Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 15-05-2008, 08:31 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tân Nguyệt Truyá»n Kỳ (Cổ Long) _ Äã post đủ bá»™.

Tân Nguyệt Truyá»n Kỳ

Hồi 1

Một Tô Miến Kỳ Quái


Äêm, đêm xuân, mưa xuân ở Giang Nam đặc kẹo như ná»—i sầu ly biệt.
Xuân còn sá»›m lắm, đêm thì đã khuya, ở miá»n miên viá»…n xa xăm, có kẻ ly nhân không chừng Ä‘ang lúc tàn canh, còn hoài niệm đến trăm ngàn vạn ngàn những giá»t mưa chặt cÅ©ng không chặt Ä‘i không đứt được ấy, ngưá»i trong thành Ä‘á»u đã nằm má»™ng vá» miá»n xa, chỉ ở trong con hẻm lầy lá»™i chật hẹp, có má»™t ánh đèn leo lét còn chưa tắt.
Má»™t cái đèn gió đã bị lá»­a đốt cháy vàng khè, treo dưới má»™t mái hiên bằng trúc sÆ¡ sài, chiếu tá»a lên cái tiệm bán miến nhá», vài cái ghế cái bàn xiêu vẹo và hai ngưá»i mặt mày sầu khổ.
Một đêm mưa thê lương như vậy, một con hẻm vắng vẻ như vậy, còn ai lại chiếu cố cho quán ăn của h�
Hai vợ chồng chá»§ tiệm bán miến gương mặt càng lá»™ nét đăm chiêu. Không ngá» chính ngay lúc đó, trong hẻm bá»—ng có tiếng chân ngưá»i vá»ng lại, có má»™t ngưá»i áo xanh Ä‘ang xăm xăm Ä‘i lại trong làn mưa gió dày đặc, gương mặt vàng như sáp cá»§a y dưới ánh đèn phảng phất như má»™t ngưá»i bị bệnh đã lâu năm, xem ra y phải nên nằm yên trong giưá»ng trùm má»n uống thuốc má»›i phải.
Nhưng y là ngưá»i Ä‘ang ra giá»ng cho ông chá»§ tiệm miến :
– Ta muốn ăn miến, ba tô miến, ba tô lớn.
Má»™t ngưá»i như vậy lại có cái vị khẩu ngon lành như vậy.
Ông chá»§ và bà chá»§ Ä‘á»u nhịn không nổi nhìn y vá»›i má»™t ánh mắt nghi ngá» :
– Khách quan muốn ăn miến loại gì?
Bà chá»§ dù đã hÆ¡n ba mươi tuổi, nhưng thân hình vẫn còn rất quyến rÅ©, Ä‘ang há»i y :
– Ăn miến bạch thái, hay miến nhục ty, hay là miến đế hoa?
– Ta không ăn bạch thái nhục ty, cũng chẳng ăn đế hoa.
Ngưá»i áo xanh nói má»™t cái giá»ng thật trầm và ấm á»› :
– Ta muốn ăn một tô kim hoa, một tô ngân hoa, một tô châu hoa.
Y có phải lại ăn miến đâu, y lại gây chuyện đây mà.
Có Ä‘iá»u vợ chồng chá»§ tiệm miến lại không lá»™ vẻ gì là kinh ngạc kỳ quái cả, chỉ hững há» há»i y :
– Ngươi có bản lãnh ăn được không vậy?
– Ta thử xem.
Ngưá»i áo xanh hững há» nói :
– Ta thử đây.
Bá»—ng nhiên, ánh hàn quang lóe lên, đã có má»™t lưỡi kiếm xanh lè dài ba thước từ trong tay ngưá»i áo xanh như con rắn độc đâm ra, như con rắn độc đâm tá»›i giữa ngá»±c cá»§a ông chá»§ mặt mày ra vẻ má»™c mạc đó, xuất thá»§ còn nhanh hÆ¡n, còn độc hÆ¡n cả rắn độc.
Ông chá»§ tiệm miến quay ngưá»i qua má»™t bên, lấy cây đũa làm bằng trúc để xúc miến làm Ä‘iểm huyệt quyết, Ä‘iểm tá»›i huyệt Kiên TÄ©nh cá»§a ngưá»i áo xanh.
Bàn tay cá»§a ngưá»i áo xanh vung lên, hàn quang lại càng dày đặc, mÅ©i kiếm đã đâm tá»›i giữa ngá»±c cá»§a ông chá»§ tiệm, bá»—ng nghe tinh lên má»™t tiếng như chạm vào má»™t tấm thiết bản.
Ãnh kiếm lại lóe lên lần nữa, lưỡi kiếm đã vào vá», ngưá»i áo xanh chẳng thèm truy sát, chỉ đưa cặp mắt trầm tÄ©nh nhìn vợ chồng chá»§ tiệm.
Bà chá»§ nhoẻn miệng cưá»i, gương mặt xem ra vốn rất bình phàm xấu xí, nhá» nụ cưá»i bá»—ng biến thành thật quyến rÅ© động lòng ngưá»i.
– Hay, kiếm pháp hay tuyệt.
Bà ta kéo từ trong hiên ra một chiếc ghế :
– Má»i ngồi, ăn miến.
Ngưá»i áo xanh lẳng lặng ngồi xuống, má»™t tô miến nghi ngút khói đã được Ä‘em ra.
Trong tô không có bạch thái, nhục ty, đế hoa, thậm chí ngay cả miến cũng không, nhưng lại có một viên minh châu cỡ lớn nhỠchừng bằng mắt rồng.
Cái tiệm miến chút xíu trong con hẻm tồi tàn này, lại bán cái thứ miến như vậy, ngưá»i có bản lãnh ăn được cái thứ miến này, thật tình không có mấy ai, nhưng ngưá»i này chẳng phải là kẻ duy nhất.
Y vừa ngồi xuống, đã có má»™t ngưá»i khác nữa lại, là má»™t ngưá»i trẻ tuổi dáng Ä‘iệu xem ra rất quy cÅ© má»™c mạc, y cÅ©ng muốn ăn ba tô miến, cÅ©ng muốn ăn má»™t tô kim hoa má»™t tô ngân hoa, má»™t tô châu hoa.
Ông chá»§ tiệm miến cÅ©ng muốn thá»­ xem y “có bản lãnh ăn được hay khôngâ€.
Y cũng có.
Kiếm pháp cá»§a ngưá»i trẻ tuổi này, tuy cÅ©ng rất quy cÅ© như con ngưá»i y, nhưng vô cùng chính xác và hữu hiệu, không những vậy, kiếm thức liên miên, má»™t kiếm phát ra, nhất định là phải liên hoàn ba nhát, nhiá»u cÅ©ng không thể nhiá»u hÆ¡n, mà ít cÅ©ng nhất định không thể ít hÆ¡n, ánh kiếm lóe lên, “tinhâ€, “tinhâ€, “tinhâ€, ba tiếng, lồng ngá»±c cá»§a ông chá»§ tiệm đã ăn phải ba nhát, cái ngưá»i quy cÅ© này dùng má»™t thứ kiếm pháp quy cÅ© còn nhanh hÆ¡n bất kỳ ngưá»i nào tưởng tượng tá»›i ba lần.
Ông chá»§ tiệm biến hẳn cả sắc mặt, bà chá»§ tiệm thì lại cưá»i tươi rói lên, ngưá»i trẻ tuổi thấy bà ta cưá»i, ánh mắt bá»—ng lóe lên má»™t tia dục vá»ng má»™t ngưá»i quy cÅ© không nên có, bà chá»§ tiệm lại càng cưá»i thêm quyến rÅ©.
Bà ta thích những ngưá»i trẻ tuổi nhìn bà ta vá»›i ánh mắt đó, nhưng nụ cưá»i cá»§a bà ta bá»—ng sá»±ng lại trên khuôn mặt, ngưá»i trẻ tuổi ánh mắt cÅ©ng lạnh hẳn ra, làm như hai ngưá»i vừa cảm thấy có má»™t thứ hàn khí vừa chụp vào ngưá»i mình cùng má»™t lúc.
Kiếm cá»§a y đã tra vào vá», ngón tay dài mà rắn chắc còn Ä‘ang nắm chặt chuôi kiếm, y chầm chậm xoay ngưá»i lại, bèn thấy có má»™t ngưá»i cụt tay thân hình thì ốm nhách nhưng đôi vai rá»™ng đến lạ lùng, Ä‘ang đứng trong màn mưa dày đặc, sau vai có dắt ngang má»™t cây gậy trúc màu Ä‘en, cái mÅ© bằng trúc cÅ© kỹ kéo xuống đến tận mi mắt, chỉ lá»™ ra má»™t con mắt má»™t bên, nhìn chăm chăm vào ngưá»i trẻ tuổi như má»™t cái dùi, y nói từng tiếng má»™t :
– Ngươi có phải là môn hạ của Thiết Kiếm Phương Chính?
– Phải.
– Vậy thì ngưá»i ra đây.
– Tại sao muốn ta ra đó? Ra đó làm gì?
– Ra đây cho ta giết ngươi.
Cái mÅ© bá»—ng bay lên, bay vào trong bóng tối Ä‘en kịt, ánh đèn lu má» chiếu lên gương mặt ngưá»i cụt tay, má»™t gương mặt như má»™t cái thá»›t cá»§a gã bán thịt chặt ngang chém dá»c, trên mắt phải cá»§a y có má»™t vết thẹo hình chữ thập, đè cứng lên con mắt phải, làm cho con mắt còn lại cá»§a y càng thêm sáng rá»±c hung dữ. Bàn tay cầm kiếm cá»§a ngưá»i trẻ tuổi đã rướm đầy mồ hôi, y đã nghÄ© ra được ngưá»i này là ai.
Y cũng nhìn ra được, cái vết thẹo chữ thập là do thứ kiếm pháp gì gây ra.
Ngưá»i cụt tay đã đưa bàn tay to lá»›n gân guốc khô đét lên, xoay ngược lại rút cây gậy trúc màu Ä‘en sau lưng ra.
Nhưng bà chá»§ tiệm miến bá»—ng nhiên đã lướt ngưá»i lại trước mặt y, lấy hai cánh tay má»m mại ôm choàng vào cổ y như má»™t con rắn, bà ta nhón chân lên, đưa cặp môi má»m nóng bá»ng ghé vào tai y, nói nhá» :
– Hiện tại ông không thể đụng vào y, y là ngưá»i tôi đặc biệt má»i lại đây, và cÅ©ng là má»™t ngưá»i rất hữu dụng, đợi cho chuyện này xong rồi, tùy ông muốn làm gì y thì làm, trước sau gì y cÅ©ng chạy không thoát tay ông mà.
Bà ta lại rỉ vào tai :
– Tôi cũng chạy không thoát tay ông.
Bà ta nói giá»ng Ä‘iệu và cá»­ chỉ giống như má»™t tình nhân Ä‘ang rá»§ rỉ vào tai ngưá»i yêu, thật tình coi ông chồng mình như má»™t kẻ đã chết rồi, ông chá»§ tiệm miến hình như cÅ©ng không nghe không thấy gì, chẳng nghe chẳng thấy gì cả.
Ngưá»i cụt tay nhìn bà ta lom lom, bá»—ng nhiên chụp ngay lấy áo bà ta nhấc lên, nhấc nguyên cả ngưá»i bà ta lên như má»™t con gà con, nhấc Ä‘i qua cái hiên, rồi chầm chậm đặt xuống, sau đó má»›i nói từng tiếng má»™t :
– Ta muốn ăn miến, ba tô, ba tô lớn.
Bà chá»§ tiệm miến bật cưá»i, cưá»i tươi như hoa nở :
– Äấy là tôi ước hẹn sẵn vá»›i ngưá»i ta, chỉ bất quá là muốn xác định rõ bá»n há» có phải là ngưá»i tôi đã ước hẹn trước hay không, còn ông thì lại khác, dù ông có cháy thành than, tôi cÅ©ng chẳng sợ nhận không ra, ông làm gì phải cần nói vá»›i tôi cái thứ đó.
Ngưá»i cụt tay chẳng nói thêm má»™t lá»i nào nữa, không những vậy, còn chẳng nhìn đến ngưá»i trẻ tuổi lấy ná»­a mắt, làm như y đã coi ngưá»i đó như má»™t ngưá»i chết rồi vậy.
Chính ngay lúc đó, bá»n há» lại thấy má»™t ngưá»i nữa Ä‘ang ung dung Ä‘i vào trong con hẻm nhá» hẹp.
Má»™t ngưá»i bá»n há» chưa từng bao giá» gặp qua, cÅ©ng chưa từng bao giá» gặp má»™t ngưá»i dáng Ä‘iệu như y.
Ngưá»i đó thật ra dáng diệu cÅ©ng không có gì là kỳ quái, thậm chí còn có thể nói, ngay cả má»™t chút kỳ quái cÅ©ng không có.
Xem ra y có vẻ cao hÆ¡n ngưá»i khác má»™t chút, không chừng so vá»›i thân hình thá»±c sá»± cá»§a y, có cao hÆ¡n má»™t chút, bởi vì y mang má»™t chiếc giày thá»i ÄÆ°á»ng hồi xưa, tuy Ä‘i trong hẻm nhá» lầy lá»™i, mà hai chéo áo màu trắng không há» lấm má»™t chút bùn nhÆ¡.
Y ăn mặc tuy không hoa lệ, nhưng chất liệu và thủ công thuộc hàng thượng đẳng, màu sắc phối hợp rất dễ nhìn.
Y không Ä‘eo kiếm, cÅ©ng không Ä‘eo thứ vÅ© khí gì, y chỉ cầm trong tay má»™t chiếc dù bằng giấy dầu. Có Ä‘iá»u, lúc y Ä‘ang Ä‘i trong mưa gió bước vào trong con hẻm tồi tàn này, hình như y Ä‘ang Ä‘i trong má»™t khu vưá»n đầy trăm hoa Ä‘ang thi nhau Ä‘ua nở vậy.
Bất kể là lúc nào, là ở đâu, dáng dấp cá»§a y Ä‘á»u không há» thay đổi, bởi vì y vốn là má»™t ngưá»i như vậy, bất kể Ä‘ang ở trong tình huống gian khổ nguy khốn đến bao nhiêu, y cÅ©ng không há» thay đổi.
Bởi vậy, gương mặt y lúc nào cÅ©ng lá»™ vẻ tươi cưá»i, cho dù y không cưá»i, ngưá»i khác cÅ©ng cảm thấy y Ä‘ang cưá»i.
Không chừng, đó chính là cái chá»— kỳ quái cá»§a ngưá»i này.
Ãnh đèn leo lét cÅ©ng chiếu trên gương mặt y, cÅ©ng không phải là gương mặt mà các thiếu nữ nhìn vào là mê mệt, nhưng cÅ©ng không phải là thứ gương mặt ngưá»i ta nhìn vào là cảm thấy chán ghét.
Trừ nồi miến thang, dầu tương, dầu mè ra, cái tiệm miến này cũng không khác gì những tiệm miến khác, cũng có một mâm đồ ăn ướp muối, có thịt bò, có ruột non, có đậu hủ, có trứng muối.
Ngưá»i này hình như cái gì cÅ©ng thích cả.
– Má»—i thứ Ä‘á»u cho tôi má»™t chút, đậu há»§ khô xắt thêm nhiá»u nhiá»u chút nữa.
Y nói :
– Ngoài ra còn thêm hai vò rượu, thứ gì cũng được.
– Còn miến?
Ông chá»§ há»i dò :
– Ông muốn ăn miến loại gì? Muốn ăn mấy tô?
– Nửa tô tôi cũng không ăn.
Ngưá»i này mỉm cưá»i :
– Tôi chỉ muốn uống tý rượu, tôi không muốn ăn miến.
Ngưá»i này rõ ràng không lại đây ăn miến.
Ba ngưá»i ăn miến biến hẳn sắc mặt, bàn tay to lá»›n gân guốc cá»§a ngưá»i cụt tay lại nổi gân lên, ông chá»§ tiệm miến đã nắm chặt lấy đôi đũa dài xúc miến.
Nhưng bàn chân y đã bị bà chủ đạp lên :
– Tiệm chúng tôi ở đây không có bán sẵn rượu ngon, đậu hủ khô thì ướp muối ngon lắm.
Bà chá»§ Ä‘ang tươi cưá»i :
– Xin má»i khách quan lại đầu bên kia ngồi, rượu thịt tôi Ä‘em lại ngay liá»n đây.
Trong cái hiên thô sÆ¡ đó chỉ có ba cái bàn nhá», Ä‘á»u đã bị ba ngưá»i đến trước ngồi đó.
May mà má»—i cái bàn không phải thông thưá»ng chỉ có má»™t ngưá»i ngồi, thông thưá»ng Ä‘á»u có để hai ba cái ghế, cÅ©ng như má»™t cái bình trà thưá»ng thưá»ng có vài cái chung trà Ä‘i theo vậy.
Vì vậy ngưá»i này đại khái cÅ©ng có má»™t chá»— để ngồi xuống.
Y chá»n cái chá»— ngồi đối diện vá»›i ngưá»i áo xanh, bởi vì cái chá»— đó gần nhất.
Ngưá»i này hình như rất lưá»i biếng, không những vậy còn có vẻ ngốc nghếch, có vẻ đần độn, ngưá»i khác đối vá»›i y có vẻ thù địch, y chẳng nhận ra tý gì cả, y còn chưa ngồi xuống, đã mở miệng ra nói vá»›i ngưá»i áo xanh :
– Trá»i đất rá»™ng lá»›n thế, con ngưá»i nhá» bé thế, hai chúng ta ngồi chung được má»™t bàn, xem ra cÅ©ng là có duyên.
Y nói :
– Tôi muốn má»i ông má»™t ly rượu, được không ạ?
– Không được.
Ngưá»i mặc áo xanh thái độ cÅ©ng không thể nói là không khách khí lắm :
– Ta không uống rượu.
Ngưá»i này sá» sá» mÅ©i, hình như cảm thấy thất vá»ng vô cùng. Nhưng đợi đến lúc rượu thịt dá»n lên rồi, y lại nổi hứng lên :
– Má»™t ngưá»i uống rượu tuy không thú vị gì, ít nhất cÅ©ng còn khá hÆ¡n là không có rượu uống má»™t chút.
Y vừa nói xong câu đó, bèn có ngưá»i vá»— tay tán thưởng :
– Äây quả là câu danh ngôn quá chí lý ngàn năm không há» thay đổi.
Má»™t ngưá»i vừa vá»— tay cưá»i lá»›n vừa bước vào :
– Chỉ câu đó không đã xứng đáng uống say ngất đi rồi.
Tiếng cưá»i cá»§a y hào hùng sảng khoái, y Ä‘i đứng ngay thẳng, áo quần vừa má»›i thay, không những vậy vừa má»›i giặt giÅ© tinh anh, eo lưng cá»§a y có Ä‘eo má»™t thanh trưá»ng kiếm màu Ä‘en, chuôi kiếm bằng đồng màu vàng đánh bóng chói lá»i.
Vì muốn làm ngưá»i khác có ấn tượng tốt vá» y, quả thật y đã bá» ra rất nhiá»u công phu.
Rất tiếc, bao nhiêu đó không giấu được hết cái dáng Ä‘iệu tiá»u tụy lạc phách mệt má»i cá»§a y, chỉ bất quá y hy vá»ng ngưá»i khác không thấy được thế thôi.
– Chỉ tiếc là bây giỠtôi còn chưa uống rượu được với ông, tôi còn phải ăn vài tô miến trước đã.
Y lớn bước đi vào trong tiệm miến :
– Ta muốn ăn ba tô miến, ba tô lớn.
Ông chá»§ tiệm miến trừng mắt nhìn y, làm như hận không bóp được vào cổ há»ng y để há»i y tại sao y không thấy nÆ¡i đây có ngưá»i không lại ăn miến, há»i y tại sao ngay cả có chút đó thôi y còn không thấy được.
Ngưá»i trung niên Ä‘eo kiếm cÅ©ng Ä‘ang mở to mắt nhìn y, bá»—ng nhiên cưá»i nhạt nói :
– Tại sao ngươi không mở miệng ra? Ngươi làm vậy là có ý gì? Có phải là cho rằng Tiêu Lâm này đã già rồi, không còn ăn nổi tô miến của các ngươi?
Giá»ng nói cá»§a y vì phẫn ná»™ mà biến ra ấm á»› :
– Cái tô miến này, ta ăn có được hay không cũng không sao, nhưng ta nhất định phải để cho các ngươi thấy ta có còn bản lãnh hay không.
Y đã rút kiếm ra.
Y rút kiếm ra vô cùng chính xác và tiêu chuẩn, nhưng bàn tay của y đã không còn thấy ổn định lắm.
Cây đũa trong tay ông chá»§ tiệm miến bá»—ng nhiên đâm ra, dùng thế Song Long Tranh Châu chá»c vào cặp mắt y.
Thanh kiếm của y còn chưa đâm tới ngực đối phương, đôi đũa của đối phương đã tới mi mắt của y.
Y chỉ còn nước thoái lui.
Chỉ lui có má»™t bước, đôi đũa bá»—ng nhiên đánh xuống, đánh vào cổ tay y, tinh lên má»™t tiếng, thanh trưá»ng kiếm rá»›t xuống đất.
Trưá»ng kiếm rá»›t xuống đất rồi, con ngưá»i cá»§a Tiêu Lâm hình như cÅ©ng giống má»™t ngưá»i rá»›t trên lầu cao xuống, rá»›t xuống vá»±c sâu vạn kiếp không trở lại được.
Chỉ trong cái khoảnh khắc đó, bao nhiêu nhược Ä‘iểm trong lòng y muốn che giấu bá»—ng dưng toàn bá»™ phÆ¡i bày ra ngoài, cái suy lão trong ngưá»i y, cái lạc phách trong ngưá»i y, đôi bàn tay y không còn cách nào Ä‘iá»u khiển được vững chải, thậm chí ngay cả chá»— bị mòn trên cổ áo và ống tay áo Ä‘á»u trong khoảnh khắc đó đã được phÆ¡i bày ra cho ngưá»i ta thấy rõ rõ ràng ràng.
Có Ä‘iá»u chẳng còn ngưá»i nào muốn nhìn tá»›i y ná»­a con mắt.
Y chầm chậm khom lưng lại, chầm chậm cúi xuống lượm thanh kiếm rớt dưới đất lên, thoái lui từng bước một, cặp mắt thì vẫn nhìn trừng trừng vào cây đũa bằng trúc của ông chủ tiệm.
Bàn tay cá»§a y Ä‘ang run rẫy, ánh mắt cá»§a y đầy vẻ tuyệt vá»ng và kinh sợ, hình như y biết má»—i bước thụt lùi là má»—i bước tiến gần lại cái chết.
Ngưá»i Ä‘ang uống rượu bá»—ng đứng dậy, y đặt má»™t thá»i bạc xuống bàn trước, rồi cầm cái dù bằng giấy dầu lên, Ä‘i lại đỡ lấy ngưá»i kia.
– Tôi thấy rõ ràng ông đang bị rượu hành rồi.
Y mỉm cưá»i nói :
– Äậu hÅ© khô nÆ¡i đây ngon thật, nhưng rượu chua quá, chúng mình tìm chá»— khác uống rượu Ä‘i.
Äôi giày cổ phong cao cao đạp xuống bùn lầy, cây dù bằng giấy dầu má»›i tinh đưa ra đón lấy những giá»t mưa, má»™t tay thì đỡ lấy ngưá»i kia, chầm chậm bước ra khá»i con hẻm tồi tàn đó.
Ngưá»i cụt tay nhìn bá»n há», con mắt còn lại đã lá»™ đầy sát cÆ¡, ngưá»i áo xanh đột nhiên đứng bật dậy, gã môn hạ trẻ tuổi cá»§a Thiết Kiếm môn cÅ©ng Ä‘ang nắm chặt chuôi kiếm, ông chá»§ tiệm miến cÅ©ng Ä‘ang chuẩn bị phóng ngưá»i ra.
– Không được động đậy.
Bà chủ tiệm miến bỗng đập tay xuống mặt bàn :
– Các ông không ai được động đậy, ai mà làm gì sẽ chết ngay.
Ông chủ tiệm miến biến hẳn sắc mặt :
– Lần này tôi không thể nghe theo bà được, chúng ta không thể để Tiêu Lâm còn sống ra khá»i đây.
Giá»ng nói cá»§a y hạ hẳn xuống :
– Chuyện này quan hệ rất lá»›n lao, Tiêu Lâm ít nhiá»u cÅ©ng biết được chút ít, dù hạng ngưá»i làm nghá» cá»§a y cÅ©ng còn tin vào được Ä‘i, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được.
– Chính vì chúng ta mạo hiểm không được, vì vậy mà không thể có chút cử động gì.
Bà chủ nói :
– Chỉ động đậy chút gì, chuyện này của chúng ta chắc chắn là sẽ bị thất bại không nghi ngỠgì nữa cả.
– Không lẽ bà sợ Tiêu Lâm sao? Không lẽ bà không thấy lão ta đã xong Ä‘á»i rồi?
– Không phải tôi sợ Tiêu Lâm.
Bà chủ nói :
– Mưá»i Tiêu Lâm cÅ©ng không bằng má»™t ngón tay cá»§a ngưá»i đó.
– Ngưá»i đó?
Ông chá»§ há»i :
– Không lẽ bà sợ đó là cái tên say rượu ăn mặc như một gã công tử diêm dúa kia?
– Äúng không sai Ä‘iểm nào, tôi sợ là ngưá»i đó.
Bà chủ nói :
– Tôi vốn Ä‘ang tính làm thịt y, may mà tôi sá»±c nhá»› ra y là ai, nếu không, hiện tại chúng ta cả bá»n Ä‘á»u xong cả.
Ngưá»i cụt tay bá»—ng cưá»i nhạt :
– Bà có nhận ra ta là ai không? Bà đã quên ta là ai rồi hay sao?
Bà chủ thở ra nhè nhẹ một hơi :
– Tôi cÅ©ng biết ông là ngưá»i không sợ trá»i không sợ đất gì, tôi cÅ©ng biết từ lúc ông bị thua má»™t trận ở Ba SÆ¡n, bốn năm vừa rồi, ông liên tiếp đánh nhau vá»›i mưá»i ba tay cao thá»§ trong bảy kiếm phái lá»›n, trận nào cÅ©ng thắng, tháng trước ông còn đâm chết má»™t tay cao thá»§ phái Äiểm Thương là Trác Phi chỉ trong má»™t chiêu má»™t.
Ngưá»i cụt tay bá»—ng cưá»i nhạt :
– Ta giết ngưá»i chỉ trong má»™t chiêu má»™t không phải chỉ có má»™t mình Trác Phi.
Nhất kiếm đoạt mệnh, đấy là thứ kiếm pháp hung dữ ác độc đến mức nào.
– Nhưng ông không thể nào giết được ngưá»i này trong má»™t chiêu má»™t.
Bà chủ nói :
– Thiên hạ không má»™t ngưá»i nào có thể giết y được trong chỉ má»™t chiêu má»™t, cÅ©ng không ai có thể giết được y trong vòng má»™t trăm chiêu, má»™t ngàn chiêu, má»™t vạn chiêu.
Bà ta nhá» nhẹ nói cho má»i ngưá»i biết :
– Bởi vì tôi nhá»› hình như cả Ä‘á»i y chưa bao giá» bị bại lần nào.
Ngưá»i cụt tay biến sắc há»i :
– Y rốt cuộc là ai vậy?
Bà chá»§ rốt cuá»™c nói ra cái tên cá»§a ngưá»i đó, bà ta nói tên ngưá»i đó cÅ©ng giống như Ä‘ang nói ra má»™t câu bùa chú vậy, đượm đầy má»™t vẻ ma quái không thể tưởng tượng được, làm cho má»—i ngưá»i ai ai cÅ©ng biến hẳn sắc mặt, ai ai cÅ©ng câm hẳn miệng lại.
Cái tên bà ta nói ra đó chính là “Sở Lưu Hươngâ€.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của anhhe1281

  #2  
Old 15-05-2008, 08:33 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tân Nguyệt Truyá»n Kỳ

Hồi 2

Tân Nguyệt Trên Khăn Tay Lụa


Tưá»ng cao, tòa nhà bằng đá, sân rá»™ng.
Sở Lưu Hương đem Tiêu Lâm đến một góc phía sau tòa nhà, nói với y rằng :
– Ông ở đây chỠtôi một chút, đừng đâu đi hết nhé.
Tiêu Lâm sững sá».
Bởi vì ngưá»i không quen biết mà kỳ quái này, nói xong câu đó đã giống như má»™t con diá»u bị gió thổi bay vào bức tưá»ng cao, thoáng chốc chẳng còn thấy đâu.
Ngưá»i này làm chuyện gì hình như cái kiểu không hoàn toàn giống ngưá»i khác, Tiêu Lâm hoàn toàn không hiểu nổi y, thậm chí ngay cả tên há» cá»§a y, y cÅ©ng không biết.
Nhưng Tiêu Lâm tin được y.
Tiêu Lâm trước giá» chưa từng tin vào ai, nhưng y tin vào ngưá»i này, ngay cả chính Tiêu Lâm cÅ©ng không hiểu rõ tại sao mình tin được ngưá»i này.
Äêm dài đã gần qua hết, mưa đã ngừng, Tiêu Lâm không há» phải đợi lâu, cánh cá»­a bên góc đã mở ra, hai đứa đồng tá»­ để tóc hai bên thật là khả ái cầm cây đèn lồng mỉm cưá»i bước lại đón khách.
Tiêu Lâm Ä‘i theo bá»n há». Sân đình rất sâu, trong ánh sáng vàng vá»t cá»§a cây đèn lồng, hình như có thể phân biệt ra được má»™t vài thứ hoa cá» cây đá, đình đài lâu các, đẹp như trong tranh, Sở Lưu Hương Ä‘ang đứng ngoài cá»­a má»™t cái sân nhá» trước má»™t căn lầu đợi y, nụ cưá»i trên gương mặt thật sáng rỡ, ánh đèn trong nhà sáng lạng, trên bàn đã bày sẵn rượu, má»—i thứ Ä‘á»u đủ có thể cho má»™t kẻ lưu lạc giang hồ ấm từ trong lòng ấm ra.
Tiêu Lâm không há» là má»™t ngưá»i lắm mồm, nhưng đến lúc này cÅ©ng không thể không há»i :
– Nơi đây là đâu vậy?
– Là nơi có thể cho ông tạm trú vài ba tháng.
Sở Lưu Hương mỉm cưá»i trả lá»i :
– Thật ra, ông muốn ở thêm chút nữa cÅ©ng được, có Ä‘iá»u tôi biết ông ở chá»— nào cÅ©ng vậy, nhất định sẽ không bao giá» quá ba tháng. Bởi vì không ai sẽ có thể nghÄ© ra được ông Ä‘ang ở đây, cÅ©ng không ai sẽ lại quấy nhiá»…u ông, ba tháng sau, chuyện đã qua, hoàn cảnh đã thay đổi, đại khái cÅ©ng chẳng còn ai muốn khẩn cấp Ä‘i tìm ông nữa.
Sở Lưu Hương nói :
– Má»—i ngưá»i ai ai cÅ©ng chỉ có má»™t mạng sống, ngưá»i không có mạng sống không uống rượu được.
Tiêu Lâm bắt đầu uống rượu, máu lạnh thấm vào máu nóng, rượu cũng nóng lên, máu lại càng nóng.
– Tôi chỉ bất quá là má»™t kẻ giang hồ cùng đồ mạt vận thôi, bàn tay tôi đã chẳng còn cứng, chí khí cÅ©ng đã tiêu ma, hôm nay nếu không có ông, chỉ sợ tôi đã chết dưới lưỡi kiếm ngưá»i ta.
Tiêu Lâm rầu rầu nói :
– Con ngưá»i tôi có thể nói là đã xong hết rồi, tại sao ông còn đối xá»­ vá»›i tôi như vậy?
– Tôi chẳng vì gì cả.
Sở Lưu Hương nói :
– Tôi làm chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u chẳng có lý do gì chính đáng cả.
– Ông có biết cặp vợ chồng bán rượu là ai không? Ông có biết tại sao đêm nay há» kêu bá»n chúng tôi lại không?
– Tôi không biết, cũng chẳng muốn biết.
– Tại sao?
– Bởi vì chuyện phiá»n phức cá»§a chính tôi cÅ©ng đã quá đủ nhiá»u rồi.
Sở Lưu Hương sá» sá» cái mÅ©i cá»§a mình rồi cưá»i khổ :
– Tôi có thể bảo đảm, ông tùy tiện Ä‘i tìm tám chín ngưá»i lại đây, Ä‘em những thứ phiá»n phúc cá»§a bá»n há» dồn vào má»™t chá»—, cÅ©ng không bằng má»™t ná»­a cái phiá»n phức cá»§a tôi.
– Nhưng ông đã mắc phải vào má»™t chuyện phiá»n phức nữa rồi.
– Sao?
– Những ngưá»i lúc nãy ngồi ăn miến trong cái tiệm đó, giết ngưá»i nhanh vô cùng, đòi giá cao vô cùng, trong giang hồ hiện giá» không mấy ai sánh được vá»›i bá»n há», cÅ©ng không mấy ai bá» tiá»n ra mua được bá»n há».
Tiêu Lâm nói :
– Tôi Ä‘oán là bá»n há» nhất định Ä‘ang làm má»™t chuyện gì đó thật lá»›n lao và bí mật.
– Tôi ít nhiá»u gì cÅ©ng nghÄ© ra được Ä‘iểm đó.
– Chỉ cần có ngưá»i nghÄ© ra được Ä‘iểm đó, bá»n há» sẽ không buông tha cho đâu.
Tiêu Lâm nói :
– Muốn bá»n há» giết thêm má»™t ngưá»i, bá»n há» nhất định sẽ chẳng màng.
Sở Lưu Hương mỉm cưá»i :
– Cái Ä‘iểm đó tôi cÅ©ng đã nghÄ© tá»›i, chỉ bất quá, bá»n há» không chừng đối vá»›i tôi có khách khí chút đỉnh, ít nhiá»u cÅ©ng nể mặt nể mày tôi má»™t chút.
– Tại sao?
– Bởi vì trong bá»n có má»™t ngưá»i nhận ra được tôi.
Tiêu Lâm nãy giỠvẫn đang cúi gầm đầu nhìn chăm chú vào ly rượu của mình, nghe đến câu đó mới ngẩng phắt đầu lên.
– Hiện tại tôi má»›i hiểu ra tại sao bá»n há» thả cho chúng ta Ä‘i.
Ãnh mắt Ä‘ang tiá»u tụy lạc thần cá»§a y bá»—ng sáng lên :
– Trưá»ng Trưá»ng Hắc Trúc Can, Kiếm Hạ Vô Hoạt Khẩu, nhưng ngay cả y cÅ©ng không đụng đến tôi.
Tiêu Lâm nâng ly uống cạn má»™t hÆ¡i, rồi cưá»i lá»›n lên :
– Hiện tại tôi mới biết y đang sợ ai, Tiêu Lâm này đã lạc phách đến vậy, không ngỠvẫn còn có phúc khí gặp được ông.
Y lại uống cạn liên tiếp ba ly nữa, hơi men đã bắt đầu xông tận lên đầu.
– Tôi vốn rất muốn Ä‘i làm cái chuyện đó, tôi biết nhất định bá»n há» trả giá không thấp tý nào, ít nhất cÅ©ng đủ cho tôi sống qua được má»™t hai năm trá»i thư thả, tôi cÅ©ng biết ngưá»i bá»n há» muốn giết là ai, ngưá»i đó vốn là thứ đáng giết.
Tiêu Lâm nói :
– Äôi bàn tay này cá»§a tôi tuy dính đầy máu tanh, nhưng trước giá» chưa há» cầm qua má»™t đồng tiá»n bất nghÄ©a nào, tôi muốn Ä‘i làm chuyện này, chỉ bất quá là không muốn chết đói thế thôi.
Tiêu Lâm lại cưá»i lá»›n lên :
– Có Ä‘iá»u hôm nay tôi được gặp ngưá»i lừng danh thiên hạ là Sở Lưu Hương đây, tôi có chết cÅ©ng không còn tiếc lắm rồi.
– Ông không chết đâu.
Sở Lưu Hương nói :
– Má»™t ngưá»i cái số không chết, dù muốn chết cÅ©ng không dá»… dàng lắm.
Y bỗng lại bắt đầu sỠsỠvào mũi :
– Tôi có ngưá»i bạn đúng là chết không nổi, ai ai cÅ©ng nghÄ© là y sẽ chết chắc rồi, nhưng y vẫn không chết nổi.
Äá» cập đến ngưá»i bạn đó, Sở Lưu Hương hình như nhịn không nổi phải sá» mÅ©i, không những vậy còn nhịn không nổi phải thở ra :
– Äã mấy năm nay tôi chưa gặp mặt y, không ngá» bá»—ng nhiên lại được tin cá»§a y.
– Tin gì?
– Muốn tôi đi tìm y, đến một cây cổ thụ tìm y.
– Ông vừa nói cây cổ thụ?
Tiêu Lâm ráng hết sức tìm cách giấu diếm sự kinh ngạc của mình :
– Một cây cổ thụ có cành có lá?
– Chính là thứ cổ thụ đó.
– Ông nói ngưá»i bạn đó Ä‘ang chỠông lại má»™t cây cổ thụ gặp y?
– Tôi e là y đã chỠở đó lâu lắm rồi.
Sở Lưu Hương nói :
– E rằng đã chỠđâu hai mươi ngày rồi.
– ChỠmãi ở trên cây?
– Äại khái là vậy.
– Tôi không hiểu, thật tình tôi không hiểu.
Tiêu Lâm cưá»i khổ :
– Có lúc tôi cÅ©ng thích lên ngồi trên má»™t cây cổ thụ, Ä‘em theo má»™t bầu rượu, hái má»™t vài quả trên cây ăn chÆ¡i. Nhưng bất kể muốn tôi chá» ai, tôi Ä‘á»u không thể lên ngồi đợi trên cây, đợi lâu đến bao nhiêu đó.
Nhưng Sở Lưu Hương chỉ há»i y má»™t câu, y bèn hiểu ngay :
– Nhưng nếu ông ở trên cây xuống không được thì sao?
Tiêu Lâm lập tức hiểu ngay.
– Cái vị bằng hữu của ông gặp nguy hiểm, vì vậy núp trên cây, đợi ông lại cứu.
Tiêu Lâm nói :
– Các ông nhất định là bạn lâu năm, cây cổ thụ ấy nhất định là nÆ¡i các ông lúc xưa thưá»ng hay lại, các ông nhất định đã ước hẹn sẵn má»™t thứ tín hiệu khẩn cấp, cho dù ông không ở gần đó, bạn bè cá»§a ông gặp phải nhất định sẽ tìm cách chuyá»n lại cho ông biết.
Y nói :
– Sở Lưu Hương giao du khắp thiên hạ, đến đâu cÅ©ng có bạn bè, chá»§ nhân nÆ¡i này nhất định cÅ©ng là má»™t ngưá»i bạn cá»§a ông, nếu không tại sao lại chịu cho tôi ở?
Nói xong câu đó, Tiêu Lâm vá»™i vã uống thêm má»™t ly rượu nữa, bởi vì y bá»—ng phát hiện ra, không những mình chưa uống say, đầu não còn thanh tÄ©nh vô cùng, không những vậy, còn so vá»›i đại Ä‘a số ngưá»i khác thông minh lắm.
Sở Lưu Hương mỉm cưá»i :
– Ông nói hình như thật còn rõ ràng hÆ¡n cả chính tôi nói nhiá»u lắm, vì vậy hiện tại tôi chỉ còn có hai chữ nói vá»›i ông.
– Hai chữ gì?
– Tái kiến!
Hai chữ “Tái kiến†này thật là đơn giản vô cùng, nhưng cái ý nghÄ©a bên trong thưá»ng thưá»ng lại phức tạp lắm, có lúc nó muốn nói :
– Rất muốn gặp lại mặt anh.
Có lúc nó lại muốn nói :
– Rất mong sẽ gặp lại mặt anh.
Có lúc nó cũng có thể muốn nói :
– Mong rằng không bao giỠgặp lại.
Chỉ có má»™t chá»— sẽ không há» biến đổi... Äang lúc bạn nói hai chữ đó, nếu không phải là chính bạn muốn Ä‘i, thì là bạn muốn ngưá»i kia Ä‘i.
Sở Lưu Hương không muốn Tiêu Lâm đi, chính y muốn đi.
Y vốn trước giỠnói đi là đi. Nhưng lần này Tiêu Lâm làm cho y phải ở lại, y chỉ nói có năm chữ là làm cho y phải ở lại :
– Ông đi, tôi cũng đi.
Nhìn thấy thân hình sắp bị gió thổi bay đi của Sở Lưu Hương đã ngừng hẳn lại, y mới nói tiếp :
– Tôi biết cái vị bằng hữu ông muốn Ä‘i tìm nhất định là Hồ Thiết Hoa, tôi cÅ©ng biết rằng, vì y, chuyện gì ông cÅ©ng có thể tạm thá»i gác qua má»™t bên.
Tiêu Lâm nói :
– Có Ä‘iá»u tôi cÅ©ng muốn Ä‘i tìm má»™t ngưá»i, liên hệ cá»§a tôi vá»›i ngưá»i đó còn sâu xa hÆ¡n liên hệ giữa ông và Hồ Thiết Hoa.
– Ngưá»i này là ai?
– Là con gái của tôi, con gái ruột của tôi.
Tiêu Lâm nói :
– Tuy tôi không biết nó đang ở đâu, nhưng tôi cũng muốn đi tìm nó.
– Ngay cả con gái ông, ông còn không biết cô ta đang ở đâu?
– Tôi không biết.
Tiêu Lâm nói :
– Nhưng tôi biết tôi có một đứa con gái, ông nói tôi có thể nào không đi tìm nó được không?
Sở Lưu Hương lại sỠsỠvào mũi, sỠcả nửa ngày mới nói :
– Ông có thể không đi cũng được.
Y vốn trước giá» không phải là ngưá»i không hiểu biết, nhưng cái câu đó xem ra thật tình có chá»— không được hiểu biết lắm, Tiêu Lâm dÄ© nhiên nhịn không nổi muốn há»i :
– Tại sao?
– Bởi vì tôi vừa mới cứu ông tức thì, thật tình tôi không muốn thấy ông chết.
Sở Lưu Hương nói :
– Huống gì, chính ông cũng không biết con gái ông đang ở đâu, làm sao ông kiếm ra được cô ta?
– Tôi có cái cách của tôi.
– Chỉ cần ông nói cho tôi nghe cái cách của ông ra sao, tôi có thể giúp ông chuyện đó, đi tìm cô ta, vì vậy ông có thể không cần phải đi.
Sở Lưu Hương nói :
– Nếu như ngay cả tôi còn tìm không ra cô ta, nhất định ông cũng tìm không ra.
Không ai phá»§ nhận được câu nói đó, Sở Lưu Hương rốt cuá»™c vẫn là ngưá»i rất hiểu biết.
Ãnh mắt cá»§a Tiêu Lâm lập tức sáng rá»±c lên, lập tức như Ä‘ang làm trò ảo thuật, rút phăng ra má»™t tấm khăn tay lụa.
Tấm khăn tay bằng lụa trắng đã ngã ra màu vàng, trên mặt có thêu má»™t mặt trăng lưỡi liá»m cong cong màu Ä‘á».
– Mẹ cá»§a nó lúc chưa sinh nó ra đã cùng tôi phân ly, tôi chỉ biết dưới cổ cá»§a nó có cái thai ký như vậy, giống như cái hình trăng lưỡi liá»m thêu trên tấm khăn lụa này.
Tiêu Lâm nói :
– Chỉ tiếc là, tôi không biết mẹ nó chia tay vá»›i tôi xong rồi Ä‘i vỠđâu, chuyện đó đến giá» cÅ©ng đã được mưá»i tám năm nay rồi.
Má»™t cái khăn lụa, má»™t cái thai ký, cái thai ký phía dưới cổ, “phía dưới cổ†thông thưá»ng có nghÄ©a là ở trên ngá»±c, má»™t cô con gái mưá»i tám tuổi, cho dù là má»™t kẻ khùng, cÅ©ng không thể tùy tiện Ä‘em cái chá»— đó ra cho ngưá»i khác nhìn.
Sở Lưu Hương ngớ mặt ra.
Y nhìn nét mặt cá»§a Tiêu Lâm, tiếp lấy cái khăn tay lụa, biết rằng y lại nhảy lên má»™t cái thuyá»n tặc quái, không những vậy, còn do chính y cam tâm tình nguyện nhảy lên.
Tiêu Lâm lại nói :
– DÄ© nhiên tôi biết tìm má»™t ngưá»i như vậy thật tình không phải là chuyện dá»… dàng, may mà tôi biết Sở Lưu Hương suốt Ä‘á»i còn chưa có chuyện gì chưa làm được, vì vậy tôi yên tâm lắm.
DÄ© nhiên là y an lòng lắm rồi, bởi vì y đã Ä‘em cái vấn đỠnan giải chính y vÄ©nh viá»…n không cách nào giải quyết được, trao được qua cho ngưá»i khác, trao như trao má»™t cá»§ khoai lang nóng hổi.
Trao được cá»§ khoai lang nóng hổi cá»§a y qua cho ngưá»i duy nhất trong thế giá»›i này chịu nhận cho y.
Sở Lưu Hương nhìn y, nhìn cả ná»­a ngày, bá»—ng bật cưá»i lên :
– Cái lão hồ ly này, sao ông không kêu tôi Ä‘i lên trá»i hái xuống cho ông má»™t cái mặt trăng sáng như vậy Ä‘i?
Nhưng hiện tại Ä‘iá»u Sở Lưu Hương Ä‘ang lo lắng nhất trong lòng, không phải là cái hình trăng lưỡi liá»m cong cong đó, mà là cái ổ chó nằm trên má»™t cây cổ thụ trong má»™t nÆ¡i thâm sÆ¡n gần đó, và má»™t ngưá»i Ä‘ang nằm trong cái ổ chó đó.
Một cây cổ thụ lớn thật lớn, cao thật cao.
Lúc đó, y vá»›i Hồ Thiết Hoa còn là hai đứa bé, bá»n há» lấy má»™t thứ gá»— đồng màu vá»›i cây cổ thụ xây thành má»™t cái nhà nhá» trong má»™t chạng ba rậm rạp nhất trên cây, quy mô dÄ© nhiên là có lá»›n hÆ¡n cái ổ chim má»™t chút, nhưng không khác gì những thứ nhà cá»§a ngưá»i nguyên thá»§y xây trên cây để tránh thú dữ.
Lúc đó bá»n há» còn Ä‘ang ham chÆ¡i, lúc đó khinh công cá»§a há» cÅ©ng đã khá lắm, vì vậy má»›i ráp được cái nhà gá»— trên đó.
Hồ Thiết Hoa đỠnghị :
– Chúng ta đặt cho cái nơi này là “ổ chó†nghe?
– Tại sao lại gá»i là ổ chó?
Sở Lưu Hương không bằng lòng :
– Chỉ có chim ưng đại bàng má»›i biết làm tổ trên cây như thế này, chúng ta đã chẳng phải là chó, chó cÅ©ng chẳng lên được trên cây, tại sao chúng ta muốn gá»i nÆ¡i này là ổ chó?
– Bởi vì ta thích chó.
Câu trả lá»i cá»§a Hồ Thiết Hoa thưá»ng thưá»ng thể nào cÅ©ng làm Sở Lưu Hương sá» mÅ©i :
– Không những vậy, sau này không chừng mình sẽ có ngày bị ngưá»i ta Ä‘uổi như Ä‘uổi chó dữ không có đưá»ng chạy, lúc đó mình chỉ còn nước núp vào đây thôi.
Vì vậy nơi này mới có tên là ổ chó.
Tuy bá»n há» không há» bị ngưá»i khác Ä‘uổi cho chạy cùng đưá»ng như chó dữ, nhưng vẫn cứ lại nÆ¡i đây, Ä‘em má»™t bầu rượu, hái vài quả trái cây, uống say bò lăn cả ra, Ä‘em những Ä‘iá»u trong lòng không thể nói ra, không dám nói ra, không muốn nói ra cho ngưá»i khác nghe, nói hết cả ra, xong rồi má»›i chịu Ä‘i.
Lúc cuối cùng bá» Ä‘i, bá»n há» còn có ước định :
– Chỉ cần chúng mình có ai bị nguy hiểm, phải trốn ở đây, bất kể ai lại trước, ngưá»i còn lại nhất định phải tá»›i cứu y.
Hồ Thiết Hoa còn nói :
– Nếu ta mà lại, ta sẽ nhất định để hai chữ “ổ chó†vào những chá»— ngươi thưá»ng hay lui tá»›i, ngưá»i khác tuy không hiểu đó là ý nghÄ©a gì, nhưng ngươi sẽ hiểu.
Y nói với Sở Lưu Hương :
– Lúc đó tình huống của ta nhất định sẽ vô cùng khẩn cấp, vì vậy nếu ngươi mà thấy nó, ngươi phải mau mau chạy lại, nếu ngươi thấy ta dùng phấn trắng viết hai chữ đó, thì nếu ngươi lại chậm một bước, chỉ sợ sẽ phải mua giùm ta cỗ quan tài rồi đó.
Sở Lưu Hương thấy hai chữ đó, viết bằng phấn trắng, thấy ở rất nhiá»u nÆ¡i.
Lúc y thấy hai chữ đó, bụi phấn đã rá»›t gần hết, lấy kinh nghiệm cá»§a y ra mà phán Ä‘oán, lúc Hồ Thiết Hoa viết những chữ đó cho đến lúc y thấy nó, đã cách nhau má»™t khoảng thá»i gian từ mưá»i lăm ngày cho đến hai mươi ngày.
Gần đây nhất, y thưá»ng hay ở Giang Nam, thưá»ng hay ở má»™t dãy gần đó, nhưng nguyên má»™t dãy đó phạm vi vẫn còn rá»™ng lá»›n lắm, y thấy được hai chữ mà bá»n hỠđã ước định cách đây mưá»i năm trước, trong vòng ba mươi ngày, coi như vận khí cá»§a Hồ Thiết Hoa là may mắn lắm rồi.
Nhưng hai mươi ngày cÅ©ng không phải là ngắn ngá»§i, trong hai mươi ngày đó, số ngưá»i đã chết rất có thể còn nhiá»u hÆ¡n cả số những con kiến má»™t ngưá»i còn sống đã thấy, Hồ Thiết Hoa rất có thể là má»™t trong những ngưá»i đó.
Hồ Thiết Hoa còn chưa chết, nhưng Sở Lưu Hương đã muốn chết vì tức giận.
Lúc y thấy Hồ Thiết Hoa, Hồ Thiết Hoa không những ngay cả má»™t chút nguy hiểm cÅ©ng không có, mà y còn phong lưu khoái hoạt hÆ¡n cả đại Ä‘a số ngưá»i trên thế giá»›i này nhiá»u.
Núi vẫn còn là cái núi đó, cây vẫn còn là cây cổ thụ đó.
Trong cái cảnh núi non xanh rì dày đặc sương mù này, hình như không có gì đã thay đổi.
Nhưng cái ổ chó trên cây thì lại biến hẳn.
Trên thế giới này chẳng còn ai cho rằng nơi này là một ổ chó.
Cho dù nó là một cái ổ, thì chắc là ổ An Lạc hay ổ Thần Tiên, nhưng nhất định nó không thể là một ổ chó.
Hồ Thiết Hoa cÅ©ng không có cái dáng Ä‘iệu cá»§a má»™t con chó dữ bị ngưá»i ta Ä‘uổi cho hết đưá»ng chạy.
Trong cái ổ này, vốn chỉ có má»™t cái bàn gá»— nhá», hai cái chá»— nằm lót cá», vài cái vò rượu không và má»™t tên Hồ Thiết Hoa.
Nhưng hiện tại, bao nhiêu thứ đó Ä‘á»u toàn bá»™ biến đổi cả. Làm như đã có má»™t vị thần tiên đã qua đây, vừa ngâm nga vừa bay qua Äá»™ng Äình hồ rồi thuận đưá»ng lại nÆ¡i đây má»™t chuyến, lấy ngón tay đụng vào sắt là thành vàng, đụng vào từng chá»— từng chá»— má»™t ở đây.
Do đó hai cái chá»— nằm lót cá» bá»—ng dưng biến thành má»™t tấm thảm lông trân quý, ấm áp, má»m mại nhất trên thế gian.
Do đó mấy vò rượu trống không làm bằng đất sét, bá»—ng dưng biến thành bình rượu bằng bạch ngá»c hoàng kim, không những vậy, còn đựng đầy các thứ rượu ngon từ khắp nÆ¡i trong thiên hạ Ä‘em lại.
Äàn bà thì dÄ© nhiên Ä‘á»u có thể làm cho đàn ông Ä‘iên đảo thần hồn, đàn bà chỉ cần thấy qua là ngá»§ cÅ©ng không ngá»§ được ngon giấc, má»™t ngưá»i thì bé xíu linh lung, má»™t ngưá»i thì ôn nhu ngá»t ngào, má»™t ngưá»i thì khá»e mạnh rắn chắc, má»™t ngưá»i thì yếu Ä‘uối mảnh mai.
Äàn ông thì dÄ© nhiên là đàn ông đủ tư cách Ä‘i vá»›i những ngưá»i đàn bà đẹp đó, cao lá»›n cưá»ng tráng mà thành thục, đầu tóc chải bóng loáng, râu ria cạo nhẵn sạch, xem ra so vá»›i cái gã Hồ Thiết Hoa thưá»ng thưá»ng hai tháng còn chưa cạo râu, chưa rữa mặt, cÅ©ng chưa thay quần áo là hai ngưá»i rõ ràng khác nhau, hoàn toàn khác nhau.
May mắn là, Sở Lưu Hương vừa nhìn qua đã nhận ra, hai ngưá»i khác nhau đó chính là má»™t ngưá»i.
Hồ Thiết Hoa dù có cháy thành tro bụi, Sở Lưu Hương vẫn còn có thể nhìn qua là nhận ra được y ngay.
Ngưá»i này tại sao lại biến ra thành thế này? NÆ¡i này tại sao lại biến ra thành thế này?
Sở Lưu Hương nghĩ không ra.
Nếu thế giới này quả thật có một vị thần tiên như vậy hạ phàm, quả thật có ngón tay có thể biến hủ nát thành ra thần kỳ, Sở Lưu Hương thật tình cũng muốn mượn cái ngón tay đó xài qua một lần, rồi tại thân hình của cái gã không còn giống như Hồ Thiết Hoa này điểm xuống cái nữa, biến y thành một con lợn.
Tài sản của anhhe1281

  #3  
Old 15-05-2008, 08:34 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tân Nguyệt Truyá»n Kỳ

Hồi 3

Má»™t Ngưá»i Thương Hương Tiếc Ngá»c


Ngưá»i chắc là không biến ra thành lợn rồi, nhưng nếu Hồ Thiết Hoa có biến thành lợn thật, cÅ©ng không làm cho Sở Lưu Hương kỳ quái hÆ¡n.
Thật tình y có nằm mộng cũng không cách nào tưởng tượng ra được, Hồ Thiết Hoa lại biến thành ra như vậy.
Hồ Thiết Hoa cÅ©ng Ä‘ang nhìn y, cÅ©ng nhìn y như nhìn má»™t ngưá»i gặp lần đầu tiên vậy, không những thế, ngưá»i đó còn có má»™t đóa Thích Bát Hoa Ä‘ang má»c trên mặt.
– Có phải ngươi đã ăn nhằm thứ thuốc gì không?
Hồ Thiết Hoa còn há»i y :
– Hay là bị ai đạp nhằm vào cái đuôi?
– Ngưá»i này có Ä‘uôi sao?
Một cô bé đang cố ý mở to cặp mắt vốn đã lớn lắm rồi của cô :
– Sao em chẳng thấy cái đuôi của ông ta ở đâu cả?
– Má»™t ngưá»i nếu đã thành ra lão hồ ly rồi, thì dù cho có Ä‘uôi Ä‘i chăng nữa, ngưá»i khác cÅ©ng chẳng nhìn thấy.
Hồ Thiết Hoa trả lá»i rất nghiêm trang :
– Nhưng các cô xem đó, có phải điệu bộ của y xem ra cổ quái lắm không?
Có phải là giống như vừa nốc phải một con trùn vừa mập vừa béo vừa thối tha vào bụng không?
Các cô con gái Ä‘á»u cưá»i khúc khích cả lên, tiếng cưá»i cá»§a các cô cÅ©ng mê chết ngưá»i như ngưá»i cá»§a các cô.
Sở Lưu Hương đang nhìn bàn tay của mình, thật tình y cũng muốn nắm hai bàn tay lại đấm vào mũi Hồ Thiết Hoa, đấm cho cái mũi của y thành ra hai cái.
Má»™t ngưá»i mà khi gương mặt bày ra hai cái mÅ©i như vậy, chắc là sẽ không thể nào phóng rắm chó ra được.
Chỉ tiếc là Sở Lưu Hương không có cái thói quen đấm vào mũi bạn bè, vì vậy y chỉ còn nước đưa tay sỠvào mũi mình.
Các cô con gái lại càng cưá»i lên nắc nẻ, y bèn cưá»i theo các cô, không những vậy y cưá»i còn khoái trá hÆ¡n nữa.
– Thú quá thú quá, quả thật là thú quá.
Y há»i Hồ Thiết Hoa :
– Ngươi biến thành ra thú vị như vậy bao giỠthế? Sao ta chẳng hay biết tý nào cả?
– Không lẽ ngươi không cảm thấy hứng thú sao?
Hồ Thiết Hoa chớp mắt :
– Không lẽ ngươi đang giận ta?
Y còn lá»™ vẻ như má»™t ngưá»i Ä‘ang có hết lý lẽ chính đáng :
– Không lẽ ngươi nhất định muốn nhìn ta dã bị ngưá»i ta đánh cho sưng mày sưng mặt, trốn vào nÆ¡i đây như má»™t con chó ghẻ, ngươi má»›i hứng thú sao?
Trên bàn để đầy các thức các dạng hoa quả, dưa gang, ngoài đồ nhậu ra còn có hai thùng rượu.
Hồ Thiết Hoa lại há»i Sở Lưu Hương :
– Ngươi có thấy ra cái gì đây không?
Y vỗ vỗ vào thùng rượu :
– Thùng rượu này là Nữ Nhi Hồng đã ba chục năm rồi đó, còn thùng này là thùng Lư Châu Äại Khúc thượng hảo hạng.
Y lại ôm choàng vào eo một cô đùi dài eo thon :
– Cái mÅ©i cá»§a ngươi tuy không linh mẫn lắm, con mắt trước giá» vẫn không đến ná»—i gì, dÄ© nhiên ngươi đã nhận ra mấy vị cô nương này, má»—i ngưá»i ai ai cÅ©ng Ä‘á»u xinh đẹp hÆ¡n cả những cô chúng ta đã từng gặp qua gấp mưá»i lần.
Hồ Thiết Hoa lắc lư cái đầu than thở :
– Má»™t ngưá»i đã có rượu ngon như vậy, các cô xinh đẹp như vậy, mà còn chưa quên kêu bạn bè lại phân hưởng, ngươi nói cái ngưá»i đó có phải là má»™t ngưá»i bạn có đủ nghÄ©a khí hay không?
Hồ Thiết Hoa thở ra nói :
– Ta mà có má»™t ngưá»i bạn như vậy, ta sẽ chảy nước mắt ròng ròng quỳ xuống ôm chân y mà hôn.
Sở Lưu Hương bật cưá»i, lần này y cưá»i thật.
Nếu bạn có má»™t ngưá»i bạn như vậy, bạn sẽ làm được gì y? Cắn cho y má»™t cái?
Cái cô bé có cặp mắt to Ä‘ang cưá»i khúc khích nói :
– Ông yên tâm, ông ta không muốn ông ôm lấy chân ông ta hôn thật đâu, ông ta chỉ bất quá nhớ ông nhớ muốn chết luôn, vì vậy mới dùng một tý ngụy kế gạt ông lại, chỉ bất quá muốn ông uống rượu với ông ta vậy thôi.
* * * * *
Cô quỳ trước cái bàn nhá», đổ đầy cho Sở Lưu Hương má»™t ly Nữ Nhi Hồng trong chén bạch ngá»c, đôi bàn tay cô trắng còn hÆ¡n cả lụa, trên ngón tay còn có Ä‘eo má»™t cái nhẫn phỉ thúy màu xanh đậm.
Sở Lưu Hương cũng ngồi xuống, nhìn đăm đăm vào đôi bàn tay của cô, nhìn như một lão quỹ háo sắc chính hiệu nhìn vậy.
– Cô tên gì?
Thiếu nữ cưá»i càng thêm ngá»t ngào, đưa ly rượu lại cho y, đưa đến tận trước mặt :
– Ông uống hết ly rượu này rồi, em nói cho ông nghe.
– Không được, uống một ly không xong.
Sở Lưu Hương nói :
– Ãt nhất ta phải uống mưá»i tám ly trước đã.
Cô bé có cặp mắt to nhoẻn miệng cưá»i không chịu :
– Ông xấu chết Ä‘i luôn, ông thật là má»™t ngưá»i hư đốn quá.
– Ta vốn là má»™t ngưá»i hư đốn mà.
Sở Lưu Hương cưá»i cái vẻ không lấy gì làm tốt đẹp lắm :
– Ta có thể bảo đảm cô, ta nhất định còn hư hÆ¡n cô tưởng tượng gấp mưá»i lần.
Chỉ nghe cách lên má»™t tiếng, cổ tay cá»§a cô bé có đôi bàn tay trắng như bạch ngá»c đó đã bị y kéo cho trật khá»›p ra.
Cái ly rượu bạch ngá»c trong tay cô đã bị Sở Lưu Hương ném ra, trúng vào giữa lưng cá»§a cô con gái đùi dài eo thon.
Cái nhẫn bằng phỉ thúy của cô không biết bị Sở Lưu Hương tuột ra lúc nào, y dùng ngón tay giữa và ngón tay cái búng chiếc nhẫn ra, trúng vào huyệt Kiên Tĩnh trên vai trái của một cô gái khác.
Lúc cô bé có cặp mắt to Ä‘ang Ä‘au quá khóc cả lên, thì cả bá»n đã chẳng còn ai động đậy gì được nữa.
Ba cô con gái đang sợ ngẩn cả mặt ra.
Bá»n há» thật tình nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng tượng ra được, cái ngưá»i xem ra rất biết cách thương hương tiếc ngá»c ấy, lại Ä‘i đối xá»­ vá»›i bá»n há» như vậy.
Cái cô xem ra ôn nhu nhất, yếu Ä‘uối nhất, nhá» bé nhất trong bá»n, bá»—ng rút ra má»™t thanh Ä‘oản Ä‘ao hàn quang lóe mắt, ká» ngay vào cổ há»ng cá»§a Hồ Thiết Hoa :
– Sở Lưu Hương, ta thật phục ngươi, ngươi quả thật có chút bản lãnh đó, thật ta không hiểu làm sao ngươi nhìn ra được chá»— hở bá»n ta đã bố trí.
Cô hằn há»c nói tiếp :
– Nhưng nếu ngươi động đậy, ta sẽ cắt cái đầu tên này ngay.
Bất kỳ ai cÅ©ng Ä‘á»u thấy rõ, cô không phải Ä‘ang cố ý dá»a ngưá»i ta.
Trên thế giá»›i này, vốn có những cô bé như vậy, bình thá»i so vá»›i con mèo con còn dá»… nghe hÆ¡n nhiá»u, có Ä‘iá»u chỉ cần có chuyện gì không đúng, cô ta bèn lá»™ ngay nanh vuốt ra, không những sẽ chụp cho bạn sứt da chảy máu, cho dù bạn có bị chết ngay ra giữa đó, cô ta cÅ©ng chẳng thèm chá»›p mắt má»™t cái.
Cô bé này là hạng ngưá»i đó không nghi ngá» gì cả.
Hồ Thiết Hoa tuy còn Ä‘ang cưá»i, gương mặt xem ra đã có vẻ trắng bệch ra, nhưng Sở Lưu Hương thì vẫn tỉnh bÆ¡.
– Cô cắt đi, tốt nhất là cắt nhanh nhanh một chút, tùy tiện cô cắt kiểu nào cũng được.
Sở Lưu Hương mỉm cưá»i :
– Cái đầu đó có phải là đầu của ta đâu, cô cắt đi ta cũng chẳng đau đớn gì.
Y còn ngồi ngay xuống, làm như đang chuẩn bị sắp xem diễn tuồng vậy, gương mặt còn lộ đầy vẻ khâm thưởng tán tụng.
– Cô cắt, ta xem.
Sở Lưu Hương cưá»i càng khoan khoái :
– Xem má»™t cô bé xinh đẹp như vậy, cắt đầu ngưá»i ta, nhất định là rất thú vị.
Hồ Thiết Hoa la toáng lên :
– Thú vị? Ngươi còn dám nói thú vị?
Y la lá»›n :
– Cái thứ bạn bè như ngươi là thứ bạn bè gì vậy?
Sở Lưu Hương nhẫn nha cưá»i cợt :
– Thứ bạn bè như ta vốn rất hiếm thấy, muốn thấy má»™t ngưá»i cÅ©ng không dá»… dàng gì, hôm nay cho các ngươi thấy được má»™t lần, thật là phúc khí cho các ngươi đó.
Cô bé vốn Ä‘ang tính cắt đầu ngưá»i ta đó, hình như bây giá» Ä‘ang có vẻ muốn hoảng lên, cặp mắt vốn Ä‘ang đầy vẻ sát cÆ¡ đã lá»™ ra vẻ sợ hãi.
Không phải là cô không dám cắt đầu ngưá»i, nhưng cắt xong cái đầu ngưá»i này rồi sao nhÄ©? Cái đầu cá»§a cô có phải cÅ©ng bị ngưá»i ta cắt xuống hay không? Cô có gặp phải chuyện còn đáng sợ hÆ¡n cả cắt đầu nữa không?
Sở Lưu Hương không há» nói ra chuyện gì cả, trước giá» y chưa há» thốt ra những lá»i như vậy, những chuyện đó vốn không phải là chuyện hạng ngưá»i như Sở Lưu Hương có thể thốt ra khá»i miệng.
Nhưng y cÅ©ng có cách làm ngưá»i khác tá»± mình tưởng tượng ra như vậy.
Thanh Ä‘ao hàn quang chói lá»i tứ bá» vẫn còn Ä‘ang ká» trên cổ há»ng Hồ Thiết Hoa, nhưng bàn tay cầm Ä‘ao thì đã bắt đầu run rẫy.
– Nếu cô không nóng nảy cắt đầu y đi, thì ta cũng không vội vàng gì.
Sở Lưu Hương nhẫn nha nói :
– Ngồi đây cũng thoải mái lắm, trước giỠta cũng rất nhẫn nại.
Y lại thở ra một hơi :
– Chỉ có một chuyện đáng tiếc là, rượu nơi đây nhất định là không uống được, uống vào rồi sẽ nhất định biến thành cái vị đại gia bằng hữu kia, không lấy đâu ra được sức lực.
Bàn tay cầm đao lại càng run rẩy dễ sợ.
Căng thẳng gay go như thế này đến bao giỠmới xong? Găng cho đến phút cuối sẽ có kết quả ra sao? Cô bỗng phát hiện ra, chuyện này đã biến thành ra không thú vị tý nào.
Sở Lưu Hương hình như nhìn ra được trong bụng cô đang nghĩ gì, y bỗng mở miệng đỠnghị :
– Nếu cô không còn muốn đùa giỡn thêm nữa, chúng ta còn có cách để giải quyết chuyện này.
– Cách gì?
Cô lập tức há»i :
– Cô để cho ta đem cái vị đại gia bằng hữu này đi, đợi chúng ta đi rồi, các cô cũng đi luôn, chúng ta nhất quyết sẽ không đụng vào các cô.
Sở Lưu Hương nói :
– Cô phải biết rằng, trước giá» tôi vốn là ngưá»i rất thương hương tiếc ngá»c.
Hầu như không có tý gì suy nghÄ©, bàn tay Ä‘ang cầm cây Ä‘ao lập tức rá»i khá»i cổ há»ng Hồ Thiết Hoa.
– ÄÆ°á»£c, ta tin ngươi.
Cô nói :
– Ta biết Sở Lưu Hương trước giỠnói gì cũng rất được tin cậy.
Cô bé có cặp mắt to bàn tay bị trật khớp nãy giỠvốn đang nhịn đau nước mắt đang ứa cả ra, cô bỗng lớn tiếng nói :
– Chúng ta cÅ©ng chẳng làm chuyện gì sai lầm, cái vị Hồ đại gia này cÅ©ng rất nghe lá»i, chúng ta nói gì ông ta làm vậy, Sở Lưu Hương làm sao biết trong rượu có thuốc mê? Làm sao biết được bí mật cá»§a bá»n ta?
Sở Lưu Hương mỉm cưá»i rót cho cô má»™t ly rượu :
– Cô uống ly rượu này rồi, ta sẽ nói cho cô nghe.
Rượu làm sao uống được.
Vì vậy bá»n há» sẽ không bao giá» Ä‘oán ra được Sở Lưu Hương làm sao khám phá ra được cái bí mật cá»§a há».
Núi cao, nước chảy.
Nước suối chảy từ trên núi cao xuống, chạy đến nÆ¡i đây, rót vào trong cái ao nhá», nước trong ao trong vắt.
Hồ Thiết Hoa vẫn còn Ä‘ang mặc trên ngưá»i bá»™ áo quần hoa lệ, mặc rất chỉnh tỠđứng đắn.
Y cứ mặc nguyên bộ đồ chỉnh tỠđó, trầm mình vào trong ao nước trong vắt.
Bởi vì Sở Lưu Hương kiên trì cho rằng chỉ có cách đó mới có thể giúp y giải khai sức thuốc nhanh chóng hiệu quả hơn, y có muốn phản đối cũng không xong.
Y chỉ còn nước nhìn trừng trừng vào Sở Lưu Hương, nhìn chăm chăm như một con gà trống, nhìn cả nửa ngày, bỗng thở ra một hơi dài :
– Ngươi hay thật, ngươi bản lãnh lắm, không những anh tuấn phong lưu, mà còn thông minh tuyệt đỉnh, cỡ hạng thiên tài vÄ© đại như ngươi, tìm khắp thiên hạ cÅ©ng tìm không ra được ngưá»i thứ hai.
Y càng nói giá»ng càng cao :
– Như nếu ngươi tá»± mình cho rằng chỉ bất quá là ngưá»i đệ nhị trong thiên hạ, thì chẳng ai còn dám nhận mình là đệ nhất.
Sở Lưu Hương nằm xoài ra trên tảng đá xanh bên cạnh ao nước, gương mặt lộ đầy vẻ thoải mái và khoan khoái :
– Ta rất thích nghe những lá»i như vậy, tốt nhất là ngươi nói thêm má»™t chút nữa Ä‘i.
– Dĩ nhiên là ta sẽ nói, chỉ tiếc là ta nói đây không phải là ngươi.
– Không phải ta? Là ai?
– Là chính ta đây.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Ta nói là nói chính ta đây, bởi vì thật tình ta thông minh quá, vÄ© đại quá, ngay cả chính mình cÅ©ng không khá»i không bá»™i phục mình.
Sở Lưu Hương Ä‘ang nằm xoài ra đó, rất ít ngưá»i có thể làm cho y đứng dậy được, nhưng hiện tại, y đã nhảy bật dậy, nhìn Hồ Thiết Hoa như Ä‘ang nhìn má»™t con quỹ :
– Có phải ngươi vừa nói ngươi rất bội phục mình? Ta không nghe lầm phải không?
– Không, ngươi hoàn toàn không hỠnghe lầm.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Cái lá»— tai cá»§a ngươi có phải là hư há»ng như cái mÅ©i cá»§a ngươi đâu, làm sao mà nghe lầm được?
– Ta cứu ngươi ra khá»i cái tình cảnh chết ngưá»i đó, ngay cả ngưá»i khác cÅ©ng Ä‘á»u bá»™i phục ta muốn chết luôn, còn ngươi, ngươi không những không cảm kích ta, cÅ©ng không bá»™i phục ta, ngươi còn liá»u mạng trét vàng trét bạc vào mặt mình.
Sở Lưu Hương lắc đầu than thở :
– Cái chỗ đó, ngay cả ta cũng không thể không bội phục ngươi.
– Dĩ nhiên là ngươi cũng phải bội phục ta.
Hồ Thiết Hoa làm mặt nghiêm trang nói :
– Không có ta, làm sao ngươi cứu ta ra được?
Sở Lưu Hương đớ mặt ra.
Trước giỠy vốn biết Hồ Thiết Hoa mặt dày, nhưng y còn không ngỠmặt y còn dày đến mức độ đó.
Nhưng Hồ Thiết Hoa có cái đạo lý của Hồ Thiết Hoa.
– Chúng ta là bạn bè lâu năm, ai cÅ©ng muốn già rá»›t cả răng rồi, ta há»i ngươi, ngươi đã thấy ta tắm qua mấy lần rồi?
– Hình như không có bao nhiêu lần.
Sở Lưu Hương Ä‘ang lục lá»i trong ký ức :
– Hình như chỉ có một hai lần.
– Muốn ta tắm rữa có phải là một chuyện vô cùng khốn nạn?
– Cũng chẳng thể nói là khốn nạn gì, chỉ bất quá khốn nạn hơn chó không ăn *** một chút xíu thế thôi.
– Còn muốn ta không uống rượu?
– Chuyện đó thì khốn nạn thật.
Sở Lưu Hương thở ra :
– Chuyện đó còn khó hơn chuyện ngươi không sỠvào được đàn bà.
– Cái ổ chó đó, có bao nhiêu rượu ngon đó, bao nhiêu gái đẹp đó, nhưng lúc ngươi gặp ta, ta lại Ä‘ang còn tỉnh táo vô cùng, không những vậy tắm rữa còn sạch sẽ hÆ¡n cả lúc ngươi lá»t lòng mẹ, cho dù là con lợn, cÅ©ng phải nhìn ra tình cảnh có chá»— không đúng lắm.
Hồ Thiết Hoa toát cái miệng rá»™ng ra cưá»i vá»›i Sở Lưu Hương má»™t cái :
– Huống gì, ít nhất ngươi cũng còn thông minh hơn lợn chút đỉnh.
Sở Lưu Hương nói không ra lá»i.
Y bỗng phát hiện ra, Hồ Thiết Hoa quả thật rất có lý, có lý vô cùng.
Vấn đỠduy nhất là :
– Cỡ hạng thiên tài vĩ đại như ngươi, làm sao lại bị bốn con bé bắt giữ lấy vậy?
Câu trả lá»i cá»§a Hồ Thiết Hoa lại còn tuyệt hÆ¡n câu há»i :
– Chính vì bá»n há» là bốn cô bé, vì vậy mà ta má»›i bị bá»n há» bắt giữ.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Nếu mà là bốn lão già muốn bắt giữ ta, đừng có nói chuyện.
– Có lý.
– Gặp phải bốn đứa bé đó, cho dù ta biết rõ ràng là bá»n há» sẽ cho ta uống rượu có thuốc mê, ta cÅ©ng cứ uống như thưá»ng.
Hồ Thiết Hoa cưá»i khổ :
– Chỉ tiếc là uống xong rồi, ta chẳng còn sức lực đâu.
– Trong tình cảnh đó, làm sao ngươi còn vỠlại được cái ổ chó đó?
– DÄ© nhiên là ta muốn bá»n hỠđưa ta vỠđó.
– Làm sao bá»n há» chịu Ä‘em ngươi vỠđó?
– Vì ngươi.
Hồ Thiết Hoa nói rất thẳng thắn :
– Ta thấy được bá»n há» Ä‘ang tìm ngươi, chỉ tiếc là tìm không ra thôi. Vì vậy ta bèn chỉ cho bá»n há» cái cách này luôn.
– Cách gì?
– Cách gạt chó vào trong ổ chó.
Sở Lưu Hương cưá»i khổ :
– Hiện tại ta má»›i biết, ngươi quả thật là bạn tốt, bản lãnh kéo ngưá»i ta xuống nước vá»›i mình đệ nhất thiên hạ.
– Ta không kéo ngươi xuống nước còn kéo ai bây gi� Ngươi không lại cứu ta còn ai lại cứu ta?
Hồ Thiết Hoa mở to mắt ra, hoàn toàn lộ vẻ rất chính đáng đầy lý lẽ :
– Huống gì ta làm vậy cũng là vì muốn làm ngươi thích thú.
– Làm cho ta thích thú?
Sở Lưu Hương không hiểu :
– Ta có gì là thích thú?
– Cứu được má»™t ngưá»i bạn tốt như ta đây ra khá»i tay ngưá»i khác, trong lòng ngươi không lẽ còn không thích thú vô cùng?
Hồ Thiết Hoa nói giá»ng chắc nịch :
– Nếu ta không làm như vậy, làm sao ngươi tìm lại được ổ chó? Làm sao ngươi có thể cứu được ta ra?
Sở Lưu Hương sỠsỠcái mũi mình cả nửa ngày, rốt cuộc không thể không thừa nhận :
– Có lý.
Y thở ra :
– Tại sao ngươi nói câu nào câu nấy Ä‘á»u nghe ra có vẻ có lý cả.
Y bá»—ng há»i Hồ Thiết Hoa :
– Ngươi có bao giá» nghÄ© rằng, bá»n hỠđối xá»­ vá»›i ngươi như vậy, không chừng không há» có ác ý gì, chỉ bất quá muốn dụ dá»— ngươi vá» làm rá»… nhà há» không?
Sở Lưu Hương tá»± mình trả lá»i dùm câu há»i đó cho Hồ Thiết Hoa :
– Nhất định là ngươi đã có nghÄ© tá»›i, cái bản lãnh tá»± mình khen mình cá»§a ngươi, thiên hạ rất ít ngưá»i bì kịp.
– Ta cần gì phải tự mình khen mình.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Cỡ hạng nhân tài như ta, vừa anh tuấn vừa thông minh vừa dÅ©ng cảm vừa thành thục, vốn là hạng đàn ông mấy đứa con gái sổ sữa đó mê mệt, chỉ cần ta dùng chút thá»§ Ä‘oạn nho nhá», bá»n há» mà không bị ta mê chết Ä‘i thì thôi.
– Tại sao ngươi không chính mình Ä‘i mê chết bá»n há» Ä‘i? Tại sao kêu ta lại cứu làm gì?
– Bởi vì hiện tại ta không rãnh rỗi đi làm cái chuyện không đâu đó.
Nét mặt của Hồ Thiết Hoa bỗng biến thành thần bí mà nghiêm trang :
– Hiện tại Ä‘ang có chuyện lá»›n chá» ta lại làm, không những vậy, phải cần ta làm má»›i xong, nếu không thiên hạ sẽ bị đại loạn Ä‘i mất, trong giang hồ không biết sẽ có bao nhiêu ngưá»i vì đó mà mất mạng.
Y nói giá»ng hoàn toàn như thật, Sở Lưu Hương nhìn y, nhìn cả ná»­a ngày, cÅ©ng nhìn không ra y có cái vẻ gì là Ä‘ang đùa giỡn.
– Ngươi muốn đi làm chuyện lớn gì vậy?
Hồ Thiết Hoa hạ giá»ng xuống càng thấp hÆ¡n, y nói từng tiếng má»™t :
– Ta phải đưa con gái má»™t ngưá»i bạn Ä‘i làm vợ má»™t ngưá»i.
Sở Lưu Hương thiếu Ä‘iá»u muốn chết vì tức, bị y làm cho tức muốn chết Ä‘i được :
– Cái chuyện đó cũng xem là chuyện lớn sao?
– Dĩ nhiên là chuyện lớn.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Nếu ngươi biết ta Ä‘ang nói ngưá»i bạn đó là ai, ngươi sẽ biết chuyện này nó quan trá»ng đến mức nào.
– Ngưá»i bạn đó cá»§a ngươi là ai?
– Hiện tại ta còn chưa nói cho ngươi nghe được y là ai.
Hồ Thiết Hoa nghiêm mặt nói :
– Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng, trong giang hồ, không chừng y không có tiếng tăm gì như ngươi, nhưng thân phận và địa vị cá»§a y còn cao hÆ¡n ngươi nhiá»u lắm. Con gái cá»§a y không những là má»™t mỹ nhân nổi danh trong thiên hạ, mà còn là má»™t vị Công chúa, má»™t vị Công chúa chính hiệu do đương kim thiên tá»­ ngá»± chỉ phong cho, không giả hiệu tý nào cả.
– Ngươi đưa vị Công chúa đó đi lấy ai?
– Nói đến ngưá»i đó, danh khí cá»§a há» cÅ©ng không thua gì ngươi.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Ta nghÄ© chắc ngươi cÅ©ng có nghe qua, mấy năm nay tung hoành thất hải oai chấn thiên hạ là Thiên Chính Äại Soái Sá»­ Thiên Vương.
Sở Lưu Hương bỗng biến hẳn sắc mặt.
– Trong giang hồ hình như có rất nhiá»u ngưá»i không tán thành cuá»™c hôn nhân này, vì vậy cái vị Công chúa đó má»›i tìm lại ta, nhá» ta há»™ tống, không những vậy, còn sai Hoa tổng quản trong phá»§ thân hành lại má»i.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Vì vậy, trừ phi Sử Thiên Vương bỗng dưng bạo bệnh chết đi, cuộc hôn nhân này chẳng còn ai có thể cản trở được.
Ãnh mắt cá»§a Sở Lưu Hương bá»—ng sáng rá»±c lên, y bá»—ng lá»›n tiếng nói :
– Ta hiểu rồi, hiện tại ta cÅ©ng đại khái hiểu ra cái bà cô kia Ä‘i tìm bá»n há» má»™t đám ngưá»i đó làm chuyện gì rồi.
– Cái bà cô đó là cái bà chủ quán tiệm miến nhỠkia.
Sở Lưu Hương nói :
– Äám ngưá»i kia là những ngưá»i tối hôm đó đã hối hả lại tiệm miến.
Hồ Thiết Hoa là ngưá»i rất tuyệt, y thưá»ng thưá»ng nói những câu rất tuyệt, có lúc ngay cả Sở Lưu Hương nghe cÅ©ng không hiểu.
Nhưng lần này, tình huống đổi ngược lại.
Lần này Hồ Thiết Hoa lại nghe không hiểu Sở Lưu Hương đang nói gì.
– Ngươi vừa đang nói gì vậy?
Y cố ý há»i :
– Có phải là nói bà cô cá»§a ngươi làm má»™t quán miến nhá», làm miến ngon quá, ná»­a đêm ná»­a hôm có ngưá»i còn hối hả chạy lại ăn miến?
Hồ Thiết Hoa nhịn cưá»i, làm mặt nghiêm trang nói :
– Cái bà cô này của ngươi quả là có bản lãnh, thật tình ta không ngỠngươi còn có một bà cô bản lãnh to lớn như vậy, còn biết làm miến thịt bò ngon như vậy.
– Bà ta bán tuy là không phải miến thịt bò, nhưng bản lãnh bà ta quả thật là không nhá».
Sở Lưu Hương thở ra :
– Nếu bà ta là bà cô của ta thật, thì ta quá nở mặt nở mày, chỉ tiếc là bà ta không phải thôi.
– Nếu vậy bà ta là cô của ai?
– Dĩ nhiên là bà ta chẳng phải là bà cô của ngươi.
Sở Lưu Hương cũng làm mặt nghiêm trang nói :
– Bà ta là mẹ của ngươi.
– Mẹ ơi.
Hồ Thiết Hoa lập tức la toáng lên :
– Ngươi Ä‘ang nói có phải là cái vị đòi mạng ngưá»i Hoa Cô Ma đấy không?
– Không lẽ hiện tại ngươi còn thêm vài bà mẹ nữa hay sao? Ta nhớ hình như ngươi chỉ có một mình bà ta thôi mà.
– Mẹ ơi.
Hồ Thiết Hoa còn đang la lối :
– Không phải bà ta đã tìm được gã oan đại đầu tình nguyện lấy bà ta sao?
Ngày tháng sung sướng như vậy còn không chịu hưởng, chạy ra đây làm gì?
Sở Lưu Hương nhìn y cưá»i ngất :
– Không chừng bà ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đứa con là ngươi còn hay ho hơn gã oan đại đầu kia, vì vậy, bà ta lại chạy ra kiếm ngươi đó.
Dáng Ä‘iệu cá»§a y giống hệt như má»™t ngưá»i Ä‘ang cưá»i trên tai há»a ngưá»i khác, nhìn ngưá»i ta má»™t chân đã giẵm phải *** chó, dáng Ä‘iệu cá»§a Hồ Thiết Hoa xem ra giống hệt như ngưá»i đã bị ngưá»i ta nhét *** chó vào trong miệng, ngay cả nhổ cÅ©ng không nhổ ra được.
– Trăm lạy ngàn lạy, ngươi đừng để cho bà ta tìm thấy ta.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Ta còn muốn để cái mạng già này lưu lại bồi ngươi uống rượu thêm vài năm.
Sở Lưu Hương nhìn vẻ mặt sầu khổ nhăn nhó của y, bỗng thở ra một hơi :
– Ngươi thật tình cho rằng ngươi là tên mặt trắng ai thấy cÅ©ng yêu sao? Äàn bà trong thiên hạ ai cÅ©ng yêu chết ngươi được, nếu không có ngươi, cả bá»n ai ai cÅ©ng sẽ không thể không chết Ä‘i mất cả?
Sở Lưu Hương nói :
– Chỉ tiếc là, ngưá»i ta lần này lò đầu ra, tuy là Ä‘i tìm ngưá»i, nhưng không phải tìm ngươi.
– Không phải ta?
Hồ Thiết Hoa thật không thể nào tin được :
– Bà ta tìm không phải là ta? Là ai?
– Ta cÅ©ng không biết bà ta muốn tìm tổng cá»™ng là bao nhiêu ngưá»i, ta chỉ biết bà ta tìm được đã ba ngưá»i rồi.
Hồ Thiết Hoa lại la lớn lên, tiếng la còn lớn hơn lúc nãy :
– Tìm luôn tá»›i ba ngưá»i? Con mụ này thật là quá rồi.
Y lại nhịn không nổi muốn há»i Sở Lưu Hương :
– Bà ta tìm ba ngưá»i nào?
– Ta chỉ nhận ra được hai ngưá»i trong bá»n.
Sở Lưu Hương nói :
– Má»™t ngưá»i là Yêu Giá Tam Vạn Lượng Hoàng Bệnh Phu, má»™t ngưá»i là Yêu Giá Thập Vạn Lượng Hắc Trúc Can.
Hồ Thiết Hoa bỗng nổi cơn tức giận lên :
– Ngay cả má»™t xu tiá»n ta còn chưa bao giỠđòi mụ ta, bá»n há» dá»±a vào đâu mà đòi nhiá»u quá vậy?
DÄ© nhiên y không phải Ä‘ang tức giận thật, tuy trong bụng đã có chút chua chua, thậm chí còn có chút thất vá»ng, nhưng không phải là tức giận thật.
Bởi vì y không phải là má»™t tên há»—n đản chỉ biết ghen tuông chỉ biết tá»± khen mình, hai ngưá»i này tính làm gì đây? Hoa Cô Ma tại sao Ä‘i tìm há», y Ä‘á»u hiểu rất rõ ràng.
Ngưá»i nào Ä‘i tìm bá»n há», cÅ©ng chỉ có má»™t mục đích.
... Muốn há» giết ngưá»i, giết má»™t ngưá»i không dá»… gì bị giết.
Trong cái nghá» tàn bạo thần bí mà cổ lão vô cùng đó, Hoàng Bệnh Phu và Hắc Trúc Can Ä‘á»u là tay hảo thá»§ đệ nhất lưu, vì vậy giá tiá»n bá»n hỠđòi há»i cÅ©ng Ä‘á»u đặc biết rất cao, nhất là Hắc Trúc Can, bao nhiêu năm nay đã là ngưá»i thứ ba trong mưá»i ngưá»i chuyên nghiệp đòi giá cao nhất.
Bởi vì y có thể tin cậy được.
Y rất có tín nhiệm, cái miệng cá»§a y cÅ©ng tin được, tuyệt đối không há» tiết lá»™ bất kỳ bí mật nào, cho dù bị ngưá»i khác chém rá»›t má»™t cánh tay Ä‘i, y cÅ©ng sẽ không hé môi nói ná»­a lá»i.
Tin được nhất, dÄ© nhiên vẫn là thanh kiếm giấu trong cây gậy trúc màu Ä‘en cá»§a y, thanh kiếm ấy giết ngưá»i hầu như chưa trật qua lần nào.
– Nhưng ta biết Hoa Cô Ma trước giá» không phải là ngưá»i có tiá»n, bà ta tiêu tiá»n còn nhanh hÆ¡n cả ta.
Hồ Thiết Hoa rốt cuộc đã mở miệng ra nói :
– Dù bà ta có muốn giết ngưá»i nào, cÅ©ng kiếm không ra bao nhiêu đó tiá»n giao cho Hoàng Bệnh Phu và Hắc Trúc Can.
– Ngưá»i kiếm tiá»n không chừng không phải là bà ta, không chừng bà ta chỉ làm chuyện đó giùm cho ngưá»i nào khác thế thôi.
Sở Lưu Hương nói :
– Làm cái chuyện đó, còn ai thích hợp hơn bà ta nữa?
– Còn có má»™t ngưá»i nữa.
– Ai?
– Ngươi.
Hồ Thiết Hoa lại bật cưá»i lên, những chuyện làm cho y tức giận, hối hận, bi thương, thất vá»ng, y Ä‘á»u sẽ quên Ä‘i rất nhanh chóng.
– Có lúc ta cũng thích bà ta lắm đấy.
Y há»i Sở Lưu Hương :
– Ngươi có biết tại sao ta thích bà ta không?
– Không biết.
– Bởi vì bà ta có nhiá»u chá»— giống ngươi lắm.
Hồ Thiết Hoa Ä‘ang cưá»i rất khoan khoái :
– Bà ta có lúc thông minh, có lúc hồ đồ, có lúc gạt ngưá»i ta không thưá»ng mạng, có lúc cÅ©ng để cho ngưá»i ta gạt, bà ta biết nhiá»u ngưá»i hÆ¡n ai cả, xen vào chuyện ngưá»i ta cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n ai cả, có lúc xém chút nữa ta nhìn bà ta thành ra là ngươi, nhìn ngươi thành bà ta.
Bàn tay của Sở Lưu Hương xém chút nữa cũng đưa lên mũi... Không phải cái mũi của y, mà là cái mũi của Hồ Thiết Hoa.
May mà chỉ sai có một chút, vì vậy mà cái mũi của Hồ Thiết Hoa vẫn còn đó không sao cả, cái mũi đã không bị đấm vào, vì vậy cái miệng vẫn còn chưa ngừng.
– Có Ä‘iá»u, cái tật cá»§a bà ta cÅ©ng giống hệt như cá»§a ngươi, cÅ©ng như hòn đá trong cái hầm lông vậy, vừa thúi vừa cứng ngắt, làm sao bà ta chịu Ä‘i làm chuyện gì cho ngưá»i khác.
– Bởi vì bà ta không muốn để cho một tên hỗn đản đưa một vị Công chúa gã cho một con khỉ đột.
Hồ Thiết Hoa lại cưá»i không muốn nổi, y nhìn chăm chăm vào Sở Lưu Hương má»™t hồi thật lâu, má»›i lấy giá»ng trịnh trá»ng nói :
– Ngưá»i khác nghÄ© sao ta chẳng màng, ta chỉ há»i ngươi, ngươi có tán thành chuyện này hay không?
Sở Lưu Hương cÅ©ng nói giá»ng trịnh trá»ng :
– Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, trước giá» ta không tán thành chuyện giết ngưá»i, nhưng nếu lần này bá»n há» giết được con khỉ đột đó, không chừng ta sẽ Ä‘i hôn vào chân bá»n há».
Hồ Thiết Hoa lại nhìn chăm chú vào y cả nửa ngày, bỗng nhảy dựng lên, ướt loi nhoi từ trong nước nhảy ra.
– Mình đi.
– Äi?
Sở Lưu Hương há»i :
– Äi đâu vậy?
– Äi tìm ông già cá»§a cái vị Công chúa đó, cái ngưá»i bạn cá»§a ta đó.
– Tại sao ta phải đi?
– Bởi vì ngươi phải bảo vệ ta, đưa ta sống nhăn lại chá»— đó, không để cho ta chết mất xác trên đưá»ng.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Bởi vì ta nghĩ là chính y cũng muốn nói chuyện với ngươi, nói chuyện rồi, không chừng lối suy nghĩ của ngươi sẽ biến đổi hay chăng.
– Nếu ta không tính lại nói chuyện với y?
Hồ Thiết Hoa mở to mắt ra, lớn tiếng nói :
– Ta há»i ngươi, lúc ngươi muốn lại cái chá»— sa mạc quỹ quái đó, ai Ä‘i theo ngươi? Má»—i lần ngươi bị ngưá»i ta bu lại tấn công, ai đứng bên cạnh ngươi? Má»—i lần ngươi ngá»§ không được, ai ngồi uống rượu vá»›i ngươi chá» trá»i sáng?
Sở Lưu Hương thở ra một hơi :
– Tốt, Ä‘i thì Ä‘i, chỉ bất quá ta cÅ©ng có Ä‘iá»u kiện.
– Äiá»u kiện gì?
– Ta nhất định sẽ đưa ngươi đến đó, nhưng trên đưá»ng Ä‘i phải Ä‘i riêng ra, bất kể trong hoàn cảnh nào, ngươi không được nói ta là ai.
Sở Lưu Hương nghinh mặt lên :
– Nếu ngươi không chịu, ta sẽ không đi, nếu ngươi chịu rồi mà sau này làm không được, ngươi sẽ phát hiện ra, ta tự dưng biến đi đâu mất.
Tài sản của anhhe1281

  #4  
Old 15-05-2008, 08:36 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tân Nguyệt Truyá»n Kỳ

Hồi 4

Son, Phấn, Dầu


Trấn nhá», đưá»ng dài.
Mặt trá»i mùa xuân cÅ©ng giống như má cô con gái, lúc nào cÅ©ng e lệ từ trong mây chiếu ra, chiếu ấm áp xuống con đưá»ng phố dài nhiệt náo, chị cả em út các bà các lão thái thái Ä‘á»u đã bá» hết áo quần bông, mặc lên ngưá»i bá»™ y phục mùa xuân hồng có xanh có, Ä‘i qua Ä‘i lại trên con đưá»ng phố sưởi nắng, cho má»i ngưá»i được dịp ngắm nghía áo quần má»›i cá»§a há».
Banh cầu làm bằng lông gà và hai đồng tiá»n bay nhảy khắp nÆ¡i trên đưá»ng, đủ các thức các dạng diá»u năm bảy màu sắc Ä‘ang bay lượn đầy trong bầu trá»i xanh, ngay cả miệng cá»§a các lão thái gia cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘ang len lén ngậm má»™t cục đưá»ng quế hoa.
Những ngày mùa đông dài lạnh lẽo đã qua rồi, má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang chuẩn bị hưởng thụ cái sung sướng cá»§a má»™t mùa xuân.
Hồ Thiết Hoa đã trở lại thành ra khoan khoái, y chỉ vào một cái quán nhỠbán bánh bao, bánh nhân tôm và đủ các thức điểm tâm nói :
– Chúng ta lại chỗ đó ngồi được không?
Sở Lưu Hương lập tức đồng ý :
– Ngươi đi đi.
– Còn ngươi?
– Ta phải lại chỗ cái tiệm đối diện một chút.
Äối diện có má»™t tiệm miến nhá» xíu, trước cá»­a có má»™t tấm ván màu trắng đỠchữ “Thôi đại nương lão Ä‘iếm chuyên mãi thượng hảo yên chỉ, Cung phấn, Bao Hoa du. Nữ khách giảo kiểm, sÆ¡ đầu, xuyên nhÄ© khổng, nhất luật chỉ thu nhị thập vănâ€. (Tiệm cÅ© cá»§a Thôi đại nương, chuyên môn bán son phấn dầu thượng hảo hạng. Khách hàng nữ nắn bóp mặt, chải tóc, xá» tai, tất cả chỉ thu hai chục văn tiá»n).
Hồ Thiết Hoa thấy Sở Lưu Hương quả thật đang định bước vào cái tiệm đó, y rất lấy làm kinh ngạc.
– Cái lão tiểu tử này lại đang chơi trò gì đây?
Càng kỳ quái là, Sở Lưu Hương không những đi vào trong tiệm đó, y còn đi tuốt ra cửa sau, vào rồi là chẳng còn thấy ló đầu ra.
Hồ Thiết Hoa ăn hết xong hai mâm thang bao, hai mươi cái bánh bao, lại thêm má»™t dÄ©a đưá»ng mè, uống hai bình trà, vẫn còn chưa thấy Sở Lưu Hương bước ra.
Có Ä‘iá»u trong tiệm lại có má»™t lão già râu bạc, mặt mày hiá»n từ phúc hậu, vác má»™t cây gậy bước ra, không những vậy, còn bước thẳng lại trước mặt Hồ Thiết Hoa, không những vậy còn không chút gì khách khí, ngồi ngay bên cạnh y, không những vậy còn kêu má»™t tô há»a thoái vu ty lá»›n, hai chục cái bánh nhân tôm, hai dÄ©a tiểu ma hoa, ngồi ăn rất là thá»a thích.
Hồ Thiết Hoa nhìn muốn đần mặt ra.
May mà y vẫn còn chưa phải là một tên ngốc thật, y còn nhận ra được, lão già này chính là Sở Lưu Hương.
– Cái lão Vương Bát Äản nhà ngươi, tại sao lại biến mình thành ra như quá»· sứ vậy?
Sở Lưu Hương chẳng thèm ngó ngàng gì đến y, ăn xong bèn đứng dậy, chùi miệng một cái rồi bỠđi.
Hồ Thiết Hoa cÅ©ng vá»™i vã đứng dậy chuẩn bị Ä‘i theo má»™t lượt vá»›i y, bá»—ng phát hiện gã phổ ky Ä‘ang cầm má»™t bình trà lá»›n đứng trước mặt, da cưá»i mà thịt không cưá»i, nhìn xéo vào y, lấy cái giá»ng Dương Châu Quan Thoại nói :
– Lão thái gia, khách hàng ở quán chúng tôi Ä‘á»u trả tiá»n xong má»›i Ä‘i, lão thái gia, ông nói có đúng không?
DÄ© nhiên là đúng, ăn là dÄ© nhiên phải trả tiá»n rồi.
Trả tiá»n là phải lấy bạc ra mà trả, không có bạc thì lấy đồng tiá»n cÅ©ng xong, xui xẻo là cái vị Hồ lão thái gia cá»§a chúng ta trước giá» không có cái thói quen Ä‘em theo thứ gì trong ngưá»i.
Không trả tiá»n bá» Ä‘i dÄ© nhiên cÅ©ng có thể có, dù quả có mưá»i tên phổ ky cÅ©ng chẳng làm gì được y.
Chỉ tiếc là cái vị Hồ lão thái gia của chúng ta mặt mày còn chưa đến nổi dày đến mức đó.
Vì vậy, y chỉ còn nước ngồi xuống, chỉ cần không Ä‘i đâu, là không cần phải trả tiá»n, ở trong cái quán trà này, khách hàng muốn ngồi lâu bao nhiêu là bấy nhiêu, từ sáng sá»›m đến tối tắt đèn Ä‘i ngá»§ cÅ©ng được.
Gã phổ ky đó tuy chẳng làm gì được y, nhưng bất kể gã ta Ä‘i đâu cÅ©ng Ä‘á»u liếc xéo vá» hướng cá»§a Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa Ä‘ang ngồi đó phát rầu, bá»—ng thấy có ngưá»i nhất định tính trả tiá»n dùm cho y bước vào.
Má»™t cô bé thân hình ốm yếu rất dá»… thương, mặc má»™t chiếc áo kép may bằng vải bông, gương mặt trái xoan không trang Ä‘iểm phấn son, cặp mắt trắng Ä‘en rõ ràng phảng phất như đượm đầy vẻ u oán, nhìn vào thật là tá»™i nghiệp muốn động lòng ngưá»i.
Ngưá»i trong quán ăn Ä‘á»u nhìn muốn rá»›t cả tròng mắt ra, trong lòng ai ai cÅ©ng thấy có chút ngứa ngáy làm sao.
Nào ngỠmột đóa hoa tươi như vậy lại đi cắm vào bãi phân bò rồi.
Cô lại tìm đây không ai xa lạ, chính là cái gã mặt dày ăn xong không trả tiá»n tính chuồn lẹ lúc nãy.
Hồ Thiết Hoa dÄ© nhiên hiểu rõ trong lòng má»i ngưá»i Ä‘ang nghÄ© gì. Bởi vì lần trước y cÅ©ng bị gạt cho má»™t lần rồi. Äợi cho đến lúc cô lấy con Ä‘ao bén ngót ká» vào cổ há»ng y, y má»›i biết cái cô bé vừa yếu Ä‘uối vừa nho nhã này thật ra còn hung dữ hÆ¡n cả ai.
Cô bé Ä‘ang Ä‘i lại bên cạnh y ngồi xuống, nhìn y như si như dại, ánh mắt đầy vẻ u oán và cầu khẩn, dùng cái tiếng ngưá»i khác nghe không hiểu nói vá»›i y :
– Tôi trả tiá»n cho anh, anh Ä‘i theo tôi.
Những lá»i cô nói và nét mặt cá»§a cô là hai thứ khác nhau hoàn toàn, Hồ Thiết Hoa nhịn không nổi bật cưá»i lên.
– Ta không theo cô, cô cÅ©ng sẽ trả tiá»n cho tôi thôi.
Giá»ng cá»§a y cÅ©ng rất thấp, chân cá»§a y đã đạp cứng vào chân cô dưới gầm bàn :
– Lần này hình như phải đến lượt cô nghe lá»i tôi.
Cô bé lại nhìn y si dại cả nửa ngày, nước mắt bỗng như một chuỗi trân châu chảy ròng ròng ràn rụa ra hai bên má.
– Xin anh theo em vỠnhà thôi, mẹ và con đang bệnh nặng thế kia, anh không vỠxem hỠra thế nào sao? Anh có biết em tìm anh khổ cực bao nhiêu không?
Lần này giá»ng nói cá»§a cô tuy vẫn còn rất thấp, nhưng đã đủ để má»i ngưá»i ngồi gần đó nghe được rõ rõ ràng ràng.
Câu nói đó còn chưa thốt ra hết, đã có mấy chục cặp mắt Ä‘ang nhìn chăm chú đến Hồ Thiết Hoa, má»—i cặp mắt Ä‘á»u lá»™ đầy vẻ khinh bỉ và phẫn ná»™.
Hồ Thiết Hoa bá»—ng phát hiện ra, hình như mình đã thành má»™t con chuá»™t vừa béo vừa dÆ¡ bẩn vừa thối tha. Nếu còn không mau mau chuồn Ä‘i, chỉ e sẽ bị ngưá»i ta đánh cho té bò càng.
Má»™t đỉnh bạc đủ để y trả tiá»n ăn đã được nhét vào trong tay y dưới gầm bàn.
Trên con đưá»ng phố dài, đã có má»™t chiếc xe ngá»±a chạy qua, đậu lại trước cá»­a tiệm trà.
Hồ Thiết Hoa chỉ còn nước ngoan ngoãn theo cô ra đi.
Ba cô kia đã ngồi sẵn trong xe chá», Hồ Thiết Hoa bất chợt quăng hết cả má»i thứ, y chá»…m chệ ngồi ngay vào giữa các cô, thuận tay ôm choàng lấy eo cô bé lúc nãy.
– Không ngỠthì ra cô vốn là bà vợ của tôi.
Hồ Thiết Hoa cưá»i hì hì nói :
– Bà vợ thân yêu ơi, bà tính đem tôi đi đâu đây?
Bốn cô bé Ä‘á»u sa sầm nét mặt, lạnh lùng nhìn y.
Hồ Thiết Hoa chẳng hỠmàng tới.
Khí lực của y đã hồi phục lại, chỉ một mình y, đã đủ để đối phó với bốn ả nha đầu này rồi.
Huống gì, Sở Lưu Hương cũng chưa đi đâu xa, nếu nói hiện tại y đang ngồi trên nóc cổ xe ngựa này, Hồ Thiết Hoa cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái, lại càng không phải là không tin. Y đối với Sở Lưu Hương trước giỠrất tin cậy.
– Thật ra bất kể các cô đem tôi đi đâu cũng chẳng có gì quan hệ.
Hồ Thiết Hoa nói như thật :
– Dù gì cô cÅ©ng là bà vợ cá»§a tôi, không lẽ lại tính Ä‘i giết chồng bao giá».
Cái trấn nhá» này vốn không xa con sông lắm, xe ngá»±a vừa dừng, bá»n hỠđã đến bên bá» sông.
Cá» mùa xuân má»›i má»c ra, bến đò không có ngưá»i, trên sông khói sóng lãng đãng, cánh buồm đây đó, xa xa phảng phất hình như còn có cô thôn nữ Ä‘ang hát sÆ¡n ca.
Tháng ba ở Giang Nam, ý xuân đã quá nồng đậm.
Hồ Thiết Hoa đưa mặt vỠhướng gió, duỗi eo lưng một hồi, lẩm bẩm một mình :
– Không biết kiếm đâu ra tý rượu uống đây, dù trong rượu có thuốc mê, ta cũng cứ uống cạn.
Bốn cô bé đang mặt mày xanh lè nhìn y trừng trừng.
– Lần trước chúng ta dùng thuốc mê bắt được ngươi, chắc là ngươi nằm trong tay bá»n ta, trong bụng không phục lắm phải không?
– Ở cái ổ chó cá»§a ngươi, cái tên Sở Lưu Hương vừa gian manh vừa quá»· quyệt kia thừa lúc bá»n ta không chú ý, chiếm được chút tiện nghi, trong bụng ngươi chắc Ä‘ang nghÄ© rằng bá»n ta Ä‘á»u là thứ dá»… bị khi dá»… lắm phải không?
– Vì vậy lần này bá»n ta muốn Ä‘em công phu chân thật ra đánh vá»›i ngươi, để ngươi thua đến khẩu phục tâm phục má»›i thôi.
– Bá»n ta chỉ muốn há»i ngươi, lần này nếu ngươi bị thua dưới tay bá»n ta, ngươi sẽ tính sao?
Bốn cô bé nói năng lanh lợi, Hồ Thiết Hoa nghe một hồi tức muốn trẹo cả mồm.
– Nếu các cô muốn đem công phu chân thật ra đánh nhau với ta, ta chỉ còn nước phụng bồi thôi.
Hồ Thiết Hoa cưá»i nói :
– Nếu ta thua, tùy tiện các cô muốn gì thì làm, ta tuyệt đối không nói gì khác lôi thôi.
Bất kể ai cÅ©ng Ä‘á»u không thể không thừa nhận, Hồ Thiết Hoa chắc chắn được xem là má»™t tay cao thá»§ đệ nhất đẳng trong giang hồ, bảy mươi hai đưá»ng Hồ Äiệp Xuyên Hoa cá»§a y tá»± sáng chế, là má»™t tuyệt kỹ hiếm thấy trong giang hồ.
Bốn cô bé này hình như cảm thấy y còn chưa cảm thấy khoan khoái lắm, các cô làm một chuyện cho y càng thêm khoan khoái hơn.
Các cô bá»—ng nhiên thoát bá» hầu hết y phục trên ngưá»i ra, lá»™ bắp đùi thon dài rắn chắc, cái eo lưng linh hoạt mà dẻo dai.
Mặt cá»§a các cô không trang Ä‘iểm phấn son, nhưng trên ngưá»i hình như có thoa má»™t lá»›p dầu có thể bảo trì cho làn da trÆ¡n tuá»™t. Dưới ánh mặt trá»i, da thịt cá»§a các cô trông như những sợi tÆ¡ lụa má»m mại trÆ¡n láng uấn vào nhau.
Lúc bấy giá», các cô đã rút hết binh khí ra. Các cô dùng má»™t thanh Ä‘ao, má»™t thanh kiếm, má»™t cây phán quan bút và má»™t cây Nga Mi thích, tuy cÅ©ng là những thứ lợi khí làm bằng thép ròng, nhưng nhá» hÆ¡n những loại thưá»ng dùng má»™t ná»­a, xem ra giống hệt như đồ chÆ¡i cá»§a con nít.
Hồ Thiết Hoa cảm thấy thích thú vô cùng, thậm chí y còn Ä‘ang thầm hy vá»ng, y chỉ hy vá»ng Sở Lưu Hương sẽ không lại quá sá»›m.
Cô bé có cặp mắt to hình như đã nhìn ra trong bụng y Ä‘ang nghÄ© gì, cô bá»—ng cưá»i nhạt nói :
– Nếu ngươi cảm thấy đây là chuyện thú vị, thì ta bảo đảm với ngươi là ngươi sẽ lập tức cảm thấy không thú vị tý nào ngay.
Cô nói đó là lá»i nói thật, Hồ Thiết Hoa quả nhiên lập tức cảm thấy không thú vị tý nào, không những vậy, còn cá»±c kỳ không thú vị.
VÅ© khí cá»§a các cô tuy vừa nhá» vừa ngắn, nhưng má»™t tấc ngắn là má»™t tất hiểm, chiêu chiêu liá»n liá»n, chiêu chiêu hiểm độc, vừa nhanh vừa hiểm vừa chính xác vừa hung dữ.
Cái eo lưng và bắp đùi của các cô thật là linh hoạt, di chuyển qua lại như cá đang lội trong nước.
Cá nhất định là không mặc áo quần rồi.
Bốn cô gái này hiện tại ăn mặc cÅ©ng chỉ bất quá nhiá»u hÆ¡n cá má»™t chút đỉnh, những chá»— không nên cho ngưá»i ta thấy Ä‘á»u để ra cho ngưá»i ta thấy, nhất là những lúc nhảy nhót uốn lượn thân hình.
Cái tình cảnh loại đó thưá»ng thưá»ng hay làm cho trái tim đàn ông đập mạnh lên, hô hấp biến thành cấp xúc, rất khó mà giữ cho bình tÄ©nh được. Nếu ngưá»i đàn ông đó Ä‘ang ngồi thoải mái khoan thai má»™t bên nhìn, chắc là sẽ nhìn ngắm vô cùng khoái lạc.
Nhưng đối vá»›i ngưá»i đàn ông tùy thá»i tùy lúc Ä‘á»u có thể bị má»™t nhát Ä‘ao cắt vào cổ há»ng, má»™t nhát kiếm xuyên vào tim mà nói, cái thứ ảnh hưởng đó lại vô cùng đáng sợ.
Nhất là hạng đàn ông như Hồ Thiết Hoa.
Y cÅ©ng biết cái tình cảnh đó đối vá»›i y phát sinh ra rất nhiá»u ảnh hưởng không tốt, nhưng tiếc là y có không muốn nhìn cÅ©ng không được.
Y nhất định phải nhìn bá»n há», đối vá»›i từng động tác cá»§a bá»n há» phải nhìn cho rõ ràng tá»· mỉ, nếu không cổ há»ng cá»§a y rất có thể sẽ có thêm má»™t cái lá»— hổng.
Trong tay các cô Ä‘ang cầm không phải là đồ chÆ¡i, mà là những thứ vÅ© khí giết ngưá»i như chÆ¡i.
Càng chết nữa là, cặp mắt của Hồ Thiết Hoa lại tốt vô cùng, thậm chí ngay cả những thớ thịt đang rung động trên bắp đùi của các cô y cũng có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Cứ nhìn như vậy má»™t hồi nữa, chắc chắn sẽ làm cho ngưá»i ta nhìn muốn chịu không nổi, không chừng làm ngưá»i ta nhìn chết luôn Ä‘i được.
Hồ Thiết Hoa lại Ä‘ang thầm hy vá»ng, hy vá»ng Sở Lưu Hương mau mau lại sá»›m má»™t chút.
Nếu sở Lưu Hương đang đánh nhau với các cô, nếu như y đang đứng một bên xem thì quá tuyệt diệu, cho dù muốn y nhìn ba ngày ba đêm y cũng không chán.
Chỉ tiếc là y chỠmãi chỠhoài, Sở Lưu Hương vẫn chẳng thấy bóng hình đâu.
– Ngươi khá»i cần chá» nữa.
Cô bé có cặp mắt to nói :
– Cái tên Sở Lưu Hương bỗng dưng biến thành lão già chẳng lại đâu.
– Lão già nào?
Hồ Thiết Hoa cũng còn biết làm bộ hồ đồ :
– Lão già nào?
– Ngươi tưởng bá»n ta không biết sao?
Cô con gái có cái eo thon nhất cái chân dài nhất làm ngưá»i ta nhìn muốn chết Ä‘i được cưá»i nhạt nói :
– Chúng ta vừa đúng lúc chính mắt thấy y đi vào trong tiệm của Thôi đại nương, lại đúng lúc chính mắt thấy một lão già bước ra, ngồi ăn thang bao chung một bàn với ngươi.
Cô nói :
– Không lẽ ngươi còn cho là bá»n ta nhìn không ra y chính là Sở Lưu Hương sao? Không lẽ ngươi cho bá»n ta là lợn cả sao?
Hồ Thiết Hoa hy vá»ng các cô nói chuyện càng nhiá»u càng tốt, bất kỳ ai Ä‘ang nói chuyện, động tác cÅ©ng sẽ chậm Ä‘i lại má»™t chút.
Vì vậy y lại há»i :
– Các cô làm sao biết được lão già đó sẽ không lại đây?
– Bởi vì bá»n ta đã chuẩn bị sẵn đủ ngưá»i Ä‘i đối phó vá»›i y rồi, nếu bây giá» y còn chưa chết, vận khí coi như đã không đến nổi gì tệ.
– Các cô muốn y chết sao?
Hồ Thiết Hoa nói :
– Nhỡ y không phải là Sở Lưu Hương thì sao?
– Thì xem như bá»n ta đã giết lầm ngưá»i.
Cô gái ôn nhu nhất trong bá»n nói :
– Giết lầm má»™t vài ngưá»i, cÅ©ng là chuyện bình thưá»ng.
– Chuyện đó bình thưá»ng quá thật, dù có giết lầm bảy tám chục mạng ngưá»i cÅ©ng không quan hệ gì.
Hồ Thiết Hoa thở ra một hơi nói :
– Chỉ bất quá, sau này các cô nghĩ lại chuyện đó, ban đêm không chừng sẽ ngủ không được đó, những thứ oan hồn không chừng sẽ lại thăm các cô.
– Ngươi yên tâm, bá»n ta đêm nào cÅ©ng ngá»§ ngon vô cùng.
– Cho dù các ngươi ngủ ngon đi, cũng không chừng sẽ nằm mộng thấy những thứ oan hồn đó đang cởi váy các cô ra.
– Äánh rắm thối.
– Äánh rắm? Rắm cá»§a ai?
Hồ Thiết Hoa nói :
– Nếu có ai Ä‘ang đánh rắm, ngưá»i đó nhất định không phải là ta, trước giá» ta chưa hỠđánh rắm bao giá».
– Không thể nào, trăm ngàn lần không thể nào.
Bá»n há» bá»—ng nghe có má»™t ngưá»i Ä‘ang nói :
– Má»™t ngưá»i đàn ông to đầu thế này tại sao lại Ä‘i gạt các cô bé, rõ ràng là ngươi đánh rắm còn hÆ¡n ai, tại sao lại nói là không hỠđánh rắm? Ngươi không biết còn ai biết? Thiên hạ không lẽ còn có ngưá»i nào biết đánh rắm hÆ¡n cả ngươi?
Hồ Thiết Hoa bật cưá»i, cưá»i lá»›n.
– Ta biết chắc là ngươi chẳng chết được, cả Ä‘á»i ta còn chưa thấy ai có vận khí may mắn hÆ¡n ngươi, làm sao ngươi chết cho được?
Tảng đá bên cạnh bỠsông, rõ ràng là còn chưa có ai đó, bỗng nhiên y đã xuất hiện trên tảng đá.
Gương mặt cá»§a bốn cô bé đã biến hẳn Ä‘i, các cô bá»—ng xuất thá»§ đánh tá»›i mấy chiêu, rồi đồng thá»i cùng tung ngưá»i lên.
– Mau mau chụp một cô.
Sở Lưu Hương lớn tiếng hô :
– Bắt một cô là đủ rồi.
Chỉ tiếc là Hồ Thiết Hoa ngay cả một cô cũng không bắt nổi. Y vốn đã chụp được cô đùi dài nhất, chụp vào bắp chuối của cô, chỉ tiếc là trong chớp mắt đã bị cô tuột từ trong tay ra.
Mấy cô bé này quả thật còn trơn tuột hơn cả mấy con cá.
Nước bắn tung tóe, sóng đẩy tứ bá», bốn cô con gái đã nhảy hết xuống sông, nước sông lặng lá», ngay cả cái bóng cá»§a các cô cÅ©ng chẳng còn thấy đâu.
Hồ Thiết Hoa chỉ còn nước nhìn bàn tay mình, bàn tay của y đầy những dầu.
– Cái cô bé xinh đẹp thế này, tại sao lại biến ngưá»i mình thành như má»™t con gà thoa mỡ? Tại sao lại Ä‘i thoa dầu lên cùng ngưá»i làm gì?
Hồ Thiết Hoa thở ra :
– Nếu tương lai ta lấy vợ, cô ta mà thoa lên ngưá»i chút dầu thôi, ta sẽ lấy cây đập vào đít.
– Äúng, ta phải đánh vào đít, ngay cả má»™t đứa ta cÅ©ng chẳng bắt được.
Hồ Thiết Hoa đã nổi giận lên :
– Còn ngươi thì sao? Ngươi đang làm gì? Ngươi có phải là không có tay đâu, tại sao ngươi không tự mình lại mà chụp?
Sở Lưu Hương thở ra :
– Sao ngươi không dùng cái đầu não cá»§a ngươi mà suy nghÄ© chút đỉnh, má»™t ngưá»i có thân phận như ta thế này mà Ä‘i chụp chân đàn bà?
Hồ Thiết Hoa nhìn trừng trừng vào y như má»™t con gà trống, nhìn trừng trừng cả ná»­a ngày, bá»—ng bật cưá»i lên, cưá»i khom cả lưng lại không đứng thẳng ngưá»i lại nổi.
– Ngươi còn có một chuyện nữa đáng đánh vào đít lắm.
Sở Lưu Hương nói :
– Chuyện gì?
– Lúc nãy lúc ngươi gạt được cho các cô nói chuyện, ngươi đã có mấy dịp có thể chế ngự được các cô, ít nhất cũng bắt giữ được hai cô.
Sở Lưu Hương há»i :
– Trong chiêu thức của các cô đã có chỗ hở, nhưng ngươi lại giống như đứa mù chẳng thấy gì cả.
– Sao ta lại không thấy?
Hồ Thiết Hoa nói :
– Chỉ bất quá, tuy ta không có thân phận như vậy cá»§a ngươi, ít nhiá»u gì cÅ©ng có chút thân phận, làm sao xuất thá»§ vào cái chá»— đó cá»§a các cô gái được!
Y vốn Ä‘ang cưá»i ngất ra đó, bá»—ng nhiên lại không cưá»i nữa, lại nhìn chăm chăm vào Sở Lưu Hương như má»™t con gà trống :
– Sao ngươi biết được lúc đó ta có cơ hội xuất thủ? Không lẽ lúc đó ngươi đã tới rồi?
– Nếu ta còn chưa lại, làm sao ta thấy được?
Sở Lưu Hương nhẫn nha nói :
– Nếu ta không thấy, làm sao ta biết được?
Hồ Thiết Hoa nhìn trừng trừng vào y, giống như má»™t con gà trống Ä‘ang nhìn má»™t con rít, không những vậy, còn không ngá»›t cưá»i nhạt :
– Tốt! Tốt, tốt, tốt lắm, thì ra ngươi đã lại từ lâu, đã núp sẵn một bên nhìn trộm từ lâu.
Hồ Thiết Hoa lắc đầu, than thở, tức giận :
– Bạn tốt cá»§a ngưá»i tùy thá»i tùy lúc Ä‘á»u có thể bị ngưá»i ta cắt đứt cổ há»ng, ngươi thì núp má»™t bên nhìn ngắm bắp đùi đàn bà, ngươi có biết xấu hổ hay không?
– Xấu hổ lắm, ta vốn đang xấu hổ vô cùng.
Sở Lưu Hương nói :
– Nhưng ta bỗng sực nhớ ra, nếu ngươi là ta, chỉ sợ hiện tại ngươi còn đang nhìn, còn chưa chịu thò đầu ra.
Y nói giá»ng rất khoan khoái :
– Nghĩ đến cái điểm đó, ta chẳng còn cả thấy có tý gì là xấu hổ nữa.
Hồ Thiết Hoa lại than thở :
– Sao ngươi lại hiểu ta quá thế? Không lẽ ngươi là con trùn trong bụng ta sao?
Xe ngựa đã đi mất từ lâu, đem theo y phục các cô đã thoát bỠra đi mất.
Bốn cô bé này lai lịch như thế nào? Ai sai các cô lại? Xem thân thá»§ và cÆ¡ trí cá»§a các cô, nhất định là đã được huấn luyện rất nghiêm túc từ lúc còn nhá», ngưá»i đã huấn luyện các cô làm chuyện này, ngưá»i đã huấn luyện các cô mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi thành những ngưá»i xuất sắc như thế này, dÄ© nhiên cÅ©ng là má»™t tay cá»±c kỳ lợi hại.
Phía sau các cô, chắc chắn là có một tổ chức thực lực lớn lao vô cùng đang nâng đỡ, chỉ huy các cô.
Trong cái hoàn cảnh như vậy, nếu các cô đã tìm ngưá»i nào rồi, các cô nhất định sẽ không dừng tay lại.
Hồ Thiết Hoa thở ra :
– Nói thật đấy, chính ta cÅ©ng cảm thấy mình đáng bị đánh vào đít thật, cứ vậy mà thả hết cả bá»n ra.
Y há»i Sở Lưu Hương :
– Còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi không bắt giữ má»™t vài tên lúc nãy tính đối phó vá»›i ngươi đó? Mà lại Ä‘i lấy mấy cái mÅ© cá»§a bá»n há» Ä‘em vá» làm gì? Không lẽ ngươi có thể nhận ra lai lịch cá»§a bá»n há» từ những cái mÅ© đó sao?
– Ta chẳng cần gì phải Ä‘i há»i lai lịch bá»n há».
– Tại sao?
– Bởi vì ta vốn nhận ra được bá»n há».
Sở Lưu Hương nói :
– Bá»n há» Ä‘á»u là đệ tá»­ bị Thiết Kiếm tiên sinh trục xuất trong lần thanh lý môn há»™ đầu tiên, trong giang hồ lưu lạc mấy năm, chí khí đã bắt đầu tiêu ma, từ từ rồi biến ra thành chuyện gì cÅ©ng làm được, lần này bá»n há» chỉ bất quá được bốn cô bé bá» ra má»™t vạn lượng mướn há» Ä‘i đối phó vá»›i má»™t lão già râu bạc, không những vậy, lúc nhận tiá»n làm chuyện này, chẳng biết chút gì vá» cái ngưá»i mướn mình là ai.
– Bá»n há» có biết cái lão già râu bạc ấy là Sở Lưu Hương không?
– Äại khái chắc là không biết, nếu không chỉ sợ bá»n há» không dám nhận cái món hàng này.
– Chính cái lúc ngươi Ä‘i ra khá»i cái tiệm cá»§a Thôi đại nương, ngồi xuống ăn mấy miếng, là các cô đã tìm ra được ngưá»i đối phó ngươi!
Hồ Thiết Hoa than thở :
– Bản lãnh của mấy con nha đầu này cũng không nhỠtý nào.
– Không chừng bản lãnh cá»§a các cô không đến nổi lá»›n vậy, nhưng chung quanh vùng này, chắc là có ngưá»i cá»§a các cô.
Sở Lưu Hương nói :
– Bá»n này thần thông chắc cÅ©ng không nhá», vì vậy các cô muốn làm chuyện gì cÅ©ng thuận tiện vô cùng.
Y vỗ vỗ vào vai Hồ Thiết Hoa :
– Vì vậy chúng ta vẫn nên chia nhau ra đi riêng là tốt hơn, không những vậy, ta còn đi trước ngươi đây.
– Tại sao?
– Bởi vì cái lão già râu bạc đã bị ngưá»i ta nhận ra rồi, chẳng còn cách nào giữ yên đó nữa.
– Do đó ngươi lại đi tìm cái bà Thôi đại nương kia nữa sao?
Hồ Thiết Hoa nói :
– Không lẽ bà ta cũng là một tay cao thủ vỠthuật dị dung, sao trước giỠta không hỠnghe nói vậy?
– Chuyện ngươi chưa nghe nói vốn là nhiá»u quá chừng rồi.
– Lần này ngươi tính kêu bà ta biến ngươi thành thứ gì?
– Ta không thể nói cho ngươi biết được.
Sở Lưu Hương nói :
– Không chừng vẫn là lão già, không chừng là má»™t tay phú thương bụng phệ, cÅ©ng không chừng là má»™t đại hán SÆ¡n Äông, cÅ©ng không chừng là má»™t thư sinh văn nhược, đại khái là ngưá»i ngươi chưa bao giá» gặp mặt, thậm chí ngay cả ta cÅ©ng chưa từng thấy qua, chỉ bất quá, nhất định ta ở đâu quanh quẩn ngươi thôi.
Y lại nói :
– Ta làm vậy, Ä‘á»u là do sá»± an toàn cho ngưá»i, nếu ngay cả ngươi còn không biết ngưá»i đó là ta, ngưá»i khác dÄ© nhiên là nhìn không ra rồi, như vậy ta má»›i có thể bảo vệ được chắc chắn cho ngươi.
Y hít vào một hơi thở :
– Ta đối xá»­ vá»›i ngươi thật tình còn tốt hÆ¡n ngươi đối xá»­ vá»›i mẹ ngươi nhiá»u.
Hồ Thiết Hoa nãy giỠđang sỠsỠvào mũi.
Äá»™ng tác và thái độ lúc y sá» mÅ©i, cùng vá»›i Sở Lưu Hương giống hệt như nhau.
Chỉ bất quá, lúc Sở Lưu Hương sá» mÅ©i, y không cưá»i, còn y thì bá»—ng bật cưá»i lên, còn cưá»i khom cả lưng lại :
– Ngươi cưá»i gì?
– Ta bá»—ng sá»±c nhá»› ra má»™t chuyện buồn cưá»i.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Ta bỗng nghĩ ra, nếu ngươi giả làm một cô con gái, không chừng sẽ có vô số đàn ông nhắm trúng ngươi, nếu trong đó có một tên đại đạo hái hoa, chuyện đó sẽ quá thú vị đi mất.
Trá»i đã tối, nhưng trong khách sạn Phú Quý đèn Ä‘uốc sáng choang, chiếu sáng rá»±c vào tận má»—i góc tưá»ng trong khách sạn.
Bá»n há» không tiếc gì tiá»n phí tổn chút đỉnh đèn Ä‘uốc dầu thắp đó.
Cái tên cá»§a khách sạn không phải đặt ra là không có ý nghÄ©a, giá cả nÆ¡i này càng lúc càng mắc, ông chá»§ khách sạn dÄ© nhiên càng lúc càng giàu, vì vậy má»›i gá»i là khách sạn Phú Quý.
Cái khách sạn như vậy làm sao đi để ý tới chút phí tổn đèn sáp?
Cái phòng tốt nhất trong khách sạn Phú Quý chính là căn phòng có chữ “Phúâ€, hôm nay Hồ Thiết Hoa Ä‘ang trú ngụ trong gian phòng đó.
Trước giá» khí phái cá»§a y vốn rất to lá»›n, có ai ngỠđược cái vị đại gia này không có ngay cả má»™t đồng tiá»n.
Những thứ đó ngay chính cả Hồ đại gia cÅ©ng thưá»ng thưá»ng hay quên, ngưá»i khác làm gì mà ngá» tá»›i.
Trước tiên là kêu rượu ngon thịt béo vào trong phòng, bày đầy ra cả bàn, má»™t ngưá»i uống rượu tuy chẳng thú vị gì, y vẫn còn uống không ít.
... Cái gã tiểu tử Sở Lưu Hương không biết bây giỠđã biến thành ra thứ gì rồi? Tên tiểu tử này không lẽ cho rằng mình không nhận ra được y thật sao? Cho dù y có bị thiêu thành tro bụi, mình cũng nhận ra y được mà.
Trong phòng có má»™t tấm gương chùi thật bóng loáng, Hồ Thiết Hoa nhìn vào gương bật cưá»i.
Vì để biểu lá»™ tấm lòng bá»™i phục cá»§a mình đối vá»›i mình, y lại má»i chính mình má»™t ly nữa.
Chính vào lúc đó, y bỗng ngửi thấy có mùi thuốc.
Tửu lượng của Hồ Thiết Hoa, ngay cả y còn phải bội phục vô cùng.
Hiện tại tuy y đã có chút ngà ngà, cách cái lúc say túy lúy còn xa cả khúc.
Cái mũi của y cũng không giống cái mũi của Sở Lưu Hương, cái mũi của y trước giỠrất bén nhạy, nếu y có bạn bè uống rượu từ xa ngoài năm dặm, y lập tức sẽ ngửi thấy ngay.
Chỉ tiếc là mùi thuốc này vốn không thơm.
Äấy là má»™t thứ mùi thật kỳ quái, có cái mùi cá»§a rất nhiá»u thứ thuốc há»—n hợp vào.
Mấy thứ thuốc này Ä‘á»u là những thứ dùng để trị liệu ngoại thương, nếu có ngưá»i nào Ä‘em trá»™n mấy thứ thuốc này vào vá»›i nhau, làm thành má»™t thứ thuốc để trị bệnh, thì cái ngưá»i đó bị thương ắt hẳn là không nhẹ.
Chá»— nấu thuốc hình như ở má»™t cái phòng cách má»™t cái tưá»ng.
Nếu má»™t ngưá»i bị thương phải Ä‘em đồ nấu thuốc vào tận trong phòng để nấu, thì ngưá»i đó ắt hẳn là có không ít kẻ đối đầu thật đáng sợ, không những vậy, còn rất có thể ngay cả má»™t ngưá»i bạn cÅ©ng không có.
Bị thương đã là chuyện tội nghiệp rồi, không có bạn bè lại càng tội nghiệp hơn.
Hồ Thiết Hoa bá»—ng cảm thấy thật đồng tình vá»›i ngưá»i này, y rất muốn qua bên đó bầu bạn vá»›i y, uống vài ly rượu giải khuây, nếu đối đầu cá»§a y có lại, không chừng còn có thể giúp y chống đỡ má»™t trận.
May mà Hồ đại gia còn chưa uống đến mức nổi cÆ¡n bốc đồng, vẫn còn chưa quên rằng hiện tại nhất định không thể Ä‘i kiếm chuyện phiá»n phức tròng vào đầu mình.
Không may là, chính lúc đó, y bá»—ng nghe vách tưá»ng bên kia xoảng lên má»™t tiếng, hình như là có bình thuốc gì đó bị đập bể.
Mùi thuốc lại càng nồng đậm.
Hồ Thiết Hoa vẫn còn chưa bồng bột lên, vẫn còn nhẫn nại yên đó, vẫn còn chưa xông qua phòng bên kia.
Y cũng không cần phải xông qua.
Bởi vì bên vách bên kia đã xông qua trước, không phải là ngưá»i trong phòng xông qua, mà là nguyên cả má»™t phòng Ä‘á»u xông qua, ầm lên má»™t tiếng lá»›n, vách tưá»ng chính giữa hai phòng đã bị lÅ©ng má»™t lá»— hổng lá»›n thật lá»›n, má»™t ngưá»i bá»—ng từ lá»— hổng đó bay qua, hai gian phòng bá»—ng biến thành má»™t gian.
Tài sản của anhhe1281

  #5  
Old 15-05-2008, 08:39 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tân Nguyệt Truyá»n Kỳ

Hồi 5

Một Cây Gậy Trúc


Hồ Thiết Hoa vừa sực nhìn đã thấy ngay một cây gậy trúc.
Một cây gậy trúc màu đen.
Cây gậy trúc màu Ä‘en đó Ä‘ang được má»™t bàn tay to lá»›n gân guốc nổi cuồn cuá»™n nắm chặt, nhưng ngưá»i thì không còn có thể được xem là má»™t ngưá»i, nhiá»u nhất chỉ là ná»­a ngưá»i.
Cánh tay phải của y đã bị chặt đi từ tận bả vai, con mắt phải đã bị mù, phía trên mắt còn có một vết sẹo hình chữ thập.
Hiện tại, chân trái của y cũng đã bị chặt đứt, chặt đứt từ phía trên đầu gối, không những vậy hình như là bị chính y chặt.
Bởi vì ná»­a cái chân bị chặt xuống kia còn Ä‘ang ở đó, y Ä‘ang ngồi dá»±a lưng vào tưá»ng, ná»­a chân bị chặt kia Ä‘ang ở bên cạnh y, hÆ¡n má»™t ná»­a khúc chân Ä‘en sì ốm tong mà thật dài, đã muốn rữa nát ra vì lở lói.
Vết thương trên vai trái cá»§a y cÅ©ng ác liệt như vậy, miệng vết thương cÅ©ng đã bắt đầu lở lói phát ra mùi hôi thúi, ngưá»i đâm y không biết đã dùng binh khí hay ám khí, không những xuất thá»§ vô cùng cay độc, mà ám khí nhất định là cÅ©ng có tẩm thuốc độc.
Không ngá» y vẫn còn ráng gắng gượng chi trì ra đó, không những vậy còn chi trì cho đến bây giá», thà chặt Ä‘i má»™t chân cá»§a mình, vẫn còn muốn chi trì đáo để.
Ngưá»i này tuy còn thừa có ná»­a ngưá»i thôi, nhưng y vẫn còn là má»™t tay hảo hán cứng cá»i.
Hiện tại y còn Ä‘ang bị bốn ngưá»i dùng sáu thứ binh khí khác nhau bao vây, bốn ngưá»i trầm tÄ©nh mà tàn bạo, sáu thứ binh khí có thể lấy mạng ngưá»i trong chá»›p mắt, má»™t ngưá»i dùng xà tiên, má»™t ngưá»i dùng trưá»ng kiếm, má»™t ngưá»i dùng má»™t cặp Nhạn Linh Ä‘ao má»ng dính, má»™t ngưá»i dùng má»™t cặp Phân Thá»§y Nga Mi thích.
Trong tình cảnh nguy cấp như vậy, y vẫn còn rất cứng cá»i, vẫn còn nắm cây gậy trúc màu Ä‘en trong tay, vẫn không lá»™ ra má»™t vẻ gì là sợ hãi.
Lúc nãy vốn có năm ngưá»i lại, ngưá»i thứ năm là ngưá»i xông vào tấn công đầu tiên, bị y dùng cây gậy Ä‘en trong tay đánh bật ngược lại, đụng sầm vào tưá»ng.
“Phú Quý†và “Kiên cưá»ng†vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, vì vậy cái bức tưá»ng cá»§a khách sạn Phú Quý lập tức bị ngưá»i đó đụng lÅ©ng thành má»™t lá»— hổng lá»›n.
Hồ Thiết Hoa không há» nghÄ© đến chuyện ngưá»i này chính là Hắc Trúc Can, y cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện Hắc Trúc Can là má»™t ngưá»i như vậy.
Y dùng cặp mắt cá»§a mình thưá»ng thưá»ng nhiá»u hÆ¡n là dùng đầu não.
Y chỉ thấy rằng, cái gã chỉ còn thừa có má»™t ná»­a ngưá»i này, vẫn còn là má»™t tay hảo hán cứng cá»i.
Y bình sinh thích nhất là những tay hảo hán cứng cá»i đó.
Vì vậy y không nhịn được nữa, đã thuận tay cầm thùng rượu ném qua.
– Các ngươi bốn ngưá»i đối phó vá»›i má»™t ná»­a ngưá»i cá»§a ngưá»i ta.
Hồ Thiết Hoa rống lên :
– Các ngươi không biết xấu hổ sao?
Thùng rượu ném qua, sáu thứ vÅ© khí đã có năm thứ nhắm vào ngưá»i y đánh lại, Ä‘á»u đánh vào những chá»— yếu hại trong ngưá»i y.
– Ngươi há»i chúng ta có xấu hổ không? Còn ngươi có ham sống không?
Phân Thủy Nga Mi thích tuy là thứ vũ khí có hiệu lực nhất dưới nước, ở ngoài cũng vẫn là một thứ vũ khí lợi hại.
Xà tiên như con rắn độc, Nhạn Linh đao múa lên như nhạn.
VÅ© công cá»§a những ngưá»i này còn cao cưá»ng hÆ¡n Hồ Thiết Hoa dá»± liệu xa lắc, Hồ Thiết Hoa cÅ©ng chưa chắc phải thua vá» tay cá»§a bá»n há», nhưng y đã la làng lên :
– HỠSở kia, ngươi nói ngươi sẽ ở quanh quẩn đâu bên cạnh ta, ngươi đang ở đâu đó?
– HỠSở kia có phải là Sở Lưu Hương không?
Xà Tiên cưá»i nhạt :
– Có phải ngươi tính dùng Sở Lưu Hương ra dá»a nạt bá»n ta phải không?
– Ta dá»a ai?
Hồ Thiết Hoa cÅ©ng Ä‘ang cưá»i nhạt :
– Các ngươi vốn chẳng có tên nào giống được ngưá»i, ta dá»a nạt quá»· gì các ngươi.
Còn chưa nói hết câu đó, chính y cÅ©ng cÆ¡ hồ biến luôn thành quá»·, cây xà tiên xém tý nữa là đã quấn vào cổ cá»§a y, bên cạnh cây Nhạn Linh Ä‘ao cÅ©ng xém tý nữa là cắt đứt cổ há»ng cá»§a y.
Chỉ xém một chút thôi.
Trên thế giá»›i này có nhiá»u chuyện Ä‘á»u không thể nào xém má»™t chút được, ngay cả má»™t chút thôi cÅ©ng không được.
Vì vậy Hồ Thiết Hoa vẫn còn sống nhăn ra đó, không những còn sống nhăn, mà còn sống rất là khoan khoái.
Y đã nhận ra được Sở Lưu Hương.
Không có xe không có ngựa, ngay cả kiệu, lừa, la, chẳng có gì cả, Hồ Thiết Hoa chỉ còn nước đi bộ.
Từ bá» sông chá»— đó Ä‘i đến khách sạn, y gặp rất nhiá»u ngưá»i, trong đó dÄ© nhiên là có vài ngưá»i có vẻ đặc biệt hÆ¡n má»™t chút.
Một lão công công mặt mày hồng hào, một gã phú thương cái bụng không phệ lắm, một gã đại hán mặt mày râu ria xồm xoàm, một gã thư sinh văn vẻ nho nhã.
Bốn ngưá»i này tấu xảo Ä‘á»u giống vá»›i những ngưá»i mà Sở Lưu Hương đã có nhắc qua, vì vậy Hồ Thiết Hoa đã chú ý tá»›i bá»n há» từ lâu.
Tuy y không nhận ra trong bốn ngưá»i đó, ngưá»i nào là Sở Lưu Hương, nhưng trong đó ít nhất là phải có má»™t ngưá»i.
Hiện tại y quả nhiên đã thấy ngưá»i đó.
Một gã bạch diện thư sinh ôn nhã tú khí, trong tay phe phẩy một cái quạt, thình lình xuất hiện ở ngoài cửa.
Hồ Thiết Hoa bật cưá»i, cưá»i khoan khoái.
– Ta biết lần này ngươi đến nhất định sẽ nhanh hơn một chút, bởi vì bốn tên này chẳng có tên nào dễ nhìn như bốn cô bé kia.
Bạch diện thư sinh cÅ©ng cưá»i cưá»i, phe phẩy quạt ung dung ở ngoài cá»­a bước vào.
Cây quạt trên tay chắc chắn phải là vũ khí của y.
Bất kể những thứ gì ra làm sao, vào đến tay cá»§a Sở Lưu Hương sẽ lập tức biến thành vÅ© khí, má»™t thứ vÅ© khí chết ngưá»i.
Hồ Thiết Hoa nhận ra được, y lập tức sắp xuất thá»§ ngay ra đó, chỉ cần y xuất thá»§, bốn ngưá»i kia ít nhất cÅ©ng phải có hai ngưá»i sẽ ngã xuống, huống gì Hắc Trúc Can còn Ä‘ang gắng gượng chi trì ở đó, cái ngưá»i Ä‘ang nãy giá» nhìn lom lom vào y cÅ©ng Ä‘ang nắm chặc thanh trưá»ng kiếm trong tay, không dám sÆ¡ hở tý nào.
Vì vậy Hồ Thiết Hoa càng cưá»i thêm khoan khoái!
– Thật ra, nếu ngươi không lại, ta cÅ©ng sẽ dẹp sạch bốn con rùa con này, nhưng ngươi đã lại đây rồi thì ta cÅ©ng để cho ngưá»i má»™t hai đứa đấy.
Hồ Thiết Hoa nói rất rộng rãi :
– Tùy tiện ngươi chá»n má»™t hai tên Ä‘i, còn thừa Ä‘á»u để đó cho ta.
– Ngươi thật khách khí, thật cảm ơn ngươi lắm.
Bạch diện thư sinh cÅ©ng cưá»i rất khoan khoái, thậm chí còn khoan khoái hÆ¡n cả Hồ Thiết Hoa nữa, bởi vì cây quạt trong tay y đã xoay vùn vụt như chong chóng bay lại chá»— Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa vừa tránh được cái chong chóng đó, đã có sáu thứ vÅ© khí đồng thá»i đánh lại sáu chá»— yếu hại trong ngưá»i y.
Sáu thứ vũ khí đó, cái đáng sợ nhất không phải là xà tiên, cũng không phải là Nga Mi thích hay Nhạn Linh đao, mà là một ngón tay.
Chỉ trong chá»›p mắt lúc cây quạt còn Ä‘ang xoay vùn vụt bay ra khá»i tay, bạch diện thư sinh đã xông lại trước mặt Hồ Thiết Hoa, dùng má»™t ngón tay trái Ä‘iểm vào huyệt Thiên Linh trên đầu cá»§a y.
Hồ Thiết Hoa chẳng còn cục cựa gì được nữa.
Tuy đối phương đông ngưá»i, không những vậy Ä‘á»u là cao thá»§ đệ nhất lưu, y vốn không thể nào bị ngưá»i ta chế ngá»± dá»… dàng như vậy.
Chỉ tiếc, y nằm mộng cũng không ngỠđược, cái tên Sở Lưu Hương này lại không phải là Sở Lưu Hương.
– Ta há» Bạch, chính là chữ Bạch trong bạch diện thư sinh, và cÅ©ng chính là bạch tuyết, bạch vân, bạch ngá»c. Tên cá»§a ta là Bạch Vân Sinh.
Gã thư sinh ôn nhã đó nói :
– Nếu các hạ lầm ta vá»›i ngưá»i nào khác, thì lá»—i là ở các hạ thôi.
Hồ Thiết Hoa bỗng lớn tiếng nói :
– Thật tình ta không nên lầm ngươi vá»›i tên kia, tên kia quả thật không phải là ngưá»i mà, hắn vốn không phải là ngưá»i, hắn là má»™t con rùa rút cổ, nãy giá» vẫn rút đầu rút cổ không dám thò ra.
Y ở trong này mắng má»™t câu, bên ngoài quả nhiên có ngưá»i trả lá»i ngay.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi trên mái ngói xuyên qua khung cá»­a sổ đối diện, Ä‘ang cố ý giả giá»ng nói :
– Hồ Thiết Hoa kia, ngươi gấp gáp làm gì? Ta bảo đảm bá»n há» sẽ không động tá»›i má»™t cái lông cá»§a ngươi, nếu ngươi mà chết, còn ai chịu Ä‘em cái vị công chúa đó há»™ tống lại cho Sá»­ Thiên Vương bây giá»?
Bạch diện thư sinh chau mày một cái, nhìn Hồ Thiết Hoa từ trên xuống dưới một hồi, thái độ lại càng ra vẻ ôn hòa :
– Các hạ là Hồ Thiết Hoa Hồ đại hiệp đây sao?
– Äại khái là vậy.
Bạch diện thư sinh mỉm cưá»i :
– Nếu vậy chuyện này chắc là phải hiểu lầm rồi, thật tình có lỗi quá xá.
Y Ä‘ang nói chuyện, thân hình đã lùi vá» phía sau, cây quạt nãy giá» còn Ä‘ang xoay tít như chong chóng, đến bây giá» má»›i chậm lại, y thò tay ra chụp, cây quạt bèn nằm gá»n trong tay.
– Nể mặt Hồ đại hiệp, hôm nay chúng ta tuyệt đối không được đụng chạm vào bất kỳ ai ở nơi này.
Bạch diện thư sinh mỉm cưá»i, khom lưng :
– Hôm nay chúng tôi xin cáo biệt, sau này còn có dịp gặp lại.
Sau đó, thân hình của y bỗng tà tà bay ngược lên, trong chớp mắt đã biến vào trong bóng đêm.
Còn bốn ngưá»i kia thân pháp cÅ©ng cá»±c kỳ nhanh nhẹn, thân hình vừa thoáng qua, cÅ©ng Ä‘á»u toàn bá»™ biến Ä‘i, ngay cả cái ngưá»i đụng đầu thá»§ng vào tưá»ng xuyên qua phòng Hồ Thiết Hoa cÅ©ng Ä‘i theo luôn.
Nhìn lại cái gã Ä‘ang ở đối diện mái ngói bên kia, y đã đứng ở ngoài sân, thân hình cao cao, bá»c mảnh vải xanh trên đầu, thì ra lại là má»™t cô gái mặt mÅ©i không xấu xí tý nào.
Hồ Thiết Hoa bước ra tá»›i cá»­a, mở to cặp mắt, nhìn trừng trừng kinh ngạc vào cô ta, y sá» sá» cái mÅ©i mình cưá»i khổ :
– Sở Lưu Hương, lần này ta bội phục ngươi thật đó, không ngỠngươi lại đi giả trang được thành một cô gái.
Câu nói ấy còn chưa nói xong, mặt y đã bị ăn phải một cái tát tai.
Một cái tát tai thật chát chúa.
Hồ Thiết Hoa bị tát cho ngẩn mặt ra, ngẩn ra cả nửa ngày mới nhìn rõ được cô gái đó là ai, y lập tức la ầm lên :
– Mẹ tôi ơi! Bà là Hoa Cô Ma đây mà.
Hoa Cô Ma lấy hai tay chống nạnh, tuy bà ta đã cố ý làm ra vẻ thật hung ác thật giận dữ, ánh mắt cá»§a bà ta đầy nụ cưá»i :
– Cái tên Vương Bát Äản này, đến giá» má»›i nhận ra ta là mẹ cá»§a ngươi đấy sao, ngươi nói thá»­ xem, ngươi có đáng bị đánh đòn không?
– Mẹ tôi ơi, sao bà ốm đi dữ thế này?
Hồ Thiết Hoa còn đang la làng :
– Bao nhiêu thịt mỡ trên ngưá»i bà Ä‘i đâu hết cả rồi?
– Có cái thứ con bảo bối như thế kia, mẹ ngươi làm sao mà không biến dạng?
Hoa Cô Ma tít mắt nhìn chăm chú vào y, một mặt vừa than thở nói :
– Sao ngươi trước giỠkhông bao giỠtử tế với mẹ ngươi chút xíu nào cả vậy?
Dáng điệu của Hồ Thiết Hoa xem ra hình như sắp sửa muốn ngất xỉu đi.
Y không há» ngất xỉu, cái ngưá»i chân chính ngất Ä‘i lại là cái gã Hắc Trúc Can lúc nãy đã dùng hết cả sức lá»±c ra chi trì.
Hồ Thiết Hoa lập tức xông lại đỡ y nằm xuống, nhìn vết thương cá»§a y, ngay cả Hồ Thiết Hoa cÅ©ng không khá»i biến hẳn cả sắc mặt :
– Tên này lì thật, quả thật là má»™t tay cứng, bị thương nặng như vậy, còn chống chá»i tá»›i được bây giá».
Nhưng Hoa Cô Ma thì đang giận dỗi :
– Ta xem ngươi bất kể là ai, Ä‘á»u đối đãi vá»›i há» còn tốt hÆ¡n vá»›i mẹ ngươi nhiá»u lắm, nếu ta mà bị thương, ta xem chắc ngươi chẳng có tý gì là thương xót.
– Mẹ tôi ơi, đến giỠnày bà còn đi ghen tương gì ai nữa?
Hồ Thiết Hoa nói :
– Bà có đi lấy dùm cho tôi chút thuốc trị thương được không?
Hoa Cô Ma nhìn y chăm chú, ngưá»i thì chẳng động đậy tý nào, chỉ bất quá chầm chậm thò má»™t bàn tay ra.
Thuốc trị thương đã nằm sẵn trong lòng bàn tay, không những vậy, còn là thứ thượng hảo hạng.
Hồ Thiết Hoa thở ra một hơi thật dài :
– Con mụ đàn bà này vẫn còn có chút dễ thương, ít nhất cũng còn dễ thương hơn cái gã rùa đen rút đầu vào trong cổ kia.
Thuốc tẩm vào rồi, Hắc Trúc Can bèn ngá»§ say như mê như mệt, Hồ Thiết Hoa vừa thở phào ra má»™t hÆ¡i, Hoa Cô Ma đã nhìn y lom lom há»i :
– Cái tên Vương Bát Äản này, lúc nãy có phải ngươi nói ta chỉ khá hÆ¡n con rùa Ä‘en có chút xíu đấy không?
Hồ Thiết Hoa vội vã chối phăng :
– Không phải tôi nói bà chỉ hÆ¡n rùa Ä‘en có chút xíu, con rùa Ä‘en tôi nói đó cÅ©ng là má»™t ngưá»i.
Hồ Thiết Hoa nói :
– Thật ra, tên này bình thá»i cÅ©ng dá»… thương lắm đấy, tôi thật không ngỠđược hôm nay tại sao y bá»—ng biến thành má»™t con rùa Ä‘en rút đầu vào trong cổ.
Quả thật y cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí còn có chút lo lắng.
Sở Lưu Hương đáng lý ra phải ở đâu đây, bởi vì y đã nói y sẽ ở quanh quẩn bên cạnh Hồ Thiết Hoa. Nếu Hồ Thiết Hoa bị nguy cấp, y nhất định sẽ chẳng né tránh không dám ra mặt.
Y không há» là hạng ngưá»i nói năng như đánh rắm.
Kỳ quái là, hôm nay ngay cả cái bóng của y cũng không thấy ở đâu.
Không lẽ y đã bị nguy hiểm gì rồi? CÅ©ng Ä‘ang chá» ngưá»i khác lại cứu mình?
– Ta biết ngươi đã nói rằng, má»—i lần ngươi sắp chết tá»›i nÆ¡i, Sở Lưu Hương Ä‘á»u sẽ lại cứu.
Hoa Cô Ma nói :
– Hôm nay y không lại, bởi vì hôm nay ngươi nhất định không thể nào chết được.
– Tại sao tôi lại không thể nào chết được?
Hồ Thiết Hoa lớn tiếng nói :
– Chỉ cần có mỗi cái gã hỠBạch kia thôi là đã đủ lấy cái mạng già của tôi rồi, tại sao tôi sẽ không thể nào chết được?
Hoa Cô Ma ngá»t ngào há»i y :
– Hiện tại ngươi đã chết chưa vậy?
Hồ Thiết Hoa sững sá».
Y còn chưa chết, còn Ä‘ang sống nhăn ra đây, y nghÄ© không ra tại sao bá»n ngưá»i đó lại buông tha y ra, không những vậy còn biến thành rất là khách khí.
– Cái vị Bạch tướng công kia quả thật là má»™t ngưá»i vô cùng đáng sợ, ngay cả ta cÅ©ng sợ ông ta, không những vậy còn sợ muốn chết luôn.
Hoa Cô Ma nói :
– Vũ công của ông ta như vậy nếu có giết ai, thật còn dễ dàng hơn cả đao cắt xuống đậu hủ, nhưng nhất định là ông ta không giết ngươi.
– Tại sao?
– Bởi vì ngươi là Hồ Thiết Hoa, bởi vì ông ta cÅ©ng biết ngưá»i đưa Ngá»c Kiếm công chúa Ä‘i làm vợ Sá»­ Thiên Vương chính là cái vị Hồ đại hiệp đây.
Giá»ng cá»§a Hoa Cô Ma không còn ngá»t ngào nữa :
– Hạng ngưá»i tốt lành như ngươi, sao ông ta nỡ nào giết cho được, huống gì, ông ta tấu xảo lại là con nuôi cá»§a Sá»­ Thiên Vương.
Hồ Thiết Hoa không nói gì nữa, cái ngưá»i nãy giá» Ä‘ang ngá»§ mê mệt là Hắc Trúc Can bá»—ng rên lên nói nhá» :
– ÄÆ°a cái chân cá»§a ta trả lại đây, đưa ngay bây giỠđây.
Äây chính là câu đầu tiên cá»§a Hắc Trúc Can lúc má»›i tỉnh dậy, ngưá»i khác nghe y nói vậy, nhất định sẽ cho là y vẫn còn chưa tỉnh trí.
Chân cá»§a má»—i ngưá»i vốn là dính vào thân hình ngưá»i đó, tại sao y lại nói đưa cái chân cá»§a y trả lại cho y?
May mà Hồ Thiết Hoa hiểu y muốn nói gì, y lập tức lấy nửa cái chân đã bị chặt đi đưa lại ngay cho Hắc Trúc Can.
Chân có bàn chân, bàn chân có giày.
Hắc Trúc Can quỠquạng, dùng bàn tay còn lại rút ra một tỠngân phiếu trong chiếc giày.
Má»™t tá» ngân phiếu mưá»i vạn lượng, tá» ngân phiếu Äại Thông thông dụng khắp cả mưá»i ba tỉnh nam bắc.
– Äây là tiá»n bà trả cho ta, hiện tại ta trả lại cho bà.
Hắc Trúc Can nói với Hoa Cô Ma :
– Tuy đây là lần đầu tiên ta phải trả tiá»n lại cho ngưá»i ta, nhưng ta cÅ©ng biết, đã lấy tiá»n ngưá»i ta là không nên trả lại, muốn trả phải đưa thêm tiá»n lá»i.
Giá»ng nói cá»§a y vẫn còn vô cùng lạnh lẽo tàn bạo :
– Nửa cái chân này có thể xem là lợi tức được không?
Hoa Cô Ma rất thích cưá»i, lúc nên cưá»i dÄ© nhiên là bà ta biết cưá»i, lúc không nên cưá»i, bà ta cÅ©ng cứ cưá»i.
Bởi vì bà ta biết Ä‘a số đàn ông Ä‘á»u cảm thấy cái dáng Ä‘iệu lúc bà ta Ä‘ang cưá»i trông rất quyến rÅ©.
Có Ä‘iá»u hiện tại bà ta cưá»i không muốn nổi.
– Ta đã đánh giá Sá»­ Thiên Vương quá thấp, vì vậy má»›i Ä‘i nhận tiá»n cá»§a bà, đây là cái lá»—i cá»§a ta, đáng lý ra ta phải trả cho bà chút tiá»n lá»i, nếu bà cảm thấy ta trả lại còn chưa đủ, bà cứ việc lấy luôn mạng cá»§a ta Ä‘i là xong.
Hắc Trúc Can nói :
– Bởi vì ta không có tiá»n trả cho bà, chắc bà cÅ©ng biết rằng, hạng ngưá»i như ta thưá»ng thưá»ng hay Ä‘em tiá»n phung phí Ä‘i chá»— nào đó không biết được.
– Ngươi có biết ngươi Ä‘ang kiếm tiá»n bằng chính mạng sống cá»§a mình?
– Ta biết.
Hắc Trúc Can lạnh lùng nói :
– Chính vì ta biết vậy, mà ta tiêu càng lẹ hơn nữa.
Hồ Thiết Hoa bỗng quay ngoắt đầu đi, quay ngoắt đầu thật mạnh, làm như cái đầu đó không phải là cái đầu của y.
Bởi vì y không muốn nhìn thêm.
Y biết, tiá»n có thể tiêu mất Ä‘i, mưá»i vạn lượng lại càng có thể làm ngưá»i ta tiêu choáng váng, tiêu vòng vòng, tiêu đến quý tính đại danh cá»§a mình cÅ©ng quên sạch, y cÅ©ng biết ngưá»i đưa ra mưá»i vạn lượng đó không phải là Hoa Cô Ma.
Có Ä‘iá»u thật tình y không nỡ nhìn Hoa Cô Ma thò tay ra lấy lại tá» ngân phiếu mưá»i vạn lượng trong tay Hắc Trúc Can.
Y lại nghe Hắc Trúc Can đang nói với Hoa Cô Ma :
– Ta thu bà mưá»i vạn lượng, bởi vì ta trị giá mưá»i vạn lượng, nếu ta đã không xong, ngưá»i khác lại càng không xong, trừ ta ra, ngưá»i khác nhất định không thể lại gần được y, Hoàng Bệnh Phu còn chưa vào tá»›i đại sảnh là đã chết ngay trước thá»m, ta thấy lúc y chết, ngay cả ta cÅ©ng không tin y chết nhanh như vậy.
Giá»ng cá»§a y đã biến thành cái bi thương cá»§a con chồn thấy con thá» chết :
– Ta thu bà mưá»i vạn lượng, bởi vì ta trị giá mưá»i vạn lượng, nếu ta đã không xong, ngưá»i khác lại càng không xong.
Hắc Trúc Can nói :
– Ta khuyên bà tuyệt đối đừng nên đi tìm ai khác để ám sát Sử Thiên Vương.
– Tại sao ngươi đi khuyên ta làm gì?
– Bởi vì bất kể bà tìm ai, cÅ©ng Ä‘á»u vô dụng cả, thiên hạ tuyệt đối không ai có thể đụng được tá»›i sợi lông cá»§a y.
Hắc Trúc Can rầu rầu nói :
– Ta thấy tận mắt những ngưá»i Ä‘i theo ta lần này, từng ngưá»i từng ngưá»i má»™t Ä‘á»u bị chết thê thảm, thật tình ta không muốn để cho ngưá»i cùng nghá» vá»›i mình sẽ chết vá» tay cá»§a y.
Hồ Thiết Hoa trong lòng bỗng dưng cũng cảm thấy thật là khó chịu.
Y hiểu được tâm tình cá»§a Hắc Trúc Can Ä‘ang cảm thấy như thế nào, má»™t tay hảo hán cứng cá»i như Hắc Trúc Can, vốn không phải là ngưá»i nói ra những Ä‘iá»u như vậy.
Nhưng hiện tại, y chảy máu quá nhiá»u, nhìn ngưá»i khác chảy máu cÅ©ng quá nhiá»u.
Cả Ä‘á»i y hình như là má»™t chuá»—i dài vô số những ác má»™ng dính liá»n vá»›i nhau, những ngưá»i như vậy, Ä‘á»i sống cá»§a há» sẽ bi thương đến thế nào!
Trong lòng Hồ Thiết Hoa đang than thở, nhưng ánh mắt của y đang rực sáng lên.
Bởi vì y vừa thấy một cái bóng đang lướt qua, lướt qua trước mặt y như một ngôi sao xẹt, chớp mắt là đã biến đi đâu mất.
Thân hình mặt mÅ©i ngưá»i này ra sao, Hồ Thiết Hoa không há» thấy rõ ràng, nhưng y đã nghÄ© ra được ngưá»i này là ai.
Bởi vì thân pháp, tốc độ, và cái tư thái lướt qua thật xảo diệu linh động và bay bướm cá»§a y, Ä‘á»u không có ngưá»i thứ hai nào bì kịp.
Hồ Thiết Hoa không đuổi theo, bởi vì y biết trên thế giới này, không ai có thể đuổi theo kịp Sở Lưu Hương.
– Thì ra y không phải là con rùa đen thụt đầu vào cổ.
Hồ Thiết Hoa khoan khoái thở ra nói :
– Ở ngoài kia nhìn ta uống rượu, mà mình không có rượu uống, cái chuyện đó làm sao y chịu cho nổi, còn không mau mau chạy đi uống tý rượu làm sao mà cho được?
Y lẩm bẩm nói tiếp :
– Chỉ tiếc là hôm nay ta không thể hầu rượu vá»›i ngươi, ta chỉ hy vá»ng ngươi tìm được cô nào xinh xinh uống vá»›i ngươi.
Nhưng y còn chưa biết, Sở Lưu Hương tối nay không những đã gặp được má»™t ngưá»i đàn bà xinh đẹp, y còn gặp hÆ¡n cả má»™t ngưá»i.
Khách sạn Phú Quý là cái khách sạn rất lá»›n, trừ những căn thượng phòng ở lầu chính ra, phía sau còn có rất nhiá»u khu, má»—i khu Ä‘á»u có rất nhiá»u phòng, đặc biệt để dành chuẩn bị cho các thương khách Ä‘em theo gia đình quyến thuá»™c, có lúc cÅ©ng cho những tay vÅ© sư, tiêu khách lại ở tạm.
Tối nay có má»™t đám tiêu khách đã giao hàng xong lại, bao hết các gian phòng ở hai khu phía sau nhất, sau khi đã trải qua bao nhiêu ngày gian nan nguy hiểm đó, bá»n há» cÅ©ng cần phải thoải mái phóng túng má»™t chút.
Hạng ngưá»i như bá»n há» trước giá» chưa há» ngại ngùng giá tiá»n mắc má» ra sao, trong cặp mắt ngưá»i giang hồ, tiá»n tài vốn là thứ bên ngoài, chẳng ai nghÄ© đến chuyện muốn Ä‘em vài đồng tiá»n vào chung quan tài vá»›i mình.
Lúc Sở Lưu Hương Ä‘i theo Hồ Thiết Hoa lại khách sạn, hai khu phòng đó đã rất nhá»™n nhịp, gà thui, vịt quay, từng con từng con Ä‘ang được Ä‘em vào bên trong, các cô gái ăn mặc rất diêm dúa Ä‘i vào Ä‘i ra nưá»m nượp như bướm, rồi thỉnh thoảng lại có mùi rượu thÆ¡m phưng phức đưa lại, làm cho Sở Lưu Hương đã có bá» ngứa ngáy khó chịu quá chừng, thật tình y đã muốn vào đó tham gia lắm.
Những tay tiêu sư này Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Thưá»ng Thắng tiêu cuá»™c, dá»±a vào cây cá» có chữ Thắng đó qua lại hết cả hai miá»n nam bắc Giang Nam, bá»n há» Ä‘á»u là những tay hảo hán thật hào sảng thật khẳng khái, trong đó còn có nhiá»u ngưá»i quen biết vá»›i Sở Lưu Hương, nếu y vào gia nhập vá»›i bá»n há» thật, những ngưá»i đó nhất định sẽ sung sướng muốn chết Ä‘i được.
Chỉ tiếc là Sở Lưu Hương không thể làm vậy, cho dù y có vào đó, bá»n há» sẽ không có ai nhận ra được cái gã thương gia vừa thô tục vừa nhà quê kia là Sở Hương Soái.
Vì vậy y đành phải đem theo một thùng rượu, nằm khoèo trên mái nhà, mũi thì ngửi mùi thịt từ trong nhà bay lên, tai thì nghe các cô gái đang ca hát, tuy cảm thấy thật chẳng có mùi vị gì, nhưng có chút gì cũng còn hơn là không.
Lúc Hồ Thiết Hoa lại là đã trễ lắm rồi, lúc y bắt đầu ngồi trong phòng uống rượu, Sở Lưu Hương cũng đang uống, nằm trên nóc nhà uống, cái bóng của mái ngói vừa đủ để che lấp hoàn toàn thân hình của y.
Vì vậy y có thể thấy được má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en bó ngưá»i Ä‘ang lướt lại, nhưng ngưá»i đó không há» thấy y.
Ngưá»i này thân hình rất nhá» bé, mặc má»™t bá»™ đồ dạ hành cÅ©ng rất kỳ quái, đầu tóc mặt mÅ©i Ä‘á»u bao kín bằng tấm vải Ä‘en, chỉ lá»™ ra cặp mắt lá»›n sáng rá»±c như mắt mèo.
Khinh công cá»§a y cÅ©ng rất cao cưá»ng, thân pháp và tư thái lại vô cùng lạ kỳ, có lúc cÅ©ng dùng tay trợ giúp chân cá»§a mình tăng gia tốc độ, xem ra giống hệt như má»™t con mèo, cÅ©ng có bốn chân.
Nhưng y cá»­ động không những nhanh nhẹn vô cùng, mà còn không hỠđể phát ra má»™t tiếng động, làm cho ngưá»i ta không những không cảm thấy tư thế cá»§a y buồn cưá»i, ngược lại còn có cái gì đó thật ngụy bí khá»§ng bố không sao nói được.
Sở Lưu Hương chắc hẳn cũng có cái cảm giác đó.
Bởi vì y đã nhận ra được, ngưá»i này là má»™t tay “Nhẫn giảâ€, má»™t tay nhẫn giả tá»›i từ Äông Doanh Phù Tang Y Hạ sÆ¡n cốc, thân pháp mà y Ä‘ang thi triển đó, chính là má»™t thứ “Miêu độn†trong nhẫn thuật.
Bá»n há» là những ngưá»i không bao giá» thấy mặt trá»i, từ nhỠđã bắt đầu được huấn luyện rất nghiêm ngặt rất gian khổ, sống trong má»™t Ä‘oàn thể cá»±c kỳ vô nhân đạo! Äã không được phép có nhà, cÅ©ng không được có vợ có con, bởi vì sinh mệnh cá»§a nhẫn giả vốn đã không thuá»™c vá» há», chỉ cần sinh ra làm nhẫn giả, cuá»™c sống cả má»™t Ä‘á»i cá»§a ngưá»i đó đã được chá»§ định sẵn.
Äợi đến khi bá»n há» trưởng thành rồi, bá»n há» sẽ bắt đầu nhận mệnh lệnh cá»§a ngưá»i khác, bán đứng mạng sống cá»§a mình cho ngưá»i khác, bất cứ nhiệm vụ gì có gian khổ nguy hiểm đến đâu Ä‘á»u không thể không chấp nhận.
Nhiệm vụ cá»§a bá»n há» thưá»ng thưá»ng chỉ có ba thứ: đâm ngưá»i, dò thám và mưu sát.
... Má»™t tay nhẫn giả xứ Äông Doanh, tại sao lại đến Giang Nam làm gì?
Nhiệm vụ của y lần này là gì?
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ëåñáèÿíêè, êðåäèòû, ñòîëà, ôèçèêà, õèðóðãèÿ, ôðèñêå


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™