Dương Vân vốn sinh ra trong gia đình nông dân cơ khổ. Mười sáu tuổi, sau khi thi cử thất bại liền bỏ lại gia đình để một lòng cầu đạo. Hắn vượt qua mọi hiểm nguy cùng gặp được kỳ duyên mà liên tiếp thăng cấp, trong lần độ kiếp thấy được cảnh gia đình trong loạn thế điêu linh, dẫu biết rằng chỉ là huyễn cảnh tuy nhiên hắn không cầm lòng được mà ra tay dẫn đến độ kiếp thất bại trở về điểm xuất phát năm mười sáu tuổi.
Hắn bởi vì cuộc sống trước kia như một giấc mộng có nhiều điều hối tiếc mà không muốn đi theo con đường cũ. Cầu đạo cũng tốt, làm quan cũng được, duy nhất chỉ có một điều mong muốn gia đình sung sướng hạnh phúc do đó hắn đã đứng dậy và bước đi trên con đường mới với tâm nguyện mang lại hạnh phúc cho phụ mẫu, đại ca, nhị ca cùng tiểu muội.
Tiên Hồi Tác giả: Địch Ốc
Chương 1: Giấc chiêm bao trở về tuổi thơ.
Nhóm dịch: Phương
Nguồn: Sưu Tầm
Đêm xuân, Dương Vân ngủ mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ, hắn gặp được thần tiên ở trong mộng, vị thần đã đưa hắn đến Đông Hải học nghệ.
Dương Vân đã hiểu thế nào là tu tiên, thế nào là cảnh giới, thế nào là tiên lộ gian nan.
Sư phụ, sư hunyh, đệ tử, đồ tôn, một người lại tiếp một người lần lượt ngã xuống nhưng Dương Vân vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm, vậy mà xông qua tầng tầng cảnh giới như kỳ tích, từ một đệ tử trong môn phái tán tu nhỏ thuộc hàng rơm rạ của tu hành giới, từng bước từng bước phấn đấu thành cao thủ, cao nhân, chân nhân, tông sư, truyền kỳ, truyền thuyết, thượng thiên nhập hải, tung hoành vô địch, có lẽ hắn chỉ cần bước được thêm một bước ngắn nữa thôi là sẽ trở thành thần tiên.
Ngập trời thiên kiếp đáng sợ giáng xuống, Dương Vân gần như đã ngã xuống như con thuyền cô đơn chênh vênh sắp lật trong biển cả giận dữ, nhưng rốt cục hắn lại vượt qua, cuối cùng kim quang tỏa ra bốn phía, hình như hắn chỉ cần với tay là có thể vân vê ánh sáng rực rỡ của Bỉ Ngạn.
Một hồi đinh đinh đang đang như tiếng dao phay gõ thớt kéo hắn trở về từ trong giấc chiêm bao.
Dương Vân mơ màng vẫn còn nằm không muốn tỉnh dậy, co rúm cái mũi ngửi hương vị thức ăn thơm ngát đang bồng bềnh trong gió, bắt đầu nhớ lại ký ức đã vùi giấu không biết bao nhiêu năm ở sâu trong lòng.
Hương vị ấy sao mà thân thương và xa xăm quá, đã bao nhiêu năm hắn không được ngửi qua, một ngàn năm, hay là một vạn năm?
Là hương thơm của lá rau cải ngắt ở Tiểu Nguyệt Sơn hòa cùng một chỗ gạo kê để nấu cháo, thời điểm mình vẫn còn là một người bình thường, khi còn nhỏ, nhà nghèo vẫn thường xuyên dùng cây rau dại ấy để nấu cháo.
"Thiên kiếp... thiên kiếp đâu rồi?!"
Dương Vân đột nhiên bừng tỉnh, vươn người ngồi dậy, quần áo trên người ướt dẫm những dòng mồ hôi lạnh.
Tia nắng ban mai hắt qua khe hở trên cửa sổ giấy, rơi vãi vào gian phòng, giường gỗ liễu, chăn vải thô, tường đất lâu năm đã ố màu đen, còn có một ít sách vở, bút và nghiên mài mực nằm rải rác trên mặt chiếc bàn tồi tàn.
Tất cả chỉ đơn sơ như vậy, ký ức ngày xưa của Dương Vân lần lượt ùa về, những cảnh tượng đã rơi vào quên lãng từ lâu, bây giờ lại xuất hiện một lần nữa rồi.
"Là ảo cảnh, nhất định là ảo cảnh." Thế nhưng mình đã vượt qua Chân Huyễn Kỳ trước khi độ thiên kiếp rồi, vì sao bây giờ lại phải gặp ảo cảnh lợi hại như vậy.
Dương Vân không nghĩ ngợi nữa, liền bấm chân quyết thi triển "Nguyên Cực Thần Quang Phá Cấm Đại Pháp."
Chân quyết được xưng là không ảo cảnh gì không phá được lại không hề có phản ứng chút nào, Dương Vân lúc này mới kinh ngạc vì phát hiện ra một thân chân nguyên của mình đã không còn sót lại chút gì.
Ảo cảnh gì mà lại có thần thông đáng sợ như thế! Dương Vân trong lúc hoảng sợ liền liêc tục thay đổi mười bảy mười tám môn pháp quyết thế nhưng tất cả những thần thông ngày trước có thể dời non lấp bể lại không hề có tác dụng.
"Chuyện gì đã xảy ra!" Dương Vân hai mắt đỏ thẫm, hai tay vung loạn như bị điên, một pháp quyết lại một pháp quyết, cuối cùng lại uổng công, ngày trước bất kỳ một cái pháp quyết nào trong những loại pháp quyết này đều có thể đem mọi thứ trong vòng ngàn dặm san thành bình địa, nhưng bây giờ thì ngoại trừ khiến Dương Vân càng bấm càng sợ hãi thì không còn tác dụng gì nữa.
"Tam Nhi, tới đây ăn cơm đi."
Một tiếng gọi phảng phất như tiếng chuông buổi sáng đánh thức Phương Vân tưởng mình sắp chìm vào ma chướng.
Một lão phụ mặc quần áo vải thô đi vào trong gian phòng, hỏi:"Tam Nhi, con bị làm sao vậy?"
Lão phụ nhận thấy khí sắc Dương Vân không tốt thì lo âu đưa tay sờ lên trán Dương Vân.
"Vì sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, có phải là tối qua đọc sách muộn quá nên bị cảm lạnh không?" Lão phụ hạ bàn tay đầy nếp nhăn xuống, do dự một lát rồi nói ra:"Đợi một lát, mẹ mới nấu cho con nồi cháo thêm quả trứng gà, con đọc sách hao tổn tinh thần, cần được bồi bổ nhiều hơn."
Đây tuyệt đối không phải ảo cảnh!
Khi Dương Vân nhìn thấy ánh mắt người mẹ già thì đã kết luận được chuyện này. Cho dù ảo cảnh có cao sâu đến đâu thì cũng không thể bắt chước được ấm áp và thân thương qua ánh mắt của người mẹ cùng chung một dòng máu.
"Không cần đâu mẹ ơi, cha và đại ca còn phải làm việc ở ngoài ruộng, hay là nhường quả trứng gà cho bọn họ đi." Dương Vân bật thốt lên lời, sau khi nói xong thì hắn mới giật mình.
Dường như vừa có một cánh cửa lớn bị mở ra, đẩy ký ức của một thiếu niên mười sáu tuổi cuồn cuộn tràn tới như thủy triều.
Dương Vân, mười sáu tuổi, gia cảnh bần hàn, bởi vì thuở nhỏ thông minh lại được cả nhà ủng hộ nên được tiếp tục học chữ trong cảnh nghèo khổ, hai tháng trước vừa mới thi đậu tú tài, chính thức trở thành một "người đọc sách" duy nhất trong thôn. Tối qua ôn bài tới đêm khuya dưới ánh đèn mờ nhạt của ngọn đèn dầu, ôn đến khi đèn cạn dầu thì đành phải đi ngủ.
Người như Dương Vân gần như đã tu đạo thành tiên, phong vân một cõi sao lại.... chẳng lẽ đây lại là một hồi kỳ cảnh trong mơ? Thế nhưng mà ký ức khắc sâu trong đầu chân thật như vậy, sau nửa ngày giật mình thì Dương Vân gồng sức đạp mạnh đầu xuống, vì lý do ta lại mơ phải cái sự tình máu chó như thế này cơ chứ?
Mẫu thân của Dương Vân ngắm nhìn nhi tử của mình bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương. Bà nghe nhưng lại không hiểu nhi tử đang nói cái gì, hiểu nhầm là Dương Vân đang đọc sách mê mẩn, vì vậy lẳng lặng lui ra khỏi gian phòng.
×××
Chuyện tình kỳ lạ khó hiểu, mặc dù Dương Vân nghĩ mãi không thông nhưng bụng đói cứ réo rắt làm hắn phải ngồi xuống bàn cơm.
Quả trứng gà kia vẫn đang nằm trong chén của Dương Vân.
Khoảng khắc khi nhai miếng cơm đầu lên đến miệng thì Dương Vân cảm thấy mình đói bụng đến mức sôi réo cứ như bị lửa đốt vậy.
Cháo gạo rau dại chảy vào yết hầu, vị của gạo kê xen lẫn với vị rau cải ngọt dịu khiến dạ dày đang đói khát của hắn lập tức reo hò sung sướng.
Dương Vân vừa húp từng ngụm từng ngụm cháo vừa nhớ lại đã bao lâu mình không được nếm qua loại cháo đạm bạc này của thế gian rồi.
Trong trí nhớ của Dương Vân, hương vị của loại cháo thô lậu khó có thể nuốt xuống nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy hương vị của cháo gạo nhà này còn ngọn hơn gan rồng tủy phượng.
Phụ thân của Dương Vân tên là Dương Thiên Trình, là một người nông dân hiền lành thuần phác, đại ca tên là Dương Sơn, gần như hình dáng giống phụ thân như tạc, ngay cả tư thế húp cháo ở miệng chén cũng giống hệt nhau, nếu không phải Dương Thiên Trình trên mặt nhiều nếp nhăn và trên đầu nhiều tóc trắng thì gần như không thể phân biệt được hai người bọn họ.
Từ đầu đến cuối bọn hắn đều không có nhìn qua quả trứng gà trong cái chén của Dương Vân.
Dương Vân tự dưng lại rất muốn một ngụm ăn tươi quả trứng gà, hắn bây giờ đã không phải là thần tiên có thể ăn gió uống sương nữa, thân thể của hắn mới mười sáu tuổi, hơn nữa trải qua một đoạn thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ. Bây giờ trứng gà đối với hắn có sức hấp dẫn rất lớn.
Dương Vân chờ Dương thị không chú ý thì nhanh nhẹn gắp quả trứng gà vào trong chén của tiểu muội Dương Lâm.
Con mắt Dương Lâm sáng ngời, nàng nhét ngay quả trứng gà trong miệng và ăn như hổ đói, nuốt xuống một cách ngon lành rồi thở gấp vì bị nghẹn, ho khan một hồi.
Khi Dương thị quay đầu xem xét thì đầu lưỡi của Dương Lâm đã nhanh nhẩu liếm sạch lòng đỏ trứng gà còn vương trên khóe môi, mắt chớp chớp mấy cái và nhìn Dương Vân cười rất tươi.
Khóe miệng phụ thân và đại ca của Dương Vân cũng tươi cười vui vẻ.
Bữa cơm buổi sáng của gia đình nông dân trôi qua nhanh lắm. Sau bữa cơm, Dương Thiên Trình và Dương Sơn cầm cái cuốc và một hũ đất, trong cái hũ ấy là một ít cơm nắm do Dương thị chuẩn bị cho bữa trưa của hai người, bởi vì bọn họ thường hay phải lao động ngoài đồng đến khi trời tối mới có thể trở về.
Mặc dù Dương Lâm mới mười ba tuổi nhưng cũng thường xuyên phải giúp Dương Thị làm việc nhà. Cắt cỏ, nhặt củi, giặt quần áo, nấu cơm... Dương Lâm vóc người gầy yếu làm những việc này nghiêm chỉnh như người lành nghề.
Chỉ có Dương Vân không cần làm việc, nghĩa vụ của hắn chỉ là đọc sách mà thôi. Dương Vân từ nhỏ thông minh đã không phụ kỳ vọng cả gia đình gửi gắm, hắn đã thi đạu tú tài từ hai tháng trước, về sau đã chính thức bước lên con đường đọc sách lấy công danh, mặc dù tú tài chỉ được quan phủ giúp đỡ cho một ít thôi nhưng với gia cảnh bần hàn như thế này thì cũng không thể coi là không có lợi, đương nhiên nếu như có thể đỗ đạt cao thì thân phận và địa vị sẽ thay đổi, không phải chịu khổ như hôm nay nữa, đây cũng là hi vọng của cả gia đình Dương Vân.
Dương Vân ở trong nhà không đợi được bao lâu, Dương thị cái gì cũng không chịu để hắn nhúng tay vào, rốt cục đành phải cầm hai quyển sách chả thú vị gì rồi ra ngoài.
Từ khi thi đậu tú tài, rốt cục Dương Vân cũng không cần đi tới trường học vỡ lòng ở quê nhà nữa, nhưng lại không có lực để đi vào thư viện của huyện thành, tiếp tục ra sức học hành, bởi vì ở chỗ đó người ta thu học phí. Trong khoảng thời gian này Dương Vân dành phải tự học, thực ra đây cũng là nỗi bi ai của hết thảy những người học chữ nghèo khổ, không có tiền thì không được dạy dỗ, dĩ nhiên cơ hội thi đậu cử nhân cũng nhỏ đi rồi.
Tự học không phải là việc dễ dàng, cả thôn chỉ có mình Dương Vân là tú tài, vì vậy ngay cả người trao đổi kiến thức và thảo luận cũng không có, hơn nữa sách rất đắt, toàn bộ Dương gia cũng không có nhiều quyển sách.
Nhà của Dương Vân nằm ở mép thôn, đi dọc theo con đường đất ước chừng một khắc rồi ngoặt xuống đường đất thì Dương Vân đi vào trong một cánh rừng trúc.
Cưỡi xe nhẹ đi đường quen nên sau một thoáng quẹo tréo quẹo phải thì Dương Vân đã đi tới một bãi đất trống nằm trong khu rừng trúc.
Trên bãi đất trống này chỉ có mấy gian phòng lớn nhỏ, mặt đất rải đá xanh trơn phẳng như nước, khối đá lớn nhất nằm ở giữa, tạo thành hình dáng của một cái bàn nhỏ, có thể cung cấp chỗ ngồi và nằm cho người ở bên trên, đó là báu vật mà Dương Vân hàng ngày vẫn dùng để đọc sách.
Rừng trúc đẹp và tĩnh mịch, có ánh mặt trời hắt qua kẽ lá, chiếu sáng bãi đất trống, sau khi Dương Vân ngẫu nhiên phát hiện ra chỗ này và mấy năm trước thì thường xuyên mang một vài quyển tới nơi này để nỗ lực ngồi học.
Chỉ có điều hôm nay Dương Vân không có ý định ngồi đọc sách ở nơi này, tùy ý cầm bản 《 luận ngữ 》 và 《 ngũ thư tập chú 》 mang theo mình đặt xuống mặt tảng đá, thuận tay nhặt lên một hòn đá tròn tròn giữ ở trong lòng bàn tay rồi ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt điều tức.
Gió nhẹ từ từ thổi qua, vờn quanh khóm trúc, vờn tóc Dương Vân, Dương Vân vẫn không nhúc nhích
Thật lâu sau, Dương Vân đột nhiên trợn mắt, hình như trong mắt hiện lên một đạo tinh quanh. Khoát tay, hòn đá tròn bắn khỏi bàn tay như điện xạ, vù vù xẹt giữa không trung, đập trúng vào gốc cây trúc xanh.
Bang - một tiếng giòn vang, gốc cây trúc xanh gẫy rồi đổ xuống, lá trúc rơi phất phơ theo gió, còn thân cây thì văng thẳng tới đỉnh đầu của Dương Vân.
Dương Vân ném ra một hòn đá thì sắc mặt tái nhợt giống như bị rút sạch sức khỏe, còng lưng xuống vì ho khan.
Ho khan hơn nửa ngày mới ngừng, Dương Vân ngẩng đầu, mặt mũi lộ ra sự vui mừng khôn xiết không che dấu được.
"Là sự thật! Ta thật sự đã nhớ lại được những pháp quyết từng tu luyện!"
Từ khi tỉnh lại, trong bữa ăn cơm... từng ký ức từng kỷ niệm lại ùa về, cảm thụ sinh mệnh của Dương Vân càng lâu càng mạnh, trí nhớ thời tu tiên của Dương Vân quay lại giống như một giấc mộng.
Dương Vân hoài nghi mình có thật đang nằm mộng hay những kinh lịch tu tiên kia đều là ảo tưởng trong giấc mộng, vì vậy hắn liền bỏ chạy đến nơi không bị người quấy rầy này để làm thử nghiệm.
Dương Vân bây giờ không có căn cơ, đương nhiên không thể thử những pháp quyết cao thâm kia được, vì vậy hắn tuyển một pháp quyết đơn giản mà hiệu quả nhanh là "Tịch Dương Hóa Tinh Bí Quyết."
Tịch Dương Hóa Tinh Bí Quyết là một môn pháp quyết kỳ lạ, nó không cần dùng chân khí hoặc chân nguyên để thúc dục mà dựa vào tinh nguyên rút ra từ trong cơ thể, tức thời hóa thành một kích tràn đầy uy lực, chính là pháp quyết thích hợp để Dương Vân lấy làm thí nghiệm.
"Xem ra ta đã độ thiên kiếp thất bại, không biết vì sao lại không bị hồn phi phách tán, mà lại bị chuyển thể trở lại hồi mười sáu tuổi." Dương Vân trầm ngâm thật lâu, loại chuyện lạ này mặc dù hắn đã tu luyện ngàn năm vạn năm nhưng lại chưa từng được nghe nói qua. Chỉ có điều nghĩ lại, những người khác trải qua đại thiên kiếp thì hoặc là phi thăng hoặc bị đánh thành tro bụi, chẳng ai lưu lại cho người sinh sau cái gì, có lẽ độ kiếp thất bại đều bị chuyển thế cũng không chừng.
"Được rồi, đã tới nơi này, vậy thì yên ổn mà ở thôi, dù sao thì cái mạng nhỏ của mình vẫn còn nhặt về được, thay vì nghĩ ngợi vì sao mình không bị hóa thành tro thì không bằng hảo hảo vượt qua kiếp này rồi nói sau." Dương Vân âm thầm quyết định.
Dương Vân vừa nghĩ tới đây thì trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì bị hoa mắt.
Dương Vân bây giờ chỉ là một người tầm thường chưa từng được trải qua bất kỳ sự tu luyện nào, điều kiện trong nhà không tốt, thân thể cũng có chút suy yếu, cưỡng ép thân thể sử dụng Tịch Dương Hóa Tinh Bí Quyết, kết quả thật giống như đã trải qua mấy ngày vất vả, liên tục không ngủ không nghỉ, tinh nguyên trong thân thể bị tổn hao nghiêm trọng.
Không được, thân thể này quá yếu, thi triển Tịch Dương Hóa Tinh Bí Quyết quá miễn cưỡng. Dương Vân có nén dục vọng được nằm xuống đất ngủ một giấc cho đỡ mệt mỏi, một lần nữa lại ngồi xếp bằng vận công điều tức. Nếu bây giờ nằm xuống thì chỉ sợ hắn sẽ ngủ ở đây cả ngày cả đêm, không chỉ khiến người nhà lo lắng mà còn rất dễ bị cảm lạnh.
Tịch Dương Hóa Tinh Bí Quyết chủ yếu rút ra tinh nguyên bên trong kinh mạch của thân thể, tinh nguyên lưu động ở trong những địa phương này rất dễ dàng, rất thích hợp để nhanh chóng rút ra hình thành chiến lực. Bây giờ Dương Vân vẫn vận chuyển Tịch Dương Hóa Tinh Bí Quyết nhưng lại đổi thành chậm rãi rút ra tinh nguyên ẩn sâu bên trong phế phủ của thân thể, dùng để chữa trị kinh mạch bị hao tổn.
Lẽ ra Tịch Dương Hóa Tinh Bí Quyết không có tác dụng như vậy nhưng kiếp trước Dương Vân tu tiên đã vượt qua cảnh giới tông sư, đương nhiên loại sửa đổi nhỏ bé này chỉ tùy ý là làm, ung dung vô cùng.
Tinh nguyên bên trong phế phủ kỳ thực là tinh nguyên dự trữ của thân thể, lẽ ra là không được dùng đấy, chỉ khi thân thể phải chịu đói khát trong thời gian dài... thì mới có thể từ từ phóng thích ra, dùng công pháp rút ra một ít, chỉ cần không quá hạn thì thân thể tự nhiên sẽ dần dần hồi phục như cũ.
Có điều những việc này chỉ là đạo lý giải quyết phần ngọn, đợi đến khi Dương Vân lại bắt đầu tu luyện một lần nữa, hấp thu nguyên khí bồi bổ bản nguyên thì tổn hao lúc này dĩ nhiên chẳng còn đáng giá được nhắc tới.
Lại qua thật lâu, tới khi mặt trời đã trôi qua đỉnh đầu thì Dương Vân mới ngồi điều tức xong.
Dương Vân vừa đứng lên thì đã cảm thấy bụng đói sôi sùng sục, khó chịu như bị lửa thiêu. Dương Vân vội vàng lấy ra nắm cơm trộn rau cải mà Dương thị đã chuẩn bị cho hắn, nhai ngon lành, nuốt mấy ngụm vào trong bụng, càng ăn lại cảm càng thấy đói bụng.
Dương Vân đành phải tìm rau dại trên mặt đất, tìm kiếm măng non lộ ra dưới gốc khóm trúc để ăn cho đỡ đói, sau khi ăn hết hơn mười cụm măng tươi thì mới thoáng ngăn chặn được lửa đói trong bụng.
Dương Vân không khỏi thở dài, không ngờ mình lại luân lạc tới tình trạng như thế này. Từ khi hắn tu hành đạt ít thành tựu thì thức ăn chín của thế gian có bao giờ được lọt vào mắt hắn đâu, biết bao vương công quyền quý sai người lên núi xuống biển thu thập những món ăn quý và lạ về để thiết yến tiệc, vậy mà hắn căn bản chẳng thèm ngó tới, nhiều lắm cũng chỉ vì nể tình mà ăn sơ sơ vài quả trái cây.
Bây giờ nhớ lại những món ngon quả lạ ấy mà Dương Vân lại hận không thể nhào tới để ăn hết cả bàn cả đĩa.
Dương Vân nuốt mấy ngụm nước miếng rồi than thở, xem ra thật sự cảnh giới và tu vị không còn nữa rồi, bây giờ mình chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi, một tí tẹo tu vị cũng không có, ngay cả cảnh giới ổn định cũng bị rớt xuống tận cùng, vì vậy mới nghĩ tới thức ăn.
Dương Vân không phải không có vô số công pháp khẩu quyết nhưng thân thể chưa được tu luyện, huyệt khiếu chưa được khai mở, không có khả năng thổ nạp linh khí trong thiên địa, muốn đạt tới cảnh giới Tích Cốc thì ít nhất cũng phải mất vài chục năm công phu, trước lúc đó thì phương pháp tốt nhất vẫn là ăn cơm gạo trắng để bồi bổ thân thể, hồi phục tinh nguyên.
Dương Vân mặc dù mới chỉ một lần thi triển Tịch Dương Hóa Tinh Bí quyết nhưng đã cảm thấy bây giờ có cho mình một con trâu nướng cũng ăn hết được. Một nắm cơn và mười bụi măng non cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được một thoáng, mặt trời vừa mới qua trưa, còn quá sớm với bữa cơm chiều, hơn nữa gia cảnh bần hàn, cơm tối cũng không được ăn cái gì ngọn, hơn phân nửa chỉ là cháo rau dại, nhiều lắm là trong cháo trộn thêm ít dưa dại khoai lang, tóm lại là không đói chết thì cũng không đủ no, người một nhà, nghèo khổ sống qua ngày mà thôi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Dương Vân trải qua cảm giác khi phải chịu đói thì mới nhận ra một điều, được ăn cơm no chính là điều hạnh phúc nhất.
Dương Vân nghĩ tới cha mẹ đầu tóc bạc phơ, còn có tiểu muội mỏng manh, yếu ớt tưởng chừng chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ quật ngã mà cắn răng, âm thầm thề, hắn phải khiến chính mình và cả nhà được no ấm, hơn nữa còn phải giúp gia đình được hưởng giàu sang phú quý, hưởng hết hạnh phúc của trần gian, chỉ có như vậy mới không uổng công mình phải chuyển thể trọng sinh.
Dương Vân nhớ lại kỷ niệm trước đây, hắn vẫn còn nhớ khi mình rời nhà cầu đạo chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, hai mươi năm dài, tu hành có chút thành tựu mới chịu trở về nhà.
Khi đó lại nhìn thấy cảnh quê hương mình chìm vào biển lửa chiến tranh, người thân lưu lạc, Dương Vân tìm kiếm thật lâu nhưng vẫn không có tin tức gì, một lần vô tình gặp được người đồng hương nên biết được tin cả gia đình đã xa quê lánh nạn, những ngày sau đó hắn không tìm được thêm một tin tức nào nữa.
Dương Vân ngày ấy tu vi còn thấp, thần thông tìm kiếm truy xét chỉ tầm vài dặm, làm sao có thể tìm lại người thân đã lưu lạc khắp nơi?
Đến khi Dương Vân có được tu vi thâm hậu thì đã trôi qua mấy trăm năm, nhớ tới người thân có lẽ đã sớm qua đời mà cố gắng quên đi ký ức muốn đi tìm người thân, từ đó chặt đứt trần duyên, một lòng hướng đạo.
Tu hành không có năm tháng, Dương Vân tiến chầm chậm về phía trước vậy mà lại phá bỏ được tầng tầng cảnh giới giống như rạch trời, rốt cục trở thành bậc cao nhân ở đỉnh cao nhất trên tu hành giới. Qua ngàn năm hay vạn năm sau đó, Dương Vân đạp bằng cảnh giới thực huyễn kỳ mà bất cứ một ai trong tu hành giới nghe thấy cũng phải biến sắc.
Tu tiên gian nan lại không ngừng phải gặp tai kiếp, trong đó lợi hại nhất chính là ba loại kiếp số Thiên, Địa, Nhân, hơn nữa bên trong còn chia ra làm lớn nhỏ, thực huyễn kỳ gặp một lọai gọi là "Đại Nhân Kiếp", ảo cảnh đan xen cùng với chân thật, hư hư thực thực, như thực lại như huyễn, rồi lại nhắm thẳng vào đạo tâm, để cho người gặp không thể phân biệt nổi, đến nỗi còn không muốn phân biệt.
Cộng thêm lũ người suy nghĩ khó hiểu ở Vực Ngoại Thiên Ma đổ thêm dầu vào lửa, mười người xông qua thực huyễn kỳ có thể không còn nổi một người, gần như tất cả mọi người sẽ bị sa vào lầm lạc ở bên trong ảo cảnh, tu vị chậm chạp rơi xuống, hoặc là chết vì tuổi tác, hoặc là chết vì bị tu hành giới hợp lực diệt trừ sau khi ra tay đại khai sát giới vì mê muội.
Khi Dương Vân bước vào thực huyễn kỳ đã gặp phải một ảo cảnh, đó là được gặp lại cha mẹ của mình một lần nữa.
Lợi hại nhất chính là, mặc dù đó chỉ là nhân vật trong huyễn ảo nhưng tình cảnh lại chân thật vô cùng. Dương Vân ở trong ảo cảnh đã nhìn thấy những bất hạnh năm đó mà người thân đã gặp phải.
Loạn quân tàn sát bừa bãi, lão phụ chạy nạn bị lạc mất người nhà liền một mình quay lại gia trang, sau đó gặp phải loạn binh cướp bóc, khẩu phần lương thực ít ỏi còn sót lại bị chôn ở trong nhà cũng bị đánh đập tàn ác rồi cướp đi hết, cuối cùng bị bỏ đói đến chết.
Đại ca đang lẩn trốn ở trên đường thì bị đại quân Bắc Lương đi qua bắt về làm tráng đinh bổ sung cho số binh lính hao hụt, phục dịch đào sông bảo vệ Tiền Giang thành.
Dương Vân còn có người nhị ca tên là Dương Nhạc, bởi vì nhà nghèo ít đất, mười bốn tuổi đã đi theo chân những người bám biển làm thủy thủ. Đội tàu mà Dương Nhạc làm việc vì không tìm được mối làm ăn ở trong thời loạn thế nên bị buộc phải giải thể, khi ấy nhị ca cùng một đám thủy thủ trở thành cướp biển, trong một lần đánh nhau trên biển đã bị mũi kiếp vô tình cướp đi tính mạng.
Mẫu thân dẫn theo tiểu muội Dương Lâm lẩn trốn, sống ở đầu đường xó chợ, nhận hết ức hiếp coi thường, rốt cùng vẫn phải cố gắng để sống. Sau khi thời buổi loạn chiến tạm nghỉ ngơi thì hai người ở lại một gian nhà bị cướp phá hoang phế ở trong tòa thành đổ nát, Dương Lâm đi xin làm việc vặt ở khắp nơi hoặc thu nhặt đồ hỏng, Dương mẫu ngày ngày đi ăn xin trên đường, lại xới một khối đất hoang trong nội viện để trồng rau, mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, đau khổ sống qua ngày.
Những năm đầu cũng có người muốn nhận Dương Lâm làm thê thiếp của mình nhưng Dương Lâm không nỡ rời xa mẫu thân, cuối cùng chuyện vui không thành. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tuổi xuân lặng lẽ qua đi trong tiếc nuối, sau khi Dương mẫu qua đời thì không còn ai nhung nhớ Dương Lâm nữa, cuối cùng cuối đời vẫn phải sống trong cô đơn, khi chết không có con gái, lạnh lẽo một mình, hàng xóm thương tình đưa cho một manh chiếu, cuốn lên một sự tình dưới bãi tha ma.
Dương Vân biết mình phải giữ vững đạo tâm ở trong ảo cảnh, cho dù thấy người thân gặp phải bất hạnh gì cũng không thể ra tay, bởi hắn chỉ cần động một ngón tay thì lập tức sẽ bị lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Mặc dù bây giờ đã là người của hai thế giới nhưng khi Dương Vân nhớ lại những chuyện này thì vẫn không khỏi tái mặt, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Thất bại trước đại thiên kiếp có lẽ lại là chuyện tốt, mất đi cơ hội đắc đạo phi thăng nhưng lại đổi được chuyển thế trọng sinh, không còn phải tiếc nuối và ân hận nữa, những chuyện đau buồn trong quá khứ sẽ không bao giờ có thể diễn ra khi mình vẫn còn có mặt ở đây. Dương Vân nghĩ tới đây thì vận sức nắm chặt nắm đấm.
"Ở kiếp này ta không cầu đắc đạo thành tiên, chỉ cầu được ung dung tự tại, không bị ràng buộc, được làm những gì mình mơ ước, người nhà được phú quý an khang, trời cao đất rộng mặc ta ngao du, về phần tu hành cứ tùy ý cũng được, đủ sức mạnh tự bảo về mình và người thân là được rồi."
Dương Vân ngửa mặt lên trời cười dài, cảm giác u sầu trong lồng ngực bị đập vỡ hết, khoái chí vô cùng, chỉ là hắn không nhận ra hai hàng nước mắt đang lăn dài và thấm vào áo.
Tiếng cười chưa nghỉ thì bỗng dưng từ trong bụng truyền ra tiếng "Ọc ọc ọc ọc", những bụi măng non kia vẫn không chống đỡ được cơn đói bụng, hiện tại đã bị tiêu hóa hết sạch rồi.
Dương Vân nở nụ cười đau khổ, ngẫm lại công pháp diễn thử đã thành công, có ngồi đợi ở nơi này thì cũng chẳng có việc gì để làm, bèn đứng dậy cầm hay quyển sách ở trên tảng đá rồi trở lại con đường sau cánh rừng trúc, chậm chạp đi theo lối cũ trở về nhà.
Dương Vân đi chưa được bao lâu thì nhìn thấy trên đường có một đại hán ngực trần, phần eo buộc thanh đao mổ heo sáng loáng, trong tay cầm theo mấy miếng thịt heo bóng nhẫy như được ngâm nước.
Dương Vân nhìn qua là nhận ra, người này là Vương đồ tể ở phía đông
đầu thôn .
"Vương đại thúc, đại thúc đi đâu vậy?"
Vương đồ tể sững sờ, cười khẩy nói:"Thì ra là tiểu Tam nhà họ Dương, hôm nay vì sao lại biết chào người khác thế?"
Dương Vân ngày trước một lòng khổ học, xem thường loại người như Vương đồ tể, lại thêm gia cảnh nghèo túng, còn Vương đồ tể gần như ngày nào cũng có thể ăn thịt heo, đằng sau ngạo khí của Dương Vân cũng ẩn dấu sự tự ti, vì vậy bình thường gặp mặt rất ít khi hai người chào hỏi.
Chỉ có điều hôm nay không giống hôm qua, bây giờ Vương đồ tể hay đế vương cũng chẳng có gì khác nhau đối với Dương Vân, đơn giản chỉ là người phàm.
"Vương đại thúc muốn đi thăm nhà nhạc mẫu đúng không? Chỉ có điều hình như lão nhân gia không thích đại thúc biếu tặng những vật này đâu." Dương Vân mỉm cười nói.
"Làm sao ngươi biết?" Vương đồ tể thầm rùng mình trong lòng, hắn lớn lên đã cao lớn thô kệch nhưng lại cứ muốn lấy lão bà xinh xắn lanh lợi, bởi vậy ngày bình thường vừa thương yêu vừa âu lo. Vương đồ tể thường xuyên biếu tặng nhạc mẫu cái này cái kia, hy vọng nhạc mẫu vẫn nhìn hắn không thuận mắt, ngữ khí thờ ơ có thể thay đổi.
"Đại thúc muốn đi thăm nhà nhạc mẫu thì phải về nhà thay quần áo đi, nhớ phải thu đao lại, lẽ ra những chuyện này thím ấy phải bảo đại thúc rồi chứ nhỉ?"
"Đúng vậy, quần áo đều cất ở trong túi cầm theo đây này."
"Đó đã là lễ vật rồi, nhà nhạc mẫu của đại thúc cũng được coi là gia đình sung túc, có của ăn của để ở trên thị trấn, không thiếu mấy cân thịt này đâu, đại thúc cầm miếng thịt máu chảy đầm đìa như vậy lên thăm nhạc mẫu, ngược lại sẽ làm cho gia đình nhạc mẫu mất thể diện.
"Lời này cũng đúng nhưng ta chỉ là một đồ tể, ngoại trừ miếng thịt này thì chẳng còn cái gì tốt hơn để làm quà biếu cả, cũng muốn mua một ít đồ vật rẻ tiền nhưng lại sợ bị nhạc mẫu quở trách." Vương đồ tể ngập ngừng nói.
"Việc này thì phải xem đại thúc có tâm hay không mới biết được, bây giờ là tết âm lịch nên thời tiết thay đổi, thân thể thím lại yếu đuối, những ngày này thím thường hay bị ho phải không? Nhạc mẫu của đại thúc còn nhiều tuổi hơn thím, đoán chừng còn bị ho nặng hơn. Ta nghĩ cho đại thúc một chủ ý, đại thúc hãy đi cầu một đơn thuốc bổ dưỡng ở Hồi Xuân đường trên thị trấn, xếp cùng với cái phổi heo ở trong tay đại thúc rồi đưa lên, lão nhân gia nấu thành cháo sớm muộn gì cũng ăn thử, dưỡng thân bổ phổi, chẳng phải tốt sao?"
Vương đồ tể mừng lắm, "Không hổ là tú tài! Ta sẽ lo liệu theo ý ngươi."
"Đây là tạ lễ, cầm lấy ——" Vương đồ tể dứt lời liền ném với một tảng thịt ba chỉ.
"Đa tạ Vương đại thúc." Dương Vân nhanh tay nhanh mắt, nhẹ tay một cái đã cầm được tảng thịt ở giữa không trung.
Vương đồ tể hơi sững sợ khi nhìn thấy Dương Vân có thân thủ linh hoạt, có điều vừa được nó chỉ điểm nên vội vàng nói lời tạm biệt.
Dương Vân cầm thịt về nhà mà thấy lòng vui rạo rực.
Dương Vẫn nhìn thấy cửa nhà ở xa xa mà đột nhiên dừng bước, dùng sức vỗ ót.
"Ơ kìa —— chẳng lẽ mình đã hồ đồ rồi sao? Nghĩ kế cho Vương đồ tể lại không sớm nghĩ ra đó là một con đường cụt." Dương Vân bỗng dưng nghĩ đến đằng sau thôn là núi Tiểu Nguyệt, trên núi cỏ cây sum suê, có một ít dược liệu rất đáng giá, chỉ là người bình thường không đủ hiểu biết, công nhận là không dễ dàng.
"Chuyện này không phải là của cải đi đến tận nhà ư, rất nhiều dược liệu đều mọc ở trên dưới ngọn núi, hơn nữa có hái được thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ được cái gì, cùng lắm thì chỉ cảm thấy vận khí của ta tốt mà thôi, cách kiếm tiền này không phải lo tai hoạ về sau, lại an toàn."
Dương Vân nghĩ được cách kiếm tiền thì nhẹ nhõm cả người, vừa ngâm nga hát vừa bước qua cánh cửa.
Dương Vân cầm tảng thịt ba chỉ nặng chừng ba bốn cân đặt vào tay Dương thị, "Mẫu thân, đây là thịt Vương đại thúc ở mặt đông thôn đưa cho con, mẫu thân nấu một chút ra bữa ăn tối nhé."
Dương thị kinh hãi lắp bắp:" Vì sao đại thúc lại đưa cho con tảng thịt đắt như vậy?"
"Con gặp đại thúc ở trên đường và nói chuyện vui vẻ, đại thúc cao hứng nên ném cho con tảng thịt này, mẫu thân không cần phải quản đại thúc vì cái gì đâu, cứ nấu ăn là được. Cùng lắm thì năm nay quan phủ ban thưởng xuống, con tặng lại cho đại thúc chút lễ là được rồi."
Dương thị nghĩ ngợi, nhà Vương đồ tể giàu có, miếng thịt heo này đối với gia đình ấy quả thực chả coi vào đâu. Nhi tử Dương Vân hiện tại cũng là tú tài rồi, năm nay tặng lại Vương đồ tể chút lễ cũng được, vì vậy không còn hỏi gì nữa mà trù tính xem nên nấu tảng thịt ba chỉ này như thế nào.
Theo như ý tứ của Dương thị là muốn chế tảng thịt này thành thịt khô, mỗi bữa ăn một chút. Dương Vân bây giờ đói bụng quá cứ như bị lửa thiêu, liền giục Dương thị làm thịt kho tàu.
Dương thị thương yêu đứa con nhỏ này nhất, lại thêm khí sắc Dương Vân không tốt nên cũng muốn bồi bổ cho nó, nhưng mà còn chần chừ. "Làm thịt kho tàu cũng được nhưng mà trong nhà không có nước tương và kẹo đường."
Dương Vân biết rõ, nước tương thì không dùng cũng được còn kẹo đường lại đắt quá, cả nhà chỉ có thể mua một ít trước đêm lễ mừng năm mới, bây giờ đã sớm dùng hết rồi.
"Chuyện này nào có đáng gì, mẫu thân đến mượn một ít ở nhà thúc Trường Thịnh cạnh nhà mình cũng được, nấu xong thịt kho tàu thì cầm cho nhà thúc ấy một chén." Dương Vân nghĩ ra chủ ý.
Dương thị nghe xong liền đi mượn đồ gia vị, còn vay thêm hai cân gạo mới và lu bù nấu nướng trong bếp.
Dương thị cắt thịt mà vẫn cảm thấy không nỡ, cuối cùng lại cắt miếng thịt ba chỉ làm hai miếng, sắc một nửa vào nồi đồng, sau đó lấy dầu mỡ heo chảy ra từ miếng thịt cất vào trong cái hũ, cất kỹ vào trong góc bếp lò.
Dương Lâm bước vào trong vườn với cái sọt đựng ú ụ cỏ trên lưng, chưa để sọt xuống đã kêu to lên, "Nấu món gì vậy, thơm quá à!
Dương Lâm chạy ào vào phòng bếp và thò tay mở nắp nồi ra, nhìn thấy một nồi thịt kho tàu béo ngậy đỏ bừng, thơm ngào ngạt, bập bềnh trong nồi nước dùng sôi ùng ục .
Dương Vân liền chảy nước miếng, thò tay định bốc lên một miếng thịt kho tàu nóng hổi từ trong nồi thì bị Dương thị đập bộp một cái lại rơi xuống.
"Nha đầu thối, không sợ ngón tay bị phồng lên vì bỏng à! Chờ đến lúc cha và đại ca của con trở về vào buổi tối thì mới được ăn."
Dương Lâm đáng thương vẫn chưa từ bỏ ý định, mượn lý do giúp việc nấu bếp liền chạy đi chạy lại quanh bếp lò hơn mười vòng.
Đáng tiếc Dương thị cứ đi theo như hình với bóng, tựa như hổ mẹ chăm sóc hổ con, một tấc cũng không rời, Dương Lâm chạy mãi vẫn không có cơ hội ăn vụng.
Dương Vân ở trong gian phòng kế bên phòng bếp nên động tĩnh bên trong đều nghe được không sót tí nào. Hắn cầm một quyển sách ở trong tay giả bộ ngồi đọc và rung đùi đắc ý, trong nội tâm sớm đã cười trộm vài lần.
Nồi thịt kho tầu hầm cách thủy đã lâu, nước canh dần dần đặc lại, hương thơm ngào ngạt nghi ngút khắp nơi, chui vào trong mũi Dương Vân, câu lên dạ dày đói bụng đang thèm thuồng ở trong bụng hắn.
Dương Vân không khỏi cảm thấy xấu hổ, "Dương Vân à Dương Vân, cảnh giới của ngươi đâu rồi? Người đã đến thiên kiếp kỳ còn thèm một chén thịt kho tàu, lộ ra chắc không còn mặt mũi gặp các đạo hữu rồi."
Dương Vân nuốt nước miếng ừng ực, cứ nhắc đi nhắc lại như vậy mà không phát hiện mình sách trong tay mình đang bị cầm ngược.
Thật vất vả nhịn đến lúc mặt trời đỏ nghiêng về phía tây, hai người đi cày ruộng đã về đến nhà, không khỏi lại là một hồi truy vấn và giải thích.
Dương thị rốt cục đã tắt bếp và mở nắp nồi ra, hương thơm đậm đà xông vào mũi, mỗi người đều chảy nước miếng ròng ròng.
Dương thị cẩn thận chan đầy thịt vào chiếc bát sứ tốt nhất của gia đình, đưa cho Dương Lâm:"Đi đi, đưa qua nhà thúc Trường Thịnh."
Dương Lân mừng rỡ bưng chén bỏ chạy, Dương thịt đứng ở phía sau nói to:"Cẩn thận, đừng ăn hết nửa chén —— "
Khi Dương Lâm trở về thì khóe miệng thì khóe miệng bóng nhẫy, trên mặt treo nụ cười như vừa ăn trộm được con gà, kể cả Dương thị lẫn cả gia đình đều giả bộ như không phát hiện ra, Dương Lâm cho rằng không có người phát hiện nên còn cười đắc ý hơn.
Nhà họ Dương ăn cơm không cần phải chú ý đến quy củ gì cả, mấy người ngồi cùng một chỗ vây quanh cái bàn, Dương phụ kẹp lên một miếng thịt như phát tín hiệu, cả lập tức đâm đũa xuống như mưa, nhai ngấu nghiến.
"Thơm quá a ——" Nuốt một miếng thịt kho tàu trộn cùng cơm trắng xuống bụng, "Có thể mỗi ngày được ăn như vậy là tốt rồi." Dương Vân lớn tiếng cảm thán trong lòng, chiếc đũa trong tay càng không ngừng đâm vào trong chén.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Tiên Hồi Tác giả: Địch Ốc
Chương 3 : Nguyệt Hoa thảo
Nhóm dịch: Phương
Nguồn: Sưu Tầm
Dư vị của món thịt kho tầu lưu lại trong bụng Dương Vân rất lâu, từ sau bữa tối ngày hôm ấy, Dương Vân đã có nhiều hơn một thói quen, đó là mỗi khi trời tối thì hắn lại leo lên nóc nhà mình ngắm ánh trăng sáng.
Người trong nhà hỏi thì Dương Vân đáp là ban ngày phải đọc sách nên buổi tối muốn được tĩnh tâm nằm ngắm ánh trăng.
Mặc dù dung mạo Dương Vân không thay đổi nhưng sau khi dung hợp trí nhớ tu tiên thì khí chất và thần sắc tự nhiên có biến hóa, trong mắt người thân chỉ nghĩ rằng Dương Vân đã đến tuổi ăn tuổi lớn, cộng thên thi cử đỗ đạt nên dần dần đã không còn đối đãi với Dương Vân như hài tử nữa.
Bởi vậy khi Dương Vân nói muốn được tĩnh tâm ngắm ánh trăng sáng thì mọi người trong nhà cũng không nghi ngờ gì cả, còn tưởng rằng ánh trăng có hữu ích với bài học của Dương Vân, vừa vặn còn tiết kiệm tiền mua dầu thắp đèn.
Kỳ thực Dương Vân ở trên nóc nhà lúc trời tối là muốn tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh.
Hôm nay là ngày mười lăm, vầng trăng tròn to sáng, ánh trăng lung linh như nước rơi xuống người Dương Vân đang ngồi xếp bằng.
Thân thể của Dương Vân khẽ nhusch nhích, dần dần trên người của hắn mô hồ dâng lên vầng hào quang mờ nhạt theo từng hơi thở, giống như ánh trăng sáng hơn mười thước chung quanh bị ngưng tụ lại vậy.
Khi Dương Vân hít vào thì vầng hào quang thu nhỏ lại, khi thở ra thì vầng hào quang phình to lớn hơn một chút, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong vầng hào quang ấy có vài chục điểm nhỏ màu trắng rất sinh động, chúng bay múa nhảy nhót vòng quanh thân thể Dương Vân giống như rất nhiều tiểu hài tử tinh nghịch đang nô đùa.
Đột nhiên hai tay Dương Vân đan vào nhau và bày ra thủ thế giống như đóa hoa sen vừa nở, lập tức tất cả những điểm nhỏ màu trắng đều chấm dứt việc bay múa, chậm rãi hướng về thân thể của Dương Vân giống như có sợi tơ vô hình đang dẫn dắt vậy.
Một điểm nhỏ màu trắng tương ứng với một huyệt khiếu của Dương Vân, ba mươi lăm điểm nhỏ màu trắng chìm vào ba mươi lăm huyệt khiếu, từng cái đều không sai chút nào.
Đúng vào lúc tất cả ba mươi lăm điểm nhỏ màu trắng chìm vào thân thể của Dương Vân thì vầng hào quang quanh người Dương Vân khẽ rung động, vậy mà tự dưng lại xuất hiện một điểm màu trắng không có lý do, điểm màu trắng ấy vừa xuất hiện thì đã run rẩy giống như muốn vụt tắt ngay lập tức.
Dương Vân giương đôi mắt nhìn nó, đôi mắt lóe lên hai tia sáng giống như muốn ổn định cái điểm màu trắng này, điểm màu trắng lập tức được ổn định lại. Trước ánh nhìn săm soi của Dương Vân, cái điểm màu trắng ấy chầm chậm bay về phía trán của hắn, cuối cùng cũng chìm vào trong huyệt ấn đường của Dương Vân.
Một luồng khí rung động từ trong huyệt ấn đường bùng lên, đồng thời ba mươi lăm huyệt khiếu khác trên người cũng bùng lên, luồng chân khí này uốn lượn xuống từ huyệt ấn đường, vận hành một vòng dọc theo ba mươi lăm huyệt khiếu còn lại, cuối cùng lại trở về huyệt ấn đường. Một luồng khí buốt lạnh thấm người tuôn ra cuồn cuộn từ huyệt ấn đường, khiến Dương Vân buốt giá mà nước mắt chảy dài.
Một lát sau, Dương Vân ngẩng đầu ngắm trăng rằm khi cảm giác buốt lạnh từ từ rút đi, lúc này ánh trăng trong mắt hắn đang tỏa ra biển hào quang vô cùng vô tận, phảng phất còn chói mắt giống như ánh mặt trời, Dương Vân không dám nhìn nhiều liền chuyển ánh mắt nhìn xuống mặt đất.
Chỉ thấy ánh trăng mờ nhạt phủ xuống nóc nhà, cây cối, đồi núi, hòa quyện trên đồng cỏ trải dài, vạn vật đều bị bao phủ ở trong đó, thần kỳ vô cùng.
Dương Vân mừng lắm bởi cuối cùng đã luyện thành tầng thứ nhất của "Nguyệt Hoa Chân Kinh" rồi.
Tu luyện tầng thứ nhất của "Nguyệt Hoa Chân Kinh" chỉ hơn hai mươi ngày, nếu như tin tức này rơi vào tai những người trong võ lâm tất nhiên sẽ khiến bọn họ phải xôn xao một hồi, thế nhưng Dương Vân lại không mấy hài lòng, bởi vì Nguyệt Hoa Chân Kinh chỉ có tác dụng khi còn ở hai tiểu cảnh giới luyện khí ngưng khiếu và dẫn khí xuất khiếu, chỉ là một bản võ lâm bí kíp chứ không phải là pháp quyết dùng cho người đột phá tới Trúc Cơ kỳ.
Mặc dù chỉ có tác dụng với hai tiểu cảnh giới nhưng Nguyệt Hoa Chân Kinh lại thuộc vào hàng bí kíp "Tiên thiên", bởi vậy nếu như xuất hiện trong võ lân nhất định sẽ gây ra một hồi gió tanh mưa máu. Tuyệt đại đa số bí kíp trong chốn võ lâm đều chỉ ghi lại phương pháp tu luyện ở cảnh giới luyện khí, bất kỳ một quyển bí kíp gì ghi lại phương pháp tu luyện dẫn khí tu khiếu đều đủ tư cách trở thành chí bảo võ lâm.
Nhưng dạng "chí bảo" này đối với Dương Vân mà nói thì chỉ là rác rưởi, hao phí hơn hai mươi ngày để tu luyện thật sự là điều mà hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được, lãng phí thời gian như vậy trên con đường tu tiên quả thực không khác gì tự sát.
Dương Vân bây giờ đã không còn quan tâm tới có lãng phí thời gian hay không nữa, điều hắn coi trọng chỉ là diệu dụng sau khi luyện thành tầng thứ nhất của Nguyệt Hoa Chân Kinh, chỉ cần đưa nguyệt hoa chân khí đến ấn đường là có thể kích phát ra nguyệt hoa linh nhãn.
Bởi vì có một vài sơn thôn nằm quanh Tiểu Nguyệt Sơn nên nó không phải là ngọn núi hoang ít người lui tới, dược thảo có giá trị hoặc dễ phân biệt sớm đã bị người khác ngắt hết không còn một ngọn.Dương Vân không có ý định lãng phí thời gian dài để tìm kiếm dược thảo ở nơi này, mặc dù hắn tin chắc mình có thể tìm được nhiều thứ tốt được mọi người công nhận nhưng nếu chỉ tìm như thế này thì hiệu suất quá thấp.
Mục tiêu của hắn là nguyệt quang thảo, loại cỏ này là vật liệu chính để chế tạc một loại dược liệu cầm máu, mà loại dược liệu ấy thường được đám thương gia thu mua với số lượng rất lớn. Có điều nguyệt quang thảo rất khó hái, không phải bởi vì nguyệt quang thảo hiếm thấy mà là vì chúng chẳng khác gì loài cỏ dại ở nơi này, rất khó có thể tìm được nó từ trong đám cỏ dại.
"Hôm nay vừa vặn là ngày mười lăm trăng rằm, việc này không nên chậm trễ, phải đi hái nguyệt quang thảo ngay thôi, bỏ qua cơ hội này lại phải đợi sang tháng sau, hi vọng nguyệt hoa linh nhãn thật sự có hiệu quả thì tốt quá."
Dương Vân nhẹ nhàng bám vào bậc thang và ung dung nhảy xuống đất, "Thân thể đã linh hoạt hơn trước kia một chút rồi, chỉ có điều uy lực của Nguyệt Hoa Chân Kinh quả thật quá yếu, có lẽ vẫn không thể động thủ với người." Thời điểm Dương Vân nghĩ như vậy lại hoàn toàn quên mất bởi vì hắn học cấp tốc nên đã xuyên tạc nội dung của bí kíp, tầng thứ nhất của Nguyệt Hoa Chân Kinh vốn là phải cô đọng bốn mươi tám cái huyệt khiếu nhưng trực tiếp bị hắn bỏ qua tới ba mươi sáu cái.
Toàn bộ những huyệt khiếu có khả năng tăng cường uy lực của chân khí đều bị hắn lược bỏ, không khỏi dẫn đến uy lực của công pháp bị giảm mạnh. Mặc dù bây giờ tu luyện Nguyệt Hoa chân khí vẫn có ích lợi với thân thể nhưng nếu muốn dùng nó để đánh địch thì chỉ là mơ ước hão huyền.
Tiểu muội Dương Lâm bình thường vẫn đeo gùi đựng cỏ trên lưng đang trở mình ở trong góc nhà nhỏ, Dương Vân khẽ rung động ở nơi sâu thẳm trong nội tâm liền đi tới cửa sổ trước mặt Dương Lâm và gõ vài cái vọng lên tiếng "phanh phanh".
"Ai vậy ——" Dương Lâm hỏi thăm trong lúc mơ màng.
"Là ca." Dương Vân thấp giọng nói ra.
Dương Lâm đẩy cửa sổ ra mà đôi mắt vẫn còn mông lung, "Tam ca, đêm hôm khuya khoắt có chuyện gì thế."
"Tiểu Lâm, muội có muốn được ăn thịt kho tầu như hôm trước không?"
"Thịt kho tầu? Muốn lắm ý!" Cơn buồn ngủ của Dương Vân lập tức bay mất, nàng hưng phấn hỏi:"Tam ca, ca có biện pháp à?"
"Muốn ăn thì đi theo ta." Dương Vân quơ quơ cái xẻng đào thuốc trong tay.
Dương Lâm nhụt chí nói:"Phải đi hái thuốc à, đêm hôm khuya khoắt có nhìn thấy cái gì đâu, biết hái như thế nào?"
Mỗi khi Dương Lâm ra sau núi cắt cỏ đều phải cầm cái xẻng đào thuốc theo bên người nên vừa nhìn thấy là đã nhận ra ngay, có điều thỉnh thoảng nàng vẫn dùng nó để đào rau dại.
"Ca tự nhiên có biện pháp tìm được thứ tốt mà người khác có tìm cũng không thấy, rốt cuộc muội có đi không?"
Dương Lâm do dự một lát, cuối cùng lòng hiếu kỳ đã chiếm được ưu thế, liền sửa sang một lát rồi cùng Dương Vân bước ra khỏi cửa.
Đi hơn nửa canh giờ thì tới giữa sườn núi của Tiểu Nguyệt Sơn, Dương Lâm rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, đặt mông ngồi vào tảng đá rồi kêu lên:"Không đi nữa không đi nữa, mệt chết đi được, nếu ca không chịu nói có biện pháp gì thì muội bỏ về ngủ á!"
"Đừng làm ồn, để ca nhìn kỹ xem." Dương Vân thấy chung quanh cỏ cây tươi tốt um tùm liền quyết định thử vận ở ngay chỗ này.
Dương Vân vận chuyển chân khí của Nguyệt Hoa Chân Kinh tầng thứ nhất một vòng theo ba mươi sáu cái huyệt khiếu, cuối cùng ngưng tụ ở trong ấn đường, nguyệt hoa linh nhãn lập tức bị kích phát.
Núi xanh ở trong mắt Dương Vân lập tức bị biến đổi, tất cả cỏ cây đều bị một tầng ánh trăng nhạt nhòa bao phủ, nhìn ở phía trên giống như hồ nước màu bạc đang gợn sóng uốn lượn dập dềnh.
"Đã thấy!" Dương Vân la to vì phấn khởi, ánh mắt hắn thoáng lướt qua đã nhìn thấy trên mặt đất có một cây Nguyệt Quang thảo sáng ngời, nổi trội trong đám cỏ dại màu bạc nhạt, giống như tàn lửa đang phát ra ánh sáng yếu ớt nhạt nhòa nhưng lại rõ ràng trong đêm vắng.
"Tới đây." Dương vân dẫn tiểu muội tới gần bụi cỏ dại mọc ở phía trước, chỉ vào đó và nói:"Muội có trông thấy cây cỏ này không? Cây này gọi là Nguyệt Quang thảo, có thể trộn cùng thuốc, dược điếm ở trên thị trấn có bao nhiêu thu bấy nhiêu."
Dương Lâm gần như đã ghé chóp mũi lên trên đỉnh lá cây, vừa nhìn không chớp mắt vừa nghi ngờ hỏi:"Thật hay đùa? Nhìn mãi mà vẫn chẳng thấy khác gì đám cỏ dại cả."
"Muội nhìn kỹ mà xem, lá của Nguyệt Quang thảo sáng hơn cỏ dại."
Dương Lâm lại nhìn hồi lâu, chần chờ nói:"Hình như có sáng hơn cỏ dại một tí, nhưng mà khó nhận ra lắm, ca tin rằng cái cây này thật sự là Nguyệt Hoa thảo ư?"
"Nhìn ở phía trên lá cây thì không khác nhau nhiều lắm nhưng nếu muội nhổ ra là rõ ràng." Dương Vân tự tin nói và thò tay nhổ Nguyệt Hoa thảo lên:"Muội nhìn rễ của nó xem, căn bản không giống với rễ cỏ thông thường."
Dương Lâm cầm lấy Nguyệt Hoa thảo, lại nhổ thêm vài cây cỏ dại, cẩn thận so sánh thì quả thật đã nhìn thấy sự khác biệt. Đoạn rễ của Nguyệt Hoa thảo bị nhổ đứt trắng muốt như băng tuyết, chảy ra chất lỏng có mùi thơm dịu thoang thoảng, cầm trên tay cảm thấy mát lạnh dễ chịu vô cùng.
Dương Lâm nhận thấy tình cảnh này thì không khỏi tin hết tám chín phần mười rồi, nàng dùng bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận nắm chặt nhánh Nguyệt Hoa thảo như sợ không cẩn thận thì sẽ bị mất.
"Có tiền rồi, có tiền rồi, cuối cùng chúng ta đã có tiền rồi."
Con mắt Dương Lâm lấp lánh,"Ca, chúng ta nhổ sạch toàn bộ cỏ ở đây nhé, nhìn xem còn có loại Nguyệt Hoa thảo này hay không."
Dương Vân khẽ giật mình, sau đó cất tiếng cười to, "Ha ha ha, muội cũng biết đùa đấy! Muội muốn nhổ hết đám cỏ dại mọc ở khắp ngọn núi này thật hả?"
"Nhổ càng nhiều càng tốt mà, nhổ xong có thể kiếm thêm một ít."
"Phần đáng giá nhất của loại cỏ này là rễ, muội nhổ như vậy xem ra không bán được rồi."
"Á!" Dương Lâm rú lên cứ như bị sét đánh vậy, "Cái rễ cỏ này ...."
"Cái rễ này không còn giá trị nữa, ca tiện tay nhổ cho muội xem thôi."
Đôi mắt to của Dương Lâm đã ngân ngấn nước mắt.
"Đừng khóc, đừng khóc, ca của muội dẫn muội theo tất nhiên là có biện pháp tìm được thiệt là nhiều loại cỏ này. Ca đi tìm, muội dùng xẻng đào thuốc xúc phần đất mọc bên dưới Nguyệt Hoa thảo lên."
Dương Lâm lập tức nín khóc, mỉm cười nói:"Ca ca, chúng ta mau bắt tay vào làm đi."
"Được." Dương Vân nói.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Tiên Hồi Tác giả: Địch Ốc
Chương 4 : Nguyệt Hoa thảo
Nhóm dịch: Phương
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi hai người bắt tay vào làm thì Dương Vân nhận ra mình đã gặp được rất nhiều thuận lợi khi tìm Nguyệt Hoa thảo bằng nguyệt quang linh nhãn, đương nhiên cũng có quan hệ rất lớn tới việc đêm hôm nay vừa vặn là đêm trăng rằm mười lăm, bởi vì hắn tùy tiện đi loanh quanh bốn phía một lát thì thi thoảng lại tìm được một cây.
Sau đó Dương Vân vừa duỗi một ngón tay ra là Dương Lâm lập tức nhào tới như chú cún con thấy miếng xương sườn đầy thịt, nằm rạp xuống mặt đất rồi dùng xẻng đào thuốc đục cả phần đất ở dưới lẫn đám cây cỏ ở xung quanh ra, sau đó cẩn thận xếp thành hàng ở trong gùi cỏ.
Dương Vân khá đắc ý, xem ra dẫn theo tiểu muội lên núi đúng là một ý kiến không tệ chút nào, ít nhất sức lực và lòng hăng hái đào thảo dược của tiểu muội cũng nhiều hơn mười người như mình cộng lại, nếu là mình đào đất thì khó tránh khỏi nhổ đứt vài cọng.
Ánh trăng bất giác đã trôi qua trung tâm bầu trời, mặc dù ánh trăng vẫn sáng tỏ như cũ nhưng trong linh nhãn của Dương Vân thì màu bạc của ánh trăng đã bắt đầu chậm chạp suy yếu, ánh sáng màu bạc ở trên cỏ cây đã càng lúc càng mờ nhạt.
Dương Vân dừng bước và thốt lên:"Không cần tìm nữa, trở về thôi."
Đất bùn phủ đầy trên người Dương Lâm, mặt mũi ðầu tóc cũng không tránh khỏi bị dính bùn ðất, mồ hôi nhễ nhại khắp người nhưng vẫn còn gắng gượng, cắn răng nói:"Gùi đựng cỏ của muội còn trống nhiều lắm, với cả dốc núi bên kia chúng ta còn chưa đi qua mà."
Dương Vân lắc đầu,"Thời điểm đã qua, không tìm được nữa đâu."
Nói xong liền đưa tay cầm lấy gùi đựng cỏ của Dương Lâm, "Đi, về nhà thôi."
Dương Lâm im lặng tính toán trên đường trở về, nàng hiểu rõ cái gùi đựng cỏ trên lưng của mình, "Ca, chúng ta đào được khoảng một trăm cây rồi, chẳng biết là mỗi cây có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ?"
Dương Vân cũng lơ tơ mơ, hắn chỉ biết công dụng của Nguyệt Hoa thảo chứ chưa bao giờ nghe ngóng giá tiền cả, hơn nữa với ký ức kiếp trước của Dương Vân mà lại đi nghe ngóng giá tiền của loại cỏ như
Nguyệt Hoa thảo đúng là vớ vẩn.
Dương Vân không hề tính toán cẩn thận, thuận miệng nói:"Tổng tiền có thể hơn mười văn, ngày mai ca dẫn muội lên trên thị trấn hỏi một chút xem."
Dương Lâm không trả lời, Dương Vân đi tiếp vài bước liền cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn thấy tiểu muội của mình đang ngớ ngẩn đứng im một tại chỗ.
"Hơn mười văn! Như vậy một rễ cây cỏ này có thể đổi được vài cân gạo!" Dương Lâm kêu lên sợ hãi như vừa tỉnh từ trong ác mộng, mấy năm gần đây Ngô quốc mưu thuận gió hòa, giá gạo mỗi cân không đến ba văn tiền, đúng là giá trị của Nguyệt Hoa thảo đã vượt xa xa khỏi trí tưởng tượng của nàng.
Trên đường trở về, Dương Lâm dạo bước sung sướng như đang bay bổng, hết lần này đến lần khác hỏi:
"Ca, giá trị của loài cỏ này thực sự hơn mười văn tiền ư?"
"Ca, chúng ta thực sự có tiền rồi ư, sắp được ăn thịt rồi ư?"
Dương Vân trả lời đầy mê hoặc:"Đúng vậy, không kém bao nhiêu đâu."
Dương Vân liên tục vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí trong một buổi tối nên mệt mỏi và buồn ngủ lắm rồi, vất vả lắm mới về đến nhà, lập tức ngã xuống giường ngủ say như chết. Hắn ngủ một giấc qua buổi sáng, mãi cho tới bữa ăn cơm trưa thì mới bị Dương mẫu đánh thức.
Dương Lâm vui quá nên sớm đã kể lại việc hái thuốc cho cả nhà nghe, có điều Dương phụ và đại ca Dương Sơn lại đi cấy ruộng rồi nên chỉ còn một mình Dương mẫu hỏi Dương Vân cả buổi.
Dương Vân chỉ nói trước kia trong lúc đọc sách đã được đọc qua nội dung ghi về Nguyệt Hoa thảo, gần đây trong lúc tĩnh tâm ngắm trăng lại nhất thời nhớ tới liền dẫn Dương Lâm đi tìm thử, không ngờ thực sự hái trở về.
Dương mẫu vừa nghe nói là xem trong sách thì không khỏi tin thêm vài phần, nàng một chữ cũng không biết đọc nên không tránh khỏi vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục những đồ vật ghi lại trong trang sách, chỉ là Dương mẫu chịu khổ nhiều rồi nên thực sự không dám tin tưởng hai người Dương Vân hái về được loại cỏ đáng giá như vậy.
Dương Vân vừa ăn cơm vừa nói với Dương mẫu:"Buổi chiều con sẽ dẫn Tiểu Lâm đi lên Hồi Xuân Đường ở trên thị trấn, nơi đó là cửa hiệu lâu đời, loài cỏ này có đáng tiền hay không hỏi qua là biết rõ."
Dương mẫu gật đầu đồng ý, thầm nghĩ dù sao cũng hái đám cỏ này về rồi, Tam Nhi đi hỏi thử cũng tốt, nếu thực sự có thể bán đi kiếm chút tiền thì cũng có thể bù vào thiếu thốn trong nhà. Có điều trong nội tâm nàng cho dù như thế nào cũng không tin một rễ cây cỏ lại có thể bán hơn mười văn.
Nhà thúc Trường Thịnh ở bên cạnh có chiếc xe lừa, xế chiều hàng ngày đều vội vã lên tửu quán ở trên thị trấn để thu nhặt đồ ăn thừa rồi chở về bán cho Vương đồ tể.
Dương Vân nói trước một tiếng với Nhị Quý đánh xe rồi dắt Dương Lâm đang ôm gùi đựng cỏ bước lên xe.
Nhị Quý quát lớn một tiếng, con lừa màu xám bắt đầu di chuyển bốn chân một cách chậm chạp, Dương Lâm vẫy tay chào Dương mẫu đang đứng dựa ở trước cửa nhà, nói to:"Mẹ! Mẹ chờ con và ca ca lên thị trấn mang thứ tốt về nhé."
Ra khỏi thôn, con lừa Đại Thanh bước chậm rì rì, tốc độ không khác gì người bình thường đang đi bộ trên đường, hưng phấn hôm qua vẫn còn vương vấn trong trái tim Dương Lâm, buổi sáng lại không ngủ bù giống như Dương Vân, cộng thêm ngồi xe lung la lung lay, ủ rũ dâng lên, rất nhanh đã nhoài người về phía trước rồi nằm bò ra ngủ say sưa.
Nhị Quý họ Vương, là con thứ hai trong nhà, sinh sau nhị ca Dương Nhạc của Dương Vân một tháng.
Nhị Quý và Dương Nhạc từ nhỏ đã cùng nhau lăn lê bò toài, chậm chững đùa giỡn ở một chỗ trên mặt đất, khi còn bé cũng thường hay dẫn Dương Vân xuống sông bắt cá, lên núi bẫy chim, hai người một bên đánh xe, một bên trò truyện.
"Nhị Quý ca, con lừa Đại Thanh này của nhà ngươi già rồi, e là không đi được vài năm nữa đâu nhỉ?" Dương Vân hỏi.
"Ai, ai bảo không phải đâu. Lúc mua thì tuổi nó đã không nhỏ rồi, trôi mấy năm này, đi cũng chậm." Nhị Quý giận dữ nói.
"Không có ý định đổi con khác sao?"
"Khó lắm, nhà của chúng ta tuy nói có Canh thúc giúp đỡ nhưng mà buôn bán nhỏ, coi như là chở cỏ khô lên bán thì cũng không kiếm được cái lợi nhuận gì, nếu mua một con lừa khác thì còn phải tự bỏ tiền ra, vậy thì không có lợi gì cả."
Dương Vân biết rõ Canh thúc chính là Vương đồ tể, là người có họ hàng với gia đình của Nhị Quý, trên thực tế thì hầu như toàn bộ thôn dân đều mang họ Vương, Dương gia là đời trước chuyển sang họ khác.
Lúc này Nhị Quý lại nói, "Vẫn là Tiểu Vân ngươi tốt, hiện tại đã là tú tài rồi, về sau đỗ đạt chính là quan lão gia, đến lúc đó phải giúp đỡ chúng ta nhé."
Dương Vân cười nói, "Thi cử không dễ dàng như vậy đâu, nếu thực sự có một ngày như vậy thì nhất định ta sẽ tặng cho ngươi một con ngựa tốt."
"Vậy thì tốt quá, ta đã sớm muốn được đổi xe ngựa rồi." Nhị Quý cười nói, hắn cũng biết thi cử khó khăn, coi như là vào học đường trong nội thành, mười vị tú tài cũng chưa hẳn có một vị có thể đỗ đạt."
"Ta rất hâm mộ Nhạc ca, nếu không phải gia đình không cho thì ta cũng muốn được cùng hắn đi biển."
"Ca của ta đi biển là vì không còn cách nào khác, nhà của chúng ta thiếu đất, nhà các ngươi có ruộng, còn có xe nữa, làm gì phải đi biển ăn gió đội mưa, nghe nói còn có hải tặc, mẹ ta cả ngày vì nhị ca mà lo lắng. "
"Cày ruộng đánh xe ổn định thì ổn định thật đấy nhưng mà chẳng có ý nghĩa gì cả, có thể nuôi sống mình nhưng muốn kiếm tiền lấy cô con dâu lại khó khăn quá." Nhị Quý thở dài, lại hỏi:"Đúng rồi, đám cỏ ngươi hái thật sự có thể bán lấy tiền hả, nhìn qua thì chúng có gì khác đám cỏ dại bình thường đâu."
"Thử mới biết được, trên sách nói đây là Nguyệt Quang thảo, có thể chế dược liệt."
"Ồ." Nhị Quý im lặng như có điều suy nghĩ.
Dương Vân biết rõ Nhị Quý nổi lên tâm tư, có điều hắn đã nghĩ tới chuyện này từ lúc trời còn sớm tinh mơ rồi, đáng tiếc loại cỏ Nguyệt Quang thảo này chỉ có mỗi mình hắn hái được, có lẽ còn phải tìm biện pháp nhắc nhở Nhị Quý mới được.
Con lừa Đại Thanh tản bước một canh giờ, cuối cùng đã lên trên thị trấn. Dương Vân lắc tiểu muội dậy rồi tạm biệt Nhị Quý, cầm theo chiếc gùi cỏ rồi đi thẳng tới Hồi Xuân Đường.
Hồi Xuân Đường chiếm cứ một viện lạc có diện tích khá lớn trong thị trấn, từ rất xa đã có thể trông thấy cột cờ cao mảnh ghi tên cửa hiệu "Hồi Xuân Đường."
Đợi tiến vào cửa lớn, chỉ thấy trong sân trồng cây đậu tía xanh rì, có xây sẵn đình trúc, ghế đá để người chờ nghỉ ngơi, không ít người đang đánh cờ uống trà ở bên trong, nhìn qua thật ung dung nhàn nhã.
Cửa lớn rộng mở ở giữa nhà, bên trong có mấy vị đại phu râu tóc hoa râm đang ngồi xem mạch cho mọi người.
Phòng dược liệu nằm ở phía đông sương phòng, tiểu nhị bận rộn bốc thuốc ở phía sau quầy. Phía tây sương phòng có mấy người mặc trang phục học đồ đang xử lý các loại dược liệu ở đâu đó, cắt, mài, giặt, rửa, gạt .... từng mùi hương dược liệu ngào nhạt bay qua mũi.
"Đi theo ta." Dương Lâm cầm tay Dương Vân, chạy ào tới phía tây sương phòng như ngựa quen đường cũ.
Dương Vân biết rõ tiểu muội đã tới đây, thỉnh thoảng nàng sẽ phải lên trên thị trấn bốc thuốc cho phụ thân và phụ mẫu, thỉnh thoảng cũng sẽ bán thảo dược tình cờ tự hái được.
Hai học đồ xử lý dược liệu chẳng hề quan tâm tới hai người, Dương Lâm đi tới cái phòng ở bên cạnh rồi nói ra:"Mua dược liệu ở chỗ này nè."
Dương Vân quan sát bốn phía, trong phòng không có người, một mặt vách tường viết dày đặc toàn chữ là chữ, nhìn kỹ thì ra là giá thu mua các loại dược liệu, dược liệu tầm thường đều có hai cách thu mua, hai mươi mấy văn hay mấy trăm văn khác nhau.
Trong phòng treo một cái lục lạc chuông, Dương Lâm không thể chờ đợi được liền bắt đầu đi lại.
Giây lát sau có một tiểu nhị tiến tiến vào từ cửa ra vào, khẽ cười và hỏi thăm:"Nhị vị khách quan muốn bán loại thảo dược gì?"
Dương Lâm đẩy gùi cỏ ra, "Là những cây này nè, cây này gọi là Nguyệt Quang thảo, rất đáng tiền đấy."
Tiểu nhị cầm lên một cây Nguyệt Quang thảo, cẩn thận xem xét sau nửa ngày, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc nghi ngờ.
"Chưa bao giờ nghe nói về cái gì Nguyệt Quang thảo, nhìn qua thì nó có gì khác cỏ dại bình thường đâu."
Dương Lâm liền luống cuống, "Sao lại chưa từng nghe qua được, ngươi xem cây cỏ này đi, hoàn toàn không giống với cỏ dại bình thường."
Dương Vân khoát khoát tay, nói với tiểu nhị:"Ta thấy hãy để cho sư phụ của ngươi đến nhìn một lát, loại Nguyệt Quang thảo này có thể chế được kim sang dược sang quý nhất, cửa hiệu lớn như Hồi Xuân Đường chắc phải có người biết nhìn hàng tốt chứ."
Tiểu nhị do dự trong giây lát, nhận thấy bộ dạng trầm ổn tự tin của Dương Vân, rốt cuộc vẫn phải nói ra, "Vậy thì thỉnh nhị vị chờ một lát, ta đi tìm sư phụ tới đây coi xem."