh , cũng sẽ là ngày phán xét . Ai đúng ư ? vậy có thể lên thiên đàng . Ai sai ư ? vậy hãy xuống địa ngục .
Nhưng dễ vậy sao ? Ai đúng ai sai ? Chúa là đấng tối cao , là đáng tạo hóa ư , sự đúng sai có thể phán quyết bởi một thế lực tối cao sao ? vậy có còn đúng và sai nữa hay không ?
Cái chính là , không có sự phán xét nào , không tồn tại bất kỳ ai bất kỳ điều gì để phán xet một người là đúng hay là sai .
Nhưng định mệnh lại khác , nó là sợi dây vô hình nhưng lại dai dẳng , trói buộc cả thể xác lẫn tâm hồn của tất cả mọi người . Cái định mệnh đó có thể khái niệm được chăng ?
Không ai chỉ ra được nó thực chất có tồn tại hay không tồn tại , nhưng người ta tin tưởng vào nó . Nó hướng đến cho ta một con đường .
Có người thì định mệnh một đầu trói buộc lấy họ , một đầu lại buộc vào mỏ neo lớn để mặc sức cho họ vẫy vùng , mặc cho họ cố gắng bơi xa đến đâu thì cuối cùng họ cũng phải chìm xuống , phải dừng lại .
Nhưng cũng có người , họ nắm lấy sợi dây định mệnh đó , cố gắng nắm lấy nó để bơi lên từ dưới lòng biển sâu thẳm để ngoi lên , để ngắm lấy mặt biển để tận hưởng ánh sáng của sự sống .
Cái định mệnh đó ,có thể nó là đúng ,có thể nó là sai . Nhưng không ai có thể phán xét được nó .
Vạn cổ thiên phong .
Ngọn núi thần trong truyền thuyết , triệu năm cũng không ai thấy qua nó một lần , chỉ biết , nó tồn tại , chắc chắn tồn tại để ta có thể vượt qua nó . Để lên đến đỉnh của nó , lên thiên giới thiên thành . Tận hưởng sự vĩnh hằng vĩnh cửu .
Thiên phong bao phủ bằng một màu tuyết băng giá , nó cao đến tột đỉnh . Nhưng ở lưng chừng đó lại có một cái cây lớn , không rõ là cây gì , lá giống bồ đề , thân giống tùng mộc , cổ xưa , to lớn . Mặc nhiên tồn tại , mặc cho thiên phong rét gào , gió buốt lạnh căm , mặt trời bị che phủ , nó vẫn sống , vẫn tồn tại .
Dưới tán cây có một chiến bàn cờ vây bằng đá trên đó đặt sẵn 4 quân cờ 2 đen 2 trắng và hai hộp cờ đen trắng bên cạnh . Quân cờ vừa trắng vừa sáng bóng , Quân đen lại như một cái hắc động , nó như hút lấy hết tất cả mọi thứ để rồi lại trả lại mọi thứ sáng hơn , sắc hơn , đẹp hơn bội phần .
Ngồi cạnh bàn đá là một vị tiểu tăng , mặt trắng sáng , mắt phượng , giữa trán là một nốt ruồi luân điểm tỏa ra hỏa quang . Vị tiểu hòa thượng này ước chừng khoảng 7 , 8 tuổi nhưng lại toát ra vẻ thiền định mà không mấy vị hòa thượng đắc đạo có được . Tuy hai mắt hơi khép lại dưỡng thần nhưng cảm tưởng trí tuệ của cậu ta bao quát lấy tất cả mọi thứ xung quanh .
Bỗng cây cổ thụ hơi run lên , không phải vì gió tuyết mà vì cái thứ khí tức hủy diệt nồng đậm đang kéo sát đến .
Hai mắt vị tiểu hòa thượng khẽ mở ra , nhìn về hướng tây mỉm cười nói :
- Ngươi đã đến , lần này lại đến sớm hơn mọi khi đấy , chắc ngươi đang mong đợi trận đấu này có phải không ?
- Ha hahaha !!!
Tiếng cười vang lên , cùng với đó là tiếng gào thét gầm rú của hàng ngàn sinh vật hòa lẫn với nhau . Ngọn gió trên thiên phong đã là cực phong , cực nhanh , cực lớn , cực mạnh mà vẫn bị thổi tan đi trong thoáng chốc .
Tiếng leng keng của xích sắt vang lên , gần hơn như báo hiệu , kẻ đó , đã đến .
" rầm "
Chỉ một cái dậm chân , cả đám tuyết lớn từ trên núi đang lăn xuống bị đánh tan đi thanh hoa tuyết , cơn gió rét cũng trở nên sợ hãi mà chạy trốn lên cao .
Người tới là một thiếu niên khuôn mặt giống như đúc vị tiểu hòa thượng , giống như hai anh em sinh đôi vậy ,chỉ khác là vị thiếu niên anh tuần này không mặc bộ cà sa mà lại mặc một đồ rách mướp như ăn mày , đầu không cạo trọc mà để dài kệ nó thỏa sức bay toán loạn trong gió .
Trên người cậu ta cuốn đầy những sợi xích sắt , mỗi mắt phải to bằng 2 nắm tay người lớn . Nó kéo căng ra , trói vào gần như mọi bộ phận trên người cậu ngoại trừ cái đầu .
Mà cái đầu kia là một đám mây lớn , một đám mây đen .
Không , đó là những con rồng 9 đầu , những con quái vật khổng lồ khác , kỳ lân , phượng hoàng , Kim sí điểu , và hàng triệu các con quái vật , ác quỷ đủ mọi hình dạng khác , nếu nhìn kĩ cũng có cả những nhân hình trong đó . Chúng đang thét gào , đang sợ hãi , nhưng không thể thoát khỏi sợi xích sắt đang trói lấy cổ chúng . Sợi xích đang nắm giữ sinh mạng chúng và chúng biết chúng sắp kết liễu đi sinh mạng của chúng . Chúng sợ hãi , muốn kéo vị thiếu niên lại , không để cho cậu ta bước thêm bước nào nữa nhưng không thể bởi vì đó là định mệnh , cái định mệnh là cậu ta sẽ bước lên thiên phong vào giờ phút này . Và cái định mệnh là cậu ta sẽ kết thúc mạng sống của chúng ngay khi đạt đến điều đó .
Gồng người lên một cái , Cậu thiếu niên quát lớn đồng thời hai tay gồng lên phái trước . Sợi đây xích vỡ tan , và đam mây đen cũng đồng dạn tan ra hòa vào những bông tuyết trắng xóa đang bay trên trời , khiến bầu trời chuyển thành một màu xám ảm đạm .
Cậu ta bước tới gần cây cổ thụ , nhìn xuống bàn cờ cười nói :
- lần này bọn chúng có vẻ yếu hơn trước . Sao nào , ta thấy ngươi còn có vẻ khẩn trương hơn ta nữa . Lần trước chẳng phải người lười đến mức miệng hộp cờ cũng chưa mở ra cơ mà , sao lần này lại mở ra hết rồi .
Tiểu hòa thượng mỉm cười không vội nói gì , cánh tay mân mê tràng hạt một hồi , mắt vẫn nhìn vào thiên nguyên tưởng như đang suy nghĩ điều gì đó .
Vị thiếu niên như đã quen thuộc với điều này lắm rồi , không nói nhiều nữa .
Lấy tay cầm một quân cờ đen trong hộp giơ lên .
Không còn thu hút ánh sáng nữa , quân cờ trong tay vị thiếu niên như tỏa ra một thứ ánh sáng mãnh liệt chừng như vô cùng hạnh phúc khi sắp được đặt lên bàn cờ .
Vị thiếu niên khẽ mỉm cười , không ngập ngừng , không suy nghĩ đặt ngay vào thiên nguyên .
Vị hòa thượng cũng không bất ngờ , dương như đã biết rõ , nó phải xảy ra như vậy . Cười nói :
- Để xem , trong một nghìn năm sắp tới , định mệnh sẽ được sắp đặt như thế nào . Hóa , lần này ta hi vọng sẽ không có nhiều sinh mạng bị mất đi .
Hóa cười to , thậm chí ngửa cả cổ lên trời để cười cho thỏa chí :
- Tạo , ngươi nói thế chẳng khác nào bảo ta ván này sẽ thua ngươi sao ?
Hahahah , Ván này tại sao không làm lớn hơn đi ?