Tháng bẩy, vẫn không phải là mùa sáng tác của tôi, huống hồ, tinh thần của tôi năm nay đặc biệt sa sút. Một cảm giác lười nhác nào đó từ mùa đông cứ bám theo tôi, quấn chặt, bọc kỹ lấy tôi, khiến tôi sa vào trong một thứ mệt mỏi gần như rã rời, việc gì cũng không muốn làm, việc gì cũng không hăng hái lên được, nhất là đối với viết lách.
Sáng tác là công việc cô độc, lại cần nhẫn nại và nhiệt tình. Vài năm nay, tôi thường thấy công việc này sắp biến thành “gánh nặng” của tôi. Tôi sợ không thể dẫn tới sự công minh của độc giả, tôi sợ mất đi nhiệt tình, tôi càng sợ... bao nhiêu đời nay, người ta lặp đi lặp lại cùng một công chuyện, do đó, tôi cũng tránh không nổi cứ viết về yêu, hận, sống, chết và bất lực của đời người. Bạn thân của tôi, Tam Mao từng nói với tôi một câu:
- Nếu chúng ta có thể gỡ thoát khỏi viết lách, tôi nghĩ chúng ta đã thực sự giải thoát!
Hoặc giả, chỉ có người sáng tác mới hiểu được câu này, mới có thể hiểu nỗi khổ sở mà bản thân sáng tác mang lại: anh cần phải chung gánh đau khổ và vui sướng của họ, anh phải có sự dâng hiến hoàn chỉnh nhất. Trong quãng thời gian ấy, bản thân tác giả hoàn toàn không có cái tôi. Cho nên gần đây tôi thường thường trong đêm dài không ngủ, suy nghĩ trong cuộc đời sáng tác dài dặc của tôi, tôi có phải đã dâng hiến được quá nhiều hay không? Bao gồm những ngày thanh xuân, bao gồm những năm tháng vui tươi, bao gồm những lúc ánh sáng mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ, mưa nhỏ khẽ gõ song cửa, hoặc ánh trăng tưới khắp mặt đất. Trong cuốn tiểu thuyết gần đây nhất “Ngọn đèn đêm qua” tôi đã viết một đoạn:
“Toàn thế giới có bao nhiều ngọn đèn? Trăm ngọn, nghìn ngọn, vạn ngọn, triệu ngọn... em có tin rằng dưới mỗi ngọn đèn ấy có câu chuyện của bản thân nó hay không?
Phải, dưới mỗi ngọn đèn đều có câu chuyện của bản thân nó. Dưới một ngọn đèn trong số đó, có “tôi” “một con người”, “cô độc” đem ra những câu chuyện ấy, không ngần ngại viết ra, viết ra...
Do đó, tôi hỏi “Để làm gì?”, tôi sẽ nói “Tôi mệt rồi”. Tôi không hề cho rằng sáng tác của mình là công việc có ý nghĩa bao nhiêu, tôi cũng không hề thấy mình có “cảm giác sứ mệnh”. Ban đầu cái hấp dẫn tôi viết là một luồng cuồng nhiệt không sao kháng cự nổi, mức độ mạnh mẽ của nó đúng là khó mà diễn tả. Ngày nay, năm tháng đằng sẵng, cuồng nhiệt dần tiêu. Tôi đã mệt, quả thực mệt rồi.
Năm nay, tôi đang chìm nổi trong cảm giác lười nhác đó: mơ hồ, ưu uất và bàng hoàng. Tôi hết lần này đến lần khác tuyên bố với người nhà: tôi muốn bỏ sáng tác. Lại ngấm ngầm thấy một nỗi đau đớn khó tả, dường như “sáng tác” với cái “tôi” đã hỗn hợp thành một thể, quả thực tôi muốn tách ra, là quá khó, quá khó... Lại dường như tôi đã đem cái tôi dâng hiến cho “sáng tác”, ngày nay, lại muốn tìm về “cái tôi”, bỗng quay đầu lại, mới phát hiện thết giới mêng mang, đã không nơi nào có “tôi”.
Cái tình cảm ấy rất khó nói rõ ràng, cũng rất khó biểu đạt rõ ràng. Năm nay tôi suy sút, chìm lắng, mà mình đối với nó mình hoàn toàn chịu bó tay. Cái đáng sợ nhất là không ai có thể giúp đỡ tôi.
Tháng bẩy, khí trời rất nóng.
Tháng bẩy tôi “đang chìm dưới đáy dòng sông”. “Chìm dưới đáy dòng sông” là câu của nhà văn Nga Turgueniev, lần đầu đọc nó, tôi mới gần 17 tuổi, trong sự ngờ nghệch chỉ thấy nó rất hay, rất có mùi vị, nhưng không rõ cho lắm nó rốt cuộc là ý tứ gì. Sau đó trong tác phẩm của tôi, tôi không ngần ngại dẫn dụng câu đó, nói ra thì xấu hổ, vẫn không rõ cho lắm ý tứ của nó. Bây giờ, tôi lại dẫn dụng nó, càng thêm xấu hổ, tôi vẫn không hiểu cho lắm! Tôi mang lại cho nó một giải thích: dòng sông là lưu động, “chìm dưới đáy dòng sông” biểu thị “cái động là nước, cái tĩnh là tôi, cái đi là nước, cái ở lại là tôi, cái vội vã mà qua là nước, cái thiêm thiếp ngủ là tôi”.
Dù cho giải thích có đúng hay không, tâm tình của tôi đúng là thế.
Đúng trong một ngày tháng bẩy như vậy, có bức thư ngắn đến từ làng Vạn Loan, Bình Đông, rơi đến trước mắt tôi, bên trên viết ngắn gọn:
“Nữ sĩ Quỳnh Dao: Chào Bà!
Trước đây bà không quen biết tôi, hy vọng về sau bà có thể quen biết tôi, rất kỳ quái, phải không?
Ở đây có một câu chuyện tôi vẫn muốn viết nhưng viết không nổi, một câu chuyện của tôi, câu chuyện của tôi và “Đà Đà”. “Đà Đà” là tên tục của nàng, gọi theo tiếng Hồ Bắc. Nàng năm nay 24 tuổi, tôi 24 tuổi.
Tôi và nàng quen nhau trong vũ hội của bạn đồng học vào 8 giờ 10 phút tối ngày 24 tháng 10 năm 1977. Ở trong đó, xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện cảm động.
Ở chỗ nàng có tư liệu hoàn chỉnh của tôi: thư, phác thảo, tự hoạ, đồ vật các loại.
Ở chỗ tôi có ảnh của nàng, ba cuốn nhật ký của tôi, có khoảng 500 bức thư.
Tất cả mọi tư liệu đều có, nhưng tôi viết không ra bất kỳ chữ nào.
Xin giúp tôi viết ra câu chuyện ấy có được không?
Mong đợi
Chúc bà vui mạnh.
Hàn Thanh kính thư,
Tái bút: Nàng vốn tên Viên Gia Bội, tôi gọi nàng là “Đà Đà” - Đại học Phụ Nhân. Tôi vốn tên Hàng Thanh - Đại học Văn Hóa.
Xin liên lạc: Điện thoại nhà tôi (87) 888000”.
Bức thư đó không mang lại cho tôi bất kỳ xúc động nào, bởi vì trong thư quả thực không viết ra được cái gì. Mà loại thưm này, tôi cũng đã nhận được quá nhiều. Tôi để thư sang một bên, cơ hồ đã quên nó.
Vài ngày sau, tôi thu dọn bàn viết lộn xộn, lại nhìn thấy bức thư ấy, đọc lại một lượt, tôi thuận tay kẹp nó vào trong kịch bản “Hỏi ánh mặt trời tà”.
Lại qua vài ngày, tôi xem lại kịch bản, bức thư từ trong kịch bản rơi ra. Thế nào? “Nó” dường như không chịu để tôi bỏ qua!
Tôi lần thứ ba đọc thư. Đọc xong, nhìn đồng hồ tay, đã là nửa đêm. Làng Vạn Loan, Bình Đông, địa phương rất xa lạ, không biết vị Hàn Thanh này đã đi ngủ chưa? Hoặc giả, tôi nên nghe câu chuyện của anh ta, dù cho tôi đang “chìm ở dưới đáy sông”, không muốn viết bất kỳ cái gì, nghe một cái cũng không có hại gì. Mà một thứ linh cảm nào đó cho tôi biết, người viết thư đang đợi hồi âm, người viết thư gấp muốn giải bày, người viết thư đang đau khổ... anh ta cần một người nghe.
Do đó, tôi quay số điện thoại ấy. Tôi gọi được điện thoại cho Hàn Thanh, nói chuyện gần một tiếng đồng hồ. Tôi nói với anh ta:
- Đem nhật ký, thư từ, tư liệu của ông tất tật gửi cho tôi, nhưng tôi không bảo đảm với ông, tôi sẽ viết câu chuyện này. Giả sử ông cho rằng tôi đã xem thì nhất định phải viết, thế thì đừng gửi đến!
- Tôi hoàn toàn hiểu. - Anh ta nói, giọng kiên định. - Tôi sẽ gửi tư liệu và tất cả mọi cái cho bà.
Ba ngày sau, khi bưu cục đưa đến mấy hộp giấy lớn thư từ và nhật ký, tôi đúng là ngây người ra. Có trời biết, tôi hàng ngày bận rộn, còn có bao nhiêu việc chờ làm và làm không xong, tôi làm thế nào xem được nhiều thứ như thế? Nhưng khi tôi nhận được những cái này tôi bỗng nhớ đến Kiều Thư Bồi, (một người khác gửi tư liệu cho tôi), đem câu chuyện của anh ta viết thành “Ráng màu đầy trời”. Vì vậy, tôi yên yên ngồi, yên lặng mở hộp giấy ra và cầm lên một cuốn nhật ký...
Có tấm ảnh từ trong cuốn nhật ký rơi ra. Tôi nhặt tấm ảnh lên, một nam một nữ chụp chung, trong ảnh là một chàng trai cười ngốc nghếch, một cô gái tóc dài rẽ giữa. Người con trai mày rậm mắt to, là một thanh niên khá đẹp trai. Người con gái mắt sáng miệng cười lộ ra hai hàm răng trắng, vẻ trong sáng, thuần khiết. Mở nhật ký ra, trên trang bìa viết:
“Tôi sa xuống vực sâu 500 dặm,
Mà Đà Đà, em khiến tôi nhảy vọt lên”
Tôi bắt đầu xem nhật ký, bắt đầu xem thư, do quá nhiều thư, tôi chỉ có thể rút ra đọc. Hàng Thanh là một chàng trai cẩn thận, trên mỗi bức thư đều có đánh số. Đà Đà cũng vậy, trong mỗi bức thư đều có ghi đúng thời gian viết thư: giờ nào, tháng nào, năm nào. (Kỳ quái thật, trong tư liệu của Hàn Thanh gửi đến lại có thư của cả đôi bên).
Vài ngày sau, tôi vẫn không xem hết được tư liệu này, nhưng dựa vào phán đoán của tôi, câu chuyện này không thấy được là long trời lở đất, hoặc éo le ly kỳ. Nhưng, nó khiến tôi cảm động, cảm động sâu xa. Không chỉ cảm động, mà còn chấn động bởi cái kết cục bất ngờ khiến người khó mà tin nổi ấy. Còn chưa kịp xem xong thư, tôi lại gọi điện thoại cho Hàn Thanh:
- Ông có thể đến Đài Bắc một chuyến, trực tiếp nói cho tôi nghe câu chuyện của hai người được không? - tôi hỏi, không quên bổ xung thêm một câu - Nhưng, tôi không nhất thiết sẽ viết.
- Có thể, rất có thể! - Anh ta gấp gáp quyết định - Mồng một tháng tám là chủ nhật, tôi không đi làm, tôi có thể đáp máy bay đến Đài Bắc, nhưng, bà phải cho tôi thời gian tương đối dài.
- Được, suốt buổi chiều! - Tôi nói - hai giờ chiều ông đến, tôi dành cho ông thời gian suốt buổi chiều.
Hẹn xong giờ giấc, đợi ngày mồng một tháng 8, tôi lại xem những gì mà Hàn Thanh đã gửi cho tôi. Trong đầu đã mơ hồ phác ra đường nét của câu chuyện của họ. Đến tối 31 tháng 7, tôi vừa ăn bữa tối xong lại đột nhiên nhận được điện thoại của Hàn Thanh. Anh ta mở đầu đã nói một câu:
- Tôi có thể đổi giờ giấc nói chuyện với bà được không?
- Ủa! - Tôi có phần do dự - Tôi nghĩ xem, tuần sau....
- Không, không! - Anh ta gấp rút ngắt lời tôi - Ngay bây giờ, được không?
- Ngay bây giờ? - Tôi kinh ngạc - Ông đã đến Đài Bắc ư?
- Vâng, vừa mới đến.
- À. - Tôi lại lần nữa bị cái bức bách của anh ta làm cảm động, tuy tối hôm nay tôi vốn chuẩn bị đi làm một việc khác - Được, ông đến đi!
8 giờ 30 tối ngày 31 tháng 7, Hàn Thanh đến.
Ở Khả Viên, trong thư phòng nhỏ của tôi, chúng tôi ngồi xuống mặt đối mặt.
Hàn Thanh, người vừa phải, không cao lắm, sống lưng ưỡn thẳng, mặt mày thanh tú, có dáng tự tin và tự phụ: áo sơ mi trắng, quần dài xanh, thắt cra-vát, y phục chỉnh tề, tóc lồng bồng, mắt to sáng, lông mày rậm, môi dày mọng. Anh ta ngồi đấy, có phần căng thẳng. Anh ta dường như tay chân không biết để vào chỗ nào, anh ta cởi tay áo, tuy trong phòng mở máy lạnh, anh ta lại ra sức xắn cao tay áo, móc khăn tay, nới cra-vát...
Tôi đẩy gạt tàn thuốc lá cho anh ta.
- Từ trong nhật ký của ông, tôi biết ông hút thuốc. - tôi nói, cười khuyến khích, muốn làm dịu sự căng thẳng - Nhưng tôi quên chuẩn bị thuốc lá cho ông.
- Tôi có!
Anh ta lấy ra một bao Trường Thọ, lại tìm hộp quẹt máy.
Đốt một điếu thuốc, khói mù uốn éo bay lên, dần dần tan loãng, anh ta dựa vào ghế tựa. Tôi rút ra một xấp giấy bản thảo, bên trên viết:
31. 7. 1982. Trích câu chuyện của Hàn Thanh.
Câu chuyện bắt đầu, thời gian phải ngược về tám giờ tối ngày 24 tháng 12 năm 1977
Vũ hội là do Từ Nghiệp Bình và Phương Khắc Mai mở, để chúc mừng sinh nhật Phương Khắc Mai đầy hai mươi tuổi.
Hàn Thanh vốn không chuẩn bị dự vũ hội này, chỉ bởi vì trước nay chàng vẫn khá là cô độc. Từ khi rời quê hương Bình Đông, thi vào Đại Học Văn Hóa, trong nháy mắt, năm thứ nhất, thứ hai đại học đều từ kẽ ngón tay lọt qua. Ở đại học anh được mến mộ, được khen ngợi được coi trọng, nhưng không để lại cho Hàn Thanh bất kỳ điều gì đáng kiêu ngạo, càng không nói đến chút cảm giác thành tựu gì. Cái mình học không phải cái mình muốn, đọc một đống lớn sách, chọn một đống lớn khoa mục, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo. Cái mà Đại Học Văn Hóa hấp dẫn chàng, không phải là những bài học ấy, trái lại, là mây và cây của Hoa Cương, con đường nhỏ đằng sau giáo đường Thiên Chúa giáo Hoa Cương, mảnh đất lau sậy đi đến vườn mộ họ Trần của Hoa Cương, và hang núi nhỏ được anh và bọn Từ Nghiệp Bình, Phương Khắc Mai, Ngô Thiên Uy đặt tên là “thế ngoại đào nguyên”.
Mình đã từng liều mạng chen vào cái cửa hẹp này. Ở miền Nam học xong cấp III, lần đầu tiên thi vào đại học thất bại, chàng mang một cái túi xách nhỏ, trên người có một ngàn sáu trăm đồng tiền mới Đài Loan đi làm công kiếm được, từ biệt cha mẹ, đến Đài Bắc “xây dựng sự nghiệp”. Xe lửa vào ga Đài Bắc, chàng theo làn sóng người xuống xe, theo làn sóng người ra khỏi ga xe lửa Đài Bắc. Đang hoang mang chưa biết nên đặt chân nơi nào, ngẩng đầu nhìn, chàng thấy đối diện ga xe lửa có tấm chiêu bài lớn “Lớp luyện thi Kiến Quốc”, cung ứng chỗ ăn chỗ ngủ, bao luôn trúng tuyển Đại Học. Tính số tiền mặt, dốc hết túi thì vừa vặn đủ. Việc ngày mai, ngày mai hãy lo. Anh đi băng qua đường cái, từ cổng nhà ga đi vào cổng lớp luyện thi.
Khổ công học một năm, gia đình mỗi tháng gửi cho chàng một ngàn đồng tiền tiêu vặt, quả thực không đủ làm cái gì. Mỗi tuần việc xa xỉ nhất, là đến cửa hàng ăn một tô lớn nước đá bào mạch nha đậu đỏ. Nhưng lần thứ hai thi, cuối cùng chàng trúng tuyển. Vào đại học, không biết nó là cái gì, cứ học đã rồi hãy hay. Hai năm tiếp đó, hàng ngày quần nhau với thống kê, kinh tế, đại cương dân luật, hiếp pháp quản lý công thương hiện đại... đến nhức cả đầu, hứng chí xuống thấp. Từ nhỏ, vẫn cảm thấy mình có chút năng khiếu văn học, nghệ thuật và âm nhạc, nhưng lại mỏi mòn hết trong chương trình khô khan này. Vậy thì, hãy giao du với bạn gái đi! Chỗ hay lớn nhất của việc đào tạo đại học, anh có thể tha hồ mạnh dạn đeo đuổi các cô gái, không có ai sẽ chê trách anh còn quá nhỏ.
Hai năm đại học, các cô gái cuốn vào trong cuộc đời chàng quả thực không ít. Từ Nghiệp Bình có quan hệ rất lớn với chàng. Từ Nghiệp Bình vốn thi vào hệ Nga văn Đại Học Văn Hóa, học một năm, không có giáo sư Nga văn nào nghe hiểu tiếng Nga của anh ta, liền chuyển hệ Quan hệ lao động mà Đài Loan chỉ có một. Hàn Thanh quen Từ Nghiệp Bình. Hai người từng cùng học hành, cùng khích bác giáo sư, cùng theo đuổi các cô gái. Nhưng sau khi Từ Nghiệp Bình và Phương Khắc Mai ở hệ Anh văn Đại học Phụ Nhân đã yêu nhau, trái tim Hàn Thanh vẫn đang lênh bênh. Thời kỳ này, với tấm lòng trẻ trung chín chắn ít nhiều của chàng, với tình cảm trôi nổi thanh xuân của chàng, với tâm tình nửa vui mừng nửa lo sợ đối với người khác phái, vì thế chàng từng viết từng mẩu từng đoạn những “câu thơ”.
Thoăn thoắt vượt qua con đường ảo của trưởng thành
lấp đầy ảo ảnh gián đoạn...
Vòng cung vĩnh viễn sứt mẻ
anh chưa đi trọn một vòng thế kỷ
đem dấu chấm bôi đầy chỉ được một dấu đọc
không có ý nghĩ gì hết trọi chỉ có
giương đôi mắt nhìn trời mây nổi
Đại học năm thứ hai, làm quen một cô gái, tước hiệu Bảo Bối, đúng là cũng khiến chàng hoang mang bối rối một dạo, cũng vì nàng viết vài mẩu thơ vụn:
Mang tấm lòng tịch mịch
Đi vào trong cái dịu êm mộng dệt
Sao không còn lấp lánh
Lưu lại bóng yêu kiều của em
và
Thắp đuốc sông tây
Đếm những giấc mơ tàn rụng
em là gió
em là mưa
em là sấm
Gió thổi rụng mộng tưởng
Mưa đập nát tâm tình
Sấm lay tỉnh một người lữ khách
một mình thắp đuốc song tây
Đó là những ngày “bất thức thiếu niên sầu tư vị, vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu” (thiếu niên chưa biết mùi vị sầu, để làm thơ mới, gượng nói sầu). Bảo Bối, một cô gái là sao, là gió, là mưa, là sấm... sau cùng, lại hóa làm một làn khói nhẹ, nhẹ nhàng bay đi khỏi đời chàng không để lại dấu vết. nhưng học kỳ đầu năm thứ ba đại học, trong những ngày trước buổi mừng sinh nhật của Phương Khắc Mai, chàng vẫn còn đang thương tiếc mối tình hão huyền không thành hình ấy, còn sa vào trong tấm lưới chính mình dệt thành. Bảo Bối đã thành quá khứ. Mà chàng vẫn không quen với cái gì gọi là “quá khứ”. Không phải vì Bảo Bối, không phải vì bất kỳ người con gái nào chàng tự gặp. Chỉ là vì... tuổi trẻ.
Trở lại đoạn đầu, hôm ấy là sinh nhật của Phương Khắc Mai và Từ Nghiệp Bình là quen nhau ở cửa hàng thịt nước Bình Lâm. Từ Nghiệp Bình trừ học hành ra cái gì cũng ưu tú. Anh ta biết đàn ghi-ta, biết hát, biết khiêu vũ, biết đánh bài, biết nói chuyện cười, biết theo đuổi các cô gái. Phương Khắc Mai học lớp ban đêm Đại học Phụ Nhân, hệ Anh Ngữ, là loại cô gái bất kỳ ai thoạt nhìn cũng sẽ thích: hoạt bát, đàng hoàng, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt sáng long lanh, thân hình cân đối. Do gia cảnh giàu có, được chiều chuộng, làn da cô trắng nõn mịn màng, sáng đẹp thanh nhã. Cái đáng quý nhất, cô ta đàn piano giỏi. Thường thường, piano của Phương Khắc Mai, ghita của Từ Nghiệp Bình, tiếng hát của Hàn Thanh và Ngô Thiên Uy... Họ sẽ làm nao nức trời đất, náo nức tuổi thanh xuân.
Chuyện bắt đầu như thế này: Phương Khắc Mai và Từ Nghiệp Bình yêu nhau, yêu đến mê mệt, yêu đến long trời đất lở, yêu đến chết đi sống lại. Trong hạnh phúc của bản thân họ, họ cũng quan tâm đến hai người bạn thân bên cạnh. Ngô Thiên Uy không có chuyện gì, Ngô Thiên Uy tương đối chín chắn vững vàng và có chí. Hàn Thanh thì lại khác, chàng là người cao ngạo, tự phụ, lại có trái tim nhiệt tình. Khi Từ Nghiệp Bình chuẩn bị vũ hội cho Phương Khắc Mai, Hàn Thanh liền tuyên bố:
- Tôi không có bạn nhảy, tôi không đến!
- Nói thế nào? - Từ Nghiệp Bình kêu lên nói - Cậu không đến chúng ta sẽ tuyệt giao! không nể mặt mình, không nể mặt Phương Khắc Mai...
- Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau! - Phương Khắc Mai tươi cười nhìn Hàn Thanh, cắn môi nghĩ ngợi khá lâu, bỗng nói - Hàn Thanh, lớp chúng tôi có một bạn đồng học, rất xứng với anh: cũng yêu văn học, rất nhiệt tình, rất... - Cô hình dung không ra, dùng một câu để tổng kết - Rất có chất, thế là đúng rồi. Tôi giới thiệu cô ấy làm bạn nhảy cho anh, thế thì, anh sẽ có bạn nhảy, thế nào nào?
- Rất tốt. - Hàn Thanh đồng ý - Cô ta người thế nào? Đừng kéo một quỷ dạ xoa đến trêu ghẹo tôi mà oan uổng cho tôi...
- Chao ôi! - Phương Khắc Mai thở dài - Đúng là làm phúc phải tội, không muốn làm quen thì thôi.
- Để nghĩ xem đã - Hàn Thanh vội trả lời. Với người khác mở vũ hội, mình lại đi nhọc công “thắp đuốc song tây” gì gì, quả thực có phần sợ hãi - Cô ta tên là gì?
- Viên Gia Bội - Phương Khắc Mai nhẹ hẳn người nói ra, tuyệt đối không ngờ được rằng, cái tên đó về sau lại biến đổi toàn thể thế giới của Hàn Thanh - Vậy nhé - Cô nghĩ một chút - Anh viết mảnh giấy tỏ ý muốn làm quen cô ấy, tôi sẽ chuyển, như thế dễ nói chuyện hơn. Viên Gia Bội không phải là cô gái tùy tiện có thể hẹn đến được!
- Tôi viết mảnh giấy cho cô ta? Tôi lại không quen biết cô ta, làm sao viết? - Hàn Thanh trợn mắt nhìn Phương Khắc Mai, trong lòng còn đang hoài nghi, cái cô Phương Khắc Mai này phải chăng đang đặt cạm bẫy gì để trêu đùa chàng. Chàng quay sang Từ Nghiệp Bình - Cậu đã gặp cô gái đó chưa?
- Chao ôi - Phương Khắc Mai lại “chao ôi”, đó là câu cửa miệng của cô - Tôi làm sao dám để Từ Nghiệp Bình gặp Viên Gia Bội, đến lúc, anh ấy sẽ theo đuổi Viên Gian Bội, tôi há chẳng phải tự chuốc lấy khổ à!
Hàn Thanh bỗng tim đập mạnh. Từ Nghiệp Bình vỗ vai chàng, cười nói:
- Viết đi! Nói viết là viết, viết mảnh giấy đối với cậu là quá giản đơn!
Được! Đại trượng phu nói viết là viết, cái đó có gì khó! Chàng cầm bút lên viết một mảnh thư:
“Viên Gia Bội
Trong một dịp ngẫu nhiên nghe được tên của cô, không hiểu sao rất muốn làm quen với cô. Viết mảnh giấy như thế này là quá đường đột, mong là cái “đường đột” ấy không có nghĩ là hoang đường.
Bất kỳ việc gì đều nên có một cái bắt đầu, phải vậy không?
Hàn Thanh, ba giờ 55 phút chiều 10. 11. 1977.”
Sau đó, là đêm hôm vũ hội.
Hàn Thanh. Đó không phải là lần đâu tiên giao du với bạn gái, chàng cũng chưa từng cho rằng giao du với bạn gái là việc khó khăn gì. Nhưng, tối nay chàng lại khẩn trương một cách không sao hiểu nổị trước khi đến vũ hội, chàng cố ý chải đầu rửa mặt, mắc chiếc áo sơ mi xanh mình thích nhất, một cái quần tây màu xanh sậm, thắt cra-vát màu xanh sậm. Soi gương tự ngắm mình, ngoài việc không có một bộ mặt có vẻ chín chắn mà trưởng thành ra tất cả đều hoàn hảo. Chàng phải chải đi chải lại mái tóc bướng bỉnh, trong bụng khẽ rủa mình một câu: “Có phải là đi xem mặt nhau đâu! Giả sử không phải vì mất Bảo Bối...” Phải, Bảo Bối, trong cái khoảnh khắc khi đến nơi hẹn, cái mà chàng nghĩ vẫn là cô gái như làn khói nhẹ: Bảo Bối.
Vũ hội là mượn một căn nhà tây đơn lẻ mà sinh viên hệ Thị chính thuê, căn nhà ấy có phòng khách rất lớn.
Tối ấy hết sức náo nhiệt, nam nữ đến dự có khoảng hai mươi - ba mươi đôi, toàn là sinh viên đại học bạn đồng học các trường Đạm Gian, Minh Truyền, Đông Ngô, Phụ Nhân, Văn Đại... đều có. 7 giờ 30 phút, vũ hội bắt đầu. Phương Khắc Mai mặc đồ đầm thuần trắng, trên vạt gài một đóa hoa lan màu tía, vừa cao quý, vừa xinh đẹp. Từ Nghiệp Bình cũng mặc một bộ âu phục 101 của anh, là tặng phẩm của cha mẹ khi anh thi đậu vào đại học, màu xám. Họ là một đôi rất xuất sắc, liên tiếp khiêu vũ, quay cuồng trong phòng chính.
7 giờ 40 phút, Viên Gia Bội chưa xuất hiện
7 giờ 50 phút, Viên Gia Bội chưa xuất hiện.
8 giờ đúng, Viên Gia Bội chưa xuất hiện.
Trong phòng chính, người càng lúc càng nhiều, Hàn Thanh lại càng lúc càng buồn bực. Chàng đi đến bên cửa sổ, đốt một điếu thuốc, buồn chán nhả khói thuốc. Chàng hút thuốc từ hồi học luyện thi, từ đó bỏ không được. Chàng nhả khói thuốc, không nghĩ đến cái cô Viên Gia Bội ấy, bắt đầu nghĩ đến những cô gái trong đời sống của chàng... Kỳ quái, trong đời sống của chàng vẫn không thiếu các cô gái, trừ Bảo Bối ra, còn có những người khác, chỉ là chàng lại không đặc biệt quý tiếc bất kỳ một người nào. Cứ cho là đối với Bảo Bối, chàng cũng là có cũng được không cũng được, chẳng phải thế hay sao? Tình yêu trời long đất lở, quỷ khóc thần kinh dưới ngòi bút nhà tiểu thuyết đều là bịa đặt, đều là hư cấu, đều là nói bậy bạ, chỉ có những độc giả ngốc nghếch mới đi tin những chuyện quỷ quái ấy!
8 giờ 10 phút, Phương Khắc Mai bỗng dẫn một cô gái đến trước mặt chàng.
- Hàn Thanh! - Phương Khắc Mai cười nói - Viên Gia Bội đã đến.
Chàng giật mình, ưỡn thẳng người, chàng đăm đăm nhìn: một đôi mắt to dịu dàng, một khuôn mặt trắng trẻo và một cái cười điềm đạm.
- Xin lỗi, tôi đến muộn - Nàng nói - Vốn định không đến, sợ Phương Khắc Mai giận.
Hả? Chỉ sợ Phương Khắc Mai giận? Và Hàn này chỉ là một gã vô danh tiểu tốt? Chàng chưa kịp đáp lời, Phương Khắc Mai đã thoăn thoắt rời đi, để lại cô gái thân hình thấp nhỏ, thon thả, văn nhã mà cao quý ấy cho chàng. Phải, thon thả, văn nhã, cao quý, xinh đẹp... Một thời gian, rất nhiều chữ loại như thế chồng chất trong đầu óc chàng, mà cái khiến chàng kinh ngạc, là những chữ ấy cộng lại, vẫn miêu tả không nổi ấn tượng đầu tiên nàng mang lại cho chàng. Chàng vội chìa tay ra bắt tay nàng, rất buồn phiền vì lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi.
- Dù thế nào, tôi vẫn cảm ơn cô đã đến - Chàng nói - Cô bằng lòng khiêu vũ không? - Chàng hỏi giản đơn rõ ràng - Khiêu vũ có thể làm dịu đi cảm giác xa lạ giữa người và người.
- Rất bằng lòng.
Họ bước vào sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ. Chàng lúc ấy mới phát hiện, nàng lại mặc chiếc quần bò, áo sơ mi màu gạo hoa lấm chấm, hoan toàn không giống dạng vẻ tham dự vũ hội. Dù thế nào đi chăng nữa, nàng không coi trọng vũ hội này, không coi trọng mảnh giấy ấy! Đối với cái “trò chơi giới thiệu” này hoàn toàn không cảm thấy hứng thú. Khi chàng nhìn đăm đăm vào mắt nàng phát hiện nàng không chút che giấu, nhìn và đánh giá chàng kỹ càng.
Không phải là che giấu. Tiếp đó học lại bắt đầu nói chuyện. Chắc là thái độ không quan tâm, không nghiêm chỉnh của nàng làm chàng tổn thương, càng có thể, là thân hình cân đối của nàng, bộ mặt xinh đẹp của nàng (cảm ơn Phương Khắc Mai không kéo quỷ dạ xoa đến trêu ghẹo chàng) mang đến cho chàng cái vui mừng bất ngờ.
- Cô có tin hay không, - chàng nói - tôi bây giờ đang khiêu vũ với cô, cái trong lòng tôi nghĩ lại là một cô gái khác?
Lời trò chuyện hay làm sao! Chàng nói ra miệng liền thấy hối hận. Trên thế giới sao có người vụng về đến như vậy, thấy ấu trĩ đến vậy, hư vinh đến vậy, không chín chắn đến vậy....
Nàng nhìn chàng. Vẻ mặt nàng trịnh trọng mà dịu dàng, mắt nàng lóe lên ánh sáng êm dịu, nhìn sâu vào mặt chàng
- Anh có tin hay không, - Nàng đứng đắn tiếp lời - tôi bây giờ tuy đang khiêu vũ với anh, cái trong lòng tôi nghĩ cũng là một người con trai khác?
Chàng trừng mắt nhìn nàng, chàng đoán, vẻ mặt của mình nhất định rất ngốc nghếc.
- Tôi không tin - Chàng nói.
- Anh nên tin - Nàng gật đầu.
- Tại sao? - Chàng lắc đầu.
- Tôi sẽ không vì một người con trai viết sai tên tôi mà đến dự hẹn, trừ phi tôi đang không mãn ý với một người con trai khác.
- Hả - Chàng mở to mắt nhìn nàng - Tôi viết sai tên cô? Cô không phải tên Viên Gia Bội?
- Là Viên Gia Bội, chữ Bội bên cạnh chữ ngọc, không phải là bội bên cạnh chữ nhân. Có thể thấy anh không biết gì về tôi hết.
Đáng chết, chàng nghĩ, quả thực là viết sai. Chàng đăm đăm nhìn nàng. Đột nhiên, họ cùng cười. Cái cười của nàng ôn hòa làm sao, thanh thoát làm sao, động lòng người làm sao, khiến lòng chàng lập tức giống như buồm căng đầy gió, tràn đầy sức sống và xúc động.
- Xin lỗi - Chàng nói, lại tiếp một câu - Cám ơn cô.
- Xin lỗi cái gì? Cám ơn cái gì? - Nàng hỏi.
- Xin lỗi, là tôi viết sai tên cô. Và cảm ơn, là cô đối với một người con trai khác không vừa ý.
Nàng nhướng lông mày lên, nhìn chàng, rất kinh ngạc, cũng rất háo hức. Sau đó nàng cười to, cười được thẳng thắn, thuần hậu mà vui vẻ.
- Anh là một người con trai có phần cổ quái - Nàng nói - Tôi sẽ không hối hận vì tôi đến tối nay.
Tối hôm đó, họ nói rất nhiều rất nhiều chuyện, dường như là hai người bạn từ lâu. Chàng nói cho nàng biết chàng là một chàng trai nhà quê đến từ làng Vạn Loan Bình Đông. Nàng nói cho chàng biết, nàng xuất thân từ nhà danh giá, ông nội là một đại tướng quân, chân cũng từ trong quân đội về hưu, mở một công ty đồ dùng gia đình, nàng là con em nhà quân nhân chính cống, nguyên quán Hồ Bắc.
- Không ngờ nổi phải không? - Nàng nhướng lông mày, cười nói - Nhà tôi gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ dường như đã tiếp nhận huấn luyện quân sự, trong nhà ngay cả chuyện phiếm, cười đùa đều không thể tùy tiện, nhưng lại đẻ ra một đứa con gái bướng bỉnh, không chịu nghe theo khuôn phép như tôi.
Chàng chăm chăm nhìn nàng. Không ngờ nổi phải không? hai người một Nam một Bắc, đến từ hai thế giới, lại gặp nhau trong một hoàn cảnh cố ý sắp đặt!
- Nói cho tôi biết số chuyện của anh, - nàng bỗng nói - cô gái ấy thế nào rồi?
- Cô gái nào? - Chàng sửng sốt.
- Cô gái anh nghĩ đến trong lòng ấy!
- À! - Chàng chợt hiểu ra, mở to mắt - Cô ấy ư!
- Cô ấy làm sao? - Nàng truy hỏi. Cô gái thích truy tận gốc ngọn!
- Cô ấy không đáng kể vào đâu - Chàng lắc đầu.
- Quả thực không có cô ấy ư? - Nàng hoài nghi
- Quả thực có cô ấy. Chàng gật đầu, rất nghiêm chỉnh - Còn không phải chỉ một cô, mà có nhiều cô!
- Ý xì! Quả là hay! - Nàng liếm đầu lưỡi. - Chặc chặc, có nhiều bạn gái như thế, cảm giác của anh như thế nào?
- Phiền nhiễu lắm!
Nàng cười, vì cái khoác lác của chàng mà cười. Chàng cũng cười, vì cái cười của nàng mà cười.
Sau đó, thời gian trôi qua, suốt cả một buổi tối giống như một chớp mắt. Phương Khắc Mai, Ngô Thiên Uy, Từ Nghiệp Bình mỗi lần lướt qua bên người họ, đều nháy mắt với chàng. Chàng hài lòng, như chưa từng có cái hài lòng như vậy. Những bạn gái trước đây, đều không đáng kể vào đâu! Có một khoảnh khắc, chàng thấy mình giống như dẫm trên mây mù, thứ cảm giác tươi mới ấy, thứ khát vọng, vui sướng nở từ chỗ sâu trong tâm hồn ấy, dường như... chàng trước đây đều là sống uổng. Rõ ràng, cô gái trước mặt, chàng mới lần đầu tiên gặp được!
Tối ấy, họ còn nói những gì, chàng không nhớ được nữa. Ngay cả Phương Khắc Mai lúc nào cắt trứng chiên sinh nhật, chàng cũng không nhớ được nữa. Từ Nghiệp Bình hát nhiều bài hay, lại đàn ghita, chàng cũng không nhớ được nữa. Chỉ nhớ được sau cùng, là chàng đưa nàng về nhà. Nàng ở Tam Trương Lê. Còn cách nhà nàng một ngõ, nàng liền không cho phép chàng tiễn thêm nữa. Nàng nói:
- Nếu để má tôi nhìn thấy tối nay tôi được con trai đưa về nhà, chắc chắn sẽ mắng tôi đến sáng sớm mai.
- Ủa! - Chàng sửng sốt - Đại học năm thứ hai còn chưa cho phép giao du với bạn trai ư?
- Cho phép. Nhưng, phải do các vị lựa chọn trước. Nhưng, - Nàng nhìn chàng - anh cũng chưa thể coi là “bạn trai” của tôi được!
Chàng gật đầu.
- Cho tôi thời gian. Hiện nay cô cũng chưa thể coi là bạn gái của tôi. Nhưng, không quan trọng, tôi cũng cho cô thời gian.
- Ủa! - Nàng kinh ngạc nhướng lông mày - Cái anh này quả thật... quả thật điên cuồng! Quá quái gỡ! Tạm biệt! - Nàng muốn chạy đi.
- Đợi một chút! - Chàng kêu - Nói cho tôi biết số điện thoại của cô
Nàng do dự giây lát
- Được! - Trong mắt nàng lóe lên một tia ranh mãnh - Tôi nói cho anh biết, nhưng tôi chỉ nói một lần, không nói lần thứ hai. Nếu mà nói rồi mà anh nhớ không nổi, tôi sẽ không nói lại nữa.
- Được. - Chàng đáp, tập trung tất cả sức chú ý. Chàng biết, nàng quả thật sẽ chỉ nói một lần.
- Nghe cẩn thận nhé! Nàng nói rất nhanh các con số, tốc độ nhanh đến giống như súng máy bắn liền một tràng, mà càng nói càng khẽ, con số sau cùng đã khẽ như tiếng nói thầm: 774- 35688.
Nói xong, nàng không đợi chàng hỏi lại nữa, giống như tia chớp, chuyển vào trong ngõ, bóng hình rất nhanh biến mất.
Chàng đứng ngây dưới đèn đường, giống như người ngốc nhẩm đọc những con số ấy, vừa nhẩm đọc, vừa móc bút bi trong túi ra, viết số điện thoại ấy lên trên làn da cánh tay. Viết xong, chàng huýt sáo miệng, tâm tình nhẹ nhõm. Sáng sớm mai, việc đầu tiên, gọi điện thoại thăm hỏi nàng, cũng biểu hiện ra sức nhớ của mình. Chàng đi mãi đi mãi, huýt sáo miệng mãi, bỗng nhiên, chàng thấy có phần quái lạ, càng nghĩ lại càng quái lạ. Dừng ở dưới một ngọn đèn đường, chàng cuốn tay áo xem số điện thoại ấy: 774- 35688
Chàng ngây người ra, không huýt sáo miệng nữa, đếm một cái, đủ tám con số, lại đếm một lượt, vẫn là tám con số. Trời đất! Điện thoại toàn thành phố Đài Bắc đều là bẩy con số làm gì ra tám con số!
Chàng thở dài một tiếng, dựa trên cột điện. Cô gái thông minh, nghịch ngợm, ranh mãnh, tinh nhạy ấy! Chàng vẫn bị cô ta xí gạt!
Hàn Thanh ở đường Thủy Nguyên, là một ngôi nhà đơn lẻ ba tầng lầu, chủ nhà toàn gia ở lầu một lầu hai, lại đem hai gian phòng lầu ba chia cho hai sinh viên đại học tỉnh ngoài đến thuê. Hàn Thanh ở một gian, một gian khác là một sinh viên hệ Pháp luật Đại học Đông Ngô, đàn ghi-ta giỏi khiến người mến mộ đến chết được. Những năm này hầu hết sinh viên đại học đều giỏi đàn ghi-ta hát dân ca, mà còn biết sáng tác ca khúc. Hay thật, người trẻ tuổi thời đại này đều có tế bào âm nhạc, không có thầy cũng tự biết. Vốn dĩ người da đen Phi châu trong rừng rậm nguyên thủy còn biết đánh trống làm vui, hát lên niềm vui buồn mừng giận của họ, mà họ không có người nào từng học nốt, khuôn nhạc.
Hàn Thanh và anh sinh viên láng giềng không quen thuộc cho lắm, anh ta họ Vương, Hàn Thanh liền gọi anh ta là Vương ghi-ta. Có một hồi, Hàn Thanh cũng muốn học đàn ghi-ta, Vương ghi-ta đã dạy chàng, Từ Nghiệp Bình cũng đã dạy chàng, chỉ vì chàng không kiên nhẫn, học một hồi rồi bỏ. Ngôi nhà ở đường Thủy Nguyên cũng kỳ quái, giống như chung cư, cầu thang ở mặt ngoài nhà, lại thấp lùn chỉ có ba tầng. Hàn Thanh thích tính độc lập của nó, có chìa khóa cửa phòng mình, khỏi đi qua phòng khách và gian phòng của người khác, tiền thuê phòng mức thấp, sẽ không để cho chàng có điện thoại vẫn phải gọi nhờ bà chủ. Nhờ nhiều cũng đâm ngượng, ai gọi điện thoại tới lại khó, lúc đến nghe lại phải để ý quần áo của mình có chỉnh tề hay không. Đương nhiên, cũng có thể ra bên ngoài dùng điện thoại công cộng, đến trạm điện thoại, phải đi mất 15 phút.
9 giờ sáng ngày 25 tháng 10 năm 1977.
Lần đầu tiên Hàn Thanh gọi điện thoại đến nhà họ Viên, mà gọi nhờ bà chủ nhà. Bà chủ nhà đi mua đồ ăn, đứa con gái sáu tuổi An An dịu hiền ngoan ngoãn, mở cửa cho chàng vào thỏa sức dùng điện thoại. Ha, cái số điện thoại tám chữ số ấy khiến chàng nhức cả đầu cả óc. Nhưng, trực giác mách bảo chàng, trong tám chữ ấy chắc chắn có bẩy chữ là đúng, chỉ cần bỏ đi một con số thừa là được. Rất giản đơn, nhất định giản đơn, tuyệt đối giản đơn, tuyệt đối giản đơn!
Cuối cùng chàng cũng gọi được điện thoại cho nàng. Chính Viên Gia Bội đến nghe điện thoại. Nàng học lớp đêm, ban ngày đều không đến lớp. Nghe thấy tiếng Hàn Thanh, nàng kinh ngạc sửng sốt.
- Anh làm sao nhớ được điện thoại? - Nàng nửa sợ nửa mừng - Tôi biết, đúng là Phương Khắc Mai nói cho anh biết.
- Không, không! Nếu tìm Phương Khắc Mai thì quá là chán chuyện! - Chàng có phần đắc ý - Số điện thoại là chính cô nói cho tôi biết! Cô sao lại quên? Tối hôm qua, chính miệng cô nói với tôi.
- Nhưng... nhưng.... - Nàng ấp úng, cười, thích thú với sự hiếm lạ - Số điện thoại tôi cho anh dường như... dường như... Hi hi, ờ, ha ha...
- Hi hi, ờ, ha ha! - Chàng bắt chước tiếng của nàng, hầm hừ một cách cường điệu - Số điện thoại của cô rất chính xác, chỉ là thừa một số, tôi bỏ một số thừa ấy đi, liền hoàn toàn chính xác, rất giản đơn. Đó là một trò chơi con số sắp xếp tổ hợp, nói cho cô biết, số học tôi cũng không kém, trong tám chữ số muốn lấy bẩy chữ sớ, có một công thức, tên là P8/7 nhưng trong chữ số của cô có hai số lặp lại 77 và 88, cho nên công thức của nó là C: lấy lũy thừa ba nhân hai trừ đi lũy thừa hai nhân hai cộng lũy thừa hai nhân 7 trừ lũy thừa 2, coi như là 10080 kiểu. Cho nên, tôi chỉ cần dựa theo trật tự, gọi 10080 cú điện thoại thì nhất định có thể gọi thông được.
- Cái gì lũy thừa với không lũy thừa? Anh làm mụ cả đầu óc tôi rồi, anh đang chơi trò trúc trắc hay sao? Đừng bịt mắt tôi nữa! - Viên Gia Bội càng thích thú với sự hiếm lạ, càng thêm kinh ngạc - Tôi không tin, ngay cả cái công thức của anh tôi cũng không tin.
- Nếu không, tôi làm sao gọi cho cô được? Có người cho tôi một trắc nghiệm, tôi đành giải đề!
- Không tin! không tin! tuyệt đối không tin! - Viên Gia Bội cười la lên - có người giúp anh, có người đang bán đứng tôi.
- Tuyệt đối không có! Thề rằng không có! - Chàng kiên quyết nói, cũng cười - Nhưng tôi đương nhiên là sẽ không ngốc đến nỗi gọi nhiều cú điện thoại như thế! Tôi chỉ cần nghĩ ngợi một chút, và liền gọi được.
- Nghĩ ngợi như thế nào? - Nàng tò mò hỏi.
- Mời cô đi ăn trưa, trong bữa trưa sẽ nói cho cô biết.
- À, thì ra anh muốn mời tôi đi ăn trưa.
- Phải!
- Nhưng... - Nàng thực tình do dự.
- Đừng nói nhưng! - Chàng ngắt lời nàng - Tôi mời cô đi ăn trưa, sau đó đi xem phim, sau đó tản bộ, sau đó đưa cô đến Đại học Phụ Nhân học. 6 giờ 40 phút, cô có một tiết học cô thích nhất: chữ Hy Lạp. Cô học, tôi làm sinh viên dự thính.
- Ủa! - Nàng lại cười, lại kinh ngạc - Anh đều sắp đặt cả rồi ư?
- Phải.
- Anh không đến lớp à?
- Tôi hôm nay chỉ có một tiết học. Cô đoán được tên bài học là gì không? Nhân lực đi làm và an toàn xã hội. So với số điện thoại của cô còn nhiều hơn một số. Nói phức tạp thì đúng là phức tạp. Tôi cúp cua, cùng cô đi học chút văn học.
- Nghe nói, anh còn có năng khiếu văn học.
- Cái đó không đáng kể vào đâu cả.
- Không ngờ được rằng anh còn có đầu óc số học.
- Cái đó cũng không đáng kể vào đâu cả.
- Ha! Cái gì cũng không đáng kể vào đâu cả! Thế thì, đối với anh có việc đáng kể vào đâu hay không?
- Đương nhiên.
- Là gì?
- Cô ra ăn cơm trưa với tôi.
- Chao! - Nàng thong thả thở một hơi dài - Gặp ở đâu? - Nàng hỏi khẽ, hoàn toàn đầu hàng.
Lòng chàng vui mừng, máu nhanh chóng chạy rần rật trong cơ thể, đầu óc tỉnh táo mà thần thái bay bổng.
- Đằng sau Đại học Sư Phạm có một quán ăn nhỏ, tên Tiểu Phong Phàm, có biết hay không?
- Ờ, Tiểu Phong Phàm (cánh buồm nhỏ), cái tên rất đẹp.
- Mười một giờ rưỡi, gặp ở Tiểu Phong Phàm! Hoặc giả, - chàng càng lúc càng cấp thiết - tôi bây giờ đến Tam Trương Lê đón cô!
- Khỏi! - Nàng cười hi hi - Mười một giờ rưỡi gặp!
Điện thoại cắt. Chàng lẹ làng nhảy lên, dùng tay đụng vào trần nhà, ôm bé An An trong lòng hôn rõ kêu, rồi tất tả đi ra, nhảy nhót chạy lên cầu thang về phòng, xoay một vòng trong nhà, soi gương, chải bừa đầu tóc sớm nay mới gội, sờ cằm, quá trơn nhẵn, thật đáng bực! 21 tuổi vẫn chưa có vài sợi râu! Chà chà! Hôm nay quả là tốt, cái gì cũng tốt! Ngay cả số điện thoại tám chữ số cũng đều tốt, cái gì cũng tốt!
Thế là, mười một giờ rưỡi, chàng cùng Viên Gia Bội gặp mặt ở Tiểu Phong Phàm.
Trời đất! Nàng thanh thoát biết bao, tinh nhạy biết bao, trang nhã biết bao, tế nhị biết bao! Nàng hôm nay hoàn toàn không giống tối hôm qua. Nàng cố ý trang điểm: đầu tóc mới gội, lồng bồng mềm mại đen láy óng mượt xõa trên vai, mặt tuy không son phấn, lại trắng trẻo, mày mắt phân minh. Nàng mặc chiếc sơ mi màu tím nhạt, quần màu tím sậm, bên ngoài thêm một chiếc ghi-lê thêu hoa tím nhỏ. Thoạt nhìn, quả thật giống đóa hoa tím nho nhỏ. Chàng vui mừng biết bao, bởi nàng đã cố ý trang điểm, vì chàng, chỉ vì chàng.
- Nói cho tôi biết - Nàng cấp thiết nói - Cái câu nói trúc trắc của anh là trò chơi thế như thế nào?
- Không phải là trúc trắc, là thật. - Chàng viết trên giấy khăn ăn một phương trình thức: 4 7! 7!, C x... + 2 X... = 10080, 3 2! X 2! 2! đưa cho nàng. - Đây là cái lũy thừa nhân với lũy thừa tôi đọc ra, cô coi, cô ra cho người một đề khó biết bao nhiêu! Chưa từng gặp một cô gái giống như cô, nếu tôi số học không khá, tôi há chẳng tiêu hay sao!
- Được, nói thật nha. - chàng nghiêm chỉnh nhìn nàng - Nhưng, nói ra cô có sẽ thấy là thú vị không, hay không nói là hơn.
- Nói đi! - Nàng hết sức tò mò - Nhất định phải nói!
- Kỳ thực, - Chàng cười - rất giản đơn, tôi gọi cho tổng đài điện thoại, hỏi họ số bẩy đầu có phải là mỗi chữ số đều có hay không, bởi vì tôi biết Tam Trương Lê là thuộc loại chữ đầu số bẩy. Kết quả, cô nhân viên cho tôi biết, không có 774, chỉ có 773, cho nên số 4 ấy là cô thêm vào, tôi chỉ cần bỏ số thêm vào, là đúng!
- Hả - Nàng mở to mắt há to miệng - Giản đơn như thế ư?
- Giản đơn như thế đấy. - Chàng nói, có phần hối hận, không nên nói cho nàng biết.
Mặt nàng sáng long lanh, môi nàng ướt nhuận, má nàng hơi ửng hồng.
- Chao! - Nàng thở dài, lại không che giấu nổi sự thán phục trong mắt. - Anh là một chàng khá thông minh, tôi nên để tâm đối với anh một chút!
- Bất tất phải để tâm... - Chàng buộc miệng nói ra - chỉ cần quan tâm!
- Chao! - Nàng lại thở dài, mắt có vẻ đề phòng - Anh...
- Đừng nói! - Chàng ngăn cản nàng, vội vàng cải chính - Nói sai rồi, không cần cô quan tâm, chỉ cần cô vui.
Nàng dùng tay che mắt cười, không muốn cho chàng nhìn thấy, không muốn để chàng biết nàng dễ gần gũi, càng không muốn để chàng biết trong thời gian ngắn ngủi ấy, chàng đã mang lại cho nàng ấn tượng sâu sắc biết bao. Nàng che mắt cười, nhưng, cười mãi, cưỡi mãi, tay nàng lại rơi xuống mặt bàn. Nàng không thể không thẳng thắn đối mặt với chàng, cậu nam sinh đẹp trai! Ồ, thật thế, khuôn mặt có phần trẻ con, mái tóc lồng bồng, nhãn thần động lòng người và cái cười thuần chân; thật thế, là một cậu nam sinh đẹp trai!
Do đó, suốt ngày hôm đó, hoàn toàn dựa theo kế hoạch của chàng: họ ăn cơm trưa, tản bộ, xem phim, buổi tối, họ cùng ăn một bữa tối giản đơn trong nhà ăn “Nhân Viên” của trường đại học Phụ Nhân, chàng lại cùng nàng đến lớp.
Khi lên lớp hội thoại, xảy ra một sai lầm nho nhỏ, vị giáo sư người nước ngoài tên Giohn, lại tưởng Hàn Thanh là sinh viên trong lớp, tìm ai không tìm lại tìm đúng chàng, dùng tiếng Anh hỏi chàng một đống lớn câu hỏi. Viên Gia Bội trong lòng lo nơm nớp, cái anh chàng học “hệ Quan hệ lao công” gì gì, biết tính lũy thừa nhân lũy thừa gì gì, đừng để mất mặt trước đám đông! Nàng ngồi đấy, đầu không dám quay lại. Nhưng, khi nàng kinh ngạc nghe Hàn Thanh trả lời lưu loát, nàng đúng là kinh ngạc đờ người ra: chẳng lẽ anh chàng này cái gì cũng biết một chút hay sao? Sau đó, nàng nghe đằng sau có hai nữ đồng học đang lén nói chuyện riêng, thảo luận về “nam sinh” “mới” đến, nàng đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo biết bao.
Đó là bắt đầu sự gặp gỡ, làm quen, thưởng thức nhau của một chàng trai và một cô gái. Vài ngày sau, trong nhật ký của Hàn Thanh có mấy câu như thế này:
Phương Khắc Mai hỏi tôi, có thích Viên Gia Bội hay không?
Tôi nói rất thích.
Phương Khắc Mai nói Viên Gia Bội rất không giản đơn,
Một buổi chiều tháng mười một, khí trời lành lạnh, ý thu đang nồng, Viên Gia Bội lần đầu tiên theo Hàn Thanh đến nhà chàng - ngôi nhà nhỏ đường Thủy Nguyên.
Một chiếc giường, một bàn viết, một chiếc ghế tựa, một đèn bàn, một máy hát, một tủ sách, một gian phòng tắm... rất nhiều cái “một” lại có vô số thùng xà bông chồng lên, bên trong chất vô số vô số sách và vô số đĩa hát.
Viên Gia Bội rất khẩn trương, ngồi trên chiếc ghế tựa duy nhất, không ngừng dùng ngón tay vuốt vòng quanh tóc, ánh mắt chuyển theo Hàn Thanh. Hàn Thanh đặt sách học của nàng trên bàn, tối nay nàng còn phải đến lớp. Chưa từng thấy cô gái nào dụng công hơn nàng, không bao giờ chịu bỏ tiết học, lại còn là đại biểu lớp! Nếu không phải có rất nhiều chữ lạ Anh Văn cần tra, mà không có bất cứ nơi nào thích hợp để làm bài tập, nàng chắc vẫn không chịu theo chàng về nhà.
Chàng rót một ly nước trà cho nàng. Nàng bưng ly, thận trọng nhấp môi, khóe mắt nhìn trộm chàng, tựa như không yên tâm.
- Làm sao thế? - Chàng hỏi - Không khát ư?
- Không. - Nàng khẽ hầm hừ - Hỏi một câu hỏi, anh đừng tức giận.
- Được. Cô cứ hỏi.
- Bên trong ly nước này - Nàng khe khẽ hỏi - Có bỏ thuốc mê gì không?
Chàng trừng mắt nhìn nàng. Tức giận? Nàng nghĩ chàng là người thế nào mà có cái hèn hạ như thế? Hèn chi không hề chịu theo chàng về nhà. Chàng không nói gì hết, chỉ là cướp lấy ly nước, ngửa cổ uống cạn một hơi.
- Trời! - Nàng khẽ kêu - Nói là không tức giận mà.
- Không tức giận. - chàng nói.
Ngồi trên mép giường, chàng giở sách học Anh Văn của nàng, cầm tự điển lên, giúp nàng tra những chữ lạ, vừa tra, vừa không ngẩng đầu lên nói - Cô đi nghe đĩa hát đi, có Beatles cô thích nhất, có đĩa hãng Olivia Nequton có rất nhiều bài hát của ca sĩ ngôi sao.
Nàng liếc trộm chàng. Vẻ mặt rất nghiêm túc, cúi đầu, không cười không nói, chỉ là không ngừng lật tự điển. Nàng hơi thấp thỏm, chưa từng nhìn thấy chàng như vậy. Ngây người ngồi đấy, nàng ra sức dùng ngón tay vuốt vòng quanh tóc, lâu lắm, mới nói mấy câu, mấy câu rất thẳng thắn:
- Rất nhiều bạn đồng học đều nói, những nam sinh các anh ở bên ngoài đều có phần ma giáo. Mà... Mà... anh cũng không phải là rất tốt. Có người cảnh cáo tôi, bảo tôi cách xa anh một chút.
Chàng buông cuốn tự điển, ngẩng đầu lên, nhìn nàng:
- Tôi biết tôi không phải là tốt, tôi cũng không giấu giếm cô chuyện gì, tôi đã giao du với khá nhiều bạn gái. Nhưng tôi không cần dùng thuốc mê gì gì, nếu tôi thích một cô gái nào đó, tôi nghĩ, bản thân tôi còn hay hơn thuốc mê.
Nàng nhìn chòng chọc chàng, bối rối.
- Nhìn tôi đây! - Chàng nói, bỗng phủ tay lên cái đầu căng thẳng của nàng. - Tôi có thể vĩnh viễn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng tôi có học, có trí tuệ, có tài ăn nói, một con người giống như tôi, có cần dùng thủ đoạn hèn hạ để đạt được mục đích không?
- Ồ! - Nàng khẽ kêu - Anh dựa vào đâu mà tự phụ như thế?
- Tôi phải mất hai mươi năm mới có cái tự phụ này, cô cho rằng tôi nên vứt bỏ đi ư?
Mắt nàng mở càng to.
- Họ nói anh cuồng vọng, tôi bây giờ mới biết anh rất cuồng vọng. Kỳ quái, những cô gái trước tôi, các cô ấy đều không thể khắc dấu trong tim anh ư? Đều không thể chiếm cứ linh hồn anh ư? Còn điều này nữa: anh chưa hề đích thực muốn yêu các cô ấy, muốn dâng hiến bản thân anh ư?
Chàng không đáp, chỉ là lặng lẽ đăm đăm nhìn nàng. Lát sau, chàng mới nói:
- Cô muốn tôi trả lời thế nào? Tất cả mọi cái đã qua đều không thấy được rằng đẹp rất đẹp. Cô muốn tôi nói kỹ từ đầu, để giải phẫu con người tôi ư? Để cung khai tất cả ư? Nếu cô muốn nghe, tôi sẽ nói, nói rất tường tận rất tường tận...
- Ồ, không không - Nàng cuống quýt ngăn lại. - Anh khỏi phải nói.
- Bởi vì cô vẫn không chuẩn bị tiếp nhận tôi! - Chàng sắc bén tiếp lời. - Được, thế thì, tôi không nói, dù sao, những chuyện ấy cũng...
- Không đáng kể vào đâu! - Nàng buột miệng nói ra câu đó, chỉ bởi vì “Không đáng kể vào đâu” là câu cửa miệng của chàng, chàng vẫn cứ hay nói cái này không đáng kể vào đâu, cái kia không đáng kể vào đâu. Nàng vừa nói ra miệng, chàng liền sửng sốt. Sau đó học nhìn nhau rồi cùng cười lên.
Cười dễ kéo gần lại khoảng cách giữa người và người biết bao. Cười sẽ xóa bỏ hiểu lầm. Cười là cái êm đềm dịu ngọt biết bao. Sự căng thẳng giữa họ không còn nữa, sự sượng sùng giữa họ không còn nữa. Nhưng tuyệt đối không thể lỗ mãng với nàng, như Phương Khắc Mai nói: nàng là cô gái ngoan, bảo thủ, giữ ý giữ tứ. chàng có phần bị tổn thưong. Tiếp nhận tôi đi, chàng thầm kêu. Nhưng chàng lại có chút cảm giác thưởng thích và khâm phục rất mâu thuẫn, nàng ngay cả nắm tay cũng giữ gìn ý tứ, một cô gái ngoan, một cô gái ưu tú, hoạt bát, có chiều sâu, bướng bỉnh, lại tự giữ mình trong sạch! Nếu trước đây chưa hề có người con trai nào đụng được đến nàng, thề thì, chàng càng nên tôn kính nàng. Cái càng khó có được càng đáng quý. Tất cả những cô gái trong đời chàng đều hóa thành hư vôi... chỉ có một người trướt mắt một người này: cười dịu dàng, hồn nhiên đáng yêu, quyến rũ biết bao. Chàng thở dài, ưỡn thẳng sống lưng, mở sách vở, ngồi ngay ngắn, tiếp tục giúp nàng tra chữ lạ Anh Văn.
- Đi đi đi! - Chàng khẽ kêu - Đi nghe âm nhạc của cô đi!
- Được - Nàng vui mừng đáp, chạy đi mở máy hát, lật băng nhạc, một lát chàng nghe thấy bài hát “All kinds of everything” nàng thích đang cất lên. Chàng quẳng tự điển, lắng nghe ca từ ấy, cầm lên một tờ giấy, chàng không do tự chủ theo ấy, phiên dịch ca từ:
Hoa tuyết và hoa thủy tiên rơi rụng
Bướm và ong bay múa
Thuyền buồm, người đánh cá và mọi sự vật trên biển
Giếng thề nguyền, tiếng chuông hôn lễ
Và hạt móc trong buổi sớm mai
Muôn sự vật, muôn sự vật
Đều khiến anh không do tự chủ - nhớ đến em.
Hải âu, máy bay, mây và mù trên trời
Tiếng than khẽ của gió, tiếng kêu khẽ của gió
Đèn nê-ông thành phố, bầu trời xanh
Muôn sự vật, muôn sự vật
Đều khiến anh không do tự chủ - nhớ đến em.
Mùa hè, mùa đông, hoa xuân và cây thu
Ngày thứ hai, thứ ba đều vì em dừng lại
từng vũ khúc, từng câu thổ lộ
Ánh mặt trời và kỳ nghỉ, đều vì em dừng lại
Muôn sự muôn vật, muôn sự muôn vật
Đều khiến anh không do tự chủ - nhớ đến em.
Mùa hè, mùa đông, hoa xuân và cây thu
Núi sông có thể biến, nước biển có thể khô
Mặt trời mặt trăng có thể chuyển dời, tình này không thay đổi
Muôn sự muôn vật, muôn sự muôn vật
Đều khiến anh không do tự chủ - nhớ đến em.
Trời, giờ phút tốt đẹp, tuổi xuân tốt đẹp, muôn sự muôn vật tốt đẹp! Có một quãng thời gian, buổi chiều mỗi ngày họ ở trong ngôi nhà nhỏ đường Thủy Nguyên, nàng nghe đĩa hát, chàng tra tự điển, lại trước sau giữ tình cảm thuần khiết, chàng chỉ dám nắm tay nàng, sợ tiến một bước nhanh sẽ thành mạo phạm. Mãi đến một hôm, chàng đang tra tự điển, nàng khom lưng để nhìn chữ chàng viết, tóc nàng phất trên đầu mũi chàng, ngưa ngứa. Chàng thò tay phất những sợi tóc đó đi, liền bất ngờ phát hiện, trái *** tai nhỏ nhắn của nàng, có một cái thẹo nhỏ lồi ra, giống như hạt móc nhỏ đọng trên cánh hoa vậy. Chàng kinh ngạc hỏi:
- Bên trên *** tai cô là cái gì thế?
- Ồ! - Nàng cười, thò tay sờ hạt móc nhỏ ấy. - Tôi sinh ra là đã có cái này, tiếng Hồ Bắc, gọi thứ này là “đà đà”. Tất cả những cái tròn tròn phồng lên đều gọi đà đà, cho nên, tôi lúc nhỏ, ông bà nội tôi đều gọi tôi là Đà Đà.
- Đà Đà? - Chàng nhiệt thành nhìn nàng, nhiệt thành lập lại hai âm đó - Viết như thế nào?
- Tùy anh viết thế nào thì viết, chữ Đà có một bộ điểu, một phát âm mà thôi.
- Đà Đà - chàng đọc, tên tục của nàng, “Đà Đà”. - Chàng lại đọc, đặc trưng chỉ có nàng có. - “Đà Đà” - Chàng đọc lại lần thứ ba, càng đọc càng thuận miệng - “Đà Đà” - chàng lặp lại lần thứ tư
- Anh làm cái gì thế? - Nàng cười nói - Cứ Đà Đà mãi.
- Tôi thích cái tên đó, - Chàng thực lòng nói, - Tôi thích cái *** tai của cô, tôi thích cái chỉ có cô mới có - Đà Đà. Trời! - Chàng than thở, hít hơi - Tôi thích cô, Đà Đà.
Chàng áp môi trên *** tai của nàng, hơi nóng thổi vào trong lỗ tai nàng. Nàng khẽ run rẩy, *** tai mềm mềm tiếp xúc với đôi môi mềm mềm của chàng, khiến nàng hồi hộp, toàn thân mềm đi. Môi chàng từ *** tai nàng trượt đi, trượt đi, trượt đến má trơn nhẵn bóng mịn của nàng, rời trên đôi môi ướt nhuận, nóng hổi, mềm mại của nàng.
Chưa từng có một giờ phút nào chàng xúc động như thế, chưa từng có một giờ phút chàng thấy trời đất quay cuồng như thế. Trong cuộc đời của chàng, cái đó tuyệt đối không phải là cái hôn đầu, có phải là cái hôn đầu của nàng không, chàng không dám hỏi, cũng không muốn biết, nhưng, lần đầu trong đời chàng, chàng sa vào một giếng sâu ngọt ngào say người như vậy, đúng là không biết mình còn tồn tại hay không nữa. Trời, Đà Đà! Đà đà! Trong lòng chàng chỉ thầm gọi đi gọi lại một cái tên. Ôm nàng vào lòng, ôm một thế giới vào lòng. Trên một thế giới chỉ có một cái tên... Đà Đà. Tiếng Hồ Bắc, ý tứ mà nó đại biểu là “cái nhỏ xíu”. “Cái nhỏ xíu”, cái nhỏ xíu đó sắp thuộc về chàng. Chàng hôn đi hôn lại đôi môi nóng hổi ấy. Đà Đà, một cái nhỏ xíu, trong một hát cát có thể nhìn thế giới, trong một đóa hoa dại có thể thấy thiên đường, trong bàn tay chưá đầy vô hạn, một khoảnh khắc là vĩnh hằng. Trời, Đà Đà, nàng là vô hạn của chàng, nàng là thế giới của chàng, nàng là thiên đường của chàng, nàng là vĩnh hằng của chàng.
Hàn Thanh trước sau không thể quên cảm giác trời đất biến đổi, núi sông chấn động, thế giới biến tan, thời gian dừng lại khi hôn Đà Đà lần đầu. Thứ cảm giác mạnh mẽ như thế, mang theo sức lay động to lớn như thế, là cái khiến chàng cảm thấy kinh ngạc. Thì ra cái “hôn” dưới ngòi bút nhà tiểu thuyết là có thật! Thì ra “một cái hôn định giang sơn” cũng là cái có thật! Chàng say sưa trong tình cảm mãnh liệt của cái hôn ấy. Nhưng, có một hôm chàng hỏi nàng cảm giác với cái hôn đầu ấy như thế nào, nàng lại mở to đôi mắt đen trắng phân minh của nàng, thẳng thắn, không chút bảo lưu nói:
- Anh muốn nghe lời thật hay là lời giả dối?
Nói vớ vẩn! Hàn Thanh nghĩ bụng. Chàng sợ nhất Viên Gia Bội nói thứ lời ấy, cái đó biểu thị câu trả lời chưa chắc là dễ nghe.
- Đương nhiên muốn nghe lời thật! - chàng cũng đáp một câu vớ vẩn.
- Thế thì, em nói cho anh biết. - Nàng ngoẹo đầu nghĩ một chút. Dáng vẻ ấy vừa đáng yêu, vừa kiều mỵ, vừa dịu dàng, vừa động lòng người. Dáng vẻ ấy lại khiến anh muốn hôn nàng nhưng lúc bấy giờ họ đang đi trên đường phố, trước mặt mọi người! Ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt anh rất đứng đắn, rất thành thực. - Lúc anh hôn tai em, em chỉ thấy rất ngứa, rất ngứa, ngoài rất ngứa ra, không có cảm giác gì cả. đến khi anh hôn vào môi em... ờ, đừng tức giận, là cái anh muốn hỏi mà... có một khoảnh khắc không có ý nghĩ gì sau đó, em thầm kêu lên một câu: Thật tệ! Làm sao lại bị anh ta hôn! Thật tệ! Làm sao một chút cảm giác cũng không có? Thật tệ, làm sao không thấy được là romantic? Thật tệ! Bị anh ta hôn phải chăng là biểu thị tôi từ nay về sau nên chỉ thuộc về một mình anh ta?...
- Ngừng! - Chàng kêu, trong lòng tựa như đánh đổ 120 thứ lọ gia vị, đúng là không biết mùi vị nào đến cực điểm. Trên đời còn có thể có chuyện làm cụt hứng hơn không. Khi anh hôn đến mịt mù trời đất, hồn bay lên 9 tầng mây, cái lòng đối phương nghĩ lại là một chuỗi liền “thật tệ”.. chàng nhìn nàng, cái chân thực rộng mở của nàng khiến chàng càng thêm nhụt chí. Đà Đà, em tại sao không nói dối một chút, khiến anh dễ chịu một chút? Đà Đà, “cái nhỏ xíu” khiến người hận đến ngứa cả răng này!
Viên Gia Bội nhìn chàng. Họ đang dạo chơi trong làn sóng người ở Tây Môn Đình, chàng trong lòng có điều ấm ức, không muốn biểu hiện ra, cảm giác thất ý còn nhiều hơn tức giận. Chàng đang nghĩ, chàng từ nay trở đi sẽ không hôn nàng nữa, trừ phi lúc chàng nắm chắc nàng sẽ cùng chàng tiến vào cùng một cảnh giới. Đà Đà, một “cái nhỏ xíu” mà thôi, làm sao lại khiến chàng hồn vía để đi đâu, không thể tự dứt ra được!
- Làm sao thế? - Chàng sợ đến nảy người lên, nhìn chăm chăm nàng, sắc mặt nàng có phần quái dị, mắt trố ra.
- Tai em lại ngứa! - Nàng cười lên, nói.
- Cái đó không liên quan đến anh chứ? - Chàng trừng mắt nhìn nàng - Anh đâu có đụng vào em!
- Anh chẳng lẽ không từng nghe nói, khi có người đang thầm mắng anh, tai anh sẽ ngứa à?
- Ờ, hừ, ha! - Anh chỉ nghe nói, nếu khi có người đang nhớ anh, tai anh mới sẽ ngứa.
- Thật ư! - Nàng cười.
- Thật. - Chàng cũng cười.
Nàng vui vẻ cất cao đầu, dùng tay vuốt tóc, dáng điệu ấy thanh thoát biết bao. Nàng lần đầu tiên chủ động đưa cánh tay vào trong cườm tay chàng, cùng chàng khoác tay mà đi, một động tác nhỏ như vậy, cũng khiến Hàn Thanh tim đập mạnh một hồi.
Vài ngày sau, chàng mua một tấm carte postale nhỏ, mặt trước vẽ một con gấu ôm bông hoa nhỏ, dựng tai lên cứ lắc lắc. Trên carte postale in chữ to:
Gần đây tai có thấy ngứa không?
Bên dưới in một hàng chữ nhỏ:
“Có một người đang nhớ nhung bạn đấy”
Chàng viết ở mặt sau carte postale mấy câu:
“Đà Đà
Tai những ngày gần đây giở chứng
Ngứa đến lạ lùng
Chắc là em nhớ
Đêm nay lại ngứa
Chạy đi mua bưu ảnh này. Hơi đỡ.
Thanh”
Chàng gửi carte postale cho nàng.
Chàng không ngờ rằng về sau, tai ngứa biến thành một phương thức để họ trêu đùa nhau, an ủi nhau, biểu đạt chân tình với nhau, mà cũng trong đời sống tình cảm của họ về sau, đóng một vai trò cực kỳ quan trọng.
Cuối tháng 11, khí trời rất lạnh.
Hôm đó là chủ nhật, người học lớp đêm hay là học lớp ban ngày, toàn thể mọi người đều được nghỉ. Do đó, không hẹn mà nên, mọi người cùng đến tụ tập trong ngôi nhà nhỏ của Hàn Thanh. Từ Nghiệp Bình mang theo Phương Khắc Mai, Ngô Thiên Uy vẫn là anh chàng độc thân. Từ Nghiệp Vỹ em của Từ Nghiệp Bình vừa tròn 18 tuổi, đang học trường chuyên nghiệp Công Vỹ giống anh của cậu ta, sẽ chơi, sẽ làm ồn, sẽ điên khùng, sẽ cười, toàn thân tràn đầy sức sống. Cậu ta còn là một vận động viên giỏi, bắp thịt chắc nịch, trên sân điền kinh, giành được không ít giải thưởng, trong hồ bơi, đều luôn chiếm giải quán quân. Cậu ta vẫn thường nói:
- Tiền nhân của tôi nhất định là một con cá, đầu thai làm người. Bởi vì không có ai thích nước, thích biển hơn tôi.
Kỳ thực, ưu điểm của Từ Nghiệp Vỹ còn rất nhiều, anh ta hát được, đàn ghi-ta được, còn biết dánh trống.
Hôm đó, Từ Nghiệp Vỹ không những mang theo bạn gái của cậu ta, còn mang đến một chiếc trống tay. Từ Nghiệp Vỹ giới thiệu bạn gái của cậu ta, chỉ là một câu nói giản đơn:
- Gọi cô ấy là Đinh Hương.
- Họ Đinh tên Hương ư? - Viên Gia Bội hiếu kỳ hỏi - Cái tên đó rất hay!
- Không phải! - Từ Nghiệp Vỹ gõ trống tay, phát ra tiếng “tùng tùng, tùng tùng tùng” rất nhịp nhàng, giống như giếng sóng biển vỗ vào đá vậỵ - Cô ấy vừa không phải họ Đinh, cũng không phải tên Hương, chỉ bởi vì người cô ấy xinh xinh nhỏ nhỏ, tôi liền gọi cô ấy Đinh Hương là được!
Đinh Hương quả thật là xinh nhỏ, đứng bên cạnh Từ Nghiệp Vỹ vừa cao vừa khỏe, quả thật giống như cái tụi rủ xuống của chiếc quạt ngà. Đinh Hương, cái tước hiệu ấy rất đạt. Cô ta không đẹp lắm, nhưng rất thích cười, cười lên lại rất ngọt ngào, tiếng của cô ta trong trẻo êm đềm, giống như chuông gió treo nơi cao đánh lên reo leng keng. Cô ta rất trẻ, áng chừng chỉ độ 16, 17. Nhưng cô ta đối với Từng Nghiệp Vỹ đã không có húy kỵ gì, nép vào cậu ta như con chim nhỏ nép vào người, dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu ta, khi cậu ta đánh trống, lau mồ hôi cho cậu ta, khi cậu ta hát, vỗ tay hoan nghênh cậu ta, khi cậu ta luận thuyết dài dòng, làm thính giả của cậu ta.
Hàn Thanh có phần mến mộ họ. Tuy nhiên, chàng cũng một dạo từng nghĩ, những người trẻ tuổi thời nay đều quá sớm thành thạo, cũng quá tùy tiện, quan hệ nam nữ đều bắt đầu quá sớm. Do đó, trong đời sống của họ thường sẽ mất đi một quãng thời gian - thời kỳ thiếu niên. Giống như chàng, dường như không có thời kỳ thanh niên. Thời kỳ thiếu niên của chàng đều là sống dưới áp lực của bài học sách vở. Còn thời thơ ấu, hầu như chàng không có thời thơ ấu... Chàng cố xua những hồi ức ấy, định thần nhìn Từ Nghiệp Vỹ và Đinh Hương. Họ thân mật với nhau, Từ Nghiệp Vỹ vò mái tóc ngắn của Đinh Hương, vò nó đến rối bòng bong, Đinh Hương chỉ cười. Chà! Họ đều là hai đứa trẻ, hai đứa trẻ không biết lo buồn trong cuộc đời! Còn mình? Chàng lén nhìn Viên Gia Bội, vừa vặn Viên Gia Bội cũng lén nhìn chàng, hai người ánh mắt vừa chạm nhau, tim chàng bỗng đập mạnh. Đà Đà! Chàng trong lòng khẽ gọi, anh đâu còn bản thân, bản thân anh đã vấn vít trên người em rồi.
Đà Đà sẽ có đồng cảm ư? Chàng không dám nghĩ như vậy nữạ từ khi Đà Đà thẳng thắn nói đến cảm giác về “nhận hôn”, chàng cũng không dám “tự cho mình là đa tình” nữa. Rất nhiều lúc, chàng cho rằng không hiểu nàng cho lắm, nàng giống như một câu đố đáng yêu, vĩnh viễn quyến rũ chàng đi tìm lời giải, cũng vĩnh viện không giải nổi. Giống như hiện giờ, khi Từ Nghiệp Vỹ và Đinh Hương thân mật, khi Phương Khắc Mai và Từ Nghiệp Bình cũng ôm eo nhau, vui suớng nép vào nhau... Đà Đà lại cách chàng khá xa, nàng đứng một bên, cười, nhìn, thưởng thức... đáy mắt nàng có từng người một, bao gồm cả Ngô Thiên Uy gàn dở, bao gồm cả Vương ghi-ta láng giềng cách vách bị tiếng cười đùa của họ lôi cuốn mà gia nhập.
Họ góp tiền mua một ít bia (làm thế nào được, lúc ấy mọi người đều nghèo rớt), các cô gái uống nước ngọt. Họ cao đàm hùng biện, khi bàn luận, mọi người đều chế Ngô Thiên Uy, bởi vì anh ta không giao du nổi với bạn gái. Ngô Thiên Uy cạn một lon bia, nói đầy hào khí:
- Thế nào cũng có một ngày, tôi dẫn bạn gái của tôi đến trước mặt các bạn, để các bạn đều sợ đến nhảy nhổm lên.
- Thế nào? - Từ Nghiệp Vỳ vừa nói, vừa đánh trống “tùng tùng, tùng tùng tùng” trợ hứng. Đinh Hương cười đến lăn vào lòng Từ Nghiệp Vỹ. Phương Khắc Mai quên hết tất cả hôn lên má Từ Nghiệp Bình. Từ Nghiệp Bình túm lấy cằm cô ta, hôn mạnh một cái trên miệng cô ta. Từ Nghiệp Vỹ vỗ tay như điên cuồng, la hét om sòm. Chà, anh em nhà họ Từ điên điên khùng khùng này.
Sau đó, Vương ghi-ta bắt đầu chơi đàn. Từ Nghiệp Bình hứng lên cũng lấy cây đàn ghi-ta cũ đã rỉ của Hàn Thanh ra. Họ hợp tấu, âm nhạc hay đẹp làm sao! Họ đàn một số bài dân ca, Từ Nghiệp Vỹ đánh trống, họ hát lên:
Nếu em là móc ban mai
Anh nguyện là nhánh cỏ
Nếu em là đám mây
Anh nguyện là mưa nhỏ
Nếu em là biển khơi
Anh nguyện là sa mạc...
Họ lại hát “Bên hò trời mưa nhỏ”, đặc biệt nhấn mạnh hai to hai câu đáng yêu nhất trong đó:
Tuy hai chúng ta chưa từng hẹn ước,
Chân tình vĩnh viễn không thay...
Khi hát câu này, Phương Khắc Mai và Từ Nghiệp Bình ngây người nhìn nhau, muôn vạn lời chứa hết trong khoảng không lời. Đinh Hương tựa đầu lên vai Từ Nghiệp Vỹ, mặt đầy vẻ đắm say và hạnh phúc. Hàn Thanh và Viên Gia Bội ngồi trên sàn nhà, chàng lặng lẽ giơ tay ra nắm lấy tay nàng, má nàng hồng nhuận, bị lây niềm vui sướng, nàng cười, mặc cho chàng nắm chặt tay nàng. Trời, cảm ơn em! Chàng trong lòng nói khẽ: cảm ơn em để anh nắm tay em, cảm ơn em ngồi bên cạnh anh, cảm ơn sự tồn tại của em, cảm ơn tất cả mọi cái của em. Đà Đà, cảm ơn em.
Họ tiếp tục hát, hát “Hoa Lan”, hát “Bắc Lươn”, hát “Khe nhỏ”:
Đừng hỏi tôi đến tự phương nào
Đừng hỏi tôi chảy đến nơi đâu
Bạn có con đường phía trước của bạn
Tôi có nẻo về của tôi...
Bài hát này không hay cho lắm, họ lại hát bài khác, hát “Cây Trám”, hát “Để chúng ta nhìn thấy”. Cuộc cùng, họ đều có ý say, không biết tại sao, học đặc biệt hát to một bài hát:
Vội vã, quá vội vã,
Sáng nay có rượu sáng nay say
Sao đêm qua, gió đêm quá!
Vội vã, quá vội vã
Xuân đi về đâu không ai hỏi
Hạ đi thu tới lại sang đông!
Vội vã, quá vội vã
Tuổi xanh chẳng ở mãi cùng người
Tôi hát tôi cười như trong mộng!
Vội vã, quá vội vã
Triều lên triều xuống không ngừng nghi?
Chớp mắt mấy độ bóng chiều tà!
Vội vã, quá vôi vã
tôi muốn cưỡi gió bay lên mãi
Dang tay nắm lại cái trôi nhanh
Vội vã, quá vội vã
Tôi muốn chạy nhanh về phía trước
Hai tay níu lại cái trôi nhanh
Vội vã, quá vộ vã
Tôi muốn vọng từng không gào thét
Lớn tiếng giữ lại cái trôi nhanh!
Vội vã, đừng quá vội vã
Vội vã, đừng quá vội vã
Là “thiếu niên bất thức sầu tứ vị” ư? Là “vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu” ư? Là biết hôm nay sẽ không vì ngày mai mà ở lại ư? Là dự cảm về sự mờ mịt của tương lai, sự khó mà tin cậy vào tương lai ư? Họ hất dần có phần buồn thương. Hàn Thanh nắm chặt tay Đà Đà, mắt ươn ướt một cách không sao hình dung nổi, trong lòng chàng chỉ đang nhắc lại hai câu cuối cùng của lời ca: