Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 02-06-2008, 06:50 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Quá»· Kiếm U Linh (Äá»§ bá»™)

Hồi 1

Tàn Hồn Ma Äao


Dạ Nguyệt Lâu...
Tá»a lạc ngay giữa trung tâm Hàm Thành, vá»›i kiến trúc nguy nga, tráng lệ bằng những mái vòm cong vút, kết hợp cùng những khu vưá»n hoa viên vây bá»c, Dạ Nguyệt Lâu xứng vá»›i cái danh mà cư dân ở đây gắn cho nó:
Nhất Lầu.
Ngoài kiến trúc nguy nga tráng lệ vốn có, trong Dạ Nguyệt Lâu có những nàng kỹ nữ vá»›i dáng thướt tha mỹ miá»u, nhan sắc diá»…m trần mà ít có kỹ lâu nào có được. Chính nhá» vào những khung cảnh cùng những trang giai nhân tuyệt sắc mà tòa lầu Dạ Nguyệt trở thành Ä‘iểm há»™i tụ cá»§a các kỳ nhân trên giang hồ khi đặt chân đến Hàm Thành. Nhưng chỉ như thế thôi thì chưa đủ nói hết sá»± quyến rÅ© cá»§a tòa lầu Dạ Nguyệt. Ở Dạ Nguyệt còn có thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi.
Triá»u Thi Thi tuyệt sắc như thế nào, nhan sắc cá»§a nàng ra sao? Có lẽ chỉ có thể diá»…n đạt, má»™t khi nàng xuất hiện thì hoa phải nhưá»ng, nguyệt phải thẹn. Ngay cả khi toà Dạ Nguyệt chẳng còn nàng nữa, mà chỉ còn bức lụa vẽ chân dung kỹ nữ Ä‘ang ôm đàn cÅ©ng đủ sức thu hút khách phương xa. Chính vì sá»± thu hút quyến rÅ© cá»§a Triá»n Thi Thi mà bức lụa chân dung cá»§a nàng tại tòa Dạ Nguyệt Lâu được xem như má»™t báu vật vô giá, được treo ngay tại gian chính sảnh, để bất cứ khách nhân nào cÅ©ng có thể tận mắt chiêm ngưỡng vóc dáng hoa nhưá»ng nguyệt thẹn cá»§a giai nhân.
VỠđêm, Dạ Nguyệt Lâu càng đúng nghÄ©a vá»›i cái danh cá»§a nó. Má»™t khung cảnh nhá»™n nhịp, má»™t sức quyến rÅ© lạ thưá»ng toát ra từ khung cảnh, từ những trang kỹ nữ tuyệt sắc lá»™ng lẫy trong những bá»™ cánh xiêm y trắng toát, tưởng như má»™t bày tiên nữ từ thượng giá»›i vừa hạ thân xuống cõi phàm để tìm thú vui chốn trần tục. Tất nhiên, nÆ¡i tụ há»™i đông nhất là gian đại sảnh có bức chân dung Triá»u Thi Thi. Nếu đã đến Dạ Nguyệt Lâu mà không chiêm ngưỡng vóc dáng giai nhân qua bức tranh lụa thì coi như chưa từng bước chân đến tòa Nhất Lầu này.
Nhưng má»™t khi đã tận mắt chứng kiến cái đẹp mỹ miá»u cá»§a giai nhân thì khó giữ được tâm định không suy tưởng đến nàng. Dung diện cùng dáng mạo tha thướt sẽ tồn tại mãi mãi trong tâm trí những ai đã má»™t lần được chiêm ngưỡng bức lụa chân dung Triá»u Thi Thi.
Äêm trung thu, vầng trăng sáng tá», đầy đặn tá»a xuống Dạ Nguyệt Lâu, phá»§ lên nó lá»›p áo choàng bằng vầng sáng vàng nhàn nhạt. Äêm trung thu, Dạ Nguyệt Lâu càng náo nhiệt hÆ¡n má»i đêm thưá»ng. Trong đại sảnh chẳng còn chiếc bàn trống nào. Tất cả gần như đông cứng bởi những khách nhân Ä‘i chÆ¡i đêm trăng đến Hàm Thành.
Hai gã giáo đầu lực lưỡng vác đại đao đứng trước cửa ra vào Dạ Nguyệt Lâu đã nhận được lĩnh ý của Lý Ma Ma ngưng đón khách. Chính vào lúc cái lịnh đó đến tai hai gã giáo đầu thì lại xuất hiện một trung niên, với dung diện trầm cảm, nhưng sự trầm cảm đó vẫn không làm mất những nét khôi ngôi tuấn tú của y.
Trung niên thư sinh vừa bước đến, hai gã giáo đầu đã chận lại. Má»™t ngưá»i nói:
− Khách nhân miá»…n thứ. Dạ Nguyệt Lâu đã quá đông khách, xin má»i khách nhân đêm sau đến.
Trung niên nhìn hai gã giáo đầu:
− Ta đến Dạ Nguyệt Lâu vì má»™t cái hẹn mưá»i tám năm.
Hai gã giáo đầu nghe trung niên nói, chân mày thoạt cau lại. HỠnhìn nhau như thể hội ý.
Ngưá»i thứ hai rặn má»™t nụ cưá»i giả lả rồi nói:
− Äêm nay Dạ Nguyệt Lâu rất đông khách, khách nhân có hẹn e cÅ©ng khó gặp được ngưá»i muốn hẹn. Thỉnh khách nhân ngày mai đến.
− Ta đã hẹn thì không trễ hẹn, và cũng chẳng có đêm thứ hai với Nguyên Thiên Phục.
Trung niên với cái tên Nguyên Thiên Phục vừa nói vừa bước len qua hai gã giáo đầu gác cửa. Tất nhiên hai gã giáo đầu đâu thể trái lịnh Lý Ma Ma mà cho Nguyên Thiên Phục vào Dạ Nguyệt Lâu dễ dàng như vậy. Dù muốn hay không muốn thì hai gã đó cũng phải chặn vị khách nhân kỳ quặc này lại.
Nguyên Thiên Phục vừa len bước qua hai gã đó thì hai thanh đại đao đã gác chéo chặn gã lại.
Gã giáo đầu đứng bên phải nói:
− Khách nhân, xin đừng để chúng tôi phải thất lễ.
Dung diện của Nguyên Thiên Phục thoạt sa sầm lại. Y lạnh nhạt nói:
− Äáng ra hai ngươi không nên rút Ä‘ao trước mặt ta.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, bằng má»™t thá»§ pháp cá»±c kỳ tân kỳ, song thá»§ cá»§a Nguyên Thiên Phục đã thá»™p vào hổ khẩu cầm đại Ä‘ao cá»§a hai gã giáo đầu. Má»™t âm thanh khô khốc phát ra từ hổ khẩu hai gã giáo đầu.
Cạch...
Hai gã giáo đầu gác cửa kỹ lâu Dạ Nguyệt Lâu đau đớn thét lên:
− Ôi cha!
Hai thanh đại Ä‘ao rá»i khá»i tay há» rÆ¡i luôn xuống đất.
Nguyên Thiên Phục lưá»m hai gã đó, nói tiếp:
− Ta có nể mặt Lý Ma Ma nên đao pháp còn chưa biến chiêu.
Y hất tay đẩy hai gã giáo đầu té phệt xuống đất rồi thong dong tiến thẳng vá» phía gian đại sảnh Dạ Nguyệt Lâu. Y bước lên những bậc tam cấp dẫn lên cá»­a gian chính sảnh. Khi Nguyên Thiên Phục xuất hiện ngay ngưỡng cá»­a thì má»i cặp mắt cá»§a khách nhân Ä‘á»u đổ dồn đến y bởi vẻ mặt trầm uất đến độ lạnh lùng.
Mặc nhiên vá»›i những ánh mắt Ä‘ang đổ dồn vá» phía mình xoi mói, tinh nhãn sáng ngá»i cá»§a Nguyên Thiên Phục như đóng Ä‘inh vào bức lụa vẽ chân diện mục cá»§a Triá»u Thi Thi. Y nhìn bức lụa không chá»›p mắt rồi từ từ tiến vá» bức lụa đó.
Y đứng trước bức lụa chiêm ngưỡng gần như bất động, hai chân chẳng khác nào bị chôn dính dưới sàn đại sảnh. Y lẩm nhẩm nói:
− Triá»u Thi Thi.
Nguyên Thiên Phục ngắm nhìn bức lụa, hay tưởng như y đang bị thôi miên bởi chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ. Bất giác Nguyên Thiên Phục buông một tiếng thở dài.
Không biết vì nguyên cá»› gì mà y thở dài, Thiên Phục có tâm sá»± gì chăng, hay y vừa kịp phát hiện ra má»™t nét thô cứng trên bức há»a giai nhân kia?
Nếu không có tiếng thở dài cá»§a Thiên Phục thì ngỡ y đã biến thành pho tượng bất động dưới chân dung cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ. Sau khi buông má»™t tiếng thở dài thưá»n thượt như muốn thổ lá»™ má»™t tâm trạng u uất thì bất giác Thiên Phục toan tháo bức chân dung cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ.
Khi tay Thiên Phục vừa chạm vào bức há»a Triá»u Thi Thi thì có tiếng nói bằng chất giá»ng gằn gằn cất lên ngay sau lưng y:
− Ngươi còn tính tháo cả bức chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ nữa sao?
Thiên Phục thu tay lại từ từ quay mặt lại, đối nhãn với kẻ vừa lên tiếng sau lưng mình:
− Ngươi là ai?
Gã đại hán lực lưỡng, với hàm râu cá chốt nhướn mày nói:
− Ngươi từ phương xa đến nên không nhận ra Mịch Quang Tu với ngoại hiệu Hoạt Thần Sát mỗ ư?
Nguyên Thiên Phục nhíu mày nói:
− Hoạt Thần Sát là gì?
Mịch Quang Tu vỗ tay vào ngực mình:
− Hoạt Thần Sát là Mịch mỗ, không một ai ở Hàm thành lại không biết. Ngay cả Lý Ma Ma cũng phải nể mặt Mịch mỗ mà đêm Trung thu này đích thân thỉnh Mịch mỗ.
− Thế tại hạ đứng đây chiêm ngưỡng chân dung Triá»u Thi Thi có làm phiá»n đến các hạ không?
Câu nói của Nguyên Thiên Phục khiến mặt Mịch Quang Tu sa sầm lại:
− Trong Dạ Nguyệt Lâu, ngoài Lý Ma Ma ra, Mịch mỗ là chủ nhân ở đây.
Thiên Phục cướp lá»i Mịch Quang Tu:
− Dạ Nguyệt Lâu không thể có một vị chủ nhân thứ hai như các hạ. Nếu các hạ đáng mặt thay thế Lý Ma Ma thì tại hạ đã biết các hạ.
− Ngươi là ai mà dám nghênh ngang nói vá»›i Mịch má»— những lá»i xấc xược như vậy chứ?
− Tại hạ là Nguyên Thiên Phục.
− Nguyên Thiên Phục là gì mà dám xấc xược trước mặt Hoạt Thần Sát Hàm Thành chứ?
Thiên Phục mỉm cưá»i rồi nói:
− Hàm Thành có thể biết các hạ nhưng rất tiếc Hàm Thành quá nhỠnên tại hạ không biết các hạ.
− Ngươi chưa biết thì Mịch mỗ sẽ cho ngươi biết ngay thôi mà.
Mịch Quang Tu vừa nói vừa hoành tay ra sau lưng rút binh khí. Binh khí của Mịch Quang Tu là một đôi câu liêm loang loáng. Mịch Quang Tu nói:
− Mịch mỗ nổi danh Hoạt Thần Sát với đôi câu liêm này. Hôm nay ngươi sẽ được biết sự lợi hại của nó trước khi biến thành oan hồn vất vưởng dưới a tỳ.
Äáp lại câu nói hăm dá»a cá»§a Mịch Quang Tu, Nguyên Thiên Phục buông má»™t câu cụt ngá»§n bằng chất giá»ng thật hững há»:
− Hoạt Thần Sát các hạ chỉ biết múa câu liêm thôi ư?
Lá»i còn Ä‘á»ng trên môi Nguyên Thiên Phục thì Mịch Quang Tu vÅ© lá»™ng đôi câu liêm, má»™t tập kích vùng thượng đẳng, dùng móc móc yết hầu, chiếc còn lại thì công vào vùng hạ đẳng cÅ©ng dùng móc câu móc lấy Ä‘an Ä‘iá»n đối phương. Chiêu công cá»§a Mịch Quang Tu thật tàn nhẫn không sao có thể diá»…n giải được. Có thể nói chiêu thức cá»§a Mịch Quang Tu thi triển công kích Nguyên Thiên Phục là má»™t ác chiêu mà má»™t khi trúng đích thì không má»™t ai có thể bảo toàn được tính mạng. Có lẽ chính vì chiêu thức cá»§a y quá tàn độc và tàn nhẫn nên má»›i được má»i ngưá»i ở Hàm Thành gắn cho ngoại hiệu là Hoạt Thần Sát.
Má»i ngưá»i có mặt trong gian đại sảnh Dạ Nguyệt Lầu chứng kiến Mịch Quang Tu xuất thá»§ Ä‘á»u nhắm mắt lại và cái há» tưởng tượng trong đầu khi mở mắt ra là má»™t thây ngưá»i bị đôi câu liêm tàn bạo cá»§a há» Mịch móc tan thành những má»› thịt bầy nhầy.
Tất nhiên trong đám thá»±c khách vẫn có ngưá»i tò mò cố giương mắt thật to để chứng kiến má»™t cái chết thảm bởi tàn chiêu cá»§a Hoạt Thần Sát Mịch Quang Tu cá»§a gã trung niên kia.
Nhưng chiêu thức tàn độc cá»§a Hoạt Thần Sát chưa kịp hoàn thiện, thậm chí tưởng chừng như y chỉ má»›i múa câu liêm thì tá»± dưng hai tay thá»§ câu liêm đã tách ra, rá»i khá»i thân, rÆ¡i xuống đất.
Bịch... bịch...
Sợi lụa đỠbá»c thanh khoái Ä‘ao vừa xuất thá»§ phát chiêu đã vùn vụt quấn lại lưỡi Ä‘ao, trong khi Hoạt Thần Sát vẫn chưa cảm nhận được song thá»§ cá»§a mình rá»i khá»i thân pháp. Hai bá» vai cá»§a há» Mịch trông như hai cục thịt đỠối rưới máu theo sá»± nhích động cá»§a thân pháp.
Khi Mịch Quang Tu nhận được cảm giác Ä‘au đớn thì y cÅ©ng chẳng còn sức trụ vững đôi chân bởi mất quá nhiá»u máu.
Mịch Quang Tu cất lên tiếng rú thảm thiết:
− A... a... a... a...
Y té bộp xuống đất ngất lịm. Máu vẫn tiếp tục tuôn ra cho đến khi y biến thành một cái xác không hồn, trong khi đó Nguyên Thiên Phục vẫn dửng dưng trước cái chết của hỠMịch mà không biểu lộ chút cảm xúc nào. Bộ mặt khôi ngô anh tuấn của y vẫn khoác những nét trầm uất trông thật là lạnh lùng.
Cái chết của Mịch Quang Tu quá khủng khiếp, nên chẳng mấy chốc gian đại sảnh Dạ Nguyệt Lâu khoác một bầu không khí nặng nỠvới cảm giác khủng bố bởi đao pháp quá khốc liệt của trung niên lãnh cảm kia.
Thá»±c khách trong gian chính sảnh như chết lặng bởi cái chết cá»§a Hoạt Thần Sát Mịch Quang Tu. Má»i ngưá»i ngồi bất động, tưởng chừng tất cả đã biến thành ngưá»i pho tượng bất động, hay hồn cá»§a hỠđã tan thoát Ä‘i chỉ để lại cái xác vô hồn trong ná»—i hãi hùng.
Chợt trong sá»± im lặng khá»§ng bố đó, có ngưá»i bật đứng dậy. Kẻ đó thu hết dÅ©ng lược thốt lên:
− Tàn Hồn Ma Äao.
Cùng vá»›i câu nói đó, ngưá»i kia ôm đầu thoát chạy ra ngoài. Má»™t ngưá»i thoát chạy kéo theo sá»± lây lan qua những ngưá»i khác, và chẳng ngưá»i nào bảo ngưá»i nào, ai nấy Ä‘á»u Ä‘ua nhau tháo chạy khá»i đại sảnh đưá»ng như bầy ong vỡ tổ.
Sự náo loạn tại gian đại sảnh lan nhanh đến những thực khách trên gác lầu. Ngay cả những trang kỹ nữ tuyệt sắc giai nhân cũng bị lôi vào cảnh hoảng loạn đó. HỠquên bẵng công việc của mình mà nhao nhao chạy vỠphía cửa hậu.
Hai mươi gã đại hán lá»±c lưỡng từ trên gác lầu phi thân xuống xếp thành hình cánh cung vây lấy Nguyên Thiên Phục. Tất cả Ä‘á»u tuốt binh khí hưá»m sẵn, nhưng chưa má»™t ai dám xông vào.
Tất nhiên hai mươi gã đại hán kia đã thấy cái thi thể không toàn vẹn cá»§a Hoạt Thần Sát Mịch Quang Tu, mà Hoạt Thần Sát thì ai mà không biết y chứ. Chính cái thây cá»§a Hoạt Thần Sát bắt há» phải nghÄ© tá»›i kẻ Ä‘ang đứng trước mặt là má»™t sát thá»§ bá đạo không thể nào lưá»ng hết được.
Cuộc diện đêm trung thu trong Dạ Nguyệt Lầu đang náo nhiệt bất giác trở nên căng thẳng cực kỳ với sự xuất hiện của Nguyên Thiên Phục. Nhưng cuộc diện cứ kéo dài mãi sao, hai mươi gã đại hán đâu thể để một gã trung niên lạ mặt vào phá vỡ việc kinh doanh trong Dạ Nguyệt Lâu. Nếu không hạ gã khách lạ kia thì sao nhìn mặt chủ nhân Lý Ma Ma.
Mặc dù hai mươi gã biết vị khách kia là má»™t sát thá»§, nhưng tình thế chẳng đặng đừng bởi bổn phận và trách nhiệm cá»§a há». Hai mươi gã ra ám hiệu cho nhau rồi đồng loạt thét lá»›n má»™t tiếng, toan nhảy xổ vào đối phương. Chính lúc đó thì giá»ng khàn khàn cá»§a má»™t trung phụ thét lên:
− Dừng tay!
Tiếng quát kia có uy lực buộc hai mươi gã đại hán hộ pháp Dạ Nguyệt Lâu cùng loạt thối bộ. HỠthối bộ nhưng lại buông những tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Ma Ma trong bá»™ xiêm y thêu hoa, viên kim tuyến, tóc búi cao được cài bằng chiếc trâm vàng đính ngá»c dạ minh châu.
Lý Ma Ma nhìn Nguyên Thiên Phục không chá»›p mắt. Mặc dù đã ngoài tứ tuần, nhưng Lý Ma Ma vẫn không đánh mất vẻ đài các kiêu sa vốn có cá»§a má»™t trang giai nhân tuyệt sắc lúc xuân thá»i. Äôi thu nhãn vẫn sáng ngá»i trong suốt, ngay cả hàng lông mày vẫn được chăm sóc cẩn thận, trông như đôi lá liá»…u má»ng dính.
Với những bước đi vẫn không thua các trang kỹ nữ trong Dạ Nguyệt Lâu, vừa thướt tha vừa uyển chuyển. Lý Ma Ma tiến đến đối mặt với Nguyên Thiên Phục.
Nhìn thẳng vào mắt Nguyên Thiên Phục, Lý Ma Ma nói:
− Hình như bổn nương đã gặp các hạ Ở đâu rồi?
Nụ cưá»i cố cá»±u nhếch trên hai cánh môi má»ng cá»§a Nguyên Thiên Phục, nhưng đôi chân mày lá liá»…u cá»§a Lý Ma Ma thì chau hẳn lại, tưởng chừng như mụ Ä‘ang cố tìm trong tiá»m thức cá»§a mình má»™t dấu ấn dÄ© vãng vá» ngưá»i trung niên này.
Lý Ma Ma thối lại một bộ, hai mắt như đóng dính vào Nguyên Thiên Phục, mãi một lúc lâu sau mới thốt được một câu:
− Chẳng lẽ là ngươi?
− Ma Ma vẫn chưa nhận ra được tại hạ à?
Hai gò má của Lý Ma Ma giần giật một lúc:
− Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục!
Nguyên Thiên Phục lại mỉm cưá»i.
Lý Ma Ma nói:
− Äúng rồi, nụ cưá»i này đúng là cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Lý Ma Ma lắc đầu:
− Mưá»i tám năm... Nguyên Thiên Phục phải không?
− Chính tại hạ.
Lý Ma Ma bước tới, bất giác ôm lấy vai Nguyên Thiên Phục:
− Thiên Phục, sao đến bây giỠngươi mới quay lại đây?
− Tại hạ không đến quá sớm cũng như quá trễ chứ?
Ma Ma nhìn Thiên Phục không chớp mắt. Hai bàn tay Ma Ma nắn đôi bỠvai của Thiên phục. Bất thình lình Lý Ma Ma quay lại nói với ha mươi gã đại hán:
− Các ngươi lui ra và mang theo cái thây thối này đi.
Hai mươi gã đại hán đồng loạt ôm quyá»n xướng lên:
− Tuân lệnh Ma Ma!
Khi bá»n đại hán há»™ lầu rút lui hết ra ngoài, Lý Ma Ma má»›i kéo Nguyên Thiên Phục đến chiếc bàn kê ngay góc đại sảnh:
− Thiên Phục, ngồi xuống đi!
Khi Thiên Phục vừa yên vị thì Lý Ma Ma há»i:
− Phải ngươi đến tìm Triá»u Thi Thi?
Thiên Phục gật đầu:
− Tại hạ không đến quá muộn chứ?
− Qúa muội rồi.
Thiên Phục sa sầm mặt:
− Nàng đã không còn ở Dạ Nguyệt Lâu nữa?
− Äã Ä‘i rồi. Công tâm mà nói thì ngươi đúng là má»™t kẻ bạc nghÄ©a vô tình, nên muá»™i muá»™i má»›i bá» Ä‘i.
Thiên Phục nhún vai:
− Sao Ma Ma cho tôi là má»™t kẻ bạc nghÄ©a vô tình? Thiên Phục này tìm đến Dạ Nguyệt Lâu bởi cái danh cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ, và sau đó tại hạ lại ra Ä‘i cÅ©ng như bao nhiêu ngưá»i khác.
− Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục đến vá»›i Triá»u Thi Thi và ra Ä‘i như những khách nhân bình thưá»ng ư?
Thiên Phục gật đầu.
Lý Ma Ma cưá»i khảy. Tiếng cưá»i cá»§a Lý Ma Ma như má»™t lá»i chế giá»…u hay đúng ra là tiếng oán trách không thành lá»i. Nhìn Thiên Phục, Ma Ma nói:
− Ngươi nghÄ© thế cÅ©ng được. Bởi vì có hảo hán nào đặt chữ tình cho những ả kỹ nữ, mà chỉ có kỹ nữ gởi tình cho khách phương xa. May mắn Triá»u Thi Thi đã ra Ä‘i, nếu không mà nghe được những lá»i nói cá»§a ngươi chắc có lẽ vỡ tim mà chết mất.
Lý Ma Ma thở dài một tiếng rồi nói:
− Ngươi đã ra Ä‘i sao còn quay vá» Dạ Nguyệt Lâu tìm Triá»u Thi Thi làm gì?
− Tại sao tại hạ lại không Ä‘i tìm má»™t ká»· niệm đẹp trong dÄ© vãng chứ? Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể Ä‘i tìm má»™t ká»· niệm đẹp thuá»™c vá» dÄ© vãng.
− Ngươi đã nói như vậy thì ta cÅ©ng chẳng còn gì để nói cả. Dạ Nguyệt Lâu vẫn rá»™ng cá»­a đón Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục Lý Ma Ma nhếch mép dè bỉu nói tiếp:
− Thiên Phục, dù cho ngưá»i không nặng lòng vá»›i Triá»u Thi Thi thì Lý Ma Ma này vẫn nói. Thiên hạ đệ nhất kỹ nữ đã quá vì ngưá»i. Nhưng để đáp lại tình cá»§a Triá»u muá»™i muá»™i chỉ có sá»± lạnh nhạt vô tình.
Lý Ma Ma thở dài.
Thiên Phục nhìn Ma Ma nói:
− Lý Ma Ma trách tại hạ đấy à?
− Ta không có cái quyá»n trách ngươi, mà chỉ trách cho Triá»u muá»™i muá»™i mà thôi.
Nhìn Nguyên Thiên Phục, Lý Ma Ma nặn má»™t nụ cưá»i giả lả rồi nói:
− Khách nhân tìm đến Dạ Nguyệt Lâu vá»›i mục đích như mưá»i tám năm vá» trước?
Thiên Phục lạnh nhạt nói:
− Khác hơn một chút!
− Khác như thế nào?
− Má»™t chút ká»· niệm đẹp vá» Triá»u Thi Thi.
− Trong Dạ Nguyệt Lâu, Triá»u Thi Thi không còn nữa, ngoài bức há»a kia mà thôi.
Khách nhân có để ý đến bức há»a đó không?
− Äã nhìn qua.
Lý Ma Ma nhếch môi:
− Äẹp chứ?
− Rất đẹp và rất có thần.
− Äẹp chá»— nào và có thần chá»— nào?
Thiên Phục thoạt cau mày:
− Lý Ma Ma muốn tại hạ trả lá»i?
Lý Ma Ma gật đầu:
− Tất cả má»i ngưá»i đến Dạ Nguyệt Lâu chỉ biết chiêm ngưỡng cái đẹp nhan sắc cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ chứ không thấu đáo được cái đẹp và cái thần cá»§a muá»™i muá»™i. Bổn nương nghÄ©, khách nhân thấy được cái đẹp đó.
− Chỉ có mỗi tại hạ thấy sao?
− Ngưá»i trong cuá»™c thì bao giá» cÅ©ng có sá»± đồng cảm.
− Ma Ma cho tại hạ là ngưá»i trong cuá»™c?
− Bổn nương nghĩ như vậy.
Thiên Phục lại nhếch môi:
− Ma Ma đã nghÄ© như vậy thì tại hạ không thể để Ma Ma thất vá»ng. Cái đẹp nÆ¡i bức há»a chân dung cá»§a Triá»u Thi Thi chính là ánh mắt mòn má»i đợi chá». Trong ánh mắt kia toát ra cái nhìn cá»§a chinh nhân vò võ vá»›i thá»i gian. Tại hạ nói như vậy không biết có đúng không?
− Ngưá»i biết như vậy sao vẫn thá» Æ¡ vá»›i Triá»u Thi Thi suốt mưá»i tám năm?
Thiên Phục nhún vai, nhạt nhẽo nói:
− Nếu tại hạ không phải là Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục thì quần hồng có thể níu chân tại hạ.
Lý Ma Ma há hốc miệng sau câu nói cá»§a Thiên Phục. Ậm á»± mãi trong miệng má»™t lúc như tìm ý đáp lá»i Thiên Phục, má»™t lúc sau Lý Ma Ma má»›i thốt ra lá»i:
− Bổn nương quên khách nhân là Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Lý Ma Ma mỉm cưá»i quay mặt nhìn vá» cá»­a hậu:
− Tiểu Ngá»c.
Từ phía cửa hậu, một nàng kỹ nữ nhan sắc tuyệt trần xuất hiện tiến thẳng đến bàn Lý Ma Ma và Nguyên Thiên Phục.
Lý Ma Ma nhìn Thiên Phục nói:
− Sau khi Triá»u Thi Thi bá» Ä‘i, nếu không có tấm lụa chân dung cá»§a nàng, có lẽ bổn nương đã phải đóng cá»­a Dạ Nguyệt Lâu. Còn hiện tại đã có Tiểu Ngá»c, bổn nương thiết nghÄ© Tiểu Ngá»c hầu phục khách nhân được.
Thiên Phục nhìn Tiểu Ngá»c, khẽ gật đầu:
− Äáng mặt mỹ nhân. Cô nương có thể đưa tại hạ lên phòng cá»§a Triá»u Thi Thi trước đây.
Tại hạ thích gian thư phòng đó.
Tiểu Ngá»c nhìn Lý Ma Ma:
− Ma Ma...
Lý Ma Ma nói:
− Từ lúc Triá»u Thi Thi bá» Ä‘i, bổn nương đã đóng cá»­a gian thư phòng đó vÄ©nh viá»…n.
Nguyên Thiên Phục cưá»i mỉm rồi thò tay vào thắt lưng lấy ra má»™t pho tượng lưu ly vá»›i nét chạm trổ vô cùng tinh tế. Y đặt pho tượng lên bàn:
− Lý Ma Ma nhận ra pho tượng này chứ?
Äôi chân mày cá»§a Lý Ma Ma thoạt cau lại:
− Pho tượng này chính là má»™t trong mưá»i hai pho Thập Nhị La Hán mà má»—i pho Ä‘á»u có giá trị liên thành.
− Tại hạ rất khâm phục kiến thức của Ma Ma.
Thiên Phục nhướng mày mỉm cưá»i nói tiếp:
− Tại hạ đổi pho tượng này để được quyá»n mở cá»­a gian thư phòng cá»§a Triá»u Thi Thi.
Lý Ma Ma đứng lên:
− Khách nhân đã muốn thì bổn nương phải chìu khách.
− Äa tạ Lý Ma Ma đã nể mặt!
− Bổn nương được há»i đấy chứ.
Lý Ma Ma quay lại Tiểu Ngá»c:
− Tiểu Ngá»c hầu phục chu đáo cho khách nhân nhé.
Tiểu Ngá»c gật đầu.
Lý Ma Ma buông má»™t tiếng thở dài, hướng mặt nhìn Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục:
− Khách nhân đến Dạ Nguyệt Lâu tìm vui rồi lại đi?
− Äó không phải là Ä‘iá»u Ma Ma muốn biết và cÅ©ng không phải là Ä‘iá»u tại hạ muốn đáp lá»i.
Giá»ng cá»§a Thiên Phục thật nhạt nhẽo, tưởng chừng như chẳng có chút hảo cảm gì vá»›i chá»§ nhân Dạ Nguyệt Lâu.
Lý Ma Ma bặm môi sau câu nói vô tình cá»§a Thiên Phục. Nhìn lại Tiểu Ngá»c, Lý Ma Ma nói:
− Tiểu Ngá»c! Con cố lo chu tất cho vị khách nhân này.
− Tiểu Ngá»c sẽ lo chu tất.
Lý Ma Ma gật đầu, thoạt liếc trá»™m Nguyên Thiên Phục rồi vá»›i tay lấy pho tượng ngá»c trên bàn, quay lưng bá» Ä‘i thẳng vá» phía cá»­a hậu.
Thiên Phục chẳng hỠđể tâm đến thái độ cá»§a Lý Ma Ma mà thản nhiên dá»i mắt nhìn lại bức há»a chân dung Triá»u Thi Thi. Y lẩm nhẩm nói:
− Dù sao thì nàng cũng đã đi rồi. Thế cũng được.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của aspirin

  #2  
Old 02-06-2008, 06:51 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 2

Kiếm Tương Tư
Kiếm Thủ Vô Tình

Ngoài Hàm Thành trong má»™t ngôi cổ miếu hoang tÄ©nh mịch khác hẳn vá»›i Dạ Nguyệt Lâu nguy nga tráng lệ cÅ©ng có hai ngưá»i ngồi ngắm trăng trung thu.
Thiếu niên với dáng mạo nho nhã, lịch lãm ngồi bên cạnh lão hán nhân đã ngoài ngũ tuần. Y rót rượu ra chén kính cẩn dâng bằng hai tay:
− Con thỉnh sư phụ.
Lão hán nhân vẫn nhìn lên vầng trăng đầy đặn, buông một câu lạnh nhạt:
− Cứ để đó.
Thiếu niên e dè đặt chén rượu xuống trước mặt lão hán nhân.
Lão hán nhân thỠơ nói:
− Ngươi thấy đêm nay trăng có đẹp không?
− Dạ rất đẹp ạ!
− Ngươi cũng có thể cảm thụ được cái đẹp của trăng à?
Thiếu niên cúi mặt nhìn xuống.
Lão hán nhân thỠơ bưng chén rượu uống ừng ực rồi bất thình lình đập chén rượu xuống sàn cổ miếu.
Xoảng...
Chén rượu bằng ngá»c lưu ly vỡ tan.
Thiếu niên vẫn cúi đầu phủ phục.
Lão hán nhân thỠơ nói tiếp:
− Ngươi sinh ra cũng vào một đêm trăng như thế này.
Thiếu niên ngước nhìn lên. Hai mắt chằm chằm nhìn lão hán nhân. Lão hán nhân buông một tiếng thở dài nói tiếp:
− Lệnh Thế Kiệt.
− Có đệ tử.
Lão hán nhân chìa tay.
Lệnh Thế Kiệt như đã quá quen với hành động của sư phụ. Chàng đặt vào tay lão nhân một pho tượng gỗ khắc dang dở.
Lão nhân đưa pho tượng gá»— khắc dang dở ngắm nghía rồi tiếp tục khắc nó bằng lưỡi kiếm phát ánh hào quang xanh rá»n. Lão hán nhân khắc tượng mà chẳng há» nhìn tá»›i pho tượng. Ãnh mắt cá»§a lão như chìm vào cõi vô định nào đó.
Lệnh Thế Kiệt ngồi bên trong không nói ná»­a lá»i. Hình như Thế Kiệt biết lúc này mình không được làm bất cứ Ä‘iá»u gì có thể gây ra tiếng động làm mất sá»± hứng thú cá»§a sư phụ.
Nhìn lão hán nhân khắc tượng mà nghĩ lão đã quá quen với công việc này. Tay lão thoăn thoắt và chẳng bao lâu bức tượng gỗ đã hoàn tất.
Khi lão khắc xong, mới nhìn pho tượng.
Lão nhân nhìn lại Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, ta khắc mất bao nhiêu lâu?
− Nhanh hơn pho tượng trước đây một chớp mắt.
Lão nhân gật đầu:
− Ngươi xem có khiếm khuyết gì không?
Thế Kiệt đón lấy pho tượng nhìn một lúc rồi nói:
− Thưa không có khiếm khuyết gì.
− Không có khiếm khuyết. GiỠthì ngươi biết phải làm gì chứ?
− Äệ tá»­ biết.
Thế Kiệt đặt pho tượng gỗ lên đầu mình.
Lão nhân buông tiếng thở dài nói:
− Hôm nay ta má»›i nói cho ngươi biết, pho tượng gá»— mà ngươi Ä‘ang đội trên đầu là chân diện mục cá»§a má»™t trang giai nhân vá»›i ngoại danh là thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi ở Dạ Nguyệt Lâu. Kẻ mà ta vừa hận lại vừa yêu.
Thế Kiệt lên tiếng chẳng khác nào con két tập nói:
− Hãy vì ta mà quên Ä‘i ngưá»i.
Lá»i nói đó còn bên thính nhÄ© cá»§a Lệnh Thế Kiệt thì má»™t đạo ảnh kiếm xanh rá»n được chính lão nhân thi triển, cắt má»™t đưá»ng vòng cung từ trên bổ thẳng xuống đỉnh đầu Thế Kiệt.
Ãnh kiếm xanh rá»n kia chỉ dừng lại khi pho tượng gá»— bị chẻ làm hai mảnh bằng nhau mà không há» chạm đến tóc cá»§a Lệnh Thế Kiệt. Má»™t ngưá»i có thể xuất thá»§ phát chiêu kiếm được như lão nhân e rằng trên giang hồ chẳng có ngưá»i thứ hai.
Lão nhân thu kiếm lại:
− Lệnh Thế Kiệt, ngươi đã há»c được những gì ở ta?
− Kiếm tương tư, kiếm thủ vô tâm.
Lão nhân gật đầu rồi thỠơ nhìn lên vầng trăng đầy đặn:
− Rót rượu cho ta.
Thế Kiệt lấy chiếc chén khác rót rượu dâng lên lão nhân bằng hai tay.
Lão nhân đón lấy chén rượu, ngá»­a mặt uống ừng á»±c. Uống xong số rượu Thế Kiệt rót, lão nhân đặt chén xuống bên cạnh, thá» Æ¡ há»i:
− Tại sao chẳng bao giá» ngươi há»i ta sao lại không truyá»n thụ Äoạn Hồn Quá»· Kiếm cho ngươi?
− Sư phụ, Thế Kiệt không bao giá» dám há»i Ä‘iá»u đó.
− Ắt có lý do của nó.
− Chắc chắn chưa đến lúc sư phụ truyá»n kiếm pháp đó cho đệ tá»­.
− Chưa tá»›i thá»i khắc đó thì có ngày cÅ©ng phải truyá»n Äoạn Hồn Quá»· Kiếm cho ngươi.
− Nếu sư phụ thấy đệ tá»­ không có căn cÆ¡ thì đệ tá»­ không dám tiếp thụ Äoạn Hồn Quá»· Kiếm.
Lão nhân cau mày quay ngoắt lại nhìn Lệnh Thế Kiệt:
− Ngươi là kẻ rất có căn cÆ¡ đó. Trên cõi Ä‘á»i này, không má»™t ai có đủ tư chất và căn cÆ¡ để thụ há»c võ công như ngươi đâu.
Thế Kiệt cúi đầu.
Lão nhân thỠơ nói tiếp:
− Thế Kiệt, kẻ đáng chết nhất trên cõi Ä‘á»i này là ai?
Thế Kiệt nhìn lên lão nhân:
− Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
− Äao pháp cá»§a y có tuyệt luân không?
− Äao pháp cá»§a y xứng danh vô địch.
− So vá»›i Äoạn Hồn Quá»· Kiếm?
− Má»™t chiêu má»™t ngưá»i.
Lão nhân gật đầu:
− Khá lắm. Ta rất mãn nguyện với ngươi.
Lão chá»›p mắt nhìn Thế Kiệt vụt Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i. Khuôn mặt cá»§a lão nhân vốn đã nhăn nhúm, nên nụ cưá»i mỉm cá»§a lão nặn ra trông thật kỳ quặc.
Nụ cưá»i cá»§a lão nhân còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi thì bất thình lình xuất hiện ba bóng ngưá»i vận bạch y bó chẽn, mặt được che bằng vuông lụa Ä‘en chỉ chừa hai con mắt sáng ngá»i.
Ba ngưá»i đó Ä‘á»u cầm binh khí là những chiếc câu liêm sáng ngá»i ánh thép.
Lão nhân vẫn thỠơ với sự xuất hiện của ba gã này.
Ba ngưá»i kia bước đến nhìn lão nhân.
Lão nhân nhìn lại Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, lũ chuột thúi này muốn gì?
− Dạ, có lẽ hỠmuốn lấy pho tượng Thập Nhị La Hán của sư phụ.
Lão nhân nhướng mày há»i Thế Kiệt tiếp:
− Kẻ muốn đoạt báu vật từ tay Quỷ Kiếm Giang Kỳ thì những kẻ đó sẽ như thế nào?
− Sẽ bị hành xá»­ bởi Äoạn Hồn Quá»· Kiếm.
− Nói rất đúng.
Hai cánh môi cá»§a Giang Kỳ vừa ngưng Ä‘á»ng thì ánh kiếm xanh rá»n cÅ©ng vụt lóe lên rồi biến mất. Ba gã vận bạch y che mặt vừa xuất hiện Ä‘á»u bị chẻ làm đôi bởi má»™t chiêu kiếm cá»±c kỳ nhanh và khốc liệt. Thậm chí hỠđã bị chẻ làm hai rồi mà thân ảnh vẫn không kịp tách ra khi Giang Kỳ đã tra kiếm vào vá».
Giang Kỳ nhìn lại Thế Kiệt:
− Ngươi thấy Äoạn Hồn Quá»· Kiếm như thế nào?
− Không một ai có thể thi triển được.
− Ngoài trừ ngươi.
Thế Kiệt cúi đầu nhìn xuống.
Giang Kỳ lơ đễnh nhìn lên vầng trăng trung thu đầy đặn nói:
− Sao còn chưa ra mặt một khi đã đến?
Thế Kiệt còn chưa biết Giang Kỳ nói với ai thì một bóng hồng tha thướt từ trong khoảng tối trước mặt bước ra. Nàng vận võ phục của Tây Hạ, nhan sắc thật tuyệt trần mà ngay cả vầng trăng trung thu đầy đặn trên cao cũng bị lu mỠbởi sự diễm lệ của nàng.
Nàng bước đến trước mặt Giang Kỳ, từ tốn nói:
− Nghe uy danh Quá»· Kiếm Giang Kỳ lẫy lừng khắp cõi Trung Nguyên, nếu không tận mắt chứng kiến kiếm pháp Äoạt Hồn thì Cáp Nhật Hồng có khi cÅ©ng chịu má»™t cái chết thảm như ba gã kia.
Thế Kiệt nhìn Cáp Nhật Hồng. Chàng từ tốn nói:
− Cô nương đã thấy kiếm pháp của sư phụ, vậy sao còn chưa đi?
Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt, nhún vai rồi quay lại Giang Kỳ:
− Nhật Hồng không tìm Giang Kỳ để Ä‘oạt báu vật thì làm gì phải sợ Äoạn Hồn Quá»· Kiếm chứ.
Nàng thản nhiên ngồi xuống cạnh Giang Kỳ:
− Tiểu nữ nói vậy có đúng không?
Giang Kỳ quay sang nhìn nàng.
Nhật Hồng mỉm cưá»i, chỉ ba cái xác Ä‘ang từ từ tách ra thành sáu mảnh nói:
− Những gã kia không biết mình biết ngưá»i nên má»›i chết thảm như vậy.
Nhật Hồng thoạt nhìn thấy hai mảnh pho tượng gá»—. Nàng nheo mày toan nhặt lấy, nhưng Giang Kỳ đã gằn giá»ng nói:
− Äể đó!
Nhật Hồng rút tay lại.
Giang Kỳ nhạt nhẽo nói:
− Ngươi biết phải làm gì.
Câu nói của Giang Kỳ như một mệnh lệnh đối với Thế Kiệt. Chàng nhặt hai mảnh pho tượng gỗ ghép lại rồi bước ra khoảng đất xa chôn chúng.
Nhật Hồng nhìn theo Thế Kiệt nói:
− Tiá»n bối có má»™t đệ tá»­ thật là ngoan ngoãn.
− Ta cũng có thể khiến cho ngươi ngoan ngoãn như Thế Kiệt.
− Nếu Nhật Hồng ngoan ngoãn thì đã ở ngoài Tây Hạ rồi chứ không cần rảo bước vào Trung Nguyên.
− Ngươi Ä‘ang nói chuyện vá»›i Quá»· Kiếm Äoạt Hồn Giang Kỳ.
− Chỉ nói chuyện thôi thì chẳng có gì sợ. Không lẽ tiá»n bối lại rút kiếm lấy mạng má»™t tiểu nữ ở tận ngoài Tây Hạ lặn lá»™i vào Trung Nguyên vì ngưỡng má»™ thanh Quá»· Kiếm cá»§a tiá»n bối.
Äôi chân mày rậm cá»§a Giang Kỳ cau hẳn lại và dung diện tưởng chừng nhăn nhúm hÆ¡n sau lá»i nói cá»§a Cáp Nhật Hồng.
Lão nhìn lên vầng trăng trên cao:
− Ta không cần sự ngưỡng mộ.
− Nếu đã không cần sá»± ngưỡng má»™ thì tiá»n bối cần chi phải luyện kiếm pháp đến cảnh giá»›i siêu quần thần sầu như vậy chứ? Phàm bất cứ ai luyện võ công Ä‘á»u tÆ¡ tưởng má»™t ngày kia mình là kẻ vô địch thiên hạ, được ngưá»i ngưá»i ngưỡng má»™.
− Ta không hẳn là một kẻ như vậy.
Nhật Hồng mỉm cưá»i nhìn Giang Kỳ nói:
− Cho dù Nhật Hồng có phải lặn lội từ Tây Hạ vào Trung Nguyên để đến Hàm Thành cũng không phí công đâu.
Nàng rót rượu ra chén của Giang Kỳ. Thế Kiệt đã quay trở lại ngồi hầu bên cạnh sư phụ.
Nhật Hồng bưng chén rượu bằng hai tay:
− Tiểu nữ có thể thay vị huynh đài kia hầu phục tiá»n bối chén rượu này chứ?
Giang Kỳ đón chén rượu của nàng uống cạn.
Nhật Hồng ôm quyá»n xá:
− Äa tạ tiá»n bối đã cho Nhật Hồng má»™t cÆ¡ há»™i hầu phục.
− Ta không phải là kẻ quá nhỠnhen và ích kỷ.
Giang Kỳ quay lại Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, đáp lá»… lại ngưá»i.
Thế Kiệt nói:
− Thưa vâng.
Chàng rót rượu ra chén rồi trịnh trá»ng bưng bằng hai tay dâng lên Cáp Nhật Hồng.
Nhìn Thế Kiệt, Nhật Hồng thoáng một chút lúng túng, sững sỠbởi vẻ anh tuấn khôi ngô của chàng.
Nàng bẽn lẽn nói:
− Äa tạ đại ca.
Nàng nhấp một ngụm nhỠrồi trao lại Thế Kiệt:
− Nhật Hồng muốn cùng uống với huynh đài.
Thế Kiệt lắc đầu.
Nhật Hồng nhướn mắt:
− Sao vậy?
− Cô nương đã là khách của sư phụ.
Nhật Hồng quay lại Giang Kỳ:
− Tiá»n bốị..
− Thế Kiệt nói đúng đó.
Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt rồi dốc hết số rượu vào miệng mình. Nàng nhăn mặt ho sặc một tiếng:
− Ui cha, cay quá.
Äặt chén rượu xuống cạnh Giang Kỳ, Nhật Hồng nói:
− Trong Hàm Thành tại Dạ Nguyệt Lâu vừa xuất hiện má»™t ngưá»i võ lâm, vô tình, náo loạn đêm trung thu. Ngoài Hàm Thành lại có Äoạn Hồn Quá»· Kiếm. Chắc chắn đêm nay sẽ có cuá»™c hoạt náo thú vị lắm đây.
Không biết Nhật Hồng nói vá»›i ai, nhưng vừa dứt lá»i thì Quá»· KIếm Giang Kỳ đã quay ngoắt lại nhìn nàng:
− Y đã đến rồi ư?
Giang Kỳ vừa nói vừa đứng lên.
Thế Kiệt cũng đứng lên theo Giang Kỳ. Chàng khẽ nói:
− Sư phụ!
Giang Kỳ lạnh nhạt nói:
− Nếu ta không vỠthì ngươi tự vươn lên đứng trong cõi giang hồ này.
Giang Kỳ dứt lá»i khẽ lắc đôi vai, cất mình thoát Ä‘i, thoạt cái đã mất hút chẳng để lại tăm dạng gì.
Thế Kiệt toan đuổi theo nhưng Cáp Nhật Hồng đã thộp lấy hổ khẩu kéo giật lại.
Thế Kiệt tròn mắt:
− Cô nương.
− Huynh dám cãi lệnh sư tôn à?
Thế Kiệt thở hắt ra má»™t tiếng, trong khi Nhật Hồng lại mỉm cưá»i nói:
− Huynh được tự do không thích sao mà cứ đeo bám sư tôn như một đứa bé lên hai lên ba vậy?
− Tại hạ không phải như cô nương nghĩ đâu.
− Thế thì huynh và Nhật Hồng vào Hàm Thành tìm tửu quán nào đó đối ẩm đón trăng chứ?
Nàng vừa nói vừa kéo Thế Kiệt đi.
Tài sản của aspirin

  #3  
Old 02-06-2008, 06:53 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 3

Ná»­a Chiêu Má»™t Äá»i Ngưá»i


Khu hoa viên cá»§a Dạ Nguyệt Lâu thật vắng lặng kể từ lúc Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục xuất hiện. Sá»± vắng lặng đó tạo ra má»™t khoảng không gian nặng ná» và trầm cảm.
Ãnh sáng vầng trăng đêm chiếu xuống dáng ngưá»i phong lưu thư sinh cá»§a Nguyên Thiên Phục, soi vào hồ nước cái bóng cá»§a y. Chiếc bóng cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục hợp cùng ánh trăng đêm khắc há»a má»™t hình ảnh huyá»n hoặc và ma quái.
Thiên Phục ngắm nhìn hòn giả sơn với cái dáng bất động. Không biết hòn giả sơn kia có gì thu hút, hay y đang nhìn vào cái dĩ vãng mà chỉ có hòn giả sơn vô tri vô cảm kia là vật minh chứng duy nhất.
Vòng tay khoanh tròn trước ngá»±c, ôm gá»n ngá»n khoái Ä‘ao, ngỡ như y ôm vóc dáng ngưá»i tình mà tâm tôn thá».
Äoạt Hồn Quá»· Kiếm xuất hiện sau lưng Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Äêm tÄ©nh lặng nghe rõ mồn má»™t từng bước chân cá»§a Giang Kỳ dẫm lên những viên đá cuá»™i trải đưá»ng trong hoa viên.
Äoạt Hồn Quá»· Kiếm chỉ dừng bước khi cách Nguyên Thiên Phục độ mươi trượng.
Nguyên Thiên Phục từ từ quay lại:
− Ta tưởng các hạ không đến.
− Canh ba.
Lá»i nói vừa dứt trên môi Giang Kỳ thì tiếng mõ canh báo hiệu cÅ©ng trá»—i lên ba tiếng.
Giang Kỳ nhìn Thiên Phục:
− Ta không đến trá»… hÆ¡n thá»i khắc đã hẹn vá»›i các hạ.
− Không đến trá»… cÅ©ng không đến sá»›m, đó là cố tính cá»§a Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ.
− Ta rất sợ đến trá»… để ngưá»i khác phải chá».
− Các hạ vẫn như thưở nào.
Giang Kỳ cưá»i khảy rồi nói:
− Mưá»i tám năm chúng ta gặp nhau tại hòn giả sÆ¡n trong Dạ Nguyệt Lâu. Mưá»i tám năm tái ngá»™ nhưng lại thiếu má»™t đệ tam nhân.
− Triá»u Thi Thi.
Giang Kỳ gật đầu:
− Thiếu Triá»u Thi Thi.
− Nàng đã bỠDạ Nguyệt Lâu ra đi.
Giang Kỳ lắc đầu:
− Nàng đã ôm mối tình tương tư Ä‘i tìm ngưá»i tình. Rồi nàng đã chết.
Äôi chân mày lưỡi kiếm cá»§a Tàn Hồn Ma Äao thoạt cau lại:
− Nàng chết rồi ư?
− Äã chết.
Thiên Phục thở ra:
− Tội nghiệp.
− Chỉ hai chữ tội nghiệp thôi sao?
− Tại hạ không biết nói gì hơn.
− Các hạ đáp lại chữ tình cá»§a Triá»u Thi Thi chỉ vẻn vẹn bởi hai tiếng tá»™i nghiệp. Còn nàng lại trả chữ tình cá»§a mình bằng cả má»™t cuá»™c Ä‘á»i, má»™t sinh mạng.
− Tại hạ không vay tình ở nàng...
Äoạt Hồn Quá»· Kiếm nhìn Tàn Hồn Ma Äao:
− Các hạ đã luyện đao đến cảnh giới vô tình?
Thiên Phục mỉm cưá»i. Má»™t nụ cưá»i trầm cảm không biểu lá»™ cảm xúc gì. Nụ cưá»i đó ngỡ như được tạc ra trên má»™t pho tượng anh tuấn nhưng không có thần có hồn.
Thiên Phục nói:
− Còn kiếm pháp của các hạ?
− Tàn khốc hơn bởi chữ tình.
− Các hạ vẫn giữ cái bóng của giai nhân?
− Gởi chiếc bóng đó vào kiếm rồi.
− Tại hạ tin như vậy. Chữ tình kia được gởi vào kiếm chiêu thì Quá»· Kiếm má»›i có thần, má»›i đạt đến cảnh giá»›i siêu hóa xuất quá»· nhập thần. Chữ tình kia gởi vào kiếm thì má»›i có cái hẹn mưá»i tám năm vào đêm trung thu này.
− Các hạ vẫn nhớ cái hẹn đó chứ?
− Nếu đêm nay Äoạt Hồn Quá»· Kiếm không xuất hiện, Nguyên Thiên Phục không còn hứng thú vá»›i võ lâm Trung Nguyên nữa.
− Giang Kỳ không thể quên cái hẹn.
− Các hạ có vật chứng chứ?
− Tất nhiên. Nếu không có vật chứng thì Giang Kỳ này đâu thể tái kiến vá»›i Tàn Hồn Ma Äao.
− Tại hạ muốn thấy vật chứng đó.
Giang Kỳ cho tay vào thắt lưng lấy ra má»™t pho tượng ngá»c lưu ly trong bá»™ Thập Nhị La Hán.
Giang Kỳ bước đến, pho tượng ngá»c dâng tận tay Nguyên Thiên Phục:
− Các hạ hãy nhìn xem có đúng không?
Thiên Phục đón lấy pho tượng đưa lên ngắm. Y vừa ngắm vừa nói:
− Trong tay Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ thì không phải giả rồi.
− Ta đã có vật chứng, còn các hạ?
− Äúng như giao ước cá»§a chúng ta. Mưá»i tám năm Nguyên Thiên Phục lặn lá»™i khắp giang hồ cÅ©ng vì cái hẹn đêm nay.
− Lá»i nói cá»§a Tàn Hồn Ma Äao thì không thể giả được.
Má»™t lần nữa hai cánh môi má»ng cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục lại tạo ra má»™t nụ cưá»i không có hồn không có thần.
Y đặt pho tượng ngá»c lên hòn giả sÆ¡n, lạnh nhạt nói:
− Äao cá»§a tại hạ rất vô tình.
− Kiếm của Giang Kỳ rất vô tâm.
Thiên Phục lấy trong thắt lưng bức da dê để cạnh pho tượng.
− Chỉ thư của tại hạ nằm bên kim thân La Hán của các hạ.
Thiên Phục nói xong từ từ quay lại đối mặt vá»›i Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ.
Y nhún vai nói:
− Mưá»i tám năm trước các hạ thua ta hay thắng ta?
− Quá»· Kiếm thấp hÆ¡n Ma Äao ná»­a chiêu.
− Lần này cũng sẽ nửa chiêu chứ?
− Chữ tình Giang Kỳ đã gởi vào kiếm.
Mặt Nguyên Thiên Phục sa sầm lại.
Y thở hắt ra má»™t tiếng rồi từ từ cởi lá»›p lụa đỠbá»c thanh khoái Ä‘ao. Ãnh sáng trăng chiếu vào lưỡi Ä‘ao tá»a ra thứ ánh sáng bạc lấp lánh, chứng tỠđó là má»™t thanh bảo Ä‘ao cá»±c kỳ sắc bén.
Bên kia, ngá»n Quá»· Kiếm cÅ©ng được Giang Kỳ tuốt ra khá»i vá» tá»a ánh sáng xanh rá»n.
Mặc dù chưa động thá»§ xuất chiêu, nhưng khoảng không gian mưá»i trượng chung quanh hai ngưá»i đã nặng ná» má»™t bầu sát khí rá»n rợn. Nguyên Thiên Phục lẫn Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ Ä‘á»u cùng má»™t cảm nhận Ä‘ang đứng trước tá»­ khí cá»§a đối phương. Vẻ mặt cá»§a hai ngưá»i vừa trang trá»ng vừa khẩn trương cá»±c độ. Kiếm và Ä‘ao đã hướng vào nhau, nhưng hai ngưá»i như hai pho tượng bất động.
HỠim lặng và chỉ đối nhãn với nhau.
Nếu có ai đứng ngoài cuá»™c, thị nhãn cục diện này cÅ©ng khó mà giữ được tÄ©nh tâm bởi bầu không khí quá nặng ná».
Vầng nguyệt tròn đầy đặn trên cao chếch dần theo thá»i khắc trôi qua dần dần. Tiếng mõ canh trá»—i lên báo hiệu canh tư cùng vá»›i nụ cưá»i nhếch lên từ hai cánh môi má»ng cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Má»™t nụ cưá»i tàn nhẫn và vô hồn.
Khi nụ cưá»i đó vụt tắt trên hai cánh môi thì lưỡi Tàn Hồn Äao khẽ nhích nghiêng má»™t chút. Cái lật lưá»i Ä‘ao bình thưá»ng đó tưởng chừng như chẳng có tác dụng gì, nhưng nếu tinh mắt thì sẽ kịp nhận ra ánh sáng trăng phản chiếu từ lưỡi Ä‘ao, thoát ra má»™t tia sáng chá»›p nhoáng lia ngang qua mắt Giang Kỳ.
Tia sáng bất chợt có tác dụng gì? Tất nhiên nó buá»™c Äoạt Hồn Quá»· Kiếm phải chá»›p mắt, và chỉ má»™t cái chá»›p mắt đó thôi cÅ©ng đủ biến thành má»™t cÆ¡ há»™i cho Nguyên Thiên Phục xuất thá»§ độc chiêu.
Nhưng cục diện đâu phải dá»… dàng để Tàn Hồn Ma Äao thá»±c hiện được ý định cá»§a mình.
Äôi tinh nhãn cá»§a Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ vẫn trÆ¡ ra khi tia sáng trăng phản chiếu từ lưỡi Tàn Hồn Äao hắt vào mắt. Cục diện trận đấu đã có sá»± thay đổi, trong má»™t khoảng khắc chưa đầy má»™t cái chá»›p mắt.
Khi Tàn Hồn Äao vừa nhích động, thì Quá»· Kiếm đã xuất thá»§. Tiếng khí kiếm xé toạc không gian tÄ©nh lặng giữa hai đối thá»§.
Rét...
Cùng lúc vá»›i tiếng khí kiếm nghe buốt giá cá»™t sống thì đạo bạch quang cÅ©ng xuất hiện từ lưỡi Tàn Hồn Äao cá»§a Nguyên Thiên Phục.
Cả hai đối thá»§ cùng xuất chiêu má»™t lượt, tuy nhiên Äoạt Hồn Quá»· Kiếm có phần nhanh hÆ¡n má»™t đốt tay, bởi vì Giang Kỳ xuất thá»§ trước đối phương má»™t cái chá»›p mắt.
Ngỡ đâu kiếm vào đao sẽ chạm thẳng vào nhau, nhưng khi hai đối thủ hoán đổi vị trí cho nhau vẫn chẳng có tiếng binh khí nào chạm vào nhau cả.
Cục diện lại trở vá» vá»›i cõi im lặng nặng ná», nhưng lần này e rằng không gian càng trang trá»ng hÆ¡n. Nguyên Thiên Phục lẫn Giang Kỳ quay lại đối mặt vá»›i nhau. Dưới ánh trăng rằm đêm trung thu thấy rõ trên thân ảnh cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục xuất hiện má»™t vệt đỠngay vùng chấn tâm. Máu Ä‘ang tiếp tục rỉ ra, nhưng tuyệt nhiên thần sắc cá»§a y vẫn không biểu cảm gì.
Bên đây ống tay áo cá»§a Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ cÅ©ng xẻ dá»c má»™t đưá»ng dài.
Nguyên Thiên Phục thở hắt ra một tiếng, ôn tồn nói:
− Tại hạ đã nhận lại của các hạ nửa chiêu kiếm.
− Ná»­a chiêu thì chưa thể lấy mạng được Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ từ từ tra thanh Quá»· Kiếm vào vá». Y vừa tra vừa nói:
− Mưá»i tám năm Giang Kỳ luyện kiếm cÅ©ng chỉ hÆ¡n được Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục ná»­a chiêu. Ná»­a chiêu kiếm hôm nay chẳng đủ trả lại khoảng thá»i gian mà Giang Kỳ này bá» ra.
Nguyên Thiên Phục quấn lại dây lụa bá»c lưỡi Tàn Hồn Äao. Y vừa quấn dây lụa vừa nói:
− Nhưng cuá»™c tái kiến hôm nay các hạ là ngưá»i thắng chứ không phải là kẻ thua như mưá»i tám năm trước đây.
Giang Kỳ cưá»i khảy rồi nói:
− Cuá»™c tái kiến này, Giang Kỳ ta không thể là ngưá»i thua như cách đây mưá»i tám năm.
Nếu trước đây, Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ là kẻ thua cuá»™c nên phải nhưá»ng Triá»u Thi Thi cho Nguyên Thiên Phục, thì hôm nay ta là kẻ thắng để có được cái thần và cái hồn cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ.
− Các hạ được cái hồn cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ, và được cả tâm huyết mưá»i tám năm cá»§a tại hạ. Cuối cùng các hạ cÅ©ng trả được ná»­a chiêu Ä‘ao trước đây cá»§a ta.
Thiên Phục nói xong, ôm quyá»n xá Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ:
− Có cơ hội chúng ta sẽ còn gặp lại.
Nhận cái xá của Nguyên Thiên Phục, nhưng Giang Kỳ vẫn đứng bất động thỠơ.
Khi Thiên Phục quay bước bỠđi, Giang Kỳ nhìn theo sau lưng, lẩm nhẩm nói:
− Mưá»i tám năm mà Giang Kỳ chỉ hÆ¡n Nguyên Thiên Phục đúng ná»­a chiêu Äoạt Hồn Quá»· Kiếm.
Y nói xong, buông một tiếng thở dài não ruột.
Nguyên Thiên Phục đã mất dạng hẳn rồi mà Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ vẫn còn đứng sừng sững trong ánh trăng đêm. Y đứng lâu như thế má»™t lúc lâu bất chợt rùng mình, ho khan vài tiếng rồi ói luôn má»™t bụm máu.
Giang Kỳ chùi máu Ä‘á»ng trên hai mép, má»›i quay lại hòn giả sÆ¡n lấy bức di thư da dê và pho tượng kim thân La Hán. Y nhìn hòn giả sÆ¡n chằm chằm. Khuôn mặt cá»§a y sa sầm xuống như để hồi tưởng lại những ká»· niệm mà y đã trải qua tại chốn này.
Trong cảnh quang tÄ©nh lặng đó Giang Kỳ như má»™t kẻ cô đơn, trÆ¡ trá»i. Bất giác Giang Kỳ lấy má»™t khúc gá»— rồi thản nhiên khắc thành bức tượng thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi.
Y khắc quá nhanh, chỉ trong khoảng khắc đã hoàn thành pho tượng Triá»u Thi Thi.
Giang Kỳ đặt pho tượng lên hòn giả sÆ¡n. Y vừa làm xong má»™t công việc đã trở thành thói quen không thể bỠđược, thì bất thình lình xuất hiện những ngưá»i phi thân tá»›i đứng thành hàng sau lưng Giang Kỳ.
Sá»± xuất hiện cá»§a những ngưá»i đó Giang Kỳ Ä‘á»u phát hiện, nhưng y không màng quay lại mà chỉ chăm chăm nhìn pho tượng gá»— vừa đặt trên đỉnh hòn giả sÆ¡n.
Má»™t lão nhân đầu tóc bạc phÆ¡ Ä‘i cùng vá»›i vị trung phụ nhan sắc mỹ miá»u bước tá»›i hai bá»™:
− Giang Kỳ.
Giang Kỳ thỠơ nói:
− Ai vừa gá»i tên ta đó?
Giang Kỳ vừa nói vừa quay lại. Vừa đối nhãn vá»›i lão nhân và trung phụ mỹ miá»u, đôi chân mày cá»§a Giang Kỳ thoạt cau hẳn lại. Lão nhân vận trưá»ng bào bằng gấm thêu đôi lưỡng xà trước ngá»±c lên tiếng:
− Ngươi nhận ra lão phu chứ?
− Giáo chủ Thần Long giáo Tiêu Khắc sao Giang mỗ có thể không biết chứ?
− Ngươi biết lão phu rồi, thế có biết mục đích của lão phu không?
− Pho tượng kim thân La Hán của Giang mỗ?
− Không sai.
Thần Long giáo chủ quan sát Giang Kỳ từ đầu đến chân, vuốt chòm râu bạc nói:
− Nếu lúc này có Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục thì lão phu không dám làm kinh động đến Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ trong lúc ngươi Ä‘ang suy tư vá» kẻ tri ká»·, nhưng rất tiếc lão phu phải phá vỡ những suy nghÄ© cá»§a ngươi.
− Nguyên Thiên Phục khiến các ngươi sợ hãi à?
Trung phụ đáp lá»i Giang Kỳ:
− Hai vẫn đối phó khó hơn một.
− Phu nhân nói đúng vá»›i suy nghÄ© cá»§a những kẻ bình thưá»ng, nhưng lại hoàn toàn sai vá»›i Giang Kỳ. Dù cho Nguyên Thiên Phục có ở đây thì Thiên Phục vẫn là Thiên Phục, còn Giang Kỳ vẫn là Giang Kỳ.
Giáo chá»§ Thần Long giáo giÅ© hai ống tay áo, lá»›n giá»ng nói:
− Không nhiá»u lá»i nữa. Lão phu cho ngươi má»™t cÆ¡ há»™i.
Giang Kỳ nhướn mày:
− Cơ hội gì?
− Nếu ngươi chịu giao pho tượng kim thân La Hán cho lão phu thì ngươi có thể rá»i khá»i đây mà không má»™t ai làm khó dá»… gì ngươi cả.
− Thế ư?
Giang Kỳ dứt lá»i, ngá»­a mặt cưá»i khanh khách. Tiếng cưá»i cá»§a y như tiếng nói chế giá»…u Thần Long giáo chá»§ Tiêu Khắc.
Cắt tràng tiếu ngạo đó, Giang Kỳ từ tốn nói:
− Thần Long giáo chá»§ có thể Ä‘oạt được pho tượng kim thân La Hán cá»§a ta hay sao? Nếu Thần Long giáo Ä‘oạt được báu vật trong tay Giang má»— thì Giang má»— đâu còn là Äoạt Hồn Quá»· Kiếm.
− Ngươi nói rất đúng, nhưng hôm nay thì không như ngươi nói đâu. Bởi trước khi ngươi và Nguyên Thiên Phục giao thủ so tài với nhau thì lão phu đã sắp xếp trước rồi.
Giang Kỳ nhún vai:
− Lão sắp xếp như thế nào?
− Chung quanh đây lão phu đã cho hạ độc và chỉ chỠcuộc giao thủ giữa ngươi và Nguyên Thiên Phục kết thúc là tới phần lão phu.
− Lão đã hạ độc rồi ư? Giang má»— có nghe thiên hạ truyá»n tụng chất độc cá»§a Thần Long giáo vô cùng lợi hại. Nó không mùi không sắc và có thể xâm nhập vào ná»™i thể bằng má»i cách.
− Ngươi tin chứ?
Giang Kỳ gật đầu:
− Giang mỗ tin.
− Thế thì sao ngươi còn chưa chịu giao pho tượng kim thân La Hán cho lão phu?
− Rất tiếc chất độc cá»§a Thần Long giáo chá»§ chưa làm gì được Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ. Chính vì thế giáo chá»§ muốn Ä‘oạt pho tượng kim thân La Hán cá»§a Gang má»— e phải dụng tá»›i chân võ há»c cá»§a giáo chá»§.
− Ngươi thật là cao ngạo.
Cưá»i khảy má»™t tiếng, Giang Kỳ nói:
− Äừng nghÄ© Giang má»— cao ngạo, mà hãy tá»± cho các ngươi không có bản lÄ©nh để Ä‘oạt báu vật trong tay Giang má»—.
Giang Kỳ vừa dứt lá»i thì thêm hàng loạt những cao thá»§ xuất hiện. Bá»n cao thá»§ này Ä‘á»u vận bạch y bó chẽn, đầu đội mÅ© trùm kín chỉ chừa hai mắt.
Liá»n theo sau bá»n cao thá»§ vận quái phục kia là má»™t trung nhân vận trưá»ng bào, tóc bá» rá»§, hai mắt sáng ngá»i chứng tá» má»™t ná»™i lá»±c siêu phàm.
Trung nhân vừa xuất hiện có một dung diện thật kỳ lạ. Khuôn mặt dài ngoằng, cùng chiếc miệng rộng quá khổ, chân mày xếch ngược, thể hiện những nét không cân đối kỳ dị. Y chấp tay sau lưng bước đến bên Thần Long giáo chủ:
− Câu Hồn bang nếu được Thần Long giáo chủ cho dự phần thì xin được tiếp một tay.
Giáo chủ Thần Long Tiêu Khắc nhìn lại Câu Hồn bang chủ:
− Tạ bang chủ cũng thích pho tượng kim thân La Hán của Giang Kỳ à?
Tạ Ưng Long nhún vai:
− Thập nhị kim tượng có tổng cá»™ng mưá»i hai chiếc. Có đủ mưá»i hai cái má»›i có thể tìm được bí mật, còn chỉ có má»™t thì cÅ©ng vô ích thôi. Tuy nhiên trên má»—i pho tượng kim thân La Hán Ä‘á»u có khắc khẩu quyết luyện công cá»±c kỳ lợi hại nên ai cÅ©ng muốn có. Ngay như Äoạt Hồn Quá»· Kiếm cÅ©ng có đặng má»™t chiếc, mặc dù kiếm pháp cá»§a Giang các hạ đã thuá»™c hàng siêu hóa vô song.
Tạ Ưng Long xoa tay nói tiếp:
− Tuy nhiên cuộc hội diện hôm nay, Câu Hồn bang không có ý tranh đoạt pho tượng kim thân La Hán với Thần Long giáo.
Tiêu Khắc nheo mày:
− Chỉ có mỗi một pho tượng kim thân La Hán thôi, làm sao chia phần được?
Tạ Ưng Long chỉ Giang Kỳ:
− Trong ngưá»i y ngoài pho tượng kim thân La Hán ra còn má»™t thứ nữa. Bổn bang chá»§ cần món đó.
Tiêu Khắc nhướn mày:
− Y còn cái gì nữa?
Giang Kỳ đáp lá»i thay Tạ Ưng Long:
− Bức di thư bằng da dê cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Có đúng như vậy không Tạ bang chá»§?
Tạ Ưng Long buông một tiếng cụt lủn:
− Không sai.
Giang Kỳ gật đầu:
− Cả hai thứ đó Ä‘á»u ở trong ngưá»i Giang má»—, thế thì ai là kẻ đến Ä‘oạt chúng đây?
Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc nhìn bang chủ Câu Hồn bang Tạ Ưng Long:
− Bang chủ, thế nào?
Tạ Ưng Long chưa kịp đáp lá»i thì chợt thấy Giang Kỳ thoạt rùng mình.
Ưn Long reo lên:
− Hắn đã bị Tàn Hồn Ma Äao làm cho bị ná»™i thương rồi.
Y quát bá»n thuá»™c hạ Ä‘ang trong bá»™ lốt quái dị:
− Tất cả xông vào.
Mệnh lệnh đã được Tạ Ưng Long ban ra liá»n được bá»n cao thá»§ Câu Hồn bang hưởng ứng.
Hai mươi gã Câu Hồn bang phi thân lao tá»›i Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ. Chúng như bầy sói hoang ngỡ Giang Kỳ là má»™t miếng mồi ngon.
Ãnh kiếm xanh rá»n xuất hiện khi bá»n cao thá»§ Câu Hồn bang nhập trận. Cả má»™t vùng phạm vi chung quanh Giang Kỳ dầy đặc màn kiếm quang xanh rá»n. Màn ảnh kiếm đó xuất hiện tạo ra má»™t vòng lưới tá»­ thần chỉ trong không đầy má»™t tiếng thở ra rồi vụt tắt, nhưng hai mươi gã cao thá»§ Câu Hồn bang đã biến thành những thân ma bị bổ đôi từng khúc.
Giang Kỳ chỉ hơi lảo đảo một chút.
Tuyệt chiêu Quá»· Kiếm Äoạt Hồn cá»§a Giang Kỳ thi triển chỉ trong má»™t khoảng khắc mà giết hai mươi mấy cao thá»§ Câu Hồn bang khiến cho Thần Long giáo chá»§ lẫn bang chá»§ Câu Hồn bang phải rúng động tận tâm can. Cả hai đứng sững sá» nhìn Giang Kỳ không chá»›p mắt.
Giang Kỳ tằng hắng nói:
− Äêm nay đã quá đủ để các ngươi thấy sá»± tàn khốc vô lượng cá»§a thanh Quá»· Kiếm. Nếu các ngươi có hứng thú thì đêm mai Giang má»— sẽ đến tìm các ngươi.
Giang Kỳ vừa nói vừa bất thần trở kiếm chém xả vào pho tượng gỗ đặt trên hòn giả sơn.
Pho tượng bị chém đôi nhưng tuyệt nhiên lưỡi kiếm không hỠchạm đến hòn đá giả sơn bên dưới pho tượng gỗ. Giang Kỳ không quay mặt lại mà lạnh nhạt nói:
− Trước khi muốn thá»±c hiện ý định Ä‘oạt báu vật cá»§a Äoạt Hồn Quá»· Kiếm thì phải nhìn chân võ há»c cá»§a mình, kẻo chẳng khác gì chữ tình cá»§a Giang má»—.
Nói xong câu cảnh báo đầy chất giá»ng sát khí khá»§ng bố, Giang Kỳ tra kiếm vào vá», thản nhiên bá» Ä‘i trước những cặp mắt cá»§a Thần Long giáo chá»§ lẫn bang chá»§ Câu Hồn bang.
Thần Long giáo chá»§ đã có chuẩn bị từ trước bằng chất độc bổn môn vây quanh phạm vi này nhưng vẫn đứng trân trân nhìn Giang Kỳ, mặc dù vẫn biết Äoạt Hồn Quá»· Kiếm đã bị độc chất bổn môn thâm nhập vào ná»™i thể.
Äến bang chá»§ Câu Hồn bang dù muốn dá»± phần nhưng lại thất thần sững sá» bởi cái chết cá»§a hai mươi gã thuá»™c nhân trong đội Câu Hồn Sứ Giả.
Lão nhìn theo sau lưng Giang Kỳ, buột miệng nói:
− Äúng là Quá»· Kiếm... Quá»· Kiếm mà.
Tài sản của aspirin

  #4  
Old 02-06-2008, 06:53 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 4

Lãnh Tâm Nhạt Tình


Ngồi trước tấm gương đồng bóng lá»™n, Nguyên Thiên Phục chằm chằm nhìn vào vết thương cá»§a mình qua tấm gương đó. Vùng chấn tâm tá»­ huyệt cá»§a Tàn Hồn Ma Äao bị khoét má»™t lá»— thá»§ng vừa đúng má»™t đốt ngón tay, nếu như vết thương do mÅ©i Quá»· Kiếm tạo ra nhấn sâu thêm má»™t đốt tay nữa thì tim cá»§a Nguyên Thiên Phục đã thá»§ng rồi.
Máu vẫn rỉ ra từ vết thương, nhưng Tàn Hồn Ma Äao vẫn mặc nhiên để cho máu tươm thấm đỠvùng ngá»±c mình. Y lẩm nhẩm nói:
− Kiếm của Giang Kỳ đúng là vô tình.
Vừa thốt xong câu đó, Thiên Phục buông một tiếng thở dài.
Tiểu Ngá»c bước vào thư phòng đến bên Thiên Phục. Nàng lo lắng nhìn vết thương cá»§a Nguyên Thiên Phục:
− Huynh để cho Tiểu Ngá»c rá»­a vết thương cho huynh nhé?
Thiên Phục ngẩng lên nhìn nàng:
− Cô nương cứ làm giúp tại hạ.
Tiểu Ngá»c quỳ xuống bên cạnh Thiên Phục, cẩn thận rá»­a vết thương trong khi Tàn Hồn Ma Äao vẫn không rá»i mắt khá»i chiếc gương đồng.
Tiểu Ngá»c lí nhí nói:
− Huynh có đau không?
− Không.
− Muội rắc thuốc trị thương cho huynh nhé?
Thiên Phục lắc đầu:
− Nàng nhìn xem vết thương của ta có gì lạ không?
Tiểu Ngá»c chăm chú quan sát vết thương cá»§a Thiên Phục rồi nhìn y nói:
− Quanh vết thương có máu bầm đen.
Thiên Phục lắc đầu:
− Ta không tin. Nàng nhìn lại một lần nữa xem?
Tiểu Ngá»c nhìn lại má»™t lần nữa rồi ngẩng lên nói:
− Muội nói thật đó, hình như vết thương của huynh có độc.
Thiên Phục cau mày:
− Tại sao lại như vậy được chứ? Chẳng lẽ trong thanh Quỷ Kiếm của Giang Kỳ có tẩm độc? Chắc chắn là có độc.
Thiên Phục buông một tiếng thở dài. Y lắc đầu lẩm nhẩm nói:
− Ta không thể nào tin được, Giang Kỳ không bao giỠsử dụng độc. Giang Kỳ không bao giỠsử dụng độc. Dù có nằm mơ cũng không tin được.
Thiên Phục chỉ giá đèn:
− Nàng lấy dùm ta giá đèn.
Tiểu Ngá»c vá»™i vã bước đến bưng giá đèn có ba ngá»n bạch lạp Ä‘ang cháy Ä‘em đến cho Nguyên Thiên Phục.
Äón lấy chiếc giá đèn, Thiên Phục kê nó sát vào vết thương. Äôi chân mày cá»§a y thoạt cau lại:
− Há»§y Cốt Vô Ảnh Äá»™c. Äá»™c môn cá»§a Thần Long giáo.
Y vừa nói vừa cong ngón trá» Ä‘iểm vào vùng vết thương. Từ vết thương máu Ä‘en trào ra bốc mùi tanh khó ngá»­i vô cùng. Tiểu Ngá»c hối hả lau máu tràn ra ngoài vết thương.
Nguyên Thiên Phục thở dài nói:
− Kiếm của y đã vô tình rồi sao còn dụng đến độc Hủy Cốt Vô Ảnh của Thần Long giáo?
Vẻ mặt y bỗng trở nên tư lự vô cùng:
− Chẳng lẽ...
Nguyên Thiên Phục lại thở ra.
Tiểu Ngá»c há»i:
− Với vết thương này và chất độc Hủy Cốt Vô Ảnh, huynh có bị làm sao không?
Thiên Phục nhìn nàng:
− Ta có chết cũng được, nhưng lại đau khi nghĩ trong thanh Quỷ Kiếm của Giang Kỳ có tẩm độc.
− Huynh sao có thể lưá»ng hết được tâm địa cá»§a con ngưá»i.
Tiểu Ngá»c sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì đó, vá»™i vàng đứng lên.
− Muội nhớ ra rồi.
Thiên Phục nhìn nàng.
Tiểu Ngá»c nói:
− Trước đây có má»™t lão nhân tá»± xưng là Thần Long giáo chá»§ gì đó có quá vãng Dạ Nguyệt Lâu. Lão nhân đó có tặng cho muá»™i má»™t viên giải bách độc. Äể muá»™i Ä‘i lấy cho huynh.
Thiên Phục thá» Æ¡ há»i Tiểu Ngá»c:
− Ta sẽ nợ nàng sao?
Nàng lắc đầu:
− Không không, huynh không nợ gì muội đâu, chỉ tại muội mến phong độ và hào khí của huynh. Huynh đợi muội một chút nhé.
Tiểu Ngá»c lẩn ra ngoài thư phòng, má»™t lúc sau quay trở lại. Nàng nhìn Thiên Phục nói:
− Äể muá»™i cho huynh uống thuốc nhé.
Thiên Phục thỠơ để nàng đặt viên thuốc giải dược vào miệng mình. Thiên Phục nhìn lại tấm gương đồng, bần thần nói:
− Dạ Nguyệt Lâu.
− Huynh nói gì vậy?
− Ta có quá nhiá»u ká»· niệm ở tòa lầu này.
Thiên Phục thở ra.
Tiểu Ngá»c nói:
− Ngưá»i kia là ai mà lại cố sát tá»­ huynh chứ? Huynh và y có mối hận bất đội trá»i chung à?
Thiên Phục nhìn lại Tiểu Ngá»c Ä‘ang quỳ bên cạnh y:
− Nàng muốn há»i ai?
− Kẻ đã để lại vết thương trên thân thể huynh. Cái ngưá»i có tên là Giang Kỳ đó.
− Äừng há»i ta Ä‘iá»u đó trước khi ta rá»i khá»i Dạ Nguyệt Lâu.
Tiểu Ngá»c sa sầm mặt:
− Huynh đi à?
− Ta không thể ở má»™t chá»—. Äất trá»i Trung Nguyên mênh mông quá, mà ta lại quá cô độc và trÆ¡ trá»i.
Thiên Phục đổi giá»ng thật từ tốn và ôn hòa:
− Tiểu Ngá»c!
− Có muội!
− Ta muốn uống rượu và nghe nàng đàn.
Thiên Phục đứng lên, nắm tay Tiểu Ngá»c dẫn lại chiếc đàn tranh đặt ngay bên cá»­a sổ.
Tiểu Ngá»c bối rối nói:
− Huynh...
Thiên Phục ép nàng ngồi xuống bên chiếc đàn:
− Lý Ma Ma nói Tiểu Ngá»c có thể thay thế Triá»u Thi Thi.
− Muá»™i không thể sánh được vá»›i thiên hạ đệ nhất kỹ nữ. Hay huynh muốn nhìn muá»™i để thấy lại bóng ngưá»i xưa?
Thiên Phục nhìn Tiểu Ngá»c khẽ gật đầu.
Dung diện Tiểu Ngá»c bất giác lá»™ những nét buồn á»§ dá»™t. Nàng nhìn xuống chiếc đàn tranh:
− Nếu như vậy, muá»™i sẽ đàn cho huynh nghe, nhưng chắc chắn tiếng đàn cá»§a muá»™i không thể so sánh vá»›i tiếng đàn cá»§a Triá»u Thi Thi.
− Nàng cứ đàn cho ta nghe. Äêm nay ta muốn quên thá»±c tại để quay vá» vá»›i hoài ká»·.
Tiểu Ngá»c nhìn Thiên Phục bằng ánh mắt đượm buồn. Những ngón tay mảnh mai thon thả cá»§a nàng đặt lên phím đàn. Tiếng réo rắt trầm bổng ngân lên trong âm hưởng cá»§a má»™t tấu khúc mang đầy tâm sá»± thê lương cá»§a ngưá»i chinh phụ.
Trong khi Tiểu Ngá»c đàn thì Nguyên Thiên Phục không ngừng rót rượu ra chén để uống.
Gã uống rượu mà ngỡ như uống nước, không biết gã có nghe được tấu khúc mà Tiểu Ngá»c đàn không.
Khi tiếng đàn ngưng bặt thì vò rượu năm cân cÅ©ng chẳng còn giá»t nào ngoài số rượu mà Thiên Phục vừa rót ra chén.
Thiên Phục bưng chén rượu đến bên Tiểu Ngá»c:
− Ta thưởng nàng một chén.
Tiểu Ngá»c bẽn lẽn đón lấy chén rượu Thiên Phục trao. Nàng nhá» giá»ng từ tốn nói:
− Tiểu Ngá»c muốn uống cùng vá»›i huynh.
Thiên Phục gật đầu. Tiểu Ngá»c nhấp má»™t ngụm rượu đầy rồi trao qua tay Thiên Phục:
− Huynh cứ tưởng tượng Ä‘ang đối ẩm vá»›i ngưá»i trong hoài ká»·.
Thiên Phục lắc đầu:
− Äã là dÄ© vãng thì ta chỉ nhá»› chứ không sống vá»›i nó.
Thiên Phục dốc hết số rượu còn lại trong chén vào miệng. Y uống xong nhìn Tiểu Ngá»c bằng ánh mắt Ä‘a tình đầy phấn khích. Thiên Phục nắm tay Tiểu Ngá»c, trầm giá»ng nói:
− Cái gì cá»§a ta thì phải thuá»™c vá» ta, còn những gì cá»§a ngưá»i, ta chẳng màng tá»›i.
Hai má Tiểu Ngá»c thẹn Ä‘á». Nàng lí nhí nói:
− Muội không hiểu ý huynh.
− Ta chỉ có một cái thân nên rất quý cái thân của mình.
Thiên Phục vuốt ve bàn tay búp măng, thanh nhã cá»§a Tiểu Ngá»c. Y vừa vuốt ve vừa nói:
− Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục không phải là má»™t chính nhân quân tá»­. Nàng hiểu ý ta chứ?
− Dù huynh không phải là chính nhân quân tá»­ thì Tiểu Ngá»c cÅ©ng không nghÄ© huynh là má»™t đại ma đầu. Trong Dạ Nguyệt Lâu này chỉ có chá»§ nhân và ngưá»i hầu phục.
Thiên Phục nâng cằm Tiểu Ngá»c:
− Ta rất thích cái Ä‘iá»u nàng vừa nói ra. Phải biết đối mặt vá»›i sá»± thật, để biết vá» bản thân mình.
Thiên Phục vừa nói vừa cởi chiếc áo choàng khoác há» qua bá» vai Tiểu Ngá»c. Tiểu Ngá»c thoáng bối rối bởi hành động cá»§a Tàn Hồn Ma Äao. Nàng muốn ghìm tay y lại nhưng ý niệm đó chỉ nẩy sinh mà không thể biến thành hành động được.
Khuôn mặt khôi ngô, anh tuấn, cùng ánh mắt Ä‘a tình cá»§a Nguyên Thiên Phục như khiến lấy má»i suy tưởng và hành động cá»§a Tiểu Ngá»c. Chúng bắt nàng phải thuần phục.
Tiểu Ngá»c khẽ nói:
− Huynh...
− Äừng nói nhiá»u...
Tiểu Ngá»c bặm môi nhìn xuống. Nàng không hiểu sao mình lại thụ động, và chỉ biết có má»—i giác cảm là run rẩy bởi sá»± mÆ¡n trá»›n vuốt ve cá»§a Thiên Phục.
Khi Thiên Phục cởi nốt tất cả những xiêm y cá»§a nàng, Tiểu Ngá»c những muốn co ngưá»i lại, nhưng ngược lại ý tưởng đó thì lại muốn rút vào vòng tay cá»§a ngưá»i tình.
Thiên Phục bế nàng lên, đưa đến tràng ká»·. Má»™t thứ tình cảm thôi thúc dá»™i vào ná»™i tâm Tiểu Ngá»c, khiến đôi tay trắng nõn nà cá»§a nàng vòng qua bá lấy cổ Thiên Phục.
Những thá»› thịt trên ngưá»i nàng run khẽ theo những cảm giác mÆ¡ hồ, mênh mang mà từ trước đến giá» Tiểu Ngá»c chưa bao giá» có được.
Thiên Phục đặt nàng nằm xuống tràng ká»·. Bất giác Tiểu Ngá»c kéo ghịt xuống, dí miệng vào tai Thiên Phục:
− Huynh... Muội nói ra chắc huynh không tin.
− Nàng muốn nói vá»›i ta Ä‘iá»u gì?
− Muá»™i... muá»™i mặc dù là kỹ nữ Dạ Nguyệt Lâu nhưng tuyệt nhiên chưa hỠđụng đến nam nhân. Ngưá»i đầu tiên chính là huynh.
Äôi chân mày cá»§a Thiên Phục thoạt cau lại. Y lưỡng lá»± má»™t lúc rồi há»i lại Tiểu Ngá»c:
− Nàng vẫn còn thanh nữ à?
Tiểu Ngá»c gật đầu:
− Muội nói thật đó. Chỉ tại vì muội không kìm chế được tình yêu của mình đối với huynh, nên quyết định trao thân cho huynh. Huynh đừng đối xử tệ với muội nghe?
Thiên Phục nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ngá»c:
− Ta tin những gì nàng nói.
Hai hàng lệ rịn ra từ khóe mắt Tiểu Ngá»c. Nàng thá»§ thỉ:
− Muá»™i yêu huynh nhiá»u lắm!
Nàng vừa nói vừa toan kéo Thiên Phục ép sát vào ngưá»i mình, nhưng Tàn Hồn Ma Äao đã kịp gỡ đôi bàn tay trắng nõn cá»§a Tiểu Ngá»c. Tiểu Ngá»c thoáng má»™t chút ngỡ ngàng vá»›i hành động cá»§a Nguyên Thiên Phục. Nàng muốn nói gì đó nhưng cổ há»ng như có vật gì chẹn cứng không thốt được nên lá»i.
Thiên Phục trở bá»™ bước lại cây đàn tranh lấy xiêm y cá»§a Tiểu Ngá»c. Y quay trở lại bên tràng ká»·, vá»›i bá»™ mặt lạnh nhạt đến độ vô tâm vô hồn, định ánh mắt vào mặt Tiểu Ngá»c.
Tiểu Ngá»c buá»™t miệng nói:
− Äại ca...
Thiên Phục quẳng bá»™ xiêm y lên ngưá»i Tiểu Ngá»c, thá» Æ¡ nói:
− Vận y trang lại và đi đi!
Tiểu Ngá»c thẹn đến đỠmặt:
− Huynh...
Thiên Phục khoát tay:
− Ta chẳng muốn vay và cũng không muốn trả.
Tiểu Ngá»c giận đến biến đổi sắc mặt từ màu đỠthẹn thùng qua tím tái vì giận và tức.
Nàng rít lên:
− Tất cả những gì cá»§a má»™t thanh nữ, ngươi Ä‘á»u thấy, thế mà ngươi vẫn làm nhục Tiểu Ngá»c.
− Thiên Phục không muốn vay mà thôi.
Y quay mặt nhìn vỠphía chiếc đàn tranh, lạnh nhạt nói:
− Äi Ä‘i, cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Tàn Hồn Ma Äao không phải chỉ biết vay và biết trả.
Tiểu Ngá»c bặm môi, vận lại y trang. Nàng nhìn sau lưng Thiên Phục, nói:
− Thiên Phục, ngươi tá»± mãn lắm. Tiểu Ngá»c này tiếc đã tặng thuốc giải Há»§y Cốt Tán cho ngươi.
Thiên Phục nhún vai quay lại nhìn Tiểu Ngá»c:
− Äừng tá»± trách mình khi đã quyết định làm má»™t việc gì đó.
Tiểu Ngá»c rít lên:
− Cái nợ hôm nay cho dù ngươi không muốn vay, cÅ©ng chẳng muốn trả, nhưng nhất định má»™t ngày nào đó, Tiểu Ngá»c sẽ bắt ngươi phải trả. Trả gấp trăm ngàn lần như hôm nay đó.
− Nàng đã nói hết ý của mình rồi chứ?
− Ta chẳng còn gì để nói với ngươi nữa.
− Thế sao còn chưa đi?
Tiểu Ngá»c nhìn Thiên Phục má»™t lần nữa vá»›i ánh mắt ngập tràn uất hận. Nàng thở hắt ra má»™t tiếng, rồi trở bá»™ quay lưng bá» Ä‘i ra khá»i thư phòng.
Tiểu Ngá»c Ä‘i rồi, Thiên Phục má»›i bước lại tràng ká»· vận lại trưá»ng thư sinh. Y bước đến tấm gương đồng soi mặt mình vào gương.
− Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Ngươi đó phải không?
Có tiếng binh khí rít gió ngay phía sau gáy, nhưng Nguyên Thiên Phục không hỠquay lại, mà chỉ dùng mỗi một động tác vô cùng đơn giản, lật tay ra phía sau thộp lấy một vật gì đó.
Äá»™ng tác cá»§a y trông thật đơn giản nhưng lại vô cùng chính xác đã thá»™p được má»™t ngá»n phi tiêu. Trên ngá»n phi tiêu có đính má»™t phong thư. Y bình thản mở phong thư. Trong phong thư chỉ má»—i má»™t hình vẽ ngá»n bạch lạp leo lét.
Không biết hình vẽ trong thư kia có ý nghĩa gì nhưng đôi chân mày lưỡi kiếm của Nguyên Thiên Phục thoạt cau hẳn lại. Những nét bồn chồn lộ ra trên khuôn mặt anh tuấn trầm cảm vốn chẳng bao giỠbiểu lộ cảm xúc gì.
Thiên Phục đứng lên bước đến cá»­a sổ nhìn ra ngoài hoa viên. Trong hoa viên thật là tÄ©nh lặng, có thể nghe được tiếng lá cây cá» vào nhau. Thiên Phục đứng mãi bên cá»­a sổ cho đến khi ánh bình minh nhập nhòa á»­ng hiện bên chân trá»i hướng đông.
Tài sản của aspirin

  #5  
Old 02-06-2008, 06:54 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 5

Tây Hạ Quận Chúa


Äặt chén rượu xuống bàn, Thế Kiệt nói vá»›i Cáp Nhật Hồng:
− Tại hạ không thể uống nhiá»u hÆ¡n được nữa. Tại hạ kiếu từ, Ä‘a tạ cô nương đã bồi tiếp.
Nhật Hồng nhướng mày nhìn theo Thế Kiệt:
− Sao? Công tử đã muốn đi rồi à?
− Tại hạ phải đi.
− Nhật Hồng không giữ chân công tử.
Thế Kiệt đứng lên ôm quyá»n xá:
− Cô nương bảo trá»ng!
− Công tá»­ là ngưá»i đáng bảo trá»ng hÆ¡n.
Thế Kiệt toan trở bá»™ bá» Ä‘i thì Nhật Hồng gá»i giật chàng lại:
− Lệnh công tử.
Thế Kiệt quay lại:
− Cô nương có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Nhật Hồng nheo mày suy nghÄ© rồi há»i Thế Kiệt:
− Trong tá»­u Ä‘iếm này chẳng có ai ngoài tôi và Lệnh công tá»­. Tôi có má»™t Ä‘iá»u thắc mắc mong công tá»­ giải đáp.
− Tại hạ sợ kiến văn không được như cô nương nghĩ.
− Hê! Äây là thắc mắc cá»§a tôi vá» công tá»­ mà.
− Nếu là của tại hạ thì tại hạ sẽ giải đáp cho cô biết.
Nhật Hồng gật đầu bước đến bên Thế Kiệt:
− Tôi thắc mắc, Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ là sư phụ cá»§a Lệnh công tá»­. Kiếm pháp cá»§a lão có thể nói là có má»™t không hai ở Trung Nguyên. Thế sao Lệnh công tá»­ lại chẳng biết chút kiếm pháp nào? Tôi càng nghÄ© càng thấy lạ vô cùng.
− Nếu cô nương há»i tại hạ vá» Ä‘iá»u đó thì rất dá»… hiểu. Sư phụ chưa truyá»n kiếm pháp tâm huyết cá»§a ngưá»i cho tại hạ bởi lẽ ngưá»i thấy ở tại hạ chưa có căn cÆ¡ để hàm thụ võ công cá»§a ngưá»i.
Nhật Hồng lắc đầu:
− Không thể nói như vậy được. Nếu nói công tá»­ là kẻ không có căn cÆ¡ thì trên giang hồ đâu còn ai có căn cÆ¡ để luyện võ chứ. Công tá»­ cam tâm làm đệ tá»­ cá»§a Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ, tất chấp nhận những kẻ thù cá»§a Giang Kỳ lão tiá»n bối, thế mà lão lại không truyá»n thụ kiếm pháp cho công tá»­ há»™ thân.
Nàng thở dài nói tiếp:
− Äiá»u đó chẳng khác nào lão đã gán án tá»­ lên cái mạng cá»§a công tá»­ mà không nói ra.
Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ có quá nhiá»u kẻ thù, Lệnh công tá»­ không biết sống chết giá» nào bởi kẻ thù cá»§a sư phụ.
Thế Kiệt mỉm cưá»i:
− Tại hạ có chết vì sư phụ cÅ©ng không có Ä‘iá»u gì oán trách hay tiếc thương sinh mạng mình.
− Giang Kỳ không truyá»n thụ kiếm pháp mà công tá»­ nặng tình như vậy à?
− Nếu tại hạ không có ngưá»i thì không thể đứng trước mặt cô nương. Tại hạ cáo từ!
Thế Kiệt quay lưng bá» Ä‘i, Nhật Hồng nhìn theo sau lưng chàng. Nàng có cảm tưởng mình rất gần gÅ©i vá»›i Thế Kiệt, dù hai ngưá»i chỉ há»™i diện vá»›i nhau lần đầu.
Thế Kiệt bước tá»›i cá»­a tá»­u quán thì chạm mặt vá»›i má»™t công tá»­ có thân hình há»™ pháp, núc ních mỡ. Vòng bụng cá»§a gã có lẽ phải hai giang tay, bản thá»§ no tròn, và hai má thì chảy xệ xuống trông chẳng khác gì ná»ng heo.
Cái thân hộ pháp của gã đứng chắn hết cả lối đi. Với khuôn mặt khinh khỉnh, gã chống nạnh, nhướng mày nói:
− Ngươi còn không biết tránh đưá»ng cho Vương Sắc Toàn này à?
Khi gã nói hai gò má chảy xệ, nhảy múa trông thật là ná»±c cưá»i. Chính hai gò má đẫy đà nhún nhảy cá»§a gã bắt Cáp Nhật Hồng phải bật cưá»i thành tiếng.
Tiếng cưá»i cá»§a nàng nghe thật thanh tao, dá»™i đến tai Vương Sắc Toàn. Vừa nghe tiếng cưá»i cá»§a Nhật Hồng, Vương Sắc Toàn liên vung thoi quyá»n vá»— tá»›i vùng thượng đẳng cá»§a Thế Kiệt.
Thế Kiệt vốn không có võ công lại không có ý phòng bị nên hứng trá»n thoi quyá»n cá»§a Sắc Toàn.
Binh...
Chàng lảo đảo thối lui năm bộ mới trụ được.
Vương Sắc Toàn khệnh khạng bước vào tá»­u quán. Theo sau y là bốn gã đại hán vận võ phục thắt lưng Ä‘á», tay lăm lăm khoái Ä‘ao, vẽ mặt lầm lì trông vô cùng hung tợn.
Sắc Toàn vênh mặt nói:
− Ai vừa má»›i cưá»i đó?
Mặc dù Sắc Toàn thừa biết tràng tiếu ngạo vừa rồi do Nhật Hồng phát ra, nhưng y vẫn há»i. Y khệnh khạng bước tá»›i trước mặt Cáp Nhật Hồng, nhá» giá»ng thật từ tốn:
− Tiểu thư vừa má»›i cưá»i?
Nhật Hồng nhìn Sắc Toàn. Nàng nghĩ thầm:
− “Gã công tá»­ mập ú này chắc là má»™t con lợn tái sinh biến thành ngưá»i.†Vá»›i ý nghÄ© đó, hai cánh môi tươi thắm cá»§a nàng lại Ä‘iểm thêm má»™t nụ cưá»i mỉm.
Sắc Toàn xoa tay:
− Tiểu thư thật là xinh đẹp, tiếng cưá»i cá»§a tiểu thư như những viên ngá»c lưu ly trong nhà tại hạ va vào nhau.
Y chắc lưỡi:
− Ước gì... Vương kim phá»§ có được má»™t ngưá»i như tiểu thư.
Nhật Hồng nhìn Sắc Toàn, nhún vai nói:
− Công tử nói Vương kim phủ là cái gì?
Sắc Toàn nhướng mày:
− Tiểu thư không biết Vương kim phủ à?
− Bổn cô nương chưa hỠnghe đến cái tên Vương kim phủ nào cả.
Vương Sắc Toàn nhăn mày nhăn mặt, vừa xoa tay vừa giậm chân:
− Ở Hàm Thành này ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biết Vương kim phá»§ cá»§a Vương gia, thế mà tiểu thư lại không biết.
− Vậy công tử nói cho tôi nghe xem Vương kim phủ có cái gì lạ mà ai cũng biết vậy, kẻo tôi lại nghĩ sai thì tội lỗi lắm.
Sắc Toàn xum xoe quanh nàng:
− Nếu nói vá» Vương kim phá»§ thì má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u biết, đó là chốn đại gia cá»± phú nhất Hàm Thành. Trong Vương kim phá»§ có ngàn ngưá»i hầu, có trăm há»™ vệ, bạc vàng đếm cả năm cÅ©ng chưa hết. Trong Vương phá»§ có cả trăm phòng. Và... và...
− Và sao nữa?
Vương Sắc Toàn xoa má mình:
− Vương gia giàu có như vậy nhưng khốn ná»—i chỉ có má»—i má»™t ngưá»i con trai là... là...
Nhật Hồng chỉ vào ngực Sắc Toàn:
− Là công tử?
Sắc Toàn gật đầu, hứng khởi nói:
− Tiểu thư nói rất đúng à. Vương phủ chỉ có mỗi mình Vương Sắc Toàn tôi mà thôi.
Nếu sau này lão nhân gia chết thì tất cả cơ ngơi của Vương kim phủ sẽ thuộc vỠSắc Toàn này hết à.
− Vương công tử thật là tốt phước, được sinh ra trong lầu son gác tía. Thế công tử có thích lão nhân gia sớm quy tiên để sớm làm chủ nhân của Vương kim phủ không?
Sắc Toàn chặc lưỡi. Bất thình lình y đẩy Thế Kiệt qua bên:
− Ngươi đứng tránh xa tiểu thư này ra.
Nhật Hồng cau mày:
− Ấy... Lệnh công tử đây là huynh đài của tôi đó.
Sắc Toàn há hốc miệng:
− Hả...
Y hối hả ôm quyá»n, xum xoe vá»›i Thế Kiệt:
− Äại ca miá»…n thứ! Tiểu đệ vô ý quá. Nếu được thỉnh đại ca và muá»™i muá»™i đây vá» Vương Kim phá»§, Sắc Toàn này sẽ khoản đãi trá»ng thể à.
Nhật Hồng sa sầm mặt:
− Vương kim phủ còn có lão nhân gia, công tử chưa hẳn đã là chủ nhân thì sao tôi và đại ca dám đến chốn cung son.
Sắc Toàn chắc lưỡi rồi nói:
− Ậy, tiểu thư không biết đó thôi, chứ cách đây không lâu lão nhân gia đã trúng phong hàn, bịnh trí mạng. Lần đó tưởng đâu lão đi tiêu rồi, không ngỠlại gặp được thần y diệu thủ Kỳ Thân Lộc mới thoát chết đó.
− Vương lão nhân gia không chết chắc Vương công tử buồn lắm phải không?
− Vương Sắc Toàn gật đầu:
− Buồn chứ! Nếu lão không gặp diệu thủ thần y thì giỠđây...
Sắc Toàn vỗ vào ngực mình:
−... bổn công tử đã là chủ nhân chính thức của Vương kim phủ rồi.
− Công tử có tiếc không?
Sắc Toàn gật đầu:
− Tiếc chứ. Không biết chừng nào lão nhân gia mới trúng phong hàn nữa đây.
Nhật Hồng chặc lưỡi, rồi nói:
− Nếu Vương công tử không nói ra cái lẽ nổi tiếng của Vương kim phủ thì tôi đã nghĩ khác rồi.
Sắc Toàn nhướng mày:
− Tiểu thư nghÄ© sao? Tiểu thư chắc lại nghÄ© Sắc Toàn này tầm thưá»ng như đám khố rách áo ôm ở Hàm Thành?
Nhật Hồng khoát tay:
− Không, ta đâu dám so sánh Vương công tử với hạng thảo dân khố rách áo ôm.
− Có vậy chứ.
− Ta lại nghĩ khác kia.
− Tiểu thư nghĩ như thế nào?
Vương Sắc Toàn vừa há»i vừa xoa tay, vẻ cầu thân vá»›i Nhật Hồng. Y nói:
− Nếu tiểu thư có ý nghÄ© tốt vá» Sắc Toàn thì Vương kim phá»§ sẵn sàng rá»™ng cá»­a đón tiểu thư và vị đại ca đây vỠở. Tại hạ sẽ cho tiểu thư mưá»i nàng hầu, mưá»i gian thư phòng, đầy đủ vật dụng, và vị đại ca đây trăm nén vàng để vui chÆ¡i khắp Hàm Thành.
Nhật Hồng mỉm cưá»i:
− Vương công tử quá tốt, Nhật Hồng xin đa tạ hảo ý của công tử. Khốn nỗi tại ý nghĩ thầm kín trong đầu, nên cứ áy náy muốn nói mà không nói được.
− Ấy... ấy... Tiểu thư cứ nói, Sắc Toàn này xin thỉnh thị lá»i vàng lá»i ngá»c cá»§a tiểu thư.
− Công tá»­ nói vậy thì Nhật Hồng mạn phép nói ra ý nghÄ© cá»§a mình. Nếu như đó là lá»i vàng lá»i ngá»c thì Vương công tá»­ hãy nhá»› mãi nhé.
− Tất nhiên... tất nhiên. Làm sao Vương Sắc Toàn có thể quên được tiếng cưá»i như ngá»c lưu ly thoát ra từ hai cánh hoa hàm tiếu cá»§a giai nhân. Làm sao Vương Sắc Toàn có thể quên được lá»i vàng, lá»i ngá»c cá»§a ngưá»i chứ.
Sắc Toàn vừa nói vừa liếc mắt cầu tình. Cặp mắt him híp cá»§a y trông thật ná»±c cưá»i khi y làm dáng vá»›i Nhật Hồng.
Tằng hắng lấy giá»ng, Nhật Hồng ôn nhu nói:
− Vương kim phủ nổi tiếng tại đất Hàm Thành không chỉ ngoài sự giàu có, mà vì trong phủ còn có một con lợn đi bằng hai chân.
− Con lợn đi bằng hai chân?
Vương Sắc Toàn lắc đầu:
− Lạ thật, trong Vương kim phủ có một con lợn đi bằng hai chân thế mà ta lại không biết.
Y quay lại bốn gã đại hán đứng sau lưng:
− Các ngưá»i có bao giá» thấy con lợn Ä‘i bằng hai chân đó không?
Bốn gã gia nô cùng lắc đầu, giương mắt nhìn Sắc Toàn.
Nhật Hồng mỉm cưá»i nói:
− Vương công tá»­ há»i há» chi bằng như không há»i. Ngay cả công tá»­ còn không biết thì há» làm sao biết được. Äiá»u đó cÅ©ng rất dá»… hiểu, bởi con lợn Ä‘i bằng hai chân là báu vật vô giá cá»§a lão nhân gia Vương Sâm, nên làm gì công tá»­ biết được.
Sắc Toàn vỗ tay:
− Äúng rồi. Tiểu thư nói rất đúng. Lão già Vương Sâm nhất định còn giấu ta Ä‘iá»u gì đó, nên má»›i cứ sống mãi. Thì ra lão giấu báu vật hai chân.
Nhật Hồng cố làm mặt trang trá»ng, nghiêm khắc nói:
− Công tử có thích báu vật đó không?
− Thích chứ!
− Nếu như công tá»­ thích, ta có cách chỉ cho ngưá»i Ä‘oạt được báu vật từ tay lão nhân gia.
Vương Sắc Toàn xum xoe hẳn lên:
− Tiểu thư chỉ cho tại hạ coi.
Nàng xoa tay, nheo mày tỠlộ như đang suy nghĩ, rồi ngẩng mặt nhìn thẳng vào mặt Vương Sắc Toàn:
− Trước hết công tá»­ phải tìm má»™t tấm gương đồng thật lá»›n Ä‘em đến thư phòng cá»§a công tá»­. Má»—i ngày nhìn vào gương mưá»i lần tất sẽ thất con lợn báu vật Ä‘i bằng hai chân.
Sắc Toàn gật gù rồi quay lại bốn gã gia nô đại lực:
− Các ngươi nghe tiểu thư nói rồi chứ? Mau đi tìm cho ta một tấm gương đồng thật to đưa vỠthư phòng của ta.
Bốn gã đại lực gia nô đồng loạt xá Vương Sắc Toàn, xướng lên:
− Chúng tôi sẽ mang tấm gương đồng kia vỠcho đại nhân.
− Tốt lắm.
Bốn gã gia nô đại lá»±c vừa quay lưng bước Ä‘i thì Sắc Toàn gá»i giật lại:
− Khoan đã.
Bốn gã gia nô đại lực quay ngoắt lại nói:
− Chá»§ nhân còn sai bảo Ä‘iá»u chi à?
Sắc Toàn khoát tay:
− Äể ta nghÄ© xem. Äặt tấm gương đồng trong thư phòng, ngày soi gương mưá»i lần sẽ thấy được con lợn Ä‘i bằng hai chân.
Y vừa lẩm nhẩm nói vừa nghiêng đầu tỠvẻ tư lự. Bất chợt Sắc Toàn nhìn Cáp Nhật Hồng. Y chỉ vào ngực mình, ngập ngừng một lúc rồi nói:
− Tiểu thư ám chỉ Vương Sắc Toàn này là con... con lợn đi bằng hai chân?
Nhật Hồng khoát tay:
− Hê, công tá»­ sao lại nói ta ám chỉ ngưá»i. Thật ra thì công tá»­ rất giống con lợn đó thôi.
Sắc Toàn há hốc miệng. Y giận đến biến sắc, rít lên bằng giá»ng phẫn ná»™ cùng cá»±c:
− Nha đầu này dám hỗn láo với bổn công tử. Dám cho bổn công tử là con lợn đi bằng hai chân.
Y chỉ Nhật Hồng:
− Bổn công tử sẽ bắt ngươi vỠVương kim phủ vùi hoa dập liễu rồi khảo tra cho hả cơn giận của ta.
Sắc Toàn vừa nói vừa dịch tấm thân nặng ná» xông tá»›i Cáp Nhật Hồng. Hai tay cá»§a y giang rá»™ng toan ôm lấy nàng. Cáp Nhật Hồng cưá»i khảy má»™t tiếng, tung luôn má»™t ngá»n cước đá thóc vào bụng Sắc Toàn.
Bốp...
Hứng trá»n cước pháp cá»§a Cáp Nhật Hồng, Sắc Toàn khụm ngưá»i xuống, thối lui bốn bá»™, rồi ngồi bệt xuống đất. Y rên lên:
− á»i trá»i Æ¡i! Nha đầu dám đá Ä‘au Vương công tá»­. á»i trá»i Æ¡i! Vương công tá»­ Ä‘au quá nè trá»i. Ngưá»i đâu, bắt lấy nha đầu cho ta.
Bốn gã gia nô đại lá»±c vừa nghe lệnh liá»n xông tá»›i Cáp Nhật Hồng, nhưng cả bốn tên chưa kịp xuất thá»§ áp chế nàng thì từ bên ngoài tá»­u quán má»™t lão bà râu tóc bạc phÆ¡ vận hồng y vá»›i khinh thuật vô cùng cao minh lướt vào. Lão bà vừa xuất hiện đã thi triển cách không chỉ tống ra những đạo khí, Ä‘iểm vào huyệt đạo cá»§a những tên gia nô đại lá»±c.
Thá»§ pháp cá»§a bà nhanh không thể tưởng và cá»±c kỳ chính xác. Không đầy má»™t cái chá»›p mắt mà bốn gã gia nô đại lá»±c đã bị Ä‘iểm vào tÄ©nh huyệt, không sao cá»­ động được. Lão bà loại bá» xong bốn tên gia nô đại lá»±c cá»§a Vương Sắc Toàn, liá»n quay lại Cáp Nhật Hồng kính cẩn thi lá»…:
− Quận chúa có sao không?
− Äệ tá»­ đã nói vá»›i sư gia rồi, vào Trung Nguyên đừng gá»i đệ tá»­ là quận chúa. Sư gia cứ gá»i thế thì mai đây tất cả má»i ngưá»i ở Trung thổ này sẽ biết đệ tá»­ hết, đâu còn Ä‘i lại được nữa.
− Kha Giã Na này biết lỗi... biết lỗi.
Nhật Hồng nhướng mày nhăn nhó:
− Sư gia đừng trách cứ mình mãi mà.
Kha Giã Na gật đầu. Bà ta nhìn bá»n đại hán gia nô, gằn giá»ng nói:
− Chá»§ nhân định xá»­ trí bá»n này như thế nào? Theo luật định hỠđã mạo phạm đến chá»§ nhân thì phải xá»­ tá»™i chết.
Bốn gã gia nô biến sắc, rống lên:
− Äừng giết chúng tôi!
Cáp Nhật Hồng nhìn bốn gã gia nô đại lá»±c, trang trá»ng nói:
− Hôm nay bổn cô nương tạm tha cho các ngươi một lần. Nếu lần sau bổn cô nương biết các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu thì cái mạng của các ngươi khó mà giữ được đó.
Nhật Hồng quay lại Kha Giã Na:
− Sư gia cho hỠđi.
Kha Giã Na gật đầu, phá»§i ống tay áo trưá»ng y. Má»™t đạo kình từ trong tay áo cá»§a Kha Giã Na thoát ra cuốn lấy bốn gã đại hán cá»§a Vương kim phá»§ quẳng ra ngoài tá»­u Ä‘iếm.
Nhật Hồng nhìn lại Vương Sắc Toàn.
Vừa chạm vào ánh mắt khe khắt của Cáp Nhật Hồng, Vương Sắc Toàn bủn rủn cả tứ chi.
Y muốn cất lá»i van xin, tha mạng nhưng không nổi, chiếc lưỡi như thụt cả vào trong cổ vì sá»± sợ hãi tá»™t cùng.
Nhật Hồng hất mặt nói:
− Vương công tử hồi nãy đòi bắt bổn cô nương vỠVương phủ, vùi hoa dập liễu rồi khảo tra...
Sắc Toàn nghe nàng nói mà hồn siêu phách lạc. Y cố lắm mới có thể dập đầu xuống sàn gạch tửu quán. Sắc Toàn vừa dập đầu vừa nói:
− Xin tha mạng, xin đừng giết tôi. Tôi thỠsẽ ăn năn hối lỗi.
Kha Giã Na tức giận quát:
− Ngươi đúng là một kẻ hỗn láo, phải lấy mạng ngươi mới được.
Nghe Kha Giã Na nói, Sắc Toàn nằm bẹp luôn xuống sàn tửu quán ngất lịm.
Kha Giã Na cau mày toan vỗ một chưởng vào đầu Sắc Toàn thì Nhật Hồng đã cản lại:
− Sư gia dừng tay.
Kha Giã Na lưá»m Sắc Toàn:
− Gã này thật trơ trẽn.
− Y là con lợn mà, gia sư bẩn tay làm gì.
Nàng nhìn lại Lệnh Thế Kiệt:
− Lệnh huynh có sao không?
− Tại hạ không sao.
Nhật Hồng thở ra nói:
− Nếu Lệnh huynh không nệ hà thì ta sẽ cho gia sư theo hộ vệ huynh.
Thế Kiệt ôm quyá»n xá Nhật Hồng và Kha Giã Na:
− Äa tạ thịnh tâm cá»§a quận chúa, nhưng tại hạ đã có sư phụ là Äoạn Hồn Quá»· Kiếm, không má»™t ai dám gây sá»± vá»›i tại hạ đâu. Tại hạ cáo từ. Có cÆ¡ há»™i, tại hạ sẽ gặp lại quận chúa.
− Lệnh huynh bảo trá»ng.
− Quận chúa bảo trá»ng Má»™t lần nữa Thế Kiệt ôm quyá»n xá Nhật Hồng và Kha Giã Na. Hai ngưá»i cÅ©ng đáp lá»… lại chàng. Khi Thế Kiệt Ä‘i rồi, Cáp Nhật Hồng buông má»™t tiếng thở dài. Nàng quay lại Kha Giã Na:
− Sư phụ thấy Lệnh huynhh như thế nào?
− Æ ... Vẻ bá» ngoài thì rất khôi ngô anh tuấn. Ngôn phong lại đĩnh đạc. Ngưá»i này đáng mặt tu mi nam tá»­.
Nhật Hồng mỉm cưá»i liếc Kha Giã Na:
− Sư gia nói thật tâm hay chỉ nói cho có nói thôi?
− Ơ... Thì ta nghĩ sao nói vậy đấy mà.
− Nếu sau này Lệnh huynh có cần nhỠđến sự hỗ trợ của sư gia, mong sư gia hãy giúp đỡ cho Lệnh huynh.
− Quận chúa nói sao lạ vậy. Lệnh công tá»­ là đệ tá»­ chân truyá»n cá»§a Äoạn Hồn Quá»· Kiếm, má»™t kiếm thá»§ vô địch cõi Trung Nguyên thì sao cần nhỠđến chúng ta. Huống chi mục đích cá»§a ta và quận chúa vào Trung thổ lần này có liên quan đến Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ.
− Ta không cần biết sau này ra sao. Nhưng hiện tại Lệnh huynh mặc dù mang danh nghÄ©a là đệ tá»­ cá»§a Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ nhưng tuyệt nhiên chẳng có chút võ công nào. Do đó ta má»›i nhỠđến sư gia há»— trợ cho chàng.
Kha Giã Na nhìn Nhật Hồng mỉm cưá»i:
− Quận chúa đã...
Kha Giã Na cắt lá»i không nói hết ý, nhưng Cáp Nhật Hồng như Ä‘á»c được ý niệm trong đầu Kha Giã Na nên hai má á»­ng hồng e thẹn.
Nàng lí nhí nói:
− Ta chỉ sợ cho tính mạng của Lệnh huynh.
Nàng nói xong trở bước ra ngoài tửu quán. Kha Giã Na theo chân nàng. Bà đi ngang chỗ Vương Sắc Toàn đang nằm chết lịm, thuận chân đá gã một cái:
− Ngươi đúng là con lợn vô dụng, nên cái mạng của ngươi không được quận chúa để tâm đến.
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, çîëîòî, êëèïû, ïåðâûé, òåëåôîííûé, òåñëà, quá»· kiếm u linh, quy kiem u linh, quy kiem u linh 4vn, quykiemulinh, u linh huyet kiem, æèâûõ
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™