 |
|

26-10-2008, 02:15 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Thất Tuyệt Ma Kiếm ( Ngá»a Long Sinh )
Thất Tuyệt Ma Kiếm
Hồi 1
Ngưá»i cuồng ngạo kiếm thuáºt ghê hồn
Nguồn : vnthuquan.net
Cá»a Tây thà nh Tương Dương có má»™t tòa nhà đồ sá»™ chiếm đến mấy mẫu đất.
Những bức tưá»ng vây cao đến trượng rưỡi bao quanh tòa lâu đà i nà y.
Hai cánh cổng sơn đen suốt ngà y đóng im ỉm.
Thỉnh thoảng Ä‘iểm mấy tiếng chó sá»§a gâu gâu phÃa trong tưá»ng khiến cho tòa nhà đã thần bà cà ng tăng thêm vẻ thần bÃ!
ChÃnh giữa là má»™t tòa đại viện cao lá»›n, chung quanh phòng ốc dầy như bát úp, nhưng những nhà hai bên rất Ãt kẻ Ä‘i lại giao thiệp vá»›i ngưá»i trong viện.
Trang viện tuy kiến trúc tại giữa khu náo nhiệt mà hiển nhiên ở và o thế cô láºp.
Má»™t hôm Ä‘ang lúc giữa trưa, má»™t Toán mệnh tiên sinh (thầy tướng số) , tay trái cầm gáºy trúc dà i, tay phải cầm chiếc biển đỠba chữ "Báo Quân Tri".
Toán mệnh tiên sinh nhắm mắt, chống gáºy dò đưá»ng từ từ bước Ä‘i.
Khà trá»i và o buổi tháng sáu Ä‘ang mùa viêm nhiệt, lại gặp lúc giữa trưa nên trên đưá»ng Ãt ngưá»i qua lại.
Toán mệnh tiên sinh áo quần lam lÅ© kia má»™t mình Ä‘i trên đưá»ng cái lát bằng những phiên đá lá»›n.
Cây gáºy trúc chống xuống mặt đưá»ng vang lên những tiếng lóc cóc nghe rất rõ.
Toán mệnh tiên sinh Ä‘i tá»›i trước cổng tòa đại viện đột nhiên dừng lại. Cặp mắt lão bá»—ng giương to lên, lòng trắng chuyển động để lá»™ đôi tròng Ä‘en láy. Ngưá»i ta nháºn ra tiên sinh không phải Ä‘ui mù.
Toán mệnh tiên sinh đưa nhanh cặp mắt lấp loáng ngó và o cánh cổng sơn đen, khẻ buông tiếng thở dà i rồi tự nói một mình:
- Lại một vụ thảm khốc sắp xảy ra.
Mấy tiếng chó sá»§a gâu gâu từ trong viện vá»ng ra.
Toán mệnh tiên sinh nhÃu cặp lông mà y giÆ¡ cái biển "Báo Quân Tri" rao ba tiếng, thanh âm choang choảng.
Ãoạn tiên sinh bước nhanh vá» phÃa trước, thoáng cái đã biến mất trong ngõ hẻm.
Tiếng rao "Báo quân tri" của Toán mệnh tiên sinh hãy còn văng vẳng thì hai cánh cổng lớn sơn đen đột nhiên mở toang.
Má»™t đại hán trung niên vá»t ra. Ãại hán nà y thân hình cao lá»›n mình mặc áo mà u lam. Má bên tả có má»™t vết sẹo dao đâm. Tay dắt má»™t con chó trắng lá»›n bằng con trâu nghé.
Ãại hán đảo mắt nhìn quanh má»™t lượt rồi từ từ đưa mắt nhìn lên cánh cổng thì thấy má»™t thanh kiếm nhỠánh ngân quang rá»±c rỡ cắm và o bạo cổng mé hữu. Chuôi kiếm buá»™c dây thao đỠnhư máu rÅ© xuống.
Ãại hán áo lam thân thể to lá»›n giÆ¡ tay trái lên cầm lấy chuôi kiếm muốn rút ra, nhưng không hiểu tại sao hắn lại đổi chá»§ ý buông tay, láºt Ä‘áºt chạy và o trong viện.
Lát sau đại hán dẫn má»™t ngưá»i trung niên trại tuổi ngÅ© tuần, râu dà i đến rốn hấp tấp Ä‘i ra ngoà i cổng.
Ngưá»i nà y mình mặc áo dà i bằng lụa xanh, ngoà i khoác áo choà ng bằng Ä‘oạn Ä‘en.
Ngưá»i râu dà i lá»™ vẻ hoảng hốt đưa mắt nhìn lên thanh tiểu kiếm trên bạo cổng, bổng sắc mặt xám ngắt. Y giÆ¡ tay lên rút thanh tiểu kiếm sắc bén cầm tay chú ý ngắm nghÃa. Trên lưỡi kiếm có khắc tám chữ "Lưới trá»i lồng lá»™ng thưa mà khó lá»t" .
PhÃa dưới vá» mé tả tám chữ nà y là tấm Thái cá»±c đồ nhá» bé khắc và o chuôi kiếm.
Ãại hán áo lam mặt sẹo thấy lão già lá»™ vẻ hoảng hốt, liá»n khẽ nói:
- NÆ¡i đây nhiá»u ngưá»i qua lại, xin Quản gia hãy vá» nhà đã.
Lão già được kêu bằng Quản gia tay phải cầm thanh tiểu kiếm run bần báºt không ngá»›t, dưá»ng như trong lòng lão có Ä‘iá»u khá»§ng khiếp khôn tả.
Lão mơ mà ng như chưa nghe rõ câu nói của đại hán áo lam, miệng lẩm bẩm:
- Ãến rồi! Ãến rồi! Quả nhiên y đến rồi!
Ãại hán áo lam hắng giá»ng mạnh hÆ¡n rồi nhắc lại:
- Quản gia! NÆ¡i đây nhiá»u ngưá»i qua lại. Xin Quản gia vá» nhà rồi sẽ tÃnh.
Lão áo xanh từ từ quay đầu nhìn đại hán áo lam má»™t cái rồi gượng cưá»i há»i:
- Ngươi đã nghe thấy lá»i đồn đại vá» Thái Cá»±c tiểu kiếm bao giá» chưa?
Ãại hán áo lam đáp:
- Tiểu nhân cô láºu chưa được nghe qua.
Lão áo xanh khẻ la lên:
- Hỡi ôi! Thế thì không trách ngươi được!
Ãá»™t nhiên dưá»ng như lão nhá»› tá»›i việc gì trá»ng yếu liá»n đổi giá»ng há»i:
- Có phải là ngươi nói là vừa nghe ba tiếng "Báo quân tri" ?
Ãại hán áo lam nghiêng mình đáp:
- Ãúng thế! Tiểu nhân bị ba tiếng "Báo quân tri" vang lên là m kinh động vá»™i mở cổng coi, liá»n phát giác ra thanh tiểu kiếm nà y cấm trên bạo cổng.
Lão áo xanh lại há»i:
- Mấy tiếng đó có chỗ nà o đặt biệt?
Ãại hán áo lam đáp:
- Thanh âm chói tai hiển nhiên do má»™t ngưá»i có võ công đã váºn ná»™i lá»±c phát ra. Vì thanh âm chấn động chứ không phải tiếng nói ngưá»i thưá»ng nên tiểu nhân sinh lòng nghi hoặc, mở cổng ra coi.
Lão áo xanh thá»§ng thẳng há»i:
- Ngươi Ä‘i kiếm ngưá»i đó tá»›i đây, ta muốn gặp y, xem y có phải là ...
Ãá»™t nhiên lão đổi giá»ng:
- Thôi ngươi đi lẹ lên!
Ãại hán áo lam dạ má»™t tiếng, khép cổng lại rồi Ä‘i liá»n.
Lão áo xanh bước thong thả đi và o đại sảnh ngồi xuống một cái ghế gỗ, mắt đăm đăm ngó thanh tiểu kiếm trong tay, ngơ ngẩn xuất thần.
Sau khoảng thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m, đại hán mặt có vết sẹo láºt Ä‘áºt chạy vỠđến trước sảnh đưá»ng nghiên mình nói:
- Tiểu nhân đã dò há»i những ngưá»i phụ cáºn thì quả có má»™t Toán mệnh tiên sinh tay cầm biểu "Báo Quân Tri" qua đây. Nhưng tiểu nhân rượt đến sáu bảy dặm đưá»ng mà vẫn chẳng thấy bóng ngưá»i đó đâu.
Lão áo xanh dưá»ng như đã dần dần trở lại trấn tÄ©nh gáºt đầu há»i:
- Ngươi vừa nghe tiếng "Báo quân tri", láºp tức ra mở cổng coi ngay phải không?
Ãại hán áo lam đáp:
- Ãúng thế! Dư âm chưa dứt tiểu nhân đã vá»t ra cổng thì không thấy ngưá»i kia đâu nữa.
Lão áo xanh nói:
- Chắc là y rồi...
Ãoạn lão vẫy tay, tiếp:
- Ngươi Ä‘i thông tri cho Trần bảo chá»§ ở Trần gia bảo và Tống trang chá»§ ở Bạch Dương trang, nói là ta có việc gấp cần thương nghị, má»i hai vị tá»›i ngay.
Ãại hán áo lam dạ má»™t tiếng trở gót Ä‘i liá»n.
o O o
Cổng lá»›n đóng chặt. Ãêm tối mà trong đại viện nhà há» Quân vẫn không thắp đèn lá»a chi hết.
Nhưng đêm nay bỗng khác hẳn.
Từ ngoà i cổng cho đến trong viện lạc chỗ nà o cũng treo đèn lồng đầy tỠkhà chiếu sáng như ban ngà y.
Hai gã đại hán mình mặc võ phục lưng dắt đơn Ä‘ao giữ ở trong cổng khép há».
Bốn con chó lớn bằng con nghé chạy lui chạy tới xung quanh đình viện.
Trên nhà đại sảnh, bốn cây hồng trúc lớn bằng cánh tay trẻ con thắp lên sáng rực.
Một bà n cơm rượu đã bà y sẵn sà ng.
Lão áo xanh cùng một mỹ phụ trung niên trạc ngoà i tứ tuần ngồi và o chủ vị.
Mé tả là má»™t chà ng thiếu niên vá» phục chừng hai mươi tuổi, lưng cà i trưá»ng kiếm và đeo chênh chếch má»™t chiếc túi da hưu.
Mé hữu là một vị cô nương chừng 15,16 tuổi.
Dưới ánh sáng đen mớ tóc phủ trên đầu như là n mây biếc. Da mặt tươi thắm tựa bông hoa đà o.
Nà ng đẹp lắm, có Ä‘iá»u ánh mắt lá»™ vẻ Ä‘am chiêu.
Cặp mà y liá»…u hÆ¡i nhÃu lại dưá»ng như có tâm sá»± lo âu vo hạn. Nà ng ôm trong lòng má»™t thanh Ä‘oản kiếm. Thêm và o đó, nà ng mặc bá»™ võ phục mà u tÃa, nên tuy nà ng lo lắng mà không mất vẻ oai nghi.
Gã đại hán mặt sẹo bây giỠđã thay đổi y trang, mặc bá»™ võ phục sắc Ä‘en. Lưng quà ng má»™t cây nhuyá»…n tiên đứng ngay trước cá»a sảnh đưá»ng.
Má»™t tấm bình phong dá»±ng giữa nhà đại sảnh che hết cảnh váºt bên trong.
Mỹ phụ trung niên bá»—ng buông tiếng thở dà i há»i:
- Bây giỠlà giỠgì?
Lão áo xanh đáp:
- Sắp sang canh ba.
Thiếu niên võ phục ngồi mé tả cất tiếng há»i:
- Gia gia đã bảo ngưá»i đó nhất định đến trước canh ba mà bây giá» sắp sang canh, sao chẳng thấy động tÄ©nh gì?
Lão áo xanh thở dà i đáp:
- Hà i tá»! Ta chỉ mong hắn đừng đến nữa cà ng hay.
Ãêm đã khuya, đẩu chuyển sao dá»i, trống Ä‘iểm canh ba.
Cánh cổng gỗ khép hỠđột nhiên kẹt mở!
Dưới ánh đèn sáng tá» soi rõ ngưá»i má»›i đến toà n thân mặt đồ trắng, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, trạc tuổi má»›i 21,22 mà vẻ mặt lạnh lùng, cỠđộng nghiêm trang, mặt đầy sát khÃ.
Hai gã đại hán võ phục mình giắt đơn Ä‘ao đồng thá»i lạng ngưá»i ra đứng chắn lối, đồng thanh quát:
- Bằng hữu! Giữa lúc thâm canh bán dạ Ä‘eo khà giá»›i sấn và o nhà ngưá»i ta nếu không phải để gian dâm tất là quân trá»™m cướp.
Thiếu niên áo trắng thái độ cùng cá» chỉ rất trầm tÄ©nh. Hắn đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn đại hán, thá»§ng thẳng cất tiếng há»i:
- Phải chăng đây là nhà Quân Thiên Phụng?
Hai đại hán cầm đơn đao đồng thanh đáp:
- Ãây chÃnh là nhà ở Quân lão gia.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Nếu váºy tại hạ đã tìm đúng rồi.
Ngừng lại má»™t chút, hắn há»i tiếp:
- Hai vị là ngưá»i thế nà o vá»›i Quân Thiên Phụng?
Hai đại hán đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên rút đơn đao ra lớn tiếng đáp:
- Chúng ta là hai tên vô danh tiểu tốt coi giữ trang viên cho Quân lão gia.
Thiếu niên áo trắng đưa mục quang lạnh lẽo đảo mắt nhìn hai gã, đủng đỉnh nói:
- Xin hai vị nhưá»ng lối cho tại hạ.
Ãại hán mé tả cưá»i khanh khách há»i:
- Các hạ nói váºy không sợ cÆ¡n gió lá»›n quét đầu lưỡi Ä‘i ư?
Thiếu niên áo trắng mắt chiếu ra những tia thần quang uy hiếp đáp:
- Hai vị đã tự tìm lấy cái chết thì đừng trách tại hạ thủ đoạn độc ác.
Ãại hán mé tả cầm Ä‘ao tức giáºn quát:
- Thằng lõi miệng còn hôi sữa mà dám ăn nói vô lá»…. Ta phải cho mi má»™t bà i há»c...
Gã chưa dứt lá»i, đột nhiên ánh hà n quang lóe lên, tiếp theo là hai tiếng rú thê thảm hòa lẫn vá»›i tiếng khà giá»›i rá»›t xuống đất.
Ai chú ý nhìn lại sẽ thấy cặp đơn đao ở trong tay hai đại hán rơi xuống đất.
Má»™t tên ôm lấy cánh tay phải còn má»™t tên hai tay đỡ cạnh sưá»n ngồi phệt xuống đất. Máu tươi ướt đẫm ná»a ngưá»i.
Hiển nhiên hai ngưá»i đã bị trá»ng thương.
Thiếu niên áo trắng ngó lại hai đại hán má»™t lần nữa rồi thá»§ng thẳng tiến và o. Trên tay hắn cầm thanh trưá»ng kiếm có vết máu trát và o sau lưng đại hán mé tả rồi tra gươm và o vá».
Cá» chỉ cá»§a thiếu niên áo trắng rất thong dong tá»± tại. Hắn không hoang mang không luống cuống, nhưng vẫn má»™t vẻ lạnh lẽo. Khà thế bá đạo trấn áp lòng ngưá»i. PhÃa trong cổng còn cách nhà đại sảnh đến 6,7 trượng. Khu trung gian nầy là má»™t cái sân lá»›n. ChÃnh giữa sân có đưá»ng Ä‘i lát gạch Ä‘á». Còn hai bên Ä‘á»u gieo má»™t thứ cá» rất ngắn mà u xanh biếc.
Trong sân nguyên trước đã treo tám ngá»n đèn lồng, ánh sáng tá»a ra khắp đình viên.
Nhưng từ khi hai gã đại hán bị thương liệng Ä‘ao Ä‘i rồi, tám ngá»n đèn lồng đột nhiên tắt ngấm.
Bây giỠtrong sân tối mịt.
Thiếu niên áo trắng dừng lại má»™t chút rồi tiếp tục cất bước tiến vá» phÃa trước.
Ãá»™t nhiên hai bóng Ä‘en nhanh như Ä‘iện chá»›p nhảy vá»t và o hai bên.
Thiếu niên áo trắng cổ tay rung động, hà n quang lấp loáng.
Hai tiếng chó gầm lên thê thảm.
Nguyên hai bóng Ä‘en chia hai bên tấn công thiếu niên áo trắng chÃnh là đôi mãnh khuyển.
Kiếm pháp ngưá»i áo trắng tháºt là ghê gá»›m!
Một con chó bị chặt đứt là m hai đoạn còn con nữa bị lưỡi kiếm đâm xuyên qua đầu mà chết.
Giữa lúc ấy, trong đình viên tối tăm đột nhiên có thanh âm cất lên há»i:
- Các hạ là ai? Ãêm khuya chống kiếm xông và o nhà dân động thá»§ giết ngưá»i, chẳng lẻ không sợ vương pháp ư?
Mấy câu nà y có giá»ng quan cách và giống như tá»± miệng má»™t nhân váºt ở phá»§ nha thốt ra.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên dừng bước, ngần ngừ một chút rồi đáp:
- Tại hạ đến kiếm già trẻ lá»›n bé nhà Quân Thiên Phụng. Nếu các vị không phải là con em há» Quân thì nên tránh khá»i chốn nà y hoặc đứng sang bên tá»± thá»§ bà ng quan. Tại hạ quyết chẳng giết cà n ngưá»i vô tá»™i. Ai mà can thiệp và o thì bất luáºn là hạng ngưá»i nà o, thanh kiếm cá»§a tại hạ cÅ©ng chẳng dung tình.
Hắn nói xong lại cất bước tiến và o.
Mấy câu nà y rõ rà ng để cảnh cáo những ngưá»i trong trưá»ng. Bất luáºn ngưá»i ở địa vị nà o cÅ©ng đừng hòng á»· oai danh quyá»n thế mà can thiệp và o vụ nầy, phải trông và o bản lãnh chân thá»±c má»›i xong.
Ngưá»i phát thoại trong bóng tối dưá»ng như đã nghe rõ giá»ng lưỡi kiên quyết cá»§a thiếu niên áo trắng và biết rằng chẳng tà i nà o Ä‘i tá»›i chá»— thá»a hiệp được, nên cÅ©ng không nói nữa.
Lúc nà y thiếu niên áo trắng đã đi và o tới gần nhà đại sảnh.
Ãèn lá»a sáng trưng soi rõ má»i váºt.
Ãá»™t nhiên hai tiếng veo véo lướt trên không bay tá»›i.
Thiếu niên áo trắng đã cảnh giác đây là tiếng ám khà bé nhá». Láºp tức hắn ngá»a ngưá»i lên cong Ä‘i theo thế "Thiết Bản Kiá»u", lưng dán xuống đất trà n mình Ä‘i má»™t cái tránh xa ra bốn thước. Hắn toan đứng dáºy thì hai luồng gió lại táºp kÃch cấp bách.
Bá»—ng thấy thiếu niên áo trắng hạ thấp ngưá»i xuống, lưng sát mặt đất. Thanh trưá»ng kiếm múa lên vù vù.
Hai tiếng chó gâu gâu lại vang lên. Hai con chó lớn lông trắng bị chặt thà nh bốn đoạn.
Thiếu niên áo trắng đứng ngay ngưá»i lên tiếp tục rảo bước tiến và o.
Bỗng trong bóng tối có tiếng hô:
- Ãánh Ä‘i!
Ba Ä‘iểm bạch quang lướt qua không gian vá»t tá»›i.
Thiếu niên áo trắng vung trưá»ng kiếm lên, kim khà chạm nhau báºt ra những tiếng leng keng.
Ba chấm hà n quang Ä‘á»u bị rá»›t xuống.
Thiếu niên áo trắng múa kiếm há»™ thân nhảy vá»t Ä‘i như chim yến lướt sóng đến phÃa ngoà i nhà đại sảnh.
Thân pháp hắn mau lẹ tuyệt luân. Những hảo thá»§ mai phục trong bóng tối bắn ra rất nhiá»u ám khà mà đá»u bị đánh rá»›t.
Thiếu niên áo trắng đã nhảy và o đến bên ngoà i sảnh đưá»ng.
Lúc nà y đại hán sẹo mặt đã cởi nhuyá»…n tiên cầm tay đứng chá» trước cá»a. Gã rung tay má»™t cái.
Mưá»i ba đốt ngân tiên đột nhiên dá»±ng cả lên Ä‘iểm tá»›i.
Thiếu niên áo trắng báºt tiếng cưá»i lạt, cầm trưá»ng kiếm đẩy vá» phÃa trước để uy hiếp cây nhuyá»…n tiên rồi nhảy xổ và o trước cá»a sảnh đưá»ng lạnh lùng há»i:
- Ngươi là ngưá»i thế nà o vá»›i Quân Thiên Phụng?
Ãại hán mặt sẹo thấy thiếu niên áo trắng Ä‘i thẳng và o trong thì trong lòng kinh hãi, tá»± há»i:
- Thằng lõi nà y dùng kiếm pháp gì mà ghê gớm đến thế?
Gã không trả lá»i thiếu niên áo trắng hất cổ tay muốn thu nhuyá»…n tiên vá», đồng thá»i gã lùi lại phÃa sau.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt hạ thấp trưá»ng kiếm xuống nói:
- Ta chặt tay phải ngươi đây!
Tiếng quát chưa dứt, thế kiếm đã đi nhanh như điện chớp.
Ãnh hà n quang lướt qua, cổ tay dùng cây ngân tiên đồng thá»i rá»›t xuống.
Ãại hán mặt sẹo rú lên má»™t tiếng, vá»™i lùi sang má»™t bên.
Thiếu niên áo trắng không và o nhà đại sảnh ngay, vừa đảo mắt nhìn quanh vừa lạnh lùng quát há»i:
- Vị nà o là Quân Thiên Phụng?
Lão áo xanh từ từ đứng lên đáp:
- ChÃnh là tại hạ.
Thiếu niên áo trắng đưa chân ra, không ai nhìn thấy gã chuyển động thế nà o mà đột nhiên tiến đến trước bà n tiệc.
Hắn thá»§ng thỉnh há»i:
- Quân Thiên Phụng! Ngồi trên bà n tiệc nà y toà n là gia nhân của các hạ?
Quân Thiên Phụng trỠtay và o mỹ phụ trung niên đáp:
- Ãây là chuyết kinh (vợ) cá»§a lão phu.
Mỹ phụ đứng lên khẻ nghiêng mình rồi lại ngồi xuống.
Quân Thiên Phụng ngó chà ng thiếu niên võ phục mé tả nói:
- Gã là khuyển tỠQuân Trung Bình.
Ãoạn lảo đảo mắt nhìn thiếu nữ ngồi mé hữu nói tiếp:
- Y là tiểu nữ Quân Trung Phụng.
Thiếu niên áo trắng mặt lạnh như tiá»n tá»±a hồ bao phá»§ má»™t là n sương băng, không lá»™ vẻ chi hết, thá»§ng thẳng há»i:
- Thế toà n gia các hạ Ä‘á»u có mặt phải không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Cả nhà lão phu bốn ngưá»i Ä‘á»u ở đây hết.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Tại hạ chắc các vị có má»i mấy tay trợ quyá»n nữa đến thì phải?
Hắn ngoảnh đầu trông và o phÃa trong bình phong nói tiếp:
- Thôi ra đi còn nấp nách là m chi nữa?
Bá»—ng nghe hai tiếng hắng giá»ng, hai đại hán trung niên ở phÃa sau bình phong từ từ bước ra.
Cả hai ngưá»i Ä‘á»u váºn võ phục, ngoà i khoác áo choà ng.
Ngưá»i mé tả đầu vai để lá»™ mÅ©i Ä‘ao thò ra.
Còn ngưá»i mé hữu tay cầm phán quan bút.
Thiếu niên áo trắng ngó hai đại hán bằng cặp mắt lạnh lùng há»i tiếp:
- Còn ai nữa không?
Ãại hán cà i Ä‘ao sau lưng chắp tay tá»± giá»›i thiệu:
- Tại hạ là Trần Triệu Kỳ. Các bạn giang hồ quá yêu đặt cho ngoại hiệu là "Ãao Lý Tà ng Tiêu".
Thiếu niên áo trắng hững hỠđáp:
- Hay lắm! Ãể lát nữa tại hạ sẽ cho các hạ chết vì mÅ©i tiêu cá»§a mình.
Trần Triệu Kỳ chau mà y muốn nổi dóa nhưng lại cố nhẫn nại.
Thiếu niên áo trắng đưa mắt nhìn đại hán cầm phán quan bút há»i:
- Tôn giá tên hỠgì?
Giá»ng lưỡi ra chiá»u uy hiếp không giữ lịch sá»± chút nà o.
Ãại hán cầm phán quan bút cưá»i lạt đáp:
- Tại hạ là Tống Hồng Bảo ở Bạch Dương trang.
Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu trông lên nóc nhà há»i:
- Hai vị đến đây phải chăng vì Quân Thiên Phụng?
Tống Hồng Bảo đáp:
- Bá»n tại hạ muốn đứng giữa Ä‘iá»u giải hai bên. Ngưá»i có đạo thì mối oan gia nên cởi chứ không nên buá»™c. Các hạ rá»a háºn giết ngưá»i...
Thiếu niên áo trắng buông tiếng cưá»i gằn ngắt lá»i:
- Hai vị mà muốn đứng ra Ä‘iá»u giải ư?
Trần Triệu Kỳ tức giáºn nói:
- Tại hạ qua lại giang hồ mấy chục năm mà chưa thấy nhân váºt nà o ngông cuồng như các hạ.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Bữa nay tôn giá tới số rồi. Có chết cũng nhắm mắt được...
Tống Hồng Bảo nói:
- Bá»n tại hạ không phải Quân Thiên Phụng mà xuất đầu. Chỉ muốn Ä‘iá»u giải việc nầy.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng quát lên:
- Câm miệng Ä‘i! Ngà y trước lúc gia phụ bị giết sao hai vị không đứng ra Ä‘iá»u giải?
Trần Triệu Kỳ cháºm rãi há»i:
- Các hạ nói thế là không chịu nể lá»i bá»n tại hạ rồi?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ãúng thế! Nếu các vị không phục, còn có ý bất bình thì cứ việc thay Quân Thiên Phụng đón tiếp mấy chiêu kiếm cá»§a tại hạ.
Trần Triệu Kỳ với tay rút thanh Khai sơn đao ở sau lưng ra nói:
- Trần Triệu Kỳ nầy đã chạm trán rất nhiá»u cao nhân nhưng chưa thấy ai nhá» tuổi mà đã kiêu ngạo như các hạ. Chắc các hạ phải là má»™t cao nhân mang tuyệt kỹ ghê gá»›m.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên rung tay veo véo đâm liá»n hai kiếm.
Hai chiêu kiếm nầy rất là kỳ ảo bức bách Trần Triệu Kỳ phải lui liá»n ba bước má»›i tránh khá»i hai nhát kiếm. Trong tay y cầm thanh Khai sÆ¡n Ä‘ao mà không tà i nà o thi triển được.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Nếu bên các vị còn ngưá»i nà o nữa thì ra hết Ä‘i để động thá»§ cùng má»™t lúc. Như váºy để cho tại hạ khá»i mất thì giá».
Trong hai đại hán thì Tống Hồng Bảo dà y công phu hà m dưỡng hÆ¡n, nhưng cÅ©ng bị thái độ ngạo mạn cá»§a thiếu niên áo trắng là m cho lá»a giáºn bốc lên.
Y hằn hộc nói:
- Các hạ uy hiếp ngưá»i như váºy là quá lắm.
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Trước khi chưa động thủ, các vị còn có cơ hội trốn thoát.
Tống Hồng Bảo hai tay cầm hai cây phán quan bút nói:
- Xem chừng bữa nay không có cuộc chiến đấu không xong.
Thiếu niên áo trắng vẫn má»™t giá»ng khÃch bác:
- Vụ nầy không liên quan gì đến hai vị mà hai vị cứ nằng nặc đòi động thủ. Thế là hai vị tự tìm lấy cái chết.
Hắn chưa dứt lá»i đã vung trưá»ng kiếm.
Ãnh hà n quang lấp loáng chia ra đánh và o Tống Hồng Bảo và Trần Triệu Kỳ má»—i ngưá»i má»™t chiêu.
Thế kiếm lẹ quá, Tống Hồng Bảo không kịp hất bút lên đỡ gạt, phải nhảy tạt ngang tránh ra năm thước.
Trần Triệu Kỳ đã chuẩn bị từ trước, phóng thanh Khai sÆ¡n Ä‘ao tống đẩy ra má»™t chiêu "Cá»± Hổ Môn Ngoại" vạch thà nh má»™t đưá»ng Ä‘ao quang ngăn chặn thế kiếm. Thanh Khai sÆ¡n Ä‘ao trên tay nặng tá»›i 36 cân. Y hy vá»ng khà giá»›i trầm trá»ng cá»§a mình hất bay được trưá»ng kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng.
Không ngá» kiếm pháp cá»§a thiếu niên áo trắng kỳ bà vô cùng. Hắn xoay chuyển thế kiếm má»™t cách tuyệt diệu tránh khá»i lưỡi Ä‘ao. Thanh kiếm cá»§a hắn có khác nà o má»™t con linh xà chồm xuống cắn cổ tay đối phương.
Trần Triệu Kỳ giáºt mình kinh hãi. Y thấy thanh trưá»ng kiếm cá»§a đối phương chụp xuống nhanh như chá»›p, nếu không bá» thanh Khai sÆ¡n Ä‘ao ở trong tay Ä‘i để rụt vá» tránh kiếm thì tất bị thương. Nhưng nếu chịu nước lép bá» khà giá»›i thì oai danh mấy chục năm trên chốn giang hồ sẽ bị trôi theo dòng nước trong giây lát.
Giữa lúc Ä‘ang do dá»± chưa kịp quyết định thì thanh trưá»ng kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng đã há»›t trúng cổ tay y thà nh thương tÃch rồi.
Trần Triệu Kỳ vá»™i xòe năm ngón tay bá» thanh Khai sÆ¡n Ä‘ao để rụt tay vá» thì đã cháºm mất rồi.
Cổ tay mặt y bị thanh trưá»ng kiếm ác độc cá»§a thiếu niên áo trắng cắt đứt hai đưá»ng gân mạch.
Máu tươi chảy ra như suối. Cổ tay má»m rÅ© xuống.
Thế kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng ác độc phi thưá»ng.
Chỉ má»™t nhát đã khiến cho Trần Triệu Kỳ nổi danh mấy chục năm phải bá» Ä‘ao và đứt gân mạch, vÄ©nh viá»…n thà nh ngưá»i tà n phế.
Thế là Ãao Lý Tà ng Tiêu Trần Triệu Kỳ bị thiếu niên áo trắng đã bại ngay hiệp đầu và từ nay trở Ä‘i y không cầm Ä‘ao bằng tay phải được nữa. Vụ đấu tà n nhẫn nầy khiến cho ngưá»i nghe phải biến sắc.
Thiếu niên áo trắng thu trưá»ng kiếm vá», đảo mắt nhìn thẳng và o mặt Bạch Dương trang chá»§ Tống Hồng Bảo, lạnh lùng nói:
- Bây giỠđến lượt trang chủ.
Tống Hồng Bảo qua lại giang hồ mấy chục năm chưa từng thấy thế kiếm nà o kỳ bà và ác độc đến thế. Y thấy Trần Triệu Kỳ vÄ©nh viá»…n thà nh ngưá»i tà n phế thì trong lòng kinh hãi vô cùng.
Nhưng thiếu niên áo trắng chỉ mặt chỉ tên để khiêu chiến trước mắt bao nhiêu ngưá»i, y chẳng thể giả câm giả Ä‘iếc, đà nh đâm liá»u lên tiếng:
- Kiếm chiêu của các hạ ác độc vô cùng!...
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Bây giá» trang chá»§ chỉ có hai đưá»ng. Má»™t là cầm khà giá»›i tá»· đấu, hai là láºp tức dá»i khá»i Quân trạch.
Tống Hồng Bảo đứng ngẩn ngưá»i ra. Y biết rằng Ä‘i đã không được mà đánh cÅ©ng không yên.
Quân Thiên Phụng đột nhiên đứng dáºy xua tay nói:
- Tống huynh! Y vì tiểu đệ mà đến đây nên để cho má»™t mình tiểu đệ đương đầu. Còn Tống huynh và Trần huynh đã không có cách nà o Ä‘iá»u giải được thì đà nh bá» Ä‘i thôi.
Lão ngừng lại một chút rồi chấp tay xá dà i Trần Triệu Kỳ nói tiếp:
- Tiểu đệ là m cho Trần huynh bị liên lụy, trong lòng rất đỗi không yên. Nghĩa cả và thịnh tình của Trần huynh tiểu đệ xin vĩnh viễn ghi và o tâm khảm. Nếu đêm nay mà tiểu đệ không chết thì sau nầy có ngà y báo đáp.
Bá»—ng nghe Trần Triệu Kỳ báºt tiếng la hoảng:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm! Thất Tuyệt Ma Kiếm! Ãúng là Thất Tuyệt Ma Kiếm chuyên dùng để tà n hại thân thể ngưá»i khác, hay phế bá» võ công.
Mấy tiếng la hoảng khác nà o vượn khóc lang gà o. Khiến cho ngưá»i nghe phải kinh tâm động phách hồn vÃa lên mây.
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt đang lạnh lẽo đột nhiên sát khà đằng đằng, hững hỠnói:
- Phải rồi! Kiếm pháp mà tại hạ thi triển đây đúng là Thất Tuyệt Kiếm.
Trần Triệu Kỳ nói:
- Mấy chục năm nay, chưa một ai giữ được võ công dưới kiếm chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm.
Ãá»™t nhiên y co giò chạy như Ä‘iên ra ngoà i sảnh đưá»ng.
Thiếu niên áo trắng cũng không ngăn trở để mặc y chạy đi.
Cặp nhãn thần lạnh lẽo chăm chú nhìn và o ngưá»i Tống Hồng Bảo nói:
- Bây giỠcác hạ đánh hay chạy trốn thì quyết định mau đi!
Tống Hồng Bảo trong lòng kinh hãi đến cá»±c Ä‘iểm, hai tay cầm hai cây phán quan bút, ngáºp ngừng há»i:
- Nghe nói ngưá»i sá» dụng Thất Tuyệt Ma Kiếm Ä‘á»u có má»™t tay, má»™t mắt mà sao các hạ...
Thiếu niên áo trắng đột nhiên giÆ¡ tay kiếm lên, ánh hà n quang vừa lay động, cây phán quan bút trong tay trái Tống Hồng Bảo đã bay vá»t ra rồi rÆ¡i xuống bà n tiệc đánh choang má»™t tiếng là m bát đĩa vỡ tan tà nh, canh rau bắn tung lên.
Thế kiếm nà y thần tốc phi thưá»ng.
Tống Hồng Bảo giơ bút lên đỡ gạt thì đã không kịp nữa.
Cây phán quan bút bên tay trái bay ra. Ãồng thá»i bốn ngón tay cÅ©ng bị chặt đứt rá»›t xuống ná»n sảnh đưá»ng lát gạch xanh.
Ãnh đèn lá»a sáng rá»±c, trông rõ cả bốn ngón tay còn run bần báºt vì da thịt co lại.
Tống Hồng Bảo vừa kinh hãi vừa Ä‘au đớn, láºt Ä‘áºt chạy vá»™i ra ngoà i sảnh đưá»ng chuồn Ä‘i.
Thiếu niên áo trắng đảo mắt nhìn bốn phÃa rồi lạnh lùng nói:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ còn má»i những ai trợ lá»±c nữa thì gá»i há» ra cả đây.
Hiển nhiên thiếu niên áo trắng chẳng những kiếm thuáºt kỳ bà tà n độc mà ná»™i công cÅ©ng rất thâm háºu.
Quân Thiên Phụng mặt xám như tro tà n lắc đầu đáp:
- Dù có còn ai thì cũng bị thương dưới lưỡi kiếm của các hạ.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên ngá»a mặt lên trá»i cưá»i ba tiếng lá»›n. Tiếng cưá»i là m rung động cả gian sảnh đưá»ng, đèn lá»a cÅ©ng phải lung lay.
Thiếu niên áo trắng ngừng tiếng cưá»i, nét mặt lạnh lùng thoáng hiện lên mà u thảm đạm, lá»™ vẻ Ä‘au thương từ từ cất tiếng há»i:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ có biết tại hạ là ai không?
hết: Hồi 1, xem tiếp: Hồi 2
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by hoangcongthanh; 28-10-2008 at 08:06 PM.
|

27-10-2008, 07:16 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 2
Gái Tỳ nhi bản lảnh siêu quần
Quân Thiên Phụng ngưng thần nhìn thiếu niên áo trắng.
Lão lá»™ vẻ kinh hãi, há»i dằn từng tiếng:
- Các hạ là dòng dõi Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Phải rồi! Các hạ đã biết rõ, váºy tại hạ bất tất phải kể tá»™i trạng nữa. Bây giá» các vị tá»± mình động thá»§ hay tại hạ ra tay?
Quân Trung Bình đột nhiên đứng dáºy tay nắm chuôi kiếm toan rút ra thì Quân Thiên Phụng nổi giáºn quát:
- Quân súc sinh lá»›n máºt kia! Sao không ngồi yên?
Quân Trung Bình bị phụ thân quát mắng, từ từ ngồi xuống.
Quân Trung Phụng từ nãy tá»›i giá» nét mặt rầu rầu ngồi cúi gầm mặt xuống. Bây giá» nà ng cÅ©ng ngá»ng đầu lên miệng ấp úng:
- Gia gia ơi! Ca ca!...
Quân Thiên Phụng lại nổi giáºn chặn lá»i gạt phắt Ä‘i:
- Con nha đầu kia! Không được nhiá»u lá»i!
Quân Trung Phụng không dám nói nữa lại ngồi cúi đầu xuống.
Quân Thiên Phụng nhìn thiếu niên áo trắng chấp tay nói:
- Lý công tá»! Câu chuyện vá» lệnh tôn ngà y trước không có liên can gì đến khuyển tá» và tiểu nữ. Khi ấy tiểu nữ chưa ra Ä‘á»i, khuyển tá» còn ở trong thá»i kỳ thÆ¡ ấu. Nhà tại hạ có bốn ngưá»i, nhưng chỉ má»™t mình Quân Thiên Phụng nà y tham dá»± và o vụ đó. Vì thế nên Quân mổ đà nh mặt dạn mà y dầy khẩn cầu công tá» buông tha cho khuyển tá» cùng tiểu nữ được toà n sinh.
Thiếu niên áo trắng mắt chiếu ra những tia hà n quang đảo nhìn vợ chồng Quân Thiên Phụng há»i:
- Ngà y trước tôn giá có lòng dạ từ bi như váºy không?
Quân Thiên Phụng đáp:
- Quân má»— tá»± biết mình là m việc tá»™i lá»—i vì váºy đã rá»a tay gác kiếm từ biệt giang hồ.
Lão đưa mắt nhìn mỹ phụ trung niên nói tiếp:
- Chuyết kinh không có tá»™i gì. Nhưng y gặp phải ngưá»i chồng tá»™i lá»—i nên bị liên lụy. Y cùng tại hạ đà nh chịu tai há»a dưới lưỡi kiếm bén.
Mỹ phụ trung niên cũng nói:
- Chồng nợ vợ phải trả là điá»u minh huấn từ xưa. Tiện thiếp có chết cÅ©ng không oán háºn.
Thiếu niên áo trắng mặt trÆ¡ như đá há»i lại:
- Ngà y trước những ngưá»i tham dá»± và o vụ nà y, ngoà i Liá»…u Trưá»ng Công, Nguyên Tá» Khiêm và Quân Thiên Phụng, còn ai tham dá»± nữa không?
Quân Thiên Phụng đáp:
- Liá»…u Trưá»ng Công là ngưá»i chá»§ trương.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Tại hạ đã giết con cháu y cả thảy 17 ngưá»i. Nhà há» Liá»…u không còn mống nà o sống sót.
Quân Thiên Phụng đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Nguyên TỠKhiêm sắp đặt kế hoạch.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Bá»n y cả năm cha con Ä‘á»u thà nh những con quỉ không đầu dưới lưỡi kiếm cá»§a tại hạ rồi.
Hắn cất giá»ng sắt bén hÆ¡n há»i tiếp:
- Trừ ba vị ra còn ai nữa?
Quân Trung Phụng đột nhiên ngá»ng đầu lên, cặp mắt đẫm lệ, vẽ mặt cá»±c kỳ xúc động, nà ng nói:
- Công tỠđừng bức bách gia gia tiểu nữ. Y đã là m việc lầm lỗi sao công tỠcòn muốn hãm y và o vòng bất nghĩa?
Quân Trung Bình cũng đứng lên nói:
- Cha mẹ anh em tại hạ Ä‘á»u có thể trả đòn. Nhưng gia phụ sợ anh em tại hạ bị hại má»›i cam tâm nhẫn nhục. Thế mà các hạ còn nói toà n những lá»i uy hiếp, chẳng hóa ra bức bách ngưá»i quá đáng ư?
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Tại hạ đã tra ra được Liá»…u Trưá»ng Công, Nguyên Tá» Khiêm và các hạ, chẳng lẻ không tra ra ngưá»i khác được sao. Các hạ nói hay không cÅ©ng thế thôi.
Quân Thiên Phụng dưá»ng như bất ngá» Quân Trung Phụng và Quân Trung Bình đột nhiên thốt lá»i xung đột cùng thiếu niên áo trắng. Lão toan ngăn cản thì đã không kịp nữa.
Quân Trung Phụng giương cặp mà y liá»…u, cháºm rãi há»i:
- Cha mẹ con cái nhà tiểu nữ bốn ngưá»i Ä‘á»u ở cả đây công tá» muốn sao xin nói rõ!
Thiếu niên áo trắng đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Quân Trung Phụng đáp:
- Khi lệnh tôn liên hiệp vá»›i bá»n ác ma gia hại tiên phụ cô nương chưa ra Ä‘á»i...
Quân Thiên Phụng nghe giá»ng lưỡi thiếu niên áo trắng dưá»ng như đã có ý lây chuyển, vá»™i nói tiếp:
- Công việc ngà y trước chỉ một mình Quân mỗ dúng tay và o, chẳng liên quan gì đến chuyết kinh, khuyển tỠcùng tiểu nữ cả.
Thiếu niên áo trắng ngá»ng mặt trông lên nóc nhà lạnh lùng há»i:
- Quân Thiên Phụng! Theo ý kiến các hạ phải chăng là muốn yêu cầu tại hạ buông tha cho phu nhân cùng công tỠvà tiểu thư?
Quân Thiên Phụng đáp:
- Tại hạ đã tham dá»± và o công việc ngà y trước váºy xin để thưá»ng. Còn khuyển tá» và tiểu nữ không liên quan gì đến vụ đó. Mong rằng công tá» rá»™ng lòng dung tha chúng.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Xưa nay chồng nợ vợ trả, cha nợ con trả. NghÄ©a là má»i ngưá»i Ä‘á»u bị liên lụy, chẳng thể bảo là vô tá»™i được. Nhưng tại hạ quyết chẳng gia hại những ngưá»i không phải há» Quân, trừ những kẻ xuất đầu bức bách tại hạ phải động thá»§ thì không kể.
Hắn ngừng lại má»™t chút, vẻ mặt cà ng thêm nghiêm trá»ng, cặp lòng mà y nhÃu lại. Mắt chiếu ra những tia hà n quang.
Hắn giÆ¡ trưá»ng kiếm lên nói tiếp:
- Nhưng tại hạ để cho các vị còn có cÆ¡ há»™i cầu sinh. Váºy các vị cả vợ chồng con cái liên hiệp động thá»§. Nếu thoát được lưỡi kiếm cá»§a tại hạ thì từ đây mối ân oán ngà y trước cÅ©ng bá» Ä‘i hết.
Tại hạ quyết chẳng truy vấn đến nữa.
Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Gia gia! Xin gia gia thứ cho hà i nhi lắm miệng. Việc đã đến thế nầy sao không liá»u má»™t tráºn, dù có mất mạng cÅ©ng là cái chết oanh liệt.
Quân Thiên Phụng khẻ thở dà i nói:
- Dưới kiếm thế Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước đến nay chưa một ai sống sót.
Quân Trung Phụng đột nhiên tiến vá» phÃa trước hai bước, nà ng rút kiếm ra khá»i vỠđánh soạt má»™t cái rồi cất tiếng há»i:
- Gia gia! Ngưá»i nà y lạnh lẽo cuồng ngạo, tuyệt không có dạ từ bi. Dù nói tá» tế khẩn cầu cÅ©ng chẳng ăn thua mà còn mang nhục. Sao bằng cùng y quyết má»™t tráºn chiến đấu?
Ãá»™t nhiên nà ng vung kiếm ra chiêu "Ãá»™c Long Xuất Huyệt" đâm và o trước ngá»±c địch nhân.
Thiếu niên áo trắng hÆ¡i nghiêng chân má»™t chút, thân hình đột nhiên vá»t Ä‘i tránh ra xa năm thước. Hắn vẫn chưa trả đòn.
Quân Trung Phụng tức giáºn quát há»i:
- Sao công tá» lại không rút kiếm ra phản kÃch?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ mà ra tay thì cô nương chẳng chết cũng bị thương.
Quân Trung Phụng băng mình tiến lại toan phóng chiêu thứ hai thì Quân Thiên Phụng đột nhiên khoa chân bước lại ngăn cháºn trước mặt con gái quát:
- Ngươi chống thế nà o được với Thất Tuyệt Ma Kiếm? Sao còn chưa dừng tay?
Thá»±c ra Quân Trung Phụng thấy cha vừa lạng ngưá»i tá»›i, nà ng đã hấp tấp dừng chân thu kiếm, vì có lão đứng đó mà nà ng phóng kiếm tá»›i, không khá»i đâm và o lưng lão.
Thiếu niên áo trắng hững hỠlên tiếng:
- Thá»i giá» trá»… quá rồi. Tại hạ không rảnh ở lại được nữa. Váºy các hạ rút kiếm ra thôi!
Quân Thiên Phụng nở má»™t nụ cưá»i buồn thảm.
Lão kéo tấm áo lên, lấy đôi Kim hoà n ra nói:
- Xin công tỠhãy coi thân thể lão phu là hiểu ngay lão phu đã không có ý kháng cự từ trước.
Công tỠrộng lòng tha khuyển tỠcùng tiểu nữ, vợ chồng lão phu nguyện bó tay chịu trói để tùy công tỠphát lạc.
Mấy câu nà y lão nói bằng má»™t giá»ng rất thê lương. Ãôi hà ng lệ già nua từ từ nhá» xuống.
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
- ÃÆ°á»ng sinh lá»™ duy nhất cá»§a các vị là hợp lá»±c nhau lại cố xông qua dưới lưỡi kiếm cá»§a tại hạ để chạy thoát ra ngoà i.
Quân Thiên Phụng bổng quay đầu lại, lớn tiếng bảo Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng:
- Nếu các ngươi phải là con ta, thì hãy nghe lá»i ta dạy bảo!
Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng vội nghiêng mình đồng thanh:
- Xin gia gia cứ ra lệnh đi!
Quân Thiên Phụng nói:
- Huynh đà i đây là truyá»n nhân cá»§a Thất Tuyệt Ma Kiếm. Lá»i nói cá»§a công tá» coi bằng chÃn vạc, tuyệt không thay đổi. Công tỠđã bảo các ngưá»i trốn ra khá»i sảnh đưá»ng nà y là ngưá»i không rượt theo để hạ sát các ngươi nữa. Váºy ta liá»u mình động thá»§ cản trở, các ngươi mau phá cá»a sổ phÃa sau mà ra, má»—i đứa chạy má»™t ngả.
Quân Trung Phụng nói:
- Ca ca giữ việc hương khói cho nhà há» Quân, váºy nên trốn Ä‘i. Còn nữ nhi...
Quân Thiên Phụng lá»›n tiếng chặn lá»i:
- Ngươi không nghe lá»i ta thì không phải là con gái nhà há» Quân.
Quân Trung Phụng toan nói nữa thì thiếu niên áo trắng lên tiếng:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ đừng bóp méo câu chuyện cá»§a tại hạ. Tại hạ nói là xông ra theo cá»a và o sảnh đưá»ng. Nếu phá cá»a sổ mà chạy thì tại hạ vẫn phải rượt theo.
Mỹ phụ trung niên uể oải đứng dáºy nói:
- Giết ngưá»i bất qua đầu rÆ¡i là cùng! Công tá» khinh ngưá»i quá lắm!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng há»i:
- Tại hạ đã để các vị hoặc chiến đấu hoặc tự vẫn mà chết. Chẳng lẻ còn chưa khoan hồng hay sao?
Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Nếu ngồi mà đợi chết thì sao bằng ra tay tỠchiến để chết cho oanh liệt? Hà i nhi tình nguyện xung phong.
Quân Thiên Phụng tức giáºn quát to:
- Quân súc sinh nà y còn không chạy Ä‘i! Ãể ta ngăn chặn truy binh cho.
Cặp mắt thiếu niên áo trắng lóe ra những tia thần quang rùng rợn không ngá»›t chuyển qua chuyển lại ngó Quân Thiên Phụng và Quân Trung Bình, vẻ mặt cá»±c kỳ lạnh lẽo nghiêm trá»ng.
Hắn không nói ná»a lá»i dưá»ng như để hết tinh thần đỠphòng và để ngăn ngừa có ngưá»i chạy trốn.
Ãồng thá»i hắn là m như để tán thưởng cuá»™c tranh luáºn giữa cha con đối phương.
Bỗng nghe mỹ phụ trung niên lên tiếng:
- Hà i tá»! Ngươi Ä‘i Ä‘i! Ngươi có trốn ra khá»i chốn nà y thì gia gia, muá»™i muá»™i và ta đây má»›i có thể phóng tâm chiến đấu. Hà i tá»! Nếu sau nà y ngươi gặp cÆ¡ duyên tốt đẹp há»c lấy võ công để đối phó vá»›i Thất Tuyệt Ma Kiếm, rá»a háºn cho chúng ta được là hay, mà không thì và o chốn rừng sâu núi thẩm ẩn tÃch mai danh, lo việc cà y bừa Ä‘á»c sách giữ lấy hương há»a má»™t dòng há» Quân.
Tháºt là mấy câu nói chà tình tha thiết cá»§a ngưá»i từ mẫu đầy mối chia ly sầu háºn. Nó còn thê thảm ai bi khiến cho ngưá»i nghe không khá»i động lòng.
Quân Trung Bình sa nước mắt nói:
- Ãã là nam tá» hán, là đại trượng phu, có lý đâu lại tham sống sợ chết?
Quân Thiên Phụng đột nhiên phóng cước đá và o gót chân Quân Trung Bình quát to:
- Thằng súc sinh nà y! Không chạy mau đi.
Cái đá nà y rất mạnh, nhưng trúng Quân Trung Bình rồi nội lực mới xô ra.
Má»™t luồng ám kình rất mãnh liệt đỡ lấy ngưá»i Quân Trung Bình hất và o cá»a sổ phÃa sau.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Hãy đứng lại đã!
Hai tay rung động ngưá»i hắn xông thẳng tá»›i. Ãnh hà n quang vừa lấp loáng, má»™t tiếng rú đã vang lên.
Tiếp theo là tiếng huỵch, tá»±a hồ có váºt gì từ trên không gieo xuống.
CỠđộng cá»a thiếu niên áo trắng mau lẹ quá, lẹ đến ná»—i Quân Thiên Phụng và Quân Trung Phụng chưa kịp ra tay ngăn trở.
Má»i ngưá»i định thần nhìn lại thì thấy Quân Trung Bình tay còn nắm chuôi kiếm, ngưá»i ngã phục xuống đất. Cạnh sưá»n máu tuôn ra như suối, lênh láng đầy mặt đất.
Quân Trung Bình dưá»ng như bị thương nặng quá. Từ lúc chà ng ngã xuống liá»n im hÆ¡i lặng tiếng.
Quay lại nhìn thiếu niên áo trắng thì ná»a trên thanh trưá»ng kiếm hắn cầm bên tay mặt hãy còn dÃnh máu, mặt hắn vẩn nghiêm trang nhưng ngưá»i đã lùi vá» chá»— cÅ© rồi.
Biến diá»…n xảy ra trong nháy mắt cá»±c kỳ đột ngá»™t khiến ngưá»i ta phải kinh tâm động phách.
Quân Thiên Phụng đứng trÆ¡ như tượng gá»—, hồi lâu không thốt nên lá»i.
Sau má»™t lúc, mỹ phụ trung niên má»›i thét lên má»™t tiếng, cúi xuống ôm Quân Trung Bình lên há»i:
- Hà i tá»! Ngươi bị thương nặng lắm phải không?
Quân Trung Bình từ từ mở mắt ra đáp:
- Thương thế hà i nhi chẳng lấy chi là m trầm trá»ng. Mẫu thân bất tất phải quan tâm.
Chà ng nói xong gắng gượng ngồi dáºy. Nhưng vì thương thế nặng quá, vừa ngồi chưa vững lại ngã quay ra.
Quân Thiên Phụng lẩm bẩm một mình:
- Dưới Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước nay chưa có ngưá»i nà o toà n vẹn, chẳng chết cÅ©ng thà nh tà n phế. Lá»i đồn quả đã không sai.
Quân Trung Phụng đột nhiên nghiến hai hà m răng cất giá»ng lanh lảnh quát lên:
- Tháºt là con ngưá»i cuồng ngạo! Má»™t chiêu kiếm độc ác!
Nà ng nhảy vá»t tá»›i múa kiếm đánh ra.
Thiếu niên áo trắng vung thanh trưá»ng kiếm đánh choang má»™t tiếng, hất thanh bảo kiếm cá»§a Quân Trung Phụng ra.
Hắn lạnh lùng nói:
- Lệnh tôn khác vá»›i Liá»…u Trưá»ng Công và Nguyên Tá» Khiêm ở chá»— còn chút lòng hối háºn.
Hắn lại đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Các hạ nói là đã rá»a tay gác kiếm ra khá»i giang hồ, song tại hạ chưa thể tin được vì các hạ còn nuôi má»™t bà y ác khuyển, hà o nô, không giống như ngưá»i qui ẩn.
Ãoạn hắn đột nhiên đổi giá»ng nghiêm trá»ng nói:
- Vì các hạ có lòng hối háºn, giác ngá»™ nên tại hạ mở má»™t bên lưới cho lệnh tiểu thư có đưá»ng sinh lá»™ mà chạy thoát mạng.
Quân Trung Phụng vừa bị thiếu niên áo trắng vung kiếm lên gạt, cánh tay nà ng bị tê nhức, cỠđộng khó khăn. Nà ng biết ngay võ công mình quyết không thể địch lại đối phương. Nà ng cà ng hiểu rõ thiếu niên áo trắng chẳng phải nói ngông cuồng mà quả có thể hạ sát toà n gia nhà hỠQuân trong nháy mắt. Nà ng lại nghĩ tới cha già sắp bị thịt rơi máu đổ dưới kiếm chiêu ác độc thì
lòng nà ng tan nát.
Ãá»™t nhiên nà ng liệng thanh bảo kiếm trong tay Ä‘i, nghiêng mình đổi giá»ng:
- Lý công tá»!
Thiếu niên áo trắng tuy không đáp lá»… nhưng lạng ngưá»i tránh sang bên không chịu nháºn lá»…, hắn lạnh lùng nói:
- Trước khi tại hạ chưa thay đổi chá»§ ý, cô nương nên dá»i khá»i chốn nà y để Ä‘i cho mau.
Ãoạn hắn bước tạt ngang mấy bước để nhưá»ng lối.
Quân Trung Phụng buồn rầu buông tiếng thở dà i, nà ng đưa mắt nhìn Quân Trung Bình bị thương nằm đó nói:
- Gia huynh đã bị thương dưới lưỡi kiếm cá»§a công tá». Dù y không chết nhưng chung thân đã thà nh tà n phế. Suốt Ä‘á»i y khó mà luyện lại được võ công. Váºy thì vÄ©nh viá»…n y chẳng còn mong gì báo thù được nữa.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt đáp:
- Tại hạ Ä‘ang bị lá»a háºn nung nấu tâm can. Cô nương mà không chạy Ä‘i thì không chừng tại hạ sẽ biến đổi tâm ý má»™t cách đột ngá»™t đó.
Quân Trung Phụng nở nụ cưá»i thê lương nói:
- Gia phụ tuổi đã già nua, khà huyết suy nhược, quá thá»i kỳ luyện võ rồi. Dù ngưá»i có sống thêm Ãt ngà y thì vÄ©nh viá»…n cÅ©ng chẳng còn cÆ¡ há»™i nà o để trả thù công tá» nữa.
Nà ng từ từ quỳ xuống nói tiếp:
- Tiện thiếp thay mặt cha già cùng ngưá»i anh tà n phế xin công tá» mở lượng từ bi tha chết cho gia phụ. Phụ trái nữ hoà n. Tiện thiếp nguyện chết tan thấy dưới lưỡi kiếm cá»§a công tá» hoặc chung thân cam pháºn nô tỳ để Ä‘á»n bồi cho gia phụ vì má»™t lá»—i lầm mà gây nên hối háºn suốt Ä‘á»i.
Quân Thiên Phụng lớn tiếng quát:
- Con tiểu nha đầu kia! Sao không chạy trốn đi còn nói nhăng gì thế?
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói vá»›i Quân Trung Phụng:
- Lá»i yêu cầu cá»§a cô nương tháºt quá mức.
Quân Trung Phụng lại thở dà i năn nỉ:
- Tiện thiếp xin chết thay cho gia phụ.
Thiếu niên áo trắng nhìn đôi má đẫm lệ cá»§a nà ng như những giá»t mưa Ä‘á»ng trên đóa hoa lê.
Bộ mặt trơ như đá lạnh như đồng thoáng lộ một giây từ hòa nhưng chỉ vụt qua trong chớp mắt.
Hắn khôi phục lại vẻ mặt nghiêm khắc nói:
- Lệnh tôn là má»™t trong những ngưá»i chá»§ hung. Tại hạ khoan thứ thế nà o được?
Quân Trung Phụng vẻ mặt Ä‘ang vô cùng Ä‘au khổ bá»—ng nổi lên má»™t tia phẫn háºn. Nà ng Ä‘ua tay ra lượm thanh Ä‘oản kiếm.
Quân Thiên Phụng vột thét lớn:
- Phụng nhi! Nếu ngươi còn coi ta là gia gia thì mau mau trốn đi!
Lão vừa quát vừa đưa Kim hoà n ra xông đến trước Quân Trung Phụng nhắm đánh thiếu niên áo trắng. Lão biết kiếm chiêu của hắn lợi hại thế nà o rồi, bản lãnh của Quân Trung Phụng khó lòng chịu nổi một chiêu, nên lão ra tay trước.
Thiếu niên áo trắng đưa lẹ thanh trưá»ng kiếm lên. Sắt thép chạm nhau báºt lên tiếng choang choảng.
Cây Kim hoà n trong tay Quân Thiên Phụng vừa bị gạt ra, thiếu niên áo trắng xoay tay phản kÃch.
Hai nhát kiếm chát chúa vang lên. Tiếp theo là tiếng keng ngân dà i.
Hai cây Kim hoà n trong tay Quân Thiên Phụng Ä‘á»u rá»›t xuống đất.
Nguyên thiếu niên áo trắng đánh ra hai kiếm đâm và o huyệt mạch trên cổ tay Quân Thiên Phụng chém đứt hai đưá»ng gân.
Hai tay lão thà nh tà n phế nên để Kim hoà n rớt xuống.
Quân Thiên Phụng Ä‘au Ä‘iếng ngưá»i. Máu hai cổ tay trà o ra như suối, nhưng lão tá»± cưá»ng nhịn Ä‘au, không rên má»™t tiếng.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ còn bản lãnh nà o chưa thi triển không?
Quân Thiên Phụng tá»± biết không tà i nà o thoát chết được nữa, lão gắng nhịn Ä‘au, cất giá»ng thê thảm đáp:
- Lá»i nói cá»§a báºt đại trượng phu xem nặng bằng non. Công tỠđã hứa tha cho tiểu nữ, chắc không phải là câu nói giỡn.
Quân Trung Phụng vừa khóc vừa nói:
- Dù nữ nhi có trốn được thoát chết, nhưng mối đại thù cá»§a song thân cÅ©ng khó lòng trả được, váºy còn trốn là m chi?
Quân Thiên Phụng tức giáºn nói:
- Váºy mi muốn cho cả nhà há» Quân chết sạch không còn má»™t móng hay sao?
Thiếu niên áo trắng vẫn mặt lạnh như tiá»n nhìn Quân phu nhân nói:
- Bây giỠphu nhân ra tay đi!
Quân phu nhân buồn rầu đáp:
- Tiện thiệp tự biết mình không địch nổi đà nh cam tâm ngồi đợi chết.
Bà giơ tay phải lên liệng ra một nắm ám khà hà o quang lóe lên.
Thiếu niên áo trắng múa thanh trưá»ng kiếm, ánh sáng bạc lấp loáng vây quanh mình.
Những tiếng leng keng vang lên má»™t hồi. Bốn mÅ©i Bạch hổ Ä‘inh Ä‘á»u bị rá»›t xuống.
Giữa lúc thiếu niên áo trắng gạt bốn mÅ©i ám khà cá»§a Quân phu nhân, bà cầm lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§ tá»± đâm và o ngá»±c ngáºp đến chuôi.
Tay vẫn nắm chuôi Ä‘ao, bà nhìn Quân Trung Phụng cháºm rãi nói:
- Phụng nhi! Ngươi đã nghe lão gia bảo gì rồi chứ? Mau mau chạy trốn đi!
Bà đảo mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói tiếp:
- Tiện thiếp đi trước phu quân một bước.
Ãoạn bà rút trá»§y thá»§ ra khá»i ngá»±c, máu tươi vá»t lên không cao đến mấy thước, té huỵch xuống.
Quân Thiên Phụng nhìn Quân Trung Phụng lên tiếng quát:
- Phụng nhi nghe rõ di ngôn của mẫu thân chưa? Sao không chạy đi còn đợi đến bao gi� Cha đây không thể nói gì hơn được nữa.
Ãoạn lão cúi xuống lao đầu và o tưá»ng đánh chát má»™t tiếng. Ãầu vở, óc phá»t ra mà chết.
Quân Trung Phụng nhìn thảm trạng liên tiếp diễn ra.
Má»›i trong khoảng khắc cha mẹ hồn vá» chÃn suối, huynh trưởng bị trá»ng thương nằm không dáºy được, chưa hiểu sống chết ra sao. Cảnh gia đình Ä‘ang yên vui ấm cúng chỉ trong chá»›p mắt biến thà nh gia phá nhân vong.
Nà ng đứng ngẩn ra nhìn thiếu niên áo trắng, mối căm háºn trong lòng không thốt nên lá»i. Tâm thần bị chấn động quá độ khiến nà ng bâng khuâng như kẻ mất hồn chân tay đỠđẫn.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Tại hạ đã ưng thuáºn tha cho cô nương. Cô nương Ä‘i Ä‘i thôi!
Rồi hắn rảo bước đến trước Quân Trung Bình giÆ¡ trưá»ng kiếm lên.
Quân Trung Phụng như ngưá»i trong má»™ng choà ng tỉnh giấc, nà ng thét lên lanh lảnh:
- Ãừng sát hại ca ca ta!
Thiếu niên áo trắng không ngảnh đầu lại chỉ lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không hứa lá»i tha y. Bây giá» giết y xong tại hạ sẽ Ä‘i ngay.
Quân Trung Bình bị thương quá nặng, không còn phản kháng được nữa, đà nh nhắm mắt chỠchết.
Ãá»™t nhiên có thanh âm lạnh lẽo mà trong trẻo cất lên:
- Như thế tưởng là đủ lắm rồi! Chẳng lẽ đến con ngưá»i tà n phế cÅ©ng không chịu buông tha ư?
Thanh âm không lấy gì là m to lắm, nhưng mỗi tiếng tựa hồ mũi tên sắt đâm và o mà ng tai.
Má»™t ngưá»i mặc áo mà u xanh lợt, tay bưng khay trà , lưng thắt má»™t giải lụa bạch ra kiểu nữ tỳ.
Thị đứng trong cá»a sảnh đưá»ng.
Cô gái nà y đến nơi không một tiếng động.
Thiếu niên áo trắng cũng chẳng hiểu cô và o tòa đại sảnh từ lúc nà o.
Quân Trung Phụng vội xua tay nói:
- Quyên Nhi! Chỗ nà y không có việc gì của ngươi. Lui ra cho mau.
Nữ tỳ áo xanh tên gá»i Quyên Nhi khẻ nghiêng mình đáp:
- Ãa tạ cô nương!
Tuy miệng thị nói váºy, nhưng chân không bước ra ngoà i cá»a. Trái lại, thị tiến vá» phÃa Quân Trung Phụng.
Quân Trung Phụng trong lòng cực kỳ nóng nảy gắt lên:
- Quyên Nhi! Ngươi có trông thấy thảm cảnh trong đại sảnh đưá»ng không? Sao còn chưa trốn Ä‘i?
Quyên Nhi vẻ mặt vẫn trấn tĩnh từ từ lướt qua bên mình thiếu niên áo trắng đến trước chỗ Quân Trung Bình nằm.
Thiếu niên áo trắng lúc trước phóng kiếm như gió, tiếng nói lạnh như băng mà bây giỠđối vá»›i nữ tỳ áo xanh tên gá»i Quyên Nhi, dưá»ng như hắn đặc biệt nhẫn nại, cứ đứng yên không nhúc nhÃch.
Quyên Nhi lom khom cúi xuống coi thương thế Quân Trung Bình, thủng thẳng nói:
- Y bị thương nặng lắm. Nhát kiếm đâm và o cạnh sưá»n chặt đứt hai đưá»ng gân, má»™t đưá»ng mạch, vÄ©nh viá»…n không còn cách nà o luyện võ được nữa.
Quân Trung Phụng dưá»ng như đã biết Quyên Nhi là má»™t nhân váºt phi thưá»ng. Nà ng không xẵng giá»ng bảo thị dá»i khá»i sảnh đưá»ng nữa mà chỉ bần thần đứng coi diá»…n biến.
Thiếu niên áo trắng đã đến lúc không nhịn được nữa cất giá»ng lạnh lùng há»i:
- Cô nương! Phải chăng cô nương định để mình lôi cuốn và o vũng nước xoáy nà y?
Giá»ng nói cá»§a hắn ra chiá»u rất lịch sá»±.
Quyên Nhi từ từ quay lại giương cặp mắt sáng như sao lên nhìn đối phương há»i:
- Ngươi bảo sao?
Quân Trung Phụng giáºt mình kinh hãi bụng bảo dạ:
- Té ra con nha đầu nà y ná»™i công đã đến mức cao thâm khôn lưá»ng. Thế mà lúc bình thá»i mình không nhìn ra.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt há»i lại:
- à cô nương muốn sao đây?
Quyên Nhi buông thõng. Thị đặt khay trà xuống, tay phải nâng Quân Trung Bình dáºy.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Tại hạ đã bảo chỉ tha có mình Quân cô nương mà thôi, còn ngoà i ra những ngưá»i nhà há» Quân không để ai thoát chết.
Quyên Nhi nói:
- Nhưng y bị tà n phế rồi, suốt Ä‘á»i không thể luyện võ được nữa thì y sống hay chết tưởng cÅ©ng chẳng quan hệ gì.
Thiếu niên áo trắng hững hỠnói:
- Những lá»i tại hạ nói ra khá»i cá»a miệng rồi là không thay đổi. Dù y đã thà nh tà n phế cÅ©ng phải chết.
Quyên Nhi đột nhiên quay mặt lại há»i:
- Giết cả ngưá»i không còn sức kháng cá»±, chẳng là thảm khốc quá lắm ư?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng há»i lại:
- Ngà y trước gia phụ bị giết, cả nhà chu lục, may có một mình tại hạ trốn thoát, chẳng lẻ vụ đó còn từ bi lắm hay sao?
Quyên Nhi nhẹ buông một tiếng thở dà i đáp:
- Quân Thiên Phụng lão gia đã Ä‘áºp đầu và o tưá»ng tá»± tá». Quân phu nhân đâm ngá»±c mà chết, thế là việc ân oán Ä‘á»i trước được thanh toán rồi, tưởng nên kết thúc Ä‘i thôi.
Thị lại đưa mắt ngó Quân Trung Bình nói tiếp:
- Huống chi Quân công tỠđây đã thà nh ngưá»i tà n phế, đấng thượng thiên còn có đức hiếu sinh thì con ngưá»i há không lòng từ thiện. Tiện nữ không trông thấy vụ nà y chẳng nói tá»›i là m chi. Nay đã gặp đây, lẽ nà o lại nỡ ngồi nhìn mà không can thiệp.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Cô nương võ công cao cưá»ng là má»™t Ä‘iá»u tại hạ đã biết rõ.
Quyên Nhi nói:
- Kẽ đã là m nha đầu Ä‘i hầu hạ ngưá»i không dám nháºn bốn chữ "võ công cao cưá»ng" chỉ mong các hạ thể tình nữ nhi chưa là m việc gì bại hoại mà mở đưá»ng sinh lá»™ cho ngưá»i ta.
Giữa hai bên dưá»ng như trong lòng cÅ©ng úy kỵ lẫn nhau và đá»u cố gắng nhẫn nại, thốt ra giá»ng nói hòa mình.
Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu lên thở phà o má»™t cái tá»±a hồ mượn hÆ¡i thở để trút mối háºn ra ngoà i.
Hắn cÅ©ng há»i bằng má»™t giá»ng ôn tồn:
- Tại hạ đã ưng thuáºn tha cho Quân cô nương. Chẳng lẽ còn chưa đủ ư?
Quyên Nhi đáp:
- Cái đó tiện nữ cÅ©ng đã nghe qua. Nhưng Quân cô nương từ thuở nhá» sinh trưởng dưới bóng song thân, bây giỠđột nhiên gặp cÆ¡n đại biến, cha mẹ cùng huynh trưởng Ä‘á»u bị giết chết thì cô còn sống là m sao được trước tình cảnh quá thê lương nà y? Váºy các hạ có tha cô cÅ©ng bằng vô Ãch.
Thị ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên áo trắng nói tiếp:
- Nếu các hạ tha mạng cho Quân công tỠthì tình thế lại khác hẳn.
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Có Ä‘iá»u chi khác hẳn?
Quyên Nhi đáp:
- Vì cô phải trông nom cho huynh trưởng bị trá»ng thương, không thể chết được.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Cô nương nói rất có lý.
Quyên Nhi nói ngay:
- Các hạ đã bảo là có lý thì xin mở đưá»ng sinh lá»™ cho Quân công tá». Tiện nữ xin thay mặt Quân tiểu thư cảm tạ nhã ý cá»§a các hạ.
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt nói:
- Cô nương muốn tại hạ buông tha, nhưng tại hạ chẳng can tâm chút nà o.
Quyên Nhi long lanh cặp mắt há»i:
- Váºy các hạ muốn thế nà o má»›i can tâm?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ mong được cô nương phô bà y mấy ngón thủ cước cho tại hạ mở rộng nhãn giới.
Quyên Nhi nói:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm cá»§a công tỠđả xuất chiêu tất phải đả thương ngưá»i. Nếu chúng ta Ä‘i và o cuá»™c động thá»§ tất má»™t kẻ bị thương, có đúng thế không?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ngoà i cách đó tại hạ không nghĩ ra được lượng sách nà o khác.
Quyên Nhi trầm tư một chút rồi nói:
- Tiện nữ có Ä‘iá»u chưa hiểu muốn thỉnh giáo công tá».
Thiếu niên áo trắng há»i:
- Ãiá»u gì?
Quyên Nhi đáp:
- Theo chá»— tiện nữ biết thì nhân váºt sá» dụng Thất Tuyệt Ma Kiếm phải là ngưá»i tà n táºt, què chân, cụt tay, chá»™t mắt mà sao các hạ lại ra ngoà i thể lệ đó, vẫn còn nguyên vẹn, không bị tà n táºt chá»— nà o?
hết: Hồi 2, xem tiếp: Hồi 3
|

27-10-2008, 07:19 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 3
Giả tỳ nữ mưu đồ bức há»a
Mấy câu nà y tựa hồ cương đao lợi kiếm đâm và o trái tim thiếu niên áo trắng.
Hắn láºp tức biến sắc, hai mắt long lanh đẫm lệ.
Hắn cố nhịn cho nước mắt khá»i rá»›t xuống, rồi cháºm rãi đáp:
- Ãây là má»™t vụ rất bi thảm mà tại hạ đã trải qua. Dù tại hạ không cụt tay què chân, nhưng trong tâm linh mang nặng nhiá»u mối Ä‘au khổ vô bá» bến, so vá»›i cắt tai, khoét mắt, chặt chân còn Ä‘au khổ hÆ¡n đến trăm ngà n lần.
Ãá»™t nhiên hắn nghiêm sắc mặt lau ngấn nước mắt, từ từ nói tiếp:
- Vụ nà y không liên quan gì đến ai, váºy bất tất phải nói cho ngưá»i ngoà i nghe.
Quyên nhi thủng thẳng nói:
- Tiện nữ tin những câu các hạ nói Ä‘á»u là sá»± thá»±c. Có Ä‘iá»u các hạ đã hạ sát cả nhà Liá»…u Trưá»ng Công, Nguyên Tá» Khiêm, lại bức tá» vợ chồng Quân Thiên Phụng và đả thương ngưá»i con trai độc nhất cá»§a hai vị thì oán khà trong lòng đã tiêu tán phần nhiá»u rồi má»›i phải. Mong rằng các hạ nể bạc diện cá»§a tiện nữ mà buông tha cho con ngưá»i tà n phế nà y.
Quân Trung Phụng đứng bên rất lấy là m kỳ nghĩ thầm:
- Hai ngưá»i nà y dưá»ng như quen biết nhau lại tá»±a hồ má»›i gặp lần đầu. Ngoà i ra giữa hai ngưá»i Ä‘á»u tá» vẻ úy kỵ lẫn nhau. Tuy ngưá»i nà o cÅ©ng bảo thá»§ ý kiến cá»§a mình mà hết sức trấn tÄ©nh không muốn chá»c giáºn đối phương.
Thiếu niên áo trắng giÆ¡ trưá»ng kiếm lên nói:
- Hẳn cô nương có quen biết nhà hỠQuân nên mới vì hỠmà xuất đầu...
Quyên nhi ngắt lá»i:
- Hừ! Tiện nữ thân pháºn nô tỳ cho nhà há» Quân đã được ná»a năm. Quân cô nương coi tiện nữ như tình chị em. Quân phu nhân cÅ©ng hết lòng nhân háºu. Nguyên má»™t Ä‘iểm nà y đủ khiến cho tiện nữ năn nỉ các hạ xin tha há» rồi. Huống chi thảm trạng bữa nay khiến cho ngưá»i đã trông thấy ai nỡ tá»a thị Ä‘iá»m nhiên?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng há»i:
- Nếu tại hạ không ưng thuáºn lá»i thỉnh nguyện cá»§a cô nương thì sao?
Quyên nhi giơ tay vén mớ tóc mây xõa xuống mặt đáp:
- Tiện nữ đã biết Thất Tuyệt Ma Kiếm lợi hại thế nà o rồi, nhưng vẫn hy vá»ng được các hạ ưng lá»i.
Dưới ánh đèn sáng, cặp mà y thưa thá»›t nước da tươi thắm, mắt sáng môi son, mÅ©i thẳng răng Ä‘á»u Ä‘á»u lá»™ ra con ngưá»i nhan sắc tuyệt luân.
Thiếu niên áo trắng đủng đỉnh há»i:
- Cô nương và o là m tỳ nữ nhà hỠQuân đã chịu ơn sâu của hỠhay sao?
Quyên nhi lắc đầu đáp:
- Không có đâu.
Thiếu niên áo trắng lại há»i:
- Cô nương đã không chịu Æ¡n mà tại hạ đầy lòng cừu háºn thì sao cô nương lại cố dúng tay và o vụ nà y?
Quyên nhi đáp:
- Tiện nữ không có ý ngăn trở việc báo thù của các hạ, nếu có thì đã ra mặt can thiệp rồi.
Thị đổi thà nh nét mặt nghiêm trang từ từ nói tiếp:
- Tiện nữ hy vá»ng công tá» nể chút bạc diện mà tha cho y.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên ngá»a mặt lên trá»i cưá»i ba tiếng rồi há»i:
- Phải chăng cô nương nhất định can thiệp và o vụ nà y?
Quyên nhi há»i lại:
- Các hạ nhất định giết chết y hay còn có lòng nể mặt tiện nữ?
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt nghiêm trang đáp:
- Cô nương mà nhất định can thiệp tất đã chuẩn bị rồi.
Quân Trung Phụng đột nhiên lên tiếng:
- Quyên nhi! Kiếm chiêu cá»§a ngưá»i nà y cá»±c kỳ ác độc, há»… đã ra tay là đả thương đối phương.
Vụ nà y không liên can gì đến ngươi thì ngươi nên Ä‘i ngay đừng dÃnh và o nữa .
Quyên nhi tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Không sao đâu.
Thị dừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Cô nương có thể cho tiểu tỳ mượn thanh đoản kiếm trong tay một chút không?
Quân Trung Phụng trầm ngâm giây lát rồi từ từ cầm đoản kiếm đưa ra.
Quyên nhi tiếp lấy Ä‘oản kiếm lạnh lùng há»i:
- Các hạ thá» nghÄ© lại coi. Vì má»™t ngưá»i tà n phế có đáng để cho tiện nữ phải liá»u chết không?
Thiếu niên áo trắng cưá»i lạt đáp:
- Ãó là cô nương bức bách tại hạ phải ra tay.
Quyên nhi mặt thoáng hiện má»™t là n sương lạnh, thị thá»§ng thẳng há»i:
- Hà nh vi nà y cá»§a các hạ thiệt là thảm khốc, tiện nữ Ä‘iá»m nhiên tá»a thị sao được? Các hạ á»· mình có những chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm cá»±c kỳ tà n độc. Tiện nữ muốn đón tiếp hai chiêu được không?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Hay hơn hết là cô nương ra tay trước đi!
Quyên nhi há»i:
- Tại sao váºy?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ mà động thá»§ thì e rằng cô nương không còn cÆ¡ há»™i để phản kÃch nữa.
Quyên nhi nói:
- Tiện nữ không nghÄ© đến chuyện quyết sinh tá» vá»›i các hạ mà chỉ muốn tiếp hai chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm nổi tiếng há»… phóng ra là giết ngưá»i.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Cô nương nói váºy chẳng là tá»± phụ lắm ư?
Quyên nhi há»i lại:
- Nếu tiện nữ không chịu nổi hai kiếm chiêu của các hạ để đến nỗi bị thương hay phải chết là lỗi tự mình, không can gì đến các hạ. Nhưng nếu tiện nữ chịu đựng nổi hai chiêu thì sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ sẽ bá» Ä‘i luôn không truy sát ngưá»i nhà há» Quân nữa.
Quyên nhi nói:
- Quân tỠnhất ngôn.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Má»™t lá»i coi nặng bằng non.
Quyên nhi cầm thanh kiếm để trước ngực thủ thế, hô:
- Má»i công tá» ra tay!
Thiếu niên áo trắng đáp lại:
- Cô nương hãy cẩn tháºn!
Thanh trưá»ng kiếm vung lên, ánh kiếm biến ảo thà nh má»™t bức mà n dầy đặc chụp xuống.
Quyên nhi hất Ä‘oản kiếm lên báºt thà nh tiếng choang choảng kiếm khà ngất trá»i, kiếm quang giao động.
Thiếu niên áo trắng thu trưá»ng kiếm vá» lùi lại hai bước. Vẻ mặt hắn đã nghiêm khắc bây giá» cà ng lạnh như băng sương.
Hắn thủng thẳng nói:
- Kiếm pháp của cô nương quả là cao minh.
Quyên nhi cưá»i mát đáp:
- Nghe lá»i đồn thì Thất Tuyệt Ma Kiếm cà ng những chiêu vá» sau cà ng ghê gá»›m. Mấy chục năm nay, chưa má»™t ai chống được bảy chiêu mà không bị thương. Thế thì tiện nữ khó lòng tiếp được chiêu thứ hai.
Thiếu niên áo trắng ngưng tụ chân khà và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n, rung tay má»™t cái phóng trưá»ng kiếm ra.
Chiêu nà y coi uy thế không mạnh bằng chiêu trước, nhưng kiếm khà mịt trá»i, kiếm quang chói mắt.
Thá»±c ra nó lợi hại hÆ¡n chiêu trước gấp mấy lần. Ná»™i lá»±c trên thanh kiếm không phát ra ngoà i cứ tùy thá»i mà biến hóa.
Quyên nhi nghiến hai hà m răng hạ thấp thanh Ä‘oản kiếm xuống rồi ngưá»i chuyển theo kiếm vung lên chống đỡ.
Bổng một tiếng vang nhỠmà ngân dà i.
Hai thanh kiếm chạm nhau rồi đột nhiên xa nhau.
Ngưá»i ngoà i coi hai thanh kiếm phân khai chẳng thấy có gì biến hóa, song tháºt ra lúc giao nhau nó đã biến đến ba thức "tam công tam thá»§" rất là kỳ bÃ.
Quyên nhi đón tiếp xong chiêu Thất Tuyệt Ma Kiếm thứ hai liá»n liệng Ä‘oản kiếm xuống đất, từ từ lên tiếng:
- Tiện nữ may mà không nhục mệnh, đón tiếp được hai chiêu cá»§a công tá».
Thiếu niên áo trắng thở phà o một cái nói:
- Tại hạ tin rằng đến chiêu thứ ba cô nương nhất định phải bị thương dưới lưỡi kiếm của tại hạ.
Quyên nhi đáp:
- Các hạ nói có lẽ đúng đó, nhưng tiện nữ đã tuyên bố chỉ tiếp hai chiêu, may chưa bị thương. Còn chiêu thứ ba trở đi tiện nữ có chống được hay không chưa cần bà n đến.
Thiếu niên áo trắng ngá»ng mặt lên cưá»i ha hả ba tiếng rồi đột nhiên trở gót chạy Ä‘i như bay.
Lúc hắn đến chẳng khác tráºn cuồng phong khiến ngưá»i phát khiếp thì lúc Ä‘i cÅ©ng tá»±a hồ má»™t luồng khói tá»a bốc Ä‘i chẳng thấy hình tÃch gì.
Quân Trung Phụng nhìn theo bóng trắng cho tới khi mất hút mới buông một tiếng thở dà i nói:
- Ngưá»i nà y thá»§ Ä‘oạn tháºt là ác độc, tÃnh tình lại cá»±c kỳ khắc nghiệt. Mối thù nà y không báo không được.
Quyên nhi nói:
- Cô nương Æ¡i! Trong võ lâm hiện nay chỉ có má»™t ngưá»i biết thi triển Thất Tuyệt Ma Kiếm.
Ngưá»i đó đã thu hắn là m đồ đệ thì nhất định không thu nạp cô nương nữa.
Quân Trung Phụng nghiên mình thi lễ nói:
- Té ra tá»· tá»· là má»™t vị cao thá»§ võ lâm biết nhiá»u hiểu rá»™ng và o đây ẩn mình mà tiểu muá»™i không hay, nói ra cà ng thêm hổ thẹn.
Quyên nhi mỉm cưá»i đáp:
- Cô nương chưa qua lại giang hồ thì không thể biết má»i việc trong võ lâm và dÄ© nhiên chưa hiểu lai lịch tỳ nữ.
Quân Trung Phụng nói:
- Có Ä‘iá»u tiểu muá»™i muốn biết là tại sao tá»· tá»· lại gá»i thân nÆ¡i hà n xá, khuất mình giữ pháºn nô tỳ?
Quyên nhi mỉm cưá»i đáp:
- Chuyện đó sau nà y chúng ta sẽ nói. Ãiá»u gấp rút là phải cứu tÃnh mạng lệnh huynh trước.
Quân Trung Phụng quay lại nhìn ca ca nằm dà i dưới đất nà ng buồn thảm nói:
- Tiểu muá»™i không thông y lý thì những việc là m thuốc trị thương tháºt là má» mịt. Nhất thiết trông và o tá»· tá»· chỉ giáo cho.
Quyên nhi gáºt đầu đáp:
- Nếu trong Quân phá»§ còn có ngưá»i thì nhá» bá»n há» thu liệm di thể lão gia cùng phu nhân Ä‘i.
Thị ngừng lại một chút rồi nhìn Quân Trung Phụng nói tiếp:
- Hiện giá» Quân gia chỉ còn má»™t cô nương là ngưá»i là nh mạnh váºy cô nương phải phấn chấn lên má»›i được...
Quân Trung Phụng nói:
- Tiểu muá»™i cÅ©ng biết thế, nhưng hoà n toà n chưa có má»™t chút lịch duyệt giang hồ. Song thân đã bị giết má»™t cách đột ngá»™t, huynh trưởng lại bị trá»ng thương. Tiểu muá»™i không biết là m thế nà o để chịu đựng nổi thảm cảnh tan hồn nát ruá»™t.
Quyên nhi nói:
- Vì thế mà tiểu tỳ phải thức tỉnh cô nương trong tình trạng nà y cà ng phải phấn khởi tinh thần.
Quân Trung Phụng nhìn thi thể song thân và huynh trưởng bị trá»ng thương, bất giác sa lệ. Nà ng nghÄ© tá»›i mình Ä‘ang ở trong má»™t gia đình hoan lạc mà má»›i trong khoảnh khắc đã biến thà nh hoà n cảnh gia phá nhân vong thì lại cà ng chua xót gan và ng, ngáºm ngùi tấc dạ.
Quyên nhi khẻ thở dà i nói:
- Cô nương cần bảo trá»ng tấm thân để xá» lý má»i việc cần kÃp.
Quân Trung Phụng lau nước mắt nói:
- Tỷ tỷ nói phải lắm.
Nà ng rảo bước ra khá»i cá»a sảnh đưá»ng, lá»›n tiếng gá»i:
- Trong nhà còn có ai không?
Nguyên những tay cung thá»§ mai phục trong viện Ä‘á»u đã lén lút trốn Ä‘i.
Quân Trung Phụng gá»i đến ba câu, trong góc sân má»›i có tiếng đáp lá»i.
Quân Trung Phụng nhìn xem ai thì ra ngưá»i lão bá»™c hầu hạ phụ thân lâu năm, tên gá»i Quân Phúc.
Nà ng liá»n há»i:
- Chỉ còn mình lão thôi ư?
Quân Phúc đáp:
- Chỉ còn má»™t mình lão ở lại. Ngà y thưá»ng bá»n chúng tên nà o cÅ©ng ra vẻ lanh lẹn, đối vá»›i Quân gia tá» dạ trung thà nh, nhưng nay gặp cÆ¡n nguy biến chúng Ä‘á»u nhanh chân chạy trước để cầu thoát thân.
Quân Trung Phụng nói:
- Việc nà y quan hệ đến sinh mạng cá»§a con ngưá»i, trách há» thế nà o được?
Nà ng thở dà i nói tiếp:
- Bây giá» cưá»ng địch Ä‘i rồi, chẳng hiểu còn trở lại nữa không. Lão gia cùng phu nhân Ä‘á»u bị nạn, đại công tá» cÅ©ng bị trá»ng thương. Lão hãy Ä‘i mua lấy hai cổ quan tà i để thu liệm di thể cho song thân ta.
Quân Phúc kinh hãi há»i:
- Sao lão gia cùng phu nhân Ä‘á»u chết cả rồi ư?
Quân Trung Phụng cố gượng bình tĩnh đáp:
- Chết cả rồi. Lão đi mua hai cổ quan tà i.
Quân Phúc dạ một tiếng rồi trở gót đi luôn.
Quân Trung Phụng quay lại nhìn Quyên nhi nói:
- Bây giá» tiểu muá»™i ruá»™t gan tan nát, má»i việc Ä‘á»u trông và o tá»· tá»· chỉ giáo cho.
Quyên nhi nói:
- Cô nương hãy bá»›t ná»—i bi ai má»›i xá» lý được má»i việc. Ãiá»u cần nhất hiện giá» là cứu mạng cho lệnh huynh đã.
Quân Trung Phụng gáºt đầu đáp:
- ChÃnh là thế đó.
Quyên nhi nói:
- Trong mình tỳ nữ có Ãt linh dược, tỳ nữ lại biết sÆ¡ qua y lý. Việc cứu mạng cho lệnh huynh không thà nh vấn Ä‘á». Nhưng thương thế cá»§a lệnh huynh rất nặng, phải ná»a tháng hay Ãt ra là mưá»i ngà y má»›i đỡ, còn bình phục như thưá»ng thì phải đến hai tháng, mà tiểu tỳ lại không ở đây được lâu.
Quân Trung Phụng tuy không nói gì nhưng bụng bảo dạ:
- Ngươi gá»i thân ở nhà ta đã ná»a năm nay sao bây giá» không lưu lại được và i tháng?
Quyên nhi dưá»ng như đã hiểu rõ ý nghÄ© cá»§a Quân Trung Phụng liá»n tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Quân cô nương đừng tưởng Quyên nhi có Ä‘iá»u chi giả trá. Sá»± thá»±c tiểu tỳ đã định sắp ra Ä‘i từ trước. Nếu không xảy đại biến thì tiểu tỳ ngà y mốt cÅ©ng xin khởi hà nh. Bây giá» có việc bất hạnh, tiểu tỳ xin ở lại bảy ngà y. Ãó là kỳ hạn nhiá»u nhất.
Quân Trung Phụng đột nhiên nghiêng mình thi lễ nói:
- Thịnh ý cá»§a tá»· tá»· đến chết tiểu muá»™i cÅ©ng không quên được. Tiểu muá»™i xin có lá»i cảm tạ.
Quyên nhi thở dà i nói:
- Tiểu tỳ không dám nháºn lá»… cá»§a cô nương. Còn má»™t việc nữa, tiểu tỳ cần nói rõ cho cô nương biết trước là sau khi lệnh huynh khá»i thương thế rồi, chẳng những y không thể luyện thêm được võ công mà bản lãnh ngà y trước cÅ©ng mất hết. Ngoà i việc ăn uống, lệnh huynh là má»™t phế nhân.
Quân Trung Phụng nói:
- Y là huynh trưởng và là ngưá»i thân độc nhất trong Ä‘á»i cá»§a tiểu muá»™i. DÄ© nhiên tiểu muá»™i phải phục thị suốt Ä‘á»i. Dù y có thà nh phế nhân cÅ©ng phải cứu cho toà n mạng.
Quyên nhi gáºt đầu nói:
- Như thế má»›i phải. Tiểu tỳ xin táºn lá»±c cứu y.
Thị thò tay và o bá»c sá» lấy chiếc bình ngá»c, móc hai viên thuốc bá» và o miệng Quân Trung Bình.
Thương thế Quân Trung Bình cá»±c kỳ trầm trá»ng, dÄ© nhiên y không đủ sức nuốt xuống được.
Quyên nhi tiện tay nhắc lấy hồ rượu trên bà n rót và o miệng cho y nuốt và o cổ há»ng rồi nói:
- Hai viên thuốc nà y cá»§a tiểu tỳ có thể giữ cho nguyên khà khá»i tiêu tan, nhưng còn miệng vết thương cần phải có thuốc rịt.
Quân Trung Phụng há»i:
- Lấy thuốc gì rịt?
Quyên nhi đáp:
- Thuốc đấu là được rồi.
Quân Trung Phụng nói:
- Cái đó thì gia phụ đã chuẩn bị sẵn. Váºy tiểu muá»™i xin Ä‘i lấy.
Quyên nhi nói:
- Khoan đã! Lệnh huynh không thể để nằm đây được. Hãy đưa y và o phòng rồi sẽ rịt thuốc.
Quân Trung Phụng ôm Quân Trung Bình lên đi và o nhà trong, đoạn lấy thuốc đấu rịt vết thương.
Quyên nhi băng bó cho Quân Trung Bình xong thở dà i nói:
- Sau hai giá» nữa sức thuốc má»›i sinh hiệu lá»±c và ngưá»i y má»›i tỉnh lại. Bây giá» hãy để y nằm nghỉ ở đây. Chúng ta ra ngoà i lo liệu việc khâm liệm cho lệnh tôn cùng lệnh đưá»ng.
Hai ngưá»i trở ra nhà khách sảnh. Quân Phúc đã kêu ngưá»i khiên hai cổ quan tà i đến.
Quyên nhi giúp Quân Trung Phụng thu liệm thi hà i vợ chồng Quân Thiên Phụng xong thì đêm đã sang canh năm.
Quân Trung Phụng ngó Quyên nhi bằng con mắt tha thiết nói:
- Chuyến nà y Quân gia xảy ra đại há»a, may nhá» tá»· tá»· chiếu cố cho rất nhiá»u. Tiểu muá»™i cảm kÃch nói không xiết được.
Quyên nhi đáp:
- Tiểu tỳ gá»i thân trong Quân phá»§ đã ná»a năm trá»i, được tiểu thư cùng phu nhân già u lòng thương mến. Chút công nhá» má»n nà y có chi đáng kể. Tiểu thư bất tất phải để dạ.
Quân Trung Phụng nói:
- Nếu tiểu muá»™i nhá»› không lầm thì trước đây ná»a năm tá»· tá»· đã theo gia mẫu vỠđây.
Quyên nhi đáp:
- Ãúng thế! Bữa đó phu nhân đến dâng hương ở chùa Hoà ng Long, tiểu tỳ Ä‘ang dưỡng bệnh trong chùa thì được phu nhân thu nạp đưa vá» Quân phá»§.
Quân Trung Phụng khẽ buông tiếng thở dà i nói:
- Tá»· tá»· Æ¡i! Tiểu muá»™i có mấy Ä‘iá»u thắc mắc nói ra xin tá»· tá»· đừng giáºn.
Quyên nhi há»i:
- Tiểu thư có Ä‘iá»u chi xin cứ há»i.
Quân Trung Phụng nói:
- Tá»· tá»· đã mình mang tuyệt kỹ, nóng lạnh không xâm nháºp và o được. Tá»· tá»· ở hà n xá ná»a năm, cả nhà không má»™t ai hay tá»· tá»· võ công cao cưá»ng, rõ rà ng tá»· tá»· đã luyện đến bá»±c ná»™i công thượng thừa mà còn và o ẩn thân nÆ¡i đây tất có nguyên nhân?
Quyên nhi tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Tiểu thư quả là báºc thông minh. Tiểu tỳ gá»i mình ở đây là có chuyện mưu đồ, nhưng trong nhà tiểu thư xảy ra Ä‘iá»u bất hạnh, váºy ý nguyện kia chẳng nói tá»›i là m chi nữa.
Quân Trung Phụng lại há»i:
- Trá»i Æ¡i ngà y trước gia phụ ra và o chốn lục lâm chắc đã là m nên nhiá»u Ä‘iá»u lầm lá»—i đáng tiếc. Chẳng hay gia gia có chá»— nà o là m thiệt hại đến tá»· tá»· không?
Quyên nhi lắc đầu đáp:
- Không có chuyện đó.
Quân Trung Phụng nói:
- Việc đã đến thế nà y, xin tá»· tá»· nói rá» ná»™i tình. Tiểu muá»™i tá»± biết khó lòng giúp đỡ được tá»· tá»· Ä‘iá»u chi, song cÅ©ng xin táºn lá»±c.
Quyên nhi nói:
- Thừa cÆ¡ lúc ngưá»i ta Ä‘ang ở trong tình trạng nguy nan để toại nguyện, tiểu tỳ không muốn là m.
Quân Trung Phụng nở má»™t nụ cưá»i chua chát nói:
- Hà n xá gặp cÆ¡n đại biến, tiểu muá»™i cÅ©ng không ở đây lâu nữa. Chỉ còn chá» huynh trưởng khá»i vết thương và an táng cho song thân là tiểu muá»™i cÅ©ng Ä‘i nÆ¡i khác.
Quyên nhi há»i:
- Cô nương định đi đâu?
Quân Trung Phụng đáp:
- Phương trá»i má» mịt, tiểu muá»™i cÅ©ng chưa biết sẽ Ä‘i vá» phương nà o. Có Ä‘iá»u chắc chắn là không ở đây lâu nữa.
Quyên nhi lẳng lặng trầm tư.
Quân Trung Phụng lại nói tiếp:
- Khi ấy trang viện nà y cũng sẽ bỠkhông. Nếu tỷ tỷ cho biết nội tình, tiểu muội há tiếc gì...
Nà ng nói đến đây bổng dừng lại.
Quyên nhi thở dà i nói:
- Cô nương nhất định há»i rõ Ä‘iá»u sợ nguyện, tiểu tỳ đà nh phải trình bà i.
Quân Trung Phụng nói:
- Tiểu muá»™i xin rá»a tai để nghe đây.
Quyên nhi nói:
- Tiểu tỳ ở đây ná»a năm, mãi đến hôm qua má»›i kiếm ra cái váºt mưu đồ đã toan lấy Ä‘em Ä‘i tức khắc, nhưng nghÄ© đến mối tình sâu Ä‘áºm cá»§a phu nhân cùng tiểu thư, trong lòng rất nổi băn khoăn.
NgỠđâu đêm nay tôn phủ xảy cuộc đại biến.
Quân Trung Phụng nói:
- Tá»· tá»· kiếm thấy váºt gì? Nếu tá»· tá»· đã muốn, tiểu muá»™i nhất định xin kÃnh tặng. Bằng tá»· tá»· không muốn nói ra, tiểu muá»™i cÅ©ng không miá»…n cưỡng. Trong hà n xá có váºt chi mà tá»· tá»· muốn lấy xin tùy ý Ä‘em Ä‘i.
Quyên nhi nói:
- Như thế thì tiểu tỳ cũng chẳng an tâm.
Quân Trung Phụng thở dà i:
- Hỡi ôi! Má»™t gia đình êm ấm mà trong nháy mắt đã thà nh tan nát. Dù tiểu muá»™i ngu dại, cÅ©ng thất Ä‘á»i là má»™t số không. Thế thì còn tiếc thân ngoại chi váºt là m gì? Xin tá»· tá»· cứ cho hay, tiểu muá»™i nhất định kÃnh tặng, hà tất tá»· tá»· phải băn khoăn.
Quyên nhi trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
- Tiểu thư đã dạy thế, tiểu tỳ xin nói thẳng. Trong phòng lệnh tôn có má»™t bức "Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ", tiểu thư đã biết chưa?
Quân Trung Phụng đáp:
- Tiểu muá»™i Ãt khi được qua phòng gia phụ, nên không để ý.
Quyên nhi nói:
- Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ là bức tranh mà tiểu tỳ thưá»ng mÆ¡ ước. Nếu tiểu thư nhất định tặng cho, thì xin và o lấy đưa cho tiểu tỳ.
Quân Trung Phụng nói:
- Tá»· tá»· đã biết chá»— để há»a đồ đó thì cứ việc và o mà lấy.
Quyên nhi vừa cất bước đi vừa nói:
- Tiểu tỳ mà không lấy bức đồ nà y thì rồi đây kẻ khác cÅ©ng lấy mất. Váºy tiểu tỳ xin tuân mệnh.
Quân Trung Phụng lớn tiếng nói:
- Tỷ tỷ hãy dừng bước!
Quyên nhi dừng bước quay lại há»i:
- Tiểu thư có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Quân Trung Phụng há»i lại:
- Trong phòng gia phụ còn váºt gì nữa không?
Quyên nhi đáp:
- Cái đó tiểu tỳ cũng không rõ.
Quân Trung Phụng nói:
- Xin tá»· tá»· đừng hiểu lầm. à tiểu muá»™i muốn nói là trong phòng gia phụ còn váºt gì mà tá»· tá»· ưa thì cứ tá»± tiện lấy hết Ä‘i. Hỡi ôi! Tiểu muá»™i cô láºu chẳng hiểu gì mấy, để lại cÅ©ng bằng vô dụng.
Quyên nhi tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Ãa tạ cô nương!
Quyên nhi tiếp tục cất bước, trong lòng nhủ thầm:
- Con nha đầu nà y quả nhiên thông minh. Giá mình không cáo từ đã bá» Ä‘i, ả cÅ©ng không hay biết vụ nà y. Bây giá» tuy ả không hiểu rõ ná»™i tình nhưng cÅ©ng biết bức Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ là váºt trân quÃ.
Quân Trung Phụng chú ý nhìn bóng sau lưng Quyên nhi cho tá»›i lúc mất hút. Ãoạn nà ng thiết láºp má»™t tòa lịnh đưá»ng sÆ¡ sà i, rồi và o nhà lấy trăm lạng và ng, nà ng buồn rầu nhìn Quân Phúc nói:
- Bá»n chúng bá» trốn hết rồi chỉ còn má»™t mình lão đủ tá» lão hết dạ trung thà nh vá»›i Quân gia.
Quân Phúc nói:
- Bổn pháºn lão nô là phải như váºy.
Quân Trung Phụng nở má»™t nụ cưá»i nhăn nhó nói:
- Nay lão gia cùng phu nhân Ä‘á»u tạ thế, ta không ở đây lâu nữa váºy tặng cho lão trăm lạng và ng để lão Ä‘em vá» nguyên quán an dưỡng tuổi già .
Quân Phúc nói:
- Tiểu thư cho nhiá»u quá, khi nà o lão nô dám nháºn.
Quân Trung Phụng giảng giải một hồi, Quân Phúc mới thỠlãnh, lão nói:
- Lão nô xin ở lại đây Ãt ngà y, chá» tiểu thư an táng lão gia cùng phu nhân xong rồi sẽ ra Ä‘i.
Quân Trung Phụng gạt đi:
- Lão bất tất ở lại là m chi. Ta đã có nÆ¡i quà n di thể song thân. Váºy lão vá» sá»›m Ä‘i cÅ©ng được.
Quân Phúc sụp lạy trước quan tà i ba lạy, Ä‘oạn từ tạ Quân Trung Phụng xong cất bước lên đưá»ng.
Quân Trung Phụng thắp hương nến, phục lạy trước quan tà i, không sao nhẫn nại được nổi bi ai.
Nà ng nghẹn ngà o một lúc rồi buông tiếng khóc ròng.
hết: Hồi 3, xem tiếp: Hồi 4
|

27-10-2008, 07:21 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 4
Thiếu kinh nghiệm khôn phân thù bạn
Không biết thá»i gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên Quyên Nhi khẻ thở dà i nói:
- Cô nương chẳng nên khóc lóc là m chi. Ngưá»i chết rồi không thể sống lại được. Cô nương nên bá»›t nổi bi ai, bảo trá»ng thân thể là hÆ¡n.
Quân Trung Phụng lau nước mắc buồn rầu nói:
- Ãa tạ tá»· tá»· có lá»i chỉ giáo.
Nà ng ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Tá»· tá»· đã lấy được váºt đó chưa?
Quyên Nhi há»i lại:
- Phải chăng cô nương muốn há»i bức há»a Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ?
Quân Trung Phụng đáp:
- Tất cả thứ gì trong nhà nà y mà tá»· tá»· thÃch thì cứ lấy việc lấy Ä‘i.
Quyên Nhi nói:
- Cô nương đừng hiểu lầm Quyên Nhi nhân lúc ngưá»i ta bị cháy nhà mình chỉ và o hôi cá»§a.
Quân Trung Phụng nói:
- Trá»i Æ¡i! Tiểu muá»™i chỉ còn chá» thương thế gia huynh đỡ má»™t chút là láºp tức lên đưá»ng, bá» hết cả trang viện lá»›n lao cùng những đồ váºt trong nhà , chỉ mang Ä‘i má»™t Ãt đồ tế nhuyá»…n và ng bạc. DÄ© nhiên là những đồ cổ ngoạn và danh há»a mà gia phụ tà ng trữ Ä‘á»u bá» lại hết.
Quyên Nhi nói:
- Bây giá» thế nà y váºy. Tiểu tỳ giúp cô nương thu xếp lại những bức danh há»a và đồ cổ ngoạn mà lệnh tôn để lại lá»±a má»™t Ãt Ä‘em Ä‘i.
Quân Trung Phụng nói:
- Xin đa tạ tỷ tỷ.
Quyên Nhi nói:
- Xem chừng thương thế cá»§a lệnh huynh nặng lắm, Ãt ra là sáu bảy ngà y chưa thể đăng trình được. Tiểu tỳ không thể chá» cô nương để cùng Ä‘i má»™t thể được.
Thị ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Cô nương đã định đi đâu chưa?
Quân Trung Phụng lắc đâu đáp:
- Chưa. Dá»i khá»i đây má»™t bước, tiểu muá»™i thá»±c không biết chá»— nà o có thể yên thân được.
Quyên Nhi chau mà y nói:
- Nếu váºy thì nguy hiểm quá! Thà là cứ ở lại trong tòa nhà nà y còn hÆ¡n. Võ công cá»§a cô nương tuy chưa phải là hạng nhất võ lâm, nhưng để đối phó vá»›i bá»n võ sư hay giặc cá» thì có thừa rồi.
Quân Trung Phụng nói:
- Tiểu muá»™i không muốn ở lại nÆ¡i đầy cảnh Ä‘oạn trưá»ng nà y.
Quyên Nhi nói:
- Nếu váºy thì khó nhỉ...
Quân Trung Phụng đột nhiên ngó Quyên Nhi nói:
- Tiểu muội nhỠtỷ tỷ giúp cho trong lúc cấp bách nà y.
Quyên Nhi nói:
- Tiểu tỳ giúp cô nương thế nà o được? Tiểu tỳ ở lại đây bảy ngà y đã là quá rồi.
Quân Trung Phụng nói:
- Tiểu muá»™i không dám yêu cầu tá»· tá»· như váºy.
Quyên Nhi há»i:
- Tiểu tỳ không hiểu cô nương bảo giúp chuyện gì?
Quân Trung Phụng nói:
- Tá»· tá»· ở trong võ lâm đã lâu tất quen nhiá»u. Xin tá»· tá»· giá»›i thiệu giùm tiểu muá»™i má»™t chá»—.
Quyên Nhi há»i:
- Tiểu tỳ cũng không quen biết mấy đâu, biết giới thiệu cô nương với ai được.
Quân Trung Phụng toan quì gối xuống. Quyên Nhi vá»™i và ng đỡ nà ng dáºy nói:
- Xin cô nương dáºy Ä‘i! Chúng ta từ từ thương lượng xem sao.
Quân Trung Phụng nói:
- Xin tỷ tỷ nghĩ đến tình tiểu muội cô đơn, không nơi nương tựa mà giúp tiểu muội trong lúc hoang mang nà y.
Quyên Nhi trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Cô nương muốn tìm nơi thế nà o?
Quân Trung Phụng đáp:
- Tốt hÆ¡n hết là nÆ¡i thanh tÄ©nh, không có chuyện tranh chấp ngoà i Ä‘á»i.
Quyên Nhi nói:
- Xin cô nương dáºy Ä‘i để tiểu tỳ suy tÃnh rồi sẽ phúc đáp được không?
Thị nghĩ thầm trong bụng:
- Con nha đầu đáo để lắm. Mình giá»›i thiệu cho y má»™t nÆ¡i nà o là chuốc lấy sá»± phiá»n não. Ngà y sau có chuyện Ä‘á»n ân trả oán tất chẳng khá»i liên quan đến mình.
Thị còn đang ngẫm nghĩ thì Quân Trung Phụng đáp:
- Tiểu muá»™i ở chốn thâm khuê từ thuở nhá», ngoà i tá»· tá»· ra chẳng còn má»™t ai giúp đỡ.
Quyên Nhi khẻ thở dà i nói:
- Cô nương phải tìm đến má»™t chá»— chẳng những ngưá»i ta cần tinh thông y dược mà còn phải có đủ năng lá»±c để bảo vệ cho anh em cô nương được an toà n.
Thị trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
- Ãt ra nhân váºt đó không sợ Thất Tuyệt Ma Kiếm cá»§a thiếu niên áo trắng má»›i được.
Quân Trung Phụng khẻ thở dà i há»i:
- Phải chăng tỷ tỷ trong lòng vẫn sợ mình bị lôi cuốn và o vòng ân oán thị phi?
Quyên Nhi đáp:
- Tiểu tỳ thì không sợ. Nhưng chẳng thể Ä‘em chuyện thị phi Æ¡n oán nà y trút lên đầu ngưá»i khác được...
Thị thở dà i nói tiếp:
- Bây giỠta là m thế nà y. Tiểu tỳ viết một phong thơ giới thiệu cô nương cầm đến cầu kiến.
Ngưá»i ta xem thÆ¡ lượng tình, có chịu thu lưu hay không là tùy theo bước đưá»ng may rá»§i cá»§a cô nương.
Quân Trung Phụng nói:
- ÃÆ°á»£c váºy tiểu muá»™i cÅ©ng đã cảm kÃch vô cùng!
Quyên Nhi nói:
- Công việc đã quyết định như váºy, tưởng cô nương nên khoan tâm má»™t chút, đừng ôm mối Ä‘au khổ suốt ngà y cho hao tổn tinh thần.
Thá»i giá» thấm thoát. Chá»›p mắt đã hết hai ngà y. Trong hai ngà y nà y tuy Quân Trung Phụng đã ráng trấn tÄ©nh. Nhưng nà ng là má»™t thiếu nữ từ nhỠở chốn thâm khuê thì sao chịu đựng nổi cÆ¡n gia biến trá»ng đại nà y. Nà ng bị héo hon gan ruá»™t, thần trà mê man, may được Quyên Nhi chiếu cố cho má»›i đỡ phần nà o và nà ng đã dần dần trở lại cương quyết.
Quân Trung Phụng Ä‘i thẳng và o giưá»ng thấy Quân Trung Bình vẫn còn mê man.
Trong hai ngà y chà ng được Quyên Nhi hết lòng săn sóc đã có lúc hồi tỉnh lại được.
Bất thình lình má»™t hồi Ä‘áºp cổng cấp bách vang lên.
Quân Trung Phụng cau mà y, rút thanh Ä‘oản kiếm toan chạy ra ngoà i thì thấy bóng ngưá»i chuyển động, hai già hai trẻ theo nhau Ä‘i và o. Mấy ngưá»i nà y cước bá»™ rất mau lẹ, từ cổng Ä‘i và o chá»›p mắt đã đến trước nhà đại sảnh.
Hai lão già đá»u mặc áo dà i mà u thanh thiên. Dưới cằm có những chòm râu dà i bạc phÆ¡. Trong tay Ä‘á»u cầm má»™t thanh cương Ä‘ao.
Hai ngưá»i nhá» tuổi Ä‘á»u váºn võ phục mà u Ä‘en và trạc tuổi và o khoảng trên dưới hai mươi. Hai gã nà y cÅ©ng tay cầm binh khà và lưng giắt đơn Ä‘ao.
Quân Trung Phụng cầm ngang bảo kiếm đứng chắn trước cá»a sảnh đưá»ng cất tiếng há»i:
- Bốn vị là ai?
Lão già mé tả tay cầm đơn Ä‘ao liá»n dừng bước lại đảo mắt nhìn bốn phÃa rồi há»i lại:
- Phải chăng đây là trang viện nhà hỠQuân?
Quân Trung Phụng đáp:
- Phải rồi! Các vị muốn kiếm ai?
Lão già mé tả đáp:
- Bá»n ta kiếm Quân Thiên Phụng.
Quân Trung Phụng bụng bảo dạ:
- Song thân ta vừa mất mạng chưa được ba ngà y thì bá»n tầm cừu thứ hai nà y lại tá»›i. Chắc ngà y trước gia gia ta đã là m nhiá»u tá»™i ác thâm trá»ng.
Nà ng xoay chuyển ý nghĩ rồi miệng đáp:
- Các vị có Ä‘iá»u chi cứ cho tiểu nữ hay. Tiểu nữ là con gái y.
Lão già mé tả nghiêng mình nói:
- Té ra là Quân cô nương! Lão phu thất kÃnh mất rồi.
Ngừng lại một chút lão nói tiếp:
- Tòa đại viện nà y dưá»ng như bao phá»§ má»™t là n không khà thê lương, tá»±a hồ má»›i xảy cuá»™c đại biến...
Lão đưa mắt nhìn và o đại sảnh há»i tiếp:
- Trong sảnh đưá»ng bà y hai cổ quan tà i không hiểu là những ai váºy?
Quân Trung Phụng buồn rầu đáp:
- Ãó là tiên phụ mẫu. Bốn vị muốn gặp gia phụ, e rằng vÄ©nh viá»…n không được như nguyện.
Lão già mé tả giáºm chân nói:
- Bá»n lão phu đến cháºm mất rồi.
Quân Trung Phụng không hiểu bá»n nà y là bạn hay là thù. Nà ng ngÆ¡ ngẩn nói:
- Bốn vị đến cháºm hết ba ngà y...
Lão già mé tả nói:
- Nếu bá»n lão phu đến sá»›m ba ngà y thì lệnh tôn, lệnh đưá»ng không đến ná»—i bị hại vá» tay kẻ địch.
Quân Trung Phụng tra kiếm và o vá», nghiêng mình thi lá»… nói:
- Té ra bốn vị là bạn cố tri cá»§a gia phụ. Vãn bối trong lúc hoang mang có Ä‘iá»u thất lá»…. Bây giá» xin tạ tá»™i.
Bốn ngưá»i Ä‘á»u đáp lá»….
Lão già mé tả há»i:
- Cô nương có thấy mặt hung thủ không?
Quân Trung Phụng gáºt đầu đáp:
- Vãn bối thấy qua rồi.
Lão già mé tả há»i:
- Phải chăng gã là một thiếu niên mình mặc áo trắng. Gã còn nhỠtuổi mà kiếm chiêu cực kỳ lợi hại?
Quân Trung Phụng gáºt đầu đáp:
- Ãúng thế!
Lão già mé tả lại nói:
- Lão phu là Tả Ä‘ao Quan Tây. Còn vị nà y là Hữu Ä‘ao Quan Tây, ngưá»i anh em vá»›i lão phu.
Quân Trung Phụng nhìn kỹ hai lão già thì chẳng những y phục khà giới giống nhau, mà cả vỠtuổi tác tướng mạo cũng chẳng chỗ nà o khác biệt. Nếu lão không tự giới thiệu thì khó mà phân biệt được ai là ca ca ai là đệ đệ.
Quân Trung Phụng lại nghiêng mình há»i:
- Hai vị Quan lão tiá»n bối quen biết gia phụ đã lâu chưa?
Nguyên hai lão nà y đẻ sinh đôi nên nếu há» không tá»± giá»›i thiệu thì ngưá»i ngoà i khó mà phân biệt được.
Hữu đao Quan Trung đáp:
- Bá»n lão phu vốn không quen biết lệnh tôn.
Quân Trung Phụng sá»ng sốt há»i:
- Hai vị không quen biết sao lại đến đây cứu viện?
Quan Tây đáp:
- Bá»n huynh đệ sư đồ lão phu bốn ngưá»i chịu lá»i á»§y thác cá»§a ngưá»i khác đến đây để quyết đấu vá»›i hung thá»§ áo trắng, không ngỠđến cháºm mất má»™t bước.
Quân Trung Phụng nghĩ thầm:
- Lão nà y nói cháºm má»™t bước cho có vẻ lịch sá»±, thá»±c ra lão đã đến cháºm ba ngà y.
Nà ng cất giá»ng ôn tồn lá»… phép đáp:
- Tuy bốn vị chịu lá»i á»§y thác mà đến đây nhưng cÅ©ng vì mục Ä‘Ãch cứu viện cho gia đình vãn bối. Vãn bối cảm kÃch vô cùng.
Dứt lá»i nà ng xá dà i.
Tả đao Quan Tây khẻ ho một tiếng rồi nói:
- Bá»n lão phu đến cháºm má»™t bước không ngăn trở được vụ thảm sát nà y, thá»±c là má»™t Ä‘iá»u rất đáng tiếc. Nhưng việc đã xảy ra rồi, mong rằng cô nương bá»›t nổi bi ai, thuáºn theo biến cố.
Quân Trung Phụng nói:
- Ãa tạ các vị có dạ quan hoà i.
Quan Tây quay lại nhìn Quan Trung há»i:
- Bá»n lão phu có Ä‘iá»u muốn há»i cô nương, chẳng hay có thể trình bà y được chăng?
Quân Trung Phụng đáp:
- Nếu là điá»u mà vãn bối biết thì dÄ© nhiên cứ thá»±c phúc đáp.
Quan Tây há»i:
- Phải chăng hung thủ đã dùng những thủ đoạn cực kỳ thảm khốc?
Quân Trung Phụng đáp:
- Gã phóng kiếm lẹ như gió, đã ra chiêu là tất hại ngưá»i, lại nhằm và o những chá»— yếu huyệt mà đánh khiến cho ngưá»i ta phải thà nh tà n phế suốt Ä‘á»i.
Quan Tây lại nói:
- à lão phu muốn há»i lúc hung thá»§ ra tay có há»i gì lệnh tôn không?
Quân Trung Phụng há»i lại:
- Tiá»n bối muốn gã há»i thế nà o?
Quan Tây nói:
- Gã có há»i vá» mấy ngưá»i bạn tri ká»· cá»§a lệnh tôn ngà y trước không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Thiếu niên áo trắng nói huỵch toẹt vì chuyện báo thù song thân vãn bối mà đến. Ãồng thá»i gã có truy vấn những ngưá»i đã cùng gia phụ tham dá»± và o việc ngà y trước.
Quan Tây há»i:
- Lệnh tôn có cho gã biết không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Gia phụ vẫn giữ tÃch cách cá»§a ngưá»i hà o kiệt, thà chết chứ không chịu khuất phục, dÄ© nhiên ngưá»i không chịu tố cáo má»™t ai vá»›i gã.
Quan Tây nói:
- Váºy là hay lắm! Bá»n lão phu phải Ä‘i truy tầm hung thá»§, không dám quấy nhiá»…u cô nương nữa.
Lão nói đoạn trở gót đi ngay.
Lão vừa Ä‘i được hai bước đột nhiên dừng lại há»i:
- Lúc hung thá»§ hà nh hung, cô nương có mặt tại đương trưá»ng không?
Quân Trung Phụng đáp:
- ChÃnh mắt vãn bối chứng kiến hung thá»§ bức bách gia phụ và gia mẫu, rồi gã phóng kiếm đánh huynh trưởng vãn bối bị trá»ng thương.
Quan Tây há»i:
- Lệnh huynh không chết ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- Tuy gia huynh chưa chết, nhưng y bị thanh trưá»ng kiếm cá»§a hung thá»§ chặt đứt hai đưá»ng kinh mạch. Thế là suốt Ä‘á»i không còn cách nà o luyện võ được nữa.
Quan Tây há»i:
- Nhà hỠQuân còn ai không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Song thân vãn bối bị hại, huynh trưởng bị trá»ng thương. Chỉ có má»™t mình vãn bối được an là nh.
Quan Tây há»i:
- Bây giá» chỉ còn mình cô nương thì cô nương tÃnh sao đây?
Quân Trung Phụng đáp:
- Phương trá»i má» mịt. Vãn bối cÅ©ng chưa biết Ä‘i vỠđâu?
Quan Tây trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
- Hồi sinh tiá»n lệnh tôn có mấy vị lão hữu rất thân máºt phải không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Gia phụ ẩn cư ở đây rất Ãt ngưá»i qua lại.
Quan Trung cÅ©ng há»i theo:
- Có Ä‘iá»u lão chưa rá» xin cô nương chỉ giáo.
Quân Trung Phụng há»i lại:
- Tiá»n bối có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Quan Trung đáp:
- Theo chá»— Ä‘iá»u tra cá»§a anh em lão phu thì tên hung thá»§ kia thá»§ Ä‘oạn cá»±c kỳ tà n nhẫn, bao giá» nhổ cá» cÅ©ng nhổ cả rể, thưá»ng khi giết sạch, cả con gà con chó cÅ©ng không tha mà sao gả lại để cô nương không hạ thá»§?
Lão nói câu nà y đầy vẻ nghi hoặc.
Quân Trung Phụng tá»±a hồ không ngá» lão há»i câu nà y má»™t cách đột ngá»™t. Trong lúc thảng thốt nà ng không biết trả lá»i thế nà o cho phải, chỉ ngần ngừ đáp:
- Gã đã hứa với gia phụ là không giết vãn bối.
Quan Trung cưá»i ha hả nói:
- Cô nương cà ng nói cà ng hồ đồ. Giả tỷ cô bảo năn nỉ gã, hoặc giả gã động lòng trắc ẩn mà tha thứ cho thì còn có lý. Nếu bảo rằng lệnh tôn năn nỉ gã mà được gã tha mạng cho cô nương thì thực chẳng thể nà o tin được.
Quân Trung Phụng chưa am hiểu những vụ gian trá trên chốn giang hồ, nà ng không nghe biết đây là thanh âm cá»§a ngưá»i ngoà i quan ải. Nà ng chau mà y đáp:
- Sá»± thá»±c là như váºy. Hai vị không tin thì vãn bối cÅ©ng chẳng biết là m thế nà o được.
Quan Trung quay lại nói khẽ với Quan Tây mấy câu rồi lớn tiếng:
- Cô nương có phải là con gái cá»§a Quân Thiên Phụng hay không? Bá»n lão phu thá»±c chẳng có cách nà o chứng minh. Nhưng đây còn má»™t ngưá»i tà n phế và hung thá»§ lại để cô nương sống sót tháºt khiến cho ngưá»i ta khó tin lắm!
Quân Trung Phụng nhÃu cặp mà y liá»…u há»i lại:
- Hai vị tiá»n bối nói váºy là có dụng tâm gì khiến cho vãn bối không hiểu được.
Quan Trung đáp:
- Chá»— dụng tâm cá»§a bá»n lão phu giản dị lắm. Lão phu chỉ muốn chứng thá»±c cô nương có phải là con gái cá»§a Quân Thiên Phụng hay không mà thôi.
Quân Trung Phụng đáp:
- Vãn bối nói váºy mà hai vị không tin thì biết là m thế nà o để chứng minh bây giá»?
Quan Trung nói:
- Bá»n lão phu không hiểu cô nương nhưng còn ngưá»i quen biết. Có Ä‘iá»u lão phu phiá»n cô nương Ä‘i theo đến chá»— có ngưá»i chứng minh lai lịch đó.
Quân Trung Phụng há»i lại:
- Di hà i gia phụ chưa được an táng, huynh trưởng lại bị trá»ng thương chỉ còn thoi thá»›p. Vãn bối bỠđây Ä‘i thế nà o được?
Quan Trung chau mà y há»i:
- Bây giá» bá»n lão phu giúp giùm cô nương an táng lệnh tôn cùng lệnh đưá»ng thì cô nương tÃnh thế nà o?
Quân Trung Phụng trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i lại:
- Hai vị định đưa vãn bối đi gặp ai?
Quan Tây đáp:
- Má»™t ngưá»i cố hữu cá»§a lệnh tôn.
Quân Trung Phụng nói:
- Ãể vãn bối thương lượng vá»›i ngưá»i nhà má»™t chút.
Quan Trung sá»ng sốt:
- Sao? Trong nhà nà y ngoà i cô nương còn có ngưá»i sống nữa ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- À! Ãây là má»™t vị tá»· tá»· cá»§a vãn bối.
Quan Trung ngạc nhiên há»i:
- Thế ra lệnh tôn có hai con gái ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- Không phải! Ãây là má»™t vị tá»· tá»· khác há».
Nà ng chưa dứt lá»i thì Quyên Nhi đã từ bên ngoà i thá»§ng thẳng Ä‘i tá»›i. Thị cất tiếng há»i:
- Tiểu nữ đây mà ! Hai vị còn có ý chưa vừa lòng chăng?
Quan Trung đảo mắt nhìn ra thấy Quyên Nhi ăn mặc ra kiểu nha hoà n, song nhan sắc tuyệt đẹp, đẹp hÆ¡n Quân Trung Phụng rất nhiá»u. Có Ä‘iá»u mắt cô lá»™ sát khà thà nh ra cái đẹp cá»§a cô khiến ngưá»i ta có cảm giác lạnh như băng sương.
Quan Tây cưá»i khanh khách há»i:
- Cô nương cÅ©ng là ngưá»i sống sót dưới kiếm cá»§a hung thá»§ áo trắng ư?
Quyên Nhi nhÃm cặp lông mà y xinh đẹp há»i lại:
- Phải thế thì sao?
Quan Trung đột nhiên quay sang nhìn Quân Trung Phụng nói:
- Cô nương nói dối mỗi lúc một lòi đuôi.
Quân Trung Phụng nói:
- Vãn bối nói câu nà o cÅ©ng Ä‘á»u thá»±c hết, là m gì có chuyện dối trá?
Quyên Nhi nói tiếp:
- Nếu là những lá»i giả dối thì đã không để nhiá»u chá»— sÆ¡ hở như váºy.
Quan Trung đột nhiên vươn tay phải ra nhằm chụp và o huyệt mạch cổ tay bên hữu Quyên Nhi.
Quyên Nhi né mình tránh khá»i rồi há»i bằng má»™t giá»ng nghiêm khắc:
- Lão muốn chết chăng?
Quan Trung chụp không trúng cổ tay Quyên Nhi, lão biết ngay bản lãnh đối phương không phải tầm thưá»ng, sá»ng sốt há»i:
- Cô là ngưá»i thế nà o trong nhà há» Quân?
Quyên Nhi xẵng giá»ng đáp:
- Hai vị có đui mắt đâu mà không nhìn ra tiểu nữ là một tên nha đầu?
Quân Trung Phụng khẽ buông tiếng thở dà i há»i:
- Tỷ tỷ ơi! Vụ nà y là thế nà o đây?
Quyên Nhi đáp:
- Giản dị lắm! Bá»n há» chịu lá»i á»§y thác cá»§a ngưá»i ta đến đây viện trợ nhưng cháºm mất ba ngà y.
Há» thấy cô nương chưa chết sanh lòng nghi hoặc, nhưng ngoà i ra há» còn có mục Ä‘Ãch gì nữa thì khó mà đoán được.
Quan Tây nói:
- Ãúng thế! Bá»n lão phu theo dõi hung thá»§ áo trắng. Liá»…u Trưá»ng Công, Nguyên Tá» Khiêm Ä‘á»u bị tru diệt cả nhà chỉ có má»™t mình Quân gia ra ngoà i lệ đó thì là m sao mà khá»i nghi ngỠđược?
Quyên Nhi há»i lại:
- Theo ý hai vị bây giỠnên thế nà o?
Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Có má»™t Ä‘iá»u trá»ng yếu là bá»n lão phu cần chứng minh lai lịch Quân cô nương.
Quyên Nhi há»i:
- Chứng minh bằng cách nà o?
Quan Tây đáp:
- Bá»n lão phu không biết Quân cô nương, nhưng có ngưá»i nháºn biết. Váºy phiá»n Quân cô nương theo lão phu Ä‘i để hoà n thà nh việc chứng minh nà y.
Quyên Nhi nói:
- Nếu váºy thì thá» há»i Quân cô nương xem.
Quan Trung thá»§ng thẳng há»i:
- à Quân cô nương thế nà o?
Quyên Nhi chắc là Quân Trung Phụng sẽ cá»± tuyệt nên nà ng không tiện xen và o. NgỠđâu sá»± tình đã xảy ra ngoà i ý nghÄ© cá»§a cô. Quân Trung Phụng ôn tồn há»i:
- Hai vị muốn đưa vãn bối đi đâu?
Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Bá»n lão phu đưa cô nương đến gặp hai ngưá»i bạn cố cá»±u.
Quân Trung Phụng há»i:
- Vãn bối không quen biết mấy, là m gì có bạn cố cựu!
Quan Tây nói:
- Ngưá»i bạn cố giao cá»§a lệnh tôn thì có khác gì ngưá»i cố cá»±u cá»§a cô nương?
Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn Quyên Nhi nhưng thấy cô không có ý ngăn trở liá»n há»i:
- Những ngưá»i đó vãn bối chưa từng thấy qua mà đến quấy nhiá»…u há» sao tiện?
à tự câu nói nà y tựa hồ đã quyết định đi theo Quan Tây.
Quyên Nhi nghĩ thầm trong bụng:
- Con nha đầu nà y vẫn không quên những mối cừu háºn nên má»›i bị ngưá»i ta lừa gạt má»™t cách dá»… dà ng. Xem chừng mình không thể nà o quản cố được y.
Nguyên cô đã nghĩ cho Quân Trung Phụng được chỗ yên thân, nhưng lúc nà y cô không muốn nói ra nữa.
Quan Tây nói:
- Theo chá»— lão phu biết thì lệnh tôn hồi sanh tiá»n thiếu chi bạn bè. Nếu há» biết vụ nà y tất nhiên tìm cách báo thù giùm cho cô nương.
Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn Quyên Nhi há»i:
- Tá»· tá»·! Tá»· tá»· tÃnh giùm tiểu muá»™i có nên Ä‘i không?
Quyên Nhi há»i:
- Ãi đâu?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãi theo mấy vị tiá»n bối đến ra mắt mấy vị bạn cÅ© cá»§a tiên phụ.
Quyên Nhi chưa trả lá»i thì Quân Trung Phụng lại nói tiếp:
- Trước kia tiểu muá»™i đã nhá» tá»· tá»· kiếm cho má»™t chá»—, nhưng bây giá» khá»i phiá»n đến tá»· tá»· nữa.
Quyên Nhi thở dà i ngáºp ngừng:
- Cô nương đã quyết định... Tiểu tỳ không thể cải biến.
Quân Trung Phụng lại nói:
- Trước tình cảnh gia phụ bị thảm tá», lúc nà o tiểu muá»™i cÅ©ng canh cánh bên lòng không sao quên được. Tiểu muá»™i chỉ mong được gặp mấy vị cố hữu cá»§a tiên phụ đặng cùng mưu việc báo thù rá»a háºn, thì chuyến nà y cÅ©ng không đến ná»—i vô Ãch.
hết: Hồi 4, xem tiếp: Hồi 5
|

27-10-2008, 07:22 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 5
Hà Nhạc ngũ quái
Quyên Nhi há»i:
- Còn lệnh ca ca bị thương thì sao?
Quân Trung Phụng đáp:
- Sau khi suy tÃnh, tiểu muá»™i nháºn thấy đà nh tạm để y ở lại đây là tiện hÆ¡n...
Quyên Nhi sá»ng sốt há»i:
- Sao? Ngưá»i thân duy nhất cá»§a cô nương mà cô nương không nhìn đến nữa ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãã có tá»· tá»· ở đây, xin lưu lại thêm mấy bữa. Khi đó chắc thương thế cá»§a gia huynh chắc cÅ©ng đỡ nhiá»u. Theo ý tiểu muá»™i thì mướn thêm và i kẻ nam bá»™c nữ tỳ linh lợi để săn sóc cho y.
Tiểu muội đi hội kiến với mấy vị cố hữu của tiên phụ, tìm ra được quyết định xong là trở vỠđây đón y. Không hiểu cao kiến của tỷ tỷ thế nà o?
Quyên Nhi cúi xuống trầm ngâm má»™t lúc, bổng thị ngá»ng đầu lên đáp:
- Nếu cô nương nhất định há»i tiểu tỳ thì tiểu tỳ quyết định không tán thà nh cuá»™c Ä‘i nà y.
Quân Trung Phụng nói:
- Nhưng tỷ tỷ lại không ở luôn với tiểu muội thì là m thế nà o?
Quyên Nhi thủng thẳng đáp:
- Vì váºy mà tiểu tỳ không muốn dÃnh và o.
Ãoạn y thị trở gót rá»i khá»i nhà đại sảnh.
Quân Trung Phụng nhìn theo bóng sau lưng Quyên Nhi khẻ buông má»™t tiếng thở dà i rồi chau mà y ra vẻ trầm tư. Trong lòng nà ng có rất nhiá»u mối hoà i nghi. Nà ng đâm ra lưỡng lá»± không biết nên nghe lá»i nói cá»§a Quyên Nhi hay là cứ Ä‘i theo hai lão nà y.
Trong lúc thảng thốt, Quân Trung Phụng không quyết định được nên theo chiá»u nà o. Nà ng trầm ngâm hồi lâu không nói gì.
Tả Ä‘ao Quan Tây hắng giá»ng má»™t tiếng rồi há»i:
- Quân cô nương! Vị cô nương đó đối vá»›i cô nương là ngưá»i thế nà o?
Quân Trung Phụng đáp:
- Trên danh nghÄ©a y chỉ là ngưá»i giúp việc cho nhà há» Quân mà trên thá»±c tế y là ân nhân cứu mạng cho vãn bối.
Quan Tây lại há»i:
- Phải chăng ý cô nương nói là cô ta đả động thủ với thiếu niên áo trắng?
Quân Trung Phụng đáp:
- Y đả tiếp hai kiếm của thiếu niên áo trắng mới cứu mạng được cho vãn bối.
Quan Tây đột nhiên quay lại khẻ bà n nhỠvới Quan Trung một lúc rồi nói:
- Cô nương nói váºy thì hay hÆ¡n hết là để y cùng Ä‘i vá»›i chúng ta.
Quân Trung Phụng lắc đầu đáp:
- Vãn bối e rằng y không chịu.
Quan Tây nói:
- Bá»n lão phu hy vá»ng y sẽ ưng lá»i. Vạn nhất mà y không chịu thì chúng ta đà nh dùng biện pháp khác váºy.
- Biện pháp gì?
Quan Tây đáp:
- Bá»n lão phu hy vá»ng không đến ná»—i tổn thương hòa khÃ. Nếu y cố chấp không chịu nghe theo thì chúng ta đà nh dùng cưá»ng lá»±c váºy.
Quân Trung Phụng nói:
- Vụ nà y không liên quan gì đến y thì sao mình lại quà ng cả y và o được?
Ãang lúc nói chuyện bổng nhìn thấy má»™t tá» giấy trắng bay phất phá»›i tiến gần lại.
Quan Tây giÆ¡ tay ra nắm lấy tá» giấy trắng chú y nhìn xem thì trên Ä‘á»: "Thị đệ Quân Trung Phụng" .
Quan Tây nhìn qua rồi trao lại cho Quân Trung Phụng nói:
- Ãây là thÆ¡ gá»i cho cô nương.
Hai tên đại hán tuổi trẻ đảo mắt nhìn quanh rồi đột nhiên lao mình như bay ra khá»i nhà đại sảnh.
Quân Trung Phụng đón lấy tỠbạch tiên coi thì thấy viết:
"Tiểu tỳ đã vì cô nương mà trù liệu má»™t nÆ¡i tạm trú. Không ngá» cô nương lòng hưu dạ vượn, dưá»ng như bị Quan Thị Song Ãao lay chuyển. Vì thế mà tiểu tỳ không muốn dÃnh và o chuyện thị phi. Từ đây xin bái biệt. ChÃnh tà đôi ngã chỉ sai nhau má»™t ý nghÄ©. Mong rằng cô nương tháºn trá»ng."
Cuối thơ ký tên Quyên Nhi
Quân Trung Phụng vừa coi xong tá» bạch tiên thì đồng thá»i hai gã thiếu niên cÅ©ng quay vá» sảnh đưá»ng.
Quan Tây há»i ngay:
- Các ngươi có thấy con nha đầu đó không?
Gã thiếu niên mé tả thõng tay nghiêng mình đáp:
- Không hiểu thị đã đi đâu mất tăm rồi.
Quan Tây ngoà i miệng tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng khen thầm:
- Thân pháp con nha đầu nà y ghê gá»›m thiệt! E rằng thị không phải là nhân váºt tầm thưá»ng.
Lão đưa mắt nhìn qua Quân Trung Phụng thì thấy nà ng tay cầm tá» bạch tiên lặng lẽ không nói gì dưá»ng như Ä‘ang suy nghÄ© hung lắm.
Quan Tây đảo mắt nở má»™t nụ cưá»i nham hiểm há»i:
- Cô nương Ä‘ang nghÄ© tâm sá»± gì váºy?
Quân Trung Phụng khẽ thở dà i đáp:
- Vãn bối nghÄ© tá»›i lá»i thÆ¡ để lại cá»§a Quyên Nhi. Không hiểu y nói trúng hay tráºt. Vãn bối không quyết định được có nên Ä‘i vá»›i các vị hay không?
Quan Trung biến sắc đã toan nổi nóng, nhưng Quan Tây đưa mắt ngăn cháºn rồi cưá»i lại nói:
- Cô nương nghĩ sai rồi.
Quân Trung Phụng há»i:
- Sai ở chỗ nà o?
Quan Tây đáp:
- Cô nương còn nhá» tuổi mà chưa từng qua lại giang hồ nên không biết lòng ngưá»i hiểm trá phi thưá»ng.
Quân Trung Phụng há»i lại:
- Tiá»n bối muốn nói vá» chuyện gì?
Quan Tây đáp:
- Nếu lão phu nghÄ© không lầm thì con nha đầu đó là đồng bá»n vá»›i hung thá»§ áo trắng.
Quân Trung Phụng há»i vặn:
- Sao tiá»n bối biết?
Quan Tây đáp:
- Trước nay thiếu niên áo trắng há»… nhổ cá» là nhổ táºn gốc không để sống sót má»™t móng. Thế mà lần nà y gã không giết cô nương cùng lệnh huynh...
Quân Trung Phụng ngắt lá»i:
- Cái đó có liên quan gì đến Quyên Nhi?
- Cô nương hãy bình tĩnh đừng vội nóng nảy, lẳng lặng mà nghe lão phu nói tiếp vỠchỗ liên quan.
Quân Trung Phụng chau mà y không nói gì nữa.
Quan Tây đằng hắng hai tiếng rồi há»i:
- Con nha đầu đó tên là Quyên Nhi phải không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Phải rồi!
Quan Tây lại há»i:
- Võ công thị cao thâm lắm phải không?
Quân Trung Phụng gáºt đầu.
Quan Tây lại há»i:
- Cô nương có biết thân thế cùng lai lịch thị không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Vãn bối không biết.
Quan Tây há»i:
- Quyên Nhi đến Quân phủ từ bao gi�
Quân Trung Phụng đáp:
- Ná»a năm trước đây gia mẫu lên núi dâng hương, dá»c đưá»ng gặp y rồi đưa vá» nuôi dưỡng.
Nà ng không có má»™t chút kinh nghiệm nên bị đối phương há»i những chuyện đã xảy ra vá» Quyên Nhi gá»i mình trong Quân phá»§, nà ng thổ lá»™ chân tình mà không tá»± biết.
Quan Tây là má»™t nhân váºt đã già u kinh nghiệm vá» nhân tình thế cố. Lão há»i đến đây liá»n hiểu hết má»i sá»±, lão buông tiếng thở dà i nói:
- Quả nhiên đúng lắm! Liá»…u Trưá»ng Công và Nguyên Tá» Khiêm cÅ©ng Ä‘á»u bị giết trong trưá»ng hợp nà y.
Quân Trung Phụng há»i:
- Phải chăng lão tiá»n bối muốn nói là những vụ biến cố Ä‘á»u có liên quan đến Quyên Nhi?
Quan Tây gáºt đầu đáp:
- Ãúng thế! Theo chá»— Ä‘iá»u tra cá»§a lão phu thì cả nhà Liá»…u Trưá»ng Công và Nguyên Tá» Khiêm trước khi bị tru diệt Ä‘á»u do má»™t cô gái nhá» tuổi trà trá»™n và o trong phá»§, rồi sau hung thá»§ áo trắng
má»›i đến. Cô nương thá» nghÄ© mà coi: Quyên Nhi bản lãnh đã cao cưá»ng tương đương vá»›i thiếu niên áo trắng mà lại chịu và o trong phá»§ để là m tỳ nữ há chẳng là má»™t chuyện lạ lắm ư?
Quân Trung Phụng gáºt đầu đáp:
- Tiá»n bối nói cÅ©ng có lý.
Quan Tây lại nói:
- Bá»n lão phu tuy đến cháºm ba ngà y không cứu được lệnh tôn cùng lệnh đưá»ng nhưng may còn vừa kịp để cứu mạng cho cô nương.
Quân Trung Phụng bị Quan Tây thuyết một hồi, bất giác nà ng động tâm nghĩ thầm:
- Nếu Quyên Nhi vì bức há»a Lưu Hải Bà Thiá»n Ãồ thì y chỉ việc lấy cắp Ä‘em Ä‘i là xong, việc gì phải ở lại cho mất ná»a năm trá»i, cam lòng là m nô tỳ cho nhà mình?
Quan Tây lại thá»§ng thẳng há»i:
- Lão phu nói váºy cô nương thấy thế nà o?
Quân Trung Phụng đáp:
- Lá»i lão tiá»n bối nói rất có lý.
Tả Ãao Quan Tây nghiêm sắc mặt nói:
- Cô nương đã cho lá»i lão phu nói là có lý sao còn chưa chịu Ä‘i vá»›i bá»n lão phu?
Quân Trung Phụng há»i lại:
- Bây giỠđi vỠphương nà o?
Quan Tây đáp:
- Chúng ta đến gặp má»™t vị phụ chấp cá»§a cô nương. Lệnh tôn hồi sinh tiá»n đã cùng y kết giao rất máºt thiết. Nay cô nương côi cút không nÆ¡i nương tá»±a, chắc thế nà o y cÅ©ng trá»ng đãi.
Quân Trung Phụng há»i:
- Không hiểu ngưá»i ấy là ai? Lão tiá»n bối có thể cho biết được không?
Quan Tây tá»§m tỉm cưá»i há»i lại:
- Lệnh tôn không nói cho cô nương biết có những ai là bạn thân ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- Gia phụ chưa từng nói chuyện vá»›i vãn bối vá» những bằng hữu ngà y trước hoặc những sá»± việc mà ngưá»i đã trải qua bao giá».
Quan Tây trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu váºy cà ng hay! Lão phu có thể nói cho cô nương biết bá»n sư đồ lão phu sở dÄ© tá»›i đây cÅ©ng là vâng mệnh ngưá»i đó. Tuy có chá»— đáng tiếc là đến cháºm ba ngà y để hung thá»§ Ä‘i mất nhưng cÅ©ng còn may cứu được cô nương. Khiến cho Quyên Nhi sợ hãi bá» chạy. Nếu cô nương lại bị thiếu niên áo trắng bà y đặt cạm bẫy giam hãm cô nương, thì bá»n lão phu tháºt khó trở vá» phúc trình vá»›i báºc phụ chấp cá»§a cô nương.
Quân Trung Phụng bị Quan Tây hạ thuyết từ mưá»i phần nà ng đã tin hết tám. Bất giác nà ng thở dà i nói:
- Nhưng còn huynh trưởng vãn bối bị thương rất nặng, bây giỠbiết an bà i sao cho ổn?
Quan Tây đáp:
- Cái đó không quan hệ. Lão phu cÅ©ng biết sÆ¡ qua y lý, và tin rằng có thể chiếu cố cho lệnh huynh để y cùng Ä‘i vá»›i bá»n ta là xong.
Quân Trung Phụng dưá»ng như không ngá» lão Quan Tây nà y lại chu đáo đến thế. Nà ng liá»n kiếm lá»i từ tạ:
- Nếu váºy thì anh em vãn bối phiá»n nhiá»…u nhị vị tiá»n bối nhiá»u quá!
Quan Tây tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Quân cô nương! Vụ nà y không nên để cháºm, chúng ta phải láºp tức lên đưá»ng. Chẳng hay ý kiến cô nương thế nà o?
Quân Trung Phụng đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi để vãn bối và o coi thương thế cá»§a gia huynh xem thế nà o.
Quan Tây quay lại dặn nhá» hai tên đại hán võ phục mấy câu. Hai gã láºt Ä‘áºt Ä‘i ngay.
Lúc Quân Trung Phụng và o trong sảnh đưá»ng thì cả hai gả đại hán cÅ©ng đồng thá»i vá» tá»›i nÆ¡i.
Chúng nghiêng mình nói:
- Xe cộ đã chuẩn bị xong rồi.
Quan Tây đảo mắt nhìn Quân Trung Phụng há»i:
- Cô nương! Tình hình lệnh huynh thế nà o?
Quân Trung Phụng đáp:
- Hiện giỠy đang ngủ say.
Quan Tây nói:
- Váºy cà ng hay. Chúng ta bất tất phải thương lượng vá»›i y nữa.
Quân Trung Phụng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nà ng quay và o nội thất ôm Quân Trung Bình lên đi ra ngoà i cổng lớn. Quả nhiên nà ng cỗ xe đóng bốn ngựa rất tráng kiện đã đứng chỠsẵn ở đó.
Quan Tây theo sau Quân Trung Phụng giục:
- Cô nương lên xe đi! Lệnh huynh nằm trên xe nghỉ ngơi. Một mặt chúng ta cứ khởi hà nh.
Quân Trung Phụng nói:
- Ãa tạ lão tiá»n bối.
Nà ng ôm Quân Trung Bình trèo lên xe ngựa.
Quan Trung lá»›n tiếng há»i:
- Cô nương còn muốn đem theo gì nữa hay không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Bất tất phải đem gì nữa.
Quan Trung nói:
- Má»™t tòa trang viện rá»™ng lá»›n thế nà y mà không có ngưá»i ở. Nếu để lại thì những quân trá»™m cướp sẽ dùng là m nÆ¡i căn cứ.
Quân Trung Phụng há»i:
- Theo ý lão tiá»n bối thì nên là m thế nà o?
Quan Trung đáp:
- Lão phu tưởng nên cho má»™t má»› lá»a đốt cháy Ä‘i là xong.
Quân Trung Phụng vén rèm xe lên nói:
- Lão tiá»n bối không nhắc tá»›i thì vãn bối suýt quên mất.
Quan Trung há»i:
- Việc gì?
Quân Trung Phụng nói:
- Di thể cá»§a gia phụ cùng gia mẫu hãy còn ở trong nhà đại sảnh. Vãn bối muốn Ä‘i và o trong phong băng đá xếp nên ở vưá»n sau.
Quan Trung toan ngăn lại thì Quan Tây đã cướp lá»i:
- Lão phu cùng đi với cô nương.
Quân Trung Phụng được Quan Tây giúp đỡ khiêng hai cổ quan tà i và o trong thạch thất ở háºu viện.
Quân Trung Phụng quì xuống lạy trước quan tà i ba lạy rồi má»›i dá»i khá»i trang viện. Lúc ra Ä‘i nà ng không biết đến bao giá» má»›i trở lại nên không khá»i bùi ngùi thê thảm, bất giác sa đôi hà ng lệ.
Quan Tây giả vá» như không trông thấy. Lão cÅ©ng không tìm lá»i khuyên giải.
Quân Trung Phụng trở vá» chá»— xe ngá»±a đỗ. Nà ng vừa bước lên, láºp tức bốn con tuấn mã tung vó chạy như bay.
Cá»— xe nà y khá rá»™ng lại giải đệm rất êm Quân Trung Bình dưá»ng như vẫn ngá»§ say. Tiếng xe ngá»±a chạy lá»c cá»c mà chà ng vẫn không thức dáºy.
Cá»— xe rong ruổi suốt ngà y cho đến lúc trá»i tối thì tá»›i má»™t tòa thị trấn lá»›n.
Quân Trung Phụng chưa từng len lá»i chốn giang hồ, nà ng không hiểu đây là đâu.
Bổng nghe Quan Tây ở ngoà i cất tiếng gá»i:
- Má»i cô nương xuống xe Ä‘i.
Quân Trung Phụng theo lá»i nhảy xuống. Nà ng ngá»ng đầu nhìn lên thì thấy bốn ngá»n đèn lồng ánh sáng mỠảo treo trên cao trước má»™t cái cá»a lá»›n. Trên bạo cá»a viết bốn chữ "Nghinh Tân Khách Sạ n".
Té ra nà ng đã dừng lại trước một tòa khách sạn.
Quan Tây khẻ cất tiếng cưá»i nói:
- Ãêm nay đà nh khuất tấp cô nương nghỉ lại trong khách sạn.
Quân Trung Phụng nói:
- ÃÆ°á»£c lão tiá»n bối hết lòng chiếu cố, vãn bối cảm kÃch vô cùng! Còn gia huynh...
Quan Tây ngắt lá»i:
- Lệnh huynh đã có lão phu trông nom. Má»i cô nương và o Ä‘iếm trước nghỉ Ä‘i!
Lão đưa mắt nhìn điếm tiểu nhị nói:
- Ngươi dẫn vị cô nương nà y và o một căn phòng tịch mịch nghe!
Tiểu nhị dạ một tiếng rồi nói:
- Tiểu nhân xin dẫn đưá»ng cho cô nương.
Rồi gã cất bước Ä‘i vá» phÃa trước.
Quân Trung Phụng đi theo điếm tiểu nhị đi và o một tòa viện bên trong.
Tòa viện nà y thanh u tịch mịch. Ba gian phòng khách được quét tước rốt sạch sẽ.
Ãiếm tiểu nhị khẽ há»i:
- Cô nương muốn ăn uống gì? Xin cứ sai bảo tiểu nhân.
Quân Trung Phụng đáp:
- Bây giỠta không đói. Ngươi hãy ra ngoà i kia.
Ãoạn nà ng thá»§ng thẳng bước và o phòng. Trong phòng có kê má»™t chiếc giưá»ng cây lá»›n, trên giưá»ng chăn nệm rất chỉnh tá». Trên má»™t cái bà n nhá» bên cạnh đặt má»™t cây hồng chúc cháy bừng bừng soi rõ khắp căn phòng.
Quân Trung Phụng đột nhiên nảy ra cảm giác là mình không nên Ä‘i theo mấy ngưá»i nà y tá»›i đây, mà nà ng không nghÄ© ra được tại sao?
Nà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì đột nhiên có tiếng già y bước lẹp kẹp Ä‘i tá»›i. Nà ng quay đầu nhìn lại thì thấy Quan Tây vẻ mặt há»›n hở tươi cưá»i Ä‘ang từ từ tiến lại.
Quân Trung Phụng chau đôi mà y liá»…u, ngáºp ngừng há»i:
- Lão tiá»n bối! Gia huynh...
Quan Tây ngắt lá»i:
- Cô nương cứ yên tâm. Lệnh huynh đã được đưa và o trong một khách sạn riêng. Lão phu đã cho y uống hai viên "Bồi bảo cố nguyên".
Quân Trung Phụng nói:
- Ãa tạ lão tiá»n bối!
Nà ng ngừng lại má»™t chút rồi há»i tiếp:
- Chỗ chúng ta cần đến còn cách đây bao xa nữa?
Quan Tây đáp:
- Nếu hà nh trình Ä‘á»u đặn như bữa nay thì Ãt ra phải mất năm ngà y.
Quân Trung Phụng lại há»i:
- Ngưá»i ấy là ai? Bây giá» liệu lão tiá»n bối có thể nói cho vãn bối biết trước được không?
Quan Tây tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Lúc đến nơi cô nương sẽ rõ.
Lão đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp:
- Lão phu có má»™t Ä‘iá»u muốn há»i cô nương.
Quân Trung Phụng há»i lại:
- Ãiá»u gì?
Quan Tây đáp:
- Ãiá»u nà y có liên quan đến lệnh tôn.
Quân Trung Phụng nói:
- Những chuyện vá» gia phụ, vãn bối không biết mấy. Chẳng hay lão tiá»n bối muốn há»i Ä‘iá»u chi?
Quan Tây há»i:
- Cô nương có biết những việc của lệnh tôn ngà y trước không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Vãn bối không biết.
Nà ng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hỡi ôi! Từ ngà y vãn bối hiểu việc Ä‘á»i chỉ nhá»› rằng gia phụ luôn luôn an cư ở Tương Dương chưa ra khá»i nhà má»™t bước.
Quan Tây tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Lão phu tin là cô nương nói thiệt hết. Nhưng...
Quân Trung Phụng lấy là m kỳ há»i:
- Nhưng là m sao?
Quan Tây hắng giá»ng luôn mấy tiếng rồi đáp:
- Kể ra lão phu không nên nói hết, nhưng thấy cô nương có Ä‘iá»u chưa từng trải việc Ä‘á»i, không hiểu lòng ngưá»i nham hiểm, lão phu không nở giấu giếm.
Quân Trung Phụng chẳng hiểu ra sao, trong lòng nà ng vẩn áy náy dưá»ng như có cảm giác khó thở, nà ng liá»n giục:
- Lão tiá»n bối có Ä‘iá»u gì xin cứ nói ra, vãn bối rá»a tai để nghe đây.
Quan Tây tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Hai mươi năm trước trên chốn giang hồ có năm nhân váºt khét tiếng lục lâm. Há» kết là m anh em để mặc sức tung hoà nh cả hai miá»n Nam, Bắc sông Ãại giang. Há» chuyên việc cướp Ä‘oạt châu báu đồ cổ ngoạn, đồ bằng ngá»c và danh há»a, khiến cho toà n thể võ lâm phải chấn động.
Quân Trung Phụng nóng ruá»™t há»i:
- Cái đó có liên quan gì đến gia phụ?
Quan Tây nói:
- Năm nhân váºt đó được kêu bằng Hà Nhạc NgÅ© Quái. Lệnh tôn cÅ©ng là má»™t trong năm ngÅ© quái.
Quân Trung Phụng sá»ng sốt há»i:
- Thế ra lão tiá»n bối cÅ©ng hiểu khá nhiá»u vá» hà nh động cá»§a gia phụ ư?
Quan Tây mỉm cưá»i đáp:
- Nà o phải chỉ má»™t mình lão phu biết mà thôi, những ngưá»i ngoà i bốn mươi tuổi trong võ lâm hiện nay chẳng ai là không biết oai danh cá»§a Hà Nhạc NgÅ© Quái.
Quân Trung Phụng hất hà m há»i:
- Thế sao lão tiá»n bối không nói cho vãn bối hay từ trước?
Quan Tây thủng thẳng đáp:
- Bây giỠnói cũng chưa muộn.
Dừng lại một chút lão nói tiếp:
- Năm vị cùng phe vá»›i lệnh tôn chuyên việc cướp Ä‘oạt châu báu cùng đồ cổ ngoạn, khắp thiên hạ chá»— nà o cÅ©ng có dấu chân. Những đồ váºt các vị thu vá» nhiá»u đến ná»—i có thể nói là vô tiá»n khoáng háºu.
Quân Trung Phụng chưa từng nghe ai đỠcáºp đến vụ nà y, nà ng thấy lão nói váºy kinh ngạc đến trợn mắt há miệng, hồi lâu không thốt nên lá»i.
Quan Tây khẻ đằng hắng má»™t tiếng rồi há»i:
- Cô nương không tin lá»i lão phu chăng?
Quân Trung Phụng thở dà i há»i:
- Liá»…u Trưá»ng Công và Nguyên Tá» Khiêm có phải là ngưá»i trong Hà Nhạc NgÅ© Quái không?
Quan Tây trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Ãáng lẽ lão phu không nên nói cho cô nương hay vá» những vụ nà y, nhưng cô nương nóng lòng muốn biết rõ tình hình nên lão phu đà nh phải nói thiệt.
Quân Trung Phụng nói:
- Vãn bối cảm kÃch vô cùng!
Quan Tây nói:
- Theo chá»— lão phu biết thì Hà Nhạc NgÅ© Quái đả kết là m anh em khác há». Liá»…u Trưá»ng Công là lão nhị, Nguyên Tá» Khiêm là lão tam, lệnh tôn đứng và o hà ng thứ tư.
Quân Trung Phụng há»i tiếp:
- Ãứng đầu NgÅ© quái là ai? Ngưá»i thứ năm tên há» là gì?
Quan Tây đáp:
- Lão phu có nói cÅ©ng chẳng há» chi, song cô nương có biết cÅ©ng chẳng được Ãch gì.
Quân Trung Phụng tuy chưa già u kinh nghiệm giang hồ, nhưng nà ng là má»™t cô gái rất thông minh. Nà ng trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
- Váºy lão tiá»n bối chịu lá»i á»§y thác nếu không phải cá»§a lão đại thì cá»§a lão ngÅ© hay sao?
Quan Tây đáp:
- Cô nương quả là ngưá»i thông minh, nhưng lá»i cô Ä‘oán chưa hoà n toà n đúng. Bá»n lão phu không phải chịu lá»i á»§y thác cá»§a lão đại hay lão ngÅ© mà là cá»§a cả hai ngưá»i.
Quân Trung Phụng lại há»i:
- Lão tiá»n bối từng đỠcáºp đến hai nhân váºt và o hà ng phụ chấp cá»§a vãn bối, phải chăng là trá» và o hai vị nà y?
Quan Tây gáºt đầu đáp:
- Ãúng thế!
Quân Trung Phụng há»i:
- Lão tiá»n bối đưa vãn bối cùng Ä‘i có phải để diện kiến hai vị phụ chấp đó chăng?
Quan Tây đáp:
- Cô nương hãy còn nhá» tuổi mà tà i Ä‘oán việc Ãt ngưá»i bì kịp.
Lão ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Cô nương thỠđoán coi vì lẽ gì lão phu đem nội tình nói rõ cho cô nương hay?
Quân Trung Phụng ngơ ngẩn một hồi rồi đáp:
- Vãn bối không thể đoán ra vụ nà y.
hết: Hồi 5, xem tiếp: Hồi 6
|
 |
|
| |