  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:13 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Giá»t lệ trong mưa
			 
			 
			
		
		
		
			
			Chương  1
  
  
  
 
 
  
 
Nhìn vào  kÃnh, chải sÆ¡ lại mái tóc, cá»™t thêm chiếc nÆ¡ xanh, đánh tà fấn hồn lên má, mẹ  bảo tôi trang Ä‘iểm trông có vẻ thùy mị hÆ¡n. Lúc này tôi cần fải để cho ngưá»i ta  có cảm giác như váºá»µ Hôm nay là ngày Ä‘i tìm việc thứ 5 rồị Nói là tìm việc cÅ©ng  không đúng lắm, vì gặp việc gì tôi cÅ©ng nhảy vào thá» thá»i váºn cả. Cầm 1 xấp giấy  báo cắt rá»i trên tay chạy ngược chạy xuôi, lên xe buýt, xuống xe, dầm mưa ...  tá»›i đâu tôi cÅ©ng chỉ gặp sá»± từ chối khéỠHôm nay chắc cÅ©ng thế. Hiểu như váºy  nhưng lúc nào tôi cÅ©Ng hết sức tá»± gây lấy niá»m tin. Mục rao vặt cá»§a tá» báo hôm  nay có đăng mấy chá»— cần ngưá»á»‹ Thứ nhất là phòng khám bệnh tư cần y tá, thứ 2 là  1 tá» báo mà tôi chưa há» nghe nói tá»›i cần 1 thư ký tòa soạn, thứ 3 là 1 công ty  cần gấp 1 số thiếu nữ trẻ đạp chưa chồng. 
 Tôi đã sá»a  soạn xong xuôi, mẹ tôi từ ngoài bước vào vá»›i chiếc dù trên tay, gương mặt tái  xanh cá»§a ngưá»i không quên mỉm nụ cưá»i gượng gạo: 
 - Y Bình,  mẹ vừa sang thăm thÃm Trinh mượn được chiếc dù cho con đây, từ đây con khá»i fải  dầm mưa nữa rồi, dầm mưa mãi bệnh thì khổ ...Giày cá»§a con cÅ©ng vá xong, ông thợ  đầu ngõ tốt quá, ông ấy bảo trả tiá»n sau cÅ©ng được. 
 Tôi nhìn  mẹ, hôm nay trông ngưá»i tháºt xanh xaá» Tôi há»i: 
 - Mẹ, mẹ  không khá»e trong ngưá»i à? 
 Mẹ tôi  gượng cưá»i, nụ cưá»i trông tháºt tá»™i nghiệp: 
 - Không,  không sao cả con. 
 Tôi Ä‘oán,  có lẽ chứng bệnh nhức đầu cá»§a ngưá»i lại làm tình làm tá»™i ngưá»á»‹ Mẹ ngồi xuống tấm  da hổ lót trước giưá»ng cá»§a ngưá»á»‹ Tấm da hổ này mang táºn từ nước ngoài vá». Lúc  đầu gia đình tôi có đến 7 tấm, nhưng bây giá» còn lại 1 tấm độc nhất này thôị Mẹ  thương ngồi trên tấm da này may vá. Trong những tháng lạnh, khi áo không đủ ấm,  ngưá»i thưá»ng vo tròn trong đó. Trong căn nhà nhá» 2 gian cá»§a chúng tôi, 1 chút  phú quý, 1 chút vàng son cá»§a thá»i xa xưa còn lại là nó. 
 - Mẹ Æ¡i, có  lẽ con fải đến Phương Du mượn Ãt tiá»n, trưa nay nếu không thấy con vá» thì chắc  tối con má»›i vỠđược, mẹ đừng lo nghẹ 
 Phương Du là bạn  há»c cá»§a tôị 
 Mẹ nhìn tôi 1 lúc  má»›i há»i: 
 - Sợ mượn tiá»n  rồi không trả nổi thì cÅ©ng khổ. 
 - Chuyện đó tÃnh  sau, bây giá» mượn được thì tốt rồị Fải chi lúc trước Ä‘áºu xong tốt nghiệp fổ  thông con Ä‘i há»c thêm đánh máy, tốc ký thì hay biết mấy, bây giá» chỉ còn có cái  bằng tốt nghiệp ai cÅ©ng coi không ra gì cả. 
 Mang dù ra cá»a,  xá» giày vô, tôi nhìn bầu trá»i u ám bên ngoàị Những hạt mưa bụi bay đầy sân. Mẹ  bước theo, đưa tôi ra khá»i cổng xong ngưá»i khép cá»a lại, không quên dặn  dò: 
 - Nhá»› vá» sá»›m  nghen con! 
 Tôi quay sang  nhìn mẹ, rồi bước nhanh. Nên đến nÆ¡i nào trước đâỷ Fải rồi, ta đến fòng khám  bệnh trước. Xem nàỠNằm trong hẽm đưá»ng Nam Lá»™ Äể tiết kiệm 4 ngàng bạc còn lại  trong túi, tôi không ngồi cả xe buýt. Khi tìm ra con đưá»ng, tôi Ä‘i gần suốt buổi  mà vẫn không tìm thấy con hẽm ở đâụ  
 Cuối cùng rồi  cÅ©ng tìm rạ Con hẽm vừa hẹp vừa tối lại đầy bùn, quanh gần 6, 7 khúc quẹo, bùn  lấm đầy giày tôi má»›i tìm ra địa chỉ. Äấy là 1 ngồi nhà gá»— rách nát, có gác, cá»a  vào có chiếc bảng xiêu vẹo vá»›i nét chữ nguệch ngoạc: 
 PHÃ’NG KHÃM BỆNH  NGOÀI GIỜ 
 Bác sÄ© Phước Anh  đã từng du há»c ở Nháºt phụ trách. 
 Chuyên trị : Hoa  liễu, di tinh, mộng tinh, mào gá, bất lực ... 
 Bên cạnh tấm bảng  còn có dán mảnh giấy màu đỠtrên đấy có nét trẻ con nghịch  đầy: 
 CẦN 1 Y TÃ, CHỊU  Cá»°C GIỎI, CÓ TÃNH NHẪN NẠI, KHÔNG CẦN ÄIỀU KIỆN HỌC VẤN. 
 Nhìn gian nhà vá»›i  tấm bảng, tôi chợt rùng mình. Không đủ can đảm để bước tá»›i gõ cá»a, tôi láºp tức  quay đầu lại bước ra ngõ, cÆ¡ há»™i tìm việc làm trong ngày đầu tiên đã mất. Vứt  mảnh tin vặt kia vào sá»t rác, tôi nhìn đồng hồ, đã gần 11 giá»  rồị 
 Còn 2 nÆ¡i để đến,  trước nhất là tòa soạn tá» báo ở đưá»ng Hai Bà Trưng. Tôi lại thả bá»™ đến nÆ¡i, lại  fải quẹo thêm 5, 6 khúc quanh má»›i tá»›i được địa chỉ. Trước cá»a tòa soạn tôi thấy  đỠ" Tòa Soạn Báo" 
 Nói tháºt hồi nào  tá»›i giá» tôi chưa há» nghe tên 1 tá» báo nào có tên như thế. Nhưng nhìn những chữ  viết trên bảng tôi thấy vững tâm. Biết đâu đây là 1 tá» báo  mớỉ 
 Vuốt lại tóc, áo  quần cho ngay ngắn xong, tôi tiến tá»›i gõ cá»a, cá»a chỉ khép há», nhìn vào trong  tôi thấy 1 gian phòng rá»™ng khoảng 3 thước vuông. 1 chiếc bàn to, 1 chiếc ghế  bành cho há»c trò ngồi đã chiếm hÆ¡n phân nữa diện tÃch gian fòng ... Trên chiếc  bàn rá»™ng, 1 gã đàn ông khoảng trên 30 tuổI mặc áo pull, miệng ngáºm ống vố xem  báỠNghe tiếng gõ cá»a, gã ngẩng đầu lên há»i: 
 - Cô tìm  aỉ 
 - Dạ thưa, ở đây  có fải đang cần 1 thư ký tòa soạn không ạ? 
 Gã đàn ông vá»™i vã  đứng dáºá»µ 
 - Vâng. Má»i cô  vào dâỵ 
 Tôi bước vào, gã  hướng mắt fÃa trước bàn há»c trò vá»›i cây bút và mảnh giấy trên  tay: 
 - Cô ngồi đây và  viết cho tôi 1 bản lý lịch. 
 Hồi đó tá»›i giá»  tôi chưa há» làm 1 việc như váºy, lúng túng cầm bút lên ghi vá»™i tên, tuổi tác,  trình độ há»c vấn cá»§a mình lên giấỵ Không đến năm fút tôi đã viết xong, gã cầm  lên xem 1 lúc rồi gáºt đầu nói: 
 - ÄÆ°á»£c rồị Cô  thÃch làm việc văn nghệ không? 
 - CÅ©ng  thÃch. 
 Tháºt ra thì tôi  thÃch âm nhạc và há»™i há»a hÆ¡n. Gã im lặng 1 chút rồi kéo há»™c tá»§ ra mấy quyển tạp  chÃ: 
 - Ở đây chúng ta  ra loại táºp san này nhiá»u nhất, cô có thể ngồi đấy xem. 
 Tôi tiếp lấy giở  vài trang ra xem. 
 Gã đàn ông nhìn  tôi cưá»i nói: 
 - Chúng ta ở đây  xuất bản loại tạp chà này là chánh, nếu cô Bình thấy thÃch, cô có thể viết thêm  càng haỵ Riêng vá» công việc ở đây thì rất nhẹ, cô chỉ có nhiệm vụ thu tháºp mấy  mẩu tin, mẩu truyện trên các báo khác. Nói trắng ra thì văn chương ở Ä‘á»i này  nhiá»u lắm rồi, chúng ta chỉ cần chép lại rồi thêm mắm thêm muối, đổi tên nhân  váºt, tên sách là được 1 tác fẩm má»›i cá»§a chúng tạ Cô có biết không, truyện này  đây tôi đã trÃch ra từ 1 tạp chà cÅ© rách đây trên 20 năm, còn mấy bức tranh fụ  bản trong báo, tôi đã mượn tạm cá»§a các báo Hồng Kông và ngoại quốc. Tóm lại,  công việc chÃnh cá»§a chúng ta là sưu tầm. Còn nếu cô thấy có khả năng viết thì cứ  viết. Truyện cá»§a chúng ta không cần fải cao, fải hay lắm, chỉ cần lâm ly hấp dẫn  là được rồị Bây giỠđộc giả chỉ thÃch những loại như thế, thành ra cô xem tạp  chà chúng ta bán cÅ©ng đâu kém aị 
 Gã đàn ông nói 1  hÆ¡i, hình như hắn rất kiêu hãnh vá»›i cái nghỠđạo văn, đạo ảnh cá»§a thiên hạ Hèn  gì mà ngay từ đầu tôi đã có cảmg iác đã nhìn thấy mấy bức tranh ấy ở đâu rồị  Tháºt chẳng sai! Tôi chúa ghét những hạng làm văn nghệ kiểu lem nhem nàỵ Äứng  dáºy, tôi muốn Ä‘i khá»i đây ngay, trong khi gã đàn ông vẫn lãi  nhãi: 
 - Tạp chà cá»§a  chúng ta vì còn phôi thai nên tạm thá»i má»—i tháng chỉ ra có 4 kỳ, và lương cá»§a cô  là 1 trăm ngàn đồng. 
 Tôi cắt ngang: 
 - Cám Æ¡n ông, nhưng tôi thấy công việc ở đây không thÃch hợp  lắm vá»›i tôi, váºy fiá»n ông tìm ngưá»i khác. 
 Nói xong, tôi bước nhanh ra cá»a tòa soạn " tạp chà vÄ© đại  nhất nước". Gã đàn ông có vẻ ngạc nhiên, hắn đứng dáºy trố mặt nhìn theá» Ra khá»i  hẽm, tôi ném mấy mảnh rao vặt vào thùng rác, thở dàị 3 hy vá»ng đã văng mất hết  2, bây giá» chỉ còn hy vá»ng ở công ty còn lạị Nhìn vào đồng hồ, đã gần 1 giá» rồi,  tôi ghé vào 1 quán ăn nhỠăn 1 tô mì hết 1 ngàn, như thế cÅ©ng tạm xong bữa cÆ¡m  trưạ Tôi nhảy lên xe buýt Ä‘i tìm hy vá»ng. 
 Äấy là tòa building tháºt lá»›n, bên dưới dùng làm trụ sá» 1 hãng  buôn. Tìm mãi không thấy tấm biển công ty đâu, do dá»± 1 lúc, tôi bước vào há»i cô  bán hàng, cô này láºp tức gáºt đầu xác nháºn và đưa tay chỉ tôi lên lầụ Khung cảnh  sang trá»ng trước mặt làm tôi chóa mắt. Bá»™ sa lon đẹp, những màn cá»a bằng nhung  thả dài theo mấy khung cá»a sổ, ngoài ra còn có mấy kệ sách đánh vẹc-ni tháºt  bóng. Trong phòng khi tôi bước vào đã có sẵn 7, 8 cô phấn son lá»™ng lẫỵ Cạnh cá»a  ra vào có 1 ông thư ký tháºt trẻ. Thấy tôi, ông ta há»i: 
  
 - Cô dự tuyển  à? 
 -  Vâng. 
 - Thế thì Ä‘iá»n  tên vào đâỵ 
 Ông ta đưa cho  tôi má»™t tấm giấy lá»›n, bên trên có in những hàn chữ tên ho, tuổi tác, quê quán  ...Tôi Ä‘iá»n vào đầy đủ, ông ta nháºn lại fiếu, đặt lên chồng giấy bên cạnh, rồi  chỉ ghế trước mặt: 
 - Cô ngồi đợi Ä‘i,  ông giám đốc sẽ há»i thêm 1 vài Ä‘iá»á»¥ 
 Há»i 1 vài Ä‘iá»á»§ Có  lẽ ông ta muốn nói là khẩu vấn chăng? Tôi ngồi xuống ghế, yên lặng ngắm nghÃa  các cô cùng đến dá»± tuyển như tôị Ngưá»i nào cÅ©ng đẹp hết, dù có 1 số son phấn lòe  loẹt nhưng cÅ©ng không đến đỗi nàỠÄợi khoảng 2 tiếng đồng hồ, gian phòng thêm 6,  7 ngưá»i nữạ Äến 4 giá» hÆ¡n ông giám đốc má»›i đến. 
 Ngưá»i đàn ông  được gá»i là giám đốc, hÆ¡i lùn và máºp, ông ta trịnh trá»ng trong bá»™ vét-tông.  Ngưá»i thư ký đứng lên cung kÃnh chào, Ä‘oạn trao fiếu lý lịch cá»§a chúng tôi cho  ông tạ Ông giám đốc ngồi xuống, dáng dấp hoàn toàn cá»§a 1 thương gia hạng nă.ng.  ÄÆ°a mắt quan sát những ngưá»i trong fòng 1 vòng, đôi mắt bén cá»§a ông ta khiến cho  tất cả các cô Ä‘á»u fải thay đổi dáng dấp ngồi, đôi mắt dừng lại trước mặt tôị 1  lúc ông ta chỉ tôi nói: 
 - Cô đến đây! Còn  mấy ngưá»i khác đợi tÃ. 
 Tôi không hiểu  tại sao hắn không gá»i theo thứ tá»± mà lại gá»i tôi trước. Ông giám đốc bước tá»›i  chiếc bàn lá»›n ngồi xuống, gã có vẻ chăm chú theo dõi dáng Ä‘i cá»§a tôi khi tôi  bước tớị Rồi ánh mắt lại đưa lên ngắm nghÃa khuôn mặt tôi và  há»i: 
 - Cô tên  gì? 
 - Dạ, Lục Y  Bình. 
 Ông ta lục đống  fiếu ban nãy, tìm ra fiếu lý lịch của tôi: 
 - Có fải fiếu này  không? 
 -  Vâng. 
 Ông ta gáºt đầu có  vẻ vừa ý, lại nhìn tôi, rồi ra lệnh: 
 - Cởi chiếc áo  ngắn bên ngoài xem. 
 Tôi ngạc nhiên.  Ông ta định làm trò gì đâỷ Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, bên trong  còn lại chiếc áo thun Ä‘en. Ông ta nhìn tôi 1 lúc, rồi vạch bút chì đỠlên fiếu,  nhìn tôi cưá»i nói: 
 - Cô Bình, chúng  tôi thu nháºn cô, tuần sau cô đến đây dá»± 1 khóa huấn luyện cấp tốc 1 tuần lá»….  Riêng vá» lương hướng cô đừng lo, má»—i tháng Ãt nhất cô cÅ©ng được 2 ba trăm ngàn  trở lên. 
 Tôi ngạc nhiên.  Thế này là mình được tuyển dụng rồi à? Không cần fải thi cá» gì cả, má»—i tháng lại  được 2, 3 trăm ngàn, ghá» gì váºá»· Yên lặng 1 lúc tôi há»i: 
 - Ông có thể cho  tôi biết công việc tôi sẽ nháºn là công việc gì? 
 - Cô không hiểu  à? 
 - Äá»c báo thấy đỠ là tuyển nhân viên. 
 - Vâng, thì đỠ tuyển nữ nhân viên. Tháºt ra thì khoảng đầu năm âm lịch vÅ© trưá»ng " Trá»i Xanh"  cá»§a chúng tôi sẽ khai trương nên ... 
 Tôi rùng  mình: 
 - Thì ra mấy ông  tuyển vũ nữ. 
 Ông ta  cưá»i: 
 - Vâng. Cô đừng  tưởng nghá» vÅ© nữ là cái nghá» hèn má»n. Sá»± tháºt ra công việc cá»§a nó sạch sẽ và  thanh cao hÆ¡n là ... 
 Tôi gáºt đầu, cắt  ngang: 
 - Vâng, nhưng tôi  không thÃch làm nghỠđó, xin lá»—i ông. 
 Tôi quay ngưá»i  định bước ra cá»a, ông giám đốc gá»i giáºt lại: 
 - Khoan, đợi 1 tà cô Bình. 
 Ông ta ngắm nghÃa  tôi 1 lúc: 
 - Cô có thể suy  nghÄ© tháºt kỹ, chúng tôi ở đây lúc nào cÅ©ng sẵn sàng tuyển dụng cô, cô cÅ©ng có  thể mượn trước 2 trăm ngàn, sau đó má»—i tháng trả dần cÅ©ng được. Vá» nhà suy nghÄ©  kỹ Ä‘i, nếu cô đổi ý cứ đến đây, tên cô sẽ được giữ kỹ, khi nào cô đến chúng tôi  cÅ©ng nháºn ngay láºp tức. 
 - Cám ơn  ông. 
 Tôi bước xuống  cầu thang. Mượn trước 2 trăm ngàn? Nhất rồi! Có lẽ ông giám đốc đã nhìn ra cái  ao ước " có tiá»n " cá»§a tôi, nhưng dù cần tiá»n tháºt, tôi cÅ©ng không thể làm vÅ© nữ  được! Xuống tá»›i dưới ra khá»i tiệm buôn, tôi đứng bên lỠđưá»ng nhìn ngưá»i qua lại  tấp náºp vá»›i những tấm biển giá trong dịp tết mà lòng buồn bã. Vâng, tết sắp đến  rồi, chá»§ nhà Ä‘ang đòi tiá»n mà gạo trong nhà lại cạn, tôi làm sao có thể trở vá»  tay không được? Suốt 1 ngày lang thang không kết quả, bây giá» fải làm sao  đâỷ 
   
   
   
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:16 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương  2
  
  
  
 
 
  
 
  Thế rồi cái  ngày đáng ghét ấy lại đến. CÆ¡m tối xong, tôi ngồi tá»±a lưng bên khung cá»a ngắm  mưa Ä‘ang đầy trá»á»‹ Ngoài hiên, những sợi dây Ä‘iện Ä‘á»ng nước lóng lánh trong như  những chuá»—i ngá»c trắng toát. Nước tuôn theo tàu lá chuối đổ xuống vÅ©ng bùn bên  nhà, trong khi trá»i vẫn mưa ào ào má»™t cách vô duyên. Vạn váºt mang nét buồn á»§ rÅ©.  Hàng cá»™t Ä‘iện dang lạnh lùng cao ngạo tá»a ánh sáng vàng vá»t xuống 1 vùng đất bên  dướị Tôi thở dài đứng dáºá»µ Dù sao thì tôi cÅ©ng fải lo cho xong má»i  việc. 
 Mẹ từ trong  bếp há»i vá»ng ra: 
 - Bình ơỉ  Con đi chưả 
 Hình như mẹ  vừa rá»a bát xong, ngưá»i Ä‘ang lau đôi tay ướt nước vào chiếc khăn xanh cá»™t ngang  bụng. Tôi lại góc nhà lui cui tìm cây dù Ä‘i mưạ 
 - Con Ä‘ang  sá»a soạn Ä‘i đây mẹ 
 - Nhá»› là  đến đó đừng có gây lá»™n vá»›i ngưá»i ta nghe con. Nói vá»›i cha là nhà thiếu tiá»n nhà  hÆ¡n 2 tháng rồi, không thể khất được nữạ 
 Tôi vẫn  chưa tìm ra chiếc dù, đáp vá»ng vào: 
 - Vâng, con  hiểu rồi, xin mẹ yên tâm, con sẽ dùng má»i cách để mang tiá»n vá» cho mẹ  mà! 
 - Tìm dù  hả, hôm trước con bỠnhà bếp kìa, con không nhớ saỠ
 Nói xong,  ngưá»i chạy Ä‘i lấy chiếc dù cho tôị Nhìn ra ngoài mẹ lo ngại dặn  dò: 
 - Nhá»› vá» sá»›m nghe  con. Nếu có tiá»n thì Ä‘i xÃch lô vá». Trá»i mưa to quá. 
 Tay cầm dù, tôi  bước ra ngạch cá»a, xá» chân vào đôi giầy mưa nắng 2 mùạ Äôi giày duy nhất mà mẹ  đã mua cho khi tôi vừa Ä‘áºu tốt nghiệp. 1 năm rưỡi rồi, ông già sá»a giày đầu ngõ  đã thay đế, và mõm mấy lượt, đến ná»—i má»—i lần thấy tôi mang nó ra là ông lại lắc  đầu: 
 - Sao, đôi giầy  đó nữa à? Hư nát thế này còn sá»a cái chá»— nào được nữả 
 Gần đây, giầy lại  sut' chỉ, má»—i lần mang nó Ä‘i trong mưa nhất là qua những vùng lầy lá»™i đất vá»›i  bùn lại chui vào kêu lép nháp như 1 Ä‘iệu khúc buồn. Bây giá» thì tôi chẳng dám  mang ra cho ông thợ nữa vì ... Vả lại, ở " đằng kia" nhà lót bằng đá mài nên vào  nhà fải bá» giày ra, tôi sẽ cố gắng chùi tháºt sạch thì đôi chân lấm bùn cá»§a tôi  chắc chẳng ai trông thấy đâụ 
 Mẹ đưa tôi ra đến  cổng, bà đứng trong mưa ngừng trước bước đi của tôi: 
 - Bình này  ... 
 Tôi quay lại, mẹ  lại dặn dò lần nữa: 
 - Nhá»› đừng gây gá»—  vá»›i ngưá»i ta nghen con! 
 Tôi gáºt đầu, bước  Ä‘i được 1 quãng tôi quay đầu lại, bóng mẹ tá»±a cá»a nhìn theo, tôi thấy yếu Ä‘uối  và cô độc làm sao! Tôi ra dấu bảo mẹ vào, mẹ má»›i chịu quay vá»™ Cánh cá»a lá»›n đã  đóng lạị Gió có vẻ lá»›n. Tay kéo cao cổ áo, tay nắm chặt cán dù, tôi tiếp tục  bước tá»›i trước. 
 Từ nhà đến " đằng  kia " không xa lắm nhưng không có xe buýt nên tôi lá»™i bá»™ hÆ¡n ná»a tiếng má»›i đến  nơị Tháng nào may mắn, xin được tiá»n thì chỉ cần Ä‘i 1 lần, ngược lại, nếu chẳng  may, tôi fải Ä‘i 3,4 lần má»›i xong. 
 Trá»i lạnh tháºt,  gió thổi như cắt vào mặt. Con lá»™ này tuy tráng nhá»±a bằng phẳg, nhưng má»—i bước Ä‘i  đất cát lại theo kẽ hở chui ra chui vào khiến tôi Ä‘au Ä‘iếng. Chân tôi ướt lạnh,  cái lạnh từ lòng chân xoáy thẳng lên tim. 
 1 chiếc xe chạy  vượt qua, bắng tung bùn đất, trước khi tôi kịp fản ứng, thì chiếc váy xanh duy  nhất cá»§a tôi đã lấm đầỵ Tồi buồn bã vuốt nhẹ mái tóc. Mưa càng lúc càng to, má»—i  lá»— má»t nhá» trên nóc dù nhá» nước xuống, tôi fải xoay tròn liá»n tay, nhưng làm thế  nào thì làm, nước vẫn rá»›t trên đầu, trên trán. Mưa càng to, gió càng lá»›n, những  con gió lạnh đầy ác ý, mang đầy bụi nước, tung cả váy tôi lên. Ngưá»i ngợm tôi  như chuá»™t lá»™t. Tôi cắn răng tÃnh toán số tiá»n ần cho tháng này để quên cái lạnh.  Tôi fải đến ngưá»i tôi gá»i là cha để nài nỉ xin xá» năm chục ngàn đồng tiá»n chợ,  năm chục ngàn đồng tiá»n nhà, tất cả là 1 trăm ngàng đồng. Nếu có thể, tôi sẽ há»i  xin thêm vài chục để may quần áo mùa đông. Còn đôi giày chắc xài không qua khá»i  mùa mưa nàỵ 
 Qua 1 khúc quanh,  tôi dừng lại trước cổng màu đỠchóị Cánh cổng có lẽ má»›i được sÆ¡n lại còn hăng  hắc mùi dầụ 2 bên cổng có 2 ngá»n đèn soi sáng nét chữ vàng trên tấm bảng " Biệt  thá»± Lục Chấn Hoa ". Tôi đưa tay nháºn chuông và khẽ nguýt tấm bảng kia 1 cáị Nhà  cá»§a ngưá»i đàn ông có tên Lục Chấn Hoa! Tôi cÅ©ng há» Lục, nhưng tôi là ngưá»i ở  trong hay ở ngoài nhà này đâỷ 
 Cá»a mở, cô Lan,  ngưá»i làm, nhe 2 chiếc răng vàng ánh vá»›i đôi mắt cá tàu, tay cầm chiếc dù nghểnh  cổ rạ Hình như cô ta chẳng ưa mấy ngưá»i khách đến viếng trong cÆ¡n mưa nàỵ Lan  đưa mắt nhìn tôi từ đầu tá»›i chân, khi bước vào xong, vừa cài cá»a lại cô ta vừa  há»i: 
 - Mưa lớn thế này  sao cô chẳng đi xe đến? 
 Hứ! Có bao giá»  đến đây mà tôi được ngồi xe bao giỠđâủ Giá»ng tôi nghe gắt gá»ng  lạ: 
 - Có ông ở nhà  không? 
 -  Có. 
 Lan gáºt đầu, Ä‘i  vào! Theo con đưá»ng tráng xi măng giữa sân tôi bước vào nhà. Chiếc sân tháºt  rá»™ng, 2 bên đưá»ng xi măng trồng đầy những đóa hoa lài, cánh hoa trắng nở đầy  thoảng hương thÆ¡m dịụ Hình như có cả mùi hoa quế nữa thì fảỉ Mẹ thÃch nhất loại  hoa này, nhưng mà nhà tôi chỉ trồng mấy cây chuối xứ mà  thôị 
 Tôi khom xuống  cởi giày, rồi cẩn tháºn chà đôi chân lên thảm, xếp dù lại đặt nằm sát tưá»ng má»›i  bước vá»™ HÆ¡i ấm từ bên trong ùa ra, tôi cảm thấy dá»… chịu ngaỵ Giữa fòng khách, 1  lò sưởi tháºt lá»›n nằm chá»…m chệ le lưỡi tháºt dàị Gian fòng ấm cúng làm saá» Nhạc mở  tháºt to, tiếng ngạc kÃch động ồn ào man dạị Má»™ng Bình, cô em gái cùng cha khác  mẹ cá»§a tôi, Ä‘ang nằm dài trên ghế cạnh đó, cô ta mặc áo thun màu đỠchói, chiếc  quần cao bồi bó sát chân, mái tóc dài tá»a tung trông tháºt khiêu gợị Cái đẹp như  được đúc khuôn cá»§a mẹ nó, 1 cái đẹp quyến rÅ© đầy nhục dục. Thấy tôi, Má»™ng Bình  thá» Æ¡ gáºt đầu, rồi nói vá»ng ra sau: 
 - Mẹ ơi, chị Y  Bình đến. 
 Tôi ngồi xuống  chiếc ghế gần đó, cẩn tháºn kéo chá»— váy bẩn sang bên, đút đôi chân tháºt sâu vào  bên trong ghế. Tá»± ái không muốn tôi để cho gia đình này trông thấy sá»± nghèo nàn  cá»§a mình. Nhưng Má»™ng Bình nào có để ý gì đến tôi đâụ Cô ta chỉ lưu ý đến âm nhạc  mà thôị Vuốt lại mái tóc, tôi ngẩng đầu lên quét nhanh 1 lượt khắp fòng khách,  bấy giá» tôi má»›t fát giác ra trong fòng còn 1 nhân váºt nữạ Kiệt, câu út má»›i 12  tuổi ngồi im lìm như xác chết trên má»™t chiếc xe máy nhá» má»›i toanh ở góc nhà. 1  chân nó đạp lên bàn đạp, chân kia chống dưới đất, lạnh lùng nhìn tôị Äôi mắt  tinh quái cá»§a nó rảo khắp ngưá»i tôi như dò xét. Äôi chân tôi chắc đâu dấu chẳng  nổi nó. Kiệt chẳng chào tôi nên tôi cÅ©ng không buồn há»i đến nó. Năm cha tôi 58  tuổị Kiệt má»›i chào Ä‘á»i, nó nhá» hÆ¡n Má»™ng Bình những 7 tuổi, và là con muá»™n lại  út, nên Kiệt được yêu nhất nhà, nhưng chÃnh nó là thằng bé tôi ghét nhất. Cha  tôi thưá»ng đắc ý khoe khoang: 
 - Con cá»§a Lục  Chấn Hoa bất luáºn trai hay gái đứa nào cÅ©ng đẹp cả! 
 Câu nói ấy chẳng  sai lắm, vì trong đám anh chị em tôi con bà nào cÅ©ng Ä‘á»u đẹp cả. Như mẹ tôi, bà  có 2 đứa con la chị Tâm Bình và tôị Chị Tâm Bình từ năm 15, 16 tuổi đã vang danh  khắp nÆ¡i vá» cái đẹp lá»™ng lẫy cá»§a chị Chị là đứa con được cha cưng nhất nhà, bất  cứ tiệc tùng, dạ há»™i nào hay trong những cuá»™c Ä‘ua ngá»±a cha Ä‘á»u cho chị Tâm Bình  theá» Ngồi trong xe chị đội nón rÆ¡m vành to trong khi cha lái xe chạy như bay  trên đưá»ng fố, ngưá»i 2 bên đưá»ng fải ngẩn ngÆ¡ nhìn. Nhưng chị sống không thá»,  năm 17 tuổi chị đã lìa Ä‘á»i vì bệnh fổị Khi đã chết rồi nghe đầu còn có 1 sÄ© quan  trẻ tuổi má»—i ngày đến cắm hoa trên má»™ chị Mãi cho đến ngày chúng tôi dá»n nhà Ä‘i  nÆ¡i khác mà ngưá»i sÄ© quan kia vẫn k hông nguôi niá»m si cÅ©. Câu chuyện tháºt lãng  mạn, nhưng cÅ©ng tháºt cảm đô.ng. Từ khi hiểu chuyện đến giá», tôi vẫn thưá»ng mÆ¡  ước ngày nào tôi nằm xuống, cÅ©ng sẽ có 1 sÄ© quan trẻ đạp ngày ngày Ä‘em hoa đến  cho tôị Lúc chị Tâm Bình mất Ä‘i, tôi chỉ má»›i 10 tuổi, có ngưá»i xoa đầu tôi  bảo: 
 - Con bé này càng  lớn càng giống chị nó, gia đình này sắp có giai nhân thứ 2 nữa  đâỷ 
 Nhưng tôi hiểu  lắm. Làm gì có chuyện đó vì tôi không thể nào so sánh được vá»›i chị tôị Chị tôi  đẹp, không fải chỉ ở cái bá» ngoài mà tÃnh tình chị rất ôn hòa, dá»… thương. Còn  tôi, tôi chỉ là đứa con gái ngang bướng, bẳn gắt. 
 Trong ký ức tôi,  chị Tâm Bình là đứa con gái đẹp nhất. Ngoài chị Tâm Bình, các anh chị khác con  cá»§a ngưá»i vợ trước cha tôi cÅ©ng Ä‘á»u đẹp, như chị Nhược Bình, Niệm Bình, Há»±u  Bình, Ãi Bình. Không hẳn chỉ có bên con gái, mà bên con trai cÅ©ng thế, anh Khang  tôi Ä‘ang du há»c tại Pháp, nghe nói đâu đã láºp gia đình vá»›i 1 thiếu nữ tóc vàng  và hiện đã có 3 con. Riêng đám con cá»§a dì Tuyết gồm 4 đứa: lá»›n nhất là Hảo, tuy  không đẹp trai như anh Khang nhưng coi cÅ©ng không đến ná»—i nàỠKế đến là Như  Bình, năm nay 24 tuổi, trên trung bình. Rôi đến Má»™ng Bình, cô bé 17 tuổi này đẹp  tháºt, nhưng có Ä‘iá»u cái đẹp cá»§a nó là đẹp bốc lá»a chứ không đẹp thùy mị như chị  tôị Chỉ có cáºu út Kiệt là tôi không biết fải diá»…n tả thế nàỠTuy không xấu lắm,  nhưng đôi mắt nhá» má»™t mà cá»§a nó trông tháºt đểu cáng, nhân trung và cằm lại cụt  ngá»§n, miệng dài và môi dầy, lúc nào tôi cÅ©ng trông thấy nó đứa lưỡi ra liếm mép  như thể muốn che giấu sá»± thiếu vắng cá»§a 2 chiếc răng cá»a váºá»µ Nước da nó trắng  xanh như ngưá»i mắc bệnh lao Ä‘ang đến thá»i kỳ thứ 3 không bằng. Thế nhưng hắn  nghịch và khó chịu khá»i chệ Trong nhà này nó dá»±a vào sá»± yêu thương cá»§a cha và dì  Tuyết mà làm ông " vua con " má»™t cõị 
 Ngoài những ngưá»i  kể trên, cha tôi còn vô số những ngưá»i con khác mà tôi không biết được tên. Thuở  ngưá»i còn tung hoành ngang dá»c, bao nhiêu ngưá»i con gái đã qua tay ngưá»á»‰ ChÃnh  ngưá»i cÅ©ng không hiểu rõ thì tôi làm sao biết được.? 
 Bản nhạc trong  máy vừa dứt, tiếp đó là giá»ng cá»§a xướng ngôn viên đài Ä‘á»c tên 1 bản nhạc ngoại  quốc khác, vá»›i danh sách ngưá»i yêu cầu và ngưá»i được tặng.. Má»™ng Bình vẫn tá»±a  đầu lên thành ghế yên lặng lắng nghẹ Kiệt đứng ở góc nhà, hình như hắn vừa nghÄ©  ra 1 Ä‘iá»u gì, hắn liếc vá» fÃa bà chị ruá»™t cá»§a hắn vá»›i nụ cưá»i nghịc ngợm. Tiếp  đó, hắn đạp xe tá»›i trước bóp kèn inh á»á»‹ Má»™ng Bình ném quyển báo vào Kiệt  hét: 
 - Äồ fá đám! Mày  có mang cái xe quá»· quái cá»§a mày ra khá»i đây không? Coi chừng tao Ä‘áºp cho mày  chết bây giá»! 
 Kiệt lè lưỡi trêu  chị tay vẫn tiếp tục bóp còi: 
 - Äố chị đấy! Bá»™  không được bạn trai yêu cầu nhạc tặng cho rồi quạu, muốn gây ngưá»i khác hay saá»  Hứ! Không biết mắc cỡ, đụng đến tôi là tôi mách cha ngay chứ đừng tưởng  bở! 
 Mộng Bình nhìn em  thách thức: 
 - Mày thỠnhấn  chuông nữa coi tao có dám đánh mày không? 
 Má»™ng Bình nói  xong bước xuống lượm tá» báo lên cuốn tròn lại như sẵn sàng để đánh, trong khi  Kiệt chẳng có vẻ gì là sợ cả, hắn trợn mắt đưa chót lưỡi ra như định liếm đầu  mũị Tiếc là lưỡi hắn ngắn quá. Tay Kiệt tiếp tục bóp kèn xe inh á»á»‹ Má»™ng Bình  bước tá»›i đưa cao tá» báo Ä‘e: 
 - Mày nhấn nữa  xem! 
 - Nhấn thì nhấn,  ai sợ? 
 1 tràn chuốn kêu  Ä‘iếc tai, mặt Kiệt đầy vẻ thách thức. Tiếng chuông ngưng bặt, hắn xông vá» fiá  Má»™ng Bình, tay nắm áo, đầu hút thẳng vào bụng chị Äồng thá»i hắn cÅ©ng không quên  rống cổ lên khóc tháºt to: 
 - Cha ơi! Mẹ ơi!  Ra xem chị Mộng Bình đánh con nè! Ui da! Ui da! 
 Tiếng khóc cá»§a  hắn tháºt lá»›n, lá»›n hÆ¡n cả tiếng trống trong máy thu thanh, nếu dì Tuyết chẳng  chạy nhanh ra dám tiếng hét có thể làm gian nhà này sụp đổ lắm. Dì Tuyết ôm lấy  Kiệt rồi thẳng tay tát vào má Má»™ng Bình mắng: 
 - Mày là chị mà  chẳng chịu nhưá»ng em mà còn đánh lá»™n vá»›i nó nữa, không xấu à? Mày lá»›n hÆ¡n nó tá»›i  7 tuổi mà còn á»· sức đánh nó, muốn tao gá»i cha mày ra để trị mày  không? 
 Mộng Bình bực  tức, đứng chống nạnh nói: 
 - Nhá» hÆ¡n 7 tuổỉ  Nhá» thì nhá» chứ? Ai cÅ©ng bênh vá»±c, chiá»u chuá»™ng nó. Hôm nay mua cái này, mai mua  cái kia cho nó, con xin chiếc áo 3, 4 chục ngàn không cho, còn mua chiếc xe cả  trăm ngàn đồng bạc cho nó! 
 Dì Tuyết  het': 
 - Câm mồm!  Mày còn muốn gì nữa chứ? Muốn tao gá»i cha mày ra Ä‘áºp cho 1 tráºn má»›i chịu hay  saá» 
 Lá»i hăm dá»a  cá»§a dì Tuyết có vẻ có hiệu quả, nhưng Má»™ng Bình chưa nguôi cÆ¡n bá»±c tức đá m.anh  và chiếc ká»· trà bên cạnh, rồi ngôi phịch xuống ghế, thò tay vặn máy thu thanh  tháºt to, tiếng nhạc tiếng hát muốn vỡ cả phòng. Dì Tuyết bế thằng Kiệt lên, đưa  tay xoa đầu nó há»i: 
 - Sao con,  nó đánh trúng đâủ Äau không con? 
 Kiệt được  dịp mếu máo, nhưng trong mắt nó chẳng có 1 giá»t nước mắt. Dì Tuyết quay lưng ra  nhìn thấy tôi, bà ngạc nhiên: 
 - Ủả Äến  bao giá» thế? Mẹ cô có mạnh không? 
 -  Mạnh. 
 Tôi đáp gá»n  lá»n, răng cắn nhẹ vào môị Dì Tuyết tiếp tục xoa đầu Kiệt, mặc dù chá»— đó đâu có  bị đánh, nhưng nó cÅ©ng cứ giả vá» rấm rức khóc vá»›i đôi mắt tỉnh khô, thỉnh thoảng  lại nhìn vào nhà trong thăm dò. Tôi hÆ¡i bá»±c mình, há»i: 
 - Cha có ở  nhà không dì? 
 Tháºt tình  tôi muốn giải quyết cho xong để mau trở vá» căn nhà nhá» bé nhưng ấm cúng cá»§a mình  hÆ¡n là ngồi giữa fòng tr'ang lệ nàỵ Nhà cá»§a mẹ con tôi dù nhá», không có lò sưởi,  không có ghế nệm êm, nhưng có thể Ä‘i lại, hÃt thở không khà tá»± dá» Có lẽ mẹ Ä‘ang  nóng lòng đợi tôi ở nhà. Từ khi đến đây xin tiá»n cha tôi rồi cãi lẫy vá»›i dì  Tuyết trong kỳ hè năm rồi, má»—i lần Ä‘i mẹ lại dặn dò cẩn tháºn. Tá»™i cho mẹ tôị  CÅ©ng vì mẹ mà tôi ráng nhẫn nhịn thế nàỵ 
 Dì Tuyết  quay vào trong gá»i lá»›n: 
 - Anh ơi!  Có Y Bình đến nè! 
 Tuổi cá»§a dì  xấp xỉ tuổi cá»§a mẹ, đã gần 50 rồi còn gì, thế mà trông vẫn chưa thấy già. Nếu  đứng cạnh mẹ, nhất định ngưá»i ta sẽ tưởng mẹ lá»›n há»›n dì Ãt nhất 10 hay 20 tuổị  Con trai lá»›n cá»§a dì Tuyết lá»›n hÆ¡n tôi những 5 tuổi chá»› nhá» gì sao, thế mà nước  da cá»§a dì vẫn mÆ¡n mởn chưa thấ nhăn. Dì Tuyết là ngưá»i biết trang Ä‘iểm, gương  mặt lúc nào cÅ©ng có má»™t lá»›p fấn má»ng màu hồng nhạt, đôi mắt còn long lanh. 1 nét  trẻ khó kiếm ở những ngưá»i cùng lứa tuổi dì. Nhưng đó cÅ©ng là chuyện hiển nhiên,  vì dì Tuyết suốt ngày rảnh rá»—i vui chÆ¡i đâu có nhá» lệ suốt ngày như mẹ  tôỉ 
 Cha từ nhà  trong bước ra, ngưá»i mặc bá»™ pajama màu cà fê vá»›i những đưá»ng viá»n màu nâu, miệng  vẫn không rá»i chiếc ống Ä‘iếu cổ lá»— sÄ© mấy mươi năm rồị Ông nhìn tôi vá»›i cặp mắt  dá»ng dưng, chỉ có đôi mày khẽ chau lại 1 chút. Dù tôi chẳng mấy ưa ngưá»i, nhưng  vẫn bắt buá»™c fải đứng lên gáºt đầu: 
 - Thưa  cha! 
 Cha khoát  tay để tôi ngồi xuống, hình như ngưá»i nhìn rõ được thái độ miá»…n cưỡng cá»§a tôi  nên muốn kéo dài màn kịch. Tiếng nhạc ồn quá, cha tôi quay sang Má»™ng Bình lá»›n  tiếng quát: 
 - Tắt máy  thu thanh ngay không? 
 Má»™ng Bình  khó chịu, miệng lầm bầm cái gì đó rồi cÅ©ng tắt máỵ Gian fòng được trả vá» vá»›i sá»±  yên lă.ng. Cha ngồi cạnh dì Tuyết, nhìn Kiệt há»i: 
 - Chuyện gì  nữa thế? 
 Kiệt nghe  há»i, giả vá» khóc lá»›n hÆ¡n, dì Tuyết nói: 
 - Äánh lá»™n  vá»›i con Má»™ng Bình đấy! 
 Cha không  nói gì đưa mắt lưá»m Má»™ng Bình. Má»™ng Bình thấy cha nhìn mình vá»™i cúi mặt xuống,  không quên lải nhải: 
 - ÄÆ°á»£c mua  cho cái xe má»›i là làm fách! 
 Cha lại  ngẩng lên, Mộng Bình im ngay chẳng dám hó hé. Quay sang nhìn tôi, đôi mắt cha  vẫn lạnh lùng: 
 - Cái g`i  đâỷ Mẹ mày vẫn mạnh chứ? 
 Cũng còn  may, cha vẫn còn nhớ đến mẹ tôi saỠ
 - Mẹ già  rồi nên bị nhức đầu luôn. 
 - Có bệnh  sao không trị? 
 Trị à? Tiá»n  đâủ Má»—i tháng lấy 1 trăm ngàn thôi mà còn như ăn mày nữa là. Tôi yên lă.ng. CHa  kéo dá»c tuẩu xuống, gạt tro trong ống ra, dì Tuyết vá»™i đỡ lấy ông Ä‘iếu, gạt tro  tiếp và cho thuốc má»›i vào rồi đốt lá»a, bà hÃt 1 vài hÆ¡i cho chạy rồi má»›i trao  lại cho chạ Cha hÃt 1 hÆ¡i dài, ngã ngưá»i ra, đôi mắt lim dim dá»… chịụ Tôi mừng  thầm, lòng nghÄ© rằng mình đến đây tháºt đúng lúc, hôm nay có lẽ xin được tiá»n,  ngoài số nợ fả trả cho chá»§ fố và tiá»n dùng hàng tháng ra, chắc cha sẽ cho thêm  má»™t Ãt tiá»n nữa! 
 1 chú chó Bi Bi  nhá» từ nhà sau chạy ra, chú ve vẩy chiếc Ä‘uôi ngắn xù lông cá»§a nó trước mặt má»i  ngưá»i, theo sau là cô chá»§ Như Bình cá»§a nó. Như Bình là con gái lá»›n cá»§a dì Tuyết,  lá»›n hÆ¡n tôi 4 tuổi, nhưng thuá»™c loại fụ nữ an fáºn. Nếu so vá»›i Má»™ng Bình, Như  Bình có vẽ kém sút nhiá»u, cô ta không đẹp như em gái, không có vẽ sung mãn và  thiếu tá»± tin hÆ¡n. Nhiá»u khi nói chuyện vá»›i khách Như Bình cứ lúng túng, thẹn  thùng nói chẳng thành câụ Cô nàng lại không biết trang Ä‘iểm và ăn mặc đúng cách  nên dáng vẻ trông buồn cưá»i làm saá» Lấy và dụ ngay bây giá», Như Bình Ä‘ang mặc  chiếc áo bông màu hành ta, nhưng lại mặc chiếc quần màu cà, trên cổ lại buá»™c  chiếc khăn quàng sặc sỡ. Từ trong bước ra, trông cô nàng chẳng khác 1 cô đào cải  lương Ä‘ang làm tuồng. Có Ä‘iá»u dù cho Như Bình có bê bối Ä‘i nữa, tôi vẫn thÃch cô  ta hÆ¡n bất cứ nhân váºt nào trong gia đình này, vì Như Bình có được 1 Ä‘iá»u mà hầu  như không có 1 ngưá»i nào ở gia đình này có được đối vá»›i tôi, đó là sá»± thân máºt  dá»… thương. Thấy tôi, Như Bình cưá»i, rồi khẽ liếc vá» cha  nói: 
 - Má»i ngưá»i ở đây  hết. Tôi không hay Y Bình đến, vì nãy giá» tôi ngá»§ trong fòng. Chà, lạnh quá..  Ủa, Y Bình, trá»i thế này mà vẫm mặc váy được saá» Tôi chắc chịu không nổi đâu,  lạnh quá! 
 Như Bình ngồi  xuống cạnh tôi, sau 1 cái ngáp dài, bàn tay cô ta tình cỠđặt lên chá»— bị dÃnh  bẩn ban nãy: 
 - Ủa ...Äồ cá»§a Y  Bình ướt hết rồi, vào trong lấy đồ cá»§a tôi thay Ä‘i! 
 - Không sao đâu,  tôi vỠngay mà. 
 Chú cho Bi Bi vẫy  Ä‘uôi bước tá»›i, nó cạ mõm nó vào chân tôi, tôi cúi xuống vuốt ve, tấm thân đầy  lông má»m nằm ngoan ngoãn giữa 2 ống chân tôi, Bi Bi ngước đôi mắt Ä‘en nháy lên  yên lặng nhìn. Con chó trông tháºt dá»… thương, tôi ao ước fải chi mình có 1 con  chó như váºy để chăm nom. 
 - Bi Bi! Lại  đây! 
 Nghe tiếng dì  Tuyết gá»i, Bi Bi thoát khá»i chân tôi chạy Ä‘i, dì Tuyết đưa tay sá» bá»™ lông ấm cá»§a  nó, đột nhiên nói: 
 - Coi mày! Mới  tắm mà lăn vào đâu để lấm đầy bùn thế này! 
 Tôi liếc dì  Tuyết, lòng chợt dâng lên chút thù háºn. Ngưá»i đàn bà này lúc nào cÅ©ng tìm cách  để ngạo báng tôị Tháºt ra tôi khinh bà ta nhiá»u hÆ¡n là ghét. 1 thứ đàn bà nhá»  nhen Ãch ká»·! Nhưng tôi vẫn yên lă.ng. Cha ngồi gá»n trong ghế yên lặng hút thuốc,  những làn khói má» nhạt xuất hiện liên tục từ 2 lá»— mÅ©i cá»§a ngưá»á»‹ Chiếc mÅ©i cao và  thẳng. Theo lá»i mẹ thì thuở xưa cha đẹp trai lắm. Nhưng bây giá» ngưỠđã gaì, tóc  và lông mi đã bạc, gương mặt dài ra, nhưng không làm mất Ä‘i vẻ bệ vệ ngày  nàỠ
 Cha ngồi trong  ghế, mắt hướng vá» fÃa tôi và Như Bình. Bất giác tôi cảm thấy hình như ngưá»i Ä‘ang  tìm kiếm 1 dấu tÃch gì trên thân tôi, tôi hÆ¡i khó chịụ Tôi đến đây, mục Ä‘Ãch duy  nhất là làm thế nào kiếm tiá»n Ä‘em vá» cho mẹ, chứ không mong má»i gì khác.   
 Sau cùng tôi mở  miệng: 
 - Thưa cha, mẹ  bảo con đến xin tiá»n cha tháng này, tiá»n nhà đã 2 tháng rồi chưa  trả. 
 Cha đưa mắt lạnh  lùng nhìn tôi, nụ cưá»i thá» Æ¡ hiện trên mép. Có fải ngưá»i nhạo báng kiếp sống tầm  gá»i cá»§a chúng tôi không? Tôi chưa kịp fản ứng thì ngưá»i đã quay sang dì Tuyết  nói: 
 - Tuyết, có sẵn  tiá»n bạc chưả 
 Há»i xong, ông lại  quay sang tôi vá»›i đôi mắt tóe lá»a: 
 - Tao nghÄ© là nếu  không vì đồng tiá»n, chắc chẳng bao giá» mày đến thăm tao  cả. 
 Tôi cắn nhẹ môi,  yên lặng nhìn chạ CÆ¡n giáºn nhen nhúm trong lòng. Ông còn đòi há»i tôi fải làm sao  hÆ¡n, khi sá»± liên hệ giữa ông và mẹ con tôi chỉ là mấy đồng tiá»n này không hÆ¡n  không kém? Nếu không vì tiá»n tôi đến đây làm gì? Ở đây có ai ưa thÃch tôi đâu mà  đến? Tình trạng mẹ con tôi hiện này là do ai tạo nên? 
 Dì Tuyết nhếch  môi bảo Như Bình: 
 - Như Bình, mày  vô tủ lấy 1 trăm ngàn ra đây cho taỠ
 Như Bình đứng lên  vào trong lấy tiá»n. Tôi quýnh lên, số tiá»n đó quá Ãt so vá»›i những đòi há»i cá»§a  chúng tôị Tôi vá»™i há»i: 
 - Thưa cha, tiá»n  nhà 2 tháng đã không đóng rồi, kỳ này không đóng nữa không được. Vả lại, trá»i đã  nhuốm lạnh, mẹ và con cần fải mua áo ấm ...Tết sắp đến mà mẹ chỉ có độc nhất 1  chiếc lụa, con cÅ©ng cần may thêm má»™t Ãt. Nếu cha thấy không có gì quá đáng xin  cha cho thêm Ãt nhiá»á»¥ 
 Tôi nói xong chợt  nghÄ© đến những lá»i ăn mày vừa rồi mà mặt bừng Ä‘á». Cha há»i, tôi lấy hết can đảm  còn thừa trong ngưá»i ra đáp. Dạ .. khoảng 2 trăm ngàn ...Dì Tuyết chen vào vá»›i  nụ cưá»i ngạo mạn: 
 - Y Bình, có lẽ  cô có bạn trai rồi chứ gì? 
 Tôi hơi ngạc  nhiên, không hiểu rõ ý bà ta muốn gì. Dì Tuyết tiếp: 
 - Có bạn trai má»›i  thÃch ăn mặc đẹp, chứ con Như Bình đó, suốt năm mặc có chiếc áo bông sắp rách  rồi mà có đòi may thêm đâụ Äầu năm may áo má»›i cÅ©ng đâu có gì đáng nói, nhưng gia  đình nào cÅ©ng có cái khổ riêng cá»§a nó, ở đây không giống như đằng mẹ cô, chỉ có  2 ngưá»i, muốn tiá»n có tiá»n, muốn áo có áo, mà ở đây còn thêm 4 miệng ăn nữạ Con  Như Bình lá»›n nhất nên fải chịu thiệt thòi, may là không có bạn trai nên nó cÅ©ng  không đòi há»i gì nhiá»u, bằng không thì ... 
 Tôi nghÄ© đôi khi  cái nhìn cá»§a ta cÅ©ng đủ khiến cho há» ngượng rồi, quả nhiên, dưới mắt cá»§a tôi, nụ  cưá»i trên môi bà ta biến mất và thay vào đó là nét giáºn dữ, bá»±c tức. Cái nhìn  cá»§a tôi đã đạt được kết quả. Tôi quay nhìn cha, ngưá»i khó chịu ra mặt. Tôi  há»i: 
  
 - Thưa cha có  được không ạ? 
 Cha ngẩng đầu  lên: 
 - Bộ mày tưởng  mày muốn lấy 2 trăm ngàn ngay để cho mày là dễ lắm à? 
 Tôi không suy  nghĩ gì cả nói ngay: 
 - Con không nghĩ  thế, nhưng con nghĩ cha có thể bỠra cả trăm ngàn để mua cho Kiệt chiếc xe đạp  mới toanh thì chắc lấy ra 2 trăm cho mẹ con chắc cũng không đến nỗi nào khó khăn  lắm! 
 Vừa nói xong,  nhìn đôi mày chau lại của cha tôi biết mình đã đi sai nước cỠlần này kết quả  coi bộ không như ý mẹ con tôi mong rồị 
 - Thế mày tưởng  mày có quyá»n xài tiá»n tao à? Tao muốn cho ai cái gì là tao cho, không có ai đòi  há»i, kêu ca gì cả. 
 Gương mặt giáºn dữ  cá»§a dì Tuyết trở lại tươi tắn, thằng Kiệt nÃn khóc hồi nào không rõ. Tôi nuốt á»±c  nước bá»t xuống cổ, định chuá»™c lại lá»—i lầm: 
 - Cha, còn tiá»n  nhà tháng nàỵ Không đóng há» Ä‘uổị Không lẽ cha nỡ để cho mẹ con con fải chịu cảnh  bÆ¡ vở 
 - Nhưng tháng này  không có dư tiá»n, mày cầm đỡ má»™t trăm Ä‘i, rồi gần tết tá»›i lấy  saụ 
 Tôi nói hấp tấp  trong cÆ¡n giáºn: 
 - Mẹ con vá»›i con  không thể ngồi đợi đến cáºn tết được, trừ trưá»ng hợp bịt miệng lại nhịn  ăn. 
 Chau cau có  hút: 
 - Tao không cần  biết! Bây giá» tao không có tiá»n, tao chỉ có 1 trăm thôị Chỉ có 2 mẹ con fải tiện  tặn chá»›, lấy tiá»n nhiá»u quá để làm gỉ 
 Dì Tuyết đột  nhiên cưá»i lá»›n, liếc tôi nói: 
 - Thế nữ trang  cá»§a mẹ cô đâủ Äể dành cho cô lấy chồng à? Mấy năm nay có lẽ mẹ cô để dành được 1  Ãt rồi, tôi biết bà ấy mà, bà ấy đâu cần fải làm gì, còn tôi, tôi fải làm hàn  má»›i có nhaị 
 Tôi trừng dì  Tuyết, tôi không hiểu tại sao 1 ngưá»i như cha lại không thể nhìn ra cái khốn nạn  và mất dạy cá»§a dì. Cố ngăn bao nhiêu cÆ¡n bá»±c tức trong lòng xuống, tôi  nói: 
 - Tôi đâu có được  fúc lá»›n như Má»™ng Bình và Như Bình đâu, nếu nhà còn cái gì đáng giá bán được, có  lẽ tôi đã không cần fải đến đây ngá»a tay ra xin xá» thế nàỵ 
 Dì Tuyết vẫn giữ  nụ cưá»i tham nhiểm: 
 - Äó xem nó lanh  không? Hèn gì mẹ cô chẳng sai cô đến đây đòi nợ Nói mà tá»™i, chắc khi cha cô  không còn tiá»n cho mẹ cô, cô dám bảo là bị ngưá»i ta bá» bê mẹ con cô lắm  à. 
 Như Bình từ trong  bước ra, mang theo xấp giấy bạc trao cho dì Tuyết, rồi đến ngồi bên cạnh tôị Tôi  không ghét Như Bình, nhưng hôm nay bá»—ng nhiên tôi thấy khó chịu làm sao ấy, nhất  là khi nhìn thấy chiếc nhẫn há»™t xoàn màu lục trên ngón tay thon Ä‘ang lấp lánh  dưới ánh đèn. Äẹp và sang tháºt! Trong khi tôi lại xin xá» từng ngàn  bạc. 
 Dì Tuyết trao xấp  giấy bạc cho cha, miệng châm vào: 
 - Này anh đưa cho  nó đị Tôi thấy có vẽ nó không muốn lấy rồi đấy! 
 Cha nhìn tôi vá»›i  ánh mắt Ä‘e dá»a: 
 - Sao lấy  không? 
 Tôi cố dằn cÆ¡n  giáºn xuống, hôm nay fải cố gắng xin được đủ tiá»n vá» cho mẹ, hàng việc cần tiá»n  Ä‘ang đợi ở nhà. 
 - Cha! Cha làm Æ¡n  cho con thêm. Äóng tiá»n nhà Ãt nhất cÅ©ng gần năm chục ngàn đồng  rồi! 
 Cha trợn  mắt: 
 - Mày nói thêm  chẳng Ãt lợi gì, tao nói 1 trăm là 1 trăm, lấy thì lấy không lấy thì thôi, tao  không ở không để cãi lý vá»›i màỵ 
 -  Cha! 
 Tôi kêu lên mà  nghẹn lá»i: 
 - Không có tiá»n  đóng tiá»n nhà rồi con vá»›i mẹ ở đâủ Cha là cha con, con má»›i đến đây xin chứ con  có dám cãi gì đâu! 
 Cha tôi cao giá»ng  lên: 
 - Tao là cha mày,  nhưng đâu fải là con nợ mà đòi hoàỉ Nếu là con nợ Ä‘i nữa, cÅ©ng chưa chắc gặp 1  chá»§ nợ dai như màỵ Tiá»n tao cÅ©ng fải làm ra má»›i có chứ đâu fải ảo thuáºt rồi được  đâủ 1 trăm đó, lấy thì lấy, không lấy thì vá» Ä‘i, tao không có đủ thá»i giỠđể  nghe mày lải nhải nữa! Mày chẳng khác mẹ mày tà nào, chỉ giá»i tài lải nhải, bá»±c  mình! 
 Tôi đứng báºt lên  khá»i ghế, máu nóng dồn lên mặt, cÆ¡n giáºn đè nén lâu ngày đã bùng nổ. Tôi trừng  mắt nhìn má»i ngưá»i, nhìn cả ngưá»i đàn ông tôi fải gá»i bằng chạ Không cần lưu ý  gì nữa, tôi nói thẳng:
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương  3 
   
  
  
 
 
  
 
  - Tôi đến  đây không fải ăn xin, ông là cha tôi ông fải có trách nhiệm nuôi dưỡng tôị Nếu  ngày xưa, ông đừng lợi dụng quyá»n lá»±c ép uổng mẹ tôi làm vợ, thì đâu có tôi, thì  đâu có kẻ đáng ghét thế này và tôi đâu fải khổ 
 Giá»ng nói  tháºt to, lá»i nói như dòng thác tuôn trào ngay chÃnh tôi cÅ©ng ngạc nhiên. Tôi dám  đương đầu vá»›i cha à? 1 con ngưá»i chưa bị ai làm nhục, thế mà ...Cha tôi ngồi  thẳng lưng lại, dá»c tẩu rá»i khá»i môi, đặt lên ká»· trà. Äôi mắt tóe lá»a nhìn thẳng  vào tôị 2 hàng lông mi tháºt Ä‘áºm Ä‘ang chau lại, miệng háºm há»±, hÆ¡i thở nặng ná».  Gian fòng rÆ¡i vào bầu không khó ngá»™t ngạt khó thở. Cha không nói gì nhưng bàn  tay nắm chặt trên thành ghế cá»§a ngưá»i đã nổi gân xanh. Tôi biết rằng min`h đã  làm ngưá»i giáºn. 
 - Mày nói  thế là saỠ
 Hình như  Như Bình đang kéo nhẹ lai áo tôi, như muốn khuyên tôi chạy tộị Mộng Bình nằm dài  trên ghế trố mắt nhìn. Tôi hơi hoảng, tiếng quát của cha lặp  lại: 
 - Nói mau,  mày nói thế là sao chứ? 
 Tôi giáºt  mình, nhưng khi thấy dì Tuyết ngồi tá»±a lưng cưá»i đắc ý và thằng Kiệt nằm trong  lòng bà ta trố mắt nhìn cÆ¡n giáºn lại trở vá». Tôi quên cả sợ hãi, quên cả ngưá»i  Ä‘ang đứng trước mặt tôi đã 1 thá»i làm vua 1 cõị Quên cả lá»i dặn dò cá»§a mẹ, tôi  chỉ biết mình cần fải nói, fải trút hết bao nhiêu uất ức dồn nén từ bao nhiêu  lâu nay: 
 - Con không  có ý gì cả, con chỉ tiếc là mình đầu thai không đúng chá»—i, tại sao tôi fải làm  con cá»§a Lục Chấn Hoa chứ? Nếu tôi đầu thai lên gia đình khác thì tôi đâu fải  ngá»a tay xin tiá»n bố như kẻ ăn xin thế nàỵ Thú váºt nó còn biết chăm sóc con nó,  còn tôi, tôi có cha như không! Thưa cha, giả sá» vá»›i con, cha chẳng có chút tình  nghÄ©a nào Ä‘i, nhưng còn mẹ? Ngưá»i cha đã từng yêu quÃ, đã từng trăm fương ngàn  sách để chiếm Ä‘oạt, không lẽ cha cÅ©ng có thể để chết đói không man`g  saá» 
 Cha đứng  dáºy, chiếc dá»c tẩu rÆ¡i xuống ghế, đôi mắt trừng trừng nhìn tôị CÆ¡n giáºn làm  những sợi gân xanh trên mặt hiện rõ, ông lừ lừ tiến tá»›i  nói: 
 - Mày là  giống gì mà dám há»—n láo vá»›i tao như thế chứ? 68 năm nay rồi, chưa 1 ai dám láo  vá»›i tao như váºá»µ Kiệt đâu, vào lấy sợi dây thừng cho tao  xem! 
 Bản năng  khiến tôi lùi ra sau 1 bước, nhưng chiếc ghế đã cản chân tôi lại, tôi chỉ còn  biết đứng đấỵ Thằng Kiệt có vẻ thÃch thú, nó chạy nhanh vào trong ...Tôi không  hiểu cha định làm gì tôi, trói tôi chết à? Ná»—i lo sợ nhen nhúm trong lòng. Như  Bình cÅ©ng Ä‘ang lo sợ cho tôi, nàng run rẩy làm chiếc ghế cÅ©ng run theá» Äiá»u đó  khiến tôi mất bình tÄ©nh, nhưng cÆ¡n giáºn đã giữ chân tôi lạị Kiệt đã mang dây ra,  cha cầm lấy, tiến tá»›i sát ngưá»i tôị Nhìn hình ảnh đó, tôi càng giáºn dữ, quát  to: 
 - Ông không  có quyá»n đụng đến tôi, ông không đủ tư cách để làm chuyện đó. Bao năm rồi ông đã  Ä‘uổi mẹ con tôi ra khá»i gia đình này, ông đã không làm tròn trách nhiệm làm cha  cá»§a ông thì ông không có quyá»n! 
 - Váºy  hả 
 Cha tôi  nghiến răng nói, sợi dây được quấn quanh tay ông mấy vòng, đưa lên cao, ông tiếp  tục: 
 - Thá» xem  tao có quyá»n đánh mày không thì biết. 
 Vừa nói ông  vừa quất mạnh sợi dây lên đầu tôị Như Bình nhảy nhõm lên, chạy trốn fÃa sau Má»™ng  Bình. Bản năn khiến tôi né sang bên, đợi roi rÆ¡i ngay trên lưng tôi, nhá» chiếc  áo khóac bên ngoài hÆ¡i dầy nên tôi cÅ©ng không Ä‘au lắm. CÆ¡n giáºn sôi ngùn ngụt,  tôi hét: 
 - Ông là  quá»·, 1 thứ quá»· không có nhân tÃnh. Ông cứ đánh tôi Ä‘i, tôi không né tránh đâu,  nhưng tôi sẽ nhá»›, nhá»› mãi ...và 1 ngày nào đó tôi thá» sẽ trả thù, trá»i sẽ fạt  ông để ông gặp báo ứng! 
 - Mày muốn  báo thù tao cho mày báo thù. Hôm nay tao Ä‘áºp cho mày chết luôn cho hết dám láo  vá»›i taá» 
 Chiếc roi  trên tay ông quất xuống đầu, xuống thân tôi như mưa bấc tôi tránh không kịp nữạ  Có mấy lần roi rÆ¡i trên mặt Ä‘au rát. Càng Ä‘au tôi càng giáºn, nước mắt ứa ra, tôi  bắt đầu chá»i, tôi không biết lúc đó mình đã chá»i thế nào, cho mãi đến lúc cha đã  má»i tay, ông má»›i ném roi Ä‘i, lạnh lùng bảo tôi: 
 - Không dạy  mày, mày không bao gio8` biết ai là cha mày cả! 
 Cha ngồi  xuống ghế, lượm chiếc dá»c tẩu lên, chăm chú nhìn tôị Sá»± giáºn dữ cá»§a ông có vẻ đã  nguôi, cầm 1 trăm ngàn trên ká»· trà đưa tôi, ông nói: 
 - Äem 1  trăm ngàn này vá» trước, ngày mai trở lại lấy thêm 1 trăm ngàn may quần áo vá»›i  trả tiá»n nhà. 
 Bây giỠđã  trở lại bình thưá»n rồi à? Nếu xương sống tôi má»m 1 chút, hoặc tôi chịu khó chịu  đựng 1 chút thì tráºn đòn vừa qua đổi lấy 2 trăm ngàn đồng cÅ©ng được. Nhưng bản  tÃnh ương ngạnh không muốn tôi fải chịu khuất fục! Cầm tiá»n trong tay, nhìn cha  rồi nhìn nụ cưá»i chó má cá»§a dì Tuyết, tôi không chịu được: 
 - Kể từ hôm  nay, tôi không còn là con của ông Lục Chấn Hoa nữa! 
 Tôi nói  lớn, lạnh lùng nhìn cha: 
 - Ông đã  lầm rồi, ông tưởng 2 trăm ngàn đồng bạc là có thể mua được sá»± thù háºn cá»§a tôi à?  Còn lâụ Tôi không cần tiá»n cá»§a nhà há» Lục này, tôi khinh thưá»ng các ngưá»á»‹ Tôi sẽ  báo thù! Còn bây giá», các ngưá»i hãy giữ lấy tiá»n bẩn thỉu này lại  Ä‘i! 
 Nói xong,  tôi ném thẳng xấp tiá»n trong tay tôi vào mặt dì Tuyết. Nhìn những tá» giấy bạc  rÆ¡i từ đầu bà ta xuống, tôi tháºt mãn nguyện. Quay lưng lại tôi bước thẳng ra  cá»a, tá»›i sân tôi va mạnh vào ngưá»i Hảo khi hắn vừa bước vào, xô hắn qua 1 bên,  tôi chạy ra cổng. 
 Khi ngưá»i  tôi bị ướt mưa, bấy giá» tôi má»›i nhá»› ra ban nãy vì giáºn dữ, tôi đã quên chiếc dù  trong nhà há» Lục, nhưng tá»± ái không cho fép tôi trở vàỠTá»±a lưng vào tưá»ng nhá»›  tá»›i lá»i mẹ dặn lúc Ä‘i lấy tiá»n và câu " nếu xin được tiá»n, con cứ ngồi xÃch lô  vá»" mà tôi ứa nước mắt. Bên trong cổng có tiếng nói vá»ng  ra: 
 - Chuyện gì  váºy mẹ, ban nãy vừa bước vào, con đã đụng fải Y Bình. Cô ấy làm gì như cá»p sút  chuồng thế? 
 Tiếng nói  cá»§a mụ Tuyết còn đầy vẻ giáºn dữ: 
 - Mặc nó,  nó bao giá» lại chẳng là con cá»p sút chuồng. 
 Rồi tôi  nghe tiếng cá»§a mụ gá»i to: 
 - Con Lan đâu!  Mang giẻ ra lau sạch nhà xem, mỗi lần con đó nó đến lấy vấy bùn bẩn như  chó. 
 Tôi đứng trước 2  tấm cánh cổng màu Ä‘á», trịnh trá»ng thá» vá»›i lòng mình: 
 - Từ đây vỠsau,  tôi sẽ không từ nan bất cứ 1 thủ đoạn nào để trả thù cho bằng được cái nhà  này! 
 Kéo cao cổ áo,  tôi lầm lũi đi trong mưa, nước mưa ướt sũng cả mái tóc và thấm lạnh thân  tôị 
 Lên xe buýt, tôi  đến nhà Phương Dụ Phương Du là nhá» bạn thân nhất cá»§a tôi thá»i trung há»c. Chúng  tôi trạc tuổi nhau, tÃnh tình lại giống, chiá»u cao xấp xỉ nên thân nhau vô cùng.  Phương Du thÃch há»™i há»a, tôi thÃch nhạc, cả 2 Ä‘á»u chúa là mê tiểu thuyết. Có lần  vì bàn cãi nhau vá» nhân váºt trong truyện, chúng tôi đã giáºn đến ná»—i mấy ngày  liá»n không nói chuyện vá»›i nhaụ Các bạn cùng lá»›p gá»i chúng tôi " nhị vị tướng  quân háºm há»±". Sau khi Ä‘áºu xong phổ thông, Phương Du thi vào khoa há»™i há»a trưá»ng  Cao Äẳng Sư Fạm. Còn tôi cÅ©ng Ä‘áºu và khkoa Văn Äại Há»c Tổng Hợp, nhưng há»c bổng  thấp quá, trưá»ng lại ở xa nhà, gia đình chỉ có 2 mẹ con, tôi không thể để mẹ ở  nhà 1 mình. Vì thế Ä‘áºu cÅ©ng như không. Tôi tá»± nhá»§, thôi ở nhà kiếm chuyện làm fụ  mẹ váºá»µ Nhưng đến nay tôi vẫn chưa làm gì. Bây giá» Phương Du đã đưá»ng đưá»ng là 1  sinh viên rồi, còn tôi, tương lai mù mịt! 
 Cha cá»§a Phương Du  là 1 giáo sư trung há»c. Gia đình cÅ©ng không khá. Cả nhà chỉ nhá» cả vào đồng  lương ba cá»c ba đồng cá»§a ông. Ở nhà Phương Du còn 2 đứa em trai và 1 đứa em gáị  Nhà chỉ toàn là miệng ăn, mẹ Phương Du không dám mướn ngưá»i làm, 1 mình bà đảm  Ä‘ang tất cả má»i việc. Dù nghèo túng, dù Ä‘á»i sống cháºt váºt, nhưng gia đình Phương  Du chẳng bá»§n xỉn, trái lại rất quà khách và tháºt tình. Há» là ngưá»i duy nhất có  thể giúp đỡ tôị 
 Nhà Phương Du ở 1  cư xá. Gia đình 6 ngưá»i fải chen chúc nhau trong 1 gian nhà 3 phòng rá»™ng khoảng  6 thước vuông, má»—i năm mùa nước lÅ© đến là fải lá» Phương Du vá»›i cô em gái được  dành cho 1 fòng, cô em này năm nay Ä‘ang há»c lá»›p 2 trưá»ng tiểu há»c gần  đấỵ 
 ÄÆ°a tay lên gõ  cá»áº¡ May quá, Phương Du có ở nhà, nàng ra mở cá»a cho tôị Thấy tôi, hắn hét  lên: 
 - Bình! Trá»i Æ¡i  tao mong mày muốn chết Ä‘i được! 
 - Bình tÄ©nh coi,  gặp ngưá»i ta là hét muốn bể tai, có chuyện gì đâỷ 
 - Sao lâu quá mày  không đến tả 
 - Thế còn  màỷ 
 - Tao báºn há»c thi  mày hiểu không? 
 Theo Phương Du  tôi bước lên báºc thá»m, mẹ cá»§a Du Ä‘ang báºn làm cÆ¡m fÃa xau, tôi vá»™i ra sau chào,  bà bảo ở lại dùng cÆ¡m. Vì có việc cần nói vá»›i Phương Du, tôi dạ ngaỵ Chúng tôi  bước vào fòng riêng cá»§a Phương Du khép cá»a lạị 
 - Tao có chuyện  muốn nói với màỵ 
 - Tao cũng  thế. 
 - Váºy mày  nói trước Ä‘i! 
 Phương Du  yên lặng 1 lúc, bảo: 
 - Tao vừa  mới yêụ 
 Tôi cưá»i  to: 
 - Thế à?  Váºy thì cho tao chúc mừng. 
 - Khoan đã  mày chưa nghe hết mà. 
 - Mày chẳng  nói là mày đã yêu rồi saỠTình yêu là 1 chuyện đẹp, đáng mừng chứ  sao! 
 Äôi mày Phương Du  chau lại: 
 - Tao bảo mày là  tao yêu ngưá»i ta, chứ tao có nói ngưá»i ta yêu tao bao giỠđâu mà mày  mừng? 
 - Mày nói  saỠ
 Tôi nóị Dù Phương  Du không đẹp lắm, nhưng đôi mắt sáng và chiếc mÅ©i cao cá»§a nàng trông cÅ©ng có nét  tây phương lắm, bao nhiá»u đó cÅ©ng đủ để xiêu lòng ngưá»i đàn ông rồi, làm gì có  chuyện yêu đơn phương? Tôi biết ngay trong trưá»ng Phương Du há»c, bao nhiêu bạn  trai Ä‘ua nhau tán tỉnh, chỉ mong được 1 nụ cưá»i cá»§a ngưá»i đẹp nhưng Phương Du  lúc nào cÅ©ng lạnh lùng. Có tháºt là ngưá»i ta không yêu mày  không? 
 - Tháºt. Không fải  chỉ không yêu thôi mà còn không thèm Ä‘oái hoài tá»›i nữạ 
 - Hắn là ai  thế? 
 - Hắn là sinh  viên năm thứ 4, tao gặp hắn thưá»ng xuyên ở thư viện  trưá»ng. 
 - Trông hắn ra  saỠ
 - Không đẹp trai  lắm! 
 -  Há» 
 - Tóc tai rối bù,  mắt mũi cũng không có gì xuất sắc. 
 - Thế  à? 
 - Còn nữa, râu  không cạo, áo quần xốc xếch, tÃnh tình lại nóng nảỵ Nhưng có Ä‘iá»u, hắn thông  minh, nghệ sÄ© ... 
 Tôi cắt ngang: 
 - Thôi, được rồi! Có tháºt là mày yêu hắn  không? 
 - Tháºt chứ còn gì mà há»á»‹ 
 Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài trá»i: 
 - Váºy thì tìm đủ má»i cách để làm cho hắn chú ý, thà dụ như  tìm cách gây sá»± vá»›i hắn, làm tháºt hung hăng hắn sẽ để ý đến mày  ngaỵ 
 - Vô Ãch! 
 - Tại sao lại vô Ãch? Mày có thá» chưa mà bảo là vô  Ãch? 
 - Chưa thá», nhưng tao biết. 
 - Tại sao mày chắc thế? 
 Phương Du cháºm rãi đáp: 
 - Vì ...vì hắn đã có bồ rồị 
 Tôi thở dài: 
 - Như váºy là tuyệt vá»ng rồi saá» 
 - Äúng thế, hoàn toàn tuyệt vá»ng. 
 - Tìm cách cướp đoạt? 
 - Không được.? 
 - Váºy thì vô phương, thế ngưá»i yêu cá»§a hắn ra  saá» 
 - Cô ta là bạn cùng lá»›p cá»§a tao, nhút nhát, yếu Ä‘uối, đụng 1  tà là rÆ¡i nước mắt, nhưng được cái đẹp và hiá»n.  
 - 1 gã nóng tÃnh, láºp dị Ä‘i yêu 1 cô gái yếu Ä‘uối, e thẹn. Có  chuyện như váºy saá» 
 - Sao lại không, có Ä‘iá»u đứng trước mặt cô nàng, anh chàng  lại có vẽ ngoan ngoãn, dá»… thương chi lạ Cô bé mà rá»›t nước mắt 1 cái là anh chàng  cuống cuồng l ên như nhà cháỵ 
 Tôi cưá»i  lá»›n: 
 - Hung dữ mà có  ngưá»i ká»m chế như váºy má»›i được chứ. 
 Phương Du bực  bội: 
 - Mày không buồn  cho tao mà còn ở đấy cưá»i được saá» 
 - Tao thấy chỉ có  cách duy nhất mày là gặp ngưá»i như thế mình cứ tảng lá» không quen là được  rồị 
 Phương Du cắt  ngang: 
 - Äừng nói thế,  vì cách cá»§a mày bày càng khó thá»±c hiện hÆ¡n. 
 Tôi nhìn Phương  Du: 
 - Mày si tình đến  thế saỠ
 Phương Du có vẻ  giáºn dữ đứng dáºy: 
 - Mày vẫn chưa  tin taá» Thôi được rồi bây giá» nói chuyện cá»§a mày đị Saá» CÅ©ng rÆ¡i vào cái vòng  tình ái lẩm cẩm nữa rồi chứ gì, fải không? Nếu đúng như váºy thì chÃnh chúng mình  quả đúng là 1 cặp " tướng quân háºm há»±" rồi đấỵ 
 Tôi cự  ngay: 
 - Äừng nói  báºá»µ 
 - Váºy thì chuyện  gì? 
 Tôi kéo cổ áo cho  rá»™ng ra, vết roi trên cổ vẫn còn hằn rõ, Phương Du nhìn thấy,  há»i: 
 - Sao  váºá»· 
 - Thành tÃch cá»§a  ông bố tao đấỵ 
 - Ông bố đánh mày  à? Tại sao váºá»· 
 - Vì  tiá»n! 
 Tôi lắc đầu  nói: 
 - Thế mày cứ  tưởng rằng tao vẫn cần đồng tiá»n cá»§a ông ấy à? 
 - Váºy thì  ... 
 - Tao đến đây,  cáºu duy nhất cần nói vá»›i mày là cho tao mượn Ãt tiá», bao nhiêu cÅ©ng  được. 
 Phương Du nhìn  tôi 1 lúc nói  
 - Mày đợi tao 1  chút. 
 Phương Du chạy  nhanh vào bếp, chẳng bao lâu bước ra với xấp giấy bạc trên tay, nhét vào túi  tôi: 
 - Chỉ có vài  chục, mày cầm lấy tiêu đỡ, ngày mai tao đến trưá»ng kiếm xem có đứa nào có tao  mượn cho, tối mai tao Ä‘em đến cho màỵ 
 - Du  này! 
 - Äừng, đừng nói  gì cả. 
 Nhưng tôi vẫn  nói: 
 - Tao biết nhà  mày cÅ©ng nghèo như tao, sáng năm tao cố gắng kiếm tiá»n trả lại  màỵ 
 Phương Du quay  ngưá»i Ä‘i: 
 - Äừng nói báºy,  bạn bè mình đâu fải chỉ ở vài chục ngàn này thôi đâụ Bây giá» nói cho tao nghe,  chuyện gì đã xảy ra thế? 
 Tôi Ä‘em tất cả sá»±  kiện lúc sáng " đằng kia " xin tiá»n ra sao kể rõ cho Phương Du nghe xong, cắn  môi tôi nói: 
 - Phương Du, rồi  mày xem tao sẽ trả cái thù nàỵ 
 Phương Du ngồi bó  gối yên lặng nhìn tôi, nàng có vẻ thông cảm cho hoàn cảnh của tôị Ăn cơm tối  xong, tôi lại đem chuyện đi tìm việc làm ra kể cho bạn nghe nghe, rồi sợ mẹ ở  nhà mong, tôi vội vàng xin phép rút lui, mẹ của Phương Du dặn  dò: 
 - Từ rày vỠsau  nếu con cần chi cứ đến với bác con nhé! 
 - Dạ cám ơn  bác! 
 Tôi nói mà lòng  nghẹn ngàỠCó 1 ngưá»i cha giàu sang như thế lại đến vay từng đồng bạc ở 1 nhà  nghèo rá»›t mồng tơị Bước ra khá»i nhà Phương Du, tôi leo lên xe buýt vá» nhà. Bây  giỠđã 9 giá» hÆ¡n, mẹ lo lắng: 
 - Äi đâu mà Ä‘i dữ  váºá»· Có chuyện gì chẳng lành không, mẹ lo chết Ä‘i được! 
 Tôi  đáp: 
 - Dạ không gặp  chuyện gì cả, con đến thăm Phương Dụ 
 Bước qua ngạch  cá»a, tôi đưa mấy chục ngàn cho mẹ 
 - Ở đâu đây  cổ 
 - Mượn của Phương  Du dấy! 
 Mẹ do  dự: 
 - Nhà của Phương  Du cũng nghèo lắm mà? 
 - Vâng, nghèo  trên phương diện tiá»n bạc tháºt, nhưng trên phương diện tình nghÄ©a há» giàu lắm  mẹ, há» hÆ¡n hẳn cha con. 
 - Thế ...thế làm  sao ta đành lòng xài tiá»n cá»§a há» chứ? 
 - Thì cứ dùng đi,  rồi con sẽ có cách mẹ đừng lỠ
 Tắm bằng nước  nóng xong, tôi cuốn ngưá»i trong tấm da hổ. Ngoài trá»i gió tháºt lạnh, chỉ có  trong nhà má»›i ấm thế nàỵ Mẹ nhưá»ng chiếc túi nước nóng cho tôị 1 ngày ngược xuôi  mệt nhá»c đã tan mất, tôi Ä‘em tất cả chuyện tìm việc kể lại cho mẹ nghe, khi nói  đến chuyện hành nghê vÅ© nữ mẹ đã cháºn ngang nói: 
 - Làm thế nào thì  làm, mẹ nhất quyết không để con hành nghỠvũ nữạ 
 Tôi  đáp: 
 - Mẹ cứ yên tâm  con không bao gio8` có ý định làm nghỠđó. 
 Yên lặng 1 lúc,  mẹ nói: 
 - Hôm nay bà Châu  có đến. 
 Bà Châu là chá»§  nhà cá»§a chúng tôi, tôi chau mày há»i: 
 - Bà ấy làm gì  gấp thế? Chúng ta cÅ©ng đâu fải có tiá»n mà không trả đâủ 
 - Con không thể  trách ngưá»i ta được, con nghÄ© coi nhà ngưá»i ta còn đám con, fải có cÆ¡m ăn sống  nổi chứ. Ngưá»i ta sống nhá» tiá»n thuê nhà cá»§a mình. Nếu không fải ngưá»i ta tá» tế  thì 2 năm nay làm gì bà Châu chẳng lên giá. Nhà này mà cho ngưá»i khác mướn Ãt  nhất má»—i tháng cÅ©ng được trên 1 trăm ngàn, còn cho em. con mình chỉ được có năm  chục ngàn thôị Bà Châu cÅ©ng muốn giúp mình, ngặt ná»—i ... 
 Mẹ thở dài, rồi  tiếp: 
 - Hôm nay bà ấy  đến, nói tháºt tá»™i, bà ấy bảo là vì tết sắp đến rồi con cái lại bệnh hoạn, cần  tiá»n, nên má»›i sang ... 
 Tôi yên lặng, mẹ  đưa tay lên xoa xoa trán, tôi thẳng lưng lên há»i: 
 - Bệnh nhức đầu  của mẹ trở lại nữa à? 
 - Äâu có! Mẹ tôi  vá»™i buông tay xuống nhìn tôi, rồi nhắm mắt lại ... 
 Tôi bứt  rứt: 
 - Mẹ, con ngu  tháºt, đúng ra con không nên gây vá»›i cha như thế. 
 Mẹ đưa tay vuốt  cổ tôi, mắt ngưá»i đỠhoe: 
 - Äừng nói nữa  Bình ạ Äúng ra cha con không nên đánh con như thế, dù sao cÅ©ng nên nghÄ© đến tình  chồng vợ bao nhiêu năm qua chứ. 
 Mẹ nói như muốn  khóc, rồi đột nhiên nhá»› ra Ä‘iá»u gì, ngưá»i tiếp: 
 - Sáng này, thằng  Hảo có đến đâỵ 
 - Hảo à? Hắn đến  đây làm gì thế mẹ? 
 Hắn nói cho con  bảo con tối nay đến đấỵ 
 Tôi cưá»i  buồn: 
 - Có lẽ ông càng  nghÄ© càng thấy tức nên muốn Ä‘áºp con thêm 1 tráºn nữa chá»›  gì. 
 Mẹ suy nghĩ 1 lúc  nói: 
 - Mẹ không nghÄ©  như váºy, có lẽ cha con ăn năn rồi đấỵ 
 Tôi cưá»i  to: 
 Ä‚n năn à? Mẹ mà  cÅ©ng tin cha con ăn năn tháºt à? Vá»›i những chuyện ông ấy làm có bao giá» mẹ nghe  ông ấy nói hối háºn không? Coi bá»™ chữ ấy không có duyên vá»›i cha  rồị 
 Tôi đứng dáºy, Ä‘i  vào phòng riêng. Báºt đèn bàn lên, tôi viết nháºt ký là 1 thói quen không thể  thiếu trong những năm dài đói khổ. Tôi bắt đầu ghi sÆ¡ lược vài hàng vá» việc làm,  câu sau cùng là: 
 Äá»i sống càng khổ  cá»±c, định mệnh càng cay nghiệt thì càng fải cứng cá»i hÆ¡n. Bây giá» mình có trách  nhiệm là phải phụng dưỡng mẹ, có trách nhiệm fải trả cho bằng được mối thù cá»§a  dì Tuyết. Ngưá»i có chÃ, không thể quyên được mối nhục ngày quạ Fải trả thù, trả  thù bằng má»i giá! 
 Ngày kế tiếp, tôi  lại bá» suốt 1 ngày vô Ãch cho chuyện tìm việc. Khi hoàng hôn đến, vác thể xác  mệt má»i trở vá» nhà, sá»± thất vá»ng làm chân tôi lê muốn không nổị Chuyện gì cÅ©ng  thế, chỉ nghÄ© không thôi thì sao mà quá đơn giản, nhưng khi nhảy vào má»›i thấy  cái rắc rối cá»§a cuá»™c Ä‘á»á»‹ Không ngá» ngay cả những việc làm cá»n con cÅ©ng kiếm  không rạ Bước vào cá»a, ngã ngưá»i lên ghế, tôi không thể dấu được tiếng thở dàị  Mẹ há»i: 
 - Cùng chưa tìm  ra việc làm nữa à? 
 - Dạ  chưạ 
 Mẹ yên lặng, tôi  bá»—ng cảm thấy hình như mẹ tôi hôm nay xanh hÆ¡n, yếu hÆ¡n má»i khi, tôi  nói: 
 - Mẹ ơi, mai đi  chợ mua gan heo vỠnấu canh ăn nhé mẹ! 
 Mẹ nhìn tôi ái  ngại: 
 - Nhưng ...nhưng  mẹ đã Ä‘em toàn bá»™ số tiá»n hôm qua đưa cả cho bà Châu rồị 
 - Mẹ nói  gì? 
 Tôi nhảy nhá»m  lên, vì tôi hiểu rằng ngoài số tiá»n hôm qua mang vá» và vài ngàn tôi mang Ä‘i, ở  nhà không còn được 1 cắc bạc. 
 - Mẹ đưa cả cho  bà ấy rồi à? 
 -  Ừ. 
 - Thế hôm nay mẹ  chẳng có ăn 1 miếng gì vô bụng cả à? 
 Mẹ tôi quay đầu  Ä‘i không nóị Sau đấy ngưá»i bước tá»›i bên giưá»ng cuốn tấm da hổ lại, tôi bước tá»›i  cạnh há»i: 
 - Hôm nay mẹ  chẳng có ăn gì hết sao mẹ? 
 - Con không hiểu  là bao tỠmẹ không được tốt, mẹ chẳng muốn ăn gì cả. 
 -  Mẹ! 
 Tôi gá»i to, chân  tôi đột nhiên không còn sức để đứng vững tôi quỵ ngưá»i xuống, úp mặt trong váy,  nước mắt tuôn tràỠMẹ vuốt mái tóc tôi an á»§i: 
 - Bình, đừng khóc  nữa, mẹ nói tháºt đấy, mẹ không đói tháºt mà, bây giá» Ä‘em bán tấm da hổ này  đị 
 Tôi lắc  đầu: 
 - Không! Äừng bán  da hổ, con sẽ mang tiá»n vá» ngaỵ 
 Vừa nói, tôi xong  ra fÃa cá»a, mẹ chạy theo nắm áo tôi, há»›t hải há»i: 
 - Con Ä‘i đâu  váºá»· 
 Tôi  nói: 
 - Công ty nỠbảo  con muốn đến lúc nào cũng được. 
 Mẹ giữ chặt áo  tôi, cánh tay yếu Ä‘uối hằng ngày bây giá» mạnh dá»… sợ Ngưá»i mở to đôi mắt khiếp  đảm nhìn tôị 
 - Mẹ không cho  con đi, mẹ không thể để con trở thành vũ nữ được! 
 - Nhưng mẹ, làm  vÅ© nữ đâu có gì là hèn đâủ Äó cÅ©ng chỉ là 1 cái nghá», nếu con giữ được mình  trong sạch thì có gì đáng ngại đâủ 
 Mẹ vẫn giữ chặt  áo tôi: 
 - Không được  Bình, con không hiểu, làm ngưá»i không thể lùi được, vì lùi 1 lần là sẽ lùi mãi,  rồi đến chá»— sa Ä‘á»a, không còn hy vá»ng để trồi lên được. Khi còn trẻ, mẹ đã từng  chứng kiến cảnh bao nhiá»u cô gái, xuất thân từ những gia đình danh giá, được  giáo dục đàng hoàng, nhưng sau đó vì miếng sống mà fải Ä‘em thân làm vÅ© nữ, thành  kỹ nữ chẳng mấy hồị Khi đã trở thành Ä‘iếm rồi thì cuá»™c Ä‘á»i chẳng mấy hồị Khi đã  trở Ä‘iếm rồi thì cuá»™c Ä‘á»i không làm sao vươn lên được nữa, suốt Ä‘á»i lặn ngụp  trong chốn bùn nhợ Con, mẹ không để chocon Ä‘i làm nghê ấy đâu, làm vÅ© nữ không  có gì đáng ngại tháºt, nhưng ánh đàn xanh đỠtrong tá»u lầu tháºt đáng sợ, nó sẽ  quyến rÅ© con sa Ä‘á»a, nó sẽ làm hại Ä‘á»i con. Bình! Con không nên Ä‘i,  con! 
 - Nhưng chúng ta  cần fải có tiá»n mẹ ạ! 
 Mẹ nhìn tôi, mắt  nhòa lệ: 
 - Thà chết đói  chứ mẹ cương quyết không để con hành nghá» vÅ© nữ. Tháºt là mẹ chịu nhục đến xin  tiá»n cha con, chứ mẹ không để con sa Ä‘á»áº¡ 
 - Nhưng thà Ä‘i  làm vÅ© nữ hÆ¡n là fải đến van nài xin tiá»n cha! 
 Tôi nói to và  ngồi bệt xuống thá»m khóc ngất. Mẹ đứng bên cá»áº¡ Tôi đứng dáºy sá»a soạn lại quần áo  cho ngay ngắn bước ra cổng. Phương Du đến, nó dúi nhanh mấy tá» giấy bạc vào tay  tôi nói: 
 - Chỉ có 7 chục  ngàn thôi, mày xài đỡ đị Bây giỠtao fải đi thi rồi, thi xong tao sẽ tìm cách  giúp màỵ 
 Nói xong, nàng  nhìn tôi cưá»i, rồi bá» Ä‘i tháºt nhanh 
 Tôi đứa mắt nhìn  theá» Cài cá»a lại, bước lên thá»m nhìn những tá» giấy bạc trong tay mà lòng ngẩn  ngợ Trao tiá»n cho mẹ, tôi nói: 
 - Phương Du mang  tiá»n đến này, mẹ con mình lây lất thêm 1 thá»i gian nữa rồi tÃnh  saụ 
 2 ngày lại trôi  qua, công việc vẫn không tìm được. Sang tối thứ 3, vừa mở cá»a cho tôi bước vào  mẹ nói ngay: 
 - Như Bình mới  đến! 
 Tôi ngạc  nhiên: 
 - Nó đến đây làm  gì? Äể xem mẹ con ta chết chưa à? 
 - Bình, sao con  cứ dùng cặp mắt thù háºn nhìn ngưá»i như thế? Cha con sai nó đến nhà  mà! 
 - Cha bảo nó đến  có việc gì? 
 - Cha con bảo nó  mang đến 3 trăm ngàn đồng! 
 Tôi ngạc  nhiên: 
 - 3 trăm ngàn  đồng? Tại saỠ
 - Mẹ cÅ©ng không  biết, Như Bình nói là cha con bảo mang tiá»n đến cho chúng ta sắm tết và trả tiá»n  phố. 
 Tôi chẳng  hiểu: 
 - Con ngưá»i còn  fải có tá»± ái chứ, mẹ nỡ để con chịu nhục à? 
 Mẹ lắc  đầu: 
 - Nhục? Nhục đâu  có ăn được con? Äá»i có nhiá»u lúc tàn nhẫn lắm con ạ! 
 Tôi cũng lắc  đầu: 
 - Mẹ, mẹ đừng ép  con nháºn số tiá»n này, vì nếu con nháºn, con sẽ chẳng bao giá» ngóc đầu lên nổi vì  nhục. 
 Mẹ yên lặng, bước  tá»›i bàn, mở há»™c tá»§ lấy gói giấy trao cho tôị Xấp giấy bạc trong tay, nhìn gương  mặt xanh xao cá»§a mẹ, lòng tôi bàng hoàng. 3 trăm ngàn đồng! 3 trăm ngàn đồng  trong lúc này là cả 1 cứu tinh. Äối vá»›i cha tôi, lòng tá»± ái và thá»±c tại nghèo  khổ chiến đấu bất phân thắng bại trong óc tôị Nhiá»u lúc tôi muốn buông tay,  nhưng khi nghÄ© tá»›i lá»i xiên xá» thâm độc cá»§a dì Tuyết, tôi trấn tỉnh lại được và  bước mạnh ra khá»i nhà. 
 Con đưá»ng dẫn đến  " đằng kia" hôm nay sao dài quá. 3 trăm ngàn đồng bạc làm tim tôi Ä‘áºp chẳng Ä‘á»á»¥  Mãi đến khi đứng trước 2 tấm cá»a màu Ä‘á», tôi vẫn chưa bình tÄ©nh. Có nên nhấn  chuông không? 
 Có nên trả lại 3  trăm ngàn bạc chăng? Tại sao không nghÄ© đến gương mặt xanh xao cá»§a mẹ già chỉ  nghÄ© đến tá»± ái cá nhân cá»§a mình? Äầu óc tôi rối tung lên, sau cùng, tôi cÅ©ng đưa  tay lên nháºn chuông. 
 NÆ¡i fòng khách,  cha đàng ngồi ngáºm dá»c tẩu, dì Tuyết Ä‘ang xếp máy bay giấy cho thằng Kiệt. Thấy  tôi bước vào, há» Ä‘á»u có vẻ ngạc nhiên, tôi tá»›i gần chá»— há» ngồi, đặt 3 trăm ngàn  đồng lên ká»· trà, xong yên lặng xoay lưng lại, định bá» vá». Tiếng cha gá»i giáºt  lại: 
 - Y Bình! Äứng  lại coi! 
 Tôi đứng lại,  giá»ng nói cha như 1 mệnh lệnh, tôi không chống lại được, xoay ngưá»i lại nhìn chạ  Ngưá»i vẫn ngáºm dá»c tẩu và mắt đăm đăm nhìn vá» fÃa tôị Yên lặng, tôi cố gắng giữ  vững tinh thần cho tim bá»›t Ä‘áºp. 1 lúc, cha tôi nói: 
 - Bao nhiêu đó đủ  rồi con ạ! 
 Tôi vẫn đứng yên  đưa mắt nhìn ông. Cầm dá»c tẩu chỉ vá» fÃa ghế, cha tôi bảo: 
 - Ngồi xuống  đây! 
 Tôi không ngồi,  vẫn đứng yên. Có Ä‘iá»u tôi thấy giáºn mình quá, tại sao không quay lưng bá» Ä‘i Ä‘i  còn đứng đây làm gì, để nghe ông ấy nói chuyện à? 
 Cha tôi đưa dá»c  tẩu và miệng trở lại, ngưá»i gáºt gù: 
 - Y Bình, Ä‘em  tiá»n vá» Ä‘i! 
 Tôi cắn nhẹ môi,  ná»™i tâm xung đột dữ dộị Thái độ cá»§a cha tháºt lạ, bên trong lệnh truyá»n cá»§a ông  hình như có chứa đựng cái gì, giá»ng nói cá»§a ông hôm nay hình như hòa nhã hÆ¡n.  Thấy tôi vẫn tiếp tục yên lặng, ngưá»i ngồi thẳng lưng dáºy: 
 - Y Bình, đừng  cứng đầu nữa con ạ, vì tiếp tục cứng đầu là ngu xuẩn. Con đừng ngá»™ nháºn, hày suy  nghÄ© kỹ Ä‘i rồi Ä‘em tiá»n vá» cho mẹ con. 
 Ông ra lệnh cho  tôi à? Tôi nhìn xấp giấy bạc rồi lại nhìn cha ...Ngu xuẩn? Có lẽ đúng, vì bấy  nhiêu tiá»n trong tay Lục Chấn Hoa đâu có nghÄ©a lý gì? Nhưng đối vá»›i tôi và mẹ?  Có quá nhiá»u việc cần đến nó. Nhìn cha mà tim tôi Ä‘áºp mạnh. Thế có nên lấy tiá»n  hay không? Nhưng tại sao cha lại đổi thái độ nhanh như váºá»· Có fải vì hối háºn hay  vì thương hạỉ Hay vì 1 lý do nào khác? Giữa lúc tôi Ä‘ang do dá»± thì dì Tuyết chen  vào, vẫn giá»ng nói châm biếm cố hữu: 
 - Anh cần gì fải  nài ép như váºy, ngưá»i ta đã không muốn lấy mà cứ nài ép  hoàị 
 Tôi xoay tầm mắt  vá» dì Tuyết. Ngưá»i đàn bà bần tiện, tham lam, vô há»c! Muốn tôi đừng lấy số tiá»n  này à? Tôi không lấy chắc bà ta thÃch chà lắm! Ngu dại gì, tiá»n đến tay không  lấy để mẹ ở nhà chết đói saá» Nhìn gói bạc mà lòng tôi bâng khuâng. Cha đứng dáºy  lấy gói bạc đưa táºn tay tôi: 
 - Äem vá» cho mẹ  con chữa bê.nh. 
 Tôi ngần ngừ đỡ  lấỵ Dì Tuyết lại lên tiếng cưá»i trêu chá»c: 
 - Ủa! Không lấy  mà sao bây giỠlại lấy rồi! 
 Lẳng lặng mang  gói bạc Ä‘i vá» fÃa cá»a, cái nhục nhã làm cho từng mạch máu trong ngưá»i tôi muốn  vỡ tung. Nhưng có Ä‘iá»u tôi không còn ngu, không còn dại nữạ Tôi fải nháºn tiá»n  cá»§a cha, vá»›i đồng tiá»n đó tôi sẽ không còn lo ăn uống thiếu thốn. Khi đã no đủ,  tôi má»›i có thể thi hành được lá»i thá» cá»§a mình. Tiá»n cá»§a cha tôi tại sao tôi  không nháºn?
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:19 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương  4 
   
  
  
 
 
  
 
  Thế à? Nhà cá»§a  tôỉ Tại sao cha tôi lại bảo thế? Fải chăng vì bứt rứt vá»›i những lằn roi trên  lưng tôỉ Hay là ngưá»i muốn kéo 1 đứa con lâu ngày bị bá» rÆ¡i trở vá». Tôi nhìn cha  tôi mà vẫn không tìm được lá»i giải đáp nào trên khuôn mặt lạnh lùng kia, nhưng  trong ánh mắt đó có 1 cái gì hiá»n hòa Ä‘ang le l'ị Tôi không muốn nghÄ© thêm nữa,  con ngưá»i fức tạp khôn cùng làm sao quyết Ä‘oán được. 
 Bước ra khá»i "  Biệt thá»± Lục Chấn Hoa" lòng tôi nặng trÄ©u, tôi thấy khó thở và nặng ở ngá»±c.  Tiá»n! Tiá»n! Tá»± ái, thá»±c tế, tÃnh ương ngạnh cá»§a mình. Tất cả dày vò tim tôị Tiá»n  nắm trong tay đây, thá»±c tế đã được giải quyết xong, còn lòng tá»± ái cá»§a  mình. 
 Mây Ä‘en vần vÅ©  trên trá»i, mưa sắp đến rồi!  
 Chương  3 
 Tôi tiếp tục tá»›i  lui " đằng kia ", nói đúng hÆ¡n thì việc lui tá»›i nÆ¡i ấy nhiá»u hÆ¡n cả lúc trước.  Lần lần tôi khám fá ra 1 Ä‘iá»u giữa cha vá»›i tôi hình như gần gÅ©i hÆ¡n tôi tưởng,  ngưá»i có vẻ chú ý nhiá»u đến cuá»™c sống cá»§a mẹ con tôi, trong khi tôi Ä‘ang ở trạng  thái fòng bị, cảnh giác. Tôi chẳng hiểu cha tôi thay đổi thái độ như váºy vá»›i mục  Ä‘Ãch gì? 2 địch thá»§ ghìm nhau tìm yếu Ä‘iểm cá»§a đối fương chăng? Có nhiá»u lúc vì  báºn gần tuần lá»… tôi không đến thì cha tôi sai Như Bình hoặc Hảo Hảo sang tìm.  Vá»›i những đòi há»i cá»§a tôi, lúc nào ông cÅ©ng sẵn sàng thá»a mãn. Tráºn đòn hôm  trước đã làm tôi mất sá»± tốn kÃnh và sợ sệt, tôi luôn luôn trêu tức ông má»—i khi  có cÆ¡ hộị Và 1 Ä‘iá»u khiến tôi ngạc nhiên hÆ¡n là má»—i khi bị kình chống như thế,  lúc đầu ông cÅ©ng giáºn dữ lắm, nhưng chỉ 1 lúc thôi là ông lại bình thản trở lại,  ông nhìn tôi vá»›i cặp mắt yên lặng, nhưng lại tràn ngáºp 1 thứ tình cảm lạ lùng  khó tả. Bây giá» tôi thấy hình như cha không xem thưá»ng tôi như trước  nữạ 
 Cùng vá»›i sá»± thay  đổ thái độ đột ngá»™t cá»§a cha là sá»± giáºn dữ và lo sợ cá»§a dì Tuyết. Hình như bà ta  bắt đầu ngán tôi, sá»± thù nghịch ngấm ngầm trong ánh mắt cá»§a dì, đôi khi lá»™ ra  bằng những lá»i xiên xỠđộc ác. Có Ä‘iá»u dì Tuyết sợ cha lắm, chỉ cần ánh mắt tóe  lá»a quét qua là dì xìu ngay, nhưng thỉnh thoảng bà ấy vẫn tìm cách hạ nhục tôị  Tôi căm thù, tôi ghét gương mặt đê tiện đó, lá»i nguyá»n fục thù lúc nào cÅ©ng ám  ảnh đầu óc tôị Fải trả thù! Tôi nhá»› lại những ngá»n đòn hạ tiện cá»§a dì Tuyết khi  dì dá»n hẳn đến ở vá»›i cha tôị Tôi nhá»› đến những thá»§ Ä‘oạn cá»§a dì đã làm cho cha  ghét bá» mẹ tôị Ôi! Ngưá»i mẹ hiá»n lành yếu Ä‘uối, khôg biết nÅ©ng nịu vuốt ve, mà  chỉ biết lấy lòng thành đối xá» vá»›i chồng để bị bá» xó đến tiá»u tụy chỉ còn da bá»c  xương. Cha tôi, 1 con ngưá»i hiếu sắc, bị dì Tuyết mê hoặc đến độ chán ghét khuôn  mặt tối ngày u sầu " trù chồng " cá»§a mẹ và chúng tôi bị ép buá»™c fải dá»n ra khá»i  ngôi nhà sang trá»ng, để vỠở trong 1 ngôi nhà thuê cháºt hẹp, không kẻ ăn ngưá»i  ở, cÅ©ng không được mang theo 1 món gì quý giá, suốt đêm dài mẹ chỉ biết khóc.  Tôi nhìn ra bầu trá»i Ä‘en ngoài song thá» nguyá»n fục thù! Mối thù giữa tôi và dì  Tuyết bây giỠđã cao hÆ¡n núị 
 Lại thêm 1 tuần  không đến " đằng kia". Sáng nay, Như Bình đến nói là cha bảo sang chơị Hôm nay,  Như Bình trông làm sao ấy, hình như cô ta có chuyện gì lo lắng muốn tâm sá»± vá»›i  tôi nhưng rồi lại cưá»á»‹ Tuy thế ánh mắt ngá»i sáng fa lẫn thẹn thùng cá»§a cô nàng  vẫn không qua khá»i ánh mắt tò mò cá»§a tôị Có lẽ Như Bình Ä‘ang bị " cú sét ái tình  " . Cô ta đã 24 tuổi rồi, chỉ tại tÃnh nhút nhát nên đến nay vẫn chưa có bạn  traị Hảo thỉnh thoảng cÅ©ng có đưa 1 vài ngưá»i bạn vá» nhà giá»›i thiệu, nhưng cÅ©ng  không Ä‘i đến đâụ Ngoài tình yêu không còn gì để Như Bình vừa sung sướng vừa thẹn  thùng như thế. Tôi nghÄ© và lo lắng không hiểu rồi đây liệu nàng có giữ được  ngưá»i bạn má»›i không? 
 Tối đến tôi sá»a  soạn sÆ¡ qua 1 tÃ, lúc gần đây tôi sắm thêm rất nhiá»u quần áo mớị Ngưá»i con gái  nào mà chẳng thÃch làm đẹp? 
 Chiếc áo thun  Ä‘en, chiếc váy cÅ©ng Ä‘en, trái lại trên mái tóc tôi lại cá»™t băng vải Ä‘á». Khoác  lên bên ngoài chiếc áo lông đỠsáºm tôi ngắm mình trong gương, tôi thấy hãnh diện  vá»›i cái đẹp cá»§a mình. Bước ra chào mẹ, tôi Ä‘i thẳng tá»›i " đằng  kia" 
 Vừa bước qua sân,  tôi đã đánh hÆ¡i thấy 1 không khà khác thưá»ng. Fòng khách hôm nay thắm đèn sáng  choang, có tiếng ồn ào, có lẽ Ä‘ang tiệc tùng chi đâỵ Bước vào fòng khách, đúng  như tôi dá»± Ä‘oán, trong fòng đầy ngưá»i, đầy tiếng cưá»i tiếng nói, nhưng chẳng qua  là cả nhà há»p lại, chỉ có 1 ngưá»i khách độc nhất thôi, anh ta ngồi giữa dì Tuyết  và Như Bình, Má»™ng Bình, cha tôi, Hảo và Kiệt. Thấy thái độ săn đón cá»§a dì Tuyết,  tôi hiểu đây là khách quý. Ngưá»i khách tháºt trẻ, khoảng 25, 26 tuổi, mặc bá»™ âu  fục màu cà fê, không đẹp trai lắm, nhưng có duyên. Gã ngồi tá»±a lưng vào ghế,  dáng dấp có vẻ nghệ sÄ©, và thân máºt. Theo tôi con trai có 2 loại, loại thứ nhất  vừa nhìn qua là ta có thể xếp hạng ngaỵ Loại thứ 2, fải nói, fải nghe, fải tìm  hiểu má»›i quả quyết được. Tôi nghÄ© tên này có lẽ thuá»™c loại thứ  2. 
 Thấy tôi nhìn,  hắn ngồi thẳng lưng. Cha bước tới giới thiệu: 
 - Y Bình, đây là  cáºu Hà Thư Hoàn, bạn cá»§a HảỠ
 Quay sang  Hoàn, cha tiếp: 
 - Còn đây  là Lục Y Bình, con gái của tôị 
 Tôi gáºt đầu  chào gã và thắc mắc tại sao chỉ là bạn há»c cá»§a Hảo mà lại được ngưá»i xem trá»ng  như thế. 1 chúc nghi ngá» thoáng qua, tôi cởi áo ngoài ra, máng lên móc áỠXong  tìm 1 vị trà đối diện vá»›i hắn ngồi xuống. Hoàn nhìn tôi cưá»i,  nói: 
 - Tôi xin  fép được giới thiệu lại tên tôi, tôi là Hà Thư Hoàn, Hà là do chữ Nhân với Khả  ghép lạị Thư là sách và Hoàn ở đây là TỠHoàn Công. 
 Tôi cưá»á»‹  Tháºt váºy, nếu hắn không giá»›i thiệu thêm mấy chữ vừa rồi thì tôi vẫn không hiểu  hắn tên gì. Ngồi ngay ngắn lại, bây giá» tôi thấy kẹo mứt và hạt dưa bày đầy trên  bàn. Dì Tuyết và Như Bình ngồi 1 bên, sá»± có mặt cá»§a tôi hình như làm cho dì khó  chịụ Như Bình thì mặt đỠnhư gấc, ngồi thẹn thùng, 2 tay đặt lên đùi, đầu cúi  hẳn xuống. Hôm nay nàng khó chịu trang Ä‘iểm fấn son đủ cả, tóc tai chải gá»n  gàng, áo màu đỠcó viá»n kim tuyến, quần màu gạch tôm. Như Bình giỠđây trông như  1 con búp bê chưng ở tá»§ kÃnh. Nhìn sá»± khác thưá»ng đó, tôi chợt hiểụ À! Thì ra há»  Ä‘ang tìm ngưá»i giá»›i thiệu cho nàng. Anh chàng Hoàn này chắc có lẽ đến đây không  fải là lần thứ nhất, vì nhìn tình hình tôi thấy có 1 sá»± thân máºt khác  thưá»ng. 
 Nhúm lấy 1  nắm hạt dưa, tôi bắt đầu cắn cho vui miê.ng. Mộng Bình đang ngồi bên xem tạp chà điện ảnh. Tôi quay đầu sang nhìn ké. Dì Tuyết ho lên 1 tiếng rồi nói với anh  chàng Thư Hoàn: 
 - Cáºu Hoàn,  cáºu nháºn kèm Như Bình há»c Anh ngừ rồi chứ? Bắt đầu thứ 2 tuần sau nhé, được  không? 
 Dì Tuyết  gá»i tên Hoàn 1 cách thân máºt. Sá»± tiến bá»™ có vẻ nhảy vá»t, vì cách đây 1 tháng,  tôi dám chắc là Như Bình không há» biết Thư Hoàn là aị Ngẩng đầu lên, tôi khẽ  liếc dì Tuyết. Thái độ cá»§a dì rất mong lá»i yêu cầu cá»§a mình sẽ được như ý. Tôi  nhìn sang Hoàn, hắn Ä‘ang cưá»i, nụ cưá»i cÅ©ng khá dá»… thương. 
 - Äừng đòi  há»i tôi fải đúng giỠđúng khắc như thế, bao giá» tôi rảnh tôi sẽ  ghé. 
 - Nhưng câu  fải hứa chắc là sẽ tới mới được.  
 Hảo đứng  cạnh vỗ lên vai Hoàn đùa: 
 - Hoàn, mày  đừng chấp nháºn sá»›m quá, Như Bình nó há»c dốt lắm, nháºn lá»i rồi mày sẽ hối háºn  đấỵ 
 Hà Thư Hoàn  tiến lên bên bàn, lấy 1 quả quýt bẻ làm đôi, 1 ná»a đưa cho Hảo, 1 ná»a cầm trên  tay, nhưng mắt nhìn vá» fÃa Như Bình: 
 - Thế à?  Tao không tin chuyện đó. 
 Äầu Như  Bình vẫn cúi thấp. Từ lúc nào đây tá»›i giá», tôi không nghe nàng mở miệng câu nào  cả. Dì Tuyết đưa tay thúc vào chân Như Bình, hình như muốn nhắc nàng nói chuyện,  nhưng Như Bình chỉ ngước mắt nhìn lên là đỠmặt ngaỵ Nhưng cuối cùng nàng ấp úng  há»i 1 câu há»i ngoài Ä‘á»: 
 - Anh  ...anh thÃch xem tiểu thuyết không? 
 Dì Tuyết  chau mày, Hảo quay mặt sang nơi khác làm anh chàng Thư Hoàn lúng túng ra  mặt: 
 - Vâng  ...Vâng tôi thÃch lắm, thế cô có thÃch không? 
 - Dạ  thÃch. 
 Äến bây giá»  Như Bình má»›i dám nhìn thẳng vào mặt Thư Hoàn. Hoàn nói  tiếp: 
 - Nếu cô  thÃch Ä‘á»c quyển nào cô cứ nói tên ra là tôi có thể cho cô mượn  ngaỵ 
 Như Bình  được khuyến khÃch nàng dạn dÄ© hÆ¡n, dù má vẫn còn hồng: 
 - Dạ ...dạ  tôi thÃch xem tiểu thuyết loại tình cảm xã hộị Ngoài ra tôi cÅ©ng thÃch kiếm  hiệp. Quyển kiếp hiệp nào má»›i là tôi mua ngaỵ 
 Hà Thư Hoàn  hơi chau mày: 
 -  À! 
 Tháºt tiếc,  nhưng quyển tiểu thuyết Như Bình kể Ä‘á»u là loại dành cho giá»›i bình dân, nhưng  anh chàng trấn tÄ©nh lại ngay: 
 - Nếu cô  thÃch loại tiểu thuyết hiện đại, loại fiên dịch chẳng hạn thì tôi có rất  nhiá»á»¥ 
 Nghe đến  câu đó, tim tôi chợt ngứa ngáy, tôi thấy khóai ngaỵ Mê tiểu thuyết là cái táºt  lá»›n cá»§a tôi, cầm quyển nào lên là tôi mê như chết, không hiểu nghÄ© sao, tôi chen  vào: 
 - Ông Hoàn,  nếu ông có loại sách dịch, ông cho tôi mượn vài cuốn đị 
 Hà Thư Hoàn  quay sang tôi, anh chàng quan sát má»™t chút rồi gáºt đầu: 
 - Nếu cô  thÃch tôi sẵn lòng, cô muốn xem quyển gì? 
 Tôi như  được gải trúng chá»— ngứạ Hầu như tất cả những quyển sách nổi tiếng tôi Ä‘á»u xem  hết cả. 
 - Không  hiểu anh có những quyển tôi chưa xem hay không? 
 Hoàn cưá»i  để lá»™ hàm răng tháºt Ä‘á»u: 
 - Cái đó  làm sao tôi biết được. 
 Tôi thấy  mình tháºt ngá»› ngẩn. Hoàn nói: 
 - Thế này,  cô cho biết những nhà văn nào cô thÃch nàỠ
 - Tôi  thic'h nhiá»u lám, truyện cá»§a Shakespere, Tolstoi, Dostoievski, Henry Miller  ...tôi Ä‘á»u thÃch hết. 
 - Tại sao  cô chỉ kể 1 số tên của những nhà văn già không thế? 
 Còn những  nhà văn hiện đại cô không thÃch à? Chẳng hạn như Saroyan, Erich Segal  ... 
 - Vâng, tôi  chỉ thÃch xem những tác giả viết dá»… hiểụ 
 Bên mép môi  Hoàn, nụ cưá»i ẩn hiện, tôi nhìn gã, tìm mãi mà chẳng thấy vẻ khinh thị hay ngạo  nghá»…. 
 - Cô xem  của Shakespeare được bao nhiêu tác fẩm rồị 
 Ngẫm nghĩ 1  lúc, tôi nói: 
 - Dạ, Gia  Äình Quý Tá»™c, Khói, La Äình, Sáng Mùa Xuân ... 
 - Ở Ä‘a9`ng  kia tôi còn mấy quyển như Äêm Kia, Nháºt Ký cá»§a Ông Thợ Săn cô có xem chưa, ngoài  ra tôi còn có Ngưá»i Äàn Bà Sầu Muá»™n và Cầu Miêu cá»§a  Saroyan. 
 - Quyển Cầu  Miêu tôi chưa xem, hay không? 
 Äôi mắt anh  chàng rạng rỡ: 
 - Bảo đảm  cô xem bỠăn ngủ luôn đấỵ 
 Tôi thÃch  thú: 
 - Thế à?  Thế bao giỠanh cho tôi mượn được? 
 - Cô muốn  bao giá». 
 - Ngay bây  giá». 
 Tôi buá»™t  miệng, rồi sá»±c nhá»› lại là báºy quá, không lẽ bắt ngưá»i ta fải vá» ngay lấy sách  cho mình mượn à? NghÄ© thấy tức cưá»i, tôi vá»™i nói thêm: 
 - 2 hôm nữa  cũng được. 
 Thư Hoàn  cưá»i: 
 - Tôi sẽ cố  gắng Ä‘em đến cho mượn càng nhanh càng tốt, nhưng hay nhất là cô đến nhà tôi lá»±a,  tôi có nhiá»u sách lắm. 
 - Kể cả  những quyển tiểu thuyết hiện đại chứ? 
 - Vâng,  nhưng Ä‘a số Ä‘á»u viết bằng ngoại ngữ có bản dịch. Tháºt ra vá»›i những loại tiểu  thuyết này dù há» viết khó Ä‘á»c nhưng cÅ©ng có cái hay riêng cá»§a nó, Ä‘a số thuá»™c  loại tả thá»±c. 
 - Tôi không  đồng ý quan Ä‘iểm vá»›i anh, 1 quyển tiểu thuyết hay fải là 1 quyển được cảm tình  cá»§a độc giả, fải để cho ngưá»i Ä‘á»c hiêu tác giả muốn viết gì. Chứ như loại tiểu  thuyết má»›i bây giá», diá»…n ta tối mò, ngưá»i Ä‘á»c nhiá»u khi không hiểu tác giả muốn  nói gì cả. Tiểu thuyết còn là thú tiêu khiển, Ä‘á»c mà không hiểu thì Ä‘á»c làm  chỉ 
 - Cô nói  thế nghĩa là saỠ
 - Äá»c tiểu  thuyết loại má»›i fải suy nghÄ© tìm hiểu má»›i có thể hiểu được, tôi thÃch Ä‘á»c chứ  không thic'h nghiên cứu tiểu thuyết. 
 Hoàn cưá»i,  anh chàng có vẻ khoái chÃ: 
 - Coi loại  dá»… hiểu mãi cÅ©ng hàm chán chứ? Äôi khi cÅ©ng nên tìm loại khó Ä‘á»c để nghiên cứu,  thay đổi không khÃ! Cô có xem quyển Ngưá»i NÆ¡i Xứ Lạ chưả 
 -  Rồ. 
 - ThÃch  không? 
 - Tôi cÅ©ng  không biết, chỉ thấy là hoàn cảnh nhân váºt trong cốt truyện và bối cảnh xã há»™i  hiện đại cá»§a chúng ta hoàn toàn khác hẳn nhaụ Tôi không hiểu được hành động cá»§a  nhân váºt chÃnh trong truyện. 
 Thư Hoàn  suy nghĩ 1 chút mới nói: 
 - Äúng thế,  nhiá»u khi bối cảnh cá»§a truyện khác biệt hẳn vá»›i hoàn cảnh xã há»™i khiến ta không  thể chấp nháºn được tư tưởng và hành động cá»§a nhân váºt, vì váºy giá trị cá»§a tác  fẩm có thể bị giảm sút. Tôi cÅ©ng ở trong trưá»ng hợp cá»§a cô nhưng có Ä‘iá»u tôi  thÃch Ä‘á»c nên cÅ©ng tạm chấp nháºn. 
 Äá»™t nhiên  tôi há»i: 
 - Anh là nhà văn  à? 
 Thư Hoàn  cưá»i: 
 - Không, tôi  không viết bao giá», nhưng tôi hiện há»c ở Văn Khoạ 
 - Thôi ăn kẹo  bánh đi chứ, mãi lo nói chuyện thế! 
 Dì Tuyết đột ngá»™t  hốt nắm kẹo đưa cho Hoàn, đồng thá»i quay mặt lại liếc xéo  tôị 
 Tôi hÆ¡i ngẩn ra 1  tà rồi chợt hiểụ Bà ta tưởng tôi cố tình chen vào fá đám ! CÆ¡n giáºn đột ngá»™t  đến, khẽ liếc nhìn Như Bình, nàng vẫn ngoan ngoãn như con cừu non. Ta không  muốn, chứ nếu muốn thì chuyện cướp Thư Hoàn trong tay cô ta không fải là 1  chuyện khó đâu nhé. Äá»™t nhiên tôi nghÄ©, nếu bây giá» mình cướp tên Thư Hoàn này  thì dì Tuyết fải ứa gan lắm chứ chẳng chÆ¡i đâu, sá»± kiêu hãnh làm tôi sung sướng.  Trả thù! Quay lại tôi thấy Thư Hoan Ä‘ang đăm đăm nhìn tôi, anh chàng trông thấy  tôi quay lại, vá»™i đưa kẹo sang má»i: 
 - Cô ăn kẹo  kkhông? Cô chắc ưa chocolat lắm? 
 Tôi gáºt đầu, lá»±a  lấy 2 miếng chocolat rồi nhìn gã cưá»i, nụ cưá»i cá»§a tôi làm gã có vẻ xúc động,  Hoàn há»i: 
 - Cô ...cô chắc  cÅ©ng há»c ở Văn khoả 
 Tôi hÆ¡i buồn,  việc không được vào đại há»c làm tôi buồn lắm: 
 - Dạ không, tôi  không có há»c gì hết. 
 Hoàn vẫn há»i  tá»›i: 
 - Thế bây giá» cô  há»c ở đâủ 
 - Há»c ở trưá»ng "  đại há»c" gia đình. 
 Mắt anh chàng có  vẻ suy nghÄ©, xong cưá»i, rồi cúi xuống tiếp tục bóc vá» 1 viên kẹo, cha tôi nãy  giá» yên lặng đột nhiên lên tiếng há»i tôi: 
 - Y Bình, mùa hè  này con có định thi nữa không? 
 Tôi quay sang  nhìn cha, cha đang hút thuốc. 
 - Nếu con muốn  vào đại há»c, muốn luyện thi, cha sẽ kiếm giáo sư cho con. 
 Tôi không nói gì  cả, cha tôi cũng yên lặng trở lạị Thằng Kiệt đang ngồi trong lòng dì Tuyết, trên  tay ôm cả hộp kẹo mà vẫn đòi ăn thêm quýt. Dì Tuyết có vẻ bực bội, thẳng tay tát  cho nó 1 cái nói: 
 - Äồ không biết  mắc cỡ, ở đây không có fần cá»§a mày, đừng có làm ồn! 
 Cha chau mày, tôi  chết lặng 1lúc. Thấy ngồi lại cũng không tốt nên tôi đứng  lên: 
 - Thưa cha, con  vá»! 
 Cha nhìn tôi  há»i: 
 - Có cần tiá»n  không? 
 Suy nghĩ 1 lúc,  tôi nói: 
 - Hiện giỠthì  chưa cần! 
 Cha  bảo: 
 - Con Ä‘i há»i thá»  xem, chá»§ nhà con Ä‘ang ở cần bao nhiêu, nếu rẻ mua đứt luôn căn nhà đó Ä‘i khá»i  rắc rối! 
 Tôi hÆ¡i ngạc  nhiên chào cha, gương mặt cá»§a dì Tuyết trông tháºt khó coị Quay sang Thư Hoàn tôi  định chào từ giả hắn, thì đột nhiên hắn đứng dáºy nói: 
 - Chào 2 bác,  cháu xin fép vỠạ! 
 Dì Tuyết  kêu: 
 - Không được, ở  lại thêm 1 chút nữa Ä‘i cáºu, tôi có chuyện muốn nói vá»›i cáºá»¥ 
 Thư Hoan do dự 1  chút rồi đáp 
 - Thưa để hôm  khác có được không ạ, bây giỠkhuya quá rồi! 
 Tôi bước ra cá»áº¡  Thư Hoàn bước theá» Khi tôi quay đầu lại thấy cha đứng nÆ¡i cá»a kÃnh nhìn theo,  trong khi gương mặc cá»§a dì Tuyết tái mét. 1 ý tưởng lóe ra trong đầụ Äây là bước  đầu trong kế hoạch fục thù, tôi sẽ dùng má»i cách để Ä‘oạt Thư Hoàn ra khá»i ý định  cá»§a dì Tuyết. 
 Trá»i bên ngoài  tháºt lạnh, tôi co ro trong áỠThư Hoàn Ä‘i bên cạnh, bây giá» tôi má»›i thấy rõ dáng  dấp cao lá»›n cá»§a anh chàng. Hoàn nhìn tôi cưá»i, há»i: 
 - Nhà cô ở  đâủ 
 - ÄÆ°á»ng San  Lá»™ 
 - May quá, tôi  cÅ©ng ở đưá»ng đó! 
 Tôi vui  vui: 
 - Thế thì chúng  ta vá» cùng đưá»ng. 
 Thư Hoàn ngoắc xe  xÃch lô lại, hồi nào tá»›i giá» tôi chưa há» ngồi xe này vá»›i đàn ông, nên ngăn  lại: 
 - Xin lỗị Tôi  thÃch Ä‘i bá»™ hÆ¡n. 
 - Thế thì Ä‘i bá»™  váºá»µ 
 Chúng tôi sóng  đôi bên nhau trên đưá»ng, Hoàn lấy trong túi ra chiếc khăn choàng cổ, choàng cho  tôi, rồi nhìn tôi cưá»á»‹ Äá»™t nhiên tôi cảm thấy xúc động kỳ lạ, lần đầu má»›i gặp  mặt, mà tôi lại thấy như tháºt thân thuá»™c. Äi 1 Ä‘oạn, Thư Hoàn  há»i: 
 - Cô có 1 gia  đình fức tạp. 
 Tôi nhún  vai: 
 - Tôi là con gái  của ông Lục Chấn Hoa, anh cũng hiểu gia đình Lục Chấn Hoa thế nào rồi  chứ? 
 Thư Hoàn thở dàị  Tại saỠCó fải vì tôi chăng? 
 - Thế cô sống  chung với mẹ à? 
 -  Vâng. 
 - Còn ai khác nữa  không? 
 - Không, chỉ có 2  mẹ con thôị 
 Äi được 1 lúc,  tôi nói: 
 - Gia đình anh  chắc giàu lắm, fải không?  
 - Tại  saỠ
 Tôi không muốn  nói là tại trông thấy dì Tuyết đối xỠvới hắn quá tỠtế,tôi nói trớ  đi: 
 - Nhìn bỠngoài  anh tôi đoán. 
 Thư Hoàn ngạc  nhiên: 
 - Nhìn bá» ngoài  tôi mà cô biết tôi có tiá»n à? 
 - Không hẳn thế,  nhưng việc anh có cả 1 tủ sách . 
 - Tá»§ sách à?  ThÃch thì sưu tầm thôi, tôi nghèo đến độ không có đủ cÆ¡m ăn, vẫn có thể nhịn để  mua sách cÆ¡ mà. 
 Tôi lắc  đầu: 
 - Tôi không tin  có chuyện đó được, nếu anh nghèo đến độ gạo không còn 1 hạt trong lu, chá»§ nhà  tối ngày đến đòi tiá»n nhà, lúc đó tôi nghÄ© là anh sẽ không còn thá»i giỠđâu để  nghÄ© đến sách nữa, mà anh fải làm sao có ăn cho no, tìm biện fáp nào để khất nợ,  ráng kiếm manh áo mặc cho lành lặn đủ ấm hÆ¡n là bá» tiá»n đó ra mua quyển sách  hay! 
 Thư Hoàn nghiêng  đầu sang chăm chú nhìn tôi: 
 - Tôi không tin  là cô lại có đư*.c những kinh nghiệm nghèo khổ như váºá»µ 
 Tôi  giáºn: 
 - Thế à? Nếu anh  biết được rằng chỉ cách nay khoảng 1 tháng tôi fải Ä‘i vay cá»§a 1 ngưá»i bạn mấy  chục ngàn, qua ngày sau trong khi tôi Ä‘i tìm việc làm thì mẹ tôi lại trao hết số  tiá»n đó cho chá»§ nhà, suốt 1 ngày ngưá»i không có lấy 1 hạt cÆ¡m nào vào  bụng. 
 Tôi ngưng lại và  lấy làm lạ không hiểu tại sao mình lại Ä‘em chuyện đó ra khai tháºt cho 1 ngưá»i  má»›i quen? Äứng dước ngá»n đèn đưá»ng Thư Hoàn nhìn tôi: 
 - Äó là chuyện  tháºt à?  
 Tôi  cưá»i: 
 - Nhưng bây giá»  khác rồi, cha tôi tiếp tế đầy đủ cho chúng tôị Có 1 Ä‘i^`u tôi muốn nói cho anh  biết là cái nghèo bao giá» cÅ©ng thắng, nó đè bẹp được bản tÃnh cao ngạo và tá»± ái  con ngưá»á»‹ Sá»± tháºt khốn nạn như váºá»µ Và con ngưá»i fải chịu khuất fục trước nó, đó  chÃnh là Ä‘iá»u bi thảm nhất cá»§a con ngưá»á»‹ 
 Gió thổi tháºt lá»›n  trên đưá»ng ngưá»i qua lại thưa thá»›t. 1 ngày yên tÄ©nh khó tìm, những vì sao đêm  trên trá»i le lóị Chúng tôi Ä‘i bênh nhau không nói thêm 1 lá»i nào nữa, mãi đến  trước cổng nhà tôi, tôi đứng lại nói: 
 - Äến nhà tôi  rồi, anh có muốn vào chÆ¡i chút không? 
 Thư Hoàn yên lặng  1 lúc, rồi lắc đầu: 
 - Thôi để dịp  khác, bây giỠkhuya quá rồị 
 - Váºy thì xin fép  anh! 
 Tôi nói, Thư Hoàn  vẫn yên lặng, tôi nghÄ© có lẽ chàng định hẹn 1 ngày nào khác gặp lại nên vẫn đứng  đấy đợị Nhưng 1 lúc tháºt lâu không nghe anh chàng lên tiếng gì  cả. 
 - Thôi tôi  vá». 
 Tôi hÆ¡i thất  vá»ng, nhìn bóng dáng to lá»›n xa dần, tôi thở dài đưa tay gõ cá»áº¡ Cho đến lúc vào  táºn trong nhà, tôi má»›i nhá»› ra mình quên chưa trả lại Thư Hoàn chiếc khăn quàng  cổ. 
 Tối hôm ấy, ngồi  trước bàn, láºt quyển nháºt ký ra tôi viết: 
 Hôm này tá»›i "  đằng kia " gặp bạn trai cá»§a Như Bình 1 gã con trai cÅ©ng dá»… thương. Nhìn thái độ  săn sóc cá»§a dì Tuyết mình fát lợm giá»ng. Như Bình say đắm như lá»t lưới tình.  Äiá»u này làm mình thấy vui vui, có Ä‘iá»u lòng thù háºn trong tim mình vẫn không  nguôi, mình nghÄ© nếu Ä‘oạt được gã contrai này trên tay Như Bình, có lẽ dì Tuyết  sẽ tức tối fát Ä‘iên. Fải, chuyện đó không đến ná»—i nàỠÄây là giai Ä‘oạn thứ 1 cá»§a  cuá»™c trả thù, có Ä‘iá»u làm như váºy cÅ©ng tá»™i nghiệp cho Thư Hoàn, nhưng mặc, có lẽ  định mệnh đã sắp đặt như thế. 
 Ném bút, tắt đèn,  tôi leo lên giưá»ng ngá»§. Căn nhà chúng tôi tháºt nhá», chỉ có 2 fòng, fòng bên  ngoài cá»§a mẹ Nhà chúng tôi Ãt khách nên cÅ©ng không cần có fòng khách làm chị  Thỉnh thoảng tôi cÅ©ng chạy sang ngá»§ chug vá»›i mẹ, nhưng mẹ chắc mắc chứng thiếu  ngá»§, nên ngưá»i thưá»ng trằn trá»c đến khuya, do đó tôi cÅ©ng Ãt đến nằm chung vá»›i  ngưá»á»‹ 
 Tối nay, không  hiểu tại sao tôi lại cứ trằn trá»c mãi, mắt mở lo('n nhìn lên trần nhà tối om.  Tại sao thế nàỷ Lăn qua lá»™n lại gần đến sáng, tôi má»›i chợp được mắt. Äá»™t nhiên  tôi thấy như có ngưá»i đến cạnh giưá»ng, tôi mở mắt ra thì là mẹ Tôi  há»i: 
 - Việc gì thế  mẹ? 
 - Mẹ nghe con cứ  lăn lộn mãi không biết có fải con bệnh hay không? 
 Mẹ đứng ở đầu  giưá»ng, đưa tay sá» trán tôị 
 - Äâu có gì đâu  mẹ, chỉ tại hôm nay tá»± nhiên con thấy khó ngá»§ quá! 
 - Tại sao  váºá»· 
 - Không biết  nữạ 
 Trá»i có vẻ lạnh,  mẹ chỉ choàng chiếc áo nhá» nên đứng cạnh giưá»ng tôi mà run láºp cáºp, tôi  giục: 
 - Thôi mẹ đi ngủ  đi, con không sao cả. 
 Nhưng mẹ vẫn đứng  yên, bàn tay ngưá»i đặt trên trán tôi, há»i: 
 - Y Bình có gì  buồn fải không? 
 -  Không. 
 Mẹ thở  dài: 
 - Mẹ biết, con  không vui vì lúc nào lòng con cÅ©ng ngáºp đầy thù hằn giáºn dữ. Mẹ biết con gái  không được yên ổn vui vẻ như bao nhiêu đứa con gái khác ở tuổi con. Äó là lá»—i  cá»§a cha mẹ, có ai muốn cho con mình buồn bao giá», mẹ luôn luôn ao ước cho con  được vui, nhưng mẹ yếu Ä‘uối quá mẹ không đủ sức để bảo vệ con, làm cho Ä‘á»i con  fải khổ. Y Bình, mẹ biết con là 1 ngưá»i con gái cứng cá»i, mong rằng rồi con sẽ  tìm được hạnh fúc. 
 Tôi thò tay ra  khá»i chăn, ôm ngang ngưá»i mẹ, tá»±a mặt tôi vào mặt cá»§a ngưá»i, tôi  nói: 
 - Tội cho mẹ  tôi! 
 Mẹ tiếp tục  nói: 
 - Y Bình, mẹ cho  con biết 1 Ä‘iá»u là dầu làm bất cứ chuyện gì con cÅ©ng cần fải bình tÄ©nh, có như  thế Ä‘á»i con má»›i không khổ, bây giá» con hãy ngá»§ Ä‘i! 
 Mẹ đặt cánh tay  tôi trở vá» vị trà cÅ©, ngưá»i kéo lại chăn cho tôi xong má»›i trở vá» giưá»ng. Dù nghe  lá»i mẹ tôi vẫn không sao ngá»§ được, mẹ yếu dudối quá má»›i để cho há» hiếp đáp. Còn  tôi, tôi sẽ chẳng bao giá» buông tha hỠđâụ Triết lý sống cá»§a tôi là ăn miếng trả  miếng, nếu không ai đụng đến tôi thì nhất quyết tôi chẳng đụng đến  há» 
 Trá»i sắp sáng mà  tôi vẫn không ngá»§ được. Vừa má»›i chợp mắt 1 tà là tôi nghe có tiếng ngưá»i nói  chuyện. Tỉnh dáºy, trá»i đã sáng tá». Mặt trá»i chói lá»i trên đầu giưá»ng. Hôm nay  trá»i chắc đẹp. Tôi vươn vaị Tôi nghe có tiếng nói chuyện bên nhà ngoàị Cá»a fòng  hé mở, tôi lắng tai, thì ra là giá»ng nói cá»§a Hà Thư Hoàn. Nhảy vá»™i xuống giưá»ng,  tôi nhìn đồng hồ đà 9 giá» hÆ¡n. Thay áo, mái tóc còn rối bù, thò đầu qua cá»a tôi  nói: 
 - Chào anh, xin  lỗi đợi tôi tà nhé! 
 - Không có chi,  fá giấc ngá»§ cá»§a cô tháºt là báºy! 
 - Äâu có sao,  đúng ra tôi fải thức sá»›m
 
  
  hơn.
		  
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:21 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương  5
  
  
  
 
 
  
 
  Tôi vòng Ä‘i  ra sau rá»a mặt xong má»›i bước rạ Thư Hoàn Ä‘ang nói chuyện mưa nắng vá»›i mẹ Nhìn  anh chàng tôi cưá»i nói: 
 - Xin lỗi,  tôi chưa giới thiệụ 
 Hoàn cắt ngang: 
 - Không cần nữa, tôi đã tự giới thiệu rồị 
 Mẹ đứng lên: 
 - Y Bình, con ngồi đây nói chuyện vá»›i cáºu Hoàn nhé, mẹ Ä‘i  chợ 
 Quay sang  Hoàn mẹ nói: 
 - Hôm nay  cáºu ở lại đây dùng cÆ¡m vá»›i chúng tôi nhé! 
 Hoàn vội  chối từ: 
 - Dạ cám Æ¡n  bác trưa nay cháu báºn. 
 Mẹ cũng  không ép, xách giỠđị Tôi bước ra nhà sau mang chiếc khăn quàng cổ ra cho  Hoàn. 
 - Trả lại  cho anh này, tối qua tôi quên mất. 
 Hoàn cưá»i,  anh chàng chỉ chồng sách trên ká»· trà: 
 - Tôi đến  đây không fải đòi khăn, cô xem có quyển sách nào chưa xem  không? 
 Tôi sung  sướng bước tá»›i, láºt từng quyển ra xem. Tất cả 6 quyển: Äêm kia, Nháºt Ký cá»§a  Ngưá»i Thợ Săn, Cầu Miêu, Trá»i Cao, Bóng Bây và Äêm Trăng. Nhìn đống sách tôi  không biết nói sao hÆ¡n là: 
 - Cảm ơn  quá! 
 - Tất cả  Ä‘á»u chưa xem hết chứ? 
 Tôi rút  quyển "Bóng Mây" ra, nói: 
 - Quyển này  tôi xem rồi! 
 - Cô thÃch  tiểu thuyết cá»§a Henry Miller không? Lúc đầu tôi định mang thêm cho cô 1 quyển.   
 - Tôi đã  xem cuốn " 2 chị em" 
 - Ở đằng  tôi còn 1 quyển " Tự Truyện của Gandhi". 
 ÄÆ°a cao  quyển " Bóng Mây" lên, hoàn há»i: 
 - Äá»c quyển  này cô có thÃch không, tôi thấy phần đông chúng ta Ä‘á»u thÃch nó  lắm. 
 Tôi  nói: 
 - Loại tạp  ghi như thế Ä‘á»c nặng quá, tôi không thÃch lắm. Quyển mà tôi thic'h nhất là "  Äỉnh Gió Hú". 
 - Tại  saỠ
 - Vì quyển  đó viết vá» tình yêu vá»›i thù háºn Ä‘á»u tuyệt cả, tôi yêu nhất là mối tình si trong  đó. 
 - Nhưng nó  có vẻ tàn nhẫn quá. Theo tôi viết quyển sách, vẽ 1 ngưá»i, fải giống ngưá»i chứ  đừng giống quá»·. 
 - Anh muốn  nói đến anh chàng nhân váºt chÃnh? Tôi thì tôi thic'h nhất ông  tạ 
 - Kể cả  hành động báo thù tàn nhẫn? Cưới vợ xong vá» lại hành hạ? Ép cô bé xinh đẹp fải  lấy 1 thằng xấu xÃ? Tôi nghÄ© hắn là quá»· chứ chẳng fải là  ngưá»á»‹ 
 - Nhưng anh  chàng đó trưởng thành trong thù háºn, 1 ngưá»i lá»›n lên trong hoàn cảnh như thế thì  hành động làm sao hÆ¡n được chứ? 
 Äá»™t nhiên  tôi ngưng lại, rồi bất chợt rùng mình. Thư Hoàn nhìn tôi ngạc  nhiên: 
 - Cô khó chịu  à? 
 -  Không. 
 Nhìn ánh nắng  chói chang ngoài song, tôi tiếp: 
 - Trá»i đẹp thế  này, Ä‘i chÆ¡i chắc sướng lắm. 
 - Váºy thì chúng  ta Ä‘i chÆ¡i nhé? 
 Thư Hoàn há»i tôi  nheo mắt: 
 - Äừng quên là  trưa hôm nay báºn việc đó nhé! 
 Hoàn cưá»i lá»›n,  đứng dáºy: 
 - Thôi dẹp tất cả  qua 1 bên đi, bây giỠcô nghĩ xem chúng ta đi đâu chơi đâỵ 
 Tôi  nói: 
 - Chúng ta đến  núi Long Bá»u đị Tôi chỉ nghe chứ chưa có dịp tớị 
 Äợi mẹ Ä‘i chợ vá»,  tôi xin fép mẹ, xong chúng tôi sánh vai bước ra khá»i cổng. Vì chưa dùng cÆ¡m, nên  khi đến đầu hẽm, chúng tôi ghét cái quán nhỠăn cháo, thêm 1 cặp giò cháu quẩy  giằn bụng rồi má»›i lên đưá»ng. Hà Thư Hoàn định bao 1 chiếc taxi, tôi ngăn lại,  cưá»i nói: 
 - D`u biết rằng  anh có nhiá»u tiá»n tháºt, nhưng không nên phung phà thái quá, tôi không thÃch Ä‘i  chÆ¡i mà làm ra vẻ sang trá»ng. Nếu muốn ta có thể đáp xe buýt đến ven đô, xong Ä‘i  chuyến xe lam đến núị Hôm nay anh Ä‘i chÆ¡i vá»›i ngưá»i bình dân thì cÅ©ng nên bình  dân 1 tÃ! Thư Hoàn nhìn tôi, anh chàng có thái độ tháºt khó  hiểu: 
 - Tôi không có  thói quen bao taxi, nhưng mấy lần Ä‘i chÆ¡i vá»›i chị em cá»§a cô, há» Ä‘á»u gá»i taxi nên  tôi tưởng đó là thói quen cá»§a nhà há» Lục chứ! 
 Tôi cũng giả vỠ bắt chước thái độ của anh chàng. 
 - Anh muốn nói  Như Bình và Mộng Bình à? HỠvới tôi khác hẳn nhau vì hỠgiàu sang, còn tôỉ Tôi  không thuộc giai cấp đó. 
 - Nhưng tất cả  Ä‘á»u là con Lục Chấn Hoa mà? 
 - Äồng ý, nhưng  không cùng 1 mẹ! 
 Tôi giáºn dữ nóị  Hoàn yên lặng suy nghÄ© 1 lúc nói: 
 - Có lẽ dù chung  cha, nhưng cả 2 lại thuá»™c 2 giai cấp khác nhaụ Cô sống cho Ä‘á»i sống tình cảm  nhiá»u hÆ¡n, há» sống vì Ä‘á»i sống váºt chất! 
 Tôi đứng lại nhìn  hắn, hắn cÅ©ng yên lặng nhìn tôi, trong mắt anh chàng có gì làm cho tim tôi Ä‘áºp  mạnh. Xe buýt đã đến, Hoàn kéo tay tôi lên xe, đây là lần đầu tiên tôi nắm tay 1  ngưá»i con traị 
 Trên núi Long  Bá»u, ngưá»i đến viếng tháºt đông, cả 1 ngá»n núi đầy bóng ngưá»i, cảnh trà tháºt hữu  tình. Trẻ con tung tăng chạy nhảy, giấy bẩn, thức ăn khắp nơị Dù những tấm bảng  " Cấm hái hoa" cắm đầy khắp nÆ¡i, nhưng đến đâu cÅ©ng thấy những cành hoa di động  trên tay du khách. Äi theo Ä‘oàn ngưá»i vê fÃa công viên, tôi  nói: 
 - Nếu tôi là hoa,  chắc tôi thù nhân loại lắm! 
 - Tại sao  thế? Có fải vì nhân loại đã làm cho hoa lá bị hoen ố đi  không? 
 - Äúng thế!  Thượng đế tạo ra má»i váºt vá»›i vẻ dá»… thương riêng biệt cá»§a nó, nhưng có 1 loại  tháºt đáng ghét. 
 - Nhân loại  fải không? 
 Chúng tôi  nhìn nhau cưá»i, Hoàn nói: 
 - Tá»™i tháºt,  chúng ta lại thuá»™c vá» thứ đáng ghét đó! 
 Tôi  há»i: 
 - Nếu  thượng đế cho anh chá»n lá»±a, không nhất thiết fải làm ngưá»i, thì anh sẽ xin làm  cái gì? 
 Ngẫm nghĩ 1  lúc, Hoàn nói: 
 - Tôi xin  làm đá. 
 - Tại  saỠ
 - Vì đá  cứng nhất, ù lì nhất, không sợ gió mưa gì cả.  
 - Nhưng đá  cÅ©ng sợ 1 thứ, đó là con ngưá»i, con ngưá»i sẽ Ä‘áºp vỡ nó ra để mở đưá»ng để cất  nhà. 
 - Như thế  cô muốn làm gì? 
 - Tôi sẽ  làm 1 cá»ng cá» nhá». 
 - Tại  saỠ
 - Vì có đốt  cháy Ä‘i, mùa xuân đến nó vẫn má»c lại được như thưá»ng. 
 - Nhưng con  ngưá»i vẫn có thể đào rá»… nó lên, vẫn có thể vặt chết nó váºá»µ 
 Tôi cứng  há»ng. Hoàn tiếp: 
 - Không có  1 cái gì không sợ con ngưá»i, trừ 1 thứ ... 
 - Thứ  gì? 
 - Gió  bãỠ
 Chúng tôi  cùng cưá»i lá»›n, niá»m vui len lõi vào táºn đáy tim tôị Chá»n 1 khoảng cá» trống chúng  tôi ngồi xuống. Hoàn kể cho tôi nghe chuyện gia đình cá»§a hắn, đúng như Ä‘iá»u tôi  Ä‘oán, quả tháºt hắn có 1 ngưá»i cha nổi tiếng trong giá»›i chÃnh trị và giáo dục,  hèn gì dì Tuyết chẳng săn đón hắn sao được! Hắn lại là con trai duy nhất còn lại  ở nhà, có 1 bà chị, nhưng đã lấy chồng ở rei^ng. Sau khi cho biết xong, Hoàn há»i  lại: 
 - Cô cho  tôi biết vá» gia đình cô Ä‘i, mẹ cô gặp cha cô trong trưá»ng hợp  nàỠ
 - Bị cưỡng  ép. 
 - Tháºt váºy  à? 
 - Vâng, tôi chỉ  hiểu được như thế, mẹ tôi không bao giá» nói cho tôi biết, tôi chỉ nghe ngưá»i  khác nói lạị 
 Chúng tôi chuyển  câu chuyện sang 1 đầu đỠkhác. Bắt đầu nói vá» nhiá»u thứ, từ chuyện trên trá»i  dưới đất đến chuyện thÆ¡ văn, con ngưá»á»‹ Trong tiếng nói có fa lẫn tiếng cưá»i, lẫn  những lá»i cãi vã ...thá»i gian đã biến mất trong niá»m vuị Khi mặt trá»i bắt đầu  xuống núi, chúng tôi má»›i trở vá» nhà, lại 1 cuá»™c dạo phố, ngắm nghÃa những hình  ảnh đôi co giữa khách và chá»§ hàng. Chen chân trong đám đông, ngồi xuống bên quán  hàng rong tá»± nhiên sau cùng khi Hoàn đưa tôi tá»›i trước cá»a nhà, đêm đã xuống  tuyệt đẹp, ngõ hẽm tháºt vắng, đứng tá»±a ngưá»i vào cổng tôi  há»i: 
 - Vào nhà 1 chút  không anh? 
 - Thôi hôm  khác. 
 Hoàn chống tay  lên chiếc cột xi măng, nhìn tôi 1 lúc rồi nói: 
 - Hôm nay vui  tháºt. 
 Tôi cưá»i, chàng  tiếp: 
 - Lần sau  nhé? 
 Tôi vỗ nhẹ lên  cổng: 
 - Nó không bao  giỠđóng khi anh đến. Hoàn tiếp tục nhìn tôi: 
 - TÃnh cô tháºt  cởi mở. 
 - Tôi không biết  làm cao, không biết kiểu cách, như thế là yếu quá, fải  không? 
 Hoàn cưá»i,  nói: 
 - Vâng, anh vá»! 
 Nói xong, mà Hoàn vẫn đứng yên đấỵ Tôi gõ cá»a, nghe tiếng mẹ  bước rạ Cá»a mở, Hoàn cúi đầu chào mẹ. Hoàn lại nói thêm 2 chữ anh vá». Cá»a khép  lại, qua khe cá»a tôi vẫn còn trông thấy chàng đứng khá lâụ Bước vào nhà, mẹ yên  lặng theo sau, ngưá»i có vẻ không hài lòng. 
 - Má»›i quen nhau sao lại Ä‘i chÆ¡i khuya như váºá»· 
 Tôi ôm ngang ngưá»i mẹ Äể cho ngưá»i fải sống 1 ngày buồn bã và  cô đơn. Hôn mẹ xong, tôi nói: 
 - Mẹ, hôm nay con vui tháºt, vì con là kẻ chiến  thắng! 
 Mẹ ngạc nhiên: 
 - Chiến thắng? Trên phương diện nàỠ
 - Trên má»i phương diện! 
 Tôi cởi áo ra, vứt trên ghế, tắm rá»a xong, mở quyển nháºt ký  ra tôi ghi: 
 Tất cả má»i việc xảy ra tháºt êm đẹp, tháºt đúng như chương  trình tôi đã dá»± liệu, tôi đã cướp được ngưá»i yêu cá»§a Như Bình 1 cách dá»… dàng,  tôi sẽ cưá»i tháºt to khi nhìn há» khóc. 
 Có lẽ vì quá mệt má»i, tôi nhảy ngay lên giưá»ng. Äêm bên ngoài  tháºt yên, tháºt vắng, tim tôi đột nhiên Ä‘áºp mạnh 1 thứ tình cảm lạ lùng nhè nhẹ,  lâng lâng, tôi cảm thấy như mình vừa đánh mất chÃnh mình. Giấc ngá»§ đến vá»›i bao  ưu tá»±  
 Chương 4 
 Tết đã trôi qua, 1 cái tết tháºt bình lă.ng. Äêm 30 2 mẹ con  ngồi nhìn nhaụ Mồng 1 sáng " đằng kia " chúc mừng năm mớị 2 ngày tiếp đó gió bấc  thổi mạnh, cái lạnh căng da làm má»i ngưá»i không ai muốn ra khá»i nhà, nhưng gió  bấc vẫn không cầm được chân tôị 
 Mặc chiếc áo lông tháºt dày, tay Ä‘eo găng kÃn, tôi vẫn nhởn  nhÆ¡ trên sưá»n núi, bên bá» sông, và ngưá»i luôn luôn bên cạnh tôi, bao giá» cÅ©ng là  ngưá»i thanh niên tràn đầy sức sống - Hà Thư Hoàn. Tình bạn giữa 2 chúng tôi càng  lúc càng khắng khÃt. Khắng khÃt đến độ nhiá»u lúc tôi fải giáºt  mình. 
 Hôm nay đến thăm Phương Du, Du Ä‘ang nhốt mình trên gác vẽ  tranh. 1 khung vải tháºt to chiếm gần ná»a căn phòng. Phương Du mặc chiếc blouse  trắng bê bết sÆ¡n, tóc tai nàng rối bù, mặt tái ngắt trông tháºt thiểu nãỠThấy  tôi đến, nó vẫn tiếp tục làm việc, chỉ nói 1 câụ 
 - Y Bình đấy à?  Ngồi chơi xem tao vẽ nhé! 
 Tôi nhìn khung  vải, 1 bức há»a trừu tượng mà màu tro và màu xanh chiếm gần hết bức tranh, những  vệt màu rá»i rạc như bầu trá»i trước cÆ¡n mưa mùa hạ Tôi ngắm nghÃa 1 lúc vẫn không  hiểu Phương Du vẽ gì, tôi không ngừng được: 
 - Mày vẽ cái gì  thế? 
 Phương Du quệt  thêm 1 vệt như 1 giòng máu loang lổ giữa khối màu xanh Ä‘áºm và xám, giải  thÃch: 
 - Chủ đỠcủa bức  tranh này là " tình yêu" 
 Tôi nhún  vai: 
 - Tao thấy không  đúng lắm, phải đỠlà " tình yêu của Phương Du" mới phảị 
 Phương Du ném  bút, cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống cạnh tôi, nàng nói: 
 - Còn anh chàng  của mày đâu rồỉ 
 - Không có gì  khác lạ cả, tao Ä‘ang bắt hắn làm nô lệ đây, mày đừng hiểu lầm, đấy không fải là  tình yêu, chỉ là 1 sá»± trả thù đúng nghĩạ Tao chứ đâu fải ai đâu mà dá»… ngã lòng  như váºá»· 
 - Tháºt không? Y  Bình, mày đừng có đùa vá»›i lá»a nguy hiểm lắm, tao thấy Hà Thư Hoàn cÅ©ng đâu có  tá»™i gì mà làm váºt thà thân cho mày trả thù ngưá»i khác chứ? 
 - Tao đâu có ý  hại hắn, chỉ tại hắn xui xẻo đấy thôi! 
 Phương Du trừng  tôi: 
 - Tao không ưa  giá»ng nói đó! 
 - SaỠBây giỠmày  cũng bày trò đạo đức nữa à? 
 - Không fải,  nhưng tao không muốn thấy mày Ä‘em tình yêu ra làm 1 trò đùa, mày có thể dùng má»i  cách để trả thù, nhưng không thể tàn nhẫn vá»›i Thư Hoàn như thế  được. 
 Tôi kỠmặt sát  vào Phương Du: 
 - Mày fải hiểu  cuộc sống của tao bây giỠchỉ có 1 mục tiêu duy nhất, đấy là báo thù! Ngoài ra  tao không cần biết gì nữa hết. 
 - Thôi được, tao  sẽ chống mắt xem mày hành đô.ng. 
 Chúng tôi ngồi  yên lặng 1 lúc. Má»—i đứa Ä‘á»u có 1 tâm sá»± riêng tư, tôi thấy không khà loãng quá  nên bá» ra vá». Phương Du đưa tôi ra cá»a, tôi há»i: 
 - Còn anh chàng  nóng tÃnh cá»§a mày lúc này thế nàỠ
 - Hắn vẫn còn tồn  tại trong đáy tim taá» Quả tim tao bây giỠđông gÃa như nước đá. 1 ngày nào đó  tao hy vá»ng anh chàng sẽ hiểu được, để băng sẽ tan và tim tao ấm  lạị 
 Tôi  nói: 
 - Mày nói như làm  thÆ¡ váºy, tao thấy lãng mạn quá đấỵ 
 Phương Du  cưá»i: 
 - Äể tao đưa mày  Ä‘i 1 Ä‘oạn đưá»ng nhé! 
 Chúng tôi Ä‘i vá»  phiá cầu lá»›n, đứng ra bên này đầu cầu tôi có thể đón xe vỠđược rồi, nhưng tôi  thic'h thả bá»™ thêm 1 khoảng nữa ven theo lan can cầu, cháºm rãi bước Ä‘i trong suy  tư, Phương Du bá»—ng lên tiếng: 
 - Y Bình, chắc có  1 ngày nào đó tao sẽ nhảy xuống sông này tự tỠquá. 
 - Cái gì? Mày nói  cái gì? 
 - Y Bình, mày  không hiểu tao đâu, tháºt đấy, ý muốn nhảy xuống sông làm tao phát Ä‘iên lên  được. 
 Tôi nhìn Phương  Du, nàng đứng tá»±a vào cá»™t cầu, yêu lặng 1 lúc Phương Du cưá»i phá  lên: 
 - Thôi, không nói  khùng nữa đâu, bây giỠmày vỠđi nhé! 
 Cô bé quay lưng  trở vá» nhà, tôi nhìn theo thương hạị Tôi muốn chạy theo an á»§i nhưng lại thôị Äá»™t  nhiên mắt tôi như bị cuốn hút theo chiếc xe màu Ä‘en, chạy ngược chiá»u vá»›i tôị  Tim tôi Ä‘áºp mạnh, mắt vẫn không rá»i theo dõị 
 Lúc bấy giá» nhằm  giá» tan sở, trên cầu xe nghẹt cứng, chiếc xe Ä‘en vẫn chầm cháºm nhic'h tá»›i trước.  Bên cạnh ngưá»i đàn ông cầm lái, có 1 ngưá»i đàn bà trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy - Dì  Tuyết! Gã đàn ông 1 tay đặt trên vô lăng, 1 tay choàng qua vai dì Tuyết, còn dì  thì ngã đẫu sang vai gả, thá»§ thỉ tâm sá»± gì đó, trông 2 ngưá»i tháºt thân  máºt. 
 Xe lướt ngang qua  chỗ tôi đứng, dì Tuyết hình như không trông thấy tôị Tôi bước tới nhìn kỹ lại 1  lần nữa xem mình có lầm lẫn không. 
 Sá»± tháºt vẫn là sá»±  tháºt, xe chạy qua khá»i cầu, ngừng lại trước trạm xe buýt, dì Tuyết xuống xe, tôi  vá»™i lánh vào thành cầu, tiếp tục theo dõị 
 Gã đàn ông cÅ©ng  bước theá» Khi gã quay mặt lại, tôi nhìn được gương mặt xương xẩu, đôi mắt ti hà  vá»›i chiếc cằm cụt. 1 gương mặt tháºt khó coi nhưng tôi lại có cảm giác tháºt quen  thuá»™c như mình đã gặp ở đâu rồị Gã đàn ông trao đổi gì vá»›i dì Tuyết vài câụ Tôi  đứng quá xa nên không nghe được há» nói gì vá»›i nhaụ Sau đấy, dì Tuyết gá»i xÃch  lô, gã đàn ông bá» lên xe trở đầu quay lạị Khi chiếc xe chạy ngang qua lần thứ 2,  tôi ghi ngay số xe vào óc. 
 Chiếc xÃch lô chở  dì Tuyết Ä‘i khá xa mà tôi đứng đấy suy tÃnh, rồi tôi quyết định đến đằng kia xem  tình hình có gì lạ không, thế là tôi cÅ©ng gá»i 1 chiếc xe xÃch lô nhá» chở vá» nhà  cá»§a cha tôị 
 Äến nÆ¡i, bước vào  fòng khách, cha Ä‘ang ngồi trên ghế hút thuốc. Kiệt ngồi gần táºp viết. Thấy tôi  bước vào, cha có vẻ vui: 
 - Lại đây, lại  ngồi gần cha đây Y Bình. 
 Tôi bước tới ngồi  xuống cạnh. Cha trút tàn thuốc vào gạt tàn. 
 Nhìn nét mặt nhăn  trên trán và hàm râu bạc cá»§a cha, đột nhiên tôi thấy xót xạ Cha đã già rồi,  không những chỉ già thôi mà còn cô độc, thá»i vàng son lẫy lừng đã Ä‘i vào quá  khứ, đã tan thành mây khóị Bây giá» tôi má»›i thấy rõ 1 Ä‘iá»u là tuổi trẻ vá» chiá»u  cá»§a ngưá»i nổi danh bi đát hÆ¡n ngày tàn cá»§a ngưá»i bình thưá»ng. Cha nhìn tôi cưá»i  hiá»n lành: 
 - Sao, mẹ con  khá»e không? 
 - Dạ  khá»áº¹ 
 Câu há»i cá»§a cha  đã làm cho bao nhiêu nồi bùi ngùi nÆ¡i tim tôi ban nãy tan mất. Sá»± thù háºn ngá»§  yên giỠđược gợi dáºá»µ Ngưá»i đàn ông này đã lợi dụng quyá»n uy cá»§a mình ép buá»™c bao  ngưá»i con gái xinh đẹp làm vợ mình, lấy ngưá»i ta cho đến lúc chán rồi lại xua  Ä‘uổi ngưá»i đàn bà khốn khổ và đứa con gái bạc phước ra khá»i nhà. Äá»i mẹ buồn  quá, ngưá»i đã để rÆ¡i bao nhiêu nước mắt? Nhìn gương mặt trước mặt tôi gay gắt  thầm, ông đã làm chết Ä‘á»i con gái cá»§a mẹ tôi bây giá» giả vá» há»i mẹ tôi có khá»e  không à? 
 Tiếng cha lại  vang lên: 
 - Mẹ con có đi  khám bệnh chưả 
 Tôi trả lá»i tháºt  gá»n: 
 - Bác sĩ nói thần  kinh mẹ suy nhược. 
 Tôi đưa mắt đảo  quanh 1 vòng xem dì Tuyết đã vỠchưạ Chú chó Bi Bi từ đâu chạy ra, có lẽ vừa lặn  ngoài sân thì fải, lông nó lấm đầy cát, tôi nắm chắc lấy chiếc chuông ở cổ nó  rung leng keng, đùa với nó 1 lúc. Cha bảo: 
 - Y Bình, 2 cha  con mình đi tắm cho con Bi Bi đị 
 Tôi ngạc nhiên,  tắm cho con Bi Bỉ Äó đâu fải là công việc cá»§a chả Nhưng nhìn cái vẻ thú vị cá»§a  cha, tôi không biết nói gì hÆ¡n là bước theá» Cha lá»›n tiếng bảo cô Lan fa nước cho  chó tắm, thằng Kiệt hùa theo: 
 - Cho con đi  nữạ 
 Cha  quát: 
 - Không được, mày  fải ngồi đây làm bàị 
 Kiệt phụng phịu  cãi lại: 
 - Không, con muốn  tám cho con Bi Bi à. 
 Nhìn chiếc môi  trá» ra cá»§a Kiệt tôi sá»±c nhá»› ra 1 Ä‘iá»á»¥ Äúng rồi, đôi mắt nhá» này, chiếc cằm cụt  này, trong óc tôi vụt hiện lên hình ảnh cá»§a gã đàn ông nÆ¡i cầu lá»›n. Tôi chết  lặng ngưá»i, nhìn vóc dáng gầy gầy cá»§a thằng bé, khuôn mặt xương, cằm cụt, đúng  váºy saá» Tôi không dám tin cái Ä‘iá»u vừa xuất hiện trong óc tôị Dì Tuyết có thể  hành động như váºy được à? Bà ta dám đùa sau lưng cha như thế saá» Tôi rùng  mình. 
 Nếu Kiệt quả là  tác fẩm cá»§a dì Tuyết và 1 ngưá»i đàn ông khác, thì ... Kinh khá»§ng biết chừng  nàỠ
 - Y Bình lại  đây! 
 Tiếng gá»i cá»§a cha  làm tôi giáºt mình. Bước ra sau, cha và thằng Kiệt Ä‘ang giữ Bi Bị Thằng Kiệt cứ  bứt lông nó mãi làm nó cứ gầm gừ chẳng yên. Má»—i lần Bi Bi né là Kiệt lại cưá»i  lá»›n. Tôi không thể dằn được tÃnh tò mò, cứ đưa mắt quan sát Kiệt mãi, càng nhìn  tôi càng nghi ngá». Tại sao hắn không có chiếc mÅ©i cao như bất cứ 1 đứa con nào  khác cá»§a chả Tại sao hắn không có đôi mày ráºm? Chắc chắn không fải là con nhà há»  Lục này rồị  
 Cha tháºt vui, ông  sốt sắng kỳ cá» chiếc Ä‘uôi xù cá»§a con Bi Bị Tôi nhìn cha vá»›i đôi mắt thương hạị 1  nhân váºt từng làm cho bao nhiêu ngưá»i fải kinh sợ đến tuổi vá» chiá»u chỉ còn 1  thú này để tiêu khiển.  
 Tắm cho Bi Bi  xong, chúng tôi lại trở ra phòng khách. Lúc Ä‘i ngang phòng Như Bình tôi ghé mắt  vào, Như Bình Ä‘ang mê mẩn xem tiểu thuyết kiếm hiệp. Thấy tôi nàng mỉm cưá»i  chào, nụ cưá»i gượng ép làm saá» 
 Khi nàng khoác  thêm chiếc áỠtôi thấy Như Bình có vẻ xanh xao thế nàỠ
 Chuyện giữa tôi  vá»›i Hoàn, Như Bình có hiểu được tà nào không? Dù hiểu tôi nghÄ© chắc Như Bình  cÅ©ng không rõ lắm đâụ Tháºt ra, tình cảm giữa tôi vá»›i Hoàn Ä‘ang bước vào giai  Ä‘oạn tuyệt vá»i, chữ tuyệt vá»i dùng ở đây có nghÄ©a là đã lên đến tá»™t đỉnh cá»§a  tình bạn, tháºp thò trước ngưỡng cá»a tình áị Tôi biết rằng, chỉ cần 1 sá»± khuyến  khÃch nhá» cá»§a tôi là đạo diá»…n cá»§a vở kịch này mà? Tôi đâu thể cho màn kịch kia  biến thành sá»± tháºt được, nguy hiểm lắm. Tôi cố gắng lặp Ä‘i lặp lại 2 tiếng " trả  thù" để tá»± đỠcao cảnh giách, để cho lòng mình thanh thản, nhưng không hiểu tại  sao tôi vẫn thấy bàng hoàng, ray rứt, phải chăng vì tình cảm tôi quá phức tạp.  Tôi cố gắng trốn lánh, không dám nghÄ© nhiá»u đến nó. 
 Như Bình theo tôi  ra tới phòng khách, con Bi Bi đang run rẩy trên ghế. Tôi  nói: 
 - Bá»n này vừa tắm  cho Bi Bi đấy! 
 Như bình cưá»i, nụ  cưá»i há»i hợt. Tôi quay lại, chợt phác giác ra 1 sá»± thay đổi lá»›n nÆ¡i Như Bình.  Phải chăng tình yêủ Nước da trắng xanh, tâm hồn thì ngẩn ngÆ¡ như táºn đâu đâụ Tôi  biết Hà Thư Hoàn vẫn đến Ä‘á»u đặn để kèm Anh Văn cho Như Bình. Con bé có vẻ si  nă.ng. 
 Äến gần bữa tối,  dì Tuyết vá» nhà. Tôi lén dò xét, thái độ cá»§a bà ta vẫn an nhiên tá»± tại như chẳng  có chuyện gì xảy ra cả. Tôi thầm phục tài đóng kịch cá»§a bà. Liếc vá» phÃa tôi,  rồi quay sang cha, dì Tuyết nói: 
 - Hôm nay xui  quá, thua luôn mấy ván! 
 Äối vá»›i cha sá»± ăn  thua cá»§a dì Tuyết ông chẳng báºn tâm lắm. Thế thì bà ta đã lợi dụng chuyện cá» bạc  để che giấu hành vi ngoại tình cá»§a mình. Thua hết mấy ván? Thua tháºt hay chỉ là  1 cái cá»› nói cho quạ 
 Tôi ở lại ăn cÆ¡m  tối, sau bữa ăn cha há»i tôi có định thi lên đại há»c không? Tôi đáp là chuyện thi  cá» vẫn cần, nhưng không cần phải có thầy để kèm. Äang nói đến đấy thì Hà Thư  Hoàn đến. Tôi má»›i chợt nghÄ© ra, thì ra hôm nay là ngày anh chàng đến dạy cho Như  Bình, trách chi cô bé chẳng bối rối sao được. 
 Nhìn thấy tôi,  Thư Hoàn mỉm cưá»i tháºt tươi, anh chàng nói: 
 - Cô Ä‘oán thá» xem  suốt buổi chiá»u hôm nay tôi đã làm gì?  
 - Làm sao tôi  biết được? 
 - Ở nhà cá»™ Tôi  đợi cô suốt 1 buổi chiá»u rồi ăn cÆ¡m tối luôn ở đấỵ 
 Hà Thư Hoàn khai  toẹt ra hết, tôi nghÄ© có lẽ hắn cố tình nói lá»›n như thế để má»i ngưá»i cùng nghẹ  Tình hình này xem chừng anh chàng có vẻ nôn nóng, định tiến nhanh hÆ¡n 1 bước nên  má»›i bày tá» sá»± săn đón tôi trước mặt má»i ngưá»i như váºá»µ 
 Mặt Như Bình tái  xanh, còn dì Tuyết thì giả bá»™ tảng lá» như không nghe thấỵ Thái độ cá»§a há» làm tôi  tháºt sung sướng. Thư Hoàn ngồi xuống ghế, dì Tuyết hết nhìn hắn lại nhìn tôi  hình như Ä‘ang dò xét, Ä‘ang nghi ngá» 1 cái gì xảy ra giữa 2 đứa tôị 1 lúc bà má»›i  cưá»i nói vá»›i Hoàn. 
 - Cáºu Hoàn, cáºu  uống trà hay uống cà phể Cà phê nhé? Ngồi lại gần lá»a này, trông cáºu có vẻ bị  lạnh đấỷ 
 Dì Tuyết chỉ chỗ  trống bên cạnh Như Bình cho Hoàn. Tôi chợt hiểu, dì đang trổ thủ đoạn chài rể.  Tôi vẫn thản nhiên, đưa mắt nhìn xem Hoàn sẽ ứng phó thế nào, chỉ thấy Hoàn  nói: 
 - Dạ không sao,  tôi không thấy lạnh tà nào cả. 
 Vừa nói, anh  chàng lại bá» chạy sang ngồi cạnh tôị Dì Tuyết có vẻ khó chịu, nhìn thẳng vào mắt  tôi rồi bá» Ä‘i vào trong. Thư Hoàn bắt đầu nói chuyện vá»›i cha, cha há»i chàng có  quyển sách nào vá» quân sá»± không? 
 Thư Hoàn đáp  không, rồi từ đó, chàng má»›i nói thao thao bất tuyệt vá» tình hình thế giá»›i hiện  naỵ Cha thÃch thú lắm, rất Ãt khi tôi thấy ngưá»i có thái độ vui vẻ như váºy!  Ngưá»i bắt đầu bàn cãi và thuáºt lại 1 vài sá»± việc cá»§a ngưá»i thá»i xưạ Äối vá»›i  chuyện lịch sá», thá»i sá»±, tôi là con bé lưá»i tìm hiểu nhất. Những chuyện đánh đấm  cá»§a há» nghe tháºt chán phèỠNhưng Hoàn và cha bàn luáºn hăng say  quá. 
 Có Ä‘iá»u Hoàn có  vẻ cố chấp và giữ vững láºp trưá»ng. Cha giáºn dữ, ngưá»i bảo Hoàn chỉ là " đồ con  nÃt chưa dứt sữa" mà bày đặt xen vào chuyện đại sá»± quốc  giạ 
 Nhưng khi dì  Tuyết mang cà phê ra thì chiến tranh cÅ©ng chấm dứt. Tôi nhìn thấy cha đưa ánh  mắt thân tình nhìn " thằng con nÃt chưa dứt sữa" mà ham nói chuyện  Ä‘á»á»‹ 
 Khi dì Tuyết mang  cà phê ra, dựa hơi Hoàn, tôi cũng được 1 lỵ 
 Dì Tuyết vừa ngồi  xuống thì thằng Kiệt chạy ngay đến nÅ©ng nịu xin tiá»n ăn quà. Tôi không dằn được,  đưa mắt quan sát, càng nhìn tôi lại càng Ä‘oán chắc giả thuyết cá»§a mình là đúng.  Äúng ngay lúc gặp gã đàn ông, tôi đã có cảm giác quen thuá»™c, cảm giác đó bây giá»  đã được xác định. Di tryá»n quả là 1 hiện tượng kỳ diệu cá»§a Ä‘á»i sống, Kiệt đúng  là bản sao cá»§a gã đàn ông ná» Con cái nhà há» Lục có đứa nào xấu xà thế này đâủ  Nếu quả đây là sá»± tháºt thì đáng buồn cho cha quá? Äứa con trai mình tâng tiu  nhất lại là đứa con ngoại tình. Tôi lạnh lùng nhìn dì Tuyết, định tìm trên đấy  chìa khóa mở cá»a bà máºt; nhưng bà ta đúng là 1 diá»…n viên có tàị Nhưng sá»± tháºt  xảy ra trước mắt tôi là đã khiến tôi coi thưá»ng và ghê tởm ngưá»i đàn bà này, tuy  thế sá»± tháºt kia cÅ©ng mang đến cho tôi niá»m phấn khởị Biết được chuyện xấu xa kia  là 1 Ä‘iá»u hay, chỉ cần nắm vững bằng chứng nữa là phần thắng sẽ vá» tay  mình. 
 Dì Tuyết vui vẻ  nói chuyện vá»›i Thư Hoàn, dì cố tình làm ra vẻ vồn vã thân máºt, đồng thá»i chẳng  quên việc đốc thúc Như Bình ngồi cạnh, để cô con gái chen vào, nhưng Như Bình  chỉ biết thẹn thùng hết nhìn dì Tuyết lại nhìn Thư Hoàn. Sau cùng dì Tuyết hạ  độc thá»§ vá»›i Hoàn: 
 - Tôi nghÄ© hôm  nay ở phòng khách ồn quá, cáºu chịu phiá»n vào phòng Như Bình dạy nó  nhé? 
 Quay sang Như  Bình nói: 
 - Như Bình, con  đưa cáºu Hoàn vào phòng con Ä‘i, để mẹ gá»i cô Lan mang thức uống  vào! 
 Như Bình đỠmặt,  ấp úng: 
 - Nhưng..phòng  con bỠbộn quá mà. 
 Tôi nghÄ© đến hình  ảnh bá» bá»™n trong phòng Như Bình, quần áo lót máng đầy đầu giưá»ng mà phì cưá»á»‹ Dì  Tuyết vẫn bướng: 
 - Äâu có sao, cáºu  Hoàn đây cÅ©ng là ngưá»i nhà cả mà. 
 Giá»ng nói cá»§a dì  tháºt thân máºt. Nhưng thái độ lúng túng cá»§a Hoàn trông tháºt buồn cưá»á»‹ Sau cùng  Thư Hoàn há»i Như Bình: 
 - Bài ngữ pháp  hôn trước cô há»c thuá»™c chưả 
 Gương mặt Như  Bình càng đỠhơn, nàng đưa tay vân vê ống quần, nói: 
 - Dạ ...dạ  chưạ 
 Thư Hoàn trút nhẹ  gánh nặng, anh chàng nhún vai: 
 - Thế thì bao giỠ cô thuộc tôi sẽ dạy tiếp. Hôm nay nghỉ 1 buổi cũng không  saỠ
 Như Bình chá»›p  mắt, nàng có vẻ thẹn thùng tay cầm chiếc khăn cứ vung vẩy luôn taỵ Dì Tuyết bấm  mạnh lên đùi Như Bình khiến Như Bình Ä‘au quá khẽ kêu lên. Äể cứu vãn tình thế,  dì Tuyết nói: 
 - Tôi thấy cứ dạy  tiếp đi chẳng sao đâu, riêng bài ngữ pháp để hôm khác trả cũng được  mà. 
 Hà Thư Hoàn  nói: 
 - Như va6.y  khkông được, làm thế việc há»c hành không được thứ tá»± 
 Cha đột nhiên  chen vào: 
 - Theo tôi thì  con Như Bình há»c hay không há»c chẳng thành vấn Ä‘á», có con Y Bình đây há»c chắc  khá hÆ¡n. 
 Quay sang Hoàn,  cha há»i: 
 - Sao cáºu Hoàn,  cáºu có sẵn lòng kèm Y Bình há»c thi đại há»c không? 
 Giá»ng nói cá»§a cha  lúc nào cÅ©ng ưa ra lệnh, Hà Thư Hoàn có vẻ thÃch, anh chàng nhìn  tôi: 
 - Tôi rất sung  sướng được kèm cho Y Bình, nếu được tôi sẽ cố gắng để Y Bình đỗ  đạt. 
 Tôi trừng mắt  nhìn Hoàn. Hôm nay anh chàng có vẻ " lên " quá, dám gá»i cả tên tôị Nhưng 1 niá»m  vui nhá» len lén chen vào hồn. Cha nhìn Hoàn nói: 
 - Cáºu làm Æ¡n cho  biết xem ở đại há»c các cáºu há» dạy cái gì, mà thằng Hảo nhà tôi nắm thứ 3 ngành  Äiện, thế mà vá» nhà khi tôi há»i nó trong trưá»ng dạy những gì, nó chỉ biết xổ ra  1 lô danh từ ngoại ngữ Ä‘iếc taị Trong khi đó Ä‘iện trong nhà hư, nó chẳng biết  sá»a chữa gì cả.  
 Hà Thư Hoàn cưá»i  lá»›n, tôi cÅ©ng cưá»i theo, chỉ có dì Tuyết là có vẻ không hài lòng lắm. Hà Thư  Hoàn nói: 
 - Dạ chúng tôi  chỉ há»c lý thuyết nhiá»u, nhưng Ãt thá»±c hành lắm. 
 - Như váºy há»c để  làm gì chứ? 
 - Dạ há»c lý  thuyết nhiá»u để ứng dụng trên phương Ä‘iện khảo cứu và phát minh ở cấp bá»±c cao  hÆ¡n. 
 Cha gõ nhẹ chiếc  dá»c tẩu lên gạt tàn, ngưá»i nhướng mày bảo: 
 - Tôi thì tôi  không thấy cáºu cả nhà tôi có khả năng phát minh phát miếc gì cả mà chỉ thấy nó  tiêu tiá»n là giá»i thôị 
 Dì Tuyết có vẻ  ngượng, đứng lên đánh trống lãng:
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |