[Tiên Hiệp] Tiên Hồ - Tác giả: Lưu Lãng Đích Cáp Mô - Chương 7
Chương 1
Đạo nhân lôi thôi (1)
Nguồn: ST
Đại Đường, Thiên Bảo năm thứ 9, thiên hạ thái bình, đang là thời kỳ an cư lạc nghiệp.
Năm nay mưa thuận gió hòa, Bạch Thạch trấn nhờ đó mà yên vui. Tuy chỉ là tiểu trấn xa xôi, nhưng cũng phát triển phồn thịnh, nhà nhà sung túc. Cuộc sống của bách tính thập phần thoải mái.
“Thế gian hữu dị cổ, chuyên thụ hoang đường mộng; dĩ úy thất ý nhân, văn giả cấu như phong. . . Mạc vấn mộng tỉnh thì, đồ nhạc tại mộng trung; nhân sinh thị hà vật? Bách niên nhất tràng mộng” (“Thế gian có cửa hàng kỳ lạ, chuyên bán chuyện hoang đường, an ủi những người không đạt được ý nguyện, người nghe thấy như thế mua như gió cuốn… Chớ có hỏi khi nào thì tỉnh mộng, ham vui trong mộng, nào còn quan tâm đến cuộc sống thực ra sao? Một giấc mộng trăm năm.” )
Một đạo sĩ già nua đạo bào bẩn thỉu, vừa đi vừa hát vang, phía sau ông ta có hơn mười đứa trẻ nghịch ngợm, không ngừng ném gạch đá vụn, ồn ào trêu đùa. Vóc người đạo sĩ già này cực kỳ cao to, khuôn mặt dày một tầng cáu bẩn, ngay cả hỉ nộ cũng khó mà nhìn ra được. Râu tóc bện thành một mớ, cũng không biết là bao lâu rồi chưa chỉnh trang lại nghi biểu, bụi bặm đen đúa, chỉ có thể thấy được tuổi đã rất già.
Rất đông trẻ con đuổi đánh, nhưng ông ta lại hồn nhiên không buồn chú ý, chăm chăm sải bước, trong nháy mắt đã từ đầu đường đi đến cuối đường. Những đứa trẻ nghịch ngợm đuổi không kịp ông ta, dần dần bị tụt lại rất xa ở phía sau.
Lúc này mặt trời đang dần hạ xuống, có hai gã thiếu niên vừa rời khỏi thư thục (trường tư thời xưa), trông khá hòa thuận, đi qua con đường nhỏ này.
Trong đó một gã thiếu niên mặt vàng vọt, thoạt nhìn liền có vài phần khí phách, vốn dĩ tinh thần có phần uể oải không chịu nổi. Nhưng khi lão đạo sĩ đi ngang qua hai đứa, thiếu niên mặt vàng vọt cực nhanh nhìn chằm chằm vào bóng lưng đạo sĩ, dường như có chút đăm chiêu.
Đồng bạn của nó so với nó cao lớn hơn một chút, cũng có vẻ cường tráng đầy đặn. Khuôn mặt tròn tròn bóng nhoáng hồng nhuận, một thân áo choàng bằng lụa, thắt lưng đeo một sợi tơ có gắn một khối bạch ngọc, cho thấy gia thế có phần sung túc. Thấy vẻ kỳ lạ của thiếu niên mặt vàng vọt, hắn quay đầu nhìn theo ánh mắt của đồng bạn, lầm bầm nói: “Hóa ra một đạo nhân bẩn thỉu, thế thì có cái gì mà phải nhìn.”
Thiếu niên mặt vàng mỉm cười, hai mắt khẽ chuyển, có vẻ cực kỳ linh động. Hắn cũng không nói thẳng, giọng nhàn nhạt: “Ta có chút chuyện, sẽ về nhà muộn, ngươi về trước, đến thăm mẫu thân ta, đừng quên giúp ta phân giải vài lời.”
Dứt lời cũng không chờ thiếu niên cường trắng trả lời, vội vã nhét thư quyển đang cầm vào trong tay đồng bạn, rồi nhanh chân đuổi theo bóng lưng của lão đạo sĩ.
Hai thiếu niên này nguyên là hàng xóm, thiếu niên mặt vàng vọt là Tiêu Phi, có chút chắc khỏe, gia cảnh dư dả là Mạnh Khoan.
Tiêu Phi trời sinh thân thể yếu nhược, thế nhưng tính cách hiếu động, mỗi ngày đều xuất ra vô số những trò quái ác, nghịch ngợm khắp nơi. Phụ thân nó cũng đọc sách mấy năm, tạo được chút ít vốn liếng, là người sống thành thật. Thấy đứa con ngỗ ngược khó bề quản thúc, liền hung hăng nghĩ ra chút trói buộc, đưa nó đến làm môn đệ đọc sách của Kinh Phu Tử vốn có tiếng là nghiêm khắc.
Tuy rằng Tiêu Phi bướng bỉnh, thế nhưng lại là người cực kỳ thông minh, đọc sách nhanh như gió, thoáng cái đã thuộc làu, làm cho Kinh Phu Tử rất vui. Liền nói với phụ mẫu của nó rằng: “Đứa bé này đọc sách rất tinh ý, ngày sau nếu khoa khảo, chắc chắn sẽ đường ra, tiền đồ vô lượng.” Thậm chí con khuyên phụ mẫu nó, không cần phải quá quản thúc. Được Kinh Phu Tử khen ngượi, phụ mẫu của nó cũng có phần được an ủi, đứa con này ngày sau có thể có tiền đồ. Tuy rằng Tiêu Phi vẫn cứ làm ra những trò quái đản, trong nhà cũng không quản chặt nó nữa.
Còn Mạnh Khoan, tuy rằng thân thể khỏe mạnh hơn Tiêu Phi, nhưng về cơ linh thì lại kém rất xa. Đọc sách sớm hơn Tiêu Phi nửa năm, nhưng hôm nay Tiêu Phi đã đọc được luận ngữ, sử sách, nó vẫn như trước chỉ đọc được Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính Thượng Hoàng Đãng.
Vừa mới rồi, Tiêu Phi rất tinh mắt, phát hiện gạch đá của mấy đứa trẻ kia, không có một viên nào chạm được vào người lão đạo nhân. Khi Mạnh Khoan không cảm thấy có gì kỳ quái, thì nó đã nhìn ra được, sau khi mấy đứa trẻ ném đá ra, không hiểu sao liền chậm đi rất nhiều, vô luận là đứa trẻ đó có dùng bao nhiêu lực đạo, thì cũng rất là xảo diệu rơi ở bên ngoài thân thể đạo nhân, cách đúng nửa thước.
Chuyện thú vị như vậy, Tiêu Phi đâu thể kiềm chế được tính tình? Thế là nó chạy theo phía sau đạo sĩ kia, đi qua bảy tám con đường, trong đầu càng thêm kinh ngạc.
Cước bộ của đạo sĩ lôi thôi kia cũng không quá nhanh, thế nhưng nó liều mạng chạy theo, cũng chỉ khó khăn lắm mới thấy được bóng lưng, muốn đuổi gần thêm một bước cũng không thể được.
“Đạo sĩ này quả nhiên có chút kỳ quái!”
Tiêu Phi rất hiếu kỳ, cước bộ lại càng mau thêm, thế nhưng thân thể nó vốn không cường tráng, chạy theo một hồi, chỉ cảm thấy hai chân từ từ bủn rủn, cứ thế chậm dần lại.
Mắt thấy bóng lưng đạo sĩ lôi thôi càng ngày càng xa, Tiêu Phi quýnh lên, liền bất chấp mà gào to: “Đạo trưởng ở phía trước, xin dừng bước! Tiểu tử có việc cần hỏi!”
“Đạo trưởng! Đạo trưởng!”
Tiêu Phi gọi theo vài câu, nhưng đạo sĩ lôi thôi kia lại như chưa từng nghe thấy, sải bước đi nhanh, càng chạy càng mau. Mắt thấy không đuổi kịp nữa, trong lòng Tiêu Phi thập phần uể oải. Thế nhưng cũng không muốn buông bỏ, vẫn tiếp tục tận sức chạy theo. Đột nhiên, một thân ảnh nho nhỏ, từ cửa một con hẻm lao ra. Tiêu Phi đang chạy nhanh, không kịp thu đà, liền đâm sầm vào đối phương. Chỉ nghe thấy một tiếng “ối” đau đớn kiều mị vang lên. Tiêu Phi liền đã vững vàng ngồi lên trên người đối phương.
Đến lúc nó chăm chú nhìn lại, thì lại nhận ra đó là nữ nhi duy nhất của Lâm quả phụ, nổi tiếng xinh đẹp ở Bạch Thạch trấn, Lâm Tiểu Liên. Nữ hài này giống hệt với mẫu thân, tuổi còn nhỏ nhưng đã “trổ mã” mười phần là mỹ nhân bại hoại. Hơn nữa còn kế thừa cả tính cách mạnh mẽ của mẫu thân, cho nên trước giờ chưa bị ai khi dễ. Tiêu Phi thầm nghĩ: “Không hay! Tiểu cô nương này không dễ trêu chọc, tốt nhất là ta nên chuồn đi!”
Tiêu Phi lúc này vừa vặn đè lên người Lâm Tiểu Liên. Cô bé khiếp sợ , thân thể mềm nhũn, để cho Tiêu Phi đè xuống, đôi mi thanh tú cau lại, còn chưa vội nhào dậy. Tiêu Phi lồm cồm bò dậy, lòng dạ nó thực ra không xấu, vội vã nâng Lâm Tiểu Liên lên, cuống quít nói: “Vừa rồi ta lỗ mãng, có việc cần đi trước, sẽ quay lại Lâm gia xin lỗi muội tử ngươi sau!”
Lâm Tiểu Liên còn chưa kịp mở miệng, thì đã thấy Tiêu Phi vụt đi, không thấy bóng dáng đâu nữa. Nhìn bóng lưng Tiêu Phi, Lũng Tây oán hận giẫm gót sen, nũng nịu mắng: “Tiêu Phi ngươi chờ đó, một hồi mà không đến xin lỗi ta, ta tìm tới tận nhà ngươi, mời phụ mẫu ngươi phân xử! Xem họ có cho mông ngươi nở hoa không!”
Bạch Thạch trấn không quá lớn, chỉ có hơn mười con đường nhỏ. Tiêu Phi chạy một mạch ra ngoài trấn, không ngờ không thấy tăm hơi của đạo nhân lôi thôi đâu. Nó có vài phần do dự, rầu rĩ không vui quay lại trấn. Trong lòng nó, đạo nhân kia tất có gì đó cổ quái, chẳng qua là, đến tột cùng cổ quái ở chỗ nào, thì nó lại không minh bạch.
Ngoài đọc sách, Tiêu Phi cũng nhàn rỗi, liền đọc chút thư tịch tiền nhân bút ký để giải trí. Với đạo sĩ cầu tiên thuật cực kỳ hâm mộ. Hôm nay gặp được một dị nhân, nhưng vô duyên kết giao, thành thử hắn không thể không cảm thấy chán nản.
Chờ đến khi Tiêu Phi về đến chỗ đụng phải Lâm Tiểu Liên lúc trước, lại thấy nữ hài này đang nói chuyện với hai nữ tử.
Tiêu Phi sống ở Bạch Thạch trấn, chưa bao giờ rời khỏi đây nửa bước. Tuy Bạch Thạch trấn nàykhông tính là hẻo lánh, thế nhưng cũng rất ít khách nhân ghé qua đây. Hai nữ tử này, tuổi cũng không nhiều, người lớn tuổi hơn chỉ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn người trẻ hơn thì chừng hai mươi hai hai mươi ba. Đều là trường thân ngọc lập, một thân bạch sắc quyên y, không thi phấn trang điểm, nhưng da thịt như ngọc, từ trên người họ tản một hương thơm ngào ngạt.
Hai bạch y nữ tử , người lớn tuổi hơn, song mi khuất sau tóc mai, trên lưng đeo một thanh liên sao đoản kiếm (đoản kiếm liền vỏ), tuy rằng vẻ mặt nói chuyện với Lâm Tiểu Liên ôn hòa, nhưng trên người lại tán ra một cỗ uy thế, làm cho mấy gã lưu manh hán tử, không dám tùy tiện đến gần. Người trẻ hơn, mặt mang theo vẻ uể oải chán nản, thế nhưng thi thoảng song mục đảo qua, nhãn thần lại rực sáng rất khó tả. Tiêu Phi chỉ liếc mắt nhìn qua, thì trái tim đã run lên, chỉ cảm thấy chẳng khác gì ngắm sao giữa đêm khuya.
Vốn dĩ Tiêu Phi không muốn tiếp cận hai nữ tử này, bất quá nó nghĩ đến, nếu mình không tới xin lỗi Lâm Tiểu Liên, thì có khả năng nữ hài này sẽ mách phụ mẫu nó như những lời uy hiếp lúc trước của cô nàng. Bất đắc dĩ, Tiêu Phi đành phải chạy đến chỗ ba người một cách rất không tình nguyện, cũng không nhìn hai nữ tử trẻ tuổi, chỉ nói với Lâm Tiểu Liên: “Lâm gia muội tử, vừa rồi ta đuổi theo đạo nhân kia, chẳng may đụng phải ngươi, ngươi đừng trách ta! Trên người còn chỗ nào đau không? Nếu không ta đi mua chút dược tửu, thỉnh Lâm a di thoa cho ngươi?”
Lâm Tiểu Liên thấy cặp mắt Tiêu Phi đảo loạn trên người mình như mắt kẻ trộm, cũng không hiểu vì sao, trong lòng hoảng hốt, mặt thoáng đỏ bừng. Tâm tư trong lòng nàng hoàn toàn không để ý đến chuyện bị Tiêu Phi đụng phải lúc nãy, bay thẳng về buổi tối hôm qua.
Bà mai nổi danh của Bạch Thạch trấn Lục Cô, tối hôm qua chạy đến nhà nàng, nói với mẫu thân nàng về chuyện hôn nhân. Mà người đến cầu hôn, lại chính là mẫu thân của Tiêu Phi. Lúc đó cô nàng trốn ở phòng trong, mặt mũi đỏ bừng, nghe thấy mẫu thân đã chính miệng đáp ứng. Tiêu Phi là người thông minh cơ linh, tù trước đến giờ danh tiếng bất phàm. Chính Lâm Tiểu Liên cũng có vài phần thuận ý. Hôm nay ngẫu nhiên gặp Tiêu Phi, Lâm Tiểu Liên nhịn không được mà ngượng ngùng thầm nghĩ: “Cũng không biết Tiêu thẩm thẩm đã nói với hắn chuyện cầu hôn hay chưa? Ngày hôm nay là hắn cố ý đụng phải ta hay sao đây? Hay là còn ý tứ gì khác? Lẽ nào với dáng dấp nữ hồng của ta còn chưa thỏa mãn ư?”
Lâm Tiểu Liên hồn rời khỏi thân, Tiêu Phi nói gì, nàng cũng không nghe thấy, chỉ là thưa dạ hai tiếng, có chút lãnh đạm.
Hai nữ tử trẻ tuổi đang nói chuyện với Lâm Tiểu Liên, thấy Tiêu Phi đi dến, thần sắc đều hiện vẻ cổ quái. Nghe thấy Tiêu Phi đuổi theo đạo nhân lôi thôi kia, đều có vẻ cực kỳ khẩn trương. Nữ tử lớn tuổi, nhịn không được nói: “Vị thiếu niên này! Ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Đạo nhân đó chính là…”
Nữ tử lớn tuổi còn chưa nói xong, nữ tử trẻ tuổi, liền đã chạm khẽ vào đồng bạn của nàng, nữ tử lớn tuổi nhất thời tỉnh ngộ, ngậm miệng không nói nữa.
Tâm tư Lâm Tiểu Liên đều đặt trên người Tiêu Phi, tiểu nha đầu bình thường nhanh mồm nhanh miệng này, căn bản không chú ý tới thái độ khác thường của hai nữ tử kia. Thế nhưng Tiêu Phi đã sớm cảm giác được vẻ kỳ dị của họ, nghe thấy một lời kia, trong lòng âm thầm xếp hai nữ tử này vào cùng một loại, trong lòng nhất thời trào lên nhiệt huyết, liền dò hỏi: “Không biết hai vị tỷ tỷ có chuyện gì cần làm, nếu như Lâm gia muội muội không tiện nói, ta có thể hỗ trợ một chút. Nếu hai vị hỏi đường, ở Bạch Thạch trấn này không có chỗ nào ta không biết.”
Nữ tử trẻ tuổi hơn, khóe miệng khẽ chuyển, cười nhẹ nói: “Chúng ta là nữ quan Mang Phát Tu Hành, vị này chính là sư tỷ của ta Việt Khinh Hàn, còn tiểu nữ là Mạnh Điền Trúc. Muội tỷ chúng ta đến Trường An nên đi ngang qua nơi nay. Muốn hỏi hai vị, trấn này có chỗ nào để nghỉ chân không?”
Tiêu Phi nhanh miệng đáp: “Bạch Thạch trấn của chúng ta chỉ có một khách sạn. Quanh năm không có khách thuê phòng, hai vị nếu không ngại thì cứ đi theo ta, tại hạ sẽ dẫn hai vị đến đó. Lâm gia muội muội, nếu muội không có việc gì, thì cứ đi trước đi!” Tiêu Phi thấy Lâm Tiểu Liên im lặng một hồi, sợ nha đầu này đang tìm lí do gây hấn, khiến cho nó không thể trả lời được. Vội vàng tóm lấy cơ hội đuổi cô nàng đi trước.
Mạnh Điền Trúc thấy Tiêu Phi lạnh lợi, hỏi câu nào trả lời câu ấy, liền nói bóng nói gió vài câu, hỏi chuyện đạo nhân lôi thôi kia. Tiêu Phi đương nhiên sẽ kể ra những dị trạng của ông ta như đá ném không trúng, đi như bay… Việt Khinh Hàn nghe được vài câu, biết Tiêu Phi cùng với đạo nhân lôi thôi cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, liền không quan tâm đến nữa. Trái lại Mạnh Điền Trúc cùng Tiêu Phi đối đáp vài câu, lại lộ ra vài phần tiếu ý.
Tiêu Phi dẫn hai nữ tử đến khách sạn trong trấn. Mạnh Điền Trúc muốn thuê hai phòng hảo hạng, lại thấy Tiêu Phi vẫn như cũ quanh quẩn không rời đi, liền vẫy vẫy tay. Tiêu Phi nhất thời đại hỉ, theo hai nữ tử đi vào phòng khách. Việt Khinh Hàn vốn dĩ có chút không lý giải được, nhưng nàng tin vào sự thông minh của Mạnh Điền Trúc, liền không nói ra.
Đi vào trong phòng, Mạnh Điền Trúc cười nói: “Tiêu Phi tiểu ca, ngươi thông minh như vậy, có thể nhìn ra điểm bất phàm của đạo nhân kia, đương nhiên cũng sẽ nhìn ra hai tỷ muội chúng ta không phải thường nhân. Ta cùng sư tỷ, chính là nữ đệ tử của Li Giang kiếm phái, tu luyện đạo thuật xuất thế. Chuyên này đi có trọng trách của sư môn trên người, không thể tiết lộ hành tung, mong ngươi đừng tiết lộ hành tung của tỷ muội chúng ta ra ngoài.”
Tiêu Phi lúc này trở nên lễ phép. Bình thường hắn đọc sách, biết rõ tiên đạo khó cầu, ngay cả hoàng đế tiền triều hao tổn vô cùng tâm lực, cũng chưa từng có tiên nhân rủ lòng thương xót. Còn hắn một ngày chẳng dễ dàng gì được gặp hai lần, làm gì có chuyện nguyện ý bỏ qua? Phịch một tiếng, Tiêu Phi liền quỳ gối trên mặt đất, kiên nghị nói: “Tiểu tử bình thường cũng đọc qua vài quyển sách, rất ao ước thế ngoại tiêu diêu, muốn cầu hai vị tỷ tỷ nâng đỡ tu hành, ta có thể chịu được cực khổ, tuyệt không bỏ dở giữa chừng.”
Việt Khinh Hàn đang muốn cự tuyệt, thì Mạnh Điền Trúc lại lén lắc lắc tay, ôn hòa nói: “Chúng ta chỉ vừa mới vào sư môn, khẳng định không thể thu đồ đệ, bất quá Li Giang kiếm phái chúng ta có vài vị su huynh, đạo hạnh cao thâm, không thua vị tiền bối kia, nếu có cơ hội, ta nguyện giúp ngươi nói vài câu, chỉ là có thành hay không, thì phải xem cơ vận của ngươi.”
Tuy rằng Mạnh Điền Trúc nói có phần hòa hoãn, thế nhưng Tiêu Phi vẫn như cũ thập phần thất vọng, tự nghĩ nhất định mình thiếu căn cốt, không thể khiến cho hai nàng đồng ý. Nó có chút chán nản thầm nghĩ: “Nghe nói người tu đạo, không có tiên cốt, tiên căn, hoặc giả xuất thân của tổ tiên, thường thường làm chơi ăn thật. Vốn có câu chi sĩ đều thích đệ tử có thiên tư, ta lại cũng tự phụ thông minh, đọc sách nhanh như gió, xem qua không quên, quả là không biết căn cốt tu tiên thượng đẳng vẫn là bình thường.”
Mạnh Điền Trúc an ủi Tiêu Phi vài câu, liền đuổi nó đi.
Tiêu Phi sợ tiếp tục dây dưa, ngược lại sẽ làm cho lưỡng nữ không hài lòng, đành phải rời đi.
Về đến nhà, cũng có phần rầu rĩ không vui, phụ mẫu của nó rất ít khi hỏi đến chuyện bài vở của Tiêu Phi, chỉ gọi hắn ăn cơm sớm, rồi đi ngủ.
Nếu là bình thường, Tiêu Phi sẽ không chịu đi ngủ sớm, sẽ tìm một ít nhàn thư đến xem. Có điều, tối nay thiếu niên này chợt cảm thấy đầy lòng phiền não, một nửa cuốn “Vũ Đỉnh Chí” ở trong tay cũng chỉ xem được ba trang, không có chữ nào lọt vào đầu. Cuốn “Vũ Đỉnh Chí” này chính là do một gã tú sĩ nghèo túng đương thời tên Ngô Thừa Ân biên soạn, nói về những sữ tích thần kỳ như Đại Vũ trị thủy, nhiều thứ pha trộn với nhau, viết thành những giai thoại kỳ quái. Tuy rằng phong cách vụn vặt, nhưng cũng chứa chan kỳ thú. Bình thường Tiêu Phi yêu thích không nỡ buông tay.
Đã vô tâm đọc sách như vậy, Tiêu Phi liền thổi tắt ngọn đèn, hai tay ôm gối, suy nghĩ về những băn khoăn hỗn loạn.
Khác với những thiếu niên bình thường, Tiêu Phi trời sinh tính hiếu kỳ vô cùng vô tận. Lúc còn nhỏ mơ mơ hồ hồ thì cũng thôi, nhưng sau lại vào học đường, kiến thức mở rộng, không những không giải thích được những nghi hoặc cho dù học thức tiến bộ, trái lại càng nhiều vấn đề ùn ùn kéo đến, khiến cho nghi vấn trong lòng thiếu niên này càng lúc càng nhiều.
Hôm nay nhìn thấy đạo sĩ lôi thôi kia, không hiểu vì sao có thể làm cho hòn đá không rơi vào người? Điều này làm cho Tiêu Phi trăm suy ngàn nghĩ không thể giải thích được.
“Không biết vị đạo sĩ kia đến tột cùng có lai lịch thế nào nhỉ? Tựa hồ trong lời của hai vị tỷ tỷ Việt Khinh Hàn, Mạnh Điền Trúc thì hai người có quen biết vị đạo nhân này, chỉ là quan hệ không quá hòa thuận. Chẳng lẽ là tà ma ngoại đạo, thậm chí là yêu quái thành tinh?” Bình thường xem nhiều nhàn thư như thầm ma chí dị, những ý niệm kỳ dị càng lúc càng xuất hiện nhiều trong cái đầu nho nhỏ của Tiêu Phi. Càng suy đoán về lão đạo kia lại càng phát hiện ra nhiều thứ kỳ quái.
Một đêm này, không rõ đã mơ mơ mơ màng màng bao lâu Tiêu Phi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Đến khi nó tỉnh lại thì sắc trời đã sáng rõ. Hai mắt vừa mở, y phục lộn xộn, Tiêu Phi đã chạy ngay ra cửa, ngay cả mẫu thân gọi hắn ăn điểm tâm cũng không lên tiếng trả lời.
Tiêu Phi miên man suy nghĩ một đêm, liền nhớ tới một chuyện: “Lão đạo sĩ gia nhếch nhác kia ra khỏi Bạch Thạch trấn, nửa đêm đi đâu ngủ nhỉ? Bên ngoài Bạch Thạch trấn, trong vòng mười dặm không có bóng người mà?”
Cảm thấy ý nghĩ của mình rất có đạo lý, Tiêu Phi vội vã như vậy chính là vì muốn đến một ngôi miếu thờ cổ xưa rách nát cũ kỹ ở bên ngoài Bạch Thạch trấn để kiểm tra. Chạy ra bên ngoài Bạch Thạch trấn, Tiêu Phi thầm nói trong lòng: “Gần đây chỉ có một ngôi miếu nhỏ đổ nát, tuy rằng nhiều năm rồi chưa tu sửa, cũng không chắc không thể làm nơi trú chân. Lão đạo sĩ kia hẳn sẽ qua đêm ở đó! Hai vị tỷ tỷ Việt Khinh Hàn, Mạnh Điền Trúc không chịu dẫn dắt ta tu tiên, chi bằng cứ đến chỗ vị đạo trưởng đó thử thời vận. Vẫn nghe nói một người đắc đạo, trường sinh bất lão, pháp lực vô cùng, sao lại không thể so với cả đời lao lực vất vả, cuối cùng chết đi, chỉ rơi vào cảnh hoa trong gương, trăng trong nước, thật là công dã tràng mà.”
Có ý niệm này trong đầu, Tiêu Phi xe nhẹ quen đường tìm đến tòa miếu nhỏ. Xung quanh địa phương này, đã sớm bị nó chơi đùa qua không biết bao nhiêu lần, cho nên tòa miếu nhỏ này, cho dù nhắm mắt lại, Tiêu Phi cũng tuyệt không đi sai đường.
“Ơ! Nơi này rất cổ quái, sao lại như vậy nhỉ?”
Ánh mắt của Tiêu Phi rất lợi hại, chưa tới phía trước miếu nhỏ, cũng đã nhìn thấy nơi này bị một đoàn vụ khí đen kịt bao phủ. Tuy to gan lớn mật, nó cũng không dám lỗ mãng, lập tức tìm một gốc đại thụ có thể ẩn thân, bò tới. Tếp đó lẩn trốn vào trong cành lá um tùm.
Ngoài miếu nhỏ, vài tia sáng xanh trắng, nhẹ di chuyển như dính vào nhau, lại như điện mang quang hỏa, vây bắt lấy đoàn vụ khí kia qua lại xoay tròn, tựa hồ muốn vọt vào trong. Thế nhưng đoàn vụ khí màu đen cũng kỳ lạ. Vân vụ bình thường, một khi bị gió thổi, tức thì tứ tán, mà đoàn vụ khí này, lại ngưng tụ giống như thực chất, đen như nước mực. Vô luận điện quang thanh bạch lượn lợ ra sao, cũng không thấy dao động chút nào
Tiêu Phi trợn mắt há mồm mà nhìn, thầm nghĩ: “Trên đời này hóa ra có pháp thuật thật sự. Chẳng lẽ nơi này là tiên yêu đấu pháp? Quả nhiên là bất diệc nhạc hồ, chỉ tiếc ta không thấy rõ là ở đó đang đánh đấm thế nào?”
Sắc trời từ mờ mịt, trở nên sáng tỏ.
Vài đạo điện quang thanh bạch lúc trước, tựa hồ có phần lùi bước, kình động giữa lúc đó đột nhiên rực rỡ, thoát khỏi vướng mắc của sương đậm màu đen, quay đầu phá không, bay lên trời xanh, nháy mắt tiêu thất.
Còn đoàn vụ khí kia, ngay sau khi điện quang thanh bạch tiêu thất, chợt thu nhỏ lại thành một hình cầu, lộ ra một thân ảnh ẩn ở bên trong. Tiêu Phi mắt sắc, vừa nhìn đã biết đó chính là lão đạo sĩ lúc trước. Lão đạo sĩ vung tay áo lên, thu vụ khí vào trong đó, thuận tay vỗ vỗ đạo bào cáu bẩn, nhãn thần như hữu ý, như vô ý nhìn về phía Tiêu Phi đang ẩn thân.
Tận mắt thấy lão đạo sĩ thần thông như thé, tâm trạng của Tiêu Phi do dự trong chốc lát, thầm nghĩ: “Nếu ta đi ra, lão đạo sĩ kia không có hảo ý thì chắc cũng sinh hảo ý chăng? Nhưng nếu tiếp tục trốn, trước chưa cần nói chưa chắc đã giấu diếm được, chẳng phải là để lỡ cơ hội tao ngộ di nhân hay sao?”
Tuy Tiêu Phi còn nhỏ tuổi, nhưng là người cực kỳ quyết đoán. Thấy lão đạo sĩ trầm ngâm trong chốc lát, khi ông ta chuẩn bị rời đi, liền thả người nhảy xuống, từ trên cành cây đã cao giọng hô lên: “Vị đạo trưởng này xin dừng bước.”
Lần này, đạo nhân già nhếch nhác không rời đi ngay như hôm qua, chỉ là thần sắc trên mặt đờ đẫn bất động, hoàn toàn không rõ đang nghĩ gì trong đầu.
Tiêu Phi chạy đến gần, há mồm hai ba lần, lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Trái lại, lão đạo sĩ lôi thôi chợt mở miệng trước, thanh âm khàn khàn, giống như kim thiết vụn ma sát vào nhau, hỏi: “Tiểu thí chủ gọi lão đạo dừng chân, không biết có gì chỉ bảo hay không?”
Tiêu Phi bình thường trăm thông ngàn linh, lần này lại nhất thời thất thố, khi lão đạo sĩ kia mở miệng, nó liền phục hồi tâm thần, kính cẩn nói: “Tiểu tử hôm qua chỉ thấy đạo trưởng không phải kẻ tầm thường, có lòng mời gọi. Có điều không thể theo kịp bước đi như bay của lão đạo trưởng, nên chưa đuổi theo được. Không ngờ hôm nay lại có vận hạnh gặp lại, tiểu tử muốn xin lão đạo trưởng thu ta làm đồ đệ, tiềm tu tiên đạo.”
Những sự tình kỳ dị mà Tiêu Phi vừa mới nhìn thấy, nửa chữ cũng không đề cập đến. Đây chính là chỗ thông mình của nó. Vừa mới rồi, hắc vụ của lão đạo sĩ này tựa như thực thể lượn lờ, nhìn thấy nào cũng không phải thủ đoạn quang minh chính đại. Bất quá, Tiêu Phi chỉ cầu có thể tu luyện chút thủ đoạn kỳ dị, về phần bái sư là chính đạo tiên trưởng, hay là tà đạo yêu ma, thực cũng không khiến nó lo lắng.
Lão đạo sĩ kia im lặng một hồi, trong mắt lại bắn ra kỳ quang. Tiêu Phi chỉ cảm thấy, vừa bị lão đạo sĩ nhìn tới, lục phủ ngũ tạng toàn thân đều tựa như bị xuyên thủng, càng lúc càng buồn ngủ.
Cũng không rõ tại sao, trong đầu nó có chút sợ hãi, nhưng trên mặt lại cực kỳ kiên quyết. Thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lão đạo này kỳ thựclaà yếu quái ăn thịt người biến thành, muốn làm ta bất tỉnh để dễ bề nấu nướng? Cũng không đúng, ta là hài đồng yếu nhược bực này, hắn chỉ cần một quyền một cước là đủ, hà tất phải dụng đến yêu thuật?”
Tuy rằng Tiêu Phi hồi hộp tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng tâm trí lại rất kiên nghị, dưới kỳ thuật của lão đạo sĩ, dĩ nhiên chưa từng lùi bước.
Đạo nhân nọ cũng có phần kinh ngạc, hài tử này quả không tệ, không ngờ có thể chịu đựng được Khấu Tâm Thuật của ta. Vốn dĩ hắn có việc đi ngang qua nơi này, cũng không có ý định thu đồ đệ, cũng không rõ tại sao trong lòng khẽ động, nói: “Hài tử ngươi quả không tệ lắm, tuy rằng căn cốt hơi kém, nhưng tâm hồn lanh lợi hiếm có, linh thức kiên cố, cũng là một nhân tài tốt để tu đạo. Nếu ngươi thực sự nguyện ý, thì cùng với lão đạo đi ngay bây giờ!”
Tiêu Phi ngạc nhiên sững sờ, mặc dù nó có tâm học chút bản lĩnh của lão đạo sĩ này, nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện rời nhà trốn đi. Mà ngụ ý của lão đạo sĩ này, là muốn dẫn hắn rời đi. Vậy phải ăn nói với phụ mẫu thế nào đây?
Giữa lúc trong đầu Tiêu Phi hỗn loạn, lão đạo sĩ lại không để ý đến hắn, xoay người sải bước chạy đi.
Nội tâm hàng ngàn ý nghĩ giao chiến, Tiêu Phi chợt hung hăng cắn răng, không hé một tiếng, rảo bước chạy theo lão đạo sĩ nọ.
Tựa hồ lão đạo sĩ có việc gì gấp gáp, chỉ một mực chạy đi. Thể chất của Tiêu Phi nguyên bản yếu nhược, một ngày lộ trình, khiến nó mệt mỏi muốn chết, chỉ có điều sự quật cường không biết từ đâu đến, giúp hắn tiếp tục kiên trì.
Mắt thấy đã qua buổi trưa, lão đạo sĩ tùy tiện tìm một tảng đá bằng phẳng ở bên đường, đặt mông ngồi xuống, cũng không buồn lau đi bụi bặm. Lúc này, trong ánh mắt của ông ta vốn lãnh đạm, giờ khắc này đã có thêm vài phần tán thưởng.
Nhìn Tiêu Phi đang muốn gục trên mặt đất, lão đạo sĩ đột nhiên hỏi: “Nếu ngươi muốn bái ta làm thầy, cũng phải biết lai lịch của lão đạo ra sao chứ?”
Tứ chi mệt mỏi đến mức muỗn gãy rời, sáng sớm lại không ăn cơm, Tiêu Phi đã đói đến mức trước ngực sau lưng dính sát vào nhau. Nghe lão đạo sĩ hỏi vậy, hữu khí vô lực đáp: “Tiểu tử không biết, mong sư phụ giải thích.”
Lão đạo sĩ nọ mỉm cười, nói: “Lam Le ta thu đồ đệ cũng không tùy tiện như vậy. Ngươi bây giờ còn chưa tính là đệ tử của ta. Muốn vượt tường gia nhập chúng ta, ngươi còn cẩn phải chứng minh bản thân đủ cần lực. Nhìn ngươi mệt mỏi như vậy, trước ta cứ truyền cho ngươi một phần khẩu quyết, có thể tăng cường thể chất, không ngại khổ sở bôn ba.”
Lão đạo sĩ không đề cập đến lai lịch của bản thân, chỉ truyền cho Tiêu Phi một phần khẩu quyết. Khẩu quyết này chẳng qua chỉ hơn một ngàn chữ, nhưng đạo lý trong đó lại thực sự thâm thúy ảo diệu. Tuy rằng lão đạo sĩ giải thích thập phần tường tận, Tiêu Phi vẫn không thể minh bạch hết thảy. Cũng may nó là kẻ thông minh hơn người, trí nhớ lại tốt, không cần lão đạo sĩ nói quá hai ba lần, đã nhỡ kỹ khẩu quyết này.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lão đạo sĩ thấy Tiêu Phi thông tuệ như vậy, cũng rất hoan hỉ, nói: “Ngươi có thể ở giữa mọi người, nhìn ra lão đạo có chút quái dị, nhãn lực tinh tế tỉ mỉ rất không tệ, bất quá tu đạo là chuyện cực kỳ gian khổ, nếu ngươi không thể ẩn nhẫn, lúc này liền đi về nhà đi. Phần khẩu quyết này, xem như lão đạo bồi thường ngươi chuyện đi đường khổ cực hôm nay. Hắc Thủy Chân Pháp này, khi tu luyện đến cực hạn, có thể tùy ý điều khiển thủy lưu trong thiên hạ, tuyết vụ băng sương, vân chưng vũ lộ, đều có thể tùy tâm sở dục thao túng biến hóa.”
Tiêu Phi chạy lâu như vậy, chịu nhiều khổ ải, nếu nói trong lòng không hối hận, đó là giả. Nhưng tinh thần nó cũng có vài phần dẻo dai, đâu có chuyện vào lúc này lùi bước. Không ngừng biện giải, nói: “Đồ đệ không sợ chịu khổ.”
Lão đạo sĩ cười hắc hắc, cũng không truy vấn, tùy ý để cho Tiêu Phi tinh tế thể hội khẩu quyết Hắc Thủy Chân Pháp. Lão đạo sĩ tựa hồ cũng không muốn chạy tiếp, liền ở bên cạnh nhắm mắt đả tọa. Tiêu Phi tuy bụng rất đói, thế nhưng cũng không thể làm gì khác được. Nó chậm rãi ngồi suy nghĩ về khẩu quyết Hắc Thủy Chân Páp, thử thôi động khí tức trong cơ thể. Hơn nửa canh giờ qua đi, tuy không cảm thấy có bất cứ kình khí nào lưu chuyển, nhưng lại bất ngờ thấy thần thái sáng láng đã khôi phục, ngay cả bụng cũng tựa hồ không còn đói như trước nữa.
Tuy rằng nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Lam Lê đạo nhân vẫn nắm rõ biến hóa của Tiêu Phi trong lòng bàn tay. Lần đầu tiên ông ta đi ngang qua Bạch Thạch trấn, liền bị Tiêu Phi nhìn ra được thủ đoạn, lúc đó Lam Lê đạo nhân cũng có chút lưu tâm. Ngày thứ hai, Tiêu Phi ra ngoài trấn tìm ông ta, Lam Lê đạo nhân mới có chút động lòng, trong đầu nổi lên ý niệm thu đồ đệ. Khảo nghiệm nhập môn, chính là Hắc Thủy Chân Pháp.
“Nếu ngươi vượt qua được khảo nghiệm, tu thành Hắc Thủy Chân Pháp, liền có tư cách kế thừa y bát của ta. Nếu ngươi không chịu nổi phần khảo nghiệm này, như vậy, những thứ ngươi học được cũng đủ để vật lộn cõi hồng trần lấy được vinh hoa phú quý, cũng coi như là một lần ngươi gặp ta.”
Lam Lê đạo nhân tự nghĩ trong lòng như vậy, liền tự hành nhập định, chỉ khoảng nửa khắc liền thần du vật ngoại.
Tiêu Phi chưa từng rời khỏi Bạch Thạch trấn nửa bước. Chút hiểu biết của nó cũng là nhờ xem qua sách vở. Nếu hắn có chút kiến thức, sẽ nhìn ra được lai lịch của Lam Lê đạo nhân ra sao.
Thời thượng cổ, chúng nhân sợ hãi tai kiếp của thiên địa, lo sợ sinh lão bệnh tử, bởi vậy khổ sở suy tư tìm đạo siêu thoát hồng trần vạn trượng. Trải qua vô số tiên hiền trí tuệ cùng thể nghiệm, rốt cục phát triển ra đạo tu tiên.
Trong đó, dựa theo pháp môn bất đồng, lại chia thành tứ đại lưu phái. Thứ nhất, đó là Huyền Môn đạo gia. Phái này lấy thái cực ngũ hành, bát quái cửu cung, hà lạc tinh tượng làm đạo lý, câu thông nguyên khí thiên địa làm căn cơ, tu thành vô cùng thủ đoạn, cưỡi khói, đạp mây, tiêu dao tự tại. Thứ hai, đó là thần tông Ma Môn. Phái này lấy truy cầu thượng cổ thần ma lực làm mục tiêu. Tôn trọng tự nhiên, không phần biệt thiện ác, tùy ý mà làm, vô câu vô thúc. Thứ ba, đó là Thích gia phật môn. Phái này cho rằng, thân thể chính là báu vật độ thế. Không cần ngoại cầu, bản thân tự nhiên đã là bảo tàng ẩn giấu vô tận năng lượng. Sinh ra trên đời, độ người độ mình, giúp chúng nhân làm điều tốt, tránh thương tổn tính mạng. Thứ tư, chính là Bàng Môn tạp gia. Phái này cho rằng tu hành giả không thuộc tam lưu của thế nhân. Lý luận của Bàng Môn tạp gia hỗn loạn, chủng loại pháp môn tu hành cũng đa dạng, hết sức nông cạn.
Bốn đại lưu phái này đều có nhân vật đại biểu cho riêng mình. Đó là đạo môn Thập Tổ, ma môn Ngũ Đế, phật môn Tứ Đại Thánh Tăng, cùng với Cửu Đại Tán Tiên. Trong những nhân vật đứng đầu này, đều đã có mấy ngàn năm thời gian chưa từng bước chân vào nhân thế. Lam Lê đạo nhân chính là một trong những đệ tử thân truyền của ma môn Bắc Đẩu đại đế.
Tiêu Phi đi theo Lam Lê đạo nhân, thì ở Bạch Thạch trấn náo loạt một ngày. Phụ mẫu nó cầu xin người trong trấn, tìm kiếm tại những nơi nguy hiểm xung quanh trấn, nhưng lại không có thu hoạch nào. Phụ mẫu của Tiêu Phi rất bi thương, chỉ nói Tiêu Phi đã tao ngộ bất trắc, liền đến nhà Lâm quả phụ, muốn lui lại việc hôn nhân giữa hai nhà. Không ngờ Lâm Tiểu Liên có thế nào cũng không chịu, chỉ nói: “Tiểu Liên tuy chỉ là con gái của một nhà bình thường, cũng biết hôn nhân chính là việc đại sự, đâu có để ý những chuyện vụn vặt như vậy? Nếu vài năm sau Tiêu Phi trở về, ta làm gì có mặt mũi làm người nữa?”
Lâm quả phục cũng thực sự nuông chiều con gái, cho dù là đại sự như thế này, cũng tùy ý con gái làm chủ. Phụ mẫu Tiêu Phi rất mừng vì Lâm Tiểu Liên có trinh tiết như vậy, lại bị thuyết phục mà có chút tưởng niệm, đành bỏ qua chuyện từ hôn.
Từ khi Đại Đường lập quốc tới nay, lấy Trường An làm đô thành, tòa thành trì này, tuy rằng kiến trúc được giữ từ tiền triều, nhưng cũng đã phung phí tu sửa hai lần, quy mô càng mở rộng gấp mười lần. Mơ hồ đã trở thành thiên hạ đệ nhất hùng thành, phú hào xa hoa càng là vô song chốn nhân gian.
Đi theo Lam Lê đạo nhân, một đường hành tẩu vội vã, không ngừng không nghỉ một tháng, rốt cục Tiêu Phi cũng đã đặt chân lên thổ địa của Trường An.
Dọc theo đường đi, Tiêu Phi vẫn khổ luyện Hắc Thủy Chân Pháp, dĩ nhiên đã có chút thành tựu, có thể ngưng tụ thành một đám hơi nước nhàn nhạt trong lòng bàn tay, tùy ý không chế nó phiêu chuyển trong phạm vi nửa xích.
Nguyên do Lam Lê đại nhân tới Trường An lần này, là bởi vì đại điển Trường An nửa tháng sau. Có người nói đương kim thiên tử Lý Ưng Chính đại thọ trăm tuổi, cố ý mời phật đạo cao nhân đến Trường An, cử hành thủy bộ đại hội, đồng thời nhờ những phật đạo cao nhân này, hướng trời xanh cầu phúc, cho hắn thêm duyên thọ.
Phải biết rằng, sinh mệnh thọ nguyên chính là ông trời sở hạt, cho dù là đế vương, ngôi vị gần với thần nhân, quyền khuynh tứ hải, phú giáp thiên hạ. Thì thọ mệnh cũng không phải cứ nói kéo dài là có thể kéo dài. Lần đại hội cầu phúc này, càng là một hồi trọng đại của hai nhà Phật, Đạo, các lộ tán tiên, du tăng, phương sĩ, thuật giả đều cùng nhau đến đây, nhiều vô số kể.
Bất quá những chi sĩ hữu đạo chân chính, đều tu hành ở trong thâm sơn cổ động, thông thường khi ngồi xuống là trăm, ngàn năm. Trong thời gian đó không biết có bao nhiêu vương triều hưng xuy, nhưng những người cầu vấn trường sinh này đâu buồn để ý tới? Lúc này chạy đến Trường An, đã có hết chín phần là những kẻ pháp lực không sâu, chỉ là đám phiến tử tham ăn tục uống.
Tiêu Phi cũng hỏi qua sư phụ, vì sao phải đến Trường An. Lam Lê đạo nhân cũng không trả lời hắn, chỉ nói đến đó sẽ biết. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, Tiêu Phi cũng không dám hỏi, chỉ là mỗi ngày đều khổ luyện Hắc Thủy Chân Pháp.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hắc Thủy Chân Pháp này, gồm có mười ba tầng cảnh giới, chính là thần công của thần tông Ma Môn.
Tu luyện đến tầng cao nhất, không chỉ có thể thao túng dòng nước chảy, mà có thể cùng với dòng nước hợp nhất, hóa thân thành Hắc Long, đi mây về gió, điều lôi khiến địa, hô phong hoán vũ, uy vực vô cùng, thần thông cường đại, so với chân long thời thượng cổ cũng không có kém mấy.
Hắc Thủy Chân Pháp tu luyện đến mức tận cùng biến thành chân thân Hắc Long, mặc dù không lợi hai như mười đại Ma thần của thần tông Ma Môn, nhưng lại có thể coi là pháp thuật đệ nhất lưu, khi tu hành đại thành, tu hành chi sĩ bình thường cũng không phải là địch thủ. Chỉ là tu hành rất khó, nếu không có quyết tâm dũng mãnh, một đường đi lên, không sinh ra chút khiếp ý nào, bình thường sẽ gặp trở ngại, khổ tu 10 năm mà không thể tiến thêm.
Việc này, Lam Lệ đạo nhân cũng chưa từng nói cho Tiêu Phi biết, đây là cấm kỵ của tu đạo, biết càng nhiều, trái lại càng thêm trói tay trói chân. Tiêu Phi lại có tâm tình thiếu niên, từ nhỏ đã vô cùng hâm mộ tiên nhân trong truyền thuyết, tu vị vô cùng siêng năng, cũng phù hợp với tâm cảnh ty luyện của Hắc Thủy Chân Pháp.
Tiêu Phi đi theo sư phụ, đến một tòa tiểu đạo quán cực kỳ hẻo lánh tại Trường An, Lam Lê đạo nhân cũng không xuất môn, cả ngày chỉ ngồi xuống bế quan, Tiêu Phi cũng không dám lười biếng, không có chuyện gì làm thì cả ngày dành bảy tám canh giờ tìm hiểu Hắc Thủy Chân Pháp.
Thầy trò bọn họ cứ như vậy mà ngồi ở trong đạo quán vô cùng cũ nát này, nhưng mà có mười mấy mẫu đất cằn cỗi, xem như có chút sản xuất, cũng không cần quan tâm đến ăn uống. Đạo quán này chỉ có một lão đạo sĩ cao tuổi, còn có hai người đồ đệ, cả ngày chỉ nằm lăn ra, so với thầy trò Tiêu phi còn lười hơn gấp 10 lần, bình thường năm ba bày không ăn, phải đến khi trong bụng đói cồn cào, mới đi làm một bữa cơm.
Tiêu Phi vốn tưởng rằng đạo quán này rất nghèo, không có lương thực nên mới như thế, sau này mới biết được chân tướng, chỉ có thể im lặng không nói gì, nhận lấy trách nhiệm nấu ăn.
Mặc dù khi Tiêu Phi ở nhà chưa bao giờ nấu ăn, nhưng chuyện này vốn không khó, cũng không cần thiên phú gì, nhưng muốn làm được món ăn ngon nhất thiên hạ, điều đó khẳng định là không thể, bất quá làm cho năm người ăn no, lại rất dễ dàng.
Trừ hai chuyện này ra, Tiêu Phi không còn gì phiển nhiễu, ngồi tại đạo quán này hơn mười ngày, ngẫu nhiên nghe được có người đi ngang qua đạo quán này, nói ngày mai chính là ngày đại hội Trường An thủy lục, liền xuất hiện tâm tư, muốn đi xem náo nhiệt.
Chỉ là Lam Lệ đạo nhân thường ngày trầm mặc ít nói, có vài phần khó có thể gần, nó vẫn chỉ là một đồ đệ ký danh tạm thời mà thôi, một mình rời khỏi đạo quán, đi tới cầu khẩn Lam Lê đạo nhân.
Vừa đúng lúc Lam Lệ đạo nhân đả tọa tỉnh lại, nghe thấy Tiêu Phi muốn thi xem đại hội thủy lục, suy nghĩ một chút, liền đáp ứng, nói:" Đại hội thủy lục này hơn phân nữa là mấy tên lừa gạt không có pháp lực, nhưng cũng có không ít cao nhân ẩn thân, ngươi đi xem náo nhiệt, nhưng không được gây chuyện. Ta nơi này có một túi vàng, ngươi thuận tiên mua về vài món đạo bào, nếu đã vào môn hạ ta, không thể mặc trang phụ tục gia!"
Tiêu Phi cầm lấy túi tiền của sư phụ, trong lòng giật mình thầm nghĩ:" Cho dù là đại hộ ở Bạch Thạch trấn, trong nhà cũng chưa chắc có nhiều vàng như vậy, xem ra nói người tu tiên có thể biến đá thành vàng, không phải là nói dối, ngày sau ta nhất định phải học được pháp thuật này." Túi tiền vàng này, càng làm cho Tiêu Phi kiên định học tập hơn, nó đi ra cửa, hỏi thăm hai tên tiểu đạo đồng trong đạo quán đường nhỏ để đi tới đường cái Chu Tước thẳng đến Trường An.
Khi Đại Đường trở thành quốc gia giàu có nhất thiên hạ, chẳng những trong triều chính trị được khai sáng, còn có lương thần cùng danh thần. Còn có mãnh tướng khai hoang bờ cõi lãnh thổ, nhiều lần viễn chinh Tây Vực, đều đại tnóg trở về, võ công cường đại, chư hầu dị tộc phục tùng, văn không hạn chế, trên văn đàn mọi người xuất hiện tầng tầng lớp lớp, văn chương xuất hiện nhiều hơn trước đây. Tây Vực, các quốc gia Hải Ngoại, đều kính ngưỡng văn minh của Đại Đường, thường có các đoàn đặc phái viên tới triều bái, thậm chí có vương tử quốc chủ các chư quốc khác cũng tới, cũng có người định cư dài ở Trường An, không muốn rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này tại thành Trường An, liền có bài thơ viết:
Hảo thành hảo cảnh khán bất túc,
Tây vực hồ nương vũ tư phiên.
(Tạm dịch:
Thành hay cảnh đẹp nhìn không đủ,
Tây Vực hồ nương nhảy múa quanh.)
Đường Chu Tước chính là phố chính của Trường An, đi từ Huyền Vũ Môn phía bắc thành Trường An tới thẳng phía trước hoàng cung, đều là đường lớn thẳng tắp có thể dung nạp tám xe ngựa chạy song song, hai bên Huyền Vũ Môn, chính là Tây phường, đây là phường thị náo nhiệt nhất thành Trường An, thậm chí cả Đại Đường, thậm chí cả thiên hạ. Nơi này không chỉ có sản vật của Đại Đường, cho dù là ngựa Tây Vực, binh khí, hương liệu các quốc gia hải ngoại, các vật phẩn vô cùng tinh xảo đều có ở đây.
Đương kim thiên tử Đại Đường Lý Ưng, muốn quả lý đại hội thủy lục, liền cử hành trên đường cái Chu Tước này, Tiêu Phi đã đi trễ, cho nên khi tới đường Chu Tước, chỉ thấy hai bên phố tấp nập người, nó muốn chen vào, nhưng chen mãi không được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài kiếm vài hòn đá kê lên đứng nhìn xung quanh.
Từ Huyền Vũ Môn lục tục đi vào một đám tăng đạo di nhân, có người phong trần mệt mỏi, quần áo tả tơi, lại có người diện mạo hiên ngang, có người chuẩn bị một cái mâm thật to, có người thổi thổi đánh đánh, tiền hô hậu ủng, có người ngồi ngay ngắn bất động, có người biểu hiện ra tài trí hơn người. Đương kim thiên tử tiếng tốt, bởi vậy người cách xa Trường An ngàn vạn dặm tới cũng không ít, thậm chí hồ tăng Tây Vực, quái nhân hải ngoại, cũng tham dự lễ hội trong đại này.
Tiêu Phi dù sao cũng theo Lam Lê đạo nhân học một tháng Hắc Thủy Chân Pháp, bình thường khi ngưng tụ pháp lực vào hai mắt, có thề nhìn thấy xung quanh trên người một vòng linh quang mơ hồ. Ánh mắt của nó mặc dù không tính là lợi hại, nhưng cũng nhìn ra được, đám tăng đạo di nhân, mười phần thí có tới chín phần không có bổn sự gì, thần quang trong mắt tán loạn, đỉnh đầu không có linh quang, hiển nhiên là một chút pháp lực cũng không có là thần côn gạt người. Còn một phần mười còn lại, mặc dù so với người bình thường mạnh mẽ hơn một chút, nhưng đó cũng đã là cực hạn.
Bất quá thoạt nhìn cũng có kỳ nhân dị sĩ, Tiêu Phi nhìn nửa canh giờ, nhìn thấy một tên khất cái, thắt lưng bằng cự xà, đi vào đường Chu Tước. Tên khất cái này trong mắt nhìn như có hồng quang lấp lánh, trên đầu có một cỗ hắc khí bốc lên. Hiển nhiên là giống như lời sư phụ nói, là một cao nhân không biết tại sao lại ẩn thân trong đám lừa đảo này. Ngay cả cự xà bên hông của tên khát cái, toàn thân cũng đỏ đậm, cả người toát ra một tầng hỏa quang yêu khí, trên đỉnh đầu mơ hồ ló ra một cái sừng hai mắt như diện, lưỡi xà phun ra nuốt vào nhanh như điện, hiển nhiên không phải vật thường.
Tên khất cái này mặt mày hung ác, bên hông lại có ác vật, quả nhiên không người nào dám tới gần nó, mặc cho tên khát cái này đi đạo trên sân váng, đi trên đường Chu Tước, tựa như Trạng Nguyên đi dạo phố vậy.
Tiêu Phi than thở một hơi, đột nhiên sau lưng có người đẩy nó, Tiêu Phi lập tức đứng không vững, từ trên ngã xuống, nó đang muốn quay lại chửi cho một trận, nhưng lại nhìn thấy một cô nương bạch y, cười cười xin lỗi, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mặt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, nụ cười yêu kiều tựa như hoa nở tộ, không thể không nói đúng là một tiểu mỹ nhân hại người.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
"Là người phía sau chen lấn, lúc nãy mới không cẩn thận đẩy công tử một cái, không phải Tô Hoàn cố ý đâu, mong công tử chớ trách!"
Tiêu Phi nhìn lại phía sau, cũng không thấy phía sau cô gái bạch y này có người nào, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng sự tức giận cũng đã giảm bớt một phần. Liền trả lời:" Một chút việc nhỏ, tiểu thư không cần lưu tâm. Chỉ là nơi này nhiều người, mong rằng tiểu thư cẩn thận một chút, miễn cho ngã bị thương."
Tiêu Phi mặc dù kinh ngạc về sự xinh đẹp của cô gái này, tại sao lại ở trên phố một mình, những cũng không muốn gây chuyện, chỉ là tránh ra một chỗ cho cô gái kia đứng. Nhưng không nghĩ tới cô gái gọi là Tô Hoàn kia, lại kéo ống tay áo nó, nhỏ giọng cầu khẩn nói:" Tô Hoàn thật vất cả lắm mới chạy trốn đến đây được, chỉ vì muốn nhìn đại hội thủy lục này một cái, chỉ là tới chậm, vóc dáng lại thấp, cái gì cũng không nhìn thấy. Không biết công tử có thể cho mượn vài khối đá, để Tô Hoàn đứng nhìn xem được không?"
Tiêu Phi cũng là thiếu niên có lòng dạ trong sáng, nghe vậy liền cười cười, tranh ra một bên cho, cho cô gái đó đi tới. Nó nhìn một hồi lâu, cũng không nhìn ra đại hội lục thủy này có cái gì đặc biệt, mặc dù là náo nhiệt thật, không nói đến tăng đạo dị nhân, còn có kỳ nhân dị sĩ hải ngoại, phun lửa nuốt kiếm, rất nhiều trò, cho dù là đứng trên mấy hòn đá này cũng không thể nào nhìn thấy kỳ cảnh. Nhưng cao nhân chính thức, lại không có bao nhiêu.
Nếu là Tiêu Phi còn chưa bái sư, đương nhiên nhìn thấy sẽ vô cùng hưng phấn, khi nó đang so sánh những người này với sư phụ, thì nhất thời thiên tử Đại Đường người quản lý đại hội thủy lục cùng với những tăng đạo dị nhân đi xuống.
"Sư phụ ta nữa đêm cũng có thể nhìn thấy một vòng hắc quang, đem cả tòa đạo quán bao phủ, những người này cũng không có mạnh mẽ đến như vẫy, cũng không biết hoàng đế Lý gia này, quản lý đại hội thủy lục này, thật có thể kéo dài tuổi thọ hay không."
Tiêu Phi tự nghĩ một hồi, ngẫu nhiên quay đầu, nhìn thấy sắc mặt cô gái bạch y đại biến, tựa hồ có chút nghiến răng nghiến lợi, lại có bộ dáng vô cùng tức giận, hết lần này tới lần khác lại mang theo ba phần ngây thơ, quả thật là động lòng người, chỉ là cái hướng đường Chu Tước vừa nhìn kia, nhìn thấy một cỗ yêu khí bốc lên, nhưng mà trên yêu khí này lại có một vòng linh quang bao phủ, vô cùng mạnh mẽ hiếm thấy trong đại hội lục thủy này. Tiêu Phi trong lòng thầm nghĩ kỳ quái, đang muốn quay lại nhìn xem có náo nhiệt hay không, nhưng lại nghe thấy có người phía trước nghị luận nói:" Quả nhiên là hoàng gia khí tượng, đây mới chính là thịnh thế phồn hoa, lúc nãy có kỳ nhân dị sĩ bát phương xuất hiện. Hiện tại chỉ là dạo phố cho nó đẹp mắt, không biết đợi đến khi xuất hiện đấu pháp sẽ có cảnh tượng gì."
"Vốn còn có tiết mục đấu pháp, không biết đó là tiết mục gì, bất quá ta phải tìm một chỗ để có thể nhìn thấy, nếu không, ta vóc người thấp bé như vậy cũng không nhìn thấy gì!"
Tiêu Phi đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn về phía đông đường Chu Tước, có một tòa tháp cao, nó vốn là người hay tò mò, trong lòng thầm nghĩ:" Tòa tháp cao này nằm bên cạnh đường Chu Tước, khoảng cách với hoàng cung cũng không khá xa, nói vậy lúc diễn ra đấu pháp, hoàng đế Lý gia cần phải lên trên lầu Hoàng thành quan sát, hiển nhiên khoảng cách gần hơn so với ta."
Tiêu Phi đang định rời đi, nhưng lại nghe thấy một thanh âm mềm mại vang lên, ý xin lỗi mười phần nói:" Vị công tử này, ta chiến chỗ của người lâu như vậy, chỉ sợ là ngươi rất là sốt ruột, thật là áy náy."
Tiêu Phi nghe ra là âm thanh của cô gái Tô Hoàn kia, cũng không quay đầu lại, lắc đầu nói: " Đây chỉ là chuyện nhỏ, đại hội lục thủy này cũng không có gì hay ho mà xem, ta xem đã rồi, không có gì đâu."
Tô Hoàn thản nhiên cười, quả thật là vô cùng xinh đẹp, Tô Hoàn giơ ngón tay chỉ về phía tòa tháp Tiêu Phi vừa mới nhìn, thấp giọng nói:" Đợi tiết mục đấu pháp bắt đầu, chúng ta hãy bò trộm lên trên đó xem náo nhiệt đi, tòa tháp kia là do thượng thư đương triều vì cầu phúc cho mẫu thân của nó mà tạo ra, rất thích hợp nhìn xem phong cảnh!"
Không đợi Tiêu Phi trả lời, cô gái này đã thoải mái kéo bàn tay của Tiêu Phi, hai người đều chỉ mới mười hai mười ba tuổi, tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy, dắt tay nhau mà đi, nếu như không phải tất cả mọi người đang xem đại hội lục thủy, không người nào chú ý. Chỉ là Tiêu Phi cùng cô gái gọi là Tô Hoàn này bộ dáng tay trong tay thật là một cảnh tượng vô cùng chói mắt.
Thân thể Tiêu phi mặc dù không tốt, hơi gầy một chút, sắc mặt cũng có chút vàng như nến, thế nhưng mày kiếm mắt sáng, tướng mạo đường đường, đi theo Kinh phu tử đọc sách mấy năm, có sáu bảy phần giống thư sinh, cũng là một thiếu nên tuấn tú.
Nếu không phải nó có ba bốn phần phong phạm nho nhã của sĩ tử, thì khi mẫu thân Tiêu Phi tới nhà cầu hôn, mẹ con Lâm gia cũng không có lập tức đáp ứng như vậy, ngoại trừ Tiêu Phi không tệ, xứng đôi với nữ nhi nhà mình, Lâm quả phụ cũng biết được Tiêu Phi rất thông minh lanh lợi, tương lai nhất định có tiền đồ, nếu thật sự trứng cử nhân, tiến sĩ, không chỉ có gia môn vinh quanh, còn có thể làm cho hai mẹ con nàng nửa đời sau không lo cơm áo, cuộc sống phú quý.
Tiêu Phi bị Tô Hoàn nắm tay lôi kéo, nhất thời trong lòng nóng lên, nó mặc dù tính tình tinh nghịch, nhưng trời sanh tâm tính thuần khiết, lại là môn hạ của Kinh phu tử, có thể nói là người biết đạo đối nhân xử thế, hiễu rõ lễ nghi. Biết nam nữ thụ thụ bất thân, không thể cùng một người con gái xa lạ thân cận như vậy, nhưng không hiểu tại sao từ trên người Tô Hoàn có một loại khí tức làm cho nó nguyện ý thân cận, không nói một lời để Tô Hoàn tùy ý nắm tay lôi kéo.
Tô Hoàn dường như đối với thành Trường An rất quen thuộc, xuyên qua đường cái, qua hẻm nhỏ, liền đi tới phía sau nhà trạch của thượng thư đương triều, nàng vỗ vỗ bả vai Tiêu Phi, Tiêu Phi cơ trí, ngồi chổm hổm xuống, đôi hài trắng của Tô Hoàn, đạp nhẹ lên đầu gối nó, lên trên vái nó, bám vào bức tường, liền dễ dàng bò lên, đứng lên trên tường, hướng Tiêu Phi mỉm cười ngoắc ngoắc.
Tiêu Phi vẫn cảm nhận được mới vừa rồi Tô Hoàn đạp trên người nó, có một khí tức vô cùng thơm mát, trong lòng có chút nhộn nhạo, đột nhiên khi ngửa đầu nhìn Tô Hoàn đứng trên đầu tường, trong lòng đột nhiên giật mình, thầm nghĩ:" Sớm nghe nói, tu hành chi sĩ, cần phải bảo vệ thân đồng nam, thuần dương khí. Ta khó khăn lắm mới có cơ duyên ngàn năm này, đi theo sư phụ tu luyện, tại sao thấy cô gái này, tâm tư liền nhộn nhạo, xuất hiện cảm giác kích thích khó hiểu?"
Trong lòng có một phần định lực này, Tiêu Phi chẳng những không có câu nệ, ngược lại buông lỏng ý chí, trong lòng thầm nghĩ:" Chỉ cần là ta không sinh tà niệm, cho dù là bụi hoa rậm rạp cũng có thể đi qua, cũng không cần vội vàng. Nguyên Chẩn hòa thượng đương triều có một câu nói:
"Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố.
Ngã vi hà bất năng học học na quân tử?"
Tiêu Phi trong lòng nghĩ như vậy, hoàn tòan quên đi thân thể suy nhược của bản thân, căn bản không thể leo lên tường được. Bức tường cao như vậy, nó vốn không có khả năng leo lên, nhưng không biết tại sao, trong lòng đang có chuyện suy nghĩ, cứ như vậy mà nghiêng người leo lên tường. Khi Tiêu Phi đứng trên bức tường, cùng đối mặt với Tô Hoàn, lúc này mới thầm nghĩ:" Ta tại sao có thể bò lên đây được?"
Tô Hoàn thấy trên mặt Tiêu Phi có chút thất thố, cười khanh khách, vươn ống tay áo, giúp nó lau sạch mồ hôi, lúc này mới nói:" Lần đại hội lục thủy này, Nghiêm thượng thư tất nhien sẽ ở cùng hoàng đế Lý gia, người trong nhà bọn họ tất nhiên cũng không muốn xuất đầu lộ diện, vậy nên tòa tháp này không có người nào, chúng ta đi nhanh thôi."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius