19-03-2008, 07:43 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Papillon ngưá»i tù khổ sai - Henry Charrière
PAPILLON NGƯỜI TÙ KHỔ SAI
Henry Charrière
1. Con đưá»ng cá»§a sá»± thối nát
Phiên tòa đại hình
Cái tát mạnh đến ná»—i mãi mưá»i ba năm sau tôi má»›i gượng dáºy được. Quả nhiên đó không phải là má»™t cái bá»›p bình thưá»ng, và để dáng nó và o mặt tôi, hỠđã xúm lại khá đông.
Hôm ấy là ngà y 26 tháng Mưá»i năm 1931. Từ tám giá» sáng tôi đã được đưa ra khá»i căn buồng giam dà nh cho tôi ở nhà lao Conciergerie từ má»™t năm nay. Tôi đã cạo mặt nhẵn nhụi, ăn mặc chỉnh tá»: bá»™ com-lê nà y ở má»™t hiệu may có hạng là m cho dáng dấp tôi thêm phần trang nhã. SÆ¡~mi trắng, thắt má»™t chiếc nÆ¡ bươm bướm mà u xanh nhạt Ä‘iểm thêm má»™t nét cuối cùng là m cho trang phục cá»§a tôi cà ng hoà n chỉnh.
Tôi đã hai mươi lăm tuổi, nhưng trông chỉ độ hai mươi. Bá»n cảnh sát hÆ¡i chững lại trước cái dáng dấp “gentlemen†cá»§a tôi, nên cư xá» vá»›i tôi khá lịch thiệp. Há» còn cởi khóa tay cho tôi nữa là khác. Há» vá»›i tôi cả thảy sáu ngưá»i Ä‘ang ngồi trên hai chiếc ghế dà i đặt trong căn phòng trống trải. Bên ngoà i trá»i u ám. Trước mặt chúng tôi có má»™t cánh cá»a chắc hẳn là dẫn sang phòng xỠán, vì nÆ¡i nà y là Tòa án quáºn Seine ở Paris.
Lát nữa tôi sẽ bị tố cáo vá» tá»™i giết ngưá»i. Trạng sư cá»§a tôi ông Raymond Hubert, có đến chà o tôi. “Không có lấy má»™t bằng chứng Ä‘Ãch đáng nà o chống lại anh, tôi tin chắc là chúng ta sẽ được trắng ánâ€. Tôi nghe hai chữ “chúng ta†mà không khá»i mỉm cưá»i. Cứ như thể chÃnh ông ta; luáºt sư Hubert, cÅ©ng sắp ra trước tòa án đại hình vá»›i tư cách bị cáo, và nếu có hình án gì thì ông ta cÅ©ng sẽ cùng chịu vá»›i tôi.
Má»™t viên lục sá»± mở cá»a má»i chúng tôi và o. Qua hai cánh cá»a mở rá»™ng, có bốn viên cảnh sát Ä‘i hai bên cùng vá»›i viên chuẩn úy chỉ huy há», tôi bước và o má»™t gian phòng rá»™ng mênh mông. Äể dáng cho tôi cái tát kia, hỠđã trang hoà ng cho gian phòng toà n bằng mà u đỠthẫm như máu: những tấm thảm, những tấm rèm trên các cá»a sổ lá»›n, cho đến cả những bá»™ áo dà i cá»§a các quan tòa lát nữa sẽ xét xá» tôi.
- Thưa các vị, Tòa đã ra?
Từ má»™t cánh cá»a ở bên phải lần lượt bước ra sáu ngưá»i. Quan Chánh án, rồi đến năm vị quan tòa, Ä‘á»u đội mÅ© vải Ä‘á». Quan Chánh án đứng lại trước cái ghế đặt á»› giữa, và hai bên các vị quan tòa khác cÅ©ng đứng và o chá»—. Má»™t cõi im lặng trang nghiêm trùm lên gian phòng: ai mấy Ä‘á»u đứng yên, kể cả tôi, cho đến khi Tòa ngồi xuống má»i ngưá»i má»›i ngồi theo.
Viên chánh án, có đôi má phÃnh á»ng hồng trên hai lưỡng quyá»n, vẻ mặt khắc nghiệt, nhìn thẳng và o mắt tôi mà không để lá»™ má»™t cảm xúc nà o. Ông ta tên là Bévin. Sau nà y ông ta sẽ chá»§ trì những cuá»™c tranh luáºn má»™t cách không thiên vị, và thái độ cá»§a ông sẽ là m cho má»i ngưá»i hiểu rằng, là má»™t quan tòa chuyên nghiệp, ông ta không lấy gì là m tin tưởng và o sá»± thà nh tháºt cá»§a các nhân chứng và các nhân viên cảnh sát. Không, ông ta sẽ không có phần trách nhiệm nà o trong cái tát, ông ta chỉ là m cái việc dá»n nó lên cho tôi ăn mà thôi.
Công tố viên là luáºt sư Pradel. Tất cả các trạng sư Ä‘á»u rất sợ ông ta. Ông ta nổi tiếng là ngưá»i cung cấp đắc lá»±c nhất cho máy chém và cho các nhà lao trong nước cÅ©ng như hải ngoại.
Pradel là biểu trưng cá»§a bà n tay trừng phạt cá»§a công lý. Äó là ngưá»i buá»™c tá»™i chÃnh thức cá»§a xã há»™i, má»™t sức mạnh không có chút nhân tÃnh. Ông đại diện cho PHáP LUáºT, cho Cán cân Công lý, chÃnh ông cầm cái cân ấy và ông sẽ Ä‘em hết sức mình ra để là m cho nó nghiêng vá» phÃa ông. Äôi mắt ká»n ká»n cá»§a ông hÆ¡i cụp mi xuống nhìn tôi chằm chằm từ trên cao. Trước hết đó là chiá»u cao cá»§a cái bệ ông ta đứng, thứ đến là chiá»u cao cá»§a vóc ngưá»i ông, Ãt ra cÅ©ng phải má»™t thước tám, nó là m tăng cái vẻ hách dịch cá»§a ông ta lên rất nhiá»u. Ông ta không bá» tấm áo khoác mà u Ä‘á», mà chỉ đặt cái mÅ© xuống trước mặt. Ông ta chống hai tay lên bà n, hai bà n tay to như hai cái bồ cà o. Má»™t chiếc nhẫn và ng cho biết rằng ông ta đã có vợ, và ở ngón tay út ông Ä‘eo má»™t cái Ä‘inh móng ngá»±a nhẵn bóng thay cho nhẫn.
Ông hÆ¡i nghiêng vá» phÃa tôi để tăng thêm sức áp đảo ông có vẻ như Ä‘ang nói vá»›i tôi: nà y anh bạn trẻ, nếu anh nghÄ© rằng anh có thể thoát khá»i tay tôi thì anh nhầm đấy. Ngưá»i ta không thấy tay tôi có vuốt nhá»n, nhưng bá»™ vuốt nà y luôn luôn có mặt trong tâm hồn tôi, và nó sẽ xé tan anh ra không có cách gì thoát nổi. Và sở dÄ© tất cả các trạng sư Ä‘á»u sợ tôi, sở dÄ© trong giá»›i quan tòa tôi nổi tiếng là má»™t công tố viên nguy hiểm, chÃnh là vì không bao giá» tôi để sổng mất mồi.
“Tôi không cần biết anh có tá»™i hay không, nhiệm vụ duy nhất cá»§a tôi là sá» dụng tất cả những gì có thể sá» dụng được để hại anh: cuá»™c sống phóng đãng cá»§a anh ở khu Montmartre, những lá»i khai mà cảnh sát đã má»›m cho các nhân chứng và những báo cáo cá»§a chÃnh bá»n cảnh sát. Vá»›i má»› tà i liệu ghê tởm mà viên dá»± thẩm đã thu tháºp được, tôi phải tìm hết cách để là m cho anh trở thà nh xấu xa đến mức bá»n bồi thẩm phải quyết định gạt anh ra ngoà i xã há»™iâ€.
Tôi có cảm giác là nghe thấy những câu nói nà y rất rõ, trừ phi tôi nằm mÆ¡, vì quả tình “kẻ ăn ngưá»i†nà y đã gây được cho tôi má»™t ấn tượng rất mạnh.
“Bị cáo nhân, anh hãy để mặc cho ta là m, và nhất là đừng tìm cách tá»± vệ: ta sẽ dẫn anh lên con đưá»ng cá»§a sá»± thối nátâ€!
“Và ta mong rằng anh đừng trông mong gì và o bá»n bồi thẩm: chá»› có ảo tưởng. Mưá»i hai con ngưá»i nà y chẳng hiểu gì vá» cuá»™c sống đâuâ€.
“Anh cứ thá» nhìn há» mà xem. Há» Ä‘ang ngồi trước mặt anh thà nh má»™t dãy: rõ rà ng là mưá»i hai miếng pho-mát từ má»™t tỉnh lẻ nà o đó má»›i chở vá» Paris. Äó là những anh chà ng tiểu thị dân, những anh công chức vá» hưu, những gã lái buôn. Chẳng hÆ¡i đâu mà nói kỹ vá» há». Dù sao thì chắc anh cÅ©ng không khá» khạo đến ná»—i tưởng rằng những con ngưá»i như thế có thể hiểu được quãng Ä‘á»i hai mươi lăm năm mà anh đã sống và cách sinh hoạt cá»§a anh ở Montmartre. Äối vá»›i há», quảng trưá»ng Pigalle và quãng trưá»ng Trắng chÃnh là Äịa ngục, và tất cả những ngưá»i sống vỠđêm Ä‘á»u là những kẻ thù cá»§a xã há»™i. Tất cả bá»n há» Ä‘á»u vô cùng hãnh diện vá»›i cái chân bồi thẩm ở Tòa Äại hình. Ngoà i ra anh cÅ©ng nên biết rằng há» rất Ä‘au khổ vì cái thân pháºn tiểu thị dân nhá» bé cá»§a há»â€.
“Thế mà anh, anh bước ra trước mặt há», trẻ trung, tuấn tú. Chắc anh hiểu thừa rằng ta sẽ chẳng nể nang gì mà không miêu tả anh thà nh má»™t tên sở khanh cá»§a những đêm Montmartre, cho nên ngay từ đầu ta sẽ biến bá»n bồi thẩm nà y thà nh những kẻ thù cá»§a anh. Anh ăn mặc sang trá»ng quá: đến đây lẽ ra anh phải ăn mặc tháºt khiêm nhưá»ng. ở chá»— nà y anh đã phạm má»™t lá»—i nghiêm trá»ng vá» chiến thuáºt. Anh không thấy là há» ganh tị vá»›i cách ăn mặc cá»§a anh sao? Há» thì toà n mua đồ may sẵn ở cá»a hà ng Samaritaine, và dù có nằm mÆ¡ há» cÅ©ng không dám nghÄ© rằng mình có bao giá» Ä‘i may Ä‘o lấy được má»™t bá»™â€.
Bây giỠđã mưá»i giá», Tòa đã sẵn sà ng mở đầu cuá»™c tranh luáºn. Trước mắt tôi là sáu viên quan tòa trong đó có ông công tố viên hung hãn sẽ đưa hết uy quyá»n ma quái cá»§a mình, đưa hết trà thông minh cá»§a mình ra để thuyết phục mưá»i hai gã tiểu thị dân kia rằng tôi là kẻ có tá»™i và bản tuyên án ngà y hôm nay chỉ có thể là tá»™i lưu đà y hay máy chém.
Ngưá»i ta sắp xá» tôi vá» cái tá»™i giết má»™t tên ma-cô, má»™t tên dắt gái cá»§a giá»›i ăn mà y chÆ¡i Montmartre. Không có lấy má»™t bằng chứng nà o. Nhưng bá»n cá»›m cứ má»—i lần tìm được thá»§ phạm là má»™t lần thêm lon, cho nên sẽ má»™t má»±c khẳng định rằng tôi là thá»§ phạm. Thiếu bằng chứng, chúng nó sẽ nói là nắm được những sá»± kiện “bà máºt†từ má»™t nguồn riêng, cho chúng nó biết má»™t cách chắc chắn, không còn hồ nghi gì nữa. Má»™t nhân chứng do chúng chuẩn bị, má»™t cái đĩa hát sống chế tạo tại số nhà 36 quai des Orfevres, tên là Polein, sẽ là chá»— dá»±a hữu hiệu nhất cá»§a lá»i buá»™c tá»™i. Vì tôi má»™t má»±c quả quyết rằng tôi không quen biết hắn ta, đến má»™t lúc nà o đó ông chánh án há»i tôi má»™t cách rất vô tư: “Anh nói rằng ngưá»i là m chứng nà y nói dối. ÄÆ°á»£c. Nhưng tại sao ngưá»i ấy lại Ä‘i nói dối? Dể là m gì?
- Thưa ngà i Chánh án, sở dÄ© từ khi bị bắt cho đến nay đêm nà o tôi cÅ©ng không sao chợp mắt được, Ä‘iá»u đó không phải vì hối háºn: có phải tôi giết Roland le Petit đâu? Chẳng qua vì tôi cứ nghÄ© mãi không biết tại sao, cái gì đã thúc đẩy ngưá»i là m chứng nà y hằn há»c đối vá»›i tôi như váºy và luôn luôn tìm cách hại tôi, cứ má»—i lần lý lẽ cá»§a bên nguyên xem chừng yếu Ä‘i thì lại cố nghÄ© thêm những lá»i khai má»›i để cá»§ng cố cho nó.
Rốt cục, thưa ông Chánh án, tôi phải Ä‘i đến kết luáºn là cảnh sát đã bắt quả tang hắn Ä‘ang là m Ä‘iá»u gì phạm pháp nghiêm trá»ng và đã thương lượng vá»›i hắn: sẽ là m ngÆ¡ cho, vá»›i Ä‘iá»u kiện là phải buá»™c tá»™i thằng Bươm bướm. Lúc bấy giá» tôi cÅ©ng không ngá» là tôi đã nói đúng sá»± tháºt đến như thế. Tên Polein hôm ấy được giá»›i thiệu ở phiên tòa là má»™t ngưá»i lương thiện chưa há» can án, thì mấy năm sau đã bị bắt và bị xá» vá» tá»™i buôn láºu bạch phiến.
Trạng sư Hubert ra sức bà o chữa cho tôi, nhưng ông ta không có được cái tầm cỡ cá»§a ông Công tố viên. Chỉ có trạng sư Bouffay, nhá» sá»± công phân sôi sục cá»§a ông ta, đã gây khó khăn cho ông Công tố viên trong má»™t thá»i gian nà o đó. Tiếc thay cÅ©ng chẳng được bao lâu và trong cuá»™c đấu khẩu tay đôi nà y sá»± khôn khéo cá»§a Pradel đã thắng má»™t cách khá nhanh chóng. HÆ¡n nữa ông ta đã biết cách là m cho bá»n bồi thẩm hà i lòng: há» hết sức hãnh diện được má»™t nhân váºt đầy uy thế như ông ta coi như những ngưá»i bằng vai phải lứa và như những ngưá»i đồng sá»±.
Äến mưá»i má»™t giá» tối hôm ấy, ván cỠđã vãn. Các trạng sư bà o chữa cho tôi bị chiếu bÃ. Và tôi, ngưá»i vô tá»™i, đã bị lên án.
Cái xã há»™i Pháp do Công tố viên Pradel đại diện đã loại bá» vÄ©nh viá»…n má»™t thanh niên hai mươi lăm tuổi. Và không có hy vá»ng gì giảm án hết! Món ăn sang trá»ng nà y đã được quan Chánh án Bévin dá»n ra trước mặt tôi bằng cái giá»ng không có âm sắc cá»§a ngà i.
- Bị cáo nhân, đứng dáºy.
Tôi đứng dáºy. Má»™t bầu không khà hoà n toà n im lặng bao trùm lấy căn phòng, má»i ngưá»i nÃn thở, tim tôi Ä‘áºp nhanh hÆ¡n. Bá»n bồi thẩm kẻ thì nhìn tôi, kẻ thì cúi đầu. Há» Ä‘á»u có vẻ xấu hổ.
- Bị cáo nhân, há»™i đồng bồi thẩm đã trả lá»i khẳng định cho tất cả các câu há»i cá»§a Tòa trừ câu há»i vá» khoản có chá»§ mưu từ trước hay không, cho nên Tòa xá» anh tá»™i khổ sai chung thân. Anh có Ä‘iá»u gì cần nói không?
Tôi đã không choáng váng, thái độ cá»§a tôi vẫn giữ được bình thưá»ng, chỉ có hai bà n tay tôi xiết hÆ¡i mạnh và nh móng ngá»±a.
- Thưa ngà i Chánh án, có, tôi cần nói rằng tôi thực sự vô tội và là nạn nhân của một âm mưu của cảnh sát.
Từ cái góc dà nh cho những quý khách phụ nữ ăn mặc sang trá»ng ở phÃa sau Tòa, má»™t tiếng rì rầm vẳng đến tai tôi. Tôi nói vá»›i há», dõng dạc nhưng không quát tháo:
- Thôi im Ä‘i, các bà đeo chuá»—i ngá»c đến đây thưởng thức những cảm giác không là nh mạnh. Mà n kịch đã diá»…n xong. Má»™t án mạng đã được cảnh sát và tư pháp cá»§a các bà giải quyết ổn thá»a, váºy các bà phải lấy là m thá»a mãn chứ!
- ÄÆ°a phạm nhân Ä‘i - quan Chánh án nói.
Trước khi ra khá»i phòng, tôi nghe má»™t tiếng nói rõ to: “Anh đừng buồn phiá»n, em sẽ đến táºn đấy tìm anhâ€. Äó là Nénette, nà ng Nénette trung thá»±c và cao thượng cá»§a tôi, Ä‘ang gá»i đến tôi những tình cảm đằm thắm cá»§a nà ng. Những ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ có mặt trong phòng Ä‘á»u vá»— tay. Há» thì há» biết thá»±c chất vụ án mạng nà y, và là m như váºy há» muốn tá» ra cho tôi biết rằng há» tá»± hà o vá» tôi, vì tôi dã không đầu hà ng bá»n cảnh sát và đã không tố giác má»™t ngưá»i nà o.
Khi đã Ä‘i sang căn phòng nhá» mà tôi ngồi trước khi xỠán, bá»n cảnh sát khóa tay tôi lại. Cổ tay bên phải cá»§a tôi có má»™t sợi xÃch ngắn nối vá»›i cổ tay bên trái cá»§a má»™t viên cảnh sát. Không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i. Tôi xin má»™t Ä‘iếu thuốc. Viên quản đưa cho tôi má»™t Ä‘iếu và châm lá»a cho tôi. Cứ má»—i lần tôi đưa tay lên Ä‘iếu thuốc hay bá» tay xuống, viên cảnh sát đứng bên phải tôi lại phải đưa tay lên hay đưa xuống theo tôi.
Tôi đứng hút hết khoảng ba phần tư điếu thuốc lá.
Chẳng ai nói má»™t câu nà o. Ngưá»i đầu tiên mở miệng là tôi. Tôi nói vá»›i viên quản: “Äi thôiâ€.
Xuống mấy lượt cầu thang vá»›i khoảng mưá»i hai viên cảnh sát Ä‘i áp tải, tôi bước ra sân sau cá»§a tòa án.
Chiếc xe hÆ¡i chở tù đã đợi sẵn chúng tôi ở đây. Äó không phải là loại xe chở tù có ngăn ra nhiá»u xà lim. Trong thùng xe có xếp khoảng mưá»i cái ghế dà i.
Viên quản nói: “Conciergerieâ€.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của tarta12a
Last edited by khungcodangcap; 19-10-2008 at 11:15 PM .
19-03-2008, 07:44 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Nhà lao Conciergerie
Äi đến tòa lâu đà i cuối cùng cá»§a hoà ng háºu Marie-Antoinette, bá»n cảnh sát giao tôi cho viên quản tù. Hắn ký giấy nháºn tù xong, há» ra Ä‘i im lặng, nhưng trước đấy viên quản xiết chặt hai tay bị khóa cá»§a tôi, khiến cho tôi rất ngạc nhiên.
Viên quản tù há»i tôi:
- Chúng nó xỠanh mấy năm?
- Chung thân.
- Vô lý? - Viên quản tù đưa mắt nhìn bá»n cảnh sát và hiểu rằng đó là sá»± thá»±c. Viên quản tù đã ngÅ© tuần: ông ta đã chứng kiến khá nhiá»u chuyện Ä‘á»i và biết rất rõ vụ án cá»§a tôi. Ông ta đã có lòng nhân háºu nói vá»›i tôi câu sau đây:
- Chà , cái quân đểu cáng! Chúng nó điên hết rồi hay sao?
Ông ta nhẹ nhà ng cởi khóa cho tôi và thân hà nh đưa tôi đến táºn căn xà -lim dà nh riêng cho tá» tù, cho ngưá»i Ä‘iên; cho tù khổ sai, cho những ngưá»i đặc biệt nguy hiểm: tưá»ng, sà n và cá»a Ä‘á»u có đệm da dà y. Trước khi đóng cá»a lại, ông nói:
- Can đảm lên, Bươm bướm ạ. Sẽ chuyển lại cho anh một số đồ đạc và thức ăn. Can đảm lên nhé!
- Cám Æ¡n sếp. Ông cứ yên chÃ, tôi sẽ có đủ can đảm, và tôi hy vá»ng rằng há» sẽ không nuốt trôi được cái án chung thân nà y đâu.
Mấy phút sau, có tiếng cà o cá»a. “Cái gì thế?â€
Má»™t tiếng ngưá»i trả lá»i: “Không có gì đâu. Tôi chỉ đến treo cái biển thôiâ€.
- Biển gì thế?
- “Khổ sai chung thân. Cần theo dõi sát sao.â€
Tôi nghÄ© bụng: há» Ä‘iên tháºt. Chẳng lẽ há» nghÄ© rằng cái vố mà há» giáng lên đầu tôi có thể là m cho tôi mất trà đến mức tá»± tá»? Tôi là ngưá»i gan dạ, và tôi sẽ đủ can đảm. Tôi sẽ đấu tranh chống lại tất cả bá»n há», chống lại cả thiên hạ nếu cần. Ngay từ ngà y mai tôi sẽ hà nh động.
Sáng hôm sau, trong khi uống cà phê, tôi đã tá»± há»i: liệu có nên chống án không? Äể là m gì? Liệu ra trước má»™t toà án khác tôi có được may mắn hÆ¡n không? Và sẽ mất bao nhiêu thì giá» và o việc ấy? Má»™t năm, có thể là mưá»i tám tháng... và để là m gì: để được Ä‘i đà y khổ sai hai mươi năm chứ không phải chung thân nữa?
Vì tôi đã nhất quyết vượt ngục, thá»i gian lâu mau không còn nghÄ©a lý gì. Và tôi bất giác nhá»› lại câu cá»§a má»™t phạm nhân há»i chánh án: “Thưa ngà i ở Pháp án khổ sai chung thân phải bao nhiêu năm má»›i mãn hạn ạ?â€
Tôi Ä‘i quanh quẩn trong buồng giam. Tôi đã đánh Ä‘iện cho vợ tôi để an á»§i nà ng, và cho em gái tôi, đã má»™t mình bênh vá»±c tôi trước tất cả má»i ngưá»i. Mà n kịch đã hết, tấm mà n đã khép lại. Những ngưá»i thân cá»§a tôi chắc phải Ä‘au khổ hÆ¡n tôi, nhất là ông bố già tá»™i nghiệp cá»§a tôi ở táºn vùng quê hẻo lánh: phải mang cây tháºp tá»± nặng ná» nà y chắc ông cụ khổ lắm.
Tôi giáºt mình: nhưng tôi vô tá»™i kia mà ! Quả tôi vô tá»™i nhưng đối vá»›i ai? Phải, tôi vô tá»™i đối vá»›i ai? Tôi tá»± nhá»§: Ä‘iá»u phải nhá»› kỹ nhất là đừng bao giá» bà y trò nói vá»›i ai rằng mình vô tá»™i, ngưá»i ta sẽ cưá»i cho. Chịu án chung thân chỉ vì má»™t thằng ma cô, rồi lại còn nói rằng kẻ khác đã giết hắn, thì tháºt quá lố. Câm mồm Ä‘i là hÆ¡n cả.
Vì trong thá»i gian ở nhà tù Santé cÅ©ng như Conciergerie tôi chưa bao giá» nghÄ© đến cái khả năng bị xá» nặng như váºy, cho nên tôi không lúc nà o báºn tâm hình dung thá» xem “con đưá»ng cá»§a sá»± thối nát†là cái gì.
Thôi được. Äiá»u trước tiên cần phải là m là bắt mối vá»›i những ngưá»i đã có án mà sau nà y có thể cùng vượt ngục.
Tôi chá»n má»™t ngưá»i Marseille tên là Dega. Ngưá»i nà y thế nà o tôi cÅ©ng sẽ gặp ở phòng cắt tóc: ngà y nà o hắn cÅ©ng đến đó cạo râu. Tôi xin đến phòng cắt tóc. Quả nhiên, khi đến tôi trông thấy hắn Ä‘ang đứng quay mặt và o tưá»ng. Tôi trông thấy hắn đúng và o lúc hắn lén lút để cho má»™t ngưá»i khác vượt lên trước để hắn có thể kéo dà i thá»i gian xếp hà ng. Tôi đến đứng sát cạnh hắn sau khi gạt má»™t ngưá»i khác ra. Tôi nói thì thầm rất nhanh:
- Thế nà o bác Dega, khá»e không?
- ổn cả, Papi ạ. Tá»› mưá»i lăm năm, thế còn cáºu? Nghe nói chúng nó “muối†cáºu rồi phải không?
- Phải tôi bị chung thân.
- Chống án chứ?
- Không. Cần nhất là phải ăn cho no và táºp thể dục. Phải cố giừ sức khoẻ Dega ạ, vì chắc chắn là sẽ cần đến gân cốt.
- Cáºu có bÃm không?
- Có tá»› có mưá»i bị *(*tức mưá»i ngà n francs) bảng Anh. Thế cáºu?
- Không có.
- Tá»› khuyên cáºu nhé: phải nạp ngay Ä‘i. Trạng sư cá»§a cáºu là Hubert phải không? Thằng cha ấy tồi lắm, nó không chuyển cho cáºu đâu. Cáºu báo vợ cáºu Ä‘em plan nạp sẵn đến Dante, bảo cô ta giao lại cho Dominique le Riche: tá»› cam Ä‘oan là nó sẽ đến táºn tay cáºu.
- Suỵt, thằng cá»›m Ä‘ang nhìn chúng mình. Lợi dụng lúc nà y để nói chuyện đấy phá»ng?
- ồ? Không có chuyện gì quan trá»ng đâu ạ, - Dega đáp - Hắn nói là hắn ốm.
- Bệnh gì thế? Bệnh táo bón đại bình à ? - Äoạn tên cá»›m ngu xuẩn cưá»i phá lên.
Äá»i nó là thế. “Con đưá»ng cá»§a sá»± thối nátâ€, tôi đã bước và o rồi. Ngưá»i ta cưá»i ha hả trong khi giá»…u cợt má»™t thằng nhóc hai mươi lăm tuổi bị xỠđà y cho đến chết.
Tôi đã nháºn được plan. Äó là má»™t cái ống bằng nhôm, mà i nhẵn thÃn, có thể tháo ra bằng cách vặn ở giữa. Ná»a nà y xoắn ốc và o ná»a kia. Nó đựng năm ngà n sáu trăm francs bằng giấy bạc má»›i. Khi nháºn được nó, tôi đưa lên môi hôn cái ống dà i sáu phân, to bằng ngón tay cái nà y; vâng, tôi đã hôn nó trước khi nhét và o háºu môn. Tôi thở tháºt mạnh để hút nó và o sâu trong đại trà ng. Nó là cái tá»§ két cá»§a tôi. Há» có thể bắt tôi cởi hết ra, chạng hai chân, bắt tôi ho, bắt tôi cúi gáºp ngưá»i xuống: tha hồ; không thể nà o biết là tôi có giấu má»™t cái gì. Nó nằm ở má»™t vị trà rất cao trong đại trà ng. Nó là má»™t bá»™ pháºn cá»§a thân thể tôi. Nó là cuá»™c sống cá»§a tôi, là tá»± do cá»§a tôi mang ở trong mình đó là con đưá»ng đưa tôi đến phục thù. Vì tôi nhất định sẽ trả thù! Tháºm chà đó là ý nghÄ©a duy nhất cá»§a tôi lúc nà y.
Bên ngoà i, đêm đã khuya. Trong xà -lim chỉ có má»™t mình tôi. Má»™t ngá»n đèn lá»›n gắn trên trần cho phép tên lÃnh canh nhìn thấy tôi qua cái lá»— nhá» trên cá»a. ánh sáng gay gắt cá»§a nó là m cho tôi lóa mắt. Tôi đặt chiếc khăn mù-soa gấp tư trên mắt, cho đỡ chói. Tôi nằm trên má»™t cái đệm đặt trên chiếc giưá»ng sắt, không có gối, và ôn lại từng chi tiết má»™t trong cái phiên tòa kinh tởm vừa qua.
Äến đây, để ngưá»i Ä‘á»c hiểu được trình tá»± cá»§a câu chuyện, hiểu thấu hết những cÆ¡ sở sẽ là m chá»— dá»±a cho tôi trong cuá»™c váºt lá»™n dai dẳng nà y, có lẽ tôi cần nói dòng dà i má»™t chút, nhưng dù sao tôi cÅ©ng phải kể hết tất cả những gì đã xảy ra vá»›i tôi, tất cả những gì tôi đã thấy diá»…n ra trong trà tôi trong những ngà y đầu bị chôn sống:
Khi đã vượt ngục tôi sẽ là m gì? Vì bây giá», khi đã có plan, tôi không còn mảy may do dá»± trong ý đồ vượt ngục.
Trước hết tôi sẽ vá» Paris ngay, cà ng nhanh cà ng tốt. Kẻ phải giết trước tiên là Polein, tên là m chứng Ä‘iêu. Kế đến là hai kẻ chá»§ mưu trong vụ án. Nhưng chỉ hai tên thôi thì chưa đủ, phải là tất cả những kẻ tham gia và o âm mưu nà y. Hoặc giả cà ng nhiá»u cà ng tốt. à ! Phải rồi. Thoát được ra ngoà i má»™t cái là tôi sẽ vá» Paris. Tôi sẽ có má»™t cái rương đựng đầy chất nổ, cà ng nhiá»u cà ng tốt. Tôi cÅ©ng không biết rõ là sẽ cần bao nhiêu: mưá»i, mưá»i lăm, hay hai mươi ki-lô? Thế là tôi cứ ngồi tÃnh nhẩm xem cần bao nhiêu thuốc nổ để giết cho được nhiá»u ngưá»i.
Dùng mìn dynamit chăng? Không, cheddit thì hÆ¡n. Mà tại sao không dùng nitroglycerin?. Thôi được, sang bên kia tôi sẽ há»i ý kiến những ngưá»i thông thạo vá» khoản nà y. Nhưng vá» phần bá»n cá»›m thì cứ yên chÃ: tôi sẽ thanh toán sòng phẳng, và chúng nó không lo bị thiệt thòi.
Hai mắt tôi vẫn nhắm và chiếc khăn mùi-soa vẫn áp lên mi mắt. Tôi trông thấy rất rõ cái rương, bá» ngoà i thì hiá»n là nh vô hại, nhưng bên trong chất đầy thuốc nổ và cái đồng hồ báo thức, được Ä‘iá»u chỉnh rất chÃnh xác, sẽ là m cho ngòi nổ hoạt động. Chú ý; phải tÃnh sao cho nó nổ đúng mưá»i giá» sáng trong phòng báo cáo cá»§a sở Cảnh sát hình sá»±, số 36 Quai des Orfevres lầu má»™t. Và o giá» nà y có Ãt nhất là năm trăm thằng cá»›m táºp hợp ở đây để nháºn lệnh hoặc nghe báo cáo. Có bao nhiêu báºc trên cầu thang? Tôi không được nhầm lẫn.
Phải canh giá» tháºt chÃnh xác sao cho cái rương được đưa từ ngoà i phố và o đến mục tiêu đúng và o giây lát cần nổ. Và ai sẽ khiêng cái rương? ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ hà nh động tháºt táo bạo. Tôi sẽ Ä‘i tắc-xi đến đỗ ngay trước cá»a sở cảnh sát hình sá»± và sẽ lấy giá»ng hách dịch nói vá»›i hai tên cá»›m đứng gác: đưa ngay cái rương nà y lên phòng báo cáo, nói vá»›i ông cẩm Dupont là cảnh sát trưởng Dunois gá»i cái nà y và sẽ lên gặp ông ta ngayâ€.
Nhưng liệu há» có tuân lệnh không? Nhỡ ra, trong cái đám ngưá»i đần độn ấy tôi lại rÆ¡i đúng và o hai phần tá» thông minh duy nhất cá»§a cái táºp Ä‘oà n nà y thì sao? Lúc bấy giá» sẽ há»ng hết. Phải nghÄ© ra cách khác. Thế là tôi lại tìm, tìm nữa. Trong thâm tâm tôi không chịu chấp nháºn rằng mình sẽ không tìm được má»™t cách gì ăn chắc má»™t trăm phần trăm.
Tôi ngồi dáºy để uống chút nước. NghÄ© nhiá»u Ä‘au cả đầu.
Rồi tôi lại nằm xuống, mắt không đắp khăn mù-soa nữa. Giá» phút trôi qua cháºm rãi. Và cái ánh sáng kia, cái ánh đèn chói chang kia, trá»i Æ¡i là trá»i? Tôi thấm nước chiếc khăn mùi-soa và lại đắp lên mặt. Nước mát là m cho tôi thấy dá»… chịu, và chiếc khăn ướt đè lên mi mắt sát hÆ¡n. Từ nay tôi sẽ dùng mãi cách nà y.
Những giá» dà i dằng dặc mà tôi hoạch định cách phục thù sau nà y, óc tôi là m việc khẩn trương đến ná»—i tôi như trông thấy mình Ä‘ang thá»±c hiện ý đồ trong hiện tại. Má»—i đêm, và tháºm chà cả má»™t phần cá»§a thá»i gian ban ngà y nữa, tôi Ä‘i lại trong thà nh phố Paris như thể việc vượt ngục đã xong xuôi. Äó là điá»u chắc chắn mưá»i phần: tôi sẽ vượt ngục và sẽ vá» Paris. Và dÄ© nhiên việc đầu tiên là tôi sẽ đưa giấy thanh toán nợ nần, thứ nhất là cho Polein và sau đó là cho bá»n cảnh sát. Thế còn bá»n bồi thẩm thì sao? Cái bá»n ma bùn ấy sẽ tiếp tục sống yên ổn sao? Chắc là vá» nhà , chúng nó rất hà i lòng là đã là m tròn bổn pháºn vá»›i má»™t chữ B viết hoa. Trà n đầy vẻ quan trá»ng, chúng nó sẽ tha hồ vênh váo vá»›i hà ng xóm láng giá»ng và vá»›i ngưá»i vợ đầu tóc bá»m xá»m Ä‘ang đợi chồng vệ ăn bữa tối.
Thôi được. Bá»n bồi thẩm thì sao nhỉ, phải là m gì cho chúng nó? Không là m gì hết. Äó chỉ là thứ ngưá»i thảm hại đáng thương. Chúng nó có được đà o tạo huấn luyện gì đâu để mà là m quan tòa? Nếu là má»™t viên cảnh sát hay hải quan vá» hưu, hắn sẽ xá» sá»± như má»™t viên cảnh sát hay hải quan. Nếu là má»™t gã đưa sữa hay đưa than hằng ngà y, thì thái độ cá»§a hắn sẽ là thái độ cá»§a thằng đưa sữa đưa than. Chẳng qua chúng nó chỉ theo Ä‘uôi công tố viên: tên nà y chẳng khó gì mà không bỠđược chúng nó và o túi. Chúng nó không phải là những kẻ chịu trách nhiệm tháºt sá»±. Cho nên tôi quyết định sẽ không là m gì chúng nó: thế là tuyên án xong.
Trong khi viết lại những ý nghÄ© nà y, những Ä‘iá»u mà tôi đã thá»±c sá»± nghÄ© đến cách đây bao nhiêu năm và giỠđây Ä‘ang ùn ùn kéo vá» trước mắt tôi má»™t cách minh xác kinh khá»§ng, tôi tá»± nhá»§: thế má»›i biết cảnh im lặng hoà n toà n, cô đơn tuyệt đối mà má»™t ngưá»i còn trẻ trung bị nhốt xà -lim phải chịu đựng, có thể là m nảy sinh cả má»™t cuá»™c sống tưởng tượng rõ nét đến chừng nà o trước khi chuyển sang tình trạng Ä‘iên rồ. Nó mạnh mẽ và sinh động đến ná»—i con ngưá»i bị phân đôi thá»±c sá»±. Hắn bay bổng lên và lang thang khắp những nÆ¡i nà o hắn thÃch. Hắn vá» nhà , gặp cha, gặp mẹ, gặp gia đình, hắn bay ngược vá» thá»i thÆ¡ ấu, bay qua các giai Ä‘oạn cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Nhất là sau đó hắn dá»±ng lên những tòa lâu đà i má»™ng tưởng mà hắn phát minh ra vá»›i má»™t sức tưởng tượng vô cùng nhạy bén, đến ná»—i trong sá»± phân thân khá»§ng khiếp nà y, rốt cục hắn tin rằng mình Ä‘ang thá»±c sá»± sống qua tất cả những cảnh Ä‘ang mÆ¡ ước.
Ba mươi sáu năm đã trôi qua, thế mà ngòi bút cá»§a tôi không phải cố gắng má»™t mảy may khi viết lại những Ä‘iá»u tôi đã nghÄ© trong thá»i Ä‘oạn ấy cá»§a Ä‘á»i tôi.
Không, tôi sẽ không là m hại bá»n bồi thẩm má»™t mảy may. Nhưng còn viên công tố thì sao? à ! Tên nà y thì không thể để cho nó thoát đòn. Vả chăng đối vá»›i hắn tôi đã có sẵn má»™t phương án trá»n vẹn do Alexandre Dumas vạch rõ từ đầu chà cuối. Tôi sẽ hà nh động đúng phóc như trong truyện bá tước Monte-Christo, như nhân váºt chÃnh cá»§a truyện đã xá» lý cái thằng cha bị anh ta bá» xuống hầm cho chết đói.
Tên quan tòa nà y phải chịu trách nhiệm. Con ká»n ká»n mặc áo đỠnà y hoà n toà n xứng đáng để cho tôi hà nh quyết nó dưới hình thức khá»§ng khiếp nhất có thể tưởng tượng được. Phải đấy, đúng rồi, sau Polein và bá»n cá»›m, tôi sẽ dà nh hết cho con cú vá» nà y. Tôi sẽ thuê má»™t cái villa. Nó phải có má»™t cái hầm sâu, có tưá»ng dà y, có má»™t cánh cá»a tháºt nặng. Nếu cá»a không đủ dà y thì tôi sẽ lót thêm má»™t cái đệm và chêm thêm vá» bà o. Khi đã có được cái villa rồi, tôi sẽ lần ra chá»— ở cá»§a hắn và bắt cóc hắn. Trước đó tôi đã gắn mấy cái vòng sắt và o tưá»ng, cho nên đưa hắn vá» là tôi xÃch hắn và o tưá»ng ngay. Và bây giá» thì tôi tha hồ!
Tôi Ä‘ang đứng trước mặt hắn, tôi nhìn thấy hắn má»™t cách rõ nét lạ lùng dưới đôi mi mắt Ä‘ang nhắm nghiá»n. Phải, tôi nhìn hắn cÅ©ng đúng như khi hắn nhìn tôi trong phiên tòa đại hình. Cảnh nà y rõ nét đến mức tôi cảm thấy hÆ¡i thở cá»§a hắn tá» lên mặt tôi âm ấm, vì tôi đứng sát và o hắn, mặt đối mặt, gần như chạm và o nhau.
Äôi mắt diá»u hâu cá»§a hắn bị chói vì tôi đã chÄ©a và o mặt hắn má»™t ngá»n đèn pha rất mạnh. Äôi mắt ấy Ä‘iên loạn lên vì sợ hãi. Nhưng giá»t mồ hôi lá»›n chảy ròng ròng trên gương mặt đỠbừng cá»§a hắn. Phải, tôi nghe thấy những câu há»i cá»§a tôi, và lắng nghe những câu trả lá»i cá»§a hắn. Lúc nà y tôi Ä‘ang sống mãnh liệt.
- Thằng khốn nạn, mà y nháºn ra tao chứ? ChÃnh ta đây, Bươm bướm đây, ngưá»i mà mà y đã xá» khổ sai chung nhân má»™t cách ngon là nh. Mà y tưởng đã bá» công dùi mà i kinh sá» bấy nhiêu năm để trở thà nh má»™t ngưá»i có há»c thức, đã trải qua bao nhiêu đêm trưá»ng há»c luáºt La-mã và các pho luáºt khác; đã há»c tiếng La-tinh và tiếng Hy-lạp, đã hy sinh những năm tuổi trẻ để trở thà nh má»™t nhà hùng biện lá»›n? Thế rồi để Ä‘i đến đâu nữa, hở quân chó má? Äi đến chá»— xây dá»±ng nên má»™t pháp luáºt má»›i, tốt hÆ¡n cho xã há»™i chăng? Äến chá»— thuyết phục cho đám đông hiểu rằng hòa bình là điá»u tốt đẹp nhất trên thế giá»›i chăng? Äể truyá»n bá má»™t triết lý má»›i cá»§a má»™t tôn giáo tuyệt vá»i chăng? Hay chỉ là để ảnh hưởng đến những ngưá»i khác, dá»±a và o ưu thế cá»§a há»c thức đại há»c để là m cho ngưá»i ta tốt hÆ¡n lên và từ bá» cái ác chăng? Hãy nói Ä‘i, mà y đã dùng há»c thức cá»§a mà y để cứu vá»›t những con ngưá»i hay để dìm chết há»? Không há» có má»™t cái gì tương tá»± như váºy, chỉ có má»™t động cÆ¡ duy nhất thúc đẩy mà y hà nh động mà thôi: lên, lên mãi, lên thêm tháºt nhiá»u báºc trên cái thang chức nghiệp đáng ghê tởm cá»§a mà y. Äối vá»›i mà y vinh quang có nghÄ©a là cung cấp được tháºt nhiá»u ngưá»i cho nhà tù khổ sai và cho máy chém.
Giá Deibler *(*tên má»™t Ä‘ao phá»§ thá»§ ở Paris) là kẻ uống nước nhá»› nguồn, cứ đến cuối năm hắn phải gá»i cho mà y má»™t két sâm-banh thượng hạng má»›i phải. Chẳng phải nhá» mà y mà năm nay hắn đã chém thêm được năm sáu cái đầu đấy sao? Dù sao thì bây giá» chÃnh tao Ä‘ang nắm vững tÃnh mạng mà y trong tay, dây xÃch sắt cá»§a tao Ä‘ang trói chặt mà y và o tưá»ng. Tao còn nhá»› như in cái nụ cưá»i cá»§a mà y, cái vẻ đắc thắng cá»§a mà y khi nghe Ä‘á»c bản tuyên án xác nháºn sức thuyết phục cá»§a bản cáo trạng mà y đã đưa ra. Äã bao nhiêu năm rồi mà tao cứ tưởng chừng như má»›i hôm qua. Bao nhiêu năm? Mưá»i năm? Hay hai mươi năm?
Nhưng mình là m sao thế nà y? Tại sao lại mưá»i năm? Tại sao lại hai mươi năm? Bươm bướm, ngươi hãy trấn tÄ©nh lại; ngươi khá»e mạnh, ngươi trẻ trung và trong bụng ngươi có năm ngà n sáu trăm francs. Hai năm thôi, phải, ta chỉ ở tù chung thân hai năm thôi, không hÆ¡n - tôi tá»± thá» vá»›i mình như váºy.
Thôi? Mà y đâm ra ngá»› ngẩn rồi đấy, Bươm bướm ạ! Căn xà -lim nà y, sá»± im lặng nà y Ä‘ang là m cho mà y hóa Ä‘iên. Tôi không có thuốc lá. Tôi đã hút hết Ä‘iếu cuối cùng từ hôm qua. Tôi sẽ Ä‘i bách bá»™. Xét cho cùng, tôi không cần phải nhắm mắt, cÅ©ng không cần lấy khăn mùi soa đặt lên mắt cÅ©ng vẫn thấy rõ những gì sẽ diá»…n ra. Äúng đấy. Tôi đứng dáºy. Căn xà ~lim có bốn mét chiá»u dà i, nghÄ©a là năm bước ngắn từ cá»a đến tưá»ng. Tôi bắt đầu Ä‘i, hai tay chắp sau lưng. Và tôi nói tiếp:
- Äấy. Tao vừa nói là tao còn nhá»› rất rõ nụ cưá»i đắc thắng cá»§a mà y. Thế thì bây giá» tao sẽ biến nó thà nh má»™t cái mếu ghê sợ. Mà y có má»™t ưu thế so vá»›i tao: hôm ấy tao không được phép, chứ mà y thì bây giá» cứ tha hồ mà hét, hét to bao nhiêu cÅ©ng được. Tao sẽ là m gì mà y bây giá» nhỉ? Dùng cách cá»§a Dumas chăng?
Äể mặc cho mà y chết đói chăng? Không, như thế chưa đủ. Trước hết tao phải chá»c thá»§ng mắt mà y. Hả? Mà y lại có vẻ đắc chà má»™t lần nữa: mà y nghÄ© rằng nếu tao chá»c mắt mà y, Ãt nhất mà y cÅ©ng sẽ có được cái lợi là không trông thấy tao nữa, và mặt khác bản thân tao sẽ không được hưởng cái lạc thú được theo dõi những phản ứng trong đôi con ngươi cá»§a mà y. Phải mà y nghÄ© đúng, tao không nên chá»c thá»§ng mắt mà y, Ãt nhất là không nên chá»c thá»§ng ngay bây giá». Äể sau hẵng hay. Tao sẽ cắt lưỡi mà y, cái lưỡi đáng ghê sợ, sắc như má»™t con dao. Không phải là dao thưá»ng: nó sắc như má»™t con dao cạo? Cái lưỡi mà mà y sá» dụng, như má»™t con Ä‘iếm sá» dụng cái ấy cá»§a nó, để thá»±c hiện sá»± nghiệp vinh quang cá»§a mà y. ChÃnh cái lưỡi mà mà y dùng để nói những lá»i lẽ ngá»t ngà o vá»›i vợ mà y, con mà y và tình nhân cá»§a mà y. Mà y mà có tình nhân ư? mà y thì là m sao có nổi má»™t ngưá»i đà n bà là m tình nhân? Có chăng, tình nhân cá»§a mà y phải là má»™t gã đà n ông. Vì mà y chỉ có thể đóng vai trò bị động hèn hạ trong má»™t cuá»™c kê giao bỉ ổi. Äúng thế, ta phải mở đầu bằng việc cắt bá» cái lưỡi cá»§a mà y, vì sau cái óc cá»§a mà y là đến nó, nó là cái công cụ thi hà nh mệnh lệnh cá»§a cái óc ấy. Mà y đã sá» dụng cái công cụ ấy má»™t cách tà i tình để thuyết phục cho há»™i đồng bồi thẩm trả lá»i “có†cho những câu há»i đặt ra.
“Mà y đã sá» dụng nó để tô vẽ cho bá»n cảnh sát thà nh những con ngưá»i là nh mạnh, táºn tụy vì bổn pháºn; nhá» nó, câu chuyện bịa đặt cá»§a thằng là m chứng má»›i đứng vững được. Nhá» nó mà trước mắt mưá»i hai miếng pho-mát kia tao má»›i hiện ra như là con ngưá»i nguy hiểm nhất cá»§a thà nh Paris. Giả sá» mà y không có cái lưỡi ấy, cái lưỡi gian xảo, tà i tình, đầy sức thuyết phục, cái lưỡi đã được táºp dượt công phu để bóp méo những sá»± việc và những con ngưá»i như váºy, thì tao vẫn được ngồi yên trên sân thượng cá»§a tiệm Grand Café ở quảng trưá»ng Trắng, không phải Ä‘i đâu cả. Váºy thì đồng ý nhé, tao sẽ cắt cái lưỡi mà y. Nhưng dùng khà cụ gì để cắt?
Tôi Ä‘i Ä‘i lại lại trong xà -lim, Ä‘i đến chóng mặt, nhưng tôi vẫn diện đối diện vá»›i hắn... thì đột nhiên đèn tắt và má»™t ánh sáng rất yếu á»›t lá»t qua những khe hở trên tấm cá»a sổ chiếu và o xà -lim.
-Sao? Sáng rồi ư? Tôi đã thức thâu đêm để trả thù sao? Tôi đã trải qua những giỠphút đẹp đẽ biết bao!
Cái đêm trưá»ng vừa qua nó má»›i ngắn là m sao?
Tôi ngồi trên giưá»ng, nghe ngóng. Không nghe thấy gì hết. Má»™t cõi im lặng tuyệt đối. Chỉ thỉnh thoảng má»›i nghe má»™t tiếng “tÃc†khe khẽ ở ngoà i cá»a. Äó là ngưá»i canh ngục Ä‘i già y vải cho khá»i có tiếng động đến nâng cái nắp nhá» che cái lá»— tròn đục trên cánh cá»a để ghé mắt và o xem tôi Ä‘ang là m gì.
Bá»™ máy trừng phạt do ná»n Cá»™ng hòa Pháp sáng chế ra đã đến giai Ä‘oạn thứ hai. Nó hoạt động má»™t cách tuyệt diệu. ở giai Ä‘oạn thứ nhất, ngưá»i nà o có thể gây phiá»n phức cho nó thì nó tiêu diệt Ä‘i. Nhưng như thế chưa đủ. Không thể để cho ngưá»i ấy chết quá nhanh, cÅ©ng không thể để cho ngưá»i ấy thoát thân bằng cách tá»± tá». Ngưá»i ấy rất cần cho bá»™ máy. Cục Quản lý các cÆ¡ quan cải huấn còn có việc gì mà là m nếu không có tù nhân? Lúc bấy giá» thì tháºt là đẹp mặt, cho nên phải giám sát nó. Phải đưa nó Ä‘i là m khổ sai: nhiá»u công chức cá»§a nhà nước sẽ nhá» nó mà có kế sinh nhai. Ngoà i cá»a lại vừa có tiếng “tÃcâ€, Ä‘iá»u đó là m cho tôi phải mỉm cưá»i
Cái gã vô tÃch sá»± kia khá»i phải lo, ta không trốn mất Ä‘i đâu. Ãt nhất là không trốn bằng cái cách mà mà y Ä‘ang sợ: tá»± tá».
Ta chỉ mong muốn có má»™t Ä‘iá»u, là tiếp tục sống tháºt khá»e mạnh và lên đưá»ng cà ng sá»›m cà ng tốt đến cái xứ Guyane thuá»™c Pháp mà các ngươi đà y ta đến má»™t cách bỉ ổi.
Gã canh ngục chuyên phát ra tiếng “tÃc†kia, ta biết rằng các bạn đồng nghiệp cá»§a ngươi chẳng phải hiá»n là nh gì. So vá»›i chúng nó, ngươi còn hiá»n hÆ¡n nhiá»u.
Ta biết Ä‘iá»u đó từ lâu, vì Napoléon, ngưá»i sáng láºp ra chế độ khổ sai, khi có ngưá»i há»i: “Những tên trá»™m cướp ấy ngà i sẽ giao cho ai canh giữ?†đã trả lá»i: “Cho những kẻ còn trá»™m cướp hÆ¡n chúng nóâ€. Vá» sau tôi đã có dịp thấy rõ rằng kẻ sáng láºp ra chế độ khổ sai đã không nói dối.
Chắc chắc má»™t cái ghi-sê vuông má»—i chiá»u hai tấc mở ra ở giữa cánh cá»a xà -lim. Ngưá»i ta chuồi và o cho tôi má»™t tách cà phê và má»™t ổ bánh mì bảy trăm năm mươi gam. Là phạm nhân, tôi không còn có quyá»n ra nhà ăn mua thức ăn nữa, nhưng nếu trả tiá»n, tôi có thể mua thuốc lá và má»™t Ãt món ăn ở cái căng-tin nhá» bé cá»§a nhà lao. Và i ngà y nữa thì sẽ không còn được mua gì hết. Nhà lao Conciergerie là căn phòng đợi cá»§a nhà lao cấm cố. Tôi khoái trá hút má»™t Ä‘iếu Lucky Strike, giá má»—i bao 6,60 francs. Tôi đã mua hai bao như váºy. Tôi cố tiêu cho hết số tiá»n lẻ, vì ngưá»i ta sẽ tịch thu tất cả số tiá»n túi cá»§a tôi để thanh toán chi phà cá»§a tòa án. Dega có gá»i cho tôi má»™t mánh giấy nhá» nhét trong bánh mì: “Trong há»™p diêm có ba con ráºnâ€. ý đồ cá»§a bác ta là muốn nhắn tôi đến phòng tẩy uế. Tôi lấy bao diêm vừa nháºn được, nhặt hết que diêm ra, liá»n thấy ba con ráºn, Ä‘á»u béo tốt khá»e mạnh. Tôi hiểu ngay như thế có nghÄ©a là thế nà o. Tôi sẽ đưa ba con ráºn cho viên giám thị xem, và ngà y mai hắn ta sẽ cho tôi, cùng vá»›i tất cả các đồ đạc tôi Ä‘ang dùng, kể cả đệm giưá»ng, đến má»™t phòng phun hÆ¡i nóng để giết ký sinh trùng (trong số ký sinh trùng nà y dÄ© nhiên không kể bá»n tù nhân tù tá»™i): Quả nhiên hôm sau tôi đã gặp Dega ở đấy. Trong phòng hÆ¡i không có giám thị. Chỉ có hai chúng tôi, tha hồ nói chuyện.
- Cám Æ¡n Dega. Nhá» bác tôi đã nháºn được plan.
- Có thấy vướng lắm không
- Không.
- Má»—i lần Ä‘i ngoà i, phải rá»a cho kỹ rồi hẵng đút và o.
- Vâng. Nó kÃn lắm, vì mấy tá» giấy bạc Ä‘á»u khô ráo. Thế mà tôi đã mang plan trong bụng đến bảy ngà y nay rồi chứ có Ãt đâu.
- Thế thì plan tốt đấy.
- Dega ạ, bác định sao đây?
- Tá»› sẽ là m trò thằng khùng đây. Tá»› không muốn Ä‘i đà y ở lại Pháp, có lẽ tá»› sẽ ngồi từ tám hay mưá»i năm. Tá»› có quen vá»›i má»™t số ngưá»i thân thế, cho nên hạn tù có thể giảm Ãt nhất là năm năm.
- Bác bao nhiêu tuổi?
- Bốn mươi hai.
- Bác Ä‘iên à ! Nếu ngồi tù mưá»i năm, khi ra bác đã già mất rồi còn gì. Bác sợ khổ sai lắm à ?
- ừ! tá»› sợ lắm. Nói vá»›i cáºu như váºy tá»› không xấu hổ đâu, Papi ạ. ở Guyane kinh lắm cáºu ạ. Má»—i năm tù chết tám mươi phần trăm. Các chuyến tà u chở tù cứ kế tiếp nhau bù và o đấy, má»—i chuyến từ má»™t ngà n tám trăm cho đến hai ngà n ngưá»i. Nếu cáºu không nhiá»…m bệnh há»§i thì cÅ©ng mắc bệnh sốt và ng hay kiết lỵ, hai bệnh nà y không tha ai đâu. Hoặc nếu không thì cÅ©ng là ho lao, sốt rét, malaria ác tÃnh. Nếu cáºu thoát được tất cả các thứ ấy, cáºu sẽ có đầy đủ khả năng bị ám sát để lấy plan hay là chết trong khi vượt ngục. Cáºu hãy tin tá»› Papi ạ, tá»› nói thế không phải để cho cáºu nản lòng, nhưng tá»› có quen mấy ngưá»i tù khổ sai trở vá» Pháp sau năm bảy năm ở tù, cho nên tá»› biết. Há» chỉ còn là những đống giẻ rách. Năm nà o cÅ©ng phải chÃn tháng nằm ở bệnh viện. Còn vượt ngục thì há» Ä‘á»u nói là nó không bở như nhiá»u ngưá»i vẫn tưởng đâu.
- Tôi tin bác chứ, nhưng tôi cÅ©ng tin tưởng tôi, và tôi biết chắc là tôi sẽ không ngồi yên ở bên ấy lâu đâu. Tôi là thá»§y thá»§, tôi biết rõ nghá» Ä‘i biển, và bác cứ tin chắc là tôi sẽ chuẩn bị rất nhanh để vượt ngục. Còn bác, bác có hình dung được cái cảnh ngồi tù cấm cố mưá»i năm hay không? Nếu há» giảm cho bác năm năm (Ä‘iá»u chẳng chắc chắn gì) liệu bác có thể chịu đựng được mưá»i cái năm còn lại hay không, hay là lại hóa Ä‘iên vì cảnh biệt láºp hoà n toà n? Như tôi đây, và o giá» nà y, trong căn xà -lim mà tôi ở má»™t mình, không có sách báo, không được ra ngoà i, không được nói vá»›i ai, thì hai mươi bốn giá» má»—i ngà y cần phải nhân lên không phải là sáu mươi phút mà là sáu trăm! Mà nói thế vẫn còn xa sá»± thá»±c đấy.
- Có thể như thế, nhưng cáºu, cáºu còn trẻ chứ tôi đã bốn mươi hai tuổi đầu rồi.
- Nà y Dega ạ, nói tháºt, bác sợ cái gì nhất. Sợ bá»n tù khổ sai khác chứ gì?
Tháºt thế đấy Papi ạ. Ai cÅ©ng biết tá»› là triệu phú, và từ chá»— đó đến chá»— ám sát tá»› vì tin rằng tá»› mang trong ngưá»i năm mươi hoặc má»™t trăm ngà n quan chẳng xa xôi gì cả.
- Bác ạ, bây giá» chúng mình là m giao kèo vá»›i nhau nhé? Bác hứa vá»›i tôi là đừng giả vá» Ä‘iên còn tôi, tôi hứa vá»›i bác là sẽ luôn luôn ở bên cạnh bác. Chúng mình sẽ dá»±a và o nhau. Tôi khá»e và nhanh, tôi đã há»c đánh nhau từ hồi rất trẻ và tôi biết dùng dao rất thà nh thạo. Váºy thì vá» phÃa bá»n tù khổ sai bác cứ yên tâm: há» sẽ không những nể chúng mình mà còn sợ nữa. Khi vượt ngục, chúng mình sẽ không cần đến ai hết. Bác có tiá»n, tôi cÅ©ng có tiá»n, tôi biết sá» dụng địa bà n và điá»u khiển thuyá»n Ä‘i biển. Bác còn muốn gì hÆ¡n nữa?
Dega nhìn thẳng và o mắt tôi hồi lâu... Chúng tôi ôm lấy nhau. Thế là bản giao kèo đã được ký kết.
Má»™t lát sau, cá»a mở ra. Dega vác bạc-đà đi vá» phÃa bác, còn tôi đằng tôi. Phòng giam cá»§a chúng tôi không xa nhau lắm. Vả lại thỉnh thoảng chúng tôi có thể gặp nhau ở phòng cắt tóc, ở phòng bác sÄ©, hay ở nhà nguyện cá»§a khám nếu là ngà y chá»§ nháºt.
Dega bị sa lưới trong vụ giá mạo phiếu Äảm phụ Quốc phòng. Có má»™t gã chuyên là m bạc giả đã chế tạo ra các phiếu Äảm phụ nà y má»™t cách khá độc đáo. Hắn tẩy những táºp phiếu năm trăm francs và in lên đấy những con số mưá»i nghìn francs má»™t cách cá»±c kỳ khéo léo. Vì giấy phiếu như nhau, cho nên các nhà ngân hà ng và các thương gia khi nháºn những tá» phiếu nà y không há» nghi ngá» gì hết. Tình hình nà y kéo dà i nhiá»u năm và Phòng tà i chÃnh cá»§a Bá»™ tư pháp không còn biết đằng nà o mà lần nữa, cho đến ngà y ngưá»i ta bắt được quả tang má»™t ngưá»i trong bá»n tên là Brioulet. Lúc bấy giá» Louis Dega là m chá»§ má»™t tiệm rượu ở Marseille, nÆ¡i tụ hợp những phần tá» tinh hoa trong giá»›i giang hồ miá»n Nam, và là nÆ¡i hẹn hò quốc tế cá»§a những tay du lịch già u có má»™t cách khả nghi cá»§a khắp thế giá»›i. Kể đến năm 1929, Dega đã có vốn bạc triệu. Bác ta rất yên tâm.
Má»™t đêm ná», có má»™t ngưá»i đà n bà trẻ, đẹp, ăn mặc trang nhã đến tìm ông Louis Dega ở tiệm rượu.
- Thưa bà chÃnh tôi đây, bà cần gì ạ? Xin má»i bà sang phòng bên.
Ông ạ, tôi là vợ cá»§a Brioulet. Nhà tôi Ä‘ang ở tù ở Paris, vì tá»™i bán phiếu giả. Tôi đã đến thăm ông ấy ở nhà lao Santé, ông ấy có cho tôi địa chỉ tiệm nà y và dặn tôi đến xin ông hai mươi ngà n francs để trả tiá»n trạng sư.
Thế là Dega, má»™t trong những tay bợm lá»›n nhất cá»§a nước Pháp, trước cÆ¡n hoạn nạn cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà biết rõ vai trò cá»§a bác ta trong vụ phiếu giả, đã đưa ra câu trả lá»i duy nhất không nên có trong hoà n cảnh nà y.
- Thưa bà , tôi tuyệt nhiên không biết chồng bà và nếu bà cần tiá»n, bà nên bán má»™t Ãt phấn son là đủ. Bà xinh đẹp thế kia, là m chi mà chẳng kiếm được thừa xà i?, Ngưá»i đà n bà đáng thương kia ức quá, vừa bá» chạy vừa khóc. Bà ta và o nhà lao gặp chồng kể lại câu chuyện vừa xảy ra. Hôm sau Brioulet công phẫn tố cáo tất cả những gì hắn biết cho viên dá»± thẩm nghe, chÃnh thức buá»™c tá»™i Dega là kẻ cung cấp phiếu Äảm phụ cho cả bá»n. Láºp tức má»™t đội gồm những cảnh sát viên tinh nhuệ nhất cá»§a nước Pháp được thà nh láºp để Ä‘iá»u tra, theo dõi Dega. Má»™t tháng sau, Dega, hai ngưá»i chuyên tẩy khắc và in phiếu giả cùng vá»›i mưá»i má»™t ngưá»i đồng lõa bị bắt và o cùng vá»›i má»™t giỠở những nÆ¡i khác nhau, và bị tống giam. Há» bị đưa ra tòa Äại hình quáºn sông Seine, và phiên tòa đã xá» mưá»i bốn ngà y liá»n. Má»—i bị cáo nháºn Ä‘á»u được trạng sư cỡ lá»›n bà o chữa cho. Brioulet không má»™t lần nà o phản cung. Rốt cục, chỉ vì hai mươi ngà n francs khốn nạn và má»™t câu trả lá»i ngu xuẩn mà tên bợm già giặn nhất cá»§a nước Pháp đã phá sản vá»›i mưá»i lăm năm tù khổ sai. Và đó chÃnh là ngưá»i vừa má»›i cùng tôi ký kết má»™t bản giao kèo cùng sống cùng chết.
Trạng sư Raymond Hubert có đến thăm tôi. Ông ta dĩ nhiên chẳng lấy gì là m phấn khởi, cho nên trong khi nói chuyện với tôi ông lộ vẻ lúng túng rõ rà ng. Tôi không trách móc ông ta một câu nà o.
...Má»™t, hai, ba, bốn, năm, quay đằng sau... Má»™t, hai, ba, bốn, năm, quay đằng sau. Tôi Ä‘i Ä‘i lại lại như thế từ cá»a sổ đến cá»a lá»›n cá»§a phòng giam suốt mấy tiếng đồng hồ. Tôi hút thuốc lá, tôi cảm thấy mình tỉnh táo, cân bằng và đủ sức chịu đựng bất cứ Ä‘iá»u gì. Tôi tá»± hứa vá»›i mình là giỠđây sẽ không nghÄ© đến chuyện trả thù vá»™i.
Cái tên công tố viên kia thì ta hãy tạm bá» hắn đứng ở nÆ¡i mà tôi đã trói hắn và o mấy cái vòng đóng trên tưá»ng, cứ để mặt hắn ở đấy: tôi vẫn chưa quyết định được là mình sẽ là m cho hắn chết bằng cách nà o. Bá»—ng má»™t tiếng hét chói chang, má»™t tiếng hét tuyệt vá»ng, não nuá»™t má»™t cách khá»§ng khiếp, đã lá»t và o cá»a phòng giam, không biết từ đâu vang đến. Cái gì thế nhỉ? Nghe như tiếng kêu gà o cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang bị tra tấn Nhưng ở đây đâu có phải là nÆ¡i há»i cung cá»§a cảnh sát hình sá»±? Không có cách nà o biết được việc gì Ä‘ang xảy ra. Những tiếng hét trong đêm khuya đã là m cho tôi gan ruá»™t rối bá»i. Và tiếng hét ấy không biết nó mạnh đến mức nà o mà có thể xuyên qua được tấm cá»a có. đệm da dà y nà y. Có lẽ đó là má»™t ngưá»i Ä‘iên. Bị giam má»™t mình trong những căn xà -lim như thế nà y, không có má»™t chút gì từ bên ngoà i và o, thì phát Ä‘iên cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Tôi nói to lên má»™t mình, tá»± chất vấn bản thân: “Những tiếng hét ấy thì có liên quan gì đến mà y? Mà y hãy nghÄ© đến bản thân mà y, chỉ nghÄ© đến bản thân mà y và đến ngưá»i cá»™ng sá»± má»›i cá»§a mà y là Degaâ€. Tôi cúi xuống, thẳng ngưá»i dáºy, rồi đấm má»™t phát và o ngá»±c mình. Äau lắm. Và như thế có nghÄ©a là má»i sá»± vẫn còn ổn: các bắp thịt trên tay tôi vẫn hoạt động má»™t cách hoà n hảo. Thế còn chân? Hãy khen ngợi đôi chân ấy Ä‘i, vì Ä‘i Ä‘i lại lại hÆ¡n mưá»i sáu tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy má»i.
Ngưá»i Tà u đã phát minh ra cái giá»t nước nhá» Ä‘á»u Ä‘á»u xuống đầu tá»™i nhân. Còn ngưá»i Pháp thì đã phát minh ra sá»± im lặng. Há» loại trừ má»i phương tiện khuây khá»a. Không có sách, không có giấy, không có bút, khung cá»a sổ có song sắt lá»›n bị bịt kÃn bằng những tấm ván, chỉ khoét mấy cái lá»— nhỠđủ để lá»t má»™t Ãt ánh sáng má» má».
Ngưá»i nôn nao vì tiếng hét não nùng kia, tôi quay cuồng trong xà lim như má»™t con thú bị nhốt trong chuồng. Tôi tháºt sá»± có cái cảm giác là bị má»i ngưá»i ruồng bá» và bị chôn sống theo nghÄ©a Ä‘en. Phải, đúng là tôi hoà n toà n chỉ có má»™t mình, và tất cả những gì ở thế giá»›i bên ngoà i có thể thấu được đến tôi trước sau cÅ©ng chỉ là tiếng hét ấy.
Có ai mở cá»a. Má»™t ông linh mục già bước và o. à , bây giá» thì mà y không phải chỉ có má»™t mình nữa, trước mặt mà y đã có má»™t ông linh mục.
- Chà o con. Con hãy tha thứ cho cha vì mãi đến hôm nay cha má»›i và o được. Mấy hôm trước cha vá» quê nên không biết. Con có khá»e không?
Và ông linh mục già xuá» xòa bước thẳng và o xà -lim, ngồi bệt xuống cái giưá»ng tồi tà n và thấp lè tè cá»§a tôi.
- Con ngưá»i xứ nà o?
- Vùng Ardèche.
- Bố mẹ ra sao?
- Mẹ con mất hồi con má»›i mưá»i má»™t tuổi. Hồi trước bố con thương con lắm.
- Ông ấy là m nghỠgì?
- Dạy há»c.
- Bố con còn sống chứ?
- Vâng ạ.
- Bố con còn sống, thì sao con lại nói là “trước kia�
- Bởi vì bố con thì còn sống nhưng con thì chết rồi.
- Ôi! Con đừng nói thế. Con đã là m gì mà bị án?
Trong một khoảnh khắc tôi nghĩ đến cái ấn tượng lố bịch mà tôi sẽ gây nên nếu tôi nói rằng mình vô tội.
Và tôi trả lá»i tháºt nhanh:
- Cảnh sát nói là con đã giết ngưá»i; mà cảnh sát đã nói thế thì hẳn là phải đúng như thế:
- Äấy là má»™t thương gia à ?
- Không, hắn là m ma cô.
- Và vì má»™t chuyện lôi thôi gì đấy trong giá»›i du đãng mà ngưá»i ta xá» con tá»™i khổ sai chung thân à ? Cha không hiểu. Äây là má»™t vụ giết ngưá»i có chá»§ Ä‘Ãch à ?
- Không ạ, chỉ là má»™t vụ giết ngưá»i thưá»ng thôi.
- Tá»™i nghiệp, tháºt khó mà tin được. Liệu cha có thể là m gì giúp con không? Ta cùng cầu nguyện nhé?
- Thưa cha, xin cha tha thứ, con không biết cầu nguyện, vì con không hỠđược giáo dục vỠtôn giáo.
- Không sao đâu con ạ, cha sẽ cầu nguyện cho con. Äức Chúa lòng là nh thương yêu tất cả những đứa con cá»§a Ngưá»i, đù đã rá»a tá»™i hay chưa cÅ©ng váºy thôi. Bây giá» cha nói gì con cứ thế mà nhắc lại nhé, được không?
Äôi mắt ông linh mục dịu hiá»n quá, gương mặt bầu bÄ©nh cá»§a ông toát ra lòng nhân từ trong sáng quá, đến ná»—i tôi không nỡ từ chối, và khi thấy ông quỳ xuống, tôi cÅ©ng quỳ theo. “Lạy Cha chúng con ở trên Trá»i...â€
Tôi ứa nước mắt, và ông linh mục thấy thế liá»n đưa ngón tay múp mÃp hứng lấy má»™t giá»t lệ lá»›n Ä‘ang lăn trên má tôi và đưa lên môi uống.
- Con Æ¡i, những giá»t nước mắt cá»§a con đối vá»›i cha là phần thưởng lá»›n nhất mà Chúa có thể gá»i cho cha ngà y hôm nay qua tâm hồn con. Cảm Æ¡n con nhiá»u lắm.
Ông linh mục hôn lên trán tôi.
Hai chúng tôi lại ngồi cạnh nhau trên cái giưá»ng tù.
- Äã bao lâu con không khóc?
- Mưá»i bốn năm.
- Mưá»i bốn năm, tại sao?
- Ngà y mẹ con mất.
Ông già cầm tay tôi và nói:
- Con hãy tha thứ cho những kẻ đã là m con Ä‘au khổ đến như váºy.
Tôi giáºt phắt bà n tay tôi ra khá»i bà n tay ông linh mục và bất giác vùng dáºy, lùi ra phÃa giữa phòng giam.
- ồ không, cái đó thì không Ä‘á»i nà o! Con sẽ không bao giá» tha thứ cho chúng nó. Cha có muốn nghe má»™t lá»i tâm sá»± cá»§a con không, thưa cha? Váºy thì đây: hà ng ngà y, hà ng đêm, hà ng giá», hà ng phút con chỉ là m có má»—i má»™t việc là nghÄ© cho ra cách gì và bao giá» con sẽ giết hết được tất cả, những kẻ đã giam con và o đây.
- Con nói thế, và con tin là như thế, vì con hãy còn trẻ, còn trẻ lắm. Rồi sau nà y khi đã có tuổi, con sẽ từ bỠý định trừng phạt và trả thù.
Ba mươi bốn năm sau, tôi đã nghĩ đúng như ông linh mục nói.
- Cha có thể là m gì để giúp con? - ông linh mục nhắc lại.
- Cha có thể là m một việc phạm pháp không?
- Việc gì?
Äến xà -lim số 37 nói vá»›i Dega là phải nhắn trạng sư xin cho được chuyển sang nhà lao trung tâm Caen, và báo cho Dega biết là con cÅ©ng vừa là m đơn như thế xong. Cần phải rá»i nhà lao Conciergerie tháºt nhanh để chuyển sang má»™t nhà lao trung tâm nÆ¡i táºp hợp những Ä‘oà n tù gá»i sang Guyane. Vì nếu lỡ mất chuyến tà u thứ nhất thì phải đợi thêm hai năm nữa trong nhà lao cấm cố má»›i có má»™t chuyến khác. Khi cha đã gặp Dega rồi thì xin cha quay trở lại đây cho con biết tình hình ra sao.
- Cha sẽ lấy lý do gì để trở lại đây?
- Chẳng hạn cha cứ nói là bá» quên quyển kinh. Con đợi câu trả lá»i cá»§a Dega.
- Nhưng tại sao con lại vội đi? Mà lại vội đi đến một nơi khủng khiếp như cái nhà tù khổ sai ấy?
Tôi nhìn lên gương mặt cá»§a ông linh mục, ngưá»i tÃn sứ cá»§a Thượng đế lòng là nh, và tin chắc rằng ông sẽ không phản bá»™i tôi, tôi nói:
- Thưa cha, để vượt ngục cho tháºt nhanh.
- Chúa sẽ giúp con, con ạ, cha tin chắc như váºy, và con sẽ là m lại cuá»™c Ä‘á»i cá»§a con, cha cảm thấy thế. Vì con có đôi mắt cá»§a má»™t chà ng trai trung háºu, và vì tâm hồn con cao thượng. Cha đến phòng 37 đây. Con hãy ngồi đợi câu trả lá»i.
Ông linh mục quay trở lại phòng tôi rất nhanh.
Dega đồng ý. Ông linh mục để lại cuốn kinh cho tôi mượn đến mai.
Ngà y hôm nay má»™t tia nắng cá»§a Trá»i đã lá»t và o đây là m cho phòng giam cá»§a tôi sáng rá»±c lên, nhá» lòng nhân háºu cá»§a con ngưá»i thánh thiện ấy.
Nếu Thượng đế có tháºt, tại sao Ngưá»i lại cho phép có những con ngưá»i khác nhau đến như váºy sống trên trái đất? Lão công tố viên, bá»n cảnh sát, bá»n Polein, rồi lạ i có ông linh mục, ông cha xứ cá»§a nhà lao Conciergerie?
Chuyến đến thăm cá»§a con ngưá»i thánh thiện ấy vừa an á»§i tôi lại vừa được việc cho tôi.
Hai lá đơn cá»§a chúng tôi đã sá»›m có kết quả. Chỉ má»™t tuần sau, hai chúng tôi đã ở trong số má»™t tốp bảy ngưá»i đứng xếp hà ng trong hà nh lang nhà lao Conceiergene lúc bốn giá» sáng. Toà n thể đội cảnh sát đã có mặt ở đấy.
- Cởi hết ra!
Ai nấy Ä‘á»u cháºm rãi cởi áo quần. Trá»i lạnh, tôi nổi cả da gà lên.
- Äể đồ đạc ngay trước mặt. Äằng sau, quay! Lui má»™t bước, bước! - Trước mặt má»—i ngưá»i đã có má»™t xáp áo quần.
- Mặc và o!
Chiếc áo sÆ¡-mi vải phin mịn mà tôi mặc ban nãy được thay thế bằng má»™t cái áo vải thô cứng, và bá»™ com-lê trang nhã cá»§a tôi nhưá»ng chá»— cho má»™t cái blouson và má»™t cái quần bằng dạ thô. Äôi già y cá»§a tôi đã biến đâu mất, và tôi phải xá» chân và o má»™t đôi guốc sabot*(*má»™t thứ già y đẽo bằng gá»—, có mu, thưá»ng dùng ở vùng nông thôn)
Kể cho đến ngà y hôm nay, chúng tôi còn có cái vẻ cá»§a ngưá»i bình thưá»ng. Tôi đưa mắt nhìn sang sáu ngưá»i kia: tháºt kinh khá»§ng! Không còn lấy má»™t dấu vết nà o cá»§a bản sắc riêng: trong hai phút đồng hồ ai náy Ä‘á»u đã hóa thà nh tù khổ sai.
“Bên phải, quay? Nhìn trước, thẳng! Äi Ä‘á»u, bướcâ€
ÄÆ°á»£c khoảng hai mươi tên cảnh sát áp giải hai bên, chúng tôi ra sân và lần lượt được đưa lên xe, má»—i ngưá»i nhốt kÃn trong má»™t cái ngăn hẹp trên thùng xe. Thế là chúng tôi lên đưá»ng đến khám Beaulieu, tên gá»i cá»§a nhà lao trung tâm ở thà nh phố Caen.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by khungcodangcap; 19-10-2008 at 11:19 PM .
19-03-2008, 07:45 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Nhà lao trung tâm Caen
Vừa đến nÆ¡i, chúng tôi đã được đưa và o phòng giấy cá»§a ông giám đốc. Ông ta ngồi sau má»™t cái bà n giấy đồ sá»™ đóng theo kiểu thá»i Äế chÃnh, đặt trên má»™t cái bệ cao đến má»™t mét.
- Nghiêm! Quan giám đốc sẽ nói chuyện vá»›i các ngưá»i.
- Các phạm nhân! Các ngưá»i sẽ được tạm giam ở đây trong khi chỠđợi lên đưá»ng đến trại khổ sai. NÆ¡i nà y là má»™t nhà giam tuyệt đối nghiêm ngặt. Bất kỳ giá» nà o cÅ©ng phải hoà n toà n im lặng; không có thăm viếng; không nháºn thư từ. Má»™t là khuất phục, hai là diệt vong. ở đây chỉ có hai cá»a ra: má»™t đưa đến nÆ¡i khổ sai, nếu hạnh kiểm các ngưá»i tốt; má»™t đưa ra nghÄ©a địa. Nếu có trưá»ng hợp hạnh kiểm chưa tốt, thì nhẹ nhất sẽ là sáu mươi ngà y xà -lim ăn bánh mì không, uống nước lã. Xưa nay chưa ai sống qua hai lần phạt xà -lim như váºy. Há»… lÆ¡ mÆ¡ thì đừng có trách!
Ông ta quay sang Pierrot le Fou, má»™t tù nhân ngưá»i Tây-ban-nha đã bị chÃnh phá»§ nước nà y trao cho tòa án Pháp.
- Nghá» nghiệp cá»§a anh ngoà i Ä‘á»i là gì?
Thưa ông giám đốc đấu bò.
Nghe câu trả lá»i, ông giám đốc quát lá»›n: “Tống khứ tên nà y Ä‘i, theo tác phong quân sá»±!†Trong nháy mắt, ngưá»i đấu bò đã bị bốn năm tên cảnh sát dùng dùi cui và quả đấm đánh túi bụi rồi lôi nhanh ra khá»i phòng. Tôi nghe tiếng anh ta gà o: “Äồ khốn k.., đã năm thằng đánh má»™t mà còn phải dùng dùi cui, lÅ© hèn hạ!†Má»™t tiếng “ah!†cá»§a loà i dã thú bị tá» thương, rồi không nghe thấy gì nữa. Sau đó chỉ có tiếng lệt xệt cá»§a má»™t váºt gì nặng bị kéo lê trên sà n xi-măng.
Sau cảnh nà y mà còn chưa hiểu thì sẽ không bao giá» hiểu được cái gì hết. Dega đứng cạnh tôi. Bác ta đưa má»™t ngón tay má»™t ngón thôi, chạm và o quần tôi. Tôi hiểu như thế có nghÄ©a là gì: Dega muốn khuyên tôi cố nhịn nhục để còn sống mà đến nÆ¡i tù đà y. Mưá»i phút sau, má»—i ngưá»i trong chúng tôi (trừ Pierrot le Fou đã bị đưa xuống tầng hầm nhốt và o má»™t căn xà -lim nhÆ¡ bẩn) Ä‘á»u có vị trà trong má»™t căn xà -lim cá»§a khu trừng giá»›i trong nhà lao trung tâm Caen.
Váºn may đã là m cho căn xà -lim cá»§a Dega đặt ngay cạnh căn cá»§a tôi. Trước đó ngưá»i ta đã giá»›i thiệu vá»›i chúng tôi má»™t con quái váºt tóc hung cao má»™t mét chÃn mươi là Ãt, chá»™t mắt, tay phải cầm má»™t cây roi *** bò má»›i toanh. Äó là tên trưởng tù, nghÄ©a là má»™t tù nhân giữ chức năng trấn áp các tù nhân khác theo lệnh cá»§a bá»n cai tù. Hắn là ná»—i kinh hoà ng cá»§a các phạm nhân. Nhá» hắn, bá»n cai ngục có được cái lợi là có thể đánh Ä‘áºp ngưá»i ta mà không phải động tay động chân, và mặt khác, nếu có ai chết thì ban quản trị nhà lao không phải chịu trách nhiệm.
Vá» sau, nhá» mấy hôm ở bệnh xá, tôi đã được biết lý lịch cá»§a con thú có hình ngưá»i nà y. Ta hãy lấy là m mừng cho ông giám đốc nhà lao trung tâm đã chá»n được má»™t Ä‘ao phá»§ thá»§ đắc lá»±c đến như váºy. Tên nà y trước kia vốn là m nghá» Ä‘áºp đá. Má»™t hôm, trong cái thị trấn miá»n bắc là nÆ¡i gia đình hắn sinh sống, hắn quyết định tá»± sát và đồng thá»i giết luôn cả vợ hắn. Hắn sá» dụng và o mục Ä‘Ãch ấy má»™t thá»i mìn dynamit khá to. Hắn nằm xuống bên cạnh ngưá»i vợ Ä‘ang ngá»§ say (căn há»™ cá»§a hai vợ chồng ở và o tầng thứ ba cá»§a má»™t ngôi nhà bảy tầng). Hắn châm má»™t Ä‘iếu thuốc lá dùng để châm ngòi và o thá»i mìn mà hắn cầm trong tay trái, đặt và o giữa đầu hắn và đầu vợ hắn. Má»™t tiếng nổ kinh hoà ng. Kết quả: ngưá»i ta phải dùng thìa múc từng mảnh vụn cá»§a vợ hắn. Tòa nhà sáºp hắn má»™t bên, ba đứa trẻ bị vôi gạch đè nát, cùng vá»›i má»™t bà già bảy mươi tuổi, những ngưá»i khác ở trong tòa nhà đá»u bị thương, kẻ nặng ngưá»i nhẹ.
Riêng hắn, Tribouillard, mất má»™t phần bà n tay trái, chỉ còn ngón tay út và ná»a ngón tay cái, ngoà i ra mắt trái và tai trái cá»§a hắn cÅ©ng không còn. Dầu hắn bị má»™t vết thương nặng, bệnh viện đã phải khoan sá» má»›i cứu được. Từ khi bị xá», hắn được là m trưởng tù ở các xà lim trừng giá»›i ở trung tâm Caen. Thằng ngưá»i giở Ä‘iên giở dại nà y có quyá»n tá»± ý xá» sá»± vá»›i những con ngưá»i khốn khổ chẳng may lá»t và o địa pháºn cá»§a hắn. Má»™t, hai, ba, bốn, năm, quay đằng sau... má»™t, hai, ba, bốn, năm... cuá»™c di chuyển vô táºn từ tưá»ng đến cá»a xà lim lại bắt đầu.
Ban ngà y tù nhân không được nằm. Äúng năm giá» sáng má»™t tiếng còi lảnh lói đánh thức cả cái đám ngưá»i tù tá»™i ấy Há» phải vùng dáºy, thu dá»n chăn đệm, rá»a mặt, sau đó, phải Ä‘i Ä‘i lại lại hoặc ngồi yên trên chiếc ghế đẩu gắn chặt và o góc phòng. Không được nằm trên giưá»ng. Äiểm tinh vi nhất trong hệ thống trừng giá»›i ở nhà tù là cái giưá»ng cá»§a tù nhân ban ngà y được nâng lên áp và o tưá»ng cho đến tối. Như váºy tù nhân không nằm được và ngưá»i ta có thể giám thị hắn kỹ hÆ¡n. Má»™t, hai, ba, bốn, năm... mưá»i bốn giá» Ä‘i Ä‘i lại lại. Muốn cho cái thao tác liên tục nà y có được tÃnh chất hoà n toà n tá»± động hóa, phải táºp cách cúi đầu, chắp hai tay sau lưng, Ä‘i sao cho vừa phải, đừng nhanh quá mà cÅ©ng đừng cháºm quá, bước cho Ä‘á»u, bước nà o cÅ©ng dà i bằng nhau, đến cuối phòng thì quay lại má»™t cách máy móc, đến cá»a xà -lim thì quay chân trái, đến tưá»ng đối diện thì quay chân phải.
Má»™t, hai, ba, bốn, năm... Các xà -lim sáng sá»§a hÆ¡n ở nhà lao Conciergerie, và ngưá»i ta nghe được những tiếng động ở bên ngoà i, như những tiếng động ở khu trừng giá»›i đưa sang, nhưng cÅ©ng có cả những tiếng động từ phÃa đồng ruá»™ng vẳng tá»›i. Ban đêm có thể nghe thấy tiếng huýt sáo hay tiếng hát cá»§a những ngưá»i công nhân nông nghiệp Ä‘ang trở vá» nhà sau má»™t ngà y lao động, hà i lòng vì đã uống được mấy cốc rượu cidre ngon là nh.
Tôi cÅ©ng đã có được món quà Noel: qua má»™t khe hở giữa những tấm ván bịt cá»a sổ, tôi nhìn thấy cánh đồng tuyết phá»§ trắng xóa và mấy lùm cây Ä‘en viá»n bạc dưới ánh trăng. Trông như má»™t tấm bưu ảnh thuá»™c các loại Ä‘iển hình mà ngưá»i ta vẫn gá»i tặng nhau và o dịp Noel. Bị gió lay mạnh, những lùm cây ấy đã trút bá» tấm áo khoác bằng tuyết, cho nên nhìn thấy rất rõ. Nó là m thà nh những vệt sẫm lá»›n nổi báºt lên trên ná»n tuyết trắng. Äây là má»™t lá»… Noél cho má»i ngưá»i, tháºm chà cho cả má»™t phần cá»§a nhà lao. Äối vá»›i các tù nhân khổ sai Ä‘ang tạm giam ở đây, ban quản trị nhà lao đã có má»™t cố gắng đáng kể: chúng tôi được quyá»n mua hai thá»i sô-cô-la. Xin nói là hai thá»i chứ không phải là hai tấm đâu nhé. Hai thá»i sô-cô-la Aiguebelle chÃnh là bữa tiệc réveillon cá»§a tôi năm 1931.
Má»™t, hai, ba, bốn, năm... sá»± trấn áp cá»§a Công lý đã biến tôi thà nh má»™t thứ quả lắc đồng hồ, cái thao tác Ä‘i Ä‘i lại lại trong xà -lim là tất cả vÅ© trụ cá»§a tôi. Äiá»u nà y đã được tÃnh toán má»™t cách chÃnh xác. Trong phòng giam không được để lại má»™t cái gì, tuyệt đối không có má»™t chút gì để phạm nhân có thể dùng là m cách giải trÃ. Nếu có ai bắt gặp tôi nhìn qua khe hở trên cá»a sổ, chắc chắn tôi sẽ phải chịu má»™t sá»± trừng phạt nghiêm khắc. Tháºt ra há» là m như váºy là rất có lý vì đối vá»›i há» tôi chỉ là má»™t ngưá»i đã chết. Tôi có quyá»n gì mà tá»± cho phép mình hưởng cái thú được ngắm cảnh thiên nhiên?
Cạnh cá»a sổ có má»™t con bướm Ä‘ang bay lượn, cánh nó mà u xanh nhạt, có má»™t đưá»ng chỉ Ä‘en mảnh, và cách đấy không xa lại có má»™t con ong Ä‘ang bay vù vù. Hai con váºt nà y đến đây để tìm cái gì váºy? Có thể nghÄ© là chứng nó phát Ä‘iên vì ánh nắng mùa đông nà y, nếu không phải là chúng nó lạnh quá muốn và o tù cho ấm. Mùa đông mà có bướm nhỉ! là m sao nó lại không chết, cái gì là m cho nó sống lại? Còn con ong kia nữa, tại sao nó rá»i tố đến chá»— nà y? Nó không biết rằng đến chá»— tù tá»™i nà y là má»™t việc liá»u lÄ©nh. May mà tên trưởng tù không có cánh, chứ không thì hai con nà y chằng còn sống được bao lâu.
Cái tên Tribouillard là má»™t kẻ xa-Ä‘Ãch* đáng ghê tởm, (*má»™t chứng bệnh tâm thần (Sadisme) trong đó bệnh nhân tìm thấy khoái lạc khi được chứng kiến hay được là m cho kẻ khác Ä‘au đớn cùng cá»±c) và tôi có linh cảm là thế nà o cÅ©ng xảy ra má»™t chuyện gì giữa tôi vá»›i hắn. Tiếc thay, tôi đã không nhầm. Hai con váºt đáng yêu kia đến thăm tôi bên cá»a sổ được má»™t hôm, thì hôm sau tôi báo cáo là bị ốm. Số là tôi không chịu được nữa, tôi ngá»™t ngạt vì cảnh cô đơn, tôi cần được trông thấy má»™t gương mặt, nghe thấy má»™t tiếng nói, dù là má»™t tiếng nói rất khó chịu cÅ©ng được, vì đó là vẫn là má»™t tiếng nói, tôi cần nghe bất cứ má»™t âm thanh nà o.
Trần truồng trong cái không khà lạnh buốt cá»§a hà nh lang, mặt quay và o tưá»ng, mÅ©i chỉ cách tưá»ng bốn ngón tay, tôi là ngưá»i áp chót cá»§a má»™t dãy gồm tám tù nhân Ä‘ang đợi đến lượt khám. Tôi Ä‘ang muốn trông thấy ngưá»i: thế thì tôi đã toại nguyện? Tên trưởng tù đã bắt gặp được tôi Ä‘ang nói thì thầm vá»›i Julot, vốn có biệt hiệu là ngưá»i cầm búa. Phản ứng cá»a tên má»i tóc đỠnà y tháºt là khá»§ng khiếp. Hắn giáng má»™t quả đấm thôi sÆ¡n từ phÃa sau đầu tôi, và vì bất ngá», tôi bị giáºp mÅ©i và o tưá»ng. Máu á»™c ra, tôi gục xuống, rồi cố gượng dáºy, lắc đầu tháºt mạnh cho tỉnh và cố định thần để hiểu cho được việc gì vừa má»›i xảy ra. Tôi phác má»™t cá» chỉ phản đối. Con đưá»i ươi ấy chỉ đợi có thể: hắn giÆ¡ chân đá và o bụng tôi là m tôi lại ngã lăn ra đất, và dùng roi *** bò quất túi bị và o ngưá»i tôi. Julot không chịu nổi cảnh nà y. Anh ta chồm lên ngưá»i hắn, má»™t cuá»™c ẩu đả khá»§ng khiếp nổ ra, và vì Julot ở và o thế yếu cho nên bá»n canh tù thản nhiên đứng nhìn. Không ai chú ý đến tôi lúc bấy giá» vừa má»›i lồm cồm đứng dáºy. Tôi nhìn quanh xem có cái gì dùng là m võ khà được không. Bá»—ng tôi nhìn thấy ông bác sÄ© nghiêng ngưá»i trên ghế bà nh để từ phòng khám dòm ra hà nh lang xem việc gì Ä‘ang xảy ra ở đấy, và đồng thá»i tôi cÅ©ng nhìn thấy má»™t cái vung lá»›n Ä‘áºy trên má»™t cái nồi sắt tráng men đầy nước sôi Ä‘ang báºp bồng nâng lên hạ xuống do sức đẩy cá»§a hÆ¡i nước. Cái nồi lá»›n nà y Ä‘ang sôi sùng sục trên chiếc lò than dùng để sưởi phòng là m việc cá»§a bác sÄ©.
Tôi phản xạ rất nhanh: nắm lấy hai quai nồi cố chịu bá»ng tay, tôi hắt hết chá»— nước sôi và o mặt tên trưởng tù Ä‘ang mải đối phó vá»›i Julot. Từ há»ng hắn phát ra má»™t tiếng gà o khá»§ng khiếp. Hắn đã lãnh đủ. Hắn lăn lá»™n dưới đất, và vì mình hắn mặc ba chiếc áo len dệt, hắn cởi áo rất khó khăn. Khi hắn cởi đến chiếc thứ ba thì da cá»§a hắn cÅ©ng ra theo. Cổ áo vốn cháºt, nên khi hắn cố kéo áo lên thì Ä‘a ngá»±c, má»™t phần Ä‘a cổ và da mặt dÃnh chặt và o áo dệt kim. Cả con mắt duy nhất còn lại cá»§a hắn cÅ©ng bị luá»™c chÃn: từ nay hắn sẽ mù. Cuối cùng hắn đứng dáºy, nhầy nhụa, thịt chÃn từng mảng, trông tháºt gá»›m ghiếc, và Julot thừa cÆ¡ đã cho hắn má»™t cú trá»i giáng và o đúng hạ bá»™. Cả cái thân hình há»™ pháp cá»§a hắn đổ xuống, hắn bắt đầu nôn á»e, rải rá»›t chảy ròng ròng. Äáng Ä‘á»i cho hắn. Còn chúng tôi thì cứ đợi đấy, chẳng mất gì.
Hai tên giám thị đã chứng kiến cảnh nà y không đủ can đảm để tấn công chúng tôi. Chúng bấm còi báo động để xin viện trợ. Viện binh cá»§a chúng từ khắp nÆ¡i ùa tá»›i, và những phát dùi cui giáng tá»›i tấp lên chúng tôi như má»™t tráºn mưa đá. Tôi được cái may mắn là ngất Ä‘i rất nhanh cho nên cÅ©ng đỡ Ä‘au.
Khi tỉnh dáºy, tôi thấy mình đã được đưa xuống tầng dưới, mình trần như nhá»™ng, nằm trong má»™t căn xà -lim ngáºp nước. Các giác quan cá»§a tôi từ từ hoạt động trở lại. Tôi đưa tay sá» khắp cái thân hình Ä‘au đớn cá»§a tôi. Trên đầu tôi có Ãt nhất mưá»i hai đến mưá»i lăm chá»— sưng vù. Bây giá» là mấy giá»? Tôi không biết. ở đây không có đêm mà cÅ©ng không có ngà y. Không há» có ánh sáng. Tôi nghe có tiếng ai gõ gõ và o tưá»ng, những tiếng gõ hình như từ xa lắm.
Cá»™c, cá»™c cá»™c cá»™c, cá»™c, cá»™c Những tiếng gõ nà y là những tiếng gá»i “điện thoạiâ€. Nếu tôi muốn nháºn thông Ä‘iệp thì bản thân tôi phải gõ và o tưá»ng hai tiếng để trả lá»i ừ thì gõ, nhưng gõ bằng cái gì? Trong bóng tối tôi không trông thấy má»™t váºt gì có thể dùng để gõ cả. Gõ bằng tay thì không được, vì tiếng không truyá»n Ä‘i xa. Tôi lần vá» phÃa mà tôi Ä‘oán là phÃa cá»a, vì ở đấy đỡ tối hÆ¡n má»™t chút. Tôi vấp phải hà ng chấn song mà tôi không há» trông thấy. Sá» soạng má»™t lúc, tôi nháºn thấy rằng trong phòng giam có má»™t cánh cá»a cách tôi hÆ¡n má»™t mét. Tôi không thể động đến cánh cá»a nà y vì đã có hà ng chấn song chặn tôi lại. Như váºy khi có ai và o căn xà -lim giam loại tù nguy hiểm, tù nhân không thể vá»›i tá»›i ngưá»i đó được vì hắn bị nhốt trong má»™t cái chuồng. Ngưá»i ta có thể nói vá»›i hắn, đổ nước và o hắn, ném thức ăn cho hắn và lăng mạ hắn má»™t cách an toà n tuyệt đối. Nhưng cÅ©ng được má»™t cái là ngưá»i ta không thể đánh Ä‘áºp tù nhân má»™t cách không có gì nguy hiểm cho bản thân, vì muốn đánh hắn thì phải mở chuồng ra.
Những tiếng gõ chốc chốc lại được nhắc lại. Ai gá»i tôi thế nhỉ? Dù là ai thì hắn cÅ©ng xứng đáng được tôi trả lá»i, vì nếu hắn bị bắt gặp thì khốn to cho hắn. Trong khi mò mẫm Ä‘i trong bóng tối, tôi suýt ngã vỡ mặt. Chân tôi vừa giẫm phải má»™t váºt gì cứng và tròn. Tôi sá» thì thấy đó là má»™t cái muôi bằng gá»—. Tôi láºp tức cầm nó lên và chuẩn bị trả lá»i “điện thoạiâ€. Tai áp và o tưá»ng, tôi chỠđợi. Cá»™c, cá»™c, cá»™c, cá»™c, cá»™c - stop, cá»™c cá»™c - Tôi trả lá»i: cạch, cạch. Hai tiếng nà y báo cho ngưá»i gá»i Ä‘iện biết là bên kia sẵn sà ng nháºn Ä‘iện, cứ đánh Ä‘i. Những tiếng gõ cá»§a ngưá»i kia bắt đầu: Cá»™c, cá»™c cá»™c những chữ cái lần lượt diá»…u qua rất nhanh... a, b, c, d, e, f, g, li, i, j, k, l, m, n, o, p, stop. Ngưá»i kia dừng lại ở chữ p. Tôi gõ má»™t tiếng lá»›n: “cạchâ€, như thế là ngưá»i kia biết rằng tôi đã ghi nháºn chữ p: Sau đó là má»™t chữ a, má»™t chữ p, má»™t chữ i, và cứ thế. Ngưá»i kia nói vá»›i tôi: “Papi thế nà o rồi? Cáºu bị khá nặng còn tá»› gãy má»™t tayâ€: Äó là Julot. Chúng tôi “gá»i Ä‘iện thoại†cho nhau như thế trong hÆ¡n hai tiếng đồng hồ mà không há» báºn tâm lo bị bắt gặp: Chúng tôi say sưa trao đổi những từ ngữ, những câu cú đến mức như đã hóa dại.
Tôi nói cho Julot biết rằng tôi không có chỗ nà o bị gãy, không có vết thương, tuy đầu tôi đầy u.
Julot đã trông thấy ngưá»i ta cầm chân tôi kéo xuống thang gác, anh ta nói rằng cứ má»—i lần báºc thang thì đầu tôi lại nện xuống đánh cá»™c má»™t cái. Còn anh ta thì không lúc nà o bị ngất cả. Anh ta cho rằng tên Tribouillard bị bá»ng rất nặng, và do mấy chiếc áo len, những vết thương cá»§a hắn rất sâu hắn đã lãnh dá»§ chỉ vì má»™t lúc ra oai.
Ba tiếng gõ rất nhanh, và được lặp lại mấy lần, cho tôi biết rằng có động. Tôi ngừng gõ. Quả nhiên, má»™t lát sau cánh cá»a xà -lim mở ra. Có tiếng quát:
- Lùi và o, thằng khốn kiếp! Lùi và o sát trong kia và đứng nghiêm! - Äây là tên trưởng tù má»›i. - Tao tên là Batton, tên tháºt cá»§a tao đấy. Má»™t cái tên rất hợp vá»›i chức vụ cá»§a tao* (*Batton gần đồng âm vá»›i báton, có nghÄ©a là “cái gáºyâ€).
Hắn cầm một cái đèn lồng lớn của hải quân soi căn phòng giam, chiếu và o cái thân thể trần truồng của tôi.
- Äây cầm lấy mà mặc. Äứng yên đấy. Äây là nước và bánh mì. Chá»› ăn hết ngay má»™t lúc, vì hai mươi bốn tiếng nữa má»›i lại phát thức ăn* (*Bốn trăm năm mươi gam bánh mì và ná»a lÃt nước -chú thÃch cá»§a tác giả).
Hắn quát tháo má»™t cách man rợ, rồi đưa cái đèn lên ngang mặt. Tôi thấy rõ hắn Ä‘ang cưá»i, má»™t nụ cưá»i không có gì ác độc. Hắn đặt má»™t ngón tay lên môi rồi chỉ cho thấy những thứ hắn mang đến. Chắc hẳn ngoà i hà nh lang có má»™t tên cảnh sát, và hắn muốn là m cho tôi hiểu rằng hắn không phải là má»™t kẻ thù.
Quả nhiên trong ổ bánh mì tôi thấy có má»™t miếng thịt luá»™c rất to, và trong túi quần, quý hóa thay, má»™t bao thuốc lá và má»™t cái báºt lá»a kèm thêm má»™t dúm bùi nhùi. ở đây, những món quà nà y quý như cả triệu bạc. Hai chiếc áo sÆ¡-mi chứ không phải má»™t, và má»™t ái quần len, gá»i là quần đùi nhưng dà i đến mắt cá. Tôi sẽ nhá»› hắn mãi, cái thằng Batton. Tất cả những thứ đó có nghÄ©a là hắn đã thưởng tôi vì đã diệt trừ được thằng Tribouillard. Trước khi xảy ra vụ nà y, Batton chỉ là phó trưởng tù, bây giá» nhá» tôi hắn đã chÃnh thức lên chức trưởng. Nói chung, tôi đã là m cho hắn được thăng chức, và hắn đã tá» lòng biết Æ¡n tôi bằng những món quà ấy.
Vì phải có được tÃnh kiên nhẫn cá»§a ngưá»i Sioux* (*Tên má»™t bá»™ tá»™c thổ dân Anh-Ä‘iêng (“Da Ä‘á»â€) ở Bắc và Trung Mỹ, nổi tiếng là mưu trÃ) má»›i xác định được những tiếng gõ “điện thoại†từ đâu đến và chỉ có ngưá»i trưởng tù có thể là m được việc đó (bá»n gác vốn lưá»i, không đứa nà o buồn bá» công theo dõi) tôi và Julot cứ tha hồi nói chuyện vá»›i nhau, hoà n toà n yên tâm vá» phÃa Batton. Chúng tôi đánh Ä‘iện cho nhau suốt ngà y. Nhá» Julot, tôi được biết rằng ngà y xuất phát không còn lâu nữa: chỉ ba bốn tháng là lên đưá»ng. Hai ngà y sau ngưá»i ta đưa chúng tôi ra khá»i xà -lim, và chúng tôi được dẫn đến phòng giấy cá»§a ông giám đốc, má»—i ngưá»i có hai tên cảnh sát kèm hai bên. Äối diện vá»›i cá»a và o có ba ngưá»i ngồi sau má»™t cái bà n lá»›n. Dó là má»™t thứ tòa án. Ông giám đốc là m chánh án, ông phó giám đốc và ông tổng giám thị là m quan tòa.
- à , à ? Hai anh bạn trẻ, đã đến đấy à ? Hai anh có thể nói gì đây?
Julot mặt tái nhợt, hai mắt sưng húp: chắc chắn là anh ta đang sốt. Với cánh tay bị gãy từ ba hôm nay, chắc anh ta phải đau khủng khiếp.
Julot trả lá»i khe khẽ: “tôi bị gẫy tayâ€.
- Thì chÃnh vì anh muốn ngưá»i ta là m gãy tay anh chứ còn ai. Có thế anh má»›i chừa cái thói xông và o đánh ngưá»i ta. Bao giá» bác sÄ© đến đây, anh sẽ được khám. Tôi hy vá»ng rằng chỉ má»™t tuần nữa thôi bác sÄ© sẽ đến. Thá»i gian chỠđợi nà y sẽ có tác dụng tốt đối vá»›i anh vì có lẽ cái Ä‘au sẽ dạy khôn cho anh. Tôi thiết tưởng anh cÅ©ng chẳng hy vá»ng rằng tôi gá»i bác sÄ© đến đây để chữa riêng cho má»™t thứ ngưá»i như anh? Váºy anh hãy đợi bác sÄ© ở nhà lao trung tâm có đủ thì giỠđến chữa cho anh. Tuy váºy tôi vẫn xá» hai anh phải ở lại xà -lim cho đến khi có lệnh má»›i.
Julot nhìn thẳng và o mắt tôi, như muốn nói: “Cái ông lá»›n ăn mặc chỉnh tá» kia có má»™t thái độ tháºt là dá»… dãi đối vá»›i sinh mạng cá»§a má»™t con ngưá»iâ€. Tôi lại quay đầu vá» phÃa ông giám đốc và nhìn và o mặt ông. Ông ta tưởng tôi muốn nói gì. Ông nói: “Còn anh, quyết định nà y không là m cho anh hà i lòng ư? Anh có ý kiến gì?â€
Tôi đáp: “Tuyệt nhiên không có ý kiến gì, thưa ông giám đốc. Tôi chỉ cảm thấy có nhu cầu nhổ và o mặt ông, nhưng tôi không nhổ vì sợ bẩn mất nước miếng cá»§a tôiâ€.
Ông ta kinh ngạc đến ná»—i đỠbừng cả mặt và thoạt tiên hình như không hiểu. Nhưng ông tổng giám thị thì lại hiểu ngay. Ông ta quát bảo bá»n giám thị:
- Lôi nó ra ngay và chăm sóc nó cho kỹ! Phải là m sao một tiếng nữa hắn phải bò lê bò cà ng đến xin lỗi.
Sẽ có cách là m cho nó biết tay! Ta sẽ bắt nó liếm già y của ta cho sạch, hết liếm trên lại liếm dưới. Các anh không được ghê tay, tôi giao nó cho các anh đấy.
Hai tên gác vặn trẹo tay phải tôi, hai tên khác vặn cánh tay trái. Tôi bị dà sấp xuống đất, hai bà n tay kéo giáºt lên ngang xương bả vai. Há» còng tay tôi lại bằng má»™t bá»™ khóa có kìm gắn chặt ngón tay trá» bên trái vá»›i ngón tay cái bên phải, và viên tổng giám thị túm tóc tôi nhấc bổng lên như ngưá»i ta nhấc má»™t con váºt.
Không cần phải kể lại cho các bạn nghe tất cả những gì hỠđã là m để hà nh hạ tôi. Chỉ cần biết rằng tôi bị khóa tay sau lưng suốt mưá»i má»™t ngà y. Tôi còn sống được là nhá» Batton. Cứ má»—i ngà y hắn lại ném và o buồng giam cá»§a tôi ổ bánh mì thưá»ng lệ, nhưng vì không sá» dụng được đôi tay, tôi không ăn được ổn bánh mì đó Tôi thá» dùng đầu ép ổ bánh mì và o chấn song sắt để ngoạm, nhưng không được. Thấy váºy, Batton ném thêm cho tôi những mẩu bánh mì nhá» vừa bá» và o miệng, đủ để cho tôi khá»i chết đói. Tôi dùng chân gom những mẩu bánh mì ấy lại thà nh từng má»› nhá», rồi nằm sấp xuống ăn như con chó. Má»—i miếng bánh mì tôi Ä‘á»u nhai tháºt kỹ, để đừng bá» phà mất chút nà o.
Äến ngà y thứ mưá»i hai, khi há» mở khóa cho tôi, chất thép đã ăn sâu và o thịt tôi, và cái khóa số tám có nhiá»u chá»— dÃnh đầy thịt thối. Viên cai ngục phát hoảng khi thấy tôi ngất Ä‘i vì quá Ä‘au. Sau khi đổ nước cho tôi tỉnh lại, ngưá»i ta dẫn tôi đến bệnh xá. Mấy ngưá»i y tá dùng nước ô-xy rá»a chá»— thối cho tôi. Má»™t ngưá»i y tá nhất định đòi tiêm cho tôi má»™t liá»u huyết thanh chống uốn ván. Hai cánh tay tôi bị tê dại không sao trở lại được tư thế bình thưá»ng. Há» phải dùng dầu long não xoa bóp hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ tôi má»›i hạ được hai cánh tay xuống song song vá»›i nhân hình.
Tôi lại trở vá» xà -lim, và viên tổng giám thị khi thấy mưá»i má»™t ổ bánh mì còn nguyên liá»n nói vá»›i tôi:
“Thế là mà y có được má»™t bữa tiệc ra trò? Kể cÅ©ng lạ, mà y nhịn đói mưá»i má»™t ngà y mà trông cÅ©ng không đến ná»—i gầy lắm...â€
- Thưa sếp tôi uống nhiá»u nước lắm ạ.
- À! Äúng tháºt, tao hiểu rồi. Bây giá» phải ăn tháºt nhiá»u cho lại sức. Nói Ä‘oạn hắn bá» Ä‘i.
Rõ nguy. Hắn nói như váºy vì yên trà rằng tôi không ăn gì suốt mưá»i má»™t ngà y, và nếu bây giá» tôi ăn nhiá»u thì sẽ chết ngay vì bá»™i thá»±c. Hắn sẽ được má»™t mẻ tẽn tò. Äến chiá»u tối Batton ngầm chuyển cho tôi má»™t Ãt thuốc lá rồi kèm theo lá cuốn thuốc. Tôi hút lấy hút để, phun khói và o cái lá»— khoét trên ống truyá»n hÆ¡i nóng (đây là hệ thống sưởi cá»§a nhà tù - dÄ© nhiên cái hệ thống nà y chẳng mấy khi hoạt động). Ãt nhất bây giá» nó cÅ©ng có được má»™t công dụng.
Sau đó tôi “đánh Ä‘iện†gá»i Julot. Cáºu ta tưởng tôi nhịn đói mưá»i má»™t ngà y vừa qua cho nên vá»™i khuyên tôi phải ăn từ từ. Tôi không dám nói sá»± tháºt cho cáºu ấy biết, sợ rằng má»™t tên khốn kiếp nà o đó rình Ä‘á»c “bức Ä‘iệnâ€. Cánh tay Julot đã được bó bá»™t, tinh thần anh ta khá vững, anh ta chúc mừng tôi vì đã chịu đựng được cÆ¡n thá» thách vừa qua.
Theo Julot thì chuyến tà u đã sắp khởi hà nh. Ngưá»i y tá có nói vá»›i anh ta rằng nhà lao đã nháºn được những ống thuốc tiêm chá»§ng dà nh cho tù khổ sai trước khi lên đưá»ng. Thưá»ng thưá»ng những ống thuốc nà y được gá»i đến nhà lao trước ngà y khởi hà nh má»™t tháng. Julot là má»™t anh chà ng thiếu tháºn trá»ng, vì anh ta dám há»i xem tôi có giữ được plan không.
Có tôi vẫn giữ được, nhưng tôi đã phải là m gì để giữ được món tà i sản ấy thì tôi không thể nói ra được. Háºu môn cá»§a tôi bị những vết thương rất Ä‘au đớn. Ba tuần sau ngưá»i ta lùa chúng tôi ra khá»i xà -lim. Có chuyện gì thế nà y? Hóa ra há» cho chúng tôi má»™t bừa tắm nước nóng tuyệt vá»i có cả xà -bông. Tôi cảm thấy như mình sống lại. Julot cưá»i sằng sặc như thằng con nÃt; Pierrot le Fou thì mặt mà y rạng rỡ niá»m vui sống. Vì vừa ở xà -lim ra, chúng tôi không biết chút gì vá» những việc Ä‘ang diá»…n ra. Tôi thì thầm há»i anh thợ cắt tóc: “Có chuyện gì thế?†Nhưng anh ta không chịu trả lá»i.
Má»™t ngưá»i tù không quen biết có bá»™ mặt rất khó ưa nói vá»›i tôi: “Chắc bá»n ta được miá»…n chế độ xà -lim. Có lẽ chúng nó sợ má»™t ông thanh tra nà o đó sắp ghé qua. Äiá»u cốt yếu là phải sốngâ€. Má»—i đứa chúng tôi được đưa và o má»™t căn buồng giam thưá»ng. Äến trưa, trong bát xúp nóng đầu tiên tôi được ăn kể từ bốn mươi ba ngà y nay, tôi nhặt được má»™t mảnh gá»— nhá». Trên mảnh gá»— có viết: “Tám ngà y nữa xuất phát Mai tiêm chá»§ngâ€. Ai đã gá»i cho tôi bức thông Ä‘iệp nà y?
Mãi cho đến nay tôi vẫn không được biết. Chắc chắn đó là má»™t ngưá»i tù cấm cố đã có nhã ý báo cho chúng tôi. Ngưá»i ấy biết rằng chỉ cần má»™t đứa trong bá»n chúng tôi biết là ai nấy Ä‘á»u sẽ biết cả. Sở dÄ© bức thông Ä‘iệp đến tay tôi chứ không phải ai khác, chắc chắn là do sá»± tình cá».
Láºp tức tôi gá»i Ä‘iện cho Julot, dặn anh ta truyá»n Ä‘i cho ngưá»i khác biết.
Suốt đêm hôm ấy tôi nghe thấy tiếng gõ “điện thoại†lộc cộc. Còn tôi thì khi đã chuyển bức thông điệp xong, tôi im lặng.
Tôi thấy quá dá»… chịu trên cái giưá»ng ấm áp cá»§a tôi. Tôi không muốn rắc rối, và nhất là không muốn trở lại xà lim. Và bây giá» cà ng hÆ¡n bao giá» hết.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by khungcodangcap; 19-10-2008 at 11:23 PM .
19-03-2008, 07:45 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
2. Lên đưá»ng
Saint Martin De Re
Tối hôm ấy, Batton gá»i cho tôi ba Ä‘iếu Gauloises và má»™t mảnh giấy viết: “Bươm bướm Æ¡i, tá»› biết rằng khi ra Ä‘i cáºu sẽ mang theo má»™t ká»· niệm tốt vá» tôi. Tôi là trưởng tù tháºt, nhưng tôi cố sao cà ng Ãt là m hại các bạn tù cà ng tốt. Sở dÄ© tôi nháºn cái chức vụ nà y là vì tôi có chÃn đứa con và tôi rất cần được ân xá tháºt sá»›m. Tôi sẽ cố gắng là m sao đừng đối xá» quá tệ đối vá»›i anh em mà vẫn được tha sá»›m. Từ biệt nhé. Chúc cáºu may mắn. Ngà y kia cáºu sẽ lên đưá»ng rồiâ€.
Quả nhiên ngà y hôm sau há» táºp hợp chúng tôi lại thà nh từng tốp ba chục ngưá»i trong hà nh lang cá»§a khu trừng giá»›i. Mấy ngưá»i y xá ở Caen đến tiêm chá»§ng cho chúng tôi để đỠphòng các bệnh nhiệt đới. Má»—i ngưá»i được ba mÅ©i tiêm và hai lÃt sữa. Dega đứng gần tôi. Bác ta có vẻ đăm chiêu tư lá»±. Bây giá» tù không tuân thá»§ quy tắc im lặng nữa, vì ai nấy Ä‘á»u biết rằng vừa má»›i tiêm chá»§ng xong há» không thể nhốt tù và o xà -lim được. Chúng tôi nói chuyện khe khẽ vá»›i nhau ngay trước mÅ©i bá»n cảnh sát. Bá»n nà y không dám nói gì vì ngại các y tá ở thà nh phố vá». Dega nói vá»›i tôi:
- Không biết há» có đủ xe xà -lim để chở cả bá»n Ä‘i má»™t chuyến không?
- Chắc là không.
Saint-Martin-de-Ré xa lắm, nếu cứ má»—i ngà y chở sáu chục thì phải mất mưá»i ngà y má»›i chở hết, vì chỉ riêng ở đây thôi cÅ©ng đã có gần sáu trăm. tù rồi. Äã tiêm chá»§ng rồi thì cứ yên chÃ. Vì như thế có nghÄ©a là mình đã có tên trong danh sách, thế nà o cÅ©ng được đưa ngay đến nÆ¡i khổ sai. Can đảm lên Dega ạ, má»™t giai Ä‘oạn má»›i sắp bắt đầu. Bác hãy tin cáºy tôi như tôi tin cáºy bác.
Dega nhìn tôi, hai mắt sáng long lanh. Bác ta đặt bà n tay lên cánh tay tôi và nhắc lại: “Sống chết có nhau Papi nhéâ€.
Cuá»™c hà nh trình trên xe chở tù không có gì đáng kể lại. Há»a chăng cÅ©ng chỉ có má»™t Ä‘iá»u là má»—i ngưá»i bị nhốt trong cái ngăn cháºt chá»™i cá»§a mình trên thùng xe, rất ngá»™t ngạt. Bá»n áp giải không chịu mở hé mấy cánh cá»a để cho chúng tôi thêm má»™t Ãt không khÃ. Khi đến La Rochelle, trên chiếc xe chở chúng tôi có hai ngưá»i đã chết ngạt từ bao giá».
Saint-Martin-de-Ré là má»™t hòn đảo, muốn ra đó phải chuyển sang tà u thá»§y để Ä‘i qua lạch biển. Những ngưá»i vô công rồi nghá» tụ táºp trên bến để xem tù đã chứng kiến việc phát hiện hai cái xác ngưá»i thảm hại kia. Há» không bà y tá» má»™t cảm xúc nà o trước cảnh ấy. Vì bá»n cảnh sát phải bà n giao đầy đủ số tù do chúng áp giải cho khám Citadeue ở trên đảo, dù còn sống hay đã chết, cho nên chúng đưa cả hai cái xác chết cùng lên tà u vá»›i chúng tôi. Cuá»™c vượt biển không dà i, nhưng dù sao chúng tôi cÅ©ng được thở không khà trong là nh cá»§a biển má»™t lát. Tôi nói vá»›i Dega: “Chưa chi đã phảng phất hương vị cá»§a má»™t chuyến vượt ngụcâ€. Dega mỉm cưá»i. Julot, lúc bấy giỠđứng cạnh chúng tôi, nói:
- Äúng. Có mùi vượt ngục tháºt. Bản thân tôi đây, tôi Ä‘ang trở lại nÆ¡i mà tôi đã trốn khá»i cách đây năm năm. Tôi đã bị bắt má»™t cách ngu xuẩn đúng và o lúc tôi sắp giết cái thằng cha chứa chấp tôi đã Ä‘i báo cảnh sát cách đây mưá»i năm. Chúng mình hãy cố đứng sát nhau, vì đến Saint-Martin-de-Ré há» sẽ phân đám tù thà nh từng tốp mưá»i ngưá»i, má»—i tốp nhốt và o má»™t phòng giam, trên tà u đứng như thế nà o thì há» cứ thế mà phân bừa.
Cái anh chà ng Julot ấy nhầm. Äến nÆ¡i, há» gá»i tên Julot và hai ngưá»i khác nữa bắt đứng riêng ra. Äó là ba ngưá»i khổ sai đã vượt ngục, đã bị bắt lại ở Pháp, nay Ä‘ang trở lại nÆ¡i khổ sai lần thứ hai.
Bị nhốt mưá»i ngưá»i má»™t buồng, chúng tôi bắt đầu sống trong cảnh chỠđợi. Chúng tôi có quyá»n nói chuyện, hút thuốc, và há» cho chúng tôi ăn rất khá. Thá»i kỳ nà y chỉ nguy hiểm đối vá»›i cái plan mà thôi. Thỉnh thoảng, ngưá»i ta bá»—ng dưng gá»i anh ra, bắt cởi truồng và khám rất kỹ. Trước hết là khám cái ngóc ngách ở trên ngưá»i cho đến táºn gan bà n chân, rồi sau đó là khám áo quần, đồ đạc. Xong đâu đấy má»›i được mặc áo quần trở lại và vá» phòng giam.
Hết phòng giam lại đến nhà ăn và khoảng sân trong đó chúng tôi nối Ä‘uôi nhau Ä‘i vòng quanh suốt mấy giá» liá»n. Má»™t, hai! Má»™t, hai! Má»™t, hai. Chúng tôi Ä‘i thà nh từng đội, má»—i đội má»™t trăm năm mươi tù nhân. Äoà n diá»…u hà nh khá dà i, tiếng guốc gá»— kêu lốc cốc. Khi Ä‘i như váºy phải im lặng tuyệt đối. Rồi đến lệnh “giải tán!†Chúng tôi ngồi xuống đất thà nh từng tốp chia theo phạm trù xã há»™i. Trước hết là những ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ chÃnh danh. Äối vá»›i hạng ngưá»i nà y quê quán không có gì quan trá»ng: ngưá»i Corse, ngưá»i Marseille, ngưá»i Toulouse, ngưá»i Bretagne, ngưá»i Paris, v v Lại có cả má»™t ngưá»i Ardèche nữa: ấy là tôi. Và cÅ©ng cần phải nói rõ má»™t Ä‘iá»u đáng lấy là m tá»± hà o cho cái tỉnh Ardèche là trong Ä‘oà n tù gồm má»™t ngà n chÃn trăm ngưá»i nà y chỉ có hai ngưá»i quê ở Ardèche: má»™t anh cảnh sát canh nông giết vợ và tôi. Kết luáºn: dân Ardèche là ngưá»i lương thiện. Các nhóm khác thì hình thà nh má»™t cách bất kỳ, vì số ngưá»i “tá» tế†đi khổ sai vốn nhiá»u hÆ¡n số ngưá»i “lôm cômâ€. Những ngà y chỠđợi nà y được gá»i là những ngà y quan sát. Tháºt váºy, ở đây ngưá»i ta quan sát chúng tôi dưới đủ má»i góc độ.
Má»™t buổi chiá»u tôi Ä‘ang ngồi phÆ¡i nắng thì có má»™t ngưá»i đến cạnh tôi. Hắn ta Ä‘eo kÃnh trắng, ngưá»i nhá» và gầy. Tôi cố Ä‘oán xem hắn là hạng ngưá»i nà o, nhưng vì tù mặc đồng phục, ai cÅ©ng như ai, cho nên rất khó Ä‘oán.
- Anh là Papillon phải không? hắn nói giá»ng Corse rất nặng.
- Vâng, chÃnh tôi. Anh muốn gì tôi?
- Ra nhà xà đi - hắn nói xong bỠđi ngay.
- Thằng cha nà y ngưá»i Corse - Dega nói vá»›i tôi - Chắc chắn là má»™t tên kẻ cướp vùng núi. Không biết nắn muốn gì ở cáºu thế?
- Rồi sẽ biết.
Tôi Ä‘i vá» phÃa dãy nhà xà ở giữa sân, và giả vá» Ä‘i đái. Ngưá»i kia cÅ©ng Ä‘ang đứng đái ngay bên cạnh tôi.
Hắn không nhìn tôi, nói:
- Tôi là em rể của Pascal Matra. Hôm đến thăm tôi ở nhà tù, anh ấy có nói là nếu tôi cần sự giúp đỡ thì nhỠanh.
- Äúng, Pascal là bạn tôi. Anh cần gì?
- Tôi không mang plan được nữa: tôi bị kiết lỵ. Tôi không biết nhá» ai giừ há»™, chỉ sợ ngưá»i ta lấy mất hoặc bị bá»n cá»›m phát hiện. Tôi van anh, anh mang há»™ tôi mấy hôm. - Äoạn hắn cho tôi xem má»™t cái plan to hÆ¡n cá»§a tôi nhiá»u. Tôi sợ hắn giăng bẫy, và hắn yêu cầu tôi giúp chẳng qua chỉ để biết rõ bản thân tôi có mang plan hay không: nếu tôi nói rằng tôi không chắc có thể mang hai plan má»™t lúc, hắn sẽ biết ngay. Cho nên tôi nói tỉnh khô:
- Có bao nhiêu trong ấy?
- Hai mươi lăm ngà n francs.
Không há»i thêm gì nữa, tôi cầm lấy cái plan (nó rất sạch), và trước mặt hắn, tôi đút nó và o háºu môn, trong lòng băn khoăn không biết liệu má»™t ngưá»i có mang nổi hai cái hay không. Vá» Ä‘iá»u nà y tôi hoà n toà n chưa có kinh nghiệm. Tôi đứng dáºy, mặc quần... Hình như ổn cả, chẳng thấy vướng gì.
- Tôi tên là Ignace Galgani, - hắn nói với tôi trước khi bỠđi. - Cám ơn Papillon.
Tôi trở lại chỗ Dega và kể lại việc vừa qua.
- Không nặng quá chứ?
- Không.
- Thế thì được. Không nói chuyện nà y nữa.
Chúng tôi tìm cách bắt liên lạc vá»›i những ngưá»i đã từng ở tù khổ sai vá», nhất là Julot hay là le Guittou.
Chúng tôi Ä‘ang khao khát tà i liệu: ở bên ấy ra sao, chế độ ở đấy đối vá»›i tù nhân như thế nà o; là m cách nà o để có thể nói chuyện riêng vá»›i má»™t ngưá»i bạn, v.v... Sá»± tình cỠđã xui khiến cho chúng tôi gặp được má»™t mẫu ngưá»i kỳ thú, má»™t trưá»ng hợp đặc biệt. Äó là má»™t ngưá»i Corse ra Ä‘á»i trong nhà tù khổ sai. Bố hắn là m giám thị ở đấy và cùng vá»›i mẹ hắn ở Quần đảo Salut. Hắn sinh ra ở đảo Royale là má»™t trong ba cái đảo là m thà nh Quần đảo nà y (hai đảo còn lại là đảo Saint Joseph và đảo Quá»·). Và giỠđây, số pháºn đã xoay vần như thế nà o mà hắn Ä‘ang trở lại nÆ¡i chôn nhau cắt rốn không phải vá»›i tư cách con ông giám thị mà vá»›i tư cách tù khổ sai.
Hắn bị xá» mưá»i hai năm khổ sai vì tá»™i ăm trá»™m có bẻ khóa. Mưá»i chÃn tuổi, má»™t gương mặt cởi mở, đôi mắt sắc sảo và trong sáng. Tôi và Dega thấy ngay tức khắc rằng đây là má»™t ngưá»i phạm tá»™i chỉ vì má»™t lúc lỡ bước. Cáºu nà y không biết gì nhiá»u vá» giá»›i tá»™i phạm, nhưng đối vá»›i chúng tôi cáºu ta sẽ có Ãch bằng cách cho chúng tôi tất cả những Ä‘iá»u cần biết vá» cảnh sống Ä‘ang chá» chúng tôi. Cáºu ta kể lại cuá»™c sống ở quần đáo, nÆ¡i cáºu đã sống mưá»i bốn năm. Chẳng hạn cáºu ta cho chúng tôi biết rằng ngưá»i coi sóc cáºu ở Quần đảo là má»™t tên tù khổ sai nổi tiếng bị sa cÆ¡ trong má»™t cuá»™c đấu dao trên đồi La Butte vì đôi mắt kiá»u diá»…m cá»§a Casque d’Or.
Cáºu ta cho chúng tôi những lá»i khuyên rất quý: muốn vượt ngục thì phải xuất phát từ đất liá»n, vì xuất phát từ Quần đảo Salut là điá»u không thể được; thứ đến là phải cố sao đừng bị phân và o loại nguy hiểm, vì nếu thế thì đến Saint - Laurent má»™t cái là sẽ bị cấm cố ngay trong má»™t thá»i gian hay suốt Ä‘á»i tùy mức nặng nhẹ được ghi trong sổ nháºn xét. Nói chung, không đến năm phần trăm tù khổ sai bị cấm cố ở Quần đảo. Số còn lại thì ở đất liá»n. ở Quần đảo khà háºu tương đối là nh, nhưng ở Äất liá»n, như Dega đã kể cho tôi nghe, nước rất độc, khiến cho ngưá»i tù kiệt sức dần vì đủ các thứ bệnh; ở đây ngưá»i ta có thể chết rất nhiá»u cách, vì bệnh hay vì bị ám sát, v.v.:.
Dega và tôi cùng hy vá»ng sẽ không bị cấm cố ở Quần đảo. Nhưng tôi vẫn thấy nghẹn trong cổ: nhỡ ra tôi bị ghi trong sổ là thuá»™c loại tù nguy hiểm thì sao? Tôi bị án chung thân, lại thêm chuyện Tribouillard và chuyện chá»i viên giám đốc, má»™t bức chân dung tuyệt mỹ rồi còn gì!
Má»™t hôm có tin đồn: dù có thể nà o cÅ©ng không được xin và o bệnh xá, vì những ai quá yếu hay có bệnh xem chừng không chịu ná»—i cuá»™c hà nh trình Ä‘á»u bị nhân viên bệnh xá đầu độc cho chết. Chắc là tin vịt thôi. Quả nhiên má»™t ngưá»i Paris tên là Francis la Passe đã xác nháºn rằng tin đồn ấy là bịa đặt. Cá»§a đáng tá»™i, có má»™t ngưá»i bị đầu độc tháºt, nhưng má»™t ngưá»i anh ruá»™t cá»§a Francis la Passe là m việc trong bệnh xá đã nói cho hắn biết đầu Ä‘uôi câu chuyện.
Số là có má»™t chuyên gia cỡ lá»›n vá» tá»§ két sắt, nghe nói đã từng ăn trá»™m tà i liệu máºt cá»§a đại sứ quán Äức ở Genève hay ở Lausanne trong thá»i kỳ đại chiến lần thứ nhất để trao cho các cÆ¡ quan tình báo Pháp. Những tà i liệu ấy có tầm quan trá»ng rất lá»›n, cho nên cảnh sát đã phải giao hắn cho Phòng nhì để là m việc nà y trong khi hắn Ä‘ang ngồi tù (hắn bị xá» năm năm). Và kể từ 1920, má»—i năm là m má»™t hai vụ, hắn sống yên ổn. Cứ má»—i lần bị bắt, hắn lại cầu cứu bên Phòng nhì để há» can thiệp há»™. Nhưng đến lần nà y thì không ăn thua. Hắn bị xá» hai mươi năm và lẽ ra sẽ Ä‘i đà y cùng má»™t chuyến vá»›i chúng tôi. Äể tránh Ä‘i chuyến nà y, hắn đã giả vỠốm để và o bệnh xá. Má»™t viên cyanure - vẫn theo lá»i ngưá»i anh cá»§a Francis la Passe - đã kết thúc má»i sá»± Bây giá» thì các tá»§ két sắt và Phòng nhì có thể ngá»§ yên.
Cái sân tù nà y đầy ắp những câu chuyện ly kỳ, đúng sá»± tháºt cÅ©ng có mà bịa đặt cÅ©ng có. Dù sao thì chúng tôi cÅ©ng vểnh tai lên mà nghe: Ãt nhất cÅ©ng giết được thì giá».
Mỗi lần tôi đi ngoà i, dù là khi đang ở trong sân hay trong xà -lim, Dega phải đi theo tôi, vì có hai cái plan: Dega đứng che cho tôi trong khi tôi hà nh động, để ngăn chặn những con mắt quá tò mò. Một cái plan đã là rầy rà , thế mà tôi mang những hai cái trong khi đó thì Galgani ốm cà ng ngà y cà ng nặng. Và ở đây có một hiện tượng bà ẩn không hiểu sao được: cái plan mà tôi đút và o sau bao giỠcũng ra sau, và cái đút và o trước bao giỠcũng ra trước. Chúng nó đổi chỗ cho nhau trong bụng tôi như thế nà o thì tôi không biết, nhưng kết quả là như thế đấy!
Hôm qua ở phòng cắt tóc ngưá»i ta đã tìm cách giết Clousiot trong khi ngưá»i thợ cạo Ä‘ang cạo mặt cho anh ba. Hai nhát dao ở gần tim. Phúc bảy mươi Ä‘á»i, anh không chết. Qua má»™t ngưá»i bạn cá»§a anh ta tôi biết được chuyện nà y. Äó là má»™t câu chuyện kỳ lạ, và có ngà y tôi sẽ kể lại chuyện nà y. Vụ giết ngưá»i nà y là má»™t cuá»™c thanh toán nợ nần. Kẻ mưu sát sẽ chết sáu năm sau ở Cayenne vì ăn phải bichromat calium trá»™n và o món rong biển. Hắn đã chết trong những cÆ¡n Ä‘au khá»§ng khiếp Ngưá»i y tá phụ mổ cho bác sÄ© mổ tá» thi có đưa cho chúng tôi xem má»™t khúc ruá»™t dà i khoảng mưá»i phân. Trên khúc ruá»™t thấy thá»§ng mưá»i bảy lá»—. Hai tháng sau, kẻ đã bá» thuốc độc cho hắn đã bị bóp cổ chết trên giưá»ng bệnh. Cho đến bây giá» ngưá»i ta vẫn không biết ai đã bóp cổ hắn.
Chúng tôi ở Saint-Martin-de-Ré đã được mưá»i hai ngà y. Nhà tù cháºt nÃch. Ngà y đêm lÃnh canh thưá»ng xuyên Ä‘i tuần quanh thà nh.
Má»™t cuá»™c ẩu đả đã nổ ra trong phòng tắm, giữa hai anh em ruá»™t. Hai đứa đã đánh nhau dữ dá»™i như hai con thú, và má»™t trong hai đứa đã được đưa và o phòng giam cá»§a chúng tôi. Hắn tên là André Baillard. Há» không thể trừng phạt hắn được, hắn nói thế, vì cuá»™c ẩu đả nà y xảy ra là do lá»—i cá»§a ban quản trị nhà tù: hỠđã được lệnh không để cho hai anh em gặp nhau vì bất kỳ lý do nà o. Khi đã biết chuyện, ngưá»i ta sẽ hiểu tại sao. André đã giết má»™t bà già sống bằng lợi tức cho vay lãi và anh hắn là Emile cất giấu món tiá»n lấy được. Emile bị bắt vì má»™t vụ trá»™m và bị xá» ba năm tù. Má»™t hôm trong phòng giam, có cả mấy ngưá»i tù khác, vì ức thằng em không chịu gá»i tiá»n cho hắn mua thuốc lá, hắn nói toẹt ra và cam Ä‘oan rằng thế nà o thằng André cÅ©ng Ä‘i Ä‘á»i vì chÃnh nó giết cụ già , còn như hắn, tức Emile, chỉ cất giấu tiá»n mà thôi. Cho nên khi ra tù hắn sẽ không cho thằng André má»™t xu nà o. Má»™t tù nhân liá»n Ä‘em kể chuyện nà y cho viên giám đốc nhà tù nghe.
Chẳng bao lâu André bị bắt và hai anh em bị xá» tá».
Trong khu vá»±c tá» tù ở nhà lao Santé, hai đứa bị giam và o hai xà -lim kế cáºn. Má»—i đứa Ä‘á»u là m đơn xin ân xá Äến ngà y thứ bốn mươi ba, đơn cá»§a Emile được chấp thuáºn, nhưng đơn cá»§a André bị bác bá». Tuy váºy, do má»™t biện pháp nhân đạo để nương nhẹ André, Emile vẫn bị giữ ở khu tá» tù, và hai anh em má»—i ngà y vẫn lần lượt được Ä‘i dạo trong sân, chân mang xiá»ng xÃch.
Äến ngà y thứ bốn mươi sáu, ngưá»i ta mở cá»a phòng giam André và o lúc bốn giá» rưỡi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u có mặt đông đủ: viên giám đốc nhà tù, viên biện lý, và ủy viên công tố đã đòi xá» tá» André. Giá» hà nh quyết đã đến. Nhưng vừa đúng lúc viên giám đốc bước tá»›i để báo tin nà y cho tá»™i nhân, viên trạng sư cá»§a hắn chạy và o, theo sau là má»™t ngưá»i khác nữa trao má»™t tá» giấy cá»§a công tố viên. Má»i ngưá»i lui ra hà nh lang. Há»ng André tắc nghẹn đến ná»—i không nuốt nước miệng được nữa. Chẳng lẽ! Ngưá»i ta không bao giá» chặn ngang má»™t cuá»™c hà nh quyết Ä‘ang được tiến hà nh. Thế mà lần nà y lại khác.
Mãi đến hôm sau, sau bao nhiêu giá» lo âu khắc khoải, André má»›i được ông trạng sư cho biết rằng trước ngà y hà nh quyết má»™t ngà y, tổng thống Doumer đã bị má»™t ngưá»i tên là Gorguloff ám sát. Nhưng ông Doumer không chết ngay. Suốt đêm hôm ấy viên trạng sư đã túc trá»±c trước bệnh viện sau khi báo cho Bá»™ trưởng Bá»™ tư pháp rằng nếu ngà y tổng thống chết trước giá» hà nh quyết (từ bốn giá» rưỡi sáng đến năm giá»), ông ta yêu cầu bãi bá» việc hà nh quyết vì lý do khuyết diện ngưá»i chịu trách nhiệm tối cao vỠán tá» hình. Doumer chết và o lúc bốn giá» hai phút. Viên trạng sư vá»™i và ng báo tin cho Bá»™ tư pháp rồi nhảy ngay lên xe tắc-xi cùng vá»›i ngưá»i cầm lệnh bãi án: ông ta đã đến muá»™n mất ba phút, không kịp ngăn chặn ngưá»i ra mở cá»a phòng giam André. Như váºy hai anh em được được giảm án thà nh khổ sai chung thân. Ngà y bầu tổng thống má»›i, viên trạng sư đã đến táºn Versailles, và Albert Lebrun vừa được bầu xong má»™t cái là ông ta trình đơn xin ân xá ngay. Chưa bao giá» má»™t vị tổng thống bác bỠđơn xin ân xá đầu tiên được trình lên cho mình xét: ông Lebrun đã ký, thế là tôi yên là nh lên đưá»ng Ä‘i Guyaneâ€. André kết thúc câu chuyện. Tôi nhìn con ngưá»i vừa thoát khá»i máy chém và o phút cuối và tá»± nhá»§ rằng dù sao những ná»—i cÆ¡ cá»±c cá»§a tôi cÅ©ng không thể so sánh vá»›i những cÆ¡n dà y vò mà hắn đã phải chịu đựng.
Tuy váºy tôi không bao giá» là m thân vá»›i hắn. NghÄ© rằng hắn đã giết chết má»™t bà già khốn khổ để lấy tiá»n, tôi thấy buồn nôn quá. Vả chăng hắn còn có đủ những khả năng để trốn thoát. Vá» sau, ở đảo Saint Joseph hắn sẽ giết anh hắn. Nhiá»u tù nhân đã chứng kiến việc à y. Hôm ấy Emile Ä‘ang đứng câu cá trên má»™t tảng đá, bao nhiêu tâm trà đá»u dồn hết và o công việc nà y.
Sóng vá»— rất mạnh, át hết má»i tiếng động khác. André đến gần anh hắn từ phÃa sau, tay cầm má»™t cây tre gá»™c dà i ba mét. Hắn chỉ cần ẩy cây tre và o lưng Emile là đủ là m cho ông anh mất thăng bằng rÆ¡i xuống biển. Chá»— nà y cá máºp nhiá»u vô kể: chẳng bao lâu Emile trở thà nh món ăn chÃnh trong bữa ăn hà ng ngà y cá»§a chúng. Trong buổi Ä‘iểm danh tối hôm ấy, hắn vắng mặt và được coi là mất tÃch trong khi mưu toan vượt ngục. Ngưá»i ta không nhắc đến hắn nữa. Chỉ có bốn năm ngưá»i tù Ä‘ang nhặt dừa trên đảo chứng kiến cảnh nà y. DÄ© nhiên các tù nhân Ä‘á»u biết chuyện, chỉ có bá»n cảnh sát là không hay biết gì. André Baillard không bao giá» bị há» há»i đến. Hắn được miá»…n cấm cố vì “hạnh kiểm tốtâ€, và ở Saint-Laurent-du-Maroni, hắn được hưởng má»™t chế độ ưu đãi. Hắn có cả má»™t phòng giam riêng.
Má»™t hôm có chuyện vá»›i má»™t tù nhân khác, hắn đã xảo quyệt má»i ngưá»i nà y và o phòng giam cá»§a hắn và dùng dao đâm trúng tim vị quý khách. ÄÆ°á»£c công nháºn là ở và o thế tá»± vệ hợp pháp, hắn được tha bổng. Äến kỳ bãi bá» chế độ tù khổ sai, hắn được trả,tá»± do, lần nà y cÅ©ng lại là vì “hạnh kiểm tốtâ€.
Saint-Martin-de-Ré đầy ấp những tù nhân. ở đây có hai loại ngưá»i rất khác nhau: tám trăm đến má»™t ngà n tù khổ sai và chÃn trăm ngưá»i bị đà y biệt xứ. Äể trở thà nh tù khổ sai, phải phạm má»™t tá»™i nặng hoặc Ãt nhất phải bị buá»™c tá»™i đã vi phạm luáºt pháp má»™t cách nghiêm trá»ng. án nhẹ nhất là bảy năm khổ sai, rồi cứ thế tăng lên từng báºc, cho đến khổ sai chung thân.
Má»™t ngưá»i bị xá» tá» mà được ân xá thì đương nhiên trở thà nh tù khổ sai chung thân. Äà y biệt xứ thì có khác. Má»™t ngưá»i bị kết án từ ba đến bảy lần thì có thể bị đà y biệt xứ. Quả tình đó Ä‘á»u là những tên trá»™m cướp thâm căn cố đế, cho nên có má»™t Ä‘iá»u dá»… hiểu là xã há»™i phải tá»± bảo vệ bằng cách cách ly những ngưá»i như thế. Tuy nhiên, má»™t dân tá»™c văn minh mà phải dùng đến biện pháp đà y biệt xứ cÅ©ng tháºt là đáng xấu hổ. Có những kẻ ăn cắp vặt, rất vụng vá» vì luôn luôn bị bắt, phải chịu án đà y biệt xứ - thá»i bấy giá» như váºy chung quy cÅ©ng chẳng khác gì bị tù chung thân - mà tháºt ra cả Ä‘á»i chưa ăn cắp được lấy mưá»i ngà n francs. ChÃnh đây là chá»— vô nghÄ©a lý nhất cá»§a ná»n văn minh Pháp. Má»™t dân tá»™c không có quyá»n trả thù hay loại trừ má»™t cách quá nhanh chóng những ngưá»i gây phiá»n hà cho xã há»™i. Những ngưá»i như thế là những ngưá»i cần được Ä‘iá»u trị nhiá»u hÆ¡n là phải trừng phạt má»™t cách vô nhân đạo đến thế.
Chúng tôi đến Saint-Martin-de-Ré như váºy là đã được mưá»i bảy ngà y. Bây giá» chúng tôi đã biết tên chiếc tà u sẽ đưa chúng tôi đến nÆ¡i tù đà y: ngưá»i ta gá»i nó là chiếc La Martinière. Nó sẽ chở má»™t ngà n tám trăm bảy mươi phạm nhân. Cái số tám chÃn trăm tù khổ sai sáng hôm nay Ä‘á»u được táºp hợp trong sân cá»§a cái pháo đà i được dùng là m nhà tù. Từ khoảng gần má»™t tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đứng xếp hà ng mưá»i kÃn cả khoảng sân hình chữ nháºt. Má»™t cánh cá»a mở ra và chúng tôi thấy bước và o sân mấy ngưá»i ăn mặc không giống như những tên cai tù mà chúng tôi đã từng biết. Há» mặc má»™t thứ trang phục may theo kiểu quân sá»± mà u xanh da trá»i, trông khá sang trá»ng. Không giống đồng phục cá»§a cảnh sát mà cÅ©ng không giống quân phục cá»§a nhà binh. Ai nấy Ä‘á»u thắt má»™t cái nịt rá»™ng bản có Ä‘eo bao súng lục. Cán súng lá»™ rõ ra ngoà i. Há» có khoảng chừng tám mươi ngưá»i. Có mấy ngưá»i Ä‘eo lon. Ai nấy da Ä‘á»u rám nắng, tuổi tác khá chênh lệch, xê xÃch giữa ba mươi và năm mươi tuổi. Những ngưá»i già trông dá»… ưa hÆ¡n những ngưá»i trẻ: bá»n nà y ưỡn ngá»±c ra vẻ quan trá»ng và hãnh diện. Nhóm chỉ huy cá»§a bá»n nà y cùng ra vá»›i viên giám đốc nhà lao Saint-Martin-de-Ré, má»™t đại tá hiến binh, ba bốn ông bác sÄ© mặc quân phục thuá»™c địa và hai ông linh mục mặc áo chùng trắng.
Viên đại tá hiến binh cầm một cái loa đưa lên miệng.
Chúng tôi chỠđợi hiệu lệnh “đứng nghiêmâ€, nhưng không thấy có. Viên đại tá nói lá»›n:
- Tất cả nghe kỹ dây. Kể từ giây phút nà y các ngưá»i được chuyển sang quyá»n phụ trách cá»§a những ngưá»i quan chức thuá»™c Bá»™ Tư pháp đại diện cho ban quản trị trừng giá»›i cá»§a xứ Guyane thuá»™c Pháp mà trung tâm hà nh chÃnh là thị trấn Caen. Thưa ngà i thiếu tá Barrot, tôi xin bà n giao cho ngà i tám trăm mưá»i sáu phạm nhân hiện có mặt, được ghi tên trong danh sách nà y. Xin ngà i xác nháºn cho rằng há» Ä‘á»u có mặt.
Cuá»™c Ä‘iểm danh láºp tức bắt đầu: “Jean Má»—? Có! Paul Má»—? Có! v.v... Thá»§ tục nà y kéo dà i hai tiếng đồng hồ: má»i sá»± Ä‘á»u ổn thá»a. Sau đó đến cuá»™c trao đổi chữ ký giữa hai ban quản trị được tiến hà nh trên má»™t cái bà n nhá» má»›i bà y ra sân vì mục Ä‘Ãch nà y.
Thiếu tá Barrot đeo một số lon ngang với số lon viên đại tá, nhưng lon mà u hoà ng kim chứ không phải mà u bạc như trong hiến binh. Ông ta cầm cái loa lên:
- Các phạm nhân nghe đây, từ nay vá» sau danh từ nà y sẽ được dùng thưá»ng xuyên cho các anh: phạm nhân Má»— hay phạm nhân số bao nhiêu đấy, như ngưá»i ta sẽ ấn định cho từng ngưá»i. Ngay từ bây giá» các ngưá»i được đặt dưới những luáºt lệ riêng cá»§a nhà tù khổ sai, dưới những ná»™i quy và những tòa án ná»™i bá»™, khi cần sẽ có những quyết định cần thiết để xá» lý vá»›i các ngưá»i. Các tòa án tá»± trị nà y, trong trưá»ng hợp các ngưá»i vi phạm Ä‘iá»u lệ cá»§a nhà tù khổ sai, có thể xá» các ngưá»i từ hình phạt giam cầm đến tá» hình. DÄ© nhiên những hình phạt có tÃnh chất ká»· luáºt nà y, như giam cầm hay cấm cố, sẽ được thi hà nh trong các trụ sở thuá»™c quyá»n ban quản trị. Các nhân viên mà các ngưá»i trông thấy ở đây được gá»i là giám thị. Má»—i khi nói vá»›i há», các ngưá»i sẽ thưa: “Thưa ông giám thịâ€. Sau bữa ăn tối má»—i ngưá»i sẽ được phát má»™t cái bị lÃnh thá»§y đựng trang phục nhà tù và mấy thứ đồ dùng cá nhân. Trong đó đã có đủ những gì cần thiết, các ngưá»i không được có những thứ đồ đạc khác. Ngà y mai các ngưá»i sẽ lên tà u La Martìmère. Chúng tôi và các ngưá»i sẽ cùng Ä‘i trên chuyến tà u ấy. Các ngưá»i không nên lấy là m tuyệt vá»ng khi phải rá»i đất nước: ở nÆ¡i tù đà y các ngưá»i sẽ thấy dá»… chịu hÆ¡n là bị cấm cố ở Pháp. Các ngưá»i có thể nói chuyện, chÆ¡i, ca hát và hút thuốc, các ngưá»i không sợ bị hà nh hạ nếu hạnh kiểm các ngưá»i tốt. Tôi yêu cầu các ngưá»i hãy đợi đến khi tá»›i nhà tù khổ sai rồi hãy thanh toán những chuyện xÃch mÃch cá nhân. Trong khi tà u Ä‘ang vượt biển, ká»· luáºt cần phải rất nghiêm minh, tôi hy vá»ng rằng các ngưá»i sẽ hiểu Ä‘iá»u đó. Nếu trong số các ngưá»i có ai tá»± cảm thấy không có đủ Ä‘iá»u kiện thể chất để trải qua chuyến Ä‘i nà y, tôi yêu cầu hỠđến trình diện ở bệnh xá; há» sẽ được các sÄ© quan thầy thuốc Ä‘i theo trên tà u khám cho. Tôi thúc các ngưá»i lên đưá»ng bình an.
Phần nghi lễ thế là xong.
- Nà y bác Dega, bác thấy thế nà o?
- Papillon ạ, bây giá» tôi thấy là tôi có lý khi nói rằng Ä‘iá»u nguy hiểm nhất phải khắc phục chÃnh là bá»n tù khổ sai khác. Cái câu cá»§a ông ta nói: “Hãy đợi đến khi tá»›i nhà tù khổ sai rồi hãy thanh toán những chuyện xÃch mÃch†tháºt là đầy ý nghÄ©a. Sẽ có bao nhiêu vụ giết ngưá»i xảy ra!
- Tuy váºy bác đừng lo, bác cứ tin tôi Ä‘i. Tôi Ä‘i tìm Franeis la Passe và nói vá»›i hắn.
- Anh cáºu vẫn là m y tá đấy chứ?
- Vẫn là m, anh tớ không phải là tù khổ sai, chỉ là đà y biệt xứ thôi.
- Cáºu phải bắt liên lạc ngay vá»›i anh ta để xin cho được má»™t con dao mổ. Nếu anh cáºu cần trả tiá»n, cáºu cứ cho tá»› biết là bao nhiêu, tá»› sẽ trả đủ.
Hai giá» sau tôi đã có được má»™t con dao mổ cán bằng thép rất cứng. Khuyết Ä‘iểm duy nhất cá»§a nó là hÆ¡i to má»™t chút, nhưng đó là má»™t vÅ© khà rất đáng sợ. Tôi đến ngồi gần dãy nhà xà ở giữa sân. Tôi đã nhá» ngưá»i Ä‘i tìm Galgani để trả lại cái plan cho nó, nhưng chắc khó lòng tìm nổi má»™t con ngưá»i trống cái đám luôn luôn di chuyển trên khoảng sân rá»™ng mênh mông chứa đến tám trăm ngưá»i. Từ khi chúng tôi đến đây, Julot, le Gui~toun, Suzini Ä‘á»u không thấy đâu cả. Ưu thế cá»§a sinh hoạt táºp thể là ở chá»— ngưá»i ta được sống, được nói vá»›i nhau và cùng thuá»™c má»™t xã há»™i chung, nếu có thể gá»i đây là má»™t xã há»™i. Có bao nhiêu những Ä‘iá»u cần nói, cần nghe và cần là m, đến má»—i ngưá»i ta không có thì giá» suy nghÄ© nữa. Khi nháºn thấy dÄ© vãng má» nhạt hẳn Ä‘i và lùi xuống hà ng thứ yếu so vá»›i cuá»™c sống hà ng ngà y, tôi nghÄ© rằng khi đã đến nÆ¡i rồi chắc ngưá»i ta sẽ gần như quên bẳn trước kia mình là ai, tại sao mình lại rÆ¡i và o cảnh nà y, và là m thế nà o để rÆ¡i và o đây để chỉ quan tâm đến má»™t Ä‘iá»u duy nhất: vượt ngục. Tôi nghÄ© như váºy là lầm, vì ngay từ đầu, cái Ä‘iá»u có sức thu hút nhất và quan trá»ng nhất trước tiên là phải cố sao để mà sống đã. Váºy thì bá»n cảnh sát, bá»n bồi thẩm, những phiên tòa đại hình, những viên chức cá»§a tòa án bây giỠở đâu? Vợ tôi, cha tôi, các bạn tôi bây giỠở đâu? Há» vẫn sống sá» sá» ra đấy, và má»—i ngưá»i có má»™t vị trà riêng trong lòng tôi, nhưng hình như vì cái trạng thái bừng bừng như lên cÆ¡ lì sốt cá»§a giá» xuất phát, cá»§a bước nhảy khổng lồ và o cõi chưa từng biết, cá»§a những tình bạn má»›i và những mối liên hệ quen biết khác nhau, tưởng chừng như những con ngưá»i ấy không còn quan trá»ng như trước. Nhưng đó chỉ là má»™t cám giác. Má»—i khi tôi muốn, và o cái giây phút mà trà óc tôi vui lòng mở cái ngăn kéo tương ứng vá»›i từng ngưá»i, há» lại sẽ có mặt đâu và o đấy.
Kìa Galgani đã đến: ngưá»i ta phải dẫn hắn đến tìm tôi, vì tuy đã Ä‘eo đôi kÃnh dà y cá»™p, hắn chỉ trông thấy lá» má». Trông hắn có vẻ đỡ đỡ. Hắn lại gần tôi và im lặng và nắm chặt tay tôi, không nói má»™t lá»i. Tôi nói vá»›i hắn. Tôi muốn trả cái plan cho cáºu. Bây giá» cáºu đỡ rồi, cáºu có thể tá»± mang lấy. Trong cuá»™c hà nh trình dà i ngà y nà y, trách nhiệm mà cáºu giao cho tôi quá lá»›n, vả lại là m sao biết được tôi vá»›i cáºu có được phân chá»— gần nhau hay không, rồi đến nÆ¡i, dù có gặp được nhau nữa thì chưa chắc đã có Ä‘iá»u kiện trao tay. Váºy cáºu lấy lại ngay từ bây giá» thì hÆ¡n.
Galgani nhìn tôi, vẻ khổ sở. Tôi giục:
- Nà o, cáºu ra nhà xà để tá»› trao plan lại.
Không, tôi không lấy lại đâu, anh cứ giữ lấy, tôi cho anh đấy, nó là của anh.
- Sao cáºu lại nói thế
- Tôi không muốn bị chúng nó giết để lấy plan. Tôi thà sống không có tiá»n còn hÆ¡n là chết vì có tiá»n. Tôi cho anh, vì xét cho cùng không có lý do gì anh lại phải chịu liá»u cả tÃnh mạng để giữ tiá»n cho tôi. Ãt nhất, nếu anh đã chịu hiểm há»a thì Ä‘iá»u đó phải có lợi cho anh.
- Cáºu sợ à , Galgani? Ngưá»i ta đã Ä‘e dá»a cáºu à ? Có kẻ nghi ngá» là cáºu có plan sao?
Vâng, tôi bị ba tên A-ráºp theo dõi thưá»ng xuyên: ChÃnh vì thế mà tôi không đám đến gặp anh lần nà o, để cho chúng nó đừng nghi ngá» là tôi vá»›i anh có liên hệ vá»›i nhau. Má»—i lần tôi Ä‘i ngoà i, dù ban. ngà y hay ban đêm, má»™t trong ba thằng khốn ấy Ä‘á»u đến ngồi gần tôi. Tôi đã cố gắng là m sao - cho chúng. nó thấy rõ rằng tôi không mang gì trong háºu môn (dÄ© nhiên tôi cố là m như váºy má»™t cách tháºt tá»± nhiên), thế mà chúng nó vẫn không ngừng quan sát tôi. Chúng nó Ä‘oán là có má»™t ngưá»i khác giữ há»™ plan cho tôi, chỉ có Ä‘iá»u không biết là ai mà thôi, cho nên chúng nó cố rình để biết lúc nà o cái plan sẽ trở vá» vá»›i tôi.
Tôi nhìn Galgani và thấy rõ là cáºu ta đã lâm và o tình trạng khiếp nhược vì bị Ä‘e dá»a thá»±c sá»±. Tôi nói: “Chúng nó hay đến chá»— nà o nhiá»u nhất trong khoảng sân nà y?†Cáºu ta nói: “PhÃa gần nhà bếp và nhà giặt đồ', â€œÄÆ°á»£c, cáºu cứ ở đây, tôi đến đó. à , thôi, cáºu cứ Ä‘i vá»›i tôiâ€
Tôi Ä‘i vá»›i Galgani vá» phÃa bá»n A-ráºp. Tôi đã lấy con dao mổ trong mÅ© vải ra. Bà n tay tôi cầm cán dao, lưá»i dao đặt ngược lên phÃa trên, lấp trong tay áo. Quả nhiên đến gần nhà bếp tôi trông thấy chúng. Chúng gồm có bốn tên: ba tên ngưá»i A-ráºp và má»™t tên ngưá»i Corse, tên là Girando. Tôi hiểu ra ngay: chÃnh tên ngưá»i Corse nà y bị những ngưá»i trong giá»›i tẩy chay, đã mách chuyện nà y cho bá»n A-ráºp. Chắc Girando biết Galgani là em vợ cá»§a Pascal Matra cho nên không thể không có plan được.
- Chà o Mokrane thế nà o, khá»e chứ?
- Khá»e, Bươm bướm ạ. Còn anh thì sao?
- Còn tôi thì Ä‘ang gay đây. Tôi đến gặp các cáºu để nói cho các cáºu biết rằng Galgani là bạn tôi. Há»… có việc gì xảy ra vá»›i nó là tôi thịt cáºu trước Girando ạ; sau đó đến lượt các cáºu kia. Tùy các cáºu liệu lấy.
Mokrane đứng dáºy. Hắn cÅ©ng cao bằng tôi, khoảng má»™t mét bảy mươi tư, bá» ngang cÅ©ng như tôi. Lá»i thách thức cá»§a tôi đã là m cho hắn khó chịu. Hắn phác má»™t cứ chỉ gây hấn, nhưng tôi láºp tức chìa con dao mổ sáng choang ra, mÅ©i dao nhá»n hoắt chÄ©a thẳng và o tim hắn, và nói:
- Há»… mà y động dáºy là tao giết mà y như má»™t con chó.
Bà ng hoà ng vì thấy tôi cầm vÅ© khà ở má»™t nÆ¡i mà ngưá»i ta luôn luôn bị khám xét, lại choáng ngợp trước thái độ cá»§a tôi cÅ©ng như trước chiá»u dà i cá»§a con dao mổ, hắn nói:
- Tôi đứng dáºy là để tranh luáºn vá»›i anh, chứ không phải để đánh nhau.
Tôi biết thừa là không phải như thế, nhưng cÅ©ng thấy rằng để cho hắn vá»›t vát sÄ© diện trước mặt các bạn hắn là điá»u có lợi cho tôi. Tôi bèn dà nh cho hắn má»™t lối thoát danh dá»±:.
- Tốt. Cáºu đã đứng dáºy để tranh luáºn thì...
- Tôi không biết rằng Galgani là bạn anh. Tôi tưởng hắn là dân trưởng giả, và Bươm bướm ạ, anh cÅ©ng phải hiểu rằng ai cÅ©ng cần có chút bÃm để vượt ngục.
- Phải, đó là chuyện bình thưá»ng. Cáºu có quyá»n váºt lá»™n để già nh lấy sá»± sống, Mokrane ạ.. Chỉ có Ä‘iá»u là chá»— nà y cấm. Liệu Ä‘i tìm chá»— khác.
Hắn chìa tay ra, tôi cầm lấy. Tôi dà n xếp ổn thá»a được việc nà y cÅ©ng tháºt là may mắn, vì tháºt ra nếu tôi giết chết thằng nà y, mai tôi sẽ không lên đưá»ng được nứa. Sau đó Ãt lâu, tôi nháºn ra rằng tôi đã phạm má»™t sai lầm. Galgani cùng vá» chá»— vá»›i tôi. Tôi dặn cáºu ta đừng nói cho ai biết chuyện nà y. Tôi chẳng muốn bị bác Dega mắng cho má»™t tráºn. Tôi cố thuyết phục cho Galgani chịu lấy lại cái plan. Hắn nói: “Thế thì mai, trước khi xuất phátâ€. Hôm sau hắn lẩn Ä‘i đâu mất không sao tìm được. Và rốt cuá»™c tôi đà nh lên tà u vá»›i hai cái plan trong bụng.
Äêm hôm ấy trong căn buồng giam nhốt mưá»i má»™t ngưá»i, chẳng ai nói gì vá»›i ai. Là vì ai nấy Ãt nhiá»u Ä‘á»u nghÄ© rằng đây là đêm cuối cùng mình còn được sống trên đất Pháp. Má»—i ngưá»i trong bá»n chúng tôi Ãt nhiá»u Ä‘á»u cảm thấy nuối tiếc xót xa khi nghÄ© rằng mình sắp vÄ©nh viá»…n giã từ quê hương để đến má»™t nÆ¡i xa xôi chưa từng biết và sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i Ä‘á»a đà y, chẳng biết số pháºn sẽ xoay vần ra sao.
Dega cÅ©ng không nói gì. Bác ta ngồi bên cạnh tôi gần cái cá»a có chấn song mở ra hà nh lang, nÆ¡i có nhiá»u không khà lá»t và o hÆ¡n những chá»— khác má»™t chút. Tôi cảm thấy mất phương hướng tháºt sá»±. Những Ä‘iá»u chúng tôi được thông báo vá» nÆ¡i Ä‘ang chỠđợi chúng tôi nó trái ngược nhau đến ná»—i tôi không còn biết là mình nên hà i lòng, nên buồn hay nên tuyệt vá»ng nữa. Những ngưá»i cùng bị giam vá»›i tôi má»™t phòng Ä‘á»u thuá»™c giá»›i chúng tôi. Chỉ có anh chà ng ngưá»i Corse nhá» bé ra Ä‘á»i trong nhà tù khổ sai không hẳn là ngưá»i cùng giá»›i. Tất cả những con ngưá»i ấy Ä‘á»u lắng sâu và o ná»™i tâm. TÃnh chất nghiêm trá»ng cá»§a giá» phút nà y đã là m cho há» hầu như hóa câm. Khói thuốc lá từ căn phòng giam bốc ra như má»™t đám mây bị không khà trong hà nh lang cuốn Ä‘i, và nếu không muốn bị cay mắt thì phải ngồi trệt xuống cho thấp hÆ¡n lá»›p khói ấy. Không có ai ngá»§, trừ André Baillard: Ä‘iá»u đó cÅ©ng dá»… hiểu, vì anh nà y đã tưởng mất cả cuá»™c sống. Äối vá»›i má»™t ngưá»i như thế thì ngoà i cái chết ra, tất cả má»i thứ khác Ä‘á»u là má»™t cảnh thiên đưá»ng mà dù có nằm mÆ¡ cÅ©ng không thấy được.
Cả cuá»™c Ä‘á»i tôi diá»…n ra trước mắt tôi như má»™t cuốn phim: thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi giữa má»™t gia đình đầy tình thương yêu, đầy ná»n nếp, trong đó má»i ngưá»i Ä‘á»u quen những cách xá» sá»± phong nhã và cao thượng; những sắc hoa đồng ná»™i, tiếng rì rầm cá»§a những dòng suối, hương vị cá»§a hạt dẻ và cá»§a những trái đà o trái máºn mà khu vưá»n cá»§a chúng tôi cung cấp ê há» cho cả nhà ; mùi thÆ¡m cá»§a hoa mimosa cứ đến mùa xuân lại nở rá»™ trước cá»a; ngôi nhà ấm cúng cá»§a chúng tôi, vẻ ngoà i cÅ©ng như cảnh bên trong, lần lượt hiện ra rất nhanh trước mắt tôi. Cả má»™t cuốn phim có âm thanh trong đó tôi nghe thấy tiếng nói cá»§a ngưá»i mẹ đã yêu thương tôi hết mức, rồi tiếng nói cá»§a cha tôi, bao giá» cÅ©ng ôn tồn và hiá»n dịu, và những tiếng sá»§a cá»§a Clara, con chó săn cá»§a cha tôi Ä‘ang gá»i tôi ra vưá»n để đùa nghịch; những đứa con trai và con gái đã từng chÆ¡i đùa vá»›i tôi trong những giá» phút tốt đẹp nhất cá»§a Ä‘á»i tôi, cuốn phim mà tôi xem lại mặc dầu không cố ý gợi lên, chiếu ra từ cõi tiá»m thức, đưa và o cái đêm chỠđợi nà y má»™t cảm xúc dịu dà ng để chuẩn bị cho tôi lao và o chiá»u sâu thăm thẳm cá»§a tương lai.
Äây là giá» phút phải là m má»™t cuá»™c sÆ¡ kết. Thá» coi: tôi hai mươi sáu tuổi, khá»e mạnh, trong bụng có năm ngà n sáu trăm francs thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a tôi, cá»™ng thêm hai mươi lăm ngà n cá»§a Galgani, Dega bên cạnh tôi cÅ©ng có mưá»i ngà n. Như váºy là tôi có thể coi như mình được sá» dụng bốn mươi ngà n francs khi cần, vì nếu cái anh chà ng Galgani ấy đã không đủ sức bảo vệ số tiá»n nà y ở đây thì còn mong gì giữ được nó khi đã xuống tà u và khi sang đến Guyane. Vả chăng cáºu ta cÅ©ng biết thế, cho nên má»›i không lấy lại cái plan. Váºy thì tôi có thể trông mong và o số tiá»n ấy, dÄ© nhiên là khi dùng đến nó để vượt ngục, tôi nhất định phải Ä‘em Galgani Ä‘i theo; nhất thiết Galgani phải được hưởng cái quyá»n lợi đó, vì số tiá»n là cá»§a cáºu ta chứ đâu phải cá»§a tôi Tôi sẽ dùng nó để Ä‘em lại tá»± do cho Galgani nhưng chÃnh tôi cÅ©ng trá»±c tiếp được lợi trong đó. Bốn mươi ngà n francs là má»™t số tiá»n lá»›n, dùng nó tôi sẽ dá»… dà ng mua được những ngưá»i đồng lõa, tù nhân Ä‘ang bị giam, tù nhân đã mãn hạn, cÅ©ng như bá»n giám thị.
Cuá»™c sÆ¡ kết nà y đã đưa đến má»™t kết quả khả quan. Há»… đến nÆ¡i, tôi phải vượt ngục ngay cùng vá»›i Dega và Galgani: đó là đỠtà i duy nhất mà tôi phải chú tâm và o Tôi sá» con dao mổ và thấy hà i lòng khi chạm phải lưỡi dao thép lạnh ngắt. Có được trong tay má»™t vÅ© khà đáng sợ như váºy, tôi cảm thấy thêm tá»± tin. Công dụng cá»§a nó đã được thá» thách trong khi tôi cảnh cáo bá»n A-ráºp.
Và o khoảng ba giá» sáng, mấy ngưá»i tù cấm cố đã xếp trước chấn song sắt cá»§a căn phòng giam mưá»i má»™t cái bị lÃnh thá»§y bằng vải thô đầy ắp đồ đạc, má»—i cái Ä‘Ãnh má»™t cái nhãn rõ to. Tôi có thể nhìn rõ má»™t cái nhãn như váºy lá»t và o phÃa trong dãy chấn song. Trên nhãn có Ä‘á»: C Pierre, ba mươi tuổi, má»™t mét bảy mươi ba, khổ ngưá»i bốn mươi hai, cỡ già y bốn mươi mốt, số Ä‘iểm danh X... Cái anh Pierre C... chÃnh là Pierrot le Fou, má»™t ngưá»i Bordeaux đã bị tòa án Paris xá» hai mươi năm tù khổ sai vì tá»™i giết ngưá»i.
Äó là má»™t anh chà ng rất đáng mến, má»™t ngưá»i cá»§a giá»›i giang hồ, thẳng thắn và chững chạc, tôi biết rất rõ. Cái nhãn kia cho tôi biết tổ chức quản trị nhà tù khổ sai là m việc tỉ mỉ và có quy cÅ© đến nhưá»ng nà o. So vá»›i quân đội thì hÆ¡n hẳn, vì ở đây ngưá»i ta phát áo quần cho lÃnh bằng cách áng chừng, cứ mặc thá» không vừa lại đổi bá»™ khác. Chứ ở đây má»i thứ Ä‘á»u được ghi tỉ mỉ và má»—i tù nhân Ä‘á»u được phát áo quần đúng khổ ngưá»i mình. Nhìn qua tấm lưới bịt trên bá» mặt cái bị, tôi có thể thấy rằng trang phục cá»§a tù nhân bằng vải trắng có sá»c kẻ dá»c mà u Ä‘á». Mặc bá»™ đồ nà y Ä‘i đâu ngưá»i ta cÅ©ng nhìn ra ngay.
Tôi chú ý cố là m sao cho trà óc tôi tạo ra những hình ảnh cá»§a phiên tòa đại hình, cá»§a bá»n bồi thẩm, cá»§a lão công tố viên, v.v... Nhưng nó dứt khoát không chịu tuân theo và chỉ đưa ra những hình ảnh bình thưá»ng. Tôi hiểu rằng muốn sống lại những cảnh ở nhà lao Conciergerie hay Beaulieu vá»›i má»™t cưá»ng độ như tôi đã từng sống qua, thì phải chỉ có má»™t mình, hoà n toà n cô độc má»›i được. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nháºn chân ra Ä‘iá»u đó, và hiểu rằng cuá»™c sống táºp thể Ä‘ang chỠđợi tôi sẽ là m nảy sinh những nhu cầu khác, những phản ứng khác, những ý đồ khác. Pierre le Fou đến gần chấn song, bảo tôi: “ổn cả chứ Papiâ€.
- Còn cáºu?
- Tá»› thì xưa nay vẫn mÆ¡ ước Ä‘i Châu Mỹ má»™t chuyến, nhưng vì là tay cá» bạc, tá»› không sao dà nh dụm được má»™t món tiá»n đủ để thá»±c hiện chuyến du lịch đó. Thế mà nay bá»n cá»›m lại đứng ra cho tá»› Ä‘i Mỹ không mất tiá»n. Bở tháºt Bươm bướm nhỉ? - Hắn nói rất tá»± nhiên không há» có giá»ng huênh hoang. Có thể cảm thấy rõ hẳn thá»±c sá»± tá»± tin - Chuyến Ä‘i du lịch không mất tiá»n do bá»n cá»›m đãi tá»› quả nhiên có những ưu thế cá»§a nó. Tá»› thà đi đà y khổ sai còn hÆ¡n ngồi tù cấm cố mưá»i lăm năm ở Pháp.
- Còn phải xem xem kết quả cuối cùng ra sao đã, Pierrot ạ. Cáºu không tin à ? Phát Ä‘iên trong xà -lim, hay chết vì kiệt sức trong má»™t nhà tù cấm cố nà o đó ở Pháp còn tệ hÆ¡n là mắc bệnh há»§i hay bá» mạng vì sốt rét và ng, tá»› nghÄ© như váºy.
- Tớ cũng thế.
- Cáºu xem nà y, cái nhãn nà y là nhãn cá»§a cáºu.
Pierrot cúi xuống xem kỹ cái nhãn như để Ä‘á»c, rồi giả vỠđánh vần, Ä‘oạn nói:
- Tôi nóng lòng mặc bộ quần áo nà y, tôi muốn mở bị ra và thắng bộ và o, hỠchẳng nói gì đâu. Dù sao thì áo quần nà y cũng dà nh cho tôi.
- Thôi đi Pierrot, hãy đợi đã. Bây giỠkhông phải là lúc sinh sự lôi thôi. Tôi cần yên tĩnh.
Pierre le Fou hiểu ý, rá»i chấn song ra chá»— khác. Louis Dega nhìn tôi rồi nói: “Cáºu bé Æ¡i, đêm nay là đêm cuối cùng. Ngà y mai chúng ta sẽ rá»i bá» nước Pháp xinh đẹp cá»§a chúng taâ€. – “Cái đất nước xinh đẹp cá»§a chúng ta có má»™t hệ thống pháp luáºt chẳng xinh đẹp chút nà o Dega ạ. Có thế chúng ta sẽ được biết những đất nước khác không được đẹp như nước ta, nhưng có má»™t cách xá» sá»± nhân đạo hÆ¡n đối vá»›i những ngưá»i phạm lá»—iâ€. Lúc ấy tôi không biết là mình đã nói đứng đến mức nà o: tương lai sẽ cho tôi thấy rằng mình hoà n toà n có lý. Xung quanh lại im lặng.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by khungcodangcap; 19-10-2008 at 11:27 PM .
19-03-2008, 07:46 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Xuất phát
Äến sáu giá» sáng có lệnh chuẩn bị xuất phát. Mấy ngưá»i tù cấm cố đến đưa cà -phê cho chúng tôi, rồi bốn viên giám thị đến gặp chúng tôi vá»›i những chỉ thị cuối cùng. Hôm nay há» mặc đồ trắng, súng lục vẫn Ä‘eo bên hông. Hà ng khuy trên cái áo trắng muốt cá»§a hỠóng ánh và ng. Má»™t ngưá»i trong bá»n há» có ba cái lon và ng hình chữ V trên ống tay áo bên trái, trên vai không thấy phù hiệu gì.'
- Các phạm nhân, các ngưá»i sẽ ra hà nh lang từng hai ngưá»i má»™t. Má»—i ngưá»i sẽ tìm lấy bị đồ đạc cá»§a mình, tên có đỠtrên nhãn. Hãy cầm lấy bị và lùi sát tưá»ng, mặt quay ra hà nh lang, bị để ngay trước mặt.
Phải mất đến hai mươi phút chúng tôi má»›i xếp hà ng xong dá»c hà nh lang, bị để trước mặt.
- Cởi áo quần ra, gấp lại cho gá»n và lấy hai ống tay áo ngoà i buá»™c lại thà nh bó.. ÄÆ°á»£c rồi. Thằng kia nhặt mấy bó áo quần để và o trong phòng giam... Bây giá» mặc áo quần má»›i và o, quần đùi mặc trước, rồi đến áo lót dệt kim, rồi quần sá»c, áo blouson, Ä‘i tất và đi già y... Xong chưa?
- Thưa ông giám thị xong rồi.
- Tốt. Äể cái áo va-rÆ¡i len ở ngoà i bị phòng khi trá»i mưa hoặc khi nà o lạnh thì mặc và o. Vác bị lên vai bên trái. Từng hai ngưá»i má»™t, nối Ä‘uôi nhau theo tôi. Viên giám thị Ä‘eo lon Ä‘i trước, hai ngưá»i kia Ä‘i hai bên, ngưá»i thứ tư Ä‘i sau cùng, cứ thế Ä‘oà n ngưá»i bước ra phÃa sân. Không đầy hai tiếng đồng hồ, tám trăm mưá»i ngưá»i tù khổ sai đã hà ng lối chỉnh tá». Há» gá»i tên bốn mươi ngưá»i trong đó có tôi và Louis Dega cùng vá»›i ba ngưá»i vượt ngục bị bắt lại là Julot, Galgani và Santini. Bốn mươi ngưá»i nà y được xếp thà nh hà ng mưá»i. Má»—i hà ng có má»™t viên giám thị Ä‘i kèm bên cạnh ngưá»i đứng đầu hà ng. Không có xiá»ng, không có khóa. ở phÃa trước, cách chúng tôi ba thước, có mưá»i viên cảnh binh xếp hà ng thẳng quay mặt vá» phÃa chúng tôi. Há» cầm súng trưá»ng lăm lăm trong tay, Ä‘i giáºt lùi trước mặt chúng tôi trên suốt chặng đưá»ng, má»—i ngưá»i được má»™t viên cảnh binh khác dẫn đưá»ng bằng cách kéo dây nịt vai.
Cổng lá»›n cá»§a pháo đà i mở ra và đoà n ngưá»i từ từ xuất phát. Trong khi chúng tôi ra khá»i pháo đà i, có nhiá»u cảnh binh cầm súng trưá»ng hay tiểu liên Ä‘i theo cách Ä‘oà n ngưá»i khoảng hai mét. Má»™t đám ngưá»i tò mò đông như kiến được bá»n cảnh binh ngăn ra hai bên: há» biết có chuyến tà u Ä‘i đà y, nên kéo nhau ra xem. Äi được khoảng ná»a đưá»ng tôi nghe có tiếng huýt sáo khe khẽ qua kẽ răng từ trên cá»a sổ má»™t ngôi nhà lầu đưa xuống. Tôi ngẩng đầu lên thì trông thấy Nénette vợ tôi và má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi là Antoine D. đứng ở má»™t khung cứa sổ; ở má»™t khung cứa sổ khác tôi lại trông thấy Paula, bà vợ cá»§a Dega và bạn cá»§a bác ta là Antoine Giletti. Dega cÅ©ng đã nhìn thấy há», và thế là chúng tôi vừa di vừa dán mắt và o hai khung cá»a sổ ấy cho đến lúc không còn nhìn được nữa má»›i thôi. Äó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy vợ tôi, và cả Antoine bạn tôi nữa: vá» sau anh ta sẽ chết trong má»™t tráºn oanh tạc ở Marseille. Äoà n ngưá»i Ä‘i hoà n toà n im lặng, không có ai nói gì. Dù là tù nhân, là giám thị, là cảnh binh hay là công chúng hiếu kỳ, ai nấy Ä‘á»u không dám là m kinh động cái giá» phút thá»±c sá»± bi đát ấy, khi mà má»i ngưá»i Ä‘á»u hiểu rằng Ä‘oà n tù má»™t ngà n tám trăm ngưá»i nà y sắp vÄ©nh viá»…n từ giã cuá»™c sống bình thưá»ng.
Chúng tôi lên tà u. Tốp bốn mưá»i ngưá»i đầu tiên được đưa xuống hầm tà u, nhốt và o má»™t cái chuồng xung quanh có bốn hà ng chấn song sắt rất lá»›n. Trên chấn song có má»™t cái biển bằng các-tông. Tôi Ä‘á»c thấy: “phòng số 1, 40 ngưá»i thuá»™c loạt rất đặc biệt. Cần cảnh giác thưá»ng xuyên và nghiêm ngặtâ€. Má»—i ngưá»i được nháºn má»™t cái võng cuốn chặt lại. Xung quanh có rất nhiá»u vòng dÃnh và o chấn song để treo võng. Có ai ôm hôn tôi: đó là Julot. Cáºu ta thì biết rõ cảnh nà y lắm, vì cách đây mưá»i năm cáºu ta cÅ©ng đã Ä‘i má»™t chuyến như thế nà y. Không ai có thể hiểu tình hình hÆ¡n nữa. Julot nói vá»›i tôi:
- Äến đây nhanh lên. Treo bị lên cái vòng mà cáºu định dà nh để treo võng. Chá»— nà y gần hai cái cá»a thông hÆ¡i kia, bây giá» thì Ä‘ang đóng, nhưng ra khÆ¡i há» sẽ mở, cho nên chá»— nà y dá»… thở hÆ¡n bất cứ nÆ¡i nà o khác trong chuồng.
Tôi giá»›i thiệu Dega vá»›i anh ta. Chúng tôi Ä‘ang nói chuyện thì thấy má»™t ngưá»i bước tá»›i, Julot liá»n giÆ¡ tay ra chặn lại và nói: “Nếu cáºu muốn sống cho đến lúc cặp bến thì đừng bao giỠđến gần chá»— nà y. Hiểu chưa?†– “Hiểu rồiâ€, ngưá»i kia nói. - “Cáºu có biết tại sao không?†“Có†- “Thế thì xéo Ä‘iâ€. Hắn bá» Ä‘i, Dega rất mừng khi được chứng kiến cuá»™c biểu dương sức mạnh nà y, và cÅ©ng không giấu giếm Ä‘iá»u đó: “Có hai cáºu, tôi sẽ có thể ngá»§ yênâ€. Julot đáp: “Có hai đứa chúng tôi, bác ở đây còn an toà n hÆ¡n ở trong má»™t cái villa trên bá» biển có má»™t khung cá»a sổ mởâ€.
Chuyến vượt Äại tây dương đã kéo dà i được mưá»i tám ngà y. Chỉ có má»™t sá»± cố duy nhất: đêm ná», má»™t tiếng kêu lá»›n là m má»i ngưá»i thức giấc. Má»™t ngưá»i tù đã chết, má»™t con dao lá»›n cắm và o giữa hai vai. Con dao đâm từ phÃa dưới lên, xuyên qua võng trước khi đâm xuống lồng ngá»±c. Äó là má»™t vÅ© khà đáng kinh sợ, dà i hÆ¡n hai mươi phân. Láºp tức, hai mươi lăm hay ba mươi viên giám thị chÄ©a súng lục hay súng trưá»ng và o chúng tôi, quát:
- Tất cả, cởi hết ra, nhanh lên!
Má»i ngưá»i hối hả cởi áo quần. Tôi hiểu rằng há» sắp khám xét chúng tôi. Tôi để con dao mổ dưới bà n chân phải (lúc bấy giá» tôi không Ä‘i già y Ä‘i tất gì cả), đứng nặng vá» chân trái nhiá»u hÆ¡n vì lưá»i dao tuy đặt ngá»a vẫn là m cho gan bà n chân phải cá»§a tôi Ä‘au. Tuy váºy bà n chân phải cá»§a tôi cÅ©ng lấp hết chiá»u dà i cá»§a con dao mổ. Bốn viên giám thị Ä‘i và o chuồng và bắt đầu lục soát già y và áo quần cá»§a tù nhân. Trước khi và o hỠđã để vÅ© khà ở bên ngoà i, và ngưá»i ta đã đóng cá»a chuồng lại sau lưng há», nhưng từ bên ngoà i ngưá»i ta vẫn quan sát chúng tôi, các há»ng súng chÄ©a thẳng và o chúng tôi. Có tiếng má»™t viên chỉ huy nói: “Há»… đứa nà o nhúc nhÃch là chết ngayâ€. Trong cuá»™c lục soát há» phát hiện được ba con dao, hai cái Ä‘inh đóng sà n nhà mà i nhá»n, má»™t cái dùi xoáy ốc mở nút chai và má»™t cái plan bằng và ng. Sáu ngưá»i được lệnh ra khá»i chuồng, mình vẫn trần truồng. Viên chỉ huy trương cá»§a Ä‘oà n áp giải là thiếu tá Barrot cùng đến vá»›i hai bác sÄ© quân - y và viên thuyá»n trưởng. Khi mấy ngưá»i cảnh binh đã ra khá»i chuồng, má»i ngưá»i Ä‘á»u mặc áo quần trở lại, không cần đợi lệnh. Tôi đã giấu được con dao mổ và o chá»— cÅ©.
Bá»n giám thị đã lùi vá» phÃa cuối gian hầm tà u. Äứng giữa là Barrot, còn mấy ngưá»i khác đứng cạnh cầu thang. Trước mặt há», sáu ngưá»i tù trần truồng xếp hà ng ngang đứng nghiêm.
- Cái nà y là của tên nà y, viên cảnh binh đã chỉ huy cuộc lục soát vừa nói vừa cầm lấy con dao, tay chỉ và o chủ nhân của nó.
- Äúng, cá»§a tôi đấy.
- Tốt, - Barrot nói. - Ngưá»i nà y sẽ tiếp tục chuyến Ä‘i trong xà -lim gần hầm máy.
Chá»§ nhân cá»§a mấy cái Ä‘inh mà i nhá»n, cá»§a cái dùi xoắn, cá»§a mấy con dao, lần lượt được chỉ ra và má»—i ngưá»i Ä‘á»u thừa nháºn sở hữu cá»§a mình. Vẫn trần truồng, há» bước lên thang gác, má»—i ngưá»i có hai viên cảnh binh kèm hai bên. ở giữa sà n tà u chỉ còn lại má»™t con dao và cái plan bằng và ng; đứng trước hai váºt nà y chỉ còn lại má»™t tù nhân. Hắn còn trẻ, hai mươi ba hay hai mươi lăm tuổi là cùng, ngưá»i to cao, má»™t mét tám mươi là Ãt thân hình cân đối như má»™t lá»±c sÄ© Ä‘iá»n kinh, đôi mắt mà u xanh lÆ¡. Viên cảnh binh cầm cái plan bằng và ng đưa ra trước mặt hắn, nói:
- Cái nà y của mà y phải không?
- Vâng, của tôi.
- ở trong có những gì? - Thiếu tá Barrot cầm lấy cái plan nói.
- Ba trăm bảng Anh, hai trăm dollars và hai viên kim cương năm carats.
- ÄÆ°á»£c để xem. - ông ta mở cái plan ra. Vì đứng quanh ông ta có nhiá»u ngưá»i cho nên chúng tôi không trông thấy gì mà chỉ nghe ông ta nói: “Äúng. Tên mà y?â€
- Salvidia Romeo.
- Mà y là ngưá»i ý?
- Thưa ông vâng.
- Mà y sẽ không bị phạt vì cái plan, nhưng sĩ bị phạt vì con dao.
- Xin lỗi, con dao không phải của tôi.
Äừng nói thế, tao đã tìm thấy con dao nà y trong già y cá»§a mà y, - viên cảnh binh nói.
- Con dao không phải của tôi, xin nhắc lại.
- Thế thì tao nói dối phải không?
- Không, chẳng qua ông nhầm.
- Thế thì con dao cá»§a ai? - Thiếu tá Barrot nói. Nếu không phải cá»§a mà y thì phải là cá»§a má»™t ngưá»i nà o chứ?
- Nó không phải của tôi, chỉ có thế thôi.
- Nếu mà y không muốn bị luộc trong căn xà -lim đặt trên nồi súp-de, thì nói đi: con dao của ai?
- Tôi không biết.
- Mà y giỡn mặt tao đấy à ? Con dao dấu trong già y cá»§a mà y mà mà y không biết là cá»§a ai? Mà y cho tao là thằng ngốc sao? Má»™t là cá»§a mà y, hai là mà y biết ai để nó và o đấy. Trả lá»i Ä‘i.
- Nó không phải là cá»§a tôi và tôi không có bổn pháºn nói ra cho các ông biết nó là cá»§a ai. Tôi không phải là máºt thám. Mặt mÅ©i tôi thế nà y mà các ông nhìn ra thà nh má»™t thằng canh tù hay sao?
- Giám thị, khóa tay thằng nà y lại. Mà y sẽ phải trả má»™t giá đắt cho cái thái độ vô ká»· luáºt há»—n láo cá»§a mà y.
Viên chỉ huy Ä‘oà n áp giải và viên thuyá»n trưởng bà n bạc gì vá»›i nhau má»™t lúc. Viên thuyá»n trưởng ra má»™t mệnh lệnh gì đó cho má»™t viên thá»§y thá»§ trưởng, hắn liá»n Ä‘i lên boong. Má»™t lát sau má»™t thấy thá»§ ngưá»i Bretagne to như ông há»™ pháp bước xuống, tay xách má»™t cái xô bằng gá»— đựng đầy nước biển và má»™t sợi dây thừng to bằng cổ tay. Há» trói ngưá»i tù và o báºc cuối cùng cá»§a cầu thang, ở tư thế quỳ Ngưá»i thuá»· thá»§ nhúng sợi thừng và o xô rồi từ từ dùng hết sức mạnh đánh lên mông, lên sưá»n và lên lưng ngưá»i tù đáng thương. Không má»™t tiếng kêu nà o buá»™t ra khá»i miệng anh ta, trong khi máu chảy đỠlòm từ đôi mông và từ bên sưá»n anh ta. Không khà đang im phăng phắc, thì từ chuồng giam bá»—ng phát ra má»™t tiếng hét phản đối:
- Quân khốn nạn!
Thế là má»i ngưá»i láºp tức la ó: “Quân giết ngưá»i Tháºt bỉ ổi? Rõ thối tha!†Bá»n cảnh binh quát: “Im ngay! Nếu không sẽ bắn xả và o cả lÅ© chúng mà y?†Nhưng chúng cà ng dá»a, chúng tôi cà ng hét to hÆ¡n. Bá»—ng viên chỉ huy trưởng hô:
- Phun hơi và o?
Mấy ngưá»i thá»§y thá»§ vặn hai cái bánh xe gì đó, và những tia hÆ¡i nóng phụt và o chuồng chúng tôi mạnh đến ná»—i trong khoảnh khắc má»i ngưá»i Ä‘á»u phải nằm rạp xuống. Những tia hÆ¡i nóng Ä‘á»u được phun ngang tầm ngá»±c bá»n tôi. Má»™t ná»—i kinh hoà ng ghê gá»›m bao trùm lên cả cái táºp thể cá»§a chúng tôi. Những ngưá»i bị bá»ng không đám kêu. Há» phun hÆ¡i trước sau cÅ©ng không đến má»™t phút mà cÅ©ng đã là m cho má»i ngưá»i khiếp đảm.
- Ta hy vá»ng rằng những kẻ cứng đầu đã hiểu ra chứ? Há»… lôi thôi má»™t chút là sẽ nếm mùi hÆ¡i nóng. Hiểu chưa? Äứng dáºy!.
Chỉ có hai ngưá»i bị bá»ng tháºt sá»±. HỠđược đưa ra bệnh xá. Ngưá»i bị đánh bằng thừng được đưa và o chuồng trở lại vá»›i chúng tôi. Sáu năm sau anh ta sẽ chết trong má»™t chuyến cùng vượt ngục vá»›i tôi.
Trong mưá»i tám ngà y vượt biển, chúng tôi có đủ thì giá» há»i han để biết Ãt nhiá»u vá» cảnh sống ở nhà tù khổ sai. Sau nà y chúng tôi má»›i biết là không có gì giống vá»›i những Ä‘iá»u chúng tôi đã hình dung, mặc dầu Julot đã cố gắng hết sức để cung cấp tà i liệu cho chúng tôi Chẳng hạn, chúng tôi biết rằng Saint-Laurent- du-Maroni là má»™t cái là ng ở cách biển má»™t trăm hai mươi cây số, nằm trên bá» con sông Maroni. Julot giảng giải cho chúng tôi:
- Là ng nà y là nÆ¡i đặt nhà trừng giá»›i, trung tâm cá»§a trại tù khổ sai. Việc phân loại tù được tiến hà nh ở trung tâm nà y. Những ngưá»i bị đà y biệt xứ được đưa thẳng đến má»™t nhà trừng giá»›i gá»i là Saint-Jean cách đấy mốt trăm mươi cây số. Những ngưá»i tù khổ sai được phân loại ngay ra thà nh ba khối:
“Khối thứ nhất gồm loại rất nguy hiểm; sẽ được gá»i tên ngay khi má»›i đến và nhốt và o các phòng giam cá»§a khu trừng giá»›i trong khi chỠđợi được đưa đến Quần đảo Salut. Há» bị giam ở đấy đến khi mãn hạn hoặc đến khi chết. Quần đảo nà y ở cách Saint-Laurent năm trăm cây số và cách Cayenne má»™t trăm cây số. Quần đảo gồm có ba đảo, má»™t là Royale; đảo lá»›n nhất là Saint- Joseph, nÆ¡i đặt nhà tù cấm cố cá»§a trại khổ sai; cuối cùng là đảo Quá»·, đảo nhá» nhất. Tù khổ sai không đến đảo Quá»·, trừ má»™t và i trưá»ng hợp ngoại lệ rất hiếm hoi. Những ngưá»i được đưa đến đảo Quá»· Ä‘á»u là tù khổ sai chÃnh trị
“Kế đến là loại nguy hiểm báºc hai: há» sẽ ở lại trại Saint-Laurent và sẽ được đưa Ä‘i là m những công việc canh tác và trồng vưá»n. Má»—i khi cần, ngưá»i ta lại phái hỠđến những trại khổ sai đặc biệt gay go: Trại Forestier, Trại Charvin, Trại Cascade, Vịnh Äá», Cây số 42 được mệnh danh là trại Tá» thần;
“Cuối cùng là loại bình thưá»ng; hỠđược phân việc ở ban quản trị, ở các nhà bếp, được giao là m công việc quét dá»n trong là ng hay trong trại, hoặc được dùng và o những công việc cá»§a xưởng máy, xưá»ng má»™c, xưởng may, hay là m thợ sÆ¡n, thợ rèn, thợ Ä‘iện, thợ nhồi đệm, thợ giặt, v.v...
“Váºy giá» G là giá» cặp bến: nếu tù nhân được gá»i tên và dẫn và o phòng giam riêng, thì như thế có nghÄ©a là sẽ bị giam ở Quần đảo, không còn chút hy vá»ng nà o có thể vượt ngục. Chỉ còn lại má»™t cách duy nhất là mau mau tá»± gây thương tÃch, xẻ đầu gối hay rạch bụng ra để và o bệnh viện và tÃnh chuyện vượt ngục từ đấy. Bằng bất cứ giá nà o cÅ©ng phải tránh cho được cái cÆ¡ mau bị đưa ra Quần đảo. CÅ©ng còn có má»™t cÆ¡ há»™i nữa, là nếu chiếc tà u có nhiệm vụ đưa tù nhân ra đảo bị trục trặc, thì phải đút tiá»n cho ngưá»i y tá. Ngưá»i nà y sẽ tiêm má»™t mÅ©i tinh chất terebenthin và o má»™t khá»›p xương, hoặc luồn má»™t sợi tóc tẩm nước đái và o thịt để cho chá»— ấy nhiá»…m trùng sưng tấy lên. Hoặc giả ngưá»i y tá sẽ đưa lưu huỳnh cho anh hÃt, rồi nói vá»›i bác sÄ© là anh “sốt 40â€. Trong mấy ngà y chỠđợi ấy, phải tìm cách và o bệnh viện bằng bất cứ giá nà o.
“Nếu anh không bị gá»i riêng ra, mà được xếp chung vá»›i những ngưá»i khác trong các lán cá»§a trại, thì anh có thì giỠđể hà nh động: Trong trưá»ng hợp đó, không nên tìm má»™t công việc ở bên trong trại. Phải đút tiá»n cho viên kế toán để có được má»™t chân đổ rác hay quét dá»n trong là ng, hoặc được phái đến là m ở xưởng cưa cá»§a má»™t thưá»ng dân là m thầu khoán ở đấy. Những khi Ä‘i ra khá»i trại để đến nÆ¡i là m việc và má»—i tối trở vá» trại, ngưá»i ta có thì giá» bắt liên lạc vá»›i những ngưá»i tù mãn hạn hiện còn ở trong là ng hay vá»›i những ngưá»i Tà u, để há» chuẩn bị cho anh vượt ngục. Phải tránh những trạm ở quanh là ng: ở đấy rất chóng chết; có những trại trong đó không má»™t ngưá»i nà o sống được quá ba tháng. Äi là m trong rừng ráºm thì phải chặt đủ má»—i ngà y má»™t mét khối gá»—.
Tất cả những tà i liệu quý báu nà y, chúng tôi đã được Julot truyá»n đạt dần dần trong suốt cuá»™c hà nh trình. Riêng cáºu ta thì đã sẵn sà ng. Cáºu ta biết rằng vá»›i tư cách tù nhân vượt ngục bị bắt lại, cáºu ta sẽ được đưa thẳng và o xà -lim khi tà u cặp bến. Cho nên cáºu ta thá»§ sẵn má»™t con dao rất nhá», dao nhÃp thì đúng hÆ¡n, dấu trong plan. Khi tà u cặp bến, cáºu ta sẽ lấy dao ra rạch đầu gối. Khi xuống tà u cặp ta sẽ vá» vấp ngã trên thang trước mặt má»i ngưá»i. Cáºu ta dá»± tÃnh là sẽ được khiêng thẳng từ bến và o nhà thương. Má»i việc sẽ diá»…n ra đúng phắp như váºy.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by khungcodangcap; 19-10-2008 at 11:31 PM .