[Huyền Ảo] Tiểu Binh Biết Thái Cực Quyền - Tác giả : Tình yêu của Tiểu Đao - New C24
Tiểu Binh Biết Thái Cực Quyền
Lời nói đầu
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Nguồn : truyentop.net
Ta là tên lính cấp thấp, không phải người giàu sang, cũng không là vương tôn hay chư hầu, đương nhiên không là người xấu cũng chẳng là người tốt, càng không là một cá thể yếu hèn hoặc giống như đám ruồi bọ. Ta chỉ là một tên lính quèn.
Thái Cực hiện rõ trong trời đất, con người nhỏ bé phải gặp Sinh, Lão, Bệnh, Tử, phạm vi hoạt động không vượt quá trời đất, không thể trốn thoát được định mệnh. Người chấp nhận số phận có thể tồn tại trong thế giới, đứng ngoài vận mệnh. Còn người không chấp nhận số phận, sẽ bị giam cầm trong vận mệnh của thế giới.
Thanh minh: Bối cảnh giả tạo trong văn lấy nền trong thời Chiến Quốc, có thể trùng hợp vài chi tiết sự kiện lịch sử ngẫu nhiên, còn nhân vật đảm bảo là hư cấu.
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Mấy đám mây nhìn như vô tư vô lự trôi bồng bềnh trên bầu trời rộng lớn.
Một thiếu niên vóc người mảnh khảnh mặc bộ y phục bình thường nằm trên bãi cỏ. Trên đầu hắn còn một có một vòng khí nhỏ đang lượn xung quanh. Miệng hắn còn lẩm bẩm một câu.
Khi hắn chậm rãi mở mắt ra, theo ánh nắng mặt trời, ảo ảnh của một lão đầu râu tóc bạc phơ đứng trước mặt hắn và mỉm cười.
“Có quỷ!”
Cùng lúc với tiếng thét khó nghe hơn so với quỷ, thiếu niên bật người dậy, dùng hết sức lực vận hành hai cặp đùi mềm hơn cả đùi gà chạy thục mạng về phía thôn trang ở trước mặt. Nhìn bóng lưng của thiếu niên đó, lão nhân nở một nụ cười rồi hoá thành một đạo khói, vô thanh vô thức tiến vào trong thân thể của hắn.
Thiếu niên cứ hồn nhiên chạy mà không phát giác ra điều gì, rồi ngoảnh lại nhìn phía sau xem không có ai, liền chống hai tay lên đầu gối và thở hổn hển.
"Hư linh đính kình khí trầm điền......"
Trong đầu của thiếu niên đột nhiên lại vang lên câu mà lão nhân kia nói với hắn. Hắn cứ lắc đầu lia lịa.
“Không phải là có quỷ thật chứ?”
Nghĩ vậy, thiếu niên cảm giác hơi chột dạ. Hắn lo lắng nhìn bốn phía. Không thấy thân ảnh hư ảo của lão giả kia nữa, hắn mới liền thở mạnh một hơi.
“Con bà nó, rõ ràng là trời sáng, làm sao lại có ma quỷ ở đây. Đầu năm nay rất khó khăn mới không bị chết đói, ngàn vạn lần không thể bị hù chết, thật không có nghĩa lý gì!”
Nghĩ vậy, thiếu niên hồi phục tâm tình, bĩnh tĩnh đi về trong thôn.
Vào thôn, hắn trực tiếp đi vào cái sân của khu nhà đổ nát.
“Thiện chiến trứ bất bại,thiện bại giả bất loạn......” (ý - Người luôn thắng luôn không bại, người luôn thua thì không loạn…)
Ở tại một căn phòng lớn nằm trong tâm cái sân đó, một nam nhân trung niên với bộ dạng giống như một vị thầy giáo cứ lắc đầu qua lại đọc văn thư. Đang ngồi phía dưới ông là hai mươi thiếu niên với y phục giản dị, nhưng cũng rất sạch sẽ.
“A”
Trong sân, trung niên nam tử đang đọc sách và đám thiêu niên đang chăm chú ngồi nghe lời của ông ta bất ngờ bị hấp dẫn bởi một tiếng la thống khổ.
“Không có gì, không có gì, các con cứ tiếp tục đọc sách.”
Một vị phu nhân trung niên mập hơn hai trăm ký vừa đang quơ tay giải thích với trung niên nam tử và đám thiếu niên kia, vừa đang dùng hai ngón tay tròn tròn nắm lấy cái lỗ tai phải của thiếu niên gầy ốm đang núp ở đâu đó mà chăm chú nghe giảng bài.
Khi hai người bọn họ đi tới phòng bếp, nữ nhân mập mạp kia mới buông tay ra, còn lỗ tai phải của thiếu niên gầy ốm kia không chỉ đỏ bừng mà còn trở nên dài hơn một tí so với cái bên trái.
“Tiểu Phương, mau đem cái này đi giặt sạch đi.”
Phụ nhân mập mạp chỉ vào cái đống đồ chất cao như núi rồi nói với giọng hơi nghiêm khắc.
Tiểu Phương bị nhéo đỏ lỗ tai phải, cũng không than vãn gì mà đi tới lò bếp, rồi thuần thục phân loại chén đĩa, nhanh chóng rửa sạch chúng.
Vội vàng suốt mấy canh giờ, đống chén đĩa đã được rửa sạch, Tiểu Phương mang đống chén sắp lên chỗ khô ráo, rồi khiêng một cái bồn lớn bằng đồng, đổ nước nóng vào cái bồn nhỏ. Trong lúc đổ nước nóng, hắn cũng kiểm tra độ ấm của nước. Khi được đầy bồn, hắn ráng sức mang nó đến dưới chân nữ nhân mập mạp kia. Sau đó, hắn chậm rãi kéo ống quần của phụ nhân mập đang ngủ kia.
Bà ta liền mở mắt tỉnh giấc, dùng ánh mắt có chút tán thưởng nhìn Tiểu Phương, rồi nhấc hai cái chân to như một con thuyền nhỏ vào trong bồn nước. Tiểu Phương lập tức giúp bà chà lau chúng nó.
“Cầm đi”
Khi Tiểu Phương đem đổ bồn nước rửa chân xong xuôi, rồi trở lại phòng bếp, bà ta cảm thấy hài lòng liền lấy ra một nửa cái banh bao cứng như cục đá ném xuống đất. Tiểu Phương nhanh chóng nhặt nó lên, rồi cẩn thận cho no vào trong y phục.
“Đa tạ Tài mụ”
Hắn cung kích cảm ơn bà ta, rồi xoay người rời khỏi phòng bếp.
Khi hắn đến cái sân, trung niên nam tử đang ngẩng đầu nhìn bầu trời một cách thẩn thờ, còn đám thiếu niên trong phòng thì đang yên lặng tự học.
Tiểu Phương không muốn quấy rầy ông ta, hắn tăng tốc bước đi, dọc theo cái tường đi ngang qua trung niên nam tử.
“Tiểu Phương”
“Dạ, Miêu sư phụ”
“Câu con vừa nghe lúc nãy, đọc lại một lần cho ta xem.”
“Thiện chiến trứ bất bại,thiện bại giả bất loạn......”
Tiểu Phương đọc lại câu văn đó không hề sai một chữ nào. Miêu sư phụ nghe xong, gật đầu hài lòng.
“Miêu sư phụ, con đi nha!”
Tiểu Phương đọc xong, cung kính cúi chào Miêu sư phụ. Vừa rời khỏi sân, Tiểu Phương chạy nhanh về nhà như một con thỏ nhỏ.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Còn chưa đến nhà, Tiểu Phương đã nghe được tiếng ho liên tục phát ra từ trong căn nhà. Trên mặt hắn vẫn giữ sự tình, chỉ nhíu mà, rồi bước nhẹ nhàng tới trước cửa.
“Mẹ, con đã về!”
“Khụ.., ờ, Tiểu Phương mau vào trong!”
Tiểu Phương biết mụ mụ đang ráng không ho tiếp, hai mắt hơi ươn ướt. Nhưng khi hắn vừa bước vào trong, khoé miệng lại nở một nụ cười tươi sáng, giống như là một hài tử hạnh phúc nhất.
“Mụ, người xem, hôm nay Tài mụ đã cho một cái bánh bao lớn. Con đã ăn một nửa rồi, một nửa còn lại, người ăn đi!”
Tiểu Phương vừa đổ nước đầy vào một cái chén bị mẻ, vừa lấy nửa cái bánh bao cứng trong ngực và xé thành từng miếng nhỏ, rồi đưa lên miệng của mụ mụ.
“Con trai, khổ thân con rồi, con cũng ăn đi!”
“Con đã ăn rồi.”
Tiểu Phương lắc đầu, nhưng họng thì cứ nuốt nước miếng.
Buổi tối, bụng của Tiểu Phương cứ kêu o o. Hắn quay người sang chỗ khác. Một lúc sau, hắn thấy mụ mụ đã ngủ say, thì mới từ từ ngồi dậy, chầm chậm nhẹ nhàng ra khỏi căn phòng. Nhìn xuyên qua cánh cửa sổ nhưng không có cửa, thấy mụ mụ vẫn còn ngủ say, hắn mới yên tâm đi về phía khu rừng ngoài thôn.
Khi hắn rời khỏi nhà, mụ mụ đang ngủ của hắn đã mở mắt, khoé mắt lại chảy xuống giọt nước mắt.
Tiểu Phương đi rất nhanh vào khu rừng, thấy được một gốc cây màu xanh lá. Trên cây có rất nhiều quả trong suốt như những ngôi sao. Tiểu Phương hái xuống một quả, rồi nhai một cách chậm rãi.
Sau khi ăn xong một quả rồi, bụng vẫn còn kêu o o, nhưng Tiểu Phương không có hái thêm quả khác, mà cung kính vái lạy cái cây xanh đó. Rồi thì hắn đứng dậy rời khỏi, nhưng đi chưa được mấy bước, chân hắn đã mềm nhũn, và tế xuống mặt đất, mất đi ý thức. Cùng lúc đó, một luồng khí mỏng manh bao quanh đầu của hắn.
Nương theo cổ khói nhẹ, một ảo ảnh lão nhân từ trong thân thể của hắn bay ra, và đứng dậy.
“Hư linh đính kình khí trầm điền…”
Tiểu Phương đang hôn mê nhưng vẫn không ngừng lặp lại. Lão nhân cẩn thận quan sát luống khí quanh đầu của hắn, ánh mắt chậm rãi di động theo kinh mạch. Theo ánh mắt của ông ta, một luồng khí nhỏ như sợi tóc từ thân thể kinh mạch của Tiểu Phương bị kéo ra, cho đến khi nó đến đan điền. Lúc này, trong đan điền của hắn, một chấm màu xanh lá cây vẫn đập liên hồi và rất có quy luật giống như trái tim.
Ngày hôm sau, Tiểu Phương tỉnh dậy ở trong khu rừng, rồi cứ như thường lệ đi vào cái lớp tư nhân kia để nghe trung niên nam tử đọc bài, sau đó thì đi đến chỗ Tài mụ để làm việc, rồi được trả công nửa cái bánh bao, cũng rất nhanh chóng trở về nhà.
Còn chưa tới nhà, hắn liền nghe được trong nhà có tiếng người nói chuyện.
“Lão tỷ tỷ, chỉ cần tỷ đem Tiểu Phương làm con nuôi của Hoàng lão gia. Ông ta không những nguyện ý đưa tiền chữa bệnh cho tỷ, còn mỗi tháng cho tỷ một đấu gạo kê nữa.”
“Lý thẩm, ngươi đi ra ngoài cho ta, sau này không được nhắc đến chuyện này, cũng đừng đến nhà của ta nữa.”
Một nữ nhân trung niên mặc y phục coi như chỉnh tề, hình dánh tạm được từ trong căn nhà bước ra.
“Chào Lý thẩm!”
“Tiểu Phương đã trở về a!”
Lý thẩm nhìn Tiểu Phương đánh giá một lượt, rồi quay lại hướng về trong phong mà nói: “Lão tỷ tỷ, đây đều cũng vì tốt cho ngươi lẫn cho Tiểu Phương. Tỷ cứ suy nghĩ lại nhé!”
“Ngươi mau đi cho ta, khụ, khụ, khụ…”
Lý thẩm hậm hực rời đi. Tiểu Phương gấp gáp đi vào trong vòng, rồi rót nước uống cho mụ mụ đang ho không ngừng.
Tiểu Phương biết Lý thẩm đến đây thay mặt cho vị Hoàng lão gia giàu có trong thôn, nói về việc nhận con nuôi.
Quốc gia, nơi Tiểu Phương ở, gọi là nước Hàn. Nghe Miêu lão sư kể lại, ngoài nước Hàn, còn có sáu nước khác là Triệu, Tề, Nguỵ, Yến, Sở, Tần. Giữa bảy nước đều có chiến sự liên miên. Mà nước Hàn của Tiểu Phương là nước yếu nhất, thường xuyên lâm vào cục diện bị vây đánh và phải cắt đất cho cường quốc láng giềng là nước Tần. Cho nên rất nhiều giặc cướp xuất hiện ở nước Hàn. Vì để trấn áp giặc cướp và các cuộc tấn công của các nước khác, quân đội của nước Hàn mỗi năm đều gọi nhập ngũ ở các địa phương. Chỉ cần nam tử tuổi trên mười sáu, thì phải nhập ngũ vô điều kiện.
Hoàng lão gia có một đứa con trai bảo bối, đã hơn hai mươi tuổi rồi. Căn cứ vào quy định gọi nhập ngũ của nước Hàn, mỗi nhà mỗi hộ giới hạn một nam đinh nhập ngũ. Cho nên, cứ đến một thời gian nhất định, Hoàng lão gia đều tìm kiếm người để nhận con nuôi, rồi dùng nó làm người đi nhập ngũ thay thế cho con ruột của lão ta.
“Mụ, cứ cho con đi với Lý thẩm đi, cho dù con không thay thế Hoàng đại công tử, thì con cũng sắp đến tuổi phải nhập ngũ rồi.”
“Nói bậy, Viên Tiểu Phương, con quỳ xuống cho ta, đưa tay lên trời, con đọc cho ta mười lần tổ huấn của Viên gia.”
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
“Không thể có tính toán lợi dụng trong đầu, khi biết tham lam rồi, thì sẽ trở thành thói quen ỷ lại và bị dục vọng chi phối;
Không thể có một chút hèn nhát , một khi hèn nhát, ý thức sẽ mất đi;
Không thể kiêu ngạo, một khi tự đại, người dĩ nhiên lâm vào nỗi cô đơn cả đời;
Có ân tất báo, người không thực hiện, tức sẽ khinh quỷ thần, khinh trời đất;
Có tài thì bộc lộ, độc vũ tu thân, chúng vũ trị quốc;
Có tình yêu phải yêu, yêu cái nhỏ nhặt để dưỡng thân, yêu cái to lớn để nuôi sống;
Không thể tránh được thì không tránh, lui không được sẽ không luôn, tâm tình bình thường
Trong nhiều chọn ít, trong ít không chọn, đối nhân xử thể không đoạn tuyệt, tâm giản dị.”
Tiểu Phương quỳ ngối nghiêm chỉnh trước mặt mụ mụ, đọc mười lần tổ huấn của nhà họ Viên bọn họ.
Nghe Tiểu Phương đọc xong, sự tức giận trên mặt mụ mụ mới lắng xuống. Đối với sự trưởng thành của Tiểu Phương, bà quản dạy rất nghiêm khắc. Một khi Tiểu Phương có ý nghĩ sai lệch, bà liền phạt rất nặng và nghiêm túc. Còn Tiểu Phương cũng rất nghe lời, biết sai liền sửa đổi. Việc này cũng làm cho bà cảm giác rất vui mừng.
“Khụ, khụ, khụ”
Cảm giác yếu hầu khó chịu vô cùng, cùng với đó là tiếng ho không ngừng, trong người thì đau đớn giống như lửa đốt, mụ mụ thở dài, thân thể của bà đúng là một gánh nặng.
“Tiểu Phương, con lấy cái hộp kia xuống đây.”
Theo phương hướng ánh mắt của mụ mụ, Tiểu Phương lấy ra một cái hộp gỗ cũ kỹ được cất kín đáo ở một góc của căn phòng.
Mụ mụ nhận lấy cái hộp do Tiểu Phương mang tới. Sau khi mở ra, bên trong có một giới chỉ có điêu khắc hình long phương hài hoà.
Nhìn chiếc giới chỉ này, ánh mắt của mụ mụ trở nên nhu hoà, rồi hai đoá màu hồng xuất hiện hai bên má khô quắt của bà.
“Đem cái này cho Trương thú của con, đổi một ít bạc, khi đi lính thì cũng có chút đỉnh dằn túi.”
Tiểu Phương nhìn vẻ mặt của mụ mụ, rồi nhìn giới chỉ một chút, mơ hồ đoán ra được điều gì.
“Không, mụ mụ, Tiểu Phương vẫn muốn ở lại bên cạnh mụ, hầu hạ mụ.”
“Còn không nghe lời, mau đem cái vật này cho Trương thúc của con ngay.”
Ở nước Hàn, bởi vì hằng năm đều phải chinh binh, vì trách việc trốn nhập ngũ, nước Hàn áp dụng pháp gia của Hàn Phi Tử, đưa ra quy định khắc khe. Những người trốn nghĩa vụ, sẽ bị liệt vào danh sách đen, khi bị bắt được, sẽ bị tra tấn thảm khốc, móc đi cặp mắt, bị đày vào hầm mỏ của quốc gia, cả đời làm việc không được chuộc thân. Khi hiến pháp này công bố thiên hạ, số lượng đào binh ở nước Hàn giảm đi đáng kể.
Tiểu Phương không thể làm gì khác hơn là nghe lời của mụ mụ, cho chiếc giới chỉ này vào trong người, đi băng qua mấy đoạn đường, thì tới nhà của Trương thúc.
Trương thúc nhìn chiếc giới chỉ, mấy nếp nhăn lần lượt ẩn hiện, biểu lộ một bộ dáng đăm chiêu.
“À, cái này là vật quý của Viên gia các ngươi. Mười lăm năm trước đây, lúc cha ngươi còn sống, ta từng dùng một đống đồ vật giá trị để trao đổi với cha ngươi, nhưng ổng không đồng ý. Bây giờ thì ta cũng đã nghèo rồi, không thể lấy ra những vật giống như lúc đó để trao đổi được. Ngươi xem trong nhà của ta có cái gì thuận mắt thì ngươi cứ lấy đi.”
Tiểu Phương quan sát mọi thứ trong phòng của Trương thúc. Căn phòng bố trí ngăn nắp ngọn gàng, nhưng vẫn rất nhiều chỗ trống. Có thể đánh giá được Trương thúc là một người thích sạch sẽ. Lúc này một bức tranh vẽ ập vào mắt hắn. Trong mắt hắn, bức tranh đó vẽ hình một lão nhân, hai tay của vị lão nhân đó một trước một sau, bày ra một tư thế rất đặc thù.
Hình ảnh lão nhân ở trong tranh hình như đã từng gặp ở đô, vì thế khiến hắn cố gắn suy nghĩ tìm tòi.
“Hư linh đính kính khí trầm điền”
Trong lòng của Tiểu Phương, câu nói kia cứ vang lên không ngừng, còn lão nhân trong ảnh thì động đậy, lão chậm rãi vươn hữu chưởng về phía trước, sau đó xoay động cổ tay, bàn tay vẽ một vòng cung. Còn lòng bay tay trai thì chẫm rãi từ trước ngực đưa xuống eo. Hai chân đứng tấn, đầu khớp xương ở mắt cá chân phát ra âm thanh rất nhỏ. Cơ thể nhìn rất là chậm, nhưng cũng chớp mắt lắc lư, trong khoảnh khắc một hình Thái Cự đồ hiện ra. Lấy tay và hai chân là giới tuyến của Thái Cực đồ ấy, chân và tay phân biệt một trái một phải một hư một thật….
“Tiểu Phương.. Tiểu Phương..”
Trương thúc thấy Tiểu Phương ngây người nhìn bức tranh đó, hai mắt ngưng thần. Ông tưởng rằng Tiểu Phương gặp phải chuyện gì không tốt.
Tiểu Phương đắm chìm vào trong ý cảnh của tranh rốt cuộc cũng bị Trương thúc gọi dậy.
“Trương thúc, vậy bức tranh này đi nha.”
“Bức tranh này ư?”
Trương thúc với kinh nghiệm buôn bán đồ cổ mấy năm nay hơi không tin vào sự lựa chọn của Tiểu Phương. Bức tranh này, theo con mắt của ông, được vẽ rất lưu loát, từng điểm chấm, từng nét mực, và cả ý cảnh trong tranh phải nói là thuộc loại hàng cao cấp. Ông đã dùng một nửa túi gạo để đổi nó vào hai năm trước đây.
Tiểu Phương thấy Trương thúc không có phản đối gì, liền lấy bức tranh xuống. Bởi vì bức tranh là tranh giấy, hắn bở đi lớp bao bên ngoài, sau đó xếp lại thành một khối nhỏ, bỏ vào trong người.
“Trương thúc, ta đi.”
“Khoan đã.”
Trương thúc đứng dậy đi vào bên trong, lấy một túi gạo.
“Mọi người đều là hàng xóm mấy chục năm rồi, lão nhân gia ta không thể chiếm tiện nghi ngươi được. Cầm đi, mang túi gạo này luôn.”
Tiểu Phương ban đầu vẫn cự tuyệt không nhân, nhưng không thể nói lại Trương thúc, đành phải vác túi gạo trên lưng đem đi.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
“Mụ, con đã về, hôm nay chúng ta có gạo để ăn rồi.”
Giọng của Tiểu Phương tràn ngập vui vẻ. Còn chưa vào nhà, hắn đã cất tiếng nói.
Nhưng trong phòng không có phát ra tiếng ho quen thuộc của mụ mụ hắn. Căn phòng rất yên lặng. Loại yên tĩnh này khiến Tiểu Phương không khỏi dừng chân. Đứng ở bên ngoài, hắn nghe rõ được tiếng tim đập “phịch, phịch, phịch” của hắn.
“Mụ!”
Hắn lại hướng trong phòng gọi to một lần.
“Mụ!”
Cùng với tiếng hét thất thanh tê tim liệt phổi, rốt cuộc Tiểu Phương cũng chạy thật nhanh vào trong, bao gạo thì rơi xuống đất.
Mụ mụ đang nằm bất động trong phòng với một khuôn mặt trắng bệch như một tờ giấy trắng, khuôn mặt vẫn còn đó một nụ cười vui vẻ. Ánh trăng khuyết cuối tháng chíu xuyên qua cửa sổ. Đích đến của nó chính là một phong thư bị tay của bà khẽ đè lên.
“Đừng khóc, hài tử, không được phép khóc!
Khi con đọc được phong thư này, mụ mụ đã đi tìm ba ba con rồi. Con nên để mụ mụ yên tâm mà đi. Cho nên, hài tử, đừng khóc. Nước mắt chỉ dành cho niềm hạnh phúc mà thôi.
Trong quãng đời của ta, niềm vui lớn nhất chính là có được một hài tử như con. Mụ mụ bây giờ rời đi, con cũng đã đến tuổi nhập ngũ. Nhớ kỹ, thế giới tương lai rất lớn, con nên vì chính bản thân mình mà sống, không nên có bất cứ bận tâm và ràng buộc nào.
Còn có chuyện này, về phụ thân của con, ta vẫn chưa nói với con…”
Tiểu Phương đọc thư xong, dùng tay áo lau mặt, nhẫn nhịn không để những giọt nước mắt rơi tiếp. Sau đó xếp lá thư lại kỹ càng, hắn đi ra ngoài, nhặt những hạt gạo rơi trên mặt đất cho vào túi gạo, rồi vào lại trong phòng, bắt lửa, để bắt đầu nấu cháo.
“Mụ, Tiểu Phương không khóc.”
Tiểu Phương nuốt từng ngụm từng ngụm tô cháo còn đang nóng hổi.
“Ngài từng dạy rằng, lãng phí lương thực là việc sỉ nhục. Mụ, ngài xem, Tiểu Phương rất nghe lời của ngài. Mụ, Tiểu Phương thật sự không khóc.”
Nhưng nước mắt vẫn không chịu nghe lời, không thể cưỡng bức được, chúng chậm rãi chảy ra không ngừng, như cơn hồng thuỷ bị áp chế đã vỡ ra, rơi vào hoà trong chén cháo.
Ăn cháo xong, Tiểu Phương nhanh chóng dọn dẹp phòng ốc. Trước khi ngủ, hắn còn đắp lên người mụ mụ cái chiếu đã bị rách nhiều chỗ, thì mới yên tâm thiếp đi.
Nửa đêm, trong phòng xuất hiện một tia sáng màu xanh lá nhạt, một cái cây nhỏ màu xanh lá từ dưới đất chui lên, lão nhân trong thân thể của hắn theo luồng khí bay ra ngoài. Sau đó, ông ta hái một quả mọc trên cái cây kia, rồi đưa vào miệng của Tiểu Phương. Quả đó vừa vào miệng của hắn liền tan mất, sau đó trên trán của hắn xuất hiện một sợi khí bao xung quanh.
Ngày hôm sau, Tiểu Phương cảm giác nóng trong người, nhưng hắn vẫn ngồi dậy. Trước khi rời khỏi, hắn chải đầu cho mụ mụ một lần, sau đó thì như thường lệ đến phòng học của Miêu sư phụ nghe đọc bài, rồi phụ việc ở chỗ Tài mụ. Chỉ có người đứng thật sát gần hắn, thì mới nghe được âm thanh rất nhỏ hắn đang lẩm bẩm trong miệng.
“Mụ, Tiểu Phương không khóc.”
Ngày thứ ba, thứ tư trôi qua, cứ như thế đến ngày thứ bảy, Tiểu Phương mới đem thi thể của mụ mụ đã bốc mùi vào trong rừng để hoả táng.
Ánh lửa đập vào mắt của Tiểu Phương. Hắn vẫn im lặng trầm tư.
Những việc trong di thư của mụ mụ kể lại cho hắn khiến hắn vẫn khó chấp nhận. Trong thư có viết, Viên gia bọn họ đã từng là một môn khách được coi trong nhất ở Lữ tướng gia quyền hạn vô biên ở nước Tần. Sau khi Tần vương diệt trừ Lữ tướng gia, phụ thân của hắn mới chạy trốn sang tiểu quốc bên cạnh là nước Hàn. Mười bốn năm trước, ba ba của Tiểu Phương lại lẻn vào nước Tần, rồi không có trở về nữa.
Trong thư mụ mụ cũng nói cho Tiểu Phương biết, quan hệ người và người là duyên phận quyết định, cho nên bà để cho hắn tự quyết định có đi tìm ba ba hay không.
“Ba ba!”
Tiểu Phương nhiều lần lặp lại hai từ ngữ vừa xa lại vừa thân quen này.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh