Yên Chi Bảo Äao: Hồi 5
(Ngá»a Long Sinh)
Trưá»ng NhÄ© Tiểu Äiá»n là má»™t ngưá»i rất hiểu ý ngưá»i khác. Ngưá»i phụng mệnh Ä‘i má»i còn chưa lên đưá»ng, thì hắn đã có mặt tại Thiên Ba phá»§.
Vừa gặp mặt Äiá»n Bá Äạt không cần phải chà o há»i khách sáo, hắn ta và o thẳng vấn đỠngay :
– Dương huynh, huynh có nghe được tin gì chưa? Trong Phượng Hoà ng viện lại vừa xảy ra thêm má»™t mạng ngưá»i.
Hà Lăng Phong giả bá»™ ngạc nhiên há»i :
– Váºy sao? Ngưá»i chết là ai váºy?
Äiá»n Bá Äạt đưa mắt nhìn xung quanh rồi hạ thấp giá»ng nói :
– ChÃnh là Tiểu Thúy cô nương mà đêm trước Dương huynh đã trá»™m đến đấy, không biết tại sao đêm qua cô ta đã treo cổ tá»± tá».
Hà Lăng Phong cố ý thất kinh nói :
– Má»™t cô nương khá»e mạnh như váºy, tại sao lại tá»± sát?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nói ra e rằng việc nà y sẽ ảnh hưởng đến thanh danh cá»§a Dương huynh mất. Tiểu đệ vừa được tin nà y, trong lòng nóng như lá»a đốt, cho nên má»›i Ä‘i suốt đêm đến đây ngay.
Hà Lăng Phong nói :
– Việc nà y có can hệ gì với ta chứ?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Dương huynh thứ lá»—i cho những lá»i mạo muá»™i cá»§a tiểu đệ. Trước đó má»™t đêm, lý ra Dương huynh không nên cải trang, âm thầm Ä‘i ra sau háºu viện gặp Tiểu Thúy cô nương. Cho dù có gặp cô ta cÅ©ng không sao, nhưng Dương huynh không nên để cho ả nô bá»™c Ngô Tẩu nhìn thấy. Bây giá» Tiểu Thúy cô nương chết má»™t cách không rõ rà ng, thêm và o ả Ngô Tẩu kia mồm mép cÅ©ng không vừa. Tiểu đệ e rằng việc nà y ảnh hưởng không nhỠđến Dương huynh.
Hà Lăng Phong nói :
– Ả Ngô Tẩu kia đã nói gì?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Hạng nữ nhân không có há»c như ả ta thì có biết gì đâu để nói tốt. Tá»± nhiên ả ta sẽ thêm bá»›t đủ thứ và o trong câu chuyện, nói rằng Dương huynh có tư tình riêng vá»›i Tiểu Thúy, vì tên tiểu tá» há» Hà kia mà Dương huynh đến kỹ viện, và bắt cô ta phải tá»± treo cổ.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Lá»i nói cá»§a ả chắc gì ngưá»i ta đã tin. ÄÆ°á»ng đưá»ng là chá»§ nhân cá»§a Thiên Ba phá»§, là m gì có tư tình vá»›i má»™t kỹ nữ và còn bức tá» cô ta chứ?
Nhưng Äiá»n Bá Äạt thì lại nghiêm sắc mặt nói :
– Dương huynh, sá»± việc không phải đơn giản như váºy đâu. Thiên Ba phá»§ xưa nay vẫn có tiếng tăm trong võ lâm, tuyệt đối không thể để cho tiếng xấu truyá»n ra ngoà i, nếu không Thiên Ba phá»§ sẽ bị đả kÃch nặng ná».
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu như ả ta muốn nói thế, chẳng lẽ ngươi kêu ta dung kim may miệng ả lại hay sao?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Không cần Dương huynh phải Ä‘Ãch thân ra mặt, tiểu đệ đã an bà y xong hết rồi.
Hà Lăng Phong nói :
– Ngươi an bà y như thế nà o?
Äiá»n Bá Äạt quay đầu vá» phÃa cá»a gá»i lá»›n :
– Mang và o đây!
Vừa dứt lá»i đã thấy Thiết Äầu Tiểu Trần bước và o, hai tay có bưng má»™t chiếc há»™p bằng gá»—. Hắn ta bước đến trước mặt Hà Lăng Phong hà nh lá»…, sau đó cung kÃnh dâng chiếc há»™p lên.
Hà Lăng Phong vẻ ngạc nhiên há»i :
– Äây là váºt gì?
Äiá»n Bá Äạt thấp giá»ng nói :
– Má»i Dương huynh xem qua.
Hà Lăng Phong đưa tay mở nắp hộp ra.
Hai cái đầu ngưá»i bê bết máu được đặt trong chiếc há»™p.
Một cái là của Ngô Tẩu.
Còn cái kia là của Qui Nô.
Hà Lăng Phong giáºt mình, biến sắc mặt :
– Tiểu Äiá»n, tại sao ngươi lại rat ay ác độc đến như váºy?
Äiá»n Bá Äạt cưá»i hiểm ác nói :
– Lượng tiểu phi quân tá», vô độc bất trượng phu. Dương huynh vì bảo vệ tiếng tăm cho Thiên Ba phá»§ thì tuyệt đối phải trừ táºn háºu hoạn...
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng ngươi cũng phải thương lượng với ta trước cái đã.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Thá»i gian quá gấp rút, khi tiểu đệ hay được tin, thì Ngô Tẩu đã chuẩn bị Ä‘em sá»± việc cá»§a Dương huynh nói cho má»i ngưá»i ở trong viện biết. May mà Tiểu Trần kịp thá»i ngăn cản lại và cấp báo cho tiểu đệ biết. Nếu như tiểu đệ còn chá» thỉnh thị ý kiến cá»§a Dương huynh, e rằng má»i việc sẽ bại lá»™ hết. Cho nên tiểu đệ đã quyết định là m thế. Còn hai thi hà i cá»§a chúng tiểu đệ đã ngầm cho ngưá»i thá»§ tiêu rồi, tuyệt đối sẽ không có gì là m ảnh hưởng đến thanh danh cá»§a Thiên Ba phá»§ cả.
Hà Lăng Phong thở dà i một tiếng :
– Tiểu Äiá»n, ngươi đã sai rồi. Thá»§ Ä‘oạn giết ngưá»i diệt khẩu nà y, không phải là những việc mà kẻ hiệp nghÄ©a như chúng ta có thể là m.
Äiá»n Bá Äạt cưá»i nói :
– Sá»± cấp tùng quyết. Việc nà y tiểu đệ hoà n toà n vì Dương huynh, thanh danh cá»§a Thiên Ba phá»§ không dá»… gì có được, há lại để cho nó bị há»§y diệt bởi miệng bá»n tiểu nhân sao?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Ngươi nói tuy không sai, nhưng là m như thế là hÆ¡i quá đáng. Há»i ta là m sao yên tâm cho được.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nếu như Dương huynh cảm thấy không yên tâm, thì cho thêm bá»n chúng má»™t Ãt tiá»n, để sau khi chết cÅ©ng được chôn cất cẩn tháºn là được rồi.
Hà Lăng Phong không còn cách nà o khác, đà nh phải lắc đầu thở dà i mà thôi.
Chà ng vốn định nhá» Äiá»n Bá Äạt lá»™ diện Ä‘iá»u tra nguyên nhân cái chết cá»§a Tiểu Thúy, nhưng bây giỠđà nh phải ngưng.
Sá»± tháºt chà ng cÅ©ng không muốn bá» qua chuyện nà y, nhưng bây giá» hoà n toà n đã hết cách. Hiện tại, Ä‘iá»u duy nhất là Hà Lăng Phong có thể là m được, là tiếp tục ở lại Thiên Ba phá»§ và đóng vai Dương TỠÚy, má»™t nhân váºt lừng danh trong võ lâm nhưng lại vô cùng sợ vợ.
Trong lòng chà ng biết rõ, đây rất có thể là má»™t âm mưu và có ngưá»i Ä‘ang lợi dụng Dương TỠÚy giả mạo cá»§a mình để thá»±c hiện má»™t mục Ä‘Ãch đáng sợ nà o đó.
Tháºt ra mục Ä‘Ãch gì? Chà ng không biết.
Nhưng chà ng tin rằng cÅ©ng sẽ có má»™t ngà y, “mục Ä‘Ãch†nà y cÅ©ng sẽ hiển lá»™ ra, hÆ¡n nữa thá»i gian cÅ©ng không còn lâu. Cho nên chà ng chỉ còn có cách là chỠđợi và chỠđợi, bắt buá»™c phải tiếp tục kiên nhẫn chỠđợi.
* * * * *
Sá»± chỠđợi thưá»ng hay là m cho con ngưá»i ta cảm thấy chán ngán. Äặc biệt là Hà Lăng Phong, chà ng phải sống trong má»™t hoà n cảnh hoà n toà n xa lạ.
Lúc nà o chà ng cÅ©ng hết sức cẩn tháºn và tháºn trá»ng để đỠphòng lá»™ ra chân tướng. HÆ¡n nữa chà ng còn phải tìm hiểu sâu thêm vá» Thiên Ba phá»§, những thói quen cá»§a Dương TỠÚy, cÅ©ng như danh tánh cá»§a bá»n nô bá»™c và a hoà n.
Những việc nà y, quả nhiên không khó khăn lắm. Chỉ hÆ¡n má»™t tháng sau là Hà Lăng Phong đã có thể biết rõ má»i việc lá»›n nhá» trong Thiên Ba phá»§. Ãt ra việc chăn gối vá»›i Phùng Uyển Quân cÅ©ng đã rất “dung hợpâ€.
Sá»± “quản thúc†cá»§a Phùng Uyển Quân đối vá»›i chà ng cÅ©ng không quá nghiêm ngặt. Chỉ cần chà ng không rá»i khá»i phá»§, không nói cưá»i thân máºt vá»›i bá»n a hoà n trẻ, thì cuá»™c sống cá»§a chà ng cÅ©ng có phần “tá»± doâ€.
Bá»n La Văn BÃnh và Äiá»n Bá Äạt gần như không có ngà y nà o là không có mặt, hoặc là mở yến tiệc, hoặc là đánh bạc.
Cuá»™c sống hiện tại tháºt là sung sướng, suốt ngà y chỉ có ăn chÆ¡i bà i bạc và ca hát. Ngay cả má»™t việc nhá» cÅ©ng không cần phải đụng tay đến.
HÆ¡n má»™t tháng nay, có thể nói Hà Lăng Phong đã sống qua má»™t cuá»™c sống vương giả. Suốt ngà y chẳng là m việc gì cả, ngoà i việc uống rượu đánh bạc ra, thì chỉ lo nghÄ© đến nữ nhân. Ai cÅ©ng cho rằng đây là má»™t cuá»™c sống phong lưu, nhưng tháºt ra thì vô cùng hạ lưu.
Cái gì gá»i là “Hiệp nghÄ©a trang nhân†chẳng qua chỉ là lá»›p áp giả tạo bên ngoà i. Tất cả bá»n há» Ä‘á»u hám danh hám lợi, và bất chấp má»i thái độ tà n ác nhất để giữ vững thanh danh cá»§a mình.
Hà Lăng Phong tuy không phải là báºc thánh nhân quân tá», nhưng chà ng khinh rẽ hết tất cả bá»n hà o môn thế gia, tháºm chà còn ghét đến thấu xương. Nếu như không phải vì đại cuá»™c thì đã đá bá»n chúng ra ngay khá»i cá»a rồi.
Nhưng chà ng không thể.
Bởi vì chà ng còn đang chỠđợi, hơn nữa còn phải chỠđợi đến phút cuối cùng.
Thá»i gian chầm cháºm trôi qua, Hà Lăng Phong từ từ không còn kiên nhẫn nữa.
Sau giá» ngá» trưa hôm đó, tá»± nhiên chà ng cảm thấy trong lòng vô cùng bá»±c bá»™i. Nhưng lúc bá»n hỠở trước tiá»n đưá»ng vui chÆ¡i và đánh bạc, Hà Lăng Phong má»™t mình quay trở vá» sau phá»§.
Khà trá»i nóng bức, dưá»ng như là sắp mưa xuống.
Khi há»i Mai Nhi, Hà Lăng Phong má»›i biết Phùng Uyển Quân đã trở vá» phòng nghỉ trưa, và có thể hÆ¡n má»™t canh giá» sau má»›i tỉnh.
PhÃa sau phá»§ mát mẻ và yên tÄ©nh, bá»n a hoà n và nô bá»™c Ä‘á»u kéo ra sau tranh thá»§ tìm nÆ¡i mát mẻ dá»… chịu.
Sauk hi tắm và thay y phục má»›i xong, Hà Lăng Phong không còn trở lại tiá»n đưá»ng, má»™t mình Ä‘i tản bá»™ trong hoa viên.
Chà ng Ä‘i lá»ng thá»ng má»™t lát đến Cúc Hương tạ hồi nà o cÅ©ng không hay.
Ngồi trong Thủy các mát mẻ và sạch sẽ, nhìn những cơn sóng tung tăng bay lượn trên mặt hồ xanh biết, Hà Lăng Phong tự nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Chà ng ngáp dà i má»™t tiếng rồi ngã ngưá»i trên ghế lim dim ngá»§.
Vừa má»›i Ä‘ang mÆ¡ mà ng, đột nhiên chà ng bị đánh thức bởi những tiếng nói thì thầm to nhá».
Giá»ng nói kia gồm có má»™t nam má»™t nữ. Âm thanh cá»§a bá»n há» theo từng cÆ¡n gió đưa và o táºn gian thá»§y tạ, cho nên có thể nghe rất rõ rà ng.
Ban đầu Hà Lăng Phong còn cho rằng đó là những cuá»™c hẹn hò cá»§a bá»n a hoà n, nên không mà ng để ý đến. Nhưng cà ng nghe cà ng khiến cho chà ng vô cùng sá»ng sốt.
Chỉ nghe gã kia nói rằng :
– Theo tin chuẩn xác thì Nhị Mã Hầu ngà y hôm qua đã qua sông Phong Lăng, và má»™t hai ngà y nữa sẽ đến nÆ¡i. Khi nà o đến nÆ¡i ngươi phải đặc biệt hết sức cẩn tháºn, tuyệt đối đừng để cho lá»™ tông tÃch.
Ngưá»i nữ nhân nói :
– Ta tháºt sá»± có chút lo lắng, nghe nói Nhị Mã Hầu thông minh lanh lợi. Nhưng lỡ như hắn ta...
Gã nam nhân liá»n nói :
– Ngươi không cần phải sợ. Tất cả Ä‘á»u đã an bà y rất thá»a đáng rồi. Bây giá» chỉ cần gan dạ lên để ứng phó mà thôi, nhưng nhá»› kỹ tuyệt đối phải bá»›t nói chuyện lại.
Ngưá»i nữ nhân lại nói :
– Thứ mà chúng ta muốn đã lấy được rồi, váºy tại sao còn phải chỠđợi mà chưa rút lui chứ?
Gã nam nhân nói :
– Không được. Gã Hầu Tá» kia rất thông minh, có thể hắn ta đã ngầm bố trà sẵn. Nếu như bị hắn ta phát hiện quá sá»›m thì sá»± việc sẽ cà ng trở nên phiá»n phức.
Ngưá»i nam nhân nói :
– Ta chỉ sợ đêm dà i lắm má»™ng, gã há» Hà kia sẽ bị lá»™ tông tÃch mất.
Gã nam nhân nói :
– Ngươi cứ việc yên tâm. Gã há» Hà kia diá»…n tốt hÆ¡n ngươi nghÄ© nhiá»u. HÆ¡n nữa má»™t tháng qua, ta thấy hắn cÅ©ng không tệ. Äến khi đó hắn ta tá»± cẩn tháºn ứng phó lấy, mà không cần chúng ta phải quan tâm cho hắn.
Tim Hà Lăng Phong bá»—ng nhiên Ä‘áºp mạnh lên. “Gã há» Hà †đây không phải chỉ Hà Lăng Phong sao chứ? Tháºt là má»™t lÅ© to gan, quả nhiên bá»n chúng Ä‘ang có má»™t âm mưu, và còn muốn lợi dụng mình để gạt lấy má»™t váºt gì đó.
Tháºt ra váºt đó là váºt gì?
Nhị Mã Hầu TỠlà ai?
Tinh thần Hà Lăng Phong bá»—ng nhiên trở nên phấn chấn, cÆ¡n buồn ngá»§ cÅ©ng không còn nữa. Lúc ấy chà ng rất muốn nhảy lên trên cầu nhìn xem bá»n chúng là ai?
Nhưng chà ng lại không là m váºy.
Bởi vì từ gian thá»§y tạ đến bá» tương đối xa. Nếu như đôi nam nữ kia ẩn nấp trong đám cây ráºm rạp bên bá» sông thì quả tháºt rất khó phán Ä‘oán chÃnh xác vị trà cá»§a bá»n há». Còn nếu như trở sang cầu quay lại bên kia bá» thì rất có thể chưa đến bỠđã bị đối phương phát hiện.
Thân hình Hà Lăng Phong tuy không di động, nhưng hai mắt đã nhìn vá» phÃa phát ra tiếng nói, và chà ng Ä‘ang nghÄ© cách để vượt qua mặt hồ.
Gió lại hiu hiu thổi đến, mang theo âm thanh cá»§a ngưá»i nữ nhân :
– ... Ta thấy tên há» Hà kia cÅ©ng không phải đần. HÆ¡n má»™t tháng qua hắn ta đã tá»± nháºn mình là Dương TỠÚy, tuyệt đối không há» nhắc lại chuyện trước đây nữa. E rằng hắn ta có quá»· kế gì không?
Gã nam nhân nói :
– Hiện tại hắn ta đã không còn là m chá»§ được bản thân, thì còn có quá»· kế gì nữa? Cho dù hắn ta có nói tháºt, má»i ngưá»i cÅ©ng chẳng tin.
Ngưá»i nữ nhân lại nói :
– Trên có ra lệnh gì không? Sau khi xong việc phải xỠlý hắn ra sao không?
Gã nam nhân nói :
– Không có. Cho dù có thì đó cÅ©ng không phải là nhiệm vụ cá»§a chúng ta. Nhiệm vụ cá»§a chúng ta là chỉ cần lấy được váºt đó, còn những chuyện khác không can hệ gì.
Ngưá»i nữ nhân im lặng hồi lâu má»›i nói :
– Tốt. Bây giá» ngươi hãy mau rá»i khá»i nÆ¡i đây mau, nếu ở lại đây lâu bá»n há» sẽ nghi ngay.
Gã nam nhân nói :
– ÄÆ°á»£c. Bây giá» ta Ä‘i ngay. Nhưng nhá»› việc nà y chỉ có thà nh công, mà không được thất bại. Phải dốc hết toà n lá»±c và o.
Nghe đến đây Hà Lăng Phong sẽ biết không thể nà o trì hoãn được nữa.
Chà ng liá»n nhún mình bay lên không.
Chà ng không bay quay trở lại cầu mà lại tung mình vá»t lên trên mái nhà .
Äứng trên mái nhà tất cả cảnh váºt Ä‘á»u nằm trong tầm mắt cá»§a chà ng.
Quả nhiên trong bụi hoa ở phÃa tây nam, có hai bong ngưá»i má»™t nam má»™t nữ chui ra.
Gã nam nhân mặc áo lam bà o, còn ngưá»i nữ mặc y phục mà u xanh. Nhưng đáng tiếc là khoảng cách quá xa nên Hà Lăng Phong không há» nhìn rõ diện mạo cá»§a há».
Hà Lăng Phong thấy váºy liá»n hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i, từ trên mái nhà , lướt qua mặt hồ lao thẳng vá» hướng Tây nam.
Hai bong ngưá»i kia chia thà nh hai hướng. Gã nam nhân rẽ vá» hướng tiá»n đưá»ng. Còn nữ nhân chạy vá» hướng lầu ở phÃa sau. Äá»™t nhiên bá»n chúng phát hiện ra Hà Lăng Phong, cả hai cùng giáºt mình rồi nhanh nhẹn nhảy và o trong đám hoa.
Hà Lăng Phong trầm giá»ng quát :
– Bằng hữu, các ngươi đừng trốn nữa, hãy ngoan ngoãn ra đây mau.
Bốn bỠim lặng không có một tiếng đáp lại.
Hà Lăng Phong đến sát bên đám hoa nói :
– Không lên tiếng cÅ©ng vô dụng thôi. Ta đã nhìn thấy rõ bá»n ngươi là ai rồi. Các ngươi còn chưa chịu bò ra, chẳng lẽ đợi ta chỉ rõ danh tánh hay sao?
Trong đám hoa cũng vẫn im lìm.
Hà Lăng Phong hứ lên một tiếng, rồi phi thân nhảy và o bên trong đám hoa.
Tháºt kỳ quái, trong đám hoa chẳng có bong dáng má»™t ai. Hà Lăng Phong vô cùng ngạc nhiên, nếu như không phải chÃnh mắt nhìn thấy thì chà ng sẽ không bao giá» tin rằng đôi nam nữ kia lại biến mất nhanh lẹ như thế, giống như má»™t chiếc bong vụt tan biến Ä‘i.
Tìm kiếm má»™t hồi không thấy gì, Hà Lăng Phong quyết định Ä‘i vòng ra dãy lầu phÃa sau phá»§.
Chà ng không ra phÃa trước tiá»n đưá»ng bởi vì ở đấy ngưá»i đông. Trong đó Ãt nhất cÅ©ng có đến mấy ngưá»i mặc lam bà o, vì váºy không dá»… gì tim ra được gã mặc lam bà o vừa rồi. Còn dãy lầu phÃa sau phá»§ vừa gần ở đấy lại không có nhiá»u a hoà n, cho nên tiện lợi cho việc tìm kiếm.
Vừa xông và o cá»a dãy lầu, chà ng đã nhìn thấy Mai Nhi Ä‘ang Ä‘i cùng vá»›i Phùng Uyển Quân từ trên lầu xuống.
Phùng Uyển Quân mặc y phục mà u và ng, tóc xá»a xuống dáng vẻ dưá»ng như vừa má»›i tỉnh giấc.
Còn Mai Nhi toà n thân mặc y phục mà u hồng, đi kế bên dìu Phùng Uyển Quân.
Phùng Uyển Quân không khá»i ngạc nhiên nhìn Hà Lăng Phong nói :
– Thất lang, chà ng sao váºy? Thần sắc chà ng tháºt kỳ quái, tại sao cứ nhìn thiếp và Mai Nhi dữ váºy.
Hà Lăng Phong nói :
– Nà ng vừa từ trên lầu xuống.
Mai Nhi liá»n lên tiếng :
– Äúng váºy, phu nhân vừa má»›i tỉnh dáºy, có gì không đúng chăng?
Hà Lăng Phong không trả lá»i, mà lại há»i tiếp :
– Khi hai ngưá»i bước xuống, có nhìn thấy ai chạy và o trong nà y hay không?
Mai Nhi ngạc nhiên nói :
– Không nhìn thấy ai cả.
Phùng Uyển Quân cũng lên tiếng :
– Thất lang, chà ng muốn tìm ai?
Hà Lăng Phong nói :
– Má»™t nữ nhân mặc y phục mà u xanh. ChÃnh ta nhìn thấy ả chạy vá» phÃa nà y mà .
Phùng Uyển Quân liá»n nói :
– Ả ta như thế nà o? Tại sao chà ng lại Ä‘uổi theo đến táºn đây?
Hà Lăng Phong nói :
– Ả ta cùng hẹn vá»›i má»™t gã nam nhân ở trong lùm cây. Bị ta bất ngá» nhìn thấy được nên liá»n chạy vá» phÃa nà y.
Phùng Uyển Quân giáºt mình nói :
– Tháºt là to gan! Thất lang, chà ng có nhìn thấy diện mạo cá»§a ả ta hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Äáng tiếc vì khoảng cách quá xa, nên ta không nhìn thấy rõ diện mạo cá»§a ả.
Phùng Uyển Quân trầm mặt xuống, quay sang nói với Mai Nhi :
– Truyá»n lệnh xuống, kêu tất cả bá»n a hoà n táºp trung lại đây. Hôm nay phải Ä‘iá»u tra cho ra ả ta la ai. Ban ngà y ban mặt mà cả gan dám hẹn hò vá»›i nam nhân, tháºt không còn thể thống gì cả.
Mai Nhi nói :
– Bẩm phu nhân, a hoà n ở sau phá»§ có đến mấy chục ngưá»i, có phải ...
Phùng Uyển Quân cắt ngang :
– Táºp trung tất cả, má»™t ngưá»i cÅ©ng không được thiếu, nhá»› ra lệnh cho bá»n há» không được thay đổi y phục, láºp tức đến đây ngay.
Hà Lăng Phong nói :
– Không! Uyển Quân nà ng là m như váºy ta nghÄ© không được tốt lắm. Bây giá» chỉ cần cho ngưá»i phong tá»a con đưá»ng dẫn đến phÃa trước tiá»n đưá»ng, và tạm thá»i đừng là m kinh động má»i ngưá»i, chúng ta hãy ngầm Ä‘iá»u tra. Ta nghÄ© là chúng ta có thể tìm được ả không khó lắm.
Mai Nhi liá»n nói :
– Äại gia nói rất đúng, a hoà n ở háºu viện có đến ba bốn chục ngưá»i. Trong đó có không Ãt a hoà n mặc y phục mà u xanh. Nếu như chúng ta “đả thảo kinh xà †thì ả ta sẽ thay y phục khác, như váºy cà ng khó tìm hÆ¡n.
Phùng Uyển Quân vẻ giáºn dữ nói :
– CÅ©ng được, láºp tức ra lệnh đóng chặt các cá»a sau phá»§ lại, không cho bất kỳ má»™t ai ra và o. Ta muốn Ä‘Ãch thân Ä‘i kiểm tra.
Mai Nhi láºp tức truyá»n lệnh xuống, phong tá»a tất cả các con đưá»ng và bắt đầu Ä‘iá»u tra.
Phùng Uyển Quân Ä‘Ãch thân mang ngưá»i ra sau phá»§ tìm kiếm. Phà m những hoà n nà o mặc y phục mà u xanh Ä‘á»u bị dẫn đến hoa viên, do Hà Lăng Phong Ä‘Ãch thân nhìn mặt.
Trong hoa viên có hÆ¡n mưá»i bảy a hoà n Ä‘á»u mặc y phục mà u xanh, giá»ng nói cÅ©ng gần giống như nhau. Nhưng khi kiểm tra xong thì không có má»™t ai đúng là ngưá»i mà chà ng muốn tìm.
Hà Lăng Phong không còn cách nà o khác, đà nh phải vẫy tay cho bá»n há» giải tán.
Mất hết má»™t buổi chiá»u nhưng chẳng Ä‘iá»u tra gì cả. Ngược lại bị Phùng Uyển Quân trách móc cho má»™t tráºn, còn bá»n a hoà n thì che miệng cưá»i ở sau lưng.
Tuy Hà Lăng Phong vô cùng thất vá»ng, nhưng chà ng không há» thấy chán nản, Ãt nhất chà ng cÅ©ng đã biết mình có liên quan đến âm mưu nà y cá»§a bá»n chúng.
Tháºt ra đây là âm mưu gì?
Chỉ cần đợi “Nhị Mã Hầu Tá»â€ đến nÆ¡i, sá»± việc láºp tức sẽ được rõ rà ng.
* * * * *
Mấy hôm nay trong lòng Hà Lăng Phong rất là bình thản, chà ng quyết định không tiếp tục Ä‘iá»u tra đôi nam nữ kia nữa. Má»—i ngà y chà ng chỉ lo ăn uống tháºt no. Nếu như không có việc gì, chà ng cứ Ä‘em rượu ra uống đến say mèm.
Chà ng biết rõ, dẫu sao bá»n chúng cÅ©ng không uống công khi biến chà ng thà nh Dương TỠÚy. Chỉ cần vị Nhị Mã Hầu Tá» kia đến nÆ¡i, má»i chuyện sẽ được phÆ¡i bà y ra ánh sáng.
Má»™t ngà y rồi lại hai ngà y đã trôi qua, váºy mà chẳng thấy có việc gì xảy ra cả.
Äồng thá»i cÅ©ng chẳng thấy vị “Nhị Mã Hầu Tư†xia xuất hiện.
Äến gần trưa ngà y thứ ba, trong lúc Hà Lăng Phong Ä‘ang cùng bá»n La Văn BÃnh đánh bạc ở phÃa trên tiá»n sảnh, thì bá»—ng nhiên có bá»n võ sÄ© chạy và o bẩm báo :
– Bẩm báo đại gia, Cá»u lão gia đã đến.
Hà Lăng Phong hết sức lấy là m lạ nói :
– Cá»u lão gia! Cá»u lão gia nà o?
Äiá»n Bá Äạt liá»n giá»ng nói :
– Dương huynh, không phải là Phùng lão ca ở Thiên Tuế phủ đến hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Ngươi muốn nói là Phùng Viên? Äừng có nói chÆ¡i, bảo huynh ở táºn Liệt Liá»…u thà nh, chạy đến Lạc Dương nà y là m gì cÆ¡ chứ?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nhất định là Phùng lão ca. Phùng lão ca là huynh trưởng cá»§a đại tẩu, nếu không phải là ngưá»i thì là ai chứ?
La Văn BÃnh liá»n biến sắc mặt, vá»™i nói :
– Váºy thì mau ra dá»n tất cả má»i thứ lại ngay. Phùng lão ca ghét nhất là những ngưá»i đánh bạc. Nếu như bị Phùng lão ca nhìn thấy, nhất định sẽ bị mắng cho má»™t tráºn.
Hà Lăng Phong nói :
– Sợ gì chứ, các ngươi cứ việc lo chÆ¡i, để ta ra xem thá». Nếu như là bà o huynh, ta sẽ má»i ra sau phá»§.
Chà ng còn chưa dứt lá»i, thì đã nghe thấy má»™t giá»ng nói lạnh lùng :
– Không cần, ta sẽ Ä‘Ãch thân đến đây rồi.
Hà Lăng Phong ngẩng đầu lên, không khá»i lấy là m ngạc nhiên.
Äứng trước cá»a là má»™t lão già trạc ngÅ© tuần. Thân hình lão ta vừa ốm lại vừa thấp, mặt xương, hai tay hÆ¡i dà i, trên thân mặc Ä‘oản bà o mà u xanh đã hÆ¡i bị nhạt mà u. Còn chân Ä‘i già y cá» dÃnh đầy cả đất.
Äiá»u kỳ quái là trên lưng lão ta có vác má»™t chiếc bao dà i. Dưá»ng như bên trong là má»™t thanh Ä‘ao thì phải.
Không lẽ lão già nà y đưá»ng đưá»ng lại là Nhất Kiếm Kình Thiên Phùng Viên cá»§a Thiên Tuế phá»§ hay sao?
Quả tháºt ngay cả má»™t lão nông phu lão ta cÅ©ng không xứng.
Nhưng mà tất cả má»i ngưá»i có mặt tại đấy không má»™t ai dám nhìn lão ta.
Äừng thấy lão ta ăn mặc thô sÆ¡ mà xem thưá»ng. Kỳ tháºt hai mắt lão ta sắc bén như hai lưỡi Ä‘ao. Ãnh mắt cá»§a lão chỉ lướt má»™t vòng đã khiến cho má»i ngưá»i ngay cả thở mạnh cÅ©ng không dám.
Chỉ cần nhìn thấy hai mắt cá»§a lão cÅ©ng đủ biết ná»™i công cá»§a lão vô cùng cao thâm. HÆ¡n nữa lão còn luyện được Thái Dương thần công cá»§a phái Không Äá»™ng. Äây là môn võ công khó luyện nhất trong võ lâm.
Hà Lăng Phong đã từng nghe qua danh tiếng cá»§a Phùng Viên, nhưng chưa từng gặp qua vị “bà o huynh†nà y. Bây giá» táºn mắt nhìn thấy trong lòng không khá»i cảm thấy giáºt mình.
Chà ng kinh ngạc không phải vì Phùng Viên có cặp mắt nhiếp hồn thiên hạ, mà là vóc dáng và tướng mạo của lão ta.
Thân hình lão ta tuy thấp nhưng ngược lại hai tay đặc biệt dà i, cằm nhá»n, cá»™ng thêm đôi mắt lúc nà o cÅ©ng đỠngầu.
Ngoại hình của lão nhìn kỹ chẳng khác gì một con Hầu TỠcả.
Hóa ra hai chữ “Nhị Mã†là để ám chỉ cho chữ “Phùngâ€.
Lúc nà y Hà Lăng Phong đã hoà n toà n hiểu rõ, chà ng không khá»i lạnh toát mồ hôi, vá»™i và ng đứng dáºy cung tay nói :
– Tháºt không ngá», lão đại ca quả tháºt đã giá lâm đến.
Phùng Viên hứ một tiếng, lạnh lùng nói :
– Ta cÅ©ng không ngá», đưá»ng đưá»ng Thiên Ba phá»§ bá»—ng nhiên trở thà nh đổ trưá»ng.
Hà Lăng Phong gượng cưá»i nói :
– Lão đại ca đừng quá nóng giáºn. Äây Ä‘á»u là bằng hữu cá»§a tiểu đệ. Má»i ngưá»i nhà n rá»—i chỉ đánh chÆ¡i má»™t chút váºy thôi.
Phùng Viên nói :
– Nói váºy là ta đến không đúng lúc?
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Không dám! Không dám! Lão đại ca nói gì lạ váºy, cho dù có thỉnh chưa chắc ngưá»i đã đến.
Phùng Viên liá»n nói :
– Nếu đã như váºy ngươi còn không kêu bá»n chúng cút khá»i đây mau!
Hà Lăng Phong lắp bắp nói :
– Vâng, vâng. Má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘ang định giải tán thì lão đại ca đến. Xin má»i lão đại ca ngồi.
– Không cần khách sáo.
Phùng Viên lướt mắt một vòng, rồi nói :
– Các vị không biết tá»± trá»ng, chẳng lẽ còn đợi Phùng má»— ta tống cổ ra ngoà i má»›i chịu Ä‘i hay sao?
Má»i ngưá»i nghe nói câu nà y đồng thanh lên tiếng :
– Bá»n tại hạ sẽ láºp tức Ä‘i ngay, sẽ láºp tức Ä‘i ngay! Phùng đại ca đừng quá giáºn dữ.
Tháºt đáng cưá»i cho những nhân váºt có tiếng tăm tại vùng Quan Lạc, lại bị Phùng Viên là m nhục đến như thế, váºy mà chẳng có ai dám lên tiếng nói gì cả.
Hà Lăng Phong cưá»i thầm trong bụng, nhưng ngoà i mặt lại giả bá»™ ngượng ngùng khó xá».
Phùng Viên khẽ lắc đầu nói :
– Thất lang, không phải ta á»· là m đại ca mà giáo huấn ngươi. Nhưng ngươi tháºt sá»± chẳng ra sao cả. Ngươi vẫn còn trẻ tuổi, những tại sao uống rượu và bà i bạc suốt cả ngà y váºy?
Hà Lăng Phong lắp bắp nói :
– Äại ca xin bá»›t giáºn. Kỳ tháºt thỉnh thoảng tiểu đệ má»›i bà y tiệc rượu, chứ không phải thông thưá»ng.
Phùng Viên nói :
– Chỉ thỉnh thoảng thôi sao? Không ngá» ngươi cÅ©ng còn mặt mÅ©i để nói ra câu nà y. Äá»i ngưá»i sống được mấy mươi năm. Nếu để thá»i gian qua Ä‘i thì sẽ không bao giá» trở lại nữa. Ngươi chỉ ngồi hưởng thụ, nên chưa bao giá» thể nghiệm được sá»± gian nan cá»§a những báºc tiá»n bối láºp nên cÆ¡ nghiệp nà y. Dù váºy, ngươi cÅ©ng phải cố gắng giữ vững lấy, chứ đâu chỉ có hưởng thụ xa hoa.
Hà Lăng Phong chỉ còn cách đứng cúi thấp đầu nói :
– Äại ca dạy chà phải, sau nà y tiểu đệ nhất định sẽ sá»a đổi.
Phùng Viên nói :
– Hai chữ “sá»a đổi†nói ra rất dá»…. Nhưng bá»n bằng hữu mà ngươi kết giao Ä‘á»u là bá»n “tá»u nhục bằng hữuâ€. Toà n thân cá»§a ngươi bây giá» Ä‘á»u đã bị tiêm nhiá»…m những thói thư táºt xấu. Váºy ngươi còn sá»a đổi được sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Sau nà y tiểu đệ không qua lại vá»›i bá»n chúng là được rồi.
Phùng Viên nói :
– Nói thì dá»…, nhưng là m má»›i là chuyện khó. Tiểu nhân thưá»ng thÃch những lá»i máºt ngá»t. Ta không tin rằng ngươi sẽ tuyệt giao vá»›i bá»n chúng.
Hà Lăng Phong bị mắng cho má»™t tráºn nhưng chà ng không thể nổi giáºn vá»›i lão ta được, mà chỉ cưá»i gượng nói :
– Theo như lá»i cá»§a đại ca nói, chẳng lẽ tiểu đệ đã hết thuốc trị rồi sao?
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Ai! Ta không có ý trách ngươi, mà ta chỉ tự trách mình hồ đồ mà thôi.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên nói :
– Äại ca tá»± trách mình hồ đồ?
Phùng Viên nói :
– Tại sao không trách được chứ? Lúc ban đầu nếu như ta biết được ngươi là hạng ngưá»i như váºy, ta đã không gả bà o muá»™i cho ngươi rồi.
Hà Lăng Phong có vẻ đã nổi giáºn nói :
– Thôi đủ rồi, lão đại ca. Mắng đại ca cÅ©ng đã mắng qua, chá»i đại ca cÅ©ng đã chá»i qua. Bây giá» má»i đại ca ngồi xuống nghỉ ngÆ¡i để tiểu đệ kêu Uyển Quân ra tiếp chuyện vá»›i đại ca.
Phùng Viên xua tay nói :
– Không cần, ta có má»™t việc rất quan trá»ng muốn nói má»™t mình vá»›i ngươi.
Hà Lăng Phong nói :
– Váºy sao? Äại ca có lá»i gì xin cứ minh giáo.
Phùng Viên đưa mắt nhìn quanh, nói :
– Ở đây nói chuyện không được tiện lắm. Có chỗ nà o vắng vẻ và yên tĩnh hơn không?
Hà Lăng Phong nói :
– Gian thá»§y các Cúc Hương viện ở phÃa sau háºu viện vừa vắng vẻ lại vừa yên tÄ©nh.
Phùng Viên nói :
– ÄÆ°á»£c, chúng ta hãy Ä‘i đến đấy.
Hà Lăng Phong liá»n dẫn Phùng Viên ra hao viên phÃa sau. Trên đưá»ng Ä‘i, chà ng nghÄ© thầm :
– “Việc mà lão ta muốn nói chắc chắn là chiếc túi ở phÃa sau lưng lão. Nhìn lão ta tháºn trá»ng như váºy nhất định váºt đó vô cùng quý giáâ€.
Những Ä‘iá»u suy Ä‘oán cá»§a chà ng quả không sai chút nà o. Vừa và o trong thá»§y các, Phùng Viên liá»n đặt chiếc bao lên trên bà n.
Hà Lăng Phong không biết bên trong là váºt gì, nhưng dá»±a và o ngoại hình và trá»ng lượng cá»§a nó, rất có thể là má»™t chiếc rương kim loại.
Phùng Viên nghiêm sắc mặt nói :
– Thất lang, hai chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i nhà cả, hÆ¡n nữa ta là huynh trưởng. Bây giá» ta có lá»i muốn há»i ngươi, hy vá»ng ngươi sẽ trả lá»i tháºt cho ta biết.
Hà Lăng Phong nói :
– Lão đại ca có gì cứ việc nói ra, tiểu đệ nhất định sẽ trả lá»i tháºt lòng, không há» có chút giả dối.
Phùng Viên nói :
– ÄÆ°á»£c. Bây giá» ngươi hãy nói thá» xem, đối vá»›i Thần Ä‘ao tâm pháp cổ truyá»n cá»§a Dương gia các ngươi, ngươi lãnh ngá»™ được bao nhiêu?
Hà Lăng Phong ấp úng nói :
– Cái nà y ...
Phùng Viên nói :
– Không cần phải khoa trương, ta muốn biết sá»± tháºt.
Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi rồi nói :
– Tiểu đệ tư chất quá kém, nên chỉ lãnh ngộ chừng bốn phần mà thôi.
Chà ng biết đứng trước mặt mình không phải là nhân váºt tầm thưá»ng, nên không dám nói quá nhiá»u.
Ai ngỠPhùng Viên lại lắc đầu nói :
– Ta thấy ngay cả bốn thà nh há»a hầu ngươi cÅ©ng chưa đạt được.
Hà Lăng Phong “à †lên một tiếng.
Phùng Viên lại nói tiếp :
– Tư chất cá»§a ngươi vốn không phải tệ. Nếu theo lý mà nói có thể vượt hÆ¡n bốn thà nh há»a hầu. Nhưng vì suốt ngà y ngươi cứ qua lại vá»›i bá»n vô lại kia, chỉ biết lo hưởng thụ mà không quan tâm đến việc luyện táºp võ công, cho nên theo như ta thấy ngươi chỉ đạt ba thà nh há»a hầu mà thôi.
Hà Lăng Phong đứng cúi đầu.
Phùng Viên nói tiếp :
– Thất lang, chúng ta là ngưá»i cùng má»™t nhà , cho nên ta má»›i nói thế. Nếu cứ như váºy hoà i sá»›m muá»™n gì uy danh cá»§a Thiên Ba phá»§ cÅ©ng bị há»§y diệt trong tay ngươi thôi. Bây giá» chúng ta không nhắc đến sá»± kết giao giữa Thiên Ba phá»§ và Thiên Tuế phá»§ mà ngươi chỉ tá»± há»i lương tâm cá»§a ngươi đã xứng đáng vá»›i phụ thân ngươi, ngưá»i đã sáng láºp ra cÆ¡ nghiệp nà y chưa? Và ngươi có thể thản nhiên hy sinh cho các trưởng huynh cá»§a mình hay không?
Những chữ “sáng láºp ra cÆ¡ nghiệp†không có gì là khó tưởng tượng. Nhưng còn “thản nhiên hy sinh†là ý muốn nói gì?
Tên tục cá»§a Dương TỠÚy là “Thất lang†cho nên ở trên nhất định còn có sáu vị trưởng huynh nữa. Chẳng lẽ sáu huynh đệ cá»§a há» Ä‘á»u đã khẳng khái hy sinh hết rồi sao?
Váºy tại sao bá»n há» lại chết?
Sá»± liên kết cá»§a Thiên Ba phá»§ và Thiên Tuế phá»§ tháºt có ý nghÄ©a cụ thể gì?
Phùng Viên nhìn Hà Lăng Phong, đột nhiên thở dà i một tiếng, rồi tháo cái túi ở bên ngoà i ra.
Quả nhiên bên trong là một chiếc hộp sắt bong.
Trên nắp hộp được khóa bằng một chiếc ổ khóa.
Phùng Viên không mở ổ khóa ra, mà ngược lại đẩy cái há»™p và chiếc chìa khóa vá» phÃa chà ng, rồi cháºm rãi nói :
– Äây chÃnh là váºt cá»§a nhà há» Dương các ngươi. Kỳ hạn hai năm đã mãn, bây giá» ta Ä‘Ãch thân mang nó đến giao táºn tay cho ngươi. Nhưng có má»™t việc ta cần nói cho ngươi biết.
Hà Lăng Phong rất muốn xem bên trong chiếc há»™p sắt kia đựng váºt gì, nhưng chà ng vẫn cố gắng nhẫn nại.
Phùng Viên lại nói tiếp :
– Trên đưá»ng đến đây ta phát hiện ra bốn lần bị kẻ khác theo dõi, muốn cướp Ä‘i váºt nà y. Trong đó có hai lần bá»n chúng ẩn nấp dưới giưá»ng ngá»§ cá»§a ta. Nhưng bá»n chúng Ä‘á»u bị ta đả thương nên ta má»›i mang được đến đây.
Hà Lăng Phong ngẩng đầu lên há»i :
– Tháºt ra bá»n chúng là ai?
Phùng Viên nói :
– Äiá»u nà y ngươi còn há»i hay sao? Hai năm nay trong giang hồ dưá»ng như rất bình yên, nhưng tháºt ra bá»n ngưá»i giang hồ không có lúc nà o là không để ý đến chúng ta.
Hà Lăng Phong hứ một tiếng.
Chà ng không biết tại sao ngưá»i ta lại chú ý đến Thiên Ba phá»§ và Thiên Tuế phá»§.
Chà ng chỉ hứ lên một tiếng, để biểu thị sự phẫn nộ. Nhưng có một chuyện chà ng lại biết.
Äó chÃnh là ngưá»i quyết tâm muốn Ä‘oạt lấy chiếc há»™p kia. HÆ¡n nữa bá»n chúng phục sẵn trong Thiên Ba phá»§. Nhưng chỉ đáng tiếc chà ng không thể Ä‘em việc nà y nói rõ vá»›i Phùng Viên.
Phùng Viên nhìn chà ng cưá»i nhạt nói :
– Tức giáºn không thể giải quyết được việc gì cả.Hai năm nay, váºt nà y nằm trong tay Phùng gia cá»§a bá»n ta, đối phương Ãt nhiá»u cÅ©ng có chút dè dặt. Bây giá» giao nó lại cho ngươi, phải chăng ngươi có thể giữ được nó, hay là ngươi sẽ để nó lá»t và o tay đối phương?
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu đệ sẽ cố gắng hết sức.
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Äây không phải là vấn đỠcố gắng hay là không, mà là ngưá»i có nắm chắc giữ được hay không?
Hà Lăng Phong trầm ngâm hồi lâu :
– Tiểu đệ không dám nói là tuyệt đối giữ được, nhưng tiểu đệ có một phương pháp, bảo đảm có thể an toà n được.
Phùng Viên nhướng mà y lên, ra chiá»u không tin tưởng lá»i nói cá»§a Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong đưa tay viết lên bà n mấy hà ng chữ, sau đó chà ng thấp giá»ng nói :
– Äại ca cảm thấy kế sách nà y ra sao?
Phùng Viên lại nhướng mà y má»™t lần nữa, rồi cÅ©ng hạ giá»ng nói :
– Ngươi cho rằng bá»n chúng sẽ rat ay tại trong phá»§?
Phùng Viên cưá»i cưá»i, rồi đưa tay vá»— vai chà ng nói :
– Thất lang, không ngá» ngươi cÅ©ng thông minh như váºy. Tốt, cứ là m theo như váºy Ä‘i.
Chà ng liá»n chụp lấy chìa khóa vá»™i và ng mở chiếc há»™p ra.
Trong chiếc há»™p có má»™t thanh Ä‘ao và má»™t cuốn Ä‘ao phổ. Bên ngoà i vá» Ä‘ao có nhiá»u hoa văn, trên cán Ä‘ao có bốn chữ đó là “Yên Chi bảo Ä‘aoâ€.
Còn quyển Ä‘ao phổ chỉ có mấy trang, bên ngoà i có viết má»™t dòng chữ “Dương gia phá không thần Ä‘ao bát đại thứcâ€.