 |
|

10-08-2008, 06:52 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Äau thương đến chết
Äau Thương Äến Chết - Quá»· Cổ Nữ
Tác Giả - Quỷ Cổ Nữ
Nguồn : Google :D Hấp dẫn từ đầu tá»›i cuối bởi sá»± kỳ bà vá»›i những vụ án mạng, “Äau thương đến chết†cá»§a tác giả Quá»· Cổ Nữ má»™t lần nữa lại khuấy động văn há»c Trung Quốc sau tác phẩm “Kỳ án ánh trăng†năm 2004.
Quá»· Cổ Nữ là bút danh chung cá»§a cặp vợ chồng viết văn ngưá»i Trung Quốc hiện sống tại Mỹ Dư Dương - Dị Minh. Cuốn tiểu thuyết kinh dị “Kỳ án ánh trăng†thu hút hÆ¡n 10 triệu độc giả, khắp Bắc Mỹ và châu á có đến 10 trang web cùng cạnh tranh truyá»n tải. Tác giả cÅ©ng đã già nh được vị trà số 1 trong số 10 tác giả viết tiểu thuyết kinh dị đặc sắc nhất trong lòng bạn Ä‘á»c. Bản tiếng Việt cuốn “Kỳ án ánh trăng†cá»§a Quá»· Cổ Nữ đã được NXB VHTT ấn hà nh năm 2006 thu hút đông đảo bạn Ä‘á»c.
“Äau thương đến chết†(ÄTÄC)gồm 2 táºp (Táºp 1: Vạn kiếp, táºp 2: Luân hồi), được coi là phần 2 cá»§a series “Những câu chuyện bà hiểm chưa thể là m sáng tá»â€ cá»§a Quá»· Cổ Nữ.
Äây là câu chuyện già u sức hút xoay quanh ná»—i ám ảnh vá» má»™t lá»i nguyá»n chết ngưá»i. 5 cô gái ở trưá»ng ÄH Giang Kinh, là thà nh viên Há»™i du lịch cá»§a trưá»ng gồm Kiá»u Kiá»u, Tiểu Mạn, Tư Dao, Thưá»ng Uyển, Viên Thuyên) cùng bạn trai cá»§a Kiá»u Kiá»u là Lâm Mang, bạn trai cá»§a Viên Thuyên là Dục Chi khám phá hang Tháºp Tịch tại Tân Thưá»ng Cốc – nÆ¡i có những cá»— quan tà i treo bà hiểm.
Äến nÆ¡i, há» bất ngá» gặp má»™t ông già bà ẩn trùm áo mưa kÃn mÃt và nháºn được từ nhân váºt bà hiểm nà y lá»i cảnh báo không nên đâm đầu và o hang, nếu không sẽ "Ä‘au thương đến chết". Nhưng vá»›i sá»± hiếu thắng cá»§a tuổi trẻ, nhóm bạn vẫn quyết định liá»u mạng và o hang để thoả tò mò táºn thấy những cá»— quan tà i treo bà hiểm. Ngưá»i đầu tiên trong nhóm ngay sau đó đã phải bá» mạng: Kiá»u Kiá»u sẩy chân và chết Ä‘uối, Viên Thuyên bị thiệt mạng bởi tai nạn giao thông, tiếp đến là Tiểu Mạn, rồi lần lượt gần hết nhóm...
Cô gái còn sống sót Mạnh Tư Dao rất cắn rứt và luôn tá»± trách mình đã vô hình trung đẩy bạn mình và o cá»a tá». Vì váºy, cô kiên quyết tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến cái chết cá»§a những ngưá»i bạn, bất chấp hà ng loạt những chuyện quái dị và kinh hãi xảy đến vá»›i cô như má»™t lá»i Ä‘e doạ. Tá» Phóng (phóng viên) và Lâm Nhuáºn (luáºt sư) cùng và o cuá»™c. Trải qua bao mối hiểm nguy hút chết, cuối cùng Tư Dao cÅ©ng đã dần dần chạm tá»›i được chiếc chìa khoá bà máºt cá»§a những cá»— quan tà i rỉ máu… Nguyên nhân cá»§a những cái chết bà hiểm luôn là má»™t dấu há»i lá»›n. Ông già trùm áo mưa vẫn lẩn quất đâu đó quanh Tư Dao, như thể Ä‘ang chÆ¡i trò “mèo vá»n chuá»™tâ€. Bà ẩn chỉ được vén lên ở những trang sách cuối cùng bằng má»™t đáp án khó ai ngá» tá»›i...
Äâu là sá»± tháºt đằng sau lá»i nguyá»n "Äau thương đến chết"? Vì sao ai cÅ©ng phải bá» mạng sau khi rá»i hang Tháºp Tịch? Ông già bà ẩn trùm áo mưa là ai? Câu chuyện bà ẩn nà y chắc chắn sẽ thu hút bạn Ä‘á»c Việt Nam khi cuốn sách nà y vừa được NXB Văn hóa Thông tin ấn hà nh hai táºp và đang có bán tại các hiệu sách trên toà n quốc.
ÄAU THÆ¯Æ NG ÄẾN CHẾT
Phần một - VẠN KIẾP
Phần dẫn
Mây trÄ©u nặng. Má»™t đêm oi bức thưá»ng thấy và o cuối mùa hè ở thà nh phố Giang Kinh.
Trương Thông từ trong quán cà phê "Äừng quên em" trước cổng trưá»ng đỠđẫn Ä‘i ra, định ngá»a mặt lên trá»i than thở, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì anh bá»—ng chết lặng, hai mắt mở to vì kinh hãi.
Trên vòm trá»i Ä‘en đặc xuất hiện bốn chữ mà u đỠthẫm:
Äau thương đến chết
Từng nét chữ như được viết bằng máu, nhìn kỹ hÆ¡n thì đúng là viết bằng máu tháºt. Máu tươi Ä‘ang từ các nét chữ rá»›t xuống và má»™t giá»t rÆ¡i ngay trên môi Trương Thông.
Lẽ nà o những lá»i cá»§a ngưá»i ấy Ä‘á»u là tháºt?
Trương Thông không muốn tin. Äó chỉ là những lá»i nói quá ư hão huyá»n mà thôi. Anh cố dụi mắt, trên trá»i là m gì có dòng chữ nà o, cà ng không há» có máu tươi rÆ¡i xuống. Có lẽ vì mình quá Ä‘au đớn nên má»›i có ảo giác quái đản như váºy.
Những lá»i nói cá»§a Phó Sương Khiết vẫn như từng mÅ©i kim nhói và o tai Trương Thông. "Anh ấy... rất cầu tiến, năm sau sẽ có bằng tiến sỹ - tiến sỹ tại chức, anh ấy... theo Ä‘uổi em rất quyết liệt, em... thá»±c táºp ở phòng anh ấy, ná»a năm trá»i ngà y nà o cÅ©ng ở bên nhau, em tháºt sá»± không biết phải là m thế nà o. Nói chung là anh ấy... chÃn chắn hÆ¡n anh, rất tâm đầu ý hợp vá»›i em, cho nên em không muốn là m khó cho mình, cÅ©ng không muốn lừa dối anh... Anh là ngưá»i tốt, rất đẹp trai, là "bản sao cá»§a Lưu Ngá»c Äống" (1), anh là ngôi sao bóng rổ cá»§a trưá»ng, chắc không Ãt con gái theo Ä‘uổi... chúng ta vẫn là bạn tốt cá»§a nhau, được không?"
Ngay từ lúc Phó Sương Khiết hẹn anh ra đây gặp gỡ, Trương Thông đã có linh cảm chẳng là nh. Quán cà phê "Äừng quên em" dưá»ng như đã trở thà nh nÆ¡i các cặp tình nhân trong trưá»ng khi đã nhạt tình lá»±a chá»n để chia tay. Từ ngà y khai trương đến nay, đã có không biết bao nhiêu cặp uyên ương từ đây mà chia Ä‘i đôi ngả. Trước đây ná»a tiếng, Phó Sương Khiết vẫn là cô bạn gái xinh đẹp mà Trương Thông hằng nâng niu trân trá»ng, còn lúc nà y, anh ngÆ¡ ngẩn nhìn theo nà ng duyên dà ng ngồi và o chiếc xe hÆ¡i Chi-ê-ta (2) nghênh ngang phóng vụt Ä‘i.
Mình chỉ có xe đạp, đương nhiên không "chÃn chắn" rồi. Äáng lẽ phải sá»›m nháºn ra cô ấy má»›i đúng là ngưá»i "cầu tiến".
Nhưng còn tình yêu say đắm suốt ba năm nay? Những tình cảm trong sáng sôi nổi thuở ban đầu và chuá»—i Ä‘am mê nồng nà n khăng khÃt, lẽ nà o lại đơn giản tan biến như thế nà y? Trương Thông nháºn ra mình quả là chưa chÃn chắn. Chà ng trai có tầm cao 1,89m đứng ngay trên đưá»ng, nước mắt già n giụa.
Chá»› để nước mắt rÆ¡i, nhất là không thể để bạn bè trông thấy, vì hình ảnh cá»§a mình vẫn tháºt sá»± quan trá»ng.
Anh cố kìm nén những ký ức vừa ngá»t ngà o vừa khổ sở. Lồng ngá»±c anh Ä‘au nhói.
Thì ra đây là "cảm giác đau nhói trong tim"? Thế mà anh cứ tưởng những ca khúc diễn tả thất tình chỉ toà n là cái thói "không ốm mà rên"!
Anh chợt cảm thấy hình như từ sau kỳ nghỉ hè, những chuyện Ä‘en đủi cứ liên tiếp đến vá»›i mình. Khi thá»±c táºp ở bệnh viện đã xảy ra và i sá»± cố lá»›n nhá», trong giải vô địch bóng rổ các trưá»ng đại há»c toà n thà nh, anh thi đấu thất thưá»ng, từ vị trà trung phong bị đưa ra rìa ngồi chÆ¡i xÆ¡i nước. Còn bây giá», ngưá»i yêu suốt mấy năm qua bá»—ng nói lá»i chia tay sau má»™t ly cà phê. Tất cả là thế nà o váºy?
Äứng lặng hồi lâu, quán cà phê phÃa sau lưng đã đóng cá»a, xung quanh tối Ä‘i và trở nên yên tÄ©nh, chỉ còn ngá»n đèn đưá»ng gần đó trải trên mặt đất bóng Ä‘en trông dữ dá»™i cá»§a anh. Anh biết dù mình vẫn Ä‘ang đứng thẳng nhưng cõi lòng thì đã như cái bóng Ä‘ang nằm má»™t cách bạc nhược trên đưá»ng kia.
Äi thôi, dù sao ta cÅ©ng phải bước Ä‘i.
Anh gắng hết sức cất bước vá» phÃa cổng trưá»ng ở bên kia con đưá»ng.
Nhưng dưá»ng như trong lồng ngá»±c anh vẫn chất đầy những niá»m thương cảm và phiá»n muá»™n, nên má»—i bước Ä‘i lại nhói lên má»™t cÆ¡n Ä‘au. Anh thấy chóng mặt nên đà nh đứng lại và hÃt thở sâu.
Äể hÃt thở dá»… hÆ¡n, anh ngẩng đầu và lại má»™t lần nữa chết lặng. Trên ná»n trá»i Ä‘en thẫm là bốn chữ "Äau thương đến chết" bằng máu, từng giá»t máu tươi nhá» xuống từ các nét chữ, rÆ¡i và o môi anh, anh thấy rõ rà ng máu dÃnh âm ấm trên môi.
Lần nà y, Trương Thông ngá» ngợ lấy tay quệt lên môi và chìa ra khoảng sáng lá» má» cá»§a ánh đèn đưá»ng, trên ngón tay đúng là vết máu đỠsẫm!
Lẽ nà o những lá»i ông ta nói... là sá»± tháºt?
Äôi chân Trương Thông bắt đầu run run.
Anh chợt thấy mÅ©i nóng rát, bèn đưa tay quệt và không thể không mỉm cưá»i: hoá ra là mình bị chảy máu cam. Chắc là tức giáºn vì thất tình nên bốc hoả lên đầu rồi. Lúc nà y lại phải ngá»a mặt lên trá»i để máu đỡ chảy ra, chứ thá»±c ra là m gì có dòng chữ bằng máu nà o? Chỉ là mình hù hoạ mình mà thôi.
Bên tai chợt vẳng đến tiếng thét inh á»i, Trương Thông sững sá», nháºn ra mình Ä‘ang đứng giữa đưá»ng. Ãnh đèn pha chói mắt chiếu thẳng và o ngưá»i, má»™t chiếc ô tô Ä‘ang lao tá»›i. Anh muốn co chân chạy nhưng lồng ngá»±c lại nhói Ä‘au, cất bước rất khó khăn.
Trong phút gay cấn ấy, anh chợt nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i mặc áo mưa dà i, chiếc mÅ© chóp nhá»n dá»±ng lên che lấp gần như toà n bá»™ khuôn mặt.
Lẽ nà o đúng là ngưá»i ấy?
Tiếng bánh xe phanh gấp trên mặt đưá»ng rÃt lên chói tia trong đêm thanh vắng, sau má»™t tiếng "ầm" vang lên là những tiếng kêu hoảng loạn "đâm phải ngưá»i rồi, mau gá»i xe cấp cứu!"
Trên bãi cát bên hồ bÆ¡i Chiêu Dương, Sương Khiết uể oải nằm trên ghế, sau cặp kÃnh râm là cặp mắt vô hồn, thẫn thá» nhìn mặt hồ lặng sóng.
Bà ng Quân bước lên bá», sau khi bÆ¡i má»™t vòng tháºt thoải mái, nhìn thấy bá»™ dạng ỉu xìu cá»§a Sương Khiết, anh vừa ái ngại vừa bá»±c mình: cô ấy sao thế nhỉ? Liệu đến bao giá» thì má»›i thôi?
Anh bước tá»›i, vẫn giữ được vẻ bình thản, hiá»n hoà đặt tay lên bá» vai đỠtrần cá»§a Sương Khiết, nhẹ nhà ng nói: "Kìa, em ngồi đây lâu như váºy, ngưá»i còn chưa dÃnh tý nước nà o. Em cÅ©ng biết thá»i tiết ở Giang Kinh, sắp đến mùa mưa, trá»i sẽ trở lạnh, hôm nay trá»i còn đẹp, có lẽ là dịp cuối cùng để Ä‘i bÆ¡i, sao em không tranh thá»§ bÆ¡i cho đã?"
Sương Khiết lạnh nhạt nói: "Hôm nay em thấy không mấy thoải mái, anh cứ bơi đi, em ngồi đây ngắm và phơi nắng cũng rất dễ chịu rồi".
Bà ng Quân không kìm được cÆ¡n giáºn nữa, nắm chặt cánh tay Sương Khiết, nói gay gắt: "Em vẫn còn nhá»› đến chuyện cá»§a Trương Thông chứ gì? Cáºu ta bất cẩn bị xe đâm, đó là do cáºu ta Ä‘en đủi, sao em cứ đăm chiêu như đưa đám mãi thế?"
Sau cặp kÃnh râm, nước mắt Sương Khiết trà o ra: "Anh ấy bị xe đâm sau khi em nói lá»i chia tay. Anh ấy là má»™t cầu thá»§ rất nhạy bén, sao có thể nói là bất cẩn được? Em nghe nói, trước khi chiếc xe tải đó Ä‘i tá»›i, anh ấy đã đứng rất lâu ở giữa đưá»ng, má»i ngưá»i gá»i mà anh ấy cÅ©ng không há» phản ứng, rõ rà ng vì đã nghÄ© quẩn..."
"Dù cáºu ta tá»± sát vì thất tình tháºt, cÅ©ng chỉ cho thấy cáºu ta không đủ cứng rắn, chứ liên quan gì tá»›i em? Chẳng lẽ em không có quyá»n tá»± do lá»±a chá»n tình yêu hay sao?"
"Chẳng lẽ em không có quyá»n tá»± do Ä‘au xót à ?" Sương Khiết giáºn dữ đứng dáºy, cô vẫn bị Bà ng Quân nắm tay kéo lại. Cô gỡ bá» kÃnh râm, lạnh lùng nhìn Bà ng Quân. Bà ng Quan chợt thấy á»›n lạnh bèn bá» tay ra.
Sương Khiết bước thẳng vá» phÃa hồ, Bà ng Quân gá»i vá»›i theo, cô cÅ©ng không buồn quay lại, chỉ nói: "Em xin tiếp thu ý kiến cá»§a anh, bÆ¡i má»™t lần cho đã!"
Những ngưá»i ngồi trên bãi cát nghe tiếng tranh cãi cá»§a đôi trai gái Ä‘á»u chăm chú nhìn há», Sương Khiết bèn nhìn lại như muốn nói: có gì hay mà nhìn? Chưa thấy ai giáºn dá»—i nhau bao giá» Ã ?
Chợt má»™t bóng ngưá»i trông kỳ quái lá»t và o tầm nhìn cá»§a cô: phÃa trước khoảng rừng đằng xa, má»™t ngưá»i cao gầy, đội sùm sụp mÅ© mưa dá»±ng lên, khiến ngưá»i ta không nhìn rõ mặt.
Lẽ nà o là ngưá»i ấy?
Sương Khiết tiếp tục meo theo mép nước, cô cà ng cảm thấy có Ä‘iá»u không ổn, bèn đưa mắt nhìn lại lần nữa, ngưá»i mặc áo mưa ấy đã biến mất như bóng ma, cô thấy rá»n rợn, có ý muốn quay vá», nhưng nước hồ trước mặt như có ma lá»±c hút cô đến đó.
Bà ng Quân thoáng cảm thấy bất an, lại gá»i lần nữa, nhưng Sương Khiết đã xuống nước rồi.
Nước hồ có thể rá»a sạch các vệt nước mắt, đó là mong muốn duy nhất cá»§a Sương Khiết lúc nà y.
Cô hÃt má»™t hÆ¡i dà i, chúi đầu lặn xuống, chân tay khẽ khua lên trên để toà n thân chìm xuống, cô như để tâm đến cảm giác rÆ¡i xuống độ sâu, hình như là m thế nà y má»›i có thể là m vÆ¡i bá»›t mặc cảm tá»™i lá»—i cá»§a mình.
Nước hồ gần bá» không sâu, nên Sương Khiết xuống được táºn đáy hồ, đột nhiên toà n thân cô như bị co rút.
Trên lá»›p cát đáy hồ, hằn sâu bốn chữ: "Äau thương đến chết".
Dưá»ng như má»—i chữ Ä‘á»u viết bằng máu, mà đúng là máu tháºt! Những vệt đỠtươi loang dần trong nước, chầm cháºm trôi vá» phÃa cô.
Trá»i Æ¡i, lẽ nà o những Ä‘iá»u ngưá»i ấy nói là tháºt?
Không thể! Sương Khiết lại nhìn tháºt kỹ, cô nháºn ra rằng không thể nhìn rõ đáy hồ vì ánh sáng quá yếu, không thể Ä‘á»c chữ, và cà ng không thể trông thấy máu. Tất cả chỉ là do mình tưởng tượng ra.
Nhưng cô vẫn thấy sợ bèn thôi khua nước, rồi từ từ nổi lên; khi đã thấy ánh sáng ở phÃa trên đầu, cô bất giác cúi nhìn xuống đáy hồ má»™t lần nữa, và cô vẫn thấy rõ rà ng bốn chữ bằng máu "Äau thương đến chết" in trên ná»n cát. Và i vệt nước đỠloang ra từ những chữ ấy lại còn quấn lấy cô, cùng dâng lên phÃa mặt nước.
Tim cô đột nhiên thắt lại.
Äã và o giữa thu, trong phòng thá»±c nghiệm giải phẫu cá»§a tổ nghiên cứu giảng dạy giải phẫu trưá»ng Äại há»c Y số 2 Giang Kinh ngáºp trà n cảm giác lạnh lẽo dưá»ng như vÄ©nh viá»…n không thể xua tan. Phó giáo sư Chương Vân Côn mặc áo blu mà u xanh nhạt, Ä‘eo khẩu trang chuyên dùng, Ä‘i găng cao su, trợ lý cá»§a ông đã xếp ngay ngắn các dụng cụ phẫu thuáºt như dao mổ, kim, cưa, panh, kéo, kẹp mạch máu...
Trưởng phòng bảo vệ cá»§a trưá»ng - Vu Tá»± DÅ©ng, cÅ©ng mặc áo choà ng trắng theo quy định cá»§a phòng giải phẫu, Ä‘eo khẩu trang đứng ở góc phòng, nhìn thi thể cá»§a nữ sinh đặt trên bà n mổ, lại nhìn Chương Vân Côn; dù không thể thấy xúc cảm trên mặt Vân Côn nhưng nhìn đôi mà y ông nhÃu lại thì cÅ©ng có thể Ä‘oán được phần nà o.
Hẳn là ông chợt nhớ vỠnhững chuyện cũ cách đây 11 năm: "Vụ án mưu sát phòng 405" - những cái chết đầy bà ẩn (3).
"Thầy Vân Côn ạ, những cái chết cá»§a mấy sinh viên gần đây không thấy có vẻ gì là ngẫu nhiên, nhưng vẫn rất khác vá»›i "Vụ án mưu sát phòng 405". Các sinh viên nà y Ä‘á»u chết vì những nguyên nhân có thể xác định được". Ông DÅ©ng cảm thấy lúc nà y mình nên nói và i câu gì đó.
"Tôi biết chút Ãt vá» cảnh ngá»™ cá»§a nữ sinh nà y, còn những ngưá»i kia thì không rõ, liệu anh DÅ©ng có thể kể sÆ¡ qua không, chưa biết chừng sẽ giúp tôi xác định nguyên nhân cá»§a ca tá» vong nà y".
Ông DÅ©ng thở dà i, nói bằng giá»ng trầm trầm: "Äến hôm nay đã có 5 ngưá»i chết, Ä‘á»u là sinh viên năm thứ hai cá»§a Viện Lâm sà ng. Äầu tiên là nam sinh Trương Thông, chết vì tai nạn giao thông ngay trước cổng trưá»ng. Nghe nói tối hôm đó cáºu ấy vừa chia tay vá»›i ngưá»i yêu, có ngưá»i thấy cáºu ấy đứng lặng giữa đưá»ng rất lâu, nên cÅ©ng có khả năng là tá»± sát. Ngưá»i thứ hai, lại chÃnh là Phó Sương Khiết, ngưá»i yêu cÅ© cá»§a Trương Thông. Cô nà y yêu má»™t anh tiến sỹ ở Bệnh viện trá»±c thuá»™c số 1 nên đã bá» Trương Thông. Sau khi Trương Thông chết má»™t tuần, cô ta bị chết Ä‘uối ở hồ Chiêu Dương. Theo như ngưá»i yêu má»›i cá»§a cô ta kể lại, trước khi xuống nước, tâm trạng cá»§a cô ta rất không ổn, hình như cảm thấy có trách nhiệm trong cái chết cá»§a Trương Thông nên hai ngưá»i đã cãi nhau, bởi váºy cái chết cá»§a Sương Khiết có khả năng liên quan đến Trương Thông.
Toà n trưá»ng xôn xao bởi hai tai nạn nà y, nhưng có thể giải thÃch được nguyên nhân nên má»i ngưá»i cÅ©ng không căng thẳng lắm; cho đến khi liên tiếp xảy ra ba cái chết sau đó thì cả trưá»ng má»›i tháºt sá»± quan tâm. Ba sinh viên nà y, má»™t ngưá»i bị ngã từ trên gác xuống trong khi Ä‘ang lau cá»a kÃnh là m vệ sinh; má»™t ngưá»i vi phạm quy định cá»§a trưá»ng, thuê nhà ở bên ngoà i, chết vì ngạt khà gas; còn nữ sinh Ân Văn Phương nà y, thầy cÅ©ng biết rồi, cô ấy thá»±c táºp ở khoa sản Bệnh viện trá»±c thuá»™c số 2. Trong khi tham gia ca mổ đẻ bình thưá»ng, cô bất chợt ngất xỉu, ngã và o bà n mổ, bị kéo đâm và o cổ... Những cái chết nà y có phần ly kỳ, nhưng qua Ä‘iá»u tra chi tiết và sá»± xác nháºn cá»§a nhân chứng thì hoà n toà n là sá»± cố bất ngá». Nhưng vì trưá»ng ta có lịch sá» "Vụ án mưu sát phòng 405" nên phải xá» lý hết sức tháºn trá»ng. Chúng tôi đã liên hệ vá»›i Sở công an, Ä‘ang thuyết phục há» tổ chức Ä‘iá»u tra, nhưng cÅ©ng chẳng mấy hy vá»ng vì không có bất cứ dấu vết nà o chứng tỠđây là các vụ giết ngưá»i. ChÃnh chúng tôi cÅ©ng không biết nên Ä‘iá»u tra cái gì, những cái chết nà y rõ rà ng Ä‘á»u là các sá»± cố, thì đỠphòng sao được? NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, chúng tôi cùng bệnh viện và các thầy chá»§ nhiệm bá»™ môn đã váºn động được gia đình Văn Phương cho phép giải phẫu tá» thi, Ãt ra cÅ©ng có thể tìm ra nguyên nhân khiến cô ấy ngất Ä‘i hôm đó".
Vân Côn cau mà y nói: "Tôi cÅ©ng không đảm bảo là sẽ là m rõ được. Giải phẫu bệnh lý có tác dụng rất lá»›n vá»›i việc xét Ä‘oán, nhưng cÅ©ng chỉ có giá»›i hạn". Ông nhanh chóng ghi nháºn những thông tin mà Tá»± DÅ©ng vừa nói, đồng thá»i tiếp tục quan sát kỹ thi thể cá»§a Văn Phương từ đầu đến chân.
Äá»™t nhiên ông dừng lại, ngón tay trá» gõ nhẹ và o vùng mắt cá chân cá»§a thi thể. Ông cầm kÃnh lúp, khom ngưá»i quan sát khu vá»±c nà y. Chừng ba phút sau ông chợt đứng thẳng lên.
"Còn chi tiết nà o nữa không, xin anh Dũng cứ cho tôi biết".
---------------
(1) Tên má»™t cầu thá»§ bóng rổ nổi tiếng thá»i đó.
(2) Tên má»™t loại ô tô Trung Quốc, sản xuất tại Thiên Tân. Dùng hai chữ Hán "Tiệp Äạt".
(3) Xem "Kỳ án ánh trăng" tiểu thuyết cùng tác giả, NXB Văn hoá Thông tin xuất bản năm 2006.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by ♥huytuandc♥; 10-08-2008 at 07:01 PM.
|

10-08-2008, 06:55 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 1
TẤM GIẤY MỜI CHẾT CHÓC
Kể từ đầu mùa thu, Giang Kinh đã mưa dầm dá», dưá»ng như sông Thanh An và hồ Chiêu Dương bá»—ng rá»§ nhau quyết ý tắm ướt cái thà nh phố nà y.
Mạnh Tư Dao ôm con mèo Linda xuống xe, là n mưa mau hạt táp và o mặt, những là n gió lạnh từ hồ Chiêu Dương thổi lại khiến cô bất giác rùng mình. Cau mà y nhìn lên, bầu trá»i đầy mây xám xịt cÅ©ng như cô lúc nà y Ä‘ang trÄ©u nặng tâm tư. Những ngưá»i từng biết Tư Dao Ä‘á»u không hiểu nổi má»™t ngưá»i như cô sao lại có thể buồn? Má»™t cô gái xinh đẹp, thanh tú và linh lợi, rất hay cưá»i, nụ cưá»i có thể là m xiêu lòng những ngưá»i khô khan nhất. Nhưng gần đây, chÃnh xác là từ khi cha mẹ cô qua Ä‘á»i và o năm ngoái, dù cô vẫn thể hiện vẻ tươi tắn, trong sáng nhưng thá»±c ra đôi lúc lại bất chợt thấy cô rầu rÄ©, rồi dần dần trở nên âu sầu á»§ dá»™t, buồn bã Ä‘a nghi, nhạy cảm và dá»… xúc động. Nhất là gần đây, công ty cÅ© mấp mé bá» vá»±c phá sản, nÆ¡i ở cÅ© cá»§a cô thì đầy những bóng ma quái. Cô đã chuyển nhà , vừa để tiện Ä‘i là m ở công ty má»›i, vừa để Ä‘oạn tuyệt vá»›i ký ức, chấp nháºn Ä‘á»n cho chá»§ nhà má»™t khoản tiá»n vì tá»± ý chấm dứt hợp đồng thuê. Má»i việc Ä‘á»u chẳng suôn sẻ.
Tư Dao thẫn thá» má»™t lúc, cho đến khi Thưá»ng Uyển Ä‘i xe đến tiá»…n cô - khẽ vá»— vá»—, kéo tay cô nói: "Ô tô cá»§a công ty chuyển nhà đã đến, cáºu không để mắt trông, coi chừng há» là m há»ng mất các thứ đồ quý cá»§a cáºu".
Äây lại là má»™t chá»— nương thân má»›i cá»§a mình và Linda.
Tư Dao thở dà i, ngẩng nhìn má»™t lượt để đánh giá căn nhà má»›i: cá»a vòm kiểu Tây Ban Nha, phòng rá»™ng kiểu nhà thỠđạo Hồi, mái nhà cong kiểu Trung Quốc. Cách thiết kể pha trá»™n nà y vốn rất dá»… trở thà nh ná»a dÆ¡i ná»a chuá»™t, nhưng ở đây lại hà i hoà đến mức hoà n hảo, cho thấy kiến trúc sư là ngưá»i có biệt tà i và trình độ rất cao. Äây vốn là má»™t ngôi biệt thá»±, nghe nói là tác phẩm "vặt vãnh" cá»§a má»™t kiến trúc sư danh tiếng, nhưng hiện nay đã được chia thà nh bốn căn há»™ để cho thuê. Khi đến xem phòng cách đây má»™t tuần, Tư Dao đã thÃch ngay và ký hợp đồng luôn.
Thưá»ng Uyển đứng bên cạnh bá»—ng rùng mình, chăm chú nhìn vá» phÃa cá»a. Äứng trước cá»a là má»™t ngưá»i con gái xấp xỉ tuổi há», mặc váy Ä‘en, tóc búi cao, da trắng như tuyết, trong ngà y mưa mà lại Ä‘eo kÃnh râm. Nhìn thấy khách, cô ta lịch sá»± bá» kÃnh ra, nét sắc lạnh phóng ra từ đôi mắt.
"Ai thế?" Thưá»ng Uyển há»i nhá».
Tư Dao Ä‘ang nghÄ© vẩn vÆ¡ nên không biết Thưá»ng Uyển nhìn thấy gì: "Cáºu nói sao?"
Khi Thưá»ng Uyển nhìn kỹ lại, chỉ thấy má»™t nhân viên váºn chuyển Ä‘ang vác chiếc bà n trang Ä‘iểm cá»§a Tư Dao bước và o cá»a, không thấy bóng dáng cô gái mặc váy Ä‘en ấy nữa.
"Có ma!" - Thưá»ng Uyển hét toáng lên - "Rõ rà ng tá»› vừa nhìn thấy..."
Ngưá»i ấy lại xuất hiện ở cá»a.
Tư Dao nháºn ra cô ta, đó là má»™t trong những ngưá»i khách thuê phòng ở biệt thá»± nà y. Khi đến xem phòng, hai ngưá»i đã là m quen, cô ấy tên là Lịch Thu, giáo viên trợ giảng cá»§a khoa Âm nhạc trưá»ng Äại há»c sư phạm Giang Kinh. Khi má»›i gặp nhau, Lịch Thu đã khiến cho Tư Dao trầm trồ không ngá»›t: trên Ä‘á»i nà y vẫn còn tác phẩm cá»§a tạo hoá đặc biệt đến thế: khuôn mặt không trang Ä‘iểm chút nà o mà vẫn tuyệt đẹp dị thưá»ng! Trong lúc hà n huyên, Lịch Thu nói năng tế nhị, có chừng má»±c, không bá»— bã, má»—i câu nói Ä‘á»u như lá»i ca trong Cảnh Huyá»…n Tiên Tá» (1), khiến Tư Dao cà ng thán phục. Cô cảm thấy mỹ nhân tao nhã đứng trước mặt tháºt là đặc biệt, nên hình dung là thế nà o nhỉ? Cô nghÄ© hồi lâu, thấy câu "Không sống bằng thức ăn cá»§a nhân gian" (2) quả là hợp vá»›i Lịch Thu.
Cho nên khi nghe Thưá»ng Uyển kêu lên "có ma", Tư Dao chợt giáºt thót: đây cÅ©ng là má»™t cách nói khác vá» những ngưá»i "Không sống bằng thức ăn cá»§a nhân gian"!
Tư Dao và Thưá»ng Uyển bước lên thá»m, Linda vá»™i và ng từ trên tay Tư Dao nhảy xuống, nó rùng rùng quẫy vẩy nước mưa bám trên mình, rồi vặn vẹo tấm lưng dà i cho đỡ má»i. Lịch Thu cưá»i bình thản, nói "Xin hoan nghênh" rồi chỉ và o cháºu hải đưá»ng Ä‘ang nở rá»™ đặt ngoà i cá»a: "Ngưá»i chưa đến, quà mừng đã đến trước rồi, coi như là để chúc mừng cô chuyển vá» nhà má»›i phải không?"
Cây hải đưá»ng trồng trong cháºu, cao chừng má»™t mét, bên cạnh cháºu cây có má»™t há»™p quà vuông vức, má»—i bá» chừng ba mươi phân, được gói bá»c rất đẹp.
"Gá»i cho tôi tháºt à ?" Tư Dao ngạc nhiên.
"Bên chuyển phát nhanh EMS mang đến cho cô, tôi đã ký nháºn giúp, vốn định đặt và o phòng cô nhưng lại e gây cản trở việc dá»n nhà ". Giá»ng nói cá»§a Lịch Thu uyển chuyển êm ái, nhưng không chút tình cảm. "Cô còn má»™t bức thư nữa, thư bưu Ä‘iện, ngưá»i đưa thư vừa má»›i Ä‘i khá»i đây".
Lúc ấy Tư Dao mới để ý thấy trong tay Lịch Thu có một bì thư mà u trắng.
Không xem cÅ©ng biết chắc đây là quà do Viên Thuyên gá»i đến, chỉ có cô ấy biết địa chỉ má»›i nà y vì chÃnh cô ấy đã tìm nhà giúp cô. Còn bức thư nà y đương nhiên cÅ©ng do Viên Thuyên gá»i. Nhưng có vẻ hÆ¡i kỳ lạ: Viên Thuyên là má»™t trong số các bạn thân nhất cá»§a cô, cùng ở trong thà nh phốn à y, hai ngưá»i đã bao lần cùng Ä‘i ăn, uống trà , uống cà phê Starbucks (3), mua quần áo, mua đĩa hát; và thưá»ng dùng các kiểu liên lạc: gá»i Ä‘iện, gá»i tin nhắn, thư Ä‘iện tá», lên mạng, QQ (4)... chứ chưa bao giá» dùng cách viết thư kiểu cÅ© nà y cả.
Tư Dao nháºn bức thư, thấy tên ngưá»i gá»i là Nguỵ Dung Bình, má»™t cái tên rất quen nhưng cô không nhá»› ra là ai.
Xem thư trước hay là gá»i Ä‘iện cho Viên Thuyên cảm Æ¡n vá» món quà trước nhỉ?
Cả tuần qua Viên Thuyên Ä‘á»u Ä‘i công tác, không thấy mở di động, mấy hôm nay Tư Dao gá»i Ä‘á»u không được. NghÄ© má»™t lát, rồi cô vẫn bấm máy, không nói chuyện được thì để lại tin nhắn cảm Æ¡n váºy.
Sau đó, cô mở phong thư.
Mắt da lướt nhìn trang thư, chữ viết rõ rà ng. Äá»™t nhiên cô lảo đảo, nếu không có Thưá»ng Uyển bên cạnh đỡ thì chắc đã ngã lăn ra đất.
Lá thư và phong bì trong tay cô buồn thảm rơi xuống.
"Dao Dao, cáºu sao thế?" Thưá»ng Uyển gá»i tên thân máºt cá»§a Tư Dao (5), tá» ra hết sức lo lắng.
"Viên Thuyên..." Môi Tư Dao mấp máy, nước mắt tuôn trà o.
Thưá»ng Uyển vá»™i nhặt lá thư lên, lướt nhìn rồi kêu lên má»™t tiếng, toà n thân cÅ©ng run rẩy. Cô phải dá»±a và o ngưá»i Tư Dao, không chừng cÅ©ng sắp ngã.
Bức thư viết:
"Cháu Tư Dao!
Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo cho cháu biết, con gái chúng tôi - Viên Thuyên đã bị tai nạn giao thông, mất ngà y 16-9-2005. Lễ hoả táng và chôn cất sẽ tổ chức hồi 10h sáng ngà y 24-9-2005 tại nhà tang lễ nghĩa trang Vạn Quốc của thà nh phố Giang Kinh.
Mẹ: Nguỵ Dung Bình
Cha: Viên Quốc Thắng
Äau buồn báo tin."
Viên Thuyên ra Ä‘i không má»™t lá»i từ biệt thế nà y ư?
Tư Dao và Thưá»ng Uyển đứng tá»±a và o tưá»ng, lặng lẽ hồi lâu, cả hai không ai bảo ai cùng nhìn nhau, và cùng nói khẽ: "Lẽ nà o những lá»i ngưá»i ấy nói Ä‘á»u là tháºt?" Câu nói run run dưá»ng như không thể nghe thấy, nhưng chẳng khác gì tiếng sấm Ä‘áºp và o tai má»—i ngưá»i.
Trong chá»›p mắt, hai ngưá»i rÆ¡i và o má»™t ná»—i sợ hãi khá»§ng khiếp không thể nà o yên.
---------------
(1) Một bà i phú trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tà o Tuyết Cần.
(2) à nói khác vá»›i ngưá»i thưá»ng, siêu phà m thoát tục. (tháºt ra đây là ý trong câu cá»§a Trang Tá»: "NÆ¡i núi xa xăm má» mịt, có thần nhân ở; da trắng như tuyết, giữ mình như ngá»c, không ăn ngÅ© cốc, hút gió uống sương")
(3) Hệ thống nhà hà ng cà phê Starbucks Coffee - Hoa Kỳ, nổi tiếng toà n cầu.
(4) Một kiểu Chat ở Trung Quốc.
(5) Lặp lại chữ cuối cá»§a tên. Má»™t táºp quán ngôn ngữ cá»§a ngưá»i Trung Quốc.
|

10-08-2008, 07:06 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 2
NỖI BUỒN LY BIỆT
NghÄ©a trang Vạn Quốc cách nhà má»›i cá»§a Tư Dao má»™t cái hồ. NghÄ©a trang nằm ở ngoại thà nh phÃa Tây, cách xa thị thà nh ồn à o, có sắc nước hồ Chiêu Dương là m say lòng ngưá»i, quanh nghÄ©a trang ken dà y tùng bách quanh năm xanh tốt; dù Ä‘ang mưa lất phất nhưng vẫn khiến ngưá»i ta lưu luyến không nỡ xa khung cảnh tuyệt đẹp nà y. Nhưng tâm trạng cá»§a Tư Dao thì còn nặng ná» hÆ¡n cả không khà nÆ¡i đặt bà n thá» Viên Thuyên, không còn tâm trà nà o ngắm cảnh, cô cùng Thưá»ng Uyển vá»™i Ä‘i và o đại sảnh để vÄ©nh biệt Viên Thuyên.
Trên bức tưá»ng ở giữa phòng treo tấm ảnh phóng to, chụp Viên Thuyên lúc tốt nghiệp, Viên Thuyên Ä‘ang cưá»i rạng rỡ, khuôn mặt trà n đầy vẻ đẹp cá»§a tuổi thanh xuân.
Nhưng hiện thá»±c tháºt là tà n khốc, tuổi thanh xuân ấy đã tan biến.
Bạn đã ra đi như thế nà y ư?
Äó là câu há»i không cần trả lá»i, cứ luẩn quẩn trong đầu Tư Dao suốt mấy hôm nay. Cô không nguôi nhá»› đến ngưá»i bạn gái rất thân cá»§a mình, cô đã khóc hết nước mắt. Má»—i sáng trước khi Ä‘i là m, cô Ä‘á»u mất rất nhiá»u thá»i gian trang Ä‘iểm để má»i ngưá»i ở công ty không nháºn thấy sá»± khác thưá»ng. GiỠđây nhìn khuôn mặt tươi cưá»i cá»§a Viên Thuyên vẫn như ngà y nà o Ä‘ang còn sống, cô lại trà o nước mắt.
Bố mẹ Viên Thuyên nhìn thấy Tư Dao và Thưá»ng Uyển ở cá»a liá»n ra đón. Hai ngưá»i đã gặp Tư Dao nhiá»u lần, thấy cô, há» lại nghÄ© đến đứa con xấu số. Há» vừa Ä‘i vừa khóc. Tư Dao vá»™i bước tá»›i chà o há»i và đỡ lấy hai ngưá»i; Tư Dao nghẹn ngà o, cảm thấy cảnh ngưá»i đầu bạc khóc kẻ đầu xanh, cảnh ngá»™ cá»±c kỳ Ä‘au xót, sao có thể nén lìng mình được? Cô hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, an á»§i há»: "Cô chú đừng quá Ä‘au lòng, cháu nghe nói sức khoẻ cô không tốt, cần phải nghỉ ngÆ¡i tÄ©nh dưỡng nhiá»u, cô hãy nén Ä‘au thương. Cô chú đã biết cháu và Viên Thuyên là bạn thân từ thá»i trung há»c, bạn Uyển và Viên Thuyên cùng há»c đại há»c, cÅ©ng coi nhau như chị em, từ nay chúng cháu xin gắng sức quan tâm săn sóc cô chú".
"Vấn đỠlà , nếu chúng ta còn sống được đến sau nà y". Má»™t giá»ng nói lạnh lùng vang lên phÃa sau Tư Dao.
Tư Dao giáºt mình, như bị câu nói ấy đâm và o da thịt.
Tất cả Ä‘á»u do lá»—i cá»§a tôi!
Cô gái đứng đằng sau có khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt tròn tháºt hoà n hảo, mở to, thoáng trong đó má»™t nét bi phẫn, Ä‘ang nhìn Tư Dao rất dữ dằn.
"Tiểu Mạn, cáºu nói váºy thì rất tệ, Tư Dao Ä‘ang rất khổ tâm rồi". Thưá»ng Uyển mạnh mẽ che chở cho Tư Dao.
Bà Nguỵ Dung Bình - mẹ Viên Thuyên - nhìn Thương Tiểu Mạn đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang Tư Dao. Thưá»ng Uyển bèn nói: "Cô chú đừng để ý Tiểu Mạn nói lung tung, cô ấy vì quá Ä‘au xót thà nh ra lú lẫn cả rồi".
Tiểu Mạn vẫn nhìn Tư Dao, lạnh lùng nói: "Mất Ä‘i má»™t ngưá»i bạn tốt như váºy, tôi đương nhiên rất Ä‘au lòng, nhưng Thưá»ng Uyển nói sai rồi, tôi tỉnh táo hÆ¡n lúc nà o hết".
Tất cả Ä‘á»u do lá»—i cá»§a tôi! Tư Dao thấy đầu choáng váng, không sao chịu nổi liá»n nhắm mắt lại.
Bà Dung Bình như chợt hiểu ra Ä‘iá»u gì: "Các cháu Ä‘á»u là bạn thân cá»§a nhau, có tất cả năm ngưá»i đúng không?"
Tiểu Mạn gáºt đầu: "Chúng cháu và o đại há»c, rồi quen nhau ở Há»™i du lịch cá»§a trưá»ng, cùng Ä‘i du lịch mùa xuân mùa thu, du lịch cuối stuần, du lịch hè; đã Ä‘i chÆ¡i núi rất nhiá»u lần. Má»™t và i bạn nam gá»i đùa chúng cháu là "Năm tráng sÄ© núi Lang Nha" (1). Sau khi tốt nghiệp, Viên Thuyên, Thưá»ng Uyển Nhi và Tư Dao ở lại thà nh phố, cháu vá» VÅ© Hán vá»›i bố mẹ, còn má»™t bạn vá» Thượng Hải; lâu nay, má»—i năm bá»n cháu phải tụ táºp vá»›i nhau Ãt nhất má»™t lần".
Bà Dung Bình chợt kêu to: "Cháu nói còn má»™t bạn nữa, có phải là Kiá»u Kiá»u không? Là bạn... và o mùa hè năm nay đã Ä‘i trước, đúng không?"
Thưá»ng Uyển cảm thấy tình thế đã đến lúc khó bá» kiểm soát, vá»™i nói xen và o: "Cô đừng nghÄ© như thế, Kiá»u Kiá»u mất là do gặp chuyện bất ngá»".
"Nhưng lẽ nà o Viên Thuyên chết, cÅ©ng là chuyện bất ngá»?" Tiểu Mạn láºp tức vặn lại.
Bà Dung Bình nước mắt tuôn trà o không sao cầm nổi. Lúc nà y Tiểu Mạn má»›i cảm thấy mình hÆ¡i quá đáng, láºp tức nÃn thing. Thưá»ng Uyển véo mạnh và o tay Tiểu Mạn, và luôn miệng an á»§i bà .
Tư Dao vẫn nhắm mắt, từng cảnh từng cảnh suốt hai tháng qua lần lượt hiện ra đầy bi thương. Tháºt không tưởng tượng nổi, chỉ hai tháng mà cô như bị già y vò suốt hai năm. Suốt hai tháng qua,má»i việc Ä‘á»u chẳng ra sao, tâm trạng cô luôn khó chịu, công tác cÅ©ng đầy trắc trở, bạn thân thì ra Ä‘i. Má»i việc cứ thế nối Ä‘uôi nhau đến.
Lẽ nà o những Ä‘iá»u ngưá»i ấy nói là sá»± tháºt?
Tại nghÄ©a trang Vạn Quốc có dịch vụ hoả táng và mai táng. Sau nghi lá»… vÄ©nh biệt, thi thể được hoả tiêu, tiếp đó là lá»… an táng giản đơn, thá»i gian được sắp xếp rất sát sao. Cha mẹ Viên Thuyên Ä‘i trước bê lá» tro, khách đến đưa tang Ä‘i phÃa sau. Há» Ä‘i trong mưa, bước trên con đưá»ng lát đá tiến vá» má»™ cá»§a cô.
"Năm tráng sÄ©" còn lại ba ngưá»i, chỉ e cuối cùng chúng ta sẽ phải chịu thua số pháºn. Tiểu Mạn cúi đầu lẩm bẩm. Cô không giữ được Ä‘iá»u gì trong lòng, nhưng Ä‘iá»u nà y nói ra cÅ©ng hoà n toà n giống ý nghÄ© cá»§a Tư Dao. Tiểu Mạn có thể tha cho tá»› không?
Tiểu Mạn, Tư Dao và Thưá»ng Uyển thân nhau như chị em, ba bá»™ váy Ä‘en, cầm ô đứng sát vai nhau trước má»™ Viên Thuyên, cúi đầu mặc niệm, má»—i ngưá»i má»™t ná»—i niá»m riêng nhưng không ra khá»i ý nghÄ© chung: những lá»i cá»§a ngưá»i ấy nói là tháºt hay sao? Cần có bao nhiêu cái "bất ngá»" và "lỡ chẳng may" nữa má»›i chứng minh được lá»i nguyá»n ấy là chÃnh xác?
Gió chợt thổi mạnh, mưa quất và o mặt, tái tê. Tư Dao ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên nét mặt hết sức rầu rĩ đứng cạnh bố mẹ Viên Thuyên.
Phải! Nếu ba ngưá»i chúng ta không thoát khá»i số pháºn như Kiá»u Kiá»u và Viên Thuyên, thì anh ta cÅ©ng khó mà tránh khá»i vì cả bá»n đã cùng trải qua cái đêm kinh hãi ấy.
Quần áo anh ta ướt sÅ©ng nước mưa, rõ rà ng là đã đứng bên má»™ khá lâu. Äó là Lưu Dục Chu - ngưá»i yêu say đắm và chồng chưa cưới cá»§a Viên Thuyên. Lúc nãy không thấy anh ta xuất hiện ở phòng tang lá»…, chắc anh ta đã ra đây khóc thương Viên Thuyên, bất chấp gió táp mưa sa. Dục Chu là đồng nghiệp cá»§a Viên Thuyên ở Sở tà i chÃnh kế toán, Tư Dao đã gặp anh ta mấy lần. Anh ta luôn ăn váºn rất chỉnh tá», phong thái tá»± nhiên khoáng đạt, váºy mà hôm nay nom á»§ rÅ© suy sụp, đủ biết tình cảm cá»§a anh ta vá»›i Viên Thuyên vô cùng sâu nặng, nhá»› thương da diết nhưá»ng nà o.
Tư Dao rất xúc động, đến bên Dục Chu khẽ nói: "Anh Chu, tang lá»… đã hoà n tất, ngưá»i ở công ty đến viếng rất đông, đã ra vá» cả rồi, anh đừng quá Ä‘au buồn, nên theo há» vá»; rồi Ä‘i ăn trưa nữa, cho bình tâm lại".
Dục Chu thở dà i, cổ cứng đơ, khó nhá»c quay đầu lại, giá»ng khản đặc: "Lúc nà y, tôi rất muốn đứng đây yên tÄ©nh má»™t mình. Sá»± an á»§i cá»§a má»i ngưá»i đương nhiên là liá»u thuốc tốt xoa dịu ná»—i Ä‘au, nhưng phải dùng đúng lúc má»›i có hiệu quả được".
Tư Dao suy ngẫm câu nói cá»§a Dục Chu, cảm thấy cÅ©ng có lý nên không nói gì nữa, lặng lẽ đứng bên anh thêm má»™t lúc. Dục Chu bất chợt há»i: "Liệu có phải lá»i ngưá»i ấy nói là tháºt hay không?"
"Anh mà cÅ©ng tin à " Tư Dao đã rất sợ câu há»i nà y.
"Tin gì đâu! Anh chỉ muốn khuyên các em đừng nghĩ ngợi vẩn vơ".
Tư Dao cảm động, nói "anh hãy giữ sức khoẻ" rồi quay ngưá»i Ä‘i, lại nghe Dục Chu nói: "Cảm Æ¡n em đã đến tiá»…n đưa Viên Thuyên. Má»™t ngà y trước khi xảy ra chuyện, cô ấy còn nhá»› đến việc em chuyển nhà , bèn gá»i tin nhắn cho anh, bảo anh nếu rá»—i thì đến giúp em. Tiếc là cô ấy đã ra Ä‘i như váºy. Anh và hai bác gần đây báºn lo chuyện háºu sá»± nên cÅ©ng không liên lạc được vá»›i em".
Câu nói ấy khiến Tư Dao cảm thấy chua xót, cúi đầu nói: "Bạn ấy rất chu đáo, dù Ä‘i công tác xa, vẫn gá»i chuyển phát nhanh quà mừng cho em, vừa đúng lúc em dá»n nhà thì nháºn được".
Nét mặt Dục Chu hÆ¡i thay đổi: "Thế à ? Viên Thuyên là con ngưá»i hết sức chu đáo".
"Mấy hôm nay má»i việc rối bá»i, nên há»™p quà đó em cÅ©ng chưa mở ra, lại cà ng lo thấy váºt lại nhá»› ngưá»i, tháºt chẳng biết nên là m gì".
"Äến hôm nay em cÅ©ng chưa biết đó là quà gì à ? Nhưng anh cÅ©ng đồng ý vá»›i em rằng... thấy váºt lại nhá»› ngưá»i, anh từng rất thấm thÃa Ä‘iá»u nà y. Em biết đấy, ngay cả phòng cưới bá»n anh cÅ©ng đã chuẩn bị xong..." Sắc mặt Dục Chu trông cà ng khổ sở hÆ¡n.
Tư Dao nhác thấy Tiểu Mạn và Thưá»ng Uyển Ä‘ang đứng chá» mình gần đó. Tiểu Mạn liên tục xem đồng hồ, hiểu rằng há» chỠđể cùng Ä‘i ăn, đà nh ngừng câu chuyện vá»›i Dục Chu: "Anh Dục Chu! Trở vá» em sẽ email cho anh địa chỉ và số Ä‘iện thoại nhà má»›i cá»§a em, nếu anh thấy buồn, muốn tìm ngưá»i nói chuyện thì cứ gá»i cho em".
"Cuối tháng trước, mình nhìn thấy anh ấy trong má»™t Há»™i chợ thương mại ở Thiên Tân, trông vẫn rất phÆ¡i phá»›i vui tươi". Ngồi bên bà n ăn, Tiểu Mạn là m như vô tình nhắc đến, nhưng Tư Dao biết rằng Tiểu Mạn không bao giá» nói năng không có chá»§ Ä‘Ãch.
"Cáºu nói ai?" Trong "Năm tráng sÄ© núi Lang Nha", Thưá»ng Uyển là ngưá»i vô tư nhất, cô không hiểu ẩn ý sâu xa trong đó.
"Dao Dao biết mình nói ai, đúng không?" Hình như hôm nay Tiểu Mạn cứ cố ý chĩa và o Tư Dao.
"Mình chỉ có thể Ä‘oán... cáºu nói vá» Lâm Mang phải không? Mình biết Tiểu Mạn định nói gì, nhưng mình trong sáng ngay thẳng, sau nà y cáºu sẽ hiểu những suy Ä‘oán cá»§a cáºu là vô lý". Tư Dao rất bá»±c, nhưng không thể trách gì Tiểu Mạn vì cô và Lâm Mang đã từng có má»™t thá»i...
"Tiểu Mạn, hôm nay hình như cáºu cứ cố ý châm chÃch Dao Dao thì phải? Cáºu ấy mắc nợ cáºu hay sao, để mình trả há»™ cho nà o?" Thưá»ng Uyển cố gắng là m dịu sá»± căng thẳng giữa hai ngưá»i bạn. "Mình biết Tiểu Mạn Ä‘ang nghÄ© gì, nhưng tình cảnh lúc Kiá»u Kiá»u sắp chết, bá»n mình Ä‘á»u thấy cả, rõ rà ng là Dao Dao bất lá»±c".
Tiếc rằng những Ä‘iá»u Thưá»ng Uyển nói Tư Dao Ä‘á»u không nghe thấy. Hai mắt cô như dán và o tấm khăn trải bà n trắng tinh nhưng lại không nhìn gì cả. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng mưa giông sấm chá»›p ấy: đôi mắt Kiá»u Kiá»u thất thần nhìn cô, đầy nước mắt vì kinh hoà ng, đám tóc dà i Ä‘en nhánh ướt đẫm nước mưa rÅ© trên trán, khi ánh chá»›p loé lên nhìn rõ khuôn mặt trắng bệch.
Còn tay mình lại Ä‘ang rá»i ra, không giữ được cánh tay trÆ¡n tuá»™t cá»§a Kiá»u Kiá»u.
"Dao Dao, cáºu đừng nghÄ© ngợi gì..." Thưá»ng Uyển thấy Tư Dao cứ như ngưá»i mất hồn, liá»n gá»i.
"Nếu không có chuyện vỠLâm Mang, thì mình đương nhiên chẳng nghi ngỠgì". Tiểu Mạn vẫn cố nói thêm.
Tư Dao đã lấy lại tinh thần, nhìn thẳng và o Tiểu Mạn nói: "Mình nói vá»›i cáºu nhiá»u lần rồi, dù Lâm Mang là ngưá»i yêu cÅ© hồi đại há»c cá»§a mình, nhưng quan hệ giữa bá»n mình đã chấm dứt. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy và Kiá»u Kiá»u cùng ở Thượng Hải, khá gần gÅ©i, nhưng có nảy sinh tình cảm hay không, và sâu sắc đến đâu, mình không biết. Vá»›i mình, thì chẳng sao cả. Trả lá»i thế nà y cáºu đã vừa lòng chưa?"
"Nhưng lúc ở Thiên Tân, Lâm Mang có ngụ ý với mình rằng, lần tái ngộ ở núi Vũ Di khiến anh ta "tình cũ không rủ cũng đến".
"Tình xưa trá»—i dáºy" phải là do cả hai ngưá»i cùng trá»—i dáºy, nhưng mình thì không có hứng".
"Nhưng cáºu vẫn rất ngá»t ngà o vá»›i anh ta, nên Kiá»u Kiá»u má»›i không vui, chẳng lẽ cáºu không nháºn ra à ?"
"Lúc đầu mình không biết quan hệ giữa hai ngưá»i, sau khi đã biết, mình không há» trò chuyện vá»›i Lâm Mang nữa". Tư Dao cảm thấy vô cùng mệt má»i vì cứ phải giải thÃch chuyện tình cảm rối mù nà y.
"Biết đâu, khi Lâm Mang xuất hiện cáºu chợt nháºn ra rằng đến giá» cáºu vẫn chưa gặp ai có thể sánh nổi vá»›i Lâm Mang, phải không?"
"Cáºu cho rằng vì thế mà mình hại Kiá»u Kiá»u à ? Mình và cáºu là bạn đã bảy năm trá»i, cáºu cho mình là hạng ngưá»i như thế ư?" Nghe ngưá»i bạn thân nói ra Ä‘iá»u suy Ä‘oán đáng sợ má»™t cách trần trụi như váºy, Tư Dao không dám tin ở tai mình nữa, cô cà ng thấy phẫn ná»™. Cô vốn chỉ nghÄ© Tiểu Mạn hiểu lầm quan hệ cá»§a cô và Lâm Mang.
Thưá»ng Uyển cÅ©ng nổi giáºn: "Tiểu Mạn! Dao Dao đã rất buồn phiá»n vì chuyện nà y rồi, cáºu biết không? Mình thấy cáºu bị cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u và Viên Thuyên là m cho khiếp hãi quá rồi đấy!"
Tiểu Mạn nhìn Tư Dao ngồi ôm mặt, nước mắt già n giụa chảy ra từ những kẽ tay, nên dù vốn rất Ä‘anh đá, cô cÅ©ng cảm thấy má»§i lòng, thầm tá»± trách: có phải mình đã hÆ¡i quá đáng, đã thiếu công bằng vá»›i Dao Dao? Bởi váºy cô nhẹ nhà ng nói: "Dao Dao đừng khóc nữa, tại mình nói quá lá»i, quá Ä‘a nghi, mình sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa, được chưa?"
---------------
(1) Câu chuyện có tháºt vá» năm chiến sÄ© Bát Lá»™ Quân (Trung Quốc) anh dÅ©ng chiến đấu (năm 1941) trong thá»i kháng Nháºt. Núi Lang Nha ở huyện Dịch tỉnh Hà Bắc Trung Quốc.
|

10-08-2008, 07:09 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 3
MÓN QUÀ NHÓI TIM
Tiểu Mạn chỉ ở lại Giang Kinh má»™t ngà y cuối tuần, rồi vá»™i vã bay vá» VÅ© Hán. Thưá»ng Uyển lái xe cùng Tư Dao đưa Tiểu Mạn ra sân bay, ba ngưá»i bịn rịn hồi lâu. Sau đó Thưá»ng Uyển đưa Tư Dao vá» căn nhà bên hồ Chiêu Dương.
"Mình quên chưa há»i cáºu, hiện giá» cáºu không có xe cá»§a công ty cấp cho, Ä‘i là m có thuáºn tiện không? Có cần mình hà ng ngà y đón cáºu không?" Thưá»ng Uyển há»i khi Tư Dao bước ra khá»i xe.
"Không sao, mình Ä‘i bá»™ khoảng 15 phút là đến bến xe buýt; hà ng ngà y mình Ä‘i già y thể thao đến bến xe, và mang theo đôi già y gót cao hoặc gót vừa phải, đến phòng là m việc sẽ thay. Vừa không muá»™n giá» là m, lại vừa được táºp thể dục, không cần lo chuyện giảm béo nữa". Tư Dao tươi cưá»i.
Thưá»ng Uyển nhìn vẻ mặt cá»§a Tư Dao, vẫn như xưa, cưá»i tươi như hoa, nhưng có phần vui gượng thì phải. NghÄ© đến những ngà y Tư Dao má»™t mình ở căn nhà cÅ© vá»›i bao ná»—i già y vò trăn trở, cô lại thấy thương cảm: "Nếu cáºu thấy buồn quá thì gá»i Ä‘iện cho tá»› nhé!"
"ÄÆ°á»£c! Nhưng mình cÅ©ng phải há»c cách tá»± xoay xở chứ, đúng không?" Tư Dao cảm động nhìn Thưá»ng Uyển. Vốn dÄ©, Viên Thuyên là ngưá»i bạn thân nhất. Nhưng mấy ngà y gần đây Thưá»ng Uyển luôn ở bên, khiến Tư Dao nháºn ra cô gái ngây thÆ¡ mà cô vẫn coi như em gái nà y có má»™t trái tim nhân háºu tháºt đáng yêu.
Thưá»ng Uyển gáºt đầu, khẽ nói "Tạm biệt" rồi nhấn ga vút Ä‘i.
Tư Dao nhìn theo, ánh mắt dần thấy có phần trống vắng: lại đến lúc phải má»™t mình chống chá»i vá»›i sá»± cô đơn.
Cô đứng trước cá»a rất lâu, rồi má»›i lững thững Ä‘i vá» căn há»™ cá»§a mình.
Phòng cá»§a cô nằm ở tầng hai cá»§a toà biệt thá»±. Cô và Lịch Thu ở tầng hai. Hai phòng ngá»§ ở tầng má»™t còn có hai ngưá»i khác là nam giá»›i. Há» Ä‘á»u rất báºn, có khi cả ngà y không thấy bóng. Bá»n há» cÅ©ng đã gặp Tư Dao. Má»™t ngưá»i là Chung Lâm Nhuáºn, luáºt sư là m ở Văn phòng luáºt sư Thiên Hoa - Giang Kinh. Còn ngưá»i kia là Quách Tá» Phóng, phóng viên ngà nh giải trÃ. Há» khiến Tư Dao có ấn tượng rất sâu sắc: Lâm Nhuáºn ngưá»i cao ká»u, tóc Ä‘en hÆ¡i xoăn tá»± nhiên, đôi mắt rá»±c sáng, vầng trán có nét vừa thông minh, vừa tà i hoa, ứng xá» rất đúng má»±c; tuy giống Lịch Thu ở chá»— rất lịch lãm trang nhã nhưng anh lại nhiệt tình và thân máºt hÆ¡n. Tá» Phóng mặt gầy và dà i, cổ cÅ©ng dà i và cái miệng thì to. Lần đầu tiên gặp Tư Dao, anh ta nói đùa rằng trá»i sinh ra anh ta để là m phóng viên ngà nh giải trÃ: cái cổ dà i để dá»… thò đầu ra nghe ngóng các nguồn tin riêng, miệng to để có thể vừa "ăn không" cá»§a những diá»…n viên ca sÄ© chưa thà nh danh muốn được lên báo đà i, vừa có thể phát tán những chuyện kÃn cá»§a má»™t siêu sao.
Cuá»™c sống cá»§a hai ngưá»i ấy Ä‘á»u có vẻ rất phong phú, há» cần mẫn lặn lá»™i ngà y đêm. Tư Dao cÅ©ng đã từng giống há», Ä‘i sá»›m vá» khuya, không được rảnh rá»—i lấy má»™t phút. Cô tháºm chà từng than thở ước gì có được má»™t cuá»™c sống bình thưá»ng phẳng lặng. Nhưng bây giá» thì sao? Phải bá» chuyên môn quen thuá»™c ở công ty cÅ©, quan hệ xã há»™i chợt giảm Ä‘i quá ná»a, lại vÄ©nh viá»…n mất Ä‘i hai ngưá»i bạn vô cùng thân thiết - đặc biệt là cái chết cá»§a Viên Thuyên khiến trái tim Tư Dao nặng trÄ©u; nói đúng ra là cô không để cho mình được giải thoát.
Có lúc, cô thấy nghÄ© thế tháºt kỳ cục, nhưng cô vẫn luôn luôn già y vò tá»± trách: mình đã hại Viên Thuyên, là mình hại Kiá»u Kiá»u!
Có lẽ, má»i ngưá»i sẽ Ä‘á»u phải chết vì mình.
Tất cả bắt đầu từ cái đêm mưa gió ấy.
"Tư Dao, bạn em Ä‘i rồi à ?" Câu há»i thẳng thắn cá»§a Tá» Phóng cắt ngang dòng suy nghÄ© cá»§a cô.
Lúc nà y Tư Dao má»›i biết mình Ä‘ang đứng ngẩn ra ở cầu thang, gượng cưá»i: "Vâng, thế là em có thể có chút thá»i gian sắp xếp lại các thứ. Chuyển đến đã và i ngà y mà vẫn chưa má»i được ba ngưá»i hà ng xóm và o chÆ¡i, thá»±c ra là vì còn lá»™n xá»™n quá".
"Nghe nói hôm em chuyển đến, có nháºn được bưu kiện chuyển phát nhanh cá»§a má»™t ngưá»i bạn má»›i qua Ä‘á»i gá»i tá»›i đúng không? Hình như lúc đó cô ấy đã bị tai nạn xe hÆ¡i được mấy ngà y. à anh là , việc nà y rất kỳ lạ, lẽ nà o cô ấy gá»i quà cho em từ âm phá»§?" Tá» Phóng nói năng thẳng tuá»™t, câu nói nà y Tư Dao thấy tháºt quá chối tai.
"Nhà báo Tá» Phóng hiểu biết đủ đưá»ng, lẽ nà o lại không biết có thể nhá» ngưá»i khác gá»i há»™ à ? Viên Thuyên thưá»ng xuyên phải Ä‘i công tác, cô ấy vốn rất nghiêm chỉnh, để bảo đảm gá»i quà đến đúng ngà y em chuyển nhà , cô ấy đã sắp xếp trước má»i việc. Äó là má»™t phương án rất tốt chứ sao!" Tư Dao có ý giá»…u Tá» Phóng.
Tá» Phóng hÆ¡i biến sắc, nghÄ© bụng, cô gái nà y thoạt nhìn tưởng là yếu Ä‘uối nhưng cÅ©ng rất có cá tÃnh đây. Anh cưá»i nhạt: "ÄÆ°Æ¡ng nhiên là anh biết, xem ra anh phải nói rõ từng câu má»›i được. à anh là , dù cô ấy Ä‘i công tác, má»™t là có thể nhá» bạn trai, tháºm chà bố mẹ mang quà đến tặng, không cần thiết phải dùng EMS; hai là , vé máy bay lượt vá» mà cô ấy đã mua, cho thấy cô ấy định trở vá» Giang Kinh trước khi em chuyển nhà má»™t ngà y; hoà n toà n kịp đến giúp em chuyển nhà và trá»±c tiếp tặng quà ..."
"Nà y, anh muốn gì váºy? Sao anh lại biết những chuyện nà y? Lẽ nà o anh đã xem vé máy bay cá»§a Viên Thuyên?"
"Vì tò mò! Vá»›i anh, đây chỉ là chuyện vặt! Váºn dụng má»™t chút quan hệ là xem được vé máy bay cá»§a cô ấy. Thá»±c ra thông tin cô ấy đặt vé cÅ©ng được lưu trữ trên mạng, chỉ cần thá»§ tục hợp pháp thì rất dá»… có được thông tin nà y".
"Cảm Æ¡n sá»± tò mò cá»§a anh, nhưng tiếc rằng đây không phải là thông tin giải trÃ, cuá»™c sống cá»§a em cÅ©ng không phải là chương trình giải trÃ. Xin Quách tiên sinh hãy dùng tà i nghệ cùng tuệ nhãn và lương tâm cá»§a mình Ä‘i mà lăng-xê những diá»…n viên má»›i, và săn lùng những ngôi sao!" Tư Dao bắt đầu thấy ghét Tá» Phóng, nói xong, cô bước nhanh lên gác không thèm nhìn Tá» Phóng Ä‘ang đứng trÆ¡ bên cầu thang.
Tá» Phóng nói vá»›i theo: "Chuyện nà y tháºt sá»± khiến anh tò mò, chỉ trong hai tháng ngắn ngá»§i, hai cô bạn cá»§a em đã chết, liệu có sá»± trùng hợp nà o không? Viên Thuyên bố trà gá»i EMS, có phải vì cô ấy đã linh cảm được mình sẽ chết không? Äây chỉ là trá»±c giác cá»§a má»™t phóng viên siêu hạng..."
Tư Dao gà ngón tay nút chặt lỗ tai, đi thẳng và o phòng.
Những lá»i khó chịu cá»§a Tá» Phóng bị chặn lại bên ngoà i. Nhưng căn phòng nhá» giản dị và vuông vức bá»—ng giống như má»™t mê cung, khiến cô bước và o rồi thì không tìm được lối ra. Bởi váºy, Tư Dao cứ ngÆ¡ ngẩn rất lâu trong đó.
Äầu tiên là ý nghÄ© vá» Viên Thuyên.
Giá» nà y cáºu ở đâu? Thiên đưá»ng hay âm phá»§? Mình nên tin theo tôn giáo nà o vá» nÆ¡i nương náu cá»§a linh hồn cáºu đây?
Khi đến lượt mình Ä‘i, mình phải tìm cáºu ở đâu?
Cô thấy kinh hãi vì suy nghÄ© nà y cá»§a mình rất không là nh mạnh! Mình bắt đầu tin và o những lá»i nguyá»n và tiên Ä‘oán từ khi nà o váºy? Nhưng cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u xảy ra sau lá»i tiên Ä‘oán có và i tiếng đồng hồ, tiếp đó là cái chết cá»§a Viên Thuyên; ngay anh phóng viên má»›i quen được và i ngà y cÅ©ng Ä‘ang há»i... lẽ nà o Ä‘á»u là sá»± trùng hợp khiến mình liên tiếp mất Ä‘i hai ngưá»i bạn thân chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngá»§i?
Lại thêm cả ác má»™ng và những ảo giác không sao xua Ä‘i được ở căn nhà cÅ©, khiến những hy vá»ng cá»§a cô vá» má»™t tương lai tốt đẹp hoà n toà n bị lung lay.
Hãy tin và o trá»±c giác, nếu thấy không bình thưá»ng thì chuyển sang suy nghÄ© khác.
Nhưng cô vẫn không thể nà o thôi nghĩ vỠcái chết của Viên Thuyên.
Căn phòng má»›i nà y do Viên Thuyên tìm há»™ cho cô, bây giá» má»™t mình đối mặt vá»›i bốn bức tưá»ng, là m sao cô không nhá»› đến Viên Thuyên? NghÄ© váºy là rất đúng. Viên Thuyên Ä‘i công tác ở Hoa Äông, lái chiếc xe Ä‘ang chạy trên đưá»ng cao tốc Há»™ Ninh, rồi đột ngá»™t mất tay lái, sau khi chệch khá»i tuyến đưá»ng hÆ¡n chục mét thì đâm thẳng và o hà ng cá»c chắn bên đưá»ng. Äó là má»™t tai nạn thông thưá»ng, dưá»ng như chẳng có gì đáng phải nghi ngá», hÆ¡n nữa lại xảy ra giữa ban ngà y, rất nhiá»u ngưá»i nhìn thấy. Äiá»u tra cho thấy hệ thống phanh cá»§a chiếc xe Buick (1) mà Viên Thuyên đã mượn ở Sở tà i chÃnh kế toán chi nhánh Thượng Hải không há» có trục trặc gì, loại trừ hẳn khả năng có kẻ ngầm hại. Nhưng có ngưá»i nói là nhìn thấy xe cá»§a Viên Thuyên chạy quá nhanh và không ổn định, rất có thể vì chạy quá nhanh, tay lái không chuẩn, hoặc mất tay lái do trượt bánh...
Nhưng nếu đúng như Tá» Phóng vừa nói là Viên Thuyên định vá» Giang Kinh trước khi mình chuyển nhà má»™t ngà y, thì tại sao lại phải gá»i EMS trước? Sao không để hôm đó tá»± mang đến, hoặc nhá» chồng chưa cưới Dục Chu "sẵn sà ng sốt sắng" mang quà đến cho mình? Có lẽ cô ấy đã tÃnh toán kỹ lưỡng (đây là nguyên nhân khiến Viên Thuyên đạt nhiá»u thà nh tÃch xuất sắc ở công ty cÅ©ng nên), chỉ tin tưởng và o dịch vụ rất chuyên nghiệp cá»§a EMS.
Tư Dao gần như không thể tin rằng đến lúc nà y mình vẫn chưa mở há»™p quà ấy ra. Cô sợ nhìn váºt lại nhá»› ngưá»i; cô muốn đợi ná»—i Ä‘au nguôi Ä‘i, muốn né tránh tất cả những gì gợi đến ná»—i Ä‘au. Có lẽ vì cô rất tà i né tránh nên vẫn che giấu được tâm trạng bất ổn sau khuôn mặt vốn đã quen tươi cưá»i.
Há»™p quà đang ở trên bà n, bên cạnh là khung ảnh có tấm hình cô chụp chung vá»›i Viên Thuyên hồi mùa xuân năm nay - hai nụ cưá»i rạng rỡ, vẻ đẹp tuổi thanh xuân bừng bừng như trà n cả ra ngoà i khung ảnh. Tá» giấy bá»c quà có bảy mà u, rất đúng vá»›i phong cách cá»§a Viên Thuyên. TÃnh cách Viên Thuyên là thế, không thể giấu được cái gu thẩm mỹ luôn ưa chuá»™ng những sắc mà u sáng tươi rá»±c rỡ. Tư Dao thì trái lại, trong thế giá»›i cá»§a cô tất cả Ä‘á»u nhà n nhạt mÆ¡ hồ, cô thÃch mà u thuần trắng, trắng bạc, xám nhạt, xanh da trá»i... đại loại cÅ©ng là má»™t sá»± né tránh, tránh phải đối láºp vá»›i những thứ sáng tươi, tránh những gì Ä‘áºp mạnh và o thị giác.
Tư Dao cân nhắc hồi lâu, rồi Ä‘i đến bên bà n bóc lá»›p giấy bá»c, không hiểu tại sao tay cô bá»—ng run bần báºt, "Mình sợ cái gì nhỉ? Sợ món quà trong há»™p sẽ là m trá»—i dáºy ná»—i Ä‘au bị mất ngưá»i bạn quá cố sao?"
Sau lá»›p giấy chỉ là má»™t cái há»™p bình thưá»ng, bên trên có nắp. Tư Dao khẽ cắn môi, mở nắp ra.
Cô thở phà o.
Trong há»™p là má»™t quả cầu pha lê lung linh trong suốt, xung quanh được chèn kỹ bằng túi nilon bÆ¡m hÆ¡i và các mảnh xốp để tránh va Ä‘áºp. Tư Dao cẩn tháºn cầm quả cầu lên, căn nhà nhá» chợt sáng bừng. Lúc ấy Tư Dao thấy rất cảm kÃch vá» tấm lòng cá»§a Viên Thuyên: bạn ấy biết mình sợ những ngà y xấu trá»i, sợ bóng tối, sợ cô đơn. Quả cầu pha lê nà y sẽ tá»a sáng xung quanh, Ä‘em lại cho mình nhiá»u ánh sáng hÆ¡n; còn gì thÃch hợp hÆ¡n vá»›i căn nhà má»›i bằng món quà nà y? Nhìn kỹ, cô thấy đây là quả cầu pha lê mà nhiá»u gia đình thưá»ng dùng, bên trong có má»™t ngôi nhà nhá» và những bông hoa tuyết Ä‘ang chầm cháºm rÆ¡i. Chỉ cần lắc hay xoay quả cầu, hoa tuyết sẽ bay lên, rồi rÆ¡i lả tả xuống nóc nhà .
Trong há»™p còn má»™t cái đế bằng thép không gỉ mạ bạc để đặt quả cầu. Tư Dao mỉm cưá»i đặt quả cầu lên đế rồi xếp bên cạnh mà n hình vi tÃnh. Cô ngắm nghÃa kỹ, nghÄ© bụng: "Dù Viên Thuyên đã tÃnh toán tỉ mỉ thế nà o, thì cÅ©ng nhằm mục Ä‘Ãch rất đơn giản là mong cho mình vui vẻ, cuá»™c sống đầy ắp ánh sáng. Bạn ấy Ä‘i rồi, mình cà ng phải thá»±c hiện nguyện vá»ng cá»§a bạn ấy, phải luôn luôn vui vẻ".
Nhưng đâu có dễ gì!
Äịnh vứt chiếc há»™p và o thùng rác, Tư Dao bá»—ng có cảm giác là m như thế nà y không phải lắm. Cô lại nhìn quả cầu pha lê, rồi nhìn chiếc há»™p. So vá»›i thể tÃch cá»§a quả cầu, thì chiếc há»™p có vẻ to khác thưá»ng.
Cô mở há»™p, lấy ra từng lá»›p xốp... Quả nhiên ở đáy há»™p có má»™t bức ảnh đã được ép plastic. Sao Viên Thuyên lại gá»i đồ kiểu nà y, nếu mình không tìm kỹ, vứt chiếc há»™p Ä‘i thì sẽ thế nà o? À không, bạn ấy rất hiểu mình, biết mình đủ cẩn tháºn để láºt đến táºn đáy há»™p. Ngưá»i bạn rất hiểu mình như váºy, sao lại sá»›m ra Ä‘i?
Äây là má»™t bức ảnh chụp phong cảnh.
Má»™t cảm giác chẳng là nh bá»—ng trá»—i dáºy, tay cô run run, phải rất lâu cô má»›i cầm được bức ảnh lên.
Quả nhiên là nó!
Bức ảnh chụp núi Lệ Sơn rực rỡ sắc mà u, thác nước trông như dải Ngân Hà từ trên cao đổ xuống, dưới vách đá, một dòng nước xanh biếc uốn lượn chảy qua.
Tại sao? Viên Thuyên, tại sao cáºu lại thế nà o?
Lẽ nà o những lá»i ngưá»i ấy nói Ä‘á»u là sá»± tháºt?
Tư Dao như Ä‘ang túm phải má»™t con quái váºt hung ác ăn thịt ngưá»i, cô vá»™i buông ngay bức ảnh, nó rÆ¡i xuống sà n. Cô bước lùi liá»n mấy bước, rồi á»§ rÅ© ngồi xuống mép giưá»ng.
Tư Dao vùi đầu và o hai cánh tay, trong óc lặp Ä‘i lặp lại câu há»i "Tại sao, tại sao?" Cô không dám tin, cÅ©ng không muốn tin! Bức ảnh nà y chắc chắn sẽ khiến cô Ä‘au đớn, Viên Thuyên lại dám đặt và o trong há»™p quà ! Ai đó có thể không hiểu, nhưng Viên Thuyên là ngưá»i đầu tiên, ngưá»i duy nhất hiểu thấu sá»± cắn rứt cá»§a Tư Dao. ChÃnh bức ảnh nà y đã khiến cô quyết định sai lầm, để rồi những rá»§i ro liên tiếp xông và o cuá»™c sống vốn phẳng lặng cá»§a hai ngưá»i bạn, khiến Kiá»u Kiá»u bá» mạng nÆ¡i rừng xanh nước biếc, khiến cô phải nghÄ© ngợi suốt đêm ngà y, tâm trạng luôn nặng trÄ©u. May có Viên Thuyên luôn luôn khuyên giải, động viên, gắng hết sức tránh không nhắc đến lần Ä‘i chÆ¡i ấy.
Tư Dao cà ng nghÄ© cà ng hiểu Viên Thuyên thông cảm vá»›i mình là thế, nhất định không thể gá»i bức ảnh nà y đến cho mình. Là m thế khác nà o má»™t trò lố bịch, tháºm chà là trò bỡn cợt độc ác.
Trừ phi, món quà nà y không phải do Viên Thuyên gá»i đến.
Hoặc là , bởi Viên Thuyên ôm háºn, bèn gá»i đến vì muốn nhắc nhở mình rằng, quyết định sai lầm cá»§a cáºu đã tạo cÆ¡ há»™i cho lá»i nguyá»n kia được thá»±c hiện.
Äây là má»™t sá»± trả thù độc địa.
NghÄ© thế Tư Dao lại run run Ä‘i đến cạnh bà n, nhìn chăm chú quả cầu. Tại sao Viên Thuyên còn gá»i đến má»™t món quà có thể chiếu sáng cuá»™c sống cá»§a mình thế nà y.
Cô đột nhiên nhớ ra rằng, quả cầu pha lê là một thứ công cụ để bói toán, lẽ nà o, Viên Thuyên muốn mình nhìn thấy tương lai bằng quả cầu nà y? Muốn mình nhìn thấy một tương lai như thế nà o?
Tư Dao đã hiểu ra. Äó là cái chết.
Kiá»u Kiá»u đã ra Ä‘i, Viên Thuyên đã ra Ä‘i, tiếp theo sẽ là ai?
--------------
(1) Một loại xe ô tô do General Motors, Canada và Trung Quốc sản xuất.
|

11-08-2008, 08:36 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 4
MÃŒNH ÄANG Ở NGAY BÊN CẬU
Mà n đêm buông xuống tá»± lúc nà o. Khi trá»i vừa tối, bên ngoà i bắt đầu mưa rả rÃch, xa xa còn vang vá»ng lại tiếng sấm nổ ì ầm. Tư Dao mở toang hai cá»a sổ nho nhá». Tối nà o cô cÅ©ng là m thế, dù trá»i giá lạnh hay nóng ná»±c cÅ©ng váºy. Từ nhá» cô đã có cái táºt xấu là buổi tối không bao giá» dám ngồi má»™t mình trong phòng kÃn, nếu không mở cá»a sổ, cô sẽ không yên, sẽ rất khiếp hãi và có cảm giác như ngạt thở. Thá»±c ra không chỉ trong phòng, mà tất cả những nÆ¡i quá kÃn như thang máy, tà u Ä‘iện ngầm, máy bay Ä‘á»u khiến cô bất an, nên cô luôn cố tránh. Cô căm ghét căn bệnh nà y cá»§a mình, các bác sÄ© từng khám cho cô Ä‘á»u bảo, đây là chứng sợ bị khép kÃn, má»™t dạng cá»§a "há»™i chưứg sợ không gian". Äã có bác sÄ© tâm lý Ä‘iá»u trị cho cô má»™t thá»i gian bằng liệu pháp thư giãn và liệu pháp nháºn biết; Tư Dao vốn là cô gái thăng bằng vá» cảm tÃnh và lý tÃnh nên việc Ä‘iá»u trị tiến triển tốt, cô đã quen sá» dụng các loại phương tiện giao thông ấy. Nhưng khi ở nhà cô vẫn giữ thói quen mở cá»a sổ. Thói quen nà y đã giúp cô vượt qua cuá»™c sống đầy sóng gió ở căn nhà cÅ© trong hai năm qua, cho đến khi xuất hiện những bóng ma và những cÆ¡n ác má»™ng khiến cô phải chuyển tá»›i nÆ¡i nà y.
Äổi đến nhà má»›i, liệu những cÆ¡n ác má»™ng có xuất hiện nữa hay không?
Ãt ra thì những ngà y vừa qua cÅ©ng đã yên bình.
Tư Dao ngồi xuống bên bà n, lần đầu tiên mở máy tÃnh sau nhiá»u ngà y qua. Khi khởi động xong, mạng chat QQ tá»± động báºt ra. Cô nhìn thấy ngay tên cá»§a Viên Thuyên trong danh sách bạn thân, mÅ©i cô lại thấy cay cay. Hình mặt cưá»i bên cạnh tên Viên Thuyên không sáng, bạn ấy không thể há»i thăm, chuyện trò cùng mình nữa.
Hai tháng trước, cÅ©ng giống hệt thế nà y, cô nhìn tên cá»§a Kiá»u Kiá»u trên QQ cứ tối sầm, cô không biết mình phải là m gì. Ngưá»i đã mất rồi, nhưng cô vẫn không nỡ xoá tên.
Lúc nà y, cô bất giác nhìn tên cá»§a Thưá»ng Uyển và Tiểu Mạn lâu hÆ¡n, lòng cầu mong sẽ không còn tâm trạng nà y nữa.
Sau má»™t lúc thẫn thá», Tư Dao thấy hình đại diện (1) là con Chim cánh cụt nhấp nháy, cá»a sổ chat báºt ra.
"Cáºu lên rồi à , mình mong quá".
Tư Dao rùng mình, câu chà o sao mà quen thuộc?
Ngưá»i vừa chà o Tư Dao là Kiá»u Kiá»u!
Máu khắp ngưá»i cô như đông đặc lại. Äã hai tháng nay cái tên nà y không há» lên mạng, vì Kiá»u Kiá»u đã Ä‘i khá»i thế giá»›i nà y.
Kiá»u Kiá»u, thì ra cáºu không tha cho mình ư?
Tư Dao đến gần mà n hình hÆ¡n, nhìn tháºt kỹ, quả nhiên là tên Kiá»u Kiá»u. Cô nghẹn thở, tay run run gõ lên bà n phÃm.
"Kiá»u Kiá»u?"
"Lâu rồi không gặp, nhá»› cáºu quá, nhá»› cả ba ngưá»i các cáºu".
"Ba ngưá»i?"
"Sao trà nhớ kém thế? Viên Thuyên đã đi gặp mình rồi".
Tư Dao định kêu lên, nhưng bất giác lại bịt miệng. Cô gắng trấn tÄ©nh, gõ nhanh bà n phÃm: "Cáºu Ä‘ang ở đâu?"
"Mình Ä‘ang ở ngay bên cáºu".
Tư Dao kêu lên má»™t tiếng, quay đầu nhìn khắp xung quanh, không há» có má»™t bóng ngưá»i, lúc nà y cô má»›i thở phà o. Nhưng cô vẫn lá» má» cảm thấy là lạ, có cảm giác như bị ngưá»i ta theo dõi.
Cô chợt ngẩng đầu lên, má»™t luồng chá»›p xé rách mà n đêm, chiếu sáng khung cá»a sổ trước mặt. Ngoà i cá»a hiện ra má»™t khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch, đôi mắt thất thần, những đám tóc Ä‘en bết nước mưa bám trên mặt, chÃnh là Kiá»u Kiá»u!
Cô mãi mãi không quên được khuôn mặt nà y, ánh mắt nà y, khuôn mặt cá»§a Kiá»u Kiá»u trước lúc chết đã in sâu trong lòng cô.
Ở căn nhà cũ, cũng khuôn mặt nà y không biết bao nhiêu lần khiến cô thức suốt đêm. Rõ rà ng là chuyển nhà cũng không là m cho ác mộng kết thúc.
Cô đã quá đỗi khiếp sợ, hầu như không còn má»™t chút sức lá»±c nà o để kêu lên nữa. cô thẫn thỠđứng dáºy, chầm cháºm đến bên cá»a sổ.
Môi Kiá»u Kiá»u mấp máy, hình như Tư Dao nghe thấy câu "Tại sao không giữ chặt tay mình?"
Câu há»i nà y khiến nước mắt Tư Dao trà o ra như suối. Cô không biết phải trả lá»i thế nà o, đà nh nói bằng thứ âm thanh mà chÃnh cô cÅ©ng không nghe thấy "Cáºu đừng oán trách mình, đó là việc ngoà i ý muốn,tay cáºu đã tuá»™t ra, mình cÅ©ng đã cố hết sức".
Kiá»u Kiá»u cưá»i nhạt, khuôn mặt lá»™ vẻ bà hiểm khiến Tư Dao sởn gai ốc, lùi lại mấy bước.
Kiá»u Kiá»u vươn ngưá»i vá» phÃa trước, giÆ¡ tay trái lên như động tác lúc sắp chết.
Tư Dao gần như hoà n toà n sụp đổ, hai tay ôm lấy mặt.
Bốn bá» yên tÄ©nh lạ thưá»ng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi mưa rÆ¡i.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Cô mở tay ra, bên ngoà i cá»a sổ Ä‘en ngòm, chẳng có thứ gì.
Lẽ nà o vừa nãy chỉ là ảo giác?
Không giống ảo giác, vì trên mà n hình vi tÃnh, cá»a sổ chat vẫn báºt ra. Tư Dao thở gấp, cắn nhẹ môi, lại ngồi xuống trước bà n.
Lá»i thoại gá»i đến vẫn là cá»§a Kiá»u Kiá»u.
Kiá»u Kiá»u: Äêm nay mưa quá to, nước mưa rất lạnh, trá»i sắp rét rồi. Cáºu cho rằng chuyển nhà sẽ xua được mình ư?
Những ngón tay cá»§a Tư Dao cứng đỠvì sợ hãi, gõ trên bà n phÃm
"Sao cáºu đối xá» vá»›i mình như váºy?"
Kiá»u Kiá»u: Mình còn muốn há»i cáºu kia, tại sao lại là mình? Sao để cho mình sá»›m ra Ä‘i như váºy? Sao cáºu không giữ chặt tay mình?
Yêu Yêu (nickname cá»§a Tư Dao trên mạng QQ): Äá»u là lá»—i cá»§a mình, nhưng mình không hiểu tại sao tất cả những chuyện nà y lại xảy ra, mình không là m gì được.
Kiá»u Kiá»u: Lẽ nà o những lá»i ông ta nói Ä‘á»u là tháºt?
Yêu Yêu: Có khả năng đó không? Nhưng cáºu há»c khoa há»c tá»± nhiên kia mà !
Kiá»u Kiá»u: Cáºu biết không: trước khi chết, mình đã nhìn thấy ông ta.
Yêu Yêu: Má»i lá»i tiên Ä‘oán và lá»i nguyá»n Ä‘á»u là duy tâm.
Kiá»u Kiá»u: Váºy chúng mình hãy chá» xem, có phải các cáºu sẽ lần lượt Ä‘i tìm và là m bạn vá»›i mình hay không.
Äó là câu cuối cùng cá»§a Kiá»u Kiá»u trong chat room, sau đó tên cô trở vá» mà u xám cá»§a trạng thái offline.
Tư Dao lo lắng nhìn tên cá»§a Thưá»ng Uyển và các bạn, hy vá»ng có má»™t ngưá»i nà o đó lên mạng để cô có ngưá»i trò chuyện. Ai ngá» nhìn má»™t lúc, cô bá»—ng giáºt nảy mình, vì thấy tên cá»§a Tiểu Mạn, Thưá»ng Uyển và cá»§a mình bắt đầu đổi mà u, thà nh mà u Ä‘á», mà u đỠthắm, các chữ má» dần, mấy cái tên nhoà ra thà nh những vệt máu tươi.
Tư Dao choà ng tỉnh dáºy, má»›i biết mình đã ngá»§ gục trên bà n. Máy vi tÃnh cô chưa há» mở.
Vẫn là tại mình nghÄ© ngợi quá nhiá»u, biến thà nh má»™t sá»± già y vò. Liệu có thể thẳng thắn nói vá»›i lòng mình: cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u không liên quan gì đến mình, cái chết cá»§a Viên Thuyên cà ng là má»™t sá»± ngẫu nhiên.
Như thế có bị coi là dối mình dối ngưá»i không? Nhưng mình cần phải sống. Bóng ma dai dẳng cá»§a Kiá»u Kiá»u đã Ä‘uổi mình ra khá»i nhà cÅ©, lẽ nà o lại bắt mình phải chuyển nhà lần nữa? Äây chỉ là ảo giác, trong lòng quá nặng ná» nên dẫn đến ảo giác, mong sao nó có thể mất Ä‘i cùng vá»›i thá»i gian.
Äêm nay tháºt là dà i!
Tư Dao thấy hai bên thái dương căng căng, lại thấy bụng réo sôi, thì ra cô còn chưa ăn tối. Cô nhá»› đến há»™p cÆ¡m mua hai hôm trước má»›i chỉ ăn được má»™t ná»a, vẫn còn để trong tá»§ lạnh, có thể ăn quấy quá cho xong.
Cô xuống tầng dưới, thấy đèn trong bếp báºt sáng, má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi bên bà n ăn, nhìn sau lưng có thể Ä‘oán ra là luáºt sư Lâm Nhuáºn. Trước mặt Lâm Nhuáºn là má»™t cuốn sách dà y cá»™p, anh ta Ä‘ang xem chăm chú. Tư Dao Ä‘i đôi dép lê rất nhẹ, nên anh ta hoà n toà n không nháºn ra có ngưá»i Ä‘ang và o bếp. Äến khi tá»§ lạnh mở ra, anh má»›i ngẩng phắt lên: "Ôi, Tư Dao và o từ khi nà o thế? Em Ä‘i không má»™t tiếng động, có phải đã há»c được cách Ä‘i cá»§a con mèo không?"
Tư Dao mỉm cưá»i: "Mèo há»c cá»§a em thì có! Anh quá mải xem sách, nếu có chiếc xe cứu hoả xông và o chưa chắc đã nghe thấy".
"Xin lá»—i nhé, gạ mãi má»›i mượn được nguyên bản bá»™ sách kinh Ä‘iển vá» pháp luáºt Anh Mỹ, tiếng Anh cá»§a tôi chưa đủ vững, nếu không nghiá»n tháºt kỹ từng câu thì không "nuốt" trôi".
Tư Dao thấy trên bà n ăn có bát mì ăn liá»n Ä‘ang ăn dở, nghÄ© bụng: "Anh ta có thể trụ vững ở văn phòng luáºt sư Thiên Hoa đầy các cao thá»§ cạnh tranh kịch liệt đã là má»™t thà nh công bước đầu trong sá»± nghiệp, thế mà vẫn rất chăm chỉ". Cô vốn cho rằng Lâm Nhuáºn chỉ có cái mẽ, nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ có khoa nói, nhưng lúc nà y cô bá»—ng thấy anh ta tháºt đáng nể, bèn cưá»i nói: "Tiếc rằng hai món ngon không thể xà i cả hai (2), kinh Ä‘iển pháp luáºt thì "nuốt" trôi, còn mì ăn liá»n thì bỠđấy".
Lâm Nhuáºn nhướng cặp lông mà y Ä‘en ráºm, hà o hứng nhìn Tư Dao: "Nói tháºt nhé, ấn tượng đầu tiên cá»§a anh vá» em, em là cô gái bá» ngoà i thì tươi cưá»i, nhưng ná»™i tâm hay sầu muá»™n, không ngá» em lại rất khôi hà i".
Tư Dao thấy lòng Ä‘ang nặng trÄ©u dưá»ng như vợi bá»›t được mấy phần, đánh liá»u "đấu" vá»›i Lâm Nhuáºn đến nÆ¡i đến chốn: "Cảm Æ¡n lá»i khen và sá»± thẳng thắn cá»§a anh, anh không phải ngưá»i đầu tiên, chắc chắn cÅ©ng không phải ngưá»i cuối cùng nói em có nét mặt tươi cưá»i nhưng lại Ä‘a sầu Ä‘a cảm, nhưng anh nên nhá»› trong số các cô gái cá»§a "Hồng Lâu Má»™ng" thì Lâm Äại Ngá»c Ä‘a sầu Ä‘a cảm lại là ngưá»i giá»i hà i hước nhất. Em còn thua xa cô ấy!"
"Em đã công nháºn rồi, thì anh có thể nói thẳng thêm nữa, anh thấy em lúc nà y Ä‘ang nói nói cưá»i cưá»i tháºt nhưng khà sắc rất kém, em nên chú ý giữ sức khoẻ".
Tư Dao thầm cảm kÃch, tháºt là đáng quý, anh ấy không truy há»i tại sao mình "khà sắc không tốt", anh ấy không như tay phóng viên ngà nh giải trà kia. Bởi thế Tư Dao cưá»i nói: "Mì cá»§a anh nguá»™i cả rồi, anh dùng lò vi sóng trước Ä‘i. Há»™p cÆ¡m cá»§a em đã để lạnh hai ngà y, phải là m nóng lâu lâu má»™t chút kẻo ăn và o Ä‘au bụng mất!"
--------------
(1) Má»™t biểu trưng do cá nhân tá»± chá»n
(2) Nguyên văn "cá và tay gấu không thể được cả hai", câu nói cá»§a Mạnh Tá», trở thà nh má»™t thà nh ngữ.
|
 |
|
| |