19-05-2008, 06:01 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bông Hồng Cà i Ão
Tác giả: ThÃch Nhất Hạnh
à niệm vá» mẹ thưá»ng không thể tách rá»i vá»›i tình thương. Mà tình thương là má»™t chất liệu ngá»t ngà o êm dịu và cố nhiên là ngon là nh. Con trẻ thiếu tình thương thì không thể lá»›n lên được. Ngưá»i lá»›n thiếu tình thương thì cÅ©ng không "lá»›n" lên được. Cằn cá»—i, héo mòn.
Ngà y mẹ tôi mất, tôi viết trong nháºt ký: "Tai nạn lá»›n nhất đã xảy ra cho tôi rồi !" Lá»›n cách mấy mà mất mẹ, thì cÅ©ng như không lá»›n, cÅ©ng cảm thấy bÆ¡ vÆ¡, lạc lõng, cÅ©ng không hÆ¡n gì kẻ mồ côi.
Những bà i hát, những bà i thÆ¡ ca tụng tình mẹ, bà i nà o cÅ©ng dá»… thấy hay. Ngưá»i viết dù không có tà i ba, cÅ©ng có rung cảm chân thà nh; ngưá»i hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thuở chưa có ý niệm, ai cÅ©ng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ. Những bà i hát ca ngợi tình mẹ đâu cÅ©ng có, thá»i nà o cÅ©ng có. Bà i thÆ¡ mất mẹ mà tôi thÃch nhất từ hồi nhá» là má»™t bà i thÆ¡ giản dị. Mẹ Ä‘ang còn sống, nhưng má»—i khi Ä‘á»c bà i thÆ¡ ấy thì sợ sệt, âu lo... sợ sệt lo âu cho má»™t cái gì còn xa, chưa đến nhưng chắc chắn phải đến:
Năm xưa tôi còn nhá»
Mẹ tôi đã qua Ä‘á»i!
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân pháºn kẻ mồ côi.
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Äể dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...
Hoà ng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả má»™t bầu trá»i
Má»™t bầu trá»i thương yêu dịu ngá»t, lâu quá mình đã bÆ¡i lá»™i trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì đã mất rồi. Ngưá»i nhà quê Việt Nam không ưa nói cách cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là má»™t kho tà ng cá»§a yêu thương, cá»§a hạnh phúc thì cÅ©ng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là má»™t thứ chuối, má»™t thứ xôi, má»™t thứ đưá»ng ngá»t dịu, ngưá»i dân quê đã diá»…n tả được tình mẹ vừa giản dị, vừa đúng mức:
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp má»™t, như đưá»ng mÃa lau
Ngon biết bao nhiêu! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau má»™t cÆ¡n sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị cá»§a ta. Chỉ khi nà o mẹ đến, kéo chăn đắp lại ngá»±c cho ta, đặt bà n tay trên trán nóng ta và than thở "Khổ chưa, con tôi," ta má»›i cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngá»t cá»§a tình mẹ, ngá»t thÆ¡m như chuối ba hương, dịu như xôi nếp má»™t và đáºm đà dịm cả cổ há»ng như đưá»ng mÃa lau.
Tình mẹ thì trưá»ng cá»u, bất tuyệt; những chuối ba hương, đưá»ng mÃa lau, xôi nếp má»™t ấy không bao giá» cùng táºn. "Công cha như núi Thái SÆ¡n, nghÄ©a mẹ như nước trong nguồn chảy ra". Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc cá»§a má»i tình cảm thương yêu. Mẹ là giáo sư dạy vá» thuÆ¡ng yêu, má»™t phân khoa quan trá»ng nhất trong trưá»ng đại há»c cuá»™c Ä‘á»i.
Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhá» mẹ mà tôi biết được thế nà o là tình nhân loại, tình chúng sinh; nhá» mẹ mà tôi có được chút ý niệm vỠđức từ bi. Vì mẹ là gốc cá»§a tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý niệm thương yêu cá»§a tôn giáo vốn cÅ©ng dạy vá» tình thương. Äạo Pháºt có đức Quan Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tá»›i bên nôi. Mẹ hiện ra như má»™t thiên thần dịu hiá»n là m tiêu tan khổ Ä‘au lo âu. Äạo Chúa có Äức Mẹ, thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tÃn ngưỡng bình dân Việt có thánh mẫu Liá»…u Hạnh, cÅ©ng dưới hình thức mẹ.
Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ "mẹ" là ta đã thấy lòng trà n ngáºp yêu thương rồi. Mà từ yêu thương Ä‘i tá»›i tÃn ngưỡng và hà nh động thì không xa mấy.
Tây phương không có ngà y Vu Lan nhưng cÅ©ng có Mother's Day, mồng 10 tháng 5. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có má»™t ngà y, tôi Ä‘i vá»›i thầy Thiên Ân tá»›i nhà sách ở khu Ginza, Äông Kinh, ná»a đưá»ng gặp mấy ngưá»i sinh viên Nháºt, bạn cá»§a thầy Thiên Ân. Có má»™t cô sinh viên há»i nhá» thầy Thiên Ân má»™t câu, rồi lấy trong sắc ra má»™t bông hoa cẩm chướng mà u trắng cà i và o khuy áo áo trà ng cá»§a tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô là m gì, nhưng không dám há»i, cố giữ vẻ tá»± nhiên nghÄ© rằng có má»™t tục lệ chi đó.
Sau khi hỠnói chuyện xong, chúng tôi và o nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là ngà y Mother's Day, theo tục Tây Phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cà i hoa hồng trên áo, và anh sẽ tự hà o được còn mẹ. Nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cà i trên áo một bông hoa mà u trắng. Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà cảm thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ đứa trẻ vô phúc khốn nạn nà o, chúng tôi không có được cái tự hà o cà i trên áo một bông hoa mà u hồng.
Ngưá»i được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhá»› thương không quên mẹ dù Ngưá»i đã khuất. Ngưá»i được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhá»› rằng mình còn mẹ và sẽ cố gắng để là m vui lòng mẹ kẻo má»™t mai ngưá»i khuất núi có khóc than cÅ©ng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cà i hoa đó đẹp và nghÄ© rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngà y báo hiếu Vu Lan!
Mẹ là má»™t dòng suối, má»™t kho tà ng vô táºn, váºy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phà má»™t cách oan uổng. Mẹ là má»™t món quà lá»›n nhất mà cuá»™c Ä‘á»i tặng cho ta. Những kẻ đã và đang có mẹ, đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi má»›i nói : "Trá»i Æ¡i, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trá»i mà chưa có lúc nà o nhìn kỹ được mặt mẹ". Lúc nà o cÅ©ng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi và i câu ngắn ngá»§i. Xin tiá»n ăn quà . Äòi há»i má»i chuyện. Ôm mẹ mà ngá»§ cho ấm. Giáºn dá»—i. Há»n lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya, dáºy sá»›m vì con. Chết sá»›m cÅ©ng vì con. Äể mẹ phải suốt Ä‘á»i bếp núc vá may, giặt rá»a, dá»n dẹp... Và để mình suốt Ä‘á»i báºn rá»™n lên xuống ra và o lợi danh. Mẹ không có thì giá» nhìn kỹ con. Và con không có thì giá» nhìn kỹ mẹ. Äể khi mẹ mất, mình có cảm nghÄ© "như là mình chưa bao giá» có ý thức rằng mình có mẹ" Chiá»u nay khi Ä‘i há»c vá» hoặc khi Ä‘i là m việc ở sở vá», em hãy và o trong phòng mẹ vá»›i má»™t nụ cưá»i tháºt trầm lặng và tháºt bá»n. Em hãy ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ tháºt lâu, tháºt kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ Ä‘ang sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ há»i má»™t câu ngắn là m mẹ chú ý.
Em há»i: "Mẹ ơị mẹ có biết không ?" Mẹ sẽ hÆ¡i ngạc nhiên và sẽ há»i em, vừa há»i vừa cưá»i: "Biết gì?" Vẫn nhìn và o mắt mẹ, vẫn giữ nụ cưá»i trầm lặng và bá»n, em sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?
Câu há»i sẽ không cần được trả lá»i. Cho dù ngưá»i lá»›n ba bốn mươi tuổi cÅ©ng có thể há»i má»™t câu như thế vì ngưá»i là con cá»§a mẹ. Mẹ và em sẽ sung sướng, sẽ sống trong ý thức tình thương bất diệt và ngà y mai mẹ mất, em sẽ không hối háºn Ä‘au lòng.
Ngà y Vu Lan ta nghe giảng và đá»c sách nói nhiá»u vá» ngà i Mục Kiá»n Liên và vá» sá»± hiếu đễ. Công cha, nghÄ©a mẹ. Bổn pháºn là m con. Ta lạy Pháºt cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mưá»i phương tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nÆ¡i cá»±c lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bá» Ä‘i. Nhưng hiếu cÅ©ng do tình thương mà có; không có tình thương, hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng vá», cố gắng, mệt nhá»c - mà có tình thương là có đủ hết rồi. Cần chi nói đến bổn pháºn. Thương mẹ như váºy là đủ.
Mà thương mẹ không chỉ là má»™t bổn pháºn, thương mẹ là má»™t cái gì rất tá»± nhiên, như khát thì uống nước, con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ "phải" đây không phải là luân lý, là bổn pháºn. "Phải" đây là lẽ đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, mẹ thì đương nhiên thương con. Nếu mẹ không cần con và con không cần mẹ thì đó không phải là mẹ con. Äó là lạm dụng danh từ mẹ con.
Ngà y xưa, thầy giáo há»i rằng, con mà thương mẹ thì cần phải là m như thế nà o ? Tôi trả lá»i: vâng lá»i cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ vá» già và thá» phụng khi mẹ khuất núi. Bây giá» thì tôi biết rằng con thương mẹ thì không phải "là m thế nà o" gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, cần chi phải há»i "là m như thế nà o".
Thương mẹ không phải là má»™t vấn đỠluân lý, đạo đức. Anh mà nghÄ© rằng tôi viết bà i nà y để khuyên anh vá» luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là má»™t vấn đỠhưởng thụ. Mẹ như chuối ngá»t, như đưá»ng mÃa lau, như xôi nếp má»™t. Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì uổng cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị biết mà thôi. Äể mai nà y, anh chị đừng có than thở rằng Ä‘á»i ta không còn gì cả. Má»™t món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì há»a chăng có là m Ngá»c Hoà ng Thượng Äế má»›i vừa ý, má»›i bằng lòng, má»›i sung sướng. Nhưng tôi biết được Ngá»c Hoà ng không sung sướng đâu, bởi Ngá»c Hoà ng là đấng tá»± sinh không bao giá» có diá»…m phúc có được má»™t bà mẹ.
Tôi kể chuyện nà y, anh đừng nói tôi khá» dại. Äáng lẽ chị tôi không nên Ä‘i lấy chồng và tôi không nên Ä‘i tu má»›i phải. Chúng tôi bá» mẹ mà đi, ngưá»i thì theo cuá»™c Ä‘á»i má»›i bên cạnh ngưá»i con trai thương yêu, ngưá»i thì Ä‘i theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thá».
Ngà y chị tôi Ä‘i lấy chồng, mẹ tôi lo lắng, lăng xăng, không tá» vẻ buồn bã chi. Nhưng đến khi chúng tôi ăn qua loa để đợi rước dâu thì mẹ tôi không nuốt được miếng nà o. Mẹ nói: "Mưá»i tám năm trá»i nó ngồi ăn cÆ¡m vá»›i mình, bây giá» nó ăn bữa cuối cùng rồi nó Ä‘i ăn ở má»™t nhà khác". Chị tôi gục đầu xuống mâm cÆ¡m, khóc. Chị nói "Thôi con không Ä‘i lấy chồng nữa". Nhưng rốt cuá»™c rồi chị cÅ©ng Ä‘i lấy chồng, còn tôi thì bá» mẹ Ä‘i tu. "Các, ái, từ, sở, thân" là lá»i khen ngợi ngưá»i có chà xuất gia. Tôi không tá»± hà o chi vá» lá»i khen đó cả. Tôi thương mẹ nhưng tôi có lý tưởng, vì váºy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên Ä‘á»i, có nhiá»u khi ta phải chá»n lá»±a mà không có sá»± lá»±a chá»n nà o là không khổ Ä‘au. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn là m ngưá»i nên anh phải khổ Ä‘au. Tôi không hối háºn vì bá» mẹ Ä‘i tu nhưng tôi tiếc thương cho tôi vô phúc thiệt thòi nên không được hưởng thụ tất cả kho tà ng quý báu đó. Má»—i buổi chiá»u lạy Pháºt, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp má»™t và đưá»ng mÃa lau.
Anh cÅ©ng đừng tưởng tôi khuyên anh không nên Ä‘uổi theo sá»± nghiệp mà chỉ nên ở nhà vá»›i mẹ. Tôi đã nói là tôi không khuyên răn ai hết - tôi không giảng luân lý đạo đức. Tôi chỉ nhắc nhở anh "mẹ là chuối, là xôi, là đưá»ng, là máºt ngá»t ngà o, là tình thương". Äể anh đừng quên. Äể chị đừng quên. Äể em đừng quên. Quên là má»™t lá»—i lá»›n. CÅ©ng không phải là lá»—i nữa mà là má»™t sá»± thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, vô tình mà thiệt thòi. Tôi xin cà i và o túi áo anh má»™t hoa hồng để anh sung sướng, thế thôi.
Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên như thế nà y. Chiá»u nay khi Ä‘i há»c vá», hoặc khi Ä‘i là m việc vá», anh hãy và o trong phòng mẹ vá»›i má»™t nụ cưá»i tháºt trầm lặng và tháºt bá»n. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ tháºt lâu, tháºt kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ Ä‘ang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ há»i má»™t câu ngắn là m mẹ chú ý. Anh há»i: "Mẹ ơị mẹ có biết không ?". Mẹ sẽ hÆ¡i ngạc nhiên và sẽ há»i anh, vừa há»i vừa cưá»i: "Biết gì?" Vẫn nhìn và o mắt mẹ, vẫn giữ nụ cưá»i trầm lặng và bá»n, anh sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?". Câu há»i sẽ không cần được trả lá»i. Cho dù ngưá»i lá»›n ba bốn mươi tuổi cÅ©ng có thể há»i má»™t câu như thế vì ngươi là con cá»§a mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ sống trong ý thức tình thương bất diệt và ngà y maị mẹ mất anh, anh sẽ không hối háºn Ä‘au lòng tiếc rằng anh không có mẹ.
Äó là điệp khúc mà tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca, em hãy ca cho cuá»™c Ä‘á»i đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Äóa hoa mà u hồng tôi cà i trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng Ä‘i !
(Äể dâng mẹ và để là m quà Vu Lan cho những ngưá»i nà o có diá»…m phúc còn mẹ).
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 05-09-2008 at 09:37 AM .
19-05-2008, 06:04 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Rồi Sẽ Yêu Ai
Tác giả: Phan Thị Và ng Anh
"Hoà n Æ¡i, có thằng mết mà y lắm đấy . Ở cùng tổ mà y, nhà trên đưá»ng mà y vá». Mà y đứng, nó ngồi thì cao bằng nhau." Cả bá»n ngồi vắt vẻo trên lan can nhìn tôi chỠđợi.
"Tao biết rồi, thằng Tưá»ng chứ gì? Nó đáng tuổi em tao!."
Tôi biết có nói cÅ©ng thừa Giá» nà y trưá»ng vắng tanh. Văn phòng, căng tin Ä‘á»u đóng cá»a . Thá»±c táºp xong, chúng tôi ở lại má»™t chút để tán dóc. Con gái 19, 20, chuyện nà o cÅ©ng quay vá» chuyện tình yêu . Tôi băn khoăn nhìn Lan và Xuân, không hiểu tụi nó nói đùa hay tháºt vá» cái tin lúc nãy nhỉ?
Tưá»ng nhá» hÆ¡n tôi ba tuổi . Hôm qua là sinh nháºt nó, tôi và o căng tin mua má»™t gói me: "Mừng oắt con thêm má»™t tuổi nhé." Tưá»ng không cưá»i, chăm chú nhìn gói me: "Sao lại không thêm được ba tuổi nhỉ." Vì sao hôm qua tôi lại không nghÄ© gì cả. Trong thâm tâm, tôi coi nó như em, con gái trong lá»›p cÅ©ng coi nó như em út.
Tôi Ä‘á»c má»™t quyển truyện nói vá» tình yêu giữa má»™t cô bé và má»™t ngưá»i lá»›n tuổi . Vì chênh lệch nên há» xưng hô là "ông" và "em." Khép sách lại, tá»± nhiên tôi nảy ra ý nghÄ© vô cùng bất ngá» là mình phải có má»™t ngưá»i lá»›n để yêu và phải hÆ¡n tôi nhiá»u tuổi để có thể áp dụng cách xưng hô cá»§a truyện. Ngưá»i ta bảo con gái hay coi thưá»ng con trai bằng tuổi, và tôi, tôi đã chán cái cảnh ngồi cãi nhau om lên vá»›i mấy thằng bạn trong lá»›p chỉ vì chép khác nhau má»™t chữ trong bà i.
Tôi há»i mẹ: "Nếu bồ mình lá»›n tuổi quá thì mình gá»i là ông, xưng là em hả." Mẹ Ä‘ang đếm tiá»n nên cáu: "Im Ä‘i, tao nhầm bây giá». Mà mà y bồ vá»›i ngưá»i lá»›n là m gì? Äể con rể là bạn cá»§a tao vá»›i ba mà y à ?."
Sáng nay không có nắng, trá»i lại có vẻ muốn mưa. Gá»i xe xong tôi Ä‘i vòng vòng qua cây thị xem may ra có nhặt được quả nà o không. Tổ trá»±c đêm qua đã vÆ¡ vét hết, chỉ để lại mấy quả nát bét trên sân. Ở sân hà nh lang, tôi gặp Tưá»ng, nó Ä‘i ngược lại, xòe năm ngón tay ngó ngoáy như định móc mắt tôi, cái miệng non choẹt méo qua má»™t bên. Tôi bảo: "thằng Ä‘iên!."
Tưá»ng bá» và o túi tôi má»™t quả thị con rồi cùng Ä‘i và o giảng đưá»ng. Hai tiết đầu là Sinh Váºt, tôi luôn luôn quên Ä‘em viết chì. Thầy Sinh váºt chưa già nhưng dáng Ä‘i cháºm chạp, các bạn cá»§a tôi gặp thầy Ä‘i chợ mua toà n những bó rau bé tÃ, phòng thầy ở trá» cÅ©ng bé tÃ. Tôi nghe kể bá»—ng thấy mÅ©i mình cay cay .
Lan ngồi cạnh tôi, mặt bé như con chuá»™t con, chép miệng như má»™t bà già : "Trà thức chân chÃnh là khổ thế đấy!." Tôi nhìn nó, phì cưá»i, không hiểu cô ả há»c phong cách ngưá»i lá»›n ấy ở đâu .
Tôi ở lại trưá»ng buổi trưa . Tất cả lên hà nh lang các phòng thá»±c táºp ngá»§. Con gái ở lầu hai, con trai ở lầu ba. Äôi khi có những cáºu sinh viên lá»› ngá»› xuống nhầm lầu là m các cô nháo nhác như gà phát hiện ra trong chuồng mình có chuá»™t. Ngá»§ dáºy, ở vòi nước rá»a mặt, tôi gặp Bảo Bảo chá» tôi, nôn nóng: "Äi uống nước, Hoà n!" - "Sắp đến giá» rồi!." "Còn mưá»i phút nữa mà !."
Bảo bằng tuổi tôi nhưng ngưá»i lá»›n hÆ¡n, là má»™t nhân viên chép bà i há»™ khi tôi nghỉ há»c. Nước chanh ở trưá»ng tôi rẻ và dở hÆ¡n bất cứ nÆ¡i đâu, vị ngá»t cá»§a nó là m ngưá»i ta cà ng khát hÆ¡n. Ở cuối căng tin, Tưá»ng ngồi vá»›i mấy đứa bạn, nhìn tôi buồn bã, miệng hút thuốc phì phèo . Bảo nói vá»›i tôi ra vẻ đà n anh: "Tưá»ng nó Ä‘ang táºp thở ra vòng tròn!." Tôi không hiểu hút thuốc thì ngon là nh gì nhỉ. Ở phòng thá»±c táºp, Tưá»ng úp mặt lên cái túi cá»§a tôi trông thảm não lắm. "Tưá»ng Ä‘au đầu hả, xin nghỉ Ä‘i!."
"Không, sao Hoà n lúc nà o cÅ©ng muốn tôi nghỉ há»c?." Tôi nhìn cái gáy trẻ con cá»§a nó, tóc có cái Ä‘uôi dế mèn, ngưá»i ta bảo đây là dấu hiệu cá»§a trẻ con ăn tham. Tôi Ä‘i mượn dầu, dù biết rằng dầu chẳng có tác dụng gì trong việc nà ỵ "Thôi Ä‘i Hoà n, tôi có bệnh đâu mà cần dầu." Tôi thừa hiểu cái giá»ng trách móc ấy nhưng cố giả ngu ngÆ¡ "Váºy Tưá»ng buồn khổ cái gì mà thảm váºy. Ai là m khổ Tưá»ng?." "Chẳng ai cả, tôi là m khổ tôi" rồi nó bá» sang bà n thá»±c táºp bên cạnh. Tôi thắng 1- 0.
Hình như tôi đã có tình cảm gì đó dà nh cho Tưá»ng. Rất dịu dà ng, mÆ¡ hồ... không thể hiểu nổi . Mặt Tưá»ng non choẹt, răng khểnh dùng và o việc nhe ra trêu tôi hÆ¡n là m dùng để cưá»i duyên. Cả lá»›p hình như lá» má» Ä‘oán ra, nhưng Tưá»ng chỉ bằng tuổi em tôi! Buổi chiá»u tôi, Xuân, Lan ngồi há»c bà i trên hà nh lang dẫn và o thư quán. Má»™t chá»— ngồi lý tưởng trên đầu là tán me, nhìn xuống hồ cá như má»™t quả tim xây theo kiểu tượng trưng. Ba đứa ngồi xa nhau để tránh nói chuyện.
Chợt tôi nghe Lan rÃt lên nho nhá»: "Em mà y kìa Hoà n!" rồi tôi nghe rất rõ bước chân Tưá»ng Ä‘ang tá»›i gần, gần lắm rồi Ä‘i mất, không có gì thêm. "Sao kỳ váºy Hoà n, mà y và nó giáºn nhau hả?" - "Không, quen váºy rồi, xem kẽ má»™t ngà y là lÆ¡, má»™t ngà y vồn vã, hai đứa Ä‘iên mà !."
"Tếu váºy! Tụi mà y là m váºy để là m gì?." Tôi cÅ©ng chịu, không hiểu cả cái trò ú tim nà y dùng để là m gì. Có lẽ, cả tôi lẫn Tưá»ng Ä‘á»u sợ ngưá»i kia Ä‘oán được tình cảm cá»§a mình cho nên có ngà y, cả hai cùng vui quá mức, có ngà y lại lạnh như tiá»n. Chị tôi bảo "Äồ con nÃt!." Tôi vặn lại: "Khi Ä‘i há»c, bà có váºy không! Bà chị tôi Ä‘anh mặt: "Tao không Ä‘iên như mà y!." Có lẽ tôi Ä‘iên tháºt!
Ban đêm, trưá»ng tôi như khác hẳn, vắng lặng. Tá»± nhiên xuất hiện mấy con mèo to tướng, mắt sáng quắc, chạy vụt trong sân tối . Tôi ngồi trên bệ tưá»ng, đằng sau là cây máºn hương hoa ngai ngái dá»… chịu; phiá dưới là voì nước khóa không kỹ, nhá» tà tách, tà tách. Tôi muốn ngồi má»™t mình như thế nà y mãi không phải nói chuyện vá»›i ai, thở cái không khà mát mẻ, lạ lùng cá»§a ngôi trưá»ng ban đêm. Äêm nay, chúng tôi trá»±c, không chèn cháo vì trưá»ng sẽ cúp nước. Má»—i tổ viên mang theo má»™t loại bánh kẹo để liên hoan chung. Có tiếng chân bước lại, tôi biết là Tưá»ng nên quay mặt vá» phÃa sân trưá»ng nÆ¡i ánh sáng cá»§a mấy ngá»n đèm neon xanh xao hắt xuống. Quay Ä‘i như thế nà y sẽ là m tôi đỡ bối rối hÆ¡n. "Vô lâu chưa Hoà n?"
- "Má»›i. Tưá»ng má»›i và o"
- "á»’, Mệt quá!." Sau cái câu muôn thuở đó, chúng tôi ngồi im. Ngà y thưá»ng tôi vẫn hay tưởng tượng má»™t hoà n cảnh như tối nay, ngồi cạnh Tưá»ng, tôi sẽ kể má»i thứ chuyện cho Tưá»ng nghe. Váºy mà lúc nà y, đầu óc tôi trống rá»—ng, bối rối cá»±c độ...
Tưá»ng ngắt má»™t cái lá máºn, vò vò rồi đưa tôi: "Hoà n gá»i thá» coi, giống như sắp được ăn máºn váºy!" Tôi cầm lấy và thấy bà n tay mình bị giữ lại má»™t cách vụng vá» cá»§a trẻ con. Má»i ngà y, tôi vẫn mong sẽ hiểu được tình cảm Tưá»ng già nh cho tôi, yêu hay không yêu, đừng ú tim nữa . Nhưng lúc nà y, má»™t tiếng nói khác trong tôi, rã rá»i: "Thôi, thế là hết, chẳng còn gì là bà máºt nữa!.
" Tôi cưá»i: "Tưá»ng còn trẻ con lắm, đừng bao giá» là m cái trò nà y nữa nhé!." Mắt Tưá»ng bối rối rồi cụp xuống hối háºn, cả tôi cÅ©ng hối háºn ngay lúc đó. Tưá»ng bá» ra bà n trá»±c cách không xa nÆ¡i tôi ngồi. Hai phút sau đã nghe tiếng cưá»i cá»§a Tưá»ng và tôi bắt đầu rối trÃ.
Äêm trá»±c Ä‘i qua, Tưá»ng hút thuốc và đánh cá» như má»i khi và tôi cà ng bối rối. Sáng ra, Tưá»ng lấy xe vá» trước, để tôi lại sau. Mặt Tưá»ng bình thản, còn tôi, tôi hối háºn vì sao đêm qua, mình thốt ra cái câu Ä‘iên rồ ấy... Có lẽ, chẳng bao giá» Tưá»ng tá» tình lần thứ hai vá»›i tôi ?
Tôi mua những đặc san vá» tình yêu, không thấy hoà n cảnh nà o như váºy. Má»—i sáng, tôi mong và o trưá»ng gặp lại Tưá»ng, nhìn quanh quất giảng đưá»ng, tìm cái dáng cao cao quen thuá»™c. Chiá»u nay, trá»i mưa và tôi buồn hÆ¡n. Tưá»ng không và o ôn bà i nữa. Mặt Tưá»ng không tá» vẻ buồn bã nhưng lạnh lùng, xã giao vá»›i tôi hÆ¡n xưa.
Giá» thì đến lượt tôi khổ vì Tưá»ng, Tưá»ng không chà o bằng những cái méo để tôi có thể mắng "Thằng Ä‘iên" được nữa, bây giá» Tưá»ng gáºt đầu như ngưá»i lá»›n chà o nhau. Tôi đưa Tưá»ng cái kẹo, Tưá»ng cưá»i: "Cảm Æ¡n nhé!." Tôi muốn vặn cổ hai chữ "cảm Æ¡n."
Tôi há»i mẹ: "Mẹ nà y, yêu ngưá»i nhá» tuổi hÆ¡n thì buồn lắm nhỉ!" - "Không biết, sao chẳng bao giá» mà y há»i vá» yêu cùng tuổi thì như thế nà o, lúc thì đòi chÆ¡i vá»›i ông già lúc thì đòi chÆ¡i vá»›i trẻ con!" - "Không phải con mẹ ạ! Con bạn con..."
Mẹ ngá»§ rồi, tá» báo rÆ¡i bên cạnh. Ngà y mai, tôi sẽ mua má»™t quyển sổ là m nháºt ký. Không thể tâm sá»± cùng ai những trò ấm á»› nà ỵ
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 05-09-2008 at 09:38 AM .
19-05-2008, 06:07 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngà y Xưa Tôi Äã Yêu
Tác giả: Thạch Thảo
Váºy là Huế đã và o đông. Từng cÆ¡n gió heo may se thắt thổi qua những con phố dà i hun hút. Má»™t mùa đông nữa lại đến. Má»™t mùa đông nữa tôi xa anh. Má»™t mùa đông nữa lặng lẽ ôm những ká»· niệm xưa, ôm những dà y vò, tiếc nuối, khổ Ä‘au bằng cách tá»± trói mình trong má»™t má»› câu há»i "Vì sao?"
Anh!
Chiá»u nay tôi má»™t mình ra phố. Má»™t mình lang thang đón cÆ¡n gió lạnh đầu mùa. Phố vẫn như xưa, như những ngà y hai đứa mình còn có nhau. Những vòng xe vẫn hối hả Ä‘i vá». Má»i ngưá»i vẫn cứ hút và o dòng xoáy thá»i gian. Tất báºt. Vá»™i vã. Hình như chỉ có tôi là lạc lõng trên vỉa hè đầy lá bằng lăng và ng sần, và o xạc cuốn theo chiá»u gió. Thá»c tay và o túi áo khoác, tôi dừng lại ngÆ¡ ngẩn: Ngã sáu! VỠđâu bây giá»? ÄÆ°á»ng Hà Ná»™i? ÄÆ°á»ng Hùng Vương? ÄÆ°á»ng Bến Nghé? ÄÆ°á»ng Lê Quý Äôn? ÄÆ°á»ng Äống Äa?... Äôi chân tôi vẫn bước Ä‘i như là nó biết rõ cần phải Ä‘i theo đưá»ng nà o. Và quả tháºt nó hÆ¡n tôi. ÄÆ°á»ng Ngô Quyá»n! Ngà y xưa...
Tôi Ä‘i như kẻ vô định. Ký ức cứ ùa vá»... Nhạt nhòa... "T Æ¡i Anh yêu em! Anh không biết nói sao hÆ¡n là nói câu đó nữa". Anh xạo. Thiệt mà ... Không tin anh ư?. "Không, anh xạo lắm"... Tiếng cô gái cưá»i khúc khÃch, tiếng cưá»i trong như pha lê. Chà ng trai vá»™i vã nắm tay cô: "Tin anh Ä‘i. Em Ä‘a nghi thế chóng già lắm, biết không?"...
Cô kêu lên khe khẽ:
"Kìa... Ngưá»i ta nhìn... Buông tay em ra Ä‘i".
"Không, anh không buông. Mặc kệ há»!".
Cô hạ giá»ng năn nỉ:
"Anh... ngưá»i ta Ä‘ang cưá»i"...
"Tin anh không đã? ".
"Ừ... tin... Trá»i ạ". Tiếng chà ng trai cưá»i ấm áp.
Trá»i Æ¡i! Sao lại Ä‘i theo lối nà y? Sao lại thế? Quay lại Ä‘i... Kìa, phÃa trước đã là những hà ng Ä‘iệp. Lá Ä‘iệp và ng rá»±c lả tả rÆ¡i đầy trên tóc, trên áo... "Chạy cháºm lại Ä‘i anh. Hoa Ä‘iệp rÆ¡i đẹp quá". Ừ, đưá»ng Ngô Quyá»n nhiá»u Ä‘iệp nhất thà nh phố đấy... Hoa Ä‘iệp đẹp quá anh nhỉ... Giống như hoa mướp trước ngõ nhà em ấy. Và ng Æ¡i là và ng... Cô gái chụm tay hứng những cánh hoa lả tả bay trong gió... Tiếng cưá»i cuá»™n và o nhau, ấm đến nao lòng... Vâng, cô gái đó là tôi.
Hai mươi tuổi. Tôi là con bé nhà quê khù khá» khăn gói lên thà nh phố há»c. Äối vá»›i tôi, tất cả Ä‘á»u má»›i mẻ, lạ lẫm. Vốn là đứa con gái đầy mặc cảm, khó gần và khó hiểu, tôi giấu mình tháºt kỹ trong cái vá» bá»c lạnh lùng, lặng lẽ. Äến lá»›p, tôi như Ä‘eo dÃnh lấy đứa bạn cùng là ng cÅ©ng lặng lẽ, khá» khạo chẳng kém gì tôi. Hai đứa như hai cái bóng cá»§a nhau, cùng ngÆ¡ ngác như nhau.
Hết má»™t há»c kỳ, cả tôi và nó hầu như chưa Ä‘i hết cái thà nh phố bé như lòng bà n tay và chưa thuá»™c hết tên năm mươi thà nh viên còn lại cá»§a lá»›p. Tôi chỉ biết đến nó, đến bà i há»c, đến những lo toan thưá»ng ngà y cá»§a cuá»™c sống tá»± láºp đầu Ä‘á»i, đến miá»n giáo đưá»ng trang nghiêm, tÄ©nh lặng mà thưá»ng ngà y tôi hay đến ôn bà i. Tất cả sẽ bình yên như thế nếu không có má»™t ngà y...
Ngà y 22 tháng 3 trưá»ng tổ chức cắm trại chà o mừng ká»· niệm 40 năm ngà y thà nh láºp Äại Há»c Huế. Khoa Văn trưá»ng Äại Há»c Sư Phạm năm tôi há»c có ba lá»›p: A, B, C. Lá»›p tôi 97 Văn B dá»±ng trại bên cạnh lá»›p Văn A và Sá» B Äối diện lá»›p tôi qua khoảng đất đầy cá» xanh mượt là lá»›p Văn C.
Cả ngà y hôm đó, tôi lang thang cùng T. nhá» bạn cùng lá»›p mà cứ thầm trách đứa bạn cùng là ng đã bá» tôi lại má»™t mình để vá» quê. Äến tối, lá»›p phó há»c táºp, lá»›p phó phụ trách Ä‘á»i sống kiêm luôn chức thá»§ quỹ lá»›p trổ tà i... nấu chè. Trong khi chá» lá»›p trưởng bưng chè Ä‘i má»i bà n dân thiên ha trong lá»›p vừa luôn mồm lăng xe tà i lẻ con gái lá»›p B, tôi ngồi cạnh nhá» T, lặng lẻ nghe nó tranh cãi vá»›i anh D, chuyện "Tại sao con trai thÃch uống rượu? Uống rượu có phải hoà n toà n là xấu, là có hại không?".
Bất chợt, tôi chá»›p mắt ngạc nhiên. Trước mắt tôi bên kia mép chiếc chiếu hoa là má»™t gã con trai lạ hoắc lạ huÆ¡ Ä‘ang thản nhiên đưa những thìa chè ngá»t lịm và o miệng nom thà nh thục đến ngon mắt. Tôi hÆ¡i mỉm cưá»i, thấy gã tháºt ngá»™ nghÄ©nh. Từ trước đến giá», đây là lần đầu tiên tôi nhìn má»™t ngưá»i con trai lâu đến thế. Má»™t khuôn mặt thon dà i, khóe miệng thanh và duyên như má»™t nét vẽ, đôi mắt tÃm sẫm vá»›i hà ng mi dà i, đôi lông mà y nét ngang bướng bỉnh...
Äến đó thì gã ngẩng lên và bắt gặp tôi Ä‘ang nhìn gã chằm chằm. Äá» bừng mặt tôi mỉm cưá»i chữa thẹn và vá»™i vã quay Ä‘i. Gã! bâng quÆ¡: "Nhìn vừa thôi kẻo tui không nổi giá»!". Trá»i xui đất khiến sao tôi chợt trở nên dạn dÄ©: "Không nhìn để ông ăn hết chè lá»›p tui hả?" Thế sao được! Gã le lưỡi quay ra há»i đứa bạn: Cô bé ở đâu thế?, Äồng hương mi đó. à , Quảng Bình hả? Gã quay qua tôi: "Ở huyện nà o váºy? ".
Huyện Quảng Ninh. Äây cÅ©ng ở Quảng Ninh. Tháºt sao? Thấy ông lạ hoắc Tui không tin. Thiệt ở xã G.N đây mà !.
Tôi cưá»i "Không xong rồi, xạo chi dữ thế, xã G.N tui thuá»™c lòng".
Gã đấu dịu "Nói váºy chứ ở L.T "...
Äến lúc đó thì má»™t đứa bạn qua gá»i gã vá» lá»›p. Gã đứng lên chà o tôi, bá» xót lại má»™t ánh mắt tÃm như trá»i Huế lúc hoà ng hôn.
Ngà y hôm sau, gã hay qua lá»›p tôi chÆ¡i và tôi không hiểu sao không còn hứng thú lang thang vá»›i T nữa. Tôi bá» T, Ä‘i má»™t mình và nói chuyện vá»›i gã. Tá»± dưng tôi thấy mình tháºt nhá» bé trong đôi mắt mà u tÃm sẫm cá»§a gã. Vâng... Gã chÃnh là anh.
Tôi không biếu sau "sá»± kiện" đó tôi và anh quen nhau như thế nà o, hiểu nhau đến thế nà o, chỉ biết rằng chưa đầy hai tuần lá»… sau tôi đã rụt rè ngồi sau xe anh, chầm cháºm qua bao nhiêu con phố như bất kỳ đôi tình nhân hạnh phúc nà o khác. Bạn bè bảo đó là tình yêu sét đánh! Tôi chỉ cưá»i. Thá»±c sá»± lúc đó tôi quá hạnh phúc, quá viên mãn bởi tôi có anh và tôi yêu anh. Äối vá»›i tôi, anh vừa là má»™t ngưá»i bạn, má»™t ngưá»i anh, vừa là má»™t ngưá»i yêu chân thà nh má»™t chá»— dá»±a tinh thần vững chắc nhất. Tôi vẫy vùng sá»± vá»™i và ng, nông nổi nà o rồi cÅ©ng sẽ phải trả giá. Äiá»u đó tất yếu như là má»™t quy luáºt...
Ngà y tháng hạnh phúc qua nhanh. Những rạo rá»±c ban đầu dần lắng xuống. Dưá»ng như đó là dịp để cho anh, cho tôi nhìn lại mình. Thế nhưng hình như vẫn muá»™n... Sá»± rạn vỡ dần xuất hiện vá»›i những lý do vá»› vẩn mà cả tôi và đá»u vì tá»± trá»ng, tá»± ái và sÄ© diện trẻ con còn sót lại đã không tạo cho nhau má»™t cÆ¡ há»™i nà o để hà n gắn. Tôi biết anh yêu tôi. Nhưng anh không đủ sức cảm thông, không đủ nghị lá»±c để chiến thắng lòng ghen tuông vị ká»· cá»§a chÃnh mình. Tôi ngáºm ngùi chia tay anh vá»›i cái tá»™i tà y đình: phản bá»™i! Tôi gánh chịu những tai tiếng đó, âm thầm và lặng lẽ như đã biết trước nó phải thế, như không thể chối cãi được Ä‘iá»u gì...
Bạn bè nhìn anh xót thương và nhìn tôi khinh bỉ. Tôi hiểu. Giá» có nói cÅ©ng bằng thừa. Sẽ không má»™t ai tin tôi ngoà i đứa bạn cùng là ng mà má»™t thá»i đắm chìm trong hạnh phúc riêng mình tôi dưá»ng như đã bá» rÆ¡i nó. Nhưng Chúa Æ¡i tôi không thể nà o hiểu nổi khi ngưá»i ta yêu, tin đến mức kể hết má»i chuyện vá» mình vá» quá khứ cá»§a mình cho ngưá»i mình yêu nghe thì phải chăng lòng tin và tình yêu đó sẽ thà nh má»™t tá»™i lá»—i.
Một cơn gió ùa đến, uốn cong những cà nh điệp. Lá và ng rơi rà o rạt. Tôi đưa tay ra hứng, nghe tim mình nhói lên. Tôi ơi tôi!...
Cuối cùng là thế đấy. Tôi còn lại gì cho tôi ngoà i những khổ Ä‘au, ân háºn, tiếc nuối?.. Tất cả trong tôi giá» là sá»± sụp đổ ghê gá»›m...
Văng vẳng bên tai tôi tiếng anh Ä‘iá»m đạm, tỉnh táo đến lạnh lùng: "Anh thấy anh và em có hai cách sống rất khác nhau. Em thì trầm lặng, anh lại sôi nổi. Hay em thá» thay đổi cách sống cá»§a mình Ä‘i? ".
Tôi nhìn anh, nước mắt trà o ra nghẹn đắng. Trước khi nháºn lá»i anh, tôi đã nói cho anh biết tất cả vá» tôi, vá» cái tÃnh kỳ quặc ấy nữa. Nhưng anh vẫn vui vẻ chấp thuáºn, lại còn nói má»—i ngưá»i má»™t cá tÃnh má»›i tạo ra sá»± phong phú cho cuá»™c Ä‘á»i. Thế mà giá»...
Tôi không thể tin nổi... "Má»—i lần chở em Ä‘i ngang qua tụi bạn, nghe tụi chúng cưá»i, anh thấy tháºt nhục nhã!". Tôi Ä‘au đớn đến ngÆ¡ ngẩn. Cái dấu gạch chéo cuối cùng tôi đặt và o sau hai chữ "Tình yêu" cá»§a mình cÅ©ng là vì những câu nói ấy...
Bây giá», anh đã xa... Anh ra Ä‘i để lại trong tôi má»™t khoảng trống cô độc và lẻ loi. Tôi biết rồi thá»i gian cÅ©ng sẽ dần phá»§ lấp những cảm giác đó. Nhưng dẫu thế, tôi cÅ©ng không thể nà o quên được anh, quên những ká»· niệm ngà y nà o tôi từng có. Tôi vẫn còn yêu anh nhiá»u lắm. Nhưng tôi cÅ©ng sẽ không bao giá» tha thứ cho anh, phải chăng đó cÅ©ng là định mệnh? Cái định mệnh nghiệt ngã đã xui khiến tôi và anh, dù chung má»™t dãy hà nh lang dà i và rá»™ng không hÆ¡n má»™t mét nhưng vẫn xa lạ như chưa há» quen biết, như chưa từng thá» hẹn.
Chiá»u nay, tôi má»™t mình ra phố. Bao nhiêu ká»· niệm ùa vá» vò xé trái tim tôi. Phải chăng đây là cái giá phải trả cho sá»± vá»™i và ng, nông ná»—i cá»§a tôi? Phải chăng...? Liệu có đúng không anh? Thế là chúng mình đã chia tay nhau... Anh có thấy hạnh phúc hÆ¡n không? Có mãn nguyện hÆ¡n không? Và anh còn nhá»› đến em đứa con gái nhà nghèo vì yêu anh mà mất hết tất cả? Äến những lá»i thá» hẹn, những mÆ¡ ước, những ká»· niệm xa xưa? Còn nhá»› không anh?
Dẫu đã quên hay còn nhá»›, xin anh tin rằng trong trái tim tôi, anh luôn luôn ngá»± trị. VÄ©nh hằng như cái quy luáºt khắc nghiệt đã là m ta vỡ tình yêu cá»§a tôi và anh...
Rồi thá»i gian sẽ xóa lấp Ä‘i những muá»™n phiá»n nà y, rồi thá»i gian cÅ©ng sẽ cho tôi nghị lá»±c để bước tiếp con đưá»ng phÃa trước. Và cÅ©ng chÃnh thá»i gian sẽ nhắc tôi nhá»› mãi má»™t Ä‘iá»u mà suốt Ä‘á»i tôi không thể nà o quên. Ngà y ấy, tôi đã có má»™t tình yêu...
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:11 PM .
19-05-2008, 06:10 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Huế Mơ
Tác giả: Hoà ng Anh Tú
Anh có rảnh không? Hai bảy Tết em sẽ vỠquê ngoại ăn Tết. Nếu anh rảnh vỠcùng em cho vui.
- VỠHuế?
- Vâng! Huế rất hợp với chiếc dạ dà y của anh đấy.
- ÄÆ°á»£c thôi: Hai bảy Tết.
Sau hÆ¡n má»™t ngà y ngồi tà u, cuối cùng thì tôi vá»›i Thảo cÅ©ng đặt chân xuống Huế. Trá»i mưa lất phất, tụi tôi đón xe đò Ä‘i. Từ nhá», tôi đã có tiếng là hay ăn. Hầu như tôi cÅ©ng đã thá» tất cả những món ăn cổ trong Hà Ná»™i. Nhưng duy chỉ má»™t lần, tôi cảm thấy buồn bã và bá»±c tức vô cùng khi nghe ngưá»i bà n nói vá» những món ăn Huế. Má»i ngưá»i quen gá»i tôi là nhà sưu táºp các món ăn. Váºy mà ... CÅ©ng may, lần nà y Thảo lại rá»§ tôi vá» Huế, quê ngoại cá»§a em. Mải nghÄ©, đến lúc sá»±c tỉnh, xe đỗ lại, tôi má»›i giáºt mình khi thấy đây là ngoại ô chứ chẳng phải Huế. Tôi quay lại há»i Thảo:
- Chúng ta hình như Ä‘i sai đưá»ng?
Thảo lắc đầu và chỉ vá» phÃa má»™t ngôi nhà hai tầng được bao bá»c bằng mảnh vưá»n xinh xinh: "Nhà em kia rồi!". Tôi bá»±c tức: "Từ đây cách xa Huế năm cây số không lẽ em muốn tôi ngà y hai buổi chạy bá»™ ra đấy ăn hay sao?". Em chau mà y: "Ông đúng là ông Háu ăn nhất tháºp niên!". Tôi nói saÜng lại: "DÄ© nhiên rồi!..." Rồi như chợt nhá»› ở đây tôi chẳng có thân thÃch há» hà ng vá»›i ai cả ngoà i em. Tôi lắp bắp xin lá»—i em má»™t cách vụng vá». "Thế ở đây có loại đặc sản nà o không". Em cÅ©ng nguôi ngoai má»™t chút: "Chôm Chôm!". Tôi gáºt đầu má»™t cách ngốc nghếch tá»± an á»§i mình. Thôi thì không có cÆ¡m thì phải ăn cháo thôi! Chôm chôm cÅ©ng còn hÆ¡n là những bông hoa ẽo uá»™t Ä‘ang má»c dá»c những con đưá»ng ở đây.
Sau khi đã cùng em và o "vấn an" ba mẹ cá»§a em, tôi giá»±t giá»±t tay em thì thầm: "Chôm chôm đâu!?". Em cưá»i rồi kéo tay tôi ra vưá»n sau. Em bắc loa tay lên gá»i. "Chôm chôm Æ¡i! Chị Thảo vá» nà y!". Tôi ngạc nhiên "Ủa! Chôm chôm ở đây được Ä‘iá»u khiển bằng tiếng gá»i?". Em bụm miệng cưá»i rồi chỉ tay vá» phÃa cuối vưá»n. Tôi nhìn theo cánh tay em chỉ. Chẳng thấy quả chôm chôm nà o ngoà i má»™t con nhóc Ä‘eo kÃnh cáºn. Con nhóc vừa thấy chúng tôi, nó reo lên: "A chị Thảo. Còn đây là ...?". Thảo cưá»i và chỉ và o tôi giá»›i thiệu "Äây là ông Hoà ng, má»™t nhà văn Hà Ná»™i". Rồi em quay ngưá»i chỉ và o con nhóc "Còn đây là Chôm Chôm ngưá»i mà ông Ä‘ang nóng lòng muốn gặp đấy!". Tôi sững ngưá»i. Thì ra là váºy, bá»±c tức tôi nói saÜng: "Thiếu gì tên sao không đặt mà lại đặt là Chôm Chôm là m tôi nhầm". Con nhóc bụm miệng cưá»i: "Rứa ông tưởng em là trái chôm chôm?". Tôi thở dà i gáºt đầu xác nháºn.
Con nhóc tên là Hạnh Huyá»n hiện Ä‘ang là nữ sinh lá»›p mưá»i hai trưá»ng Quốc há»c. Nhìn kỹ thì em cÅ©ng khá xinh. Mái tóc chấm vai. Äôi kÃnh không là m em già đi chút nà o. Sau khi giao tôi cho em. Thảo tất tả Ä‘i thăm lại bạn bè cÅ©. Hạnh Huyá»n được giao trách nhiệm giá»›i thiệu Huế cho tôi. Nhá» váºy mà tôi biết thêm chùa Tịnh Tâm bị sụp má»™t mái. Lăng Tá»± Äức rá»™ng lá»›n và trang nghiêm. Sông Hương có những nÆ¡i ngáºp rác rưởi. Và quan trá»ng hÆ¡n nữa, tôi còn được em dắt Ä‘i ăn những món ăn rất Huế như chè thịt heo, bánh cuốn Kim Long, bánh Khoái.
- Ông đang nhớ nhà ?
Chợt em há»i tôi. Và cÅ©ng chẳng để tôi kịp trả lá»i. Em nói tiếp:
- Rứa ông biết Beatles chứ? Em sẽ gá»i ông là John!
Tôi thả tá»t chiếc bánh Khoái và ng rụm và o miệng "nó không phải là bị don don chứ? Nhưng thôi, nếu em muốn, tôi cÅ©ng sẽ gá»i em là Kẹo Lạc bởi tôi cÅ©ng rất thÃch kẹo lạc". Em nhún vai:
- CÅ©ng được thôi, nhưng ông đừng thÃch em là được rồi.
Tôi chau mà y. Em đưa chiếc đũa khuấy Ä‘á»u bát tương đặt trên bà n: "Nhà văn thưá»ng Ä‘a tình nhưng chỉ yêu bằng má»™t ná»a tâm hồn và má»™t ná»a trái tim!". Tôi phá lên cưá»i: "Còn con gái thưá»ng là hoa hồng. Nhất là vá»›i em. Thưá»ng khiến ngưá»i ta chảy máu vì những cái gai!"
Những ngà y Tết ở Huế tháºt là thÆ¡ má»™ng suốt đêm giao thừa, ngà y mùng má»™t, mùng hai. Tôi thưởng thức "vị" thÆ¡ má»™ng hÆ¡n là "vẻ" thÆ¡ má»™ng cá»§a Huế. Chiếc dạ dà y cá»§a tôi được vui mừng sưu táºp thêm những món ăn mà kể ra đây sẽ có khối ngưá»i thèm. Hôm nay cÅ©ng đã là mùng ba, tôi chỉ còn ở Huế má»™t ngà y hôm nay nữa thôi. Mai phải ra ga vá» Hà Ná»™i, để không phà phạm thá»i gian em rá»§ tôi lên Thiên An chÆ¡i.
Tránh những chá»— đông ngưá»i, em và tôi ra bên con suối nhá» dưới chân má»™t ngá»n đồi. Äang ăn bánh mì, chợt em quay lại há»i tôi.
- Sau ngà y Tết ở Huế Ä‘iá»u gì là m ông thÃch thú nhất.
Tôi cưá»i tinh quái:
- Huế đã để lại cho tôi nhiá»u ấn tượng. Dạ dà y cá»§a tôi thì nhá»› Huế, còn trái tim tôi hình như... nhá»› em.
Em cưá»i:
- Vâng! Trái tim của ông nhớ và biết ơn em!
Tôi ngạc nhiên:
- Tại sao lại phải biết ơn?
Em nhún vai đẩy cặp kÃnh lên:
- Bởi em là ngưá»i đã giúp dạ dà y cá»§a ông luôn nhá»› Huế!
Tôi cưá»i "Quả là em còn gai hÆ¡n cả bà chị cá»§a em. Tôi sẽ nhá»›, nhá»› rất rõ Huế đã có em. Những cái gai ngá»t ngà o".
Em cưá»i bẽn lẽn rồi bất chợt cắn mạnh và o tai tôi.
Tôi kêu lên vì đau, em lý giải:
- Em không muốn có bất cứ lá»i nói cá»§a cô gái nà o lá»t và o tai ông. Và em muốn ông luôn nhá»› rằng Huế đã là m ông no, và đau bởi những chiếc răng hÆ¡n là những cái gai.
Vâng! Tôi luôn nhớ Huế và nhớ cả em nữa.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:13 PM .
19-05-2008, 06:12 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chiá»u Nắng Tắt Ngoại Ô
Tác giả: Nguyễn Phương Liên
Như bao lần, anh lại bắt đầu từ những chiếc khuy áo.
- Em muốn có anh. Nà ng gà o lên, mặt khô khốc.
Anh bịt miệng nà ng bằng một nụ hôn.
- Anh đang ở bên em...
- Không, mãi mãi kia. Lệ òa vỡ, nà ng rũ xuống.
Những tia nắng xiên qua khung cá»a chiá»u tà , rá»i lên chiếc gối vẫn còn hằn vết mái đầu anh vừa nằm đó. Tiếng xe chạy xa dần. Nà ng nghiến chặt hai hà m răng, run rẩy để tá»± kiá»m chế. Má»™t sợi tóc còn vương trên gối, lấp lánh ánh sáng nắng. Nà ng lặng lẽ nhặt lên. Sợi tóc ấy đã pha mà u bạc. Những nếp nhăn má» nÆ¡i Ä‘uôi mắt anh như má»™t vòng sóng, tá»a mãi, rá»™ng mãi trong tâm trà nà ng, và ánh nâu trầm tÄ©nh cứ hút xa dần.
Nà ng ngồi câm lặng má»™t mình, cho đến khi tắt nắng, trong cái tÄ©nh mịch cá»§a căn nhà ngoại ô, ngắm nghÃa mãi sợi tóc đã chìm trong mà u tối.
Khi trở vá», thà nh phố đã lên đèn. Hôm nay Hùng chỠđón nà ng đến dá»± buổi ra mắt ban nhạc "Năm sao" cá»§a hắn để viết bà i "lăng xê" lên Tạp chà Sân khấu. Nà ng chán ngán tất thảy, nhạc nhẽo báºp bùng và bia thì đắng ngét. Nà ng chỉ thÃch bia pha đưá»ng. Má»i ngưá»i lại bảo uống thế cà ng say.
Còn anh? Má»™t bữa tối chắc là ấm cúng bên ngưá»i đà n bà , bằng tuổi, má»™t con cùng nhạc Paul Mauriat hay phim "Vòng Ä‘á»i".
Nà ng bảo Hoà ng:
- Äừng Ä‘i theo em nữa, chỉ tổ mệt xác anh thôi!
Hoà ng ghì xiết nà ng trong vòng tay, cái nhìn dữ dội:
- Hãy quay vá» vá»›i anh Ä‘i, vá»›i cuá»™c Ä‘á»i và hạnh phúc thá»±c Ä‘ang chá» em. Hắn có đáng để cho em ôm má»™ng má»i mòn thế không? Äịa vị ấy, gia đình, đạo đức ấy... Hắn chẳng bao giá» Ä‘em đánh đổi đâu!
- Nhưng mà tôi yêu... Mắt nhìn xa vắng, nà ng thì thầm như nói cho riêng mình.
- Năm năm rồi, thá»i gian ấy đã quá đủ cho má»™t trải nghiệm...
- Chỉ cà ng là m cho em thêm tha thiết mà thôi.
Nà ng lặng lẽ nhìn lên bầu trá»i, chá» má»™t vì sao đổi ngôi.
Äam mê và vô vá»ng. Äó là cuá»™c sống cá»§a nà ng bấy lâu nay. Anh nói rằng chưa thể (và chắc là không thể) bá» vợ, mối tình đầu chân thà nh sâu nặng, ngưá»i bạn suốt má»™t thuở hà n vi. Và con anh, đã mưá»i sáu tuổi đủ để hiểu biết má»i Ä‘iá»u. Và địa vị luáºt sư danh tiếng, và tuổi tác... Nhưng anh yêu nà ng, Ä‘iá»u đó là có thá»±c. Có thá»±c trong ánh mắt sững sá» chết lặng khi đối diện nà ng trong cuá»™c phá»ng vấn lần đầu tiên. Có thá»±c trong vòng tay và những Ä‘am mê nồng cháy cá»§a hẹn hò. Có thá»±c trong cái im lặng dằn vặt xót Ä‘au những khi nà ng đòi há»i tuyệt vá»ng hay dá»a chấm dứt để Ä‘i lấy chồng...
Mưa rÆ¡i, lá rụng và nắng đã cháy trên những con đưá»ng há» từng Ä‘i qua. Anh không dám nói lá»i nÃu giữ còn nà ng chẳng thể quay lưng. Chỉ có thá»i gian vẫn miệt mà i trôi chảy nÆ¡i những sợi tóc pha mà u trên mái đầu anh cùng những vết chân chim nÆ¡i khóe mắt, và gót chân nà ng rệu rã má»—i lúc chiá»u buông...
"Cha mất rồi, con hãy vỠđi". Bức điện của mẹ là m nà ng thỠthẫn.
Xe vỠđến phố huyện và o lúc trá»i chiá»u. ÄÆ°á»ng thưa thá»›t vắng. Thỉnh thoảng má»™t và i chiếc xe hÆ¡i lao qua là m ráng chiá»u đỠbụi. Những gương mặt Ä‘en đúa nhá»c nhằn.
Ký ức vá» cha hiện lên như những gợn sóng buồn. Ngưá»i đà n ông có bá»™ râu quai nón và cặp mắt thăm thẳm thỉnh thoảng đến vá»›i mẹ con nà ng rồi lại tất tả ra Ä‘i. Mẹ đã âm thầm từ bá» nghá» diá»…n viên Ãt nhiá»u hứa hẹn để Ä‘i theo, là m ngưá»i trông trẻ và lặng lẽ sinh nà ng, lặng lẽ trốn tránh má»™t ngưá»i đà n bà và hai đứa trẻ.
Nà ng cÅ©ng nhá»›, những âu yếm hiếm hoi cá»§a cha và nước mắt cá»§a mẹ từng đêm trên gối, nhá»› những đấu tranh cáºt lá»±c cá»§a hai mẹ con má»™t thá»i để giữ được cái tiếng vợ con vô danh.
Những nén hương lặng lẽ cháy trên nấm mồ má»›i đắp. Ngưá»i mẹ đứng, cặp mắt già nua câm lặng. Nước mắt ấy đã chảy và o trong.
- Con sẽ đón mẹ lên ở cùng con. Nà ng bảo.
Mẹ nhìn nà ng, cái nhìn mang ná»—i Ä‘au cá»§a cả má»™t kiếp ngưá»i.
- Nếu con lấy chồng thì mẹ vỠở vá»›i con. Còn nếu không mẹ sẽ ở đây bầu bạn cùng cha. Mẹ không muốn nhìn con lại Ä‘au đớn... Nà ng ôm mẹ, xa xót. Tóc mẹ bạc quá nhiá»u, sợi trắng tinh chứ không pha mà u như tóc cá»§a anh. Nà ng lại nhá»› đến anh vá»›i má»™t ná»—i buồn vô hạn. Quán cà phê ấy chiá»u nay anh đợi, lần đầu tiên nà ng không đến. Giá»t giá»t cà phê sẽ mãi rÆ¡i nên biển, nên hồ.
Há» ngồi bên nhau, yên lặng. Trăng trà n trá» lóa sáng nÆ¡i đầu sóng. Cát mênh mang không lá»i.
HỠhòa mình và o nhau, dữ dội, nhiệt cuồng, đớn đau giữa gió và cát, và vị mặn của nồng nà n biển khơi.
Há» nằm bên nhau, nà ng nhìn trá»i đếm sao để không suy nghÄ©. Anh lặng lẽ đốt thuốc, cặp mắt nâu trầm tÄ©nh âm thầm vá»ng và o đêm.
Anh không đến nÆ¡i hẹn. Chiá»u đã buông, trá»i đã tối. Nà ng phóng xe lang thang trên những con đưá»ng ngoại ô. Căn nhà ấy sáng ánh đèn.
Nà ng dừng xe, lặng lẽ Ä‘i xuyên vưá»n nhìn qua khe cá»a.
Ngưá»i đà n bà ấy không đẹp như nà ng, miệng không tươi và mắt không rá»±c rỡ như nà ng. Äôi chân cÅ©ng không còn thon chắc.
Anh lại bắt đầu từ những chiếc khuy áo. Cặp mắt anh khép lại, nà ng không thấy gì trong ánh mắt mà u nâu.
Nà ng Ä‘i ngược chiá»u gió để trở vá» thà nh phố.
Và ngà y mai, ngà y kia, nà ng sẽ lên xe hoa cùng Hoà ng.
Mẹ sẽ vá» bên nà ng, sống nốt những ngà y thanh thản cuối Ä‘á»i.
Không hiểu gió và cát từ đâu mà mặn chát bỠmôi...
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:21 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , áåðêîâà , äèñêè , àëüôà , ãîòèêà , ãîðÿùèé , chẻ que tăm , choà m ngoặp , diepkhuc.coằng , êíèæíûé , êîíêóðñû , êóëèíàðíûå , êðàñîòû , ìåáåëü , ïåñíÿ , ìåðñåäåñ , ïëèòêà , ïîãîäû , ïîòòåð , îòå÷åñòâà , ìóðàò , ïðîåêòû , khuỳm khuỵp là gì? , khuýp khuỳm khuỵp , ñàíòåõíèêà , ñîâìåñòèìîñòè , ñíîóáîðä , ñòóäåíòîâ , ñòðîèòåëüñòâå , ôåäåðàëüíàÿ , òåíäåð , òàìîæíÿ , õåíòàé , òåñòû , ôèçèêà , òîâàðû , òî÷êà , óðàëñèá , ðàáîòó