Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 28-05-2008, 08:12 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
á»¶ Thiên Äồ Long Ký - TG: Kim Dung

Hồi thứ 1:Côn Luân Tam Thánh


Quách Tưá»ng, con gái thứ cá»§a Ãại hiệp Quách Tỉnh và nữ hiệp Hoàng Dung biệt hiệu Tiểu Ãông Tà. Hôm nay nàng Ä‘i chÆ¡i má»™t mình là muốn nguôi sầu, giải muá»™n. Má»™t ngưá»i má»™t lừa cứ thấy đưá»ng là Ä‘i. Hết núi này sang núi ná». CÅ©ng không biết Ä‘i bao xa và Ä‘i tá»›i đâu. Nàng ngá»­ng đầu lên nhìn thấy phía trước có má»™t ngôi chùa tưá»ng vàng, ngói xanh lá»›n rá»™ng vô cùng. Quách Tưá»ng ngẩn ngưá»i nhìn giây lát, ngẫm nghÄ©:

- Thiếu Lâm Tá»± vốn dÄ© là nÆ¡i nguồn gốc võ há»c cá»§a thiên hạ, nhưng không hiểu tại sao các tay cao thá»§ nhứt thá»i, hai lần luận kiếm ở trên núi Hoa SÆ¡n lại không có mặt cao tăng cá»§a phái Thiếu Lâm? Chẳng lẽ các vị sư cá»§a Thiếu Lâm tá»± nhận thấy không đủ tài thi thố, và sợ làm mất oai danh cá»§a môn phái, nên há» má»›i không Ä‘i dá»± cÅ©ng nên? Hay là võ công cá»§a các vị sư đó rất cao thâm, nhưng không thích danh lợi, nên không muốn tranh hùng, Ä‘ua thắng vá»›i các ngưá»i bên ngoài NghÄ© tá»›i đó nàng vừa Ä‘i đến cá»­a chùa, liá»n xuống lừa, từ từ vào bên trong. Cây cối rậm rạp, bóng cây bao trùm hai hàng bia đá lá»›n trồng hai bên lối Ä‘i. Ãa số bia đá đã bị phá há»§y, chữ khắc trên mặt bia cÅ©ng đã lu má», nên nàng không sao xem rõ được những chữ đó là những chữ gì? Nàng Ä‘ang chăm chú xem bia, bá»—ng nghe tiếng xiá»ng xích lẫn tiếng tụng kinh.

Nàng quay nhìn vá» hướng ấy thì thấy trên con đưá»ng núi nhá» Ä‘i thẳng lên đỉnh có má»™t vị sư Ä‘ang gánh má»™t đôi thùng lá»›n, miệng niệm kinh Ä‘i từ từ. Nàng liá»n Ä‘uổi theo đại sư ấy, khi còn cách nhau độ mưá»i mấy trượng,nàng kinh hãi vô cùng.

Thì ra đôi thùng ấy bằng sắt, to gấp ba thùng nước thưá»ng dùng, và cổ, tay, chân cá»§a vị sư Ä‘á»u quấn dây xích sắt, nên lúc ông ta Ä‘i là có tiếng kêu "xúc, xích"! Ãôi thùng sắt ấy ít ra cÅ©ng nặng tá»›i mấy trăm cân, mà còn chứa đầy nước nữa thì thật đáng kinh ngưá»i.

Quách Tưá»ng lá»›n tiếng gá»i:

- Ãại hòa thượng, xin hãy lưu bước, Tiểu nữ có đôi lá»i muốn thỉnh giáo Nhà sư ná» quay đầu lại, thấy ngưá»i gá»i là Quách Tưá»ng, cả hai Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng. Không ngá» vị sư tăng ấy là Giác Viá»…n. Ba năm trước, Quách Tưá»ng ở trên núi Hoa SÆ¡n, đã được gặp Giác Viá»…n má»™t lần. Nàng biết vị hòa thượng này tánh rất há»§, nhưng ná»™i công thì cao thâm khôn lưá»ng không kém bất cứ má»™t vị cao thá»§ mạnh bạo nào! Nàng liá»n lên tiếng trước:

- Cháu tưởng là ai, không ngỠlại là Giác Viễn đại sự Sao đại sư lại bị hành hạ như thế này?

Giác Viá»…n gật đầu, mỉm cưá»i, hai tay chấp vái, nhưng không trả lá»i câu nào đã quay mình Ä‘i liá»n.

Quách Tưá»ng lại gá»i:

- Giác Viá»…n đại sư không nhận ra cháu hay sao? Cháu là Quách Tưá»ng đây mà!

Giác Viá»…n lại quay đầu lại cưá»i, gật đầu má»™t cái rồi rảo cẳng Ä‘i ngay.

Quách Tưá»ng chạy theo há»i:

- Ai xiá»ng xích đại sư? Sao ngưá»i đó lại hành hạ đại sư đến thế này?

Giác Viá»…n đưa tay vá» phía sau xua mấy cái, tá» vẻ bảo nàng không nên há»i han như vậy.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Quách Tưá»ng vốn thích chuyện kỳ lạ, khi nào chịu bá» qua. Nàng muốn rõ sá»± thể ra sao, liá»n phi thân Ä‘uổi theo liá»n, định vượt lên để cản đại sư lại.

NgỠđâu Giác Viá»…n đại sư tuy bị xiá»ng xích cả chân tay, lại gánh đôi thùng nước nặng như vậy, mà Quách Tỉnh rảo cẳng đến thế nào cÅ©ng không sao vượt lên trước đại sư được.

Nàng không chịu thua, giở khinh công gia truyá»n, hai chân vá»t má»™t cái, thân hình như bay lên rồi giÆ¡ tay ra định nắm chặt lấy má»™t thùng nước. nàng yên trí chỉ bắt má»™t cái là nắm được mép thùng ngay, ngỠđâu nàng bắt liá»n mấy cái Ä‘á»u hụt hết. Cái nào cÅ©ng chỉ Thiếu có hai tấc là trúng đích. Nàng la lá»›n:

- Ãại hòa thượng bản lÄ©nh tài ba thật. Thế nào cháu cÅ©ng phải Ä‘uổi theo kịp má»›i thôi!

Giác Viá»…n đại sư Ä‘i rất thong thả, tiếng xiá»ng xích kêu như âm nhạc càng lúc càng cao.

Y Ä‘i thẳng vá» hướng hậu sÆ¡n. Quách Tưá»ng càng Ä‘uối sức, hÆ¡i thở càng hổn hển, chân càng chạy nhanh hÆ¡n, nhưng có nhanh đến đâu thân hình nàng cÅ©ng cách Giác Viá»…n đại sư hÆ¡n trượng. Thấy vậy nàng không thể không thán phục được, liá»n nghÄ©:

- Lúc cha mẹ mình ở trên núi Hoa Sơn có khen Giác Viễn đại sư võ công rất cao, lúc ấy ta vẫn không tin, hôm nay thi thố khinh công ta mới biết không sai chút nào.

Giác Viá»…n đại sư quay mình Ä‘i vô căn nhà nhá», khiêng hai thùng nước đổ vào giếng. Quách Tưá»ng ngạc nhiên vô cùng liá»n há»i:

- Hòa thượng sao lại gánh nước đổ vào giếng?

Giác Viá»…n đại sư sắc mặt vẫn bình thản, chỉ lắc đầu. Quách Tưá»ng sá»±c tỉnh ngá»™ ngay nên vừa cưá»i vừa há»i:

- À, đại sư đang luyện một môn võ công rất cao thâm thì phải?

Giác Viá»…n lại lắc đầu nữa. Quách Tưá»ng bá»±c tức vô cùng liá»n nói:

- Vừa rồi rõ ràng cháu nghe đại sư tụng kinh chá»› có câm đâu, sao bây giá» không trả lá»i cháu?

Giác Viễn chấp tay vái một vái, sắc mặt có vẻ sượng sùng nhưng vẫn không nói gì hết lại tiếp tục gánh đôi thùng sắt đi xuống núi.

Quách Tưá»ng nhìn xuống giếng thấy nước trong suốt và có hÆ¡i lạnh bốc lên, tuyệt nhiên không có má»™t Ä‘iểm gì đặc biệt. Nàng ngẩn ngưá»i ra nhìn Giác Viá»…n trong lòng thắc mắc vô cùng.

Vừa rồi, vì cố hết sức Ä‘uổi theo Giác Viá»…n nên lúc này nàng cảm thấy mệt má»i, hÆ¡i thở phì phào. Nàng đành ngồi lại trên bá» giếng nghÄ© ngợi và ngắm phong cảnh xung quanh. Chá»— nàng ngồi cao hÆ¡n tất cả chùa chiá»n cá»§a Thiếu Lâm Tá»±, nhưng phía trên nàng vẫn còn đỉnh núi chá»c trá»i.

Tiếng chuông trong chùa ở dưới núi theo gió vá»ng lên khiến ngưá»i nghe Ä‘á»u cảm thấy bao nhiêu chuyện trần tục Ä‘á»u tiêu tan. Quách Tưá»ng nghÄ© thầm:

- Ãệ tá»­ cá»§a vị hòa thượng này không biết Ä‘i đâu? Ông ta không chịu nói thì mình tìm há»i thiếu niên kia vậy.

Ãoạn nàng lững thững xuống núi đến gần thiếu niên kia, ngưá»i đó chính là Trương Quân Bảo, đệ tá»­ cá»§a Giác Viá»…n.

Nàng Ä‘i được má»™t quãng đưá»ng lại nghe có tiếng xiá»ng xích kêu, thì ra Giác Viá»…n đã gánh nước lên núi rồi. Nàng núp sau má»™t cây cổ thụ nghÄ© thầm:

- Rõ ràng hòa thượng này không chịu nói cho ta nghe, ta cứ ngấm ngầm theo dõi xem y giở những trò quái gì?

Nàng nghe tiếng xiá»ng xích càng lúc càng gần. Xa xa nàng thấy Giác Viá»…n vẫn gánh đôi thùng nước, tay cầm má»™t quyển sách vừa Ä‘i vừa Ä‘á»c, có vẻ thích thú lắm. Nàng chá» lúc lão Ä‘i đến gần bên mình rồi thình lình nhảy ra la lá»›n:

- Ãại hòa thượng xem sách gì thế?

Giác Viễn thất thanh kêu lên:

- ối chà, làm bần tăng giật mình! Cũng lại là cô.

Quách Tưá»ng vừa cưá»i vừa nói:

- Ãại sư câm mà sao bây giá» lại nói được?

Giác Viá»…n có vẻ kinh hãi, nhìn xung quanh rồi xua tay mấy cái. Quách Tưá»ng lại há»i:

- Ãại sư sợ hãi gì thế?

Giác Viá»…n chưa kịp trả lá»i, thì đột nhiên từ trong bụi cây có hai vị sư áo vàng Ä‘i ra, ngưá»i Ä‘i đầu quát lá»›n:

- Giác Viá»…n không giữ pháp giá»›i, tá»± tiện mở miệng nói chuyện, mà lại đối đáp vá»›i má»™t ngưá»i xa lạ, ngưá»i đó lại là má»™t thiếu nữ trẻ tuổi. Hãy theo bốn đại sư lên yết kiến thá»§ tá»a cá»§a Giá»›i Luật ÃÆ°á»ng ngay!

Giác Viá»…n nghe xong, cúi đầu tá» vẻ buồn, rồi gật đầu má»™t cái, theo hai ngưá»i đó Ä‘i liá»n.

Quách Tưá»ng vừa kinh hãi, vừa tức giận quát lên:

- Trên Ä‘á»i này không có lệ luật gì cấm ngưá»i ta nói chuyện như vậy, tôi quen vá»›i ông ta, có ăn thua gì đến hai ông mà xen vào?

Ngưá»i có thân hình to lá»›n trợn mắt đáp:

- Nghìn năm nay Thiếu Lâm Tá»± vẫn cấm đàn bà con gái tá»± tiện bước vào, má»i cô nương xuống núi ngay Ä‘i khá»i bị Ä‘uổi mà mắc cỡ.

Quách Tưá»ng lại càng tức giận, lá»›n tiếng nói:

- Ãàn bà thì sao? Chẳng lẽ đàn bà không bằng đàn ông? Các ngưá»i dùng xiá»ng xích trói ông ta lại, còn cấm ông ta nói chuyện, thế là nghÄ©a lý gì?

Tăng nhân ná» cưá»i nhạt đáp:

- Việc cá»§a bản chùa đến nhà vua cÅ©ng không được can thiệp, cô nương hà tất há»i nhiá»u.

Quách Tưá»ng cả giận đáp:

- Tôi biết đại sư này là ngưá»i rất hiá»n lành trung hậu, tại sao các ngưá»i lại hành hạ ông ta như vậy? Còn Thiên Minh hòa thượng, Vô Sắc và Vô Tướng hòa thượng ở đâu? Các ngưá»i hãy má»i các ông ấy ra đây để tôi há»i thá»­ xem làm như vậy có hợp đạo lý không?

Hai vị đại sư nghe nàng nói đâm ra kinh hãi vô cùng.

Thì ra Thiên Minh đại sư là phương trượng cá»§a chùa Thiếu Lâm. Vô Sắc thiá»n sư là thá»§ tá»a La Hán ÃÆ°á»ng và Vô Tướng thiá»n sư là thá»§ tá»a Ãạt Ma ÃÆ°á»ng cá»§a nhà chùa.

Ba ngưá»i này địa vị rất cao, xưa nay các tăng lữ trong chùa thưá»ng gá»i là Lão phương trượng, Ãạt Ma ÃÆ°á»ng tá»a sư và La Hán ÃÆ°á»ng tá»a sư, chứ không ai dám gá»i ngay pháp danh như vậy.

NgỠđâu con nhá» này dám lên núi kêu la om sòm, còn gá»i cả pháp danh cá»§a ba vị.

Ngưá»i sư gầy và cao, pháp danh Hoàng Minh, là đệ tá»­ cá»§a thá»§ tá»a Giá»›i Luật ÃÆ°á»ng, thừa lệnh tá»a chá»§ cùng sư đệ là Hoàng Duyên Ä‘i giám thị Giác Viá»…n. Lúc này y nghe thấy Quách Tưá»ng lá»›n tiếng cãi vã liá»n quát lá»›n:

- Nếu nữ thí chủ còn ở trước cửa Phật thanh tịnh này quấy nhiễu thì đừng có trách!

- Chẳng lẽ tôi lại sợ các hòa thượng hay sao? Các ngưá»i có mau tháo xiá»ng cho Giác Viá»…n đại sư không? Bằng không thì tôi sẽ Ä‘i tìm Thiên Minh hòa thượng thanh toán ngay!

Nhắc lại từ khi Quách Tưá»ng chia tay vợ chồng Dương Qua và Tiểu Long Nữ ở Hoa SÆ¡n tá»›i nay thấm thoát đã ba năm mà nàng không nhận được tin tức gì cá»§a vợ chồng Dương Qua cả, nàng nhá»› nhung vô cùng, liá»n xin phép cha mẹ Ä‘i du ngoạn sÆ¡n thá»§y, nhưng thâm tâm nàng định dò la tin tức vợ chồng Dương Qua, mong biết đôi chút vá» hành hiệp cá»§a hai ngưá»i trên giang hồ.

Nhưng từ khi chia tay, vợ chồng Dương Qua không há» lá»™ mặt trên giang hồ và không ai biết hỠẩn cư nÆ¡i đâu! Quách Tưá»ng cứ Ä‘i từ Bắc chí Nam, từ Ãông sang Tây, lặn lá»™i đã hÆ¡n phân ná»­a đất Trung Nguyên rồi mà chưa há» nghe nói đến Thần Ãiêu Ãại Hiệp Dương Qua! Má»™t hôm nàng tá»›i Hà Nam chợt nhá»› năm xưa Dương Qua có quen biết vá»›i Phương Trượng chùa Thiếu Lâm, nàng định lên chùa há»i may ra manh mối.

NgỠđâu nàng vừa đến chân núi đã gặp việc quái lạ là Giác Viễn đại sư bị hành hạ như kể trên.

Hoàng Minh và Hoàng Duyên thấy nàng ...

(~~~~~ Thiếu một đoạn ~~~~~)

... Quách Tưá»ng cả mừng lên tiếng:

- Nơi đây các lão hòa thượng bắt nạt sư phụ bạn, chúng ta mau xa chạy cao bay đi.

Trương Quân Bảo lắc đầu, đáp:

- Không ai bắt nạt sư phụ tôi hết.

Quách Tưá»ng lại chỉ Giác Viá»…n:

- Hai ác tăng này dùng xiá»ng xích buá»™c sư phụ bạn và không cho nói má»™t lá»i nào, vậy không bắt nạt là gì?

Giác Viá»…n lắc đầu chỉ tay xuống núi ra hiệu bảo Quách Tưá»ng mau chạy Ä‘i, đừng ở đây gây thêm tai há»a nữa.

Tiểu Ãông Tà Quách Tưá»ng là ngưá»i rất nghÄ©a hiệp, biết trong chùa Thiếu Lâm có rất nhiá»u cao thá»§ tài ba hÆ¡n nàng nhiá»u nhưng nàng trông thấy sá»± bất bình trước mặt như vậy không thể nào bá» Ä‘i được, mặc dầu nàng vẫn lo các cao thá»§ trong chùa ra ngăn cản. Má»™t tay nàng kéo Giác Viá»…n, má»™t tay kéo Quân Bảo dậm chân nói:

- Mau chạy đi! Mau chạy đi! Có việc gì hãy xuống núi nói sau.

Nàng vừa dứt lá»i thì thấy dưới sưá»n núi, phía bên cá»­a hông chùa đã có 7, 8 vị sư xông ra, tay cầm má»™c, mồm quát lá»›n:

- Con giặc cái ở đâu dám táo gan đến chùa Thiếu Lâm quấy nhiễu như vậy?

Trương Quân Bảo lớn tiếng đáp:

- Các vị sư huynh không được vô lễ, vị này là...

Quách Tưá»ng vá»™i nói:

- Xin chớ nói tên của tôi ra.

Vì nàng thấy tai há»a gây nên rất lá»›n, kết quả không biết ra sao, nàng không muốn liên lụy đến cha mẹ nên nàng không muốn Trương Quân Bảo nói tá»›i tên mình. Nàng tiếp nhanh:

- Chúng ta vượt qua núi mà chạy. Xin hai vị chớ nhắc đến tên cha mẹ tôi và bạn tôi.

Ãá»n đây, bá»—ng nghe trên đỉnh núi có tiếng quát to, thì ra có 7, 8 vị sư áo vàng xông ra nữa.

Quách Tưá»ng thấy trước sau Ä‘á»u có các vị sư xuất hiện, cau mày nói:

- Sao hai ngưá»i cứ sợ sệt như đàn bà con nít vậy? Không có chí nam nhi gì cả! Chẳng hay các vị có định chạy hay không?

Trương Quân Bảo nói:

- Thưa sư phụ, Quách cô nương có lòng tốt như vậy...

Nhưng dưới sưá»n núi, từ ngách chùa, bốn vị đại sư áo vàng đã xông ra, chạy nhanh như gió lên núi, không ngưá»i nào cầm khí giá»›i nhưng thân pháp nhanh vô cùng, đủ thấy võ công cá»§a há» cao cưá»ng biết bao. Quách Tưá»ng thấy tình hình bất lợi biết rằng có muốn thoát má»™t mình cÅ©ng không được, liá»n đứng bên chá» coi diá»…n biến ra sao. Vị sư Ä‘i trước chạy đến cách nàng bốn trượng liá»n lên tiếng nói:

- Thá»§ tá»a sư tôn La Hán ÃÆ°á»ng truyá»n dụ cho ngưá»i lạ mặt hãy bá» khí giá»›i và xuống Lập Tuyết Ãình ở chân núi tưá»ng trình sá»± thể, rồi nghe pháp dụ định Ä‘oạt.

Quách Tưá»ng nghe vậy, cưá»i nhạt đáp:

- Sao các vị đại hòa thượng ở chùa Thiếu Lâm này lại quan cách đến thế? Xin há»i các vị hòa thượng, các vị làm quan chức gì cho Hoàng Ãế nhà Tống hay vua Mông Cổ thế?

Chùa Thiếu Lâm ở trên đất Ä‘ai do Mông Cổ cai quản. Mấy năm nay, quân Mông Cổ tấn công thành Tương Dương mãi mà không sao hạ nổi. Chúng bận Ä‘iá»u binh khiạn tướng, nên không có thì giỠđể ý đến các tùng lâm chùa am, nhá» vậy Thiếu Lâm Tá»± má»›i được như cÅ©.

Nhà sư nghe Quách Tưá»ng mỉa mai má»™t cách sâu sắc, xấu hổ vô cùng, mặt đỠbừng lên, cảm thấy ra lệnh cho ngưá»i ngoài như vậy cÅ©ng hÆ¡i quá má»™t chút, y liá»n đổi giá»ng ôn hòa, chấp tay vái và lá»… độ nói:

- Không biết nữ thí chá»§ có việc gì giáng lâm tệ tá»±? Vậy xin hãy bá» khí giá»›i rồi má»i nữ thí chá»§ xuống Lập Tuyết Ãình uống trà, nói chuyện sau.

Quách Tưá»ng đáp:

- Các vị không để tôi vào trong chùa thì thôi, tôi có cần gì đâu. Hừ, Chẳng lẽ trong chùa này có của báu hay sao? Dễ tôi thấy thì tôi được vẻ vang thêm hay sao?

Nàng thấy tình thế bất lợi cho mình, muốn nhân lúc này rút lui cho êm, liá»n đưa mắt ra hiệu cho Trương Quân Bảo và khẽ há»i:

- Thế nào? Có đi hay không?

Trương Quân Bảo lắc đầu và liếc nhìn Giác Viễn đại sư ngầm tỠý là còn phải ở lại phụng dưỡng sư phụ.

Quách Tưá»ng lá»›n tiếng nói:

- Thôi được! Tôi để mặc cho các ngưá»i tùy liệu đấy.

Nói xong, nàng liá»n chạy thẳng xuống núi. Nhà sư áo vàng thứ nhất né tránh sang bên. Nhà sư áo vàng thứ nhì và thứ ba đồng thá»i đưa tay ngăn lại và nói:

- Hãy khoan, bỠkhí giới xuống đã.

Quách Tưá»ng cau mày, tay nắm chặt lấy cán kiếm. Nhà sư áo vàng thứ nhất nói tiếp:

- Chúng tôi cÅ©ng không dám giữ lại khí giá»›i cá»§a nữ thí chá»§ đâu. Nữ thí chá»§ xuống tá»›i chân núi là chúng tôi xin gởi trả lại thanh bảo kiếm ngay. Ãây là luật lệ cá»§a Thiếu Lâm Tá»± đã có từ ngàn năm nay rồi, xin nữ thí chá»§ lượng thừ cho.

Quách Tưá»ng thấy vị sư đó ăn nói lá»… phép, lòng phân vân vô cùng và nghÄ© thầm:

- Nếu không để lại đoản kiếm thì thế nào cũng có một trận đấu ác liệt, ta một mình làm sao địch lại bao nhiêu tăng chúng trong chùa? Nhưng nếu ta để lại đoản kiếm thì có phải là làm mất sĩ diện của cha mẹ, anh chị, anh rạ, đại ca và Long tỷ tỷ không?

Nàng nghĩ ngợi, chưa quyết định thì đột nhiên trước mặt có cái bóng vàng thấp thoáng và có tiếng quát lớn:

- Mi tá»›i Thiếu Lâm Tá»± mà dám cầm kiếm đả thương ngưá»i, thật là bướng bỉnh!

Tức thì má»™t bàn tay xỉa tá»›i chụp bao kiếm cá»§a Quách Tưá»ng. Nếu nhà sư đó không làm ngang, có lẽ nàng sẽ nhượng bá»™ buông kiếm ra (bởi tính nàng khác hẳn tính chị nàng là Quách Phù, rất táo bạo nóng nảy), và bây giá» nàng đã để bị Ä‘oạt kiếm má»™t cách dá»… dàng vậy!

Cầm nã thá»§ pháp cá»§a nhà sư ná» thật độc, lại tinh xảo nên vừa nắm được bao kiếm cá»§a nàng, liá»n nghÄ© thầm:

- Nàng này thế nào cũng giằng co, mà một sư một nữ giằng kéo nhau, coi sao được?

Y liá»n vận ná»™i công đẩy tréo sang trái, rồi kéo vá» bên phải. Quách Tưá»ng không cầm vững được bao kiếm, lúc nguy cấp nàng bàn nắm ngay cán kiếm, rút luôn thanh kiếm ra, nghe "xoẹt" má»™t tiếng. Nhà sư ná» tay phải cướp được bao kiếm, nhưng năm ngón bên trái Ä‘á»u bị cắt đứt. Y Ä‘au đớn vô cùng. liá»n giÆ¡ bao kiếm lên chỉ vào mặt Quách Tưá»ng. Quách Tưá»ng cÅ©ng đưa kiếm lên đỡ. chỉ nghe "coong" má»™t tiếng, bao kiếm bị chặt đứt làm đôi. Nhà sư ná» bước lùi lại má»™t bước.

Các tăng nhân thấy đồng môn cá»§a mình bị thương, ai nấy Ä‘á»u tức giận liá»n múa côn và trượng xông tá»›i vây đánh Quách Tưá»ng. Nàng nghÄ©:

(~~~~~ Thiếu một đoạn ~~~~~)

- Các ngưá»i hãy ngừng tay!

Các tăng nhân vá»™i nhảy sang hai bên. Vô Sắc thiá»n sư liá»n há»i:

- Cô nương quý tánh là chi, lệnh tôn là ai? Cô nương giáng lâm Thiếu Lâm Tự Chẳng hay có việc gì thế?

Quách Tưá»ng nghÄ© thầm:

- Ta không thể nào nói tên cha mẹ ta cho ông thày chùa này biết. Còn việc ta đến Thiếu Lâm Tá»± tìm tung tích đại ca ta, thì trước mặt má»i ngưá»i làm sao nói rõ ra. Hôm nay ta gây rối như thế, sau này cha mẹ và đại ca ta hay biết, thế nào cÅ©ng trách má»ng ta. Chi bằng ta lẳng lặng bá» Ä‘i thì hÆ¡n.

NghÄ© Ä‘oạn nàng liá»n đáp:

- Tôi không tiện nói tên há» cho đại sư rõ. Còn tôi lên trên núi này là vì thấy phong cảnh quá đẹp nhân tiện đưá»ng du ngoạn. Không ngá» Thiếu Lâm Tá»± còn lợi hại hÆ¡n Hoàng Cung, động chút là có ngưá»i đòi giữ khí giá»›i! Xin há»i lào sư, tôi đã bước vào tá»›i sÆ¡n môn cá»§a Thiếu Lâm Tá»± chưa? Năm xưa Ãạt Ma sư tổ truyá»n lại võ nghệ chắc cÅ©ng muốn các vị tăng nhân được khá»e mạnh thôi, không ngá» tiếng tăm cá»§a Thiếu Lâm Tá»± ngày càng lá»›n, võ công càng cao. Ai ngá» cái danh là cậy ở ngưá»i nhiá»u bắt nạt và hà hiếp kẻ khác cÅ©ng càng kêu to! Các nhà sư muốn giữ khí giá»›i cá»§a tôi thì cứ giữ và cÅ©ng nên giết tôi luôn, bằng không câu chuyện ngày hôm nay giá»›i giang hồ thế nào cÅ©ng biết đến.

Nàng khéo ăn nói, vả lại việc này không phải do nàng gây ra trước, khiến Vô Sắc thiá»n sư không biết trả lá»i ra sao. Quách Tưá»ng lại nghÄ© thầm:

- Ta lên chùa quấy nhiá»…u như vậy sợ má»i ngưá»i sẽ biết thì còn gì tên tuổi. Nhưng Thiếu Lâm Tá»± hẳn càng không muốn cho ai biết chuyện hàng chục hòa thượng vây đánh má»™t thiếu nữ, nói ra không hay ho gì.

NghÄ© Ä‘oạn nàng bàn hừ má»™t tiếng như Ä‘e dá»a vừa vứt kiếm xuống, vừa bá» Ä‘i liá»n. Vô Sắc thiá»n sư tiến lên mấy bước, phất tay áo nhặt thanh kiếm ấy lên, thấy màu đất có lấm chấm máu tươi cá»§a mấy ngưá»i đã bị thương vì lưỡi kiếm này, nhưng lưỡi kiếm sạch trÆ¡n. Ãại sư đưa hai tay đỡ lấy thanh kiếm và nói:

- Cô nương không muốn cho lão tăng biết rõ sư môn và sư thừa thì xin thâu hồi lại thanh kiếm này. Lão tăng cung kính tiễn cô nương xuống núi.

Quách Tưá»ng nhếch mép cưá»i và đáp:

- Dù sao hòa thượng cũng thông đạt tình lý hơn, vậy mới phải là phong cách của một danh gia.

Nàng Ä‘ang thắng thế nên thuận mồm khen Vô Sắc má»™t câu, Ä‘oạn giÆ¡ tay ra cầm kiếm. Nhưng nàng kinh hãi vô cùng vì thiá»n sư phát ra má»™t lá»±c mạnh giữ chặt Ä‘oản kiếm. Quách Tưá»ng tay nắm được cán cÅ©ng không sao nhắc thanh kiếm lên nổi. Ãôi ba phen nàng dùng hết sức lá»±c mà cÅ©ng không sao lấy thanh kiếm cho được liá»n nói:

- Hay lắm! Ãại sư định biểu diá»…n võ công đấy!

Nói xong nàng phảy tréo tay trái má»™t cái, nhếm hai yếu huyệt Thiên Ãỉnh và Cá»± Cốt ở cổ bên trái cá»§a Vô Sắc thiá»n sư mà hất tá»›i.

Lão hòa thượng rùn mình né tránh. Nhá» vậy Quách Tưá»ng nhấc bổng thanh Ä‘oản kiếm lên được. Vô Sắc liá»n nói:

- Tuyệt! Tuyệt thay thá»§ pháp Lan Hoa Hô Huyệt! Chẳng hay cô nương xưng hô vá»›i Ãào Hoa đảo chá»§ là gì?

Quách Tưá»ng vừa cưá»i vừa đáp:

- Ãào Hoa đảo chá»§ ấy à? Tôi gá»i ông ta là Lão Ãông Tà.

Thì ra Ãào Hoa đảo chá»§ Ãông Tà Hoàng Dược Sư là ông ngoại cá»§a Quách Tưá»ng, nhưng tính rất quái dị, xưa nay Dược Sư không câu nệ lá»… phép, nên thưá»ng gá»i cháu ngoại là Tiểu Ãông Tà, còn bảo Quách Tưá»ng gá»i mình là Lão Ãông Tà.

Thấy cháu ngoại gá»i mình như thế, ông rất thích. Vô Sắc thiá»n sư làm sao biết chuyện đó, nên khi nghe Quách Tưá»ng nói vậy, liá»n nghÄ©:

- Hẳn nàng không liên quan gì với Hoàng Dược Sư, mới dám vô lễ nói bậy như thế!

NghÄ© Ä‘oạn Vô Sắc thiá»n sư không còn úy kỵ vá» phương diện Ãào Hoa đảo chá»§ nữa.

Nguyên Vô Sắc thiá»n sư hồi Thiếu thá»i ở trong lục lâm, sau vào cá»­a thiá»n tu hành mấy chục năm, Phật há»c rất tinh thâm, nhưng hào khí xưa vẫn còn.

Nay thấy nàng không chịu nói rõ sư thừa và lai lịch, đại sư càng muốn thá»­ thách để cho nàng nói ra má»›i thôi. Vô Sắc thiá»n sư liá»n vừa cưá»i vừa lá»›n tiếng:

- Tiểu cô nương hãy tiếp thá»­ mưá»i hiệp xem nhỡn lá»±c cá»§a lão hòa thượng có thể nói ra được môn phái cá»§a cô nương không?

Quách Tưá»ng đáp lại:

- Nếu trong mưá»i hiệp mà lão sư không nhận ra thì sao?

Vô Sắc thiá»n sư liá»n cưá»i ha hả:

- Nếu Tiểu cô nương đỡ được 10 hiệp cá»§a lão tăng thì còn nói gì nữa! Cô nương sai bảo Ä‘iá»u gì lão cÅ©ng xin chịu.

Quách Tưá»ng bàn chỉ Giác Viá»…n và nói:

- Tôi vá»›i vị đại sư này năm xưa đã có duyên gặp nhau má»™t lần, nên giỠđây tôi muốn xin giúp ông ta. Nếu trong 10 hiệp mà đại sư không nói rõ tên sư phụ tôi là ai thì đại sư phải nhận lá»i tôi đừng bắt tá»™i vị đại sư kia. ÃÆ°á»£c chăng?

Vô Sắc thiá»n sư ngạc nhiên vô cùng và nghÄ© thầm:

- Lạ thật! Giác Viá»…n là ngưá»i há»§ nho, mấy chục năm nay trông coi sách vở trên Tàng Kinh Lầu, không há» giao du vá»›i ngưá»i ngoài bao giá», sao lại quen biết vá»›i cô bé này?

Nghĩ đoạn đại sư đáp:

- Thú thật, chúng tôi có hành hạ gì y đâu. Các tăng chúng trong chùa bất cứ ai, há»… phạm luật thì Ä‘á»u bị phạt cách ấy.

Quách Tưá»ng chu miệng lại cưá»i nhạt, không nói gì.

Vô Sắc giơ chưởng lên và nói:

- Thôi được, lão tăng vui lòng chịu Hết. Nếu lão tăng thua thì lão tăng sẽ gánh ba nghìn một trăm linh tám gánh nước thay cho Giác Viễn. Vậy cô nương cẩn thận, lão ra tay đây!

Trong lúc Quách Tưá»ng nói chuyện vá»›i lão hòa thượng, trong lòng đã suy tính thầm:

- Lão hòa thượng này ná»™i công cao siêu như thế, võ công tất phải lợi hại lắm. Nếu để y ra tay trước, hẳn ta phải kiệt lá»±c chống đỡ, lúc ấy thế nào cÅ©ng phải giở võ công cá»§a cha mẹ ra. Chi bằng ta ra tay trước tấn công luôn mưá»i miếng.

Nàng nghĩ tới đó thì bỗng nghe lão hòa thượng bảo:

- Cô nương cẩn thận, lão ra tay đây.

Nàng không để Vô Sắc thiá»n sư kịp ra tay, liá»n múa Ä‘oản kiếm nhằm ngá»±c hòa thượng đâm, vẫn vá»›i Lạc Anh kiếm pháp cá»§a Ãào Hoa Ãảo. Lão sư biết thế công cá»§a nàng rất lợi hại nên không dám đỡ, liá»n nhảy sang bên né tránh.

Quách Tưá»ng quát lá»›n:

- Coi chừng thế thứ hai!

Nàng liá»n múa Ä‘oản kiếm từ bên dưới đâm lên. Thế kiếm này là thế kiếm cá»§a Toàn Chân phái. Vô Sắc thiá»n sư liá»n nói:

- Hay lắm! Ãó là Toàn Chân kiếm pháp.

Quách Tưá»ng trả lá»i:

- Chưa chắc!

Nàng thấy Ä‘oản kiếm không đâm trúng, mà nhân lúc mình trả lá»i nên hÆ¡i chậm tay má»™t chút. Vô Sắc thiá»n sư đã hóa thá»§ thành công và giÆ¡ tay định nắm lấy cổ tay nàng thì kinh hãi nghÄ© thầm:

- Lão hòa thượng này lợi hại thật. Dưới thế kiếm hung hiểm như vậy mà dám tay không xông vào phản công chứ!

Nàng thấy ngón tay cá»§a đối phương sắp đến trước mặt, vá»™i múa kiếm ra đòn Ãả Cẩu Bổng Pháp. Nguyên hồi còn nhá» nàng được Tiá»n bang chá»§ Lá»— Hữu Cước dạy môn võ công này. Theo luật lệ cá»§a bang ấy, môn Ãả Cẩu Bổng Pháp là thần kỹ trấn bang nên chính bang chá»§ má»›i được truyá»n dạy, nhưng trong lúc trà dư tá»­u hậu, Lá»— Hữu Cước múa bổng thức này chÆ¡i, nàng ngồi đó há»c luôn. Huống hồ mẹ nàng là Hoàng Dung cÅ©ng là bang chá»§ nhiệm kỳ trước, còn bang chá»§ hiện thá»i là anh rể nàng, do được mục kích thưá»ng xuyên môn võ công này, nên nàng biết sá»­ dụng má»™t vài thế là thưá»ng.

Lúc ấy ngón tay cá»§a Vô Sắc thiá»n sư gần đụng vào tay nàng, thì thấy đưòng kiếm thấp thoáng thần diệu vô phương, xuýt nữa năm ngón tay cá»§a đại sư bị chém đứt. CÅ©ng may đại sư võ công cao siêu vá»™i lùi lại hai bước để tránh. Nhá» vậy khá»i đứt tay nhưng tay áo cÅ©ng đã bị nhát kiếm cắt đứt. Ãại sư biến sắc, kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Quách Tưá»ng Ä‘á»c chí vô cùng, vừa cưá»i vừa há»i:

- Vậy thế kiếm này là thế kiếm gì?

Sá»± thá»±c, trong thiên hạ làm gì có thế kiếm đó? Vì Quách Tưá»ng biến Ãả Cẩu Bổng Pháp, đến Vô Sắc thiá»n sư cÅ©ng ngẩn ngưá»i không biết đó là thế kiếm gì.

Quách Tưá»ng nghÄ© thầm:

- Ta cứ giở Ãả Cẩu Bổng Pháp ra là đánh bại y ngay, nhưng ngoài thế này ta không còn biết thế nào khác nữa.

NghÄ© tá»›i đó, nàng không để cho Vô Sắc được rảnh tay, liá»n múa kiếm nhảy tá»›i, thân hình như tiên nữ hạ phàm vậy, kiếm phong cá»§a nàng cứ nhằm hạ bá»™ cá»§a Vô Sắc mà Ä‘iểm lia lịa.

Thế kiếm này là Ngá»c Nữ kiếm pháp mà nàng há»c được cá»§a Tiểu Long Nữ.

Ngá»c Nữ kiếm pháp do nữ hiệp Lâm Chiêu Anh sáng tác từ hồi xưa, không những kiếm thế lợi hại mà dáng Ä‘iệu lại nhanh nhẹn tao nhã. Quách Tưá»ng là má»™t thiếu nữ trẻ đẹp như thế, sá»­ dụng kiếm pháp này trông càng ngoạn mục vô cùng.

Bá»n tăng nhân đứng quanh đó thấy kiếm pháp vừa đẹp vừa lợi hại, trong Ä‘á»i chúng chưa há» mục kích bao giá», nên càng kinh hãi, lại vừa mừng thầm được há»c há»i thêm.

Phải biết Ãạt Ma Kiếm Pháp và La Hán Kiếm Pháp phái Thiếu Lâm Ä‘á»u thuá»™c loại cương thuật, còn Ngá»c Nữ Kiếm Pháp đã tuyệt tích giang hồ từ lâu. Tính chất cá»§a kiếm thuật đó lại tương phản các môn võ thuật cá»§a phái Thiếu Lâm. Quách Tưá»ng chỉ giở má»™t thế Lăng Ba Chi Bá»™ là đã làm cho Vô Sắc thiá»n sư ngÆ¡ ngác ngẩn ngưá»i.

Sá»± thá»±c Ngá»c Nữ Kiếm Pháp không hÆ¡n gì hai bá»™ kiếm thuật cá»§a phái Thiếu Lâm, thoáng trông môn kiếm cá»§a nàng thì tuyệt mỹ tuyệt ảo tá»±a như trong kinh Phật đã mô tả: ...

(~~~~~ Thiếu một đoạn ~~~~~)

... NghÄ©a là hình dáng và vẻ mặt trông rất đẹp má»™t cách nhu mì, trang nghiêm, hòa nhã, Ä‘oan chính, vui vẻ khiến ngưá»i ta càng nhìn càng ưa. Vô Sắc thiá»n sư thấy kiếm thuật đẹp đẽ và huyá»n diệu như thế, chỉ muốn xem lại má»™t lần nữa. Lão liá»n nhảy sang bên để cho nàng đánh tiếp thêm má»™t thế nữa.

Quách Tưá»ng múa kiếm, đột biến thế kiếm đó chạy Ãông chạy Tây chém thêm mấy kiếm nữa.

Trương Quân Bảo đứng cạnh đấy thấy võ công cá»§a nàng cao siêu như vậy cÅ©ng ngẩn ngưá»i, bá»—ng y kêu "á»§a" má»™t tiếng.

Thì ra Quách Tưá»ng sá»­ dụng thế kiếm sau cùng là thế Tứ Thông Bát Ãạt mà ba năm trước đây trên núi Hoa SÆ¡n Dương Qua đã truyá»n thụ cho y. Quách Tưá»ng đứng gần đó đã há»c lá»m được thế ấy giá» lại Ä‘em ra dùng. Nhưng lúc đó Dương Qua dạy Quân Bảo là chưởng pháp. mà giỠđây Quách Tưá»ng lại biến ra thành kiếm pháp nên oai lá»±c kém Ä‘i mấy thành, huống hồ võ công cá»§a Vô Sắc thiá»n sư hÆ¡n nàng nhiá»u. trước Trương Quân Bảo dùng chưởng thế ấy khắc phục được Y Khắc Tây, bây giá» Quách Tưá»ng sá»­ dụng thành kiếm pháp thì làm sao áp chế nổi Vô Sắc thiá»n sư?

Nhưng kiếm thuật đó rất kỳ lạ khiến Vô Sắc thiá»n sư cÅ©ng kinh hãi thầm. Chỉ trong thoáng cái, Quách Tưá»ng sá»­ dụng 5 thế kiếm liá»n mà Vô Sắc thiá»n sư vẫn chưa nhận được đó là kiếm pháp gì!

Lão hòa thượng hồi trẻ tung hoành trên giang hồ nên kiến thức rất phong phú, mưá»i mấy năm nay lão làm thá»§ tá»a La Hán ÃÆ°á»ng lại càng chú tâm nghiên cứu võ công. Vô Sắc đã tham chiếu và so sánh võ công các môn phái vá»›i võ công cá»§a chùa, rồi thâu lượm các sở trưá»ng cá»§a các môn võ công các phái bổ khuyết chá»— sở Ä‘oản cá»§a chùa, nên ông tá»± tin bất cứ cao nhân cá»§a môn phái nào chỉ giở vài thế ra là ông biết ngay lai lịch cá»§a đối phương.

Nhưng bây giá», lão hòa thượng hẹn vá»›i Quách Tưá»ng mưá»i thế - ấy là lão cÅ©ng đỠphòng dư rồi - ngỠđâu cha mẹ, sư phụ và bạn bè cá»§a Quách Tưá»ng Ä‘á»u là những tay cao thá»§ hạng nhất đương thá»i. Nàng chỉ giở ra cá»§a má»—i ngưá»i má»™t thế võ thôi là đủ làm cho Vô Sắc Ä‘iên đầu nhức óc, hoa mắt, giở hết toàn lá»±c ra má»›i đặng chống đỡ nổi, còn môn phái thì lão hòa thượng làm sao biết mà nói.

Quách Tưá»ng vừa sá»­ dụng xong bốn kiếm Bát Thức cá»§a môn Tứ Thông Bát Ãạt, Vô Sắc thiá»n sư liá»n nghÄ©:

- Nếu ta để cho nàng ra tay tấn công mãi như vậy thì sợ nàng cứ giở những quái thế ra thì đừng nói là mưá»i thế, dẫu đến trăm thế ta cÅ©ng không sao biết rõ nguồn gốc ra sao. Bây giá» ta phải tấn công lia lịa thì nàng má»›i giở võ công cá»§a bản môn ra mà chống đỡ.

NghÄ© Ä‘oạn thiá»n sư quay ngưá»i sang trái giở thế Song Quán Quyá»n ra tấn công trở lại. Quách Tưá»ng thấy sức cá»§a quyá»n thế mạnh vô cùng, không dám chống đỡ, vá»™i quay mình né tránh. Vô Sắc thiá»n sư cÅ©ng phải khen ngợi:

- Thân pháp đẹp lắm! Hãy tiếp thêm một thế nữa của lão.

Ãoạn thiá»n sư giở má»™t môn quyá»n cá»§a Thiếu Lâm Tá»± là Hoàng Anh Lạc Dã (con chim Hoàng Anh hạ xuống cái khung). Vô Sắc thiá»n sư đứng đầu trong chùa Thiếu Lâm tuy biết nhiá»u rất nhiá»u môn võ công, không thua gì Quách Tưá»ng, nhưng má»—i thức cá»§a lão hòa thượng sá»­ dụng Ä‘á»u là võ công thuần chính cá»§a bổn môn. Những pho quyá»n cá»§a phái Thiếu Lâm thoáng trông thì rất tầm thưá»ng, không có gì khác lạ, nhưng luyện đến chá»— tinh thâm thì quả thá»±c oai lá»±c vô cùng.

Lão hòa thượng chỉ giÆ¡ chưởng trái lên quay má»™t vòng, Quách Tưá»ng đã cảm thấy ná»­a mình bị bao vây trong chưởng lá»±c cá»§a lão rồi, nàng đành phải quay cán kiếm lại dùng cán kiếm thay ngón tay ra đòn Nhất Dương Chỉ mà nàng đã há»c được cá»§a Võ Tu Văn, nhằm ba yếu huyệt ở cổ tay Vô Sắc Ä‘iểm tá»›i. Cách dùng Nhất Dương Chỉ nàng má»›i há»c được sÆ¡ sÆ¡ thôi. Môn Nhất Dương Chỉ cá»§a Nhất Ãăng đại sư lừng danh thiên hạ. Vô Sắc thấy nàng sá»­ dụng thì kinh hãi vô cùng, vá»™i thâu tay lại.

Sá»± thá»±c nếu Vô Sắc thiá»n sư không thâu tay lại mà cứ để cho nàng Ä‘iểm vào ba yếu huyệt thì hòa thượng nhận ngay ra Nhất Dương Chỉ cá»§a nàng là giả chứ không phải thiệt. Nhưng hai bên Ä‘ang giở hết toàn lá»±c ra đấu, lão hòa thượng khi nào dám mạo hiểm như thế.

Quách Tưá»ng mỉm cưòi nói:

- Ãại hòa thượng đã biết lợi hại cá»§a ta chưa?

Vô Sắc dùng giá»ng mÅ©i "hừ" má»™t tiếng lại đánh ra má»™t thế Ãan Phong Trùy Giáng Hạ, hai tay giÆ¡ lên trên cao đánh xuống, như vậy Quách Tưá»ng không sao dùng Nhất Dương Chỉ được nữa.

Nhưng Quách Tưá»ng lúc này giở thế Diêu Thá»§ Không Không cá»§a Châu Bá Thông dạy cho. Quyá»n pháp này là do Châu Bá Thông chế biến chưa lưu hành trong giang hồ bao giá». Vô Sắc thiá»n sư dù uyên bác đến đâu cÅ©ng không nhận ra được, liá»n dùng môn Liên Hoa Thất Tinh, hai chương nhanh như chá»›p chặt thẳng vào bàn tay Quách Tưá»ng, nếu nàng dùng ná»™i lá»±c phản kháng thì bàn tay cá»§a nàng gãy liá»n.

Vô Sắc đại sư giở những thế võ xem bình thưá»ng vô cùng, trông như chậm chạp, nhẹ nhàng, nhưng sá»± thá»±c thì rất nhanh và rất nặng, thế nào cÅ©ng phải dùng đến ná»™i lá»±c, Quách Tưá»ng thấy bàn tay cá»§a mình bị đối thá»§ kiá»m chế thì nghÄ© thầm:

- Chẳng lẽ mi đánh gãy được bàn tay ta hay sao?

NghÄ© Ä‘oạn, nàng thuận tay phẩy má»™t cái, giở Bồ Ãá» Phiến Thá»§ (thá»§ pháp cái quạt sắt) dùng chưởng đối chưởng phản công tức thì. Thế võ này nàng há»c cá»§a vợ Võ Tu Văn là Hoàng Nhan Bình, vả lại Thiết Chưởng Công là má»™t môn chưởng pháp mạnh nhất trong các môn chưởng pháp cá»§a các môn phái. Vô Sắc thiá»n sư nghiên cứu chưởng pháp tinh xảo như thế sao lại không biết. Lão hòa thượng thấy nàng giở Thiết Chưởng Công ra kinh hãi vô cùng, vá»™i thâu chưởng lại vì hòa thượng không muốn đối chưởng vá»›i nàng, má»™t là không muốn đả thương nàng, hai là lão cÅ©ng hÆ¡i sợ môn Thiết Chưởng Công. Là ngưá»i rất trung hậu, thấy thế võ nào cá»§a Quách Tưá»ng cÅ©ng Ä‘á»u là đại diện cho má»™t môn phái cả, nàng lại chưa đầy hai chục tuổi mà biết được nhiá»u võ công cá»§a nhiá»u môn phái như vậy thật là hiếm có. Lão hòa thượng thâu chưởng vá», liá»n nhảy ra xa ná»­a trượng.

Quách Tưá»ng mỉm cưá»i la lá»›n:

- Ãây là thế thứ mưá»i, lão hòa thượng thá»­ xem thế này cá»§a tôi là thế gì?

Nói Ä‘oạn nàng giÆ¡ tay trái tiến lên má»™t bước, tay phải đỡ luôn vào cằm cá»§a Vô Sắc thiá»n sư.

Tăng chúng đứng bên xem và cả Vô Sắc thiá»n sư cÅ©ng Ä‘á»u la lá»›n. Thì ra thế đó là Khố Hải Hồi Ãầụ thế võ này xuất xứ ở cầm nã thá»§ pháp cá»§a phái Thiếu Lâm, chứ phái khác không có. Môn cầm nã này chỉ dùng khi sá»± sống chết ká» bên, nên ngưá»i sá»­ dụng nếu không nắm chắc phần thắng hay không ở trong trưá»ng hợp khẩn cấp thì không bao giá» xài tá»›i. Thế Khố Hải Hồi Ãầu là tay trái nắm đầu, tay phải đỡ cằm kẻ địch rồi bẻ mạnh má»™t cái, nếu thành công thì cổ kẻ địch gãy liá»n, nếu không gãy thì cÅ©ng sai khá»›p xương. Thế sát thá»§ này lợi hại vô cùng.

Vô Sắc thiá»n sư thấy nàng sá»­ dụng thế đó không khác gì kẻ Ä‘á»c cuốn Hiếu kinh trước nhà Khổng Tá»­ và múa búa trước cá»­a Lá»— Ban. Lão hòa thượng tức cÅ©ng không phải mà giận cÅ©ng không nên vì thế võ đó lão đã mấy chục năm thao luyện làu thông dù Ä‘ang ngá»§ gật cÅ©ng có thể sá»­ dụng được. Lão thiá»n sư liá»n né mình tiá»n lên hai bước, tay trái luồn qua ngang ngưá»i Quách Tưá»ng, và đụng vào xương hông cá»§a nàng. Ãây là thế Hiệp SÆ¡n Liên Hải (kẹp núi vượt bể) dùng để phá giải thế Khố Hải Hồi Ãầu rất tuyệt diệu. lão hoà thượng khẽ nhắc má»™t cái, thân hình cá»§a đối phương liá»n rá»i khá»i mặt đất. Ãáng lẽ Quách Tưá»ng dùng cánh tay đà khuá»·u tay cá»§a đối phương xuống là thoát ngay và có thể phản công lại nữa, nhưng vì thân thá»§ cá»§a Vô Sắc thiá»n sư quá nhanh, chỉ chá»›p mắt thân hình cá»§a nàng đã bị nâng cao khá»i mặt đất rồi, thì làm gì còn giở được thế võ khác ra phản công nữa, như thế tất nhiên nàng thua rồi.

vô Sắc thiá»n sư tuy chế phục được Quách Tưá»ng nhưng sá»±c ngẩn ngưá»i ra nghÄ©:

- Nguy tai, ta chỉ để ý đến sá»± hÆ¡n thua mà không nhận xét sư môn cá»§a nàng. Trong mưá»i thế nàng dùng mưá»i thứ kiếm pháp khác nhau như vậy ta biết nói sao đây? Không lẽ nói nàng thuá»™c phái Thiếu Lâm hay sao?

Quách Tưá»ng dùng sức dãy dụa vừa la lá»›n. Bá»—ng nghe "keng" má»™t tiếng, trong ngưá»i nàng có má»™t vật gì rÆ¡i xuống. Nhưng Quách Tưá»ng không nghe thấy cứ la tiếp:

- Lão hòa thượng còn không buông ta ra ư?

Vô Sắc thiá»n sư là má»™t cao tăng đắc đạo, coi ai cÅ©ng bình đẳng chứ không phân biệt nam nữ, ngá»±a bò, heo gì cả. Lão hòa thượng ha hả cưá»i nói:

- Tuổi của lão tăng có thể nói được bằng tổ phụ cô nương thì còn sợ xấu hổ gì nữa.

Nói xong Vô Sắc thiá»n sư hất hai tay má»™t cái. Quách Tưá»ng bị băn ra hai trượng.

Sau trận đấu, Quách Tưá»ng thua, nhưng qua 10 thế võ, lão sư vẫn chưa nhận ra được môn phái cá»§a nàng. Hòa thượng là má»™t ngưá»i có địa vị nên rất trá»ng lá»i nói, Ä‘ang định lên tiếng chịu thua, nhưng vừa cúi đầu lão chợt thấy dưới chân có má»™t vật gì Ä‘en thui, nhìn kỹ má»›i biết đó là hai vị La Hán bằng sắt.

Bá»—ng Quách Tưá»ng lá»›n tiếng há»i:

- Ãại hòa thượng đã chịu thua chưa?

Vô Sắc thiá»n sư ngẩng mặt lên, há»›n hở vừa cưá»i vừa đáp:

- Lão hòa thương khi nào chịu thua! Lão biết lệnh tôn là đại hiệp Quách Tỉnh, lệnh đưá»ng là nữ hiệp Hoàng Dung. Còn Ãào Hoa đảo chá»§ là ông ngoại cô nương, lệnh tôn há»c kiếm Giang Hồ thất quái, Ãào Hoa đảo chá»§, Cá»­u Chi Thần Cái và các vị tôn trưởng cá»§a phái Toàn Chân. Quách nhị Tiểu thư gia há»c uyên thâm, lệnh tôn quả nhiên danh bất hư truyá»n.

Thấy lão thiá»n sư thao thao bất tuyệt, Quách Tưá»ng trợn mắt thè lưỡi má»™t lúc lâu không nói được ná»­a lá»i, rồi nghÄ© thầm:

- Ãại hòa thượng này ghê gá»›m thật. Trong 10 miếng võ cá»§a ta, bao hàm mưá»i võ công cá»§a các thân hữu ta thế mà lão vẫn nghÄ© ra được.

Vô Sắc thiá»n sư thấy Quách Tưá»ng ngẩn ngưá»i như mất hồn, liá»n tá»§m tỉm cưá»i, cúi xuống nhặt đôi La Hán nhá» bằng sắt lên, rồi nói:

- Quách nhị cô nương, lão không nói dối trẻ con đâu. Sở dÄ© lão nhận ra cô nương là nhỠở đôi La Hán này. Gần đây cô nương có gặp Dương đại hiệp không? Dương đại hiệp mạnh khá»e chứ?

Quách Tưá»ng tỉnh ngá»™, liá»n há»i lại:

- Chẳng hay lão hiệp có thấy Dương dại ca và Long tá»· tá»· cá»§a tôi đâu không? Tôi đến quý tá»± định thăm dò tin tức cá»§a hai ngưá»i đó. thưa lão hiệp, hai ngưá»i ấy là vợ chồng Dương đại hiệp ấy mà.

Vô Sắc thiá»n sư liá»n đáp:

- Mấy năm trước đây, Dương đại hiệp có tá»›i bổn tá»± thăm lão tăng, và ở lại chÆ¡i vài ngày, rất hợp chuyện vá»›i lão tăng. Sau nghe nói, đại hiệp giết vua Mông Cổ ở ngoài thành Tương Dương, tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ. Tăng chúng cá»§a tệ tá»± hay tin đó, ai nấy Ä‘á»u hân hoan vô cùng. Nhưng không hay biết hiện giỠở đâu? Thế ra đại hiệp đã kết hôn rồi đấy? Phu nhân cá»§a đại hiệp tất phải là má»™t nữ hiệp văn võ song toàn.

Hai ngưá»i Ä‘á»u nóng lòng muốn hay biết tin tức cá»§a Dương Qua cả, má»—i ngưá»i há»i má»™t câu, nhưng không ai trả lá»i câu há»i cá»§a đối phương hết.

Quách Tưá»ng đứng ở trên sưá»n núi, ngẩn ngưá»i ra giây lát, má»›i tiếp:

- Lão hòa thượng còn không biết đại ca của tôi đi đâu, thì còn ai mà biết được chứ?

Ãịnh thần giây lát, nàng lại tiếp:

- Thế ra lão hòa thượng là Vô Sắc thiá»n sư đấy? Thảo nào võ công cá»§a lão hòa thượng cao minh như vậy. À tôi còn chưa cám Æ¡n lão thiá»n sư biếu quà sinh nhật, tiện đây xin cám Æ¡n lão hòa thượng luôn thể.

Vô Sắc thiá»n sư mỉm cưá»i đáp:

- Quả thật là không đánh nhau không biết nhau. Khi nào cô nương gặp Dương Qua chớ có nói lão tăng thị lớn bắt nạt nhé!

Quách Tưá»ng ngước mắt nhìn những ngá»n núi phía xa lìm bìm tá»± nói:

- Không biết bao giỠmới gặp được anh ấy!

Thì ra, ngày sinh nhật năm Quách Tưá»ng 16 tuổi. Dương Qua bá»—ng có má»™t ý nghÄ© má»›i lạ, là viết thiếp má»i các giang hồ đồng đạo đến Tương Dương để mừng sinh nhật Quách Tưá»ng. Lúc ấy rất nhiá»u võ lâm cao thá»§ cá»§a Hắc, Bạch hai đạo nể mặt Dương Qua đến chúc thá». Ngưá»i nào dù có việc bận không thể đến cÅ©ng sai ngưá»i mang lá»… vật quý báu đến mừng. Vô Sắc thiá»n sư cÅ©ng sai ngưá»i Ä‘em lá»… vật đến mừng, món quà lá»… chính là đôi La Hán bằng sắt mà Quách Tưá»ng đã làm rá»›t ra đó. Trong bụng đôi Thiết La Hán này có máy móc, cứ lên giây cót xong là đôi Thiết La Hán có thể đấu vá»›i nhau, trình diá»…n cả má»™t pho La Hán Quyá»n cá»§a phái Thiếu Lâm.

Ãôi La Hán này là cá»§a má»™t vị tăng chá»§ chùa xưa kia, tốn bao nhiêu tâm huyết má»›i chế tạo ra. Tinh xảo tuyệt diệu vô cùng, nên Quách Tưá»ng rất ưa thích, cứ Ä‘em theo bên mình luôn. Không ngá» Thiết La Hán đó ở trong túi rÆ¡i ra để cho Vô Sắc thiá»n sư nhận được thân phận cá»§a nàng.

Quách Tưá»ng vừa rồi sá»­ dụng mưá»i thế võ há»c cá»§a mưá»i sư hữu khác nhau, nhưng thế võ nào cÅ©ng ảo diệu tuyệt luân, thế cuối cùng là thế võ cá»§a Thiếu Lâm. Thế này nàng há»c được là do tập theo đôi La Hán.

Vô Sắc thiá»n sư vừa cưá»i vừa nói:

- Ngại vì qui cá»§ cá»§a nhà chùa đã có từ các Ä‘á»i trước, nên lào tăng không thể má»i Quách nhị cô nương vào chùa ngoạn cảnh được. Xin thứ lá»—i.

Quách Tưá»ng có vẻ buồn, đáp:

- Không sao, việc tôi muốn há»i đằng nào tôi cÅ©ng đã há»i rồi.

Vô Sắc thiá»n sư chỉ Giác Viá»…n đại sư tiếp:

- Còn việc sư đệ đây thư thả lão tăng sẽ giải thích cho cô nương biết. Bây giỠlão cùng cô nương xuống núi, tìm phạn điếm đãi cô nương vài chun rượu, Chẳng hay cô nương nghĩ sao?

Ãịa vị cá»§a Vô Sắc thiá»n sư ở trong chùa rất cao mà nay bá»—ng tôn kính má»™t Thiếu nữ trẻ tuổi như Quách Tưá»ng, còn tiá»…n xuống núi long trá»ng khoản đãi. Các tăng chúng đứng quanh đó thấy vậy Ä‘á»u ngạc nhiên.

Quách Tưá»ng liá»n đáp:

- Ãại sư hà tất phải khách sáo. Tiểu nữ ra tay quá trá»›n thất lá»… vá»›i mấy vị sư huynh, mong lão thiá»n sư xin lá»—i há»™. Tiểu nữ xin cáo biệt từ đây. Sau này sẽ có ngày gặp gỡ nhau.

Nói xong, nàng vái chào má»™t cái rồi quay mình Ä‘i thẳng xuống núi. Vô Sắc thiá»n sư vừa cưá»i vừa nói:

- Dù cô nương không muốn lão tăng tiá»…n đưa, nhưng lão tăng cÅ©ng tiá»…n. Sinh nhật cá»§a cô nương lão tăng vì bận tá»a quan nên không thân đến mừng được, trong lòng áy náy không yên. Hôm nay cô nương quang lâm tệ tá»±, nếu lão tăng không cung kính tiá»…n đưa ba mươi dặm thì trái vá»›i đạo đối xá»­ chá»§ khách.

Quách Tưá»ng thấy lão hòa thượng thật lòng mà lá»i nói lại hào phóng nên cÅ©ng muốn kết bạn vong niên vá»›i lão. nàng mỉm cưá»i nói:

- Vâng, má»i lão sư Ä‘i cùng.

Rồi hai ngưá»i sát cánh xuống núi. Khi qua ngang Lập Tuyết Ãình bá»—ng nghe có tiếng chân ngưá»i. Ca hai quay lại xem thì thấy Trương Quân Bảo Ä‘ang theo sau, nhưng y không dám đến gần. Quách Tưá»ng thấy vậy vừa cưá»i vừa nói:

- Bạn hỠTrương cũng định tiễn khách xuống núi phải không?

Trương Quân Bảo mặt đỠbừng, khẽ gật đầu. Lúc ấy, trước sÆ¡n môn có má»™t tăng nhân chạy tá»›i, vì y dùng khinh công nên Ä‘i rất nhanh. Vô Sắc thiá»n sư cau mày quay lại há»i:

- Làm gì mà hấp tấp thế?

Tăng nhân ná» chạy tá»›i trưóc mặt Vô Sắc thiá»n sư, cúi đầu khẽ nói vài câu. Vô Sắc thiá»n sư bá»—ng biến sắc bảo:

- Lại có chuyện như thế à?

Tăng nhân nỠđáp:

- Lão phương trượng xin má»i Thá»§ tá»a hãy trở vỠđể thương lượng.

Quách Tưá»ng thấy vẻ mặt Vô Sắc thiá»n sư có vẻ phân vân thì biết ngay trong chùa tất có sá»± gì xảy ra, liá»n nói:

- Lão thiá»n sư, chúng ta là bạn hữu tương giao, trá»ng nhất là chí tâm chứ như tục lệ này có nghÄ©a lý gì. Lão thiá»n sư có việc cứ quay trở lại. Ngày sau trên giang hồ hữu duyên chắc sẽ tái ngá»™. Bấy giá» chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu và phỉ tình đàm luận.

Vô Sắc cả mừng đáp:

- Dương đại hiệp quý trá»ng cô nương cÅ©ng phải. Cô nương quả thật là má»™t anh hiệp trong nhân quần và cÅ©ng là nữ trượng phu nữa. Lão tăng rất vui lòng được kết bạn vá»›i cô nương.

Quách Tưá»ng mỉm cưá»i đáp:

- Lão sư là bạn của đại ca thì tất nhiên cũng là bạn của tiện nữ.

Nói xong hai ngưá»i cáo biệt nhau. Vô Sắc thiá»n sư phất phá»›i hai tay áo rá»™ng trở lại sÆ¡n môn.

Quách Tưá»ng tiếp tục xuống núi, Trương Quân Bảo theo sau nàng cách chừng năm, sáu bước, không dám Ä‘i sát bên. Quách Tưá»ng quay lại há»i:

- Trương sư huynh, tại sao bá»n sư lại bắt nạt sư phụ cá»§a sư huynh như thế? Sư phụ cá»§a sư huynh ná»™i công thâm hậu hà tất phải sợ chúng?

Trương Quân Bảo tiá»n lên hai bước rồi má»›i đáp:

- Giá»›i luật trong chùa rất nghiêm ngặt, tăng chúng nào phạm phải lá»—i lầm là bị phạt liá»n, chứ không phải ai cố ý hà hiếp ai đâu mà...

Quách Tưá»ng ngạc nhiên há»i:

- Sư phụ cá»§a sư huynh là ngưá»i hiá»n đức quân tá»­. Thật tôi không thấy ai tốt như ông. Ông ta phạm lá»—i gì thế? Tôi chắc ông ta thế nào cÅ©ng chịu lá»—i há»™ ai đây, chứ ngưá»i như ông còn phạm lá»—i gì nữa.

Trương Quân Bảo thở dài đáp:

- Việc này chắc cô nương cũng biết căn nguyên của nó. Chỉ bởi cuốn kinh Lăng Già mà nên cả.

- À, tôi nhớ ra rồi, có phải cuốn kinh bị Tiêu Tương Tử và Y Khắc Doãn lấy trộm không?

- Phải đấy, ngày ná» trên đỉnh núi Hoa SÆ¡n Tiểu nhân đã được Dương Qua chỉ bảo cho và chính Tiểu nhân khám xét ngưá»i chúng, nhưng khi xuống núi Hoa SÆ¡n không tìm thấy tung tích cá»§a chúng. Hai thầy trò tiểu nhân đành trở vá» bẩm cùng phương trượng và Giá»›i Luật ÃÆ°á»ng rằng cuốn kinh Lăng Già là bút tích cá»§a Ãạt Ma tổ sư đã mất. Thá»§ tá»a Giá»›i Luật ÃÆ°á»ng khiển trách thầy trò tiểu nhân trông nom không cẩn thận, để mất cuốn kinh vô giá đó, nên má»›i phạt nặng như vậy. Sư phụ tiểu nhân biết đáng tá»™i nên không oán than gì cả.

Quách Tưá»ng thở dài má»™t tiếng rồi nói:


( Thiếu một đoạn )


Ãá»™t nhiên có má»™t ngưá»i hiện ra trên bá»±c thang đá ở sưá»n núi lá»›n tiếng gá»i:

- Quách nhị cô nương hãy dừng bước.

Ãó là Vô Sắc thiá»n sư vừa ở trong chùa chạy ra kêu gá»á»‹ Quách Tưá»ng nghÄ© thầm:

- Lão hòa thượng này cũng đa sự thật, hà tất phải tiễn ta chứ!

Vô Sắc thiá»n sư Ä‘i rất nhanh, chỉ giây lát đã đến trước mặt Quách Tưá»ng. Lão hòa thượng nói vá»›i Quân Bảo:

- Ngươi hãy trở vỠchùa trước, đừng chạy loạn xạ trong núi, nguy hiểm!

Chá» Quân Bảo Ä‘i rồi, Vô Sắc thiá»n sư lấy trong tay áo ra má»™t mảnh giấy đưa cho Quách Tưá»ng và nói:

- Quách nhị cô nương có biết giấy này ai viết không?

Quách Tưá»ng nhảy xuống cầm tá» giấy xem, thấy đó là má»™t lá thư, má»±c viết chưa khô, và có hai hàng chữ như sau: "Mưá»i ngày sau, Côn Luân Tam Thánh sẽ thân hành đến Thiếu Lâm Tá»± thỉnh giáo võ lâm tuyệt há»c". Chữ viết đẹp và nét bút rất đậm đà. Nàng xem má»™t lúc rồi há»i:

- Lão thiá»n sư, Côn Luân Tam Thánh là ai thế?

Vô Sắc thiá»n sư há»i lại:

- Thế ra cô nương không quen biết h�

- Không những không quen mà cả cái tên Côn Luân Tam Thánh tôi cÅ©ng chưa há» nghe cha mẹ tôi nói đến bao giá».

Vô Sắc thiá»n sư liá»n há»i:

- Thế thì lạ thật.

Quách Tưá»ng vá»™i há»i:

- Có Ä‘iá»u gì lạ thế hở lão thiá»n sư?

Vô Sắc đáp:

- Dù tôi mới gặp cô nương lần đầu nhưng tôi coi cô nương cũng như cố nhân. Việc này tôi có thể nói thật cho cô nương hay. Cô nương có biết tỠgiấy này kiếm thấy ở đâu không?

Quách Tưá»ng há»i:

- Côn Luân Tam Thánh phái ngưá»i Ä‘em đến, phải không?

Vô Sắc thiá»n sư đáp:

- Nếu chúng phái ngưá»i Ä‘em tá»›i thì không có gì lạ. Chính vì Thiếu Lâm trụ trì mấy trăm năm nay được mệnh danh là nguồn gốc võ há»c võ lâm nên thỉnh thoảng có những bá»±c cao thá»§ đến khiêu khích để so sánh tài nghệ. lần nào có ngưá»i dá»n chùa tá»· võ thì chúng tôi cÅ©ng khoản đãi tá»­ tắ, nếu có thể thoái thác cho xong, vì chúng tôi là ngưá»i tu hành cần phải chú trá»ng đến hai Ä‘iểm: Không há»n không giận và không được sinh cưá»ng tranh thếng. Nếu ngày ngày đánh nhau vá»›i ngưá»i, còn gá»i là đệ tá»­ cá»§a Phật sao được.

Quách Tưá»ng gật đầu nói:

- Lão thiá»n sư nói rất phải.

Vô Sắc tiếp:

- Nhưng các võ sư đó đến chùa này không biểu diá»…n được vài thế võ thì trong ngưá»i bứt rứt khó chịu. La Hán ÃÆ°á»ng cá»§a Thiếu Lâm Tá»± chuyên môn dùng lá»… tiếp đãi các võ sư tá»›i khiêu chiá»n.

Quách Tưá»ng vừa cưá»i vừa đáp:

- Thế ra lão thiá»n sư chuyên môn phụ trách đánh nhau vá»›i ngưá»i đấy à?

Vô Sắc thiá»n sư gượng cưá»i đáp:

- Nếu có má»™t võ sư tá»›i khiêu chiá»n thì đệ tá»­ cá»§a bổn đưá»ng cÅ©ng có thể đối phó, lão không cần phải ra tay. nhưng hôm nay thấy thân thá»§ cá»§a cô nương khác thưá»ng nên lão má»›i lên đấu thá»­ xem.

Quách Tưá»ng vừa cưá»i vừa đáp:

- Thế ra lão thiá»n sư tâng bốc tôi quá.

- Chà, lão tăng nói càng xa vấn đỠmất rồi. Không dám giấu cô nương, tá» giấy này chúng tôi lấy được trong tay tượng Phật Giáng Long La Hán trong La Hán ÃÆ°á»ng.

- Ai để vào tay tượng Phật thế?

Vô Sắc thiá»n sư gãi đầu má»™t hồi rồi đáp:

- Nào có biết. Thiết nghÄ© chùa Thiếu Lâm có mấy trăm tăng chúng, nếu có ngưá»i lên sao lại không ai trông thấy? Nhất là trong La Hán ÃÆ°á»ng lúc nào cÅ©ng có 8 đệ tá»­ luôn phiên canh gác cả ngày lẫn đêm. Vừa rồi có hai ngưá»i thấy trong tượng Phật có tá» giấy bay phất phÆ¡, mà không thấy ai, thế má»›i lạ. Chúng vá»™i vào báo cho phương trượng hay và phương trượng cho ngưá»i gá»i lão vá» là thế.

Quách Tưá»ng nghe đến đó đã hiểu rõ ý nghÄ© cá»§a Vô Sắc thiá»n sư, liá»n há»i:

- Có phải lão thiá»n sư nghÄ© tôi thông đồng vá»›i Côn Luân Tam Thánh chăng? Tôi ở ngoài chùa quấy nhiá»…u để cho ba tên kia lẻn vào đặt giấy phải không?

Vô Sắc thiá»n sư đáp:

- Có khi nào lão nghÄ© cô nương, nhưng lão phương trượng và Vô Tướng sư huynh thì quả có nghi ngá» cô nương. Vì hai vị đó thấy cô nương vừa rá»i khá»i chùa bá»—ng phát hiện tá» giấy này, như vậy há» không nghi sao được?

Quách Tưá»ng liá»n đáp:

- Tôi đã nói thật vá»›i lão thiá»n sư là tôi không quen biết ba tên ấy. Ãại hòa thượng sợ quái gì? Mưá»i ngày sau đây, nếu chúng dám tá»›i, thì cứ đấu vá»›i chúng má»™t trận, xem ai hÆ¡n ai kém, đã sao nào?

Vô Sắc đáp:

- Lão hòa thượng này có sợ gì hãi gì đâu? Nếu cô nương không liên can vá»›i chúng là lão cô nương này khá»i lo ngại nữa.

Lúc này Quách Tưá»ng má»›i hay Vô Sắc thiá»n sư có lòng tốt vá»›i mình. Nàng nghÄ© thầm:

- Có lẽ lão hòa thượng chỉ sợ Côn Luân Tam Thánh quen biết mình, thì lúc đấu võ không biết xử trí ra sao cho phải! Lỡ tay một cái, có phải mất lòng ta không?

NghÄ© Ä‘oạn, nàng liá»n nói:

- Nếu bá»n chúng tá»›i đây, tá» vẻ lịch sá»± mà yêu cầu nghiên cứu võ công vá»›i nhau thì thôi. Bằng không, đại hòa thượng cứ đánh cho chúng má»™t mẻ nên thân. Cứ xem những chữ chúng viết trên tá» giấy này, đủ thấy chúng ngông cuồng bá»±c nào...

Ãoạn nàng bá»—ng nghÄ© ra má»™t việc, lại lên tiếng:

- Hay là trong chùa này có ngưá»i đã thông đồng vá»›i chúng nên đã gài tá» giấy này vào bàn tay tượng Phật?

Vô Sắc liá»n đáp:

- Chúng tôi cÅ©ng đã nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u ấy, nhưng trong chùa này không ai dám phản trắc đâu! HÆ¡n nữa, bàn tay cá»§a Phật Giáng Long La Hán cách mặt đất hÆ¡n ba trượng, ngày thưá»ng quét bụi cÅ©ng phải đóng giá leo lên. Còn ngưá»i có khinh công cao siêu đến đâu cÅ©ng không nhảy lên tá»›i trên ấy. Trong chùa này dù có tên phản nghịch Ä‘i chăng nữa, y cÅ©ng không thể nào nhảy cao như thế.

Thấy Vô Sắc nói kỳ lạ như vậy, Quách Tưá»ng lại càng muốn được gặp mặt Côn Luân Tam Thánh để xem chúng là những nhân vật ra sao? Ãồng thá»i nàng cÅ©ng muốn được xem Tam Thánh đấu võ vá»›i các tăng nhân trong chùa, xem ai được ai thua. Nhưng chùa Thiếu Lâm có lệ không tiếp đãi nữ khách, nàng chắc rằng không thể nào xem được trận đấu ngoạn mục ấy. Vô Sắc thiá»n sư thấy nàng cúi đầu nghÄ© ngợi, lại tưởng lầm nàng Ä‘ang nghÄ© kế há»™ bổn chùa, liá»n nói:

- Chùa Thiếu Lâm trong má»™t ngàn năm nay, đã trải qua không biết bao nhiêu phong ba bão táp, nhưng rút cuá»™c Ä‘á»u bình yên. Nay Côn Luân Tam Thánh đã quyết tâm khó dá»… chúng tôi, thì chùa Thiếu Lâm này cÅ©ng không khi nào để cho há» làm mất oai phong đã gây trong ngàn năm qua được. Chỉ ná»­a tháng nữa là cùng, cô nương sẽ nghe thấy tin đồn cá»§a giang hồ, và sẽ biết Côn Luân Tam Thánh có phá há»§y được chùa Thiếu Lâm này hay không?

Nói tá»›i đây, Vô Sắc thiá»n sư bá»—ng trở nên khẳng khái như hồi tráng niên. Thấy vậy, Quách Tưá»ng vừa cưá»i vừa nói:

- Hồi nãy đại hòa thượng nói không há»n giận tại sao bây giá» lại khẳng khái như thế? Chẳng lẽ bây giỠđại hòa thượng không phải là nhà sư sao? Thôi được, ná»­a tháng sau tôi xin chỠđợi tin mừng vậy!

Nói xong, nàng nhảy lên lưng lừa rồi hai ngưá»i cùng nhìn nhau tá»§m tỉm cưá»i. Quách Tưá»ng thúc lừa phi thẳng xuống chân núi, lòng Ä‘inh ninh thế nào cÅ©ng phải xem cho kỳ được trận đấu này.

Quách Tưá»ng nghÄ© thầm:

- Ta phải nghÄ© ra má»™t cách thật hoàn hảo để 10 ngày sau sẽ vào Thiếu Lâm Tá»± thưởng thức trận đấu hiếm có ấy. Nhưng chưa chắc bên Côn Luân Tam Thánh là những nhân vật cao thá»§ thá»±c sá»±. Nếu chúng vừa ra tay tranh đấu đã bị bá»n đại hòa thượng đánh ngã thì trận đấu ấy thật là chán ngắt! Quí hồ ba ngưá»i đó có độ má»™t ná»­a bản lãnh cá»§a ông ngoại hay cá»§a đại ca thì trận đấu đại náo chùa Thiếu Lâm má»›i náo nhiệt được.

NghÄ© tá»›i Dương Qua, nàng u uất vô cùng. Trong ba năm nay, nàng đã tìm kiếm khắp má»i nÆ¡i mà vẫn không thấy hình bóng cá»§a Dương Qua mà nàng vẫn nghÄ© tá»›i luôn:

- Sá»± thật, ta có tìm thấy đại ca thì cÅ©ng thế thôi chứ có nghÄ©a lý gì dâu, mà ta còn mang mối tương tư sầu não nặng thêm! Sở dÄ© Dương đại ca lánh mặt ta cÅ©ng chỉ muốn cho ta khá»i Ä‘au khổ. Huống chi chàng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, rốt cuá»™c vẫn hoàn không. Nhưng không hiểu sao ta vẫn cứ nhá»›, vẫn muốn tìm chàng cho được.

Nàng vừa đi vừa nghĩ, mặc con lừa xám đi đâu thì đi. Con vật ấy ngao du khắp núi Thiếu Thất, rồi đi thẳng vỠphía Tây, không ...


(Thiếu một đoạn)


... trá»i và nói:

- Ôm trưá»ng kiếm, trợn ngược lông mày, tại sao nước xanh và đá trắng lại rá»i rạc nhau như thế? Trên Ä‘á»i nếu không có bạn tri âm, dù sống lâu tá»›i ngàn tuổi cÅ©ng vô ích!



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của Cánh gà nướng

  #2  
Old 28-05-2008, 08:15 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 2:Bạch Y Thư Sinh

Ãoạn ngưá»i ná» rút thanh trưá»ng kiếm cất dấu dưới cây đàn.
Quách Tưá»ng nghÄ© thầm:
-Không ngá» ngưá»i này văn võ toàn tài, ta xem thá»­ kiếm pháp cá»§a y ra sao?
Vừa khi ấy ngưá»i ná» ung dung Ä‘i tá»›i miá»ng đất trống ở trước mấy cây thông cổ, dùng mÅ©i kiếm vẽ xuống đất mấy vạch. Quách Tưá»ng ngạc nhiên vô cùng, nghÄ© thầm:
-Trên thế gian này làm gì có kiếm pháp lạ lùng thế ấy?
Chẳng lẽ dùng mÅ©i kiếm vẽ loạn xạ trên mặt đất là có thể khắc địch, thắng thù được chăng? Ngưá»i này quái dị quá, ta không thể dùng lẻ thưá»ng mà suy Ä‘oán chàng ta.
Nàng vừa nghÄ© vừa đếm thầm những nét kiếm cá»§a chàng vẽ trên mặt đất, chỉ thấy chàng ná» vạch ngang má»™t nét, rồi vạch rá»™ng mưá»i chín nét nữa. Kiếm thế vẫn không biến đổi, cứ từ trái vạch sang phải, má»—i má»™t thế cách nhau má»™t thước.

Quách Tưá»ng liếc mắt nhìn xuống những nét vẽ suýt cưá»i thành tiếng. Thì ra đó có phải là kiếm pháp quái dị gì đâu! Chàng ta dùng mÅ©i kiếm vẽ má»™t bàn cá» lá»›n rồi vẽ má»™t cái vòng tròn phía bên góc trái và phía dưới góc phải kẻ vạch má»™t chữ X. Lúc này Quách Tưá»ng đã biết bàn cá» này là bàn cá» vây. Tất nhiên nàng cÅ©ng muốn biết ngưá»i ná» bày cá» ra sao, những khuyên tròn là quân trắng, những chữ X là quân Ä‘en.

Ãoạn chàng ta khuyên má»™t khuyên nữa ở trên góc trái, cách chá»— khuyên lúc nãy chừng ba ô và cách khuyên đó chừng hai ô lại vạch má»™t chữ X.
Khi chàng ta đặt đến quân thứ mưá»i hai thì tá» vẻ chần chừ, không biết bá» quân lấy thế cá» hay tranh lấy nÆ¡i biên góc, chỉ thấy cầm mÅ©i kiếm xuống đất, cúi đầu ngẫm nghÄ©. Quách Tưá»ng nói thầm:
-Thì ra ngưá»i này cÅ©ng thích tịch mịch như ta, ở trong núi sâu đánh đàn, lấy chim chóc làm tri âm, đánh cá» mà không có đối thá»§, đành phải đấu vá»›i mình.
Ngưá»i ná» nghÄ© ngợi má»™t hồi, liá»n giở những thế cá» kỳ lạ từ Nam chí Bắc rồi tranh cướp từng bước má»™t cho tá»›i phúc địa ở Trung Nguyên, nhưng vì lúc bố cục quân cá» trắng kém mất má»™t nước nên trước sau vẫn bị lép vá».

Khi đánh tá»›i nước thứ mưá»i ba thì thế cá» quân trắng nguy hiểm vô cùng nhưng chàng vẫn cố hết sức nghÄ© cách chống đỡ. Quách Tưá»ng thấy vậy không nhịn được buá»™t miệng la lá»›n:
-Sao không bỠTrung Nguyên phản công lấy Tây Vực có hơn không?
Ngưá»i ná» rùng mình rồi thấy ở phía Tây bên bàn cá» có má»™t chá»— trống rá»™ng lá»›n. Nếu nhân lúc đánh cướp này mà đặt luôn hai quân cá» xuống trước, thì dù có bá» chá»— giữa vẫn không phân thắng bại. Ngưá»i ná» thấy Quách Tưá»ng lên tiếng nhắc nhở như vậy, liá»n ngẩng mặt lên trá»i, cả cưá»i rồi luôn miệng nói:
-Hay! Hay!
Tiếp theo ngưá»i ná» Ä‘i thêm mấy nước, Ä‘oạn đột nhiên nghÄ© ra có ngưá»i đứng bên cạnh vá»™i vứt trưá»ng kiếm xuống đất và há»i:
-Vị cao nhân nào vừa chỉ nước cỠcao đó thế? Tại hạ cảm ơn vô cùng.
Nói xong chàng ta quay vá» phía Quách Tưá»ng ẩn núp, cúi đầu vái.
Quách Tưá»ng thấy ngưá»i ná» mặc áo dài, mắt sâu, má hõm, trạc độ ba mươi tuổi. Xưa nay nàng vẫn quen tính phóng túng, không há» hiá»m nghi nam nữ gì cả, nên từ trong bụi cây lướt ra, vừa cưá»i vừa nói:
-Vừa rồi nghe tiên sinh tấu đàn, khiến Bách cầm trong núi cÅ©ng phải đến quây quần nÆ¡i đây, tiểu muá»™i thật cảm phục vô cùng. Sau thấy tiên sinh vẽ bàn cá» trên mặt đất, cầm kiếm Ä‘i nước cá», tiểu muá»™i thấy không sao nhịn được má»›i lên tiếng xen vào. Mong tiên sinh thứ lá»—i cho!.
Ngưá»i ná» thấy Quách Tưá»ng là má»™t thiếu nữ ngạc nhiên vô cùng. Vá» sau chàng nhận thấy Quách Tưá»ng là ngưá»i biết thưởng thức ngón đàn cá»§a mình, lại càng cao hứng tiếp:
-Chắc là cô nương rất thông hiểu cầm lý, vậy chẳng hay cô nương vui lòng cho tiểu sinh nghe vài bản đàn không ?
Quách Tưá»ng vừa cưá»i vừa đáp:
-Tuy mẹ tôi có dạy tôi gảy đàn thật, nhưng so vá»›i tài thần kỳ cá»§a tiên sinh thì thật kém xa. Nhưng tôi đã được nghe Ä‘iệu khúc cá»§a tiên sinh rồi, nên bây giá» không gảy má»™t bản cho tiên sinh nghe lại thì thật không phải! Vậy tôi xin gảy má»™t khúc vậy, nhưng xin tiên sinh chá»› cưá»i nhé!
Ngưá»i nỠđáp:
-Ãâu dám!
Chàng vá»™i hai tay trao đàn tá»›i trước mặt Quách Tưá»ng. Quách Tưá»ng thấy cây đàn rất cổ có nhiá»u chá»— nứt nẻ, càng tá» ra thâm niên. Khi nàng giÆ¡ tay ra đón, thấy cây đàn đó nhẹ lắm. Nàng liá»n lên dây đàn và gảy luôn má»™t khúc cho chàng ná» nghe. Thá»§ pháp cá»§a Quách Tưá»ng tất nhiên không có gì là xuất kỳ cả, nhưng ngưá»i ná» vừa nghe, mặt vừa tá» sắc kinh hãi, vừa mừng rỡ. Chàng biết bản đàn cá»§a Quách Tưá»ng gảy đây xuất xứ từ kinh thi, nghÄ©a cá»§a bài thi nói: Má»™t đâng trượng phu Ä‘ang ngao du ở trong núi, tại má»™t dòng suối, má»™t mình Ä‘i lại, tuy vẻ mặt tiá»u tuỵ và tịch mịch không có bạn, nhưng chí hướng cá»§a ngưá»i đó rất cao khiết, không bao giá» cải biến.
Ngưá»i ná» thấy Quách Tưá»ng gảy đúng tâm trạng cá»§a mình, nên cảm khái vô cùng. Tá»›i khi Quách Tưá»ng gảy xong, mà ngưá»i ná» vẫn còn thấy ngây ngất đứng ngẩn ngưá»i.
Quách Tưá»ng đặt nhẹ cây đàn xuống, quay mình bước ra khá»i bụi cây thông, vừa lá»›n tiếng ca bài hát vừa rồi, vừa vẫy con lừa xám tá»›i. Nàng nhảy lên lừa thá»§ng thẳng Ä‘i vào trong rừng rậm.
Hai ngày sau, nàng Ä‘ang Ä‘i. Bá»—ng sá»±c nhá»› tá»›i việc Côn Luân Tam Thánh hẹn ngày đấu vá»›i Thiếu Lâm cao tăng, liá»n bấm đốt ngón tay tính toán, má»›i hay từ ngày nàng đại náo Thiếu Lâm Tá»± đến nay đã được mưá»i ngày.
Sáng hôm sau, mới sáng tinh sương, nàng thức dậy, cúi đầu ngẫm nghĩ nhưng vẫn không tìm ra cách để lẻn vào trong chùa để xem một cuộc so tài hiếm có ấy.

Bá»—ng nàng chợt nghÄ©: "Ta tuy là con gái cá»§a mẹ ta nhưng sao ta không thông minh bằng mẹ ta? Bất cứ việc gì mẹ ta chỉ cau mày má»™t cái là nghÄ© ra được mưá»i mấy diệu kế ngay. Còn sao ta lại dốt thế, nghÄ© mãi mà không ra má»™t kế nào. Thôi được bây giá» ta hãy đến chùa ngoài xem rồi sẽ liệu sau. Biết đâu các tăng nhân bận đối phó ngoại địch, chẳng quan tâm ngăn cản ta vào cÅ©ng nên".
Sáng hôm đó nàng ăn qua loa chút lương khô cho đỡ đói rồi quay trở lại chùa Thiếu Lâm. Nàng Ä‘i tá»›i chá»— cách chùa chừng mưá»i dặm thì bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a, ngước mắt nhìn thấy có ba ngưá»i ở đưá»ng núi bên phía trái cưỡi ngá»±a Ä‘i tá»›i.
Ba con ngá»±a đó, má»™t xanh, má»™t vàng má»™t trắng Ä‘á»u to lá»›n khoẻ mạnh, bốn chân rất dài, bước Ä‘i nhanh nhẹn. Chỉ thoáng cái lướt qua mặt Quách Tưá»ng thẳng lên chùa. Ba ngưá»i ấy Ä‘á»u tuổi năm mươi, mặc áo vai màu xanh lưng ngá»±a còn treo má»™t cái túi đựng khí giá»›i.

Quách Tưá»ng nghÄ©:

-Ba ngưá»i này Ä‘á»u là những tay võ nghệ cao cưá»ng, nên má»›i dám Ä‘em khí giá»›i lên Thiếu Lâm như vậy, có lẽ là Côn Luân Tam Thánh cÅ©ng nên. Nếu ta chậm má»™t bước có lẽ phải lỡ mất dịp may không?
NghÄ© Ä‘oạn nàng bàn vá»— vào mông con lừa má»™t cái, con vật đó nhá»­ng lên, hí má»™t tiếng thật dài, rồi phi bốn vó Ä‘uổi theo ba ông già ná». Con lừa xám đó tuy thân hình rất nhá» nhưng chạy rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt đã Ä‘uổi theo tá»›i phía sau ba ngưá»i ná». Lúc này Quách Tưá»ng má»›i thấy rõ ông già cưỡi ngá»±a xanh thân hình bé nhá», ông già cưỡi lừa xám rất gầy và rất cao. Cả ba ngưá»i không ai dùng yên cả.
Nàng nhìn kỹ ba con ngá»±a, thấy con nào con nấy lông bá»m rất dài và lông chân phết dưới đất, khác hằn những con ngá»±a thưá»ng ở miá»n Trung Thổ.
Ba con ngá»±a leo núi, vượt lãnh như Ä‘i ở đất bằng vậy. Ba ông già thấy Quách Tưá»ng phóng lừa Ä‘uổi theo, liá»n quất roi cho ba con ngá»±a phóng nhanh nước đại, lát sau con lừa xám cá»§a Quách Tưá»ng đã bị ba con ngá»±a kia bá» rất xa, nàng liá»n quất roi liên tiếp vào con lừa nhưng không sao theo kịp được.
Hai ông già cưỡi ngá»±a xanh và ngá»±a vàng quay đầu lại nhìn, thấy Quách Tưá»ng là má»™t thiếu nữ trẻ tuổi mà má»™t thân má»™t mình dám lên núi này, kể cÅ©ng lạ.
Quách Tưá»ng thúc lừa theo dăm ba dặm nữa thì đã mất hút hình bóng cá»§a ba ông già há». Con lừa xám cá»§a nàng đã bắt đầu thấm mệt, hÆ¡i thở hổn hển, có vẻ uể oải. Quách Tưá»ng thét lá»›n:
-Con súc sinh này thật vô dụng! Ngày thưá»ng thì hay giở trò giở quẻ, không bảo chạy nhanh thì cứ chạy nhanh, bây giá» cô nương muốn mày chạy nhanh thì lại không chạy nhanh được. Thật đáng ghét!
Nàng thấy thúc mãi cÅ©ng vô dụng liá»n nhảy xuống khá»i mình lừa Ä‘i vào trong má»™t cái đình đã nghỉ ngÆ¡i, để mặc con lừa xám uống nước suối cạnh đưá»ng.
Lát sau nàng nghe tiếng vó ngá»±a vá»ng tá»›i. Thì ra ba ông già phi ngá»±a lúc nãy Ä‘ang quay lại, nàng ngạc nhiên vô cùng, liá»n nghÄ©:

-Ba ngưá»i đó quay trở lại làm gì? Không lẽ chẳng đủ cao tăng cá»§a Thiếu Lâm Tá»± đấu chăng.
Nàng còn Ä‘ang nghÄ© ngợi thì ba ông già vừa phi ngá»±a tá»›i, rồi cùng nhảy xuống đất, để cho ngá»±a nghỉ ngÆ¡i. Nàng định thần nhìn mặt ba ngưá»i ná».
Ngưá»i lùn mặt đỠnhư chu sa, mÅ©i đỠnhư lá»­a, mồm tá»§m tỉm cưá»i trông lão thật đáng mến. Còn ông già cao như cây tre thì măt xám xanh hình như suốt năm không ra ánh nắng bao giá». Thân hình và mặt mÅ©i cá»§a ông này so vá»›i ông già lùn tương phản hẳn. Còn ông già thứ ba, dung mạo bình thưá»ng, không có gì lạ, chỉ phải sắc mặt vàng khè, tá»±a như Ä‘ang ốm nặng vậy. Long hiếu kỳ thúc đẩy, Quách Tưá»ng lên tiá»n há»i:
-Ba bị lão tiên sinh đã tới Thiếu Lâm Tự chưa? Tại sao ba vị lên rồi trở xuống,
Ông già áo xanh liếc nàng má»™t cái, hình như có vẻ trách móc sao nàng dám há»i bậy bạ, xen vào chuyện chẳng ăn thua gì vá»›i nàng?.
Ông già mÅ©i đỠmặt hồng cưá»i đáp:
-Tại sao cô nương biết chúng ta lên Thiếu Lâm?
Quách Tưá»ng đáp:
-Con đưá»ng này là độc đạo, ngưá»i đã theo đưá»ng này Nếu không lên Thiếu Lâm thì Ä‘i đâu chứ?
Ông già mặt hồng đáp:
-Cô nương nói rất đúng, còn cô nương đi đâu vậy?
Quách Tưá»ng đáp:
-Ba vị lên Thiếu Lâm Tự, tôi cũng lên đó.
Ông già mặt xanh chen vào:
-Xưa nay Thiếu Lâm Tá»± cấm đàn bà con gái lên đó và cÅ©ng cầm ngưá»i ngoài mang khí giá»›i vào chùa.
Giá»ng ông già rất ngạo mạn, thân hình rất cao nên lúc nói chuyện mắt cá»§a ông nhìn qua đầu Quách Tưá»ng, chá»› không nhìn vào mặt.

Quách Tưá»ng có vẻ tức giận, tiếp:
-Thế sao các ông lại cũng mang khí giới? Cái túi đeo trên lưng ngựa kia, chẳng phải khí giới là gì?
Ông già mặt xanh lạnh lùng đáp:
-Cô khác, chúng tôi khác, so sánh sao được.
Quách Tưá»ng cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi tiếp:
-Ba ngưá»i có gì khác nhau đâu? Chẳng nhẽ lại ngang tàng hÆ¡n tôi hay sao? Chẳng hay Côn Luân Tam Thánh đấu vá»›i bá»n hòa thượng trên chùa Thiếu Lâm chưa? Ai thắng, ai bại?
Nghe nói đến bồn chữ Côn Luân Tam Thánh ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u biến sắc. Ông già mặt đỠlại há»i:
-Cô bé kia, sao cô biết chuyện Côn Luân Tam Thánh?
Quách Tưá»ng đáp:
-Sao tôi lại không biết!
Ông già mặt xanh đột nhiên tiến một bước quát lớn:
-Tên hỠcủa mi là gì? Môn hạ ai? Lên Thiếu Lâm Tự làm gì?
Quách Tưá»ng trợn mắt ngược mắt lên, đáp:
-Không việc gì đến ông!
Ông già mặt xanh lại càng tức giận thêm, vì từ khi ra Ä‘á»i tá»›i giá», mấy chục năm được má»i ngưá»i kính trá»ng, không ai dám chống chá»i vá»›i ông ná»­a lá»i, nên giÆ¡ tay định tát nàng má»™t cái bạt tai. Nhưng y sá»±c nghÄ© lại:

-Chẳng lẽ ta là ngưá»i lá»›n mà Ä‘i bắt nạt trẻ thÆ¡ như vậy thật không đẹp chút nào, vả lại thân phận ta cao quí như thế, khi nào lại gây gổ vá»›i má»™t đứa trẻ nhá» như vậy ?
NghÄ© Ä‘oạn y lướt tá»›i giÆ¡ tay định rút thanh kiếm Ä‘eo lưng Quách Tưá»ng ra. Ãá»™ng tác cá»§a y nhanh vô cùng.

Quách Tưá»ng chỉ thấy má»™t luồng gió lạnh thoáng qua và bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái, thanh kiếm cá»§a nàng đã bị ngưá»i lấy mất.
Ãá»™t nhiên không kịp đỠphòng, bị ngưá»i ta cướp mất vÅ© khí, nàng xấu hổ vì từ khi bước chân vào giang hồ chưa bao giá» bị thất thế như vậy. Kể võ công và lịch duyệt cá»§a Quách Tưá»ng như thế mà bước chân vào giang hồ kể cÅ©ng táo bạo lắm. Nhưng ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u biết nàng là con gái Quách Tỉnh, ngay trong giá»›i Bàng môn tả đạo các tay cao thá»§ cÅ©ng biết tiếng nàng. HÆ¡n nữa ngưá»i ta cÅ©ng nể mặt Quách Tỉnh và Dương Qua.
Quách Tưá»ng rất đẹp, tính hào phóng và hiếu khách, không bao giá» phân biệt giai cấp vá»›i bất cứ má»™t ai. Thỉnh thoảng nàng còn mua rượu má»i cả bá»n côn đồ hay những kẻ buôn bán rong nhậu nhẹt. Vì thế nàng bước chân vào giang hồ, tuy gặp rất nhiá»u phong ba hiểm ác mà Ä‘á»u thoát khá»i và từ xưa tá»›i nay nàng cÅ©ng chưa há» bị thất thế bao giá».
Lúc này ông già mặt xanh bá»—ng nhiên cướp mất thanh bảo kiếm cá»§a nàng, khiến nàng cuống lên, không biết xá»­ lý ra sao? Nếu tiến lên giật lại thì nàng tin rằng tài nghệ võ công cá»§a mình còn kém xa ngưá»i ấy, còn chịu thua như vậy thì nàng xốn xang lắm.
Ông già mặt xanh dùng ngón tay giữa và ngón tay trỠbên trái, kẹp chặt cái bao kiếm lanh lùng nói:
-Thanh kiếm cá»§a mi, lão tạm giữ. Mi dám vô lá»… vá»›i anh em ta, có lẽ tại cha mẹ và sư trưởng ngươi thiếu dạy dá»— mà nên! Mi vá» bảo cha mẹ hay sư trưởng mi tá»›i há»i ta để lấy lại thanh kiếm này; rồi ta sẽ dạy cho há» má»™t bài há»c.
Những lá»i đó khiến Quách Tưá»ng tức giận đến đỠmặt.

Ông già đã lớn tiếng mắng nhiếc nàng là đứa con không có gia giáo.

Nàng nghĩ thầm:

-ÃÆ°á»£c lắm, ngưá»i chá»­i ta mà còn chá»­i ông bà cha mẹ ta nữa! Ngưá»i có bản lãnh thông thiên hay sao mà làm phách đến thế?
Nàng định thần giây lát, cố nén long tức giận , rồi há»i:
-Ông tên là gì?
Ông già mặt xanh dùng giá»ng mÅ©i hừ má»™t tiếng, rồi đáp:
-Ai bảo mi há»i tên há» ta má»™t cách vô phép như vậy? Mi nên há»i như thế này :

-Cháu không dám, xin thỉnh giáo lão tiá»n bối quí tính đại danh là gì?
Quách Tưá»ng cả giận vá»™i trả lá»i:
-Tôi cứ thích há»i ông tên là gì đấy, ông nói hay không tùy ông, tôi cÅ©ng chẳng cần! Thanh kiếm đó có đáng là bao, ông lá»›n tuổi rồi mà không biết tá»± trá»ng, lấy trá»™m và cướp cá»§a ngưá»i ta. Tôi cÅ©ng chẳng cần đòi lại làm gì nữa.
Nói xong nàng quay mình định Ä‘i khá»i thạch đình. Bá»—ng nàng thấy má»™t bóng đỠthấp thoáng, thì ra ông già mặt đỠđã nhảy ra phía trước ngăn lại, mắt lim dim, mồm tá»§m tỉm cưá»i nói:
-Con gái gì mà nóng tính thế? Sau này vá» nhà chồng làm dâu ngưá»i ta, khi nào mẹ chồng để cho cô nóng nảy thế đâu. Ãể lão nói cho cô hay, chúng ta đây là ba anh em sư huynh đệ, mấy ngày hôm nay từ Tây Vá»±c Ä‘i hàng vạn dặm đưá»ng tá»›i Trung Nguyên này.
Quách Tưá»ng bÄ©u môi, ngắt lá»i:
-Ông không nói tôi cũng biết, trong Thần Châu Trung Nguyên chúng tôi xưa nay không ai nghe danh hiệu các ông.
Ba ông già đưa mắt nhìn nhau, ông già mặt đỠtiếp:
-Xin há»i cô nương, tôn sư là vị nào thế?
Quách Tưá»ng ở chùa Thiếu Lâm đã không chịu nói rõ tên cha mẹ ra, lúc này vì quá tức giận nên nàng liá»n đáp:
-Cha tôi hỠQuách tên Tỉnh. Mẹ tôi hỠHoàng tên Dung, tôi không có sư phụ, võ nghệ của tôi là do cha mẹ tôi dạy qua loa đó thôi!
Ba ông già đưa mắt nhìn nhau, ông già mặt xanh lẩm bẩm:
-Quách Tỉnh? Hoàng Dung? HỠthuộc môn nào, phái nào thế! Là đệ tử của ai?
Quách Tưá»ng nghe ông già mặt xanh nói như vậy, càng tức thêm, liá»n nghÄ©:
-Cha mẹ ta tiếng tăm lừng lẫy, chưa nói đến ngưá»i trong võ lâm, ngay đến bá tánh tầm thưá»ng cÅ©ng biết tiếng Quách đại hiệp đã vì nghÄ©a thá»§ thành Tương Dương.
Nhưng ba ông già nỠthấy không có vẻ gì là giả dối cả, nàng động lòng hiểu ngay:

-Ba ngưá»i này là Côn Luân Tam Thánh ở tận Tây Vá»±c, võ nghệ cá»§a há» cao siêu như vậy mà xưa nay không há» nghe cha mẹ ta nói tá»›i. Như vậy, há» không biết cha mẹ mình cÅ©ng không có gì lạ. Chắc hỠẩn nấp trong thâm sÆ¡n cùng cốc để tập luyện võ nghệ, nên không biết má»™t tí gì vá» bên ngoài.
NghÄ© đến đây nàng liá»n hết giận má»›i trả lá»i:
-Tôi há» Quách tên Tưá»ng. Còn ba vị quí danh tên là gì?
Ông già mặt đỠcưá»i hì hì đáp:
-Tốt lắm, con bé má»›i đây dữ quá, mà đã hiá»n ngay. Vậy má»›i phải đạo tôn kính bá» trên.
Ông vừa nói vừa chỉ ông già mặc áo vàng tiếp:
_Ãây là Ãại sư ca cá»§a chúng tôi há» Phan, tên Thiên Canh, tôi là nhị sư huynh há» Phương tên là Thiên Lao
Ãoạn ông chỉ ông già mặt xanh nói:
-Vị này là tam sư đệ, há» Vệ, tên là Thiên Vá»ng. Ba anh em chúng tôi lấy chữ Thiên làm đệm.
Quách Tưá»ng vừa nghe vừa lẩm nhẩm, rồi nói tiếp:
-Chẳng hay ba vị còn lên Thiếu Lâm nứa không? Và ba vị đã đấu vá»›i bá»n hòa thượng chưa? Võ nghệ bên nào mạnh hÆ¡n?
Ông già mặt xanh nghe nàng há»i thế liá»n buá»™t miệng kêu lên "á»§a" má»™t tiếng rồi lá»›n tiếng quát:
-Sao chuyện gì ngươi cũng biết hết vậy hử? Chuyện thí võ của chúng ta với các hòa thượng ở Thiếu Lâm Tự trên thiên hạ này chưa ai biết tới, mà mi đã biết rồi, tại sao? Nói mau?
Vừa nói ông già mặt xanh vừa tiến tá»›i trước mặt Quách Tưá»ng, vẻ mặt giận dữ nhìn thẳng vào mặt nàng.

Thấy thế Quách Tưá»ng liá»n nghÄ© thầm:
-Có khi nào ta chịu cho ngưá»i uy hiếp dá»… dàng. Sá»± thật ta nói cho mi biết cÅ©ng không sao, nhưng ngưá»i có thái độ hung ác như thế mãi thì ta không thèm nói cho mi biết đâu.
Ãoạn nàng trợn mắt nhìn ông già mặt xanh lạnh lùng đáp:
-Cái tên ông xấu xí lắm, sao ông không đặt là Thiên Ãc có hÆ¡n không?
Vệ Thiên Vá»ng cả giận há»i:
-Ngươi nói gì hả?
Quách Tưá»ng đáp:
-Ngưá»i hung ác như ông, quả thật tôi chưa từng trông thấy! Ãã lấy trá»™m và cướp cá»§a tôi mà lại còn hung hãn như vậy không phải là Thiên Ãc trên trá»i xuống thế là gì?
Thiên Vá»ng kêu mấy tiếng "Û, ồ" tá»±a như tiếng thú rống. Ngá»±c y đột nhiên phồng căng lên to gấp đôi lúc bình thưá»ng, đầu tóc lẫn lông mày dưá»ng như dá»±ng đứng.

Ông già mặt đó, tức Phương Thiên Lao vá»™i gá»i:
-Tam đệ chớ nổi nóng!
Kế ông già mặt đỠvá»™i nắm tay Quách Tưá»ng giá»±t vá» phía sau hÆ¡n hai trượng, còn ông thì đứng chắn giữa.

Quách Tưá»ng thấy Vệ Thiên Vá»ng nổi giận, Ä‘oán thầm :

-Nếu y ra tay, thế khí mạnh không thể tưởng tượng. Nàng kinh hãi vô cùng.

Liá»n đó Vệ Thiên Vá»ng dùng tay phải nắm cán vừa rút Ä‘oản kiếm khá»i bao, còn tay trái đưa hai ngón tay kẹp chặt lấy lưỡi kiếm, dùng sức bẻ nghe "cắc", thanh kiếm gãy làm đôi. Rồi y cắm thanh kiếm đó vào trong bao rồi nói:
-Ai thèm lấy thanh đoản kiếm vô dụng này làm gì?
Quách Tưá»ng thấy sức cá»§a hai ngón tay ông già đó mạnh đến thế cÅ©ng sá»n lòng khiếp sợ và nghÄ© thầm:
-Ngón tay cá»§a y tuy không bằng môn Ãàn chỉ Thần thông cá»§a ông ngoại ta nhưng sức mạnh cÅ©ng hiếm thấy! Ta mà bị đâm má»™t cái, Nếu không chết cÅ©ng bị thương rất nặng.
Vệ Thiên Vá»ng thấy Quách Tưá»ng biến sắc, trong lòng khoái trí, cưá»i ha hả má»™t hồi. Ãá»™t nhiên nghe "cạch" má»™t cái, đỉnh thạch đình phát nứt và cả má»™t vật gì rÆ¡i khiến má»i ngưá»i thất kinh. Khi định thần nhìn kỹ xem vật gì từ trên nóc má»›i rÆ¡i, thì càng kinh dị thêm vì là má»™t vị đại hán trạc trung niên, mặc áo trắng hai tay ôm đàn, Ä‘ang nằm dưới đất ngá»§ say.

-Kìa sao tiên sinh lại ở đây?
Thì ra ngưá»i đó là thư sinh gảy đàn mà Quách Tưá»ng đã mấy hôm trước gặp trong rừng thông.
Mắt vẫn nhắm nghiá»n, mồm lẩm bẩm như ngâm nga, đột nhiên nghe Quách Tưá»ng gá»i ngưá»i ấy bèn mở mắt ra ngồi dậy, lên tiếng há»i:
-Cô nương ở đây à? Tiểu sinh đi tìm khắp nơi mà không thấy, không ngỠlại gặp nơi này.
Quách Tưá»ng đáp:
-Tiên sinh kiếm tôi có việc gì chăng?
Ngưá»i nỠđáp:
-Vì tôi quên thỉnh giáo quí tánh đại danh của cô nương.
Quách Tưá»ng lại nói:
-Tiên sinh hà tất dùng đến câu quí tánh đại danh, nó có vẻ văn chương quá tôi chẳng thích chút nào.
Ngưá»i đó ngẩn ngưá»i giây lát rồi vừa cưá»i vừa nói:
-Ừ phải đấy! Càng giở trò văn vẻ hão càng làm bá»™ làm tịch bao nhiêu lại càng không có thá»±c tài thá»±c há»c bấy nhiêu. Những hạng ngưá»i đó chỉ lừa dối được những ông già nhà quê được thôi!
Nói xong chàng liếc mắt nhìn Thiên Vá»ng rồi cưá»i nhạt mấy tiếng.

Quách Tưá»ng cả mừng nghÄ© thầm:

-Không ngá» ngưá»i này hiểu biết nghÄ©a câu nói cá»§a mình nhanh chóng như vậy, còn lên tiếng giúp đở ta nữa.
Vệ Thiên Vá»ng bị chàng thư sinh ná» mỉa mai, bèn trợn mắt, sắc mặt càng xám xanh hÆ¡n trước, cất tiếng há»i:
-Ngài là ai?
Thư sinh ná» không thèm trả lá»i, cứ mải nói chuyện vá»›i Quách Tưá»ng, cất tiếng há»i:
-Cô nương tên gì nhỉ?
Quách Tưá»ng đáp:
Tôi há» Quách tên Tưá»ng.
Ngưá»i ná» vá»— tay la lá»›n:
-Ủa tôi quả thật có mắt mà không thấy Thái SÆ¡n. Thế ra cô nương đã lừng danh bốn bể. Lệnh tôn Quách Tỉnh đại hiệp, lệnh đưá»ng Hoàng Dung, trừ mấy tên vô ý, vô thức không biết đến thôi, còn trên giang hồ ai ai không biết lệnh tôn lệnh đưá»ng. Hai vị ấy văn vá» song toàn: Ä‘ao thương kiếm kích quyá»n chưởng khí công, cầm kỳ thi há»a thi ca từ phú không môn nào không biết, thật là thiên hạ vô song. Có ngỠđâu mấy tên ngông cuồng không biết đến danh tiếng hai vị ấy.
Quách Tưá»ng khoái chí vô cùng nghÄ© :

-Té ra ngưá»i đã núp trên đình nghe thấy ta đối đáp vá»›i ba ngưá»i kia rồi, chứ sá»± thá»±c ngưá»i có biết cha mẹ ta là ngưá»i như thế nào đâu! Ta thứ hai mà gá»i ta là Ãại cô nương, còn nói cha ta biết thi há»a ca cầm nữa, thật là buồn cưá»i quá!
NghÄ© tá»›i đó, nàng liá»n lên tiếng há»i:
-Thế tiên sinh tên gì?
Ngưá»i nỠđáp:
-Tôi tên Hà Túc Ãạo.
Quách Tưá»ng cưá»i vừa giải nghÄ©a:
-Hà Túc Ãạo là "không đáng nói tá»›i" Sao tiên sinh lại dùng cái tên khiêm tốn như vậy?
Hà Túc Ãạo đáp:
-Vì tôi không muốn bắt chước những tên tá»± cao tá»± đại, ví mình như thiên, như địa, nói càn nói ẩu khiến ngưá»i ta buồn nôn buồn má»­a.
Hà Túc Ãạo lên tiếng mỉa mai ba anh em Vệ Thiên Vá»ng.

Thoạt tiên ba ngưá»i đó thấy ngưá»i đó đè vỡ được đỉnh đình mà xuống, tất không phải là tay tầm thưá»ng. Nhưng ban đầu còn nhìn được để xem lai lịch cá»§a bạch y quái khách đó ra sao, dần dần càng nghe càng thấy lá»i lẽ cá»§a quái khách này mỉa mai quả là không sao chịu được.

Vệ Thiên Vá»ng bàn đưa tay trái nhắm má Hà Túc Ãạo giáng má»™t cái tát.
Hà Túc Ãạo cúi đầu chui qua cánh tay cá»§a y để né tránh.

Thiên Vá»ng cảm thấy cổ tay trái hÆ¡i tê, đồng thá»i thanh kiếm cá»§a mình cÅ©ng bị đối phương cướp mất. Khi Thiên Vá»ng cướp thanh Ä‘oản kiếm cá»§a Quách Tưá»ng thì thân pháp nhanh vô cùng, khiến má»i ngưá»i không sao thấy được. Trái lại, khi Hà Túc Ãạo cướp thanh kiếm cá»§a Thiên Vá»ng thì thân pháp và thá»§ pháp không có gì là quái dị, nên Thiên Vá»ng càng kinh hãi thêm.

Thiên Vá»ng tiến lên má»™t bước năm ngón tay như năm cái móc sắt nhắm vai Hà Túc Ãạo chá»™p tá»›i liá»n. Thế là Thiên Vá»ng chụp hụt.

Phan Thiên Canh và Phương Thiên Lao đột nhiên nhảy ra ngoài đình.

Lúc ấy Vệ Thiên Vá»ng đã tấn công bảy tám thế rồi, nhưng Hà Túc Ãạo vẫn tránh né được, đến vạt áo chàng cÅ©ng không bị đụng tá»›i.

Tay chàng cầm thanh đoản kiếm mà không thèm sử dụng tới mặc cho kẻ thù tấn công như vũ bão, chàng chỉ né mình trốn tránh.
Quách Tưá»ng còn trẻ, võ công chưa cao nhưng kiến thức lại rất cao vì từ nhá» tá»›i lá»›n nàng luôn được thấy những tay võ công cao thá»§ hạng nhất đương thá»i. Nay nàng thấy Hà Túc Ãạo thân pháp khéo léo vô cùng, võ công cao siêu khác hẳn các phái có tên tuổi trong Trung Nguyên, nàng càng xem càng thấy quái lạ và thích thú.
Vệ Thiên Vá»ng tấn công liá»n hai mươi hiệp cÅ©ng không sao khiến đối phương ra tay tấn công lại, tức giận vô cùng,"hừ" má»™t tiếng, rồi biến đổi quyá»n pháp, quyá»n lá»±c rất nặng và mạnh.
Quách Tưá»ng đứng trong đình mà cÅ©ng cảm thấy quyá»n phong đàn áp hÆ¡i gió tá»›i ngưá»i, đẩy nàng lùi dần ra khá»i đình mà không hay.
Lúc này, Hà Túc Ãạo không dám né tránh như trước nữa, nhưng cÅ©ng không tấn công lại, chàng cắm Ä‘oản kiếm vào lưng, hai chân vẫn đứng yên như tảng đá, chàng quát lá»›n:
-Ngươi biết sử dụng ngạnh công, chẳng lẽ ta không biết sử dụng hay sao?
Nói xong chá» cho song chưởng cá»§a Thiên Vá»ng đẩy tá»›i, má»›i giÆ¡ chưởng trái lên dùng ngạnh công đối địch. Chỉ nghe "Bùng" má»™t tiá»ng, thân mình Thiên Vá»ng loạng choạng mấy cái, y lùi mấy bước, còn Hà Túc Ãạo thì vẫn đứng nguyên chá»— cÅ©.

Thiên Vá»ng á»· mình có ngoại môn ngạnh công rất cao siêu, từ xưa tá»›i nay ít ai đối thá»§, ngỠđâu ngạnh công cá»§a đối phương còn đẩy mình lùi 3 bước. Nhưng y không phục cứ hít mạnh má»™t hÆ¡i, giÆ¡ song chưởng lên xông lại tấn công nữa.

Hà Túc Ãạo cÅ©ng quát lá»›n má»™t tiếng, phản kích lại má»™t chưởng thì nghe thấy hai tiếng "lắc cắc", đỉnh đình cÅ©ng bị rung chuyển, cát bụi lá»— hổng trên đó bay mù mịt.
Thiên Vá»ng lùi lại bốn bước má»›i đứng vững được, y đổi song chưởng, đầu tóc rồi bù hai mắt lồi ra trông thật rùng rợn. Hai tay y ôm đơn Ä‘iá»n vận khí mấy cái, chỉ thấy ngá»±c y lép vào, bụng phình ra như cái trống, các khá»›p xương kêu lách cách rồi từ từ tiến từng bước má»™t tá»›i trước mặt Hà Túc Ãạo.
Hà Túc Ãạo thấy cá»­ chỉ cá»§a đối phương như vậy, biết y đã dồn hết công lá»±c bản thân ra tấn công nên không dám khinh thưá»ng như trước, chàng vá»™i vận khí công để đối địch.
Thiên Vá»ng từ từ tá»›i trước mặt Hà Túc Ãạo, khi còn cách chừng bốn năm bước chân giÆ¡ tay ra tấn công. Chân cá»§a y vẫn không ngừng, lại tiến thêm hai bước nữa, đứng đối diện vá»›i Túc Ãạo, đột nhiên giÆ¡ song chưởng lên, má»™t chưởng đánh vào mặt, má»™t chưởng đánh vào bụng kẻ địch. Lần này hai tay tấn công, y muốn phân tán sức lá»±c cá»§a Túc Ãạo. Thế công và chưởng lá»±c thât tuyệt diệu.
Túc Ãạo cÅ©ng giÆ¡ song chưởng ra má»™t lúc, tay trên tay dưới tấn công luôn hai chưởng cá»§a Thiên Vá»ng, nhưng song chưởng cá»§a chàng má»™t cương má»™t nhu.
Thiên Vá»ng thấy chưởng tấn công dưới bụng đối phương như đụng phải chá»— trống không, còn chưởng trên tá»±a như đụng phải tưá»ng đồng vách sắt. Lúc này y má»›i biết nguy tai và cảm thấy má»™t sức mạnh đẩy trở lại khiến y bị bắn ra khá»i thạch đình, tá»›i khi y vừa gượng đứng lại thì sức mạnh cá»§a chưởng đối phương còn đà vừa tá»›i, đẩy y ngã má»™t vòng, há»™c máu tươi.
Phan Thiên Canh và Phương Thiên Lao đồng thanh la lớn:
-Xuất chưởng
Hai anh em đẩy ra má»™t chưởng, hai chưởng đó tạo thành má»™t bức tưá»ng má»m để đỡ Thiên Vá»ng khá»i lăn thêm mấy vòng nữa. Nhá» có chưởng lá»±c cá»§a Thiên Canh và Thiên Lao mà Thiên Vá»ng không bị thương nặng. Nhưng lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a y cÅ©ng đã đảo lá»™n, xương cốt hầu như bị nứt rạn, chân tay uể oải dưá»ng như bệnh nặng vậy.
Thiên Lao thấy Thiên Vá»ng đại bại , trong lòng tức giận và kinh hãi thầm, nhưng mặt làm ra vẻ tươi cưá»i nói:
-Chưởng của các hạ mạnh như vậy, thế gian này ít thấy. Thán phục!thán phục!
Quách Tưá»ng nghÄ© thầm:

-Nói đến sức mạnh chưởng lá»±c thì mấy ai bằng Giáng Long Thập bát chưởng cá»§a cha ta, các ngưá»i Côn Luân Tam Thánh chốn hoang vu, ếch ngồi đáy giếng nhìn trá»i tá»± kiêu, tá»± đại, thế nào cÅ©ng có ngày há» nhận thức tài ba cá»§a Trung Thổ.
NghÄ© tá»›i đây, nàng bá»—ng thấy Ä‘au lòng. Thì ra nàng muốn bá»n Thiên Lao kiến thức tài ba Trung thổ không phải cá»§a cha nàng mà là Dương Qua. Nàng lại thấy Thiên Lao nói tiếp:
-Tiểu lão nhi bất tài, muốn xin lãnh giáo kiếm pháp của các hạ.
Túc Ãạo đáp:
-Phương huynh đối xử với Quách cô nương tử tế quá, tại hạ đâu dám trách cứ. Chúng ta tỉ thí làm gì.
Quách Tưá»ng nghÄ© thầm:

-Thế ra ngưá»i này làm cho tên há» Vệ Ä‘au khổ như vậy là vì thấy y đối xá»­ vô lá»… vá»›i ta đấy a?
Thiên lao Ä‘i tá»›i cạnh ngá»±a, lấy thanh trưá»ng kiếm trong túi vải ra, má»™t tay nắm cán kiếm, má»™t tay dùng ngón kẹp cong lại, Ä‘oạn buông ra, nghe "oang oăng". Thiên Lao cầm kiếm trong tay, sắc mặt mất hết vẻ tươi cưá»i, tay trái nắm kiếm quyết, từ từ đưa ra, tay phải cầm kiếm hướng lên trá»i không cá»­ động. Ãó là thế "tiên nhân chỉ lá»™"
Túc Ãạo nói tiếp:
-Nếu sư huynh buộc tôi phải đương đầu thì tôi xin lấy đoạn kiếm của Quách cô nương hầu vài thế vậy.
Nói xong chàng rút thanh kiếm gãy cá»§a Quách Tưá»ng, thanh kiếm này nguyên dài hai mươi thước
Ãã bị Thiên Vá»ng dùng ngón tay bẻ gãy, nên bây giá» còn lại khoảng bảy tám tấc thôi, mà mÅ©i thì không nhá»n. Tay trái, chàng vẫn cầm bao kiếm, tay phải cầm thanh kiếm gãy, đột nhiên nhảy tá»›i tấn công. Lần này chàng ra tay nhanh vô cùng. Thiên Lao chỉ thấy bóng trắng thấp thoáng má»™t cái. Túc Ãạo đã tấn công ba thế. Mặc dù thanh kiếm quá ngắn, không làm cho đối thá»§ bị thương được, nhưng Thiên Lao cÅ©ng ngấm ngầm kinh hãi và nghÄ© :

-Ba thế công cá»§a y nhanh nhẹn thá»±c, khiến ta không kịp đỠphòng. Ãó là kiếm pháp gì vậy? Nếu y cầm trưá»ng kiếm có lẽ ta đã toi mạng ở đây rồi.
Túc Ãạo tấn công đủ ba thế liá»n nhảy ra ngoài đứng yên không cá»­ động.

Thiên Lao liá»n giở kiếm pháp ra ná»­a công ná»­a thá»§, đâm chém Túc Ãạo tá»›i tấp.

Túc Ãạo chỉ né tránh, không tấn công lại chỉ thỉnh thoảng lại tấn công ba thế làm cho Thiên Lao cuống cả chân tay rồi chàng nhảy ra ngoài đứng yên.

Mỗi phút qua, Thiên Lao càng tức giận, dùng những thế kiếm nhanh chóng và lợi hại hơn trước. Mặc dầu thân hình y nhỠnhắn và lùn nhưng kiếm pháp của y lợi hại khôn tả.
Quách Tưá»ng nghÄ© thầm:

-Thế kiếm cá»§a lão già này rất giống chưởng pháp há» Vệ, nhưng kiếm pháp nhanh nhẹn và lợi hại hÆ¡n nhiá»u.
Nàng nghÄ© tá»›i đây bá»—ng nghe Túc Ãạo quát lá»›n má»™t tiếng:
-Cẩn thận nhé!.
Chàng chưa dứt lá»i, giÆ¡ bao kiếm ở tay trái lên nhanh như Ä‘iện chụp vào đầu trưá»ng kiếm cá»§a Thiên Lao, tay phải cầm Ä‘oản kiếm dí luôn vào cổ đối thá»§.
Bảo kiếm cá»§a Thiên Lao đã bị bao kiếm cá»§a Túc Ãạo chụp lại, không sao tá»± do được, y không thể rút kiếm chống đỡ, chỉ trợn trừng nhìn thanh Ä‘oản kiếm dí vào cổ mình, rồi lẹ làng buông thanh trưá»ng kiếm ra lăn xuông đất má»™t vòng khá»i thế công đó.
Thiên Lao lăn sang má»™t bên chưa kịp đứng dậy đã thấy má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng. Thì ra Thiên Canh đã nhảy ra nắm lấy cán thanh trưá»ng kiếm rút mạnh ra khá»i bao.

Túc Ãạo vá»›i Quách Tưá»ng đồng thanh khen ngợi:
-Thân pháp đẹp quá.
Ông già mặt như ngưá»i bệnh, trước sau không nói ná»­a lá»i, không ngá» võ công đứng trên hai ngưá»i kia. Túc Ãạo nói tiếp:
-Võ công của các hạ cao siêu, tại hạ thật thán phục.
Nói xong, y quay đầu lại nói vá»›i Quách Tưá»ng:
-Quách cô nương, từ ngày hôm nỠnghe cô gảy đàn, tôi đã làm một bài ca muốn nhỠcô nương phê bình.
Quách Tưá»ng đáp:
-Bài ca gì thế?
Túc Ãạo ngồi xắp tròn, để đàn lên đầu gối, sá»­a soạn giây rồi gảy.

Phan Thiên Canh nói:
-Các hạ liên tiếp đánh hạ hai vị sư đệ, hỠPhan này muốn xin lĩnh giáo vài thế võ, các hạ vui lòng chăng.
Túc Ãạo xua tay, trả lá»i:
-Tá»· võ xong rồi, tại hạ không thích cái trò ấy nữa, để tại hạ gảy đàn cho Quách cô nương nghe. Ãây là má»™t bài ca má»›i, ba vị có thích nghe thì cứ ngồi xuống nghe, còn nghe mà không hiểu thì tùy quí vị.
Nói xong tay trái nắm dây, tay phải gảy đàn, tức thì Quách Tưá»ng chỉ nghe mấy cung đã kinh hãi và mừng rỡ vì từ khi biết dạo cầm tá»›i nay, nàng chưa há» nghe má»™t khúc nào kỳ quái như vậy.

Thì ra bản đàn này một nửa là bản đàn cổ mà nàng đã gảy, một phần là bài thơ trong tập Tân Phong, Hai điệu khác hẳn thế mà chàng phối hợp được thành một bản, một ứng một đáp nghe kỳ diệu vô song.

Quách Tưá»ng nghe đến đây, thấy bản đàn tá» vẻ âu yếm và nhá»› nhung khôn tả, nàng đâm thẹn đến đỠbừng má.
Ba anh em Thiên Canh nghe đàn mà không hiểu gì cả. Chúng không biết tính cá»§a Túc Ãạo rất cuồng phóng và có chút há»§ nho. Chàng má»›i sáng tác được bản đàn này, nên cố tìm ra Quách Tưá»ng để gảy cho nàng nghe. Huống hồ bản đàn này vì nàng mà sáng tác, nên chàng chỉ chăm chú vào việc gảy đàn, không nghÄ© đến việc khác, cÅ©ng không coi Côn Luân Tam Thánh vào đâu.
Ba anh em Côn Luân Tam Thánh thấy ngưá»i ná» khinh thị mình ra mặt không sao chịu nổi.

Phan Thiên Canh liá»n cầm trưá»ng kiếm đâm thẳng vào vai trái Túc Ãạo quát lá»›n:
- Mau đứng dậy, ta đấu thử với các hạ một phen.
Túc Ãạo Ä‘ang gảy đàn say sưa theo tiếng nhạc, tâm hồn Ä‘ang bay vút tận đâu dâu, bá»—ng nghe vai trái hÆ¡i Ä‘au, giật mình cảnh giác nhìn lên.
Thì ra thanh trưá»ng kiếm cá»§a Thiên Canh đã đâm vào vai chàng cà rạch đứt ít da thịt. Nếu lúc này chàng không ra tay chống đỡ thì kiếm cá»§a đối phương sẽ đâm trá»ng thương.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #3  
Old 28-05-2008, 08:16 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 3 :Vạch Ãá Thành Bàn Cá»


Nhưng khúc đàn chưa gảy xong, nay bá»—ng có ngưá»i trần tục ở bên cạnh quấy nhiá»…u, làm sao Túc Ãạo không nổi giận, chàng liá»n rút thanh kiếm gãy ra.

Lúc này Túc Ãạo má»›i giở hết tuyệt kỹ bình sinh, má»™t tay gảy đàn, má»™t tay sá»­ dụng kiếm, không còn tay nào nắn dây nữa, nên khi nào gảy tá»›i dây năm là chàng vận hÆ¡i thổi má»™t cái cho dây đàn lõm xuống như dùng tay nắn vậy, tiếng đàn vẫn đủ âm Ä‘iệu.

Thiên Canh tấn công tá»›i tấp mấy thế liá»n mà Túc Ãạo chỉ thuận tay đỡ, hai mắt vẫn chăm chú vào cây đàn, mồm vẫn thổi hÆ¡i nắn tiếng, không hỠđánh loạn má»™t cung.

Thấy vậy, Thiên Canh càng tức giận, thế công càng nhanh càng lợi hại. Nhưng bất kể trưá»ng kiếm quay vá» phương hướng nào cÅ©ng bị kiếm gãy cá»§a Hà Túc Ãạo nhẹ nhàng gạt Ä‘i.

Quách Tưá»ng mải mê tiếng đàn mà không để đến thế công cá»§a Thiên Canh, chỉ nghe tiếng va chạm cá»§a hai thanh kiếm kêu "keng keng" lẫn lá»™n cả tiếng đàn. Nhưng hai tay nàng vẫn đánh nhịp, thỉnh thoảng cau mày liếc mắt nhìn Thiên Canh, trách móc:

-Ông già này ra kiếm bá»—ng nhanh bá»—ng chậm, chẳng lẽ không hiểu tý gì vỠâm nhạc? Nếu ngưá»i biết đánh kiếm ra nhịp kiếm thay nhịp đàn mà tấn công có vui tai không?

Thiên Canh mặc kệ nàng trách mắng, cứ chăm chú vào đối phương tấn công. Y thấy Hà Túc Ãạo chăm chú gảy đàn không thàm nhìn mình, tay cầm kiếm chống đở bâng quÆ¡ mà mình không làm gì được nên càng đánh y càng sốt ruá»™t, rồi y bá»—ng thay đổi kiếm pháp tấn công luôn má»™t chập nhanh như chá»›p nhoáng, tiếng va chạm cá»§a hai thanh kiếm kêu "leng keng" mau như tiếng mưa rÆ¡i.

Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, không hòa hợp vá»›i vận cầm. Túc Ãạo trợn ngược đôi mắt, truyá»n hết sinh lá»±c vào thanh kiếm gãy, chỉ nghe "coong" má»™t tiếng là trưá»ng kiếm cá»§a Thiên Canh gảy đôi, đồng thá»i giây đàn thứ năm cÅ©ng đứt, buông má»™t tiếng khô khan.

Thiên Canh mặt nhợt nhạt như ngưá»i chết trôi, không nói ná»­a lá»i, liá»n quay mình ra khá»i thạch đình, cả ba đồng nhảy lên lưng ngá»±a, chạy thẳng lên núi. Quách Tưá»ng ngạc nhiên vô cùng há»i:

-Ủa, ba ngưá»i bị đánh bại như vậy còn lên Thiếu Lâm Tá»± làm gì? Chẳng lẽ hỠđịnh đánh chí chết sao?

Nàng quay sang Túc Ãạo Ä‘ang rầu rÄ©, tay cầm dây đàn đứt mà vẻ mặt Ä‘au đớn vô cùng. Nàng nghÄ© thầm:

-Ãứt má»™t dây đàn đã làm sao hà tất phải rầu rÄ© đến thế?

Nàng liá»n đón lấy chiếc giam cầm, cởi khoảng dây đứt ra, rồi kéo khoảng dây trên xuống buá»™c vào cái trụ bên dưới, Ä‘oạn lên dây thá»­ tiếng. Túc Ãạo thở dài nói:

-Tu luyện bảy năm rút cục tâm vẫn không yên tĩnh. Tuy tay trái của tôi đánh gãy được kiếm của y, nhưng tay phải đã mất thăng bằng, nên làm đứt dây đàn thứ năm.

Quách Tưá»ng má»›i hiểu Túc Ãạo buồn là vị nhận xét võ công cá»§a mình luyện chưa tÆ¡i mức thành thuá»™c, liá»n vừa cưá»i vừa nói:

-Tiên sinh nghÄ© xem, tay trái tấn công địch mạnh và lợi hại như thế, tay phải còn thư thả gảy đàn, há»i trong võ lâm có mấy ai làm được? Ãó là phương pháp phân tâm nhị dụng. Tiên sinh chưa đểt mức tuyệt kỹ cÅ©ng chưa đáng để buồn lòng. Theo thiếp, chỉ có 3 vị đạt được như vậy mà thôi.

Túc Ãạo há»i;

-Ba vị ấy là ai hở cô nương?

-Vị thứ nhất là lão Ngoan Ãồng Chu Bá Thông, vị thứ hai là cha tôi, còn vị thứ ba là Dương phu nhân Tiểu Long Nữ. Ngoài ba vị đó ra, đến cả ông ngoại là Ãào Hoa Ãảo chá»§, mẹ tôi và thần Ä‘iêu đại hiệp Dương Qua cÅ©ng không sao thá»±c hiện được phương pháp ấy.

Túc Ãạo ngạc nhiên tiếp:

-Quả thật có ngưá»i xuất quá»· nhập thần đến thế ư, cô nương? Không biết bao giá» tôi má»›i hân hạnh được cô nương giá»›i thiệu để làm quen vá»›i những ngưá»i đó.

Quách Tưá»ng đáp;

-Muốn gặp cha tôi không khó, còn hai vị kia không hiểu đã đi đâu biệt dạng.

Nàng thấy Túc Ãạo có vẻ đăm chiêu liá»n an á»§i:

-Tiên sinh chỉ má»™t tay mà đánh bại được Côn Luân Tam Thánh, thế cÅ©ng đã đắc lắm rồi, hà tất buồn bã vì chuyện đứt dây đàn nhá» má»n.

Túc Ãạo giật mình vá»™i há»i:

-Côn Luân Tam Thánh? Sao cô nương?

Quách Tưá»ng vừa cưá»i vừa nói:

-Ba ông già vừa rồi ở Tây vực, tức nhiên hỠlà Côn Luân Tam Thánh chớ ai vào đây? Tuy võ công của hỠcao siêu, nhưng muốn khiêu chiến với Thiếu Lâm Tự thì e hỠcòn chưa đủ sức.

Nói tá»›i đây, nàng thấy vẻ mặt Hà Túc Ãạo càng kinh dị hÆ¡n trước:

-Có gì lạ chăng, tiên sinh?

Hà Túc Ãạo lẩm bẩm nói:

-Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Ãạo là tôi đây .

Quách Tưá»ng ngạc nhiên:

-Tiên sinh là Côn Luân Tam Thánh? Còn hai ngưá»i kia đâu?

Hà Túc Ãạo nói:

-Côn Luân Tam Thánh xưa nay chỉ có má»™t ngưá»i. Tôi ở Tây vá»±c tạo được chút danh tiếng. Các bạn nÆ¡i đó khen tôi cầm, kiếm, kỳ tam tuyệt, có thể cầm thánh, kiếm thánh, kỳ thánh. Nhưng tôi nghÄ© chữ thánh không thế đúng trong trưá»ng hợp đó, Tuy ngưá»i khác đặt cho tôi cái tên thÆ¡m tho như vậy, nhưng tôi vẫn thấy không xứng đáng, vì thế má»›i tá»± đặt cái tên Hà Túc Ãạo, nghÄ©a là "không đáng nói". Vậy, Ä‘á»c cả biệt hiệu lẫn tên há» cá»§a tôi thì thành Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Ãạo. NghÄ©a là không đáng gá»i là Côn Luân Tam Thánh. Tôi muốn thiên hạ không muốn coi tôi là kẻ tá»± kiêu.

Quách Tưá»ng vá»— tay cưá»i ha ha vừa tiếp;

-Vậy mà tôi cứ tưởng Côn Luân Tam Thánh thế nào cÅ©ng là ba ngưá»i. Vậy ba lão già vừa rồi là ai?

Túc Ãạo nói;

-HỠư? HỠthuộc phái Thiếu Lâm.

Quách Tưá»ng càng ngạc nhiên nói:

-Ba lão ấy là đệ tử phái Thiếu Lâm ư?

Suy nghÄ© má»™t lúc Quách Tưá»ng nói tiếp;

-Võ công cá»§a há» chỉ có cương. Ãúng rồi, lão già mặt đó chẳng sá»­ dụng Ãạt ma kiếm pháp là gì? Còn lão mặt vàng như ngưá»i ốm tấn công lia lịa đó chẳng phải là Vi Ãà Phục ma kiếm là gì? Há» chỉ biến hóa ít nhiá»u, cho nên nhất thá»i tôi không thấy rõ. Tại sao há» từ tây vá»±c tá»›i.

-Việc này nói ra dài dòng lắm. Mùa xuân năm ngoái, tôi Ä‘ang gảy đàn trên đỉnh Kinh Thần Phong tại Côn Luân, bá»—ng thấy bên ngoài nhà tranh có tiếng đánh nhau, liẳn ta xem thì thấy hai ngưá»i Ä‘ang vật lá»™n. Ngưá»i nào cÅ©ng bị thương rất nặng, nhưng ngưá»i nào cÅ©ng kiệt lá»±c tranh đấu. Tôi liá»n quát bảo hai ngưá»i dừng tay nhưng há» không chịu. Tôi đành xông vào gỡ há» ra. má»™t ngưá»i nhìn tôi trợn mắt, rồi chết, còn má»™t ngưá»i được tôi cứu đưa và nhà cho uống má»™t viên Thiếu Dương đơn. Nhưng vì vết thương quá nặng, rốt cục y cÅ©ng chết, y chỉ trối lại được tên há» cá»§a y là "Doãn Khắc Tây".

Quách Tưá»ng á»§a má»™t tiếng há»i:

-Như vậy ngưá»i đấu vá»›i y có lẽ là Tiêu Tương Tư. Có phải ngưá»i ấy vừa gầy vừa cao, mặt trông như cái xác.

Hà Túc Ãạo ngạc nhiên há»i:

-Phải đấy, sao cô nương biết?

-Tôi có thấy há», nhưng chẳng ngỠđôi lão bối ấy rôt cục đánh lẫn nhau mà chết.

Túc Ãạo kể:

-Doãn Khắc Tây trối rằng trong Ä‘á»i y làm rất nhiá»u việc ác, lúc chết có cÅ©ng muá»™n. Y vá»›i Tiêu Tương Tư lấy trá»™m má»™t cuốn kinh thư cá»§a chùa Thiếu Lâm. Hai ngưá»i cùng ganh tị lẫn nhau, ngưá»i nào cÅ©ng không muốn cho đối phương Ä‘á»c trước, vì há» sợ đối phương há»c trước tài ba sẽ hÆ¡n mình và sẽ diệt mình mà độc chiến cuốn kinh đó. Hai ngưá»i ăn cùng bàn ngá»§ cùng giưá»ng, má»™t bước cÅ©ng không rá»i khá»i nhau. Nhưng lúc ăn ai cÅ©ng lo sợ đối phương hãm hại. Lúc nào há» cÅ©ng lo sợ rồi ngá»§ không yên. Há» còn suy sợ các lão hòa thượng Thiếu Lâm Tá»± Ä‘uổi bắt, nên há» má»›i vượt chạy đến tận Tây vá»±c. Lúc tá»›i Kinh Thần Phong, hai ngưá»i quá má»i mệt. Há» biết nếu cứ tiếp tục chạy như thế thì thêm mưá»i ngày nữa là cả hai chết mất. Nhưng má»—i ngưá»i má»™t kiến, kẻ thì quả quyết chạy, kẻ thì định ở lại. Vì thế hai ngưá»i má»›i xáp đánh kịch liệt. Tên Doãn Khác Tây nói:

-Võ công cá»§a Tiêu Tương Tư còn cao hÆ¡n y, ngỠđâu Tiêu Tương Tư ra tay trước mà kắt quả y thắng thế hÆ¡n. Vá» sau má»›i nghÄ© ra Tiêu Tương Tư ở trên núi bị thương nặng, nên nguyên khí vẫn chưa hồi phục, nên y má»›i thắng dá»… dàng. Hai ngưá»i đố kỵ nhau nên má»›i lần mò vào trong núi Côn Lôn.

Quách Tưá»ng cho Túc Ãạo nói xong tưởng cái cảnh sợ hãi cá»§a hai ngưá»i, bá»—ng sinh lòng thương hại, thở dài nói:

-Vì má»™t cuốn kinh thư mà hai ngưá»i phải khổ sở mất mạng, thật không đáng tí nào.

Túc Ãạo đỡ lá»i, nói tiếp:

-Lúc ấy tên Doãn Khắc Tây nói chuyện vá»›i tôi thì hÆ¡i thở cá»§a y có vẻ khó khăn, sau cùng y nhá» tôi đến chùa Thiếu Lâm má»™t phen để nói vá»›i Giác Viá»…n hoà thượng rằng cuốn kinh thư đó vẫn ở trong dầu. Tôi nghe vậy ngạc nhiên tá»± há»i: kinh thư làm sao ở trong dầu được? Tôi định há»i thêm chi tiết thì y chịu không nổi, chết giấc. Tôi định chá» y ngá»§ má»™t giấc đến khi tỉnh dậy há»i chi tiết sau. NgỠđâu giấc ngá»§ cá»§a y lại thành ngàn thu. Toi nghÄ©: hay là cuốn kinh thư đó gói trong miếng vải dầu chăng? Tôi khám xét ngưá»i chúng nhưng không thấy má»™t mảnh giấy nào cả. Ngưá»i ta đã nhá» thì mình phải trung thành giúp, nên dù bình sinh chưa bước vào trung thổ bao giá», tôi cÅ©ng nhân cÆ¡ há»™i này thá»­ Ä‘i má»™t chuyá»n xem sao. Vì vậy, tôi má»›i đến Thiếu Lâm Tá»±.

Quách Tưá»ng há»i:

-Thế sao tiên sinh lại tá»›i Thiếu Lâm Tá»± hạ chiến thư tá»· thí võ nghệ vá»›i há».

Túc Ãạo đáp:

-Việc ấy do ba ngưá»i vừa rồi mà ra. ba ngưá»i ấy là đệ tá»­ tục gia cá»§a Thiếu Lâm. Nghe ngưá»i trong võ lâm ở Tây Vá»±c nói rằng há» Ä‘á»u là vai vế chữ thiá»n, đồng vai vá»›i Thiên Minh thiá»n sư Phương trượng hiện thá»i cá»§a chùa Thiếu Lâm. Hình như sư tổ cá»§a há» xưa kia vì gây gổ vá»›i sư huynh đệ trong chùa đã tức giận bá» ra Tây Vá»±c và sáng lập chi nhánh Thiếu Lâm ở đó. Chính võ công cá»§a Thiếu Lâm do Ãạt ma tổ sư từ Tây Trúc truyá»n sang Trung Thổ, rồi từ Trung Thổ phân chia má»™t chi nhánh ở Tây Vá»±c. Chuyện này không có chi lạ. Ba ngưá»i nghe danh Côn Luân Tam Thánh cá»§a tôi, liá»n tá»›i đòi tá»· võ. Há» bảo rằng không bao giá» cho tôi xưng kiếm thánh, bắt tôi phải bá» danh hiệu đó. Vừa khi ấy xảy ra vụ Doãn Khác Tây, tôi cÅ©ng cần đến Thiếu Lâm Tá»±, nên tôi định tá»›i tận nÆ¡i cá»§a hỠđể đấu võ vá»›i há». Tôi má»›i tránh mặt không cho há» gặp và Ä‘i thẳng vào Trung Nguyên. Không ngá» ba vị đó Ä‘i cÅ©ng khá nhanh, tá»±a như âm hồn theo dõi tôi vậy.

Quách Tưá»ng vừa cưá»i vừa nói:

-Thì ra đầu đuôi câu chuyện chỉ có thế. Bây giỠtôi mới biết tôi đoán trật hết. Ba lão già đó trở vỠThiếu Lâm Tự không biết nói gì.

Túc Ãạo đáp:

-Xưa nay tôi không quen bá» hòa thượng ở Thiếu Lâm Tá»± và không có thù gì vá»›i há» nên tôi hẹn há» mưá»i ngày là muốn chá» cho 3 lão già này tá»›i nÆ¡i tôi má»›i ra tay. Bây giá» tôi má»›i có dịp đánh nhau vá»›i há» và há» cÅ©ng lên cả trên chùa rồi, vậy nên tôi lên đó để chuyện lại lá»i cá»§a Doãn Khác Tây rồi sẽ quay trở lại đây ngay.

Quách Tưá»ng cau mày nói:

-Luật lệ bá»n hoà thượng rất nhiá»u và rất nghiêm, há» cấm cả đàn bà con gái và trong chùa.

-Hừ lệ luật quái gì! Chúng ta cứ xông thẳng vào trong chùa, chẳng lẽ hỠgiết cô hay sao?

Quách Tưá»ng vốn ngưá»i hiếu sá»±, nhưng nàng đã kắt giao vá»›i Vô Sắc thiá»n sư nên không coi ngưá»i trong Thiếu Lâm Tá»± là thù địch nữa, nàng vừa cưá»i vừa lắc đầu;

-Tôi ở ngoài chá» tiên sinh, tiên sinh cứ vào trong chùa mà chuyển lá»i, để khá»i gây thêm phiá»n phức.

-Vậy cũng được. Bản đàn vừa rồi tôi chưa gảy hết, lát nữa tôi gảy cho cô nghe.

Hai ngưá»i từ từ lên núi. Dá»c đưá»ng không má»™t bóng ngưá»i.

Túc Ãạo liá»n nói:

-Tôi cÅ©ng không vào chùa nữa, cứ má»i má»™t hòa thượng nào ra nói chuyện cÅ©ng được.

Chàng lá»›n tiếng gá»i:

-Hà Túc Ãạo đến thăm chùa Thiếu Lâm. Có má»™t lá»i muốn thưa cùng Giác Viá»…n đại sư.

Bá»—ng nghe trong chùa mưá»i mấy cái chuông cùng rá»n lên má»™t lúc vang động cả dãy núi.

Ãá»™t nhiên cá»­a chùa mở toang, hai hàng tăng nhân mặc áo màu xám bước ra, hàng bên trái có chừng năm mươi tư ngưá»i, hàng bên phải cÅ©ng vậy.

Tất cả có khoảng má»™t trăm lẻ tám ngưá»i. Ãó là đệ tá»­ cá»§a La Hán ÃÆ°á»ng, theo đúng con số trăm lẻ tám vị La Hán. Theo sau đó có mưá»i tám vị tăng nhân cÅ©ng mặc áo bào màu xám trên phá»§ cà sa màu vàng nhạt. Ngưá»i nào ngưá»i nấy cÅ©ng lá»›n tuổi hÆ¡n đệ tá»­ cá»§a La Hán ÃÆ°á»ng, đó là đệ tá»­ Ãạt Ma đưá»ng cao hÆ¡n đệ tá»­ cá»§a La Hán ÃÆ°á»ng má»™t vế. Giây lát sau, có bảy ngưá»i sư mặc áo bào kẻ ô vuông, mặt đầy vết nhăn, tuổi ít nhất cÅ©ng ngoài bảy mươi, có ngưá»i đến chín mươi.

Bảy ngưá»i này là Tâm thiá»n thất lão, vai vế rất cao, có ngưá»i võ nghệ cao cưá»ng, có ngưá»i không biết chút gì nhưng Phật há»c lại rất tinh thâm. Bảy vị sư này không những tất cả sư trong chùa mà Phương Trượng cÅ©ng phải tôn kính.

Sau cùng, má»›i tá»›i Phương Trượng Thiên Minh thiá»n sư bước ra. Cạnh thiá»n sư, bên trái là Vô Tướng thiá»n sư thá»§ toạ Ãạt Ma đưá»ng, bên phải Vô Sắc thiá»n sư, thá»§ toạ cá»§a La Hán ÃÆ°á»ng.

Còn Phan Thiên Canh, Phương Thiên Lao, Vệ Thiên Vá»ng Ä‘i phía sau. Chót hết, còn có bảy tám chục đệ tá»­ tục gia nữa.

Sá»± nghinh đón khách long trá»ng cá»§a chùa Thiếu Lâm quả là thật hãn hữu, vì xưa nay dù quan phá»§ đại viên hay bá»±c hào hiệp rất có tên tuổi trong võ lâm, cÅ©ng chỉ có Phương Trượng vá»›i Vô Sắc, Vô Tướng ra nghênh đón thôi. Còn Tâm Thiá»n ÃÆ°á»ng Thất Lão không bao giá» tiếp khách bên ngoài.

Chỉ vì hôm ná» Túc Ãạo vào La Hán ÃÆ°á»ng để lại bức thư trong tay La Hán, thế võ cao siêu ấy đã làm cho Phương Trượng và Vô Sắc, Vô Tướng kinh hãi rồi. Mấy ngày sau, bá»n Thiên Canh ở Tây vá»±c tá»›i, kể lại cuá»™c dụng độ Côn Luân Tam Thánh cho má»i ngưá»i hay. Các vị cao tăng trong Thiếu Lâm Tá»± lại càng lo ngại.

Phải biết chi nhánh Thiếu Lâm ở Tây vá»±c, đưá»ng sá xa xôi rất ít có ai lai vãng và thông tin vá»›i phái Thiếu Lâm ở Trung Châu.

Nhưng những cao tăng ở trong chùa Ä‘á»u biết rõ vị sư thúc tổ năm xưa Ä‘i Tây vá»±c lập chi phái, võ công cÅ©ng cao siêu khôn tả, những đồ đệ, đồ tôn cá»§a vị sư thúc tổ đó truyá»n xuống võ công cÅ©ng rất phi phàm.

Lúc ấy các vị cao tăng nghe Thiên Canh thuật chuyện nên không dám khinh thưá»ng Côn Luân Tam Thánh, vả lại ngưá»i hèn kém thì không bao giá» dám tá»›i, mà ngưá»i đã tá»›i thì không phải thưá»ng.

Lúc ấy bá» ngoài cá»§a Thiếu Lâm Tá»± vẫn yên tÄ©nh như thưá»ng, nhưng bên trong các vị sư Ä‘á»u đỠphòng rất nghiêm nhặt, đồng thá»i lão Phương Trượng còn hạ chỉ cho các đệ tá»­,cao tăng ở năm trăm dặm quanh đó Ä‘á»u phải trở vá» chùa để nghe lịnh Ä‘iá»u động.

Lúc đầu má»i ngưá»i cÅ©ng tưởng Côn Luân Tam Thánh là ba ông già, sau nghe Thiên Canh nói má»›i biết là má»™t ngưá»i thôi. Còn diện mạo tuổi tác cá»§a Tam Thánh như thế nào thì chính Thiên Canh cÅ©ng không biết rõ.

Chỉ biết ngưá»i đó đã tá»± phụ là cầm, kiếm, kỳ tam tuyệt thôi. Hai môn đánh đàn và đánh cá» làm lòng ngưá»i uá»· mị, nên trong cá»­a Phật rất cấm kỵ, vì vậy các sư trong chùa Thiếu Lâm xưa nay không biết mấy môn đó. Trong mấy ngày, môn đồ cá»§a Phái Thiếu Lâm ngưá»i nào giá»i vá» kiếm thuật Ä‘á»u mài dÅ©a và luyện tập lại các thế để chuẩn bị so tài cao thấp vá»›i má»™t ngưá»i tên là Côn Luân Tam Thánh.

Sư huynh đệ Thiên Canh tá»± nghÄ© việc này do mình mà nên thì phải do tay mình mà kắt thúc vì thế hàng ngày ba sư huynh đệ Thiên Canh cứ cưỡi ngá»±a Ä‘i tuần tiá»…u trước, sau núi. Há» muốn cản trở Côn Luân Tam Thánh, thâm tâm định hạ xong Tam Thánh xong há» sẽ vá» chùa thá»­ tài các sư trong chùa, để xem võ công phái Tây Vá»±c vá»›i võ công phái Trung châu, phái nào tài hÆ¡n. NgỠđâu ở Thạch đình há» gặp Túc Ãạo, mà đối phương chỉ đánh ra có ná»­a lá»±c đã đánh cho ba ngưá»i tÆ¡i bá»i cuốn vó chạy dài. Thiên Minh thiá»n sư hay tin cho nên biết ngay hôm nay đã tá»›i lúc vinh nhục thạnh suy cá»§a chùa Thiếu Lâm. Lão Phương Trượng liá»n nghÄ©:

-Chùa Thiếu Lâm là nguồn gốc võ há»c thiên hạ. Danh dá»± cá»§a phải Thiếu Lâm đã gây nên từ ngàn năm nay, ta quyết không để cho tiêu há»§y trong tay ta.

Nhưng Thiên Minh lại nghĩ:

-Vô Sắc và Vô Tướng hai sư đệ vá»›i cả ta nữa chưa chắc đã giá»i hÆ¡n sư huynh đệ cá»§a Thiên Canh là bao.

Vì vậy lão hoà thượng đành phải má»i bảy vị lão hoà thượng ở Tâm Thiá»n ÃÆ°á»ng ra áp trận nhưng võ nghệ cá»§a Tâm Thiá»n thất lão cao siêu tá»›i mức nào không ai biết được và không ai dám cam Ä‘oan Tâm Thiá»n thất lão có thể chế ngá»± được Côn Luân Tam Thánh, ngay cả Phương Trượng và Vô Sắc, Vô Tướng cÅ©ng không quyết Ä‘oán được Ä‘iá»u gì.

Hãy nói Phương Trượng ra tá»›i cá»­a chùa đã thấy Túc Ãạo và Quách Tưá»ng, liá»n chấp tay vái chào:

-Vị này có phải là Hà cư sĩ, biệt danh Côn Luân Tam Thánh à? Lão tăng không kịp ra đón xin thứ lỗi cho lão?

Túc Ãạo đáp lá»…:

-Vãn sinh nếu quấy nhiễu chùa, trong lòng hết sức bất yên, lại còn kích động các vị cao tăng ra đến tận cửa nghinh đón thế này, là qua đáng cho vãn sinh.

Thiên Minh nghĩ thầm:

-Cuồng sinh này ăn nói không ngông cuồng chút nào, tuổi của y trạc ba mươi mà sao lại có công lực cao thâm như thế được.

Nghĩ đoạn, Thiên Minh nói tiếp:

-Hà cư sÄ© không phải khách sáo. Xin má»i vào trong đàm đạo còn nữ cư sÄ© này xin...

Lão Phương Trượng nói tá»›i đây hình như có vẻ khó xá»­. Túc Ãạo nghe Thiên Minh nói như vậy, hiểu Thiên Minh định không cho Quách Tưá»ng vào chùa. Thế là thái độ ngông cuồng cá»§a vị đó hiện ra ngay. Chỉ thấy Túc Ãạo ngá»­ng mặt lên trá»i cả cưá»i má»™t hồi rồi nói:

-Lão Phương Trượng vãn sinh tá»›i chùa là do má»™t ngưá»i nhá» và tá»›i đây để chuyện lại má»™t lá»i trối. Khi đã nói xong lá»i nói đó, thì vãn sinh vá»— tay Ä‘i liá»n, nhưng chùa trá»ng nam khinh nữ, những qui luật vô lý đó quả thật quá đáng làm vãn sinh thấy ngượng lắm. Phải biết Phật pháp vô biên chúng sinh như má»™t, chá»› không phân biệt nam nữ gì cả

Thiên Minh thiá»n sư là ngưá»i cao tăng hữu đạo, tính rất khoan dung, nghe Túc Ãạo nói vậy liá»n cả cưá»i đáp:

-Ãa tạ Hà cư sÄ© chỉ giáo cho. Thiếu Lâm Tá»± chúng tôi cứ phải phân biệt nam nữ như vậy thì cÅ©ng hÆ¡i hẹp lượng má»™t chút, vậy xin má»i Quách cô nương vào tệ tá»± luôn thể.

Quách Tưá»ng liếc Túc Ãạo tá»§m tỉm cưá»i :

"Mồm bạn cÅ©ng khéo biết ăn nói đấy, chỉ má»™t lá»i đã thuyết phục được lão hòa thượng rồi"

Nàng thấy Thiên Minh Phương Trượng đứng sang má»™t bên đưa tay má»i khách vào trong chùa. Nàng Ä‘ang định bước chân vào thì thấy má»™t lão tăng, ngưá»i rất gầy gò ở phía trái Thiên Minh bước lên nói:

-Chỉ vì má»™t lá»i nói cá»§a Hà cư sÄ© mà chùa Thiếu Lâm phải bá» luật lệ đã định từ ngàn năm, như vậy không phải là không được, nhưng phải xem ngưá»i nói lá»i đó có bản lãnh thật sá»± không đã? Hay là ngưá»i đó chỉ có hư danh không thôi. Vậy xin Hà cư sÄ© hãy biểu diá»…n má»™t thế võ để cho các tăng lữ chúng tôi được sáng mắt và cÅ©ng để cho má»i ngưá»i được khâm phục má»™t tay bản lãnh đã phá bá» qui luật bổn chùa định từ nghìn năm nay.

Ngưá»i sư gày gò đó là Vô Tướng thiá»n sư thá»§ toạ Ãạt Ma Viện, tiếng nói rất hùng và khiến cho má»i ngưá»i đứng gần nghe oang oang, đủ thấy trung khí cá»§a lão tăng ấy sung túc và ná»™i lá»±c mạnh biết bao, ba sư huynh đệ Thiên Canh nghe, mặt hÆ¡i biến sắc. Phải nói Vô Tướng nói như vậy là coi thưá»ng ba huynh đệ Thiên Canh, vì bảo Túc Ãạo tuy đánh bại Thiên Canh ba ngưá»i nhưng chưa chếc đã có bản lÄ©nh hÆ¡n ngưá»i.

Quách Tưá»ng thấy mặt Vô Sắc thiá»n sư có vẻ âu sầu, liá»n nghÄ© thầm:

-Vị hoà thượng này rất tốt bụng, vả lại là bạn cá»§a đại ca ta, nếu Túc Ãạo vá»›i tăng chúng Thiếu Lâm vì ta mà giao đấu, thì bên nào được thua ta cÅ©ng không muốn.

Nghĩ đoạn, nàng bèn xen vào:

-Hà đại ca, tôi không nhất định là phải vào chùa Thiếu Lâm này. Ãại ca cứ chuyển xong lá»i nói rồi chúng ta Ä‘i ngay, hà tất còn vào trong làm gì.

Nói xong nàng giơ tay chỉ Vô Sắc và tiếp:

-Vị Vô Sắc thiá»n sư này là bạn tốt cá»§a tôi, nên tôi mong hai bên đừng vì tôi mà hao tổn chân khí.

Túc Ãạo nghe vậy, ngẩn ngưá»i giây lát rồi nói:

-À ra là thế đấy.

Rồi chàng quay lại nói vói Thiên Minh:

-Lão Phương Trượng có má»™t vị Giác Viá»…n thiá»n sư, vậy chẳng hay vị đó là vị nào? Tại hạ có ngưá»i nhá» chuyện lá»i vá»›i vị thiá»n sư đó.

Thiên Minh lẩm bẩm:

-Giác Viá»…n thiá»n sư ư?

Thì ra địa vị cá»§a Giác Viá»…n thiá»n sư rất hèn kém, mấy chục năm nay tăng nhân đó chỉ ẩn thân trong Tàng Kinh Các chuyên chú Ä‘á»c sách thôi chứ ít khi lá»™ mặt nên không ai biết. Và xưa nay cÅ©ng không có ai gá»i vị sư đó là thiá»n sư cả, nên Thiên Minh nghe Túc Ãạo nói vậy nhất thá»i không biết là ai. Lão Phương Trượng ngẩn ngưá»i giây lát, má»›i sá»±c nghÄ© thầm:

-À, bần tăng nhá»› ra rồi, ngưá»i ấy đã thất chức vì để ngưá»i khác trá»™m mất cuốn kinh. Chẳng hay Hà cư sÄ© kiếm y có liên quan gì tá»›i cuốn kinh Lăng Già cá»§a bổn chùa đã mất không?

Túc Ãạo lắc đầu:

-Ãiá»u đó vãn sinh không được biết

Thiên Minh thiá»n sư gá»i má»™t tên đệ tá»­ đến bảo:

-Con gá»i Giác Viá»…n ra đây.

Ngưá»i đệ tá»­ đó vâng dạ rồi Ä‘i liá»n.

Vô Tướng thiá»n sư tiếp:

Hà cư sÄ© được tặng là cầm kiếm kỳ tam thánh. Theo bần tăng chữ Thánh đó ngưá»i thưá»ng không ai dám tá»± nhận phải không? Hay Hà cư sÄ© sở trưá»ng ba môn đó, tài ba còn siêu tuyệt hÆ¡n ngưá»i Ä‘á»i. Hôm nay Hà cư sÄ© đã giáng lâm sao không ban cho má»™t vài thế để chúng tôi được chiêm ngưỡng tuyệt kỹ cá»§a cư sÄ©.

Túc Ãạo lắc đầu nói:

-Cô nương đây đã nói rồi, hai bên chúng ta không nên để cho tổn chân khí.

Vô Tướng nghe nói tức giận vô cùng nghĩ thầm:

-Ngưá»i đã để lại thư thách đánh, bây giá» gặp gỡ nÆ¡i đây lại thối thoát, má»™t ngàn năm nay có ai vô lá»… vá»›i Thiếu Lâm như vậy đâu, HÆ¡n nữa ba sư huynh đệ Thiên Canh bị ngưá»i đánh bại, chuyện này thiên hạ sẽ đồn đại rằng đệ tá»­ phái Thiếu Lâm thua ngưá»i, do đó hai chữ kiếm thánh cá»§a ngươi càng vang lừng hÆ¡n nữa? Có lẽ tất cả các đệ tá»­ ở đây không phải là địch thá»§ cá»§a ngươi, trừ phi ta phải đích thân ra tay má»›i được.

NghÄ© xong, Vô Tướng thiá»n sư tiến lên hai bước nói:

-Tỷ thí võ công chưa chắc tổn thương đến hòa khí, Hà cư sĩ hà tất phải thối thoát.

Nói xong lão thiá»n sư quay đầu lại quát bá»n Ãạt Ma ÃÆ°á»ng:

-Lấy kiếm ra đây, các con sẽ được lãnh giáo kiếm thuật của kiếm thánh và xem kiếm thánh đây kiếm thuật cao siêu đến mức nào.

Trong chùa các thứ khí giá»›i đã sá»›m chuẩn bị sẵn. Chỉ vì xắp hàng đón khách nên không tiện Ä‘em ra vì sợ mang tiếng. Mấy ngưá»i đệ tá»­ nghe sư phụ nói thế liá»n Ä‘em ra bảy tám thanh trưá»ng kiếm hai tay đưa trước mặt Túc Ãạo nói:

-Chẳng hay Hà cư sĩ sử dụng kiếm tự đem tới hay là mượn kiếm của tệ tự.

Túc Ãạo không giÆ¡ tay ra tiếp những thanh kiếm đó, chỉ cúi mình xuống nhặt má»™t viên đá rồi vẽ ngang vẽ dá»c đủ mưá»i chín vạch thành má»™t bàn cá» lá»›n. Những vạch đó sâu tá»±a bị đục. Phải biết những đã xanh đó cứng như sắt, từ khi xây làm lối Ä‘i đến giỠđã trải qua mấy trăm năm, biết bao ngưá»i Ä‘i lên thế mà không hao mòn chút nào. Nay thấy Túc Ãạo vạch thành bàn cá» thấy ná»™i công cá»§a chàng đến bá»±c nào. Có lẽ trong chùa Thiếu Lâm không ai được như thế.

Túc Ãạo cưá»i nói:

-Dùng kiếm đấu vá»›i nhau hÆ¡i bá đạo má»™t chút, mà thi thố tiếng cầm thì không có cách gì, nếu đại hòa thượng cao hứng chúng ta lại đây đánh cuá»™c cá», vậy có phải thú hÆ¡n không?

Thiên Minh, Vô Tướng, Vô Sắc và Tâm Thiá»n ÃÆ°Æ¡ng thất lão thấy Túc Ãạo dùng đá vẽ bàn cá», giở môn tuỵêt kỹ đó ra Ä‘á»u trố mắt nhìn nhau kinh hãi. Thiên Minh thiá»n sư biết trong chùa không có ngưá»i nào có ná»™i lá»±c hùng hậu như thế.

Lão Phương Trượng là ngưá»i rất khoáng đạt không quan niệm tá»›i thắng bại , Ä‘ang định lên tiếng chịu thua thì bá»—ng nghe tiếng "leng keng đã thấy Giác Viá»…n gánh đôi thùng sắt nặng cùng má»™t thiếu niên thân hình rất cao, từ từ tá»›i trước mặt Thiên Minh, Giác Viá»…n giÆ¡ má»™t chưởng lên hành lá»…:

-Nghe Phương Trượng cho gá»i, tiểu tăng đã tá»›i nÆ¡i, chá» sai bảo.

Thiên Minh thiá»n sư liá»n nói:

-Vị Hà cư sÄ© này muốn gặp đệ tá»­ và có vài lá»i muốn nói vá»›i đệ tá»­.

Giác Viá»…n quay lại nhìn Hà Túc Ãạo, thấy không quên biết, liá»n há»i:

- Tiểu tăng là Giác Viá»…n, chẳng hay cư sÄ© có Ä‘iá»u chi dạy bảo?

Túc Ãạo vừa vẽ xong bàn cá» Ä‘ang cao hứng liá»n đáp:

-Câu chuyện này để hạ hồi đã. Bây giỠvản sinh đấu với đại hòa thượng Vô Sắc một ván cỠchơi

Sá»± thật chàng là ngưá»i không thích phô trương tài ba mình, nhưng bình sinh rất mê ba môn cầm kiếm kỳ thích ba môn đó đến ná»—i như Ä‘iên như cuồng. Trong lúc cao hứng mặc cho trá»i có đổ chàng cÅ©ng mặc.

Thiên Minh thiá»n sư liá»n nói:

-Hà cư sĩ vạch đã thành bàn cỠthần công như vậy, bần tăng bình sinh chưa thấy, đệ tử trong tệ tự cam tâm bái phục cư sĩ.

Giác Viá»…n nghe Thiên Minh nói vậy, lại nhìn xuống mặt đá thấy có bàn cỠđã vạch sẵn má»›i biết ngưá»i tá»›i đây tìm mình để biểu diá»…n võ công.

Không nói năng gì cả, vai vẫn gánh đôi thùng sắt, Giác Viá»…n hít mạnh má»™t hÆ¡i rồi vận hết công lá»±c xuống hai chân bước theo những lằn gạch cá»§a bàn cá».

Dấu chân cá»§a Giác Viá»…n đại sư tá»›i đâu là có dấu vết tá»›i đó và xóa nhòa những vạch mà Túc Ãạo vừa vẽ. Các tăng nhân trong chùa thấy vậy Ä‘á»u vá»— tay lá»›n tiếng khen ngợi.

Thiên Minh, Vô Sắc, Vô Tướng và các vị lão tăng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Má»i ngưá»i có ngỠđâu má»™t lão tăng ngá»› ngá»› ngẩn ngẩn lại có ná»™i công thâm hậu đến thế?

Ai nấy Ä‘á»u ở chung vá»›i lão tăng, mấy chục năm trá»i mà không biết. Phải biết má»™t ngưá»i ná»™i công mạnh đến đâu Ä‘i trên mặt đất mà muốn có vết chân như vậy không sao làm nổi.

Nhưng Giác Viá»…n làm được như thế nhá» trên vai gánh đôi thùng sắt đựng nước, có sức nặng cá»§a năm sáu trăm cân đó từ trên vai Giác Viá»…n truyá»n xuống dưới chân, sang cả những cái xích sắt, má»›i có thể in sâu vết chân. Và cái xích sắt như dùi đục, má»›i xóa nhoà được những vạch cá»§a Túc Ãạo. Bằng Giác Viá»…n Ä‘i mình không thì không thể nào làm được như thế. Dù sao ai nấy cÅ©ng phải công nhận Giác Viá»…n có thần công hiếm có trên Ä‘á»i.

Túc Ãạo không chá» Giác Viá»…n Ä‘i hết ba mươi tám vạch đó, đã lá»›n tiếng nói;

-Ãại hòa thượng ná»™i công thâm hậu thật, tại hạ không sao bằng!

Giác Viá»…n Ä‘i tá»›i đây, mặc dù thấy chân khí trong mình còn dồi dào, nhưng hai chân cảm thấy Ä‘au nhức. Nay y nghe Túc Ãạo nói vậy liá»n dừng lại mỉm cưá»i và nói:

-Hà cư sĩ còn định đấu cỠnữa hay thôi?

Túc Ãạo liá»n đáp:

-Ván cỠtại hạ xin chịu thua. Chỉ muốn lãnh giáo hòa thượng vài thế kiếm.

Nói xong Túc Ãạo rút ra má»™t thanh trưá»ng kiếm giấu dưới chiếc dao cầm ra, rồi để mÅ©i kiếm vào dưới ngá»±c, còn mÅ©i kiếm thì từ tứ hướng ra bên ngoài. Chỉ má»™t thế khởi đầu quái dị đó không khác gì dùng kiếm tá»± tá»­ đủ khiến ai nấy phải ngạc nhiên rồi, vì kiếm pháp trong thiên hạ không khi nào có má»™t thế kiếm kỳ quái như thế.

Giác Viá»…n liá»n nói:

-Lão tăng chỉ biết tụng kinh, phơi sách quét nhà, còn võ công thì quả thật không biết một thế nào.

Túc Ãạo khi nào chịu tin, cưá»i nhạt mấy tiếng rồi tung mình nhảy lại gần. Thanh trưá»ng kiếm đó đột nhiên cong lại rồi bắn tung ra, mÅ©i kiếm đâm thẳng vào ngá»±c Giác Viá»…n. Thế kiếm nhanh không tả, bất cứ má»™t kiếm pháp nào cÅ©ng không lẹ bằng. Thì ra thế kiếm đó không phải đâm thẳng mà trước hết Túc Ãạo tụ ná»™i công rồi má»›i hất ngá»n kiếm ra đâm vào đối phương.

Nếu là nhà sư tầm thưá»ng khác, Túc Ãạo chỉ cần má»™t thế cÅ©ng đủ đánh trúng, nhưng ná»™i công cá»§a Giác Viá»…n đã luyện tá»›i mức muốn sao được nấy, thá»§ pháp tùy mình nên Túc Ãạo ra kiếm tuy nhanh nhưng ý nghÄ© cá»§a Giác Viá»…n lại còn nhanh hÆ¡n.

Mắt nhìn thấy thì ý nghÄ© đã tá»›i tay liá»n, vá»™i thu tay phải hất thùng nước ra phía trước chống lại. Chỉ nghe "coong" má»™t tiếng, mÅ©i kiếm đã đâm trúng thùng nước. Túc Ãạo vá»™i thu trưá»ng kiếm lại , thuận tay đâm tá»›i, chỉ thấy Giác Viá»…n phất tay áo má»™t cái, thùng nước bên trái hất vá» phía trước chông đỡ liá»n.

Túc Ãạo nghÄ© thầm:

-Dù võ công của ngươi có cao tới đâu đi chăng nữa nhưng với đôi thùng nước nặng nỠthế kia làm sao tránh kịp những thế công của ta. Nếu ngươi tay không đối địch, thì ta còn em chừng vài ba phần.

Má»i ngưá»i chỉ thấy chàng búng ngón tay vào lưỡi kiếm má»™t cái, thanh trưá»ng kiếm có tiếng kêu như long ngâm, rồi chàng la lá»›n:

-Ãại hòa thượng cẩn thận!

Thanh trưá»ng kiếm cá»§a chàng rung động mÅ©i kiếm ngả nghiêng vá» phía trước sau tả hữu chỉ trong nháy mắt chàng đã tấn công luôn mưá»i sáu thế. Chỉ nghe 'leng keng" mưá»i sáu tiếng liá»n. Không ngá» mưá»i sáu thế kiếm cá»§a Túc Ãạo nhanh như chá»›p mà Ä‘á»u đâm trúng thùng sắt hết.

Má»i ngưá»i đứng cạnh thấy Giác Viá»…n cuống cuồng cả tay chân, thân hình loạng choạng, thật không có vẻ gì là ngưá»i biết võ cả. Hình dáng cá»§a lão hòa thượng trong tức cưá»i nôn ruá»™t.

Nhưng cÅ©ng lạ thật, thế mà không sao chạm được vào áo cá»§a Giác Viá»…n. Chính Túc Ãạo cÅ©ng ngạc nhiên không hiểu sao những thế kiếm cá»§a mình lanh lẹ như vậy mà cứ bị thùng sắt chậm chạp và nặng ná» cản trở hết!.Vô Sắc thiá»n sư và mấy ngưá»i đứng quanh đấy cÅ©ng lo ngại há»™ Giác Viá»…n, liá»n đồng thanh la lá»›n:

-Xin Hà cư sĩ nể nang mà thâu kiếm lại.

Quách Tưá»ng cÅ©ng lên tiếng:

-Xin Hà huynh đừng hạ thủ nhé.

Má»i ngưá»i thấy rõ Giác Viá»…n không biết võ gì cả, trái lại Hà Túc Ãạo ở trong cuá»™c, đã dùng hết sức tấn công mà không làm gì được đối phương. Nhưng ai ngỠđâu, chính Giác Viá»…n cÅ©ng chưa há» há»c qua võ công, so dÄ© nhà sư đỡ được những thế kiếm đó là nhá» ná»™i công thượng thừa cá»§a lão hoà thượng.

Hà Túc Ãạo thấy mình tấn công nhanh như vậy mà không ăn thua gì, bàn nhằm bụng dưới cá»§a Giác Viá»…n mà đâm tá»›i.

Giác Viễn la hoảng:

-Úi chà.

Rồi hoà thượng chụp tay lại, chỉ nghe "keng" một tiến lớn hai cái thùng sắt chụm lại kẹp thanh kiếm vào giữa.

Túc Ãạo có hết sức rút thanh kiếm ra nhưng không sao lay chuyển nổi.

Chàng liá»n buông kiếm ra hai bàn tay đẩy mạnh má»™t cái xô vào mặt Giác Viá»…n.

Giác Viễn hai tay xách hai thùng nước kẹp chặt lấy thanh kiếm của đối phương còn tay đâu mà chống đỡ?

Quân Bảo đứng cạnh đó thấy sư phụ lâm nguy liá»n dùng má»™t thế Tứ Thông Bát Ãạt mà Dương Qua đã dạy cho, đánh luôn vào vai Túc Ãạo má»™t chưởng. Ãồng thá»i ná»™i công cá»§a Giác Viá»…n truyá»n vào thùng sắt, hai cây nước từ trong thùng bay ra công thẳng vào mặt Túc Ãạo. Nước và chưởng lá»±c chạm nhau, nước bắn tung làm ướt cả mặt. Nhá» vậy chưởng lá»±c Túc Ãạo mất hết ná»™i lá»±c.

Trong khi Túc Ãạo Ä‘em toàn lá»±c ra tấn công Giác Viá»…n không để tá»›i Quân Bảo nên bị đối phương đánh trúng má»™t chưởng vào vai, hai chân đứng không vững chàng phải lùi vá» phía sau ba bước.

Giác Viễn lớn tiếng nói:

-A Di đà Phật. Hà cư sĩ tha thứ cho lão tăng. Mấy thế kiếm đó quả thật làm lão tăng mất hết hồn vía.

Nói xong Giác Viễn vội chạy sang dùng tay áo lau nước dính trên mặt.

Túc Ãạo cả giận đáp:

-Chùa Thiếu Lâm quả là nÆ¡i ngá»a hổ tàng long có khác. Cả đến má»™t cậu bé nhá» tuổi như thế này mà thân thá»§ cÅ©ng nhanh nhẹn. Tiểu tá»­ kia, có giá»i thì lại đây tá»· thí vá»›i ta, nếu ngưá»i tiếp ta được mưá»i hiệp thì Hà Túc Ãạo này thá» không vào trung thổ nữa.

Bá»n Vô Sắc, Vô Tướng biết thằng nhá» chỉ là má»™t đứa quét trong chùa, không biết chút võ công nào, nhưng vừa rồi không hiểu tại sao y có thể đánh trúng Túc Ãạo má»™t chưởng? Nhưng bảo y đấu võ thật sá»± thì nói chi mưá»i hiệp, chỉ sợ má»™t hiệp cÅ©ng đã chết dưới tay Túc Ãạo rồi.

Vô Tướng liá»n tiến lên nói:

-Hà cư sÄ© nói sai rồi, ngài mệnh danh là Côn Luân Tam Thánh, võ há»c siêu tuyệt cổ kim sao lại đòi đấu vá»›i má»™t tên nhá» chỉ biết dá»n nước quét nhà? Nếu cư sÄ© vui lòng, lão tăng xin tiếp cư sÄ© mưá»i hiệp.

Hà Túc Ãạo lắc đầu đáp:

-Cái nhục một chưởng đó khi nãy khi nào tôi bỠqua. Tiểu tử hãy coi chừng!

Nói xong, chàng đấm luôn má»™t quyá»n vào ngá»±c Quân Bảo. Quyá»n đó rất nhanh mà Quân Bảo lại đứng gần chàng. Vô Sắc Vô Tướng thiá»n sư muốn ra tay cứu cÅ©ng không kịp. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lo ngại cho chàng trai ná».

NgỠđâu Quân Bảo vẫn đứng yên má»™t chá»— chỉ dùng đầu ngón chân chuyện động là thân hình quay sang phải, nhẹ nhàng tránh khá»i quyá»n đối phương.

Tiếp theo, chàng dùng thế hữu xuyên hoa thủ của phái Thiếu Lâm, dáng điệu không khác một tay võ lâm cao thủ có thủ pháp lão luyện tinh vi.

Từ lúc đấu má»™t chưởng, Túc Ãạo biết võ công cá»§a Trương Quân Bảo cao hÆ¡n anh em Thiên Canh nên chàng dè dặt và suy tính thế nào trong mưá»i hiệp có thể hạ được đối thá»§.

Ãồng thá»i, chàng thấy đối phương giở thế hữu xuyên hoa thá»§, tuy là thế công võ nhập môn cá»§a phái Thiếu Lâm nhưng lúc phát chưởng và quay mình Quân Bảo tá» ra rất trầm tÄ©nh và kín đáo, không sao kiếm được má»™t sÆ¡ hở nào để tấn công, chàng buá»™t miệng khen:

-Quyá»n pháp đẹp lắm!

Vô Tướng thấy Quân Bảo ra tay lão luyện như vậy liá»n nhìn Vô Sắc mỉm cưá»i và nói:

-Vô Sắc sư đệ, mừng sư đệ ngấm ngầm thu được đệ tử đắc ý.

Vô Sắc lắc đầu đáp:

-Không phải đệ đâu!

Quân Bảo liên tiếp ra bốn thế võ kiểu cách rất đúng, xét lại tất cả những sư trong chùa không có ai có thể ra tay đẹp như vậy.

Thiên Minh, Vô Sắc, Vô Tướng và Thiá»n Tâm Thất lão thấy Quân Bảo sá»­ dụng mấy miếng quyá»n cá»§a Thiếu lâm mà thần oai lẫm lẫm liá»n nhìn nhau có vẻ ngạc nhiên.

Vô Tướng kinh hãi nói:

-Quyá»n pháp cá»§a y nghiêm cẩn như vậy cÅ©ng chưa lấy làm lạ. Lạ nhất là ná»™i công cá»§a y đến mức siêu việt!

Vô Tướng vừa dứt lá»i thì Túc Ãạo và Quân Bảo đã đánh tá»›i hiệp thứ sáu. Thấy đánh luôn sáu hiệp mà chưa thắng nổi thiếu niên kia, Túc Ãạo nghÄ© thầm:

-Má»™t thiếu niên còn hÆ¡i sữa mà cÅ©ng đối phó không xong, vậy mà dám đến khiêu chiến vá»›i cả chùa Thiếu Lâm, thật là đồng đạo anh hùng võ lâm cưá»i ta đến rụng hết cả răng.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #4  
Old 28-05-2008, 08:18 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 4 :Hoa Rụng Hoa Nở


NghÄ© Ä‘oạn, chàng đột nhiên quay mình lại dùng Thiá»n SÆ¡n Tuyết Phiêu, chỉ thấy những chưởng cá»§a chàng bay múa bao vây chặt lấy thân hình Quân Bảo.

Còn Quân Bảo khi ở Hoa Sơn chỉ được Dương Qua dạy cho bốn miếng võ, ngoài ra chàng chưa hỠđược thỠgiáo một danh sư nào.

Nay đột nhiên chàng gặp các thế võ cá»§a đối thá»§ kỳ ảo vô cùng, biến hóa không lưá»ng chàng làm sao chống đỡ cho nổi?

Trong lúc nguy nan, chàng quay lưng vá» phía trái, song chưởng giÆ¡ lên trên trán tạo thành thế Song Khuyên Thá»§, có dậy trong pho quyá»n cá»§a Thiếu Lâm.

Thế võ này trịnh trá»ng như Thái SÆ¡n, nên không cần phải giải phá thế võ cá»§a địch cÅ©ng tá»± giải lấy.

Bất cứ Hà Túc Ãạo ở phía nào tấn công tá»›i cÅ©ng Ä‘á»u bị Song Khuyển Thá»§ bao trùm.

Các đệ tá»­ cá»§a Ãạt Ma ÃÆ°á»ng và La Hán ÃÆ°á»ng đồng vá»— tay khen ngợi, vang động má»™t góc trá»i vì thấy Quân Bảo đã khéo dùng má»™t quyá»n thế rất tầm thưá»ng cá»§a Thiếu Lâm mà phá giải được má»™t thế kỳ ảo cá»§a đối phương.

Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang khen ngợi, Túc Ãạo rú lên má»™t tiếng, rồi giÆ¡ quyá»n nhằm ngá»±c Quân Bảo đâm tá»›i, sức mạnh vô biên.

Quân Bảo liá»n dùng song chưởng đẩy ra chống đỡ.

Quyá»n chưởng hai bên va chạm nhau, chỉ nghe thấy bùng má»™t tiếng là Túc Ãạo loạng choạng nhưng vẫn đứng yên lại được, còn Quân Bảo phải lùi lại hai ba bước má»›i giữ được quân bằng.

Túc Ãạo lại tiến lên đấm má»™t quyá»n nữa.

Quân Bảo vẫn dùng song chưởng đẩy ra và nghe bùng lá»›n hÆ¡n lần trước. Lần này Quân Bảo bị đẩy lùi năm bước còn Túc Ãạo thì đâm bổ vá» phía trước. Chàng biến sắc quát lá»›n má»™t tiếng:

- Chỉ còn một hiệp nữa, ngươi hãy dùng hết sức mà đỡ nhé!

Ãoạn chàng bước lên hai bước, từ từ đấm má»™t quyá»n. Lúc này mấy trăm ngưá»i đứng trước Thiếu Lâm Ä‘á»u im hÆ¡i lặng tiếng, ai nấy Ä‘á»u biết quyá»n này cá»§a Túc Ãạo liên quan đến danh tiếng cả Ä‘á»i chàng, thế nào chàng cÅ©ng Ä‘em hết sức bình sinh ra đánh đối thá»§.

Quân Bảo lại cÅ©ng xá»­ dụng song chưởng như trước, nhưng lần này quyá»n và chưởng chạm nhau mà không gây má»™t tiếng vang.

Má»i ngưá»i chỉ thấy quyá»n chưởng hai bên dính chặt vào nhau rồi cả hai bên Ä‘á»u dùng tá»›i ná»™i công ra lấn át lẫn nhau. Quân Bảo há»c được tâm pháp cá»§a Cá»­u Dương chân kinh mà không biết, chàng chỉ cảm thấy ná»™i công sung túc và liên miên đẩy ra.

Lát sau Túc Ãạo lùi lại má»™t bước, cảm thấy như có má»™t cục máu xông lên tận cổ. Chàng phãi cố chặn lại, nhưng bá»—ng nhiên, tối tăm mặt mÅ©i, rốt cuá»™c phải phun cục máu đó ra.

Quân Bảo không ngá» vì mình mà đối phương bị thương nặng như vậy, lòng ăn năn vô cùng liá»n chạy đến toan giÆ¡ tay ra đỡ. Túc Ãạo giÆ¡ tay gạt, gượng cưá»i nói:

- Túc Ãạo Æ¡i là Túc Ãạo, sao ngươi ngông cuồng đến thế?

Nói Ä‘oạn chàng hướng vá» Thiên Minh Thiá»n Sư, cúi đầu vái rạp, rồi tiếp:

- Võ công cá»§a chùa Thiếu Lâm vang danh hàng nghìn năm nay, quả thật phi thưá»ng. Hôm nay kẻ cuồng sinh này má»›i sáng mắt.

Nói xong chàng nhún mình một cái nhảy đi thật xa. Nhưng chàng ngừng bước, quay đầu lại rồi nói với Giác Viễn:

- Giác Viá»…n đại sư, ngưá»i đó nhá» Hà má»— chuyển lá»i rằng:''Cuốn kinh thư gì đó ở trong đầu ấy''.

Rồi chàng nhún mình nhảy mấy cái nữa đã mất dạng. Thân pháp nhanh như vậy trong võ lâm thật hiếm thấy.

Ãồng thá»i chúng tăng thấy chàng đã bị thương nặng mà còn giở được khinh công tuyệt diệu thì ai nấy khâm phục vô cùng.

Kẻ địch đã đi, chúng tăng nhìn dồn vào Thiên Minh để nghe lệnh.

Má»™t lão tăng gầy gò trong bá»n Tâm Thiá»n Thất tăng bá»—ng cất tiếng nói:

- Võ công cá»§a đệ tá»­ này ai truyá»n cho thế?

Giá»ng nói cá»§a lão rất sắc bén, không khác gì tiếng kêu cá»§a chim, cú lúc ban đêm, ai nghe cÅ©ng phải rùng mình kinh sợ. Cả Thiên Minh, Vô Sắc , Vô Tướng cÅ©ng Ä‘á»u nghi ngá» quay lại nhìn Giác Viá»…n và Quân Bảo.

Thầy trò Giác Viá»…n đứng ngẩn ngưá»i ra, không sao trả lá»i cho xuôi. Thiên Minh liá»n há»i tiếp:

- Ná»™i công cá»§a Giác Viá»…n tuy tinh xảo nhưng y chưa há»c qua quyá»n pháp.

Còn Thiếu Lâm quyá»n cá»§a thiếu niên kia , ai đã truyá»n cho vậy?

Các đệ tá»­ cá»§a Ãạt Ma ÃÆ°á»ng và La Hán ÃÆ°á»ng Ä‘á»u nghÄ© thầm:

"Không ngá» hôm nay nhà chùa gặp nguy cÆ¡ mà thằng nhá» kia lại cưá»ng địch. Chắc thế nào lão Phương trượng cÅ©ng ban thưởng cho y rất hậu. Còn sư phụ dậy ná»™i công và quyá»n pháp cho y chắc càng thương mến y''.

Lão tăng ná» thấy Quân Bảo đứng ngẩn ngưá»i không nói năng gì cả liá»n cau mày lại, mặt đầy sát khí quát lá»›n:

- Ta há»i ngươi pho La Hán quyá»n đó ai dậy cho ngươi thế?

Quân Bảo liá»n móc trong túi ra đôi La Hán mà Quách Tưá»ng đã tặng và nói:

- Ãệ tá»­ theo phương pháp cá»§a đôi Thiết La hán này mà há»c được mấy thế võ đó, chá»› không có ai dậy cả.

Lão tăng ná» bước lên má»™t bước, hạ giá»ng nói:

- Ngươi hay nói rõ má»™t lần nữa rằng không phải do má»™t vị sư nào trong chùa dậy mi mà chính mi tá»± há»c lấy?

Giá»ng nói tuy rất khẽ nhưng đầy vẻ dá»a nạt, nhưng Quân Bảo vẫn thản nhiên và tá»± nghÄ©:

"Ta chưa làm một việc gì xấu cả, dù vị sư này có hung hăng ta cũng không sợ''.

Ãoạn chàng lá»›n tiếng đáp:

- Ãệ tá»­ ngày tối ở trong Tàng kinh các quét dá»n Ä‘un nước và hầu hạ sư phụ Giác Viá»…n. Tại chùa không có vị sư phụ nào truyá»n dạy võ công cho đệ tá»­. Pho La Hán này là do đệ tá»­ tá»± há»c lấy. Có phải đệ tá»­ múa không đúng phép phải không? Mong lão sư phụ chỉ giáo.

Lão tăng đó hừ má»™t tiếng, hai mắt dưá»ng như nẩy lá»­a trợn trừng nhìn Quân Bảo má»™t lát lâu không há» cá»­ động.

Giác Viá»…n biết vai vế cá»§a vị sư Tâm Thiên ÃÆ°á»ng đó rất cao. Lão cÅ©ng là sư thúc cá»§a Phương trượng Thiên Minh Thiá»n sư nữa. Nay lão tăng bá»—ng nhiên quát tháo Quân Bảo, Giác Viá»…n ngạc nhiên vô cùng, nhứt là khi thấy hai mắt cá»§a lão lại chứa đầy oán độc.

Giác Viá»…n sá»±c nhá»› lại năm nỠở Tàng Kinh các ngẫu nhiên y có thấy má»™t cuốn sách nhá», bên trong có ghi má»™t đại sá»± vá» môn phái cá»§a chùa xảy ra như sau:''Cách đây bảy mươi năm, Phương trượng cá»§a chùa Thiếu Lâm là Khổ Thừa Thiá»n Sư, sư tổ cá»§a Thiên Minh thiá»n sư hiện thá»i. Tết Trung thu theo lệ cá»§a chùa má»—i năm nào cÅ©ng có cuá»™c thá»­ tài các đệ tá»­ cá»§a Ãạt Ma đưá»ng do Phương trượng và hai vị thá»§ tá»a cá»§a Ãạt Ma ÃÆ°á»ng và La Hán ÃÆ°á»ng làm chá»§ khảo để xét võ công cá»§a tất cả đệ tá»­ trong chùa xem má»™t năm qua tiến bá»™ đến mức nào.

NgỠđâu cuá»™c khảo thí Trung Thu năm đó xảy ra má»™t thảm biến. Các để tá»­ biểu diá»…n xong, Ãạt Ma ÃÆ°á»ng chá»§ tá»a Khổ Trí Thiá»n Sư thăng tá»a phê bình võ công cá»§a các đệ tá»­, đột nhiên có má»™t tên đầu đà Ä‘i tu mà tóc còn để dài, vượt má»i ngưá»i xông ra lá»›n tiếng nói:

- Lá»i phê bình cá»§a Khổ Trí thiá»n sư không thông chút nào. Chả biết võ công là cái quái gì mà cÅ©ng nhân là thá»§ tá»a Ãạt Ma ÃÆ°á»ng thật nhục nhã biết bao.

Tất cả tăng nhân Ä‘á»u kinh hãi, nhìn kỹ lại má»›i hay ngưá»i đó là Há»a Công đầu đà chuyên nhóm lá»­a ở bếp Hương Tích. Các đệ tá»­ cá»§a Ãạt Ma ÃÆ°á»ng không chá» cho sư phụ lên tiếng đã đồng thanh quát tháo. Tên Há»a Công đầu đà đó cÅ©ng không chịu kém liá»n quát lại:

- Tên sư phụ không hiểu cái quái gì, bá»n đệ tá»­ các ngươi cÅ©ng thế thôi.

Nói xong tên đầu đà đó nhảy vào giữa đám đệ tá»­. Các đệ tá»­ Ãạt Ma ÃÆ°á»ng liá»n xông lại tấn công, ngỠđâu Ä‘á»u bị y đánh cho vài ba quyá»n hay vài ngá»n cước là bại ngay.

Theo lệ cá»§a chùa thì ở Ãạt Ma ÃÆ°á»ng đồng môn đấu vá»›i nhau chỉ đánh ngã đối phương rồi thôi, chá»› không ai được hạ độc thá»§. Trái lại tên đầu đà đó ra tay hung tợn đánh 9 ngưá»i sư đó kẻ gãy tay, ngưá»i què chân, ai nấy Ä‘á»u bị thương nặng.

Khổ Trí Thiá»n sư thấy vậy vừa kinh hãi vừa tức giận. Lão thiá»n sư nhận ra tên đầu đà xá»­ dụng toàn là quyá»n thuật cá»§a bổn môn chứ không phải y há»c cá»§a những cao thá»§ môn phái khác rồi có lẻn vào chùa phá quấy nên cố dằn tức khí và há»i xem võ cố ý lẻn vào chùa phá quấy nên

Há»a Công đầu đà ná» trả lá»i:

- Không do ai truyá»n dậy võ công cho tôi cả, đó là tá»± tôi há»c lấy.

Thì ra tên đầu đà đó giúp việc ở nhà bếp dưới quyá»n nhà sư quản công rất nóng tính hÆ¡i tý là đánh đập thá»§ hạ. Y là ngưá»i biết võ lại có sức mạnh, nên ngưá»i nào ngưá»i nấy Ä‘á»u bị đánh trá»ng thương.
Cả tên đầu đà này cÅ©ng bị tên quản công đánh há»™c máu ba lần. Vì sá»± việc đó y ngấm ngầm há»c lóm võ công. Má»™t ngưá»i đã cố âm thầm làm việc gì tất nhiên phải thành công chóng hÆ¡n ngưá»i khác, hÆ¡n nữa y lại có chí hÆ¡n ngưá»i nên mưá»i mấy năm liá»n y má»›i luyện được võ công thượng thừa như vậy.

Nhưng y vẫn giấu giếm không cho ai hay biết, lặng lẽ tiếp tục bổn phận nhóm lửa ở bếp. Tên sư quản công dưới bếp dù có đánh đập, y cũng không đánh lại, nhưng nhỠcó nội công tinh thâm nên y không bị thương như trước nữa.

Tánh y rất thâm trầm, y suy tính có khi nào võ công giá»i hÆ¡n tất cả các tăng chúng trong chùa má»›i ra mặt biểu diá»…n cho má»i ngưá»i biết. Bởi vậy Trung Thu này y má»›i ra mặt.
Mấy chục năm tích uất trong lòng, nên y tức giận hầu hết các tăng chúng trong chùa, vì thế khi ra tay y không nể nang ai cả.

Khổ Trí thiá»n sư há»i rõ nguyên á»§y rồi cưá»i nhạt nói:

- Ngươi đã khổ tâm há»c tập như vậy, quả thật đáng kính.

Nói xong thiá»n sư đứng dậy ra khá»i đài tá»· võ vá»›i tên đầu đà. Lúc bấy giá» có thể nói võ công cá»§a Khổ Trí thiá»n sư là số má»™t trong chùa Thiếu Lâm. Hai ngưá»i cùng giở tuyệt há»c ra đấu được hÆ¡n năm trăm hiệp.

Khổ Trí thiá»n sư đã già, còn tên đầu đà tuổi tráng niên hÆ¡n, lão Thiá»n Sư còn e dè nể nang, trái lại tên đầu đà luôn luôn hạ độc thá»§.

Sau đó hai ngưá»i dùng tay chân quất vào nhau như hai con má»±c, há»… ai khá»e hÆ¡n sẽ thắng. Khổ Trí thấy tên đầu đà đã chịu khó tá»± tập mà đạt được thành tích đó nên đổi chiến lược, tháo giỡ ra rồi gạt song chưởng má»™t cái, vừa quát to lên.

Tên đầu đà hiểu rằng đối phương giở má»™t thế trong Thần Chưởng Bát Ãá, vốn là má»™t võ công tuyệt há»c cá»§a Thiếu Lâm. Tên đầu đà đã được dịp thấy các đệ tá»­ Ãạt Ma ÃÆ°á»ng xá»­ thế võ này, chỉ bổ song chưởng má»™t cái là đánh gãy cẫy má»™c tang trồng dưới đất liá»n nhá» sức mạnh phi thưá»ng do chưởng lá»±c phóng ra.

Võ công cá»§a y tuy cao cưá»ng nhưng y chưa hỠđược danh sư nào chỉ giáo mà suốt mưá»i mấy năm y chỉ ngầm há»c lóm thì dẫu y chăm chỉ đến đâu cÅ©ng không sao thấu triệt võ há»c cá»§a Thiêu Lâm rất cao thâm.

Nhưng Khổ Trí sá»­ dụng thế đó là để giải chưởng mượn sức đối phương để giải tán sức lá»±c đối phương rồi hai bên cùng lùi cả ra và Ä‘á»u tá» vẻ ngưng đấu. NgỠđâu tên Há»a Công đầu đà lại nhận lầm là Liệt Tân Chưởng, chưởng thứ sáu trong phái Thần chưởng Bát Ãả, liá»n nghÄ© thầm:"Ngươi muốn giết ta, nhưng có dể gì"

Ãoạn y phi thân đến, giÆ¡ song quyá»n đánh xuống. Khổ Trí thiá»n sư thất kinh vá»™i quay chưởng lại chống đỡ nhưng đã muá»™n, chỉ nghe ``lắc cắc'' mấy tiếng là cánh tay trái và mấy cái xương trước ngá»±c cá»§a thiá»n sư Ä‘á»u bị gãy.

Tăng chúng đứng cạnh đó Ä‘á»u biến sắc, liá»n xông lại cứu nhưng ná»™i tạng cá»§a Khổ Trí thiá»n sư đã bị thương nặng, hÆ¡i thở thoi thóp, không nói ra được má»™t lá»i.

Tên Há»a Công đầu đà nhân lúc má»i ngưá»i Ä‘ang há»—n loạn bèn lẻn chạy mất. Tối hôm đó vì vết thương quá nặng, Khổ Trí thiá»n sư tạ thế. Trong lúc cả nhà chùa Ä‘ang Ä‘au đớn vỠđám tang ấy, tên đầu đà lại lén trở vá» chùa giết tên quản công bếp Hương Tích và năm vị sư xưa nay có thù hằn vá»›i y.

Tất cả chùa Ä‘á»u chấn động. Lão Phương trượng phái mấy chục cao thá»§ Ä‘i khắp nÆ¡i truy nã y, mà tìm khắp cả Giang Nam, Giang Bắc cÅ©ng không ra tung tích. Các cao tăng trong chùa vì việc này mà cãi lá»™n và đổ lá»—i cho nhau. Thá»§ tá»a Thiá»n Sư La Hán ÃÆ°á»ng là Khổ Tuệ nổi giận bá» chùa chạy ra Tây vá»±c sáng lập má»™t phái Thiếu Lâm khác.

Bá»n Thiên Canh, Thiên Lao là đồ tôn cá»§a Khổ Tuệ thiá»n sư đó.

Sau biến cố tang tóc ấy, võ há»c cá»§a phái Thiếu Lâm suy đồi suốt mấy chục năm và cÅ©ng từ đó trở Ä‘i, nhà chùa má»›i định thêm má»™t quy luật ''Phàm đệ tá»­ nào không được sư phụ truyá»n dạy võ công mà tá»± há»c lóm thì khi phát hiện được sẽ bị xá»­ tá»­, tá»™i nhẹ cÅ©ng phải cắt đứt gân mạch để trở thành phế nhân.

Mẩy chục năm nay, trong chùa phòng vệ nghiêm ngặt, không ai dám há»c lóm võ công nên dần dần ai nấy Ä‘á»u quên hẳn luật lệ ác nghiệt ấy. Lão tăng Tâm thiện ÃÆ°á»ng là đệ tá»­ ít cá»§a Khổ Trí Thiá»n sư , lão nhá»› đến cái chết cá»§a ân sư năm xưa , mà mấy chục năm qua, lão không sao quên được. Ãá»™tnhiên lúc này lão thấy Quân Bảo không có sư phụ mà há»c lóm được võ công thì lòng riêng phẫn ná»™ vô cùng. Giác Viá»…n đại sư ở trong Tàng Kinh các nên không cuốn nào lão không Ä‘á»c qua. Bá»—ng nhá»› lại việc cÅ© mà toát mồ hôi lạnh, liá»n la lá»›n:

- Lão Phương Trượng, việc này...việc này không thể trách Quân Bảo được.

Giác Viá»…n chưa dứt lá»i, chá»§ tá»a Ãạt Ma ÃÆ°á»ng đã quát to:

- Các đệ tá»­ Ãạt Ma ÃÆ°á»ng tiến lên bắt y.

Mưá»i tám đệ tá»­ Ãạt Ma ÃÆ°á»ng nghe lịnh liá»n tiến lên bốn phương tám mặt bao vây lấy thầy trò Giác Viá»…n. Phương vị cá»§a mưá»i tám ngưá»i đó rất rá»™ng lá»›n, cả Quách Tưá»ng cÅ©ng bị bao vây vào giữa. Lão tăng Tâm Thiện ÃÆ°á»ng cÅ©ng la lá»›n:

- Các đệ tá»­ La Hán ÃÆ°á»ng sao cÅ©ng không tiến lên hợp sức?

Má»™t trăm linh tám đệ tá»­ La Hán ÃÆ°á»ng nhứt tá» như sấm động, quây thành ba vòng bên ngoài các đệ tá»­ Ãạt Ma ÃÆ°á»ng.

Quân Bảo cuống cả chân tay, cứ tưởng mình đánh Ä‘uổi Túc Ãạo là phạm quy luật cá»§a chùa, liá»n lên tiếng há»i:

- Sư phụ con ...con...

HÆ¡n mưá»i năm nay Giác Viá»…n sống chung vá»›i đồ đệ, tình như cha con. Biết rằng nếu Quân Bảo bị bắt thì thế nào cÅ©ng bị xá»­ tá»­ hay thành phế nhân, lão chưa kịp xá»­ trí thì Vô Tướng Thiá»n sư đã quát to:

- Sao không ra tay còn chỠgì nữa?

Mưá»i tám tên đệ tá»­ Ãạt Ma ÃÆ°á»ng miệng niệm nam mô, chân bước tá»›i từ từ. Không há» nghÄ© ngợi, Giác Viá»…n đại sư đột nhiên quay tít cái thùng đẩy lùi mưá»i tám tên tăng nhân khiến cho há» không sao tiến lên được.

Ãoạn Giác Viá»…n nghiêng hai cái thùng bên trái múc Quách Tưá»ng, bên phải múc Quân Bảo, rồi quay thêm bảy tám vòng nữa. Hai cái thùng sắt tá»±a như hai trái chùy lá»›n sức mạnh nghìn cân, nên không ai dám giÆ¡ tay ra cản trở.
Các đệ tá»­ Ãạt Ma ÃÆ°á»ng tránh cả sang hai bên. Nhanh như bay Giác Viá»…n gánh Quách Tưá»ng cùng Quân Bảo chạy xuống núi. Bá»n tăng nhân vừa chạy theo vừa la, Ä‘uổi được bảy tám dặm tiếng xích vang lên càng lúc càng nhá» dần, cuối cùng im bặt.

Quy luật cá»§a phái Thiếu Lâm rất nghiêm, nên má»™t khi thá»§ tá»a Ãạt Ma

ÃÆ°á»ng đã ra lịnh tróc nã Giác Viá»…n tuy biết rằng Ä‘uổi không kịp, bá»n tăng chúng vẫn cứ phải Ä‘uổi theo Giác Viá»…n.

Thá»i gian càng kéo dài khinh công ngưá»i nào cao thấp biết rõ ngay. Ngưá»i nào khinh công kém bị bá» xa dần. Ãuổi đến lúc trá»i tối sẩm, chỉ còn có năm tên đại đệ tá»­ là còn tiếp tục Ä‘uổi theo.

Giây lát sau, năm tên đó thấy trước mặt hiện ra năm ngả đưá»ng. Bá»n chúng không biết Giác Viá»…n chạy vá» ngả nào, vả lại chúng dư biết nếu Ä‘uổi kịp há» cÅ©ng không địch nổi Quân Bảo và Giác Viá»…n, nên kéo nhau lá»§i thá»§i trở vá» chùa phục lịnh.

Hãy nói Giác Viá»…n gánh hai ngưá»i chạy hÆ¡n trăm dặm má»›i ngừng lại, định thần má»›i hay nÆ¡i đó là giữa khoảng núi rừng sương mù bao phá»§ tứ phía, chim vá» tổ từng Ä‘oàn kêu ríu rít. Giác Viá»…n tuy ná»™i công rất mạnh, nhưng đã xả thân chạy má»™t hÆ¡i xa, nên cÅ©ng thấy gân cốt má»i mệt, nên nhất thá»i lão hòa thượng không sao hạ được gánh thùng sắt xuống.

Quân Bảo và Quách Tưá»ng ở trong thùng bèn nhảy ra, rồi má»—i ngưá»i má»™t bên, gỡ hai thùng sắt ở đầu đòn gánh xuống. Vì trong thùng vẫn còn phân ná»­a nước, Quân Bảo lên tiếng nói:

- Sư phụ hãy nghỉ ngơi giây lát, con đi kiếm cái ăn đã.

Nhưng trong dãy núi hoang xa này, có cái gì có thể ăn được chứ? Nên Quân Bảo Ä‘i đến ná»­a ngày trá»i mà cÅ©ng chỉ mang vá» má»™t ít cá»§ măng. Ba ngưá»i chia nhau dùng tạm cho đỡ đói, rồi tá»±a vào tảng đá nghỉ ngÆ¡i. Quách Tưá»ng nói:

- Nè đại hòa thượng, tôi thấy các sư trong chùa Thiếu Lâm sao Ä‘á»u kỳ quặc quá tệ.

Giác Viá»…n chỉ ừ hừ cho qua, tuyện nhiên không dám trả lá»i thẳng câu há»i.

Quách Tưá»ng liá»n tiếp:

-Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Ãạo tá»›i chùa Thiếu Lâm khiên chiến, nhưng không má»™t ai địch nổi, nhá» thầy trò hai ngưá»i đánh lui được y má»›i bảo tồn danh tiếng chùa. Tăng chúng đã không cám Æ¡n hai ngưá»i thì chá»›, trái lại còn hung hăng như lang, như hổ định tróc nã chú Quân Bảo để làm tá»™i. Chúng không biết phân biệt trắng Ä‘en, thật là vô lý hết sức.

Giác Viễn thở dài một tiếng rồi đáp:

- Ta không thể trách lão Phương trượng vá»›i Vô Tướng sư huynh, vì chùa Thiếu Lâm có má»™t Ä‘iá»u lệ là... Nói tá»›i đây lão hòa thượng ho luôn mồm, không sao nói hết lá»i được, Quách Tưá»ng vá»™i chạy lại khẽ đấm vào vai Giác Viá»…n và nói:

- Ãại hòa thượng mệt má»i lắm rồi, hãy nghỉ ngÆ¡i giây lát ngày mai hẵng nói tiếp.
Giác Viễn thở dài nói tiếp:

- Phải, tôi cảm thấy rất mệt.

Quân Bảo Ä‘i nhặt nhanh những cành khô gom lại đốt để sưởi. Ba ngưá»i ngá»§ tạm dưới gốc cổ thụ. Ãến ná»­a đêm, Quách Tưá»ng nghe Giác Viá»…n lẩm bẩm tá»±a như tụng kinh, liá»n chá»—i dậy. Nàng nghe hòa thượng nói nho nhá»:

- Sức cá»§a đối phương vừa má»›i chạm vào da ta thì niệm cá»§a ta đã vào tá»›i trong xương y, hai tay chống đỡ, má»™t hÆ¡i quán xuyến. Tả trá»ng thì hư hữu mà Ä‘i, hữu trá»ng thì hữu hư mà Ä‘i .

Quách Tưá»ng rùng mình nghÄ©:

- "Ta cư tưởng lão hòa thượng tụng kinh, không ngá» y Ä‘ang Ä‘á»c võ há»c quyá»n kinh".

Nàng bèn lắng tai nghe tiếp. Giác Viá»…n Ä‘á»c:

- HÆ¡i như bánh xe theo khắp ngưá»i, chổ nào không theo tứ thân liá»n thấy tán loạn ngay, muốn cứu vãn thì phải nhỠở lưng và đùi. . .

Nghe tá»›i đây Quách Tưá»ng biết ngay Giác Viá»…n Ä‘ang Ä‘á»c má»™t quyển sách võ, liá»n nói thầm:

- "Vị hòa thượng này không biết má»™t chút võ công nào, chỉ Ä‘á»c sách thành si mê, những gì ghi ở trong sách y Ä‘á»u cho là thiên kinh địa nghÄ©a bất di bất dịch. Năm xưa ta ở trên đỉnh Hoa SÆ¡n, lần đầu tiên gặp y, nghe y nói:''Ãạt Ma lão tổ trong khi viết cuốn kinh Lang Ca, lại còn viết thêm cuốn Cá»­u Dương chân kinh nữa''. Y bảo rằng muốn cho thân thể khá»e mạnh thì phải theo cuốn kinh đó tu luyện ắt được theo muốn. Nên hai thầy trò há»c theo sách đó, chá»› không nhá» vả ai dạy cho cả. Vì vậy hai thầy trò y đã luyện tá»›i cao thá»§ bậc nhất bậc nhì trong thiên hạ mà không biết. Như bữa ná» Tiêu Tương Tá»­ đánh y má»™t chưởng, y cứ đứng chịu đòn mà không việc gì, trái lại Tiểu Tương Tá»­ bị thương nặng. Thần công

cao siêu như thế, có lẽ cha ta và đại ca cÅ©ng chưa chắc bì kịp. HÆ¡n nữa cữ xem thầy trò y ngày hôm qua lẳng lặng đánh bại Hà Túc Ãạo, không biết có phải thầy trò y nhá» há»c ở Cá»­u Dương chân kinh mà luyện được tá»›i mức độ đó không? Và lúc này, y Ä‘ang lẩm bẩm Ä‘á»c đây, không biết có phải Cá»­u Dương chân kinh không? ''.

Nàng bàn ngồi dậy, lắng tai nghe những lá»i tụng niệm cá»§a Giác Viá»…n để cố nhá»›, nàng lại suy tính:

``Nếu những lá»i y tung đây quả là Cá»­u Dương chân kinh, thì cuốn kinh đó tinh vi lắm. Chỉ trong giây lát ta không thể nào thấu hiểu hết được. Ta cứ việc nhá»› cho thật kỹ, ngày mai yêu cầu chỉ giáo cÅ©ng chưa muá»™n."

Nàng lại nghe Giác Viá»…n lẩm bẩm Ä‘á»c tiếp:

- Trước hết dùng tâm sai khiến thân hình, theo ngưá»i chá»› không theo mình.

Sau khi thân hình đã theo được, do mình vẫn theo ngưá»i trong tay đã có má»±c thước. Ão lưá»ng sức cá»§a đối thá»§, to nhá» không sai má»™t chân lông kẽ tóc. Tiến trước, thoát hậu bước nào cÅ©ng đúng má»±c thước, càng luyện lâu bao nhiêu càng tinh xảo bấy nhiêu. . .

Quách Tưá»ng nghe tá»›i đây lắc đầu nghÄ© thầm:

- Không đúng không đúng. Cha và mẹ ta thưá»ng nói lúc đối địch ta phải kiá»m chế ngưá»i trước chá»› đừng để ngưá»i kiá»m chế mình. Như vậy đại hòa thượng nói sai rồi.

Nang còn đang lẩm bẩm lại nghe Giác Viễn tiếp:

- Ãối phương không động ta không động, đối phương hÆ¡i động ta phải động trước. Sức lá»±c trông như nhẹ nhàng, sá»± thá»±c không phải nhẹ nhàng, làm như sắp giở sức ra, sá»± thật chưa giở sức ra. HÆ¡i sức dứt, niệm vẫn chưa sức

Quách Tưá»ng càng nghe càng mÆ¡ màng. Phải biết nàng há»c võ từ thá»§a nhá», và ai dạy nàng cÅ©ng dạy kiá»m chế ngưá»i trước thế võ nào cÅ©ng phải ra tay trước đối phương. Những bí quyết quyá»n kinh mà Giác Viá»…n vừa Ä‘á»c đây, trái hẳn vá»›i những lý thuyết mà nàng há»c bấy lâu nay. Cho nên nàng lại nghÄ©i

"Nếu lúc sáp trận ra tay, hai bên đấu trí mạng vá»›i nhau mà ta lại hy sinh mình theo ngưá»i, kẻ địch muốn ta Ãông ta phải theo Ãông, muốn ta Tây ta phải theo Tây. Như vậy có khác gì tha hồ cho kẻ địch tấn công không? ''

Lý thuyết ra tay sau kiá»m chế ngưá»i cho mãi tá»›i cuối Ä‘á»i nhà Minh, phái Võ Ãang Ä‘ang thịnh hành vẫn áp dụng và coi trá»ng. Lúc này cuối Ä‘á»i nhà Tống, Quách Tưá»ng nghe lý thuyết đó lấy làm kinh ngạc. Chỉ vì lo nghÄ© ngợi mà Giác Viá»…n Ä‘á»c ra rất nhiá»u, nhưng nàng không sao nghe kịp. Bá»—ng nàng thấy Quân Bảo tỉnh giấc, ngồi xếp bằng tròn, lắng tai nghe. Nàng lại nghÄ© :

"Bất cứ lão hòa thượng nói đúng hay sai, ta cứ việc nhá»› kỹ. Cứ biết Ãại hòa thượng đã làm cho Tiểu Tương Tá»­ bị thương và Hà Túc Ãạo phải rút lui. Những cảnh chính mắt ta trông thấy, như vậy những lá»i lão hòa thượng Ä‘á»c đây hẳn không phải là lý thuyết suông .

Thế rồi nàng lại để nghe và nhớ nằm lòng .

Giác Viá»…n vẫn tiếp tục Ä‘á»c, thỉnh thoảng có xem vào mấy Ä‘oạn Lăng Ca, nói tá»›i chuyện Phật tổ lên đảo Lăng Ca thuyết pháp. Thì ra Cá»­u Dương chân kinh xem vào cuốn kinh Lăng Ca Giác Viá»…n sức há»c lam nham, cứ thấy chữ là Ä‘á»c, cho nên má»›i Ä‘á»c lẫn lá»™n.

CÅ©ng may nàng rất thông minh, tuy kinh văn mà Giác Viá»…n Ä‘á»c ra đảo đảo, Ä‘iên Ä‘iên nhưng nàng cÅ©ng đã hiểu được mấy Ä‘oạn.
Mặt trăng lặn dần, bóng ngưá»i càng giá» càng dài, tiến tụng niệm cá»§a Giác Viá»…n cÅ©ng khẽ dần, khẽ đến ná»—i có câu không sao nghe rõ được. Quách Tưá»ng liá»n khuyên:

-Suốt ngày tranh đấu đã mệt má»i nhiá»u, lão hòa thượng hãy nghỉ ngÆ¡i chút Ä‘i.

Giác Viá»…n hình như không nghe lá»i cá»§a Quách Tưá»ng nói, cứ thản nhiên tụng niệm:

- ...Sức mượn cá»§a ngưá»i, hÆ¡i do xương sống phát xa. Tại sao hÆ¡i lại do xương sống phát ra, vì hÆ¡i hướng xuống phía dưới mà trâm do hai vai thâu vào xương sống dồn xuống dưới lưng. Ãó là hÆ¡i từ trên xuống gá»i là hợp. Rồi lại tá»± lưng từ dưới Ä‘i lên gá»i là khai. Hợp tức là thàn, khai tức là buôn, biết được khai hợp là hiểu được âm dương ngay.

Tiếng tụng niệm cá»§a lão hòa thượng càng chút càng nhá». Sau cùng không còn nghe tiếng nào cả, hình như lão hòa thượng đã thiếp Ä‘i. Quách Tưá»ng và Quân Bảo không dám lâm động, chỉ ngồi ôn lại kinh văn thôi.

Trên trá»i sao đã lặn, trăng đã xuống. Tây sÆ¡n, mây Ä‘en tứ phía kéo tá»›i.

Mặt đất tối như má»±c. Qua má»™t thá»i gian khá lâu, phía Ãông sáng dần. Chỉ thấy Giác Viá»…n ngồi yên không cá»­ động chút nào, mặt lá»™ vẻ tươi cưá»i. Quân Bảo khẽ nói:

- Quách cô nương có đói không? Chúng ta hãy kiếm củ năng để ăn đi.

Chàng quay đầu lại thấy phía sau má»™t cây cổ thụ có bóng ngưá»i thấp thoáng hình như đó là vạt áo cà sa màu vàng.

Chàng giật mình kinh hãi, vá»™i quát há»i:

- Ai đó?

Chỉ thấy má»™t ông sư, thân hình gầy gò và cao từ phía sau thân cây bước ra. Ngưá»i đó chính là Vô Sắc Thiá»n Sư thá»§ tá»a La Hán ÃÆ°á»ng.

Quách Tưá»ng vừa kinh hãi vừa cả mừng, vá»™i lên tiếng há»i:

- Ãại hòa thượng sao cứ Ä‘uổi theo mãi thế này? Chẳng hay Ãại Hòa Thượng muốn bắt hai thầy trò trở vá» chùa sao?

Vô Sắc liá»n đáp:

- Thiện tai!Thiện tai!Lão hòa thượng này không như những hòa thượng chỉ biết câu nệ giá»›i luật. Lão tăng tá»›i đây đã được ná»­a đêm rồi, nếu định ra tay thì hẳn không phải chỠđến lúc này. Này Giác Viá»…n sư đệ, Vô Tướng thiá»n sư đã xuất lãnh má»™t nhóm đệ tá»­ Ãạt Ma ÃÆ°á»ng Ä‘ang Ä‘uổi vá» phía Ãông tìm kiếm đó. Các ngươi hay theo phía Tây mà chạy Ä‘i.

Giác Viá»…n cứ nhắm mắt làm như không nghe gì cả. Quân Bảo liá»n tiến lại thưa:

- Má»i sư phụ thức tỉnh, thá»§ tá»a La hán ÃÆ°á»ng Ä‘ang nói chuyện vá»›i sư phụ đấy.

Giác Viễn vẫn cứ ngồi yên. Thấy vậy Quân Bảo kinh hãi vô cùng vội rỠtay vào trán sư phụ, thấy giá lạnh như băng. Thì ra Giác Viễn đã viên tịch từ lâu rồi.

Quân Bảo đau đớn vô cùng, phủ phục xuống ôm lấy xác kêu lên:

- Sư phụ!Sư phụ!

Nhưng tiếng kêu cá»§a chàng làm sao cho sư phụ chàng thức tỉnh lại được. Vô Sắc thiá»n sư chắp tay hành lá»…, miệng niệm:"Chư phương vô vân (bốn phía không có màn mây) Từ diện giai thanh minh (bốn phía Ä‘á»u trong sáng) Vi phong thôi hương khí (gió nhẹ thổi mùi thÆ¡m) Chung SÆ¡n tÄ©nh vô thanh (tất cả các núi yên lặng như tá») Kim nhất Ä‘ai hoan hỉ (ngày hôm nay thật vui mừng) Xã vô nguy thúy thân (hy sinh cái thể xác vô vị và má»ng manh)Vô Ä‘iá»n giá»±t vô ưu (không há»n cÅ©ng không lo) Ninh Ä‘ang bất thân khánh (như vậy chả vui mừng lắm ru)".
Nói xong lão hòa thượng lẳng lặng Ä‘i liá»n.

Quân Bảo khóc má»™t hồi, Quách Tưá»ng cÅ©ng chảy khá nhiá»u nước mắt.

Theo lệ chùa Thiếu Lâm chúng tăng viên tịch Ä‘á»u há»a táng, hai ngưá»i liá»n nhặt những cành cây khô châm lá»­a thiêu thân pháp cá»§a Giác Viá»…n. Xong đâu đấy Quách Tưá»ng liá»n nói:

- Này chú em hỠTrương, tăng chúng Thiếu Lâm sẽ không buông tha chú đâu. Vậy phải cẩn thận lắm mới được. Chúng ta chia tay ở đây, sau này sẽ gặp gỡ lại.

Quân Bảo vừa khóc vừa đáp:

- Quách cô nương đi đâu thế? Bây giỠtôi biết đi đâu?

Quách Tưá»ng nghe Quân Bảo há»i cÅ©ng hÆ¡i má»§i lòng đáp:

- Tôi thì ở chân trá»i góc biển, hành tung không nhất định, tá»± tôi cÅ©ng không biết sẽ Ä‘i đâu. Chú em hãy còn ít tuổi lại không có chút lịch duyệt giang hồ biết đối phó cách nào? Hiện giá» tăng chúng chùa Thiếu Lâm Ä‘ang tìm bắt chú chi bằng...

Nói tới đây nàng rút cái vòng vàng ở cổ tay ra đưa cho Quân Bảo và tiếp:

- Chú cầm cái vòng vàng này đi nơi thành Tương Dương kiếm cha mẹ ta thì thế nào cha mẹ ta cũng có cách giúp chú. Chú ở nhà tôi, có cha mẹ tôi che chở thì dù tăng chúng chùa Thiếu Lâm có độc ác đến đâu cũng không dám đến thành Tương Dương hại được chú.

Quân Bảo ngậm lệ đỡ lấy cái vòng, Quách Tưá»ng nói tiếp:

- Chú nói vá»›i cha mẹ tôi hay rằng tôi vẫn được bình yên như thưá»ng không khá»i lo nhá»› nữa. Cha tôi rất thích những thiếu niên anh hùng, thấy chú có tài hẳn sẽ thâu làm đồ đệ. Em thì là ngưá»i thật thà trung hậu thế nào cÅ©ng mến chú, riêng có chị tôi thì hÆ¡i khó tánh má»™t chút. Có Ä‘iá»u gì không bằng lòng là chị ấy chẳng nể nang ai cả. Nhưng chú cứ cẩn thận, đừng làm Ä‘iá»u gì nghịch chị ấy là đư nghịch

Nói xong nàng quay mình Ä‘i liá»n.

Quân Bảo cảm thấy trá»i đất mênh mông mà mình không có má»™t chá»— nào nương tá»±a an thân, nên đứng trước há»a táng cá»§a sư phụ mà ngẩn ngưá»i ra ná»­a ngày má»›i bước chân Ä‘i. Chàng Ä‘i được mưá»i mấy trượng bá»—ng quay trở lại lấy đôi thùng sắt cá»§a sư phụ gánh lên vai rồi từ từ Ä‘i thẳng. Giữa hoang sÆ¡n đã lạnh, má»™t thiếu niên thân hình gầy gò Ä‘ang lá»§i thá»§i Ä‘i vá» phía Tây, trông thật tá»™i nghiệp vô

cùng.

Chàng đi được nửa tháng đã đến biên giới, cách thành Tương Dương không xa. Tăng chúng trong chùa Thiếu Lâm vẫn không sao đuổi kịp.

Ãó cÅ©ng nhá» Vô Sắc thiá»n sư ngấm ngầm giúp đỡ, cố dẫn bá»n sư Thiếu Lâm Ä‘i vá» phía Ãông trái ngược đưá»ng, nên chúng càng Ä‘uổi càng cách xa chàỡ,

Trưa ngày ná» chàng tá»›i má»™t chân núi lá»›n, tá»±a lưng vào đó nghỉ ngÆ¡i giây lát rồi há»i thăm ngưá»i qua đưá»ng, má»›i hay đây là núi Võ ÃÆ°Æ¡ng cây cối um tùm, thế núi hùng vÄ©. Trong lúc chàng còn Ä‘ang thưởng thức cảnh lạ đó đây, bá»—ng thấy má»™t nam má»™t nữ ăn mặc theo lối quê mùa Ä‘i sát cánh nhau, qua con đưá»ng chá»— chàng ngồi. Trông thái độ hai ngưá»i rất thân mật, đủ biết há» là má»™t đôi vợ chồng. Ngưá»i thiếu nữ mồm lẩm bẩm trách cứ chồng luôn, còn ngưá»i chồng cứ cúi đầu lầm lÅ©i.

Thiếu nữ nỠlại nói:

- Anh là nam nhi đại trượng phu, không thân mà cứ Ä‘i nương nhá» anh rể và chị. Cho nên má»›i bị há» hạ nhục như vậy. Chúng ta có phải là ngưá»i thiếu tay thiếu chân đâu? Tá»± mình làm lấy mà ăn thì dù canh rau miếng dưa cÅ©ng được ung dung tá»± nhiên hÆ¡n. Nhưng anh không có má»™t chất chí khí, quả thật hổ thẹn cho kiếp sống trên Ä‘á»i. Cổ nhân đã dạy: ''Cùng lắm là chết, khi chết thì hết ``, hà tất anh phải nhá» vả ngưá»i vậy? ''

Ngưá»i đàn ông bị vợ mắng má»™t hồi, không dám nói lại má»™t lá»i, mặt đỠtía tai, cứ lẳng lặng mà Ä‘i.

Những lá»i ngưá»i đàn bà nói câu nào cÅ©ng in sâu vào trí óc Quân Bảo, chàng nghÄ© thầm:

"Anh là một nam nhi đại trượng phu mà không thể tự lập được ư? ...

Bỗng tự dưng bị một trận sỉ nhục như vậy, cổ nhân đã dậy:Cùng lắm là chết, mà chết thì hết? . . . ''

NghÄ© tá»›i đó chàng ngẩn ngưá»i ra nhìn phía sau lưng hai ngưá»i vá» chồng ná».

Sau rốt ngưá»i chồng nói mấy câu gí đó rồi ưỡn ngá»±c duá»—i thẳng lưng lên. Thế là hai vợ chồng cưá»i rá»™ má»™t hồi. Hình như ngưá»i chồng đã quyết chí tá»± lập, nên hai ngưá»i tá» vẻ há»›n hở.

Quân Bảo nghĩ tiếp:

"Quách cô nương nói rằng tính nết cá»§a ngưá»i chị rất khó, ăn nói chẳng nể nang ai cả , nhưng đừng làm nghịch cha là được .

Ta là má»™t nam nhi đại trượng phu, hà tất phải cúi đầu nhẩn nhịn má»™t ngưá»i đàn bà để được sinh sống ư?

Vợ chồng thiếu niên quê mùa kia còn biết ná»— lá»±c tá»± cưá»ng, huống hồ ta Quân Bảo đây khi nào chịu phải nhá» vả ngưá»i và chịu chiá»u theo ngưá»i như chịu

NghÄ© đến đây chàng quyết định gánh đôi thùng lên trên núi Võ Ãang, kiếm má»™t cái hang trú ẩn, khát uống nước suối, đói kiếm trái cây ăn, những lúc rá»—i rãi thì luyện theo Cá»­u Dương chân kinh mà Giác Viá»…n đã truyá»n cho. Chàng rất má»±c thông minh, mà môn há»c cá»§a chàng là môn võ há»c kỳ thú. Trong mưá»i mấy năm trá»i, võ công cá»§a chàng tiến bá»™ rất khả quan và nhanh chóng.

Và một hôm chàng đang lững thững dạo trong khe núi, thấy một con rắn và một con chim đang đấu ác liệt. Con chim từ tứ phía xông và tấn công mà không làm gì được con rắn, rốt cuộc mang thương tích mà bay đi.

Chàng liá»n nghÄ© ngay ra má»™t thế võ, rồi ở trong động nghiá»n ngẫm luôn bảy ngày đêm, má»›i thấu cái lẽ "lấy nhu khắc cương" bàn ngá»­ng mặt lên trá»i cưá»i má»™t hồi.

Từ khi hiểu rõ nguyên lý đó rồi chàng căn cứ vào nội công trong Cửu Dương chân kinh mà phát minh ra những thế võ và sáng lập một môn phái làn lý đó rồi chàng

Phái võ đó là phái Võ Ãang. Sau đó chàng lên du ngoạn miá»n Bắc, thấy ba ngá»n núi rất thanh tú, đứng trÆ¡ trá»i giữa bể, lại nghÄ© ra được má»™t thế võ nữa, đặt tên là Tam Phong. Thế rồi chàng trở lên là kỳ nhân Trương Tam Phong má»™t ngưá»i kỳ lạ nhất trong hạng võ sá»­ cá»§a Trung Quốc.

Sau đó mấy chục năm, Quách Tưá»ng Ä‘i khắp thiên hạ tìm kiếm vợ chồng Dương Qua và Tiểu Long nữ cho tá»›i già mà vẫn không gặp. Mà giá»›i giang hồ không ai rõ vợ chồng Dương Qua đã Ä‘i đâu và cÅ©ng không thấy xuất hiện ở nhân gian nữa.

Cho tá»›i năm bốn mươi tuổi, Quách Tưá»ng giác ngá»™ liá»n cắt tóc lên núi Nga Mi, nghiên cứu võ há»c , thâu nhận đồ đệ , sáng lập ra phái Nga Mi.

Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Ãạo sau khi đại bại ở chùa Thiếu Lâm, vá» tá»›i Tây Vá»±c theo đúng lá»i thá», không há» bước chân và Trung nguyên nữa. Cho tá»›i tuổi già má»›i thu nhận má»™t ngưá»i đệ tá»­ truyá»n dạy cầm, kỳ và võ há»c, ba môn tuyệt kỹ.

Vì thế phái Côn Luân tuy ở tận biên giới, mà môn hạ nào cũng văn võ kiêm toàn và nho nhã hết sức.

Sau đó trong võ lâm chỉ có môn phái Thiếu Lâm, Võ ÃÆ°Æ¡ng , Nga Mi và Côn Luân là hưng vượng hÆ¡n cả, Ä‘á»i nào cÅ©ng có nhân tài xuất chúng làm rạng rỡ môn phái.

Hôm ná», Giác Viá»…n đại sư ở trong núi hoang, Ä‘ang lúc hấp hối tụng niệm Cá»­u Dương chân kinh, Quách Tưá»ng, Quân Bảo và Vô Sắc thiá»n sư Ä‘á»u nghe rõ mồn má»™t, nhưng thiên tư và căn bản má»—i ngưá»i khác nhau sá»± ghi nhá»› và lãnh há»™i cÅ©ng có phần sai biệt, nên ba ngưá»i truyá»n cho môn hạ Ä‘á»u có nhiá»u Ä‘iểm khác nhau.

Quách Tưá»ng vốn giòng dõi gia há»c uyên nguyên, tập luyện nhiá»u môn nên đệ tá»­ cá»§a phái Nga Mi võ công hết sức phức tạp và tinh xảo, chỉ má»™t thế cÅ©ng đủ nổi danh.

Lúc Vô Sắc thiá»n sư nghe Giác Viá»…n Ä‘á»c Cá»­u Dương chân kinh thì lão đã là má»™t võ há»c đại sư, nên sau đó võ há»c cá»§a thiá»n sư càng tiến tá»›i mức mức thượng thừa, nhưng hành công cÆ¡ bản cá»§a thiá»n sư không thay đổi chút nào.

Chỉ má»™t mình Quân Bảo trừ bốn thế võ do Dương Qua truyá»n dạy và pho La Hán quyá»n mà chàng há»c theo hai thiết La Hán ra, chưa há» há»c há»i được võ công nào cả. CÅ©ng vì thế chàng là ngưá»i hiểu biết chân nghÄ©a cá»§a Cá»­u Dương chân kinh chậm nhứt, nhiá»u chá»— chàng mù tịt.

Chàng thấy con chim đấu vá»›i rắn má»›i nghÄ© ra má»™t thế võ, nhưng đó là chuyện ba mươi năm vá» sau. Những kinh văn mà chàng đã nghe từ hồi còn trẻ đã quên lãng rất nhiá»u rồi.


* *

*


Năm Chí Nguyên nhị niên cá»§a Nguyên Thuận Ãế, tức cách năm nhà Tống diệt vong đúng sáu mươi năm tròn. Lúc ấy Ä‘ang tháng ba, cuối mùa xuân, ở miá»n duyên hải tại Giang Nam có má»™t tráng sÄ© áo lam, tuổi trạc ba mươi chân Ä‘i giày rÆ¡m, Ä‘ang lá»›n bước trên đưá»ng cái quan. Chàng thấy trá»i sắp tối đến nÆ¡i, nên không để tâm thưởng thức những cảnh đẹp ở hai bên đưá»ng.

Vừa đi chàng vừa suy tính:

- Hôm nay đã là hai mươi bốn tháng ba rồi, chỉ còn mưá»i bốn ngày nữa.

Trong thá»i gian ngắn ngá»§i ấy, ra phải nhanh chân má»›i mong kịp tá»›i Ngá»c Hư Cung núi Võ Ãang để chúc mừng ân sư hưởng thá» chín mươi.

Tráng sÄ© ấy há» Dư tên Ãại Nham, là đồ đệ thứ ba cá»§a Trương Tam Phong (Tức Trương Quân Bảo) tổ sư cá»§a phái Võ Ãang. Tá»›i năm bảy mươi, võ công má»›i đạt thành , Tam Phong má»›i dám thâu nhận đồ đệ.
Nên năm đó Tam Phong đã chín mươi mà Tống Viá»…n, đệ tá»­ lá»›n nhất trong bảy sư huynh đệ cÅ©ng chưa đầy bốn mươi. Còn ngưá»i đồ đệ ít tuổi nhất năm đó má»›i mưá»i mấy thôi, tên Mạc Cốc Thanh.

Tuy bảy đồ đệ cá»§a Tam Phong rất ít tuổi, nhưng đã gây tên tuổi ở giang hồ rồi. Cho nên các nhân sÄ© võ lâm, há»… nhắc tá»›i Ä‘á»u phải khen ngợi và nói:

- Võ Ãang thất hiệp danh môn chính phái, có ai dám gây hấn vá»›i hỠđâu?

Dư Ãại Nham là đệ tá»­ thứ ba. Năm ấy chàng thừa lịnh sư phụ Ä‘i tỉnh Phúc Kiến diệt trừ má»™t bá»n giặc chuyên môn bắt cóc và giết hại lương dân. Bá»n cưá»ng đạo ấy võ công đã cao cưá»ng, lại Ä‘a mưu nhiá»u kế.

Chúng hay tin Ãại Nham tá»›i tiá»…u trừ, liá»n ẩn núp má»™t nÆ¡i, không dám ló mặt ra nữa. Ãại Nham phải tốn công hai tháng trá»i tìm kiếm má»›i ra chốn ẩn núp cá»§a chúng, liá»n đến tận nÆ¡i khiêu chiến.

Chàng giở Thái Cá»±c Huyá»n hư Ä‘ao pháp cá»§a sư môn, tá»›i hiệp thứ mưá»i má»™t má»›i giết được tên đầu đảng và giải tán bá»n cướp đấy.

Thoạt tiên chàng dá»± tính chỉ tốn công mưá»i ngày là xong, ngỠđâu trước sau hÆ¡n hai tháng trá»i má»›i hoàn thành công tác.

Chàng tính đã gần tới ngày chúc thỠchín mươi của sư phụ, vì thế chàng mới phải hấp tấp để mong trở vỠkịp ngày.

Chàng càng Ä‘i càng thấy đưá»ng lối hẹp dần, rồi bá»—ng thấy má»™t miếng đất vuông chừng bảy tám trượng canh bá» bể, bằng phẳng và sáng loáng như gương. Chàng đã Ä‘i khắp địa Giang Nam Bắc rồi, mà chưa há» thấy có má»™t miếng đất kỳ dị như vậy.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #5  
Old 03-06-2008, 07:45 AM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 5:Ãồ Long Bảo Äao


Chàng liá»n há»i thăm thổ dân, suýt nữa chàng phải chết vì cưá»i. Thì ra miếng đất ấy là ruá»™ng muối. Dân chúng nÆ¡i đây tát nước bể phÆ¡i khô để lấy muối.
Chàng nghĩ thầm: "ta ăn muối ba mươi năm nay mà không ngỠphải tốn công như vây mới có đưn, sut nữa chàng
Chàng Ä‘ang Ä‘i, bá»—ng thấy con đưá»ng nhá» phía Tây, có hÆ¡n hai mươi ngưá»i Ä‘ang gánh má»—i ngưá»i hai cái thúng. Chàng định thần nhìn kỹ thấy há» Ä‘á»u mặc quần áo vải xanh, đầu đội nón lá. Hai cái thúng Ä‘á»u đựng muối. Chàng cÅ©ng biết nhà vua thu thuế tá»± muối rất nặng, nên dân chúng ở ngay bá» bể cÅ©ng không sao ăn được muối quan (đã đóng thuế), phải mua muối cá»§a bá»n lái buôn lậu mà ăn. Chàng Ä‘oán chắc bá»n ngưá»i Ä‘ang gánh muối là bá»n buôn lậu. Ãến đòn gánh cá»§a bá»n chúng cÅ©ng kỳ dị, đầu cứng rắn và Ä‘en thui. Chàng biết đó là đòn sắt.
Có Ä‘iá»u khiến chàng ngạc nhiên hÆ¡n nữa là bá»n buôn lậu muối ấy, ngưá»i nào cÅ©ng gánh hÆ¡n hai trăm cân nặng, mà hai chân như Ä‘i trên không, không thấy đụng đất chút nào, và chỉ trong nháy mắt, bá»n hỠđã vượt qua mặt chàng.
Thấy vậy, Ãại Nham liá»n nghÄ©:
"Bá»n buôn lậu muối thế nào cÅ©ng là những tay võ lâm cao thá»§. Tuy đã lâu nghe bá»n buôn lậu muối thanh thế rất lá»›n, trong phái cá»§a chúng có rất nhiá»u võ há»c danh gia. Nhưng không có lý nào hÆ¡n hai mươi tay cao thá»§ như thế này tụ tập cả vào má»™t bá»n như vậy ?
Chàng là ngưá»i hiếu sá»±, nếu lúc thưá»ng, chàng đã theo dõi bá»n há» Ä‘iá»u tra cho ra manh mối, nhưng lúc này, chàng phải vá»™ trở vá» núi chúc thá» sư phụ nên không lý do chàng để ý đến việc cá»§a ngưá»i. Chàng cÅ©ng rảo bước thật nhanh để mong chóng vá» tá»›i Võ Ãang. Chỉ trong nháy mắt, chàng đã vượt qua bá»n gánh muối.
Bá»n buôn lậu thấy chàng Ä‘i nhanh như vậy Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng .
Chiá»u hôm đó, Ãại Nham vừa tá»›i má»™t thị trấn. Chàng há»i thăm thổ dân má»›i hay đây là trấn An Ãông, huyện Dư Diệu. Từ đây qua sông Tần ÃÆ°á»ng, là tá»›i Lâm an, quay sang phía Tây Bắc, qua Giang Tây và Hồ Nam má»›i tá»›i Võ Ãang. Ãêm khuya không có thuyá»n quá giang, chàng bèn phải vào má»™t tiểu khách sạn ở trấn An Ãông nghỉ tạm.
CÆ¡m nước xong, chàng vừa lên giưá»ng bá»—ng nghe tiếng ồn ào, má»›i hay có má»™t bá»n ngưá»i tá»›i nghÄ© Ä‘iếm. Tiếng nói Ä‘á»u là giá»ng quê Triết Ãông. Ngưá»i nào ngưá»i nấy Ä‘á»u trung khí rất mạnh. Chàng liá»n ló đầu nhìn ra má»›i hay bá»n chúng là bá»n buôn lâu muối khi nãy. Ãáng lẽ những khách buôn lậu rất hào phóng, Ä‘i tá»›i đâu cÅ©ng ăn uống bừa bãi, sao bá»n ngưá»i này chỉ gá»i ít rau đậu xào để ăn cÆ¡m.
CÆ¡m nước xong, bá»n há» Ä‘i ngá»§ liá»n,không há» uống má»™t giá»t rượu nào cả. Ãại Nham không để ý tá»›i Ä‘iá»u đó, liá»n lên giưá»ng ngồi xếp bằng tròn theo tâm pháp cá»§a sư phụ dạy là luyện khí công ba lần, rồi má»›i để ý .
Ná»­a đêm, chàng bá»—ng nghe phòng bên cạnh có tiếng kêu "cách má»™t cái, liá»n thức dậy ngay.
Chàng nghe má»™t ngưá»i khẽ nói:
Chúng ta lẳng lặng mà Ä‘i, dừng lên tiếng làm kinh động ngưá»i khách phòng bên mà sinh chuyện lôi thôi.
Những ngưá»i khác không nói gì cả , chỉ khẽ đẩy cá»­a Ä‘i ra ngoài sân. Ãại Nham nhìn qua khe cá»­a sổ thấy hÆ¡n hai mươi ngưá»i buôn muối lậu quảy gánh lên vai, rồi cùng nhau nhảy qua bá» tưá»ng Ä‘i liá»n. Chàng biết võ công cá»§a bá»n chúng không hÆ¡n mình. Ãáng lẽ chàng lại tiếp tục Ä‘i ngá»§, nhưng vì lá»i nói cá»§a há» vừa rồi, khích động lòng nghÄ©a hiệp cá»§a chàng , nên chàng má»›i suy nghÄ© thầm "Bon ngưá»i buôn muối lậu này lén lén lút lút như vậy, chắc thế nào cÅ©ng có gì gian trá bên trong. Nay để ta bắt gặp, khi nào ta lại để chịu cho yên cho chúng hãm hại ngưá»i lương thiện. Cứu được mạng ngưá»i hiá»n, dù có lỡ ngày chúc thá», ân sư mà hay biết cÅ©ng không trách mắng"
Vì lúc má»›i bắt đầu truyá»n dạy võ công cho các môn đồ, Trương Tam Phong đã dặn bảo bá»n chúng phải hành hiệp trượng nghÄ©a, cứu dân độ thế. Sở dÄ© tên tuổi cá»§a Võ Ãang thất hiệp lừng lẫy khắp giang hồ, không những vị võ nghệ cá»§a há» cao cưá»ng mà còn vì lòng nghÄ©a hiệp hay giúp đỡ ngưá»i cá»§a há» cÅ©ng được giá»›i võ lâm hâm má»™. Lúc ấy Dư Ãại Nham nhá»› tá»›i lá»i dạy cá»§a sư phụ, liá»n vác túi vác khí giá»›i lên vai, vá»t qua cá»­a sổ, giở khinh công Tả Phi Thức nhanh nhẹn nhảy qua bá» tưá»ng Ä‘i ngay.
Lắng nghe tiếng chân ngưá»i Ä‘i vá» phía Ãông Bắc, Ãại Nham hít má»™t cái thật dài, giở khinh công nhắm phía đó mà rảo chân Ä‘uổi theo. Ãêm ấy, mây Ä‘en phá»§ đầy trá»i, trăng sao Ä‘á»u mất dạng, trong bóng tối, Ãại Nham thấy hÆ¡n ba mươi cái bóng ngưá»i vai gánh gánh Ä‘ang chạy trên bá» ruá»™ng muối. Chàng nghÄ© thầm: "Bá»n buôn muối lên đưá»ng trong lúc đêm khuya như vậy là chuyện rất thưá»ng, nhưng bá»n ngưá»i này tên nào tên nấy võ công cao cưá»ng, nếu chúng muốn làm những trò phi pháp, đừng nói chi vào nhà giàu trá»™m cướp, có muốn phá cướp ngân khố, quan quân cÅ©ng chẳng làm gì được chúng. Vậy chúng hà tất phải lén lút Ä‘i buôn lậu muối như thế này? Chắc thế nào bên trong cÅ©ng có mưu mô gì đây?
Không đầy ná»­a tiếng sau, bá»n buôn lậu đã Ä‘i được hÆ¡n hai mươi dặm đưá»ng. CÅ©ng nhá» Ãại Nham khinh công giá»i, chân lại nhẹ nhàng nên chàng theo dõi bấy nhiêu lâu mà những ngưá»i kia không hay biết gì. Lúc ấy má»i ngưá»i đã Ä‘i tá»›i bá» biển, bá»—ng thấy ngưá»i Ä‘i đầu khẽ huýt sáo má»™t tiếng, những ngưá»i Ä‘i theo sau Ä‘á»u ngừng lại. Ngưá»i Ä‘i đầu khẽ há»i :
-Ai đó?
Trong bóng tối có tiếng khàn khàn há»i lại:
-Có phải nhóm có ba chìm thuỷ ở bên cạnh không?
Ngưá»i Ä‘i đầu đáp:
-Phải các hạ là ai?
Ãại Nham nghÄ© thầm: " Có phải nhóm có ba chìm thuá»· ở bên cạnh là cái gì?
Chàng suy nghÄ© má»™t hồi liá»n hiểu ngay: "Phải rồi, đó là Hải Sa Phái. Ba chữ Hải Sa Phái có ba chấm thuá»· ở bên cạnh"
Chàng nghe ngưá»i có giá»ng khàn khàn nói tiếp:
-Việc bảo Ä‘ao Ãồ Long, tôi khuyên các ngưá»i đừng nhúng tay vào.
Ngưá»i Ä‘i đầu rùng mình kinh hãi, vá»™i há»i lại:
-Thế ra ngài cÅ©ng vị Ãồ Long Ãao tá»›i đây phải không?
Trong bóng tối chỉ nghe tiếng cưá»i khinh khỉnh cá»§a ngưá»i có giá»ng khàn khàn, chá»› không nghe y trả lá»i ra sao.
Tiếng cưá»i cá»§a ngưá»i ná» kỳ lạ vô cùng, ai nghe cÅ©ng thấy khó chịu. Chàng Ä‘ang ẩn thân sau tảng đá bá»—ng Ä‘i vòng ra phía trước. má»™t ngưá»i bé nhá» gầy gò đứng ngăn cản giữa đưá»ng, trong bóng tôi chàng không rõ mặt mày, chỉ thấy tay y cầm má»™t cái quải, mình mặc áo cẩm bào lóng lánh. Chàng lại nghe tên thá»§ lãnh phái Hải Sa nói tiếp:
-Thanh Ãồ Long Ãao nguyên là bảo vật trấn phái cá»§a bổn phái, sau bị kẻ gian trá»™m mất chúng tôi phải đòi vá» cho được.
Ngưá»i mặc áo gấm cưá»i khì khì, vẫn nghênh ngang đứng cản lối Ä‘i. Ngưá»i đứng sau tên dẫn đưá»ng quát to:
-Tránh ra, con chó kia! Có phải ngưá»i muốn chết phải không?
Y chưa dứt lÆ¡i, bá»—ng kêu rú lên má»™t tiếng thảm thiết, rồi ngã lăn ra đất chết liá»n.
Bá»n hải Sa thấy đồng bạn bị đánh ngã vá»™i vàng chạy lại, má»›i hay ngưá»i nỠđã tắt thở rồi. Ai nấy Ä‘á»u kinh hãi và tức giận, có mấy ngưá»i đặt gánh xuống, Ä‘uổi theo ngưá»i mặc áo gấm. Ãại Nham ngạc nhiên vô cùng và nghÄ© thầm: "ngưá»i khách mặc áo gấm không sá»­ dụng ám khí gì không thấy y giÆ¡ tay, cÅ©ng không thấy động thân mình, mà đối phương đã chết như vậy. Ta đứng cách y không xa, sao ta không thấy rõ?"
Chàng lại lùi vá» phía sau tảng đá, không dám cá»­ động gì cả, sợ bá»n Hải Sa Bang thấy mà gây sá»± phiá»n phức. Chàng lại nghe ngưá»i dẫn đầu nói:
-Ta hãy bỠxác chú tư sang bên, lo liệu việc lớn cần hơn rồi chốc nữa quay lại sẽ chôn cất chú sau. Kẻ thù ấy là ai, sau này chúng ta sẽ rõ thôi.
Má»i ngưá»i lại vâng lá»i gánh chạy thẳng vá» phía trước.
Ãại Nham chá» há» Ä‘i xa rồi má»›i lại gần cái xác xem xét. Chàng thấy ngưá»i ná»i co rúm như con tôm, Ä‘oán ngay ngưá»i đó trúng ná»c độc gì rất lợi hại. Chàng sợ trúng phải ná»c độc nên không dám mó vào cái xác đó. Chàng liá»n Ä‘uổi theo bá»n buôn lậu muối ná».
Bá»n ngưá»i ấy Ä‘i mấy dặm, bá»—ng ngưá»i dẫn đầu huýt má»™t tiếng còi, má»i ngưá»i rẽ sang hai bên, rồi tiến thẳng đến má»™t căn nhà lá»›n ở phía Dông Bắc. Ãại Nham nghÄ© thầm: "Bá»n há» có nói tá»›i Ãồ Long Ãao, chẳng lẻ con dao ở trong nhà này chăng ?

Chàng đưa mắt nhìn căn nhà trước mặt thấy trên mái có má»™t ống khói, khói Ä‘en bốc lên ngùn ngụt. Bá»n buôn lậu muối đặt gánh xuống rồi má»—i ngưá»i trong tay cầm má»™t cái gáo gá»—, múc ra má»™t chất trắng như muối, như bá»™t rồi rải tứ phía. Ãó có phải là muối không vậy? Chàng lại nghÄ© thầm: "Sao tối hôm nay có nhiá»u chuyện lạ kỳ như vậy? Ta vá» kể lại chắc các vị sư huynh không thể tin"
Nhưng chàng thấy bá»n buôn lậu kia trong khi rắc muối có vẻ cẩn thận lắm, như là chúng sợ muối bám vào nhiá»u vây. Lúc này chàng má»›i biết muối đó có chất độc rất mạnh, bá»n này rắc muối định hại ngưá»i trong nhà, tháy vậy lòng nghÄ©a hiệp thúc đẩy, chàng nghÄ© thầm:
"hai bên ai phải ai trái ta không cần biết tá»›i, nhưng bá»n ngưá»i này giở trò quỉ quái thiếu quang minh chính đại dù sao ta cÅ©ng phải bảo cho ngưá»i trong nhà biết để khá»i bị những ngưá»i này hãm hại"
chàng thấy bá»n Hải Sa Bang rải sắp tá»›i phía mình liá»n vòng quanh má»™t vòng rồi nhảy qua bá» tưá»ng tức thì.
Toà nhà lá»›n đó trước sau có năm căn, tổng cá»™ng độ chừng ba bốn mươi gian. Trong nhà không có căn nào có lá»­a. Ãại Nham nghÄ© thầm: "Ta thấy rõ ràng có khói ở căn nhà giữa bốc ra, thế nào cÅ©ng có ngưá»i ở đó"
Ãoạn chàng sợ bá»n kia nghi là kẻ thù ra tay ám hại thì phiá»n lắm, liá»n nhặt má»™t thanh cá»§i đốt cháy để làm bó Ä‘uốc, giÆ¡ cao lên và nói:
-Ãệ tá»­ phái Võ Ãang, Dư Ãại Nham có việc cần gặp, tuyệt nhiên không có ý gì khác, xin chá»› hiểu lầm .
Chàng nói như vậy hai lần, dù ngưá»i trong phòng kín cÅ©ng nghe nhưng chàng nhắc đến hai lần mà không có ai trả lá»i cả. Ãại Nham là má»™t anh hùng hào kiệt danh môn, tuy trong toà nhà đó âm thầm tối Ä‘en trông rất rùng rợn nhưng không tá» vẻ sợ hãi chút nào, liá»n vận chân khí nghinh ngang Ä‘i vào toà nhà đó qua má»™t cái sân, Ä‘i tá»›i tận hậu sảnh, vừa định thần nhìn kỹ phải kinh hãi lùi lại. Thì ra ở góc sảnh có hai cái xác nằm dưới đất, má»™t mặc áo đạo sÄ©, má»™t mặc áo nhà quê. Hai ngưá»i Ä‘á»u lá»›n tuổi mặt mày méo mó trông thật rùng rợn, chắc trong lúc chết dã Ä‘au khổ vô cùng. Nhưng chàng thấy hai cái xác đó không có má»™t vết tích gì mà cÅ©ng không có chút máu, Ä‘oán rằng không phải há» chết vì khí giá»›i. Chàng bàn tiếp tục tiến lên, thấy cá»­a nào cÅ©ng tối Ä‘en như má»±c, không biết bên trong có những gì. Ngoài ánh sáng cá»§a cây cá»§i trong tay chàng soi sáng được vài thước, còn thì tứ phía Ä‘á»u tối om. Dù chàng can đảm và giàu kiến thức đến đâu gặp trưá»ng hợp này cÅ©ng phải giật mình. Chàng lại xuyên qua má»™t cái vưá»ng đến sảnh bên thì thấy cảnh tượng này còn rùng rợn hÆ¡n nữa. Nói tá»›i đây có hÆ¡n hai mươi xác chết nằm ngổn ngang, ngưá»i này cầm dao kiếm đâm ngưá»i kia. Chàng liá»n nghÄ©:
"Trong nhà này thể nào cÅ©ng có thảm trạng võ lâm rất lá»›n. Cứ xem những khí giá»›i mà há» sá»­ dụng ta cÅ©ng biết trong đó có nhiá»u danh gia đệ tá»­. Những khí giá»›i đó là Ãục Ä‘iểm huyệt, NgÅ© Hành Luân, Phán Quan bút. Nếu không giá»i Ä‘iểm huyệt làm sao há» sá»­ dụng được những khí giá»›i này? Nhưng tại sao há» lại chết nÆ¡i đây?"
Lúc má»›i vào toà nhà này chàng rất ung dung bình tÄ©nh. Từ lúc thấy xác cá»§a nhiá»u tay cao thá»§ chết ngổn ngang chàng kinh hãi vô cùng, lại lá»›n tiếng:
-Ãệ tá»­ cá»§a phái Võ Ãang, Dư Ãại Nham có việc cần mong tiá»n bối cao nhân cho kính cáo.
Chàng chỉ nghe ở bên sảnh phía giữa có tiếng :bít bếp" cá»§a cá»§i cháy và tiếng thổi vù vù vá»ng tá»›i chứ không có tiếng ai trả lá»i, chàng Ä‘i qua má»™t tấm vách chiếu và tấm bình phong má»›i vào được trong chính sảnh, đột nhiên thấy sáng rõ, má»™t luồng hÆ¡i nóng xông ra. Thì ra trong sảnh có má»™t cái lò lúa xây bằng đá lá»­a Ä‘ang bốc khói nghi ngút. Bên cạnh lò có ba ngưá»i đứng ba góc Ä‘ang vận khí thổi vào lò. Trên mặt lò có má»™t con dao dài độ bồn thước bá» ngang.
Ba ngưá»i đó Ä‘á»u là những ông già trạc sáu mươi tuổi ngưá»i nào ngưá»i nấy cÅ©ng mặc quần áo xanh, tro bụi phá»§ đầy mặt. Những Ä‘om đóm lá»­a trong lò văng tứ tung. Ngưá»i nào cÅ©ng phùng mang thổi vào lò. Ngá»n lá»­a trong lò bốc cao năm trượng và cứ chạy quanh đơn Ä‘ao có tiếng kêu xì xì. Ãại Nham thấy cảnh cá»§a ba ông già ná»™i công thâm hậu vô cùng, sức thổi mạnh hÆ¡n bất cứ ống bá»… nào, chàng cách lò mấy trượng mà còn không chịu nổi, sức nóng không tưởng tượng được. Nhưng thanh đơn Ä‘ao đó vẫn xanh biếc như trước. Lúc ấy bá»—ng trên mái nhà có tiếng quát lá»›n:
-Có mau ngừng lại không? Các ngưá»i thật là vô lương tâm, muốn phá huá»· bảo Ä‘ao có phải không?
Ãại Nham nghe tiếng nói đó kinh hãi vô cùng vì chàng biết ngưá»i đó là ngưá»i khách mặc áo gấm đã gặp giữa đưá»ng. Ba ông già luyện kiếm hình như không nghe gì cả, lại càng thổi mạnh và nhanh hÆ¡n trước.
Chàng nghe thấy ngưá»i trên mái như cưá»i nhạt, rồi trước mái hiên như có 1 chiếc lá nhẹ nhàng rÆ¡i. Chỉ thoáng cái ngưá»i khách đã lẻn vào trong sảnh. NhỠánh sáng lá»­a, Ãại Nham nhìn rõ mặt ngưá»i ná», khách mặc áo gấm là 1 thiếu niên tuổi ngoài hai mươi, mặt mày thanh tú. Thanh niên đó không cần há»i han, lạnh lùng nói:
-Trưá»ng Bạch Tam cầm, các ngưá»i đã khổ công lấy được thanh Ãồ Long Ãao thì cứ giữ yên đấy, sao lại phá huá»· thần vật ấy?
Vừa nói chàng vừa từ từ tiến lên.
Ông già phía tây trong bá»n Trưá»ng Bạch Tam cầm giÆ¡ tay trái ra, đưa thẳng năm ngón tay vừa nhá»n vừa gầy nhắm mặt thiếu niên áo gấm cào tá»›i. Thiếu niên áo gấm né tránh và tiến lên má»™t bước. Ông già phía Ãông thấy chàng tá»›i gần liá»n cầm cái búa rất lá»›n để cạnh đó bổ luôn vào đầu thiếu niên áo gấm.
Chàng áo gấm rất nhanh nhẹn, chỉ thấy nủ một cái là búa ông già đánh hụt, nghe "bùng" một tiếng, cái búa to rơi xuống đất, đom đóm lửa bắn tứ tung. Ông già ở phía Tây bỗng xông lại giúp sức tấn công. Hai tay của y như hai cái chân gà, múa lên múa xuống thế trông lợi hại vô cùng.
Ãại Nham thấy vậy kinh hãi nghÄ© thầm: "những ngưá»i này không biết có thâm thù gì mà ra tay ác độc thế? Thế nào cÅ©ng muốn giết đối phương cả?"
Nhưng võ công cá»§a thiếu niên ná» rất đặc biệt và kỳ lạ. Lúc nào y cÅ©ng tươi cưá»i mà ung dung ra tay ngăn đỡ. Hai ông già tấn công mãi mà không làm gì được chàng trai. Ãấu được mấy hiệp, ông già sá»­ dụng búa sắt quát lá»›n:
-Các hạ là ai? Muốn lấy được bảo đao cũng phải để lại tên hỠcho anh em lão biết!
Thiếu niên áo gấmcưá»i nhạt, không trả lá»i, Ä‘oạn quay mình má»™t cái, chỉ nghe "lắc cắc" hai tiếng, ông già ở phía tây dã bị đánh gãy hai tay. Cái búa sắt trong tay ông già ở phía Ãông cÅ©ng bắn lên, xuyên qua mái nhà rÆ¡i xuống sân ngoài. Ông già đó khôn ngoan vô cùng, thấy tình thế bất lợi dù có hợp sức ba ngưá»i cÅ©ng không sao chống nổi, bèn vá»™i dùng ká»m gắp thanh Ãồ Long ở trong lò ra.
Ông già phía Nam cầm sẵn ám khí chỠdịp may ném vào đối phương, nhưng thiếu niên quay mình như chong chóng không sao ra tay được.
Ông ở phía Ãông dùng ká»m gắp thanh Ãồ Long ở trong lò lên, y biết thanh bảo Ä‘ao này mà lá»t vào tay ông già đó cÅ©ng khó đòi lắm, liá»n nghÄ©:
"Y có bảo đao ra làm sao địch lại"
NghÄ© Ä‘oạn, y cho tay vào lò nắm luôn cán Ä‘ao Ä‘em ra trước. Tuy thanh Ãồ Long Ãao chưa đỠnhưng nóng vô cùng. Tay ông già vừa cầm vào thấy khói trắng bốc lên rất khét chứng tá» bàn tay ông già đã bị cháy xém. Nhưng y không chịu buông, tá»±a như Ä‘iên như cuồng không còn biết Ä‘au đớn là gì.
Tay vẫn cầm con Ãao Ãồ Long, y định nhảy vá» phía sau. Má»i ngưá»i thấy vậy kinh hãi vô cùng. Nhưng ông già cứ cầm thanh Ä‘ao chạy thẳng ra ngoài. Thiếu niên áo gấm cưá»i nhạt nói:
-Ãâu có dá»… như thế!
Ãoạn chàng duá»—i cánh tay đã nắm được vai ông già ná». Ông già thuận tay chém má»™t Ä‘ao ngược vá» phía sau. Ngá»n Ä‘ao chưa tá»›i, hÆ¡i nóng đã phá»§ mặt tóc và lông mày thiếu niên Ä‘á»u cháy xém. Chàng hÆ¡i kinh hãi, không dám giÆ¡ chưởng lên chông đỡ, chỉ phất tay mạnh má»™t cái, ông già ná» ngã lăn ra phía lò lá»­a.
Ãại Nham đừng cạnh xem mấy ngưá»i chiến đấu, thấy há» hung ác vô cùng, ngưá»i nào ngưá»i nấy cÅ©ng có vẻ rất gian tà. Tuy nhiên việc không liên quan gì đến mình, chàng cÅ©ng không cần ra tay can dá»±.
Khi thấy ông già sắp thiệt mạng đến nÆ¡i, chàng không cần biết ai phải ai trái, cứ thấy có ngưá»i lâm nguy là ra tay cứu giúp, liá»n tung minh tá»›i giÆ¡ tay túm luôn tóc cá»§a ông già ná» xách lên.
Rồi chàng nhẹ nhàng hạ chân xuống cạnh lá». Khinh công thần tốc ấy cá»§a phải Võ Ãang có thạ nói là đứng đầu các phái võ trong thiên hạ, gá»i tên là thế vân tung.
Thiếu niên áo gấm và Trưá»ng Bạch Tam Cầm thấy chàng đứng đó đã lâu, nhưng không ai để ý đến, giỠđột nhiên chàng giở má»™t món khinh công đó ra, ai nấy Ä‘á»u kinh hãi vô cùng. Thiếu niên áo gấm xếch ngược lông mày lên tiếng quát :
-Khinh công này có phải là Vân Thế Tung nổi tiếng thiên hạ chăng?
Ãại Nham thấy thiếu niên nói trúng khinh công cá»§a mình cÅ©ng phải giật mình, nhưng chàng cÅ©ng đắc y vô cùng và nghÄ©:
"võ công cá»§a phái Võ Ãang ta vanh danh trong thiên hạ ,ai mà không biết"
Ãoạn chàng trả lá»i:
_-không dám! Xin ngài cho biết tôn danh đại tánh.võ công nhá» má»n cá»§a tại hạ không đáng nhắc tá»›i.
Thiếu niên áo gấm lại nói:
-Hay lắm! Hay lắm! Khinh công cá»§a phái Võ Ãang được khen là thiên hạ vô song, quả nhiên khá thật.
Giá»ng nói cá»§a ngưá»i thiếu niên đó kiêu ngạo vô cùng, tuy khen khinh công cá»§a Ãại Nham nhưng giá»ng nói có vẻ như giá»ng ngưá»i trên khen kẻ dưới.
Thấy thái độ và lá»i nói cá»§a thiếu niên như vậy, Ãại Nham tức giận vô cùng, nhưng vẫn cố nén rồi nói:
-Giữa đưá»ng, ngài đã ra tay đánh chết cao thá»§ cá»§a phái Hải Sa, võ công cá»§a ngài cÅ©ng thần xuất quỉ mạt, khiến cho ngưá»i ta không thể Ä‘o lưá»ng được cao thâm ra sao.
Ngưá»i ná» nghe chàng nói như vậy, rùng mình nghÄ© thầm" Hành động cá»§a ta y thấy rõ cả mà ta không thấy được y. như vậy không hiểu tiểu tá»­ này lúc ấy núp ở đâu.
Ãoạn y lạnh lùng nói:
-Phải, võ công đó ngưá»i khác không thể nào lãnh há»™i, không nói các hạ, đến ông già há» Trương phái Võ Ãang cÅ©ng chưa chắc lãnh há»™i được.
Ãại Nham là ngưá»i có tiếng nhịn rất giá»i, mặc dù nói xấu chàng như thế nào chàng cÅ©ng không lên tiếng cãi lại. Nhưng lần này chàng nghe thiếu niên nói nhục ân sư nên không nhịn được. Tuy nhiên đệ tá»­ phái Võ Ãang trá»ng tu tâm dưỡng tánh hÆ¡n cả võ công, nên chàng nghÄ©: Y có ý gây hấn, không hiểu có dụng gì không? Ngưá»i này võ công quái dị, ta không nên vì mấy lá»i nói đó mà gây hấn thêm thù địch cho môn phái .
Ãoạn chàng mỉm cưá»i trả lá»i:
-Võ công trong thiên hạ vô cùng tận, chính bá»n tà đạo cÅ©ng có hàng nghìn hàng vạn. Môn võ há»c cá»§a phái Võ Ãang chúng tôi chỉ là má»™t hạt thóc trong vá»±a thóc võ lâm. Võ công cá»§a ngài quả là tôn sư không biết.
Mấy lá»i cá»§a chàng tuy rất khiên tốn, nhưng nghÄ©a sâu sắc. Tá»± chàng muốn nói "Phái Võ Ãang không thèm biết đến võ công cá»§a bá»n bàng môn tả đạo .
Ông già đứng bên Nam tay cầm cán Ãao Ãồ Long cháy hồng nên da thịt cÅ©ng bị cháy xém. Hai ông già đứng phía Ãông và Tây Ä‘ang chuẩn bị xông tá»›i, ngưá»i nào cÅ©ng muốn thừa có cướp lấy bảo Ä‘ao.
Ãá»™t nhiên có tiếng kêu vừa vù. Thì ra ông già ở phía Nam múa Ä‘ao xông thẳng ra bên ngoài. Tuy y không định chém giết ai, nhưng Ãại Nham đứng ngày trước mặt y, thấy thể Ä‘ao lợi hại võ công mà cứ nhắm mình chém tá»›i. Chàng không ngá» mình ra tay cứu ông già đó thoát chết mà y lại giở mặt chém mình.
Trong lúc nguy cấp, chàng vá»t nhảy lên cao để tránh bảo Ä‘ao. Ông già ná» tay nắm lấy cán Ä‘ao chém bừa chém loạn như Ä‘iên, má»™t mặt xông thẳng ra ngoài.
Thiếu niên áo gấm vá»›i hai ông già ná» Ä‘á»u kinh hãi, vì thế Ä‘ao lợi hại nên không ai dám ngăn cản, chỉ Ä‘uổi theo phía sau hò hét.
Ãại Nham cÅ©ng duổi theo, khinh công cá»§a chàng hÆ¡n những ngưá»i kia rất nhiá»u nên tuy Ä‘i sau mà đến trước, chỉ thoáng cái chàng đã đến bên cạnh ông già cầm Ä‘ao. Ông già này hai tay cầm Ä‘ao, lúc chân vừa đụng đất lại loạng choạng suýt ngã như vì cây Ä‘ao quá nặng. Ãá»™t nhiên y thét lên má»™t tiếng hình như đã bị thương .
Thiếu niên áo gấm và hai ông già ná» vá»™i nhảy tá»›i cướp Ä‘ao. Nhưng cả ba Ä‘á»u kêu la như bị rắn độc cắn phải. Riêng thiếu niên võ công cao siêu hÆ¡n, vừa ngã đã tung mình nhảy lên liá»n vá»™i nhảy ra bên ngưá»i.
Cả ba ông già Trưá»ng Bạch Tam Cầm cứ nằm lăn lá»™n dưới đất.
Ãại Nham định ra tay cứu ngưá»i nhưng lại giật mình hãi kinh và chàng sá»±c nghÄ© ra chuyện ngưá»i phái Hải Sa đã dùng muối độc có lẽ đụng lên da thịt là nguy. Chàng nghÄ© thầm: "Xung quanh nhà Ä‘á»u có muối độc, muốn ra khá»i đây ra cÅ©ng không có cách gì"
Ãoạn chàng đưa mắt nhìn bốn bá» thấy sau cá»­a lá»›n má»—i bên có hai chiếc ghế má»›i nghÄ© ra má»™t cách, liá»n kéo hai cái ghế đó lại chồng lên rồi nhảy lên má»—i chân đứng trên má»™t ghế, Ä‘i như cà khêu. Chàng thấy ba ông già kêu khóc thảm thiết lăn lá»™n liá»n liá»n, trông ghê rợn vô cùng.
Ãại Nham biết lúc này nguy cÆ¡ Ä‘ang phục bốn bên, không kịp nghÄ© ngợi gì liá»n xé luôn má»™t mảnh áo buá»™c vào tay, rồi nhanh tay túm luôn ông già ôm bảo Ä‘ao rồi bằng hai cái ghế đó Ä‘i thẳng vá» phía Ãông.
Hành động cá»§a chàng quả thật khiến phái Hải Sa không ngá». Chúng thấy sắp được bảo Ä‘ao đến nÆ¡i, dè đâu giữa đưá»ng chúng bị Ãại Nham cướp.
Khi nào chúng chịu thua, nên cÅ©ng quát tháo và móc túi lấy ám khí nhắm lưng Ãại Nham ném lia lịa.
Ãại Nham hai chân dùng sức nhún mình nhảy má»™t cái, kẹp cả cái ghế nhảy vá» phía trước, thế là tất cả ám khí Ä‘á»u hụt. Nhá» có ghế bên dưới thành ra hai chân chàng đột nhiên dài thêm được bốn thước nên chàng lại càng Ä‘i nhanh hÆ¡n.
Ãi bốn năm bước chàng đã xa bá»n Hải Sa.
Nhưng chàng nghe phía sau bá»n hải sa vẫn Ä‘uổi theo kêu la om sòm . Chàng tức giận vô cùng, liá»n tung mình nhảy lên cao, hai chân đá trở lại hất luôn hai cái ghế vá» phía sau, chỉ nghe "bình bình" đã có ba bốn ngưá»i kêu la. Chắc chúng bị hai cái ghế đó ném trúng.
Nhá» sá»± cản trở đó, lại thêm khinh công cá»§a Ãại Nham lợi hại vô cùng, nên thoáng cái chàng đã chạy xa mấy chục trượng. Mặc dầu tay chàng vẫn xách ông già ná».
Chàng càng chạy càng xa, biết bá»n Hải Sa không sao Ä‘uổi kịp nữa. Ãại Nham chạy má»™t hồi nghe tiếng kêu ảo não, phía sau không có ngưá»i duổi theo, liá»n lên tiếng há»i:
-Ông có sao không?
Ông già không trả lá»i, vẫn rên rỉ, tay ôm chặt bảo Ä‘ao. Ãại Nham nghÄ© thầm: "ngưá»i này dính muối độc, trước hết phải tắm rá»­a cái đã.
Chàng Ä‘i đến bá» biển chá»— nước cạn, nhúng ông già xuống nước, nhưng tay vẫn không dám đụng vào mặt nước. Ông già ná» ná»­a mê ná»­a tỉnh ở dưới nước má»™t lúc lâu mà chưa bò dậy được. Ãại Nham định giÆ¡ tay kéo lên thì bá»—ng má»™t làn sóng đẩy ông già lên bãi cát.
Ãại Nham liá»n nói:
-Bây giỠông đã thoát nạn rồi, tại hạ có việc cần, thôi chúng ta chia tay ở đây.
Ông già nỠgượng dậy nói:
-Các hạ sao không cướp lấy bảo đao?
Ãại Nham cả cưá»i đáp:
-Bảo đao tuy tốt thật, nhưng không phải của tôi, tôi cướp làm gì.
Ông già nỠngạc nhiên vô cùng, không thể tin được, lớn tiếng nói tiếp:
-Các hạ có quỉ kế gì định làm gì lão thế?
Ãại Nham liá»n đáp:
-Tôi với ông không thù không oán thì tôi đói xử tệ với ông làm gì? Tối hôm nay tôi qua đây thấy ông trúng độc bị thương mới ra tay cứu giúp.
Ông già nỠlắc đầu la lớn:
-Số mạng của ta ở trong tay ngươi, muốn giết thì giết chứ đừng giở thủ đoạn ác độc ra làm hại ta.
Ta dù có chết cÅ©ng hoá thành ác quỉ không tha ngưá»i đâu.
Ãại Nham biết ông già đó bị thương nặng, nên bấn loạn. Chàng không thàm cãi vã, mỉm cưá»i Ä‘ang định quay Ä‘i, đột nhiên có má»™t ngá»n sóng lá»›n bắn tá»›i, làm ướt cả quần áo cá»§a chàng.
Ông già nỠrên rỉ một tiếng rồi phục ở trong nước bể run cầm cập.
Ãại Nham nghÄ© thầm" cứu ngưá»i phải cứu tá»›i cùng. Ông già này trúng độc rất nặng nếu ta bá» mặc mà Ä‘i thế nào ông ta cÅ©ng bị chôn thân dưới đáy biển.
Chàng liá»n túm lấy áo ông già ná», xách lên trên đồi nhá» rồi đưa mắt nhìn chung quanh thấy phía Ãông Bắc có má»™t tảng đá nhô ra, trên có má»™t căn nhà như cái miếu, liá»n túm ông già chạy lên đó. Chàng thấy tấm bảng treo đó đã tróc sÆ¡n rất nhiá»u, có viết ba chữ Hải Thần Miếu, Liá»n đẩy cá»­a Ä‘i vào. Bên trong rất giản dị, cát bụi bám đầy tưá»ng và không có ông từ ở đó. Chàng liá»n đăt ông già nằm trên bục gá»— trước bàn thá», rồi móc túi lấy đá lá»­a ra đánh lá»­a nhưng đã bị nước bể làm ướt cả rồi. Chàng đứng dậy di tá»›i bàn thá» sá» tay má»™t hồi quả nhiên thấy có đá lá»­a. Chàng liá»n đánh lá»­a châm đốt cây nến cháy dở ở đó. NhỠánh sáng nến chàng má»›i thấy rõ mặt ông già nỠđã tím bầm, hiển nhiên trúng độc rất nặng. Chàng kinh hãi vô cùng, vá»™i móc trong túi lấy viên Thiên Tâm giải độc đơn vá»™i vã nói:
-Ông hãy uống viên giải độc đơn này đã. Ông già ná» Ä‘ang nhắm nghiá»n hai mắt nghe chàng nói mở mắt nhìn và đáp:
-Lão dù chết cÅ©ng không chịu uống viên thuốc độc dược hại ngưá»i này.
Ãại Nham nhịn giá»i đến đâu lúc này cÅ©ng phải nổi giận, trợn mắt và nói:
-Ông tưởng tôi là ai. Võ Ãang thất hiệp có tồi bại đến đâu cÅ©ng không bao giá» làm những việc hại ngưá»i hèn nhát. Viên thuốc này là giải độc đơn nhưng chưa chắc cứu ông thoát chết được. Ãt ra nó cÅ©ng có thể giúp ông sống thêm ba ngày nữa nên tại hạ khuyên ông nên lấy con Ãao Ãồ Long đổi lấy thuốc giải độc cá»§a phải Hải Sa cứu mạng mình thì hÆ¡n.
Ông già ná» Ä‘á»t nhiên nhảy phắt lên quát tháo:
-Lão nhất định không chịu cho ai lấy thanh Ãao Ãồ Long này.
Ãại Nham lại nói:
-Ông không còn tánh mạng thì bảo đao có lợi ích gì?
Giá»ng run run, ông già ná» liá»n đáp:
-Lão đánh chịu chết chá»› con Ãao Ãồ Long này vốn là cá»§a lão.
Nói xong ông già nỠôm chặt thanh dao, dí má vào lưỡi Ä‘ao ra chiá»u quí mến lắm.
Ãại Nham thấy vạy, lòng hiếu kỳ thúc đẩy muốn biết lai lịch thanh Ä‘ao này và sá»± quí báu cá»§a nó ra sao. Nhưng chàng thấy hai mắt ông già ná» chứa đầy vẻ tham lam hung ác, tá»±a con thú đói định kiếm mồi, trông rất đáng ghét, liá»n quay lưng bá» Ä‘i.
Ông già nỠquát lớn:
-Ãứng lại, Ä‘i đâu thế?
Ãại Nham cưá»i nói:
-Tại hạ đi đâu thì việc gì đến ông.
Nói xong, chàng ung dung Ä‘i ngay nhưng Ä‘i được má»™t khoảng lại nghe ông già lá»›n tiếng khóc. Tiếng khóc rất bi đát, tá»±a như con thú bị thương kêu rú, chứa đầy ná»—i Ä‘au tuyệt vá»ng. Chàng xúc động, nổi lòng nghÄ©a hiệp quay lại há»i:
-Tại sao ông khóc có vẻ bi đát thế?
-Lão khổ sở biết bao má»›i lấy được thanh bảo Ä‘ao Ãồ Long này, nhưng trong chá»›p mắt tánh mạng không còn nữa thì thanh Ä‘ao này có lợi ích gì?
Ãại Nham lại há»i:
-Sao bây giỠcó đem thanh đao này đổi lấy thuốc giải của phái Hải Sa không?
Ông già nỠkhóc lóc:
-Nhưng lão không nỡ vứt bỠthanh dao này.
Trông hình dáng cá»§a ông già ná» thật buồn cưá»i. Ãại Nham muốn cưá»i nhưng không dám cưá»i ra tiếng, lát sau má»›i nói:
-Má»™t ngưá»i có võ há»c, phải biết dùng võ há»c cá»§a bản thân để khắc địch chế thắng hành đạo trượng nghÄ©a, lưu danh hậu thế. Còn bản thân bảo Ä‘ao bảo kiếm chỉ là vật ngoại thân, được cÅ©ng không đáng mừng, mất cÅ©ng không đáng ngại. Lão trượng hà tất phải vì con Ä‘ao này mà bận tâm dến thế?
Lão già nỠcả giận đáp;
-Các hạ có biết võ lâm chí tôn bảo Ãao Ãồ Long hiệu lệnh thiên hạ Mạc cảm bất tùng không?
Chẳng hay các hạ đã nghe ai nói câu này chưa?
Ãại Nham thất thanh cả cưá»i đáp:
-Mấy câu này tất nhiên tại hạ nghe nói, bên dưới còn hai câu nữa ỷ thiên bất xuất thuỳ dữ tranh phong .
Những lá»i ấy có lẽ đỠcập tá»›i chuyện kinh thiên động địa xảy ra trong võ lâm mưá»i mấy năm vá» trước chá»› không phải nói Ãồ Long Ãao gì đâu.
Ông già nỠlại tiếp:
-Chuyện gì mà kinh động đến thế? Các hạ có thể kể cho lão nghe được không?
Ãại Nham liá»n đáp:
-Việc này ai ai trong võ lâm cÅ©ng biết. Mấy câu đó chỉ Thần Ãiêu Ãại Hiệp Dương Qua giết vua Mông Cổ là Hiếu Tân, khiến ai ai cÅ©ng hỉ hả vô cùng. Từ đó Dương đại hiệp có hiệu lệnh gì võ lâm anh hùng Ä‘á»u nghe theo. Do đó má»›i có câu "Mạc cảm bất tòng" (không dám không theo). Long tức là vua. Ãồ Long là chỉ việc giết vua Mông cổ, chá»› trên thế gian này làm gì có rồng thiệt.
Ông già ná» cưá»i nhạt:
-Lão há»i các hạ, năm xưa Dương đại hiệp sá»­ dụng khí giá»›i gì?
Ãại Nham ngẩn ngưá»i giây lát má»›i đáp:
-Tại hạ nghe sư phụ nói Dương đại hiệpcụt má»™t cánh tay, bình thưá»ng không bao giá» sá»­ dụng khí giá»›i.
Hôm đó Dương đại hiệp ở ngoài thành Tương Dương ác chiến với Kim Luân Pháp Vương thì sử dụng kiếm.
Ông già ná» lại há»i: -Ãúng đấy, nhưng Dương đại hiệp giết vua Mông Cổ bằng gì?
Ãại Nham đáp:
Dương đại hiệp dùng đá ném chết vua Mông cổ Hiếu Tôn, tất cả thiên hạ ai ai cũng biết.
Ông già ná» có vẻ đắc chí há»i tiếp:
-Bình thưá»ng Dương đại hiệp dùng chưởng và kiếm. Khi giết vua Mông Cổ dùng đá. Như vậy Bảo Ãao Ãồ Long bốn chữ có phải là nói chuyện đó đâu?
Câu này khiến Ãại Nham khó nghÄ©. NghÄ© má»™t lát chàng má»›i đáp:
-Câu đó võ lâm thuận miệng nói vậy, chẳng lẽ ngưá»i ta lại nói Thạch Ãâu đồ long sao? (hòn đá giết rồng). Nói vậy có phải khó nghe không?
-Giảng nghÄ©a như vậy thật vô lý lắm, lão lại há»i các hạ : Thiên bất xuất thuỳ dữ tranh phong nghÄ©a là gì ?
Ãại Nham ngẩn ngưá»i giây lát rồi đáp:
-Thiên có lẽ là tên ngưá»i. Nghe nói võ công cá»§a Dương đại hiệp do vợ truyá»n dạy. Như vậy, Thiên là tên cá»§a Dương phu nhân hay biệt hiệu cá»§a Quách Tỉnh?
Ông già nỠlại tiếp:
-Thế à? Tôi Ä‘oán các hạ không sao giảng giải được nên má»›i giải thích vá»› vẩn như vậy. Hãy nghe lão nói đây: Ãồ Long là má»™t thanh Ä‘ao, tức thanh Ä‘ao này đây. Còn hai chữ Thiên là chỉ thanh kiếm, sáu câu này là "Vật Chí tôn trong võ lâm là thanh Ãao Ãồ Long. Ai mà được thanh Ä‘ao này bất cứ hiệu lệnh gì tất cả các anh hùng hảo hán thiên hạ Ä‘á»u phải theo lịnh mà thì hành. Quí hồ bảo kiếm yêu tinh không xuất hiện thì thanh Ä‘ao Ãồ Long này là má»™t khí giá»›i sắc bén nhất trong thiên hạ .
Ãại Nham bán tín bán nghi liá»n nói:
-Lão trượng đưa thanh đao đó cho tại hạ xem có gì thần kỳ không nào?
Ông già ná» cứ khư khư giữ chặt thanh Ä‘ao, cưá»i nhạt đáp:
-Bạn ngỡ lão là đứa trẻ lên ba sao mà lừa lấy thanh đao này.
Ông già ná» sau khi trúng độc gân cốt đã suy nhược, chỉ nhá» uống má»™t viên giải Ä‘á»c đơn cá»§a Ãại Nham, nên má»›i phấn chấn được má»™t chút. Lúc này vì dùng quá sức nên lại rên liên tiếp.
Ãại Nham mỉm cưá»i đáp:
-Không đưa cho tại hạ thì thôi. Lão trượng tuy được thanh Ä‘ao Ãồ Long này nhưng có sai khiến được ai đâu? Chẳng lẽ tại hạ thấy lão trượng ôm thanh Ä‘ao này mà phải nghe lá»i sao? Thật buồn cưá»i vô cùng. Lão trượng là má»™t ngưá»i đã có tuổi mà còn nghe những lá»i đồn đại vô căn cứ đó, rốt cục mất mạng đến nÆ¡i mà cÅ©ng còn chấp nê không chịu tỉnh ngá»™. Lão trượng ôm thanh Ä‘ao kia mà không sai khiến được tại hạ đủ biết thanh Ä‘ao này quả không có gì thần kỳ cả.
Ông già nỠkhông còn nói được một tiếng gì nữa, một lúc sau mới lên tiếng:
-Lão đệ, lão ước hẹn vá»›i lão đệ như sau: nếu lão đệ cứu lão khá»i chết lão sẽ chia cho lão đệ má»™t ná»­a chuyện lợi ích cá»§a bảo Ä‘ao này.
Ãại Nham ngẩng mặt lên trá»i cả cưá»i đáp:
- Sao lão trượng coi rẻ đệ tá»­ phái Võ Ãang chúng tôi như thế? Phò nguy tế khốn là phận sá»± cá»§a anh em chúng tôi. Lão trượng đã trúng phải muối độc mà tại hạ không biết những muối đó có chất độc gì. Bầy giá» lão trượng Ä‘i yêu cầu phái Hải Sa chữa trị cho.
Ông già ná» liá»n đáp:
-Thanh đao này do lão lấy trộm của phái Hải Sa, chúng đang hận lão vô cùng thì khi nào chúng lại chịu cứu lão.
Ãại Nham nói:
-Lão trượng trả lại thanh đao cho hỠthì mối oan cứu đó được hoá giải ngay, như thế chùng còn hại lão làm gì nữa.
-Lão thấy võ công của lão đên cao siêu như vậy hẳn đủ tư cách tới chỗ ở của phái Hải Sa để lấy trộm thuốc giải mà cứu lão.
Ãại Nham đáp:
-Má»™t là tại hạ có việc cần phải Ä‘i không thể trì hoãn, hai là lão trượng lấy trá»™m bảo Ä‘ao cá»§a ngưá»i ta, đó là cái quấy. Nay tại hạ không thể nào làm thêm việc quấy nữa. Lão trượng mau mau Ä‘i kiếm ngưá»i cá»§a phái Hải Sa Ä‘i, nếu trể chất độc phát ra chữa không kịp đấy.
Ông già ná» thấy chàng định Ä‘i, vá»™i lá»›n tiếng gá»i:
-Thôi được, lão xin há»i lão đệ câu này: lúc lão đệ xách ngưá»i lão có thấy gì khác lạ không?
-Tại hạ cÅ©ng lấy làm ngạc nhiên vì lão là ngưá»i bé nhá» như thế, mà tại sao lại có thể nặng đến hai trăm cân?
Mà tại hạ cũng thấy lão trượng không có mang theo vật nặng nào cả?
Tài sản của Cánh gà nướng

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçåòà, áåçïëàòíî, âîïðîñ, û thien do long ky, ïåðâûé, ïîäàðîê, ìîñýíåðãîñáûò, ïîðíîðàññêàçû, inuyasha, ïðåññà, nhược hy yêu ai, y thien do long kim dung, y thien do long ky 4vn, y thien do long ky pdf, y thien long biet ky 4vn, æåñòîêîå


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™