[Huyền Ảo] Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc - T/G: Thương Thiên Bạch Hạc - New: Q8 C20
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Giới thiệu
Một sự kết hợp giữa vong linh pháp sư với cơ giới.
Một sự kết hợp giữa khống chế linh hồn và điều khiển cơ giáp.
Một sự kết hợp giữa pháp thuật xa xưa với với máy móc hiện đại.
Một sự kết hợp giữa thiên tài vạn năm có một với một học sinh tầm thường.
Đâu là giả đâu là thật, đâu là đúng đâu là sai? Từ một người bình thường trở thành một thiên tài tuyệt thế bạn sẽ cảm nhận ra sao. Cắn răng đi trên con đường số mệnh đã định, hay là cảm thấy thỏa mãn với những gì đã được. Con đường thiên tài đi đâu chỉ là trải đầy hoa hồng, mà còn đẫm máu và nước mắt.
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 1 : Triển Lãm Quán.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
“ - Các vị khách, chào buổi chiều.
Trên loa điện tử truyền đến thanh âm êm tai mà tao nhã:
- Hôm nay là ngày mở cửa cuối cùng của phòng triển lãm, từ ngày mai, tất cả những món đồ cổ nơi này sẽ chuyển tới cất giữ tại viện bảo tàng của liên bang, mời…
Trong biển người chen chúc trong phòng triển lãm, tuy rằng không thể nói là chen vai thích cánh, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
- Minh Nguy, ngươi nói chúng ta tốn nhiều sức lực chen lấn như vậy có lợi gì sao?
Một thanh âm trong sáng ở bên ngoài phòng triển lãm than phiền nói.
- Ta không biết có lợi gì hay không, chỉ biết đây là bài tập do tiến sĩ giao cho, không làm xong thì chúng ta sẽ nếm khổ.
Một thanh âm trẻ tuổi vang lên, nghe khẩu khí, chủ nhân của thanh âm đối với lần đi thăm quan này cũng rất là oán hận.
Sau khi chia tay với đồng bạn, Phương Minh Nguy thở dài, kiên trì chen vào phòng triển lãm lần đầu tiên chật kín người trong mấy chục năm qua.
Tuổi của Phương Minh Nguy cũng không lớn, năm nay chỉ có mười tám tuổi. Ở thời đại đại vũ trụ mà tuổi thọ con người có thể đạt tới hai trăm năm, hắn thậm chí vẫn còn chưa trưởng thành.
Nhà của hắn nằm trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, khối tinh cầu xinh đẹp này là một trong hàng ngàn tinh cầu thích hợp cho nhân loại cư ngụ do đại liên minh quản lý.
Bởi vì cũng không có quá nhiều nhân loại ở trên tinh cầu này, nên mỗi người đều có một mảnh đất đai rất lớn. Ở nơi này, vĩnh viễn không có kẹt xe, vĩnh viễn không có không khí ô nhiễm.
Nhưng đồng dạng, ở nơi này, cũng thiếu đi một loại cảm giác nguy cơ của sự cạnh tranh.
Dựa theo một câu nói mà đại liên minh lưu hành, nơi này là một địa phương thích hợp để dưỡng lão, mà không thích hợp cho người trẻ tuổi dốc sức tạo dựng một phen sự nghiệp.
Ít nhất, hiện tại Phương Minh Nguy cũng rất tán thưởng câu nói này, tuy rằng, trong lòng của hắn cũng không có dục vọng dã tâm bừng bừng gì cả. Điều mà hắn hướng tới, chẳng qua là đi ra ngoài, nhìn thế giới rộng lớn này mà thôi. Thế nhưng, đối với những người tuổi trẻ như hắn mà nói, nguyện vọng này vẫn còn có chút xa xỉ.
Bởi vì cha mẹ hắn sẽ không đồng ý nguyện vọng này của hắn, mà một khi mất đi sự trợ giúp kinh tế của cha mẹ, Phương Minh Nguy cũng sẽ lưu lạc vào trong hàng ngũ những người cần cứu trợ.
Vào phòng triển lãm, ngoại trừ đầu người ra, cũng chỉ nhìn thấy là đầu người.
Phương Minh Nguy âm thầm oán giận không thôi, tinh cầu Tạp Lí Mỗ vốn tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống đầy nghẹt người như vậy. Nhưng lúc này đây là ngoại lệ, là ngoại lệ đầu tiên kể từ khi nhân loại cải tạo khối tinh cầu xinh đẹp này sau mấy ngàn năm lịch sử.
Vào một tháng trước, từ khi tinh cầu này khai quật ra một đám đồ cổ, nghe nói là phi thường trân quý. Vị quan chấp chính của tinh cầu Tạp Lí Mỗ tuyên dương khắp nơi, vì muốn lôi kéo danh vọng chính trị cho bản thân mình.
Nhưng không biết thông qua con đường nào khiến cho viện bảo tàng của đại liên bang biết được chuyện này, đã phái tới vài khảo sát viên xem xét, quyết định đem mấy thứ này thu vào bên trong viện bảo tàng của đại liên bang.
Tuy rằng người chấp chính cũng không hài lòng, nhưng điều lệnh đến từ liên bang thủ đô, hắn cũng chỉ có thể phục tùng vô điều kiện.
Nhưng theo ý nguyện của cư dân tinh cầu Tạp Lí Mỗ, nhóm đồ cổ này còn dừng lại thêm một tuần ở trong triển lãm quán lớn nhất Tạp Lí Mỗ, mà ngày hôm nay, chính là ngày cuối cùng.
Giáo viên của Phương Minh Nguy là một nhà bác học, nhưng không biết tuần trước phát ra bệnh thần kinh gì, lại bố trí một đề mục báo cáo về sự quan sát nhóm đồ cổ này, còn hạ lệnh cho tất cả học sinh phải tiến hành khảo sát thực tế.
Một tuần qua, toàn bộ người trên tinh cầu đi đến xem nhóm đồ cổ này vẫn không hề dứt, mà Phương Minh Nguy cũng không quen cùng nhiều người chen chúc một chỗ như vậy, nhưng mắt thấy xế chiều hôm nay đã là cơ hội cuối cùng, hắn cũng chỉ đành cau mày, cắn răng mà chen vào.
Người ở bên trong rất nhiều, xem ra đồ vật này quả thật gợi lên lòng hiếu kỳ của toàn bộ mọi người trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ.
Cũng may mọi người tính tình không tệ, cũng tự mình sắp xếp thành hàng, hướng về bên trong phòng triển lãm đi đến.
Số đồ cổ khai quật được lần này nghe nói là của những người cư ngụ sớm nhất ở trên tinh cầu này đã biến mất không biết bao nhiêu tỉ năm, cho nên mới làm cho người ta chú ý như vậy.
Vật phẩm chân chính đều đặt ngay trung tâm phòng triển lãm, mà bên ngoài chẳng qua là một ít đồ vật triển lãm bình thường mà thôi.
Hứng thú của mọi người đương nhiên không phải là ở chỗ này, ở bên ngoài cũng không ai có tâm trạng thưởng thức những thứ linh tinh ở bên trong không gian giả tưởng cả.
Kiên nhẫn di chuyển theo đám người, rốt cuộc đến phiên Phương Minh Nguy đi đến được trước đài triển lãm.
Những thứ được tách ra từ trong nham thạch cũng không ít, nhưng đồ cổ có thể được xưng là có giá trị cũng không nhiều, chỉ cần một cái đài triển lãm nho nhỏ cũng đã đủ chứa toàn bộ ở bên trong rồi.
Đoàn người vẫn còn chưa di chuyển qua đài triển lãm, cho nên ánh mắt Phương Minh Nguy cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được vật phẩm ở trong đó. Từ xa nhìn lại vẫn chỉ là một mảng mơ hồ như trước.
Theo đám người thong thả di chuyển, rốt cuộc, Phương Minh Nguy cũng đi tới trước đài triển lãm.
Ở bên trên là một số thứ lạ lùng cổ quái gì đó, có lớn có nhỏ, nhưng chẳng ai có thể nói ra đó là thứ gì.
Giờ phút này, bên tai truyền đến tiếng radio nhẹ nhàng:
- Số văn vật cổ khai quật được lần này đều bao hàm một cỗ năng lượng thần kỳ, không có bất kỳ máy móc nào có thể xác định ra xuất xứ cùng với tác dụng của loại năng lượng này…
Bất tri bất giác, ánh mắt Phương Minh Nguy gắt gao nhìn chằm chằm một hạt châu nho nhỏ trong đó.
Hắn cũng không hiểu được, vì sao bản thân đột nhiên sinh lại ra hứng thú vô cùng nồng hậu với thứ này. Trong sâu thẳm, đối với hạt châu này, dường như hắn có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như là thứ đó nên thuộc về mình vậy.
Bất quá, tuy rằng ánh mắt của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm vật kia không rời, nhưng bước chân vẫn vô ý thức bước theo dòng người đi tới.
Bên tai không ngừng có người truyền đến tiếng thở dài kinh ngạc:
- Quả nhiên danh bất hư truyền, nhất định phải tận mắt nhìn thấy chúng, mới có thể cảm nhận chúng không tầm thường …
- Đúng vậy, đây nhất định là do Chúa ban ân, Amen!
Tuy rằng Phương Minh Nguy là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa vô thần, nhưng giờ phút này đối với những lời nói kia lại mang theo một sự đồng cảm nhất định.
Xã hội hiện tại này, đã hoàn toàn là một thời đại Thiên Võng. Chỉ cần là bên trong địa bàn của liên minh nhân loại, Thiên Võng giống như là mạng nhện có mặt ở khắp nơi. Tin tức, đã trở thành thứ mà bất kì người nào cũng đều có thể dễ dàng nắm giữ.
Hình ảnh cùng với những đoạn phim về nhóm văn vật cổ vừa mới khai quật ra này đã sớm được truyền đi khắp nơi trong Thiên Võng. Bất quá, chân chính làm cho động lòng người chính là, tất cả những ai thấy qua đều có những nhận định khác nhau, chỉ khi tận mắt nhìn thấy chúng, mới có thể phát hiện được sự bất đồng.
Như trong loa giới thiệu, ở bên trong chúng, có một loại lực lượng thần bí mà khoa học kỹ thuật của nhân loại không thể giải thích được. Chính bởi vì như vậy, nhóm đại lão của liên bang thủ đô mới có thể cảm thấy hứng thú với chúng. Và cũng bởi vì nguyên nhân này, mới tạo thành kết quả phòng triển lãm chật kín người.
Ánh mắt của Phương Minh Nguy vẫn không có chú ý tới vật phẩm khác, từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn chỉ ngưng tụ ở trên hạt châu nho nhỏ, tựa hồ chỉ cần không ai quấy rầy, hắn có thể vĩnh cửu nhìn chăm chú như vậy.
Nhưng dòng người di động cũng không phải lấy ý chí của hắn làm trung tâm, rất nhanh, hắn đã sắp đi qua đài trưng bày ở trung tâm của phòng triển lãm.
Ở trong một tích tắc lưu luyến thu hồi ánh mắt, trong lòng Phương Minh Nguy dâng lên một cảm giác tiếc nuối vô hạn, tựa hồ bản thân đột nhiên quên đi một chuyện gì đó cực kỳ trọng yếu, sẽ rất hối hận nếu như làm mất nó.
“ Choang…”
Một tiếng động lớn vang lên, truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, theo sau đó toàn bộ đèn đóm của phòng triển lãm quán đồng thời tắt phụt.
- A…
Trong đoàn người liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết không dứt, đại đa số trong đó là tiếng phụ nữ cao vút cũng hòa lẫn với tiếng kinh hô khàn khàn của đàn ông.
Ngay góc đài chỗ đám người nơi Phương Minh Nguy đang đứng đã hoàn toàn rơi vào tình trạng giơ tay không thấy được năm ngón, nhất thời có người hỏi lên:
- Sao lại thế này?
- Có trời mới biết phòng triển lãm này xảy ra chuyện gì?
- Tối như vậy, sao lại thế này?
- Vì sao lại không có đèn? Ta muốn đèn sáng, ta muốn khiếu nại.
Sau một lát, một thanh âm nam tử hùng hậu truyền đến:
- Các vị khách quý, xin thứ lỗi, vừa rồi đột nhiên xảy ra sự cố ngoài ý muốn, phòng triển lãm bị cúp điện.
Thanh âm này cũng không phải rống to, nhưng bên trong triển lãm quán mọi người nghe được rất rõ ràng.
- Cúp điện?
- Đi lừa quỷ hả.
- A! Lại có thể gặp phải cúp điện trong truyền thuyết, vận khí chúng ta thật là tốt đó…
Trong đám người không ngừng truyền đến tiếng mắng nhỏ cùng với tiếng kêu kinh ngạc, trong một xã hội mà khoa học kỹ thuật đã phát triển đến tột cùng, hai từ cúp điện này từ lâu đã sớm cách biệt cùng với cuộc sống của nhân loại.
Ngoại trừ tinh cầu có hoàn cảnh vô cùng tồi tệ ra, có thể nói tuyệt đại đa số người được sinh ra ở thời đại này cho đến khi chết đi, cũng không biết được mùi vị cúp điện là như thế nào.
Nhưng mà hôm nay đây, ở trong phòng triển lãm còn có những người được “đãi ngộ” đặc biệt như vậy, từ nay về sau cũng có thể ở trước mặt người khác mà khoe khoang.
Ngay trong lúc Phương Minh Nguy đang dở khóc dở cười, bên cạnh truyền đến tiếng động di chuyển của người khác. Người này dường như không bị ảnh hưởng bởi bóng tối, mỗi một bước đều tránh né được đoàn người, rất nhanh di chuyển ra hướng cửa.
Vốn Phương Minh Nguy cũng không thèm để ý, nhưng ở một khoảnh khắc người nọ đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn đột nhiên phát giác ở trên người kẻ nọ có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, loại cảm giác này giống y như lúc hắn nhìn vào hạt châu nhỏ kia.
Tim của hắn nhảy lên thật mạnh, một ý niệm khủng bố hiện lên trong đầu hắn.
Bước chân người nọ không ngừng, trong nháy mắt bước qua người Phương Minh Nguy, giờ phút này, cái cảm giác mất mát quay trở lại. Vì thế, không biết nguyên nhân gì, hắn lập tức đoán rằng hạt châu nhỏ kia giờ phút này đang ở trên người của kẻ nọ.
Một loại cảm giác không cam lòng mãnh liệt dâng trào lên trong tim, ở trong tận đáy tâm hồn hắn, tựa hồ có người đang hò hét, đây là đồ vật của ta, nó là của ta.
Bỗng nhiên đúng lúc đó, hạt châu nhỏ trên người kẻ nọ dưới tình huống bất tri bất giác đột nhiên biến mất. Thậm chí ngay cả người thần bí cũng không hề hay biết.
Hạt châu nhỏ lặng lẽ không một tiếng động đi tới phía trước Phương Minh Nguy, không có bất luận kẻ nào chú ý, cũng không có máy móc nào phát hiện ra, hạt châu bay đến bên tai Phương Minh Nguy.
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 2 : Tử Linh Truyền Thừa.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
Phương Minh Nguy theo bản năng che tai trái lại, hạt châu kia lại khéo léo vừa bay đến bên tai hắn thì lập tức nhanh chóng chui tọt vào.
Không sai, nó liền cứ như vậy mà chui vào, sau đó, trong lỗ tai Phương Minh Nguy dường như có một thứ nho nhỏ nhô ra, giống như là mọc ra một cái bớt nho nhỏ vậy.
Đợi thêm một lát, trước mắt sáng lên, hiển nhiên hệ thống cung cấp điện của phòng triển lãm đã hoàn toàn khôi phục.
Nhưng lập tức phía sau truyền đến một trận rối loạn, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng lớn.
- Đồ vật không có…
- Đồ vật đã bị trộm rồi…
Cơ hồ tất cả mọi người đều nói cùng một chuyện, rất nhanh, chuyện toàn bộ văn vật cổ mới được khai quật nằm trên đài triển lãm đã biến mất đã truyền khắp hiện trường.
Có mấy người thông minh một chút, lập tức lôi ra máy truyền cảm tùy thân, đem tình cảnh trước mắt quay lại, trực tiếp kết nối với Thiên Võng, đem chuyện nơi này truyền đi. Không khí bên trong phòng triển lãm nhất thời khẩn trương lên, một đám nhân viên công tác tiến lên duy trì trật tự, nhưng rất hiển nhiên, đã bắt không được kẻ trộm kia.
†††††
Lúc rời khỏi phòng triển lãm, sắc mặt của Phương Minh Nguy cũng không tốt lắm. Không vì chuyện gì khác, mà chính vì thứ thần bí nhô ra trong lỗ tai, làm cho hắn cảm thấy hết hồn.
Nhưng duy nhất làm cho hắn vui mừng chính là, tuyệt đại đa số mọi người đều là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Có người hưng phấn tới thần tình đỏ bừng, nhưng người hoảng sợ vẻ mặt thì xanh mét cũng không ít. Biểu hiện của Phương Minh Nguy không thể nghi ngờ là cực kỳ giống như loại người thứ hai, cho nên sau khi được sáng tỏ thân phận thông qua máy giám sát, liền bình an về nhà.
Về phần làm sao có thể bình an đi thông qua máy giám sát, nói thật, Phương Minh Nguy cũng không biết.
Về đến trong nhà, cha mẹ vẫn chưa về, Phương Minh Nguy thuận miệng phân phó người máy bảo mẫu một tiếng, rồi đi về phòng của mình. Không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy mệt nhọc cực độ, cho nên ngay cả cơm chiều cũng không ăn, liền trực tiếp đi ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, một luồng năng lượng không tên dao động từ bên tai hắn chậm rãi khuếch tán ra, dần dần tiến vào đầu hắn, đồng thời nối liền cùng với trí não của hắn.
Nhưng vì trong giấc ngủ Phương Minh Nguy cũng không có cảm giác, thẳng đến sáng ngày thứ hai, hắn tự nhiên tỉnh táo lại.
Mở hai mắt ra, Phương Minh Nguy lười biếng nằm trên giường, ngay tại tối hôm qua, dường như hắn có một giấc mộng, một giấc mộng tựa như ảo, lại dường như vô cùng chân thật.
Khi ở trong mộng, hắn là một pháp sư. Đúng vậy, chính là một danh từ cổ xưa đã hoàn toàn tuyệt tích, pháp sư, hơn nữa còn là loại pháp sư khiến cho người ta cực kỳ chán ghét, Tử Linh pháp sư.
Khi ở trong mộng, thực lực của hắn vô cùng cường đại, thậm chí có thể tung hoành vũ trụ. Nhưng dù cường thịnh thế nào cũng sẽ có một ngày diệt vong, tính mạng của hắn cuối cùng đã vì một nguyên nhân nào đó mà đi tới tận cùng. Cho nên, hắn mới đưa lực lượng của mình phong ấn vào một viên Kí Ức thạch, tạm chờ người hữu duyên.
Dựa theo trong mộng mà nói, trừ khi gặp được người có sóng não hoàn toàn giống như hắn, nếu không trên thế giới không có lực lượng gì có thể mở ra được Kí Ức thạch. Mà hắn, Phương Minh Nguy ở hiện tại này, vừa vặn lại là một nhân loại có sóng não hoàn toàn trùng khớp với “hắn” trong mộng.
Cảnh trong mơ đến đây liền cắt đứt, chỉ còn lại trong đầu đột nhiên hiện lên một ít chú ngữ lạ lùng cùng với một bộ công pháp tu luyện kì dị.
Chú ngữ này là cái gì, Phương Minh Nguy cũng không biết, nhưng đối với bộ công pháp tu luyện này, hắn lại cảm thấy phi thường hiếu kì.
Xã hội nhân loại phát triển tới thời đại ngày nay, sớm đã nhận thức rõ một việc. Chính là bản thân nhân loại có ẩn chứa một nguồn tiềm lực vô tận, cho nên từ khi nhân loại tiến vào thời đại vũ trụ, các loại phương pháp khai phá tiềm năng của con người liền như măng mọc sau mưa ùn ùn xuất hiện.
Thí nghiệm mấy vạn năm qua, khiến cho tiềm năng của nhân loại có hai phương hướng phát triển khác nhau. Một loại là thể thuật hệ, còn một loại khác đương nhiên là tinh thần hệ.
Ai cũng không thể nói rõ là loại nào cao minh hơn loại nào, bất quá ngoại trừ một số ít người ra, tuyệt đại đa số mọi người đều kiêm tu hai loại. Bởi vì chỉ có hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể đạt tới hệ số an toàn lớn nhất.
Tin tức từ trong đầu truyền ra khiến cho Phương Minh Nguy biết, đó là một loại pháp quyết tu luyện tinh thần lực. Nếu hắn nhớ không lầm, đây tuyệt không phải là thứ công pháp ghi lại trong Thiên Võng.
Đương nhiên, có thể tìm kiếm ra ở trong Thiên Võng, đều chỉ là những thứ cơ bản phổ thông nhất. Pháp quyết cao cấp chân chính không có khả năng cung cấp cho người bình thường tu luyện. Mà Phương Minh Nguy, không thể nghi ngờ chính là người bình thường nhất trong số những người bình thường.
Mặc niệm khẩu quyết tu luyện trong đầu, Phương Minh Nguy tự nhiên như vậy mà tu luyện. Hắn nửa nằm trên giường, hai mắt khép hờ, ngủ gà ngủ gật. Tư thế này từ bên ngoài nhìn vào, cũng không khác với tu luyện của người bình thường, nhưng nội hàm ở trong đó thì là cách xa đến một vạn tám ngàn dặm.
Giống như trải qua một thế kỉ dài đăng đẵng, lại phảng phất như mới chỉ trong khoảnh khắc, khi Phương Minh Nguy tỉnh táo lại, mọi thứ trước mắt đã không còn giống như trước.
Tinh thần của hắn phấn khởi, tựa hồ có một loại chất nào đó được đề cao, làm cho hắn tự tin gấp trăm lần.
Xoay người đứng lên, nhìn đồng hồ treo tường, không khỏi hơi sửng sốt, nguyên lai mới trải qua hai giờ mà thôi.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của người máy trí năng, đã là thời gian bữa sáng. Đi ra cửa phòng, đi tới phòng ăn, cha mẹ vẫn còn chưa trở về.
Có lẽ đã quen với cuộc sống như vậy, hắn cầm dao nĩa dùng bữa sáng phong phú trước mặt. Cắn bánh mì, đột nhiên lại muốn ăn mứt hoa quả, ngước mắt nhìn lại, ở một góc bàn ăn có đặt một bình mứt hoa quả. Đang muốn đứng dậy đi lấy, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Ánh mắt vô ý thức ngưng trọng, bình mứt hoa quả dường như hơi nhúc nhích.
Con mắt Phương Minh Nguy trở nên trợn trừng, tâm thần rối loạn, khay hoa quả kia lập tức bất động.
Hai tay cầm dao nĩa hơi run lên, một màn vừa rồi làm cho hắn khiếp sợ cực độ.
- A, trời ạ, chẳng lẽ giấc mộng của ta vẫn còn chưa tỉnh sao?
Trong miệng thì thào tự nói, Phương Minh Nguy không dám tin tưởng những gì mình đã thấy.
Nếu một màn vừa rồi là chân thật…
Bỗng nhiên một cảm giác vui sướng tràn ngập trong lòng hắn.
Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy cúi đầu nhìn, trong miệng không ngưng nhẹ giọng ngâm tụng: “ Bình tĩnh, bình tĩnh…”
Nhưng tim đập như trống trận căn bản không cách nào làm cho hắn hoàn toàn giữ được bình ổn.
Hung hăng vỗ bàn, trong đầu linh quang chợt lóe, khép hờ hai mắt, pháp quyết thần bí trong đầu lại lần nữa xuất hiện. Cơ hồ chỉ là nháy mắt công phu, Phương Minh Nguy cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 3 : Lực Lượng Tinh Thần.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
Giống như tiến nhập vào bên trong một trạng thái thần bí mà kỳ lạ, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được mỗi một điểm biến hóa của thân thể mình.
Ánh mắt của hắn dần dần thâm thúy, gắt gao nhìn chằm chằm khay hoa quả phía trước, đột nhiên tựa hồ một đạo tinh quang hiện lên.
Khay hoa quả giống như là bị một bàn tay thao túng, bay tới bên cạnh hắn.
“ Nga…”
Từ trong miệng hắn tiếng thét cực độ hưng phấn không chút nào đè nén phun trào đi ra, Phương Minh Ngụy nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt, thần tình đỏ bừng.
“ Cấp thứ sáu, nhất định là tinh thần năng lượng đã ngoài cấp thứ sáu.”
Bình tĩnh lại, Phương Minh Ngụy cầm khay hoa quả, nhưng cũng không thèm ăn chút nào.
Ngay tại một khắc vừa rồi, hắn đã chứng minh một việc, lực lượng tinh thần của mình đã đạt tới tiêu chuẩn cấp thứ sáu của nhân loại liên bang công nhận.
Lực lượng tinh thần của nhân loại địa cầu cùng với thể thuật, đều chia làm hai mươi cấp bậc. Dùng ánh mắt của người hiện đại mà xem, trước cấp năm thì tinh thần lực và thể thuật, cơ hồ chỉ cần là nhân loại, đều có thể tu luyện ra.
Nhưng theo cấp bậc đề cao, sự khó khăn khi tu luyện cũng tăng lớn.
Căn cứ chính phủ của nhân loại đại liên minh làm công tác thống kê, 90% nhân loại tu vi cả đời đều dừng lại ở cảnh giới cấp năm.
Cấp năm là một tầng, mỗi khi tăng cấp năm, chính là một trạm kiểm soát, không có gì trở ngại, thì có thể thông qua sự cố gắng huấn luyện, tiếp tục tăng lên. Nhưng người không thông qua được, tu vi bọn họ liền dừng lại ở giai đoạn này, rốt cuộc không thể tiến thêm.
Vô luận là năng lực thể thuật hay là lực lượng tinh thần, lúc đạt tới thời điểm cấp sáu, sẽ có một dấu hiệu rõ ràng. Đó là cách không di động vật phẩm.
Có thể làm được điểm này, liền cho thấy tinh thần lực lượng hoặc thể thuật của hắn đã đạt tới cấp sáu.
Ở trước hôm nay, thể thuật và lực lượng tinh thần của Phương Minh Ngụy đều chỉ đạt tiêu chuẩn cấp hai.
Nhưng với tuổi tác của hắn hiện giờ, có thể đem tinh thần lực và thể thuật đồng thời tu luyện tới trình độ cấp hai, đã là hơn người.
Còn hiện tại, hắn có thể sử dụng lực lượng tinh thần di động vật phẩm, liền đại biểu lực lượng tinh thần của hắn mạnh mẽ, đã lướt qua khỏi tầng cấp thứ năm, đạt ngoài sáu cấp, thành tựu như vậy, có điểm làm cho người ta khó có thể tin.
Dưới hai mươi tuổi đã đột phá cực hạn của cấp năm, những thiếu niên cao thủ này không phải không có, nhưng mỗi người đều là thiên phú dị bẩm, được đại liên minh xưng là thiên chi kiêu tử. Bọn họ, ở trong đại liên minh là giai cấp thuộc loại đặc quyền, đều có tiền đồ sáng sủa mà mỗi người đều hâm mộ.
Ở trước kia, Phương Minh Ngụy tuyệt đối không có ý tưởng này. Nhưng một khắc này…Một khi nghĩ đến, chính mình cũng có thể trở thành một trong số những thiên chi kiêu tử, Phương Minh Ngụy không tự chủ được liền kích động.
Cấp sáu, đó là khái niệm gì. Tuy rằng nhân loại có được cấp sáu và ngoài cấp sáu cũng là nhiều vô số kể, nhưng đừng quên, có tuyệt đại đa số người địa cầu cả đời không thể đột phá được tu vi cấp năm.
Một khi qua được cực hạn này, liền đại biểu mình có thể có được rất nhiều ưu thế. Ít nhất, chờ lúc hắn năm mươi tuổi rồi tốt nghiệp, tuyệt đối có thể thoải mái tìm được một công việc lương cao thoải mái.
Bóp hai tay, hắn đã quyết định, đợi lát nữa trở lại học viện, chuyện làm thứ nhất là kiểm tra máy đo lường, nhìn xem bản thân mình có phải đạt tới tiêu chuẩn này hay không.
Tuy nói cảm giác của mình sẽ không lừa gạt chính mình, nhưng ở thời đại chỉ lấy số liệu làm chủ, sự xác minh của căn cứ máy móc là một phần không thể thiếu.
“ Đích đích...”
Máy gọi trên cổ tay truyền đến thông tin.
Phương Minh Ngụy cúi đầu nhìn thấy, là một người bạn trong học viện, thuận tay mở ra, hỏi: “ Chuyện gì?”
“ Báo cáo của ngươi viết sao?”
“ Báo cáo gì?”
“ Trời, ngươi quên, là bác sĩ Tạp Tu đã bố trí báo cáo quan sát a! Buổi chiều phải nộp bài, đừng nói cho ta, ngươi quên?”
“ Nga, ta thật sự quên.” Phương Minh Ngụy quyết định thật nhanh, nói: “ Cảm ơn nhắc nhở, ta phải đi, tạm biệt.”
Đóng cửa trò chuyện, vội vàng về phòng ngủ của mình, đeo máy truyền cảm.
Tiến nhập thời đại tinh tế, mỗi người đều có được thiết bị truyền cảm tư nhân của chính mình, đây giống như là một bộ kính râm bình thường, đã thay thế được công cụ internet của thế kỷ hai mươi mốt thường lưu hành, vi tính. Tất cả thao tác có thể hoàn thành ở trong không gian. Đương nhiên, sử dụng trang bị này, thì có thể nối kết thiên võng.
Nhưng lúc này Phương Minh Ngụy cũng không định tiến vào thiên võng, thời gian của hắn cũng không nhiều.
Tốc độ của máy truyền cảm rất nhanh, chỉ là trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trong không gian tư nhân mô nghĩ của chính mình.
Trong không gian này tất cả đều do đích thân hắn bố trí, có sô pha thoải mái nhất cùng với một ít phối trí cơ bản của gia đình, đương nhiên, đồ quý trọng gì đó, ngay trước mặt là màn ảnh huỳnh quang siêu lớn, đã tiêu phí của hắn năm ngàn điểm tiền mô nghĩ mới có thể mua đến.
Ngay cả khi ở trong không gian mô nghĩ, cũng có thể đem từng biểu tình rất nhỏ của mỗi người phản ứng đi ra. Cho nên, Phương Minh Ngụy cau mày, buồn rầu nói: “ Viết cái gì mới tốt?”
Ở trong không gian mô nghĩ, cũng không cần tự tay viết, máy truyền cảm có thể trực tiếp căn cứ vào mệnh lệnh của sóng não mà làm việc theo trình tự, chỉ cần nghĩ ra một câu, tự nhiên sẽ xuất hiện ở trong màn huỳnh quang.
Tùy ý suy nghĩ vài câu, Phương Minh Ngụy lại đem toàn bộ xóa đi, chẳng lẽ bảo hắn phải đem toàn bộ câu chuyện ngày hôm qua viết ra sao?
Nếu hắn thật sự làm như vậy, phỏng chừng qua thêm vài ngày là ở trên bàn mổ đã có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn. Hắn cũng không có tư tưởng chuẩn bị cho người ta biến thành chuột bạch làm thí nghiệm a.
Rơi vào đường cùng, rời khỏi không gian mô nghĩ, nhìn máy truyền cảm trong tay, xem ra lúc này đây xác định sẽ bị bác sĩ Tạp Tu mắng cho một trận. Nhưng dù sao tâm tình của hắn cũng không uể oải, so với một báo cáo quan sát nhỏ, có thể đột phá được cấp năm cực hạn của tinh thần hệ càng làm cho hắn thêm hưng phấn.
Hồi tưởng lại hết thảy phát sinh ở ngày hôm qua, Phương Minh Ngụy biết giấc mộng của mình cũng không phải hư ảo.
Sờ sờ lỗ tai trái của mình, nơi đó có một chút nhô ra nho nhỏ, mà chính là đồ vật này hoàn toàn cải biến chính mình.
Tử Linh pháp sư, có người như vậy sao?
Tựa hồ trong lịch sử nhân loại chưa từng nhìn thấy qua sách nào ghi lại. Đương nhiên, ở trong sách huyền huyễn có ghi chép thì không tính.
Nhưng vô luận thứ này có tồn tại hay không, thì đoạn pháp quyết luyện công thần kỳ kia là bảo bối hàng thật giá thật.
Đúng rồi, còn có chú ngữ, thứ đó là đồ vật gì?
Phương Minh Ngụy cẩn thận nghĩ nghĩ về chuyện miêu tả Tử Linh pháp sư ở trong sách huyền huyễn tiểu thuyết. Ân, thao túng thi thể.
Ở bên trong tìm tòi một trận, nửa cỗ thi thể cũng không nhìn thấy.
Ác, nhẹ nhàng vỗ đầu, hôm nay đã bị kích thích quá nhiều, có chút mơ hồ. Nơi này là phòng của mình a, nếu thật có thể tìm được thi thể, thì sự vui vẻ to hết sức nói.
Phỏng chừng mình không phải bị cảnh sát bắt đi, thì cũng bị ba mẹ đánh chết.
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 4 : Máy Truyền Cảm Ý Thức.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
Nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy sau nhà hàng xóm có một ngôi mộ nhỏ, trong lòng Phương Minh Ngụy đại động.
Tinh cầu Tạp Lí Mỗ hoang vắng, mỗi một gia đình đều có một mảnh đất lớn có thể sử dụng. Nhưng vì nhân loại là động vật thích hợp quần cư, cho nên cũng không có bao nhiêu người nguyện ý an cư ở nơi ít vết chân người lui tới.
Nhà của Phương Minh Ngụy rất lớn, nhưng lại có không ít hàng xóm.
Hắn rõ ràng nhớ rõ, hai ngày trước, con chó già trong nhà Ước Hàn thúc thúc đã chết, hơn nữa được an táng ở phía sau nhà.
Dưới lòng hiếu kì mãnh liệt, Phương Minh Ngụy bước nhanh tới trước ngôi mộ nhỏ.
Hai tay tạo thành chữ thập, đầu tiên là cầu nguyện một chút, nhìn xem trái phải không người, một đoạn chú ngữ yên lặng niệm đi ra.
Chú ngữ này cũng không cần lớn tiếng đọc chậm, chỉ cần sử dụng lực lượng tinh thần là được. Nhưng sự thật tàn khốc nhanh chóng đánh vỡ ảo tưởng của hắn, bản thân đã đứng ngây ngốc trước nấm mồ nhỏ suốt nửa giờ.
Những lý giải chú ngữ đều đã niệm hết, nhưng thi thể lão Hoàng(tên con chó) phía dưới bùn đất vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
“ Tiểu Phương Minh Ngụy, cảm ơn ngươi.” Khẩu âm già nua từ phía sau truyền đến.
Phương Minh Ngụy run lên, quay đầu, chỉ thấy lão Ước Hàn đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai của hắn, nói: “ Không thể tưởng được ngươi có cảm tình như vậy đối với lão Hoàng, ta thay nó cảm ơn ngươi.”
“ A…Ách, này! Ân, hẳn là vậy.”
“ Ai, lão Hoàng bồi ta hơn một trăm năm, nếu không phải lần giải phẫu kéo dài sinh mệnh này thất bại, nó cũng sẽ không chết.”
Phương Minh Ngụy dở khóc dở cười nói: “ Đúng vậy, xin lão nhân gia nén bi thương.”
Lão Ước Hàn thở dài một hơi thật sâu, lại lần nữa thân thiết vỗ vỗ bả vai Phương Minh Ngụy, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Người cao hứng mà đến, mất hứng mà về, Phương Minh Ngụy về tới gian phòng của mình, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vừa rồi lão Ước Hàn làm sao đi tới bên cạnh mình?
Nếu như không có nhớ lầm, hẳn là thình lình xuất hiện ra a. Nếu là mấy ngày hôm trước, chuyện như vậy cũng không kì quái, nhưng hôm nay lực lượng tinh thần hệ của hắn đã đạt tới ngoài sáu cấp, nhưng vẫn bị người không chút tiếng động đi đến gần.
Chẳng lẽ lão Ước Hàn là một cao thủ thâm tàng bất lộ sao? Nhưng nhìn bộ dáng tuổi già sức yếu của hắn, như thế nào cũng không giống a!
Bỏ đi, không nghĩ chuyện này nữa. Phương Minh Ngụy thuận tay cầm lên máy truyền cảm, đối với mấy chú ngữ kia thất vọng vô cùng, nhưng trong lòng có điểm không cam lòng, chẳng lẽ là do mình niệm sai lầm rồi?
“ Lầm nhầm, bùm bùm…”
Liên tiếp chuỗi từ ai cũng nghe không hiểu, mà ngay cả chính hắn cũng không hiểu được ý tứ cùng với nguyên lý chú ngữ từ trong miệng hắn mặc niệm đi ra, đồng thời, tinh thần của hắn cũng dao động phối hợp với chú ngữ cao thấp phập phồng.
Đúng vậy a…
Phương Minh Ngụy có thể phi thường khẳng định tự nói với mình, hắn tuyệt đối không có niệm sai một chữ.
Nhưng trước mặt hắn không có thi thể gì xuất hiện. Trở nên ngẩn ra, ảo não lắc lắc đầu, chính mình căn bản là vừa rồi không có đối diện thi thể phát ra chú ngữ, lại làm sao có thể xuất hiện kì tích chứ.
Nhưng mà ngay sau đó, vẻ tươi cười trên mặt Phương Minh Ngụy đọng lại. Hắn tà tà nhìn máy truyền cảm trong tay, ở trong đầu hắn tựa hồ cảm ứng được một loại dao động kì lạ, đó là một loại thoát thai cho hắn tinh thần ý thức mà lại là tinh thần thể hoàn toàn độc lập. Cỗ tinh thần thể thần bí này làm cho hắn có một loại cảm giác phi thường đặc thù, cùng tinh thần ý thức của bản thân hắn thủy nhũ tương giao, có liên hệ chặt chẽ mà không thể phân cách thật kì diệu.
Loại năng lượng dao động này là từ trong máy truyền cảm trong tay hắn truyền tống mà đến, ánh mắt của hắn càng mở lớn, vào thời khắc này, hắn đã nghĩ tới, chính mình vừa rồi đọc thầm đoạn chú văn kia đúng là vọng lại đối với máy truyền cảm.
Đây là có chuyện gì? Hắn nhìn chằm chằm máy truyền cảm, đột nhiên có một loại cảm giác rất kì quái, tựa hồ đồ chơi này đã biến thành một loại vật phẩm tư nhân thuộc về hắn, hắn muốn thế nào được thế đó, thậm chí còn, hắn còn có thể cho nó…tự nổ tung.
Yên lặng ngồi xuống, trong lòng Phương Minh Ngụy dâng lên một trận cảm giác kì dị, chẳng lẽ đoạn chú ngữ kia căn bản không phải gọi về thi thể, mà có thể gọi về ý thức của điện tử sao?
Trầm ngâm một lát, Phương Minh Ngụy lại đeo máy truyền cảm, ngay sau đó, hắn lại xuất hiện trong không gian riêng tư của mình.
Muốn làm cái gì đây? Trong lòng vừa động, hắn thử đối với không gian hư vô hạ xuống mệnh lệnh thứ nhất của mình: “ Giúp ta viết một bài về báo cáo quan sát của việc khai quật cổ văn vật của tinh cầu Tạp Lí Mỗ.”
“ Tháp tháp…tháp tháp tháp…”
Trên màn huỳnh quang không ngừng hiện ra rất nhiều điểm ánh sáng, sau giây lát, một bài báo cáo quan sát có thể nói là hoàn mỹ đã xuất hiện.
“ Trời ạ…” Phương Minh Ngụy rốt cuộc không thể khống chế, thấp giọng kinh hô: “ Chẳng lẽ thật sự có trí tuệ?”
Tuy rằng kỹ thuật khoa học nhân loại có sự phát đạt tốc độ cao, nhưng cho tới nay, còn chưa có bất luận kẻ nào có thể phát minh ra máy tính siêu cấp có thể thay thế được sự tồn tại của nhân loại.
Dù cho máy tính, có hệ thống giải toán tiên tiến nhất, đều không thể thay thế được đại não của nhân loại.
Sự thật chứng minh, nhân loại cũng không phải tạo hóa.
Nhưng hết thảy trước mắt lại đại biểu cái gì? Phương Minh Ngụy rõ ràng biết, máy truyền cảm trên tay mình chẳng qua chỉ là một sản phẩm quá hạn, cũng không có khả năng tự động viết ra công năng cao nhất thế này. Như vậy giải thích duy nhất, chính là do máy truyền cảm này tự mình tiến hóa.
Hơi hơi nhắm lại hai mắt, toàn lực cảm ứng cỗ ý niệm thần bí trong đầu. Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được nó tồn tại, nhưng làm cho hắn uể oải chính là, chỉ có thể cảm ứng, mà không thể dùng ý thức trao đổi với nó.
Tùy ý hạ xuống vài mệnh lệnh, không gian riêng tư của chính mình lập tức thay đổi bộ dáng. Lần này, Phương Minh Ngụy hoàn toàn khẳng định, thứ này chính là ý thức thể do máy truyền cảm hình thành.
“ Đô đô…” Trên bàn một cái đèn đỏ sáng lên, hơn nữa còn phát ra một trận tiếng động như tiếng gió rít.
Phương Minh Ngụy lập tức rời khỏi máy truyền cảm, hắn biết, mình phải đến trường học.
Ra cửa phòng, ngồi trên xe bay, điểm cho bay tự động. Xe bay “ hô” một tiếng bay đi.
Ở bên trong tinh cầu phi hành, có thể đem xe giao cho máy tính internet của tinh cầu khống chế, thông qua các loại hình thức giải toán siêu cấp, chỉ cần không ai cố ý phá hư, chắc chắn sẽ không phát sinh ra tai nạn xe cộ. Hơn nữa, ở trên xe bay có an toàn phòng hộ, cho dù là gặp tai nạn xe cộ, cũng không làm tổn thương tính mạng.
Vì thế, tuyệt đại đa số người bước lên xe bay, đều lựa chọn tự động lái đi.
Từ nhà đi tới trường học, còn có lộ trình nửa giờ, nếu là bình thường, hắn sẽ nhắm mắt dưỡng thần hoặc xem một bộ phim ngắn để tiêu khiển. Nhưng hiện tại, hắn còn có nhiều chuyện phải làm a…
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 5 : Ưu Tú.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
Sau nửa giờ, Phương Minh Ngụy rốt cuộc có một chút hiểu biết đối với ý thức yếu ớt ở trong đầu mình.
Thứ này chính là ý thức yếu ớt từ máy truyền cảm sinh ra, nhưng lại có một loại chênh lệch thật lớn so với ý thức của chính mình.
Chỉ có thể nói thứ này có được đặc điểm của một bộ phận trí tuệ nhân loại, có nhất định năng lực phán đoán ăn khớp.
Đương nhiên, so với những máy móc luôn tuân theo mệnh lệnh trình tự thì tốt hơn nhiều lắm.
Làm cho Phương Minh Ngụy cảm giác, thứ này là một sinh mệnh thể có ý thức tự hỏi độc lập, nhưng sinh mệnh thể này cũng không hoàn thiện, chẳng qua chỉ là một thứ không có tư tưởng, chỉ là một con rối phụng mệnh làm việc mà thôi.
Nó giống như là một sự dung hợp, một tổ hợp kì diệu, có một ít đặc thù của máy tính cùng với một ít năng lực phán đoán của nhân loại.
Có suy đoán như vậy, Phương Minh Ngụy đã hoàn toàn vừa lòng.
Máy tính sở dĩ không thể thay thế được não người, chính là bởi vì nó thiếu hai thứ của nhân loại.
Một là cảm tình, nhưng nhân tố này cũng không cần nói ra. Bởi vì Phương Minh Ngụy cũng không tin tưởng, ở giữa hai cỗ máy sẽ sinh ra loại tình yêu cuồng nhiệt linh tinh hay cảm xúc mãnh liệt gì đó.
Về phần một thứ khác, chính là năng lực phán đoán, nơi này không phải nói tới năng lực phán đoán theo trình tự, mà là giống như nhân loại, là loại năng lực phán đoán chủ quan.
Vô luận khoa học nhân loại tiên tiến cỡ nào, đều không thể giải quyết hai vấn đề khó khăn rất lớn này.
Bất quá hiện giờ xem ra, nan đề thứ hai tựa hồ đã có dấu hiệu hiểu biết.
“ Hô…” Xe bay rốt cuộc ngừng lại.
Phương Minh Ngụy nhảy ra, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa bên trong, bởi vì hắn đã nhìn thấy được bác sĩ Tạp Tu đang đi đến hướng phòng học.
&&&&
“ Đây là một ít khoáng vật thần kì, ta có thể rõ ràng cảm nhận được chúng hướng ta tự thuật một phần sự thật về những vui buồn được vùi lấp trong lịch sử…”
Mười phút sau, tiếng vỗ tay đứt quãng từ dưới đài truyền đến, Thi Nại Đức đã phát biểu xong.
Bác sĩ Tạp Tu từ trên ghế đứng lên, gật đầu nhìn người lên tiếng, theo sau bĩu môi, tiếng nói hùng hậu truyền tới: “ Thi Nại Đức, phi thường cảm tạ ngươi đã phát biểu, nhưng ngươi phải nhớ rõ, ta bố trí bài tập là báo cáo quan sát, mà không phải tiểu thuyết huyền huyễn.”
“ Ha ha…”
Dưới đài nhất thời phát ra một trận cười vang.
“ Nga, thật có lỗi, bác sĩ.” Thi Nại Đức khẩn trương nhún vai, nói: “ Nhưng mà bác sĩ, đây là cảm tưởng thật sự sau khi ta nhìn thấy khoáng vật.”
“ Ha ha…” Tiếng cười dưới đài càng lớn.
Tạp Tu bác sĩ lắc lắc đầu: “ Được rồi, ngươi đã kiên trì, lần này cho điểm ngươi thất bại. Vị kế tiếp…”
“ Nga…” Thi Nại Đức ôm lấy đầu, vẻ mặt uể oải. Nhưng cũng không có bao nhiêu người đồng tình, trong đó có Phương Minh Ngụy sắp đứng dậy đọc bài phát biểu của mình.
Bởi vì Thi Nại Đức là thiên tài được trường học công nhận, học lực của hắn vốn đã sớm đạt được tiêu chuẩn ưu tú, cho dù thành tích lúc này là số 0, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến tiền đồ của hắn. Nhưng những người khác bất đồng, ngoại trừ thiên tài, bình thường cũng không có bao nhiêu người dám tiêu xài lãng phí cơ hội như thế này.
“ Khái khái…” Phương Minh Huy tằng hắng cổ họng, tận lực dùng khẩu khí bình tĩnh đọc bản báo cáo quan sát trong tay: “ Vào triển lãm quán, đầu tiên ta chứng kiến chính là một kiểu dáng phong cách cổ xưa, chữ khắc và đồ vật cùng công nghệ hiện đại ở chung quanh hoàn toàn không giống nhau…”
Mười phút sau, khi Phương Minh Ngụy đọc xong bài phát biểu của mình cũng đồng dạng có được tiếng vỗ tay rời rạc.
“ Tốt lắm.” Bác sĩ Tạp Tu thở dài nói: “ Phương Minh Ngụy, ta tin tưởng ngươi thật sự có chuẩn bị qua, hơn nữa còn tốn rất nhiều tâm lực.”
“ A, cảm ơn bác sĩ.” Phương Minh Ngụy mặt mày hớn hở, đối với việc để cho máy truyền cảm thay mình viết báo cáo cảm thấy may mắn cực độ.
Thu hồi tươi cười, bác sĩ Tạp Tu nhìn chằm chằm Phương Minh Ngụy, hỏi: “ Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết lời thật lòng, ngươi thật sự xem qua buổi triển lãm sao?”
Phương Minh Ngụy ngẩn ra, nụ cười trên mặt nhất thời xơ cứng, hắn đương nhiên có xem qua đồ cổ triển lãm, nhưng toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên viên hạt châu nho nhỏ kia, còn về phần những thứ khác, căn bản là không có xem qua. Cho nên, vấn đề này thật là không dễ trả lời a!
“ Nếu ta không có nhớ lầm, đoạn báo cáo này của ngươi bao gồm ít nhất nội dung của hai mươi tám phần tài liệu trên thiên võng, ân, có lẽ càng nhiều hơn. Ta thừa nhận, ngươi quả nhiên mười phần cố gắng, nhưng ta cần sự chân thật, rõ ràng chưa?”
“ Nga…” Phương Minh Ngụy nhìn biểu tình của Tạp Tu, trong lòng hắn thập phần hiểu được, vị bác sĩ nghiêm khắc này kế tiếp nhất định sẽ cho mình điểm không hợp cách.
Nếu trước hôm nay, Phương Minh Ngụy tuyệt đối không dám có điều biện giải, bởi vì cặp mắt sắc bén của bác sĩ Tạp Tu đang trừng, ngoại trừ Thi Nại Đức, mọi người còn lại sẽ cảm thấy hết hồn, gan có lớn như trời cũng sẽ biến mất.
Nhưng hiện tại bất đồng, từ khi lực lượng tinh thần hệ đột phá cấp năm, thế nhưng ngoài ý muốn phát giác ánh mắt của bác sĩ Tạp Tu cũng không hung lệ đến nỗi như vậy.
“ Bác sĩ!” Cũng không cam lòng Phương Minh Ngụy lập tức kêu lên.
“ Cái gì?” Tạp Tu có chút giật mình, ở trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ Thi Nại Đức, cũng không có người dám đánh gãy quyết định của hắn.
Chần chờ một chút, Phương Minh Ngụy ngẩng đầu lên, bằng thanh âm thành khẩn, nói: “ Bác sĩ, vòng triển làm lần này thật sự đông người lắm, ngày hôm qua ta không còn cách nào nên mới đi. Nhưng khi ta đi vào, đồ vật đã bị trộm, cái gì ta cũng không có thấy. Ta không nghĩ lừa gạt ngài, nhưng là ta nghĩ, ngài càng không muốn nhìn thấy một bản báo cáo quan sát hoàn toàn trống a.”
Nhìn ánh mắt trong suốt của Phương Minh Ngụy, Tạp Tu khẽ gật đầu, thượng cổ văn vật bị trộm, chuyện lớn như vậy, hắn đương nhiên là biết đến, hơn nữa từng cùng với nhóm đồng sự cùng nhau mãnh liệt chửi mắng tên trộm vô sỉ kia, cho nên nghe Phương Minh Ngụy giải thích xong, hắn lựa chọn tin tưởng.
“ Được rồi, đó là một ngoại lệ, không trách ngươi. Ân, tìm tòi cùng sửa sang lại nhiều tư liệu như vậy, đủ thấy dụng tâm của ngươi. Như vậy lúc này đây…” Bác sĩ Tạp Tu kéo dài thanh âm, làm cho mọi người tò mò, mới mang theo một tia mỉm cười, chậm rãi nói: “ Thành tích của ngươi, là ưu tú.”
“ Oa…”
Đầu tiên mà một trận tiếng than sợ hãi, theo sau là tiếng vỗ tay rào rào trong đại sảnh vang lên, đối với việc Phương Minh Ngụy dùng sự cố gắng để dành thắng lợi, tất cả học sinh đều nhiệt liệt hoan hô.
Dù sao, từ nơi bác sĩ Tạp Tu lấy được thành tích ưu tú, tuyệt đối là một việc khó ngoài sự tưởng tượng. Toàn năm học, ngoại trừ Thi Nại Đức và vài thiên tài được công nhận, có rất ít người nghe nói có chuyện như vậy.