Hồi 2
Hung Thá»§
Kim Long kiếm khách Triệu Giản danh chấn giang hồ, má»™t trong tam đại cá»± đầu cá»§a Äại Phong đưá»ng, không ngá» và o ngà y đại há»· cá»§a con trai mình lại mất đầu má»™t cách thần bÃ.
Äó đương nhiên là đại sá»± oanh động thiên hạ. Cho dù là ngưá»i không biết tá»›i hay chưa từng gặp Triệu Giản, Ãt ra cÅ©ng đã từng nghe qua tên tuổi cá»§a lão.
Lão có bằng hữu, đương nhiên cÅ©ng có thù địch. Không cần biết là bằng hữu hay là thù địch cá»§a lão, đối vá»›i chuyện đó Ä‘á»u cảm thấy rất kinh ngạc, rất hiếu kỳ.
Có những ngưá»i biết Ãt nhiá»u vá» chuyện đó, vô luáºn Ä‘i đến đâu Ä‘á»u trở thà nh đối tượng bị ngưá»i ta há»i dò, má»™t vấn đỠmà ai ai Ä‘á»u muốn biết nhất là : “Hung thá»§ là ai?â€
Vấn đỠđó ai cÅ©ng không biết, ai cÅ©ng không dám nói bừa. Bởi vì nếu quả có ngưá»i nói báºy câu đó, ngưá»i đó cÅ©ng rất có thể bị mất đầu Ä‘ang lúc ná»a đêm. Cho nên trong giang hồ khó tránh khá»i nghị luáºn tá»c mạch :
- Triệu Giản tháºt đã chết, tháºt đã bị ngưá»i ta cắt mất đầu?
- Tuyệt đối là tháºt.
- Lão chết hồi nà o?
- Là ngà y thà nh hôn của con trai lão, hai mươi bảy tháng ba.
- Nghe nói ngà y đó là ngà y là nh hoà ng đạo đại cát đại lợi, má»i chuyện Ä‘á»u nên là m.
- Ngà y đó Ä‘Ãch xác là ngà y tốt.
- Rước dâu đương nhiên phải chá»n ngà y tốt, lẽ nà o sát nhân cÅ©ng phải chá»n ngà y tốt?
- Ngà y đó má»i chuyện Ä‘á»u nên là m, nên cưới há»i, cÅ©ng nên sát nhân.
- Cho nên ngưá»i giết lão cho đến hiện tại còn chưa bị ngưá»i ta tìm ra.
- Muốn tìm ra ngưá»i đó, chỉ sợ không mấy dá»… dà ng.
- Nhưng ngưá»i cá»§a Triệu gia Ãt Ãt nhiá»u nhiá»u cÅ©ng đáng lẽ có chút manh mối.
- Chừng như có một chút.
Có những ngưá»i nhiệt tâm lại bắt đầu ngẫm nghÄ© tìm giùm manh mối cho Triệu gia :
- Triệu Giản chết ở đâu?
- Chết ở Hòa Phong sơn trang.
Ngà y đó ngưá»i Ä‘i mừng tiệc ở Hòa Phong sÆ¡n trang nhất định rất nhiá»u, tại sao lại không có ai thấy cả?
- Bởi vì lão đã chết trong máºt thất cá»§a lão.
- Máºt thất đó tháºt rất bà máºt?
- Tuyệt đối bà máºt, tháºm chà cả con gái cá»§a lão cÅ©ng không biết tá»›i.
- Có ai biết?
- Nghe nói ngưá»i đã từng và o máºt thất cá»§a lão, ngoại trừ lão ra, tổng cá»™ng chỉ có ba ngưá»i.
- Ba ngưá»i nà o?
- Tư Không Hiểu Phong, Thượng Quan Nhẫn và con trai của lão.
- Lẽ nà o chỉ có ba ngưá»i đó má»›i có thể giết chết lão?
- Ta tháºt rất khó lòng nghÄ© ra ngưá»i thứ tư.
- Tại sao?
- Triệu Giản tịnh không phải là ngưá»i bình thưá»ng, lúc lão còn chưa tá»›i hai mươi tuổi, bằng và o má»™t thanh kiếm cá»§a mình đã bắt đầu xông pha giang hồ.
- Ta cÅ©ng có nghe nói, lúc lão mưá»i bảy tuổi, ở Trưá»ng An đã bạt kiếm giết chết “Trưá»ng An Hổâ€.
- Từ lúc đó trở Ä‘i, trong vòng ba năm, lão đã giết chết “Quan Äông thất hùngâ€, “Hoà ng Hà tứ giaoâ€, còn đánh bại kiếm khách thà nh danh nhất ở Quan Trung, Tiếu đạo nhân và Äà o Trung Hùng.
- Cho nên lão chưa đến hai mươi đã danh động thiên hạ.
- Lão còn chưa đến ba mươi đã trợ giúp Vân Phi Dương sáng láºp Äại Phong đưá»ng, ngươi nghÄ© coi, má»™t ngưá»i như váºy là m sao có thể tùy tùy tiện tiện bị ngưá»i ta cắt đầu mang Ä‘i?
- Ta căn bản nghĩ không thông.
- Ngươi đáng lẽ nên nghÄ© ra, ngưá»i cắt đầu lão nhất định là ngưá»i rất quen thuá»™c vá»›i lão, cho nên lão má»›i không giá»›i bị ngưá»i đó.
- Võ công cá»§a ngưá»i đó nhất định cÅ©ng rất cao, xuất thá»§ cÅ©ng nhất định rất nhanh.
- Hoa SÆ¡n Y Ẩn Lục Thông đương thá»i cÅ©ng có mặt tại trưá»ng, hÆ¡n nữa cÅ©ng đã khám nghiệm qua tá» thi cá»§a Triệu nhị gia.
- Ông ta nói gì?
- Ông ta chẩn định hung khà giết chết Triệu nhị gia tuyệt đối là một thanh kiếm, hơn nữa một kiếm đã cắt đứt đầu Triệu nhị gia.
- Tư Không Hiểu Phong và Thượng Quan Nhẫn Ä‘á»u là cao thá»§ dụng kiếm.
- Bá»n há» Ä‘á»u là nhất đẳng cao thá»§.
- Con trai của Triệu nhị gia có phải là Triệu Vô Kỵ lúc nà o cũng có thể chịu một đao cho bằng hữu?
- ChÃnh là hắn!
- Hắn đương nhiên không thể là hung thủ.
- Tuyệt không thể.
- Váºy theo ngươi thấy, hung thá»§ tháºt ra là Thượng Quan Nhẫn? Hay là Tư Không Hiểu Phong?
- Ta không biết.
- Ngươi đoán thỠxem?
- Ta không dám đoán.
Những cuá»™c nghị luáºn đó có thể nghe thấy má»™t cách công khai ở nÆ¡i công cá»™ng.
Và o lúc canh ba ná»a đêm, ngồi nhâm nhi chén tạc chén thù trong tiểu viện gần tư thất, còn có những lá»i mà ngưá»i ngoà i không nghe được.
- Nghe nói ngưá»i đáng hiá»m nghi nhất là Tư Không Hiểu Phong.
- Tại sao?
- Bởi vì lão vốn là ngưá»i cuối cùng đến Hòa Phong sÆ¡n trang, tá»›i tối ngà y hai mươi bảy tháng ba má»›i đến.
Ngưá»i đến cuối đáng lẽ không bị hiá»m nghi má»›i đúng.
- Nhưng sau đó có ngưá»i Ä‘iá»u tra ra, lão đã rá»i khá»i Bảo Äịnh Phá»§ và o ngà y hai mươi lăm.
- Váºy đáng lẽ tá»›i ngà y hai mươi sáu lão đã đến Hòa Phong sÆ¡n trang.
- Trễ nhất đáng lẽ sau ngỠđã đến.
- Từ sau ngá» ngà y hai mươi sáu cho đến tối hai mươi bảy, trong thá»i gian hÆ¡n má»™t ngà y đó, lão đã Ä‘i đâu?
- Không có ai biết.
- Cho nên má»›i có ngưá»i nghÄ© lão là ngưá»i đáng hiá»m nghi nhất.
- Không sai.
- Nhưng ta nghe nói sau ngỠngà y hai mươi bảy, chỉ có một mình Thượng Quan Nhẫn thủy chung ở cùng chỗ với Triệu nhị gia.
- Cho nên Thượng Quan Nhẫn bị hiá»m nghi cÅ©ng không Ãt.
- Hai ngưá»i bá»n há» hiện ở đâu?
- Cho đến hôm nay bá»n há» vẫn còn ở Hòa Phong sÆ¡n trang.
- Ai bá» Ä‘i, bị hiá»m nghi cà ng nặng, bá»n hỠđương nhiên không ai có thể bá» Ä‘i.
- Kỳ tháºt bá»n há» Ä‘i hay không Ä‘i cÅ©ng như nhau.
- Tại sao?
- Bởi vì bá»n há» Ä‘á»u là sinh tá» chi giao cá»§a Triệu nhị gia, Ä‘á»u không có má»™t chút lý do gì để hạ độc thá»§ như váºy, nếu quả không tìm ra bằng chứng xác tháºt, ai cÅ©ng không dám hoà i nghi bá»n há».
- Hiện tại có tìm ra chứng cứ gì không?
- Không có.
Hôm nay đã là mồng bốn tháng tư. Äã qua “cúng thấtâ€.
* * * * *
[Thượng Quan Bảo Phố]
Äêm.
Hiện tại thá»i gian từ cái ngà y Triệu Vô Kỵ phát hiện ra thi thể cá»§a phụ thân mình đã bảy ngà y rồi.
Bảy ngà y qua, Triệu Vô Kỵ vẫn không rÆ¡i lệ, cả má»™t giá»t cÅ©ng không.
Chà ng cÅ©ng không uống tá»›i má»™t giá»t nước, đương nhiên cÅ©ng không ăn tá»›i má»™t há»™t cÆ¡m.
Môi cá»§a chà ng khô ran, tháºm chà cả da cÅ©ng đã nứt nẻ.
Hốc mắt của chà ng sâu hoắm, sắc mặt đỠhồng tươi tắn đã biến thà nh giống hệt một tỠgiấy trắng.
Toà n thân chà ng Ä‘á»u đã tê dại cứng đơ.
Nhìn chà ng ra nông nổi đó, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u lo sợ, tháºm chà cả Thiên Thiên cÅ©ng lo sợ.
Nhưng không ai có thể khuyên chà ng.
Chà ng cái gì cÅ©ng Ä‘á»u không nghe, cái gì cÅ©ng Ä‘á»u không thấy.
Ngưá»i khó chịu nhất đương nhiên là Vệ Phượng Nương, nà ng lúc nà o cÅ©ng chảy nước mắt, nhưng hiện tại cả nước mắt cá»§a nà ng cÅ©ng đã cạn khô.
Trong bảy ngà y đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u rất Ãt khi nói chuyện, má»—i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang tìm kiếm, tìm tòi má»™t chút manh mối Ä‘iá»u tra chân hung vụ án.
Nhưng bá»n há» Ä‘á»u tìm không ra.
Má»—i má»™t tấc đất trong Hòa Phong sÆ¡n trang Ä‘á»u bị bá»n há» lục lá»i tìm kiếm, cÅ©ng không tìm ra má»™t chút manh mối gì có thể trợ giúp bá»n há» Ä‘iá»u tra ra chân hung.
Ai ai cÅ©ng Ä‘á»u không dám hoà i nghi Thượng Quan Nhẫn, cà ng không dám nghi ngá» Tư Không Hiểu Phong, nhưng ngoại trừ hai ngưá»i đó ra, cà ng không thể có chút hiá»m nghi ngưá»i nà o khác.
Nếu quả hung thá»§ là má»™t ngưá»i khác, váºy hung thá»§ đó nhất định có thể là yêu ma vô ảnh mà đến, vô tung mà đi.
Má»i ngưá»i tuy rất Ãt khi nói chuyện, Ãt Ãt nhiá»u nhiá»u cÅ©ng có nói và i câu.
Thượng Quan Nhẫn lại một chữ cũng không nói.
Äoạn thá»i gian lúc Triệu Giản bị hại, há» Thượng Quan đã Ä‘i đâu?
Lão không giải thÃch, cÅ©ng không có ai dám kêu lão giải thÃch.
Sau nà y ngưá»i ta má»›i biết lúc đó lão đã say, say gục trong khách phòng mà Khương tổng quản đã an bà i cho lão.
Äó là má»™t tòa viện có năm gian phòng, lão và đám tùy tùng cá»§a lão Ä‘á»u an bà i trú ngụ ở đó.
Phụ trách tiếp đãi bá»n há» là Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu không những là lão gia đinh của Triệu gia, hơn nữa còn là bà con xa của Triệu nhị gia.
Triệu Tiêu đã chứng thực rằng, và o ngà y hai mươi bảy tháng ba đó, từ lúc hoà ng hôn trở vỠsau, Thượng Quan tam gia một mực nằm ngủ trong phòng.
Lúc lão còn tỉnh tuy rất Ãt khi lên tiếng, lúc say nằm ngá»§ lại ngáy. Tiếng ngáy cá»§a lão có rất nhiá»u ngưá»i từng nghe qua.
Trong giang hồ có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© Tư Không Hiểu Phong có thể có ngà y nay tịnh không phải là vì võ công cá»§a lão, mà là vì hà m dưỡng cá»§a lão.
Ná»™i gia Cẩm Quyá»n và Tháºp Tá»± Tuệ Kiếm cá»§a lão còn chưa luyện đến mức đăng phong tạo cá»±c, nhưng công phu hà m dưỡng cá»§a lão lại tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.
Những lá»i nói đó tuy mang chút vẻ trêu chá»c, lại cÅ©ng là sá»± tháºt.
Chỉ bất quá má»i ngưá»i tá»±a hồ Ä‘á»u đã quên, má»™t ngưá»i công phu luyện khà nếu không đến mức đăng phong, là m sao có hà m dưỡng cao như váºy?
Lão biết ngưá»i cá»§a Hòa Phong sÆ¡n trang đối vá»›i lão khó tránh khá»i có hoà i nghi, bởi vì lão quả tháºt đã đến từ ngà y hai mươi sáu.
Nhưng thái độ của lão tuyệt không để lộ một chút bộ dạng bất an nà o, cà ng không tự biện bạch cho mình.
Lão đến sá»›m má»™t ngà y Ä‘Ãch thị là vì má»™t chuyện khác.
Äó tuyệt đối là bà máºt, tuyệt không thể để bất cứ má»™t ai biết được.
Mấy ngà y nay lão vẫn má»™t má»±c trấn định lãnh tÄ©nh như ngà y thưá»ng, bởi vì lão biết, dưới tình huống như vầy, nhất định phải có ngưá»i bảo trì sá»± lãnh tÄ©nh má»›i có thể khiến cho tình huống không biến thà nh há»—n loạn thái quá.
Vô luáºn dưới tình huống nà o Ä‘i nữa, lão Ä‘á»u tuyệt không thể bá» quên chuyện nên là m bên trong.
Lão an bà i việc táng liệm Triệu Giản, khuyên nhá»§ đám đệ tá» cá»§a Äại Phong đưá»ng, lão tin rằng chân tướng cá»§a chuyện nà y sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phÆ¡i bà i, thá»§y lạc thạch xuất.
Không cần biết ngưá»i khác nói gì, ai cÅ©ng không thể phá»§ nháºn lão Ä‘Ãch xác có thứ lá»±c lượng có thể khiến cho ngưá»i ta ổn định an tâm.
Cho nên Äại Phong đưá»ng vÄ©nh viá»…n không thể thiếu mất lão.
“Cúng thất†đã qua, đám đệ tá» cuối cùng cá»§a Äại Phong đưá»ng còn lưu lại phụ giúp cÅ©ng Ä‘á»u đã trở vá» cương vị bình thưá»ng.
Triệu Giản tuy là má»™t cá»™t trụ cá»§a Äại Phong đưá»ng, nhưng Äại Phong đưá»ng tuyệt không thể vì cá»™t trụ đó bị ngã mà toà n thể rá»i rạc sụp đổ.
Äó chẳng khác gì má»™t tòa nhà thiết kế kiên cố cố kiên, tuy đã thiếu mất má»™t cá»™t trụ, lại vẫn còn đứng nguyên bất động, vẫn còn có thể chống chá»i mưa to gió lá»›n.
Tư Không Hiểu Phong đã giúp cho đám đệ tá» minh bạch được Ä‘iểm đó, lão hy vá»ng má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể biến bi phẫn thà nh má»™t thứ lá»±c lượng!
Linh đưá»ng đặt tại đại sảnh, ngoại trừ ngưá»i cá»§a Triệu gia ra, ngưá»i ở lại không còn nhiá»u.
Thượng Quan Nhẫn chợt đứng lên :
- HỠÂu Dương đang đợi ta.
Nói xong câu đó, lão đã bước dà i đi ra.
Câu nói đó chỉ có sáu chữ, ngoại trừ Tư Không Hiểu Phong ra, ai cũng không rõ ý tứ của lão.
Nhưng chỉ cần có má»™t ngưá»i minh bạch là đủ.
Nếu quả chỉ dùng sáu chữ đã có thể nói rõ ý tứ của mình, Thượng Quan Nhẫn tuyệt không nói bảy chữ.
Thiên Thiên nhìn lão Ä‘i ra, nhịn không được phải há»i :
- Lẽ nà o lão bá» Ä‘i như váºy?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Lão không đi không được.
Thiên Thiên há»i :
- Tại sao?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Bởi vì lão và hỠÂu Dương đã có ước hẹn gặp mặt.
Thiên Thiên há»i :
- HỠÂu Dương là ai?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Là Âu Dương Bình An.
Âu Dương Bình An là tổng tiêu đầu cá»§a tiêu cục liên doanh mưá»i tám nhà ở Trung Nguyên, bá»n hỠđã sá»›m có kế hoạch muốn liên minh cùng Äại Phong đưá»ng.
Lần nà y chuyện thương nghị giữa Âu Dương Bình An và Thượng Quan Nhẫn tưởng nhất định phải là chuyện đó.
Thiên Thiên không há»i nữa. Nà ng cÅ©ng ẩn ước đã từng nghe qua vá» chuyện đó, Äại Phong đưá»ng quả tháºt rất cần má»™t minh hữu có thá»±c lá»±c.
Từ khi bá»n há» biết PhÃch Lịch đưá»ng đã kết thông gia vá»›i ÄÆ°á»ng môn ở Thục Trung, đã hy vá»ng minh ước nà y có thể sá»›m được ký kết.
Há»a khà độc môn cá»§a PhÃch Lịch đưá»ng đã đủ đáng sợ, hiện tại lại thêm và o độc dược ám khà và thá»§ pháp ám khà độc môn cá»§a ÄÆ°á»ng môn ở Thục Trung đã uy trấn thiên hạ má»™t trăm sáu chục năm nay, không còn nghi ngá» gì nữa, chẳng khác gì hổ thêm cánh.
Äó luôn luôn là ná»—i lo lắng trong ruá»™t gan cá»§a Tư Không Hiểu Phong. Lão chỉ hy vá»ng Âu Dương Bình An không vì chuyện nà y mà thay đổi kế hoạch đã định.
Bên ngoà i văng vẳng truyá»n và o tiếng vó ngá»±a, Thượng Quan Nhẫn hiển nhiên đã dẫn đám tùy tùng rá»i khá»i Hòa Phong sÆ¡n trang.
Tiếng vó ngá»±a đã Ä‘i xa, linh đưá»ng lại cà ng trầm tịch.
Triệu Vô Kỵ vẫn bất động quỳ trước linh vị của phụ thân, đôi môi khô nứt đã ri rỉ máu tươi.
Tư Không Hiểu Phong chầm cháºm nói :
- Chuyện ở đây, đại trà đá»u đã có an bà i, qua ngà y mai ta cÅ©ng phải Ä‘i rồi.
Lão đương nhiên sớm muộn gì cũng phải đi.
Vân Phi Dương Ä‘ang bế quan, Triệu Giản đột nhiên qua Ä‘á»i, Äại Phong đưá»ng cà ng không thể thiếu Ä‘i lão.
Thiên Thiên cúi đầu, muốn nói gì đó lại nhịn lại.
Nà ng cÅ©ng không dám tùy tiện nói gì, chỉ cần nói sai má»™t câu, bá»n há» rất có thể phải gia phá nhân vong.
Nhưng trong tâm nà ng tháºt sá»± Ä‘ang lo sợ. Phụ thân nà ng đã chết, ca ca lại biến thà nh như váºy, Hòa Phong sÆ¡n trang lại nhất định phải duy trì.
Gánh nặng ngà n cân đó, không còn nghi ngá» gì nữa, đã lạc trên ngưá»i nà ng.
Nà ng phải là m gì?
Tư Không Hiểu Phong nhìn nà ng, phảng phất đã nhìn ra tâm sá»± cá»§a nà ng, dịu giá»ng :
- Ta biết ngươi là má»™t cô gái rất ngoan cưá»ng, nhưng bá»n ta tháºt có chút lo lắng cho hắn.
Lão lo lắng đương nhiên là vì Triệu Vô Kỵ.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lo lắng cho Triệu Vô Kỵ, lại hy vá»ng chà ng có thể đứng lên, ưỡn ngá»±c đứng lên.
Nhưng ai ai cũng không biết phải đợi đến lúc nà o chà ng mới có thể đứng lên.
Linh đưá»ng an tịch đột nhiên truyá»n và o tiếng cước bá»™ nặng ná», Thiên Thiên không cần quay đầu lại đã biết là lão Khương.
Hô hấp của lão khẩn trương, trên mặt cũng vì hưng phấn mà đỠhồng, trong tay cầm một chén rượu từ bên ngoà i chạy vụt và o.
Lão có phải đã uống say?
Không phải.
Trong chén rượu tịnh không phải là rượu, mà là đất.
Lão Khương thở hổn hển :
- Äây là tôi tìm được trong khách phòng nÆ¡i Thượng Quan tam gia trú ngụ.
Lão lại giải thÃch :
- Thượng Quan tam gia vừa Ä‘i, tôi mang ngưá»i và o quét dá»n phòng.
“Quét dá»n†đương nhiên chỉ bất quá là cái cá»›.
Thượng Quan Nhẫn cÅ©ng bị hiá»m nghi, chỉ bất quá lúc lão còn ở đó, không ai dám dò la căn phòng đó.
Tư Không Hiểu Phong há»i :
- Tháºt ra ngươi đã tìm thấy cái gì?
Lão Khương đáp :
- Tôi Ä‘ang muốn má»i đại gia xem giùm.
Trong chén chỉ có má»™t thứ bá»™t mà u và ng đầy hÆ¡n ná»a chén, phảng phất là cát bụi quét từ dưới đất lên.
Nhưng ná»a chén đất cát đó lại mang theo má»™t hương khà kỳ dị đặc biệt.
Tư Không Hiểu Phong dùng hai ngón tay quét chút bụi, đặt và o lòng bà n tay, dùng ngón tay chà chà nghiên cứu, lại đưa lên gần mÅ©i ngá»i thá».
Trên mặt lão láºp tức lá»™ xuất biểu tình cá»±c kỳ kỳ quái.
Lão Khương nói :
- Tá»u án chấp sá»± là lão Trần, cái mÅ©i thÃnh nhất, tôi đã kêu lão ngá»i thá», lão nói trong đó không những có vôi đá, hÆ¡n nữa còn có xạ hương và long giác.
Tư Không Hiểu Phong chầm cháºm gáºt gáºt đầu.
Lão cÅ©ng không thể không thừa nháºn lá»— mÅ©i cá»§a lão Trần quả tháºt rất thÃnh, trong nhúm cát bụi đó quả tháºt có xạ hương, long giác và vôi đá.
Lão Khương nói :
- Äó là tôi quét từ dưới bà n trong phòng ngá»§ cá»§a Thượng Quan tam gia.
Khóe mắt lão Khương phảng phất Ä‘ang giáºt giáºt, tay cÅ©ng phát run :
- Không những có dưới đất, cả trên mặt bà n cũng có, tôi... tôi nghĩ không ra Thượng Quan tam gia muốn dùng những thứ đó là m gì?
Lão tháºm chà cả thanh âm cÅ©ng phát run, bởi vì lão biết những thứ đó có công dụng gì.
Xạ hương và long giác Ä‘á»u là hương liệu rất danh quý, không những có thể dùng để pha thuốc, cÅ©ng có thể dùng để phòng chống rữa nát.
Vôi đá lại là thứ chống ẩm rất phổ thông.
Trong phòng của Thượng Quan Nhẫn có những thứ cần để phòng chống thối rữa, bảo trì sự khô ráo.
Trong quan tà i của Triệu Giản cũng có ba thứ đó, dùng để bao trì sự hoà n chỉnh và khô sạch của thi thể.
Nhưng đầu lâu của Triệu Giản lại không có trong quan tà i.
Äầu lâu cá»§a ông ta Ä‘ang ở trong tay ai?
Ngưá»i đó có phải cÅ©ng muốn dùng ba thứ đó để bảo tồn đầu lâu cá»§a ông ta?
Những vấn đỠđó vừa nghĩ đến đã biến thà nh một vấn đỠrất đáng sợ.
Trong phòng của Thượng Quan Nhẫn có những thứ đó, lẽ nà o là vì muốn bảo tồn đầu lâu của Triệu Giản?
Lẽ nà o lão ta chÃnh là hung thá»§ giết chết Triệu Giản?
Cho đến hiện tại, vẫn không có ai có thể xác định chuyện đó, tháºm chà cả nói cÅ©ng không dám nói ra!
Nhưng trên mặt Thiên Thiên đã hoà n toà n không còn một chút huyết sắc, toà n thân cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.
Tháºm chà cả Tư Không Hiểu Phong cÅ©ng đã biến sắc.
Lão miá»…n cưỡng bảo trì vẻ trấn định, trầm giá»ng há»i :
- Hôm đó ai nhìn thấy Thượng Quan tam gia nằm ngủ trong phòng?
Lão Khương đáp :
- Là Triệu Tiêu.
Tư Không Hiểu Phong thốt :
- Äi tìm gã đến đây.
Lão Khương đáp liá»n :
- Tôi đã phái ngưá»i Ä‘i tìm gã!
Lão đã phái mưá»i hai ngưá»i Ä‘i, mưá»i hai ngưá»i Ä‘á»u là hảo thá»§ trong đám gia Ä‘inh cá»§a Triệu phá»§.
Hiện tại bá»n hỠđã trở vá» phục mệnh.
- Triệu Tiêu đâu?
- Ở bên ngoà i!
- Kêu gã và o!
- Gã đã không còn cách nà o tự tiến và o!
- Váºy khiêng gã và o.
Bốn ngưá»i dùng má»™t cái cáng khiêng Triệu Tiêu và o, lão Khương tuy là đồng sá»± lâu năm vá»›i gã, hiện tại cÅ©ng cÆ¡ hồ nháºn không ra gã là Triệu Tiêu.
Toà n thân gã đã biến thà nh sưng tếu Ä‘en sì, khuôn mặt cà ng sưng to, Ä‘en tuyá»n, ngÅ© quan Ä‘á»u đã méo mó biến hình.
Lúc gã tiến và o còn thở cầm hÆ¡i, vừa nhìn thấy Tư Không Hiểu Phong, láºp tức Ä‘oạn khÃ.
- Là ai đã giết gã?
- Không biết, ngá»±c gã trúng ám khÃ, hồi nãy chừng như không có hiện tượng gì, không tưởng được vừa má»›i đó đã biến thà nh như váºy!
Ngưá»i khiêng gã và o, trong ánh mắt Ä‘á»u mang theo má»™t thần sắc cá»±c kỳ khá»§ng bố!
Biến hóa đáng sợ như váºy, bá»n há» tuy táºn mắt chứng kiến, lại vẫn không dám tin.
Tư Không Hiểu Phong trầm giá»ng :
- Äem Ä‘ao đến.
Có ngưá»i rút trong ống già y ra má»™t lưỡi trá»§y thá»§.
Tư Không Hiểu Phong dùng mÅ©i Ä‘ao rạch y phục trước ngá»±c Triệu Tiêu, nhìn thấy má»™t mÅ©i ám khà rất nhá» rất nhẹ, giống như kim châm váºy, đâm trên ngá»±c trái cá»§a gã, vết thương tuy không có máu, lại ri rỉ chất nhá»n Ä‘en sì hôi thúi.
Lão Khương trợn tròn mắt, thất thanh la :
- Ãm khà độc quá.
Tư Không Hiểu Phong nhìn đao trong tay mình, lưỡi đao chỉ bất quá lướt nhẹ trên vết thương, hiện tại đã biến thà nh mà u đen.
Sắc mặt lão cà ng trầm trá»ng.
Trên trá»i dưới đất, chỉ có má»™t thứ ám khà má»›i mang theo thứ độc đáng sợ như váºy.
Thiên Thiên cắn môi, môi cũng đã ứa máu :
- Äó có phải là Äá»™c Táºt Lê cá»§a Thục Trung ÄÆ°á»ng gia?
Tư Không Hiểu Phong chầm cháºm gáºt gáºt đầu, đáp từng tiếng :
- Không sai, đó là ám khà độc môn cá»§a ÄÆ°á»ng môn, Äá»™c Táºt Lê kiến huyết phong hầu!
Sắc mặt má»i ngưá»i Ä‘á»u đã có biến.
Thục Trung ÄÆ°á»ng môn đã kết thà nh thông gia vá»›i PhÃch Lịch đưá»ng, ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia là m sao trà trá»™n và o Hòa Phong sÆ¡n trang được?
Äó tháºt sá»± quá đáng sợ.
Một thiếu niên gia đinh hồi nãy khiêng cáng và o chừng như muốn nói gì, lại không dám nói bừa.
Tư Không Hiểu Phong đã chú ý đến thần sắc cá»§a gã, láºp tức há»i :
- Ngươi muốn nói gì?
Thiếu niên gia đinh đó do dự :
- Có một chuyện tiểu nhân không biết có nên nói ra không.
Tư Không Hiểu Phong thốt :
- Ngươi cứ nói.
Thiếu niên gia Ä‘inh đó lại do dá»± cả ná»a ngà y má»›i ráng thu hết dÅ©ng khà nói :
- Trong đám tùy tùng mà Thượng Quan tam gia dẫn đến, chừng như có ngưá»i từ Tứ Xuyên Thục Trung đến!
Tư Không Hiểu Phong động dung :
- Sao ngươi biết được?
Thiếu niên gia đinh đó đáp :
- Bởi vì mẫu thân cá»§a tiểu nhân là ngưá»i Thục, tiểu nhân cÅ©ng có thể nói và o câu Xuyên thoại, hôm qua tôi vô ý nghe thấy tiếng nói cá»§a vị tùy tùng cá»§a Thượng Quan tam gia là Xuyên thoại.
Gã ngẫm nghĩ, lại nói :
- HÆ¡n nữa ngưá»i Tứ Xuyên vì để ká»· niệm Gia Cát VÅ© Hầu, bình thá»i Ä‘á»u thÃch quấn khăn bố trắng trên đầu, ngưá»i đó đến đêm lúc Ä‘i ngá»§ cÅ©ng quấn khăn bố trắng trên đầu, tôi vốn muốn dùng Xuyên thoại trò chuyện vá»›i gã, ai biết được gã có chết cÅ©ng không thừa nháºn là ngưá»i Tứ Xuyên, đến sau nà y cÆ¡ hồ còn nổi giáºn vá»›i tôi nữa.
Lão Khương nói tiếp :
- Trong đám tùy tùng mà Thượng Quan tam gia dẫn đến lần nà y Ä‘Ãch xác có ngưá»i tôi chưa từng gặp qua, tôi vốn muốn há»i thá» há» theo Thượng Quan tam gia từ lúc nà o?
Nhưng tôi cÅ©ng biết tÃnh khà cá»§a Thượng Quan tam gia, lại không dám há»i.
Hiện tại đương nhiên bất tất phải há»i nữa.
Tất cả chứng cá»› Ä‘á»u chỉa mÅ©i dùi vá» phÃa má»™t hung thá»§.
Thượng Quan Nhẫn mua chuá»™c Triệu Tiêu tạo ngụy chứng cho lão, lại sợ miệng Triệu Tiêu không kÃn, sai gã tùy tùng từ Xuyên Trung đến giết Triệu Tiêu diệt khẩu.
Nhưng đệ tá» Xuyên Trung ÄÆ°á»ng môn luôn luôn rất kiêu ngạo, là m sao lại chịu là m tùy tùng cá»§a Thượng Quan Nhẫn?
Trong đó tưởng tất còn có âm mưu to lớn khác.
- Lẽ nà o Thượng Quan Nhẫn đã có liên lạc vá»›i Thục Trung ÄÆ°á»ng môn và PhÃch Lịch đưá»ng?
- Lão giết Triệu Giản, lẽ nà o là vì muốn xu nịnh bá»n chúng?
Những vấn đỠđó má»i ngưá»i không những không dám nói ra, đơn giản có nghÄ© tá»›i cÅ©ng không dám nghÄ© tá»›i.
Tư Không Hiểu Phong nắm chặt tay quyá»n, trong tay đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ngay lúc đó, Triệu Vô Kỵ má»t má»±c quỳ dưới đất đột nhiên nhảy vụt lên xông ra ngoà i.
Toà n thân Triệu Vô Kỵ đã tê dại cứng ngắc, chà ng đã hoà n toà n hư thoát, đã tiếp cáºn bến bá» hôn mê bất tỉnh.
Kỳ quái là , trong tâm chà ng trái lại đã biến thà nh má»™t mà n thấu suốt không linh, phản ứng cÅ©ng biến thà nh mẫn nhuệ hÆ¡n bình thá»i, vô luáºn thanh âm lá»›n nhá» gì, trong tai chà ng nghe cÅ©ng Ä‘á»u rõ mồn má»™t như sấm sét!
Thanh âm nói chuyện cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u chừng như Ä‘ang la rống bên tai chà ng.
Äó có lẽ chỉ vì cả ngưá»i chà ng Ä‘á»u đã trống không, đã biến thà nh yếu nhược như má»™t món đồ sứ.
Nhưng chà ng tịnh không đánh mất lực phán đoán của mình.
Tại sao má»™t ngưá»i thể lá»±c Ä‘ang lúc suy nhược nhất, tư tưởng trái lại cà ng linh mẫn?
Chà ng đã phán Ä‘oán ra ai là hung thá»§. Chà ng nhảy vụt dáºy, xông ra ngoà i.
Không có ai ngăn trở chà ng, chỉ có Tư Không Hiểu Phong.
Tư Không Hiểu Phong chỉ thò tay nhẹ nhà ng phất một cái, chà ng đã té quỵ xuống.
Hồi nãy chà ng bị thù háºn kÃch khởi má»™t phân tiá»m lá»±c cuối cùng, hiện tại đã dùng táºn.
Hiện tại cả một đứa bé cũng có thể dễ dà ng đánh chà ng té.
Tư Không Hiểu Phong thốt :
- Ta biết ngươi muốn Ä‘i đâu, ta vốn không muốn ngăn cản ngươi, bởi vì chÃnh ta cÅ©ng muốn Ä‘i.
Ãnh mắt cá»§a Triệu Vô Kỵ đầy tia máu đỠli ti, nhìn giống như dã thú đã bị thương.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Nhưng ngươi hiện tại tuyệt không thể đi, ta không thể để ngươi đi tìm chết.
Mắt Thiên Thiên đỠngầu, hét lớn :
- Nhưng bá»n ta lại nhất định phải Ä‘i, không Ä‘i không được!
Tư Không Hiểu Phong thốt :
- Thượng Quan Nhẫn âm chà thâm trầm, thá»§ hạ vốn toà n là đám tá» sÄ© có thể bán mạng cho lão, lại thêm và o độc môn ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn, bá»n ta cho dù phải Ä‘i, cÅ©ng không thể Ä‘i như vầy.
Thiên Thiên há»i :
- Bá»n ta phải là m sao má»›i có thể Ä‘i?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Phải đợi đến khi nắm chắc nhất kÃch tất trúng má»›i có thể Ä‘i!
Lão thở dà i, lại nói :
- Nếu quả nhất kÃch không trúng, để cho lão ta toà n lá»±c thoái lui, sau nà y bá»n ta chỉ sợ vÄ©nh viá»…n không có cÆ¡ há»™i thứ hai.
Lá»i lão nói là sá»± tháºt.
Nhưng thuộc hạ của Hòa Phong sơn trang lại cự tuyệt tiếp thu.
Trong phút chốc lão Khương đã thống suất má»™t trăm ba mươi sáu tên gia Ä‘inh tụ táºp trong sân trước linh đưá»ng, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã chuẩn bị cung căng nõ cứng trương thương khoái Ä‘ao.
Trong má»™t trăm ba mươi sáu ngưá»i đó, Ãt ra có má»™t ná»a đã từng khổ luyện võ công trên mưá»i năm.
Lão Khương quỳ trước mặt Tư Không Hiểu Phong, váºp đầu binh binh trên đất, đổ máu rướm rỉ trên trán.
Máu chảy đầu mặt, lão không cần ai săn sóc băng bó, chỉ cầu Tư Không Hiểu Phong để cho bá»n há» Ä‘i phục thù.
Tư Không Hiểu Phong đương nhiên cÅ©ng thấy được vô luáºn là ai Ä‘á»u không còn cách nà o có thể cải biến chá»§ ý cá»§a bá»n há».
Lão vốn luôn luôn không tán thà nh sỠdụng bạo lực.
Nhưng dĩ bạo chế bạo, dĩ huyết hoà n huyết, ngay cả lão cũng vô phương phản đối.
Lão chỉ còn nước đồng ý :
- ÄÆ°á»£c, các ngưá»i cứ Ä‘i, ta cÅ©ng Ä‘i theo các ngươi, nhưng Triệu Vô Kỵ...
Lão Khương xen lá»i :
- Tiểu thiếu gia cÅ©ng không thể không Ä‘i, bá»n tôi đã chuẩn bị cho tiểu thiếu gia má»™t tô canh sâm, hai cá»— xe lá»›n, trước khi đến Thượng Quan Bảo Phố, thể lá»±c cá»§a tiểu thiếu gia nhất định đã khôi phục lại.
Triệu Vô Kỵ má»™t má»±c không thÃch uống canh sâm, nhưng hiện tại chà ng nhất định phải cưỡng bách mình uống.
Chà ng nhất định phải khôi phục thể lá»±c. Chà ng nhất định phải táºn tay giết kẻ thù giết cha.
Chỉ tiếc chà ng đã quên một chuyện. Cho dù thể lực của chà ng đạt đến mức đăng phong, cũng tuyệt không phải là địch thủ của Thượng Quan Nhẫn.
Tư Không Hiểu Phong lại không quên điểm đó.
Äá»›i vá»›i kiếm thuáºt, võ công, xuất thá»§ độc lạt, phán Ä‘oán chuẩn xác cá»§a Thượng Quan Nhẫn, không ai có thể biết rõ hÆ¡n Tư Không Hiểu Phong.
Bá»n há» lúc còn thiếu niên đã chung vai tác chiến, má»—i năm bình quân Ä‘á»u có ba chục lần hợp lá»±c.
Trước khi sáng láºp Äại Phong đưá»ng, bá»n há» Ãt ra đã trải qua hai trăm tráºn lá»›n nhá».
Lão đã vô số lần táºn mắt thấy mÅ©i kiếm cá»§a Thượng Quan Nhẫn đâm pháºp và o yết hầu cá»§a địch nhân, má»—i má»™t lần Ä‘á»u tuyệt đối trà mệnh, cÆ¡ hồ rất Ãt khi thất thá»§.
Có má»™t lần bá»n hỠđối phó Quan Äông Thất Kiếm, đối thá»§ cá»§a Thượng Quan Nhẫn là “Thiểm Äiện Khoái Kiếm†Tà o Tấn cá»±c kỳ thà nh danh trong võ lâm đương thá»i, vừa má»›i bắt đầu là lão đã thụ thương ở bảy chá»—, có má»™t kiếm tháºm chà đã đâm xuyên qua áo giáp cá»§a lão.
Nhưng cuối cùng Tà o Tấn vẫn chết trong tay há» Thượng Quan, trước khi lão ngã quỵ vẫn má»™t kiếm đâm xuyên qua yết hầu cá»§a Tà o Tấn. Äó má»›i là chá»— chân chÃnh đáng sợ nhất cá»§a lão.
Lão cơ hồ có sức chịu đựng thống khổ như loà i bò sát trong sa mạc, cơ hồ có sức nhẫn nại của lạc đà .
Có má»™t lần, xương sưá»n cá»§a lão bị ngưá»i ta đánh gãy sáu chá»—, lúc ngưá»i ta đến thay khăn trải giưá»ng cho lão, cả giưá»ng Ä‘á»u thấm đẫm mồ hôi lạnh vì Ä‘au đớn mà toát chảy, nhưng lão cả má»™t tiếng cÅ©ng không rên rỉ.
Vân Phi Dương lúc đó cÅ©ng Ä‘ang bên cạnh trông nom, từng nói má»™t câu mà má»i ngưá»i Ä‘á»u không thể không đồng ý :
“Vô luáºn là ai có địch thá»§ đối đầu như Thượng Quan Nhẫn, đêm nằm nhất định ngá»§ không an giấcâ€.
Câu nói đó Tư Không Hiểu Phong thủy chung không quên được.
Cách nhìn của Vân Phi Dương đối với hỠTư Không, hỠTư Không đương nhiên cũng không nên quên.
“Nếu quả có má»™t ngà y Tư Không Hiểu Phong muốn tìm đánh ta, hắn vừa đến là ta chỉ có nước bá» trốn cho mauâ€.
Có ngưá»i há»i :
- Tại sao váºy?
- “Bởi vì hắn tuyệt không đánh mà không nắm chắc†- Vân Phi Dương đáp - “Má»™t khi hắn đã đến, biểu thị hắn nhất định đã có tin chắc tất thắngâ€.
Vân Phi Dương tà i năng tuyệt thế, nhất thế chi hùng, đương nhiên cÅ©ng rất biết cách nhìn ngưá»i.
Ông ta đương nhiên tuyệt không nhìn sai bằng hữu của ông ta.
Cả má»™t Ä‘á»i Tư Không Hiểu Phong Ä‘Ãch xác chưa từng là m qua chuyện không nắm chắc.
Lần nà y lão có phải cũng có tin chắc tất thắng?
Lão Khương cũng đang ngồi trên xe.
Phong thấp lâu năm khiến cho lão không thể đi xa, cũng không thể cưỡi ngựa.
Thùng xe rất rá»™ng rãi, có đủ chá»— có thể khiến cho bốn ngưá»i bá»n há» ngồi rất thư thả.
Nhưng lão ngồi tịnh không thư thái, trên sá»± tháºt, lão cÆ¡ hồ Ä‘ang đứng trong đó.
Lão luôn luôn rất minh bạch thân pháºn cá»§a mình là gì, tuy thiếu chá»§ nhân cá»§a lão đã từ lâu không xem lão như má»™t gia nhân, lão lại chưa từng vượt qua quy cá»§ cẩn kÃnh bao lâu nay.
Äối vá»›i Ä‘iểm đó, Tư Không Hiểu Phong luôn luôn rất tán thưởng, Tư Không Hiểu Phong bình sinh thống háºn nhất là ngưá»i không giữ quy cá»§.
Cho nên bá»n há» tịnh không kêu lão Khương ngồi thoải mái, chỉ bất quá há»i :
- Bá»n ta nên dùng cách nà o để tiến nháºp Thượng Quan Bảo Phố? Nếu dùng cách nà o để đối phó Thượng Quan Nhẫn? Ngươi có phải đã có kế hoạch gì?
Lão Khương đáp :
- Phải.
Tư Không Hiểu Phong há»i :
- Tại sao ngươi còn chưa nói ra?
Lão Khương đáp :
- Bởi vì đại gia còn chưa há»i.
Tư Không Hiểu Phong thốt :
- Hiện tại ta đã há»i, ngươi nói thá» coi.
Lão Khương đáp :
- ÄÆ°á»£c.
Lão trầm mặc rất lâu, đem kế hoạch nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, lại suy xét trong tâm kỹ cà ng, xác định trong kế hoạch đó tịnh không có lỗ hổng quá lớn.
Sau đó lão mới dám nói ra.
Thượng Quan Nhẫn cô tịch nghiêm cẩn, Thượng Quan Bảo Phố dưới sá»± thống lãnh cá»§a lão đương nhiên là cấm vệ sâm nghiêm, tuyệt không cho phép ngưá»i ngoại lá»t và o má»™t bước.
May là Tư Không Hiểu Phong tịnh không phải là ngưá»i ngoà i.
Lão Khương nói :
- Cho nên bá»n ta nếu quả muốn an toà n tiến nháºp, nhất định phải cần đại gia ông ra mặt, hiện tại Thượng Quan Nhẫn còn chưa biết bà máºt cá»§a lão đã bị vạch trần, không những tuyệt không dám ngăn cản, hÆ¡n nữa nhất định đại khai cá»§a Bảo Phố, tá»± mình ra nghênh tiếp.
Lão đại khái thống kê trong Thượng Quan Bảo Phố tổng cá»™ng có hÆ¡n ba trăm nam Ä‘inh, cÆ¡ hồ má»—i ngưá»i Ä‘á»u đã luyện qua võ công, trong đó còn bao gồm cả má»™t Ä‘oà n tá» sÄ© đã được huấn luyện từ lâu, lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»u có thể bán mạng cho há» Thượng Quan.
Lão Khương thốt :
- Lần nà y bá»n ta chỉ mang đến má»™t trăm ba mươi sáu ngưá»i, địch đông ta Ãt, bá»n ta rất có thể không phải là đối thá»§ cá»§a bá»n há».
Tư Không Hiểu Phong đồng ý.
Lão Khương nói :
- Nhưng Thượng Quan Nhẫn nếu quả thân chinh ra nghênh tiếp, ngưá»i theo cạnh nhất định không quá đông.
Tư Không Hiểu Phong há»i :
- Ngươi chuẩn bị động thủ lúc đó?
Lão Khương đáp :
- Cầm tặc trước hết nên cầm vương, chỉ cần bá»n ta có thể trước hết hạ thá»§ chế ngá»± Thượng Quan Nhẫn, thuá»™c hạ cá»§a lão tuyệt đối không dám khinh cá» vá»ng động.
Tư Không Hiểu Phong há»i :
- Ai có tự tin có thể chế ngự được lão?
Lão Khương đáp :
- Nếu quả do tiểu thiếu gia chÃnh diện xuất thá»§, đại gia ông và nhị tiểu thư hai bên giáp kÃch, lại thêm tôi suất lãnh má»™t đội cách ly đám tùy tùng cá»§a lão ra, không khó gì nhất kÃch là trúng.
Tư Không Hiểu Phong há»i :
- Nếu quả lão không ra tiếp thì sao?
Lão Khương đáp :
- Váºy bá»n ta chỉ còn nước xông và o, liá»u vá»›i bá»n chúng.
Tư Không Hiểu Phong há»i :
- Ngươi liá»u bằng cái gì?
Lão Khương đáp :
- Dùng mạng cá»§a bá»n ta mà liá»u.
Lão nắm chặt song quyá»n :
- Ngưá»i cá»§a bá»n chúng tuy đông, lại vị tất đã chịu liá»u mạng vá»›i bá»n ta.
“Liá»u mạngâ€, phương pháp đó không cần biết sá» dụng lúc nà o, chá»— nà o, Ä‘á»u là má»™t trong những chiến lược đáng sợ nhất, hÆ¡n nữa thông thưá»ng Ä‘á»u rất hữu hiệu.
Tư Không Hiểu Phong thở dà i :
- Chuyện đã đến nước như váºy, xem ra bá»n ta cÅ©ng chỉ còn nước dùng phương pháp đó.
Nhưng phương pháp đó bá»n há» tịnh không dùng đến, bởi vì bá»n há» căn bản không có cÆ¡ há»™i dùng đến.
Ngay lúc đó, bá»n há» nhìn thấy xa xa có má»™t ngá»n lá»a bốc cháy, soi rá»±c cả ná»a bầu trá»i.
Äịa phương khởi há»a chừng như chÃnh là Thượng Quan Bảo Phố.
Äợi khi bá»n hỠđến nÆ¡i, Thượng Quan Bảo Phố đã bị thiêu rụi thà nh bình địa, cả má»™t bóng ngưá»i cÅ©ng không thấy.
Trong đống tro tà n không có tá»›i má»™t phần hà i cốt, cà ng không lưu lại má»™t chút manh mối nà o, Thượng Quan Nhẫn và đám thuá»™c hạ, nam nữ lão ấu tổng cá»™ng hÆ¡n bốn trăm ngưá»i đã thất tung như váºy, chừng như hoà n toà n biến mất khá»i mặt đất.
Chuyện đó là m hết sức ngoan độc chu máºt, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, đơn giả không có má»™t ai có thể bì kịp.
“Sá»± ti bỉ vô sỉ âm hiểm độc lạt cá»§a ngưá»i đó khiến cho ngưá»i ta có cảm giác không thể không bá»™i phục lão, cÅ©ng không thể không sợ lão!â€
Äó là kết luáºn cá»§a cuối cá»§a Tư Không Hiểu Phong vá» Thượng Quan Nhẫn.
Câu nói đó Triệu Vô Kỵ sau nà y cũng không bao giỠquên.
Ngoại trừ những mỹ đức sở hữu cá»§a má»™t hiá»n thê lương mẫu ra, Vệ Phượng Nương còn có má»™t táºp quán tốt.
Má»—i ngà y trước khi Ä‘i ngá»§, nà ng Ä‘á»u Ä‘em những đại sá»± phát sinh trong ngà y hợp cùng ý tưởng cá»§a mình viết xuống, lưu lại sau nà y.
Lúc nà ng từ nhỠđã có táºp quán đó, cho dù lúc bi thống nhất, nà ng cÅ©ng không bá» qua má»™t ngà y nà o.
Chuyện phát sinh bao ngà y nay, nà ng đương nhiên cÅ©ng ghi hết lại, tuy có chút há»—n loạn, nhưng cách nhìn cá»§a nà ng đối vá»›i con ngưá»i cá»§a Triệu Vô Kỵ và những chuyện đó Ä‘á»u là cái ngưá»i khác nhìn không ra.
“Mồng bốn tháng tư, trá»i trong.
Hung thá»§ sát hại lão gia tá» không ngá» có thể là Thượng Quan Nhẫn, tháºt sá»± là chuyện là m cho ngưá»i ta không tưởng được.
Tôi luôn luôn nghÄ© giao tình giữa lão ta và lão gia tá» còn tốt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngưá»i khác, cho đến sau ngá» ngà y hôm đó, lúc hai ngưá»i bá»n há» ngồi uống rượu trong hoa viên, tôi vẫn còn nghÄ© như váºy.
Chỉ bất quá ngà y đó tôi cũng cảm thấy có chuyện rất kỳ quái.
Từ song cá»a sổ trên căn tiểu lâu nÆ¡i tôi trú ngụ, có thể nhìn thấy đình viện nÆ¡i bá»n há» uống rượu.
Ngà y đó tôi táºn mắt nhìn thấy Thượng Quan Nhẫn chừng như muốn quỳ xuống, hướng vá» phÃa lão gia tá» váºp đầu, lại bị lão gia tá» kéo lại.
Quy cá»§ giữa huynh đệ bá»n há» vốn rất to tác, tam đệ váºp đầu hướng nhị ca tịnh không phải là chuyện rất đặc biệt.
Thêm và o ngà y hôm đó tôi một mực đang lo cho Triệu Vô Kỵ, sau đó lại phát sinh ra thảm án, cho nên tôi cũng quên đi chuyện đó.
Nhưng hiện tại tôi nghĩ lại, mới phát giác một bái đó nhất định có lý do rất đặc biệt.
Có phải vì Thượng Quan Nhẫn có bà máºt gì không thể để tiết lá»™ đã bị lão gia tá» phát hiện? Cho nên lão ta má»›i hướng lão gia tá» váºp đầu tạ tá»™i?
Lão gia tá» tuy đã lượng thứ cho lão ta, lão ta vẫn không yên tâm, cho nên má»›i tÃnh kế giết lão gia tá» diệt khẩu?
Triệu Vô Kỵ và Thiên Thiên Ä‘á»u đã theo Tư Không đại gia đến Thượng Quan Bảo Phố, tá»›i bây giá» còn chưa trở vá».
Lúc chà ng Ä‘i, cả nhìn cÅ©ng không nhìn tôi má»™t cái, nhưng tôi tịnh không háºn chà ng.
Tôi biết tâm tình của chà ng, tâm của tôi cũng rất rối loạn, rất rối loạn.
Tôi biết tôi đêm nay nhất định không ngủ được.
Mồng năm tháng tư, trá»i trong.
Triệu Vô Kỵ và má»i ngưá»i má»›i sáng sá»›m hôm nay đã vá» tá»›i, má»i ngưá»i Ä‘á»u rất khẩn trương, sắc mặt Ä‘á»u rất khó coi.
Sau tôi má»›i biết, lúc bá»n hỠđến đó, Thượng Quan Bảo Phố đã bị thiêu rụi thà nh tro, Thượng Quan Nhẫn cÅ©ng đã bá» trốn.
Chuyện lão ta là m luôn luôn tháºn trá»ng chu máºt, đương nhiên đã sá»›m tÃnh toán bà máºt cá»§a lão sá»›m muá»™n gì cÅ©ng bị ngưá»i ta phát hiện, đã sá»›m có chuẩn bị, nếu không cho dù lão ta có thể bá» trốn, cÅ©ng không có cách nà o Ä‘em hết bá»™ thuá»™c Ä‘i theo.
Äông ngưá»i như váºy cùng Ä‘i trên đưá»ng, nhất định rất câu dẫn sá»± chú ý cá»§a ngưá»i ta, Ãt Ãt nhiá»u nhiá»u gì Ä‘á»u có thể lưu lại má»™t chút dấu tÃch.
Tư Không đại gia đã nghÄ© đến Ä‘iểm đó, đã phái ngưá»i chia thà nh bốn đưá»ng truy Ä‘uổi.
Nhưng tôi nghÄ© truy tung lần nà y nhất định không có kết quả gì, bởi vì Thượng Quan Nhẫn nhất định cÅ©ng có thể nghÄ© ra Ä‘iểm đó, nhất định phân chia thuá»™c hạ thà nh nhiá»u nhóm cải trang ra Ä‘i.
Hôm nay Triệu Vô Kỵ vẫn không nói với tôi tiếng nà o, tôi vẫn không trách chà ng.
Tôi đã và o cá»a Triệu gia, đã là ngưá»i cá»§a Triệu gia, không cần biết chà ng muốn tôi đợi bao lâu, tôi Ä‘á»u không oán trách.
Tôi tháºt hy vá»ng có thể luá»™c má»™t con gà xé phay và má»™t tô canh giò heo mà chà ng thÃch ăn nhất, táºn tay đút cho chà ng ăn.
Nhưng tôi cÅ©ng biết tôi không thể là m váºy.
Äây là má»™t đại gia đình, nhất cá» nhất động cá»§a tôi Ä‘á»u phải đặc biệt cẩn tháºn, tuyệt không thể để ngưá»i ta nói nà y nói ná».
Tôi chỉ hy vá»ng chà ng có thể tá»± bảo trá»ng.
Mồng sáu tháng tư, trá»i âm u.
Cho đến bây giá» vẫn không có má»™t chút tin tức vá» Thượng Quan Nhẫn, tâm tình cá»§a má»i ngưá»i cà ng khẩn trương.
Kỳ quái là Triệu Vô Kỵ trái lại lại có vẻ trấn định hÆ¡n xa mấy ngà y trước, hÆ¡n nữa, má»—i ngà y Ä‘á»u ăn mấy chén lá»›n.
Tôi từ nhỠđã chú ý đến chà ng, đương nhiên rất hiểu rõ tÃnh khà cá»§a chà ng, chà ng đột nhiên biến thà nh như váºy nhất định là vì chà ng đã hạ quyết tâm muốn Ä‘i là m má»™t chuyện.
Tuy tá»± chà ng không nói ra, chỉ là tôi tin chà ng nhất định muốn tá»± mình Ä‘i tìm Thượng Quan Nhẫn, phục thù cho lão gia tá».
Bằng và o lá»±c lượng má»™t mình chà ng mà đi phục thù, không những quá nguy hiểm, hy vá»ng cÅ©ng rất Ãt.
Nhưng tÃnh khà như chà ng, nếu đã hạ quyết tâm muốn Ä‘i là m má»™t chuyện, có ai có thể khuyên cản chà ng?
Tôi chỉ hy vá»ng chà ng có thể đến gặp tôi má»™t lần, nói vá»›i tôi chà ng Ä‘ang chuẩn bị lúc nà o Ä‘i, cÅ©ng để cho tôi có thể nói vá»›i chà ng rằng, không cần biết chà ng Ä‘i đâu, không cần biết Ä‘i bao lâu, tôi Ä‘á»u có thể đợi chà ng.
Cho dù muốn tôi đợi cả Ä‘á»i, tôi cÅ©ng nguyện ý.
Mồng bảy tháng tư, trá»i âm u.
Bốn đội ngưá»i Ä‘i truy tung đã có hai đội trở vá», quả nhiên cả má»™t chút kết quả cÅ©ng không có.
Thượng Quan Nhẫn tháºt ra đã trốn ở đâu? Chá»— nà o có thể để cho bá»n chúng giấu thân?
Tôi đã nghĩ đến một chỗ, nhưng tôi không dám nói.
Quan hệ cá»§a chuyện nà y tháºt quá lá»›n, tôi tuyệt không thể nói bừa.
Nhưng tôi cầu xin Triệu Vô Kỵ không nghÄ© đến chá»— đó, bởi vì chà ng nếu quả Ä‘i tìm, chỉ sợ vÄ©nh viá»…n không thể trở vá».
Sau khi trá»i tối, bên ngoà i mưa bắt đầu rÆ¡i, cà ng khiến cho tâm tôi rối bá»i.
Triệu Vô Kỵ, chà ng tại sao không đến nhìn tôi? Chà ng có biết tôi muốn nói chuyện với chà ng quá không? Chỉ nói một câu cũng tốt rồi.
Hôm qua tôi má»›i viết đến đây, bên ngoà i chợt có ngưá»i gõ cá»a, tôi phải dừng tay.
Äoạn nà y là tôi hôm nay bổ sung và o, bởi vì đêm hôm qua Triệu Vô Kỵ đã Ä‘i, tôi không có cách nà o cầm bút.
Tối như váºy còn đến tìm tôi, đương nhiên là Triệu Vô Kỵ.
Tôi nhìn thấy chà ng, tháºt là cao hứng khôn tả, lại khó chịu khôn tả.
Tôi cao hứng là vì tôi cuối cùng đã gặp được chà ng, khó chịu là vì tôi đã đoán ra chà ng đến để từ biệt tôi.
Tôi quả nhiên nghĩ không sai.
Chà ng nói chà ng phải Ä‘i, Ä‘i tìm Thượng Quan Nhẫn, cho dù phải tìm đến chân trá»i góc biển cÅ©ng phải tìm ra Thượng Quan Nhẫn, phục thù cho lão gia tá».
Chà ng nói sau khi chà ng gặp tôi là phải Ä‘i liá»n, ngoại trừ tôi ra, chà ng không nói cho ai khác biết, cả Thiên Thiên cÅ©ng không biết.
Tôi vốn không muốn khóc trước mặt chà ng, nhưng nghe những lá»i đó, nước mắt cá»§a tôi lại nhịn không được phải trà o ra.
Chuyện đó chà ng chỉ nói cho má»™t mình tôi biết, lúc sắp Ä‘i chỉ đến cáo biệt vá»›i má»™t mình tôi, Ä‘iá»u đó biểu thị trong tâm chà ng còn có tôi, nhưng chà ng tại sao không chịu mang tôi Ä‘i theo?
Kỳ tháºt tôi cÅ©ng biết chà ng không thể dẫn tôi theo, chuyến Ä‘i nà y cá»§a chà ng, tiá»n đồ má» mịt, tôi cÅ©ng không thể gây lụy đến chà ng.
Nhưng tôi lại không thể không khó chịu.
Tôi không muốn để chà ng đi, lại không thể không để chà ng đi.
Tôi nếu không để chà ng Ä‘i báo thù, tất đã biến chà ng thà nh tá»™i nhân cá»§a Triệu gia, tương lai là m sao dám nhìn mặt lão gia tá» dưới cá»u tuyá»n?
Chà ng nhìn thấy tôi lưu lệ, an ủi tôi, nói mấy năm nay chà ng luôn luôn khổ luyện, đối với võ công của mình rất có tự tin, hơn nữa lần nà y xuất môn cũng đã có chuẩn bị.
Chà ng tháºt đã có chuẩn bị, không những không thiếu tiá»n lá»™ phÃ, còn ghi xuống các bằng hữu có giao tình vá»›i lão gia tá».
Phân đà cá»§a Äại Phong đưá»ng ở các nÆ¡i chà ng cÅ©ng nhá»› rất rõ, cho nên chà ng kêu tôi an tâm, ở bên ngoà i tuyệt không phải không có chá»— chiếu cố.
Tôi tháºt muốn nói vá»›i chà ng tôi hy vá»ng chà ng có thể phụ giúp ká» bên chà ng, có thể chiếu cố đến chà ng.
Nhưng tôi không nói gì được, tôi không muốn để chà ng đi rồi còn phải vì nhớ đến tôi mà khó chịu.
Tôi thà nguyện một mình rơi lệ ở đây.
Hôm nay là mồng bảy tháng tư, mưa đã ngừng rÆ¡i, khà trá»i đột nhiên biến thà nh rất nóng, giống như là trá»i mùa hạ.
Sáng sớm hôm nay tôi mới biết Tư Không Hiểu Phong đêm hôm qua đã bỠđi, sau khi ông ta đi, Triệu Vô Kỵ mới đi.
Tá»›i khi trá»i sáng, có nhiá»u đội ngưá»i Ä‘i tìm Triệu Vô Kỵ, tôi hy vá»ng bá»n há» có thể kéo chà ng vá», lại hy vá»ng bá»n há» tìm không ra chà ng, để cho chà ng Ä‘i là m chuyện chà ng nên là m.
Không cần biết ra sao, tôi Ä‘á»u quyết tâm không cần phải ngồi ì trong phòng chảy nước mắt nữa, tôi nhất định phải chấn chỉnh lại tinh thần, phụ giúp Thiên Thiên lo cai quản việc nhà cho tốt, bởi vì đây cÅ©ng là nhà cá»§a tôi.
Tôi muốn để linh hồn cá»§a lão gia tá» trên trá»i biết rằng tôi là dâu ngoan cá»§a Triệu giaâ€.
* * * * *
[Ngưá»i sống trên giá]
Äêm tối tiêu hồn. Mưa đêm như tÆ¡, tÆ¡ mưa lạnh buốt như ngá»n roi quất trên mặt Triệu Vô Kỵ, lại không dáºp tắt được má»™t ngá»n lá»a trong tâm chà ng.
Ná»™ há»a vì thù háºn thiêu đốt mà bừng cháy, cả nước mắt cá»§a Vệ Phượng Nương cÅ©ng không dáºp tắt được, hà huống gì là tráºn mưa lâm râm đó. Chà ng má»™t má»±c quất ngá»±a cuồng bôn không ngừng, tịnh không phải vì chà ng đã xác định được mục tiêu, vá»™i và ng muốn Ä‘i đến đó, chỉ bất quá vì chà ng muốn xa rá»i ánh mắt và lệ châu ngáºp trà n nhu tình cá»§a Vệ Phượng Nương. Chà ng không thể để ánh mắt cá»§a bất cứ má»™t ai đả động quyết tâm cá»§a chà ng.
Äêm đã rất khuya, trên con đưá»ng tối tăm lại bất chợt xuất hiện má»™t ánh đèn.
Trong đêm tối mưa lắc rắc như tÆ¡ như vầy, trên đưá»ng là m sao có thể còn có ngưá»i qua lại? Triệu Vô Kỵ không nghÄ© ngợi, cÅ©ng không nhìn, chà ng căn bản không muốn để ý tá»›i chuyện cá»§a ngưá»i khác, ai biết được ngưá»i đó lại khÆ¡i khÆ¡i cháºn cản đưá»ng chà ng Ä‘i.
Kiện mã cá»§a chà ng hà vang, ngưá»i đứng dá»±ng lên, cÆ¡ hồ muốn quăng cả chà ng khá»i yên.
Chà ng đã nổi giáºn, lại khÆ¡i khÆ¡i không thể bá»±c tức, bởi vì ngưá»i ngăn đưá»ng chà ng chỉ bất quá là má»™t tiểu hà i tá».
Má»™t tiểu hà i tá» váºn đại hồng y, đầu kết tóc bÃm, tả thá»§ cầm má»™t cây dù giấy dầu, hữu thá»§ nhấc má»™t trản khổng minh đăng, Ä‘ang nhìn chà ng cưá»i hì hì. Trên khuôn mặt vui cưá»i má»—i bên có má»™t lúm đồng tiá»n.
Mình là m sao có thể tức giáºn má»™t đứa bé như váºy? Nhưng má»™t đứa bé như váºy tại sao ná»a đêm canh ba còn Ä‘i trên đưá»ng?
Triệu Vô Kỵ trước hết chế trụ ngá»±a, sau đó má»›i há»i :
- Ngươi tại sao còn chưa tránh đưá»ng? Lẽ nà o ngươi không sợ thá»›t ngá»±a nà y dẫm chết ngươi?
Tiểu hà i tá» lắc đầu, má»›i cá»ng tóc bÃm cÅ©ng lắc lắc theo, giống như má»™t búp bê đất sét. Triệu Vô Kỵ vốn thÃch con nÃt, hà i tỠđó cÅ©ng vốn rất khoái ngưá»i ta thÃch, nhưng đảm khà cá»§a nó tháºt quá lá»›n, cÅ©ng không giống đảm khà cá»§a tiểu hà i tá» chút nà o.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Ngươi tháºt không sợ?
Tiểu hà i tỠđáp :
- Tôi chỉ sợ thá»›t ngá»±a đó bị tôi không cẩn tháºn mà hại chết, tôi Ä‘á»n không nổi đâu.
Triệu Vô Kỵ cưá»i, lại nhịn cưá»i nghiêm mặt, lạnh lùng há»i :
- Ngươi cũng không sợ gia gia má má của ngươi đang lo lắng đợi chỠngươi sao?
Tiểu hà i tỠđáp :
- Tôi không có gia gia, cũng không có má má.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Không cần biết ra sao, hiện tại ngươi cũng nên vỠnhà rồi.
Tiểu hà i tỠđáp :
- Tôi mới từ trong nhà đi ra.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Äêm khuya như vầy, ngươi còn Ä‘i ra là m gì?
Tiểu hà i tỠđáp :
- Äi tìm ông.
Lá»i nói cá»§a tiểu hà i tỠđó tuy má»—i má»™t câu Ä‘á»u nằm ngoà i ý tưởng cá»§a ngưá»i ta, nằm ngoà i ý tưởng nhất lại vẫn là câu đó.
Triệu Vô Kỵ há»i lại :
- Ngươi đi tìm ta?
Tiểu hà i tỠđáp :
- Ừm.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Ngươi có biết ta là ai không?
Tiểu hà i tỠđáp :
- Tôi đương nhiên biết, ông há» Triệu, tên là Triệu Vô Kỵ, là đại thiếu gia cá»§a Triệu nhị gia ở Äại Phong đưá»ng.
Triệu Vô Kỵ ngây ngưá»i. Tròng mắt cá»§a tiểu hà i tỠđó láy động, lại cưá»i :
- Nhưng ông nhất định không biết tôi là ai.
Triệu Vô Kỵ quả tháºt không biết, chà ng cÅ©ng chưa từng gặp má»™t tiểu hà i tá» như váºy.
Chà ng chỉ còn nước há»i :
- Ngươi là ai?
Tiểu hà i tỠđáp :
- Tôi là con nÃt.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Ta biết ngươi là con nÃt.
Tiểu hà i tá» há»i :
- Ông đã biết váºy còn há»i tôi là m gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Há»i tên há» cá»§a ngươi.
Tiểu hà i tỠthở dà i :
- Tôi cả gia gia má má cũng không có, là m sao có tên h�
Triệu Vô Kỵ cÅ©ng không khá»i thở dà i trong tâm, lại há»i :
- Trong nhà ngươi còn có ai không?
Tiểu hà i tỠđáp :
- Ngoại trừ sư phụ tôi ra, còn có khách nhân.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Sư phụ ngươi là ai?
Tiểu hà i tỠđáp :
- Tôi có nói ra ông cÅ©ng không thể nháºn ra.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Ông ta đã không nháºn biết ta, còn sai ngươi tìm ta là m gì?
Tiểu hà i tá» há»i ngược :
- Ai nói là ông ta sai tôi đến?
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Không phải là ông ta, lẽ nà o là vị khách nhân kia?
Tiểu hà i tỠlại thở dà i :
- Tôi còn nghĩ ông vĩnh viễn không đoán ra, không tưởng được ông cũng có lúc thông minh.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Khách nhân của các ngươi lẽ nà o là Tư Không Hiểu Phong?
Tiểu hà i tá» vá»— tay cưá»i :
- Ông cà ng lúc cà ng thông minh, theo như vầy có lẽ có một ngà y sẽ trở nên thông minh như tôi.
Triệu Vô Kỵ chỉ còn nước cưá»i khổ.
Tiểu hà i tá» há»i :
- Ông có đi không?
Triệu Vô Kỵ là m sao mà không Ä‘i, Tư Không Hiểu Phong đã tìm chà ng, chà ng có trốn cÅ©ng không trốn khá»i.
- Nhà của ngươi ở đâu?
Tiểu hà i tá» giÆ¡ tay chỉ vá» phÃa má»™t cánh rừng thưa bên đưá»ng.
- Trong đó.
Mưa lắc rắc như tơ, tơ mưa như tấm mà n, một cánh rừng thưa phảng phất đằng sau bức mà n châu.
Cho nên mình nhất định phải tiến và o má»›i có thể nhìn thấy ánh đèn bên trong hai song cá»a sổ.
Có ánh đèn, có nhà .
Hai song cá»a sổ đó tịnh không lá»›n, căn nhà đương nhiên cÅ©ng không lá»›n. Äó vốn là má»™t căn nhà nho nhá».
Tư Không Hiểu Phong sao lại đến đây?
Triệu Vô Kỵ nhịn không được phải há»i :
- Sư phụ của ngươi tại sao lại muốn xây nhà ở đây?
Tiểu hà i tỠthốt :
- Ở đây có nhà sao? Sao tôi không nhìn thấy ở đây có nhà váºy cà ?
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Äó không phải nhà thì là gì?
Tiểu hà i tỠlắc đầu, thở dà i :
- Ông sao lại biến thà nh khá» dại rồi? Sao cả má»™t cá»— xe ngá»±a mà cÅ©ng không nháºn ra?
Triệu Vô Kỵ lại ngây ngưá»i.
Nhưng chà ng cuối cùng đã phát hiện bên dưới cái “nhà †đó còn có bốn bánh xe.
Nếu quả đó là má»™t cái nhà , đương nhiên không thể coi là nhà lá»›n, nếu quả đó là xe ngá»±a, tất phải tÃnh là má»™t cá»— xe ngá»±a lá»›n.
Äó tháºt là má»™t cá»— xe ngá»±a.
Triệu Vô Kỵ chưa từng thấy cá»— xe ngá»±a nà o lá»›n như váºy, đơn giản giống hệt như má»™t căn nhà nhá».
Tiểu hà i tá» há»i :
- Ông có từng sống trên xe ngựa chưa?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Chưa.
Tiểu hà i tỠthốt :
- Cho nên ông má»›i không biết, sống trên xe ngá»±a lý thú hÆ¡n nhiá»u so vá»›i sống trong nhà .
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Có gì lý thú?
Tiểu hà i tỠđáp :
- Nhà có thể chạy đi đâu không?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không thể.
Tiểu hà i tỠthốt :
- Nhưng cá»— xe ngá»±a có thể chạy, hôm nay ở Hà Äông, ngà y mai đến Hà Tây, chừng như nÆ¡i nà o cÅ©ng Ä‘á»u là nhà cá»§a bá»n tôi!
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Các ngưá»i luôn luôn coi cá»— xe ngá»±a đó như nhà ?
Tiểu hà i tá» gáºt gáºt đầu, còn chưa mở miệng, trong xe đã có ngưá»i Ä‘ang há»i :
- Có phải Triệu Vô Kỵ đã đến không?
Äó đương nhiên là thanh âm cá»§a Tư Không Hiểu Phong!
Thùng xe rá»™ng lá»›n, dùng mà n vải bố mà u đỠtÃm chia thà nh hai phần, phÃa sau mà n tưởng tất phải là phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhân.
Bên ngoà i có má»™t cái giưá»ng dà i, má»™t cái bà n, và i cái ghế gá»— tỠđà n. Và i bức danh gia tá»± há»a, và i thứ đồ cổ tinh mỹ, còn có má»™t ngá»n đèn, má»™t lư hương, má»™t bà n cá».
Má»—i má»™t váºt hiển nhiên Ä‘á»u đã trải qua thiết kế tinh trÃ, bà y biện ở nÆ¡i xảo hợp nhất.
Má»—i má»™t tấc má»—i má»™t phân Ä‘á»u được lợi dụng tối Ä‘a, cho dù là ngưá»i tỉ mỉ khó khăn nhất cÅ©ng tìm không ra má»™t Ä‘iểm lá»—i.
Ngã ngưá»i trên giưá»ng là má»™t trung niên nhân tóc hai bên thái dương Ä‘iểm bạc, tu sức chỉnh tá», y phục vừa vặn, trên khuôn mặt anh tuấn luôn luôn mang theo nụ cưá»i ôn hòa.
Vô luáºn là ai Ä‘á»u nên nhìn thấy ông ta trước đây nhất định là má»™t nam nhân rất được nữ nhân ưa thÃch.
Nếu quả không phải vì lưng ông ta, ông ta hiện tại nhất định cÅ©ng rất được nữ nhân ưa thÃch.
Nhưng trên lưng ông ta lại mang má»™t cái giá đúc bằng nhôm, nếu quả không có cái giá đó, cả ngưá»i ông ta có thể biến thà nh nhão nhẹt ra.
Vô luáºn là ai lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, trong tâm Ä‘á»u có má»™t thứ cảm giác rất kỳ quái.
Thứ cảm giác đó giống như mình lần đầu tiên nhìn thấy má»™t ngưá»i má»™t ngưá»i Ä‘ang chịu khổ hình váºy.
Chỉ bất quá khổ hình ngưá»i ta chịu rất mau chóng Ä‘i qua, ông ta lại phải chịu cả Ä‘á»i.
Triệu Vô Kỵ chỉ nhìn ngưá»i đó má»™t lần.
Bởi vì chà ng không muốn nhìn lần thứ hai, cũng bất nhẫn nhìn lần thứ hai.
Tư Không Hiểu Phong ngồi trên má»™t cái ghế gá»— tỠđà n đối diện cá»a xe, mỉm cưá»i :
- Ngươi cuối cùng đã đến!
Triệu Vô Kỵ tịnh không há»i lão “Ông là m sao biết tôi có thể đến?â€
Con ngưá»i đó chừng như luôn luôn biết những chuyện vốn đáng lẽ không thể biết.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Ta vốn muốn tự mình đi tiếp ngươi, nhưng ta...
Triệu Vô Kỵ bá»—ng ngắt lá»i lão :
- Nhưng ông sợ mắc mưa.
Tư Không Hiểu Phong lộ vẻ kinh ngạc :
- Sao ngươi biết?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Tôi biết, ba chuyện ông sợ nhất là đạp phân, đánh cá», mắc mưa.
Tư Không Hiểu Phong cưá»i lá»›n.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Tôi luôn luôn không hiểu ông tại sao lại sợ đánh c�
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Bởi vì đánh cỠkhông những phải dụng tâm, mà còn quá tổn thương thần.
Má»™t ngưá»i như lão đương nhiên không chịu để lãng phà tâm thần và o chuyện đánh cá».
Trên thế gian nà ycòn có rất nhiá»u chuyện cần lão dụng tâm thương thần. Rất nhiá»u chuyện quan trá»ng hÆ¡n đánh cá»!
Chá»§ nhân trên giưá»ng bá»—ng cưá»i cưá»i :
- Một phế nhân lưu lãng bốn phương như ta lại không sợ dụng tâm thương thần!
Nụ cưá»i cá»§a lão tuy ôn hòa, lại mang theo má»™t ná»—i tịch mịch khôn tả :
- Ta chỉ sợ không có ai đánh cỠvới ta.
Gió phì mưa phà ngoà i song cá»a, và i giá»t rÆ¡i trên ná»a cuá»™c cá» tà n!
Lẽ nà o ông ta luôn luôn sinh sống ngà y ngà y như vầy, luôn luôn vác cái giá đó trên lưng?
Triệu Vô Kỵ tuy má»™t má»±c giả như không nhìn thấy ná»—i thống khổ cá»§a ông ta, lại giả không kÃn cho lắm.
Chá»§ nhân lại cưá»i cưá»i :
- Ta đương nhiên cũng rất sợ cái giá khủng khiếp nà y của ta, chỉ là ta không thể không có nó.
Triệu Vô Kỵ cÅ©ng không thể giả như không nghe, nhịn không được phải há»i :
- Tại sao?
Chủ nhân đáp :
- Bởi vì trên lưng ta có một cột xương sống khủng khiếp, đã hoà n toà n gãy vụn, nếu quả không có cái giá khủng khiếp nà y, ta có thể biến thà nh giống hệt một vũng bùn!
Ông ta mỉm cưá»i, lại nói :
- Cho nên cả ta cÅ©ng cảm thấy rất kỳ quái, ta không ngá» còn có thể sống tá»›i bây giá».
Triệu Vô Kỵ chợt cảm thấy sống lưng mình đã phát lãnh, từ sống lưng lạnh tới gót chân.
Tuy chà ng vô phương hiểu thấu con ngưá»i đó tháºt ra Ä‘ang chịu đựng thống khổ tá»›i cỡ nà o, nhưng má»™t ngưá»i biết rõ mình cả Ä‘á»i phải sống trên giá không ngá» thưá»ng có thể nở nụ cưá»i, bằng và o má»™t Ä‘iểm đó, đã đủ để khiến cho chà ng không thể không bá»™i phục.
Chủ nhân phảng phất đã nhìn ra trong tâm chà ng đang nghĩ gì :
- Nhưng ngươi không cần phải bá»™i phục ta, kỳ tháºt má»—i má»™t ngưá»i trên mình Ä‘á»u có má»™t cái giá như váºy, chỉ là không để ngươi nhìn thấy.
Ông ta ngưng thị nhìn Triệu Vô Kỵ, giống như má»™t ngưá»i Ä‘ang thưởng thức táºn tưá»ng má»™t món đồ sứ :
- Tháºm chà cả ngươi cÅ©ng váºy.
Triệu Vô Kỵ không hiểu :
- Tôi cÅ©ng váºy?
Chủ nhân đáp :
- Ngươi cũng là bệnh nhân, trên mình ngươi cũng có một cái giá, cho nên ngươi còn chưa ngã quỵ.
Triệu Vô Kỵ hiển nhiên vẫn chưa minh bạch ý tứ của ông ta, chỉ còn nước bảo trì vẻ trầm mặc đợi ông ta nói.
Chủ nhân thốt :
- Trên ngưá»i ngươi váºn tang phục, biểu thị gần đây ngươi nhất định có ngưá»i rất thân cáºn đã qua Ä‘á»i.
Triệu Vô Kỵ buồn bã.
Nghĩ đến cái chết của phụ thân mình, trong tâm chà ng đau đớn, đau đớn đến nỗi cơ hồ vô phương chịu đựng.
Chủ nhân nói :
- Sắc mặt cá»§a ngươi trắng tái tiá»u tụy, trong mắt toà n những tia máu li ti, biểu thị trong tâm ngươi không những bi thương mà còn chứa đầy cừu háºn.
Ông ta thở dà i, lại nói :
- Bi thương và cừu háºn Ä‘á»u là táºt bệnh, ngươi đã bệnh rất trầm trá»ng.
Triệu Vô Kỵ thừa nháºn.
Chủ nhân nói :
- Tới bây giỠngươi còn chưa ngã quỵ chỉ là vì muốn phục thù, cho nên không thể ngã quỵ.
Triệu Vô Kỵ nắm chặt song quyá»n :
- Ông không nhìn lầm!
Chủ nhân nói :
- à niệm phục thù là cái giá của ngươi, không có cái giá đó, ngươi đã sớm ngã gục!
Hiện tại Triệu Vô Kỵ cuối cùng đã minh bạch ý tứ của ông ta.
à tương cá»§a con ngưá»i đó tuy đặc biệt, lại bao hà m má»™t thứ triết lý là m cho ngưá»i ta sá»±c tỉnh, khiến ngưá»i ta vô phương biện bác.
Nhục thể cá»§a ông ta tuy đã tà n phế, tư tưởng lại linh mẫn kiện toà n hÆ¡n xa đại Ä‘a số ngưá»i.
Triệu Vô Kỵ nhịn không được muốn há»i: “Con ngưá»i đó tháºt ra là ai?â€
Chà ng còn chưa há»i, Tư Không Hiểu Phong đã mỉm cưá»i :
- Con ngưá»i đó là quái nhân.
Tại sao ông ta là quái nhân?
Tư Không Hiểu Phong nói tiếp :
- Ta chưa từng nhìn thấy ông ta là m ra một xu, nhưng ông ta lại sống hệt như vương hầu.
Triệu Vô Kỵ nhìn ra điểm đó.
Trong cá»— xe ngá»±a, má»—i má»™t thứ đồ cổ và đồ trang hoà ng giá trị Ä‘á»u trên ngà n và ng, y phục trên ngưá»i ông ta vô luáºn thức dạng hay chất liệu Ä‘á»u rất cao quý.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên còn có những chuyện Triệu Vô Kỵ nhìn không ra.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- ChÃnh ông ta tuy sống trong cá»— xe ngá»±a, lại Ãt ra có ba chục ngưá»i ná»™i trong vòng năm trăm dặm quanh cá»— xe nà y Ä‘ang đợi chỠông ta phân phó, trong đó bao gồm cả bốn gã đầu bếp giá»i mà cả nhà bếp cá»§a hoà ng cung cÅ©ng không má»i được, và cả mã phu từng nuôi ngá»±a cho đại tướng quân chinh tây!
Chá»§ nhân mỉm cưá»i :
- Không phải là bốn, là sáu ngưá»i.
Trong nụ cưá»i cá»§a ông ta không có ý kiêu ngạo, cÅ©ng không có ý tá»± khoa trương.
Câu nói đó cá»§a ông ta chỉ bất quá muốn cải chÃnh má»™t chút sai lầm cá»§a ngưá»i khác.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Thùng xe và bánh xe cá»§a cá»— xe ngá»±a nà y Ä‘á»u đặc biệt tinh chế, còn kiên cố hÆ¡n xa phòng ốc cá»§a nhà ngưá»i bình thưá»ng, cho nên kÃch cỡ khó tránh khá»i nặng ná», tám thá»›t ngá»±a kéo xe tuy Ä‘á»u là ngá»±a tốt, sau khi kéo bốn năm trăm dặm là có má»™t trạm đổi ngá»±a cá»§a ông ta.
Lão thở dà i, lại nói :
- Theo ta tÃnh toán, ngá»±a ông ta nuôi Ãt nhất cÅ©ng có trên tám trăm thá»›t, hÆ¡n nữa còn toà n là ngá»±a tốt tuyển chá»n trong cả ngà n con.
Má»™t ngưá»i nuôi tám trăm thá»›t ngá»±a, đó cÆ¡ hồ là thần thoại.
Nhưng Tư Không Hiểu Phong lại nói má»™t cách rất thà nh khẩn, Triệu Vô Kỵ cÅ©ng biết lão tuyệt không phải là ngưá»i khoác lác thổi phồng.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Chỉ duy trì ba chục ngưá»i tùy tùng danh tiếng và tám trăm thá»›t ngá»±a, chi phà má»—i tháng cá»§a ông ta tối thiểu cÅ©ng cỡ năm ngà n lượng!
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Nhưng ông chưa bao giá» nhìn thấy ông ta là m ra má»™t xu tiá»n.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Ông ta tháºm chà cả má»™t mẫu đất là m nhà cÅ©ng không có.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Không chừng ông ta đã mở nhiá»u tiệm buôn bán, thương mại luôn luôn là nghá» là m ra tiá»n.
Chủ nhân bỗng thở dà i :
- Lẽ nà o ngươi nhìn thấy ta là thương nhân? Lẽ nà o ta nhìn tục khà như váºy?
Triệu Vô Kỵ không thể không thừa nháºn con ngưá»i đó nhìn quả tháºt không giống thương nhân, không có má»™t chút tục khà nà o.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Ông ta tuy hà nh động bất tiện, cả con ruồi cÅ©ng không Ä‘áºp chết được, nhưng ngưá»i vô lá»… đối vá»›i ông ta lại thông thưá»ng có thể sang ngà y thứ hai vô duyên vô cá»› đột nhiên bá»™c bệnh mà chết.
Chủ nhân thở dà i :
- Má»™t ngưá»i nhẫn tâm khi phụ ngưá»i tà n phế, ông trá»i luôn luôn giáng váºn xui cho hắn!
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Ta lại luôn luôn không rõ cho lắm, váºn xui cá»§a những ngưá»i đó tháºt ra là do ông trá»i giáng cho, hay là do chÃnh ông ta?
Lão cưá»i cưá»i, lại nói tiếp :
- Ta chỉ biết trong ba mươi tùy tùng đó, Ãt nhất có mưá»i ngưá»i tuyệt đối có thể coi là nhất lưu cao thá»§ trong võ lâm.
Triệu Vô Kỵ nghe lão kể giống như Ä‘ang nghe má»™t cố sá»± vá» nhân váºt trong thần thoại.
Tư Không Hiểu Phong há»i :
- Hiện tại ngươi có biết ông ta là ai chưa?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không biết!
Tư Không Hiểu Phong cưá»i khổ :
- Kỳ tháºt ta cÅ©ng không biết, ta cùng ông ta đã kết giao bằng hữu rất lâu năm, cả tên tuổi tháºt cá»§a ông ta mà ta cÅ©ng không biết, nhưng ta má»™t khi biết ông ta Ä‘ang ở vùng phụ cáºn là ta có thể bá» má»i thứ đến gặp ông ta!
Chá»§ nhân mỉm cưá»i :
- Bá»n ta đã rất lâu rồi không gặp, cho nên ngươi muốn đến thăm ta.
Ông ta quay vá» phÃa Triệu Vô Kỵ :
- Nhưng ngưá»i trẻ tuổi nà y lại vị tất muốn đến gặp má»™t ngưá»i tà n phế như ta, hiện tại trong tâm hắn không chừng cảm thấy rất buồn chán!
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Có thể gặp má»™t ngưá»i như ông, vô luáºn là ai Ä‘á»u không thể cảm thấy buồn chán!
Chà ng nói rất thà nh khẩn :
- Chỉ tiếc tôi còn có chuyện khác, hiện tại đã phải đi rồi!
Chủ nhân nói :
- Nếu quả ngươi chịu lưu lại, ta bảo đảm đêm hôm nay ngươi còn có thể nhìn thấy bao nhiêu ngưá»i cà ng lý thú hÆ¡n, bao nhiêu chuyện cà ng lý thú hÆ¡n.
Triệu Vô Kỵ do dá»±, tâm hiếu kỳ cá»§a chà ng đã bị kÃch thÃch, vô phương cá»± tuyệt lá»i má»i đó.