Thành Safin, thành trọng điểm khai thác khoáng sản của Hayes đế quốc - một trong ba vương quốc của Ardin đại lục. Tòa thành này phía nam gần Hắc Hải, phía bắc tựa vào dãy Phục Gia nổi tiếng.
Dãy núi Phục Gia không chỉ sản xuất các loại khoáng sản quý hiếm mà càng trọng yếu hơn chính là, nơi đó có một ngọn núi tên là Garm phía cuối đông dãy núi, trong núi còn có một mỏ vàng rất lớn.
Trải qua hơn vạn năm khai thác, sản lượng mỏ vàng lại không chút nào giảm sút, từ đó có thể thấy được dãy núi Phục Gia này ẩn chứa quặng vàng giàu có biết bao nhiêu. Chính quặng khoáng sản phong phú của dãy Phục Gia này đã hấp dẫn hàng loạt người tới đây an cư lạc nghiệp. Qua mấy vạn năm, bên cạnh dãy Phục Gia mới hình thành lên thành Safin.
Bắc môn thành Safin, đại lộ Champs Elysees, trên con đường phồn hoa nhất toàn thành, các phân xưởng, cửa hàng san sát mọc lên như nấm, người tới người lui, tiếng hò hét của đám thương nhân tiểu thương vang lên liên tiếp không ngừng, náo nhiệt xiết chừng nào.
Một vị trung niên toàn thân y phục bó sát, đầu trọc, cường tráng đang đi giữa đường. Chỉ là thần sắc của hắn hơi hiện lên chút cẩn trọng, ánh mắt lấp lóe, không ngừng lướt qua khắp đám người xung quanh. Tay trái thỉnh thoảng xoa xoa chiếc túi đeo giữa hông một cái, tay phải lại đè lên phối kiếm. Thông qua trang phục và cách ăn mặc của người này thì thấy đây hẳn là một Linh giả!
Linh giả là một cách gọi đối với vũ giả trên Ardin đại lục.
Bất cứ một thế giới nào đều dựa vào thực lực để lên tiếng. Ardin đại lục cũng tương tự như thế.
Có một đám người trên đại lục dựa vào linh khí ẩn chứa trong thiên địa vạn vật tu luyện thành linh lực để cường đại thực lực bản thân. Những vũ giả tu luyện linh lực đó được gọi là Linh giả. Linh giả tổng cộng chia thành sáu cấp bậc : Linh tu giả, Linh chiến giả, Linh đấu giả, Linh thánh giả, Linh tôn giả và Linh ẩn giả. Mỗi một cấp bậc đều thông qua độ cao thấp của linh lực lại chia thành chín cấp bậc.
Chẳng hạn như Linh tu giả, chia thành nhất tinh Linh tu giả, nhị tinh Linh tu giả cho đến tận cửu tinh Linh tu giả.
Một Linh tu giả cho dù là nhất tinh cũng có thể kiếm được một nghề nghiệp không tồi.
Hoặc là nhập ngũ, phải biết rằng, khác biệt giữa người tu luyện linh lực và người bình thường thực sự quá lớn. Nói cách khác, một nhất tinh Linh tu giả ít nhất địch lại hơn năm người bình thường. Cho nên Linh tu giả nhập ngũ, gia nhập quân đội đế quốc thì phần lớn đều sẽ là một quan quân.
Hoặc là trở thành hộ vệ của cường hào quý tộc, một năm cũng có thể có thu nhập hai mươi kim tệ.
Nếu là Linh chiến giả, vậy càng không cần phải nói, một năm thu nhập năm mươi kim tệ, điều ấy tuyệt đối có thể.
Thế nhưng, muốn trở thành một linh giả lại không hề dễ dàng. Nếu muốn trở thành linh giả thì bắt buộc phải dựa một vật thể đặc biệt trên Ardin đại lục làm vật dẫn, dẫn phát linh nguyên (nguồn linh lực) trong cơ thể.
Vật thể đặc thù này được người trên Ardin đại lục gọi là Linh thạch.
Nhưng Linh thạch trên Ardin đại lục cũng không nhiều lắm, cho nên một viên Linh thạch phải tốn mười kim tệ mới có thể mua được. Điều này cũng đã chặn đứng hi vọng của hầu hết người bình thường muốn trở thành Linh tu giả. Dù sao thì mười kim tệ đối với một người phổ thông mà nói, đó chính là một con số không hề nhỏ.
Trong một góc nhỏ hẻo lánh trên đường, hai thiếu niên một cao một thấp, ánh mắt sắc bén nhìn người đi đường.
Thiếu niên thấp bé tuổi chừng mười lăm mười sáu, thân cao khoảng một thước sáu, mi thanh mục tú, vóc người đơn bạc, toàn thân mặc áo vải thô sơ, giữa cổ còn đeo một cái chìa khóa đen thui.
Thiếu niên cao tuổi lớn hơn một chút, thân hình cũng cao hơn thiếu niên thấp khoảng hai mươi cm, vóc người cũng khá cường tráng.
- Mục tiêu chọn được chưa? - Thiếu niên thấp xoay cổ, liếc mắt sang thiếu niên cao, hỏi.
- Chọn được rồi! Ngươi nhìn thấy trung niên đại thúc đeo kiếm ngang hông bên cạnh Tiểu Ngũ không? Mục tiêu lần này chính là hắn! - Thiếu niên cao nói, hai cánh tay vô ý thức chà chà, lộ vẻ rất hưng phấn.
- Cái gì? Gates, ngươi xác định? Hắn chính là một Linh giả a! Lần này nếu thất thủ, ngươi đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? - Ánh mắt Tả Nham quét qua đã phát hiện ra mục tiêu mà Gates nói.
Nhưng sắc mặt Tả Nham lại có chút u ám. Đó chính là một Linh giả chứ không phải một người bình thường. Một khi thất thủ, không bị đánh chết cũng sẽ bị đánh cho tàn phế.
Pháp luật Hayes đế quốc quy định, người bị mất trộm có quyền tùy ý xử trí kẻ ăn trộm. Cho nên Tả Nham không thể không nghĩ đến kết cục nếu sau đó mình thất thủ.
Gates nghe vậy lại không thèm để ý, cười :
- Sao thế? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, Tả Nham. Ngươi sao lại không có lòng tin đối với mình thế hả? Ngươi, ta còn không rõ ràng sao? Chỉ cần ngươi nén tức giận, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Hơn nữa chỉ cần ngươi hôm nay đắc thủ thì ít nhất hai năm nữa ba chúng ta chẳng cần mạo hiểm thêm đâu.”
- Ý của ngươi là....
Nhìn theo nụ cười xấu xa có phần thích thú của Gates, Tả Nham nhướng mày, ít nhiều cũng đoán ra được điều gì đó.
- Hắc hắc! Đại thúc này nhìn bề ngoài không có gì nhưng bên trong chính là một thần tài đó. Tiểu Ngũ cũng là do ngẫu nhiên phát hiện ra, vị đại thúc này lúc trưa ở quán ăn trả tiền dùng cơm chính là kim tệ. Xem đi, chính là cái túi kia, bên trong ít nhất có năm mươi kim tệ. - Ánh mắt tham lam của Gates lại một lần nữa quét lên người vị trung niên linh giả. Yết hầu vừa phát dục trồi lên trồi xuống. Không nhịn được tưởng tượng đến sau khi chia kim tệ, hắn có thể ăn thịt ăn cá, còn có thể cầm đi đánh bạc.
- Năm mươi kim tệ!
Tả Nham cũng động tâm, bàn tay phải vốn dựa vào đó mà sống cũng nắm chặt lại.
Phải biết rằng một kim tệ đủ để khiến cho một hộ gia đình bình thường duy trì sinh nhai hai ba tháng. Năm mươi kim tệ ba người chia nhau thì mỗi người cũng có thể được mười sáu mười bảy kim tệ.
Tả Nham năm nay mười lăm tuổi, hắn cũng chẳng phải dân bản gốc thành Safin. Bảy năm trước, Tả Nham theo phụ thân tới Safin thành này, phụ thân giao phó hắn cho Liễu gia gia, sau đó liền mất tích. Lần mất tích này chính là bảy năm, lại cũng không hề xuất hiện nữa. Vật duy nhất để lại cho Tả Nham chính là chiếc chìa khóa đeo trên cổ Tả Nham. Chiếc chìa khóa mặc dù bình thường nhưng từ nhỏ đã đeo trên cổ Tả Nham. Sau khi phụ thân mất tích, Tả Nham lại không nỡ vứt bỏ, vẫn luôn đeo trên cổ như bảo bối.
Mà bảy năm qua, Tả Nham một mực cùng Liễu gia gia nương tựa lẫn nhau sinh sống trong thành Safin.
Liễu gia gia bởi vì gia cảnh bần hàn từ bé, không được dẫn phát linh nguyên cho nên ông chỉ là một người bình thường, cũng chính là người dân gốc gác của đại lục này. Ông chỉ có thể làm một vài công việc thấp hèn để sống qua ngày.
Vào một ngày năm năm trước, Liễu gia gia bước qua tuổi sáu mươi chân không cẩn thận đã bị ngã gãy. Sau đó cũng không còn ai thuê gia gia làm công nữa. Một già một trẻ không có nguồn kinh tế, cuộc sống ấy có thể tượng tượng có biết bao gian nan.
Sau khi Liễu gia gia không có biện pháp kiếm tiền mua thức ăn, Tả Nham lúc ấy mới mười tuổi liền trở thành một tên móc túi, cùng Gates, Tiểu Ngũ ba người liên thủ dựa vào trộm cắp, trộm được ít tiền cũng miễn cưỡng cùng Liễu gia gia sống qua ngày. Điểm khác biệt với Gates và Tiểu Ngũ chính là, Tả Nham sau mỗi lần đắc thủ luôn phải nghỉ một đoạn thời gian. Cho đến khi tiền xài không còn bao nhiêu mới lại tiếp tục ra tay!
Mà lúc này, Tả Nham cần tiền, cần tiền một cách cấp bách.
Bởi vì Liễu gia gia ngày hôm qua đột nhiên lâm bệnh, hơn nữa đợt bệnh này chẳng phải là trúng gió cảm mạo thông thường. Cho nên Tả Nham cần tiền, rất nhiều tiền để Liễu gia gia tìm đại phu, bốc thuốc. Trong túi Tả Nham còn có vài ngân tệ chỉ có thể nuôi miệng mười ngày, nhưng nếu cho Liễu gia gia khám bệnh thì chỗ tiền này không thể đủ.
Chính vì để khám bệnh cho Liễu gia gia mà Tả Nham hôm nay mới phải tìm đến Gates và Tiểu Ngũ, nhờ bọn chúng nghiên cứu chuẩn bị làm một cuộc.
Nghe thấy Gates nói vị tu linh giả trung niên này giàu có như thế, không thể không khiến cho tâm trí Tả Nham sinh ra một ý niệm. Nếu trung niên linh giả này thực sự giống như Gates nói, có nhiều kim tệ như thế, vậy thì phải mạo hiểm một lần đích thực cũng đáng giá.
- Thế nào? Làm hay không? Lần này chia 4 - 6, ngươi 4, ta và Tiểu Ngũ hai người 6. - Gates cắn cắn răng, nhìn chằm chằm Tả Nham nói.
Ba người lúc trước vẫn luôn phân phối tang vật theo bình quân. Mà lần này vì bảo đảm thành công, Gates đã không ngần ngại nhường cho Tả Nham lấy nhiều hơn một chút.
Bởi nếu Tả Nham không làm, chỉ dựa vào hắn và Tiểu Ngũ thì tỷ lệ nắm chắc thành công sẽ không quá cao. Gates rất rõ ràng, thủ đoạn của Tả Nhâm vượt rất xa so với hắn và Tiểu Ngũ.
Điểm này từ sự hợp tác của bọn chúng mấy năm qua thì thấy khá rõ ràng. Tả Nham bề ngoài mặc dù nhu nhược nhưng lại to gan lớn mật, hơn nữa thân thủ khá linh hoạt. Chỉ cần Tả Nham ra tay, tỷ lệ thành công phải từ 90% trở lên, gần như chưa từng thất thủ. Mà gã và Tiểu Ngũ, làm mười lần có thể thành công năm lần đã rất không tồi rồi. Vì thế, gã và Tiểu Ngũ đã chịu không ít đau khổ. Sau lưng gã cho đến bây giờ còn lưu lại vết cào của đợt thất thủ lần trước đó, đối phương hành hạ hắn rồi hằn lại vết thương. Còn may đối phương không muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn, bằng không Gates lúc này đã không còn tồn tại rồi.
- Được rồi! Biện pháp cũ, ngươi và Tiểu Ngũ tạo cơ hội. Bất kể đắc thủ hay không, trước tiên phải tản ra, đến Linh Đấu tự hội họp. - Tả Nham nuốt một ngụm nước bọt, quyết định làm.
Có được khoản tiền này, không chỉ có thể giúp Liễu gia gia trị bệnh, nói không chừng còn có thể mua được một viên linh thạch, dẫn phát linh nguyên trở thành một linh giả. Việc này là việc Tả Nham khao khát nhất.
Tả Nhâm hiểu rất rõ, trở thành tên móc túi chẳng những tiếng tăm không tốt mà còn cực kỳ nguy hiểm. Đắc thủ còn dễ nói, nếu thất thủ thì hậu quả rất nghiêm trọng. Hắn đã tận mắt chứng kiến một tên tiểu thâu sau khi hành sự bị bắt tại trận, rồi bị người ta đánh chết tươi.
Vì thế, làm tên móc túi, ấy là việc Tả Nham không hề muốn.
Hắn muốn chính là trở thành một Linh giả, cho dù là một Linh tu giả cấp thấp nhất thì cuộc sống của Tả Nham và Liễu gia gia cũng sẽ có bảo đảm.
Trên con đường, người đi đường đi đi lại lại nhốn nháo. Tả Nham ẩn náu trong đám người hướng về phía Gates nháy mắt một cái, Gates gật gật đầu, hướng về Tiểu Ngũ làm một động tác.
Ba người chia nhau đi gần về phía Linh giả trung niên đó.
“Con mẹ nhà ngươi đi kiểu gì thế? Lớn lên mắt để lên mông à?” Gates sắc mặt dữ tợn, hung tợn cố ý giẫm chân mình lên Tiểu Ngũ rồi đột nhiên đẩy Tiểu Ngũ về phía Linh giả trung niên kia.
Tiểu Ngũ ‘không tự chủ’ bỗng đụng vào người Linh giả trung niên.
Linh giả trung niên không kịp phòng bị, hai tay vô ý thức đón lấy thiếu niên ngã về phía mình.
Nói thì chậm nhưng lúc ấy thì nhanh!
Tả Nham đã tiếp cận Linh giả trung niên ngắm chuẩn xác chiếc túi ngang hông Linh giả trung niên, tay phải vuốt qua chiếc túi, nhẹ nhàng kéo ra, chiếc túi lập tức vào trong tay hắn rồi mau chóng giấu kín, mặt không chút biến sắc bước mau biến mất trong đám người.
Động tác liền mạch lưu loát!
Linh giả trung niên lại không chút nào phát giác ra chiếc túi đã bị người ta móc mất, chỉ đang buồn bực với tình huống đột nhiên xảy ra trước mắt. Chỉ thấy đôi mày rậm của hắn hơi nhíu, mặt mang theo vẻ giận dữ, đang định phát hỏa.
Gates thì lại một chân đá về phía Tiểu Ngũ, miệng kêu gào : “Kêu ngươi đi đường không có mắt, lão tử đánh chết ngươi!”
Tiểu Ngũ khéo léo trốn chạy, miệng cũng lẩm bẩm : “Con mẹ người mới là mắt dài đến mông! Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên có chút cường tráng thì có thể đánh, lão tử đánh không lại ngươi, chẳng nhẽ còn chạy không lại ngươi sao?” Nói xong liền quay đầu bỏ chạy.
“Mẹ kiếp, có giỏi thì đừng chạy. Lão tử hôm nay không giết ngươi không được! Cấm chạy, đứng lại!” Gates cũng nhấc chân lên đuổi.
Có lẽ màn trình diễn của hai người quá chân thật nên vài người đi đường thấy có náo nhiệt, không ngờ cũng theo đó mà ồn ào. Ngay cả chính Linh giả trung niên cũng tưởng rằng một màn này là do Tiểu Ngũ không cẩn thận giẫm lên chân tiểu lưu manh kia gây nên màn hài kịch ấy.
Mãi đến khi hai thiếu niên biến mất trong đám người, mọi người tản ra thì Linh giả trung niên đột nhiên phát hiện bên hông dường như có chút không đúng. Trọng lượng bên hông bỗng có chút nhẹ đi nhiều, trong lòng trầm xuống.
Cúi đầu nhìn, quả nhiên chiếc túi đeo bên hông sớm đã không thấy tung tích đâu nữa.
“Mẹ kiếp, nhất định là hai thằng ranh vừa rồi!” Linh giả trung niên ngay lập tức hiểu ra, mặt tái xanh, co chân đuổi theo hướng Gates, Tiểu Ngũ chạy đi.
Dưới bức vách hậu viện trong Linh Đấu tự có một thiếu niên đang ngồi xổm.
Thiếu niên chính là Tả Nham lúc trước vừa thuận lợi đắc thủ. Nó đang cầm chiếc túi, ngồi duới bức tường ngọc lan trắng cao bốn thước, dài năm mươi thước trước mặt, vẻ mặt hâm mộ nhìn từng cái tên trên tường.
Nói đến Linh Đấu tự thì mỗi tòa thành trên Ardin đại lục đều sẽ có một nơi như vậy. Chỗ này là từ đường truy điệu mỗi một vị Linh đấu giả đã từng có cống hiến và hi sinh. Mà Linh Đấu tự của Safin thành này tất nhiên cũng chính vì để truy điệu những Linh đấu giả đã vì Safin thành mà hi sinh.
Bức tường Linh giả của hậu viện trong Linh Đấu tự lại ghi chép chi tiết tất cả tư liệu và sự tích về những linh giả cấp bậc Linh Đấu giả trở nên của thành Safin.
Linh giả trên bức tường Linh giả cũng đã ý nghĩa cho việc hắn đã được hậu nhân khắc ghi trong lòng, nhận được sự tôn kính của mọi người.
Đây là niềm vinh dự của mọi Linh giả. Cũng là mục tiêu phấn đấu của mọi Linh giả.
Tả Nham rất thích tới nơi này, hắn thường xuyên một thân một thân tới đây xem qua những sự tích của các linh giả được ghi trên này. Không chỉ đơn giản là xem những sự tích khúc chiết động lòng người mà còn là bởi vì, hắn cũng rất muốn có một ngày mình trở thành một linh giả được người ta tôn kính. Sau đó tên của hắn có thể xuất hiện trên mặt tường Linh Đấu tự này.
Nhìn hàng loạt cái tên trên tường, Tả Nham tràn đầy mong mỏi, đáy lòng đã rực cháy lên ngọn lửa hi vọng hừng hực.
Đợt thu hoạch lần này rất phong phú, trong túi không ngờ lại có hơn hai trăm kim tệ. Tính sơ lược, sau khi cùng hai người Gates và Tiểu Ngũ chia phần, hắn thấp nhất cũng có thể được cầm tám mươi kim tệ. Sau khi hắn giúp Liễu gia gia tìm đại phụ thì còn có thể mua một viên Linh thạch, dẫn phát linh nguyên của mình, trở thành một Linh giả.
Điều này khiến Tả Nham vui mừng dị thường.
Tả Nham tổng cộng có ba nguyện vọng!
Thứ nhất là có thể gặp lại phụ thân.
Thứ hai là thân phận và tung tích của mẫu thân. Từ khi Tả Nham biết nhớ chuyện, Tả Nham chưa từng gặp qua mẫu thân của mình. Chứng kiến đám bạn cùng trang lứa có thể nũng nịu bên mẫu thân, Tả Nham rất hâm mộ. Nhưng mỗi lần hỏi phụ thân chuyện liên quan đến mẫu thân, phụ thân đều sẽ quanh co không trả lời. Điều này khiến Tả Nham đối với mẫu thân càng thêm hiếu kỳ!
Thứ ba chính là trở thành một Linh giả, sau đó thăng đến cấp bậc Linh đấu giả để tên của mình đính lên tường.
“Tả Nham!”
Tả Nham lòng đang tràn đầy những toan tính cho tương lai liền nghe thấy thanh âm quen thuộc của Gates.
“Thế nào rồi? Ta đã nói rồi mà, nhất định không vấn đề gì cả! Bản lãnh của ngươi, ngươi còn không biết sao? Ha ha!” Gates đi tới bên người Tả Nham, ngồi xuống, liếc mắt qua chiếc túi trên tay Tả Nham, biết Tả Nham đã đắc thủ, vui mừng đến nỗi hâm lên hâm xuống.
“Đếm chưa? Tổng cộng có bao nhiêu?” Đôi mắt Tiểu Ngũ cũng phát sáng, kích động hỏi.
Tả Nham không để ý đến hai người mà cẩn thận xem xét xung quanh một lần, xác định Gates và Tiểu Ngũ không bị người ta bám đuôi phía sau cầm chiếc túi sau đó cởi túi ra. Làm việc cẩn thận, đây là tác phong hành động trước sau như một của Tả Nham! Hắn thực không muốn vì trộm ít tiến mà bỏ mạng!
Tràn ngập cả túi đều là kim tệ ánh vàng rực rỡ.
Kim quang sáng chói khiến đôi mắt Gates và Tiểu Ngũ hai ngươi đều nhìn mãi, hai người đối mắt nhìn nhau, đều có chút hoài nghi thị giác của mình có phải có vấn đề rồi hay không.
Sau nửa ngày, Gates vỗ đùi một cái, kích động nhảy xổ lên, “Phát tài rồi, phát tài rồi. Lần này thực sự phát tài rồi! Ta còn chưa từng thấy qua nhiều kim tệ như vậy đó! Trong này thế nào cũng phải có hai trăm! Ha ha!”
Tiểu Ngũ thì dùng bàn tay đang run rẩy nhặt từng mai kim tệ lên đặt vào trong miệng, mạnh mẽ dùng răng cắn.
“Là kim tệ! Tất cả đều là kim tệ! Ta không phải đang nằm mơ! Gates, đây đều là kim tệ a!” Tiểu Ngũ sau khi cắn mấy mai kim tệ, nói năng có chút lộn xộn.
Gates cười hết sức sung sướng, “Biết rồi, biết rồi! Tiểu tử ngươi lại có thể tìm bạn gái ngươi vui vẻ rồi!”
“Ha ha! Ngươi không phải cũng có thể tới sòng bạc sao?” Tiểu Ngũ vẻ mặt dâm đãng cười.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, sắc mặt Tả Nham tối sầm lại, có chút lo lắng nhìn thoáng qua hai người. Sau khi do dự cả nửa người, Tả Nham cắn cắn môi, cũng không hề nói gì.
Ba người đếm kim tệ một lượt, tổng cổng là hai trăm mười tám kim tệ, Tả Nham riêng mình được tám mươi sáu kim tệ, Gates và tiểu Ngũ mỗi người sáu mươi sáu kim tệ.
“Đây là cái gì?” Tiểu Ngũ sau khi cất số kim tệ thuộc về mình xong liền phát hiện ra phía dưới cùng chiếc túi của Linh giả kia còn có một tấm vải lụa màu vàng lớn hơn lòng bàn tay một chút. Có điều tấm lụa này lại trống trơn, mặt trên cái gì cũng không có, ngược lại giống như một miếng khăn gấm.
“Một miếng rẻ rách mà thôi, có cái gì kỳ quái đâu!” Gates liếc qua miếng vải lụa lớn hơn lòng bàn tay đó, bĩu môi, sự chú ý một lần nữa đặt lên kim tệ của hắn, ngắm đi ngắm lại, làm không biết chán.
Tiểu Ngũ nghe Gates nói cũng mất hết hứng thú, tiện tay vứt chiếc khăn tay màu vàng đó qua một bên.
Hai người cùng Tả Nham không chung được, người người tràn ngập niềm vui rời đi.
Thế nhưng chiếc khăn gấm lại dẫn sự chú ý của Tả Nham.
Sớm ở trước khi cùng Gates và Tiểu Ngũ hội họp, Tả Nham đã kiểm tra sơ qua chiếc túi này. Trong túi không chỉ có hai trăm mười tám tấm kim tệ, còn có một quyển trục.
Trên quyển trục nhỏ viết : Chanh cấp Linh kỹ ‘Sí Viêm Ba’.
Tả Nham không biết ‘Sí Viêm Ba’ là cái gì nhưng nó biết ‘Chanh cấp Linh kỹ’ là gì, Tả Nham lúc cầm quyển trục ấy hết sức kích động, bởi vì hắn biết rõ giá trị của quyển trục này.
Thực lực của Linh giả không chỉ thể hiện ở độ thâm sâu linh lực mà còn có Linh kỹ sở học tốt hay xấu.
Linh kỹ tổng cộng chia làm năm cấp bậc. Bạch cấp linh kỹ, Lục cấp linh kỹ, Lam cấp linh kỹ, Chanh cấp linh kỹ và công pháp tối cao Tử cấp linh kỹ.
Phân chia thực lực Linh giả ngang cấp trên trình độ quyết định rất lớn bởi linh kỹ bản thân tốt hay kém. Cho nên linh kỹ uy lực lớn lại thích hợp với mình đối với việc đề cao thực lực linh giả mà nói thì thập phần quan trọng.
Bởi vậy nên giá cả linh kỹ vẫn luôn cao không thể với tới. Lấy Lục cấp linh kỹ trên thị trường mà nói đã vượt qua một ngàn kim tệ, Lam cấp linh kỹ cũng phải một vạn kim tệ trở lên, Chanh cấp linh kỹ thì càng chẳng cần phải nói, thấp nhất mười vạn kim tệ vẫn còn không có mà mua.
Biết được giá trị của Chanh cấp linh kỹ, lại có tâm trở thành một Linh giả nên Tả Nham đã phải suy nghĩ cân nhắc cả nửa ngày. Cuối cùng vẫn quyết định gạt Gates và Tiểu Ngũ lén lút giấu quyển Chanh cấp linh kỹ ‘Sí Viêm Ba’ đó đi.
Mặc dù không biết thuộc tính nguyên tố của mình là gì, có thể tu luyện bộ linh kỹ ‘Sí Viêm Ba’ hỏa thuộc tính này hay không. Nhưng Chanh cấp linh kỹ này thực sự quá trân quý, giao ra Tả Nham quả thực không nỡ.
Nhặt chiếc khăn tay Tiểu Ngũ tiện tay ném đi, Tả Nham cẩn thận ngắm nghía, lại dùng tay xé xé, chiếc khăn tay ngoại trừ chất liệu tơ lụa khá dày ra, còn tương đối bền. Mình dùng sức xé không ngờ lại không xé rách. Tả Nham có chút kinh ngạc không vứt chiếc khăn tay này đi nữa mà nhét vào trong ngực, quyết định sau khi trở về sẽ nghiên cứu thêm một lượt nữa.
Nếu Linh giả trung niên kia trong túi mang theo bên mình đã có Chanh cấp linh kỹ trân quý như thế, vậy thì nói không chừng tấm khăn gấm trống trơn này cũng là bảo vật.
Đây cũng là chỗ vừa rồi Tả Nham do dự, Linh giả ấy mất đi món đồ quý giá như vậy, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhất định sẽ đi xung quanh tìm kiếm bọn họ. Cho nên vừa rồi Tả Nham muốn nhắc nhở Gates và Tiểu Ngũ, bảo hai người họ rời khỏi thành Safin tạm trốn đi.
Nhưng Tả Nham lại không nói, bởi vì nếu nói cũng chính là bại lộ linh kỹ, đây là điều hắn không muốn trông thấy nhất.
Bởi lo nhớ đến Liễu gia gia đang lâm bệnh, Tả Nham không chút chần chừ, vòng trở lại chỗ lúc trước giấu linh kỹ, không đi thẳng về nhà mà là đi tới hiệu thuốc. Đã có tiền, tự nhiên phải tìm đại phu cho Liễu gia gia.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Thái Long rất ảo não, buồn bực cực độ, tìm cả một vòng cũng không tìm thấy hai tên tiểu tặc kia. Đành không cam tâm trở về lữ quán đang cư ngụ suy xét sự việc từ đầu tới cuối. Kim tệ mất thực ra không tính là cái gì nhưng quyển Chanh cấp linh kỹ hỏa thuộc tính kia lại cũng mất theo, điều này khiến Thái Long không thể không tức giận vạn phần.
Phải biết rằng, linh kỹ ấy hắn phải liều mạng mới có được, mặc linh kỹ cùng với thuộc tính của hắn không thích hợp, không thể tu luyện nhưng hắn không tu luyện được, cũng không có nghĩa người khác không tu luyện được a. Hắn vốn trông cậy vào quyển Chanh cấp linh kỹ này dâng cho một đại nhân vật sau đó mưu cầu một công việc an nhàn. Nhưng không ngờ lại bị mấy tên tiểu tắc cướp mất.
Thái Long năm nay bốn mươi hai tuổi, do thiên phú bình thường, đến hiện giờ vẫn là một tên thất tinh Linh chiến giả. Hắn cũng không phải dân gốc thành Safin, mà là một dong binh của Lang Nha dong binh đoàn phía bắc thành Cook.
Lang Nha dong binh đoàn chẳng những tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống, đồng thời cũng có thể tới Ma Thú sâm lâm săn tinh hạch một vài ma thú. Quãng thời gian trước Thái Long được an bài tới Lạc Nhật sâm lâm – một trong tam đại Ma Thú sâm lâm săn ma thú. Một đoàn mười hai người do Nori – con trai đoàn trưởng Nordin của dong binh đoàn dẫn đội. Ngoại trừ Norin là nhất tinh Đấu linh giả ra còn có một tứ tinh Linh đấu giả và mười Linh chiến giả bao gồm cả Thái Long trong đó. Đội ngũ thực lực như thế mặc dù bình thường nhưng tại bên rìa Lạc Nhật sâm lâm săn một vài ma thú cấp thấp vẫn không có vấn đề gì.
Hai ngày sau khi tiến vào Lạc Nhật sâm lâm, tại khu rìa đó bọn họ liền tiêu diệt ba đầu nhị cấp ma thú. Ngày thứ ba khi đang săn một đầu nhị cấp ma thú phong thuộc tính Độc Giác Tuyết Lang thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Bọn họ đã làm trọng thương đầu Độc Giác Tuyết Lang đó nhưng Tuyết Lang cũng lợi dụng sự sơ suất của một đồng bọn trong đó mà thoát khỏi vòng vây. Bọn họ tất nhiên sẽ không buông tha cho viên ma hạch đã sắp tới tay này, vì vậy lập tức đuổi theo.
Độc Giác Tuyết Lang kia là một ma thú phong thuộc tính, tốc độ bản thân cực nhanh, cộng thêm sự phản phệ lúc sắp chết nên tốc độ càng nhanh thêm lạ thường. Đoàn người Thái Long dưới sự dẫn dắt của Norin đuổi theo phía sau cũng rất miệt mài bền bỉ. Có lẽ là quá mức hưng phấn nên bọn họ không ngờ trong lúc lơ đãng đã đuổi theo Độc Giác Tuyết Lang tiến vào khu vực trung tâm của Huyết Sâm sâm lâm.
Lúc một đầu ma thú lục cấp – Liệt Dương Trư xuất hiên trước mắt bọn họ thì họ mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của tình hình.
Kết quả, vị tứ tinh Linh đấu giả mạnh nhất cùng ba Linh chiến giả khác trong nháy mắt bị ‘Liệt Dương Hỏa Châu’ của Liệt Dương Trư nuốt lấy. Tám người còn lại liền tứ tán chạy thoát thân.
Thái Long và Norin vừa khớp chạy cùng một hướng, vận khí cũng rất tốt, Liệt Dương Trư cũng không hề đuổi theo hướng bọn họ. Có điều hai người bởi không quen thuộc với khu vực trung tâm Lạc Nhật sâm lâm nên đã bị lạc đường! Dưới cơ duyên xảo hợp, bọn họ đã đi vào trong một sơn động cỡ nhỏ. Trong sơn động có một bộ hài cốt và một chiếc túi, cũng chính là chiếc túi lúc trước bị Tả Nham trộm lấy. Chanh cấp linh kỹ ‘Sí Viêm Ba’ chính là ở trong đó.
Phát hiện lần này khiến Norin mừng rỡ như điên! Có điều, Norin vẫn còn quá trẻ và cao ngạo, thái độ đối với Thái Long dọc đường rất ác liệt. Sau khi phát hiện ra linh kỹ, đương nhiên cũng muốn thu linh kỹ vào trong núi, không hề nghĩ tới Thái Long lại có ý kiến. Thái Long vốn đối với vị thiếu đoàn trưởng cao ngạo này bực tức đến tàn độc sau khi nhìn thấy Chanh cấp linh kỹ trong lòng không thể bình tình nổi. Mặc dù không biết thuộc tính của linh kỹ có phù hợp với mình hay không, nhưng dù sao Chanh cấp linh kỹ thực sự quá trân quý. Sau khi suy tính hết lần này tới lần khác, Thái Long liền nổi lên ý định giết người đoạt bảo, thừa dịp Norin không chú ý đột nhiên hạ thủ giết Norin đoạt lấy linh kỹ.
Sau khi lấy được linh kỹ, Thái Long liền thất vọng, ‘Sí Viêm Ba’ hỏa thuộc tính cùng với thổ thuộc tính thiên phú của hắn không phù hợp. Nhưng giết thiếu đoàn trưởng thực không phải chuyện đùa, cho nên Lang Nha dong binh đoàn đã không thể trở về được nữa. Hắn có một đệ đệ tên Thái Hổ ở thành Safin, vì vậy hắn lập tức đi tới thành Safin này.
Sau khi cùng đệ đệ Thái Hổ thương lượng liền quyết định dâng Chanh cấp linh kỹ này. Thế nhưng bởi vì vị đại nhân vật kia tạm thời không ở trong thành nên Thái Long cũng vừa vặn lợi dụng hai ngày này làm quen với thành Safin, kết quả đã phát sinh một màn lúc trước, linh kỹ bị trộm!
“Mau mở cửa, ca!” Bên ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa!
Thái Long biết đệ đệ Thái Hổ của mình đã đến, nhưng trong lòng lại thấp thỏm, rất lo lắng chủ nhân của Thái Hổ đã biết được chuyện mình sắp dâng bảo vật. Nếu như vậy thì chuyện này thực quá bi thảm!
“Ca, mau đi theo đệ! Đệ đã đem chuyện của huynh nói cho hắn rồi, tộc trưởng chúng ta muốn gặp huynh! Hắn nghe nói huynh muốn dâng Chanh cấp linh kỹ cho hắn nên rất cao hứng, chấp nhận rất nhiều điều kiện đó! Huynh lần này đúng là gặp đại vận đó!” Thái Hổ sau khi bước vào không chút để ý đến khuôn mặt xanh mét của Thái Long, tràn đầy hưng phấn giảng giải. Hắn rất rõ ràng đại ca mình sắp giành được sự tín nhiệm của tộc tưởng, như vậy mình cũng nhất định có thể được hưởng không ít ích lợi.
“Mẹ kiếp!” Thái Long nghe thấy lời của đệ đệ trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu buồn bực, một quyền hung hăng đập thủng chiếc bàn.
Thái Hổ ngẩn người, nghi hoặc liếc qua Thái Long, chỉ thấy sắc mặt Thái Long nặng trình trịch, mạch giữa có thể nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt rất tức giận.
“Ca, huynh làm sao vậy?” Thái Hổ cảm thấy có chút không ổn.
“Mẹ nó, linh kỹ bị hai tên tiểu tặc trộm mất rồi!” Thái Long nghĩ đến hai tên tiểu tặc kia liền giận đến phát ngứa, đó chính là Chanh cấp linh kỹ, chỉ đặt trong sạp đấu giá đã có thể bán được mấy chục vạn kim tệ a! Hơn nữa, hiện tại ngay cả tiền đồ và tính mạng của mình đều bị liên lụy đến!
“Ai, ca a! Huynh sao lại không cẩn thận như vậy chứ! Đệ bên kia đã nói hết với tộc trưởng rồi! Tính tình của tộc trưởng huynh hẳn đã nghe nói qua rồi đấy! Lần này đúng là thảm rồi!” Thái Hổ nghe đại ca hắn giảng giải quá trình mất linh kỹ xong, tâm bỗng trùng xuống. Nghĩ đến tộc trưởng tân nhiệm Stanley của gia tộc Stan mình dựa dẫm cả người liền run rẩy, đó chính là một kẻ lục thân bất nhận a!
Thành Safin tổng cộng có hai đại gia tộc, hai đại gia tộc này đều dựa vào khoáng sản của dãy Phục Gia mà lập nghiệp. Gia tộc Stan chính là một trong số đó, bọn họ nắm trong tay phần lớn khoáng sản của dãy Phục gia, có điều quặng vàng ở ngọn Garm trong đó lại không thuộc về bọn họ mà là bị gia tộc Camus kia nắm giữ.
Tộc trưởng Stanley của gia tộc Stan là một ngũ tinh Linh đấu giả, là người hung ác tàn bạo mà còn đa nghi. Còn chưa nói đến những thợ mỏ bình thường khai thác mỏ cho gia tộc Stan mà ngay cả rất nhiều hộ vệ cũng cực kỳ sợ hãi đối với hắn.
Thái Long nhìn thoáng qua đệ đệ, tâm sinh hổ thẹn, mình lúc trước tới nhờ vả ai dè còn liên lụy hắn.
Hai người ai cũng im lặng, mỗi người đều tự nghĩ biện pháp.
Mãi lâu sau, Thái Hổ mở miệng nói, “Thế này đi, ca, đệ trở về nói với tộc trưởng huynh tạm thời có việc phải ra ngoài vài ngày. Chúng ta lợi dụng mấy ngày này trước tiên tự mình thầm điều tra một phen. Huynh hãy miêu tả chi tiết bộ dạng hai tên tiểu tặc đó một lần, xem xem chúng ta có thể tóm được hai tên tiểu tử đó hay không. Nếu thực sự không được, vậy đành phải nói thật mọi chuyện với tộc trưởng thôi.”
Nghĩ tới nghĩ lui Thái Hổ cho rằng cũng chỉ có cách này, lợi dụng nhân mạch của mình xem xem có thể tìm thấy hai tên tiểu tặc đó hay không, nếu tìm được, vậy cũng không sao cả. Nếu không tìm thấy cũng chỉ có thể nghe theo ý trời thôi.
Thái Long nghe xong cũng chỉ có thể gật gật đầu, kế duy nhất hiện giờ chỉ có như vậy mà thôi. Đều là do hai tên tiểu tử đáng chết đó, nếu để mình tìm được chúng, nhất định phải lột da bọn chúng.
Tả Nham trước tiên mua một chút đồ ăn sau đó tới y quán tìm Lưu đại phu, nói sơ qua một chút về tình hình bệnh trạng của Liễu gia gia một lần rồi dẫn Lưu đại phu tới nhà, giúp gia gia thăm bệnh.
Một căn phòng nhỏ rách nát, vách tường xây bằng gạch sống, loang lổ không thể tả, đã nghiêng đi mấy phần, mắt thấy như sắp đổ tới nơi. Trong phòng có một chiếc giường, một chiếc sạp trúc, một chiếc bàn, mấy chiếc ghế, hết sức đơn sơ. Đây chính là chỗ nương náu của Tả Nham.
Nhìn Liễu gia gia nằm trên giường không nhúc nhích, trong tâm Tả Nhâm rất khó chịu. Sống nương tựa lẫn nhau đã vài năm, Liễu gia gia đối đãi với mình giống như một đứa cháu ruột vậy. Mà hắn cũng sớm coi vị lão nhân hiền hậu này như thân gia gia của mình.
“Liễu gia gia, đã khỏe hơn chưa? Con tìm đại phu tới giúp người thăm bệnh rồi!” Tả Nham đặt đồ ăn lên chiếc bàn gỗ đã sắp mục nát, rón rén đi tới trước giường.
Đôi mắt lão nhân nhắm nghiền, không có nửa điểm phản ứng.
Lưu đại phu cũng đặt hộp thuốc xuống, đi tới trước giường muốn bắt mạch cho lão nhân.
“Liễu gia gia, tỉnh lại đi, con dẫn đại phu tới rồi!” Tả Nham thấy lão nhân không hề nhúc nhích, sợ đang ngủ, một lần nữa gọi lão nhân.
Nhưng vẫn không có nửa điểm phản ứng y như trước.
Lưu đại phu lúc này đã bắc ngón tay lên kinh mạch của lão nhân, chỉ trong chốc lát liền thu tay lại, đứng dậy có chút bất đắc dĩ nói với Tả Nham, “Đừng gọi nữa! Lão nhân gia đã đã đoạn khí, có lẽ đã chết một canh giờ rồi! Ai!”
“Cái gì? Ngài nói Liễu gia gia đã chết?” Tả Nham sau khi nghe thấy liền có chút kích động, vội vàng bước tới dùng ngón tay thử thăm dò trước mũi lão nhân, quả nhiên không còn hơi thở.
“Điều này sao có thể? Lúc ta ra ngoài còn rất tốt mà, chỉ có chút suy yếu thôi a! Thế nào qua một lúc đã chết rồi!” Tả Nham có chút khó tiếp thụ được, nước mắt đã tràn hốc mắt, bàn tay nắm lấy tay Liễu gia gia không tự chủ buông xuống.
Liễu gia gia qua đời cũng ý nghĩa cho việc mình sắp trở thành cô nhi, tâm trí Tả Nham bỗng trở nên quạnh quẽ.
“Ai! Sinh lão bệnh tử thuộc về thiên mệnh, Tiểu Nham ngươi cũng đừng đau buồn nữa, tìm ngươi an táng lão nhân gia đi!” Lưu đại gia nói xong một lần nữa vác hộp thuốc đi ra khỏi phòng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Quyển 1 : Thải Hồng quyết
Chương 4 : Dẫn phát linh nguyên
Dịch: caomihan
Biên: Tiểu Yêu Tinh
Nguồn: TTV
Hai ngày sau khi an táng Liễu gia gia Tả Nham liền xuất hiện ở một tòa tháp công trình cỡ lớn cao khoảng mười thước, cao nhất trong thành Safin.
Giống như Linh Đấu tự, mỗi thành trì của Ardin đại lục đều có một tòa tháp như thế. Chúng chịu sự quản lý của cơ cấu thống trị tối cao – Cự Linh Điện. Cự Linh Điện nắm giữ tất cả Linh thạch của Ardin đại lục, nói cách khác muốn trở thành một Linh giả, muốn dẫn phát linh nguyên thì bắt buốc phải mua Linh thạch thông qua Cự Linh Điện mới được. Đồng thời, Linh giả tấn cấp cũng phải nhận được sự đồng ý từ Cự Linh Điện. Nói cách khác, Cự Linh Điện trên danh nghĩa là một cơ cấu quản lý tất cả Linh giả.
Nhìn tòa Cự Linh tháp chót vót tận trời, Tả Nham có chút khát khao cùng hưng phấn. Ngay lập tức, hắn đã sắp có thể dẫn phát linh nguyên trở thành một Linh giả rồi.
Hít sâu một hơi, Tả Nham sửa sang lại quần áo một lần rồi rảo bước vào bên trong tháp.
Từ bên ngoài nhìn vào thì Cự Linh Tháp khá lớn, mà vừa tiến vào thì không gian bên trong càng lớn hơn. Bên trong không gian mấy trăm m2 ngăn nắp này bày đặt một đống giá sách, trên giá sách toàn bộ đều là tài liệu, chỉ là độ dầy của tài liệu không đồng đều, có lẽ là tư liệu về tất cả Linh giả trong thành Safin.
Một vị lão giả áo xám râu bạc đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, trên tay cầm một quyển sách xem đến mê mệt, trên chiếc bàn con bên cạnh đặt một ấm trà thơm. Sau khi nhìn thấy Tả Nham bước vào, lão giả đặt quyển sách xuống, đánh giá Tả Nham một lần, phát hiện ra trên người thiếu niên trước mắt không hề có linh lực, hẳn là không phải tới tấn cấp, chẳng nhẽ là tới dẫn phát linh nguyên? Nhưng, tuổi đã như vậy mới tới dẫn phát linh nguyên sao?
“Đại nhân, ta muốn mua một khối Linh thạch để dẫn phát linh nguyên.” Tả Nham cũng chú ý được lão giả này đang nhìn hắn, đó là một loại ánh mắt khiến Tả Nham khó chịu, cũng là ánh mắt sau khi hắn tới thành Safin thường xuyên nhận được. Tay khẽ dùng sức, bóp thành nắm tay, trong lòng đầy phẫn nộ.
Sớm muộn ta sẽ khiến ánh mắt khinh thường của các ngươi đổi thành tôn kính! Tả Nham thầm dán mắt vào lão giả liếc mắt một cái.
“Ồ! Mười kim tệ!” Lão giả đứng dậy, đi tới trước một cái quầy, mở một cái ngăn kéo trong đó, móc từ trong ra một tảng đá tản phát ra kim sắc quang mang đặt lên trên quầy.
Đây chính là Linh thạch sao? Tả Nham ngắm khối đá phát ra kim sắc quang mang đó, cảm nhận được khí tức đặc biệt của viên đá phát ra có chút không kìm chế nổi sự hưng phấn trong lòng. Có viên Linh thạch này hắn đã có thể trở thành một Linh giả rồi!
Nhận lấy mười kim tệ Tả Nham đưa qua, đầu lão giả cũng không thèm ngẩng lên, lạnh lùng chỉ vào cửa cầu thang nói với Tả Nham : “Cầm theo Linh thạch lên đi! Bên trên sẽ có người giúp ngươi dẫn phát linh nguyên!”
“Cám ơn!” Tả Nham rất không thoải mái đối với thái độ của lão giả nhưng vẫn nói một tiếng cảm ơn, cầm Linh thạch theo hướng lão giả chỉ, đi lên cầu thang.
“Lại là một thằng nhóc quê mua, không ngờ tuổi đã như vậy mới tới dẫn phát linh nguyên. Mặc dù sẽ không có thành tựu gì nhưng trở thành Linh gia nuôi gia đình sống qua ngày quả thực cũng không vấn đề gì.” Lão giả nhìn theo bóng lưng Tả Nham, rất khinh thường lẩm bẩm nói.
Lên tới tầng hai, diện tích tầng này hơi nhỏ hơn tầng trệt một chút. Nhưng cùng không gian giá sách và dãy quầy hàng gọn gàng có thứ tự dưới tầng trệt có chút khác biệt, cảm giác tầng hai khá trống trải. Trung tâm tầng là một khu vực trống, trên khu trống có một cái bục, trên bục đặt một quả thủy tinh cầu có khe rãnh, hai bên quả cầu có tờ giấy to bằng lòng bàn tay.
Bên phải, hai vị lão giả râu tóc bạc trắng ngồi ở trên sạp đang ngồi đánh một ván cờ với nhau.
Đứng bên cạnh lão giả áo xanh là một nữ hài tuổi không kém bao nhiêu so với mình, cũng chỉ mười bốn mười lăm. Nữ hài kết hai bím tóc, môi hồng răng trắng, mày cong mắt tròn to, khuôn mặt xinh đẹp vô tả, bộ ngực cũng phát dục không phải như bình thường, đôi chân thon dài trơn nhẵn trắng bóc dưới chéo váy lại càng mê người. Nàng đang hi hi cười xem ván cờ.
Hi Nhã nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, phát hiện một thiếu niên ăn mặc giản dị, khuôn mặt thanh tú, trên cổ đeo một chiếc chìa khóa màu đen, thiếu niên cẩn thận cầm trong tay một khối Linh thạch đứng ở cửa cầu thang, đang băn khoăn ở đó nhìn nàng.
Chỉ là một thiếu niên tới dẫn phát linh nguyên, nhưng vì sao tuổi lớn như vậy mới tới nhỉ? Hi Nhã cảm thấy rất kì quái! Ánh mắt lại dời đến ván cờ.
Hai vị lão giả dường như có phần xuất thần, nhăn trán nhíu mày, không nhúc nhích nhìn chằm chằm lên ván cờ, dường như không phát giác ra sự xuất hiện của Tả Nham.
Điều này khiến Tả Nham bối rối, có chút thấp thỏm đứng ở cửa cầu thang. Chế độ thứ bậc của Ardin đại lục khá nghiêm khắc, Tả Nham vốn sống ở tầng chót xã hội rất nhiều năm lại càng hiểu thấu chế độ này. Vì thế sợ mở miệng quấy rầy hai cuộc đấu cờ của hai người, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Đứng cả nửa ván, lão giả áo trắng đột nhiên mở miệng, “Tới dẫn phát linh nguyên phải không?”
Tả Nham vội vàng gật đầu, lôi ra Linh thạch nói, “Vâng, thưa đại nhân!”
“Bruno, ngươi trước tiên giúp hài tử này dẫn phát linh nguyên đi! Có lẽ cũng không mất bao lâu thời gian, ta chờ ngươi một lát!” Lão giả áo xanh ngoái đầu nhìn thoáng qua Tả Nham, trong đôi mắt sau khi lộ ra một tia thất vọng rất khó hiểu, lập tức đưa sự chú ý một lần nữa đặt lên ván cờ.
“Được! Vậy Hi Đức ngươi chờ một lát, nhưng không cho phép ngươi loạn động ván cờ đâu đấy!” Bruno đứng dậy nhìn thoáng qua Tả Nham, đang định đi tới thì lại quay đầu, nhìn lão giả áo xanh Hi Đức, cười cợt nói.
“Yên tâm đi, Bruno gia gia, con đang ở đây mà, con sẽ giám sát gia gia! Ngài nhanh chút là được!” Hi Nhã biết Bruno thích đùa cợt với gia gia mình, nhưng vẫn nhanh miệng nói.
“Ha ha, vẫn là Tiểu Hi Nhã ngoan.” Bruno bị Hi Nhã chọc cười. Nói xong chậm chạp bước về phía bục đài trung tâm.
“Lại đây nào, đặt Linh thạch vào khe rãnh của thủy tinh cầu này. Duỗi hay tay, đặt lên khối cầu, thả lỏng ra!” Bruno thực sự không cho rằng giúp tiểu tử lớn tuổi như vậy dẫn phát linh nguyên phải tốn nhiều thời gian, kiểu này cùng lắm cũng chỉ là sáu bảy phần linh nguyên thôi.
Tả Nham trông bộ dạng thờ ơ của Bruno đối với mình mặc dù rất không thoải mái nhưng thế giới này là dựa vào thực lực để lên tiếng, một dân nghèo như hắn còn mơ tưởng người ta có thể có ánh mắt tốt đẹp gì đối với hắn sao?
Chiếu theo sự phân phó của Bruno, Tả Nham dè dặt đưa viên Linh thạch tốn mười kim tệ để mua cắm vào trong rãnh thủy tinh cầu. Sau đó hai tay đặt lên trên khối cầu, thở mạnh một hơi.
Bruno nhìn thấy Tả Nham không ngờ lại có thể điều tiết sự khẩn trương của bản thân, tâm tình có chút bất ngờ, đôi mắt liếc thêm Tả Nham vài lần sau đó duỗi ngón trỏ tay phải ra, nhẹ nhàng nhấn lên Linh thạch. Trong thủy tinh cầu nhất thời kim quang tỏa ra bốn phía, toàn bộ cả khối cầu tràn ngập kim sắc li ti.
Tả Nham còn chưa kịp nhìn kỹ liền cảm thấy một luồng khí mát lạnh từ giữa đôi bàn tay áp vào thủy tinh cầu chậm rãi chảy vào trong cơ thể. Kinh mạch trong cơ thể theo cỗ khí tức mát lạnh này tuôn vào lại được mở rộng hơn rất nhiều. Mà cỗ khí tức mát lạnh đó theo sự rộng mở của kinh mạch, tốc độ và lượng chảy vào cũng gia tăng cực mạnh.
Cỗ khí mát lạnh sau khi chạy một vòng dọc theo kinh mạch trong cơ thể liền hội tụ tại đan điền. Sau đó do tích trữ quá nhiều cỗ khí thanh lương đó nên khiến đan điền Tả Nham bắt đầu trở nên nóng ran.
Cảm giác đặc biệt khiến Tả Nham thoải mái dị thường, lập tức nhắm chặt hai mắt, cẩn thận cảm nhạn linh khí đang biến hóa vận chuyển trong cơ thể.
Chỉ trong chốc lát, những chấm màu vàng li ti trong thủy tinh cầu trước mặt Tả Nham lúc này lại càng ngày càng ít, chỉ còn lại một nửa lúc trước. Hơn nữa những chấm li ti đó vẫn đang biến mất với tốc độ cực nhanh.
Vẻ mặt Bruno vốn hờ hững sau khi nhìn thấy linh khí cuồn cuộn bên trong thủy tinh cầu không ngừng bị Tả Nham hấp thu chẳng còn mấy phần, khẽ ‘Ô’ một tiếng, lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong ánh mắt mang theo vẻ hiếu kỳ, đưa mắt liếc xéo Tả Nham vài lần.
Chỉ có điều, Tả Nham vẫn đang điên cuồng hấp thu linh khí, kiểu này xem ra lượng linh khí bên trong thủy tinh cầu đã không đủ cho gã hấp thu rồi.
“Hi Nhã, mau xuống lầu bảo Birr cầm thêm một khối Linh thạch nữa! Gặp quỷ rồi, thiên phú của thằng bé này không ngờ lại tốt như thế! Linh khí một khối Linh thạch còn không đủ cho nó hấp thu!” Bruno chứng kiến Tả Nham hồn nhiên không biết gì, vẫn liều mạng hấp thu linh khí thì cực kỳ chấn động.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Quyển 1 : Thải Hồng quyết
Chương 5 : Thiên phú kinh người
Dịch: caomihan
Biên: Tiểu Yêu Tinh
Nguồn: TTV
“Cái gì? Bruno, ngươi có phải mắt mờ rồi hay không? Sao có thể! Thằng bé này ít nhất cũng mười bốn mười lăm tuổi rồi! Linh khí một khối Linh thạch sao có thể không đủ cho nó hấp thu chứ?”
Nghe thấy Bruno la lớn với cháu gái mình, Hi Đức đang vùi đầu nghiên cứu ván cờ hết sức bất ngờ. Ngoái đầu một lần nữa đánh giá lại Tả Nham. Thân cao chừng một thước sáu, thân thể có vẻ yếu ớt, khuôn mặt thanh tú, giữa cổ còn đeo một chiếc chìa khóa màu đen.
“Được! Bruno gia gia!” Hi Nhã sau đó cũng ngạc nhiên liếc mắt qua Tả Nham, lại nhìn vào thủy tinh cầu thấy linh khí không còn đến mấy phần, mau chóng xuống tầng trệt chạy về phía lão giả Birr lấy Linh thạch.
Thấy Hi Đức hoài nghi mình lầm, Bruno có chút dở khóc dở cười, chính mình cũng chẳng phải cho rằng như vậy mà! Nhưng khối Linh thạch trước mắt đích thực không đủ!
“Cái đồ lão già nhà ngươi mới già đến mức hồ đồ! Không tin, tự mình tới xem đi!” Bruno ngoảnh đầu lại, dán mắt vào Hi Đức chửi một câu.
“Trời ạ! Thực sự đáng tiếc, thằng bé này nếu sớm tới dẫn phát linh nguyên, e rằng trên đại lục lại sẽ có thêm một thiên tài rồi!” Hi Đức đã đi tới bên bục, nhìn thấy linh khí trong thủy tinh cầu đã bị Tả Nham hấp thu không còn mấy phần, tương tự cũng kinh ngạc vạn phần.
Khoảng thời gian dẫn phát linh nguyên thích hợp nhất là thời điểm hài đồng tám tuổi, lúc ấy kinh mạch và cốt cách cơ thể con người còn chưa thành hình, thông qua hiệu quả mở rộng kinh mạch cũng sẽ càng tốt hơn. Mà sau khi vượt qua thời điểm dẫn phát linh nguyên thích hợp nhất thì cho dù thiên phú có tốt hơn nữa cũng sẽ theo thời gian trôi qua, sau khi kinh mạch cốt cách đã cố định thành hình mà trở nên kém đi nhiều.
Cho nên lúc trước Bruno mới có thể cho rằng thời gian Tả Nham hấp thu linh khí sẽ không dài lắm, cùng lắm cũng chi là sáu bảy phút mà thôi. Hơn nữa, hắn nói sáu bảy phần đã là nói đầy hết mức rồi. Một khối linh thạch bao hàm mười phần linh khí, người thiên phú tầm thường cũng chỉ hấp thu bảy tám phần, thiên phú thượng đẳng cũng chỉ mười đến hai mươi phần. Vượt qua ba mươi phần thì đó hiển nhiên là thiên tài hiếm có, rất ít xuất hiện.
Bruno tại thành Safin vẫn luôn giúp người ta dẫn phát linh nguyên hơn năm mươi năm, trong hơn năm mươi năm này đã giúp biết bao hài tử dẫn phát linh nguyên a, nhưng hắn cũng vẫn chưa lần nào dẫn phát cho một hài tử vượt qua hai mươi phần linh nguyên trở lên. Điều này đã minh chứng người có thiên phú hai mươi phần linh nguyên có bao nhiêu khó khăn.
Thiếu niên trước mắt này tuổi ít nhất cũng mười bốn mười lăm, đã bỏ lỡ thời gian dẫn phát linh nguyên tốt nhất, cho thiên phú trời sinh thượng đẳng nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể hấp thu sáu bảy phần linh nguyên mà thôi.
Thế mà không ngờ, linh khí một viên Linh thạch lại còn không đủ cho hắn hấp thu.
Nếu như không phải bỏ lỡ thời điểm dẫn phát linh nguyên tốt nhất thì thiên phú của thằng bé này sẽ là cái dạng gì? Bruno không dám nghĩ, mà càng nghĩ càng tiếc thay cho Tả Nham.
Lúc này, Hi Nhã đã lấy một viên Linh thạch lên, còn có một người đồng thời theo nàng lên. Người đó chính là lão giả Birr lúc trước Tả Nham mua Linh thạch từ trong tay hắn.
Birr nghe Hi Nhã nói Tả Nham hấp thu linh khí một khối Linh thạch không đủ, có chút hoài nghi, vì thế lập tức theo nàng đi lên xem.
Nhưng sau khi nhìn thấy kết quả, hắn càng giật mình.
“Bruno, thằng bé này nếu là tám tuổi tới dẫn phát linh nguyên thì quá tốt rồi!” Birr có chút tiếc nuối nhìn Tả Nham nói.
“Ai! Birr, điều nầy còn phải mượn ngươi nói sao!” Bruno buồn bực lườm Birr một cái, trong lòng bực bội ngột ngạt vạn phần.
Cự Linh Tháp các nơi trên đại lục đều sẽ dẫn một vài hài tử thiên phú vượt qua hai mươi phần đưa đến Chủ Điện, do Chủ Điện bồi dưỡng và giáo dục. Hài tử các nơi đưa đến càng nhiều, vậy đãi ngộ nhân viên công tác khu vực gần đó được hưởng cũng càng tốt.
Nhưng Bruno và Birr đóng giữ thành Safin thành năm mươi năm qua, một người cũng đều chưa dẫn tới, có thể thấy bọn họ có bao nhiêu ức chế cùng buồn bực. Nếu Tả Nham tám tuổi đến dẫn phát linh nguyên thì đó chính là người đầu tiên thiên phú vượt qua hai mươi phần, như vậy trên thể diện hai người còn có thể nói được mát mặt, dù sao cũng đã dẫn được một người.
Khiến bọn họ buồn bực chính là thằng bé này lại bỏ lỡ thời điểm dẫn phát!
Rất nhanh điểm vàng li ti trong thủy tinh cầu liền toàn bộ biến mất! Bruno mau chóng gỡ viên Linh thạch sớm đã không còn một tẹo linh khí nào, biến thành một khối đá xám bình thường trong khe rãnh ra. Một lần nữa đặt một viên Linh thạch ẩn chứa linh khí dào dạt vào trong khe rãnh. Kim quang trong thủy tinh cầu bỗng chốc tỏa ra bốn phía, kim sắc linh khí tràn ngập quả cầu đến tận đỉnh.
Đáng tiếc chỗ linh khí này cũng chỉ ở lại trong thủy tinh cầu trong chốc lát, một hồi sau, linh khí vốn đầy ăm ắp lại chỉ còn ½. Vả lại, Tả Nham hấp thu linh khí vẫn chưa hề dừng lại.
Tam lão nhất thời trợn mắt há mồm nhìn linh khí trong thủy tinh cầu dần dần thưa thớt, mồm lại càng ngày càng há to. Thiên phú của thiếu niên trước mặt khiến bọn họ hết sức giật mình, đã lỡ thời điểm dẫn phát linh nguyên tốt nhất còn có thể hấp thu nhiều linh khí như thế, vậy nếu là thời điểm tốt nhất thì còn phải hấp thu bao nhiêu? Bọn họ vô cùng tiếc nuối tưởng tượng.
Tả Nham lúc này lại vô cùng dễ chịu. Linh khí mát lạnh liên tục không ngừng rót vào trong cơ thể, hội tụ nơi đan điền, cảm giác mát lạnh biến thành nóng bỏng. Luồng linh khí nóng bỏng này hình thành lên một vòng xoáy cỡ nhỏ, không ngừng xoay chuyển, cảm giác ấm áp ngấm vào từng lỗ chân lông khắp toàn thân, tựa như thần tiên đằng vân giá vũ vậy.
“Không ngờ vẫn còn đang hấp thu! Trời ạ, thiên phú của thằng bé này thực kinh người! Chỉ là đáng tiếc đã lỡ tuổi dẫn phát linh nguyên tốt nhất, nếu không hắn chắc chắn sẽ là Mourinho thứ hai của thành Safin.”
Bruno ảo não vuốt vuốt chòm râu bạc của mình, tràn đầy cảm khái nhìn linh khí trong thủy tinh cầu từng chút từng chút giảm bớt, linh khí rót vào trong khối Linh thạch thứ hai đã chỉ còn lại không đến hai phần.
Điều này cũng đại biểu cho thiên phú của Tả Nham nếu không bỏ lỡ thời điểm dẫn phát linh có thể đạt tới ba mươi sáu phần linh nguyên! Nghĩ đến mình bỏ qua một thiên tài ba mươi sáu phần linh nguyên dẫn đến Chủ Điện, Bruno chỉ hận mình không nhận thức Tả Nham sớm hơn chút. Nếu lúc Tả Nham tám tuổi mà biết gã có thiên phú tốt như vậy, cho dù bỏ ra một trăm kim tệ hắn cũng tự nguyện móc hầu bao giúp Tả Nham mua Linh thạch dẫn phát linh nguyên!
Nghĩ đến điều này, Bruno than ngắn thở dài không thôi!
“E rằng tư chất so với Mourinho còn phải kinh nhân hơn, chỉ đáng tiếc đã bỏ lỡ thời điểm dẫn phát linh nguyên tốt nhất.” Hi Đức nhìn thoáng qua thủy tinh cầu, thở dài nói. Chỉ thấy trong đôi mắt Tả Nham bất tri bất giác toát ra vẻ cuồng nhiệt, như thể phát hiện ra bảo bối vậy.
Tả Nham lúc này vẻ mặt điềm tĩnh, hài lòng hưởng thụ cảm giác dễ chịu do nguồn linh khí sung túc chảy vào trong cơ thể hắn mang đến sau đó. Nếu hắn nghe thấy cuộc đối thoại của hai lão nhân, e rằng sẽ cao hứng đến mức nhảy dựng lên.
Mourinho chính là thần tượng hắn sùng bái nhất! Hắn là Linh giả xuất sắc nhất từ trước tới nay của thành Safin. Tên hắn được ghi lại chỗ cao nhất trên bức tường Linh giả. Sinh vào năm 10122 theo lịch Cự Linh, thiên phú bốn mươi phần linh nguyên, mười bốn tuổi đã là Linh đấu giả, mười tám tuổi tiến giai Linh tôn giả, bốn mươi tuổi đứng đầu đại lục, trở thành Linh ẩn giả mạnh nhất. Tốc độ tu luyện có thể nói là cực kỳ nhanh!
Sở dĩ tốc độ tu luyện của Mourinho nhanh chóng hiếm thấy hoàn toàn là do hắn đã có thiên phú tứ bội hay cũng là bốn mươi phần linh nguyên. Thiên phú linh nguyên càng cao, tu luyện linh lực cũng càng nhanh. Nghe nói, tu linh giả vượt qua ba mươi phần linh nguyên, cho dù không tận lực minh tưởng thì linh khí trong thiên địa cũng sẽ tự động bị hấp thu, chuyển hóa thành linh lực.
Birr hít sâu một hơi, thấy linh khí chỉ còn lại 1/10, nhưng sự hấp thu của Tả Nham lại vẫn chưa dừng lại, “Xem ra còn phải lấy thêm một khối Linh thạch nữa rồi!” Nói xong, lại nhìn thoáng qua Tả Nham đang hồn nhiên hấp thu linh khí quên mình, trong ánh mắt cũng không còn sự khinh thường nữa mà là tràn đầy thương cảm. Chờ đợi năm mươi năm đã thấy được một thiên tài, đáng tiếc thiên tài này không mang đến phúc lợi cho mình, Birr có chút oán giận sự bất công của lão Thiên, lắc lắc đầu, chậm rãi đi xuống cầu thang, xuống dưới tầng lấy thêm một khối Linh thạch.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan