 |
|

11-02-2009, 11:14 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Twilight - P2: Trăng non - Stephenie Mayer
Ôi, những say mê cuồng nhiệt thưá»ng lại Ä‘i chung bởi những kất thúc thảm khốc, đương lúc khải hoà n kia cÅ©ng chÃnh là lúc đương tà n Ä‘á»i đấy, nà o có khác lá»a và thuốc súng đâu, há»… bén nhau là bùng lên rồi tắt lịm.
(Romeo và Juliet, hồi II, cảnh VI)
MỞ ÄẦU
Tôi có cảm giác như mình Ä‘ang bị kẹt giữa những cÆ¡n ác má»™ng ghê rợn nhất thế gian, cÆ¡n ác má»™ng mà trong đó, vòng chân cá»§a ta cứ xoay tÃt, xoay đến mức không còn có thể nhanh hÆ¡n dược nữa, và hai lá phổi cá»§a tôi cứ như muốn nổ tung ra; thế mà vẫn không kịp. Dưá»ng như cà ng lúc, bước chân tôi cà ng lÆ¡i dần, lÆ¡i dần, khi tôi cố len qua khá»i đám đông thá» Æ¡, vô tâm, trong khi hai cái kim trên tháp đồng hồ khổng lồ kia vẫn không há» cháºm lại. Má»™t cách tà n nhẫn và lạnh lùng, hai cây kim ấy thản nhiên chuyển dịch đến nức cuối cùng- má»i kết thúc Ä‘á»u nằm cả ở đấy.
Nhưng đây đâu phải là giấc mÆ¡, đâu phải là ác má»™ng; cÅ©ng không phải là tôi Ä‘ang chạy bán sống bán chết để cứu lấy mạng sống cá»§a mình- không, tôi phải chạy thục mạng vì má»™t váºt quý báu nhất Ä‘á»i. Mạng sống cá»§a tôi bây giá» cÅ©ng không có ý nghÄ©a đến như váºy.
Alice nói rằng chúng tôi rồi cÅ©ng sẽ lìa Ä‘á»i ở chốn nà y. Tuy nhiên, kết quả sẽ khác nếu cô bạn cá»§a tôi không bị mắc kẹt giữa quầng sáng mặt trá»i rá»±c rỡ như thế, còn tôi là ngưá»i duy nhất có thể an toà n chạy giữa vầng thái dương chói lòa, trên quãng trưá»ng đông đúc.
Và tôi không thể theo kịp thá»i gian.
Má»i thứ như sụp đổ trước mắt tôi, khi mà vây quanh chúng tôi giỠđây chÃnh là những kẻ thù cá»±c kì nguy hiểm. Chiếc đồng hồ bắt đầu chùng chình ở thá»i khắc cuối cùng, hai bà n chân cháºm chạp cá»§a tôi run lên bần báºt. Tô biết mình đã trá»…- song, tôi sẽ vui biết bao nếu sau những chái nhà kia có kẻ khát máu nà o đó Ä‘ang chỠđợi tôi. Thất bại trong chuyện nà y… tôi không còn muốn sống nữa.
Äồng hồ đã Ä‘iểm, mặt trá»i đã và o đến giữa bầu trá»i.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by minhtien384; 14-02-2009 at 12:06 AM.
|

14-02-2009, 12:07 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 1
BUỔI TIỆC
Tôi chắc chắn tới 99,9% là tôi đang mơ.
Và đây là những là do tôi dám Ä‘oan quyết vá» Ä‘iá»u đó: thứ nhất, tôi Ä‘ang đứng giữa biển nắng chói lòa rá»±c rỡ- hiện tượng chưa bao giá» xảy ra ở thị trấn Forks, tiểu bang Washington, quê hương má»›i cá»§a tôi; và thứ hai, tôi Ä‘ang nhìn bà ngoại Marie cá»§a tôi. Ngoại đã mất sáu năm rồi, thế nên đây là bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy là tôi Ä‘ang mÆ¡.
Trong ngoại hầu như không thay đổi, khuôn mặt cá»§a bà vẫn y nguyên trong trà nhá»› cá»§a tôi. Da dẻ cá»§a bà vẫn má»m mại, tuy có phần khô héo và hằn đầy những nét nhăn. Ngoại chẳng khác gì trái mÆ¡ khô, có khác chăng là mái tóc trắng, óng ả như mây mà thôi.
Cả hai cái miệng- miệng của ngoại móm mém và dúm dó, và miệng của tôi- cũng há gốc vì ngạc nhiên. Hình như ngoại cũng không ngỠlà có ngà y gặp được tôi.
Tôi toan mở miệng há»i ngoại; tôi có nhiá»u câu há»i lắm… Rằng ngoại Ä‘ang là m gì trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi? Rằng trong 6 năm qua, ngoại đã là m gì? Và , ông Pop có khá»e không, ông bà đã gặp nhau chưa, hai ngưá»i hiện Ä‘ang ở đâu?- thì ngoại cÅ©ng toan mở miệng há»i tôi, tôi kìm mình lại để ngoại lên tiếng trước. Nhưng ngoại cÅ©ng dừng lại, hai bà cháu nhìn nhau, mỉm cưá»i, ngượng nghịu.
-Bella?
Không phải là tiếng cá»§a ngoại gá»i tôi, cả bà và cháu Ä‘á»u cùng nhất loạt quay lại, chú mục nhìn ngưá»i má»›i đến, muốn xen và o cuá»™c hạnh ngá»™ giữa hai bà cháu. Tôi không còn xa lạ gì vá»›i ngưá»i có tiếng nói ấy; đó là tiếng nói mà dẫu có Ä‘i đâu,ở trong hoà n cảnh nà o, dù là đang thức hay Ä‘ang ngủ… tháºm chà là cả khi chết nữa, tôi vẫn nháºn ra,. Tôi dám Ä‘oan chắc Ä‘iá»u đó… Giá»ng nói ấy đã Ä‘eo Ä‘uổi tôi trong những lần tôi bị sốt cao- hay Ãt ra là trong lúc tôi lá»™i bì bõm trong nước, trong cái lạnh và dưới những cÆ¡n mưa không bao giá» dứt… má»—i ngà y.
Edward.
Như thưá»ng lệ, trống ngá»±c tôi lại Ä‘áºp lên rá»™n rà ng má»—i khi trong thấy anh, dù trong tiá»m thức… khi tôi tin chắc rằng tôi Ä‘ang mÆ¡ như thế nà y, hoảng hốt… anh Ä‘ang tiến vá» phÃa chúng tôi, ung dung đĩnh đạc bước Ä‘i giữa ánh mặt trá»i chói lá»i.
Tôi hoảng hốt vì ngoại không há» biết rằng tôi đã phải lòng má»™t chà ng ma-cà -rồng- không má»™t ai biết Ä‘iá»u đó cả. Là m sao tôi có thể giải thÃch vá»›i ngoại bây giá», vá» sá»± phát tán ánh sáng thà nh hà ng ngà n cầu vồng nhá» xÃu trên là n da cá»§a anh- tá»±a hồ như anh là má»™t khối pha lê hay kim cương?
Ưm, chắc ngoại cÅ©ng thấy lạ lắm vá» việc bạn trai cá»§a con phát sáng lấp lánh. Dưới ánh mặt trá»i thì anh ấy má»›i như váºy thôi, ngoại à . Ngoại đừng hoảng sợ nhé…
Nhưng anh Ä‘ang là m gì ở đây váºy? Lý do quan trá»ng nhất khiến anh chá»n thị trấn Forks, vùng đất tứ thá»i đắm mình trong mưa, má»™t nÆ¡i có thể được coi là âm u nhất thế giá»›i, là vì ở đó, anh có thể ung dung Ä‘i lại trên đưá»ng phố giữa ban ngà y mà không là m lá»™ bà máºt cá»§a gia đình kia mà . Ấy váºy mà anh xuất hiện ở đây, thong thả chuyển dịch từng bước chân lịch lãm vá» phÃa tôi- vá»›i nụ cưá»i rạng rỡ trên khuôn mặt đẹp không khác gì thiên thần - như thể trong mắt anh, tôi là ngưá»i duy nhất Ä‘ang hiện hữu váºy.
Trong giây phút đó, tôi ao ước mình không còn là kẻ ngoại lệ, kẻ không thuá»™c ảnh hưởng đặc biệt cá»§a anh nữa; bao lâu nay, tôi vẫn lấy là m vui khi mình là ngưá»i duy nhất anh không Ä‘á»c dược suy nghÄ©. Nhưng bây giá» thì tôi mong anh có thể là m dược Ä‘iá»u đó, có thể nghe thấy lá»i cảnh báo vang vá»ng trong đầu tôi.
Hoảng hốt, tôi ngoái đầu nhìn ngoại, và tá»± hiểu rằng Ä‘iá»u tôi lo ngại đã hiển hiện rõ rà ng. Ngoại cÅ©ng vừa quay sang nhìn tôi, ánh mắt lá»™ rõ vẻ thảng thốt giống như ánh mắt cá»§a tôi.
Edward - vẫn nụ cưá»i hồn háºu là m chấn động trái tim tôi, buá»™c nó phải Ä‘áºp liên hồi như muốn lao ra khá»i lồng ngá»±c - choà ng hai tay lên vai tôi và quay sang nhìn ngoại.
Ngoại vẫn giữ kiểu nhìn ngạc nhiên ấy dà nh cho tôi. Nhưng thay vì kinh hãi, ngoại lại ngượng ngùng, hấp háy mắt như chỠđợi đứa cháu gái quở trách… Và thế đứng của ngoại, đó là một thế đứng lạ lùng, ngoại đưa một tay ra, khoanh lại như ôm một ai đó mà tôi không thể nhìn thấy được, một ai đó đang tà ng hình…
Chỉ lúc ấy, tôi má»›i đảo mắt nhìn quanh quất, và bất giác nháºn ra rằng ngoại Ä‘ang đứng ở trong má»™t khung gá»— cá»±c lá»›n. Không thể hiểu được, tôi buông bà n tay Ä‘ang ôm Edward ra, vươn vá» phÃa ngoại. Ngoại cÅ©ng bắt chước là m theo như thế, không khác má»™t mảy may nà o. Tay hai bà cháu chúng tôi chạm và o nhau, không, đó không phải là những ngón tay cá»§a ngoại, mà là má»™t tấm kÃnh lạnh ngắt…
CÆ¡n váng vất bất đầu áºp đến, giấc mÆ¡ cá»§a tôi đã trở thà nh ác má»™ng.
Không phải là ngoại.
Mà là tôi, tôi ở trong gương. Tôi - một bà lão, da nhăn nheo và lom khom.
Edward Ä‘ang đứng bên cạnh tôi, không bá»™c lá»™ cảm xúc nà o, vẫn rạng ngá»i trong cái tuổi mưá»i bảy thÆ¡ má»™ng.
Má»™t cách dịu dà ng, anh đặt đôi môi hoà n hảo, lạnh giá lên chiếc má đầy những nét hằn thá»i gian cá»§a tôi.
- Chúc mừng sinh nháºt - Anh thì thà o.
Tôi choà ng tỉnh - đôi lông mà y giãn ra hết cỡ, hai mắt mở căng-tôi thở hổn hển. Má»™t thứ ánh sáng xám ngoét, ánh sáng quen thuá»™c cá»§a má»™t ngà y đầy mây,đã chiếm mất chá»— cá»§a ánh mặt trá»i rá»±c rỡ trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi.
Chỉ là mơ thôi . Tôi tự nhủ, chỉ là một giấc mơ thôi mà .
HÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, tôi bừng tỉnh lần nữa khi tiếng chuông cá»§a chiếc đồng hồ báo thức bắt đầu réo vang. Phần lịch nhá» nÆ¡i góc chiếc đồng hồ Ä‘áºp và o mắt tôi, nhắc nhở cho tôi biết ngà y hôm nay là ngà y mưá»i ba tháng chÃn.
Chỉ là má»™t giấc mÆ¡, nhưng đồng thá»i cÅ©ng là má»™t hình ảnh tiên tri, Ãt ra là như váºy. Hôm nay là sinh nháºt cá»§a tôi. Tôi đã thá»±c sá»± bước sang tuổi 18.
Ngà y qua tháng lại, cứ cà ng gần đến ngà y nà y là tôi lại cà ng sợ đến chết khiếp..
Äã qua rồi má»™t mùa hè tuyệt vá»i - má»™t mùa hè hạnh phúc nhất mà tôi từng có, mùa hè hạnh phúc mà má»i ngưá»i, ở khắp má»i nÆ¡i, Ä‘á»u được táºn hưởng, đồng thá»i cÅ©ng là mùa hè nhiá»u mưa nhất trong lịch sá» bán đảo Olympic nà y - Cái ngà y nà y đã ẩn nấp tháºt kỹ trong mà n mưa, nó kiên nhẫn chá» tôi, và giá» thì nó rất hả lòng hả dạ.
Ngà y 13.9 đã xuất đầu lá»™ diện, nó tệ hÆ¡n cả trong trà tưởng tượng cá»§a tôi nữa.Tá»›i lúc nà y,tôi má»›i tháºt sá»± cảm nháºn vá» ná»—i sợ hãi bấy lâu nay vẫn hằng chá»n vá»n trong tâm trà cá»§a mình-tôi đã lá»›n.Äúng,má»—i ngà y,tôi lại má»™t lá»›n lên thêm,nhưng cái ngà y nà y thì khác,so vá»›i các ngà y trong năm, đây là ngà y tệ nhất, vì nó là ngà y được chỉ Ä‘iểm gá»i tên.Ngà y đánh dấu tuổi cá»§a tôi...Tôi đã 18 tuổi.
Còn Edward thì mãi mãi không bao giỠbước qua tuổi 17
Tôi và o nhà tắm đánh răng,ngạc nhiên là gương mặt cá»§a mình trong gương chẳng có gì thay đổi. Tôi nhìn chằm chằm và o chân dung cá»§a mình, chú tâm tìm kiếm tháºt kỹ những nếp nhăn trên là n da mà u ngà . Và kìa, tôi phát hiện ra má»™t chá»— duy nhất có nếp nhăn... đó là cái trán, dÄ© nhiên tôi cÅ©ng thừa hiểu là khi không còn nhăn nhó nữa thì những nếp nhăn ấy sẽ biến mất ngay láºp tức. Nhưng tôi không thể.
Trong bức chân dung cá»§a tôi, trên đôi mắt nâu long lanh chứa đầy ná»—i lo lắng là đôi lông mà y Ä‘ang nhÃu lại vá»›i nhau.
Chỉ là má»™t giấc mÆ¡ thôi, tôi lặp lại để tá»± trấn an mình. Chỉ là má»™t giấc mÆ¡... đồng thá»i là má»™t cÆ¡n ác má»™ng đáng sợ nhất.
Không muốn ăn sáng, lúc nà y, tôi chỉ muốn ra khá»i nhà cà ng sá»›m cà ng tốt. Tất nhiên, tôi không thể nà o tránh gặp bố được, nên đà nh phải chịu đựng và i phút Ä‘eo cái mặt nạ tươi cưá»i và o.Nhưng thá»±c lòng mà nói, quả là tôi cÅ©ng đã tháºt sá»± tươi tỉnh được Ãt nhiá»u khi đỠnghị bố đừng tặng cho tôi 1 món quà nà o cả, váºy mà không hiểu sao cứ má»—i lần ngoác miệng ra cưá»i, tôi lại có cảm giác như là mình Ä‘ang òa khóc.
Cố gắng giữ bình tÄ©nh khi lái xe tá»›i trưá»ng,hình ảnh cá»§a ngoại-tôi sẽ không nghÄ© đó là mình nữa - cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi.Trong tôi lúc nà y không tồn tại bất kỳ 1 cảm xúc nà o,ngoại trừ duy nhất cái cảm giác tuyệt vá»ng.Cuối cùng,khi bánh xe đã bon và o bãi Ä‘áºu xe quen thuá»™c phÃa sau trưá»ng trung há»c Forks ,và trông thấy Edward đứng tá»±a lưng và o chiếc xe Volvo mà u bạc bóng láng cá»§a anh-vẫn là thế đứng im lìm quen thuá»™c cÅ© ,nhưng nhá» váºy vẻ đẹp thiên sứ cá»§a anh lại hiển hiện rõ nét hÆ¡n bao giá» hết-tôi má»›i sá»±c tỉnh.giấc mÆ¡ đêm vừa rồi cá»§a tôi đã không công bằng vá»›i anh.Anh vẫn đứng chá» tôi như thưá»ng lệ
Má»i ná»—i tuyệt vá»ng ngay tức khắc tan biến Ä‘i,thay và o đó là ná»—i ngượng muôn Tá»›i giá»,sau hÆ¡n ná»a năm là m bạn vá»›i anh,tôi vẫn không dám tin là mình lại xứng đáng được anh để mắt đến.
Bên cạnh Edward lúc nà y là Alice,em gái của anh,cô ấy cũng đang đứng chỠtôi.
Tất nhiên Edward và Alice không phải là anh em ruá»™t (ở Forks ai cÅ©ng là anh em nhà Cullens Ä‘á»u là con nuôi cá»§a bác sÄ© Carlisle và vợ, bà Esme, cả hai Ä‘á»u còn quá trẻ để có những đứa con tuổi thanh thiếu niên như thế nà y),nhưng nước da cá»§a cả hai Ä‘á»u trắng y như nhau,y như nhau cả mà u mắt và ng lạ lùng và những quầng thâm bên dưới mắt nữa.Gương mặt cá»§a Alice,cÅ©ng như cá»§a Edward,Ä‘á»u đẹp rạng rỡ đến mức lạ lùng.Äối vá»›i những ai biết chuyện -như tôi đây-trước những đặc Ä‘iểm như váºy Ä‘á»u có thể kết luáºn được há» thá»±c sá»± là ai.
Thái độ cá»§a Alice ở bên cạnh Edward-đôi mắt mà u và ng nâu cá»§a cô ấy ngá»i sáng nét hà o hứng,phấn khÃch vá»›i 1 chiếc há»™p vuông vức gói giấy bạc trên tay-khiến tôi không khá»i chau mà y.tôi đã bảo Alice là tôi không cần gì cả,không cần bất kỳ má»™t thứ gì, là quà hay là má»™t sá»± quan tâm nà y ná» trong ngà y sinh nháºt.Váºy là điá»u mong muốn cá»§a tôi đã bị lá» phắt Ä‘i .
Tôi đóng sầm cá»a xe lại -chiếc xe Chevy Ä‘á»i 1953 -háºu quả là ngay láºp tức má»™t đám bụi rỉ sắt lất phất rÆ¡i xuống mặt đưá»ng ẩm ướt.Má»™t cách cháºm rãi,tôi tiến vá» phÃa Edward và Alice.Alice bước lên trước để đón tôi,mái tóc Ä‘en cố tình là m rối cá»§a cô bạn ngà y cà ng khiến cho gương mặt thiên thần cá»§a cô thêm sinh động.
-Chúc mừng sinh nháºt Bella!
-Suỵt .
Äôi mắt cá»§a tôi liếc ngang liếc dá»c để kiểm tra xem có ai nghe thấy Alice vừa má»›i nói gì không.Tôi vốn thá»±c lòng không muốn ngà y sinh nháºt cá»§a mình được má»i ngưá»i xem như là má»™t sá»± kiện đặc biệt quan trá»ng.
Alice cứ thản nhiên phớt lỠthái độ đó của tôi
-Bạn muốn mở quà ngay bây giá» hay là để sau nà o?-cô bạn hà o hứng há»i khi chúng tôi sải chân bước lại phÃa Edward Ä‘ang đứng chá».
-Không muốn quà nà o cả-tôi lầm bầm phản đối.
Có vẻ như cuối cùng Alice cũng đà nh phải để ý đến tâm trạng của tôi .
-Äồng ý...Váºy là để sau nhé.Bạn có thÃch quyển album mẹ bạn tặng không ?Và chiếc máy ảnh, quà tặng cá»§a bố bạn nữa?
Tôi thở dà i.DÄ© nhiên là Alice biết tất tần táºt má»i món quà dà nh cho tôi. Trong gia đình Cullens, Edward không phải là ngưá»i duy nhất có năng lá»±c đặc biệt.Alice có khả năng nhìn thấy má»i dá»± định cá»§a bố mẹ tôi ngay khi bố mẹ tôi vừa quyết định là m Ä‘iá»u đó.
-Ừ ư ư.Rất tuyệt.
-Mình thấy ý tưởng đó rất hay.Bạn đã là há»c sinh năm cuối rồi.Cần phải lưu lại những ká»· niệm chứ.
-Thế bạn đã là há»c sinh năm cuối bao nhiêu lần rồi?
-úi ,cái đó thì khác à nha.
Chúng tôi đến chá»— cá»§a Edward,anh đưa tay cho tôi.Má»™t cách nhiệt thà nh tôi nắm lấy,tức thì quên bẵng tâm trạng lúc đầu.Là n da anh vẫn váºy,vẫn mượt mà nhưng lạnh giá.Anh khẽ siết nhẹ tay tôi.Äôi mắt mà u hoà ng ngá»c dịu dà ng cá»§a anh,như thưá»ng lệ,vẫn khiến tim tôi nhảy múa trong lồng ngá»±c,Nghe rõ mồn má»™t tiếng động thình thịch đó,anh mỉm cưá»i.
Rất nhẹ nhà ng ,ngón tay của anh lại lần theo bỠmôi của tôi
-Như đã giao hẹn từ trước,anh không được phép chúc mừng sinh nháºt cá»§a em ,đúng không?
-Xem nà o,Edward gãi gãi đầu-Hẳn em đã thay đổi quyết định rồi.Hầu hết má»i ngưá»i Ä‘á»u ưa thÃch những thứ như sinh nháºt và quà tặng mà .
Alice báºt cưá»i,tiếng cưá»i êm như tiếng chuông ngan nga trong gió .
-Rồi bạn sẽ thÃch cho mà xem .Hôm nay ,má»i ngưá»i sẽ là m theo má»i ý thÃch cá»§a bạn, Bella ạ. Không lẽ có Ä‘iá»u gì khiến cho bạn không vui hay sao?-cô bạn lại dùng kiểu nói hoa mỹ chỉ có trong các cuốn tiểu thuyết kinh Ä‘iển
-Già đi!!-cuối cùng tôi cÅ©ng nói tháºt lòng mình,cố để cho giá»ng nói cá»§a mình tháºt Ä‘iá»m tÄ©nh.
Äang đứng sát bên tôi,nụ cưá»i cá»§a Edward bá»—ng trở nên se sắt.
-18 tuổi có gì là già đâu- không phải con gái đến tuổi 29 má»›i bắt đầu không thÃch sinh nháºt sao?
-Nhưng mình lá»›n tuổi hÆ¡n Edward rồi!-Tôi lầm bầm và nghe rõ tiếng Edward thở dà i -Ưm,có gì đâu - Giá»ng nói cá»§a cô bạn vẫn ngá»t ngà o như vốn dÄ© - Chỉ hÆ¡n có má»™t tuổi thôi mà .
Tôi rÆ¡i và o trạng thái trầm tư cá»§a mình… Không biết tương lai có diá»…n ra như tôi mong đợi hay không, không biết tôi có được sống Ä‘á»i bên Edward, Alice và những thà nh viên khác trong gia đình Cullens hay không (tất nhiên đừng để đến lúc tôi trở thà nh má»™t bà lão nhá» thó, hom hem, lụ khụ là được)… Nếu được sống bên há», thì dẫu là tôi lá»›n hÆ¡n Edward má»™t tuổi hay hai tuổi, miá»…n là đừng nhiá»u quá,cÅ©ng sẽ chẳng bá» có ý nghÄ©a gì đối vá»›i tôi. Nhưng Edward luôn gạt bá» tất cả những gì có thể là m thay đổi tôi, từ chối tất cả những gì khả dÄ© sẽ biến tôi giống như anh - đó là được bất tá».
Một sự bế tắc - như có lần đã từng bảo.
Tháºt lòng mà nói thì tôi vẫn thá»±c sá»± không hiểu vấn đỠcá»§a Edward. Cái chết thì có gì tuyệt vá»i chứ? Trở thà nh ma-cà -rồng nà o có phải là chuyện gì khá»§ng khiếp lắm đâu - chẳng phải gia đình Cullen vẫn tá»± chá»§ tốt được đó sao.
-Mấy giá» bạn sẽ đến chÆ¡i? - Alice lại há»i, cô bạn quyết định thay đổi đỠtà i, và cô ấy đỠcáºp ngay đến Ä‘iá»u tôi Ä‘ang cố tránh.
-Mình không nghĩ là mình có kế hoạch đến đó.
-Trá»i Æ¡i, coi Bella kìa - Bạn không tÃnh phá há»§y niá»m vui cá»§a tất cả bá»n mình đấy chứ, có phải không nà o?
-Mình nghÄ© rằng mình muốn là m gì trong ngà y sinh nháºt cá»§a mình cÅ©ng được cÆ¡ mà .
-Tan há»c, anh sẽ đến xin phép ông Charlie để đưa Bella vá» nhà mình - Edward trả lá»i Alice, không quan tâm tá»›i ý kiến cá»§a tôi.
-Em còn phải đi là m-Tôi nhất quyết phản đối.
-Không,hôm nay bạn không cần phải Ä‘i là m đâu-Alice trả lá»i má»™t cách đắc ý-Mình đã xin phép bà Newton rồi.Bà ấy sẽ đổi ca cho bạn,và nhá» mình chuyển lá»i chúc mừng sinh nháºt tá»›i bạn đấy.
-Nhưng mình… mình… mình vẫn không thể đến đó được - Tôi lắp bắp, cố động não tìm một lý do khác – Mình, à , mình vẫn chưa xem Romeo và Juliet cho môn Quốc văn.
Alice khịt mũi rồi thở phì phì.
-Nhưng bạn đã thuộc nằm lòng Romeo và Juliet rồi còn gì.
-Nhưng thầy Berty bảo rằng bá»n mình phải xem các diá»…n viên thể hiện để có má»™t cái nhìn toà n diện vá» tác phẩm …Äó cÅ©ng là tinh thần chung cá»§a Shakespeare…
Edward bắt đầu đảo mắt.
-Nhưng bạn cÅ©ng đã xem phim rồi-Alice bắt đầu “buá»™c tôiâ€
-Nhưng mình chưa xem bản cá»§a tháºp niên 1960. Thầy Berty nói bản đó là hay nhất.
Cuối cùng, Alice cÅ©ng đánh rÆ¡i nụ cưá»i đắc thắng,chỉ biết đứng im mà nhìn tôi chằm chằm.
-Chuyện nà y rất đơn giản,hoặc cÅ©ng rất khó khăn, Bella à , muốn nó dá»… hay nó khó, tất cả Ä‘á»u tùy thuá»™c…
Edward đưá»ng đột cắt ngang là Alice:
-Không sao đâu, Alice. Nếu Bella muốn xem phim thì cứ để cho cô ấy xem. Hôm nay là sinh nháºt cá»§a cô ấy mà .
-Äúng đấy - Tôi hưởng ứng.
-Nên khoảng 7 giá», anh sẽ đưa Bella vá» nhà mình - Edward tiếp tục nói - Em cÅ©ng cần thá»i gian mà chuẩn bị má»i thứ phải không nà o?
Tiếng cưá»i vui vẻ cá»§a Alice lại bắt đầu cất lên.
-A, thế thì tốt quá rồi, hẹn tối nay gặp lại bạn nhé, Bella! Vui lắm rồi bạn sẽ thấy-Rồi Alice toét miệng ra cưá»i rất tươi, những chiếc răng trắng bóng, Ä‘á»u đặn, hiện ra lấp lánh và tháºt nhanh, cô bạn hôn nhẹ lên má tôi, sau đó, quay gót Ä‘i đến lá»›p há»c đầu tiên, bước tháºt uyển chuyển trước khi tôi kịp lên tiếng đáp lá»i.
-Edward,em xin anh…-Tôi bắt đầu nà i nỉ nhưng nhanh như cắt, anh đặt một ngón tay lên môi tôi.
-Thảo luáºn sau Ä‘i.Không khéo chúng mình lại và o lá»›p trá»… mất.
Má»i ngưá»i không còn giữ cái kiểu nhìn chằm chặp và o Edward và tôi,khi chúng tôi cùng sóng bước bên nhau Ä‘i đến chá»— ngồi quen thuá»™c nÆ¡i cuối lá»›p nữa (giá» thì hầu như ở lá»›p nà o, hai chúng tôi cÅ©ng có chung giá» vá»›i nhau-tháºt ngạc nhiên là Edward đã chiếm trá»n cảm tình cá»§a cô quản lý). Anh và tôi ở bên nhau nhiá»u đến ná»—i cuối cùng, chúng tôi cÅ©ng không còn là má»™t đỠtà i bà n tán xôn xao cá»§a đám há»c sinh trong trưá»ng. Ngay cả Mike Newton cÅ©ng chấm dứt ánh nhìn rầu rÄ© dà nh cho tôi, khiến tôi không còn mặc cảm tá»™i lá»—i như lúc đầu. Bây giá» là há»… thấy tôi ở đâu là Mike lại cưá»i tháºt tươi; tôi thấy vui vì anh chà ng đã chấp nháºn xem tôi chỉ là má»™t ngưá»i bạn. Suốt mùa hè vừa qua,Mike đã thay đổi –những nét tròn trÄ©nh ,trẻ con trên gương mặt cá»§a Mike đã biến mất,phần xương má vì thế mà lá»™ rõ hÆ¡n.mái tóc và ng vuốt keo dá»±ng đứng quen thuá»™c cÅ©ng không còn nữa,Mike để tóc dà i hÆ¡n trước để tạo kiểu tóc rối bù có chá»§ Ä‘Ãch.Nhìn cách ăn mặc hiện thá»i cá»§a anh bạn là hieur ngay cái ý tưởng cá»§a sá»± thay đổi ấy-nhưng dáng vẻ cá»§a Edward đâu phải ai bắt chước cÅ©ng giống được.
Trong suốt buổi há»c, cái đầu cá»§a tôi chẳng dung nạp được má»™t mảy may kiến thức nà o,nhưng những suy nghÄ© mông lung tìm cách không đến nhà Edward và o buổi tối thì đầy ăm ắp.Là m sao có thể có được má»™t buổi tối vui vẻ khi trong lòng ta đầy những rối ren.Và tệ hÆ¡n cả là những món quà cùng sá»± quan tâm khiến tôi lúc nà o cÅ©ng cảm thấy ngại ngùng.
ÄÆ°á»£c quan tâm chẳng bao giá» là điá»u tốt là nh, những ai hay gặp tai nạn như tôi hẳn cÅ©ng sẽ đồng ý vá»›i quan Ä‘iểm nà y. Chẳng ai muốn hứng những ánh mắt chằm chặp chÄ©a và o mình trong khi mình Ä‘ang ngượng chÃn cả ngưá»i vì lỡ tay là m đổ bể má»™t cái gì đó.
Và năm nay, tôi đã khẩn khoản đỠnghị-ừ, chÃnh xác thì là yêu cầu –má»i ngưá»i đừng tặng bất cứ má»™t món quà nà o cho tôi. Nhưng xem ra, “bà Renee†và “ông Charlie†nhà tôi không phải là ngưá»i duy nhất phá»›t lá» cái mong muốn đó.
Chưa bao giá» tôi có nhiá»u tiá»n, và tôi cÅ©ng chưa bao giá» thấy phiá»n lòng vì Ä‘iá»u đó. Mẹ đã nuôi dạy tôi bằng đồng lương còm cõi cá»§a má»™t cô giáo nuôi dạy trẻ. Bố tôi cÅ©ng chẳng già u có gì vá»›i công việc cá»§a mình – bố là cảnh sát trưởng được phân công công tác ở cái thị trấn tỉnh lẻ Forks nà y đây. Thu nháºp cá nhân cá»§a tôi hiện thá»i Ä‘á»u trông cả và o công việc phụ bán hà ng trong má»™t cá»a hà ng chuyên bán đồ thể thao ở trong vùng, tôi là m ở đây má»—i tuần ba ngà y. Trong má»™t cái thị trấn bé xÃu xìu xiu như thế nà y,có thể nói là tôi đã rất may mắn nên má»›i có được việc là m nà y. Từng đồng từng cắc kiếm được, tôi Ä‘á»u cho cả và o cái “ngân sách để há»c đại há»c†cá»n con cá»§a tôi (đại há»c chỉ là kế hoạch B thôi. Hiện tôi vẫn Ä‘ang nuôi hi vá»ng cho kế hoạch A, nhưng Edward cứ bướng bỉnh bắt tôi phải là m má»™t ngưá»i bình thưá»ng…)
Edward có rất nhiá»u tiá»n-tình tháºt, tôi không muốn nghÄ© nhiá»u vá» Ä‘iá»u đó. Äó chỉ là kết quả tất yếu cá»§a những năm tháng tÃch lÅ©y vốn khi nghưá»i ta không bị giá»›i hạn vá» mặt thá»i gian, đã váºy, anh lại còn có cô em gái có má»™t năng lá»±c thần kỳ, biết trước được những thay đổi trong thị trưá»ng chứng khoán. Edward dưá»ng như không hiểu vì sao tôi lại từ chối không cho anh chi tiá»n mua sắm những món nà y món ná» cho tôi, vì sao tôi lại không cảm thấy thoải mái khi anh đưa tôi đến những nhà hà ng sang trá»ng ở Seattle, vì sao anh không được phép mua tặng tôi má»™t chiếc xe hÆ¡i để có thể chạy được váºn tốc trên năm mươi lăm dặm má»™t giá»,hay vì sao tôi không cho anh chia sẻ gánh nặng “ngân sách cho việc há»c đại há»c†cá»§a tôi (anh nhiệt tình á»§ng há»™ kế hoạch B cá»§a tôi). Và Edward cho rằng tôi là ngưá»i khó tÃnh chưa từng thấy.
Nhưng là m sao tôi có thể để anh tốn kém tiá»n bạc cho tôi khi mà tôi không có má»™t thứ gì để đáp lại? Vì má»™t là do bà ẩn nà o đó, anh cứ muốn luôn luôn ở bên cạnh tôi. Và vì thế, tất cả những Ä‘iá»u anh là m cho tôi đã khiến cho chúng tôi cà ng lúc cà ng bị đẩy xa khá»i trạng thái cân bằng.
Ngà y há»c cứ thế trôi Ä‘i, chẳng thấy Edward lẫn Alice đả động gì đến ngà y sinh nháºt cá»§a tôi nữa, tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút. Chúng tôi lại cùng ngồi ăn trưa ở chiếc bà n quen thuá»™c ,
Dưá»ng như ở cái bà n ăn nà y Ä‘ang tồn tại má»™t “thá»a ước ngừng bắnâ€thì phải.Ba ngưá»i chúng tôi –Edward,Alice và tôi-ngồi ở phÃa cuối bà n.Anh chị cá»§a Edward,những ngưá»i có phong cách khiến ngưá»i ta phải sá» sợ (Ä‘iển hình là Emmett),Ä‘á»u đã tốt nghiệp trung há»c,chỉ còn lại Alice và Edward ,hai ngưá»i có dáng vẻ không đến ná»—i quá dữ dằn là vẫn tiếp tục đến trưá»ng.Và chúng tôi không há» ngồi lẻ loi. Những ngưá»i bạn khác cá»§a tôi ,Mike và Jessica (hai ngưá»i Ä‘ang ngượng ngùng trong việc thể hiện sá»± quan tâm đến nhau trên mức bạn bè má»™t chút),Angela và Ben(mối quan hệ cá»§a há»,trải qua suốt mùa hè,vẫn còn được duy trì),Eric ,Conner,Tyler,và Lauren (ngưá»i không há» biết đến “phạm trù “bạn bè vá»›i tôi ) cÅ©ng ngồi chung bà n vá»›i chúng tôi …nhưng là ở phÃa bà n bên kia ,như thể chiếc bà n đã bị phân chia ranh giá»›i.Nhưng phải nói thêm má»™t chút,đó là trong những ngà y nắng ấm,khi Edward và Alice không thể đến trưá»ng,ranh giá»›i nà y má»›i bị phá vỡ ,và cÅ©ng chỉ có khi đó,tôi má»›i có dịp trò chuyện xởi lởi vá»›i các bạn ấy.
Tuy nhiên,cả Edward và Alice Ä‘á»u không lấy thế là m buồn hay cảm thấy bị tẩy chay.Cả hay ngưá»i Ä‘á»u không quan tâm đến Ä‘iá»u đó.Còn đối vá»›i toà n bá»™ há»c sinh trong trưá»ng trung há»c Forks, tất cả há» Ä‘á»u cảm thấy rất ngại nếu phải tiếp xúc vá»›i anh em nhà Cullen, dù rằng bản thân há» cÅ©ng chẳng hiểu được lý do nà y. Duy chỉ có tôi là má»™t trưá»ng hợp ngoại lệ.Và tất nhiên,chÃnh thái độ dạn dÄ©, hay quan tâm tá»›i Edward cá»§a tôi thi thoảng cÅ©ngkhiến anh lo lắng.Anh cho rằng mình đã quá mạo hiểm khi ở gần tôi –đó là má»™t quan Ä‘iểm luôn bị tôi kịch liệt phản đối má»—i khi anh đỠcáºp đến.
Buổi chiá»u hôm ấy trôi qua tháºt nhanh. Tan trưá»ng, cÅ©ng như thưá»ng lệ, Edward lại bước theo tôi đến chá»— chiếc xe tải. Nhưng lần nà y, anh mở cái cá»a xe ở phÃa bên ghế ngồi cạnh ngưá»i lái và có ý đợi tôi. Váºy là Alice đã lái xe cá»§a anh vá» nhà , để anh ở lại canh chừng không cho tôi bá» trốn.
Tôi khoanh tay lại, đứng thừ ngưá»i ra, không muốn chui ngay và o xe để tránh cÆ¡n mưa dà i bất táºn.
-Hôm nay là sinh nháºt cá»§a em ,em không được lái xe à ?
-Anh sẽ coi như hôm nay không phải là sinh nháºt cá»§a em, đúng như em mong muốn.
-Nếu như hôm nay không phải là sinh nháºt cá»§a em, váºy thì tối nay, em không phải đến nhà anh…
-Thôi được rồi.
Tiếp theo câu nói đó là tiếng đóng sầm cá»§a cánh cá»a xe. Edward Ä‘i vòng qua tôi, mở cá»a xe dà nh cho ngưá»i lái.
-Chúc mừng sinh nháºt em!
-Suỵt-Tôi nhắc anh, và má»™t cách miá»…n cưỡng, tôi chui và o cabin, tôi đã hy vá»ng rằng anh sẽ nói câu khác kia đấy.
Trong lúc tôi lái xe, Edward hý hoáy vặn vặn cái radio rồi lắc đầu,le lưỡi:
-Chiếc radio của em bắt sóng ẹ quá.
Tôi chau ngay đôi mà y lại.Tôi không thÃch những lá»i nháºn xét chê bai kiểu đó cá»§a anh má»—i khi anh ngồi và o chiếc xe cá»§a tôi.Chiếc xe tải cá»§a tôi rất tuyệt vá»i,Ãt ra thì cÅ©ng chẳng có chiếc xe nà o…giống như nó.
-Anh muốn nghe âm thanh nổi à ? Thế thì cứ việc lái xe cá»§a anh Ä‘i-Tôi rất lo lắng trước những dá»± định cá»§a Alice,tâm trạnh tôi trở nên tháºt tệ hại, lá»i lẽ cá»§a tôi gắt gá»ng đến mức bản thân tôi cÅ©ng không ngá». Tôi đã cáu kỉnh vá»›i Edward, cách nói cá»§a tôi là m cho anh phải mÃm chặt môi lại, không còn có thể cưá»i nổi.
Cuối cùng,tôi cÅ©ng dừng xe trước cá»a nhà cá»§a bố Charlie, Edward dùng cả hai tay để giữ lấy mặt tôi.Má»—i lần đụng chạm như váºy, anh Ä‘á»u rất cẩn trá»ng, những đầu ngón tay cá»§a anh để nhẹ nhà ng lên thái dương, lên má và lên quai là m cá»§a tôi, như thể tôi là má»™t má»™t váºt dá»… vỡ. Và đúng như váºy, Ãt ra là đối vá»›i anh.
-Em nên vui vẻ lên mới phải, hôm nay là một ngà y đặc biệt mà -Edward thì thà o. Hơi thở thơm mát của anh phả nhẹ lên mặt tôi.
-Thế nếu em không muốn vui vẻ thì sao?-Tôi há»i vặn lại,hÆ¡i thở cá»§a tôi bắt đầu đứt quãng.
Äôi mắt và ng cá»§a anh Ä‘anh lại đầ giáºn dữ:
-Thì quá tệ!
Ngay láºptức,đầu óc cá»§a tôi trở nên quay cuồng,Edward rướn ngưá»i tá»›i,ấn nhẹ đôi môi giá lạnh lên môi tôi. Má»—i lúc như váºy,chắc chắn là tôi sẽ đánh rÆ¡i má»i ná»—i lo lắng để chỉ táºp trung và o má»—i má»™t việc là là m sao cho sá»± Ä‘iá»u hòa hÃt và o và thở ra vẫn giữ được như bình thưá»ng.
Äôi môi cá»§a Edward như muốn nuốt chá»ng lấy môi tôi-lạnh giá, êm mượt và dịu dà ngMá»™t cách vô ý thức, tôi khẽ quà ng tay qua cổ anh,kéo anh và o sát mình hÆ¡n… Và tôi hoà n toà n cảm nháºn được đôi môi anh run rẩy khi cố thoát khá»i gương mặt cá»§a tôi đôi tay cá»§a tôi.
Lúc nà o Edward cÅ©ng cẩn tháºn trước má»i sá»± đụng chạm vá»›i tôi, anh luôn luôn muốn bảo toà n tÃnh mệnh cá»§a tôi. Và mặc dù tôi vẫn luôn nhá»› giữ khoảng cách an toà n giữa da tôi và là n da sắc như dao cạo cùng những chiếc răng chứa đầy ná»c độc cá»§a anh, nhưng không hiểu sao má»—i lần được anh hôn, tôi lại quên sạch những Ä‘iá»u mà theo anh, cần phải “khắc cốt ghi tâm†như thế.
-Bình tĩnh nà o, Bella-Hơi thở của anh lại phả và o má tôi. Và một lần nữa, anh lại nhẹ nhà ng ấn môi mình và o môi tôi, sau đó lại quay đi, đặt hai tay của tôi ngay ngắn lên bụng.
Tiếng Ä‘áºp cá»§a trái tim tôi phát ra cả hai lá»— tai. Bất giác tôi đưa tay đặt lên ngá»±c. Tim tôi dưá»ng như Ä‘ang muốn nhảy ra khá»i lá»— dà nh cho nó .
-Anh nghÄ© là rồi em sẽ quen thuá»™c vá»›i cảm xúc nà y,phải không?-Tôi há»i Edward,nhưng chá»§ yếu là tá»± há»i bản thân mình-Má»™t lúc nà o đó ,tim em sẽ thôi không còn bị kÃch động nữa má»—i khi anh chạm và o em?
-Thá»±c lòng anh hy vá»ng là không-Edward trả lá»i, nụ cưá»i đắc ý lại mở rá»™ng đến táºn mang tai.
Tôi đảo mắt, há»i:
-GiỠchúng ta đi xem mối cừu thù của dòng hỠCapulet và dòng hỠMontague nhé, được chưa nà o?
-Mong muốn của tiểu thư là mệnh lệnh của tôi.
Edward nằm dà i ra trên ghế xoopha, trong lúc tôi dán mắt lên mà n ảnh ,tua nhanh phần giá»›i thiệu ở đầu phim. Xong,tôi ngồi há» lên mép ghế, phÃa trước Edward, ngay láºp tức, anh vòng tay qua thắt lưng cá»§a tôi, kéo tôi ngồi sát và o ngá»±c anh. Bá»™ ngá»±c cứng cáp cá»§a anh vốn vẫn lạnh toát nhưng hoà n mỹ -tá»±a như má»™t khói băng được chạm trổ công phu, tỉ mỉ - không thể nà o sánh được vá»›i độ má»m mại cá»§a chiếc nệm trên ghế xôpha, nhưng tôi lại thấy êm ái vô cùng. Anh kéo tấm phá»§ lưng ghế Ä‘an bằng len đã cÅ© choà ng qua ngưá»i tôi… để tôi không bị run lên cầm cáºp khi áp sáy và o thân thể cá»§a anh.
-Em biết không,anh không thẻ nà o chịu đựng được cái tên Romeo ấy-Edward buông lá»i chế nhạo ngay khi và o đầu phim.
-Romeo có là m gì sai đâu?-Tôi há»i vặn lại, cảm thấy bất bình đôi chút. Romeo là má»™t trong những mẫu nhân váºt yêu thÃch nất cá»§a tôi. Trước khi gặp Edward,tôi vẫn luôn bị ám ảnh vá» hình tượng nà y.
-Ừm, trước tiên là anh ta yêu Rosaline…EM không nghÄ© là anh ta có chút gì đó không chung thá»§y sao? Và sau đó thì sao,chỉ sau đám cưới có và i phút,anh ta đã giết chết ngưá»i anh há» cá»§a Juliet.Hay ho, tà i giá»i ở chá»— nà o nà o? Sai lầm nà y lại tiếp nối đến sai lầm khác.Còn cách thức nà o hoà n hảo hÆ¡n cách phá há»§y niá»m hà nh phúc cá»§a Ä‘á»i mình theo cái lối đó không?
Tôi thở dà i.
-Anh có muốn em ngồi xem một mình không?
-Không,dù sao thì anh cũng sẽ xem cùng em-Những ngón tay thon dà i của Edward mơn nhẹ lên là n da ở cánh tay tôi…
Tôi nổi da gà vì lạnh buốt
-Em có khóc không ?
-Chắc là có –Tôi tháºt thà thú nháºn-Nếu em thả hồn theo bá»™ phim.
-Váºy thì anh sẽ không quấy quả em nữa –Ngay sau câu nói ấy, tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t trên mái tóc mình là nụ hôn cá»§a anh.
Bá»™ phim đã cuốn hút toà n bá»™ tâm trà cá»§a tôi, và trong hầu hết quãng thá»i gian xem phim, Edward đã thì thầm lá»i thoại cá»§a Romeo và o tai tôi –giá»ng nói du dương, êm mượt như nhung cá»§a anh bá»—ng chốc là m cho giá»ng nói cá»§a nam diá»…n viên chÃnh trong phim trở nên trầm đục, mất hết sức sống.
Và tôi đã khóc –trước thái độ thÃch thú cá»§a Edward-khi Juliet tỉnh dáºy và nháºn ra ngưá»i chông má»›i cưới cá»§a mình đã chết.
-Thú tháºt,anh thấy ghen tị vá»›i anh ta ở Ä‘iểm đó đấy-Edward lên tiếng, dịu dà nh nâng mái tóc cá»§a tôi lên và lau khô những giá»t nước mắt nóng hổi trên má tôi.
-Vì …cô ấy quá đẹp?
-Anh đâu có cà nanh cà tị cái chuyện vá»› vẩn đó …Cái anh ghen tị là anh ta có thể tá»± tỠđược má»™t cách dá»… dà ng kia - Edward giải thÃch bằng má»™t giá»ng nói châm chá»c-Con ngưá»i như em có thể là m được Ä‘iá»u đó hết sức dá»… dà ng! Tất cả những gì cần phải là m là ném cái lị nhá» chứa hóa chất xuống đất…
-Gì kia?-Tôi thở hổn hển ,há»i .
-Äó là điá»u Ãt nhất anh phải má»™t lần nghÄ© đến, và từ kinh nghiệm cá»§a Carlisle, anh hiểu rằng Ä‘iá»u đó tháºt không dá»… chút nà o. Anh không biết đã bao nhiêu lần Carlisle cố gắng kết liá»…u Ä‘á»i mình trong những ngà y đầu… khi ông nháºn ra mình đã trở thà nh “thứ gìâ€â€¦-Giá»ng nói nghiêm nghị cá»§a Edward bá»—ng chốc trở nên nhẹ hẫng-CÆ¡ bản là sinh lá»±c cá»§a ông quá mạnh…
Tôi xoay ngưá»i lại, ngắm nhìn gương nặt cá»§a anh, để có thể cảm nháºn được tâm trạng cá»§a anh.
-Anh Ä‘ang nói đến chuyện gì váºy?-Tôi há»i gặng-Cái gì mà đó là điá»u Ãt nhất anh phải má»™t lần nghÄ© đến chứ?
-Mùa xuân rồi, khi em…gần như đã bị giết chết …-Edward dừng lại, hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, cố gắng chuyển sang giá»ng nói bông đùa-Tất nhiên anh luôn táºp trung và o má»i động thái cho thấy là em vẫn còn sống, nhưng má»™t phần tâm túi cá»§a anh lại nghÄ© đến những chuyện khác. Như anh đã nói vá»›i em rồi đấy,Ä‘iá»u con ngưá»i có thể dá»… dà ng là m được lại trở nên quá khó khăn đối vá»›i anh…
Ngay trong giây phút ấy, những ký ức mag tôi đã cố gắng giấu và o quên lãng lại má»™t lần nữa trá»—i dáºy…Chuyến Ä‘i gần đây nhất cá»§a tôi đến Phoenix …Äầu óc cá»§a tôi trở nên váng vắt.Má»i hình ảnh kinh hoà ng cá»§a cái ngà y Ä‘en tối đó lại hiện ra má»™t các rõ rà ng-mặt trá»i tá»a từng quầng nắng chói lá»i, cái nóng như thiêu như đốt muốn cà y tung cả mặt đưá»ng nhá»±a…Tôi khi đó Ä‘ang lao mình đến gặp má»™t tên ma cà rồng tà n bạo,kẻ sau đó đã hà nh hạ tôi Ä‘au đớn muốn chết Ä‘i sống lại-James. Hắn đã chá» tôi trong má»™t căn phòng đầy gương cùng vá»›i má»™t con tin –không ai khác chÃnh là mẹ tôi –Ãt ra thì hắn cÅ©ng đã khiến được cho tôi tin là như váºy.
Tất nhiên tôi đã không thể biết được rằng đó là má»™t thá»§ Ä‘oạn đánh lừa đơn giản ,nhưng lại là má»™t cú lừa ngoạn mục,cho tá»›i khi tôi gặp hắn.CÅ©ng như James không há» biết rằng Edward đã chạy Ä‘ua vá»›i thá»i gian … chạy Ä‘ua vá»›i thần chết để đến cứu tôi’Edward đã đến kịp lúc .nhưng khi đó ,mắt tôi đã nhắm nghiá»n …NghÄ© đến đó ,bất giác tôi mân mê vết sẹo hình mảnh trăng lưỡi liá»m trên mu bà n tay.Vùng da ở chá»— đó lạnh hÆ¡n bất kỳ chá»— nà o khác trên cÆ¡ thể tôi.
Khẽ lắc đầu như thể hà nh động đó có khả năng xua tan tất cả những ký ức không mấy dá»… chịu,tôi cố gắng táºp trung và o lá»i nói cá»§a Edward. Bụng tôi bắt đầu nôn nao…Tháºt khó chịu .
-Những chuyện khác ?-Tôi há»i lại.
-Ừm, là anh sẽ không sống nữa nếu không có em-Edward đảo mắt như thể vừa thốt ra má»t Ä‘iá»u tháºt ngô nghê và trẻ con lắm-Nhưng anh tháºt sá»± không biết cách là mÄ‘iá»u đó .Anh biết Emmett và Jasper sec chẳng bao giá» chịu giúp anh đâu…Anh đã nghÄ© đến chuyện Ä‘i Ts và là m má»™t Ä‘iá»u ngá»› ngẩn nà o đó để chá»c tức Volturi.
Tôi không muốn tin rằng Edward Ä‘ang nói nghiêm túc .nhưng đôi mắt và ng cá»§a anh long lanh đầy cảm xúc thế kia.anh như Ä‘ang nhìn vá» ná»i nà o đó xa xôi…khi nhá»› lại mình đã quyết định tìm đến cái chết như thế nà o. Tinh thần cá»§a tôi ngay láºp tức bị kÃch động.
-Volturi là ai?-Tôi tò mò há»i .
-Volturi là má»™t gia đình…-Edward trả lá»i ,đôi mắt vẫn đắm chìm trong cõi mÆ¡ hồ ,xa xăm-jMootj gia đình rất có thế lá»±c và lâu Ä‘á»i…cùng thuá»™c loại ngưá»i như anh.Ừm,nếu mà nói theo thế giá»›i cá»§a em thì chắc phải gá»i há» là gia đình hoà ng tá»™c.Những năm đầu trong cuá»™c sống má»›i ,Carlisle đã sống vá»›i hỠở Ã, sau nà y ông má»›i tìm đưá»ng sang châu Mỹ-em còn nhá»› câu chuyện anh kể không?
-Tất nhiên là em vẫn nhớ.
Không bao giá» tôi có thể quên được cái ngà y đầu tiên đặt chân đến nhà Edward,má»™t căn biệt thá»± trắng toát nằm biệt láºp vá»›i thế giá»›i bên ngoà i,giữa má»™t khu rừng sâu hun hút,bên cạnh má»™t con sông hiá»n hòa,hay căn phòng nÆ¡i bác sÄ© Carlisle-bố cá»§a Edward theo nhiá»u nghÄ©a –treo vô số những bức há»a mô tả cuá»™c Ä‘á»i ông.Trong số đó ,bức tranh sÆ¡n dầu là sống động nhất ,gợi nhiá»u cảm xúc nhất,được vẽ và o khoảng thá»i gian bác sÄ© Carlisle ở Ã.Tôi vẫn nhá»› như in má»™t nhóm bốn thanh niên có phong thái Ä‘iá»m đạm, má»—i ngưá»i má»™t vẻ chỉ có ở thiên thần; cả bốn ngưá»i đứng trên bao lÆ¡n cao nhất, Ä‘iá»m tÄ©nh nhìn xuống má»™t đám đông Ä‘ang náo loạn được miá»u tả đầy mà u sắc.Bức há»a đã tồn tại hà ng thế ká»·, thế nhưng bác sÄ© Carlisle-thiên sứ tóc và ng –vẫn không có nét gì thay đổi. Tôi nhá»› đến ba ngưá»i còn lại, những ngưá»i bạn đầu tiên cá»§a bác sÄ© Carlisle. Edward chẳng bao giá» dùng đến cái từ Volturi để gá»i bá»™ ba đó cả-ai ngưá»i tóc Ä‘en,còn má»™t ngưá»i tóc trắng như tuyết,Anh chỉ gá»i há» là Aro, Caius, và Marcus, những vị thần bóng đêm-đỠtà i nghiên cứu cá»§a nghệ thuáºt…
-Dù sao, em cÅ©ng không được chá»c giáºn Volturi-Edward tiếp tục nói ,phá tan cÆ¡n mÆ¡ mà ng cá»§a tôi-
Trừ phi em muốn chết,hay những gì đại loại như váºy –Giá»ng nói cá»§a anh vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh ,Ä‘á»u Ä‘á»u, khiến bất kỳ ngưá»i nghe nà o cÅ©ng cảm thấy nản chÃ.
Ná»—i tức giáºn cá»§a tôi bá»—ng chốc chuyển sang sợ hãi. Tôi ghì chặt lấy gương mặt cá»§a anh.
- Không bao giá», không bao giá», không bao giá» anh có được nghÄ© đến những chuyện đại loại như váºy nữa, anh có nghe em nói không? - Tôi nói như hét lên - Dù cho em có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cÅ©ng không được phép là m tổn thương đến mình!
- Anh sẽ chẳng bao giỠđặt em và o vòng nguy hiểm nữa, đó má»›i là vấn đỠquan trá»ng.
- Äặt em và o vòng nguy hiểm? Em nhá»› chúng mình đã thảo luáºn cái váºn rá»§i ấy là do lá»—i cá»§a em mà ! -
Ná»—i tức giáºn trong tôi lại nổi lên mạnh mẽ - Sao anh dám nghÄ© đến chuyện đó chứ? - Cái ý nghÄ©
Edward không còn tồn tại nữa, dù cho là khi đó tôi đã chết rồi, bất chợt là m cho lòng tôi quặn lại vì đau đớn.
- Thế giả dụ anh lâm và o hoà n cảnh của em thì em sẽ là m gì?
- Cái đó khác.
Có vẻ như không hiểu được sá»± khác biệt đó, Edward phá ra cưá»i thà nh tiếng.
- Nếu anh mà có mệnh hệ nà o... - Mặt tôi hốt nhiên tái nhợt Ä‘i vì cái ý nghÄ© khá»§ng khiếp ấy-...Anh có muốn em kết liá»…u Ä‘á»i mình không?
Gương mặt hoà n mỹ cá»§a Edward ngay láºp tức sắt lại, đôi mắt long lanh lẩn khuất những Ä‘au khổ.
- Có lẽ anh đã hiểu được tâm trạng cá»§a em...má»™t chút - Edward thú nháºn - Nhưng anh biết phải là m sao đây nếu như không có em?
- Anh hãy trở vỠlà một Edward của ngà y nà o, trước khi em xuất hiện và là m xáo tung cuộc sống của anh.
Edward thở dà i, nói:
- Em là m như dễ lắm ấy.
- Sẽ là như váºy thôi, anh ạ. Tháºt sá»± em không phải là ngưá»i đặc biệt đến độ anh phải khổ sở như thế đâu.
Edward sá»ng cồ lên, định vặn lại, nhưng anh đã lại dịu xuống.
- Äể sau hãy bà n tiếp - Anh hứa hẹn rồi ngồi báºt dáºy, cách tôi má»™t quãng để cả hai không chạm và o nhau nữa. Tư thế cá»§a anh lại lịch lãm như vốn dÄ©.
- Bố em ư? - Tôi há»i dò.
Anh chỉ mỉm cưá»i, không đáp. Má»™t lúc sau, tôi nghe thấy tiếng xe tuần tra cá»§a cảnh sát lăn bánh và o khuôn viên nhà . Tôi đưa tay ra nắm lấy bà n tay giá lạnh cá»§a anh. Bố hay hà i lòng vá» Ä‘iá»u đó.
Và bố bước và o nhà với một hộp bánh pizza trên tay.
- À, hai đứa - Bố cưá»i toe toét vá»›i tôi - Hôm nay là sinh nháºt cá»§a con, bố nghÄ© con cần phải nghỉ nấu nướng hay rá»a chén má»™t bữa. Äói chưa?
- Rồi ạ. Con cảm ơn bố.
Bố không có ý kiến gì vỠsự kiêng ăn của Edward. Bố đã quá quen với việc Edward hay bỠăn bữa tối.
- Thưa ông, tối nay, cháu có thể "mượn" Bella được không ạ? - Edward lên tiếng khi tôi và bố đã ăn xong.
Vá»›i ánh mắt trà n trá» hi vá»ng, tôi nhìn sang bố. Có lẽ trong quyển từ Ä‘iển cá»§a bố, sinh nháºt đồng nghÄ©a vá»›i ở nhà , là quây quần bên gia đình - đây lại là buổi sinh nháºt đầu tiên tôi đón vá»›i bố, buổi sinh nháºt đầu tiên kể từ ngà y mẹ Renee cá»§a tôi tái hôn và chuyển đến sống ở Florida. Không biết bố sẽ quyết định thế nà o...Hồi há»™p quá.
- Không có vấn đỠgì cả - tối nay, đội Thá»§y thá»§ sẽ chÆ¡i vá»›i đội BÃt tất - Bố giải thÃch, dáºp tắt niá»m hy vá»ng cuối cùng cá»§a tôi - Nên có lẽ bố sẽ khó mà chÆ¡i vá»›i các con được...Äây! - Nói rồi, bố giÆ¡ ra má»™t cái máy ảnh mà bố đã mua theo yêu cầu cá»§a "bà Renee" (vì tôi cần phải có hình để lồng và o quyển album cá»§a mẹ tặng), Ä‘oạn tung nó cho tôi.
Lẽ ra bố phải biết từ trước rồi má»›i phải - đó là tôi luôn gặp rắc rối vá»›i sá»± phối hợp giữa mắt, tay và chân. Chiếc máy ảnh chỉ kịp sượt qua đầu ngón tay cá»§a tôi rồi rÆ¡i xuống...Trá»i...Nhưng may sao, trước khi có tiếng "cá»™p" xảy ra trên tấm vải sÆ¡n lót sà n nhà , Edward đã nhanh như cắt ra tay chụp lấy nó.
- Khá đấy, quả là một pha cứu nguy trông thấy - Ngà i cảnh sát trưởng nhà tôi bình phẩm - Tối nay có gì vui thì phải chụp lại ngay đấy nhé, Bella. Giá mà con biết là mẹ mong chỠhình của con như thế nà o trước cả khi con chụp chúng cơ đấy.
- Dạ vâng, thưa ông Charlie - Edward trả lá»i và đưa máy ảnh cho tôi.
Tôi báºt máy ảnh, nhắm và o Edward, bấm máy.
-Ưm, máy chụp tốt lắm.
- Váºy là được rồi. À, gá»i lá»i chà o cá»§a bố đến Alice nhé. Lâu rồi, con bé không thấy lại đây chÆ¡i - Bố trá»… môi xuống khi nói.
- Má»›i có ba ngà y thôi mà bố - Tôi nhắc cho bố nhá»›. Chẳng là bố rất quý mến Alice. Bố đã gắn bó vá»›i cô bạn cá»§a tôi từ dạo xuân qua, khi cô ấy luôn túc trá»±c bên cạnh tôi giúp đỡ trong lúc tôi bị thương; và trên hết là bố biết Æ¡n Alice đã giúp đứa con gái Ä‘ang trưởng thà nh còn nhiá»u xốc nổi cá»§a bố thôi không thể hiện mình nữa - Con sẽ chuyển lá»i cá»§a bố ạ.
- ÄÆ°á»£c rồi. Hai đứa Ä‘i chÆ¡i vui nhé - Rõ rà ng là "Ä‘uổi khéo" đây mà . Nói rồi, bố bước thẳng ra phòng khách, chiếc tivi Ä‘ang đợi bố.
Edward mỉm cưá»i, vẫn là cái kiểu cưá»i hà ha hà há»ng muôn thuở khi nắm lấy tay tôi và kéo ra khá»i gian bếp.
Äến chá»— chiếc xe tải, anh lại mở cá»a xe ở phÃa ghế ngồi bên cạnh ngưá»i lái cho tôi, lần nà y thì tôi không thể cãi lá»i anh được nữa. Trá»i tối rồi, tôi đâu có nhìn ra được con đưá»ng rẽ và o nhà anh.
Edward lái xe lên phÃa bắc cá»§a thị trấn Forks, hiển nhiên là tiếp tục tá» rõ thái độ bá»±c bá»™i vì cái váºn tốc cháºm như rùa bò cá»§a chiếc Chevy tiá»n sá» cá»§a tôi. Äá»™ng cÆ¡ xe kêu rên, khóc lóc thảm thiết hÆ¡n thưá»ng lệ khi anh lên ga tá»›i váºn tốc năm mươi dặm má»™t giá».
- Bình tĩnh, bình tĩnh nà o - Tôi nhắc nhở anh.
- Em có chắc là em biết mình đang cần gì không đấy? Một chiếc xe hơi Audi-coupe. Máy êm, mạnh...
- Chiếc xe tải cá»§a em chẳng có vấn đỠgì cả. Anh chỉ nghÄ© đến chuyện vứt tiá»n ra ngoà i cá»a sổ thôi, nếu anh biết Ä‘iá»u gì là tốt cho anh thì anh đã chẳng phung phà tiá»n bạc và o mấy món quà sinh nháºt rồi.
- Anh chẳng bỠra một đồng nà o cả.
- Tốt!
- Em là m giúp anh một chuyện được không?
- Cái đó còn tùy và o việc gì đã chứ.
Edward thở dà i, gương mặt rạng rõ bỗng chốc nghiêm lại:
- Bella à , buổi sinh nháºt đúng nghÄ©a cuối cùng mà bá»n anh tổ chức là cho Emmett và o năm 1935. Hôm ấy, tất cả má»i ngưá»i đã khá buồn. Nhưng tối nay, bá»n anh Ä‘á»u vui vì em, vì váºy, em đừng khó tánh nữa.
Cứ má»—i lần anh đả động đến những chuyện đại loại như váºy là tôi lại buồn.
- ÄÆ°á»£c rồi, em sẽ cố gắng.
- Có lẽ anh cần phải nói với em rằng...ừm...
- Anh cứ nói đi.
- Khi anh nói rằng bá»n anh Ä‘á»u vui vì em....thì Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là cả gia đình anh đấy.
- Cả gia đình anh? - Cổ há»ng tôi như nghẹn lại - Em tưởng Emmett và Rosalie Ä‘ang ở châu Phi - Tất cả "thần dân" cá»§a thị trấn Forks nà y (tất nhiên là trừ tôi ra) Ä‘á»u Ä‘inh ninh rằng anh chị cá»§a Edward đã và o đại há»c, và hiện Ä‘ang ở Dartmouth.
- Emmett thÃch ở đây.
- Nhưng còn....Rosalie?
- Anh biết rồi, Bella à . Nhưng em đừng lo, chị ấy sẽ biết cách cư xỠsao cho phải.
Tôi không trả lá»i, cố là m ra vẻ như không lo lắng gì, Ä‘iá»u đó quá dá»… dà ng. Không giống như Alice, ngưá»i chị gái "ruá»™t dư" cá»§a Edward, cô gái tóc và ng có vẻ đẹp thần thánh, là ngưá»i không há» thÃch tôi. Nói chÃnh xác thì Rosalie không cảm thấy thoải mái khi có sá»± hiện diện cá»§a tôi hÆ¡n là không thÃch tôi. Trong đôi mắt cá»§a Rosalie, tôi chỉ là má»™t kẻ xâm phạm bà máºt Ä‘á»i tư cá»§a gia đình chị ấy không hÆ¡n không kém.
Má»™t cảm giác tá»™i lá»—i ngay láºp tức trà n ngáºp cả ngưá»i, có lẽ nà o sá»± vắng mặt kéo dà i bấy lâu nay cá»§a Rosalie và Emmett lại là vì tôi, dù rằng trong thâm tâm tôi cÅ©ng cảm thấy khuây khá»a khi không còn phải nhìn thấy chị ấy. Còn Emmett, ngưá»i anh mang khà khái má»™t con gấu cá»§a Edward, lại là ngưá»i tôi rất nhá»›. Vá» nhiá»u mặt, Emmett giống như má»™t ngưá»i anh cả mà lúc nà o tôi cÅ©ng ước ao được có...hÆ¡n là sợ anh ta.
Edward thay đổi đỠtà i:
- Ưm, nếu em không để anh tặng em má»™t chiếc Audi thì không lẽ em không thÃch má»™t thứ gì cả trong ngà y sinh nháºt cá»§a mình hay sao?
Những lá»i lẽ đáp lại không khác gì là lá»i thì thầm:
- Anh biết em muốn gì mà .
Vầng trán vốn dÄ© phẳng lì cá»§a Edward láºp tức nhăn lại. Äó là biểu hiện cho thấy anh đã hối háºn khi không nói tiếp vá» chuyện Rosalie.
Dưá»ng như hôm nay chúng tôi đã nói vá»›i nhau quá nhiá»u vá» chuyện nà y. Äừng bà n chuyện đó và o tối nay, Bella, anh xin em đấy.
- Ưm, có lẽ Alice sẽ tặng em thứ em cần.
Edward gầm gừ trong há»ng - đó là má»™t âm thanh trầm đục, dá»a dẫm.
- Hôm nay chưa phải là ngà y sinh nháºt cuối cùng cá»§a em đâu, Bella - Edward khẳng định như Ä‘inh đóng cá»™t.
- Tháºt không công bằng vá»›i em.
Hình như tôi nghe thấy bên tai mình tiếng hai hà m răng của anh nghiến lại thì phải.
Và chúng tôi đã đến nhà cá»§a Edward. Tất cả các cá»a sổ ở tầng trệt Ä‘á»u sáng choang ánh đèn. Ở mái hiên gie ra có treo má»™t hà ng dà i những chiếc đèn lồng Nháºt Bản, thứ ánh sáng nhẹ nhà ng, dịu mắt ấy hắt cả lên những cây tuyết tùng má»c xung quanh nhà . Còn trên những báºc cầu thang dẫn lên cá»a ra và o là những bó hoa - toà n những đó hồng tươi mÆ¡n mởn.
Tôi phát run lên, miệng lầm bầm rên rỉ.
Bên cạnh tôi, Edward hÃt thở tháºt sâu... để lấy lại bình tÄ©nh.
- Hôm nay là sinh nháºt cá»§a em - Anh nhắc cho tôi nhá»› - Cố gắng là m má»™t ngưá»i dá»… thương nhé.
- Em biết rồi - Tôi lẩm bẩm.
Anh bước xuống xe, Ä‘i vòng qua bên phÃa tôi ngồi để mở cá»a, Ä‘oạn chìa tay ra.
- Em vẫn còn má»™t câu há»i.
Edward đỠphòng ngay láºp tức.
- Nếu em tiếp tục chụp cuốn phim nà y - Tôi mân mê chiếc máy chụp hình trong tay - anh có chịu đứng và o khung hình không?
Edward báºt cưá»i ngặt nghẽo. Anh giúp tôi bước ra khá»i cabin và dắt tôi lên mấy báºc thang, cho tá»›i táºn lúc mở cá»a cho tôi, anh vẫn chưa ngá»›t cưá»i.
Äằng sau cánh cá»a ra và o ấy, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang tá» tá»±u đợi tôi trong căn phòng khách quét vôi trắng, rá»™ng thênh thang. KHi tôi vừa bước chân qua khá»i ngưỡng cá»a, hỠđồng thanh hét vang: "Chúc mừng sinh nháºt Bella!" Mặt mÅ©i đỠbừng, tôi chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống đất. Trong phòng, chá»— nà o cÅ©ng thấy những chiếc lá» pha lê cắm đầy hoa hồng lẫn vá»›i những ngá»n nến hồng lung linh tá»a sáng. Hình như tác giả cá»§a vụ nà y không ai khác ngoà i Alice, tôi Ä‘oán như váºy. Cạnh chiếc đà n đại dương cầm cá»§a Edward là má»™t cái bà n trải khăn trắng muốt, bên trên có đặt má»™t ổ bánh sinh nháºt mà u hồng, bà y rất nhiá»u hoa hồng, má»™t chồng đĩa thá»§y tinh và những há»™p quà gói giấy bạc.
Váºy là tệ hÆ¡n cả trăm lần tôi tưởng tượng.
Cảm nháºn được tâm trạng cá»§a tôi, Edward quà ng tay qua thắt lưng tôi và hôn lên đỉnh đầu cá»§a tôi.
Bố mẹ cá»§a Edward, bác sÄ© Carlisle và vợ ông, bà Esme - trẻ trung, duyên dáng đến không ngá» - Ä‘ang đứng ở gần cá»a ra và o nhất. Má»™t cách tháºn trá»ng, bà Esme ôm lấy tôi, mái tóc má»m mại mà u nâu nhạt cá»§a bà quệt nhẹ lên má tôi khi bà hôn chúc phúc lên trán tôi, sau đó đến lượt bác sÄ© Carlisle, ông đặt cả hai tay lên vai tôi.
- Xin lá»—i cháu chuyện nà y nhé, Bella - Ông nói khe khẽ nhưng cố ý để ngưá»i khác nghe thấy - Má»i ngưá»i không thể ngăn Alice không là m thế được.
Rosalie và Emmett đứng bên cạnh há». Rosalie không mỉm cưá»i, nhưng Ãt ra thì chị ấy cÅ©ng không còn giữ vẻ mặt cau có và gưá»m gưá»m nhìn tôi nữa. Gương mặt cá»§a Emmett thì bà nh ra vì nụ cưá»i nở quá rá»™ng. Dá»… có đến mấy tháng rôi, tôi má»›i được gặp lại há»; tôi gần như không còn nhá»› đến vẻ đẹp kiêu sa, rạng rỡ cá»§a Rosalie - giá» gặp lại, tôi không khá»i chạnh lòng vì tá»§i thân. Còn Emmett thì vẫn luôn.... to lá»›n như thế.
- Trông cô chẳng thay đổi gì cả - Emmett nói bằng má»™t giá»ng rầu rầu như Ä‘ang thất vá»ng - Tôi cứ mong là cô sẽ khác kia, ai dè vẫn là cái gương mặt đỠá»ng như má»i khi.
- Cảm Æ¡n anh, Emmett - Tôi rất cảm kÃch trước lá»i động viên cá»§a ngưá»i anh cả, nhưng mặt tôi vì thế lại cà ng đỠhÆ¡n nữa.
Emmett được dịp cưá»i đến muốn vỡ cả bụng.
- Thôi, tôi phải ra ngoà i má»™t lát đây - Emmett lên tiếng rồi nháy mắt vá»›i Alice - Äừng có tổ chức sá»›m trong lúc tôi vắng mặt đấy.
- Em sẽ cố gắng.
Bá» tay ra khá»i bà n tay cá»§a Jasper, Alice bước lại gần tôi, những chiếc răng trắng tinh cá»§a cô bạn lại hiện ra lấp lóa, Jasper cÅ©ng mỉm cưá»i, song vẫn giữ khoảng cách vá»›i tôi. Anh ta, vá»›i mái tóc và ng, dà i, chỉ dám đứng tá»±a mình và o lan can cầu thang. Trong suốt những ngà y chúng tôi buá»™c phải giam chân ở Phoenix, tôi những tưởng Jasper đã vượt qua được cái phần bản ngã xấu xa trong con ngưá»i cá»§a anh ta rồi. Hóa ra là không phải, Jasper vẫn hà nh động không khác gì lần đầu tiên tôi đến chÆ¡i nhà anh ta - đó là tạo khoảng cách vá»›i tôi, cà ng xa cà ng tốt - anh ta đã trở lại là má»™t Jasper không được đứng gần tôi, khi mà nhiệm vụ bảo vệ tôi đã không còn nữa. Tôi biết Jasper không muốn cư xá» vá»›i tôi như váºy, đây chỉ là sá»± phòng xa, và tôi cố gắng không quá chú tâm và o Ä‘iá»u đó. Dù sao, Jasper vẫn còn gặp nhiá»u khó khăn hÆ¡n so vá»›i những thà nh viên còn lại trong gia đình mình vá» vấn đỠkiêng khem; mùi máu ngưá»i vẫn còn có năng lá»±c cám dá»— anh ta - Jasper nÃn nhịn chưa được bao lâu.
- Äã đến lúc mở quà rồi - Alice dõng dạc tuyên bố. Cô bạn nắm lấy khuá»·u tay tôi, dẫn lại chá»— cái bà n có đặt ổ bánh kem cùng những há»™p quà gói giấy bạc.
Mặt tôi lúc nà y trông không khác gì kẻ Ä‘ang bị má»™t chứng bệnh nà o đó hà nh hạ triá»n miên.
- Alice, mình nhớ rằng mình đã nói với bạn là mình không cần gì cả kia mà ...
- Nhưng mình đâu có nghe - Cô bạn cắt ngang, mỉm cưá»i tá»± đắc - Bạn mở quà đi.
Vừa nói, cô bạn vừa tước lấy cái máy ảnh trong tay tôi rồi ấn và o tay tôi một chiếc hộp to, mà u bạc, vuông vức.
Chiếc hộp nhẹ tênh như thể trong đó chẳng chứa một cái gì. Miếng nhãn dán trên hộp cho biết đây là quà của Emmett, Rosalie và Jasper. E lệ, ngượng ngùng, tôi run run bóc lớp giấy bên ngoà i rồi nhìn chằm chằm và o chiếc hộp.
Hình như là má»™t món quà điện tá», vá»›i hà ng loạt những con số trên mà n hình. Rất hồi há»™p, tôi mở chiếc há»™p ra, chỠđợi gương mặt cá»§a mình được dịp bừng sáng. Nhưng chiếc há»™p... trống không.
- Ớ....cảm ơn.
Rosalie không giấu má»™t nụ cưá»i vừa nở. Jasper thì không cần giữ ý, phá ra cưá»i như nắc nẻ.
- Äó là má»™t chiếc máy nghe nhạc âm thanh nổi - Anh ta giải thÃch - Emmett Ä‘ang đặt nó và o chiếc xe tải cá»§a cô, để cô khá»i Ä‘em trả lại ấy mà .
Lúc nà o Alice cũng đi trước tôi một bước.
- Cảm Æ¡n, Jasper, Rosalie - Tôi lên tiếng, bất giác mỉm cưá»i khi nhá»› lại lá»i than phiá»n cá»§a Edward vá» chiếc radio cÅ© mèm chiá»u nay, thì ra má»i việc Ä‘á»u đã có kế hoạch hẳn hoi - Cảm Æ¡n Emmett - Tôi gá»i rõ to.
Äáp lại lá»i cá»§a tôi là má»™t trà ng những tiếng cưá»i đắc ý vá»ng lại từ chiếc xe tải. Tá»›i lúc nà y thì tôi không thể không báºt cưá»i.
- Giá» thì mở quà cá»§a mình và cá»§a Edward Ä‘i - Alice nhắc nhở, giá»ng nói vút cao vì hà o hứng. Cô bạn cầm lên má»™t há»™p quà xinh xắn hình vuông.
Tôi quay ngoắt sang Edward, ném cho anh má»™t ánh nhìn "dá»a nạt":
- Anh đã hứa rồi đầy!
Trước khi Edward kịp trả lá»i, đã thấy bóng Emmett xuất hiện, đứng choán ngay ở cá»a ra và o.
- Oa, vừa kịp lúc! - Anh ta reo mừng, vội vã xáp lại gần, đứng sau lưng Jasper lúc nà y cũng đã tiến đến gần hơn để trông cho rõ.
- Anh chẳng bá» ra má»™t đồng nà o cả - Edward vẫn lặp lại câu nói cÅ© và đưa tay lên vén nhẹ má»™t lá»n tóc vừa vướng và o mặt tôi, tôi lại bắt đầu run lên trước sá»± đụng chạm cá»§a anh.
HÃt và o tháºt sau để lấy lại tinh thần, tôi quay sang Alice.
- ÄÆ°a cho mình - Tôi nói kèm theo má»™t tiếng thở dà i.
Má»™t cách thÃch thú, Emmett báºt cưá»i khúc khÃch.
Tôi đón lấy món quà từ tay cô bạn, đưa mắt liếc nhìn Edward lần nữa trong khi ngón tay khẽ luồn và o một góc giấy, bứt nó ra.
- Ui da - Tôi buá»™t miệng kêu lên khi bị mép giấy cứa và o ngón tay. Má»™t cách vá»™i vã, tôi đưa ngón tay lên kiểm tra. Má»™t lằn máu nhá» Ä‘ang rỉ ra khá»i vết thương.
Má»i chuyện sau đó diá»…n ra tháºt nhanh.
- Không! Tôi nghe thấy tiếng của Edward thét lên rất thảng thốt.
Và nhanh như cắt, anh lao ngưá»i tá»›i chá»— tôi, hất tôi bay qua khá»i cái bà n, Cái bà n đổ chổng ká»nh, tất nhiên, ổ bánh kem, những món quà , cùng hoa và đĩa rÆ¡i thẳng xuống đất. Tôi đứng giữa những mảnh pha lê vỡ tan tà nh.
Jasper lao và o Edward, âm thanh của sự va chạm vang lên chói tai, hệt như tiếng của hai khối đá khổng lồ vừa tông thẳng và o nhau.
Tiếp theo đó là những tiếng gầm gừ ghê rợn thoát ra từ lồng ngá»±c cá»§a Jasper. Jasper giãy giụa, cố gắng đẩy thân ngưá»i cá»§a Edward ra, những chiếc răng trắng lóe cá»§a anh ta liên tiếp đớp hụt và o mặt cá»§a Edward.
Trong chá»›p mắt, Emmett từ đằng sau ôm gá»n lấy Jasper, khóa cứng anh ta bằng hai bắp tay lá»±c lưỡng như thép; Jasper vẫn vùng vẫy cố sức thoát ra, đôi mắt vô hồn cá»§a anh ta nhìn xoáy thẳng và o tôi.
Trên cả sá»± kinh hoà ng là má»™t ná»—i Ä‘au khổ bắt đầu ùa và o hồn tôi. Bất giác, tôi lảo đảo ngã váºt xuống sà n, ngay bên cạnh chiếc đà n đại dương cầm. Má»™t cách tá»± nhiên, hai cánh tay cá»§a tôi xoãi ra, rÆ¡i thẳng xuống những mảnh thá»§y tinh nhá»n hoắt, sắc lẻm. CÆ¡n Ä‘au như hà ng ngà n mÅ©i kim chÃch và o da thịt bắt đầu chạy dá»c từ cổ tay lên đến khuá»·u tay cá»§a tôi.
Trong ná»—i hãi hùng, đôi mắt ngây dại cá»§a tôi cứ nhìn chằm chằm và o má»™t vệt máu dà i, đỠthẫm, Ä‘ang chảy thà nh dòng trên cánh tay cá»§a mình. Rồi đôi mắt ngây dại ấy từ từ chuyển hướng tá»›i những ánh nhìn đầy kÃch động cá»§a sáu con ma-cà -rồng Ä‘ang bị kÃch thÃch cái bản ngã khát máu.
Last edited by khungcodangcap; 19-02-2009 at 12:18 PM.
|

14-02-2009, 12:09 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Chương 2.
Những nỗi đau
Bác sÄ© Carlisle là ngưá»i duy nhất còn giữ được bình tÄ©nh. Giá»ng nói không bị pha cảm xúc cá»§a ông là bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy ông đã có hà ng thế ká»· là m việc trong phòng cấp cứu, đó là giá»ng nói cá»§a má»™t ngưá»i có khả năng là m chá»§ trong má»i tình thế.
- Emmett! Rose! ÄÆ°a Jasper ra ngoà i Ä‘i.
Vá»›i vẻ mặt cương nghị, Emmett gáºt đầu như má»™t phản xạ tá»± nhiên.
- Äi nà o, Jasper.
Jasper vẫn giãy giụa liên hồi trong cái khóa tay không gì có thể bẻ gẫy nổi cá»§a Emmett. Anh ta quay phắt lại, tấn công ngưá»i anh em cá»§a mình không thương tiếc, những chiếc răng trắng tinh cá»§a anh ta liên tục chÄ©a và o ngưá»i Emmett, đôi mắt cá»§a anh ta không còn má»™t chút tình cảm nà o.
Mặt cá»§a Edward giỠđây trắng bệch như má»™t tá» giấy; anh khom ngưá»i xuống - đây là má»™t tư thế phòng vệ quen thuá»™c đã có lần tôi được trông thấy - và lao tá»›i phÃa tôi. Tiếng gầm gừ cảnh cáo cá»§a anh lại thoát ra từ hai hà m răng Ä‘ang nghiến chặt lại vì căng thẳng. Tôi có thể khẳng định má»™t cách chắc chắn rằng và o lúc nà y, anh Ä‘ang cố nÃn thở để không phải cảm nháºn được mùi máu cá»§a tôi.
Còn Rosalie, trên khuôn mặt đẹp như thiên thần ấy bá»—ng nở má»™t nụ cưá»i tá»± mãn khó hiểu, chị ta nhẹ nhà ng tiến lại phÃa Jasper - vá»›i thái độ cẩn tháºn dè chừng trước những chiếc răng đáng sợ cá»§a anh ta - để cùng Emmett đưa Jasper ra ngoà i qua lối cá»a kÃnh đã được bà Esme mở sẵn, má»™t tay cá»§a bà đang ôm lấy mặt và sững sá».
Có thể thấy rõ khuôn mặt trái xoan của bà Esme đang ẩn chứa một nỗi ngượng ngùng, xấu hổ.
- Thà nh tháºt xin lá»—i cháu, Bella.
Tiếp theo đó là những lá»i lẽ thịnh ná»™ dà nh cho những ngưá»i con khi bà rảo chân bước nhanh ra ngoà i sân.
- Äể đấy cho bố, Edward - Bác sÄ© Carlisle thì thầm.
Edward vẫn giữ nguyên tư thế căng thẳng, mãi má»™t lúc sau má»›i chịu gáºt đầu, và từ từ thả lá»ng ngưá»i.
Bác sÄ© Carlisle quỳ xuống bên cạnh tôi, tỉ mẩn quan sát vết thương trên tay tôi. Tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được ná»—i kinh hoà ng Ä‘ang đông cứng lại trên gương mặt cá»§a chÃnh mình. Tôi cố hết sức trấn tÄ©nh lại.
- Thưa bố đây ạ - Alice lên tiếng, cô đưa cho bác sĩ Carlisle một cái khăn.
Vị bác sĩ khe khẽ lắc đầu.
- Vết thương có nhiá»u mảnh vụn thá»§y tinh quá - Nói rồi ông xé toạc má»™t góc khăn trải bà n trắng tinh, là m thà nh má»™t cái garo quấn quanh tay tôi. Mùi tanh cá»§a máu khiến cho đầu óc tôi trở nên váng vất. Hai lá»— tai cá»§a tôi ù hẳn Ä‘i.
- Bella - Bác sÄ© dịu dà ng gá»i tôi - Cháu có muốn tôi đưa đến bệnh viện không, hay tôi sẽ chăm sóc cháu ngay ở đây?
- Dạ, ở đây ạ - Tôi thì thà o đáp. Nếu bác sĩ Carlisle mà đưa tôi tới bệnh viện thì thể nà o chuyện nà y chẳng đến tai ngà i cảnh sát trưởng nhà tôi.
- Äể con Ä‘i lấy túi cứu thương cá»§a bố - Alice lên tiếng.
- Chúng ta cần phải đưa cô bé đến chỗ bà n ăn - Bác sĩ Carlisle nói với Edward.
Chẳng cần phải tỠra gắng sức, Edward bế xốc tôi lên một cách nhẹ hẫng, trong lúc bác sĩ Carlisle vẫn giữ lấy vết thương hầu cầm máu ở tay tôi.
- Bây giá»i cháu cảm thấy thế nà o, Bella? - Bác sÄ© há»i tôi.
- Cháu vẫn ổn ạ - Giá»ng nói cá»§a tôi vẫn bình thưá»ng như không, tôi hà i lòng vá»›i mình vá» Ä‘iá»u đó.
Gương mặt của Edward thì đanh cứng lại như một tảng đá.
Alice Ä‘ang có mặt ở đó. Chiếc túi mà u Ä‘en cá»§a bác sÄ© Carlisle đã được đặt sẵn trên bà n. Trên tưá»ng có gắn má»™t chiếc đèn nhá» nhưng sáng rá»±c. Má»™t cách dịu dà ng, Edward đặt tôi ngồi xuống má»™t chiếc ghế; bác sÄ© cÅ©ng nhắc lấy cho mình má»™t chiếc ghế khác, ông ngồi xuống và bắt tay ngay và o việc.
Edward đứng bên cạnh tôi canh chừng nhưng vẫn không dám thở.
- Anh đi được mà , Edward - Tôi khẽ thở dà i.
- Không sao, anh vẫn chịu được - Edward khăng khăng, trong khi hai quai hà m cá»§a anh vẫn còn siết cứng lại; đôi mắt anh rá»±c sáng vá»›i cÆ¡n khát nhưng vẫn cố kìm nén. Trông anh lúc nà y còn đáng sợ hÆ¡n tất cả những ngưá»i còn lại.
- Anh không cần phải chứng tá» mình là má»™t anh hùng như thế đâu - Tôi nói - Bác sÄ© Carlisle có thể lo cho em được mà . Anh ra ngoà i hÃt thở khà trá»i Ä‘i.
Ôi chao, bác sĩ Carlisle vừa là m gì đó khiến tay tôi đau buốt, tôi bất giác nhăn mặt lại.
- Anh sẽ ở đây - Edward vẫn kiên quyết.
- Vì sao anh cứ phải ngoan cố như thế mới được kia chứ? - Tôi lầm bầm một cách thê thiết.
Tới nước nà y thì bác sĩ Carlisle buộc phải can thiệp và o.
- Edward, con hãy Ä‘i tìm Jasper Ä‘i, trước khi nó bá» Ä‘i đâu đó quá xa. Bố chắc chắn rằng hiện giá» nó Ä‘ang rất buồn đấy, nó sẽ chẳng nghe lá»i ai ngoại trừ con đâu.
- Äúng rồi - Tôi phụ há»a - Anh Ä‘i tìm Jasper Ä‘i.
Äôi mắt cá»§a Edward ngay láºp tức tối sầm lại khi nháºn ra chúng tôi đã trở thà nh đồng minh cá»§a nhau, nhưng rồi cuối cùng anh cÅ©ng phải gáºt đầu đồng ý và nhanh nhẹn thoát ra ngoà i theo lối cá»a bếp. Chắc hẳn rằng từ lúc ngón tay cá»§a tôi bị cắt, anh đã chẳng dám hÃt thở lấy má»™t lần.
Má»™t cảm giác tê cóng, á»›n lạnh đột ngá»™t lan truyá»n khắp cánh tay cá»§a tôi. Mặc dù đã không còn thấy Ä‘au buốt nữa, nhưng tôi vẫn không thể quên hẳn được cái cảm giác mất máu đáng sợ nà y. Tôi ngắm nhìn gương mặt cá»§a bác sÄ© Carlisle má»™t cách chăm chú, ngõ như có thể quên Ä‘i sá»± hoạt động nhanh thoăn thoắt cá»§a đôi bà n tay ông Ä‘ang thá»±c hiện những thao tác chuyên môn trên cánh tay cá»§a tôi. Bác sÄ© hÆ¡i chúi đầu xuống, ánh đèn chiếu thẳng và o những lá»n tóc và ng khiến chúng sáng rá»±c lên. Má»™t cảm giác nôn nao bá»—ng dáºy lên từ lõm thượng vị cá»§a tôi, tôi cố dằn xuống, quyết không để cho cÆ¡n buồn nôn quen thuá»™c khống chế mình. Giá» thì không còn Ä‘au đớn nữa, trong ngưá»i tôi lúc nà y chỉ còn độc má»—i má»™t cảm giác Æ¡n á»›n ở cánh tay mà tôi Ä‘ang cố sức lá» Ä‘i. Không, tôi không được yếu á»›t theo kiểu trẻ con như thế.
Nếu Alice không Ä‘ang hiện hữu sẵn trong tầm mắt cá»§a tôi, thì có lẽ tôi đã chẳng nháºn ra rằng cô bạn cÅ©ng đã đầu hà ng và bây giá» Ä‘ang khẽ khà ng lẻn ra khá»i phòng. Vá»›i nụ cưá»i gượng gạo ra chiá»u xin lá»—i, cô bạn biến mất theo lối cá»a sau.
- Má»i ngưá»i Ä‘i cả rồi - Tôi thở dà i - Cháu sẽ dá»n dẹp phòng.
- Äấy không phải là lá»—i cá»§a cháu - Bác sÄ© Carlisle an á»§i tôi rồi phá ra cưá»i ròn rã - Bất cứ ai cÅ©ng có thể bị như váºy.
- Ấy là có thể thôi - Tôi lặp lại - Nhưng vá»›i cháu thì thưá»ng xuyên.
Vị bác sÄ© lại cưá»i hồn nhiên.
Sá»± bình thản cá»§a ông tháºt đáng kinh ngạc; nó trái ngược hoà n toà n vá»›i phản ứng cá»§a tất cả má»i ngưá»i ở đây. Tôi tuyệt nhiên không nhìn thấy bất cứ má»™t biểu hiện gì trên gương mặt cá»§a ông cho thấy là ông Ä‘ang cố gắng cả. Bác sÄ© là m việc tháºt nhanh, má»i động tác Ä‘á»u chuẩn xác. Âm thanh duy nhất hòa cùng tiếng thở Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a chúng tôi chỉ là các tiếng lanh canh cá»§a những mẩu thá»§y tinh rÆ¡i từng mảnh, từng mảnh xuống bà n. -Sao ông có thể là m được như thế ?-Tôi há»i –Ngay cả Alice và Esme …-Tôi ngáºp ngừng ,khẽ lắc đầu nghÄ© ngợi.Tất cả những ngưá»i còn lại cÅ©ng đã kiêng khem được tuyệt đối như bác sÄ© ,nhưng chỉ có ông là ngưá»i duy nhất có chịu đựng được mùi máu cá»§a tôi mà không tá» ra là đang khổ sở chống lại sá»± cám dá»— cuồng nhiệt đó.Rõ rà ng là điá»u đó khó hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i những gì mà bác sÄ© Carlisle Ä‘ang cố thể hiện.
-Năm nà y qua năm khác …tôi đã cố gắng kiên trì táºp luyện đấy,cô bé ạ-ông trả lá»i –hầu như tôi không còn quan tâm ,chú ý đến mùi hương đó nữa.
-Ông có nghÄ© rằng nếu như ông tạm thá»i rá»i bệnh viện Ä‘i du lịch má»™t thá»i gian dà i ,thì Ä‘iá»u nà y có lại trở nên khó khăn không ,má»™t khi ông không còn quanh quẩn bên những thứ gì có dÃnh dáng đến máu nữa?
-CÅ©ng có thể -Bác sÄ© khẽ nhún vai,nhưng hai bà n tay cá»§a ông vẫn hoạt động bình thưá»ng –Song ,tôi chưa bao giá» phải xin nghỉ phép để Ä‘i du lịch cả-ông nhìn thẳng và o mắt tôi,cưá»i hồn háºu-tôi rất thÃch công việc cá»§a mình .
Lanh canh, lanh canh,lanh canh.không ngá» trong tay tôi lại có nhiá»u thá»§y tinh đến váºy.Ná»—i tò mò lại dâng lên trong tôi,tôi những muốn nhìn xuống mặt bà n má»™t chút,chỉ để xem những mảnh thá»§y tinh ấy nhiá»u đến cỡ nà o,nhưng rồi lại thôi.thể nà o hà nh động đó cÅ©ng sẽ chẳng có Ãch gì cho sá»± cố gắng chống nôn má»a cá»§a tôi lúc nà y.
-Váºy,cái ông thÃch là gì ạ? –tôi lại há»i .thú tháºt là tôi không hình dung nổi vá» bác sÄ© Carlisle –những năm tháng đấu tranh vá»›i chÃnh bản ngã cá»§a mình ,chịu đựng sá»± ép xác khổ hạnh để có thể đạt đến được cái ngưỡng dá»… dà ng trÆ¡ vá»›i máu như thế.
Äôi mắt Ä‘en tuyá»n cá»§a vị bác sÄ© tháºt Ä‘iá»m tÄ©nh và trầm tư khi trả lá»i:
Ừm, Ä‘iá»u tôi thÃch nhất … đó là khi những năng lá»±c đặc biệt mà tôi vốn không muốn có nà y lại có thể giúp tôi cứu được những ngưá»i khác,những ngưá»i hầu như không còn hi vá»ng gì sống nữa.Biết được Ä‘iá»u đó tháºt dá»… chịu biết bao.Nhá» có sá»± tồn tại cá»§a tôi mà những ngưá»i bệnh nhân cá»§a tôi được khá»e mạnh trở lại,Còn những cảm nháºn vá» máu gá»›m ghiếc kia thì lại có Ãch trong việc chẩn Ä‘oán bệnh tình, may thay…-Má»™t bên khóe miệng cá»§a bác sÄ© hÆ¡i nhếch lên,tạo thà nh má»™t nụ cưá»i ná»a miệng tuyệt đẹp.
Tôi thừ ngưá»i ra,trong lúc nghiá»n ngẫm vá» những gì bác sÄ© vừa thổ lá»™ ,thì ông vẫn loay hoay gắp bằng hết những mảnh thá»§y tinh bám trên tay tôi.Cuối cùng ,bác sÄ© lần tay và o trong chiếc túi cứu thương cá»§a mình ,tìm thêm và i dụng cụ má»›i .Tôi cố gắng không để cho đầu óc cá»§a mình mưá»ng tượng đến cây kim và sợi chỉ.
-Ông đã cố gắng sá»a chữa cái lá»—i lầm mà không phải do chÃnh ông gây ra-tôi chợt hiểu, cùng lúc đó,
tôi cảm nháºn được phần da chá»— vết thương Ä‘ang bị kéo căng –ý cháu là ông đâu có mong đợi má»™t cuá»™c sống như thế. Ông đâu có muốn chá»n cho mình má»™t cách sống như thế nà y,cho dù ông đã ná»— lá»±c là m má»i thứ để trở thà nh má»™t ngưá»i tốt đúng nghÄ©a.
-Tôi không biết là mình Ä‘ang sá»a chữa lá»—i lầm nà o đấy-bác sÄ© Carlisle nhẹ nhà ng phản đối-cÅ©ng bình thưá»ng như vạn váºt trên cõi Ä‘á»i nà y thôi, tôi chỉ muốn dùng những gì được ban cho để là m những việc mình thÃch.
-Nghe qua thì thấy rất dễ dà ng…
Bác sĩ Carlisle kiểm tra lại tay tôi lần nữa.
-á»”n rồi-ông nói, Ä‘oạn cầm kéo cắt đứt sợi chỉ-xong rồi đấy, cô bé ạ-nói xong,ông cháºm cháºm miếng gạc to quá khổ đẫm mà u xiro lên vết thương vừa được khâu. Mùi cồn tháºt khó chịu ,nó khiến đầu óc tôi quay cuồng ,váng vất.Chất lá»ng nà y in mà u xuống là n da cá»§a tôi.
-Nhưng sao lúc đầu-tôi lên tiếng khi bác sĩ Carlisle bắt đầu đặt một miếng gạc khác và o vết thương –ông lại nghĩ đến một cách sống khác?
Äôi môi cá»§a ông thoáng ẩn hiện má»™t nụ cưá»i tư lá»±:
-Edward chưa kể với cháu chuyện nà y ư?
-Dạ rồi. Nhưng cháu rất muốn biết khi ấy, ông đã nghĩ gì …
Sắc mặt cá»§a bác sÄ© đột nhiên nghiêm lại,tôi thắc mắc không biết liệu ông có Ä‘oán ra suy nghÄ© cá»§a tôi không, tôi tá»± há»i không biết mình sẽ nghÄ© sao má»™t khi mà –tôi không muốn dùng từ nếu-bản thân bị rÆ¡i và o hoà n cảnh như thế.
-cháu đã biết cha tôi là má»™t mục sư-bác sÄ© trầm tư khi lau dá»n cái bà n,ông cẩn tháºn miết tấm gạch ẩm xuống mặt bà n, cứ thế lau Ä‘i lau lại nhiá»u lần. Mùi cồn Ä‘áºm đặc sá»™c và o mÅ©i tôi –ông nhìn cuá»™c Ä‘á»i bằng má»™t đôi mắt cá»±c Ä‘oan, tÃnh cách ấy cá»§a cha tôi đã ám ảnh tôi trước khi tôi bị biến đổi-bác sÄ© Carlisle cho tất cả những mảnh thá»§y tinh vỡ cùng miếng gạc bẩn và o má»™t cái chén pha lê.tôi hoà n toà n không có má»™t ý niệm nà o,ngay cả khi bác sÄ© đánh má»™t que diêm. Sau đó ,ông ném que diêm và o giữa những miếng gạc đẫm cồn, ngá»n lá»a phừng phá»±c cháy là m cho tôi giáºt mình.
-Xin lá»—i cháu-bác sÄ© lên tiếng –nhưng cần phải là m như thế… và tối đã không đồng ý vá»›i cách đặt niá»m tin đó cá»§a cha mình.Nhưng quả tháºt chưa bao giá»,chưa bao giá» trong suốt 400 năm qua,kể từ lúc ra Ä‘á»i đến nay,tôi lại nghi ngá» vá» sá»± tồn tại cá»§a chúa.Dù chỉ má»™t ý nghÄ© nhá» bé nhất.
Tôi vá» ngắm nghÃa từng đưá»ng khâu trên cánh tay cá»§a mình hòng che giấu má»™t ná»—i ngạc nhiên vá» bác sÄ©, sau khi đã cân nhắc má»i Ä‘iá»u,tôi có thể khẳng định rằng tôn giáo là điá»u tôi không dám tin tưởng nhất. Bản thân tôi vốn cÅ©ng không có đức tin. Ngà i cảnh sát trưởng nhà tôi thì tá»± nháºn mình là ngưá»i theo giáo phái Luther ,chỉ đơn giản là vì ông bà ná»™i tôi theo tân giáo ,thế nhưng và o má»—i chá»§ nháºt ,â€ngà i†lại Ä‘i lá»… ở … bá» sông vá»›i má»™t cái cần câu cá trong tay.còn “ bà Renee †thì bây giá» cÅ©ng chẳng còn đến nhà thá» nữa ,mối quan tâm chÃnh cá»§a mẹ tôi hiện giá» chỉ là quần vợt ,gốm thá»§ công, yoga và các lá»›p há»c tiếng pháp mà lúc nà y mẹ Ä‘ang rất say mê, chỉ thiếu Ä‘iá»u quên ăn quên ngá»§ nữa thôi… Nhưng tất nhiên tôi bết tá»ng chúng chỉ là cái mốt nhất thá»i cá»§a mẹ.
-Tôi bết tất cả những Ä‘iá»u nà y tháºt khôi hà i, nhất là khi chúng được phát ra từ miệng má»™t tên ma cà rồng-Bác sÄ© Carlisle cưá»i tháºt tươi, hiểu rằng cái kiểu dùng từ huỵch toẹt như thế cá»§a há» chẳng khi nà o lại không khiến tôi nao lòng-nhưng tôi vẫn mong đó hãy còn là cứu cánh duy nhất cá»§a cuá»™ Ä‘á»i nà y ,ngay cả vá»›i những kẻ như chứng tôi. Äây chỉ là hi vá»ng mong manh, tôi thừa nháºn Ä‘iá»u đó-Bác sÄ© vẫn tiếp tục nói tháºt tá»± nhiên-Chẳng phải ngưá»i ta vẫn nói những kẻ như chúng tôi là đáng bị nguyá»n rá»§a đấy thoi. Nhưng sao tôi vẫn hi vá»ng, có lẽ là mất trà rồi cÅ©ng nên, rằng chúng tôi sẽ được ghi nháºn vì những ná»— lá»±c, cố gắng bấy lâu…
-Cháu không cho rằng đấy là mất trÃ-tôi lầm bầm phản đối.quả thá»±c trên Ä‘á»i nà y,tôi không thể tưởng tượng được là có ngưá»i nà o, bao gồm cả thánh thần, lại không kÃnh phục Carlisle. Mà tháºt ra, cái định nghÄ©a vá» thiên thần,trong tâm trà cá»§a tôi, sẽ phải có cả Edward nữa-và cháu cÅ©ng không cho rằng ngưá»i ta nghÄ© ngược lại vá»›i cháu.
-Tháºt ra ,chỉ có cháu là ngưá»i duy nhất đồng ý vá»›i tôi mà thôi.
-Những ngưá»i còn lại không nghÄ© như váºy sao thưa ông?
-Tôi buá»™c miệng há»i ngay tức khắc ,ngỡ ngà ng,trong đầu nghÄ© ngay đến con ngưá»i cá biệt đó.
Và bác sÄ© Carlisle hoà n toà n Ä‘á»c được cái suy nghÄ© ấy cá»§a tôi
-Edward cÅ©ng có cùng quan Ä‘iểm vá»›i tôi.Chúa và thiên đưá»ng là có thá»±c…địa ngục cÅ©ng váºy. Nhưng nó không tin là những kẻ như chúng tôi lại có thế giá»›i bên kia-giá»ng nói cá»§a bác sÄ© Carlisle vẫn ngá»t ngà o và êm dịu; ông dõi mắt ra ngoà i ô cá»a sổ rá»™ng lá»›n để tâm tư đắm chìm và o bóng tối mênh mông-cháu biết không, nó luôn nghÄ© rằng chúng tôi đã bán đứng linh hồn cá»§a chÃnh mình.
Bất giác văng vẳng bên tai tôi vang lên rà nh rá»t những lá»i nói lúc ban chiá»u cá»§a Edward:Trừ khi em muốn chết-hay những gì đại loại như váºy.má»i thứ hiện ra sáng rõ .
-Äó má»›i chÃnh là lý do, phải không ông? -tôi há»i dò-đó là nguyên nhân khiến anh ấy bướng bỉnh, không chịu chiá»u theo ý cháu.
Má»™t cách Ä‘iá»m đạm, bác sÄ© Carlisle trả lá»i:
-Con trai tôi …sức khá»e cá»§a nó ,lòng hà o hiệp cá»§a nó ,sá»± thông minh sắc sảo cá»§a nó sáng ngá»i qua phong thái –nó hoà n toà n xứng đáng vá»›i niá»m hi vá»ng đó hÆ¡n bất cứ ai.Trên Ä‘á»i nà y,liệu còn có ai tà i hoa cho bằng Edward không?
Tôi gáºt đâu đồng ý má»™t cách nhiệt tình.
-Má»™t khi tôi tin như váºy… -vị bác sÄ© nhìn tôi bằng má»™t đôi mắt cá»±c kỳ bà hiểm –má»™t khi cháu đã tin như váºy…
Liệu cháu có thể há»§y hoại linh hồn cá»§a nó được hay không? cái kiểu đặt câu há»i cá»§a bác sÄ© quả là khiến ngưá»i khác lâm và o tình cảnh “há miệng mắc quaiâ€.Chẳng thà ông há»i tôi có chấp nháºn rÅ© bá» linh hồn mình vì Edward không, thì câu trả lá»i chắc chắn sẽ là “hiển nhiên rồiâ€. Äằng nà y, ông lại há»i tôi có sẵn sà ng thà bá» linh hồn cá»§a Edward không? Buồn bã, tôi mÃm chặt môi lại. Cái câu há»i nà y cá»§a ông tháºt mắc mứu.
-Cháu hiểu vấn đỠrồi đấy.
Tôi lắc đầu, cố bướng bỉnh đến cùng.
Bác sĩ Carlisle cũng lắc đầu.
-Äó là sá»± lá»±a chá»n cá»§a cháu-tôi khăng khăng.
-Nhưng Edward cÅ©ng có sá»± lá»±a chá»n cá»§a mình-bác sÄ© khoa tay khi chợt nháºn ra là tôi Ä‘ang sẵn sà ng tranh luáºn.-liệu nó có chịu là m Ä‘iá»u đó cho cháu hay không?
-Anh ấy không phải là ngưá»i duy nhất có khả năng là m được việc đó-tôi đưa mắt nhìn bác sÄ© má»™t cách đầy ẩn ý.
Äá»™t ngá»™t bác sÄ© báºt cưá»i,tâm trạng ông bá»—ng nhiên trở nên sôi nổi hẳn lên.:
-Ôi không đâu!cháu Ä‘i mà bà n bạc vá»›i nó-nhưng hốt nhiên bác sÄ© lại thở dà i-ừm ,dẫu sao thì tôi đâu thể nà o chắc chắn chuyện nà y được. Nếu có xảy ra chuyện gì, tôi nghÄ© tốt nhất là tôi cứ nên là m tốt phần việc cá»§a mình, nhưng không lẽ lại bắt ngưá»i khác phải chịu chung số pháºn bất hạnh cá»§a mình là đúng à ? tháºt tình, tôi cÅ©ng không biết phải là m thế nà o nữa.
Tôi không đáp …tôi chẳng hình dung nổi cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi sẽ như thế nà o nếu như bác sÄ© Carlisle cứ giữ nguyên thái độ cá»± tuyệt việc là m thay đổi số pháºn cô đơn cá»§a chÃnh mình…
Bất giác tôi rùng mình.
-ChÃnh mẹ cá»§a Edward đã quyết định thay tôi-Giá»ng nói cá»§a bác sÄ© Carlisle gần như là má»™t lá»i thì thầm. Äôi mắt lẫn vẻ mặt cá»§a ông bá»—ng trở nên xa xăm khi nhìn ra ngoà i cá»a sổ, để hồn đắm và o trong bóng tối muôn trùng.
-Mẹ cá»§a anh ấy ư? -tôi nhá»› cứ má»—i lần há»i Edward vá» bố mẹ cá»§a anh là y như rằng anh chỉ lặp lại duy nhất má»™t câu trả lá»i, rằng cả hai đã mất từ lâu lắm rồi, và rằng ký ức cá»§a anh không còn giữ nhiá»u hình ảnh vá» há» nữa.váºy ra trà nhá»› cá»§a bác sÄ© Carlisle vá» bố mẹ Edward ,dù rằng ông chỉ gặp gỡ há» trong má»™t thá»i gian ngắn thôi,cÅ©ng đủ khiến ông cả Ä‘á»i không bao giá» quên được.
-Phải, bà ấy tên là Elizabeth Masen. Còn bố cá»§a nó,ông Edward Senior, thì hôn mê suốt trong bệnh viện, không bao giá» tỉnh lại. Ông ấy chết khi bệnh cúm bắt đầu trà n và o nước Mỹ. Elizabeth thì chỉ cầm cá»± được đến gần hết tráºn đại dịch.Edward giống mẹ nó nhiá»u hÆ¡n,-bà ấy có má»™t mái tóc sạm mà u đồng thiếc rất kỳ lạ,và đôi mắt cá»§a bà ấy,chÃnh xác là mà u xanh lục,giống như thằng bé
-Mắt cá»§a anh ấy mà u xanh ư, thưa ông? -tôi thì thà o, cố gắng mưá»ng tượng hình ảnh cá»§a Edward ngà y trước.
-Äúng như váºy đấy…-Bác sÄ© Carlisle trả lá»i, đôi mắt mà u đất non lại trở nên xa xăm-ná»—i lo lắng cho con trai cá»§a mình nÆ¡i Elizabeth đã trở thà nh má»™t sá»± ám ảnh. Bà đã từ bá» cÆ¡ há»™i sống cá»§a mình,không chịu nằm an dưỡng trên giưá»ng bệnh,để chăm nom cho thằng bé. Tôi những tưởng rằng thằng bé sẽ Ä‘i trước, sức khá»e cá»§a nó quá tệ, tệ hÆ¡n ngưá»i mẹ rất nhiá»u. Thế nhưng, Elizabeth lại ra Ä‘i trước, Ä‘i rất nhanh. Ấy là lúc bóng chiá»u vừa buông, tôi khi đó đã được nháºn và o là m việc ở bệnh viện để chia sẻ bá»›t gánh nặng vá»›i các bác sÄ© Ä‘ang không có lấy má»™t phút ngÆ¡i tay. Äó là cả má»™t quãng thá»i gian đầy khó khăn và khổ sở khi cứ phải đóng kịch-có rất nhiá»u việc phải là m ,và tôi thì không cần phải nghỉ ngÆ¡i, tôi rất ghét là m sao cái chuyện phải vá» nhà , náu mình trong bóng đêm mà giả vá» Ä‘ang ngá»§, giữa lúc bao con ngưá»i Ä‘ang nằm chá» chết.
Tôi đã đến kiểm tra cho Elizabeth và con trai cá»§a bà trước tiên.Cà ng lúc tôi cà ng gắn bó vá»›i con ngưá»i,suy cho cùng thì đó vẫn là má»™t vấn đỠnguy hiểm, vì dẫu sao, con ngưá»i cÅ©ng rất mong manh dá»… vỡ, tôi nháºn ra ngay láºp tức là tình trạng sức khá»e cá»§a bà Elizabeth đã có c huyển biến xấu. CÆ¡n sốt đã hoà nh hà nh vượt quá mức kiểm soát, mà cÆ¡ thể cá»§a bà ấy thì đã yếu lắm rồi, không còn đủ sức để chống chá»i vá»›i bệnh táºt nữa.
Váºy mà Elizabeth không tá» vẻ gì cho thấy là mình Ä‘ang yếu sức cả,bà chỉ nằm đó ,nhìn tôi trân trối.
-Là m Æ¡n cứu lấy nó! Ngưá»i mẹ khốn khổ khẩn cầu tôi, giá»ng nói cá»§a bà khản đặc, hẳn là phải khó khăn lắm, cuống há»ng cá»§a bà má»›i xoay trở để thốt ra được bằng ấy tiếng.
-Tôi sẽ là m hết sức-tôi hứa vá»›i ngưá»i phụ nữ, và nhẹ nhà ng đặt tay lên tay bà .CÆ¡n sốt đã lên quá cao, Elizabeth tháºm chà không còn sức để thắc mắc vá» là n da lạnh má»™t cách bất thưá»ng cá»§a tôi nữa. Má»i thứ khi ấy, bà chạm và o Ä‘á»u lạnh cả -anh phải cứu –ngưá»i mẹ khốn khổ nhấn Ä‘i nhấn lại, bà nắm lấy tay tôi, mạnh đến ná»—i tôi cÅ©ng không rõ có phải bà đang lên cÆ¡n không nữa. Äôi mắt Elizabeth mau chóng trở nên thất thần, cứng đỠnhư đá ,hệt như những viên ngá»c lục bảo –anh phải là m má»i cách trong khả năng cá»§a anh.Những gì ngưá»i khác không thể là m được, anh phải là m được để cứu lấy Edward cá»§a tôi.
Từng lá»i, từng lá»i nói cá»§a bà ấy khiến tôi sợ hãi. Ngưá»i phụ nữ nhìn tôi bằng đôi mắt sắc nhá»n như dao, và , trong giây phút ấy, tôi có thể chắc chắn má»™t Ä‘iá»u rằng Elizabeth đã biết bà máºt cá»§a tôi.Sau đó, cÆ¡n sốt đã hoà n toà n trấn áp được bà ,bà không còn lấy mảy may má»™t chút ý thức nà o nữa. Và má»™t tiếng đồng hồ sau, ngưá»i phụ nữ xấu số ấy trút hÆ¡i thở cuối cùng.
Äã bao tháºp ká»· trôi qua,trong tôi luôn nung nấu má»™t ý tưởng là tạo ra cho mình má»™t ngưá»i bạn đồng hà nh. Chỉ cần má»™t ngưá»i hiểu rõ tôi, má»™t ngưá»i tôi có thể chia sẻ má»i vui buồn mà không phải đóng kịch. Nhưng tôi không thể đối xá» vá»›i ngưá»i khác theo cái cách mà tôi đã bị đối xá», dù cho lá»i bà o chữa có là thế nà o.
Và Edward nằm thiêm thiếp ở đó ,Ä‘ang hấp hối.Chỉ nhìn thôi là cÅ©ng hiểu rằng thằng bé chỉ còn ở trần thế nà y có và i giá» nữa.Bên cạnh nó,ngưá»i mẹ đáng thương ,gương mặt cá»§a bà ấy đầy ná»—i dằn vặt,bà Elizabeth đã ra Ä‘i trong trạng thái không có được má»™t chút thanh thản nà o.
Bác sÄ© Carlisle bùi ngùi hồi tưởng lại quá khứ, ký ức cá»§a ông không há» bá» sót bất kỳ má»™t chi tiết nà o, dẫu đã trải qua bao nhiêu năm tháng; gần má»™t thế ká»· trôi qua rồi chứ có Ãt đâu. Trong đầu tôi, ngay phút chốc, hiện lên hà ng loạt những hình ảnh theo từng lá»i kể cá»§a bác sÄ© –má»™t bệnh viện ngáºp trà n ná»—i tuyệt vá»ng, má»™t bầu không khà sặc mùi tá» khÃ. Cả ngưá»i Edward nóng hổi vì sốt, cuá»™c sống cá»§a anh Ä‘ang mất dần, mất dần theo từng giây… Tôi lại rùng mình, cố xua Ä‘uổi những hình ảnh thê lương đó ra khá»i tâm trÃ.
-Lá»i cầu xin khẩn khoản cá»§a Elizabeth bá»—ng vang vá»ng trong đầu tôi. Là m sao bà lại Ä‘oán biết được tôi có thể là m gì cÆ¡ chứ? không lẽ có ngưá»i lại muốn con mình thà nh ra như váºy sao?
Tôi lại nhìn Edward. Ngay cả trong lúc ốm đau và sắp chết, nó cũng rất đẹp. Gương mặt thằng bé toát lên sự tốt bụng và thánh thiện không thể tả, đó là gương mặt tôi luôn muốn là của con trai tôi.
Sau chừng đó năm thiếu quả quyết, bá»—ng dưng hôm ấy, tôi quyết định liá»u thá» má»™t phen. Trước tiên, tôi đẩy thi hà i cá»§a Elizabeth và o nhà xác,rồi quay trở lại ngay vá»›i thằng bé.Không má»™t ai nháºn ra rằng nó vẫn còn thở. Chẳng ai còn tay,còn mắt đâu mà để ý xem những bệnh nhân Ä‘ang cần gì nữa. Ãt ra thì trong nhà xác, chỉ toà n là ngưá»i chết không thôi. Tôi đánh cắp thằng bé ra ngoà i theo lối cá»a sau, đưa nó Ä‘i qua các nóc nhà để vá» nhà mình.
Khi ấy, tôi cÅ©ng không biết là mình cần phải là m gì nữa, tôi chỉ đơn thuần là là m cho thằng bé bị thương giống như tôi đã từng bị hồi nhiá»u thế ká»· vá» trước, lúc tôi còn ở Luân Äôn. Và rồi tình hình có vẻ tệ Ä‘i. Thằng bé chịu Ä‘au đớn hÆ¡n và cuá»™c biến đổi kéo dà i quá mức cần thiết.
Dù sao thì tôi cÅ©ng không hối háºn. Tôi không hối háºn vì đã cứu Edward-bác sÄ© Carlisle cháºm rãi lắc đầu,và trở vá» vá»›i thá»±c tại. Ông mỉm cưá»i vá»›i tôi, đỠnghị-có lẽ bât giá» tôi nên đưa cháu vá» thì hÆ¡n.
-Con sẽ là m việc đó-Edward đột ngá»™t lên tiếng. Anh bước ra khá»i căn phòng khách tối như bưng, vẻ mặt vẫn bình thương, không tá» rõ má»™t thái độ nà o, nhưng trong đôi mắt ấy hẳn phải Ä‘ang xó ẩn chứa má»™t ná»—i niá»m mà anh Ä‘ang cố gắng giấu Ä‘i. Bụng tôi bá»—ng thắt lại.
-Bác sÄ© Carlisle đưa em vỠđược rồi-tôi nói, mắt khẽ nhìn xuống chiếc áo sÆ¡ mi Ä‘ang mặc, chiếc áo vải bông xanh thắm sạch sẽ là váºy mà giỠđây Ä‘ang dÃnh dáp và lấm lem những máu. Khoảng áo bên vai phải thì thẫm Ä‘á».
-Anh ổn mà –giá»ng nói cá»§a Edward vẫn bình thưá»ng như không-dù sao thì em cÅ©ng cần phải thay áo, chứ nhìn bá»™ dạng em thế kia,thể nà o bố em cÅ©ng lên cÆ¡n Ä‘au tim cho mà xem. Äể anh bảo Alice lất cho em bá»™ đồ má»›i–Dứt lá»i, Edward lại sải chân bước ra khá»i khung cá»a gian bếp.
Tôi băn khoăn quay sang bác sĩ Carlisle:
-Anh ấy đang rất buồn.
-Äúng-Bác sÄ© đồng ý ngay vá»›i tôi-Quả tháºt, sá»± việc diá»…n ra và o tối nay là điá»u nó sợ nhất. Cháu lại bị đặt và o vòng nguy hiểm …vì cái bản chất cá»§a chúng tôi.
-Nhưng không phải là lỗi của anh ấy.
-Cũng hoà n toà n không phải là lỗi của cháu, cô bé ạ.
Tôi vá»™i quay sang chá»— khác để thoát khá»i đôi mắt khôn ngoan hoà n mỹ cá»§a bác sÄ©. Tôi không thể đồng ý vá»›i ý kiến đó.
Má»™t cách nhẹ nhà ng, bác sÄ© Carlisle đưa tay tá»›i phÃa tôi…má»™t nhã ý muốn giúp tôi đứng dáºy. Tôi bước theo ông và o phòng khách. Bà Esme cÅ©ng đã quay lại từ lúc nà o, bà đang lúi húi lau dá»n chá»— tôi vừa ngã lúc nãy –cố gắng tẩy cho sạch cái mùi tanh đầy ấn tượng ấy.
-Thưa bà Esme, bà hãy để đấy cháu là m ạ-tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được gương mặt mình Ä‘ang đỠá»ng.
-Sắp xong rồi cô bé-ngưá»i phụ nữ mỉm cưá»i nhìn tôi-cháu thấy trong ngưá»i thế nà o?
-Cháu vẫn ổn ạ-Tôi nói quả quyết-Cháu chưa thấy bác sĩ nà o khâu nhanh bằng bác sĩ Carlisle.
Cả bố mẹ cá»§a Edward Ä‘á»u báºt cưá»i thà nh tiếng.
Ngay lúc ấy ,từ phÃa cá»a sauAlice và Edward cùng đồng thá»i vừa bước và o phòng.Alice tiến nhanh tá»›i chá»— tôi,còn Edward thì có ý lưỡng lá»± thấy rõ ,vẻ mặt cá»§a anh lúc nà y quả thá»±c rất khó dò.
-Äi nà o-Alice lên tiến-Mình sẽ lấy cho bạn bá»™ đồ khác…đỡ khá»§ng khiếp hÆ¡n….
Và cô bạn tìm cho tôi má»™t chiếc áo cá»§a bà Esme,mà u sắc khá giống vá»›i chiếc áo tôi Ä‘ang mặc hiện giá».Bố sẽ không nháºn ra đâu,tôi dám chắc như thế.Khi không còn bị chảy máu ròng ròng nữa,thì miếng gạc gà i,trắng muốt bó chặt trên cánh tay tôi trông cÅ©ng chẳng đến ná»—i nà o.Dẫu sao thì việc trên ngưá»i tôi có bị trầy trụa ,băng bó ,bố cÅ©ng chẳng bao giỠ…ngạc nhiên (quen quá rồi mà !) -Alice à -Tôi lên tiếng đúng và o lúc cô bạn Ä‘ang tÃnh dợm bước ra cá»a.
-Ừ?-Giá»ng nói cá»§a Alice cÅ©ng nhá» không kém gì tôi.CÔ bạn nhìn tôi má»™t các tò mò,cái đầu hÆ¡i ngếch sang má»™t bên.
-Má»i chuyện rồi sẽ ra sao?-Tôi không biết lá»i thì thầm cá»§a mình có trở thà nh công cốc hay không nữa. Bởi lẽ,dù cho ngay cả khi chúng tôi có ở trên lầu, vá»›i cánh cá»a khép chặt, thì Edward vẫn hoà n toà n có thể nghe thấy hết cuá»™c trao đổi cá»§a chúng tôi .
Gương mặt cá»§a cô bạn tôi láºp tức trở nên căng thẳng :
-Mình cũng không biết nữa.
-Jasper thì sao?
Alice thở dà i:
-Anh ấy rất buồn, buồn vá»›i chÃnh bản thân mình. Äó là má»™t thá» thách quá lá»›n đối vá»›i Jasper, anh ấy rất ghét cái cảm giác không là m chá»§ được mình như thế.
-Không phải là lá»—i cá»§a anh ấy. Bạn hãy nói vá»›i Jasper là mình không giáºn gì anh ấy cả, không má»™t chút nà o, bạn nhé?
-Ừ, tất nhiên rồi.
Edward Ä‘ang đứng chá» tôi ở ngay cá»a trước. Khi tôi vừa đặt chân xuống những báºc thang cuối cùng, anh chỉ lẳng lặng mở cá»a ra mà không nói má»™t lá»i nà o.
-Äem theo quà nà y, Bella!-Alice gá»i vá»›i theo khi thấy tôi Ä‘ang tháºn trá»ng Ä‘i lướt qua Edward.Cô bạn ôm vá»™i lấy hai gói quà , má»™t gói đã được mở dở dang, cùng vá»›i cái máy ảnh cá»§a tôi Ä‘ang nằm dưới chiếc đại dương cầm, đặt cả và o cánh tay là nh lặn cá»§a tôi-Hãy cảm Æ¡n mình sau sau khi bạn đã mở quà ra nhé.
Bà Esme và bác sÄ© Carlisle Ä‘á»u chúc tôi ngá»§ ngon,vẻ mặt cá»§a hai ngưá»i không được tá»± nhiên cho lắm. Tôi nháºn ra bố mẹ cá»§a Edward Ä‘nag thay phiên nhau liếc nhìn gương mặt không có tý chút cảm xúc nà o cá»§a anh, giống y như tôi váºy.
Ngoà i trá»i tháºt dá»… chịu ,Äôi chân cá»§a tôi nhanh nhẹn Ä‘i qua những chiếc đèn lông cùng những bó hồng rá»±c rỡ mà giỠđây đã trở thà nh những ká»· váºt Ä‘au buồn.Edward chỉ cắm cúi bước theo tôi, hoà n toà n im lặng. Rồi như thưá»ng lệ, anh lại mở cá»a xe cho tôi, lần nà y thì tôi ngoan ngoãn leo và o, không dám dêu ca, phà n nà n gì.
Trong xe,trên cái bảng đồng là má»™t chiếc nÆ¡ tháºt to mà u đỠ,được gắn há» và o má»™t cái máy nghe nhạc âm thanh nổi. Tôi tháo chiếc nÆ¡, ném bừa xuống sà n. Từ phÃa cá»a xe bên kia, Edward vừa luồn ngưá»i và o; má»™t cách vá»™i vã, tôi hất chiếc nÆ¡ và o gầm ghế cá»§a mình.
Anh không há» liếc nhìn tôi hay cái máy hát. Cả hai chúng tôi ,chẳng ai có ý định báºt máy lên.Tháºt kỳ lạ, tiếng gầm rống cá»§a động cÆ¡ xe cà ng lúc lại khiến cho bầu không khà im lặng trở nên đáng ngại. Edward phóng xe tháºt nganh trong mà n đêm,giữa con đưá»ng quanh co uốn lượn.
Sự im lặng kéo dà i là m cho tôi bất giác trở nên thảng thốt.
-Anh nói gì đi –Cuối cùng ,tôi phải lên tiếng khi Edward bắt đầu cho xe ra xa lộ.
-Em muốn anh nói gì bây giá»-anh há»i lại tôi bằng má»™t chất giá»ng hoà n toà n dá»ng dưng, không có chút xúc cảm nà o.
Như má»™t phản xạ tá»± nhiên,ngay láºp tức,tôi co rúm ngưá»i lại trước thái độ xa cách đó.
-Hãy nói với em rằng anh sẽ tha thứ cho em.
Ngay tức khắc ,vẻ mặt Ä‘iá»m tÄ©nh kia đã có được sá»± thay đổi –má»™t ná»—i cáu giáºn hiện ra hừng há»±c trên gương mặt cá»§a Edward.
-Tha thứ cho em?Tha thứ chuyện gì cơ chứ ?
-Nếu em cẩn tháºn hÆ¡n thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi
-Bella, em cắt phải tay-thế mà suýt chút nữa đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình đấy.
-Nhưng dẫu sao,đó vẫn là lỗi của em.
Lá»i nói cá»§a tôi không ngá» lại có tác dụng đến váºy, Edward mau chóng trút bá» hết tâm sá»± cá»§a mình:
-Lá»—i cá»§a em ư? Nếu như em cắt phải tay ở nhà cá»§a Mike Newton, bên cạnh Jessica và Angela hay những ngưá»i bạn bình thưá»ng khác cá»§a em thì Ä‘iá»u tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ? Có lẽ là há» sẽ chẳng tìm thấy cho em má»™t miếng gạc đâu, đúng không? Còn nếu chẳng may em sảy chân, ngã ngay và o chồng đĩa thá»§y tinh-mà không phải do ngưá»i ta ném em và o, -váºy thì Ä‘iá»u tồi tệ nhấ có thể xảy ra là gì? Em sẽ bị chảy máu, trong khi các bạn Ä‘ang tức tối đưa em đến phòng cấp cứu, đúng không?Mike Newton sẽ ở bên cạnh em, dịu dà ng nắm lấy tay em, trong lúc há» khâu lại cho em-mà chẳng phải khổ sở kìm nén cái tư tưởng giết chết em .Äừng tá»± đổ lá»—i cho mình nữa, Bella. Äiá»u đó chỉ cà ng khiến cho anh căm ghét bản thân mình hÆ¡n mà thôi -Anh nhắc đến Mike Newton là vì ở bên cái tên đó, em luôn được an toà n-Edward cà u nhà u.
-Em thà chịu chết còn hơn là ở bên Mike Newton –Tôi phản kháng –Em thà chịu chết còn hơn là ở bên bất cứ ai khác ngoà i anh.
-Em là m Æ¡n đừng có nói cưá»ng Ä‘iệulên như thế
-ÄÆ°á»£c thôi,anh cÅ©ng đừng có lố lăng như thế nữa.
Edward lặng im,không trả lá»i .Việc là m duy nhất cá»§a anh lúc nà y chỉ là hầm hè quan sát đưá»ng sá qua cái kÃnh chắn gió ,gương mặt cá»§a anh tháºt u ám.
Nhìn thấy anh như váºy ,ngay tức khắc tôi dịu lại,cố vắt óc tìm cách cứu vãn tình hình.Thế mà mãi cho tá»›i táºn khi xe đã Ä‘áºu ngay ở trước cá»a nhà tôi rồi ,tôi vẫn chưa nghÄ© ra được Ä‘iá»u gì cho nên hồn.
Edward tắt máy,nhưng hai bà n tay cá»§a anh vẫn còn ôm khư khư lấy cái vô lăng không chịu rá»i.
-Tối nay, anh ở lại vá»›i em nhé?Tôi ướm lá»i
-Anh nên vỠnhà thì hơn.
Äó là điá»u tôi không bao giá» mong muốn ,tôi không muốn anh phải vì tôi mà hối háºn bất cứ chuyện gì.
-Sinh nháºt cá»§a em mà -Tôi cố ý nhấn mạnh.
-Em không thể Ä‘i nước đôi như váºy được-em có muốn má»i ngưá»i quên ngà y sinh nháºt cá»§a em không nà o? Em chỉ được quyá»n chá»n má»™t trong hai mà thôi.
Giá»ng nói cá»§a Edward vẫn sắc lạnh, song, không còn cái vẻ nghiêm nghị như trước nữa .Nhẹ nhõm được phần nà o,tôi khẽ thở phà o, an tâm:
-ÄÆ°á»£c rồi. Em quyết định rằng em không muốn anh không quan tâm đến ngà y sinh nháºt cá»§a em nữa. Gặp lại anh trên lầu nhé.
Nói xong, tôi nhảy phóc xuống xe ,xoay ngưá»i lại ,ôm bằng hết những gói quà xuống. Edward cau mà y tá» vẻ không đồng ý:
-Em không cần phải là m như thế đâu.
-Em thÃch tất cả các gói quà nà y-Tôi đáp không lưỡng lá»±,nhưng sau đó lại tá»± há»i không biết có phải là anh Ä‘ang nói khÃch tôi hay không nữa.
-Không ,không.Carlisle và Esme mua tặng em một món quà khá đắt giá đấy.
-Có sao đâu-Má»™t cách vụng vá» ,lóng ngóng ,tôi quÆ¡ hết tất cả quà và o cánh tay là nh lặn rồi đóng sầm cá»a xe lại.Anh cÅ©ng nhà o ra khá»i xe ,chạy ùa đến bên cạnh tôi trong chưa đầy má»™t tÃch tắc.
-Ãt ra cÅ©ng để anh mang phụ chứ-Edward lên tiếng và già nh hết các gói quà vá» tay mình-Anh sẽ Ä‘em lên phòng em.
Tôi mỉm cưá»i hà i lòng.
-Cảm ơn anh.
-Chúc mừng sinh nháºt em –Anh thở dà i và khom ngưá»i xuống ,khẽ đặt đôi môi hoà n mỹ cá»§a mình lên môi tôi .
Má»™t cách tá»± nhiên ,đúng lúc anh đứng thẳng ngưá»i lên ,tôi nhón chân để nụ hôn được kéo dà i thêm má»™t chút nữa.Anh mỉm cưá»i,vẫn là cái kiểu cưá»i ranh mãnh mà tôi hằng yêu thÃch ,rồi lững thững bước và o bóng đêm.
Tráºn đấu bóng hóa ra vẫn còn.Khi bước chân qua ngưỡng cá»a ,tôi đã nghe thấy giá»ng nói cá»§a bình luáºn viên truyá»n hình Ä‘ang huyên thuyên lá»›n tiếng,át cả những tiếng reo hò ,huýt sáo cá»§a đám đông.
-Bell hả?-Ngà i cảnh sát trưởng nhà tôi cất tiếng há»i.
-Dạ,con đây bố-Tôi trả lá»i và bước và o phòng,Cố gắng là m ra vẻ bình thưá»ng ,tôi hÆ¡i ép tay và o sát ngưá»i mình.CÆ¡n Ä‘au tức thì bá»™c phát khiến tôi phải nhăn mặt nhăn mÅ©i ,Hình như thuốc tê Ä‘ang dần dần tan.
-Sau rồi con?-Bố đang nằm xoà i trên ghế ,đôi chân trần gác cả lên tay ghế,mái tóc xoăn mà u nâu lòa xòa trên tay ghế bên kia.
-Alice rất nhiệt tình ,bố ạ.Hoa,bánh ,nến ,quà …đủ thứ hết.
-Thế má»i ngưá»i tặng con cái gì?
-Một máy hát âm thanh nổi dà nh cho chiếc xe tải của con-Và còn mấy thứ khác nữa mà con chưa mở nên chưa biết.!
-á»’,thÃch nhỉ!
-Vâng,-Tôi gáºt đầu tán thà nh-Ưm,thôi ,con phải Ä‘i ngá»§ sá»›m đây.
-Váºy ,sáng mai gặp lại con nhé.
Tôi vẫy tay chà o bố :
-Vâng,hẹn gặp bố và o sáng mai.
-Tay con sao váºy?
Äá» bừng mặt vì lúng túng tôi tá»± nguyá»n rá»§a mình.
-Con chẳng may vấp chân nên bị ngã ạ.Nhưng không sao đâu bố.
-Cháºc cháºc,Bella Æ¡i là Bella-Bố thở dà i ,và không quên kèm theo má»™t cái lắc đầu.
-Chúc bố ngủ ngon.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy và o phòng tắm, nÆ¡i tôi vẫn treo bá»™ pyjama chỉ mặc và o những buổi tối đặc biệt như hôm nay, buổi tối có anh. Tôi tròng và o ngưá»i chiếc áo ngá»§ vừa vặn cùng chiếc quần vải bông, thay cho chiếc quần thá»§ng mấy chá»— mà tôi vẫn mặc lúc Ä‘i ngá»§-lại không khá»i nhăn mặt khi má»™t cỠđộng nhỠở tay thôi cÅ©ng ảnh hưởng đến mấy mÅ©i khâu nÆ¡i vết thương .Sau đó,tôi rá»a mặt và đánh răng chỉ bằng má»™t tay,xong xuôi ,tôi lò dò bước vá» phòng.
Edward Ä‘ang ngồi chá»…m chệ ngay chÃnh giữa phòng tôi ,tay mân mê má»™t há»™p quà gói giấy bạc.
-Chà o em-Anh lên tiếng ,giá»ng nói đượm buồn,lÆ¡ đãng .
Bước lại phÃa giưá»ng, tôi nhẹ nhà ng nhấc há»™p quà lên, Ä‘oạn ngồi lá»t thá»m và o lòng anh.
-Chà o anh-Tôi rúc đầu và o lồng ngực cứng và lạnh như thép của Edward,thủ thỉ -Bây giỠem mở quà ra nhé?
-Sao tự dưng em lại trở nên hăng hái ,nhiệt tình như thế nhỉ?Edward trố mắt nhìn tôi .
-Tại anh khiến em trở nên háo hức đấy.
Nói rồi tôi nhấc lấy má»™t gói quà hình chữ nháºt khá dà i,có vẻ là quà cá»§a bác sÄ© Carlisle và bà Esme.
-Äể anh giúp em nhé-Edward nghiêm nghị.Anh cầm lấy há»™p quà ,xé tháºt ngá»t lá»›p giấy bạc ra ,bóc tháºt nhanh lá»›p giấy bá»c.Rồi anh đặt trở lại chiếc há»™p trắng và o tay tôi.
-Anh nghĩ là em mở được cái nắp hộp hả ?-Tôi lầm bầm phản đối nhưng Edward vẫn ngồi im như không nghe thấy.
Trong há»™p là má»™t tấm giấy dà y,phá»§ kÃn những chữ là chữ .phải mất cả phút sau ,tôi má»›i nắm được ná»™i dung in trên tấm giấy đó.
-Chúng mình sẽ Ä‘i Jacksonville ư?-Trong phút chốc ,cả ngưá»i tôi như lÆ¡ lá»ng trên mây.Äó là má»™t tấm phiếu đã được trả tiá»n trước,có thể đổi lấy hai vé máy bay…cho tôi và Edward.
-Ừ ,đúng váºy.
-Em không dám tin và o mắt mình nữa.Mẹ sẽ mừng lắm cho mà xem.Anh sẽ không sao,phải không?Trá»i sẽ ngáºp nắng ,và anh sẽ phải ở trong nhà suốt thôi.
-Anh nghÄ© là mình có thể xoay sở được-Edward trả lá»i và bá»—ng chau mà y-Giá mà anh biết trước là em sẽ vui vá»›i món quà nà y thì anh đã để em mở nó ra trước mặt Carlisle và Esme rồi.Anh cứ nghÄ© là em sẽ phản đối ghê lắm cÆ¡l
-Ưm,tất nhiên món quà nà y quá tốn kém.Nhưng em được Ä‘i vá»›i anh là thÃch rồi.!
Edward phá ra cưá»i thà nh tiếng.
-GiỠanh thấy tiếc là đã không mua tặng cho em một món quà nà o đó.Anh đâu có biết là em sẽ đáng yêu đến như thế nà y.
Tôi đặt tấm phiếu sang má»™t bên,Ä‘oạn vá»›i tay cầm lấy há»™p quà cá»§a anh,tÃnh hiếu kỳ lại bá»™c phát.Má»™t lần nữa, Edward lại bóc lá»›p giấy gói quà há»™ tôi.
Và anh đặt trở lại và o tay tôi một hộp đĩa CD tuyệt đẹp,với một cái đĩa CD sáng bóng duy nhất nằm bên trong.
-ÄÄ©a gì váºy anh?-Tôi há»i ,ngá» ngợ.
Edward không trả lá»i, anh chỉ nhẹ nhà ng cầm lấy chiếc đĩa, nhoà i ngưá»i, vá»›i tay tá»›i chiếc máy nghe đĩa đặt trên nóc tá»§ đầu giưá»ng, rồi đặt đĩa nhạc và o trong máy. Anh nhấn nút PLAY ,hai đứa chúng tôi cùng im lặng chỠđợi. Tiếng nhạc bắt đầu cất lên.
Tôi lắng nghe,hai mắt mở to.má»™t ná»—i nghẹn ngà o dâng lên trong lòng.Vẫn biết anh Ä‘ang chỠđợi phản ứng cá»§a tôi nhưng tôi không thể nói nên lá»i. Nước mắt đã muốn trà n mi…tôi chỉ kịp đưa tay lên quệt ngang trước khi chúng kịp rÆ¡i xuống.
-Tay em lại Ä‘au ư?-Anh há»i má»™t cách lo lắng.
-Không em không Ä‘au tay.Tuyệt vá»i quá,anh Edward.Anh sẽ không thể tặng em má»™t món quà nà o khác mà em thÃch bằng món quà nà y đâu.Em tháºt chẳng dám tin nữa-Cá»” há»ng tôi chợt ngưng bặt,tôi chỉ muốn lắng nghe tiếng nhạc mà thôi.
ÄÄ©a nhạc là giai Ä‘iệu sáng tác cá»§a anh.Bản nhạc đầu tiên trong đĩa CD chÃnh là bà i hát ru em mà anh đã viết cho riêng tôi.
-Anh không nghÄ© là em sẽ đồng ý cho anh mua tặng em má»™t cây đà n piano,để anh có thể dùng nó mà ru em ở đây-Edward giải thÃch.
-Anh nghĩ thế là đúng đấy.
-Tay em sao rồi?
-Em không sao hết,anh à .-Tháºt ra ,thì bên dưới miếng gạc ,tôi đã bắt đầu cảm thấy nhưng CÅ©ng dá»… dà ng thôi nếu áp và o tay anh,song đó lại là bằng chứng tố cáo tôi nói dối rõ rệt nhất.
-Äể anh lấy cho em và i viên thuốc Tylenol
-Thôi nà o,em không cần gì cả-Tôi lên tiếng phản đối,nhưng anh đã kịp bế tôi ra khá»i lòng anh và lao ngưá»i ra phÃa cá»a phòng .
-Nhưng Charlie-Tôi hét lên nho nhỠđể cảnh báo,Bố tôi vẫn chưa hay biết rằng Edward vẫn thưá»ng xuyên ở lại nhà mình.CHẳng may nếu bố phát hiện được thì Ä‘iá»u đó thể nà o cÅ©ng là m bố lên cÆ¡n Ä‘au tim. Nhưng dẫu sao ,tôi vẫn cảm thấy không quá tá»™i lá»—i vì đã dối gạt bố.KHông phải là vì tôi và Edward muốn là m trái ý bố …Ôi, bố và Edward…
-Bố không phát hiện ra anh đâu-Edward đáp má»™t các chắc nịch và tức khắc biến mất không má»™t tiếng động sau cánh cá»a…Rồi chỉ trong chá»›p mắt,anh đã quay lại ,giữ lấy cánh cá»a trước khi cái lẫy cá»§a nó kịp tra và o chốt.Má»™t tay anh cầm ly nước lấy trong nhà tắm ,còn tay bên kia là má»™t lá» thuốc.
Äón nháºn mấy viên thuốc từ tay anh,tôi không há» biá»u hiện bất kỳ má»™t thái độ phản ứng nà o-Tôi hiểu nếu mình có cãi anh thì cÅ©ng cầm bằng thất bại thôi.Vả lại,cánh tay cá»§a tôi cÅ©ng bắt đầu giở chứng rồi.
Khúc nhạc ru cá»§a riêng tôi vẫn Ä‘ang ngân vang,từng cùng đà n êm dịu và thanh thoát lan tá»a khắp căn phòng nhá» bé,êm Ä‘á»m.
-Khuya rồi đấy-Edward lên tiếng nhắc nhở.Anh bế bổng tôi lên khá»i mặt giưá»ng chỉ băng má»™t tay,còn tay kia chỉnh lại tấm khăn giưá»ng ,rồi anh đặt tôi nằm xuống gối ,kéo má»m đắp cho tôi .Xong xuôi,má»™t cách nhẹ nhà ng Edward nằm xuống bên cạnh tôi,bên trên cái má»n-để tôi không bị lạnh-và quà ng tay ôm lấy tôi.
Gục đầu và o vai anh ,tôi trút ra một hơi thở sâu,hạnh phúc:
-Cảm ơn anh-Tôi thì thầm
-Chẳng có gì phải cảm ơn anh cả
Thá»i gian như kéo dà i thêm trong lúc tôi uống từng âm Ä‘iệu cuối cùng cá»§a bà i hát ru em.Bản khác lại bắt đầu .Tôi nháºn ra đó là bản nhạc yêu thÃch cá»§a bà Esme.
-Anh Ä‘ang nghÄ© gì thế ?-Tôi lại thì thầm lên tiếng há»i
Edward ngáºp ngừng đôi chút trước khi trả lá»i:
-Anh Ä‘ang nghÄ© xem Ä‘iá»u gì là đúng và điá»u gì là sai
Má»™t cÆ¡n á»›n lạnh tức thì chạy dá»c sống lưng cá»§a tôi
-Anh có nhá»› em đã quyết định không muốn anh không quan tâm đến ngà y sinh nháºt cá»§a em không?- Tôi há»i ngay tắp lá»±,hy vá»ng rằng anh không nháºn ra đây là trò đánh trống lảng quá lá»™ liá»…u.
-Ừ, có –Edward trả lá»i ,trong giá»ng nói cá»§a anh dưá»ng như có chứa đựng sá»± cảnh giác.
-Ưm ,lúc đó em đã nghÄ© rằng khi vẫn còn là ngà y sinh nháºt cá»§a em thì …ưm ,em muốn hôn anh má»™t lần nữa.
-Sao mà tối nay em tham lam thế nhỉ …
-Vâng…Nhưng đồng thá»i em cÅ©ng mong anh đừng là m bất cứ Ä‘iá»u gì mà anh không muốn –Tôi nói thêm, cảm thấy bị chạm tá»± ái.
Edward báºt cưá»i khanh khách ,rồi thở dà i:
-Lạy trá»i cho anh đừng là m bất cứ Ä‘iá»u gì anh không muốn
-Anh nâng cằm tôi lên,hướng nó vá» phÃa anh ,rồi thốt ra những lá»i đầy vẻ hối tiếc lạ lùng.
Nụ hôn lại bắt đầu như thưá»ng lệ-Edward vẫn cẩn trá»ng như má»i khi và trái tim bé bá»ng cá»§a tôi lại Ä‘áºp dồn dáºp như vốn dÄ©. Bất chợt có má»™t cái gì đó tá»± dưng Ä‘i trái lại vá»›i quy luáºt …Môi anh đột ngá»™t trở nên khẩn khoản hÆ¡n, cánh tay còn lại cá»§a anh luồn và o tóc tôi, kéo tôi và o sát anh hÆ¡n.Và tay tôi, không biết tá»± lúc nà o, cÅ©ng Ä‘ang vần vò mái tóc cá»§a anh; tôi chỉ biết má»—i má»™t Ä‘iá»u là mình đã bước qua lằn ranh an toà n mà anh đã cố gắng vạch ra cho tôi …Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, anh không cản tôi lại. Cái lạnh buốt giá từ thân ngưá»i anh truyá»n sang cả cái má»n má»ng, nhưng tôi vẫn áp mình và o ngưá»i anh, thiết tha…
Bất ngá»,anh dừng lại,đôi cánh tay rắn chắc ,nhưng dịu dà ng khẽ đẩy tôi ra.
Cả ngưá»i tôi như má»m nhÅ©n ,tôi há hốc miệng vì kinh ngạc,đầu óc quay cuồng.Má»™t ký ức mÆ¡ hồ từ lâu tôi đã cố chôn kÃn trong tâm trà bất chợt hiện vá» ,khuấy đảo hồn tôi…
-Anh xin lá»—i –Edward lên tiếng ,anh vẫn nÃn thở -Chúng mình đã Ä‘i quá giá»›i hạn,
-Không sao-Tôi hổn hển nói
Ngay cả trong bóng đêm ,tôi vẫn cảm thấy được cái chau mà y của anh dà nh riêng cho mình.
-Cố ngủ đi em,Bella.
-Không ,em muốn hôn anh một lần nữa cơ.
-Em đang đánh giá quá cao khả năng tự chủ của anh rồi đấy.
-Äiá»u gì cám dá»— anh hÆ¡n ,máu cá»§a em hay bản thân em?-Tôi lại há»i.
-Cả hai ,như nhau-Edward cưá»i rá»™ng miệng rồi lại nghiêm mặt ngay-Giá» thì sao em không chịu thôi liá»u thá» váºn may mà ngá»§ Ä‘i?
-ÄÆ°á»£c thôi-Tôi đồng ý và lại rúc và o ngưá»i anh.Toà n bá»™ sức lá»±c trong tôi hiện giỠđã hoà n toà n kiệt quệ. Hôm nay quả là má»™t ngà y dà i đúng nghÄ©a ,đến táºn cuối ngà y rồi ,váºy mà tâm hồn cá»§a tôi vẫn không có được má»™t chút bình yên.Có thể ngà y mai sẽ có má»™t cái gì đó tồi tệ hÆ¡n.Tháºt là má»™t linh cảm ngá»› ngẩn –liệu còn Ä‘iá»u gì có thể tồi tệ hÆ¡n cả ngà y hôm nay nữa ?Chẳng qua là mình hãy còn bà ng hoà ng quá đấy thôi-Tôi tá»± nhá»§ -chắc chắn là như váºy rồi .
Má»™t cách khéo léo ,tôi khẽ áp cánh tay bị thương lên vai anh,là n da lạnh buốt cá»§a anh sẽ là m dịu cÆ¡n Ä‘au như lá»a đốt nà y.Quả nhiên là đúng như váºy.
Giấc ngá»§ đến vá»›i tôi không được trá»n vẹn,chÃnh xác hÆ¡n thì tôi chỉ mê mải trong miá»n vô thức ,khi dư âm nụ hôn cá»§a anh bá»—ng gợi lại má»™t hồi ức trong tôi :mùa xuân qua ,khi anh bị buá»™c phải tạm rá»i xa tôi để đánh lạc hướng James anh đã hôn tạm biệt tôi ,má»™t nụ hôn ẩn chứa biết bao gá»i gắm ,biết bao ná»—i niá»m ,không biết là phải chỠđến bao giá» -hay không biết là liệu còn có cÆ¡ há»™i nà o –để chúng tôi gặp lại nhau.Nụ hôn vừa rồi cá»§a anh,vì lý do nà o đó mà tôi không thể hình dung được,cÅ©ng Ä‘ong đầy những Ä‘au đớn như váºy.Khẽ rùng mình trong cÆ¡n mê,tôi có cảm tưởng như mình Ä‘ang sắp phải đối mặt vá»›i má»™t cÆ¡n ác má»™ng má»›i.
Last edited by khungcodangcap; 19-02-2009 at 12:19 PM.
|

15-02-2009, 09:45 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Chương 3.
Kết thúc
Sáng hôm sau, cả ngưá»i tôi mệt rã rá»i. Suốt đêm qua, tôi chỉ ngá»§ cháºp chá»n; cánh tay thì tê buốt, còn cái đầu thì nhức như búa bổ. Tuy nhiên, tất cả những trở ngại đó không ngăn được tôi ngắm nhìn gương mặt cá»§a Edward - gương mặt Ä‘iá»m tÄ©nh và tá»± nhiên - khi anh hôn nhẹ lên trán tôi rồi phóng ra khá»i phòng theo lối cá»a sổ. Bất giác tôi cảm thấy sợ, tôi sợ khoảng thá»i gian mình thiếp Ä‘i, sợ anh nghÄ© đến Ä‘iá»u đúng, Ä‘iá»u sai trong lúc canh cho tôi ngá»§. Mối lo âu cà ng lúc cà ng lá»›n dần trong tâm trÃ, bùng nổ khắp đầu tôi.
Edward vẫn đứng chá» tôi ở trưá»ng, như thưá»ng lệ, nhưng gương mặt cá»§a anh lại mang đầy vẻ đăm chiêu. Má»™t Ä‘iá»u gì đó ẩn hiện thấp thoáng trong mắt anh, tôi không rõ đó là điá»u gì, song nó là m cho tôi có cảm giác bất an. Tôi hoà n toà n không muốn khÆ¡i gợi lại những chuyện tối hôm qua, nhưng nếu trốn tránh vấn đỠthì má»i việc có thể sẽ trở nên tồi tệ hÆ¡n chăng? Tôi không biết nữa.
Edward mở cá»a xe cho tôi.
- Hôm nay em cảm thấy thế nà o?
- Em rất thoải mái - Tôi nói dối, khẽ rùng mình khi cánh cá»a xe đóng sầm lại và cái âm thanh nặng nỠấy còn vang rá»n khá lâu trong đầu tôi...
Chúng tôi cùng bước Ä‘i bên nhau trong yên lặng, anh thu bước chân cá»§a mình ngắn lại để có thể sóng bước cùng tôi. Vẫn còn quá nhiá»u Ä‘iá»u tôi muốn há»i, nhưng đà nh phải chá», vì chúng là những câu há»i chỉ nên dà nh cho Alice: Sáng nay, Jasper thế nà o rồi? Sau khi tôi ra vá», má»i ngưá»i đã nói những gì? Rosalie có nói gì không? Và điá»u quan trá»ng nhất, đó là vá»›i khả năng kỳ diệu nhìn trước được tương lai, Alice đã thấy được những gì? Cô có thể biết Edward Ä‘ang nghÄ© gì không, tại sao anh lại rầu rÄ© như thế? Phải chăng chỉ là do bản năng mà những ná»—i sợ hãi mÆ¡ hồ nà o đó cứ ám mãi lấy tôi không chịu buông, dù cố rÅ© bá» cách mấy cÅ©ng chẳng thể được?
Buổi sáng hôm ấy trôi qua tháºt lâu. Tôi nóng lòng muốn gặp Alice, dẫu biết rằng có mặt Edward ở đó thì tôi cÅ©ng sẽ chẳng há»i han được gì. Suốt cả buổi, Edward vẫn tá» vẻ xa cách. Thảng hoặc, anh lại há»i thăm cánh tay cá»§a tôi, và tôi lại nói dối.
Alice vẫn thưá»ng có mặt ở bà n ăn trước chúng tôi; bản thân tôi cÅ©ng không muốn để cô bạn phải chỠđợi má»™t kẻ cháºm như rùa là mình. Nhưng hôm nay, Alice đã không đến, cô bạn ấy không chá» chúng tôi vá»›i má»™t khay thức ăn mà cô chẳng bao giỠđụng đến.
Edward không há» giải thÃch má»™t lá»i nà o vá» sá»± vắng mặt cá»§a Alice. Tôi chỉ Ä‘inh ninh rằng lá»›p há»c cá»§a cô bạn ra trá»… - cho đến lúc tôi trông thấy Conner và Ben, hai ngưá»i bạn cÅ©ng há»c chung lá»›p tiếng Pháp vá»›i Alice ở tiết há»c thứ tư.
- Alice đâu rồi, anh? - Tôi lo lắng há»i Edward.
Anh Ä‘ang ngắm nghÃa thanh ngÅ© cốc, mân mê nó trên tay và cháºm rãi nghiá»n nát từng mảng má»™t.
- Cô ấy đi với Jasper rồi.
- Anh ấy vẫn ổn chứ?
- Jasper phải Ä‘i xa má»™t thá»i gian.
- Hả? Äi đâu cÆ¡?
Edward nhún vai:
- Chẳng có nơi nà o đặc biệt cả.
- Váºy là Alice cÅ©ng Ä‘i - Tôi thẫn thá» tuyệt vá»ng. Tất nhiên là khi Jasper cần, Alice sẽ cùng anh ta thôi.
- Ừ. Alice sẽ Ä‘i xa má»™t thá»i gian. Cô ấy đã cố thuyết phục Jasper đến Denali.
Denali là nÆ¡i ở cá»§a má»™t nhóm ma-cà -rồng khác - những ma-cà -rồng tốt bụng, giống như gia đình nhà Cullen. Äó là gia đình bà Tanya. Thỉnh thoảng tôi lại được nghe kể vá» gia đình cá»§a bà . Mùa đông năm ngoái, khi sá»± xuất hiện cá»§a tôi khiến thị trấn Forks trở thà nh má»™t địa ngục trần gian đối vá»›i Edward, anh đã chạy đến vá»›i há». Rồi sau đó, Laurent, kẻ còn giữ được phép lịch sá»± tối thiểu trong nhóm ma-cà -rồng cá»§a James, cÅ©ng đã chá»n tá»›i sống vá»›i há» hÆ¡n là đứng vá» phÃa James chống lại gia đình Cullen. Vì váºy cho nên Alice khuyến khÃch Jasper đến vá»›i há» cÅ©ng là lẽ đương nhiên.
Tôi khẽ nuốt không khà và o trong há»ng, cố đẩy cÆ¡n nghẹn bất ngá» kéo lên cổ xuống. Cảm giác tá»™i lá»—i khiến tôi cúi gằm mặt xuống bà n, đôi vai so lại lúc nà o không hay. Tôi đã khiến há» phải bá» nhà ra Ä‘i, giống như trưá»ng hợp cá»§a Rosalie và Emmett váºy. Tôi chÃnh là đại há»a cá»§a Ä‘á»i há».
- Tay em lại Ä‘au à ? - Edward há»i má»™t cách lo lắng.
- Ai mà thèm quan tâm tá»›i cái tay đáng ghét nà y chứ? - Tôi là u bà u giáºn dữ.
Anh chỉ ngồi im, không bộc lộ một thái độ phản kháng nà o, còn tôi thì gục hẳn đầu xuống mặt bà n.
Äến cuối ngà y, sá»± im lặng đã trở nên kỳ cục hết chá»— nói. Tôi không muốn là ngưá»i "vẫy cá» trắng" đầu tiên, nhưng mà hình như chỉ có cách đó thì Edward má»›i chịu nói chuyện trở lại vá»›i tôi thì phải.
- Hôm nay anh hãy đến trá»… má»™t chút nhé! - Khi cùng anh Ä‘i tá»›i chá»— chiếc xe tải, tôi quyết định lên tiếng. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, cứ sau giá» há»c là anh lại đến nhà tôi.
- Trá»… Ã ?
Anh ngạc nhiên nhìn tôi...Váºy là tốt rồi.
- Em phải là m việc. Hôm qua em nghỉ, em đã đổi ca với bà Newton.
- á»’ - Edward hÆ¡i ngá»› ngưá»i.
- Váºy, khi nà o em vỠđến nhà thì anh hẵng đến. Thế nhé - Tôi rất không thÃch ở trong tình trạng không biết chắc chắn vá» chuyện đó.
- Nếu em muốn.
- Lúc nà o em cÅ©ng cần anh cả - Tôi nhắc để Edward nhá»›, hình như có hÆ¡i thiết tha hÆ¡n má»™t cuá»™c nói chuyện thông thưá»ng.
Những tưởng anh sẽ phá ra cưá»i hay đơn thuần chỉ là mỉm cưá»i, hoặc chà Ãt thì cÅ©ng có má»™t phản ứng nà o đó trước những lá»i tôi nói. Äằng nà y...
- Ừ - Anh chỉ trả lá»i má»™t cách thá» Æ¡.
...Rồi Edward hôn lên trán tôi má»™t lần nữa trước khi đóng cá»a xe lại...Và thế là anh quay gót, bước Ä‘i má»™t cách lịch lãm đến chiếc xe hÆ¡i cá»§a mình.
Cố nén lòng để cÆ¡n kÃch động khá»i bá»™t phát, tôi cố giữ bình tÄ©nh khi lái xe ra khá»i bãi, nhưng Ä‘ang lúc trên đưá»ng tá»›i cá»a hà ng nhà Newton thì má»i thức chợt vỡ òa, tôi hổn hển thở như vừa suýt bị chết ngạt xong.
Edward cần có thá»i gian, tôi tá»± nhá»§ vá»›i chÃnh mình. Rồi anh ấy sẽ vượt qua được chuyện nà y. Có lẽ anh Ä‘ang buồn vì từng ngưá»i thân trong gia đình mình ngà y má»™t ly tán...Nhưng Alice và Jasper rồi sẽ sá»›m quay trở vá» kia mà , Rosalie và Emmett cÅ©ng sẽ váºy thôi. Nếu cần, tôi sẽ sẵn sà ng rá»i xa căn nhà to trắng muốt tá»a lạc bên bá» sông – tôi sẽ không bao giỠđặt chân và o căn nhà đó nữa. Chuyện đó đối vá»›i tôi không có ý nghÄ©a lắm. Tôi vẫn sẽ được gặp Alice ở trưá»ng. Bạn ấy rồi sẽ Ä‘i há»c trở lại, phải không nhỉ? ừ, dầu sao thì bạn ấy cÅ©ng sẽ đến đằng nhà tôi chÆ¡i. Alice đâu có muốn bố Charlie buồn vì sá»± vắng mặt cá»§a bạn ấy.
À, vẫn còn má»™t Ä‘iá»u khác, má»™t Ä‘iá»u chắc chắn, đó là tôi sẽ vẫn còn được gặp lại bác sÄ© Carlisle – trong phòng cấp cứu.
Cuối cùng thì những gì đã xảy ra và o tối hôm qua chẳng là gì cả. Chẳng có gì xảy ra cả. NghÄ© đến đây, tôi nghe lòng mình dịu xuống – chung quy cÅ©ng chỉ tại cái số tôi nó thế. Nếu so vá»›i mùa xuân vừa rồi thì chuyện nà y chỉ bé bằng bằng cái móng tay. Khi ấy, James đã tra tấn, hà nh hạ tôi, còn tôi thì chỉ biết nằm gục trong vÅ©ng máu chá» chết – váºy mà Edward đã sắp xếp thế nà o đó được và o ở bệnh viện cả tháng trá»i để chăm sóc cho tôi, anh ấy đã là m tốt hÆ¡n bây giá» rất nhiá»u... Ừm, hay là tại vì lần nà y, ngưá»i anh phải chống đối hòng bảo vệ tôi không phải là kẻ thù? Bởi vì lần nà y, ngưá»i ấy lại chÃnh là anh trai cá»§a anh?
Có lẽ má»i chuyện sẽ ổn thá»a hÆ¡n nếu anh đưa tôi Ä‘i, ừ, như thế sẽ tốt hÆ¡n, chứ ai lại để cho gia đình phải phân tán như váºy. Cà ng má»™t mình suy tư, tôi lại cà ng cảm thấy Ä‘au lòng. Chỉ cần anh há»c hết năm nay thôi thì bố sẽ không còn cấm Ä‘oán nữa. Anh và tôi sẽ sống xa nhà để há»c đại há»c, không thì giả vá» như váºy cÅ©ng được, giống như Rosalie và Emmett trong năm há»c nà y. DÄ© nhiên rồi, Edward chắc chắn sẽ đợi được má»™t năm. Má»™t năm đối vá»›i má»™t ngưá»i bất tá» thì có nghÄ©a lý gì đâu? Ngay cả đối vá»›i tôi, nó cÅ©ng chẳng to tát gì mấy.
Sau má»™t hồi độc thoại, tôi cuối cÅ©ng cÅ©ng lấy lại được má»™t chút Ä‘iá»m tÄ©nh gá»i là để có thể mở được cá»a xe và mạnh dạn bước chân và o bên trong cá»a hà ng. Hôm nay, trong giá» thể dục, Mike đã thắng tôi; vừa nhác thấy tôi đến, ngay tức khắc, anh ta giÆ¡ tay lên vẫy. Chụp vá»™i lấy cái áo vét, tôi khẽ gáºt đầu vá» phÃa Mike – lúc nà y trong đầu tôi vẫn còn Ä‘ang trà n ngáºp những viá»…n cảnh thi vị, trong đó có tôi, có Edward và những vùng đất tuyệt vá»i mà hai chúng tôi sẽ cùng nhau viếng thăm.
...Và mạch suy tưởng đó của tôi đã bị Mike cắt đứt:
-Sinh nháºt cá»§a cáºu thế nà o?
-Ôi – Tôi lầm bầm – Mình rất vui là nó đã kết thúc đấy.
Mike kÃn đáo khẽ liếc mắt nhìn tôi như thể tôi là kẻ mất trà váºy.
Thá»i gian là m việc trôi qua má»™t cách cháºm chạp. Tôi Ä‘ang mong ngóng được gặp lại Edward, lòng thầm cầu nguyện cho đến lúc tôi gặp lại anh, anh đã vượt qua được giai Ä‘oạn khó khăn nhất cá»§a mình, cho dù đã gặp phải chuyện gì Ä‘i chăng nữa. Sẽ không có chuyện gì đâu – tôi cứ lặp Ä‘i lặp lại vá»›i chÃnh mình – Má»i thứ rồi sẽ trở lại bình thưá»ng thôi mà .
Trở lại con đưá»ng quen thuá»™c dẫn vá» nhà , tôi như trút được gánh nặng Nhưng kìa....nÆ¡i cá»a nhà tôi, chiếc xe hÆ¡i mà u bạc sáng bóng cá»§a Edward Ä‘ang Ä‘áºu sừng sững như Ä‘áºp và o mắt. Bá»±c bá»™i quá thể....
Chạy ùa qua cá»a trước, tôi gà o to trước khi ló mặt và o trong nhà :
-Bố? Edward?
Khi cất tiếng kêu như váºy, tôi đã nghe thấy bên tai cái nhạc hiệu quen thuá»™c cá»§a chương trình thể thao vá»ng ra từ phòng khách.
-Trong nà y nà y – Bố nói vá»ng ra.
Treo chiếc áo đi mưa lên mắc xong, tôi tất tả bước và o phòng.
Edward Ä‘ang ngồi trong chiếc ghế bà nh, còn bố tôi thì ngồi trên ghế xôpha. Cả hai ngưá»i Ä‘ang chú mục và o chiếc tivi. Ngà i cảnh sát trưởng nhà tôi thì xưa nay vẫn thế rồi. Chỉ có Edward là không chú tâm lắm.
-Vâng – Tôi lên tiếng một cách yếu ớt.
-Bella đây rồi – Bố trả lá»i, mắt vẫn không rá»i khá»i mà n hình chiếc tivi – Edward và bố má»›i ăn pizza xong. Hình như vẫn còn bà y trên bà n đấy.
-Vâng ạ. Vâng ạ. Tôi ngáºp ngừng ở ngưỡng cá»a, chỠđợi. Và Edward, cuối cùng cÅ©ng ngước mặt lên nhìn, nở má»™t nụ cưá»i nhã nhặn.
-Anh sẽ ra vá»›i em ngay – Anh lên tiếng. Äôi mắt lại ngay tức thì trở vá» vá»›i cái mà n hình cá»§a chiếc tivi.
Äứng thừ ra má»™t lúc, tôi có cảm giác á»›n lạnh.Dưá»ng như không má»™t ai nháºn biết. Tôi cảm nháºn rõ má»™t luồng cảm xúc, dưá»ng như là đau khổ, Ä‘ang dần dần dâng lên đến ngá»±c mình. Thẫn thá», tôi rảo bước và o bếp.
Chẳng còn tinh thần đâu mà “pi†vá»›i “zaâ€. Tôi ngồi trên chiếc ghế cá»§a riêng mình, rút cả hai chân lên, vòng tay bó gá»n lấy hai cái đầu gối. Dưá»ng như Ä‘ang xảy ra chuyện gì đó không hay, dưá»ng như có cái gì đó tệ hại hÆ¡n tôi tưởng nhiá»u...Và ngoà i kia là tiếng cưá»i đùa, hò hét vui vẻ phát ra từ chiếc tivi...
Tôi cố gắng trấn tÄ©nh lại lòng mình, cố gắng thuyết phục bản thân mình. Liệu Ä‘iá»u tệ hại nhất có thể xảy ra là gì? Tôi ngáºp ngừng. Không, câu há»i nà y không đúng lắm. Không hiểu tại sao dạo nà y tôi lại cứ hay có những suy nghÄ© lá»™n xá»™n thế không biết.
Thôi được rồi, tôi tá»± nói vá»›i mình, Ä‘iá»u tệ hại nhất mà mình có thể chịu đựng được là gì? Câu há»i nà y tôi cÅ©ng không biết nốt. Nhưng biết sao được, hôm nay, tôi đã nghÄ© đến tất cả những khả năng có thể xảy ra rồi.
Hãy tránh xa gia đình cá»§a Edward ra. Tất nhiên anh cÅ©ng không muốn Alice phải rá»i xa tôi. Nhưng nếu Jasper bị cấm không được đến gần tôi thì tôi cÅ©ng đâu có dịp được gặp Alice thưá»ng xuyên. Tôi khe khẽ gáºt đầu vá»›i chÃnh mình - ừ, được rồi, tôi là m như váºy được mà .
Hoặc là đi xa. Có lẽ Edward không muốn đợi đến hết năm há»c, có lẽ là tôi và anh sẽ phải Ä‘i xa ngay lúc nà y đây.
Trước mặt tôi, nằm im lìm, chá»ng chÆ¡ trên bà n ăn là hai món quà cá»§a bố mẹ tặng tôi hôm sinh nháºt, chiếc máy ảnh không có cÆ¡ há»™i chụp hình tôi chung vá»›i gia đình Cullen Ä‘ang nằm má»™t cách lạnh lẽo bên cạnh quyển album. Chạm tay lên mặt bìa tuyệt đẹp, láng o cá»§a táºp album, tôi thở dà i vì không khá»i chạnh lòng nghÄ© tá»›i mẹ. Sống xa mẹ, nhưng không đến độ quá xa xôi cách trở như hiện tại thì dẫu sao tôi cÅ©ng còn cảm thấy dá»… thở hÆ¡n, nhưng rồi mai đây...Còn bố, bố sẽ vẫn ở đây, lại tiếp tục vò võ má»™t mình vá»›i cuá»™c sống hiu quạnh. Cả hai ngưá»i sẽ bị tổn thương biết dưá»ng nà o...
Nhưng hai chúng tôi sẽ trở lại mà , phải không nhỉ? Hai chúng tôi sẽ vỠthăm bố mẹ, tất nhiên là thế rồi, đúng không?
Nhưng tôi không thể chắc chắn vá» câu trả lá»i.
Buồn bã, tôi tá»±a cằm lên đầu gối, mắt không rá»i khá»i hai món quà chứa đựng biết bao tình yêu thương cá»§a bố mẹ. Trước đây, chẳng phải tôi đã biết trước là con đưá»ng tôi chá»n sẽ chông gai lắm đó sao. Và không tránh khá»i phản ứng tá»± nhiên, tôi lại nghÄ© đến trưá»ng hợp tệ hại nhất – trưá»ng hợp tệ hại nhất mà tôi có thể sẽ phải chịu đựng.
Tay lại mân mê quyển album, tôi lÆ¡ đãng giở trang bìa: má»™t tấm ảnh mẫu Ä‘ang nằm giữa những mấu kim loại nhỠđặt ở các góc. Trong nà y sẽ lưu lại má»™t phần Ä‘á»i cá»§a tôi – má»™t ý tưởng không tệ chút nà o. Lòng tôi bá»—ng dưng nao nao đến lạ. Từ hồi đặt chân đến Forks tá»›i giá», tôi chưa há» có cảm giác như thế.
Trong lúc loay hoay, nghịch ngợm cái sợi dây buá»™c và o máy ảnh, tôi mÆ¡ mà ng nghÄ© đến tấm ảnh chụp đầu tiên. Liệu những tấm ảnh ấy sẽ có giống hệt ngoà i Ä‘á»i không nhỉ? Chưa thể biết được. Chỉ thấy là Edward dưá»ng như không quan tâm lắm đến việc tấm ảnh đầu tiên chụp mình có thể bị há»ng. Bất giác tôi báºt cưá»i khi nhá»› lại tiếng cưá»i vô tá»± lá»± cá»§a Edward trong buổi tối hôm qua. Và rồi tiếng cưá»i cá»§a tôi hốt nhiên tắt ngúm. Má»i thứ đã thay đổi quá nhiá»u và quá đột ngá»™t. NghÄ© đến đây, đầu óc cá»§a tôi trở nên váng vất, tưởng chừng như tôi Ä‘ang đứng trên má»™t đỉnh núi cao ngất trá»i.
Không muốn để đầu óc vẩn vơ vơ vẩn nữa, tôi chụp ngay lấy cái máy ảnh, nhanh chân rảo bước lên lầu.
Căn phòng cá»§a tôi chẳng thay đổi gì mấy so vá»›i cái hồi cách đây mưá»i bảy năm, khi mẹ hãy còn ở đây. Vẫn là những bức tưá»ng mà u xanh lÆ¡, vẫn là cái mà u và ng cá»§a những tấm mà n cá»a có viá»n đăng-ten treo trước cá»a sổ. Chỉ có cái giưá»ng là váºt duy nhất má»›i thay cho cái giưá»ng cÅ©i cá»§a trẻ con; không há» gì, mẹ vẫn có thể nháºn ra được cái má»n –món quá cá»§a bà ngoại – Ä‘ang nằm vắt ngang trên giưá»ng.
Thôi không nghÄ© ngợi nữa, tôi đưa máy ảnh lên chụp má»™t “pô†căn phòng cá»§a mình. Tối nay cÅ©ng chẳng có nhiá»u việc cho tôi là m – ngoà i trá»i đã tối lắm rồi – trong lòng tôi, cảm xúc má»—i lúc má»™t dà y thêm lên; gần như là giữa lúc nà y đây, tôi Ä‘ang tá»± ép buá»™c mình thì phải. Ừ, cần phải ghi lại má»i Ä‘iá»u vá» Forks, tôi sắp phải Ä‘i xa kia mà .
Sá»± thay đổi vẫn Ä‘ang tiếp diá»…n. Tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được Ä‘iá»u đó... Tương lai rồi đây sẽ chẳng vui vẻ gì, mà là m sao có thể vui vẻ nổi khi mà cuá»™c sống hiện tại cá»§a tôi Ä‘ang diá»…n ra vô cùng tốt đẹp.
Tôi bước xuống cầu thang, lăm lăm trong tay chiếc máy chụp ảnh, cố gắng phá»›t lá» cảm giác đói run ngưá»i khi chợt chạnh lòng nghÄ© đến cái khoảng cách lạ lùng mà tôi từng nhìn thấy trong mắt Edward. Rồi anh sẽ vượt qua được chuyện nà y. Không chừng anh Ä‘ang lo lắng rằng tôi sẽ buồn nếu anh đỠnghị tôi cùng Ä‘i xa vá»›i anh cÅ©ng nên – tôi thầm đón định như thế. Nhất định tôi sẽ không xen và o, để anh được tá»± nhiên nghiá»n ngẫm. Äiá»u cần duy nhất cho tôi lúc nà y là chuẩn bị trước tinh thần để đón nháºn lá»i đỠnghị cá»§a anh.
NghÄ© rồi, tôi lên phim, nhưng khi bước và o phòng khách thì bá»—ng dưng tôi lại trở thà nh má»™t kẻ lén la lén lút thế nà o ấy. Vẫn biết khó lòng mà chụp lén được Edward, nhưng xem kìa...anh vẫn không ngá»ng mặt lên. Má»™t cÆ¡n lạnh không rõ từ đâu bá»—ng cuá»™n xoắn lấy bụng cá»§a tôi; tiếp tục “diá»…n tuồng phá»›t tỉnh Ä‚ng-lêâ€, tôi đưa máy ảnh lên, bấm nút.
Cả hai ngưá»i láºp tức Ä‘á»u cùng ngước lên nhìn tôi. Äôi lông mà y cá»§a ngà i cảnh sát trưởng cau lại ra chiá»u phản đối. Còn gương mặt cá»§a Edward thì vẫn Ä‘iá»m nhiên, chẳng để lá»™ bất kỳ má»™t cảm xúc nà o.
-Con đang là m gì đấy, Bella? – Bố cà u nhà u.
-Con có là m gì đâu – Tôi cố cưá»i tháºt tươi rồi tiến đến phÃa chiếc ghế xôpha mà bố Ä‘ang ngồi trong tư thế uể oải. Tôi nhẹ nhà ng ngồi xuống đất, sát bên chân cá»§a bố - Bố cÅ©ng biết là thể nà o mẹ cÅ©ng sẽ gá»i Ä‘iện thoại há»i xem có có Ä‘ang sá» dụng những món quà sinh nháºt cá»§a mình không mà . Con phải là m ngay trước khi mẹ bắt đầu cảm thấy “tá»§i thân tá»§i pháºn†chứ.
-Thế nhưng tại sao con lại chụp hình bố? – Bố phà n nà n.
-Vì bố cá»§a con rất Ä‘iển trai – Tôi trả lá»i, vẫn cố gắng giữ nụ cưá»i tươi tỉnh trên môi – Còn nữa, là vì từ lúc bố mua máy ảnh cho con, bố hiển nhiên đã trở thà nh má»™t trong những đỠtà i cá»§a con rồi.
Bố loáng thoáng lầm bầm mấy câu gì đó rất khó hiểu.
-Edward – Tôi cố nói bằng chất giá»ng tá»± nhiên nhất – Chụp cho em má»™t tấm vá»›i bố Ä‘i.
Dứt lá»i, tôi tung chiếc máy ảnh vá» phÃa Edward, cẩn trá»ng lảng tránh ánh mắt cá»§a anh, rồi ngồi khom gối bên cạnh tay ghế, nÆ¡i bố Ä‘ang chống cằm ở đó. Ngà i cảnh sát trưởng thở dà i thưá»n thượt.
-Em cưá»i lên, Bella – Edward khe khẽ yêu cầu.
Tôi toét miệng cưá»i tháºt tươi, cùng lúc đó, chiếc máy ảnh cÅ©ng vừa nhá đèn.
-Äể ta chụp cho hai đứa nà o – Bố bất ngỠđỠnghị (Bố chỉ muốn cái ống kÃnh ấy không còn hướng và o mình nữa đây mà ).
Edward đứng ngay dáºy, trao chiếc máy ảnh và o tay bố.
Tôi đứng lên, bước vá» phÃa Edward – thế chụp nà y vừa nghi thức, lại cÅ©ng vừa lạ lẫm đối vá»›i tôi. Anh nhẹ nhà ng đặt tay lên vai tôi, và tôi cÅ©ng chỉ choà ng má»™t tay ôm há» quanh thắt lưng cá»§a anh. Tôi rất muốn ngước nhìn lên gương mặt cá»§a Edward, nhưng tôi lại sợ...
-Cưá»i lên, Bella – Lần nà y là bố nhắc tôi,
HÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, tôi lại tạo má»™t nụ cưá»i trên môi. Ãnh đèn lóe lên bất thần khiến tôi chói mắt.
-Tối nay chụp thế là đủ rồi – Bố nói rồi ấn bừa chiếc máy ảnh và o má»™t khe nệm trên ghế xôpha và lại xoà i ngưá»i ra ghế - Hiện thá»i, con không cần phải chụp cả cuá»™n phim đâu.
Cánh tay cá»§a Edward buông thõng xuống, rá»i khá»i vai tôi má»™t cách tá»± nhiên, và cÅ©ng tá»± nhiên như thế, anh khẽ lách mình thoát khá»i vòng tay cá»§a tôi. Anh trở vá» chá»— ngồi cá»§a mình là chiếc ghế bà nh.
Ngáºp ngừng má»™t lúc, tôi quyết định đến ngồi lại ở chá»— chiếc ghế xôpha, và bất giác lo lắng vá» ná»—i đôi tay cá»§a mình sẽ run lẩy bẩy. Cố khoanh chặt hai tay và o bụng hòng che giấu cảm xúc Ä‘ang có nguy cÆ¡ hiển hiện rà nh rà nh ra bên ngoà i, tôi tá»±a cằm lên gối, mắt đăm đăm dõi và o mà n hình tivi Ä‘ang ở ngay trước mặt, nhưng tôi nà o có thể nhìn thấy được cái gì ở đó...
Mãi đến khi chương trình tivi kết thúc, tôi vẫn không mảy may nhúc nhÃch lấy má»™t xăngtimet. Loáng thoáng tôi nháºn ra Edward đã đứng lên.
-Thưa ông, có lẽ đã đến lúc cháu phải vỠrồi – Anh lên tiếng.
Bố vẫn không rá»i mắt khá»i chương trình quảng cáo.
-Ừ, gặp lại cáºu sau nhé.
Tôi lÃu quÃu đứng dáºy – sau má»™t hồi lâu ngồi bất động, đôi chân cá»§a tôi trở nên co cứng – Tôi lẽo đẽo bước theo Edward ra cá»a trước. Edward cứ cắm đầu mà đi, tiến thẳng ra chá»— Ä‘áºu xe.
-Anh có ở lại vá»›i em không? – Tôi há»i, giá»ng nói không còn má»™t chút hi vá»ng nà o.
Tôi đã Ä‘oán trước được câu trả lá»i cá»§a anh... Nên dẫu có Ä‘au lòng thì Ä‘iá»u đó cÅ©ng không đến ná»—i nhiá»u quá.
-Tối nay thì không.
Tôi chẳng buồn há»i lý do vì sao lại như thế.
Edward nhanh chóng ngồi và o xe, khởi động máy và phóng Ä‘i, trong khi tôi vẫn ngây dại đứng đấy, im lìm. Hình như trá»i Ä‘ang mưa. Tôi vẫn cứ đứng như váºy mà đợi, cÅ©ng không rõ là mình Ä‘ang đợi cái gì, mãi cho đến khi cánh cá»a sau lưng tôi bá»—ng báºt mở.
-Bella, con Ä‘ang là m gì đấy? – Bố cất tiếng há»i, sá»ng sốt khi thấy tôi đứng trÆ¡ trá»i má»™t mình, từ đầu tá»›i chân ướt mèm.
-Dạ, không có gì – Tôi quay ngưá»i lại, thất thểu bước và o nhà .
Äêm hôm ấy tháºt dà i, thế nhưng để nghỉ ngÆ¡i thì tháºt sá»± chỉ rất ngắn.
Tôi bừng tỉnh khi tia nắng yếu á»›t đầu tiên rá»i và o cá»a sổ. Tôi láºt Ä‘áºt mặc bá»™ quần áo đến trưá»ng như má»™t cái máy, và đợi cho bầu trá»i sáng sá»§a hÆ¡n. Lúc còn Ä‘ang nhấm nháp tô ngÅ© cốc, tôi bá»—ng nháºn ra rằng ngoà i trá»i cÅ©ng đủ sáng để chụp mấy bức ảnh. NghÄ© là là m, tôi chụp má»™t tấm chiếc xe tải cá»§a mình, rồi má»™t tấm chụp mặt chÃnh diện cá»§a ngôi nhà mà tôi Ä‘ang sống cùng vá»›i bố. Tiện thể, tôi quay sang chụp thêm và i “pô†khu rừng ở phÃa trước nhà nữa. Tôi cảm thấy vui lên khi thấy nó chẳng có vẻ gì là u ám hay ma quái như lúc thưá»ng ngà y...và chợt hiểu rằng tôi sẽ nhá»› lắm – nhá»› cái mà u xanh bạt ngà n, cái cảnh sắc thiên thu, cái huyá»n bà cá»§a khu rừng. Tôi sẽ nhá»›, nhá»›, nhá»› tất cả vá» nó.
nhức.Tôi muốn có đá.
Tôi cẩn tháºn bá» cái máy ảnh và o tÅ©i xách trước khi lên xe đến trưá»ng, và cố gắng táºp trung đầu óc và o những kế hoạch má»›i để khá»i phải miên man nghÄ© đến Edward, khá»i phải nghÄ© đến sá»± tháºt rằng cuối cùng thì cho đến tối hôm qua, anh vẫn chưa vượt qua được tất cả má»i chuyện. Song song vá»›i ná»—i lo lắng, sợ hãi mÆ¡ hồ, tôi bắt đầu trở nên mất bình tÄ©nh. Khi nà o đây, đến khi nà o thì chuyện nà y má»›i chịu kết thúc?
Suốt cả buổi sáng hôm ấy, má»i chuyện vẫn không có chút thay đổi nà o, vẫn tiếp tục trôi qua trong nặng ná». Edward lặng lẽ bước Ä‘i bên cạnh tôi, không có vẻ gì là đang chú ý đến tôi cả. Còn tôi thì chỉ biết cố gắng chú tâm và o bà i vở, ấy váºy mà ngay cả đến môn ruá»™t - môn Quốc văn - tôi cÅ©ng không là m sao táºp trung tâm trà cho được. Thầy Berty phải lặp lại câu há»i vá» phu nhân Capulet (phu nhân Capulet là mẹ cá»§a Juliet, má»™t nhân váºt trong vở kịch nổi tiếng Romeo và Juliet cá»§a Shakespeare) những hai lần, tôi má»›i nháºn thức được là thầy.....Ä‘ang há»i tôi. Edward khe khẽ cất tiếng "nhắc tuồng" cho tôi, xong, lại im bặt, diá»…n tiếp cái mà n ngáºm há»™t thị và lá» phắt tôi Ä‘i.
Trong bữa ăn trưa hôm ấy, sá»± im lặng vẫn tiếp diá»…n. Tôi khổ sở đến mức có cảm tưởng như mình sắp sá»a không kìm được lòng mà hét lên cho hả, nhưng cuối cùng, để là m nguá»™i mình, và cÅ©ng để tạm thá»i quên Ä‘i cÆ¡n há»n mát, tôi nhoà i ngưá»i sang ranh giá»›i vô hình để nói chuyện vá»›i Jessica.
- Jess nà y?
- Chuyện gì váºy Bella?
- Bồ là m giúp mình má»™t việc được không? - Miệng há»i, tay tôi vá»›i lấy chiếc túi xách - Mẹ mình muốn mình chụp và i tấm ảnh bạn bè để cho và o táºp ảnh. Bồ chụp ảnh má»i ngưá»i dùm mình nhé?
Nói xong, tôi đưa chiếc máy ảnh cho cô bạn.
- Tất nhiên rồi - Jesssica trả lá»i, gương mặt rạng rỡ hẳn lên vá»›i nụ cưá»i kéo dà i đến...táºn mang tai, rồi cô quay ngoắt lại, chụp ngay má»™t kiểu ảnh Mike Ä‘ang ngáºm đầy má»™t miệng thức ăn.
Rồi sau đó, đúng như tôi dá»± liệu, ở bên kia "biên giá»›i" bắt đầu xảy ra "chiến tranh". Má»i ngưá»i nhao nhao hẳn lên, chiếc máy ảnh nhanh chóng được chuyá»n tay hết ngưá»i nà y đến ngưá»i kia, cả bà n rá»™n rã những thang âm cá»§a cảm xúc, cưá»i rúc rÃch có, háºm hẹ nhau có, kể cả những lá»i phà n nà n, ta thán đòi được chụp hình cÅ©ng có. Tất thảy má»i ngưá»i không khác gì những đứa trẻ. Mà dưá»ng như hôm nay, trong ngôi trưá»ng nà y, chỉ có duy má»™t mình tôi là bất ổn mà thôi.
- Úy, chết chưa - Jessica lên tiếng bằng má»™t giá»ng nói ngáºm ngùi khi đưa trả lại tôi chiếc máy ảnh - Chắc bá»n mình đã chụp hết phim cá»§a bồ rồi.
- Không sao đâu. Mình nghĩ có lẽ mình đã có được những bức ảnh mình cần rồi đấy.
Tan trưá»ng, Edward vẫn giữ thái độ lặng thinh trong lúc đưa tôi đến bãi Ä‘áºu xe. Chiá»u nay tôi lại phải là m việc, và lần đầu tiên kể từ hôm sinh nháºt, tôi cảm thấy thá»±c sá»± vui. Tháºt ra, vá»›i tôi mà nói thì thá»i gian lúc nà y quả tháºt chẳng giúp Ãch được gì, nhưng chắc hẳn nếu được ở má»™t mình thì sẽ dá»… chịu hÆ¡n.
Trong lúc lái xe đến cá»a hà ng nhà Newton, tôi dừng lại ở Thrifway nhá» rá»a hình và hẹn sau giá» là m việc sẽ đến lấy. VỠđến nhà , tôi chỉ: "Thưa bố con má»›i vá»!", xong, chụp đại má»™t thanh ngÅ© cốc trong nhà bếp, rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng, trên tay vung vẩy xấp hình má»›i rá»a.
Ngồi chá»…m chệ ở giữa giưá»ng, tôi hồi há»™p mở phong bì. Tháºt buồn cưá»i, không dưng tôi lại lo canh cánh không yên rằng tấm hình đầu tiên sẽ bị há»ng.
Tôi rút xấp hình ra, miệng há hốc. Edward trong ảnh đẹp không khác gì ngoà i Ä‘á»i, đôi mắt hiá»n hòa, ấm áp mà từ hôm đó đến nay tôi không còn được trong thấy nữa Ä‘ang âu yêm nhìn tôi. Tháºt tình, khó mà tin nổi trên Ä‘á»i nà y lại có ai khác đẹp...hoà n mỹ đến thế. Không có giấy bút, lá»i lẽ nà o có thể tán dương má»™t cách chÃnh xác, đầy đủ vá» tấm hình nà y.
Tôi vá»™i và ng nhanh tay giở sang những tấm hình khác, lá»±a ra ba tấm hình đặt riêng xuống giưá»ng, ngay bên cạnh mình.
Tấm hình đầu tiên chụp Edward trong nhà bếp, đôi mắt ấm áp cá»§a anh lấp lánh biết bao tình yêu thương và lòng bao dung. Tấm hình thứ hai chụp Edward và ngà i cảnh sát trưởng Ä‘ang xem chương trình thể thao. Sá»± khác biệt trong cảm xúc cá»§a anh hiện ra rõ mồn má»™t. Äôi mắt cá»§a anh tá» ra dè chừng, chịu đựng. Vẻ đẹp thần thánh vẫn còn y nguyên, nhưng gương mặt cá»§a anh thì đã trở nên lạnh lùng, hệt như má»™t bức tượng đã thiếu Ä‘i cái thần váºy.
Tấm hình cuối cùng chụp Edward và tôi sượng sùng đứng cạnh nhau. Gương mặt cá»§a Edward vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng và không khác gì má»™t pho tượng. Nhưng đó không phải là điểm nổi báºt nhất cá»§a tấm hình. ChÃnh sá»± tương phản má»™t trá»i má»™t vá»±c giữa chúng tôi má»›i là điá»u đáng nói. Trông anh không khác gì má»™t vị thánh trên thiên đưá»ng. Còn dung nhan cá»§a tôi thì trên mức tầm thưá»ng không được bao nhiêu...rất khá» khạo và ...hết sức ngố. Thất vá»ng xen lẫn vá»›i má»™t chút bá»±c bá»™i, tôi khẽ búng ngón tay và o tấm hình.
Tối nay, thay vì là m bà i táºp, tôi thức tá»›i táºn khuya lÆ¡ khuya lắc để lồng các tấm hình và o quyển album và không quên cầm cây bút bi, viết nguêch ngoạc và i chữ chú thÃch bên dưới tấm hình, tên ngưá»i và ngà y tháng. Riêng đối vá»›i tấm hình chụp Edward và tôi thì tôi không dám ngám Ä‘i ngắm lại lâu, vì thế, tôi gấp nó lại là m hai và nhét và o cái khe hẹp, để hiện ra ngoà i phần hình có Edward.
Xong xuôi, tôi cho xấp hình rá»a thêm và o má»™t cái phong bì má»›i, hì hụi viết má»™t bức thư cảm Æ¡n tháºt dà i để giá» cho "bà Renee"
Edward vẫn không đến. Tôi không muốn phải thừa nháºn rằng đó chÃnh là lý do khiến tôi thức khuya, nhưng sá»± tháºt lại đúng là như váºy. Tôi cố hồi tưởng lại lần cuối cùng anh không đến...cÅ©ng giống y hệt như lần nà y, không nói rõ lý do, không Ä‘iện thoại. Tất cả những hà nh động đó, anh chưa há» chá»n lấy má»™t.
Một lần nữa, tôi lại không có được một đêm an giấc.
Không khà ở trưá»ng vẫn y đúc như hai ngà y vừa qua, vẫn là sá»± im lặng đáng lo ngại, khiến ngưá»i ta phải nản lòng và bá»±c bá»™i. Nhác trông thấy bóng Edward Ä‘ang đứng đợi tôi trong bãi Ä‘áºu xe, tôi cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút, nhưng cảm xúc nà y trôi qua rất nhanh. Edward vẫn không há» thay đổi, nếu không muốn nói là đã trở nên xa cách hÆ¡n.
Quả tình là bây giá» mà nhá»› lại nguyên do chÃnh cá»§a má»i thứ rắc rối nà y cÅ©ng chẳng dá»… dà ng gì. Ngà y sinh nháºt cá»§a tôi đã trở thà nh má»™t quá khứ xa xăm thăm thẳm nà o rồi. Chỉ cần Alice quay trở lại - Tháºt sá»›m - Trước khi má»i chuyện không còn có thể kiểm soát được nữa.
Nhưng tôi không thể trông chá» và o Ä‘iá»u đó. Tôi đã Ä‘i đến quyết định: nếu hôm nay, tôi không nói chuyện được vá»›i anh - má»™t cuá»™c nói chuyện tháºt sá»± - thì ngay ngà y mai, tôi sẽ đến gặp bác sÄ© Carlisle. Tôi phải là m má»™t cái gì đó.
Tan trưá»ng, nhất định sẽ phải là m rõ chuyện nà y vá»›i Edward, tôi tá»± nhá»§ vá»›i lòng mình như váºy. Tôi sẽ không chấp nháºn má»™t lá»i xin lá»—i nà o hết.
Trên Ä‘oạn đưá»ng sánh bước cùng Edward tiến tá»›i phÃa chieecs Chevy, tôi lại dặn lòng rằng má»™t khi đã quyết thì phải là m cho bằng được.
- Em có thể dà nh toà n bá»™ thá»i gian còn lại cho anh được không? - Edward đột ngá»™t cất tiếng há»i, trước khi chúng tôi đến được chiếc xe tải.
- Tất nhiên là được.
- Ngay bây giỠấy cÆ¡? - Anh mở cá»a xe cho tôi, đỠnghị tiếp.
- ÄÆ°á»£c mà - Tuy không thÃch cái giá»ng nói hối hả, rất vá»™i vã cá»§a anh, nhưng tôi vẫn cố giữ cho giá»ng nói cá»§a mình tháºt tá»± nhiên - Nhưng em cần phải bá» thư cho mẹ đã. Em sẽ gặp lại anh sau.
Edward liếc nhìn phong thư dà y cá»™p Ä‘ang nằm trên ghế, ngẫm nghÄ© Ä‘iá»u gì đó tháºt nhanh và bất thình lình, anh chồm qua ngưá»i tôi để chá»™p lấy nó.
- Äể anh là m cho - Edward nói ngắn gá»n - Anh sẽ gặp em ở nhà nhé - Anh lại nở má»™t nụ cưá»i tinh quái, nụ cưá»i vẫn hằng là m mê đắm hồn tôi, nhưng lần nà y không còn nguyên vẹn như trước nữa. Äôi mắt cá»§a anh không há» cưá»i vá»›i tôi.
- Vâng - Tôi gáºt đầu đồng ý, không còn tâm trạng để mỉm cưá»i đáp lại. Edward nhẹ nhà ng đóng cá»a xe cho tôi rồi khoan thai tiến đến phÃa chiếc Volvo.
Anh chá» tôi ở nhà tháºt. Khi vừa lái xe và o khuôn viên nhà , tôi đã nháºn ra chiếc Volvo cá»§a anh Ä‘ang nằm ngay ngắn trong chá»— Ä‘áºu xe quen thuá»™c cá»§a bố. Không hay rồi. Váºy là anh không có ý định ở lại. Chán nản, tôi lắc đầu và khẽ hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, cố lấy lại dÅ©ng khÃ.
Edward bước ra khá»i xe cùng lúc vá»›i tôi bước xuống khá»i chiếc xe tải. Anh tiến tá»›i đón tôi, đôi tay đỡ lấy chiếc túi đựng sách vở - rất bình thưá»ng. Nhưng rồi anh lại đặt chiếc túi trở lại và o xe - Chuyện nà y thì bất bình thưá»ng rồi.
- Äi dạo vá»›i anh Ä‘i - Edward đỠnghị, anh dịu dà ng nắm lấy tay tôi, nhưng trong giá»ng nói thì không để lá»™ má»™t chút cảm xúc nà o.
Im lặng. Tôi không nghÄ© ra được má»™t lá»i nà o để phản đối ; chợt nháºn ra rằng mình cÅ©ng Ä‘ang muốn như váºy. Nhưng...tôi lại không thÃch Ä‘iá»u đó. Tệ rồi đây, tệ rồi đây - giá»ng nói từ thế giá»›i ná»™i tâm cá»§a tôi bá»—ng cất lên, vang vang khắp trong đầu tôi, và nó cứ ra rả chỉ má»—i má»™t cái Ä‘iệp khúc ấy.
Mà tháºt ra Edward cÅ©ng đâu cần biết đến câu trả lá»i cá»§a tôi. Anh cứ kéo tôi Ä‘i vá» phÃa đông, rẽ ngoặt ra khá»i khoảnh sân trước nhà , hướng thẳng và o khu rừng. Tôi thấy se sắt cả cõi lòng trong lúc đôi chân miá»…n cưỡng bước theo anh. Chẳng phải mình cÅ©ng muốn như váºy đó sao, tôi tá»± chất vấn mình. Anh đã chá»§ động chá»n thá»i gian lẫn không gian để tôi có thể giãi bà y má»i uẩn khúc còn vướng mắc trong lòng. Thế thì tại sao, tại sao lòng tôi bất giác lại Ä‘au đớn như Ä‘ang có ai vò xé thế nà y?
Edward giữ thái độ im lặng khi dẫn tôi Ä‘i ngang qua và i thân cây, sau đó thì dừng lại. Chúng tôi chỉ má»›i ngấp nghé có và i bước trên con đưá»ng mòn - Ở đây, tôi vẫn hoà n toà n trông thấy rõ được ngôi nhà .
Äi...chứ đâu có dạo.
Rất Ä‘iá»m tÄ©nh, Edward tá»±a lưng và o má»™t thân cây rồi nhìn tôi trân trối, vẻ mặt cá»§a anh tháºt khó hiểu.
- ÄÆ°á»£c rồi, mình nói chuyện Ä‘i - Cuối cùng, không nhịn được nữa, tôi lên tiếng. Hóa ra giá»ng nói cá»§a tôi cÅ©ng có thể rà nh rá»t, vượt ra ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a chÃnh tôi.
Anh hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, nói:
- Bella à , tháºt ra thì...cÅ©ng đã đến lúc phải rá»i khá»i đây rồi.
Tôi cÅ©ng hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu. Äúng, đây là sá»± lá»±a chá»n mà tôi đã chấp nháºn từ trước. Tất nhiên là tôi cÅ©ng đã chuẩn bị tinh thần rồi...Nhưng gì thì gì, tôi vẫn cần phải há»i lại:
- Tại sao hả anh? Hay chăng chỠthêm một năm nữa hãy...
- Bella à , đã đến lúc rồi. Cuối cùng thì gia đình anh còn có thể ở lại Forks nà y trong bao lâu nữa đây? Carlisle lẽ ra đã phải qua tuổi ba mươi rồi, chÃnh xác thì phải là ba mươi ba tuổi. Em hiểu không, đã đến lúc cần phải ra Ä‘i...
Quả là tôi không lưá»ng trước được câu trả lá»i nà y, khó hiểu quá Ä‘i mất. Tôi vẫn Ä‘inh ninh mục Ä‘Ãch cá»§a chuyến Ä‘i là để gia đình anh được sống trong yên bình. Váºy thì tại sao chúng tôi lại phải ra Ä‘i trong khi gia đình anh cÅ©ng ra Ä‘i? Tôi nhìn anh đăm đăm, cố hiểu những gì anh vừa nói.
Edward cũng trân trối nhìn đáp trả lại tôi, gương mặt của anh lạnh băng.
Trong phút chốc, bụng tôi bá»—ng sôi lên, tôi nháºn ra là mình đã hiểu lầm.
- Anh nói rằng đã đến lúc cần phải ra Ä‘i...- Tôi bần thần cả ngưá»i, giá»ng nói trở nên là nhÃ.
- Äó là anh muốn nói đến gia đình anh, trong đó có anh - GiỠđây, từng lá»i nói cá»§a anh đã quá rõ rà ng, và phân định hẳn hòi.
Bất giác, tôi lắc đầu quầy quáºy, cố xua Ä‘uổi sá»± tháºt phÅ© phà ng đó ra khá»i tâm trÃ. Anh vẫn đứng đợi, không há» tá» ra má»™t chút dấu hiệu nà o cho thấy là đang mất dần kiên nhẫn. Và tôi, phải mất cả má»™t lúc lâu sau, má»›i có thể định thần lại được.
- ÄÆ°á»£c rồi - Tôi trả lá»i - Em sẽ Ä‘i vá»›i anh.
- Không được đâu, Bella. NÆ¡i bá»n anh sẽ đến...Không, nó không phù hợp vá»›i em đâu.
- Anh ở đâu thì nÆ¡i đó cÅ©ng Ä‘á»u phù hợp vá»›i em hết.
- Nhưng anh không phù hợp với em, Bella.
- Äừng đối xỠác vá»›i em như váºy - Tôi những muốn hét to lên cho hả, nhưng những lá»i lẽ cá»§a tôi chẳng khác những lá»i van xin - Anh đã là má»™t phần rất-rất quan trá»ng trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a em.
- Thế giá»›i cá»§a anh không phải để dà nh cho em - Edward trả lá»i má»™t cách dứt khoát.
- Chuyện xảy ra với Jasper...chẳng có nghĩa lý gì cả, Edward! Chẳng có nghĩa lý gì hết!
- Không sai - Anh gáºt đầu đồng ý - Äiá»u đó chÃnh xác như lá»i em nói.
- Anh cũng đã hứa rồi mà ! Hồi ở Phoenix, anh đã hứa rằng sẽ luôn ở bên...
- Ấy là khi Ä‘iá»u đó còn tốt cho em - Edward cắt ngang lá»i tôi.
- Không đúng! Äây là vấn đỠlinh hồn cá»§a em, có phải váºy không? - Tôi hét lên, bây giá» thì có thể bá»™c lá»™ rõ sá»± giáºn dữ được rồi, những lá»i lẽ mang nặng ná»—i bá»±c tức trong những ngà y qua đột ngá»™t được giải thoát...Nhưng không hiểu sao chúng vẫn không khác những lá»i van xin là mấy - Bác sÄ© Carlisle đã đỠcáºp vá»›i em chuyện đó rồi, và em không quan tâm, anh Edward ạ. Em không quan tâm! Anh nắm giữ linh hồn cá»§a em mà . Không có anh, em cÅ©ng không cần nó là m gì...Nó hoà n toà n là cá»§a anh!
Edward hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, rồi cúi đầu nhìn đăm đăm xuống đất má»™t lúc; đôi mắt cá»§a anh tối sầm lại, môi mÃm chặt đến có hằn. Rồi sau đó, anh ngước mặt lên, đôi mắt đã có sá»± chuyển biến, tà n nhẫn và khắc nghiệt hÆ¡n - cái mà u và ng hổ phách long lanh dưá»ng như đã đông cứng lại rồi.
- Bella, anh không muốn em Ä‘i cùng anh - Edward phát âm rà nh rá»t từng tiếng má»™t, cặp mắt lạnh lùng ghim thẳng và o tôi, quan sát từng thái độ khi tôi tiếp thu từng lá»i anh nói.
Im lặng. Trong đầu tôi, từng lá»i nói cá»§a anh cứ vang vang không ngừng nghỉ, như muốn nhấn Ä‘i nhấn lại cái ý nghÄ©a cá»§a chúng.
- Anh...không...còn...cần...em...nữa ư? - Cuối cùng, tôi cÅ©ng trệu trạo được và i tiếng, mà chÃnh bản thân cÅ©ng tá»± cảm thấy bối rối trước âm Ä‘iệu nghẹn ngà o nà y cá»§a mình.
- Ừ.
Tôi chỉ còn biết có má»—i việc là trố mắt ra nhìn anh, nhìn tháºt sâu và o đôi mắt Ä‘ang hiện hữu ngay trước mặt mình. Anh cÅ©ng nhìn đáp lại, không má»™t chút bứt rứt hay hối háºn nà o. Äôi mắt mà u hoà ng ngá»c - sắc lạnh, trong veo nhưng sâu thăm thẳm. Tôi có cảm giác như ánh mắt cá»§a mình Ä‘ang chìm đắm và o má»™t không gian sâu hun hút đến hà ng dặm, không tìm thấy đáy; không, tôi không Ä‘á»c được bất cứ má»™t dấu hiệu nà o, dù chỉ là cá»n con, cho thấy là lòng anh hoà n toà n ngược lại vá»›i những gì anh vừa thốt ra.
- Ừm, Ä‘iá»u đó thì lại có thể là m đảo lá»™n má»i thứ - Äáp lá»i Edward xong, bản thân tôi cÅ©ng tá»± cảm thấy ngạc nhiên vá» ná»—i giá»ng nói cá»§a mình vẫn còn có thể bình thản và tỉnh táo đến như váºy. CÅ©ng phải thôi, bởi vì con ngưá»i tôi lúc nà y đã hoà n toà n tê liệt má»i cảm xúc lẫn tri giác. Tôi không còn biết anh Ä‘ang nói gì nữa. Tất cả, dẫu sao, cÅ©ng chẳng còn ý nghÄ©a gì.
Edward quay mặt Ä‘i, mắt đăm đắm dõi và o những thân cây, những tán lá và lặp lại Ä‘iá»u anh vừa má»›i thốt ra:
- Tháºt lòng mà nói thì anh cÅ©ng....vẫn còn yêu em. Nhưng rồi chuyện xảy ra và o tối hôm ấy khiến anh nháºn ra rằng đã đến lúc cần phải thay đổi má»i thức. Bởi lẽ, ngay chÃnh bản thân anh cÅ©ng đã....mệt má»i vá»›i việc cứ phải tá»± mình huyá»…n hoặc mình, cứ mãi phải sắm vai má»™t nhân váºt vốn không phải là anh, Bella ạ. Anh vốn không phải là má»™t con ngưá»i thá»±c thụ - Nói tá»›i đây, anh quay lại nhìn tôi, gương mặt tuyệt mỹ trở nên tháºt xa xôi và lạnh lẽo, ngưá»i bình thưá»ng thì dù có lạnh lùng cách mấy cÅ©ng không thể nà o lạnh lùng hÆ¡n thế được - Và anh đã đẩy chuyện nà y Ä‘i quá xa rồi, anh có lá»—i vá»›i em trong chuyện đó.
- Äừng... - Giá»ng nói cá»§a tôi không khác gì má»™t lá»i thì thầm; nháºn thức Ä‘ang dần dần hồi phục trở lại trong con ngưá»i tôi...từng chút, từng chút má»™t....Tôi cảm nháºn rõ sá»± chua cay Ä‘ang thấm trong từng mạch máu - Äừng đối xá» vá»›i em như váºy.
Edward vẫn đứng đấy, mắt không rá»i khá»i tôi, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ấy, tôi chợt nháºn ra rằng những lá»i nói cá»§a mình lúc nà y chỉ là gió thoảng mây trôi, tất cả đã quá muá»™n mà ng. Anh đã trở nên không còn gì có thể lay chuyển được nữa rồi.
- Em không phải là ngưá»i để dà nh cho anh, Bella ạ - Anh nhanh chóng kết luáºn, và tôi thì không thể phản bác lại được. HÆ¡n ai hết, tôi cÅ©ng tá»± thừa biết mình không xứng vá»›i anh kia mà .
Tôi mở miệng, toan nói má»™t Ä‘iá»u gì đó, nhưng rồi ngáºm ngay lại. Edward kiên nhẫn chỠđợi, trên gương mặt tuyệt nhiên không có má»™t cảm xúc. Tôi đà nh phải lên tiếng:
- Nếu như...quả thá»±c lòng anh muốn váºy.
Anh gáºt đầu ngay tức khắc.
Toà n thân tôi trở nên tê buốt. Không hiểu sao từ cổ trở xuống, tôi không còn má»™t chút xÃu cảm giác nà o.
- Anh chỉ mong em là m giúp anh má»™t chuyện, dù rằng chuyện nà y tháºt ra cÅ©ng chẳng phải là điá»u to tát gì.
Không lẽ anh đã Ä‘á»c Ä‘iá»u gì trên gương mặt cá»§a tôi? Bởi vì có má»™t cỠđộng nà o đó chợt thoáng hiện, nhưng rồi lại vụt tắt ngay...rất nhanh, trên gương mặt anh. Và trước khi tôi kịp nháºn ra đó là cảm xúc gì thì anh đã mau chóng mang trở lại bá»™ mặt lạnh lùng như trước.
- Vâng, em sẽ là m bất cứ Ä‘iá»u gì anh muốn - Tôi nói chắc như Ä‘inh đóng cá»™t, giá»ng nói có hÆ¡i mạnh mẽ lên được đôi chút.
Và kìa, sự buốt giá trong đôi mắt ấy bỗng tan chảy. Trước mặt tôi là một đôi mắt long lanh, rừng rực những cảm xúc đang muốn thiêu cháy cả lòng tôi.
- Là m việc gì cÅ©ng phải cẩn tháºn, tuyệt nhiên không được là m những chuyện dại dá»™t - Edward nhấn giá»ng, giá»ng nói cá»§a anh không còn xa cách nữa - Em có hiểu anh Ä‘ang nói gì không?
Tôi gáºt đầu má»™t cách bất lá»±c.
Ngay và o phút giây ấy, đôi mắt của anh lại trở nên xa xăm và hoà n toà n lạnh lẽo.
- Äó là anh nghÄ© đến chú Charlie. Chú ấy cần em. Em phải biết tá»± bảo trá»ng.... vì bố.
Tôi lại gáºt đầu.
- Em biết rồi - Tôi thì thà o.
Edward có vẻ như nhẹ nhõm được đôi chút.
- Äể đáp lại, anh cÅ©ng hữa chắc vá»›i em má»™t Ä‘iá»u - Anh tiếp tục nói - Anh xin hứa đây là lần cuối cùng em còn phải gặp anh. Anh sẽ không bao giá» trở lại. Anh cÅ©ng sẽ không bao giỠđặt em và o má»™t tình huống tương tá»± như thế nà y nữa. Em cứ hãy tiếp tục cuá»™c sống cá»§a mình, má»™t cuá»™c sống yên bình, không bị bất kỳ má»™t trở ngại nà o từ phÃa anh. Má»i chuyện rồi sẽ trở vỠđúng vá»›i tráºt tá»± cá»§a nó, như thể anh chưa há» tồn tại trên cõi Ä‘á»i nà y.
Hai đầu gối cá»§a tôi bắt đầu run lẩy bẩy, bởi lẽ tôi nhìn thấy cây cối xung quanh mình Ä‘ang bắt đầu nghiêng ngả. Tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t phÃa sau tai mình, máu Ä‘ang lưu chuyển vá»›i tốc độ cá»±c nhanh. Tiếng nói cá»§a anh bất chợt lại trở nên xa xăm...
... Rồi anh mỉm cưá»i tháºt hiá»n từ, nói tiếp:
- Em đừng nên lo lắng. Em là má»™t con ngưá»i thá»±c thụ... Trà nhá»› cá»§a em rồi sẽ chẳng hÆ¡n gì má»™t chiếc rây đâu. Thá»i gian đối vá»›i em, cÅ©ng như những ngưá»i như em, là phương thuốc hữu hiệu nhất có thể chữa là nh má»i vết thương.
- Thế còn trà nhá»› cá»§a anh? - Tôi không thể không há»i lại. Giá»ng nói run rẩy, đứt quãng, tá»±a hồ như cuống há»ng đã bị tắc, tôi sắp sá»a nghẹt thở đến nÆ¡i.
- Ừm - Edward chỉ ngáºp ngừng trong đúng má»™t giây ngắn ngá»§i - Anh sẽ không bao giá» quên. Nhưng mà những kẻ như anh.... dá»… dà ng tìm được niá»m vui má»›i lắm - Anh lại mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i thanh thản nhưng vẫn không sao hòa được và o vá»›i ánh mắt cá»§a anh Ä‘ang nhìn tôi.
Edward lùi lại một bước.
- Tất cả chỉ có váºy thôi. Bá»n anh sẽ không quấy rầy em nữa đâu.
Câu nói cuối cùng nà y cá»§a anh bất giác khiến tôi chú ý. Tôi ngạc nhiên tá»™t độ; váºy ra, tôi đã bá» sót...
- Alice sẽ không bao giá» quay lại - Bây giá» tôi má»›i nháºn ra Ä‘iá»u nà y. Không rõ anh nghe được bằng cách nà o...bởi những lá»i kia chỉ thốt ra trong câm lặng.... nhưng dưá»ng như anh đã hiểu.
Edward lắc đầu má»™t cách cháºm rãi, nãy giá» anh vẫn không rá»i mắt khá»i tôi.
- Ừ. Má»i ngưá»i đã Ä‘i cả rồi. Chỉ còn má»—i mình anh ở lại để chà o em.
- Alice Ä‘i rồi ư? - Giá»ng nói cá»§a tôi đầy ắp ná»—i hoang mang, ngá» vá»±c.
- Cô ấy cũng muốn chà o em, nhưng anh không cho. anh bảo rằng nếu đoạn tuyệt thì sẽ tốt cho em hơn.
CÆ¡n váng vất quen thuá»™c bất ngá» áºp đến, tháºt khó mà táºp trung được và o Ä‘iá»u gì. Từng lá»i anh nói cứ lượn lá», len lá»i và bám chặt lấy đầu óc tôi... Chợt, thoang thoáng bên tai tôi có lá»i nà o nghe như cá»§a vị bác sÄ© ở bệnh viện bang Phoenix hồi mùa xuân vừa rồi... Khi ấy, ông Ä‘ang chỉ cho tôi xem mấy tấm phim chụp... Cháu thấy không, đứt hẳn nà y, vừa nói, ngón tay cá»§a ông lướt dá»c theo hình ảnh chụp những khúc xương gãy cá»§a tôi. Thế là tốt lắm. Nó sẽ dá»… là nh hÆ¡n, và còn mau hÆ¡n nữa cÆ¡ đấy.
Tôi cố gắng thở lại má»™t cách bình thưá»ng. Mình cần phải táºp trung - tôi tá»± nhá»§ vá»›i chÃnh mình, chỉ có như váºy thì má»›i mong tìm được đưá»ng thoát ra khá»i cÆ¡n ác má»™ng đáng sợ nà y.
- VÄ©nh biệt Bella! - Giá»ng nói cá»§a Edward lại cất lên, tháºt nhẹ nhà ng và êm ái.
- Khoan đã! - Tôi vá»™i vã lên tiếng, tay vươn tá»›i vá»›i má»™t hy vá»ng mong manh rằng đôi chân đã tê liệt má»i cảm giác nà y có thể tiến tá»›i được và i bước.
Dưá»ng như anh cÅ©ng rướn ngưá»i vá» phÃa tôi... song, tháºt ra, đó chỉ là má»™t hà nh động để giữ lấy hai cổ tay cá»§a tôi, giữ chúng nằm yên ở hai bên sưá»n. Và anh cúi xuống, đặt vá»™i đôi môi lạnh giá lên trán tôi, tháºt nhanh, rất nhanh. Mắt tôi nhắm nghiá»n lại.
- Em ráng bảo trá»ng nhé - Anh thở ra, hÆ¡i thở mÆ¡n nhẹ lên da thịt cá»§a tôi.
Má»™t là n gió lạ ở đâu phả đến. Tôi mở bừng mắt. Những chiếc lá trên cây gá»— thÃch khẽ run rẩy, xao động theo là n gió hiá»n hòa ở lại phÃa sau anh.
Edward đã đi rồi.
Chỉ còn lại má»™t mình tôi... vá»›i đôi chân không còn đủ sức để chống đỡ má»i sức nặng, vá»›i sá»± tháºt là tôi hoà n toà n bất lá»±c, không bao giá» có được cÆ¡ há»™i để bắt kịp anh, váºy mà vẫn cứ phải lầm lÅ©i bước Ä‘i. Xung quanh tôi, khu rừng đã nhanh chóng xóa nhòa má»i dấu vết vá» anh. Không má»™t dấu chân, những chiếc là cÅ©ng đã thôi xao động; mặc kệ tất cả, tôi vẫn bước Ä‘i, bà ng hoà ng và vô định. Tôi không thể là m được việc gì khác cả. Tôi cần phải tiến sâu và o rừng. Nếu như và o thá»i khắc nà y đây, tôi thôi tìm kiếm anh, có lẽ tất cả những gì thuá»™c vá» tôi sẽ chấm dứt ngay mất.
Tình yêu, cuá»™c sống.... nà o có là gì đâu. Tôi cứ bước Ä‘i, bước Ä‘i.... lừng lững tiến sâu và o khoảng rừng cây tầng thấp, bá» quên thá»i gian Ä‘ang lạnh lùng lướt qua. Dưá»ng như quả địa cầu dưới chân tôi đã chuyển động vòng xoay cá»§a nói hà ng tiếng đồng hồ rồi, mà cÅ©ng có thể là má»›i chỉ được và i giây ngắn ngá»§i. Thá»i gian như ngừng trôi, bởi lẽ tôi có dấn bước sâu và o rừng đến thế nà o thì cả khu rừng cÅ©ng vẫn không có sá»± thay đổi lá»›n. Trong lòng tôi, má»™t ná»—i bất an Ä‘ang dần dần thà nh hình, liệu phải chăng từ nãy tá»›i giá», tôi chỉ Ä‘i loanh quanh hoà i có má»™t chá»—, má»™t cái vòng tròn bé tẹo teo giữa má»™t khu rừng mịt mùng, âm u... Váºy thì đã sao? Bước chân cá»§a tôi vẫn không chùn lại. Thảng hoặc, tôi lại trượt chân, trá»i cà ng lúc cà ng tối, tôi lại cà ng té ngã nhiá»u hÆ¡n...
Cho tá»›i lúc chân tôi vấp phải má»™t váºt gì đó - bao quanh tôi lúc nà y đã là má»™t không gian tối om om, tôi không có ý niệm gì vá» váºt vừa ngáng chân mình - Tôi ngã sấp mặt xuống đất. Trở ngưá»i lại cho dá»… thở, tôi nằm thu lu trên đám dương xỉ ẩm ướt.
Tôi cứ nằm yên như thế, cảm nháºn rất rõ rà ng rằng thá»i gian đã trôi qua nhiá»u hÆ¡n tôi tưởng rất nhiá»u. Không thể nhá»› nổi là hoà ng hôn đã buông mà n xuống được bao lâu rồi. Phải chăng ở đây, cứ tối đến là cả khu rừng lại khoác lên mình tấm áo choà ng Ä‘en kịt như thế nà y? Hiển nhiên má»™t Ä‘iá»u là theo lẽ tá»± nhiên, ánh trăng trên cao kia vẫn có thể len lá»i được giữa những tầng mây, giữa những kẽ hở cá»§a vòm lá cây dà y ráºm mà xua tan Ãt nhiá»u bầu không khà âm u, phẳng lặng trên mặt đất nà y kia mà .
Không, không phải hôm nay. Hôm nay là một ngà y tối đen như mực. Hình như đêm nay không có trăng - có thể là nguyệt thực, cũng có thể là trăng non.
Trăng non ư. Bất giác tôi rùng mình, không phải là do lạnh. Trá»i tối Ä‘en, Ä‘en, Ä‘en lâu lắm rồi... Tai tôi vừa thoáng nghe có tiếng gá»i.
Ai đó Ä‘ang gá»i tên tôi. Tiếng kêu không vang vá»ng, nó bị chặn lại ở lưng chừng giữa má»™t không gian đặc nghẹt những cây là cây, nhưng rõ rà ng là tên tôi. Không thể nháºn ra giá»ng nói cá»§a ai. Tôi có nghÄ© đến việc trả lá»i, nhưng quả thá»±c tôi ngạc nhiên quá, mãi đến má»™t lúc lâu sau, tôi má»›i quyết định rằng mình nên trả lá»i. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng kêu kia lại im bặt.
... Má»™t lúc sau, tôi choà ng tỉnh... Mưa, mưa đã đánh thức tôi dáºy. Tôi không tin rằng mình đã ngá»§ quên; tôi chỉ tạm thá»i bị mụ mị đầu óc, cÆ¡n mê ấy đã trì nÃu toà n bá»™ sức mạnh còn tồn tại trong cÆ¡ thể tôi, là m tê cứng má»i tri giác để tôi không phải nháºn thức được Ä‘iá»u tôi không muốn biết.
Mưa khiến tôi bá»±c bá»™i đôi chút. Lạnh, lạnh thấu cả hồn tôi. Tá»± giải thoát mình ra khá»i cái thế nằm bó gối, tôi đưa hai tay lên bưng lấy gương mặt cá»§a mình.
Rồi tiếng kêu ấy lại cất lên. Lần nà y thì nó ở khoảng cách xa hÆ¡n, đôi lúc lại giống như có và i ngưá»i cùng gá»i tên tôi cùng má»™t lúc. Cố gắng hÃt và o tháºt sâu, tôi nhá»› rằng mình đã quyết định là sẽ trả lá»i, nhưng lại không tin lắm rằng ngưá»i ta sẽ nghe thấy tiếng cá»§a mình. Tôi có còn đủ sức để hét lá»›n không đây?
Bỗng dưng, xung quanh tôi lại vang lên một tiếng động khác, một tiếng động kỳ lạ, ở rất gần. Nghe như tiếng khụt khịt... là tiếng của một con thú. Lớn lắm. Tôi có sợ không? Tôi cũng không chắc lắm. Tôi chỉ tự biết là toà n thân mình đang đông thà nh đá. Nhưng cuối cùng, chẳng có chuyện gì xảy ra. Tiếng khụt khịt ấy xa dần, xa dần rồi biến mất.
Mưa vẫn tiếp tục rÆ¡i, tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t từng giá»t nước lạnh buốt rÆ¡i lã chã trên má mình. Và đúng ngay lúc ấy, lúc Ä‘ang cố gắng thu gom toà n bá»™ sức mạnh để ngoảnh mặt sang phÃa khác thì tôi trông thấy má»™t luồng sáng.
Thoạt đầu, luồng ánh sáng nà y chỉ má»›i lá» má» quét lên những bụi cây phÃa xa xa. Rồi má»—i lúc, luồng sáng ấy lại mạnh hÆ¡n, lan ra nhanh hÆ¡n, soi rõ cả má»™t khoảng rừng lá»›n, hoà n toà n không giống vá»›i ánh đèn pin má»™t chút nà o. Sau đó, bụi cây gần tôi nhất bá»—ng rá»±c sáng, trong giây phút ấy, tôi nháºn ra đó là chiếc đèn xách tay chạy bằng khà propan, nhưng tôi chỉ biết được có thế - luồng sáng quá mạnh khiến tôi bị lóa mắt mất cả má»™t lúc lâu.
- Bella.
Giá»ng nói rất trầm và hoà n toà n xa lạ, nhưng có vẻ như lại biết rõ vá» tôi. Ngưá»i má»›i đến gá»i tên tôi không phải để kiếm tìm hú há»a, mà chÃnh xác là anh ta đã biết tôi Ä‘ang ở đâu.
Tôi mở mắt thao láo, nhìn lên gương mặt sạm Ä‘en ở phÃa trên mình - dưá»ng như anh ta rất cao. Nhưng đó chỉ là ánh chừng thôi, vì tôi vẫn còn Ä‘ang trong trạng thái nằm bệt ở dưới đất.
- Cô bị thương ư?
Tôi nghe hết, hiểu hết những gì anh ta nói, nhưng bởi vẫn chưa hết ngạc nhiên nên tôi cứ lặng thinh, chỉ biết nhìn anh ta chằm chằm. Là m thế nà o mà ở ngay giữa rừng già , má»™t con ngưá»i hoà n toà n xa lạ lại có thể há»i tôi má»™t câu như thể đã biết được chÃnh xác tình trạng cá»§a tôi?
- Tôi là Sam Uley, Bella.
Không thấy cái tên nà y gợi lên một ký ức thân quen nà o cả.
- Chú Charlie bảo tôi đi tìm cô.
Charlie ư? Cả ngưá»i tôi run bắn lên như bị Ä‘iện giáºt, tôi chú ý hÆ¡n và o những gì ngưá»i lạ mặt nà y vừa giải thÃch. Váºy là bố đã biết từ trước, nếu không có trưá»ng hợp ngoại lệ.
Ngưá»i thanh niên có thân hình rất cao nà y đưa tay cho tôi. Và tôi lại nhìn chăm chăm và o đôi bà n tay ấy, không biết mình phải là m gì nữa.
Ngưá»i thanh niên ngắm nghÃa tôi bằng đôi mắt Ä‘en lay láy trong đúng má»™t giây, sau đó, anh ta khẽ nhún vai, rồi bằng má»™t động tác tháºt nhanh nhẹn - chẳng tá» ra là đang lấy sức chút nà o - anh ta kéo tôi dáºy và bế xốc tôi trong vòng tay.
Tôi nằm yên, toà n thân má»m nhÅ©n không còn má»™t chút sinh lá»±c, mặc cho anh ta đưa tôi lao Ä‘i giữa cánh rừng ướt đẫm. Má»™t chút tỉnh táo còn lại trong tôi bảo cho tôi biết rằng nên lấy là m khó chịu má»›i phải - ai lại dá»… dà ng để cho má»™t ngưá»i không quen không biết tá»± nhiên ôm mình thế nà y. Váºy mà lạ thay, tôi tuyệt không há» cảm thấy có má»™t chút bá»±c dá»c nà o cả.
Chẳng mấy chốc, trước mắt tô loáng thoáng xuất hiện những ánh đèn, trong không gian vang lên khe khẽ nhiá»u giá»ng nói cá»§a đà n ông. Guồng chân cá»§a Sam Uley cÅ©ng bắt đầu cháºm lại, anh ta từ tốn bước vè phÃa "đội cứu há»™".
- Cháu tìm thấy cô bé rồi! - Sam hét lên rất to.
Tiếng ồn hốt nhiên ngưng bặt, nhưng chỉ được và i giấy, ngay sau đó, trong không gian lại vang lên tiếng ngưá»i trao đổi bà n tán, lần nà y thì ồn ã hÆ¡n. Rồi rất đột ngá»™t, những gương mặt lạ hươ lạ hoắc lần lượt xuất hiện ra phÃa bên trên đầu cá»§a tôi. Giá»ng nói cá»§a Sam hóa ra lại dá»… nghe nhất, có lẽ là do tai tôi Ä‘ang áp chặt và o ngá»±c cá»§a anh ta chăng?
- Không, cháu không nghÄ© là cô bé bị thương - Ngưá»i thanh niên giải thÃch vá»›i ai đó - Chỉ nghe cô bé cứ lặp Ä‘i lặp lại mãi là "Anh ấy bá» Ä‘i rồi" mà thôi.
Chẳng lẽ tôi đã nói lá»›n tá»›i váºy sao? Ngay láºp tức, tôi bặm môi lại tháºt chặt.
- Bella, con ơi, con có là m sao không?
Giá»ng nói duy nhất tôi quen thuá»™c - dẫu cho Ä‘ang ở bất cứ đâu, trong bất cứ hoà n cảnh nảo Ä‘i nữa, tôi vẫn nháºn ra - cất lên đầy lo lắng.
- Bố ở ngay đây, con gái à .
Ngay sau câu nói đó là hai cánh tay cá»§a má»™t ngưá»i vừa đưa ra đỡ lấy lưng tôi, mang theo mùi da thuá»™c không lẫn Ä‘i đâu được cá»§a chiếc áo cảnh sát trưởng mà bố vẫn hay mặc. Và ... hẫng má»™t cái, bố có phần hÆ¡i loạng choạng khi đã đón trá»n thân hình cá»§a tôi.
- Chú cứ để cháu bế cô ấy cho - Sam Uley đỠnghị.
- Thôi, cứ để chú - Tôi nghe bố trả lá»i, hÆ¡i thở có phần hổn hển.
Và má»™t cách cháºm rãi, bố bước Ä‘i, ngưá»i gồng lên thấy rõ. Tôi rất muốn nói vá»›i bố rằng hãy đặt tôi xuống, để tôi tá»± bước Ä‘i, nhưng không hiểu sao giá»ng nói cá»§a tôi lại biến Ä‘i đằng nà o mất tăm mất tÃch.
Cả cánh rừng bá»—ng nhiên rá»±c sáng, đâu đâu cÅ©ng thấy đèn Ä‘uốc sáng choang; bao quanh hai bố con là má»™t đám đông, tay ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘á»u lăm lăm má»™t cây đèn, há» Ä‘ang bước theo bố. Quang cảnh trông chẳng khác gì má»™t cuá»™c duyệt bình, chà Ãt thì cÅ©ng như má»™t Ä‘oà n ngưá»i Ä‘ang Ä‘i đưa tang váºy. Tôi nhắm nghiá»n mắt lại.
- Chúng ta sắp vỠđến nhà rồi, con gái à - Thỉnh thoảng bố lại lẩm bẩm.
Lách cách... Äó là tiếng mở khóa cá»a... Tôi mở bừng cả hai mắt. Chúng tôi Ä‘ang ở ngay hà ng hiên, ngưá»i thanh niên cao ráo, có nước da sáºm mà u tên Sam Uley Ä‘ang giữ cá»a cho bố, má»™t tay anh ta đưa há» vá» phÃa bố con tôi, tá»±a hồ như đã chuẩn bị sẵn sà ng đỡ lấy tôi bất kỳ khi nà o bố có lỡ tay...đánh rÆ¡i tôi xuống đất.
Nhưng bố đã xoay xở được khá tà i tÃnh để đưa tôi và o nhà , đưa được cả cái thân hình cá»§a tôi đến chiếc ghế trà ng ká»· kê trong phòng khách.
- Thôi bố, cả ngưá»i con Ä‘ang ướt mèm mà - Tôi phản kháng má»™t cách yếu á»›t.
- Như váºy cÅ©ng có sao đâu con - Bố trả lá»i ngay. Rồi bố quay ngay sang ngưá»i nà o đó Ä‘ang đứng gần - Mấy tấm má»n nằm trên nóc tá»§ chén ấy, phải leo lên lầu má»›i vá»›i tá»›i chúng được.
- Bella? - Lại là giá»ng nói cá»§a má»™t ngưá»i khác. Tôi ngước nhìn ngưá»i đà n ông có mái tóc hoa râm Ä‘ang cúi lom khom xuống chá»— mình, phải đến và i giây sau, tôi má»›i nháºn ra được ông ta.
- Bác sĩ Gerandy? - Tôi thì thà o.
- Äúng rồi, cháu bé - Ngưá»i đà n ông trả lá»i - Cháu có bị thương ở đâu không, Bella?
Phải đến cả phút đồng hồ sau đó, tôi má»›i nắm được toà n bá»™ vấn Ä‘á». Tôi hÆ¡i khó hiểu khi nhá»› lại câu há»i cá»§a Sam Uley ở trong rừng, câu há»i ấy cÅ©ng tương tá»± như câu há»i cá»§a vị bác sÄ©. Cô bị thương ư? Anh ta đã há»i như váºy. Hai câu há»i giống nhau, nhưng không hiểu tôi lại cảm nháºn được ở đây vẫn còn má»™t Ä‘iểm nà o đó khác biệt.
Bác sĩ Gerandy kiên nhẫn chỠđợi. Một bên lông mà y của ông hơi nhướng lên, những vết nhăn trên trán lại hằn sâu hơn bao giỠhết.
- Cháu không bị đau ở đâu cả - Tôi nói dối. Mà xét cho cùng thì tôi cũng đâu có nói sai, thực tế, thân thể của tôi không hỠcó một vết trầy xước nà o kia mà .
Bà n tay ấm áp cá»§a vị bác sÄ© đặt há» lên trán tôi, những ngón tay cá»§a ông cÅ©ng đồng thá»i khẽ ấn và o cổ tay tôi. Miệng ông khe khẽ đếm, mắt thì dõi và o mặt chiếc đồng hồ Ä‘eo tay.
- Cháu gặp phải chuyện gì váºy? - Bác sÄ© Gerandy há»i má»™t cách bâng quÆ¡...
... Nhưng cÅ©ng đủ để toà n thân tôi phải cứng đỠtrong giây lát, bao ná»—i hốt hoảng đã cố dồn nén và o táºn đáy lòng lại má»™t lần nữa dâng lên chẹn ngang lấy cổ há»ng cá»§a tôi.
- Cháu bị lạc trong rừng ư? - Vị bác sĩ tiếp tục bắt chuyện.
Và tôi hoà n toà n ý thức được rằng tất thẩy những ngưá»i hiện có mặt xung quanh tôi Ä‘ang dá»ng tai lên hết cỡ chỠđợi câu trả lá»i cá»§a tôi. Ba ngưá»i thanh niên dong dá»ng cao có là n da sáºm mà u kia chắc hẳn là những ngưá»i Quileute đến từ La Push, vùng đất dà nh riêng cho ngưá»i da đỠở bãi biển, tôi thầm Ä‘oán, và Sam Uley là má»™t trong số há». Cả ba đứng tụm lại vá»›i nhau thà nh má»™t nhóm riêng, sáu con mắt cá»§a há» nãy giá» cứ dán và o tôi không rá»i. Ông Newton cÅ©ng có mặt, ông Ä‘i cùng Mike và ông Weber - bố cá»§a Angela - tất thảy má»i ngưá»i chỉ len lén nhìn tôi, không ai nhìn theo cái kiểu chằm chặp như mấy ngưá»i lạ mặt kia cả. Äâu đó trong bếp và ngoà i cá»a trước phát ra những tiếng nói trao đổi ồm ồm khác .... Váºy ra có đến cả má»™t ná»a cái thị trấn nà y đã bá»§a Ä‘i tìm tôi...!?!
Ngà i cảnh sát trưởng là ngưá»i Ä‘ang đứng ở gần tôi nhất. Bố lom khom cúi xuống để lắng nghe câu trả lá»i cá»§a tôi.
- Vâng - Tôi thì thà o - Cháu đi lạc.
Bác sÄ© Gerandy gáºt đầu, vẻ mặt đăm chiêu, những ngón tay cá»§a ông lại ấn nhẹ và o mấy cái mạch nằm phÃa bên dưới quai hà m cá»§a tôi. Gương mặt cá»§a bố tức thì trở nên căng thẳng.
- Cháu có thấy mệt má»i trong ngưá»i không? - Bác sÄ© Gerandy lại há»i.
Tôi gáºt đầu và ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
- Tôi nghÄ© cô bé không bị là m sao đâu - Má»™t lúc sau, tôi nghe thấy vị bác sÄ© thì thầm mấy lá»i vá»›i bố như váºy - Chỉ bị kiệt sức thôi. Hãy cứ để cho cô bé ngá»§ Ä‘i, ngà y mai, tôi sẽ đến kiểm tra lại - Nói đến đây, ông dừng lá»i. Nhưng ngay sau đó, ông lại nói thòng thêm má»™t câu, chắc hẳn là do đã nhìn và o đồng hồ - Ừm, giá» cÅ©ng trá»… rồi.
Bác sÄ© vừa dứt lá»i thì tiếng cót két đồng thá»i cÅ©ng vang lên khi cả hai ngưá»i đà n ông cùng lúc nhá»m dáºy khá»i chiếc ghế trà ng ká»·.
- Có tháºt như váºy không? - Tôi nghe tiếng bố thì thầm vá»›i vị bác sÄ©. Giá» thì tiếng nói cá»§a cả hai ngưá»i đã ở má»™t khoảng cách khá xa chá»— cá»§a tôi rồi. Tôi cố căng rá»™ng đôi tai ra hết cỡ - HỠđã Ä‘i rồi ư?
- Bác sÄ© Cullen có nhá» chúng tôi giữ kÃn chuyện nà y - Bác sÄ© Gerandy nói - Lá»i đỠnghị quá đột ngá»™t; và há» phải quyết định ngay. Carlisle không muốn sá»± ra Ä‘i cá»§a há» trở thà nh má»™t đỠtà i ầm Ä© trong thị trấn.
- Nhưng nói trước thì vẫn hay hơn chứ - Bố cà u nhà u.
Dưá»ng như bác sÄ© Gerandy cÅ©ng không thoải mái lắm khi phải đáp lại, giá»ng nói cá»§a ông nghe có vẻ nhát gừng:
- Vâng, ưm, nhưng mà trong hoà n cảnh nà y, có nói trước cũng không xong đâu, dễ bị xì xầm nà y nỠlắm.
Tôi không muốn nghe thêm má»™t lá»i nà o nữa. Sẵn có tâm má»n đã được ai đó đắp cho, tôi kéo lên quá tai cá»§a mình. Chẳng mấy lúc sau, tôi đã chìm và o trạng thái ná»a tỉnh ná»a mê. Tôi nghe thấy bố cảm Æ¡n "đội cứu há»™", từng ngưá»i, từng ngưá»i má»™t khi há» ra vá». Rồi sau đó, tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t những ngón tay cá»§a bố đặt lên trán mình, má»™t lát sau, lại có thêm má»™t tấm má»n nữa đắp lên ngưá»i tôi. Chuông Ä‘iện thoại bất ngá» reo vang, bố vá»™i vã chạy đến nhấc máy, sợ tôi tỉnh giấc. Tôi nghe thấy tiếng bồ thì thầm thông báo:
- Vâng, chúng tôi đã tìm thấy con bé rồi. Nó không sao cả. Chỉ bị lạc thôi. Giá» thì nó ổn rồi - Bố lặp Ä‘i lặp lại những lá»i ấy.
Rồi có tiếng ken két rên rỉ cá»§a chiếc ghế bà nh... Bố vừa ngả ngưá»i lên đấy, mệt nhoà i.
Và i phút sau, điện thoại lại đổ chuông.
Bố là u bà u khi bị buá»™c phải đứng dáºy, uể oải... nhưng rồi như chợt nhá»› đến tôi, bố cuống cuồng chạy nhanh và o bếp, vá»™i vã đến suýt bị ngã. Tôi thì chỉ là m má»—i má»™t việc duy nhất: đó là rúc đầu tháºt sâu và o cái má»n để mấy lá»i đối thoại mà bố cứ phải nhai Ä‘i nhai lại mãi kia thôi không lá»t và o lá»— tai.
- À vâng ạ - Bố trả lá»i, vừa nói vừa ngáp dà i.
Nhưng bất chợt, giá»ng nói cá»§a bố bá»—ng nhiên thay đổi rõ rệt, bố trở nên tỉnh táo hẳn.
- Ở đâu cÆ¡? - Bố dừng lại - Cô chắc là nó ở ngoà i vùng đất riêng chứ? - Lại ngừng - Nhưng cái gì cháy ở đó má»›i được chứ nhỉ? - Giá»ng nói cá»§a bố chứa đầy ná»—i hoang mang lẫn lo lắng - ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ gá»i xuống dưới đó và kiểm tra ngay.
Có chuyện rồi đây... Hồi há»™p, tôi cố dá»ng tai lên nghe ngóng, bố Ä‘ang bấm lóc cóc và o bà n phÃm số Ä‘iện thoại.
- A, Billy, tôi Charlie đây... Xin lá»—i đã gá»i sá»›m thế nà y nhé... À không,con bé không sao. Nó Ä‘ang ngá»§... Cảm Æ¡n anh, nhưng mà tôi không gá»i để nói chuyện đó. Bà Stanley vừa gá»i cho tôi xong, bà ấy bảo là trông thấy lá»a ở chá»— mấy vách đá ngoà i biển, từ cá»a sổ tầng hai, nhưng quả tháºt tôi không... á»’! - Giá»ng nói cá»§a bố đột nhiên thay đổi vỠâm vá»±c... có vẻ như bất ngá», mà cÅ©ng có thể là do tức giáºn - Sao bá»n trẻ lại là m thế? Ờ, á», thế. Vâng, vâng. Nhưng cẩn tháºn, đừng để lá»a lan ra đấy nhé... Tôi biết rồi, biết rồi nhưng mùa nà y mà tụi nhá» lại Ä‘i đốt cái nà y cái ná» thì tôi cÅ©ng lấy là m lạ đấy.
Ngà i cảnh sát trưởng áºm ừ thêm má»™t lát rồi nói tiếp má»™t cách miá»…n cưỡng:
- Cảm Æ¡n anh đã bảo Sam và mấy nhóc kia đến nhé. Anh nói đúng, tụi nhá» biết rà nh rẽ khu rừng hÆ¡n bá»n tôi ở đây nhiá»u. ChÃnh Sam đã tìm ra con bé đấy, tôi rất biết Æ¡n anh... Vâng, nói chuyện vá»›i anh sau nhé - Bố đáp lại, giá»ng nói có phần cáu gắt. Sau đó, bố gác máy.
Vừa lê bước trở ra phòng khách, bố vừa lầm bầm tiếng được tiếng mất.
- Có chuyện gì váºy bố? - Tôi cất tiếng há»i.
Nghe thấy tiếng động, bố vội vã tiến ngay đến bên chiếc ghế trà ng kỷ.
- Ôi, bố xin lỗi đã là m cho con thức giấc.
- Có cái gì cháy hả bố?
- Không có gì đâu con - Bố quả quyết - Ngưá»i ta đốt lá»a ăn mừng ở ngoà i bãi đá ấy mà .
- Äốt lá»a ăn mừng? - Tôi bất giác há»i lại. Giá»ng nói cá»§a tôi không há» mảy may có lấy má»™t chút hiếu kỳ, mà lạnh lẽo, không có trá»ng âm.
Bố nhÃu mà y, đáp:
- Tụi nhỠở vùng đất riêng Ä‘ang nhảy múa, hò hét, là m ầm Ä© cả lên - Bố giải thÃch.
- Sao váºy bố? - Tôi lại há»i, giá»ng nói vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u, không cảm xúc.
Và tôi dám khẳng định rằng bố không muốn trả lá»i. Bố cứ dán mắt xuống ná»n nhà , trầm ngâm.
- Chúng nó ăn mừng tin tức - Giá»ng nói cá»§a bố run rẩy, xót xa.
Bản thân tôi thì chỉ quan tâm má»—i má»™t thông tin thôi... chÃnh là cái tin mà tôi Ä‘ang cố dằn lòng không muốn nghÄ© tá»›i ấy. Và cuối cùng thì tôi cÅ©ng không thể kiá»m chế được mình...
- Vì gia đình Cullen đã bá» Ä‘i - Tôi thì thà o - Ở La Push, ngưá»i ta không thÃch nhà Cullen đâu... Tá»± dưng con lại quên mất Ä‘iá»u đó.
Ngưá»i Quileute có cả má»™t kho truyện cổ vá» "ngưá»i máu lạnh" hay những ma-cà -rồng - được xem là kẻ thù truyá»n kiếp cá»§a bá»™ tá»™c - những câu chuyện nà y cÅ©ng như những truyá»n thuyết khác vá» tráºn đại hồng thá»§y và nguồn góc tổ tiên ngưá»i sói cá»§a há», đã cùng thá»i gian, tồn tại từ rất lâu Ä‘á»i. Hầu hết chỉ là những câu chuyện hoang đưá»ng, là những chuyện kể dân gian. Nhưng mà có má»™t số ngưá»i lại tin tưởng má»™t cách mù quáng và o chúng. ÄÆ¡n cá» là ông Billy Black, ngưá»i bạn chà cốt cá»§a bố tôi - khi mà ngay cả con trai ông, Jacob, vẫn má»™t má»±c cho rằng đó chỉ là những chuyện tầm phà o, và rằng bố mình là hình tượng tiêu biểu cá»§a tÃp ngưá»i mê tÃn dị Ä‘oan - thì chÃnh ông Billy chứ ai, là ngưá»i đã "khuyến cáo" tôi không được kết giao vá»›i nhà Cullen...
Cullen... cứ nhắc đến cái tên nà y, tâm hồn tôi lại dáºy sóng, lòng nhói Ä‘au như có ai vò xé... dù tôi cÅ©ng tá»± hiểu rằng bản thân mình không há» muốn đối mặt.
- Hừ! Tháºt buồn cưá»i hết chá»— nói - Bố nói bằng giá»ng mÅ©i.
Cả hai bố con, không ai nói vá»›i ai má»™t câu nà o nữa, cứ thừ ngưá»i ra trong im lặng. Ngoà i kia, bầu trá»i đã không còn tối Ä‘en. Dưá»ng như sau cÆ¡n mưa, mặt trá»i đã bắt đầu ló dạng.
- Bella? - Bố bất ngỠxóa tan bầu không khà im lặng.
Với cảm giác bất an, tôi đưa mắt nhìn bố.
- Nó bá» con lại giữa rừng à ? - Bố há»i dò.
Tôi tảng lá», há»i lái sang chuyện khác:
- Là m sao bố biết con ở đâu mà tìm thế? - Lý trà cá»§a tôi đồng thá»i cÅ©ng Ä‘ang tìm cách xua Ä‘uổi cái nháºn thức Ä‘ang mau chóng khôi phục lại rất nhanh, cà ng lúc cà ng nhanh nà y.
- Thì con viết giấy để lại kia mà - Bố trả lá»i, ngạc nhiên tá»™t độ trước câu há»i cá»§a cô con gái. Nói Ä‘oạn, bố đưa tay ra sau, mò mẫm rút trong túi quần jean ra má»™t mảnh giấy. Mảnh giấy bẩn thỉu, ướt mèm và nhăn nhúm bởi đã được mở ra gấp lại nhiá»u lần. Má»™t cách cẩn tháºn, bố lại mở nó ra và "hùng hồn" giÆ¡ "bằng chứng" lên. Nét chữ cua bò nà y giống vá»›i tuồng chữ cá»§a tôi như hệt:
Con Ä‘i dạo vá»›i Edward, chá»— đưá»ng mòn - mảnh giấy viết - Sẽ vá» nhà sá»›m, B.
Thế là khi thấy con không vá», bố liá»n gá»i ngay đến nhà Cullen, nhưng không có ai bắt máy cả - Bố trả lá»i, giá»ng nói hạ thấp xuống - Bố bèn gá»i cho bệnh viện thì được bác sÄ© Gerandy cho hay là bác sÄ© Carlisle đã Ä‘i rồi.
- Há» Ä‘i đâu hả bố? - Tôi trệu trạo há»i.
Bố nhìn tôi chằm chằm:
- Bộ Edward không nói với con sao?
Tôi khẽ lắc đầu, bất giác co rúm ngưá»i lại. Nghe nhắc đến tên anh, lòng tôi lại thấy trÄ©u nặng, quặn Ä‘au - cÆ¡n Ä‘au bấu chặt lấy hai lá phổi, má»i hoạt động hô hấp trong phút chốc bá»—ng ngưng trệ, hÆ¡i thở bị tắc nghẽn. Không ngá» chỉ má»™t cái tên cá»§a anh thôi cÅ©ng đã có sức mạnh tác động đến tôi như váºy.
Bố trân trối nhìn tôi, ánh mắt lá»™ rõ vẻ nghi hoặc, nhưng cÅ©ng trả lá»i:
- Bác sÄ© Carlisle đến là m cho má»™t bệnh viện lá»›n ở Los Angeles. Bố ngá» là ngưá»i ta trả cho ông ấy rất nhiá»u tiá»n.
Thà nh phố Los Angeles ngáºp trà n ánh nắng ư... Không, đó không bao giá» là nÆ¡i há» chá»n để định cư. Tôi hốt nhiên nhá»› lại cÆ¡n ác má»™ng cá»§a mình vá»›i chiếc gương... ánh sáng mặt trá»i lấp lánh trên da thịt cá»§a anh...
... Và gương mặt của anh... Nhớ đến đây, nỗi đau khổ trong phút chốc bỗng dâng cao đến đỉnh như muốn xé toạc cả hồn tôi.
- Bố muốn biết có phải Edward đã bá» con lại má»™t mình ở giữa rừng không? - Bố khăng khăng há»i cho bằng được câu há»i đó.
Tên anh má»™t lần nữa lại khiến lòng tôi quặn thắt. Tôi lắc đầu, tâm can buốt Ä‘au, tuyệt vá»ng, không sao khống chế được ná»—i Ä‘au nà y.
- Tất cả là lá»—i tại con. Anh ấy tạm biệt con trên con đưá»ng mòn, ngay trước nhà ... nhưng con cứ cố bước theo anh ấy.
Bố mở miệng, toan nói một câu gì đó; nhưng như một đứa trẻ con, tôi bịt ngay hai tai lại.
- Thôi, con không muốn nói chuyện nà y nữa đâu, bố. Bây giá», con chỉ muốn vá» phòng thôi.
Nói là là m, trước khi bố kịp có phản ứng, tôi lồm cồm ngồi dáºy, rá»i khá»i chiếc ghê trà ng ká»·, á»§ rÅ© lê từng bước chân lên cầu thang.
Ai đó đã bước và o nhà và để lại lá»i nhắn cho bố tôi, chÃnh là cái mẩu giấy đã "chỉ Ä‘iểm" tôi cho bố, để bố Ä‘i tìm tôi. Vừa nghÄ© đến đó, má»™t cảm giác ngá» ngợ rợn tóc gáy bá»—ng loang ra khắp đầu tôi. Bổ nháo bổ nhà o và o phòng, tôi ngay láºp tức đóng cá»a phòng lại, chưa đủ... phải khóa trái nữa; việc kế tiếp cá»§a tôi là kiểm tra ngay chiếc máy nghe đĩa Ä‘ang nằm lạnh ngắt ở trên giưá»ng.
Xem chừng như má»i thứ vẫn còn nguyên vẹn trong lúc tôi không có mặt ở đây. Có đúng tháºt là thế không? Tôi ấn nhẹ tay và o cái chốt trên máy, cái lẫy tức thì báºt ra và nắp máy từ từ được nâng lên.
Trống rỗng!?!
Còn gì nữa không... Quyển album mẹ tặng Ä‘ang nằm đơn độc dưới sà n nhà , ngay bên cạnh chân giưá»ng. Tay run run, tôi giở tấm bìa lên.
Trang đầu.... chỉ trang đầu thôi là đủ rồi, không cần phải láºt thêm nữa. Những mấu kim loại nho nhá» nằm chÆ¡ vÆ¡, tấm hình đã không cánh mà bay. Trang giấy hoà n toà n trống trÆ¡n, ngoại trừ duy nhất má»™t dòng chữ nguêch ngoạc cá»§a tôi ghi ở dưới cùng: Edward Cullen, gian bếp cá»§a bố Charlie, ngà y 13 - tháng ChÃn.
Tôi dừng tay ở đó. Chắc chắn là anh đã không bỠsót bất kỳ một tấm hình nà o.
Như thể anh chưa há» tồn tại trên cõi Ä‘á»i nà y - chẳng phải anh đã hứa chắc vá»›i tôi như váºy đó sao.
Thoạt đầu, tôi cảm nháºn rõ rệt đầu gối cá»§a mình Ä‘ang ty lên sà n nhà lót gá»—. nhưng rồi dần dần, hai lòng bà n tay cá»§a tôi cÅ©ng cảm nháºn được độ nhẵn thÃn cá»§a thá»› gá»—... từng nấc má»™t, từng nấc má»™t... cuối cùng, cả phần da mặt cá»§a tôi cÅ©ng cảm nháºn Ä‘wocj cái sà n nhà láng o ấy. Ước sao cho lúc nà y tôi có thể ngất Ä‘i được, nhưng thất vá»ng thay, má»i tri giác lẫn cảm xúc cá»§a tôi lại không há» bị sứt mẻ Ä‘i lấy má»™t mẩu nhá». Những đợt sóng khổ Ä‘au Ä‘ang nghấp nghé ngang ngưá»i tôi bất chợt trá»—i dáºy, dâng cao, cao, cao mãi và bất thần đổ áºp xuống đầu tôi, nhấn chìm tôi xuống táºn dưới đáy...
... Tôi không sao ngoi lên được.
THÃNG MƯỜI
THÃNG MƯỜI MỘT
THÃNG MƯỜI HAI
THÃNG GIÊNG
Last edited by khungcodangcap; 19-02-2009 at 12:21 PM.
|

19-02-2009, 12:09 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 4.
Tỉnh giấc
Thá»i gian cứ thế trôi Ä‘i. Äã có lúc tôi tưởng chừng như mình không thể chịu đừng nổi. Äã có lúc, từng vết khâu trên cánh tay bị thương cá»§a tôi lại buốt nhói như cÆ¡ thể Ä‘ang là nh lặn bá»—ng dưng bị má»™t vết bầm. Ngà y nối ngà y trôi qua trong lặng lá», trong bầu không khà thê lương, tròng trà nh những cảm xúc; nhưng mà thá»i gian vẫn cứ trôi. Tôi vẫn cứ phải tồn tại trên Ä‘á»i nà y như thế.
Ngà i cảnh sát trưởng dộng mạnh tay xuống bà n:
-Thế đấy, Bella! Bố sẽ trả con vỠnhà .
Tạm rá»i mắt khá»i tô ngÅ© cốc, tôi ngước mắt lên nhìn bố, sững sá», chÃnh xác thì từ nãy tá»›i giá», tôi Ä‘ang chìm mắt trong suy tưởng hÆ¡n là táºp trung cho việc xúc từng muá»—ng thức ăn đút lên miệng. Váºy là … từ nãy tá»›i giá», tôi cÅ©ng đã để ngoà i tai những lá»i nói cá»§a bố, tôi quên mất là cả hai bố con tôi Ä‘ang chuyện trò - Nhưng bố nói gì, sao nghe khó hiểu quá.
-Con đang ở nhà mà – Tôi là nhà đát, mắt trố ra vì ngạc nhiên.
-Bố sẽ trả con vá» vá»›i Renée, tức là Jacksonville ấy - Bố giải thÃch rõ hÆ¡n. Và bố tức tối nhìn vẻ mặt ngù ngá», cháºm chạp cá»§a tôi khi hiểu ra ý tứ cá»§a bố.
- Con đã là m gì sai hả bố? Tôi cảm nháºn rõ rà ng rằng mặt mình Ä‘ang nhăn lại. Tháºt vô lý. Trong suốt bốn tháng qua, tôi chưa há» là m gì để cho ai phải phà n nà n kia mà , sau cuá»™c chia tay vá»›i Edward - cả hai bố con tôi, ai cÅ©ng phải tránh đỠcáºp đến chuyện không vui nà y - Ä‘iểm số cá»§a tôi ở trưá»ng vẫn cao. Tôi chưa há» vi phạm “giá» giá»›i nghiêm†- tức chưa la cà ở đâu lâu tá»›i mức phải vá» trá»… giá» mà bố đã quy định. Và hoạ hoằn lắm tôi má»›i không ăn hết phần ăn.
Gương mặt cau có của bố vẫn chưa giãn ra:
-Con chẳng là m gì cả. Và đó mới là chuyện đáng nói. Con chẳng là m gì cả.
-Bố muốn con dÃnh lứu vô những thứ rắc rối ư? – Tôi không khá»i thắc mắc, đôi lông mà y nhÃu lại, nặng trịch những hoang mang khó hiểu. Táºp trung lúc nà y, vá»›i tôi mà nói, quả là má»™t ná»— lá»±c lá»›n lao, Má»i chuyện tháºt không dá»… chút nà o. Chẳng gì thì tôi cÅ©ng đã bắt đầu quen vá»›i việc bá» ngoà i tai má»i thứ rồi, đôi tai cá»§a tôi bắt đầu lùng bùng.
-Chẳng thà con mắc mứu với những rắc rối còn tốt hơn cái tình trạng hiện nay… Lúc nà o cũng ủ rũ!
Tôi tháºt sá»± bị chạm tá»± ái. Trong suốt quãng thá»i gian vừa qua, tôi đã cố gắn giữ gìn, và má»™t chút dáng vẻ gá»i là rầu rÄ©, á»§ ê kia đâu có lá»™ ra ngoà i…
-Con có ủ rũ gì đâu, bố.
-Ừ, bố đã dùng từ sai - bố miá»…n cưỡng thừa nháºn - Ủ rÅ© thấy còn tốt hÆ¡n, Ãt ra là còn có hoạt động nà y ná». Còn con, con… như ngưá»i chết biết thở ấy, Bella ạ. Có lẽ từ đó thì đúng hÆ¡n.
Lá»i cáo buá»™c nà y thì đúng phóc rồi. Tôi thở dà i, cố hết sức thổi và o giá»ng nói cá»§a mình má»™t chút… sinh khÃ.
-Con xin lá»—i bố - Lá»i xin lá»—i cá»§a tôi nghe có vẻ ngang phè, ngay cả tôi cÅ©ng còn nháºn thấy nữa là . Tôi hoà n toà n ý thức được rằng bấy lâu nay mình Ä‘ang đóng kịch trước bố. Không để bố phải suy nghÄ© nà y ná» là cả má»™t ná»— lá»±c Ä‘ang kể cá»§a tôi. GiỠđây, khi hiểu rằng tất cả công sức cá»§a mình đã đổ sông đổ bể, là m sao không buồn cho được.
-Bố không cần con phải xin lỗi
Tôi lại thở dà i:
-Váºy bố cho con biết là bố muốn con phải là m sao ?
-Bella à - Bố ngần ngừa trong giây lát, quan sát cặn kẽ phản ứng cá»§a tôi trước những lá»i lẽ tiếp theo cá»§a mình – Con gái, con không phải là ngưá»i đầu tiên phải hứng chịu những chuyện như váºy, con có hiểu không.
-Con biết mà – Câu nói hùa theo cá»§a tôi nghe sao yếu xìu và không Ä‘á»ng lại chút ấn tượng nà o.
-Con nghe bố nà y, con gái. Bố nghĩ là …là con cần được giúp đỡ.
-Giúp đỡ ư ?
Bố dừng lại một lúc, ngẫm nghĩ để tìm từ diễn đạt.
-Hồi mẹ con bá» Ä‘i - Bố tiếp tục lên tiếnng, vẻ mặt tư lá»± - đưa con Ä‘i theo - Bố hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu - Ừm, khoảng thá»i gian đó vá»›i bố, tháºt tệ hại.
-Con hiểu, bố ạ - Tôi lầm bầm.
-Nhưng bố đã tá»± tìm cách xoay xở lấy - bố vạch ra vấn đỠ- còn con, con gái, con không tìm cách giải quyết vấn đỠcá»§a mình. Bố đã chỠđợi, đã hy vá»ng má»i chuyện rồi sẽ tốt hÆ¡n – Nói đến đây, bố lại chằm chằm nhìn tôi, nhanh như cắt, tôi cụp mắt xuống – Bố nghÄ© là cả hai bố con ta Ä‘á»u biết má»i chuyện rồi sẽ chẳng tiến triển gì.
-Con không sao mà bố.
Nhưng bố phớt lỠtôi đi:
-Có lẽ, ừm, có lẽ con nên tâm sự với ai đó, vỠvấn đỠcủa mình… Một chuyên gia.
-Bố muốn con đến gặp bác sÄ© tâm lý ư?- Giá»ng nói cá»§a tôi cất cao, nghe có hÆ¡i the thé má»™t chút, khi bất ngá» ngáºn ra bố muốn ám chỉ đến chuyện gì.
-Biết đâu sẽ có Ãch.
-Mà cũng có khi chẳng giúp được gì.
Nói thá»±c thì tôi không rà nh ba cái trò phân tÃch tâm lý, tôi chỉ biết đại khái là nếu không kể tháºt vá»›i ngưá»i ta vấn đỠcá»§a mình thì sẽ không thể nà o có hiệu quả. Lẽ tất nhiên tôi có kể tháºt vá»›i há» - nếu tôi muốn dà nh cả quãng Ä‘á»i còn lại cá»§a mình trong căn buồng có bốn bức tưá»ng lót đệm (chuyên dùng để nhốt ngưá»i Ä‘iên).
Sau má»™t hồi quan sát, chắc hẳn bố đã nháºn ra thái dá» khó bảo cá»§a tôi, bố đã nháºn ra thái độ khó bảo cá»§a tôi, chẳng thế mà bố đã chuyển sang thế tấn công khác:
-Chuyện nà y khó cho bố rồi, Bella. Có lẽ mẹ con…
-Bố à – Tôi xẹt ngang, ngắt lá»i bố bằng cái giá»ng ngang phè - Tối nay con sẽ ra ngoà i, nếu bố muốn váºy, con sẽ gá»i cho Jess hoặc là Angela.
-Nhưng bố đâu có muốn như váºy đâu - bố nạt lại tôi, trên mặt lá»™ rõ vẻ thất vá»ng - chỉ là bố không nghÄ© rằng mình có thể sống vui vẻ được khi ngà y ngà y cứ phải thấy con ná»— lá»±c thể hiện mình theo cái kiểu đó. Bố chưa từng thấy ai cố gắng như thế cả. Thấy con như vầy, bố Ä‘au lòng lắm, con có biết không?
Là m ra bộ ngây ngô, tôi cúi mặt xuống bà n:
-Con không hiểu gì hết, bố ạ . Äầu tiên thì bố giáºn Ä‘iên lên vì con cứ ì ra đó, không chịu hoạt động, nhưng rồi bố lại nói rằng không muốn con ra ngoà i.
-Bố muốn con hạnh phúc… À không, không dám ao ước lá»›n lao như váºy. Và bố cho rằng nếu con ra khá»i Forks, con sẽ có má»™t cÆ¡ há»™i khác tốt hÆ¡n.
Mắt tôi tức thì bừng sáng, má»™t chút xÃu cảm xúc còn Ä‘á»ng lại cá»§a những ngà y đầu tiên đến cái thị trấn nhá» bé nà y bất chợt hiện vá».
Äã có cả má»™t quãng thá»i gian tương đối dà i tôi từng trù tÃnh đến chuyện nà y.
-Con sẽ không Ä‘i đâu cả - Tôi trả lá»i dứt khoát.
-Tại sao không chứ? - Bố há»i gặng.
-Con Ä‘ang há»c kỳ cuối mà , má»i thứ đã đâu và o đấy rồi, không thay đổi được đâu.
-Nhưng con là há»c sinh giá»i, con theo kịp bà i vở mấy hồi.
-Con không muốn xen và o giữa mẹ và dượng Phil.
-Mẹ Ä‘ang sầu héo, mong má»i còn vá» kia kìa.
-Florida nóng lắm.
-“Rầmâ€â€¦ bố lại dá»™ng tay xuống bà n.
-Cả bố và con Ä‘á»u biết Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra ở đây, Bella. Chúng ta Ä‘á»u biết nó không tốt cho con - Bố hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu – Äã mấy tháng trôi qua rồi. Không Ä‘iện thoại, không thư từ, không liên lạc. Con không thể cứ mãi chỠđợi thằng nhóc đó.
Tôi lừ mắt nhìn bố, cảm nháºn rất rõ rệt gương mặt cá»§a mình Ä‘ang dần dần nóng lên. Äã lâu lắm rồi, tôi chưa có dịp đỠmặt vì má»™t cảm xúc nà o cả.
Äây là chuyện nên tránh đỠcáºp đến, và bố hoà n toà n biết rõ Ä‘iá»u đó.
-Con không chỠđợi gì cả. Con cÅ©ng không mong đợi gì cả - Tôi là nhà trả lá»i bố, giá»ng nói vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u.
-Bella… Bố lại cất tiếng, giá»ng nói tháºt Ä‘anh.
-Con phải đến trưá»ng đây – Tôi cắt ngang lá»i bố, đứng báºt dáºy, giặt phắt lấy phần ăn sáng còn nguyên mà đổ thẳng và o bồn rá»a chén và hì hục rá»a lấy rá»a để bá»™ đồ ăn, không nói thêm má»™t lá»i nà o nữa.
-Con có chút chuyện với Jessica - Vừa khoác túi xach và o vai, tôi vừa dõng dạc thông báo, không mà ng nhìn bố lấy một lần – Nên có lẽ con sẽ không ăn tối ở nhà . Tụi con sẽ đến Port Angeles xem phim.
Rồi cứ thế, tôi xăm xăm bước thẳng ra củă, trước khi bố kịp có bất kỳ một phản ứng nà o.
Vá»™i vá»™i và ng và ng tránh mặt bố, tôi nghiá»…m nhiên trở thà nh má»™t trong những há»c sinh đến trưá»ng sá»›m nhất. Äi há»c sá»›m có lợi lắm, ấy là tôi tìm được cho mình má»™t chá»— Ä‘áºu xe vô cùng ưng ý. Nhưng còn cái đáng phà n nà n là chẳng có việc gì là m, mà tôi thì lại dang muốn tránh để tay chân nhà n rá»—i bằng má»i giá.
Tháºt nhanh, trước kh trà óc kịp nghÄ© đến những lá»i buá»™c tá»™i cá»§a bố, tôi rút ngay quyển “ TÃch phân - Vi phân†ra, loạt xoạt láºt đến phần bà i sẽ há»c hôm nay, tìm hiểu trước. Tháºt ra, cái việc Ä‘á»c toán còn tệ hÆ¡n là nghe giảng vá» toán, nhưng hiện thá»i, tôi Ä‘ang há»c rất khá môn nà y. Mấy tháng nay, tôi rất siêng há»c toán, tôi dà nh thá»i gian cho môn toán gấp mưá»i lần bình thưá»ng. Và kết quả là những Ä‘iểm A trừ. Tôi biết thà y Varner cho rằng sá»± tiến bá»™ cá»§a tôi có được là nhá» ca và o phương pháp dạy há»c “siêu đẳng†cá»§a thầy. Và nếu Ä‘iá»u đó khiến thầy vui vẻ thì tôi sẽ cố gắng không để thấy vỡ má»™ng.
Cứ thế, tôi buá»™c mình phải dán mắt và o trang sách đến táºn lúc bãi Ä‘áºu xe bắt đầu đông ngưá»i má»›i chịu dá»i bước Ä‘i đến lá»›p Quốc văn. Mấy hôm nay, chúng tôi Ä‘ang thảo luáºn dở dang tác phẩm Trại súc váºt cá»§a Georger Orwell, má»™t đỠtà i tương đối dá»… “tiêu hoáâ€. Cá nhân tôi chẳng nghÄ© ngợi gì vá» chá»§ nghÄ©a cá»™ng sản; đây chỉ là má»™t sá»± thay đổi đỠtà i nhằm là m má»›i chương trình giảng dạy, hòng thay thế những tác phẩm lãng mạn dackhai thác đến cÅ© mòn là thôi. Tôi ngồi ngay ngắn ở giữa ghế, hà i lòng để bà i giảng cá»§a thầy Berty là m xao lãng tâm trà đang rối bá»i cá»§a mình.
Khi tôi còn ở trưá»ng há»c, thá»i gian trôi qua có bá»›t nặng ná» hÆ¡n. Chuông reo, dưá»ng như sá»›m hÆ¡n bình thưá»ng. Tôi láºt Ä‘áºt sắp xếp lại sách vở, cho tất cả và o túi xách.
-Bella,?
Tôi nháºn ngay ra giá»ng nói cá»§a Mike, và biết được liá»n lá»i lẽ tiếp theo cá»§a anh chà ng, trước khi anh ta kịp chÃnh thức đỠcáºp đến:
-Ngà y mai có là m việc không?
Tôi ngước mắt lên. Mike Ä‘ang nhoà i ngưá»i qua lối Ä‘i, tâm trạng lo âu hiệ nrõ trên nét mặt. Thứ Sáu nà o anh chà ng cÅ©ng há»i tôi má»™t câu duy nhất như váºy. Không lẽ gương mặt tôi lại u ám đến váºy sao. Ừm, mà cÅ©ng có thể lắm, song, chỉ trong những tháng vừa qua thôi. Nhưng mà không có lý gì anh bạn nà y lại cứ nhìn tôi vá»›i cùng má»™t kiểu mặt không há» thay đổi như váºy. Tôi là má»™t nhân viên vô cùng gương mẫu kia mà .
-Mai là thứ bảy, phải không nhỉ ? – Tôi há»i lại. Và đúng như ngà i cảnh sát trưởng nhà tôi đã “phán quyếtâ€, tôi nháºn ra giá»ng nói cá»§a mình quả là uể oải va thiếu sức sống.
-Ừ đúng rồi – Mike gáºt đầu đồng ý - Hẹn gặp cáºu ở giá» há»c tiếng Tây Ban Nha né – Nói rồi, anh ta vẫy vẫy trươc khi quay lưng bá» Ä‘i, không còn là m cái Ä‘uôi bám theo tôi đến các lá»›p há»c nữa.
Còn tôi thì lầm lÅ©i lê bước đến lá»›p TÃch phân – Vi phân, trong lòng đã nung nấu sẵn quyết tâm. Chẳng gì thì đây là lá»›p há»c mà trong đó, tôi sẽ ngồi cạnh Jessica.
Äã mấy tuần lá»…, à không, hình như cả tháng trá»i đã trôi qua rồi, kể từ ngà y Jess còn chà o tôi, lúc tôi Ä‘i ngang qua cô bạn ở quán ăn. Tôi biết thái độ khó gần cá»§a mình đã khiến cho cô bạn bị tổn thương. Và Jessica Ä‘ang giáºn. Giá» thì sẽ không còn sá»± dá»… dà ng khi nói chuyện, đặc biệt là khi nhá» vả cô ấy nữa. Trong lúc còn Ä‘ang thÆ¡ thẩn ở bên ngoà i lá»›p há»c, tôi cẩn trá»ng cân nhắc từng lá»±a chá»n vá»›i Ãt nhiá»u ngần ngại.
Äó là việc tôi lại tiếp tục không dám đối diện vá»›i bố, khi mà trong tay chưa có “thà nh tÃch†nà o cho thấy là tôi đã hoà đồng vá»›i xã há»™i để trở lại mà “báo cáoâ€. Tôi biết mình không thể nói dối, dù cho lúc nà y, cái ý nghÄ©a rà ng tôi sẽ phải má»™t mình lái xe - vá» Port Angeles – Ä‘ang sôi sục trong đầu (để phòng khi ngà i cảnh sát trưởng có kiểm tra bảng đồng hồ sẽ hiển thị số dặm đã Ä‘i cho khá»›p). Nhưng khổ ná»—i, trong cái thị trấn nhá» bé nà y,mẹ Jessica lại là má»t cái “thông tấn xã†lá»›n nhất, không chóng thì chà y, ngà i cảnh sát trưởng cÅ©ng sẽ à o à o lao đến nhà bà Stanley thôi. Và như váºy thì là m sao mà ngà i lại có thể bá» qua cái chuyến Ä‘i kia. Trò dối trá thế là lòi Ä‘uôi.
Khẽ thở dà i, tôi đẩy cá»a, bước và o lá»›p.
Thầy Verner ném cho tôi má»™t cái nhìn chứa đầy sấm sét - thầy dã bắt đầu bà i giảng cá»§a mình từ lúc nà o rồi. Tôi lÃu rÃu bước chân đến chá»— ngồi cá»§a mình, lục tục ngồi và o ghế. Jessica vẫn không há» má»™t lần ngước mắt, tá» thái độ gì cho thấy là có quan tâm đến sá»± hiển diện cá»§a tôi. Kể ra cÅ©ng may, tôi dã có tá»›i năm mươi phút để chuẩn bị tinh thần cho tình huống nà y rồi.
Giá» Toán hoá ra còn trôi qua nhanh hÆ¡n cả giá» Quốc văn. Má»™t phần cÅ©ng do tôi đã xem bà i trước trong xe tải – Nhưng phần lá»›n là do sá»± tháºt đáng buồn rằng cứ há»… má»—i lần lòng tôi Ä‘ang lo canh cánh phải là m việc gì là y như rằng bánh xe thá»i gian cứ thế quay tÃt thò lò.
Rồi cuối cùng, thầy Verner cÅ©ng kết thúc bà i giảng cá»§a mình, hôm nay thầy cho cả lá»›p nghỉ sá»›m năm phút. Thầy mỉm cưá»i vì đã dá»… dãi vá»›i há»c sinh, còn tôi thì không khá»i nhăn nhó, hiển nhiên rồi, chẳng phải bà n cãi gì nữa.
- Jess nà y? - Sống mÅ©i cá»§a tôi giần giáºt, cả ngưá»i co rúm lại chỠđợi tÃn hiệu trả lá»i cá»§a cô bạn.
Jessica tức thì xoay ngưá»i lại để đối diện vá»›i tôi, đôi mắt đầy ngá» vá»±c xoáy thẳng và o kẻ ngồi cùng bà n:
-Bồ đang nói chuyện với mình đấy à , Bella?
-Äúng rồi – Tôi mở mắt tròn xoe, tạo ra dáng vẻ ngây thÆ¡ nhất có thể được
-Sao thế? Bố muốn há»i mình vá» TÃch phân, Vi phân à ? – Giá»ng nói cá»§a cô bạn thân bát thần cất cao, the thé như má»t đưa trẻ.
-Không – tôi lắc đầu - thá»±c ra, mình chỉ muốn há»i là liệu bồ có muốn… có muốn Ä‘i xem phim vá»›i mình tối nay không? Hôm nay, mình chỉ muốn bá»n con gái tụi mình Ä‘i đâu đó chÆ¡i thôi - Giá»ng nói tôi thì cứng quèo, y như Ä‘ang dá»c diá»…n văn, và cô bạn cá»§a tôi thì lại cà ng được dịp nghi ngá» hÆ¡n nữa.
-Nhưng tại sao bồ lại má»i mình? – Jessica tiếp tục thắc mắc, gương mặt vẫn giữ nguyên thái độ thiếu thiện cảm.
-Bồ là ngưá»i trước tiên mình nghÄ© đến những lúc muốn chia sẻ những chuyện vu vÆ¡ – tôi mỉm cưá»i, hy vá»ng ngưá»i nháºn được nụ cưá»i sẽ tnháºnthấy Ãt nhát má»™t chút sá»± thà nh tháºt trong đó. Mà có khi là như váºy tháºt, Ãt ra thì Jessica cÅ©ng là ngưá»i đầu tiên tôi nhá»› đến má»—i khi tôi muốn tránh mặt ngà i cảnh trưởng nhà tôi. Tốt cuá»™c thì lúc nà o cÅ©ng thế cả.
Và cô bạn tôi có vẻ như cũng đã dịu xuống được một chút:
-Ừm mình không biết nữa.
-Bố có kế hoạch khác rồi hả?
-Không… Ờ, chắc là mình sẽ đi với bồ. Mà bố muốn coi phim gì?
-Mình cÅ©ng không biết ngưá»i ta Ä‘ang chiếu phim phim gì nữa- Tôi ấm á»›. Rắc rối rồi đây. Tôi cố động não, gần dây, tôi có nghe nhắc đến phim nà o không nhỉ? Tôi có thấy tấm áp phÃch nà o không? À, hay tụi mình Ä‘i xem cái phim gì có nhân váºt nữ tổng thống ấy nhé?
Cô bạn láºp tức nhìn tôi như nhìn má»™t kẻ má»›i từ trên trá»i rÆ¡i xuống.
-Bella à , bá»™ phim đó hết chiếu từ cái Ä‘á»i tám hoánh nà o rồi.
-Ồ - tôi thoáng cau mà y - thế bồ đã để ý tới phim nà o chưa?
những chá»§ ý từ trước cá»§a Jessica cÅ©ng chỉ chá» có thế là phát ra liá»n tắp lá»±, sá»± năng nổ, nhiệt tình vốn có cá»§a cô ta cÅ©ng theo đó mà bá»™c lá»™ ra luôn, cho dù cô bạn Ä‘ang cố tình “ém†tháºt kỹ.
-Ừa, hiện các rạp Ä‘ang chiếu má»™t bá»™ phim hà i tình cảm, nhiá»u ngưá»i Ä‘i coi lắm. Mình cÅ©ng muốn Ä‘i xem phim ấy. À, mà bố mình cÅ©ng vừa xem phim ÄÆ°á»ng cùng xong, bồ mình thÃch phim đó lắm.
Tôi chộp ngay các tựa phim đầy hứa hẹn nà y:
-Phim đó nói vá» cái gì váºy bồ?
-Hình như vỠnhững thây ma sống lại hay sao ấy. Bố mình bảo đó là phìm đáng sợ nhất trong lịch sỠđi xem phim của bố mình.
-Nghe hấp dẫn quá ta – lúc nà y, tôi chẳng thà chá»n coi những thây ma còn hÆ¡n là xem phim truyện tình lãng mạn.
-Ờ, - xem ra Jessica ngạc nhiên tháºt sá»± vá» câu trả lá»i cá»§a tôi.Còn tôi thì cố rà soát lại trà nhá»› xem có tháºt là mình thÃch phim kinh dị hay không, và câu trả lá»i là không biết chắc - Bồ có muốn mình đến đón sau khi tan há»c không?
-Tất nhiên là có rồi.
Và Jessica mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i thân thiện nhưng có phần gượng gạo, không được tá»± nhiên cho lắm trứơc khi bước ra khá»i lá»›p. Tôi cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lại, hÆ¡i cháºm má»™t chút nhưng tôi nghÄ© là cô bạn đã kịp nhìn thấy.
Những giá» há»c còn lại trong ngà y chóng vánh trôi qua, má»i nghÄ© suy cá»§a tôi có được Ä‘á»u dồn cả và o buổi hẹn tối hôm nay. Và tôi cÅ©ng hiểu ra má»™t Ä‘iá»u, hiểu từ kinh nghiệm thôi, đó là má»™t khi đã bắt chuyện lại được vá»›i Jessica, thì kể từ giá» phút nà y trở di, tôi sẽ không còn phải chịu đựng nhÅ©ng cấu trả lá»i “thiếu âm lượng†và nhát gừng cá»§a cô ấy, má»—i khi nghe tôi há»i chuyện nà y chuyện ná» nữa. Và muốn cho má»i việc êm xuôi thì cÅ©ng từ bây giá», tôi chỉ cần giữ gìn tốt mối quan hệ xã giao tối thiểu nà y là được.
Nói thêm má»™t chút vá» trạng thái tinh thần cá»§a tôi, đầu óc cá»§a tôi trong suốt thá»i gian qua đã rối rắm, chẳng nghÄ© được cái gì cho nên hồn, giỠđây thỉnh thoảng tôi lại còn bị mắc chứng mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng,hay lẫn lá»™n. Tôi đã thá»±c sá»± ngạc nhiên khi nháºn ra rằng mình Ä‘ang hiện diện ở trong phòng, chẳng nhá»› được mình đã lái xe từ trưá»ng vá» nhà ra sao, cÅ©ng như là đã mở cá»a bước và o nhà từ hồi nà o. Tuy nhiên, tôi chẳng báºn tâm đến Ä‘iá»u đó lắm.Mất ý niệm vá» thá»i gian, đó má»›i chÃnh là điá»u mà tôi cần nhất trong cuá»™c Ä‘á»i nà y.
Mặc kệ cái đầu mụ mị : đôi khi,con ngưá»i ta cÅ©ng cần phải để cho cÆ¡ thể mình mất Ä‘i cảm giác ở má»™t và i chá»—. Tôi bước đến tá»§ quần áo. Khi cánh cá»a tá»§ vừa báºt mở, để lá»™ má»™t đống váºt dụng bừa bãi nằm ở bên trái tá»§, ở dưới chồng quần áo đã lâu rồi không có bà n tay ngưá»i đụng tá»›i, tôi má»›i chịu bừng tỉnh…
… Tôi không thèm ghé mắt đến má»™t bao đựng rác mà u Ä‘en có đựng món quà sinh nháºt tặng tôi hồi mấy tháng trước, không thèm quan tâm đến hình dáng cá»§a chiếc máy hát âm thanh nổi Ä‘ang lá»™ rõ mồn má»™t phÃa sau lá»›p nhá»±a Ä‘en, cÅ©ng như tôi phá»›t lá» chuyện mưá»i đầu ngón tay cá»§a mình đã từng rách bươm, be bét máu trong khi bứt, tháo, cố lôi nó ra khá»i cái bảng đồng hồ xe tải.
Kia, cái hầu bao Ãt khi được rá» tá»›i Ä‘ang toòng teng lạnh lẽo nÆ¡i Ä‘inh móc. Tôi chá»™p ngay lấy rồi đóng sầm cá»a tá»§ lại má»™t cách… hÆ¡i thô bạo.
Vừa đúng lúc đó, trong không gian vang lên tiếng còi xe.Nhanh như cắt, tôi dốc hết tiá»n trong và vẫn hay để trong túi xách và o cái hầu bao. Tôi cuống qua cuống quýt, cứ như thể nếu mình không nhanh tay nhanh chân thì buổi tối cÅ©ng sẽ “bắt chước†mà trôi qua nhanh hÆ¡n...
Nhưng gì thì gì, tôi cÅ©ng không quên liếc nhìn lại mình má»™t chút trong gương trước khi mở cá»a, tôi cần phải “tút lại†vẻ mặt cho tươi tỉnh, để nở má»™t nụ cưá»i tháºt tươi, và cố gắng giữ nguyên cái nét mặt ấy.
-Cám Æ¡n bồ đã đến đón mình – Tôi lên tiếng khi chui và o trong xe, ngồi cạnh Jessica, ráng hết sức nói cho cho tháºt diá»…n cảm, để cô bạn thấy là tôi dang rất biết Æ¡n. Äã lâu rôi, trước khi nóigì vá»›i ai, ngoà i ngà i cảnh sát trưởng nhà tôi, tôi cÅ©ng Ä‘á»u phải “uốn lưỡi bẩy lần†cả. Mà cô bạn nà y cá»§a tôi thì đã trở nên khó tÃnh hÆ¡n. Bởi váºy, tôi cÅ©ng không dam chắc đâu là cảm xúc tháºt, đâu là cảm xúc giả nữa.
-ÄÆ°á»£c rồi. Giá» thì hãy cho mình biết tại sao lại như váºy ?- Jessica cất tiếng há»i khi bắt đầu lái xe xuống đưá»ng.
- Tại sao lại như váºy gì cÆ¡ ?
-Tức là tại sao khi không bồ lại quyết định Ä‘i chÆ¡i... ? – Có vẻ như cô bạn tôi đã sá»a đổi lại má»™t chút ý nghÄ©a cá»§a câu há»i.
Tôi nhún vai, nói :
-Mình chỉ muốn thay đổi, thế thôi.
Chợt nháºn ra má»™t bà i hát Ä‘ang phát trên radio, tôi tức thì lên nút chỉnh tần số.
-ÄÆ°á»£c không bồ ? – tôi há»i.
-ÄÆ°á»£c chứ. Bồ cứ tá»± nhiên.
Cứ thế, tôi hà hoáy dò dà i, má»™t lúc sau tôi cÅ©ng bắt được má»™t đà i ưng ý, ná»™i dung vô thưởng vô phạt. Váºy là má»™t bà i hát má»›i lại réo rắt vang lên trong xe hÆ¡i, tôi liếc trá»™m Jessica.
Cô bạn lác cả mắt :
-Bồ thÃch nhạc rap tù hồi nà o váºy ?
-Mình không biết nữa – tôi thà nh tháºt trả lá»i – cÅ©ng được má»™t thá»i gian rồi.
-Bồ thÃch hả ? – Cô bạn há»i lại má»™t cách hồ nghi.
-Ừ, thÃch.
Tôi gáºt gù theo từng phách nhạc. Khó rồi đây, khi vừa thưởng thức bà i hát rá»™n rã lại vừa phải trò chuyện vá»›i Jessica.
- Ờ... – Jessica chẳng còn biết là m gì khác ngoà i việc phóng tầm mắt ra ngoà i ô cá»a kÃnh chắn gió, mắt mở to hÆ¡n bao giá» hết.
- Bồ với Mike dạo nà y sao rồi ?
- Bồ gặp hắn còn nhiá»u hÆ¡n mình nữa đó.
Câu há»i nà y cá»§a tôi xem ra chẳng gợi được Jessica như tôi mong đợi.
-Lúc là m việc cÅ©ng khó bắt chuyện lắm – Tôi lầm bầm, rồi há»i tiếp câu khác - Gần đây bồ có Ä‘i chÆ¡i vá»›i ai không ?
-Không thưá»ng lắm. Thỉnh thoảng mình có Ä‘i vá»›i Conner. Hai tuần trước mình Ä‘i chÆ¡i vá»›i Eric – Nói đến đây, co bạn đảo mắt (váºy là có chuyện gì đó rồi !). Tôi nhanh chóng chá»›p lấy cÆ¡ há»™i.
-Eric Yorkie à ? Ai rủ ai ?
Ngay láºp tức, cô bạn cá»§a tôi rên rỉ, rồi ngay sau đó lại sôi nổi hẳn lên :
-Hắn chứ ai ! Lúc ấy, mình không nghĩ được cách gì hay để từ chối.
-Thế anh ta đã đưa bồ Ä‘i đâu ? – Tôi há»i Æ¡tÃ, trong lòng biết chắc má»™t Ä‘iá»u là cô bạn sẽ rất sẵn sà ng để giải toả tÃnh hiếu kỳ cá»§a tôi – Kể cho mình nghe Ä‘i
Và cô bạn được dịp thao thao bất tuyệt vá» chuện cá»§a mình. Tôi sá»a lại dáng ngồi cho thạt thoải mái, chỉ có lúc nà y má»›i thá»±c sá»± cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n. Giá» thì tôi đã toà n tâm toà n ý lắng nghe ná»—i lòng cá»§a Jessica, lúc thì xuýt xoa vì đồng cảm, khi lại hổn hển thở vì sợ hãi, có lúc lại như sắp sá»a phải la là ng đến nÆ¡i. Kể xong chuỵên cá»§a Eric, cô bạn lại tiếp tục đá sang Conner, so sánh Conner vá»›i Eric, nhưng tuyệt nhiên không há» bêu xấu ai.
Phim tối nay chiếu sá»›m, váºy nên Jessica đỠnghị cả hai để mắt thưởng thức những cảnh rùng rợn trước, rồi sẽ ăn tối sau. Tôi rất sẵn lòng Ä‘i đến bất cứ nÆ¡i đâu mà cô bạn cá»§a mình mong muốn ; rốt cuá»™c thì tôi đã đạt được Ä‘iá»u mình mong muốn rồi- ngà i cảnh sát trưởng ở nhà không còn là ná»—i canh cácnh bên lòng cả tôi nữa.
Và cứ thể, tôi để Jessica tá»± nhiên “độc thoạiâ€,mặc cho trên kia, mà n ảnh liên tục chiếu những phân Ä‘oạn giá»›i thiệu phim, bởi nhá» váºy, tôi má»›i phân tâm được phần nà o. Nhưng rồi khi bắt đầu phim, tôi má»›i hoảng thá»±c sá»±. Má»™t đôi tình nhân trẻ Ä‘ang dung dăng trên bá» biển, cả hai Ä‘ang trao nhau những câu ân tình bá»n lâu, nghe uá»· mị nhưng toà n là những lá»i chót lưỡi đầu môi. Cố kìm cái muốn bịt cả hai tai lại Ä‘ang thôi thúc trong lòng, tôi bắt đầu là u bà u. Tôi đâu có chá»n xem phim tình cảm đâu, sao bây giá» lại...
-Tưởng là bá»n mình chá»n xem phim kinh dị chứ - Tôi nói như rÃt lên vá»›i Jessica.
-Thì đây là phim kinh dị mà .
-Thế tại sao chẳng thấy ai bị ăn thịt hết váºy ? – Tôi đặt thẳng vấn Ä‘á».
Cô bạn trân trối nhìn tôi, gần như là phát hoảng.
-Chắc chắn là sẽ có thôi – cô bạn thì thầm.
-Mình đi mua bắp rang đây. Bồ có muốn đi ăn luôn không ?
-Không, cảm ơn bồ.
Có tiếng ai đó ở phÃa sau Ä‘ang “Suỵt !Suỵt !†chúng tôi.
Và cứ thế, tôi dứng nấn ná ở quầy hà ng,mắt nhìn đồng hồ, đầu thì nhẩm tÃnh xem vá»›i má»™t bá»™ phim chÃn mươi phút thì phân Ä‘oạn lãng mạn dà i cỡ bao nhiêu. Cuối cùng, tôi quyết định chá» khoảng mưá»i phút, thà thừa còn hÆ¡n thiếu, rồi lại lò dò bước và o trong khuôn viên rạp xinê để đợi… cho chắc ăn. Và kia, trong không gian bất chợt vang lên ầm Ä© tiếng thét hoảng loạn biểu thị ná»—i sợ hãi tá»™t cùng, váºy là hiểu, tôi đã chỠđủ số thá»i gian cần thiết.
-Bồ lỡ mất má»i thứ rồi – Jessica thông báo khi tôi đã ngồi ngay ngắn và o chá»— cá»§a mình - Hầu hết má»i ngưá»i Ä‘á»u đã là thây ma hồi sinh rồi đó.
-Phim còn dà i mà – Nói rồi, tôi đưa má»i Jessica gói bắp rang. Cô bạn vốc lấy má»™t nắm.
Phần còn lại cá»§a bá»™ phim gồm toà n những xác ngưá»i đã « khá»§ng bố » ngưá»i ta, cùng những tiếng thét không bao giá» dứt cá»§a những ngưá»i còn sống, mà số nguá»i đó laị má»—i lúc má»™t giảm hẳn Ä‘i. Trước lúc xem phim, tôi cứ Ä‘inh ninh rằng những cảnh trong phim dù có rùng rợn đến đâu cÅ©ng đừng hòng hù dá»a được tôi. Nhưng kỳ thá»±c không phải váºy, ngay khi mắt vừa tiếp nháºn những hình ảnh kinh dị là khắp ngưá»i tôi đã nôn nao khó chịu rồi... CÅ©ng đà nh chịu thôi, tôi không thể hiểu nổi được mình nữa.
Chưa đến cuối phim, khi trên mà n ẳnh bắt đầu xuất hiện má»™t thây ma hốc hác, phá» phạc Ä‘ang lầm lÅ©i lê bước theo sau kẻ cuối cùng sống sót, tiếng thét hoảng loạn cả nạn nhân vang khắp khán phòng, vang vá»ng cả và o tâm tức cá»§a tôi, chr có đến lúc đó tôi má»›i hiểu được tâm trạng cá»§a mình. Gương mặt kinh hoà ng cá»§a cô gái, bá»™ mặt sắc lạnh, vô hồn cá»§a kẻ bám theo cô cứ liên tục Ä‘an xen trên mà n hình, cà ng lúc cà ng rút ngắn dần khoảng cách.
Và tôi bất thần nháºn ra hình ảnh cá»§a nhân váºt nà o là ứng vá»›i mình nhất.
Tôi đứng báºt dáºy :
-Bồ Ä‘i đâu nữa váºy ? Còn có hai phút nữa là hết phim rồi. – Jessica thì thà o.
-Mình Ä‘i uống nước – Tôi lầm bầm trả lá»i rồi ba chân bốn cẳng chạy vù ra cá»a.
Ra đến bên ngoà i rạp chiếu phim, tôi lầm lÅ©i chá»n lấy má»™t chiếc ghế, ngồi xuống, cố gắng thôi không nghÄ© đến những hình ảnh trêu ngươi. Nhưng cái bá»™ phim ấy rõ rà ng là đang mỉa mai, cưá»i nhạo tôi tháºt, má»i thứ rõ rà nh rà nh như thế còn gì, đấy, cuối cùng thì tôi cÅ©ng sẽ trở thà nh má»™t thây mà biết Ä‘i. Bấy lâu nay, tôi không nháºn ra rằng mình Ä‘ang từ từ từng bước má»™t tiến dần đến cái Ä‘Ãch đó.
Tháºt ra, cÅ©ng chẳng phải là chưa có lần nà o tôi nghÄ© đến chuyệnmình sẽ trở thà nh má»™t quái váºt đã Ä‘i và o huyá»n thoại cả - chỉ có Ä‘iá»u nhất định sẽ không phải là má»™t xác chết dị hợm, biết Ä‘i đứng, và hà nh động má»™t cách quái gở mà thôi. Hoảng hốt, tôi lắc đầu quầy quáºy, cố gắng trục xuất ra khá»i đầu má»™t loạt những suy tưởng không đâu và o đâu. Không được, không được, không thể cứ tÆ¡ tưởng dến cái mÆ¡ ước ngà y trứơc nữa.
Jessica cuối cùng cÅ©ng bước chân ra khá»i rạp phim, ngần ngừ, có lẽ Ä‘ang suy tÃnh xem tôi có thể lê la đến chá»— nà o. Rồi khi phát hiện ra tôi, cô bạn trông khuây khoả hẳn, nhưng mà chỉ được má»™t lát thôi. Vì ngay sau đó, cô tá» ra là đang cáu tháºt sá»±.
- Bồ sợ phim đó đến váºy hả ? – Jessica cất tiếng há»i.
- Ừưư – tôi xác nháºn – hình như là mình là đứa yếu bóng vÃa.
- Lạ tháºt đấy – cô bạn tôi chau mà y – mình đã không nghÄ© là bồ sợ... Mình thì hét suốt, còn bồ thì chẳng thấy hét lần nà o.Váºy nên mình chẳng hiểu tại sao bồ lại bá» ra ngoà i.
Tôi nhún vai :
- Tại mình sợ quá đấy thôi.
Cô bạn cũng dịu xuống được một chút :
- Äây là phim kinh dị nhất mà mình được xem đấy. Mình cược là thể nà o đêm nay, tụi mình cÅ©ng sẽ nằm mÆ¡ thấy ác má»™ng cho mà coi.
- Chứ còn gì nữa – tôi đáp lá»i Jessica, cố gắng giữ giá»ng bình thản. Chắc chắn là tôi sẽ mÆ¡ thấy ác má»™ng rồi, nhưng sẽ không phải vá» các xác ngưá»i hồi sinh đâu. Cô bạn thoáng bừng mở mắt nhìn tôi, nhưng rồi lại quay sang hướng khác, tháºt nhanh. Chắc là cái giá»ng nói cá»§a tôi lại phản bá»™i tôi rồi.
- Bồ muốn ăn ở đâu nà o ?- Jessica lại há»i.
- Mình không biết.
- Thôi được rồi.
Chúng tôi bước Ä‘i bên nhau, Jessica luôn miệng kể vá» vai nam chÃnh trong bá»™ phim vừa chiếu. Tôi thì chỉ biết có mõi việc gáºt đầu khi nghe cô bạn “tả†má» thôi má»™t hồi vá» vẻ hấp dẫn cá»§a anh ta, chứ không thể nhá»› nổi là có nam tà i tá» nà o thá»§ vai ngưá»i sống cả.
Và cứ thế, cứ thế, tôi để mặc cho đôi chân bước Ä‘i theo Jessica, trong khi tâm trà thì hoà n toà n không hỠđặt và o đưá»ng sá. Tôi chỉ ngá» ngợ nháºn ra rằng trá»i lúc nà y đã tối sẫm và không gian xung quanh đã im ắng hÆ¡n. Mãi đến má»™t lúc nsau, tôi má»›i hiểu được cái lý do cá»§a sá»± tÄ©nh lặng đó. Ra là Jessica đã ngưng công việc cá»§a “đà i phát thanh†tá»± lúc nà o rồi. Tôi nhìn cô bạn, hối háºn, mong rằng cô không bị tổn thương.
Jessica không há» nhìn tôi. Gương mặt cá»§a cô bạn Ä‘ang lá»™ rõ vẻ căng thẳng, cứ nhìn thẳng mà bước, vá»™i và ng. Rồi bất chợt, nhanh như cắt, Jessica phóng đôi mắt sang phÃa bên kia đưá»ng, nhưng chỉ má»™t thoáng rồi thôi, ánh mắt cá»§a cô bạn lại chú mục vá» phÃa trước.
Chỉ có đến lúc nà y tôi mới chịu quan sát xung quanh.
Chúng tôi Ä‘ang bước Ä‘i trên má»™t vỉa hè nhá» hẹp, tối tăm. Các cá»a hiệu nho nhỠở hai bên đưá»ng Ä‘á»u đã đóng then gà i từ lúc nà o, Ä‘á»n đóm tắt ngóm, các ô cá»a sổ tối om. Nhưng ở khá xa, trước mặt chúng tôi là má»™t Ä‘oạn đưá»ng sáng đèn, và thấp thoáng ở phÃa xa xa ấy là cái bảng hiệu hình vòng cung sáng rá»±c rỡ cá»§a cá»a hà ng MacDonald’s; Jessica Ä‘ang xăm xăm dẫn tôi đến đó.
Còn ở bên kia đưá»ng, chỉ có duy nhất má»™t cá»a tiệm Ä‘ang hoạt động. Các ô cá»a Ä‘á»u buông rèm kÃn mÃt, như muốn che phá»§ má»i hoạt động Ä‘ang diá»…n ra ở bên trong; bên ngoà i, trước cá»a tiệm là mấy cái biển hà ng gắn đèn nê-ông, những dòng chữ quảng cáo bán đủ các loại bia bá»t hiện ra rá»±c rỡ, Ä‘áºp và o mắt những kẻ Ä‘i đưá»ng. Và điá»u được ghi chú lá»›n nhát, chói sáng trong thứ ánh sáng mà u xanh lục chÃnh là cái tên cá»§a tiệm rượu: Pete Chuá»™t. Cái tên nà y gợi cho tôi sá»± thắc mắc, không biết bên trong quán có cái gì mang hÆ¡i hướm hải tặc hay không… Cánh cá»a bằng kim loại Ä‘ang mở sẵn, phÃa bên trong chỉ sáng tù mù, hắt ra âm thanh rì rầm nghe tiếng được tiếng mất cá»§a nhiá»u giá»ng nói pha lẫn vá»›i tiếng đá lanh canh va và o thanh ly vang lên khe khẽ giữa không gian tÄ©nh mịch, vá»ng sang cả nà y đưá»ng. Và kia, thÆ¡ thẩn bên ngoà i cá»a tiệm, loanh quanh bên cá»a ra và o là bốn ngưá»i đà n ông.
Tôi quay lại liếc nhìn Jessica. Äôi mắt cá»§a cô bạn tôi vẫn không rá»i khá»i con đưá»ng trước mặt lấy má»™t milimét, trong lúc dôi chân vẫn thoăn thoắt bước Ä‘i. Thần sắc không có vẻ gì cho thấy là cô ấy Ä‘ang hoảng sợ - tất cả chỉ đơn thuần là cảnh giác, cố gắng không gây bất kỳ má»™t sá»± chú ý nà o mà thôi.
Bất giác tôi dừng chân, nhìn đăm đăm bốn ngưá»i đà n ông, táºn sâu trong tiá»m thức cá»§a tôi bá»—ng trá»—i lên má»™t cảm giác ngá» ngợ. Không gian khác, thá»i gian cÅ©ng khác, nhưng sao tình cảnh lại giống nhau đến thế. Má»™t kẻ trong bá»n cÅ©gn thấp ngưá»i và có nước da Ä‘en nhánh như váºy. Tôi thừ ngưá»i ra, và má»™t cách cháºm rãi, quay sang quan sát há», ngưá»i kia cÅ©ng bắt đầu ngước mắt lên, chú ý đến tôi.
Äôi mắt tôi găm thẳng và o hắn, toà n thân bá»—ng chốc cứng đơ, tôi đứng như tượng trên vỉa hè.
-Bella?- Jessica thì thầm - Bồ Ä‘ang là m gì váºy?
Tôi lắc đầu, hoà n toà n không còn ý thức gì vỠhà nh động của mình nữa.
-Mình nghĩ là mình có biết hỠ- Tôi lẩm bẩm đáp.
Tôi Ä‘ang là m gì váºy kìa? Lẽ ra, sau khi nhá»› lại rồi, tôi phải chạy há»™c tốc, sẽ phải tống khứ hình ảnh cá»§a bốn gã thanh niên lang thang trong đêm nà o ra khá»i tâm trÃ, sẽ phải đỠphòng, phải tá»± vệ Ä‘ang trong lúc Ä‘iếng ngưá»i như thế nà y kia chứ. Äằng nà y, tại sao tôi lại cứ lừng lững bước xuống đưá»ng, đầu óc hoà n toà n mụ mẫm như váºy.
Sá»± Ä‘á»i quả thá»±c có lắm trùng hợp oái oăm, tôi lại tiếp tục hiện diện trên má»™t con đưá»ng tăm tối ở Port Angeles, nhưng lúc nà y, bên cạnh tôi còn có Jessica. Äôi mắt tôi cứ táºp trung và o gã thanh niên thấp ngưá»i, cố gắng nháºn ra dáng vẻ quen thuá»™c cá»§a hắn qua hình ảnh cá»§a kẻ đã khiến tôi phải hoảng sợ và o má»™t buối tối cách đây gần má»™t năm. Tôi nghi ngại, không biết có cách nà o khả dÄ© nháºn ra hắn không, có phải đấy tháºt sá»± là hắn không? Những chi tiết quan trá»ng cá»§a buổi tối đặc biệt ấy đã theo năm tháng nhạt nhoà từ lâu rồi. Hiện thá»i, chỉ còn có cÆ¡ thể cá»§a tôi là khả dÄ© tìm lại được ký ức tốt hÆ¡n tôi mà thôi. Äấy, có xa lạ gì đâu vá»›i đôi chân tê cứng khi cố quyết định xem nên đứng lại hay chạy Ä‘i, có lạ lẫm gì đâu vá»›i cái cổ há»ng bá»—ng chốc nghẹn cứng lại và hoà n toà n khô khốc khi cố hết sức báºt hét tháºt to. Quen thuá»™c là m sao vá»›i phần da ở các khá»›p nhanh chóng căng ra hết cỡ khi nắm tay Ä‘ang siết lại tháºt chặt, và có chết tôi cÅ©ng không tà i nà o quyên được cái lạnh ở sau ót khi gã thanh niên tóc Ä‘en gá»i tôi là “cưngâ€â€¦
Không gian hốt nhiên lượn lá» má»™t là n khà đe doạ tá»a ra từ những gã đà n ông đã chưa kịp là m gì tôi và o buổi tối hôm đó. Nó hiển hiện má»—i lúc má»™t rõ nét hÆ¡n trong cái tình trạng hiện thá»i khi há» là ngưá»i lạ, nÆ¡i đây lại tăm tối, và nhátlà bá»n há» lại đông hÆ¡n hẳn hai đứa tôi – tất cả chỉ có thế… nhưng cÅ©ng đủ để khiến cho giá»ng nói cá»§a Jessica vỡ oà vì hốt hoảng khi giục tôi:
-Bella, đi thôi!
Nhưng tôi phá»›t lá» cô bạn cá»§a mình, cứ cháºm rãi bước tá»›i, trong đầu không có bất kỳ má»™t khái niệm nà o vỠđôi chân cá»§a mình. Tôi chẳng hiểu căn cứ tại sao, chỉ duy nhất nháºn thức được rằng mối Ä‘e doạ sâu thẳm cá»§a những gã đà n ông nà y đã cuốn tôi vá» phÃa há».Má»™t sá»± bốc đồng ngá»› ngẩn hết chá»— nói, nhưng đã từ lâu rồi, tôi mất Ä‘i cảm giác nà y… nay lại có trở lại, tôi muốn Ä‘i theo… đến cùng…
Có cái gì đó là lạ bá»—ng Ä‘áºp rá»™n rà ng trong các tÄ©nh mạch cá»§a tôi. Là chất adrenalin, tôi bất chợt nháºn ra, nó Ä‘ang Ä‘áºp thình thịch trong các mao mạch, hòng chống lại sá»± lãng tránh tức thá»i cá»§a cảm xúc. Quá đỗi lạ lùng - cá»› sao adrenalin lại xuất hiện và o lúc nà y, khi tôi không còn tý chút gì cảm giác nà o gá»i là sợ hãi cả? Dưá»ng như đây chÃnh là dư âm cá»§a lần cuối cùng tôi đứng như thế nà y, trên má»™t con đưá»ng vắng,tối om om ở Port Angeles, cùng những kẻ lạ mặt.
Không có lý do gì để mà phải sợ hết, tôi nháºn ra Ä‘iá»u đó. Mà kỳ thá»±c, tôi cÅ©ng không thể tưởng tượng được rằng trên mặt đất nà y còn sót lại Ä‘iá»u gì đáng sợ, chà Ãt cÅ©ng là vá» mặt tá»± nhiên - má»™t trong số hiếm hoi lợi thế mà kẻ đã thất bại vá» má»i thứ như tôi còn có được.
Tôi cứ lùi lÅ©i bước tá»›i, có lẽ đã ra được đến tim đưá»ng thì Jessica bắt kịp, cô bạn chụp ngay lấy tay tôi:
-Bella! Bồ không và o quầy rượu được đâu! – Cô bạn cá»§a tôi rÃt lên.
-Mình không đặt chân đến đó đâu – tôi trả lá»i má»™t cách lÆ¡ đãng, giáºt ra khá»i tay cô bạn – mình chỉ muốn kiểm tra má»™t chuyện thôi…
-Bồ có mất trà không đấy? – Jessica thì thà o - Bá»™ bồ tÃnh tá»± sát hả?
Câu há»i bất ngỠđó đã gõ trúng và o cánh cá»a tiá»m thức cá»§a tôi, tôi quay sang nhìn Jessica:
-Không, mình không có ý định đó - giá»ng nói cá»§a tôi cất lên đầy cảnh giác, mà quả thá»±c đúng là như váºy. Tôi không có ý định tá»± tá». Tháºm chà là ngay từ hồi đầu, khi cái chết rõ rà ng là má»™t sá»± giải thoát, thế mà tôi còn không nghÄ© đến nữa là . Tôi nợ bố quá nhiá»u. Trách nhiệm đối vá»›i mẹ tôi cÅ©ng còn quá lá»›n. Tôi phải nghÄ© đến bố mẹ cá»§a tôi.
Mặt khác, tôi cÅ©ng đã hứa là sẽ không là m Ä‘iá»u gì dại dá»™t hay là khinh suất. ChÃnh vì tất cả những lý do đó mà cho đến nay, tôi vẫn còn hÃt và o thở ra được Ä‘á»u Ä‘á»u trên cõi Ä‘á»i nà y.
Bất chợt nhá»› đến lá»i hứa kia, trong lòng tôi bá»—ng dâng trà o những cắn rứt tá»™i lá»—i, tuy nhiên Ä‘iá»u tôi Ä‘ang là m lúc nà y đây đầu có tÃnh và o đấy được. Nó đâu có giống như việc tôi Ä‘ang cầm dao mà cứa và o cổ tay cá»§a mình.
Jessica tròn xoe mắt nhìn tôi, miệng há hốc. Câu há»i cá»§a cô bạn vá» tá»± tá» là quá cưá»ng Ä‘iệu, váºy mà tôi vẫn Ä‘iá»m nhiên trả lá»i, tôi đã hiểu ra vấn đỠmá»™ cách quá trá»….
-Bồ Ä‘i ăn Ä‘i – tôi khuyến khÃch cô bạn, vẫy vẫy tay vá» phÃa cá»a hà ng bán thức ăn nhanh. Tôi không thÃch cái kiểu cô bạn nhìn tôi như váºy – mình sẽ Ä‘uổi theo bồ ngay.
Nói rồi, tôi quay đi, bước chân lại hướng vỠnhững gã đà n ông đang dõi nhìn chúng tôi bằng những cặp mắt hiếu kỳ, hà o hứng.
-Bella, thôi ngay đi!
Các cÆ¡ bắp trên ngưá»i tôi hốt nhiên tê liệt, toà n thân tôi bá»—ng chốc như dại hẳn Ä‘i. Không phải là Jessica Ä‘ang quở trách tôi, mà là má»™t giá»ng nói du dương, quen thuá»™c - dẫu Ä‘ang tức giáºn nhưng vẫn êm mượt như nhung. Äó chÃnh là giá»ng nói cá»§a anh – tôi nháºn ra ngay, nhưng vẫn cẩn tháºn không nghÄ© đến tên anh – Tôi ngạc nhiên vá» ná»—i âm thanh ấy đã không khiến cho tôi khuỵ gối, không khiến cho tôi phải gục ngã trên mặt đưá»ng, trong ná»—i Ä‘au khổ vì đã chia lìa. Không, không há» Ä‘au, không gì cả.
Mà ngay khi tôi nghe thấy tiếng nói cá»§a anh, má»i thứ xung quanh tôi chợt hiện ra sáng rõ. Tá»±a hồ như đầu tôi vừa ngoi lên khá»i mặt nước Ä‘en kịt. Tôi nháºn thức được nhiá»u hÆ¡n – quang cảnh, âm thanh, cảm giác vá» bầu không khà lạnh buốt Ä‘ang lướt như khứa qua da măt mình mà nãy giá» tôi không nháºn thấy, cả những mùi vị phát ra từ tiệm rượu Ä‘ang mở cá»a kia nữa.
Tôi ngó dáo dác, sững sá».
-Trở lại vá»›i Jessica Ä‘i - Giá»ng nói êm ái kia lại ra lệnh, âm Ä‘iệu cho thấy vẫn còn Ä‘ang giáºn lắm – Em đã hứa rồi, không dược là m Ä‘iá»u gì dại dá»™t cả.
Tôi chỉ trÆ¡ trá»i có má»™t mình. Jessica Ä‘ang đứng cách tôi và i bước chân, ngó sững và o tôi bằng má»™t đôi mắt không còn hồn vÃa. Bên kia đưá»ng, Ä‘ang tá»±a lưng và o tưá»ng, những ngưá»i lạ mặt cÅ©ng Ä‘ang nhìn tôi, lấy là m lạ, không biết tôi định là m gì mà lại đứng trÆ¡ trÆ¡, bất động giữa tim đưá»ng như váºy.
Tôi lắc đầu quầy quáºy, cố hết sức hiểu ra vấn Ä‘á». Tôi biết anh không há» hiện diện ở đây, tất nhiên anh cÅ©ng không thể ở bên tôi nữa, sau lần… sau lần gặp nhau cuối cùng ấy. CÆ¡n thịnh ná»™ lẫn quất những lo âu, vẫn là cÆ¡n giáºn quen thuá»™c cá»§a ngà y nà o – mà cả Ä‘á»i, chưa có ai, ngoà i anh, nói vá»›i tôi như thế.
-Em phải giữ lá»i hứa - Giá»ng nói loang dần, loang dần rồi biến mất như kiểu ngưá»i ta hay vặn nhá» lại âm lượng cá»§a chiếc radio.
Tôi bắt đầu ngá» vá»±c, chắc tôi Ä‘ang bị ảo giác, không chừng. Ký ức – cái cảm giác ngá» ngợ, cái tình cảnh quen thuá»™c nhưng ở và o tình thế khác… phải rồi, tất cả Ä‘á»u do ký ức mà ra.
Nhanh như cắt, tôi rà soát lại trà óc của mình, cố gắng tìm ra những khả năng gần với thực tế nhất.
Khả năng thứ nhất: Tôi bị mất trÃ. Äây là thuáºt ngữ ngưá»i ta hay dùng để chỉ những ngưá»i nghÄ© rằng mình đã nghe thấy những lá»i nói noà đó, nhưng kỳ thá»±c là chẳng có lá»i nói nà o cả.
Khả năng thứ hai: chÃnh tiá»m thức đã nói thay những Ä‘iá»u nó nghÄ© là tôi cần nghe. Äây đơn thuần chỉ là má»™t ước mÆ¡ đã được tái hiện lại đầy đủ - má»™t “khúc cá»§i giữa dòng†mà tôi Ä‘ang cố bám vÃu và o Ä‘iá»u huyá»…n hoặc rằng anh lúc nà o cÅ©ng nÆ¡m ná»›p lo lắng cho sá»± an nguy cá»§a tôi. Tôi cứ tá»± vẽ ra trong đầu mình những Ä‘iá»u anh sẽ nói, giả như: A) Anh có mặt ở đây, và B) Anh lo lắng trước những Ä‘iá»u không may xảy đến vá»›i tôi.
Chắc hẳn là như váºy.
Tôi không nghÄ© ra được khả năng thứ ba, thế nên tôi chỉ hy vá»ng trưá»ng hợp cá»§a mình rÆ¡i và o khả năng thứ hai, thà rằng tiá»m thức sâu thẳm trong con ngưá»i tôi Ä‘ang cuống cuồng cả lên, còn hÆ¡n là tôi cần phải nháºp viện cấp kỳ.
Nhưng khổ ná»—i, cái phản ứng cá»§a tôi hiện thá»i cÅ©ng khó mà tin được là đang bình thưá»ng, tôi Ä‘ang cảm thấy... dá»… chịu. Bấy lâu nay, tôi vẫn canh cánh rằng sẽ quên mất giá»ng nói cá»§a anh, vì thế, hÆ¡n lúc nà o hết, lúc nà y đây, trong tôi trà n ngáºp má»™t niá»m biết Æ¡n khôn xiết, khi biết rằng trạng thái vô thức cá»§a tôi đã lưu giữ được giá»ng nói cá»§a anh tốt hÆ¡n cái đầu óc tỉnh táo cá»§a tôi ngà y thưá»ng.
Nhưng tôi không được nghÄ© đến anh. Äây là điá»u tôi buá»™c lòng phải nghiêm khắc vá»›i bản thân mình. Nhưng rồi tôi đã không đạt được đến độ tuyệt đối như váºy ; tôi cÅ©ng chỉ là má»™t con ngưá»i bình thưá»ng thôi mà . Song, không hiểu sao tôi lại cảm thấy khá hÆ¡n, đồng hà nh vá»›i Ä‘iá»u đó, ná»—i Ä‘au khổ mà tôi tránh né được bao lâu nay bá»—ng chốc ẩn hiện trong cõi lòng. Ngà y trước, khi đứng giữa “ngã ba đưá»ngâ€, giữa Ä‘au khổ và vô ưu ; để rồi chÃnh sá»± quyết định đó đã khiến cho cảm xúc trong con ngưá»i tôi cà ng lúc cà ng chết dần chết mòn.
Ngay trong lúc nà y đây, tôi Ä‘ang chỠđợi ná»—i Ä‘au thương kéo đến. Các xúc cảm trong ngưá»i đã không còn bị đóng băng - ngược lại, má»i dây thần kinh cảm xúc sau nhiá»u ngà y ngầy ngáºt trong vô vá»ng, giỠđã sống dáºy má»™t cách khác thưá»ng - chỉ có Ä‘iá»u, ná»—i khổ Ä‘au thông thưá»ng không há» ló mặt.Chỉ có duy nhất má»™t ná»—i Ä‘au, đó chÃnh là ná»—i thất vá»ng vì giá»ng nói cá»§a anh Ä‘ang phai dần mà thôi...
... Suy Ä‘i tÃnh lại.. chỉ đúng má»™t giây...
Hà nh động khôn ngoan nhất lúc nà y là hãy chấm dứt ngay những suy tưởng nhất thá»i trong tiá»m thức kia Ä‘i - tất nhiên là sẽ không tốt cho tinh thần vá» sau. Chỉ có kẻ ngốc má»›i Ä‘i khuyến khÃch, cổ vÅ© cho những ảo giác như váºy.
Nhưng giá»ng nói cá»§a anh má»—i lúc má»™t nhạt nhoà thế kia...
Tôi lại bước tiếp một bước nữa, thăm dò.
-Bella, quay lại đi ! – Anh cà u nhà u.
Tôi thở dà i, khuây khoả. Äiá»u tôi muốn nghe chÃnh là giá»ng nói gầm ghè từ anh - dẫu rằng anh lo lắng cho tôi chỉ là giả, là hư ảo, là má»™t giấc mÆ¡ đáng ngá» từ tiá»m thức cá»§a tôi mà thôi.
Và i giây ngắn ngá»§i trôi qua.. Tôi quyết định xong đâu và o đấy. Nhóm khán giả cá»§a tôi vẫn Ä‘ang dõi mắt theo tôi, hiếu kỳ. Toà n thân tôi như Ä‘ang run lên cầm cáºp khi quyết định xem có nên Ä‘i tiếp vá» phÃa há» hay không. Là m thế nà o mà há» Ä‘oán ra được tôi Ä‘ang trở thà nh gà n dở nhỉ ? Tôi không có hà nh động gì rõ rà ng, chỉ đứng yên má»™t lúc thôi mà .
-Xin chà o - má»™t tên trong bá»n há» lên tiếng, giá»ng nói cá»§a hắn vừa đĩnh đạc, vừa mang má»™t chút kiêu ngạo. Da hắn trắng, tóc và ng hoe, và hắn đứng theo cái tư thế cá»§a những kẻ tá»± phụ, cứ tá»± cho rằng mình bảnh bao lắm. Mà kỳ thá»±c, tôi cÅ©ng không biết hắn có tháºt sá»± như váºy không nữa. Tôi vốn là kẻ hay có thà nh kiến.
Tôi chỉ trả lá»i... trong đầu, má»™t tiếng trả lá»i khiêu khÃch. Rồi tôi mỉm cưá»i,gã thanh niên « ta đây » có vẻ như tin đây là má»™t sá»± cổ vÅ©.
-Tôi có thể giúp gì cho em không ? Hình như em bị lạc đưá»ng ? - Hắn nháy mắt, nụ cưá»i xếch lên đến táºn mang tai.
Má»™t cách cẩn tháºn, tôi bước qua rãnh nước.. thứ nước Ä‘en ngòm lặng lẽ chuyển mình và o bóng đêm.
-Không, tôi không đi lạc.
Giá» thì tôi đã tá»›i gần “bè lÅ© bốn tên†- ánh mắt cá»§a tôi chú mục và o há» má»™t cách khá sá»— sà ng – tôi nhìn kỹ gương mặt cá»§a gã da Ä‘en thấp ngưá»i. Hoà n toà n xa lạ. Má»™t cảm giác ngỡ ngà ng bao phá»§ toà n thân. Anh tao hoà n toà n không phải là gã thanh niên tồi tệ đã bám theo tôi gần má»™t năm trước.
Giá»ng nói ở trong đầu tôi cÅ©ng đã lặng tiếng.
Ngưá»i thanh niên có chiá»u cao khiêm tốn ấy đã nháºn ra cái nhìn chằm chằm cá»§a tôi.
-Tôi má»i em má»™t ly nhé ? – Anh ta lên tiếng, vẻ tá»± tin, dưá»ng như lấy là m hãnh diện vì tôi chỉ chăm chú nhìn có má»—i anh ta.
-Tôi chưa đủ tuổi – tôi trả lá»i liá»n tắp lá»±.
Ngưá»i thanh niên khá»±ng lại - thắc mắc vì sao vô căn vô cá»› tôi lại bước sang đây. Và tôi bị lâm và o tình huống không thể không giải thÃch.
-Ở bên kia đưá»ng, tôi thấy anh giông giống vá»›i má»™t ngưá»i... quen. Tôi xin lá»—i, tôi đã lầm.
Mối Ä‘e doạ đã lôi tôi và o bước sang bên nà y đưá»ng hoà n toà n tan biến.Nhưng ngưá»i nà y hoà n toà n không phải là đám thanh niên nguy hiểm dạo nà o. Có lẽ hoạ là những ngưá»i tá» tế đà ng hoà ng. Tôi không còn việc gì ở nÆ¡i nà y nữa.
-á»’ không sao - ngưá»i thanh niên tóc và ng « ta đây » trả lá»i – các em cứ ở lại chÆ¡i, giết thá»i giá» vá»›i chúng tôi.
-Cám Æ¡n, nhưng tôi không thể - Jessica Ä‘ang ngáºp ngừng ở tim đưá»ng,đôi mắt cá»§a cô bạn mở to, chứa đầy vẻ tức tối và khiếm nhã.
-Ừm, chỉ một lúc thôi.
Tôi lắc đầu và quay lại với Jessica.
-Bá»n mình Ä‘i ăn tối Ä‘i – Tôi đỠnghị, và liếc nhìn cô bạn. Dù rằng chỉ trong má»™t lúc, tôi không còn khoác lên ngưá»i dáng vẻ váºt vá» cá»§a má»™t thây ma hồi sinh nữa, nhưng trông tôi cÅ©ng chẳng khác gì má»™t kẻ đã chết rồi. Äầu óc tôi cứ bị ám ảnh bởi những chuyện đâu đâu. Cái cảm giá « bất cần Ä‘á»i », chai lỳ má»i cảm xúc đã không còn hiện diện ở nÆ¡i tôi nữa, cà ng lúc tôi lại cà ng lo lắng khi má»—i phút giây cứ thế trôi qua mà không quay trở lại.
-Lúc đó,bồ đã nghÄ© cái gì váºy ? – Jessica bắt đầu nạt ná»™ - bồ không quen biết há» kia mà ... Há» có thể là mấy tên Ä‘iên đấy.
Tôi nhún vai, hy vá»ng cô bạn sẽ choqua má»i chuyện.
-Mình cứ ngỡ là mình biết má»™t ngưá»i.
-Bồ kì quặc tháºt đấy, Bella Swan ạ. Mình không còn nháºn ra bồ nữa.
-Mình xin lỗi – tôi chẳng còn biết nói câu nà o khác hơn.
Sau đó, chúng tôi sánh bước bên nhau đến quán ăn MacDonald’s trong im lặng. Tôi dám cược rằng lúc nà y đây, cô bạn tôi Ä‘ang ao ước là phải chi ngay khi vừa rá»i khá»i rạp chiếu phim, chúng tôi đã leo lên chiếc xe cá»§a cô mà bon bon thay vì phải Ä‘i bá»™ má»™t quãng đưá»ng như thế nà y, và cô sẽ cầm lái... cho an toà n.Giá» thì cô bạn, cÅ©ng như tôi hồi lúc đầu...Ä‘ang mong cho buổi tối mau mau kết thúc.
Trong lúc thưởng thức mấy món ăn, tôi cứ thá» bắt chuyện vá»›i Jessica và i lần, nhưng lần nà o,cô bạn cÅ©ng tá» ra lãnh đạm thá» Æ¡. Váºy là tôi đã là m tổn thương đến cô ấy nhiá»u lắm rồi đấy.
Äến khi ngồi được và o xe, Jessica bắt đầu chỉnh chiếc radio sang đà i phát thanh yêu thÃch cá»§a mình, rồi vặn nút âm lượng lên tháºt lá»›n để khá»i phải nói chuyện vá»›i tôi.
Nhưng tôi không còn phải ná»— lá»±c phá»›t lá» tiếng nhạc Ä‘i như thưá»ng lệ nữa. Cho dù Ãt nhất má»™t lần, đầu óc cá»§a tôi đã không còn tê liệt vá»›i những trống rá»—ng, mịt má». Tôi có quá nhiá»u thứ phải ngẫm nghÄ©, chẳng còn tâm trà đâu mà chú ý đến lá»i ca tiếng nhạc nữa.
Và tôi chỠđợi cÆ¡n mụ mẫm quay trở lại, cÅ©ng như đón chá» những khổ Ä‘au. Bởi lẽ nhưng khổ Ä‘au Ä‘ang trên đưá»ng đến vá»›i tôi. Tôi đã vi phạm những nguyên tắc do chÃnh mình đặt ra mất rồi. Thay vì trốn tránh những ký ức, tôi lại tiến thẳng đến mà đón nó. Trong tâm trÃ, tôi đã nghe rõ mòn má»™t giá»ng nói cá»§a anh. Và vì váºy, tôi sẽ phải trả giá, tôi hoà n toà n chắc vá» Ä‘iá»u đó. Äặc biệt là khi tôi không thể phục hồi lại cái thần trà âm u như ngà y thưá»ng để tá»± bảo vệ mình. Ngược lại, tôi hoà n toà n tỉnh táo, chÃnh Ä‘iá»u đó đã là m cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Cái cảm xúc mạnh nhất hiện thá»i có ở trong tôi chÃnh là sá»± khuây khoả - khuây khoả trong táºn cõi lòng, từ táºn cùng sá»± tồn tại cá»§a tôi.
Và đang trong lúc ná»— lá»±c không nghÄ© đến anh, tôi đồng thá»i cố tìm má»i cách để không phải quên anh. Tôi lo lắm – đêm nay, khi cÆ¡n mất ngá»§ bòn rút hết toà n bá»™ sức lá»±c cá»§a tôi, Ä‘áºp vỡ hoà n toà n khả năng chống chá»i cá»§a tôi - tất cả những gì thuá»™c vá» anh sẽ bị cuốn Ä‘i sạch bách. Rồi đầu óc tôi sẽ chỉ là má»™t cái rây không hÆ¡n không kém, và má»™t ngà y nà o đó, tôi không còn nhá»› được chÃnh xác mà u mắt cá»§a anh, không còn nhá»› được chÃnh xác cái cảm giác khi chạm và o là n da buốt giá cá»§a anh, hay sá»± trầm bổng, mượt mà chứa đựng trong giá»ng nói cá»§a anh. Tôi không được nghÄ© đến những Ä‘iá»u đó, nhưng đồng thá»i tôi lại phải khắc ghi những Ä‘iá»u đó ở trong tim.
Tất cả chỉ bởi một lý do duy nhất...
Tôi phải tin để mà còn có thể tiếp tục sống được trong cuá»™c Ä‘á»i nà y – tôi phải biết rằng anh vẫn tồn tại. Chỉ cần có thế thôi. Còn tất cả những thứ khác, tôi Ä‘á»u có thể chịu đựng được. Miá»…n là anh còn tồn tại...
Äó chÃnh là lý do khiến tôi cố « bám rá»… » sâu hÆ¡n và o thị trấn so vá»›i ngà y trước, đó chÃnh là lý do khiến tôi tranh cãi vá»›i bố đến cùng khi ông muốn tôi thay đổi nÆ¡i sống. Tháºt lòng mà nói, xét cho cùng thì hà nh động cá»§a tôi chẳng có nghÄ©a lý gì cả ; sẽ chẳng ai quay trở lại Forks đâu.
Nhưng nếu tôi đến Jacksonville, hay bất cứ nÆ¡i nà o khác xa lạ và trà n ngáºp ánh sáng mặt trá»i, thì là m sao mà tôi có thể tin chắc rằng anh là có tháºt đây ? Ở má»™t nÆ¡i mà tôi không còn có thể mưá»ng tượng ra anh, lòng tin cá»§a tôi sẽ bị mai má»™t... và rồi tôi sẽ chết dần chết mòn mất thôi.
Không được nhá»›, lại sợ quên - tháºt là má»™t lằn ranh má»ng manh khó bước.
Và tôi ngạc nhiên khi nháºn ra là Jessica đã đỗ xe ngay trước cá»a nhà tôi. Cuốc xe không mất nhiá»u thá»i gian, nhưng có vẻ chóng vánh quá, tôi đã không nghÄ© rằng Jessica có thể chịu im hÆ¡i lặng tiếng được trong suốt chuyến Ä‘i.
-Cám Æ¡n bồ đã Ä‘i chÆ¡i vá»›i mình, Jess à – tôi vừa nói vừa mở cá»a xe – mình rất... vui – tôi mong từ vui đó dùng ở đây là thÃch hợp.
-Ờ - cô bạn tôi lầm bầm.
-Mình xin lỗi vỠ... sau buổi xem phim.
-ÄÆ°á»£c rồi, Bella – cô bạn nhìn trân trối ra ngoà i ô cá»a kÃnh chắn gió, không thèm quay sang nhìn tôi. Váºy là cô ấy thà để cho cÆ¡n giáºn lấn át mình mà khó chịu, còn hÆ¡n là cho qua má»i thứ để nhẹ nhõm.
-Thứ hai, gặp lại bồ nhé ?
-Ờ, tạm biệt.
Thua ... tôi đóng cá»a lại. Jessica phóng xe Ä‘i, vẫn không thèm nhìn tôi lấy má»™t lần.
Và tôi thì quên luôn cô bạn ngay khi vừa đặt chân và o nhà .
Ngà i cảnh sát trưởng, Ä‘ang chá» tôi ngay giữa nhà , ngà i khoanh hai tay tháºt chặt trước ngá»±c, hai bà n tay siết chặt lại... muốn nổi giáºn.
-á»’, bố - tôi lên tiếng như thể... vừa nhá»› ra khi Ä‘i vòng qua bố, hướng đến cầu thang. Hôm nay tôi đã nghÄ© vá» anh nhiá»u quá rồi, tôi chỉ muốn vá» phòng trước khi những hệ quả ấy Ä‘uổi kịp mình mà thôi.
-Con la cà ở đâu, giá» má»›i vá» ? – ngà i cảnh sát trưởng há»i gặng.
Tôi nhìn bố, ngạc nhiên :
-Con đi xem phim ở Port Angeles với Jessica. Hồi sáng, con đã nói với bố rồi mà .
-Hừm – bố thở ra.
-Con đi được chưa ạ ?
Bố cẩn tháºn quan sát sắc mặt cá»§a tôi, đôi mắt hốt nhiên sáng bừng lên như thể vừa nháºn ra Ä‘iá»u gì đó.
-Ờ, được rồi. Con đi xem phim có vui không ?
-Dạ, vui lắm – tôi trả lá»i - tụi con Ä‘i xem phim vá» mấy xác chết hồi sinh ăn thịt ngưá»i. Hay Æ¡i là hay.
Äôi mắt ngà i cảnh sát trưởng tức thì sa sầm xuống.
-Chúc bố ngủ ngon.
Và bố để cho tôi đi. Tôi hối hả vỠphòng.
Và i phút sau, tôi đặt lưng xuống giưá»ng, cam chịu... Ná»—i khổ Ä‘au cuối cùng cÅ©ng đã lá»™ diện...
... Tôi nhanh chóng bị đốn ngã, tá»±a hồ như ngá»±c tôi bị thá»§ng má»™t lá»— lá»›n, lục phá»§ ngÅ© tạng bị cắt tiết, chỉ còn trÆ¡ lại những vết cắt má»›i khó là nh, rách bươm, nằm quanh miệng những vết thương cÅ© cÅ©ng Ä‘ang bắt đầu nứt toạc, toé máu... cho dù thá»i gian đã trôi qua khá lâu.Những gì tôi còn nháºn thức được là hai lá phổi vẫn còn nguyên, bằng chứng là tôi hãy còn thở lấy thở để được, còn cái đầu thì quay mòng mòng như chong chóng, trong má»™t cảm giá bất lá»±c hoà n toà n... Và trái tim cá»§a tôi thì chắc chắn vẫn Ä‘ang hoạt động như thưá»ng, nhưng không hiểu sao tai tôi không còn nháºn ra nhịp Ä‘áºp cá»§a nó nữa ; đôi tay cÅ©ng buồn, tê tái vá»›i những buốt giá. Co ngưá»i lại, tôi tá»± vòng tay ôm lấy mình, quyết dứt khoát giữa u mê và tỉnh táo. Nhưng rồi, ở cả hai trạng thái nà y, tôi Ä‘á»u cảm thấy chÆ¡i vÆ¡i.
Bất chợt tôi nháºn ra rằng mình vẫn có thể vượt qua được. Tôi như tỉnh ra, hoà n toà n nháºn thức được ná»—i Ä‘au hiện tại - những buốt nhói toả ra từ lồng ngá»±c, vá»— những cÆ¡n sóng buốt nhói đến hai tay, hai chân, và cả đỉnh đầu nữa – song, tôi vẫn có thể khống chế được. Tôi sẽ sống chung vá»›i nó. Không phải là vì theo thá»i gian, ná»—i Ä‘au đã thuyên giảm, mà đơn giản là vì tôi đã mạnh mẽ hÆ¡n để có thể chịu đựng được nó...
... ChÃnh là nhá» có buổi tối hôm nay - nhá» có những thây ma, nhá» có chất adrenalin, hoặc cÅ©ng có thể là nhá» những ảo giác...- mà tôi đã tỉnh lại.
Và lần đầu tiên trong suốt má»™t thá»i gian dà i, tôi không biết mình Ä‘ang trông chá» Ä‘iá»u gì và o buổi sáng ngà y mai.
|
 |
|
| |