Lãng Tích Hương Đô là một bộ truyện hài đô thị khá hay pha lẫn một chút sắc! Hiện tại bộ này đã full nhưng quá nhiều file ảnh! Chính vì vậy mình lập ra topic này mong mọi người ủng hộ! Mỗi người chỉ cần đả tự 1 chương! anh em có ebook xem cùng nhau cho vui! Cám ơn các bạn đã lắng nghe! Ai đăng kí đả tự PM vào hòm thư mình nhé! cảm ơn! chân thành cảm ơn:1 (7)::1 (7):
P/s: đăng kí và trả bài ở trong này lun nhá! ko spam nhá! đa tạ các bợn:D
Y Đẳng Thanh Tử từ khi xuất đạo tới nay. Đối mặt với vô số địch nhân. không ai có thể khiến cô cảm thấy xấu hổ như vậy. Có những người đàn ông thích cô. sùng bái cô hay kinh sợ trước cô nhưng không có một ai như Lâm Bắc Phàm. dám làm trò trước mặt sư muội của mình. nói mình không mặc quần lót. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì mặt mũi cô để đâu? Vạn nhất những người khác cho rằng mình là loại phụ nữ tùy tiện thì sao?
Tiều Điền Anh Tử cũng bị những lời này làm cho bất ngờ. không ngờ đối phương lại nói ra những lời như vậy. thấy sư tỷ của mình mặt đỏ hết cả lên. cũng thấy buồn cười. lắc đầu. nói:" Lâm tiên sinh. sợ rằng lần này anh thua rồi."
"Oh? Sao tôi lại thua?"Lâm Bắc Phàm có chút kinh ngạc nói.
Tiểu Điền Anh Từ lắc đầu nói:" Sư tỷ của tôi không có thói quen không mặc quần lót"
Cô cũng cảm giác được cùng một người đàn ông nói chuyện sư tỷ của mình mặc hay không mặc quần lót có phần xấu hổ. khuôn mặt cũng đỏ hồng lên.
Kỳ thật giới nữ đảo quốc rất dể dãi. nhưng cũng chỉ là một bộ phận mà thôi cũng không phải đảo quốc nào cũng vậy. trong hoàng tộc. cuộc sổng đầv đủ. địa vị cao. Phần lớn phụ nữ sẽ không làm vậy. Hơn nữa những người làm công việc đặc biệt như Y Đằng Thanh Tử cùng Tiểu Điền Anh Tử cũng có tôn nghiêm và cao quý của mình. sao có thể giống với nhưng người phụ nữ. chạy khắp nơi tìm trai?
Y Đăng Thanh Tử thiếu chút nữa hộc máu. cái tên này sao lại ăn nói thô lỗ đến vậy? Cái gì chứ? Chẳng lẽ mình là cái loại gái bán hoa sao? Tìm một chỗ nào đó cùng đàn ông làm chuyên đó?
Lâm Bác Phàm sờ sờ mũi. làm bộ rất vô tội:" Tôi nghĩ chị cô có ý đồ đến tôi gì đây."
"Anh còn nói hưu nói vượn. tôi sẽ bịt cái miệng thối của anh lại!"
Y Đằng Thanh Tử không phải là người dễ kích động. nhưng sau khi quen Lâm Bắc Phàm thường xuyên cảm thấy mình khó có thể khống chế được sự cáu giận. lúc nào cũng như núi lửa phun trào.
"Chúng ta đang đánh bạc. dường như không có cơ hội cho cô nói chuyện?' Lâm Bắc Phàm ngây thơ nháy đôi mắt. Thiếu chút nữa thì hai giọt nước mắt rơi xuống.
"Anh Tử. em mau đánh bại cái tên khốn này đi, chị bị hắn làm cho tức điên lên rồi."
Y Đẳng Thanh Tử cảm giác gan thận mình đang co bóp dữ dội. luồng lửa giận đang bốc lên. Cô cảm giác được nếu còn tiếp tục như vậy thì nhất định cô sẽ cho hắn vài chiêu.
"Sư tỷ của tôi mặc quần lót màu hồng!" Tiểu Điền Anh Tử cười tủm tỉm nói.
Lâm Bắc Phàm té lăn trên đất. một hồi lâu sau mới nhe răng trợn mắt đứng lẽn. đôi mắt trừng thật to. giống như hai mắt ếch- Nước miếng hắn chảy ra lẩm bẩm nói:" Màu hồng phấn? Không phải vậy chứ?"
Hắn không ngỡ một người như Y Đẳng Thanh Tử lại có một vẻ đẹp bẽn trong điễm lệ như vậy? Y Đẳng Thanh Tử làm sao biết được đối phương đang nghĩ gì xấu xa trong đầu?
Chỉ là biểu hiện của người đàn ông này cũng quá kém. Đến ngay cả điều cơ bản cũng không biết. cô khẽ đỏ mặt. xấu hổ nói:" Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy tôi sao?"
"Thật không ngờ lại nhiều màu như vậy."Lâm Bắc Phàm khen ngợi nói.
"Đi chết đi!"Y Đẳng Thanh Tử trừng mắt liếc hắn một cái.
Lâm Bắc Phàm vội vàng lau lau nước miếng ở khóe miệng, ngượng ngùng cười nói:" Anh tử muội muội nói là màu hồng phấn. còn tôi nói không mặc quần lót có thề thấy hai người mỗi người nói một kiểu, chi bằng Y Đẳng Thanh Tử cô cởi quần lót ra để chúng tôi xem một chút- Như vậy không phải là được giải quyết sao?" Hắn dùng sức vuốt vuốt hai mắt, tiến lại gần vì muốn nhìn rõ hơn.
Lần trước đã bỏ qua cơ hội lĩnh giáo tỉ mỉ. Lần này không thể bỏ lỡ được.
Y Đằng Thanh Từ hận không có lỗ nẻ nào chui xuống, chẳng lẽ mình lại cởi quần trước mặt tên khốn này. để cho hắn xem mình có mặc quần lót hay không? Mình lần đầu tiên gặp Lâm Bắc Phàm đã bị hắn dùng cách này chiến thắng, chẳng lẽ lại để hắn bắt nạt lần hai sao? Cô cắn chặt hàm răng, nói:" Lần này anh thua rồi, sư muội tôi đoán đúng rồi."
"Gì? Chẳng lẽ cô mặc quần lót màu hồng phấn thật? Là quần lót chữ T hay là tơ tằm Lâm Bắc Phàm thuận miệng hòi.
"Chừ "T " có liên quan gì không? Dù sao anh cũng thua rồi. chúng tôi thắng-"
... ,\, , . t AV ,
Y Đẳng Thanh Tử thiếu chút nữa làm theo lời đối phương, bèn lườm hắn một cái.
"Nhưng ai có thể chứng minh được chứ? Chăng lẽ chỉ bằng một câu nói của cô thì tôi sẽ để các cô đi?"Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ nói.
"Đúng vậy, lão đại. em vừa mới lên chuẩn bị mini camera. Chỉ cần cô ta dám cởi thì em sẽ là người chụp một bức ảnh toàn thân Tiều Kim cái con sắc long này đúng là ác long..
Lảm Bắc Phàm thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất. Chuyện này sao có thể ảnh hưởng đến mệnh trường của mình? Không ngờ lại dám nói ra nhưng lời như thế.
Chỉ có Y Đẳng Thanh Tử và Tiều Điền Anh Tử cũng đủ khiến mình phiền lòng, nếu như lại chọc giận thần đánh bạc này nọ thì những ngày tươi đẹp của hắn còn đâu? Hắn từ bỏ cái suy nghĩ chó má phi thực tế này.
Y Đằng Thanh Tử lẽ nào lại không nghe ra ý của Lâm Bắc Phàm? Không phải là muốn mình thoát y biểu diễn một chút * * bên trong sao? Mặc dù đối phương có chút vô sỉ. hạ lưu. nhưng cũng không còn cách nào khác. ai bảo sư muội của mình đánh cược với hắn trước đâu? Cô nhìn sư muội mình rồi lại nhìn Lâm Bắc Phàm. cuối cùng cắn răng.Mình bây giờ phải nhẫn nhịn.
Y Đẳng Thanh Tử bây giờ có chút hối hận. sao hôm nay mình lại mặc quần jeans? Như vậy thì. Cởi ra cũng mất thời gian. Cô cuối cùng không thể không giơ hai tay lên, chậm rãi cởi bỏ thắt lưng. đau khổ muốn khóc.
Y Mình là thần đánh bạc của đảo quốc nhưng hôm nay lại cởi đồ trước mặt một tên đàn ông.chuvện này đúng là xấu hổ.
Lâm Bắc Phàm đôi mắt mở to, chăm chú, đang lúc đó thì điện thoại hắn vang lên. hắn có chút sửng sốt. vội vàng rút điện thoại di động, nhìn số nhíu mày.
Dĩ nhiên là số 15 gọi điện thoại-Bọn họ không phải là bị Trương Minh Thắng kéo đi sao? Sao lại có thời gian gọi điện cho mình? Hắn mơ hồ có dự cảm không tốt. vội vàng tiếp điện thoại nói:" A lô."
Số 15 đầu bẽn kia thấp giọng nói:" Lâm huynh, chuyện lớn rồi. anh phải chuẩn bị tâm lý. không được gây loạn. nói cách khác. Chúng tôi cũng xong đời rồi!"
Lâm Bắc Phàm thấy đối phương vô cùng sợ hãi- vội vàng hỏi:" Rốt cuộc xảy ra chuyện
gì?"
"Chúng tôi đã viết những điều anh bảo, thành bản báo cáo, đưa cho cấp trên, nhưng ai ngờ Cao Chí Bình cha Cao Nham không cho qua, phái người tiến hành điều tra lần thứ hai lần này không phải là người của cục an toàn chúng ta. cho nên anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."Số 15 sợ hãi nói.
"Điều tra lần thứ hai điều tra? Là người của bộ nào?"
Lâm Bắc Phàm khẽ cau mày, tay phải nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn. cũng cảm giác được Cao Chí Bình lần này muốn to chuyện vì con mình.
"Là người của bộ công an."Sổ 15 nói tiếp.
Lâm Bắc Phàm có chút ngẩn ra. thật không ngờ Cao Chí Bình bản lãnh không nhỏ. đầu tiên là phái người của cục an toàn đi chỗ khác, thay vào đó là người của bộ công an. hóa ra nhưng bộ ngành này đều là của gia đình hắn. Hắn âm thầm khinh bỉ Cao Chí Bình lạm dụng chức quyền, đúng là hết cách- Hắn không sợ đối phương xử lý ra sao. dù sao hắn và Lộ Lộ cũng có chút quan hệ. cấp trên muốn xử lý mình, cũng phải nể mặt chút chứ? Chỉ là nói như vậy mình sẽ bị Tên Cao Chí Bình đó khổng chế, một ngày, hai ngày, ba ngày. mọi biện pháp đều được thi hành. đừng nói mình một người sống sờ sờ. đến ngay cả một con gà sổng đang bay nhảy cũng bị hắn giết thịt. Nghĩ đến đó hắn đổ mồ hôi lạnh. xem ra mình phải chuẩn bị chút ít. không thể để bị trở tay không kịp.
Sau khi gác điện thoại, nhìn thấy Tiêu Điên Anh Tử và Y Đăng Thanh Tử đang nhìn mình chằm chằm. cứ như mình là yêu quái về phần Y Đằng Thanh Tử vẫn đang giữ chặt lấy quần mình, phòng thủ. Hắn vội vàng hướng hai người bọn họ khoát tay nói: " Chuyện này các cô thắng, lần này tôi Thua. các cô có thể đi. lát nữa tôi sẽ cho người đặt vé máy bay cho các cô về đảo quốc. Đây là ba nghìn vạn ƯSD chi phiếu mà các cô đưa cho tôi, tôi không động đến. Trả lại cho các cô!"
Hắn móc chi phiếu ra. đặt ở trên bàn. vội vàng đi ra ngoài-Y Đăng Thanh Tử cùng Tiểu Điển Anh Tử hai người thấy hắn hấp tấp bỏ đi. đều giật mình. nghe hắn nói xong, nhất thời vui mừng lẫn sợ hãi vạn phần, không cần phải chứng minh quần lót màu hồng cũng được tự do, chẳng lẽ trên đời này còn có chuyện vui như vậy sao?
"Hắn lẽ nào lại tha cho chúng ta như vậy? Chẳng lẽ hẳn có chuyện gì quan trọng hơn?"Tiểu Điền Anh Từ có chút nghi hoặc hỏi.
"Mặc kệ. dù sao lần này hắn cũng bỏ qua cho chúng ta. không phải chúng ta tự ý đi. Chỉ sợ hắn biết mình chắc chắn thua, cho nên mới cố ý làm trò." Y Đằng Thanh Tử có chút đắc ý. cài chặt dây lưng, nhưng là đột nhiên nghĩ gì lại nhìn vào bên trong, hét lên kinh hãi.
"Sư tỷ, làm sao vậy?"Tiểu Điền Anh Tử kinh ngạc hỏi
"Cái quần lót hồng phấn hôm nay chị mặc, không thấy đâu nữa rồi!" Y Đẳng Thanh Từ cơ hồ muốn khóc Thét lên.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Cao Chí Bình nghe thấy tin con mình bị giết chết xong, thiếu chút nữa ngã gục. hắn hạ lệnh. để người của cục an toàn điều tra nguyên nhân cái chết của con mình từ hắn muốn kẻ hại con mình phải gặp báo ứng. nhưng khi biết kết quả hắn vô cùng tức giận. mắng cho cả cục an toàn từ trên xuống dưới một trận.
Con mình bị giết là vì tranh giành phụ nữ với kẻ khác?Câu trả lời đó sao hẳn có thể tiếp nhận được? Hắn mặc dù cũng biết con mình chết có liên quan đến cái người tên là Liêu Thiên Cửu. nhưng không nghĩ chuyện lại đơn giản như vậy, rằng cái tên Lâm Bắc Phàm cũng có liên quan.
Lần này hắn phải điều tra rõ mọi chuyện, bất kể đổi phưong là ai, chỉ cần bọn họ gây tổn hại đến con mình. thì phải để cho bọn chúng nếm mùi. Chứng cớ? Mình còn cần chứng cớ sao?
Chứng cớ chính là những gì những người bình thường này nói. trong mắt mình. Chỉ cần mình cho là sai thì là sai, chỉ cần mình cho rằng đúng thì là đúng, đây là ưu thế của mình.
Cao Chí Bình ánh mắt trở nên cực kỳ âm trầm. nước mắt chảy ra. hai tay nện mạnh trên bàn. nói:" Điều tra cho tôi điều tra rõ ràng cho tôi. nếu như quả thật có quan hệ tới Liêu Thiên Cửu thì giết cả họ nhà hắn."
Đây chính là người vì cứu Cao Nham mà chịu mát đao được viết trong báo cáo của cục an toàn? Chẳng khác gì một cái xác chết? Vậy cũng là anh hùng, xem ra là cẩu anh hùng mới đúng.
Lâm Bắc Phàm bây giờ bị ném vào một phòng bệnh cao cấp. cả người đều bị băng kín. Chỉ còn mỗi khuôn mặt là lộ ra. đúng là chẳng khác gì cái xác ướp. nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, không chút sức sống, hai mắt vô thần. dường như không có chút sức lực nào.
Nhóm điều tra thứ hai đã đến Nam Thành; tìm được người bị" trọng thương " Lâm Bác Phàm.
"Anh chính là Lâm Bắc Phàm?"Lần này tông cộng có bốn người đàn ông. Tuổi cũng không lớn. ước chừng hơn ba mươi tuổi, bọn họ đều mặc đồ Tây, tướng mạo đường đường, mặt nghiêm nghị. đủ để dạo bất cứ một tên côn đồ nào. Nhưng bọn họ nhìn thấy Lâm Bắc Phàm lúc này xong cũng sợ chết dí
"Hắn chính là Lâm Bắc Phàm. bị Lưu Thiên Cửu chém mấy đao. mấy ngày nay hắn vẫn nằm trong bệnh viện nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn." số 15 khẽ lắc đầu thờ dài rồi một hơi, bất đắc dĩ, thương cảm nói không nên lời bi thương cứ như người nằm trên giường là cha đẻ của mình. thiếu chút nữa hai hàng nước mắt chảy ra.
Mẹ nó. tên khốn này đúng là quả ghê tởm. hẳn ở đây diễn trò. còn muốn người của cục an toàn giúp đỡ hắn. Chuyện này đúng là uất ức, nhưng ai dám chọc giận hắn? Mấy ngày nay cuộc sống có thể nói là tiêu diêu tự tại, mỗi ngày đều có rượu ngon. buổi tối lại có mấy cô nàng cùng nói chuvện đây đúng là chuyện hiếm có, thật đúng là có chút vui đến quên cả trời đất.
Mấy người của tổ hành động đặc biệt cũng gật đầu phụ họa theo.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ mặt quỷ quái.Cha nội nó, các ngươi nói hắn là anh hùng thì là anh hùng. Vậy còn muốn chúng ta để làm chi? Các ngươi nói như vậy, chúng ta càng không đề các ngươi thỏa mãn, phải để cho các ngươi cáu phát điên lên.
Cục an toàn cục cùng bộ công an luôn tranh đấu nhau, vô cùng gay gắt lần này có thể tóm được nhược điểm của cục an toàn, bọn họ đương nhiên vô cùng sung sướng, thiếu chút nữa thì bắt Lâm Bắc Phàm, giam khoảng mười ngày.
Một người trung niên ít tuổi nhất ho khan hai tiếng nói:" Rốt cuộc có phải như vậy hay không, chúng tôi muốn kiểm tra."
Hắn tên là Lôi Bằng Phi thân cao hai thước, vóc người khôi ngô. vốn không phải là nhân viên công chức. dựa vào thân thủ không kém của hắn. ở công an bộ cũng khá nổi tiếng, bình thường hắn rất hay đánh nhau gây chuyện. Thiên Vương lão tử cũng không coi ra gì. đương nhiên cũng sẽ không coi mấy tên" tiểu tử " của cục an toàn này ra gì. hắn ngẩng cao đầu, lỗ mũi vừa như phát ra ám thanh vừa như không phát ra ám thanh.
Số 15 mấy người bọn họ đã tức gần chết rồi, cái tên Lôi Bằng Phi này đúng là quá kinh tởm. mỗi lần gặp mặt đều nhục nhã như vậy. nếu không sợ gây ra mâu thuẫn hoặc là đánh không lại đối phương thì e rằng bọn họ đã xẻ cái tên ngốc nảy thành tám mảnh rồi
Số 8 đứng ở một bên. hai tay ôm trước ngực. hừ lạnh một tiếng:" Sớm đã nghe nói người của công an bộ người này mạnh hơn người kia. ánh mắt lợi hại khó lường, chi cần nhìn vài lần. là có thể nhìn ra vết thương là thật hay giả. như vậv hy vọng các ngươi nhìn cho kĩ. đừng có tí lại trách chúng ta thế này lúc lại thế khác."
Hắn sớm thấy mấy tên điểu nhân này chướng mắt. bây giờ có thể đả kích bọn họ. đương nhiên sẽ không thể bỏ qua. hắn ngẩng cao đầu. giọng mũi càng nặng hơn.
Không khí trong phòng bệnh càng ngày căng thẳng, song phương đều là căm tức đối phương, bày ra một bộ giương cung bạt kiếm.
Long Thiên Hữu cùng Long Yến không nhịn được lau mồ hôi lạnh; trong lòng cỏ chút bất an. Song phương đều rất bốc đồng, hai người bọn họ một người là trường cục công an thành phố, một người là trưởng cục chi nhánh thân phận không thể cao quý bằng người ta. nên bọn họ nói cũng không được mà không nói cũng không được. Chuyện này thiếu chút nữa làm cho Liều Vi người luôn chăm sóc cho Lâm Bắc Phàm cáu giận. đột nhiên đứng lên thân thể. hai mắt nhìn quét bọn Lôi Bằng Phi. nói:" Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Lôi Băng Phi cao lớn thô kệch nhưng nhìn thấy mỹ nữ thì lại giống như cậu thanh niên nhìn thấv mỹ nữ vậy. ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không nên lời. đứng ở đó. ấp úng nói:" Chúng tôi, chúng tôi là người do bộ công an phái tới. Cô có ý gì vậy?"
"Các ngươi là người do bộ còng an phái tới ?"Liễu Vi sắc mặt khinh thường, lạnh lùng nói:" Công an bộ là nghành gì. Liễu Vi tới mặc dù chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng cũng biết một ít- chính là giữ gìn trị an. Chống tội phạm đến ngay cả cục công an thành phố cũng do các ngươi quản, nhưng các ngươi xem xem các ngươi đã làm gì? Chồng Tôi vì đỡ một đao hộ Cao Nham, mấy ngày nay thương thế vẫn chưa đỡ chút nào, vậy mà các ngươi lại đứng đây cãi nhau. ảnh hường đến việc dưỡng bệnh cùa người ta. Xem ra các ngươi bụng dạ khó lường, có lẽ lát nữa tôi sẽ gọi điện cho chương trình " Thuyết pháp hôm nay*5 nói hết mọi chuyện để nhân dân cả nước biết người của cục an toàn phái đến là người thế nào?"
Lôi Bằng Phi bị một người phụ nữ nói mặt đỏ tới mang tai không nói được lời nào. hận không có lổ nẻ nào chui xuống.
Bọn họ đà gặp phải nhiều nhân vật khó chơi nhưng cũng không bằng hôm nay. đối phó với một người phụ nữ trói gà không chặt khiến bọn họ cảm thấy thật điên rồ.
Chẳng lẽ không biết người của cục an toàn rất anh hùng sao? Những lời này đương nhiên không thề nói với Liều Vi. người ta cũng không quản nhưng chuyện nàv. Ngươi bắt nạt chồng người ta. người ta đương nhiên sẽ phản kháng, các ngươi còn thấv oan ức sao? Chẳng lẽ là tội quấy nhiễu công vụ? Hay là tội phương hại trị an xã hội? Hay là tội bao che? Một người phụ nừ xinh đẹp như vậy sao lại có thể phạm những tội danh này? Hơn nữa vạn nhất tin này truvền ra ngoài, bộ công an cũng không cần phải làm gì. Chỉ cần hàng trăm triệu tấn nước bọt đã đủ dìm chết bọn họ rồi
Lôi Bằng Phi ngượng ngùng cười làm lành nói:" Vị này. vị tiểu thư này. chúng tôi chúng tôi cũng không muốn quấy rầy người bệnh, chỉ là. Chỉ là muốn hỏi mấy vấn đề thôi."
Hắn tâm lý âm thầm khinh bỉ cái tên Lâm Bắc Phàm sắp chết đến nơi rồi mà vẫn có một cô nàng xinh đẹp như vậy. ta bằng này tuổi rồi, ngày nào cũng vì quốc gia làm việc vậy mà sao không có cô gái nào vì ta nói mấy câu? Đúng là đau lòng quá.
Liều Vi thở hổn hển đứng đó. tay trái chống nạnh. tay phải chỉ vào Lâm Bắc Phàm trên giường bệnh. nghiến răng nghiến lợi nói:" Hỏi mấy vần đề? Nếu như các ngươi bây giờ có thể làm cho anh ấy nói chuyện, thì cho các ngươi ba trăm vạn nhân dân tệ!"
Kỳ thật phụ nữ đều là động vật dã man. Liễu Vi cũng không ngoại lệ. Đê cứu chồng mình, đừng nói là khóc lóc. đến đánh nhau cũng không do dự- Cô bây giờ dáng bộ chẳng khác nào như sắp mất chồng, hai mắt hồng hồng. giọng nói nghẹn ngào. làm cho người ta cảm giác chỉ nói mấy câu nữa thôi thì chính là ức hiếp một người phụ nữ yếu đuối bị đẩy xuống mấy chục tầng địa ngục.
"Chuyện này, Chuyện này ..." Lôi Bằng Phi ngó đầu qua nhìn thoáng qua cái tên nữa chết nửa sống Lâm Bắc Phàm. lắp bắp nói:" Chuyện này chúng tôi, chúng tôi không biết nội tình, không biết thương thế của Lâm Bắc Phàm lại nghiêm trọng vậy. thật sự là xin lỗi!
Hãn sờ sờ đầu. tận lực tươi cười làm hòa nhưng thoạt nhìn có chút dữ tợn. Mấy người khác đều khinh bỉ liếc hắn một cái, không phải là một người phụ nữ sao? Vậy mà bị dọa cho thành
Liều Vi cũng không thèm nhìn tới bọn họ, hừ nói:" Các ngươi đi ra ngoài đi, chồng tôi muốn nghi ngơi. có chuyện gì sau này nói nói cách khác. tôi tố cáo các anh tội cố ý đả thương người khác. tôi tin rằng tin tức này một khi lộ ra. sợ rằng đến ngay cả cái đầu của các anh cũng không thể bảo vệ nổi."
Cô còn lườm mấy người số 1 một cái.
"Khụ khụ. kv thật chuyện như thế mà truyền ra ngoài bọn họ cũng bị phán chẳng mấy năm. Chỉ có danh tiếng công an bộ là.” Số 15 cưỡi hả hẻ. thiếu chút nưa muốn ôm lẫy Liều Vi. chi sợ Lâm Bắc Phàm cáu lên. cho hẳn biết hoa nhi tại sao lại hồng.
Lôi Bằng Phi mặt đỏ bừng. Thế này còn điều tra gì nữa. đã bị người ta gán cho cái tội danh đó rồi nếu như bị những người này nói linh tinh thật thì sợ rằng công an bộ cũng không giữ được mấy người bọn họ. Bọn họ tức giận trừng mắt nhìn số 15 rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Ai nói người của công an bộ anh hùng? uất ức hả. chuvện gì vậy chứ?
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Lõi Bằng Phi vừa rời đi. khuôn mặt tái nhợt của Lâm Bắc Phàm đột nhiên tươi cười trở lại. sắc mặt hồng hào. cưỡi nói:" Bổn người đó đúng thật là ngu ngốc. mấy chiêu đơn giản vậy mà cũng bị lừa. xem ra năng lực của công an bộ đúng là khiến cho người ta nghi ngờ."
Hắn thoáng thấv Long Thiên Hưu cùng Long Yên Nguyệt ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn. đằng đằng sát khí. lúc này mới nhớ tói bọn họ đều là * *, cũng thuộc còng an bộ nên vội vàng ngượng ngùng cười : " Tôi nói mấy tên ăn lương nhà nước mà không làm việc gì vì nước nhà không phải hai vị. Hai người tận lực đóng góp cho Nam Thành, sau khi chết đi đúng là tấm gương sáng cho công an học tập. Mấy tên đó sao có thể cùng hai người so sánh chứ?"
Long Thiên Hưu thiếu chút nữa hộc máu, cái tên tiểu tử này lúc nào cũng ba hoa.
Ngẫm lại mình cũng đường đường là cục trưởng cục công an Nam Thành, dù thế nào cũng là nhân vật có máu mặt. vậy mà bày giờ lại che giấu cho hắn. đã vậy lại còn bày Trò lừa dối cấp trên. nói ra thì đúng là mất mặt nhưng con gái mình lại thích hắn. nếu như mình không giúp thì lại khiến con gái đau lòng. Xem ra thế giới thay đổi thật rồi.mình không theo kịp
Hắn tức giận trừng mắt nói:" Cậu ít gâv chuyện ờ đây đi. tôi nói cho cậu biết, chuyện này phạm vi rất rộng. nếu không cẩn thận thì e rằng vô số người bị liên lụy, cho nên cậu hãy nghĩ cách giải quvết cho ồn thỏa đi."
Long Yên Nguyệt cũng có chút tức giận trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm. cái tên khốn này sao không an phận chút đi? Lúc nào cũng gây họa. lại còn muốn mình giúp, đúng là đáng ghét. nhưng ai bảo trong lòng mình có hắn chứ?
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười tà ác nói:" Không phải là bốn tên chó má mà công an bộ phái đến sao? Chuyện nàv có gì đâu, hai người cứ yên tâm. có tôi ờ đây. cam đoan bọn họ lần này đến. thất bại trở về. nói không chừng lại còn gặp phải một số chuvện không biết chừng."
"Lão Trần. đây là nơi mọi chuyện diễn ra?"Bọn Lôi Bằng Phi đã đi đến bên ngoài câu lạc bộ Xà My Nhàn. Hắn ngẩng đẩu nhìn tòa nhà sáng lấp lóa. thoạt nhìn giống như là chiêu bài bình thường nên nghi hoặc nhìn Trần Bách Vinh.
Trần Bách Vinh khẽ đẩy kính mắt lên. gật đầu nói:" Không sai, đây chính là căn cứ mà bọn họ báo cáo lên cấp trên. chính là câu lạc bộ đêm này, chúng ta đi vào hỏi thăm. nói không chừng có dấu vết!"
Bọn họ bổn người nhìn nhau. rồi tiến gần đến cửa. Bình thường bọn họ cũng đến nhưng nơi thế này vui chơi nhưng sợ người khác nhìn thấy. bây giờ là chấp hành nhiệm vụ nên không lo. hai loại cảm giác đúng là hoàn toàn khác. Nhưng nhìn bên trong câu lạc bộ nàv cũng thấv không phải hạng thường, trong lòng bọn họ âm thầm khinh bi Cao Nham xa xỉ, mỗi ngàv chi biết đến nhưng nơi cao cấp tán gái.
Bọn họ nhìn đồng hồ. giờ đã là 5h chiều, nhưng bên trong đã có mấy chục người, xem ra người đến đây chơi không ít. câu lạc bộ này ở Nam Thành chắc cũng có chút danh tiếng, có thể khai thác được chút thông tin.
"Đứng lại. phí vào cửa bốn trăm!"Hai gã vóc người cao lớn cản đường họ lại bằng đưa cánh tay sắt thép ra trước mặt bọn họ.
"Gì? Phí vào cửa bốn trăm? Anh. anh không nói đùa đấy chứ?"Lôi Bằng Phi thiếu chút nữa thì hộc máu, một câu lạc bộ thành phố nhỏ như vậy mà phí vào cửa đắt vậy, đúng là kinh khủng. Hắn thiểu chút nưa dùng nắm đấm. đánh cho hai tên gác cổng đó một trận.
Trần Bách Vinh vội vàng khống chẻ cái tên hung hảng nàv lại. nếu làm thẻ thì chẳng khai thác được thông tin gì- Hắn lấv ra bốn trăm từ trong ví, nhét vào trong tav hai tên kia. cười làm lành nói:" Đâv là phí vào cửa, chúngtôi có thể vào được chưa?"
Hắn sợ Lôi Bằng Phi gây chuyện nên túm chặt tay hắn. "Gi? Có thể vào được chưa? Các ngươi nghĩ trên đời này có chuvện tốt như vậy sao?"
Người đản ông nhận tiền trừng mắt nói:" Ta nói bốn trăm đồng là bốn trăm đồng một người. Bốn người thì phải sáu trăm đồng. Các người nghĩ hộp đêm này là hộp đêm bình dân sao. đâu phải ai cũng có thể vào được?"
"Gì? Một người bổn trăm đồng?"Bốn người bọn họ cơ hồ muốn hộc máu ra rồi
Bọn họ cũng đã đến câu lạc bộ ở kinh thành, nhưng cũng không đắt như vậy, chứ đừng nói đến câu lạc bộ ở thành phố địa phương này.
"Các người, các người định giở trò xảo trá!"Một người đàn ông trong nhóm bọn họ nỗi giận nói. Hắn là Vệ Dung không phải là thủ lĩnh của nhóm nhưng dù sao cũng là người của công an bộ, cáu giận đương nhiên không ít.
Một gà trọn mắt. khinh thường nói:" Đó là quy định ở đây, một người bốn trăm. nếu như các ngươi không đưa đủ thì xin lỗi. nơi này không chào đón các ngươi!"
Hắn đưa bốn trăm nghìn lại cho bọn họ. ánh mắt coi rẻ, cứ như nhìn mấy tên nhà quê lên tỉnh vậy.
"Nhưng bọn họ sao không cần nộp tiền?"Một người đàn ông trung niên nhìn thấv một người khác đi vào câu lạc bộ không cần nộp tiền, không nhịn được bèn chỉ vào người đó nói. Hắn tên là Biền Thanh, là người có quyền lớn nhất trong bốn người, trợ lý bộ trường bộ công an. Hắn đã quen với việc người ta nhìn hắn đầv kính nể, sao lại có thể để người khác khỉnh thường như thế chứ?
"Oh. bọn họ hả? Bọn họ là hội viên của cáu lạc bộ. cho nên không cẩn nộp tiền!"Một người đản õng giải thích, cứ như nói một chuyện vô cùng đon giản vậy.
Một gã khác nói:" Nếu như các ngươi gia nhập câu lạc bộ đêm của chúng ta thì cũng được rất nhiều đãi ngộ. Thẻ hội viên mỗi tháng là mười nghìn đồng một tháng, thè vàng là một trăm nghìn, thẻ kim cương là một triệu, cấp bậc khác nhau thì phục vụ cũng khác nhau. các người cỏ muốn gia nhập không?"
Bổn người bọn họ thiếu chút nữa chết ngất vì mấy lời này .Một thẻ hội viên bình thường mà nhưng mười nghìn? Còn cao hơn cả tiền lương của bọn họ.
Bọn họ mặc dù ở bộ công an rất oai, nhưng mà tiền lương cũng không cao. một tháng cũng chi được có ba nghìn, nghĩ lại cũng thấy tiền lương của mình và tiền vào cửa của thì bọn họ đúng là tầng đáy của xã hội nói cách khác chính là tầng lớp bị người khác khinh bỉ.
"Được rồi các ngươi rốt cuộc có vào hay không? Không vào thì đừng đứng ở cửa. chúng ta còn phải làm ăn." Một người đàn ông thấy bọn họ mãi không nói gì. cỏ chút không nhịn được kêu lên:" Bốn tên nghèo kiết xác. cũng muốn vào hộp đêm? Định coi đây là trại tị nạn chắc. xì"
Bốn người nói không nên lời.Bình thường ai nhìn thấy bọn họ đều phải cung kính. im lặng không dám nói vậy mà bấy giờ lại bị hai tên gác cổng nói như vậy. Chuvện nàv đổi vói bọn họ mà nói đúng là quá sỉ nhục.
Trần Bách Vinh cũng không muốn đứng ở cửa thêm phút nào nữa. hắn đã cảm giác được có mấy người vào câu lạc bộ chơi đã để ý đến bọn họ. cứ như là mấy tên nhà quê vào câu lạc bộ chơi vậy. Hắn sao lại có thể đề người khác coi thường vậy? Hẳn vội vàng móc ra hai trăm đồng đưa cho hai tên đại hán kia. không ngẩng đầu lên cứ thế đi vào trong.
Lôi Bằng Phi Vệ Dung Hòa. Từ Thanh Hải vội vàng đi theo vào.
Hình gà nhìn theo bọn họ đi khuất vào trong, không nhịn được len lén cười ha hả.Đại ca đúng là đại ca đến ngay cả chiêu nàv cũng nghĩ ra được.Nhưng xem ra hôm nay vận khí cũng ổn đấv. thu được không ít. cũng đủ đề bọn họ ăn chơi dài dài.
vẻ phân thần của bốn tên đó không cần quan tâm.Lôi Bằng Phi Trân Bách Vinh. Vệ Dung Hòa Từ Hải Tanh bốn người tiến vào trong, thiểu chút nữa là bị tiếng nhạc to làm cho thủng màng nhĩ Đâv mà là câu lạc bộ đêm? Chẳng khác nào một công xưởng gia công đồ gỗ và kim loại. ồn ào kinh khủng, khiến bọn họ đẩu óc quay cuồng, cứ như có hàng trăm con mồi đang bay xung quanh vậy.
"Cám ơn em. đã cho anh Tình yêu. khiên anh cả đời khó quên... "Một người thanh niên trẻ tuồi ăn mặc lòe loẹt. cứ như là con công. đầu cũng xanh xanh đỏ đỏ. cổ quái đứng đó điên cuồng hát, nhưng ngoài tiếng to ra chẳng thấy có chút ưu điểm gì. cứ như là lũ người vượn đang gầm rú vậy.
"Hay lắm. hay lắm..." Mấy người ờ dưới hò hét ẩm ĩ. thậm chí còn có người lên tặng hoa.
Bốn người Lôi Bằng Phi toát mồ hòi thế mà cũng khen hay? Nhưng người nàv có phải là không có khiếu thưởng thức không? Xem ra nhưng người ở thành phố nhỏ quả thật không có kiến thức. coi gà rừng là phượng hoàng.
Người vừa hát lúc nãv lúc này mới lên tiếng:" Cám ơn mọi người ủng hộ. cám ơn mọi người cỗ vũ, tiếp đâv tôi sẽ hát một bài hát rất thịnh hành: Chuột vêu gạo. cám ơn mọi người ... Anh yêu em như chuột yêu gạo. wo wo..."
Mấy người Lôi Bằng Phi té lăn trên đất. miệng sùi bọt mép. bất tỉnh nhân sự.Trong đầu bọn họ hiện lên lời của một bài hát rất thịnh hành trên mạng.
Last edited by long999; 25-04-2011 at 09:47 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của long999
Bọn Lôi Bằng Phi cảm giác như không theo kịp xã hội nàỵ.Chẳng lẽ lại có ca khúc nào như vậy sao? Sao ở kinh thành mình chưa nghe thấy bài hát nào như vậy nhi?
Bọn họ người co quắp. bắp chân mềm nhũn. vất vả lắm mới tìm thấy cái ghế salon ngồi xuống, hít một hơi thật sâu. khôi phục thể lực.
"Mấy vị tiên sinh. các vị muốn dùng gì?"Một cô gái xinh đẹp đi tới chỗ bọn họ. trên đầu đội một chiếc mũ thỏ. giống như là cô gái trong tiểu thuyết, hơn nữa đôi mắt sáng ngời. long lanh. lông mi dài Thật quyến rũ.
Trần Bách Vinh ngẩng đẩu. nhìn lướt cô gái bán hàng trong trang phục hấp dẫn nói:" Thật không ngờ Nam Thành lại có trang sức đẹp như vậy, thật đúng là đặc biệt.'*'
Vệ Dung Hòa Từ Hải Thanh hai người cũng là đều gật đầu. Nếu nói về mỹ nhân họ đã gặp không ít nhưng kiểu ăn mặc kì quái thế này khiến họ có cảm giác mới lạ. trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh làm họ ham muốn không thôi
Lôi Bằng Phi trước kia cũng đã tới nhưng nơi thế này. nhưng đầu óc đơn giản như hắn thì đâu có giống như ba người bọn họ. mục tiêu chính là để câu gái bởi vậy sau khi nhìn thấy người phụ nữ như thỏ. hắn giật mình nói: " Cô. sao cô lại có hai cái tai thỏ thế kia?
Cô gái bị câu nói đó làm cho phi cười: " Anh à. đó chỉ là đồ trang sức thôi." Cô ta còn khẽ lắc đầu. rung lung cái tai thỏ trên đầu. đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy say đắm.
Lôi Bằng Phi chưa từng gặp người nào như cô gái đó. cơ thể run lên. thiếu chút nữa ngã trên ghế salon.
Trân Bách Vinh. Vệ Dung Hòa. Từ Hải Thanh ba người đêu ôm bụng cười.
Lôi Bằng Phi lắp bắp nói:" Mọi người cười cái gì? mau gọi mấy chai rượu đo. tôi không thề chịu được nữa rồi. Trần Bách Vinh cầm lấy menu trong Tay phục vụ viên, nhìn qua thấv giá cả. mặt tái mét đưa cho Từ Hải Thanh nói: " Lão Từ. anh. anh gọi đi."
"Không phải là gọi rượu Thôi mà? Sao lại sợ hãi vậy chứ?"Từ Hải Thanh nhận lấy menu. nhìn lướt qua. hắn suýt ngất khi nhìn thấv giá cả.
Nơi nàv rốt cuộc là câu lạc bộ đêm hay là nơi lăng trì hả? Một chén rượu thường bốn năm trăm. một chén rượu đuôi giá một nghìn, nhưng loại rượu quý khác thì giá cắt cổ. một chén mấy nghìn
Từ Hải Thanh tái mặt- ho khan hai tiếng, cảm thấv có gì đó áp lực. khó thở. Nhìn cô gái phục vụ vẫn rất ân cần mặt hắn đỏ lên. đến ngay cả tai cũng đỏ lên. Hắn muốn nói là hắn không muốn gọi thứ gì nhưng mà hắn không đủ can đảm. hắn cười trừ đưa menu cho Vệ Dung nói: " Lão Vệ. hay là anh gọi đi."
"Gọi thì gọi. có gì mà cứ đẩy đi đẩy lại.Hắn lẩm bẩm một câu. nhìn lướt menu: "Bảy màu huvền ảo là thế nào? Mang đến cho chúng tôi được không?"
Hắn muốn cho mỗi người thưởng thức một chén của lạ nhưng khi hắn nhìn xuống dưới hắn thấy mình như sắp chết.Một chén bảy màu huvền ảo tám nghìn.Bốn chén chẳng phải là ba hai nghìn sao?
Hắn vuốt mắt nhìn lại gần. đúng tám ngàn. không phải Tám trăm, cũng không phải tám mươi. Tay hắn run lun thiếu chút nữa ném menu xuống đất. Trán hắn toát đầu mồ hôi, mặt trắng bệch. nuốt nước bọt. nữa câu sau không biết phải nói gì.
"VỊ tiên sinh này đúng là có con mắt, loại này là thượng hạng ở chỗ chúng tôi chỗ khác không có đâu. người bình thường không được nếm thử đâu. không biết anh muốn mấy chén? Cô gái tươi cười nhìn bọn họ. nụ cười đó đúng là ngây thơ. nhưng trong lòng cô ta đang lẩm bẩm. đại ca đúng là cao tay chiêu này cũng nghĩ:
"Tôi, tôi tôi..." Vệ Dung Hòa muốn đánh cho mình mầy cái bạt tai? Lắm miệng gì chứ? Hắn rốt cục hiểu tại sao Trần Bách Vinh và Từ Hải Thanh không gọi rượu. Hắn căm giận liếc nhìn hai người đó.
" Lão vệ, cậu sao thê? Không phải là gọi rượu sao? Sao lại nhăn nhó vậy?" Lôi Bằng Phi cũng không vừa. kêu lên:" Cô nói loại rượu đó ngon thật vậy sao? Cho chúng tôi mỗi người một chén. nếm thử xem sao. Ngon thì chúng tôi gọi tiếp."
Trần Bách Vinh. Vệ Dung Hòa. Từ Biển Thanh tái mặt thiếu chút nữa mở miệng chửi hắn.
'Vâng, xin đợi cho chút lát!"Cô gái cầm lấy menu đi.
"Lão lôi. tên khốn này. anh muốn hại chết chúng ta à?" Vệ Dung thày không có ai bèn nói
"Sao vậy? Không phải là bốn chén rượu sao? Chẳng lẽ anh không muốn uống rượu? Nếu anh sợ thì cứ đề tôi uống. loại rượu này chẳng nặng tí nào đâu. Tôi uống một chai cũng không vấn đề gì."Lôi Bằng Phi nói như mình làm việc tốt.
Ba người này tức gần chết. như vậy cũng nói được. Vệ Dung nghiến răng. hạ giọng nói:" Lão lôi. tôi nói cho anh biết. tám ngàn một chén đấv. bốn chén ba hai nghìn, anh bao hả?"
"Ba hai nghìn? Chuyện nhỏ. tôi, tôi ba hai nghìn ?"Lôi Bằng Phi mắt lồi ra như mắt ếch. lắp bắp rồi" Các anh nói đùa đấy à? Một chén tám nghìn, bốn chén ba hai nghìn tôi có thể uống được mấy chai rượu Mao Đài."
Bọn họ ba người đều gật đẩu:" Đúng thế."
"Vậy thì tôi không uống nữa.""Lôi Bằng Phi sợ hãi kêu lên.
Mẹ nó. đây là uống rượu hay là uống vàng? Mình không uống được loại này .Bọn họ chi về sau lưng hắn nói:" Đã trễ rồi. "
Lỏi Bằng Phi quav đầu nhìn lại. đã thấy cô gái xinh đẹp khi nãy tươi cười mang đến nói:" Bổn vị. mời thưởng thức!"
Cô vừa đặt chén xuống thì trong chén lấp lánh bày màu. cứ như là đang thưởng Thức pháo hoa trong đêm. làm cho người ta có cảm giác về cái đẹp. đúng như cái tên " bảy màu huyền ảo ".
Lôi Bằng Phi ngây ra. loại rượu này trông rất ngon nhưng mà giá cả thì đúng là cắt cồ? Hắn đang ngây ra Thì ai ngờ cô gái đưa chén rượu đến trước mặt nói:" Vị tiên sinh nàv không cần phải căng thẳng như vậy, nơi này chính là thiên đường, chỉ cần anh muốn cái gì cũng có hết. anh hãy thử xem mùi vi thế nào?"
Đòi mắt đẹp của cô gái khiến hắn bị mê hoặc."tôi, tôi uống."Lòi Bằng Phi vội vàng cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. rồi tán dương:" Đúng là ngon tuyệt!"
Cò gái yêu kiều nói:" Ba vị. cũng nếm thử đi; nhất định là rắt ngon."
Bọn họ thấy Lòi Bằng Phi uống rồi còn lo lắng gì nưa chứ? Dù sao có người trà tiền. khônguổng đúng là phi phạm nên đưa lên miệng nhăm nhi rồi không ngừng thổi lên: " Đúng như cái tên của nó. bảy màu huyền ào."
Cô gái nhìn họ cười nói:" Kỳ thật câu lạc bộ chúng tôi còn nhiều loại khác nưa. nếu muốn tôi có thể giới thiệu.
Trán Bách Vinh đã bị chổ rượu này làm cho thảm hại còn dám gọi gì nữa vội vàng khoát tay nói:" Cô cứ đi đi. có gì chúng tôi sẽ gọi sau "Cô gái xoay người đi.
"Rượu này cũng ngon đấy, đáng tiếc là ít quá. nếu có mấy lỵ thì đúng là tuvệt cú mèo."Lôi Bằng Phi híp mắt nhìn chén rượu. không khỏi tán dương.
"Nói nhảm. tiền cũng không tồi."Vệ Dung tức giận trừng mắt.
"Giá tiền? Trời ạ, tôi quên mất giá tiền. tôi uống có một chén. ba chén kia các anh uống tôi không chịu đâu."Lôi Bằng Phi sắc mặt đột nhiên biến sắc. cuống quít hô lên. ra vẻ không liên quan đến mình.
Bọn họ kêu lên: " Anh. anh khốn thật".
Last edited by long999; 25-04-2011 at 10:25 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của long999