 |
|

09-08-2008, 09:32 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Tuổi thơ dữ dội - Phùng Quán
Thay lá»i tá»±a
Phùng Quán (1932- 1995) Sinh tại Thừa Thiên - Huế. 13 tuổi tham gia Vệ quốc quân - chiến sÄ© Trinh sát Trung Ä‘oà n 101.(tiá»n thân là Trung Ä‘oà n Trần Cao Vân)
* * * * *
Cả cuá»™c Ä‘á»i ông là má»™t ná»—i buồn to lá»›n, dằng dặc cá»§a má»™t tâm hồn yêu nước, thương nòi, ngay thẳng, chân tháºt mà phải chứng kiến quá nhiá»u bất công dối trá:
“Tôi muốn đúc thơ thà nh đạn
Bắn và o tim những kẻ là m cà n
Những ngưá»i tiêu máu cá»§a dân
Như tiêu giấy bạc giả!
Tôi đã đến dự những phiên tòa
Há»p suốt ngà y luáºn bà n xá» tá»™i
Những con chuột mặc quần áo bộ đội
Äục cÆ¡m khoét áo chúng ta
Ăn cắp máu dân đổi chác đồng hồ
Kim phút kim giá» lép gầy như bụng đóiâ€
“Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngá»t nuông chiá»u
Cũng không nói yêu thà nh ghét
Dù ai cầm dao dá»a giết
Cũng không nói ghét thà nh yêu
Tôi muốn là m nhà văn chân tháºt
chân tháºt trá»n Ä‘á»i
ÄÆ°á»ng máºt công danh không là m ngá»t được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giáºt Ä‘i
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đáâ€
“Tôi có quyá»n gì được no hÆ¡n nhân dân tôi má»™t miếng ăn?
Tôi có quyá»n gì lên xe xuống ngá»±a
Khi gót chân nhân dân tôi nứt nẻ bụi đưá»ng?â€
“Má»™t niá»m yêu tôi không đổi thay
Má»™t niá»m tin tôi không thay đổi
viết trên giấy có kẻ giòng
Là nhà văn
Tôi đã viết suốt 30 năm
là chiến sĩ
Tôi là xạ thủ cấp kiện tướng trung đoà n
Tôi có thể viết như bắn
....
Không có gì đẹp hơn
Viết ngay và viết thẳng
Là nhà văn
Tôi yêu tha thiết
Sự ngay thẳng tột cùng
Ngay thẳng thuỷ chung
Cá»§a má»—i chữ viếtâ€
“Có những phút ngã lòng
Tôi vịn câu thÆ¡ mà đứng dáºyâ€
“...Vá»›i má»™t Gavroche, Vitor Hugo đã viết nên những trang bất há»§. Trẻ em cá»§a chúng ta đã anh dÅ©ng, hồn nhiên tham gia cuá»™c đấu tranh trưá»ng kỳ gian khổ cùng vá»›i cha, anh; không kém gì những Gavroche trên chiến lÅ©y cách mạng Pháp. Thế mà sách vở viết vá» mặt nà y còn quá Ãt. Nhà văn Việt Nam còn mắt nợ các em rất nhiá»u.
Vá»›i Tuổi ThÆ¡ Dữ Dá»™i, Phùng Quán đã bắt đầu trả nợ má»™t cách chÃnh đáng. Sách dà y 800 trang mà ngưá»i Ä‘á»c không bao giá» muốn ngừng lại, bị lôi cuốn vì những nhân váºt ngây thÆ¡ có, khôn ranh có, anh hùng có, vì những sá»± việc khi thì ly kỳ, khi thì hà i hước, khi thì gây xúc động đến ứa nước mắt... Tôi chỉ mong là m sao cho tất cả các em thiếu nhi Việt Nam được Ä‘á»c sách nà yâ€.
Xem tiếp phần thứ nhất
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

09-08-2008, 09:33 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần thứ nhất
“Trừ giặc, ba tuổi vẫn còn hiá»m là muá»™nâ€
Cao Bá Quát
1
Má»™t tuần trước ngà y Huế nổ súng kháng chiến, dân trong thà nh phố được lệnh tản cư hết vá» các vùng quê. Nhưng qua mấy ngà y đầu đánh nhau, tin tức thắng lợi từ Mặt tráºn đưa vá» dồn dáºp. Tin thắng lợi má»™t đồn mưá»i, mưá»i đồn trăm, nên đồng bà o chắc mẩm tụi Tây sắp đầu hà ng đến nÆ¡i rồi. Do đó, không ai bảo ai, mon men kéo dần vá» phÃa thà nh phố. Há» nóng lòng sốt ruá»™t được mau mau trở vá» dá»n dẹp lại nhà cá»a, phố xá, trở vá» vá»›i công việc là m ăn thưá»ng ngà y.
Cuối cùng há» tụ táºp lại đông đúc phÃa bên nà y cầu Bao Vinh. Bên kia cầu thuá»™c khu vá»±c mặt tráºn A, ai muốn sang phải có giấy phép cá»§a Ban chỉ huy Mặt tráºn cấp.
Như đã thà nh lệ, tá» má» sáng là đồng bà o túa hết ra đưá»ng, kéo đến đứng chen chúc ở đầu cầu, chá» nghe tin tức thắng lợi cá»§a Mặt tráºn đêm qua. Há» chen lấn, ùn ùn má»—i lúc má»™t sát đến chá»— báºc đá bước lên cầu. Nếu không có anh Vệ Quốc Quân cầm ngang khẩu súng trưá»ng dà i như cây sà o chăn vịt đứng gác ngay trước mặt, chắc cả khối ngưá»i chen chúc nà y đã trà n qua bên kia cầu như nước vỡ bá».
Ãồng bà o nhao nhao há»i anh lÃnh gác :
- Ãêm qua quân ta mần ăn có khá không anh?
- Nện tụi Tây ở vị trà mô mà súng, lựu đạn nổ như rang bắp cả đêm rứa?
- Liệu tụi hắn sắp sá»a “hô-lê-manh†chưa, cho bà con vá» dá»n dẹp nhà cá»a, phố xá?
Bị bà con há»i tối tăm mặt mÅ©i, anh lÃnh gác chỉ còn biết nhăn nhó đỠnghị :
- Xin bà con đứng xê xê ra cho tôi má»™t chút! Ãứng sát vô tui ri còn biết gác xách là m răng?
Sáng hôm đó, từ trong đám đông chen chúc ồn à o ấy, có thằng bé lợi dụng đúng lúc anh lÃnh gác còn mải nhăn nhó đỠnghị vá»›i đồng bà o, luồn ra sau lưng anh và chạy tót sang bên kia cầu. Anh chưa kịp quát gá»i lại, nó đã mất và o dãy phố kê đầu cầu bên kia.
Không thể bá» trống chá»— gác để Ä‘uổi theo, anh chỉ còn biết dáºm chân dáºm cẳng, là u bà u bá»±c tức :
- Con cái nhà ai mà nghịch hơn quỷ!
Có mấy đứa bán kẹo gừng, Ä‘áºu phá»™ng rang cÅ©ng lấp lõm định bắt chước chú bé vừa rồi, nhưng anh lÃnh gác đã nhanh tay tóm cổ áo lôi lại hết.
Một thằng bán kẹo gừng, mắt lác thiên lác địa, trỠmôi nói với đứa bạn vừa bị tóm cổ lôi lại :
- Tụi bay không bắt chước nổi thằng ni mô! Hắn lanh hÆ¡n chuá»™t nhắt. ChÆ¡i trốn tìm, ù má»i, thả đỉa ba ba... vá»›i hắn chỉ có thua. Ãừng hòng mà sỠđược và o ngưá»i hắn.
- Răng mi biết?
- Tao chơi mãi với hắn còn lạ chi.
- Hắn khoe từ hôm nổ súng, hắn đã tót được qua khu vá»±c Mặt tráºn ba, bốn lần. - Chú bé bán Ä‘áºu phụng rang nói chen và o.
- Hắn lá»t qua bên đó là m chi?
- Coi chơi!
- Hắn có kể chuyện chi hay không?
- Khối! Nhưng thú nhất là sáng mô hắn cÅ©ng gặp má»™t toán Vệ Quốc Ãoà n mà chỉ nhá» bằng tụi ta thôi, nhiá»u đứa còn nhá» hon. Toán ni chạy dá»c theo bá» sông, táºp quân sá»± má»™t hai, táºp ném lá»±u đạn, bắn súng... vui ghê lắm. Hắn đứng coi mà thèm rệu cả nuá»›c miếng!
- Vệ Quốc Ãoà n mà chỉ nhá» bằng tụi ta thì đánh Tây răng được? Hay là hắn nói láo?
- Răng không đánh được? - Thằng bán Ä‘áºu phụng rang vênh mặt lên nói. - Chánh phá»§ cứ thá» lấy tau vô Vệ Quốc Ãoà n coi, có chết cha tụi Tây không?
Thằng bán kẹo gừng mắt lác cưá»i ngạo :
- Lấy mi vô Vệ Quốc Ãoà n thì thà lấy tau còn hÆ¡n! Tau chẳng cần súng đạn gì hết - Nó rút trong túi quần ra má»™t cái súng cao su, kéo căng hai sợi chun. - Có cái ni, tau nhắm trúng mắt tụi Tây, tụi Vê-giê [1] tau nẻ. Cha con hắn tha hồ mà mù.
* * * * *
Toán “Vệ Quốc Ãoà n con nÃt†lúc nà y Ä‘ang nối nhau thà nh hà ng má»™t, rầm ráºp lên phÃa cầu Ãông Ba cÅ©.
Chạy dẫn đầu là anh Vệ Quốc Quân chỉ huy. Anh trạc hai ba, hai bốn tuổi, dáng ngưá»i tầm thước, vai rá»™ng ngá»±c nở, tóc búi kiểu móng lừa, cổ Ä‘eo lá»§ng lẳng chiếc còi mạ ká»n sáng loáng. Sáng hôm đó trá»i lạnh cắt ruá»™t, anh chỉ mặc độc chiếc may ô trắng và quần đùi xanh ống bó sát đùi.
Còn toán trẻ ăn mặc tạp nham. Quá ná»a mặc áo quần Vệ Quốc Ãoà n sá»a ngắn lại. Nhiá»u đứa bÆ¡i trong những chiếc áo trấn thá»§ rá»™ng nhu áo thụng tế. Có đến hÆ¡n chục đứa nai nịt “xanh-tuya-rông†da, có khóa đồng to tướng và đeo cả bao đạn. Có trá»i biết được trong những cái bao đạn sứt sẹo, méo mó ấy, chúng nÃch nhét những gì!
Dãy phố ven đưá»ng cá»a đóng then cà i kÃn mÃt. Äồng bà o khu vá»±c nà y đã tản cư hết từ đêm đầu kháng chiến. Hà ng chục con chó lạc mất chá»§, há»p thà nh đà n chạy loăng quăng trên đưá»ng, tranh nhau ngá»i bá»›i các đống rác kiếm ăn. Con nà o con ấy hai hông lép kẹp, xương sưá»n nhô cao như vừa nuốt hà ng chục chiếc cạp rổ và o bụng.
Khi toán trẻ rầm ráºp chạy qua, lÅ© chó sợ hãi, tán toạn. Chúng chuồn hết và o các hẻm phố, chõ mõm ra sá»§a váng. Bá»n trẻ dáºm chân, vá»— đùi, doạ lại lÅ© chó.
Con đưá»ng ồn à o hẳn lên trong chốc lát.
Lên đến cầu Äông Ba cÅ©, anh chỉ huy thổi má»™t hồi còi dà i lảnh lót. Toán trẻ dừng lại. Nhiá»u đứa nghịch ngợm vá» mất đà đâm chúi và o lưng đứa chạy trước...
- Táºp hợp ba hà ng dá»c! - Anh chỉ huy quay lại dõng dạc hô.
Toán trẻ láºp tức trở lại tráºt tá»±. Loáng má»™t cái chúng đã sắp thà nh đội hình ba hà ng dá»c, vá»›i tư thế rất nghiêm chỉnh.
- Äiểm số!
Äáp lại tiếng hô anh chỉ huy, những đứa dừng ở hà ng dá»c bên trái, nối tiếp nhau đếm to như hét : Má»™t! Hai! Ba! Bốn! năm! Sáu! Bảy! Tám! ChÃn! Mưá»i!... Hết.
- Æ ... Æ¡... Dạ chưa hết... Mưá»i má»™t! - Má»™t đứa đứng lẻ ra má»™t mình ở cuối đội cuống quýt kêu toáng lên. - Báp cáp anh, em bị lẻ hà ng ạ!
- Lẻ là thế nà o? - Anh chỉ huy há»i vặn lại, như hoà n toà n không tin cái chuyện vô lý đó. - Toà n đội chúng ta có ba mươi em, táºp hợp thà nh mưá»i hà ng ba, là m sao lại lẻ được.
- Dạ rứa mà em bị lẻ thiệt ạ. - Thằng bị lẻ hà ng nhá»›n nhác nhìn ngược nhìn xuôi, nhăn nhó, bối rối trả lá»i.
- Các em kiểm tra lại xem có hà ng nà o đứng hai không? - Anh chỉ huy như vẫn tin chắc rằng đây chỉ là trò nghịch ngợm cá»§a bá»n trẻ mà thôi.
Nhưng cả đội sau khi nhốn nháo kiểm tra hà ng ngÅ©, đồng thanh trả lá»i :
- Báo cáo anh, hà ng mô cũng đứng đủ ba cả ạ!
Anh chỉ huy rá»i chá»— đứng, Ä‘i dá»c xuống phÃa dưới, đưa mắt kiểm tra từng hà ng má»™t, miệng lẩm bẩm :
- Quan số đội đang ba mươi bỗng hóa ra băm mốt là nghĩa lý gì?
Nhưng chÃnh anh cÅ©ng đâm ngÆ¡ ngác. Äứng là hà ng nà o cÅ©ng đứng đủ ba và cuối đội vẫn lẻ ra má»™t đứa.
Anh liá»n Ä‘i ngược trở lên, soát kỹ lại lần nữa. Kết quả anh lôi được má»™t thằng lạ hoắc, không biết từ đâu chui ra đứng lá»t và o giữa đội.
Cả đội trợn tròn mắt kêu lên: Ủa!
Hai đứa đứng cùng hà ng vá»›i thằng bé lạ hoắc nà y, há hốc mồm vì quá sá»ng sốt :
- UÆ¡ trá»i! Rứa mà từ nãy tá»›i chừ tá»› cứ tưởng hắn là thằng Hòa-Ä‘en! Nước da hắn cÅ©ng Ä‘en thui có khác chi anh Hòa-Ä‘en nhà mình mô các cáºu!
Cái đứa có tên là Hòa-Ä‘en đứng cách đó hai hà ng, nghe váºy liá»n cau mặt, nói vá»›i lên :
- Lầm, lầm cái chi lạ rứa? Tớ đen nhưng chỉ đen vừa vừa!...
Má»™t đứa đứng bên trái vẻ mặt liến láu, đưa tay vuốt vuốt ngá»±c Hòa-Ä‘en ngoác miệng ra cưá»i :
- ÄÆ°a ta vuốt bá»›t cục tá»± ái xuống cho. Há», há», há»... Ä‘en vừa vừa hay Ä‘en thui thì cÅ©ng là hỠ“cá»™t nhà cháy†cả thôi mà .
Thằng bé lạ hoắc chui bừa và o hà ng ngÅ© đội, chÃnh là cái thằng luồn sau lưng anh lÃnh gác, tót qua cầu Bao Vinh lúc nãy. Nó cÅ©ng trạc tuổi Hòa-Ä‘en, vóc dáng cÅ©ng sà n sà n, nhưng nước da, cá»§a đáng tá»™i, có Ä‘en hÆ¡n tý chút, Hòa-Ä‘en tá»± ái kể cÅ©ng phải. Cách ăn mặc nó cÅ©ng kém xa Hòa-Ä‘en. Hòa-Ä‘en diện quân phục vá»›i áo trấn thá»§ rá»™ng như áo tế, còn thằng nà y đánh độc cái áo cá»™c nâu ngắn hở cả rốn vá»›i cái quần đùi xanh bạc phếch, Ä‘Ãt vá hai miếng to tướng.
Anh chỉ huy nắm chặt cánh tay nó kéo lại sát trước mặt, há»i to gần như quát :
- Em ở đâu? Tên là chi? Sao dám cả gan chui bừa và o hà ng ngÅ© Vệ Quốc Äoà n?
Thằng bé sợ hãi cúi mặt nhìn xuống đưá»ng, bà n chân di di má»™t hòn đất, trả lá»i lý nhà trong cổ há»ng, chẳng ai nghe được gì. Anh chỉ huy sốt ruá»™t không muốn mất thì giá» thêm, bá» tay nó ra, nghiêm mặt nói :
- Em phải ra ngay khá»i khu vá»±c nà y. Äây là khu vá»±c Mặt tráºn em nhá»› chưa?
Anh quay lại nói với cả đội :
- Các em tháºt lÆ¡ là , vô ý thức. Có má»™t kẻ lạ mặt chui và o hà ng ngÅ© mà chẳng hay biết gì hết!
Cả đội thì thà o há»i nhau :
- Không biết hắn lá»t vô giữa đội mình lúc mô mà tà i rứa hè?
- Chắc cái lúc tụi mình còn mải trêu chá»c lÅ© chó.
- Thằng ấy chui cổng rạp hát rạp xiếc chắc bợm phải biết!
- Tá»› cho hắn chÆ¡i cú ấy được. Tá»› là tá»› phục đó! - Cái đứa có bá»™ dạng liến láu vừa trêu chá»c Hòa-Ä‘en lúc nãy, vừa nói vừa gáºt gáºt đầu.
2
Anh chỉ huy thổi một hồi còi dà i, cắt đứt tiếng thì thà o bà n tán. Anh đứng nghiêm, nói :
- Anh báo trước để các em biết, khoa mục táºp hôm nay hÆ¡i khó, đòi há»i các em phải gan dạ, bình tÄ©nh. - Anh cao giá»ng há»i to. - Trong đội ta có em nà o chưa biết bÆ¡i, đưa tay lên anh xem?
Không một đứa nà o giơ tay. Trẻ con sinh ra và lớn lên bên bỠsông Hương, không biết bơi lặn là chuyện hiếm.
- Tốt lắm. - Anh gáºt đầu. - Khoa mục táºp hôm nay là nhảy từ trên thà nh cầu xuống sông. - Anh đưa tay chỉ lên cái thà nh cầu sắt sÆ¡n Ä‘en, ngay phÃa trên đầu bá»n trẻ.
Cả đội nhìn theo tay anh chỉ. Tất cả cùng rụt vai, lắc đầu lè lưỡi :
- Äá»™i trưởng chÆ¡i cú khoa mục ni coi bá»™ gay go đây!
- Cao đến ba mét chứ không Ãt!
- Ba mét răng được! Xoà ng xoà ng cũng phải năm mét!
Bá»n trẻ nhá»›n nhác hết nhìn xuống sông lại nhìn lên thà nh cầu, ước lượng chiá»u cao sắp phải nhảy.
Cả đội nhảy qua các báºc đá xây, chạy lên cầu. Vẫn không quên nghịch ngợm, chúng dẫm chân tháºt mạnh, là m cho ván cầu kêu rầm rầm.
Mưa phùn đã tạnh, nhưng gió lạnh vẫn thổi từng cÆ¡n không ngá»›t. Bá»n trẻ cởi áo quần vắt lên thà nh cầu. Tất cả rét run, nổi hết da gà . Chúng đứng nép sát và o nhau, miệng suýt xoa như ăn á»›t, hai tay vòng lên ôm cổ, lưng cong lại như lưng tôm.
Äá»™i trưởng trèo đứng lên cái cá»™t bê tông giữa cầu, quay lại nhìn cả dá»™i, nghiêm mặt nói :
- Tất cả các em đứng thẳng lên! Bá» hai tay ra khá»i cổ. Hiên ngang lên anh xem nà o? Äà ng hoà ng là những Vệ Quốc Quân sắp ra tráºn giết giặc cứu nước mà sợ gió, sợ lạnh à ! Thế thì trước bom đạn như mưa cá»§a giặc, các em sẽ còn sợ đến mức nà o? Các em có muốn mang tiếng là những chiến sÄ© hèn nhát không?
- Không ạ! Không ạ!
Cả đội nhao nhao trả lá»i. Tất cả láºp tức đứng thẳng ngưá»i, miệng thôi xÃt xoa. Có đứa còn là m bá»™ hiên ngang, ngá»±c ưỡn ra, bụng thót lại, tay khuỳnh khuỳnh chống nạnh. Nhìn bá»™ Ä‘iệu chúng, anh chỉ huy mặt Ä‘ang nghiêm thế mà phải báºt phì cưá»i. Anh rất hiểu, đối vá»›i các chiến sÄ© nhá» tuổi cá»§a mình, không có lá»i động viên nà o hiệu quả bằng chạm đến lòng tá»± trá»ng. Anh nói tiếp :
- Khoa mục hôm nay tuy khó nhưng các em phải gắng táºp cho được. Trong hoà n cảnh địa hình chiến đấu cá»§a thà nh phố Huế chúng ta, rất có thể các em sẽ gặp trưá»ng hợp phải nhảy từ những vị trà rất cao xuống sông. Do đó, chúng ta cần phải táºp trước cho quen. Các em chú ý, xem anh nhảy thị phạm rồi các em tiếp tục nhảy theo sau.
Anh quay mặt ra sông, đứng thẳng tắp trên cá»™t trụ như pho tượng trên bệ, hai cánh tay đưa thẳng trước mặt, đôi cẳng chân vạm vỡ săn chắc những bắp thit, khẽ nhún nhún rất dẻo. Anh tung ngưá»i lên cao. Thân hình anh như má»™t mÅ©i tên bay chênh chếch xuống sông, cắp pháºp và o là n nước xanh ngăn ngắt, lăn tăn gợn sóng. Cả đội chồm hết lên thà nh cầu nhìn theo. Chúng chặc chặc lưỡi trầm trồ :
- Äá»™i trưởng “lông-giông†[2] tuyệt đẹp bay hè!
- Còn phải nói trước đây anh từng là m “săm-pi-ông†[3] bơi của Huế mình mà !
Dưới sông, đội trưởng đã trồi đầu khá»i mặt nước. Anh đưa tay vuốt vuốt mặt, nhìn lên cầu giục :
- Nà o các em nhảy đi! Em nà o bị chuột rút đã có anh cứu.
Bá»n trẻ đứa nỠđùn đứa kia :
- Cáºu nhảy trước Ä‘i!
- Thì cáºu nhảy trước Ä‘i!
- Thà nh cầu cháºt ri đứng nhảy má»™t lần răng được!
Nhưng rồi chẳng đứa nà o dám nhảy trước. Mấy đứa trèo lên thà nh cầu lại tụt xuống, lè lưỡi :
- Ngợp quá! Cứ như là đứng trên nóc lầu chợ Äông Ba mà nhảy xuống ấy!
- Äá»™i trưởng bà y ra chi ra cái khoa mục gay go ri không biết!
- Xê ra, xê ra! - Cái thằng có bá»™ mặt liến láu ban nãy trêu chá»c Hòa-Ä‘en đưa tay gạt các bạn ra hai bên, là m Ä‘iệu bá»™ hăng hái trèo lên thà nh cầu. - Không cáºu mô dám nhảy thì để tá»› nhảy trước cho coi, rồi gắng mà bắt chước nghe! Khó cóc chi mà cứ kêu là khó!
- A, a, anh Tư-dát lại dám xung phong nhảy trước! Chuyến ni e trá»i sáºp cái rầm mất thôi. - Cả đội reo ầm lên.
- Anh Tư-dát chuyến ni nhảy được, nhất định tụi mình phải đổi tên là Tư-gan.
- Nhưng gan chi mới được chứ?
- Gan thá»!
Mặc cho các bạn trêu chá»c, Tư-dát mặt vẫn phá»›t tỉnh. nó đã đứng thẳng lên được trên cái trụ đội trưởng vừa đứng, hai đầu gối va nhau láºp cáºp. Nó nói vá»›i các bạn, đầu không ngoái lại :
- Anh em mở to mắt mà coi tà i lão gia!
Tư-dát là m Ä‘iệu bá»™ in hệt đội trưởng. Hai tay cÅ©ng đưa thẳng ra đằng trước, bá»™ dò như hai ống sáºy cÅ©ng nhún nhún khá dẻo. Nhưng đội trưởng chỉ nhún và i cái, còn nó thì nhún liá»n tù tì hà ng chục cái, là m các bạn nhìn theo hoa cả mắt.
Tư-dát bất thình lình hô to.
- Hai... ba! NÃ y!
Nó hô dõng dạc đến ná»—i là m cho cả đội tưởng là nó Ä‘ang lao xuống sông. Nhưng bất ngá» nó ngồi thụp xuống cá»™t cầu, nghẹo đầu, méo mồm, trợn mặt là m trò há». Cả đội bị mắc lỡm ôm bụng cưá»i bò. Hình như cả đội đã quá quen vá»›i những trò đùa cá»§a Tư-dát.
Äá»™i trưởng chạy lên cầu, há»i to :
- Em nà o dám xung phong nhảy trước là m gương cho cả đội anh xem nà o?
Cả đội thin thÃt đưa mắt nhìn nhau. Cái vinh dá»± “nhảy trước là m gương cho cả đội†xem ra đứa nà o cÅ©ng thèm. Nhưng cứ nhìn từ thà nh cầu xuống sông, cặp dò chúng đã bá»§n rá»§n.
Äá»™i trưởng gặng há»i :
- Không em nà o dám nhảy à ?
- Dạ em! Em xin nhảy!
Cả đội quay lại. Tháºt không ngá». “Em xin nhảy†lại chÃnh là thằng bé lạ hoắc chui bừa và o hà ng ngÅ© đội lúc nãy. Nãy giá» nó vẫn chưa chịu Ä‘i mà lén trèo lên cầu, đứng co ro ở lá» cầu bên kia, tò mò theo dõi buổi táºp.
Vá»›i vẻ sợ sệt, lo lắng, vừa nói nó vừa hấp tấp bước sang lá» cầu bên nay. Không đợi đội trưởng có đồng ý hay không, nó bÃu tay trèo phắt lên thà nh cầu.
- Ai mượn mà cũng là m trạng!...
- Tau đó dám nhảy!
- Chắc lại nhảy kiểu Tư-dát chớ chi!
Như không thèm để ý đến tiếng xì xà o khÃch bác cá»§a cả đội, nó đứng thẳng trên thà nh cầu, quay lại nói vá»›i đội trưởng, giá»ng khẩn khoản :
- Em mà nhảy được, anh cho em vô đội với anh hỉ!
Nghe giá»ng nói và nhìn vẻ mặt nó, cả đội liá»n hiểu ngay nó sẽ nhảy tháºt! Chúng bá»—ng thấy xấu há» và tá»± ái ghê gá»›m. Äể cho má»™t thằng không biết từ xó xỉnh nà o chui ra, đòi nhảy trước là m gương thì tháºt xấu hổ cho cả đội!
Còn thằng bé không kịp biết đội trưởng có ưng thuáºn hay không, quay mặt luôn ra sông, nhún khẽ hai chân má»™t cái, và bay thẳng xuống sông. Äá»™i trưởng buá»™t miệng khen :
- Chú nà y nhảy khá lắm!
- Ui trá»i! - Nhiá»u tiếng kêu sá»ng sốt. - Nó nhảy mà vẫn để nguyên cả quần áo tá»!
Mặt sông xanh biếc. Lăn tăn sóng, đón lấy nó, nhẹ nhà ng, thân thuá»™c, chứ không ầm Ä© như đón những anh má»›i táºp nhảy. Thân hình nó uốn cong, luồn sâu xuống nuwóc và nổi lên rất nhanh. Nó lắc lắc đầu giÅ© nước, khoắt tay bÆ¡i lượn vòng, ngá»a mặt nhìn lên cầu và bất ngá» toét miệng cưá»i. Cả đội ức quá, Ä‘au giẫy lên như bất thình lình bị ai quất roi mây và o mông.
Thế là quên hết sợ hãi và chẳng cần ai dục, chúng à o à o trèo lên thà nh cầu thi nhau hét to :
- Hai.. ba... nà y! - Rồi lao ầm ầm xuống sông.
Trên cầu lúc nà y chỉ còn trÆ¡ lại má»™t mình Tư-dát. Vẻ liến láu đã biến Ä‘i đâu hết. Nó hết nhìn xuống sông lại nhìn lên thà nh cầu, Ä‘iệu bá»™ luống cuống như gà mắc tóc. Äá»™i trưởng nhìn nó mỉm cưá»i, nhẹ nhà ng há»i :
- Thế nà o? Chẳng lẽ em định đeo mãi cái tên Tư-dát sao?
Tư-dát vụt đứng thẳng ngưá»i, nhìn đội trưởng nói to :
- Dạ không! Lần nà y em nhất định đổi được cái tên Tư-gan-cóc-tÃa!
Rồi nó trèo phắt lên thanh cầu.
Và chẳng cần nhún nhiếc gì hết, nó nhắm mắt nhắm mũi, nhảy bừa xuống sông.
Bá»n trẻ Ä‘ang bÆ¡i lá»™i ì oạp, hò nhau tránh dạt ra hai bên để Tư-dát khá»i nhảy trúng lên đầu. Chúng reo vang cả mặt sông :
- A... a... Anh Tư-dát nhảy dù! Anh Tư-dát nhảy dù!
Tư-dát nhảy không chúc đầu mà hai chân xuống trước. Nó rÆ¡i đánh ùm như quẳng xuống sông cả hòn đá tảng. Nước vá»t lên đến gần thà nh cầu. Nó chìm nghỉm khá lâu má»›i thấy nổi lên. Các bạn bÆ¡i xúm lại quanh nó, mừng rỡ nói :
- Ui chao! Cáºu là m tụi tá»› hết cả hồn... Tưởng cáºu đứt hÆ¡i ở luôn dưới đó.
Tư-dát thở lấy thở để, khạc khạc nước, hổn hển nói :
- Vừa lặn xuốn đáy sông tá»› gặp ngay má»™t anh cá gáy to bằng hai bà n tay xòe. Anh ta lượn qua trước mặt tá»›, quyệt cả Ä‘uôi vô trán. Tá»› rượt theo chụp luôn. Chụp năm sáu cú liá»n, má»™t cú trúng Ä‘uôi, má»™t cú trúng vây, hai cú trúng đầu! Rứa mà anh ta vùng thoát được hết! Tiếc quá, không thì trưa ni đội ta được bữa cháo cá lu bù.
Nhiá»u đứa bị sặc nước phì cưá»i.
3
Äá»™i trưởng thổi còi báo xong buổi táºp. Cả đội bÆ¡i và o bá», rầm ráºp chạy lên cầu, vÆ¡ vá»™i quần áo mặc và o ngưá»i. Lúc nà y tất cả má»›i thấm lạnh. Äứa nà o đứa nấy run cầm cáºp. Chúng nghiêng đầu nhảy cho nước trong tai chảy ra. Ván cầu kêu rầm rầm.
Äá»™i trưởng hô đội táºp hợp ngay trên cầu, nháºn xét buổi táºp. Riêng thằng bé lạ hoắc chui bừa và o hà ng ngÅ© đội, má»™t mình đứng nép và o lá» cầu bên kia. Nó cởi quần áo ướt sÅ©ng, vắt khô nước rôi giÅ© phÆ¡i lên thà nh cầu.
Äá»™i trưởng há»i :
- Em ban nãy đâu rồi?
- Dạ, em đây a. - Nó cầm cái quần cộc đang vắt dở hấp tấp chạy sang, đứng khép nép trước mặt đội trưởng.
Cả đội trố mắt nhìn nó, phá lên cưá»i. Nhiá»u tiếng xì xà o :
- Cáºu ni vô phép quá! Ai lại Ä‘i ở lá»— ở truồng mà nói chuyện vá»›i cấp chỉ huy!
Lúc nà y nó má»›i chợt nhá»› ra. Nó giÅ© giÅ© cái quần ướt xá» chân và o. Nhưng vì vá»™i và cuống, chú xá» hai chân và o má»™t ống quần, và ngã chổng ká»nh xuống ván cầu. Äá»™i trưởng cÅ©ng phải phì cưá»i, cúi xuống đỡ nó dáºy, ôn tồn nói :
- Không sao, cứ ở truồng thế cÅ©ng được. Äừng mặc quần áo ướt mà lạnh.
Anh quay sang há»i cả đội :
- Có em nà o mặc hai áo hai quần, cởi cho em nà y mượn bớt một.
Láºp tức có hÆ¡n chục em cởi áo, quần chạy lại dúi và o tay nó.
Nó đứng sững, đưa cả hai tay ôm đầy má»™t ôm áo quần, mặt ngẩn tò te. Tư-dát nhanh nhẹn bước ra khá»i hà ng, đến ôm đỡ quần áo cho nó, vừa cưá»i vừa nói :
- Äể lão gia giúp cho má»™t tay, chứ coi bá»™ dạng chú mi chư quen diện loại “com-lê†hảo hạng ni mô.
Tư-dát vắt cả đống áo quần lên thà nh cầu: Cầm từng chiếc má»™t ướm thá» và o ngưá»i thằng bé. Chiếc nà o coi bá»™ không vừa, Tư-dát vo viên ném trả lại đứa cho mượn. Chá»n hết cả ôm má»›i được hai cái áo và má»™t cái quần tạm vừa ngưá»i chú. Tư-dát nói, giá»ng anh nạt yêu em :
- Mặc ngay bá»™ “com-lê†ni vô không thì lạnh sưng phổi chết bây giá». Ai bảo nghịch cho lắm!
Tư-dát vừa giúp nó mặc áo quần vừa méo mồm trợn mắt là m trò há», chá»c cưá»i các bạn.
Khi áo quần coi bá»™ đã tươm tất, đội trưởng há»i nó :
- Em tên là gì?
- Dạ, em tên Mừng.
- Em mấy tuổi?
- Dạ, mưá»i hai.
- Nhà em ở mô?
- Dạ, ở dưới Bao Vinh tê...
- Rứa cha mẹ em là m nghỠchi?
Mừng ngắc ngư má»™t tý, rồi lý nhà trả lá»i :
- Dạ... em không có cha mẹ...
Äá»™i trưởng chăm chú nhìn em, ngạc nhiên há»i.
- Không có cha mẹ thì em ở với ai?
Mừng cúi mặt như cố tránh cái nhìn cá»§a anh, giá»ng ngáºp ngừng :
- Dạ... em đi ở giữ em,...
- Chá»§ nhà hay đánh chá»i em lắm phải không?
- Dạ...
- Thế em có biết đội nà y là m công việc chi không mà xin nháºp?
Mừng ngây ngưá»i nhìn anh.
- Dạ... dạ... là m... là m... - Chú đưa mắt nhìn cả đội, như muốn nói: “Các anh bà y giúp cho tui vá»›iâ€.
Nhiá»u em bá»—ng thấy thương hại Mừng, thì thà o nhắc :
- Là m trinh sát... Là m trinh sát...
Äá»™i trưởng đưa tay ra hiệu không được nhắc.
Như mở cỠtrong bụng, Mừng vội vã đáp :
- Dạ, là m khinh sát!
- LÃ m chi?
- Dạ là m khinh sát ạ.
Trong hà ng có tiếng cà u nhà u :
- Nhắc một đà ng quà ng một nẻo. Là m khinh sát là là m cái cóc khô chi?
Trên môi đội trưởng thoáng nụ cưá»i. Anh nói :
- Thôi được. Nếu quả đúng là em không còn cha mẹ nữa, thì anh đồng ý cho em gia nháºp đội. Äá»™i chúng ta không phải là m khinh sát, mà trinh sát. Äá»™i Thiếu niên trinh sát Trung Ä‘oà n Trần Cao Vân. Công việc cá»§a ngưá»i đội viên trinh sát, sau nà y em sẽ được há»c. Có Ä‘iá»u chắc chắn nhất là nay mai đội chúng ta sẽ được ra Mặt tráºn cùng vá»›i các anh lá»›n, đánh Tây. Em có thÃch đánh Tây không?
Mừng mắt sáng lên, hăm hở đáp :
- Dạ thÃch lắm!
- Tại sao thÃch?
câu há»i cắc cá»› nà y má»›i cà ng khó trả lá»i. Mừng ngáºp ngừng ấp úng mãi. Rồi bất ngá», chú ngẩng nhìn đội trưởng trả lá»i khá rà nh rá»t :
- Dạ... dạ... vì tụi Tây hay đá Ä‘Ãt ngưá»i mình.
Cả đội trợn tròn mắt nhìn nó, cứ ngá» là nó nói giỡn. Nhiá»u em đỠbừng mặt vì cố nhịn cưá»i. Äá»™i trưởng cÅ©ng cố nhịn cưá»i, há»i :
- Thế em đã trông thấy Tây đá Ä‘Ãt ai bao giá» chưa?
- Dạ có chá»›! Ở xóm em có bác Húng là cha cáºu Ngò chÆ¡i thân vá»›i em. Bác ấy là m ngá» kéo xe. Má»™t bữa, có thằng Tây râu ria xồm xoà m, to chình inh như con bò, thuê xe bác ấy từ ga lá»›n đến cầu An Cá»±u mà chẳng trả được cho bác ấy má»™t xu. - Nét mặt Mừng lá»™ vẻ tức tối - Äã rứa hắn lại còn đá già y vô Ä‘Ãt bác ấy, chá»i “cô-soong, cô-soong†[4] bác ấy ngã dúi, va đầu vô cá»™t Ä‘iện, lõa máu. Bác ấy phải nằm liệt giưá»ng, không Ä‘i kéo xe được. Rứa là cả nhà cáºu Ngò bị đói...
Äá»™i trưởng quay sang há»i cả đội :
- Theo các em, Mừng trả lá»i đúng hay sai?
- Dạ, sai, sai!
- Sai toét!
- Em nà o trả lá»i đúng, thá» nói anh nghe xem nà o?
Má»™t chú đứng ở hà ng thứ hai, giÆ¡ tay rồi đứng nghiêm, trả lá»i như Ä‘á»c bà i há»c thuá»™c lòng :
- Em đánh Tây vì chúng là bá»n thá»±c dân cướp nước. HÆ¡n tám mươi năm chúng đã đô há»™ nước ta, gây bao cảnh lầm thanh đói khổ...
Äá»™i trưởng ngắt lá»i...
- Em định Ä‘á»c hết cả bà i há»c chÃnh trị vừa há»c đêm qua có phải không? Theo anh, em Mừng trả lá»i không những không sai mà còn rất hay! Tụi Tây là má»™t tụi hết sức tà n ác và láo xược. Äã Ä‘i xe quỵt lại còn đá Ä‘Ãt cả ngưá»i kéo xe! Các em phải biết lấy đó là m Ä‘iá»u căm tức để nay mai ra tráºn cà ng thêm dÅ©ng cảm, hăng hái cùng vá»›i các anh nện chúng tháºt Ä‘Ãch đáng để trả thù cho bác Húng và còn biết bao nhiêu đồng bà o ta bị chúng ức hiếp. Chúng ta nhất định phải tống cổ hết chúng nó vá» nước, để ngưá»i Việt Nam ta không còn bị chúng hà nh hạ nữa.
Mừng mở to mắt nhìn đội trưởng có vẻ như chưa dám tin là anh khen minh tháºt. Còn cả đội, sau khi nghe đội trưởng nói rõ thêm ý nghÄ©a câu trả lá»i cá»§a Mừng, Ä‘á»u cảm thấy tức tụi Tây thá»±c dân ứa máu!
- Cố tổ chúng nó chứ! - Nhiá»u em thầm rá»§a. - Äã Ä‘i xe quỵt không biết nhục lại còn chá»i ngưá»i ta “cô-soong†vá»›i đá Ä‘Ãt ngưá»i ta là m lõa đầu chảy máu!
Äá»™i trưởng há»i Mừng :
- Thế em có thể là m được gì để đánh Tây?
- Dạ, bÆ¡i ạ. - Mừng hăm hở trả lá»i.
- Tốt lắm, tà i bơi lặn của em thì anh và các bạn đã được trông thấy rồi đấy. Ngoà i bơi ra em còn biết là m gì nữa?
- Dạ trèo cây ạ! Cây cao mấy em cũng trèo được!
- Rất tốt, trèo leo là má»™t môn rất cần cho ngưá»i chiến sÄ© trinh sát.
- Dạ nấu cơm ạ!
- Nấu cÆ¡m cÅ©ng rất cần. Má»—i ngưá»i chiến sÄ© Ä‘á»u phải biết tá»± nấu lấy ăn lúc cần thiết...
- Dạ.. dạ em còn biết bồng em ạ...
- HÆ¡ hÆ¡ hÆ¡... - Tiếng Tư-dát cưá»i to. - Hắn bồng em giá»i rứa, nay mai ra tráºn há»… bắt được thằng tù binh mô là giao ngay cho hắn bồng vá» ná»™p cấp chỉ huy!
Mừng tưởng Tư-dát nói tháºt, lo lắng nói vá»›i đội trưởng :
- Nhưng thằng Tây to rứa em sợ bồng không nổi...
- To cÅ©ng phải bồng! To cÅ©ng phải bồng! Ai khiến cáºu khai là biết bồng em là m chi! - Cả đội cưá»i ngất, nhao nhao hét to trêu Mừng.
Äá»™i trưởng xua xua tay, mặt nghiêm lại nói :
- Các em không nên cưá»i. Ngưá»i chiến sÄ© trinh sát cần phải biết bồng em và là m bất cứ việc gì để giúp đỡ nhân dân.
Mừng được đội trưởng khen, đã trở nên hoạt bát mạnh dạn hÆ¡n. Nó nhăn nhăn trán, cố nhá»› xem mình còn có thể là m được gì nữa. Nó mang máng Ä‘oán rằng, nếu mình cà ng là m được nhiá»u việc thì cấp chỉ huy cà ng dá»… cho nháºp đội.
- Hết rồi phải không? - Äá»™i trưởng đặt tay lên đầu Mừng mỉm cưá»i há»i.
- Dạ... dạ còn...
- Còn thì kể đi!
- Dạ, chá»i dế ạ.
Cả đội lần nà y phải bò lăn ra ván cầu mà cưá»i. Tư-dát gò lưng ôm bụng cưá»i ngắt ngắt không thà nh tiến, chảy cả nước mắt nước mÅ©i. Nó nói đứt quãng qua tiếng cưá»i :
- á»i, ối, ối... hắn là m tá»› đến đứt ruá»™t mà chết mất thôi các cáºu Æ¡i! á»i, ối, ối...
Äá»™i trưởng cÅ©ng cưá»i ngất, xoa đầu Mừng há»i :
- Chú mình chá»i dế có khá không?
- Dạ nhứt hạng ạ! Dế em đã lên đà i là hạ đo ván hết tất cả dế của tụi bạn em trong xóm!
- Thế thì cho em được sắp và o hà ng. Bắt đầu từ giá» phút nà y trở Ä‘i, em được chÃnh thức công nháºn là đội viên đội Thiếu niên trinh sátt Trung Ä‘oà n Trần Cao Vân. Em nhá»› chưa?
- Dạ, nhá»› rồi ạ! - Mừng đáp như reo, rồi chen luôn và o đứng ở giữa hà ng. Có lẽ nó cho rằng có đứng chÃnh giữa như váºy má»›i chắc chân trong đội.
4
Doanh trại đội Thiếu niên trinh sát là má»™t ngôi lầu hai tầng kiểu biệt thá»±, xung quanh có hà ng rà o sắt bao bá»c. Hai cánh cổng sắt đồ sá»™ mở ra trước cái sân rá»™ng, rải sá»i. Äằng sau là má»™t khu vưá»n lá»›n, um tùm những tán cây cổ thụ.
VỠđến doanh trại, đội trưởng gá»i Mừng và o phòng là m việc. Anh há»i rõ há» tên nó để ghi và o sổ quân tịch.
- Em há» chi?
- Dạ... dạ em tên Mừng.
- Tên thì anh biết rồi, anh muốn há»i há» em kia?
Mừng đứng ngẩn nhìn anh ngắc nga ngắc ngứ một lúc rồi đáp :
- Dạ... dạ hỠchi chi ấy...
- Há» chi chi là há» gì má»›i được chứ? - Äá»™i trưởng lạ lùng nhìn nó. - Trần hay Lê, hay Nguyá»…n, hay Äặng.
Miệng hÆ¡i há ra, nó hết nhìn đội trưởng lại nhìn cuốn sổ to giấy trắng mở rá»™ng trước mặt anh. Má»—i lần có ngá»n gió lạnh từ ngoà i cá»a sổ lùa và o, các trang giấy phần pháºt như cánh con chim trắng vá»— muốn bay.
- Thế nà o? Em đã nhớ ra hỠgì chưa?
Mừng dựa ngực và o mép bà n, mặt nhăn nhó thiểu não. Nó có vẻ nghĩ ngợi lung lắm.
- Dạ... dạ em không có há». - Nó đột ngá»™t nói.
- Sao lại không có hỠđược hở chú mình? Ai có tên mà chẳng có h�
- Dạ, em không có há» thiệt mà ... - Giá»ng Mừng gần muốn khóc. - Cả xóm em, ai cÅ©ng gá»i em là thằng Mừng, chẳng ai gá»i há» em cả...
Lý do không có há» cá»§a nó lạ Ä‘á»i chưa! Mấy em Ä‘ang đứng quanh đó Ä‘á»u bụm miệng cố nhịn cưá»i. Tư-dát cưá»i rung cả ngưá»i, chạy vụt ra khá»i phòng, rầm rÄ© loan báo :
- Các cáºu Æ¡i, các cáºu Æ¡i! Vô mau buồng cá»§a đội trưởng mà coi thằng đội viên má»›i cá»§a đội ta không có há»! Không Trần, không Lê, không Nguyá»…n, không Äặng, không có cóc khô chi hết a!
Gần ná»a đội Ä‘ang chÆ¡i trước sân, bá» hết các trò chÆ¡i, xúm quanh Tư-dát há»i :
- Hắn không có há» thiệt à ? Cáºu chỉ bịa thôi?
- Tá»› mà bịa thì tá»› chết không kịp ngáp! Cáºu mô không tin cứ chạy vô mà coi.
- Nhưng tại răng lại không có hỠđược?
- Tại... tại cả cái xóm Bao Vinh ai cÅ©ng gá»i hắn là thằng Mừng, không thấy ai gá»i há» hắn cả! - Tư-dát ôm bụng cưá»i tưởng muốn đứt hÆ¡i. - Hắn nói kể cÅ©ng có lý! Äi ra đưá»ng, gặp ai há»: ê Mừng! Chứ không thấy ai gá»i: ê Lê Mừng, ê Trần Mừng hay ê Äặng Mừng, thì có tà i thánh cÅ©ng không biết được há» mình là chi!
Thế là tất cả xô nhau chạy rần rần vá» phÃa buồng đội trưởng ngồi là m việc. Tư-dát vừa chạy như ngá»±a tế vừa reo :
- Mau lên các cáºu Æ¡i! Mau lên! Chắc chắn Ä‘ang còn nói nhiá»u câu tức cưá»i nữa, không nghe được thì tiếc lắm.
Chúng kéo và o đứng vây kÃn bà n giấy cá»§a đội trưởng, vòng trong vòng ngoà i. Tất cả chăm chăm nhìn và o miệng Mừng, hồi há»™p chá» nó nói thêm những câu tức khác.
Mừng thì vẫn một mực :
- Em nói thiệt... em không có há»...
Gặng há»i mãi không được, cuối cùng đội trưởng đà nh phải ghi cụt lá»§n độc má»™t chữ: Mừng và o cá»™t “Há» và tênâ€. Anh ghi thêm và o cá»™t “bị chúâ€: “Em nà y lỡ quên mất há»â€. Rồi anh duyệt lại danh sách các tiểu đội các tổ, xem nên bố trà chú đội viên má»›i nà y và o tổ nà o. Du - tiểu đội trưởng tiểu đội má»™t, cúi xuống nói thầm và o tai đội trưởng :
- Anh cho Mừng và o tiểu đội em. Tiểu đội em còn thiếu một...
Äoà n - tiểu đội trưởng tiểu đội hai, đứng ở vòng ngoà i, chôm ngưá»i, vÃt vai mấy bạn đứng trước xuống, nói chen và o :
- Anh Du khôn nghe! Äá» nghị đội trưởng bố trà Mừng và o tiểu đội em. Tiểu đội em còn thừa chá»— nắm.
- ÄÆ°á»£c, được! - Äá»™i trưởng gáºt gáºt đầu nói - Äể anh còn xem đã.
Mấy phút sau anh ngẩng lên nói với Mừng :
- Anh bố trà em và o tiểu đội ba, tổ bốn, do em Vịnh là m tổ trưởng.
Tư-dát tặc tặc lưỡi :
- Tiếc quá, tiếc quá! Äá»™i trưởng mà cho hắn vô tổ tá»› thì tá»› chỉ cưá»i cÅ©ng đủ no, chẳng cần cÆ¡m nước chi hết!
Nó ghé và o tai Mừng thì thầm xúi :
- Cáºu xin vá»›i đội trưởng vá» tổ sáu cá»§a tá»› hÆ¡n. Tổ tá»› vui nhất đội. Äừng dại mà ở tổ bốn cá»§a Vịnh-sưa. Cáºu ấy là ká»· luáºt sắt gá»›m lắm.
Mừng vẫn dá»±a ngá»±c và o mép bà n đứng im có vẻ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao hết. Tư-dát huých huých cùi chá» và o sưá»n Mừng giục :
- Cáºu xin Ä‘i, xin ngay Ä‘i!
Vừa lúc đó đội trưởng ngẩng lên gá»i :
- Em Tư!
- Có mặt! - Tư-dát ráºp hai gót chân nghe độp to như tiếng gót già y Ä‘inh ráºp và o nhau, đứng nghiêm ngay lại.
- Em chạy Ä‘i gá»i em Vịnh vô đây cho anh.
- Có mặt! - Tư-dát đáp to vang cả gian buồng. Nó là m động tác đằng sau quay rất đúng, rất đẹp và nghiêm chỉnh. Và cÅ©ng rất bất ngá», nó giáºt cái mÅ© bêrê tÃm đội trên đầu, tung lên cao đến táºn trần nhà , rồi nhảy phốc lên vá»›i Ä‘iệu bá»™ ngưá»i giữ gôn bắt bóng, bắt lấy cái mÅ©, ôm ghì và o ngá»±c và chạy biến ra khá»i phòng.
5
Vịnh - tổ trưởng tổ bốn, Ä‘ang ngồi cạnh bể nước trước cá»a nhà bếp, nhặt rau giúp các chị cấp dưỡng. Nó trạc mưá»i bốn tuổi, mặc bá»™ quân phục mà u đất, sá»a ngắn lại, vá»›i chiếc áo trấn thá»§ rá»™ng thùng thình. Ngang lưng thắt cái thắt lưng da to bản, má»™t bên hông Ä‘eo cái bao đạn da cÅ© kỹ, méo mó. Nhưng cái khóa thắt lưng và cái nút cà i bao đạn bằng đồng được đánh bóng và ng chóe; như và ng tháºt. Äặc biệt hai bà n tay em chẳng có chút gì là bà n tay trẻ con, chúng to, thô, lòng bà n tay đầy chai, và nhiá»u vết rạn Ä‘en trên các móng tay. Äó là bà n tay cá»§a những ngưá»i từng quen công việc nặng nhá»c.
Hai hà m răng Vịnh thưa rếch như răng cá voi, nên các bạn trong đội gá»i em là Vịnh-sưa.
Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Vịnh-sưa cÅ©ng là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a khá nhiá»u đội viên khác trong đội...
Mồ côi cha từ nhá», mẹ bá» Ä‘i lấy chồng. Ngưá»i bác ruá»™t Ä‘em nó vá» nuôi. Bác là m thợ nguá»™i ở nhà máy đèn Huế. Gia đình bác má»—i ngà y má»™t thêm túng bấn vì quá đông con, vá»›i đồng lương chết đói. Äang há»c lá»›p tư, nó phải thôi há»c ở nhà bồng em, thổi cÆ¡m cho bác. Má»›i chÃn, mưá»i tuổi đầu, nó đã phải là m việc quần quáºt suốt từ sáng đén tối. Ngưá»i bác gái ác nghiệt thưá»ng xuyên đánh Ä‘áºp nó chẳng khác gì đứa ở. Bác trai Ä‘i là m suốt ngà y nên không thấu được hết tình cảnh vợ mình hà nh hạ đứa cháu nhá» mồ côi... Còn nó thì cứ nÃn lặng, sợ bác biết bác buồn, em thương bác lắm. Má»™t lần nó mang cÆ¡m trưa đến xưởng cho bác, gặp lúc thằng cai Tây Ä‘ang cá»± bác cái gì đó, rồi dang tay tát bác há»™c cả máu mÅ©i. Nếu bác không kịp trừng mắt ra hiệu thì suýt nữa nó đã quăng cái cặp lồng cÆ¡m và o mặt thằng Tây.
Năm mưá»i má»™t tuổi, bác xin cho nó và o há»c việc ở xưởng. Nối nghiệp bác, nó há»c nghá» nguá»™i. Bà n tay nhá» bé cá»§a nó biết cầm cái kìm, cái búa, cái dÅ©a... từ đó. Cách mạng tháng Tám thà nh công: Vịnh-sưa vẫn tiếp tục há»c nghỠở nhà máy Ä‘iện. Nhưng bây giá» há»c nghá» vui lăm. Tụi chá»§ Tây đã bị cách mạng tống cổ Ä‘i hết. Bác cá»§a Vịnh được bầu và o ban Quản đốc xưởng nguá»™i. Bịnh còn nhá»› mãi, hôm bác được bầu, trở vá» nhà , bác khóc ròng nói vá»›i nó: “Ân tình cách mạng to lá»›n quá cháu Æ¡i! Bác cháu mình cho dù tá»›i chết e cÅ©ng không Ä‘á»n đáp nổi!â€
Tháng sáu năm 1946, má»™t đơn vị Vệ Quốc Äoà n thuá»™c tiểu Ä‘oà n Tiếp phòng quân, vỠđóng quân trong khu vá»±c nhà máy. CÅ©ng như bao chú bé khác, gặp dịp may hiếm có nà y, Vịnh xoắn ngay lấy đơn vị Vệ Quốc Äoà n, và không rá»i ra nữa. Há»… có phút nà o rảnh rá»—i là nó từ xưởng máy tót ngay sang vá»›i các anh bá»™ đội. Nó tìm cách giúp các anh những công việc vặt là m vệ sinh doanh trại, tìm giẻ vá»›i dầu luyn cho các anh lau súng... Nó còn trổ nghá» thợ nguá»™i, chữa giúp các anh bá»™ pháºn súng bị hóc. Bà n tay cầm cái dÅ©a, cái cưa sắt, đục sắt... nom cÅ©ng ra dáng lắm.
Má»™t hôm, chÃnh trị viên đơn vị đứng ngắm Vịnh-sưa trong bá»™ quần áo lấm lem dầu mỡ, chăm chú, tháºn trá»ng dÅ©a má»™t bá»™ pháºn súng bị hóc, tá»§m tỉm cưá»i nháºn xét: “Nhá» bằng cái đầu đạn rứa mà chú mình nom đã có thá»› má»™t tay thợ súng là nh nghá»â€. Từ hôm đó, anh gá»i Vịnh là “Chú thợ súng nhá»â€. Cả đơn vị cÅ©ng bắt chước gá»i theo.
Dạo đó, đơn vị thiếu má»™t liên lạc chạy công văn giấy tá». Má»™t hôm, nhân nó sang chÆ¡i, chÃnh trị viên đơn vị gá»i nói và o buồng là m việc, má»i uống nước chè xanh quấy đưá»ng, tỉ tê há»i rõ hoà n cảnh gia đình nó. Sau đó, anh ngỠý muốn tuyển nó và o là m liên lạc cho đơn vị. Äang ngồi Vịnh đứng báºt ngay dáºy. Nó như không còn tin và o lá»— tai mình nữa. Ngay cả trong mÆ¡ nó cÅ©ng không thấy được má»™t hạnh phúc lá»›n đến như thế có thể đến vá»›i mình. Nó nói không kịp thở: “Em đã muốn xin vá»›i các anh từ lâu, nhưng em sợ... em không dám... Äã rứa anh cho em ở lại đây luôn, chiá»u ni em không vá» nhà nữa...†ChÃnh trị viên nói: “Em cÅ©ng cần phải vá» nhà để lấy đồ đạc quần áo, vá»›i xin phép bác em chứ?â€. Vinh nói: “Bác em Ä‘ang là m việc bên xưởng, em chạy ù qua đó xin phép luôn. Còn đồ đạc quần áo, em chẳng có chi, ngoà i bá»™ áo quần Ä‘ang mặcâ€. Trong bụng Vịnh sợ lúc mình chạy vá» nhà , các anh thay đổi ý kiến, không đồng ý nháºn mình nữa. Còn chÃnh trị viên nghe nó nói mà thương quá. Anh định búng sau khi Huế giải phóng, anh sẽ đưa nó vá» nhà mình nuôi, cho Ä‘i há»c.
Chiá»u hôm đó, Vịnh-sưa chÃnh thức ra nháºp Vệ Quốc Äoà n, liên lạc viên cá»§a đại đội ba, tiểu Ä‘oà n Tiếp phòng quân. Huế nổ súng kháng chiến, đại đội cá»§a Vịnh đánh nhau ở Mặt tráºn khu C. Nó được dá»± mấy tráºn Ä‘anh mở mà n ác liệt nổi tiếng: cầu Kho Rèm, nhà hà ng Sáp-Phăng-rông. Trưá»ng Thiên Hữu. Trong tráºn xung phong vô trưá»ng Thiên Hữu, chÃnh trị viên bị thương nặng. Vịnh-sưa Ä‘i sát bên các anh, khóc suốt từ Mặt tráºn vỠđến trạm quân y. Trước khi tắt thở, anh gá»i Vịnh lại bên cáng, xoa đầu âu yếm nói: “Lau nước mắt Ä‘i em. Em giữ lấy cái áo trấn thá»§ cá»§a anh mà mặc, đừng chôn nó theo anh phà đi. Ra tráºn nhìn cái áo cá»§a anh thì nhá»› trả thù cho anh...†Cái áo trấn thá»§ rá»™ng thùng thình nó Ä‘ang mặc chÃnh là cá»§a chÃnh trị viên hy sinh để lại.
Sau đó mấy hôm, Vịnh-sưa được lệnh triệu táºp vỠđội Thiếu niên trinh sát trung Ä‘oà n vừa thà nh láºp.
VỠđội chỉ mấy hôm, em đã được đội trưởng đặc biệt tÃn nhiệm, cá» là m tổ trưởng tổ bốn, kiêm tiểu đội trưởng tiểu đội ba. Hầu hết các bạn trong đội Ä‘á»u yêu và nể nó, có bạn sợ là đằng khác. Há»c táºp, công tác nó Ä‘á»u gương mẫu. Là m bất cứ việc gì dù nhá» nhặt đến đâu nó cÅ©ng là m đến nÆ¡i đến chốn.
Chu đáo, táºn tuỵ, ká»· luáºt, đó là những đức tÃnh Vịnh-sưa đã há»c được cá»§a chÃnh trị viên trong những ngà y sống cạnh anh. Chết rồi, anh để lại cho nó cuá»™c sống mẫu má»±c, trong sạch, tốt đẹp, cùng tình thương yêu cá»§a anh qua hÆ¡i ấm chiếc áo trấn thá»§ ngà y ngà y nó vẫn mặc...
Chỉ cần nhìn cách thức Vịnh-sưa giữ gìn chiếc áo trấn thá»§ cÅ©ng đã biết nó thương nhá»› anh đến chừng nà o. Trước khi Ä‘i ngá»§ bao giá» nó cÅ©ng cởi áo ra gấp vuốt tháºt thẳng nếp, gối lên đầu. Äi táºp vá» nếu có má»™t vết bùn nhá» dây và o là nó phải lấy nước gá»™t cho kỳ sạch... Hồi chưa vỠđội, má»™t lần nó chạy liên lạc, gặp má»™t anh Vệ Quốc Quân cao lá»›n, mặt cái áo len má»›i tinh mà u rượu chát, vác má»™t khẩu đại liên Ä‘ui-dá»-xết. Anh Æ¡i á»›i gá»i nói lại, đặt khẩu súng xuống, cởi cái áo len đưa cho nó và nói: “Mặc cái len thượng hạng ai mà khẩu đại liên dầu mỡ Ä‘en ngòm tháºt phà hoà i. Em cởi cái áo trấn thá»§ đưa Ä‘ay anh, rôi cầm cái áo len ni mà diệnâ€. Anh tưởng chú liên lạc chắc phải sướng mê ngưá»i vá» sá»± đổi chác quá lợi nà y. Nhưng tháºt bất ngá», Vịnh-sưa chẳng buồn nhìn cái áo len. Nó lắc đầu nói vá»›i anh: “Anh cho Ä‘em tất cả len dạ cá»§a thà nh phố Huế mình mà đổi lấy áo trấn thá»§ ni, em cÅ©ng không đổi môâ€. Nói rồi nó chạy biến, để anh Vệ Quốc Quân vá»›i cái áo len thượng hảo hạng trong tay, đứng sững nhìn theo kinh ngạc không hiểu là m sao chú ta lại đòi đến mức ấy?
Tuy chỉ má»›i biết Ä‘á»c biết viết, nhưng nhá» táºp luyện hết sức chăm chỉ nên các khoa mục trinh sát rất khó như vẽ bản đồ, đánh tÃn hiệu bằng cá», Vịnh-sưa là má»™t trong mấy đội viên giá»i nhất. Mưá»i lưá»i thá» danh dá»± cá»§a Vệ Quốc Äoà n nó “đá»c ngược†được, như lá»i Tư-dát khen.
Riêng tinh thần ká»· luáºt cá»§a nó thì không chê và o đâu được. Äá»™i trưởng phân công tổ nó đà o má»™t cái hố rác sâu tám mươi phân. Äà o xong, nó lấy thước Ä‘o hẳn hoi. Không sâu hÆ¡n mà cÅ©ng không nông hÆ¡n. Ná»™i quy đội đỠra. Những đêm không táºp khoa mục trinh sát, mưá»i giá» phải lên giưá»ng ngá»§. Thế là đúng mưá»i giá» nó bắt cả đội phải lên giưá»ng, dù Ä‘ang chÆ¡i vui, rôm rả đến mấy. Trước khi Ä‘i ngá»§ nó không bao giá» quên khám chân các tổ viên. Äứa nà o chân bẩn, nó dá»±ng dáºy bắt Ä‘i rá»a cho bằng được. Nếu cù nhầy, cãi lại, láºp tức nó lên giá»ng giải thÃch: “Ká»· luáºt quân đội là ká»· luáºt sắt. Nếu không có ká»· luáºt thì quân đội không thể chiến đấu đượcâ€. Äó là những câu nó há»c được cá»§a chÃnh trị viên, và chỉ chá» dịp là đưa ra áp dụng. Tư-dát nói: “Vịnh-sưa là ká»· luáºt sắt gá»›m lăm†là do váºy.
* * * * *
- Vịnh-sưa Æ¡i, Vịnh-sưa! Lên ngay, lên ngay! Äá»™i trưởng có việc thượng khẩn gá»i cáºu! - Từ xa, Tư-dát đã réo gá»i ầm Ä©. - Cáºu ngồi đây mà tá»› cứ chạy quanh tìm bở hÆ¡i tai.
Chưa kịp để Vịnh-sưa há»i, Tư-dát liến láu nói luôn :
- Lên, lên mà nháºn tổ viên má»›i, không nó sổng mất thì tiếc lắm. Hắn tên là Mừng, nhưng không có há»! Không Trần, không Lê, không Nguyá»…n, không Äặng, không có cóc khô chi hết a hÆ¡ hÆ¡...
Tư-dát lại ôm bụng cưá»i ngất và tin chắc Vịnh-sưa cÅ©ng sẽ cưá»i theo vá»›i cái tin ngá»™ nghÄ©nh đó.
Nhưng Tư-dát chưng há»ng. Vịnh-sưa không há» nhếch mép lại còn cau mặt nói :
- Không có há» thì có cái chi đáng cưá»i mà cáºu cÅ©ng cưá»i? Äã không biết được há» mình là chi, chắc ở nhà hắn phải khổ lắm...
Vẻ liến láu trên khuôn mặt Tư-dát biến mất. Chú ta cứng lưỡi, tảng lá» rút lui êm. Nó Ä‘i và o nhà bếp, vá» há»i cÆ¡m đã chÃn chưa.
Vịnh-sưa đứng lên, bưng rổ rau đã nhặt sạch và o bếp. Nó trở ra bể rá»a tay, lau khô, sá»a lại quân phục chỉnh tể rồi chạy và o gặp đội trưởng.
6
Vịnh-sưa dắt Mừng vá» chá»— nằm cá»§a tổ mình. Có đến ná»a đội rồng rắn theo sau. Chúng tò mà muốn xem cung cách các bạn tổ bốn tiếp đón tổ viên má»›i như thế nà o.
Chá»— nằm cá»§a tổ bốn là hai tâm phản kê liá»n nhau, sát bên cá»a sổ góc trái ngôi nhà . Äầu phản giáp tương hai chiếc chăn đơn gấp vuông vắn, cùng vá»›i ba chiếc ba lô nằm thanh má»™t hà ng thẳng tắp, cá»± ly rất Ä‘á»u nhau. Vịnh-sưa nói vá»›i Mừng :
- Äây là “nhà †cá»§a tổ bốn mình. Cáºu Bồng nằm ngoà i, rồi đến cáºu Kim, chừ thêm cáºu nữa rồi đến tá»›. Cho cáºu nằm giữa cho ấm. Có ra vưá»n cáºu nhá»› Ä‘i lối cá»a trước, đừng nhảy qua cá»a sổ mà tha hết đất cát vô phản.
Mừng ngoan ngoãn gáºt đầu.
Vịnh-sưa quay lại chỉ má»™t bạn trạc mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi, mặt mÅ©i xinh trai, mắt má»™t mà :
- Äây là cáºu Kim. Còn đây là cáºu Bồng - Bồng cÅ©ng trạc mưá»i ba, mưá»i bốn, ngưá»i thấp, mặt vuông, trán ngắn, tóc húi cua.
Vịnh nói với Kim và Bồng :
- Äá»™i trưởng dặn tổ ta phải yêu thương, chăm sóc Mừng như đứa em út trong nhà . Mừng má»›i vô đội, lại nhá» tuổi nhất tổ... Thêm nữa, Mừng không có cha mẹ, anh em, nhà cá»a chi hết...
Bồng và Kim đứng sát bên Mừng, vẻ lúng túng vì chưa biết nên bắt đầu lá»i dặn cá»§a đội trưởng như thế nà o.
Vịnh-sưa lại nói :
- Chừ tổ mình phải kiếm thêm cho Mừng và i bá»™ áo quần để thay đổi. Äợi cho đến khi được ban Quân nhu Mặt tráºn cấp phát còn lâu. Vá»›i lịa, phải sá»a soạn cho Mừng cái ba lô. Mai kia ra Mặt tráºn không có ba lô, biết lấy chi đựng quần áo đồ lá»?
- Phải đó, phải đó! - Bồng và Kim láºp tức hưởng ứng.
Kim nhảy phóc lên phản, lôi cái ba lô con cóc Hướng đạo sinh (Hồi còn ở nhà , Kim đã và o đội Sói Con Hướng đạo sinh) lục lấy ra một cai sơ mi cộc tay vải ca rô và cái quần ka ki xanh còn mới, đẩy tới trước mặt Mừng :
- Cáºu lấy bá»™ ni mà mặc... Mình mặc hÆ¡i cháºt, cáºu mặc chắc vừa...
Bồng cÅ©ng mở ba lô lôi ra má»™t tấm nhung mà u huyết dụ, rá»™ng gần bằng cái má»n đơn. Nó giÅ© rá»™ng tấm nhung ra, rồi gấp lại, đặt và o tay Mừng, giá»ng hà o hiệp :
- Cho cáºu đó để là m má»n đắp. Ngó bá»™ má»ng rứa chứ đắp ấm gá»›m lắm.
Mừng há miệng, mắt mở to nhìn không chá»›p, tấm nhung đỠchói trong tay. Chưa bao giwò nó được nhìn thấy má»™t cái gì chói lá»i đến thế, rá»±c rỡ đến thế. Nó buá»™t kêu lên khe khẽ, giá»ng gần như sợ sệt :
- Ui cha, cái chi mà đẹp dữ ri anh?
- Nhung! - Tư-dát đứng ngay phái sau chen và o nói - Chứ mi chưa nhìn thấy nhung khi mô à ?
Tư-dát cầm lấy tấm nhung trong tay Mừng, đưa cao lên, ngoẹo đầu bên nà y ngoẹo đầu bên kia, là m bá»™ ngắm nghÃa :
- Thứ nhung ni là đắt tiá»n gá»›m lắm đấy. - Nó gáºt gáºt đầu là m bá»™ mặt quan trá»ng. - Trước Cách Mạng, ở Huế chỉ có Nam Phương hoà ng háºu vá»›i tá»› là hay dùng thứ nhung ni thôi. Hoà ng háºu thì để may áo dà i, còn tá»› thì may quần đùi.
Trước khi vỠđội, Bồng là liên lạc cá»§a tiểu Ä‘oà n mưá»i bảy. Trong tráºn xunh phong khách sạn Mô ranh, vị trà kiên cố nhất cá»§a bá»n giặc trong thà nh phố Huế, Bồng xẻo tấm nhung nà y ở cái mà n sân khấu rạp chiếu bóng cá»§a khách sạn.
Nó cất giữ cẩn tháºn lắm, trá»i lạnh cắt ruá»™t cÅ©ng không giở ra đắp. Thế mà bây giá» nó lấy ra cho phắt Mừng.
Vừa lúc đó các bạn những tổ khác cũng kéo đến. Hòa-đen mang cho Mừng một cái thìa bạc (cũng lấy được ở vị trà giặc) và một cái chén ăn cơm. Hòa-đen nói với Mừng :
- Äá»i bá»™ đội, sau súng đạn, thì hai thứ ni là quan trá»ng nhất đó nghe.
Châu tổ bảy mang cho Mừng má»™t cái áo len ngắn tay. Hiá»n tổ má»™t lao sầm sầm từ trên cầu thang gác xuống, tay vung vẩy cái túi dết vải bạt. Nó quà ng luôn vô cổ Mừng, lùi lại má»™t bước ngắm nghÃa :
- Vừa đẹp! Cáºu nhá» ngưá»i, Ä‘eo cái túi dết ni còn tiện gấp trăm cái ba lô. Cáºu đừng khinh nó nhá». Cứ tá»ng thá» vô đó năm bá»™ quần áo coi! Lá»t thá»m!
Các bạn khác cÅ©ng ùn ùn mang đến cho Mừng nà o áo, nà o quần, nà o thắt lưng da, bao đạn, và bao nhiêu đồ váºt linh tinh khác. Vịnh-sưa phải xua xua tay kêu lên :
- Thôi các câu, thôi các cáºu! Cho nhiá»u ri cáºu ta tha là m răng cho nổi!
Äồ lá», quần áo, các bạn mang đến trang bị cho Mừng, chất thà nh đống to tướng trên phản. Mừng đứng sững nhìn đống đồ đạc các bạn cho, miệng cứ mấp máy định nói gì mà không nói được. Hai mắt nó tá»± nhiên đỠhoe :
Hòa-Ä‘en đứng cạnh, nhìn mắt bạn, ngạc nhiên há»i :
- Æ , răng mắt cáºu đỠrứa?
- Không biết có con chi hắn bay vô mắt tui ấy... - Mừng đưa nắm tay lên dụi dụi mắt, ấp úng nói.
- ÄÆ°a tá»› thổi bụi cho. - Hòa-Ä‘en chụm môi ghé và o mắt bạn. Mừng bá» nắm tay ra, hai mắt ướt nhòa...
Vịnh-sưa ngồi chồm há»—m trên phản, chá»n áo quần đồ lá» cần thiết xếp và o túi dết cho Mừng. Vừa xếp nó vừa rên rẩm :
- Các cáºu ấy cho lăm đồ đạc ri thì ba lô túi dết mô mà đựng cho xuể?
Khi trong phòng chỉ còn lại hai đứa, Mừng ngồi xuống cạnh Vịnh, rủ rỉ nói :
- ÄÆ°á»£c vô Vệ Quốc Äoà n sướng quá anh hè?
Vịnh-sưa ngẩng lên nhìn Mừng, cặp mắt long lanh ấm áp :
- Còn phải nói chi nữa! Sướng nhất hạng...
7
Sáng hôm đó, đội trưởng được Ä‘iện cá»§a ban Tham mưu Trung Ä‘oà n triệu táºp có việc khẩn. Anh cho đội nghỉ buổi táºp bà giao cho Du, tiểu đội trưởng tiểu đội hai, là m trá»±c nháºt.
Äêm qua, cả hai Mặt tráºn Khu B và Khu C, tiếng súng nổ rất dữ. Pháo sáng từ các vị trà giặc vá»t lên tá»›i tấp, sáng rá»±c má»™t góc trá»i Nam thà nh phố. “Ông già bảy lăm†“ho†dồn dáºp gấp mấy những đêm trước. Lúc ông “ho†cả đội Ä‘á»u thức, nằm im nhẩm đếm theo từng phát má»™t.
Äá»™i trưởng vừa Ä‘i khá»i, cả đội ùa hết ra sân mặc dầu trá»i vẫn lắc rắc mưa. Äứng tụm năm tụm ba trên sân, chúng bà n tán tranh cãi, phá»ng đóan vá» kết quả tráºn đánh đêm hôm qua. Hiá»n từ trong nhà chạy ra, nháºp và o má»™t nhóm đông nhất Ä‘ang tụ táºp dưới gốc cây mù u, Ä‘ang tranh cãi rất hăng. Mừng cÅ©ng ở trong nhóm nà y, nhưng nó chỉ đứng im há miệng lắng nghe. Nó hết nhìn bạn nà y đến bạn khác, vẻ thán phục. Hiá»n chen và o giữa nói :
- Cãi nhau là m chi cho mệt! Chút nữa đội trưởng vá» sẽ có thông báo cá»§a Mặt tráºn. Chừ có việc ni là hay hÆ¡n cả. Có cáºu mô thÃch táºp xiếc thì theo tá»› táºp cho vui Ä‘i!
Không thấy có bạn nà o hưởng ứng, Hiá»n quay sang Mừng, cầm lấy cánh tay Mừng nắn nắn và nói :
- Cáºu nhá» ngưá»i mà chắc ghê. Cáºu táºp xiếc nhất định phải mau thà nh tà i. Cáºu có thÃch táºp xiếc không? Tá»› dạy cho.
Mừng ngơ ngác :
- Xiếc như mấy ông bán dầu cù là ở chợ Äông Ba?
Hiá»n chưa kịp trả lá»i, Tư-dát đã chen và o :
- Cáºu đừng có nghe hắn dá»— ngon dá»— ngá»t, táºp xiếc táºp xót mà u đầu gãy cổ có ngà y. Khối cáºu trong đội nghe hắn dá»— ngon dá»— ngá»t theo hắn táºp xiếc xót, má»c sừng trước trán rồi đó. - Nó cưá»i quay lại nói vá»›i Hiá»n. - Cáºu cÅ©ng nên dẹp cái môn xiếc xót cá»§a dáºu Ä‘i cho anh em nhá». Quay Ä‘i quay lịa cÅ©ng chỉ có trò nhà o lá»™n vá»›i trò trồng cây chuối...
Hiá»n đỠmặt cãi :
- Ngưá»i ta còn có trò Ä‘i trên dây thép...
- Äi trên cây tre gác lên hai cái ghế thì có! - Tư dát trá» môi nói - Nhát gan như tá»› cÅ©ng chạy trên đó được.
Hiá»n ức quá, cố chống chế :
- Môn xiếc chÃnh cá»§a tá»› là môn dạy thú kia. Nếu có gấu tá»› cÅ©ng dạy được.
Tư-dát cà ng trêu già :
- Cáºu dạy được gấu thì tá»› dạy được cả sư tá», tây ngu (Tê giác), bò tót. - Tư-dát quay sang nói vá»›i Mừng. - Cáºu biết không, hồi má»›i vỠđội, không biết cáºu ta tròng được ở đâu con chó má»±c bị lạc mất chá»§, lôi vỠđội dạy Ä‘i xe đạp. Cáºu ta chăm anh chó hÆ¡n mẹ chăm con, nhịn cả phần cÆ¡m cho chó ăn. Cáºu ta dạy dá»— tà i giá»i đến ná»—i con chó quay lại đớp cho má»™t cú vô bắp vế, máu chảy ướt cả quần...
- Chừ con chó ấy mô rồi? - Mừng nhìn Hiá»n tò mò há»i.
- Hắn giá»±t đứt xÃch chạy mất từ Ä‘á»i tám hoánh! - Tư-dát trả lá»i tranh. - Tá»› mà nói láo tá»› Ä‘i đầu xuống đất. Cáºu muốn có ngà y bị chó dại cắn chết, cứ việc theo cáºu ta mà xiếc vá»›i xót.
Hiá»n ức muốn phát khóc, nhưng không là m sao nói lại vá»›i cái mồm liến láu cá»§a Tư-dát. Nó đưa mắt lưá»m Tư-dát, rồi định bá» Ä‘i chá»— khác. Nhưng Tư-dát không chịu buông tah, nÃu tay Hiá»n lại, chỉ vá» phÃa má»™t gốc cây vông đồng ở gần cuối sân :
- Có cáºu Vệ má»›i vỠđội chiá»u hôm qua kia kìa. Theo tá»›, cáºu nên táºp xiếc cho cáºu ấy hÆ¡n. Bá»™ cáºu ấy ngÆ¡ ngÆ¡ mà hiá»n như con gái rứa, cứ chịu khó dá»— ngon dá»— ngá»t, răng cáºu ấy cÅ©ng theo.
Vệ là đội viên thứ ba mươi hai cá»§a đội. Nó đến nháºp đội và o năm giá» chiá»u hôm qua. Trước đây, nó là liên lạc cá»§a trung đội Ca-nông Bảy lăm. Hồi Huế má»›i nổ súng, nhiá»u bạn trong đội thỉnh thoảng vẫn gáºp nó cưỡi con ngá»±a ô, lóc cóc Ä‘i theo sau khẩu Ca-nông, trên đưá»ng di chuyển vị trÃ.
Vệ trạc tuổi Vịnh-sưa, thân hình rất mảnh giẻ cân đối. Gương mặt nó không đẹp nhưng có má»™t vẻ hết sức dá»… thương. Cặp mắt to, sáng, dịu dà ng như mắt lai, thưá»ng ánh lên má»™t vẻ buồn buồn rất lạ. Äặc biệt nó có cái đầu to quá cỡ y như đầu ngưá»i lá»›n chắp và o, đội cái mÅ© ca lô dạ tÃm rất diện. Những ón tóc Ä‘en nhánh như lông quạ thò ra ngoà i mÅ©, xoăn xoăn thà nh búp. Má»›i vỠđội chiá»u hôm qua, nó đã được các bạn tặng luôn cho cái biệt hiệu: Vệ-to-đầu.
Lúc nà y, Vệ Ä‘ang đứng khom lưng, hai tay chống gối, chăm chú xem Vịnh-sưa dÅ©a má»™t vỠđạn Ä‘ui-xết để là m cán dao nhÃp.
- Vệ Æ¡i Vệ! tá»›i đây, tá»›i đây, có việc ni hay lắm. - Tiếng Tư-dát gá»i to.
Vệ chạy lại, Tư-dát túm lấy tay, há»i :
- Cáºu có thÃch táºp xiếc không, tá»› xin giá»›i thiệu vá»›i cáºu, - Tư-dát chỉ và o Hiá»n - đây là má»™t ông thầy xiếc tà i nhất nhì Äông Dương...
Vệ mắt chá»›p chá»›p, hết nhìn Tư-dát lại nhìn Hiá»n như có vẻ lấy là m lạ lắm.
- Trước khi vô Vệ Quốc Äoà n, cáºu cÅ©ng Ä‘i là m xiếc à ? - Vệ há»i Hiá»n. - Cáºu ở gánh nà o váºy?
Tư-dát lùi lại phÃa sau bụm miệng nhịn cưá»i. Bụng chắc mẩm đã cho được cáºu đội viên má»›i và o “xiếc†và nhất định sẽ có những pha cưá»i nôn ruá»™t.
Hiá»n miá»…n cưỡng trả lá»i Vệ :
- Mình có ở gánh nà o đâu... Hồi còn Ä‘ang Ä‘i há»c, mình mê xiếc lắm. Bao nhiêu gánh xiếc tá»›i Huế. Mình chẳng bá» sót gánh nà o. Tạ Duy Hiển nà y, Long Tiên nà y, Äô-cô-ha-ma nà y... Mình Ä‘i coi nhiá»u lần rồi vá» bắt chước tá»± táºp lấy. Khi mô đánh Tây xong, mình sẽ xin Ä‘i theo má»™t gánh xiếc...
- Thế cáºu đã táºp được những trò gì rồi? - Vệ chăm chú há»i.
- Chỉ mới được có mấy trò... Trồng cây chuối, đi bằng hai tay, đi trên dây thép...
- Cáºu ấy còn nhai được cả cÆ¡m cháy rau ráu như là nhai mảnh chai bóng Ä‘iện ấy. Tà i ghê lắm Vệ ạ - Tư-dát chêm và o.
Vệ không để ý đến lá»i trêu chá»c cá»§a Tư-dát. Nó nói vá»›i Hiá»n, giá»ng hồi há»™p :
- Cáºu diá»…n thá» và i trò cho mình xem vá»›i. Lâu lắm mình không được xem xiếc :
- Äi, Ä‘i lại đằng kia mình diá»…n cho coi. - Hiá»n cầm tay Vệ-to-đầu định kéo Ä‘i. - Rồi tùy cáºu chá»n, thÃch táºp trò nà o mình sẽ dạy cho trò ấy. Không khó lắm đâu.
- Trồng cây chuối vá»›i Ä‘i bằng hai tay thì ở đâu chẳng diá»…n được? - Vệ ngạc nhiên há»i.
- Nhưng ở đây toà n đá vá»›i sá»i, đằng kia có bãi cá», lỡ ngã đỡ Ä‘au hÆ¡n. Nhưng mình sợ là sợ cho cáºu má»›i táºp, chứ vá»›i mình ở đâu chẳng chÆ¡i được!
Hiá»n xắn hai ống tay áo, nhảy lùi lại má»™t bước, chuẩn bị diá»…n trò trồng cây chuối. Nó định bụng sẽ trổ hết tà i, diá»…n tháºt xuất sắc, là m cho tay đội viên má»›i nà y phải lác mắt, và sẽ nằng nặc xin theo há»c.
Nhưng bữa nay nó bị xúi quẩy quá! Sau khi đã nhặt hết những viên đá nhá»n. Hiá»n cẩn tháºn chúi đầu xuống đất, gắng sức tung hai chân để dá»±ng ngược ngưá»i. Nhưng hai chân lại nặng ná» rÆ¡i xuống cứ y như bị buá»™c đá váºy. Sá»i đá ấn và o đầu nó Ä‘au Ä‘iếng ngưá»i. Mặt nó đổ bừng vì gắng sức.
Tư-dát liá»n bước lại, túm lấy hai cổ chân Hiá»n vui vẻ dá»±ng ngược lên, cưá»i nói :
- Äể tá»› trồng giúp cho. Chuối trông cứ bổ xiêu bổ sấp mãi rứa thì đứt hết rá»… còn chi!
Hiá»n đứng lên vừa ức vừa ngượng. Nó xoa xoa hai đầu gối, chống chế :
- Tại mấy bữa ni chân tá»› hÆ¡i bị Ä‘au, chứ má»i lần tá»› chỉ há»± má»™t cái là lên ngay.
Vệ-to-đầu nãy giá» vẫn chăm chú theo dõi Hiá»n diá»…n xiếc. Khi Hiá»n đứng lên, Vệ đưa tay phá»§i phá»§i những sợi rác trên tóc bạn. Nó bá»—ng lá»™t cái mÅ© ca lô dạ tÃm ra khá»i đầu và cẩn tháºn luồn và o giữa cầu vai áo quân phục. Các bạn ngạc nhiên thấy trên đầu nó, giữa những món tóc xoăn xoăn Ä‘en nhánh như lông quạ, có ba bốn cái sẹo to dà i nhẵn bóng như những vết chém.
Vệ nhỠnhẻ nói với các bạn đang đứng xung quanh :
- Mình cÅ©ng biết Ãt trò xiếc...
Trước những cặp mắt nghi ngá» cá»§a các bạn, Vệ đột ngá»™t hét lên má»™t tiếng nghe rất lạ tai. Và nhanh không kịp chá»›p mắt nó chúi ngưá»i lá»™n nhà o hai vòng rồi đứng lên ngưá»i thẳng tắp. Chưa kịp để cho các bạn ngạc nhiên, nó chống hai tay xuống đất, dá»±ng ngược ngưá»i, và cứ thế Ä‘i bằng hai tay, rất nhanh vá» phÃa ngôi nhà khi còn cách tưá»ng chừng hai bước, nó là m má»™t động tác nhà o lá»™n hết sức đẹp mắt trước khi đứng thẳng lên. Bức tưá»ng trước mặt có má»™t khuôn cá»a sổ hình tròn, không có cánh cá»a. Nó lại thét lên má»™t tiếng chói tai, tung ngưá»i bay lá»t qua khuôn cá»a sổ, và o bên trong nhà .
Các bạn định à o và o bên trong nhà để xem Vệ có việc gì không. Nhưng bên trong đã nghe tiếng Vệ thét lên và cả ngưá»i đã bay vá»t ra bên ngoà i. Chá»›p mắt nó đã đứng thẳng trước mặt các bạn, ngưá»i không há» chao đảo ngả nghiêng.
Tất cả cứ tròn xoe mắt nhìn theo Vệ, miệng kêu: â€œÆ ... ơ†Tồi tất cả cùng má»™t lúc, nhảy lên như choi choi, vá»— tay rôm rốp :
- Äúng là xiếc chÃnh cống! Äúng là xiếc chÃnh cống! Bá»-ra-vô Vệ-to-đầu! Bá»-ra-vô Vệ-to-đầu.
Trước sá»± tán thưởng nồng nhiệt cá»§a các bạn, gương mặt đỠhồng lên. Vì cao hứng, vui thÃch, nó dẫn các bạn Ä‘i thẳng đến chá»— sợi dây thép phÆ¡i quần áo ở góc bên trái sân. Sợi dây to bằng đầu đũa, cao quá tầm tay vá»›i, căng từ hai gốc cây mù u cách nhau chừng mưá»i thước. Trên dây Ä‘ung đưa nà o áo trấn thá»§, khăn mặt, quần sÆ¡ mi... Tư-dát Ä‘oán là Vệ sắp diá»…n trò Ä‘i dây thép, nó liá»n chạy tá»›i trước, vÆ¡ tất cả áo quần cuá»™n lại thà nh má»™t bó và quăng lên thà nh bể nước cạnh đó.
Vệ nhảy lên nÃu sợi dây thép, gần sát chá»— buá»™c và gốc cây, rồi nhún ngưá»i Ä‘u lên. Loáng má»™t cái nó đã đứng lên sợi dây thép, ngưá»i hÆ¡i lúng liếng má»™t chút. Nhưng nó dang thẳng hai tay, lấy được thăng bằng má»™t cách dá»… dà ng. Khoan thai nhẹ nhà ng nó bước từng bước ngắn, vững, Ä‘i sang đầu dây thép bên kia, dưới những bước chân sợi dây thép hÆ¡i võng xuống, khẽ Ä‘ung đưa... Khi còn cách gốc cây chừng non má»™t bước, nó bá»—ng trượt chân, nhà o nghiêng nưá»i. Các bạn kêu rú, sợ hÄ©a, cháºy xô hết cả lại, giÆ¡ tay ra định đỡ. Nhưng hai kheo chân nó đã lẹ là ng ngoặc và o sợi dây thép, treo ngược ngưá»i, đầu dốc xuống đất. Té ra nó là m động tác giả để dá»a các bạn chÆ¡i. Vẫn treo ngưá»i trên dây thép, nó ngẩng lên nhìn vẻ lo lắng sợ hãi cá»§a các bạn vá»›i ánh mắt dịu dà ng như mắt nai, và má»§m mỉm cưá»i rất dá»… thương.
Vừa lúc đó đội trưởng Ä‘i há»p vá». Anh đến ngay trước mặt Vệ lúc nà o không hay. Vệ chợt nhìn thấy anh, mỉm cưá»i bối rối. Nó vá»™i và ng vịn tay và o vai Hiá»n, nhẹ nhà ng buông mình xuống đất.
Äá»™i trưởng gá»i Vệ và o phòng là m việc. Cả đội ùa và o theo, đứng cháºt gian phòng. Äá»™i trưởng quyết định bổ xung Vệ và o tổ Hiá»n. Sau đó anh há»i chuyện nó tại sao biết là m xiếc, và táºp xiếc từ bao giá».
Té ra trước khi gia nháºp Vệ Quốc Äoà n, Vệ là diá»…n viên nhà o lá»™n cá»§a má»™t gánh xiếc rong. Nó kể :
... Gánh xiếc rong cá»§a nó do má»™t ông Khách (Ngưá»i Tà u) to lá»›n, có cặp mắt xếch ngược như mắt tướng hát bá»™i, là m chá»§ gánh. Ông nà y trước là diá»…n viên trụ cá»™t cá»§a má»™t Ä‘oà n mãi võ SÆ¡n Äông, chuyên bán thuốc cao, rất có tiếng tăm ở Sà i Gòn-Chợ Lá»›n. Sau vì má»™t chuyện xÃch mÃch gì đó vá»›i ngưá»i trưởng Ä‘oà n, ông ta tách khá»i Ä‘oà n và láºp má»™t gánh xiếc rong để sinh sống. Gánh xiếc nà y vẻn vẹn có năm diá»…n viên: Chá»§ gánh, Vệ, má»™t anh lùn, má»™t con khỉ và má»™t con gấu. Gánh xiếc rong nhá» bé cá»§a nó từng Ä‘i diá»…n khắp lục tỉnh Nam Kỳ, sang cả Nam Vang. Lúc nà y cả đội má»›i hiểu ra vì sao giá»ng nói cá»§a Vệ lÆ¡ lá»› đá giá»ng Sà i Gòn.
8
Lần đầu tiên Hiá»n và nhiá»u bạn khác trong đội má»›i được biết cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ngưá»i là m xiếc rong chẳng mê ly vui thú như chúng vẫn thưá»ng tưởng tượng. Trái lại, đó là má»™t cuá»™c sống gian truân, vất vả, cá»±c nhục đến ghê ngưá»i. Cuá»™c sống ấy đã để lại trong trà nhá»› chú bé có cặp mắt dịu dà ng như mắt nai nà y biết bao ká»· niệm hãi hùng...
ChÃnh ngưá»i Khách mãi võ SÆ¡n Äông vừa là m chá»§ gánh vừa dạy xiếc cho các diá»…n viên. Ông ta dạy anh lùn tung hứng ném dao, dạy con khỉ, con gấu múa thanh long Ä‘ao, Ä‘i xe đạp, dạy Vệ nhảy qua vòng lá»a có cắm dao cùng các trò nhà o lá»™n, Ä‘i trên dây thép... Vá» các môn xiếc, ông ta tuyệt giá»i, không má»™t môn nà o ông không đạt đến mức Ä‘iêu luyện. Nhưng ông cÅ©ng ác vô cùng. Lúc dạy, tay ông ta không bao giá» rá»i cây roi da. Con khỉ, con gấy, anh lùn và Vệ, má»—i lần là m sai, là m há»ng, ông ta quất không tiếc tay, lại còn phạt nhịn đói. Nhìn ông ta đánh con khỉ vá»›i con gấu má»›i thương! Dưới những tráºn mưa roi da, hai con váºt ôm mặt kêu rú lên, lăn lá»™n dưới đất, chắp tay lạy ông rối rÃt...
Äể cạnh tranh vá»›i hà ng trăm gánh xiếc rong hồi đó, ông chá»§ bắt anh lùn và Vệ diá»…n những trò hết sức ghê rợn, là m ngưá»i xem phải dá»±ng tóc gáy. Lên mưá»i tuổi, Vệ đã phải phi tân bay qua vòng lá»a cháy rần ráºt có cắm mưá»i hai lưỡi dao nhá»n hoắt. Phải Ä‘i trên dây thép căng cao hai thước, và bước tá»›i đâu, ông chá»§ đẩy theo tá»›i đó má»™t bà n gá»— có bốn bánh xe, bên trên cắm ngược mưá»i hai lưỡi dao như sẵn sà ng chá» nó ngã xuống... Nhưng khá»§ng khiếp hÆ¡n cả là trò nó phải là m bia sống cho anh lùn ném dao.
Ngưá»i diá»…n viên có tà i tung hứng và ném dao tuyệt vá»i nà y xấu xà dá»… sợ. Anh ta cao chỉ hÆ¡n má»™t mét nhưng đôi vai rất rá»™ng nên trông cứ như ngưá»i vuông. Anh có cái đầu to hết cỡ. Trong biển quảng cáo, anh thưá»ng được trưng là “Ngưá»i lùn nhất thế giá»›i vá» tà i tung hứng và ném daoâ€.
Là m bia sống cho anh lùn ném dao, Vệ phải cởi trần, mặc quần cá»™c thun bó sát ngưá»i. Nó đứng dá»±a lưng và o má»™t tấm ván má»ng dá»±ng trên cái giá gá»—, hai tay dang thẳng, hai chân xoạc rá»™ng, toà n thân không nhúc nhÃch, như đã bị đóng Ä‘inh và o tấm ván. Anh lùn đứng cách xa nó chừng mưá»i bước, tay cầm má»™t nắm dao găm sáng loáng. Sau má»™t hồi đánh phèng phèng cổ động, ông chá»§ hô lên má»™t tiếng như sấm “Tả lá»› nà y!â€. Láºp tức anh lùn cầm từng con dao má»™t ném phầm pháºp và o quanh ngưá»i Vệ. Dao cắm sát đỉnh đầu, sát hai vai, luồn dưới hai nách, hai bên hông, hai bên bạn, cuối cùng là dưới hai bà n chân. Vừa đúng mưá»i hai lưỡi. Lưỡi nà o cÅ©ng cắm cách ngưá»i nó chỉ và i ba phân, có lưỡi dÃnh sát da... Và cà ng ném cắm sát dao cà ng được ngưá»i xem tung tiá»n thưởng. Lúc Vệ bước ra khá»i tấm ván, mưá»i hai lưỡi dao cắm trên ván vẽ thà nh má»™t hình ngưá»i nho nhá»...
Mặc dầu đã đứng là m bia sống hà ng mấy trăm lần, nhưng Vệ không là m sao quen được. Kể đến đây, bất giác nó rùng mình. Tháºt khá»§ng khiếp! Lúc đó hai mắt nó nhắm nghiá»n nên nghe cà ng rõ tiêgns dao rÃt quanh mình. Má»—i lần lưỡi dao bay đến cắm pháºp và o ván, rung lên bần báºt, chất thép lạnh chỉ chạm khẽ và o da thịt mà nhói thấu đến táºn óc. Má»™t cảm giác kinh hoà ng không sao tả xiết là m cho khắp ngưá»i nó mồ hôi vã ra như tắm. Mồ hôi chảy ròng ròng suốt từ chân tóc đến hai gan bà n chân. Nhiá»u lần căng thẳng quá, nó tưởng có thể ngã gục xuống chết ngất. Nhưng nó đã cố hết sức để đứng vững, không run. Nếu run và chỉ cần má»™t li leo xê dịch, dao sẽ cắm và o ngưá»i như chÆ¡i.
Những vết sẹo dà i như chém trên đầu Vệ chÃnh là những vết dao anh lùn lỡ ném hÆ¡i quá tay...
Ngồi nghe Vệ kể chuyện là m xiếc, hai thái dương đội trưởng mồ hôi rịn lấm tấm. Anh sững sỠkêu lên :
- Thế cha mạ, quê quán em ở đâu mà phải lưu lạc vô táºn Sà i Gòn là m xiếc rong? Nó kể :
... Nó theo gánh xiếc từ ngà y còn nhá» lắm, nó không nhá»› là năm lên mấy nữa. Cha mạ quê quán thì chỉ còn nhá»› là cả nhà nó sống chui rÃc dưới má»™t cái gầm cầu sắt to lắm. Ngưá»i gồng gánh, ô tô, tà u hoả Ä‘i lại rầm ráºp trên đầu suốt ngà y, suốt đêm. Cha nó thưá»ng mặc bá»™ áo quần xanh, rách rưới, nồng nặc mùi vôi. Nó không nhá»› mặt cha nhưng cái mùi vôi nồng nặc trên áo quần cha sau má»—i buổi chiá»u Ä‘i là m vá», thì cho đến táºn bây giá» nó vẫn như còn ngá»i thấy... Cứ chiá»u đến nó lại trèo lên mặt đưá»ng nhá»±a đón cha. Thấy bóng cha từ xa, nó chạy à o đến. Cha bồng nó lên tay, hôn hÃt rồi móc móc túi... Cha bắt nó nhắm mắt, há miệng tháºt to, rồi lẹ là ng đút vô miệng, khi cái kẹo cau, khi cái kẹo bi, ngá»t cho đến táºn bây giá»... Má»™t buổi chiá»u, nó đứng đón cha hoà i, đón đến tối câm tối mù cÅ©ng không thấy cha vá». Chiá»u hôm sau, rồi chiá»u hôm sau nữa, cÅ©ng không thấy cha vá». Má nó thì cứ lăn lóc dưới đất, đầu tóc rÅ© rượi, khóc gà o như đã hóa Ä‘iên. Má ôm ghì nó, vùi nó vô trong đống tóc rối bá»i, bê bết đất bụi, rồi lại lăn lóc, lại kêu khóc... Rồi má»™t buổi sáng, những ngưá»i chèo đò vá»›t má nó từ dưới sông lên. Tóc má trét đầy bùn. Ngưá»i ta xúm lại đà o má»™t cái hố to giữa bãi bắp, bó má xuống hố, lấp đất lại. Nó đói quá, cả ngà y đứng trên đưá»ng xin ăn. Ngưá»i cho miếng bánh, ngưá»i cho cục cÆ¡m... Má»™t hôm có má»™t ông mặt mÅ©i dữ tợn như ông tướng cầm gươm trước cá»a Ä‘á»n hiện ra trước mặt nó. Ông đứng chống nạnh, không nói, không rằng trừng trừng ngó nó má»™t lúc lâu. Nó sợ co rúm ngưá»i lại. Ông nà y bất thình lình chụp lấy bà n tay nó Ä‘ang ngá»a chìa ra xin ăn, dắt Ä‘i gần như kéo. Nó sợ quá nên chẳng dám kêu, cÅ©ng chẳng dám khóc. Hai chân lết quết chạy theo ông. Ông ta đưa nó đến má»™t quán cÆ¡m, cho ăn cùng vá»›i má»™t con khỉ, má»™t con gấu, và má»™t anh lù tịt đầu rất to... Lúc đầu nó sợ ngưá»i lùn nà y lắm, còn sợ hÆ¡n cả cái ông kéo nó Ä‘i. Nhưng anh lùn cưá»i vá»›i nó hiá»n khô, dá»—: “Äừng sợ, đừng sợ em ạ. Anh chỉ lùn thôi. Mà ngưá»i lùn thì hiá»n hÆ¡n cả con nÃtâ€. Anh gắp miếng thịt trong bát Ä‘ang ăn bá» và o bát nó.
Sau đó cái ông mặt mÅ©i dữ tợn ấy đưa nó lên tà u cùng vá»›i anh lùn, con khỉ, con gấy. Con tà u chạy suốt ngà y suốt đêm, đến má»™t nÆ¡i nà o đó rất xa... Ông ấy chÃnh là ngưá»i Khách mãi võ SÆ¡n Äông, chá»§ gánh xiếc rong...
Câu chuyện cá»§a Vệ là m nhiá»u bạn nổi hết gai ốc, lo sợ thay cho bạn và thương bạn quá chừng. Nhiá»u đứa quay mặt Ä‘i giấu vá»™i nước mắt. Mừng thì khóc tháºt sá»±, nó gục đầu và o vai Bồng, khóc nấc lên thà nh tiếng. Bồng cÅ©ng khóc nhưng chỉ nấc lên khe khẽ và ngước mắt chảy lặng lẽ trên hai gò má thô ráp. Tư-dát giả bá»™ cưá»i nhưng miệng méo xệch thà nh mếu. Vịnh-sưa đưa ống tay áo dụi cặp mắt đỠhoe,lắp bắp, tức tối há»i Vệ :
- Khổ đến nước ấy răng cáºu không bá» trốn quách, cứ đèo queo mãi vá»›i cái thằng chao chá»§ xiếc ấy là m chi?
- Nhưng biết trốn Ä‘i mô được? - Vệ há»i lại như muốn nói vá»›i tất cả các bạn có mặt ở đó. Cặp mắt to dịu dà ng như mắt nai cá»§a nó ánh lên má»™t vẻ buồn sâu thẳm.
- Hồi đó là m chi đã có Vệ Quốc Äoà n như bây giá» cho mình trốn theo? - Vệ khẽ thở dà i - Thêm nữa mình cÅ©ng thương anh lùn lắm. Anh ấy tuy thân mình mặt mÅ©i xấu xà hết chá»— nói nhưng tốt bụng như ông Bụt. Anh ấy thương mình, thương cả con khỉ, con gấu, như má thương con. Má»—i lần chúng bị chá»§ đánh hoặc diá»…n trò bị thương chảy máu, anh ấy pha nước muối rá»a vết thương cho chúng, tìm mua lá dấu, thuốc cao dịt vết thương... Anh lén ông chá»§, lấy đưá»ng pha nước cho chúng uống. Anh ná»±ng dá»— chúng khác chi mạ dá»— con. Mình mà ốm, anh ấy ngồi cạnh bên đầu giưá»ng suốt đêm, xúc bón cho mình từng thìa cháo nhá»... Mình trốn Ä‘i, không có ai đứng là m bia sống cho anh ấy ném dao, lão chá»§ sẽ Ä‘uổi anh mất. mà anh ấy không là m xiếc thì còn biết là m chi mà ăn?
Äá»™i trưởng há»i :
- Thế em gia nháºp Vệ Quốc Äoà n trong trưá»ng hợp nà o?
- Cách Mạng Tháng Tám thà nh công, gánh xiếc cá»§a em Ä‘ang diá»…n ở Nha Trang. Ãt lâu sau đó, bá»n Pháp trở lại, tấn công và o thà nh phố. Äại bác chúng đặt dưới tà u biển, rót lên trúng cái quán gánh xiếc chúng em Ä‘ang trá». Lão chá»§ và anh lùn bị trúng mảnh đạn chết ngay tại chá»—. Còn con khỉ, con gấu, hoảng loạn dá»±t đứt xÃch chạy biến. Sau đợt đại bác, các anh Vệ Quốc Quân má»™t đơn vị Nam tiến đóng quân gần đó chia nhau Ä‘i tìm cứu những ngưá»i bị nạn. Các anh tìm thấy em nằm chết giấc dước cái hố rác cạnh quán. Em không bị thương, chỉ bị sức ép. CÃc anh bế em vá» cứu chữa. ÄÆ¡n vị Nam tiến nà y toà n ngưá»i Huế, vừa đánh nhau ở Mặt tráºn Nam Trung Bá»™ rút vỠđây, chuẩn bị lên tà u trở ra Huế. Các anh thay phiên nhau săn sóc em và đặt cho em cái tên má»›i là Vệ, tức Vệ Quốc Äoà n. Hồi còn ở gánh xiếc, lão chá»§ đặt tên cho em là Tiểu La Thà nh. Còn tên ba má đặt thì em không còn nhá»› nữa. Ra đến Huế anh chỉ huy đơn vị được Ban chỉ huy Trung Ä‘oà n Ä‘iá»u động vá» chỉ huy trung đội ca nông bảy lăm ly. Anh ấy Ä‘em em theo là m liên lạc cho đơn vị từ đó đến nay.
Hiá»n há»i :
- Rứa cáºu không nháºn được lệnh cá»§a Ban tham mưu Trung Ä‘oà n triệu táºp vỠđội Thiếu niên trinh sát hay răng mà mãi chiá»u hôm qua cáºu má»›i đến?
- Có... nhưng các anh ở trung đội ca nông không chịu cho mình Ä‘i. Các anh ấy nói: “Chú mi ở đây rồi các anh dạy cho là m pháo thá»§, oách bằng mấy tụi Thiếu niên trinh sát, Ä‘i là m chi!â€. Mình khóc hết nước mắt các anh cÅ©ng không cho. Mình ức qua, bỠăn hai bữa liá»n... Mãi đến chiá»u hôm qua, anh trung đội trưởng thương mình đói má»›i chịu ký giấy cho mình vá» nháºp đội.
Tư-dát lúc nà y Ä‘ang ngồi vắt vẻo ở khung cá»a sổ. Nó bá»—ng nhảy phốc xuống đất và kêu lên vá»›i giá»ng ngạc nhiên tháºt sá»±
- Æ tá»! Rứa là đội mình lại thêm má»™t thằng nữa không có há»!
9
Trá»i sáºp tối. Bầu trá»i đêm thấp nặng lạ thưá»ng. Từ phÃa cá»a Thuáºn An mây Ä‘en xám xÃt, tầng tầng lá»›p lá»›p cứ ùn ùn kéo mãi vá» như muốn lấp cho bằng kÃn khoảng trá»i thà nh phố.
Góc trá»i phÃa Nam thà nh phố chợt léo sáng. Äó là ánh chá»›p từ miệng “Ông già bảy lăm†đặt ở lưng núi Ngá»± Bình, khạc đạn xuống khu vá»±c Pháp, mở đầu cho đợt tấn công cá»§a quân ta đêm nay, đêm thứ hai mươi sáu cá»§a cuá»™c chiến đấu bao vây thà nh phố.
Theo lệnh cá»§a đội trưởng, toà n đội Thiếu niên trinh sát đã táºp há»p thà nh đội hình chữ U ở gian buồng giữa.
Im lặng. ChỠđợi. Hồi hộp.
Ngá»n đèn bão đặt trên bà n kê sát tưá»ng, chiếu sáng những bá»™ quân phục thùng thình, những cái mÅ© ca lô, bê rê, mÅ© cứng Tiếp phòng quân... Chiếu sáng những cặp mắt long lanh, những cái mÅ©i hếch lên chỠđợi, những cái miệng hé mở sốt ruá»™t...
Cốp! Cốp! Cốp! Äá»™i trưởng từ ngoà i cá»a chÃnh bước và o vững chãi trong bá»™ quân phục mà u xám. Lưng thắt xanh-tuya-rông da, chân dáºn già y Ä‘inh cao cổ. Dáng anh tháºt đẹp. Anh đội mÅ© ca lô dạ mà u rêu, hÆ¡i lệch má»™t tÃ, để lá»™ ná»a mái tóc chải mượt.
Trước mặt các chiến sÄ© nhá» tuổi cá»§a mình, đội trưởng bao giá» cÅ©ng ăn mặc, Ä‘i đứng, nói năng rất đúng tác phong ká»· luáºt quân đội.
Toà n đội rất hãnh diện vá» ngưá»i chỉ huy cá»§a mình.
Nhiá»u đứa còn cố bắt chước anh từ cách Ä‘i, đứng, hô khẩu lệnh, đến tất cả những cá» chỉ đưa tay đưa chân. Có đứa còn chú ý nháºn xét đội trưởng bao giá» bước Ä‘i cÅ©ng bước Ä‘i cÅ©ng bước chân trái trước, và táºp là m theo.
Tối hôm đó, Vịnh-sưa là m trá»±c nháºt. Nó cÅ©ng gá»n gà ng chững chạc không kém gì đội trưởng, chỉ má»—i tá»™i bá»™ quân phục khá rá»™ng, nên không được oai cho lắm.
Từ trong hà ng bước ra, Vịnh hô toà n đội đứng nghiêm. Giá»ng nó sang sảng, rất đúng quy cách khẩu lệnh. Bắt chước đội trưởng, nó đứng yên lặng mấy giây, đưa mắt nhìn bao quát cả đội, kiểm tra hà ng ngÅ© khi đã tháºt ưng ý, má»›i rắn rá»i tiến lại trước mặt đội trưởng vá»›i những bước Ä‘i Ä‘á»u. Nó dừng lại cách đội trưởng ba bước, giáºt mạnh cánh tay đưa lên ngang và nh mÅ© chà o, dõng dạc báo cáo quân số :
- Toà n đội táºp há»p ba mươi hai chiến sÄ©. Äá»§! Hết!
Äá»™i trưởng đưa tay chà o lại, cho đội trở vá» tư thế nghỉ và ngồi xuống. Anh nhìn chiến sÄ© trá»±c nháºt, nhìn toà n đội vá»›i ánh mắt âu yếm khác hẳn má»i hôm.
Anh bước đến cạnh bà n, rút cuốn sổ tay trong túi ngá»±c, đặt xuống ngá»n đèn bão. Anh báo cáo vá»›i đội :
- Äêm qua quân ta, cả hai Mặt tráºn khu B và khu C đã đồng loạt tiến công quyết liệt các vị trà cá»§a giặc như ga-ra La-cá»-roa, Viện Dân Biểu, nhà Dây Thép, lầu Công Chánh... Má»™t đơn vị cảm tá» thuá»™c Mặt tráºn khu B đã khiêng bốn quả bom và o chÃnh giữa khách sạn Mo-ranh giáºt sáºp má»™t tầng lầu, giết gần năm mươi tên giăc, thu tám súng trưá»ng má»™t tiểu liên, thiêu há»§y má»™t kho xăng và nhiá»u lốp ô tô... Trên con đưá»ng trước cá»a hà ng Ngân Hà ng, má»™t chiếc xe tăng cá»§a giặc có gắn đại bác bô-pho, bắn dồn dáºp và o má»™t đơn vị quân ta bố trà gần đó. Vừa bắn chiếc xe tăng vừa chồm lên, lao thẳng và o giữa đội hình quân ta, định chà nát cả đơn vị dưới xÃch sắt. TÃnh mạng mấy chục chiến sÄ© ta chỉ còn treo trên sợi tóc. Ngay lúc đó, má»™t chiến sÄ© đứng phắt ngay dáºy, ôm má»™t trái bom ba cà ng, xông thẳng đến trước mÅ©i chiếc xe tăng. Anh lao cả ngưá»i cùng trái bom và o khối htép đồ sá»™ như hòn núi. Chiếc xe tăng giặc nổ tung, xÃch sắt đứt lìa, nằm bẹp dà má»™t đống như đống bùn. Ngưá»i chiến sÄ© cảm tá» hy sinh nhưng đơn vị đã được cứu thoát...
Cả đội gần như nÃn thở, miệng há ra, mắt không chá»›p, nuốt lấy từng lá»i cá»§a đội trưởng. Nhiá»u tiếng xuýt xoa báºt lên, cả đội vá»— tay rần rần, hoan hô chiến công tuyệt vá»i cá»§a ngưá»i chiến sÄ© cảm tá». Äá»™i trưởng đứng lặng má»™t phút nhìn các em. ChÃnh anh cÅ©ng lấy ná»—i xúc động bồng bá»™t cá»§a các em. Má»™t câu văn có lần anh Ä‘á»c trong má»™t cuốn sách nà o đó, lúc nà y vụt chói ngá»i trong trà nhá»› anh: “Những hà nh động anh hùng, những tình cảm cao cả, những sá»± tÃch phi thưá»ng, là món ăn tinh thần tốt nhất, để nuôi dưỡng tuổi thÆ¡â€.
Tư-dát ngồi ở hà ng phÃa sau, nhúc nhÃch cá»±a quáºy liên tiếp như bị kiến đốt. nó quay sang bên phải, bấm khẽ và o đùi Vịnh-sưa, ghé sát miệng thì thầm và o tai bạn :
- Lao chứ cáºu?
- Lao cái chi? - Vịnh-sưa cau mặt há»i.
- Còn lao cái chi nữa! Lao cả ngưá»i vá»›i bom ba cà ng vô xe tăng tụi Tây ấy? - Tư-dát thì thầm trả lá»i vá»›i vẻ mặt đặc biệt nghiêm trang Ãt khi thấy ở nó. - Nếu gặp trưá»ng hợp như anh cảm tá» quân đội trưởng vừa kể, cáºu có dám lao bom như anh ấy không?
- Rứa cáºu?
- Nhứt định là tá»› lao! - Cặp mắt Tư-dát loé sáng hăm hở - Chết là cùng chá»› chi? Má»™t mình chết cho bao nhiêu ngưá»i sống, chết như rứa má»›i sướng!
Vịnh-sưa từ trước đến nay vẫn cho Tư-dát chỉ được cái giá»i là m há» chá»c anh em cưá»i chứ chẳng là m được cái gì ra trò. Nhưng lúc nà y, nhìn vẻ mặt và nghe giá»ng nói khác lạ cá»§a bạn, Vịnh-sưa bá»—ng tin là cáºu ta có thể lao cả ngưá»i và bom ba cà ng và o xe tăng giặc tháºt.
Mừng ngồi phÃa sau Vịnh-sưa, dá»ng tai nghe hai bạn trò chuyện. Nó chợt ghé sang há»i Tư-dát :
- Anh Tư nà y, rứa trái bom ba cà ng to ước chừng mô anh? Có nặng lắm không?
- To nhá» thì việc chi đến cáºu? - Tư-dát há»i lại Mừng.
Mừng rụt rè nói :
- Tui sợ trái bom to quá tui na (ôm, mang vác, bưng) răng nổi mà lao?
- Ủa, cáºu mà cÅ©ng đò lao cả bom ba cà ng nữa kia à ?
- Anh lao được thì tui cũng lao được!
- Ban chỉ huy Trung Ä‘oà n sáng nay đã quyết định. - Tiếng đội trưởng cất cao, cắt ngang câu chuyện cá»§a hai đứa. Anh rút tá» giấy đánh máy có dấu son Ä‘á», kẹp trong cuốn sổ tay, ghé bên ngá»n đèn bão, dõng dạc Ä‘á»c: “Do tình hình khẩn trương cá»§a Mặt tráºn, Äá»™i thiếu niên trinh sát cá»§a Trung đòn tạm dừng Ä‘á»t huấn luyện. Äúng tám giá» sang ngà y... tháng 12 năm 1946 toà n đội phải có mặt đầy đủ tại Chỉ huy sở Mặt tráºn khu C để nháºn nhiệm vụ chiến đấuâ€.
Cả đội ngồi lịm có đến má»™t phút. Im lặng đến ná»—i nghe rõ tiếng con thạch sùng tặc lưỡi trên trần nhà . Bất thần vá»t lên như những chiếc pháo thăng thiên, cả đội vụt đứng dáºy. CÃc em lá»™t mÅ©, tung tá»›i tấp lên trần nhà , vừa nhảy như choi choi vừa vá»— tay hoan hô đến muốn vỡ cả ngôi lầu doanh trại. Như để hưởng ứng ná»—i vui mừng cuồn nhiệt cá»§a các chiến sÄ© nhá» tuổi, đúng lúc đó, phÃa mặt tráºn tiếng súng đủ các cỡ, tiếng lá»±u đạn bom mình... rá»™ lên từng đợt dà i không ngá»›t.
Và những phút như thế nà y không thể là m sao không hát!
Tất cả chẳng đợi ai bắt nhịp, cùng má»™t lúc vươn thẳng ngưá»i, căng lồng ngá»±c, cất cao giá»ng ráºp rà ng hát vang :
“Äoà n Vệ Quốc Quân má»™t lần ra Ä‘i.
Nà o có mong chi đâu ngà y trở vá»
Ra đi ra đi bảo tồn sông núi
Ra Ä‘i ra Ä‘i thà chết không lui...â€
Khi đội đã trở lại tráºt tá»±, đội trưởng nói giá»ng má»m hẳn Ä‘i :
- Anh hết sức xúc động và cÅ©ng hết sức vui mừng thấy các em náo nức đến thế khi được tin sắp ra Mặt tráºn! Những ngà y sắp tá»›i đối vá»›i ngưá»i chiến sÄ© trinh sát chúng ta sẽ là những ngà y tuyệt đẹp, nhưng đồng thá»i cÅ©ng đầy gian khổ hiểm nghèo. Trong chiến đấu các em có thể bị thương, bị giặc bắt, tháºm chà có thể hy sinh. Nhưng chưa lúc nà o như lúc nà y, anh thấy tin tưởng má»™t cách sâu sắc rằng, những ngà y sắp đến dù vấp phải gian khổ hiểm nghèo đến đâu, nhất định các em cÅ©ng sẽ là m đúng được như lá»i các em vừa hát: “Ra Ä‘i ra Ä‘i thà chết không lui...â€
Giá»ng anh bất chợt vang to lên như Ä‘ang nói trước cả má»™t Ä‘oà n quân :
- ... Chúng ta quyết định ra Ä‘i thà chết không lui, để góp phần cùng các anh lá»›n đánh Ä‘uổi bá»n thá»±c dân cướp nước ra khá»i bá» cõi Tổ quốc thân yêu cá»§a chúng ta. Khi đất nước đã tá»± do, Tổ quốc đã hoà n toà n độc láºp, thì nhất định ngưá»i Việt Nam chúng ta sẽ được hưởng má»™t cuá»™c Ä‘á»i sung sướng, hạnh phúc gấp trăm nghìn lần hôm nay... Lứa tuổi các em sẽ không còn phải Ä‘i ở, Ä‘i là m xiếc rong, Ä‘i bán kẹo, bán báo để kiếm miếng ăn hà ng ngà y như các em trước đây đã phải chịud đựng. Tuổi nhá» ai ai cÅ©ng được cắp sách đến trưá»ng, được ca hát vui chÆ¡i... Äến tuổi khôn lá»›n các em sẽ được thoả sức Ä‘em hết tà i năng sức lá»±c cá»§a mình cống hiến cho Nhân Dân, Tổ Quốc. Ngưá»i già lão sẽ được và o an dưỡng đưá»ng an dưỡng tuôi già . Những ngưá»i ốm Ä‘au, bệnh táºt sẽ được và o nhà thương không mất tiá»n, có đầy đủ thuốc men chữa cho là nh bệnh...
Từ trong hà ng bá»—ng có má»™t đứa rụt rè đưa tay lên, là m đội trưởng phải ngừng lá»i. Anh cầm cây đèn bão đưa cao nhìn xem em nà o.
- Mừng đấy à ? - Äá»™i trưởng há»i, hÆ¡i nheo mắt lại - Em muốn há»i gì à ?
Mừng bối rối đứng lên. Nó rụt chân xuôi hai tay đứng nghiêm, chá»›p chá»›p mắt ấp úng há»i :
- Dạ... dạ thưa anh... dạ đến lúc đó thì ngưá»i bị mắc bệnh hen suyá»…n khinh niên có chữa được là nh không ạ?
Cả đội ngoảnh lại nhìn Mừng. Như má»i báºn chắc nhiá»u em đã phá lên cưá»i vì cáºu há»i ngẩn ngẩn ngÆ¡ ngÆ¡ cá»§a Mừng. Nhưng lúc nà y không em nà o cưá»i. Nhiá»u tiếng suỵt suỵt ra hiệu cho Mừng không được há»i ba láp như thế nữa.
Vịnh-sưa hót hải nhá»›n ngưá»i lên, túm lấy thắt lưng Mừng kéo rị xuống, khẽ gắt :
- Cáºu không thấy đội trưởng Ä‘ang nói chuyện quan trá»ng đánh Tây cứu nước... cáºu lại Ä‘i há»i chuyện báºy bạ ho suyá»…n kinh niên?
Vịnh nhìn lên đội trưởng như có ý xin lá»—i vá» sá»± thiếu sót cá»§a tổ viên mình: “mừng nó má»›i vô Vệ Quốc Quân, nó còn dại lắm, anh ta lá»—i cho nó†cặp mắt nó như muốn nói váºy.
Äá»™i trưởng vẫn không rá»i mắt nhìn Mừng. Anh Ä‘ang tá»± há»i :
“Là m sao chú bé không nhà cá»a, không mẹ không cha không có cả há» nà y lại đặc biệt quan tâm đến ngưá»i mắc bệnh hen suyá»…n?â€.
Anh chợt nhá»› cách đây dăm hôm. Lúc đó cÅ©ng đã đến mưá»i, mưá»i má»™t giỠđêm, anh Ä‘ang ngồi soạn khoa mục cho buổi táºp sáng mai. Chợt Vịnh-sưa đẩy cá»a bước và o đứng nghiêm báo cáo: “Báo cáo anh, Mừng nó rất vô ká»· luáºt. Em vừa bắt gặp nó trèo tót lên táºn ngá»n cây bút bút đằng sau doanh trại, cái cây cao nhất vưá»n mà anh có lệnh cấm không được ai trèo lên ấy...â€. Anh phải sợ hãi kêu lên: “Trá»i! Cái thằng! Äêm hôm khuya khoắt thế nà y nó trèo lên là m gì trên ấy? Ngã má»™t cái thì tan xương còn gìâ€. Vịnh nói: “Dạ, nó trèo để hái lá tầm gá»i Ä‘áºu cheo leo trên cái ngá»n chót vót nhất ấy. Hái cả má»™t ôm tướng. Em gá»i nó xuống há»i: “Cáºu hái là m chi cái thứ lá ba láp đó mà trèo cây giữa lúc ná»a đêm, lỡ ngã mần răng?†Nó cãi lại em: “Thứ lá tầm gá»i ni quý lắm chứ anh tưởng! Cắt nhá», phÆ¡i khô, sao và ng, hạ thổ, rồi sắc lên mà uống thì mắc bệnh hen suyá»…n kinh niên nặng mấy cÅ©ng là nhâ€. Em tức quá há»i: “Ai bà y báºy bạ cho cáºu rứa mà cÅ©ng dại dá»™t nghe theo?†Nó nói: “Cụ Ba trà già nhất trong xóm tui bà y. Äây là môn thuốc gia truyá»n quý nhất cá»§a cụ. Cụ thương tui lắm cụ má»›i bà y cho chứ ngưá»i khác a, có thuê và ng, cụ ấy cÅ©ng chẳng bà y cho môâ€...â€
“Chắc trong cuá»™c Ä‘á»i chú bé nà y có má»™t uẩn khúc gì đây?†Anh nghÄ© váºy rồi ôn tồn há»i :
- Em muốn biết sau khi đã đánh Ä‘uổi hết bá»n thá»±c dân, nước ta đã được hoà n toà n độc láºp, thì những ngưá»i bị mắc bệnh hen suyá»…n kinh niên có thể chữa là nh được không, có phải thế không em?
- Dạ phải ạ... - Mừng trả lá»i, giá»ng hồi há»™p.
- Váºy thì anh xin cả quyết nói vá»›i em rằng, không những chỉ bệnh hen suyá»…n kinh niên, mà cả những bệnh hiểm nghèo khác, cÅ©ng sẽ được chữa khá»i. Vì lúc đó má»i thứ thuốc men tốt nhất, má»i thứ máy móc dụng cụ chữa bệnh công hiệu nhất, Ä‘á»u được dà nh để chữa cho nhân dân lao động, trong đó có các em, cha mẹ, ông bà các em. Những thứ nà y, dưới thá»i nô lệ, chỉ dà nh riêng cho bá»n thá»±c dân, vua quan, bá»n già u có, lắm tiá»n nhiá»u cá»§a mà thôi, những ngưá»i như anh em chúng ta đừng có hòng mà rỠđến! Em còn muốn há»i gì thêm nữa không?
- Dạ thôi ạ. - Mừng vui sướng đáp to. Cặp mắt cá»§a em ngá»i lên, long lanh dưới bóng sẫm và nh mÅ© cứng đội sụp quá ná»a mặt, ngước nhìn đội trưởng cảm kÃch, biết Æ¡n.
Rồi như không sao kiá»m giữ nổi niá»m sao xuyến, bồng bá»™t trong lòng, Mừng chồm qua vai Vịnh-sưa thì thà o nói vá»›i Tư-dát :
- Anh Tư nì, độc láºp sướng quá anh hè?
Tư-dát cho câu há»i cá»§a Mừng là thừa. Nó đáp, không thèm quay đầu lại :
- Chuyện! Äá»™c láºp mà không sướng thì tá»™i vạ chi cả nước lăn lưng ra Mặt tráºn nện nhau vá»›i tụi Tây, bể đầu chảy máu!
10
PhÃa mặt tráºn tiếng súng thưa dần. Má»™t và i trà ng nổ rá»i rạc trước khi tắt hẳn. Äêm đã khuya lắm, bên ngoà i trá»i vẫn rả rÃch mưa...
Trong ngôi lầu “doanh trại†đã im hẳn tiếng rì rầm chuyện trò của các chiến sĩ nhỠtuổi.
Từng tổ má»™t, nằm úp thìa trên những tấm phản, những mặt bà n kêu liá»n nhau, ôm nhau ngá»§ ngon là nh. Nhiá»u chiếc chăn bị đạp tung, mấp mé tụt xuống đất. Có đứa nằm xoay ngang đầu lá»™n xuống chân, chân gác lên bụng bạn nằm bên cạnh. Có đứa báºt lên cưá»i khúc khÃch, ú á»› nói mê... Có lẽ đây là giấc ngá»§ ngon là nh bình thản nhất cá»§a những chiến sÄ© trước giá» ra tráºn.
Ngôi lầu chìm nghỉm trong bóng tối sâu thẳm, ướt át mưa đêm. Chỉ còn má»™t khoảng sáng rất nhỠở tầng gác hai. Äó là gian phòng là m việc cá»§a đội trưởng. Anh Ä‘ang ngồi cắm cúi viết dưới ánh sáng tù mù cá»§a ngá»n đèn bão. Anh chuẩn bị giấy tá» cho các tổ sáng mai đến nháºn nhiệm vụ ở các đơn vị. Anh nghiên cứu sắp xếp phiên chế lại các tổ, để là m sao má»—i tổ Ä‘á»u có đội viên đã từng được tham gia chiến đấu, và đội viên má»›i; đội viên giá»i chuyên môn, nhanh nhẹn, tháo vát và đội viên cháºm, Ãt sáng kiến...
Sau khi soát lại danh sách đội viên và đá»c kỹ lý lịch cá»§a các em, anh phát hiện ra rằng quá hai phần ba số đội viên đã nháºp ngÅ© rất sá»›m. Các em Du, Phát, Chà , NghÄ©a-kỳ, Ba, Châu, Lượm, Quỳnh, Tá», Dáºt... có em nháºp ngÅ© tháng 12 năm 1945, có em tháng 1 năm 1946. HÆ¡n má»™t ná»a số độ viên đã tham gia chiến đấu từ ngà y đầu nổ súng.
Trưá»ng hợp nháºp ngÅ© cá»§a nhiá»u em tháºt đặc biệt và khá tức cưá»i, hiếm thấy trong lý lịch các chiến sÄ© lá»›n tuổi. Nếu Cách Mạng là má»™t dòng sông, và cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»—i chiến sÄ© là má»™t con suối đổ và o dòng sông đó, thì các em lại là những tia nước nhá» bé, bất ngá» vá»t ra từ má»™t kẽ đá, má»™t vết nứt trên thân cây, hoặc trút xuống từ má»™t đà i hoa gió thổi nghiêng... Nhưng cái Ä‘iá»u kỳ thú là những tia nước má»ng manh nhá» bé ấy đã tá»± len lá»i hòa và o dòng sông Cách Mạng hùng vÄ©, lúc nà o không ai hay.
Trước khi và o Vệ Quốc Äoà n, Hòa-Ä‘en là m ngá» bán Ä‘áºu phụng rang nóng dòn.
Em Bồng lại chuyên nghỠ“bánh mì má»›i ra lò†từ năm mưá»i hai tuổi. Những buổi sáng mùa đông mưa dầm lạnh cắt ruá»™t, trong lcú những đứa trẻ khác bằng tuổi nó còn nằm cuá»™n tròn trong chăn ấm, mếu máo vá»›i quà sáng, Bồng phải mong manh áo cá»™c, quần đùi, đứng run láºp cáºp trước lò bánh chỠđến lượt đếm bánh. Äếm xong, nó khoác cái bị bánh to che khuất cả ngưá»i lên vai, Ä‘i vòng hết phố nà y sang phố khác. Nó cố lấy hÆ¡i để rao cho những ngưá»i Ä‘ang cuá»™n tròn trong chăn ấm nghe tiếng: “Bánh mì nóng giòn má»›i ra lò đê... ê... êâ€. Hồi bá»n Tà u Tưởng còn đóng ở Huế, má»™t hôm, nó thừa cÆ¡ nẫng luôn cá»§a má»™t tên lÃnh Tà u say rượu, khẩu súng “tôm-sÆ¡n†nước thép còn xanh biếc. Nó tuồn khẩu súng và o bị bánh mì, rồi đà ng haòng khoác lên vai lảnh lót rao: “Ai... bánh mì nóng má»›i ra lò đê... ê...†Nó Ä‘i thẳng đến đơn vị Vệ Quốc Äoà n Ä‘ang ở Cung An Äịnh mà sáng sáng nó vẫn thưá»ng bán bánh cho các anh. Nó ná»™p các anh khẩu súng mà báng và nòng còn nóng sá»±c vì bị vùi giữa đống bánh mì nóng má»›i ra lò. Nó á»§ng há»™ luôn cả bị bánh mì để các anh “thá»i†cho ấm bụng. Nó nói: “Bị bánh là cá»§a nhà chá»§. Mất bá»›t má»™t bị, lão ta chẳng nghèo Ä‘i mô mà các anh lo. Còn khẩu súng là cá»§a em. Các anh phải thưởng công cho em, cho em được vô Vệ Quốc Äoà n. Em chán cái kiếp Ä‘i ở tá»› cho ngưá»i ta lắm rồi!â€
Tư-dát, cái chú đội viên miệng liến láu suốt ngà y, lúc nà o cÅ©ng là m trò há» chá»c cho cả đội cưá»i, và nhát gan thì không ai bằng, thế mà đã từng là m má»™t việc liá»u lÄ©nh nhất Ä‘á»i. Trên đưá»ng Ä‘i há»c vá» - nó há»c năm đệ nhất trung há»c trưá»ng Khải Äịnh - Nó ghé và o Ga Lá»›n xem tà u hoả đỗ lại. Äúng hôm đó, cả Ä‘oà n tà u chở Vệ Quốc Quân nam tiến. Các anh ngồi trên các toa tà u căng đầy khẩu hiệu, biểu ngữ: “Nam bá»™ là máu cá»§a máu Việt Nam, là thịt cá»§a thịt Việt Nam!†“Thà chết không quay lại Ä‘á»i nô lệ!...†Các anh ráºp rà ng vá»— tay hát vang: “Xếp bút nghiên lên đưá»ng tranh đấu... Xếp bút nghiên coi thưá»ng công danh...†Nó liá»n liệng luôn cái cặp sách xuống sông, lén nhảy lên tà u, trốn theo Ä‘oà n quân Nam tiến. Tà u đến ga Truồi, nó má»›i bị phát hiện và giữ lại. Ngưá»i ta nhá» chuyến tà u ra Huế gá»i trả chú vá» nhà . Nhưng nó cứ bÃu chặt lấy các anh vệ Quốc Quân Nam tiến mà khóc: “Các anh mà trả em vá» nhà thì cha mạ em tuốt xương em ra. Cha mạ em giữ đòn lắm!†Các anh há»i: “Nhưng chú mình nghÄ© ngợi cách răng mà đang Ä‘i há»c lại nhảy bừa lên tà u trốn vô thấu đây?†Chú liến láu nói: “Chỉ tại các anh hết. Các anh cứ vá»— tay mà hát rầm trá»i: Xếp bút nghiên lên đưá»ng tranh đấu... là m em không nhịn nổi, phải xếp bút nghiên theo các anh...â€, - “Rứa bút nghiên chú mình xếp vô mô cả rồi?â€, - “Dạ em xếp hết xuống sông Hương vá»›i cả cái cặp da má»›i nữa... Bởi rứa chừ mà vá» nhà thì cha mạ em tuốt xương em ra...â€. Chú cứ vừa mếu, vừa khóc vừa liến láu là m các anh không nhịn được cưá»i. Cuối cùng các anh đà nh phải cho chú nháºp đơn vị. ÄÆ¡n vị chú và o đến ga lăng Cô, được Ä‘iện cá»§a Ban chỉ huy trung Ä‘oà n chỉ thị ở lại đây bổ xung cho tiểu Ä‘oà n Mưá»i Tám lúc nà y Ä‘ang đóng ở vùng Nước Ngá»t, Cần Hai. Tư-dát trở thà nh liên lạc viên cá»§a tiểu Ä‘oà n Mưá»i Tám từ đó.
Rồi trưá»ng hợp nháºp ngÅ© cá»§a các em Lượm, Châu, Ba, Kỳ, Quỳnh... Cá»§a Vệ-to-đầu... Và gần đây nhất là trưá»ng hợp nháºp ngÅ© cá»§a Mừng... Mà má»—i lần chợt nghÄ© đến anh lại phải báºt cưá»i: Cái thằng...
Äá»™i trưởng Lê Thắng trước cách mạng Tháng Tám là há»c sinh trưá»ng Kỹ Nghệ thá»±c hà nh Huế. Ngay sau ngà y Cách mạng thà nh công, anh ra nháºp Vệ Quốc Äoà n và được đỠbạt là m Trung đội trưởng chỉ huy má»™t trung đội Tiếp Phòng Quân. Mấy tháng sau, anh được Ä‘iá»u động vá» ban Tham mưu trung đòan công tác ở Phòng Tình báo. Huế nổ súng. Ban Tham Mưu quyết định táºp trung tất cả các em liên lạc cá»§a trung Ä‘oà n, thà nh láºp đội Thiếu niên trinh sát. Tham mưu trưởng chỉ định anh vá» phụ trách Äá»™i. Tháºt tình lúc được trao nhiệm vụ, anh chẳng lấy gì là m phấn khởi. “Má»™t sÄ© quan tình báo lại vá» chỉ huy má»™t sắp trẻ con hỉ mÅ©i chưa sạch, tháºt chán chết!â€. Anh thầm nghÄ© váºy. Nhưng chỉ sau má»™t thá»i gian sống gần gÅ©i các em, để tâm tình tìm hiểu hoà n cảnh gia đình và trưá»ng hợp tham gia bá»™ đội cá»§a má»—i em, anh trở nên gắn bó, yêu mến cái đơn vị nhá» bé nà y biết bao.
Tháºt ra, khi chưa tiếp xúc vá»›i các em, anh đã nghÄ© vá» các em vá»›i kinh nghiệm cuả bản thân. Äá»i anh cÅ©ng có má»™t quãng tuổi thÆ¡ như các chiến sÄ© nhá» tuổi mà anh Ä‘ang phụ trách, chỉ huy. Nhưng đó là má»™t tuổi thÆ¡ tầm thưá»ng. Chẳng có gì đáng ghi nhá»›... Những trò nghịch ngợm ranh mãnh, những tráºn đòn cá»§a bố mẹ, những lo lắng hồi há»™p trước các kỳ thi.... Quãng tuổi thÆ¡ đó lướt qua cuá»™c Ä‘á»i anh không để lại dấu vết gì, như dòng nước lặng lẽ chảy qua má»™t khoảng trá»i bằng phẳng và dốc. So vá»›i tuổi thÆ¡ các chiến sÄ© bé ná» anh Ä‘ang phụ trách, khác xa biết bao! “Trong tương lai - anh thầm nghÄ© - các đội viên cá»§a anh, qua cuá»™c chiến đấu vÄ© đại nà y, sẽ hổi tưởng lại tuổi thÆ¡ cá»§a mình. Ôi, tuổi thÆ¡ cá»§a Ä‘á»i ta đẹp đẽ biết bao! Nó đã được gắn liá»n vá»›i váºn mệnh, vá»›i sá»± sống còn cá»§a đất nước và cá»§a Cách Mạng từ thuở còn trứng nước!â€
11
Äá»™i trưởng mải mê chìm đắm trong công việc và suy tưởng, nên không nghe thấy tiếng cánh cá»a kẹt mở và tiếng chân rón rén bước và o phòng.
Má»™t ngá»n gió lạnh thổi thốc và o là m ngá»n đèn dầu trên bà n lung lay, chao đảo. Anh vá»™i đưa bà n tay khum khum che chá»— thá»§ng trên bóng đèn và ngẩng lên.
Vịnh-sưa Ä‘ang đứng trước mặt anh. Anh ngạc nhiên, đặt bút xuống há»i :
- Sao em chưa đi ngủ? Có việc gì thế em?
Vịnh-sưa đứng nghiêm lại :
- Báo cáo anh, Mừng nó bá» trốn khá»i đội!
- Trốn à ? Trốn từ bao giá»? - Äá»™i trưởng há»i như có vẻ không tin chuyện đó. - Äầu Ä‘uôi ra sao em kể anh nghe xem nà o.
- Cách đây khoảng ná»a giá», em Ä‘ang ngá»§ bá»—ng choà ng tỉnh dáºy. Em đưa tay sá» thì không thấy Mừng nằm cạnh em. Em tưởng nó ngá»§ mê lăn rá»›t xuống đất như mấy lần trước. Em nhảy xuống đất, sá» khắp cả buồng cÅ©ng không thấy. Em Ä‘oán hay là nó Ä‘au bụng ra vưá»n Ä‘i ca-bi-nê. Em nằm chá» má»™t lúc lâu không thấy nó trở vô. Em lo quá, lỡ nó Ä‘ang dâu gặp phải gió lạnh rồi ngất luôn ở ngoà i đó. Rứa là em chạy ngay ra vưá»n để tìm. Vưá»n tối quá lại thêm mưa lắc rắc. Em tìm quanh tìm quẩn mãi. Chợt nghe có tiếng khóc thút thÃt ở chá»— góc cuối vưá»n. Em chạy lại há»i: “Có phải mi đó không Mừng?†Nó không nói chi hết, cứ ngồi thu lu ở gốc cây mà khóc to hÆ¡n. Em há»i chi nó cÅ©ng không nói, cứ khóc hoà i. Tức quá, em nói: â€œÄÆ°á»£c, cáºu cứ ngồi đó mà khóc cho chán Ä‘i. Tá»› vô báo cáo vá»›i đội trưởng là đang ná»a đêm cáºu bá» trốn khá»i đội†Rứa là nó đứng ngay dáºy, nÃu lấy tay em van vỉ: “Äừng, anh đừng báo cáo vá»›i đội trưởng mà tá»™i tui... Anh tha cho tui lần ni, lần sau tui không dám là m rứa nữa mô...â€
- Thế bây giỠMừng đâu rồi?
- Dạ nó đã Ä‘i vô đứng trong mái hiên gần bếp. Mà nó cứ khóc, em dá»— chi nó cÅ©ng không nÃn.
- Nhưng em căn cứ và o đâu mà cho là Mừng định bá» trốn khá»i Äá»™i?
- Nó không định bá» trốn thì can chi ná»a đêm lại mò ra ngoà i vưá»n ngồi khóc má»™t mình dưới trá»i mưa? Em chắc nó nghe tin ngà y mai Äá»™i ra mặt tráºn, nó sợ, định bá» trốn. nhưng ra đến ngoà i vưá»n trá»i tối quá, không biết đưá»ng mô mà mò Ä‘i, nên đà nh ngồi khóc... Em không ngá» nó hèn đến nước ấy! Nó là m xấu mặt cho cả tổ em! Vịnh-sưa kết thúc câu chuyện vá»›i giá»ng tức tối, phẫn ná»™.
- Em xuống gá»i Mừng lên đây anh gặp.
- Rõ!
Vịnh-sưa đưa tay lên ngang mà y chà o anh, quay ra vá»›i động tác đằng sau quay. Äá»™i trưởng nhìn theo cái dáng nhá» bé cá»§a Vịnh, khuất dần dưới các báºc cầu thang, thầm nghÄ©: “Chú bé nà y tương lai sẽ là má»™t chiến sÄ© kiểu mẫu trong sinh hoạt cÅ©ng như trong chiến đấu. Và nếu chú ta được đỠbạt là m chÃnh trị viên, chắc chắn sẽ là má»™t chÃnh trị viên rất cừâ€.
Lát sau, Vịnh-sưa dẫn Mừng và o phòng. Vịnh đứng lùi lại khuất sau cái bệ lò sưởi. Mừng bước đến giữa phòng đứng sững lại, nhìn đội trưởng vá»›i đôi mắt cá»§a ngưá»i sẵn sà ng nháºn tá»™i. Cái mÅ© cứng và bá»™ quân phục rá»™ng thùng thình cá»§a nó thẫm lại từng mảng lá»›n vì thấm ướt nước mưa. Chắc nó ở ngoà i trá»i đã khá lâu, hai má và mắt nhòe nhoẹt nước mưa lẫn nước mắt. Cả gương mặt nó có má»™t vẻ gì buồn khổ khôn tả. Nhìn nó đội trưởng bá»—ng thấy nhói trong tim.
- Lại gần đây anh há»i. - Äá»™i trưởng nói giá»ng đặc biệt dịu dà ng.
Mừng rụt rè bước lại, tì ngực và o mép bà n :
- Tại răng Ä‘ang ná»a đêm em lại ra ngồi ngoà i vưá»n mà khóc?
Mừng vừa nói vừa nấc nhè nhẹ :
- Dạ... Em lỡ lần ni... Anh tha cho em... Lần sau em không dám rứa nữa...
- Có phải em định bá» trốn khá»i Äá»™i không?
Mừng cúi đầu khẽ gáºt :
- Dạ...
- Tại sao em lại trốn? Có phải em sợ ra mặt tráºn không? Nếu sợ, em cứ việc báo cáo vá»›i anh, anh sẽ cho em ra ngay khá»i Äá»™i, việc gì phải trốn?
- Dạ... em có sợ chi cái chuyện ra mặt tráºn... - Mừng nấc to, má»™t giá»t nước mắt rÆ¡i xuống mặt bà n, nó vá»™i đưa tay chùi Ä‘i và nói tiếp, giá»ng thổn thức.
- Dạ, em chỉ trốn đi một lúc rồi em lại quay vỠthôi mà ...
- Em định trốn đi đâu mà chỉ trốn có một lúc?
- Dạ... dạ... em trốn vỠthăm mạ em...
- Thăm mạ à ? - Äá»™i trưởng sá»ng sốt. - Sao hôm xin nháºp đội em khai là không có cha mạ chi hết, Ä‘i ở giữ em cho ngưá»i ta?
- Dạ em nói rứa bởi sợ anh không cho em nháºp Äá»™i, bắt phải vá» xin phép mạ...
- Rứa mạ em là m nghá» chi? Ngoà i mạ ra nhà em còn ai nữa không? Em ngồi xuống đây kẻo má»i chân.
Äá»™i trưởng kéo Mừng ngồi xuống cái ghế đẩu cạnh anh. Anh dở mÅ© ướt thẫm nước trên đầu nó, đặt và o góc bà n, và rút mùi xoa lau mắt cho em. - Hãy kể cho anh nghe chuyện nhà em Ä‘i. - Giá»ng anh như giá»ng mẹ dá»— con.
Mừng biết là không thể giấu đội trưởng được nữa. Không kể cho anh nghe hết má»i chuyện, e chắc anh Ä‘uổi mình ra khá»i đội mất, nó tá»± nhá»§ thầm váºy.
Tranh cái nhìn dò há»i cá»§a đội trưởng, hai mắt nó nhìn chăm chăm và o cái mÅ© ướt thấm nước mưa để ở góc bà n nó kể không mạch lạc, chốc chốc phải ngừng lại, cặp môi run rẩy cố nuốt tiếng khóc nấc chá»±c trà o lên cổ...
... Nhà em ở cuối đưá»ng kiệt nhá»›p nhúa nhất xóm Bao Vinh. - cái xóm ngoại ô nghèo khổ phÃa bắc thà nh Huế.
Má»—i lần trá»i mưa to, nước chẩy tứ tung trong nhà , mạ em phải lấy mo nang mà dá»i. Dá»i được chá»— ni lại dá»™t qua chá»— khác. Nhiá»u bữa ngồi trong nhà mà hai mạ con phải đội nón. Trong nhà chỉ có bức phản má»t gãy mất má»™t chân, phải kê thay chồng gạch. Vá»›i thêm cái chõng tre vừa hai mạ con nằm. Cái sân trước nhà rêu phá»§ xanh lè lè, trá»i mưa, vô ra không bấm chân là vồ ếch ngay...
Mạ em là chị Niệm, là m nghỠbán bún bò gánh. Bún bò của mạ em ngon mà rẻ nhất chợ Bao Vinh. Buổi sáng, ai cũng hong hóng chỠ“Gánh bún bò chị Niệm†mới ăn.
Trước tê nhà còn có cha em. Cha em tên là Năm, mặt rất dà i nên cả xóm gá»i là ông Năm-ngá»±a. Cha em cao to mà dữ tợ ghê lắm, ngá»±c xăm đầy rồng rắn. Cha em rất giá»i võ, trong ngưá»i lúc mô cÅ©ng dắt dao. Cả vùng Bao Vinh ai cÅ©ng kiá»ng. Äã có hai tay anh chị ngoà i bến Bao Vinh bị cha em chém xả cánh tay....
Cách đây đã lâu, cha bá» mạ em, Ä‘i lấy vợ hai bên Phú Cam rồi ở luôn bên đó. Nhưng cứ năm bữa ná»a tháng, cha em lại mò vá» nhà , hạch sách hà nh hạ mạ em. Bắt mạ em phải mua rượu, lòng heo, nước mắm ngon vá» cho ăn, ăn xong lại quệt miệng Ä‘i. Gặp bữa mạ mua phải lòng heo không béo, không ngon, cha co chân đá phốc hết xuống đất, rồi chá»i, Ä‘áºp mạ em tối tăm mặt mÅ©i. Nhiá»u lần cha còn lá»™t hết áo quần cá»§a mạ. Cá»™t tóc mạ vô chân cá»™t nhà , rồi cầm thanh cá»§i mà phang. Äánh chán, cha cứ để mặc mạ nằm đó, bá» Ä‘i. Em phải tháo tóc ra cho mạ, đỡ mạ em ngồi dáºy. Äầu mạ em lòa lên những máu... máu bết tóc lại thà nh nắm... Tóc mạ trước kia dà i lắm, thả ra chải gần chấm gót. Rứa mà chừ rụng gần hết, búi lại chỉ còn lá»n nhá» hÆ¡n nắm tay em...
Má»—i lần thấy bóng cha vá» thấp thoáng ngoà i ngõ là em lá»§i ngay xuống bếp hay chui rà o tót ra ngoà i đưá»ng. Rồi cứ đứng đó khóc nghe cha mắng chá»i đánh Ä‘áºp mạ trong nhà . Chá» cho cha Ä‘i khuất, em má»›i dám chạy vô, ôm mạ mà khóc. Có lần em tức quá há»i mạ: “Cha đã đánh Ä‘áºp mạ hoà i rứa, lại bá» mạ mà đi, răng mạ còn cứ mua rượu, lòng heo vá»›i nước mắm ngon cho cha ăn là m chi cho uổng?â€. Mạ em ôm em khóc mà nói: “Äá»i mạ đắng cay cá»±c khổ lắm con Æ¡i...! Cha hà nh hạ đánh Ä‘áºp mạ chừng đó chứ hÆ¡n nữa mạ cÅ©ng phải cắn răng mà chịu. Mạ mắc Æ¡n cha con nặng lắm con Æ¡i...â€. Em thắc mắc: â€œÆ n chi rứa mạ?â€. Nhưng mạ em chỉ ôm chặt em hÆ¡n khóc nấc không thà nh tiếng, nhìn em vá»›i cặp mắt buồn rưá»i rượi: “Con còn nhá» dại quá... mạ là m răng nói cho con hiểu thấu được lòng mạ con Æ¡i!â€
Má»™t bữa, em ra sông tắm, lúc chạy vỠđến đầu ngõ thì nghe tiếng cha quát tháo trong nhà . Em liá»n vòng ra lối sau chui rà o, rón rén Ä‘i vô hè nhà , ghé mắt nhìn qua lá»— phên thá»§ng. Cha em Ä‘ang ngồi trên phản, trước mặt là cái mâm gá»— đặt má»™t đĩa lòng heo, chén nước mắm, chai rượu. Nhưng không thấy cha ăn uống chi hết. Cha ngồi má»™t chân co trên phản mắt trừng trừng ngó mạ. Mạ ngồi xệt dưới đất, ngước lên nhìn cha. Cha dằn giá»ng quát: “Không có lôi thôi, mi có đưa đây không thì nói cho tao biết!â€. Em thắc mắc: “Không biết cha đòi mạ đưa cái chi mà gắt gao rứa?†Mạ khóc mếu máo, nói: “Tui lạy anh trăm lạy, nghìn lạy. Anh thương lấy mạ con rui, cả Ä‘á»i rui chắt bóp, nhịn đói nhịn khát, má»›i để dà nh cho con được má»™t chút đó. Chừ anh mà lấy Ä‘i thì cá»±c mạ con tui quá anh Æ¡i! Thân tui đây, anh muốn hà nh hạ, đánh Ä‘áºp chi tùy ý, nhưng xin anh đừng lấy... Tá»™i nghiệp tui lắm anh Æ¡i...â€. Cha em hừ lên má»™t tiếng hung tợn: “Äánh mi chỉ thêm nhá»›p tay! Äánh má»™t con ** thì thà đánh con chó còn hÆ¡n!†Nghe cha nói, em suýt kêu to lên: “Ui chao! Răng cha lại nỡ nhiếc mắng mạ cái tiếng xấu xa đó?†Mừng chợt nhá»› có má»™t lần, cùng vá»›i tụi bạn trong xóm, nó chạy Ä‘uổi theo má»™t ngưá»i đà n bà , quần áo xốc xếch, mặt mÅ©i son phấn loè loẹt. Nó cùng vá»›i các bạn cùng hò reo, vừa ném lõi bắn, vá» chuối vô lưng, vô đầu tóc ngưá»i đà n bà : “Con **! Con **!†Có má»™t đứa ném hòn đó trúng đầu ngưá»i đà n bà , máu rịn ra ướt đỠcả chân tóc. Nó không biết “con đĩ†là con chi, chỉ ham vui hùa theo tụi bạn và má»™t số ngưá»i lá»›n, để hà nh hạ ngưá»i đà n bà tá»™i nghiệp đó. Trong trà tưởng tượng cá»§a nó “con đĩ†là má»™t loại ngưá»i xấu xa gá»›m ghiếc cÅ©ng như con chó dại, con rắn độc... Mặt bừng bừng vui thÃch, nó chạy má»™t mạch vá» nhà , gá»i mạ từ ngoà i ngõ: “Con **! Mạ Æ¡i con đĩâ€. Mạ từ trong bếp bước ra đứng chôn chân nhìn em mặt tái xanh như tà u lá. Nó nhìn mạ, tá»± nhiên phát sợ, lo lắng há»i: “Mạ Ä‘au hay là m răng rứa mạ?†Mặt mạ vẫn tái xanh run rẩy há»i: “Con vừa kêu mạ cái chi rứa con?†Nó khoe: “Ngoà i phố có con ** mạ ạ. Tụi con chạy theo quăng vá» chuối, cùi bắp, như mưa! Quăng sướng tay thôi! Con quăng cho con ** cái cùi bắp trúng bốp giữa lưng!†Nó tưởng mạ sẽ cưá»i khen: “Con cá»§a mạ quăng giá»i thiệt!†Nhưng mạ không cưá»i. Môi mạ tá»± nhiên trắng nhợt như tá» giấy. Cặp mắt mạ nhìn nó lúc đó sao giống hệt cặp mắt con chim nhá» lúc ngưá»i ta bóp cổ cho chết để là m thịt! Nó nÃu vạt áo mạ hoảng sợ kêu: “Mạ, mạ! Là m răng rứa mạ?â€. Mạ đặt bà n tay lêu đầu nó, nói giá»ng run run: “Răng con lại Ä‘i ném ngưá»i ta là m chi con? Lần sau con không được là m như rứa mà tá»™i chết đó conâ€. Nó nói: “Nhưng là con ** mà mạ?†Mạ bá»—ng như bị kiệt sức, không đứng vững được nữa, ngồi thụp xuống đất, kéo và o lòng. Giá»ng mạ như sắp khóc “Ngưá»i ta cùng đưá»ng kiệt lối má»›i đến nông ná»—i đó con Æ¡i.... Phải thương xót lấy há»... Con còn nhá» dại quá... con đã hiểu chi việc Ä‘á»iâ€. Câu chuyện cÅ© hiện lên như má»™t cái dằm lá»›n đâm suốt trà nhá»› nó. Nó thấy ruá»™t Ä‘au quặn lạ kỳ, hai bà n tay phải bÃu chặt và o cái cá»™t mái hè, má»›i đứng vững.
Mừng nức nở kể tiếp :
... Bên trong nhà , mặt mạ bá»—ng Ä‘anh lại, nhìn cha vá»›i cặp mắt cá»§a ngưá»i cùng đưá»ng. Mạ nói: “Anh có giết tui thì giết, chứ tui không đưa cho anh mô!†Cha em trá»… môi phì má»™t tiếng, nói: “Giết mi là m chi cho thêm nhá»›p tay. Mi mà không đưa, tao ngồi đây chá» thằng con mi vá» tao sẽ nói rõ ngá»n ngà nh cho hắn biết mi là má»™t con đà n bà nhÆ¡ nhá»›p như răng. Thằng con mi sẽ khinh mi chẳng khác chi con chó!†Như bị cha Ä‘áºp má»™t búa trúng giữa thóp, mạ kinh hoà ng ngồi dáºt lùi lại, kêu to: “Ui chao ôi, răng mà anh độc ác đến nước nÆ¡! Anh róc xương hút tá»§y cả má»™t Ä‘á»i tôi chưa đủ, mà anh lại còn nỡ lòng mô?...â€
Mạ chống tay run rẩy đứng lên, vịn vịn dá»c theo phên Ä‘i vô buồng, lát sau mạ trở lại, má»™t bà n tay nắm chặt khư khư cái gì đó. Äi đến trước mặt cha, mạ mở xòa bà n tay ra. Giữa lòng bà n tay mạ là đôi bông tai và ng. Äôi bông tai mà mạ thưá»ng cất trong cái há»™p diêm nhét đầy bông gòn, thỉnh thoảng lịa lấy ra cho em coi và nói: “Mạ cất để dà nh khi mô con lá»›n mạ cưới vợ cho con...â€. Mạ em nói, mặt rúm ró. Giá»ng là o thà o như ngưá»i bị hụt hÆ¡i: “Còn má»™t chút đây, anh lấy luôn Ä‘i, rồi anh Ä‘i Ä‘i, Ä‘i luôn Ä‘i cho khuất mắt tui! Xin anh đừng vỠđây mà hà nh hạ mạ con tôi...†Như con cá»p thấy mồi, Ä‘ang ngồi, cha chồm ngay dáºy, chá»™p lấy đôi bông tai và ng trong tay mạ đút liá»n vô bá»c. Mạ vẫn đứng sững, ngó trân trân lòng bà n tay trống rá»—ng, cặp mắt dại hẳn Ä‘i. Bất ngá» mạ kêu to má»™t tiếng xé ruá»™t, rồi ngã váºt xuống đất như bị chặt lìa ngang chân. Cha em bước qua ngưá»i mạ, cắm đầu Ä‘i thẳng ra ngõ...
“Äá»i mô con dám khinh mạ, mạ Æ¡i!†Mừng bá»—ng nức nở tưởng như trước mắt không phải là đội trưởng mà là mạ Ä‘ang nằm váºt dưới đất, đầu tóc rÅ© rượi. Nó òa khóc, nước mắt chan hòa trên hai má, nhá» liên tiếp xuống bà n. Äá»™i trưởng phải đứng lên, ôm chặt nó và o lòng. Hai mắt anh cÅ©ng đỠhoe...
- NÃn Ä‘i em, nÃn Ä‘i... Anh không ngá» em lại khổ đến thế!
... Mạ em bị mắc bệnh hen suyá»…n nặng. - Mừng lau nước mắt, kể tiếp. - Thêm vô dó cha em cứ nhè vô giữa ngá»±c mạ mà đá, mà đạp, nên cà ng ngà y cà ng nặng hÆ¡n, há»… động trá»i là cÆ¡n hen suyá»…n lại hà nh hạ mạ. Có khi hai ba ngà y liá»n, mạ ngồi gò lưng ôm ngá»±c mà ho khan, khò khè kéo suyá»…n, em không sức nà o chịu nổi. Em thấy ngá»±c em cÅ©ng tức ran theo như bị ai dìm lâu xuống nước. Thương mạ, em khóc hết nước mắt. Em rang muối, bá»c và o cái vạt áo rách, chưá»m ngá»±c cho mạ. Em chưá»m cho đến táºn đêm khuya, hai tay má»i rá»i, các nhà hà ng xóm đã tắt Ä‘á»n Ä‘i ngá»§ hết, vẫn còn chưá»m... Mạ em cứ giục hoà i: “Con Ä‘i ngá»§ Ä‘i, mạ thấy đỡ nhiá»u rồi!†em vẫn không chịu Ä‘i. Äến lúc mệt quá, em gục vô lòng mạ ngá»§ thiếp lúc mô không hay...
Má»™t bữa, cụ Ba Trà già nhất xóm, mách cho em: “Thứ lá tầm gá»i Ä‘áºu trên ngá»n cây bút bút tháºt cao, chữa bệnh hen suyá»…n còn hay hÆ¡n thuốc tiên. Nhưng phải hái và o lúc ná»a đêm, lúc lá Ä‘ang ăn khà trá»i, uống sương móc, thì má»›i công hiệu. Lá phÆ¡i khô, sao và ng, hạ thổ, bá» vô nồi đất, đổ năm chén nước trong, sắc lấy má»™t chén. Chỉ uống chừng năm chén là bệnh rút, chục chén là bệnh khá»iâ€.
Từ bữa đó, nó quyết Ä‘i tìm thứ lá thuốc tiên đó, chữa bệnh cho mạ. Khắp cả má»™t vùng Bao Vinh, Bãi Dâu, không có ngá»n cây bút bút nà o nó chưa trèo lên tìm lá tầm gá»i. Nhưng không tìm thấy. Nó tìm lần lên các ngá»n cây bút bút ở vùng Äông Ba, Gia Há»™i. Tìm hết cả vùng ni rồi mà cÅ©ng không thấy, nó qua bên tê sông Hương, tìm từ Äáºp Äá, qua trưá»ng Khải Äịnh, lên đến Ga Lá»›n. Rồi vòng vá» Bến Ngá»±, lên miệt Nam Giao...
Äi tìm lá thuốc nó phải dấu mạ. Mạ mà biết, Ä‘á»i nà o mạ để cho Ä‘i. Mạ sợ nó trèo cao, lỡ ngã chết tan xương mất giống. Äã biết bao nhiêu lần nó ngồi khóc má»™t mình dưới các gốc cây bút bút, sau khi đã trèo lên tụt xuống, sầy hết cả da bụng...
Trước ngà y Huế nổ súng chừng má»™t tháng, tình cá» nó phát hiện được, trên ngá»n cây bút bút cao nhất trong khu vưá»n đằng sau doanh trại nà y, có Ä‘áºu má»™t tán lá tầm gá»i rất to. Nó mừng quá. Nhưng khó cái là dạo đó ngôi lầu doanh trại có Vệ Quốc Äoà n đóng đông lắm. Ngoà i cổng sắt lúc nà o cÅ©ng có các anh cầm súng đứng gác. Rà o sắt vây xung quanh vưá»n tuy cao, lại có mÅ©i nhá»n nhưng nó thừa sức trèo và o. Nó chỉ sợ các anh nghi là Việt gian, trèo rà o vô ăn cắp. Äã hà ng mấy chục lần nó Ä‘i vòng quanh hà ng rà o sắt ngôi lầu nà y, mắt hong hóng ngó vô vưá»n... Các anh lÃnh gác liá»n sinh nghi, má»™t lần nó đã bị má»™t anh gá»i lại, nghiêm mặt há»i: “Là m chi mà ngà y mô tôi cÅ©ng bắt gặp chú loanh quanh lẩn quẩn ở đây, hả? Tôi mà còn bắt gặp má»™t lần nữa tôi sẽ cho chú vô tù nghe chưa?†Sau cái lần đó, nó không còn dám bén mảng đến gần ngôi lầu nà y nữa. Chỉ dám đứng từ xa mà ngó lại.
Sau ngà y Mặt tráºn Huế nổ súng, nó Ä‘oán chắc ngôi lầu bá» trống, vì bá»™ đội phải ra Mặt tráºn, ở lại đó là m chi? Nó tìm cách lá»t qua cầu Bao Vinh, chạy má»™t mạch đến ngôi lầu, bụng mừng khấp khởi, chuyến ni răng cÅ©ng tìm được thuốc cho mạ. Nhưng ai ngá» bá»™ đội ngưá»i lá»›n rút Ä‘i rồi, lại có bá»™ đội con nÃt tá»›i đóng. Nó buồn phát khóc lên lúc đó ở nhà mạ lại Ä‘ang lên cÆ¡n hen suyá»…n. Nó vá» nằm nghÄ© mãi, cuối cùng tìm ra được má»™t mẹo: Vá»t qua cầu Bao Vinh tháºt sá»›m, chạy theo toán bá»™ đội con nÃt đó, rồi lừa lúc không ai để ý lén chui và o giữa hà ng mà vá» ngôi lầu. Khi đã và o được bên trong rồi, nó sẽ lẻn ra vưá»n, trèo tót lên ngá»n cây bút bút, nằm chá» trên dó cho đến lúc ná»a đêm... Chá» cho đến lúc lá tầm gá»i ăn no khà trá»i, uống no sương móc, như lá»i cụ Ba Trà dặn. Nó sẽ hái má»™t ôm tháºt to, đủ cho mạ uống được mấy chục lần rồi trèo rà o ra ngoà i, trở vá». Cái mưu mẹo hay ho đó, là m cho nó thao thức hoà i không ngá»§ được. Nó tin chắc lần nà y công việc răng cÅ©ng trót lá»t. Nhưng nó còn lo bá»™ áo quần. Nó để ý cả đội không ai mặc áo quần như mình. Äứa nà o áo quần cÅ©ng rất oai như bá»™ đội ngưá»i lá»›n. Mặc áo quần xấu xà như nó chui vô hà ng e không khéo lá»™ mất... Hồi đầu năm, mạ có may cho nó má»™t bá»™ áo quần rất đẹp. Cái áo “thÆ¡-mi†có cổ tai chó vá»›i cái quần “soá»c†vải xanh, hai bên có hai cái túi, má»—i túi đựng được má»™t lon đầy bắp rang. Quần không có dải rút mà xung quanh cạp có những cái quai để luồn nịt da. Nhưng mạ nó chưa mua được nịt. Lấy áo quần ở thợ may vá» là mạ cất luôn vô rương. Nó xin mặc mạ nói: “Cất đó khi mô đến Tết hoặc con được vô Äá»™i Thiếu nhi đánh trống cà rùng như mấy đứa trên phố thì mạ lấy cho mà mặc. Chứ bây giá» con mặc chỉ nhảy mấy bữa là rách tan thôi. Mình là con nhà nghèo, phải ăn mặc tùng tiệm con ạ!â€. Nó liá»n tung chăn chạy xuống bếp, nói vá»›i mạ: “Mạ Æ¡i, sáng mai mạ cho con mặc bá»™ áo quần má»›i mạ hÃ!â€. Nó không dám nói lá»™ cho mạ biết chuyện “Ngoà i phố, tụi bạn con đứa mô cÅ©ng mặc áo quần má»›i cả. Mạ cÅ©ng cho con mặc chứ cất hoà i là m chi mạ?†Mạ nói: “Mạ đã nói rồi, mình là con nhà nghèo, ngà y thưá»ng ăn mặc tùng tiệm răng xong thì hôi. Bá»™ áo quần đẹp đó phải để dà nh khi mô có lá»… lạt rồi hẵng mặcâ€. Nó nối dá»—i “Rứa thì thôi, con không mặc nữa. Mạ cứ cất cho đến mục thì thôi!†Mạ nổi tức, quay lại phát cho nó má»™t cái và o mông: “Không mặc thì tao cho đứa khác mặc! Äi lên Ä‘i ngá»§â€. Nó leo lên giưá»ng nằm khóc tấm tức mãi...
Sáng hôm sau, nó lá»t qua cầu Bao Vinh, chạy theo Äá»™i lên đến cầu Äông Ba rồi chui báºy và o hà ng...
Äá»™i trưởng há»i :
- Thế cái hôm đầu tiên nháºp đội em có ra vưá»n trèo lên cây bút bút hai lá tầm gá»i không?
- Dạ có...
- Sao em không trèo rà o trốn đi như đã định mà ở lại?
- Tại.. anh vá»›i các bạn thương em quá. Vá»›i thêm anh Vịnh nói vá»›i em: “Không chi xấu xa bằng đã vô bá»™ đội lại đà o ngÅ©â€. Sau đó em còn được nghe anh giảng đánh Ä‘uổi hết tụi Tây cướp nước, già nh được độc láºp rồi thì ai ai cÅ©ng được sung sướng. Những ngưá»i cá»±c khổ như mạ em dù có mắc bệnh chi nặng mấy cÅ©ng được ChÃnh phá»§ chữa cho là nh... Em muốn theo các anh đánh Tây cho nước nhà được độc lâỵp, để sau ni lỡ mạ em có mắc bệnh chi còn nặng hÆ¡n cả bệnh hen suyá»…n, cÅ©ng được ChÃnh phá»§ chữa cho là nh...
Äá»™i trưởng gáºt gáºt đầu, mỉm cưá»i :
- Em biết lo xa như thế là rất phải. Thế bó lá tầm gá»i hái được em có còn giữ không?
- Dạ còn chá»›!... Tối ni em định trốn vá» má»™t lúc để mang bó lá thuốc đó vá» cho mạ em. Em sợ mai lên mặt tráºn lỡ bom đạn là m cháy mất thì tiếc lắm...
- Em để nó ở đâu rồi?
- Em giấu trong cái hốc dưới chân cầu thang. Em sợ anh biết, anh la...
- Em xuống lấy lên đây cho anh coi thá». Anh cÅ©ng chưa được biết mặt mÅ©i thứ lá thuốc quý đó.
Nét mặt Mừng vụt tươi hẳn lên. Em ngước nhìn anh như còn chưa tháºt tin. Rồi bất ngá», em đứng lên chạy vụt ra khá»i phòng. Mấy phút sau, em chạy và o, tay ôm má»™t cái gói. Em rụt rè đặt nó lên bà n cạnh đèn bão. Cái gói khá to, bá»c bằng má»™t miếng vải bạt nhem nhuốc xé bằng dây Ä‘iện thoại. Äá»™i trưởng mở ra, bên trong còn hai lá»›p giấy báo cÅ© nữa. Những cà nh lá khô mà u xám nhạt, rất dà i, được bẻ gáºp lại thà nh nhiá»u Ä‘oạn: thoảng bốc lên mùi nắng và hương nông đắng cá»§a lá cây phÆ¡i khô.
- Em phơi từ bao giỠmà khô được thế nà y?
- Dạ, em phơi từ bữa lâu rồi... Hễ hôm mô có nắng là em đem ra phơi, em phải trèo lên nóc nhà trải phơi trên mái ngói.
- Trá»i đất! - Äá»™i trưởng kêu lên, giá»ng không giấu được sợ hãi. - Mái nhà lầu ba tầng trÆ¡n tuá»™t, lỡ trượt chân má»™t cái thì còn gì là ngưá»i!
- Dạ!... PhÆ¡i trên đó cao, nhiá»u nắng, nhiá»u gió, lá mau khô... vá»›i lại em sợ phÆ¡i ở dưới các bạn không biết, lỡ nghịch vứt Ä‘i...
- Nếu gặp phải một cây bút bút cao gấp hai gấp ba ngôi lầu ni liệu em có dám trèo lên hái không?
- Dạ cao mấy em cũng trèo... Miễn sao cho mạ em được là nh bệnh...
Nghe giá»ng nói và nhìn vẻ mặt chú đội viên nhá» cá»§a mình, đội trưởng bá»—ng thấy tin má»™t cách lạ lùng rằng, chú ta sẽ sẵn sà ng trèo tuốt lên bất kỳ má»™t cây nà o trên trái đất để tìm thuốc cho mẹ.
Anh cẩn tháºn bá»c bó lá tầm gá»i lại như cÅ©, đặt và o tay mừng và nói :
- Có dịp anh sẽ cho em vá» phép, mang vá» cho mẹ, còn bây giá» em phải xuống Ä‘i ngá»§. Äã quá ná»a đêm rồi, mà sáng mai chúng ta còn phải lên Mặt tráºn sá»›m.
Mừng đứng lên, đội mÅ©, đứng nghiêm chà o anh rồi cùng vá»›i Vịnh-sưa bước ra khá»i phòng.
Anh cũng đứng lên, nhìn hút theo em, tim đau nhói, thầm nghĩ :
- Nhá» nhoi thế kia, mà chú ta đã phải chịu đựng những ná»—i khổ nhưá»ng ấy!
* * * * *
Äang ngá»§ rất say, Vịnh-sưa vụt choà ng tỉnh dáºy. Có tiếng khóc thổn thức ngay cạnh tai em. Nó ngồi hẳn lên. Hóa ra Mừng khóc, vừa khóc, vừa nói má»› (nói mê, nói mÆ¡). Vịnh đưa tay sá» má bạn. ui chao, cả hai má nó ướt đẫm nước mắt nóng hổi. Nước mắt chảy xuông thấm ướt cả vạt áo trấn thá»§ cáºu tra Ä‘ang gối đầu. Vịnh phải lay gá»i má»™t hồi lâu, Mừng má»›i tỉnh ngá»§.
Vịnh cúi xuống thì thà o há»i :
- Mi nằm mơ chuyện chi mà khóc dữ rứa?
- Tui nắm mê được Äá»™i trưởng cho phép vá» thăm mạ. - Giá»ng Mừng còn ướt nước mắt. - Tui mặc bá»™ áo quần Vệ Quốc Äoà n rất oai, lại còn Ä‘eo trên vao khẩu súng má»›i vừa cướp được cá»§a tụi Tây. Tui vừa bước vô đến sân, mạ tui Ä‘ang ngồi nấu xáo bò dưới bépe, chỵa ra Ä‘on đả chà o má»i: “Anh vô nhà xÆ¡i nước, ăn bún bòâ€. Mạ tui tưởng tui là anh Vệ Quốc Äoà n mô. Tui bá» mÅ© ra, ngó mạ, mà cưá»i. Rứa là mạ tui đứng sững, ngõ tui trân trân rá»i kêu òa lên: “Úi chao ôi, con Æ¡i! Rứa chá»› mấy lâu con bá» mạ con Ä‘i mô, là m mạ khóc hết nước mắt nước mÅ©i rứa con Æ¡i là con Æ¡i!â€. Rui nói: “Con Ä‘i Vệ Quốc Äoà n đánh Tây cho nước được độc láºp chá»› Ä‘i mô nữa mạ. Nước được độc láºp thì sướng lắm mạ ná». Lỡ mạ có mắc bệnh chi nặng mấy cÅ©ng được chÃnh phá»§ cho vô nhà thương chữa cho là nh hết mạ ạ. Mạ Æ¡i, con đã tìm được lá tầm gá»i Ä‘áºu trên chót ngá»n cây bút bút, chá»— Äá»™i con ở. Thứ lá ni chwÅ©a bệnh hen xuyá»…ng là hay nhất hạng mạ ạ. Hay hÆ¡n thuốc tiên! Äể con vô lấy nồi sắc ngay cho mạ uống mạ hÃ!â€. Mạ tui liá»n cầm bó lá tầm gá»i, chạy long tong khắp xóm, gặp ai cÅ©ng nÃu lại khoe: “Thằng con tui nó chưa chết. Nó Ä‘i Vệ Quốc Äoà n đánh Tây. Nó kiếm được lá tầm gá»i hay hÆ¡n thuốc tiên vá» chữa bệnh cho rui... E chỉ nay mai là tui là nh bệnh bà con ạ... Bà con mừng cho tui Ä‘i...†Vừa lúc tui vô nhà tìm được cái nồi đất để sắc thuốc cho mạ, thì anh gá»i thức tui dáºy... Tiếc quá!
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Việt gian
[2] Plongeon: nhảy (tiếng Pháp)
[3] Champion: vô địch (tiếng Pháp)
[4] cô-soong: con lợn (lá»i xỉ vả, tiếng Pháp)
Xem tiếp phần thứ hai
|

09-08-2008, 09:35 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần thứ hai
1
Sáng hôm sau.
Không đợi còi báo thức cá»§a đội trưởng, cả Äá»™i đã hò nhau thức dáºy từ lúc trá»i chưa tá» má» sáng. Ngôi lầu doanh trại láºp tức ồn à o nhốn nháo tưởng như có cả má»™t tiểu Ä‘oà n bá»™ đội đóng, chứ không phải chỉ có ba mươi hai đội viên thiếu niên.
Các em gấp chăn, giÅ© chiếu, buá»™c ba lô, tìm ca bát, tìm mÅ©... Ä‘i lại, chạy lên chạy xuống chóng cả mặt, gá»i nhau à a à ới. Quỳnh, quản ca cá»§a đội, được các bạn đặt cho biệt hiệu là Quỳnh-sÆ¡n-ca, vai khoác ba lô cóc, nhảy đứng lên trên cái bà n kê chÃnh giữa phòng, nó trạc tuổi Mừng, tóc óng mượt như tÆ¡, da trắng mịn như trứng gà bóc, môi đỠnhư son tươi. Nó là đội viên độc nhất trong đội biét Ä‘á»c các bản nhạc, biết chÆ¡i đà n măng đô lin, pianô. Nó là con viên quan tuần Phá»§, có ngôi biệt thá»± hai tầng đẹp nhất ở vùng VÄ© Dạ. Trước Cách Mạng, những ngưá»i trong vùng thưá»ng kÃnh cẩn gá»i cha mẹ nó là cụ Tuần Vi. Ngà y đó, Mừng còn Ä‘i lang thang tìm thuốc cho mạ, nhiá»u lần đã Ä‘i qua ngôi biệt thá»± cá»§a Quỳnh. Má»—i lần ngang qua đây, thế nà o nó cÅ©ng dừng lại má»™t lúc, nép mình bên hà ng rà o sắt sÆ¡n xanh, lắng nghe tiếng đà n thánh thót vá»ng qua khung cá»a sở trên tầng gác hai. Khung cá»a sổ mở rá»™ng, trênt hà nh cá»a có đặt những cháºu hoa hồng nở đầy hoa. Thỉnh thoảng tiếng đà n chợt ngừng lại và Quỳnh bước tá»±a ngá»±c và o thà nh cá»a sổ nhìn xuống đưá»ng... Mừng vá»™i nép kÃn dưới chân rà o nhìn lên. Nó tưởng như Quỳnh là má»™t hoà ng tá» hiện ra từ các chuyện Ä‘á»i xưa mà cụ Ba Trà thưá»ng kể. và không hiểu sao lúc đó má»™t cảm giác buồn tá»§i không cùng dâng lên nghẹn cả cổ, là m nó muốn khóc... Bây giá» Quỳnh và Mừng trở thà nh dôi bạn thân. Những buổi nghỉ táºp hai đứa thưá»ng rá»§ nhau chÆ¡i bi, chÆ¡i dế... hoặc chÆ¡i trốn tìm Ä‘uổi bắt, khoác tay nhau Ä‘i tha thẩn trong khu vưá»n đằng sau doanh trại. Nhiá»u buổi tối, hai đứa ôm nhau ngá»§ trên cái bà n, đắp chung nhau chiếc chăn trấn thá»§... Cái ba lô cóc cá»§a Quỳnh rất to, nhưng chỉ đựng và i bá»™ quần áo trể con nên lép kẹp như quả banh xì hÆ¡i. Nó nhún nhún thuẻ mấy cái xem ba lô đã chắc chưa, rồi bất ngá» nó vươn thẳng ngưá»i lên, hÆ¡i đưa ngá»±c vá» phÃa trước, cất cao giá»ng hát :
“Bao chiến sÄ© anh hùng...â€
Giá»ng Quỳnh trong vắt, cao vút, vang ngân... Ôi, từ giá»ng hát đến dáng Ä‘iệu cá»§a nó lúc nà y sao giống hệt con chim sÆ¡n ca Ä‘ang lao thẳng lên giữa bầu trá»i lồng lá»™ng chá»›m hồng, cất tiếng hát theo đà bay, để chà o mừng những tia nắng đầu tiên...
Thế là đội từ bốn phÃa góc nhà , ngừng tay, đứng yên, cùng ưỡn ngá»±c vươn cổ hát tiếp theo Quỳnh :
“...Lạnh lùng vung gươm ra sa trưá»ng... Quân xung phong nước non Ä‘ang chá»...â€
Cả ngôi lầu phút chốc trà n ngáºp tiếng hát tưá»i non mà không kém phần hùng tráng cá»§a Ä‘oà n quân tà hon sắp lên đưởng ra tráºn.
“Bao chiến sÄ© anh hùng†là bà i hát tá»§ cá»§a Äá»™i. Không ngà y nà o các em không hát năm bảy lần. Nhưng chưa bao giá» chúng hát say sưa, hà o hững như sáng nay. chúng tưởng như những lá»i sục sôi nghÄ©a khÃ, hà o hùng, quyết liệt, chúng Ä‘ang hát, chÃnh là để nói vá» mình.
“... Là trang nam nhi... Quyết chiến sa trưá»ng... sống thác coi thưá»ng...â€
Tiếng còi cá»§a Äá»™i trưởng giục giã nổi lên.
Toà n đội táºp há»p ngay ngắn trước sân doanh trại. Tất cả Ä‘á»u gá»n ghẽ, chỉnh tá», mÅ© trên đầu, ba lô trên lưng, túi dết bên vai.
Äá»™i trưởng hô đội đứng nghiêm, Ä‘á»c danh sách các tổ má»›i được sắp xếp, phiên chế lại. Äá»™i được chia thà nh tám tổ, má»—i tổ bốn đội viên. Tổ cá»§a Vịnh-sưa bây giá» gồm có: Vệ-to-đầu, Quỳnh và Mừng.
Má»™t hồi còi dại. Äá»™i từ giã doanh trại, dà n thà nh hà ng má»™t, Ä‘i vá» phÃa Mặt tráºn.
Trá»i mưa bụi lất phất. Bầu trá»i lá»›p lá»›p mây chi.
Cà ng Ä‘i gần vá» phÃa Mặt tráºn đưá»ng sá cà ng bừa bá»™n ngổn ngang, như thà nh phố vừa trải qua tráºn bão năm Thìn. Cây to, cá»™t Ä‘iện, quân ta hạ gục nằm chồng chất lên nhau kÃn cả mặt đưá»ng để ngăn chặn xe tăng giặc. Dây Ä‘iện từng búi lá»›n loằng ngoăng như tóc rối. Những ụ súng xây bằng bao cát, những chướng ngại váºt là m bằng giưá»ng tá»§, chum vại, cánh cá»a, sắt đưá»ng tà u... Phải Ä‘i vòng, phải trèo qua.
Con sông Hương thân thiết xanh ngăn ngắt hiện ra trước mắt, mỠảo trong mà n mưa bụi như bá»™t rây. Hai nhịp cầu Trà ng Tiá»n chÃnh giữa bị chặt đứt, gục xuống sông, sắt cầu vặn xoáy vỠđỗ. Cả đội tá»± nhiên Ä‘i cháºm lại. Äứa nà o cÅ©ng cố nhón chân, nghểnh cổ nhìn cái cầu thân quen gãy gục. Chúng Ä‘á»u tặc lưỡi xuýt xoa nhưng không phải vì tiếc chiếc cầu đẹp bị phá há»§y. HÅ©ng chỉ trầm trồ thán phục sức mạnh trái bom đã “chÆ¡i†nổi cái “anh cầu†sắt thép đồ sá»™ kia.
Mừng quay lại há»i Tư-dát Ä‘i đằng sau :
- Quả bom ni chắc phải to lắm anh hè?
- To cóc chi! Hai trăm cân chứ mấy!
Tiếng anh đội trưởng Ä‘i cuối hà ng hô vá»ng lên.
- Tản khai thà nh hà ng má»™t, cá»± ly cách nhau mưá»i bước.
Bá»n trẻ vá»™i và ng xa nhau ra, đúng cá»± ly quy định, me theo hè phố, qua Phu Văn Lâu, qua cá»a Thượng Tứ, Cá»™t Cá»... Ä‘i vá» phÃa cầu Bạch Hổ.
Cầu sắt Bạch Hổ bắc ngang sông Hương là chiếc cầu độc nhất cá»§a Huế chưa bị giáºt sáºp. Nhưng hai mái cáºu đã được bố trà sẵn hai quả bom, chỉ chá» lệnh là nổ.
Khi cả đội Ä‘i đến đầu cầu, má»™t trong hai anh Vệ Quốc Quân công binh phụ trách cầu bước ra khá»i công sá»± đà o sát mép sông. Anh cao lá»›n lá»±c lưỡng, nước da Ä‘en cháy, mặt vuông chữ Ä‘iá»n, lông mà y mÅ©i mác, miệng rá»™ng đến mang tai. Hai ngón tay kẹp Ä‘iếu thuốc lá quấn kiểu xì gà , to bằng ngón chân cái. Má»™t tay chống nạnh, anh cưá»i cưá»i há»i :
- Mấy chú em đi mô mà kéo đoà n kéo lũ đi đông rứa?
Tư-dát liến thoắng chỉ tay sang bên kia sông đáp :
- Bá»n em qua bên tê sông chÆ¡i nhau vá»›i tụi Tây mÅ©i lõ coi ai được anh ạ.
Anh công binh nheo mắt nhìn Tư-dát cưá»i để lá»™ hai hà m răng bà n cuối và ng kè nhá»±a thuốc lá.
- Nhất định là các chú mình được rồi! - Anh nói. - Các chú chỉ cần hỉ mũi, bốc ghèn (Rỉ mắt) mà quăng, tụi Tây cũng đủ chết lăn cu quay, chứ cần chi đến bom đạn như các anh đây!
Cả đội cưá»i rân :
- Ha ha ha! Chuyến ni Tư-dát bà rồi nghe! Cáºu ta tá»± cho mình là tay mồm mép đối đáp ghê nhất đội đó anh ạ.
Anh công binh đua điếu thuốc lá lên hút, điếu thuốc cháy ngỠngợ như bó đuốc. Anh phà khói thuốc, nháy mắt nói :
- Vá» quýt dà y gặp móng tay nhá»n!
Äá»™i trưởng Ä‘i đến chà o anh công binh, nói :
- Äá» nghị đồng chà cho đội chúng tôi qua cầu.
- Các đồng chà cứ việc qua. Các đồng chà thuộc đơn vị mô mà coi bộ to lớn, già lụ khụ rứa?
- Chúng tôi là đội Thiếu niên trinh sát của Trung đoà n.
- Hay! - Anh công binh tá»± nhiên buá»™t miệng khen. - Lúc qua cầu các đồng chà nhá»› cúi thấy ngưá»i xuống, mà đi xa xa nhau ra nghe. Tụi Tây đóng bên trưá»ng Thiên Hữu mà ngó thấy là câu móoc chê qua liá»n. Lúc đó thì cÅ©ng hÆ¡i mệt!
Tư-dát bị anh chÆ¡i cho câu “bốc ghèn mà quăng†tức từ nãy đến giá», chỉ lăm lăm chá» dịp trả miếng. Nó nói :
- Anh đừng chÆ¡i xá» chúng em, chá» cho chúng em ra đến giữa cầu giáºt bom nghe?
Anh công binh trả lá»i mặt tỉnh khô :
- Äây mà ngứa tay thì cÅ©ng chưa biết chừng!
Mừng từ nãy tới giỠđứng nhìn anh công binh không chớp mắt. Nó bất chợt kêu to :
- Ui chao, anh So!
Anh công binh quay lại, mắt trợn lên nhìn Mừng như dá»a, rồi bước lại đưa bà n tay to như lưỡi xẻng nâng cằm nó lên há»i :
- Mi đó à Mừng? Chao, cái thằng! Mi Ä‘i đây vui thú ra ri mà ở nhà thì mạ mi Ä‘áºp đầu Ä‘áºp óc khóc hết đêm hết ngà y. Mạ mi cứ Ä‘inh ninh là mi chết trôi mất xác ngoà i sông Äông Ba rồi. Ngà y mô mạ mi cÅ©ng cắm cÆ¡m vá»›i trứng Ä‘i dá»c bá» sông, vá» tá»›i Máºu Tà i, Dương Ná»— hú hồn vÃa mi. Trong nhà , mạ mi láºp cả bà n thá» có bà i vị để tên mi...
Mừng đứng sững nghe anh kể, mặt tái nhợt. Nó lắp bắp há»i không thà nh tiếng.
- Thiệt à anh...
Anh công binh nhìn Mừng giá»ng anh tá»± nhiên nhá» lại :
- Trúng bữa đó anh xin được phép đơn vị tạt vá» thăm nhà . Anh ghé vô mạ em định là m và i tô bún bò cho đỡ thèm. rứa mà mạ em túm luôn lấy anh, năn nỉ anh ra sông lặn mò xác em để Ä‘em vá» chôn cất. “Em là m Æ¡n là m phước giúp chị. Chim mà còn sống trên Ä‘á»i ni là cÅ©ng vì con mà sống. Chứ con chết mất xác, không có lấy được má»™t nấm mồ mà hương khói cho con... Cay đắng cho Ä‘á»i chị quá em Æ¡i!†Mạ em nói vá»›i anh như rứa đó, là m anh cÅ©ng khóc luôn. Trá»i bữa đó lạnh thấy mệ ná»™i mệ ngoại, rứa mà anh cÅ©ng phải hụp lặn suốt cả má»™t buổi dưới sông để mò xác em. Tối hôm đó vỠđơn vị, anh bị cảm lạnh tưởng chết...
Äá»™i trưởng há»i anh So :
- Äồng chà có biết gia đình em Mừng?
Anh So kéo Mừng đứng sát và o mình, đặt bà n tay nặng quá đá tảng lên vai nó, nói :
- Chú ni là con chị Niệm, bán bún bò giò heo ngon nhất chợ Bao Vinh. Trước tui là m cu li bốc vác ở bến chợ, chuyên ăn chịu bún bò của chị... nên cũng có biết sơ qua.
Những đội viên đi trước đã đặt chân lên đầu cầu.
Äá»™i trưởng vá»™i xốc lại ba lô, nói vá»›i anh So :
- Bữa ni tôi báºn, nên không nói chuyện lâu vá»›i đồng chà được. Nhưng hôm nà o có dịp, thế nà o tôi cÅ©ng xin được gặp đồng chà để há»i chuyện vá» gia đình em Mừng. - Anh quay sang nói vá»›i Mừng - Cho em ở lại đây má»™t lúc nữa nói chuyện vá»›i anh So, rồi cố chạy nhanh Ä‘uổi theo cho kịp đội. thôi chà o đồng chÃ.
Anh bắt tay anh So, chạy nhanh lên phÃa trước để Ä‘iá»u khiển đội qua cầu.
Anh So như sá»±c nhá»›, lục tìm khắp túi áo túi quần, lôi ra được má»™t thá»i chocolate dÃnh đầy bụi và sợi thuốc lá. Anh đưa lên miệng thổi phù phù, dúi và o tay Mừng :
- Ä‚n miếng cho thÆ¡m miệng em, chiến lợi phẩm anh lấy được trong tráºn tấn công nhà hà ng “sáp phăng giông†tối bữa tê đó. Mai môt anh có công tác vá» Bao Vinh đây, em cần nhắn chi vá»›i mạ, anh nhắn cho.
Vẻ mặt thần thá», bối rối, Mừng nói mà nước mắt chảy vòng quanh :
- Em chỉ nhá» anh nói răng cho mạ em đừng giáºn em cái tá»™i bá» trốn Ä‘i Vệ Quốc Äoà n... Mai mốt đánh Tây xong, cấp chỉ huy răng cÅ©ng cho phép em vá» thăm mạ...
- ÄÆ°á»£c, được rồi, anh nói cho. Chắc mạ không giáºn mô em ạ. - Anh quà ng tay ôm riết em và o lòng, bà n tay to lá»›n vụng vá» xoa xoa lưng em như dá»— dà nh. - Thì ra anh em mình cùng há» nhà “trốn†cả. anh đây cÅ©ng phải trốn vợ má»›i Ä‘i được Vệ Quốc Äoà n đấy chứ em!
- A chút nữa thì em quên, - Mừng mở vá»™i cái túi dết Ä‘eo bên hông, lôi bó lá tầm gá»i đưa cho anh So. - Nhá» anh mang bó lá tầm gá»i ni vá» cho mạ em. Nhắn mạ em sắc ngay mà uống. Trước khi sắc nhá»› sao và ng hạ thổ, đổ năm chén nước trong sắc lấy má»™t chén... chỉ uống chừng ba bốn lần là khá»i bệnh hen suyá»…n...
Anh So mở bó lá ra coi, láºt qua láºt vá» nhìn, đưa lên mÅ©i ngá»§i, có vẻ lấy là m lạ lắm :
- Lá chi ri mà chữa là nh ngay được bệnh hen suyễn rứa em?
- Lá tầm gá»i Ä‘áºu trên ngá»n cây bút bút đó anh ạ. Em phải trèo lên ngá»n cây bút bút cao hÆ¡n cả ngôi lầu ba tầng, nằm chá» trên đó cho đến ná»a Ä‘á»m má»›i hái. Cụ Ba Trà nói hái được như rứa thì chững bệnh suyá»…n còn hay hÆ¡n thuốc tiên. Em chắc mạ em răng cÅ©ng là nh được bệnh... - Nước mắt Mừng bá»—ng ứa ra. Em quệt nước mắt, thổn thức nói tiếp. - Là m răng anh cÅ©ng cố đưa được cho mạ em anh hÃ. Chừ anh cho em chạy theo cho kịp đội...
- Ừ, đội em qua hết khá»i cầu rồi đó, em chạy ù lên... còn chuyện em nhá» thì khá»i lo. Anh mà còn sống trên Ä‘á»i thì bó lá tầm gá»i ni răng cÅ©ng đến tay mạ em.
Mừng hối hả chạy lên phÃa trước. anh So cầm bó lá tầm gá»i bá»c bằng mảnh áo súng và buá»™c chằng dây Ä‘iện thoại, đứng như cá»™t trụ sắt trồng bên mép sông. Anh nhìn dõi theo cái dáng bé bá»ng cá»§a thằng em lÃnh trinh sát như bÆ¡i trong bá»™ quân phục, Ä‘ang chạy băng băng qua cái cầu sắt giăng giăng mưa bụi...
Anh nhìn cho đến lúc bóng em khuất hẳng trong mà u mưa bụi trắng trá»i trắng đất phÃa bá» bên kia, phÃa Mặt tráºn.
Cái miệng rá»™ng ngáºm Ä‘iếu thuốc lá to bằng ngón chân cái đã tắt từ lúc nà o, tá»± nhiên méo hẳn Ä‘i như mếu, anh chép miệng :
- Chao cái thằng! Chừng nớ tuổi đầu mà đã biết lo cả việc nhà lẫn việc nước! Ngà y mình bằng tuổi hắn mình đã biết cóc khô chi?
2
Vượt qua cầu Bạch Hổ, đội trưởng dẫn đội Ä‘i vòng lên phÃa dốc Nam Giao, theo con đưá»ng đá đến chùa Từ Äà m, nÆ¡i Chỉ huy Sở Mặt tráºn khu C đóng.
Vừa đặt chân sang đây, cả đội Ä‘á»u thấy lòngg bồn chồn náo nức khác thưá»ng. Mặt tráºn đã ở ngay sát nách, chỉ cách con sông đà o An Cá»±u và mấy dãy phố hẹp.
Từ chùa Từ Äà m xuống hết má»™t quãng đưá»ng dốc ngắn sẽ thấy chiếc cầu bê tông gãy sáºp. Bên kia mố cầu có má»™t ụ súng lá»›n xây bằng bao cát và sắt tà vẹt. Bên trong ụ súng ló lên thụp xuống những chiếc mÅ© ca lô, mÅ© sắt cá»§a các anh Vệ Quốc Quân. Khẩu đại liên Chiêu Hoà hai nòng cá»§a Nháºt chÄ©a thẳng theo con đưá»ng rải nhá»±a, đâm thẳng và o khu vá»±c bá»n Pháp. Cuối đưá»ng, má»™t chiếc xe gÃp bị bom cá»§a quân ta giáºt đổ, chổng bốn bánh lên trá»i. Xa xa, thấp thoáng sau những đám cây um tùm, những ngôi lầu vị trà giặc. Äứng bên nà y mố cầu, nhìn bằng mắt thưá»ng cÅ©ng thấy những bao cát chất bịt kÃn cá»a sổ cá»a lá»›n. Qua lại trên những con đưá»ng trong khu vá»±c nà y phải cẩn tháºn, rất dá»… ăn đạn những tên giặc bắn lén núp sau những bao cát im lìm kia.
Tất cả những cái đó đối vá»›i các đội viên Thiếu niên trinh sát hấp dẫn lạ thưá»ng. Tất cả như Ä‘ang nói vá»›i các em: “Äây chÃnh là Mặt tráºn! Äây chÃnh là nÆ¡i các em sẽ sống, chiến đấu, láºp công; và có thể bị thương hoặc chết. Nhưng đó là má»™t cuá»™c sống, cái chết khác thưá»ng, chưa từng có trước đây, là m náo nức sôi sục lòng ngưá»i bởi vẻ đẹp cao cả cá»§a nó...â€
Dá»c đưá»ng các em gặp nhiá»u toán Vệ Quốc Äoà n đêm qua vừa xung phong vị trà giặc, rút vá» chá»— nghỉ ngÆ¡i. Anh nà o áo quần cÅ©ng lấm lem bùn đất, gương mặt mệt má»i, mắt sâu hoắm vì mất ngá»§ nhưng Ä‘á»u ánh lên vẻ kiêu hãnh và niá»m vui. Nhiá»u anh đầu, tay quấn đầy băng trắng loang lổ thuốc đỠvà những vệt máu khô bầm. Có anh bước táºp tá»…nh bên ngưá»i bạn xốc nách. Từng toán, từng toán dân quân, tá»± vệ từ các miá»n là ng quê rẩm ráºp kéo vá» chuẩn bị tối nay tham chiến. Há» mang vác, khiêng nà o bom, mìn, rÆ¡m, chai xăng ngâm cá» rếp, thang tre... để xung phong đốt vị trà giặc. Há» gá»i nhau à ới, chuyện trò bô bô, cưá»i ha hả... Ngưá»i nà o cÅ©ng dắt, Ä‘eo lá»§ng cá»§ng nà o dao găm, mã tấu, trưá»ng kiếm, dây dừa để trói tù binh...
Các chị, các mệ, các o từ vùng quê tấp náºp gánh quà lên á»§y lạo Mặt tráºn, Ä‘i thà nh từng Ä‘oà n dà i. Thôi thì đủ thứ: bánh tà y, bánh tét, bánh Ãt, bánh khô, gà vịt, heo, cục cục, cạc cạc, eng éc, váng cả óc. Dá»c các con Ä‘uá»ng dẫn vá» mặt tráºn, cứ má»™t quãng lại có má»™t trạm “ủy lạo chiến sĩ†dá»±ng ngay bên đưá»ng bằng cót, phên tre... Trạm nà o cÅ©ng lá»a khói nghi ngút, sôi sùng sục những nồi lá»›n chè Ä‘áºu Ä‘en, Ä‘áºu xanh, cháo gà , cháo vịt, bún bò giò heo, vá»›i những rá xôi cao như núi. Há»… là Vệ Quốc Quân cứ việc ghé vô ăn uống thả xăng, không mất tiá»n.
Tốc độ hà nh quân cá»§a đội Thiếu niên trinh sát cháºm hẳn lại. Bởi ngang qua trạm á»§y lạo nà o các em cÅ©ng xin phép đội trưởng vô ném thá». Cái đơn vị Vệ Quốc Äoà n tà hon nà y lại được các mệ các chị đặc biệt yêu chiá»u. Há» ra đón tẠgiữa đưá»ng, kéo cả đội và o trạm. Muốn vòi chi được nấy. Cháo gà , cháo vịt thì hai phần thịt má»™t phần cháo. Chè Ä‘áºu Ä‘en chỉ húp lấy nước.
Bòng bụng như trái bà đao, ăn khoẻ có tiếng thế mà mới ghé vô hai trạm đã no thở không ra hơi. Cả đội em nà o cũng lén nơi thắt lưng hai ba lần...
Trá»i vừa há»ng nắng, bầy trá»i thà nh hphố đã vang ầm tiếng động cÆ¡ máy bay giặc, máy bay cổ ngá»—ng nhà o lôn, gầm rÃt ra oai, yểm há»™ tụi máy bay Äa kô ta thả dù tiếp tế cho bá»n giặc bị bao vây.
Tình hình bá»n giặc bị bao vây lúc nà y đã hết sức khốn đốn. Lương thá»±c chúng đã cạn. Nhiá»u vị trÃ, đạn chúng bắn bắt đầu dè xẻn. Chúng đã giết chó béc giê để ăn thịt. Máy bay chúng phải thưá»ng xuyên đến thả dù tiếp tế. Má»—i lần như váºy khắp Mặt tráºn lại ran lên tiếng súng. Súng quân ta bắn chặn không chô chúng ra lấy dù tiếp tế, và súng cá»§a chúng bắn yểm trợ nhau liá»u chết xông ra...
tình hình Mặt tráºn Ä‘ang hết sức khẩn trương. Có tin viện binh giặc từ Pháp đưa sang đã gần đến bá» biển Thừa Thiên. Trong mấy ngà y gần đây quân ta quyết dốc hết sức hy vá»ng tiêu diệt được chúng trước khi viện binh chúng đến kịp. Bá»n địch cÅ©ng liá»u chết cố thá»§ để chá» quân cứu viện.
chưa lúc nà o quân dân Thừa Thiên lại sôi sục quyết tâm tiêu diệt giặc như lúc nà y. Từ các miá»n quê trong tỉnh, trai gái già trẻ, cả các cụ, cả con nÃt, ngà y đêm rầm ráºp kéo vá» Huế. Há» tìm đến gặp các cấp chỉ huy, nằng nặc đòi được ra tráºn. Há» tình nguyện được là m đội viên quyết tá», lấy mạng mình đổi mạng giặc. Cấp chỉ huy không đồng ý là há» là m ầm lên: “Cụ Hồ đã kêu gá»i “Thà chết không quay lại Ä‘á»i nô lệ!†Rứa mà các anh lại ngăn trở không cho bà y tui “thà chếtâ€, bà y tui kiện ra thấu Cụ Hồ cho coi!â€
Äá»™i Thiếu niên trinh sát đến sở chỉ huy Mặt tráºn Khu C đúng lúc có hÆ¡n má»™t chục cụ già thuá»™c đội Bạch đầu quân là ng Thanh Thá»§y - má»™t là ng cách Huế chừng năm cây số - bị cấp chỉ huy từ chối không cho “thà chếtâ€. “Việc ni nặng nhá»c, nguy hiểm lắm. Xin các cụ vui lòng để phần cho các con cháu gánh vác...†Các cụ ấm ức không chịu vá». Vừa thấy các đội viên Thiếu niên trinh sát ba lô, túi dết, bao đạn... thà nh hà ng ngÅ© chỉnh tá» từ ngoà i cổng Ä‘i và o, thế là các cụ xúm lại la ầm lên :
- Mấy đứa con nÃt đầu chưa sạch *** trâu ni, còn nhá» hÆ¡n sắp cháu ná»™i, cháu ngoại tui ở nhà , rứa mà cấp chỉ huy còn cho tụi nó Ä‘i quyết tá»! Còn bà y tui thì cấp chỉ huy lại má»i vá» nhà nghỉ là ý nghÄ©a là m răng?
Các em tò mò xúm quanh các cụ há»i chuyện. Má»™t cụ râu ba chòm, tóc búi cá»§ hà nh, đầu quấn khăn nhiá»…u tam giang, mặc áo Ä‘oạn vải đà , tay cầm cây mác là o lưỡi mà i sáng quắc, há»i các em :
- Rứa các cháu cũng được cấp chỉ huy tuyển vô đội Quyết tỠà ?
Tư-dát liến láu đáp :
- Thưa ông, tưởng vô cái chi ghê hơn chứ vô cái quyết tỠthì chúng cháu vô lâu rồi.
Một cụ lưng mã tấu, đội mũ rộng và nh, kêu :
- Cha cha! Má»›i chừng ná»› tuổi thì đã là m được cái chi mà cÅ©ng Ä‘uợc ChÃnh phá»§ cho vô quyết tá» vá»›i quyết sanh!
Lượm có cái răng cá»a sứt nên cả đội gá»i là Lượm sứt, nghe cụ nói váºy, liá»n nổi tá»± ái, đáp :
- Ông Æ¡i, rứa mà có ngưá»i còn nhá» hÆ¡n tụi cháu nhiá»u cÅ©ng đã quyết tỠđánh cho tụi cướp nước tÆ¡i bá»i khói lá»a đó ông ạ.
Ông cụ trợn tròn mắt, há»i :
- Chớ ai rứa cháu?
- Dạ, Thánh Gióng!
Ông cụ phá lên cưá»i ha hả, là m rung cả thanh mã tấu dắt bên lưng :
- Khá lắm! Khá lắm! Äúng là khẩu khà cá»§a con nÃt thá»i đại cụ Hồ Chà Minh!
Rồi cụ cao hứng, gáºt gù ngâm nga :
- Trưừừ... tặặặc... đản hiá»m tam tuêếế... vãn (Trừ giặc ba tuổi Ä‘á»i vẫn còn hiá»m là m muá»™n)
3
chiá»u hôm đó, Chỉ huy trưởng Mặt tráºn khu C đến gặp đội tại ngôi chùa nhá» cạnh chùa Từ Äà m, nÆ¡i đội tạm trú quân.
Chỉ huy trưởng Mặt tráºn khu C kiêm Tham mưu trưởng Trung Ä‘oà n Phùng Qúy Äông (ông quê xã Thá»§y Dương thuá»™c thà nh phố Huế. Äã hy sinh trong kháng chiến chống Pháp, được ChÃnh phù truy tặng Huân chương Quân công) là ngưá»i đã ký quyết định thà nh láºp đội thiếu niên trinh sát.
Ông trạc ba mươi tuổi, dáng ngưá»i cao, xương xương.
Äặc biệt ông có cặp mắt rất sâu. Ông mặc bá»™ ka ki mà u cỠúa, lấm láp đất bụi á»§ng da trát đầy bùn, đội cái mÅ© cát rá»™ng và nh mà u đất sét, quai mÅ© buông xuống bá»c quanh cái cằm vuông có góc cạnh như đẽo bằng đá. Hình như ông vừa ở ngoà i chiến hà o vá» thì Ä‘i thẳng đến đây.
Các em để ý thấy chỉ huy trưởng bên hông không đeo súng lục như phần đông các cấp chỉ huy khác. Trên vai ông khoác một khẩu súng hai nòng, nước thép xanh biếc báng súng bóng loáng mà u hổ phách có chạm trổ rất đẹp.
Ngang lưng ông thắt má»™t cái thất lưng da to bản, dắt kÃn những viên đạn to bằng ngón chân cái, đầu đạn mà u trắng chì.
Vịnh-sưa đứng trong hà ng, mắt không rá»i khẩu súng trên vai chỉ huy trưởng, khẽ nói vá»›i Mừng đứng sát bên cạnh :
- Khẩu súng ni trước cá»§a vua Bảo Äại dùng để săn voi đạn nó có thể bắn thá»§ng cả xe bá»c thép. Ta lấy được khi vô chiếm An Äịnh cung.
Nhiá»u em trong đội đã được nghe các anh lá»›n kể nhiá»u chuyện vá» chỉ huy trưởng trước khi gặp ông.
Là má»™t ngưá»i chỉ huy gan dạ, nghiêm khắc, nhưng biết yêu thương binh sÄ© không ai bằng. Không đêm nà o ông không lăn lá»™i ngoà i mặt tráºn vá»›i khẩu súng săn voi. Ông đến từng đơn vị, từng chiến hà o, từng ụ súng để kiểm tra đôn đốc bà n bạc giúp đỡ các đơn vị tổ chức chiến đấu. Gặp lúc cần thiết ông cÅ©ng cầm ngay lấy súng và chiến đấu dÅ©ng mãnh như má»™t con sư tá». Ông sá» dụng thà nh thạo tất cả các loại vÅ© khÃ: súng trưá»ng, tiểu liên, trung liên, đại liên, móc chê, và cả đại bác. Tà i bắn súng lục cá»§a ông được truyá»n tụng khắp Mặt tráºn: ông có thể bắn rụng cái đầu thuốc lá đỠláºp lèo trên miệng ngưá»i Ä‘ang hút...
Nhưng ông thÃch dùng hÆ¡n cả là khẩu súng săn voi cá»§a Bảo Äại. Từ hôm lấy được vá», hầu như không mấy khi thấy ông rá»i khá»i vai. Äi ngá»§ ông cÅ©ng dá»±ng súng cạnh đầu nằm. Vá»›i khẩu súng nà y ông đã hạ Ãt nhất là mưá»i tên giặc và bắn đổ má»™t chiếc xe bá»c thép ở khu vá»±c trưá»ng Kỹ Nghệ...
Äối vá»›i những chiến sÄ© gan dạ, anh dÅ©ng láºp công, thế nà o ông cÅ©ng tìm đến táºn nÆ¡i thăm há»i, khen ngợi. Nhưng vá»›i những kẻ hèn nhát, không chấp hà nh đầy đủ mệnh lệnh chiến đấu, thì thái độ ông trở nên rất nghiêm khắc.
Vá»›i tất cả những Ä‘iá»u truyá»n tụng đó vá» Chỉ huy trưởng, các đội viên Thiếu niên trinh sát đã đợi chá» cái phút ông đến gặp, lòng hồi há»™p, nôn nao... Hệt như tâm trạng những thà sinh sắp bước và o buồng thi có vị giám khảo hết sức nghiêm ngặt.
Mưá»i lăm phút trước khi ông đến, đội đã táºp há»p trước sân chùa để đón ông. Các em nhắc nhau sá»a sang lại quân phục tháºt chỉnh tá». Vừa nhìn thấy cái dáng cao cao, xương xương cá»§a ông bước lên những báºc cổng Tam quan, tá»± nhiên mặt em nà o cÅ©ng hÆ¡i tái Ä‘i.
Äá»™i trưởng hô nghiêm, chạy ra chà o ông và báo cáo quân số. Ông đưa bà n tay có những ngón rất dà i như bà n tay ngưá»i chÆ¡i dương cầm lên và nh mÅ© chà o lại. Äá»™ng tác chà o cá»§a ông mạnh và tháºt đẹp.
óng bước đến, nhìn khắp đội má»™t lượt, đầu như có vẻ bằng lòng tác phong đà ng hoà ng chững chạc cá»§a các chiến sÄ© nhá» bé cá»§a ông. Nhưng nét mặt ông không há» thoáng ánh tươi cưá»i hoác lá»™ vẻ âu yếm như thưá»ng tình ngưá»i lá»›n lúc nhìn trẻ con. Cả đội, em nà o cÅ©ng thấy gai gai sống lưng khi cặp mắt sâu và sáng lạnh cá»§a ông lướt cháºm qua ngưá»i. Nhưng chÃnh cái vẻ nghiêm lạnh khô khan đó cá»§a ngưá»i chỉ huy nổi tiếng nà y lại là m cho các em cảm động Vì qua cái vẻ đó, các em nháºn cảm rất rõ rằng: Trước mắt ông mình không phải là những đứa con nÃt thò lò mÅ©i xanh, mà là những Vệ Quốc Quân tháºt sá»±.
Mình có đầy đủ trách nhiệm và vinh dá»± như tất cả các chiến sÄ© lá»›n tuổi khác dưới quyá»n ông chỉ huy. Nếu mình gan dạ, dÅ©ng cảm trong chiến đấu cÅ©ng sẽ được ông khen thưởng xứng đáng, và nếu mình hèn nhát cÅ©ng sẽ bị ông xá» phạt nghiêm khắc không má»™t chút chiếu cố.
Chỉ huy trưởng cho đội vỠtư thế nghỉ.
Ông nói chuyện vá»›i đội, giá»ng nói cÅ©ng nghiêm, không khác gì vẻ mặt. Ông nói tóm lược tình hình chiến sá»± cá»§a toà n Mặt tráºn Huế trong má»™t tuần vừa qua. Ông thông báo tin tức kháng chiến cá»§a Thá»§ đô Hà Ná»™i, cá»§a thà nh phố Sà i Gòn và những tỉnh miá»n Nam Tổ quốc.
Những thắng lợi mà quân ta đã già nh được, những tổn thất và những khó khăn lớn lao mà quân ta đang phải đương đầu...
Ông im lặng giây lát rồi nói tiếp, giá»ng nhá» lại như thổ lá»™ má»™t lá»i tâm sá»± :
- Các em ạ, cuá»™c chiến đấu cá»§a chúng ta sắp bước và o má»™t thá»i kỳ vô cùng gay go và quyết liệt. Rất có thể không phải má»™t tháng, hai tháng mà phải nhiá»u tháng, nhiá»u năm nữa, chúng ta má»›i đánh Ä‘uổi được hết bá»n giặc nước, giải phóng được Tổ quốc, giải phóng thà nh phố thân yêu cá»§a chúng ta. Nhưng dù sống, dù chết, chúng ta, những chiến sÄ© Vệ Quốc, nhất quyết là m tròn lá»i kêu gá»i thiêng liêng cá»§a Chá»§ tịch Hồ Chà Minh: “Hãy quyết tá» cho Tổ quốc quyết sinhâ€. Nếu thế hệ chúng tôi chưa là m xong được sứ mệnh vÄ© đại nà y, thì thế hệ các em phải nối tiếp xốc tá»›i, hoà n thà nh cho bằng được.
Vừa lúc đó má»™t liên lạc viên xuống ngá»±a trước cổng Tam quan, nhảy ba báºc thá»m má»™t, chạy và o chà o ông và báo cáo :
- Báo cáo Chỉ huy trưởng, có Ä‘iện thoại cá»§a Trung Ä‘oà n trưởng gá»i.
Ông đưa tay lên và nh mũ, chà o đội.
- Chúc các em lên đưá»ng thắng lợi. Tôi sẽ còn nhiá»u dịp gặp các em ngoà i Mặt tráºn.
Chỉ huy trưởng vừa Ä‘i khá»i, đội trưởng mở sổ tay phổ biến nhiệm vụ :
- Theo lệnh cá»§a Ban chỉ huy Mặt tráºn, ngay chiá»u hôm nay đội chúng ta phải có mặt tại các đơn vị chiến đấu.
Má»™t tổ ở lại chỉ huy sở cùng vá»›i anh, là m nhiệm vụ liá»n lạc chung. Các tổ khác sẽ vá» tham gia chiến đấu ở các đại đội thuá»™c mặt tráºn khu B và khu C. Ngay sau đây, các em tổ trưởng gặp anh để nháºn giấy giá»›i thiệu và sá»a soạn lên đưá»ng cho kịp.
4
Tổ cá»§a Vịnh-sưa được đội trưởng chá»n gá»i vá» tham gia chiến đấu ở đại đội quyết tá» trấn giữ khu vá»±c cầu Kho Rèn.
**** đầu tiên đến nháºn công tác, cả đại đội hầu như không má»™t ai tin tưởng bốn chú bé “đầu chưa sạch *** trâu†nà y lại có thể giúp Ãch được gì cho nhiệm vụ nặng ná» mà đơn vị há» Ä‘ang đảm nhiệm. Cấp trên đã giao xuống thì cÅ©ng phải miá»…n cưỡng mà nháºn thôi.
Bởi váºy, hai ba hôm đầu, Ban chỉ huy chỉ giao cho bốn em những công việc vặt như chạy hên lạc vá» các trung đội đưa công văn thư từ lên Chỉ huy sở... Äêm đến, cho các em Ä‘i theo các tiểu đội yểm trợ “để là m quen dần vá»›i súng đạnâ€. Và má»—i lần thấy bốn em trở vá», đại đội trưởng lại há»i: “Có chú mô đái ra quần không đó?â€.
Không thể nhịn thêm được nữa, Vịnh-sưa đã đứng nghiêm lại nói :
- Báo cáo đại đội trưởng, cái việc xấu xa đó chỉ có tụi Tây mới quen là m, chứ chúng em chưa khi mô biết đến.
Äại đội trưởng Nguyá»…n Thá»›i trước Cách mạng là thợ rèn ở nhà máy xe lá»a Huế. Dáng ngưá»i thấp Ä‘áºm, vạm vỡ, xù xì như má»™t thá»i gang đúc. TÃnh ông nóng như lá»a nên cả đại đội gá»i ông là Thá»›i Trương Phi. Lúc nghe Vịnh-sưa nói, ông hÆ¡i chững ngưá»i lại nhìn em. Ông không ngá» chú bé nà y lại đối đáp vá»›i mình bằng má»™t giá»ng gay gắt đến thế. Ông nheo má»™t mắt lại như lúc bắn súng, nhìn Vịnh-sưa, rồi bất chợt phá lên cưá»i ha hả. Ông vá»— vai em má»™t cái là m cho em gần sụn vai, nói :
- Ä‚n nói như rứa má»›i gá»i là biết ăn nói. Rứa thì được, tối nay tôi sẽ cho các chú Ä‘i chÆ¡i nhau vá»›i tụi Tây má»™t tráºn, cho tụi hắn biết cái gan cá»§a con nÃt Huế mình.
Cả ngà y hôm đó, các em rất hồi há»™p, chỉ sợ đại đội trưởng quên mất lá»i hứa. Nhưng không, khoảng bốn giá» chiá»u, ông Ä‘i đến gian phòng ở cá»§a các em, gá»i các em lên buồng là m việc cá»§a Ban chỉ huy. Và tháºt tai hại, ông bước và o phòng đúng lúc bốn em Ä‘ang say sưa chá»i dế. Các em hốt hoảng dúi vá»™i những con dế cưng, dế nòi, dế cụ và o các xó xỉnh trong buồng. Các em lo lắm: chuyến ni răng cÅ©ng bị đại đội trưởng xạc cho má»™t tráºn ra trò đây. CÅ©ng có thể vì chuyện chá»i dế mà ông không cho Ä‘i chiến đấu cÅ©ng nên. Vệ Quốc Quân mà còn chÆ¡i chá»i dế, nhất định là khuyết Ä‘iểm to rồi. Vá»›i cương vị tổ trưởng, Vịnh-sưa lo lắng hÆ¡n cả. Em đâm cáu vá»›i Mừng: Chỉ tại hắn đầu têu hết! Hắn bà y đặt ra cái trò chÆ¡i chá»i dế là m cả tổ đâm ham. Mà không biết hắn moi ra được ở mô con dế đầu si chá»i khá»e đến rứa? Bao nhiêu dế cá»§a mình, cáºu Vệ, cáºu Quỳnh lên đà i Ä‘á»u bị con dế nòi cá»§a hắn cho “nốc ao†hết.
Tức không chịu được...
Nhưng cÅ©ng tháºt bất ngá». Khi lên đến buồng là m việc, đại đội trưởng lại há»i chúng vá» chuyện chá»i dế và nghe rất chăm chú. òng cưá»i, gáºt gáºt đầu nói: “Khi mô rá»—i các em Ä‘em dế lên đây chá»i cho anh coi vá»›i. Ngà y nhá» bằng các em, anh cÅ©ng là má»™t tay chá»i dế sừng sá» nhất xómâ€. Ông mở ngăn kéo lấy cho má»—i em má»™t cục đưá»ng phèn to như quả trứng vịt: “Ăn cho vui các emâ€.
Ông vừa lau khẩu “pạc hoặc†vừa nghiêng nghiêng lai lắng nghe tiếng nhai đưá»ng lóc cóc cá»§a bốn chiến sÄ©.
Gương mặt thợ thuần phác cá»§a ông phảng phất má»™t nụ cưá»i trìu mến cá»§a ngưá»i cha. Ông chợt dừng tay lau súng há»i :
- Trong bốn em, có em mô biết ngôi lầu thằng LÆ¡-bá»-rÃt không?
- Dạ em. - Mừng suýt vá»™i nước bá»t và ngáºm nhanh viên đưá»ng phèn và o má»™t bên mã, trả lá»i.
- Em có thuá»™c đưá»ng trong khu vá»±c ngoắc ngoéo ni không?
- Dạ thuá»™c là u là u. Bịt mắt em thả em vô trong đó em cÅ©ng tìm được đưá»ng ra... Bởi trong khu vá»±c ni nhiá»u cây bút bút lắm. Trong vưá»n nhà thằng LÆ¡-bá»-rÃt cÅ©ng có hai cây bút bút rất cao. Mấy lần em đã trèo qua rà o sắt, lẻn chui vô vưá»n, trèo lên ngá»n cây...
Äại đội trưởng Nguyá»…n Thá»›i lạ lùng nhìn Mừng, há»i :
- Em trèo lên ngá»n cây bút bút mà là m chi rứa?
Vịnh-sưa kể vắn tắt cho đại đội trưởng nghe chuyện Mừng Ä‘i tìm thuốc cho mẹ và trưá»ng hợp mừng gia nháºp Vệ Quốc Äoà n... Äại đội trưởng cưá»i ngất. Ông đặt khẩu súng pạc hoặc lên bà n, bà n tay thợ to lá»›n Ä‘en nhá» dầu súng, nâng cằm Mừng lên nhìn sâu và o đôi mắt em :
- Chú em khá lắm! Tối ni tôi giao cho chú dẫn đưá»ng trung đội cảm tá» mang bom vô choảng nhà thằng LÆ¡-bÆ¡-rÃt, liệu chú có dám là m không? Mà chú phải nhá»› tối nay là tối ba mươi, tối ngá»a bà n tay không thấy đó nghe. Dẫn đưá»ng mà lạc là coi như tráºt hết kế hoạch.
Mừng liá»n đứng báºt ngay dáºy, nhìn thẳng và o mắt ông trả lá»i :
- Anh cứ giao cho em. Em mà dẫn lạc hướng, vỠanh cứ chặt đầu em đi.
Äại đội trưởng nheo nheo má»™t mắt như lúc bắn súng nhìn Mừng, nói giá»ng không có chút gì là đùa cợt :
- Chú phải nhá»› đã hứa là tôi chặt tháºt đấy! - Rồi ông mỉm cưá»i đặt bà n tay nặng trÄ©u lên đầu em, giá»ng trở nên âu yếm khác thưá»ng - Anh tin chắc là em sẽ hoà n thà nh được nhiệm vụ.
Dẫn đưá»ng cho bá»™ đội Ä‘i tiêu diệt bá»n giặc nước cÅ©ng là đi tìm thuốc cho mẹ phải không em?
- Dạ... - Mừng đáp, môi run run. Câu nói cá»§a đại đội trưởng vang vá»ng rất lâu trong trà nhá»› cá»§a em.
Vịnh-sưa cũng đứng lên, hồi hộp nói :
- Dạ rứa còn mấy đứa em?
- Cho cả mấy chú cùng Ä‘i theo trung đội cảm từ đánh bom Các chú có nhiệm vụ liên lạc, trinh sát, phát hiện các mục tiêu bà máºt cá»§a địch. Chú nà o láºp được công sẽ có phần thưởng lá»›n.
Các em mừng rÆ¡n suýt nữa nhảy hết cả lên. Các em bá»—ng tin chắc rằng trên Ä‘á»i ni không ai tốt bằng đại đội trưởng Thá»›i Trương Phi.
5
Lúc trá»i gần sâm sẩm, Quỳnh-sÆ¡n-ca bá»—ng gặp phải chuyện không may. Em và Mừng rá»§ nhau Ä‘i ngoà i, lúc nhảy qua giao thông hà o phÃa sau doanh trại, em dẫm phải mảnh chai nhá»n hoắt. Em kêu lên má»™t tiếng, rồi ngã qụy xuống đất. Mừng hốt hoảng chạy lại, nâng bà n chân bạn lên. Mặt em tái ngắt. Cái mảnh chai mà u xanh đâm ngáºp khá sâu đúng giữa gan bà n chân bạn. Em lấy hết can đảm rút mảnh chai ra, mình sởn hết gai ốc. Máu chảy chan hòa ướt đỠcả bà n chân Quỳnh, giá»t giá»t xuống đất.
Lần đầu tiên Mừng thấy máu chảy nhiá»u như thế, mà là máu cá»§a đứa bạn thân nhất Ä‘á»i. Em bối rối đến mụ cả ngưá»i. ChÃnh Quỳnh lại bình tÄ©nh hÆ¡n, mặc dầu em Ä‘au lắm. Em lá»™t cái mÅ© ca lô trên đầu đưa cho Mừng: “Cáºu lau sạch đất vá»›i máu rồi kiếm cái gì băng lại cho mìnhâ€. Mừng lau gần ướt hết cái mÅ© ca lô mà máu vẫn chảy ra không ngá»›t. Em chợt nhảy lên như ngồi phải lừa, kêu to: “Suýt nữa thì tá»› quênâ€. Không kịp để bạn há»i, em lao vá» phÃa cuối vưá»n, nÆ¡i có những bụi chuối um tùm. Em tìm vÃt má»™t Ä‘á»t chuối cuá»™n tròn như cây gáºy xanh, ghé răng cắn má»™t khúc ngắn nhai ngấu nghiến. Em nhả miếng Ä‘á»t chuối đã nhai nát ra lòng bà n tay, quỳ xuống nâng bà n chân bạn lên, và đắp miếng nhai và o vết thương. Vết thương quả nhiên cầm máu. Mừng dứt cái khăn quà ng cổ bằng vải dù pháo hiệu mà chiá»u nay em vừa xin được cá»§a má»™t anh ở trung đội hai, bằng vết thương cho bạn. Em há»i, giá»ng hồi há»™p, xót xa: “Cáºu có thấy đỡ Ä‘au không?†“Có, đỡ nhiá»u rồiâ€. Quỳnh mÃm mÃm môi trả lá»i.
“Thuốc chi cá»§a cáºu mà hay dữ rứa?â€.
Thuốc cá»§a cụ Ba Trà bà y cho mình đó. Cụ nói đây là thuốc dấu cá»§a tụi ăn trá»™m tà i danh. Äá»t chuối non nhai nhỠđắp vô, vết thương to mấy cÅ©ng cầm máu ngay. Có thêm mấy há»™t muối nhai lẫn vô nữa thì thuốc tiên cÅ©ng không hay bằng. Chỉ mấy bữa là kÃn miệng ngay. Cụ còn bà y cho mình nhiá»u môn thuốc dấu hay lắm. Thuốc trị rắn cắn, chó cắn, bò cạp, rết cắn, rồi thuốc trị hắc là o, ghẻ lở.
- Tại răng cụ hay bà y cho cáºu rứa?
- Tại mình hay qua nhà cụ chÆ¡i, xách nước tưới vưá»n giúp cụ, cụ thương cụ má»›i bà y. Chứ ngưá»i khác có trả tiá»n nhiá»u mấy cụ cÅ©ng không bà y mô.
Quỳnh vịn vai bạn, run run đứng lên, xuýt xoa :
- Nếu không Ä‘i Vệ Quốc Äoà n, cả ngà y ở trong nhà lầu, chân lúc mô cÅ©ng Ä‘i già y Ä‘i dép thì là m răng mà biết được môn thuốc dấu hay ri cáºu hè?
- Ừ. Mà da chân cáºu má»m thiệt, như... như là thạch ấy. Cái mảnh chai đó mà đâm vô chân mình thì chắc không sâu đến rứa mô.
Em cúi lưng xuống trước mặt bạn: “Coi bá»™ cáºu Ä‘au lắm. Äi má»™t mình không được mô. Äể minh cõng cáºu vô nhà ..â€.
- Äừng, - Quỳnh lắc đầu - để mình tá»± Ä‘i lấy thôi.
- Cáºu mà cõng, Vịnh-sưa nó biết mất.
- Biết cái chi?- Mừng ngạc nhiên nhìn bạn.
- Biết là mình đạp phải mảnh chai ấy. Biết thì Ä‘á»i mô cáºu ấy chịu để cho mình Ä‘i tấn công nhà thằng LÆ¡-bÆ¡-rÃt tối nay. Vịnh-sưa là ká»· luáºt sắt gá»›m lắm.
- Nhưng chân cáºu sắp què ri thì Ä‘i là m răng được? - Mừng kêu lên lo lắng.
- Mình biết ngay mà , - Quỳnh phụng phịu giáºn dá»—i - Cả cáºu cÅ©ng không muốn mình Ä‘i... Các cáºu chỉ muốn sướng lấy má»™t mình, còn mình thì bắt phải nằm đèo queo ở nhà ...
Cặp mắt trong veo Ä‘en ngá»i cá»§a Quỳnh rÆ¡m rá»›m như sắp khóc.
Yêu bạn quá, chỉ sợ bạn giáºn, Mừng gãi đầu bối rối :
- Chừ biết là m răng hè...
- Cáºu phải giấu không cho Vịnh-sưa biết là mình đạp phải mảnh chai. Biết, răng hắn cÅ©ng báo vá»›i đại đội trưởng bắt mình phải ở nhà .
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, - Mừng ôm vai bạn dá»— dà nh - mình sẽ giấu... Nhưng chân cáºu còn Ä‘au lắm không, chỉ lo cáºu không theo kịp được đơn vị thôi...
- Äỡ lắm rồi, mình sắp hết Ä‘au rồi. Thuốc dấu cá»§a cáºu hay hÆ¡n thuốc tiên. Chưa chừng hắn liá»n miệng rồi cÅ©ng nên.
Quỳnh chỉ tay xuống bà n chân Ä‘au cố nhoẻn cưá»i.
Äôi môi em đỠnhư son tươi ngá»i lên trong ánh chạng vạng khu vưá»n um tùm bóng cây. Và để chứng tá» vết thương đã sắp liên miệng, Quỳnh nhảy lên má»™t cái.
Nhưng chân vừa chạm đất em báºt rên má»™t tiếng khe khẽ, mặt tái nhợt. Mừng không nhanh tay đỡ kịp chắc em đã ngã khuỵu xuống đất.
- Không việc chi, không việc chi... - Quỳnh hấp tấp nói - Mình giả đò Ä‘au để dá»a cáºu chÆ¡i ấy mà . - Em quay mặt tháºt nhanh để giấu bạn nước mắt rà n rụa vì Ä‘au.
6
Trung đội Cảm từ táºp há»p trước sân doanh trại chuẩn bị xuất phát. Lúc nà y khoảng mưá»i giỠđêm. Trinh sát cá»§a Mặt trặn cho biết má»™t bá»™ pháºn tham mưu quan trá»ng cá»§a giặc hiện đóng trong ngôi lầu kiên cố cá»§a thằng thá»±c dân cáo già LÆ¡-bÆ¡-rÃt. Từ ngà y nổ súng quân ta đã bốn lần tổ chức tấn công nhưng không hạ nổi. Äêm nay là tráºn tấn công thứ năm.
Mừng - chiến sÄ© liên lạc dẫn đưá»ng đứng trước hà ng quân “Liên lạc dẫn đưá»ng là ngưá»i quan trá»ng nhất cá»§a tráºn đánh tối nay Dẫn trúng đưá»ng, không lá»™, là coi như tráºn đánh đã thắng má»™t ná»a†Äó là lá»i cá»§a đại độ trưởng lúc giao nhiệm vụ cho em Thấp bé nhất đơn vị, em đứng chỉ cao đến ngá»±c anh chiến sÄ© vác trái bom đứng sát sau em. Em đội mÅ© Tiếp Phòng Quân, quai mÅ© buá»™c chặt dưới cằm, lưng thắt xanh tuya-rông, dắt hai trái lá»±u đạn OF, tay cầm má»™t quả lá»±u đạn má» vịt, quần xắn quá đầu gối. Nhìn em đã ra dáng là chiến sÄ© lắm, nhưng là chiến sÄ© trong câu chuyện cố tÃch. “Äá»™i quân tà hon Ä‘i đánh nhau vá»›i bá»n khổng lồ hung ácâ€. Cuối hà ng quân là Vịnh-sưa, Vệ-to-đầu, Quỳnh-sÆ¡n-ca. Chân trái Quỳnh được quấn to sù như viên tướng Ä‘i hia trong tuồng cổ. Em lấy cái áo sÆ¡ mi má»›i tinh bằng thứ hà ng len má»ng mà ngà y ấy chỉ con cái nhà già u má»›i mặc để quấn bà n chân Ä‘au. Vịnh-sưa ngạc nhiên há»i :
- Cáºu quấn chân quấn cẳng là m chi rứa?
Quỳnh nói mặt tỉnh khô :
- Äể lúc vô trinh sát vị trà giặc được êm, có Ä‘i sát bên tai tụi hắn, tụi hắn cÅ©ng không biết, cứ ngáy khò khò.
Nghe cũng có lý nhưng Vịnh-sưa thắc mắc :
- Tại răng cáºu chỉ quấn có má»™t chân thôiâ€?
- Tại tớ bước nặng vỠbên chân trái.
Mặc dầu đã quấn kỹ như váºy, nhưng bước chân Ä‘i lỡ chạm phải váºt gì cứng, vết thương vẫn là m em buốt nhói đến táºn óc. Em phải nghiến chặt răng má»›i có thể Ä‘i thẳng ngưá»i được để giấu không cho Vịnh-sưa biết.
ÄÆ¡n vị lên đưá»ng, tiến sâu và o khu vá»±c giặc. Äi trước đơn vị, chốc chốc Mừng lại đặt tay lên ngá»±c. Bà n tay Ä‘en đủi nhá» bé bấu chặt lấy áo trấn thá»§ như muốn ghì giữ trái tim trong lồng ngá»±c. Trá»i Æ¡i, nó Ä‘áºp dữ quá!
Tiếng Ä‘áºp cá»§a nó má»›i vang to là m sao? Mừng cảm tưởng cả đơn vị Ä‘á»u nghe tiếng tim mình Ä‘áºp. Nhiá»u lần chỉ chá»±c báºt lên khóc vì không sao kiá»m chế giữ nó trở lại nhịp Ä‘áºp bình thưá»ng. Em xấu hổ thầm nhá»§: “Các anh mà nghe tiếng trống ngá»±c mình Ä‘áºp chắc các anh sẽ cho là mình sợâ€! Tháºt ra thì em không sợ mà lo Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, và o lúc vừa tròn mưá»i ba tuổi, em cảm nháºn được sức nặng lá»›n lao cá»§a hai tiếng: “Trách nhiệm chiến sÄ©â€. Lúc đứng trước mặt đại đội trưởng, em hăm hở nói: “Em mà dẫn lạc đưá»ng, anh cứ chặt đầu em Ä‘i†Em chưa hình dung được hết tất cả sá»± nghiêm trá»ng cá»§a lá»i nói đó. Nhưng bây giá» bắt tay và o việc thá»±c hiện lá»i hứa, gánh nặng cá»§a ná»—i lo cà ng lá»›n mãi và cÆ¡ hồ muốn đè em qụy xuống.
Lạ lùng thay, trong bóng tối, không há» nhìn thấy mặt mà anh trung đội trưởng Cảm tá» như thấy hết táºn gan ruá»™t Mừng. Anh bước lên Ä‘i cạnh mừng, đặt tay lên vai em và nói nhá»: “Em cứ bình tÄ©nh, không phải lo lắng gì hết. Cà ng lo ngưá»i ta cà ng dá»… rối trà và dá»… quên hết những Ä‘iá»u mình vốn thuá»™c lòng...â€. Anh nói có váºy mà tá»± nhiên Mừng thấy vững lòng, nhịp tim Ä‘áºp bình thưá»ng trở lại. Em báºt lên thì thầm như má»™t lá»i cầu khấn: “Mạ Æ¡i, mạ dắt con Ä‘i trúng được con đưá»ng con Ä‘i tìm thuốc cho mạ trong đêm tối ni mạ Æ¡i!†Không biết có phải để thá» thách Mừng chăng, mà đêm nay trá»i tối ghê gá»›m, tưởng như bóng tối cá»§a má»™t ngà n đêm trước được đêm cô đặc lại mà là m ra bóng tối đêm nay...
Nhưng cà ng tiến sâu và o khu vá»±c giặc đóng, mừng cà ng thấy vững bụng hÆ¡n. Mắt em như má»—i lúc má»™t sáng hÆ¡n, trà nhá»› em như tinh tưá»ng hÆ¡n... ÄÆ°á»ng phố ở Huế được trồng nhiá»u phượng, vông đông, mù u, bút bút. Cây bút bút có phần Ãt hÆ¡n ba loại cây trên, nhưng dáng cá»§a nó lại rất dá»… nháºn ra trong đêm tối. Cao lá»›n, um tùm, tán cây rất lá»›n. Da nó khá nhẵn nhụi. Nếu không nháºn ra bằng mắt có thể nháºn ra được bằng tay.
Mừng thì nháºn ra cây bút bút bằng tất cả thân thể em, từ trán, má, môi, tay, chân đến đùi, bụng... Äã bao nhiêu lần em ôm nó vá»›i toà n bá»™ gân sức bé bá»ng cá»§a em, để trèo lên ngá»n nó, tìm thuốc cho mẹ.
Con đưá»ng dẫn đến vị trại giặc khá ngoắt ngoéo, rất nhiá»u ngã ba, ngã năm và cây bút bút trồng hai bên hè đưá»ng có thưa hÆ¡n những đưá»ng phố khác. Nhưng bù lại cây nà o cÅ©ng rất lá»›n, rất cao. Lá tầm gá»i Ä‘áºu trên ngá»n cây bút bút cao chừng nà o chữa bệnh hen suyá»…n cà ng hay chừng ấy. Do đó mà hầu như tất cả những cây bút bút trong khu vá»±c nà y em Ä‘á»u đã trèo lên ngá»n, Ãt nhất là má»™t lần. Và trèo vá»›i trái tim Ä‘áºp mạnh xao xuyến trong lồng ngá»±c vì hồi há»™p, hy vá»ng... Rất nhiá»u gốc cây đã thấm những giá»t nước mắt nóng hổi cá»§a em Những giá»t nước mắt Ä‘au buồn thất vá»ng. Những giá»t nước mắt rá»›t xuống trong tiếng kêu thầm nức nở: “Mạ Æ¡i cây bút bút ni cao ri mà cÅ©ng không có lá tầm gá»i... Biết khi mô cho mạ là nh được bệnh suyá»…n mạ Æ¡iâ€. Tất cả những cái đó là m cho dáng dấp cá»§a má»—i cây trong khu vá»±c nà y ghi hẳn và o trà nhá»› em Và đêm nay, những cây đó đứng sừng sững trong đêm tối là m những cá»c tiêu khổng lồ chỉ đưá»ng cho em dẫn trung đội Vệ Quốc Äoà n Cảm tá» mang bom đánh thẳng và o hang ổ cá»§a bá»n giặc nước.
Anh trung đội trưởng Ä‘i sau em cách và i bước chân Anh chỉ cần nhìn dáng Ä‘i cá»§a em hÆ¡i cúi thấp, rẽ bóng tối như ngưá»i bÆ¡i rẽ nước. tháºn trá»ng vững và ng tiến lên phÃa trước: anh cÅ©ng biết là em đã nháºn ra đúng đưá»ng. Äến những chá»— ngã năm, ngã ba, những quãng đưá»ng cây cối, cá»™t Ä‘iện, xác xe cá»™ cá»§a giặc bị bắn cháy lấp kÃn, phải Ä‘i vòng, em chỉ dừng lại má»™t chút, đầu ngước lên phÃa các ngá»n cây, quan sát, rồi tiến và o lối Ä‘i đã chá»n vá»›i bước chân không má»™t chút ngáºp ngừng.
Má»™t và i địa Ä‘iểm tấn công phÃa đông, phÃa tây Mặt tráºn, tiếng súng, bom mìn, lá»±u đạn bắt đầu rá»™ lên, má»—i lúc má»™t căng thẳng. Pháo hiệu đỠlừ nối nhau vá»t lên thinh không đến đặc như những hòn than đỠbắn vá»t ra từ má»™t cái bể rèn khổng lồ. Như má»™t đám cháy gặp cÆ¡n gió nam, tiếng súng tấn công giặc lan rá»™ng ra rất nhanh. Chỉ chốc lát dã trùm lấp khắp cả Mặt tráºn.
ChÃnh và o lúc đó thì Vịnh-sưa từ dưới cuối hà ng quân chạy vụt lên gặp anh trung đội trưởng, báo cáo giá»ng há»›t hải :
- Báo cáo anh, Quỳnh bị lạc mất rồi ạ?
Trung đội trưởng gá»i Mừng lại. Anh há»i Vịnh :
- Lạc và o lúc nà o?
- Dạ chắc lạc lúc phải Ä‘i vòng tránh con đưá»ng bị cây cối, cá»™t Ä‘iện đổ lấp kÃn ấy. Nó Ä‘i trước em vá»›i Vệ. Nhưng không hiểu tại răng nó cứ Ä‘i cháºm lại, rồi tụt hẳn đằng sau, ngưá»i nó cúi lom khom, bước thì tấp ta tấp tểnh. Em há»i nó: “Cáºu Ä‘i kiểu chi lạ rứa?†Nó nói: “Mình Ä‘i kiểu ni tránh đạn má»›i tốt. Äi như các cáºu ăn đạn tụi bắn tỉa có chầuâ€. Lúc vượt qua khá»i Ä‘oạn đưá»ng vòng, em nhìn lại sau thì không thấy nó nữa. Chắc nó lạc mất rồi... giá»ng Vịnh như muốn khóc.
- Chà , lôi thôi quá hè. - Trung đội trưởng chắc lưỡi nói.
- Anh cho em quay trở lại tìm. - Vịnh nói. - Em sợ nó đi lung tung đâm đầu vô giữa vị trà giặc thì nguy.
- Quãng đưá»ng vòng ná»› có nhiá»u chá»— rẽ ngang rẽ dá»c lắm. Em còn nhá»› đưá»ng không?
- Dạ.. cÅ©ng hÆ¡i nhá»› thôi... Nhưng răng cÅ©ng phải tìm... Nó nhá» mà yếu á»›t nhất đội em... Ngà y chưa Cách mạng, nó Ä‘i mô má»™t bước cÅ©ng ngồi trên xe nhà . ÄÆ°á»ng sá trong thà nh phố hắn có thuá»™c chút chi mô anh...
Giá» quy định tần công đã sắp đến. Không thể cháºm trá»… được Trung đội trưởng đà nh phải giải quyết.
- Thế thì em quay lại tìm bạn đi. Tìm ra, hai em dẫn nhau vỠdoanh trại, không phải quay lại đây nữa nghe.
- Dạ.
Vịnh ngáºp ngừng má»™t tà rồi chà o anh và chạy vụt vá» phÃa sau.
Mừng đứng như bị chôn chân, miệng há ra, mắt mở trân trân nhìn hút theo Vịnh. Tim em Ä‘au nhói như bất ngá» bị cắm má»™t miếng mảnh chai. “Chỉ tại mình hết! Úi chaoâ€. Em thầm kêu. “Mình giấu chuyện chân hắn đạp phải mảnh chai, nên chừ hắn má»›i bị lạc..â€
Trung đôi trưởng phải giục đến lần thứ hai em mới nghe ra :
- Äi thôi em. Sắp Ä‘en giá» tấn công rồi!
Chừng hai mươi phút sau, Mừng dừng lại ở đầu má»™t ngã ba. chỉ tay vá» phÃa trước nói thì thà o vá»›i trung đội trưởng :
- Ngôi nhà lầu thứ hai có hà ng rà o sắt cao nghêu là nhà tháng LÆ¡-bÆ¡-rÃt đó anh ná».
Anh cố mở căng mất nhìn theo tay chỉ của chú em liên lạc.
Giữa tiếng bom đạn Ä‘ang nổ rầm trá»i bốn phÃa xung quanh, ngôi nhà nà y đặc biệt im im hầu như không có ngưá»i ở. Anh hÆ¡i ngá»?
- Có chắc không em?
- Răng lại không chắc? - Mừng nói giá»ng quả quyết - Nhà hắn có hai cây bút bút. Cái cây có cà nh ngã ra gần hà ng rão sắt tê, má»™t lần em trèo lên suýt nữa bị con chó béc giê nhà hắn cắn chết. Còn cái cây má»c chÃnh giữa vưá»n ngá»n cao quá cả mái lầu tê thì em chỉ dám đứng ngoà i đưá»ng ngó vô, rểu nước miếng mà thèm. Bác Hùng xóm em nói trong tụi Tây ở Huế mình, thằng LÆ¡-bÆ¡-rÃt là dữ nhất. Äi qua đây em ngó thấy hắn luôn. Mặt hắn râu má»c nhiá»u như rá»… bèo. Hắn hút cái ống Ä‘iếu dà i như cái cây đánh khăng, tay dắt chó béc giê. Hắn hay sụyt chó cắn ngưá»i lắm. Tụi em há»… Ä‘i qua nhà hắn là đua nhau réo tháºt to: “Thằng LÆ¡-bÆ¡-rÃt ăn mÃt chấm đưá»ng Ä‘en, ăn ghèn chấm vá»›i mÅ©i, ăn cá»§i chấm vá»›i than, ăn và ng chấm vá»›i cứtâ€. Rồi vùng chạy cho tháºt nhanh. Hắn mà tóm được thì chết.
Không má»™t lá»i chỉ dẫn trinh sát nà o mà trung đội trưởng thấy tin chắc hÆ¡n lá»i chỉ dẫn cá»§a Mừng. Sau khi quan sát kỹ toà n bá»™ ngôi nhà , anh đã hiểu ra: bá»n giặc quá»· quyệt, không động tÄ©nh là để giữ bà máºt nÆ¡i cÆ¡ quan chỉ huy quan trá»ng cá»§a chúng đóng. Anh nói vá»›i Mừng :
- Nhiệm vụ dẫn đưá»ng cá»§a em đến đây coi như hoà n thà nh. Bây giá» em phải quay ngay lại phÃa sau để tìm Quỳnh và Vịnh. Anh lo chúng nó lạc lắm. Vệ sẽ ở lại vá»›i trung đội là m nhiệm vụ trinh sát liên lạc.
Anh ngoắc tay ra hiệu. Cả trung đôi Ä‘ang dà n hà ng ngang phÃa sau, láºp tức nằm rạp xuống, bà máºt, tháºn trá»ng bò lên tiếp cáºn ngôi lầu vị trà giặc.
Mùng thèm được ở lại tham dá»± tráºn đánh lắm.
Nhưng nghÄ© đến bạn, em lao nhanh vá» phÃa sau rẽ bóng tối dà y đặc như ngưá»i bÆ¡i rẽ nước...
7
Äã hà ng chục lần Quỳnh sá» soạng tìm bám và o những bụi cá» má»c nham nhở quanh thà nh hố cố hết sức để trưá»n lên Nhưng lần nà o cÅ©ng chỉ má»›i nhÃch lên được má»™t chút, em lại bị rÆ¡i tụt trở lại xuống đáy hố. Hai bà n tay em cầm chặt hai túm cá» bị nhổ ra khá»i thà nh hố. Cái hố hẹp nhưng khá sâu, thà nh hố gần như dốc đứng, đất sét thấm nước mưa, trÆ¡n như bôi mỡ. Em đã sá» soạng quanh thà nh hố rất kỹ. Không có má»™t chá»— hõm nà o khả dÄ© có thể bám chân mà trưá»n lên. Lại thêm cái chân Ä‘au nó phản em...
Quỳnh bị lạc đơn vị không phải ở chá»— quãng đưá»ng vòng như Vịnh-sưa Ä‘oán, mà lạc gần cái ngã ba cách đó chừng dăm trăm thước.
Má»™t cách ngây thÆ¡, em tưởng rằng quấn cả má»™t cái áo dạ má»m và o chân như thế thì vết thương sẽ không còn Ä‘au nữa, có thể theo kịp các anh Cảm tá», cùng vá»›i các bạn, Ä‘i đánh nhà thằng LÆ¡-bÆ¡-rÃt. Em lại còn quá tin tưởng cái thứ thuốc dấu thần hiệu cá»§a Mừng, “thứ thuốc dấu cá»§a những tay ăn trá»™m tà i danhâ€, rịt và o là vết thương hà n miệng... Nhưng em đã lầm. Má»›i Ä‘i theo đơn vị được và i trăm bước, bà n chân em đã trở lại nhức buốt ghê gá»›m. Nhất là khi dẫm phải cạnh má»™t viên gạch vỡ hòn đá hoặc cà nh cây. Vết thương Ä‘au nhói đến táºn óc. Em có cảm giác máu lại báºt ra, nong nóng, ươn ướt, dinh dÃnh dưới gan bà n chân. Em cố cắn chặt hai hà m răng để khá»i báºt tiếng rên. Em cố mở căng mắt để tránh dẫm phải những váºt cứng. Nhưng không hiểu sao cứ cà ng cố tránh lại cà ng dẫm phải gạch vỡ, đá, cà nh cây, mảnh sắt, như cùng hùa nhau đâm cái cạnh sắc nhá»n nhất cá»§a chúng và o đúng giữa vết thương. Mấy lá»›p dạ áo sÆ¡ mi bá»c chân cÅ©ng có vẻ coi chẳng mùi mẽ gì. â€œÄÆ°á»£c, mà y đã muốn buá»™c muốn băng, chúng ông cà ng đâm cho mà y biết tayâ€. Chúng như gầm ghè nói vá»›i em váºy. Em Ä‘au đến má» cả mắt. Em cố Ä‘i tháºt thẳng không cho các bạn biết là mình Ä‘au, nhưng ngưá»i em cứ co rúm lại, và đi lệch hẳn vá» má»™t bên. Cà ng Ä‘i, vết thương cà ng buốt nhói. Em tụt dần phÃa sau các bạn.
Cái áo sÆ¡ mi sắp tuá»™t hẳn, kéo lê vướng vÃu dưới chân.
Không thể gắng gượng thêm được nữa, em phải ngồi thụp xuống buá»™c lại. Buá»™c xong đứng lên em không còn thấy các bạn ở trước mặt nữa. Em chạy vá»™i lên, gặp phải má»™t ngã ba. Em muốn gá»i nhưng sợ là m lá»™ bà máºt tráºn đánh.
Mà em ấy à ! Chết thì thôi chứ Ä‘á»i nà o chịu để mang tiếng tráºn đánh vì mình mà thất bại. Äáng lẽ phải Ä‘i vá» lối trái thì em chạy bừa sang lối phải. Và em bắt đầu lạc từ đó. Chạy khoảng và i trăm thước em bước tụt xuống má»™t cái hố khá sâu nằm giữa lối Ä‘i Trá»i tối quá nên em không nhìn thấy. Äáy hố lõng bõng bùn và nước. Äầu em Ä‘áºp mạnh và o thà nh hố. Em tưởng chết ngất vì Ä‘au. Nhưng em gượng dáºy được. Em mò mẫm cố hết sức tìm cách trưá»n ra khá»i hố, nhưng vô Ãch. Hà ng chục lần trưá»n lên tụt xuống là m cho em kiệt sức. Vết thương dầm lâu trong bùn lá»ng cà ng xót buốt dữ dá»™i. Hai chân em tá»± nhiên run lẩy bẩy như lên cÆ¡n động kinh, không còn sức để đứng vững, em ngồi phệt xuống đáy hố. bùn và nước ngáºp đến thắt lưng. Tiếng súng giặc bá»—ng như má»™t đà n chó ngao hung tợn bất thần từ trong bóng tối chồm ra sá»§a cắn Ä‘iên cuồng cả bốn phÃa quanh em, tiếng đạn rÃt rất gần, nghe dâu như ngay trên miệng hố. Kiệt sức, Ä‘au đớn, tuyệt vá»ng, lo sợ và lạnh đến thấu gan ruá»™t... cả ngưá»i em dá»±ng hết gai ốc... đầu em choáng váng hai thái dương Ä‘au buốt, như có ai dùng má»™t váºt gì đó rất cứng siết chặt... Và em ngất Ä‘i. Em bá»—ng thấy mình Ä‘ang ngồi ở nhà , trên cái đôn cao bằng gá»— trắc chạm trổ, vá»›i chiếc đệm nhung mà u đỠchói. Trước mặt em là chiếc đà n dương cầm thân thuá»™c, mặt gá»— có và i vết xước, nhưng tiếng hay vô cùng. Trên thà nh khung cá»a sổ cạnh cây đà n cây hồng nhung trong chiếc cháºu sứ nước men xanh ngá»i, khoe vá»›i em mấy bông hà m tiếu, bên cá»a sổ, con sông Hương như mà u men cháºu sứ, lúc ẩn lúc hiện, sau những vòm cây xanh Ä‘áºm xa xa... Em mải mê dạo đà n, bản Dòng sông Äa-nuýp xanh. Em đà n và em mÆ¡... Bao giá» mình tháºt giá»i nhạc, mình cÅ©ng sẽ viết má»™t bản nhạc hay không kém gì bản Dòng sông Ä‘a-nuýp xanh, tả con sông Hương... Tất cả những ngưá»i chÆ¡i đà n trên thế giá»›i Ä‘á»u thÃch chÆ¡i bản nhạc sông Hương xanh cá»§a mình. Ai đã nghe bản nhạc cÅ©ng ao ước được đến thám con sông Hương... Mụ phù thá»§y mặt mÅ©i dá»… sợ gá»›m ghiếc trong táºp truyện cổ tÃch tiếng Pháp và chị Trang em Ä‘ang Ä‘á»c dở để trên mặt đà n, bá»—ng cá»±a quáºy rồi bước ra khá»i tranh vẽ. Mụ cầm gáºy thần phang rất mạnh xuống đầu em... Em bá»—ng hóa thà nh má»™t con nhái xanh bé nhá». Mụ định phang nữa nhưng em đã vá»t được qua cá»a sổ... Em bị rÆ¡i tõm xuống cái hố rất sâu lõng bõng bùn nước. Má»™t bá»n con Tây rất đông không biết từ đâu kéo Ä‘en vây quanh miệng hố. Trong tay đứa nà o cÅ©ng cầm gạch vỡ, đá, súng cao su... Chúng nhìn em, những cặp mắt và ng như mắt rắn. Chúng hò nhau nhắm em ném tá»›i tấp đá, gạch, những thanh gá»— nhá»n, bắn súng cao su... Dưới lòng hố hẹp em cố hết sức nhảy tránh trong má»™t niá»m uất ức, kinh khiếp khôn cùng. Những hòn đá, hòn gạch cạnh sắc nham nhở bay sát sạt qua ngưá»i em, là m bắn tóe bùn nước, phá»§ kÃn từ đầu đến chân em... Ôi, cảnh tượng hãi hùng nà y sao mà giống hệt cái lần em nhìn thấy ở gần hồ TÄ©nh Tâm. Hồi ấy em còn nhá» tà chưa Ä‘i há»c. Chị Trang và em ngồi xe tay nhà , và o dạo hồ TÄ©nh Tâm. Hai chị em xuống xe, chị dắt tay tha thẩn quanh hồ. Em chợt nhìn thấy phÃa trước có má»™t đám con nÃt rất đông Ä‘ang reo cưá»i, vá»— tay, bu quanh miệng má»™t cái hố cạnh lỠđưá»ng. Tò mò, em gỡ tay chị ra, chạy đến xem chúng là m gì mà vui thế. Chúng thi nhau cạy gạch bên lỠđưá»ng ném tá»›i tấp xuống đáy hố. Dưới đáy hố má»™t con nhái xanh Ä‘ang nhảy trốn cuống cuồng. Con nhái tá»™i nghiệp hụp lặn sâu xuống lá»›p nước đục ngầu, nhưng ngạt thở quá nó lại nổi đầu lên. Và tráºn mưa đá gạch lại tá»›i tấp rÆ¡i xuống quanh mình nó. Cặp mắt con nhái xanh vốn đã lồi lại cà ng thêm lồi ra vì khiếp sợ và như Ä‘ang ngước nhìn em van lạy cầu cứu, ôi cái nhìn cá»§a nó như xuyên suốt trái tim em. Em lắp bắp kêu to: “Äừng ném nó mà tá»™i nghiệp! Äừng ném nó mà tá»™i!â€. Nhưng tiếng kêu xin cá»§a em lại cà ng là m cho bá»n trẻ thÃch thú hÆ¡n. Chúng cà ng ném hăng hÆ¡n Và má»™t đứa, thằng lá»›n nhất bá»n, đã ném má»™t hòn gạch vá» trúng giữa lưng con nhái. Con nhái kêu lên má»™t tiếng thảm thương, xé ruá»™t.
Bốn chân con nhái giáºt giáºt rồi nổi bá»nh lên mặt nước đục ngầu, phÆ¡i cái bụng tráng bệch. Bốn chân nó thôi giáºt, duá»—i thẳng Ä‘á». Và cặp mắt thao láo cá»§a nó vẫn Ä‘ang nhìn em như nó chưa chết.. Em rùng mình và báºt òa khóc nức nở. Và tháºt bất ngá», em xông à o đến trước mặt cái thằng vừa ném chết con nhái. Nó lá»›n nhất bá»n. Em đứng má»›i chỉ đến ngá»±c. Em chụp lấy bà n tay vừa ném đá cá»§a hắn, cắn tháºt mạnh vá»›i tất cả sá»± hung dữ cá»§a má»™t con sói con bị ngưá»i ta dẫm phải Ä‘uôi. Mặc dầu nó khá»e gấp ba em, nhưng bị tấn công bất thình lình nó phải kêu, nhảy lùi trở lại như muốn bá» chạy. Bà n tay bị cắn khắc những dấu răng rưá»m máu. Khi đã hoà n hồn, nó liá»n nhà o tá»›i định đánh em để trả thù, nhưng may mắn vừa lúc đó chị em và ngưá»i kéo xe kịp chạy đến...
Cảnh tượng hôm đó đã gây má»™t vết bá»ng rất sâu trong trà nhá»› cá»§a em. Tuy chuyện xảy ra từ ngà y em còn bé tÃ, nhưng má»—i lần bất chợt nhá»› lại, hai mắt em lại cay xè, rá»›m lệ... Trước ngà y và o Vệ Quốc Äoà n em có sáng tác má»™t bản nhạc ngắn bốn câu nhan Ä‘á»: “Cái chết cá»§a con nhái xanh nhá» béâ€. Nhiá»u lần em ngồi má»™t mình đà n lại bản nhạc sáng tác đầu tay cá»§a mình vừa dạo đà n vừa khóc nức nở. âm nhạc đã là m cho cái chết cá»§a con nhái tá»™i nghiệp hÆ¡n, nhức nhối hÆ¡n, bi thương hÆ¡n. Và lúc nà y, cÅ©ng chÃnh cái thằng lá»›n nhất bá»n ấy, náºy cả tảng đá lát đưá»ng rất lá»›n, nâng lên bằng cả hai tay, ném trúng bà n chân trái cá»§a em vá»›i má»™t tiếng nổ dữ dá»™i là m chao đảo thà nh phố. Em kêu thét kinh hoà ng và bừng tỉnh cÆ¡n ác má»™ng. Xung quanh em tiếng nổ ran ran. Chốc chốc lại bùng lên má»™t tiếng nổ rất lá»›n là m mặt đất chuyển rung như tiếng pháo đùng giữa trà ng pháo cối, tiếng nổ cá»§a bom, mìn ba cà ng, đại bác. ChÃnh là tiếng nổ em nghe thấy trong mÆ¡. Mặt tráºn Ä‘ang và o giá» cao Ä‘iểm tấn công.
Ngồi dầm lâu trong bùn và nước em thấm lạnh thấu xương. Em cố dưới ngưá»i định đứng lên nhưng hai cẳng chân em không là m sao nhúc nhÃch nổi như đã bị bại liệt. Sau nhiá»u lần gắng hết sức nhưng Ä‘á»u vô hiệu. Má»™t ná»—i hoảng sợ, kinh khiếp chưa từng thấy xâm chiếm trái tim nhá» bé cá»§a em. Em báºt khóc to thà nh tiếng.
8
- Quỳnh ơi! Quỳnh! Quỳnh ơi! Quỳnh!
Tiếng ai gá»i tên em đột ngá»™t cất lên giữa tiếng súng dáºy trá»i. Em không còn tin và o tai mình nữa. Em ngợ quá, chắc là mình tưởng tượng ra đấy thôi. Nhưng tiếng gá»i má»—i lúc má»™t vang to gần hÆ¡n, như muốn át cả tiếng súng. Lúc nà y thì em không thể nhầm được nữa. Và em còn nháºn được ra tiếng cá»§a Mừng. Em mừng đến nghẹn thở. Äó là ná»—i mừng cá»§a ngưá»i chắc chắn là mình sẽ bị chết chìm bá»—ng hai chân chạm đến đất cứng. Cả Ä‘á»i em, em chưa bao giá» nghe ai gá»i tên mình thân thiết đến thế, cảm động đến thế, kể cả cha em, mẹ em, hai chị ruá»™t cá»§a em. Em ngá»a cổ lên, thu hết bao nhiêu hÆ¡i sức còn lại kêu to :
- Æ i Æ Æ ii Æ¡i? Quỳnh đây, Mừng Æ¡..i...Æ¡i!
Tiếng gá»i, tiếng đáp tan Ä‘i giữa tiếng súng tráºn và đêm tối dà y đặc. Em bá»—ng nghe tiếng Mừng há»i ngay trên miệng hố :
- Quỳnh ơi, Quỳnh ở mô đó?
- Mình ở dưới hố ni. Mình bị bổ rớt xuống hố.
- Có sâu lắm không?
- Sâu sâu lắm.
- Không leo lên được à ?
- Hai chân mình bị què rồi... Mà hố trÆ¡n lắm. Mình không đứng dáºy được....- Quỳnh trả lá»i qua tiếng khóc thút thÃt.
- Chừ là m răng hè... Äể mình tụt xuống đưa cáºu lên nghe. Dưới đó có mảnh chai cá»c nhá»n chi không?
- Không, chỉ có nước xắp xắp với bùn thôi.
Huỵch! Mừng tụt từ trên miệng hố xuống, đứng ngay trước mặt Quỳnh. Äảy hố hẹp, mặt hay em như gần sát và o nhau mà không nhìn rõ nhau. PhÃa trên đã tối, đáy hố cà ng tối hÆ¡n.
- May quá, - Tiếng Mừng hổn hển - nhảy xuống mình chỉ lo đạp phải bà n chân Ä‘au cá»§a cáºu.
Mừng ngồi thụp xuống. Hai em ôm chặt lấy nhau trong vòng tay, và cùng khóc. Cả hai cùng cảm thấy nước mắt cá»§a bạn ấm nóng trên má mình. Quỳnh hôn bạn, nồng nà n trìu mến, cảm kÃch :
- Không có cáºu thì chắc mình chết luôn dưới hố ni...
- Mình đã định tìm thêm một lúc nữa mà không thấy, mình sẽ núp vô một chỗ mô đó, chỠđến sáng mai tìm thì răng cũng thấy.
- Chỗ ni là khu vực giặc, đi tìm mình ban ngà y tụi giặc ngó thấy, hắn bắn chết.
- Chết thì chết, sợ cóc chi! Mình chân là nh tụi hắn có bắn, mình còn chạy còn núp được. Quỳnh chân đau, chạy núp là m răng được, phải chịu ngồi mà hứng đạn. Nghĩ rứa lâ mình không còn thấy sợ chi nữa hết.
Tiếng súng tấn công khắp Mặt tráºn lắng dịu dần. Äiá»u đó báo hiệu đêm đã chuyển sáng. mừng liá»n xốc nách bạn, nâng bạn đứng lên. Có bạn giúp, sau má»™t lúc gắng gượng, Quỳnh đã đứng dáºy được.
- Úi chao, rứa mà mình cứ tưởng hai chân mình bị bại rồi. Chừ là m răng mà lên được hè. Chân mình đau quá nhấc không nổi...
Mừng sỠsoạng quanh thà nh hố. Hố trơn nhẵn, không có qua một lỗ hõm nà o có thể đặt chân bám tay mà treo lên. Mừng bối rối.
- Chà , trèo lên được cái hố ni ngó bá»™ còn khó hÆ¡n cả trèo lên mấy cây bút bút to nhất ở phÃa bên trên bến đò Trưá»ng Súng.
Chợt Mừng reo khẽ :
- A, nghÄ© ra được cách rồi! Chừ cáºu xoay ngưá»i lại, áp sát ngá»±c vô thà nh hố, cố đứng cho vững nghe.
Quỳnh nghe theo bạn nhưng chưa hiểu bạn định là m gì. Mừng qùy thụp xuống dưới chân bạn, ngâm ná»a ngưá»i trong bùn và nước thò tay nắm cổ chân phải cá»§a bạn, há»i :
- Chân ni là chân là nh phải không?
Em nâng bà n chân bạn đạt lên vai mình. Nước và bùn ở bà n chân Quỳnh chảy ròng ròng từ vai xuống đến thắt lưng em. Em nói :
- Quỳnh gắng đứng cho vững nghe.
Em lại nhẹ nhà ng cầm lấy bà n chân Ä‘au cá»§a bạn ngáºp sâu trong bùn, giúp bà n đặt tiếp lên vai trái mình... Quỳnh run rẩy đứng hai chân lên vai bạn. Mừng nói :
- Chừ mình đứng thẳng lên, Quỳnh phải dá»±a sát vô thà nh hố cho khá»i bổ nghe. Khi mô tay Quỳnh bám được miệng hố rồi thì cố bám cho chắc mà trưá»n lên nghe.
Mừng cúi đầu, tì trán và o vách hố trÆ¡n ướt như con bò sắp lao và o tráºn chá»i, hai cánh tay em giang rá»™ng bám và o thà nh hố, rồi gắng hết sức từ từ đứng thẳng lên, nâng cả ngưá»i bạn trên đôi vai bé nhá» cá»§a em, đưa bạn nhÃch dần lên phÃa miệng hố, mấy lần hai chân em muốn qụy xuống vì sức nặng trên vai, nhưng em cố nghiến chặt răng để đứng vững. Ngá»±c em tức ran muốn đứt hÆ¡i vì gắng quá sức. Cứ thế nà y chịu thêm mấy giây nữa em qụy mất... Nhưng tiếng Quỳnh hổn hển reo trên đầu em :
- Äến miệng hố rồi.
- Bám cho chắc nghe - Mừng nói qua tiếng thở đứt quãng - Gắng trưá»n lên đừng để tuá»™t xuống nghe.
- Ừ - Ngực Quỳnh đã nằm vắt được lên miệng hố.
Mừng nắm hai cổ chân bạn, nhón chân, chá»›m ngưá»i Ä‘un lên giúp bạn trưá»n ra khá»i hố. Tiếng thở cá»§a hai em ì ạch, nặng ná».
- Lên được rồi! - Tiếng Quỳnh mừng rỡ. - Chừ Mừng là m răng lên được?
- Quỳnh sá» quanh tìm cái chi nhá»n đà o được đất thì ném xuống đây cho mình. - Tiếng Mừng nói vá»›i lên.
Quỳnh bò bốn chân sá» soạng mặt đất. Em nhặt được má»™t mảnh thân cây bị đạn đại bác giặc bắn toác, có đầu nhá»n. Em bò đến bụm miệng hố :
- Äây rồi, mình thả xuống nghe.
Vá»›i mảnh thân cây Quỳnh thả xuống. Mùng sá» soạng khoét và o hố những lá»— nhá» là m báºc đặt chân. Và chỉ má»™t loáng em đã trèo khá»i miệng hố. Hai em ôm chầm lấy nhau, nằm dà i trên mặt đất. Thắng lợi là m cho hai em quên hết nhá»c mệt, hiểm nguy, cùng rúc rÃch cưá»i.
Khắp mặt tráºn lúc nà y đã gần im hà n tiếng súng.
Hai em cứ ôm nhau như váºy nằm im hồi lâu trên mặt đất lổn nhổn gạch đá, cạnh cây, hố đạn, mảnh vụn sắt thép... Cả hai áo quần ướt sÅ©ng, lép nhép bùn. Mừng chợt vùng ngay dáºy, nói :
- Nằm thêm chút nữa e ngá»§ quên mất thôi Quỳnh ạ. Cáºu Vịnh Ä‘i tìm Quỳnh trước mình rất lâu mà không thấy tăm hÆ¡i cáºu ta mô cả. Không biết cáºu ta có tìm được đưá»ng mà vỠđơn vị không. Mình lo lắm... ÄÆ°á»ng sá trong khu vá»±c ni cáºu ta mô có thuá»™c.
- Hay cáºu cứ để mình ngồi đây chá». Cáºu Ä‘i tìm Vịnh-sưa lại má»™t lần nữa, lỡ may ra gặp.
- Chân cáºu Ä‘au rứa mà còn chá» thì ra răng được khá»i khu vá»±c ni trước lúc trá»i sáng? Chứ cáºu để mình dìu ra đã. VỠđơn vị mà không thấy Vịnh-sưa, mình sẽ xin đại đội trưởng lá»™n trở vô tìm.
Mừng xốc nách bạn đứng lên. Em định dìu bạn đi.
Nhưng mới bước được mấy bước, Quỳnh kêu ối đau đớn, ngã lăn xuống đất. Em nói gần như khóc :
- Mình không Ä‘i được mô Mùng ạ. Chân mình Ä‘au lắm... Hay cứ để mình ở lại đây Mùng ra trước Ä‘i. Chứ chá» nhau, trá»i sáng tụi giặc nó thấy thì chết cả hai.
Mừng kêu to giáºn dá»—i :
- Cáºu nói chi lạ rứa! Äá»i mô mình lại chịu bá» cáºu ở đây cho tụi giặc hắn bắn chết? Thôi Ä‘i cáºu, đừng nói báºy bạ nữa.
Mừng cúi xuống chìa lưng ra trước mặt bạn :
- Ôm cổ mình, mình cõng Ä‘i. Cáºu tưởng cáºu to béo lắm mình không công nổi à ? Äể mình phi như ngá»±a cho cáºu coi! Lúc đó cáºu cấm kêu: chạy mau quá chóng mặt nghe!
Nhưng Mừng không những không phi được như ngá»±a cho Quỳnh chóng mặt, mà đi còn cháºm hÆ¡n rùa.
Cõng bạn trên lưng, em bước những bước lặc lè xiêu vẹo Äi được mấy chục thước em đã thở dốc, hai đầu gối run lẩy bẩy chỉ chá»±c khuỵu xuống. Em phải đặt bạn xuống, dừng lại nghỉ. Nghỉ đỡ mệt, em lại cõng... Vá»›i giá»ng thá»u thà o vì bụt hÆ¡i, em cố nói vui cho yên lòng bạn:.
- Sợ chân cáºu Ä‘au tá»™i chứ không thì mình phi nước đại cho cáºu chóng mặt chÆ¡i.
Cứ thế, em tha được bạn ra khá»i khu vá»±c giặc thì trá»i vừa há»ng sáng.
9
Äã hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ, Vịnh-sưa lặn lá»™i, mò mẫm trong khu vá»±c giặc đóng tìm bạn bị lạc. Trá»i tối quá, cách ba bước là không nom thấy gì, nhưng em không dám gá»i to. Em sợ bá»n giặc núp đâu đó nghe tiếng. Em khẽ huýt sáo rồi giả tiếng cú kêu (ám hiệu cá»§a tổ đã được quy định trước, lúc cần tìm nhau). Không có tiếng trả lá»i. Em lại tiếp tục dò dẫm tìm kiếm. Có lúc em nghe vẳng như có tiếng Quỳnh gá»i em đâu đó. Em nhắm tìm đến.
Em chui bừa qua những lá»— tưá»ng đục thá»§ng, trèo bừa qua những đống nhà cá»a đổ nát lởm chởm sắt, gá»—, gạch, đá, tảng bê tông... Mấy lần em suýt bước hụt xuống những miệng giếng nằm lấp dưới những cà nh cây gấy nát. Em vấp ngã liên tiếp, có khi lá»™n nhà o mấy vòng, nhưng chỉ dám nhăn nhó xuýt xoa khe khẽ.
Em ngồi phịch xuống đất thở dốc, ứa nước mắt vì cá»±c quá. Xung quanh chuá»™t chạy huỳnh huỵch như ngưá»i. Má»™t mùi thối khảm đến lợm má»a - có lẽ là múi xác chết - xá»™c và o mÅ©i em. Em thấy sợ đến dá»±ng cả tóc gáy Mấy lần em muốn tìm đưá»ng quay trở vá» nhưng nghÄ© đến nhiệm vụ tổ trưởng, nhá»› đến câu nói cá»§a tổ trưởng trong buổi há»p đội: “Bá» bạn lúc lâm nạn là điá»u xấu xa tồi tệ nhất đối vá»›i ngưá»i chiến sÄ©â€. Äang ngồi em đứng báºt ngay dáºy chùi nhanh nước mắt, tiếp tục lặn lá»™i Ä‘i tìm bạn.
Em bá»—ng giáºt bắn ngưá»i. Ãnh chá»›p lá»a nhoang nhoáng và tiếng súng giặc nổ toang toác ngay trên đầu em. Cả mặt tráºn, tiếng nổ vang dáºy cả bốn phÃa không còn phân biệt hướng nà o và o hướng nà o. Em nép mình sau má»™t gốc cây to để tránh đạn. Äứng ở đó khoảng má»™t tiếng đồng hồ, khi tiếng súng bốn phÃa đã êm êm em lại dò dẫm tìm lối Ä‘i trong cái biển bóng tối đầy há»ng súng giặc. Nhưng em đã hoà n toà n mất phương hướng. Bóng tối lúc nà y cà ng dầy đặc hÆ¡n, tưởng lấy đũa mà quấy được như quấy bánh đúc. Äất trá»i, địa hình, địa váºt chung quanh hòa thà nh má»™t khối Ä‘en đặc.
Mệt quá, lại lạnh nữa, bấy giá» em má»›i nháºn ra áo quằn mình ướt sÅ©ng nước. Trá»i đổ mưa má»—i lúc thêm nặng hạt. Äang dò dẫm Ä‘i, em chợt vấp phải thá»m má»™t ngôi nhà có hà ng hiên vá»›i cá»™t trụ rất cao. Trèo lên năm báºc thá»m xi măng xây hình cánh cung, em ngồi phịch xuống ná»n đá hoa lạnh ướt, dá»±a lưng và o má»™t cá»™t trụ...
Bao nhiêu câu chuyện em nghe được vá» các anh lá»›n bị thương, bị lạc, phải nằm lại trong khu vá»±c giặc, lúc nà y hiện ra dồn dáºp trong ta nhá»› em... Bá»n giặc phát hiện được các anh, chúng đã giết các anh hết sức dã man. Chặt đầu, cắt cổ, lưỡi lê xuyên nát ngá»±c... Em thấy á»›n lạnh rùng mình, cà ng nóng ruá»™t lo lắng cho bạn. “Chưa chừng lúc ni Quỳnh Ä‘ang bị thương nằm chèo queo ở má»™t góc nhà đổ nát nà o đó... Chuá»™t bò cả lên ngưá»i lên mặt...â€. Em buồn rầu nghÄ© váºy và nước mắt lâm râm trên hai gò má. CÆ¡n buồn ngá»§ đột ngá»™t áºp đến, em cố hết sức chống chá»i... Trong trạng thái ná»a mÆ¡ ná»a thức, chợt em ngá»i thấy quanh đâu đây có mùi ét xăng nồng nặc, và cả những mùi gì khen khét, hăng hắc rất lạ... Em chưa kịp hiểu ra mùi gì đã ngá»§ thiếp Ä‘i. Em cứ ngồi dá»±a cá»™t như váºy mà ngá»§. Tưởng chừng lá»a đạn có nổ ngay bên tai cÅ©ng hay biết.
Vịnh giáºt bắn ngưá»i tỉnh dáºy như có ai dà lá»a và o gan bà n chân. Trá»i đã sáng trưng. Có tiếng nói xì xồ lạ tai vẳng đến rất gần, nghe như ở ngay trên đầu.
“Chết cha rồi?†Em buá»™t miệng khẽ kêu, trưá»n mình rất nhanh, nép ra phÃa sau cái chân cá»™t bê tông. Em dụi mắt nhìn kỹ chung quanh thấy mình Ä‘ang ở dưới mái hiên má»™t tòa nhà lá»›n có nhiá»u tằng. Xung quanh là vưá»n cây ráºm rạp. Thấp thoáng sau những tán cây là những ngôi nhà hai ba tầng, các cá»a sổ Ä‘á»u chất kÃn bao cát Những ngôi lầu vị trà giặc. Tiếng xì xồ lạ tai vừa rồi chắc là vẳng đến từ những ngôi lầu hung hiểm kia.
Em để ý vá» phÃa tay trái có má»™t dãy tưá»ng rất cao nằm gần ká» sát tưá»ng hồi ngôi nhà em Ä‘ang núp. Bên trên dãy tưá»ng có hà ng cá»c sắt nghiêng nghiêng, chăng dây thép gai. PhÃa bên kia đưá»ng chợt vá»ng sang tiếng ô tô nổ máy. Tiếng sắt thép va chạm, tiếng ngưá»i xì xồ gá»i nhau “Äúng là tụi giặc rất đông ở bên đó!†Vịnh cố cúi thấp ngưá»i hÆ¡n, mắt không rá»i khá»i hướng bức tưá»ng.
Như má»™t ngưá»i Ä‘i câu bất ngá» nhìn thấy đà n cá, ý thức cá»§a ngưá»i chiến sÄ© trinh sát lúc bất ngá» phát hiện ra kẻ địch, trá»—i dáºy trong em mạnh mẽ đến ná»—i là m em quên phắt má»i sợ hãi lo lắng cá»§a hoà n cảnh mình hiện nay.
“Phải Ä‘iá»u tra coi tui mÅ©i lõ Ä‘ang là m cái chi bên đó má»›i đượcâ€. Em tá»± ra lệnh cho mình như váºy và láºp tức hà nh động.
Rá»i chá»— núp, em bò men theo bức tưá»ng, đến phÃa sợi dây cáp thu lôi. Em bám và o sợi dây cáp, tháºn trá»ng leo lên. Em cÅ©ng là má»™t tay leo trèo giá»i cá»§a đội. Thoắt má»™t cái, em đã trèo được đến tầng gác hai ngôi nhà .
Äứng cao hÆ¡n bức tưá»ng chăng dây thép gai, em đưa mắt nhìn sang má»™t khu nhà kho lá»›n má»™t tầng, mái lợp tôn, chất đầy những khuy xăng, những hòm đạn lá»›n nhá».. Hà ng chục chiếc ô tô váºt tải Ä‘ang rù rù nổ máy.
Bá»n giặc lố nhố Ä‘i lại trước sân kho. Tây trắng có, Tây Ä‘en, Việt gian có... Sợ đứng cheo leo ở đây lâu, bá»n giặc bên để ý nhìn thấy, em bám theo sợi dây thu lôi trèo tuốt lên tầng gác tư ngôi lầu. Má»™t cánh cá»a chá»›p sÆ¡n xanh mở rá»™ng, cách em chùng má»™t vá»›i tay. Em nhoà i ngưá»i bám được và o cánh cá»a. Bám chắc rồi, em đạp mạnh chân và o sợi dây cáp thu lôi. Cánh cá»a chá»›p mang theo em áp sát và o báºu cá»a sổ. Cảnh tượng nà y giống hệt trò em mê chÆ¡i ngay còn nhá».. Cách nhà bác em hai đưá»ng kiệt, là nhà lão bang tá nối tiếng già u có nhất vùng An Cá»±u. Xung quanh nhà , hà ng rà o sắt bao bá»c, có hai cánh cổng sắt rất lá»›n, sÆ¡n xanh. Em thưá»ng lẻn trốn bác gái, chạy đến cổng nhà lão ta, nhìn trước nhìn sau không có ai, em liá»n bám và o cánh cá»a, má»™t chân đứng lên thanh sắt ngang cuối cùng, má»™t chá»i mạnh xuống đất. Thế là cánh cá»a đưa em Ä‘i theo hình rẻ quạt,
vá»›i tiếng gió ù ù bên tai, nhanh cháºm tùy em Ä‘iá»u khiển. Em tưởng tượng mình là ngưá»i lái ô tô, ngưá»i lái tà u há»a... Lần nà y chỉ có khác, cánh cá»a đưa em Ä‘i cách mặt đất những bốn tầng lầu!
Em bám má»™t tay rồi hai tay lên báºu cá»a sổ. Thu hút bao nhiêu hÆ¡i sức còn lại, em rướn ngưá»i nằm. ngang lên báºu cá»a và nhà o và o bên trong. Em rá»›t bịch xuống sà n đá hoa, Ä‘au gần chết giấc. Nằm im má»™t lúc để lấy lại sức, em đưa mắt xung quanh. Em Ä‘ang ở giữa má»™t gian buồng lá»›n, không có đồ đạc gì ngoà i má»™t cái tá»§ đứng đồ sá»™ kê sát tưá»ng.
Cạnh tá»§ là má»™t vuông cá»a sổ hai cánh cá»a chá»›p đóng kÃn nhìn vá» phÃa khu kho xăng đạn cá»§a giặc. Vinh vùng ngay dáºy, chạy đến khung cá»a, ghé mắt và o má»™t lá»— thá»§ng trên các nan chá»›p, nhìn xuống. Cái kho xăng và đạn giặc nằm dưới chân em...
Trá»i chợt á»ng nắng. Cái mà u nắng hiện ra sau những ngà y dà i mưa rả rÃch, thối đất, thối cát, má»›i tươi trông rá»±c rỡ là m sao? Ngưá»i chiến sÄ© trinh sát má»›i mưá»i bốn tuổi Ä‘á»i, trong cái dây phút gay go quyết liệt nhất Ä‘á»i mình, cÅ©ng phải ngẩn ngÆ¡ má»™t lúc trước cái mà u tươi trong, lá»™ng lẫy, rá»±c rỡ đến huyá»n hoặc cá»§a nắng...
Bầu trá»i mùa đông ẩm ướt, ngổn ngang những đám mây chì Ä‘en bẩn, má»—i lúc thêm quang quẻ như có cái chổi khổng lồ vô hình Ä‘ang ra sức quét dá»n. Da trá»i xanh thao thiết, cao vá»i vợi, hiện ra cùng vá»›i mà u nắng má»›i trong veo... Äiá»u lạ kỳ hÆ¡n hết là cái mà u nắng má»›i rá»±c rỡ ấy lại là m cho đầu óc con ngưá»i bá»—ng trở lên sáng suốt tươi vui, táo bạo, tá»± tin gấp bá»™i phần. Và là m cho lòng ngưá»i bừng bừng, náo nức, muốn láºp nên những kỳ tÃch tháºt vang dá»™i, những chiến công tháºt lẫy lừng...
Sau má»™t hồi quan sát, Vịnh nháºn thấy ngôi lầu mình Ä‘ang đứng, cao vượt hẳn lên những ngôi lầu chung quanh. Ngôi lầu hoà n toà n bá» trống. Hình như bá»n giặc định dùng nó là m bình phong che cho cái kho xăng đạn bà máºt cá»§a chúng ngay ở phÃa sau. Äây quả là má»™t vị trà quan sát không chê và o đâu được! Vịnh reo thầm trong bụng. Bá»n giặc ở các ngôi lầu xung quanh bắt đầu hoạt động. Những cái mÅ© sắt, những khuôn mặt râu ria xồm xoà m, tháºp thò sau các bao cát, những chấm nòng súng lấp ló sau các lá»— châu mai má»™t cái váy đỠthấp thoáng sau má»™t khuôn cá»a kÃnh vỡ. PhÃa dưới khu nhà kho, tiếng máy ô tô nổ rá»n. Những khuy xăng lăm ầm ầm trên sân đổ bê tông. Bá»n giặc ra và o Ä‘i lại, lố nhố dưới các mái kho. Chúng sì sồ quát tháo, la hét.
Má»™t thằng Tây cao lá»›n, lưng Ä‘eo súng lục, tay cầm má»™t chai bia hoặc rượu gì đó, đứng dạng hai chân, ngá»a cổ tu.
Quan sát kỹ địa hình địa váºt chung quanh, Vịnh đã xác định được vị trà ngôi lầu nà y. Tuy nằm rất sâu trong khu vá»±c giặc, nhưng nếu tÃnh theo đưá»ng chim bay, nó không xa khu vá»±c trưá»ng Kỹ Nghệ mấy. Trưá»ng Kỹ Nghệ là vị trà hiện quân ta Ä‘ang chiếm giữ. Tổ cáºu Hiá»n hiện Ä‘ang tham gia chiến đấu tại đơn vị đóng ở đấy. Em còn biết trên chót vót nóc lầu cao nhất trưá»ng, có má»™t đà i quan sát bà máºt mà Ban chỉ huy đơn vị giao cho tổ Thiếu nhi trinh sát phụ trách. Cách đây hai hôm, em chạy liên lạc qua đây, được Hiá»n dẫn cho lên xem đà i quan sát, đồng thá»i cÅ©ng muốn khoe.. Äứng ở đà i quan sát có thể nhìn bao quát toà n bá»™ khu vá»±c giặc đóng. Và nếu có ống nhòm tốt có thể nhìn rõ lâu đà i cung Ä‘iện, phố xá bên kia bá» sông Hương.
“Chưa biết chừng lúc ni, các cáºu Hiên, Äồng, Hòa Ä‘en, NghÄ©a, Ä‘ang đứng trên đó chÄ©a ống nhòm nhìn đúng vô cái buồng mình Ä‘ang đứng, chuyện trò, cưá»i nói vui như Tết! Các cáºu ấy có ngá» mô mình Ä‘ang ở bên trong, chÆ¡ vÆ¡ má»™t mình, vừa đói vừa mệt bốn phÃa há»ng súng giặc tua tá»§a...â€. à nghÄ© đó là m cho Vịnh rÆ¡m rá»›m nước mắt. Và cÅ©ng chÃnh ngay lúc đó má»™t quyết định táo bạo vụt lóe trong óc em: “Trèo lên nóc lầu, dùng cá» tÃn hiệu báo cho đà i quan sát bà máºt cá»§a cáºu Hiá»n biết vá» kho xăng đạn núp kÃn dưới trên ngôi lầu nà yâ€.
“Nếu đà i quan sát nháºn được tin mình đánh vá», chắc chắn Ban chỉ huy Mặt tráºn phải cho ca-nông móc-chê rót sau đây hoặc cho Quyết tá» quân mang bom vô đánh. Má»™t cái kho xăng đạn to ra ri, đánh trúng thì tha hồ mà cháy, mà nổ? Cả ba Ä‘á»i dòng há» tụi Tây kéo đến đây dáºp cÅ©ng đừng hòng tắt!â€. à nghÄ© là m cho tim em Ä‘áºp rá»™n lên vì vui thÃch hả hê. Phút chốc quên tất cả đói, cả mệt, cả khát.
Em vốn có tiếng trong đội là tay tháo vát, nhanh trÃ. Chỉ mấy phút sau em đã vạch xong kế hoạch hà nh động. Trước tiên phải kiếm được hai tấm vải trắng và đỠlâm cá» tÃn hiệu Vải trong kia rồi, em chạy lại giáºt phắc cái rèm cá»a có thêu đăng-ten rất đẹp. Rèm quá rá»™ng, em ghé răng cắn, xé là m đôi cho vừa khuôn khố lá cá» Nhưng còn vải Ä‘á», không biết là m cách chi mà kiếm được đây Em chợt nhìn tráºt xuống cái quần quân phục là u máºn chÃn, bê bết bun đất Ä‘ang mặc. Cái quần nà y trước đây là cá»§a má»™t anh ở đại đội bá»™. Nó vốn mà u “be†anh Ä‘em nhuá»™m mà u máºn chÃn để diện. Không may nhuá»™m phải mà u tươi quá, mặc trông rợ, anh đà nh tặc lưỡi cho em. “Vải đỠđây rồi chứ còn phải kiếm môâ€. Em khẽ reo lên mừng rỡ, cởi phăng luôn cái quần lẽn ngấm nghÃa. Bên trong em không có quần đùi. Nhưng kệ ở đây toà n Tây vá»›i đầm, việc cóc chi mà xấu hổ! Em xé quần theo đưá»ng chỉ, chá»n má»™t khoảng rá»™ng nhất xé thà nh hình vuông. Vải cá» tuy không phải mầu đỠnhư quy định, nhưng em tin cáºu Hiá»n sẽ nháºn ra: “Cáºu ta thông minh và giá»i môn cá» tÃn hiệu nhất đội mà ...†Em tìm được hai cái que thông nòng súng nằm lăn lóc xó tá»§, là m cán cá». Em thất chặt hÆ¡n cái thắt lưng da to bản quanh lưng. Cuá»™n tròn hai lá cá» tÃn hiệu, dắt chéo sau lưng để hai tay được rảnh mà bấu vÃu, leo trèo.
Má»™t chân chá»i tưá»ng, má»™t chân chá»i và o vách tá»§, em trèo lên nóe tá»§. Ngay trên đầu em là má»™t lá»— vuông ăn thông lên trần nhà . Nhón chân em bám và o thà nh mép lá»— vuông, ráng hết sức Ä‘u ngưá»i lên, chui qua. PhÃa trên trần nhà tối om, chuá»™t chạy huỳnh huỵnh. Mái ngói và những rui, đòn tay xà ngang đã ở ngay sát đầu em. Quá» quạng hai tay, tìm chá»— thuáºn tiện, em bắt đầu dỡ ngói như má»™t má»™t tay đạo tặc là nh nghá». Trên đầu em, má»™t vuông trá»i xanh rá»±c rỡ nắng tươi đột ngá»™t hiện ra như có phép lạ.
Vuông trá»i to dần theo bà n tay dỡ ngói cá»§a em. Ước đã chui lá»t ngưá»i, em trèo lên cái xà gá»—, chui đầu qua mái ngói, giữa khoảng cách hai rui. Bám và o hai cái rui gá»—, em nhún mạnh chân, lá»t hẳn cà ngưá»i ra ngoà i. Mát em bông hoa lên vì chói nắng và choáng ngợp. Ruá»™t em co thắt như muốn nôn. Chao ôi, chưa bao giá» em đứng cao đến thế, gần nắng, gần gió, gần mặt trá»i đến thế.
Gió thổi ù ù bên tai. Mái ngói dốc đứng đáng sợ. Và trÆ¡n nữa, rất nhiá»u rêu... Gan bà n chân em rợn lên, lạnh dá»c suốt xương sống.. Không khéo mình trượt chân ngã lăn xuống mất... Mà ngã lăn từ đây xuống đất thì ngưá»i cứ gá»i là là ... Em không dám nghÄ© tiếp nữa.
Nhưng Vịnh đâu có dễ chịu lùi.
“Ra Ä‘i thà chết không lui...â€. Câu hát em đội thưá»ng hay hát chợt vẳng đến tai em, như thôi thúc cổ vÅ©: “Vịnh-sưa Æ¡i, hãy đứng vữngâ€.
Lòng khao khát được tiêu diệt kẻ thù như các bạn cùng lứa tuổi: Äuốc Sống, Bát Sắt... trong lòng chú “thợ súng nhá»â€ còn mãnh liệt hÆ¡n cả cảm giác choáng ngợp, sợ hãi.
Em cúi khom ngưá»i bám chặt đưá»ng sống mái lầu, như con chim gõ kiến bám chặt cà nh cây. Em mở to mắt nhìn thẳng lên bầu trá»i má»™t phút là m quen vá»›i cảm giác choáng ngợp, vá»›i độ cao chóng mặt. Rồi vá»›i tất cả tháºn trá»ng, em bò nhÃch lên từng tà má»™t theo đưá»ng sống mái lầu. Tay em đã vá»›i được chóp nóc ngôi lầu có cây cá»™t thép thu lôi như má»™t ngá»n giáo búp Ä‘a đâm thẳng lên bầu trá»i. Ôm chặt cây cá»™t thép thu lôi. Em đứng thẳng ngưá»i lên, em cởi áo quân phục mà u cỠúa, xoắn lại là m dây thừng và buá»™c chặt ngưá»i và o cây cá»™t thép ngang chá»— bụng. Lúc nà y em hoà n toà n trần truồng ngoà i cái thắt lưng da và sợi thừng ngang bụng.
Sau khi đă buá»™c chắc, vững và ng, em đưa mắt nhìn bao quát cảnh váºt trải rá»™ng dưới tầm mắt. Chá»— em đứng cao vượt hẳn lên những cao Ä‘iểm quanh đó. Dưới mắt em mái ngói lô xô, chen lẫn giữa những tán cây um tùm. Ngoảnh vá» phÃa sau, con sông Hương xanh ngá»i mà u thép mạ. Hai nhịp cầu Trà ng tiá»n bị giáºt đổ, gục xuống nước như má»™t chữ V hoa khổng lồ. Cá»™t cá» kia, Phú Văn Lâu kia... Kia là cá»a Thượng Tứ, kia là bến đò Trưá»ng Súng... Toà n cảnh thà nh phố như được thu gá»n lại dưới tầm mắt em. Em bá»—ng thấy cổ mình nghẹn lại, muốn khóc: “Chao ôi. Huế mình đẹp biết mấyâ€. Em quà i tay ra sau lưng, rút hai cây cá» tÃn hiệu cầm sẵn hai tay. Em đưa mắt tìm cây tháºp tá»± trên nóc nhà thá» Phú Cam để là m chuẩn. Em đưa hai lá cá» lên, hướng vá» phÃa đà i quan sát bà máºt, đánh Ä‘i bức Ä‘iện mà em đã tÃnh toán, suy nghÄ© là m sao tháºt rõ, tháºt ngắn, tháºt chÃnh xác :
“Má»™t kho xăng, đạn lá»›n ngay phÃa sau ngôi lầu tôi đứng. Yêu cầu bắn!â€
Vị trà Vịnh đứng đánh tÃn hiệu ngay giữa lòng quân giặc, nhưng vì cao quá nên chúng bất ngá». Từ trước tá»›i nay chúng vẫn quen nhìn quân ta từ dưới đất xông lên - và chúng cho rằng ta cÅ©ng chi có thể từ dưới đất xông lên mà thôi. Chúng vẫn Ä‘inh ninh bầu trá»i và các Ä‘iểm cao trong khu vá»±c chúng là thuá»™c vá» chúng. Chúng chỉ nhìn lên cao khi có máy bay đến thả dù tiếp tế.
Bởi váºy mãi cho đến hai tiếng đồng hồ sau, khi Vịnh đã đánh lặp Ä‘i là m lại Ãt nhất là năm mươi lần bức Ä‘iện, chúng má»›i phát hiện được..
10
Sáng sá»›m hôm đó, Hiá»n được Ä‘iện cá»§a Äá»™i trưởng từ Chỉ huy sở Mặt tráºn khu C gá»i lên gặp anh có việc khẩn. Hiá»n giao lại cho Äồng phụ trách tổ. Vốn tÃnh cẩn tháºn, trước khi Ä‘i, Hiá»n dặn Ä‘i dặn lại các bạn :
- Các cáºu nhá»› đừng mải chÆ¡i mà bá» trống đà i quan sát đó nghe. Má»™t phút cÅ©ng không được bá». Lỡ có việc chi thì tháºt xấu mặt cho cả đội.
Má»—i lần có việc phải vá» chỉ huy sở là Hiá»n mừng rÆ¡n. Em có sẽ có dịp gặp Vệ-to-đầu há»c thêm và i môn xiếc để vá» tá»± luyện. Hai em bây giá» thân nhau nhất đội.
Táºp xiếc cÅ©ng gian nan vất vả ghê ngưá»i. Trán Hiá»n hôm bầm tÃm, hôm má»c sừng vì táºp cái môn nhà o lá»™n, Ä‘i bằng hai tay...
Tổ cá»§a Hiá»n được Ban Quân nhu mặt tráºn cấp phát má»™t cái ống nhòm cÅ©. Việc cấp phát đặc biệt nà y là m bốn em hết sức hãnh diện. ống nhòm có bao da hẳn hoi, nhưng chẳng mấy khi các em chịu bá» bao. Hết em nà y đến em khác, chuyá»n tay nhau Ä‘eo lá»§ng lẳng trước ngá»±c như Ä‘eo huân chương. Cả lúc ăn cÆ¡m các em cÅ©ng Ä‘eo.
Sợ các bạn già nh nhau vỡ, Hiá»n quy định chỉ bạn nà o đến phiên trá»±c đà i quan sát má»›i được phụ trách ống nhòm.
Ngà y ngà y đứng trên đà i quan sát, các em thay phiên nhau lia ống nhòm sang khu vá»±c Pháp, lòng khấp khởi hy vá»ng sẽ phát hiện được má»™t vị trà chỉ huy, má»™t há»a Ä‘iểm quan trá»ng để láºp công. Nhưng đáng tiếc là chưa em nà o vá»› được cái may mắn đó. ChÃnh nhá» sá»± quan sát chăm chỉ và liên tục nà y, mà sáng hôm đó Hòa-Ä‘en phát hiện được Vịnh đánh cá» tÃn hiệu...
GiỠđó, phiên Hòa-Ä‘en trá»±c đà i qua sát. Dá»±a ngá»±c và o thà nh công sá»± xây bằng bao cát, hai tay nâng ống nhòm lên nên mắt em nhìn vá» phÃa khu vá»±c Pháp, từ tây sang đông. Em bá»—ng chững lại, khu to giáºt giá»ng :
- Các cáºu Æ¡i lạ quá! Lại đây, mau lên!
Äồng và NghÄ©a Ä‘ang chÆ¡i cá» chó trong khoảng bóng râm cá»§a thà nh công sá»±. Hai em bá» bà n cá», lao đến.
Hòa-Ä‘en mắt không rá»i ống nhòm nói :
- Có má»™t ngưá»i không biết là m cái chi mà đứng chót vót giữa khu vá»±c Tây, phất phất hai cái chi như hai lá cá».
Äồng cầm ngay lấy cái ống nhòm trong tay Hòa-Ä‘en. Äặt lên mắt, chÄ©a vá» phÃa Hòa-Ä‘en chỉ. Từ đà i quan sát đến nóc lầu Vịnh đứng, tÃnh theo đưá»ng chim bay không xa lắm, nhưng chiếc ống nhòm cÅ© quá nên không phân biệt được tầm vóc ngưá»i đánh tÃn hiệu. Sau chừng hai phút chăm chú qua sát, Äồng thoảng thốt kêu lên :
- Ngưá»i nà y Ä‘ang phất cỠ“moóc†đánh tÃn hiệu vá» phÃa đà i quan sát cá»§a ta. Mình đã Ä‘á»c được má»™t chữ B và má»™t chữ U các cáºu Æ¡i!
Cả ba em vốn dốt môn cá» tÃn hiệu. Trước đây, khoa mục nà y được đội trưởng huấn luyện rất kỹ, nhưng cả ba Ä‘á»u lưá»i há»c. Hôm thi khoa mục, cả ba Ä‘á»u bị đội trưởng cho xÆ¡i “trứng vịtâ€. Hiá»n giá»i nhất môn cá» tÃn hiệu, nhưng tháºt không may, lúc nà y Hiá»n Ä‘i vắng.
Tuy chịu không nắm được ná»™i dung cá»§a tÃn hiệu đánh vá», nhưng hoà n cảnh đặc biệt cá»§a ngưá»i đánh tÃn hiệu là m cho Äồng cảm thấy ngay trong việc nà y có má»™t Ä‘iá»u gì hết sức hệ trá»ng có liên quan đến cuá»™c chiến đấu cá»§a quân ta. Em gá»i to :
- Hòa-Ä‘en, cáºu chạy ngay xuống chá»— máy Ä‘iện thoại, gá»i vá» chỉ huy sở Mặt tráºn, báo cáo cho tháºt rà nh rá»t: “Có má»™t ngưá»i hiện Ä‘ang đứng chót vót giữa khu vá»±c giặc, phất cỠđánh tÃn hiệu vá» phÃa đà i quan sát. Cần cho cáºu Hiá»n vá» ngay để Ä‘á»c. Còn cáºu NghÄ©a thì chạy xuống báo cáo vá»›i Ban chỉ huy đại độiâ€.
11
Trong gian chÃnh Ä‘iện chùa Từ Äà m - Chỉ huy sở Mặt tráºn khu C - Hiá»n và đội trưởng Ä‘ang là m ngồi là m việc cạnh Chỉ huy trưởng. hai anh em lúi cúi trên tấm bản đồ thà nh phố Huế trải gần kÃn mặt bà n, dùng com pa, ê ke, thước Ä‘o, kẻ lên bản đồ, vừa rì rầm thảo luáºn vừa ghi chép và o sổ tay. Chỉ huy trưởng ngồi viết ở cái bà n khác nhá» hÆ¡n, kê gần đó. Khẩu súng săn voi dá»±ng ở mép bà n, máy Ä‘iện thoại ở góc bà n.
Ngoà i môn cá» tÃn hiệu, Hiá»n còn khá giá»i vá» môn đồ bản. Em sừ dụng bản đồ thà nh thạo không kém gì má»™t sÄ© quan tham mưu. Trước ngà y Huế nổ súng, em đã được há»c và là m việc tại Ban Há»a đồ cá»§a trung Ä‘oà n.
Chuông Ä‘iện thoại réo gắt. Chỉ huy trưởng ngừng viết Cầm lấy ống nghe. Trán ông nhÃu lại, đầu lắc lắc.
Ông gá»i đội trưởng, trao ống nghe cho anh. Anh nháºn ngay ra tiếng Hòa-Ä‘en. Nhưng không hiểu sao em nói lắp bắp vừa thở hổn hển trong máy, nên không nghe rõ em nói gì. Anh Ä‘oán chắc có chuyện gì quan trá»ng lắm đây. Là má»™t ngưá»i chỉ huy có kinh nghiệm, anh biết bây giá» mà quát to, Hòa-Ä‘en sẽ cà ng lÃu lưỡi hÆ¡n. Anh liá»n nói và o máy, thong thả từng tiếng má»™t :
- A lô, a lô. Em hãy để ống nghe xuống, rồi là m động tác hÃt thở đúng năm lần. Sau đó em cầm ống nghe báo cáo. Rõ chưa?
Chừng ná»a phút sau: tiếng Hòa-Ä‘en trong máy nghe đã khá rà nh rá»t :
- A lô, báo cáo anh, đà i quan sát chúng em vừa phát hiện được má»™t ngưá»i đứng chót vót trên nóc lầu giữa khu vá»±c Pháp đánh tÃn hiệu bằng cá» vá» phÃa đà i quan sát. Nhưng chúng em không Ä‘á»c được tÃn hiệu... tại ống nhòm má» quá... Anh cho Hiá»n vá» ngay để Ä‘á»c.
Chỉ huy trưởng chăm chú nghe đội trưởng báo cáo lại tin vừa nháºn được. Cặp mắt sâu cá»§a ông lúc nà y nom cà ng sau hÆ¡n. Ông chợt há»i :
- Anh thấy thế nà o? Tôi Ä‘oán chắc có Ä‘iá»u gì hết sức quan trá»ng đây. Ngưá»i đánh tÃn hiệu rõ rà ng là ngưá»i cá»§a ta.
- Báo cáo Chỉ huy trưởng, tôi cũng phán đoán như anh.
Quay sang nói vá»›i Hiá»n :
- Em gắng chạy tháºt nhanh vỠđà i quan sát, Ä‘á»c và ghi lại tÃn hiệu, rồi gá»i ngay Ä‘iện thoại vỠđây báo cáo.
- Rõ!
Hiá»n đứng nghiêm lại trả lá»i, chụp vá»™i cái mÅ© cứng lên đầu, định lao ra cá»a. Nhưng Chỉ huy trưởng đã kịp đứng lên, đưa tay ngăn em lại. Ông nói :
- Ngưá»i đánh tÃn hiệu chắc không thể đứng lâu trên nóc lầu ấy được. Bá»n giặc trước sau cÅ©ng sẽ phát hiện ra. Em chạy vá» e cháºm mất...
Trán ông nhÃu lại, những ngón tay dà i xương xấu bóp bóp mạnh chiếc cằm như được đẽo bằng đá, râu má»c tua tá»§a vì đã hai hôm nay ông chưa kịp cạo...
Ông há»i Hiá»n :
- Em có giá»i môn cá» tÃn hiệu không?
- Báo cáo Chỉ huy trưởng, giá»i ạ.
- Em cưỡi ngựa được chứ?
Hiá»n lúng túng :
- Báo cáo Chỉ huy trưởng, em chưa được cưỡi ngá»±a bao giá»...
- Chà gay quá hè! - Chỉ huy trưởng buột miệng nói.
Những đưá»ng nhăn trên trán ông cà ng nhÃu sâu hÆ¡n.
Tình hình quá cấp bách là m thế nà o bây giá»? Ông vắt óc tá»± há»i.
Vừa lúc đó, như má»™t ngá»n gió bất tình hình thổi đến. Vệ-to-đầu và Mừng ngoà i hiên chùa đẩy mạnh cá»a bước và o. Vệ đưa tay và nh mÅ© chà o Chỉ huy trưởng, đứng nghiêm nói, giá»ng đứt quãng vì quá hồi há»™p :
- Báo cáo! Nếu chỉ huy trưởng cho phép em có thể dùng ngá»±a đưa Hiá»n vỠđà i quan sát.
Chỉ huy trưởng nhìn hai em rồi quay lại nhìn đội trưởng như muốn há»i. Äá»™i trưởng nói :
- Báo cáo đồng chà hai em nà y Ä‘á»u là đội viên đội Thiếu niên trinh sát. Các em hiện Ä‘ang tham gia chiến đấu lại đại đội anh Thá»›i. Em nà y là Vệ, tham gia Vệ Quốc Äoà n từ mặt tráºn Nha Trang. Còn em nà y là Mừng, chú bé đã leo gần khắp các ngá»n cây cao thà nh phố để tìm thuốc cho mẹ mà hôm ná» tôi kể vá»›i đồng chÃ...
Sáng nay, Mừng cõng được Quỳnh vá» tá»›i đơn vị thì trá»i đã há»ng sáng. Quỳnh bắt đầu lên cÆ¡n sốt giáºt và mê man. Bà n chân dẫm mảnh chai sưng tấy, đỠlá»±ng. Y tá đại đội sợ em có thể bị nhiá»…m trùng uốn ván nên láºp tức cho hai chiến sÄ© cáng em vá» tráºm quan y cá»§a Mặt tráºn. Vệ và Mừng xin Ä‘i theo bạn. Hai em chạy lúp xúp theo hai bên cáng, vừa chạy vừa khóc. Từ trạm Quân y trở vá», hai em tạt và o Chỉ huy sở Mặt tráºn, định báo cáo vá»›i đội trưởng vá» việc Quỳnh, và chuyện Vịnh-sưa bị mất tÃch, vừa vặn đúng lúc chỉ huy trưởng há»i Hiá»n có biết cưỡi ngá»±a không.
Chỉ huy trưởng há»i Vệ :
- Em biết cưỡi ngựa?
- Dạ...
- Cưỡi có khá không?
- Em cưỡi được cả ngựa không yên cương.
- Em chạy ra tà u ngá»±a bất con ngá»±a trắng cá»§a anh đã đóng yên sẵn. Em cố đưa Hiá»n tháºt nhanh vỠđà i quan sát.
- Báo cáo rõ!
Chỉ và i phút sau Vệ đã ngồi chá»…m chệ trên lưng con ngá»±a trắng cao lá»›n, từ phÃa tà u ngá»±a sau sân chùa chạy ra.
Chỉ huy trưởng vá»›i tay lấy chiếc ống nhòm treo trước bà n là m việc trao cho Hiá»n :
- Em dùng cái ống nhòm nà y tốt hơn.
Vệ cho ngá»±a đứng ghé sát và o thá»m chùa gá»i Hiá»n :
- Cáºu trèo lên Ä‘i. Nhá»› vòng hai tay ôm ngang bụng mình cho tháºt chắc. Mình phi nước đại đây!
Hiá»n quà ng dây cái ống nhòm qua cổ, trèo lên lưng ngá»±a phÃa sau Vệ Vệ giáºt mạnh dây cương, thúc gót và o hông ngá»±a. Con ngá»±a hý lên dá»±ng bá»m gõ móng, vá»t ra khá»i cổng Tam Quan. Vệ ra roi, con ngá»±a lồng bốn vó, phi nước đại. Má»™t là n bụi đỠkhè cuá»™n lên dưới vó ngá»±a, má»—i lúc má»™t xa hút.
Chỉ huy trưởng đứng giữa sân chùa, tay bóp bóp cám, nhìn theo cho đến lúc bóng ngá»±a khuất hán sau khúc đưá»ng cong.
- Không ngá» chú bé cưỡi ngá»±a khá thế! Không khác gì má»™t tay kỵ mã nhà nòi! - Chỉ huy trưởng gáºt đầu tấm tắc khen.
Từ chỉ huy sở vê đến đà i quan sát không phải gần nhưng nhá» con ngá»±a rất hay và tà i cưỡi ngá»±a tuyệt giá»i cá»§a Vệ, sau hÆ¡n hai mươi phút Hiá»n đã vỠđược đến nÆ¡i Hiá»n tụt xuống ngá»±a: nhảy hai ba báºc thang má»™t.
nhà o lên tâng thượng ngôi lầu, nÆ¡i có đặt đà i quan sát bà máºt.
- Hiá»n! - Äồng, Hòa và NghÄ©a cùng reo lên mừng rỡ đến nghẹn ngà o.
- Còn không? - Hiá»n há»i qua tiếng thở gấp.
- Còn. Vẫn còn...
Không kịp nói gì thêm, Hiá»n tá»±a ngá»±c và o bá» công sá»±, chÄ©a ống nhòm vá» phÃa ngưá»i đánh tÃn hiệu.
Chiếc ống nhòm cá»§a Chỉ huy trưởng tháºt tốt. Vừa chỉnh hình xong, Hiá»n đã mừng rỡ reo to :
- TÃn hiệu đã Ä‘á»c được! Các cáºu lấy ngay giấy bút ra Ä‘i! Em nói như ra lệnh. - Ghi nghe!.
Hiá»n cao giá»ng Ä‘á»c to rà nh rá»t từng tiếng má»™t, tưởng như em Ä‘ang đánh vần những tiếng đó từ cái khoảng trá»i xanh ngáºp nắng mênh mông đằng trước :
“Sau ngôi nhà tôi đứng. Xì tốp. Yêu cầu bắn. Xì tốp. Má»™t kho xong đạn lá»›n ngay phÃa sau ngôi nhà tôi đứng. Xì tốp. Yêu cầu bắn!â€
Äồng và NghÄ©a chân qùy chân chống, kê sổ tay lên thà nh công sá»±, cắm cúi ghi. Có con gì cắn ngứa Ä‘iên ở cổ, hai em không dám ghi sợ bá» sót má»™t chữ nà o trong bức Ä‘iện. Trong lúc đó dưới chân cầu thang, các anh lá»›n trong đơn vị đứng chen chúc nhau, mặt hếch hết cả lên, hồi há»™p theo dõi cuá»™c nháºn Ä‘iện. Nếu không có lệnh cấm cá»§a đại đội trưởng chắc các anh đã ùa hết lên.
Hiá»n Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại bức Ä‘iện ngắn đánh bằng cá» tÃn hiệu trên đúng được bốn lần thì từ phÃa khu vá»±c Pháp tiếng súng rá»™ lên, súng trưá»ng, trung liên lẫn đại liên.
Tùng trà ng, tùng trà ng, tiếng súng kéo dà i mãi tưởng như không bao giỠdứt.
- Úi chao Æ¡i! - Hiá»n bá»—ng kêu to thất thanh.
- Cáºu là m răng rứa? - Äồng và NghÄ©a đứng báºt ngay dáºy, tái mặt há»i.
Nhưng không thấy Hiá»n trả lá»i, hai mắt em vẫn dán chặt và o kÃnh ống nhòm. Qua mà n kÃnh, ngưá»i đánh tÃn hiệu Ä‘ang đưa cao hai lá cá» rồi bắt chéo trước ngá»±c ra hiệu dứt câu, bá»—ng đột ngá»™t buông thõng hai tay xuống như bị chém sả hai vai. Chừng hai phút sau ngưá»i đánh tÃn hiệu như vụt bừng tỉnh dáºy sau má»™t cÆ¡n ngá»§ thiếp mê man, vung mạnh hai lá cá» tÃn hiệu lên. Hiá»n chưa kịp hiểu nguyên nhân đã phải vá»™i và ng Ä‘á»c to từng chữ cái má»™t, tù hai lá cá» tÃn hiệu tung ra.
- Vê i en ná»... hát... nặng! Trá»i Æ¡i, thằng Vịnh-sưa! - Hiá»n sá»ng sốt la lên, cùng má»™t lúc ở phÃa xa, hai lá cá» tÃn hiệu tuá»™t khá»i tay Vịnh, lăn lông lốc theo chiá»u dốc mái lầu.
- Úi chao ôi!... Rứa mà ai cÅ©ng Ä‘oán chắc cáºu ấy đã hy sinh giữa vòng vây giặc đêm qua rồi...
Hoà n toà n kiệt sức. Hiá»n ngồi phệt xuống thá»m công sá»±, má»™t tay cầm ép cái ống nhòm và o giữa ngá»±c. Cả ngưá»i em run lên bần báºt như vừa phải nhấc xong má»™t váºt gì nặng quá sức. Em há hốc miệng thở dốc, mặt trắng bệch như tá» giấy.
Khoảng ná»a giá» sau, Chỉ huy trưởng và đội trưởng có mặt ở đà i quan sát. Hai ngưá»i chuyá»n tay nhau cái ống nhòm nhìn vá» phÃa ngưá»i chiến sÄ© thiếu niên hy sinh, đứng cao lồng lá»™ng giữa bầu trá»i thà nh phố. Äiá»u là m cho cả hai ngưá»i hết sức ngạc nhiên là chắc chắn em đã bị bá»n giặc giết mà là m sao em vẫn đứng thẳng được trên nóc lầu. Không chịu ngã? Vệ cÅ©ng có cặp mắt rất tinh, em cầm lấy cái ống nhòm trong tay đội trưởng, đưa lên mắt. chỉ sau má»™t phút nhìn chăm chú, em đã phát hiện ra Vịnh-sưa được buá»™c và o cá»™t thép thu lôi, ngang giữa bụng. Em còn thấy thêm ná»a ngưá»i trên cá»§a Vịnh hÆ¡i ngả vỠđằng trước.
Chỉ huy trưởng mở xà cá»™t lấy tấm bản đồ Mặt tráºn, trải rá»™ng ra trên ná»n sân thượng. Ông cầm ống nhòm quan sát địa hình địa váºt chung quanh ngôi lầu Vịnh đứng, chốc chốc lại cúi xuống ghi lên bản đồ những ký hiệu bằng chì xanh Ä‘á».
Gấp bản đồ bá» và o xà cá»™t, ông Ä‘á»c lại má»™t lần nữa bức Ä‘iện ngắn ngá»§i mấy chục chữ mà mà chú bé chiến sÄ© cá»§a ông phải đổi bằng cả cuá»™c Ä‘á»i mưá»i bốn tuổi cá»§a mình.
Chỉ huy trưởng rá»i khá»i đà i quan sát, phi ngá»±a vá» thẳng khu A gặp Trung Ä‘oà n trưởng. Ông trao bức Ä‘iện cho Trung Ä‘oà n trưởng, và báo cáo lại hoà n cảnh đánh Ä‘iện, trưá»ng hợp hy sinh cá»§a em Vịnh.
Äá»c bức Ä‘iện đến câu: “Yêu cầu bắn†Trung Ä‘oà n trưởng thấy da thịt mình nổi gai và máu trong huyết quản bùng sôi. Ông tưởng chừng như đó là mệnh lệnh được ngưng tụ lại qua mấy chục ngà y đêm chiến đấu, để lúc nà y bất thần vang to lên bên tai ông như má»™t tiếng sét.
Chỉ huy trưởng mở bà n đồ, trình bà y với ông kế hoạch tác chiến...
Năm giá» ba mươi chiá»u. Trung Ä‘oà n trưởng Ä‘iá»u động và bố trà xong những lá»±c lượng cần thiết để đánh kho xăng và đạn bà máºt cá»§a giặc. Ngoà i “ông già bảy lăm†ông còn Ä‘iá»u động ở các mặt tráºn vá» năm khẩu cối Tám mốt ly vá»›i rất nhiá»u đạn. Äại đội Quyết tá» quân cá» má»™t trung đội được trang bị súng ba-zô-ca và súng phóng bom do Ban quân khà trung Ä‘oà n chế tạo, bà máºt luồn sâu và o đến ngôi nhà Vịnh-sưa đứng, phối hợp chiến đấu.
Trước giá» nổ súng quy định, Trung Ä‘oà n trưởng gá»i Ä‘iện đến từng đơn vị má»™t, kiểm tra lần cuối cùng, và nói :
- Các đồng chÃ? Äứa em trai thân yêu, ngưá»i đồng đội nhá» tuổi cá»§a chúng ta tuy đă hy sinh nhưng hiện vẫn còn đứng sừng sững trên đầu bá»n giặc nước! Em đứng để là m chuẩn cho các đồng chà bắn trúng, và để nhìn chúng ta chiến đấu. Các đồng chà hãy cố gắng là m sao cho đêm hôm nay, ngá»n lá»a các đồng chà thiêu đốt quân giặc, bốc lên tháºt to, tháºt cao, soi tháºt rõ cho cả thà nh phố nhìn thấy tư thế lẫm liệt cá»§a em!
Mưá»i giá» tối. Cả Mặt tráºn thà nh Huế phút chốc rung lên trong tiếng gầm nổ dữ dá»™i cá»§a các loại súng đạn cầu vồng.
Ná»a giá» sau, như không thể chịu nổi sức nổ dồn dáºp, quyết liệt cá»§a quân ta, má»™t cá»™t lá»a đỠkhè vụt dá»±ng lên chÃnh giữa trung tâm khu vá»±c bá»n Pháp đóng.
Cá»™t lá»a má»—i lúc dá»±ng cao hÆ¡n, tá»a rá»™ng, chiếu đỠrá»±c cả bầu trá»i thà nh phố.
Thân hình trần trụi, nhá» bé mà lẫm liệt cá»§a ngưá»i chiến sÄ© thiếu niên đứng chon von trên đầu bá»n giặc nước, cùng vá»›i cây cá»™t thép thu lôi, má»—i lúc cà ng thêm lồ lá»™ rá»±c rỡ trên cái ná»n đỠchói chang dữ dá»™i ấy, tưởng như chÃnh lá»a đã tạc khắc lên...
* * * * *
Sau cái đêm ngá»n lá»a đốt kho xăng và đạn giặc chiếu sáng cho cả mặt tráºn nhìn thấy má»™t đội viên cá»§a Äá»™i Thiếu niên trinh sát đã chiến đấu và láºp công như thế nà o, thì không ai được các anh bá»™ đội chiá»u chuá»™ng bằng các em trong đội. Các em đến đâu cÅ©ng được các anh vồn vã, niá»m nở tiếp đón.
- Chú có phải là đội viên Äá»™i Thiếu trinh sát không?
- Dạ phải ạ. - Các em hãnh diện trả lá»i.
- Rứa thì vô đây cái đã, vô đây! - Các anh tÃu tÃt kéo các em và o ụ súng, chiến hà o, hoặc nÆ¡i trú quân. Các anh bà y lên má»™t hòn đạn nà o bánh, nà o kẹo, nà o đồ há»™p chiến lợi phẩm... bắt các em ăn. Các anh nà i nỉ các em kể cho nghe ngá»n ngà nh đầu Ä‘uôi câu chuyện cái chú tá»± buá»™c mình và o cá»™t thép thu lôi... chết đứng như Từ Hải trên đầu bá»n giặc...
Cả đội, em nà o cÅ©ng nháºn: “Cáºu ấy cùng má»™t tổ vá»›i em. Äêm mô ngá»§ cÅ©ng đắp chung vá»›i em má»™t má»n...†Tư-dát kể, giá»ng tỉnh khô :
- Cái đêm trước buổi sáng trèo lên buá»™c mình nà o cá»™t thép thu lôi đánh tÃn hiệu cáºu ấy và em còn ăn chung vá»›i nhau má»™t đòn bánh tét. Cáºu ấy cắn má»™t miếng, em cắn má»™t miếng. Ä‚n đến quá ba đòn, cáºu ấy thôi không ăn nữa, nói vá»›i em: “Thôi cáºu ăn hết Ä‘i, Vịnh ăn rứa đủ rồi. Vịnh sợ ăn nhiá»u nặng bụng khó trèoâ€.
Rồi bao nhiêu đức tÃnh tốt đẹp nhất mà trà tưởng tượng phong phú cá»§a các em có thể nghÄ© ra được, các em Ä‘á»u Ä‘em gán hết cho Vịnh. Cứ như váºy, cuá»™c Ä‘á»i “Chú - thợ - súng - nhá»â€ má»—i ngà y cà ng Ä‘i xa hÆ¡n cuá»™c Ä‘á»i thá»±c, và dần biến thà nh má»™t nhân váºt truyá»n thuyết cá»§a thà nh Huế.
12
Trạm quân y Mặt tráºn khu C đóng ở Nam Giao, trong má»™t dinh cÆ¡ cá»§a má»™t chá»§ hãng buôn già u có nổi tiếng ở Huế. Chá»§ nhà và gia đình đã tản cư trước ngà y Huế nổ súng. Mặt tráºn khu trưng dụng dinh cÆ¡ là m trạm quân y.
Cả dinh cÆ¡ rá»™ng hÆ¡n má»™t mẫu tây, gồm má»™t tòa nhà hai tầng nằm chÃnh giữa, và nhiá»u dãy nhà má»™t tầng vây xung quanh. Khu vưá»n trước và sau xanh rợp bóng cây ăn quả: mÃt, xoà i, thanh trà , chôm chôm, vú sữa...
Hà ng trăm thương binh cá»§a Mặt tráºn được đưa vỠđây Ä‘iá»u trị. Quỳnh-sÆ¡n-ca được bố trà nằm Ä‘iá»u trị trong khu nhà chÆ¡i mát góc bên trái vưá»n. Là thương binh bé nhất trạm, em được cả trạm từ bác sÄ© đến các chị há»™ lý đặc biệt chiá»u chuá»™ng.
Vết thương ở chân em bị nhiễm trùng rất nặng.
Sáng hôm đó, đến trạm chỉ và i giá» sau là em lên cÆ¡n sốt giáºt và bắt đầu mê sảng. Nhiệt độ lên đến bốn mươi độ.
Bà n chân Ä‘au sưng đỠđến táºn đầu gối. Chốc chốc cả ngưá»i em lại co rúm, mắt dại hẳn Ä‘i. Chứng tá» em Ä‘ang phải chịu đựng những cÆ¡n Ä‘au nhức khá»§ng khiếp. Lúc mê sảng tay em cứ đưa lên quá» quạng trước mắt như Ä‘ang gắng xua Ä‘uổi má»™t váºt gì đó, và em cứ nhắc Ä‘i nhắc lại má»™t câu: “...Không. Không... Con không vá» mô... Con Ä‘i Vệ Quốc Äoà n cho tá»›i chết...†Và gương mặt em lúc nà y tháºt tá»™i nghiệp, tháºt dá»… thương và đẹp lạ lùng. Các chị y tá cứu thương má»—i lần ngang qua, Ä‘á»u cúi xuống hôn em. Vùng trán em trắng xanh như cẩm thạch, bao quanh vừng tóc tÆ¡ rối quăn quăn như mÅ© miện các hoà ng tá» trong cổ tÃch. Äôi mắt em mở to bừng bừng ánh lá»a sốt, che rợp hai hà ng mi dà i cong vút, cái miệng thiên thần. Nhìn má»™t đứa trẻ như em lên cÆ¡n mê sảng quả là má»™t cá»±c hình quá mức chịu đựng cá»§a ngưá»i lá»›n. Bác sÄ©, y tế, há»™ lý và các anh thương binh nhúc nhắc Ä‘i lại được kéo đến đứng ngấp nghé ngoà i cá»a sổ nhìn em Ä‘á»u phải quay mặt Ä‘i chùi nước mắt.
Hai hôm đầu tình trạng cá»§a em có thể nói vô cùng nguy kịch. Bác sÄ© trạm trưởng mấy lần đã định cắt bá» chân em quá gối. Nhưng rồi ông bỠý định đó. Ông cứ lắc lắc cái đầu đội mÅ© vải trắng ba cạnh thêu chữ tháºp đỠtrước trán, chép chép miệng nói lẩm bẩm má»™t mình :
“Tá»™i nghiệp quá Ä‘i... Tá»™i nghiệp quá Ä‘iâ€. Ông quyết đấu vá»›i thần chết già nh bằng được ngưá»i chiến sÄ© bé bá»ng nà y ra khá»i tay lão ta. Ông táºp trung những thứ thuốc tốt nhất cá»§a trạm cứu chữa cho em, kết quả ông đã thắng. Tình trạng em khá dần. Em đã thôi mê sảng, cÆ¡n sốt bị đánh lui, chân tuy vẫn còn sưng đỠnhưng bá»›t nhức buốt, Ãt co giáºt. Sau má»™t tuần, em đã nhúc nhắc ngồi dáºy được, và ngá»§ được những giấc dà i. Bà n chân Ä‘au cá»§a em bá»›t sưng đỠtrông thấy. Và cÅ©ng chỉ trong vòng má»™t tuần mà em nổi tiếng cả trạm vá» tà i gan chịu Ä‘au. Vết thương dưới bà n chân em phải xẻ rá»™ng khoét hết những chá»— thịt thối, mà trạm lúc nà y không còn lấy má»™t giá»t thuốc tê. Lên bà n chân mổ, các chị y tế lấy băng trói chân tay em lại và đoán chắc em sẽ khóc thét vùng vẫy ghê gá»›m lắm. Nhưng em nói vá»›i các chị :
“Äừng trói em, em không vùng mô mà các chị sợ!†Không ngỠđến lúc mổ, các chị y tá, bác sÄ© và mấy anh thương binh đứng ngoà i nhìn và o, Ä‘á»u sững sá» kinh ngạc trước sức chịu đựng khó tin cá»§a em. Suốt gần má»™t tiếng đồng hồ xẻ rá»™ng vết thương, cắt bá» thịt thối. Là m thuốc, băng bó em nằm như dán chặt và o bà n mổ, da mặt tái nhợt, hai hà m răng nghiến chặt đến ná»—i ngưá»i nhìn phải lo sợ rằng em có thể bị vỡ vụn. Nhưng em không má»™t tiếng kêu khóc, không má»™t chút vùng vẫy.
Cả ngưá»i em chỉ co giáºt nhè nhẹ. ChÃnh những ngưá»i nhìn em lại khóc, có ngưá»i phải lấy tay che mặt quay Ä‘i.
Sau khi mổ, các chị y tá đưa em trở lại giưá»ng há»i :
- Lúc đó em có đau lắm không?
- Em tưởng chết mất.
- Thế là m sao em chịu đựng được?
Em mỉm cưá»i, yếu á»›t :
- Em.. em dạo lại trong trà nhá»› những bản nhạc mà em yêu thÃch. Em dạo được ba bản xô nát thì bác sÄ© mổ xong...
Em chợt im lặng, mắt mở to đăm đăm nhìn lên trần nhà , hà ng mi dà i cong vút chá»›p chá»›p, như Ä‘ang mà i lắng nghe má»™t âm Ä‘iệu gì đổ hay lắm, từ má»™t nÆ¡i rất xa vá»ng lại. Em bá»—ng chép miệng nói tiếp: “Lúc đó mà em được nghe lại bản nhạc “Dòng sông Da-nuýp xanhâ€... chắc em sẽ đỡ Ä‘au hÆ¡n nhiá»u...â€. Mấy chị y tá nghe em nói cà ng ngÆ¡ ngác, sững sá» hÆ¡n.
13
Gần như ngà y nà o Mừng và Vệ-to-đầu cÅ©ng thay nhau chạy lên trạm quân y thăm Quỳnh. Sau ngà y Vịnh-sưa hy sinh, đội trưởng cá» Vệ là m tổ trưởng. Hai em phải đảm đương công việc cá»§a cả tổ nên khá vất vả. Cả hai phải chạy như cá» lông công suốt ngà y trên khắp mặt tráºn, liên lạc, truyá»n tin, trinh sát, đưa công văn giấy tá»...
Và bao nhiêu công việc vặt vãnh khác mà ngưá»i chiến sÄ© liên lạc lúc lâm tráºn phải đảm đương. Hai em phải tranh thá»§ má»i thá»i cÆ¡ để có thể hà ng ngà y tạt và o trạm quân y ngồi chÆ¡i vá»›i bạn má»™t lúc.
Má»™t buổi chiá»u, Mừng chạy liên lạc lên Chỉ huy sở trở vá», tạt và o trạm quân y thăm Quỳnh. Quỳnh vừa tiêm thuốc xong, chị y tá ngồi ở đầu giưá»ng nói chuyện vá»›i em, tay vẫn cầm cái há»™p xi-ranh và há»™p thuốc. Mừng đẩy nhẹ cá»a bước và o phòng. Em đội mÅ© cứng Tiếp Phòng Quân, và nh mÅ© sụp xuống che kÃn trán, áo trấn thá»§, ngang lưng thắt xanh-tuy-rông, bên hông giắt quả lá»±u đạn O.F, quần xắn quá gối, hai bà n chân trần Ä‘en đũi trát bùn đã khô se. Em bước đến cạnh giưá»ng bạn, để lại trên ná»n đá hoa những lốt chân Ä‘en ngòm.
- Chà o chị?... - Em lá»… phép chà o chị y tá, rồi hất và nh mÅ© lên cao, nhìn bạn cưá»i rạng rỡ.
Quỳnh cưá»i vá»›i bạn, ngoảnh sang nói vá»›i chị y tá :
- Bạn em là vua trèo cây đó chị ạ. Bao nhiêu cây cao nhất cá»§a Huế mình cáºu ta Ä‘á»u đã trèo tuốt lên ngá»n...
- Úi chao, em nghịch đến nước ấy à ?
Mừng đỠmặt, bối rối.
- Không phải cáºu ta trèo nghịch mô chị ạ...- Quỳnh nhìn bạn, ánh mất âu yếm. - Mình kể chuyện trèo cầy cho chị nghe, cáºu đừng giáºn mình hÃ... ?
- Quỳnh... Äừng...?
Quỳnh tảng lá» như không nghe bạn gá»i, vừa cưá»i cưá»i vừa kể cho chị y tá nghe chuyện Mừng Ä‘i tìm thuốc cho mẹ. Chuyện Mừng nháºp Vệ Quốc Äoà n bằng cách chui bừa và o giữa hà ng ngÅ© cá»§a đội...
Nghe chuyện, chị y tá miệng cưá»i mà mắt rá»›m lệ Chị cầm cổ tay Ä‘en đũi cá»§a Mừng kéo em lại đứng sát và o mình, nhìn em và nói :
- Chị ước chi có quyá»n được gá»i tất cả những kẻ hắt há»§i cha mạ, đối xá» cha mạ không ra chi, đến ngay đây để được nhìn thấy mặt em...
Quỳnh thổ lá»™ vá»›i chị má»™t niá»m mÆ¡ ước mà em ấp á»§ từ lâu :
- Khi mô Huế mình được giải phóng, em sẽ xin há»c trưá»ng nhạc. Em sẽ gắng há»c tháºt giá»i.... Em sẽ sáng tác má»™t vở nhạc kịch, kể chuyện Mừng Ä‘i tìm thuốc cho mẹ. Em tin chắc vở nhạc kịch cá»§a em sẽ hay, rất hay... hay không kém gì vở “Cây sáo thần†cá»§a nhạc sÄ© Mô-da. Chị không tin à ? Thì chÃnh Mô-da sáng tác vở nhạc kịch đó khi ông ta còn Ãt tuổi hÆ¡n em bây giá»...
Chị y tá xem chừng chẳng biết mô tê gì chuyện nhạc kịch vá»›i Mô-da. Chị chăm chăm nhìn em rồi chợt há»i :
- Em Mừng thì do Ä‘i tìm thuốc cho mẹ mà vô Vệ Quốc Äoà n, còn em thì do cái chi rứa?
Quỳnh mỉm cưá»i khẽ lắc lắc cái đầu xinh đẹp, đội vừng mÅ© miện tóc tÆ¡ quăn rối, chá»±c đánh trống lảng.
Nhưng trước ánh mắt chăm chăm đợi chỠcủa bạn và chị y tá, em nhỠnhẻ nói :
- Em Ä‘i Vệ Quốc Äoà n vì những bà i hát cách mạng... Chị không thể tưởng tượng được, em yêu nhạc đến như thế nà o... CÅ©ng bởi em được nghe nhạc, há»c nhạc từ ngà y cháºp chững biết Ä‘i. Cả nhà em, mạ em, hai chị em Ä‘á»u biết chÆ¡i dương cầm, nhất là chị Hoà i Trang cá»§a em, chị ấy chÆ¡i dương cầm hay mê hồn. Nhiá»u đêm Ä‘ang ngá»§ em chợt tỉnh giấc, xung quanh vắng lặng hoà n toà n, em nghe các bức tưá»ng trong phòng em ngân nga hòa nhạc vá»›i nhau... lạ lắm chị ạ, nói chắc chị không tin, nhưng em nghe tháºt mà . Chúng hòa lại những bản nhạc mà các chị em vá»›i em thưá»ng đà n. lên năm tuổi em đã chÆ¡i thạo những bà n nhạc ngắn cá»§a Mô-da và em cÅ©ng sáng tác được má»™t bản nhạc đầu tiên tên là “Cái chết cá»§a con ếch xanh tá»™i nghiệpâ€. Ở đây mà có đà n, em sẽ đà n cho chị nghe. Chị và Mừng sẽ khóc và thương con ếch xanh cá»§a em cho coi. Hồi còn ở nhà , há»… bao giá» dạo lại bản nhạc nà y em cÅ©ng khóc. Em thương con ếch xanh quá. Em nghe chị Hoà i Trang em chÆ¡i những bản nhạc cá»§a Mô-da, cá»§a Su-be... em cÅ©ng khóc....
- Nghe buồn quá à ?- Chị y tá há»i.
- Không phải vì buồn đâu chị ạ. - Quỳnh lại lắc lắc nhè nhẹ cái đầu tóc quăn rối.- Không những bản nhạc ấy không buồn chút nà o hết, mà vì nó hay quá, hay đến phát khóc lên. Nhiá»u lần chỉ má»›i nghe chị em nhấn mấy hòa âm đầu tiên là mÅ©i em đã cay xè. Em dá»… khóc tháºt... Cả nhà em vẫn gá»i em là thằng-cu-khóc. Thế rồi Cách mạng tháng Tám, các bạn bằng tuổi em trong vùng VÄ© Dạ, Ä‘á»u và o các đội Nhi Äồng Cứu Quốc, táºp má»™t hai, Ä‘i biểu tình, mÃt tinh vui nghê lắm. Em thèm được và o đội như các bạn quá, nhưng ba mạ, ba mạ không cho. Ba mạ em bảo: Mình là con nhà quyá»n qúy, chÆ¡i chung chÆ¡i lá»™n vá»›i con nhà khố rách áo ôm sao được con! Không hiểu sao, nghe ba mạ em nói rứa, em bá»—ng thấy buồn và giáºn ba mạ em quá chừng. Em chỉ muốn bá» nhà trốn Ä‘i. lạ cái là từ trước đến nay, em chưa giám giáºn ba mạ em lần mô. Ba mạ em cưng chiá»u em ghê lắm, em là con trai út độc nhất cá»§a ba mạ mà .
Hồi đó có má»™t đơn vị Vệ Quốc Äoà n đến đóng ở ngôi chùa cách nhà em không xa. Má»™t bữa, em Ä‘i chÆ¡i ngang qua, em thấy các anh Ä‘ang táºp há»p trước sân chùa, vừa vá»— tay vừa hát những bà i “Bao chiến sÄ© anh hùngâ€, “Äoà n Vệ Quốc Quân má»™t lần ra Ä‘iâ€, “Diệt phát xÃtâ€, “Äuốc gươm thiêng vung cho nước nhà â€, “Mắng việt gian.. em đứng sững lại lắng nghe, và da em tá»± nhiên nổi hết gai ốc...â€. Những bà i hát cách mạng em được nghe lần đầu tiên do các anh Vệ Quốc Äoà n hát lên, là m cho em cảm động hÆ¡n cả nhạc cá»§a Su-be, cá»§a Mô-da, mặc dầu các anh hát có sai nhạc. Tuy chưa được Ä‘á»c những bản nhạc ấy, nhưng vì được há»c nhạc từ bé nên em biết là các anh hát còn sai nhạc. Thế là em chạy bay vá» nhà . Mở đà n dạo lại theo trà nhá»› những bà i hát vừa được nghe. Em ghi nó ra giấy, cố mà y mò sá»a lại cho đúng theo phép tắc hòa âm trong âm nhạc. Nhưng mất cả buổi chiá»u em vẫn thấy không kết quả lắm. May quá vừa lúc đó có anh Hoà ng Cương, bạn thân cá»§a chị Hoà i Trang em, đến chÆ¡i. Anh là há»c sinh năm thứ hai ban tú tà i triết há»c trưá»ng Khải Äịnh. Anh rất giá»i tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Äức, cÅ©ng là má»™t cây mê nhạc. Anh ấy có thể ngồi suốt cả buổi, kiến đốt không nhúc nhÃch để nghe chị Trang em đà n. Khi biết em Ä‘ang là m gì, anh nói: “Em không phải mất công mà y mò là m gì. Anh có cáºu bạn có má»™t táºp đầy đủ hết các bà i hát Cách Mạng. Ngà y mai cáºu ta đã lên đưá»ng Nam tiến rồi. Tối nay anh sẽ đến thăm cáºu ta, đỠnghị cáºu ta tặng lại cho em táºp bà i hát đóâ€. Sáng hôm sau anh Cương đến rất sá»›m mang đến cho em má»™t táºp bà i hát chép tay, những bà i hát Cách Mạng. Trên trang đầu có ghi dòng chữ vá»›i nét chữ ngang tà ng nhưng tháºt đẹp :
“Anh tặng Quỳnh, chú bé nhạc sÄ© tương lai mà anh chưa được biết mặt. Anh mong em dùng những bà i hát nà y như ngưá»i chiến sÄ© dùng thanh gươm, khẩu súng, sát cánh cùng các anh, tiêu diệt kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a tổ quốc. Anh Lê Xanhâ€. Em há»i anh Cương: “Anh Lê Xanh há»c cùng lá»›p vá»›i anh à ?†- “Không, anh ấy là thợ Ä‘iện. Cả nhà anh ba Ä‘á»i là thợ Ä‘iện. Anh chưa được cắp sách đến trưá»ng bao giá». Có lẽ do gần Ä‘iện từ nhá» mà anh ấy sáng láng vô cùng. Tá»± há»c mà biết cả nhạc, cả vẽ, Ä‘á»c được sách truyện bằng tiếng Pháp. Anh hoạt động cách mạng từ hồi bà máºt, có chân trong á»§y ban khởi nghÄ©a thà nh phố Huế mình. Anh ấy là Äảng viên Cá»™ng sảnâ€. Chỉ má»›i nghe kể thôi mà tá»± nhiên em thấy yêu anh ấy quá. Em hôn lên chữ ký cá»§a anh ấy ba bốn lần và ước được gặp anh ấy má»™t lần.... Ngà y hôm đó em đà n suốt lượt cả táºp bà i hát anh Xanh cho. Bà i nà o cÅ©ng hay lạ lùng chị Æ¡i! Hay đến phát khóc lên được?
Nghe âm thanh những bà i hát ấy vang lên dưới mưá»i ngón tay em, không hiểu sao em muốn bá» nhà đi, em muốn Ä‘i theo các anh hoạt động bà máºt, muốn là m Cách Mạng, là m Vệ Quốc Äoà n Nam tiến, là m đảng viên Cá»™ng sản như anh Lê Xanh... Bữa đó em Ä‘ang vừa đà n vừa hát thì ba em bước và o buồng, cau mặt nói: “Mấy cái bà i hát ấy ra cái chi mà con cứ đà n Ä‘i đà n lại hoà i là m cho cả nhà điếc tai?†Em sá»ng sốt nhìn ba em: “Hay lắm chứ ba?†Ba em tá»± nhiên quát lên: “Chỉ có quân khố rách áo ôm, chỉ có tụi cóc nhái nhảy lên là m ngưá»i má»›i thÃch cái thứ bà i hát ấy?â€. Nếu ba em đánh em, tát em lúc đó em cÅ©ng không ngạc nhiên bằng nghe ba nói như váºy. Em đứng phắt ngay dáºy khá»i ghế kêu lên: “Sao ba lại nói rứa ba? Äó là những bà i hát Cách Mạng mà â€. Bá»—ng nhiên ba em bước đến, giáºt táºp bà i hát đó em Ä‘ang dá»±ng trên nạp đà n xé roạt roạt thà nh hà ng chục mảnh, ném qua khung cá»a sổ, nói: “Cách vá»›i mạng nà y!â€. Em khóc suốt cả buổi chiá»u hôm đó, mạ em dá»— chi em cÅ©ng nhất định không ăn cÆ¡m. Sáng hôm sau, em dáºy lúc cả nhà còn Ä‘ang ngá»§, em lấy cái đà n măng-đô-lin mà từ lâu lấm em không sỠđến, lẻn trốn ra khá»i nhà . Em Ä‘i thẳng đến chá»— đơn vị Vệ Quốc Äoà n, gặp anh chỉ huy, nói: “Anh cho em vô Vệ Quốc Äoà n vá»›i. Em còn nhá», em chưa là m được việc chi thì em đà n em hát cho các anh nghe. Em dạy hát cho các anh. Các anh hát sai ghêâ€. Rồi không đợi cho anh chỉ huy phải há»i, em vừa đà n vừa hát má»™t lượt tất cả những bà i hát trong táºp bà i hát Cách Mạng cá»§a anh Lê Xanh. Cả đơn vị liá»n vây quanh lấy em. Em đà n hát xong má»™t bà i, các anh lại vá»— tay hoan hô rầm rầm. Thế là anh chỉ huy đồng ý lấy em và o đơn vị vừa là m liên lạc vừa dạy hát cho các anh.
Sau đó cha mạ em không đến tìm bắt em vá» Ã ? - Chị y tá lấy năm ngón tay là m lược, chải chải tóc cho em, há»i.
- Có chứ chị. Mạ em, hai chị em, đến tìm em hà ng chục lần. Nhưng em cương quyết không vá». Em nói: “Con Ä‘i Vệ Quốc Äoà n cho đến lúc chết thì thôi, con không vá» nhà nữa mô!â€.
Lúc nhắc lại câu nà y, cặp mắt má»› to mênh mông cá»§a em bá»—ng tối sầm lại, và trên và ng môi thÆ¡ ngây cá»§a em hằn lên má»™t nếp buồn giáºn không thể gì nguôi được.
14
Buổi trưa ở trạm quân y. Quỳnh Ä‘ang nằm, má»™t tay áp dưới má, ngá»§ say. Em bá»—ng choà ng tỉnh dáºy như bất thình lình có ai quát gá»i sát bên tai. Gương mặt em lá»™ vẻ bà ng hoà ng, ngÆ¡ ngác. Em chá»›p chá»›p mất, đầu nghiêng nghé như cố hết sức lắng tai nghe má»™t cái gì đó từ xa vá»ng tá»›i. Em nháºn ra hình như tiếng đà n dương cầm vẳng lại từ phÃa tòa nhà chÃnh, nhưng lạ má»™t cái là từng âm thanh rá»i rạc, vô nghÄ©a không ra má»™t giai Ä‘iệu, hòa âm gì hết. Giống như có má»™t bá»n trê nghịch phá, gõ lung tung báºy bạ lên các phÃm đà n. Em dụi dụi mắt: “Hay là mình nằm mê?†Không, rõ rà ng em tỉnh ngá»§ rồi mà . Và lúc nà y tiếng đà n vẳng đến cà ng vang to hÆ¡n. Có những âm thanh như kêu thét, có những âm thanh rá»n rÄ©, chen lấn nhau há»—n loạn. Là má»™t ngưá»i chÆ¡i dương cầm, những âm thanh như váºy là m cho em cảm thấy nhức nhối khó chịu. Em muốn gá»i chị y tá lại há»i, nhưng không thấy có chị nà o thấp thoáng bên ngoà i cả. Em ngồi hẳn day, bà n chân Ä‘au băng kÃn, tráng toát, gác lên thà nh giưá»ng. Tiếng đà n lại cà ng rên rú há»—n loạn hÆ¡n. Em phải bịt tai lại, vì không thể chịu đựng được hÆ¡n nữa. Em định bước xuống giưá»ng, cố lần tìm đến chá»— có tiếng đà n lạ lùng kỳ quái ấy. Nhưng bà n chân đâu vừa cham đất em phải rụt ngay lại. Äau quá, em chưa thể Ä‘i má»™t mình được. Vừa vặn lúc đó Mừng từ ngoà i vưá»n chạy và o, tay cầm má»™t váºt gì sáng trắng mà lúc đầu Quỳnh không để ý. Thấy bạn gần như ngồi xổm trên giưá»ng, Mừng ngạc nhiên há»i :
- Cáºu Ä‘ang là m chi rứa? Rứa mà mình cứ tưởng lúc ni chắc cáºu Ä‘ang ngá»§.
Quỳnh hấp tấp há»i lại bạn :
- Cáºu có nghe tiếng gì không?
Mừng dá»ng tai lên nghe, toét miệng cưá»i :
- À tiếng kêu cái thùng chi chi ấy, đẹp lắm, ở trong cái buồng nhá» phÃa sau ngôi lầu ấy mà .
Rồi Mừng vui vẻ kể cho bạn nghe.
- PhÃa sau ngôi lầu có má»™t gian buồng hẹp, mấy lâu cá»a khóa kÃn. Có mấy anh thương binh tìm được ở đâu cái xà beng rất bá»±, náºy cá»a ra coi bên trong chá»§ nhà cất giấu cái chi mà khóa đến hai lá»›p khóa. Vừa lúc đó mình Ä‘i ngang qua, thấy rứa cÅ©ng tò mò ghé lại coi chút cho biết tưởng có chi quý giá lắm. Té ra chỉ có má»™t cái bà n rất to. Mà cái bà n ni coi hình thù tức cưá»i ghê lắm, có đến năm cái chân! Ba chân to ba góc lại thêm hai chân nhá» nằm giữa gần sÃt nhau - Mừng báºt cưá»i to và hình ảnh ngá»™ nghÄ©nh cái bà n năm chân - Chắc há» sợ hắn đứng không vững nên má»›i đóng thêm hai chân phụ nữa cáºu hè? Cái nắp bà n rất dà i, mở ra đóng lại được. Mở nắp ra bên trong có má»™t hà ng dà i những miếng gá»— nằm sÃt nhau, trắng như hà m rồng giữa những cái răng trắng nằm chen những cái răng Ä‘en nhá» hÆ¡n mà ngắn hÆ¡n. Mấy anh đụng tay vô hà m răng đó tá»± nhiên trong bụng cái bà n kêu toáng lên. Äụng mạnh hắn kêu to, đụng nhẹ hẳn kêu nhá». Lúc đầu bất thình lình nghe hắn kêu các anh hoảng nhảy lùi cả lại. Có anh còn nằm rạp xuống đất sợ hắn nổ bất từ như lá»±u đạn. Má»™t lúc không có việc chi, các anh má»›i thi nhau đấm tay vô hà m răng để hắn kêu chÆ¡i. Úi chao? Hắn má»›i kêu dữ chứ cáºu. Mình cÅ©ng hùa mô đấm chÆ¡i, đấm cả răng trắng, cả răng Ä‘en Ä‘á»u kêu hết! Äấm chán các anh lấy mÅ©i dao găm cáºy răng hắn ra coi chÆ¡i. Mình cÅ©ng cạy được má»™t cái răng trắng đây, định Ä‘em cáºu coi cho biết. - Mừng đưa cho Quỳnh cái váºt trăng trắng từ nãy tá»i giá» vẫn cầm lăm lằm trong tay. - Mà gá»— hắn đẹp ghê lắm cáºu Æ¡i, chùi lá»›p bụi Ä‘i cái, bóng loáng soi gương được. Rứa là các anh lại lấy mÅ©i dao găm, lưỡi lê thi nhau náºy gá»— định Ä‘em cưa là m “ra két†đánh kiện. Mình cÅ©ng muốn cạy má»™t miếng chÆ¡i nhưng không mượn được dao, tiếc quá.
Mải hà o hứng kể, Mừng không để ý gương mặt bạn má»—i lúc má»™t thêm tái nhợt. Quỳnh thảng thốt kêu lên như bất chợt bị ai chá»c mạnh và o vết thương dưới gan bà n chân :
- Ui chao! Cái pi-a-nô!
Mừng ngơ ngác nhìn bạn.
- Cáºu là m răng rứa? Vết thương lại Ä‘au à ?
- Không, không phải, cái bà n năm chân đó chÃnh là cái đà n dương cầm đó cáºu Æ¡i!
- Äà n à ? - Mừng trố mắt há»i. - Giống như cái ở nhà cáºu mà hồi trước lần mô Ä‘i ngang qua mình cÅ©ng nghe tiếng không?
- Äúng rồi! Mà cái bà n nà y còn qúy hÆ¡n gấp bao nhiêu lần cái đà n ở nhà mình ấy!
- Hắn có đà n được bà i “Bao chiến sĩ anh hùng†với “Vệ Quốc Quân một lần ra đi†không?
- Äà n được tất! Không có bà i chi là đà n được.
- Ui chao, rứa mà các anh cạy ván vặn răng hắn e hắn hư mất thôi cáºu Æ¡i.
Bây giỠđến lượt Mừng sững sá» nói. Ná»—i lo lắng cá»§a bạn đã tháºt sá»± lây sang em, mặc dầu là lần đầu tiên em được nhìn thấy cây đà n dương cầm mà tất cả giá trị cá»§a nó đối vá»›i em là đà n được bà i “Bao chiến chiến sÄ© anh hùngâ€, bà i “Vệ Quốc Quân má»™t lần ra Ä‘iâ€
- Äể mình chạy ngay lên can các anh, may ra còn kịp. - Mừng vá»™i và ng chá»›m chân định chạy.
Nhưng Quỳnh rất nhanh chồm ra khá»i gương vòng hai tay ôm choà ng cổ bạn, nói giá»ng vô cùng khẩn khoản :
- Cáºu cõng mình Ä‘i theo vá»›i. Äã lâu lắm mình không được mó tay đến các phÃm đà n. Mình thèm quá, nhá»› quá cáºu Æ¡i?
Không kịp suy nghĩ lâu la, Mừng ngoặc luôn hai tay ra sau lưng ôm vòng hai chân bạn, xốc bạn lên lưng rồi cứ thế chạy thẳng một mạch không kịp thở, đến gian phòng có để chiếc dương cầm qúy giá sắp bị phá nát.
Chưa đến cá»a, Mừng đã la to đến hụt hÆ¡i :
- Các anh Æ¡i, đừng phá! Äừng phá! Cái đà n, cái đà n... nó hát được “Bao chiến sÄ© anh hùng†vá»›i “Vệ Quốc Quân má»™t lần ra Ä‘i†các anh Æ¡i...
Trong phòng, quanh cái đà n dương cầm lá»›n chiếm gần kÃn ná»a gian buồng, năm sáu anh thương binh ngưá»i băng trán, ngưá»i băng chân... ngưá»i cầm dao, ngưá»i cầm mã tấu, náºy, chặt lá»›p gá»— mà u cánh dán bóng loáng cá»§a chiếc đà n. Quang cảnh giống hệt những ngưá»i Ä‘i săn lúc hè nhau cắt xẻo con thú rừng to lá»›n vừa bị bắn hạ. Nghe tiếng kêu há»›t hải cá»§a Mùng. Các anh dừng tay cả lại. Mừng đặt bạn ngồi xuống chiếc ghế đẩu mặt tròn kê sát tưá»ng, há hốc miệng thở đến muốn đứt hÆ¡i. Quỳnh nhìn chiếc đà n bị cạy chặt nham nhở miệng bá»—ng mếu xệch sắp khóc :
- Ui chao! - Các anh phá sáºp cả cái cầu Trà ng Tiá»n em cÅ©ng không tiếc bằng....
Không còn nhớ gì đến cái chân đau. Quỳnh nhảy xuống ghế chạy nhà o đến. Mừng thất sắc kêu :
- Ui Quỳnh!
Em chụp lấy cái ghế chạy theo đặt cho bạn ngồi. Ngồi trước chiếc đà n dương cầm to lá»›n đồ sá»™, nom Quỳnh lại còn nhá» bé hÆ¡n. Mặt em vụt tái Ä‘i khi tia mắt long lanh cá»§a em chạm phải mà u sáng trắng lấp lánh những phÃm đà n. Hai bà n tay ngón thon dà i như tạc bằng cấm thạch cá»§a em bá»—ng như hai cánh chim lướt bay là là trên dãy phÃm đà n. Cả gian buồng tranh tối tranh sáng phút chốc trà n ngáºp những âm thanh thánh thót, trầm bổng du dương, hay đến ná»—i các anh Ä‘ang đứng vây quanh đánh rÆ¡i cả mã tấu, dao găm xuống đất. Các anh đứng sững miệng há hốc nhìn em như nhìn má»™t nhân váºt trong truyá»n thần tiên. Gương mặt Quỳnh sáng bừng: rạng rỡ như cây đèn lồng bá»—ng được thắp sáng ngá»n nến ở bên trong. Ôi may mắn là m sao, cây đà n vá» ngoà i tuy bị phá há»ng khá nặng nhưng âm thanh vẫn còn nguyên vẹn. Em ngước lên nhìn khắp lượt các anh, hai tay em vẫn không ngừng chÆ¡i đà n ánh mắt em nồng nà n âu yếm, như thằm cảm Æ¡n các anh đã không động đến âm thanh qúy báu cá»§a nó. Cây đà n pi-a-nô lúc nà y sao mà giống con sÆ¡n ca bi ngưá»i ta vặt trụi nhiá»u mảng lông, nhưng tiếng hót cá»§a nó may mắn chưa suy chuyển. Và nó Ä‘ang hót lên những giai Ä‘iệu tuyệt vá»i dưới hai bà n tay Ä‘iá»u khiển cá»§a chú bé liên lạc. Mấy anh Vệ Quốc Äoà n Ä‘ang đứng vây quanh cây đà n nhìn em kia, Ä‘á»u là những nông dân cùng khổ vùng Kế Môn, Äại Lược. Cả má»™t Ä‘á»i há» chỉ được biết cây đà n qua câu chuyện Thạch Sanh: “TÃch tịch tình tang, ai mang công chúa dưới hang lên lầuâ€.
Äây là lần đầu tiên hỠđược nghe tiếng đà n, thấy cây đà n có tháºt trong cuá»™c Ä‘á»i. Há» nhìn em vá»›i cặp mắt hối lá»—i, như muốn nói: “Em đừng giáºn các anh mà tá»™i. Dưới thá»i nô lệ thằng Tây, các anh phải sống trong cùng khốn, đói rét, u mê, tối tăm. Các anh mô có biết cái bà n năm chân ni là cái Ä‘á»n, nên các anh má»›i lỡ phá... Chừ được em nói cho biết rồi, đứa mô mà dám là m hư hoại nó, các anh sẽ cho biết tayâ€.
Quỳnh lúc nà y đă hoà n toà n đắm mình và o âm nhạc. Tiếng đà n cá»§a em má»—i lúc má»™t thêm ngân vang, dồn dáºp, quyến rÅ©... Từ những giai Ä‘iệu dịu dà ng, mÆ¡ mà ng, uyển chuyển như dòng sông Hương êm Ä‘á»m trôi dưới ánh trăng, em vụt chuyển sang những giai Ä‘iệu hùng tráng sôi sục cá»§a những ca khúc Cách Mạng. Dưới hai bà n tay má»m mại trẻ thÆ¡ cá»§a em, cây đà n phút chốc hóa thà nh má»™t đơn vị Vệ Quốc Äoà n Ä‘ang rầm ráºp tiến ra Mặt tráºn trong tiếng hát vang trá»i :
“Ra đi ra đi bảo tồn sông núi
Ra đi ra đi thở chết không lui...
Cá» tay pháºt phá»›i...â€
Gian phòng đứng cháºt kÃn ngưá»i từ lúc nà o không ai hay. Thương binh, bác sÄ©, y tá, há»™ lý khắp cả trạm quân y nghe tiếng đà n dương cầm đột ngá»™t vang lên, liá»n gá»i nhau, dắt nhau, dìu nhau kéo đến má»—i lúc má»™t đông.
Âm nhạc Cách Mạng sục sôi nghÄ©a khà cuốn hút há» như má»™t dòng thác, má»™t cÆ¡n lốc. Má»™t ngưá»i nà o đó, rồi tất cả đám đông, đứng vây quanh cây đà n và chú bé liên lạc, cùng cất vang tiếng hát hòa theo :
“Ngá»±a phi nÆ¡i xa kia nghe tiếng súng bên trá»i Ä‘iệu kèn rá»™n rà ng...†Ở tầng gác hai, có má»™t anh thương binh trẻ măng bị thá»§ng nát hết ruá»™t, Ä‘ang giá» phút hấp hối, nghe tiếng đà n từ tầng dưới vảng lên, tá»± nhiên anh tỉnh táo hẳn lại. Anh nằng nặc đòi các chị y tá khiêng anh xuống chá»— có tiếng đà n để anh được nghe rõ hÆ¡n trước khi chết.
Thương anh quá, các chị phải chiá»u anh, vá»±c anh và o cáng, sẽ sà ng khiêng anh xuống. Äám đông rẽ ra nhưá»ng lối cho cáng anh Ä‘i và o sát bẽn chá»— Quỳnh ngồi đánh đà n.
Anh mở to đôi mắt nhìn Quỳnh. Ãnh mắt anh như ánh lá»a xao xuyến, rung rinh sắp lụi tắt, trân trân dõi theo đôi bà n tay con nÃt trắng xanh cá»§a chú bé chiến sÄ© múa lượn trên dãy phÃm đà n trắng, Ä‘en, lấp lóa. Miệng anh he hé như muốn uống cạn tiếng đà n để lấp kÃn những chá»— gan ruá»™t cá»§a mình bị đạn giặc phá thá»§ng nát. Dà n ngân lên má»™t giai Ä‘iệu cao vút, anh bung chống mạnh hai khuá»·u tay xuống cáng, cố hết sức dưới cao đầu lên nhìn Quỳnh, tia nhìn ngầm ngáºp yêu thương. Äôi môi trắng bệch cá»§a anh mấp máy thì thà o :
- Cảm ơn em..
Rồi anh váºt đầu xuống cáng, thở hắt ra, trút hÆ¡i thở cuối cùng.
15
Tình hình Mặt tráºn Huế lúc nà y có những biến chuyển hết sức quan trá»ng. Cục diện chiến đấu xoay chiá»u má»—i ngà y thêm bất lợi cho quân ta.
Ngà y 17 tháng 1 năm 1947, quân tiếp viện cá»§a giặc từ Pháp sang đã đồ bá»™ lên vùng Thừa Lưu, Lăng Cô, phÃa cá»±c nam cá»§a tỉnh Thùa Thiá»n. Từ Huế đến Lăng Cô chi hÆ¡n sáu mươi cây số. Tụi giặc tiếp viện gồm những binh Ä‘oà n tinh nhuệ nhất cá»§a quân viá»…n chinh Pháp. Khoảng năm nghìn tên do hai tên thá»±c dân cáo già là đại tá La-rô-cá» và trung tá Äô-rê chỉ huy.
Vừa đặt chân lên đất liá»n, bá»n giặc đã nhanh chóng chia thà nh nhiá»u mÅ©i, hình thà nh nhiá»u gá»ng kìm, ồ ạt tấn công ra phÃa Bắc Thừa Thiá»n. Chúng cố tiến tháºt nhanh đến Huế để giải vây cho đồng bá»n bị vây hãm, có nguy cÆ¡ bị quân ta tiêu diệt.
Tiểu Ä‘oà n Mưá»i tám có nhiệm vụ trấn giữ mặt tráºn phÃa Nam đã chiến đấu hết sức quyết hệt để ghìm chân bá»n giặc đổ bá»™ lại. Trong khi đó, các đơn vị vây hãm giặc ở Huế cÅ©ng dồn hết sức để tấn công địch, vá»›i hy vá»ng tiêu diệt được chúng trước khi bá»n tiếp viện đến kịp. Trong đợt tấn công nà y quân ta đã thắng những tráºn xuất sắc: tiêu diệt vị trà miếu Äại Cà ng, bắn ba chiếc máy bay Mô-ran ở vùng núi Tam Thai.
Nhưng thế giặc lúc nà y Ä‘ang quá mạnh. Phòng tuyến phÃa nam quần ta phải vừa đánh vừa lùi, rút bá» hết phòng tuyến phòng ngá»± nà y đến phòng tuyến phòng ngá»± khác.
Trước tình hình khẩn cấp, ban chỉ huy trung Ä‘oà n Ä‘iá»u động má»™t số đơn vị Ä‘ang tham chiến ở Huế, tăng viện cho mặt tráºn phÃa Nam. Chỉ huy trưởng mặt tráºn khu C Phùng Äông cÅ©ng được Ä‘iá»u động vá» chỉ huy mặt tráºn nà y.
Gần một chục đội viên thiếu niên trinh sát được cỠđi theo các đơn vị tăng viện.
Vệ-to-đầu được chỉ huy trưởng Mặt tráºn khu C lấy Ä‘i theo là m liên lạc cho ông. Má»™t giá» trước lúc lên đưá»ng, em gá»i Ä‘iện thoại cho Hiá»n :
- A lô, Hiá»n đấy à . Hai giá» chiá»u nay mình phải theo Chỉ huy trưởng và o Mặt tráºn phÃa nam. Gấp quá mình không đến gặp cáºu được. Quân ta Ä‘ang chặn tụi Tây ở đèo MÅ©i Né đánh nhau đã hai ngà y nay rồi. Chỉ huy trưởng bảo phải phi ngá»±a suốt cả đêm hôm nay má»›i kịp đến để chỉ huy. Tráºn ni chắc gay go ghê lắm. Không biết có còn dịp gặp lại cáºu không... Nếu có chuyện gì cáºu đừng quên mình nghe. À, mình được phát má»™t con ngá»±a cáºu ạ. Con ngá»±a Ä‘en, bá»™ dạng thì xấu Ä‘ui nhưng chạy hay tuyệt trần Ä‘á»i. Mình dám thách Ä‘ua vá»›i tất cả ngá»±a cá»§a trung Ä‘oà n, kể cả con Ca-tê-lin cá»§a Bảo Äại. Cáºu đã luyện được cái môn lá»™n nhà o hai vòng liá»n chưa? Chưa à ? Kém thế... - Vệ khúc khÃch cưá»i - Bữa mô gặp lại, mình sẽ kể chuyện cho cáºu Mình phải sắm sẵn cái roi mây tháºt vót, luyện không chăm, ăn roi cấm khóc nghe! À, mình gá»i cho cáºu cái mÅ© ca lô cá»§a mình ở chá»— đội trưởng ấy...
Ở đầu dây đà ng kia, Hiá»n cầm máy nghe những lá»i bông đùa cá»§a bạn mà tá»± nhiên rÆ¡m rá»›m nước mắt. Hai đứa mê nhau lạ lùng. Hiá»n đêm nằm ngá»§, nói má»› cÅ©ng gá»i tên Vệ-to-đầu.
16
Khoảng ba giá» chiá»u Vệ-to-đầu, từ trong cái biển lá»a và khói dá»c tuyến phòng ngá»± ven sông Ruồi cưỡi con ngá»±a Ä‘en như đã bị lá»a nung thà nh than, phi vá» phÃa ngôi nhà Ban chỉ huy mặt tráºn đóng.
Chỉ cần nhìn em cÅ©ng đủ biết công tác liên lạc ở mặt tráºn ở phÃa Nam nà y vất vả biết chừng nà o. Thay mÅ© ca lô em đội cái mÅ© cát bẹp dúm dó. Mặt em, Ä‘en nhẻm, lấm lem cát bụi, khói đạn... Cái áo quân phục ca ki dà y như mo nang rách toạc hai ba chá»— trên vai, trên lưng. Chiếc quần dà i ướt sÅ©ng nước đến thắt lưng, hai ống quần bê bết bùn.
Suốt ngà y hôm nay, hầu như không mấy lúc em rá»i khá»i lưng ngá»±a. Má»—i ngà y em phải phi ngá»±a không biết bao nhiêu lần dá»c phòng tuyến lá»a đạn bá»i bá»i, để truyá»n đạt mệnh lệnh chiến đấu cá»§a Chỉ huy trướng đến các đơn vi và lấy tin tức cái đơn vị vá» báo cáo vá»›i Chỉ huy trưởng. Nhiá»u bữa em vá»™i đến ná»—i ăn vắt cÆ¡m nắm cÅ©ng phải ngồi trẽn lưng ngá»±a mà ăn.
Là liên lạc cá»§a Chỉ huy trưởng, phạm vi phải chạy liên lạc cá»§a em rất rá»™ng, khắp cả phòng tuyến. Nếu không có sá»± nhanh nhẹn lạ kỳ, sức dẻo dai hiếm có và lòng gan dạ đến liá»u lÄ©nh cá»§a má»™t diá»…n viên xiếc chuyên nghá» nhà o lá»™n, và đứng là m bia sống cho trò ném dao găm, thì chắc em khó mà đảm đương nổi nhiệm vụ.
Chỉ huy trưởng vừa ra dứt lệnh đã thấy em ngồi chá»…m chệ trên lưng ngá»±a, mÅ© đội hất lên trước trán, tay cầm dây cương, mái tóc quăn Ä‘en như lông quạ, lâu ngà y không cắt buông lòa xòa quanh mÅ©, phá»§ kÃn cả gáy. Em giống má»™t kỵ sÄ© xưa minh há»a trong sách. Và mặc cho đạn đại bác nổ Ä‘inh tai, choáng óc, mặc cho đạn súng trưá»ng, súng máy bay vù vù quanh mình như má»™t đà n ong vỡ tổ, mặc cho nhà cháy, tưá»ng sáºp, cây đổ, em vẫn cúi rạp trên mình ngá»±a, thúc gót, giáºt cương, lao vút Ä‘i như má»™t mÅ©i tên Ä‘en. Em phi ngá»±a vá»t qua những hà ng rà o xương rồng cao ngất nghểu, bay qua những mương nước rá»™ng đầy nước. Trong cách phi ngá»±a cá»§a em vừa có cái gan dạ cá»§a ngưá»i chiến sÄ© lúc lâm tráºn lại có cái tà i ba cá»§a má»™t tay diá»…n xiếc là nh nghá» Nhiá»u lúc Ä‘ang phi ngá»±a rất nhanh chợt nghe tiếng đạn súng cầu vồng kêu xoẹt xoẹt muốn rÆ¡i gần, em ghìm ngay ngá»±a lại, đâm bổ cả ngưá»i lẫn ngá»±a xuống giao thông hà o để tránh đạn. Chì huy trưởng! và các anh lá»›n nhìn em phi ngá»±a mà lo sợ thay cho em.
Nhiá»u là n thấy đạn giặc nổ rát trên dá»c lối Ä‘i, các anh há»›t hải chạy Ä‘uổi theo gá»i :
- Vệ! Vệ! Quay lại đã! Dứt đợt súng rồi hãy đi!
Nghe các anh gá»i em cà ng thúc ngá»±a phi nhanh hÆ¡n, ngoái đầu lại nói to :
- Không can chi mô! Äạn nó tránh em mà ?
Cặp mắt to, đen láy, dịu dà ng như mắt nai, sáng long lanh dưới và nh mũ cứng.
Dá»c đưá»ng em thưá»ng gặp các bạn trong đội cÅ©ng Ä‘ang chạy liên lạc. Các bạn cÅ©ng vất vả không kém, chạy như cá» lông công suốt ngà y, mà lại chạy chân đất.
Thưá»ng vá»™i quá nên má»—i lần gặp nhau chúng chi kịp há»i. “Cáºu đó à ?†Rồi lao vút Ä‘i. Vừa rồi, lúc phi ngá»±a vá»t qua dãy giao thông hà o, em gặp Tê ở tổ Năm, cởi trần, mặt độc cái quần đùi rách toạc đến bẹn, lưng Ä‘eo hai quả lá»±u đạn má» vịt, Ä‘ang lá»™i à o qua má»™t con hói. Vệ ghìm cương lại :
- Tá», cáºu Ä‘i mô đó?
- Tớ đi tìm o cứu thương đến chuyển mấy anh thương binh đi.
Vệ ngồi trên lưng ngá»±a, TỠđứng dưới con hói, nước ngáºp đến thắt lưng.
- Lai bị thương cáºu biết chưa? Vệ há»i Tá»› cõng hắn vá» trạm quân y chá»› ai - Tá» nói. - Lúc đánh bi cõng hắn nhẹ tưng mà răng lúc bị thương hắn nặng đến rứa không biết! Liệu phòng tuyến có giữ nổi không cáºu?
- Khó lắm. Tụi hắn nhiá»u súng đạn quá. Cáºu có đói không?
- Gần chết! - Vệ thò tay và o trong bụng áo lấy vắt cơm lĩnh từ sáng đến giỠchưa kịp ăn.
- Bắt nghe! - Em tì chân và o hai bà n đạp, nhón cao ngưá»i ném vắt cÆ¡m cho bạn.
Tá» nhảy lên, bát trượt. Vắt cÆ¡m rÆ¡i tõm xuống nước Tá» liá»n nhà o theo vắt cÆ¡m, chổng mông mò lặn như con vịt mò mồi. Mò được vắt cÆ¡m ướt nhoét, Tá» cầm chặt hai tay, đưa lên miệng nhá luôn. Vùa nhồm nhoà m nhai, em vừa nhìn lên bạn, đầu gáºt gáºt tỠý ngon lắm Rồi vừa nhá cÆ¡m em vừa tiếp tục lá»™i qua con hói.
Äạn giặc từ phÃa bá» sông bắn sang kêu chịu chịu trên đầu em. TỠđưa tay lên đầu phá»§i phá»§i tỠý coi khinh.
Vệ đến ngôi nhà chỉ huy sở đóng cách phòng tuyến chừng hÆ¡n cây số, Vệ-to-đầu cho ngá»±a phi thẳng và o đến cá»a nhà bếp. Em nhảy xuống đất, nói vá»›i mấy chị cấp dưỡng :
- Còn vắt cÆ¡m mô cho em má»™t vắt. Em đói xá»u mểu...
Má»™t chị mở thúng lấy vắt cÆ¡m nắm và gói thịt heo kho mặn gói trong mảnh lá chuối hÆ¡ lá»a, đưa cho em.
Em vắt dây cương ngá»±a lên chốt cá»a, chùi hai bà n tay lấm lem và nồng nặc mùi mồ hôi ngá»±a và o Ä‘Ãt quần, đón lấy vắt cÆ¡m và gói thịt. Em bẻ đôi vắt cÆ¡m đút má»™t ná»a và o mồm con ngá»±a Ä‘ang đứng thở phì phò rồi dá»±a lưng và o khung cá»a, đưa vắt cÆ¡m lên miệng cắn. Má»›i cắn được má»™t miếng thì Chỉ huy trưởng từ trẽn nhà đi xuống. Äầu ông đội mÅ© cát và mặc bá»™ quân phục lấm lem đất bùn. Ông đưa cho em má»™t mảnh giấy gấp là m tư và nói :
- Em xuống ngay chỗ đại đội anh Vị, đưa lá thư nà y cho tôi.
Cặp mắt sâu hoắm cá»§a ông chợt dừng lại trên gương mặt lấm lem khói đạn, bá»™ áo quần rách toạc dÃnh đầy bùn đất, ướt sÅ©ng, và cái thân hình bé nhá» mệt nhoà i cá»§a em run run dá»±a và o khung cá»a...
- Em mệt quá phải không? - Ông há»i giá»ng trầm hẳn xuống. - Em lên nhà nằm nghỉ Ä‘i má»™t lúc, tôi gá»i đồng chà Phương Ä‘i thay cÅ©ng được.
Nhưng Vê-to-đầu đã nhanh nhẹn đứng thẳng lên, luồn ná»a nắm cÆ¡m cắn dở lẫn gói thịt heo kho mặn và o bên trong áo sÆ¡ mi. Em chùi hai tay và o Ä‘Ãt quần, cầm lấy bức thư trong tay chỉ huy trưởng, cẩn tháºn đút và o túi áo sÆ¡ mi. Má»™t tay cần lấy cương ngá»±a, tay kia trở mu bà n tay chùi miệng, nói :
- Báo cáo anh, em đi được. Em chỉ hơi đói tà thôi.
ÄÆ°á»ng từ đây đến chá»— đại đội anh Vy bây giá» bị đạn đại bác, moóc-chê nó là m lung tung cả lên. Anh Phương không thạo đưá»ng sẽ lạc mất.
Chưa kịp để cho chỉ huy trưởng có ý kiến, em đã dắt con ngá»±a ra giữa sân, nhẹ nhà ng phục lên yên. Em thúc gót giáºt dây cương, con ngá»±a tung bốn vó bay qua hà ng rà o chè tà u trước mặt. Chỉ huy trướng chỉ còn biết đứng lặng lẽ nhìn theo. Ông lẩm bẩm: “Hết chiến tranh mình phải đưa thằng bé vá» nhà cho nó Ä‘i há»c...â€.
Vệ đến gặp đại đội trưởng Vy đúng và o lúc đại đội ông đánh báºt được đợt “a-la-xô†thứ nhất cá»§a giặc. Ông cầm lấy bức thư em trao chưa kịp Ä‘á»c thì giặc dưới sông lại à o lên “a-la-xô†đợt thứ hai. Ông vá»t nên khá»i chiến hà o, chạy! thẳng đến chá»— bố trà cầm khẩu trúng liên F.M. Äá»™c nhất cá»§a đại đội, định cho đưa súng ra mé sông để quét bá»n giác đổ bá»™. Nhưng má»›i chạy được chục bước thì ông bị trúng đạn. Ông ngã dúi, mặt úp xuống đất bị đạn cà y nát, khẩu cạc bin cầm trong tay văng ra bên cạch. Mác cho đạn bắn má»—i lúc má»™t rát, Vệ nhảy lên khá»i chiến hà o, lăn tròn như con quay thẳng đến chá»— đại đội trưởng. Nó tưởng ông chỉ bị thương, nhưng khi thấy trán ông vỡ toác thì nó khóc òa lên, và nép sau xác ông để tránh đạn. Hai anh ban trung liên cÅ©ng vừa lăn đến kịp, kéo xác ông v~e phÃa sau. Vệ bò sát đất đến chá»— khẩu cạc bin, chụp lấy khẩu súng lăn trở vá» giao thông hà o.
Khoác khẩu súng lên vai, nó phi ngựa như bay vỠbáo cáo với chỉ huy trưởng.
17
Sau đó chỉ hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ, phòng tuyến sông Ruồi bị chá»c thá»§ng. Chỉ huy trưởng quyết định để lại má»™t bá»™ pháºn nhá» kìm chân giác, còn đại bá»™ pháºn rút lui vá» giữ phòng tuyến sông Nong, cách sông Ruồi chừng mưá»i cây số.
Chỉ huy trưởng, Vệ, anh Phương cần vụ là những chiến sÄ© cuối cùng rá»i khá»i phòng tuyến sông Ruồi.
Trá»i chiá»u đột nhiên há»ng nắng. Ba ngưá»i đã lui cách sông Ruồi chừng ba cây số. Há» cùng cúi rạp ngưá»i trên mình ngá»±a, cố thúc phi tháºt nhanh vượt qua má»™t quãng đưá»ng rất trống. Dá»c hai bên con đưá»ng rải nhá»±a không má»™t bóng cây, những vồng khoai lang má»›i trồng chạy dà i tÃt tắp. Anh Phương cưỡi ngá»±a phi sau cùng, bá»—ng kêu hét lên :
- Máy bay nó đuổi theo ta đế ế ế...!
Chỉ huy trưởng và Vệ ngồi trên mình ngá»±a cùng ngoái đầu lại. Trên ná»n trá»i chiá»u và ng nắng, cuồn cuá»™n lá»a khói và vang ầm tiếng nổ phÃa sau, bốn chiếc máy bay cổ ngá»—ng Ä‘ang cắm Ä‘uôi nhau lao vùn vụt vá» phÃa ba ngưá»i. Thoáng nhìn, Chỉ huy trưởng biết lÅ© máy bay đã nhìn thấy mình vì mục tiêu di động cá»§a ba ngưá»i trên quãng đưá»ng quá trống trải. Ông hô lá»›n :
- Tản ngay ra hai bên đưá»ng!
Phương cuống quá, quất ngá»±a chạy bừa xuống ruá»™ng khoai rồi hai tay ôm chặt lấy cổ ngá»±a mặc cho nó muốn đưa mình đến đâu thì đến. Chỉ huy trưởng kéo cương tháºt nhanh, rá»i khá»i đưá»ng nhá»±a và phóng đến má»™t lùm cây thấp cách đưá»ng chừng trà m mét.
Vệ ghìm cương ngá»±a, đưa mắt rất nhanh nhìn bao quát địa hình chung quanh. Em thấy không có má»™t chá»— nà o gần đó khả dÄ© núp được. Nhưng không má»™t chút rối ta, em chợt nháºn ra con ngá»±a cho nằm ẹp xuống mặt đưá»ng, và em nằm ép sát và o má»™t bên, đầu gối lên cố ngá»±a, em ngá»a mặt chăm chú quan sát bầu trá»i. LÅ© máy bay cồ ngá»—ng Ä‘en trùi trÅ©i to dần lên má»™t cách khá»§ng khiếp. Tiếng gầm rÃt cá»§a chúng như những chiếc khoan xoáy sâu và o mà ng nhÄ©. Chiếc máy bay đầu đà n bá»—ng chúc đầu lao thằng hướng lùm cây mà chỉ huy trưởng vừa nhảy và o núp. Em kinh hoà ng thét lên “ối†tim như muốn ngừng Ä‘áºp. Cặp mắt em mở to, thất sắc, dán chặt và o đưá»ng lao chênh chếnh vá»›i tốc độ chóng mặt cá»§a chiếc máy bay. Tuy váºy em vẫn còn đủ trà tỉnh táo để hiểu ra tại sao chiếc máy bay lại lao đúng lùm cây mà chỉ huy trưởng núp. Chỉ vì con ngá»±a! con ngá»±a trắng cao lá»›n, quá hoảng vì tiếng gầm rÃt cá»§a máy bay đã không chạy Ä‘i lại rúc đầu đúng bụi cây đó.
Hai vó sau nó đã hất lia lịa như lúc gặp thú dữ. Cái thân hình trắng toát cá»§a con ngá»±a chuyển động liên tiếp trẽn ná»n! xanh cá»§a lùm cây, đứng xa hà ng cây số cÅ©ng nhìn thấy.
Hai cánh máy bay chá»›p chá»›p lá»a. Má»™t trà ng nổ xé tai. Äất đá quanh lùm cây và con ngá»±a bị cà y tung lên má» mịt. Bắn xong loạt đạn chiếc máy bay ngóc đầu nhà o lên. “Không Ä‘uổi ngay con ngá»±a trắng Ä‘i thì Chỉ huy trưởng nguy mất. Ba chiếc máy bay sau cÅ©ng Ä‘ang hằm hè sá»a soạn lao xuốngâ€. à nghÄ© đó là m Vệ-to-đầu quên hết sợ hãi, hiểm nguy. Em đứng báºt ngay dáºy, lôi mạnh con ngá»±a đứng lên theo, thót lên yên, phi thẳng đến lùm cây chỉ huy trưởng núp. Em há»i to :
- Chỉ huy trưởng có việc gì không ạ?
- Không, không sao cả! - Tiếng chỉ huy trưởng bình tÄ©nh đáp lại trong lùm cây. - Em núp ngay Ä‘i, chiếc thứ hai sấp sá»a bổ nhà o đấy!
Nhưng Vệ không kịp đáp lại. Thá»i gian phải tranh thá»§ từng khắc má»™t. Em kẹp chặt đùi và o hông ngá»±a nhoà i ngưá»i túm lấy dây cương con ngá»±a trắng, nghiến răng giáºt mạnh lôi đầu nó ra khá»i lùm cây. Con ngá»±a hý vang, cất cao cổ, dẫm bốn vó như muốn cưỡng lại. Nó tức giáºt vung báng súng cạc-bin quáºt mạnh và o bông con ngá»±a, rồi thúc gót con ngá»±a Ä‘en phi thẳng ra giữa đồng trống, lôi theo cả con ngá»±a trắng. Chỉ huy trưởng núp trong lùm cây nhìn ra, ông đã hiểu chú bé liên lạc cá»§a ông muốn là m gì. Ông thấy cổ mình Ä‘au nghẹn: “Ôi, chú bé nguy mấtâ€. Và ông cÅ©ng không nén được cảm phục chú bé liên lạc cá»§a ông. Ông tá»± há»i: “Ai dạy cho và từ bao giá», mà trong cái phút hiểm nguy ngà n cân treo sợi tóc như váºy, nó đã cưỡi ngá»±a, bắt ngá»±a, đánh ngá»±a lôi ngá»±a Ä‘i vá»›i những động tác tuyệt vá»i khéo léo và chÃnh xác cá»§a những trang kỵ mã lão luyện tà i ba nhất?â€.
Chiếc máy bay thứ hai đã ầm ầm lao đến vá» phÃa Vệ-to-đầu, nó vừa phi ngá»±a vừa ngoái nhìn chiếc máy bay. Nó cố phi sao cho tháºt lá»™, hút được cả lÅ© máy bay vá» phÃa sau mình.
Mất mục tiêu, chiếc máy bay sá»a soạn bổ nhà o nhả đạn, đà nh phải chuyển sang lượn vòng tìm kiếm.
Vệ-to-đầu dắt con ngá»±a trắng má»—i lúc má»™t xa hÆ¡n lùm cây Chỉ huy trưởng núp. Nó nhìn chiếc máy bay bị mất mục tiêu Ä‘ang gầm rÃt tức tối lượn đảo quanh bầu trá»i. Nó khoái chà quát to vá»›i chiếc máy bay :
- Mi tưởng mi giết được cấp chỉ huy cá»§a tao là dá»… lắm à ? Äừng hòng! Tao chấp cả cha con dòng há» thá»±c dân nhà bay đó! Nhưng chiếc máy bay thứ ba đã nhìn thấy mục tiêu.
Nó vùn vụt lao đuổi theo hai con ngựa và tay kỵ mã tà hon, đang phi như đùa chơi giữa cánh đồng không một bóng cây nà y.
Chà , cái tụi ni có vẻ cay cú, muốn giết cho bằng được kẻ yếu thế dưới mặt đất nà y! Vệ lúc nà y đã hoà n toà n yên tâm vỠChỉ huy trưởng.
Em phấn chấn hẳn lên khi thấy mình đã đánh lừa được tụi máy bay giặc. Vẻ mặt em trở nên ranh mãnh như lúc cùng các bạn chÆ¡i trò trốn tìm. Em buá»™c cương hai con ngá»±a và o nhau. MẶt em vênh vênh nhìn lên trá»i, mắt bám sát đưá»ng bay cá»§a thằng giặc. Chá» cho chiếc máy bay bổ nhà o lao thẳng vá» phÃa mình, em má»›i nhún mạnh hai bà n đạp, quăng mình như bay từ trên lưng ngá»±a xuống cái rãnh giữa hai luống khoai. Äá»™ng tác em nhanh nhẹ đến ná»—i con ngá»±a Ä‘en không há» hay biết cứ tiếp tục lồng bốn vó phi vá» phÃa trước kéo theo con ngá»±a bạch. Tiếng đạn nổ xé tai, vạt đất bị cà y tung tóe cách xa em hà ng chục mét. Chiếc máy bay thứ tư cắn Ä‘uổi chiếc thứ ba, chúc đầu lao thẳng xuống hai con ngá»±a Ä‘ang lồng chạy. Cánh máy bay chá»›p chá»›p lá»a.
Nằm giữa hai luống khoai, ngá»a mặt nhìn lên, tim Vệ như muốn nhảy thót ra khá»i lồng ngá»±c. Em lo sợ cho hai con ngá»±a.
- Trượt cha chúng mà y rồi! - Vệ ngồi báºt Ä‘áºy reo to khi thấy dứt loạt đạn hai con ngá»±a lại cà ng lồng lên phi nhanh hÆ¡n.
Chắc đã bắn hết đạn, bốn chiếc máy bay há»p thà nh đội hình hà ng dá»c, cắn Ä‘uôi nhau bay trở vê hướng Nam. Bầu trá»i bá»—ng trở nên yên tÄ©nh má»™t cách dị thưá»ng. Vệ vùng ngay dáºy, nhảy vá»t qua từng hai ba vồng khoai má»™t, chạy vá» phÃa Chỉ huy trưởng. Chỉ huy trưởng cÅ©ng từ trong lùm cây chui ra. Ông bước lên mô đất gần đó, má»™t bà n tay khum khum đưa lên mà y che ánh nắng chiá»u chênh chếch sắp tắt, nhìn theo bốn chiếc máy bay lúc nà y chỉ còn là bốn chấm Ä‘en.
Có tiếng sá»™t soạt phÃa sau lưng. Hai ngưá»i cùng quay lại. Hai con ngá»±a, dây cương buá»™c và o nhau đã quay vá» từ lúc nà o và đang bình thản rứt những mầm khoai lang má»›i nhú non mÆ¡n mởn.
Xem tiếp phần thứ ba
|

09-08-2008, 09:38 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần thứ ba
1
Trá»i sáºp tối.
Lượm và Tư-dát giục Mừng đến lần thứ tư :
- Cáºu lên gặp Äại đội trưởng ngay Ä‘i! Ông sắp xuống dẫn trung đội ba Ä‘i phối hợp tấn công trưá»ng Thiên Há»±u.
- Tối ni mà cáºu không tranh thá»§ xin phép vá» thăm mạ thì chưa biết đến khi mô má»›i vỠđược.
- ... Tá»› vừa nghe Ä‘iện thoại trên Mặt tráºn bảo là phòng tuyến Ruồi bị vỡ rồi, quân ta Ä‘ang rút vá» láºp phòng tuyến sông Nong. Có lệnh cá»§a đội trưởng, năm giá» sáng mai tất cả đội ta phái có mặt tại chùa Vạn Phước để chuẩn bị Ä‘i nháºn nhiệm vụ má»›i.
- Lần ni mà mi không vá» gặp mạ thì chẳng còn khi mô được thấy mặt mạ nưa mô nghe! - Tư-dát vừa cuá»™n áo quần thà nh nắm tá»ng đại và o ba lô, vừa nói vá»›i Mừng.
- Tại răng rứa anh?
- Tao nghe được tin tối máºt là chỉ má»™t hai hôm nữa, chiến sÄ© toà n Mặt tráºn không kể ngưá»i lá»›n con nÃt, má»—i ngưá»i sẽ được phát má»™t trái bom ba cà ng. Trung Ä‘oà n trưởng sẽ cho nổ má»™t trái bom còn to hÆ¡n trái nổ ở cầu Trà ng Tiá»n là m hiệu lệnh. Tất cả sẽ ôm bom ba cà ng hét xung phong rồi lao thẳng vô vị trà giặc. Mạng đổi mạng.
- Cáºu đừng tin cái miệng hắn. - Lượm nói. - Hắn nói chÆ¡i để dá»a cáºu đó.
Tư-dát nói vá»›i Mừng, giá»ng vẫn tỉnh khô :
- Nếu cáºu được vá» thăm mạ mà lỡ không lên kịp thì xuất bom ba cà ng cá»§a cáºu tá»› sẽ lãnh luôn. Má»™t mình tá»› chÆ¡i hai trái má»›i đã sức! Cấm cáºu không được đòi lại nghe?
- Không, răng tui cũng vỠkịp trước năm giỠsáng.
Mừng nói rồi cắm đầu chạy biến lên tầng gác, đến phòng cá»§a Äại đội trưởng..
Ông Thá»›i đã nai nịt gá»n gẽ, Ä‘ang lúi húi bên ngá»n đèn dầu, nạp đạn và o băng khẩu pạc-hoá»c. Mừng rón rén bước và o phòng, đến đứng nghiêm trước mặt ông, lắp bắp run rẩy nói :
- Dạ... dạ... thưa anh.... Anh cho em vỠthăm mạ em, sáng mai em trở lại sớm.
Miệng nói mà trong bụng em không chắc gì ông sẽ cho phép. Tối ni coi mặt ông nghiêm lắm mà tình hình Mặt tráºn lại Ä‘ang gay go..
Ãại đội trưởng lắp băng đạn và o súng, ngẩng lên nhìn em, trán cau lại, há»i?
- VỠthăm mạ à ? Tối tăm mưa gió thế nà y chú mà y vỠthế nà o được? Mà mạ ở mô?
- Dạ gần đây thôi.. dưới Bao Vinh. Tối tăm mưa gió mấy em cÅ©ng Ä‘i được... Tối chi bằng cái hôm đánh nhà thằng LÆ¡ bÆ¡ rÃt.
- ÃÆ°á»£c cho chú mà y vá», nhưng đúng năm giá» sáng mai là chú mà y phải có mặt để táºp trung vỠđội.
Tháºt khó mà tả được vẻ mặt mừng rỡ cá»§a em lúc nà y. Em vá»t ra cá»a quên cả chà o Äại đội trưởng. Phải xuống báo ngay cho anh Lượm biết, rồi mở máy hết bá»™ giò má»›i có thể Ä‘i vá» kịp trong đêm nay. Em nghÄ© váºy.
Lượm là tổ trưởng thay Vệ. Ngay chiá»u hôm Vệ theo Chỉ huy trưởng Ä‘i và o mặt tráºn phÃa nam, đội trưởng liá»n Ä‘iá»u Lượm và Tư-dát ở mặt tráºn khu B vá» bổ xung. Và cá» Lượm là m tổ trưởng. Ra đến đầu cầu thang Mừng vấp phải Lượm và Tư-dát từ dưới chạy lên. Hai em định lên gặp Äại đội trưởng để xin giúp cho Mừng. Em chụp lấy tay hai bạn thì thà o mừng rỡ :
- ÄÆ°á»£c rồi được rồi, ông cho phép rồi. Ông dặn năm giá» sáng mai phải có mặt.
Xuống đến chân cầu thang, Mừng bá»—ng đứng sững lại, gương mặt thẫn thá», em buồn rầu nói :
- Tui ngu quá đem gởi bó lá tầm gởi cho anh So mất rồi. Chừ vỠthăm mạ mà chẳng có cái chi đem vỠcho mạ.
- Hay cáºu mang vá» cho mạ tấm nhung đổ cáºu Bồng cho dạo ná».
- Tấm nhung tui cho Quỳnh mất rồi...
- Äể tá»› và o lục ba lô coi có cái chi mang vá» cho mạ.
Tư-dát nói rồi chạy biến và o phòng. Lượm cũng chạy theo.
- Cáºu chịu khó đứng chá» Ä‘ay chút nghe!
Lóang má»™t cái hai đứa chạy ra, tay cầm mấy thứ đồ váºt linh tinh mà chúng nhặt nhạnh được ở những lần Ä‘i trinh sát khu vá»±c giặc.
Tư-dát trải xuống ná»n xi măng má»™t miếng vải bạt rồi xếp và o đó ba cái dù pháo tÃn hiệu, má»™t tấm mà n che cá»a viá»n đăng ten,hai há»™p thịt, má»™t cái gương soi và ba vỠđạn dui xết. Luợm kêu :
- Mạ lấy vỠđạn là m chi, Mạ có phải con nÃt mô?
- Äể mạ là m cán dao nhÃp không tốt à ?
Tư-dát vừa trả lá»i vừa gói tất cả lại, lấy dây Ä‘iện thoại rà ng buá»™c cẩn tháºn, rồi dúi gói quà gá»i mạ và o tay Mừng giục :
- Mi đi ngay đi mà vỠcho kịp VỠkhông kịp tau lãnh mất xuất bom ba cà ng thì đừng có kêu!
- Cho tụi mình gá»i lá»i thăm mạ nghe?
Mừng ôm gói đồ và o lòng, Ä‘i thẳng ra khu vưá»n bên trái doanh trại. Ngang qua má»™t bụi chuối nó dừng lại sá» soạng tìm má»™t tà u lá chuối nguyên là nh, ghé răng cắn đứt, rồi tách cá»ng lá ở giữa là m đôi. Em luồn đầu qua lá»— hổng, bẻ gáºp tà u lá chuối lại thà nh cái áo Ä‘i mưa. Ra đến đưá»ng em chạm trán má»™t tổ tuần tra mặt tráºn, các anh há»i :
- Ai? Äứng lại.
Em trả lá»i dõng dạc
- Em là hên lạc đây!
Các anh há»i máºt khẩu :
- Kháng chiến!
Em đáp :
- Quyết thắng.
Các anh để cho em Ä‘i. Há» không lạ gì những chú liên lạc như em giá» nà y Ä‘i lại trong khu vá»±c Mặt tráºn.
Má»™t anh tò mò há»i :
- Em đi mô đó?
- Bà máºt. - Em trả lá»i đầu không ngoái lại.
Anh nà y cưá»i há» há».
- Nhóc mà cũng ra vẻ gớm?
Một anh nhìn hút theo em đang lặn sâu và o bóng tối, không biết nghĩ gì, buột miệng nói :
- Cả đất nước gian truân ghê ngưá»i!
2
Khoảng hai giỠsau, vừa chạy vừa đi, Mừng vỠđến Bao Vinh.
Nhưng Bao Vinh bây giá» không còn giống như hôm em trốn nhà ra Ä‘i - ÄÆ°á»ng xá vắng tanh vắng ngắt. Nhà cá»a hai bên đưá»ng cá»a đóng im ỉm, không có lấy má»™t tiếng động, như nhà đã bá» hoang lâu ngà y.
Mấy hôm nay tin vá» dồn dáºp bá»n viện binh giặc đã chá»c thá»§ng phòng tuyến sông Ruồi và đang à o ạt tiến vá» phÃa thà nh phố, nên đồng bà o ở đây đã chạy tản cư hết.
Má»—i xóm chỉ còn và i ngưá»i già liá»u mạng không chịu Ä‘i, ở lại trông nom nhà cá»a, vưá»n tược. Những ngưá»i trai tráng thì xung phong lên Mặt tráºn.
Cà ng vỠđến gần nhà , Mừng cà ng thấy ruá»™t gan bồn chồn. Em lo không biết mẹ còn ở nhà hay cÅ©ng Ä‘i tản cư mất rồi. Ãến chá»— con đưá»ng rẽ và o xóm thì em báºt vùng chạy. Con đưá»ng hẻm ngoằn ngoèo, tối như hÅ© nút, đầy những vÅ©ng bùn nước. Em ngã chúi mấy lần nhưng gượng lại được và tiếp tục chạy. Em vỠđến ngõ, kêu to: “Mạ Æ¡i?†và vá»t và o sân. Em đứng như chôn chân giữa mảnh sân nhá» bằng hai chiếc chiếu, nước mưa xăm xắp đến mắt cá chân. Nhà em cÅ©ng cá»a đóng chặt, hoang vắng lạnh lẽo chẳng khác chi ngoà i đưá»ng. Trước đây, và o giá» nà y, bao giá» bếp vẫn còn sáng rá»±c lá»a - Mẹ nấu xáo bò để ngà y mai Ä‘i chợ sá»›m. Bây giá» thì cá»a bếp đóng kÃn, giá»t tranh rÆ¡i lách tách, Ä‘á»u Ä‘á»u nghe buồn đến đứt ruá»™t.
Như ngưá»i mất hồn em chạy đến vá»— liên tiếp và o cánh cá»a liếp đóng kÃn, run rẩy gá»i :
- Mạ ơi! Mạ! Mạ ơi!
Em gá»i má»™t cách tuyệt vá»ng vì biết chắc rằng mạ đã Ä‘i tản cư mất rồi. Rồi không nén được nữa, em òa khóc, khóc tháºt to. Tiếng gá»i, tiếng khóc cá»§a Mừng là m cho ông cụ Má»™c - ngưá»i độc nhất còn ở lại trong xóm - ở cách đó hai nhà , phải tỉnh giấc. Cụ nhổm dáºy, thõng hai chân xuống bức phản má»t, sá» soạng tìm đôi guốc đẽo bằng gốc tre, miệng lẩm bẩm :
- Lạ quá hè? Ãêm hôm khuya khoắt ri mà bên nhà chị Niệm có tiếng ai như tiếng con nÃt khóc, gá»i chị ta.
Cụ sá» tìm báºt lá»a dưới cái gối mây báºt lá»a châm và o má»™t thanh đóm cá»§i thông. Cụ đẩy cá»a liếp, tay khum khum che ngá»n lá»a, Ä‘i sang nhà chị Niệm. Trá»i đã ngá»›t mưa. Trên cao tÃt má»™t và i ngôi sao xanh biếc lấp lánh hiện ra như những con Ä‘om đóm Ä‘ang bay bổng bị vướng và o những đám mây Ä‘en xỉn. Bước qua hà ng rà o, cụ trông thấy má»™t thằng bé đầu đội mÅ© Vệ Quốc Ä‘oà n. Lưng khoác tà u lá chuối loang loáng nước mưa. Cụ ngạc nhiên cất giá»ng khản đặc những Ä‘á»m, há»i :
- Chớ đứa mô đứng khóc đó?
Thằng bé quay lại, mắt ráng mở nhìn cụ qua ánh lá»a đóm lay lắt, khẽ kêu :
- Cụ Mộc!
Cụ Má»™c bước đến gần hÆ¡n, đưa ngá»n lá»a soi và o giữa mặt Mừng, cặp mắt cụ hấp hem nhìn mãi vẫn không nháºn ra.
- Cháu là thằng Mừng đây mà ...
- Thằng Mừng con mụ Niệm à ? Trá»i Æ¡i! Cháu còn sống thá»±c đó hở Mừng.
Tay cụ run run cầm lấy cánh tay em kéo lại, cúi nhìn sát táºn mặt xem có phải đúng thằng Mừng tháºt không. Khi nháºn đúng là tháºt rồi, ông cụ cà ng tá» vẻ kinh ngạc hÆ¡n.
- Cháu ở mô mà mò vỠđược đây? Bấy lâu cả xóm tưởng cháu chết sông, chết hói rồi.
- Cháu có chết mô! Cháu Ä‘i Vệ Quốc Ãoà n.
- Cháu Ä‘i Vệ Quốc Ãoà n à ? Cha cái thằng! Rứa mà là m mạ cháu khóc hết nước mắt nước mÅ©i! Ãi sang bên nhà ông rồi ông kể chuyện cho nghe! Mạ cháu Ä‘i tản cư vá» là ng Phò rồi, ở nhà cái bà mệ nuôi cá»§a cháu ấy.
Cụ Má»™c cầm tay dắt nó vá» nhà . Cụ xuống bếp ôm lên ôm rÆ¡m, đốt lên giữa nhà má»™t đống lá»a, bảo nó cởi quần áo vắt nước mà hÆ¡ cho khô.
Má»™t già , má»™t con nÃt ngồi trước đống lá»a ấm áp, khói cay mắt, nói chuyện. Cụ kể: Cái hôm cháu bá» nhà trốn Ä‘i, mạ cháu Ä‘i chợ vá», chạy tìm khắp xóm. Tìm không thấy, mạ cháu ra ngồi đợi trước ngõ suốt cả đêm hôm đó, khóc như mưa như gió. Rồi suốt cả tuần liá»n, đêm mô mạ cháu, cÅ©ng ra ngõ đợi, khóc hai mắt sưng húp như hai quả nhót. Cứ chiá»u chiá»u mạ cháu lại ra bá» sông, chạy dá»c theo bá», đầu tóc rÅ© rượi, hú hồn hú vÃa cháu. “Hú ba hồn bảy vÃa Mừng con Æ¡i! Vá» vá»›i mạ, đừng bá» mạ má»™t thân má»™t mình tá»™i mạ lắm con Æ¡i!â€
Cụ Mộc kể chừng nà o, nước mắt Mừng chảy ra chừng đó - Em ngồi không vững nữa, gục đầu và o cánh tay cụ khóc nấc lên. Cụ Mộc cũng khóc, đặt bà n tay khô héo lên đầu nó, dỗ dà nh :
- Thôi, nÃn Ä‘i cháu... Mạ cháu tản cư vá» là ng Phò, cách đây chừng ná»a ngà y đưá»ng. Cháu ở lại ngá»§ vá»›i ông đêm nay rồi sá»›m sáng mai chạy ù vá» thăm mạ cho mạ cháu mừng, kẻo tá»™i nghiệp.
Mừng quệt nước mắt, lúc lắc đầu, nói :
- Cháu không ở lại được mô. Không gặp được mạ cháu cháu cÅ©ng phải vá» thôi. Ká»· luáºt cá»§a bá»™ đội nghiêm lắm.
- Chứ cháu vỠmô?
- Vá» bên khu vá»±c Mặt tráºn C tê.
- Chứ bấy lâu nay cháu là m công việc chi?
- Cháu đánh Tây chứ là m chi nữa ông?
- Äánh Tây à ? Thằng con mụ Niệm giá»i quá hè. Cháu nhá» rứa mà cÅ©ng đánh Tây được à ?
- Nhá» có việc nhá», lá»›n có việc lá»›n. Ông không nghe nói là toà n dân kháng chiến đó à ?
- Có có, ông cÅ©ng có nghe nói. - Cụ gáºt gáºt mái đầu bạc phÆ¡. - Cháu má»›i Ä‘i bá»™ đội có Ãt lâu mà ăn nói khôn ngoan hẳn ra đó Mừng ạ. Cháu mà cÅ©ng biết chuyện toà n dân kháng chiến à ?
- Cháu được há»c chÃnh trị - Há»c chÃnh trị còn biết được nhiá»u cái hay hÆ¡n nữa tá», cái toà n dân kháng chiến thì đã ăn thua chi ông.
- Cha cha! Cháu mà cũng biết cả chánh trị nữa à ? Ông tưởng cả nước Nam mình chỉ có Cụ Hồ mới biết chánh trị thôi chứ?
- Chánh trị thì khó chi mà không biết. Cả đội cháu đứa mô cÅ©ng biết. Cháu còn há»c cả quân sá»± nữa. Cháu biết bắn cả súng nữa, cháu được bắn ba phát rồi.
- Rứa cháu bắn có chết được thằng Tây mô không?
- Dạ chưa... suýt nữa thì chết. Tại cháu còn nhá», cầm súng tay còn run. Chứ mai mốt lá»›n lên, cháu bắn nhất định chết.
- Rứa cháu không ở lại đây vá»›i ông để mai sá»›m vá» là ng Phò thăm mạ tháºt à cháu?
- Dạ, tháºt ông ạ. Ãại đội trưởng chỉ cho cháu vá» trong đêm ni. Năm giá» sáng mai là cháu phải có mặt ở đơn vị rồi. Ãã Ä‘i bá»™ đội là phải giữ đúng ká»· luáºt ông ạ.
- Ừ, rứa thì cháu cứ vỠđi. Có chi ông sẽ tìm cách nhắn tin cho mạ cháu biết.
Mừng đứng lên, mặc áo quần hong đã gần khô. Em quay mặt nhìn sang phÃa nhà em, nước mắt lại ứa ra giá»t ngắn giá»t dà i. Em đưa ống tay áo quệt vá»™i nước mắt, nói vá»›i cụ Má»™c qua tiếng nấc :
- Cháu Ä‘i ông hÃ...
Cụ Mộc cũng đứng lên rơm rớm nước mắt.
- Cháu có đói không? Ä‚n bát cÆ¡m nguá»™i rồi vá», cÆ¡m ông má»›i nấu lúc chiá»u á»§ còn nóng.
- Thôi ông ạ... Chừ cháu chẳng thiết ăn uống chi hết.
Mừng ôm cái gói đồ biếu mạ và o lòng, lui cui bước ra khá»i nhà .
Cụ Má»™c tá»±a cá»a nhìn theo em cho đến lúc mất hút và o khoảng tối, lòng bá»—ng thấy buồn lạ; buồn chẳng khác chi cái hôm nhìn thấy cả xóm sáºp liếp, cà i cá»a mạ mô con nấy, gồng gánh, bế bồng kéo nhau Ä‘i, chỉ còn độc má»™t mình cụ ở lại.
3
CÅ©ng đêm hôm đó Trung Ä‘oà n trưởng Ä‘i kiểm tra tình hình Mặt tráºn. Cùng Ä‘i có em Nghi, liên lạc cá»§a ông.
Trung Ä‘oà n trưởng vóc ngưá»i tầm thước, mảnh khảnh, nhiá»u dáng dấp thư sinh hÆ¡n là má»™t ngưá»i chỉ huy quân sá»± - Ông trạc ba mươi tuổi. Ông đội mÅ© cứng Tiếp Phòng Quân, mặc bá»™ quân phục ka-ki mà u cỠúa, khoác áo Ä‘i mưa, cưỡi con ngá»±a tÃa cao lá»›n. Con ngá»±a tên là Ca-rô-lin, nòi Anh Cát Lợi, trước đây là cá»§a Vua Bảo đại. Nó là con ngá»±a qúy nhất cá»§a Bảo đại, y thưá»ng cưỡi Ä‘i săn hoặc Ä‘i dạo.
Nghi cÅ©ng trạc lứa tuổi vá»›i các đội viên Thiếu niên trinh sát, khoảng mưá»i ba, mưá»i bốn. Em cưỡi con ngá»±a lông Ä‘en tuyá»n, thấp nhá», cụt Ä‘uôi, vai khoác khẩu cạc-bin, báng súng chạm trá»— rất đẹp. Khẩu súng nà y trước cÅ©ng cá»§a Bảo Ãại, ta lấy được cùng má»™t lần vá»›i khẩu súng săn voi cá»§a Chỉ huy trưởng Mặt tráºn C. Tuy má»›i mưá»i ba tuổi nhưng Nghi đã là má»™t kỵ sÄ© khét tiếng cá»§a Trung Ä‘oà n. Tà i cưỡi ngá»±a cá»§a Nghi ngay cả Vệ-to-đầu cÅ©ng vì nể - con ngá»±a Ä‘en cá»c Ä‘uôi em cưỡi là cá»§a Nháºt, nghe đâu nòi ngá»±a chiến Mông Cổ. Con ngá»±a thấp nhá» váºy nhưng dữ như má»™t con báo, chuyên môn cất háºu, sa tiá»n, cắn, đá, thưá»ng giở chứng quẳng ngưá»i cưỡi xuống đất. Cả đơn vị kỵ binh cá»§a trung Ä‘oà n không ai dám cưỡi, thế mà chú bé liên lạc nà y đã trị được nó. Thấy Nghi cưỡi ngá»±a giá»i, các anh lá»›n tò mò há»i má»›i biết, trước khi gia nháºp vệ Quốc Ãoà n em ở chăn ngá»±a cho má»™t chá»§ xe ngá»±a.
Trung Ä‘oà n trưởng và chú bé liên lạc cho ngá»±a nước kiệu trên con đưá»ng rải đá vắng tanh vắng ngắt, sáng trắng nhưng vÅ©ng nước mưa. Bá»—ng xa xa phÃa trước mặt có tiếng khóc vẳng lại. Khi ngá»±a đến gần hÆ¡n, ông nháºn ra tiếng khóc con nÃt. Ông rất ngạc nhiên, trong khu vá»±c Mặt tráºn giữa đêm hôm mưa lạnh, tối tăm, vắng vẻ thế nà y sao lại có má»™t em bé nà o khóc. Ông thúc ngá»±a rút, cây đèn bấm trong túi áo Ä‘i mưa, bấm rá»i thẳng vá» phÃa trước. Má»™t bó ánh sáng mà u và ng nhạt từ mặt kÃnh đèn bấm tuôn ra thà nh hình cái loa. khoét thá»§ng má»™t quãng dà i bóng tối. Giữa cái loa ánh sáng ấy hiện ra má»™t chú bé Ä‘ang cắm cúi bước quay lưng lai phÃa ông. ChÃnh chú bé nà y Ä‘ang vừa Ä‘i vừa khóc. Chỉ thoáng nhìn, Trung Ä‘oà n trưởng cÅ©ng Ä‘oán biết chú là liên lạc viên cá»§a bá»™ đội, má»™t trong hà ng nghìn chiến sÄ© cá»§a ông. Chú bé đội mÅ© cứng, mặc chiếc áo trấn thá»§ rá»™ng thùng thình phá»§ kÃn mông Ä‘Ãt, cái quần ngưá»i lá»›n cắt ngắn ống đáy rá»™ng như cái váy, ngang lưng thắt lưng da to bản có dắt quả lá»±u đạn O.F.
Ãó là thứ binh phục quen mắt cá»§a các chú liên lạc nhá» mà ông thưá»ng gặp trên khắp các mặt tráºn khu A, B, C. Ông thúc gót á»§ng cho ngá»±a phi đến gần sát sau lưng chú bé, cất tiếng há»i :
- Nà y, chú bé! Chú đi đâu vỠmà khuya khoắt thế nà y?
Chú bé còn mải khóc nên không nghe tiếng vó ngá»±a, cÅ©ng không chú ý tá»›i ánh đèn. Nghe gá»i đột ngá»™t, nó giáºt bắn ngưá»i quay ngoắt lại. Chú đưa ống tay áo, quệt vá»™i nước mắt, chá»›p chá»›p nhìn. Chú đã nháºn ra ngưá»i cưỡi con ngá»±a cao lá»›n Ä‘ang đứng trước mặt là ai. Chú vá»™i rút chân vá» tư thế đứng nghiêm, ngước cặp mắt nhòe ướt lên nhìn ông, cố nuốt tiếng nấc, trả lá»i :
- Dạ... Em được cấp chỉ huy cho phép vỠthăm mạ.
Nhìn cái dáng vá»™i vã đứng nghiêm vá»›i gương mặt con nÃt nhòe nhoẹt nước mưa lẫn nước mắt cá»§a chú bé liên lạc, ông thấy nó tá»™i quá. Ông dịu dà ng nói :
- Cho em “nghỉâ€. Em gặp chuyện gì buồn mà phải khóc thế?
- Dạ... Em được cấp chỉ huy cho vỠthăm mạ nhưng em vỠnhà thì mạ em đi tản cư mất rồi.
Nước mắt chú bé lại rà n ra. Chú lại đưa tay quệt vội nước mắt.
- Thế mạ em tản cư vỠđâu có biết không?
- Dạ. Táºn dưới là ng Phò tê.
- Thế em không ngủ lại nhà rồi sáng mai vỠlà ng Phò thăm mạ có được không?
- Cấp chỉ huy chỉ cho phép em đi đến năm giỠsáng mai là phải có mặt ở đơn vị...
- Em ở đơn vị nà o?
- Dạ, đơn vị đóng ở trưá»ng Kỹ Nghệ.
- Ãại đội anh Thá»›i phải không?
- Dạ phải.
- Thế thì được. Anh sẽ cho em thêm một ngà y phép nữa. Bây giỠem quay lại nhà ngủ, sáng mai vỠlà ng Phò thăm mạ. Anh viết cho em cái giấy. Lúc trở vỠđơn vị, em đưa giấy cho anh Thới là không việc gì hết. Em tên là gì?
- Dạ, em tên là Mừng.
Trung Ä‘oà n trưởng mở nắp chiếc xà cá»™t da Ä‘eo bên hông, định lấy giấy bút viết mấy chữ cho Äại đội trưởng Thá»›i. Mừng bá»—ng rụt chân lại đứng nghiêm, giá»ng run run nói :
- Dạ thưa anh, anh có viết giấy em cũng chẳng ở lại đi thăm mạ được mô...
- Sao lại thế? - Trung Ä‘oà n trưởng ngạc nhiên há»i - Em không muốn vá» thăm mạ nữa à ?
- Dạ em muốn lắm... Nhưng chiá»u nà y có lệnh cá»§a đội trưởng là sáu giá» sáng mai tất cả đội phải có mặt tại Chỉ huy sở Mặt tráºn khu C để nháºn công tác má»›i. Em sợ vá» trá»… mất má»™t ngà y, các bạn nháºn hết công tác, em không được nháºn..
Trung Ä‘oà n trưởng ngồi sững trên lưng ngá»±a. Vẻ mặt và giá»ng nói cá»§a ngưá»i chiến sÄ© nhá» bé cá»§a ông là m ông xúc động. Ông chỉ muốn nhảy xuống ngá»±a ôm chú và o lòng mà vá»— vá» an á»§i như má»™t ngưá»i cha. Ông nói :
- Anh là Trung đoà n trưởng mà chẳng thể là m gì giúp được em sao?
- Chẳng ai giúp được cho em hết... - Mừng quệt nước mắt, miệng mếu xệch - Có trá»i cÅ©ng chẳng giúp được cho em... Em vừa muốn vá» thăm mạ lại muốn vá» cho kịp để được Ä‘i công tác vá»›i đội... hu hu hu...
Mừng òa khóc to.
- Dạ em, em có thể giúp được bạn ấy - Em Nghi từ nãy đến giá» gò ngá»±a đứng cạnh Trung Ä‘oà n trưởng, lúc nà y má»›i lên tiếng - Ãá» nghị anh cho phép em chở Mừng vá» là ng Phò thăm mạ, xong em lại trở vỠđơn vị. Thế nà o chúng em cÅ©ng vá» kịp đơn vị trước năm giá» sáng.
Trung Ä‘oà n trưởng vui vẻ gáºt đầu :
- ÄÆ°á»£c Nghi là m như thế rất tốt! Nhá»› Ä‘i cho cẩn tháºn! Em đưa khẩu cạc-bin đây anh mang vá» trước cho. Con ngá»±a ấy hai em cưỡi có được không?
- Dạ được anh ạ. Nhưng em sợ hơi nặng, nó phi không được nhanh.
- Thế thì anh đổi cho hai em con Ca-rô-lin.
Trung đoà n trướng và Nghi cùng xuống ngựa. Nghi trao dây cương con ngựa đen, khẩu cạc-bin cho ông, và dặn :
- Anh nhá»›, chú ý nó hay sa tiá»n lắm. Lúc nà o anh thấy nó hÆ¡i khuỵu hai chân trước xuống, anh cứ quất tháºt mạnh và o cho em.
Nghi nhanh nhẹn phóc lên lưng con ngá»±a cá»§a Trung Ä‘oà n trưởng. Mừng chưa được cưỡi ngá»±a bao giá», lạch mãi má»›i trèo lên được, ngồi sát sau lưng bạn. Trung Ä‘oà n trưởng còn đứng dưới đất, nói vá»›i Mừng :
- Cho anh gá»i lá»i thăm mạ nghe!
- Dạ...
Nghi kéo dây cương quay ngược vá» phÃa sau. Con ngá»±a thấy phải quay lại đưá»ng cÅ©, dáºm vó liên tiếp xuống đưá»ng, hý lên ầm Ä© tá» vẻ phản đối. Em quất cho má»™t roi và o sưá»n ba. Con ngá»±a cất cao vó, lao như bay vá» phÃa trước. Tiếng vó nện xuống đưá»ng đá nghe rầm ráºp. Nghi hét to :
- Cáºu quà ng tay ôm chặt ngang lưng tá»› không thì ngã đấy!
Ngồi trên yên ngá»±a sát sau lưng bạn, Mừng bắt chước nhún ngưá»i lên xuống theo nhịp ngá»±a phi. ThÃch chà em báºt cưá»i khanh khách. Bao nhiêu buồn khổ đã là m em khóc hết nước mắt phút chốc vụt tan biến Ä‘i đâu hết. Em vui sướng kêu to :
- Ôi chà , ôi chà ! Êm Ä‘Ãt quá! êm Ä‘Ãt quá!
Lây ná»—i vui thÃch cá»§a bạn, Nghi cÅ©ng phá lên cưá»i giòn giã. Tay ná»›i dây cương cho ngá»±a phi nước kiệu, Nghi quay đầu lại há»i :
- Cáºu chưa được cưỡi ngá»±a bao giá» Ã ?
- Chưa! Con mạ Niệm bán bún bò là m chi có ngựa mà cưỡi... Dạo ở nhà tớ được cưỡi dê một lần, còn chó thì cưỡi luôn. Một bữa tớ cưỡi con chó mực nhà cụ Mộc, định thúc chó nó phi; nó nổi cáu đợp cho tớ một cú vô bắp chân còn sẹo đây nà y.
Nghi vung roi lên cưá»i khanh khách, nói giá»ng ngang tà ng.
- Còn tá»› thì sống ná»a Ä‘á»i trên lưng ngá»±a! - Câu nói nà y Nghi há»c được cá»§a má»™t tay anh chị là m nghỠđánh xe ngá»±a hồi còn Ä‘i ở chăn ngá»±a.
Mừng bá» má»™t tay ôm bạn ra, vá»— vá»— và o hông con ngá»±a, há»i :
- Con ngá»±a ni là ngá»±a chi mà to dữ ri cáºu?
- Cáºu chưa biết à ? Nó là con ngá»±a qúy nhất cá»§a vua Bảo đại. Trước kia chỉ có vua má»›i được cưỡi nó thôi. Chá»— cáºu Ä‘ang ngồi là đúng chá»— trước kia vua Bảo đại ngồi đó nghe!
- Rứa à ? - Mừng kêu lên ngạc nhiên. Em gục và o vai bạn cưá»i ngặt nghẽo. - HÆ¡ hÆ¡! Ai ngá» thằng Mừng con mạ Niệm bán bún bò ở chợ Bao Vinh, bữa ni lại được ngồi đúng vô chá»— vua Bảo đại ngồi! HÆ¡ hÆ¡! há»› hÆ¡! - Em vừa reo vừa nhổm Ä‘Ãt lên dằn Ä‘Ãt xuống mấy cái liá»n cho hả cÆ¡n khoái.
Nghi cÅ©ng lây ná»—i vui bồng bá»™t cá»§a bạn, cưá»i to nói :
- Nhưng cáºu cÅ©ng chưa bằng tá»›? Tá»› đã được là m vua rồi nghe!
- Thôi Ä‘i! Cáºu chỉ nói trạng thôi!
- Tá»› nói tháºt mà ! Tuần trước tá»› vô Ãại Ná»™i đưa thư cá»§a Trung Ä‘oà n trưởng cho ông Chá»§ tịch Ủy ban tỉnh. Tá»› lẻn vô Ä‘iện Cần Chánh, tót lên ngai và ng ngá»i vắt chân chữ ngÅ© là m vua chÆ¡i.
- Rứa cáºu có vuốt râu không?
- Hứ! Vuốt râu cái chi?
- Tớ đi xem hát bội, thấy vai vua ra là vuốt râu.
- Nhưng tớ là m cóc chi có râu?
- Vuốt giả đò ấy mà .
Hai đứa cùng cưá»i rúc lên. Con ngá»±a phi nước kiệu Ä‘á»u Ä‘á»u. Con đưá»ng loang loáng những vÅ©ng nước mưa trôi dưới chân ngá»±a. Mừng bá»—ng nghe bạn vừa lắc lư đầu miệng vừa rì rầm ti tỉ cái gì, nghe không rõ. Em lay lay vai bạn, há»i :
- Cáºu hát à ? Hát bà i chi, hát to lên cho tá»› hát cùng vá»›i.
- Tớ là m thơ.
- Là m thơ là là m cái chi?
- Cáºu không biết thÆ¡ à ? Bà i thÆ¡ thưá»ng in trên các tá» báo, câu ngắn, câu dà i, có vần vá»›i nhau, Ä‘á»c lên nghe như câu hò chèo đò, câu hát ru em ấy mà .
- Rứa thì tá»› biết rồi. Ở đội tá»› có cáºu Tư-dát há»c giá»i nhất, cÅ©ng biết là m thÆ¡ nghe! Cáºu ấy Ä‘á»c lên gì gì nghe hay lắm. Là m thÆ¡ có khó không cáºu? Cáºu há»c ai mà là m được thÆ¡ tà i rứa?
- Hồi ở Mặt tráºn An Khê, có má»™t anh nhà báo nháºn tá»› là m em nuôi, dạy tá»› là m thÆ¡. Anh ấy bị đạn đại bác Tây, chết mất rồi. ThÆ¡ anh ấy hay ghê lắm. Má»—i lần nghe anh ấy ngâm thÆ¡ là nước mắt tá»› cứ chảy ra.
- Như lúc ăn ớt cay ấy à ?
- Không phải. Như lúc vỠphép thăm mạ mà không được gặp mạ ấy.
- Rứa cái thÆ¡ cáºu là m đã xong chưa? Ãá»c lên cho tá»› nghe vá»›i.
- Không phải cái thÆ¡ mà bà i thÆ¡. Cáºu chẳng biết cóc chi hết! - Giá»ng Nghi trách bạn âu yếm - Mình là m bà i thÆ¡ kể chuyện tụi mình tối nay. Tá»› Ä‘á»c thá» cáºu nghe có xuôn tai không nghe...
Nghi thả lá»ng dây cương cho ngá»±a chạy cháºm lại cất giá»ng ngâm nga :
Lóc cóc, lóc cóc cóc.
Có hai vệ quốc quân
Cưỡi một con ngựa hồng
Bốn vó má»m như sắt.
NhỠhơn một con rồng...
Ngựa nà y xưa của vua.
Tên là Bảo Ãại ngốc.
Cách Mạng và bác Hồ.
Bắt vua xuống đi đất.
Còn ngựa lấy đem cho.
Hai cháu liên lạc nhóc.
Cưỡi phi vỠlà ng Phò.
Thăm mạ bán bún bò...
Lóc cóc, lóc cóc cóc.
Nghi ngâm thÆ¡ xong má»™t lúc lâu mà không thấy bạn nói gì, khen, hoặc chê, cứ ngồi im thin thÃt sau lưng. Em sốt ruá»™t quay đầu lại há»i :
- Cáºu thấy thÆ¡ tá»› nghe có xuôi tai không ?
Mừng bá»—ng gục đầu và o vai bạn, giá»ng run run :
- Mạ tá»› bán bún bò mà cÅ©ng được cáºu là m và o trong cái thÆ¡... Cáºu tốt quá!
Con Ca-rô-lin đã đưa hai chú bé liên lạc vỠđến đầu là ng Phò. Trá»i xem chừng đã khuya lắm, có lẽ phải quá ná»a đêm. Xóm là ng tối hăm chÃn Tết năm đó như má»™t ngưá»i ná»a thức ná»a ngá»§. Nhiá»u nhà cá»a đóng im ỉm. Má»™t và i nhà còn thấp thoáng ánh lá»a. Trên đưá»ng cái là ng thỉnh thoảng có ngưá»i gồng gánh Ä‘i lại. Giữa cảnh tịch mịch, chốc chốc lại vang lên tiếng quát giáºt giá»ng - “Ai! Ãứng lại!†đó là tiếng hô cá»§a các anh chị dân quân tá»± vệ canh gác đầu các ngã đưá»ng. PhÃa thà nh phố súng vẫn nổ rá»n như má»i đêm. Nhưng ở đây nghe tiếng súng hiá»n là nh hÆ¡n; không chà chát dữ tợn như ở ngoà i Mặt tráºn. Chốc chốc từ má»™t góc nà o đó trong thà nh phố vá»t lên trá»i má»™t quả pháo hiệu đỠlòm như má»™t hòm than Ä‘áºm lá»a văng ra từ má»™t bếp lò rèn khổng lồ.
- Nhà cáºu ở đưá»ng mô? - Nghi ghìm cương lại há»i.
- Cáºu cứ Ä‘i thẳng, lúc nà o nhìn cái giếng xây cạnh cây bồ đỠthì quẹo qua trái má»™t khúc là đến nÆ¡i.
- Cáºu nhá»› vô thăm mạ má»™t phút rồi phải trở ra ngay để vá» cho kịp nghe.
Mừng ghé và o tai bạn thì thầm.
- Tá»› lo quá cáºu ạ. Chốc nữa gặp mạ e tá»› không vỠđược đơn vị thôi.
- Tại răng rứa? Mạ bắt cáºu phải ở nhà à ?
Mừng không trả lá»i mà chỉ gáºt đầu. Dáng bá»™ em trở nên á»§ rÅ©, buồn bã.
- Mạ có bắt thì cứ vùng ra mà đi, sợ chi? Cáºu cứ nói là nếu mạ không cho trở vỠđơn vị thì bá»™ đội sẽ vỠđây bắt con Ä‘i ở tù. Chắc mạ phải sợ mà cho cáºu Ä‘i.
- Nhưng chỉ sợ đến lúc thấy mạ nằm lăn ra giữa nhà đáºp đầu thìch thịch và o cá»™t nhà rồi khóc như mưa như gió, e tá»› thương mạ quá mà không Ä‘i được thôi cáºu ạ.
Trá»i tối quá, không nhìn thấy mặt bạn, nhưng nghe giá»ng nói Nghi cÅ©ng Ä‘oán được lúc nà y bạn Ä‘ang bối rối buồn khổ ghê gá»›m... Em liá»n cho ngá»±a dừng lại, lo lắng há»i :
- Rứa cáºu định ở lại vá»›i mạ chứ không trở vỠđơn vị ná»a à ?
- Không, không mô... Không Ä‘á»i mô... Cáºu có cách chi giúp cho tá»› vá»›i!
- Hai đứa ta nhảy xuống cho ngựa nghỉ lưng một tà rồi bà n coi có cách chi không?
Hai đứa xuống ngựa, dưới chân chúng lép nhép những bùn.
Mừng đứng nép và o bÆ¡ tre, khóc thút thÃt, Nghi cố moi óc nghÄ© cách giúp bạn nhưng không nghÄ© được cách gì. Chà ... chuyện nà y rắc rối quá. Mừng bá»—ng cầm tay bạn lay lay, nói :
- Nghi nà y, hay là tá»› chỉ nhà cho cáºu, cáºu vô thăm mạ giúp tá»›. Cáºu nói vá»›i mạ: “Thằng Mừng cá»§a mạ vẫn còn sống. Nó Ä‘i Vệ Quốc Ä‘oà n đánh Tây bên Mặt tráºn khu C... Nó Ä‘ang mắc công tác trinh sát, liên lạc nên chưa vá» thăm mạ được. Nó xin mạ đừng giáºn nó mà tá»™i nghiệp. Bữa mô rá»—i việc nó sẽ xin phép cấp chi huy vá» thăm mạ...â€
- Rứa còn cáºu?
- Mình đứng ngoà i đưá»ng giữ ngá»±a, chá» cáºu ra..
Nghi má»™t tay cầm cương ngá»±a, má»™t tay nắm chặt tay bạn, giá»ng nghe chừng muốn khóc :
- Khổ cáºu hè... Cáºu có biết chữ không?
- Chưa. Hồi còn ở nhà mình có Ä‘i há»c bình dân há»c vụ sắp Ä‘á»c được viết được thì mạ bị Ä‘au, lên cÆ¡n suyá»…n nặng. Mình phải bá» há»c, tối tối phải rang muối chưá»m ngá»±c mạ. Rứa là mình quên hết mặt chữ...
- Tiếc quá hè. Nếu biết chữ cáºu viết cho mạ cái thư tá»› mang vô cho mạ, chắc mạ sẽ cà ng tin hÆ¡n, mừng hÆ¡n.
Mừng sá»±c nhá»› gói đồ Ä‘eo lá»§ng lẳng bên vai, liá»n cởi ra đặt và o tay bạn :
- Mình có cái gói ni nhá» cáºu đưa cho mạ..
- Gói chi ri? - Nghi vừa há»i vừa bóp bóp cái gói - Mấy thứ lặt vặt cá»§a anh Lượm vá»›i anh Tư-dát góp lại gá»i vá» biếu mạ. Chừ mình đưa cáºu đến trước ngõ nhà kẻo sợ trá»i tối quá cáºu tìm không ra.
- Nhưng lỡ cáºu trông thấy mạ, cáºu thương quá khóc to lên mạ nghe tiếng thì nguy!
- Tá»› có khóc cÅ©ng phải bặm môi lại, cáºu đừng lo. Ở đội đêm tá»› nằm ngá»§ vá»›i thằng Vệ, thằng Quỳnh, nhá»› mạ quá tá»› khóc mà chẳng đứa mô nghe tiếng cả. Có tà i không?
Mừng Ä‘i trước dẫn đưá»ng, Nghi dắt ngá»±a theo sau.
Äang Ä‘i ngoằn ngoèo trong con đưá»ng kiệt tối ngá»a bà n tay không thấy, Mừng bá»—ng đứng sững lại, nói như bị hụt hÆ¡i.
- Äến nhà rồi... Äó, cái nhà trước cổng có cây sầu đâu (Cây xoan) cao cao tê. Trong nhà không thấy có đèn lá»a chi, chắc mạ vá»›i mệ Ä‘i ngá»§ rồi.
Nghi đưa dây cương ngựa cho bạn, giục :
- Cáºu dắt ngá»±a quay lại đứng chá» tá»› ở chá»— lúc nãy nghe.
- Cáºu cho tá»›i đứng ngoà i hà ng rà o, chá» lúc mạ ra, ngó mặt mạ má»™t tà tì ti thôi. Mạ ra đến giữa sân, tá»› dắt ngá»±a chạy lui cÅ©ng còn kịp...
Nghi ứa nước mắt thương bạn. Em đưa tay tìm tay bạn trong bóng tối, siết chặt.
- Úi chao, răng tay cáºu run dữ ri? Hay cáºu Ä‘au?
- Không... Tại tớ ăn có một cái chân gà ... - Mừng thì thà o qua nước mắt.
- Mạ dặn ăn chân gà phải ăn cả hai chân. Ä‚n má»™t chân thì mắc bệnh run tay run chân. Bữa đó tá»› má»›i ăn má»™t chân thì gặp thằng Thúi bị di ghẻ Ä‘áºp Ä‘uổi ra đưá»ng. Tá»› thương quá cho nó má»™t chân, chứ má»›i khổ ri.
Hai đứa dắt nhau đi đến trước cổng ngôi nhà có cây sầu đâu.
- Có ai trong nhà ra cho tui há»i nhá» má»™t chút!
Nghi gá»i to.
Gá»i hai, ba lần thì trong nhà có tiếng há»i vá»ng ra :
- Ai kêu chi ngoà i đó rứa?
- Dạ em! Em ở bá»™ đội há»i thÃm Niệm bán bún bò ở Bao Vinh tản cư vỠđây. Không biết thÃm có nhà không?
Trong nhà lóe sáng ánh đèn. Tiếng cánh cá»a kẹt mở. Má»™t ngưá»i đà n bà mặc áo cá»™c, trùm khăn, tay cầm cây đèn dầu há»a, má»™t tay chị khum khum che gió, bước ra sân.
Mừng rúc đầu và o cái lá»— trống hà ng rà o bông cẩn, cố mở to mắt nhìn và o sân. Con ngá»±a dẫm vó lá»™p cá»™p ngay phÃa sau lưng.
Vùa trông ngưá»i đà n bà bước ra, Mừng nức nở thì thà o gá»i qua lá»— trống :
- Mạ? Mạ! Con đây mạ!
Nghi khẽ suýt :
- Chạy ngay Ä‘i! Mạ sắp ra rồi đó? - Rồi em bước nhanh qua cổng đón gặp ngưá»i đà n bà trước sân.
Mừng như bị ai đuổi, túm chặt dây cương, lôi con ngựa chạy biến và o khoảng bóng tối dầy đặc trước mặt.
Em vừa chạy vừa khóc.
Ra đến chá»— bụi tre lúc nãy, em dừng lại, nép sát và o má»™t bên lá». Em đứng chá» má»™t lúc rất lâu vẫn không thấy Nghi trở ra. Ruá»™t gan em cồn cà o như lá»a đốt. Em Ä‘oán chắc lúc ni Nghi Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i mạ. Mạ rót nước cho Nghi uống, lấy bánh tét, bánh Ãt cho ăn.
Còn mình là con cá»§a mạ thì phải đứng dưới bụi tre dá»c đưá»ng. “Úi chao, con cá»±c quá mạ Æ¡iâ€. à nghÄ© đó là m cho Mừng khóc òa lên thà nh tiếng.
Em thấy mình không còn đủ sức để đứng chỠthêm nữa.
Thôi, mình cứ liá»u chạy vô thăm mạ. Nếu mạ có bắt ở lại cÅ©ng đà nh chịu. Em dắt ngá»±a, cúi đầu xăm xăm bước. Má»›i bước được mấy bước đã nghe tiếng Nghi.
- Mừng ơi! Mừng!
- Tá»› đây? - Mừng chạy lại đón bạn, há»i không kịp thở - Mạ há»i cáºu chuyện chi? Cáºu có nói như tá»› dặn không?
- Có, có hết! Chút nữa tá»› sẽ kể cho nghe. Chừ phải lên ngá»±a phi tháºt nhanh không thì vỠđơn vị trá»… mất.
Hai đứa trèo lên lưng ngựa. Nghi ra roi, cho ngựa phi mỗi lúc một nhanh.
- Té ra mạ đã biết chuyện cáºu còn sống, Ä‘ang ở Vệ Quốc Ãoà n. Mạ kể là cách đây hÆ¡n ná»a tháng, có má»™t anh bá»™ đội tên là ... anh chi hè? Anh So? Äúng rồi, anh So. Anh tìm vô nhà gặp mạ, kể vá»›i mạ anh ấy gặp cáºu Ä‘ang theo đội Ä‘i qua bên Mặt tráºn, rồi đưa cho mạ bó lá thuốc suyá»…n cá»§a cáºu gá»i. Mạ vô buồng lấy bó lá ra cho tá»› coi. Mạ khen lá hay lắm, má»›i sắc uống có hai chén mà bệnh đã đỡ nhiá»u. Tá»› nói vá»›i mạ y như lá»i cáºu dặn. Mạ khóc ghê quá là m tá»› cÅ©ng khóc theo luôn. Mạ dặn nói lại vá»›i cáºu mạ không giáºn chuyện con trốn nhà đi Vệ Quốc Ãoà n mô. Nghe tin con còn sống mà lại nên ngưá»i, mạ mừng lắm. Khi mô rảnh rang công việc cá»§a Mặt tráºn thì gắng xin phép cấp chỉ huy vá» nhà cho mạ thăm...
- Mạ còn dặn chi nữa không?
- À mạ còn dặn là là m việc chi cÅ©ng phải là m cho chăm chỉ, đùng để cho ngưá»i ta chê bai mình. Vá»›i lại không được đầu trần mà đi giang nắng, lỡ cảm Ä‘au thì mạ khổ lắm.
- Lúc tớ ở nhà mạ cũng hay dặn như rứa...
- Mạ ngó bá»™ hiá»n quá cáºu hÃ. Mạ cứ ôm chặt lấy tá»› mà khóc suốt. Nước mắt mạ rá»›t xuống mặt tá»› nóng phá»ng...
Nghi bỗng đưa tay lên sỠmá, tưởng như nước mắt của ngươi mẹ vẫn còn nóng ướt trên hai má em.
Gần năm giá» sáng, Nghi đã đưa được Mừng vỠđến khu vá»±c trưá»ng Kỹ Nghệ.
4
Trưa ngà y mồng 6 tháng 2 năm 1947, quân tiếp viện cá»§a giặc đã chá»c thá»§ng phòng tuyên sông Nong.
CÅ©ng trưa hôm đó các em trong đội Thiếu niên trinh sát Ä‘ang chiến đấu ở Huế cùng vá»›i nhiá»u đơn vị khác, được lệnh chuẩn bị rút khá»i thà nh phố. Ngoà i cánh quân lá»›n tiến dá»c theo đưá»ng quốc lá»™ số Má»™t, bá»n giặc tiếp viện đã cho đổ bá»™ thêm nhiá»u cánh quân dá»c bá» biển Phú Vang, Quảng Ãiá»n, hình thà nh những gá»ng kìm vá»›i ý đồ bao vây tiêu diệt quân ta.
Tá» má» sáng trá»i đổ mưa tầm tã. đến chiá»u mưa có tạnh bá»›t, nhưng gió lạnh thổi hun hút không ngá»›t. Mặt sông Hương dăn dúm, sóng ì oạp vá»— bá».
Khắp thà nh phố tiếng súng cá»§a bá»n giặc bị vây hãm nổ ran ran. Phấn chấn vì tiếng súng giải vây má»—i lúc má»™t thêm gần, chúng chui hết ra khá»i những hang ổ bấy lâu ẩn náu, liên tiếp mở những tráºn phản kÃch Ä‘iên cuồng và o những đơn vị quân số Ãt á»i cá»§a quân ta Pháo hiệu xanh đỠchúng bắn lên tá»›i tấp từ bốn phÃa, như những lằn roi bầm tÃm quất lên bầu trá»i thà nh phố u ám mây chì.
Má»™t giá» ba mươi chiá»u, đội trưởng Lê Thắng dẫn các em từ Mặt tráºn khu C, vượt cầu Bạch Hổ, trở vá» bên nà y sông. Chỉ vắng hÆ¡n chục em mà hà ng ngÅ© đội thưa hẳn Ä‘i.
Má»›i chưa đầy hai chục ngà y tham gia chiến đấu mà các em trông cÅ©ng khác lạ hẳn so vá»›i cái hôm náo nức vượt sông sang Mặt tráºn. Cuá»™c sống căng thẳng, hiểm nghèo và ná»—i vất vả kinh ngưá»i cá»§a chiến tráºn đã in lên gương mặt và dáng dấp cá»§a các em sâu Ä‘áºm hÆ¡n gấp bao nhiêu lần so vá»›i ngưá»i lá»›n.
Em nà o cÅ©ng Ä‘en nhẻm, gầy sắt, ánh mắt mệt má»i vì đói ngá»§, vì phải là m việc quá sức - áo quần, ba lô, túi dết, ướt sÅ©ng nước mưa, lấm láp bùn đất chiến hà o. Ãồ đạc trong ba lô túi dết có vợi Ä‘i, nhưng trên thắt lưng em nà o cÅ©ng thêm lỉnh kỉnh nà o lá»±u đạn, dao găm, lưỡi lê...
Ãặc biệt trên gương mặt trẻ thÆ¡ cá»§a các em Ä‘á»u hằn lên khá rõ cái vẻ suy nghÄ© lo toan thưá»ng thấy trên gương mặt những ngưá»i phải đảm đương những trách nhiệm nặng ná» và nghiêm trá»ng - tình nguyện gắn bó Ä‘á»i mình vá»›i váºn mệnh và sá»± sống còn cá»§a Nhân Dân và Ãất Nước.
TÃnh nết các em cÅ©ng thay đổi nhiá»u như vẻ mặt.
Không má»™t tiếng cưá»i đùa, không má»™t lá»i trêu chá»c.
Chúng Ä‘i lặng lẽ, lầm lá»§i, đầu cúi thấp nghiêng nghiêng để tránh là n mưa bay chênh chếch như kim châm tạt và o mặt. Thỉnh thoảng có em trượt chân vồ ếch, nhưng chẳng có bạn nà o cưá»i. Và em vồ ếch lồm cồm đứng dáºy, sá»a sang cái gì đó trên ngưá»i rồi tiếp tục lặng lẽ chạy Ä‘uổi theo các bạn. Ngay cả Tư-dát, vốn tÃnh liến láu suốt ngà y cÅ©ng chẳng thấy mở miệng.
Ná»—i uất ức Ä‘au buồn vì sắp bá» lại thà nh phố quê hương cho quân giặc, cÅ©ng nặng trÄ©u trong tim các chiến si nhá» tuổi nà y không kém gì vá»›i các chiến sÄ© lá»›n tuổi khác. bởi váºy mà các em chẳng còn lòng dạ nà o để cưá»i đùa.
Hiá»n Ä‘i cuối đội, đầu đội mÅ© ca lô cá»§a Vệ-to-đầu để lại Ä‘eo tòng teng cái ống nhòm trước ngá»±c. Từ hôm Vịnh-sưa hy sinh, gần như không má»™t phút nà o cái ống nhòm rá»i khá»i ngá»±c em. Em quả quyết nói vá»›i các bạn - “Má»—i lần đưa ống nhòm lên mắt, mình Ä‘á»u thấy Vịnh-sưa đứng trong đó. Trần truồng, buá»™c ngang ngưá»i và o cá»™t thép thu lôi, Ä‘ang phất phất cá» tÃn hiệu đánh “móc†vá» cho đà i quan sátâ€.
Tư-dát xin bạn cho nhìn thá». ÃÆ°a ống nhòm lên mắt, vẻ mặt rất chăm chú, sau má»™t lát Tư-dát nghiêm trang gáºt đầu.
- Ãúng là cáºu Vịnh-sưa Ä‘ang đứng trong đó tháºt các cáºu ạ.
Vẻ mặt và giá»ng nói cá»§a Tư-dát là m nhiá»u đứa trong đội dá»±ng cả tóc gáy.
5
VỠđến cá»a Chánh Tây, đội trưởng cho đội dừng lại.
Khắp cả khu vá»±c cá»a Chánh Tây, ngưá»i Ä‘i lại nhá»™n nhạo - Vệ Quốc Ãoà n, tá»± vệ, cán bá»™ các cÆ¡ quan tỉnh - Tất cả Ä‘á»u ướt át lấm láp, mệt má»i. Từng tốp, từng tốp ngồi phệt xuống bá» cá» trát đầy bùn, bên các gốc cây, hút thuốc, uống nước, chuyện trò nho nhá»... đội trưởng cho đội táºp há»p dưới bóng má»™t cây mù u rồi chạy Ä‘i tìm cÆ¡ quan chỉ huy cuá»™c rút lui. Lát sau anh chạy vá», vá»— vá»— tay nói :
- Má»—i tổ cá» ngay má»™t em theo anh và o trạm tiếp lương, lãnh bánh tét ăn đưá»ng.
Nghe nói bánh tét, nét mặt cả đội tươi tỉnh lên một chút.
Bánh tét lãnh vá», các tổ khác má»—i đứa được má»™t đòn, riêng tổ Tư-dát - do nó Ä‘i lãnh - má»—i đứa được hai đòn. Cả đội nhao nhao há»i :
- Cáºu là m răng mà tà i dữ rứa?
Tư-dát đắc chà cưá»i há» há».
- Tá»› ba hoa thiên địa vá»›i mấy chị phát bánh má»™t hồi là m các chị cứ ôm bụng là cưá»i, rồi quăng luôn cho tá»› thêm ba đòn nữa - “Ãi Ä‘i ông tướng! - Các chị nói - chú mà còn đứng đây thì các chị cưá»i đến đứt ruá»™t mà chết thôi!â€.
Lần đầu tiên cả đội thấy cái miệng liến láu của Tư-dát được việc.
Ba giá» chiá»u, có tin quân giặc đã tiến đến sân bay Phú Bà i. Lệnh trên: Tất cả phải cấp tốc rá»i khá»i thà nh phố.
Trước lúc xuất phát, đội trưởng táºp hợp đội thà nh hà ng ngÅ© chỉnh tá». Anh báo cho cả đội biết: Sẽ phải hà nh quân suốt cả đêm hôm nay. Chúng ta sẽ rút lên chiến khu. Các em soát lại ba lô đồ đạc, xem có thứ gì không cần thiết thì vứt bá» lại để Ä‘i đưá»ng xa đỡ nặng.
Cả đội yên lặng nhìn anh. Như Ä‘oán biết các chiến sÄ© nhá» bé cá»§a anh trong giá» phút nghiêm trá»ng nà y, Ä‘ang nghÄ© gì và đang chỠđợi cái gì, anh bước ra chÃnh giữa hà ng quân, hắng giá»ng nói :
- Các em! Chúng ta phải rút khá»i thà nh phố, nhưng không phải chúng ta chịu thua chúng! Không! - Anh quắc mắt chặt mạnh bà n tay và o không khÃ, nét mặt Ä‘anh hẳn lại - Theo chá»§ trương cá»§a Hồ Chá»§ Tịch và cá»§a ChÃnh Phá»§, cuá»™c kháng chiến cá»§a chúng ta được chia ra là m ba giai Ä‘oạn. giai Ä‘oạn thứ nhất: phòng ngá»±, giai Ä‘oạn thứ hai: cầm cá»±, giai Ä‘oạn thứ ba: tổng phản công. Hiện nay chúng ta Ä‘ang bắt đầu giai Ä‘oạn thứ nhất. Thế giặc lúc nà y Ä‘ang còn mạnh, chúng ta tạm thá»i rút khá»i thà nh phố, lên vùng núi cao thà nh láºp chiến khu. Chúng ta vừa cá»§ng cố xây dá»±ng lá»±c lượng vừa tổ chức đánh giặc. Lúc đầu đánh nhá», dần dần ta đánh lá»›n. Khi thế giặc đã suy yếu, bấy giá» ta sẽ chuyển sang giai Ä‘oạn tổng phản công. Chúng ta sẽ dùng đại quân đánh chiếm lại thà nh phố, là ng mạc quê hương, giải phóng hoà n toà n đất nước. Già nh lại hoà n toà n độc láºp. Bấy giá» tất cả chúng ta sẽ được sống cuá»™c sống sung sướng hạnh phúc như có lần anh đã nói vá»›i các em.
Những lá»i giải thÃch tình hình kháng chiến hết sức đơn giản đó cá»§a đội trưởng đã là m cho gương mặt ỉu xìu cá»§a cả đội vụt rạng rỡ phấn chấn hẳn lên. Tháºt ra các chiến sÄ© nhá» bé nà y đâu có cần đến những lá»i giải thÃch tháºt thuyết phục vá»›i lý lẽ tháºt Ä‘Ãch đáng, Ä‘iá»u mà lúc nà y chúng cần là được ngưá»i chúng hoà n toà n tin cáºy, khẳng định niá»m tin. khẳng định chiến thắng. Mà khẳng định không phải bằng lý lẽ mà bằng thái độ, tình cảm. Bởi má»™t lẽ, các em yêu Cách Mạng, yêu Tổ Quốc, yêu những lý tưởng cao đẹp cá»§a cuá»™c sống vá»›i tình yêu thÆ¡ ngây gần gÅ©i như tình yêu cha, yêu mẹ, yêu ông bà ... Lẫn trong ná»—i Ä‘au khổ, uất ức chân chÃnh cá»§a ngưá»i chiến sÄ© khi cảm thấy mình phải tạm thá»i thua giặc có cả lòng tá»± ái cá»§a trẻ con khi bị thua má»™t keo váºt, má»™t tráºn bóng đá...
Hòa-Ä‘en hôm vá» táºp trung đội, dá»c đưá»ng ghé và o quán mua viên kẹo bi ngáºm chÆ¡i. Trong quán, ngoà i bà bán hà ng còn có hai ông khách mặc áo dà i Ä‘en quần lụa xá xị trắng, Ä‘ang ngồi sát vách hút thuốc lá Cẩm Lệ.
Nhìn qua cách ăn mặc, Hòa-Ä‘en cÅ©ng Ä‘oán biết hai ông nà y thuá»™c loại giầu có hoặc là m quan ngà y trước. Hai ông vừa hút thuốc vừa nói chuyện thá»i thế. Lúc đầu em chẳng để ý câu chuyện cá»§a hai ông. Em còn mải mê vá»›i viên kẹo bi cá»§a bà bán hà ng vừa trao cho. Chà , viên kẹo dinh dÃnh trong như thá»§y tinh, có Ä‘iểm những vằn xanh, đỠđẹp mê ngưá»i. em tháºn trá»ng đút viên kẹo và o mồm, ngáºm và o má»™t bên má để mút dần. Chất ngá»t mát cứ lan dần ở đầu lưỡi. Ãịnh bước ra khá»i quán em bá»—ng nghe má»™t trong hai ông khách nói :
- Cà cuống chết đến Ä‘Ãt vẫn còn cay? Tây há» Ä‘uổi cho chạy ré còi vẫn còn nói cứng. Những là toà n dân kháng chiến, toà n diện kháng chiến, những là trưá»ng kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi! Thắng lợi chạy dà i!
Ông khách thá» hai có hà ng ria mép Ä‘en nhánh, vắt vẻo Ä‘iếu thuốc lá sâu kèn trên cặp môi thâm sì cưá»i khẩy tiếp lá»i :
- Bác không nhá»› ngay cái bữa đầu tiên nổ súng tôi đã nói ngay: Việt Minh răng cÅ©ng thua Tây. Ãá»i thuở mô mác là o đâm thá»§ng xe tăng!
Hòa-Ä‘en đứng khá»±ng lại ở ngưỡng cá»a. Em đỠmà y say mặt vì tức. còn tức hÆ¡n cả cái hồi còn ở nhà , khi có đứa réo tên cha mẹ ra mà chá»i. Em muốn cãi lại hai cái lão già mặc áo Ä‘en ni để bênh vá»±c cho kháng chiến, cho Việt Minh, cho Vệ Quốc Ãoà n. Nhưng em không biết phải cãi như thế nà o - Ãúng là quân ta phải rút lui ở Mặt tráºn Ruổi tháºt. Nhưng... nhưng... em giáºn run lên vì cảm thấy mình bất lá»±c, vì bị xúc phạm má»™t cách cay đắng. Viên kẹo bi vừa ngáºm, má»›i suýt được có hai cú nước bá»t, ngá»t ngon đến chết được, thế mà em nhổ phăng ngay xuống đất, em quay lại nhìn hai ông khách, trợn mắt chá»i :
- Tổ cha bay? Hai đứa bay là đồ Việt gian?
Rồi ù té chạy. Ông khách có ria mép chụp chiếc guốc Ä‘ang xỠở chân, nhảy chồm ra cá»a ném theo.
Thằng cha ném rất bợm, suýt ná»a trúng đầu em. Em vừa chạy vừa chổng mông vá» phÃa ông khách, vá»— bồm bá»™p gà o to :
- Tổ cha hai thằng Việt gian có ăn Ä‘Ãt tao đây!
Chá»i, vá»— Ä‘Ãt mà cÆ¡n giáºn vẫn không sao nguôi được.
Cà ng nghÄ© đến câu chuyện cá»§a hai lão già mặc áo dà i Ä‘en, máu trong ngưá»i em cà ng sôi lên. Em bặm môi, nghiến răng, trợn mắt, quát to lên má»™t mình :
- Tao mà có khẩu súng, tao nã cho hai thằng bay hai phát vô giữa lỗ miệng ngay!...
Lúc nà y đứng trong hà ng, Hòa-Ä‘en như nuốt từng lá»i giải thÃch cá»§a đội trưởng. Em chặc lưỡi xuýt xoa tiếc mãi chưa được đội trưởng giảng cho nghe vá» ba giai Ä‘oạn kháng chiến như bữa ni. Mình sẽ giảng cho hai cái thằng già mặc áo Ä‘en dà i phải cứng há»ng, trắng mất ra. Mình mô có thèm chá»i cho nhá»›p miệng, vá»— Ä‘Ãt cho nhá»›p tay.
Tư-dát quay sang nói vá»›i Lượm đứng bên cạnh, giá»ng buồn buồn :
- Nếu rút lên chiến khu mà đánh không thắng thì là m răng mi hè? Chắc tụi mình phải ở luôn trên đó, là m lấy nhà mà ở, trồng lấy khoai sắn mà ăn, rồi đóng khố để tóc dà i như ngưá»i thượng cà răng căng tai. Có chết thì chôn luôn trên đó.
Lượm sá»a lại hai quả lá»±u đạn má» vịt Ä‘eo trước bụng, nói giá»ng lá»™ vẻ Ä‘au đớn.
- Theo tao thà ở luôn trên núi, ăn sắn Ä‘eo gùi đóng khố, chết thì chôn luôn trên đó, còn hÆ¡n là phải vỠở chung ở lá»™n vá»›i ba thằng Tây, ba thằng Việt gian, ngà y ngà y phải ngó tụi hắn Ä‘i lại nghênh ngang trên đưá»ng phố mình như ngà y chưa Cách Mạng!
- Ãúng đó anh Lượm ạ. Em cÅ©ng nghÄ© như anh rứa - Mừng đứng sau lưng Lượm, báºt lên nói - Em a, em thà chết đói chứ không thèm ăn má»™t há»™t cÆ¡m cá»§a tụi Tây, tụi Việt gian!
Mừng nÃu tay Tư-dát há»i :
- Anh Tư nà y, ba giai đoạn cái chi chi anh hè?
Tư-dát giá»ng chê trách :
- Phòng ngá»±, cầm cá»±, tổng phản công! có rứa mà không nhá»›. Tối bụng tối dạ như mi mà đi há»c thì cứ gá»i lấy bồ mà đựng trứng vịt lá»™n.
Mừng không để ý đến lá»i chê trách cá»§a Tư-dát. Em còn mải nhẩm Ä‘i nhẩm lại cho nhá»›: “Phòng ngá»±, cầm cá»±, tổng phản công. Phòng ngá»±, cầm cá»±, tổng phản công...†Tá»± nhiên em rá»›m rá»›m nước mắt nghÄ© thầm :
“Chao, ước chi chừ được gặp mạ, nói cho mạ nghe cái ba giai Ä‘oạn, để mạ khá»i lo khá»i buồn mà bệnh thêm nặng. Mạ Æ¡i, Vệ Quốc Ä‘oà n ta răng cÅ©ng đánh Ä‘uổi được tụi Tây, nước mình răng cÅ©ng được độc láºp, mạ răng cÅ©ng được ChÃnh phá»§ cho vô nhà thương to nhất, nhiá»u thứ thuốc qúy nhất chữa cho mạ là nh bệnh suyá»…n... Mạ đừng lo chi cả mạ Æ¡i!â€.
6
Các đơn vị lÅ© lượt lên đưá»ng rá»i khá»i thà nh phố. Má»™t hồi còi dà i. Ãá»™i Thiếu niên trinh sát nối theo sau má»™t đơn vị Vệ Quốc Ä‘oà n, rá»i khá»i cá»a Chánh Tây, theo con đưá»ng số Má»™t, Ä‘i vá» phÃa cầu An Lá»—.
Chốc chốc các em ngoái đầu lại, cặp mắt buồn rưá»i rượi, thương tiếc xót xa. Má»™t ngá»n lá»a rất to bùng lên từ phÃa cầu Bạch Hổ. Quân ta Ä‘ang rưới xăng đốt cầu.
Lúc nà y mưa đã bá»›t nặng hạt và chuyển thà nh má»™t mà n bụi má» dà y đặc. gió lạnh thổi bá»i bá»i. thà nh phố xa dần, chìm khuất sau mà n mưa. Chốc chốc trong cái biển bụi mưa đặc sệt đó lại rá»™ lên những trà ng súng dà i ằng ặc. Tiếng súng như muốn nhắc cho Ä‘oà n quân rút lui biết :
“Huế ở phÃa ni, Huế ở phÃa ni!†- Xa xa, phÃa nam thà nh phố, tiếng đại bác giặc nổ rá»n như sấm đất.
Tư-dát mải ngoái đầu nhìn Huế chân vấp phải hòn đá, kêu “ối!†Mặt em nhăn nhó xuýt xoa, nhắc bà n chân đau lên nhảy lò cò một quãng :
- Tá»› vấp sứt mất cái móng chân rồi các cáºu Æ¡i. - Em rên rỉ.
Bồng cúi lượm má»™t hòn đá, ném ngược trở lại căm tức chá»i :
- Mả cha ba thằng Tây? Lúc ni trong các vị trà chắc cha con giòng giống tụi hắn Ä‘ang ôm nhau mà nhảy đầm vá»›i hát xì lô, xì la Ä‘iếc cả Ä‘Ãt?
Hình ảnh Bồng bất ngá» gợi lên đó là m khÆ¡i ngòi giáºn Ä‘ang ám ỉ trong lòng cả đội. Các em cùng nhao lên thi nhau tìm hết lá»i độc địa để nguyá»n rá»§a tui thá»±c dân cướp nước.
Ôi! Quả tháºt không gì là m cho ngưá»i chiến sÄ© Ä‘au đớn uất giáºn hÆ¡n khi hình dung quân thù Ä‘ang ôm nhau nhảy múa trên đất Ä‘ai quê hương mình!
Tư-dát chân vẫn nhảy lò cò, nói như muốn an ủi các bạn.
- ÃÆ°á»£c, cứ để cho tụi hắn ôm nhau nhảy đầm vá»›i hát xì lô xì la. Äến ngà y tổng phản công, tụi ta vá» chiếm lại Huế. Tụi ta sẽ dùng súng cắm lưỡi lê lùa tuốt tuốt cả Tây đầm, lá»›n, nhá», già , trẻ ra sân váºn động Ãất Má»›i Xung quanh sân váºn động, tụi ta sẽ bố trà toà n F.M - Hốt kÃt - Chiêu Hòa hai nòng, rồi ra lệnh cho cha con tụi hắn phải ôm nhau mà nhảy đầm vá»›i hát xì lô xi la đúng như hôm ni. Äứa mô không chịu nhảy, chịu hát, ta kéo cổ ra, tạch tạch “phơ†luôn? Rồi các cáºu coi tụi hắn vừa nhảy vừa hát vừa đái hết cả ra quần, ra váy là m thối inh cả sân váºn động?
Cái viá»…n cảnh trả thù giặc mà Tư-dát vừa tưởng tượng ra đó là m cho cả đội nguôi nguôi bá»›t giáºn. Chúng tranh nhau bà n tán thêm bá»›t cách thức tổ chức trả thù cá»§a Tư-dát.
Ra đến cầu An Lá»—, ngưá»i chạy giặc ùn ùn cà ng đông. Ngoà i bá»™ đội, cán bá»™, còn cÆ¡ man nà o là đồng bà o. Kẻ gánh ngưá»i khiêng, ngưá»i dắt xe đạp, ngưá»i đẩy xe bò, ngưá»i dắt con, ngưá»i bế cháu... ồn à o nhốn nháo như vỡ chợ. Nhiá»u Ä‘oạn đưá»ng bị tắc nghẽn không sao nhÃch lên được - suốt dá»c đưá»ng đồng bà o vứt lại không biết bao nhiêu đồ lá», cá»§a nả mà chẳng ai buồn nhặt. Ngang qua Hương Cần cái là ng có xuýt ngon nổi tiếng, đội Ä‘uổi kịp má»™t đơn vị súng cối tám mốt ly... Anh Vệ Quốc Quân vác cái nòng súng Ä‘i giữa hà ng quân cao vượt lên. Anh vác cái nòng thép to như cá»™t nhà mà coi bá»™ nhẹ không. Ãầu anh đội mÅ© sắt, quần xắn đến bắp-vế, hai cẳng chân to và đen không khác chi hai cái nòng súng cối tám mốt. Trông bá»™ anh quen quen - Mừng nháºn ra anh đầu tiên. Nó mừng rỡ chạy vượt lên gá»i to :
- Anh So? Anh So?
Anh đổi vai vác nòng súng, rồi quay lại, phướn mà y nhìn bá»n trẻ. Anh mở rá»™ng miệng cưá»i hồn háºu phô hết cả hai hà m răng to, và ng khè khói thuốc lá, cả đội liá»n nháºn ra chÃnh là cái anh công binh phụ trách bom cầu Bạch Hổ hôm nà o.
Ãá»™i trưởng bước lại, bắt tay anh :
- Äồng chà lại chuyển qua moóc-chê tám mốt à ? Răng không ở công binh nữa?
Anh So cưá»i há» há» :
- Trá»i sinh ra tui là cốt để ăn no vác nặng. Cấp trên thấy tui sức vóc ra ri mà giao cho cầm sợi dây bom quá nhẹ, uổng! Các ông má»›i Ä‘iá»u tui qua để vác cái cá»™t nhà sắt ni đây đồng chà ạ. Anh đưa bà n tay há»™ pháp vá»— đánh bá»™p cái và o nòng súng moóc-chê.
Tư-dát đứng gần đó là m bộ hớt hải kéo tay anh :
- á»i, anh vá»— nhè nhẹ chá»› vá»— mạnh rứa lỡ bẹp mất nòng súng, Tây đến lấy chi mà bắn anh?
Chú đưa tay sỠvà o chỗ nòng súng anh vừa vỗ miệng xuýt xoa :
- Chết cha rồi, hơi bẹp, hơi bẹp!
Anh trung đổi trưởng moóc-chê cho trung đội nghỉ giải lao mưá»i phút. Ãá»™i trưởng cÅ©ng thổi còi cho đội lánh sang bên đưá»ng nghỉ cùng vá»›i các anh moóc-chê. Mừng từ nãy tá»›i giá» vẫn đứng sát sau lưng anh So. Em ngáºp ngà ngáºp ngừng muốn há»i anh cái gì nhưng thấy anh còn mải nói chuyện nên lại thôi. Anh So sá»±c nhá»›, quay lại :
- Mừng đó em? Chút nữa thì anh quên mất. Cách đây ná»a tháng, anh có công tác phải vá» Bao Vinh. Ngang qua nhà em anh tranh thá»§ tạt vô, thì may cách chi, đúng lúc mạ em Ä‘ang sá»a soạn đồ lá» gánh gióng để Ä‘i tản cư. Anh liá»n kể vá»›i mạ chuyện anh gặp em: “Thằng con chị nó Ä‘i Vệ Quốc Ãoà n ở Äá»™i Thiếu niên trinh sát Trung Ä‘oà n Trần Cao Vân coi bá»™ oách lắmâ€.
Nhưng mạ em nhất định không tin, cứ khăng khăng nói: “Chú thương chị, bà y đặt chuyện ra mà nói cho chị vui lòng, chứ thằng con chị còn sống là m răng được chú Æ¡i? Từ ngà y cháu mất Ä‘i không đêm mô chị không nằm mê thấy cháu vá» ngồi dưới chân giưá»ng chị, ôm mặt khóc tỉ tê: con chết oan uổng lắm mạ ná»›..†Anh chưa biết là m cách răng cho mạ em tin thì vừa vặn sá»±c nhá»› đến bó lá tầm gá»i em gá»i anh dạo ná». Rứa là anh mở ba lô lấy ra đưa luôn cho mạ em - “Chị không tin thì đây, lá tầm gá»i thằng con chị nó nhá» tui mang vá» cho mạ nó, để mạ nó sắc uống là nh bệnh suyá»…n kinh niên đây. Nó còn dặn chị chặt nhá» lá ra, sao và ng, hạ thổ, đổ năm bát nước sắc lấy má»™t. Uống bốn năm lần là khá»i bệnh. Chị biết không nó khoe vá»›i tui là phải trèo lên Ä‘á»t ngá»n cây bút bút cao nhất Huế và o giữa lúc ná»a đêm để hái nó đó. Công trình hắn ra rứa nên tui phải giữ cái bó lá ná»› con hÆ¡n cả thần giữ cá»§a. chị nghÄ© coi, nếu con chị nó không nói thì là m răng tui biết được chị mắc bệnh suyá»…n kinh niên? Vá»›i lại là m răng tui có sẵn lá tầm gá»i trong ba lô để đưa ra ngay cho chị?†Lúc đó mạ em má»›i cầm lấy bó lá, ngó trân trân má»™t lúc, mặt coi bá»™ dại hẳn Ä‘i. Anh sợ quá tưởng mạ em mừng quá hóa Ä‘iên. Mạ em kêu lên má»™t tiếng là m anh rúng cả tim : “Úi chao ôi! Ãúng là thằng con tui nó còn sống thiệt rồi chú Æ¡i†Rồi mạ ôm rịt bó lá vô ngá»±c vừa khóc vừa cưá»i và nói - “Ai ngá» con còn sống con Æ¡i? Rứa mà con là m mạ khóc hết nước mắt nước mÅ©i...†Mạ kể vá»›i anh: “Hồi còn ở nhà há»… má»—i lần tui lên cÆ¡n hen, là cháu cá»§a chú ngồi bên tui suốt ngà y suốt đêm chưá»m ngá»±c cho tui. Rồi lần mô hắn cÅ©ng nói: Mạ ạ, con nghe cụ Ba Trà nói thứ lá cây tầm gá»i Ä‘áºu trên ngá»n cây bút bút tháºt cao, trèo lên đúng lúc ná»a đêm mà hái vá», phÆ¡i khô, sao và ng rồi sắc uống, thì bệnh suyá»…n nặng mấy cÅ©ng là nh. Con ước chi có cây bút bút ngá»n cao thấu trá»i, Ä‘áºu tháºt nhiá»u tầm gá»i, để con trèo lên hái vá» sắc cho mạ uống. Cháu cá»§a chú nó hiếu nghÄ©a như rứa đó chú ná»›...â€. Rồi mạ em lục gánh, lôi trong bị quần áo ra má»™t bá»™ áo quần cá»§a em còn má»›i tinh, quần sóc xanh vá»›i áo sÆ¡ mi trắng cụt tay. ÃÆ°a bá»™ áo quần cho anh, mạ nói: “Bá»™ áo quần ni chị may cho cháu nhưng cháu chưa kịp mặc. Mấy lần cháu nó đòi mặc chị lại không cho, nói để dà nh đến Tết mặc, mình con nhà nghèo, ăn mặc tùng tiệm răng xong thì thôi... Hôm chị má»i thầy pháp là m lá»… cầu hồn cho cháu chị định đốt vá» dưới đó cho cháu nó mặc. Nhưng thầy pháp nói ma chỉ biết mặc quần áo giấy thôi. Rứa là chị phải thuê thợ mả dán má»™t bá»™ quần áo giấy giống in như bá»™ ni, đốt cho cháu... Chừ may mắn được gặp chú đây, chị muốn nhá» chú đưa giúp cho cháu, nói vá»›i cháu giúp chị: Biết con còn sống, theo Vệ Quốc Ãoà n mạ mừng lắm, mạ không giáºn con mô. Con phải cố gắng theo kịp bầu bạn, anh em, Vệ Quốc Ãoà n giao cho việc chi phải là m đến nÆ¡i đến chốn, phải chăm chỉ giá»i giang. Vá»›i lại con nhá»› đừng Ä‘i giang nắng nhiá»u mà phải cảm thì khổ mạ...†Anh nói vá»›i mạ em: “Chuyến ni vá» chưa chắc tui đã gặp lại được nó. Tôi sợ mang theo mà là m mất cá»§a cháu thì tá»™i cháu lắm. Chị cứ giữ lấy, răng rồi cÅ©ng có bữa hắn được cấp trên cho vá» phép thăm chị thôi...â€
Kể đến đó anh tắc lưỡi: “Tiếc quá, biết rứa hôm đó anh mang bá»™ áo quần Ä‘i cho xong, có phải chừ em được mặc áo má»›i rồi không?†Nghe chuyện mạ, Mừng cÆ¡ hồ ngồi không vững nữa. Bà n tay nhá» bé, Ä‘en đũi, các ngón tay bị móp vì dầm lạnh, cứ bÃu chặt lấy vai áo anh, như sợ ngã. Em úp mặt và o ngá»±c anh, nước mắt nó thấm qua áo anh, nóng bá»ng.
Và lạ lùng chưa, cả đội và cả các anh trong trung đội moóc-chê, mắt ngưá»i nà o cÅ©ng đỠhoe.
Chiá»u hôm sau, đội rút đến cầu Hiá»n SÄ©. Có tin quân giặc đã trà n và o thà nh phố.
Äi bá»™ má»™t ngà y má»™t đêm, bà n chân đứa nà o cÅ©ng rá»™p phồng. đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i các em phải chuyến Ä‘i bá»™ xa đến thế. Nhiá»u em phải cởi cả áo, cả quần dà i, xé ra bá»c bà n chân má»›i bước nổi. Äá»™i trưởng Ä‘i già y săng-đá không bÃt tất, hai bà n chân anh cÅ©ng rá»™p phồng, nhưng nhất định anh không cởi già y. Phải lá»™i qua nhiá»u quãng đưá»ng ngáºp nước mưa nhen thỉnh thoảng anh lại nằm dà i xuống đất, giÆ¡ ngược hai chân lên trá»i để dốc nước trong già y ra. Các em gá»i đùa ỉa Ãá»™i trưởng táºp xiếc - Nhắc đến xiếc, cả đội lại nhá»› đến những bạn hiện vắng mặt: Vệ-to-đầu, Lai, Du, NghÄ©a, Ãoà n, Trà , Tá». - Từ hôm các bạn rá»i Huế theo các đơn vi bổ sung cho Mặt tráºn phÃa Nam, không em nà o có tin tức gì vá». Hiện lúc nà y các bạn Ä‘ang ở đâu - có còn đầy đủ cả không - có bạn nà o bị thương hay hy sinh. Trưa hôm qua, các em gặp má»™t đơn vị thuá»™c tiểu Ä‘oà n Mưá»i tám, vừa từ trong đó rút ra. Các anh kể: “Trong tráºn kịch chiến ở đèo MÅ©i Né, có má»™t chú liên lạc không rõ ở đơn vị nà o, trạc tuổi các em, đã trúng đạn hy sinh. Chú ta chết mà mặt cứ tươi rói, không ai dám nhìn lâu Ä‘au ruá»™t quá! Vì phải rút lui gấp nên không mang chú ta theo được, phải dùng lưỡi lê đà o huyệt chôn trên đỉnh đèo. Trước khi chôn, các anh đã cẩn tháºn lấy cái áo súng khẩu đại liên Hốc-kÃt bá»c xác. Chú ta nằm vừa vặn cái áo súng...†Má»™t anh trong đơn vị nà y nghe xong câu chuyện đã trầm ngâm kết luáºn: “Rứa đó các em ạ. Äá»i chiến sÄ© Vệ Quốc chúng ta không phải là da ngá»±a bá»c thây mà áo súng bá»c thây? Cuá»™c chiến đấu cá»§a chúng ta hôm nay dữ dá»™i và quyết liệt hÆ¡n xưa nhiá»u lắmâ€.
Không hiểu sao cả đội em nà o cÅ©ng nghÄ© chú liên lạc “áo súng bá»c thây†đó có thể là Vệ-to-đầu. Cả đội Ä‘á»u biết đứa thân nhất vá»›i Vệ là Hiá»n. Hai đứa đã nháºn nhau là m anh em kết nghÄ©a. Chúng hẹn nhau khi mô đánh Tây xong sẽ vỠở vá»›i nhau. Cùng là m cùng ăn, cùng sống cùng chết.
Bởi váºy em nà o cÅ©ng tránh nói ý nghÄ© đó ra trước mặt Hiá»n, sợ bạn buồn tá»™i. Riêng Hiá»n không mấy khi thấy nhắc đến Vệ. Và há»… thấy bạn nà o Ä‘ang nói chuyện Vệ-to-đầu là em lảng xa. Nhưng đêm đến, nhiá»u bạn ngá»§ cạnh em phải bừng tỉnh vì tiếng Hiá»n khóc thổn thức trong mÆ¡ - em ú á»› gá»i tên bạn...
7
Vượt qua cầu Hiá»n SÄ©, các đơn vị rút lui rá»i bá» quốc lá»™ số Má»™t, rẽ trái theo con đưá»ng rải đá Ä‘i vá» phÃa là ng Cổ Bi.
Bây giá» núi xanh đã ở trước mặt Ä‘oà n quán rút lui. Ãêm đến, đội cùng vá»›i các đơn vị rút lui được lệnh nghỉ lại ở là ng Cổ Bi. Äồng bà o ở đây đã chạy lên núi hết. Nhà cá»a bá» trống toang.
Là ng nằm cạnh con sông Bồ nước xanh rợn ngưá»i. Khoảng hai giá» sáng, đội trưởng đánh thức cả đội dáºy, Ä‘i ra bến sông. Ngoà i bến đứng đặc ngưá»i, lố nhố súng đạn, ba lô, túi dết... Dưới sông, đò Ä‘áºu thà nh dãy dà i.
Từng toán, từng toán lần lượt xuống đò, đội xuống một con đò dà i như con thoi có một ông cụ và một o chèo đò.
Bóng tối nhòa nhòa không nhìn rõ mặt. Con đò rẽ nước nối Ä‘uôi các đò Ä‘i trước, ngược sông. Mặt sông gợn sóng lốm đốm sao và ánh lá»a chà i đây đó. Nhiá»u quãng núi đá dá»±ng thà nh vại sát bá» sông. Con đò lướt Ä‘i trong bóng núi Ä‘en thăm thẳm như chui và o hang sâu. Tảng sáng, đò cáºp bến là ng Trò. Là ng nằm giữa má»™t thung lÅ©ng hẹp, má»™t mặt là sông xanh rợn ngưá»i, ba mặt kia vây quanh núi cao trùng Ä‘iệp, bên kia sông cÅ©ng là núi, vách núi hoang vu, chim kêu vượn hú, san sát chuối rừng, song mây.
Nhân váºt quan trá»ng đầu tiên các em gặp lại khi vừa đặt chân lên bến là ng Trò là “ông-già -bảy-lăm†khẩu sÆ¡n pháo cổ lá»— độc nhất cá»§a trung Ä‘oà n và đồng thá»i là niá»m tá»± hà o đặc biệt cá»§a toà n Mặt tráºn Huế - Thừa Thiên. Bây giá» nhìn “ông†má»›i tiá»u tụy là m sao?
Nòng má»™t nÆ¡i, bánh, cà ng má»™t nẻo. Tất cả các bá»™ pháºn trên thân thể “ông†được tháo rá»i ra chất thà nh má»™t đống lá»§ng cá»§ng dưới gốc cây mÃt. Nòng ông bị đạn đại bác bô-pho cá»§a giặc bắn toe mất đầu hôm ông đứng dưới chân cá»™t cá» khạc đạn. Các anh ở xưởng quân giá»›i phải cưa đứt chá»— bị đạn, dà i đến hÆ¡n gang tay. Dạo đó được tin nà y chiến sÄ© cả mặt tráºn lo lắng buồn rầu, coi là má»™t tổn thất không gì bù đắp được...
Cả đội xúm xÃt quanh ông, em sá» nòng, em sá» cà ng, em sá» bánh... nét mặt em nà o cÅ©ng rầu rầu xót xa. Các em có má»™t mối cảm tình đặc biệt đối vá»›i “ông†- “ông†đã góp phần là m nên vinh quang cho đội, vá»›i chiến công lừng danh Mặt tráºn cá»§a Vịnh-sưa. Bởi váºy mà cả đội nhìn cái thân thể tiá»u tụy, tà n phế cá»§a “ôngâ€, lòng cứ xót xa quyến luyến không dứt...
Các anh xưởng quân giá»›i khiêng ra má»™t hòm mỡ súng, tá»ng và o nòng “ông†chuẩn bị thả “ông†xuống đáy sông Bồ, để “ông†khá»i lá»t và o tay giặc. Cả là ng Trò nhà nà o cÅ©ng cháºt nÃch cán bá»™, bá»™ đội rút lui. Rất nhiá»u kho tà ng, công xưởng cá»§a tỉnh được di chuyển lên đây từ trước.
Các em chạy loanh quanh khắp là ng. Trong má»™t vưá»n mÃt râm như rừng, các em gặp má»™t cái kho năm gian lá»›n, chất toà n nôi đồng. Nồi chất cao từ mặt đất đến nóc nhà đủ các cỡ, từ nồi nấu má»™t hai ngưá»i ăn đến loại nồi ba mươi luá»™c được năm sáu chục đòn bánh tét. Cái nà o đáy cÅ©ng bị chá»c thá»§ng. Ãó là nồi cá»§a đồng bà o trong tỉnh á»§ng há»™ trong Tuần-lá»…-đồng, để đúc đạn bắn giặc.
Không hiểu sao đứng nhìn cái kho nồi đồng thá»§ng đáy nà y, cả đội thấy lòng nao nao buồn. Chao, nếu những chiếc nồi nà y mà biết nói, chúng có thể kể lại biết bao Ä‘iá»u cảm động, thú vị vá» cuá»™c sống cá»§a hà ng chục nghìn gia đình khác nhau... có những chiếc nồi quanh năm chỉ nấu toà n cÆ¡m độn khoai, sắn, lại có những chiếc má»—i năm chỉ được má»™t vai lần bén hÆ¡i lá»a, những cái miệng trẻ con mếu máo, gà o khóc bên miệng những chiếc nồi không còn Ä‘Ãnh hạt cÆ¡m.
Các em bà n cãi, ước tÃnh nếu đúc hết tất cả số nồi đồng nà y thì được bao nhiêu viên đạn?
Tư-dát chỉ một cái nồi sứt quai nằm gần sát mái nhà , quả quyết nói :
- Ãúng là cái chú nồi đồng Ä‘iếu cá»§a nhà tá»›. Tá»› chỉ nhìn thoáng là nháºn ra ngay. Chú ta sứt mất má»™t quai, má»—i lần bắc chú xuống bếp, mạ tá»› cứ phải lót gié vô bên mép chú.
Tư-dát rút cái súng cao su trong túi ra, lắp viên sá»i bắn má»™t phát trúng luôn cái nồi sứt quai vừa chỉ. Em nói vá»›i cái nồi.
- Chá»› em không nháºn ra anh à em? Anh là anh Tư-dát yêu dấu cá»§a em đây mà . Hay tại bữa ni anh mặc áo quần Vệ Quốc Ãoà n oai quá, nên em lạ? Mạ anh đưa em Ä‘i Vệ Quốc Ãoà n từ cái hồi Tuần-lá»…-đồng năm ngoái, cùng vá»›i em mâm, anh xanh, em còn nhá»› không? Từ đó đến nay cả nhà ai cÅ©ng chắc là em đã chui vô nằm trong ngá»±c tụi Tây thá»±c dân rồi chá»›. Ai ngá» em còn nằm vá»›i đơn vị ở đây.
Tư-dát nghiêng đầu, khum lòng bà n tay đặt lên và nh tai, mắt hấp ha hấp háy là m bá»™ Ä‘ang chăm chú lắng nghe cái nồi trả lá»i. Tư-dát hất hất cằm, là m tuồng mặt giáºn, há»i lại :
- Răng, em nói là em không nhá»› ra anh Tư mô à ? Trà nhá»› em răng kém dữ rứa? Hèn chi Ä‘Ãt em Ä‘en thui?
Em quay lại nói với các bạn :
- Các cáºu không biết, tá»› đã há»c qua sách xem tướng nồi, anh nồi đồng mô mà đÃt Ä‘en thui là rất kém trà nhá»› - Em lại nói tiếp chuyện vá»›i chú nồi - Anh Tư mà má»—i lần Ä‘i há»c vá» là chạy ngay xuống bếp dỡ vung em ra, thò luôn tay còn dÃnh đầy má»±c vô hông em, vét cÆ¡m nguá»™i cục ra ăn vá»›i nước mắm dầm á»›t ấy mà ...
Cáºu chuyện ba hoa thiên địa cá»§a Tư-dát là m cho cả đội đâm ngùi ngùi nhá»› nhà , nhá»› mẹ, nhá»› cha. Mừng cÅ©ng bắt chước Tư-dát nhá»›n nhác nhìn ngó khắp kho, tìm cái nồi nhà mình - tìm má»™t lúc em má»›i sá»±c nhá»› nhà mình không có nồi đồng - Từ trước đến nay mạ em chỉ nấu cÆ¡m bằng nồi đất.
8
Ãá»™i được lệnh nghỉ lại là ng Trò má»™t ngà y: chuẩn bị cÆ¡m nắm, muối mè để hà nh quân vượt núi lên chiến khu Hòa Mỹ.
Sáng sá»›m hôm sau, khi cảnh váºt còn tối má» sương núi, đội đã táºp hợp thà nh hà ng ngÅ©, đến trạm tiếp lương, linh cÆ¡m nắm, muối mè. Má» sáng, đội thà nh hà ng má»™t, Ä‘i theo má»™t ông lão dẫn đưá»ng, rá»i là ng Trò, tiến vá» phÃa dãy núi cao trước mặt. Ông lão dẫn đưá»ng đầu cạo trá»c trụi như sư cụ râu cằm lÆ¡ thÆ¡ chỉ chừng và i chục sợi. Cặp mắt ông lúc nà o cÅ©ng nheo nheo như bị chói nắng hoặc bị khói cay. Hai bên mép ông có hai đưá»ng nhăn sâu hoắm như lấy dao mà trổ, ôm vòng lấy cái miệng rá»™ng hÆ¡i móm, nhìn rất hóm. Ông đội cái nón mê Ä‘an bằng tre cáºt nặng không thua gì cái mÅ© sắt, mặc bá»™ bà ba vải nâu bạc phếch dầy đặc những mụn vá xanh Ä‘en và cái quần xà lá»n mà u cháo lòng dải đến gối, đặc biệt ông có cái bụng to tướng như bụng đà n bà chá»a bảy tám tháng - bụng cá»§a ngưá»i sốt rét kinh niên thà nh báng. Chắc do đó mà tên ông là Bụng.
Ông Bụng ngưá»i là ng Hòa Mỹ, là m nghá» bứt tranh đốt than. Ông được Ban chi huy Mặt tráºn trưng dụng cùng má»™t số bà con khác trong địa phương, sang là ng Trò dẫn đưá»ng cho các đơn vị rút lên chiến khu.
Ông Bụng dẫn đội vượt núi theo má»™t con đưá»ng dốc ngoằn ngèo, còn nguyên dấu rá»±a mở đưá»ng. Hai bên lối Ä‘i lau sáºy, cây cối um tùm, hoang vu đến rợn ngưá»i. Dây leo, giang, mây song bò ngang bò dá»c trên đưá»ng như đà n trăn, đà n rắn. Nhiá»u cây gá»— ba bốn ngưá»i ôm, mục gãy đổ ngang lối Ä‘i phải khom mình chui qua Trên mặt đất lá»›p lá»›p lá rụng thối, vắt sên như trấu ngo ngoe, ngo ngoe... Bà n chân vừa lướt qua là chúng bám ngay lấy, cắn hút máu - còn lÅ© vắt xanh thì Ä‘áºu trên lá cây, rình bám và o cổ, và o vai, chui tá»t và o nách, và o bẹn, lúc nà o không hay. Chúng cắn hút máu cho đến lúc no tròn như quả sim rồi rụng xuống. Cả đội lúc đầu em nà o bị vắt sên bám phải, cÅ©ng sợ rúm ngưá»i lại. Nhưng rồi thấy sợ không xong vá»›i cái tụi hút máu ngưá»i nà y, cà ng co ngưá»i lại tui hắn cà ng bám dá». Các em đà nh phải nhắm mắt, nghiến răng túm lấy cái mình trÆ¡n nhá»›t cá»§a bá»n sên vắt dứt ra ném Ä‘i. Và i lần đầu còn thấy ghê tay, nhưng chỉ sau má»™t buổi đưá»ng là hết sợ. Hai cẳng chân em nà o cÅ©ng nhoe nhoét máu - con sên dứt ra rồi, máu vẫn cứ tiếp tục chảy, cái giống nà y rất tà i, bao giá» cÅ©ng nhằm trúng mạch máu.
Lần đầu tiên được nếm mùi leo dốc núi, các em mặt bạc trắng vì mệt thở cả mắt lẫn tai. Nhiá»u em bò ra dốc. Leo má»™t Ä‘oạn dốc ông Bụng lại phải dừng lại đợi.
Ông ngồi xuống má»™t gốc cây, lôi từ trong túi áo má»™t nùi thuốc lá ngá»n rứt ra và quấn những Ä‘iếu thuốc to bằng ngón chân cái - Ông đánh lá»a châm thuốc bằng má»™t con dao nhÃp, má»™t hòn đá to bằng nắm tay và má»™t cái bùi nhùi - Các em nhìn ông đánh lá»a kiểu nà y phục lăn.
Lạ hơn nữa là hai chân ông không thấy một con vắt nà o cắn.
- Là m răng vắt lại không cán ông? - Các em xúm tại há»i - Hay ông có bôi thứ thuốc chi?
Ông Bụng cưá»i :
- Rứa dá»c đưá»ng các cháu không gặp cái tụi vắt sên cứ ngo ngoe mà không chịu cắn à ? đó là tụi vô phước cắn nhầm chân miá»ng nên bị mẻ hết răng đó.
Bá»n tẻ trợn tròn mắt nhìn ông, ná»a tin ná»a ngá».
Ông phả khói thuốc dà y đặc như một đám mây, ho khục khắc nói tiếp :
- Cái thứ răng sên răng vất đã thấm béo chi. Má»›i bữa tê đây thôi, miá»ng Ä‘i từ Hòa Mỹ qua Trò, dá»c đưá»ng má»™t con chó sói núp trong bụi ráºm, nhảy chồm ra, táp luôn vô bắp chân miá»ng hai miếng, nhay nhay rồi kêu ăng ắng bá» chạy. Miá»ng thấy bắp chân hÆ¡i ngưa ngứa, sá» tay xuống gãi thì thấy rá»›t xuống đất tám cái răng chó trắng hếu mà nhá»n quá Ä‘inh. Té ra anh ta táp mạnh quá, răng dắt luôn vô da miá»ng, coi như nhổ răng. Tá»™i nghiệp cái con chó sói đó rồi đến chết đói mất thôi. Rụng mất tám cái răng cá»a thì còn ăn uống cách răng - Ông Bụng tặc tặc lưỡi tá» vẻ thương xót cho con chó sói đã cắn ông. Các em hoang mang không biết ông nói chÆ¡i hay nói tháºt, vì nét mặt, giá»ng nói cá»§a ông không có vẻ má»™t chút gì là đùa vui hết.
Qua khá»i má»™t dốc núi khá cao, ông chỉ cho các em xem những bãi *** voi to bằng cái thúng úp, còn nóng hôi hổi - Chứng tỠđà n voi vừa Ä‘i qua đây xong - Tư-dát ngó bãi *** voi cưá»i nói :
- Ước chi tụi minh cũng ỉa được những bãi *** to như ri hè? Tụi mình chỉ việc kéo nhau đến trước cổng đồn tụi Tây, ỉa mỗi thằng một bãi, tụi Tây ngó thấy cũng đủ khiếp mà chết.
Qua khá»i núi ráºm, tiếp đến vùng đồi cá» tranh bạt ngà n san sát như bát úp. Ông Bụng chỉ cho các em những dấu chân cá»p má»›i nguyên, in trên mặt đất ướt.
Các em nhìn những dấu chân hệt dấu chân mèo nhưng to bằng cái bát, sợ xanh mắt, vội và ng đi sát và o nhau.
Bồng há»i :
- Ông Æ¡i ông! Ở trên Hòa Mỹ có nhiá»u cá»p không ông?
Ông Bụng á»à ¦#224; nói :
- Tưởng chi chá»› cái giống cá»p beo thì chẳng thiếu! Nhiá»u bữa miá»ng Ä‘i bứt tranh, gánh tranh vá» nhà mở ra phÆ¡i, thấy có hai ba cái Ä‘uôi cá»p máu me đỠlòm, ngúc nga ngúc ngắc, nằm lẫn trong tranh. Té ra miá»ng mải bứt, bứt luôn Ä‘uôi cả má»™t bà y cá»p Ä‘ang ngồi rình mồi mà không biết!
Cả đội phá lên cưá»i, nhao nhao nói :
- Ông nói trạng chi trạng gớm rứa ông ơi!
Ông Bụng mặt vẫn tỉnh khô, Ỡà kể tiếp :
- Cách đây chừng ná»a tháng, má»™t bữa miá»ng Ä‘i bứt tranh vá», vừa mở bó tranh ra thì có má»™t cục chi to cỡ bằng trái bưởi, tròn tròn, nâu nâu, nhăn nhăn, lăn ra kêu cái bịch. Miá»ng lượm lên ngó coi, té ra cả má»™t đùm... *** cá»p! Cái liá»m má»›i đưa cho thợ rèn cắt lại chấu, sắc đã gá»›m, bứt *** cá»p mà cứ ngá»t xá»›t như bứt chuối chÃn!
Tư-dát há»i ông :
- Rứa chừ mô rồi ông?
- Cái chi?
- Äùm *** cá»p ấy?
- Miá»ng luá»™c chấm muối á»›t ngay bữa đó. Ãể lâu sợ ôi.
- Ông chép miệng :
- Cái anh *** cá»p lÆ¡ mÆ¡ rứa mà ngá»t đáo để, có phần ngá»t hÆ¡n anh *** voi.
Cả đội bò lăn ra bãi cá» tranh mà cưá»i, còn ông Bụng mặt vẫn tỉnh khô, thá»§ng thẳng quấn má»™t Ä‘iếu thuốc lá cÅ©ng to bằng ngón chân cái, đánh đá lá»a hút.
Ông Bụng nói trạng chÆ¡i mà Mừng cứ tưởng tháºt.
Em hoảng quá, Ä‘i nép sát và o Tư-dát, má»™t tay bÃu chặt thắt lưng da. Tư-dát quay sang nói :
- Nì, lỡ cá»p nó có nhảy ra vồ thì cáºu nhá»› bá» nịt tá»› ra nghe, cáºu mà nÃu chặt quá, hắn tha luôn cả tá»› Ä‘i thì chết tá»› đó nghe!
Qua là ng SÆ¡n Qua qua khe Nước Nóng, qua là ng Thanh Tân, rồi là ng Ãất Ãá», má»c đặc má»™t giống tre lồ ô Từ là ng đất đỠđi men theo bá» con sông Ô Lâu uốn lượn quanh có nước chảy rì rà o giữa hai bá» lau sáºy um tùm.
9
Năm giá» chiá»u hôm đó, Ãá»™i đặt chân lên đất chiến khu Hòa Mỹ.
Chiến khu! Hai tiếng mới mẻ nà y đã từng gợi lên trong trà tưởng tượng các chiến sĩ nhỠtuổi trong đội Thiếu niên trinh sát biết bao hình ảnh hùng tráng thơ mộng...
Sau Cách Mạng tháng Tám, lần đầu tiên các em được nghe hai tiếng chiến khu qua bà i hát: “Nhá»› chiến khuâ€.
“Chiá»u nay xa chiến khu trong rừng chiá»u
Bên bá» tiếng suối reo ngà n thông réo...â€
Hồi còn ở mặt tráºn Huế, má»—i lần sinh hoạt đội cất tiếng hát bà i “Nhá»› chiến khu†các em lại thấy hiện ra trước mắt những rùng thông vi vu trong gió ngà n, dòng suối bạc lấp lánh chảy róc rách giữa hai bỠđá trắng phau... Má»™t Ä‘oà n chiến sÄ© ngồi bên suối mà i gươm, lau súng. Má»™t toán chiến sÄ© khác cưỡi ngá»±a phi vun vút qua đèo.
Bởi váºy mà chiá»u hôm đó, khi đã đặt chân lên đất chiến khu Hòa Mỹ rồi mà cả đội vẫn không ngá»›t mồm há»i ông Bụng :
- Sắp đến chiến khu chưa ông?
- Äi chừng bao lâu nữa má»›i tá»›i chiến khu ông?
Ông Bụng khoát tay chỉ bao quát vùng đồi núi trước mặt nói :
- Chiến khu ta đây chá»› mô ná»a các cháu.
Cả đội sá»ng sốt :
- Chiến khu là đây thiệt hả ông?
Ông Bụng lên giá»ng giảng giải :
- Cái vùng núi non ni từ Ä‘á»i thá»§y tổ thì gá»i là Hòa Mỹ. Má»›i đây ChÃnh phá»§ cải ra tên má»›i là chiến khu. Chiến khu vá»›i Hòa Mỹ cÅ©ng là má»™t cả thôi.
Cả đội nhìn nhau tưng há»ng. Chẳng có gì giống vá»›i những Ä‘iá»u các em tưởng tượng trước đây.
Hòa Mỹ là một cái là ng ven núi, lơ thơ chừng và i chục nóc nhà nằm rải rác trên một rẻo đất dà i và hẹp.
Má»™t bên là núi cao trùng Ä‘iệp, má»™t bên là con sông Ô Lâu quanh co uốn khúc. Sông hẹp, nhiá»u khúc vén quần lá»™i qua được, phÆ¡i cả sá»i đá dưới dòng. Từng quãng, từng quãng, ngưá»i ta đắp những cái kè bằng cá»c gá»— và đá chắn ngang sông. Nước chảy à o à o qua những chá»— kè để hở, đẩy những chiếc guồng nước nặng ná», kÄ©u kịt quay Ä‘á»u Ä‘á»u vục nước sông lên đổ và o những cái máng nước trên cao, tưới những thá»a ruá»™ng ven sông. Những ngôi nhà tranh, vách đất nép mình dưới những rặng tre lồ ô dà y ráºm như rừng. Má»™t lối Ä‘i nhá» ngoằn ngoèo chạy xuyên qua là ng. Dá»c hai bên lối Ä‘i là những dãy sán, khoai chen lẫn vá»›i những đám cá» tranh cao quá đầu ngưá»i. Trên các vồng khoái, sán rất nhiá»u dấu chân lợn lòi. Có những đám sán rất rá»™ng bị lợn lòi dÅ©i nát.
Ãồng bà o ở đây ngưá»i nà o nước da cÅ©ng xanh mai mái bởi bệnh sốt rét kinh niên.
Vá» chiá»u, khà núi má»™t mà u trắng đục, dâng lên má» mịt. Mưa rả rÃch, gió núi thổi à o à o. Bá»™ đội cán bá»™, công nhân các cÆ¡ quan, công xưởng cá»§a tỉnh, từ các ngả đưá»ng rút lui khác cÅ©ng lần lượt nối nhau đổ lên Hòa Mỹ Ngưá»i nà o cÅ©ng mệt nhoà i, mặt mà y phá» phạc ướt mèm lấm láp suốt từ đầu đến chân.
Khắp là ng nhà nà o cÅ©ng cháºt nÃch ngưá»i, súng đạn ba lô đồ đạc. Những cây sà o lồ ô dà i phÆ¡i đầy quần áo. ÃÆ°á»ng Ä‘i lối lại, bùn sục lên dưới hà ng trăm bà n chân mang vác nặng ná», trÆ¡n như đổ mỡ. Tiếng gá»i nhau à a á»›i suốt từ đầu là ng đến cuối là ng.
Là ng Hòa Mỹ được gá»i là tiá»n-chiến-khu. Chiến khu chÃnh nằm sâu trong dãy núi xanh rì đằng sau là ng. Ãá»™i Thiếu niên trinh sát trá»±c thuá»™c Trung Ä‘oà n bá»™, phải và o đóng ở chiến khu Má»™t, gá»i tắt là Xê-ca Má»™t. Từ Hòa Mỹ và o đến Xê-ca Má»™t xa và o quãng hai cây số, qua má»™t dải rừng thấp bằng phẳng. Má»™t con suối khá rá»™ng nước chảy ồ ồ, vá»›i những tảng đá xanh rêu trÆ¡n nhẫy, đâm sâu và o dãy núi miên man trùng Ä‘iệp. Men theo bá» suối Ä‘i thêm chừng ná»a cây số là đến nÆ¡i đóng quân. Má»™t dãy lán má»™t mái, dá»±ng ngay bên bá» suối. Dãy lán nà y má»›i dá»±ng cách đây chỉ và i hôm, lá lợp, cá»™t, kèo, rui, lạt buá»™c vẫn còn tươi nguyên. Má»—i bên có má»™t dãy sạp dà i suốt từ đầu lán đến cuối lán, để là m giưá»ng nằm. Mặt sạp lát bằng những cà nh cây còng queo, so le, gồ ghá», nằm lên đó khác nà o nằm lên má»™t bó cá»§i.
Ãá»™i được chỉ định ở cái lán số ba kể từ dưới lên.
Tư-dát sá» tay lên mặt sạp, gáºt gù nói :
- Ngưá»i ta nói Ä‘á»i chiến sÄ© nằm gai nếm máºt là như ri đây anh em ạ.
Tức cảnh sinh tình, em ứng khẩu Ä‘á»c luôn má»™t Ä‘oạn thÆ¡ nhá» vừa chợt nghÄ© ra :
“Sống thá»i nằm trên cà nh cây,
Chết thá»i áo súng bá»c thây chiến trưá»ng
Nhưng ta là Vệ Quốc Ãoà n
Gian nguy đâu có sá»n gan anh hùngâ€.
- Hay! Hay! - Cả đội nhiệt thà nh khen ngợi. Nhiá»u em yêu cầu Tư-dát Ä‘á»c lại để há»c theo. Chỉ má»™t tà là cả đội thuá»™c. Em hát, em ngâm nhá»™n nhạo cả khu rừng.
Không khà trong đội phút chốc tươi vui phấn chấn hẳn lên.
Vừa đặt ba lô, túi dết xuống sạp nằm, đội trưởng liá»n huy động cả đội ra rừng phát cá»§i khô. Trá»i sáºp tối, đội trưởng cho nhóm lên ở giữa lán má»™t đống lá»a to như đống lá»a trại. Khói xông mù mịt - ánh lá»a báºp bùng. Cả đội vây quanh lấy đống lá»a, cởi áo quần ướt ra hÆ¡, trêu chá»c nhau cưá»i nói râm ran.
Hà nh quân mệt lả thế mà cả đêm đó cả đội Ä‘á»u thao thức đến quá ná»a đêm, không sao ngá»§ được. Má»™t phần tại cái sạp nằm cứ đâm nhói nhói giữa lưng, má»™t phần vì những tiếng động dá»… sợ cá»§a rừng đêm - tiếng hoẵng kêu, vượn hú, tiếng má»™t đà n voi à o à o Ä‘i qua đâu đó trên dốc núi, là m cà nh cây gãy răng rắc, tiếng chim từ quy khắc khoải buồn thảm và nhiá»u tiếng rừng huyá»n bà khác là m cho cả đội cứ sởn hết gai ốc, cứ nhÃch dần nép sát và o nhau.
Hôm sau, đội ăn bữa ăn đầu tiên của chiến khu. Cơm gạo lức với muối tráng, phải bẻ lá rừng cuộn lại là m bát và bẻ cà nh cây là m đũa ôi, nhớ sao xiết, kể sao hết những gian khổ thiếu thốn của chiến khu những ngà y đầu tiên ấy.
Mưá»i năm sau má»™t nhà chép sỠđã ghi lại mấy nét tổng quát cá»§a hoà n cảnh chiến khu Hòa Mỹ ngà y đó như sau :
“Việc tổ chức các chiến khu ở các vùng rừng núi Ä‘á»u là m rất sÆ¡ sà i. Lương thá»±c dá»± trữ rất thiếu thốn ở Thừa Thiên lúc rút lên núi, lương thá»±c vẻn vẹn chỉ còn hai tấn gạo. Trong lúc đó số ngưá»i ăn kể cả cán bá»™, bá»™ đội nhân viên các ngà nh, tá»± vệ chiến đấu, công nhân cÆ¡ xưởng có tá»›i hai ngà n ngưá»i..â€
Chỉ mấy dòng vắn tắt đó cũng đủ gợi cho chúng ta ngà y nay hình dung được một phần sự gian khổ thiếu thốn đáng sợ của hoà n cảnh chiến khu Hòa Mỹ những ngà y đầu tiên ấy.
10
Hai hôm sau, sau bữa cÆ¡m chiá»u, Trung Ä‘oà n trưởng hà Văn Lâu đến gặp đội.
Ngay trước mặt lán là dòng suối mấp mô đá phá»§ rêu trÆ¡n tuá»™t, phÃa sau là dốc núi cao dá»±ng, hai bên là rừng ráºm, nên đội không thể táºp há»p thà nh hà ng ngÅ© chỉnh tỠđể đón Trung Ä‘oà n trưởng như hồi nà o. Các em phải ngồi xếp bằng trên sạp nằm để đón ông. Tất nhiên đội trưởng cÅ©ng không thể hô nghiêm khi thấy Trung Ä‘oà n trưởng bước và o đầu lán.
Chỉ sau mấy tuần gặp lại mà ông lạ hẳn Ä‘i. Ngưá»i ông gầy sá»p, gương mặt hốc hác, hai mắt trÅ©ng sâu, thâm quầng tưởng đâu như có đến trăm đêm nay rồi ông không chợp mắt.
Ông ngồi lên mép sạp, nhìn cả đội khắp lượt. Cặp mắt thâm quầng mệt má»i cá»§a ông vẫn ánh lên vẻ dịu dà ng, trìu mến cá»§a ngưá»i cha. Ông chợt nhÃu trán lại há»i đội trưởng?
- Quân số đội sao Ãt hẳn Ä‘i thế nà y? Có em nà o Ä‘i đâu không?
Ãá»™i trưởng ngồi cạnh ông nói :
- Báo cáo anh, đội hiện nay chỉ còn mưá»i chÃn đội viên. Bốn em đã hy sinh, và tám em được cá» và o tham gia chiến đấu ở Mặt tráºn phÃa Nam chưa có tin tức gì.
Trung Ä‘oà n trưởng ngồi yên lặng má»™t lúc khá lâu. Mắt ông đám đăm nhìn dòng suối ồ ồ chảy xiết dưới chân lán. Nhìn nét mặt ông, các em hiểu ngay rằng ông sáp nói vá»›i mình những Ä‘iá»u quan trá»ng...
- Các em ạ, - Ông ngẩng lên nhìn cả đội và nói - hoà n cảnh chiến khu cá»§a chúng ta lúc nà y gian khổ thiếu thốn như thế nà o, anh không nói chắc các em cÅ©ng đã rõ. Và mai đây chắc sẽ còn gian khổ thiếu thốn nhiá»u hÆ¡n nữa. Sắp đến, cả chiến khu sẽ phải ăn cháo, ăn rau rừng thay cÆ¡m... Trong những ngà y chiến đấu vừa qua hầu hết các em đã tá» ra xứng đáng là bạn chiến đấu cá»§a ngưá»i liệt sÄ© thiếu niên anh hùng chết trên cá»™t thép thu lôi. Äá»™i các em đã góp phần không nhá» công lao và xương máu cho cá»™ng cuá»™c kháng chiến cứu nước. Anh xin thay mặt Ban chỉ huy trung Ä‘oà n biểu dương và khen ngợi tất cả các em! Nhưng hoà n cảnh chiến đấu cá»§a bá»™ đội chúng ta sẽ vô cùng gian khổ nặng ná». Anh sợ rằng sức vóc nhá» bé cá»§a các em khó lòng kham chịu nổi. Bởi váºy đêm qua Ban chỉ huy trung Ä‘oà n đã há»p để giải quyết vấn đỠđội cá»§a các em. Cuá»™c há»p đã Ä‘i đến quyết nghị là anh sẽ đến gặp trá»±c tiếp các em, há»i ý kiến các em, em nà o muốn trở vá» sống vá»›i gia Ä‘inh thì trung Ä‘oà n đồng ý cho các em vá». Trung Ä‘oà n sẽ bố trà ngưá»i đưa các em vỠđến chá»— mà má»™t mình các em có thể trở vá» tìm lại gia đình được. Các em thấy thế nà o?
Trước ý kiến đột ngột của Trung đoà n trưởng, cả đội ngồi lặng đi rất lâu, lòng xao xuyến bồn chồn khôn tả.
Tiếng cá»§i nổ lép bép, tiếng suối chảy ồ ồ, lúc nà y nghe sao mà to mà vang đến thế. Tá»± nhiên cả đội em nà o cÅ©ng thấy cổ mình nghẹn lại muốn khóc. Nhưng chưa rõ tại sao mình muốn khóc? Có lẽ đó là cảm giác khi thấy mình sắp phải rá»i bá» má»™t cái gì vô cùng thân thiết, mà nếu mất nó là mất hết má»i má»m vui trên Ä‘á»i, là chẳng còn biết mình phải sống ra sao đây.
- Các em cho anh biết ý kiến Ä‘i? - Trung Ä‘oà n trưởng nhắc lại và ngạc nhiên khi thấy tất cả những cặp mắt Ä‘ang nhìn ông Ä‘á»u ướt đỠhoe. Mừng thì khóc tháºt sá»±, nước mắt chảy rà n rụa trên hai gò má Ä‘en nhẻm bụi tro than.
Lượm ngồi ở gần cuối lán bá»—ng nhảy xuống đất. Em bước lại gần đống lá»a, nhìn Trung Ä‘oà n trưởng mÃm mÃm môi như Ä‘ang cố nuốt cái gì cứ chá»±c trà o lên cổ. Em nói giá»ng rung lên :
- Thưa anh, các bạn khác trong đội nghÄ© răng em không biết. Riêng em, em tha thiết xin trung Ä‘oà n cho em được ở lại chiến khu. Dù mai đây có đói khổ gấp mưá»i ri em cÅ©ng xin chịu. Em ưng thà phải ở truồng, ở lá»— mà chết đói trên chiến khu còn hÆ¡n phải trở vá» thà nh phố mà ở chung, ở lá»™n vá»›i tụi Tây, tụi Việt gian.
Những tiếng nói sau cùng của em biến thà nh tiếng nấc nghẹn ngà o.
- Dạ thưa anh, em cũng xin như bạn Lượm.
- Em cũng xin như rứa! Cực khổ chi em cũng xin ở lại chiến khu.
Tất cả đội cùng giơ cao tay lên và tranh nhau nói với Trung đoà n trưởng.
Mừng cÅ©ng nhảy từ trên sạp xuống đất, bước lại đứng sát bên Lượm, nói giá»ng gần như van lÆ¡n :
- Thưa anh, chúng em còn nhá», chưa là m được chi nhiá»u cho chiến khu thì trung Ä‘oà n cho chúng em ăn Ãt Ä‘i cÅ©ng được. Má»—i bữa các anh ăn má»™t chén cÆ¡m thì chúng em chỉ xin ăn ná»a chén thôi. Ãừng bắt chúng em phải vá» nhà , tá»™i chúng em lắm anh ná».
Ôi, những lá»i van xin thÆ¡ ngây mà thống thiết, van xin được nháºn phần gian khổ thiếu thốn, được cùng sống cùng chết vá»›i chiến khu, được chiến đấu hy sinh vì sá»± sống còn cá»§a Tổ quốc, cá»§a các chiến sÄ© nhá» tuổi nà y đã là m cho Trung Ä‘oà n trưởng phải rÆ¡i nước mắt. Ông rút mùi xoa trong túi thấm nhanh hai mắt. Ông rá»i chá»— ngồi bước lại ôm Mừng và o lòng và nói :
- Má»™t lần nữa các em cà ng là m cho anh thêm tin rằng các em đã xứng đáng và sẽ xứng đáng là bạn chiến đấu cá»§a em Vịnh. Bây giá» thì thế nà y: nếu tất cả các em Ä‘á»u tình nguyện ở lại chiến khu để tham gia chiến đấu, anh sẽ vá» báo cáo lại vá»›i toà n thể Ban chỉ huy trung Ä‘oà n, chắc chắn các anh cÅ©ng sẽ đồng ý để các em ở lại thôi. Còn bây giá» anh chúc các em đêm nay ngá»§ má»™t giấc tháºt ngon. Và sáng ngà y mai chúng ta sẽ cùng nhau bắt tay và o việc xây dá»±ng tổ chức chiến khu.
chuẩn bị để bước và o tráºn chiến đấu má»›i.
Ãá»™i trưởng vá»— vá»— hai bà n tay nói vá»›i đội :
- Các em, chúng ta hãy hát lên má»™t bà i tháºt to, tháºt hay để tiá»…n Trung Ä‘oà n trưởng nà o!
Kỳ Ä‘ang ngồi xếp bằng trên sạp, vụt đứng ngay dáºy. Em thay Quỳnh là m quản ca cá»§a đội. Quỳnh vẫn nằm ở trạm quân y Mặt tráºn, nghe đâu trạm Ä‘ang trên đưá»ng chuyển lên chiến khu. Kỳ ngẩng cao đầu, hÆ¡i phướn ngưá»i lên rồi cất giá»ng trong ngần, lanh lảnh cao vút :
“Äoà n Vệ Quốc quân má»™t lần ra Ä‘i...â€
Cả đội vùng đứng hết cả dáºy trên sạp, lấy hết hÆ¡i sức hòa theo :
“Nà o có mong chi đâu ngà y trở vá»
Ra đi ra đi bảo tồn sông núi
Ra Ä‘i ra Ä‘i thà chết không lui...â€
Tiếng hát bay lượn trên mặt suối, trà n qua những lá»›p lá»›p cây rừng, trà n qua gai góc tối tăm, quấn quÃt theo chân Trung Ä‘oà n trưởng cho đến táºn bìa rừng.
Tiếng hát cá»§a các em hôm nay là m cho ông thấy lòng cảm động, xốn xang khác thưá»ng. Trước khi trèo khuất sang bên kia dốc núi, ông dùng lại lắng nghe cho đến lúc tiếng hát tắt hẳn. Ông bá»—ng có cảm giác những lá»i hà o hùng quyết liệt và sục sôi nghÄ©a khà kia không phải do các chiến sÄ© nhá» bé cá»§a ông hát lên mà chÃnh là tiếng đồng vá»ng thôi thúc cá»§a ý chà Nhân Dân và Ãất Nước trong giá» phút vô cùng nghiêm trá»ng cá»§a lịch sá».
Tiếng hát như má»™t ngá»n lá»a bùng lên cháy rá»±c rỡ giữa đêm rừng lạnh tối, nó là m cho rừng và lòng ông ấm hẳn lại, vui hẳn lên.
Xem tiếp phần thứ tư
|

09-08-2008, 09:42 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần thứ tư
1
Chiếm xong Huế, giải vây được cho đồng bá»n bị quân ta vây hãm sau gần hai tháng, viện binh giặc tiếp tục đánh dốc ra phÃa Bắc Thừa Thiên. Thế giặc mạnh như lÅ© trà n. Các là ng xã nằm ven đưá»ng số má»™t: An Hòa, Hiá»n SÄ©, Phú ốc, Phò Trạch, Mỹ Chánh... Lần lượt lá»t và o tay chúng.
Cuá»™c kháng chiến cá»§a tinh Thừa Thiên bước và o thá»i kỳ khó khăn, gian khổ, Ä‘en tối nhất.
Khoảng mưá»i lăm ngà y sau khi chiếm đóng Huế, giặc Pháp đã thiết láºp xong chÃnh quyá»n bù nhìn. Tên Nguyá»…n Khoa Toà n - hồi Pháp thuá»™c là m đốc há»c, mấy lần ẩn núp ở xó xinh nà o nay chui ra lên ghế Tỉnh trưởng.
Chúng cấp tốc cho dá»n dẹp sá»a sang lại thà nh phố, phục hồi sinh hoạt. Chúng ráo riết dá»±ng gấp bá»™ máy kìm kẹp, đà n áp nhân dân. Ngoảnh Ä‘i ngoảnh lại khắp thà nh phố đã má»c lên nhan nhản nà o Ty An ninh, sở máºt thám Phòng Nhì, sở máºt thám Liên Bang, ty Cảnh sát, nhà tù...
Những tên lÃnh ngụy đầu tiên xuất hiện trên đưá»ng phố Huế. Chúng vừa được bá»n Pháp tuyển dụng trong vòng mưá»i hôm trở lại nên chưa có đồng phục, ăn báºn táp nham như thưá»ng dân. Ãứa sÆ¡ mi cá»™c tay, quần “soócâ€, chân đất; đứa áo vét tông cháo lòng đội mÅ© phá»›t; đứa áo quần bà ba, kéo guốc lẹp kẹp; trước ngá»±c áo Ä‘eo lá»§ng lẳng tấm biển bằng bìa cứng, hình quả trám, to bằng cỡ bà n tay, ná»n và ng, viá»n đỠcó ba chữ Bảo vệ quân (Bảo vệ quân). Hà ng ngà y máy bay Ä‘akôta bay lượn từ đầu tỉnh đến cuối tỉnh, xổ truyá»n đơn trắng xóa.
“Hỡi đồng bà o!
Ai tản cư đâu thì nên mau mau hồi cư vỠthà nh phố.
Ãồng bà o vỠđược quân đội liên hiệp Pháp và chÃnh phá»§ Nam triá»u che chở, bảo vệ như xưa. Cấm không được chạy theo Việt Minh! Chạy theo Việt Minh là cầm chắc cái chết trong tay. Quân lÃnh cá»§a Việt Minh đã bị quân đội Pháp đánh cho tÆ¡i bá»i, kiệt quệ và hoà n toà n tan rã. Quân đội Pháp hiện Ä‘ang tiếp tục truy lùng chúng và sắp sá»a tiêu diệt những tên sống sót cuối cùng!â€.
Äá»c những tá» truyá»n đơn nà y, nhiá»u đồng bà o Huế băn khoăn lo nghÄ©. Lòng tin và o cuá»™c kháng chiến cá»§a nhiá»u ngưá»i khác nà o cây con trước cÆ¡n bão lá»›n. Ngưá»i hồi cư vá» Huế ngà y má»™t đông. Phần lá»›n há» trở vá» bằng đưá»ng sông. Từ sáng tinh mÆ¡ đến tối mịt thuyá»n lá»›n, đò nhá», nối mÅ©i nối lái nhau xuôi vá» thà nh phố, trên các con sông An Cá»±u - Äông Ba, sông Sinh, Sông Hương. Thuyá»n, đò chất cao ngất nghểu những rương hòm, bao bị, bà n ghế, nồi niêu, thúng má»§ng, và hà ng trăm thứ đồ đạc linh tinh khác. Ngưá»i chen chúc ngồi chóc ngóc trên đồ đạc, trên mui thuyá»n. Nét mặt ngưá»i nà o cÅ©ng đầy vẻ thấp thá»m; lo âu. Ai Ä‘oán chắc được cuá»™c sống sắp đến trong lòng thà nh phố giặc chiếm sẽ là nh dữ ra sao đây? Nhiá»u bà già ngồi xếp bằng giữa đống đồ đạc, vừa lần trà ng hạt vừa lâm râm niệm Pháºt.
Và o má»™t buổi chiá»u, trong số thuyá»n đò hồi cư trên sông Sinh có má»™t chiếc đò nhá» má»™t mui, chở má»™t gia đình bốn ngưá»i. Má»™t ngưá»i đà n ông đã đứng tuổi và ba đứa con nÃt. Chiếc đò chỉ má»™t ngưá»i chèo. Ông lão chèo đò trạc gần sáu mươi, cằm lÆ¡ thÆ¡ má»™t chòm râu tiêu muối, mặc áo tứ thân vải nhuá»™m đà , quần xà lá»n xanh vá chằng đụp, lấp lá»ng đầu gối.
Cái gia đình hồi cư trên chiếc đò nà y hÆ¡i lạ. Há» gần như chẳng có đồ đạc gì ngoà i mấy bá»c áo quần để trong khoang thuyá»n và ba cái áo tÆ¡i lá để má»™t đống sù sụ trước mÅ©i đò. Tháºt khó Ä‘oán được quan hệ gia đình giữa bốn con ngưá»i trong đò. Ngưá»i đà n ông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, mặt vuông chữ Ä‘iá»n, tóc rá»… tre ráºm bù xù, lông mà y mÅ©i mác, râu ria lởm chởm. Ba đứa con nÃt suýt soát tuổi nhau, trạc mưá»i bốn, mưá»i lăm. Má»™t đứa mặt mÅ©i khá xinh trai da dẻ trắng trẻo mắt má»™t mÃ, tóc để rẽ, mặc quần ka ki xám, áo len dà i tay mà u rượu chát. Má»™t đứa gà y nhom, cao lòng khòng, hai ống chân thẳng Ä‘uá»™t như hai ống quyển, miệng rá»™ng ngoác, mui hếch ngược, vẻ mặt liến láu. Nó mặc cái áo sÆ¡ mi cÅ© ngắn cÅ©n như áo Ä‘i mượn và cả cái quần bà ba vải chúc bâu trắng, cố kéo mãi mà hai ống quần vẫn chỉ lÆ¡ lá»ng đến giữa bụng chân. Äứa thứ ba thấp nhá» hÆ¡n hai đứa kia má»™t tÃ, nước da ngăm ngăm Ä‘en, đầu húi cua, trán vuông mà giô, cặp mắt to thô lố. Nó mặc bá»™ áo quần bà ba vải đà vá vÃu. Nếu đội thêm cái nón mê, và cầm trong tay má»™t cây roi thì đúng là má»™t chú bé chăn trâu chÃnh hiệu.
Äể ý cách xưng hô thì thấy ba đứa gá»i nhau cáºu, tá»› và gá»i ngưá»i đà n ông khi thì anh, khi thì ba. Và má»—i lần nghe chúng gá»i anh, ngưá»i đà n ông liá»n lừ mắt má»™t cái, chúng liá»n vá»™i và ng chữa ngay sang gá»i ba, và tá»§m tim cưá»i.
Äò vỠđến ngã ba Sình thì trá»i lắc rắc đổ mưa.
Thằng bé có vẻ mặt liến láu, thò đầu ra ngoà i mui đò, mặt nghênh lên nhìn trá»i. Nó thụt đầu và o khoang đò, nói vá»›i ngưá»i lá»›n tuổi, giá»ng lo lắng :
- Anh Æ¡i! à ... Ba Æ¡i! Trá»i sắp mưa to rồi. Lấy mấy cái tÆ¡i vô không thì ướt hết!
Ngưá»i lá»›n tuổi lừ mắt, đặt ngón tay trá» lên môi ra hiệu. Thằng bé vá»™i im ngay. Nó đã nhá»› ra vừa nói má»™t Ä‘iá»u tháºm vô lý - áo tÆ¡i lá là để Ä‘i mưa lại còn sợ mưa ướt! Nếu không vô lý thì chắc là đã há»› hênh tiết lá»™ má»™t Ä‘iá»u bà máºt gì đó Ä‘ang nằm trong mấy cái tÆ¡i lá kia.
Con đò qua khá»i ngã ba Sình được má»™t quãng bá»—ng từ trên bá» bên phải có tiếng gá»i giáºt giá»ng như quát.
- Ê! Chiếc đò má»™t mui, má»™t ngưá»i chèo kia! Chèo vô đây ngay.
Nghe tiếng quát ba đứa trẻ giáºt bắn ngưá»i, nhá»›n nhác ghé và o kẽ hở mui đò, nhìn lên bá». Ngưá»i lá»›n tuổi há»i ông cụ chèo đò, vẻ mặt như ngÆ¡ ngác, ngá» nghệch :
- Ai gá»i chi mà xẵng giá»ng váºy cụ Æ¡i?
- Tụi hắn gá»i đò để kiểm soát đó! - Ông cụ chèo đò cá»™c cằn trả lá»i. Ông khoáy khoáy mái chèo ghìm con đò Ä‘i cháºm lại.
Nghe hai tiếng kiểm soát, mặt ba đứa trẻ tái Ä‘i trông thấy. Ngưá»i đà n ông nói vá»›i ông cụ chèo đò :
- Cụ cứ chèo thẳng cho mấy cha con tôi Ä‘i được không cụ? Äò ta thì có đồ lá» chi mà kiểm soát. Chèo vô chèo ra e vá» tá»›i nhà tối mất cụ Æ¡i!
- Không được mô - Ông cụ lắc đầu nói. - Tụi hắn đã gá»i mà không vô là tụi hắn bắn ngay. Sáng bữa qua có má»™t chiếc đò ba mui chở tám mạng ngưá»i, bị tụi hắn bắn chìm ở khúc sông ni rồi.
Miệng nói, tay ông cụ cáºy mạnh mái chèo, chèo con đò vô thảng phÃa bá».
Biết không thể nà o lá»t qua trạm kiểm soát cá»§a giặc ở Cá»a ngõ Huế nà y, ngưá»i đà n ông vá»™i quay lại, ra hiệu cho ba đứa trẻ nhÃch đến gần và nói rất khẽ :
- Anh dặn gì các em phải nhớ kỹ nghe?
Ba đứa cùng gáºt đầu, ngồi im thin thÃt, vẻ mặt từ bi từ tại. Thằng bé có bá»™ mặt liến láu, cÆ¡ hồ không ngồi vừng. Nó ngả lưng xuống sạp thuyá»n, đầu gối lên bá»c quần áo, nhấm mắt vá» ngá»§, nhưng hai đầu gối cứ rung rung đánh nhịp.
Còn đò cáºp bến. Trên bến có hai tên lÃnh Pháp cao lá»›n tay cầm tiểu liên, và má»™t thằng Bảo vệ quân mặt dà i như mặt ngá»±a, mặc bá»™ áo quần “Sóc†ka-ki và ng, lưng Ä‘eo súng lục, tay cầm roi *** bò. Nó bước xuống bến, vung vẩy cây roi, hách dịch ra lệnh :
- Ngưá»i trong đò lên hết cả đây để các quan lá»›n xét!
Bốn “cha con†chui ra khá»i mui, lục tục bước lên bá». Ngưá»i đà n ông chắp tay chà o chúng, dáng bá»™ khúm núm, sợ sệt :
- Chà o các quan lớn ạ!
Hai tên Pháp giương cặp mắt và ng như mắt rắn, hết nhìn ngưá»i đà n ông lại nhìn ba đứa con nÃt. Thằng Bảo vệ quân tay chống nạnh, hất hà m há»i :
- Chúng mà y đi đâu?
Ngưá»i đà n ông hai tay vẫn chắp trước bụng, lưng khòng xuống như vẫn tiếp tục chà o, lá»… phép trả lá»i :
- Dạ bẩm... dạ... gia đình chúng tôi hồi cư vỠHuế ạ.
- VỠđâu?
- Dạ Vĩ Dạ.
- Chúng mà y là thế nà o với nhau!
Dạ, bẩm bốn cha con ạ!
- Cha con? - Thằng Bảo vệ quân gằn giá»ng há»i lại, vẻ nghi ngá».
Ngưá»i đà n ông chỉ từng đứa má»™t, nói như phân trần.
- Dạ, bẩm hai cháu nà y là con vợ cả, còn cháu nà y, - Anh chỉ thằng bé mặt mũi liến láu - là con vợ lẽ ạ.
- Chúng nó lên mấy?
- Dạ bẩm, cháu nà y mưá»i ba. - Anh chỉ thằng bé nước da ngăm ngăm Ä‘en. - Còn hai cháu nà y Ä‘á»u mưá»i bốn cả. Chẳng là hai mụ nhà cháu ở cữ cùng má»™t tháng.
- Mà y bao nhiêu tuổi?
- Dạ bẩm băm chÃn, tuổi mão.
- Vợ mà y đâu?
- Dạ bẩm, mụ cả nhà cháu chết bệnh từ năm kia. Còn mụ hai nhà cháu thì má»›i chết đầu tháng trước phÃa ngoà i Phò Trạch... xuống phải đạn máy bay.
- Chết là đáng kiếp? Ai khiến chạy theo tụi Việt Minh là m chi!
- Dạ bẩm đâu có dám ạ! Sợ súng đạn quá rồi chạy quáng chạy quà ng đó thôi.
- Dưới đò chở những chi?
- Dạ bẩm chẳng có chi... Chỉ có mấy bá»c áo quần rách cá»§a các chát vá»›i mấy cái tÆ¡i lá... Có Ãt nhiá»u cá»§a nả chạy tản cư bị mất sạch trÆ¡n... - Ngưá»i đà n ông thở dà i nhăn nhó.
Thằng Bảo vệ quân quay lại xì lồ xì là má»™t trà ng vá»›i hai tên Fháp. Hai tên Pháp mắt giương thao láo, gáºt gáºt đầu. Tên Bảo vệ quân dắt cây roi *** bò và o thắt lưng, rút súng lục lên đạn, bước xuống đò lục soát. Ba đứa trẻ đứng quay lưng ra sông, mắt cụp nhìn xuống đất. Má»—i tiếng động lá»™c cá»™c, !ệch kệch từ dưới con đò vá»ng lên là m chúng giáºt mình thon thót nhất là khi nghe tiếng mấy cái áo tÆ¡i lá bị đá kêu loạc xoạc, mặt ba đứa Ä‘á»u xám xanh cả lại. Trá»i chiá»u hôm đó rét căm căm thêm gió sông thổi hun hút, mà hai thái dương chúng mồ hôi cứ rịn ra lấm tấm. Ngưá»i đà n ông khẽ đưa mắt nhìn chúng vá»›i ánh mắt ngầm bảo: “Bình tÄ©nh lại các em†Thằng Bảo vệ quân sau má»™t hồi lục soát khá kỹ, đút súng lục và o bao, đạp mÅ©i con đò nhảy lên bá». Hắn lại xì lồ xì là vá»›i hai tên Pháp, rồi quay sang nói vá»›i ngưá»i đà n ông :
Cho Ä‘i! Vá» nhà phải an cư lạc nghiệp, không được nghe theo tụi Việt Minh xúi báºy mà là m loạn nghe chưa?
- A lê! cút!
Lúc con đò chèo ra đến giữa sông ba đứa bé coi bộ mới hoà n hồn.
Thằng bé mặt mũi liến láu, thè lưỡi ngoẹo đầu nói :
- Lúc nghe hắn đá loạc xoạc vô mấy cái tơi lá, tao tưởng tim rụng mất bay ạ.
- Tao cÅ©ng rứa - Tháng bé mặt xinh trai quệt mồ hôi trán nói thì thà o như còn sợ bá»n trên bá» nghe tiếng.
- Tao thấy ớn lạnh cả xương sống.
Trong ba đứa thì thằng bé nước da ngăm Ä‘en coi bá»™ gan, bình tinh hÆ¡n cả. Nó ghé mắt và o khe hở mui đò, chăm chăm nhìn lên bá», lầm bầm chá»i.
- Mả cha hắn? Là m Việt gian mà coi bá»™ hống hách đã gá»›m? Ãến lúc tổng phản công thì mi có chạy đằng trá»i!
Ngưá»i đà n ông ngồi xÃch lại gần ba đứa, nói vừa đủ chúng nghe :
- Lần sau các em phải gắng giữ thái độ bình tinh hơn nữa. Anh thấy mặt các em lúc đó cắt không được chút máu.
Ba đứa gáºt gáºt đầu, cùng nói :
- Thưa ba, chúng con xin nhá»› ạ! - Và chúng cùng cất tiếng cưá»i to.
2
Các gia đình hồi cư kỳ quặc nà y chÃnh là má»™t tổ trong đội Thiếu niên trinh sát được cá» vá» Huế hoạt động sau khi thà nh phố bị giặc chiếm được hÆ¡n hai mươi ngà y. Ngưá»i đà n ông là anh Ãồng, cán bá»™ cá»§a ban quân báo trung Ä‘oà n, mà anh em trong ban quen gá»i là Äồng-râu.
Còn ba đứa trẻ là đội viên cá»§a Ãá»™i.
Thằng bé mặt mÅ©i xinh trai là Kim cùng tổ vá»›i Tư-dát, hay là m Ä‘iệu là m bá»™, các bạn đặt tên cho là Kim-Ä‘iệu. Thằng gầy nhom vẻ mặt liến láu chẳng phải ai xa lạ, chÃnh là Tư-đát.
Thằng bé thứ ba, con vợ “cả†như anh Äồng-râu giá»›i thiệu là Lượm, có cái răng cá»a sứt, các bạn quen gá»i là Lượm-sứt. Sau cái hôm Trung Ä‘oà n trưởng Hà Văn Lâu đến gặp đội ở chiến khu má»™t, ông đã trá»±c tiếp giao nhiệm vụ chiến đấu đầu tiên cho đội: Cá» ngay má»™t tổ trở lại Huế hoạt động quân báo, và má»™t tồ ba đội viên khác là m nhiệm vụ liên lạc cho tổ quân báo từ Huế vá» chiến khu. Hai tổ nà y sẽ do má»™t cán bá»™ cá»§a Ban Quân báo trung Ä‘oà n cá» sang trá»±c tiếp phụ trách. Anh Äồng-râu là chiến sÄ© Vệ Quốc Ãoà n Nam tiến, chiến đấu suốt ở mặt tráºn An Khê, Phú Phong. Trước ngà y Huế nổ súng kháng chiến Ãt lâu, anh được Ä‘iá»u ra công tác ở trung Ä‘oà n Trần Cao Vân.
Trở lại Huế chiến đấu! Tin nà y là m cho cả đội em nà o cÅ©ng thấy ruá»™t gan nôn nao như say sóng. Tuy chưa biết đội trưởng sẽ cá» ai, nhưng bá»n trẻ suốt ngà y hôm đó cứ bổi hổi bồi hồi, ngồi đứng không yên. Chúng cảm thấy vừa mừng vừa lo, vừa thÃch, vừa sợ...
Hôm đó, đội trưởng và o chiến khu hai là m việc vá»›i ban Tham mưu trưởng Ä‘oà n từ sáng sá»›m, mãi đến quá trưa anh má»›i vá». cả đội reo lên chạy ùa ra đón anh ở táºn đầu dốc núi. Chúng hau háu nhìn cuốn sổ tay anh Ä‘ang cầm tim Ä‘áºp thình thịch, hồi há»™p, chỠđợi. Chúng biết chắc danh sách cá»§a tổ quân báo và tổ liên lạc đã ghi sẵn trong cuốn sổ tay bìa xanh kia. Ãứa nà o sẽ được cái may mắn đáng mừng và đáng sợ đó?
VỠđến lán, đội trưởng má»› sổ tay láºt láºt các trang giấy ghi chi chÃt những chữ bút chì. Ãến má»™t trang anh đặt cây bút chì và o đó rồi gáºp lại. Bá»n trẻ nhìn nhau và nói vá»›i nhau bằng mắt. Äợi đó! ChÃnh là cái trang mà đội trưởng đánh dấu bằng cây bút chì ấy. Ãứa mô được vá» Huế đánh Tây đã nằm sẵn ở đó rồi.
Ãá»™i trưởng táºp hợp đội ngay trong lán. Anh nói vá»›i các đội viên nhá» cá»§a mình, vẻ như muốn an á»§i tất cả những đội viên nà o không may không trúng và o danh sách cá»§a tổ quân báo và tồ liên lạc.
- Tất cả các em, theo anh nháºn xét Ä‘á»u xứng đáng được cá» vá» Huế là m nhiệm vụ. Nhưng tiêu chuẩn quan trá»ng đầu tiên mà Ban tham mưu Trung Ä‘oà n yêu cầu chá»n các em và o tổ quân báo là phải Ãt nhiá»u biết tiếng Pháp. Vì các em lá»t và o Huế sẽ phải hà ng ngà y đụng đầu vá»›i bá»n Pháp, sẽ phải tìm cách bắt chuyện, nghe ngóng chúng để thu lượm tin tức...
Thế là đủ. Vá»›i tiêu chuẩn nà y bá»n trẻ đã Ä‘oán được ngay những đứa nà o sẽ được chá»n.
Cả đội chỉ có Kim-Ä‘iệu là há»c hết năm đệ nhất trưá»ng Khải Ãịnh, Ä‘á»c sách tiếng Tây là u là u như cháo.
Tư-dát, và Lượm-sứt đã đỗ bằng “rimâ€... còn hầu hết chỉ má»›i há»c lá»›p năm lá»›p tư (bằng lá»›p má»™t lá»›p hai bây giá»); má»™t số em còn chưa biết chữ như Mừng, Ãối, Bồng, Hòa-Ä‘en.
Bá»n trẻ Ä‘oán không sai, ba đứa được chá»n và o tổ liên lạc là Hiá»n, Châu-sém và Bồng. Theo đội trưởng, tiêu chuẩn để anh chá»n và o tổ liên lạc là thông thuá»™c đưá»ng lối từ Huế lên chiến khu, lại phải có sức khá»e, cặp giò dẻo cuốc bá»™ suốt ngà y không biết má»i.
Anh nhìn khấp lượt những gương mặt Ä‘ang ỉu xìu vì không được chá»n, nói thêm :
- Còn các em khác thì hãy sẵn sà ng chuẩn bị tinh thần để nháºn những nhiệm vụ còn nặng ná» và nguy hiểm hÆ¡n cả nhiệm vụ cá»§a tổ quân báo và tổ liên lạc.
Nghe đến hai tiếng nguy hiểm, mặt bá»n trẻ Ä‘ang ỉu xìu vụt tươi lên hÆ¡n há»›n.
* * * * *
Trưa hôm sau, đội trưởng dẫn sáu đội viên :
Kim-Ä‘iệu, Tư-dát, Lượm, Châu-sém, Hiá»n, Bồng trèo qua hai dốc núi đến lán là m việc cá»§a Ban Tham mưu trung Ä‘oà n.
Lê Hưá»ng, Trưởng ban quân báo Trung Ä‘oà n và anh Ãồng-râu là m việc vá»›i sáu đứa cho đến lúc mặt trá»i khuất núi.
Nhiệm vụ cá»§a tổ quân báo, kế hoạch lá»t vá» Huế, những bước tuần tá»± phải là m khi đã đặt được chân lên Huế, kế hoạch liên lạc vá»›i tổ liên lạc vá»›i chiến khu...
Cả sáu đứa hết sức ngạc nhiên và khâm phục trước bản kế hoạch tá»· mỉ và chu đáo cá»§a ngưá»i chỉ huy tình báo má»›i ngoà i hai mươi tuổi nà y.
Công tác quan trá»ng đầu tiên mà tổ quân báo phải là m là mang theo má»™t ngà n tá» truyá»n đơn vá» Huế. Và sau đó khi có lệnh, sẽ rải ở những địa Ä‘iểm quy định.
Lê Hưá»ng chi mấy bó truyá»n đơn còn chưa ráo má»±c in để trên cái bà n ghép bằng cà nh cây, bốn chân bà n chôn xuống đất, nói vá»›i sáu chiến sÄ© nhá» tuổi :
- Truyá»n đơn ni kêu gá»i đồng bà o Huế mình hãy tin tưởng và ủng há»™ kháng chiến, kháng chiến nhất định thắng lợi. Ãồng thá»i cảnh cáo bá»n ngưá»i cam tâm là m tay sai cho giặc. Chúng phải liệu hồn, cách mạng và kháng chiến ở ngay bên nách chúng, nếu chúng không sá»›m tỉnh ngá»™ bá» nghá» Việt gian thì kháng chiến sẽ mượn “cái đội mũ†cá»§a chúng.
- “Mượn cái đội mũ†của tụi Việt gian!
Cả sáu đứa cứ cưá»i khúc khÃch hoà i vá»›i cái hình ảnh má»›i mẻ và lý thú nà y cá»§a anh trưởng ban quân báo. Lê Hưá»ng đẩy mấy bó truyá»n đơn tá»›i trước mặt sáu đứa nói giá»ng cưá»i cưá»i :
- Tất nhiên là các em không thể xách truyá»n đơn mà đi vá» Huế như xách xâu thịt heo được! Các em phải tá»± nghÄ© mẹo đưa nó qua lá»t các trạm kiểm soát cá»§a tụi giặc. Khôn nhá» dại chịu đó nghe!
Mang cả ngà n tá» truyá»n đơn qua hà ng chục trạm kiểm soát giặc không phải chuyện dá»…. Không khéo lá»™, bá»n giặc cho ăn đạn như chÆ¡i.
Sáu đứa cùng vá»›i anh Äồng-râu há»p bà n mãi. cuối cùng Lượm nghÄ© được mẹo giấu truyá»n đơn và o giữa các lá»›p lá áo tÆ¡i lá.
Anh Äồng-râu lấy tiá»n cá»§a ban tình báo cấp, mua bốn cái áo tÆ¡i lá đã cÅ© cá»§a đồng bà o ở chiến khu Hòa Mỹ. Bá»n trẻ phải kỳ cục mất cả buổi sáng để gấp và nhét ngà n tá» truyá»n đơn và o bốn cái tÆ¡i lá. Bởi váºy mà khi nghe thằng Việt gian lục soát con đò, đá và o mấy cái tÆ¡i lá kêu loạc xoạc Tư-dát muốn rụng cả tim và Kim-Ä‘iệu thấy á»›n cả xương sống.
. Chuẩn bị xong xuôi, anh Äồng-râu và bá»n trẻ cải trang là m má»™t gia đình hồi cư, từ chiến khu băng đồi núi, qua đưá»ng quốc lá»™ vỠđồng bằng. Con đưá»ng quốc lá»™ khét lẹt mùi ô tô, mùi xăng. Những thôn xóm giặc vừa trà n qua, dấu giầy Ä‘inh còn chi chÃt trên các lối Ä‘i. Tre, cau đổ gục ngả nghiêng như sau má»™t cÆ¡n bão lá»›n. Nhà cá»a bị giặc đốt vẫn còn nghi ngút khói. Chúng gặp nhiá»u o, nhiá»u bà mệ, ông cụ vùa khóc, vừa kể lể, bá»›i các đống tro than tìm những đồ đạc còn sót lại chưa cháy hết. Má»™t em bé gái cổ chân Ä‘eo cái vòng bạc bị đại bác phanh ruá»™t cạnh má»™t gốc mÃt, ruồi nhặng bâu kÃn cả mặt em... Nhìn những cảnh tượng đó, lần đầu tiên sáu đứa được biết thế nà o là lòng căm thù giặc. Ãó là má»™t cái gì là m cho ruá»™t gan chúng sôi sục lên. Má»™t ná»—i tức giáºn mà chúng chưa từng biết đến, bốc ngùn ngụt trong đầu Trong giây phút ấy chúng bá»—ng thấy thèm ghê gá»›m có sức khá»e, có võ nghệ phi thưá»ng như Trương Phi, như VÕ Tòng, như Tá» Thiên Ãại Thánh, như Phù đổng Thiên Vương. Chúng sẽ nhổ phăng cả cây mÃt to như cá»™t đình kia, và cứ thế múa tÃt xông thẳng đến chá»— bá»n giặc Ä‘ang đóng. Chúng sẽ quáºt gốc mÃt và o bá»n giặc cho xương thịt nát bét, bắn tung tóe khắp cả tỉnh Thừa Thiên...
Bồng và Châu-sém tÃnh cục hay nổi nóng nhất đội.
Mắt hai đứa vụt đỠkè như mắt con kỳ nhông lúc cắn nhau. Bước mấy bước hai đứa lại ngoái đầu nhìn xác em bé gái cồ chân Ä‘eo vòng bạc bị đạn giặc phanh ruá»™t bên gốc mÃt. Hai đứa cùng lầm bầm chá»i :
- Mả cha tụi Tây!
Má»—i lần Ä‘i ngang qua những ngôi nhà cháy có các o các mệ vùa đà o bá»›i tro than, vừa khóc lóc kể lá», cả sáu đứa mặt Ä‘á»u cúi gầm và cố rảo bước tháºt nhanh. Chúng tưởng như các o, các mệ Ä‘á»u biết chúng là Vệ Quốc Ãoà n - Há» Ä‘ang nhìn theo chúng, chỉ chá», xì xầm bà n tán “Mấy cái thằng mang tÆ¡i lá vừa Ä‘i qua là Vê-cu-đê chÃnh cống đó. Tụi hắn không vất súng chạy dà i thì mô đến ná»—i Tây đến được đây mà đốt hết cá»a nhà cá»§a bà con mình?†Phải Ä‘i mất gần hai ngà y hai tổ liên lạc và quân báo má»›i vỠđến chợ Sịa, má»™t vùng quê cách Huế chừng mươi cây số Sịa là má»™t là ng to già u có, trù máºt, bao quanh những trảng cát. Những ngưá»i hồi cư tụ táºp ở đây khá đông, sá»a soạn đò giang xuôi sông vá» Huế. Nó phảng phất cái không khà vùng chợ Bao Vinh ngà y Huế còn vây hãm giặc.
Sau khi bổ trà chá»— ăn ở cá»§a tổ liên lạc, giao cho Hiá»n là m tổ trưởng, quy định ngà y giá» và máºt hiệu liên lạc anh Ãồng-râu thuê chiếc đò nhá» má»™t mui đưa tổ Quân báo xuôi sông vá» VÄ© Dạ.
Ở VÄ© Dạ anh có ngưá»i o ruá»™t ngoà i sáu mươi tuổi. Bà góa chồng sá»›m, chỉ có má»™t ngưá»i con trai Ä‘i bá»™ đội Nam tiến từ năm bốn sáu đến nay không có tin tức gì vá». Bà sống má»™t mình vá»›i túp nhà tranh nhá» bé và khu vưá»n rà o dáºu kÃn đáo, trồng cây ăn quả. TÃnh bà rá»™ng rãi và cứng đầu cứng cổ có tiếng ở trong vùng. Thấy việc phải, dù thiệt hại đến thân cÅ©ng là m, thấy việc chướng tai gai mắt là can thiệp. Cách can thiệp và chống lại những chướng tai gai mắt cá»§a bà là chá»i, vá» khoa chá»i cá»§a bà thì vô địch, chá»i có sách, có vần, có vè, như bà con trong xóm thưá»ng nói.
Hồi quân ta còn vây giặc trong thà nh phố, bà con lối xóm tản cư hết, chỉ riêng má»™t mình bà vẫn ở lại bám chắc lấy nếp nhà tranh và vưá»n cây quả cá»§a mình. Mấy lần anh Äồng-râu vá» giục o Ä‘i tản cư, nhưng bà đá»u khăng khăng “Tau chẳng chạy Ä‘i mô hết. Sống chết nhá» trá»i. Nếu có rá»§i ro xuống phải đạn giặc mà chết thì chết ngay trên thá»m nhà mình còn sướng hÆ¡n là chết đưá»ng chết chợâ€.
Anh Äồng-râu biết chắc o mình vẫn ở lại nhà . Anh quyết định đưa tổ quân báo vỠở nhá» nhà o trong buổi đầu đặt chân lên Huế và sau đó sẽ tùy cÆ¡ ứng biến.
3
khoảng sáu giá» chiá»u, con đò vỠđến VÄ© Dạ. Từ VÄ© Dạ có đưá»ng cái lá»›n chạy thẳng vỠđến Huế và khoảng cách chừng hai cây số.
Kim-Ä‘iệu, Tư-dát và Lượm thò đầu ra khá»i, mui đò, mặt ngá»›p ngá»›p nhìn vá» phÃa Huế, tim Ä‘áºp thình thịch trong lồng ngá»±c. Chúng bồn chồn hồi há»™p và cảm động đến nghẹt thở. Má»›i xa Huế chưa đầy tháng mà chúng có cảm tưởng như đã xa Huế hà ng năm trá»i. Biết bao ká»· niệm da diết... Huế tưng bừng, sôi sục trong ngà y tổng khởi nghÄ©a Huế lẫm liệt ngang tà ng nổ súng kháng chiến. Huế gầm thét dữ dá»™i năm mươi ngà y đêm vây hãm quân thù. Huế hà i hước cưá»i cợt bất cứ trong hoà n cảnh nà o. Rồi bóng dáng thân thương những thằng bạn cùng đội mà nay không còn nữa... Những thằng bạn cùng hát chung má»™t bà i hát, cùng cắn chung má»™t miếng bánh bá»™t lá»c, cùng đắp chung má»™t chiếc má»n, cùng lặn lá»™i trong cái chiến hà o mặt tráºn B, mặt tráºn C... Thằng Vịnh, thằng Äể, thằng Lá»™c, thằng SÆ¡n... Chúng đã mãi mãi nằm lại cùng vá»›i Huế ở cái tuổi mưá»i ba, mưá»i bốn, mưá»i lăm. Những đứa trẻ bán báo đánh già y, bán kẹo gừng, Ä‘áºu phụng rang, bán “cà -rem†đã chết cho Huế.
Chết vẻ vang oanh liệt như những anh hùng trong sỠsách xưa.
Tất cả, tất cả, hiện ra dồn dáºp trong trà nhá»› chúng. Phút chốc ba đứa bá»—ng thấy mắt má» Ä‘i, cảnh váºt vụt nhòe như nhìn qua má»™t tấm kÃnh đục. Chúng đã khóc lúc nà o không biết.
Anh Äồng-râu chui khá»i mui đò, bước đến đứng đầu mÅ©i, đưa tay chỉ cho ông lão chá»— đò cáºp bến.
Con đò nhẹ nhà ng ghé và o cái bến đất, có cây sung to má»c nhoà i ra sông.
Bốn ngưá»i tay xách bá»c quần áo, khoác áo tÆ¡i lá, chà o ông lão chèo đò, nối nhau bước lên bá». Trá»i vẫn rả rÃch mưa, khoác tÆ¡i lá mà đi và o xóm tháºt hợp thá»i Tư-dát nhìn trước nhìn sau không thấy ai, nói nhá» vá»›i các bạn
- Ứớc chi có tê-lê-phôn, quay lên Xê-ca báo cho tụi trên đó biết: Ba thằng mình đã đổ bộ an toà n lên Huế.
Anh Äồng-râu dẫn ba đứa Ä‘i men theo con đưá»ng đất pha cát ven sông, rẽ và o má»™t đưá»ng kiệt hai bên hà ng rà o dâm bụt má»c cao quá đầu. Xóm vắng tanh. Bốn ngưá»i dừng lại. Má»™t nếp nhà tranh nằm sâu giữa má»™t khu vưá»n xum xuê cây ăn trái: mãng cầu, chanh, bưởi, ổi, thanh trà . Xung quanh vưá»n cây kÃn hà ng rà o chè tà u cao quá đầu ba đứa. Cổng ngõ đóng kÃn bằng cánh cá»a tre ken dà y những cà nh tre gai.
Anh Ãồng-râu nhón chân nhìn qua hà ng rà o và gá»i nhá» :
- O ơi, o! O ơi!
- Chá»› ai gá»i chi ngoà i đó rứa? - Trong nhà có tiếng bà già há»i vá»ng ra.
- Cháu đây o Æ¡i! Thằng Ãồng đây mà o. Tiếng bước chân tất tưởi chạy ra. Cánh cổng tre hé mở. Trước mắt bá»n trẻ là má»™t bà già trạc sáu mươi. Tóc bà má»›i đốm bạc, chải gá»n ghẽ, búi thà nh lá»n sau gáy. Mắt bà tinh anh và lưng thẳng như lưng con gái. Anh Äồng-râu kêu “O†còn ba đứa lá»… phép chà o “chà o mệ ạ?â€.
Bà già cứ đứng trân trân nhìn “bốn cha conâ€, rồi bất chợt kêu lên giá»ng vừa mừng vừa lo :
- Ủi chao! chớ tụi bay vỠđây khi mô rứa?
- Vô trong nhà cái đã rồi cháu sẽ thưa chuyện với o.
Anh Äồng-râu quay lại giục ba đứa.
- Vô nhà cả đi, mấy em vô nhà cả đi!
Trong lúc mảy “cha con†đi vô nhà thi bà o, bước ra đưá»ng ngó ngược ngó xuôi, rồi má»›i trở vô đóng cánh cổng cà i tháºt chắc.
Trong nhà chẳng có đồ đạc gì nhiá»u. Má»™t bá»™ phản má»t, cái chõng tre để bá»™ ấm chén, cây đèn dầu há»a, mấy cái ghế đẩu. ChÃnh giữa gian giữa, trên cao treo cái trang thá» Pháºt buông tấm mà n vải Ä‘iá»u, thoang thoảng mùi trầm hương. Chái nhà bên phải là gian buồng ngăn bằng liếp tre Ä‘an, cánh cá»a cÅ©ng bằng tre, khép há».
Bà o bước và o nhà , hết nhìn anh Ãồng-râu lại nhìn ba đứa như vẫn chưa hết sững sá» ngạc nhiên. Bà ngồi xuống phản, nói mà miệng hÆ¡i mếu :
- Rứa mà o cứ tưởng chẳng còn khi mô được gặp lại tụi bay nữa. Tây hắn thả truyá»n đơn nói là đã giết sạch các tụi bay rồi, xương cốt Vệ Quốc Ä‘oà n chừ đã mục hết trên núi xanh. Ngó chá»— tụi bay mà o cứ tưởng nằm mê.
Anh Äồng-râu cưá»i :
- Miệng Tây Ä‘Ãt trẻ còn lạ chi o Æ¡i!
Tư dát ngồi im từ nãy đến giừ đã thấy ngứa miệng Gặp dịp liá»n nói leo vô :
- Mệ ơi, xương cốt tụi cháu sắt nguội còn thua, dễ chi mục được mệ? Tụi cháu vỠđây là cốt để dần cho tụi Tây mục xương, để mệ coi cho sướng chơi.
Bà o Ä‘ang mếu phải phì cưá»i :
- ÄÆ°á»£c rứa thì mệ váºt ngay con heo trong chuồng tê bà chỉ xuống phÃa bếp. Mệ khao tụi bay ngay.
Tối hôm đó bà cho “bốn cha con†ăn má»™t bữa cÆ¡m khá thịnh soạn. Những món ăn mà má»—i ngưá»i dân Huế, dù Ä‘i đến cuối đất cùng trá»i, nếm đủ cao lương mỹ vị cÅ©ng không thể nà o quên được. Cá bống thệ kho khô, rắc hạt tiêu, thịt heo ba chỉ luá»™c chấm tôm chua, canh cá trà u nấu dưa chua, chao.
Äã lâu lấm má»›i ăn được má»™t bữa cÆ¡m ngon miệng đến váºy, nên bốn cha con chẳng khách khà tà nà o. Nhất là bá»n trẻ, đứa nà o cÅ©ng lén ná»›i thắt lưng. Tư-dát lúc ngồi xuống ăn ngưá»i như que diêm, lúc đứng dáºy bụng như con ệnh oang.
Suốt bữa ăn bà o chỉ chống đũa nhìn “bốn cha conâ€.
Bà thá»§ thỉ há»i ba đứa nhà cá»a ở mô, cha mẹ là m chi, có mấy anh chị em, Ä‘i việc nước từ khi mô. Nghe chúng kể, chốc chốc bà lại kéo vạt áo lau nước mắt, chép miệng nói :
- Nhá» nhoi như các cháu mà đã biết bá» nhà bá» cá»a, xa cha xa mạ để Ä‘i lo việc nước việc dân. Äá»i mệ tra trừng ni tuổi má»›i được thấy là lần đầu.
Tiện thể, anh Äồng-râu bắt luôn chuyện, muốn nhá» o nuôi giấu, che chở cho “bốn cha con†anh hoạt động.
Anh không ngần ngại nói cho bà rõ, việc chứa chấp “bốn cha con†anh, không phải là không nguy hiểm. “Nếu tụi Tây biết được, không tha chi chúng không đốt nhà o, cho o vô Lao Thừa Phá»§ cho rệp ăn thịtâ€. Bá»n trẻ rất không ngá» bà cụ già mau nước mắt nà y đã trả lá»i rất khẳng khái :
- Mấy đứa bay đầu còn xanh tuổi còn trẻ còn dám liá»u thân vì nước vì dân, huống chi o đây đã gần ká» miệng lá»— lại còn tham sống sợ chết, tiếc cá»§a tiếc nhà .
Chuyến ni o cÅ©ng quyết liá»u cái mạng tra vá»›i ba toong Tây má»™t phen. Sống mà để tụi hắn đè đầu cưỡi cổ thì thà chết còn hÆ¡n!
CÆ¡m nước xong xuôi, o Ä‘i dá»n dẹp chá»— ngá»§ cho “bốn cha conâ€. Bà nói: “Tụi bay phải Ä‘i ngá»§ sá»›m để còn lấy sức mà lo việc nướcâ€. Ba đứa vừa đặt lưng xuống phản mắt đã rÃu lại. Chúng ôm nhau ngá»§ say mùi mẫn, anh Äồng-râu còn ngồi lại nói chuyện vá»›i bà o bên ngá»n đèn vặn nhá». Anh bà n tÃnh vá»›i o kế hoạch che mắt bà con hà ng xóm và tai mắt tụi ngụy quyá»n, việc “gia đình†anh đến ở nhá» nhà o.
Quá ná»a đêm Tư-dát bá»—ng tỉnh giấc. Nhà tối om, gió thồi xà o xạc ngoà i vưá»n khuya. Bà mệ ngá»§ trong buồng, anh Äồng-râu ngá»§ trên chõng tre, im ắng lạ lùng. Tư-dát lay lay Lượm nằm sát bên cạnh, thì thà o gá»i :
- Lượm-sứt? Lượm-sứt!
Lượm vốn rất tỉnh ngá»§. Ngá»§ Ä‘ang say thế mà Tư-dát má»›i gá»i nhá» hai tiếng nó đã choà ng ngay dáºy. Nó há»i khẽ giá»ng lo lắng :
- Có chuyện chi rứa mi? - Ãầu nó hÆ¡i ngóc lên lắng nghe động tÄ©nh xung quanh.
- Tau Ä‘au bụng quá! - Tối om, không nhìn rõ mặt, nhưng nghe giá»ng Tư-dát, Lượm cÅ©ng biết Tư-dát vừa nói vừa nhăn nhó.
- Chắc tại tối qua mi nÃch nhiá»u quá chá»› chi? Tham thá»±c thì cá»±c thân mi Æ¡i!
- Thì mi nÃch cÅ©ng kém chi tau! - Tư-dát là u bà u cãi lại.
- Mi lấy dầu há»a bôi vô giữa rốn. Hồi ở nhà há»… Ä‘au bụng tao cứ bôi dầu há»a là khá»i.
- Nhưng tao mót đi ca-bi-nê.
- Thì đi đi.
- Nhưng tối quá! mà tao không biết chuồng tiêu chá»— mô? Ãánh thá»±c mệ dáºy há»i, tao ngại lắm.
- Mi cứ mò ra sau nhà đi tạm. Mai dáºy tháºt sá»›m mà hót, mệ không biết mô.
- Ừ, rứa tao Ä‘i nghe! - Giá»ng Tư-dát coi bá»™ đã cuống quÃt lắm.
Lượm cố nhịn cưá»i, giục :
- Mau lên không lại tháo ra quần thì ê chệ lắm mi ơi!
Tư-dát tụt xịch xuống phản. Lượm dặn với theo :
- Mệ già tinh ngủ lắm đó. Mi phải cố đi nho nhỠnghe. “Bắn súng máy†vô cho lắm, mệ nằm trong buồng nghe tiếng là “lộ bem†ngay.
- Nhưng lỡ không... ấy được thì là m răng?
- Rứa thì cố nÃn hÆ¡i, rặn từ từ. Hãm bá»›t “ga†lại, đừng có bắn liên thanh mà phải chÆ¡i phát má»™t “cú pạcâ€.
Tư-dát ừ ừ lia lịa, sá» soạng trong bóng tối, rút then, kéo nhẹ cánh cá»a lách ra ngoà i.
Lượm vừa đặt lưng nằm xuống đã nghe phÃa sau hè nhà tiếng pà nh pạch nổi lên liên tiếp. Nó giáºt mình lẩm bẩm.
- Chết cha rồi! Anh Tư-dát không hãm được “ga†bắn ghê quá.
Nó vội và ng ho lên sù sụ để át bớt tiếng “súng liên thanh†của Tư-dát. Hễ sau nhà tiếng pà nh pạch nổi lên, nó lại hỠsù sụ, hết pà nh pạch nó lại im.
Phối hợp rất ăn khớp, nhịp nhà ng.
Sáng hôm sau, anh Äồng-râu bảo Lượm :
- Em phải giữ ấm cổ, lấy phula quà ng và o. Äêm qua anh nghe em ho nhiá»u lắm đó.
Lượm cưá»i khúc khÃch, ghé và o tai anh thì thầm.
Anh tá»§m tỉm cưá»i rồi cốc và o đầu nó.
- Anh đến chịu tụi bay! - Quay sang há»i Tư-dát. - Ãã dá»n sạch chưa?
Tư-dát liến thoắng :
- Em giải quyết xong “chiến trưá»ng†từ lúc trá»i chưa sáng.
4
Sau bữa cÆ¡m sáng, anh Äồng-râu há»p tổ để giao nhiệm vụ.
Trước khi bà n và o công việc, anh nhắc lại những nguyên tắc mà mỗi đội viên quân báo hoạt động trong lòng địch phải tuyệt đối tuân theo.
“Giữ bà máºt cho đội!†lá»i thá» cá»§a toà n đội trước bà n thá» Tổ quốc hôm là m lá»… tuyên thệ chÃnh lúc nà y đây cần phải ghi nhá»›, giữ trá»n, hÆ¡n lúc nà o hết.
“Giữ bà máºt†là nguyên tắc quan trá»ng hà ng đầu cá»§a công tác quân báo. Má»™t sÆ¡ hở nhá», lá»™ bà máºt, có thể là m há»ng hết má»i việc, bản thân mình và đồng đội, dá»… dà ng sa và o tay giặc, bị tù đà y, bị giết. Nếu không may bị giặc bắt được thì má»—i đội viên phải là m đúng lá»i thá» thứ năm trong mưá»i lá»i thá» danh dá»± cá»§a Vệ Quốc Ãoà n: “Lỡ bị quân thù bắt dược, dù bị cá»±c hình tà n khốc đến thế nà o, cÅ©ng quyết không bao giá» phản bá»™i xưng khaiâ€. Ãể khắc sâu thêm ý nghÄ©a thiêng liêng cá»§a lá»i thá» và o trà nhá»› ba chú đội viên nhá», anh Äồng-râu kể cho chúng nghe những tấm gương bất khuất cá»§a các báºc cách mạng tiá»n bối như: Trần Phú, Hoà ng Văn Thụ, Lê Hồng Phong. Riêng Lượm nó muốn kể thêm và o bên cạnh tên những nhà cách mạng lừng danh trong cả nước đó, tên ngưá»i cha thân yêu cá»§a mình: Trần Hà m. Cha Lượm bá» nghá» dạy há»c Ä‘i là m chánh trị cá»™ng sản. Năm 1934 (lúc lượm má»›i hai tuổi) cha bị tụi Pháp bắt được. Tụi máºt thám tra tấn cha chết Ä‘i sống lại nhiá»u lần, bắt khai tên các đồng chà cá»§a cha. Nhưng cha đã khinh bỉ trả lá»i chúng “Tên các đồng chà cá»§a tôi, tôi biết là để mưu đồ việc cách mệnh chứ không phải để khai ra vá»›i các ngưá»iâ€. Chúng đà y cho lên Buôn Mê Thuá»™c. Cha vượt ngục, chúng bắt lại, cha lại vượt ngục, vượt đúng năm lần, rồi bị bắt lại. Chúng đà y cha ra Côn Lôn, và bắn chết ở ngoà i đó. Sau ngà y cách mạng thà nh công, dân là ng Thượng Thá»§y đã nhất trà đồng thanh đặt tên cho con đưá»ng cái chÃnh chạy qua là ng là đưá»ng Trần Hà m.
Gian nhà cá»a đóng kÃn, tối má» má». Mùi nhang thắp trên trang thá» Pháºt tá»a ngà o ngạt. Tổ quân báo ngồi quây quần trên phản gá»—. Giá»ng anh Äồng-râu kể nho nhá» vừa đủ cho ba chú đội viên nghe. Bà o ở trước vưá»n, vừa cuốc xá»›i vừa là m nhiệm vụ canh gác. Không gian má»™t mà u xám nhạt rây rây là n mưa bụi đầu xuân. Cuá»™c há»p thân máºt, đơn sÆ¡ nhưng không khà nghiêm trang, cảm động khác thưá»ng. Ba đứa ngồi xếp bằng tròn, không nhúc nhÃch, mắt mở to chăm chú như nuốt từng lá»i kể. Nghe chuyện nhà cách mạng Lê Hồng Phong trong tù bị giặc đánh và o đầu giữa lúc Ä‘ang bưng bát cÆ¡m ăn, máu đầu chảy chan đỠcả bát cÆ¡m. Lê Hồng Phong không thèm kêu má»™t tiếng đưa bát cÆ¡m lên miệng, và cÆ¡m nhai nuốt, chẳng coi tụi giặc ra chi. Ba đứa thấy khắp ngưá»i nổi hết gai ốc. Chúng kiêu hãnh nhá»§ thầm: “Rứa mà chừ đây được là cháu cá»§a Lê Hồng Phong, được là m đội viên quân báo cá»§a trung Ä‘oà n, chui hẳn và o giữa bụng giặc mà đánh chúng, tháºt sướng nhất Ä‘á»i. Rồi mai đây có thể tụi giặc bắt được mình bá» tù, tra tấn hoặc Ä‘em mình Ä‘i bắn như Hoà ng Văn Thụ, như Trần Phú và nếu mình trung thà nh, bất khuất, cÅ©ng dám như Lê Hồng Phong bưng bát cÆ¡m chan đỠmáu đầu lên miệng mà và , thì mấy chục năm sau chắc cÅ©ng sẽ có ngưá»i kể lại chuyện mình cho tụi con nÃt nghe như bữa ni anh Äồng-râu kể vá»›i tụi mìnhâ€.
Và trong giây phút đó, cả ba đứa cảm thấy thèm muốn ghê gá»›m được láºp ngay những chiến công tháºt vang dá»™i; được mặt đối mặt vá»›i kẻ thù để tá» rõ lòng gan dạ, bất khuất, trung thà nh vá»›i Tổ quốc; được chết tháºt vẻ vang, tháºt oanh liệt...
Anh Äồng-râu đã kéo chúng ra khá»i những mÆ¡ ước sôi nổi, và đòi há»i chúng phải tuân theo những ká»· luáºt cần thiết trước mắt, rất bình thưá»ng nhưng lại rất khó khăn. Anh nói :
- Các em tuyệt đối không được liên lạc với gia đình.
Theo anh biết thì các em Ä‘á»u có gia đình, há» hà ng, bà con ở Huế, có thể là hỠđã hồi cư. Các em phải cố hết sức tránh mặt những ngưá»i quen, dù là cha mạ, anh, chị. nếu bất thình lình gặp há» dá»c đưá»ng. Gặp ngưá»i quen hoặc gia đình, các em sẽ rất khó lòng, dấu được các em trở vá» Huế để là m gì. Việc lá»™ bà máºt là bắt đầu từ đó - Anh ngừng lại, nhìn chằm chằm cả ba đứa.
Cặp mắt ẩn dưới đổi mà y mÅ©i mác rất ráºm, ánh lên vẻ nghiêm khắc. Anh nói giá»ng gần như ra lệnh :
- Các em nhớ chứ?
- Dạ nhớ ạ.
Cả ba đứa cùng đáp, mắt cúi nhìn xuống, chá»™t dạ trước lá»i dặn nghiêm khắc và khá bất ngá» vá»›i chúng.
Tháºt tình, vừa đặt chân lên VÄ© Dạ cả ba đứa đã có ngay ý định sẽ lên tìm vá» thăm nhà ... Bây giá» thế là hết.
Anh Äồng-râu như Ä‘i guốc trong bụng chúng - Chúng thầm nghÄ© váºy - Và anh đã ngăn chặn răn Ä‘e.
Anh giao nhiệm vụ cho từng đứa: Kim phụ trách khu vá»±c mặt tráºn B cÅ©. Tư-dát khu vá»±c mặt tráºn C, và Lượm khu vá»±c mặt tráºn A cÅ©. Trong vòng ba ngà y, má»—i đứa phải cố gắng thu lượm sÆ¡ bá»™ tình hình và tin tức hoạt động cá»§a địch trong khu vá»±c được phân công :
những nÆ¡i bá»n giặc đóng quân, nÆ¡i chúng để kho tà ng quan trá»ng như đạn dược, xăng, lương thá»±c. những cầu cống bị phá sáºp Ä‘ang được chúng sá»a hoặc xây lại, những địa Ä‘iểm chúng đặt công sở v.v... Những vị trà trá»ng yếu phải vẽ sÆ¡ đồ... Anh nhấn mạnh thêm :
- Hiện nay ban Tham mưu trung đoà n đang rất nóng ruột chỠtổ chúng ta cung cấp những tin tức tình báo nà y.
Anh vạch kế hoạch cho chúng khi và o thà nh phố hoạt động sẽ đóng giả những chú bé chạy tản cư bị lạc mất cha mất mạ, lần mò vá» Huế để tìm gia đình... Nếu bá»n giặc chặn xét há»i thì tuy cÆ¡ ứng đối. Sau nà y tùy tình hình, anh sẽ nghiên cứu bố trà cho má»—i đứa là m má»™t công việc gì đó thÃch hợp như bán báo, đánh giầy hoặc cắp sách Ä‘i há»c, để tiện việc Ä‘i lại và che mắt địch.
Riêng Lượm, anh giao nhiệm vụ trong ngà y mai phải trở vá» Sịa gặp tổ liên lạc, thông báo cho tổ liên lạc biết tình hình cá»§a tổ quân báo, bà n định kế hoạch ngà y giá», địa Ä‘iểm gặp gỡ để nháºn tin tức, và kế hoạch bố trà đưá»ng dây liên lạc từ thà nh phố vá» chiến khu.
Má»™t tuần lá»… trôi qua. Công việc cá»§a tổ tình báo chạy Ä‘á»u và khá tốt. Tuy má»›i và o nghá» nhưng cả ba đứa Ä‘á»u tá» ra có năng khiếu tình báo. Chúng nhanh trà tháo vát, thông minh và đặc biệt tÃch cá»±c. Những tin tức, tình hình địch chúng thu lượm được, gá»i vá» C.K. ÄÆ°á»£c Ban Tham mưu trung Ä‘oà n đánh giá cao. ÄÃch thân trung Ä‘oà n trưởng đã gá»i lá»i vá» biểu dương khen ngợi chúng.
Thà nh phố Huế lúc nà y ngưá»i hồi cư đã khá đông. Má»™t số hiệu buôn, hà ng ăn uống? hà ng tạp hóa đã mở cá»a. Các chợ Äông Ba, An Cá»±u, Bao Vinh, ngưá»i há»p đã gần kÃn chợ. Ngà y cà ng có nhiá»u ngưá»i từ các là ng quanh thà nh phố và o mua bán, sắm sanh đô lá». Trên sông Hương ghe đò xuôi ngược. Trên đưá»ng phố nhá»™n nhịp trẻ con bán kẹo gừng, bán báo, cà -rem, Ä‘áºu phụng rang, bánh mì nóng giòn. Äi lại lăng xăng, rao hà ng inh á»i. Nhá» váºy, việc trà trá»™n Ä‘i lại để là m nhiệm vụ cá»§a tổ tình báo ngà y cà ng thêm thuáºn lợi.
Ba đứa hà ng ngà y phải luôn luôn đụng đầu vá»›i bá»n lÃnh Pháp, Bảo vệ quân, Cảnh Sát, An Ninh, nên dạn dÄ© dần nên. Và chỉ sau má»™t tuần, chúng đã há»c được khá nhiá»u cách đối phó, nghÄ© được khá nhiá»u mưu mẹo để đánh lừa, che mắt bá»n nà y.
Sau má»—i ngà y hoạt động ba đứa lại trở vá» VÄ© Dạ gặp anh Äồng-râu, báo cáo công tác và nháºn nhiệm vụ má»›i.
“Bốn cha con†lại ngồi quây quần chung quanh mâm cơm tối, vừa ăn vừa chuyện trò. Chúng kể cho anh nghe những tin tức, tình hình địch thu lượm được trong khu vực phụ trách, những tình huống khó khăn hiểm nghèo chúng vấp phải, những sáng kiến chúng ứng phó để thoát ra... Anh thủng thẳng và cơm, lặng nghe chúng.
Qua những báo cáo miệng cá»§a chúng, anh tổng hợp lại, và đã dần dần nắm được tình hình cá»§a bá»n giặc trong thà nh phố Huế. Trong bụng anh rất vui vì nháºn thấy ba chú đội viên nhá» cá»§a mình tiến bá»™ rất nhanh trong công tác má»›i mẻ, khó khăn, và nguy hiểm nà y. Vá»›i má»—i đứa anh Ä‘á»u có nháºn xét, góp ý trong từng trưá»ng hợp cụ thể. Qua đó, anh bồi dưỡng, huấn luyện cho chúng vá» nghiệp vụ tình báo, và uốn nắn những há»› hênh, thiếu sót sai lầm mà chúng có thể mắc phải. Và không lần nà o anh không nhắc Ä‘i nhắc lại vá»›i ba đứa phải tuyệt đối giữ bà máºt, không được chá»§ quan, không được tếu trong công tác.
Khi ba đứa ôm nhau ngá»§ say trên bức phản gá»— má»t anh ngồi xuống bên ngá»n đèn tù mù, kê trên chiếc chõng tre viết báo cáo trên những tá» pÆ¡luya rất má»ng, để hôm sau Lượm kịp chuyển vá» cho tổ liên lạc, gá»i lên chiến khu.
5
Má»™t buổi sáng, Lượm mang báo cáo cá»§a anh Äồng-râu vá» Sịa cho tổ liên lạc. Äây là lần thứ năm, nó mang báo cáo vá» Sịa, kể từ ngà y tổ tình báo đặt chân lên Huế.
Ãi liên lạc từ Huế vá» Sịa má»—i ngà y má»™t trở nên khó khăn, nguy hiểm. Bá»n giặc bắt đầu đánh hÆ¡i thấy có nhiá»u bá»™ pháºn cá»§a Việt Minh, trà trá»™n theo những ngưá»i hồi cư, lá»t vá» Huế. Lác đác nÆ¡i nà y nÆ¡i khác trong thà nh phố đã có những tên máºt thám, Việt gian bị bắn chết; lá»±u đạn nổ trong công sở, truyá»n đơn kêu gá»i kháng chiến rải trên đưá»ng phố, ở chợ hoặc dán ở những chá»— đông ngưá»i qua lại.
Äể ngăn chặn sá»± xâm nháºp đáng sợ cá»§a Việt Minh, bá»n giặc cấp tốc dá»±ng thêm nhiá»u trạm kiểm soát dá»c các con đưá»ng ra và o thà nh phố. Trên sông, chúng láºp những trạm kiểm soát lưu động bằng thuyá»n, xuồng máy. Ãà n ông, đà n bà , cả trẻ con ngang qua trạm kiểm soát chúng Ä‘á»u chặn lại khám xét rất gắt gao. Chúng còn tổ chức nhiá»u cuá»™c vây ráp, khám xét bất thình lình ở khắp các ngả đưá»ng.
Qua mấy lần Ä‘i liên lạc, lần nà o Lượm cÅ©ng bị các trạm kiểm soát chặn lại khám xét rất kỹ. Nhưng nhá» gan dạ, bình tÄ©nh, nhanh trÃ, Lượm Ä‘á»u Ä‘i vá» trót lá»t.
Tất nhiên cũng có những lần chúng là m cho Lượm toát mồ hôi hột.
Má»—i lần Ä‘i, Lượm Ä‘á»u thay đổi cách cất giấu tà i liệu và cách hóa trang. Lần nó đóng vai thằng nhá» Ä‘i chợ tay xách rá» rau, tay xách mấy con cá trà u, cá trê; dây lạt xâu mang. Báo cáo, tà i liệu nó cuá»™n tròn, bá»c giấy bóng, nhét sâu và o bụng cá. Äến nÆ¡i, thằng Hiá»n, Tổ trưởng tổ liên lạc phải dùng dao mổ bụng cá má»›i lấy được tà i liệu ra, có lần nó đóng vai cháu Ä‘i vá» quê thăm bà ngoại, tay xách má»™t xâu bánh Ãt. Ruá»™t bánh đã được Tư-dát khéo léo moi hết tôm thịt ra chén, và nhét thay vô đó tà i liệu Có lần nó giả là m thằng bé chạy chÆ¡i lêu lổng ngoà i đưá»ng. Chân đất, đầu không nón không mÅ©, mặc phong phanh cái áo sÆ¡ mi cá»™c tay vá»›i quần đùi. Tay nó cầm đẫn mÃa, vừa Ä‘i vừa cắn, nhai, hÃt nước ngá»t, nhả bã. Ngang trạm kiểm soát, bá»n giặc chặn nó lại, bắt giÆ¡ cao hai tay lục tìm khắp ngưá»i. Bá»n giặc cứ việc soát nó cứ bình thản cắn mÃa, nhai rạo rạo, hÃt nước, nhả bã. Nước mÃa nháºu cả xuống cằm. Soát không thấy gì, bá»n giặc cho nó Ä‘i. Nhưng nó chưa Ä‘i vá»™i, cứ đứng đó cắn tước mÃa, là m ra vẻ tò mò xem chúng lục soát những ngưá»i qua đưá»ng khác. Nó còn cố ý là m vướng chân vướng cẳng bá»n cảnh sát, là m chúng phát cáu.
Má»™t thằng quất cho Lượm má»™t roi *** bò quắn mông Ä‘Ãt trợn mắt chá»i :
- Con mạ mi còn đứng đó lảm chi? Cút!
Bấy giá» nó má»›i ôm mông Ä‘Ãt, nhăn nhó xuýt xoa, rồi cắm cổ chạy biến. Tà i liệu nó gấp nhỠđặt giữa lòng bà n tay cầm đẫn mÃa: Cách giấu nà y có vẻ như rất há»› hênh nhưng lại rất kÃn đáo. KÃn đáo vì bất ngá». Bá»n giặc kiểm soát không thể ngá» tá»›i được.
* * * * *
Lần Ä‘i liên lạc nà y, Lượm đóng giả má»™t thằng bé Ä‘i bắn chim. Äầu nó đội cái mÅ© phở, áo sÆ¡ mi cá»™c tay, quần “sóc†xanh vá Ä‘Ãt. Má»™t tay cầm súng cao su lắp sẵn viên đạn sá»i, tay xách xâu chim bắn được: ba con sẻ, má»™t con chà o mà o, má»™t chim cu gáy. Hai túi quần nó cá»™m lên những viên sá»i, viên nà o cÅ©ng tròn vo - những viên đạn sá»i xứng đáng vá»›i má»™t tay bắn súng cao su thiện nghệ. Nó phải mất khá nhiá»u công phu chá»n những viên đạn sá»i nà y ở mấy đống sá»i ven đưá»ng. Tuy má»›i và o nghá» tình báo, nhưng nó đã thấu hiểu đôi khi chỉ vì má»™t sÆ¡ suất rất nhá» trong công tác mà há»ng mất việc lá»›n, có thể nguy hiểm đến tÃnh mệnh. Và dụ: Nếu không chịu khó, bốc bừa má»™t nắm sá»i bá» túi gá»i là cho có Những cặp mắt cú vá» cá»§a bá»n giặc kiểm soát có thể đánh dấu há»i: “Vá»›i những viên sá»i ba vạ như ri mà nó bắn trúng chim được à ? Thằng ni chắc chưa biết bắn súng cao su. Nhưng là m răng hắn lại bắn được cả má»™t xâu chim kia?†Thế là chúng sẽ nghi ngá», khám xét kỹ hÆ¡n và thế là tà i liệu cất bị phát hiện.
Trong tổ chỉ có Tư-dát là thiện nghệ bắn ná cao su.
Hồi còn đánh nhau ở Huế, cả đội Ä‘á»u phải ghen vá»›i nó vá» tà i bắn ná. Cái ná cao su Lượm Ä‘ang cầm chÃnh là mượn cá»§a Tư-dát. Tư-dát có thói quen, bắn được con chim nà o Ä‘á»u lấy máu bôi và o cán ná để lấy khước. Do thế, cái cán ná gá»— ổi Ä‘en kịt những máu khô. Còn xâu chim thì chiá»u qua, Lượm sang táºn chợ Bến Ngá»± mua cá»§a mấy ông Ä‘i bẫy chim, bằng tiá»n cá»§a quỹ quân báo.
Sáng nay, nó buá»™c chân treo từng con chim má»™t lên, nhá» Tư-dát bắn chết. Nó cuá»™n, xe tròn bản báo cáo cá»§a anh Äồng-râu thà nh cái que nhá» bằng mút đũa, dà i bằng ngón tay trá». Nó vạch má» con chim ngói, đút cuá»™n báo cáo và o bụng. Nhưng nghÄ© ngợi thế nà o nó lại rút ra, đút và o bụng con chà o mà o. Nó lấy dây buá»™c chim chết thà nh má»™t xâu. Tất cả phải là m cho tháºt giống, tháºt tá»± nhiên, hệt má»™t tay bắn chim thiện nghệ, là m cho bá»n giặc kiểm soát không má»™t chút mảy may nghi ngá».
Suốt dá»c đưá»ng Ä‘i, thỉnh thoảng nó nghếch nghếch mặt nhìn ngá»n cây, nghiêng nghé, chăm chú tìm chim cúi Tom khom, giương ná lên lại hạ ná xuống. Mấy lần là m như quá mải mê, nó vá» suýt đâm sầm và o những ngưá»i qua đưá»ng là m há» gắt ầm lên.
Bá»n con nÃt gặp nó dá»c đưá»ng, Ä‘á»u nhìn xâu chim nó xách tòng teng, trầm trồ thán phục. Lúc đó mặt nó hÆ¡i vênh lên, tá» vẻ ta đây thiện xạ tà i ba. Tất cả Ä‘á»u phải cho tháºt giống như má»™t diá»…n viên giá»i lúc lên sân khấu.
Qua khá»i cầu Bao Vinh má»™t quãng, nó chạm trán má»™t trạm kiểm soát lưu động cá»§a bá»n cảnh sát. Trạm có ba thằng. Chúng há»i :
- Thằng tê? Äi mô?
- Em Ä‘i bắn chim chÆ¡i! - Lượm đưa xâu chim lên trả lá»i như khoe.
Má»™t thằng hai má gà y hóp, cặp mắt sâu như hai lá»— đáo, để ria con kiến, lưng gù gù, “giò heo†đeo xệ bên hông, không nói không rằng thá»c tay và o túi áo túi quần Lượm, lục soát. Hắn sá» nấn khắp tà áo, lưng quần, cổ áo, lai quần. Hắn láºt cả cái mÅ© phá» Lượm đội xem xét kỹ bên trong mÅ©. Bá»n nầy vừa được sở máºt thám phòng Nhì Pháp phổ biến: tụi liên lạc Việt Minh hay cất giấu giấy tá» và o các chá»— kÃn đó.
Soát không thấy gì, hắn trợn mắt nạt nộ :
Chim nhà nước nuôi, ai cho mi được phép bắn.
Và nó giáºt luôn xâu chim trong tay, Lượm. Lượm tái mặt. Má»™t tình huống hoà n toà n bất ngá». Nhưng chỉ má»™t thoáng nó đã lấy lại được bình tÄ©nh, nói vá»›i giá»ng tháºt ngây thÆ¡, dá»… thương :
- Bác cho cháu xin Cháu bắn nó Ä‘áºu trên cây mà .
Thằng cảnh sát đứng cạnh, miệng sáng lóa răng và ng, cưá»i hô hố :
Thằng ni nói lạ, chim không Ä‘áºu trên cây thì Ä‘áºu trong chảo mỡ phi hà nh à ?
Lượm nhìn ba tên giặc giáºn tÃm ruá»™t, nhưng mắt phải là m như sắp khóc, nói giá»ng van vỉ :
- Các bác có lấy thì lấy con chim cu, to mà béo. Cho cháu lại mấy con chim nhỠ(nó cố tránh tiếng chà o mà o) không tà nữa vỠnhà , em cháu nó đòi, nó khóc, dì ghẻ đánh cháu chết mất.
Vẻ mặt và giá»ng van xin cá»§a Lượm hình như cÅ©ng là m chúng động lòng thương hại. Thằng răng và ng đầy mồm nói vá»›i thằng cướp xâu chim :
- Thôi xếp quăng lại cho nó mấy con chim sẻ, ăn không dÃnh chân răng mà vặt lông cÅ©ng đủ hết ngà y hết buổi.
Hắn cầm lấy xâu chim trong tay thằng để ria, đưa tay nắn nắn, bóp bóp lưá»n con chim cu, đầu gáºt gù.
- Con cu gáy béo thiệt! béo thiệt.
Trong khoảnh khắc ấy, Lượm có cảm giác Ä‘ang đứng cheo leo bên má»™t bá» vá»±c sâu hun hút, và dưới đáy vá»±c là lởm chởm đá nhá»n. Hai mắt nó tối sầm lại vì má»™t ná»—i kinh hoà ng không sao lấn lướt nổi. Chỉ cần thằng cảnh sát ngứa tay nắn cổ con chà o mà o... thế là đi đứt!
Má»™t dá»± tÃnh lướt qua rất nhanh trong óc nó. Nếu tay hắn nắm qua con chà o mà o, và mặt hắn đổi sắc là mình sẽ lao ngay ra bá» sông, nhà o xuống nước, lặn má»™t hÆ¡i ra đến giữa sông, rồi lặn má»™t hÆ¡i nữa qua thấu bên kia bá».
Nó chăm chăm nhìn mặt thằng cảnh sát, mắt quên chá»›p. Nó bá»—ng thấy ngưá»i nhẹ hẳn Ä‘i, như Ä‘ang bÆ¡i gần kiệt sức, sắp chìm nghỉm, hai chân bá»—ng chạm ná»n đất cứng... Tên răng và ng đầy mồm bứt con chim cu ra khá»i xâu chim quăng trả lại mấy con sẻ và con chà o mà o cho nó. Nó đưa tay hứng xâu chim. Và trong Ä‘á»i nó chưa bao giá» biết mừng rỡ như lúc nà y.
Thằng để ria vẫn vá»›i giá»ng nạt ná»™ :
- Lần ni thì ông ná»™i mi tha cho mi! Lần sau mà còn bắn báºy chim cá»§a nhà nước, ông ná»™i mi cho tù má»t gông nghe chưa? A lê! Cút!
- Dạ!
Lượm xách xâu chim Ä‘i như chạy, là m như sợ chúng sẽ cướp lại. Ãi má»™t quãng đã khá xa, nó còn nghe tiếng cưá»i hô hố cá»§a cái thằng miệng đầy răng và ng Ä‘uổi theo. Bất giác, nó thấy hai mắt má» Ä‘i. Nó đưa tay lên vuốt mặt. Mặt nó mồ hôi chảy lút, như vừa bị ai dá»™i lên đầu cả má»™t gầu nước đầy.
6
Lượm xách xâu chim vỠđến đầu là ng Máºu Tà i, má»™t là ng nghe nói bá»n giặc đã láºp xong há»™i tá». Trước mặt nó là chiếc cầu ván, bắc qua con hói nước đục như nước hến, chảy lá» Ä‘á». Ngay đầu cầu bên kia, má»™t cây si cổ thụ, cà nh lá ngã ra che rợp đến hai phần cầu. Mặt trá»i gần đứng bóng. ÄÆ°á»ng vắng tanh, không má»™t bóng ngưá»i qua lại trên cầu. Chỉ có má»™t thằng ngồi câu cá bên mép cầu.
Thằng câu cá trạc tuổi Lượm, cởi trần, mặc cái quần đùi Ä‘en bạc phếch hai ống vo lên đến bẹn. Ãầu nó đội cái nón mê sùm sụp mặc dầu cầu rợp bóng mát. Nước da nó cháy nắng, Ä‘en thui, Ä‘en như cái cần câu hóp gác già n bếp nó Ä‘ang cầm trong tay. Nó ngồi câu coi bá»™ chăm chú lắm, cái cần câu không động Ä‘áºy.
Vừa nhác thấy thằng câu cá, tá»± nhiên Lượm chá»™t dạ, chân hÆ¡i khá»±ng lại, tưởng như trên cầu bất ngá» xuất hiện má»™t trạm kiểm soát cá»§a bá»n giặc. Lượm nhá»› rất rõ, ba lần trước Ä‘i qua cầu, Ä‘á»u gặp đúng cái thằng câu cá nước da Ä‘en thui nà y, và lần nà o, Lượm Ä‘i ngang qua sau lưng hắn, hắn cÅ©ng là m như vô tình, ngoái đầu lại, nhìn và o mắt Lượm. Khuôn mặt hắn to bè bè, mÅ©i hếch ngược, trán vừa hẹp vừa thấp, coi bá»™ rất ngu, nhưng riêng cặp mắt hắn thì tháºt đáng gá»m. Cặp mắt vụt lóe sáng dưới và nh nón mê rách tả tÆ¡i, chỉ trong khoảnh khắc mà xuyên thấu ruá»™t gan Lượm.
Hắn chỉ nhìn Lượm má»™t cái, lẹ như chá»›p, rồi quay ngoắt lại, cúi xuống vá»›i cái phao nổi lá»nh bá»nh trên mặt nước. Nhưng không hiểu sao, Lượm cảm thấy ánh nhìn chá»›p lóe, xoi mói cá»§a hắn cứ như dÃnh chặt và o ngưá»i, và theo suốt cả chặng đưá»ng liên lạc. Lượm đã báo cáo chuyện nà y vá»›i anh Äồng-râu, anh có vẻ suy nghÄ© hung lắm, và lần nà o trước khi ra Ä‘i anh cÅ©ng dặn: “Em nhá»› cẩn tháºn vá»›i thằng câu cá. Nếu có thể tránh hắn được thì em phải tìm cách tránhâ€.
Lần nà y, Lượm đã đổi giá» Ä‘i, hy vá»ng sẽ không gặp hắn. Nhưng không ngá» hắn đã ngồi chá»±c sẵn đó rồi.
Lượm muốn lộn lại, lội hói vòng qua cánh đồng, nhưng không được. Nó có cảm giác thằng câu cá đã nhìn thấy nó từ xa. Nếu lộn lại, hắn sẽ nghi ngay. Chỉ còn một nước là phải đi thảng tới, đối đầu với nguy hiểm.
Lượm là m bá»™ rất thản nhiên bước lên cầu. Ãến giữa cầu, nó dừng lại chỉ cách thằng câu cá và i bước chân, nghếch mặt nhìn ngá»n cây tìm chim... Nó muốn tá» cho thằng nà y biết mình hoà n toà n vô tâm, chẳng há» chú ý gì đến hắn. Thằng câu cá vẫn không há» ngẩng mặt lên. Mấy lần nó đưa ná lên lại hạ xuống là m như con chim định bắn bay mất rồi. Cứ thế nó Ä‘i qua cầu, mặt vẫn ngước nhìn ngá»n cây. Qua khá»i cầu chừng mấy bước, nó là m như mải nhìn Ä‘uổi theo đưá»ng bay má»™t con chim, ngoái đầu lại. Và ngay lúc dó. mắt nó chạm phải cặp mắt lóe sáng cá»§a thằng câu cá, nó vá»™i ngước nhìn lên ngá»n cây, tránh cặp mắt cá»§a hắn, nó kéo ná cao su bắn bừa má»™t phát, óc thì nghÄ©: “Äúng thằng ni ngồi chá»±c ở đây để theo dõi mình chứ câu kéo chi?†Ãi cách cầu chừng và i trăm thước, Lượm bá»—ng có cảm giác có ngưá»i theo sau lưng mình. Nó ngoảnh lại, thằng câu cá! Hắn đã rá»i chá»— câu từ lúc nà o, vác cần câu trên vai, Ä‘i theo sau Lượm chỉ cách mấy chục bước.
Trống ngá»±c Lượm Ä‘áºp thình thịch. “Tổ cha mi! - Nó tức tối chá»i thầm. - Mi định gây sá»± vá»›i tau chắc?†Nó cố rảo bước nhanh hÆ¡n, gặp má»™t con đưá»ng kiệt, nó rẽ luôn và nghÄ© bụng: “Nếu hắn không rẽ theo mình, là mình chỉ sợ bóng, sợ gióâ€. Nhưng khi ngoái đầu, nó thấy cái nón mê rách bươm cá»§a thằng câu cá, nhấp nhô đằng sau. Biết không xong vá»›i thằng câu cá mà không thể lẩn và o đâu được, nó đà nh quay phắt lại thá»§ thế. Nó gằn lên trong cổ há»ng: “Mi đã muốn sinh sá»± thì tau quyết chÆ¡i nhau vá»›i mi má»™t tráºn cho mi biết tay. Nhá» tau là nhá» Vệ Quốc Ãoà n, có mô tau sợ mi?â€. Thằng câu cá vác cần câu lừng lững Ä‘i đến. Còn cách Lượm và i bước, hắn đứng lại, đưa tay hất cái nón mê vỠđằng sau. Lượm tức tối trừng mắt nhìn hắn. Hắn chẳng phải tay vừa, trừng cặp mắt ốc nhồi nhìn lại, ra vẻ: “Mi chẳng dá»a nổi tau mô!†Trông hai đứa, giống hệt cặp gà trống choai sắp sá»a nhảy và o đá nhau.
Thằng câu cá hất mặt, há»i trống không, đặc giá»ng anh chị :
- Ni, đi mô mà coi bộ hấp ta hấp tấp dữ rứa?
Cái mặt ngạo và giá»ng há»i anh chị cá»§a hắn là m Lượm nổi xung :
- Äi mô thì việc chi đến mi? - Lượm cÅ©ng hất mặt đáp lại giá»ng anh chị không kém.
- Không việc chi à ? - Hắn cưá»i khẩy - Tau Ä‘i guốc trong bụng là mi Ä‘i mô rồi. Há»i là há»i chÆ¡i rứa thôi. Tau gặp mi qua lại cầu ni ba lần. Mòn cả mặt!
Lượm cÅ©ng giở giá»ng khinh khỉnh đáp :
- Qua lại mấy lần thì mặc kệ ngưá»i ta, việc chi đến mi mà cÅ©ng xá» mồm vô?
Hắn bỗng quăng cái cần câu đang vác trên vai xuống đất, chỉ tay và o mặt Lượm, nói như quát :
- Tau biết mi là ai rồi? Ãừng có lấy vải sưa mà che mắt thánh!
- Ai? - Lượm quát trả.
- Là Việt Minh chÃnh cống? Tau phải trói cổ mi Ä‘em ná»™p cho ông lý trưởng để ông Ä‘em lên đồn ná»™p cho Tây. Ông lý là ng tau ra lệnh há»… ai bắt sống được Việt minh Ä‘em ná»™p lên đồn sẽ được thưởng má»™t trăm đồng Ãông Dương. Tau Ä‘ang thiếu tiá»n ăn bánh bá»™t lá»c đây.
- Mi chỉ nói láo. - Lượm cố lấy giá»ng tức tối cãi - Mi chỉ được cái vu tá»™i chết cho ngưá»i ta.
Thằng câu cá lại cưá»i khẩy :
- Mi mà không phải Việt Minh thì tau cứ đi đầu xuống đất.
“Phải xông vô tấn công thằng Việt gian ni trước khi hắn chưa kịp đỠphòng. Äáºp cho hắn lá»™n nhà o rồi chạy!†Quyết định đó lóe lên trong óc Lượm và không kịp suy nghÄ© gì thêm, nó nhà o tá»›i, vung tay trái (nó thuáºn tay trái) nhằm đúng quai hà m thằng câu cá đấm má»™t cú móc rất mạnh. Nhưng thằng câu cá nhanh không kém. Hắn thụp đầu tránh được. Cú đấm trượt là m bay cái nón mê trên đầu hắn lên hà ng rà o bông cẩn gần đó. Thằng câu cá hét lên :
- A! Thằng ni gớm hè? - Và nhà o tới định đánh trả.
Ngay lúc đó từ ngách con đưá»ng kiệt phÃa sau chá»— Lươm đứng, nhảy ra má»™t thanh niên cao lá»›n, lá»±c lưỡng. Tay thanh niên nà y ôm phắt ngang mình Lượm, bó gá»n luôn cả hai cánh tay nó và o trong vòng tay Ä‘en cứng như tre đực gác già n bếp lâu ngà y cá»§a mình. Lượm chưa kịp vùng vẫy thì tay thanh niên đã nhấc bá»—ng nó lên chân hổng đất, nhẹ như nhấc con ếch. Thằng Ä‘i câu rút luôn cuá»™n dây dừa dắt sẵn trong cạp quần, xông và o trói giáºt cánh khuá»·u Lượm. Lượm quẫy đạp lung tung, giẫy giụa như con cá bất thình lình mắc phải lưới. Thằng câu cá vừa trói vừa hằm hè.
- Tổ cha mi! Ãã muốn đạp, tau trói luôn cả chân!
- Trói cho mi mệt - Tay thanh niên nói mặt tỉnh khô - Hắn mà còn đạp, tau sẽ bẻ cặp giò hắn kêu cái cắc, như bẻ giò gà .
Biết có chống cá»± cÅ©ng vô Ãch, Lượm đà nh đứng im Và là m như bị trói Ä‘au quá, nó thả cái ná cao su và xâu chim Ä‘ang cầm chặt trong tay xuống rê cá» ven lối Ä‘i.
Tưởng thoát, nhưng thằng câu cá cúi xuống nhặt luôn cái ná, xâu chim và cái cần câu của hắn. Tay thanh niên nói :
- Chừ ta dong hắn ra sau miếu Cây Thị, soát ngưá»i hắn coi có tà i liệu, súng đạn chi không, sau đó ta giải lên ná»™p ông lý.
Thằng câu cá nói, vẻ thÃch chà ra mặt :
- ÄÆ°á»£c tiá»n thưá»ng hai anh em ta chia đôi. Anh năm chục, tui năm chục.
Lượm vừa lo sợ, vừa căm tức nghÄ© bụng “Giá»ng lưỡi hai thằng ni đúng giá»ng lưỡi Vê-giê(Việt gian) chÃnh cốngâ€.
Chúng lôi Lượm Ä‘i và o con đưá»ng kiệt, rồi tạt và o má»™t ngôi miếu rêu phong đồ nát. Cạnh đó có má»™t cây thị cổ thụ, tán lá phá»§ trùm mái ngói và cái sân gạch nát um tùm cá» dại.
- Tau giữ tay chân hắn, mi lột áo quần hắn ra khám nghe.
Thằng câu cá vứt đồ Ä‘oà n trong tay xuống thá»m miếu, rồi cởi cúc áo, cúc quần Lượm. Lượm vùng vẫy không cho cởi. Hắn cúi nạy má»™t viên gạch vỡ, giáng cao trước mặt Lượm, trợn mắt nói :
- Mi mà còn vùng, tau choang hòn gạch ni bể sỠdừa mi ngay.
Nghe giá»ng và nhìn vẻ mặt.hắn, Lượm biết hắn sẽ choang tháºt chứ không phải dá»a.
Khi bị lá»™t quần, trần như nhá»™ng, Lượm co ngưá»i lại vì xấu hổ. Thằng câu cá nói, không nhìn mặt Lượm :
- Toà n đà n ông với nhau cả, việc chó chi mà phải Ôốc dôộc (xấu hổ.).
Hắn cầm quần áo Lượm, sá» nắn tìm kiếm rất kỹ, còn kỹ hÆ¡n cả mấy thằng cảnh sát lúc nãy. Hắn còn giang rá»™ng áo, quần đưa lên trá»i soi. Vẫn không thấy gì Lượm bấy giá» má»›i được thể nói :
- Ngưá»i ta đã nói ngưá»i ta Ä‘i bắn chim chÆ¡i, mà cứ vu oan cho ngưá»i ta.
Tay thanh niên buông tay giữ Lượm, nói giá»ng có vẻ ngá» :
- Hay không phải?
Thằng Ä‘i câu sa sầm nét mặt, hết nhìn Lượm lại nhìn bá»™ áo quần trong tay, giá»ng ấm ức :
- Tui theo dõi hắn đúng ba bữa liá»n, vừa gặp hắn lần thứ nhất tui đã ngá» ngay... Hay hắn giấu chá»— mô?
Hắn chợt nhìn tráºt xuống xâu chim và cái ná cao su vứt trên thá»m miếu. Hắn cầm lên. Trước tiên hắn xem xét cái ná. Hắn láºt Ä‘i láºt lại, xem xét từ cái miếng da để bá»c đạn, đến chá»— buá»™c chun, cái cán ná. Không thấy gì hắn dắt ná và o cạp quần, soát đến xâu chim. Hắn vạch cánh, láºt Ä‘uôi nắm bụng từng con chim má»™t. Lượm á»›n lạnh suốt dá»c xương sống, mồ hôi toát đầm đìa hai bên thái dương. Hắn nắn đến con chim chà o mà o, cồ con chim có đút cuá»™n tà i liệu, ngẩng ra má»™t cách không tá»± nhiên. Cặp mắt thằng Ä‘i câu vụt lóe sáng. Hấn báºm môi cầm đầu chim, giáºt mạnh. Cổ chim đứt lìa. Cuá»™n tà i liệu bá»c giấy bóng từ trong bụng chim văng ra, rá»›t xuống đất, Lượm nhà o ngay tá»›i, định chá»™p cuá»™n tà i liệu cho và o miệng nhai nuốt. Nhưng thằng câu cá nhanh hÆ¡n, xô Lượm ngã chúi sang má»™t bên, vồ lấy cuá»™n tà i liệu. Vồ được hắn cầm tháºt chặt như sợ bị cướp mất, tay run lẩy bẩy vì quá mừng. Hắn reo lên, giá»ng hả hê, đắc thắng :
- Tui đoán có sai mô anh! Hắn bịt răng được mắt tui?
Hắn bá»—ng quay lại, trợn trừng mắt nhìn Lượm. Cái bá»™ mặt to bè cá»§a hắn méo mó Ä‘i vì tức giáºn. Và hết sức bất ngá» hắn hét tướng :
- Äồ Vê-giê? Ä‚n *** Tây! - Và tiếp luôn là má»™t quả đấm tạt ngang, đúng giữa quai hà m Lượm. Hai tay bị trói, cú đấm lại rất mạnh, nên Lượm bị mất đà ngã nhà o xuống đất như võ sÄ© trên đà i bị quả nốc ao.
Nằm bẹp dưới đất, Lượm đau đến nổ đom đóm mắt, nhưng chưa bao giỠnó thấy mừng rỡ đến như thế. Có thể nói mừng đến ứa nước mắt. Lượm cố hết sức ngóc đầu lên, hét trả và o mặt thằng câu cá :
- Ãây không phải Vê-giê? Ãây là Vê-cu-đê!
Ngưá»i thanh niên và thằng câu cá chụm đầu lại cùng Ä‘á»c bức thư mất cá»§a anh Ãồng-râu.
Còn Lượm vẫn nằm dà i dưới đất, nhìn hai ngưá»i vừa trói đánh mình, vá»›i cặp mắt hả hê cá»§a ngưá»i thắng cuá»™c.
Sau khi Ä‘á»c xong bức thư, cả hai nhìn nhau, rồi báºt cưá»i to :
- Té ra cánh Việt Minh ta cả!
Cả hai cùng cúi xuống nâng Lượm dáºy, cởi trói và cưá»i vá»›i nó như muốn xin lá»—i. Lượm mặc quần áo. Ba ngưá»i cùng ngồi xuống báºc tam cấp. Thằng câu cá trả lại bức thư, cái ná, xâu chim, nói vá»›i Lượm :
- Chắc đằng ná»› giáºn mình lắm hè? Lúc đó mình tưởng đằng ná»› là Vê-giê tháºt, tức quá nên đấm có hÆ¡i mạnh tay...
Lượm đưa tay lên quai hà m, sá» sá» nắn nắn chá»— vừa bị đấm, phì cưá»i :
- Chút nữa thì bay mất quai hà m còn há»i. Nhưng lúc nghe cáºu hét: đồ vê-giê, tá»› biết ngay cáºu cÅ©ng là Việt Minh nên tá»› quên cả Ä‘au. Äúng là bị đấm Ä‘au nổ Ä‘om đóm mắt mà thấy sướng hÆ¡n ăn thịt ăn chả. Rứa cáºu là m chi cho Việt Minh ở đây?
- Tá»› là liên lạc cá»§a du kÃch xã.
- Rứa anh - Lượm quay sang há»i anh thanh niên.
- CÅ©ng hỠ“du†như thằng ni. - Anh chỉ thằng câu cá - Anh vừa Ä‘i gác vá» thì được lệnh cá»§a chỉ huy xã đội ra ngay cầu ván phối hợp bắt Vê-giê chÃnh cống. Có ngá» mô bắt nhầm phải Vê-cu-đê!
- Em nghe nói là ng ni Tây kéo vá» bắt láºp há»™i tá» rồi tê mà ?
Anh thanh niên cưá»i :
- TỠấm á». Ngoà i miệng thì tá» mà trong bụng thì Việt Minh đặc sệt.
- Cáºu tên chi? - Lượm há»i thằng câu cá.
- Tặng! Rứa cáºu?
- Lượm, Vê-cu-đê Trung Ä‘oà n trăm lẻ má»™t. - MÅ©i nó hÆ¡i phổng lên má»™t tý. - Là m răng cáºu lại nghi tá»› là Việt gian chÃnh cống được?
- Chú chỉ huy xã đội giao tá»› hà ng ngà y phải ra cầu ván giả đò Ä‘i câu cá, theo dõi những ngưá»i lạ mặt khả nghi Ä‘i qua là ng. Äã có mấy thằng Việt gian lá»t vô là ng, Ä‘iá»u tra chỉ Ä‘iểm cho Tây trên Huế kéo quân vá» cà n, đốt hÆ¡n chục nóc nhà , bắt Ä‘i sáu bảy ngưá»i có tham gia du kÃch. Du kÃch căm lắm, quyết theo dõi tóm cho được mấy thằng đó, Ä‘em chặt đầu má»›i hả tức. Tá»› để ý thấy cáºu thưá»ng Ä‘i qua lại đây. Má»—i lần ăn báºn má»™t khác. Tá»› ngá» ngay: “Không khéo thằng ni là Vê-giêâ€. Tá»› báo cáo vá»›i chú chỉ huy xã đội, chú ra lệnh: “Nếu còn thấy hắn qua đây là phải tìm cách bắt cho đượcâ€. Chú còn cá» thêm anh Cáºn phối hợp vá»›i tá»› bắt cáºu cho tháºt gá»n. Lúc bắt phải giả đò Việt gian bắt Việt Minh, để giữ bà máºt. Ba bốn hôm ni, ngà y mô tá»› cÅ©ng vác cần câu ra cầu, ngồi từ sáng sá»›m chá» cáºu. Không thấy cáºu trở lại, tá»› chán cách chi! Bởi rứa, khi thấy bóng cáºu từ đà ng xa, tá»› mừng chảy cả nước đái! Tá»› nghÄ© ngay: “Há»… mà tóm đúng vê-giê chÃnh cống, việc đầu tiên là phải quại cho hắn má»™t cú vẹo quai hà m bõ cái công mấy ngà y chỠđợi?â€
Lượm cưá»i, giá»ng trách yêu :
- Cáºu há»›p tá»›p quá. Ai lại chưa xét kỹ giấy tỠđã quại luôn. Quai hà m tá»› mà không cứng thì bể rồi còn chi?
Tặng cưá»i xà xóa :
- Ai khiến cáºu. Trông bá»™ dạng cáºu giống Việt gian thấy tổ?
Lượm sá»±c nhá»›, nói vá»›i cả hai ngưá»i :
- Chuyện chi Ä‘á»c được trong tá» giấy ná»› là phải tuyệt đối giữ bà máºt đó nghe.
- Cáºu không phải dặn. - Tặng nói. - Tá»› cÅ©ng được chú xã đội giao đưa công văn tối máºt lên huyện luôn.
- Äây là công văn lên tỉnh, còn quan trá»ng hÆ¡n. Chừ mình phải Ä‘i cho kịp. ÃÆ°á»ng đến trạm liên lạc còn xa lắc.
Anh Cáºn nói :
- Nếu em không vá»™i thì vá» nhà anh là m bụng cÆ¡m đã. Nhà bữa ni có nồi cá trà u kho xÆ¡ mÃt ngon lắm.
- Anh cho em khi khác. Bữa ni em sợ muá»™n mất, đưa xong thư em còn phải trở lại Huế trước giá» thiết quân luáºt.
Tặng bá»—ng đứng phắt dáºy.
- Cáºu gắng ngồi đây chá» tá»› má»™t tẹo thôi. Tá»› có cái ni cho cáºu Ä‘i đưá»ng phòng thân.
Chưa kịp để Lượm há»i, nó vùng chạy biến và o ngõ xóm. Chừng mưá»i phút sau đã thấy nó từ trong ngõ phóng ra, tay cầm con dao rá»±a, vai vác cây mÃa tÃm to bằng bắp tay dà i hÆ¡n má»™t sải. Nó chống cây mÃa xuống trước mặt Lượm, giÆ¡ cao con dao rá»±a phứt mạnh má»™t lát. Cây mÃa đứt là m đôi. Nó ấn cả hai đẫn mÃa và o tay.
Lượm nói :
- Giống mÃa mừng đó, ngá»t và má»m lụn. Cáºu ăn Ä‘i má»™t đẫn, còn má»™t đẫn là m ba toong chống cho đỡ má»i, mà đáºp chó, Ä‘áºp rắn, Ä‘áºp Việt gian cÅ©ng tốt. Lúc mô khát nước lại ăn luôn.
Lượm cầm hai đẫn mÃa, mắt tá»± nhiên rưng rưng.
Vừa má»›i choảng nhau gần vỡ quai hà m đó, chừ đã cho nhau mÃa, mà giá»ng nghe thân thiết là m răng! Tưởng như đã cùng ở vá»›i nhau má»™t đội từ ngà y Huế má»›i nổ súng.
Lượm chà o anh Cáºn và Tặng, rồi lên đưá»ng. Hai ba lần nó ngoái đầu lại vẫn thấy Tặng đứng giữa đưá»ng, chống con dao rá»±a xuống đất, nhìn theo, đầu gáºt gáºt...
7
Ãã hÆ¡n mưá»i má»™t giỠđêm. Thà nh phố Huế vùi dần trong yên tÄ©nh. Con sông Hương sau má»™t ngà y náo động mệt lả bởi đò dá»c đò ngang, ca nô, xuồng máy giặc chạy ngược, chạy xuôi, lúc nà y dưá»ng như cÅ©ng đã thiu thiu ngá»§. Tiếng sóng vá»— bá» uể oải như tiếng thở dà i buồn bã trong mÆ¡.
Giá» thiết quân luáºt, cả thà nh phố không còn má»™t bóng ngưá»i dân qua lại. Thỉnh thoảng má»™t chiếc xe tuần tiá»…u cá»§a giặc ầm ầm lướt qua dá»c các đại lá»™ hai bên cầu Trà ng Tiá»n. Trên xe lố nhố bóng mÅ© sắt và nòng súng.
Một và i toán Bảo vệ quân xách súng đi rong nện giầy đinh côm cốp trên hè phố.
Riêng trong khu vực thà nh nội im ắng hoà n toà n.
Bá»n giặc á»· thà nh ná»™i có thà nh cao, hà o sâu, các cá»a thà nh như Thượng Tứ, Äông Ba, Nhà đồ, Chánh Tây Ä‘á»u có bốt gác, Việt Minh khó lòng đột nháºp nổi, nên chúng không tổ chức tuần tra nghiêm ngặt như ngoà i phố. Nhiá»u con đưá»ng tối om không có đèn đóm gì.
Nhiá»u công sở không có lÃnh gác. Äại Ná»™i, hồ TÄ©nh Tâm, khu Tam Tòa lục bá»™, khu Ngá» Môn, dãy nhà để súng thần công v.v... Vắng lặng đến rợn ngưá»i.
ChÃnh giữa cảnh tối tăm vắng lặng đó, bá»—ng xuất hiện hai bóng Ä‘en nhá» bé, lúc ẩn lúc hiện, dá»c con đưá»ng um tùm bóng cây, chạy qua khu Tam Tòa lục bá»™.
Má»™t bóng Ä‘en Ä‘eo má»™t cái giá», còn bóng kia cầm cái cần câu dà i ngoằng. Hai thằng bé câu ếch.
Má»™t phần trá»i tối, má»™t phần chúng Ä‘i len lá»i dưới bóng các tán cây Ä‘en xẩm, nên không thể nhìn rõ mặt Xem chừng chúng chỉ Ä‘eo giá» vác cần cho có lệ chứ chẳng câu kéo gì hết. Mà cung cách chúng Ä‘i có vẻ dè dặt, lén lút, lo sợ ngưá»i bắt gặp. Ngang qua má»™t gốc cây má»™t cá»™t Ä‘iện hoặc cổng má»™t ngôi nhà công sở. Hai đứa Ä‘á»u dừng lại. Thằng vác cần câu rút trong ngá»±c áo ra má»™t vuông trăng trắng, kêu sá»™t soạt. Thằng Ä‘eo giá» thá»c và o miệng giá» má»™t cái que Ä‘en Ä‘en, rồi cầm que quệt quệt lên gốc cây cá»™t Ä‘iện. Thằng vác cần câu dùng cả hai tay áp váºt trăng trắng và o đó. Thằng Ä‘eo giá» thì thà o: “Khéo cả lá»™n ngược!†- Thằng vác cần nói, đầu không ngoái lại - “Cứ yên trÃ!â€. Khi hai đứa rá»i chá»—, trên thân cây, cá»™t Ä‘iện, bức tưá»ng mà u xám nhá», hiện ra má»™t hình chữ nháºt trăng trắng như đột ngá»™t trổ ra má»™t khuôn cá»a nhá».
Cứ như thế hai đứa Ä‘i dá»c theo các con đưá»ng lá»›n trong thà nh ná»™i. Và lúc qua ná»a đêm, hai thằng mất hút sau dãy nhà dà i để súng thần công trước cá»a Ngá» Môn.
* * * * *
Má»™t giá» hai mươi phút sáng. PhÃa khu vá»±c đồn Há»™ Thà nh bá»—ng lóe chá»›p và tiếp theo là má»™t tiếng nổ lay chuyển cả trá»i đêm. Rồi tiếng súng máy, súng trưá»ng và cả tiếng lá»±u đạn nổ dồn dáºp, xối xả. Ãạn lá»a bay đỠlừ, rạch ngang rạch dá»c bóng tối như muốn cắt thà nh từng tảng lá»›n nhá».
Ôi quang cảnh hà o hùng, sôi sục cá»§a năm mươi lăm ngà y đêm chiến đấu bao vây giặc như bá»—ng chốc hiện vá», dá»±ng cả thà nh phố dáºy. Cả thà nh phố Ä‘ang ngá»§ say nhảy quáng quà ng trên giưá»ng xuống đất, nằm bẹp, co đầu, rụt cổ. Äồng bà o vừa kinh ngạc, vừa mừng, vừa sợ.
Há» thi thà o há»i nhau trong bóng tối: “Răng tụi hắn rải truyá»n đơn, đăng nháºt trình, nói là Việt Minh đã bị tụi hắn tiêu diệt sạch rồi!â€. “Cứ chỠđó mà coi, chưa biết ai tiêu ai!â€. Và phần đông bà con trong bụng chỉ thầm mong tiếng súng cứ thế mà nổ mãi, nổ mãi, to hÆ¡n nữa, mạnh hÆ¡n nữa, rung trá»i rung đất hÆ¡n nữa? Dù có phải tản cư lần nữa, dù có phải mất hết đồ đạc, tan cá»a nát nhà lần nữa, há» cÅ©ng sướng bụng.
Chỉ má»›i trong vòng má»™t tháng sống trong lòng thà nh phố giặc chiếm, mà đồng bà o đã thấy thấm thÃa gá»›m ghê ná»—i tá»§i cá»±c cá»§a ngưá»i dân mất nước.
Nhưng tháºt Ä‘au lòng, chỉ khoảng má»™t tiếng đồng hồ sau, tiếng súng thưa dần rồi im hẳn.
Rạng sáng hôm sau, má»™t tin lan truyá»n Ä‘i rất nhanh khắp thà nh phố: Vệ Quốc Ä‘oà n không biết bằng cách nà o đã lá»t và o được thà nh ná»™i, táºp kÃch đồn Há»™ Thà nh do hai trung đội Bảo vệ quân đóng giữ. HỠđã giáºt bom sáºp rụi cổng đồn, giết hÆ¡n má»™t chục lÃnh Bảo vệ cắt mất mấy ngà n thước dây Ä‘iện thoại. Äặc biệt hÆ¡n nữa, trên nhiá»u gốc cây, cá»™t đèn Ä‘iện, tưá»ng các công sở, dán trắng xóa truyá»n đơn cá»§a Việt Minh.
Truyá»n đơn kêu gá»i đồng bà o Huế hãy tin tưởng và o kháng chiến. Trưá»ng kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi? Cảnh cáo bá»n ngưá»i cam tâm là m tay sai cho giặc, bán nước hại dân. máºt thám, an ninh, Bảo vệ quân v.v... Kháng chiến không ở đâu xa mà ngay sát nách chúng. Nếu chúng không mau mau hồi tỉnh thì kháng chiến sẽ thẳng tay trừng trị. Nhiá»u ngưá»i còn thêm thắt đồn đại là truyá»n đơn được dán bằng má»™t thứ hồ gì mà dÃnh đến ná»—i tụi cảnh sát bóc mãi không ra, phải lấy lưỡi lê mà cạo.
Bá»n Pháp và tay sai bị má»™t đòn sấm sét bất ngá», vừa khiếp đảm, vừa tức tối. Chúng đã bị Việt Minh là m cho mất mặt vá»›i đồng bà o Huế. Má»›i hôm qua, báo, loa còn oang oang nói thánh nói tướng nà o là tráºt tá»± hoà n toà n đã được láºp lại trên toà n cõi Ãông Dương, nà o là bá»n đội Việt Minh đã bị tiêu diệt đến tên cuối cùng. Thế mà đùng má»™t cái, Việt Minh chÆ¡i cho má»™t vố ngay giữa trung tâm thà nh ná»™i, có thà nh cao hà o sâu bao bá»c.
Äể vá»›t lại thanh thế, bá»n giặc huy động má»™t lá»±c lượng quân khá đông, vây ráp khu thà nh ná»™i. Từ năm giá» sáng, chúng đã cho đóng chặt các cá»a ra và o, đặt các trạm kiểm soát trước má»—i cá»a thà nh. Chúng ra lệnh dân chúng thà nh ná»™i, ná»™i bất xuất, ngoại bất nháºp. Ai dám trái lệnh, xÃch cổ đưa vá» lao Thừa Phá»§. Chúng chia quân thà nh nhiá»u toán, súng cắm lưỡi lê, đạn lên nòng, lùng soát vây ráp, ngồi trên xe bá»c thép có gắn đại liên, chạy ngược chạy xuôi như ngá»±a tế. Tên chỉ huy vây ráp oang oang ra lệnh cho các toán quân vây ráp: “Kẻ nà o khả nghi, có ý chạy trốn hoặc chống lại, cho phép nổ súng hạ sát ngay tại chá»—!â€.
8
ChÃnh và o lúc đó, trên con đưá»ng kiệt ở ngã tư Âm Hồn, đột ngá»™t xuất hiện Tư-dát và Lượm. Chúng Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa cổng Tam Tòa, nÆ¡i bá»n giặc Ä‘ang Ä‘i lại lố nhố rất đông. Hai đứa đầu trần chân đất, mặc sÆ¡ mi cá»™c tay mà u cháo lòng, quần đùi xanh. Nếu nhìn kỹ, khắp trên hai má, cánh tay, cẳng chân, nốt muá»—i đốt dà y dịt, và nhiá»u vết gai cà o xước. Lượm Ä‘i tay không, Tư-đát tay ôm má»™t quả bóng tết bằng lá chuối khô và dây chuối. Trông dáng bá»™ nó ôm quả bóng lá chuối khô mà giống hệt má»™t cầu thá»§ nhà nghỠôm bóng da ra sân cá». Thỉnh thoảng nó là m Ä‘iệu dá»™i bóng xuống mặt đưá»ng, nhưng quả bóng nằm bẹp dà như cục bùn. Nó lấy bà n chân hất ngược bóng lên, bắt lấy, cầm quả bóng xoay xoay, xem xét.
- Banh non hÆ¡i! - Nó nói - Äi đá tranh giải vô địch, Ä‘oạt “cúp†sư tá» và ng mà banh biếc ra ri thì gay thiệt!
Ngang qua má»™t gốc cây có dán tá» truyá»n đơn mà bá»n cảnh sát chưa kịp bóc, nó vá»™i lánh xa sang bên kia lỠđưá»ng, mắt liếc xéo má»™t cái rất nhanh nói nhá» vá»›i Lượm :
- Dán lá»™n ngược rồi mi Æ¡i! Chừ ai muốn Ä‘á»c là phải là m xiếc trèo lên cây, móc hai chân và o cà nh cây đầu chúc xuống đất mà đá»c. Khổ!
Lượm phì cưá»i nói :
- Theo tao thì nhổ cây lên, dá»±ng ngược rá»… lên trá»i mà đá»c đỡ mệt hÆ¡n.
- Hay để tao sang bóc ra dán lại hÃ! - Nó dợm chấn như định chạy sang bên gốc cây bóc tá» truyá»n đơn. Biết nó đùa mà Lượm vẫn hoảng, chụp nÃu tay nó lại, cau mắt nói khẽ.
- Ba láp vừa chứ mi?
Cả hai đứa Ä‘á»u nhá»› rõ là đêm qua khi dán đến tá» truyá»n đơn nà y, tá» truyá»n đơn cuối cùng thì phÃa đồn Há»™ Thà nh rung lên tiếng bom nổ. Hai đứa giáºt mình, chui bùa qua má»™t hà ng rà o bông cẩn cao quá đầu ngưá»i, ngồi thụp xuống chân rà o. Lượm thì thầm hồi há»™p nói :
“Chắc là các anh lá»›n lá»t vô choảng tụi nó rồi! Hèn chi trong tá» lệnh cá»§a ban Tham mưu trung Ä‘oà n tối hôm qua tao đưa vá» cho anh Ãồng-râu, có dặn là tổ mình phải rải truyá»n đơn đúng vô đêm ni. Lúc Ä‘á»c cái lệnh đó tao đã hÆ¡i ngá»...â€
- Không biết đơn vị mô Ä‘ang chÆ¡i tráºn ni mi hè?
- Tao Ä‘oán là tiểu Ä‘oà n mưá»i tám. Vỡ mặt tráºn, không thấy tiểu Ä‘oà n mưá»i tám rút lên chiến khu Hòa Mỹ.
Chá»ng hai tai lắng nghe tiếng súng má»™t lúc má»™t nổ rát. Tư-dát băn khoăn.
- Các anh lá»t vô lối mô được mi hè? Các cá»a thà nh thì không qua được rồi nghe, lÃnh gác đặc! Mà trèo thà nh thì trèo là m răng. Cao nghêu, lại có hồ sát chân thà nh?
- Xì... mi cứ lo chim không biết bay?
Tư-dát vẫn mải theo đuổi ý nghĩ của mình. Nó nói :
- Nếu là tiểu Ä‘oà n mưá»i tám thì chưa chừng có thằng Vệ-to-đầu Ä‘ang đánh ở đó. Tao nhá»› hắn quá mi Æ¡i?
Tiếng súng, tiếng lựu đạn, thưa thớt dần rồi im hẳn.
Lượm nói :
- Chắc các anh rút rồi.
- Rứa, tau vá»›i mi cÅ©ng phải tìm cách mà chuồn ra khá»i thà nh thôi chứ mi?
- Chuồn lúc ni là rất nguy. Tao chắc tụi lÃnh gác các cá»a thà nh Ä‘ang đốt hết đèn đóm lên, canh gác còn ngặt gấp mưá»i lúc thưá»ng. Theo tao chui hẳn vô giữa vưá»n tìm chá»— kÃn núp chá» cho trá»i sáng. Cá»a thà nh mở, ta cứ đà ng hoà ng Ä‘i ra, tụi hắn má»›i khá»i nghi.
Tư-dát nghe phải. Hai đứa lá»§i như hai con chuá»™t và o giữa vưá»n, ngồi dá»±a và o lưng nhau dưới gốc má»™t cây bưởi. Xung quanh cá» tốt ngáºp đầu, muá»—i hÆ¡n trấu. Muá»—i bâu lại cắn hai đứa má»—i lúc má»™t dà y đặc. Chốc chốc, hai đứa lại đưa bà n tay xoa má»™t cái, lòng bà n tay dÃnh dÃnh máu. Tư-dát đã thiu ngá»§. Nó giả giá»ng “các mệ†nói trong trạng thái dở thức dở ngá»§ :
- Mi mắc cái mà n buồm vá»›i trải cái đệm lông chim cho “mệ†nghỉ lưng má»™t chút... Mệ hÆ¡i oải ba sưá»n.
Nó nằm dà i luôn xuống đất lổn nhổn gạch đá, đầu gối bừa lên má»™t búi cá», và bắt đầu ngáy. Lượm cÅ©ng mệt và muốn ngá»§ không kém, nhưng nó cố hết sức chống chá»i. “Hai đứa, phải có má»™t đứa thức, lỡ gặp phải chuyện chi còn biết đưá»ng mà xoay trở†- Nó nghÄ© váºy. Nó căng mắt cố nhìn xuyên bóng tối bao quát cả khu vưá»n. Khu vưá»n như bá» hoang lâu ngà y không có ngưá»i chăm xóc, chắc chá»§ nhà chưa hồi cư... Äiá»u nháºn xét nà y là m cho nó hÆ¡i yên bụng. Nó nâng đầu Tư-dát đặt lên đùi nó rồi nhổ búi cá» là m phất trần xua muá»—i cho bạn và cho mình. Tư-dát vẫn ngá»§ say mê mệt. Nó còn ú á»› nói mê khá to, là m Lượm hốt hoảng đưa tay bịt mồm nó lại.
Ãến má»™t lúc, Lượm cÅ©ng không còn đủ sức chống lại cÆ¡n buồn ngá»§. Búi cá» là m phất trần tá»± nhiên tuá»™t khá»i tay, đầu nó ngoẹo sang má»™t bên, gáºt lia gáºt lịa rồi dá»±a hẳn và o gốc cây ngá»§ thiếp luôn.
Khi hai đứa choà ng tỉnh dáºy, trá»i đã sáng trợt. Hai đứa bò trong cá» ráºm, định chui rà o ra ngoà i. Nhưng ngoà i đưá»ng tiếng xe chạy rầm rầm, tiếng già y Ä‘inh cồm cá»™p, tiếng súng lên đạn rôm rá»™p. Hai đứa vá»™i thụt đầu bò lùi lại, nép sau má»™t bụi chuối. Hú vÃa! Nếu chui ra thế nà o cÅ©ng chạm trán tụi giặc Ä‘ang vây ráp.
Nhưng ở lại trong vưá»n cÅ©ng không xong. Lỡ chá»§ nhà đi ra vưá»n, trông thấy hai đứa, há» hô hoán lên lại cà ng chết. Chưa biết là m cách nà o, Lượm chợt trông thấy những bẹ lá chuối khô liá»n nảy ra má»™t mẹo. Nó ghé sát tai Tư-dát thì thầm. Tư-dát gáºt gáºt đầu.
- Mẹo nghe được! Nghe được.
Lượm bứt lá chuối khô để thà nh một đống.
Tư-dát cuá»™n lá chuối lại, dùng dây chuối bện thà nh má»™t quả banh lá»›n hÆ¡n quả bưởi. Tư-dát bện banh lá chuối phải nháºn là thiện nghệ. Chỉ má»™t loáng, đống lá chuối đã biến thà nh má»™t quả banh khá tròn.
Chá» cho ngoà i đưá»ng im ắng hẳn, hai đứa ôm banh chui ra...
Và lúc nà y hai đứa Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa cá»a Thượng Tứ.
* * * * *
Dá»c đưá»ng hai đứa chạm trán hết toán lÃnh Tây Lê Dương nà y, lại toán Bảo vệ quân khác. Súng cắm lưỡi lê sáng quắc, mắt trợn trừng trợn trạc, chúng hằm hè xông và o các khu vưá»n, các ngôi nhà hai bá»n đưá»ng, lúc soát.
Há»… nhìn thấy má»™t toán giặc từ xa Ä‘i lại là Tư-dát thả quả banh xuống đưá»ng. Hai đứa là m bá»™ là m tịch tranh banh rất hăng. Vừa tranh banh vừa la lối om sòm.
- Ê? Ê! Cấm chơi xấu! Cấm chơi xấu?
- Mi bị “manh†rồi! “Manh-pê-răng-ti†hẳn hoi nghe!
- Mi bị cú “coóc-ne†thì có. Tau phải sút phạt mi cú “coóc-neâ€!
Và hai đứa là m như vô tình sút luôn quả banh và o chân bá»n giặc.
Tụi Bảo vệ quân tức tối nạt nộ :
- Äồ con ranh con lá»™n? Con cái nhà ai, hả?
- Äây là chá»— tụi bay chÆ¡i đây, hả?
- Ai cho tụi bay được đá banh giữa đưá»ng?
- A lê cút?
Tư-dát vá»™i nhặt quả banh, miệng liến thoắng rối rÃt :
- Dạ, dạ... Tụi cháu lỡ... Xin các bác tha!
Khi chúng qua khá»i, hai đứa đưa mắt nháy nhau, nhe răng cưá»i. Tư-dát nói nhá» :
- Tụi hắn chắc Ä‘ang tức Vệ Quốc Ãoà n nổ lòng bóng mi hè?
- Tức mà thôi à ? Sợ đái ra quằn ấy chứ!
- Lá»t ra thà nh thôi chứ mi?
- Ra chưa được mô. Mi không nghe tụi hắn loa. Cấm dân trong thà nh, ná»™i bất xuất, ngoại bất nháºp à ?
Tư-dát nhăn nhó :
- Lỡ mả cha hắn động, cấm hết cả ngà y ni thì là m răng Tau đói xá»u mếu rồi. Tau xấu máu đói lắm... ÄÆ°á»£c, cứ để coi cái đã. Lúc đó ta sẽ nghÄ© mẹo mà ra. Chừ tao vá»›i mi giả đò lừa banh đến trước cá»a đồn Há»™ Thà nh, Ä‘iá»u tra tình hình coi các anh đánh có kết quả không, để vá» báo cáo vá»›i anh Äồng-râu.
Hai đứa vừa chạy Ä‘uổi nhau vừa lừa quả banh lá chuối đến trước cá»a đồn Há»™ Thà nh. Cổng đồn xây bằng gạch khá kiên cố, lúc nà y chỉ còn là má»™t đống gạch vụn.
Bên trong đồn, giữa sân, đồ đạc bà n ghế vứt lung tung lá»™n tùng phèo như cảnh bị nhà cháy. Tụi lÃnh nhốn nháo Ä‘i lại thu dá»n, mang vác...
Hai đứa lừa banh qua cổng đồn, mắt liếc rất nhanh bao quát toà n cảnh bên trong. Mặt chúng tá»± nhiên ỉu xìu, trong lòng dáºy lên má»™t ná»—i buồn tiếc ghê gá»›m. Chỉ trừ cái cổng đồn, còn nhà ngang dãy dá»c vẫn nguyên vẹn cả. lúc mà đêm qua, ngồi trong khu vưá»n hoang lắng nghe tiếng bom tiếng súng, chúng hồi há»™p, hả hê hình dung cả cái đồn nà y Ä‘ang bị các anh nghiá»n thà nh cám.
Bên trái cổng đồn, cạnh đống gạch vụn ngổn ngang, có má»™t xác chết đặt nằm giữa trên tấm cá»a chá»›p. Xác chết ăn mặc áo quần Vệ Quốc Ä‘oà n, da mặt Ä‘en xạm dáºp nát, bám đầy bụi vôi, bồ hóng, miệng há to như Ä‘ang hét xung phong. Vạt áo trước. rách tả tÆ¡i, loang lổ máu khô bầm. Bên vai anh vẫn còn Ä‘eo má»™t đòn bánh tét Ruồi, nhặng xanh vo ve bâu kÃn mảng áo dÃnh máu, bò ngang bò dá»c trên mặt anh. Chắc anh bị thương rồi chết vùi dưới vôi gạch, đơn vị rút vá»™i không kịp phát hiện để mang Ä‘i. Bá»n giặc bá»›i được xác Ä‘em bêu ra đây cho ngưá»i qua lại ngó thấy.
Lừa quả banh qua khá»i cổng đồn chừng và i trăm thước. Lượm như bá»—ng kiệt sức. Nó lảo đảo ngồi phịch xuống lỠđưá»ng. Cặp mắt đỠhoe, chăm chăm nhìn vá» phÃa cổng đồn. Tư-dát tái mặt lay lay vai bạn nói gần như van vỉ :
- Äi mi! Äi. Ngồi đây lâu, tụi hắn nghi chết.
Lượm như không nghe thấy bạn nói gì. Nó lắp bắp thì thà o như trong cơn mơ ngủ.
- Thấy mấy con ruồi xanh bò bò trên mắt anh, tao chỉ muốn chạy lại xua tay đuổi... Ngó mà không là m chi được tao đau ruột quá mi ơi. Nói đến đó, miệng Lượm bỗng mếu xệch.
Tư-dát nhìn bạn, miệng tá»± nhiên cÅ©ng mếu theo. Nó ngồi xuống cạnh bạn, giá»ng dá»— dà nh :
- Nhưng biết là m răng được chừ... mi. Tụi hắn chết mưá»i, bên mình chết có má»™t... như rứa chắc anh ấy cÅ©ng thá»a.
Lượm nghẹn ngà o :
- Cớ chi biết được nhà cha mạ anh ấy ở mô hè... mà tìm báo cho cha mạ anh biết, lên xin đem xác vỠchôn...
Tư dát đứng ra giữa đưá»ng Ä‘o bóng nắng, kêu :
- Trưa quá rồi mi Æ¡i. Phải tìm cách mà lá»t ra thôi. Anh Äồng-râu ở nhà chắc Ä‘ang nóng ruá»™t lắm.
Lượm như chợt tỉnh, đứng lên. Hai đứa lại lừa trái banh lá chuối vá» phÃa cá»a Äông Ba.
Lúc nà y bá»n giặc đã mở cá»a thà nh, cho ngưá»i và o ra, nhưng lục soát rất gắt gao. Má»™t toán vừa Bảo vệ quân vừa Cảnh Sát, An Ninh, đứa súng trưá»ng, đứa súng lục đứng lố nhố trước cá»a thà nh.
Còn cách cá»a thà nh chừng trăm thước. Lượm vá»›i Tư-dát sút banh thảng vá» phÃa cá»a thà nh. Tư-dát lăn xả và o chặn banh, nhảy như choi choi, miệng la bai bải :
- Ê. Không được chơi xấu? Không được chơi xấu!
khi trái banh lăn tá»›i còn cách cá»a thà nh chừng chục bước, Lượm la lên :
- É “manh rồiâ€! “Manh†pê-răng-ti hẳn hoi nghe!
- “Manh†mô mà “manhâ€. Chỉ trúng ở cùi chá» thôi!
Tư-dát gân cố cãi.
- Mi chÆ¡i ăn gian! “Manh pê-răng-ti†sá» sá» còn chối. Biết Ä‘iá»u thì giữ gôn Ä‘i cho ngưá»i ta sút phạt!
Tư-dát tỠý chịu thua. Hai đứa loay hoay tìm chá»— là m cá»c gôn. Tư-dát chỉ từ bên nà y lỠđưá»ng sang bên kia lỠđưá»ng :
- “Gôn†ri được chưa?
- Hẹp quá!
- Rộng thì có! Mi coi cổng gôn ngoà i “Xịt tát†cũng còn hẹp hơn.
Lượm chịu. Tư-dát đứng ra giữa đưá»ng, chổng mông ra phÃa cá»a. Nó xắn tay áo, lưng cúi lom khom, vẻ mặt căng thẳng, là m bá»™ tịch anh giữ gôn Ä‘ang sẵn sà ng đón bắt quả banh sút phạt Ä‘á»n sáu mét.
- Ãúng sáu bước nghe!
Một tên Bảo vệ quân, cầm cây roi *** bò bước đến quát :
- Tụi con ranh con lá»™n. Chá»— ni là chá»— tụi bay chÆ¡i đấy hả? - Hắn quất luôn má»™t roi và o cái mông nhá»n veo cá»§a Tư-dát Ä‘ang chổng vá» phÃa hắn.
Tư-dát nhảy dá»±ng lên kêu: “ối?†Vừa lúc đó, Lượm sút rất mạnh, quả banh vá»t qua chân Tư-dát, lăn ra đến táºn bên ngoà i cá»a thà nh. Lượm nhảy lên reo to.
- Bá»-ra-vô! Thá»§ng lưới rồi!
Tư-dát ôm cái mông gà y nhom, nhăn nhó.
- Phải sút lại! sút lại! Tại bác Bảo Vệ đánh tau đau quá, tau mới không bắt được.
Nó quay lại, mếu máo nói với tên Bảo vệ quân :
- Bác là m cháu bắt tráºt mất cú phạt “manh pê răng-ti†oan quá!
Tên Bảo vệ quân giáng cao cây roi lên, chá»i :
- Con mạ mi. Có xéo ngay không?
Tư-dát nhảy tránh ra gần phÃa cá»a, mắt le lé nhìn cây roi trong tay tên Bảo vệ quân, Lượm chạy đến kêu :
- ÃÆ°á»£c rồi, cho mi chạy ra nhặt banh vô, tao sút lại.
Lần nà y mà còn bắt tráºt là mặc kệ mi đó nghe!
Là m bá»™ quá mải chÆ¡i, hai đứa cùng má»™t lúc chạy ùa ra khá»i cá»a thà nh, xô đến bên trái banh lá chuối nằm lăn lóc cạnh lỠđưá»ng. Chúng vừa la hét ầm Ä© vừa gà n chân nhau già nh banh, hăng hái như má»™t tráºn quyết đấu váºy Rồi là m như vô tình, hai đứa cứ sút mãi trái banh má»—i lúc má»™t xa cổng thà nh, trước hà ng chục cặp mắt cá»§a bá»n lÃnh Bảo vệ quân, Cảnh sát, An ninh.
9
Khoảng mưá»i giá» sáng hôm đó. Kim-Ä‘iệu từ phÃa - trưá»ng PÆ¡-rô-vi-đăng Ä‘i ra đưá»ng ngang - Ãến Nông khố ngân hà ng cÅ©, (bây giá» là má»™t đống gạch vụn) nó rẽ xuồng con đưá»ng qua Ä‘áºp Ãá để sang VÄ© Dạ. Chiá»u qua, trước lúc lên đưá»ng là m nhiệm vụ, anh dặn cả tổ: Muá»™n lắm là mưá»i giá» sáng mai phải có mặt ở nhà để báo cáo công tác.
Nhưng má»›i Ä‘i được mấy bước, nó lá»™n trở lại, vòng lên lối Trung bá»™ phá»§ cÅ©, và ra bến đò ngang sông Hương. “Bây giá» chưa đến mưá»i giá», ta qua chợ Ãông Ba, nÃch bụng bánh khoái rồi vá» cÅ©ng không sao†- Nó nghÄ© váºy. Nó không bao giá» ngỠđược rằng, mấy bước lá»™n trở lại đó đã mang lại biết bao nhiêu tại há»a khá»§ng khiếp cho cả tổ quân báo... Và cho chÃnh cả cuá»™c Ä‘á»i nó.
Từ tám giỠđêm hôm qua, nó đã rải xong số truyá»n đơn được giao. Nó không khá»i hứng chà tá»± đắc vá» thà nh tÃch cá»§a mình. Mấy buổi đầu bắt tay và o công tác tình báo ná»™i thà nh nó run lắm. Gặp khó khăn nguy hiểm nó dá»… hốt hoảng, rối trÃ, mất bình tÄ©nh. Nhưng chỉ sau má»™t tuần, quen dần vá»›i hoà n cảnh và công việc, qua và i lần rải truyá»n đơn, dán báo giết giặc, vẽ bản đồ kho tà ng, vị trà địch trót lá»t, được anh Ãồng-râu biểu dương trước cả tổ, thế là nó phổng mÅ©i. Nó sinh chá»§ quan, nghÄ© bụng: Tướng công tác tình báo ná»™i thà nh khó khăn như răng, chứ dá»… ợt như ri thì mình có thể hoạt động được cả Ä‘á»i Cầu trá»i, ban quân báo Trung Ä‘oà n giao cho mình những công tác tháºt khó tháºt nguy hiểm cả đội không đứa mô là m nổi. Mình là m nổi, cả đội phải phục lác mắt. Vụt thấy mình tà i giá»i, can đảm hÆ¡n hẳn các bạn, nó đã tá»± ý là m má»™t và i việc không cần thiết, có thể dẫn đến tai há»a. Chẳng hạn, đêm qua nó dà nh lại má»™t táºp truyá»n đơn và sáng nay nó Ä‘i tháºt sá»›m, Ä‘em rải trước ngõ mấy nhà những đứa bạn trước đây cùng há»c vá»›i nó ở trưá»ng Khải định. Hoặc như lúc nà y, đáng lý phải vá» ngay nÆ¡i trú quân nó lại lẻn qua chợ Ãông Ba nÃch bánh khoái.
Con đò ngang ở bên kia bá». Trên bến, lác đác mấy ngưá»i gồng gánh ngồi, đứng đợi đò. Kim-Ä‘iệu hai tay đút túi quần, miệng khe khẽ huýt sáo Ä‘iệu nhạc bà i hát “nước non Lam SÆ¡nâ€, năm đầu ngón chân khẽ nhịp nhịp. Ngắm là n nước xanh trong, nhăn nhăn sóng, nó thấy lòng rá»™n rà ng vui thÃch. Nó Ä‘ang tưởng tượng cái cảnh mấy thằng bạn thân lúc ra ngõ vá»› được những tá» truyá»n đơn nó vừa rải sáng nay... Tụi hắn lượm lên gá»i nhau à ới, châu đầu lại Ä‘á»c. Má»›i Ä‘á»c được mấy dòng, mặt đứa nà o cÅ©ng xanh mét cả lại. Chúng nó chạy té tát hết và o nhà , nói lắp bắp không thà nh tiếng “Truyá»n đơn Việt Minh rải trắng ngõ nhà mình, cha Æ¡i! mạ Æ¡i!..†Tụi hắn chắc đứa mô cÅ©ng tưởng cái ông Việt Minh gan cóc tÃa dám Ä‘i rải những tá» truyá»n đơn đó, phải tà i giá»i lắm. Võ nghệ cao cưá»ng lại có tà i biến hóa xuất quá»· nháºp thần như “Long hình quái kháchâ€, “ngưá»i Nhạn trắngâ€, “Côn Lôn tiểu kháchâ€. Tụi hắn có đến nằm mê cÅ©ng không đám tin cái ông Việt Minh rải truyá»n đơn đó lại chÃnh là thằng Kim, bạn nối khố cá»§a tụi hắn!
NghÄ© đến đó nó khoái chÃ, báºt cưá»i to, là m mấy ngưá»i ngồi đợi đò phải ngoảnh lại nhìn. Nó cứ tiếp tục huýt sáo, nhịp chân, tảng lá» như không biết.
Ãò vẫn chưa sang. Ngưá»i tụ táºp đợi đò má»—i lúc má»™t đông. Tụm năm, tụm bảy, há» thì thầm bà n tán vá» tráºn đánh đồn Há»™ Thà nh tối qua, chuyện truyá»n đơn Việt Minh rải tứ tung bát giác, khắp cả ngoà i phố, trong thà nh, mấy trăm Bảo vệ quân chia nhau Ä‘i lượm cả buổi sáng không hết!
- Nghe nói Ä‘i rải truyá»n đơn toà n là quân cảm tá».
Kim-Ä‘iệu thôi huýt sáo. Nó lắng nghe chuyện má»i ngưá»i thì thầm bà n tán. Nó khoái chà đến tá»™t độ. Da mặt như căng lên, rần ráºt, nó bá»—ng thấy ngứa mồm ngứa miệng cách chi! Nó thèm được bước lên mấy bước, vá»— ngá»±c nói vá»›i những ngưá»i đợi đò: “Quân cảm tá» Việt Minh chÃnh là tôi đây! Chắc bà con không ai ngá» hè?†Vừa lúc đó có mấy tên lÃnh Bảo vệ quân mang súng Ä‘i đến. Chúng nghiêng nghiêng, ngó ngó, nhìn những ngưá»i đợi đò, trợn trạc, dò xét, nhác trông thấy tụi lÃnh, sá»± thèm muốn khoe khoang ngông cuồng trong lòng nó vụt tan biến hết. Mặt nó tá»± nhiên hÆ¡i tái Ä‘i, chân run run, tim Ä‘áºp thon thót. Nó chụm môi lại cố huýt sáo, nhưng huýt mãi không thà nh tiếng. Nó hụt hÆ¡i.
Ãò cáºp bến. Ngưá»i dưới đò bước lên. Ngưá»i trên đò tranh nhau bước xuống.
Con đò sang đến bến chợ Ãông Ba. Kim Ä‘i và o chợ.
Nó lượn má»™t vòng quanh chợ, rồi sà luôn và o cá»a hà ng bánh khoái. Ä‚n má»™t bụng no nê đã Ä‘á»i, môi đỠmá»ng lên vì húp nước lèo và cắn rau ráu á»›t tươi.
Nó bước khá»i cá»a hà ng mấy bước thì bất ngá» chạm trán Nguyá»…n Trì, ông anh nuôi cá»§a nó hồi còn ở Trung Ä‘oà n bá»™.
* * * * *
Phải gánh vác trách nhiệm nặng ná» cá»§a ngưá»i chiến sÄ© cứu nước, nhưng các đội viên đội Thiếu niên trinh sát vẫn còn là những chú bé. Các em thèm khát được yêu thương, vá»— vá», chăm chút, và thỉnh thoảng được là m nÅ©ng vá»›i cha, mạ, anh chị... Xa gia đình, cha, mạ, anh, chị ruá»™t các em nháºn cha nuôi, mẹ nuôi, anh, chị nuôi.
Anh, chị nuôi là các chiến sÄ© hÆ¡n tuổi cùng đơn vị, hoặc ở các đơn vị khác mà má»—i em cảm thấy gắn bó, yêu thương. Phần lá»›n các đội viên trong đội Thiếu niên trinh.sát Ä‘á»u có anh nuôi, chị nuôi. Riêng Kim-Ä‘iệu không những chỉ có má»™t mà đến ba bốn ông anh nuôi, ba bốn bà chị nuôi. Nó xinh trai, láu lỉnh nhất đội nên được nhiá»u anh, nhiá»u chị thÃch nháºn là m em nuôi. Và nó rất biết lợi dụng cái ưu thế cá»§a nó. Nó nháºn anh chị nuôi nà y má»™t thá»i gian thấy không thÃch nữa, lại bá», nháºn anh chị nuôi khác. Và nó cÅ©ng rất thÃch thú, hãnh diện khi thấy vì nó mà các anh chị nuôi, nhất là các chị nuôi, giáºn há»n, ghen tức nhau. Có chị còn khóc đỠcả mắt khi thấy ngưá»i khác tranh mất đứa em nuôi xinh trai cá»§a mình.
Nguyá»…n Trì là ông anh nuôi thân thiết, gắn bó nhất cá»§a nó. Trước ngà y Huế nổ súng, Nguyá»…n Trì là m quản lý cá»§a cÆ¡ quan Trung Ä‘oà n bá»™. Ngà y đó Lượm và Kim Ä‘á»u là liên lạc cá»§a trung Ä‘oà n bá»™. Nguyá»…n Trì yêu Kim bao nhiêu thì ghét Lượm bấy nhiêu. Ngược lại Lượm cÅ©ng ghét Nguyá»…n Trì ra mặt ngay từ buổi đầu má»›i gặp Lượm thấy ghét Nguyá»…n Trì mà chÃnh nó cÅ©ng không hiểu tại sao. Không những ghét Nguyá»…n Trì, nó còn ghét luôn cả Lê Thà nh, thư ký đánh máy cá»§a Trung Ä‘oà n bá»™, bạn thân cá»§a Trì. Do ghét mà tá»± nhiên Lượm thưá»ng xuyên để mắt xem xét lá»i nói, việc là m cá»§a Trì và Thà nh. Má»™t hôm nó nghe lá»m được Nguyá»…n Trì bà n vá»›i Lê Thà nh: sáng hôm sau Ä‘i nháºn gạo ở kho quân lương cá»§a Trung Ä‘oà n, Nguyá»…n Trì sẽ lấy cắp hai bao má»™t trăm cân gạo, giao cho Lê Thà nh Ä‘i bán. Trì hẹn Thà nh đón gạo ở chân cầu Ãông Ba cÅ©. Lượm gặp tham mưu trưởng Phùng Ãông - sau nà y là chỉ huy trưởng mặt tráºn C - báo cáo Ä‘iá»u nghe lá»m được. Tham mưu trưởng bèn bố trà lÃnh cảnh vệ bà máºt theo dõi, và bắt quả tang hai đứa ăn cắp gạo. Cả hai bị tống cải hối thất.
Sau khi ra khá»i cải hối thất, tham mưu trưởng đưa Nguyá»…n Trì vá» má»™t đại đội là m lÃnh trÆ¡n. Ãt lâu sau nhá» chú em nuôi Kim, Nguyá»…n Trì biết được chÃnh Lượm đã tố cáo hắn. Ãối vá»›i Lượm, Nguyá»…n Trì không phải chỉ là ghét mà thù háºn. Có lần Trì nói vá»›i chú em nuôi dá»… thương và xinh trai cá»§a mình: “Nếu tình cá» anh gặp thằng chó chết đó ngoà i mặt tráºn, anh thá» sẽ cho hắn ăn đạnâ€. Nét mặt Trì sa sầm và cưá»i gằn má»™t cách dữ tợn.
Kim lo lắng kể chuyện lại với Lượm, và khuyên :
“Hay là mi chịu khó tìm anh ấy mà xin lá»—i...â€.
Lượm tức tối nói: “Việc chi tau phải xin lá»—i thằng ăn cắp cá»§a Vệ Quốc Ä‘oà n ? Hắn có đạn cho tau ăn dá»… chừng tau không có đạn cho hắn ăn chắc?â€
* * * * *
Nguyá»…n Trì Ä‘ang từ cá»a hà ng bún bò khô Ä‘i ra. Trì vẫn như ngà y là m quản lý ở Trung Ä‘oà n bá»™. Mặt đầy trứng cá, nặn nhiá»u nên từng đám Ä‘en bầm, đầu tóc Ä‘Ãt vịt chải bị-dăng-tin bóng loáng tưởng ruồi Ä‘áºu cÅ©ng phải trượt chân ngã oạch; cổ tay đồng hồ và ng lấp lánh.
Chỉ có khác trước kia là Trì mặc quân phục kaki gabaÄ‘in, bây giá» mặc “Com lê†má»›i tinh như vừa lấy ở hiệu may ra, chân dáºn già y da Ä‘en mõm nhái soi gương được đầu đội mÅ© phá»›t, mắt Ä‘eo kÃnh râm.
Kim đâm bổ tá»›i, mừng rỡ gá»i :
- Anh Trì, anh Trì!
Trì quay lại, nhìn Kim vẻ hơi ngớ ra một chút.
Nhưng chỉ thoáng má»™t giây, Trì đã đổi ngay nét mặt tươi cưá»i vồn vã :
- Kim đấy à ? Dạo nà y chú em lớn và đẹp trai quá ta?
Mặt Kim rạng rỡ lên vì được khen. Nó bước đến sát bên anh nuôi thì thầm há»i :
- Chớ anh vỠđây khi mô?
Trì đưa mắt nhìn quanh vẻ sợ sệt, nhÃu trán lại nói khẽ vá»›i Kim :
- Ãứng đây nói chuyện không tiện. Anh em mình ra cái ghế đá ngoà i kia.
Trì dắt tay Kim ra khá»i chợ, đến cái ghế đá gần đầu cầu Trà ng Tiá»n. Hai anh em ngồi sát bên nhau. Trì rút thuốc lá châm hút, vừa thở khói vừa há»i :
- Em đi mô mà qua đây?
- Em ở bên nhà qua. Mạ em biểu qua chợ mua mấy há»™p hương vòng thắp bà n thá» Pháºt... - Lúc nà y Kim đã nhá»› lại lá»i dặn cá»§a anh Äồng-râu.
- Em hồi cư lâu chưa? Chạy đến mô thì lộn lại?
- Em rút theo Trung Ä‘oà n bá»™, ra đến Hiá»n SÄ© thì gặp gia đình em tản cư ở đó. Em liá»n bá» trốn vá» nhà .
- Em theo cha mạ hồi cư đã được gần tháng nay. Rứa anh?
- Anh thì chán quá! - Nguyá»…n Trì lắc lắc đầu vẻ buồn bã trả lá»i - Chạy ra đến Cổ Bi bị lạc mất đơn vị. Anh tìm đỠcả mắt đến táºn Mỹ Chánh cÅ©ng chẳng thấy tăm dạng. Chắc các cha hoảng quá, chạy tuốt ra thấu Vinh hay rút lên núi rồi cÅ©ng nên. Anh đà nh phải chôn súng chôn đạn bò vá» Huế. Dá»c đưá»ng, mấy lần suýt bị Tây bắn chết...
Nguyá»…n Trì thở dà i, búng cái tà n thuốc ra xa, nói tiếp giá»ng uất ức :
- Không ngá» Vệ Quốc Ãoà n ta lại tan rã mau đến rứa! Bao nhiêu công lao cướp chÃnh quyá»n, là m cách mạng, rứa là tan ra mây khói hết?...
Kim-Ä‘iệu lúc nà y tá»± nhiên thấy thương hại cho ông anh nuôi to xác, diện ngất trá»i cá»§a mình. “Chắc là anh ấy chưa được biết chuyện chiến khu, chưa được há»c táºp vá» ba giai Ä‘oạn kháng chiến... nó nghÄ© thầm váºyâ€. Nó nói, mặt hÆ¡i vênh lên :
- Anh cứ tưởng rứa chứ tan răng được anh?
- Em nói không tan, răng chẳng còn thấy bóng một mống Việt Minh nà o?
- Rứa anh không nghe chuyện Vệ Quốc Ãoà n đánh đồn Há»™ Thà nh đêm qua vá»›i truyá»n đơn rải trắng đưá»ng phố đó à ? - Nó suýt buá»™t miệng khoe “ChÃnh em rải truyá»n đơn đó chứ ai. Anh Ä‘ang ngồi cạnh Việt Minh chÃnh cống mà anh không biếtâ€. Nhưng nó đã cố gắng hết sức kiá»m lại được. Nguyá»…n Trì châm Ä‘iá»u thuốc khác, chuyển giá»ng trầm trồ thán phục.
- Không biết đơn vị mô của Trung đoà n mình chơi cái vố Hộ Thà nh tối qua khá thiệt!
Kim-Ä‘iệu hÆ¡i ngáºp ngừng má»™t chút, rồi há»i :
- Giả dụ anh mà được gặp hỠanh có theo không?
Nguyá»…n Trì Ä‘ang đưa lưng và o thà nh ghế đá, thở khói liá»n ngồi thẳng ngay dáºy, giá»ng sôi nổi.
- Răng lại không theo? Em tưởng anh không nát ruột nát gan trước cảnh nước mất nhà tan ni à ?
- Tưởng anh bây giỠđã đi là m việc cho Tây?...
- Là m cho Tây ấy à ? - Nguyá»…n Trì khinh bỉ nhổ toẹt má»™t bãi nước bá»t qua kẽ răng. - Thà chết đói chết khát, xách bị Ä‘i ăn mà y, chứ Ä‘á»i mô thanh danh là má»t thằng lÃnh Vệ Quốc Ä‘oà n cÅ© như anh lại chịu nhục Ä‘i là m việc cho Tây.
Vẻ mặt và giá»ng nói cảm khái cá»§a ông anh nuôi là m Kim-Ä‘iệu tan biến hết má»i lo lắng, nghi ngá». Nó cho rằng đã có thể thổ lá»™ vá»›i Nguyá»…n Trì những Ä‘iá»u bà máºt, và cùng chia sẻ vá»›i anh nuôi ná»—i vui thÃch hãnh diện Ä‘ang trà n ứ trong lòng. Nó còn nảy ra ý định sẽ dắt Nguyá»…n Trì vá» VÄ© Dạ giá»›i thiệu vá»›i anh Äồng-râu, đỠnghị anh kết nạp Trì và o tổ quân báo. “Thêm được má»™t ngưá»i, tổ mình cà ng mạnh, thả sức mà hoạt độngâ€. Như Ä‘oán được chú em nuôi xinh trai, bồng bá»™t, nhẹ dạ Ä‘ang nghÄ© gì, Nguyá»…n Trì là m vẻ mặt Ä‘au đáu, thở dà i nói :
- Nếu anh mà được biết quân mình bây giá» Ä‘ang ở đâu, thì a-lê hấp! Anh sẽ quăng hết những thứ nà y xuống sông. - Trì trá» bá»™ áo quần, già y, mÅ© phá»›t, đồng hồ và ng. - Dù há» có ở táºn rừng xanh, rú đó anh cÅ©ng mò tá»›i tìm theo.
Kim hạ thấp giá»ng :
- Em chắc quân mình không ở xa mô. Có khi ở sát ngay bên nách anh em mình cũng nên...
- Là m chi có chuyện đó em - Nguyá»…n Trì ném mẩu thuốc lá xuống đất - Äánh xong là phải tìm đưá»ng rút. Tây, Bảo vệ quân ở đầy thà nh phố. Việt Minh có ba đầu sáu tay cÅ©ng chẳng dám ở lại...
Kim nói gần như thì thầm :
- Rứa anh có dám tham gia hoạt động không?
- Hoạt động cái chi rứa? - Nguyá»…n Trì há»i lại giá»ng ngá» nghệch.
- Hoạt động tình báo!
Nguyá»…n Trì ghé sát mặt chú em nuôi, giá»ng run lên hồi há»™p :
- Nhưng biết chỗ hỠở mô mà đến xin hoạt động em?
- Ở đây chứ còn ở mô nữa! - Kim đưa ngón tay cái chỉ và o ngá»±c mình, cặp mắt long lanh đắc thắng hãnh diện. Nó thÃch thú thấy Nguyá»…n Trì cứ nhìn nó, mặt ngây ra. - Em không giấu gì anh, không phải em theo gia đình hồi cư mô... Em được Trung Ä‘oà n cá» vá» Huế hoạt động tình báo. Tất cả những truyá»n đơn đó Ä‘á»u do tay em rải cả.
Nó đưa tay lên định phác má»™t cá» chỉ để nhấn mạnh thêm cho Ä‘iá»u bà máºt quan trá»ng mà nó vừa tiết lá»™. Bất ngá» tay nó chạm phải má»™t váºt cứng và lạnh dắt bên sưá»n ông anh nuôi khuất bên trong áo vét tông. Tay nó rụt ngay lại như chạm phải lá»a. “Ui trá»i? Súng lụcâ€. Nó muốn kêu lên váºy mà không thà nh tiếng. “Hay là ...†Nó bà ng hoà ng nhìn Nguyá»…n Trì. Nó vùng đứng ngay dáºy, định bá» chạy. Nhưng ông anh nuôi vá»›i bà n tay cứng như sất nguá»™i đã chá»™p lấy vai nó kéo giằng xuống, và nói qua kẽ răng :
- Ngồi im đó. Cá»±a quáºy tao cho ăn đạn ngay!
Kim-Ä‘iệu mặt tái nhợt, nhìn ông anh nuôi, giá»ng như sắp òa khóc :
- Anh Trì, anh mà nở đối với em rứa à ?
Nguyá»…n Trì không trả lá»i, đưa mắt nhìn sang bên kia đưá»ng, đưa hai ngón tay lên búng tách má»™t cái ra hiệu.
Từ dãy phố bên kia đưá»ng, má»™t thanh niên mặc áo ca rô, đầu đội bê-rê lệch, quần ống tuýp, Ä‘i già y bốt tin trắng, vừa huýt sáo vừa băng qua đưá»ng, đến đứng khép nép trước mặt Nguyá»…n Trì, Trì nói nhá» giá»ng ra lệnh :
- Giữ thằng nà y ngồi yên tại đây, chá» tao. Việt Minh chÃnh cống đó. Coi chừng để nó thoát là mà y phải thế mạng.
- Thưa xếp, thằng em đã canh giữ, thì nó có chạy đằng trá»i?
Thằng mặc áo ca rô ngồi xuống sát bên Kim đưa tay choà ng qua vai ra chiá»u thân máºt, kiểu đôi bạn tri ká»· khoác vai nhau dốc bầu tâm sá»±. Kim vừa quay ngưá»i lại thì má»™t hóng súng lục thúc Ä‘au nhói bên mạng sưá»n. Hắn gằn giá»ng nói :
- Cứ ngồi yên vị như lứa? Mi mà cá»±a quáºy, con “chó lá»a†ni tức mình sá»§a lên là rồi Ä‘á»i đó nghe! - Hắn thúc mạnh hÆ¡n há»ng súng và o mạng sưá»n Kim để nhấn mạnh cho lá»i hăm dá»a. Kim-Ä‘iệu ngồi chết cứng trên ghế đá, mồ hôi vã ra, ướt đẫm suốt từ đầu tá»›i chân.
Nguyễn Trì đi đến một bót cảnh sát gần đó.
Chừng hai chục phút sau má»™t chiếc xe “jép†chạy đến đỗ xÃch sát lỠđưá»ng, trước mặt ghế đá, máy vẫn nổ rù rù. Trên xe, ngoà i thằng lái xe, còn có hai tên Bảo vệ quân cầm tiểu liên. Nguyá»…n Trì từ phÃa bót cảnh sát Ä‘i đến. Hắn đưa hai ngón tay búng đánh tách, ra lệnh cho thằng mặc áo ca rô :
- ÄÆ°a nó vá» Ty An ninh!
Thằng nà y đứng lên, xốc nách Kim đứng lên theo dìu đến bên cá»a xe, nói :
- Má»i chú em lên xe!
Kim như ngưá»i mất hồn, run rẩy đặt má»™t chân lên thùng xe. Thằng nà y lên gối thúc mạnh và o lưng Kim.
Mất đà , nó ngã nhà o và o trong xe, đầu va phải cái cạnh ghế ngồi, máu lõa ra, chảy đỠlòm cả mặt.
Chiếc xe rồ máy lao Ä‘i, giữa những cặp mắt hãi hùng ngÆ¡ ngác cá»a những ngưá»i qua đưá»ng.
10
Gần hai giá» chiá»u. Ở VÄ© Dạ, anh Ãồng-râu hết Ä‘i ra lại Ä‘i và o. Anh bồn chồn nóng ruá»™t, đợi mãi không thấy Kim vá». Mâm cÆ¡m để phần nó vẫn còn úp lồng bà n trên phản.
Lượm và Tư-dát vá» từ lúc mưá»i má»™t giá» kém mưá»i lăm. Hai đứa ăn cÆ¡m chưa kịp uống nước, xỉa răng đã phải tất tả mang báo cáo vá» cho tổ liên lạc ở Sịa. Lần nà y anh cá» Tư-dát cùng Ä‘i vá»›i Lượm, để nó quen đưá»ng.
Lỡ khi Lượm vắng mặt, nó có thể Ä‘i thay. Theo thông báo cá»§a ban quân báo trung Ä‘oà n, lần nà y phải chuyển vá» Huế khá nhiá»u truyá»n đơn và báo Giết giặc.
Tư-dát cùng Ä‘i vá»›i Lượm, lỡ Ä‘á»c đưá»ng gặp chuyện bất trắc, hai đứa có thể giúp nhau, bà n bạc, giải quyết.
Bà o cÅ©ng vừa cắp rổ Ä‘i chợ. Ở nhà chỉ còn má»™t mình anh. Quanh xóm im ắng khác thưá»ng. Xóm nà y ngưá»i hồi cư còn thưa thá»›t. Nhiá»u nhà còn cá»a đóng, then cà i, sân đầy rêu, báºc cá»a mốc meo.
Anh và o buồng định chợp mắt má»™t tÃ. ChỠđến ba giá» nêu không thấy Kim vá», anh sẽ nhá» bà o lên phố dò la tin tức.
Anh vừa đặt lưng xuống giưá»ng, bá»—ng nghe ở phÃa đầu xóm có tiếng lao xao lạ tai. Anh báºt ngồi dáºy dá»ng tai chăm chú lắng nghe. Tiếng nhiá»u bước chân huỳnh huỵch và tiếng xát quy-lát súng. Tiếng má»™t con chó sá»§a váng lên, hốt hoảng. Linh tÃnh dưá»ng như báo cho anh biết có sá»± chẳng là nh. Anh nhảy đến góc buồng, mở tháºp gạo, thá»c tay và o lôi ra má»™t khẩu súng mô-de, quấn trong cái khăn mặt cÅ©. Anh mở ra, lau nhanh khẩu súng, tháo băng đạn, kiểm tra rồi lắp và o và báºt chốt an toà n. Ngay lúc đó, phÃa trước ngõ nổi lên má»™t tiếng còi chói tai, và tiếng hà ng rà o bị đạp gãy răng rắc.
Tiếng hô dữ tợn vang lên :
- Không được để nó chạy thoát!
Biết mình đã bị bao vây, anh Ãồng-râu đạp mạnh bức phên sát đầu chõng tre (bức phên nà y anh đã cẩn tháºn mở bứt nhiá»u nốt lạt buá»™c từ trước). Bức phên đổ ụp. Anh dẫm lên bức phên đổ lao ra phÃa vưá»n sau. Anh thấy lố nhố giữa những hà ng cầy ăn quả, mÅ© sắt và những há»ng súng.
- Nó thoát ra phÃa ni bay Æ¡i. Bắn!
Má»™t viên đạn rÃt, nóng bá»ng sát sau gáy anh. Anh cúi khom ngưá»i, siết chặt khẩu súng trong tay, bươn vá» phÃa bá» tre bên trái khu vưá»n.
Tiếng bá»n giặc nhao nhao hò hét :
- Äứng lại? Ãứng lại! Hà ng thì sống!
Súng nổ từng loạt, tiếng chân rầm ráºp Ä‘uổi theo anh Ãồng-râu vá»t qua bá» tre. Gai tre móc áo, kéo rách toạc từ ngá»±c ra lưng.
- Bắt sống? Bắt sống, Vòng ra bên trái đón đầu nó.
Tiếng bá»n giặc la hét rầm rầm. Anh vẫn chạy quay khẩu mô-de, bắn má»™t phát qua vai. Má»™t tiếng kêu rú Ä‘au đớn. “Ôi†Tiếng ngưá»i ngã đánh uych. Nhiá»u tiếng la ré.
- Thằng ni có súng. Cẩn tháºn đấy?
Gặp má»™t con đưá»ng kiệt, anh rẽ ngang định lao ra bá» sông. Nhưng muá»™n mất rồi. Nhiá»u há»ng súng đón đầu anh. Cùng đưá»ng, anh lùi lại, vá»t bừa qua mấy hà ng rà o đầy gai, bươn đến má»™t ngôi đình bị phá hoại chỉ còn trÆ¡ mấy bức tưá»ng. Anh vá»t mấy báºc tam cấp xây đá, lên ná»n đình ngổn ngang gạch vụn. ÃÆ°a mắt bao quát địa hình, anh đứng nép sau bức tưá»ng rạn nứt, cao quá đầu. Anh cúi khom ngưá»i nhìn qua khe nứt, thấy bốn năm tên giặc, cầm súng lăm lăm chạy và o sân đình, mắt nhá»›n nhác tìm kiếm.
Má»™t thằng cao lòng khòng, tay cầm khẩu “côn-Ä‘uâ€, vẫy vẫy ra lệnh cho những thằng trước sân đình :
- Chặn tất cả các lối ra xóm! Hắn Ä‘ang núp sau mấy bức tưá»ng nứt kia thôi!
Bắt tay lên miệng là m loa, tên nà y gá»i to :
- Ãồng-râu! Bá» súng hà ng Ä‘i! Chúng tao sẽ tha chết, Chống cá»± vô Ãch! Mà y không thoát nổi mô!
Anh Ãồng-râu bà ng hoà ng trong khoảnh khắc “Tại sao tụi hắn biết tên mình! Thôi đúng rồi. Chắc là thằng Kim...â€.
Má»™t loạt đạn trung liên bắn thẳng và o bức tưá»ng anh Ä‘ang nấp, cắt ngang ý nghÄ© cá»§a anh. Vôi vữa gạch vụn bay rà o rà o quanh anh. Anh chỉ nòng khẩu Mô-de qua khe nứt, nhắm đúng ngá»±c thằng chỉ huy, siết cò. Trượt! Viên đạn bay vù qua vai hắn, là m đứt tung cái cầu vai áo khÃa. Thằng nà y nổi nóng, vẫy khẩu “côn†bắn liá»n má»™t băng và o khe tưá»ng nứt.
Anh Ãồng-râu đổi vị trà bắn. Anh luồn sang bức tưá»ng bên phải, có cái cá»a tròn chữ Thá». Anh quỳ xuống nâng súng ngắm má»™t thằng cầm tiểu liên “Tôm-sÆ¡n†đang cúi lom khom, lò dò bước lên báºc tam cấp. Anh bắn liá»n hai phát. Tên giặc Ä‘ang cúi bá»—ng dướn thẳng ngưá»i lên, cổ ngay ra như bị hóc xương, cặp mắt trợn ngược, miệng há to như sắp quát mắng. Bất thần hắn ngã váºt ra đằng sau, gáy Ä‘áºp mạnh và o thá»m đá. Khẩu tiá»u liên văng sang má»™t bên. Hắn co quắp giẫy giụa, kêu ú á»›, và má»™t dòng máu đỠtươi vá»t ra chÃnh giữa trán.
Ãạn hết, anh thò tay và o túi áo móc mấy viên đạn dá»± trữ, định lắp tiếp và o súng. Nhưng ngay lúc đó, má»™t tên giặc đội mÅ© sắt, vòng ra phÃa sau ngôi đình, nhô đầu lên khá»i bức tưá»ng đổ. Anh chưa kịp quay đầu lại, hắn đã chÄ©a khẩu tiểu liên và o lưng anh, kéo hết má»™t băng đạn. Cả băng đạn mấy chục viên ghim hết và o lưng anh.
Anh chết tức khắc. Thân hình anh đổ nhà o xuống cái bệ vôi có đặt những chiếc bát nhang sà nh sứt mẻ. Tay phải anh vẫn nấm chặt khẩu mô-de hết đạn. Bà n tay trái ngón quặp chặt bốn viên đạn vừa móc trong túi ra. Mái tóc rá»… tre ráºm lù xù thoáng Ä‘iểm những sợi bạc, mồ hai dÃnh bết trước trán. Chòm râu quai nón vênh ngược, bám trắng bụi vôi, đôi mắt có nhiá»u nếp nhăn rẽ quạt ở Ä‘uôi mắt mở to bất động.
Bá»n giặc xúm Ä‘en xúm đỠquanh xác anh. Chúng bẻ những ngón tay anh ra tước lấy khẩu súng và mấy viên đạn. Tên chỉ huy ra lệnh lấy dây dừa buá»™c hai chân anh, kẻo xác ra táºn đưá»ng cái. Má»™t chiếc ô tô tải G.M.C; thùng xe vải bạt bÃt kÃn, đỗ ở đó. Trong góc thùng xe, Kim-Ä‘iệu mặt mÅ©i tÃm bầm, sưng húp, ngồi thu lu, mặt gục xuống đầu gối.
ChÃnh nó đã dẫn đưá»ng cho bá»n giặc vây bắn anh Ãồng-râu. Sá»± việc xảy ra khá đơn giản: Mưá»i má»™t giá» trưa hôm đó. Nguyá»…n Trì đưa Kim vỠđến Ty An ninh.
Lúc nà y nó đã rõ ông anh nuôi yêu quý, mà má»™t giá» trước đãy nó có ý định giúp đỡ, dắt dẫn và o con đưá»ng hoạt động tình báo, lại chÃnh là trưởng ban Di động cá»§a Ty An ninh. Ban Di động cá»§a hắn Ä‘ang lồng lá»™n tìm kiếm dầu vết, manh mồi cá»§a tráºn tấn công đồn Há»™ Thà nh và rải truyá»n đơn đêm qua. Cách đây mấy hôm các quan thầy Pháp bên sở máºt thám Phòng Nhì vừa “xà lù†Ty An ninh là kém cá»i, bất lá»±c. Việt Minh ngà y cà ng là m mưa là m gió ngay trước mÅ©i mà không tóm nổi má»™t tên nà o?
Cả Ty An ninh lo sốt vó trước lá»i mắng má» cá»§a quan thầy. Dùi đánh đục, đục đánh sảng. Gã Ty trưởng trút hết ná»—i lo sợ bá»±c dá»c lên đầu hắn, ngưá»i chỉ huy đội quân Ä‘iá»u tra, chỉ Ä‘iểm cá»§a Ty. Gã gá»i hắn là “Trưởng ban ăn hạiâ€.
Má»™t sá»± may mắn tình cá», hắn được gặp lại chú em nuôi quý hóa...
Chỉ sau mấy cái tát, mấy cú đấm cá»§a tên Năm-ngá»±a trước kia là dân dao búa côn đồ, bây giá» là chuyên nghiệp tra tấn cá»§a ty, Kim-Ä‘iệu đã phun ra hết. Cả Ty An ninh mừng rÆ¡n. Má»™t mặt, tên Ty trưởng cho Ä‘iá»u má»™t trung đội Bảo vệ quân vá» VÄ© Dạ, do Kim dẫn đưá»ng, vây bắt anh Äồng-râu. Mặt khác, Nguyá»…n Trì dẫn má»™t tổ Di động viên vỠđầu cầu Bao Vinh đón bắt Lượm và Tư-dát từ Sịa trở vá».
Bá»n Bảo vệ quân vứt xác anh Äồng-râu và o thùng xe, ngay trước mặt Kim. Cái xác nằm ngá»a, nhìn thấy cái vạt ngá»±c áo bà ba đũi Mỹ Lợi thân thuá»™c cá»§a ngưá»i chỉ huy, đầm đìa những máu, và cặp mắt anh mở trừng, bất động, Kim kêu thét lên, hãi hùng, hoảng loạn. Nó ôm chặt lấy tên Bảo vệ quăn ngồi cạnh như cầu xin sá»± che chở.
Xe nổ máy, chở xác anh vỠđến đầu Ä‘áºp Ãá. Chúng đỗ xe, lôi xác anh xuống đặt nằm trên vạt cá» sát lỠđưá»ng. Cạnh xác chúng cắm má»™t tấm biển có dòng chữ :
“Tên Ãồng-râu. Việt Minh đầu sá» chỉ huy đánh đồn Há»™ Thà nh và các vụ ám sát nhân viên nhà nước đã bị Ty An ninh Thừa Thiên Ä‘iá»u tra phát giác, phối hợp vá»›i Quân đội quốc gia lùng bắt được và bắn chết tại VÄ© Dạ và o lúc ba giá» bốn lăm phút ngà y.... tháng.... nămâ€
Chúng bêu xác anh tại đấy suốt ba ngà y ba đêm khi đã gần thối rữa mới đem chôn.
11
Lượm và Tư-dát vỠđến trạm liên lạc khi mặt trá»i đã xế bóng. Trạm đóng trong nhà má»™t cán bá»™ Việt Minh xã ở sâu cuối ngõ xóm.
ổ trạm lúc nà y chỉ có Hiá»n và Bồng. Châu Ä‘i liên lạc lên chiến khu từ chiá»u hôm kia chưa vá». Công việc cá»§a tổ liên lạc khá vất vả. Chỉ có ba đứa mà phải lên vá» chiến khu xoà nh xoạch. ÃÆ°á»ng từ Sịa lên chiến khu phải băng qua nhiá»u trảng cát, vượt đưá»ng quốc lá»™ Má»™t lá»™i qua mấy con sông, len lá»i qua nhiá»u xóm ấp nằm sát bên vị trà địch, Ä‘i hà ng mấy giá» liá»n dá»c những sưá»n đồi đá sá»i, gốc cá» tranh má»c lởm chởm nhá»n sắc như gai..
lúc lên vá» chiến khu, ba đứa phải cải trang là m trẻ chăn trâu Ä‘i tìm trâu lạc. Ãó là hình thức cải trang thuáºn tiện, che mắt giặc tốt hÆ¡n cả.
Ãầu đội nón mê (tà i liệu thưá»ng cà i trong lá nón), tay cầm roi, áo quần cá»™c rách vá tứ tung, bùn lấm từ đầu đến chân; dá»c đưá»ng, há»… gặp ngưá»i lá»›n có khi là tá» dõng. Bảo vệ quân, là chúng lại mếu máo há»i: “Anh Æ¡i chú Æ¡i, hoặc ông Æ¡i, có thấy con trâu ô sừng quặp cá»§a tui chạy lạc qua đây không?†Bồng mắc bệnh gì ngoà i da không biết, cứ đến mùa đông da nổi vẩy lên như vẩy rắn, cả đội gá»i nó là Bồng-da-rắn. Nó không chịu, bảo vẩy nó giống vẩy trăn hÆ¡n. Nhưng cả đội không đứa nà o chịu cải tên cho nó là Bồng-da-trăn, cứ gá»i Bồng-da-rắn. Nó ức lắm, mấy lần sinh sá»± đánh nhau.
Bồng-da-rắn trước khi và o Vệ Quốc Ä‘oà n là m đủ nghá», bán Ä‘áºu phụng rang, bắp rang, “bánh mì nóng má»›i ra lòâ€, “Cà -rem†v.v...
Châu có má»™t vết rám ở má bên trái, như bị lá»a cháy sém, các bạn gá»i Châu-sém. Châu-sém là con nhà thuyá»n chà i trên sông Hương. Châu-sém trạc tuổi Hiá»n, nhưng khá»e gấp hai gấp ba. Ngưá»i nó Ä‘en trùi trÅ©i, tay chân đã có bắp thịt săn chắc như thừng neo thuyá»n.
Bồng-da-rắn và Châu-sém cải trang là m trẻ chăn trâu thì không còn phải bà n. Như lá»™t. Riêng Hiá»n trắng trẻo, xinh trai, dáng dấp đặc biệt há»c trò thà nh phố, đóng giả chăn trâu dá»… lá»™ lắm. Nhưng nó vốn là đứa cứng đầu cứng cổ, không dá»… gì chịu hà ng trước khó khăn. Công việc cà ng khó khăn cà ng say mê hấp dẫn nó. Nháºn lấy những việc tháºt khó, Ãt ai là m nổi, rồi là m tròn má»™t cách xuất sắc, đó là điá»u nó luôn luôn mÆ¡ tưởng. Ngược lại; những việc dá»… dà ng là m cho nó buồn chán bá» dở.
Khi má»›i bắt tay và o việc Ä‘i liên lạc lên chiến khu, Bồng-da-rắn, Châu-sém Ä‘á»u tỠý lo lắng, không tin tưởng Hiá»n có thể đóng giả trẻ giữ trâu. Chúng nói :
“Nước da mi trắng như bá»™t lá»c, bà n tay bà n chân sạch bong như tay chân mấy o nữ sinh Ãồng Khánh rứa mà mi đòi giả đò đứa Ä‘i giữ trâu, thì tụi Tây, tụi Bảo vệ quân có mù cÅ©ng biết là giả đò! Hay thôi mi ở nhà giữ nhà đỠhai đứa tau Ä‘i cÅ©ng đủâ€. Hiá»n cưá»i :
- Cảm Æ¡n lòng tốt cá»§a tụi bay. Nếu ở nhà giữ nhà thì tao ở quách nhà tao, việc chi phải lặn lá»™i Ä‘i Vệ Quốc Ãoà n là m chi cho mệt?
Và cÅ©ng từ hôm đó, nó cởi trần, mặc quần đùi chạy ngoà i đồng cát dang nắng ngà y nà y qua ngà y khác. Chỉ mấy ngà y mà tóc tai, da thịt nó khét lẹt mùi nắng. Nó để đầu tóc bù xù, tóc phá»§ gáy, trố như tổ quạ. Vốn là đứa sạch sẽ nhất đội, nhưng bây giá» nó táºp ăn ở nhá»›p còn hÆ¡n cả Bồng-da-rắn là đứa nồi tiếng ở nhá»›p. Tay chân nó chỉ rá»a qua quýt, móng tay móng chân ghét dắt Ä‘en kịt. Tối Ä‘i ngá»§, nó há»c Châu-sém, Bồng-da-rắn rá»a chân khô: Ngồi lên chõng, xoa xoa hai bà n chân và o nhau, vá»— đánh bép má»™t cái, thế là xong. Ãêm đầu tiên ngá»§ theo lối “rá»a chân khôâ€, nó trằn trá»c hoà i không sao ngù được. Cái cảm giác gai gai, sạn sạn, nhá»›p nhúa ở hai bà n chân như ngấm khắp cÆ¡ thể nó, là m nó mất ngá»§. Nó đổi bá»™ áo quần đẹp nhất cá»§a nó lấy bá»™ áo quần vá chằng vá đụp, hôi rinh rÃch cá»§a má»™t thằng bé chăn trâu trong xóm. Lúc mặc bá»™ áo quần nà y và o ngưá»i da thịt nó nổi hết gai ốc. Những hôm không phải Ä‘i liên lạc, nó ra bãi thả trâu, đánh bạn vá»›i bá»n giữ trâu. Nó há»c cách gá»i trâu lạc, nghé lạc: “Nghé Æ¡i, nghé Æ¡i!â€... Nó cỡi những con trâu Ä‘ang nhởn nhÆ¡ gặm cá», nằm ép bụng lên lưng trâu để quần áo, da thịt nó ướp mùi trâu.
Chỉ sau chưa đầy má»™t tháng, Tư-dát gặp lại nó, suýt nữa không nháºn ra. Tư-dát há miệng trợn mắt kêu lên :
- Ui chao! Mi đó à Hiá»n?
Vẻ sá»ng sốt, ngạc nhiên cá»§a Tư-dát là m Hiá»n thÃch thú hãnh diện ra mặt. ThÃch thú và hãnh diện không kém gì những ngưá»i vốn nghèo khổ, rách rưới nay trở nên già u có, trưng diện là m bạn cÅ© suýt không nháºn ra.
Trong ba đứa, nó Ä‘i bá»™ yếu nhất. Hồi còn ở nhà chân nó mấy khi rá»i khá»i được dép. Gót chân đỠong không có má»™t vết nứt, má»™t tà chai. Buổi đầu Ä‘i liên lạc lên chiến khu trở vá», hai bà n chân nó sưng húp, gót chân nứt nẻ, rưá»m máu. Bồng-da rắn, Châu-sém thương nó quá. Hai đứa xúm lại chăm sóc. Äứa nấu nước nóng, đứa Ä‘i mượn cháºu hòa muối cho nó ngâm chân. Hai đứa nhìn gan bà n chân nó, xót xa nói :
- Úi chao, mi đi thêm và i lần nữa e què mất! Thôi để hai đứa tao đi thay cho.
Thằng Hiá»n lắc lắc cái đầu tóc bù rối như tổ qua nói giá»ng ông cụ non :
- Hai đưa mi có Ä‘i thay tau cÅ©ng chỉ thay được năm bảy lần, chứ có thay được hết cả Ä‘á»i tau không?
- Rứa mi định Ä‘i liên lạc hết cả Ä‘á»i mi à ?
- Ư, tau nghĩ kỹ rồi, tau phải rèn luyện cặp giò để là m chiến sĩ cách mạng như ông Minh-trâu mà thằng Lượm vẫn kể cho tau nghe.
- Ông Minh-trâu là ông mô rứa?
- Ông là đồng chà cách mạng vá»›i cha cáºu Lượm. Ông tên Minh nhưng dáng ngưá»i cục mịch Ä‘en đúa như cụ trâu, nên các đồng chà ông đặt biệt hiệu Minh-trâu. Hai đứa mi chưa biết chứ thằng Lượm là con nhà cách mạng nòi đó. Cha hắn là m chiến sÄ© cách mạng từ thá»i tụi mình chưa đẻ, bị Tây bắt rồi vượt ngục mấy lần. Tụi máºt thám Tây bắn chết cha hắn ở nhà tù Côn sÆ¡n lúc hắn má»›i có hai tuổi. Ông Minh-trâu là m chá»§ nhiệm Việt Minh huyện Hương Thá»§y. Hồi cách mạng tháng Tám, ông chỉ huy cả huyện nổi dáºy cướp chÃnh quyá»n. Ngà y còn hoạt động bà máºt, ông chuyên việc Ä‘i liên lạc cho Ãảng Cá»™ng sản. Mà có phải Ä‘i liên lạc kiểu ấm á»› như mấy đứa mình từ đây lên chiến khu, từ chiến khu vỠđây mô? Ông Ä‘i phải Ä‘i từ Huế vô đến Công Tum Ãắc Lắc, rồi ra tá»›i Nghệ An, Thanh Hóa.
- Nhưng chắc ông ta Ä‘i mô, tà u há»a?
- Ãi tà u há»a ô tô, thì nói là m chi! ông toà n Ä‘i bá»™, xuyên rừng mà đi! Mang toà n công văn tà i liệu cá»§a Ãảng Cá»™ng sản mà đi tà u há»a, ô tô, để máºt thám tóm cho rồi Ä‘á»i à !
Châu-sém, Bồng-da-rắn lè lưá»i khiếp phục.
Thằng Lượm kể chi ngó hai bà n chân ông cÅ©ng đủ biết ông đã Ä‘i bá»™ mấy nghìn mấy vạn cây số. Bà n chân to mà vuông như lưỡi cuốc tượng. Gan bà n chân dà y cá»™m toà n chai, gót chân nứt nẻ như cá»§ sắn bở luá»™c quá chÃn. Ãi vấp phải mảnh lu, mảnh ghè, kêu cái cong!
Là m chủ nhiệm Việt Minh huyện mà ông vẫn cứ đi đất, chẳng có thứ già y dép mô vừa chân ông ta cả...
Hiá»n nhúng hai bà n chân sưng húp, rát bá»ng và o cháºu nước muối nóng, mắt đăm đăm nhìn ra trảng cát chói nắng. Nó nói, giá»ng nghiêm trang như muốn thổ lá»™ má»™t niá»m tâm sá»± thầm kÃn, má»™t ná»—i áo ước nung nấu từ lâu :
- Sau nà y lá»›n lên, nếu tau cÅ©ng được và o đảng Cá»™ng sản, đảng có há»i tau: “Ãồng chà Hiá»n muốn nháºn công tác chi?â€. Tau sẽ xin vá»›i đảng: “Cho tui được Ä‘i liên lạc cho Ãảng như ông Minh-trâuâ€.
- Rứa mi không Ä‘i là m xiếc nữa à ? - Bồng-da-rắn tháºt thà há»i?
- Xiếc xót chi! Tại hồi đó còn con nÃt nên tao hay thÃch loăng quăng.
Nó là m như bây giá» nó đã ngưá»i lá»›n lắm, và cái hồi còn thÃch Ä‘i là m xiếc ấy đã cách đây hà ng bao nhiêu năm.
Châu-sém và Bồng-da-rắn cÅ©ng lây niá»m mÆ¡ ước sôi nổi cá»§a nó. Hai đứa cùng nói :
- Lá»›n lên tau cÅ©ng sẽ xin vô Ãảng Cá»™ng sản như mi.
- Có được không mi hè? Vô Ãảng Cá»™ng sản là phải tà i giá»i lắm, chứ mấy đứa liên lạc ấm á»› như tụi mình thì ai cho vô. - Châu-sém nói.
- Ãể hôm mô gặp anh Ãồng-râu tụi mình há»i thá» coi - Giá»ng Hiá»n lá»™ vẻ băn khoăn. - Tau nghe lá»m mấy anh trên ban Tham mưu trung Ä‘oà n nói anh Äồng-râu là Ãảng viên Cá»™ng sản từ thá»i còn bà máºt.
Bồng-da-rắn nói :
- Thằng Vịnh-sưa mà còn sống nhất định hắn phải được vô đảng Cá»™ng sản. Hồi ở mặt tráºn Xê, tao hay nghe các anh lá»›n bà n nhau: Vô đảng Cá»™ng sản trước hết là phải anh dÅ©ng. Cách mạng cần việc chi, là m việc đó. Chết cÅ©ng không sợ.
Nó bỗng la lên, hết sức bất ngỠ:
- Có hai con gà trống nhà ai đang đá nhau ngoà i ngõ ghê quá bây ơi Ta ra coi đi!
Thế là cả ba đứa chạy ùa ra ngõ, xúm quanh đôi gà trống nhà ai Ä‘ang cÆ¡n say máu chá»i nhau, cánh Ä‘áºp phà nh phà nh, bụi đất, lông, bay mù. Má»—i cú đá hay, ba đứa Ä‘á»u nhảy dá»±ng lên, cưá»i reo, hoan hô, cổ vÅ©.
12
Lượm và Tư-dát sá»a soạn lên đưá»ng trở lại Huế thì Châu-sém từ chiến khu vá», tay xách ba đòn bánh tét khá to. Nó reo lên mừng rỡ :
- Hay quá? May tau vỠvừa kịp không thì ba đòn bánh tét ni để mấy hôm chỠmi, thiu mất.
Lượm há»i :
- Bánh chi đó?
- Giết giặc!
Lượm hiểu ngay trong ruá»™t bánh là báo “Giết giặcâ€, tá» báo kháng chiến cá»§a tỉnh Thừa Thiên.
Ngoà i ba đòn “Giết giặc còn bốn đòn†truyá»n đơn đưa vá» Sịa từ hai hôm trước. Hai đứa phải mang cả bảy đòn nà y đưa vá» Huế.
Tư-dát cưá»i há» há» :
- Mấy ông Tham mưu trung Ä‘oà n mất láºp trưá»ng quá. Vệ Quốc Ä‘oà n mình thì đói và ng mắt lại cứ gá»i bánh tét hết đòn to, đòn nhá» cho Tây vá»›i Việt gian ăn!
Hiá»n há»i :
- Truyá»n đơn rải còn dá»… chứ báo Giết giặc thì tụi bay là m răng?
Lượm nói :
- Lúc đầu tụi tau cÅ©ng lúng túng lắm, không biết là m cách chi để đồng bà o Ä‘á»c được. Nếu Ä‘em rải như truyá»n đơn thì tá» báo to rứa, ai dám lượm? Sau anh Tư-dát nhà mình, - Nó đưa mắt nhìn Tư-dát cưá»i - nghÄ© được má»™t mẹo: Mua báo Bình Minh cá»§a tụi Việt gian, khổ cÅ©ng vừa in tá» Giết giặc, cắt lấy đầu đỠbáo, dán thay vô đầu đỠbáo Giết giặc. Rứa là mÅ© thì Bình minh mà đầu thì Giết giặc. Ba đứa tau cứ việc chia nhau báo, Ä‘em Ä‘i đón công khai giữa ban ngà y, dán đúng vô những chá»— tụi hắn thưá»ng dán báo. Ãồng bà o xúm xÃt tha hồ Ä‘á»c.
Hiá»n, Châu-sém, Bồng-da-rắn ôm lấy Tư-dát váºt xuống đất, cù cho má»™t tráºn.
- Trá»i Æ¡i, mi khôn thiệt! Mi cÅ©ng là loại cách mạng nòi.
Tư-dát lăn lá»™n dưới đất cưá»i chảy cả nước mắt đứt dây lưng quần thì ê chá» lắm!
Lượm há»i Châu-sém :
- Tình hình chiến khu dạo ni ra răng? Ãá»™i mình còn ở trên đó hay vỠđồng bằng hoạt động?
- À, tau quên chưa nói cho tụi bay biết. Tụi Tây vừa kéo lên đóng đồn ở Ãất Äá», cách chiến khu chỉ non bốn cây số. Nghe nói tụi Tây đóng đồn ni toà n là quân thiện chiến nhất nhì Ãông Dương. Tụi hắn muốn chặn ngang cổ há»ng chiến khu, không cho đồng bằng tiếp tế lên.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng bồn chồn của các bạn, nó nói thêm như an ủi :
- Nhưng ăn thua chi! Chặn đưá»ng đó ta Ä‘i đưá»ng khác. Chán vạn chỉ đưá»ng! Chừ nhà cá»a chiến khu má»c lên nhiá»u lắm. Có cả bệnh viện, xưởng bà o chế, xưởng quân giá»›i, nhà Văn hóa đại chúng to rá»™ng như cái đình. Còn đội mình không ở trong núi xanh nữa mà ra là m lán ngoà i tiá»n chiến khu, ngay trên bá» sông Ô Lâu.
Các tổ được phân công vỠđồng bằng hết. Tổ bám đưá»ng quốc lá»™ theo dõi xe cá»™ giặc Ä‘i lại hà ng ngà y, tổ bám vị trà giặc nắm tình hình tin tức cà n quét, hà nh quân.
Công việc tụi hắn cÅ©ng vất vả gá»›m lắm bay ạ. Cả đội chỉ còn lại thằng Mừng vá»›i thằng Quỳnh-sÆ¡n-ca ở nhà là m liên lạc cho đội trưởng. Hai đứa nhá» mà đau luôn, nên đội trưởng bắt phải ở nhà . Tụi hắn khóc đã gá»›m. Ãá»™i trưởng phải mua chè sắn dá»— mãi má»›i chịu nÃn. Thằng Mừng dạo ni chăm há»c lắm. Mấy lần lên chiến khu, tau Ä‘á»u gặp hắn ngồi trước cá»a lán, cầm tá» báo Giết giặc, đánh vần Ä‘á»c ê a. Lần vừa rồi lên, tao thấy hắn Ä‘ang cởi trần phÆ¡i nắng, giăng áo ra bắt ráºn. Tau ngứa miệng nói chÆ¡i. “Mi Ä‘á»c báo Giết giặc đó à ? Có tin chi hay không?†Hắn cau mặt, xạc tau luôn: “Anh ăn nói ba láp quá! Ai lại Ä‘i và cái áo rách đầy ráºn ni vá»›i tá» báo cá»§a Chiến khu giết giặcâ€. Ui chao, giá»ng hắn răng mà giống đúc giá»ng thằng Vịnh-sưa hồi ở Huế. Thằng Quỳnh-sÆ¡n-ca má»›i là m được bà i hát “Sông Ô Lâu kháng chiếnâ€, hay lắm. Cả chiến khu ai cÅ©ng hát. Trung Ä‘oà n trưởng, chÃnh á»§y Ä‘á»u khen hay. Trung Ä‘oà n trưởng có viết thư gá»i anh Äồng-râu đây, dặn anh mua cái đà n “măng tre†“măng lồ-ô†chi đó, lần sau tụi bay mang ra đây để tao xách lên cho ông, ông thưởng cho hắn.
Châu-sém moi trong cán cái roi trâu ra má»™t mảnh giấy cuá»™n tròn đưa cho Lượm. Tư-dát cầm Ä‘á»c thư cá»§a Trung Ä‘oà n trưởng gá»i anh Ãồng-râu, dặn anh tìm mua má»™t cái đà n măng-đô-lin loại tháºt tốt, để thưởng cho em Quỳnh-sÆ¡n-ca đã có công sáng tác được má»™t bà i hát hay vá» dòng sông Ô Lâu, dòng sông cá»§a chiến khu cách mạng.
Tư-dát cưá»i ngặt nghẹo :
- Ãà n măng-đô-lin mà mi nhá»› ra thà nh đà n măng tre, măng lồ-ô, thì đến Bụt trên chùa cÅ©ng không nhịn được cưá»i!
Châu-sém, cÅ©ng cưá»i :
- Thì ai biết mô, cứ nghe nói măng là tao nghÄ© là măng tre, măng lồ-ô, chứ cái măng-đô-lin thì cha ai mà nhá»› được. ổng thá» dặn tau mua cá coi. Có giống cá trá»i tau cÅ©ng nhá»›!
13
Sắp đến gần cầu ván Máºu tà i, Lượm nói vá»›i Tư-dát :
- Mi đưa bánh tét đây tao xách cho. Mi đi trước chừng trăm bước, giả đò bắn ná. Thấy có chi động dạng thì giương ná lên như sắp bắn, ra hiệu cho tao biết.
Tư-dát trao bảy đòn bánh tét cho Lượm, rút ná cao su trong túi ra, lắp đạn, đi vượt lên trước.
Bước lên cầu ván, Tư-dát lại gặp thằng Tặng ngồi vắt vẻo bên mép cầu câu cá.
Lúc sáng qua đây, hai đứa đã gặp nó ngồi ở đó rồi.
Lượm giá»›i thiệu Tặng vá»›i Tư-dát. Hôm trước nó đã kể chuyện cho cả tổ nghe trưá»ng hợp oái oăm nó là m quen vá»›i thằng Tặng. Bây chừ được gặp mặt, Tư-dát thÃch lắm, cưá»i nói :
- Không khéo mi rồi thà nh ông Lã Vá»ng mất.
- Lã Vá»ng là việc chi không biết, chỉ biết là má»›i sáng hôm qua, thu tóm được má»™t thằng Vê-giê Ä‘i qua đây Vê-giê chÃnh cống chứ không phải loại Vê-giê ấm á»› như thằng ni mô. - Tặng cưá»i khì khì chỉ và o Lượm.
Lượm sỠcằm :
- Ãúng là đánh nhau bể đầu má»›i nháºn ra anh em chú bác. Cằm tau vẫn còn hÆ¡i ê ê.
- Rứa cho hai đứa bay đứng chỠđây, tau chạy vá» nhà chặt cây mÃa đến ăn là hết ê ê ngay.
Nó định đứng lên chạy vá» nhà chặt mÃa, nhưng Lượm nói :
- Thôi Tặng ạ, để khi khác. Lần nà y hai đứa mình có việc vội lắm, phải đi ngay cho kịp.
Tặng nhìn hai đứa, vẻ ái ngại :
- Cuá»™c Ä‘á»i vê cu-đê coi bá»™ cÅ©ng tất tả gá»›m hè!
Tư-dát vừa cưá»i vừa ngâm nga :
- “Ãá»i cách mạng từ đây tui đã hiểu. Dấn thân vô là phải chịu tù đà y. Là gươm ká» táºn cổ súng ká» tai†Mi chưa nghe nói đó à ?
Nó bỗng nhìn xuống nước kêu ầm lên :
- Giáºt! Giáºt! Phao chìm rồi!
Nó chá»™p lấy cần câu trong tay Tặng, giáºt phắt má»™t cái tháºt mạnh là m lưỡi câu dÃnh con cá rô văng ngược lên cà nh si và mắc luôn trên đó. Con cá bị treo má» giẫy giụa như Ä‘iên, là m chỉ câu cà ng quấn chặt thêm và o cà nh si.
Tư-dát xắm nắm định trèo lên gở. Tặng nói :
- Ãể đó tau gỡ cho. Hai đứa bay cứ Ä‘i Ä‘i cho kịp công việc. Nà y! cái Ä‘á»i cách mạng chi mi vừa Ä‘á»c đó, mi viết giúp cho tau vô tá» giấy, tao đánh vần Ä‘á»c chÆ¡i nghe!
- Ãó là thÆ¡, - Tư-dát nhìn Tặng ngạc nhiên - mi cÅ©ng thÃch thÆ¡ à ? Bà i đó dà i lắm, để tau chép hết cả bà i cho mi, tha hồ Ä‘á»c.
- Nì, có viết nhá»› viết rõ rõ mà chữ to vô nghe. Ãây má»›i há»c bình dân, chữ thảo mà ngoằn ngoèo như chỉ câu rối là đây xin hà ng đó nghe!
Nghe nó nói, tự nhiên Tư-dát thấy gương mặt Tặng trở lên sáng sủa, thông minh và dễ thương quá chừng.
Bây giá» trở vá», nhìn thấy Tặng ngồi câu, Tư-dát má»›i chợt nhá»› là quên chưa chép thÆ¡ cho nó. Tư-dát cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ.
Bên cạnh chá»— ngồi. Tặng để sẵn hai đẵn mÃa tÃm, gióng rất dà i, chặt rất Ä‘á»u như Ä‘o mà chặt. Hai đẵn mÃa để dằn lên má»™t tá» giấy trắng khổ rá»™ng, có kẽ dòng.
Tư-dát há»i :
- ÃÆ°á»£c mấy con rồi?
- Má»™t trê, má»™t diếc. - Tặng cầm má»™t đẫn mÃa đưa cho Tư-dát - Phần cá»§a mi. Còn đây là tá» giấy để mi viết thÆ¡ Ä‘á»i cách mạng.
Tư-dát xua tay :
- Thôi, thôi, giấy thì ở Huế thiếu chi. Mi để đó mà há»c. Lần sau Ä‘i qua đây tau nhất định sẽ mang thÆ¡ cho mi. Tau sẽ chép đẹp như chữ in, không cần biết chữ cÅ©ng Ä‘á»c được? Thằng Lượm Ä‘ang Ä‘i sau kia. Chừ tao phải Ä‘i cái đã... Tau là m nhiệm vụ xÃch hầu. Tư-dát vừa xướt mÃa ăn vừa vượt nhanh qua cầu để giữ đúng cá»± ly má»™t trăm bước.
Lượm bước lên cầu. Tặng đứng lên, đưa mÃa cho Lượm.
- Cây mÃa ni tau chặt đúng cái bụi cây lần trước đó. Ngá»t hết chê!
Tặng chợt nhìn tráºt xuống xách bánh tét trong tay Lượm bằng cặp mắt ranh mãnh.
- Bánh tét mua à ?
- Không. Cá»§a bà cụ quen ở Sịa gá»i cho con gái bán hà ng nước ở Cầu Ãông Ba cÅ©.
Tặng cưá»i tá»§m tỉm :
- Bà cụ cáºu quen chắc là hay lừa đảo ghê lắm Bánh gá»i cho con gái ngó bá»™ thì to, mà xách thì nhẹ bổng.
Chắc bên trong, bà chỉ độn toà n giấy nháºt trình.
Nháºn xét cá»§a Tặng là m Lượm giáºt bắn ngưá»i. Ãó là má»™t sÆ¡ xuất mà nó và tổ liên lạc không nghÄ© ra. Những đòn bánh tét nà y xách quá nhẹ.
Nó nói, giá»ng khâm phục :
- Cáºu mà là m Việt Minh thì chết cha Việt gian! Cáºu mà là m Việt gian thì chết tổ Việt Minh? Nhưng cho biết là m răng hè? Không thể mở ra mà chêm thêm đá vô cho nặng được... Mà cứ xách kiểu ni vỠđến Huế, lỡ gặp phải tụi kiểm soát cÅ©ng khôn như cáºu thì rồi Ä‘á»i.
Tặng nghênh nghênh cái đầu húi “cua†gần như trá»c, cái trán nhăn, vẻ nghÄ© ngợi :
- Ừ gay thiệt! Mở ra thì lôi thôi lắm. Chỉ còn một cách lả phải giả đò xách nặng...
Tặng cầm lấy xâu bánh tét trong tay Lượm, Ä‘i thá» qua cầu. Má»™t vai nó lệch vá» má»™t bên, bà n chân phÃa tay xách dẫm lên ván cầu vẻ nặng hÆ¡n hẳn bà n chần kia.
Lượm nhìn theo cà ng thêm cảm phục: “Trá»i Æ¡i, Ä‘iệu bá»™ nó má»›i tuyệt chứ! Nhìn đúng như nó Ä‘ang xách xâu bánh tét tháºt, nặng hà ng bảy tám kà lôâ€! Tặng vòng lại đưa xâu bánh tét cho Lượm :
- Cáºu Ä‘i Ä‘i, không thì vỠđến Huế tối mất!
Xách xâu bánh tét, qua khá»i cầu được má»™t Ä‘oạn.
Lượm quay đầu lại. Tặng Ä‘ang đứng giữa cầu nhìn theo cưá»i ranh mãnh, đầu gáºt gáºt như có ý bảo â€œÃÆ°á»£c đó, ÃÆ°á»£c đó. Äi như rứa được đó! Cứ rứa mà đi nghe?â€.
14
Nguyá»…n Trì đội mÅ© phá»›t, Ä‘eo kÃnh ráºm, mặc bá»™ áo quần ga-bạc-Ä‘in mà u tro, ngồi vắt chéo chân trong tiệm cà phê nhá» má»›i mở, cách cầu Bao Vinh chừng ba trăm thước. Hai tên nhân viên di động đứng ở bên kia đưá»ng.
Má»—i đứa dá»±a lưng và o má»™t gốc cây, cách nhau và i trăm thước, vẻ như ngưá»i Ä‘i đưá»ng dừng lại nghỉ chân.
Ba tên chó săn rình phục ở đây từ lúc má»™t giá» ba mươi phút chiá»u. Coi bá»™ cả ba bồn chồn nóng ruá»™t lắm.
Nguyá»…n Trì ngồi khuất sau tấm rèm cá»a sổ nhìn ra đưá»ng, má»™t tay lần lần trên má nặn trứng cá, mắt hết nhìn phÃa cầu Bao Vinh lại nhìn đồng hồ Ä‘eo tay. Hắn đã gá»i đến cốc cà phê thứ ba, đốt hết Ä‘iếu thuốc lá nà y đến Ä‘iếu khác.
Theo lá»i khai cá»§a thằng Kim thì tên Lượm thưá»ng Ä‘i liên lạc vá» Sịa và o lúc mưá»i giá» sáng và trở lại Huế khoảng ba bốn giá» chiá»u. Sao đến bây giỠđã gần bốn rưỡi, vẫn chưa thấy bóng hắn mò vá»? Hay nó vá» rồi nhưng bằng con đưá»ng khác? hay chiá»u nay nó không vá»? Má»—i lúc hắn cà ng thêm tức tối nóng ruá»™t. “Ông ná»™i mi!†- Hắn gầm gừ chá»i thầm - “tau mà tóm được, trước tiên tau phải cho mi rụng hà m răng cá»a?†Bà n tay hắn Ä‘ang đặt trên đùi siết lại thà nh nắm đấm. Cánh tay giáºt giáºt như lên cÆ¡n động kinh. Hắn khoái trá tưởng tượng đến cái phút được giáng cáºt lá»±c nắm đấm và o miệng cái thằng đã từng là m cho hắn phải vô cải hối thất hồi ở Trung Ä‘oà n bá»™... Tá»± nhiên hắn nhếch mép cưá»i gằn, là m o bán hà ng cà phê liếc nhìn hắn, lo lắng, ngÆ¡ ngác.
Toà n bá»™ con ngưá»i hắn, từ diện mạo đến cá» chỉ toát ra cái vẻ hung hãn, liá»u lÄ©nh cá»§a kẻ phản bá»™i, quyết bán mình cho giặc, vì tiá»n bạc và cả vì thù háºn.
Ngà y Huế vỡ mặt tráºn, hắn theo đơn vị chạy ra đến Hiá»n SÄ© thì bá» trốn. Hắn quanh quẩn trong vùng nà y cho đến ngà y bá»n Pháp trà n đến. Hắn ra hà ng giặc và tâng công bằng cách chỉ cho chúng bắt và bắn chết ba chiến sÄ© bị thương không rút kịp, sống trà trá»™n trong dân. Hắn lại chỉ cho giặc đà o được hai khẩu đại liên hốt-kÃt cá»§a đại đội liên pháo chôn giấu, mà do má»™t sá»± tình cá» hắn biết được. Bá»n giặc đưa hắn vá» Huế và cho là m trưởng ban Di động Ty An ninh.
Tháºt ra, trong nghá» máºt thám, hắn chẳng có tà i ba gì, chỉ là loại lÃnh má»›i tò te. Nhưng được cái hắn rất táo tợn, liá»u lÄ©nh và hay gặp váºn may. Như việc bất ngá» gặp chú em nuôi sáng nay chẳng hạn.
Sau vụ quân ta đột kÃch đồn Há»™ Thà nh và rải truyá»n đơn, dán báo Giết giặc, bá»n Pháp hết sức lo lắng và tức giáºn. Vì ảnh hưởng cá»§a vụ nà y trong dân chúng quá lá»›n. Ba tổ chức máºt thám cá»§a Pháp và ngụy quyá»n.
Phòng Nhì, sở Máºt thám Liên bang và Ty An ninh dưới sá»± chỉ huy chung cá»§a tên quan ba mặt thám Sô-lê, đã huy động gần hết lá»±c lượng tác chiến để Ä‘iá»u tra manh mối. Quan ba Sô-lê còn treo giải thưởng ba ngà n đồng Ãông Dương cho nhân viên nà o phát hiện và bắt được những kẻ có liên quan trong vụ nà y.
Nhá» gặp chú em nuôi mà món tiá»n thưởng đó.
Nguyễn Trì coi như đã cầm chắc trong tay.
sau khi cùng vá»›i đội hà nh động bắn chết anh Äồng-râu ở VÄ© Dạ. Nguyá»…n Trì dẫn hai nhân viên di động vá» phục ở đầu cầu Bao Vinh để đón bắt Lượm trên đưá»ng từ Sịa vá» Huế. Hắn rất hy vá»ng sau vụ nà y, sẽ được bá»n Pháp cất nhắc lên chức phó Ty An ninh.
ChÃnh trong cái phút hắn Ä‘ang mÆ¡ mà ng danh vá»ng đó, thì Tư-dát Ä‘i ngang qua trước quán cà phê mà hắn không để ý!
Trước hết, hắn không biết mặt Tư-dát. Và cÅ©ng theo lá»i khai cá»§a thằng Kim thì Tư-dát thưá»ng ở nhà vá»›i Äồng-râu, Lượm chỉ Ä‘i liên lạc má»™t mình vá» Sịa lúc vây bắt Ãồng râu không tìm thấy Tư-dát. Hắn Ä‘oán thằng Tư-dát được sai Ä‘i đâu đó nên đã may mắn trốn thoát.
Sổng mất Tư-dát, hắn có ý tiếc, nhưng tá»± an á»§i: “Bắt được thằng Lượm, là coi như bắt được tất cảâ€.
Theo lá»i khai cá»§a Kim-Ä‘iệu, trong ba đứa - Lượm được Äồng-râu tin cẩn nhất. Nó tuy nhá» nhưng là dân “cách mạng nòiâ€. Cha nó là m cá»™ng sản bị Tây bắn chết từ khi nó má»›i lên hai tuổi. Sau ngà y Cách mạng tháng Tám, tên cha nó được dân là ng đặt tên cho con đưá»ng chÃnh chạy qua là ng. Nó được Äồng-râu giao riêng việc liên lạc vá»›i chiến khu. Nhiá»u việc bà máºt, Ãồng-râu chỉ cho má»™t mình nó biết. Bao nhiêu truyá»n đơn, báo Giết giặc, Ä‘á»u do má»™t tay nó đưa vá» Huế. Tráºn đánh đồn Há»™ Thà nh đêm qua nó cÅ©ng được Ãồng-râu cho biết trước và có thể chÃnh nó đã dẫn đưá»ng cho Vệ Quốc Ä‘oà n lá»t và o thà nh ná»™i. Việt Minh đột nháºp ná»™i thà nh bằng đưá»ng nà o, và bằng cách nà o? Rút ra đưá»ng nà o? đã rút ra hay còn lẩn quất trong thà nh ná»™i? Chắc là nó biết rõ.
Sáng nay, trong phòng tra tấn cá»§a Ty An ninh, thằng Kim chỉ má»›i nếm sÆ¡ mấy quả đấm cá»§a Năm-ngá»±a, đã phun ra không thiếu má»™t Ä‘iá»u gì. Äể nhẹ bá»›t tá»™i bao nhiêu việc lá»›n nhá», có nhiá»u việc nó bịa đặt thêm thắt, trút hết lên đầu Lượm.
Bởi váºy, cả Ty An ninh và Sở Máºt thám Phòng Nhì Pháp hết sức quan tâm đến việc phục bắt Lượm. “Trần Lượm, má»™t tên tình báo Việt Minh hết sức lợi hại và nguy hiểm. Nếu bắt được hắn, sẽ khám phá ra nhiá»u tổ chức hoạt động bà máºt cá»§a Việt Minh trong thà nh phố Huếâ€. Viên chá»§ sá»± Ty An ninh đã Ä‘iện cho quan ba mặt thám Sô-lê như váºy.
15
Là m nhiệm vụ Ä‘i trước dò đưá»ng (mà Tư-dát thÃch gá»i là xÃch hầu) từ cầu Ván là ng Máºu Tà i đến cầu Bao Vinh, Tư-dát không gặp qua má»™t trạm kiểm soát, má»™t tên lÃnh Bảo vệ quân hoặc cảnh sát nà o. Lúc đầu nó có vẻ ngạc nhiên, tá»± há»i: â€œÆ ! tụi hắn chết rấp mô hết rồi?â€.
Nhưng nó sá»±c nhá»› chiá»u hôm nay là chiá»u thứ bảy. Nó “à †má»™t tiếng ngoác miệng cưá»i. “Rứa mà quên mất. Giá» ni chắc cha con tụi hắn đã vá» Ä‘i la-mát vá»›i vợ con cả rồi. Ãi mần máºt thám cho Tây kiếm ba miếng bÆ¡ thừa sữa cặn, có mô mà tÃch cá»±c như mình Ä‘i mần cách mạng?†Tư-dát nghÄ© váºy và lÆ¡ là dần nhiệm vụ xÃch hầu. Thế rồi, cà ng Ä‘i gần vá» Huế nó cà ng bị cuốn hút và o cái thú say mê bắn chim. Phải công nháºn nó quả là thiện xạ. Vừa Ä‘i xÃch hầu vừa bắn mà nó hạ được bốn con chà o mà o và má»™t con cu gáy, buá»™c chân xách má»™t xách lá»§ng lẳng. Äấy là chưa kể má»™t con bói cá và má»™t con chim gáy rÆ¡i quá xa đưá»ng cái, nó không dám bá» quên nhiệm vụ chạy Ä‘i nhặt. Suốt Ä‘á»c đưá»ng nó cứ xuýt xoa tiếc mãi.
Lúc Tư-đát Ä‘i qua quán cà phê. Nguyá»…n Trì cÅ©ng nhìn thấy nó, nhưng nhìn xâu chim nó xách nhiá»u hÆ¡n.
Hắn định gá»i và o há»i mua, nhưng nhá»› đến công chuyện Ä‘ang chá», nên thôi.
Say men thắng lợi, Tư-dát mắt cứ nghếch lên các ngá»n cây tìm chim. Ãi đến cây mù u có tên An ninh đứng dá»±a lưng rình, nó phát hiện thấy con cu xanh Ä‘áºu khuất trong vòm lá ngá»n cây. Trống ngá»±c nó nện thình thình. Mặt nó bạc trắng Ä‘i vì hồi há»™p. Nó cúi lom khom, tháºn trá»ng rón rén từng bước má»™t, đến sát gốc cây tìm chá»— bắn thuáºn tiện. Mắt nó bị hút chặt và o cu xanh trên cao, nên chẳng chú ý gì tá»›i cái thằng ngưá»i mặt mÅ©i khả nghi Ä‘ang đứng sát ngay bên cạnh. Nó nói là o thà o, không nhìn mặt tên An ninh :
- Anh nhè nhẹ bước lui cho tui má»™t chút, tui bắn con cu xanh trên ngá»n kia.
ChÃnh cái vẻ say mê quá quắt cá»§a nó đã là m cho tên máºt thám không chút ngá» vá»±c. Hắn không ngá» cái thằng bé lẻo khoẻo lèo khoèo, mồ hồi mồ kê nhá»… nhại nà y chÃnh là ngưá»i mà hắn đã mất công rình ráºp suốt ba tiếng đồng hồ qua. Hắn bước lui hai bước nhưá»ng chá»— cho Tư-dát. Và trong khoảnh khắc, hắn cÅ©ng quên béng cả công việc, căng mắt hồi há»™p theo dõi cú bắn cá»§a Tư-dát.
Tư-dát nghiêng nghiêng đầu giương súng cao su lên, kéo hết mức, mắt trái hÆ¡i nheo lại để lấy đưá»ng ngắm.
Phụt. Viên sá»i bay vút lên ngá»n cây. Tên nhân viên An ninh nhảy lên kêu: “Trúng cha nó rồi!â€
Con cu xanh nhà o ra khá»i ngá»n cây, lúng liếng chao đảo giữa khoảng không má»™t tà rồi bất ngá» lá»™n nhà o rÆ¡i xuống đất, cách chá»— Tư-dát đứng khoảng má»™t trăm mét.
ChÃnh lúc đó, Lượm xách bảy đòn bánh tét, lệch vai Ä‘i gần đến quán cà phê. Nó nhìn hút theo Tư-dát Ä‘ang chạy vồ chụp con chim vừa bắn được, bá»±c bá»™i nghÄ©: “Thằng ni báºy quái Mải bắn vá»›i biếc, chẳng còn chú ý chi tá»›i nhiệm vụâ€.
Nguyá»…n Trì vừa nhác thấy bóng Lượm Ä‘i đến, hắn mừng run cả ngưá»i. Bước ra khá»i cá»a quán cà phê, hắn đứng chắn ngang giữa đưá»ng. Khi Lượm chỉ còn cách dăm ba bước chân, má»™t tay hắn thá»c túi quần má»™t tay lá»™t kÃnh râm. Hắn trừng mắt, gằn giá»ng há»i Lượm :
- Mi đã nháºn ra tao là ai chưa?
Lượm đứng sững lại? buá»™t miệng gá»i :
- Nguyễn Trì!
- Phải. Äúng là ông ná»™i mi đây!
Chỉ má»™t loáng Lượm vụt hiểu ngay cái thằng quản lý cÅ© mình đã cho vô tù má»™t lần vì tá»™i ăn cắp gạo cá»§a Vệ Quốc Ä‘oà n nà y định là m gì mình. Nó quay ngoắt lại, co giò định chạy. Nguyá»…n Trì nhà o tá»›i thá»™p cổ áo nó giáºt ngược lại. Hắn rút súng dà sát trán Lượm quát :
- Äứng im. Mi mà chạy tau bắn bể tan óc mi ngay.
Những ngưá»i Ä‘ang uống trong quán cà phê, thấy chuyện lạ đổ xô ra xem. Hai tên nhân viên Ä‘i động từ xa cÅ©ng nhà o tá»›i, trong tay lăm lăm khẩu súng. Lượm thấy cÆ¡ sá»± há»ng mất rồi, không còn cách gì thoát được nữa. ChÃnh nó cÅ©ng tá»± lấy là m ngạc nhiên không thấy sợ hãi lắm như từ trước đến nay nó vẫn tưởng trong hoà n cảnh nà y. Nó nghÄ© ngay đến Tư-dát: Tư-dát Ä‘ang ở đằng kia, lá»› ngá»› có thể bị bắt theo mình. Äể đánh lừa cả bá»n máºt thám, nó ngoái mặt vá» phÃa cầu Bao Vinh, la to :
- Tau bị máºt thám bắt rồi. Chạy Ä‘i Tư-dát Æ¡i!
Nguyá»…n Trì đấm má»™t cú như trá»i giáng và o giữa mặt Lượm. Nó ngã dúi, máu mÅ©i á»™c ra. Hai tên di động bẻ quặt cánh tay Lượm, gối thúc và o lưng. Má»™t tên rút Ä‘oạn dây Ä‘iện thoại trong túi quần trói Lượm. PhÃa đầu cầu Bao Vinh có má»™t tốp con nÃt bán Ä‘áºu phụng rang, kẹo gừng, đứng lố nhố trước cái tiệm bán bún bò giò heo. Nguyá»…n Trì hất hà m vá» phÃa tụi con nÃt, bảo hai tên nhân viên di động :
- Chạy mau lại tóm cổ tất cả cái tụi bán kẹo gừng Ä‘áºu phụng rang kia lại đây cho tau. Äứa nà o chạy cứ việc bắn què cẳng. Tá»™i vạ đâu tau chịu!
Hai tên máºt thám cầm súng lăm lăm, chạy à o đến phÃa cầu. Tụi con nÃt từ xa nhìn lại, nháo nhác chưa hiểu chuyện gì. Má»™t thằng bá»—ng kêu lên “Hai anh tê định đến bắt tụi mình bay Æ¡i!â€. Thế là tất cả té tác bá» chạy là m đổ tung tóe ra đưá»ng nà o Ä‘áºu phụng rang, nà o kẹo gừng...
Tư-dát nhặt được con chim cu xanh vừa bị nó bắn hạ, Ä‘ang mải vạch vạch lông bụng coi đạn trúng chá»— mô, thì chợt nghe tiếng Lượm kêu thét đằng sau. Nó quay lại, thấy Lượm đã bị trói giáºt cánh khỉ, xung quanh ngưá»i đứng lố nhố. Nó hoảng sợ đến không nhúc nhÃch được tay chân. Xâu chim cầm trong tay rÆ¡i bịch xuống đất.
Thấy đám ngưá»i Ä‘á»u mải nhìn vá» phÃa cầu Bao Vinh Tư-dát hÆ¡i hoà n hồn, bước thụt lùi mấy bước. Gặp má»™t con đưá»ng ngang, nó rẽ luôn, chạy biến.
Lượm là m như bị trói quá Ä‘au, thả nhẹ đầu bánh tét xuống đưá»ng. Nó dạng hai chần như muốn che khuất để má»™t ngưá»i nà o đó tưởng bánh tháºt, lén xách Ä‘i. Nhưng Nguyá»…n Trì cúi ngay xuống, xách xâu bánh lên. Nhẹ bổng.
Hắn mở lạt tháo tung ra má»™t đòn. Cả mấy trăm tá» truyá»n đơn xổ xuống mặt đưá»ng, trắng xóa. Những ngưá»i đứng xem dạt hết ra chung quanh, má»™t và i ngưá»i cúi lén nhặt. Nguyá»…n Trì liếc Ä‘á»c qua má»™t tá». Cái bản mặt bầm tÃm mụn trứng cá, cà ng tối sầm lại vì căm tức. Hắn đấm liên tiếp và o mặt Lượm gầm ghè :
- Gớm thiệt! Gớm thiệt!
Lượm ngã sấp mặt xuống đưá»ng. Những ngưá»i đứng xem phải quay mặt Ä‘i không dám nhìn. Há» tản Ä‘i rất nhanh vì sợ liên lụy.
Hai tên nhân viên di động trở lại, Ä‘iệu theo má»™t thằng bán kẹo gừng, trạc mưá»i hai, mưá»i ba tuổi. Thằng bé chỉ đứng đến ngang tai Lượm, đầu nhá» như đầu chim, đội cái mÅ© phở méo mó, lá»ng lẻo, úp sụp xuống che kÃn cả mắt nên chốc chốc nó phải đưa tay đẩy và nh mÅ© lên cao. Hai vai nó hẹp má»™t mẩu, cánh tay, cẳng chân gầy và thẳng Ä‘uá»—n như que diêm. Nó mặc cái áo sÆ¡ mi đà cá»™c tay và cái quần đùi xanh đã cÅ© nhưng vẫn còn là nh lặn. Nó Ä‘eo trước bụng má»™t rá kẹo, còn đầy, trên rá Ä‘áºy cái mẹt láºt ngá»a, để chừng chục cái kẹo là m hà ng mẫu. Nhìn cái dây Ä‘eo rá kẹo cÅ©ng đủ biết nó là đứa bán kẹo gừng chuyên nghiệp. Cái dây gai bện rất khéo Ä‘en bóng vì mồ hôi tay.
Chỗ đeo và o cổ được lót thêm một miếng da cũ.
Nó bị bắt vì chạy cháºm nhất, hai tay lại còn báºn ôm giữ rá kẹo cho khá»i đổ. Nó ngÆ¡ ngác, khiếp đảm, không hiểu tại sao mình bị bắt. Nó mếu máo khóc hu hu, van lạy hai tên An ninh.
- Em lạy các anh trăm lạy, các anh tha cho em!
Hu..hu.. hu.
- Ãi! Má»™t thằng đá phốc và o mông nó là m nó suýt ngã chúi vỠđằng trước. vá» phòng tra tấn rồi tha hồ mà khóc.
Ba thằng máºt thám dong Lượm-sứt và thằng bán kẹo gừng vá» phÃa bến đò qua sông Hương.
Gương mặt lượm sưng húp, nhoe nhoét bụi đất và máu. Nó liếc nhìn thằng bán kẹo gừng Ä‘i bên cạnh lòng không khá»i mừng thầm. “Tá»™i nghiệpâ€. Nó nghÄ© bụng “Thằng ni vô phúc phải thế mạng anh Tư-dát đây. May quá, rứa là anh Tư-dát trốn thoát. Không biết hắn có khôn ngoan, chạy ngay vá» VÄ© Dạ báo cho anh Äồng-râu biết để dá»i địa Ä‘iểmâ€.
Suốt dá»c đưá»ng, nó cứ băn khoăn tá»± há»i: “Tại răng thằng Trì lại biết mình Ä‘i qua đây để chặn bắt! Ai là m lá»™?...â€. Má»™t mối ngá» vá»±c bá»—ng lóe lên trong óc nó: “Nguyá»…n Trì hồi ở Trung Ä‘oà n bá»™ là anh nuôi cá»§a thằng Kim... hay là ...â€.
Ngưá»i ở các nhà dá»c phố lấp ló ở cá»a nhìn ra. Có mấy ả gái Ä‘iếm cưá»i toe toét há»i ba tên máºt thám :
- Hai cái của nợ nó mắc tội chi mà các anh bắt trói dữ dằn rứa?
Nguyễn Trì vênh mặt, chỉ Lượm nói với mấy ả :
- Việt Minh đầu sỠđó các em Æ¡i? Äánh Há»™ Thà nh, rải truyá»n đơn, ám sát lý trưởng, là chÃnh nó đấy. Nó là tay chân đắc lá»±c cá»§a cái thằng râu ria xồm xoà m bị các anh bắn chết dưới VÄ© Dạ trưa ni, Ä‘ang phÆ¡i xác ở đầu Ãáºp Ãá đó.
Ãang Ä‘i Lượm bá»—ng đứng sững lại. Trá»i đất như bá»—ng tối sầm trước mắt nó. Ãôi môi dáºp nát tái nhợt, run rẩy như muốn kêu lên má»™t Ä‘iá»u gì mà không sao kêu được.
Ãầu óc Lượm choáng váng như bị nện má»™t báng súng đúng giữa đỉnh đầu. Nó phải gắng gượng hết sức má»›i không té xỉu xuống mặt đưá»ng.
16
Tráºn đột kÃch đồn Há»™ Thà nh chỉ là má»™t tráºn đánh nhá» nhưng tiếng vang và ảnh hưởng cá»§a nó trong nhân dần thà nh phố Huế và cả tỉnh Thừa Thiên rất lá»›n :
Bởi váºy việc phát hiện được tổ quân báo ná»™i thà nh cá»§a Trung Ä‘oà n chá»§ lá»±c Thừa Thiên là m cho bá»n giặc hết sức hý há»ng. Chúng phóng đại kết quả và tuyên truyá»n rùm beng để chống lại ảnh hưởng cá»§a tráºn đánh.
Dân chúng thà nh phố Huế hết sức quan tâm và bà n tán xôn xao vá» vụ bắt bá» những đội viên quân báo. Nhiá»u ngưá»i kéo đến Ãáºp Ãá để nhìn xác anh Äồng-râu. Sau hai ngà y hai đêm phÆ¡i sương phÆ¡i nắng, xác anh trương phù và đen bầm, nom hết sức ghê rợn. Nhiá»u ngưá»i phải quay mặt Ä‘i vì không nén nổi nước mắt. Há» nghiến răng căm há»n nguyá»n rá»§a hà nh động bạo ngược cá»§a quân cướp nước và bán nước.
Suốt mấy ngà y liá»n, báo Bình Minh liên tục đăng tin vá» vụ bắt bá»› nà y. Bá»n trẻ bán báo ôm nhÅ©ng cặp báo, rao inh á»i cả thà nh phố.
Chẳng mấy chốc những cái tên Ãồng-râu, Lượm-sứt, Kim-Ä‘iệu, Tư-dát được cả thà nh phố nhá»› và thuá»™c.
Tiếng rao báo vẳng đến táºn phòng tạm giam cá»§a Ty An ninh, nÆ¡i Lượm và thằng bé bán kẹo gừng cùng vá»›i hÆ¡n ba chục ngưá»i tù khác Ä‘ang bị tra tấn chết Ä‘i, sống lại.
* * * * *
Phòng tạm giam cá»§a ty máºt thám An ninh vốn là dãy nhà bếp má»™t công sở cÅ© cá»§a á»§y ban cách mạng Thà nh phố Huế. Công sở nà y, sau ngà y chiếm đóng Huế, chúng biến thà nh cÆ¡ quan Ty An ninh.
Dãy nhà bếp nằm cách ngôi nhà chÃnh cái sân rải đá dăm, dà i và hẹp. Cuối sân là khu vưá»n rá»™ng cá» dại má»c lút ngưá»i, bao quanh tưá»ng cao cắm mảnh chai. Bấu và o tưá»ng ở góc vưá»n là dãy nhà xÃ.
Khu nhà nà y trong suốt thá»i gian quân ta bao vây Huế hoà n toà n bị bá» trống nên hoang phế, tiêu Ä‘iá»u và hết sức bần thỉu. Bá»n Ty An ninh chỉ má»›i dá»n dẹp qua loa. Dấu tÃch tiêu Ä‘iá»u hoang phế vẫn còn in Ä‘áºm khắp nÆ¡i, từ trong nhà ra đến sân, vưá»n.
Phòng tạm giam rá»™ng chừng hai mươi lăm mét vuông, ná»n gạch vỡ nát, tưá»ng và mái ngói bồ hóng bám Ä‘en kịt, đóng thà nh cục thà nh hòn trên rui mè xà gá»—. Ba phÃa tưá»ng xây kÃn mÃt, phÃa cá»a ra và o, ngoà i lá»›p cá»a cÅ©, chúng ốp thêm mấy cánh cá»a lá»›n bằng gá»— lim dà y có thêm sắt tán Ä‘inh (chúng dở từ má»™t nhà kho nà o đó). Chúng chỉ thừa má»™t khoảng vừa ngưá»i qua lá»t và đóng mở bằng tấm cá»a chấn song sắt, quấn hai vòng xÃch lá»›n vá»›i cái khóa bằng nắm đấm. Nhìn toà n cảnh, phòng tạm giam hao hao giống cái chuồng nhốt thú dữ.
Trong cái chuồng kiên cố, tối tăm, nhá»›p nhúa ấy, chúng nhốt hÆ¡n ba chục con ngưá»i. Quá ná»a là thanh niên, số còn lại trạc trung niên, má»™t ông già và bây giá» thêm Lượm và thằng bán kẹo gừng mà chúng cứ gá»i bừa là Tư-dát.
Hầu hết số ngưá»i nà y chúng bắt được trong các tráºn vây ráp ở nhiá»u địa phương trong tỉnh. Chúng đưa vỠđây để tra tấn, lấy cung. Không má»™t ngưá»i nà o mặt mÅ©i còn là nh lặn. Mắt há» sưng húp, má tÃm bầm, môi sưng vá»u dáºp nát, răng gãy, tai rách, áo quần rách tướp... Há» nằm chen chúc trên ná»n gạch thá»§ng vỡ, lồi lõm. Ngưá»i lót mảnh bao bố, ngưá»i manh chiếu, hoặc tá» báo. Nhiá»u ngưá»i nằm trần trên ná»n gạch ướt nhÆ¡m nhá»›p. Thinh thoảng há» lại hứng má»™t tráºn bụi mưa bồ hóng từ trên mái nhà rÆ¡i xuống nên ai nấy như được sÆ¡n quét nhá» nồi.
Trong số ba chục ngưá»i, có ba ngưá»i bị đòn nặng nhất.
má»™t thanh niên trạc ngoà i hai mươi tuổi dáng dấp há»c trò, má»™t ngưá»i đà n ông đã đứng tuổi, râu quai nón, mặc bá»™ áo quần xanh lấm lem dầu mỡ, dáng chừng là thợ máy, và ngưá»i thứ ba là Lượm.
Anh thanh niên và ngưá»i thợ máy bị đưa vỠđây đã hÆ¡n má»™t tháng. Cứ và i ngà y há» lại bị gá»i lên phòng tra tấn. Và má»—i lần trở vá» buồng giam ngưá»i hỠướt sÅ©ng như vừa vá»›t dưới sông lên. Há» không lết nổi má»™t mình, phải có hai tên An ninh xốc nách dìu vá». Chúng xô há» ngã dúi và o buồng giam rồi đóng áºp ngay cá»a khóa lại. Ngã thế nà o há» nằm nguyên thế đó, bất động hằng tiếng đồng hồ, nước trên ngưá»i rá» xuống Ä‘á»ng thà nh vÅ©ng, loang ướt cả những ngưá»i nằm bên cạnh.
Cả buồng giam không ai biết được há» mắc tá»™i gì mà bị tra tấn đến thế. Chỉ biết qua những tiếng quát tháo gầm gừ cá»§a bá»n máºt thám từ buồng tra tấn vẳng xuống, thì hình như chúng tình nghi há» là trưởng ban ám sát. Buồng tra tấn lấy cung cách đó không xa, tiếng bá»n chúng quát há»i, tiếng đòn nện, tiếng kêu la đến lạc giá»ng cá»§a ngưá»i bị tra vẳng xuống buồng giam rõ mồn má»™t.
- Tụi bay gá»i tụi tao là Việt gian? Ừ thì Việt gian!
- Chừ Việt gian đánh Việt ngay đây?
Huỵch! Huỵch! Hự!
- Hư! Có khai không? Gan hả? - Câu quát tháo nà y ngà y nà o chúng cÅ©ng lặp Ä‘i lặp lại gần như má»™t thứ kinh nháºt tụng. Hình như bá»n bán mình cho giặc cÅ©ng cảm thấy hổ thẹn trước những ngưá»i kháng chiến, nên chúng phải lấy sá»± trâng tráo, tà n bạo để che lấp ná»—i hổ thẹn.
Lượm má»›i được đưa vỠđây ba hôm. Hôm đầu tiên, nhìn Lượm bước ra khá»i buồng giam, theo tên lÃnh “Bê-vê-cu†cao to mang súng, Ä‘i qua cái săn hẹp rải đá dăm má»i ngưá»i tá»± nhiên thấy ruá»™t thắt lại. Há» Ä‘á»u nghÄ© rằng sắp phải nghe tiếng la hét Ä‘au đớn, tiếng van khóc thương tâm cá»§a chú bé trạc tuổi em, tuổi con cháu hỠở nhà . Há» co rúm ngưá»i, chỠđợi giây phút cá»±c hình. Phải nghe tiếng kêu la xé ruá»™t cá»§a má»™t đứa con nÃt Ä‘ang cái tuổi chÆ¡i bi, chÆ¡i đáo mà bị búa Ä‘inh dần và o mắt cá chân, bị roi da xé tướp thịt, bị thúc đầu gối và o ngá»±c, và o bụng cho đến trà o máu. Quả là má»™t cá»±c hình đối vá»›i những ngưá»i lá»›n tuổi.
Nhưng má»i ngưá»i như bị hẫng Há» không nghe tiếng chú bé kêu la. Chỉ nghe tiếng quát há»i, gầm rÃt hung tợn cá»§a tên võ sÄ© Năm ngá»±a.
- Ai dẫn đưá»ng cho tụi Việt Minh đánh đồn Há»™ Thà nh?
- Tụi nó hiện chừ núp ở mô?
- Súng đạn tụi hắn giấu ở mô?
- Mi liên lạc với những ai trong thà nh phố? Tên chi?
Nhà ở mô?
Sau má»—i câu há»i là tiếng những cú đấm, cú đá, tiếng thân ngưá»i ngã váºt xuống ná»n xi măng.
- Lấy búa đinh nện và o mắt cá chân cho tao?
- Phang đúng và o giữa gan bà n chân!
- Xối nước vô!
Vẫn không nghe thấy tiếng thằng bé đáp lại hoặc kêu khóc. Má»i ngưá»i Ä‘oán chừng, tụi chúng chỉ quát tháo dá»a nạt váºy thôi, có đánh cÅ©ng đánh đấm tát tai, chứ tay chân nà o mà nó khảo tra con nÃt.
Khoảng má»™t giá» sau, cá»a buồng giam mở, tên cai ngục xốc nách Lượm xô dúi và o, chá»i :
- Ông nội mi! Mi đã muốn ra gan thì mi còn chết.
Cả những ngưá»i Ä‘ang nằm cÅ©ng báºt vùng dáºy, lết xúm đến quanh Lượm. áo quần nó ướt sÅ©ng nước, cặp môi sưng vá»u, khóe mắt chảy dà i hai vết máu; khuôn mặt tÃm bầm như quả bồ quân; hai mà mắt húp lên không mở ra được; hai mắt cá chân như hai quả trứng xanh tÃm máu máu Ä‘á»ng; gan bà n chân đỠhá»n. Há» bế nó lên, cởi áo quần ướt ra. Nó báºt rên Ä‘au đớn như bị lá»™t da. Tấm lưng bé nhỠôm tròn những là n roi tÃm sẫm.
Nhiá»u ngưá»i quên phức cả tụi máºt thám có thể Ä‘ang nghe ở bên ngoà i, căm phẫn kêu lên :
- Ui chao! Con nÃt mà há» tra khảo đến nước ni thì không biết há» là cái giống chi!
- Chắc hỠkhông con, không cái! Toà n đồ tuyệt tự cả.
Ngưá»i lá»™ vẻ xót xa, uất ức hÆ¡n cả là má»™t ông cụ khoảng trên dưới bảy mươi nhưng dáng bá»™ khà sắc còn quắc thước. Ãầu quấn khăn nhiá»…u tam giang tóc búi tó cá»§ hà nh, râu ba chòm tiêu muối dà i gần chấm ngá»±c, mặc áo Ä‘oạn năm thân bằng thao nhuá»™m đà . Suốt ngà y cụ ngồi xếp bằng ở má»™t góc buồng giam, từ bi từ tại, như tham thiá»n nháºp định. Nghe đâu cụ bị bắt vì có hai con trai là cán bá»™ Việt Minh cao cấp.
Cụ ngồi sát bên Lượm, đưa bà n tay khô héo nhăn nheo, sá» nắn khe khẽ những vết đánh tÃm bầm trên mặt nó.
Nước mắt cụ tá»± nhiên ứa ra, lăn dà i trên đôi gò má hóp, chui biến và o chòm râu bạc tiêu muối. Cụ nâng vạt áo lên chùi mắt, há»i :
- Chá»› há» vu cho cháu tá»™i chi mà hỠđánh Ä‘áºp cháu dữ ri? Lượm mấp máy cặp môi sưng vá»u, yếu á»›t trả lá»i :
- Dạ hỠnghi cháu là tình báo, liên lạc của Việt Minh.
- Răng cháu không nói vá»›i há»: Tui nhá» ri thì đã biết cái chi mà vu cho tui là tình vá»›i báo?
- Dạ không chối được. Há» bắt cháu có cả truyá»n đơn Việt Minh.
- Dại quá cháu Æ¡i! Thì cháu cứ nói là thấy giấy rá»›t giữa đưá»ng, tui không biết má»›i lượm chÆ¡i.
- Nhưng cháu mang cả ngà n tá» láºn.
Cả buồng giam Ä‘á»u phải phì cưá»i. Ông cụ cÅ©ng mếu máo cưá»i.
- Giá»i! Giá»i? - Ông cụ tá»± nhiên buá»™t miệng khen. - Ừ mang cả ngà n tá» thì khó chối thiệt!
- Cháu cÅ©ng không thèm chối. Là m thì nháºn chá»› sợ chi mà phải chối, ông!
- Nhưng đã nháºn rồi thì việc chi há» còn đánh? - Anh thợ máy há»i chen vô.
HỠcòn bắt tui phải khai: liên lạc với ai, tên chi, ở mô. Bắt khai rứa thì là m răng mà khai được.
Bên ngoà i song sắt cá»a bá»—ng có tiếng nạt :
- Ai cho phép tụi bây được xúm xÃt nói chuyện vá»›i hắn?
bay không biết hắn là loại Việt Minh nguy hiểm à ? Bay muốn ăn *** bò chắc?
Má»i ngưá»i giáºt bắn, ngẩng nhìn. Bản mặt to bè cá»§a thằng cai ngục vá»›i cái mÅ©i sần sùi, bằng nắm đấm cặp mắt trợn ngược, áp dÃnh và o chấn song sắt :
Ông cụ nói :
- Thấy cháu nó nhỠdại mà bị đòn đau quá, chúng tôi thương tình săn sóc cháu, chứ có chuyện chi mô.
- Nhá»? - Cai ngục nhếch miệng, gằn giá»ng. - Nhá» rứa chứ tụi tao mà ngó lÆ¡ má»™t cái là hắn chồm lên cứa cổ tụi tao ngay! Tản ra! Bay mà còn xúm lại vá»›i hắn, đừng có trách tao là ác.
Lượm nằm nghiêng mặt ngoảnh ra phÃa cá»a. Nó cố mở hé mắt nhìn xéo lên mặt tên cai ngục. Cặp môi sưng vá»u như cÅ©ng nhệch cưá»i: “Mi nói rứa mà e coi bá»™ đúng đó!â€. Nó lẩm bẩm nói váºy, không thà nh tiếng.
ÃÆ°á»£c hai hôm chúng lại xuống xốc nách Lượm lôi lên phòng lấy cung. Lần nà y trở vá» khắp thân hình Lượm không còn má»™t chá»— nà o không có lằn roi rướm máu.
Ãể “thằng đánh đồn Há»™ Thà nh†(chúng gá»i Lượm như váºy) có thì giá» hồi lại tráºn đòn cÅ©, trước khi há»i cung tiếp, bá»n an ninh gá»i đến thằng bé bán kẹo gừng, “má»™t trong mấy tên tay chân lợi hại cá»§a Äồng-râuâ€.
Thằng bé bán kẹo gừng bị bá»n di động viên giải cùng vá»›i Lượm vá» Ty An ninh. Khi bước qua cái cổng có hai cánh cá»a sắt lá»›n vá»›i thằng Bảo vệ quân cầm súng đứng gác, hai trụ cổng đội tấm biển Ä‘á»: Ty An ninh Thừa Thiên.
Lượm ngoảnh nhìn thằng bán kẹo gừng gầy gò, ngÆ¡ ngác, lá»§i thá»§i Ä‘i sát bên mình, tay bị trói bằng dây Ä‘iện thoại liá»n và o tay mình. “Thiệt là chuyện cắc cớ†- Lượm nghÄ© nhanh như ngưá»i Ä‘ang bÆ¡i giữa sông, hắn như thanh cá»§i rêu Ä‘ang trôi, tá»± nhiên vướng và o ngưá»i mình rồi mắc cứng vô luôn? Không biết rồi đây hắn có gỡ ra được mà trôi Ä‘i không? Thằng Tư-dát mà biết chuyện ni thì chắc hắn phải cưá»i đến nứt lòng bóng mà chết. Từ hôm và o đây Lượm vẫn nằm chung vá»›i nó trên má»™t manh bao tải rách ở góc trong cùng buồng giam. Mảnh bao tải là cá»§a ngưá»i đà n ông có dáng dấp thợ máy cho.
Ãêm đầu tiên, hai đứa lúi húi lấy tay phá»§i bụi rác trên ná»n gạch, dá»n chá»— nằm. Anh thợ máy nằm ở góc đà ng kia đưa mắt nhìn chúng. Anh chợt nhổm dáºy rút cái bao tải Ä‘ang lót dưới lưng lấy mảnh dao cạo giấu dưới hòn gạch, cắt là m đôi, quẳng cho hai đứa má»™t ná»a. Anh lại nằm váºt xuống, không nói má»™t tiếng, hai tay ôm lấy bụng. Sáng hôm đó anh vừa bị đòn há»i cung.
Ba ngà y đêm nằm chung vá»›i nhau. Lượm má»›i có dịp nhìn kỹ “thanh cá»§i rá»uâ€.
Nó teo tóp quắt queo như má»™t thân cây non bị Ä‘em phÆ¡i nắng. Äầu nó nhá» như đầu chim cái mÅ© phở cứ xoay tròn trên đầu như chong chóng. Chốc chốc nó lại đưa tay chá»™p mÅ© như sợ gió thổi bay. Da mặt nó xanh bá»§ng xanh beo, cặp mắt nhá» mà dà i như hai vết nứt, hÆ¡i hiêng hiếng. Nó có cái nhìn lén lút sợ sệt, nhẫn nhục chịu đựng - cái nhìn cá»§a những con váºt nuôi trong nhà , thưá»ng xuyên bị hà ng hạ, đánh Ä‘áºp.
Lúc bị bắt, rá kẹo gừng cá»§a nó còn đến hÆ¡n má»™t ná»a, trên rá Ä‘áºy cái mẹt lấm tấm bá»™t trắng. Hôm đầu tiên, khi tên cai ngục cởi trói cho nó và Lượm mở cá»a đẩy hai đứa và o buồng giam, nó cứ đứng sững ở gần cá»a, hai cánh tay vòng ôm khư khư rá kẹo như sợ bị ai giáºt mất. Nó bất chợt òa khóc rất to. Nước mắt nước mÅ©i chảy lầm lòa lầm lện. Lúc ấy cả buồng giam má»›i biết nó cùng chung số pháºn vá»›i há». Lượm thấy nó khóc thảm thiết quá liá»n nổi cáu vì ngượng vá»›i những ngưá»i xung quanh Ä‘ang chăm chăm nhìn mình. “Không chi thì nó cÅ©ng bị bắt cùng vá»›i mình. Nó khóc là m xấu hổ lây cả mình†- Lượm nghÄ© váºy.
Lượm ẩy nhẹ thằng bé kẹo gừng, nói như gắt :
- Việc chi mà mi khóc. Có khóc hết hÆ¡i thì ngưá»i ta chẳng tha mô. Äi vô chá»— góc tê, tìm chá»— mà nằm nghỉ cái cho khá»e còn hÆ¡n!
Lượm len qua những ngưá»i Ä‘ang nằm ngồi ngang dá»c, Ä‘i và o chá»— còn trống ở góc trong cùng, dá»n dẹp chá»— nằm cho cả hai đứa.
Lượm kéo tay nó ngồi xuống bên cạnh nói :
- Thôi mi đừng khóc nữa. Nằm xuống đây mà ngá»§ Ä‘i má»™t giấc. Rồi sáng mai xin ngưá»i ta tha cho vá», khóc là m chi thêm tốn hÆ¡i.
Thấy hai tay nó vẫn ôm khư khư rá kẹo đeo trước bụng, Lượm gắt :
- Mi cởi ra rồi để lên phÃa đầu nằm tê. Ai ngưá»i ta lấy mà cứ ôm kè kè.
Nó nhìn Lượm vẻ sợ sệt, nghi ngá», không biết có nên nghe theo hay không.
Thì kệ mi. Cứ ngồi đó mà ôm lấy rá kẹo cho đến sáng mai. Lượm ngả lưng xuống tấm bao tải, ngoảnh mặt vô tưá»ng. Ngồi mãi cÅ©ng má»i, thằng bé bán kẹo gừng đà nh phải cởi rá kẹo, sẽ sà ng đặt lên phÃa đầu nằm, nằm co quắp sát bên Lượm.
Sáng hôm sau vừa choà ng tỉnh dáºy, hai tay nó đã chấp ngay lấy rá kẹo. Nó mở cái mẹt Ä‘áºy, nhìn và kêu lên, giá»ng sợ hãi :
- Ui chao ơi! Kẹo chảy nước hết rồi!
Nó có vẻ sợ rá kẹo chảy nước hơn cả việc bị bắt và o tù.
Cả ngà y hôm đó nó chỉ ngồi xắm nắm sá»a sang rá kẹo. Nó vét bá»™t áo dưới đáy rá, bốc bá» lên cái mẹt bá»™t áo và cẩn tháºn xếp ra má»™t góc. Bà n tay nó má»›i khéo léo, thà nh thục, tá»· mẩn là m sao! Bá»™t và nước kẹo chỉ định tà chút ở chót mấy đầu ngón tay. Lượm ngồi dá»±a lưng và o tưá»ng, nhìn nó ngồi dạng hai cẳng chân như hai ống quyển, là m mầu là m mè cho những viên kẹo mà phải phì cưá»i.
- Mi sá»a sang là m chi cho mệt! - Lượm nói - Trước sau rồi cÅ©ng chảy nước hết thôi.
- Trưa ni là tui bán hết chứ dại chi để cho chảy nước.
Nó nói không ngẩng lên, bà n tay vẫn thoăn thoắt áo bột cho kẹo, môi mấp máy đếm số kẹo.
- Mi bán ở mô mà bán hết mau rứa?
- Tui chi Ä‘i má»™t vòng từ cá»a Thượng Tứ xuống chợ Äông Ba, vòng qua cầu Gia Há»™i rồi vòng vá» cầu Ãông ba cÅ© là hết, chá»› khó chi?
- Nhưng lỡ ngưá»i ta không thả mi ra, giam mi cả tháng thì là m răng?
Nó hoảng hốt nhìn Lượm, bà n tay đang lăn kẹo sững lại giữa mớ bột.
- Ui chao ôi! Rứa thì chết tui!
- Chết cóc khô chi! Chảy nước thì đem ra ăn quách.
- Ä‚n? Có mà tui muốn chết! - Nó trá» môi vẻ chế giá»…u khinh khi câu nói dại ngá»™ cá»§a Lượm - Anh cứ là m như là kẹo cá»§a cha mạ mình sai mình Ä‘i bán không bằng? Tui mà để cho kẹo chảy nước chiếc mô là mấy roi quăn mông Ä‘Ãt chiếc ná»›.
- Rứa mi đi bán kẹo cho ai?
- Bán cho mụ Cả Lá»…, chá»§ lò kẹo gừng, kẹo Ä‘áºu phụng, kẹo kéo ở Bao Vinh, anh không biết à ? Tui ở cho mụ. Mụ giao cho tui má»—i ngà y phải bán cho hết năm trăm kẹo.
- Sáng Ä‘i, tối vá», phải Ä‘em ná»™p đủ cả vốn cả lá»i. Thiếu má»™t xu là mụ bắt nhịn đói. Mụ chá»i cho lút mặt lút mÅ©i. “Mụ tổ tiên cha miâ€. - Nó nhại giá»ng chá»i. - “Mi bán không có lá»i thì ra ngoà i bá» sông xúc *** mà ăn. Bà chẳng có cÆ¡m mô mà cho mi hốc để mi Ä‘i chÆ¡i... Æ¡i...Æ¡nâ€. Gặp phải ngà y mưa ngà y gió, lỡ để kẹo chảy nước, bán ế, thì cứ việc nằm dà i sấp mặt tráºt khu ra mà ăn roi mây. Rứa đó, có giá»i cứ để cho kẹo chảy nước mà ăn...
Nó kể vá»›i giá»ng dá»ng dưng, như đã quá quen vá»›i tất cả những cái đó. Câu chuyện cá»§a nó lâm cho cả buồng giam chú ý. Anh thanh niên có dáng dấp há»c trò há»i :
- Rứa cha mẹ em mô cả?
- Cha mẹ em chết hết năm đói rồi. Em phải Ä‘i ăn mà y ở ngoà i chợ Äông Ba. Má»™t bữa, mụ ná»› Ä‘i chợ gặp há»i chuyện rồi Ä‘em em vá»›i hai đứa nữa cÅ©ng bằng em vá» nuôi.
Mụ bắt tụi em Ä‘i bán kẹo gừng kẹo Ä‘áºu phụng cho mụ.
Nó trả lá»i, giá»ng không lá»™ chút buồn thương, đưa mấy ngón tay lên miệng mút mút chá»— máºt và bá»™t Ä‘Ãnh.
Lúc đầu Lượm nhìn nó vá»›i cái nhìn vừa thương hại vừa ác cảm. Con nÃt mà nom nó dá»… ghét thế nà o ấy! Cặp mắt thì lấm la lấm lét, dáng bá»™ thì co ro run rẩy như con chó đứng trước cái gáºy giáng cao cá»§a chá»§. Nhưng sau khi nghe nó kể chuyện; Lượm thấy lòng se lại. “Kể nó cÅ©ng khổ và tá»™i nghiệp tháºt!†- Lượm nghÄ© bụng. Chỉ nhìn nó săn sóc cái rá kẹo gừng, mút mấy đầu ngón tay dÃnh máºt bá»™t vá»›i vẻ đói khát thèm thuồng Lượm đã hình dung khá rõ sá»± độc ác cá»§a mụ chá»§ khốn nạn cá»§a nó. Lượm há»i :
- Mi tên chi?
- Thúi. Trước tui tên là ThÆ¡m, nhưng mụ chá»§ chá»i: “Mi như bãi *** khô năm nắng mà đòi là ThÆ¡m!†Rồi mụ cải tên tui là Thúi. ai gá»i tên tui là ThÆ¡m là mụ đè tui ra mụ Ä‘áºp.
Anh thanh niên bị tình nghi là trưởng ban ám sát buá»™t miệng chá»i :
- Tổ cha cái loại ngưá»i ná»› phải cho đạn găm vô óc, để sống là m chi cho nhá»›p đất!
- Mi mấy tuổi rồi?
- Mưá»i hai.
Ông cụ đang ngồi từ bi từ tại, lắc đầu chép miệng :
- Thằng cháu ná»™i ông ở nhà lên mưá»i mà còn cao to phốp pháp hÆ¡n cháu.
Nó ngước cặp mắt nhỠnhư hai vết nứt nhìn ông cụ, nói :
- Cháu được ăn mỗi bữa có hai chén cơm lưng lưng với muối mè mặn chát, không ngà y mô roi không quất lên đầu lên lưng thì lớn là m răng được ông!
Lượm nhìn rá kẹo gừng, nói với nó :
- Chưa chắc hôm ni ngưá»i ta thả mi ra, mà ngó ra chỉ đến sáng mai là kẹo gừng chảy nước hết. Rứa thì mi nhá» các anh các bác ở đây má»—i ngưá»i mua cho má»™t Ãt.
Không đến lúc thả ra, không bán được xu mô cho mụ chủ thì mi chết...
Cả buồng giam nhiá»u ngưá»i cùng nói :
- ừ, đưa lại đây tao mua cho mấy đồng.
Nhiá»u ngưá»i lần cạp quần, móc túi áo lấy tiá»n.
Anh thợ máy cưá»i nói :
- Nhưng chú mình phải giả bộ như đang bán ngoà i phố ấy đeo rá vô cổ, rồi đi quanh mà rao...
Nhiá»u ngưá»i hưởng ứng :
- Ãúng, đúng? Phải rao cho thiệt hay thì sẽ mua hết rá kẹo. Không thì thôi!
Vẻ mặt thằng Thúi vụt tươi hẳn lên. “HÆ¡ há»›? Bị bắt vô tù mà lại hóa hên! Nó mừng rÆ¡n nghÄ© bụng. Bán ở đây chẳng lo đứa mô tranh mất khách cá»§a mìnhâ€. Nó yếu, bán hà ng thưá»ng bị những đứa khá»e hÆ¡n ăn hiếp, tranh mất khách.
Nó đứng ngay dáºy, chụp cái mÅ© phở lên đầu, Ä‘eo quai rá kẹo gừng vô cổ, rao khe khẽ :
- Ai kẹo gừng đê... ê... ê...
- Phải rao to như lúc rao ngoà i phố ấy - Nhiá»u ngưá»i cưá»i nói - Rao nhá» trong cổ rứa, ai biết mi bán cái chi mà mua.
Thằng Thút sợ sệt nhìn ra cá»a :
- Nhưng lỡ há» nghe tiếng há» Ä‘áºp chết?
- Việc chi đến há» mà há» Ä‘áºp? - Anh thanh niên nói. - Ãi bán kẹo gừng chứ có mần trưởng ban ám sát mô mà lo há» Ä‘áºp?
ÃÆ°á»£c cả buồng giam khuyến khÃch, thằng Thúi cất cao giá»ng rao to :
- Ai ăn kẹo gừng đê...ê...ê. Kẹo gừng nóng má»›i ra lò... Ngá»t như đưá»ng cát, mát như đưá»ng phèn én... én... Äê ê!
Giá»ng rao nó quả là tuyệt, lanh lãnh trong veo, ngân nga và vang rất xa. Cái cảnh tranh tối tranh sáng buồn bã ảm đạm, nhá»›p nhúa cá»§a buồng giam như bá»—ng tan biến bởi giá»ng rao lảnh lói cá»§a nó. Nhiá»u ngưá»i nhắm mắt lại, tưởng như Ä‘ang đứng trên má»™t đưá»ng phố, hay ngồi trên ghế đá dá»c bá» sông Hương, đầu cầu Trà ng Tiá»n, trước bến Phu Văn Lâu... dưới bóng mát tán lá xanh Ä‘áºm cây me, cầy phượng, cây vông đồng, cây mù u.
Góc nà y, góc kia, nhiá»u ngưá»i vui vẻ cất tiếng gá»i :
- Ê kẹo gừng bán năm giác đây!
- Bán một đồng đây! Bán rẻ vô nghe?
- Kẹo mới ra lò chi mà ướt mèm ri!
Buồng giam phút chốc nhộn nhịp và vui hẳn lên.
Góc nà y góc kia nổi lên tiếng nhai kẹo lốc cốc, tiếng xuýt nước ngá»t, tiếng bình phẩm khen chê kẹo bở kẹo dai.
Loáng má»™t cái, rá kẹo đã vÆ¡i hẳn, chỉ còn và i chục chiếc. Thằng Thúi sướng rÆ¡n; miệng nó cưá»i, mắt nó cÅ©ng cưá»i, tiếng rao cá»§a nó cÅ©ng lảnh lói vang xa. Và sá»± vui mừng cá»§a nó như lây ra tất cả má»i ngưá»i.
- Tồ cha tụi bây muốn là m loạn nhà tù à ?
Tiếng quát giáºt giá»ng là m má»i tiếng động vui nhá»™n vụt ngừng cả lại như bị má»™t lát dao chém đứt ngang.
Tiếng xÃch sắt loảng xoảng, tiếng khóa lách cách, cánh cá»a giáºt mở toang. Tên cai ngục cầm cây roi *** bò sừng sá»™ bước và o. Má»™t ngưá»i nà o đó nói :
- Tụi tui mua kẹo gừng ăn chứ có dám là m chi mô...
Hắn quắc mắt nhìn má»i ngưá»i, rồi như không biết trút tức giáºn và o ai, hắn bước và o giữa buồng, quất má»™t roi tướt thịt và o giữa tấm lưng bé bá»ng, còm nhom cá»§a thằng Thúi, và co chân dá»™ng má»™t đạp, là m nó ngã dúi và o táºn góc phòng, mấy chục chiếc kẹo gừng chưa bán hết và bá»™t trắng đổ tung tóe lên đầu lên cổ những ngưá»i ngồi gần đó. Lượm giáºn muốn phát Ä‘iên, tay chân nó run lên lẩy bẩy. Nó quà i tay ra sau lưng, nắm lấy hòn gạch vỡ mà nó vẫn kê là m gối... Má»™t ngưá»i ngồi cạnh liá»n giữ chặt tay nó lại. Cảnh đó diá»…n ra chỉ khoảnh khắc trong bóng tối má» má» góc buồng, tên cai ngục không nhìn thấy. Hắn nói :
- Tụi bay cứ liệu cái thần hồn! Má»™t tay thằng nà y đã từng đánh chết khối thằng tù Cá»™ng sản cứng đầu cứng cổ nhất ở lao Thừa Phá»§ trước tê. Hạng tụi bay thì chưa thấm béo chi mô. Hắn hằm hằm bước ra, đóng sầm cá»a, khóa lại.
Bị đánh quá bất ngá», thằng Thúi không kêu được má»™t tiếng, nằm lịm, chết khiếp.
Lượm bò ra đỡ nó dáºy, rồi lần mò nhặt những chiếc kẹo rÆ¡i vãi bá» và o rá cho nó.
- Thôi đi vô tê nằm chút cho đỡ đau, kẹo văng ra thu lượm cho hết rồi đó.
Thằng Thúi lết vô chá»— nằm, gương mặt còn dại Ä‘i vì chưa hết cÆ¡n khiếp đảm. Nó nằm xuống bên cạnh Lượm, tay chân vẫn còn run rẩy. Lát sau, nó báºt khóc thút thÃt, vừa khóc vừa nói nhá» và o tai Lượm :
- Anh có ăn kẹo thì ăn Ä‘i. Tụi bán rứa là đủ vốn rồi... Anh muốn ăn mấy cái thì ăn, tui không lấy tiá»n cá»§a anh mô.
Nghe nó nói tá»± nhiên Lượm ứa nước mắt, quà ng tay ôm ngang ngưá»i nó kéo sát và o mình.
17
- Thằng bán kẹo gừng mô, ra ngay!
Cánh cá»a sắt loảng xoảng hé mở, bản mặt Ä‘ao phá»§ và cái thân hình to lá»›n, vuông chằn chặn cá»§a tên cai ngục đứng chắn gần kÃn cả khuôn cá»a.
Thằng Thúi Ä‘ang ngồi ở xó buồng cạnh Lượm chăm chú đếm lại số tiá»n bán kẹo được, không biết lần thứ bao nhiêu. Nghe gá»i, nó vá»™i và ng gấp nhá» táºp giấy bạc Ä‘en bẩn, nhà u nát đút nhanh và o túi áo, cà i kim băng lại. Nó đứng lên dạ má»™t tiếng tháºt to. Nó ngỡ ngưá»i ta gá»i để thả nó ra tù nên tiếng dạ nghe mừng rỡ như tiếng reo. Tay chụp cái mÅ© phở lên đầu, tay quà ng dây Ä‘eo rá kẹo qua cổ, nó há»›p tá»›p chạy ra.
- Dạ cháu đây ạ. - Nó nói giá»ng nịnh ná»t, xun xoe.
Cái dáng bé quắt cá»§a nó đứng khúm núm trước tên cai ngục giống như con chuá»™t nhất trước con mèo cụ. Ãáp lại vẻ mừng rỡ xun xoe cá»§a nó, tên cai ngục trừng mắt chá»i :
- Tổ cha mi. Äể mÅ© vá»›i rá kẹo lại đó, Ä‘i ngưá»i không theo tao.
- Dạ cháu tưởng bác gá»i để tha cháu ra.
- Tha! Có tha vỠÂm phá»§. Ãi!
Thằng Thúi tiu nghỉu lột mũ, cởi rá kẹo đặt xuống đất.
Nó theo tên cai ngục bước ra khá»i buồng giam, Ä‘i sát sau lưng như sợ bị lạc.
Khoảng hai mươi phút sau, từ phÃa gian phòng lấy cung, bá»—ng dá»™i lên tiếng trẻ con kêu rống thảm thiết.
- Cháu lạy các bác! Các bác tha cho cháu! Úi chao ôi đau quái... Cháu lạy các bác! Ai cứu tôi với! Là ng nước ơi. Ai cứu tôi với!
Tiếng nó kêu la van lạy má»—i lúc má»™t to, chuyển động cả khu nhà . Tất cả những ngưá»i trong buồng giam Ä‘ang nằm phải ngồi báºt hết cả dáºy, nháo nhác nhìn ra phÃa cá»a. Ai nấy Ä‘á»u ngÆ¡ ngác, kinh ngạc. Ngưá»i nó nhá» như cá»§ khoai rứa, không biết lấy hÆ¡i sức đâu mà nó la to đến thế Tháºt giống như con ệch oang. Từ trước đến nay, tiếng quát tháo cá»§a tụi nhân viên tra tấn vẳng xuống buồng giam rõ mồn má»™t bữa nay cÅ©ng bị chìm lấp trong tiếng kêu la cá»§a thằng Thúi. Nghe tiếng kêu la chuyển nhà chuyển cá»a cá»§a nó ai cÅ©ng tưởng nó Ä‘ang bị đè ra lá»™t da hay cắt tiết.
Tiếng kêu la cá»§a nó bùng lên đột ngá»™t như thế nà o thì cÅ©ng lặng tắt đột ngá»™t như váºy. Lát sau nghe tiếng nó khóc hu hu ngoà i sân và tiếng chá»i rá»§a quen thuá»™c cá»§a viên cai ngục :
- Tổ cha mi! Chiá»u ni tao cho nhịn đói, coi mi còn hÆ¡i sức mà la nữa không!
Ngay đến tụi Ty An ninh cÅ©ng phải ngạc nhiên. Có lẽ từ ngà y có cái Ty An ninh, chúng chưa gặp má»™t tên Việt Minh nà o bị tra khảo mà la to chuyển nhà chuyển cá»a, đến ngoà i đưá»ng cÅ©ng nghe tiếng, như cái thằng bé bằng cá»§ khoai nà y.
Nó bước và o buồng giam, má»i ngưá»i nhìn nó cà ng ngạc nhiên hÆ¡n. Nó chỉ bị đánh sÆ¡ sÆ¡. Hai má hai vệt tÃm, trên cổ má»™t lằn roi. Ão quần nó không bị rách chá»— nà o.
Khi cá»a buồng giam đóng lại, má»i ngưá»i xúm đến há»i :
- HỠlà m chi mi mà mi la to đến rứa?
- Há» Ä‘áºp.
- Äáºp Ä‘au không?
- Dạ hai tát tai, một roi *** bò.
- Rứa mà nghe mi la trên đó, dưới ni cứ tưởng hỠđang lột da mi!
- Nhá» tui la to há» má»›i Ä‘áºp Ãt. Không thì hỠăn thịt tui.
Nhiá»u ngưá»i báºt cưá»i. Anh thợ máy vừa cưá»i vừa nói :
- Äúng là to đầu mà dại, nhá» *** mà khôn. Mai có bị Ä‘iệu lên há»i cung, anh cÅ©ng phải há»c chú mi la to để há» bá»›t Ä‘áºp Ä‘i má»›i được.
Ông cụ há»i :
- Rứa chớ hỠkhép cháu vô tội chi?
- Dạ hỠnói cháu là Việt Minh hạng nặng, đáng tội tỠhình.
- Rứa cháu có đúng là Việt Minh tháºt như cái chú mang cả ngà n tá» truyá»n đơn tê không? - Ông cụ chỉ vá» phÃa Lượm.
- Dạ cháu Ä‘i bán kẹo gừng chá»› có biết Việt Minh Việt miết chi mô, nhưng cháu sợ hỠđánh chết mất, nên há» há»i chi cháu cÅ©ng nháºn hết.
- Rứa há» há»i những cái chi?
- Dạ há» há»i cháu có phải tên là Nguyá»…n Văn Tư máºt danh là Tư-dát không. Cháu nói cháu tên ThÆ¡m sau cải thà nh Thúi, rứa là há» quất cháu má»™t roi *** bò. Há» há»i cháu có là m cái chi báo cho Việt Minh không? Mi có dẫn Việt Minh vô đánh đồn Há»™ Thà nh không? Mi có Ä‘i rải truyá»n đơn vá»›i thằng Trần Lượm, máºt danh là Lượm-sứt không?
Anh thanh niên có dáng dấp là há»c trò há»i chen vô :
- Rứa há» có há»i mi là m trưởng ban ám sát không?
- Dạ có! Há» há»i nhiá»u thứ lắm, há»i tối tăm mặt mÅ©i, cháu không nhá»› hết. Há» dá»a không khai há» lấy kìm nung lá»a rứt thịt vứt cho chó ăn. Rứa là cháu nháºn hết - Nó báºt khóc thà nh tiếng.
Ông cụ an ủi :
- Thôi đứng khóc nữa cháu ơi, mai mốt răng hỠcũng xét lại, thấy cháu vô tội, hỠlại thả ra thôi.
Thằng Thúi sịt mũi, đưa ống tay áo quệt nước mũi, mếu máo nói :
- HỠnói mấy bữa nữa, hỠgiao cháu cho Tây mũi đỠbắn chết. Hu hu.
- Có bắn cái con c... - Má»™t ngưá»i nà o đó buá»™t miệng văng tục.
Thằng Thúi Ä‘ang khóc, chợt im bặt đảo mắt lÆ¡ láo nhìn khắp gian buồng, há»›t hải há»i :
- Úi, cái mũ với cái rá kẹo gừng của tui mô rồi?
- Tao cất cho đây rồi. - Lượm nói.
Nó bước vô ngồi phệt xuống cạnh Lượm, nói rủ rỉ :
- Có được hỠtha vỠmà mất cái mũ với cái rá ni thì mụ chủ hà nh hạ cho còn cực hơn ở tù.
Lượm nhìn nó ngồi co ro, ốm o gầy còm như con mèo đói, thấy khó tin chÃnh nó vừa má»›i la hét chuyển cái Ty An ninh Ngưá»i ta nói những ngưá»i ăn to nói lá»›n miệng phải rá»™ng hoác, mà thằng ni miệng nhá» chum chúm như Ä‘Ãt gà .
Lượm tò mò há»i :
- Rứa ở nhà , lúc bị chủ đánh mi có la to như vừa rồi không?
- Tui còn la to hÆ¡n nữa tê. Mụ chưa đụng đến ngưá»i, tui đã la rồi. Mụ cà ng đánh, tui cà ng la to rứa là mụ phải thôi đánh. Mụ sợ hà ng xóm nghe tiếng, cho mụ là đồ bạc ác bất nhÆ¡n. Tui mà không la to được như rứa thì tui chỉ còn da bá»c xương.
- Nhưng mi lấy hơi sức mô mà la to được rứa?
- Lúc đầu la còn nhá», cứ la nhiá»u thì giá»ng to ra, khó chi anh. Anh đừng dại, há» Ä‘áºp mình mà mình cứ nÃn im? Há» mạnh tay mình phải mạnh miệng - Nó hạ thấp giá»ng há»i Lượm - Rứa anh có phải tên là Lượm không?
- Ừ.
- Còn Tư-dát là ai rứa? Bạn anh à ?
- Ừ.
- Anh nó nhỠbằng tui hay lớn hơn tui?
- Lớn hơn một chút.
- Anh ấy cũng là Việt Minh à ?
- Việt Minh hạng nặng.
- Anh ấy tà i giá»i lắm à ?
- Tà i nhất. Cáºu ta đã từng đám đứng trên thà nh cầu Äông Ba nhảy cái ùm xuống sông, chìm nghỉm lại còn suýt bắt được con cá gáy to bằng hai bà n tay.
Thằng Thúi vừa nằm xuống, nhưng mải nghÄ© ngợi chuyện gì đó, nó chống tay ngồi dáºy há»i :
- Có ai nhỠbằng tui ri mà đi Việt Minh không?
- Khối! ở đội tao còn có đứa nhá» hÆ¡n mi, nhưng đánh Tây anh dÅ©ng hết chê. Ngưá»i lá»›n cÅ©ng phải phục. Há» còn đăng lên báo thà nh phố Huế mình biết tên biết tuổi.
Ãêm đó, hai đứa nằm co quắp sát bên nhau, trằn trá»c cho đến táºn khuya, má»—i đứa theo Ä‘uổi má»™t ý nghÄ©. Cả hai cùng lặng lẽ khóc không thà nh tiếng.
18
Lượm bá»—ng sá»±c nhá»› từ hôm bị bắt đến nay nó chưa Ä‘i ngoà i. Nó lo lắng nghÄ© bụng “Mình bị táo lâu ri e sinh bệnh mất. Ở tù, ăn ngà y hai vắt cÆ¡m bằng hai cái trứng ngá»—ng vá»›i muối, bị tra tấn, lại thêm mắc-bệnh nữa chỉ có chếtâ€. Nó đứng báºt dáºy, Ä‘i ra cá»a gá»i to: “Ông cai Æ¡i, cho tui Ä‘i ca-bi-nê, tui Ä‘au bụng lắmâ€.
Không có tiếng trả lá»i, nó ráng sức gá»i to hÆ¡n. Lát sau có tiếng tên cai ngục chá»i rá»§a từ đằng xa :
- Tổ cha thằng mô đó? Là m cái chi mà la là ng la nước lên rứa hứ?
- Dạ, tui Ä‘au bụng quá? ông mở cá»a cho tui Ä‘i ca bi-nê.
- Nè nói chi! Ãến chiá»u Ä‘i má»™t thể.
- Nhưng tui đau bụng lắm. Tui không nhịn được.
Tiếng nhiá»u ngưá»i trong buồng giam phụ há»a.
- Ông là m ơn là m phước cho nó đi chứ nó sắp ỉa ra quần rồi ông ơi!
Tiếng tên cai ngục cáu kỉnh chá»i rá»§a, tiếng khóa cá»a lách cách mở.
- Tổ cha mi, đi! lại đằng dãy nhà tiêu kia.
Lượm loạng choạng bước ra khá»i buồng giam. Lúc đó và o khoảng 10 giá» sáng. Nó thấy quáng mắt vì ánh nắng má»›i tươi và ng rá»±c rỡ. Nó liếc nhìn tên cai ngục. Má»™t tay hắn cầm đôi đũa, chắc hẳn Ä‘ang ăn dở bữa cÆ¡m.
Nó bước Ä‘á»c theo cái sân rải đá dăm, cá» má»c lún phún.
Nó thấy buốt nhói đến táºn óc. Hai gan bà n chân bị đánh sưng phồng, dẫm lên đá dăm Ä‘au xé ruá»™t. Nó co rúm ngưá»i, nhón gót bước bằng năm đầu ngón chân.
- Ãi mau lên. - Tên cai ngục bợp gáy Lượm - Rứa má»›i đáng kiếp thằng cha mi! Con nÃt má»›i lá»›n đã há»c đòi là m cá»™ng sản? Thứ ni không Ä‘em bắn quách để lá»›n chút nữa thì khó mà trị nổi. - Hắn nói vá»›i má»™t tên an ninh Ä‘ang Ä‘i ngược lại. Tên an ninh không nói gì, chỉ nhún vai. Lượm cố nén Ä‘au, nhót nhanh vá» phÃa dãy nhà xÃ.
Dãy nhà xà có bốn gian, hai gian mái ngói thá»§ng nát, cánh cá»a xiêu vẹo. Hai gian má»›i được sá»a lại có cá»a đóng nẹp sắt.
Ãứng chá» tên cai ngục mở chốt cá»a gian nhà xà thứ hai.
Lượm đưa mắt quan sát rất nhanh địa hình địa váºt chung quanh. Dãy nhà xà nằm bấu và o bức tưá»ng cắm mảnh chai dá»c khu vưá»n. PhÃa bên kia tưá»ng nhô cao má»™t hà ng cây phượng, mù u, vông đồng. Chắc ngoà i đó là đưá»ng phố. Äặc biệt có má»™t cà nh cây phượng má»c vươn qua bức tưá»ng, là là gần sát nóc cái chuồng xà mà tên cai ngục Ä‘ang mở chốt... Không hiểu sao. Lượm thấy trống ngá»±c mình Ä‘áºp mạnh má»™t cách kỳ lạ. Nó bước lên mấy báºc tam cấp nhầy nhụa, lá»t và o bên trong nhà xÃ. Má»™t đà n nhặng xanh bay vù lên như má»™t đám mây. *** đái, giấy lá»™n, lá khô, rác, ngáºp ngụa không có chá»— mà đặt chân. Mùi hôi thối xông lên nhức óc.
Tên cai ngục khạc nhổ, đóng áºp cá»a lại, Ä‘áºp chốt sắt :
- Cứ việc ngồi yên trong đó. Lúc mô tau ra mở má»›i được ra. Mi mà gá»i ầm lên thì đừng có trách tau ác.
Tiếng bước chân nặng nỠcủa tên cai ngục xa dần.
Má»™t quyết định bất ngá» vụt lóe lên trong óe Lượm, là m tim nó Ä‘áºp mạnh đến ná»—i nó phải đưa tay lên ôm ngá»±c :
Trốn! Cái âm thanh cá»§a từ ngữ gai góc dá»… sợ nà y dồn dáºp vang dá»™i khắp cÆ¡ thể nó, và có má»™t sức hấp dẫn ghê gá»›m không sao cưỡng lại được. Vốn liá»u lÄ©nh và rất nhanh trÃ, chỉ má»™t khoảnh khắc nó đã phác xong kế hoạch đà o tẩu. Nó bặm môi bặm miệng, hai tay cố hết sức xoắn vặn bẻ gãy má»™t Ä‘oạn dây thép treo lòng thòng ở góc tưá»ng. Ãoạn đây thép ở chá»— xoắn vặn đốt cháy năm đầu ngón tay nó, nhưng nó không buông rá»i cho đến lúc bẻ gãy. Nó dùng Ä‘oạn dây thép xâu qua cái Ä‘inh khuy trên cánh cá»a, và buá»™c xoắn nhiá»u vòng quanh cái Ä‘inh lá»›n đóng trên tưá»ng “để tụi hắn phải loay hoay mất Ãt nhất mưá»i lăm phút má»›i mở được cá»a†- Nó nghÄ© váºy. Thấy má»™t viên ngói vỡ dưới chân, gợi lên trong óc nó má»™t sáng kiến. Nó cúi nhặt viên ngói là m cái xẻng xúc từng đống *** trát lên cánh cá»a. nó cưá»i gằn :
“Tao cho cả lò. Việt gian tụi bay ăn ***?†Má»™t chân nó đạp lên cái thanh gá»— nẹp cá»a, má»™t chân đạp và o góc tưá»ng, gắng hết sức vươn ngưá»i bÃu lấy mép cá»a bên trên, Ä‘u ngưá»i lên. Cạnh thà nh cá»a như dao cắt đúng và o chá»— rá»™p phồng gần gút chân. Nó cắn chặt răng để khá»i báºt tiếng rên. Bà n tay trái bÃu chặt mép cá»a, bà n tay phải vươn hết sức cố bám được cái trên đầu. Khi buông bà n tay trái ra để bám tiếp và o xà gá»— phÃa xà gồ, nó suýt tuá»™t tay rÆ¡i xuống miệng hố xÃ. Nhưng vá»›i má»™t sá»± gắng sức khá»§ng khiếp nó đã giữ được khá»i rÆ¡i. Nó co hai chân đưa lên quặp chặt thà nh xà gá»—, rồi láºt ngưá»i ngồi được lên trên.
Nó run run quỳ lên thà nh xà gá»—, má»™t tay bÃu và o cái đòn tay, má»™t tay dở ngói. Cà nh phượng xum xuê lá vả khoảng trá»i xanh lÆ¡ hiện ra ngay trên đầu nó. Nó gỡ thêm bốn viên ngói nữa để đủ vừa ngưá»i chui lá»t. Nó tháºn trá»ng xếp những viên ngói dỡ ra lên cái xà gá»—. Nó đứng thẳng ngưá»i chui qua chá»— thá»§ng lên mái ngói. Ngồi khom mình trên mái ngói, nó đưa mắt quan sát chung quanh. PhÃa dãy nhà là m việc thoáng có bóng ngưá»i Ä‘i lại. Xung quanh vắng ngắt, yên tÄ©nh. Nó đứng hẳn lên, đánh Ä‘u và o cà nh cây, và co hai chân quấn và o má»™t nhánh má»c ngang. Ãèo sức nặng cá»§a nó, cà nh cây hÆ¡i sà xuống má»™t chút. Nó cố hết sức để cà nh cây khá»i rung động mạnh, láºt mình cá»i lên được bên trên cà nh.
Nó bò như má»™t con mối, dá»c theo cà nh cây Bên dưới nó đã là lỠđưá»ng phố xanh ri cá» dại. Sắp sá»a ôm thân cây tụt xuống, nó chợt thấy có hai ngưá»i Ä‘i xe đạp ngang qua. ứng phó rất nhanh, nó liá»n vươn ngưá»i, vá»›i tay, hái má»™t trái phượng Ä‘ung đưa trước mặt, giả bá»™ vừa trèo lên hái quả phượng. Má»™t ngưá»i đạp xe cháºm lại, nhìn lên há»i :
- Thằng con nÃt tê! Mi muốn chết hay rang mà mi dám trèo cây ở khu vá»±c hung thần ni!
- Dạ, dạ... em xuống ngay đây. Em lỡ không biết.
Chá» cho hai ngưá»i đạp xe quá lên trước, nó má»›i tụt tháºt nhanh xuống gốc.
Hai chân nó vừa chạm lá»›p cá» má»m hè phố, cả ngưá»i nó run lên. may ra thì mình sẽ thoát. ý nghi đó là m cho con tim muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c, nghẹt thở.
ÃÆ°á»ng phố nà y rất vắng ngưá»i qua lại. Nó quyết định rất nhanh: Ä‘i vá» phÃa sông Hương, qua đò, sang bên tê Phải qua được sông trước khi tụi hắn biết mình trốn. Nếu không qua kịp thì nguy mất. Sang bên đó rồi sẽ tÃnh sau.
Có Ä‘iá»u, thá»i gian rất gấp mà nó không dám chạy.
Chạy gặp ngưá»i qua lại, tất há» sinh nghi. Nếu không may chạm trán tụi Bảo vệ quân, cảnh sát thì thế nà o chúng cÅ©ng Ä‘oán mình là tù trốn. Mặt mÅ©i sứt mẻ gá»›m ghiếc, áo quần rách như tổ đỉa, khó giấu lắm.
Nó gần như ná»a Ä‘i ná»a chạy, thấp thá»m bà ng hoà ng như chạy trốn trong má»™t cÆ¡n mÆ¡...
19
Khoảng hai mươi lăm phút sau, tên cai ngục mắt đỠgay như cổ gà chá»i, chếnh choáng hÆ¡i men, vừa xỉa răng vừa Ä‘i ra dãy nhà xÃ. Hắn mở chốt cá»a, bước lùi lại, đứng tránh sang má»™t bên, nạt :
- Nà o, đi ra? Mau lên cho ông nội mi vỠnghỉ trưa.
Nhưng cá»a vẫn đóng im, bên trong không động tÄ©nh.
Hắn cáu kỉnh chá»i :
- Tổ cha mi! Mi chết rấp trong đó răng mà không chui ra há?
Vẫn không có tiếng trả lá»i. Hắn bước lại, giáºt cá»a nhưng cánh cá»a chặt cứng như đã bị chốt ở bên trong. Hắn nổi Ä‘iên, đấm cá»a rầm rầm quát :
- Mi muốn bóp *** ngá»±a hay răng mà dám chá»c tau hả?
- Hắn cho là Lượm chốt cá»a lại để chá»c tức hắn.
- Mở ra! Mở ra? Tổ cha mi chuyến ni thì tau giết chết?
Hắn giáºt giáºt cánh cá»a. Vẫn không má»™t tiếng trả lá»i.
Hắn bắt đầu chá»™t dạ, ghé sát mắt và o má»™t khe ván hở, nhìn và o bên trong. Hắn báºt kêu má»™t tiếng rụng rá»i :
- Thằng tù con nÃt trốn mất rồi!
Hắn toát hết mồ hôi, tỉnh hẳn cơn say ngà ngà .
Nghe tiếng kêu hoảng hốt, hai tên lÃnh Bảo vệ xách súng chạy lại. Cả ba đứa phụ nhau, đứng dạng chân chèo, giáºt mạnh cánh cá»a. Cà i Ä‘inh khuy Lượm buá»™c dây thép báºt tung. Cánh cá»a mở toang, những tảng phân quánh đặc lúc nãy Lượm xúc trát lên cánh cá»a, theo đà giáºt quá mạnh, bản tung tóe và o đúng giữa mặt cả ba đứa như má»™t loạt đạn ria. Chúng há»›t hải đưa tay lên vuốt mặt và cùng ré lên má»™t tiếng ghê sợ :
- Ui chao ui! ***!
Chúng vuốt mặt, rảy tay, khạc nhổ, quay cuồng như phải bá»ng.
Gian nhà xà trống rỗng, chúng nhìn lên mái ngói một lỗ thủng lớn. Vừa tiếp tục vuốt mặt, khạc nhổ, chúng vừa chạy ngược chạy xuôi la lối om xòm.
- Thằng tù con nÃt chui qua mái ngói trốn mất rồi.
Phút chốc cả Ty An ninh nhốn nháo. Nhiá»u tên đổ xô ra nhìn ngó gian chuồng xà mái ngói bị dở tung. Ãứa nà o cÅ©ng lắc đầu :
- Thằng oắt ni gớm thiệt!
Tên chá»§ sá»± Ty An ninh đấm bà n, xô ghế, chá»i mắng bá»n tay chân :
- Ãồ ăn hại! Tụi bay gác xách rứa à ? Bay mà không tìm thấy hắn, tao cho vô tù cả nút! Ãể cho má»™t thằng con nÃt má»›i nứt mắt trốn thoát giữa ban ngà y ban mặt, thì dân chúng nó còn coi cái Ty An ninh ra cái *** gì nữa! Má»™t lÅ© ăn hại! má»™t lÅ© ăn hại!
Hắn hối hả gá»i Ä‘iện thoại báo cho các trạm kiểm soát các ngả và o thà nh phố, tả hình dáng tên tù trốn. Hắn huy động tất cả lá»±c lượng hà nh động cá»§a Ty An ninh, phóng xe đạp, xe máy Ä‘i lùng bắt.
Viên cai ngục lo lắng hoảng sợ hÆ¡n cả Mặt dÃnh trát đầy *** nhưng hắn chẳng kịp rá»a, mở cá»a buồng giam thét lác :
- Thằng mô biết hắn trốn ngả mô thì khai ra ngay! Không khai tau giết thằng ni - Hắn đấm ngực sòm sòm.
- Giết cộng sản là không biết gớm tay mô!
Cả buồng giam nÃn im thin thÃt. Tên cai ngục bá»—ng xô đến chá»— ông cụ ngồi trong góc, tóm lấy bá»™ râu, xoắn má»™t vòng, nhấc bổng ông cụ lên lôi xá»nh xệch ra sân. Mắt hắn đỠngầu như con thú nổi cÆ¡n Ä‘iên, quát thét rất to :
- ChÃnh mi xui thằng ná»› trốn? Sáng ni rõ rà ng mắt tao trông thấy mi cho hắn ăn bánh mì, để hắn có sức hắn trốn. Mi vá»›i hắn là cùng má»™t bá»n vá»›i nhau!..
Chẳng là ông cụ ngà y nà o cÅ©ng được ngưá»i nhà gá»i đồ tiếp tế: khi xôi, khi bánh chưng, bánh mì... Lần nà o mở thức ăn ra ăn, ông cụ cÅ©ng bẻ cho Lượm “Ăn Ä‘i cháu, cÆ¡ khổ. HỠđánh Ä‘áºp đến nước ná»› mà không ăn uống chi thì sống là m ráng nổi?†Sáng nay ông cụ bẻ cho Lượm ná»a ổ bánh mì. Lượm lại bẻ là m đôi cho thằng Thúi má»™t ná»a.
Kéo râu ông cụ ra đến giữa sân, hắn dúi ông cụ ngã ngá»a xuống sân. Cái khăn nhiá»…u tam giang quấn chữ nhân trên đầu xổ tung. Hắn dáºm má»™t chân lên ngá»±c ông cụ, má»™t tay túm râu kẻo giáºt đầu ông lên, gầm ghè :
- Mi có khai không? Thằng nó bà n vá»›i mi là hắn trốn đưá»ng mô? Chạy núp vô nhà ai? Mi mà không khai, tao giết!
Ông cụ râu tóc tả tơi, mặt tái nhợt vì đau đớn và khiếp sợ. Ông rên rỉ :
- Ui chao Æ¡i, oan uổng cho tui quá! Tui là m răng biết được hắn trốn đưá»ng mô? Tui có quen biết chi hắn.
- Không quen nà y! Không quen nà y! - Hắn đấm ông cụ thùm thụp như giả dò. - Không quen mà sáng mô mi cũng chia bánh, chia xôi cho hắn.
Trong thâm tâm, hắn cũng tin là việc Lượm trốn không liên quan gì tới ông cụ. Nhưng hắn vẫn cứ đánh.
Hắn mong lấy sá»± tà n ác Ä‘iên cuồng để may ra có thể chuá»™c má»™t phần tá»™i vá»›i cấp trên vá» việc để cho tên tù con nÃt trốn.
Khoảng má»™t tiếng đồng hồ sau, có tiếng nhốn nháo phÃa trước cổng.
- Bắt được thằng trốn tù rồi? Bắt được rồi!
Hai tên Bảo vệ quân cầm ngang súng dẫn Lượm Ä‘i và o sân Tóc tai, áo quần nó ướt sÅ©ng nước. Mặt mÅ©i nhoe nhoét máu Chứng tá» trên đưá»ng dẫn vá» Ty An ninh, Lượm bị chúng đánh rát dữ. Vừa nhìn thấy Lượm tên cai ngục buông ngay ông cụ ra, nhảy chồm đến chá»™p lấy cổ Lượm, thét lên má»™t tiếng gần như tiếng rống cá»§a mãnh thú :
- Tổ cha mi!
Hắn lẳng má»™t cái, Lượm ngã váºt xuống sân như con nhái bén. Hắn tóm ngá»±c áo Lượm dồi lên dáºp xuống, tay đấm chân đạp. Vừa đấm đạp, hắn vừa nhảy chồm chồm như tháºt sá»± đã phát Ä‘iên. Ông cụ lóp ngóp bò dáºy, búi lại búi tóc cá»§ hà nh, nhặt cái khăn nhiá»…u quấn và o cánh tay, chạy đến cạnh tên cai ngục, rên rỉ :
- Xin ông để tui đánh chết hắn cho! Hắn báo hại tui!
Ông cụ nhặt chiếc guốc mộc đánh và o Lượm hai phát.
Sợ đánh quá tay thằng tù con nÃt chết mất, tên cai ngục phải ngừng. Hắn lôi xá»nh xệch Lượm và o buồng giam và đóng áºp cá»a lại.
Cả buồng giam xúm lại quanh Lượm. Há» nâng nó dáºy cởi bá»™ áo quần ướt sÅ©ng nước và bê bết đất cát, vải khô.
Anh thợ máy cởi cái áo Ä‘ang mặc, mặc và o cho Lượm rồi nhẹ nhà ng bế nó lên, đặt và o chá»— nằm ở góc buồng. Thằng Thúi sợ quá, từ nãy tá»›i giá» ngồi co rúm như chết cứng má»™t xó. Lúc nà y, nhìn thấy Lượm mặt mÅ©i méo mó, dÃnh đầy máu, tá»± nhiên nó báºt khóc hu hu. Nó vừa khóc vừa lấy cái mÅ© phở, lót xuống đầu Lượm.
Anh thợ máy, lay nhè nhẹ, gá»i nó :
- Em! Em!
Phải má»™t lúc sau, Lượm má»›i mở hé hé cặp mắt sưng húp, nhìn anh rồi lại nhắm ngay lại. Anh cắn môi tưởng đến báºt máu, khẽ rÃt lên :
- Quân chó má tháºt! Con nÃt mà chúng nó đánh đến nước ni thì còn trá»i đất mô nữa?
Lượm mấp máy đôi môi bầm dáºp, thá»u thà o :
- Cho em hớp nước..
Thằng Thúi cầm ngay lay cái lon, ra gần cá»a xin chén nước cá»§a má»™t ngưá»i tù, mang lại. Anh thợ máy khẽ nâng đầu Lượm, ká» miệng lon nước sát và nh môi sưng tÃm cá»§a nó. Nó không đủ sức để há»›p nước, anh phải khẽ nghiêng lon nước rót từ từ từng ngụm nhá». Nó uống nước vá»›i vẻ Ä‘au đớn như nuốt than Ä‘á».
Gần chiá»u tối, sức lá»±c Lượm hồi dần. Nó đã nhúc nhÃch được tay chân, và cái miệng sưng vá»u chảy máu đã trệu trạo nhai được ná»a vắt cÆ¡m. Ä‚n xong, chưa kịp uống nước nó đã nằm váºt xuống tấm bao bố rách và ngá»§ li bì như chết.
Khoảng ná»a đêm, nó chợt thức dáºy. Trong bóng tối câm đặc, má»™t bà n tay ai đó run run vuốt tóc nó. HÆ¡i thở ấm có mùi dầu nhị thiên đưá»ng phả và o mặt nó. Và trên má nó có những sợi tóc quét nhè nhẹ.
Tiếng là o thà o :
- Cháu còn thức hay ngủ. Ông đây...
Lượm nháºn ra tiếng ông cụ.
- Ông đánh cháu hai chiếc guốc rứa cháu có Ä‘au không? Cháu đừng giáºn ông mà tá»™i. Ông phải là m rứa để che mắt tụi hắn...
Lượm tỉnh ngá»§ hẳn. Khắp ngưá»i nó Ä‘au ê ẩm. Những chá»— bị chúng đánh lúc nà y rát bá»ng như lá»a đốt. Nó cố sức láºt ngưá»i nằm ngá»a, đưa bà n tay sá» soạng nắm lấy bà n tay khô gầy cá»§a ông cụ. Nước mắt nó tá»± nhiên ứa ra.
- Cháu Ä‘á»i mô lại giáºn ông. Tụi hắn đánh cháu ra ri. Ông có đánh cháu thêm và i chiếc guốc nữa có thấm béo chi.
- Rứa cháu chạy đến khúc mô thì bị tụi hán bắt được?
- Äến bến đò Trưá»ng Súng. Cháu chưa kịp xuống đò thì tụi hắn áºp tá»›i. Cháu nhảy xuống sông định bÆ¡i nhưng tụi hắn đông quá, chống đò ra, xách cổ cháu từ dưới nước lên..
Nói đến đó, Lượm như kiệt sức, lại ngủ thiếp đi. Chốc chốc nó lại cựa mình, ú ớ nói mê.
Ông cụ vẫn ngồi còm cá»m bên nó, lấy vạt áo là m quạt, xua muá»—i cho nó đến táºn sáng.
Sau vụ vượt tù hết sức bất ngá», táo bạo, liá»u lÄ©nh cá»§a Lượm, tất cả những ngưá»i cùng giam Ä‘á»u nhìn nó vá»›i cặp mắt đầy thiện cảm và không khá»i có phần thán phục.
HỠnói với nhau :
- Không biết con cái nhà ai mà to gan tháºt!
- Con cái nhà hỠViệt chứ còn con cái nhà ai.
- Mà hắn cÅ©ng bợm thiệt! Sấp mình ở đây hà ng tháng Ä‘i vô Ä‘i ra cái nhà tiêu ná»› mấy chục lần vẫn thấy cá»a kÃn tưá»ng xây như bưng. Rứa mà hắn má»›i vô có má»™t lần đã tìm được khe hở, chui lá»t ngay ra ngoà i chẳng khác chi con cá rô rạch ra khá»i hom giá».
- Chuyện! Chiến sĩ tình báo hoạt động nội thà nh mà lại.
- Má»›i chừng ná»› tuổi, thì không biết chú ta há»c cái nghá» tình báo đó khi mô? E há»c trong bụng mẹ chắc!
- Cả cái Ty An ninh bị ông Vệ Quốc Ãoà n con ná»› mần cho má»™t tráºn méo mặt!
Lượm trở thà nh con cưng cá»§a cả buồng giam. Má»i ngưá»i xúm lại săn sóc em. Ngưá»i thì săn sóc ngang nhiên trước mặt tên cai ngục, tụi an ninh. Ngưá»i thì lén lút, tháºm thụt, mắt trước mắt sau.
Má»™t ngà y nam bảy lần là Ãt, tên cai ngục hé cá»a nhìn và o góc Lượm nằm. Hắn như chưa hết thấp thá»m, sợ hãi, lo Lượm lại bất thình lình chui lá»t ra khá»i trại tù lần nữa.
Ngà y chiá»u hôm Lượm trốn, Ty An ninh cho thợ đến lắp lên trần hai gian nhà xà hai tấm lưới sắt, vá»›i những nẹp sắt to vặn siết bù loong.
Tất cả những cái đó cà ng là m má»i ngưá»i thêm yêu mến Lượm: Há» coi như Lượm đã thay mặt cả buồng giam đánh trả Ty An ninh má»™t cái tát có thể gá»i là đÃch đáng.
Ngưá»i săn sóc Lượm táºn tình hÆ¡n cả là anh thợ máy, như săn sóc em ruá»™t, săn sóc con đẻ. Má»—i bữa chiá»u, sau bữa ăn, anh Ä‘á»u để dà nh má»™t ống bÆ¡ nước nóng hòa muối.
Anh dùng để rá»a hai gan bà n chân Lượm sưng vù vì những vết đánh lau khô rồi xé cái áo cÅ© băng lại. Anh nhai muối vá»— lên những chá»— bầm tÃm trên mặt, trên lưng, khe khẽ bóp cho tan máu. Vừa bóp vừa dá»— dà nh “Em chịu rát chút nghen, chỉ và i bữa là khá»i thôi em ạ?â€
Ngồi rá»a chân cho nó, anh nháy mắt há»i khẽ :
- Chú em đã thất kinh chưa?
Lượm nhÃu mà y bướng bỉnh trả lá»i :
- Còn lâu em mới thất kinh! Cha em trước là m Cộng sản, vượt tù đến năm lần tê anh ạ. Vượt đến lần thứ năm thì tụi hắn bắn chết.
- Nếu gặp dịp hay, em còn dám chơi tụi hắn một vố nữa không?
- Sợ chi mà không chơi anh!
- Phải, sợ chi! - Anh bá»—ng chụm môi lại, huýt sáo nho nhá» câu hát - “Sống tranh đấu thà không sá»n lao khổ. Chết huy hoà ng mà không khuất phục aiâ€.
Anh đặt hai bà n chân nó và o lòng vừa lấy vạt áo thấm khô, rủ rỉ nói :
- Lúc nghe tụi hắn rống lên phÃa nhà xÃ: Thằng tù con nÃt trốn mẹ nó mất rồi! Anh mừng đến chảy nước mắt, bụng nghÄ©: “Hắn thì trốn mẹ nó mất rồi, còn bay thì chết cha tụi bay†Mừng thì mừng nhưng anh không hy vá»ng là em thoát nổi. Hai chân em Ä‘au như ri vá»›i mặt mÅ©i áo quần như ông ba bị rứa mà chạy giữa đưá»ng phố thì lá»t qua răng cho khá»i mắt tụi máºt thám, Bảo vệ quân, An ninh.
Lượm xuýt xoa :
- Tại em ngu quá. CÆ¡ chi lúc đó em đừng thoát ra bến đò vá»™i. Em lá»±a má»™t cây mô bên đưá»ng tháºt cao, tháºt ráºm lá, trèo tót lên ngá»n, nằm tháºt im. Có tà i thánh tụi hắn cÅ©ng chẳng tìm ra được em. Em cứ nằm im trên đó chá» cho đến tối mịt má»›i tụt xuống tót ra bá» sông, thì răng em cÅ©ng thoát. Chừ nằm nghÄ© lại em cứ tiếc đứt cả ruá»™t! Việc dá»… như ăn á»›t rứa mà lúc đó răng em lại không nghÄ© ra. Em ngu thiệt!
Nó nắm tay Ä‘áºp Ä‘áºp lên trán, nhắc Ä‘i nhắc lại hoà i :
- Em ngu thiệt! Em ngu thiệt!
Anh thợ máy nhìn Lượm, ánh mắt âu yếm, và khe khẽ ngâm :
“Ai chiến thắng nhà không hỠchiến bại.
Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lầnâ€.
20
Năm hôm sau, chúng gá»i Lượm lên phòng há»i cung. Cả buồng giam ngồi dáºy tiá»…n đưa Lượm. Tia mắt má»i ngưá»i nặng trÄ©u Ä‘au buồn, căm giáºn. Há» tin chắc lần nà y chúng phải đánh Lượm cho đến chết. Thằng Thúi ngồi thu lu trong góc bá»—ng òa khóc thà nh tiếng, miệng mếu máo dặn vá»›i theo :
- Anh la thiệt to vô anh nghe.... hu hu hu... Há» Ä‘áºp anh chết mất.. hu hu !
Tá»™i nghiệp, thằng bé bắt đầu quyến luyến Lượm. Ra đến cá»a buồng giam, Lượm ngoái cổ lại nhìn nó, định nói câu gì vui để ra bá»™ cứng cá»i, nhưng cổ cứ tác nghẹn. Và tá»± nhiên Lượm cÅ©ng mếu theo. Buồng lấy cung là má»™t gian phòng rá»™ng hình chữ nháºt, được ngăn đôi bằng má»™t vách gá»—, theo chiá»u dá»c, ngoà i đặt bà n giấy há»i cung, ná»a trong là phòng tra tấn.
Ãối Ä‘iện vá»›i bà n giấy lá»›n cá»§a tên trưởng phòng há»i cung là má»™t ghế băng kê sát tưá»ng, cho phạm nhân ngồi. Tên Bảo vệ quân giải Lượm, mở cá»a đẩy nó và o buồng, nó thấy trong buồng có năm sáu tên An ninh Ä‘ang túm tụm quanh cái bà n nhá» kê ở cuối phòng, sát bên cá»a sổ. Trong tay má»—i đứa cầm má»™t tệp giấy bạc. Hình như chúng nó vừa lÄ©nh lương, cả bá»n đứa nà o cÅ©ng lúi húi đếm bạc. Chúng vừa đếm vừa tán gẫu. Chuyện xoay quanh những ná»—i “cá»±c khổ, trần ai†dưới thá»i Việt Minh. Hình như bá»n chúng trước đây Ä‘á»u là nhân viên, công chức công sở cá»§a nhà nước ta; sau khi hồi cư nhảy luôn vô là m máºt thám, an ninh.
Trong số nà y có má»™t tên mặc bá»™ áo quần ka-ki xám, quay lưng phÃa Lượm, nhưng thoạt nhìn nó đã nháºn ra ngay, Lê Thà nh, thư ký đánh máy trung Ä‘oà n bá»™! Cái thằng đã cùng vá»›i Nguyá»…n Trì ăn cắp má»™t tạ gạo cá»§a Vệ Quốc Ä‘oà n, bị Lượm phát hiện phải và o cải hối thất. Lê Thà nh đếm xong tiá»n, đút tệp giấy bạc và o túi quần, quay lại định Ä‘i ra cá»a. Bất thình lình nó chạm phải ánh mắt xoi móc cá»§a Lượm Ä‘ang nhìn nó - ánh mắt Lượm như muốn nói :
“Tưởng ai té ra tụi ăn cắp ăn trá»™m cá»§a Vệ Quốc Ãoà n!â€
Lê Thà nh quay ngoắt tránh vội cặp mắt Lượm, vỠnhư không biết. Hắn nói với thằng đứng cạnh :
- “Moa†vỠtrước có chút việc, các “toa†vỠsau nghe!
Và nó bước nhanh qua cái cá»a ngách gần đó.
Lượm nhìn hút theo cái dáng cao lêu đêu như sếu vưá»n - lưng gù gù cá»§a tên phản bá»™i. Hai khóe môi Lượm hằn vẻ căm tức như sắp buá»™t miệng chá»i.
Sau cái bà n giấy lá»›n chất những chồng hồ sÆ¡ cao nghệu tên trưởng phòng lấy cung chăm chú quan sát gương mặt cá»§a tên “Vệ quốc quân con†(chúng gá»i Lượm như váºy).
Trưởng phòng lấy cung trạc ngoà i bốn mươi tuổi, trán hói đến táºn đỉnh đầu, mÅ©i nhòm mồm ánh mắt sát lạnh, ghê ghê như ánh dao.
Hắn vốn là má»™t tên máºt thám nhà nghá». Hắn như Ä‘á»c thấy hết những gì Ä‘ang diá»…n ra trong đầu Lượm lúc nà y Hắn có vẻ thÃch thú trước cái gương mặt trẻ con méo mó.
TÃm bầm và ánh mắt tức giáºn cá»§a Lượm khi nhìn hút theo bóng Lê Thà nh - nhân viên cá»§a hắn. Hắn biết khá rõ mối liên hệ trước đây giữa Lượm và hai nhân viên cá»§a hắn.
Những chuyện nà y do chÃnh Lê Thà nh và Nguyá»…n Trì kể vá»›i hắn. Qua câu chuyện thì Lượm tuy là con nÃt nhưng rất được Việt Minh tin cáºy. Còn hai đứa thì đã chống đối Việt Minh từ ngà y còn là m việc dưới quyá»n cá»§a há» Nét mặt ánh mắt, khóe môi cá»§a thằng “Vệ quốc quân conâ€, lúc nà y cà ng xác nháºn rõ hÆ¡n những Ä‘iá»u chúng đã kể. Hắn thở dà i nghÄ© bụng: “Bá»n Việt Minh tháºt đã biết cách đà o luyện cái thế hệ nối tiếp chúng! Những đứa con nÃt loại ni chỉ lá»›n lên và i tuổi nữa, hắn sẽ dám cầm dao lừng lững vô nhà mình, cắt cổ mình giữa ban ngà yâ€.
Hắn nhếch mép cưá»i gằn dữ tợn, lẩm bẩm: “Tháºt đáng tiếc là mi chưa đủ tuổi để tao cá»™t cổ mi vô cá»c xá» bắn?†Hắn chỉ cho Lượm ngồi xuống cái ghế băng kê sát tưá»ng, mặt đối mặt.
Hắn mở ra táºp già y Lượm Ä‘oán là hồ sÆ¡ há»i cung mình. Vừa gõ gõ cây bút chì xanh đỠvà o táºp giấy, hắn há»i Lượm, giá»ng khá ôn tồn :
- Em vừa nháºn ra ngưá»i quen phải không?
- Trước tê thì cÅ©ng quen đó. Trước tê cÅ©ng là Vệ Quốc Ä‘oà n. - Lượm trả lá»i trống không, mặt ngoảnh nhìn cái cá»a ngách mà Lê Thà nh vừa Ä‘i ra.
- Rứa chứ không quen à ?
- Chừ quen răng được..
Cung cách trả lá»i cá»§a Lượm như muốn nói vá»›i hắn “Ãằng mô thì tụi bay cÅ©ng nện tao nhừ tá». Rứa thì việc chi tao phải giữ mồm giữ miệng vá»›i tụi bayâ€. Tên trưởng phòng lấy cung cÅ©ng nghe được như váºy, nhưng hắn cố nén giáºn :
- Em thấy chưa, trước anh ấy cÅ©ng là Vệ Quốc Ãoà n chức vụ còn to hÆ¡n em...
“Thư ký đánh máy lóc cóc, to *** chi†Lượm trá» môi, trả lá»i thầm trong bụng.
- Rứa mà anh ấy khôn ngoan, biết quay vá» là m việc vá»›i chÃnh phá»§ Nam triá»u, được chÃnh phá»§ trá»ng dụng, sung sướng đủ Ä‘iá»u.
Lượm ngồi Ä‘u đưa hai chân, trả lá»i giá»ng ngây thÆ¡ :
- Hồi còn ở Vệ Quốc Ãoà n anh ấy cÅ©ng khôn lắm. Anh ấy thông đồng vá»›i Nguyá»…n Trì, ăn cắp không,biết bao nhiêu gạo, bao nhiêu tiá»n cá»§a Vệ Quốc Ä‘oà n rứa mà thoát hết, chỉ bị bắt có má»™t lần rồi vô nằm cải hối thất.
Ãang gõ gõ nhè nhẹ, hắn bá»—ng ấn mạnh đầu cây bút chì xuống trang giấy, là m cái đầu chì xanh gãy lìa :
- Em chỉ có một mạ một con phải không?
Lượm gáºt đầu thay cho câu trả lá»i.
- Cha em nghe chết trong nhà tù, chết vì tội chi rứa?
- Tội là m cộng sản đánh Tây chứ không phải tội ăn cắp như Lê Thà nh với Nguyễn Trì mô.
Hắn quắc mắt nhìn Lượm, hăm dá»a. Nhưng Lượm ngó ngÆ¡ chá»— khác như không nhìn thấy. “Mi tức à ?†Lượm cưá»i thầm hả hê: “tức thì ăn *** mà chếtâ€
- Anh thấy em còn nhá», chỉ vì dại dá»™t nghe Việt Minh xúi báºy mà theo há» là m loạn, đến ná»—i phải vô tù, bị đánh Ä‘áºp, anh rất thương... Chừ em biết nghÄ© lại, bá» phứt Việt Minh mà theo chÃnh phá»§ Nam triá»u thì anh sẽ báo lên trên tuyển dụng em ngay, vô là m việc ở Ty An ninh. Nếu mà cứ tiếp tục ngang bướng, dại dá»™t thì... - Hắn phát má»™t cá» chỉ chặt đầu - Äừng có trách.
Lượm vẫn trả lá»i vá»›i giá»ng ngây thÆ¡, khá» khạo :
- Ở nhà mạ tui vẫn nói tui với cha tui là giống to đầu cho nên dại lắm, chẳng có khi mô khôn được.
Ãến đây thì hắn không thể kiá»m mình được nữa. Cái trán hói cá»§a hắn đỠtÃa lên như vá» tôm luá»™c. Hắn xô ghế, đứng phắt dáºy, nét mặt hằm hằm như sắp nhảy xổ vô Lượm mà đấm đá.
Như nhại theo hắn, Lượm cÅ©ng thả chân xuống đất, đứng phắt dáºy khá»i ghế, hai tay cởi nhanh cúc áo vá»›i ý nghÄ© “Phải rút kinh nghiệm mấy lần trước má»›i được. Mình mặc áo, lúc tụi hắn đánh xong, xối nước, áo dÃnh vô các chá»— chảy máu, rát không chịu thấu!â€
Nhưng hắn không đụng đến Lượm. Hắn quát tên Bảo vệ quân Ä‘ang ngồi chá» ngoà i cá»a :
- Dẫn nó vỠbuồng giam.
Hắn lăm lăm ngón tay trá» chỉ và o mÅ©i Lượm, nói vá»›i giá»ng căm tức cố nén giữ :
- Ãã rứa tao sẽ chặt đứt cổ mi, cho mi vá» gặp cha mi dưới âm phá»§, cho tiệt cái giống to đầu mà dại! Cho mi đừng hòng còn thấy lại mặt con mạ mi nữa.
Vẻ mặt và ánh mắt hung ác ghê rợn như ánh dao cá»§a hắn không có vẻ gì cho là nói dá»a - “Hắn sẽ chặt đầu mình tháºt†- Lượm nghÄ© váºy. Nó phải cố hết sức lấn át ná»—i sợ để cà i cúc áo mà bà n tay đừng run.
Không phải vô cá»› mà tên Giản, phó ty kiêm trưởng phòng ba cá»§a Ty An ninh Thừa Thiên khét tiếng tà n ác lần nà y lại đối xá» vá»›i Lượm má»™t cách khá ôn tồn như váºy.
Sáng hôm ấy, viên quan ba Sô-lê, chá»§ sá»± Sở máºt thám Phòng nhì Pháp vừa gá»i Giản đến gặp, Sô-lê chỉ thị cho hắn: “Thôi không tra khảo thằng bé con Việt Minh ấy nữa. Phải tìm cách dụ dá»— nó, sau đó sẽ gá»i nó Ä‘i há»c má»™t lá»›p Ä‘iệp viên ngắn ngà y cùng vá»›i thằng Kim. Hai đứa sẽ được tung lên chiến khu cá»§a Việt Minh là m ná»™i gián. Việc nà y hết sức cần thiếtâ€.
Lượm vừa theo tên lÃnh ra khá»i phòng lấy cung, tên Giản gá»i Ä‘iện thoại cho Sô-lê: “Thưa ngà i không thể dụ dá»— nó được. Má»›i tà tuổi nhưng nó hết sức cứng cổ và xấc láo, giá»ng lưỡi nó là giá»ng lưỡi cá»§a những tên Việt Minh từ trong máu?â€. Tiếng Sô-lê cưá»i khảy trong máy, há»i lại bằng tiếng Việt, giá»ng đơn đớt nhưng rất sõi :
- Nó bao nhiêu tuổi?
- Dạ, má»›i mưá»i bốn tuổi.
- á»’ mưá»i bốn?... Vá»›i cái tuổi đó thì có thế xoa đầu và cho nó ăn kẹo. Phòng lấy cung cá»§a các anh có kẹo không?
- Thưa ngà i. Chúng tôi không những đã xoa đầu mà đã xoa khắp ngưá»i nó bằng roi da. Nhưng Ä‘á»u không ăn thua.
Tiếng Sô-lê lai cưá»i khảy :
- Roi da là cái cách kém cá»i nhất trong nghá» nghiệp cá»§a chúng ta. Mà xem ra bên các anh chỉ có độc má»™t cách đó.
Bị chá»§ khinh miệt, tên trưởng phòng lấy cung thấy nóng mặt. Nhưng hắn nhẫn nhục, cố giữ giá»ng lá»… phép :
- Thưa ngà i, chúng tôi cÅ©ng đã dùng nhiá»u cách khác ngoà i roi da. Nhưng thằng con nÃt nà y không giống những đứa con nÃt khác mà ngà i thưá»ng gặp.
- Nó có hai đầu chắc?
- Thưa ngà i, tất nhiên một thôi, nhưng là một cái đầu rất cứng, rất khó trị.
- Thằng Kim thì sao?
- Thằng Kim so vá»›i thằng nà y sao được? Cha nó là má»™t tay Cá»™ng sản sừng sá», đã năm lần vượt ngục và đã bị bắn chết! Ta père ta fils! (cha nà o con nấy). Các anh đưa nó sang đây cho tôi. Rồi các anh sẽ thấy tôi thuần phục nó dá»… dà ng như thuần phục má»™t con thú nhá» hung hăng.
- Vâng, tôi sẽ cho dẫn nó sang ngay. Và tôi cÅ©ng rất hy vá»ng ngà i sẽ thà nh công - Giá»ng nói cá»§a hắn lá»™ chút mỉa mai, mặc dầu đã cố kiá»m nén.
Và tháºt ngược Ä‘á»i, trong giây phút ấy, hắn thầm mong Lượm sẽ chÆ¡i cho tên Sô-lê má»™t vố gì đó để cho hắn bá»›t thói ngạo mạn, tá»± đắc. Hắn còn mong Lượm vẫn giữ được thái độ xấc láo, cứng đầu, cứng cổ vá»›i tên trùm máºt thám Phòng nhì như vừa rồi đối vá»›i hắn. Hắn đặt mạnh ống nghe xuống máy, buá»™t miệng chá»i :
- Ông ná»™i mi. Qua bên đó mà mi lại chịu để cho cái thằng Tây ăn mắm nêm, chá»i tiếng mình ngoen ngoét ấy mua chuá»™c, thì vỠđây tao sẽ cho thằng võ sÄ© Năm-ngá»±a đánh chết mi như đánh chết con chó!
21
Khoảng chÃn giá» sáng ngà y hôm sau, má»™t tên Bảo vệ quân, cắp khẩu tiêu liên “Mát†dẫn bá»™ Lượm từ Ty An ninh đến Sở máºt thám Phòng nhì Pháp.
Nắng chợt há»ng lên sau nhiá»u ngà y mưa dầm dá» thối đất Nắng chan đầy ắp thà nh phố mà u và ng non rá»±c rỡ.
Má»™t buổi sáng như sáng nay mà được Ä‘i chÆ¡i phố thì tháºt tuyệt! Nhất là khi ngưá»i ta má»›i mưá»i bốn tuổi! Ngưá»i ta có thể lúc Ä‘i, lúc nhảy chân sáo, nhẹ tâng tâng, miệng chúm lại huýt sáo. Gặp má»™t hòn sá»i, má»™t trái mù u trên đưá»ng, ngưá»i ta tiện chân là m má»™t cú sút hòn sá»i, trái mù u bay thẳng tắp trên đưá»ng nhá»±a. Ngưá»i ta có thể tay cầm cái ná cao su, viên sá»i đã kẹp sẵn, mặt nghênh nghênh nhìn lên cây tìm chim.. Nếu trong túi ngưá»i ta có tiá»n, ngưá»i ta có thể mua má»™t que cà rem, rồi vừa Ä‘i vừa mút.
Lượm cÅ©ng và o trạc tuổi ấy, và sáng nay cÅ©ng Ä‘ang Ä‘i “dạo†phố, nhưng vá»›i hai cổ tay bị trói quặt sau lưng, mặt mÅ©i bầm dáºp, thâm tÃm, áo quần rách ngược rách xuôi.
Ãằng sau “ngưá»i ta†là má»™t tên lÃnh mặt đầy những mụn cóc, kẹp tiểu liên “mát†há»™ tống. Chỉ cần “ngưá»i ta†nhấp nhổm định chạy là súng nó liá»n, bắn thẳng và o lưng...
“ngưá»i ta†không ngó ngang, ngó ngá»a mà cúi nhìn xuống chân. ánh mắt ngưá»i ta rầu rầu, bồn chồn, lo lắng: Hắn đưa mình Ä‘i mô đây? ÄÆ°a lên cá»a An Hòa chặt cổ mình chắc. Lượm nghÄ© thầm và tá»± nhiên muốn khóc. Bá»—ng dưng nó chợt nhá»› mấy câu thÆ¡ mà Tư-dát vẫn thưá»ng ngâm nga, và thằng Tặng câu cá, Ä‘en như cục than hầm, cứ đòi chép cho bằng được :
“Ãá»i cách mạng từ khi tôi đã hiểu.
Dấn thân vô là phải chịu tù đà y.
Là gươm ká» táºn cổ súng ká» tai...â€
Câu thÆ¡ như có phép lạ là m cho cái miệng nó sắp mếu, nhếch ra thà nh má»™t nụ cưá»i ngạo.
Những ngưá»i qua đưá»ng nhìn thấy Lượm, Ä‘á»u bước cháºm lại, ngây ngưá»i ngó theo. Há» Ä‘á»u Ä‘oán chừng chú bé nà y tên là Lượm-sứt hoặc Tư-dát gì đó, trong cái tổ tình báo Việt Minh vừa bị Ty An ninh vây bắt ở VÄ© Dạ, mà các nháºt trình thi nhau đăng tin mấy hôm liá»n. Và trong đáy mắt nhiá»u ngưá»i không giấu được vẻ ái ngại, xót xa, khâm phục.
Nhưng Lượm không nhìn thấy há», mặt vẫn cúi nhìn xuống đưá»ng. Ãầu óc nó còn rối bá»i vá»›i bao ná»—i lo lắng :
“Không biết “anh Tư-dát†có dại dá»™t quay vá» VÄ© Dạ không. Nó mà vỠđó thì răng cÅ©ng chui đầu vô ổ phục kÃch cá»§a tụi An ninh. Thằng Hiá»n, thằng Bồng thằng Châu-sém liệu đã biết tin anh Äồng-râu bị bắn chết chưa. Nếu biết, chắc cả tổ đã bá» Sịa rút lên chiến khu rồi...â€. Lượm còn nghÄ© đến cả cái đà n măng-đô-lin Trung Ä‘oà n trưởng dạn mua gá»i lên thưởng cho thằng Quỳnh-sÆ¡n-ca. Cổ nó tá»± nhiên nghẹn lại :
“Quỳnh Æ¡i, rứa là chẳng còn ai mua đà n cho mi nữa. Bao nhiêu tiá»n cá»§a Ban Tham Mưu cấp cho tổ quân báo - chÃnh tay tau chuyển vá» cho anh Ãồng - chắc tụi hắn lục soát nhà lấy hết rồiâ€. “Không biết mình, có còn khi mô gặp lại các bạn trong đội nữa không?†NghÄ© đến đó nó không cầm nổi nước mắt.
Mải nghÄ© ngợi miên man, thằng Bảo vệ quăn dẫn nó đến trước cổng Sở máºt thám Phòng nhì Pháp lúc nà o không hay.
Ãó là má»™t ngôi nhà hai tầng xây kiểu biệt thá»±, xung quanh có hà ng rà o sắt sÆ¡n xanh bao bá»c. Cổng lá»›n vá»›i hai cánh cá»a sắt đồ sá»™, bên cạnh có chòi gác. Hai lối Ä‘i rải sá»i trắng tinh, ôm lấy má»™t bồn hoa lá»›n hình thuẫn, cây cá» tốt tươi, trăm hoa Ä‘ua sắc. PhÃa sau nhà là má»™t vưá»n rá»™ng thênh thang, vươn cao quá nóc ngói tầu những tán cây cổ thụ.
Nhìn cái vẻ ngoà i tÄ©nh mịch, trang nhã, xinh xắn cá»§a khu nhà , khó ai ngỠđược nó chứa chấp bên trong biết bao nhiêu âm mưu thâm hiểm; bao nhiêu tá»™i ác đẫm máu. Bá»n thá»±c dân cáo già chuyên trách nghá» tình báo, gián Ä‘iệp cá»§a quân đội viá»…n chinh Pháp ở Huế - Thừa Thiên và cả Trung phần Việt Nam Ä‘ang ngá»± trị trong đó.
Thằng Bảo vệ quân đưa giấy tỠvà giao Lượm cho một thằng Tây đeo lon cai, đứng chực sẵn trước cổng.
Thằng cai Tây mà y râu nhẵn nhụi, cặp mắt mà u nước biển gưá»m nhìn Lượm, không nói má»™t tiếng, dẫn Lượm qua cổng, Ä‘i dá»c theo con đưá»ng vòng cung rải sá»i phÃa bên trái cái sân rá»™ng thênh thang. Nó chạm trán rặt những Tây vá»›i Tây. Chúng Ä‘i lại tất báºt, vá»™i vã. Bước lên những báºc thá»m đá xanh bóng loáng, gặp má»™t thằng Tây Ä‘eo lon quan má»™t Ä‘ang đứng trước máy Ä‘iện thoại. Hắn bảo tên cai: “Dẫn tên bé con Việt Minh và o gặp Ca-pi-ten Sô-lêâ€.
Nghe đến cái tên Sô-lê, Lượm bất giác rùng mình như bị lạnh đột ngá»™t. Những ngà y bị giam ở Ty An ninh nó thưá»ng nghe các anh tù kháo nhau: “Gặp thằng quan ba Sô-lê ở “đơ dem buya rô†là coi như rồi Ä‘á»iâ€. Theo các anh, Sô-lê là tên chỉ huy máºt thám tà n bạo, thâm hiểm nhất.
Các anh gá»i hắn “hung thần mÅ©i lõâ€.
Lượm tin chắc chuyến nà y mình sẽ bị tra tấn cho đến chết. Nó hình dung Sô-lê là má»™t thằng Tây cao lá»›n như há»™ pháp, mặt mÅ©i dữ dằn, hai bà n tay lông lá lúc nà o cÅ©ng đỠlòm vì vay máu những tù nhân bị hắn tra tấn. Còn gian buồng là m việc cá»§a hắn, xung quanh tưá»ng treo la liệt nhưng dụng cụ tra tấn ghê rợn nhất.
Lượm sững sá», gần như kinh ngạc, khi tên cai Tây gõ cá»a, đẩy nó và o má»™t gian phòng bà y biện rất sang trá»ng, diêm dúa. Ná»n đá hoa bóng loáng, các cá»a sổ treo rèm lụa trắng muốt viá»n đăng ten. Bà n giấy, tá»§, xa lông Ä‘á»u như soi gương được. Má»™t thằng Tây ná»a ngồi ná»a đứng ở góc mép bà n giấy.
Hắn trạc ngoà i ba mươi tuổi, mà y râu nhẵn nhụi, tóc và ng, mắt xanh lÆ¡, đặc biệt đôi môi hắn rất má»ng và có vẻ như lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng để mỉm cưá»i. Hắn mặc bá»™ áo quần mà u kem, cầu vai Ä‘eo lon quan ba. Cả con ngưá»i hắn sá»±c nức mùi nước hoa hảo hạng. Lúc hắn đứng lên, dáng ngưá»i dong dá»ng cao, mảnh mai, cân đối, có thể nói là đẹp.
Hắn há»i bằng tiếng Việt sõi đến ná»—i Lượm cứ nhìn hắn trân trân, ngá» rằng hắn là ngưá»i Việt đội lốt Tây.
- Chà o chú bé. Chú tên là Lượm, Trần Lượm phải không?
Hắn nhìn thấy hai tay Lượm bị trói, nét mặt liá»n lá»™ vẻ tức giáºn :
- Ô lá là ! Sao ngưá»i ta lại nỡ trói má»™t em bé như thế nà y. Em có Ä‘au lắm không?
Hắn bước đến, vá»›i hai bà n tay ngón rất dà i và trắng muốt như ngón tay phụ nữ, cởi trói cho Lượm. Hắn nhìn hai cổ tay Lượm bị dây trói cắn sâu thà nh hai cái vòng đỠbầm, giá»ng thương cảm kêu lên :
- Tháºt là khốn nạn?
Rồi hắn quẳng sợi dây thừng qua cá»a sổ. Hắn đặt tay lên vai Lượm, ấn xuống cái ghế dá»±a bá»c da kê sát tưá»ng, nói tháºt dịu dà ng :
- Em ngồi xuống cho đỡ má»i, ngồi xuống Ä‘i, Em đói lắm phải không?
Chưa kịp để Lượm trả lá»i, hắn quay ra cá»a, búng hai ngón tay đánh tách, gá»i :
- bồi! Ãem và o đây má»™t ly sữa ca cao và má»™t ổ mì kẹp chả.
Chỉ mấy phút sau, một tên bồi Tây đen bưng và o một cái khay nhôm, trên đặt ly sữa ca cao mà u nâu sẫm bốc khói, một ổ mì và ng rộm, bụng nhồi căng chả; chả thè cả ra ngoà i. Sô-lê chỉ cho tên bồi đặt khay lên cái bà n thấp bốn chân có bánh xe; và tự tay hắn đẩy đến trước mặt Lượm.
Cặp mắt xanh lÆ¡ không rá»i gương mặt Lượm, và cặp môi má»ng dÃnh như mỉm cưá»i. Tuy không ngá»ng nhìn lên - từ nãy đến giá» Lượm vẫn cúi nhìn chăm chăm sà n đá hoa bóng loáng mà hai bà n chân đất trần trụi cá»§a nó vừa in lên những vết Ä‘en ngòm - nhưng nó vẫn có cảm giác rất rõ cặp mắt tên chỉ huy máºt thám Pháp Ä‘ang bám chặt và o ngưá»i mình. Biết váºy nó cố không nhìn cái khay nhôm. nhưng mùi thÆ¡m sữa ca cao bốc khói và ổ mì nhồi căng chả, cứ xá»™c thẳng và o mÅ©i, nó không là m sao giữ được nước bá»t tứa ra từng đợt, đầy mồm. Và nó bá»—ng thấy đói ghê gá»›m, tưởng đâu như cả chục ngà y rồi chưa có miếng gì và o bụng. Lúc ngưá»i ta đói khứu giác bá»—ng trở nên tinh nhạy má»™t cách khác thưá»ng. Nó có cảm giác mùi thÆ¡m cá»§a sữa ca cao và bánh mì nhồi chả cứ tăng mãi lên, má»—i lúc má»™t thêm dáºm đặc, hà nh hạ nó còn hÆ¡n cả những tráºn đòn cá»§a tên võ sÄ© Năm-ngá»±a...
Sá»± đối xá» quá ư đặc biệt cá»§a tên máºt thám cáo già là m cho Lượm vừa kinh ngạc vừa hoang mang. Ãang chuẩn bị để nghe tiếng quát mắng, chá»i bá»›i tục tÄ©u thì được nghe những lá»i há»i han ân cần, chuẩn bị để ăn báng súng, roi *** bò... thì lại được má»i ăn bánh mì nhồi chả vá»›i uống sữa ca cao...
Ãối vá»›i má»™t chiến sÄ© lá»›n tuổi, từng trải hÆ¡n, sẽ hiểu ra đây chỉ là cách mua chuá»™c dụ dá»— cá»§a kẻ thù. Nó còn đáng sợ và nguy hiểm hÆ¡n những đòn tra tấn man rợ.
Nhưng Lượm má»›i có mưá»i bốn tuổi, và lần đầu tiên sa và o nanh vuốt bá»n giặc già , há»i chú không kinh ngạc hoang mang sao được! Lòng nó phút chốc như má»m Ä‘i. Nó nghÄ© bung: “Hay thằng Tây ni không phải là thằng “Sô-lê hung thần†mà các anh lá»›n vẫn kể chuyện? Thằng ni coi bá»™ hiá»n khô mà tá» tế quá. Chắc hắn thấy mình còn nhá» mà bị tụi An ninh đánh Ä‘áºp nát cả ngưá»i, nên hắn thươngâ€. Lượm đưa mắt nhìn ly sữa ca cao, ồ mì trắng nhồi chả no căng, nó thấy thèm đến cháy ruá»™t cháy gan. “Hay là mình cứ ăn đại Ä‘i, miá»…n là mình cứ giữ vững, không khai báo chi vá»›i hắn hết...â€. Lượm nghÄ© váºy và chỉ má»™t tà tẹo nữa là nó rÆ¡i và o bẫy. Nó bá»—ng vụt nhá»› má»™t hôm anh thợ máy vừa rá»a chân cho nó bằng nước muối, vừa rá»§ rỉ nói: “Em ạ... kể ra nó đánh em đến nước ni thì cÅ©ng khốn nạn tháºt. Nhưng có những thằng máºt thám không đánh Ä‘áºp chi hết, ăn nói cứ ngá»t xá»›t má»›i là những thằng nguy hiểm, gá»›m ghiếcâ€. Câu nói vụt hiện ra như má»™t lá»i chỉ giáo cách mạng đúng lúc nhất, đã kịp thá»i nâng đỡ ngưá»i chiến sÄ© nhá» dại cá»§a mình, phải chiến đấu đơn độc giữa hang ổ giặc. Lượm thầm “à †lên má»™t tiếng như ngà y còn Ä‘i há»c ở trưá»ng tiểu há»c An Cá»±u và o kỳ thi lên lá»›p phải giải má»™t bà i tÃnh đố mẹo hắc búa đến ná»—i đầu óc cứ mê mụ ra; bất ngỠđược má»™t cáºu ở lá»›p trên lén búng và o má»™t mảnh giấy bà y cho cách giải. Nó hiểu ngay ra, đằng sau ly sữa ca cao, ổ mì nhồi chả và những lá»i ân cần, ngon ngá»t cá»§a thằng Tây máºt thám đẹp trai nà y, có gà i phục má»™t cái bẫy dá»… sợ nà o đó! Nó cÅ©ng giống như hồi còn ở nhà , mình Ä‘i câu cá, nó nghÄ© bụng trong cái đống thÃnh cám rang thÆ¡m Ä‘iếc mÅ©i mình ném xuống nước để nhá» bá»n cá, nằm phục chiếc lưỡi câu ngạnh và mÅ©i sắc như gươm.
Chừ biết là m cách chi để tiêu được cái búng nước miếng Ä‘ang tứa ra đầy má»™t miệng mình đây? Nó cau trán day đứt, băn khoăn. Nuốt thì không tiện. Thằng chó chết sẽ biết ngay mình Ä‘ang chà y nước miếng vì thèm sữa ca cao vá»›i bánh mì cặp chả cá»§a hắn, nhục lắm. Mà nhổ ra lại cà ng không xong. Tháºt khó khăn nan giải.
Chợt nảy ra một mẹo, Lượm đưa tay cầm ly sữa ca cao.
Quan ba máºt thám Sô-lê mỉm cưá»i đắc ý, nói giá»ng khuyến khÃch :
- Em uống Ä‘i! Uống hết tôi sẽ gá»i lấy thêm ly khác.
Lượm đưa ly sữa lên mÅ©i, hÃt hÃt, rồi là m bá»™ nhăn mặt rùng mình như ngá»i phải má»™t đống ruá»™t cá ươn. Nó á»e luôn cả bãi nước miếng và o ly nữa. Nó đặt ly sữa trá»™n nước miếng xuống khay, lắc lắc đầu, đưa ống tay quệt miệng, nói :
- Tanh quá! Tanh quái Tưởng nước chi té nước sữa! Tui má»›i ngá»i cái đã buồn má»a ghê!
Nó lại gù ngưá»i tiếp tục nôn á»e, và khạc nhổ lung tung xuống ná»n đá hoa.
Sô-lê cưá»i khanh khách :
- Bé con không biết uống sữa? Ãồ nhà quê, nhà ... à quê! Không uống được sữa thì ăn ổ mì nhồi chả váºy.
Lượm cÅ©ng nhếch mép cưá»i không thà nh tiếng, má»™t tay vá»— bồm bá»™p và o cái bụng lép kẹp :
- Tui no rồi? Tui không quen ăn bánh mì chả. Sáng ni tui ăn cơm bên Ty An ninh no căng cả bụng...
Tên máºt thám Tây bắt đầu hiểu ra. Thằng bé Ä‘ang ngồi trước mặt mình không phải là má»™t đứa con nÃt bình thưá»ng, đúng như lá»i tên phó Ty An ninh. Ãằng sau cái vẻ ngây ngô, quê mùa ấy ẩn giấu bản lÄ©nh cá»§a má»™t tên Việt Minh cứng đầu, xấc láo. Cặp mắt xanh lÆ¡ cá»§a hắn sầm lại vì tức giáºn, nhưng cặp môi má»ng dÃnh vẫn tươi cưá»i :
- Ăn đi Không ăn thì không tốt?
Lượm nghe ngứa tai, chá»i thầm: “Tốt! Tốt cái con mạ mà y ấy à ? Tốt vá»›i tụi bay thì chỉ có ba thằng Việt gian thôiâ€. Nó nhìn tên Sô-lê và nói vá»›i giá»ng tháºt thà trẻ con :
- Tui không quen ăn bánh mì thiệt mà ... Tui ở nhà quê...
- Tôi rất thÃch những chú bé gan dạ như em. Tình báo là má»™t nghá» rất hợp vá»›i những em bé gan dạ. Tôi không ngạc nhiên khi biết em là má»™t tình báo viên giá»i cá»§a Việt Minh. Em có thể tiếp tục theo nghá» tỉnh báo nếu em thÃch.
Lượm chưa hiểu hắn muốn nói gì. Nó cau trán nghĩ ngợi một thoáng, rồi nói :
- Nếu ông tha tui ra, tui sẽ vá» nhà đi há»c.
- Không cần vá» nhà em vẫn có thể Ä‘i há»c được, há»c đúng cái nghá» mà em yêu thÃch. Tôi sẽ gá»i em đến má»™t trưá»ng dạy nghá» tình báo ở ngoại quốc. Há»c xong em sẽ trở thà nh má»™t tình báo viên xuất sắc là m việc cho ngưá»i Pháp.
Em sẽ tha hồ sung sướng có nhiá»u tiá»n, có ô tô nhà lầu, lấy vợ đẹp.
“À, té ra rứa đó. Mi cho tao uống sữa ca cao ăn bánh mì cặp chả là để tao Ä‘i là m Việt gian, là m tình báo viên cho Sở máºt thám cá»§a mi. May cho tao là chưa uống, chưa ănâ€.
Lượm nghÄ© váºy và nói :
- Tui chi muốn các ông tha cho tui vá» nhà vá»›i mạ tui, tui Ä‘i há»c chữ...
- Em khoan trả lá»i tôi vá»™i. - Sô-lê đưa bà n tay ngoắc ngoắc trước mặt Lượm như muốn ngăn lại - Tôi muốn em có thì giá» suy nghÄ© trước khi trả lá»i.
Hắn bấm chuông, gá»i má»™t thằng lÃnh Tây và o và bảo :
- Mà y hãy dẫn chú bé ra vưá»n cho chú dạo chÆ¡i từ bây giỠđến hai giá» chiá»u. - Hắn quay sang nói vá»›i Lượm bằng tiếng Việt - Em Ä‘i theo ngưá»i lÃnh nà y ra sau vưá»n dạo chÆ¡i và suy nghÄ© kỹ những Ä‘iá»u tôi vừa nói vá»›i em. Hai giá» chiá»u em sẽ và o đây trả lá»i tôi. Tôi rất mong em đồng ý.
Ãây là má»™t dịp may hiếm có, mà chỉ có những chú bé thằng tinh Tây đứng nghiêm chà o tên quan lý, rồi vẫy tay, huýt má»™t tiếng như gá»i chó, gá»i Lượm theo hắn Ä‘i ra đưá»ng gan dạ như em má»›i gặp được mà vưá»n.
Lượm không ngá» khu vưá»n đằng sau ngôi nhà nà y lại rá»™ng đến thế. Như má»™t cánh rừng nhá». Cây má»c san sát.
Nhiá»u thân cây đến hai ngưá»i ôm. Trên thân cây quấn quýt dây leo vá»›i những ngá»n lá xanh như ngá»c đúc, to bằng cái quạt. Ngoà i mấy lối Ä‘i hẹp rải sá»i, cả khu vưá»n cá» má»c xanh um. Những đốm nắng như những đóa hoa mà u và ng chanh hình thù kỳ dị Ä‘iểm rải rác trên thảm cá». Thấp thoáng cuối vưá»n là hà ng rà o sắt sÆ¡n xanh tua tá»§a những cá»c nhá»n hình mÅ©i giáo; các khe hở được thưng kÃn bằng tôn.
Dẫn Lượm ra đến vưá»n, tên lÃnh gác lại huýt má»™t tiếng như gá»i chó, bảo Lượm đứng lại và nói :
- Ê, bé con Bây giá» thì cho mà y được dạo chÆ¡i tha hồ. Nhưng cấm không được đến gần hà ng rà o kia - Nó đưa mÅ©i súng tiểu liên chỉ vá» phÃa hà ng rà o sắt.
Lượm lắc đầu, ngồi phịch xuống một rễ cây nổi gồ trên mặt đất, nói với hắn bằng tiếng Pháp.
- Tôi chỉ muốn ngồi nghỉ ở đây thôi. Hai chân tôi đau.
Nó chỉ xuống hai bà n chân.
- Ngồi nghỉ? Tốt lắm! Tốt lắm!
Lượm bá»—ng thấy ngưá»i mệt rã rá»i và hâm hấp sốt. Nó nằm dà i trên cá», má»™t tay co gối đầu :
- Tôi muốn ngủ.
Nghe đến ngá»§, tên lÃnh Pháp ngáp dà i, nhún vai :
- Nếu váºy tao vá»›i mà y cùng ngá»§.
Hắn chạy vụt và o nhà , và trở ra ngay, tay cầm sợi xÃch sắt dà i (chắc vẫn dùng để xÃch chó) và má»™t cái khóa lá»›n.
Hắn nói giá»ng cưá»i cưá»i :
- Bé con vui lòng để tao xÃch tạm mà y và o gốc cây. Nghe ngưá»i ta nói mà y là má»™t tên đà o tẩu có hạng - Hắn bá»—ng nghiêm mặt nói giá»ng hăm dá»a. - Cái bá»n đã để cho má»™t thằng nhóc như mà y đà o tẩu trước há»ng súng là bá»n ăn hại, Và o tay tao thì mà y đừng hòng!
Hắn luồn dây xÃch sắt qua kẽ hở cái rá»… cây to bằng bắp đùi, quấn hai đầu dây xÃch vòng quanh cổ chân trái Lượm, rồi dùng khóa, khóa lại. Hắn bấm khóa kêu đánh tách, rút chìa khóa ra, đút chùm chìa khóa và o túi quần.
Hắn đứng lên, miệng húyt sáo, Ä‘i đến má»™t gốc cây cách chá»— Lượm nằm chừng mưá»i thước. Hắn dá»±a khẩu tiểu liên “Tôm-sÆ¡n†và o gốc cây, nằm dà i xuống cá», đầu gối lên bao đạn. Ngoảnh mặt vá» phÃa Lượm, hắn nháy mắt nói.
- Nà o, ngá»§ Ä‘i bé con! Má»™t tiếng đồng hồ nữa tao sẽ đánh thức mà y dáºy. Không được dùng răng cắn đứt sợi dây xÃch cá»§a tao nhé! - Tá»± thưởng thức câu nói đùa ý vị cá»§a mình, hắn cưá»i lên hô hố, nhe hết cả hai hà m răng sáng lóa, nhá»n hoắt như răng thú dữ.
Lượm ngoảnh mặt, chẳng thèm chú ý đến câu nói đùa vô duyên cá»§a hắn. Thằng Tây nà y lùn thấp, to ngang trông gần. hình như vuông. Mắt hắn và ng như mắt rắn, mÅ©i gồ lên giữa mặt như má»™t đống thịt thừa đỠhá»n, cằm vểnh lên trở trẽn má»™t chòm râu dê.
22
Lượm nhắm mắt cố nhá»› lại má»™t cách thứ tá»± câu chuyện cá»§a tên quan ba máºt thám nói vá»›i mình Nhưng đầu óc Lượm như mê mụ hẳn Ä‘i. Cái mùi thÆ¡m cá»§a ly sữa ca cao bốc khói vá»›i ổ bánh mì và ng rá»™m, cặp chả, đột ngá»™t hiện ra choán hết má»i ý nghÄ© cá»§a nó. Trán và hai thái dương nó mồ hồi toát ra đầm đìa. Mắt nó hoa lên, đầu nó quay cuồng như say nắng. Má»™t cÆ¡n đói dữ tợn chưa từng thấy bùng lên, hà nh hạ nó. Tay chân Lượm bá»§n rá»§n cÆ¡ bá»™ muốn ngất xỉu. Nó đưa tay vặt mấy ngá»n cá» non, bá» và o miệng nhai ngấu nghiến, nghÄ© bụng: “Mình cứ nằm ri e chút nữa không ngồi dáºy nổi!â€. Nó liá»n chống tay, gắng hết sức ngồi dáºy. Nó nhìn sang thấy tên lÃnh gác đã ngá»§ say, phá»§ ngang mắt cái mÅ© ca-lô, miệng há hốc, ngáy như sấm.
Nó nhÃch lại gần cái rá»… cây để đây xÃch chùng bá»›t. Nó xoay trở cố tìm cách ná»›i rá»™ng sợi xÃch, hy vá»ng có thể rút chân được Nhưng mất công vô Ãch. Hai vòng dây xÃch ôm chặt như cắn và o cổ chân, không má»™t chá»— nà o có thể đút lá»t ngón tay út. Nó muốn phát khóc vì bất lá»±c và căm tức.
Nếu hắn trói bằng các thứ dây khác, không phải dây xÃch, nhất định mình sẽ dùng răng cắn cho kỳ đứt! Nó nghÄ© váºy và ao ước: “Chừ mình có phép chi hóa cho bà n chân nhá» lại bằng cái que! Tau mà rút được chân ra thì tụi bay đừng có hòng bắt lại được tau!â€.
Tên lÃnh gáy phè phè trở mình xoay lưng lại phÃa nó.
Có má»™t váºt gì sáng lấp lánh trên cá». Chùm chìa khóa? Chắc lúc hắn trở mình, chùm chìa khóa đã rÆ¡i ra khá»i túi quần...
Hai mắt Lượm mở to, căng thẳng, Ä‘au đớn, tia nhìn như bị dÃnh chặt và o những mẩu ngắn kim loại nằm đè dẹp mấy lá cá» xanh tÆ¡. Ôi, tia nhìn nó lúc nà y sao mà giống hệt má»™t ngưá»i Ä‘ang khát cháy cổ nhìn ly nước để ở chá»— mà không có cách gì vá»›i lấy được. Nó nghiến răng, bặm môi, đáy mắt lóe ánh thù háºn. Những giá»t nước mắt cay đắng ứa ra, chảy trà n trên hai gò má.
Bá»—ng má»™t váºt gì trắng muốt, má»m nhẹ và thÆ¡m, úp chụp lên đầu nó, lút đến vai. Lượm giáºt mình, ngÆ¡ ngác, đưa tay lên định gở. Má»™t chuá»—i cưá»i ròn tan non mướt, nghịch ngợm, cất lên ngay sau lưng nó. Tiếng reo cá»§a trẻ con bằng tiếng Pháp.
- Anh Giắc ơi! Con bướm nà y nó mới to là m sao!
Lượm không kịp gỡ cái vặt trắng muốt úp chụp trên đầu, quay lại. Miệng nó há ra. Sá»ng sốt. Trước mặt nó là má»™t con bé con Tây khoảng năm sáu tuổi. Trá»i Æ¡i nó má»›i xinh là m sao. Tóc nó mà u và ng nhạt óng ánh như tÆ¡, cuá»™n thà nh từng búp nhá» xoăn xoăn quanh cổ. Ãôi mắt to xanh biếc hai hà ng lông mi dà i cong vút che rợp tia nhìn, hai má nó đỠau, cái mÅ©i cao hÆ¡i hếch, cái miệng nhá» chum chúm như má»™t nụ hồng. Nó mặc váy ngắn đỠviá»n đăng-ten và cái áo ngắn tay mà u hồng nhạt. Tay chân nó trông mÅ©m mÄ©m, có ngấn, như nặn bằng bá»™t. Nó cầm trong tay cái vợt bắt bướm may bằng vải mà n tuyn và chÃnh nó vừa úp vợt lên đầu Lượm. Con bé nhấc vợt ra khá»i đầu Lượm, cúi nhìn gần sát và o mắt Lượm. Cặp mắt xanh biếc, lông mi dà i và cong vừa dạn vừa tinh nghịch. Bất giác Lượm gáºt đầu, mỉm cưá»i vá»›i nó và nói bằng tiếng Pháp :
- Chà o em bé!
Thằng Giắc, anh con bé, Ä‘ang mải mê Ä‘uổi rượt bướm phÃa gần cuối vưá»n. Nghe tiếng em gá»i, nó vác vợt, chạy lại.
Nó trạc bảy, tám tuổi, gương mặt giống em gái như lá»™t. Chỉ khác là tóc nó sẫm mà u hÆ¡n và xoăn tÃt. Nó mặc áo may-ô trắng, quần “soóc†xanh nước biển, ống quần bó chÃt đôi bắp đùi vạm vỡ.
Nó đứng sát bên em gái, chống cán vợt xuống đất, tò mò coi Lượm :
- Mà y là ai thế?
- Là một thằng nhóc như hai đứa mà y thôi.
- Mà y ngồi ở đây là m gì?
- Tau ngồi chÆ¡i, tau ngắm cây, ngắm trá»i và ngắm chúng mà y...
Con bé chợt nhìn xuống chân Lượm, báºt kêu, giá»ng sợ hãi :
- Ôi? Chân nó bị trói kìa!
Thằng anh cúi nhìn cái dây xÃch vá»›i ổ khóa quanh chân Lượm quay lại nói vá»›i con em.
- Tao biết nó là ai rồi, Viết Min!
- Viết Min? - Con em há»i lại giá»ng không tin. - Sao em nghe nói bá»n Viết Min dữ tợn như con yêu râu xanh kia mà ?
- Tao biết đâu đấy - Thằng anh nhún vai trả lá»i. - Bá»n Viết Min ngưá»i ta cầm súng dẫn đến chá»— ba Ä‘á»u bị trói.
Nó đột ngá»™t há»i Lượm :
- Mà y hay cắt cổ trẻ con lắm phải không? - Nó đưa bà n tay cứa cứa và o cổ nó ra hiệu.
- Ai bảo mà y thế?
- Ba tao.
- Ba mà y là ai?
- Ca-pi-ten Sô-lê. - Nó trả lá»i mặt vênh lên.
“A, té ra hai đứa bay là con thằng chánh máºt thám Sô-lê. Cha bay vừa má»›i dụ tau nốc sá»a ca cao vá»›i ăn bánh mì cặp chả, rồi chút nữa phải vô trả lá»i có đồng ý Ä‘i là m Việt gian hay không. Là m Việt gian sướng lắm, có ô tô, nhà lầu, lấy vợ đẹp. May mà tau chưa uống, chưa ănâ€. Lượm nghÄ© váºy, và nhếch mép cưá»i, mắt vẫn đăm đắm nhìn hai đứa con Tây. Và nó nháºn ra nhiá»u nét Sô-lê trên gương mặt trẻ con cá»§a má»—i đứa. Thằng anh thì cặp môi má»ng dÃnh, còn con em thì có vết lõm ở giữa cằm.
Lượm há»i chúng giá»ng thân máºt :
- Chúng mà y có bắt được nhiá»u bướm đẹp không?
- Ở đằng kia nhiá»u bướm đẹp lắm, nhưng chúng bay nhanh quá. Thằng anh chỉ vá» phÃa cuối vưá»n trả lá»i vẻ mặt ỉu xìu.
Con em há»i :
- Mà y có biết bắt bướm không?
- Không những bắt bướm, tao còn bắt được cả châu chấu, cả chuồn chuồn, cả chim.
Ãúng lúc đó má»™t con chuồn chuồn á»›t từ đâu bay lại, Ä‘áºu xuống má»™t nhánh cá» ngay phÃa trước mặt Lượm.
Con bé rụt đầu, lè lưỡi, gương mặt sáng bừng má»™t vẻ vui thÃch khôn tả. Nó kêu lên khe khẽ, giá»ng nghẹn lại vì hồi há»™p :
- Ôi! ôi! Äẹp quá.. Ãẹp quá! Anh Giắc Anh bắt Ä‘i...bắt Ä‘i. nó bay mất!... Ôi?...
Thằng anh đưa cao cây vợt, nét mặt căng thẳng rón rén bước gần đến con chuồn chuồn, nhưng Lượm kịp đưa tay ngăn nó lại, giá»ng thì thà o, hồi há»™p không kém :
- Ãừng, đừng... mà y là m nó bay mất! Ãể tao bắt giúp mà y.
Lượm nhón ngưá»i, cố tháºt khẽ để dây xÃch trói chân không khua thà nh tiếng. Nó quỳ cái chân không bị xÃch lên cố vươn ngưá»i vá» phÃa con chuồn chuồn cho tháºt vừa tầm tay... Ngay lúc đó má»™t ý nghÄ© rất mÆ¡ hồ lướt nhanh qua óc nó: “Tóm cổ được con chuồn chuồn đỠnhư quả á»›t chÃn nà y, mình sẽ có cÆ¡ rút chân ra khá»i dây xÃchâ€. Không hiểu sao trống ngá»±c nó Ä‘áºp mạnh đến ná»—i nó phải đưa bà n tay trái lên ép chặt lấy lồng ngá»±c. Nó chÄ©a ngón tay trá», quay tÃt trước mặt con chuồn chuồn, rồi bất thần xòe cả bà n tay chá»™p tháºt nhanh. Con chuồn chuồn đã nằm gá»n trong bà n tay nó, đôi cánh má»ng như voan hồng rung lên thà nh tiếng tuyệt vá»ng. Thằng anh và con em vứt cả vợt bướm xuống cá» nhảy lên, vá»— tay reo.
- Bravô! ÃÆ°á»£c rồi! Bắt được rồi Mà y bắt nó tà i quá!
Lượm đưa bà n tay trái vuốt mồ hồi dầm dỠtrên mặt, là o thà o nói :
- Suỵt! Äừng là m ồn!
Bà n tay nó, cầm con chuồn chuồn rung lên như Ä‘ang cầm má»™t váºt gì quá nặng. Nó trao con chuồn chuồn cho con em.
- Ãây, cho mà y. Cầm và o cánh không nó bay mất.
Lượm quay sang nói với thằng anh :
- Mà y là anh, mà y phải nhưá»ng nó. Nếu có má»™t con khác bay đến tao sẽ bắt cho mà y.
Thằng anh lúc nà y không còn nhá»› gì đến chuyện Việt Minh cắt cổ trẻ con. Nó chỉ còn thán phục cái tà i bắt chuồn chuồn bằng tay không cá»§a Lượm. Nó há»i, cặp mắt xanh cưá»i tÃt :
- Mà y có bắt được chim không? Chim con trong tổ trên ngá»n cây ấy mà . - Nó chỉ ngón tay lên cao ra hiệu.
- Tau còn bắt được cả chim mẹ nữa kia...
- Ãằng kia, trên cây rất cao có má»™t tổ chim gì ấy. Ãứng dưới gốc tau nghe rõ tiếng chim con kêu: chiếp! chiếp! - Nó chúm đôi môi má»ng dÃnh, đỠchót, cố bắt chước tiếng chim non kêu. - Mà y có bắt được không?
- Tau thừa sức.
- Cây ấy cao lắm.
- Cao bằng ba ngôi lầu nà y tau cũng trèo lên như chơi.
Con bé từ nãy đến giỠvẫn mải mê ngắm con chuồn chuồn bị kẹp chặt giữa hai ngón tay mũm mĩm, nó bước đến cầm vai áo Lượm lay lay :
- Mà y đi bắt ngay đi! Bắt được, cho em một con anh Giắc nhé!
Lượm chỉ xuống cá» chân bị xÃch :
- Nhưng chân tau bị trói, tau không đi được.
Thằng anh chỉ tên lÃnh gác Ä‘ang há»— mồm ngáy như sấm :
- Có phải thằng kia trói mà y không? Tao sẽ đến gá»i nó dáºy mở trói cho mà y.
Lượm hốt hoảng đưa tay ngăn nó lại, nói gần như thì thầm :
- Ãừng! Ãừng? Ãừng đánh thức nó. Nó không mở đâu.
- á»’, nó là thằng lÃnh Mi-sen háu ăn đây mà . Ba tao vẫn tát nó luôn. Nó sợ tao lắm.
- Chẳng cần đánh thức nó... Nó sẽ không cho tao trèo cây bắt chim đâu... nó sợ tao ngã chết - Lượm cố moi óc bịa đặt cách giải thÃch cho thằng Tây con nà y tin là không nên đánh thức thằng lÃnh gác. Lượm chỉ chùm chìa khóa nằm lấp lánh trên khóm cá» vì có má»™t đốm nắng dá»™i và o, sát sau lưng tên lÃnh.
- Mà y chỉ cần lấy chùm chìa khóa kia lại đây cho tao, là tao tự mở trói được thôi.
Con em nhanh nhẩu đưa con chuồn chuồn cho thằng anh :
- Anh cầm giúp em. Ãể em lấy cho.
Lượm nhìn con bé, nói như hụt hơi :
- Nhưng phải Ä‘i tháºt khẽ, như lúc bắt bướm ấy. Ãừng để thằng Mi-sen háu ăn thức dáºy, nó sẽ đòi lại chùm chìa khóa mất.
- ÃÆ°á»£c! ÃÆ°á»£c!
Con bé tinh nghịch gáºt gáºt đầu là m những búp tóc xoăn má»m như tÆ¡, rung rinh quanh cái cổ trắng nõn nà .
Con bé cúi nhặt cái vợt bắt bướm, cúi lom khom, Ä‘i rón rén đến chá»— tên lÃnh gác nằm ngá»§. Vừa tầm tay, nó đưa vợt lên úp chụp chùm chìa khóa. Chùm chìa khóa đã nằm gá»n trá»ng cái vợt, đáy vá»›t vải tuyệt trắng phá»§ lên trên. Nó quay lại rụt đầu lè lưỡi, nhìn Lượm và anh nó, hồi há»™p đến như váºy mà cái vẻ trẻ con tinh nghịch, dá»… thương cá»§a con bé là m cho Lượm phải mỉm cưá»i Lượm đưa ngón tay lên môi ra hiệu bảo nó im lặng, gáºt gáºt đầu tán thưởng, khuyến khÃch. Con bé nhắc vợt, đưa hai ngón tay bụ bẫm nhón chùm chìa khóa, rồi rón rén quay trở lại, trao cho Lượm.
Lượm phải trấn tÄ©nh và cố gắng lắm má»›i không vồ ngay lấy chùm chìa khóa trong tay con bé. Qua má»™t lần vượt ngục thất bại, ngưá»i chiến sÄ© quân báo mưá»i bốn tuổi nà y đã có Ãt nhiá»u kinh nghiệm. Lượm biết rằng đây là những giây phút quyết định sá»± thà nh bại. Chỉ má»™t tà tẹo hấp tấp, thiếu suy tÃnh là há»ng việc. Lượm ngá»a bà n tay run run đón lấy chùm chìa khóa. Cái chất thép lạnh, nặng trÄ©u, như truyá»n qua máu mà thấm đến táºn óc. Ôi, cái Ä‘iá»u mà mưá»i phút trước đây hầu như là chuyện hão huyá»n, viển vông, bây giỠđã nằm gá»n trong lòng bà n tay nó. Toà n thân Lượm run lên, má»™t cảm giác bồi hồi đến á»›n lạnh.
Chùm chìa khóa hÆ¡n má»™t chục chiếc, dà i ngắn các cỡ, nhưng nó nháºn ra ngay chiếc chìa khóa xÃch. Lúc nãy chỉ nhìn thoáng mà không hiểu sao cái chìa in và o trà nhá»› nó như in lên sáp má»m. Lượm tra chìa và o khóa xoay má»™t vòng. Tiếng khóa kêu đánh tách, nghe to và vang dá»™i khác thưá»ng. Nó hốt hoảng đưa mắt nhìn vá» phÃa tên lÃnh gác.
Hắn vẫn ngáy vang như sấm.
Rất tháºn trong nó tháo hai vòng xÃch sắt ra khá»i chân.
Nó vịn gốc cây, lảo đảo đứng lên, nói vá»›i hai đứa bé, giá»ng dá»— dà nh :
- Chúng mà y cứ đứng yên ở đây. Tao đến cây cao kia trèo lên, bắt được chim tao sẽ mang đến cho chúng mà y ngay. Những con chim tháºt đẹp, má» Ä‘á», cánh xanh biếc.
Thằng anh ngắt lá»i :
- Tao muốn xem mà y bắt chim.
- Không được! Nghe tiếng đông ngưá»i, chim sợ sẽ bay hết... những con chim đẹp nó khôn lắm.
Nghe váºy hai đứa đà nh gáºt đầu đồng ý :
- Mà y phải bắt nhanh lên nhé!
- Ư! Nhanh, rất nhanh... Không nhanh thì thất bại hoà n toà n.
23
Lượm bước gần như chạy vá» phÃa cuối vưá»n. Nó ngoảnh lại hai ba lần để kiểm tra hai đứa bé và tên lÃnh gác. Nó gáºt gáºt đầu khuyến khÃch hai đứa bé đứng yên. Không được là m ồn. Nó đã đến gần sát hà ng rà o ngoảnh lại lần cuối cùng. Hai đứa bé đứng dá»±a và o nhau nhìn theo nó không chá»›p mắt. Nó đưa tay chỉ lên má»™t ngá»n cây cao. Thằng anh gáºt đầu. Nó vòng ra đằng sau thân cây là m như để trèo, nhưng lại cúi rạp ngưá»i gần như bò, chạy nép ven hà ng rà o khoảng mưá»i thước. Nó sợ nếu trèo qua rà o ngay, hai đứa bé sẽ nhìn thấy, kêu lên, thằng lÃnh gác tỉnh dáºy, thế là đi đứt!
Tầm mắt hai đứa bé đã bị che khuất. Hà ng rà o sắt khá cao nhưng Lượm vốn là tay trèo leo Ä‘iệu nghệ. Hai tay bÃu cá»c sắt, chân đạp và o tấm tôn, dùng toà n lá»±c gân cốt Ä‘u lên nóc rà o. Trước khi vá»t ra ngoà i, nó lia mắt kiểm tra con đưá»ng. ÃÆ°á»ng vắng ngưá»i. Xa xa tÃt phÃa cuối đưá»ng có mấy ngưá»i đà n bà gồng gánh. Không cháºm trá»… má»™t giây, nó trưá»n ngưá»i qua kẽ hở giữa hai gióng sắt nhá»n chỉ má»™t loáng nó đã buông thả ngưá»i từ trên hà ng rà o sắt xuống hè đưá»ng râm mát bóng cây. Nó cắm cổ chạy dá»c theo lỠđưá»ng, chân gần như không kịp bén đất.
Gặp má»™t con đưá»ng rẽ, nó rẽ luôn. Con đưá»ng nà y có rất nhiá»u cây me, cây phượng, cây bút bút... Chỉ mưá»i phút sau nó đã ngồi chóc ngóc trên má»™t ngá»n cây bút bút, giữa cái chạc ba. Nó ôm chặt má»™t cà nh cây để thở. HÆ¡i thở nó đứt quãng. Nó hoảng sợ: “E mình đứt hÆ¡i mà chết nốtâ€. Äầu óc nó quay cuồng, cả ngá»n cây như Ä‘ang lắc lư, chao đảo ngả nghiêng muốn hất nhà o nó xuống đất, “tại mình Ä‘ang chóng mặt†- Nó thoáng nghÄ© váºy và cà ng ôm riết cà nh cây. Má»™t ná»—i mệt nhá»c khá»§ng khiếp đổ ụp xuống ngưá»i nó. Nó xỉu Ä‘i, không còn hay biết gì nữa. Nhưng hai tay nó vẫn ôm chết cà nh cây, không chịu ngả vá»›i bản năng kỳ lạ cá»§a sinh váºt gan góc. Giống hệt loà i chim gõ kiến, dù bị bắn chết, cÅ©ng đừng hòng chim buông rá»i cà nh cây Ä‘ang bám.
* * * * *
Hai anh em thằng Giắc đứng ngong ngóng đợi đến mưá»i lăm phút, không thấy thằng bắt chim trở lại. Chúng nóng ruá»™t, cầm vợt chạy vá» phÃa Lượm vừa chạy, xem đã bắt được con chim nà o chưa. Sao mà lâu thế! Chúng Ä‘i loanh quanh ngẩng nhìn lên các ngá»n cây tìm kiếm. Không thấy bóng thằng bắt chim đâu cả! Hai đứa thi nhau gá»i, không có tiếng trả lá»i. Thế là hai đứa bắt đầu sợ. Thằng anh khôn ngoan hÆ¡n, nó biết là anh em nó vừa là m má»™t việc dại dá»™t, có thể là m cho ngưá»i lá»›n tức giáºn. Nó liá»n dặn con em phải giấu biệt chuyện lấy chùm chìa khóa đưa cho thằng bắt chim “Ba mà biết, ba sẽ phạt, không cho chúng mình đến vưá»n nà y chÆ¡i, bắt bướm nữa đâu!â€. Con em gáºt đầu ưng thuáºn. Hai đứa len lén Ä‘i và o nhà .
Ãã gần đến giá» là m việc, thằng “Mi-sen háu ăn†choà ng tỉnh Ä‘áºy, ngáp má»™t tiếng tháºt to, cầm khẩu súng xách bao đạn và huýt lên như gá»i chó. Nó bá»—ng đứng sững như chôn chân xuống đất, mắt trợn trừng, miệng há hốc: Thằng tù bé con đã biến mất! Hán chạy nhà o tá»›i chá»— rá»… cây xÃch Lượm. Sợi dây xÃch nằm trÆ¡ ngoằn ngoèo trên cá», cùng vá»›i cái khóa. Nó chợt nhá»›, chá»™p tay túi quần. Chùm chìa khóa nặng trÄ©u cÅ©ng không cánh mà bay. Tháºt giống như chuyện ma quá»· váºy Hắn thoáng nghÄ©: “Mình Ä‘e nó đừng cắn dây xÃch mà trốn lại hóa ra chuyện tháºtâ€. Chỉ mấy phút sau, cả Sở máºt thám Phòng nhì Pháp cÅ©ng giống như Ty An ninh năm hôm trước, nhốn nháo hết lên vì cái tin Lượm trốn.
Tên quan ba Sô-lê ra chá»— Lượm vừa ngồi, xem xét sợi dây xÃch, cái khóa, rá»… cây luồn dây xÃch, chá»— tên lÃnh nằm ngá»§... Nghe thằng lÃnh “Mi-sen háu ăn†lắp bắp run rẩy báo cáo lại đầu Ä‘uôi sá»± việc, Sô-lê run lên vì tức giáºn. Cái iặt nạ đẹp trai lịch sá»± cá»§a hắn rá»›t xuống, nhưá»ng chá»— cho gương mặt nham hiểm, in bạo. Hắn gầm lên :
- Mà y nói láo! Không thể như thế được! Hắn đạp ngã tên lÃnh xuống cá», dùng mÅ©i già y Ä‘en bóng đá tá»›i tấp và o mặt, và o đầu phút chốc cả gương mặt vá»›i chòm râu dê cá»§a thằng “Mi-sen háu ăn†nhoe nhoét máu.
Ãúng là tên Sô-lê khó mà tin được thằng bé con Việt Minh ấy có thể vươn cánh tay ra dà i đến hÆ¡n mưá»i thước, móc chùm chìa khóa trong túi quần tên lÃnh, mở khóa trốn Ä‘i. Hắn cho rằng tên lÃnh đã phạm má»™t sÆ¡ xuất nà o đó, để thằng bé lấy cắp được chùm chìa khóa.
Hắn sai bá»n văn phòng gá»i Ä‘iện thoại đến tất cả các trạm gác trong thà nh phố, tả kỹ hình đáng cá»§a Lượm. Hắn ra lệnh cho đội hiến binh túc trá»±c cạnh sở máºt thám, phóng mô tô dá»c theo các đưá»ng phố lùng tìm Lượm. Hắn quát lên trong máy Ä‘iện thoại.
- Phải bắt giữ tất cả những thằng bé khả nghi.
Suốt mấy tiếng đồng hồ cả lá»±c lượng Sở máºt thám Phòng nhì đổ xô lùng tìm, kiểm soát không sót má»™t đưá»ng ngang ngõ tắt nà o trong thà nh Huế. Nhưng vô hiệu! Chú bé tình báo Việt Minh đã biến mất khá»i thà nh phố như nhân váºt trong cuốn tiểu thuyết “Ngưá»i vô hìnhâ€.
Quan ba Sô-lê hai tay thá»c túi quần Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng là m việc, lồng lá»™n như con thú dữ bị mắc bẫy. Hắn đấm bà n rÃt lên :
- Ãể cho má»™t đứa con nÃt trốn thoát ngay tại “Ãá» rem buya-rô†thì tháºt là nhục nhã!
Chuông Ä‘iện thoại tá»›i tấp đổ các cánh quân truy lùng tên “Việt Minh con nÃt†đá»u báo cáo vá» là nó đã lá»t ra khá»i thà nh phố. Nhưng tên máºt thám cáo già Sô-lê vẫn tin chắc là Lượm còn ẩn náu đâu đó trong thà nh phố.
Hắn gá»i Ä‘iện thoại đến Sở cảnh sát dã chiến, ra lệnh dắt ngay chó béc-giê trinh sát đến.
Và đó là má»™t tình huống mà ngưá»i chiến sÄ© vượt ngục mưá»i bốn tuổi không kịp lưá»ng tá»›i.
Xem tiếp phần thứ năm.
|
 |
|
| |