26-09-2008, 05:01 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Chim Má»i Cánh - Quỳnh Dao 
			
			 
			
		
		
		
			
			Chương 1 
 
 
 
 
 
Hai ngưá»i vừa cùng sống qua má»™t đêm tân hôn kỳ diệu. 
 
Phương Äông má»™t vùng ánh sáng má» nhẹ tá»a báo hiệu bình minh, Hà Lá»™ San nhẹ bước xuống giưá»ng, sau đó nàng Ä‘i rất êm đến cá»a sổ, mở nhẹ cánh cá»a và thò đầu ra ngoài, nàng hÃt má»™t luồng không khà trong lành cá»§a buổi ban mai, nhìn những giá»t sương còn lắng Ä‘á»ng trên ngàn hoa lá, nàng cầm cháºm quay mình trở lại nhìn vá» phÃa giưá»ng... 
 
Nàng cúi gầm mặt xuống tá»± thấy e thẹn cho mình. Äôi tay nàng vén những làn tóc rối phá»§ trước trán. Dưá»ng như nàng không dám nhìn vá» chiếc giưá»ng lần thứ hai. 
 
Buổi sáng trá»i tháºt êm ả, nàng khó mà quên cái đêm đầu tiên nầy... Nàng nhẹ bước đến bàn trang Ä‘iểm và ngồi xuống. Nàng muốn vặn đèn sáng nhưng nghÄ© thế nào đó, nàng rút tay lại. Có lẽ nàng sợ đèn sáng làm Cốc Minh sẽ chóa mắt mà thức dáºy. 
 
Nàng mỉm cưá»i đứng dáºy, bước nhẹ đến cá»a sổ lần nữa, kéo tấm màn che kÃn cá»a sổ lại. Màu sắc tấm màn nầy chÃnh nàng và chàng đã rất ưng ý. Tuy tấm màn kéo lại, nhưng ánh sáng cÅ©ng soi khá rõ trong gian phòng, soi rõ hình dáng nàng trong tấm kÃnh tá»§ áo. Nàng nhìn hình dáng mình, lại nhìn Cốc Minh Ä‘ang nằm trên giưá»ng, chàng Ä‘ang ngá»§ say sưa; vì đêm qua, hai ngưá»i đã thức đến bốn giá» khuya má»›i ngá»§, thêm bữa trước là ngày cá» hành hôn lá»…, cả hai phải lo bù đầu không má»™t phút nghỉ ngÆ¡i. 
 
Nhìn hình dáng mình trên kÃnh tá»§, bá»—ng nhiên nàng nháºn ra mình đã thay đổi hoàn toàn, nàng nhìn trân trối vào bóng mình, thấy cô gái 17 tuổi hiá»n dịu ngây thÆ¡ cá»§a ngày nào, chỉ má»™t đêm qua, cái dáng vẻ cá»§a ngày cÅ© không còn nữa. 
 
Bá»—ng nhiên như bên tai nàng nghe có tiếng nhiá»u ngưá»i gá»i: Bà Minh, Bà Minh... 
 
Hổ thẹn? Hay vui mừng? Nàng láºp tức rá»i khá»i kÃnh tá»§ áo, bước đến bên giưá»ng nhìn thấy Cốc Minh trở mình, nhưng chàng chưa tỉnh giấc. Có lẽ chàng Ä‘ang say sưa trong cÆ¡n má»™ng, đưa tay ra ôm lấy ngưá»i yêu, lại ôm vào khoảng không. Chàng láºp tức ngồi dáºy, hô hoảng: 
 
- Lá»™ San. 
 
Nàng đáp nhá»: 
 
- Cốc Minh! 
 
- Kìa, em thức dáºy hồi, nào mà anh không hay. 
 
Chàng không hay để nàng được yên càng tốt, nếu hay thì chàng sẽ cưá»i nàng, bởi Cốc Minh thưá»ng hay đùa cợt trêu nàng. Lá»™ San đáp: 
 
- Em cÅ©ng vừa má»›i thức dáºy. 
 
Cốc Minh kéo nàng ngồi bên cạnh, chàng nở nụ cưá»i thá»a mãn nhìn Lá»™ San, nói: 
 
- Có lẽ em đã thức trắng đêm nay? 
 
- Em có ngủ chớ. 
 
Chàng siết chặt vòng tay vào lưng nàng, miệng kỠsát vào tai nàng mà thì thào: 
 
- Äêm qua tháºt là tuyệt đẹp! 
 
Nàng tỠvẻ e thẹn: 
 
- Em không muốn nghe đâu. 
 
Trên làn da mặt trắng như trứng gà bóc cá»§a nàng á»ng hồng, thá»±c ra Lá»™ San không muốn ghi nhá»› lại những gì đã xảy ra trong đêm qua... Nhưng Cốc Minh không hiểu tâm trạng đó, chàng kéo mặt nàng nhìn thẳng vào mặt chàng: 
 
- Lá»™ San! Äêm qua anh đã gặp má»™t thiếu nữ đẹp, nàng tháºt đáng yêu. 
 
Thá»±c ra, Cốc Minh thấy mình biết được ngưá»i thiếu nữ quá sá»›m cÅ©ng phải, bởi chàng vừa 18 tuổi, nàng vừa tròn 17 tuổi, đôi bạn vẫn nguyên trinh, kết hôn nhau chỉ trong vòng gắng gượng. Nếu há» sanh con sá»›m thì chưa biết phải làm sao? Trách nào Lá»™ San không úp mặt vào hông chàng nói: 
 
- Cốc Minh! Em hổng muốn đâu. 
 
- Em không muốn đứa con đầu lòng là gái hả? 
 
- Em hổng muốn gì cả. 
 
- Ã, tại sao váºy? 
 
Cốc minh lá»™ vẻ kinh ngạc, nhưng bàn tay chàng vẫn vuốt nhẹ vào lưng nàng, hôn lên mái tóc nàng, chàng rất yêu mái tóc vừa Ä‘en vừa má»m mại cá»§a nàng như Ä‘iên dại. 
 
Hiện giá», chẳng những mái tóc mà cả quả tim nàng Ä‘á»u đã thuá»™c vá» chàng. 
 
- Cốc Minh! 
 
- ChÃnh anh Ä‘ang chá» nghe em đáp câu há»i vừa rồi đây. Lá»™ San! Hãy nói rõ cho anh nghe, em.. 
 
- Em còn nhỠlắm, không biết làm sao mà sanh con, làm sao mà bồng con, khi em thấy trẻ nhỠmới sanh, luôn mấy ngày em nuốt cơm không vô đây. 
 
Lá»i cá»§a Lá»™ San dưá»ng như nàng không biết chi cả, Cốc Minh cảm thấy không vui, nhưng chàng nghÄ© kỹ có vài Ä‘iểm thú vị, chàng báºt cưá»i sặc sụa nói: 
 
- Bởi em thấy trẻ sÆ¡ sinh là con cá»§a ngưá»i khác, nếu nó là con cá»§a em chắc chắn em sẽ vui mừng. 
 
Có lẽ sẽ vui mừng, Lá»™ San nghÄ© thế, nhưng vẫn lặng thinh. Cốc Minh lay nhẹ nàng, vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Lộ San! Ngước mặt nhìn thẳng dây, cho anh xem kỹ coi nào. 
 
- Hổng thèm đâu, em hổng muốn cho anh xem, em muốn anh nhắm nghiá»n hai mắt lại hè, chá» em trang Ä‘iểm xong rồi hãy xem. 
 
- Không thể được, em ở ká» cáºn mãi bên anh, chắc chắn đôi mắt anh không thể không ngắm nhìn em được. 
 
- Nói gạt ngưá»i ta hoài, đêm qua anh ngá»§ khì trước em. 
 
- Không, đêm qua anh thấy em nhắm mắt ngủ yên, sau đó anh mới ngủ chớ. 
 
- Em chỉ nhắm mắt nằm yên, chớ đâu có ngủ. 
 
- Thôi, bây giỠhãy nằm yên để anh vỗ cho ngủ ngon một giấc được hôn? 
 
- Không đâu, trá»i đã sáng trưng rồi, ai mà ngá»§ cho được. 
 
- Ngá»§ không được thì nằm đây nói chuyện cho đến khi trá»i tháºt sáng. 
 
- Em hổng thèm, anh lộn xộn lắm. 
 
Äôi má nàng nóng bừng, úp mặt vào lòng Cốc Minh mà lắc đầu nguầy nguáºy. Chàng Cốc Minh 18 tuổi, chá» cho nàng Lá»™ San 17 tuổi không còn lắc đầu nữa, chàng bèn dùng đôi tay nâng nhẹ mặt nàng, ká» môi vào môi nàng mà hôn lấy hôn để. 
 
Cái hôn tuy êm dịu nhẹ nhàng, nhưng nó hàm chứa má»™t mối tình Ä‘áºm đà tha thiết, nàng cưá»i nhẹ: 
 
- Cốc Minh, bá»™ anh tÃnh không chịu dáºy sao? 
 
- Ừa, nằm mãi không dáºy. Lá»™ San! Nếu bây giá» anh được như đứa trẻ bại xụi, cứ nằm mãi tại đây càng hay. 
 
- Nói báºy nà. 
 
Nàng khẽ nhÃu mày, dùng tay che miệng Cốc Minh lại, không muốn cho chàng nói như váºy nữa. Có lẽ bởi truyá»n thống cá»§a gia đình, nàng và mẹ nàng cùng tin tưởng như nhau vá» Ä‘iá»u chẳng lành, tuy má»›i 17 tuổi đầu, nhưng không muốn nghe ai nói đến những Ä‘iá»u bất lợi, Cốc Minh thấy nàng châu mày, vẫn tưởng nàng vui thÃch nên nói tiếp: 
 
- Không phải anh nói báºy đâu, nếu hai chÆ¡n anh không Ä‘i đứng được, thì bốn mùa anh vẫn nằm mãi trong gian phòng nầy... 
 
- Bá»™ anh không sợ chuyện lo lắng buồn phiá»n sao? 
 
- Chỉ cần thấy mặt em đỠbừng lên, miệng em luôn cưá»i nụ, ná»™i bao nhiá»u đó là sá»± sống cá»§a anh cÅ©ng đầy đủ lắm rồi. 
 
- Từ nầy em không muốn nghe anh nói những lá»i bất lợi như thế nữa đâu. 
 
- Nếu em không mê tÃn, sẽ thấy váºy là Ä‘iá»u đại kiết lợi. 
 
- Thôi, chúng ta không thảo luáºn chuyện đó nữa! 
 
- ÄÆ°á»£c rồi. Lá»™ San, em hãy ká» tai đây anh nói nhá» cho em nghe. 
 
- Chuyện gì đó? 
 
- Anh sẽ nói cho em nghe chuyện nầy hay lắm. 
 
Tuổi chàng tuy còn quá trẻ, nhưng đôi mắt khi liếc nhìn qua, khiến cho đôi má nàng đỠbừng vì thẹn. Nàng không lạ gì, chàng sẽ hôn lên vành tai nàng, nhưng nàng cÅ©ng ká» tai lại, không nghe chàng nói gì, nàng há»i: 
 
- Chuyện gì sao hổng nói đi? 
 
Cốc Minh cảm thấy được vui đùa vá»›i nàng vÄ©nh viá»…n, chàng cÅ©ng không biết chán. Chàng dùng bàn tay vá»— nhẹ vào má nàng vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Anh đã nói chuyện thÃch thú cho em nghe rồi đó. 
 
- Äâu có. 
 
- Thì trong một chiếc hôn đó là đủ rồi. 
 
- Em hổng chịu đâu, anh bây giá» hư hÆ¡n trước nhiá»u. 
 
Nàng không ngớt đấm vào ngực chàng. Cốc Minh cũng dùng thế mạnh mà đối phó lại, khiến cho đôi tay của nàng không thể lay động được. 
 
- Anh nói tháºt nghe Lá»™ San, anh đã tốn công Ä‘eo Ä‘uổi em má»™t thá»i gian khá dài, anh mÆ¡ tưởng em từng giá» từng phút. Trong ngày tháng mÆ¡ tưởng đó, anh chỉ mong được má»™t buổi sáng như hôm nay, em không biết cho anh Ä‘iá»u đó sao? 
 
- Thì Ä‘iá»u đó đã đến vá»›i anh chá»› còn gì nữa. 
 
- Anh chưa nhìn kỹ em cho lắm, nào, để anh thưởng thức vẻ đẹp cá»§a em cho tháºt kỹ anh má»›i vừa ý. 
 
- Có lẽ hình dáng cá»§a em rất khó coi lúc sá»›m mai vừa thức dáºy. 
 
- Tháºt váºy sao? Có lẽ anh nghÄ© nó rất.... 
 
- Nó rất khó xem? 
 
- Im! Äừng lên tiếng, để cho anh xem xét kỹ lưỡng coi nào. 
 
Lá»™ San là cô gái quá trẻ, nàng chỉ má»›i 17 tuổi, nàng không biết trau giồi cái vẻ đẹp cá»§a mình, tuy không biết săn sóc cái đẹp trá»i cho, nhưng trông nàng vẫn hấp dẫn như thưá»ng. Nàng chỉ nhắm nghiá»n đôi mắt lại để cho Cốc Minh tá»± ý thưởng thức. Ngày đầu gặp nhau, cô dâu nhắm mắt trước sá»± tò mò cá»§a chá»§ rể cÅ©ng là thưá»ng, chú rể có thể nói: Có lẽ cÅ©ng khá đẹp chá»›! Huống chi Lá»™ San đã có sẵn vẻ đẹp thiên phú, sau khi hoá trang sÆ¡ sài cÅ©ng gây cho chàng rể mê mệt. 
 
Cốc Minh ngắm kỹ vẻ đẹp cá»§a nàng, chàng hôn tá»›i tấp lên má, lên mắt nàng, nhứt là chàng hôn lên đôi tròng mắt cá»§a vợ. Chàng vừa hôn vừa cưá»i nói: 
 
- Lộ San! Anh đã thưởng thức vẻ đẹp của em xong rồi đó. 
 
- Có thể nhịn đói liên tiếp mấy ngày được không? 
 
- ÄÆ°á»£c chứ em! 
 
Lộ San thấy chàng vừa đáp vừa nhắm mắt lại, nàng lấy làm e ngại, có lẽ tại mình cho chàng nhìn kỹ, nên chàng xét thấy mình rất xấu vào buổi sớm mai, nàng hôn chàng: 
 
- Cốc Minh! Chắc anh đã chán em lắm. 
 
Chàng lắc đầu, mở to đôi mắt ra, đồng thá»i hôn lên má nàng nói: 
 
- Lộ San! Em đẹp lắm từ nầy cứ mỗi buổi sáng em phải để cho anh thưởng thức, anh vừa nhắm mắt lại là không phải anh chán em, mà đúng ra là đang say sưa vì vẻ đẹp của em. Lộ San! Em sẽ là một con chim nhỠvĩnh viễn bên cạnh anh. 
 
- Nhưng con chim ấy nó không muốn giam mình trong chiếc lồng vàng. 
 
- Äể cho em tá»± do bay liệng, dầu con chim ấy có bay Ä‘i bao xa nữa, rốt cuá»™c nó cÅ©ng đáp xuống cạnh mình anh. 
 
Äôi vợ chồng trẻ cùng cưá»i lên, trong cái cưá»i ấy nó hàm chứa những gì, có ai biết được? 
 
Lá»™ San từ từ đứng lên, tuy 17 tuổi, nhưng dáng Ä‘iệu. nàng không khác cô dâu thuần thục, nàng mặc chiếc áo lót bằng lụa má»ng, càng tăng thêm sức hấp dẫn. Cốc Minh nhìn trân trối, dưá»ng như giây phút ấy chàng má»›i nháºn ra sá»± quyến rÅ© cá»§a nàng. 
 
Lộ San thấy chàng ngẩn ngơ, nàng kêu lên: 
 
- Cốc Minh! 
 
Cốc Minh giựt mình, vẫn tán tỉnh vợ: 
 
- Lộ San! Em đẹp quá. 
 
- Thế là anh đã xem xét kỹ em vào buổi sáng rồi. 
 
- Anh không bao giá» biết chán, nhìn em chừng nào anh càng thÃch thú thêm chừng ấy. 
 
- Ước mong được mãi mãi như thế. 
 
- Lá»™ San! Em hãy xem, anh ngồi dáºy lẹ làng theo kiểu má»™t há»c sinh đã được huấn luyện tại quân trưá»ng. 
 
Lá»™ San phá lên cưá»i, chỉ vì động tác cá»§a chàng thì nhanh nhẹn phi thưá»ng, nhưng lại mặc lá»™n y phục, Lá»™ San cầm bá»™ đồ cá»§a chàng lại nói: 
 
- Há»c sinh được huấn luyện tại quân trưá»ng không nên mặc lá»™n y phục cá»§a phụ nữ! Hãy thay ra gấp. 
 
- À, xin lá»—i, thánh nhÆ¡n còn có lúc lầm lẩn thay, huống gì đứng trước ngưá»i đẹp, lắm lúc phải lầm ngay. 
 
Cốc Minh có đầy đủ những yếu tố cưới Lộ San làm vợ, chỉ vì miệng chàng có duyên, lại thêm có lúc trầm lặng, u buồn, chững chạc, nàng rất yêu chàng những nét thú vị đó. 
 
Gió lùa vào cá»a sổ, làm cho mái tóc nàng lòa xòa phất phÆ¡ trước trán, khiến cho nàng không ngá»›t dùng tay vuốt nó. Cốc Minh bước nhanh đến đóng cánh cá»a sổ lại. 
 
Äôi tay chàng chụp lên vai nàng, quay mặt nàng hướng sang mặt kÃnh tá»§, chàng vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Lá»™ San! Hãy cưá»i lẹ lên Ä‘i. 
 
Lá»™ San mỉm cưá»i, và liếc mắt sang kÃnh tá»§, giây phút đó, trong gương hiện rành rõ đôi bóng ngưá»i vui vẻ trẻ trung. 
 
Trong lúc đó phÃa dưới nhà, trên môi cá»§a vợ chồng Cốc à Lâm cÅ©ng không ngá»›t nở nụ cưá»i. Chỉ vì vừa cưới xong nàng dâu rất vừa ý, nên vợ chồng lão vô cùng vui vẻ, hai ông bà có thói quen ngá»§ dáºy rất sá»›m, hôm nay vừa cá» hành xong hôn lá»… trá»ng đại cho con trai, hai ông bà lại càng thức sá»›m và vui vẻ hÆ¡n thưá»ng lệ. 
 
Tại nhà khách hiện giá» vẫn còn phảng phất không khà êm ấm vui tươi. Không khác cách đây mấy mươi năm, hôn lá»… cá»§a vợ chồng lão. Bà Lâm hÃt má»™t hÆ¡i thuốc thÆ¡m cá»§a chồng, và như nói lên trong ký ức: 
 
- à Lâm! Tôi nhìn thấy đôi đèn cưới này, bá»—ng nhá»› lại đôi đèn cưới cá»§a mình ngày trước, sao mà nó lá»›n quá, đốt 3 ngày cháy cÅ©ng chưa hết, tôi chưa từng thấy đôi đèn sáp nào lá»›n như váºy. 
 
- Lúc đó em vừa 15 tuổi. 
 
- Còn anh cũng chưa quá 16 chớ gì, do đó, trước đây hai năm, em muốn cưới vợ cho Cốc Minh, bởi hồi năm kia nó cũng được 16 tuổi rồi. 
 
- Không phải năm nó 15 tuổi mà tôi không muốn cưới vợ cho nó, chỉ vì tìm không ra má»™t con dâu 15 tuổi cho xứng đôi, đó cÅ©ng là tôi muốn làm vừa ý bà, phải kiếm nàng dâu cho xê xÃch má»™t tuổi. 
 
- Phải váºy chá»› sao! 
 
- Bây giỠthì Cốc Minh 18, Lộ San 17 thì đúng theo ước nguyện của bà rồi. 
 
- Có Ä‘iá»u trá»… hết hai năm. 
 
- Trai 18 cưới vợ, cũng đã quá sớm rồi. 
 
- Sá»›m hả? Tháºt váºy không? 
 
- Äúng váºy. 
 
- Như thế thì hiện giỠchắc ông đã ăn năn vì chúng mình kết hôn quá sớm! 
 
- Có bao giá» tôi ăn năn Ä‘iá»u đó đâu. 
 
- Tại sao ông nói cưới vợ cho con quá sớm? 
 
- Tôi nói là thá»i đại bây giá», còn thá»i đại cá»§a chúng mình khác nhau chá»›. 
 
- Thá»i đại bây giá» thì sao? 
 
- Theo quan niệm bây giỠ30 tuổi kết hôn mới vừa. 
 
- Trai gái cÅ©ng váºy? 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là con trai kìa chá»›. 
 
- Äó là má»™t Ä‘iá»u sai lầm, tôi không bao giá» tin theo. 
 
- Như váºy, láºp luáºn cá»§a bà đã thắng tôi rồi đó. 
 
- Thế nào gá»i là thắng? 
 
- Vì Cốc Minh 18 tuổi, kết hôn với cô dâu 17 tuổi chớ sao. 
 
- Tuy nhiên tôi thấy nó trễ hết hai năm. 
 
Cốc à Lâm không phải công nháºn ý kiến cá»§a vợ nhưng ông ta cÅ©ng không muốn cãi vá»›i vợ vấn đỠấy làm gì, bèn lảng sang chuyện khác. 
 
- Chà, chúng nó chưa dáºy sao mà? 
 
- Còn sớm mà, ngày hôm qua lo lắng bù đầu, hôm nay phải để cho chúng nó ngủ trưa một chút chớ! Bắt chúng nó thức sớm như mình sao được. 
 
- Nếu chúng nó thức sớm như mình thì có sao, năm nay bà cũng còn trẻ, bà đã 46 tuổi rồi, mà xem bà vào khoảng 35, 36, đâu bà thỠsoi gương thì biết, hình dáng nào phải một mụ già. 
 
- Ông cÅ©ng váºy chá»› gì năm nay 47 tuổi, mà nhìn kỹ cÅ©ng như chàng 37 thôi. 
 
- Do đó, tôi cÅ©ng muốn cho bá»n chúng thứ dáºy sá»›m má»™t chút, bằng không, chúng nó sẽ già trước vợ chồng mình. 
 
- Ông càng nói sao nghe càng ngá»› ngẩn quá, tuổi trẻ vừa kết hôn, làm sao mà thức sá»›m? Làm sao mà ngá»§ sá»›m cho được? Ai mà như ông lúc má»›i cưới tôi cứ lăn đùng ra trên giưá»ng, kêu thế nào cÅ©ng không thức. 
 
- Vì lúc đó tuổi còn quá trẻ, nào có biết gì? 
 
Trong khi hai ông bà Ä‘ang tán chuyện, Cốc Minh trên lầu hướng dẫn cô dâu từ từ Ä‘i xuống. Lá»™ San mặc chiếc áo màu hồng nhạt, trông đẹp lá»™ng lẫy, ai nhìn vào cùng khen ngợi. Cốc Minh vừa Ä‘i vừa nói nhá» bên tai nàng, nàng luôn luôn gáºt đầu. 
 
Bà Lâm trông thấy con dâu, lộ vẻ vui mừng ra mặt, bà xô ông Lâm nói: 
 
- Kìa, bá»n nó xuống tá»›i kia kìa. 
 
- Dạ thưa ba, thưa má! Ba má thức dáºy sá»›m quá! 
 
Vợ chồng Cốc Minh đồng thanh kêu lên và đồng vấn an cha mẹ. Äáp lá»i con xong, Cốc à Lâm rÃt lên má»™t hÆ¡i thuốc lá»™ vẻ khoan khoái. Bà Lâm thì không giống ông, đôi tay bà vịn vào vai cá»§a Lá»™ San, đôi mắt bà nhìn vào mặt mày cá»§a Lá»™ San như tìm kiếm má»™t dấu vết gì, sau đó bà cưá»i thá»a mãn: 
 
- Lộ San! Má trông con như thiếu ngủ đa? 
 
Cốc Minh thay lá»i nàng đáp: 
 
- Má à, bởi Lá»™ San dáºy rất sá»›m, lúc nàng dáºy, con không hay chi cả. 
 
Cốc à Lâm phà một ngụm khói thuốc, nói: 
 
- Nó giống như ba Ä‘a. Chắc nó sẽ có thói quen dáºy sá»›m như ba. 
 
Bà Lâm nguýt chồng, cho rằng ông ta nói xàm, à Lâm trông thấy cá» chỉ cá»§a vợ nên không nói thêm, ông ta chỉ hÃt dài má»™t hÆ¡i thuốc lá tá» ra rất khoan khoái. 
 
Trên bàn đã dá»n sẵn bữa ăn sáng, Cốc Minh nói: 
 
- Má à, chúng con ngày hôm qua không... 
 
Bà Lâm tiếp lá»i: 
 
- Má biết rồi, trá»n ngày hôm qua chúng con không có ăn gì. Chỉ uống mấy ly rượu mừng, nên bây giá» bụng thấy đói phải không? Hãy ăn Ä‘i! 
 
Khi ngồi vào bàn ăn, Lá»™ San hÆ¡i dè dặt, nàng bị bó buá»™c trong bổn pháºn cá»§a cô dâu má»›i, nếu ở nhà nàng, thì đã nuốt liá»n mấy chén vào bụng. Nàng thầm nghÄ©, nếu chồng mình là má»™t gã côi cút không gia đình thì chắc chắn sẽ tá»± do hÆ¡n. 
 
Cốc Minh nhìn thấy thái độ cá»§a vợ, bèn khuyến khÃch và gắp những thức ăn ngon cho nàng, tuy bụng thấy đói như cào, nhưng Lá»™ San không dám ăn tùy thÃch theo dạ dày đòi há»i, nàng chỉ ăn trong khuôn phép, nhai và nuốt cÅ©ng có chừng má»±c. Bà Lâm trông thấy thái độ dè đặt cá»§a con dâu, bà gá»i nàng má»™t cách rất dịu ngá»t: 
 
- Lá»™ San! 
 
- Dạ thưa má! 
 
Mặc dù nàng nhai rất nhá» nhẹ, nhưng khi nghe mẹ chồng gá»i nàng giá»±t mình dừng lại. Bà Lâm tiếp lá»i: 
 
- Con là vợ cá»§a Cốc Minh tức là con dâu trong nhà, con đừng ngần ngại, má xem con cÅ©ng như con gái trong nhà, chỉ vì má không có con gái, con đây cÅ©ng như con gái cá»§a má váºy. 
 
Cốc minh rất vừa lòng nói: 
 
- Má à, Lộ San là con gái của má ba mới phải. 
 
Bà Lâm mỉm môi cưá»i nói: 
 
- Phải rồi. Tôi xem Lộ San như con gái tôi đúng trăm phần trăm, còn ba nó thì sao? 
 
- Tôi thì đúng ngàn phần trăm ưng ý. 
 
- Ông nói cho quá nhiá»u. Thành ra sai lầm những câu nói thông thưá»ng. 
 
- Bà nghe lộn chớ, tôi nói là đúng một ngàn phần ngàn. 
 
- Tôi nghe lầm? Cốc Minh, Lộ San, má nghe lầm hay ba con nói lộn? 
 
Lá»™ San cúi đầu xuống, nàng muốn cưá»i nhưng không dám cưá»i. Cốc Minh bèn phán Ä‘oán ngay: 
 
- Äúng là ba đã nói lầm. 
 
Cốc à Lâm trợn mắt nhìn con trai, nói: 
 
- Váºy hả? Nếu thế thì ba đã nói lá»™n rồi. 
 
Bà Lâm vẻ há»n dá»—i: 
 
- Coi kìa, nói lầm rồi mà cũng không chịu lầm, còn "nếu" nếu cái gì nữa. 
 
Cả nhà cùng cưá»i, Lá»™ San cÅ©ng cưá»i theo. Không khà trong gia đình rất thân máºt. 
 
Sau bữa cÆ¡m sáng, vợ chồng Cốc Minh Ä‘i hưởng tuần trăng máºt, bà Lâm căn dặn đủ Ä‘iá»u. Bá»n há» chá»n Äài Nam làm nÆ¡i hưởng tuần trăng máºt. 
 
Xe lá»a tốc hành chạy xuyên, qua cánh đồng bát ngát, ruá»™ng lúa xanh tươi, Lá»™ San hết nhìn cảnh váºt bên ngoài, đến nhìn Cốc Minh khe khẽ mỉm cưá»i, Cốc Minh nắm lấy tay vợ, nếu không phải Ä‘ang ngồi trên xe lá»a, chàng sẽ hôn lên bàn tay trắng nuốt cá»§a nàng, chàng tuy vừa 18 nhưng có đủ cách khêu gợi tình cảm nữ giá»›i, chàng dùng má»™t ngón tay vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay nàng, khiến cho nàng nhá»™t nhạt khó chịu kêu lên: 
 
- Cốc Minh! 
 
Cốc Minh không lên tiếng, chỉ nhìn nàng mà cưá»i, đôi má á»ng hồng vì thẹn, tuy ghế ngồi ngăn cách, nhưng nàng cÅ©ng dùng tay trái mà véo vào cánh tay cá»§a Cốc Minh, tiếp theo đó, tay mặt nắm chặt bàn tay cá»§a Cốc Minh lại. Hai ngưá»i nhìn nhau cùng cưá»i, Lá»™ San nhá» giá»ng dặn: 
 
- Cốc Minh, từ này em không muốn bà vú và lão Vương gá»i em bằng mợ nữa đâu. 
 
- Vì sao váºy? 
 
- Kêu cái kiểu đó tháºt khó chịu vô cùng, vì em má»›i 17 tuổi mà. 
 
- 17 thì 17 chá»›, có ngưá»i trạc tuổi em, ngưá»i ta kêu bằng mợ há»á»‰ chịu lắm chá»›. 
 
- Em thì không muốn váºy! 
 
- Em muốn bà vú và lão Vương gá»i em là gì? 
 
- Kêu em bằng cô thì được rồi. 
 
- Sợ má không đồng ý chớ. 
 
- Tại sao má lại không đồng ý? 
 
- Vì em là vợ anh. 
 
- Thì kêu bằng bà Minh là được rồi. Nè! Kêu bằng Bà Minh nghe nó còn được hơn kêu bằng mợ một chút. Cốc Minh! Sáng hôm nay lão Vương kêu em bằng mợ, em nghe qua cơ hồ nó muốn nổi da gà, chịu hổng thấu rồi. 
 
- Lá»™ San! Bình thưá»ng bà vú vá»›i lão Vương gá»i má bằng bà. 
 
- Bộ em không phải là bà Minh sao? 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nhưng gặp lúc má và em ngồi gần nhau, há» gá»i bằng bà thì biết há» gá»i ai? 
 
Cốc Minh nói rất phải, nhưng Lá»™ San quyết không đồng ý ngưá»i khác gá»i mình bằng mợ, nàng há»i nhanh: 
 
- Bây giá» phải tÃnh sao đây? 
 
- Kêu như vầy được không? 
 
- Nói mau cho em nghe đi. 
 
- Từ này anh dặn há», khi má vá»›i em cùng ở má»™t nÆ¡i, há»c kêu em bằng mợ. 
 
- Lúc không có má gần bên em thì sao? 
 
- HỠkêu em bằng cô. 
 
- Như váºy cÅ©ng được! Cốc Minh! Chừng vá» nhà anh nhá»› căn dặn há» nhá. 
 
Còi xe lá»a rú lên như những tiếng kèn đồng Ä‘ang há»a má»™t Ä‘iệu. nhạc dài vô táºn. Nếu còn ở nhà, Lá»™ San sẽ nhảy nhót ca hát lên, nhưng bá»—ng nhiên gương mặt nàng hiện vẻ lo âu, nàng tá»± trách mình sÆ¡ sót không há»i Cốc Minh trước ngày hôn lá»…, xem cha chàng có thÃch ca hát hay không? Nếu không thÃch thì chán chết. 
 
Bởi Lá»™ San rất thÃch nhảy nhót và hát ca, giá»ng hát cá»§a nàng quả là má»™t chim há»a mi: 
 
- Cốc Minh, có lẽ ba má thÃch con gái có tác phong hiá»n dịu, văn vẻ, Ä‘iá»m tÄ©nh lắm phải không anh? 
 
- Ba má thưá»ng nói trong nhà chỉ có mình anh, tháºt quá buồn tẻ, nên ông bà rất cần vui vẻ náo nhiệt, từ này em làm ồn lên cÅ©ng không sao, bởi ba má rất cần sá»± vui nhá»™n trong gia đình. 
 
- Váºy thì hay lắm. 
 
Nghe chàng nói nàng thở má»™t hÆ¡i dài khoan khoái. Nàng siết chặt bàn tay chàng lá»™ vẻ cảm khÃch. Hiện tại Cốc Minh đối vá»›i nàng là má»™t chàng trai đẹp hÆ¡n bất cứ chàng trai nào. Má»™ng đẹp cá»§a nàng trong tuần trăng máºt là má»—i đêm trăng cùng so vai nhau trên bãi cỠêm ả trong má»™t công viên, nàng cảm thấy niá»m vui vô táºn. 
 
Má»™t thiếu nữ có vẻ đẹp mỹ miá»u, đến đâu cÅ©ng có má»™t sức hấp dẫn thu hút má»i ngưá»i, nàng ngã đầu vào vai chàng. Cốc Minh nghiêng mặt qua hôn lên mái tóc thÆ¡m tho cá»§a nàng. Äôi uyên ương như quên hết tất cả những gì trên trần thế, há» Ä‘ang bay bổng dáºp dìu theo Ä‘iệu nhạc yêu đương. 
 
Äến Äài Nam, Cốc Minh đỡ nàng xuống xe, tay xách túi hành trang, trong đó ngoài y phục cá»§a há» ra, là đồ trang sức cá»§a nàng, hóa phẩm tuy không bao nhiêu, nhưng lắm khi dư rất nhiá»u, chỉ vì Lá»™ San không thÃch trang Ä‘iểm, chàng há»i: 
 
- Lộ San! Có lẽ em mệt lắm. 
 
- Có mệt gì đâu, em rất thÃch ngồi xe lá»a tốc hành, Cốc Minh, dưá»ng như Äài Nam Ãt náo nhiệt hÆ¡n Äài Bắc. 
 
- Äúng váºy. Thành phố này rất nhiá»u danh lam thắng cảnh. Nghe nói, nÆ¡i đây có nhiá»u di tÃch cổ mà má»i ngưá»i Ä‘á»u mong có dịp tìm đến. 
 
- Anh chưa đến đó lần nào? 
 
- Chưa! Còn em? 
 
- Cũng chưa đến lần nào. 
 
- Äừng ngại, ở đây anh có rất nhiá»u bạn há»c, có thể tìm hỠđể hướng dẫn Ä‘i du ngoạn. 
 
- Cốc Minh! 
 
Chàng nghe nàng gá»i bất thần, chắc chắn nàng Ä‘ang kỳ vá»ng Ä‘iá»u gì? Chàng trả lá»i rất êm dịu: 
 
- Lá»™ San! Anh không nên tìm bạn há»c, để chúng ta Ä‘i du ngoạn, mình cùng tìm xem những danh lam cổ tÃch được tá»± nhiên hÆ¡n. 
 
Chàng giải thÃch như thế, đúng là sở nguyện cá»§a nàng, huống chi há» Ä‘ang khắn khÃt vá»›i nhau, nếu có đệ tam nhÆ¡n vào sẽ phá tan má»™ng đẹp, chàng nói tiếp: 
 
- Nhất định em đã mệt lắm rồi, để anh gá»i xe Ä‘i tìm má»™t khách sạn khoảng khoát để nghỉ ngÆ¡i. 
 
- Cốc Minh! Mình hãy kêu má»™t chiếc xe xÃch lô đạp, bảo xa phu đạp chầm cháºm để em xem phong cảnh cá»§a đưá»ng phố. 
 
- Hay lắm, anh tán thành hai tay. 
 
Cốc Minh càng yêu nàng hÆ¡n, vì má»—i sở nguyện cá»§a nàng Ä‘á»u hợp ý chàng. Chàng đỡ nàng lên xe xÃch lô đạp. 
 
Xa phu từ từ đạp đi, bỗng nhiên Lộ San chau mày nói: 
 
- Cốc Minh! Sau khi đến lữ quán tắm gá»™i xong, em muốn thay y phục gá»n gàng mang giày thưá»ng để lên xuống xe và chạy nhảy tiện hÆ¡n. 
 
- Càng hay. 
 
- À! Em đã quên Ä‘em giày thưá»ng rồi. 
 
- Lo gì, vào tiệm mua một đôi, nếu cần những gì mình không có mang theo thì mua chớ có sao đâu. 
 
- Cốc Minh, anh tốt với em quá. 
 
- Chỉ cần em được vui vẻ, dầu em muốn xem quả tim, anh cũng móc ra cho em xem. 
 
Äôi bạn khắng khÃt nhau trên xe xÃch lô làm khách qua đưá»ng tá»c mạch dòm hành, vì sá»± sinh hoạt Cố Äô không giống Äài Bắc. 
 
Vượt qua hai đưá»ng phố, Cốc Minh và nàng đồng ý nhá» anh xa phu tìm má»™t lữ quán cho vừa ý. 
 
Vào lữ quán tắm gá»™i xong, chàng và nàng ôm nhau ngá»§ má»™t giấc để bù lại cuá»™c lữ hành mệt nhá»c. 
 
Sáng sá»›m Cốc Minh thức trước, chàng nhìn nàng nÆ¡i nào cÅ©ng lá»™ vẻ vui cưá»i đẹp đẽ. Lúc 14 tuổi, chàng có ước vá»ng như thế nào cÅ©ng cước cho được Lá»™ San làm vợ, 4 năm sau, quả nhiên Lá»™ San ká» cáºn bên chàng. 
 
Xem đồng hồ tay đã 4 giá» chiá»u, nhưng Lá»™ San vẫn chưa tỉnh giấc, chàng thầm nghÄ©, nàng quá mệt nên để cho nàng ngá»§ thẳng giấc. Chàng dùng tay phải cho nàng gối đầu, thá»±c ra chàng rất khó chịu, chàng bèn kéo nhẹ tay ra, Lá»™ San giá»±c mình tỉnh giấc: 
 
- Cốc Minh! 
 
- Em hãy ngá»§ Ä‘i! Anh chỉ rút tay ra khá»i gối đầu để em ngá»§ cho yên hÆ¡n, chá»› không có gì. 
 
- Em bắt Ä‘á»n anh phải dá»— cho em ngá»§ lại, nàng vươn vai biếng nhác, tiếng nàng nhừa nhá»±a trong cÆ¡n say ngá»§, cánh tay kê đầu tê buốt khó chịu, chàng khẽ nhÃu mày, miá»…ng cưỡng hôn nhẹ nàng: 
 
- Lá»™ San, hãy ngoan ngoãn ngá»§ Ä‘i! Anh dá»— em đây... Ãi chà. 
 
- Chuyện gì váºy anh? 
 
Nàng Ä‘ang mÆ¡ màng trong giấc ngá»§, bá»—ng nghe chàng kêu lên, cÆ¡n buồn ngá»§ đã mất Ä‘i. Chàng rất ân háºn: 
 
- Tệ quá! Anh đã làm ồn mất giấc ngủ của em. 
 
- Anh làm sao váºy? 
 
- Tay phải cá»§a anh dưá»ng như tê buốt, ái chà! 
 
Nàng báºt ngồi dáºy, hôn vào cánh tay chàng. Nàng không phải là đứa trẻ khá» dại là gì? Ai Ä‘á»i cánh tay tê buốt, vì bởi huyết dịch đè ép khá lâu nên không lưu thông được. Chỉ váºn động dây lát là nó hết ngay. Nàng lại hôn lên trên đó, làm sao nó hết được. 
 
Nhưng cái hôn cá»§a nàng biểu lá»™ sá»± yêu thương nồng nàn, chân tháºt. Chàng hướng sang nàng lá»™ vẻ thương cảm, đồng thá»i chàng hôn tá»›i tấp lên má, lên trán nàng. 
 
- Cốc Minh! Từ này em hứa sẽ không nằm trên cánh tay anh nữa, nhưng em ngá»§ cÅ©ng ngon giấc như nằm trên cánh tay anh váºy. 
 
- Không sao, vì em anh phải đoạn lìa cánh tay anh cũng vui dạ. 
 
- Em hổng chịu đâu, anh đừng nói váºy. À mà mấy giá» rồi? 
 
- HÆ¡n 4 giá». 
 
- Chắc anh muốn ngủ nữa? 
 
- Còn em? 
 
- Cốc Minh, mình nằm thêm chừng 10 phút nữa thì dáºy cÅ©ng chẳng muá»™n gì. 
 
- Em nằm bên anh 10 năm nữa, anh cÅ©ng không cảm thấy thá»i gian dài. 
 
Lá»i nói cá»§a Cốc Minh êm ái nhẹ nhàng như sương buổi sáng Ä‘á»ng trên đóa hoa lòng cá»§a Lá»™ San Ä‘ang nở. Nụ cưá»i và tư thái cá»§a nàng khác chi sá»± quyến rÅ© cá»§a má»™t đóa hoa đẹp. 
 
Chàng say sưa với hạnh phúc, cũng như một đứa trẻ khát khao bầu sữa, tim Lộ San cũng rộ rã theo nhịp yêu đương và ôm choàng lấy Cốc Minh. Gian phòng trở lại yên lặng, chỉ còn khua động bằng những hơi thở của đôi uyên ương mặc tình cho ánh sáng và bóng tối tung tăng nhảy múa.  
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 05:02 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
 
 
 
 
 
Äến An Bình cổ bảo, nÆ¡i mà chàng và nàng nghe tiếng đồn đã lâu, há» dìu nhau bước trên mấy mươi báºc thá»m đá. Nàng nói vá»›i hÆ¡i thở hổn hển: 
 
- A! Cũng mệt chớ. 
 
- Nên nghỉ một chút sẽ đi lên. 
 
Lá»™ San lắc đầu và nhìn chàng mỉm cưá»i, tiếp tục lên nữa. Nàng đứng lại hướng nhìn vá» khu chợ, nàng ca tụng: 
 
- Cốc Minh! Anh hãy xem kìa, vĩ đại quá. 
 
- Vĩ đại cũng không hơn tình yêu của chúng ta. 
 
Nàng nở nụ cưá»i dá»±a vào mình chàng. Chàng nháºn thấy ngôi cổ lÅ©y này quá to lá»›n, đôi bạn vô cùng thÃch thú trước cảnh hùng vÄ©. Bá»—ng nhiên Lá»™ San dằn ra khá»i tay chàng, bước đến bên mé tưá»ng nhìn xuống. 
 
Chàng kêu lên: 
 
- Lộ San! Hãy coi chừng. 
 
Lộ San reo lên: 
 
- Cốc Minh, anh hãy lại đây xem, phải chăng mình Ä‘ang đứng nÆ¡i cao nhất cá»§a Äài Nam. 
 
- Äại khái là váºy, chúng ta đứng tại đây, cảm thấy mình cao hÆ¡n tất cả. 
 
Cốc Minh ôm ngang lưng của Lộ San, sợ nàng không đỠphòng mà rủi ro, nàng cũng vịn vào thân chàng. 
 
Gió từ biển thổi lồng lá»™ng lên làm quần áo dán sát vào ngưá»i, há» bước từng bước nhẹ như Ä‘i trong không gian, đôi bạn cảm thấy khoan khoái lạ thưá»ng. 
 
Äôi lúc hỠđứng núp dưới bóng râm mát cá»§a tàng cây cổ thụ, như những đứa con yêu quà đang núp bóng mẹ hiá»n cưá»i vui. 
 
Äôi bạn Ä‘i khắp má»™t vòng, mua má»™t Ãt món ká»· niệm, và sá»a soạn ra vá». Bá»—ng nhiên có tiếng ngưá»i gá»i lá»›n: 
 
- Ê! Hà Lộ San, đến hồi nào đó? Lâu quá không gặp nhau. 
 
Äôi bạn nghe kêu nhìn lại, thì ra Tạ Äào à và anh cá»§a nàng là Tạ Cách Luân. Lá»™ San tá» vẻ vui mừng kêu lên: 
 
- Tạ Äào Ã! Lâu quá mình không gặp nhau, mạnh giá»i chá»›? 
 
- Trừ cái già nó đến sồng sộc thôi, ngoài ra không có chi thay đổi cả. 
 
- Nhưng có vẻ liến xáo hÆ¡n trước nhiá»u. 
 
- Äúng rồi, mình quên giá»›i thiệu., đây là anh cá»§a mình. 
 
Tạ Cách Luân bèn nhìn Lá»™ San mà gáºt đầu đáp lá»…, đồng thá»i đưa tay ra bắt tay Cốc Minh và tá»± giá»›i thiệu: 
 
- Tạ Cách Luân. 
 
- Cốc Minh. 
 
Tạ Äào à bèn giá»›i thiệu thêm: 
 
- Anh à, đây là cô Hà Lộ San, chẳng những đẹp, mà khiêu vũ khá điêu luyện, hát cũng hay, nói chuyện cũng hoạt bát nữa. 
 
Lộ San tỠvẻ không bằng lòng nói: 
 
- Thôi Ä‘i, khuyên đừng làm rá»™n quá váºy. 
 
Tạ Äào à hướng sang Cốc Minh vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Có đúng váºy không, Cốc tiên sinh? 
 
Cốc Minh chỉ mỉm cưá»i mà không đáp, Cốc Minh cÅ©ng khá thông minh, chàng láºp tức nắm tay Lá»™ San đưa tá»›i lui như đánh Ä‘u, dụng ý cá»§a chàng nói lên cho anh em Tạ Äào à biết sá»± thâm tình cá»§a há». CÅ©ng lạ, không hiểu sao Lá»™ San không má»i Tạ Äào à dá»± hôn lá»…? Có lẽ Tạ Äào à cÅ©ng không xem được báo tin hôn lá»… cá»§a nàng? Trong lòng Cốc Minh Ä‘ang thắc mắc, bá»—ng nghe Tạ Cách Luân nói: 
 
- Bấy lâu nghe danh tài đa nghệ của cô Lộ San, hôm nay hân hạnh mới được gặp mặt tại đây. 
 
CÅ©ng rất lạ, dưá»ng như Lá»™ San không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cá»§a Tạ Cách Luân. Tạ Äào à nói: 
 
- KÃnh xin nhị vị hướng dẫn anh em tôi du ngoạn má»™t vòng cổ lÅ©y coi nè! Sau đó chúng ta sẽ cùng vá». 
 
Lá»™ San đáp lá»i ngay: 
 
- Càng tốt. Xe của chúng tôi đang neo chỠở dưới. 
 
Cốc Minh cÅ©ng không phản đối, vì má»i việc chàng Ä‘á»u muốn làm vừa lòng nàng, nhưng không còn hứng thú nữa, vì chàng và nàng đã xem qua rồi. 
 
Tạ Äào à vừa Ä‘i vừa giảng giải cho anh nàng nghe, khi thì khen ngợi, lúc thì giả i thÃch những gì đẹp đẽ cá»§a cổ lÅ©y. 
 
Tuổi cá»§a Tạ Cách Luân lá»›n hÆ¡n Cốc Minh chừng 7, 8 tuổi, nhưng hình dáng chàng không giống như Cốc Minh, Tạ Cách Luân có sức thu hút phụ nữ khó nàng nào chống lại được, má»™t khi chàng muốn. Cốc Minh dắt tay Lá»™ San, chàng thấy nàng không nói má»™t lá»i, chàng cÅ©ng lặng thinh, đôi tay há» vẫn còn đưa tá»›i lui như đánh Ä‘u. 
 
Thá»±c ra, chẳng phải nàng không có chuyện để nói, nhưng nàng Ä‘ang hồi tưởng lại trong ký ức, cách đây hai năm, nàng đã gặp Tạ Cách Luân trong má»™t vÅ© há»™i, nàng có cùng chàng nhảy má»™t bản. Càng nhá»› lại, mặt nàng càng á»ng hồng, từ vÅ© há»™i đó, nàng ngấm ngầm yêu chàng, nhưng không có dịp gặp lại chàng lần thứ hai. Bóng chàng vẫn còn chôn kÃn táºn đáy tim nàng, chàng không hay biết, cÅ©ng chẳng ai hay biết. 
 
Hôm nay gặp lại bá»—ng nhiên Lá»™ San cảm thấy thương hại cho mình, vì Tạ Cách Luân không còn nhá»› buổi sÆ¡ ngá»™ ấy má»™t tà nào cả. Nhưng Lá»™ San vẫn không trách chàng, chỉ vì năm ấy nàng vừa 14 tuổi, so vá»›i bây giá» thì khác nhau nhiá»u. 
 
Chàng cũng như ngày nào, sắc diện không hỠthay đổi, cũng vẫn hào hoa phong nhã như xưa. 
 
Ba năm qua chàng đã Ä‘i đâu? Hôm nay không hẹn mà gặp lại nÆ¡i đây. Trong quá khứ Lá»™ San cÅ©ng không biết Tạ Äào à là em Tạ Cách Luân. Cốc Minh há»i nhá» Lá»™ San: 
 
- Lộ San, có gì em không vừa ý? 
 
Lá»™ San lắc đầu mỉm cưá»i: 
 
- Không... không có gì. 
 
Tạ Äào à quay mình gá»i lá»›n: 
 
- Hà Lộ San! Xem đã xong rồi, vỠnè! 
 
Bốn ngưá»i Ä‘i cháºm cháºm theo báºc thá»m đá mà xuống, có Ä‘iá»u trái ngược nhau, má»™t đôi là vợ chồng, má»™t đôi là hai anh em. 
 
Tài xế thấy khách đến, bèn bước tá»›i mở cá»a. Lá»™ San cưá»i cưá»i há»i: 
 
- Chúng ta đi kiếm gì ăn uống nè! 
 
Lên xe, Cốc Minh ngồi phÃa mặt, Lá»™ San ngồi giữa, TạÄào à ngồi bên trái, chỉ riêng Tạ Cách Luân ngồi cô độc nÆ¡i phÃa trước. Xe chạy rất nhanh theo hướng vá». Tại lá»›p há»c, Tạ Äào à là cô há»c sinh vui tÃnh và hay trào lá»™ng nhất, do đó trong lá»›p, chị em bạn há»c đặt cho nàng má»™t biệt hiệu. gá»i trại âm là "Thái đào khÃ" (có nghÄ©a là liến xáo giỡn há»›t, lắm khi đáng ghét). 
 
Không bao lâu xe đến khu chợ, xe ngừng lại đưá»ng Trung Chánh, lúc bấy giá» các tiệm buôn đã tấp náºp khách, Tạ Cách Luân bèn đỠnghi. vá»›i em: 
 
- Không mấy khi cô Lá»™ San và Cốc tiên sinh đến Äài Nam chÆ¡i, váºy em khá để tâm chá»n nÆ¡i ăn uống cho đàng hoàng nhé. 
 
Cốc Minh đỡ lá»i: 
 
- Chúng tôi rất cảm Tạ lòng tốt của tiên sinh, bữa khác xin đến bái kiến tôn phủ. 
 
Tạ Äào à mau mắn trả lá»i: 
 
- Cốc tiên sinh, ông đừng từ chối, lúc tôi còn Ä‘i há»c tại Äài Bắc, thưá»ng đến làm khách nhà Lá»™ San, nay có dịp cÅ©ng nên để chúng tôi đáp Æ¡n ấy. 
 
Tạ Cách Luân tiếp lá»i: 
 
- Gần đây có tiệm cơm lớn. 
 
Tạ Äào à kéo tay Lá»™ San, nói: 
 
- Äừng do dá»±, ăn gì? Hay sợ mình đãi không nổi? 
 
Vợ chồng Lá»™ San không thể từ chối lòng tốt cá»§a anh em há», nên đành theo vào Quốc Tế đại phạn Ä‘iếm. Bốn ngưá»i cùng ngồi xong, Tạ Äào à lá»… độ: 
 
- Bây giá» khách dùng gì đây, chá»n món ăn Ä‘i! 
 
Cốc Minh nhìn Lá»™ San cưá»i nói: 
 
- Chúng tôi xin nhưá»ng cho cô à chá»n. 
 
Lộ San đẩy thực đơn sang Tạ Cách Luân: 
 
- Tốt hÆ¡n hết là giao phần Tạ tiên sinh chá»n món ăn. 
 
Tạ Cách Luân từ chối: 
 
- Không, tùy sở thÃch cá»§a khách phải hÆ¡n chá»›. 
 
Tạ Äào à cầm thá»±c đơn há»i: 
 
- Không ai chịu chá»n món ăn hết sao đây? 
 
Lá»™ San tiếp lá»i: 
 
- Äừng chá»n theo ý bồ, nhiá»u lắm nhé! 
 
Tạ Äào à nhìn Cốc Minh: 
 
- Má»i khách thì phải cho phong phú má»›i được, tôi quyết định 8 món, các ngưá»i ăn không hết thì tôi ăn. Má»—i ngưá»i phải chá»n hai món, trước nhất phần tôi chá»n má»™t con gà hấp rượu, má»™t món canh. 
 
Tiếp theo đó, Tạ Cách Luân chá»n hai món, Cốc Minh và Lá»™ San má»—i ngưá»i má»™t món. Tạ Äào à bổ khuyết thêm cho đủ số 8 món xong, bèn gá»i hầu bàn: 
 
- Chúng ta dùng cơm. 
 
Không bao lâu, thức ăn dá»n ra đầy bàn. Lá»™ San nói: 
 
- Tạ Äào Ã, nếu tụi này ăn không hết, còn dư lại, tiểu thÆ¡ dám ăn hết không? 
 
- Không thành vấn Ä‘á», bản nhân có hiện thá»±c lượng kinh ngưá»i lắm. 
 
- Nếu ăn bằng miệng không hết, sẽ lấp vào lỗ mũi đa? 
 
Cả bá»n cưá»i ầm lên. Cốc Minh nháºn thấy Tạ Äào à là cô gái hoạt bát đáng yêu. 
 
Tạ Cách Luân ân cần má»i khách: 
 
- Cốc tiên sinh và Hà cô nương cứ tự tiện. 
 
Tạ Äào à hài hước: 
 
- Tôi cứ lo dạ dày của tôi, ai thì mặc ai. 
 
Cùng nhau ăn và chuyện trò vui vẻ, đúng là một bữa ăn dồi dào ý nghĩa vui tươi. Ăn xong, Tạ Cách Luân nhắc em: 
 
- Em không má»i Cốc tiên sinh và Hà tiểu thÆ¡ tham gia dạ há»™i vào 8 giá» này sao? 
 
Tạ Äào à hướng vào vợ chồng Lá»™ San nói: 
 
- Phải rồi! Hãy ngồi xuống. KÃnh má»i nhị vị tham gia vÅ© há»™i cá»§a chúng tôi tổ chức vào 8 giá» tối nay, gá»i nó là hoan tống vÅ© há»™i. 
 
Lá»™ San há»i: 
 
- ÄÆ°a ai Ä‘i đâu? 
 
Tạ Äào à pha lá»ng: 
 
- Äó là má»™t vÅ© há»™i đưa ngưá»i anh đáng chán cá»§a mình sang du há»c Mỹ Quốc. Trước khi lên đưá»ng, anh ấy nhá» mình tổ chức cho má»™t phiên há»™i gá»i là cái gì hoan tống đó. 
 
Lá»™ San nhìn Cốc Minh. Chàng biết nàng thÃch khiêu vÅ©, chàng vui vẻ đáp: 
 
- Chúng tôi được tham gia buổi há»™i này tháºt thấy làm vinh hạnh, huống chi nó là má»™t cuá»™c há»™i hợp để tiá»…n hành Tạ tiên sinh lên đưá»ng du há»c. 
 
Tạ Cách Luân lễ độ nói: 
 
- Nếu được hai vị tham gia vÅ© há»™i này vô cùng khá»i sắc. 
 
Tạ Äào à nói: 
 
- Hay lắm, thôi các ngưá»i đừng khách sáo. Hà Lá»™ San, bây giá» chịu đến nhà mình chưa? 
 
- Còn sá»›m, để bá»n này vá» khách sạn thay đồ. 
 
Nghe Lá»™ San nói, Tạ Cách Luân thầm giá»±t mình. Chàng nghÄ©, không lẽ bá»n hỠđã kết hôn. Tạ Äào à như ra lịnh: 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, cái ngưá»i hãy vá» lữ quán mà thay đồi Ä‘i. 
 
Nàng bèn hướng sang Tạ Cách Luân: 
 
- Anh à, khoảng 7 giỠ40 phút, anh hãy lái chiếc xe của ba đến lữ quán mà rước quý khách. Ghi nhớ, đừng chạy lẹ đa! 
 
Tạ Cách Luân gáºt đầu: 
 
- Tuân lệnh! 
 
Cốc Minh khiêm nhượng: 
 
- Chúng tôi không dám làm nhá»c quý vị đến thế đó. 
 
- Có Ä‘iá»u gì mà không dám. Bởi anh tôi không phải là má»™t Bác sÄ©, khi vá» nước có thể làm tài xế xe nhà, sang Mỹ có thể làm mướn để có tiá»n ăn há»c chá»› có gì đâu. Anh à, có lẽ anh đã làm mướn rồi chá»›? 
 
Tạ Cách Luân đáp lại một cách rất rõ ràng: 
 
- Lúc ba tôi không có có gởi tiá»n qua, tôi có làm mướn má»™t vài lần, sau đó tôi thá» nguyện không làm gia bá»™c cho há» nữa, ai Ä‘á»i đưá»ng đưá»ng thân trai bảy thước như vầy, mà Ä‘i đến xứ ngưá»i lại Ä‘i làm thuê ở mướn thì chịu sao nổi. Nếu sau nầy mà ba tôi không gởi tiá»n cho, thà là trở vá» nước đến mấy trạm xe lá»a đánh giày cho khách coi còn được hÆ¡n. 
 
Lá»i cá»§a Cách Luân gây cho cả bá»n cùng tức cưá»i, riêng Lá»™ San thì nàng thÃch thú hÆ¡n ai hết, nàng thầm khen Cách Luân có chà khÃ. Lá»™ San liếc sang chàng, đôi má nàng đỠbừng vì thẹn, nàng cúi xuống giả bá»™ lấy khăn tay trong xách, nàng chỉ sợ Cốc Minh sẽ phát giác ra. 
 
Tạ Äào à đang cầm tấm thá»±c đơn tÃnh tiá»n. Lá»™ San lấp tức nói: 
 
- Cốc Minh! TÃnh tiá»n Ä‘i anh. 
 
Tạ Äào à trợn mắt nhìn Lá»™ San: 
 
- Lại có chuyện khách tÃnh tiá»n nữa sao? Các ngưá»i hãy xem đây thì biết, hỠđã biên vào sổ cá»§a ba tôi rồi. 
 
Anh em Tạ Cách Luân đưa vợ chồng Lá»™ San đến lữ quán. Lá»™ San cá»± tuyệt, cho rằng hai ngưá»i ở lữ quán rất xa, nên há» cùng chia tay nhau, khi anh em Äào à đi rồi, Cốc Minh nói: 
 
- Lá»™ San! Cô bạn há»c cá»§a em lanh quá. 
 
- Trong trưá»ng, bạn há»c tặng cho nàng là Há»c hiệu hoa, chỉ vì cô ta rất liếng xáo, nên há» tặng cho biệt hiệu. là "Hoa khôi cà rởn". 
 
- Anh hy vá»ng dạ há»™i đêm nay em được mãn ý. 
 
- Cám Æ¡n anh! Trong thá»i gian chúng ta hưởng tuần trăng máºt, lại gặp bạn há»c chà thân, lại có.... 
 
- Có gì nữa? 
 
- Không... không có gì. 
 
Lại có chàng trai mà Lá»™ San yêu từ thuở nào nay nàng đã kết hôn rồi, gặp lại chàng là ngoài ý muốn. Nàng cắp tay Cốc Minh từ từ bước Ä‘i, nhưng thâm tâm nàng vẫn nhá»› đến Tạ Cách Luân, chàng cùng em Ä‘i du ngoạn, có lẽ chàng hiện giá» không có bạn gái cÅ©ng chưa biết chừng? Nàng tá»± buồn cưá»i cho mình, hÆ¡i đâu mà quan tâm đến vấn đỠkhông đâu, hÆ¡n nữa, Tạ Cách Luân là má»™t du há»c sinh, đừng nói chàng không có bạn gái, không chừng tại Mỹ Quốc chàng đã có bằng lố bạn gái mÅ©i cao, tóc vàng, mắt đục cÅ©ng chưa biết chừng. Lá»™ San Ä‘ang miên man suy nghÄ© bá»—ng nghe Cốc Minh há»i: 
 
- Lá»™ San! Từ lúc chúng ta kết hôm đến nay, anh chưa từng thấy em viết thÆ¡ cho má»™t bạn há»c nào hết váºy? 
 
- Em cÅ©ng nghÄ© đến há», nhưng không biết địa chỉ. 
 
- HỠtưởng anh là bạn trai của em. 
 
- Thì hỠngợi khen chớ sao? 
 
- Phải rồi. Anh được một bạn gái như em thì anh rất kiêu ngạo. 
 
Lá»™ San nở nụ cưá»i tươi như hoa buổi sáng, Cốc Minh tiếp lá»i: 
 
- Nếu anh không lầm, Tạ Cách Luân cũng say mê phong thái của em. 
 
- Chỉ ngại rằng em đã kết hôn rồi. 
 
- Lá»™ San! 
 
- Em đã vĩnh viễn thuộc vỠanh, Tạ Cách Luân hay hoặc bất cứ ai sẽ không còn cơ hội nào nữa. 
 
Chàng rất mãn ý vá» câu trả lá»i cá»§a nàng. Cốc Minh tá»± nhá»§ thầm, có vợ đẹp là miếng mồi để cho các chàng trai thèm thuồng nhưng từ nay mình nên rá»™ng rãi thêm, bởi Lá»™ San đã thuá»™c vá» cá»§a riêng mình rồi mà. 
 
- Cốc Minh! Anh đang nghĩ gì? 
 
- Anh đang nghĩ vỠvũ hội đêm nay. Nhứt định em sẽ là hoa khôi của vũ hội. 
 
- Anh có cho phép các chàng trong vũ hội nhìn em không? 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên anh xem đó là Ä‘iá»u vinh hạnh. 
 
Äôi bạn vừa Ä‘i vừa chuyện trò, vỠđến lữ quán, nàng hầu phòng cho biết, quần áo cá»§a hai ngưá»i đã giặt và hấp xong, hiện Ä‘ang sẵn sàng trong tá»§ áo. 
 
- Lộ San, em muốn tắm gội ngay không? 
 
- Em muốn chớ, vì cảm thấy nóng bức quá. 
 
Cả hai tắm gá»™i xong thì đồng hồ chỉ 7 giá», cÅ©ng đã gần giá» hẹn vá»›i Tạ Cách Luân. Lá»™ San mở tá»§ áo, nàng nghÄ© nên há»i ý kiến cá»§a Cốc Minh vá» lối ăn mặc cho dạ há»™i, Cốc Minh nói: 
 
- Lá»™ San, đến đây em phải tùy theo lối ăn mặc cá»§a bạn há»c, có thể ăn mặc thế nào để đến Äài Nam Công Viên, đến miếu Khổng Tá», Thá»§y Tiên Cung, XÃch Khám lầu thảy Ä‘á»u hợp cả. 
 
- Ngày mai mình định đi chơi đâu? 
 
- Sáng mai chúng ta dáºy tháºt sá»›m. 
 
Sợ e khó dáºy sá»›m, không hiểu dạ há»™i đêm nay đến mấy giá» giải tán? Nàng bèn há»i: 
 
- Cốc Minh! anh chá»n giúp cách ăn mặc đêm nay cho em coi nào? 
 
- Äể anh xét lại... A, nên mặc đồ dài. 
 
- Tại sao váºy? 
 
- Em đã quên rồi sao, thân hình em có những đưá»ng cong tuyệt đẹp? 
 
- Em lại thÃch mặc kiểu quần riêng áo riêng. 
 
- Tại sao váºy? 
 
- Em không muốn mình ăn diện như má»™t ngưá»n đàn bà đã có chồng. 
 
Cốc Minh nhìn thẳng vào nàng nói: 
 
- Em là vợ vừa cưới của anh kia mà. 
 
- Em mới 17 tuổi mà kết hôn, đứng trước mấy con bạn khó coi lắm. 
 
- Tùy ý em, mặc kiểu quần tây cÅ©ng đẹp cÅ©ng quyến rÅ© váºy. 
 
- Cốc Minh, em không đánh phấn thoa son. 
 
- ÄÆ°á»£c, để cái đẹp tá»± nhiên càng hay, giống như cô há»c sinh 17 chá»› gì. 
 
- Anh không thÃch em như thế đó hả? 
 
- ThÃch chá»›, Lá»™ San! Nói thá»±c, dầu em mặc quần áo rách, đối vá»›i anh vẫn thấy em đẹp. 
 
- Cốc Minh! Anh hãy nhắm mắt lại đi. 
 
- Chi váºy? 
 
- Em thay đổi quần áo. 
 
- Chúng ta là... 
 
- Là gì cũng không được nhìn hết a! 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, anh nhắm mắt đây. 
 
Lộ San thay đổi y phục rất nhanh, nàng lại kêu lên: 
 
- Cốc Minh! Anh hãy giúp đeo chiếc vòng cho em coi. 
 
- Phải nhắm nghiá»n đôi mắt lại giúp em hay sao? 
 
- Khá»i cần nhắm. 
 
Cốc Minh bước đến giúp đeo nhẹ chiếc vòng vào cho nàng, chàng sợ nàng trầy da thịt, nên cố gắng đeo vào rất nhẹ cho nàng, xong đâu đấy, chàng hôn vào ót nàng tới tấp và nói: 
 
- Lá»™ San! 
 
Chàng êm ái gá»i nhá». Nếu không Ä‘i dá»± há»™i, chàng sẽ ôm nàng đến giưá»ng ngay. Nàng nhìn vào gương thấy chàng Ä‘ang ôm nàng phÃa sau, nàng vả nhẹ vào má chàng: 
 
- Cốc Minh, anh Ä‘ang nghÄ© gì váºy? 
 
- Vừa rồi em đã bảo anh nhắm mắt lại kia mà. 
 
- Anh có nhắm không? 
 
- Chẳng những anh nhắm lại, mà còn dùng tay đè lên mắt nữa là khác, chỉ hi hà một chút thôi. 
 
- Anh đã nhìn lén em rồi đó? 
 
- Nhìn chút Ãt thôi. 
 
- Anh hư lắm, em hổng chịu đâu. 
 
- Thôi mà, anh nói gạt em chá»› đâu có dòm lén, anh đã nhắm nghiá»n mắt lại, nào có thấy gì đâu. 
 
- Quỉ mà tin anh á! 
 
Há» cùng say sưa trong phút giây đầm ấm, há» cùng khắng khÃt không rá»i nhau, tại Cốc Minh quá tham lam? Hay tại Lá»™ San tham lam? Äúng ra há» cùng tham lam cả, chỉ vì há» Ä‘ang trong tuần đầu cá»§a tân hôn kia mà! Trong phút giây say sưa, nàng thì thào: 
 
- Quỉ nà, anh làm cho quần áo bàu nhàu hết, làm sao mà đi dự hội. 
 
Cốc Minh ôm nàng mà khiêu vũ, tự nhiên nhịp bước rất đẹp, vì hỠđã biết nhảy rất rành từ lúc 13, 14 tuổi. 
 
- Chúng ta khiêu vũ, giống như mây trắng bay phất phơ trước luồng gió nhẹ. 
 
- Cốc Minh à, em có một vấn đỠmuốn nói, nhưng chưa biết anh đồng ý không? 
 
- Chỉ trừ em yêu ngưá»i khác, kỳ dư anh thảy Ä‘á»u đồng ý cả. 
 
Lá»™ San cưá»i khanh khách nói: 
 
- Ngốc tiểu tá» Æ¡i! Hiện giá» em là vợ anh, sao em lại Ä‘i yêu ngưá»i khác? Từ nầy em hổng chịu nghe anh nói váºy nữa đâu. 
 
- Hay. 
 
- Cũng không đồng ý anh suy nghĩ theo kiểu đó nữa. 
 
- Hay lắm. 
 
- Chỉ còn không đầy 10 phút nữa, hãy thay đồi đi, đừng để cho Tạ Cách Luân đến phải chỠđợi. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi. 
 
- Cốc Minh, nếu có ngưá»i há»i, chúng ta sẽ nói chưa kết hôn nhau thì càng tốt. 
 
- Cũng được. 
 
- Cũng bất tiện quá, ngày hôm qua mình đã nói kết hôn, vì sao hôm nay lại nói chưa kết hôn? 
 
Cốc Minh vừa thay y phục vừa kêu lên: 
 
- Lá»™ San! 
 
- Nếu trong vÅ© há»™i có nhiá»u cô gái, chỉ má»™t mình em là đàn bà, tháºt khó chịu quá. 
 
- Äiá»u đó có há» chi? 
 
- Em không muốn váºy. 
 
- Cũng được! 
 
- Chắc anh không vừa ý? 
 
- Äâu có. 
 
Äiểm này chàng cÅ©ng đồng ý, tuy nhiên chàng đáp lá»i nàng má»™t cách gượng ép. Bá»—ng trước cá»a có tiếng kèn xe inh á»i. 
 
- Cốc Minh, chắc chắn anh Tạ Cách Luân đã đến. 
 
- Tiểu thơ! Chúng ta hãy đi mau. 
 
Nghe Cốc Minh gá»i mình bằng tiểu thÆ¡, Lá»™ San rất thÃch thú, lẹ làng hôn vào má chàng và há» ra khá»i phòng trá». 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 05:03 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
 
 
 
Tại vÅ© há»™i, không có cô nào mặc đồ dài, cÅ©ng may cho Lá»™ San đã mặc kiểu quần áo riêng nên rất hợp thá»i trang. 
 
Sau khi nhảy xong hai bản nhạc, Tạ Cách Luân tiếp đãi Cốc Minh và Lá»™ San rất ân cần. Tạ Äào à đi má»™t vòng tiếp đãi khách, sau cùng nàng ngồi xuống bên cạnh Lá»™ San, trông cá» chỉ nàng rất thÃch Cốc Minh, tá»± nhiên trong sá»± mến chuá»™ng thông thưá»ng mà thôi, không phải nàng yêu Cốc Minh, vì Cốc Minh là bạn trai cá»§a Lá»™ San. 
 
Lá»™ San gá»i đùa cợt: 
 
- "Thái Äào KhÃ" chắc mệt lắm hả? 
 
- Mình là chá»§ mà, phải nhảy hết má»™t vòng, không lẽ khiêu vÅ© vá»›i ngưá»i nầy lại lạnh nhạt vá»›i ngưá»i kia. 
 
- Trong tương lai chắc chắn bồ sẽ là phu nhân của một viên chức ngoại giao nào đó. 
 
Lá»™ San bá»—ng nhiên tá»± hối, nàng chỉ sợ Tạ Äào à sẽ há»i mình đã kết hôn chưa thì khổ. CÅ©ng may, Tạ Äào à đáp câu nói cá»§a nàng: 
 
- Trá»i! Mình rất chán làm phu nhân cá»§a viên chức ngoại giao, chỉ vì mặt trăng cá»§a Trung Quốc không sáng lắm. 
 
Âm nhạc lại trổi lên, Tạ Äào à láºp tức đưa tay ra hiệu. má»i khách, Lá»™ San bèn nói nhanh: 
 
- Chúng mình hãy nói chuyện thêm một chốc đã. 
 
- Càng hay. 
 
- Còn hai bác đâu vắng? 
 
- Äừng há»i. Ba tôi ở trên lầu Ä‘ang quay Ä‘ao múa kiếm, dầu chúng ta có làm ồn, ổng cÅ©ng không cần biết. Còn má cá»§a mình Ä‘ang khổ công xây thành đắp lÅ©y. Mình và anh Luân thì khiêu vÅ©. Ba mình thì ổng mê mẩn tiểu thuyết võ hiệp, má cá»§a mình thì say sưa Ä‘iá»u binh khiển tướng, lão tài xế thÃch xem hà kịch, bà vú khi gặp mình thì nói tÃa lia, mình đặt cho bà cái biết hiệu. là "mệ tÃa lia" cả nhà mạnh ai nấy mê theo sở thÃch cá»§a mình,cÅ©ng vui nhá»™n. 
 
Kỹ thuáºt bông đùa cá»§a nàng vô cùng khéo, rất hấp dẫn gay cho kẻ đối thoại không ngưng được tiếng cưá»i. Trừ Lá»™ San ra, Cốc Minh thấy có Tạ Äào à nói chuyện thôi cÅ©ng đủ thÃch thú. 
 
Tạ Äào à và Cốc Minh đàm thoại, Lá»™ San vẫn ngồi cùng bàn, nhưng nàng không để ý nghe hai ngưá»i nói những gì? Màu sắc cá»§a ánh đèn hồng má» nhạt; khiến cho khách có cảm giác lâng lâng, trong không khà huyá»n ảo, Lá»™ San chỉ theo dõi hình ảnh chàng trai anh tuấn là Tạ Cách Luân, chàng Ä‘ang dìu má»™t cô bạn khiêu vÅ©, cô gái tóc lòa xòa phá»§ lên đôi vai, xoay quyanh trên sàn nhảy, phất phÆ¡ như ánh mây trôi, trong vô cùng đẹp mắt. 
 
Tạ Cách Luân quả là tay cao thá»§ trong làng khiêu vÅ©, chàng nhảy luôn, không nghỉ bản nào, rất nhiá»u cô gái nhảy vá»›i chàng, Lá»™ San không sao biết cô nào là bạn gái cá»§a chàng. 
 
Cô gái nhảy vá»›i Tạ Cách Luân mà nàng Ä‘ang thưởng thức, đúng là mẫu ngưá»i quà phái, nhịp bước nàng rất chững chạc, nàng lặng yên theo Ä‘iệu nhạc, không há» nói lá»i nào. 
 
Tháºt rất mâu thuẫn, nàng mÆ¡ ước được Tạ Cách Luân má»i nàng nhảy má»™t bản như lần đầu gặp gỡ, nhưng sao cùng nàng lại ước mong chàng đừng đến má»i nàng. 
 
Tại sao lại mâu thuẫn váºy? Bởi nàng rất ngại bản thân mình không tá»± chá»§ nổi trước sức hấp dẫn cá»§a chàng tra mà nàng cho rằng, khi lưy ý đến nàng nào thì khó ai mà chống lại. Nếu gặp nhau trong những ngày qua, dầu cho mặt ká» mặt cÅ©ng không đến ná»—i nào, bây giá» nàng đã kết hôn, chồng nàng hiện ngồi tại đây. 
 
Mẹ nàng thưá»ng bảo: Muốn cho chồng trung tÃn vá»›i mình, trước hết mình phải trung tÃn vá»›i chồng. Theo ý nàng, ngưá»i phụ nữ đã kết hôn mà còn lưu ý đến chàng trai nào đó, cÅ©ng như những chàng trai đã kết hôn, lại thưởng thức vẻ đẹp má»™t cô gái khác cÅ©ng là thói thưá»ng. Huống chi, nàng đã ghi Ä‘áºm hình ảnh cá»§a Tạ Cách Luân từ năm 14 tuổi, trừ nàng ra, Thượng Äế chưa chắc đã biết Ä‘iá»u bà máºt đó. Nếu Tạ Cách Luân đến má»i khiêu vÅ© chưa biết nàng nên đồng ý hay khước từ? 
 
Cốc Minh gá»i nhá»: 
 
- Lá»™ San, anh sẽ má»i nữ chá»§ nhảy má»™t bản. 
 
- Ờ! Nàng chỉ á» theo câu há»i cá»§a Cốc Minh, chá»› lòng nàng Ä‘ang suy nghÄ© chuyện đâu đâu. Tại sao mình lại từ chối? Hôm nay mục Ä‘Ãch cá»§a mình đến dá»± vÅ© há»™i, mình cÅ©ng là má»™t cây mê vÅ© kia mà. Nếu Tạ Cách Luân má»i, nhứt định mình sẽ nở nụ cưá»i tươi như hoa, để chàng dìu mình ra sàn nhảy, nhảy... 
 
Dứt bản nhạc, Cốc Minh và Tạ Äào à cùng trở lại bàn. Tạ Äào à rá»i khá»i bàn cá»§a vợ chồng nàng. Cốc Minh nói: 
 
- Lộ San! Qua bản nầy, em sẽ nhảy cùng anh. 
 
... Lá»™ San chỉ nở nụ cưá»i. 
 
Tạ Äào à bước đến nhìn Cốc Minh nói: 
 
- Anh Minh, cô em bạn dì tôi nhảy rất đẹp, qua bản nầy thỉnh anh má»i cô ấy nhảy má»™t bản. Hà Lá»™ San, bồ không có ý kiến chá»›! 
 
... Lá»™ San lại chỉ nở nụ cưá»i. 
 
Tạ Äào à hướng vào Cốc Minh nói! 
 
- Anh Minh! Hãy đến má»i cô ấy Ä‘i, em sẽ giá»›i thiệu. Hà Lá»™ San! Xin phép bồ, giây lát sẽ trở lại đàm đạo nhé. 
 
Bá»n há» cùng ra sàng nhảy, Lá»™ San nghe bản nhạc tuyệt vá»i, nhịp bước rất ảo diệu., trong lòng nàng vô cùng thÃch thú. 
 
Giây lát sau, Tạ Äào à không trở lại, mà ngưá»i đến trước mặt nàng là Tạ Cách Luân, thấy Tạ Cách Luân đến, tim nàng hồi há»™p từng cÆ¡n. Thá»±c ra đến vÅ© há»™i, đươc ngưá»i má»i nhảy là chuyện thưá»ng, có gì mà phải hồi há»™p? 
 
Nhưng trong ấy nó có nhguyên nhân, cái ngưá»i sắp má»i nàng khiêu vÅ© là chàng trai mà nàng đã yêu thầm từ ba năm trước. 
 
Tạ Cách Luân vẫn hào hoa, vẫn lá»… độ má»i nàng, tin nàng vẫn không ngá»›t Ä‘áºp nhanh trong lồng ngá»±c, nhưng nàng vẫn làm tỉnh đứng lên để cho Tạ Cách Luân dìu nàng ra sàn nhảy. 
 
Lúc đầu hai ngưá»i không nói má»™t lá»i nào, Lá»™ San có cảm giác động tác cá»§a Cách Luân và Cốc Minh không giống nhau. Cốc Minh thì gây cho lòng ngưá»i khoan khoái đơn thuần. Tạ Cách Luân thì gây cho đối tượng những phút say sưa thâm trầm và tế nhị Phong cách chàng không khác má»™t chất men mà không giống chất rượu thưá»ng; chất men cá»§a chàng khi uống vào nó sẽ ngấm từ từ vào cÆ¡ thể. Nhịp bước cá»§a chàng cÅ©ng không giống Cốc Minh hay những ngưá»i khác, luôn cả nụ cưá»i rất hào hoa trang nhã, khiến cho Lá»™ San có cảm giác thân hình nàng nhẹ nhàng phÆ¡i phá»›i... 
 
Lộ San quên tất cả, nàng để cho chàng dìu nàng bước theo cung nhạc say sưa, thanh thoảng, yên lành, vui vẻ... Nàng đang say mê trong điệu. nhạc dìu dặt, nhịp bước nhẹ nhàng, bỗng nghe tiếng thì thầm bên tai: 
 
- Lộ San! Cô nhảy hay quá. 
 
Nàng ngá»a mặt lên nhìn chàng: 
 
- Tại sao anh nói chuyện với em? 
 
- Không nên nói hả 
 
- Sao khi nãy em thấy anh cÅ©ng cô kia nhảy trá»n bản không nói má»™t lá»i nào, không khác những há»c sinh trong trưá»ng câm Ä‘iếc váºy? 
 
- Ạ! 
 
- Tự nhiên có ly do nào đó chớ. 
 
- Cô muốn nghe lý do đó hả? 
 
- Nếu chuyện nghe được mà không cho nghe, sợ e sẽ thiếu lễ độ với khách chớ. 
 
- Tôi không thể nói bây giá», chịu trở thành thất lá»… thôi. 
 
Há» cùng cưá»i say sưa, không khác đôi bạn tình quen thuá»™c. Tuy Lá»™ San đã có chồng nhưng nàng má»›i 17 tuổi. Nàng nhá» giá»ng: 
 
- Có lẽ anh đành chịu thất lễ? 
 
- Tôi không nghÄ© Ä‘iá»u đó trước mặt cô. 
 
Lá»™ San lại ngước mặt lên nguýt chàng, hàm chưa những hổ thẹn và vui thÃch. Tạ Cách Luân tiếp lá»i: 
 
- Tôi có thói quen, khi khiêu vÅ© vá»›i cô nào mình không thÃch, thì tuyệt đối không nói chuyện. 
 
- Ạ! 
 
- Cổ quái lắm hả cô? 
 
Cổ quái tháºt, hiá»m vì bản nhạc quá ngắn, bằng không, nàng nhất định phải há»i cho ra lẽ, thá»±c ra chàng trai nàng đã yêu từ trước, tánh tình rất cổ quái, nhưng đối vá»›i phái nữa chàng có cái hấp dẫn kinh ngưá»i, có lẽ cÅ©ng vì nhá» tánh cổ quái đó cÅ©ng nên. 
 
- Lá»™ San! Gương mặt cô á»ng hồng. 
 
- Äâu có chi. 
 
Nàng bạo dạn mà trẻ lá»i, nhưng đôi má nàng cảm thấy nóng rang. Chàng khiêu vÅ© và nói chuyện, quả nhiên nàng say thÃch lá»i nói và cá» chỉ cá»§a chàng. 
 
Bá»—ng Lá»™ San cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy lo lắng. Kiêu ngạo vì trong dạ há»™i nầy, chàng chỉ thÃch má»™t mình nàng. Lo lắng vì chàng say mê nàng quá trá»…. 
 
- Lộ San! Hôm nay được biết cô, lòng tô cảm thấy muôn vàn sung sướng. 
 
Câu nói ấy dưá»ng như chàng đã nói tại An Bình Cá»— lÅ©y rồi? Hiện giá» chàng nói thêm lần nữa, khiến cho quả tim cá»§a Lá»™ San cảm thấy Ä‘au nhói, hôm nay chàng má»›i nháºn biết nàng, nhưng mấy năm trước đây nàng đã yêu chàng, nàng giả vá» như không lưu ý nói: 
 
- Tự nhiên! Do đó anh đã quên những phụ nữ mà anh đã gặp. 
 
- Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau, để tôi nhớ lại xem... Xin lỗi, nhớ không ra rồi. 
 
- Anh còn nhớ cách đây ba năm tại một vũ hội ngày lễ đản sanh không? 
 
- Äể tôi nhá»› lại. A phải rồi! Có phải cô là má»™t nữ há»c sinh Ä‘i cùng má»™t cô nữ sinh Äại há»c. 
 
- Lúc đó, tôi tưởng cô ấy là bạn gái của anh. 
 
- Cô ấy không phải là bạn há»c, cÅ©ng không phải là bạn gái cá»§a tôi, tôi đến đó là do ngưá»i khác hướng dẫn. 
 
- Tôi còn nhớ cô ấy mặc mày hồng, khi khiêu vũ xong, bèn hướng anh mà làm dáng. 
 
Như chạm đến ký ức cá»§a Tạ Cách Luân, chàng nhìn trân Lá»™ San vá»›i vẻ thÃch thú: 
 
- Tôi nhớ ra rồi, lúc đó cô là một cô gái nhỠrất là lắc. A! Sau đó ba năm, trở thành một cô gái đẹp duyên dáng. À, hôm nay tại Cổ lũy An Bình, chắc cô đã nhớ lại tôi? 
 
- Nhá»› chá»›. 
 
Nói xong, nàng cúi xuống, sợ Cách Luân nháºn xét vẻ mặt cá»§a nàng. Dứt bản nhạc, Tạ Cách Luân đưa nàng vá» vị trà cÅ©, chàng nói khẽ: 
 
- Cô Lộ San, hai khúc nhạc nầy khiến cho lòng tôi khó thể quên được. 
 
Nàng chỉ liếc sang Tạ Cách Luân mỉm cưá»i mà không nói, tháºt ra nàng đã mất bình tÄ©nh. 
 
Äến lúc nàng nhảy vá»›i Cốc Minh, lòng nàng có cảm giác rất băn khoăn. Cốc Minh đối vá»›i nàng rất đẹp, má»›i kết hôn trong tuần đầu trăng máºt, không nên có má»™t chút ý tình nào vá»›i Tạ Cách Luân. Trong quá khứ yêu chàng hào hoa đó thì còn tha thứ được, hiện giá» nàng là gái đã có chồng! 
 
Phong thái đơn thuần cá»§a Cốc Minh khiến cho nàng rất khoan khoái, cái khoan khoái đó nói đã cảnh tỉnh nàng trong cÆ¡n mê? Nàng như siết chặt mối đây ân ái vá»›i Cốc Minh, có thể chuá»™c tá»™i lá»—i vá» tinh thần mình đã óc ý nghÄ© lệch lạc? Nàng có cảm giác nên rá»i nÆ¡i đây càng sá»›m càng tốt, bằng không, Tạ Cách Luân sẽ đến má»i, nàng không muốn lần thứ hai sa vào vá»±c thẳm cá»§a tình cảm. Tạ Cách Luân đúng là má»™t chàng trai có sức hấp dẫn nếu nàng không dằn nổi dục vá»ng sẽ ngả vào vòng tay chàng, chừng ấy sẽ giải thÃch thế nào vá»›i Cốc Minh. 
 
NghÄ© thế, nàng quả quyết rá»i khá»i nÆ¡i đây, chỉ vì nàng biết rất rõ, nếu khiêu vÅ© vá»›i Tạ Cách Luân nữa, nàng không thể tá»± chá»§ được. Cái hình ảnh đã giấu kÃn trong tim mấy năm qua, nó rất dá»… dàng sống dáºy, nàng cố gắng áp chế: 
 
- Cốc Minh! nhảy xong bản nầy chúng ta nên vá». 
 
- Em... 
 
- Bỗng nhiên trong mình em cảm thấy hơi mệt. 
 
Cốc Minh lộ vẻ kinh hoảng: 
 
- Chúng ta ngồi chỠdứt bản nhạc nầy sẽ từ giã anh em của Cách Luân. 
 
- Cũng được. 
 
Trong quá khứ, không khi nào Lá»™ San Ä‘i khiêu vÅ© lại bá» vá» ná»a chừng, nàng có thể nhảy luôn má»™t lượt mưá»i bản nhạc cÅ©ng không thấy mệt. Trong lúc đó, ngoài sàn nhảy há» dìu nhau nhảy nhót như há» quên tất cả sá»± váºt bên ngoài. 
 
- Lộ San! Anh dắt em ra ngoài để cho có không khà trong lành. 
 
- Em ngồi nghỉ giây lát đã. 
 
Nàng lưu ý thấy Tạ Cách Luân không há» nghÄ© ngợi chàng nhảy rất đẹp, rất thư thả. Sắc mặt chàng bá»—ng nhiên biến đổi, dưá»ng như chàng phát hiện không thấy bóng Lá»™ San trong sàn nhảy. Mắt chàng chăm chú hướng sang Lá»™ San, chàng muốn cấp tốc đến há»i nàng tại sao không khiêu vÅ© nữa? 
 
Còn Lá»™ San? Nàng cÅ©ng rất ân háºn không được nói lá»›n lên rằng, em đã có chồng rồi. Bản nhạc vừa dứt, anh em Tạ Cách Luân bước thảng đến chá»—n nàng ngồi, Tạ Äào à cướp lá»i: 
 
- Tại sao không khiêu vũ nữa? 
 
- Chỉ vì... 
 
Lá»™ San tiếp lá»i Cốc Minh: 
 
- Trong mình tôi bá»—ng nhiên cảm thấy không được khá»e, chúng tôi xin kiếu vá» trước. 
 
- Cám Æ¡n anh và cô Äào à hết lòng khoản đãi trong buổi dạ há»™i hôm nay. 
 
Cốc Minh vừa khách sáo xã giao, vừa cầm chiếc xách tay há»™ Lá»™ San, anh em Tạ Cách Luân thấy không thể gữ lại được, bèn đưa khách ra cá»a. Cách Luân mở cá»a xe cho khách lên, đồng thá»i chàng mở máy cho xe chạy. Không bao lâu xe ngững trước lữ quán. Cốc Minh đôi ba lần cám Æ¡n chàng. Tạ Cách Luân quÆ¡ tay giã biệt chàng, đôi mắt không quên hướng sang Lá»™ San. 
 
Cốc Minh dìu nàng lên lầu, Lá»™ San không tá» ra má»™t chút mệt nhá»c nào, chỉ vì tim nàng vá»ng động, vừa rồi lại bị đôi mắt cá»§a Cách Luân chiếu sáng nàng, khiến cho tâm thần càng bất định thêm. Quả tim nàng vẫn Ä‘áºp liên hồi. 
 
Äã 10 giá» rồi, chắc Cách Luân đã vỠđến nhà, chàng chạy xe rất nhanh, Lá»™ San thầm sợ cho chàng sẽ gặp rá»§i ro? Nàng như có cảm giác lạ, bèn gá»i Cốc Minh: 
 
- Cốc Minh! Sao anh không gá»á»‰i Ä‘iện thoại... 
 
- Gá»i cho ai? Em muốn má»i y sÄ© hả? 
 
- Không, em muốn anh gá»i Ä‘iện thoại cho anh em Tạ Äào à để cám Æ¡n há» má»™t lần nữa. 
 
- Biết địa chỉ đâu mà gá»i? 
 
- Coi kìa! Tạ Cách Luân đã có đưa danh thiếp cho anh? 
 
- Phải rồi, anh đi lấy danh thiếp. 
 
Cốc Minh gá»i Ä‘iện thoại xong, trở lại nói: 
 
- Äã xong rồi, chÃnh Tạ Cách Luân tiếp chuyện. 
 
- Ạ, Cách Luân đã vỠđến nhà rồi. Thế là hay lắm! 
 
Cốc Minh không lưu ý đến lá»i nói cá»§a nàng, chàng chỉ lo lắng cho nàng: 
 
- Lá»™ San! Có nên má»i y sÄ© đến không? 
 
- Không. Cốc Minh, anh không nên lo lắng lắm, chỉ tại vũ hội em cảm thấy chóng mặt một chút thôi, hiện giỠđã hết rồi. Cốc Minh, chắc anh mệt lắm! 
 
- Không thấy mệt. Anh sẽ săn sóc cho em nghỉ trước, anh sẽ nghỉ sau. 
 
Nàng úp mặt vào ngực chàng: 
 
- Cốc Minh! Chỉ lá»›n hÆ¡n ngưá»i ta má»™t tuổi mà đòi dá»— ngưá»i ta ngá»§ chá»›. 
 
- Ở nhà thì khác, Ä‘i ra đưá»ng nhứt định phải săn sóc cho em, dầu cho lá»›n hay không lá»›n hÆ¡n, là chồng. Anh phải có bổn pháºn. 
 
- Từ nầy em sẽ làm tròn bổn pháºn vợ hiá»n. 
 
- Lá»™ San! Anh chá»n em Ä‘á»u đó, nên lúc em vưà 15 tuổi, anh đã bắt đầu yêu em. 
 
Nàng bá»—ng nhiên nhá»› ra, lúc 14 tuổi nàng đã biết yêu Tạ Cách Luân. Khi kết hôn, trong tuần trăng máºt lại gặp ngưá»i yêu cÅ©. Äiá»u đó không thÃch thú sao? Phải rồi, rất thÃch thú nhưng đáng sợ. 
 
- Lộ San! Em nghĩ gì mà không ngủ? 
 
- Em đâu có nghĩ gì. 
 
- Em muốn đi tắm không? 
 
- Muốn. 
 
Nàng ngồi dáºy lẹ làng, tá»± nghÄ© nên Ä‘i tắm cho khá»e khoắn và có thể gá»™t rá»a hình ảnh cá»§a Tạ Cách Luân lảng vảng trong đầu óc, hình ảnh đó, càng vướng báºn chừng nào càng sợ chừng ấy. 
 
Hình ảnh của Tạ Cách Luân pha trộn trong sự yêu đương của Cốc Minh. 
 
Phải rồi, Cốc Minh yêu nàng cÅ©ng đủ lắm rồi, nàng ước mong phương thuốc yêu đương cá»§a Cốc Minh nó sẽ gá»™t rá»a hình bóng cá»§a Tạ Cách Luân. 
 
Tuy Cốc Minh thấy vợ mình có vẻ thất thưá»ng, nhưng chàng tá»± nhá»§, các cô gái trẻ má»›i kết hôn thảy Ä‘á»u như thế, huống chi nàng má»›i 17 tuổi, bá»—ng nhiên bị gá»i bà Minh hay mợ Minh vá» tâm lý có phần khó chịu. 
 
Chàng đâu có ngá», không ngá» cô dâu nho nhá», khi vừa 14 tuổi đã biết yêu má»™t ngưá»i, hôm nay gặp lại ngưá»i đó, khiến cho biển lòng nàng lại Ä‘áºy sống ba đào. CÅ©ng may cho nàng còn vữa tay chào lái con thuyá»n lý trÃ, cố lái cho thuyá»n đó đến bá» bến. Cốc Minh hối thúc: 
 
- Lộ San! Hãy đi tắm đi. 
 
Nàng uể oải ngồi dáºy, Cốc Minh lấy đôi giày Ä‘em đến cho nàng, nàng vươn vai nói: 
 
- Cám ơn anh. 
 
Giá»ng nàng có vẻ xúc động nếu tại nhà, chàng sẽ bồng nàng vào phòng tắm, má»™t bước chàng cÅ©ng không để cho nàng Ä‘i, bởi sợ nàng mệt. 
 
- Cốc Minh! Em có cần thay đổi quần áo không? 
 
- Kìa, anh đã mang đến cho em rồi đó. 
 
Nàng tắm lần nầy là lần thứ ba trong ngày, nàng đến nằm nghỉ khoan khoái trên giưá»ng. Cốc Minh vì lo cho cô vợ má»›i mà làm tất cả việc lá»›n đến việc nhá», tuy nhiên, chàng cảm thấy rất thÃch thú và siêng năng. 
 
- Lộ San! Có cần anh giặt vớ cho em không? 
 
- Thôi mà, anh hãy đi nghỉ đi! 
 
Nàng nhìn Cốc Minh và tá»± nghÄ©, nàng ưng Cốc Minh làm chồng tháºt rất xứng đáng, chẳng những chàng yêu nàng rất nồng nàn, êm dịu, gia đình lại giàu có. 
 
Trong lúc nàng nhìn Cốc Minh để nháºn xét thì trong đầu óc nàng lại hiện lên hình ảnh cá»§a Cách Luân, khối óc nàng nào phải là chất máºt, mà Tạ Cách Luân mãi theo vấn vÃt? 
 
Trong ảo giác mÆ¡ màng, nàng tưởng ngưá»i nằm bên cạnh mình là Tạ Cách Luân, may mà Cốc Minh vừa gá»i nàng, bằng không nàng sẽ má»› gá»i tên Tạ Cách Luân cÅ©ng không chừng? 
 
- Lộ San! Chắc em nhớ nhà? 
 
Nhá»› nhà? Nghe nói đến hai tiếng nhá»› nhà, bá»—ng nhiên nàng cưá»i khúc khÃch, Cốc Minh nghe nàng cưá»i, chàng lấy làm vui. Chàng bèn đưa cánh tay cho Lá»™ San gối đâu, quên những cái gối đầu tê buốt cá»§a ngày qua. Trong lòng Lá»™ San cảm thấy khó yên, nàng chỉ còn nghÄ© cách xoay mình trở lại, ôm lấy Cốc Minh mà hôn tá»›i tấp, nàng cố ý dùng cái thÃch thú ấy mà xui Ä‘uổi hình bóng cá»§a Tạ Cách Luân lại càng to lá»›n hÆ¡n, càng sống động hÆ¡n, không khác má»™t con cá to lá»›n Ä‘ang bÆ¡i lá»™i trong linh hồn nàng. 
 
Nàng không thể khắc chế được, bèn lo sợ kêu lên: 
 
- Cốc Minh! Em sợ... 
 
Chàng siết chặt vòng tay vào thân hình nàng: 
 
- Tại sao tá»± nhiên lại sợ gì? Lá»™ San, đừng sợ gì cả, không phải anh ôm em nằm trên giưá»ng đây sao mà sợ? 
 
Lá»™ San úp mặt vào ngá»±c chàng. Nàng bá»—ng cảm thấy mình rất vô lý, vô cá»› lại sợ gì? Chuyện thế đó, khiến cho Cốc Minh đã mất hoàn toàn niá»m vui. Chàng chỉ còn dá»— cho nàng ngá»§ mà thôi. Lá»™ San đã mất ngá»§ hẳn lúc tỉnh lúc mê, trong cÆ¡n mê, nàng kêu lá»›n: 
 
- Cốc Minh? Anh giúp em đi mua đồ cho em được không anh? 
 
- Em thấy bụng đói hả? 
 
- Không, em cần uống thuốc ngủ. 
 
Như sét đánh bên tai, chàng láºt Ä‘áºt ngồi dáºy, nhìn nàng há»i: 
 
- Lộ San! Nếu em thấy trong mình không khoẻ. Hãy nói cho anh biết để đi rước thầy thuốc. 
 
Lá»™ San thấy chàng lo lắng, khiến nàng không yên lòng, nàng gắng gượng nhoẻn miệng cưá»i nói: 
 
- Cốc Minh! Ngày hôm kia, hôm qua, ngày nay chúng ta không ngá»§ được nhiá»u, đêm nay nên ngá»§ sá»›m hÆ¡n má»™t chút. 
 
- Lộ San! Anh không làm rộn em. Hãy ngủ đi. 
 
- Em muốn có được má»™t liá»u thuốc ngá»§ để ngá»§ sá»›m má»™t chút, bằng không, gương mặt em mệt má»i khó coi lắm. 
 
Chàng vỗ nhẹ vào lưng nàng: 
 
- Anh sẽ đi mua thuốc cho em. 
 
- Gá»i ngưá»i hầu phòng Ä‘i mua thì được rồi. 
 
- HỠđi mua mình không yên lòng, để anh đi chắc ăn hơn. 
 
Cốc Minh mặc y phục Ä‘i rồi, nàng cảm thấy ăn năn lá»i nói dối cá»§a mình, tại sao lại dối gạt ngưá»i chồng chân thành? Bằng không, cÅ©ng chẳng biết phải tÃnh sao? 
 
Nàng nằm má»™t mình nhỠđôi giòng lệ sám hối. Äêm nay nàng dùng mấy liá»u thuốc ngá»§ để xua Ä‘uổi hình ảnh cá»§a Tạ Cách Luân. 
 
 
 
o0o 
 
 
 
Trá»i chưa sáng hẳn, má»™t giấc má»™ng kỳ dị làm cho nàng giá»±t mình sá»±c tỉnh, đầu hôm quên tắt đèn, làm cho nàng chóa mắt. Cốc Minh liếc nhìn nàng Ä‘ang nằm ngay nằm ngay ngắn ngá»§ say. Chàng rất vui mừng, chàng say sưa nhìn tư thái ngá»§ say cá»§a vợ. Chàng muốn hôn vợ, nhưng sợ nàng giá»±t mình thức giấc. 
 
Sáng ra, chàng thấy rất vui, vì nàng còn Ä‘ang say trong giấc ngá»§. Chàng muốn thưởng thức trá»n vẹn hình dáng nàng Ä‘ang ngá»§, nên định trở mình lại, Lá»™ San cÅ©ng trở mình, nhưng chưa thức giấc, lúc bấy giá» hai mặt đối chiếu nhau, trong khi Cốc Minh thÃch thú nhìn nàng bá»—ng chàng phát hiện ra trên má nàng hiện còn dấu nước mắt, chàng không thể giải thÃch tại sao? 
 
Lòng chàng băn khoăn khó chịu, không biết việc gì đã xảy ra khiến nàng không vừa ý? Chàng ká» sát miệng lại, dùng lưỡi liếm lẹ những vết nước mắt còn Ä‘á»ng trên má nàng. 
 
- Ư... ư... Nàng giá»±t mình tỉnh giấc nàng gá»i nhừa nhá»±a: 
 
- Cốc Minh! 
 
- Ờ! Anh đây. 
 
- Mình ngủ tại đâu đây? 
 
- Lộ San, em ngủ bên cạnh anh. 
 
- Tại nhà mình hả? 
 
- Em quên sao? Chúng Ä‘i hưởng tuần trăng máºt trong lữ quán tại Äài Nam. 
 
- Chỉ có em với anh hả? 
 
- Äúng rồi, em hãy mở mắt ra xem. 
 
- A! Mặt trá»i rất đẹp, Cốc Minh! Anh hãy mau buông rèm cá»a sổ xuống. 
 
- Bóng đèn, chá»› đâu phải mặt trá»i. 
 
- Trá»i lại không ánh sáng sao? 
 
- Chưa sáng. 
 
- Em không chịu ánh đèn sáng đâu. Cốc Minh! Em hổng thèm rá»a mặt đâu, em hổng muốn anh nhìn em, xấu lắm. 
 
- Hiện tại em rất đẹp kia mà. 
 
- Tháºt hả? Cốc Minh! Chỉ cần anh nói em đẹp là được rồi, anh hãy tắt đèn Ä‘i. 
 
- Äể anh tắt đèn. 
 
Trá»i chưa sáng rõ lắm, tắt đèn trong phòng vẫn còn bóng tối lá» má», chỉ nghe tiếng Lá»™ San: 
 
- Cốc Minh! Hãy đến gần đây, em sợ! 
 
- Lộ San, đừng sợ gì. Anh ôm em trong lòng đây, em lại sợ gì? 
 
- Hết sợ rồi. Cốc Minh! Sao lông chân nhiá»u vầy nè? 
 
- Con trai lông chân nhiá»u sẽ gặp váºn may, bởi váºy anh kết hôn vá»›i má»™t ngưá»i vợ vô cùng đẹp đẽ. 
 
- Em đẹp lắm sao? 
 
- Tháºt đẹp, muôn ngàn lần đẹp. 
 
Trong phòng lại lặng lẽ, Lá»™ San lại nghÄ© đến Tạ Cách Luân, chàng ta là ngưá»i con trai thiếu váºn may. Gặp nhau quá trá»…, nên chàng không cưới nàng làm vợ, có lẽ trên chân chàng Ãt lông hÆ¡n Cốc Minh! 
 
- Lộ San! Em nhìn thấy mặt anh rõ không? 
 
- Không. 
 
- Anh cũng nhìn không thấy em. Chúng ta bày ra trò chơi nầy được không? 
 
- Làm sao? 
 
- Thà dụ, em chỉ định coi anh phải hôn một nơi nào chẳng hạn như: Môi, mũi, mắt, tai... Nếu anh hôn không trúng thì anh thua. 
 
- Rất hay. 
 
- Em chỉ định nơi nào? 
 
- Äể nghÄ© xem... Hôn mắt Ä‘i. 
 
... Cốc Minh làm theo lá»i giao ước. 
 
- Ê, thua rồi, hôn vào mÅ©i ngưá»i ta. 
 
- Anh thua rồi. Em phạt thế nào tùy ý? 
 
- Em hổng biết, anh nói đi. 
 
- Phạt anh hôn lại lần nữa. 
 
- Em hổng chịu đâu. 
 
Lá»™ San không muốn cho chàng thất vá»ng, nên để cho chàng tá»± do hôn nàng, bởi chàng là chồng rồi chá»› gì nữa! 
 
Nàng dịu giá»ng: 
 
- Cốc Minh, chắc anh đã thất vá»ng? 
 
- Không, anh không bao giá» thất vá»ng, Lá»™ San! Em hãy nhìn ra cá»a sổ, trá»i đã sáng rồi, chúng ta còn Ä‘i du ngoạn đừng để phải kéo lê chiếc thân mệt má»i coi được? 
 
- Anh đối xỠrất đẹp với em. 
 
- Lộ San! Chúng ta cùng đùa giỡn một khoảnh khắc là anh cũng đủ vui rồi. 
 
Há» quấn quýt nhau đến trá»i sáng rõ, bổng nhiên Lá»™ San đỠnghị: 
 
- Cốc Minh! Chúng ta nên chấm dứt hay há»§y bá» chương trình du ngoạn Äài Nàm nầy Ä‘i! 
 
Cốc Minh lộ vẻ kinh ngạc: 
 
- Lộ San! Em nói sao? 
 
- Không khà Äài Nam không mấy tốt, em muốn vá» sá»›m là hÆ¡n. 
 
Thá»±c ra không khà Äài Nam tốt hÆ¡n Äài Bắc nhiá»u Cốc Minh không thể ngá», cÅ©ng không há» biết được Ä‘iá»u thầm kÃn táºn trong đáy lòng ngưá»i vợ trẻ... Chỉ vì có sá»± hiện diện cá»§a Tạ Cách Luân ở Äài Nam. Nếu không sá»›m rá»i nÆ¡i đây, nhứt định sẽ gặp lại Tạ Cách Luân. Khi gặp chàng trai hào hoa đó, nàng sợ mình không thể vùi chôn những cảm tình đã có vá»›i chàng. 
 
Hiện nay, Lá»™ San gặp lại ngưá»i yêu từ ba năm trước, nàng cảm thấy còn yêu chàng hÆ¡n. Nhưng nàng là gái đã kết hôn, không thể má»™t lần cùng yêu hai gả đàn ông. Lý trà nàng bảo nàng phải cương quyết loại hẳn Tạ Cách Luân, chỉ yêu má»™t Cốc Minh mà thôi. 
 
Cốc Minh như má»™t chàng ngá»› ngẩn, không hiểu được lý do nào khiến nàng há»§y bá» cuá»™c du ngoạn nầy? Chàng đâu có ngá» càng sá»›m rá»i Äài Nam càng có lợi cho chàng. 
 
- Lá»™ San, Äài Nam là nÆ¡i có nhiá»u thắng, cổ tÃch, đẹp nhứt để cho em thưởng lãm, em không thÃch du ngoạn sao? 
 
Lá»™ San cÅ©ng có phần rúng động, nhưng cái Ä‘iá»u quan hệ là nàng Ä‘ang in dấu hình bóng Tạ Cách Luân, nàng không tiện nói ra. 
 
Cốc Minh tiếp lá»i: 
 
- Tùy em, sau nầy có dịp chúng ta sẽ đến đây lần nữa. Lá»™ San! Chúng ta sẽ đến du ngoạn Äại Bối Hồ. Tả Äinh Xuân Thu Các. Chiá»u lại, đến Ãi Hà Ä‘i tản bá»™, sau đó sẽ tìm má»™t thảm cá» bằng phẳng mà ngồi để trò chuyện, nếu em đồng ý nghe chuyện tÃch Hằng Nga du nguyệt Ä‘iện, anh sẽ kể cho em nghe, sau đó anh sẽ khen em đẹp như Hằng Nga. ÄÆ°á»£c không? 
 
- Cốc Minh! Em vô cùng cảm khÃch lòng tốt cá»§a anh có lẽ... 
 
Có lẽ nhỠCốc Minh cứu vớt nàng, vì nàng đang đắm chìm trong sóng gió của biển tình. Cốc Minh tiếp: 
 
- Em không nên nói tiếng cảm khÃch. Lá»™ San! Hãy Ä‘i, chúng ta Ä‘i chuyến xe lá»a sá»›m, trá»i còn mát. 
 
- Hay lắm. 
 
- Em còn báºn trang sức, anh sẽ gá»i ngưá»i hầu phòng Ä‘em đồ Ä‘iểm tâm. 
 
- Ờ! Sau khi dùng Ä‘iểm tâm xong, hai ngưá»i cùng rá»i lữ quán để xa rá»i Äài Nam, Lá»™ San cắn chặt răng lại, nàng không gá»i Ä‘iện thoại cho anh em Tạ Äào à hay tin, vá»™i vã Ä‘i như trốn nợ. 
 
Tám giá» rưỡi, Tạ Cách Luân từ trên lầu Ä‘i xuống, chàng vừa Ä‘i vừa huýt gió, bước sang phÃa hữu vá»— cá»a phòng cá»§a Tạ Äào à gá»i: 
 
- Äào Ã! Hãy thức dáºy, mau Ä‘i. 
 
Giây lát, trong phòng nghe tiếng nhựa nhựa: 
 
- Gá»i gì váºy? Äêm qua thức nhảy mệt gần chết. Bây giá» không cho ngá»§ nữa. Chán quá. 
 
- Em quên rồi sao, ngày hôm qua đã hứa vá»›i Lá»™ San, sáng hôm nay Ä‘i dạo mà? Dáºy mau Ä‘i. 
 
Tạ Äào à như tỉnh giấc, láºt Ä‘áºt cài khuy áo, tóc rối bù. Gương mặt ngái ngá»§ mở cá»a bước ra. Tạ Cách Luân nhìn nàng mà lắc đầu: 
 
- Trông hình dáng cá»§a em, tháºt anh khó mà nÃn cưá»i cho được. 
 
- Cũng may anh là anh của em chớ không phải là bạn trai. 
 
- Bạn trai của em đêm qua sao không đến? 
 
- Có lẽ hắn không yêu em. 
 
- Em thất vá»ng lắm hả? 
 
- Em tuyệt nhiên không nhá» má»™t giá»t lệ. 
 
- Chắc rầy rà nhau rồi hả? 
 
- Hắn thÃch làm ồn lên! 
 
- Chắc chiá»u hôm qua em không má»i hắn? 
 
- Em là gái mà má»i con trai là đạo lý gì? 
 
- Em là nữ chá»§ nhÆ¡n nếu không má»i hắn Ä‘i, cÅ©ng thông báo cho hắn biết chá»›. 
 
- Chừng nào hắn đến năn nỉ em, rồi sau đó sẽ hay! 
 
- Tháºt em đúng là gàn. 
 
- Anh khá»i cần biết đến. 
 
- Chỉ còn hôm nay vì ngày mai anh phải Ä‘i rồi. Hãy mau rá»a mặt, còn Ä‘i dùng Ä‘iểm tâm nữa chá»›. 
 
- Cần ăn quái gì? 
 
- Ã! Không ăn Ä‘iểm tâm chịu sao nổi! 
 
- Tại nhà không có sao? 
 
- ÄÆ°á»£c, thôi thì ăn tại nhà. Mau Ä‘i, trá»… quá, bá»n Lá»™ San sẽ rá»i lữ quán đấy. 
 
- Em hổng đi. 
 
- Ã, sao váºy? Chiá»u hôm qua nói nghe hay lắm mà, đã hẹn vá»›i ngưá»i ta đúng tám giá», bây giỠđã chÃn giá» rồi, lẹ Ä‘i! 
 
- Em há»i anh, tìm Hà Lá»™ San làm gì? 
 
- Thì nàng là bạn há»c cá»§a em, có mấy khi nàng đến Äài Nam, không lẽ chúng mình chẳng hướng dẫn ngưá»i ta Ä‘i du ngoạn? HÆ¡n nữa, xe cá»§a ba có ở nhà. 
 
- Sao anh biết hôm nay ba không đùng xe? 
 
- Anh có há»i chiá»u qua rồi. 
 
- Anh muốn gặp Hà Lá»™ San để tÃnh toán gì? 
 
- Không, đâu có chi mà tÃnh toán. 
 
- Nhứt định anh đã yêu nàng? 
 
- Không. 
 
Tạ Äào à bá»—ng cưá»i lên khanh khách, Cách Luân bị em chá»™, chàng cảm thấy khó chịu bèn há»i: 
 
- Em cưá»i gì váºy? 
 
- Cưá»i anh ngoan cố, không thú nháºn mình đã yêu Hà Lá»™ San chá»› gì. 
 
- Váºy hả? Có lẽ khó... 
 
- Khó má»™t Ä‘iá»u là Hà Lá»™ San đã có bạn trai khá thân máºt chá»› gì? 
 
- Kể gì chuyện đó, bá»n há» dưá»ng như chưa kết hôn. 
 
Anh em há» thuá»™c vào hạng ngưá»i nói tháºt làm thẳng, há» không màng há»i thăm nên không biết Hà Lá»™ San đã kết hôn chưa? Nhưng hỠđã biết Hà Lá»™ San và Cốc Minh quan hệ thế nào rồi? Không khắng khÃt sao lại cùng ở chung khách sạn? 
 
Thấy thái độ cá»§a anh. Äào à lấy làm lạ há»i: 
 
- Tác phong cá»§a anh thế nào mà nghÄ© Ä‘iá»u đó? 
 
- Tác phong Tây phương. 
 
- CÅ©ng không nên theo Ä‘uổi kỳ như váºy. 
 
- Váºy em không thấy ngày hôm qua anh đàng hoàng đó sao? 
 
- Làm dáng phớt tỉnh như quân tỠĂng Lê. 
 
- Äào Ã, em có ấn tượng Cốc Minh như thế nào? 
 
- Theo ý anh... 
 
- Chàng ta là ngưá»i hiếu động. 
 
- Em không lưu ý làm gì, không khéo tình bạn há»c sẽ hoá ra tình địch. 
 
- Có lẽ em không thể quên đặng gã bạn trai hay làm ồn ào với em đó hả? 
 
- Em với hắn tuy hay cãi vã, nhưng khó quên nhau. 
 
- Äó là vấn đỠsau nầy; bây giá» chúng ta chưa tiện nói đến. Tiểu thÆ¡! Xin cô hãy rá»a mặt và thay đổi y phục cho lẹ Ä‘i, má»i việc nên gác lại. 
 
- Xem dáng điệu. anh đủ biết hôm nay quyết theo đuổi Hà Lộ San cho được. 
 
- Tiểu thÆ¡! Äã chÃn giá» rồi. 
 
Mặc cho chàng hối thúc, đến 9 giỠ15 phút, cô em trang điểm mới xong, anh em hỠcùng ra xe. 
 
- Anh à, em có bịnh đau tim, khuyên anh đừng bay xe quá nhanh. 
 
Tuy nói thế, nhưng Tạ Cách Luân bay má»™t mạch đến trước cá»a lữ quán vợ chồng Lá»™ San ở: 
 
- Ãi chà! Thượng Äế ôi! Con còn sống hay sao? 
 
- Tiểu thơ! Cô còn sống thì tốt lắm rồi. 
 
Tạ Cách Luân chất chứa niá»m vui thÃch trong lòng, nên khi bước lên xe là anh ta sảy má»™t mạch đến lữ quán. Tạ Äào à không xuống xe vì nàng Ä‘ang còn kinh hồn lạc phách vì ông anh lái xe chạy như Ä‘iên. Giây lát sau, thấy ông anh từ khách sạn Ä‘i ra, nàng há»i lá»›n: 
 
- Bá»n hỠđã Ä‘i rồi hả anh? 
 
Tạ Cách Luân vừa bước lên xe mở máy vừa nói: 
 
- HỠđã rồi Äài Nam từ sáng sá»›m. 
 
Tạ Äào à lấy làm lạ nói: 
 
- Tại sao há» không gá»i Ä‘iện thoại cho mình biết cà? 
 
- Cũng tại nơi em. 
 
- Em... 
 
Tạ Äào à đành lặng thinh. Cách Luân tiếp: 
 
- Em đối với Cốc Minh không một điểm cảm tình nào phải không? 
 
- Em không thÃch nhìn má»™t ngưá»i con trai chạy Ä‘uổi theo má»™t cô con gái khác. 
 
- Ờ! 
 
- Trừ Hà Lộ San ra. 
 
- Tại bạn há»c cá»§a em há» thÃch anh, chá»› không phải nhá» em thổi phồng anh, bởi anh là má»™t lưu há»c sinh có phong cách tây phương, có Ä‘iá»u gì đó không hợp vá»›i há», có lẽ vì thế mà Hà Lá»™ San không muốn gặp lại anh? Luôn cả Ä‘iện thoại nàng cÅ©ng không gá»i, lại sẽ lén mà rá»i Äài Nam. 
 
- Em lầm rồi. 
 
- Có thể tại anh yêu ngưá»i ta vồn vã quá cÅ©ng không chừng? 
 
- Cũng có phần đúng. 
 
- Äừng ở đây tán chuyện má»™ng mÆ¡, hãy trở vá» nhà. Dạ dày em nó đã kêu rồi, kiến gì ăn cái đã. 
 
- Ở nhà cÅ©ng có thức ăn váºá»µ 
 
Tạ Äào à nguýt anh, vừa bá»±c tức vừa tức cưá»i. Nàng lặng thinh giấy lát nói: 
 
- Khi ra Ä‘i thì phóng nước đại như bay, bây giá» trở vá» lại rá» rá» như con bò váºy đó. 
 
- Phóng xe mãi ghê quá, có lẽ đã kinh nghiệm nhiá»u thâùy tá» nạn vá» phóng xe rồi nên anh cÅ©ng ngán. 
 
- Xuỵt, xuỵt! Nói kiểu đó nghe tháºt là... 
 
Tạ Cách Luân không đáp, chàng cho xe chạy nhanh hÆ¡n. Tạ Äào à há»i: 
 
- Hôm nay anh có muốn tìm bạn há»c cá»§a em để Ä‘i du ngoạn không? 
 
- Không cần. 
 
- Tại sao váºy? 
 
- Tại muốn ngá»§ cho khá»e để mai lên đưá»ng. HÆ¡n nữa bao tá» cá»§a anh lúc nầy cảm thấy không được khá»e. 
 
- Hà Lá»™ San Ä‘i rồi nên anh sanh đủ chứng bịnh, cÅ©ng may Hà Lá»™ San không phải là bạn gái cá»§a anh, bằng không, Ä‘i Mỹ Quốc anh cÅ©ng không Ä‘i nữa. NghÄ© ma lá»±c cá»§a con nhỠđó ghê tháºt. 
 
- Cô ấy bây giỠđẹp quá, anh đâu ngá» cô nhá» trước đây ba năm, khiêu vÅ© xong là nhăn mặt giá»…u cợt, hôm nay dè đâu cô ta đẹp mặn mà váºy. 
 
- Bây giá» anh có tÃnh gì không? 
 
- Không, đến nhà thì em xuống xe. 
 
- Anh đi đâu? 
 
- Phóng xe một vòng. 
 
- Äừng, tình cảm anh Ä‘ang xao động mạnh không nên chạy xe nhan mà nguy hiểm... 
 
Chàng nháy cô em gái: 
 
- Xuỵt, xuỵt! Nói kiểu đó tháºt là... 
 
- Ê! Xin đừng si tình cô bé mà hành động kiểu đó không nên đa nhé! 
 
Tạ Äào à vừa nói vừa tìm cách ngăn anh, nàng kéo Cách Luân ra ngoài xe, Ä‘i thẳng đến nhà khách. Nàng há»i ngưá»i ở cho biết, mẹ nàng chưa dáºy, ba nàng vừa táºp thể thao xong, ông chưa đến sở, vì phải xem gấp bá»™ võ hiệp tiểu thuyết. 
 
Tạ Äào à kéo Cách Luân ngả nghiêng ngả ngá»a vào nhà trong. Cách Luân thấy phòng cá»§a em ngưá»i ở chưa dá»n đẹp, nên rất lá»™n xá»™n, bèn nói: 
 
- Äào Ã! Anh tin rằng phòng cá»§a Lá»™ San không giống như kiểu phòng cá»§a em đâu. 
 
- Luôn cả chỗ đại tiện của Lộ San cũng thơm hơn em nữa chớ gì? 
 
- Xuỵt xuỵt! Nên giữ vệ sinh chút chớ! 
 
- Anh à, ngày mai anh lên đưá»ng, không nên để cho tinh thần Ä‘iên đảo, nếu muốn theo Ä‘uổi Hà Lá»™ San thì khi trở vá» sẽ Ä‘eo Ä‘uổi. Nhá»›, lần sau đó vá» phải mua gì cho con nhá» nầy à. 
 
- Anh há»i em, sau nầy anh vá», em có giúp anh không? 
 
- Giúp theo Ä‘uổi ngưá»i đẹp Hà Lá»™ San hả? 
 
- Em biết rõ, còn há»i anh làm gì nữa. 
 
- ÄÆ°á»£c, em sẽ giúp anh. 
 
- Hay lắm, em muốn gì anh mua cho. 
 
- Em muốn toà lầu đài chá»c trá»i tại Nữu Ước, anh mua vô bao gởi vá» cho em được hôn? 
 
- Em có toàn ý nghĩ trong giấc mộng mơ không à. 
 
- Nầy, em muốn các loại áo kiểu, và đồ trang sức, nhá»› nghen? Em sợ mãi nhá»› Hà Lá»™ San rồi dặn sá»›m mai chiá»u lại quên Ä‘i hết. 
 
- Tiểu thÆ¡! Kẻ nầy xin hứa giữ lá»i. 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 05:05 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
 
 
 
 
Thắm thoát thá»i gian qua mau, Cốc Minh và Lá»™ San đã qua má»™t tuần trăng máºt, đôi bạn du ngoạn Nhá»±t Nguyệt Äàm và há» trở vá» Äài Bắc. 
 
Lúc hai ngưá»i xuống trạm xe lá»a Äài Bắc thấy lão tài xế há» Vương đã đứng nhìn tá»›i nhìn lui. Cốc Minh bèn kêu lá»›n: 
 
- Lão Vương, chúng tôi ở đây nè. 
 
Lão Vương nghe tiếng quen thuá»™c, bèn châu mày tìm kiếm, khi nhìn thấy Cốc Minh lão bèn nở nụ cưá»i, lão chạy lại xách túi hành lý cá»§a chàng và nàng, rồi cưá»i hì hì nói: 
 
- Cáºu mợ đã vá». Chắc vui vẻ lắm. Tôi ở nhà hằng cầu phước, cho cáºu mợ. 
 
- Cám ơn ông. Cốc Minh đối với lão Vương rất có lễ độ. 
 
Trái lại Lá»™ San châu mày như không quen biết vá»›i lão Vương. Lão là má»™t gia bá»™c trung tÃn, chăm sóc cho Cốc Minh từ bé chà lá»›n, còn Lá»™ San chỉ không thÃch lão gá»i mình bằng mợ. 
 
Khi lên xe, Cốc Minh má»›i nhá»› ra nàng không thÃch xưng hô như váºy. Lão Vương quay đầu lại nói: 
 
- Cáºu, mợ, hai ngưá»i... 
 
Cốc Minh bèn mỉm cưá»i nói: 
 
- Chúng ta mau vá» nhà. Lão Vương nè! Từ nầy khi đứng trước má tôi ông sẽ xưng hô như váºy, ngoài ra nên gá»i mợ bằng cô. 
 
Lão Vương nghe nói lấy làm lạ nói: 
 
- Thưa cáºu, mợ, không, cô! Tôi xin ghi nhá»›. 
 
Lá»™ San ngả đầu vào mình cá»§a Cốc Minh, nàng phát tức cưá»i. Nhìn vào kiếng chiếu háºu, lão Vương thấy đôi vợ chồng trẻ vui vẻ vá»›i nhau, lòng lão cÅ©ng cảm thấy vui lây. 
 
Bà Lâm yêu thương Cốc Minh vô cùng. Riêng lão Vương cÅ©ng bồng bế Cốc Minh cho đến lá»›n, cho nên lão rất yêu thương chàng. HÆ¡n nữa khi lão nhìn đến Cốc Minh còn nhá»› thằng con cá»§a lão là Quốc An, lão còn nhá»› thằng con cá»§a lão có nốt ruồi rất lá»›n trên bắp đùi bên mặt. Lão cÅ©ng thưá»ng nói vá»›i vợ, cái nốt ruồi cá»§a thằng Quốc An đó là hiện tượng gặp váºn may. Nhưng Quốc An đã mắc kẹt tại đại lục, năm nay mưá»i tám tuối rồi. 
 
Xe ngừng trước cá»a, bà Châu cÅ©ng cưá»i hì hì chạy đến bên xe, bà vừa xách phụ túi hành trang vá»›i lão Vương vừa kêu lá»›n: 
 
- Cáºu! Mợ! Bà ở nhà Ä‘ang trông tin. 
 
Cốc Minh lễ độ vấn an: 
 
- Bà vú! Mạnh giá»i. 
 
- Dạ, Cáºu mợ Ä‘i rồi, tôi ở nhà buồn ghê váºy đó. 
 
Lá»™ San vẫn châu mày, nàng chưa quen bà Châu, nhưng bà nầy rất hiá»n dịu, giá»i dắn, má»i việc gì lo liệu. cÅ©ng rất chu đáo. Có thế nói, bà Châu là má»™t trung bá»™c cá»§a vợ chồng Cốc Minh, bà là vú nuôi Cốc Minh từ thuở bé. Ngày cưới vợ cho Cốc Minh bà vui mừng đến sa nước mắt. 
 
Lá»™ San rất thÃch bà Châu, nhưng nàng không quen nghe bà gá»i nàng bằng mợ, nhưng bà Châu lại gá»i: 
 
- Thưa mợ... 
 
Cốc Minh bèn cưá»i nói: 
 
- Bà vú! Kể từ nầy trừ phi trước mặt má tôi, bà sẽ gá»i vợ tôi bằng mợ, ngoài ra nên gá»i bằng cô. 
 
Bà Châu cÅ©ng lấy làm lạ, vì từ trước bà chưa nghe nàng nào đã có chồng mà lại gá»i bằng cô, nhưng bà láºp tức vừa cưá»i vừa trả lá»i: 
 
- Cáºu muốn váºy, tôi xin ghi nhá»›. 
 
Vừa đến nhà khách, bà Lâm trông thấy con dâu, mặt bà lá»™ vẻ vui mừng vô hạn. Vợ chồng chàng cùng gá»i lá»›n: 
 
- Má! 
 
- Các con vừa vỠđến. Lá»™ San! Hãy đến đây má xem nào, trải qua mấy ngày dan nắng, con hÆ¡i Ä‘en má»™t chút. À! Không phải nắng mà Ä‘en, đàng này hÆ¡i xáºm hÆ¡n má»™t chút thôi. 
 
Bà Châu đứng má»™t bên tiếp lá»i: 
 
- Bà! Cô đẹp hơn khi trước. 
 
Bà Lâm tỠvẻ không hài lòng: 
 
- Bà Châu, sao lại? 
 
Bà Châu láºt Ä‘áºt Ä‘Ãnh chánh: 
 
- Thưa bà, tôi nói lộn chớ, mợ mà. 
 
Bà Lâm bèn cưá»i lên, xưng hô là mợ má»›i phải, sao lại gá»i là cô? Bà Châu liếc sang Cốc Minh, bèn xách túi hành trang vào nhà. Bà Lâm ôm con dâu, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc; bởi chồng cÅ©ng yêu, mẹ chồng cÅ©ng thương, nàng rất cảm động: 
 
- Má! 
 
Bà Lâm vá»›i giá»ng hiá»n lành: 
 
- Các con hãy vào tắm rá»a cho khá»e. 
 
Cốc Minh tiếp lá»i: 
 
- Con vá»›i Lá»™ San sẽ tưá»ng thuáºt lại cuá»™c Ä‘i du ngoạn cho má nghe. 
 
- Ừ, nói cho má nghe đi. 
 
- Ba đi đâu vắng rồi má? 
 
- Ba con đã ra Ä‘i từ sá»›m. Lá»™ San! Con là dâu hiá»n cá»§a gia đình nầy. Cốc Minh từ sá»›m giỠđã quên há»i thăm ba nó, con lại nhá»› mà há»i. Tốt lắm, các con hãy vào phòng nghỉ Ä‘i. 
 
Bà Lâm đứng nhìn vợ chồng trẻ dắt nhau vào phòng, bà cảm thấy khoan khoái. Bá»—ng nhiên bà nhá»› lại mình không có con gái, cưới được nàng dâu như Lá»™ San thì đủ thá»a nguyện lắm rồi. Bà tá»± cho là váºn rá»§i, sanh bảy lần không nuôi được lần nào. Do đó, bà mong sá»›m cưới vợ cho Cốc Minh, nên khi chàng vừa 14 tuổi, bà đã chá»n dâu rồi. Khi gặp Lá»™ San 13 tuổi, bà vừa ý quá, muốn cưới nàng ngay cho con. Bà nghÄ©, tại quê hương hiếm chi ngưá»i cưới vợ cho con trong lứa tuổi đó. 
 
Äang lúc bà suy nghÄ© vẩn vÆ¡, Cốc à Lâm vừa vỠđến cá»a, bèn kêu lá»›n lên: 
 
- Bà Æ¡i, khuyên bà đừng trông vợ chồng thằng Minh làm gì, hôm nay nó chưa vá», ngày mai, ngày mốt, ngày bữa kia thế nào nó cÅ©ng vá». Hai đứa nó lá»›n rồi mà lo nổi gì? 
 
- E cho ná»a năm hoặc má»™t năm nó cÅ©ng chưa vá» chá»›. 
 
- Bà nói gì lạ váºy? 
 
- Tôi nói tụi nó đã đi Nhựt Bổn rồi. 
 
- Làm sao nó đi? 
 
- Thì Ä‘i bằng máy may chá»› khó khăn gì. Cho ông hay, tụi nó không thÃch kiểu già Ä‘á»n như ông và loại gái xá» như tôi nữa. 
 
Lão Lâm cuống cuồng lên kêu lớn: 
 
- Bà Châu Æ¡i, Ä‘em cặp kÃnh cho tôi. Tin đó đâu, đưa coi. 
 
Từ trong phòng, Cốc Minh nghe tiếng ba bèn bước ra: 
 
- Ba nói chuyện gì vá»›i má váºy ba? 
 
Lão Lâm sững sá», dưá»ng như lão đã nghe lầm và nhìn lầm, lão nhướng mắt lên há»i: 
 
- Cốc Minh, Lá»™ San đâu mà con vá» có má»™t mình váºy? Bá»n bây không Ä‘i Nhá»±t Bổn sao? 
 
Cốc Minh có vẻ khó hiểu: 
 
- Chúng con đi Nhựt Bổn? 
 
Bà Lâm cưá»i lá»›n: 
 
- Cốc Minh, má nói chÆ¡i, mà ổng tin tháºt đó chá»›. 
 
Bà Châu xăn xái bước ra: 
 
- Thưa ông, kÃnh cá»§a ông đây. 
 
- Khá»i cần kÃnh nữa. 
 
Mẹ con Cốc Minh cùng cưá»i, lão Lâm hÆ¡i khó chịu. Bà Châu không hiểu chi cả cÅ©ng cưá»i. 
 
 
 
o0o 
 
 
 
Lộ San khó mà quên được bóng hình chàng trai hào hoa, anh tuấn đó. Có lúc hình bóng chàng hiện ra rõ ràng hơn trước. có lúc như chàng đứng trước mặt nàng. 
 
Trong lúc Cốc Minh vắng nhà, nàng tiếp được má»™t lá thư do mẹ nàng trao lại, nhưng trong thư không nói Ä‘iá»u gì quan trá»ng, lại đỠcáºp đến tin cá»§a Tạ Cách Luân. Nàng mở ra xem thấy tuồng chữ cá»§a Tạ Äào Ã. Nàng lẩm nhẩm Ä‘á»c: 
 
"Lá»™ San 
 
Sáng hôm đó, anh cá»§a mình đến đấm cá»a phòng đùng đùng, làm cho mình Ä‘ang say sưa trong giấc má»™ng đẹp bá»—ng giá»±t mình tỉnh dáºy, bồ nghÄ© coi có tức không? Giấc má»™ng cá»§a con gái 18 tuổi Ä‘ang khát vá»ng yêu đương mà. Mình nổi giáºn hầm hầm xô cá»a bước ra nhìn trá»±c thị vào ảnh. 
 
Lá»™ San! Bồ có biết ảnh đến phá giấc má»™ng đẹp cá»§a mình để làm gì không? Ảnh bảo mình phải nhanh lên để cùng Ä‘i vá»›i bồ xem cổ tÃch cá»§a Äài Nam. Nếu không phải lý do đó thì cánh cá»a sẽ đóng lại má»™t cái rầm, xin lá»—i, để cho em tiếp tục giấc má»™ng Ä‘ang dang dở. 
 
Kết quả, mình phải đau tim ba, bốn lần, vì cái nước phóng xe của ảnh đi tìm bồ. Xe ngừng trước lữ quán, mình chưa hoàn hồn thì anh ấy với bộ dạng thiểu não đi trở lại. 
 
Chỉ vì các ngưá»i ra Ä‘i không má»™t lá»i từ giã, cho đến má»™t cú Ä‘iện thoại mà cÅ©ng hà tiện nữa. 
 
ÄÆ°á»£c rồi; chá» mình đến Äài Bắc sẽ đòi món nợ đó, bồ không thể biết bao giá» mình sẽ đến, chỉ chá» khi tình yêu kém Ä‘áºm đà, thân hình khô héo, chừng đó sẽ đến bồ để xin nhá» dùm đôi giòng lụy. 
 
Kỳ sau, có đến Äài Nam xin cho biết trước, để mình vẽ sẵn biểu ngữ hoan nghinh bồ tại trạm xe lá»a. 
 
Các hạ; mình viết hết nổi nữa rồi, chỉ nghĩ anh mình tại Mỹ quốc đang thắc thẻo tâm tình. 
 
Hẹn gặp lại 
 
Tạ Äào Ã" 
 
Lá»™ San Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại: anh ấy Ä‘ang thắt thẻo tâm tình, anh ấy Ä‘ang thắt thẻo tâm tình... nàng nghÄ©, hôm ná» ra vá» không cáo biệt là vô lá»…. Chẳng những không phải vá»›i Tạ Äào Ã, lại khiến Tạ Cách Luân Ä‘i tìm càng làm nàng say mê Tạ Cách Luân hÆ¡n. Có lẽ tâm trạng Tạ Cách Luân hiên giá» tại Mỹ quốc, giống như tâm trạng nàng hồi năm 14 tuổi, chỉ vì yêu má»™t ngưá»i, ngưá»i đó chÃnh là nàng? Tiếc gì nàng không tá»± do viết thÆ¡ gởi sang Mỹ, cho chàng biết rằng, "đừng yêu ngưá»i ấy nữa, bởi nàng đã có chồng rồi". Khuyên chàng cố gắng há»c hàng đỗ đạt, trở vá» nước sẽ có thiếu chi ngưá»i yêu khác đẹp như hoa. 
 
Nếu viết thÆ¡ cho chàng, rá»§i Cốc Minh bắt gặp, sẽ hiểu lầm, chừng đó biết ăn nói làm sao? Yêu Tạ Cách Luân chỉ là chuyện dÄ© vãng, hiện giỠđã kết hôn vá»›i Cốc Minh thì có Ä‘iá»u gì không vừa lòng đâu. Äừng nói chuyện viết thÆ¡ cho Tạ Cách Luân, nếu chỉ ngẫu nhiên mÆ¡ tưởng đến Cách Luân, cÅ©ng là sái quấy đối vá»›i Cốc Minh rồi vì Cốc Minh mang đến cho nàng cuá»™c sống vô cùng hạnh phúc. 
 
Có nên gởi thÆ¡ trả lá»i cho Äào à không? Vấn đỠđó cần phải xét lại! Nếu gởi thÆ¡ trả lá»i cho Äào à mà không đỠcáºp đến Tạ Cách Luân, sau nầy phải trả lá»i vá»›i Äào à như thế nào? 
 
Sau cùng nàng viết thư cám Æ¡n Äào Ã, cảm tạ nàng má»™t cách đơn giản, nhưng khi Ä‘á»c lại bức thÆ¡ cá»§a Äào Ã, tuy nàng mỉm cưá»i gượng làm vui, nhưng trong thâm tâm vô cùng khổ sở. Nàng nghÄ© thế nào đó, bèn xé nát bức thÆ¡ Ä‘ang viết dang dở. Xé nát bức thÆ¡ là biện pháp tốt nhứt, để bảo vệ mối tình cá»§a nàng và Cốc Minh, để cho chàng không có dịp xem qua. Tuy nhiên cÅ©ng chưa đủ, bởi phong thÆ¡ cá»§a Tạ Äào à còn nàm trên bàn, trên phong bì vẫn còn địa chỉ cá»§a Tạ Äào Ã. 
 
Lá»™ San vốn rất hay quên, nhưng địa chỉ cá»§a Tạ Äào à nàng lại ghi nhá»› rất rõ, nhá»› luôn lá»i lẽ trong thÆ¡ cá»§a Äào à đã viết. Chẳng hạn như câu: Anh ấy Ä‘ang "thắt thẻo tâm tình". Dưá»ng như nó đã khắc sâu vào đầu óc cá»§a nàng. 
 
Äài Loan có rất nhiá»u thắng cảnh, tại sao lại tìm đến Äài Nam mà hưởng tuần trăng máºt? Äài Nam cÅ©ng có nhiá»u nÆ¡i du ngoạn sao tại tìm đến An Bình Cổ Bảo? Nếu không đến An Bình Cổ Bảo đâu có gặp Tạ Äào Ã, gặp Tạ Äào à cÅ©ng không quen hệ gì, nhưng anh nàng xuất hiện má»›i sanh ra Ä‘iá»u rắc rối. 
 
Nàng xé nát bức thư đã viết, và vò tròn thư cá»§a Tạ Äào à tung ra ngoài cá»a sổ, cùng lúc đó Cốc Minh bước vào tươi cưá»i nói: 
 
- Lá»™ San, em muốn bá» màn cá»a sổ xuống hả? 
 
Nghe chàng nói, Lá»™ San rất bồn chồn trong dạ, nhưng nàng vốn là ngưá»i nhiá»u cÆ¡ trà phản ứng kịp thá»i, nàng đáp nhanh, 
 
- Má»™t mình em cảm thấy rảnh rang, chỉ ngồi cá»a sổ nhìn trá»i, không ngá» anh vá» sá»›m thế nầy. 
 
Cốc Minh bước đến nắm hai tay nàng, chàng vô cùng lo lắng há»i: 
 
- Em ở nhà một mình chắc buồn lắm? 
 
- Cốc Minh, anh đi vắng nhà, lòng em cảm thấy hoang manng. 
 
- Tại sao váºy em? 
 
- Em cũng không biết. 
 
Nàng hoang mang chỉ riêng nàng biết nhưng không có cách nào khác chế Ä‘iá»u hoang mang ấy. Nếu chàng biết vợ mình Ä‘ang hoang mang, tinh thần bất định vì má»™t chàng trai khác, chắc chắn chàng không thể chịu nổi. Có lúc chàng tá» ra rất thông minh, có lúc chàng rất chân tháºt thuần háºu, chàng không há» hoài nghi nàng. Chỉ vì chàng và nàng kết hôn trong niá»m thông hiểu quá lá»i lẽ thiết tha mà yêu nhau. Huống chi kết hôn chưa được bao lâu, có lý do nào mà nghi kỵ lẫn nhau. 
 
Cốc Minh cũng biết rõ, từ ngày kết hôn đến nay, nàng chưa hỠgiao thiệp với một bạn trai nào. Có chăng những bạn trai gặp nhau trong các cuộc khiêu vũ mà thôi. 
 
Chàng đâu ngá», hình ảnh cá»§a Tạ Cách Luân đã in sâu vào tim óc nàng. Dầu cho Lá»™ San có nói rõ ra chàng cÅ©ng không tin. Tháºt ra, cÅ©ng khó mà tin được, ai Ä‘á»i má»™t cô gái vừa 14 tuổi, chỉ khiêu vÅ© vá»›i chàng trai lạ má»™t lần, rồi lặng lẽ nhá»› trá»™m thương thầm, Ä‘iá»u đó tháºt hiếm có và quá lãng mạn. 
 
- Lộ San, anh đã biết... 
 
Lộ San nghe chàng nói, nàng giựt mình: 
 
- Anh biết chuyện gì? 
 
- Theo anh biết, má»™t ngưá»i Ä‘ang sống trong hoàn cảnh quen thuá»™c nào đó, bá»—ng nhiên bị thay đổi làm sao khá»i buồn phiá»n, vì nếp sống chưa quen. 
 
Lá»™ San thở phào nhẹ nhõm, nàng mỉm cưá»i, chàng tiếp tục nói: 
 
- Tá»± nhiên lâu dần sẽ quen Ä‘i. Lá»™ San, từ nầy em đừng lo sợ nữa, anh sẽ ká» cáºn bên em. 
 
- Cốc Minh, từ nầy lòng em không còn lo lắng, tinh thần em không bị rối loạn nữa đâu. 
 
- Lộ San, vì sao mà tinh thần em rối loạn? 
 
- Em cũng không biết nữa. 
 
Má»—i khi nàng nói tâm thần loạn, chàng nghi ngá» há»i thì nàng nói không biết tại sao. Lần nầy nàng nói tiếp: 
 
- Lúc anh không có ở nhà thì tinh thần em rối loạn, có lẽ em nghi ngỠanh yêu một nàng khác. 
 
Chàng cưá»i lá»›n nói: 
 
- Mợ nó! Anh... 
 
Nàng nũng nịu: 
 
- Coi kìa. Anh nói váºy đó. 
 
- Bà Minh! không, Cô San! Không, Lộ San! Anh... 
 
Lá»™ San ngắt lá»i chàng: 
 
- Cốc Minh! Theo ý em, anh gá»i em bằng Lá»™ San, em thÃch hÆ¡n tất cả. 
 
- ÄÆ°á»£c, anh sẽ gá»i em bằng Lá»™ San vÄ©nh viá»…n! 
 
- Ừa! Em chịu váºy đó. 
 
- Anh cũng cam kết vĩnh viễn không yêu cô gái nào khác, anh vĩnh viễn không nghĩ đến cô gái nào khác, trong lòng anh chỉ có một Lộ San. 
 
Nàng rất cảm động, ngả đầu vào vai chàng, nàng không để cho chàng nhìn thấy sá»± biểu lá»™ trên nét mặt mình. Nàng tin rằng, Cốc Minh nói tháºt nhưng trong trái tim nàng lại ghi Ä‘áºm hình bóng Tạ Cách Luân. 
 
Nàng cố gắng xua đuổi cái hìng bóng ác hại đó, nhưng không cách nào xua đuổi được. Chàng hôn tới tấp vào cổ vào mặt, vào tai nàng, lúc chàng ngừng lại, bỗng nhiên chàng kinh hãi: 
 
- Lộ San, tại sao đôi mắt em ngấn lệ? 
 
Lá»™ San lặng lẽ gáºt đầu. 
 
- Lá»™ San, anh không thÃch đôi mắt em có má»™t giá»t lệ nào. Tại sao lại như thế? 
 
Nàng cố gắng lau khô đôi giòng lệ, gượng cưá»i: 
 
- Chỉ vì anh đối xỠvới em rất đẹp, em quá xúc động. 
 
Tháºt ra nàng quá xúc động vì chàng đối xá» rất đẹp, nhưng nàng phải khóc bởi vì mình đối xá» vá»›i chàng không được trá»n vẹn má»™t mối tình. Cốc Minh thấy nàng cảm động mà ứa lệ vì chàng, chàng rất yêu nàng hÆ¡n bao giá» hết, vì vợ chàng đã má»™t lòng má»™t dạ: 
 
- Lá»™ San, anh không biết lấy gì mà so sánh mối tình chân tháºt cá»§a em, chỉ vì hạnh phúc cá»§a đôi ta, anh lấy sanh mạng mà bảo đảm cho tình yêu. 
 
- Cốc Minh! 
 
- Em không nên quá xúc động nữa, để anh cho em hay một tin mừng. 
 
- Vâng! 
 
Tạm thá»i như nàng quên hình bóng cá»§a Tạ Cách Luân, Lá»™ San gáºt đầu, tóc trước trán nàng phá»§ xuống lòa xòa trên nét mặt, trạng thái á»§ rÅ© cá»§a nàng khiến chàng đắm say mê mệt, có lẽ do đó mà tâm tình cá»§a Tạ Cách Luân Ä‘ang thắt thẻo nÆ¡i Mỹ Quốc: 
 
- Nói gì, sao anh không nói đi! 
 
CÅ©ng rất lạ, đã nói là tin mừng, mà tại sao chàng như ngượng ngáºp không mở lá»i? Xem hình dáng thì dưá»ng như chàng lá»™ vẻ ăn năn. Sau đó, chàng giả đò vui vẻ: 
 
- Anh đã trúng tuyển. 
 
- Còn em? 
 
- Anh là ngưá»i đáng trách... Chỉ vì anh cầu nguyện cho em, nhưng anh được trúng tuyển, còn em thì không trúng tuyển. 
 
Nghe chàng nói đến đây, nàng khóc òa lên. Trên bảng không tên mình, thì ai lại không khóc. 
 
- Em không nên khóc, tuy em không trúng tuyển, nhưng riêng anh thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Lá»™ San! Chỉ vì anh quá yêu em anh không muốn cho em há»c thêm nữa, vì anh sợ ngưá»i khác sẽ có cÆ¡ há»™i theo Ä‘uổi để chiếm Ä‘oạt em. 
 
- Äiá»u đó là lý lẽ riêng anh. 
 
- Nó cũng phát sanh từ tình yêu nồng nàn mà ra. 
 
- Em đã biết Ä‘iá»u đó. 
 
- ÄÆ°á»£c như thế anh cÅ©ng đủ thá»a nguyện lắm rồi. 
 
- Em không còn cÆ¡ há»™i há»c thêm nữa, từ nầy anh sẽ vào đại há»c hoặc xuất dương du há»c chá»› đừng trở thành má»™t cô gái tốt nghiệp cao trung lòng dạ không chừng đổi như em. 
 
- Má»™t sinh viên, không phải chuyên nghiên cứu lòng dạ phụ nữ không chừng đổi, nhưng nếu má»™t sinh viên không chân thành yêu vợ, có tâm tánh không chừng đổi, tức là không thá»±c sá»± yêu nhau, là phá hoại ná»n đạo nghÄ©a váºy. 
 
- Cốc Minh, em hoàn toàn tin ở anh. 
 
- Anh có thể đưa em đi du ngoạn, hoặc xem xi- nê. 
 
- Hổng chịu đâu, em mới vừa khóc đây mà. 
 
- Váºy, anh nằm nghỉ vá»›i em nhé. 
 
- Ừa! 
 
- Anh xin thỠcùng em... 
 
Nàng bụm miệng chàng lại, vẻ há»n dá»—i: 
 
- Em hổng chịu anh thỠđâu. 
 
Cốc Minh gỡ tay nàng ra nói: 
 
- Lộ San, anh yêu em thắm thiết, bất cứ một việc gì, anh cũng có thể làm thay em, miễn là em vui. 
 
Chàng đỡ nàng nằm xuống, Lộ San quay mặt sang Cốc Minh: 
 
- Anh đã thưa với ba má chuyện của chúng mình? 
 
- Chuyện anh thi đỗ còn em thì không? 
 
- Äúng đó! 
 
- Ba má rất vui. Chỉ khuyên anh nên an ủi em. 
 
- Ba má rất hiá»n từ mà nói váºy. 
 
- Ba má hoà thuáºn nhau cÅ©ng như anh yêu em váºy. Lá»™ San em đã có nhiá»u thay đổi. 
 
- Em thay đổi những gì? 
 
- Vì như em thÃch ca hát, hiện giá» không còn hát ca nữa. Em thÃch khiêu vÅ©; hiện giá» không có dịp nhảy nhót nữa. 
 
Äúng váºy, cÅ©ng tại gặp lại Tạ Cách Luân, bị ma lá»±c cá»§a chàng mà tâm thần nàng biến đổi, hiện giỠđã không thi vào đại há»c, nên tâm thần nàng sầu thảm hÆ¡n. 
 
- Em muốn vui chÆ¡i ca hát gì cÅ©ng được, em vui chÆ¡i ca hát còn gây cho ba má vui thÃch hÆ¡n lên. 
 
- Hay lắm, váºy chiá»u mai chúng ta mở má»™t vÅ© há»™i, mệnh danh là vÅ© há»™i "chúc mừng tên anh đỠbảng hổ", còn em thì trợt vá» chuối. 
 
Nghe nàng nói, chàng rất tức cưá»i, má»™t tay ôm cổ nàng, má»™t tay vén những sợi tóc phất phÆ¡ trước trán nàng. Nàng há»i tiếp: Anh cưá»i mà không trả lá»i, chắc anh không đồng ý? 
 
- Không, anh Ä‘ang nghÄ© cuá»™c dạ vÅ© chiá»u mai, không khà sẽ vô cùng hào hứng, khiến em vui thÃch cái không khà đó, trên nét mặt không còn lá»™ vẻ rầu rầu nữa. 
 
- Anh kkông nên lo lắng cho em, miễn em thấy anh vui là em cũng vui lây. 
 
- Chúng ta nên gá»i Ä‘iện toại má»i bạn há»c tham gia. 
 
- Má»i những bạn há»c đã Ä‘áºu, cÅ©ng như thi rá»›t. 
 
- Không màng đến Ä‘iá»u đó, chúng ta chỉ nhắm vào mục Ä‘Ãch giải trà mà thôi. 
 
- Hay lắm, chúng ta thành tháºt má»i há». 
 
VÅ© há»™i khai mạc từ 8 giỠđến 11 giá» má»›i giải tán, trong ba tiếng đồng hồ, há» khiêu vÅ© không biết chán, há» nhảy trong sá»± say mê riêng nữ chá»§ nhân càng say sưa hÆ¡n ai cả, hành động cá»§a nàng là bắt chước theo Tạ Cách Luân, là không phụ lòng má»™t bạn nào. Nàng xem như Tạ Cách Luân từ Mỹ má»›i vá», có lẽ chàng Ä‘ang tham dá»± vào vÅ© há»™i nầy? Quay cuồng trong say mê, đắm chìm trong sóng nhạc, nàng xem như Tạ Cách Luân Ä‘ang ôm nàng mà nhảy trong Ä‘iệu. nhạc tuyệt vá»i... 
 
Buổi dạ há»™i bế mạc, Lá»™ San theo Cốc Minh tiá»…n khách ra vá», nàng đưa tay cÅ©ng như Tạ Cách Luân đưa tay, nàng hình dung như Cách Luân Ä‘ang ngồi trên xe rất hào hoa, Ä‘ang hướng vào má»i ngưá»i mà gáºt đầu giã biệt. MÆ¡ màng, thắc thá»m. Bá»—ng nhiên nàng sá»±c tỉnh, nÆ¡i đây đâu có Tạ Cách Luân hoàn toàn là má»™ng ảo. 
 
Nàng nhìn Cốc Minh Ä‘ang ngá»§ say bên cạnh, nếu chàng tỉnh giấc, chàng yêu cầu Ä‘iá»u gì nàng cÅ©ng đồng ý ngay, được như thế nàng sẽ thấy vÆ¡i Ä‘i phần nào những tư tưởng sái quấy đối vá»›i chàng. 
 
Cốc Minh vươn vai nói nhừa nhừa: 
 
- Lộ San em đã thức rồi. Ngủ ngon quá, không chiêm bao gì cả. 
 
Lá»™ San sợ chàng chiêm bao thấy nàng ôm Tạ Cách Luân mà nhảy trong Ä‘iệu. nhạc mê ly. Chàng xoay mặt qua nàng há»i tiếp: 
 
- Lá»™ San, em làm gì mà nhìn trân trối lên trần nhà váºy? Phải chăng em hồi tưởng lại những ngày chúng ta vừa yêu nhau? Yêu như Ä‘iên cuồng? Yêu say đắm? 
 
Nàng khá thương cho ngưá»i chồng trẻ. NghÄ© thế, nàng giả bá»™ say đắm, vui vẻ gáºt đầu: 
 
- Vì thế, trong khi anh đang ngủ say sưa, em không dám trở mình sợ phá giấc ngủ của anh. 
 
- Äừng lo, khi anh tỉnh giấc nhìn thấy em, là Ä‘iá»u sung sướng duy nhứt cá»§a anh. 
 
Nàng không nói lá»i nào, nhưng dùng tay rá» vào mặt chàng, động tác cá»§a nàng bá»™c lá»™ sá»± yêu thương tá»™t cùng. Nàng hy vá»ng chàng nói những lá»i êm đẹp và say sưa. Nàng muốn cho chàng vui thÃch, say sưa phấn khởi lên, để khá»a lấp cái hình ảnh ma quái cá»§a Tạ Cách Luân, nó mãi lảng vảng trong tim óc nàng. Nhưng nàng không hiểu vì sao 
 
Cốc Minh lặng lẽ? Khi Cốc Minh vừa mở miệng, thì chàng vá»™i vàng lắc đầu ngăn trở... Äêm ấy, nàng và chàng theo Ä‘uổi ý nghÄ© riêng mình, cho đến khuya há» má»›i ngá»§ được. 
 
 
 
o0o 
 
 
 
Sau buổi cÆ¡m trưa, Cốc Minh gá»i: 
 
- Lá»™ San! Lá»™ San! 
 
Tiếng kêu nghe rất hăng hái, Lá»™ San thầm nghÄ©, Cốc Minh ngày chà tối rất vui vẻ, rất yêu Ä‘á»i, nếu chàng biết được trong tâm nàng có hình bóng cá»§a Tạ Cách Luân ngá»± trị, chưa biết lòng chàng sẽ ra sao? Nàng há»i: 
 
- Anh kêu chi đó Cốc Minh? 
 
- Anh chuẩn bị gá»i Ä‘iện thoại, má»i bạn há»c đến tham dá»± buổi dạ vÅ© vào chiá»u mai. 
 
Tinh thần nàng hÆ¡i rung động, nàng nghÄ© đến giấc má»™ng đêm qua, nàng thấy mình ôm chầm lấy Tạ Cách Luân mà nhảy như Ä‘iên. Trên vẻ mặt nàng nụ cưá»i bá»—ng nhiên biến mất, hiện lên những nét đăm chiêu u buồn. Nàng không biết phải trả lá»i thế nào. 
 
- Lá»™ San, chắc em thấy trong mình không đặng khá»e? 
 
- Không... Em vẫn như thưá»ng. 
 
- Thần sắc cá»§a em như ngưá»i mệt nhá»c váºy. 
 
- Chỉ vì chân em bỗng nhiên phát tê buốt. 
 
- Äể anh đỡ em bước Ä‘i cho hết ê. 
 
Nàng đã nói dối với chàng thì phải giả bộ giả dối luôn. Do đó, nàng để cho Cốc Minh dìu nàng bước tới lui trong phòng. 
 
- Em đã hết rồi anh à. 
 
Chàng dìu nàng đến bàn trang Ä‘iểm ngồi xuống, chàng đứng phÃa sau lưng nói: 
 
- Lá»™ San à, chắc em còn nhá»›, có lần anh dùng cánh tay gối đầu cho em nằm, vì quá lâu nên nó tê buốt, anh láºp tức rút ra nó hết ngay. 
 
- Còn em tê dưới chơn mà. 
 
- Hiện giỠđã hết chưa? Em đưa chỗ tê đó cho anh xem. 
 
- Ơ hổng chịu đâu. 
 
Nàng đùa dùng chiếc lược thá»t vào hông chàng, chàng lẹ làng hôn lên má nàng: 
 
- Ãi da, má»›i ăn cÆ¡m xong miệng hôi mỡ dầu chết Ä‘i thôi. 
 
- Xin lỗi, anh quên lau miệng. 
 
- Cốc Minh, há»§y bá» vÅ© há»™i chiá»u mai nghe anh? 
 
- Sao lạ váºy? 
 
- Em rất sợ... 
 
- Sợ gì? 
 
Nàng rất sợ trong khi khiêu vÅ©, hình bóng cá»§a Tạ Cách Luân sẽ xuất hiện trong tâm não. Nàng e cho tinh thần mình bất định sẽ làm không tròn bổn pháºn nữ chá»§ nhân. Nàng nói tránh: 
 
- Cốc Minh, em sợ làm ồn ba má không ngủ được. 
 
- Äừng lo, ba má có thể nhảy vá»›i chúng ta nữa là khác. 
 
- Má biết, mà không thÃch, nhưng không phản đối khiêu vÅ©. 
 
- Chiá»u mai đừng mở há»™i thì tốt hÆ¡n, em thấy má Ä‘ang ho khúc khắc, chắc không được khá»e. 
 
- CÅ©ng được, tháºt em rất có hiếu. 
 
Nàng dối gạt chồng lại được lá»i khen ngợi, khiến nàng cảm thấy hổ thẹn. Nàng ân háºn Tạ Cách Luân sao mãi cứ hiện ra trước mắt. Càng háºn nàng lại càng khó quên. Không khi trong gian phòng nầy khiến cho Lá»™ San khó thở, nàng không thể đứng thừ ngưá»i bất động, cÅ©ng không thể nằm xuống trong hôn mê: 
 
- Cốc Minh, anh hãy đi chơi cùng em giây lát. 
 
- Em muốn đi đâu? 
 
- Äi đâu cÅ©ng được. 
 
- ChỠanh thay đồ. 
 
Khi hỠđến hoa viên, thấy lão Vương Ä‘ang tưới hoa. Cốc Minh há»i: 
 
- Lộ San, em muốn đi xe không? 
 
Lá»™ San lắc đầu, chàng bèn hướng sang lão Vương đưa tay ra hiệu. ngăn lão lại. Chàng lại há»i: 
 
- Tự anh lái đưa em đi nhé? 
 
- Em chỉ muốn đi bộ từ từ thôi. 
 
- Em quên đem dù theo, để anh trở lên lấy nhé. 
 
- Không cần, anh sợ em đen hay sao? 
 
- Sợ em dang nắng chịu không kham chớ. 
 
Nàng nhìn chàng nở nụ cưá»i duyên dáng. Nhưng nàng nghÄ© lại, nên phÆ¡i nắng cho Ä‘en, như ngưá»i da Ä‘en trong hiệu kem đánh răng càng tốt thì Tạ Cách Luân không còn nhìn ra mình, cÅ©ng không để ý đến mình nữa. ÄÆ°á»£c thế, kể từ nầy nàng chỉ yêu độc nhất Cốc Minh má»™t lòng má»™t dạ vá»›i Cốc Minh. 
 
Xét ra không nên trách nàng, vì nàng cố tìm ra đủ cách để đánh Ä‘uổi hình bóng Tạ Cách Luân, nhưng trong nhứt thá»i chưa có kết quả. Nàng cÅ©ng tá»± tin lý trà mình sẽ thắng tất cả để trá»n tình vá»›i Cốc Minh vì chàng đối xá» vá»›i nàng rất đẹp, tình yêu cá»§a chàng tháºt khắng khÃt Ä‘áºm đà. 
 
- Lá»™ San, chúng ta hãy bách bá»™ dá»c theo mé sông nghe em? 
 
- Hay lắm. 
 
- Có lẽ em mang giày gót thấp thấy khoan khoái hơn để anh đi lấy cho em nhé? 
 
- Không hỠgì, từ đây đến mé sông chẳng bao xa. 
 
Chàng má»›i chỉũ 18 tuổi, nhưng đã biết đủ cách để nuông chìu nàng. Tuy nhiên, Lá»™ San vẫn chưa thể quên đặng Tạ Cách Luân, nàng cÅ©ng không thể xa lìa được ngưá»i chồng đối xá» quá tốt vá»›i nàng; cÅ©ng như nàng không thể xa cách chàng. Má»i vấn đỠkhó giải quết là do tinh thần nàng quá má»m yếu chăng hay do cái hình bóng huyá»n hoáºc cá»§a Tạ Cách Luân. Lá»™ San cÅ©ng không thể giải tÃch tâm trạng cá»§a mình, dầu có yêu chàng vào buổi đầu, là chuyện dÄ© vãng, sau nầy có gặp lại nhau rong vÅ© há»™i cÅ©ng là chuyện thưá»ng,không thể dá»±a vào đó mà đặt thành vấn đỠyêu đương máºt thiết. 
 
Phái nam đứng trước phái đẹp, há» tán tỉnh lá»i đưá»ng máºt là thưá»ng. Trước nàng gặp Tạ Cách Luân nếu nàng chưa kết hôn vá»›i Cốc Minh mà yêu chàng, cÅ©ng là sá»± thưá»ng. Nhưng nay nàng là gái đã có chồng, mà chồng nàng đối xá» rất đẹp, có lý nào trong thâm tâm lại lưu luyến má»™t hình bóng khác? 
 
Äến bá» sông, nàng tá» vẻ má»i mệt, bèn ngồi dưới bóng cổ thụ, Cốc Minh giúp nàng cởi giày cao gót xa rồi ngồi xuống bên nàng. 
 
- Tiếc gì nước cạn, không bơi lội được. 
 
- Lá»™ San, em muốn Ä‘i dạo hồ BÃch Äàm không? Anh sẽ gá»i lão Vương đưa Ä‘i. 
 
- Cốc Minh, sao em lại sợ nước sau quá đi. 
 
- Gần đây dưá»ng như tâm thần cá»§a em không đặng bình thưá»ng, dầu em ra sao anh cÅ©ng phải săn sóc em. Lá»™ San, tuy em bÆ¡i lá»™i rất khá, nhưng sợ nước sau là tâm tánh đã mất bình thưá»ng rồi váºy! 
 
- Em cũng không biết lý do nào mà tinh thần bổng nhiên hoảng hốt. 
 
- Như thế nên tránh bơi lội càng tốt. 
 
Lá»™ San á» má»™t tiếng, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào giòng sông, nàng muốn phá lên cưá»i, cái cưá»i trong rối loạn. Nàng sợ đến bÆ¡i lá»™i tại BÃch Äàm, hình ảnh cá»§a Tạ Cách Luân sẽ hiện lên bÆ¡i lá»™i vá»›i nàng. Sợ Tạ Cách Luân bá»—ng nhiên lặn xuống đáy hồ, nàng cÅ©ng bắt chước mà lặn theo? 
 
Ngồi cạnh nàng, thỉnh thoảng Cốc Minh nhìn thấy vợ trầm ngâm không nói, nét mặt nàng hiện ra niá»m lo âu, chàng lên tiếp phá tan bầu không khà vắng lặng đáng sợ ấy: 
 
- Lá»™ San, khi anh há»c đến cấp ba, có lần anh cùng bạn hữu rá»§ nhau đến bÆ¡i lá»™i tại BÃch Äàm, lúc anh Ä‘ang đứng trên cầu treo chuẩn bị nhảy xuống hồ, cả bá»n nhìn anh mà sợ toát mồ hôi, nhưng anh nào biết sợ gì, anh váºn dụng thân hình như má»™t con chim én sắp vươn cánh bay Ä‘i, anh hét lên má»™t tiếng, thân hình chao Ä‘i... 
 
- Äừng nói, đừng nói nữa! 
 
Thấy Lá»™ San bịt đôi tai lại, nàng la hoảng lên, Cốc Minh giá»±t mình há»i: 
 
- Lá»™ San, em làm sao váºy? 
 
- Em sợ lắm! 
 
- Chúng ta hãy vá»! 
 
Chàng mang há»™ giày vào cho nàng, đồng thá»i dìu nàng vá» nhà. Chàng đỡ nàng nằm xuống giưá»ng, dùng hai chiếc gối kê đầu nàng cho cao lên, rồi chàng cổi giầy cho nàng. Lá»™ San nằm thẳng ra vẻ thất thần. 
 
Chàng láºp tức gá»i mẹ đến. Bà Lâm nhìn thấy thần sắc cá»§a nàng dâu, bà lá»™ vẻ kinh hoàng, dùng tay sá» lên trán nàng để thăm dò nhiệt độ, bà há»i: 
 
- Lộ San, có lẽ thằng Minh nó không chìu theo ý con? 
 
Nàng như tỉnh như mê vá»™i vẻ trả lá»i: 
 
- Thưa má, không có. 
 
- Con đừng ngồi dáºy, hãy nằm nghỉ cho khá»e! Cốc Minh, con hãy gá»i Ä‘iện thoại má»i Vương y sÄ© đến ngay. 
 
- Thưa má, con không có bịnh hoạn chi. 
 
- Hãy chá» y sÄ© xem mạch, chừng nào mấy ổng nhìn nháºn con không có bịnh má má»›i yên lòng. 
 
NghÄ© đến mẹ chồng quá thương yêu mình mà Lá»™ San muốn khóc lên được, bà đối xá» không thua gì mẹ ruá»™t cá»§a nàng. Chỉ vì hình bóng cá»§a Tạ Cách Luân gây cho tinh thần nàng thất thưá»ng, khiến cho mẹ chồng và chồng nàng phải lo lắng. Nếu cha chồng hay được chắc ông cÅ©ng cuống cuồng lên. 
 
Giây lát sau, bà vú đến đứng sau lưng bà Lâm, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Lộ San nghẹn ngào nói: 
 
- Thưa má, con không có bịnh chi cả. 
 
- Con, dầu con có bịnh hay không, để y sÄ© xác nháºn sẽ hay. Có lẽ con chưa sống trong khung cảnh lạ, và sá»± sinh hoạt giữa tình vợ nghÄ©a chồng, Ä‘á»u ấy lần lần nó sẽ quen Ä‘i. 
 
Khi Y sÄ© chẩn mạch, không thấy bịnh chi đáng ngại, ông ta chỉ nói cÆ¡ thể nàng chỉ nóng đôi chút thôi. Bà Lâm đến thăm, và lau mồ hôi cho con dâu. Sau đó đưa y sÄ© vá», Lá»™ San thở phào nhẹ nhõm. Nàng thầm nghÄ©, cÅ©ng mau là má»™t thầy thuốc tầm thưá»ng, không thể Ä‘oán ra tâm bịnh cá»§a nàng. 
 
Trá»i! Nếu y sÄ© Ä‘oán ra căn bịnh cá»§a nàng, chừng ấy không biết ăn nói làm sao đây? Cốc Minh trở vào, chàng ngồi lên giưá»ng dùng tay sá» nhẹ vào lưng nàng vui vẻ kêu lên: 
 
- Lộ San, anh nghe y sĩ nói em không có bịnh chi, anh vui mừng như muốn nhảy dựng lên được. 
 
Nàng quá xúc động ôm chần lấy tay chàng và muốn nói Ä‘iá»u chi nhưng dừng lại, nàng muốn thú tháºt vá»›i chồng để tá» ra tá»± hối. Nàng xét kỹ không nên nói ra Ä‘iá»u đó, nếu Cốc Minh biết niá»m u ẩn, chỉ vì đóm lá»a ái tình giữa nàng và Tạ Cách Luân đã tắt hẳn từ lâu, nay bá»—ng nhiên bừng cháy lên: 
 
- Cốc Minh, tháºt em cam lá»—i cùng anh. 
 
- Lá»™ San, em đừng nói váºy, em có gì không phải vá»›i anh đâu, anh sẽ ở mãi bên em từ đây. 
 
Chàng không khác má»™t y tá chăm sóc cho nàng, chàng Ä‘i rót nước và Ä‘em thuốc thối nhiệt cho nàng uống, tay trái lòn vào cổ mà đỡ nàng dáºy: 
 
- Lộ San, nếu anh có thể bịnh thay cho em, nếu anh uống thuốc thay cho em được thì anh cũng tình nguyện, vì hai viên thuốc nầy rất khó uống. 
 
- Cốc Minh, em không có bịnh gì mà uống thuốc! 
 
- Phải rồi, chỉ ấm đầu má»™t chút thôi, nên uống, nên uống liá»n thuốc thối nhiệt này cho khá»i. Nào, em hãy hả miệng ra... ÄÆ°á»£c rồi, hãy nuốt Ä‘i! 
 
Xong đâu đấy, chàng lại đỡ nàng nằm xuống ngay ngắn, chàng ngồi bên giưá»ng, cúi xuống an á»§i bà hôn lên trán cá»§a Lá»™ San; nàng giẫy nẩy: 
 
- Äừng anh à, em vừa uống thuốc mùi đắng hôi lắm hôn không đâu. Cốc Minh à, em yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi, không thể yêu ai hÆ¡n nữa. 
 
- Anh tin nÆ¡i em, và vÄ©nh viá»…n anh tin nÆ¡i em, bởi trừ anh ra, em không còn yêu ngưá»i nào khác. 
 
Lá»™ San ôm đầu chàng ép vào ngá»±c nàng để cho quả tim không giao động. Tuy chàng vẫn hôn nàng say sưa, nhưng đôi mắt ươn ướt cá»§a nàng vẫn nhìn lên trần nhà. Như nàng khuyến khÃch chàng vuốt ve âu yếm trong yêu đương, để chàng không thấy đôi mi nàng rướm lệ 
 
Nàng láºp tức úp ngá»±c vào chàng, không để cho chàng nhìn thấy dấu vết nước mắt ràn rụa. Nhưng trong giây lát chàng cÅ©ng phát hiện ra: 
 
- Lá»™ San, dưá»ng như em khóc, có phải em khóc hay chăng? 
 
- Vâng! Em đã khóc. 
 
- Anh không muốn nhình thấy em khóc, có việc gì mà em thương tâm đến phải khóc. 
 
Lá»™ San ngẩn ngÆ¡ nhìn thấy đôi mắt cá»§a chàng cÅ©ng đã ứa lệ Nàng như tức giáºn cho mình, ghì chặt lấy chàng, mắt nhắm nghiá»n răng cắn chặt lại, nàng cÆ¡ hồ như khóc lên thành tiếng. Chàng nắm lấy vai nàng, nàng cảm thấy đôi tay chàng run run. Cốc Minh vốn là chàng trai vui vẻ yêu Ä‘á»i, hiện giá» chÃnh chàng cÅ©ng Ä‘ang sa vào vá»±c thẳm kinh hoàng cá»§a nàng. Äiá»u đó cÅ©ng vì chàng quá yêu thương ngưá»i vợ đẹp mà ra. 
 
Và giỠđây tinh thần cá»§a Lá»™ San rất êm ả, vì hình ảnh cá»§a Tạ Cách Luân không còn nhảy múa trong đầu óc nàng nữa, nàng xô nhẹ Cốc Minh ra, gượng cưá»i: 
 
- Cốc Minh, cũng vì em quá xúc động mà rơi nước mắt. 
 
- Em nên nằm nghỉ và ngủ một giấc đi, anh sẽ ngồi tại ghế mà xem sách, nhứt định không khuấy rầy em. 
 
- Cám ơn anh, đối với em rất tốt. 
 
Cốc Minh mỉm cưá»i rá»i khá»i giưá»ng. Lá»™ San chá» cho chàng xem sách, rồi nàng nhắm nghiá»n mắt lại. Nhưng nàng cảm thấy mình đã dối gạt chồng, tháºt ra nàng không thể ngá»§ được. 
 
Rất là kỳ quái! Khi nàng chá»›p mắt, lại thấy má»™t bóng ngưá»i bước đến nhìn nàng mỉm cưá»i, tuy trong lòng nàng không thấy khoan khoái, nhưng cảm thấy say mê lạ thưá»ng, không thể ngoảnh Ä‘i vá»›i nụ cưá»i cá»§a chàng được. Bóng hình đó chÃnh là Tạ Cách Luân. Tim nàng Ä‘áºp rá»™n rã, thần tình nàng như gấp rút không khác má»™t con cá»p đói, hướng vào mà vồ mồi. Nàng muốn kêu lên, nhưng kêu không ra tiếng, đầu óc nàng xao động. 
 
Nhưng nào có Tạ Cách Luân đâu, chỉ tại tư tưởng nàng rối loạn mà ra. Nàng dùng tay phải đè lên ngá»±c để cho tim bá»›t Ä‘áºp, sau đó nàng nằm úp mặt xuống giưá»ng khiến cho Cốc Minh không nhìn thấy đôi mắt ngÆ¡ ngác cá»§a nàng. 
 
- Lá»™ San, em hãy ngá»§ má»™t giấc cho khá»e Ä‘i! 
 
- Vâng... ạ! 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 05:05 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5 
 
 
 
 
 
Ba ngày sau, vào má»™t buổi chiá»u, Lá»™ San Ä‘ang ngồi vặn máy hát nghe âm nhạc, bá»—ng bà vú gá»i nàng: 
 
- Thưa mợ, không, thưa cô! Có điện thoại của cô. 
 
Có lẽ Ä‘iện thoại cá»§a Cốc Minh gá»i vá»? Nàng Ä‘i ngay đến phòng Ä‘iện thoại, nhắc ống nghe ká» vào tai. 
 
- A lô, chị đó hả? Lộ San đây, có chuyện gì đó chị? 
 
- Ba với má nhớ em quá đi. 
 
- Phải rồi, bởi từ lâu em không vỠnhà. 
 
- Em mạnh giá»i chá»›? 
 
- Vâng, mạnh giá»i. 
 
- Có thể vỠnhà được không? 
 
- Phải vá» chá»›, em đâu có mất tá»± do mà không vá». 
 
-... Tiếng cưá»i từ đầu dây bên kia. 
 
- Chá» Cốc Minh vá», em sẽ cùng Ä‘i vá»›i chàng. 
 
- Cũng được. A lô! Có phong thư cho em. 
 
- Từ đâu gởi đến đó? 
 
- Từ tiểu bang California bên Mỹ quốc. 
 
- Ở đâu? 
 
- Từ Ca-li-phá»t-ni-a bên nước Mỹ. 
 
-... chị à, chuẩn bị bữa cÆ¡m trưa cho bá»n em nhé. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, hẹn gặp lại. 
 
Lộ San tiếp xong cú điện thoại, nàng đứng thẫn thỠbất động. Tin từ Mỹ quốc gởi vỠđây, không phải của Tạ Cách Luân thì còn ai vào đó? 
 
 
 
o0o 
 
 
 
Cốc à Lâm từ văn phòng tiếp được cú Ä‘iện thoại, lão vừa phì phà khói thuốc vừa há»i: 
 
- A lô, Lá»™ San hả? Con gá»i ba có chuyện gì? 
 
- Thưa ba, con muốn trình với ba một việc... 
 
- Bất cứ việc gì ba cũng chìu ý con, chuyện gì hãy cho ba nghe. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, con muốn Cốc Minh cùng Ä‘i vá»›i con không? 
 
- Anh ấy không có ở nhà. 
 
- Con bảo lão Vương lái xe đưa con đi. 
 
- Ba rất tốt với con. 
 
- Lộ San, con nên trang điểm cho đàng hoàng để ba má xem con như nàng công chúa của ba má nhé. 
 
- Thưa ba, con biết Ä‘iá»u đó. Cám Æ¡n ba. 
 
- Hẹn gặp lại. 
 
Cốc à Lâm tiếp xong cú Ä‘iện thoại, lão hÃt má»™t hÆ¡i thuốc xì gà, nhả khói bay từng vòng trên trần văn phòng. Lão rất vui mừng được má»™t nàng dâu xứng đáng, lão xem nàng như con gái cá»§a mình. 
 
"Cốc Minh! 
 
Em vừa tiếp được Ä‘iện thoại cá»§a bà chị, nói rằng cha mẹ em Ä‘ang nhá»› em, nên em phải vá» thăm nhà. Ba đã gá»i lão Vương lái xe đưa em Ä‘i. Äến chiá»u nay anh lái xe đến rước em. 
 
Em yêu anh 
 
Lá»™ San" 
 
Lộ San viết thư để lại cho Cốc Minh, để trên bàn trang điểm, nàng tin rằng khi chàng vỠsẽ gặp ngay. Nàng mang xách tay, soi gương lần chót, miệng lẫm bẩm: 
 
- Nếu mình khôngbị hình ảnh cá»§a Tạ Cách Luân theo vấn vÃt, quả nàng là má»™t công chúa sung sướng nhứt Ä‘á»i. Nàng Ä‘i đến phòng bà Lâm nói: Thưa má, con đã sá»a soạn rồi. 
 
- Lão Vương chưa Ä‘em xe ra, Lá»™ San! Con hãy xoay mình lại má xem nào, chà! Cái áo màu xanh lợt rất thÃch hợp vá»›i con, nếu ba con mà trông thấy, chắc chắn lão sẽ khen con là má»™t nàng Công Chúa đẹp nhứt Ä‘á»i. 
 
- Thưa má, ba vừa nói chuyện với con trong điện thoại, ba bảo con nên trang điểm cho tuyệt đẹp, để vỠnhà ba má xem con như nàng công chúa để ba má con vui mừng. 
 
Bà Lâm cưá»i toe toét, hôn lên má nàng nói: 
 
- Như váºy má»›i phải chá»›? Thằng Minh không biết nó Ä‘i đâu mà không đưa công chúa vá» nhà! 
 
- Con đã viết thư cho ảnh, dặn ảnh chiá»u nay đến rước con. 
 
- Con hãy đi, chỠnó vỠmá sẽ nói lại. 
 
- Con cám ơn má. 
 
Tiếng bà vú nói ong óng trước cá»a. 
 
- Cô ơi! Lão Vương đã lái xe vỠrồi. 
 
Bà Lâm nghe mụ vú gá»i Lá»™ San bằng cô bà không được hài lòng: 
 
- Cái bà vú nầy tháºt là lạ, thưá»ng nghe bả kêu dâu tôi bằng cô mãi hè. Bà vú Æ¡i, bà vú! 
 
Bà vú từ ngoài chạy vào: 
 
- Thưa bà, lão Vương đã đem xe vỠrồi, bà để cho lão đưa mợ đi! 
 
- Từ nay vá» sau không nên gá»i Lá»™ San khi thì bằng cô khi thì bằng mợ nữa. Lá»™ San, con vá» nhà nói lại, má gởi lá»i viếng an ba má cá»§a con nhé. 
 
- Dạ! 
 
- Con hãy đi cho sớm! 
 
Bà vú rất thÃch nàng, bà đứng nhìn chiếc xe từ từ chạy ra khá»i cá»a, sau cùng bà hướng nhìn Lá»™ San quÆ¡ tay vẫy chào rồi bà má»›i quay vào nhà đóng cá»a lại. 
 
Xe chạy rất nhanh, nhưng trong lòng cá»§a Lá»™ San cÅ©ng rất nôn nóng, nàng muốn láºp tức vỠđến nhà để xem tin thư từ Mỹ quốc gởi vá». Không bao lâu, xe đã đến nhà cha mẹ nàng dừng lại, nàng không quên lá»… độ: 
 
- Cám ơn ông đưa tôi đến đây. 
 
- Thưa mợ! Không, thưa cô! Chừng nào tôi sẽ đến rước cô? 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ gá»i Ä‘iện thoại cho Cốc Minh. 
 
- Chào cô. Lão Vương chỉ là má»™t tài xế, nhưng lão rất hiá»n lành và được coi như má»™t ngưá»i cha tốt. 
 
Lá»™ San đưa tay nháºn chuông cá»a, ngưá»i ta mở cá»a là Lá»™ Ni nàng vừa thấy em vá» reo lên: 
 
- Kìa, em! 
 
- Chị mạnh giá»i! 
 
Äã lâu rồi chị em há» không gặp nhau, khi gặp hỠôm nhau tá» tình thân máºt mà không nói lá»i nào. Sau cùng Lá»™ Ni nói: 
 
- Em, chúng mình hãy vào nhà, ba má đang nhớ em. Nhưng ba đã đi vắng. 
 
Hai chị em thân máºt đắt nhau vào nhà, khi tá»›i nhà khách, Lá»™ San vùng khá»i tay chị chạy sang ôm mẹ: 
 
- Má! 
 
- Con gái cưng của má! 
 
Mới ngày nào đây mà hỠđã xem như xa nhau bằng thế kỷ nay lại được trùng phùng, nàng buồn vui lẫn lộn, ôm mẹ mà khóc sướt mướt. 
 
- Lá»™ San, con làm sao váºy?! Con sống khó khăn lắm phải không? Hãy nói cho má nghe Ä‘i? 
 
- Không có, bên chồng con đối xỠvới con rất đẹp. 
 
- Tại sao con lại khóc? 
 
- Con muốn khóc trong lòng má tháºt lâu cho vÆ¡i Ä‘i thương nhá»›. 
 
- Chị mầy đưa khăn cho kìa, hãy lau cho khô nước mắt đi. 
 
Ná»™i tâm cá»§a nàng như uất ức đã lâu, khóc tháºt nhiá»u cho lòng thÆ¡ thá»›i nhẹ nhàng. Vì bóng hình cá»§a Tạ Cách Luân lảng vảng mãi trong tâm trÃ, khiến cho cuá»™c sống cá»§a nàng không yên ổn. bình thưá»ng tại nhà chồng, nàng giả ra vui vẻ, khiến cho bên chồng không hiểu rõ nàng có tâm sá»± thầm kÃn mà phải ưu sầu. Nàng nói chuyện vá»›i mẹ giây lát rồi đến phòng cá»§a chị: 
 
- Chị à, thư gì của em đâu? 
 
Lá»™ Ni lấy thư trao cho em, vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Không ngá» tại Mỹ Quốc em cÅ©ng có bè bạn, ngưá»i bạn nầy ở California Ä‘ang làm gì? 
 
- Em không biết. 
 
- Sao em lại không biết?! 
 
- Có lẽ Ä‘i há»c. 
 
- Bạn trai hay gái váºy? 
 
- Bạn trai. 
 
Lá»™ Ni kinh ngạc há»i: 
 
- Bạn trai? Duyên cá»› nào biết nhau, có thân máºt lắm hay không? 
 
- Chị muốn em phải giải đáp thế nào đây? 
 
Lộ Ni lại kinh ngạc và nghi ngỠhơn: 
 
- Em à, chắc gặp gỡ nhau trong một cuộc vui nào đó, hiện giỠem là gái đã có chồng, nếu Cốc Minh mà biết được, chắc không xong đâu, Cốc Minh có biết hay chưa? 
 
- Chưa biết chị à, ngưá»i nầy không phải là bạn trai cá»§a em, em chưa từng tin thư qua lại lần nào, chẳng qua chỉ gặp nhau hai lần, có lẽ chàng theo Ä‘uổi em thì phải. 
 
- Hãy xem thư coi ông ấy nói gì. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, nhưng em yêu cần chị chá»› nên cho Cốc Minh biết. 
 
- Em không hiểu tánh nết cá»§a chị à, chị nào phải như những ngưá»i quanh năm chỉ theo tá»c mạch chuyện cá»§a thiên hạ hay sao? 
 
Tay Lá»™ San run run, má»™t mặt mở thư ra, má»™t mặt trả lá»i: 
 
- Tuy không có chuyện gì quan trá»ng, nhưng em sợ chị vô ý lỡ nói ra cho Cốc Minh biết, nó sẽ có ảnh hưởng đến tâm tánh vui vẻ cá»§a chàng. chị à, Cốc Minh tuy má»›i 18 tuổi, nhưng chàng là ngưá»i biết cách nuông chìu vợ con. 
 
Lá»™ Ni không trả lá»i, Lá»™ San táºp trung tinh thần để xem lá thư cá»§a Tạ Cách Luân. Lá»™ Ni ngồi má»™t bên xem quyển sách Anh Văn. Thư cá»§a Tạ Cách Luân rất ngắn: 
 
"Cô Lộ San 
 
Hiện tôi Ä‘ang ở má»™t nước phồn thịnh, vui vẻ, nhưng khó mà xua Ä‘uổi được sá»± vắng lặng, lạnh lẽo nÆ¡i cõi lòng, má»—i lúc màn đêm trùm phá»§ vạn váºt, tôi rất buồn nhá»› quê hương, không biết đến ngày nào má»›i trở vá» nhà? Trong tương lai tôi muốn phục vụ cho tổ quốc, cÅ©ng vì tiếng nói giá»ng cưá»i cá»§a cô. 
 
Má»—i khi có tiệc tùng, dạ há»™i, là tối nhá»› lại trong ký ức những khúc vÅ© vá»›i cô, tháºt là Ä‘.ep tuyệt vá»i... 
 
Äừng trách em tôi, nó đã cho tôi biết địa chỉ cá»§a cô, Ä‘iá»u đó không phải do tôi bảo nó cho biết. Nếu cô trách nó, xin hãy phiá»n tôi. 
 
Thôi, Giáo sư đã đến rồi, tôi không muốn cho ngưá»i ngoài hiểu rõ những ẩn tình cá»§a mình. KÃnh... Cầu chúc cô được nhiá»u hạnh phúc 
 
Tạ Cách Luân" 
 
Lá»™ San xem tá»›i lui hai ba lượt, nhưng chưa thá»a lòng, nên xem lại lần nữa. Xem xong, Lá»™ San như bị má»™t hình bóng vây hãm trong ký ức, đêm vÅ© há»™i ngày Chúa Giáng Sinh cách nay ba năm nó sống lại trong tâm tưởng cá»§a nàng. Từ thể chất đến tâm tư còn mê hoặc vÅ© khúc cá»§a Tạ Cách Luân. nàng rất háºn mình sau quá thấp, chỉ đứng đến mang tai cá»§a chàng, nàng cÅ©ng tá»± há»i tại sao mình không Ä‘i giày cao gót, nếu được thế thì cao hÆ¡n má»™t chút. Nàng thầm nghÄ© và bá»™i phục nhịp bước khéo léo cá»§a chàng. Do đó, khi vÅ© xong, nàng lá»™t mặt nạ ra, nhìn Tạ Cách Luân mà nhÃu mày làm dáng, cÅ©ng thầm muốn cho chàng biết rằng, nàng là má»™t ngưá»i đẹp. 
 
Âm nhạc lại trá»—i lên, nàng khước từ khiêu vÅ© vá»›i những ngưá»i khác, trong lòng chỠđợi Tạ Cách Luân má»i nàng, nhưng chàng đã rá»i khá»i sàn nhảy tá»± bao giá», lòng nàng cảm thấy thắt thẻo xót xa. Nàng sợ vẻ mặt bồn chồn cá»§a mình rất khó xem, nên láºt Ä‘áºt mang mặt nạ lên, từ hai lá»— trống mặt nạ, nàng vẫn chú ý tìm chàng. Nhưng sàn nhảy đã vắng bóng ngưá»i thanh niên có nhịp bước tuyệt vá»i đó. Luôn mấy bản nhạc, nàng vẫn không thấy bóng chàng, nàng biết rằng chàng đã Ä‘i rồi, nên nàng sẽ lén rá»i khá»i dạ vÅ©. Từ dạo ấy nàng nhá»› nhung mê mệt cái ngưá»i cùng nàng đã nhảy má»™t bản nhạc... 
 
Nàng nhá»› đến đây, Lá»™ Ni gá»i lá»›n: 
 
- Lá»™ San, Lá»™ San! Trong thÆ¡ nói những gì? Chắc trong ấy có những lá»i ngá»t ngào đẹp đẽ lắm. 
 
Trái lại, bức thư không có hương vị ngá»t ngào văn chương bóng bẩy gì, nhưng nó gợi má»™t ký ức đã qua. Nàng đáp: 
 
- Chị muốn xem không? 
 
- Äừng cho chị xem trong gắng gượng. 
 
- Hiện giá» em rất muốn cho chị xem. chị à, tháºt em rất rối loạn, không biết tÃnh sao cho phải? 
 
Lá»™ San thấy em nàng như Ä‘ang trong cÆ¡n mê láºp tức bước đến lấy bức thư xem. Xem xong, nàng rất nhẹ nhàng vô tư lá»±: 
 
- Có gì mà khó, mặc cho hắn nói chi thì nói chớ gì. 
 
... Lá»™ San cắn chặt môi, không nói lá»i nào. 
 
- Trong quá khứ em không tiếp đặng bức thÆ¡ nào kiểu nầy sao? Tạ Cách Luân không phải là bạn trai thân máºt cá»§a em! Có gì mà tinh thần bất an! Äể chị giúp em xé bá» nó vào xá»t rác là yên chá»› gì. 
 
- Ã! 
 
- Em muốn để nó mà làm gì? Äiá»u cần thiết là không nên lưu trữ loại thư nầy, nó sẽ gây cho chồng em hiểu lầm. 
 
Lá»™ San cúi đầu trầm giá»ng: 
 
- CÅ©ng được. Bá» nó vào xá»t rác hay làm gì tùy chị. 
 
- Chị sẽ xé nát nó ra từng mảnh vụn. 
 
Lộ San đè nén sự đau khổ: 
 
- Tùy ý chị Tốt hơn nên đốt nó cháy rụi cho không còn thấy dấu vết nào. 
 
Lá»™ San xé nát bức thư cá»§a Tạ Cách Luân, không khác nào đã xé quả tim cá»§a chàng, nàng cố đè nén sá»± Ä‘au khổ, nhưng hai khoé mắt đôi giòng lệ chảy dài xuống má. Nhân đó, Lá»™ Ni cảm thấy tâm sá»± cá»§a em không tầm thưá»ng như nàng tưởng. Nàng xé vụn lá thư để trên bàn, đồng thá»i cầm tay Lá»™ San: 
 
- Tại sao em tá» ra khÃch động? Xem đôi giòng lệ cÅ©ng đủ biết Tạ Cách Luân Ä‘ang in sâu hình bóng vào tâm nàng, có thể còn Ä‘áºm đà hÆ¡n hình ảnh cá»§a chồng? 
 
- Chị! 
 
- Trong quá khứ, chị chưa nghe một lần em nói đến danh hiệu Tạ Cách Luân, chuyện xảy ra như thế nào, tại sao em không cho chị hay biết? 
 
- Từ trước, em chưa hỠnói lại với ai. 
 
- Chị là ngưá»i thân thÃch vá»›i em, tình cảm cá»§a chị em ta rất thân thiết, em đã quên rồi, từ trước có việc gì em cÅ©ng tìm chị để vấn kế, tại sao chuyện liên hệ vá»›i Tạ Cách Luân em không cho chị biết? 
 
Lộ San tỠvẻ sợ sệt: 
 
- Chị! chị dám thỠvới em không? 
 
Lộ San đưa tay lên: 
 
- Nếu cần giải trừ Ä‘iá»u thống khổ cho em chị có ngại gì mà không thá». 
 
- Xin chị đóng cá»a buồng lại, em không muốn cho má nghe, bà sẽ lo lắng vì em. 
 
Lá»™ Ni làm y theo lá»i em, nàng bèn dìu Lá»™ San đến ghế ngồi xuống, nàng vá»— vai êm dịu há»i: 
 
- Em hãy nói đi! 
 
Trầm ngâm giây lát Lá»™ San gáºt đầu nhìn chị. 
 
Äại khái chừng má»™t tiếng đồng hồ, Lá»™ San kể rành đầu Ä‘uôi cho Lá»™ Ni nghe, vấn đỠkhởi thá»§y là nàng đã yêu Tạ Cách Luân. Lá»™ Ni đứng dáºy, hai tay vòng trước ngá»±c, nàng lắng nghe Lá»™ San kể rõ đầu Ä‘uôi, dưá»ng như nàng không mấy tin, má»™t cô bé gái vừa 14 tuổi lại Ä‘i yêu mê mệt má»™t ngưá»i con trai, nếu không phải do em nàng tưá»ng thuáºt, nàng nghe qua tai nàng muốn Ä‘iếc Ä‘i được. Nàng đứng ngay ngưá»i nhìn thẳng vào mặt Lá»™ San, thỉnh thoảng châu mày, không biết khởi đầu bằng câu gì? Nên khuyên nhá»§ hay trách cứ. Sau cùng, nàng kêu lên: 
 
- Em! 
 
Lá»™ San không trả lá»i, nàng cúi đầu xuống, làn tóc phất phÆ¡ tá»±a như liá»…u rÅ© cạnh hồ. Lá»™ Ni lắc đầu, lại gá»i má»™t tiếng nữa: 
 
- Em! 
 
- Vâng! 
 
Nàng kêu lên một tiếng nghe rất thương cảm, khiến cho Lộ Ni phấn khởi nói: 
 
- Em hãy quyết tâm Ä‘i, cố hết sức để xóa nhòa cái hình bóng cá»§a Tạ Cách Luân, đừng lưu lại má»™t dấu vết nào trong tâm khảm nữa. Hiện giá» em là vợ cá»§a Cốc Minh, chị nghe em nói nhiá»u lần, Cốc Minh là chàng trai rất vui vẻ, biết yêu chiá»u vợ, không gả em cho Minh thì không ai đáng tin hÆ¡n được, má»™t chàng trai tuổi vừa 18 lại luôn làm tròn bổn pháºn ngưá»i chồng. chị còn nhá»› rõ lá»i em thưá»ng nói: chị à, có Cốc Minh cạnh bên, thì em cảm thấy đầy đủ lắm rồi. 
 
- Em đã từng nói như váºy. 
 
- Em đã biết nói như váºy, tại sao lại để cho hình bóng cá»§a Tạ Cách Luân gây cho tinh thần em rối loạn? 
 
- Em không làm chủ mình được, biết làm sao đây? 
 
- Chị cÅ©ng biết, ngưá»i con gái không thể dá»… quên mối tình đầu, nhưng chỉ khó quên đó thôi, chá»› không tá» ra rối loạn trông rất thảm hại, luôn cả mấy hôm bá» cÆ¡m bá» nước như em. 
 
- Nếu thá»i kỳ trăng máºt không gặp lại chàng thì em đâu còn nhá»› đến mối tình cÅ©. 
 
- Tại em hứa lá»i Ä‘i dùng cÆ¡m cùng ngưá»i, lại còn hứa lá»i đến nhà ngưá»i ta mà khiêu vÅ© nữa. 
 
- Chị không hiểu, không thể khước từ lá»i má»i vá»›i lòng tốt cá»§a ngưá»i. 
 
- Thá»±c ra, cÅ©ng tại em muốn Ä‘i gặp Tạ Cách Luân, để tìm xem lối sinh hoạt cá»§a ngưá»i mình yêu, nên em phải hứng chịu Ä‘au khổ. 
 
Nghe chị nói, Lá»™ San ngẩn ngÆ¡, quả chị nàng nói đúng như váºy. Lá»™ Ni lại tiếp lá»i. 
 
- Nếu không có mặt chồng em, khiến cho em cảm thấy lầm lá»—i vá»›i chồng, mà sá»›m lìa vÅ© há»™i, nếu em không tá»± chá»§ sá»›m rá»i Äài Nam, thì sẽ xảy ra những Ä‘iá»u khác nữa. 
 
Những lá»i cá»§a Lá»™ Ni đã đánh trúng cá»§a Lá»™ San, nàng buồn rầu nói: 
 
- Em không ngá» vấn đỠấy nó sanh ra những Ä‘iá»u rắc rối cho em, trong đó chỉ muốn gặp lại để xem cho biết mà thôi. 
 
- Äối vá»›i mối tình đầu, tuy qua giây phút, nhưng có thể nó sanh ra sá»± lầm lẫn suốt Ä‘á»i. Từ nay, em không nên nghÄ© đến Tạ Cách Luân, sẽ tránh khá»i những Ä‘iá»u lầm lẫn sau nầy nữa. 
 
Lộ San nhìn chị bằng đôi mắt van cầu: 
 
- Chị à, xin chị giúp em sau nầy. 
 
- ÄÆ°á»£c, chị hứa sẽ giúp em, chỉ vì hiện giá» vợ chồng em vô cùng hạnh phúc, hy vá»ng em sẽ lạt lẽo vá»›i cuá»™c tình duyên vô lý đó Ä‘i. 
 
- Em không có lý do nào phản bá»™i tình yêu cá»§a Cốc Minh, do đó, luôn luôn em nghe lá»i chàng. 
 
Lá»™ Ni vá»›i nụ cưá»i an á»§i, nàng cÅ©ng không thể quên ký ức lúc nàng 13 tuổi, cÅ©ng yêu mến chàng trai cạnh nhà lá»›n hÆ¡n nàng má»™t tuổi. Sau khi chàng trai ấy dá»n nhà Ä‘i nÆ¡i khác, khi ra Ä‘i chàng không há» biết nàng yêu chàng, chàng rất vui vẻ hồn nhiên, dá»i nhà Ä‘i mà chẳng chút lưu luyến gì. NghÄ© đến đây, nàng tá»± buồn cưá»i cho mình. Lá»™ San há»i: 
 
- Chị cưá»i em hả? 
 
Không kể đến lá»i em há»i, Lá»™ Ni tiếp tục nhá»› lại. Ngày đó, nàng sẽ lén đứng tại phÃa cá»a sau, xem chàng trai ấy Ä‘ang vui cưá»i nhÃu mày trợn mắt, trong khi nàng tá»± ứa nước mắt. Nhưng trước mặt những ngưá»i hàng xóm, nàng không dám ra mặt chuyện vãn vá»›i chàng. Äã sáu năm qua, chàng ấy hai mươi tuổi, nàng mưá»i chÃn tuổi và là chị cả trong gia đình. Sáu năm không gặp nhau, nếu giá» gặp lại chàng, chưa biết có như tình trạng cá»§a Lá»™ San không hay phát sanh ra những sá»± biến đổi nào khác nữa? 
 
- Chị à, tại sao chị không trả lá»i em? 
 
- Äâu có, tại... chị Ä‘ang suy nghÄ© chá»›. 
 
- Chị đang tìm biện pháp giúp em à? 
 
Lá»™ Ni áºm à nói: 
 
- Ờ, chị đang tìm cách giúp em. 
 
- Chị đã nghĩ ra chưa? 
 
- Chị sẽ từ từ tìm ra cách giúp em. 
 
Trong lúc đó, Hà ba Châu vỠđến trước cá»a, ông ta ho lên hai tiếng. Khiến cho bà Châu, Lá»™ Ni và Lá»™ San cùng chạy ra. 
 
Bà Châu mỉm cưá»i há»i: 
 
- Äố ông ai đứng sau lưng đây? 
 
Lá»™ San gắng gượng mỉm cưá»i bước ra nói: 
 
- Ba! 
 
Hà ba Châu lộ vẻ phấn khởi nói: 
 
- Ạ, con gái tôi vỠđây mà. Lộ San, con vỠđây thăm má hay thăm ba? 
 
- Con thăm cả ba lẫn má! 
 
Bà Châu tiếp lá»i: 
 
- Ông sao kỳ quá, con gái đã có chồng rồi, mà ông giỡn vá»›i nó như còn con nÃt váºy. 
 
Lộ San nũng nịu: 
 
- Con không chịu váºy đâu? 
 
- Con không đồng ý thì mai mốt ba sẽ giỡn với cháu ngoại chớ có sao đâu. 
 
Lá»™ Ni lá»™ vẻ hổ thẹn há»i: 
 
- Bà à, ba... 
 
Hà ba Châu nhìn hai con há»i: 
 
- Ã! Lá»™ San, Cốc Minh không có vá» cùng con sao? 
 
Lộ San xem đồng hồ: 
 
- Ờ! Chiá»u nay ảnh Ä‘i đến rước con. 
 
Hà Ba Châu bá»—ng nhiên nhìn thẳng vào nàng và lo lắng há»i: 
 
- Lá»™ San, ba hy vá»ng rằng ba đã nhìn lầm vẻ buồn rầu lá»™ ra trên nét mặt con. 
 
Nàng thất kinh, liếc nhìn chị, Lá»™ San không muốn gây cho ba mẹ lo lắng. Lá»™ Ni đỡ lá»i: 
 
- Ba đã lầm rồi, Lộ San không phải buồn rầu, mà nó chỠba rất lâu, tự nhiên sanh ra vẻ nôn nóng đó chớ. 
 
- Ạ, Ä‘iá»u đó không quan trá»ng, bá»n nó má»›i kết hôn, hai đứa nó rất đầm ấm mà. 
 
Äầm ấm thì đầm ấm tháºt, nhưng từ ngày có bóng dáng cá»§a Tạ Cách Luân lảng vảng thì Lá»™ San thưá»ng nếm những mùi cay đắng. Bà Châu Ä‘ang lặng lẽ bá»—ng nhiên vui mừng kêu lên: 
 
- Ngoài cá»a có tiếng xe, chắc chắn Cốc Minh đến. 
 
Äúng là xe cá»§a Cốc Minh, chàng lái xe vào trước cá»a nhà khách, tắt máy xong bước xuống Ä‘i vào: 
 
- Ba má, chị và Lộ San! 
 
Bà Châu lộ vẻ đắc ý nói: 
 
- Tôi nói xe của Cốc Minh đến đâu có lầm, nghe tiếng kèn và tiếng thắng xe gắp rút cũng đủ biết Cốc Minh đến rồi. 
 
Cả nhà cùng vui cưá»i, chỉ có Lá»™ San tuy vui vẻ bên ngoài, nhưng trong lòng nàng cảm thấy không yên. Hà ba Châu nghiêm sắc mặt nói: 
 
- Chiá»u nay có đủ mặt con gái và rể, nhứt định phải tăng thêm thức ăn, gá»i là tăng phần danh dá»±, nếu ba má dùng không hết phần danh dá»± đó, là không vui hết mình vá»›i con cái. 
 
Bà Châu tỠvẻ quan tâm: 
 
- Ông sao nguyên tắc quá... 
 
Hà Bá Châu chỉ vào bụng nói: 
 
- Càng hay chớ sao, bụng nầy chứa không nổi ba cân sao? 
 
Lộ Ni đùa cợt: 
 
- Ba! Nếu theo chương trình tăng gia dinh dưỡng của ba, chúng con cả thảy bốn đứa sợ e theo không kịp ba. 
 
Cốc Minh cÅ©ng phụ há»a theo: 
 
- Con hy vá»ng ba máºp mạp thêm, ngưá»i phát phì sẽ tăng thêm phúc đức. 
 
Hà Ba Châu vỗ nhẹ vào vai con rể: 
 
- Tốt lắm, buổi cơm tối con nên dùng thêm thịt mỡ, con sẽ thấy nó mau lên cân. 
 
Lá»™ Ni tiếp lá»i: 
 
- Ba! Nếu trên thế giá»›i nầy má»i ngưá»i Ä‘á»u quan niệm như ba thì chắc chắn trái đất sẽ chở nặng thêm mà không quay nổi. 
 
Hà Ba Châu bị con gái khôi hài, ông ta ngồi trên ghế sofa với chiếc thân phì nộn, muốn đứng lên cũng khó khăn. Con và rể của ông ta thấy thế bèn đến tiếp đỡ cho ông. 
 
Sau bữa cÆ¡m chiá»u, cả nhà vui vẻ, vợ chồng Cốc Minh từ giã ra vá». Trên đưá»ng vá», Cốc Minh lái xe chạy rất cháºm. Màn đêm sắp trùm phá»§ không gian, trên đưá»ng phố xe và ngưá»i rất Ãt qua lại. CÅ©ng vào khoảng đưá»ng nầy, có lần Cốc Minh chở Lá»™ San chạy vòng tá»›i lui cho đến sáu lần. Nhá» sáu lần chạy tá»›i chạy lui đó, mà chàng thành công không Ãt trong việc cầu hôn nàng. 
 
Ká»· niệm đẹp hÆ¡n hết là đêm trăng má» dưới bóng cá»™i đại thá», Cốc Minh dừng xe lại, chàng thá» hôn lên má nàng. Tuy lá»™ vẻ sợ sệt, nhưng nàng cÅ©ng đồng ý vá»›i chàng. Cái hôn lần đầu tiên nầy cÅ©ng là sá»± giao cảm đầu tiên cá»§a chàng và nàng. 
 
Hôm qua cÅ©ng đến dưới cá»™i đại thá» nầy, chàng vừa lái xe, vừa ôn lại chuyện cÅ©. Nhưng chàng không hiểu tại sao nàng ngồi cạnh bên mà không nói lá»i nào. Có lẽ đến khoảng đưá»ng nầy nàng nhá»› lại chuyện đã qua? Cốc Minh bèn thăm dò: 
 
- Lộ San! Có phải đến đây em hồi tưởng lại chuyện dĩ vãng của chúng ta... 
 
Nàng trả lá»i rất êm ái: 
 
- Cốc Minh, em Ä‘ang suy nghÄ© rất nhiá»u. 
 
Nghe tiếng trả lá»i nhá» nhẹ cá»§a nàng, chàng hình dung nàng không phải là vợ, mà là má»™t tình nhân hiá»n dịu thì đúng hÆ¡n. Chàng bèn ngừng xe lại dưới bóng cá»™i đại thá» cÅ©. Lá»™ San há»i: 
 
- Cốc Minh, sao anh không cho xe chạy nhanh hÆ¡n? Em nhứt định muốn cho xe chạy tháºt nhanh. 
 
Chàng cảm thấy thất vá»ng, nhưng nghe nàng hối thúc cho xe chạy nhanh, chàng rất kinh ngạc vì nàng ước muốn có cảm giác mạnh. Thưá»ng thưá»ng, chàng cho xe chạy nhanh má»™t chút thì nàng hô hoảng lên. Hiện giá» chàng lấy làm lạ há»i: 
 
- Lá»™ San, em muốn việc gì, anh Ä‘á»u đồng ý, nhưng bảo anh cho xe chạy nhanh, anh không muốn vì có em ngồi bên cạnh. Anh sợ hai đứa cùng gặp nguy hiểm. 
 
Chàng không nghe nàng đáp, cũng không thấy nàng tỠthái độ nào, chàng vô cùng hoang mang, có lẽ không chạy nhanh theo ý nàng, nên nàng không bằng lòng? Bỗng Lộ San nắm chặt lấy tay chàng nói: 
 
- Cốc Minh, có lúc em muốn nói mà không ra lá»i, vì lòng tốt cá»§a anh đối vá»›i em làm em xúc động quá. 
 
Chàng Ä‘ang hoang mang, bá»—ng nghe nàng nói thế, chàng cÅ©ng yên tâm phần nào. Chàng mỉm cưá»i: 
 
- Lá»™ San, chiá»u ý em anh cho xe chạy nhanh má»™t chút để tượng trưng cho lối phóng xe, mà em vừa đỠnghị. 
 
- Äừng anh, chạy cháºm lại Ä‘i, chạy nhanh quá sẽ bị cảnh sát phạt cho mà xem. 
 
Nói xong, nàng bèn cầm tay lái của Cốc Minh để lên tay lái, nàng nói tiếp: 
 
- Lái xe bằng hai tay má»›i chắc ăn hÆ¡n, Cốc Minh, anh đồng ý lá»i em căn dặn không? 
 
- Chỉ cần có em ngồi cạnh bên anh thì anh lái xe an toàn trăm phần trăm. 
 
- Nếu em không có trên xe, anh cÅ©ng phải lái xe bằng hai tay, chá»› lái má»™t tay em không vừa ý đâu. Äụng ngưá»i em cÅ©ng sợ, mà tai nạn cho mình em cÅ©ng ghê sợ lắm! 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, anh ghi nhá»› lá»i em dặn. 
 
- Cốc Minh, vừa rồi em xúi anh phóng xe, là Ä‘iá»u quấy quá, xin anh tha thứ lá»—i cho. 
 
- Dầu việc gì quan trá»ng nữa, anh cÅ©ng tha thứ cho em. 
 
Dầu việc gì? Nếu là việc ta thầm yêu Tạ Cách Luân được nói rõ ra, chàng có tha thứ không? Tuyệt nhiên là không, chỉ vì má»i ngưá»i ai cÅ©ng biết há»n ghen, nhưng không khác chi nhau, nếu chàng có ngưá»i yêu, nàng cÅ©ng không thể tha thứ được. Cốc Minh cÅ©ng không vượt ra ngoài thông lệ đó. 
 
Hai ngưá»i cùng yên lặng cho đến khi xe quẹo vô cá»a. 
 
Nghe tiếng xe ngừng, bà vú chạy ra nói: 
 
- Cáºu vá»›i cô vỠđến rồi. Ông bà cùng Ä‘i Lưu Công quán không có tại nhà. Cô cáºu nên du ngoạn má»™t vòng? 
 
Cốc Minh mỉm cưá»i đáp: 
 
- Chúng tôi đã đi du ngoạn rồi. 
 
- Cáºu à, khi cáºu Ä‘i không bao lâu, có má»™t cô gái gá»i cho cáºu. 
 
Lá»™ San nghe nói có ngưá»i phụ nữ gá»i diện thoại cho chàng, nàng nhìn Cốc Minh trân trối. 
 
Cốc Minh vẫn bình tÄ©nh há»i: 
 
- Ai gá»i tôi váºy bà vú? 
 
- Không biết, tôi há»i thăm tên há», ngưá»i ấy nói, chá» giây lát sẽ gá»i lại... 
 
- Ngưá»i ấy gá»i lại chưa? 
 
- Chưa gá»i. 
 
Cốc Minh rất lễ độ nói: 
 
- Vú à, từ rầy con Ä‘i há»c nếu có diện thoại thì vú nên gá»i vợ con đến nghe. 
 
Cốc Minh muốn biểu lá»™ chân tình cho vợ tin tưởng rằng chàng không há» có bạn gái bên ngoài. Lá»™ San cÅ©ng hiểu như váºy, nàng thầm cưá»i cho tâm tÃnh mình quá hẹp hòi, vừa nghe có bạn gái gá»i Ä‘iện thoại cho chồng thì trong lòng cảm thấy khó chịu. Hai ngưá»i vừa bước lên lầu, bá»—ng bà vú nói: 
 
- Cáºu Æ¡i, có tiếng cô hồi sá»›m gá»i cáºu. 
 
Chàng quay lại nói: 
 
- Lá»™ San, em hãy tiếp chuyện thay anh, há»i xem là ai? Có chuyện gì cần gặp? 
 
Lá»™ San trả lá»i rất rõ ràng: 
 
- Anh có ở nhà mà em tiếp chuyện thay anh nỗi gì. 
 
Nghe nàng nói thế, chàng bèn vội vã trở lại cầm điện thoại lên: 
 
- A lô, Cốc Minh đây, A! Bạch Lăng đó hả, tôi vừa má»›i vỠđến, nghe nói cô có gá»i Ä‘iện thoại cho tôi má»™t lần. Tôi biết, sao? Cô đã cãi vã vá»›i Trương Hiểu Phong? Chuyện gì váºy? Ờ! Ờ! Chuyện nhá» nhoi mà, hà tất phải cãi vã nhau? Ờ! Ờ! Bạch Lăng tôi khuyên các ngưá»i nên nhá»› đã yêu nhau từ trước, tuy chưa thành chồng vợ, nhưng hiện giỠđã Ä‘Ãnh hôn rồi, hai ngưá»i nên nhưá»ng nhịn nhau ở Ä‘á»i. Từ nay Lá»™ San sẽ tiếp Ä‘iện thoại nhé, tốt hÆ¡n nên rá»§ bá»n nầy cùng Ä‘i chÆ¡i má»™t bữa thì vui vẻ lại chá»› gì. ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Lát sau tôi sẽ Ä‘iện thoại cho Hiểu Phong, hy vá»ng hắn sẽ xin lá»—i cô. Ờ! Ờ! Tôi biết, thôi nhé, tôi hy vá»ng từ nầy đôi bạn đừng cãi vã nhau nữa, sẽ gây tổn thương cho ngưá»i đẹp chá»› không Ãch lợi gì. Hẹn gặp lại. 
 
Cốc Minh tiếp xong diện thoại, bèn quay số gá»i Trương Hiểu Phong, nói chuyện xong bèn Ä‘i thẳng lên lầu, vá»— cá»a đùng đùng. Lá»™ San từ bên trong há»i: 
 
- Phải Cốc Minh không? 
 
- Phải rồi, cho phép anh vô được không? 
 
- Cứ tá»± nhiên khá»i phải há»i ý kiến. 
 
Chàng vui vẻ đẩy cá»a bước vào, nhìn thấy nàng nằm ngay trên giưá»ng: 
 
- Em muốn ngủ hả? 
 
- Em ngủ hổng được, chỉ nằm nghỉ đấy thôi. 
 
Chàng ngồi xuống cạnh giưá»ng, nắm lấy cưá»m tay nàng vừa cưá»i vừa nói: 
 
- Lá»™ San, đố em ai gá»i diện thoại váºy? 
 
- Em không nghĩ ra, có lẽ bạn mới kết giao của anh. 
 
Chàng cưá»i ha hả, hôn tay nàng nói: 
 
- Trong thiên hạ thiếu chi gái đẹp, mà anh chỉ thÃch có má»™t mình em thôi. 
 
- Nếu như em chết rồi thì sao? 
 
- Anh ở váºy suốt Ä‘á»i. Lá»™ San, em đâu có chết bây giá», mà phải sống Ãt nữa cÅ©ng chÃn chục tuổi. 
 
- Già từng đó tuổi khó coi lắm. 
 
- Em càng già càng đẹp, vì mùa xuân sẽ theo em mãi mãi. 
 
- Ai gá»i Ä‘iện thoại cho anh đó? 
 
- Bạch Lăng. 
 
- Chắc rầy rà nhau rồi chớ gì? 
 
- Em nghÄ© rất đúng, bá»n há» chẳng rầy to cÅ©ng cãi nhá», không khi nào dứt. 
 
- Tại sao váºy? Chắc có má»™t ngưá»i quấy? 
 
- Không có chuyện chi gá»i rằng quấy hay phải, Bạch Lăng vốn là cô gái hiếu động, hay tiếp xúc làm ồn vá»›i nhiá»u bạn bè, hôm qua cô ta má»i bạn há»c đến đãi đằng và nhảy nhót, nhưng cô tổ chức không được chu đáo, nên thức ăn khiếm khuyết. 
 
- Rồi sao hỠcãi vã nhau? 
 
- Không Ä‘iá»u chi phải rầy rà, sau khi dùng xong, Bạch Lăng sợ bè bạn phê bình, bèn hát âm nhạc lên, má»i chúng bạn nhảy nhót, Bạch Lăng tìm không ra Trương Hiểu Phong. 
 
- Anh ấy đi đâu? 
 
- Chỉ vì chàng sợ Bạch Lăng bực tức, nên đã lén rút lui trước. 
 
- Cốc Minh, sao anh biết rõ quá váºy? 
 
- Anh vừa gá»i Ä‘iện thoại, Trương Hiểu Phong đã thuáºt rõ cho anh nghe, hÆ¡n nữa bữa tiệc nầy, Bạch Lăng có má»i anh tham dá»±, nhưng báºn Ä‘i rước em. 
 
- Chuyện xảy ra như váºy, theo ý anh thì sao? 
 
- Anh khuyên Trương Hiểu Phong hãy đến chịu lỗi với nàng, vì chàng đã ra đi mà không từ giã. 
 
- Thái dộ của Trương Hiểu Phong ra sao? 
 
- Anh ta vẫn thở dài, cÅ©ng phải đến xin lá»—i ngưá»i đẹp má»™t phen. 
 
- Thế là anh đã nhiá»u lần hoà giải giữa đôi bạn nầy. 
 
- Anh không cho đó là má»™t tiá»n lệ. 
 
Vô hình trung, Lá»™ San Ä‘em Cốc Minh và Trương hiểu Phong ra so sánh. Cốc Minh tháºt đáng yêu.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu