  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				11-08-2008, 08:37 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Thiên thần nổi giáºn_Sidney Sheldon
			 
			 
			
		
		
		
			
			Thu Nguyên dịch  
 
Chương 1  
 
  
 
 
New York, 4 tháng 9, 1969 
 
 Những ngưá»i thợ săn Ä‘ang khép chặt vòng vây để giết con mồi. Hai ngàn năm trước đây ở Rôm, cuá»™c đấu chắc được tổ chức tại rạp xiếc Nêrô hoạc ở Colosseum, nÆ¡i mà những con sư tỠđói Ä‘uổi bắt nạn nhân trên đấu trưá»ng đầy máu và cát, nóng lòng muốn xé anh ta ra từng mảnh. Nhưng bây giỠđã là thế ká»· 20 văn minh và rạp xiếc được thay thế bằng khu tòa án hình sá»± ở trung tâm Manhattan, Phòng xỠán số 16. 
Ở vị trà cá»§a Suetonius [1] là má»™t viên lục sá»± cá»§a tòa án, ghi lại sá»± kiện cho tương lai. Có hàng chục phóng viên và những ngưá»i xem bị thu hút bởi những tÃt nổi báºt trên các tá» báo hằng ngày vá» vụ xỠán kẻ giết ngưá»i, Ä‘ang xếp hàng từ 7 giá» sáng ở ngoài phòng xỠđể kiếm chá»— ngồi xem. 
Ngưá»i bị săn Ä‘uổi, Michael Moretti, ngồi tại bàn bị cáo, là má»™t ngưá»i đàn ông trầm lặng, đẹp trai, hÆ¡n 30 tuổi má»™t chút. Dáng ngưá»i cao và rắn chắc, khuôn mặt được tạo bởi những đưá»ng nét cứng làm anh ta có vẻ gân guốc và hoang dại. Anh ta có bá»™ tóc Ä‘en để đúng mốt, cái cằm nhô ra vá»›i má»™t lúm đồng tiá»n Ãt ai ngó lại ở đó và cặp mắt Ä‘en màu ô liu sâu thẳm. Anh ta mặc chiếc áo khoác màu xám, bên trong là chiếc áo sÆ¡ mi xanh da trá»i và Ä‘eo chiếc cà vạt còn xanh Ä‘áºm hÆ¡n, dưới chân là đôi giày thá»a bóng lá»™n. Trừ cặp mắt luôn đảo Ä‘i đảo lại khắp phòng xỠán, Michael Moretti hoàn toàn bất động. 
Con sư tá» tấn công anh ta là Robert Di Silva, chưởng lý quáºn cá»§a khu vá»±c New York, đại diện cho nhân dân. Nếu Michael Moretti phản ánh sá»± bất động thì Robert Di Silva là hiện thân cá»§a sá»± chuyển động không ngừng. Ông ta sống như thể lúc nào cÅ©ng muá»™n 5 phút vá»›i má»™t cuá»™c hẹn. Dưá»ng như lúc nào ông ta cÅ©ng Ä‘ang đánh nhau vá»›i má»™t địch thá»§ tưởng tượng vô hình nào đó. Vá»›i thân hình thấp lùn chắc nịch và bá»™ tóc húi cao không hợp thá»i, Di Silva đã từng là má»™t võ sÄ© thá»i trẻ và mặt mÅ©i ông ta vẫn còn mang những vết sẹo cá»§a thá»i kỳ đó. Äã có lần ông ta đánh chết má»™t địch thá»§ trên võ đài và không há» hối tiếc Ä‘iá»u đó. Trong những năm sau này, ông ta vẫn không biết đến thương cảm là gì. 
Robert Di Silva là má»™t ngưá»i đầy tham vá»ng. Ông ta đã đấu tranh để đạt được vị trà hiện thá»i từ hai bàn tay trắng và không được má»™t ngưá»i có thế lá»±c nào giúp đỡ. Trong khi leo dần lên những báºc thang xã há»™i, ông ta núp dưới cái vá» là ngưá»i phục vụ trung thành cá»§a nhân dân; nhưng dưới cái vỠđó, ông ta là má»™t ngưá»i nhá» nhen, không bao giá» tha thứ cho ai hoặc quên Ä‘i Ä‘iá»u gì. 
Thá»±c ra, chưởng lý Di Silva không cần phải có mặt trong phòng xỠán vào ngày hôm đó. Ông ta có má»™t đội ngÅ© giúp việc đông đảo và bất kỳ má»™t trợ thá»§ già dặn nào cá»§a ông cÅ©ng đủ khả năng luáºn tá»™i trong vụ án này. Nhưng ngay từ đầu Di Silva đã biết rằng ông ta sẽ tá»± mình giải quyết vụ án Moretti. 
Tin vá» Michael Moretti luôn ở trên trang nhất cá»§a các tá» báo. Anh ta là con rể cá»§a ông trùm Antonio Granelli, ngưá»i đứng đầu gia đình lá»›n nhất trong số năm gia đình mafia miá»n Äông. Antonio Granelli ngày càng già yếu và ngưá»i ta đồn rằng Michael Moretti được làm chú rể để sau này thay thế vị trà cá»§a bố vợ mình. Moretti đã từng dÃnh lÃu vào hàng chục vụ phạm pháp từ gây rối đến giết ngưá»i, nhưng không vị chưởng lý nào có thể buá»™c tá»™i được anh ta. 
Có quá nhiá»u mắt xÃch giữa Moretti và những ngưá»i thi hành lệnh cá»§a anh ta. Di Silva đã mất công toi trong ba năm để tìm những chứng cá»› buá»™c tá»™i Moretti. 
Và bất ngá», váºn may đã đến vá»›i ông ta. 
Camillo Stela, má»™t cá»™ng sá»± gần gÅ©i cá»§a Moretti đã bị bắt trong má»™t vụ giết ngưá»i cướp cá»§a. Äể cứu lấy mạng sống cá»§a mình, Stela đã đồng ý hát. Äó là má»™t bài hát hay nhất mà Di Silva từng nghe, má»™t bài hát sẽ buá»™c gia đình mafia mạnh nhất ở miá»n đông phải quỳ gối, đưa Michael Moretti lên ghế Ä‘iện và dẫn Robert Di Silva vào văn phòng thống đốc ở thành phố Albany. Những thống đốc trước kia cá»§a bang New York đã vào được Nhà Trắng: Martin Van Buren, Grover Cleveland, Teddy Roosevelt và Franklin Roosevelt. Di Silva muốn làm ngưá»i kế tục há». Thá»i Ä‘iểm quả là thÃch hợp. Các cuá»™c bầu cá» thống đốc bang sẽ được tổ chức sang năm. 
Di Silva đã được ông sếp có thế lá»±c chÃnh trị nhất cá»§a bang nhắn nhá»§: “Vá»›i tất cả sá»± chú ý cá»§a dư luáºn mà anh có được trong vụ này, anh chắc sẽ được giá»›i thiệu ra tranh cá» và rồi sẽ được bầu làm Thống đốc. Bobby, hãy đóng Ä‘inh Moretti và anh sẽ là ứng cá» viên cá»§a chúng tôiâ€. 
Robert Di Silva chuẩn bị vụ án Michael Moretti cá»±c kỳ cẩn tháºn. Ông ta bắt các cá»™ng sá»± cá»§a mình thu tháºp bằng chứng, làm sáng tá» những chá»— còn mÆ¡ hồ trong vụ án và bịt kÃn lá»— hổng vá» pháp luáºt mà luáºt sư cá»§a Moretti có thể tìm cách lợi dụng. Tất cả các lối thoát đã bị cháºn đứng. Chưởng lý phải mất gần hai tuần má»›i chá»n xong Ä‘oàn uá»· viên công tố và Di Silva đòi bằng được phải chá»n thêm sáu “bánh xe dá»± trữ†“các công tố viên thay thế để đỠphòng khả năng không xỠán đượcâ€. 
Trong các vụ án liên quan tá»›i các nhân váºt mafia quan trá»ng, các công tố viên thưá»ng biến mất hoặc bị những tai nạn chết ngưá»i. Di Silva bố trà cho Ä‘oàn công tố viên ở cách ly ngay từ đầu và đảm bảo an toàn tuyệt đối cho há». 
Chìa khóa cho vụ án Michael Moretti là Camillo Stela; và nhân chứng quan trá»ng này cá»§a Di Silva được bảo vệ cá»±c kỳ chặt chẽ. Chánh án nhá»› rất rõ trưá»ng hợp Abe Reles, nhân chứng cá»§a chÃnh phá»§ đã bị “ngã từ tầng sáu cá»§a khách sạn Half Moon†(Ná»a vầng trăng) xuống đất trong khi Ä‘ang được cả má»™t tiểu đội cảnh sát canh giữ. Robert Di Silva đã Ä‘Ãch thân chá»n lá»±a những ngưá»i bảo vệ Camillo Stela và trước phiên tòa đêm đêm Camillo Stela được bà máºt chuyển đến những chá»— giam giữ khác nhau. GiỠđây, khi vụ án bắt đầu được xét xá», Stela được giam trong má»™t xà lim riêng biệt và đựơc bốn cảnh sát vÅ© trang canh giữ. 
Không ai được phép đến gần hắn, vì sự tự nguyện làm chứng của Stela dựa trên lòng tin của hắn vỠviệc Di Silva có khả năng bảo vệ hắn trước sự trả thù của Michael Moretti. 
Äó là buổi sáng ngày thứ năm cá»§a vụ xá». 
Äó là ngày đầu tiên cá»§a Jennifer Parker tại phiên tòa. Cô ngồi tại bàn công tố cùng vá»›i năm trợ lý luáºt sư trẻ khác, những ngưá»i đã cùng tuyên thệ vá»›i cô buổi sáng hôm đó. 
Jennifer Parker là má»™t cô gái tóc Ä‘en, hai mươi tư tuổi có dáng ngưá»i mảnh dẻ, nước da hÆ¡i tái, khuôn mặt thông minh và sinh động, cặp mắt xanh luôn có dáng nghÄ© ngợi. Khuôn mặt cô hấp dẫn hÆ¡n là xinh đẹp, trên đó ta thấy sá»± tá»± hào, lòng dÅ©ng cảm và cả độ nhạy cảm nữa, má»™t khuôn mặt mà ai đã thấy khó lòng có thể quên được, cô ngồi vươn thẳng ngưá»i, như thể Ä‘ang thách thức những bóng ma vô hình cá»§a quá khứ. 
Ngày hôm nay bắt đầu rất dở đối vá»›i Jennifer Parker. Lá»… tuyên thệ ở phòng chưởng lý được dá»± định tổ chức vào lúc 8 giá» sáng. Jennifer đã cẩn tháºn chuẩn bị quần áo từ tối hôm trước và để chuông đồng hồ báo thức lúc sáu giỠđể có đủ thá»i gian gá»™i đầu. 
Äồng hồ báo thức không reo vào buổi sáng hôm đó. Jennifer dáºy lúc 7h30 và rất hốt hoảng. Trong lúc vá»™i vàng mặc quần áo cô làm gãy gót giày. Sau đó lại phải thay quần áo. Lúc đóng sáºp cá»a căn phòng bé xÃu cá»§a mình, cô má»›i nhá»› ra rằng mình đã để quên chìa khóa trong nhà. Cô đã định Ä‘i xe bus đến khu xỠán nhưng bây giá» thì không thể làm Ä‘iá»u đó được nữa và phải chạy vá»™i ra đưá»ng vẫy tắc xi. Suốt con đưá»ng đến khu xỠán cô phải nghe ngưá»i tài xế giảng giải vì sao ngày táºn thế sắp tá»›i. Cuối cùng khi Jennifer mệt đứt hÆ¡i, tá»›i được khu xỠán ở 155 phố Leonard, cô bị muá»™n mất 15 phút. 
Có hai mươi lăm luáºt sư táºp trung trong văn phòng chưởng lý, phần lá»›n há» vừa tốt nghiệp trưá»ng luáºt, trẻ trung, háo hức, và rất hồi há»™p khi sắp được làm việc cho chưởng lý quáºn cá»§a New York. 
Căn phòng này gây cho ngưá»i ta ấn tượng bởi sá»± bài trà trang nhã cá»§a nó. Trong phòng có má»™t chiếc bàn làm việc lá»›n phÃa trước có ba chiếc ghế bành, phÃa sau là má»™t chiếc ghế dá»±a bá»c da, má»™t bàn há»p vá»›i hàng chục chiếc ghế xung quanh và những chiếc tá»§ tưá»ng chứa đầy sách luáºt. 
Trên tưá»ng treo những ảnh chân dung lồng khung kÃnh cá»§a J. Edgar Hoover, John Lindsay, Richard Nixon và Jack Dempsey. 
Khi Jennifer chạy vá»™i vào phòng vẻ mặt đầy hối lá»—i, Di Silva Ä‘ang Ä‘á»c diá»…n thuyết. Ông ta dừng lại, nhìn sang Jennifer và nói: “Có quá»· má»›i biết cô nghÄ© đây là cái gì - má»™t bữa tiệc trà chắc?†
“Tôi hết sức xin lỗi, thưa ngài, tôi...†
“Tôi cóc đếm xỉa đến việc cô có xin lỗi hay không. Lần sau đừng có bao giỠđến muộn nữa nghe không?†
Má»i ngưá»i trong phòng nhìn Jennifer vá»›i vẻ thông cảm giấu diếm. 
Di Silva quay sang nhóm luáºt sư và gắt : 
“Tôi biết vì sao tất cả các anh lại ở đây. Các anh sẽ bám lấy tôi để há»c há»i kinh nghiệm ở tòa án và sau đó, khi cho rằng thế đã là đủ, các anh sẽ bá» Ä‘i, hy vá»ng trở thành những luáºt sư nổi tiếng. Nhưng cÅ©ng có thể ai đó trong các anh sẽ thay thế tôi trong tương laiâ€. Di Silva ra hiệu cho ngưá»i trợ thá»§ cá»§a mình : 
“Cho há» tuyên thệâ€. 
Tất cả Ä‘á»c lá»i tuyên thệ, giá»ng há» run run. 
Khi buổi lễ tuyên thệ kết thúc, Di Silva nói : 
“Tốt. Bây giá» các anh đã thá» trước tòa án, Chúa sẽ phù há»™ chúng ta. Căn phòng này sẽ là nÆ¡i xỠán, nhưng dừng vá»™i hy vá»ng. Các anh sẽ phải chúi mÅ©i vào các công việc nghiên cứu pháp luáºt, các tài liệu dá»± thảo - trát đòi hầu tòa, trát truy nã - tất cả nhưng công việc đẹp đẽ mà ngưá»i ta đã dạy các anh ở trưá»ng luáºt. Các anh sẽ chưa được tham gia xét xá» trong vài năm tá»›iâ€. 
Di Silva ngừng lá»i để châm má»™t Ä‘iếu xì gà ngắn và to kếch: “Bây giá» tôi sắp sá»a làm công tố má»™t vụ án. Có lẽ các anh cÅ©ng đã biết qua vá» vụ đóâ€. Giá»ng ông ta chợt đượm vẻ châm biếm: “Tôi có thể sá» dụng 5, 6 ngưá»i trong số các anh vào việc chạy giấy tá»â€. Jennifer là ngưá»i đầu tiên giÆ¡ tay. Di Silva đắn Ä‘o má»™t chút, sau đó chá»n cô cùng vá»›i năm ngưá»i nữa. 
“Hãy xuống phòng xỠán số 16â€. 
Khi những ngưá»i này rá»i căn phòng, hỠđược phát giấy chứng nháºn. Jennifer không bị ngã lòng bởi thái độ cá»§a chưởng lý. Ông ta cần phải cứng rắn, cô nghÄ© như váºy. Ông ta Ä‘ang làm má»™t công việc khó khăn. Và bây giá» cô Ä‘ang làm việc cho ông ta. Cô là má»™t thành viên trong số những cá»™ng sá»± cá»§a chưởng lý quáºn khu vá»±c New York! Những năm tháng chán ngắt tưởng chừng không bao giá» hết cá»§a trưá»ng luáºt nay đã qua rồi. Các giáo sư đã làm cho môn luáºt trở nên phần nào trừu tượng và cÅ© kỹ, nhưng Jennifer luôn có khả năng nhìn thấy miá»n đất hứa ở phÃa trước: đó là má»™t ngành luáºt tháºt sá»± liên quan tá»›i con ngưá»i và những sá»± ngu xuẩn cá»§a há». Jennifer đỗ thứ hai trong lá»›p và đã có bài đăng trong tạp chà luáºt há»c. Cô đã đỗ cuá»™c thi tuyển luáºt sư ngay từ lần đầu trong khi má»™t phần ba số bạn bè cùng thi bị trượt. Cô cảm thấy đã hiểu được Robert Di Silva và chắc rằng mình sẽ có khả năng xá»§ lý má»i công việc ông ta giao cho. 
Jennifer đã há»c rất thuá»™c bài, cô biết rằng có bốn nhóm dưới quyá»n chưởng lý - xỠán, thỉnh cầu, tống tiá»n và lừa đảo - và cô tá»± há»i không biết mình sẽ được cá» vào nhóm nào. Có hÆ¡n hai trăm phụ tá chưởng lý quáºn ở thành phố New York và năm chưởng lý quáºn. 
Nhưng tất nhiên chưởng lý quáºn quan trá»ng nhất là ngưá»i phụ trách quáºn Manhattan: Robert Di Silva. Lúc này Jennifer Ä‘ang ngồi tại bàn công tố viên trong phòng xỠán, và xem Robert Di Silva làm việc. Ông ta quả là má»™t con ngưá»i đầy quyá»n lá»±c và không biết xót thưong. 
Jennifer liếc nhìn bị cáo Michael Moretti. Mặc dù đã Ä‘á»c tất cả vá» anh ta, cô vẫn không thể tin rằng đó là má»™t tên giết ngưá»i. Anh ta trông giống má»™t ngôi sao Ä‘iện ảnh trẻ Ä‘ang đóng cảnh tòa án, cô nghÄ©. Anh ta ngồi đó bất động, chỉ có đôi mắt Ä‘en sâu thẳm để lá»™ ra những tình cảm xáo trá»™n ná»™i tâm cá»§a mình. Cặp mắt cá»§a anh ta đảo Ä‘i đảo lại không ngừng, xem xét má»i ngóc ngách cá»§a căn phòng như thể cố gắng tìm cách tẩu thoát. Không còn lối thoát nào nữa. Di Silva đã cố hết sức để làm Ä‘iá»u đó. 
Camillo Stela đứng ở bục nhân chứng. Nếu Stela là một con thú, thì chắc hắn sẽ là một con chuột chũi. 
Hắn có má»™t bá»™ mặt méo mó, và bé quắt, môi má»ng quẹt và răng cá»a ố vàng. Cặp mắt hắn láo liên gian giảo và ngưá»i ta không tin hắn, tháºm chà trước khi hắn mở mồm nói bất cứ Ä‘lá»u gì. Robert Di Silva biết rõ những Ä‘iểm yếu cá»§a nhân chứng cá»§a mình, nhưng Ä‘iá»u đó không có ý nghÄ©a gì hết. Quan trá»ng là Stela phải nói những gì. Hắn có những câu chuyện rùng rợn để kể mà đó lại hoàn toàn là chuyện tháºt. 
Vị chưởng lý khu vực bước tới khu nhân chứng nơi Stela vừa tuyên thệ. 
“Ông Stela, tôi muốn há»™i đồng xỠán biết rằng ông là má»™t nhân chứng bất đắc dÄ© và để thuyết phục ông ra đối chứng, chÃnh quyá»n bang đã đồng ý cho ông nháºn tá»™i giết ngưá»i không có chá»§ ý thay vào việc buá»™c ông tá»™i cố sát. Có phải như váºy không?†
“Äúng váºy, thưa ngàiâ€. 
“Ông Stela, ông có quen bị cáo Michael Moretti không?†
“Có thưa ngàiâ€. Hắn không dám nhìn vá» phÃa bên bị cáo, nÆ¡i Michael Moretti Ä‘ang ngồi. 
“Thực chất quan hệ của các anh như thế nào?†
“Tôi làm việc cho Mikeâ€. 
“Anh biết Michael Moretti được bao lâu rồi?†
“Khoảng 10 nămâ€. - Giá»ng hắn hầu như không nghe rõ. 
“Anh có thể nói to lên được không?†
“Khoảng 10 nămâ€. Và hắn lúc lắc cổ. 
“Anh có thể nói là anh có quan hệ gần gũi với bị cáo được không?†
“Phản đối!†- Thomas Colfax đứng phắt dáºy. Trạng sư cá»§a Michael Moretti là má»™t ngưá»i đàn ông cao, tóc muối tiêu, trạc 50 tuổi, cố vấn cá»§a gia đình mafia này vốn là má»™t trong những trạng sư hình sá»± khôn ngoan nhất ở nước Mỹ. - Chưởng lý khu vá»±c định má»›m cung cho nhân nhứng. 
Chánh án Lawrence Waldman nói : 
“Chấp nháºnâ€. 
“Tôi sẽ đặt lại câu há»i. Anh làm việc cho ông Moretti vá»›i cương vị nào?†
“Tôi làm má»™t việc mà ngài có thể gá»i là ngưá»i gỡ rốiâ€. 
“Anh có thể nói rõ thêm chút nữa được không?†
“Có chứ. Nếu có vấn để gì hoặc ai đó tá» ra chệch choạc Mike sẽ bảo tôi Ä‘i sá»a lại cho ngay ngắn?†
“Anh làm như thế nào?†
“Ngài biết đấy, bằng cÆ¡ bắp ấy màâ€. 
“Anh có thể đưa ra thà dụ cho tòa được không?†
Thomas Colfax lại đứng dáºy: “Phản đối, thưa chánh án. Kiểu đặt câu há»i như thế này không làm sáng tá» Ä‘iá»u gì cảâ€. 
“Bác bá». Nhân chứng có thể trả lá»i tiếpâ€. 
“Vâng. Mike cho vay nặng lãi, đúng váºy không. Vài năm trước đây Jimmy Serrano không trả nợ đúng hẹn và Mike sai tôi đến dạy cho Jimmy má»™t bài há»câ€. 
“Bài há»c đó là gì váºy?†
“Tôi đánh gãy chân hắn ta. Các ngài thấy đấyâ€. - Stela giải thÃch hết sức thành khẩn - “Nếu ta để má»™t ngưá»i quịt nợ, những kẻ khác sẽ làm theo hắn ngayâ€. 
Robert Di Silva có thể thấy phản ứng sốc trên mặt các quan tòa. 
“Ngoài cho vay nặng lãi, Michael Moretti còn làm những việc gì nữa?†
“Chúa Æ¡i! Ngài cÅ©ng có thể kể ra đượcâ€. 
“Tôi muốn anh kể ra, Stelaâ€. 
“Vâng. Mike có quan hệ chặt chẽ vá»›i các công Ä‘oàn ở bến cảng, trong ngành công nghiệp sản xuất quần áo. Mike có chân trong các sòng bạc, và các công việc tương tá»± như váºyâ€. 
“Stela, Michael Moretti bị ra tòa vì tội giết chết Eddie và Albert Ramos. Anh có biết hỠkhông?†
“Ồ, tôi biết há» rõ lắmâ€. 
“Lúc há» bị giết anh có ở hiện trưá»ng không?†
“Thưa có. - Cả ngưá»i hắn dưá»ng như cÅ©ng bắt đầu vặn vẹoâ€. 
“Ai là ngưá»i giết há»?†
“Mikeâ€. Trong khoảnh khắc, hắn bắt gặp cái nhìn cá»§a Michael Moretti và Stela vá»™i ngoảnh mặt Ä‘i. 
“Michael Moretti?†
“Äúng váºyâ€. 
“Bị cáo có nói cho anh biết vì sao y muốn giết anh em Ramos không?†
“Sá»± thể là thế này, Eddie và Al phụ trách các sòng bạc cá»§a Mike, nhưng há» không chịu ná»™p đủ tiá»n thu được. Vì thế Mike buá»™c phải dạy cho há» má»™t bài há»c. Anh ta nghÄ© rằng...†
“Phản đốiâ€. 
“Chấp nháºn. Nhân chứng phải bám vào các sá»± kiệnâ€. 
“Sá»± tháºt là Mike bảo tôi má»i hai anh em nhà đó...†
“Eddie và Albert Ramos?†
“Vâng. Má»i há» tá»›i má»™t buổi liên hoan nhỠở Palican. Äó là má»™t câu lạc bá»™ tư nhân ở gần bá» biểnâ€. Cánh tay cá»§a hắn lại bắt đầu vặn vẹo và đột nhiên Stela nháºn ra Ä‘iá»u đó. Hắn dùng tay kia giữ chặt cánh tay hay vặn vẹo lại. Jennifer Parker quay sang nhìn Moretti. 
Anh ta thản nhiên quan sát phiên tòa, toàn thân bất động. 
“Sau đó Ä‘iá»u gì đã xảy ra, Stela?†
Tôi đón Eddie và Al, rồi lái xe đưa há» tá»›i bãi để xe. Mike đã ở đó từ trước. Khi hai anh em này bước ra khá»i xe, tôi phóng Ä‘i và Mike bắt đầu nổ súng ngay. 
“Anh có thấy anh em nhà Ramos ngã xuống đất không?†
“Có thưa ngàiâ€. 
“Anh có chắc là hỠđã chết không?†
“Hoàn toàn chắc chắn, thưa ngàiâ€. 
Nhiá»u tiếng xì xào nổi lên khắp trong phòng xỠán. Di Silva chỠđợi cho đến khi phòng yên tÄ©nh trở lại. 
“Anh Stela, anh có biết rằng những lá»i làm chứng cá»§a anh trước phiên tòa này chÃnh là những lá»i buá»™c tá»™i không?†
“Tôi biết, thưa ngàiâ€. 
“Và anh cÅ©ng biết rằng anh đã thá» trước tòa và Ä‘iá»u này liên quan đến sinh mạng cá»§a má»™t con ngưá»i?†
“Tôi biếtâ€. 
“Anh đã chứng kiến cảnh bị cáo, Michael Moretti, bắn chết hai ngưá»i vì há» không trả đủ tiá»n cho hắn taâ€. 
“Phản đối. Ông ta Ä‘ang má»›m cung cho nhân chứngâ€. 
“Chấp nháºnâ€. 
Chưởng lý Di Silva nhìn các thẩm phán và hiểu rằng ông ta đã thắng trong vụ này. Ông ta quay sang Camillo Stela. 
“Stela, tôi biết rằng anh cần rất nhiá»u can đảm để làm chứng tại phòng xỠán này. Thay mặt nhân dân cá»§a bang, tôi muốn cám Æ¡n anhâ€. - Di Silva quay sang Thomas Colfax - “Xin má»i ngài đối chấtâ€. 
Thomas Colfax lịch thiệp đứng dáºy: “Cám Æ¡n, ngài Di Silvaâ€. Ông liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tưá»ng và quay vá» phÃa há»™i đồng xỠán: “Nếu ngài vui lòng, thưa ngài chánh án, bây giỠđã là gần giữa trưa. Tôi không muốn cuá»™c đối chất cá»§a mình bị gián Ä‘oạn. Tôi có thể đỠnghị tòa nghỉ trưa và tôi sẽ đối chất vào chiá»u nay được không?†
â€œÄÆ°á»£c thôiâ€. Chánh án Lawrence Waldman gõ nhẹ chiếc búa vào bục xỠán. “Phiên tòa tạm nghỉ đến hai giá» chiá»uâ€. 
Má»i ngưá»i lục tục đứng lên và Ä‘i qua cá»a ngách cá»§a phòng xỠán để ra ngoài. Các thẩm phán cÅ©ng lần lượt Ä‘i ra. Bốn cảnh sát có vÅ© khà há»™ tống Camillo Stela Ä‘i sang phòng nhân chứng. 
Các phóng viên láºp tức vây quanh Di Silva. 
“Xin ngài sẽ phát biểu vài lá»i vá»›i chúng tôi chứ?†
“Thưa ngài chưởng lý, ngài nghĩ thế nào vỠvụ án này?†
“Các ngài sẽ bảo vệ Stela như thế nào khi vụ án kết thúc?†
Bình thưá»ng Robert Di Silva không bao giá» cho phép các phóng viên đột nháºp vào phòng xỠán như thế này. Nhưng giỠđây, vá»›i những tham vá»ng chÃnh trị cá»§a mình, ông ta cần được sá»± á»§ng há»™ cá»§a giá»›i báo chÃ, và ông ta cố gắng tá» ra lịch sá»± vá»›i các phóng viên. 
Jennifer Parker cham chú theo dõi vị chưởng lý trả lá»i các câu há»i cá»§a phóng viên. 
“Ngài sẽ kết tội được chứ, thưa ngài chưởng lý?†
“Tôi không phải là má»™t nhà tiên triâ€. Jennifer nghe thấy Di Silva trả lá»i khiêm tốn như váºy. “Thưa các ông các bà, đó là việc cá»§a các thẩm phán. Há» sẽ quyết định ông Moretti có tá»™i hay không?†
Jennifer quay sang Michael Moretti. Anh ta trông có vẻ bình tÄ©nh và thoải mái. Trông anh ta tháºt là trẻ con, Jennifer chợt nghÄ© như váºy. Cô khó có thể tin rằng anh ta lạị phạm các tá»™i ghê gá»›m mà ngưá»i ta vừa buá»™c cho. Nếu mình phải chá»n ai là kẻ có tá»™i, Jennifer nghÄ©, mình sẽ chá»n Stela, kẻ hay vặn vẹo. 
Các phóng viên đã Ä‘i khá»i và Di Silva Ä‘ang thảo luáºn vá»›i các cá»™ng sá»± cá»§a mình. Jennifer sẵn sàng đánh đổi má»i thứ để biết được há» Ä‘ang bàn bạc Ä‘iá»u gì. 
Jennifer nhìn thấy má»™t ngưá»i đàn ông Ä‘ang nói chuyện vá»›i Di Silva, sau đấy ngưá»i đó rá»i khá»i nhóm ngưá»i Ä‘ang vây quanh quan chưởng lý và bước vá»™i tá»›i chá»— cô. Ông ta cầm má»™t chiếc phong bì to dán kÃn. 
“Cô là Jennifer phải không ạ?†
Jennifer ngạc nhiên nhìn lên: “Vângâ€. 
“Sếp muốn nhá» cô đưa cái này cho Stela. Cô hãy nói vá»›i hắn cố nhá»› những số liệu này xem. Colfax sẽ cố gắng tìm ra những chá»— sÆ¡ hở trong lá»i khai cá»§a hắn chiá»u nay, và sếp muốn biết chắc rằng Stela sẽ không bị rối trÃâ€. 
Ông ta đưa phong bì cho Jennifer và cô ngó sang Di Silva. Ông ấy nhá»› tên mình, đó là má»™t Ä‘iá»m tốt, cô nghÄ© váºy. 
“Cô hãy Ä‘i ngay Ä‘i. Ngài chưởng lý không nghÄ© rằng Stela sẽ Ä‘á»c nhanh được tất cả những Ä‘iá»u đó đâuâ€. 
“Vâng, thưa ngàiâ€. - Jennifer vá»™i đứng dáºy. 
Cô bước tá»›i cánh cá»a mà cô vừa thấy Stela Ä‘i qua. 
Một viên cảnh sát vũ trang chắn cô lại. 
“Tôi có thể giúp gì được cô nào?†
“Tôi ở văn phòng chưởng lýâ€. Jennifer đáp gá»n lá»n. Cô rút giấy chứng nháºn cá»§a mình ra và đưa cho anh ta xem. “Ngài Di Silva yêu cầu tôi đưa chiếc phong bì này cho ông Stelaâ€. 
Ngưá»i gác xem xét kỹ lưỡng thẻ cá»§a Jennifer, sau đó mở cá»a và đưa cô vào phòng nhân chứng. Äó là má»™t căn phòng nhá», nom tồi tàn, trong đó có má»™t chiếc bàn rách, má»™t chiếc ghế xô pha và mấy chiếc ghế gá»— cÅ©. 
Stela đang ngồi trên ghế, tay văn vẹo liên hồi. Có bốn cảnh sát vũ trang cũng đang ở trong phòng. 
Khi Jennifer bước vào phòng, má»™t ngưá»i gác nói: “Ê, không ai được phép vào đâyâ€. Ngưá»i gác ở phÃa ngoài nói vá»ng vào: “Ổn cả, Al, ngưá»i cá»§a văn phòng chưởng lý đấyâ€. 
Jennifer đưa cho Stela chiếc phong bì. 
“Ngài Di Silva muốn ông cố nhá»› lại những tài liệu nàyâ€. 
Stela nheo mắt nhìn cô và vẫn tiếp tục vặn tay. 
 
-------------------------------------------------------------------------------- 
 
[1] SỠgia La Mã cổ đại. 
 
Xem tiếp chương 2
 
  
 
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
 Chương 2 
 
 
  
 
Trên đưá»ng Ä‘i ăn trưa, Jennifer dừng lại trước cá»a phòng xỠán vắng lặng. Cô không thể cưỡng lại ý muốn bước vào đó má»™t lát. 
Má»—i bên cánh gà có 15 hàng ghế dành cho những ngưá»i dá»± xỠán. Äối diện vá»›i ghế quan tòa là hai chiếc bàn dài, chiếc bên trái có hàng chữ nguyên cáo, chiếc bên phải dành cho bị cáo. Lô cá»§a há»™i đồng xỠán gồm hai hàng ghế, má»—i hàng có tám cái. Äây là má»™t căn phòng xỠán bình thưá»ng, Jennifer nghÄ©, đơn giản tháºm chà còn xấu xà nữa, nhưng đó là trái tim cá»§a tá»± do. Căn phòng này cÅ©ng như tất cả các phòng xỠán tương tá»±, thể hiện sụ khác nhau giữa văn minh và dã man. Quyá»n được xét xá» tại tòa án là cốt lá»—i cá»§a tất cả các quốc gia tá»± do. Jennifer nghÄ© đến những nÆ¡i khác trên thế giá»›i, nÆ¡i không có phòng xỠán, nÆ¡i mà những công dân bình thưá»ng bị dá»±ng cổ vào lúc ná»a đêm, bị tra tấn và thá»§ tiêu mà không có lý do cụ thể nào hết. 
Nếu như có lúc nào đó, các tòa án ở Mỹ bị tước bá» quyá»n lá»±c cá»§a mình, Jennifer nghÄ©, nếu công dân cá»§a nước Mỹ bị tước quyá»n được xét xá» bởi má»™t tòa án, lúc ấy nước Mỹ sẽ không còn là má»™t quốc gia tá»± do nữa. GiỠđây, cô là má»™t bá»™ pháºn cá»§a hệ thống pháp luáºt và cô rất tá»± hào vá» Ä‘iá»u đó. Cô sẵn sàng làm má»i thứ để tôn trá»ng và bảo vệ hệ thống đó. 
Khi Jennifer bước ra khá»i phòng xỠán, cô để ý thấy có những tiếng ồn ào từ xa vá»ng lại. Chúng trở nên rõ ràng và to hÆ¡n khi Jennifer tiếp tục Ä‘i. Chuông báo động bắt đầu réo. Jennifer nghe thấy tiếng chân chạy vá»™i vã dá»c hành lang và nhìn thấy nhiá»u cảnh sát súng lăm lăm trong tay lao ra phÃa cá»a ra vào cá»§a khu xỠán. Chắc Michael Moretti trốn mất rồi, Jennifer sá»±c nghÄ©. Cô bước vá»™i ra ngoài hành lang, khung cảnh ở đó cá»±c kỳ há»—n loạn. Má»i ngưá»i chạy Ä‘i chạy lại rối rÃt, quát tháo, ra lệnh giữa tiếng ồn cá»§a chuông báo động. LÃnh gác chặn hết các cá»a ra. Các phóng viên Ä‘ang gá»i Ä‘iện vá» tòa báo cÅ©ng ùa ra hành lang để xem Ä‘iá»u gì đã xảy ra. Jennifer nhìn thấy chưởng lý Robert Di Silva ở phÃa cuối căn phòng. Ông ta Ä‘ang giáºn dữ ra lệnh cho má»™t toán cảnh sát, mặt ông trông tái nhợt. 
Trá»i đất! Jennifer nghÄ©, ông ta chắc sắp bị Ä‘au tim. Cô xô đẩy đám đông để Ä‘i vá» phÃa ông ta, hy vá»ng có thể giúp ông phần nào. Khi cô đến gần, má»™t viên cảnh sát canh giữ Camillo Stela nhìn lên và trông thấy cô. Anh ta chỉ tay vá» phÃa cô và chỉ năm giây sau Jennifer Parker thấy mình bị giữ lại, trói giáºt cánh khuá»·u và bị tuyên bố bắt giữ. 
* * * * * 
Có bốn ngưá»i trong phòng cá»§a chánh án Lawrence Waldman: Chánh án Waldman, chưởng lý Robert Di Silva, Thomas Colfax và Jennifer. 
“Cô có quyá»n yêu cầu má»™t luáºt sư hiện diện ở đây trước khi cô tuyên bố bất cứ Ä‘iá»u gìâ€, Chánh án Waldman thông báo cho Jennifer “và cô có quyá»n không trả lá»i nếu cô...†
“Tôi không cần luáºt sư, thưa ngài. Tôi có thể giải thÃch những gì đã xảy raâ€. 
Robert Di Silva ghé sát Jennifer đến ná»—i cô có thể thấy rõ mạch máu ở thái dương ông ta Ä‘ang Ä‘áºp mạnh: “Ai đã đưa tiá»n cho cô để cô đưa cái bá»c đó cho Camillo Stela?†
â€œÄÆ°a tiá»n cho tôi? Làm gì có ai đưa tiá»n cho tôiâ€. Giá»ng Jennifer run lên vì phẫn uất. 
Di Silva nhặt chiếc phong bì to trên bàn cá»§a chánh án Waldman: “Không ai đưa tiá»n cho cô. Cô chỉ đến chá»— nhân chứng cá»§a tôi và đưa cho anh ta cái này sao?†Ông ta rÅ© mạnh chiếc phong bì và xác má»™t con chim hoàng yến rÆ¡i xuống bàn. Nó đã bị bẻ gãy cổ. 
Jennifer nhìn chằm chằm vào con chim chết, hoảng sợ: “Tôi... má»™t ngưá»i cá»§a ngài đã đưa nó cho tôiâ€. 
“Ngưá»i nào cá»§a tôi?†
“Tôi... tôi không biếtâ€. 
“Thế mà cô lại biết rằng đó là ngưá»i cá»§a tôiâ€. - Giá»ng ông ta đầy vẻ hoài nghi. 
“Vâng. Tôi thấy anh ta nói chuyện vá»›i ngài rồi sau đó anh ta đến chá»— tôi và đưa tôi chiếc phong bì. Anh ta nói rằng ngài muốn tôi đưa nó cho ông Stela. Anh ta tháºm chà còn biết cả tên tôi nữaâ€. 
“Tôi cuá»™c là hắn biết. Hắn đã trả cô bao nhiêu tiá»n?†
Tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Jennifer nghĩ. Mình sẽ tỉnh lại ngay bây giỠvà lúc đó sẽ là 6 giỠsáng. Mình sẽ mặc quần áo và đến tuyên thệ ở phòng nhân viên của chưởng lý. 
“Bao nhiêu?†Di Silva quát lên. CÆ¡n giáºn dữ cá»§a ông ta mạnh đến mức làm cho Jennifer đứng báºt dáºy. 
“Ngài buộc tội tôi vỠviệc...†
“Buá»™c tá»™i cô àâ€. Robert Di Silva nắm chặt bàn tay “Thưa cô, tôi chưa làm việc đó đâu. Nhưng đến khi cô ra tù, cô sẽ quá già để có thể tiêu xài số tiá»n đó!†
“Không có tiá»n nong gì cảâ€. Jennifer nhìn ông ta má»™t cách thách thức. 
Thomas Colfax vẫn ngồi yên từ nãy đến giá», chăm chú theo dõi câu chuyện. Bất chợt ông ta nói xen vào: “Xin lá»—i, thưa ngài chánh án, nhưng tôi e rằng chúng ta sẽ không Ä‘i đến đâu cả nếu cứ tiếp tục theo kiểu nàyâ€. 
“Tôi đồng ýâ€, - chánh án Waldman đáp. Ông ta quay sang chưởng lý. “Anh Ä‘ang ở đâu váºy, Bobby? Stela có còn sẵn sàng ra đối chứng nữa không?†
“Äối chứng gì nữa? Hắn ta sợ phát rồ lên rồi. Hắn không còn dám ra làm chứng nữa đâuâ€. 
Thomas Colfax nói má»™t cách trôi chảy: “Nếu tôi không thể đối chất nhân chứng chÃnh cá»§a bên nguyên, thưa ngài chánh án, tôi sẽ phải yêu cầu xóa bá» phiên tòaâ€. 
Má»i ngưá»i trong căn phòng Ä‘á»u hiểu Ä‘iá»u đó có nghÄ©a như thế nào: Michael Moretti sẽ ra khá»i phòng xỠán vá»›i tư cách má»™t ngưá»i tá»± do. 
Chánh án Waldman nhìn qua chưởng lý: “Anh có nói cho nhân chứng của mình là hắn sẽ bị xỠthêm vì tội không tuân lệnh tòa không?†
“Tôi đã nói rồi. Nhưng Stela sợ bá»n chúng hÆ¡n là sợ chúng taâ€. Ông căm phẫn nhìn sang Jennifer. “Hắn ta không tin rằng chúng ta có thể bảo vệ được hắn nữaâ€. 
Chánh án Waldman nói cháºm rãi: “Nếu váºy tôi sợ rằng tòa không có cách nào khác là phải làm theo yêu cầu cá»§a luáºt sư cá»§a bị cáo, và tuyên bố xóa bá» phiên tòaâ€. 
Robert Di Silva đứng đó, lắng nghe ngưá»i ta nói vá» thất bại cá»§a mình. Không có Stela, ông ta không thể buá»™c tá»™i được. Michael Moretti bây giỠđã ở ngoài vòng kiểm soát cá»§a ông ta, nhưng Jennifer Parker thì chưa. Ông ta sẽ bắt cô phải trả giá vá» việc cô đã làm. 
Chánh án Waldman nói: “Tôi sẽ ra lệnh thả bị cáo và há»§y bá» phiên tòaâ€. 
Thomas Colfax đứng dáºy: “Cám Æ¡n ngài chánh ánâ€. Không có dấu hiệu đắc thắng nào trên khuôn mặt ông. 
“Nếu không còn việc gì nữa...†Chánh án Waldman tiếp tục. 
“Còn má»™t việc nữaâ€, Robert Di Silva nói và quay sang Jennifer Parker. “Tôi muốn buá»™c tá»™i cô ta vá» việc ngăn cản thá»±c hiện công lý, Ä‘e dá»a nhân chứng trong má»™t vụ án quan trá»ng, vá» việc nháºn hối lá»™, vá»...†Ông ta nghẹn giá»ng vì giáºn dữ. 
Jennifer tức giáºn Ä‘áºp lại: “Ông không thể chứng minh cho bất kỳ má»™t lá»i buá»™c tá»™i nào cá»§a ông, đơn giản vì chúng không đúng sá»± tháºt. Tôi... tôi có thể có tá»™i là đã tá» ra ngu ngốc, nhưng đó là tất cả tá»™i lá»—i cá»§a tôi. Không ai đút lót tôi để làm việc gì cả. Tôi đã cho rằng tôi cần chuyển má»™t gói đồ há»™ ôngâ€. 
Chánh án Waldman nhìn Jennifer và nói: “Dù động cÆ¡ là thế nào Ä‘i chăng nữa, háºu quả là hết sức nghiêm trá»ng. Tôi sẽ yêu cầu Ủy ban kiểm tra tư cách luáºt gia Ä‘iá»u tra vụ này và nếu Ủy ban đó thấy đủ chứng cứ, há» sẽ tước quyá»n hành nghá» luáºt sư cá»§a côâ€. 
Jennifer thấy tim mình đau nhói : 
“Thưa ngài chánh án tôi...†
“Chúng ta hãy kết thúc ở đây, cô Parkerâ€. 
Jennifer đứng lặng đi một lát, nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt đầy ác cảm quanh cô. Cô không còn có thể nói thêm gì nữa. 
Xác con hoàng yến trên bàn đã nói lên tất cả má»i Ä‘iá»u. 
 
Xem tiếp chương 3
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Memory; 11-08-2008 at 08:37 PM.
					
					
						Lý do: Hệ thống tự ghép bài chống spam
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				11-08-2008, 08:39 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
  
 
Jennifer Parker không chỉ xuất hiện trên tin tức buổi tối. Cô chÃnh là toàn bá»™ tin tức. Câu chuyện cô chuyển má»™t con hoàng yến chết cho nhân chứng chÃnh cá»§a chưởng lý có sức hấp dẫn không ai cưỡng lại được. Tất cả các kênh vô tuyến Ä‘á»u đưa hình ảnh Jennifer rá»i khá»i căn phòng cá»§a chánh án Waldrnan, khó khăn lách ra khá»i đám phóng viên và dân chúng vây lấy cô. 
Jennifer không thể tưởng tượng được sá»± chú ý đáng sợ cá»§a dư luáºn đối vá»›i mình. Há» vây quanh cô tứ phÃa: Phóng viên cá»§a tivi, đài phát thanh và các nhà báo. Cô chỉ mong thoát khá»i há» càng nhanh càng tốt, nhưng lòng tá»± trá»ng buá»™c cô phải dừng lại. 
“Ai đã đưa cho cô con hoàng yến, cô Parker?†
“Cô đã gặp Michael Moretti bao giỠchưa?†
“Cô có biết rằng Di Silva định dùng vụ án này để lá»t vào văn phòng thống đốc bang không?†
“Chưởng lý nói ông ta sẽ làm cho cô mất việc. Cô có chống lạì việc đó không?†Äối vá»›i từng câu há»i, Jennifer chỉ mÃm môi trả lá»i ngắn gá»n: “Tôi không có ý kiến gì hếtâ€. 
Trên chương trình tin tức buổi tối cá»§a hãng CBS ngưá»i ta gá»i cô là “Parker Ä‘i sai đưá»ngâ€. Má»™t phát thanh viên vô tuyến cá»§a hãng ABC đặt cho cô cái tên “chú hoàng yếnâ€. Trên kênh cá»§a hãng NBC, má»™t nhà bình luáºn thể thao so sánh cô vá»›i Roy Riegels, má»™t cầu thá»§ bóng đá đưa bóng vào lưới nhà từ cá»± li rất gần gôn. 
* * * * * 
Tại má»™t khách sạn thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a Michael Moretti, có má»™t bữa tiệc Ä‘ang diá»…n ra. Có hÆ¡n má»™t chục ngưá»i trong phòng uống rượu và cưá»i nói ồn ào. 
Michael Moretti ngồi trầm ngâm một mình trước quầy rượu chăm chú theo dõi Jennifer Parker trên tivi. Anh ta nâng chén rượu lên chào cô và uống cạn. 
Luáºt sư khắp nÆ¡i bàn tán vá» trưá»ng hợp Jennifer Parker. Má»™t ná»a trong số há» tin rằng cô ta đã bị mafia mua chuá»™c, ná»a khác nghÄ© rằng cô ta đã bị lừa vì quá ngây thÆ¡. Tuy nhiên, dù ở phÃa nào Ä‘i nữa há» Ä‘á»u nhất trà má»™t Ä‘iểm: sá»± nghiệp ngắn ngá»§i cá»§a Jennifer Parker vá»›i tư cách là má»™t luáºt gia đã chấm dứt. 
Cô mới chỉ hành nghỠcó đúng 4 giỠđồng hồ. 
Cô sinh ra ở Kelso, bang Washington, má»™t thị trấn nhỠđược xây dá»±ng vào năm 1947. Ngưá»i láºp nên thị trấn này, má»™t nhà buôn gá»— ngưá»i Scotland, đã dùng tên cá»§a quê mình để dặt cho thị trấn. 
Cha cá»§a Jennifer là má»™t luáºt sư. Äầu tiên ông làm việc cho các công ty gá»—, sau đó cho các công nhân ở xưởng cưa. Những ký ức vá» thá»i thÆ¡ ấu cá»§a Jennifer tràn đầy ká»· niệm vui vẻ. 
Bang Washington là má»™t nÆ¡i đẹp như tranh đối vá»›i cô bé, có những dãy núi kỳ thú, nÆ¡i trượt tuyết và các công viên quốc gia. Cô được trượt tuyết, bÆ¡i thuyá»n và khi lá»›n lên chút nữa được leo núi. Jennifer há»c leo núi ở đỉnh Rainier và trượt tuyết ở Timberline vá»›i cha cô. 
Cha Jennifer luôn dành thá»i gian để chÆ¡i vá»›i cô. Trong khi đó mẹ cô, má»™t ngưá»i đàn bà đẹp và luôn báºn rá»™n, rất Ãt khi có mặt ở nhà. Jennifer rất yêu cha. Ông Abner Parker là má»™t ngưá»i có dòng máu pha trá»™n giữa Anh, Irland và Scotland. Ông ngưá»i tầm thước, tóc Ä‘en và mắt xanh lá cây, má»™t ngưá»i cá»±c kỳ tốt bụng và công bằng. Ông không quan tâm tá»›i tiá»n bạc mà quan tâm đến con ngưá»i.. Ông thưá»ng ngồi nói chuyện vá»›i Jennifer hàng tiếng đồng hồ vá» các vụ kiện mà ông xét xá» và những vấn đỠmà má»i ngưá»i Ä‘á»u trình bày vá»›i ông, tại văn phòng luáºt sư khiêm tốn và bé nhá». Mãi vá» sau, Jennifer vẫn không biết rằng ông nói chuyện vá»›i cô, vì ông không còn ai khác để chia sẻ những tình cảm cá»§a mình. Sau giá» há»c Jennifer thưá»ng chạy vá»™i đến tòa án để xem cha mình làm việc. Nếu tòa án không có vụ xá» kiện nào, cô thưá»ng Ä‘i xem văn phòng cá»§a cha, nghe ông tranh luáºn vá»›i các khách hàng cá»§a mình vá» các vụ kiện. Má»i ngưá»i coi việc Jennifer sẽ há»c ở trưá»ng luáºt là Ä‘iá»u đương nhiên. 
Năm Jennifer 15 tuổi, cô bắt đầu làm việc cho cha vào kỳ nghỉ hè. Vào lứa tuổi khi các cô gái khác còn mải mê hẹn hò với bạn trai, Jennifer đã vùi đầu vào nghìên cứu các vụ kiện và chúc thư. 
Các chàng trai rất thÃch cô, nhưng Jennifer Ãt khi Ä‘i chÆ¡i vá»›i há». Khi cha cô thắc mắc Ä‘iá»u đó, cô trả lá»i: “Tất cả bá»n há» Ä‘á»u còn quá trẻ, ba ạâ€. Cô biết rằng má»™t ngày kia cô sẽ lấy má»™t luáºt sư giống như cha cô. 
Äúng vào ngày sinh nháºt thứ mưá»i sáu cá»§a Jennifer, mẹ cô bá» nhà ra Ä‘i cùng vá»›i cáºu con trai 18 tuổi cá»§a nhà láng giá»ng, và cha Jennifer chết dần từ dạo đó. Bẩy năm sau trái tim ông má»›i ngừng Ä‘áºp, nhưng ông đã chết từ khi ông nghe tin vá» vợ mình. Cả thị trấn biết việc đó và há» rất thông cảm vá»›i ông. Äiá»u này lại làm cho ông càng Ä‘au buồn, vì Abner Parker là má»™t ngưá»i đàn ông giầu lòng tá»± trá»ng. Ông quay ra rượu chè. Jennifer làm má»i Ä‘iá»u cố thể để an á»§i ông, nhưng cÅ©ng chẳng có Ãch gì. Má»i cái không thể trở lại như cÅ© được nữa. 
Năm sau, Jennifer đến tuổi vào đại há»c nhưng cô muốn ở nhà vá»›i cha. Tất nhiên cha cô không đồng ý. 
“Chúng ta sẽ thành đồng nghiệp, Jennifer ạâ€. - Ông bảo cô - “Hãy há»c nhanh lên để lấy bằng con ạâ€. 
* * * * * 
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, cô đăng ký há»c luáºt tại trưá»ng tổng hợp Washington ở thành phố Seattle. 
Trong năm thứ nhất, khi các bạn cùng lá»›p bù đầu vá»›i những hợp đồng, chúc thư, bất động sản và các thá»§ tục kiện tụng cá»§a luáºt hình sá»±, thì Jennifer cảm thấy tá»± nhiên như ở nhà. Cô sống trong khu ná»™i trú trưá»ng và làm cho thư viện luáºt cá»§a trưá»ng. 
Jennifer yêu thÃch Seattle. Vào chá»§ nháºt, cô thưá»ng cùng vá»›i má»™t sinh viên Ấn Äá»™ tên là Ammini William và má»™t cô gái Irland to xương vá»›i tên gá»i Josephine Collins, Ä‘i bÆ¡i thuyá»n trên hồ xanh ở trung tâm thành phố, hoặc tham gia vào các cuá»™c Ä‘ua giành cúp vàng trên hồ Washington. 
Có rất nhiá»u câu lạc bá»™ nhạc jazz hay ở Seattle và Jennifer thÃch nhất câu lạc bá»™ Poop Deck, ở đó ngưá»i ta ngồi trên những thùng gá»— thay cho bàn ghế. 
Vào buổi chiá»u Jennifer, Ammini và Josephine thưá»ng gặp nhau ở quán Hastv Tasty, nÆ¡i có món khoai tây rán ngon nhất thế giá»›i. 
Có hai chàng trai theo Ä‘uổi Jennifer. Má»™t sinh viên trưá»ng y: trẻ, đẹp trai tên là Noal Larkin và má»™t sinh viên luáºt tên là Ben Munro. Thỉnh thoảng Jennifer cÅ©ng Ä‘i chÆ¡i vá»›i há», nhưng cô quá báºn để có thá»i giá» nghÄ© tá»›i má»™t chuyện tình nghiêm chỉnh. 
Mùa hè nào, Jennifer cÅ©ng vá» nhà thăm cha. Ông đã thay đổi rất nhiá»u. Ông không bao giá» say nhưng cÅ©ng chẳng có lúc nào tỉnh táo cả. Ông đã ẩn vào má»™t pháo đài tình cảm và không ai có thể hiểu được ông nữa. 
Ông mất vào lúc Jennifer Ä‘ang há»c năm cuối ở trưá»ng luáºt. Má»i ngưá»i vẫn nhá»› đến ông và có gần má»™t trăm ngưá»i tham dá»± đám tang Abner Parker, những ngưá»i mà lúc sinh thá»i ông đã giúp đỡ, khuyên bảo và kết bạn. Jennifer không chỉ mất Ä‘i má»™t ngưá»i cha. Cô còn mất cả má»™t ngưá»i thầy và má»™t ngưá»i bảo trợ nữa. 
* * * * * 
Sau đám tang, Jennifer trở lại Seattle để há»c nốt năm cuối. Cha cô chỉ để lại cho cô gần 1000 đôla và cô phải quyết định sẽ làm gì trong tương lai. Cô biết rằng mình sẽ không thể hành nghá» luáºt sư ở Kelso, vì ở đó ngưá»i ta vẫn coi cô là má»™t cô bé đáng thương có ngưá»i mẹ bá» nhà theo trai. 
Do tốt nghiệp vá»›i kết quả cao, Jennifer đã được hàng chục hãng luáºt hàng đầu trong cả nước phá»ng vấn và cô nháºn được má»™t số lá»i má»i đến làm việc. Warren Oakes, giáo sư vá» luáºt hình sá»± cá»§a trưá»ng bảo cô: “Äó quả là má»™t cống váºt tháºt sá»±, cô gái trẻ ạ. Thưá»ng thì má»™t phụ nữ rất khó có thể tìm được chá»— làm việc trong má»™t công ty luáºt có uy tÃnâ€. 
Khó khăn của Jennifer lúc này là cô không có một chỗ trú chân ổn định. Cô cũng chưa rõ mình sẽ sống ở đâu. 
Ngay trước khi cô tốt nghiệp, tình cá» khó khăn ấy đã được giải quyết. Giáo sư Oakes yêu cầu cô gặp ông sau giá» há»c. 
“Tôi vừa nháºn được má»™t lá thư từ văn phòng chưởng lý quáºn Manhattan. Ông ta yêu cầu tôi giá»›i thiệu má»™t há»c sinh xuất sắc nhất vá» làm trợ lý. Cô có thÃch làm ở đó không?†
Làm việc ở New York? Jennifer quá vui sướng và câu trả lá»i hầu như được báºt ra ngay tức khắc: “Có ạ, thưa thầy!†
Cô bay đến New York để dá»± kỳ thi sát hạch và trở lại Kelso để đóng cá»a văn phòng luáºt cá»§a cha cô. Äây là má»™t công việc vừa cay đắng vừa ngá»t ngào, tràn đầy những ká»· niệm cá»§a quá khứ, và Jennifer có cảm giác rằng cô đã lá»›n lên ở trong chÃnh văn phòng này. 
Cô kiếm việc làm ở thư viện luáºt cá»§a trưá»ng tổng hợp để sống qua ngày, trong khi chỠđợi kết quả cá»§a cuá»™c thi sát hạch ở New York. 
“Äó là má»™t trong những kỳ thi khó nhất trong cả nước đấy!†- Giáo sư Oakes nhắc nhở cô. 
Nhưng Jennifer biết rằng mình sẽ đỗ. 
CÅ©ng ngày hôm đó, cô nháºn được thông báo vá» việc đã đỗ kỳ thi sát hạch và má»™t giấy má»i đến làm việc cá»§a văn phòng chưởng lý ở New York. 
Một tuần sau đó, Jennifer đến New York. 
* * * * * 
Cô thuê má»™t căn há»™ nhỠở cuối đại lá»™ số Ba. Căn há»™ này năm ở tầng tư cá»§a má»™t tòa nhà không có lò sưởi. Táºp thể dục sẽ có lợi cho sức khá»e cá»§a mình, Jennifer tá»± nhá»§. Căn há»™ này có má»™t phòng ngá»§ bé xÃu, trong đó có má»™t chiếc Ä‘i văng có thể biến thành giưá»ng ngá»§, má»™t buồng tắm nhá» có cá»a sổ được chốt chặt. Äồ đạc trong phòng cá»±c kỳ tồi tàn. Không sao, ta sẽ không sống ở đây lâu đâu mà, Jennifer nghÄ©. Ta sẽ chỉ sống ở đây chừng nào ta chưa chứng tỠđược mình là má»™t luáºt sư giá»i. 
* * * * * 
Tất cả những cái đó chỉ là má»™t giấc mÆ¡. Thá»±c tế là cô chỉ ở New York có gần 72 giỠđồng hồ. sau đó cô đã bị Ä‘uổi khá»i đội quân cá»§a chưởng lý và còn bị Ä‘e dá»a tước quyá»n luáºt sư. 
* * * * * 
Jennifer bá» Ä‘á»c báo và tạp chÃ, ngừng xem vô tuyến bởi bất cứ lúc nào đụng đến chúng, cô Ä‘á»u thấy mình trong đó. Cô cảm thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u chú ý đến mình, trên đưá»ng phố, trên ôtô bus và ở ngoài chợ nữa. Cô bắt đầu ở lỳ trong nhà, không trả lá»i Ä‘iện thoại hoặc ra mở cá»a khi có chuông reo. Cô đã định thu dá»n đồ đạc và trở lại bang Washington. Cô còn định tìm việc thuá»™c các lÄ©nh vá»±c khác. Cô đã nghÄ© đến việc tá»± tá». Cô dành hàng tiếng đồng hồ ngồi viết thư cho chưởng lý Robert Di Silva. Má»™t ná»a số thư buá»™c tá»™i ông kém nhạy cảm và thiếu sá»± thông cảm. Má»™t ná»a khác gồm toàn những lá»i xin lá»—i và cầu xin ông cho cô có cÆ¡ há»™i làm lại cuá»™c Ä‘á»i. Kết cục không có bức thư nào được gá»i Ä‘i cả. 
Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Jennifer chìm đắm trong tuyệt vá»ng. Cô không có bạn bè ở New York, không có ai để tâm sá»± cả. Cô tá»± nhốt mình trong phòng suốt ngày và đến khuya má»›i dám Ä‘i ra dạo trên các đưá»ng phố vắng lặng cá»§a thành phố. Những ngôi nhà vắng lặng, chá»§ nhân cá»§a đêm tối, không bao giá» bám lẵng nhẵng theo cô. Có lẽ chúng thấy ná»—i cô đơn và tuyệt vá»ng cá»§a mình trong cặp mắt cô. 
Vừa đi, Jennifer vừa hình dung lại cảnh xỠán với phần kết cục luôn thay đổi. 
Má»™t ngưá»i đàn ông tách khá»i nhóm ngưá»i Ä‘ang vây quanh Di Silva và bước vá»™i đến chá»— cô. Hắn ta mang theo má»™t chiếc phong bì to. 
“Cô là cô Parker?†
“Vâng?†
“Sếp muốn nhá» cô đưa cái này cho Stelaâ€. 
Jenllifer lạnh lùng nhìn hắn ta: “Xin cho tôi xem căn cước của ngài?†
Ngưá»i đàn ông sợ hãi bá» chạy. 
* * * * * 
Má»™t ngưá»i đàn ông tách khá»i nhóm ngưá»i Ä‘ang vây quanh Di Silva và bước vá»™i đến chá»— cô. Hắn ta mang theo má»™t chiếc phong bì to. 
“Cô là cô Parker?†
“Vâng?†
“Sếp muốn nhá» cô đưa cái này cho Stelaâ€. 
Hắn giúi chiếc phong bì vào tay cô. Jennifer mở phong bì và thấy con hoàng yến chết ở trong đó. “Tôi ra lệnh bắt giữ anhâ€. 
* * * * * 
Má»™t ngưá»i đàn ông tách khá»i nhóm ngưá»i Ä‘ang vây quanh Di Silva và bước vá»™i đến chá»— cô. Hắn ta mang theo má»™t chiếc phong bì to. Hắn Ä‘i ngang qua Jennifer tá»›i chá»— má»™t trợ lý trẻ cá»§a chưởng lý. 
“Sếp muốn đưa cái này cho Stelaâ€. 
* * * * * 
Cô có thể tưởng tượng ra những cảnh như váºy bao nhiêu lần cÅ©ng được, nhưng làm như váºy cÅ©ng chẳng thay đổi được gì cả. Má»™t sai lầm ngu ngốc đã làm hại cả Ä‘á»i cô. Nhưng mà ai nói là Ä‘á»i cô coi như bá» Ä‘i nhỉ? Báo chà chăng? Hay là Di Silva? Cô vẫn chưa nghe nói gì vá» việc tước quyá»n hành nghá» cá»§a mình, vì cô vẫn còn là má»™t luáºt sư cÆ¡ mà. Sẽ có những hãng luáºt má»i mình, cô tá»± nhá»§. 
Lòng tràn đầy quyết tâm, Jennifer tìm lại sách các hãng mà cô đã từng tiếp xúc và gá»i Ä‘iện cho há». Không ai trong số ngưá»i mà cô há»i có mặt ở cÆ¡ quan, và há» cÅ©ng không trả lá»i cô sau đó. Phải mất năm ngày như váºy má»›i hiểu rằng mình đã biến ra má»™t con chiên ghẻ cá»§a giá»›i luáºt pháp. Sá»± ồn ã xung quanh vụ án đã dịu Ä‘i nhưng ngưá»i ta vẫn còn nhá»› đến nó. 
Jennifer vẫn tiếp tục gá»i Ä‘iện cho các hãng luáºt, và tâm trạng cá»§a cô chuyển từ thất vá»ng sang phẫn ná»™, khinh bỉ rồi lại trở lại thất vá»ng. Cô thưá»ng tá»± há»i mình sẽ làm việc gì từ nay cho đến cuối Ä‘á»i và má»—i lần như váºy, câu trả lá»i vẫn là: “Tất cả những gì cô muốn làm, Ä‘iá»u duy nhất cô quan tâm, là hành nghá» luáºtâ€: Cô là má»™t luáºt gia mà. Cô nhất định phải tìm cách để làm công việc đó. Cô bắt đầu tá»›i các văn phòng luáºt ở quáºn Manhattan. Khi đến đó, cô không bao giá» báo trước mà chỉ nói tên mình và yêu cầu ngưá»i tiếp khách cho gặp sếp cá»§a văn phòng. Äôi lần cô cÅ©ng được phá»ng vấn, nhưng những lúc đó cô hiểu rằng ngưá»i ta làm như váºy chỉ vì tò mò. Cô là má»™t con quái và há» muốn nhìn táºn mắt xem cô trông như thế nào. Và sau khi phá»ng vấn, ngưá»i ta trả lá»i cô rằng hiện chưa có việc thÃch hợp cho cô. 
Sau sáu tuần, Jennifer hầu như đã hết sạch tiá»n. Cô muốn chuyển sang má»™t căn há»™ khác rẻ hÆ¡n, nhưng không còn căn há»™ nào rẻ hÆ¡n chá»— cô Ä‘ang ở. Cô bắt đầu nhịn ăn sáng, ăn trưa và ăn tối ở má»™t cá»a hiệu tối tăm, thức ăn rất tồi nhưng rẻ tiá»n. 
Sau khi đã liên hệ vá»›i tất cả các hãng luáºt lá»›n mà không xin được việc, Jennifer bắt đầu gá»i Ä‘iện cho các hãng nhá», nhưng ở đó ngưá»i ta cÅ©ng đã biết cô. Há» chỉ gạ gẫm cô chứ không đã động đến chuyện công việc. Cô bắt đầu thấy tuyệt vá»ng. ÄÆ°á»£c rồi, nếu há» không muốn thuê mình, mình sẽ mở má»™t văn phòng riêng. Nhưng vấn đỠlà phải có tiá»n, Ãt nhất là 10 nghìn đôla. Cần phải thuê nhà, Ä‘iện thoại, trả lương ngưá»i thư ký, sách luáºt, bàn ghế, văn phòng phẩm... Thế là cô không còn đủ tiá»n để mua tem thư nữa. 
Cô hy vá»ng sẽ nháºn được chút tiá»n nào đó từ văn phòng chưởng lý, nhưng tất nhiên là hy vá»ng ấy không thể có được. Cô không có cách nào để mở má»™t văn phòng cá»§a riêng mình, dù nó nhá» bé đến đâu chăng nữa. Bây giá» phải tìm ngưá»i cá»™ng sá»± để cùng láºp văn phòng. 
Jennifer mua má»™t tá» Thá»i báo New York và bắt đầu xem xét các quảng cáo tìm việc. Ở gần cuối trang quảng cáo cô thấy dòng chữ: “Cần má»™t cá»™ng sá»± vá» luáºt, văn phòng chung vá»›i hai ngưá»i. Tiá»n thuê vá»›i giá hạâ€. Hai chữ cuối cùng có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối vá»›i Jennifer. Cô láºp tức Ä‘i tầu Ä‘iện ngầm đến địa chỉ ghi trong quảng cáo. 
Äó là má»™t tòa nhà cÅ© kỹ và đổ nát ở cuối đưá»ng Broadway. Văn phòng nằm ở tầng 10 vá»›i tấm biển đỠđã bị long mất mấy chữ : 
 
 
 KENNETH BALLEY  
 Chuyên gia Ä‘iá»u tra  
Dưới đó là dòng chữ : 
 HÃNG THU THẬP ROCKEFELER  
 
 
Jennifer hÃt má»™t hÆ¡i thở tháºt sâu, mở cá»a và bước vào. Cô đã ở trong má»™t căn phòng nhá» không có cá»a sổ. Có ba chiếc bàn sứt sẹo và mấy cái ghế nằm lay lắt trong phòng, trên hai chiếc ghế có hai ngưá»i ngồi. 
Má»™t ngưá»i đàn ông trung niên, đầu hói, ăn mặc lôi thôi, Ä‘ang cắm cúi Ä‘á»c các loại giấy tá» gì đó. PhÃa đối diện là má»™t ngưá»i đàn ông khác, chạc ngoài 30 má»™t chút. Anh ta có bá»™ tóc mầu gạch đỠvà cặp mắt xanh sáng. Da anh ta tái nhợt và lấm tấm tàn hương. Anh ta mặc má»™t chiếc quần bò bó sát ngưá»i, má»™t chiếc áo thể thao và Ä‘i đôi giầy trắng không tất. Anh ta Ä‘ang nói chuyện trong Ä‘iện thoại. 
“Xin đừng lo lắng, bà Desser, tôi đã cho hai nhân viên giá»i nhất cá»§a mình giải quyết vụ việc cá»§a bà. Chúng ta sẽ sá»›m có tin tức vá» chồng bà. Tuy nhiên tôi e rằng chúng tôi cần thêm má»™t số tiá»n nữa để tiến hành công việc... á»’ không, bà đừng gá»i bưu Ä‘iện làm gì. Chiá»u nay tôi có má»™t số công chuyện ở gần chá»— bà ở và tôi sẽ ghé qua đó lấy tiá»nâ€. 
Anh ta đặt ống nghe xuống, ngước lên và thấy Jennifer. 
Láºp tức, anh đứng dáºy, mỉm cưá»i và chìa bàn tay khá»e và rắn chắc cho cô. “Tôi là Kenneth Bailey. Tôi có thể giúp gì được cô trong buổi sáng hôm nay nào?†
Jennifer nhìn quanh căn phá»ng nhá» bé, thiếu không khà và nói má»™t cách thiếu tá»± tin. “Tôi, tôi đã Ä‘á»c quảng cáo cá»§a các anhâ€. 
“Váºy à!†- Cặp mắt xanh cá»§a anh tá» rõ vẻ ngạc nhiên. 
Ngưá»i đàn ông hói lúc này cÅ©ng bắt đầu đầu chăm chú nhìn Jennifer. 
Kenneth Bailey nói: “Äây là Otto Wenzel. Ông ta là ngưá»i cá»§a hãng thu tháºp Rockefellerâ€. 
Jennifer gáºt đầu chào ông này. Sau đó cô quay sang Kenneth Bailey : 
“Còn anh thì là chuyên gia Ä‘iá»u tra phải không?†
“Äúng váºy. Còn cô làm gì?†
“Tôi là luáºt sưâ€. 
Kenneth Bailey hoài nghi nhìn cô “Và cô muốn mở văn phòng ở đây?†
Jennifer nhìn lại căn phòng tồi tàn má»™t lần nữa, mưá»ng tượng cảnh cô ngồi giữa hai ngưá»i đàn ông này. 
“Có lẽ tôi sẽ xem thêm chút nữa†- Cô nói - “Tôi không chắc...†
“Cô chỉ phải trả 90 đôla tiá»n thuê nhà má»™t thángâ€. 
“Tôi có thể mua cả căn nhà này vá»›i giá 90 đôla má»™t tháng - Jennifer trả lá»i, rồi quay ra định bá» Ä‘iâ€. 
“Này, chá» má»™t phút đãâ€. 
Jennifer dừng lại. 
“Thôi, ta thá»a thuáºn 60 đôla má»™t tháng nhé. Khi nào công việc cá»§a cô tiến triển tốt, chúng ta sẽ bàn chuyện tăng tiá»n sauâ€. 
Jennifer biết rằng cô không thể nào tìm được chá»— khác vá»›i khoản tiá»n Ãt á»i như váºy. Tuy nhiên cô vẫn phải đắn Ä‘o má»™t Ä‘iá»u: cô không có đủ 60 đôla. 
“Thôi được tôi đồng ý!†- Jennifer nói. 
“Cô sẽ không phải hối tiếc đâu?†- Kenneth Bailey hứa hẹn - “Khi nào cô muốn dá»n đồ đến đây?†
“Tôi chẳng có đồ đạc gì cảâ€. 
* * * * * 
Kenneth Bailey tá»± mình sÆ¡n hàng chữ trên cá»a : 
 
 
 JENNIFER PARKER  
 Luáºt sư  
 
 
Jennifer ngắm nghÃa tấm biển vá»›i tâm trạng vui buồn lẫn lá»™n. Chưa bao giá», kể cả trong những lúc tuyệt vá»ng nhất, cô lại tưởng tượng rằng tên cá»§a mình được đặt dưới tên cá»§a má»™t thám tá» trẻ và má»™t ngưá»i thu tháºp biển quảng cáo. Nhưng, nhìn tấm biển, cô không khá»i thấy tá»± hào. Cô là má»™t luáºt sư. Tấm biển trên cá»a chứng tá» Ä‘iá»u đó. 
GiỠđây Jennifer đã có văn phòng, Ä‘iá»u duy nhất cô còn thiếu là khách hàng. 
Jennifer ăn uống ngày càng kham khổ. Cô tự nấu bữa sáng, nhịn ăn trưa và ăn tối ở các quán ăn tồi tàn. 
Sáng sáng cô đến văn phòng vào lúc chÃn giá», nhưng cô chẳng có gì làm ngoài việc nghe Ken Bailey và Otto Wenzel nói chuyện Ä‘iện thoại. 
Dưá»ng như công việc cá»§a Ken Bailey chá»§ yếu là tìm trẻ lạc hoặc vợ chồng trốn nhà ra Ä‘i. Lúc đầu, Jennifer cho rằng anh ta là má»™t kẻ lừa đảo hứa hẹn huyên thuyên để lấy những khoản tiá»n lá»›n. Nhưng Jennifer nhanh chóng nháºn ra rằng Ken Bailey làm việc cáºt lá»±c và khá có hiệu quả. Anh ta rất thông minh và nhanh nhẹn. 
Otto Wenzel là má»™t ngưá»i rất khó hiểu. Äiện thoại trên bàn ông ta réo liên tục. Ông ta thưá»ng nhấc ống nghe lên nói lúng búng mấy câu, ghi vài chữ lên giấy rồi sau đó biến Ä‘i đâu hàng giỠđồng hồ. 
“Oscar làm công việc báo cáoâ€, - Má»™t hôm Ken Bailey giải thÃch cho Jennifer. 
“Báo cáo gì cơ?†
“À. Các công ty sỠdụng ông ta để lấy lại ôtô, máy vô tuyến, máy giặt, v.v...†- Anh ta tò mò nhìn Jennifer - “Cô không có khách hàng nào à?†
“Tôi sắp có việc phải làm†- Jennifer nói lảng. 
Anh ta gáºt đầu. “Äừng để chuyện đó làm cô thất vá»ng. Ai cÅ©ng có thể mắc sai lầmâ€. 
Jennifer cảm thấy nóng mặt. Thì ra ngưá»i này cÅ©ng biết cô. 
Ken Bailey lấy ra má»™t chiếc bánh sandwich nhân thịt bò. “Cô có thÃch ăn má»™t chút không?†
Chiếc bánh trông tháºt ngon lành nhưng Jennifer cương quyết từ chối. “Cám Æ¡n,tôi không ăn trưaâ€. 
“Váºy àâ€. 
Cô nhìn anh ta ăn bánh má»™t cách ngon lành. Nhìn vẻ mặt cô, Ken Bailey há»i lại “Có tháºt cô không muốn thá» má»™t chút không?†
“Không, cám Æ¡n. Tôi có hẹn rồiâ€. 
Ken Bailey nhìn theo Jennifer Ä‘ang bước ra khá»i phòng, khuôn mặt anh có vẻ tư lá»±. Anh thưá»ng tá»± hào vá» khả năng đánh giá tÃnh cách cá»§a má»i ngưá»i, nhưng Jennifer Parker đã làm anh lúng túng. Qua báo chà và tivi anh chắc rằng ngưá»i ta đã trả tiá»n cho cô gái này để cô phá vụ án xét xá» Michael Moretti. Sau khi gặp Jennifer anh bắt đầu nghi ngá» chuyện đó. Anh đã lấy vợ má»™t lần và chịu nhiá»u Ä‘au khổ trong cuá»™c sống gia đình, từ đó anh luôn đánh giá thấp phụ nữ. Nhưng có Ä‘iá»u gì đó mách bảo anh rằng đây là má»™t trưá»ng hợp đặc biệt. Cô tháºt là xinh đẹp, sáng sá»§a và rất tá»± trá»ng. Chúa Æ¡i! Anh tá»± nhá»§. Äừng có mà ngu ngốc. Mình chịu khổ má»™t lần đã là quá đủ rồi. 
Jennifer nghÄ©: Hãy đưa cho tôi những ngưá»i dân nghèo khổ, mệt má»i muốn hÃt thở tá»± do, những ngưá»i không nhà cá»a, tiá»n bạc. Tháºt đáng ná»±c cưá»i. Ở New York này, không ai quan tâm tá»›i việc ta sống hay chết. Äừng có tá»± thương thân nữa. Jennifer tá»± nhá»§. Nhưng làm như thế đâu dá»…. Cô chỉ còn có 18 đôla, hạn trả tiá»n thuê nhà đã đến và cô cÅ©ng chưa trả tiá»n thuê văn phòng. Cô không còn đủ tiá»n để ở lại New York lâu hÆ¡n nữa và cô cÅ©ng không đủ tiá»n để rá»i New York. 
Jennifer đã xem hết cuốn danh bạ Ä‘iện thoại, gá»i Ä‘iện cho các văn phòng luáºt theo thứ tá»± chữ cái, cố kiếm má»™t công việc. Cô gá»i Ä‘iện từ buồng Ä‘iện thoại dưới nhà vì không muốn Ken Bailey và Otto Wenzel nghe những câu chuyện cá»§a mình. Kết quả luôn giống nhau. Không hãng nào muốn thuê cô cả. Có lẽ đành quay vá» Kelso để kiếm má»™t công việc gì đó, chẳng hạn như cố vấn luáºt pháp hoặc làm thư ký cho ai đó trong số bạn bè cá»§a cha cô. Nếu còn sống chắc cha cô sẽ bất bình lắm. Äó quả là má»™t thất bại cay đắng nhưng cô không còn sá»± lá»±a chá»n nào khác. Cô sẽ trở vá» nhà như má»™t kẻ chiến bại. Vấn đỠbây giá» là phải lo tiá»n tàu xe. Cô lướt qua tá» Bưu Ä‘iện New York ra buổi chiá»u và thấy có mục quảng cáo tìm ngưá»i chung tiá»n thuê xe Ä‘i Seattle. Có cả số Ä‘iện thoại và Jennifer đã gá»i theo số đó. Không có ai trả lá»i. Cô định gá»i lại vào sáng hôm sau. 
Ngày hôm sau, Jennifer đến văn phòng lần cuối cùng. Otto Ä‘i vắng, nhưng Ken Bailey vẫn ngồi trá»±c Ä‘iện thoại như thưá»ng lệ. 
“Tôi đã tìm thấy vợ ngàiâ€, - anh nói - “Vấn đỠkhó khăn là bà ấy không muốn vá» nhà... Vâng tôi biết. Ai mà có thể hiểu hết được đàn bà kia chứ. ÄÆ°á»£c rồi. Tôi sẽ nói cho ngài biết bà ấy Ä‘ang ở đâu và ngài có thể thá» dá»— bà ta quay vá» nhà xem saoâ€. Anh nói tên má»™t khách sạn ở ngoại thành, rồi đặt máy xuống, quay sang Jennifer: 
“Sáng nay cô Ä‘i làm muá»™n rồiâ€. 
“Ông Bailey, tôi có lẽ phải rá»i đây thôi. Khi nào có, tôi sẽ gá»i trả ông tiá»n thuê nhà mà tôi còn nợ ông ngay láºp tứcâ€. 
Ken Bailey ngả ngưá»i vào ghế và chăm chú nhìn Jennifer. Cái nhìn cá»§a anh làm cô lúng túng. 
“Váºy có được không?†Cô há»i. 
“Cô quay lại bang Washington à?†
Jennifer gáºt đầu. 
Ken Bailey cháºm rãi nói: “Trước khi Ä‘i, cô có thể giúp tôi má»™t việc nhá» này được không? Má»™t ngưá»i bạn luáºt sư cứ khẩn khoản nhá» tôi đưa trát hầu tòa há»™ anh ta, mà tôi thì quá báºn rồi. Anh ta chi mưá»i hai đôla rưỡi cho má»—i trát hầu tòa cùng chi phà đi lại. Cô giúp tôi chứ?†
Má»™t tiếng sau Jennifer đã có mặt ở văn phòng cá»§a hãng luáºt “Peabody và Peabodyâ€. - Äó chÃnh là nÆ¡i mà cô từng nghÄ© là sẽ làm việc ở đó. Cô được đưa tá»›i má»™t căn phòng nhỠở cuối tòa nhà, ở đó má»™t cô thư ký mệt má»i đưa cho cô má»™t táºp trát hầu tòa. 
“Cô cầm lấy này. Và nhá»› ghi lại quãng đưá»ng phải Ä‘i cô có ô tô chứ?†
“Không. Tôi e rằng...†
â€œÄÆ°á»£c rồi, nếu cô Ä‘i tàu Ä‘iện ngầm hãy ghi lại giá vé nhéâ€. 
“Vângâ€. 
Cả ngày hôm đó Jennifer Ä‘i đưa trát hầu tòa ở các vùng Bronx Brooklyn và Queens dưới trá»i mưa tầm tã. Äến 8 giá» tối hôm đó cô đã kiếm được 50 đôla. Cô trở vá» căn phòng nhá» bé cá»§a mình lạnh cóng và má»i mệt. Nhưng Ãt nhất cô cÅ©ng kiếm được má»™t Ãt tiá»n, khoản đầu tiên kể từ khi cô đến New York. Và ngưá»i thư ký nói vá»›i cô rằng còn vô số trát hầu tòa cần phải gá»i Ä‘i. Äó quả là má»™t công việc nặng nhá»c, phải chạy Ä‘i chạy lại khắp thành phố, và tá»§i nhục nữa. Cô đã bị ngưá»i ta đóng sáºp cá»a trước mặt, bị chá»i rá»§a, Ä‘e dá»a và bị gạ gẫm nữa. Viá»…n cảnh cá»§a má»™t ngày làm việc giống như thế nữa quả là đáng sợ, nhưng dù sao, chừng nào cô còn ở lại New York, cô vẫn có hy vá»ng dù là má»ng manh. 
Jennifer bước vào bồn tắm nước nóng, thả mình trong đó và cảm thấy dá»… chịu khi nước vá»— nhẹ lên da thịt mình. Lúc này cô má»›i thấy mình mệt má»i đến mức nào. Dưá»ng như tất cả các thá»› thịt Ä‘á»u nhức nhối. Cô quyết định phải ăn má»™t bữa tối ngon lành để lấy lại tinh thần. Mình sẽ đến má»™t khách sạn tháºt sá»± vá»›i khăn trải bàn và giấy ăn, Jennifer nghÄ©. Có lẽ ở đó có nhạc nhẹ và mình sẽ uống má»™t cốc rượu vang trắng, và... 
Dòng suy nghĩ của Jennifer bị ngắt quãng bởi tiếng chuông réo. 
Tháºt là lạ. Chưa có ai đến thăm cô kể từ khi cô dá»n tá»›i ở đây hai tháng nay. Có lẽ là bà chá»§ nhà đến há»i tiá»n thuê đã quá hạn trả. Jennifer vẫn nằm yên, hy vá»ng bà ta sẽ bá» Ä‘i. 
Chuông lại réo. Jennifer uể oải bước ra khá»i bồn tắm ấm áp. Cô quấn vá»™i chiếc áo choàng tắm vào ngưá»i và bước ra phÃa cá»a. 
Má»™t giá»ng đàn ông từ bên ngoài nói vá»ng vào : 
“Cô Jennifer Parker phải không?†
“Vâng, tôi đâyâ€. 
“Tôi là Adam Warner, luáºt sưâ€. 
HÆ¡i bối rối, Jennifer mở hé cá»a nhìn ra. Ngưá»i đàn ông đứng trước cá»a trạc 35, 36 tuổi, cao lá»›n, vai rá»™ng và tóc vàng. Ông ta có cặp mắt xanh sẫm trông tháºt hấp dẫn. Bá»™ com-lê cá»§a ông chắc phải đáng giá cả má»™t gia tài. 
“Tôi có thể vào được không?†- Ông há»i. 
Kẻ cướp thì đã không mặc comlê, Ä‘i giày Gucci và Ä‘eo cà vạt lụa. Chúng cÅ©ng không thể có bàn tay đẹp vá»›i những ngón tay dài, má»m mại được. 
“Xin ông chá» cho má»™t látâ€. 
Jennifer mở rá»™ng cánh cá»a. Khi Adam Warner bước vào, Jennifer liếc quanh căn phòng cá»§a mình, và nhìn vẻ mặt cá»§a ông cô thấy xấu hổ. Rõ ràng là ông ta quen vá»›i những thứ tốt hÆ¡n ở đây nhiá»u. 
“Tôi có thể làm gì được cho ngài, ngài Warner?†
Vừa nói dứt lá»i, Jennifer chợt hiểu vì sao ông ở đây và cô thấy tràn đầy phấn khÃch. Có lẽ đây là ngưá»i cá»§a hãng mà cô đã xin việc. Cô tiếc rằng mình đã không ăn mặc cho tá» tế, đầu tóc chưa chải gá»n gàng. 
Adam Warner nói: “Tôi là má»™t thành viên cá»§a Ủy ban ká»· luáºt cá»§a Há»™i luáºt gia New York. Chưởng lý Robert Di Silva và chánh án Lawrence Waldman yêu cầu Ủy ban bắt đầu cho tiến hành thá»§ tục tước quyá»n hành nghá» luáºt sư cá»§a côâ€. 
 
Xem tiếp chương 4
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				11-08-2008, 08:41 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
 
  
 
Văn phòng luáºt cá»§a “Needham, Finch, Pierce và Warner†nằm ở số 30 phố Wall chiếm toàn bá»™ tầng trên cá»§a tòa nhà. Có 125 luáºt sư làm việc trong công ty. toàn bá»™ khu văn phòng toát lên vẻ lịch sá»± trang nhã, phù hÆ¡p vá»›i má»™t tổ chức đại diện cho các ngành công nghiệp lá»›n nhất. 
Adam Warner và Steward Needham Ä‘ang cùng uống chè sáng như thưá»ng lệ. Steward Needham là má»™t ngưá»i đàn ông nhá» nhắn, gá»n gàng trạc ngoài 60 tuổi. Ông để má»™t bá»™ ria được xén tỉa gá»n ghẽ và mặc com-lê cổ áo gi-lê ở bên trong. Trông ông ta có vẻ như thuá»™c vá» má»™t thế hệ cÅ© kỹ, nhưng như các đối thá»§ cá»§a ông đã từng biết. Stewald Needham là má»™t con ngưá»i cá»§a thế ká»· 20 hÆ¡n ai hết: ông ta là má»™t ngưá»i rất có thế lá»±c nhưng tên cá»§a ông chỉ được biết tá»›i trong những giá»›i có liên quan. Ông thÃch đứng ở sau háºu trưá»ng, và sá» dụng ảnh hưởng cá»§a mình tác động tá»›i kết quả cá»§a má»™t đạo luáºt, bổ nhiệm các quan chức cấp cao cá»§a chÃnh phá»§ và ná»n chÃnh trị quốc gia. Ông là má»™t ngưá»i kÃn đáo và rất Ãt nói. 
Adam Warner lấy cháu gái cá»§a Needham, Mary Beth, và là ngưá»i được Needham bảo trợ. Cha Adam là má»™t thượng nghị sÄ© được kÃnh trá»ng, còn bản thân anh là má»™t luáºt sư rất có triển vá»ng. Sau khi tốt nghiệp loại ưu tại trưá»ng luáºt Harvard, anh được rất nhiá»u hãng luáºt nổi tiếng trong nước má»i chào. Anh chá»n hãng “Needham, Finch và Pierce†và bảy năm sau trở thành má»™t cá»™ng sá»± cá»§a há». Adam rất hấp dẫn vá» mặt hình thể và sá»± thông minh tạo thêm má»™t lợi thế nữa cho anh. Tuy nhiên, anh luôn lảng tránh những khách hàng nữ quá Ä‘a tình cá»§a mình. Anh láºp gia đình vá»›i Mary Beth 14 năm nay và không chấp nháºn việc ngoại tình. 
“Thêm má»™t chút trà nữa chứ, Adamâ€. Steward Needham há»i. 
“Thôi, cám Æ¡nâ€. Adam Warner ghét chè và từ tám năm nay sáng nào anh cÅ©ng uống, chỉ vì không muốn làm pháºt lòng đồng sá»± cá»§a mình. Äây là loại chè Needham tá»± pha lấy và rất khó nuốt trôi. 
Steward Needham có hai Ä‘iá»u muốn nói và như thưá»ng lệ, ông ta nói ra Ä‘iá»u dá»… chịu trước: “Tôi vừa gặp mấy ngưá»i bạn tối hôm quaâ€. Mấy ngưá»i bạn có nghÄ©a là má»™t nhóm ngưá»i có quyá»n lá»±c cao nhất ở Mỹ. “Há» Ä‘ang tÃnh đến việc yêu cầu anh ra tranh cá» chức thượng nghị sÄ© đấy, Adamâ€. 
Adam cảm thấy rất phấn khởi. Biết rõ vá» tÃnh cẩn tháºn cá»§a Steward Needham, anh biết rằng đây không phải là má»™t câu chuyện bình thưá»ng, nếu không Need hẳn chưa nói ra vá»™i. 
“Vấn đỠchÃnh là, liệu anh có thÃch Ä‘iá»u đó không? Cuá»™c sống cá»§a anh chắc sẽ thay đổi rất nhiá»u đấyâ€. 
Adam Warner biết rõ Ä‘iá»u đó. Nếu anh thắng cá», anh sẽ phải đến Washington, bá» nghá» luáºt và bắt đầu má»™t cuá»™c sống hoàn toàn má»›i. Anh chắc rằng Mary Beth sẽ rất thÃch Ä‘iá»u đó. Nhưng vá» phần mình Adam vẫn thấy phân vân. Tuy nhiên, anh là má»™t ngưá»i được nuôi nấng để nháºn lấy trách nhiệm, và anh cÅ©ng thấy thÃch thú khi có quyá»n lá»±c. 
“Tôi sẽ rất thÃch, Steward ạâ€. 
Steward Needham gáºt đầu hài lòng: “Tốt. Há» sẽ rất vui đấyâ€. Ông ta rót má»™t chén trà nữa và đỠcáºp đến vấn đỠthứ hai. 
“Có má»™t việc nhá» mà Ủy ban ká»· luáºt cá»§a Há»™i luáºt gia muốn anh giải quyết, Adam. Có lẽ chỉ mất má»™t vài tiếng đồng hồ thôiâ€. 
“Chuyện gì váºy?†
“Äó là vụ án Michael Moretti. Rõ ràng là có ai đó đã mua chuá»™c được má»™t cô trợ lý trẻ cá»§a Bobby Di Silvaâ€. 
“Tôi đã Ä‘á»c vá» vụ án này. Con hoàng yến chết chứ gì!†
“Äúng váºy. Chánh án Waldman và Bobby muốn loại cô ta ra khá»i danh sách những ngưá»i làm nghá» cao quý cá»§a chúng ta. Tôi cÅ©ng muốn váºyâ€. 
“Váºy há» muốn tôi làm gì?†
“Anh chỉ việc kiểm tra, xác nháºn rằng cô gái này đã cư xá» trái vá»›i đạo đức và pháp luáºt, rồi sau đó đỠnghị tiến hành thá»§ tục tước quyá»n luáºt sư cá»§a cô ta. Cô ta sẽ được thông báo lý do, sau đó há» sẽ làm tất cả. Má»™t công việc bình thưá»ng thôiâ€. 
Có cái gì đó làm Adam bối rối. “Tại sao lại là tôi, Steward? Chúng ta có hàng chục luáºt gia trẻ ở đây, há» có thể làm được việc đó quá Ä‘i chứ!†
“Chưởng lý đáng kÃnh cá»§a chúng ta yêu cầu Ä‘Ãch danh anh. Ông ta muốn chắc rằng sẽ không có chuyện gì sai sót. Nhưng cả tôi và anh Ä‘á»u biết†Ông ta nói thêm “Bobby là ngưá»i khó tha thứ cho ngưá»i khác nhất thế giá»›i đấy. Ông ta muốn lá»™t da cô Parker này và đóng Ä‘inh lên tưá»ng phòng làm việc cá»§a ông ta cÆ¡â€. 
Adam Warner ngồi đó suy nghÄ© vá» chương trình báºn rá»™n cá»§a mình. 
“Anh chưa biết bao giá» chúng ta cần có sá»± giúp đỡ cá»§a văn phòng tổng chưởng lý đâu, Adam. Má»i chuyện Ä‘á»u có Ä‘i có lại cả mà. Thôi cứ thế mà làm nhéâ€. 
“Thôi được rồi, Stewardâ€, - Adam đứng dáºy. 
“Anh tháºt không muốn uống thêm Ãt trà nữa à?†
“Thôi, cám Æ¡n. Chè ngon lắmâ€. 
* * * * * 
Khi Adam trở lại văn phòng cá»§a mình, anh gá»i Ä‘iện cho cô thư ký Lucinda, má»™t cô gái da Ä‘en trẻ trung và sáng sá»§a. 
“Cindy, hãy thu tháºp cho tôi tất cả thông tin mà cô có vá» má»™t luáºt sư tên là Jennifer Parkerâ€. 
Cô thư ký báºt cưá»i và nói: “Con hoàng yến chứ gì?†
Ai cũng biết vỠcô ta. 
* * * * * 
Suốt buổi chiá»u hôm đó Adam Warner nghiên cứu biên bản cá»§a vụ án: Nhân dân New York kiện Michael Moretti. Mãi đến ná»a đêm Adam má»›i kết thúc công việc đó. Anh đã bảo Mary Beth Ä‘i dá»± bữa liên hoan tối má»™t mình và ngồi nhà ăn bánh sandwich. Sau khi Ä‘á»c kỹ biên bản anh Ä‘i đến kết luáºn là đáng lẽ Michael Moretti đã bị kết án, nếu số pháºn không can thiệp vào vụ này qua Jennifer Parker. Di Silva đã chuẩn bị rất chu đáo để buá»™c tá»™i hắn. 
Adam giở biên bản của cuộc thẩm vấn diễn ra tại phòng của chánh án Waldman sau đó. 
Di Silva: Cô đã tốt nghiệp đại há»c? 
Parker: Vâng, thưa ngài. 
Di Silva: Cô tốt nghiệp trưá»ng luáºt? 
Parker: Vâng, thưa ngài. 
Di Silva: Và khi có má»™t ngưá»i lạ mặt đưa cho cô má»™t cái gói, bảo cô đưa nó cho nhân chứng chÃnh cá»§a má»™t vụ án giết ngưá»i, cô đã làm theo hắn ta. Cô có thấy là Ä‘iá»u này vượt quá giá»›i hạn cá»§a sá»± ngu xuẩn không? 
Parker: Má»i chuyện không phải như váºy đâu! 
Di Silva: ChÃnh cô đã nói thế cÆ¡ mà. 
Parker: Äiá»u tôi muốn nói là tôi không nghÄ© hắn ta là má»™t ngưá»i lạ. Tôi tưởng đó là má»™t nhân viên cá»§a ngài. 
Di Silva: Äiá»u gì đã làm cô nghÄ© như váºy? 
Parker: Tôi đã nói vá»›i ngài rồi. Tôi thấy hắn nói chuyện vá»›i ngài, sau đó hắn đến chá»— tôi, gá»i tên tôi và nói ngài muốn tôi đưa cái phong bì này cho nhân chứng. Má»i cái diá»…n ra nhanh đến ná»—i... 
Di Silva: Tôi không tin là má»i việc lại diá»…n ra nhanh như váºy. Tôi nghÄ© rằng phải có thá»i gian để chuẩn bị. Phải có thá»i gian để ngưá»i ta bố trà hối lá»™ cô chứ. 
Parker: Äiá»u đó không đúng sá»± thá»±c. Tôi... 
Di Silva: Äiá»u gì không đúng sá»± tháºt. Có phải cô không biết là mình chuyển phong bì cho ai không? 
Parker: Tôi không biết có gì ở trong đó. 
Di Silva: Như thế có nghÄ©a là chúng đã trả tiá»n cho cô? 
Parker: Tôi sẽ không để cho ngài bẻ quẹo lá»i cá»§a tôi đâu. Không có ai trả tiá»n tôi cả. 
Di Silva: Cô làm như váºy vì thiện ý à? 
Parker: Không. Tôi nghĩ là tôi làm theo lệnh của ngài. 
Di Silva: Cô nói rằng ngưá»i đàn ông đó gá»i tên cô? 
Parker: Vâng. 
Di Silva: Làm sao hắn lại biết được tên cô? 
Parker: Tôi không biết. 
Di Silva: Thôi Ä‘i. Cô phải biết chứ. Có lẽ hắn Ä‘oán chăng? Hay có lẽ hắn chỉ nhìn quanh phòng xỠán và thấy cô. Cô có nghÄ© như váºy không? 
Parker: Tôi đã nói với ngài rồi mà. Tôi không biết. 
Di Silva: Cô đã bắt bồ với Michael Moretti bao lâu rồi? 
Parker: Ngài Silva, chúng ta đã nói Ä‘i nói lại chuyện này quá nhiá»u rồi. Ngài đã há»i tôi suốt năm tiếng đồng hồ. Tôi mệt quá rồi. Tôi chẳng có gì để nói thêm nữa. Tôi xin kiếu thôi! 
Di Silva: Nếu cô rá»i khá»i chá»— này, tôi sẽ ra lệnh bắt cô ngay láºp tức, cô Ä‘ang gặp khó khăn lá»›n đấy, cô Parker ạ. Chỉ có má»™t cách duy nhất giúp cô ra khá»i khó khăn này. Hãy nói sá»± thá»±c Ä‘i. 
Parker: Tôi đã nói vá»›i ngài đúng sá»± tháºt. Tôi đã nói tất cả những gì mà tôi biết. 
Di Silva: Cô còn chưa nói ra tên ngưá»i đàn ông đưa cho cô chiếc phong bì. Tôi muốn biết tên hắn và muốn biết hắn đã trả cô bao nhiêu. 
Còn ba mươi trang biên bản nữa. Robert Di Silva đã làm má»i cách để buá»™c Jennifer Parker khai theo ý ông ta. Nhưng cô vẫn khăng khăng nói như cÅ©. Adam đóng táºp biên bản lại và uể oải dụi mắt. Äã gần hai giá» sáng. Ngày mai anh sẽ xá» lý vụ Jennifer Parker. 
* * * * * 
Tháºt đáng ngạc nhiên, vụ Jennifer Parker không dá»… xá» lý như Adam nghÄ©. Là má»™t ngưá»i làm việc có phương pháp, anh bắt đầu bằng việc kiểm tra lại nguồn gốc cá»§a Jennifer Parker. Cô không há» có liên quan gì đến bá»n tá»™i phạm và cÅ©ng chẳng có quan hệ nào vá»›i Michael Moretti. 
Có má»™t việc làm Adam thấy không ổn. Những lá»i tá»± bào chữa cá»§a Jennifer Parker quá nông cạn. Nếu cô làm việc cho Moretti, hắn chắc phải bảo vệ cô bằng cách dá»±ng lên má»™t câu chuyện dá»… tin hÆ¡n. Sá»± thá»±c, lá»i khai cá»§a cô quá ngây thÆ¡ đến mức khó có thể tin được. 
Buổi trưa, Adam nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a chưởng lý : 
“Tình hình thế nào, Adam?†
“Tốt thôi, Robertâ€. 
“Tôi hiểu là anh Ä‘ang làm má»™t công việc khó chịu là giải quyết vụ Jennifer Parkerâ€. 
Adam Warner nhăn mặt. “Äúng là tôi đồng ý sẽ kiến nghị vá» vụ nàyâ€. 
“Tôi muốn tống khứ cô ả này Ä‘i cho khuất mấtâ€. Adam hÆ¡i giáºt mình vì sá»± thù nghịch trong giá»ng cá»§a chưởng lý. 
“Từ từ nào, Robert. Cô ta đã bị tước quyá»n hành nghỠđâu?†
Di Silva cưá»i khúc khÃch. “Tôi nghe nói anh có thể sẽ sá»›m chuyển vá» Washington. Tôi muốn anh biết rằng, anh có thể trông cáºy vào sá»± á»§ng há»™ hoàn toàn cá»§a tôiâ€. 
Sá»± á»§ng há»™ đó sẽ rất đáng kể. Adam biết như váºy. Chưởng lý đã làm việc lâu năm, ông ta biết nhiá»u Ä‘iá»u và ông ta cÅ©ng biết khi nào có thể sá» dụng được vốn hiểu biết đó. 
“Cám Æ¡n, Robert. Tôi rất trân trá»ng Ä‘iá»u đóâ€. 
“Có gì đâu Adam. Tôi chá» tin tức cá»§a anh đấyâ€. 
Tin tức vá» Jennifer Parker. Sá»± có Ä‘i có lại mà Steward Needham đã nhắc đến, và cô gái sẽ được sá» dụng như má»™t con chốt. Adam Walner nhá»› đến câu nói cá»§a Robert Di Silva: “Tôi muốn tống khứ cô ả Ä‘i cho khuất mắtâ€. 
Sau khi Ä‘á»c xong biên bản, Adam nháºn thấy rằng không có chứng cứ tháºt sá»± nào để buá»™c tá»™i Jennifer Parker. Trừ khi cô ta thú nháºn, hoặc có ai đó đưa ra những chứng cá»› má»›i buá»™c tá»™i cô ta, Di Silva không thể đụng đến cô gái này được. Ông ta muốn dá»±a vào Adam để trả thù. 
Từ ngữ trong biên bản tháºt lạnh lùng và rõ ràng, thế nhưng Adam vẫn muốn được nghe giá»ng nói cá»§a Jennifer Parker khi cô bác bá» lá»i buá»™c tá»™i. 
Thá»±c ra cÅ©ng không có gì khó thá»±c hiện mong muốn cá»§a Steward Needham, chánh án Lawrence và Robert Di Silva, nhưng có cái gì đó khiến Adam Warner ngần ngại. Anh mở lại hồ sÆ¡ cá»§a Jennifer Parker, đánh dấu má»™t số chá»— và bắt đầu gá»i Ä‘iện thoại đưá»ng dài. 
Adam đã được giao má»™t trách nhiệm, và anh định thá»±c hiện nó vá»›i hết khả năng cá»§a mình. Anh đã quá quen vá»›i cảnh há»c táºp gian khổ và làm việc vất vả để qua kỳ thi sát hạch, trở thành luáºt sư. Äó quả thá»±c là má»™t phần thưởng mà phải mất nhiá»u năm má»›i giành được, và anh sẽ không tước Ä‘oạt cá»§a ai quyá»n đó, chừng nào anh chưa chắc là Ä‘iá»u đó đúng. 
Sáng hôm sau Adam Warner bay đến Seattle, bang Washington. Anh gặp các giáo sư luáºt cá»§a Jennifer Parker, gặp chá»§ hãng luáºt nÆ¡i Jennifer làm thêm trong hai vụ hè, và má»™t số bạn cùng lá»›p cÅ© cá»§a Jennifer. 
Stewald Needham gá»i Ä‘iện cho Adam khi anh Ä‘ang ở Seattle: “Anh làm gì ở đó đấy, Adam? Anh có biết rằng còn má»™t vụ quan trá»ng mà anh phải giải quyết ở đây không? Vụ Parker chỉ là chuyện vặt thôiâ€. 
“Có má»™t vài vấn đỠmá»›i nảy sinhâ€. - Adam tháºn trá»ng trả lá»i. “Tôi sẽ quay lại trong má»™t vài ngày tá»›i thôi, Steward ạâ€. 
Yên lặng má»™t lát. “Tôi hiểu. Nhưng đừng có để phà thá»i gian vào vụ đó nhéâ€. 
Khi Adam Warner rá»i Seattle, anh cảm thấy mình hiểu Jennifer Parker gần bằng chÃnh bản thân cô ta váºy. Anh đã hình dung được hình ảnh cô trong đầu từ thẻ căn cước, các giáo sư luáºt, chá»§ nhà trá» và các bạn há»c cá»§a cô. Nó hoàn toàn khác vá»›i những Ä‘iá»u mà Robert Di Silva nói vá»›i anh. Trừ khi Jennifer Parker là má»™t diá»…n viên cá»±c kỳ tài giá»i, cô ta không thể tham gia vào má»™t âm mưu để giải thoát má»™t ngưá»i như Michael Moretti. 
GiỠđây, gần hai tuần sau khi anh có cuá»™c trò chuyện vá»›i Steward Needham vào buổi sáng hôm đó, Adam Warner gặp gỡ cô gái mà anh đã tìm hiểu kỹ quá khứ. Adam đã thấy ảnh cá»§a Jennifer trên báo, nhưng anh không ngá» rằng gặp gỡ trá»±c tiếp vá»›i cô và cô lại gây cho anh ấn tượng mạnh mẽ như váºy. Dù trong chiếc áo choàng cÅ©, chưa trang Ä‘iểm, tóc tai còn ướt sau khi tắm, trông cô vẫn đẹp dá»… sợ. 
Adam nói: “Tôi được giao nhiệm vụ Ä‘iá»u tra vá» vai trò cá»§a cô trong vụ án Michael Moretti, thưa cô Parkerâ€. 
“Váºy à?†Jennifer thấy uất háºn trào dâng. Thì ra há» vẫn chưa buông tha cô. Há» sẽ bắt cô phải trả giá suốt cuá»™c Ä‘á»i mình. Cô đã chịu đựng quá đủ rồi. 
Khi Jennifer nói, giá»ng cô run lên vì giáºn dữ: “Tôi không có gì để nói vá»›i ông cả? Ông hãy trở vá» và nói vá»›i há» Ä‘iá»u gì mà ông thÃch. Tôi đã làm má»™t việc ngu xuẩn, nhưng theo tôi được biết chưa có đạo luáºt nào kết tá»™i ngu xuẩn cả. Chưởng lý nghÄ© rằng tôi đã bị muaâ€. Cô vẫy tay má»™t cách khinh bỉ. “Nếu tôi có tiá»n, ông có nghÄ© là tôi sẽ sống ở má»™t nÆ¡i tồi tàn như thế này khôngâ€. Giá»ng cô bắt đầu nghẹn lại. “Tôi - tôi không cần biết ông sẽ làm gì. Tôi chỉ muốn được ở yên má»™t mình. Xin ông hãy Ä‘i choâ€. 
Jennifer quay ngoắt Ä‘i, bước vào buồng tắm và đóng sáºp cá»a lại. Cô đứng bên bồn tắm, hÃt thở tháºt sâu và lau nước mắt. Cô biết rằng mình đã cư xá» tháºt ngu ngốc. Äây là lần thứ hai, cô buồn rầu nghÄ©. Nhẽ ra cô phải cư xá» vá»›i Adam Warner khác hẳn. Cô phải cố giải thÃch chứ không nên tấn công ông ta. Có thể nhá» thế mà cô không bị tước quyá»n luáºt sư. Nhưng cô biết rằng đó chỉ là mong muốn cá»§a mình. Cá» ngưá»i đến phá»ng vấn cô chỉ là má»™t động tác giả. Bước tiếp theo sẽ là gá»i cô ra Ä‘iá»u trần và bá»™ máy pháp luáºt sẽ hoạt động. Má»™t Ủy ban xỠán gồm ba luáºt sư sẽ khuyến nghị vá»›i Há»™i đồng ká»· luáºt, và há»™i đồng này sẽ báo cáo lên Há»™i đồng thống đốc, khuyến nghị này chắc chắn sẽ tước quyá»n hành nghá» cá»§a cô. Cô sẽ không được làm việc ở bang New York nữa. Jennifer cay đắng nghÄ©, dù sao cÅ©ng có mặt tốt ở đây. Mình sẽ được ghi tên trong cuốn sách ká»· lục Guinness như là má»™t luáºt sư có thá»i gian hành nghá» ngắn nhất. 
Cô lại bước vào bồn tắm, nằm dài trong đó để làn nước ấm áp vá»— nhẹ vào ngưá»i, làm dịu ná»—i căng thẳng trong lòng. Vào lúc này cô đã quá mệt để còn có thể quan tâm đến những gì xảy ra đối vá»›i mình. Cô nhắm mắt lại và thả hồn vÆ¡ vẩn. Cô thiếp Ä‘i má»™t lúc cho đến khi chợt cảm thấy lạnh. Cô đã nằm quá lâu trong bồn đến mức nước đã nguá»™i hết. Cô miá»…n cưỡng bước ra ngoài và lấy khăn tắm lau ngưá»i. Chẳng còn thấy đói nữa. Cảnh gặp gỡ vá»›i Adam Warner làm cho cô mất hứng. 
Jennifer chải đầu, lấy kem xoa mặt và quyết định Ä‘i ngá»§ mà không ăn tối nữa. Äến sáng mai cô sẽ gá»i Ä‘iện lại để há»i vá» chuyến Ä‘i Seattle. Cô mở cá»a buồng tắm và bước sang phòng khách. 
Adam Warner vẫn Ä‘ang ngồi trên ghế Ä‘á»c báo. Khi Jennifer bước vào, anh nhìn lên và thấy cô không má»™t mảnh vải trên ngưá»i. 
“Xin lỗi!†Adam nói “Tôi...†
Jennifer khẽ kêu lên vì hoảng sợ và chạy vá»™i vào buồng tắm mặc quần áo. Khi lại bước ra gặp Adam, cô tức giáºn bừng bừng. 
“Cuá»™c thẩm vấn đã hết. Tôi yêu cầu ông Ä‘i ngay choâ€. 
Adam đặt tá» báo xuống và nhẹ nhàng nói: “Cô Parker, cô có cho rằng chúng ta có thể thảo luáºn vấn đỠnày má»™t cách bình tÄ©nh được không?†
“Khôngâ€. CÆ¡n giáºn lại bừng lên trong Jennifer. “Tôi chẳng còn gì để nói vá»›i ông và cái Ủy ban ká»· luáºt chết tiệt cá»§a ông nữa. Tôi đã quá mệt vì cách đối xá» như kiểu tá»™i phạm đối vá»›i tôi rồiâ€. 
“Tôi có nói cô là tá»™i phạm đâu nhỉ?†Adam nhẹ nhàng há»i. 
“Ông chẳng phải vì Ä‘iá»u đó mà ông có mặt ở đây sao?†
“Tôi đã nói vá»›i cô vì sao tôi đến đây. Tôi được trao quyá»n Ä‘iểu tra và khuyến nghị vá» việc có tước quyá»n hành nghá» cá»§a cô hay không. Tôi muốn nghe ý kiến cá»§a côâ€. 
“Váºy à? Thế tôi phải mua anh bằng cách nào bây giá»?†
Adam nghiêm mặt lại. “Tôi xin lá»—i, cô Parkerâ€. Anh đứng dáºy và Ä‘i ra cá»a. 
“Hãy khoanâ€. Adam quay lại. “Tha lá»—i cho tôi†Cô nói “Tôi... dưá»ng như tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u là kẻ thù cá»§a tôì. Tôi xin lá»—iâ€. 
“Lá»i xin lá»—i cá»§a cô được chấp thuáºnâ€. 
Jennifer chợt để ý đến chiếc áo choàng má»ng mình Ä‘ang mặc. “Nếu ông còn muốn há»i tôi, tôi sẽ Ä‘i thay quần áo và chúng ta sẽ nói chuyện tiếpâ€. 
“Hay đấy. Cô đã ăn tối chưa?†
Cô ngáºp ngừng. “Tôi...†
“Tôi biết má»™t tiệm ăn Pháp rất thÃch hợp vá»›i việc thẩm tra đấy!†
* * * * * 
Äó là má»™t tiệm ăn yên tÄ©nh dá»… thương ở phố 56, phÃa đông thành phố. 
“Ãt ngưá»i biết chá»— nàyâ€. Adam Warner nói khi hỠđã yên chá»—. 
“Cá»a hàng này do má»™t cặp vợ chồng trẻ ngưá»i Pháp đã từng làm ở Les Pyrénées mở. Thức ăn ở đây ngon tuyệtâ€. 
Jennifer phải xin lá»—i Adam vì cô chẳng còn phân biệt được mùi vị thức ăn gì nữa. Cô chưa ăn tà gì suốt cả ngày, nhưng vì hồi há»™p cô không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì. Cô cố gắng tá» ra thoải mái nhưng không thể được dù anh ta có tá» vẻ thế nào chăng nữa. ngưá»i đàn ông duyên dáng ngồi trước mặt vẫn là kẻ thù cá»§a cô. Anh ta tháºt hấp dẫn, Jennifer phải thú nháºn Ä‘iá»u đó. Anh luôn vui vẻ và tế nhị: và giá như trong trưá»ng hợp khác Jennier đã có thể hưởng má»™t buổi tối đầy thú vị; nhưng giỠđây, toàn bá»™ tương lai cá»§a Jennifer nằm trong tay con ngưá»i này. Trong vài tiếng đồng hồ nữa hướng Ä‘i cá»§a toàn bá»™ cuá»™c Ä‘á»i cô sẽ được quyết định. Adam hết sức cố gắng làm cho cô thấy tá»± nhiên. 
“Cô đã bao giỠăn kem bá»c Sôcôla chưa?†
“Chưa bao giá»â€. 
Anh cưá»i: “Ngon hÆ¡n châu chấu bá»c sôcôla!†
Anh kể vá» chuyến Ä‘i săn năm ngoái cá»§a mình ở Alaska và bị má»™t con gấu tấn công. Anh kể vỠđủ má»i chuyện nhưng không đá động đến chuyện vì sao há» lại ở đây. 
Câu chuyện cá»§a Adam làm cho Jennifer vui vẻ được má»™t lúc nhưng cuối cùng khi anh nói đến vấn đỠchÃnh, cô lại trở nên căng thẳng. 
Anh đã ăn xong món tráng miệng và nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ há»i cô vài câu và tôi không muốn cô mất vui vá» chuyện đó. ÄÆ°á»£c chứâ€. 
Tá»± nhiên Jennifer thấy nghẹn cả cổ. Cô không chắc là mình có thể nói nên lá»i và đành gáºt đầu. 
“Tôi muốn cô nói lại cho tôi chÃnh xác vá» những Ä‘iá»u đã xảy ra trong tòa án ngày hôm đó. Má»i Ä‘iá»u mà cô nhá»› và cảm thấy. Cứ thong thảâ€. 
Jennifer đã định thách thức anh, định bảo anh hãy làm những gì mà anh thÃch. Nhưng không hiểu vì sao ngồi đối diện vá»›i Adam Warner, lắng nghe giá»ng nói nhá» nhẹ cá»§a anh, sá»± chống đối cá»§a Jennifer biến đâu mất. 
Cô còn nhá»› quá rõ má»i chuyện và má»—i khi nhắc đến cô cảm thấy nhức nhối trong lòng. Cô đã mất hÆ¡n má»™t tháng để cố quên chuyện đó Ä‘i. GiỠđây anh ta lại bắt cô nhắc lại từ đầu. 
Cô thở má»™t hÆ¡i dài ngắt quãng và nói: â€œÄÆ°á»£c rồiâ€. 
Jennifer bắt đầu kể lại các sá»± kiện xảy ra ở tòa án, lúc đầu còn nhát gừng nhưng càng ngày cô càng nói trÆ¡n tru hÆ¡n. Adam lặng lẽ lắng nghe, chăm chú theo dõi cô và không nói má»™t lá»i. 
Khi Jennifer kết thúc, Adam nói: “Ngưá»i đàn ông đưa cho cô chiếc phong bì ấy, hắn có ở trong phòng cá»§a chưởng lý buổi sáng lúc cô tuyên thệ không?†
“Tôi cÅ©ng đã nghÄ© nhiá»u đến chuyện đó. Thành tháºt mà nói, tôi không nhá»› nữa. Có quá nhiá»u ngưá»i ở trong văn phòng ngày hôm đó và tất cả Ä‘á»u là ngưá»i lạ đối vá»›i tôiâ€. 
“Thế cô đã nhìn thấy hắn trước đó ở đâu chưa?†
Jennifer lắc đầu tuyệt vá»ng. “Tôi không thể nhá»› đượcâ€. 
“Cô nói là cô thấy hắn nói chuyện với ông chưởng lý ngay trước khi đến chỗ cô và đưa cho có cái phong bì. Thế cô có thấy ông chưởng lý đưa chiếc phong bì đó cho hắn không?†
“Tôi... không?†
“Cô có thấy hắn thá»±c sá»± nói chuyện vá»›i ông chưởng lý hay hắn chỉ ở trong nhóm ngưá»i xung quanh ông ta?†
Jennifer nhắm mắt lại má»™t giây, cố gắng nhá»› lại lúc đó. “Tôi xin lá»—i. Má»i cái Ä‘á»u rối tung cả lên. Tôi, tôi chẳng biết nữaâ€. 
“Cô có ý kiến gì vỠviệc tại sao hắn lại biết tên cô không?†
“Khôngâ€. 
“Tại sao hắn lại chá»n cô?†
“Äiá»u đó quá dá»…. Chắc hắn biết rằng tôi là má»™t con ngốcâ€. Cô lắc đầu “Tôi xin lá»—i, ông Warner, tôi chẳng biết gì hếtâ€. 
Adam nói: “Vấn để căng thẳng là ở chá»— này. Chưởng lý Di Silva đã săn Ä‘uổi Michael Moretti má»™t thá»i gian dài. Trước khi cô xuất hiện, ông ta đã có đầy đủ chứng cá»› để buá»™c tá»™i hắn. Ông không hài lòng vá»›i cô đâuâ€. 
“Tôi cÅ©ng rất bá»±c mình vá»›i bản thânâ€. Jennifer không thể trách cứ Adam Warner vá» những việc mà anh ta sẽ phải làm. Anh ta chỉ làm việc mình được giao. Há» muốn hại cô và há» sẽ làm được việc đó. Adam không chịu trách nhiệm gì vá»›i cô hết. Anh ta chỉ là công cụ mà há» sá» dụng. 
Tá»± nhiên Jennifer chỉ muốn ngồi má»™t mình. Cô không muốn ai thấy ná»—i tuyệt vá»ng cá»§a mình. 
“Tôi xin lá»—iâ€. Cô nói “Tôi... tôi thấy hÆ¡i mệt. Có lẽ tôi phái vá» nhà thôiâ€. 
Adam nhìn cô chăm chú: “Cô có thấy khá hÆ¡n chút nào không nếu tôi nói cho cô biết, là tôi sẽ khuyến nghị không tước quyá»n hành nghá» cá»§a cô?†
Mấy giây sau, Jennifer má»›i hiểu anh nói gì. Cô nhìn chằm chằm vào anh, không nói nên lá»i. 
“Tháºt váºy sao?†
“Làm luáºt sư là má»™t việc rất quan trá»ng đối vá»›i cô, phải váºy không?†
Jennifer nghÄ© tá»›i cha cô, tá»›i văn phòng luáºt sư bé nhá» cá»§a ông tá»›i những câu chuyện giữa hai cha con. Ôi những năm tháng dài đằng đẵng ở trưá»ng luáºt, hy vá»ng và ước mÆ¡ cá»§a há». 
“Chúng ta sẽ thành đồng nghiệp. Con hãy cố há»c để lấy bằng nhanh lênâ€. 
“Vâng...†Cô thì thào. 
“Nếu cô vượt qua được bước đầu khó khăn, tôi tin rằng cô sẽ trở thành má»™t luáºt sư giá»iâ€. 
Jennifer nở má»™t nụ cưá»i biết Æ¡n: “Cám Æ¡n anh, tôi sẽ cốâ€. 
Mình nhất định sẽ cố, cô tá»± nhá»§. Äúng là cô Ä‘ang phải dùng chung văn phòng vá»›i má»™t tay thám tá» trẻ và má»™t ngưá»i nhặt nhạnh xe cÅ©, nhưng không há» chi. 
Äó là má»™t văn phòng luáºt. Cô là má»™t thành viên cá»§a ngành luáºt và há» sẽ cho phép cô hành nghá». Cô thấy tràn ngáºp vui sướng. Cô nhìn xéo qua Adam và biết rằng suốt Ä‘á»i mình sẽ mang Æ¡n ngưá»i đàn ông này. 
Ngưá»i bồi bàn bắt đầu dá»n bát đĩa, Jennifer cố nói nhưng cổ cứ nghẹn lại: “Ngài Warner...†
Anh cắt lá»i cô bằng má»™t giá»ng rất nghiêm túc: “Sau tất cả những gì mà chúng ta vừa trải qua, tôi nghÄ© cô nên gá»i tôi là Adamâ€. 
“Adam...†
“Gì váºy?†
“Em hy vá»ng Ä‘iá»u này sẽ không làm há»ng quan hệ cá»§a chúng ta, nhưng...†Jennifer rên rỉ “Em sắp chết đói đây!†
 
Xem tiếp chương 5
 
  
 
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
 Chương 5 
 
 
  
 
Những tuần lá»… tiếp sau đó trôi nhanh vùn vụt. Jennifer báºn rá»™n từ sáng sá»›m đến đêm khuya đưa trát đòi hầu tòa cho các nhân chứng, cÅ©ng như những ngưá»i phải ra đối chất trước tòa. Cô biết rằng mình không có khả năng kiếm việc ở các công ty lá»›n nữa, vì sau vụ tai tiếng mà cô vừa tham dá»± vào chẳng ai còn dám thuê cô cả. Cô phải tìm cách tạo lại thanh danh cá»§a mình và bắt đầu lại từ đầu. Còn hây giá», hàng chồng trát hầu tòa chất đầy trên bàn cô ở công ty “Peabody và Peabodyâ€. Mặc dù đó không hoàn toàn là công việc luáºt pháp, nhưng đó là 25 đô la và chi phà đi lại. 
Äôi khi, khi Jennifer Ä‘i làm việc vá» muá»™n, Ken Bailey rá»§ cô Ä‘i ăn tối. Bá» ngoài anh có vẻ như là má»™t ngưá»i khinh bạc, nhưng Jennifer biết đó không phải là bản chất cá»§a anh. Cô cảm thấy anh luôn cô đơn. Anh đã tốt nghiệp trưá»ng tổng hợp Brown và là má»™t ngưá»i thông minh hiểu biết rá»™ng. Cô không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại bằng lòng làm việc trong má»™t văn phòng tẻ ngắt, cố gắng tìm kiếm những ông chồng, bà vợ bá» nhà ra Ä‘i. Hình như anh ta luôn bằng lòng vá»›i thất bại và sợ phải cố gắng để thành đạt. 
Má»™t lần, khi Jennifer nói đến chuyện hôn nhân cá»§a anh, cô đã bị gạt: “Äó không phải là chuyện cá»§a cô!â€, và từ đó cô không bao giá» nhắc đến chuyện đó nữa. 
Otto Wenzel thì lại hoàn toàn khác. Ngưá»i đàn ông thấp lùn bụng phệ này lại rất hạnh phúc trong hôn nhân. Ông coi Jennifer như con gái và luôn mang súp vá»›i bánh do vợ làm đến cho cô. Rá»§i làm sao, vợ ông là má»™t ngưá»i ná»™i trợ cá»±c tồi và Jennifer phải tá»± ép mình ăn hết những gì Otto Wenzel mang tá»›i vì không muốn làm ông pháºt ý. 
Má»™t buổi sáng, Jennifer nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a cô thư ký riêng cho ông Peabody Cha. 
“Ngài Peabody muốn gặp cô vào lúc 11 giá» trưa nay. Cô hãy đến đúng giá» nhéâ€. 
“Vâng. Thưa côâ€. 
Trước đây Jennifer chỉ mới làm việc với các cô thư ký hoặc các nhân viên văn phòng của công ty Peabody. 
Äây là má»™t công ty lá»›n, rất có uy tÃn mà nhiá»u luáºt sư trẻ muốn được vào làm. Trong khi chỠđợi, Jennifer bắt đầu tưởng tượng. 
Nếu Ä‘Ãch thân ngài Peabody muốn gặp cô chắc phải có việc quan trá»ng. Có lẽ ông đã hiểu cô và sắp dành cho cô công việc luáºt sư trong hãng cá»§a ông tạo Ä‘iá»u kiện để cô tá»± thể hiện mình. Cô sẽ làm cho tất cá má»i ngưá»i ngạc nhiên. Má»™t ngày nào đó công ty sẽ trở thành “Peabody, Peabody và Parker†cÅ©ng nên! 
Jennifer Ä‘i Ä‘i lại lại dá»c hành lang văn phòng ná»a giỠđồng hồ trước khi bước vào phòng tiếp khách đúng 11 giá». Cô không muốn tá» ra quá nôn nóng. Tuy nhiên, cô phải chá» mất 2 tiếng đồng hồ má»›i được má»i vào phòng ông Peabody Cha. Äó là má»™t ngưá»i đàn ông cao, gầy. Quần áo và giày cá»§a ông toàn là hàng thầu tại London. 
Ông ta chẳng buồn má»i cô ngồi xuống. 
“Cô Potterâ€. - Giá»ng ông the thé nghe rất khó chịu. 
“Há» tôi là Parker, thưa ngàiâ€. 
Ông ta nhặt má»™t tá» giấy trên bàn lên. “Äây là má»™t tá» trát hầu tòa. Tôi muốn cô chuyển giúp tôiâ€. 
Jennifer láºp tức hiểu ra rằng cô sẽ chẳng bao giá» trở thành luáºt sư cá»§a công ty này. Ông Peabody Cha đưa cho cô tá» trát và nói thêm: “Tiá»n công cá»§a cô sẽ là 500 đôlaâ€. 
Jennifer tưởng mình nghe nhầm: “Ngài nói là 500 đôla ạ?†
“Äúng váºy. Tất nhiên là vá»›i Ä‘iá»u kiện đưa được nó tá»›i tay đương sá»±â€. 
“Có chuyện gì khó khăn chăng?â€. Jennifer Ä‘oán. 
“Ồ đúng thế!†Peabody Cha thừa nháºn “Chúng ta mất hÆ¡n má»™t năm vá»›i thằng cha này rồi. Tên hắn là William Carlisle. Hắn sống trong má»™t dinh thá»± ở Long Island và không bao giá» ra ngoài cả. Có cả chục ngưá»i đến đưa trát cho hắn nhưng không được. Hắn có lÃnh canh và không ai vào được khu nhà hắn cảâ€. 
Jennifer nói: “Tôi không hiểu làm sao tôi...†
Ngài Peabody Cha nhổm dáºy. “Có rất nhiá»u tiá»n liên quan đến vụ này. Nhưng tôi không thể đưa William Carlisle ra tòa nếu tôi chưa đưa được trát hầu tòa cho hắn, cô Potter ạâ€. 
Jennifer chẳng buồn sá»a lại lá»i ông ta nữa. 
“Cô có thể giải quyết vụ này được không?†
Jennifer nghĩ đến những việc cô có thể làm được với 500 đô la trong tay. 
“Tôi sẽ tìm cáchâ€. 
* * * * * 
Äúng 2 giá» chiá»u, Jennifer đã có mặt ở ngoài dinh thá»± cá»§a William Carlisle. Äó là má»™t ngôi nhà kiểu Georgian nằm giữa má»™t khu đất rá»™ng. Má»™t con đưá»ng ô tô ngoằn ngoèo dẫn tá»›i trước cá»a ngôi nhà. Hai bên đưá»ng trồng những cây thông rất đẹp. Jennifer suy nghÄ© rất lâu. Vì không thể vào được nhà, chỉ còn cách là buá»™c ông Carlisle ra khá»i nhà. Cách đó không xa là má»™t chiếc xe cá»§a công ty công viên. Jennifer ngắm nghÃa nó má»™t lúc và tiến đến gần, tìm xem có các nhân viên ở đó không. Cô thấy ba ngưá»i Ä‘ang làm việc, tất cả Ä‘á»u là ngưá»i Nháºt. 
“Ai là ngưá»i chỉ huy ở đây?†Jennifer há»i. 
Má»™t ngưá»i trong số hỠđứng thẳng dáºy: “Tôi ạâ€. 
“Tôi có một việc nhỠmuốn nhỠcác anh...†Jennifer mở đầu. 
“Xin lá»—i, thưa cô, chúng tôi Ä‘ang báºn lắm!†
“Nhưng việc này chỉ làm 5 phút là xong thôi màâ€. 
“Không được. Chúng tôi không thể...†
“Tôi sẽ trả các anh 100 đôlaâ€. 
Cả ba ngưá»i Ä‘á»u ngừng tay và nhìn cô chằm chặp. 
Ngưá»i chỉ huy nói: “Cô trả 100 đô la cho 5 phút làm việc sao?†
“Äúng váºyâ€. 
“Thế chúng tôi phải làm gì?†
Năm phút sau chiếc xe cá»§a công ty công viên đã lá»t vào khu vưá»n cá»§a dinh thá»± William Carlisle. Jennifer và ba ngưá»i làm vưá»n bước ra. Cô nhìn quanh, chỉ vào má»™t cây thông đẹp ngay trước lối vào và nói vá»›i há»: “Hãy đào cây này lênâ€. 
Những ngưá»i này lấy cuốc xẻng từ ô tô xuống và láºp tức bắt tay vào việc. Chưa đầy má»™t phút sau, cánh cá»a trước cá»§a ngôi nhà báºt mở và má»™t ngưá»i đàn ông to béo trong bá»™ đồng phục quản gia lao ra. 
“Các anh làm cái trò quá»· gì ở đấy váºy?†
“Công ty công viên Long Islandâ€, Jennifer đáp gá»n lá»n “Chúng tôi sẽ đào tất cả cây ở đây lênâ€. 
Ngưá»i quản gia nhìn chằm chằm vào cô: “Các cô sẽ làm gì?†
Jennifer giÆ¡ ra má»™t tá» giấy: “Tôi nháºn được lệnh phải đào hết cây ở đây lên!†
“Không thể có chuyện đó được. Ngài Carlisle sẽ giáºn Ä‘iên lên mất?†Ông ta quay sang mấy ngưá»i làm vưá»n “Hãy dừng ngay lại!†
“Thưa ông, ông hãy cẩn tháºn đấy!†Jennifer nói “Tôi chỉ làm những việc được ra lệnhâ€. Cô bảo toán ngưá»i “Tiếp tục đào Ä‘i, các cáºuâ€. 
“Không!†Tay quản gia gào lên. “Äây chắc là có sá»± nhầm lẫn gì rồi! Ngài Carlisle không há» ra lệnh đào cây cối gì cả?†
Jennifer nhún vai và nói: “Sếp cá»§a tôi nói ông ta yêu cầu như váºy đấy!†
“Tôi có thể liên hệ với sếp của cô ở đâu?†
Jennifer nhìn đồng hồ. “Bây giỠông ta Ä‘ang có tiệc ở Brooklyn. Ông ấy sẽ vá» văn phòng vào khoảng 6 giá» chiá»uâ€. 
Viên quản gia nhìn cô tức tối. “Hãy chá» má»™t chút đã! Äừng có làm gì trước khi tôi quay lại đấyâ€. 
“Cứ đào Ä‘i†Jennifer bảo mấy ngưá»i làm vưá»n. 
Viên quản gia quay lại, chạy vá»™i vào nhà đóng sáºp cá»a lại. Má»™t lát sau ông ta quay ra cùng vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông trung niên nhá» bé. 
“Xin cô vui lòng cho biết cái trò ma quái này là gì váºy?†
“Äiá»u đó có liên quan gì đến ông nào?†Jennifer vặn lại. 
“Tôi sẽ nói cho cô biết nó có liên quan gì đến tôiâ€, ông ta bắt đầu to tiếng “Tôi là William Carlisle, và đây không may lại là tài sản cá»§a tôiâ€. 
“Nếu váºy, thưa ngài Carlisleâ€, Jennifer nói “Tôi có cái này cho ngài đâyâ€. Cô móc túi lấy ra tá» trát và giúi vào tay ông ta. Äoạn quay sang bảo mấy ngưá»i làm: “Các anh có thể ngừng tay được rồi đấyâ€. 
* * * * * 
Sáng sá»›m hôm sau, Adam Warner gá»i Ä‘iện. Jennifer nháºn ra giá»ng anh ngay láºp tức. 
“Tôi nghÄ© là cô muốn biết Ä‘iá»u nàyâ€, Adam nói “Các thá»§ tục để tước quyá»n hành nghá» cá»§a cô đã bị chÃnh thức bác bá». Cô sẽ không phải lo lắng gì nữa đâuâ€. 
Jennifer nghẹn ngào nói: “Tôi... Tôi không biết nói gì nữa để cảm tạ anhâ€. 
“Công lý không phải lúc nào cÅ©ng mù quáng đâuâ€. 
Adam không nói cho cô biết những gì đã xảy ra giữa anh với Steward Needham và Robert Di Silva. 
Needham tá» ra thất vá»ng nhưng vẫn giữ bình tÄ©nh. Nhưng ông chưởng lý thì lồng lên như má»™t con bò đực hung dữ. 
“Anh để cho con khốn nạn đó thoát sao? Trá»i Æ¡i, nó là mafia. Adam. Anh không thấy sao? Nó lừa anh rồi?†
Ông ta cứ lải nhải mãi cho đến lúc Adam phát mệt. 
“Tất cả những chứng cá»› buá»™c tá»™i cô ta Ä‘á»u là ngẫu nhiên. Robert ạ. Cô ta ở sai chá»— và sai thá»i gian nên đã bị mắc bẫy. Äiá»u đó đối vá»›i tôi, không có nghÄ©a là mafiaâ€. 
Cuối cùng Robert Di Silva nói: “Thôi đành váºy, nó vẫn là má»™t luáºt gia. Tôi chỉ cầu trá»i sao cho nó hành nghỠở New York và bất cứ lúc nào nếu nó xuất hiện trong phòng xỠán cá»§a tôi, tôi sẽ cho nó biết tay để rá»a nhụcâ€. 
GiỠđây, khi nói chuyện vá»›i Jennifer, Adam không đá động má»™t chút gì vá» chuyện đó. Jennifer đã có má»™t kẻ thù không đội trá»i chung và cô chắc sẽ gặp rất nhiá»u khó khăn. Robert Di Silva là má»™t ngưá»i thù dai và Jennifer lại là má»™t mục tiêu rất dá»… bị hạ. Cô tháºt hoạt bát, đầy lý tưởng, lại quá trẻ, và dá»… thương nữa. 
Adam biết rằng mình không được gặp lại cô nữa. 
* * * * * 
Äó là những ngày tháng mà nhiá»u lúc Jennifer chỉ muốn vứt bá» tất cả. Tấm biển trên cá»a vẫn còn dòng chữ “Jennifer Parker, Luáºt sư†nhưng nó chẳng đánh lừa được ai, kể cả Jennifer. Công việc cô làm chẳng có liên quan gì đến nghá» nghiệp cá»§a cô cả. Cả ngày cô phải Ä‘i lại khắp nÆ¡i dưới trá»i mưa tuyết để đưa trát hầu tòa cho những ngưá»i thù ghét cô vá» việc đó. Thỉnh thoảng cô cÅ©ng làm cố vấn pháp luáºt cho các cụ già đòi phiếu ăn, hoặc những ngưá»i da Ä‘en hay ngưá»i Puertô Ricô gặp khó khăn. Nhưng cô luôn cảm thấy bế tắc. 
Ban đêm còn tồi tệ hÆ¡n ban ngày. Chúng dưá»ng như dài vô táºn vì Jennifer bị bệnh mất ngá»§ và khi cô chợp mắt được má»™t chút, các giấc mÆ¡ cá»§a cô đầy ma quý. Cô mắc các triệu chứng đó từ đêm đầu tiên mẹ cô từ bá» hai bố con ra Ä‘i. 
Cô luôn thấy cô đơn. Thỉnh thoảng cô cÅ©ng Ä‘i chÆ¡i vá»›i má»™t vài luáºt sư trẻ, nhưng cô luôn so sánh há» vá»›i Adam Warner và thấy há» quá kém cá»i so vá»›i anh. Sau bữa ăn tối há» thưá»ng Ä‘i xem kịch hoặc phim, và cuối cùng là cảnh váºt lá»™n trước cá»a nhà Jennifer. Cô chẳng biết há» muốn ngá»§ vá»›i cô vì đã chi tiá»n ăn tối cho cô, hay vì há» phải leo lên leo xuống báºc thang chênh vênh nhà cô. Có lúc cô đã định đồng ý chỉ vì muốn có ngưá»i bên cạnh mình qua đêm, có ngưá»i ôm hôn và chia xẻ thân thể vá»›i mình. Nhưng Ä‘iá»u cô cần ở trên giưá»ng mình nhiá»u hÆ¡n là má»™t thân thể biết nói chuyện. Cô cần má»™t ngưá»i tháºt sá»± yêu cô và cô có thể yêu lại. 
Những ngưá»i đàn ông thú vị nhất từng tán tỉnh Jennifer Ä‘á»u đã có vợ và cô từ chối thẳng thừng lá»i má»i Ä‘i chÆ¡i cá»§a há». Cô nhá»› rõ má»™t câu trong bá»™ phim “Căn hộ†tuyệt vá»i cá»§a Billy Wilder: “Khi bạn yêu má»™t ngưá»i đàn ông đã có vợ, bạn chẳng cần phải kẻ mắt nữaâ€. Mẹ cá»§a Jennifer đã làm tan vỡ má»™t gia đình, đã giết cha cô. Cô không bao giá» quên được Ä‘iá»u đó. 
* * * * * 
Jennifer đón Nôen và năm má»›i má»™t mình. Mấy hôm đó trá»i mưa tuyết rất nặng và cả thành phố trông giống như má»™t chiếc bưu thiếp mừng giáng sinh khổng lồ. 
Jennifer Ä‘i dá»c trên hè phố, ngắm nhìn khách bá»™ hành vá»™i vã trở vá» ngôi nhà ấm cúng cá»§a há» và cô thấy quặn Ä‘au vì cảm giác cô đơn. Cô thấy nhá»› cha kinh khá»§ng và vui mừng vì những ngày lá»… đã kết thúc. 1970 sẽ là má»™t năm tốt đẹp hÆ¡n đối vá»›i mình, cô tá»± nhá»§. 
Vào những lúc Jennifer thấy buồn bã nhất, Ken Bailey thưá»ng an á»§i cô. Anh má»i cô Ä‘i xem kịch, xem phim và đôi khi Ä‘i nhảy nữa. Jennifer biết rằng anh rất quý mình nhưng vẫn cố giữ khoảng cách vá»›i cô. 
* * * * * 
Vào tháng ba, Otto Wenzel quyết định chuyển vỠFlorida sống với vợ. 
“Xương cốt tôi đã quá già không chống đỡ nổi mùa đông ở New York nữa rồiâ€, - ông nói vá»›i Jennifer. 
“Cháu sẽ rất nhá»› bác đấyâ€, - Jennifer nói. Cô quả tháºt rất quý ông. 
“Hãy để ý đến Ken nhé!†
Jennifer nhìn ông dò há»i. 
“Anh ta không nói gì với cô sao?†
“Nói gì với cháu cơ ạ?†
Ông ngáºp ngừng rồi nói: “Vợ anh ta tá»± tá». Anh ta quy lá»—i cho bản thânâ€. 
Jennifer bằng hoàng: “Kinh khủng quá? Nhưng vì sao chị ấy lại làm thế ạ?†
“Cô ta thấy Ken nằm trên giưá»ng vá»›i má»™t chàng trai tóc vàngâ€. 
“Trá»i đất!†
“Cô ta bắn Ken rồi sau đó tá»± bắn mình. Anh ta vẫn còn sống, còn cô ta thì chếtâ€. 
“Tá»™i quá nhỉ. Cháu chẳng há» biết tà gì cảâ€. 
“Tôi biết. Anh ấy cưá»i nhiá»u lắm, nhưng bên trong tâm hồn anh ấy là cả má»™t Ä‘iạ ngục đấy?†
“Cám Æ¡n bác đã nói chuyện ấy cho cháuâ€. 
Khi Jennifer quay lại văn phòng, Ken nói: “Váºy là ông già Otto đã bá» chúng taâ€. 
“Vângâ€. 
Ken Bailey cưá»i: “Tôi nghÄ© rằng bây giá» chỉ còn tôi và cô chúng ta chống lại cả thế giá»›iâ€. 
“Tôi cÅ©ng nghÄ© váºyâ€. 
Phần nào, Ä‘iá»u đó cÅ©ng đúng tháºt, Jennifer tá»± nhá»§. 
* * * * * 
Jennifer bắt đầu nhìn Ken vá»›i con mắt khác. Há» cùng ăn trưa và tối vá»›i nhau, có Ä‘iá»u cô không phát hiện được dấu hiệu nào cho thấy Ken là má»™t ngưá»i đồng tÃnh luyến ái. Nhưng cô biết rằng Otto Wenzel đã nói đúng má»™t Ä‘iá»u: Ken Bailey mang theo cả má»™t địa ngục bên mình. 
Äã có má»™t số khách hàng đến văn phòng cá»§a Jennifer. Há» thưá»ng ăn mặc tồi tàn, bá»™ dạng bối rối. Các cô gái Ä‘iếm đến nhá» Jennifer giúp cho hỠđược tại ngoại và Jennifer nhiá»u lúc phải sá»ng sốt trước vẻ trẻ trung và dá»… thương cá»§a vài ngưá»i trong số đó. HỠđã trở thành má»™t nguồn thu nháºp tuy nhá» nhưng chắc chắn cho cô. Chẳng biết ai bảo cho hỠđến đây. Khi cô há»i Ken Bailey chuyện đó, anh lắc đầu tỠý không biết gì hết. Khi có khách hàng đến há»i Jennifer, Ken Bailey thưá»ng kÃn đáo bá» Ä‘i. Anh giống như má»™t ngưá»i cha, luôn khuyến khÃch Jennifer thành công. 
Jennifer được yêu cầu giúp má»™t số vụ ly hôn nhưng cô luôn từ chối. Äa phần những luáºt sư giải quyết ly hôn có tiếng tăm không hay. Câu nói cá»a miệng cá»§a má»i ngưá»i là các cặp vợ chồng càng lục đục thì luáºt sư càng kiếm được nhiá»u tiá»n. Má»™t luáºt sư vá» ly hôn đắt giá thưá»ng được gá»i là máy bay ném bom, vì ông ta thưá»ng dùng những Ä‘iá»u khoản dá»… gây bùng nổ vá» pháp luáºt, để làm cho khách hàng cá»§a mình thắng kiện, và trong quá trình đó làm há»ng cả cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ngưá»i chồng, ngưá»i vợ và con cái cá»§a há». 
Thỉnh thoảng có vài khách hàng đặc biệt đến văn phòng cá»§a Jennifer và há» thưá»ng làm cho cô lúng túng. 
Äó là những ngưá»i ăn mặc rất lịch sá»±, tác phong toát lên vẻ giàu có và những vụ kiện cáo cá»§a há» không giống như các vụ rẻ tiá»n mà Jennifer quen giải quyết. Äó là những vụ vá» bất động sản có trị giá lá»›n, hoặc những vụ kiện mà các hãng luáºt lá»›n cÅ©ng phải lấy làm vui sướng nếu được đại diện cho há». “Tại sao ngài lại biết tôi†Jennifer thưá»ng há»i. Tuy nhiên các khách hàng thưá»ng lẩn tránh câu trả lá»i trá»±c tiếp “Tôi biết cô từ má»™t ngưá»i bạn..., tôi đã Ä‘á»c vá» cô, tôi nghe đến cô trong má»™t buổi liên hoan, v.v...†Cho đến khi má»™t khách hàng trong lúc giải thÃch vá» câu chuyện cá»§a mình vô tình nhắc đến Adam Warner. Jennifer má»›i chợt hiểu ra tất cả. 
“Có phải ngài Warner giới thiệu ông đến đây không?†
Ngưá»i khách hàng tá» ra lúng túng: “Ô, thá»±c ra ông ấy gợi ý là không nên nhắc đến tên ông ấy vá»›i côâ€. 
Jennifer quyết định gá»i Ä‘iện cho Adam. Dù sao cô vẫn còn mang Æ¡n anh. Cô sẽ tá» ra lịch sá»± trang nghiêm. Cô không muốn để anh có ấn tượng gì khác vá» việc cô gá»i Ä‘iện, ngoài lý do để cảm Æ¡n anh. Cô sắp xếp câu chuyện sẽ nói vá»›i anh rất kỹ lưỡng. Cuối cùng, khi Jennifer có đủ dÅ©ng cảm để gá»i Ä‘iện, má»™t cô thư ký báo cho cô biết rằng ngài Warner đã Ä‘i châu Âu, và phải vài tuần nữa má»›i trở vá». Jennifer tá»± nhiên thấy buồn hẳn. 
* * * * * 
Cô thấy mình ngày càng nghÄ© nhiá»u đến Adam Warner hÆ¡n. Cô luôn nhá»› lại buổi tối hôm anh đến nhà cô và cô đã cư xá» tháºt tệ như thế nào. Anh cư xá» tháºt là tuyệt vá»i trước thái độ trẻ con cá»§a cô, khi cô trút hết cÆ¡n giáºn dữ lên anh. GiỠđây anh lại còn giá»›i thiệu khách hàng đến cho cô nữa. 
Jennifer chá» ba tuần rồi lại gá»i Ä‘iện cho Adam. Lần này anh lại Ä‘i Nam Mỹ rồi. 
“Cô có nhắn gì không?†- Cô thư ký há»i. 
Jennifer ngáºp ngừng: “Thôi váºyâ€. 
Jennifer cố quên Adam Ä‘i nhưng không thể được. Cô tá»± há»i không biết anh đã cưới vợ hoặc Ä‘Ãnh hôn chưa. Không hiểu làm bà Adam Warner sẽ như thế nào nhỉ? Äôi lúc cô nghÄ© hay mình Ä‘iên. 
Thỉnh thoảng Jennifer thấy tên Michael Moretti trên báo và tạp chÃ. Có má»™t bài dài vá» Antonio Granelli và các gia đình mafia miá»n đông trên tá» Ngưá»i New Yorker. Antonio Ä‘ang suy yếu nghiêm trá»ng và ngưá»i ta cho rằng Michael Moretti, con rể ông ta sẽ tiếp quản vương quốc cá»§a ông ta. Tá» Life Ä‘ang má»™t bài vá» cuá»™c sống cá»§a Michael Moretti và phần cuối bài có nhắc đến vụ án Moretti. 
Camillo Stela Ä‘ang ngồi tù ở Leavenworth trong khi Michael đã được tá»± do. Bài báo nhắc nhở độc giả nhá»› lại việc Jennifer Parker đã làm há»ng vụ án, đáng lẽ sẽ đưa hắn vào tù hoặc lên ghế Ä‘iện. Jennifer giáºn sôi lên khi Ä‘á»c bài báo đó. Cô chỉ muốn được tá»± tay báºt nút Ä‘iện giết chết Michael Moretti. 
Äa số khách hàng cá»§a Jennifer không có giá trị gì mấy, nhưng kiến thức cô thu được thì vô giá. Chỉ sau vài tháng, Jennifer đã biết rõ tất cả các văn phòng ở khu tòa án hình sá»± ở số 100 phố trung tâm và những ngưá»i sống ở đó. 
Khi má»™t trong những khách hàng cá»§a cô bị bắt vì tá»™i ăn cắp trong cá»a hàng, cướp giáºt, ** Ä‘iếm hoặc buôn ma tuý láºu, cô thưá»ng xuống khu trung tâm, thu xếp để ngưá»i đó được tại ngoại sau khi ná»™p tiá»n bảo lãnh. 
“Tiá»n bảo lãnh là 500 đôla?†
“Thưa chánh án, bị cáo không có nhiá»u tiá»n như váºy đâu ạ. Nếu tòa giảm mức tiá»n bảo lãnh xuống còn 200 đô la anh ta có thể ná»™p, để trở lại vá»›i công việc và nuôi cả gia đìnhâ€. 
“Thôi được. Äồng ý 200 đôlaâ€. 
“Hết sức cảm Æ¡n ngàiâ€. 
Jennifer đã quen vá»›i ngưá»i phụ trách phòng xét há»i, nÆ¡i ngưá»i ta gá»i đến danh sách những ngưá»i bị bắt. 
“Lại là cô à, cô Parker! Trá»i đất, cô không bao giá» ngá»§ ư?†
“Chào ông thượng úy. Má»™t khách hàng cá»§a tôi bị bắt vá» tá»™i vô gia cư. Tôi có thể xem lệnh bắt được không. Tên anh ta là: Connery. Clarence Conneryâ€. 
“Hãy nói cho tôi biết, cô gái xinh đẹp, tại sao cô lại phải đến đây vào lúc ba giỠsáng để bảo trợ cho một gã du đãng du thủ du thực?†
Jennifer cưá»i phá lên: “Äể tôi khá»i phải ở ngoài phốâ€. 
Cô trở nên quen thuá»™c vá»›i những phiên tòa buổi tối, tổ chức tại phòng 218 cá»§a tòa án ở phố Trung tâm. Äó là má»™t thế giá»›i hôi hám, cháºt chá»™i vá»›i những ngôn ngữ bà ẩn mà chỉ riêng nó có. Lúc đầu Jennifer lúng túng. “Tôi đến đây để cãi cho cô Luna Tarnerâ€. 
“Chúa ơi?†
“Ngài có thể cho tôi biết vỠtội trạng của cô ta không?†
“Chá» má»™t chút, để tôi xem lại hồ sÆ¡. Luna Tamer. Má»™t ca khó đây. Làm ** bị CWAC tómâ€. 
“Ai bắt cô ta ạ?†
“Cô là ngưá»i má»›i ở đây phải không? CWAC nghÄ©a là đơn vị chống tá»™i phạm cá»§a thành phố. Cô hiểu chưa?†
“Hiểu rồi ạâ€. 
Các phiên tòa buổi tối làm Jennifer rất mệt má»i. Từng làn sóng ngưá»i ra vào phòng xỠán gây nên má»™t khung cảnh đáng ngán. Có đến hÆ¡n 150 vụ được nêu ra má»—i tối. 
Ngưá»i ta xét xá» gái Ä‘iếm, ngưá»i say rượu và bá»n chÃch hút. Có những ngưá»i Puertô Ricô, ngưá»i Mêhicô, Do Thái, Irland, Hy Lạp, và Ã. Há» bị buá»™c tá»™i hiếp dâm, trá»™m cắp, tàng trữ vÅ© khÃ, cướp giáºt hoặc làm **. Tất cả giống nhau ở má»™t Ä‘iểm: há» Ä‘á»u rất nghèo. Há» là những thứ cặn bã, rác rưới mà xã há»™i đã gạt ra ngoài rìa. Phần lá»›n những ngưá»i này ở khu trung tâm Harlem và bởi vì các phòng giam đã cháºt cứng, chỉ trừ những kẻ phạm tá»™i nghiêm trá»ng nhất, Ä‘a số há» chỉ bị phạt tiá»n rồi được tha. Há» trở vá» nhà ở đại lá»™ Thánh Nicolas, các đại lá»™ Momingside Manhattan, nÆ¡i mà chỉ trong ba dặm rưỡi vuông có tá»›i 233.000 ngưá»i da Ä‘en, tám nghìn ngưá»i Puertô Ricô và quãng má»™t triệu con chuá»™t. 
Äa số khách hàng cá»§a Jennifer là những ngưá»i đã bị nghèo khổ làm cho mất hết ý chÃ. HỠđã đầu hàng cuá»™c sống từ lâu. Sá»± lo sợ cá»§a há» lại giúp cô thêm tá»± tin. Cô không nghÄ© là mình cao hÆ¡n há». Cô cÅ©ng chẳng thể coi mình là má»™t tấm gương sáng cho há», nhưng cô biết có má»™t sá»± khác biệt lá»›n giữa cô và há», các khách hàng cá»§a mình: cô không bao giá» mất ý chÃ. 
* * * * * 
Ken Bailey giá»›i thiệu Jennifer vá»›i cha Francis Joseph Ryan. Cha Ryan là má»™t ngưá»i đàn ông trạc ngoại 50, nhanh nhẹn, đầy sức sống vá»›i bá»™ tóc muối tiêu trùm tai. Lúc nào ông cÅ©ng thấy cần phải Ä‘i cắt tóc. Jennifer thấy mến ông ngay láºp tức. 
Thỉnh thoảng, khi má»™t trong những con chiên cá»§a ông tá»± nhiên mất tÃch, cha Ryan thưá»ng đến gặp Ken nhá» giúp đỡ. Và Ken luôn được việc, anh tìm thấy ngưá»i chồng, ngưá»i vợ hoặc con trai mất tÃch, không bao giá» có chuyện tÃnh toán tiá»n nong giữa hai ngưá»i. 
“Äó là khoản tiá»n mua chá»— trên thiên đưá»ngâ€, Ken giải thÃch. 
Má»™t buổi chiá»u, khi Jennifer chỉ có má»™t mình ở văn phòng, cha Ryan bá»—ng nhiên tạt vào. 
“Ken Ä‘i vắng rồi cha ạ. Mai anh ta má»›i tá»›i cÆ¡â€. 
“Ta đến đây để gặp con đấy, Jennifer ạâ€. Cha Ryan nói. Ông ngồi xuống chiếc ghế cÅ© kỹ trước bàn Jennifer. “Ta có má»™t ngưá»i bạn gặp chút khó khănâ€. 
Äó là câu cá»a miệng cá»§a cha Ryan má»—i khi ông có việc nhá» Ken. 
“Có chuyện gì váºy, thưa cha?†
“Có má»™t con chiên cá»§a cha, má»™t bà già Ä‘ang gặp khó khăn vá» việc nháºn tiá»n bảo hiểm xã há»™i. Bà ta má»›i dá»n đến ở gần chá»— cha vài tháng nay và máy tÃnh Ä‘iện tỠđã làm thất lạc hết hồ sÆ¡ cá»§a bà ấy. Máy móc quá»· quái!†
“Váºy à?†
“Cha biết con đã hiểu việc nàyâ€. Cha Ryan nói và đứng lên. “Có Ä‘iá»u là con sẽ chẳng nháºn được gì từ vụ đó đâuâ€. 
Jennifer mỉm cưá»i: “Cha đừng ngại con sẽ cố gắng giải quyết xongâ€. Cô tưởng đó là má»™t công việc hết sức đơn giản, thế mà cÅ©ng phải mất đến gần 3 ngày má»›i xong. 
Má»™t buổi sáng sau đó má»™t tháng, cha Ryan lại đến văn phòng cá»§a Jennifer và bảo: “Cha rất ngại làm phiá»n con, cô gái bé bá»ng ạ, nhưng cha có má»™t ngưá»i bạn gặp khó khăn. Mà anh ta lại không có...†Ông ngáºp ngừng. 
“Tiá»n phải không ạ?†- Jennifer Ä‘oán. 
“ChÃnh là như thế đấy. Nhưng anh chàng tá»™i nghiệp này rất cần được giúp đỡâ€. 
“Thôi được rồi. Cha hãy nói cho con biết vá» anh taâ€. 
“Tên anh ta là Abraham. Abraham Wilson. Äó là con trai cá»§a má»™t con chiên cá»§a cha. Abraham Ä‘ang ngồi tù chung thân ở nhà tù Sing Sing, vì tá»™i giết má»™t chá»§ quán rượu trong má»™t cuá»™c ấu đảâ€. 
“Nếu anh ta đã bị buá»™c tá»™i và nháºn án, con sợ là chẳng giúp gì được anh ta nữa đâu, thưa chaâ€. 
Cha Ryan nhìn Jennifer và thở dài: “Äó không phải là vấn đỠkhó khăn cá»§a anh taâ€. 
“Thế thì là việc gì ạ?†
“Mấy tuần trước đây Abraham lại giết má»™t ngưá»i nữa - má»™t bạn tù tên là Raymond Thorpe. Há» sẽ buá»™c anh ta tá»™i giết ngưá»i và xá» tá»â€. 
Jennifer đã Ä‘á»c ở đâu đó vá» vụ này. “Nếu con nhá»› không nhầm, anh ta đã đánh chết má»™t ngưá»iâ€. 
“Há» nói như váºy đấyâ€. 
Jennifer lấy giấy bút ra. “Cha có biết có nhân chứng nào trong vụ này không?†
“Cha e rằng có đấy!†
“Bao nhiêu ngưá»i ạâ€. 
“Ồ hàng trăm ấy. Chuyện xảy ra ở ngay sân tù màâ€. 
“Ghê quá nhỉ. Váºy cha muốn con làm gì bây giá»?†
Cha Ryan nói ngan gá»n: “Giúp Abrahamâ€. 
Jennifer thả bút rÆ¡i xuống bàn: “Thưa cha, chỉ có sếp cá»§a cha má»›i có thể giúp anh ta đượcâ€. Cô ngả ngưá»i trên ghế “Anh ta có ba tá»™i: Là ngưá»i da Ä‘en, má»™t tên giết ngưá»i đã bị kết án và lại còn giết má»™t ngưá»i nữa trước mắt hàng trăm ngưá»i. Chẳng có cÆ¡ sở nào để bênh vá»±c anh ta đâu. Nếu có ngưá»i Ä‘e dá»a anh ta, anh ta có thể kêu cứu. Nhưng anh ta lại không làm như váºy. Chẳng có tòa án nào trên thế giá»›i lại không kết tá»™i anh ta cảâ€. 
“Dù sao thì đó vẫn là má»™t con ngưá»i. Con thá» nói chuyện vá»›i anh ta xem nhéâ€. 
Jennifer thở dài: “Con sẽ nói chuyện vá»›i anh ta nếu cha muốn váºy, nhưng con chẳng dám hứa hẹn gì đâuâ€. 
Cha Ryan gáºt đầu: “Cha hiểu. Chắc má»i ngưá»i sẽ làm ồn ào lên đấyâ€. 
Cả hai cùng nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u. Abraham Wilson không phải là ngưá»i duy nhất bị ghét bá». 
* * * * * 
Nhà tù Sing Sing nam ở thị trấn Ossining, cách Manhattan 30 dặm trên bá» phÃa đông cá»§a sông Hudson, nhìn ra vịnh Haverstraw. Jennifer Ä‘i xe bus đến đó. 
Cô đã gá»i Ä‘iện thoại cho viên phó giám đốc nhà tù và ông này đã bố trà để cô gặp Abraham Wilson, hiện Ä‘ang bị cấm cố. 
Trên đưá»ng Ä‘i đến nhà tù, Jennifer thấy tràn ngáºp cảm giác quyết tâm mà cô đã mất Ä‘i trong má»™t khoảng thá»i gian dài. Cô đến Sing Sing để gặp má»™t ngưá»i có thể là khách hàng bị buá»™c tá»™i giết ngưá»i. Äó chÃnh là trưá»ng hợp mà cô đã há»c, đã chuẩn bị để làm. Lần đầu tiên trong má»™t năm cô cảm thấy mình tháºt sá»± là má»™t luáºt sư nhưng cô cÅ©ng biết rằng mình không thá»±c tế. Cô không đến gặp má»™t khách hàng. Cô chỉ đến để nói vá»›i má»™t ngưá»i rằng cô không thể cãi cho anh ta được. Cô không muốn dÃnh lÃu đến má»™t vụ được dư luáºn nhắc đến nhiá»u, mà cô không có cÆ¡ há»™i thắng kiện. 
Abraham Wilson cần phải tìm má»™t ngưá»i khác để cãi cho anh ta. 
* * * * * 
Má»™t chiếc taxi cà khổ đưa Jennifer từ nhà ga xe bus tá»›i nhà tù. Jennifer bấm chuông cá»a ra vào và má»™t ngưá»i gác ra mở cá»a, kiểm tra tên cô theo bản danh sách anh ta Ä‘ang cầm và dẫn cô tá»›i văn phòng cá»§a viên phó giám đốc nhà tù. Äó là má»™t ngưá»i đàn ông to béo, vuông vắn, tóc húi cua theo kiểu nhà binh. Ông ta tên là Howard Patterson. 
“Tôi mong được ông kể cho đôi lá»i vá» Abraham Wilsonâ€, Jennifer mở đầu câu chuyện. 
“Nếu cô định tìm kiếm sự thoải mái, cô sẽ không thấy ở đây đâu!†Patterson liếc nhìn đống hồ sơ trên bàn của ông. 
“Wilson vào tù ra tá»™i suốt cuá»™c Ä‘á»i cá»§a hắn ta. Năm 11 tuổi hắn bị bắt vì tá»™i ăn trá»™m ô tô, năm 13 vì tá»™i cướp giáºt. Năm 15 tuổi hắn lại bị bắt vì tá»™i hiếp dâm và năm 18 tuổi hắn trở thành má»™t tên ma cô dắt gái, bị kết án vì đã làm thương tÃch má»™t cô gái Ä‘iếm...†Ông ta láºt láºt táºp hồ sÆ¡. “Cô biết đấy - trá»™m cắp, hiếp dâm, cướp cá»§a và cuối cùng là giết ngưá»iâ€. 
Jennifer há»i: “Liệu có khả năng Abraham Wilson không giết Raymond Thorpe không?†
“Hãy quên Ä‘iá»u đó Ä‘i. Wilson đã thú nháºn việc này, nhưng dù hắn có không nháºn thì cÅ©ng chẳng có gì thay đổi cả. Chúng tôi có tá»›i 120 nhân chứngâ€. 
“Tôi có thể gặp Wilson được không?†
Howard Patterson đứng dáºy: “Tất nhiên, nhưng cô chỉ phà thá»i gian thôiâ€. 
* * * * * 
Abraham Wilson là má»™t ngưá»i xấu xà nhất mà Jennifer Parker từng thấy. Hắn Ä‘en thui, mÅ©i gãy gáºp, răng cá»a cÅ©ng bị mất và khuôn mặt đầy vết dao chém. Trông hắn cao to và khá»e mạnh. Nếu Jennifer định tìm má»™t từ để miêu tả Abraham Wilson, từ đó chỉ có thể là “ghê tởmâ€. Cô có thể tưởng tượng được hắn sẽ gây ra ấn tượng như thế nào ở tòa án. 
Abraham Wilson và Jennifer ngồi trong má»™t căn phòng được canh gác cẩn máºt, có má»™t hàng rào dây thép gai ngăn giữa hai ngưá»i và có ngưá»i canh cá»a. Wilson vừa được đưa từ phòng cấm cố ra, mắt hắn còn Ä‘ang chá»›p lia lịa vì chói sáng. Trước khi đến đây, Jennifer đã không có ý muốn làm vụ này, sau khi thấy Abraham Wilson cô càng chắc vá» Ä‘iá»u đó. Chỉ ngồi đối diện vá»›i hắn cô đã thấy ghê sợ trước vẻ thù hằn toát ra từ hắn. 
Jennifer mở đầu câu chuyện: “Tôi là Jennifer Parker, luáºt sư. Cha Ryan muốn tôi đến gặp anhâ€. 
Abraham Wilson tia nước bá»t qua kẽ răng: “Cái thằng cha làm việc thiện chó đẻ ấy chứ gìâ€. 
Mở đầu hay ho tháºt, Jennifer nghÄ©. Cô kiá»m chế không chùi nước bá»t bắn trên mặt: “Anh có cần gì không, Wilson?†
Hắn ngoác mồm ra cưá»i: “Anh cần má»™t cái hÄ©m, cô em ạ. Em có thÃch không nào?†
Cô làm ngÆ¡: “Anh có muốn nói cho tôi biết vá» những Ä‘iá»u đã xảy ra không?†
“À em muốn biết chuyện Ä‘á»i anh phải không, phải trả tiá»n anh má»›i kể đấy. Anh sẽ bán nó cho má»™t hãng phim. Có khi anh sẽ đóng vai chÃnh trong bá»™ phim đó cÆ¡ đấyâ€. 
CÆ¡n giáºn dữ toát ra từ hắn tháºt là đáng sợ. Jennifer chỉ muốn chạy ngay khá»i nÆ¡i này. Viên phó giám đốc nhà tù nói đúng. Cô chỉ phà thá»i giá» vô Ãch mà thôi. 
“Tôi sợ rằng chẳng làm gì giúp anh được nếu anh không giúp tôi, Wilson. Tôi đã hứa vá»›i cha Ryan là Ãt nhất cÅ©ng đến nói chuyện vá»›i anhâ€. 
Abraham Wilson lại ngoác miệng cưá»i: “Cô em tốt quá nhỉ. Liệu cô có đổi ý vá» chuyện “cái hÄ©m†đó không?†
Jennifer đứng lên. Cô hết chịu nổi nữa: “Anh thù ghét tất cả má»i ngưá»i à?†
“Biết nói vá»›i bé thế nào nhỉ. Hãy thá» thay đổi màu da cá»§a chúng ta Ä‘i rồi lúc đó hẵng nói chuyện yêu ghétâ€. 
Jennifer đứng đó, nhìn thẳng vào khuôn mặt Ä‘en đủi, xấu xà và cô hiểu những gì anh ta vừa nói. Cô cháºm rãi ngồi xuống: “Anh có muốn nói cho tôi biết sá»± thá»±c má»i chuyện không?†
Anh ta nhìn Jennifer trừng trừng, không nói năng gì. Jennifer chỠđợi, lòng tá»± há»i mình sẽ ra sao nếu mang màu da cá»§a anh ta. Cô không biết có bao nhiêu vết sẹo ẩn dưới làn da đó. Cả hai ngưá»i yên lặng hồi lâu. Cuối cùng, Abraham Wilson nói: “Tôi đã giết thằng chó đẻ đóâ€. 
“Sao anh lại giết hắn?†
Anh ta nhún vai: “Nó cầm má»™t con dao phay và định chém tôiâ€. 
“Äừng bịp tôi. Tù nhân làm sao có thể mang dao được?†
Khuôn mặt Wilson rản Ä‘anh lại và anh ta nói: “Cút mẹ ra khá»i đây Ä‘i, thưa bà. Tôi có yêu cầu bà đến đâuâ€. Anh ta đứng lên. “Và đừng có đến quấy rầy tôi nữa, nghe không. Tôi rất báºn đấyâ€. Anh ta quay ngoắt lại và bước đến chá»— ngưá»i gác tù. Cả hai biến mất sau đó. 
Váºy đấy Ãt nhất Jennifer cÅ©ng có thể kể vá»›i cha Ryan là cô đã nói chuyện vá»›i ngưá»i này. Cô không làm hÆ¡n thế. 
Má»™t ngưá»i gác đưa Jennifer ra khá»i khu trại giam. Cô Ä‘i ngang qua sân ra cổng chÃnh, vừa Ä‘i vừa nghÄ© vá» Abraham Wilson và phản ứng cá»§a cô đối vá»›i anh ta. Cô ghét ngưá»i đàn ông đó và vì váºy cô đã làm má»™t việc mà cô không có quyá»n làm: cô đã xét xá» anh ta. Cô đã buá»™c tá»™i anh ta trước khi anh ta được xét xá». Có lẽ có ai đó đã tấn công anh ta, tất nhiên không phải bằng dao nhưng có thể bằng gạch đá gì đó. Jennifer dừng bước phân vân. Linh tÃnh mách bảo cô hãy quay vá» Manhattan và quên Abraham Wilson Ä‘i. 
Jennifer quay bước Ä‘i vá» phÃa văn phòng cá»§a viên phó giám đốc nhà tù. 
* * * * * 
“Äó là má»™t vụ khó đấyâ€, Howard Patterson nói. “Khi còn có thể chúng tôi cố cải tạo hÆ¡n là trừng phạt, nhưng gã Abraham Wilson này đã Ä‘i quá xa rồi. Chỉ có ghế Ä‘iện má»›i làm hắn dịu lạiâ€. 
Tháºt là má»™t thứ lôgich chết tiệt, Jennifer nghÄ©. 
“Anh ta nói vá»›i tôi rằng ngưá»i đàn ông bị anh ta giết, tấn công anh ta bằng má»™t con dao phayâ€. 
“Có lẽ thế không biết chừng!†
Câu trả lá»i làm cô choáng cả ngưá»i. “Ngài nói gì váºy, chả lẽ tù nhân ở đây lại có cả dao. Dao phay nữa ư?†
Howard Patterson nhún vai: “Cô Parker, chúng tôi có tá»›i 1240 tù nhân ở đây, và nhiá»u ngưá»i là những tài năng lá»›n đấy. Äi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho cô xem vài thứâ€. 
Patterson dẫn Jennifer Ä‘i theo má»™t hành lang dài dẫn đến má»™t cánh cá»a khác. Ông ta chá»n má»™t chiếc chìa trong đám chìa khoá, mở cá»a và báºt đèn lên. Jennifer theo sau ông vào căn phòng trÆ¡ trụi những chiếc giá gá»—. 
“Äây là chá»— chúng tôi giữ cá»§a quý cá»§a các tù nhânâ€. Ông bước tá»›i má»™t chiếc hòm lá»›n và mở ra. 
Jennifer nhìn vào hòm, không tin vào mắt mình nữa. Cô nhìn lên Howard Patterson và nói: “Tôi muốn gặp lại khách hàng cá»§a mìnhâ€. 
 
Xem tiếp chương 6
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Memory; 11-08-2008 at 08:41 PM.
					
					
						Lý do: Hệ thống tự ghép bài chống spam
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				11-08-2008, 08:42 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 6 
 
 
  
 
Jennifer chuẩn bị cho phiên tòa xá» Abraham Wilson hết sức cẩn tháºn. Cô dành không biết bao nhiêu thá»i gian trong các thư viện luáºt để xem lại các thá»§ tục bào chữa, và nói chuyện vá»›i khách hàng cá»§a mình để rút ra càng nhiá»u thông tin càng tốt. Äó không phải là má»™t công việc dá»… dàng. Ngay từ đầu Wilson đã tá» ra bướng bỉnh và hay châm chá»c. 
“Cô em, muốn biết vá» anh à? ÄÆ°á»£c thôi, anh chÆ¡i gái lần đầu khi anh mưá»i tuổi. Lúc đó em mấy tuổi nhỉ?†
Jennifer cố buá»™c mình làm ngÆ¡ sá»± thù hằn và khinh ghét cá»§a anh ta, vì cô biết rằng dưới cái vỠđó là sá»± sợ hãi ghê gá»›m. Và Jennifer kiên trì tìm hiểu xem thá»i thÆ¡ ấu cá»§a Wilson như thế nào, cha mẹ cá»§a anh ta ra sao và những gì tác động đến quá trình trưởng thành cá»§a anh ta. Má»™t vài tuần sau, Abraham Wilson bắt đầu tá» ra quan tâm và từ quan tâm chuyển sang thÃch thú. Chưa bao giá» anh ta nghÄ© mình là loại ngưá»i gì và tại sao lại như váºy. Các câu há»i cá»§a Jennifer bắt đầu gợi lại ký ức cá»§a anh ta, những ká»· niệm vui buồn và Ä‘au đớn nữa. Vài lần, khi Jennifer há»i vá» cha cá»§a Wilson, ngưá»i thưá»ng đánh Ä‘áºp anh ta hết sức dã man, Wilson phải yêu cầu cô để anh ta má»™t mình. Cô bá» Ä‘i, nhưng má»™t lát sau quay lại. 
Nếu trước kia Jennifer có rất Ãt thá»i giá» cho riêng mình, giỠđây cô không còn chút nào nữa. Khi cô không ở chá»— Abraham, cô đến văn phòng, bảy ngày má»™t tuần, từ sáng sá»›m cho đến táºn ná»a đêm, Ä‘á»c tất cả những tài liệu mà cô tìm được vá» tá»™i giết ngưá»i, ngá»™ sát hay cố sát. Cô nghiên cứu hàng trăm quyết định cá»§a tòa án, các lá»i khai, tang chứng, kiến nghị v.v. Cô xem hàng chồng tài liệu vá» chá»§ ý từ trước, tá»± vệ và mất trà tạm thá»i. 
Cô tìm cách để lá»i buá»™c tá»™i giảm xuống thành ngá»™ sát Abraham không định giết ngưá»i đó. Nhưng tòa có tin Ä‘iá»u đó không? Vả lại đây chỉ là má»™t phiên tòa địa phương thôi. Cư dân ở thị trấn này rất căm ghét các tù nhân. Jennifer xin chuyển phiên tòa tá»›i xỠở Manhattan và được chấp thuáºn. 
Jennifer cần phải quyết định má»™t vấn đỠquan trá»ng. Cô có nên để Abraham Wilson ra đối chứng không? Anh ta trông xấu xà tháºt nhưng nếu các quan tòa nghe anh ta kể, có thể há» sẽ thông cảm chút nào vá»›i anh ta chăng. Vấn đỠlà nếu để Abraham Wilson xuất hiện trước tòa, ngưá»i ta sẽ thấy màu da cÅ©ng như quá khứ cá»§a anh ta, kể cả vụ giết ngưá»i anh ta phạm phải trước đây. 
Jennifer tá»± há»i không biết chưởng lý Di Silva sẽ chá»n ai trong số phụ tá cá»§a mình để làm đối thá»§ cá»§a cô. Có đến ná»a tá phụ tá cá»§a ông rất giá»i vá» buá»™c tá»™i các vụ giết ngưá»i, và Jennifer cố làm quen vá»›i các thá»§ Ä‘oạn cá»§a há». 
Cô dành rất nhiá»u thá»i gian ở nhà tù Sing Sing, tưởng tượng lại cảnh giết ngưá»i ở sân chÆ¡i, nói chuyện vá»›i những ngưá»i gác và Abraham, đồng thá»i phá»ng vấn hàng chục tù nhân chứng kiến cảnh chém giết đó. 
“Raymond Thorpe tấn công Abraham Wilson bằng má»™t con daoâ€. Jennifer nói “Má»™t con dao bầu to. Anh chắc phải nhìn thấy?†
“Tôi á? Tôi chả nhìn thấy dao diếc gì cảâ€. 
“Chắc chắn là anh phải thấy. Anh ở ngay đó màâ€. 
“Thưa cô tôi chả thấy gì tất?†
Không má»™t ai trong số há» muốn dÃnh lÃu vào chuyện này. 
* * * * * 
Äôi lúc Jennifer cÅ©ng Ä‘i ăn ở hiệu, nhưng cô thưá»ng chỉ ăn vá»™i má»™t chiếc bánh sandwich ở quán cà phê cá»§a tòa án. Cô bắt đầu sút cân và hay thấy chóng mặt. 
Ken Bailey tá» ra lo lắng cho cô. Anh dẫn cô đến quán Forlini ở đối diện vá»›i tòa án, và gá»i má»™t bữa trưa tháºt thịnh soạn. 
“Cô định tá»± giết mình đấy à?†Anh há»i. 
“Tất nhiên là không rồiâ€. 
“Äá»™ này cô có soi gương không?†
“Ồ khôngâ€. 
Anh nhìn cô chăm chú và nói: “Nếu cô còn có chút hiểu biết, cô sẽ bá» vụ kiện nàyâ€. 
“Sao váºy?†
“Vì những việc cô làm chỉ uổng công mà thôi, tôi đã nghe ngưá»i ta bàn tán như váºy. Giá»›i báo chà cÅ©ng định làm cho cô bẽ mặt má»™t lần nữa đấyâ€. 
“Tôi là má»™t luáºt sưâ€. Jennifer bướng bỉnh nói “Abraham Wilson xứng đáng được xá» má»™t cách công bằng. Tôi sẽ cố gắng để làm việc đó?†Cô thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Ken Bailey. 
“Äừng lo, vụ này rồi sẽ không có gì ồn ào lắm đâuâ€. 
“Váºy sao? Cô có biết ai sẽ luáºn tá»™i không?†
“Khôngâ€. 
“Robert Di Silvaâ€. 
* * * * * 
Jennifer đến cá»a lối phố Loanard vào khu xỠán hình sá»±, lách qua đám ngưá»i Ä‘ang tụ táºp ở đó, Ä‘i qua mặt những cảnh sát mặc đồng phục, những thám tỠăn mặc kiểu hÃp-pi, những luáºt sư được nháºn biết bởi các cặp há» xách theo. Cô Ä‘i tá»›i thang máy và ấn nút lên tầng 6 gặp chưởng lý quáºn. Gần má»™t năm đã trôi qua kể từ lần gặp gỡ cuối cùng giữa cô vá»›i Robert Di Silva, và cô chẳng muốn có cuá»™c gặp gỡ hôm nay. Cô sắp thông báo cho ông ta biết mình sẽ không cãi cho Abraham Wilson nữa. 
Jennifer Ä‘i tá»›i quyết định này sau 3 đêm thức trắng. Cô làm như váºy vì cho rằng sẽ tốt hÆ¡n cho khách hàng cá»§a mình. Vụ Wilson thá»±c ra không đủ quan trá»ng để Di Silva Ä‘Ãch thân đứng ra buá»™c tá»™i. Do váºy, lý do duy nhất để chưởng lý quan tâm đến vụ này là sá»± dÃnh lÃu cá»§a Jennifer. Di Silva muốn trả thù. Ông ta định sẽ dạy cho Jennifer má»™t bài há»c. Vì thế, Jennifer kết luáºn rằng cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc thôi cãi há»™ cho Wilson. Cô không thể để ông ta bị hành quyết vì má»™t lá»—i lầm mà cô từng mắc phải. Nếu cô không tham gia vào vụ án, có lẽ Robert Di Silva sẽ nhẹ tay hÆ¡n đối vá»›i Wilson. Jennifer Ä‘ang tìm cách cứu Abraham Wilson. Có má»™t cảm giác kỳ lạ vì quá khứ Ä‘ang sống lại khi cô ra khá»i thang máy, và tiến tá»›i chiếc cá»a quen thuá»™c có dòng chữ “Chưởng lý quáºn khu vá»±c New Yorkâ€. Trong phòng, vẫn cô thư ký ấy ngồi bên chiếc bàn quen thuá»™c ấy. 
“Tôi là Jennifer Parker. Tôi có hẹn với...†
“Cô vào ngay đi†Cô thư ký nói “Ngài chưởng lý đang chỠđấy!†
Robert Di Silva đang đứng bên bàn nhai một điếu xì gà và ra lệnh cho hai trợ lý của mình. Ông dừng lại khi Jennifer bước vào phòng. 
“Tôi đã cuá»™c là cô không dám đến đâyâ€. 
“Tôi đã đến đâyâ€. 
“Tôi tưởng là cô đã phải cúp Ä‘uôi chạy khá»i thành phố này từ lâu rồi chứ. Cô muốn gì?†
Có hai chiếc ghế bành đối diện vá»›i bàn cá»§a Robert Di Silva, nhưng ông ta không má»i Jennifer ngồi. 
“Tôi đến đây để bàn vá» khách hàng cá»§a tôi, Abraham Wilsonâ€. 
Robert Di Silva ngồi ngả ra sau ghế, tá» vẻ suy nghÄ©: “Abraham Wilson... A đúng rồi. Äó là thằng cha da Ä‘en giết ngưá»i. Hắn lại vừa đánh chết má»™t ngưá»i nữa trong tù. Cô sẽ không có khó khăn gì để cãi cho hắn đâuâ€. 
Ông ta liếc nhìn các trợ lý cá»§a mình và há» láºp tức rá»i khá»i phòng. 
“Thế nào, bà thầy cãi?†
“Tôi muốn nói vá» má»™t thá»a thuáºnâ€. 
Robert Di Silva nhìn cô vá»›i vẻ ngạc nhiên giả tạo: “Váºy ra cô đến đây để thá»a thuáºn vá»›i tôi à? Cô làm tôi sá»ng sốt đấy. Tôi cứ tưởng rằng má»™t luáºt sư tài năng như cô có thể cãi cho hắn ta trắng án được kia chứâ€. 
“Robert Di Silva, tôi biết vụ này có vẻ như đã rõ ràng†Jennifer bắt đầu nói “nhưng vẫn còn những tình tiết giảm nhẹ. Abraham Wilson đã...†
Chưởng lý Di Silva ngắt lá»i: “Äể tôi nói bằng ngôn ngữ luáºt pháp cho cô hiểu. Hãy để những tình tiết giảm nhẹ xuống dưới Ä‘Ãt cô ấy!†Ông ta đứng dáºy, giá»ng run lên vì giáºn dữ. “Thá»a thuáºn vá»›i cô ư, thưa cô? Cô đã làm hại sá»± nghiệp cá»§a tôi, cô biết không? Có má»™t xác chết và thằng cha mà cô cãi há»™ sẽ bị xá» tá» vì chuyện đó. Cô có nghe tôi nói không? Tôi sẽ Ä‘Ãch thân làm cho thằng cha ấy lên ghế Ä‘iệnâ€. 
“Tôi đến đây để báo cho ngài biết tôi sẽ rút khá»i vụ này. Xin ngài hãy giảm tá»™i xuống còn ngá»™ sát. Wilson đã bị tù chung thân. Ngài có thể...†
“Không có lôi thôi gì hết. Hắn ta phạm tá»™i giết ngưá»i, rất đơn giản và rõ ràng!†
Jennifer cố kìm cÆ¡n giáºn: “Tôi tưởng chánh án má»›i là ngưá»i quyết định việc đó chứ?†
Robert Di Silva méo mó cưá»i. “Cô không thể biết tháºt là thú vị như thế nào, khi có má»™t chuyên gia như cô đến giảng giải vá» luáºt ở văn phòng cá»§a tôi đâuâ€. 
“Chúng ta có thể quên chuyện riêng được không?†
“Không thể được chừng nào tôi còn sống. Gá»i lá»i chào tay bồ Michael Moretti cá»§a cô há»™ tôiâ€. 
* * * * * 
Ná»a tiếng đồng hồ sau, Jennifer ngồi uống cà phê vá»›i Ken Bailey. 
“Tôi chẳng còn biết làm gì nữaâ€. Jennifer thú nháºn. “Tôi tưởng là nếu mình rút khá»i vụ kiện, Abraham Wilson có thể có cÆ¡ há»™i tốt hÆ¡n. Nhưng Di Silva không chịu thá»a thuáºn, ông ta không phải săn Ä‘uổi Wilson mà là tôiâ€. 
Ken Bailey trầm ngâm nhìn cô: “Có lẽ ông ta muốn dá»a cô chăngâ€. 
“Chẳng cần ông ta dá»a tôi cÅ©ng Ä‘ang sợ rồi đấyâ€. Cô nhấp má»™t ngụm cà phê và thấy đắng ngắt. “Vụ này tháºt dở. Anh hãy nhìn Abraham Wilson mà xem. Những gì mà tòa sẽ làm là chỉ việc nhìn anh ta và há» sẽ buá»™c tá»™iâ€. 
“Khi nào vụ án bắt đầu?†
“Bốn tuần nữaâ€. 
“Tôi có thể giúp gì cô không?†
“Ồ anh hãy thá»a thuáºn vá»›i Di Silva Ä‘iâ€. 
“Cô có nghĩ rằng có khả năng giúp Wilson giải tội không?†
“Theo cách nhìn bi quan, tôi Ä‘ang cố gắng chống chá»i vá»›i vị chưởng lý giá»i nhất nước, má»™t ngưá»i cá»±c thù ghét tôi, và khách hàng cá»§a tôi là má»™t ngưá»i da Ä‘en đã phạm tá»™i giết ngưá»i, nay lại phạm tá»™i đó má»™t lần nữa ngay trước mặt 120 nhân chứngâ€. 
“Dở quá nhỉ. Váºy cách nhìn lạc quan thì sao?†
“Tôi có thể bị xe chẹt chiá»u nayâ€. 
* * * * * 
Chỉ còn ba tuần nữa là đến ngày xỠán. Jennifer thu xếp để Abraham Wilson được chuyển đến nhà tù ở đảo Riker. Anh ta bị nhốt trong trại cấm cố đàn ông, khu rá»™ng nhất và kỉên cố nhất cá»§a nhà tù. ChÃn mươi lăm phần trăm bạn tù cá»§a anh ta cÅ©ng Ä‘ang chá» bị xét xá» vì các tá»™i như: giết ngưá»i, đốt nhà, hãm hiếp, cướp có vÅ© trang. 
Ô tô riêng không được phép lên đảo và Jennifer đến đó bằng xe bus. Tá»›i khu kiểm tra, Jennifer xuất trình giấy tá» và được đưa đến khu cầm cố, nÆ¡i Abraham Wilson sẽ gặp cô. Äi dá»c theo hành lang dài tá»›i nÆ¡i gặp Wilson, Jennifer nghÄ©: Äây tháºt giống như má»™t phòng đợi để sang địa ngục. Có hÆ¡n má»™t trăm tù nhân trong má»—i xà lim, há» nói chuyện ồn ào suốt ngày đêm. 
Khi Jennifer ngồi đối diện vá»›i Abraham Wilson, cô nghÄ©: tÃnh mạng cá»§a ngưá»i đàn ông này Ä‘ang nằm trong tay mình đây. Nếu anh ta phải chết, đó là do mình không giúp gì được anh ta. 
“Tôi sẽ cố làm má»i việc tôi có thể làm được!†Jennifer hứa. 
Ba ngày trước khi vụ án Abraham Wilson bắt đầu, Jennifer được biết chánh án phiên tòa sẽ là ngài Lawrence Waldman, ngưá»i đã từng là chánh án trong vụ Michael Moretti và đã tìm cách để tước quyá»n luáºt sư cá»§a cô. 
 
Xem tiếp chương 7
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				11-08-2008, 08:44 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 7 
 
 
  
 
Vào lúc 4 giá» sáng má»™t buổi sáng thứ hai cuối tháng 9 năm 1970, ngày bắt đầu phiên tòa xá» Abraham Wilson, Jennifer thức giấc, đầu choáng váng và mắt cay sè. Cô ngá»§ không yên, buổi tối hôm trước toàn má»™ng mị vá» chuyện tòa án. Má»™t lần cô mÆ¡ thấy Robert Di Silva đưa cô vào bục nhân chứng và há»i cô vá» Michael Moretti. Má»—i lần Jennifer cố gắng trả lá»i câu há»i, Ä‘oàn há»™i thẩm lại ngắt lá»i cô bằng những tiếng thét: “Nói dối! Nói dối! Nói dối!â€. 
Trong giấc mÆ¡ cuối cùng, cô thấy Abraham Wilson bị đưa lên ghế Ä‘iện. Khi Jennifer cúi xuống an á»§i anh ta, anh ta nhổ vào mặt cô. Jennifer thức dáºy, run rẩy và không thể nào ngá»§ lại được nữa. Cô ngồi ghế cho đến táºn sáng và ngắm cảnh mặt trá»i má»c. Cô chẳng còn muốn ăn uống gì nữa. Cô ước giá được ngá»§ ngon buổi tối hôm trước, giá mà cô không bị quá căng thảng, và ngày hôm nay sẽ qua Ä‘i nhanh chóng. 
Tắm rá»a xong, cô mặc quần áo và thay vì mặc chiếc áo Ä‘en, cô chá»n chiếc áo xanh mà cô đã mua tại cá»a hàng hạ giá Loehmann. 
8h30, Jennifer đến khu tòa án hình sá»± để bắt đầu cãi cho vụ nhân dân bang New York kiện Abraham Wilson. Äã có má»™t đám đông tụ táºp ở lối vào và thoạt đầu Jennifer tưởng vừa có vụ tai nạn xe cá»™ ở đó. Cô thấy ống kÃnh camera và micro chÄ©a ra tua tá»§a và trước khi hiểu được Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra, cô đã bị má»™t đám phóng viên vây quanh. 
Má»™t phóng viên há»i: “Thưa cô Parker, đây có phải là lần đầu tiên cô xuất hiện ở tòa án, kể từ khi cô làm há»ng vụ án Michael Moretti cá»§a ngài chưởng lý quáºn không?†
Ken Bailey đã báo trước cho cô biết. ChÃnh cô là trung tâm cá»§a sá»± chú ý chứ không phải là khách hàng cá»§a cô. Các phóng viên đến đây không phải vá»›i tư cách cá»§a những quan sát viên khách quan. HỠđến đây như những con chim săn mồi, và cô chÃnh là miếng mồi ngon cá»§a há». 
Một phóng viên nữ trẻ trung trong bộ quần áo bò, dà micro vào sát mặt Jennifer: “Có đúng là chưởng lý Di Silva quyết tâm trả thù cô không?†
“Không có bình luáºn gì hếtâ€. Jennifer bắt đầu phải xô đẩy để tiến tá»›i lối vào. 
“Tối hôm qua ngài chưởng lý vừa tuyên bố, là ông ta nghÄ© lẽ ra không nên cho phép cô hành nghỠở các tòa án New York nữa. Cô có nháºn xét gì không?†
“Không nháºn xét gì hết†Jennifer đã chen được tá»›i lối vào. 
“Năm ngoái chánh án Waldman định làm cho cô bị tước quyá»n hành nghá». Cô có định yêu cầu ông ta phải...†
Jennifer đã lá»t vào trong khu xỠán. 
Phiên tòa được dá»± định tổ chức ở phòng 37. Ngưá»i ta chen nhau ở ngoài hành lang để lá»t vào phòng nhưng bên trong đã cháºt cứng. Tiếng ồn ào bao trùm khắp căn phòng và có má»™t không khà há»™i hè ở đây. Có mấy hàng ghế thêm để dành cho các phóng viên. 
Di Silva đã chuẩn bị trước chuyện đó, Jennifer nghĩ. 
Abraham Wilson ngồi tại bàn bị cáo, cao vượt lên trên tất cả má»i ngưá»i xung quanh, trông như má»™t ngá»n núi ma quái. Anh ta mặc chiếc áo veston màu xanh Ä‘áºm quá nhá» so vá»›i khổ ngưá»i, bên trong là chiếc sÆ¡ mi trắng và cà vạt xanh mà Jennifer đã mua cho anh ta. Nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng chẳng giúp Ãch gì. Abraham Wilson trông giống như má»™t tên giết ngưá»i xấu xà trong bá»™ veston xanh thẫm. Jennifer thấy nản lòng ngay từ đầu. 
Wilson nhìn xung quanh má»™t cách thách thức, hằn há»c đối vá»›i những ai bắt gặp ánh mắt cá»§a anh ta. Jennifer đã hiểu khách hàng cá»§a mình quá rõ, và biết rằng đằng sau vẻ khiêu khÃch cá»§a anh ta là sá»± sợ hãi cá»±c Ä‘iểm. Nhưng ấn tượng bao trùm đối vá»›i tất cả má»i ngưá»i “kể cả chánh án và Ä‘oàn há»™i thẩm†là vẻ thù địch và căm ghét toát ra từ anh ta. Ngưá»i đàn ông to lá»›n này là má»™t mối Ä‘e doạ. Há» sẽ coi anh ta là má»™t kẻ đáng sợ đáng bị trừng phạt. 
Không có má»™t dấu vết đáng mến nào trong phong cách cá»§a Abraham Wilson. Vẻ ngoài cá»§a anh ta cÅ©ng không có gì để gợi lên lòng thương cảm. Chỉ có khuôn mặt xấu xÃ, sứt sẹo vá»›i chiếc mÅ©i gẫy và hàm răng thiếu, thân hình đồ sá»™ đó gây nên sá»± sợ hãi. 
Jennifer bước tá»›i bàn bị cáo và ngồi xuống cạnh Abraham Wilson: “Chào anh, Abrahamâ€. 
Anh ta liếc nhìn cô và nói: “Tôi không nghÄ© là cô lại đến đâyâ€. 
Jennifer nhớ lại giấc mơ của mình. Cô nhìn thẳng vào cặp mắt ti hà của anh ta: “Anh biết là tôi sẽ đến chứ?†
Anh ta lắc đầu lãnh đạm: “Chắng có Ãch gì đâu. Chúng sẽ tóm tôi thôi. Rồi chúng sẽ kết án tôi vào tá»™i giết ngưá»i, sẽ nấu tôi trong vạc dầu. Äây sẽ không phải là má»™t phiên tòa. Äây chỉ là má»™t màn diá»…n kịch thôi!†
Có tiếng ồn ào nổi lên từ bàn công tố viên, và Jennifer nhìn lên thấy chưởng lý Di Silva Ä‘ang ngồi xuống chá»— cá»§a mình, bên chiếc bàn sát ngay đội trợ lý cá»§a ông ta, ông ta nhìn Jennifer và mỉm cưá»i. Cô thấy lo sợ trước nụ cưá»i ấy. 
Má»™t nhân viên cá»§a tòa án hô: “Tất cả đứng dáºyâ€. Và chánh án Lawrence Waldman tiến vào phòng. 
“Nghe đây nghe đây, má»i ngưá»i hãy chú ý. Chánh án Lawrence Waldman sẽ chá»§ trì phiên tòa nàyâ€. 
Chỉ có má»™t ngưá»i không chịu đứng dáºy, đó là Abraham Wilson. Jennifer thì thầm vá»›i anh ta: “Äứng dáºy Ä‘iâ€. 
“Kệ cha bá»n nó. Chúng nó sẽ phải đến lôi tôi đứng dáºyâ€. 
Jennifer cầm lấy bàn tay to lá»›n cá»§a anh ta. “Äứng dáºy Ä‘i Abraham. Chúng ta sẽ thắng há»â€. 
Anh ta nhìn cô má»™t lúc lâu rồi cháºm rãi đứng lên. 
Chánh án Waldman ngồi xuống ghế quan tòa. Má»i ngưá»i cÅ©ng lục tục ngồi xuống theo. Viên mõ tòa đưa cho chánh án chương trình làm việc cá»§a tòa. 
“Nhân dân bang New York kiện Abraham Wilson vá» tá»™i giết Raymond Thorpeâ€. 
Jennifer thoạt đầu mong Ä‘oàn há»™i thẩm toàn là ngưá»i da Ä‘en, nhưng trong trưá»ng hợp này, cô lại không chắc chắn vá» chuyện đó. Wilson không phải là ngưá»i cá»§a há». Anh ta là má»™t tên giết ngưá»i, má»™t kẻ đã làm nhục nòi giống cá»§a mình. Có khi há» còn sẵn sàng kết tá»™i anh ta hÆ¡n là những quan tòa da trắng. Tất cả những gì mà Jennifer có thể làm là cố để cho những ngưá»i quá thiên kiến không tham gia vào Ä‘oàn há»™i thẩm. Nhưng những ngưá»i này rất khó nháºn biết. Há» luôn giữ kÃn thiên kiến cá»§a mình và chỉ chá» dịp thuáºn lợi má»›i bá»™c lá»™ ra. 
Vào cuối buổi chiá»u ngày thứ hai, Jennifer đã sá» dụng hết quyá»n há»i vặn cá»§a mình. Cô cảm thấy những câu há»i cá»§a mình đối vá»›i các thẩm phán tháºt vụng vá» và ngốc nghếch, trong khi đó Di Silva lại rất trÆ¡n tru và khéo léo ông ta có tài làm cho các thẩm phán thấy thoải mái, làm cho há» tin tưởng ông ta. 
Làm sao mình lại quên rằng Di Silva là má»™t diá»…n viên cá»±c tài nhỉ? Jennifer tá»± há»i. 
Robert Di Silva đứng dáºy và bắt đầu bài nói cá»§a mình. 
“Trước hết tôi xin được cảm tạ quý tòa, các ông, các bà đã dành thì giá» quý báu cá»§a mình để tham gia phiên tòa nàyâ€. Ông ta cưá»i thông cảm. “Tôi biết hầu tòa vất vả như thế nào. Các ông các bà Ä‘á»u có công việc làm, có gia đình để chăm loâ€. 
Ông ta làm như mình cÅ©ng là má»™t ngưá»i trong số há», vị thẩm phán thứ 13, Jennifer nghÄ©. 
“Tôi hứa là sẽ làm mất thá»i giá» cá»§a các vị càng Ãt càng tốt. Äây quả thá»±c là má»™t vụ án rất đơn giản. Bị cáo ngồi kia - Abraham Wilson bị buá»™c tá»™i giết má»™t bạn tù ở nhà lao Sing Sing. Chắc chắn anh ta đã làm việc đó. Và anh ta cÅ©ng đã thú nháºn. Luáºt sư cá»§a anh ta sẽ biện há»™ để tòa khép vào tá»™i giết ngưá»i để tá»± vệâ€. 
Viên chưởng lý quay sang nhìn Abraham Wilson và Ä‘oàn há»™i thẩm cÅ©ng nhìn theo ông ta. Jennifer có thể thấy phản ứng trên khuôn mặt cá»§a há». Cô cố táºp trung để nghe Di Silva nói. 
“Nhiá»u năm trước đây, mưá»i hai công dân rất giống các vị ở đây đã biểu quyết để đưa Abraham Wilson vào tù. Bởi vì có má»™t số thá»§ tục pháp lý, tôi không được phép trao đổi vá»›i các vị vá» tá»™i ác mà Abraham Wilson đã phạm phải. Tôi có thể nói vá»›i các vị rằng tòa án đó đã thành tháºt tin rằng nhốt Abraham Wilson vào tù sẽ ngán không cho hắn phạm thêm tá»™i ác. Tháºt đáng buồn, hỠđã lầm. Bởi vì tháºm chà khi đã bị nhốt trong tù Abraham Wilson vẫn còn có khả năng đánh, giết ngưá»i để thá»a mãn thú tÃnh khát máu cá»§a hắn. GiỠđây chúng ta biết rằng chỉ có má»™t cách để ngăn Abraham Wilson giết ngưá»i thêm nữa. Äó là xá» tá» hắn ta. Äiá»u đó không làm cho Raymond Thorpe sống lại, nhưng nó có thể đảm bảo cuá»™c sống cho những ngưá»i có thể trở thành nạn nhân tiếp theo cá»§a bị cáoâ€. 
Di Silva Ä‘i dá»c theo bàn há»™i thẩm, nhìn từng há»™i thẩm viên. 
“Tôi đã nói là vụ này sẽ không làm mất nhiá»u thá»i giá» cá»§a các vị. Bây giá» tôi sẽ giải thÃch vì sao lại như váºy. Bị cáo ngồi kia Abraham Wilson đã giết ngưá»i có chá»§ Ä‘Ãch. Hắn đã nháºn tá»™i đó. Mà nếu hắn không nháºn, chúng ta cÅ©ng có nhân chứng. HÆ¡n má»™t trăm nhân chứng, tháºt váºy. Chúng ta hãy xem lại câu “Có chá»§ Ä‘Ãchâ€. - Giết ngưá»i vì bất cứ lý do gì cÅ©ng là ghê tởm đối vá»›i tôi và tôi biết các vị cÅ©ng nghÄ© như váºy. Tuy nhiên, giết ngưá»i đôi khi phạm phải vì những lý do mà Ãt nhất chúng ta còn có thể hiểu được. Chẳng hạn có ai đó dùng vÅ© khà đe dá»a những ngưá»i thân yêu cá»§a các vị: con, vợ, hoặc chồng. Nếu lúc đó trong tay các vị có má»™t khẩu súng, các vị có thể bóp cò để cứu ngưá»i thân cá»§a mình. Các vị và tôi có thể không dung thứ hành động đó. Nhưng tôi chắc rằng chúng ta Ãt nhất cÅ©ng hiểu được. Má»™t và dụ khác. Nếu cáo vị bất chợt bị dá»±ng dáºy vào lúc ná»a đêm và có kẻ Ä‘e dá»a mạng sống cuả các vị, nếu có cÆ¡ hộì chắc các vị sẽ giết hắn để tá»± cứu mình. Tôi nghÄ© tất cả chúng ta Ä‘á»u hiểu được Ä‘iá»u đó. Và làm như váºy chúng ta cÅ©ng không bị coi là kẻ sát nhân hay những con ngưá»i xấu xa, đúng váºy không?†Giá»ng Di Silva Ä‘anh lại. “Nhưng giết ngưá»i có chá»§ ý lại là má»™t chuyện khác. Cướp Ä‘i mạng sống cá»§a má»™t con ngưá»i mà không hỠđắn Ä‘o, vì tiá»n, hay chỉ vì cái thú được giết...†
Rõ ràng ông ta định dẫn dắt tòa nhưng luôn giữ giới hạn để không ai có thể phản đối ông ta vỠchuyện đó. 
Jennifer ngắm nhìn khuôn mặt cá»§a các há»™i thẩm. Không còn nghi ngá» gì nữa, hỠđã ngả theo Di Silva. HỠđồng tình vá»›i má»—i từ cá»§a ông ta nói ra. Há» lắc đầu, nhăn mặt và thở dài. Ông ta như má»™t nhạc trưởng và Ä‘oàn há»™i thẩm là dàn nhạc. Jennifer chưa bao giá» thấy má»™t cảnh như váºy. Má»—i lần chưởng lý nhắc tá»›i tên Abraham Wilson - và ông ta nhắc tá»›i luôn - Ä‘oàn há»™i thấm lại quay sang nhìn bị cáo. Jennifer đã tháºn trá»ng nhắc Wilson đừng nhìn vào các há»™i thẩm mà hãy nhìn quanh phòng xỠán. GiỠđây cô kinh sợ khi thấy Abraham Wilsnn cứ dán mắt vào Ä‘oàn há»™i thẩm, đấu mắt vá»›i há». Từ ngưá»i anh ta toát lên vẻ khiêu khÃch rõ rệt. 
Jennifer trầm giá»ng nói: “Abraham...†
Anh ta không quay lại. 
Chưởng lý kết thúc bản cáo trạng cá»§a mình: “Kinh thánh có câu “ăn miếng trả miếngâ€. Äó là sá»± trả thù. Chúng ta không yêu cầu trả thù. Chúng ta chỉ cần công lý. Công lý cho ngưá»i đàn ông tá»™i nghiệp đã bị Abraham giết chết. Xin cám Æ¡n các vịâ€. 
Chưởng lý ngồi xuống. 
Khi Jennifer đứng lên để Ä‘á»c lá»i bào chữa, cô cảm thấy rõ sá»± thù địch và sốt ruá»™t cá»§a Ä‘oàn há»™i thẩm. Cô đã Ä‘á»c nhiá»u cuốn sách nói vá» việc luáºt sư có thể Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a các há»™i thẩm và nghi ngá» chuyện đó GiỠđây cô tin là nó có tháºt. Thông Ä‘iệp cá»§a Ä‘oàn há»™i thẩm tá»›i cô là quá rõ. HỠđã quyết định kết tá»™i khách hàng cá»§a cô và há» sốt ruá»™t vì Jennifer Ä‘ang làm mất thá»i gian cá»§a há», giữ hỠở tòa án trong khi há» có biết bao việc quan trá»ng hÆ¡n phải làm, như ngưá»i bạn cá»§a há», ngài chưởng lý đã chỉ rõ. Jennifer và Abraham Wilson là kẻ thù cá»§a há». 
Jennifer hÃt má»™t hÆ¡i dài và nói: “Xin phép ngài chánh ánâ€. Sau đó quay sang Ä‘oàn há»™i thẩm “Thưa quý ông quý bà, lý do chúng ta có tòa án, lý do mà chúng ta có mặt ở đây ngày hôm nay là vì luáºt pháp, vá»›i sá»± công minh cá»§a nó, biết rằng trong má»™t vụ kiện luôn có hai mặt. Nghe bản luáºn tá»™i cá»§a ngài chưởng lý đối vá»›i khách hàng cá»§a tôi, nghe ông ta tuyên bố khách hàng cá»§a tôi có tá»™i mà chưa có phán quyết cá»§a tòa, ngưá»i ta buá»™c phải nghÄ© khácâ€. 
Cô tìm kiếm dấu hiệu đồng tình, hoặc thông cảm trên khuôn mặt các hội thẩm viên nhưng không thấy. 
“Ngài chưởng lý Di Silva nhắc Ä‘i nhắc lại má»™t câu “Abraham Wilson có tá»™iâ€. Äó là má»™t lá»i nói dối. Chánh án Waldman sẽ nói để các vị biết không có bị cáo nào có tá»™i chừng nào tòa chưa buá»™c tá»™i anh ta. Äó là Ä‘iá»u mà chúng ta phải làm ở đây, có phải váºy không ạ. Abraham Wilson bị buá»™c tá»™i giết má»™t ngưá»i bạn tù ở nhà lao Sing Sing. Nhưng anh ta giết ngưá»i không vì tiá»n hay vì khát máu. Anh ta giết để tá»± vệ. Và tôi có thể nói vá»›i tất cả má»i ngưá»i ở tòa hôm nay, rằng bất kỳ ai trong số chúng ta trong trưá»ng hợp tương tá»± như váºy cÅ©ng Ä‘á»u làm như thế cả. Ngài chưởng lý và tôi nhất trà ở má»™t Ä‘iá»u: Má»i ngưá»i Ä‘á»u có quyá»n bảo vệ mạng sống cá»§a mình. Nếu Abraham Wilson không làm như anh ta đã làm, anh ta đã là má»™t xác chết rồiâ€. 
Giá»ng Jennifer bắt đầu rung lên. Cô đã mất hết vẻ hồi há»™p vì niá»m tin mãnh liệt cá»§a mình. “Tôi muốn từng ngưá»i trong các vị nhá»› lại má»™t Ä‘iá»u: Theo pháp luáºt cá»§a bang này, chúng ta chỉ kết tá»™i khi không còn nghi ngá» gì nữa, hành động giết ngưá»i diá»…n ra không phải là để tá»± vệ. Và trước khi phiên tòa này kết thúc chúng tôi sẽ đưa ra những bằng chứng vững chắc, để các vị thấy Raymond Tholpe bị giết, để anh ta không thể giết khách hàng cá»§a tôi. Xin cảm Æ¡nâ€. 
Những nhân chứng cá»§a Di Silva bắt đầu lên khai trước tòa Từng ngưá»i má»™t há» kể lại câu chuyện đã xảy ra. Má»—i lần má»™t nhân chứng khai xong, chưởng lý lại quay sang Jennifer và há»i: “Cô có chất vấn gì không?â€. Và má»—i lần như thế Jennifer Ä‘á»u trả lá»i “Không cần đối chứngâ€. 
Cô biết rằng bắt bẻ các nhân chứng đó cÅ©ng chẳng có Ãch gì. Há» kể vá» Raymond Thorpe như thể hắn là má»™t vị thánh chứ không phải là má»™t tù nhân bị bắt vá» tá»™i cướp nhà băng và hãm hiếp. Tất cả Ä‘á»u có bàn tay đạo diá»…n cá»§a Di Silva. 
Má»™t Ä‘iểm cá»±c kỳ tai hại cho Jennifer và khách hàng cá»§a cô là sức vóc cá»§a Raymond. Hắn rất thấp nhá» so vá»›i Abraham Wilson. Robert Di Silva biết Ä‘iá»u đó và luôn nhắc tá»›i nó. 
Ông ta vẽ lên má»™t bức tranh đầy kịch tÃnh vá» cảnh Abraham Wilson đã tấn công má»™t ngưá»i nhá» yếu hÆ¡n mình như thế nào, đã Ä‘áºp đầu Thorpe vào cánh cá»a xi măng và giết chết hắn ta ra sao. Trong khi ông ta nói, Ä‘oàn há»™i thẩm nhìn chằm chằm vào bị cáo vá»›i vẻ căm tức không giấu diếm. 
Chưởng lý tiếp tục: “Có lẽ chúng ta sẽ không bao giá» biết nguyên nhân nào dẫn đến việc Abraham Wilson tấn công ngưá»i đàn ông bé nhá» và vô hại đóâ€. 
Tim Jennifer nhảy dựng lên. Di Silva đã nói ra một từ mà cô thấy có thể tấn công lại được. 
“Chúng ta không biết vì sao bị cáo đánh nạn nhân, nhưng có má»™t Ä‘iá»u chúng ta biết, thưa quý ông quý bà... ngưá»i bị nạn không phải là má»™t mối Ä‘e dá»a đối vá»›i Abraham Wilsonâ€. 
“Tự vệ chăng?†Ông ta quay sang chánh án Waldman. 
“Thưa ngài, ngài có thể yêu cầu bị cáo đứng lên được không ạ?†
Chánh án Waldman nhìn Jennifer: “Luáºt sư bào chữa không phản đối chứ?†
Jennifer biết Ä‘iá»u gì sắp xảy ra, nhưng cô có phản đối thì cÅ©ng chỉ làm cho sá»± thể xấu hÆ¡n mà thôi. “Không, thưa ngàiâ€. 
Chánh án Waldman nói: “Bị cáo có thể đứng lên được không?†
Abraham Wilson ngồi lặng má»™t lát rồi từ từ đứng dáºy, mặt đầy vẻ thách thức. 
Di Silva nói: “Có má»™t lục sá»± ở đây, đó là ngài Galin. Ông ta có chiá»u cao đúng bằng Raymond Thorpe. Ngài Galin, ngài có thể đến đứng cạnh bị cáo má»™t lát được không?†
Viên lục sá»± đến bên Abraham Wilson. Sá»± tương phản giữa hai ngưá»i quá rõ ràng. Jennifer hiểu rằng cô lại bị chưởng lý ghi Ä‘iểm. Ông ta nhìn hai ngưá»i đàn ông và nói vá»›i Ä‘oàn há»™i thẩm vá»›i giá»ng gần như thì thầm: “Tá»± vệ ư?†
Phiên tòa diễn ra còn tồi hơn so với những cơn ác mộng xấu nhất của Jennifer. Cô có thể thấy toàn bộ đoàn hội thẩm nóng ruột muốn kết thúc phiên tòa để đưa ra phán quyết đối với bị cáo. 
Ken Bailey ngồi ở chỗ các quan sát viên và trong một lúc nghỉ, Jennifer trao đổi vài câu với anh. 
“Äây là má»™t trưá»ng hợp khó khăn đấyâ€, Ken nói thông cảm. “Giá mà khách hàng cá»§a cô không giống King Kong thì tốt. Chúa Æ¡i, chỉ cần nhìn anh ta cÅ©ng đủ thấy sợ rồiâ€. 
“Äó đâu phải lá»—i cá»§a anh ấy?†
“Quan hệ giữa cô và ngài chưởng lý đáng kÃnh ra sao rồi?†
Jennifer cưá»i nhăn nhó: “Sáng nay ngài Di Silva có nhắn vá»›i tôi, rằng sẽ tìm má»i cách để loại tôi ra khá»i giá»›i luáºt giaâ€. 
Khi tất cả những nhân chứng buộc tội đã khai xong, Jennifer đứng lên và nói: “Tôi muốn Howard Patterson đến bục làm chứng!†
Viên phó giám đốc nhà tù Sing Sing miá»…n cưỡng đứng dáºy và Ä‘i đến bục làm chứng. Má»i con mắt đổ dồn vào anh ta. Robert Di Silva căng thẳng nhìn Patterson thá» trước tòa. Äầu óc ông ta soát lại tất cả các khả năng có thể xảy ra. Ông ta tin rằng mình đã thắng trong vụ này. 
Jennifer nói với nhân chứng: “Ngài có thể nói với đoàn hội thẩm vỠlai lịch của mình không, thưa ngài Patterson?†
Chưởng lý Di Silva đứng dáºy: “Chúng ta có thể bá» qua phần khai lai lịch để tiết kiệm thá»i gian và tôi có thể chứng nháºn rằng ngài Patterson là phó giám đốc nhà lao Sing Singâ€. 
“Cám Æ¡nâ€, Jennifer nói “Tôi nghÄ© cần phải báo cho tòa biết là ngài Patterson phải có trát hầu tòa má»›i chịu đến đây hôm nay. Ông ta là má»™t nhân chứng bắt buá»™câ€. Jennifer quay sang Patterson. “Khi tôi đỠnghị ngài đến đây tá»± nguyện và làm chứng thay cho khách hàng cá»§a tôi ngài đã từ chối, đúng váºy không?†
“Äúngâ€. 
“Ngài có thể nói cho tòa biết vì sao phải có trát hầu tòa ngài mới đến?†
“Sẵn sàng thôi. Tôi đã từng tiếp xúc vá»›i loại ngưá»i như Abraham Wilson suốt Ä‘á»i mình. Bá»n này sinh ra để làm phiá»n nhiá»…u cho xã há»™iâ€. 
Robert Di Silva vươn ngưá»i ra phÃa trước cưá»i sung sướng, và nóì thầm vá»›i má»™t viên trợ lý cá»§a mình: “Xem nó tá»± treo cổ kìaâ€. 
Jennifer tiếp tục: “Ngài Patterson, Abraham Wilson không phải bị xá» vá» tá»™i gây phiá»n nhiá»…u. Anh ta bị xá» vá» tá»™i giết ngưá»i. Ngài có sẵn lòng giúp má»™t con ngưá»i bị kết án tá» hình oan không?†
“Nếu anh ta bị oan, thì đượcâ€. Từ “bị oan†làm cho khuôn mặt các há»™i thẩm có chút biến đổi. 
“Trước vụ này vẫn có án mạng trong nhà lao, đúng váºy không?†
“Cóâ€. 
“Trong những vụ án mạng mà ngài biết, có nhiá»u mục Ä‘Ãch khác nhau phải không?†
“Ồ tôi cho là như váºy. Äôi khi...†
“Xin ngài nói rõ cho là có hay không nào?†
“Cóâ€. 
“Thế tá»± vệ có phải là má»™t trong những mục Ä‘Ãch cá»§a các vụ án không?†
“À đôi khi...†Ông thấy vẻ mặt của Jennifer và nói. 
“Cóâ€. 
“Váºy thì, dá»±a trên kinh nghiệm phong phú cá»§a ngài, liệu hoàn toàn có thể hay không khả năng Abraham Wilson thá»±c sá»± tá»± vệ, khi anh ta giết Raymond Thorpe?†
“Tôi không nghÄ© Ä‘iá»u đó...†
“Tôi chỉ muốn biết có hay không thôiâ€. 
“Rất khó có khả năng như thếâ€. Patterson đáp lại má»™t cách bướng bỉnh. 
Jennifer quay sang chánh án Waldman. “Thưa chánh án, xin ngài yêu cầu nhân chứng trả lá»i câu há»iâ€. 
Chánh án Waldman nhìn xuống Howard Patterson. “Nhân chứng sẽ trả lá»i câu há»iâ€. 
“Cóâ€. 
Nhưng thái độ cá»§a ông ta đã được Ä‘oàn há»™i thẩm ghi nháºn. 
Jennifer nói tiếp: “Nếu tòa cho phép, tôi sẽ yêu cầu nhân chứng mang đến má»™t số đồ váºt và muốn đưa ra để má»i ngưá»i xemâ€. 
Chưởng lý Di Silva đứng phắt dáºy: “Äồ váºt gì váºy?†
“Những đồ váºt chứng tá» khách hàng cá»§a tôi tá»± vệâ€. 
“Phản đối, thưa ngài chánh ánâ€. 
“Ngài phản đối gì cÆ¡ chứ?†Jennifer há»i. “Ngài đã thấy chúng đâu?†
Chánh án Waldman nói: “Tòa sẽ xem xét các tang váºt. TÃnh mạng cá»§a má»™t con ngưá»i Ä‘ang được cân nhắc. Bị cáo được quyá»n xem xét dưới má»i góc độâ€. 
“Cám Æ¡n, ngài chánh án†Jennifer quay sang Patterson: “Ngài có mang nó theo không đấy?†Cô há»i. 
Howard Patterson nhìn xuống khu ngưá»i ngồi xem, ở đó có má»™t ngưá»i trong quân phục gác ngục. Patterson gáºt đầu vá»›i anh ta. Ngưá»i này đứng dáºy và Ä‘i đến bục nhân chứng cùng vá»›i má»™t chiếc hòm gá»— Ä‘áºy kÃn. 
Jennifer lấy chiếc hòm từ tay anh ta. “Thưa chánh án, bên bị muốn đưa ra những thứ trong hòm nàyâ€. 
“Cái gì váºy?†Chưởng lý Di Silva há»i. 
“Äây là hòm đựng đồ quýâ€. 
Có tiếng xì xào trong đám ngưá»i ngồi xem. 
Chánh án Waldman nhìn xuống Jennifer và nói cháºm rãi. 
“Cô nói đó là hòm đựng đồ quý. Váºy có gì trong đó, cô Parker?†
“VÅ© khÃ. VÅ© khà được các tù nhân chế tạo tại nhà lao Sing Sing để....†
“Phản đối!†Chưởng lý đứng báºt dáºy và gào lên. Ông ta chạy đến bàn há»™i thẩm. “Tôi sẵn sàng tha thứ cho đồng nghiệp cá»§a mình vì tá»™i thiếu kinh nghiệm, nhưng nếu cô ta tháºt sá»± muốn hành nghá» luáºt hình sá»±, tôi cho rằng cô ta cần há»c lại những nguyên tắc cÆ¡ bản vá» tang chứng. Không có mối liên hệ nào giữa cái gá»i là hòm đựng đồ quý vá»›i vụ án Ä‘ang được xét xỠở đâyâ€. 
“Chiếc hộp này chứng tỠrằng...†
“Nó chẳng chứng tỠđược Ä‘iá»u gì cảâ€. Chưởng lý ngạo nghá»… nói. Ông ta quay sang chánh án Waldman. “Chúng tôi phản đối việc đưa ra tang chứng này, coi đó là không thÃch hợpâ€. 
“Chấp nháºn phản đốiâ€. 
Và Jennifer đứng đó, chứng kiến thất bại cá»§a mình. Má»i thứ Ä‘á»u chống lại cô: Chánh án, Ä‘oàn há»™i thẩm, Di Silva, tang chứng. Khách hàng cá»§a cô sẽ phải lên ghế Ä‘iện trừ khi... Jennifer hÃt má»™t hÆ¡i tháºt dài: “Thưa chánh án, tang chứng này có tầm quan trá»ng đặc biệt đối vá»›i chúng tôi. Tôi cảm thấy...†
Chánh án Waldman ngắt lá»i: “Cô Parker, tòa không có thá»i gian và cÅ©ng không có ý muốn dạy cô vá» luáºt, nhưng ông chưởng lý nói hoàn toàn đúng. Trước khi đến phòng xỠán này cô cần làm quen vá»›i những nguyên tắc cÆ¡ bản vá» tang chứng. Nguyên tắc đầu tiên là cô không được phép đưa ra tang chứng không liên quan gì đến vụ kiện. Trong biên bản không há» nói đến việc ngưá»i bị hại có vÅ© khà hay không. Do váºy vấn đỠvÅ© khà là yếu tố ngoại lai. Cô bị bác bá»â€. 
Jennifer thấy máu dồn lên mặt. “Tôi xin lá»—iâ€, Cô bướng bỉnh nói “Nhưng đây không phải là yếu tố ngoại laiâ€. 
“Thôi đủ rồi. Cô có thể xin bảo lưuâ€. 
“Tôi không cần bảo lưu, thưa ngài chánh án. Ngài Ä‘ang tước Ä‘oạt quyá»n lợi cá»§a khách hàng cá»§a tôiâ€. 
“Cô Parker, nếu cô cứ tiếp tục như váºy tôi sẽ buá»™c tá»™i cô lăng nhục tòaâ€. 
“Tôi không cần biết ngài sẽ làm gì tôi?†Jennifer nói “Tôi có cÆ¡ sở để trưng bày tang váºt này. ChÃnh ngài chưởng lý tạo ra cÆ¡ sở đóâ€. 
Di Silva há»i lại: “Cái gì? Tôi chưa há»...†
Jennifer quay sang viên lục sá»± cá»§a tòa: “Xin ông hay Ä‘á»c bản luáºn tá»™i cá»§a ngài Di Silva bắt đầu từ dòng - Chúng ta có lẽ không bao giá» biết Ä‘iá»u gì khiến cho Abraham Wilson tấn côngâ€. 
Chưởng lý nhìn lên chánh án Waldman. 
“Thưa chánh án, ngài định cho phép...?†
Chánh án Waldman giơ một tay lên. Ông ta quay sang Jennifer. 
“Tòa không cần cô phải giảng luáºt ở đây, cô Parker. Khi phiên tòa này kết thúc cô sẽ bị buá»™c tá»™i làng mạ tòa và đây là má»™t vụ nghiêm trá»ng, tôi sẽ cho phép Ä‘á»c tiếpâ€. 
Viên lục sá»± giở mấy trang hồ sÆ¡ và bắt đầu Ä‘á»c “Chúng ta có lẽ sẽ không bao giá» biết Ä‘iá»u gì khiến cho Abraham Wilson tấn công má»™t ngưá»i nhá» bé, không có gì để tá»± vệ...†
“Äá»§ rồiâ€, Jennifer cắt lá»i anh ta “Xin cám Æ¡nâ€. 
Cô nhìn Robert Di Silva và cháºm rãi nói: “Äó là lá»i cá»§a ngài, thưa ngài Di Silvaâ€. Quay sang chánh án Waldman, cô nói: “Thưa ngài chánh án, câu cÆ¡ bản nhất ở đây là không có gì tá»± vệ. Vì chÃnh ngài chưởng lý nói vá»›i phiên tòa này rằng nạn nhân không có gì để tá»± vệ, ông ta đã để ngá» má»™t khả năng khác. Äó là việc nạn nhân chưa chắc đã không có gì để tá»± vệ và thá»±c tế anh ta có thể có vÅ© khÃ. Vì váºy chúng tôi có thể đưa ra tang váºt để làm đối chứngâ€. 
Má»i ngưá»i chợt im lặng hồi lâu. 
Chánh án Waldman quay sang Robert Di Silva: “Cô Parker nói đúng má»™t Ä‘iểm. Ngài đã để ngá» má»™t khả năngâ€. 
Robert Di Silva tưởng mình nghe nhầm: “Nhưng tôi chỉ...†
“Tòa sẽ cho phép đưa ra tang chứngâ€. 
Jennifer thở phào nhẹ nhõm. “Cám Æ¡n ngài chánh ánâ€. Cô nhấc chiếc há»™p lên, giÆ¡ vá» phÃa Ä‘oàn há»™i thẩm. “Thưa quý ông quý bà, ngài chưởng lý chắc sẽ nói vá»›i các vị những gì trong há»™p này không phải là tang chứng trá»±c tiếp. Ông ta đúng. Ông ta chắc cÅ©ng sẽ nói rằng không có liên hệ gì giữa những vÅ© khà này và ngưá»i bị nạn. Ông ta cÅ©ng đúng. Tôi sẽ cho trưng bày tang chứng vì má»™t lý do khác. Mấy ngày hôm nay các vị đã được nghe kể, vá» việc bị cáo đánh chết Raymond Thorpe má»™t cách dã man như thế nào. Bức tranh được dá»±ng lên má»™t cách cẩn tháºn và giả tạo cá»§a bên nguyên là hình ảnh má»™t kẻ giết ngưá»i tàn bạo, hạ sát đồng loại mà chẳng có lý do gì cả. Nhưng xin các vị hãy tá»± há»i: “Có phải luôn có động cÆ¡ gì đó không? Tham lam, thù ghét, dục vá»ng, má»™t cái gì đó chứ?†Tôi tin rằng và tôi đặt cược tÃnh mạng cá»§a khách hàng mình vào sá»± tin tưởng đó là có má»™t động cÆ¡ dẫn đến việc sát nhân. Äá»™ng cÆ¡ duy nhất, như chÃnh ngài chưởng lý vừa nói vá»›i các vị có thể biện minh cho việc đó, là tá»± vệ. Ngưá»i ta phải đấu tranh để bảo vệ mạng sống cá»§a chÃnh mình. Các vị đã nghe Howard Patterson chứng thá»±c rằng có nhiá»u vụ giết ngưá»i xảy ra trong nhà tù, rằng các tá»™i nhân tá»± tạo ra được những vÅ© khà chết ngưá»i. Äiá»u đó có nghÄ©a là có khả năng Raymond Thorpe đã sá» dụng má»™t trong những thứ vÅ© khà đó và trên thá»±c tế chÃnh hắn ta đã tấn công bị cáo. Bị cáo trong lúc chống cá»± đã buá»™c phải giết hắn ta để tá»± vệ. Nếu các vị quyết định rằng Abraham Wilson đã giết Raymond Thorpe má»™t cách dã man và không có động cÆ¡ gì hết, lúc đó các vị sẽ đưa ra lá»i phán quyết có giá trị như ngài chưởng lý đã yêu cầu. Tuy nhiên, nếu sau khi xem tang chứng này các vị có những mối băn khoăn đáng kể, các vị sẽ có trách nhiệm đưa ra lá»i phán quyết vô tá»™iâ€. 
Chiếc há»™p gá»— bá»—ng trở nên nặng trÄ©u trong tay cô. “Lần đầu tiên khi tôi nhìn vào chiếc há»™p này, tôi không tin vào mắt mình nữa. Các vị chắc cÅ©ng khó có thể tin được, nhưng các vị nên lưu ý rằng chiếc há»™p này đã được Ä‘em tá»›i đây dưới sá»± phản đối cá»§a phó giám đốc nhà lao Sing Sing. Äây là má»™t bá»™ sưu táºp các loại vÅ© khà tịch thu cá»§a các phạm nhân ở nhà lao này!†
Trên đưá»ng Ä‘i tá»›i bàn há»™i thẩm, Jennifer dưá»ng như bị mất thăng bằng và khụyu xuống. Chiếc há»™p trượt khá»i tay cô rÆ¡i xuống đất, và những đồ trong há»™p văng tung tóe ra khắp nÆ¡i. Tiếng ồn ào nổi lên. Các thẩm phán bắt đầu đứng dáºy để xem cho rõ hÆ¡n. Há» nhìn chằm chằm vào các loại vÅ© khà đáng sợ vừa văng ra từ chiếc há»™p đó. Có khoảng 100 cái, đủ các kÃch cỡ và thể loại. Dao dÃp, dao găm, kéo nhá»n đầu, kìm. Có cả những sợi dây thép có tay cầm dùng để xÃết cổ. 
Ngưá»i xem và đám phóng viên nhốn nháo cả lên, ai cÅ©ng cố nghển cổ nhìn cho rõ. Chánh án Waldman giáºn dữ Ä‘áºp búa lia lịa để giữ tráºt tá»±. 
Chánh án Waldman nhìn cô vá»›i vẻ mặt mà cô không hiểu nổi. Má»™t nhân viên phục vụ vá»™i chạy đến nhặt các vÅ© khà rÆ¡i vãi lên. Jennifer xua tay: “Cám Æ¡nâ€. Cô nói “Äể tôi dá»n cÅ©ng đượcâ€. 
Dưới sá»± theo dõi cá»§a các thẩm phán và những ngưá»i tham dá»± phiên tòa. Jennifer quỳ xuống và bắt đầu nhặt những vÅ© khà vương vãi trên sàn cho vào há»™p. Cô làm việc đó má»™t cách cháºm rãi, ngắm nghÃa má»—i thứ má»™t tà trước khi bá» vào há»™p. Các thẩm phán đã ngồi xuống nhưng vẫn chăm chú theo dõi Jennifer. Phải mất đến 5 phút cô má»›i nhặt hết đống vÅ© khÃ, trong khi đó chưởng lý Di Silva ngồi nhìn tức tối. 
Sau khi đã bá» chiếc dao cuối cùng vào há»™p, Jennifer đứng dáºy, nhìn Patterson, rồi quay sang nói vá»›i Di Silva: “Má»i ngài đối chấtâ€. 
“Không cầnâ€. Chưởng lý đáp cụt lá»§n. 
“Váºy thì tôi muốn gá»i Abraham Wilson lên bục khai!†
 
Xem tiếp chương 8
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |