Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 18-05-2008, 06:39 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao - Ngá»a Long Sinh (Äá»§ bá»™)

Yên Chi Bảo Äao: Hồi 1
(Ngá»a Long Sinh)


Äêm đã rất khuya, sương má»—i lúc càng dày thêm.
Hà Lăng Phong đạp nhẹ trên sương, giống như đang đi trên mây.
Toàn thân chàng Ä‘á»u bị sương bao phá»§, khiến cho thân hình chàng càng mỠảo và mông lung hÆ¡n.
Nếu như không có hÆ¡n năm mươi lượng bạc trong ngưá»i, chắc có lẽ chàng đã bay lên trên không.
Có má»™t câu tục ngữ nói rằng: “Khi vận mệnh đến cho dù có cao to nhứ núi cÅ©ng không cản nổiâ€. Äêm nay có thể nói là lần đầu tiên Hà Lăng Phong thể nghiệm được câu tục ngữ này.
Như đem chuyện vừa rồi ở sòng bạc Hùng gia mà nói. Trang gia thua bí tỉ đến cháy túi, phải đứng lên. Nhưng khi Hà Lăng Phong thế vào vị trị của Trang gia, thì những quân bài ngược lại rất tốt, và bạc cũng từ đó chạy vào túi chàng.
Sòng bạc Hùng gia không phải lá»›n, nên tiá»n đặt cÅ©ng không được nhiá»u.
Vậy mà Hà Lăng Phong có thể thắng được trên năm mươi lượng, có thể nói đây không phải là chuyện dá»…. Äể tá»± thưởng cho tài nghệ cá»§a mình, Hà Lăng Phong đã bước vào trong tá»­u lầu Lưu Ma Tá»­, sau khi chàng thắng đậm ở sòng bạc Hùng gia.
Sau khi bước ra khá»i tá»­u lầu Lưu Ma Tá»­, Hà Lăng Phong đã có chút men say. Tuy say nhưng chàng vẫn chưa đến ná»—i hồ đồ. Ãt ra chàng vẫn còn nhá»› Tiểu Thúy hẹn sẽ đợi chàng và chàng cÅ©ng chưa quên hướng nào Ä‘i đến Ngô Äông hẻm.
Khi bước vào trong con hẻm quen thuá»™c, Hà Lăng Phong tá»± nhiên cảm thấy xúc động má»™t cách lạ thưá»ng. Năm mươi lạng bạc tuy không phải nhiá»u, nhưng ở trước mặt bá»n Quy Nô cÅ©ng có thể xem là má»™t gia tài. Äừng cho rằng Hà Lăng Phong lúc nào cÅ©ng bần cùng. Có má»™t ngày, khi thá»i vận đến, thần long nhất định sẽ bay lên trá»i.
Hà Lăng Phong đưa tay vá»— vá»— lên túi bạc nặng trịch, tằng hắng lên má»™t tiếng, rồi ưỡn thẳng ngưá»i mặt ngẩng cao, bước thẳng vào cổng trại môn cá»§a Phượng Hoàng viện.
Äêm tuy đã khuya nhưng cổng đại môn cá»§a Phượng Hoàng viện vẫn còn mở, Quy Nô vừa nhìn thấy Hà Lăng Phong liá»n vá»™i mỉm cưá»i bước ra nghênh tiếp nói :
– Hà gia, ngài đã đến rồi à!
Hà Lăng Phong ngẩng mặt lên nói :
– Thế nào, ta không thể đến hay sao?
Quy Nô liá»n cưá»i giả lả nói :
– Hà gia làm gì phải nặng lá»i dữ vậy. Sợ má»i còn má»i không được nữa là...
Hà Lăng Phong nói :
– Äó là vì những bậc thang trước cá»­a Phượng Hoàng viện quá cao, nếu không có bạc hai chân không thể nào bước vào được.
Quy Nô giả vá» như không nghe thấy, chỉ mỉm cưá»i gá»i lá»›n :
– Hà gia đã đến. Tiểu Thúy cô nương đâu mau ra tiếp khách!
Bên ngoài cá»­a vừa có tiếng gá»i thì bên trong liá»n có tiếng đáp lại. Sau đó Quy Nô đưa Hà Lăng Phong vào bên trong giống như đón tiếp thần tài vậy.
Vừa bước đi Hà Lăng Phong vừa đắc ý nghĩ :
– “Tin tức cá»§a bá»n há» quả thật nhanh lẹ, má»›i đó mà đã biết việc ta thắng đậm ở sòng bạc Hùng gia rồiâ€.
Vừa bước vào trong phòng, Tiểu Thúy đã ngoảnh đầu đi vẻ trách móc :
– Äã nói buổi tối đến, hại cho ngưá»i ta phải chỠđợi sốt cả ruá»™t, tại sao đến mãi bây giá» má»›i tá»›i?
Hà Lăng Phong cưá»i nói :
– Ta định đến sớm một chút, nhưng thần tài không cho ta đi, cho nên ta mói tới muộn như vậy.
Nói xong, Hà Lăng Phong lấy ra một chiếc túi nặng, nhẹ nhàng đặt vào tay Tiểu Thúy, nhỠnhẹ nói :
– Nè, cho nàng đấy!
Tiểu Thúy ngạc nhiên há»i :
– Là gì vậy?
Hà Lăng Phong mỉm cưá»i nói :
– Nàng mở ra xem là biết ngay!
Tiểu Thúy dùng tay bóp bóp nói :
– Là bạc?
Hà Lăng Phong vẻ đắc ý nói :
– Không sai, đúng là bạc. Tất cả vừa đúng năm mươi lượng.
Hà Lăng Phong cho rằng Tiểu Thúy nhất định sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng và lập tức sẽ mở ra đếm ngay. Sau đó sẽ phấn khởi ôm chầm lấy chàng và hôn lên má chàng vài cái...
Ai ngá» Tiểu Thúy không có chút biểu hiện vui mừng gì cả. Nàng không mở ra xem chỉ thuận tay ném túi bạc lên bàn vá»›i giá»ng trách móc nói :
– Ngưá»i ta có việc quan trá»ng nói vá»›i chàng, vậy mà chàng chỉ biết lo uống rượu và đánh bạc. Không lẽ ngoài việc uống rượu và đánh bạc ra, chàng chừa từng nghÄ© qua việc gì khác hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu Thúy, đây là ta vì nàng. Không phải nàng nói mẫu thân nàng bệnh nặng, Ä‘ang cần tiá»n để dùng sao?
Tiểu Thúy nói :
– Cho dù có cần tiá»n dùng cÅ©ng không thể trông chá» vào sá»± ăn thua ở sòng bạc. Thứ tiá»n này có thể dùng được lâu sao chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể dùng được lâu. Nhưng mà hiện giá» vận may Ä‘ang đến vá»›i ta, ta thắng dá»… dàng, giống như là ăn bắp vậy. Hôm nay nếu như không phải nghÄ© nhá»› đến nàng, thì bây giá» cho tá»›i sáng ta nhất định sẽ kiếm được má»™t hai trăm lượng như chÆ¡i. Tiểu Thúy, nàng có biết bài cá»§a ta tốt như thế nào hay không?
Tiểu Thúy đáp :
– Thiếp không muốn nghe bài tốt ra sao. Thiếp Ä‘ang có việc quan trá»ng muốn thương lượng vá»›i chàng.
Hà Lăng Phong nói :
– Là việc trị bệnh cho mẫu thân của nàng?
Tiểu Thúy lắc đầu nói :
– Bệnh tình cá»§a mẫu thân thiếp đã khá»i rồi, còn việc này có liên quan đến chàng.
Hà Lăng Phong trố mắt ngạc nhiên há»i :
– Là việc của ta? Là việc gì cơ chứ?
Tiểu Thúy chưa vá»™i trả lá»i, ngược lại bước ra ngoài cá»­a dòm má»™t lượt, sau đó cẩn thận bước vào đóng chặt cá»­a lại.
Tiểu Thúy đưa tay nắm lấy tay Hà Lăng Phong rồi từ từ ngồi xuống giưá»ng.
Hà Lăng Phongchỉ cảm thấy tay nàng lạnh buốt và hÆ¡i run run. Chàng không nhịn được liá»n há»i :
– Thật ra là chuyện gì, sao lại thận trá»ng đến như vậy?
Sắc mặt Tiểu Thúy có vẻ nghiêm trá»ng chậm rãi nói :
– Lăng Phong, thiếp muốn há»i chàng má»™t câu há»i thật nghiêm túc, và cÅ©ng hy vá»ng chàng trả lá»i má»™t cách nghiêm túc, được hay không?
Hà Lăng Phong cưá»i :
– ÄÆ°á»£c! Nàng cứ há»i!
Tiểu Thúy thở dài một tiếng :
– Chúng ta quen biết nhau cÅ©ng đã lâu. Chàng không đối đãi vá»›i thiếp như má»™t kỹ nữ. Thiếp cÅ©ng không xem chàng như má»™t ngưá»i khách thưá»ng. Sá»± việc này đối vá»›i chàng và thiếp Ä‘á»u rất quan trá»ng. Thiếp xin chàng đừng xem những lá»i nói cá»§a thiếp là lá»i nói đùa.
Hà Lăng Phong đành phải nghiêm sắc mặt lại, không cưá»i, nhưng chàng biết nữ nhân càng nói nghiêm túc và thận trá»ng thì những sá»± việc đó chẳng qua chỉ là những việc lặt vặt mà thôi.
Tiểu Thúy hạ thấp giá»ng gần như ká» sát bên tai Hà Lăng Phong :
– Lăng Phong, chàng là một trang tuấn kiệt, lại thêm võ công cao siêu. Vậy tại sao chàng không chịu đi hành hiệp giang hồ, để gầy dựng sự nghiệp mai sau?
Hà Lăng Phong im lặng không trả lá»i, nhưng trong lòng chàng ngầm cảm thấy kỳ quái :
– A đầu này hôm nay uống nhằm thuốc gì, mà lại ăn nói những lá»i như vậy.
Tiểu Thúy lay nhẹ tay chàng nói :
– Ngưá»i ta nói chuyện vá»›i chàng, chàng có nghe thấy hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Thì ta đang nghe đây!
Tiểu Thúy nói :
– Nghe tại sao chàng không trả lá»i?
Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi rồi nói :
– Việc nghiêm túc mà nàng muốn nói với ta chính là việc này?
Tiểu Thúy nói :
– Không sai, chẳng lẽ chàng cứ như vầy cả Ä‘á»i thôi sao? Không lẽ chàng chưa từng nghÄ© đến tuÆ¡ng lai cá»§a mình hay sao?
Hà Lăng Phong cưá»i cưá»i nói :
– Theo ý nàng thì nàng muốn ta phải làm gì? Dùng võ công cá»§a ta để Ä‘i trá»™m cướp? Hay là Ä‘i giết ngưá»i để tá» rõ uy phong cá»§a mình?
Tiểu Thúy nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải, nhưng chàng có thể dùng võ công cá»§a mình để Ä‘i hành đạo giang hồ, hành hiệp trượng nghÄ©a, phù nhược trợ cưá»ng.
Hà Lăng Phong nhún vai nói :
– Äó không phải là việc cá»§a ta làm. Trên thế gian này chỉ có hai hạng ngưá»i má»›i làm những việc hành hiệp như vậy. Má»™t hạng là ngưá»i thật giàu có, muốn để lại thanh danh cho Ä‘á»i sau. Còn má»™t hạng nghèo cùng xÆ¡ xác đến phát Ä‘iên lên, Ä‘i cướp cá»§a những kẻ hung ác khác và làm má»™t chút việc tốt. Nói tóm lại bá»n há» chẳng qua Ä‘á»u vì hai chữ danh lợi mà thôi.
Tiểu Thúy nói :
– Theo như chàng nói thì những ngưá»i hành hiệp trượng nghÄ©a, ngược lại Ä‘á»u là tiểu nhân giả tạo?
Hà Lăng Phong nói :
– Ta không có nói bá»n há» là tiểu nhân, cÅ©ng không thừa nhận bá»n há» là quân tá»­. Nếu như hành hiệp bất cầu danh thì danh tiếng đại hiệp từ đâu mà có? Nếu như không phải vì lợi thì những hiệp khách trên thế gian này đã chết đói từ lâu. Bá»n há» có thể ăn cÆ¡m cá»§a mình mà lo chuyện thiên hạ sao?
Tiểu Thúy nói :
– Thiếu không muốn tranh luận vá»›i chàng vá» chuyện ấy. Thiếp chỉ muốn há»i chàng, chàng không muốn nghÄ© cho mình thì cÅ©ng nên nghÄ© cho thiếp. Chẳng lẽ chàng muốn thiếp ở đây suốt Ä‘á»i sao chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Không phải ta đã từng nói qua vá»›i nàng rồi sao? Chỉ cần ta có tiá»n, thì ta sẽ chuá»™c thân nàng ngay.
Tiểu Thúy nói :
– Vậy thiếp phải đợi đến bao gi�
Hà Lăng Phong cưá»i lá»›n nói :
– Xem tình hình đêm nay, nhất định nàng sẽ không còn phải đợi bao lâu ...
Tiểu Thúy nói :
– Không, thiếp không thể chỠđợi được nữa, một ngày cũng không thể chỠđợi. Lăng Phong, nếu như chàng cần thiếp, thì bây giỠchính là lúc mang thiếp đi.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên há»i :
– Bây gi� Lập tức ngay bây gi�
Tiểu Thúy nói :
– Äúng vậy! Chúng ta phải lập tức cao bay xa chạy, chạy đến nÆ¡i thật xa, đến má»™t nÆ¡i không có ai biết đến chúng ta. Cho dù cuá»™c sống có khổ cá»±c bao nhiêu, thiếp cÅ©ng cam tâm tình nguyện...
Hà Lăng Phong đưa tay vuốt trán, chàng nói :
– Tiểu Thúy, nàng đang say sao? Thật ra nàng đã say hay là ta đã say?
Tiểu Thúy đột nhiên ôm chầm lấy chàng, và nghẹn ngào nói :
– Thiếp van xin chàng, những lá»i thiếp nói ra toàn là những lá»i thật lòng. Chàng hãy mau mang thiếp Ä‘i ngay, nếu không thì sẽ không còn kịp nữa.
Hà Lăng Phong nhíu mày nói :
– Tiểu Thúy, hôm nay nàng sao vậy? Những tháng ngày của chúng ta còn dài, tại sao lại không còn kịp...
Hà Lăng Phong chưa nói dứt câu, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Tiểu Thúy vô cùng hoảng sợ, một tay đẩy Hà Lăng Phong ra một tay che lấy miệng, còn mặt thì trắng bệch :
– Ai?
– Là ta, Ngô Tẩu.
Bên ngoài lại có tiếng nói tiếp :
– Cô nương hãy mau mở cửa, ta đem canh nóng đến để cho Hà gia uống tỉnh rượu.
Sắc mặt Tiểu Thúy bớt sợ hãi, nàng đưa mắt nhìn Hà Lăng Phong rồi hít sâu vào một hơi, sau đó bước ra mở cửa.
Ngô Tẩu năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, là ngưá»i làm việc lặt vặt trong Phượng Hoàng viện. Tướng ngưá»i cao lá»›n, thể lá»±c khá»e mạnh. Tuy trên đầu Ngô Tẩu có gắn đầy hoa và trên mặt bôi đầy phấn, nhưng nhìn thế nào cÅ©ng không giống má»™t nữ nhân.
Ngô Tẩu má»™t tay bưng mâm gá»—, má»™t tay đẩy cá»­a phòng bước vào. Vừa bước vào Ngô Tẩu đã mỉm cưá»i nói :
– Hà gia, ngài là ngưá»i thật có phúc. Nếu như hôm nay ngài không đến, Thúy cô nương cá»§a bản viện có lẽ sẽ tương tư ngài đến ngã bệnh mất.
Ngô Tẩu lướt mặt nhìn Tiểu Thúy một lượt rồi nói :
– Lão ma ma nghe nói Hà gia đã uống say nên đặc biệt căn dặn nấu canh nóng đến cho ngài dùng để tỉnh rượu. Hà gia, ngài tranh thủ lúc còn nóng mà uống ngay đi.
Ngô Tẩu cưá»i giả lả nói tiếp :
– Canh càng nóng, giả rượu càng mau. Bây giỠcũng đã không còn sớm, Hà gia hãy uống ngay đi rồi còn đi ngủ sớm. Nếu như còn gì muốn nói thì hãy để đến ngày mai.
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°á»£c, ngươi cứ đặt xuống bàn, đợi lát nữa ta sẽ uống.
Nhưng Ngô Tẩu không chịu đặt tô canh xuống, mà lại quay sang nói với Tiểu Thúy :
– Cô nương đừng trách ta nhiá»u chuyện. Ngưá»i say thưá»ng cảm thấy rất mệt má»i. Cô nương nên để cho Hà gia sá»›m nghỉ ngÆ¡i, đừng nên nói chuyện quá khuya.
Tiểu Thúy thấp giá»ng nói :
– Ta biết!
Ngô Tẩu nói :
– Biết thì tốt, những cô nương trẻ tuổi phải nên há»c những Ä‘iá»u này. Thá»i gian còn lâu dài, sợ không nói hết chuyện hay sao...
Hà Lăng Phong chỉ muốn cho ả ta mau Ä‘i ra, nên liá»n đưa tay ra nhận tô canh, ngá»­a cổ lên uống má»™t hÆ¡i, rồi xua tay nói :
– ÄÆ°á»£c rồi! Ngô Tẩu, ngươi hãy mau Ä‘i nghỉ sá»›m Ä‘i! Nếu như ngươi không Ä‘i khá»i chúng ta làm sao có thể nghỉ ngÆ¡i đây.
Ngô Tẩu mỉm cưá»i nói :
– Hà gia muốn Ä‘uổi ta Ä‘i vì sợ ta làm lỡ má»™t đêm ngàn vàng cá»§a ngưá»i. ÄÆ°á»£c, ta lập tức sẽ rá»i khá»i đây ngay!
Tuy miệng Ngô Tẩu nói Ä‘i, nhưng chân vẫn chưa cá»­ động mà vẫn còn đứng cưá»i nhìn Hà Lăng Phong như Ä‘ang chỠđợi cái gì? Xem Ä‘iệu bá»™ cá»§a ả hình như Ä‘ang chỠđợi tiá»n thưởng.
Hà Lăng Phong tá»± nhiên cảm thấy nụ cưá»i cá»§a ả thật đáng ghét, định cho ả má»™t ít bạc để ả cút ngay Ä‘i. Nhưng chàng chợt cảm thấy chân tay má»m nhÅ©n, hai mắt nặng trÄ©u, và có má»™t cÆ¡n buồn ngá»§ dữ dá»™i ập đến.
Má»i ngưá»i say rượu Ä‘á»u cảm thấy rất má»i mệt.
Hà Lăng Phong thật sá»± đã quá má»i mệt, mệt đến ná»—i toàn thân má»m nhÅ©n, còn đầu thì hôn mê không biết gì.
Lúc này chàng chỉ muốn nhắm nghiá»n hai mắt lại, ngá»§ má»™t giấc cho thật ngon, còn việc Ngô Tẩu có Ä‘i khá»i hay không? Tại sao tô canh lại không giải được rượu? Chàng đã hoàn toàn không còn để ý suy nghÄ© đến.
Chàng đã đi vào giấc ngủ trong tâm trạng mơ hồ, và cũng nằm “mộng†trong tâm trạng mơ hồ.
* * * * *
Giấc ngủ này bao lâu? Hà Lăng Phong không hỠbiết.
Thậm chí hiện tại là ngủ hay tỉnh? Chàng cũng không biết.
Hà Lăng Phong chỉ biết, trong khi chàng còn chưa mở mắt ra, đã ngửi thấy một mùi hương thơm.
Hương thÆ¡m dưá»ng như phát ra từ chiếc gối, lại giống như phát ra từ túi thÆ¡m.
Hương thơm tràn ngập cả gian phòng.
Mùi hương vừa tao nhã cÅ©ng vừa xa lạ, tuyệt đối không phải loại hương thÆ¡m tầm thưá»ng mà các cô nương ở Phượng Hoàng viện sá»­ dụng.
Hà Lăng Phong trở mình lại, từ từ mở to hai mắt ra. Äầu tiên chàng nhìn thấy má»™t tiểu a hoàn mặc y phục màu xanh, khoảng chừng mưá»i ba mưá»i bốn tuổi, Ä‘ang đứng trước đầu giưá»ng chàng mỉm cưá»i.
mỉm cưá»i.
Hà Lăng Phong đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện ra mình đang nằm ngủ trong một gian thủy các vô cùng tinh mỹ.
Bốn phía gian thá»§y các Ä‘á»u có cá»­a sổ, xung quanh có nước vây quanh và trồng đầy những loại kỳ hoa...
Hương thơm vừa rồi chính là phát ra từ đám kỳ hoa dị thảo kia.
Phong cảnh ở đây không khác gì ở tiên cảnh, Hà Lăng Phong còn đang ngơ ngác thì tiểu a hoàn đã lên tiếng nói :
– Thiếu gia, ngài đã tỉnh rồi à!
Hà Lăng Phong vô cùng ngạc nhiên :
– Ta...
Tiểu a hoàn nói :
– Thiếu gia ngủ thật say, phu nhân đã đến hai lần nhưng ngài vẫn chưa tỉnh lại. Bây giỠtỳ nữ sẽ đi bẩm báo lại với phu nhân.
Hà Lăng Phong liá»n gá»i lại :
– Khoan đã, xin há»i cô nương nÆ¡i đây là đâu? Và tại sao ta lại nằm ngá»§ ở đây?
A hoàn trước tiên ngạc nhiên rồi đưa tay lên che miệng cưá»i khúc khích nói :
– Thiếu gia, ngài vẫn còn chưa tỉnh rượu hay sao mà lại há»i những lá»i như thế?
Hà Lăng Phong nói :
– Không! Bây giỠta rất tỉnh táo, ta thật sự không biết nơi đây là đâu.
A hoàn lại cưá»i khúc khích :
– Thiếu gia, chẳng lẽ ngài bệnh rồi sao? Tại sao ngay cả nhà mình cũng không nhận ra?
Hà Lăng Phong cũng ngạc nhiên hơn :
– Nhà? nhà của ta?
Tiểu a hoàn nói :
– Äúng như vậy. Ai lại không biết nÆ¡i đây chính là Thiên Ba phá»§ lừng danh thiên hạ. Gian thá»§y các này chính là Cúc Hương là ở sau phá»§, mà ngài thích nhất đấy.
Hà Lăng Phong lẩm bẩm :
– Thiên Ba phủ... Cúc Hương tạ...
Äá»™t nhiên chàng ồ lên má»™t tiếng nói :
– Cô nương nói nơi đây chính là Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ?
Tiểu a hoàn nói :
– Tạ trá»i tạ đất, rốt cuá»™c rồi ngài cÅ©ng đã tỉnh lại.
Hà Lăng Phong nói :
– Vậy còn ta là ai?
Tiểu a hoàn nói :
– Ngay cả ngài mà còn quên chính mình là ai hay sao?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Không phải là quên, ta vẫn còn nhá»› mình là ngưá»i như thế nào nhưng ta và Thiên Ba phá»§ căn bản không há» có chút quan hệ, vậy tại sao lại ngá»§ ở đây?
Tiểu a hoàn đột nhiên tắt hẳn nụ cưá»i, mở to mắt ra nhìn chàng nói :
– Thiếu gia vừa nói gì? Ngài cho rằng mình không có quan hệ gì với Thiên Ba phủ sao?
Hà Lăng Phong đáp :
– Không sai. Ta hỠHà sống ở Lạc Dương. Tuy từ lâu đã mến mộ thanh danh của Thiên Ba phủ nhưng xưa nay chưa từng có qua lại.
Tiểu a hoàn sửng sốt nói :
– Cái gì? Ngưá»i há» Hà?
– Äúng vậy!
– Ngưá»i... ngưá»i nói ngưá»i chưa từng có qua lại vá»›i Thiên Ba phá»§?
– Không sai!
– Ngưá»i... Ngưá»i... ngưá»i ngay cả mình cÅ©ng không nhá»› sao chứ?
– Không, ta nhớ rất rõ, ta hỠHà...
Tiểu a hoàn trố mắt nhìn chàng liên tiếp lùi ra sau hai bước. Sau đó xoay ngưá»i bá» chạy, giống như bị ma Ä‘uổi. Vừa chạy ra khá»i thá»§y tạ, tiểu hoàn gặp phải hai ngưá»i.
Äó là hai chá»§ tá»›, ngưá»i hầu nữ mặc quần màu vàng, tuổi tác lá»›n hÆ¡n tiểu a hoàn đôi chút. Tên hầu nữ Ä‘ang dìu má»™t thiếu phụ, từ phía cầu Ä‘i qua. Nhìn thấy tiểu a hoàn Ä‘ang há»›t hải chạy qua, ngưá»i hầu nữ liá»n chụp lấy tay ả, há»i :
– Tiểu Lan, ngươi làm gì mà khủng hoảng đến như thế?
Tiểu Lan dừng lại thở dốc nói :
– Phu nhân, Mai nhị tỷ, hai vị thật đúng lúc, hãy mau đi xem thiếu gia, ngài...
ngài...
Ngưá»i thiếu phụ nói :
– Thiếu gia như thế nào?
Tiểu Lan nói :
– Thiếu gia không biết đã làm sao, mà cứ mở miệng ra là nói không biết nơi đây. Lại nói mình hỠHà, và chưa từng có qua lại với Thiên Ba phủ...
Ngưá»i thiếu phụ vẻ thất kinh :
– Có chuyện này hay sao?
Mai Nhi liá»n lên tiếng :
– Phu nhân đừng nghe lá»i nó nói. Chắc chắn là sau khi tỉnh lại, thiếu gia có ý chá»c nó mà thôi.
Tiểu Lan vội nói :
– Sự việc này hoàn toàn là thật. Thiếu gia nói rất nghiêm túc tuyệt đối không phải là nói chơi. Không tin phu nhân có thể đích thân đến đó xem thử.
Ngưá»i thiếu phụ hÆ¡i chau mày, nhưng không nói gì, liá»n vá»™i vàng bước vào trong thá»§y tạ.
Khi nàng nhìn thấy Hà Lăng Phong Ä‘ang nằm yên lặng trên giưá»ng thì má»›i thở phào ra má»™t tiếng nói :
– A đầu Tiểu Lan này thật đáng đánh, làm cho ta hú hồn hú vía. Các ngươi xem không phải thiếu gia Ä‘ang bình thưá»ng đó sao?
Mai Nhi nói :
– Äúng vậy, Tiểu Lan thưá»ng hay Ä‘iên Ä‘iên, nói toàn những lá»i hồ đồ như thế.
Tiểu Lan tức tối nói :
– Nô tỳ thật sự không có nói hồ đồ, là chính miệng thiếu gia nói như vậy.
Mai Nhi nói :
– Ngươi còn cố cãi hay sao? Thiếu gia vẫn bình thưá»ng như vậy làm sao có thể...
Hà Lăng Phong liá»n lên tiếng cắt ngang lá»i cá»§a Mai Nhi :
– Vị cô nương nay đừng trách lầm cô ta. Những lá»i vị cô nương kia nói ra hoàn toàn là thật. Ta quả thật há» Hà, và chưa từng đặt chân đến Thiên Ba phá»§. Sá»± việc này có lẽ là má»™t sá»± hiểu lầm mà thôi.
Mai Nhi nói vá»›i giá»ng ngạc nhiên :
– Hiểu lầm? Hiểu lầm Ä‘iá»u gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Ta nghÄ©, các vị đã nhìn lầm ta thành má»™t ngưá»i khác rồi.
Mai Nhi ngÆ¡ ngác đưa mắt nhìn ngưá»i thiếu phụ dưá»ng như là không còn dám tin tưởng vào tai mình nữa.
Ngưá»i thiếu phụ cÅ©ng vô cùng ngạc nhiên nói :
– Thất lang, chàng không nên nói đùa vá»›i bá»n a đầu như thế. Cho dù có nói chÆ¡i cÅ©ng đừng thái quá. Chàng có nói đùa cÅ©ng không há» gì nhưng nếu như truyá»n ra ngoài thì Thiên Ba phá»§ còn ra thể thống gì nữa.
Hà Lăng Phong nói :
– Những lá»i ta nói toàn là sá»± thật cả, tuyệt đối không má»™t chút đùa cợt.
Trên mặt ngưá»i thiếu phụ có vẻ thoáng buồn nói :
– Chàng cho rằng mình thật sự mang hỠHà?
Hà Lăng Phong nói :
– Không phải cho rằng mà ta thật sự mang hỠHà.
Ngưá»i thiếu phụ nói :
– Vậy thì chàng có nhận ra thiếp là ai hay không?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Xin lá»—i, ta chưa từng gặp qua phu nhân. Vừa rồi nghe hai vị cô nương đây xưng hô, ta nghÄ© ngưá»i nhất định là phu nhân cá»§a Thiên Ba phá»§ Dương đại hiệp?
Ngưá»i thiếu phụ vừa giận lại vừa cưá»i quay sang nói vá»›i Mai Nhi :
– Ngươi nghe, ngay cả ta mà thiếu gia cũng không hỠquen biết.
Mai Nhi nói :
– Có lẽ đêm qua thiếu gia uống quá say nên đến bây giỠvẫn còn chưa tỉnh...
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Không phải, hiện giá» ta rất tỉnh táo. Má»—i lá»i ta nói ra Ä‘á»u hoàn toàn đúng.
Trong mắt ngưá»i thiếu phụ đã ngấn lệ, vẻ phẫn ná»™ nói :
– Việc này Ä‘á»u tại bá»n La gia cứ má»—i lần thiếu gia say mèm má»›i chịu cho vá». Bây giá» ngay cả danh tánh mình thiếu gia cÅ©ng không còn nhá»›.
Mai Nhi thấp giá»ng nói :
– Phu nhân, có cần má»i La gia đến phá»§ hay không?
Ngưá»i thiếu phụ trầm ngâm rồi nói :
– Äúng vậy, ta muốn xem hắn ta có thái độ như thế nào...
Nói vong nàng quay lại căn dặn :
– Tiểu Lan, ngươi hãy Ä‘i má»™t chuyến. Thuận tiện mang theo mấy phong thư giao cho hắn. Kêu hắn má»i tất cả những ai cùng uống rượu đêm qua đến đây, nhá»› không được thiếu má»™t ngưá»i. Nếu ai không đến thì đừng có ân hận!
Tiểu Lan dạ một tiếng rồi quay lưng bước đi ngay.
Äá»™t nhiên Hà Lăng Phong lên tiếng há»i :
– La gia mà phu nhân định má»i đến có phải là Quan Lạc kiếm khách La Văn Bính ở Lạc Dương hay không?
Ngưá»i thiếu phụ nói :
– Không sai, cuối cùng chàng vẫn còn nhá»› được tên cá»§a má»™t ngưá»i.
Hà Lăng Phong thở ra một tiếng :
– Ta đã từng quen biết La Văn Bính. Nếu như có thể má»i được hắn ta đến thì má»i chuyện sẽ rõ ngay.
Ngưá»i thiếu phụ hứ khẽ má»™t tiếng :
– Mong rằng hắn ta cÅ©ng nhận ra chàng, và hy vá»ng hắn còn nhá»› được hắn là ai.
Câu nói này rò ràng chứa đầy sá»± giận dữ. Nhưng Hà Lăng Phong chỉ mỉm cưá»i mà không há» nói gì.
Chàng tin tưởng rằng Quan Lạc kiếm khách La Văn Bính đã nhận ra chính mình, thì cÅ©ng sẽ nhận ra chá»§ nhân Dương Tá»­ Úy cá»§a Thiên Ba phá»§. Äợi đến lúc ấy, chân tướng tá»± nhiên sẽ rõ ràng.
Nhưng có Ä‘iá»u chàng không sao hiểu được. Rõ ràng đêm qua chàng nằm ở trong phòng cá»§a Tiểu Thúy ở Phượng Hoàng viện, tại sao bây giỠđột nhiên đến Thiên Ba phá»§ này?
Tất cả những sự việc này thật ra là thật? Hay là ở trong mộng?
Nếu như là má»™ng, thì đây quả là má»™t cÆ¡n “quái má»™ngâ€.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của samacvuong

Chữ ký của samacvuong
Bạn Äang xem Flash Tại http://4vn.eu

Last edited by samacvuong; 18-05-2008 at 07:35 PM.
  #2  
Old 18-05-2008, 06:41 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 2
(Ngá»a Long Sinh)


Ngưá»i Ä‘i đầu tiên chính là La Văn Bính. Phía sau La Văn Bính còn có bốn năm nhân vật mặc áo cẩm bào hoa lệ, bá»n há» Ä‘á»u là những võ lâm danh gia có tiếng tăm ở vùng Quan Lạc. Nhưng trên mặt má»—i ngưá»i Ä‘á»u có vẻ ngạc nhiên.
La Văn Bính cũng đã nghe Tiểu Lan thuật lại sơ bộ, nên hắn cũng đã rõ đôi chút sự việc. Vì vậy khi vừa bước vào La Văn Bính đã lớn tiếng nói :
– Tử Úy huynh, ngươi làm sao rồi?
Khi ấy, Hà Lăng Phong đã mặc xong y phục và ngồi lên trên ghế. Khi nghe thấy tiếng gá»i này, chàng không khá»i vô cùng ngạc nhiên.
La Văn Bính không đợi cho chàng kịp mở miệng, liá»n cung tay nói vá»›i Dương phu nhân :
– Äại tẩu, như vầy là thế nào? Không phải Tá»­ Úy huynh Ä‘ang ngồi ở đấy hay sao? Tại sao Tiểu Lan lại nói Tá»­ Úy huynh đã phát Ä‘iên rồi?
Dương phu nhân vẻ lạnh lùng :
– Ta cÅ©ng không biết là chàng có Ä‘iên hay không. Nhưng dẫu sao ngày hôm qua trước khi bước chân ra khá»i cá»­a, chàng vẫn con bình thưá»ng. Hôm nay tỉnh lại, thì đã biến thành như vậy. Không những chàng không nhận ra được ngưá»i thân, mà ngay cả bản thân mình chàng cÅ©ng không nhận ra. Há»… mở miệng ra là chàng cứ nói mình mang há» Hà...
La Văn Bính cảm thấy vô cùng kỳ lạ :
– Tại sao lại có chuyện kỳ lạ đến như vậy? Äêm qua khi trở vá» phá»§, Tá»­ Úy huynh không há» có biểu hiện gì khác. Những bằng hữu cùng uống rượu đêm qua bây giá» Ä‘á»u đã có mặt ở đây, má»i ngưá»i Ä‘á»u tận mắt nhìn thấy việc ấy cả!
Dương phu nhân nói :
– Các ngươi là hảo bằng hữu cá»§a chàng, vậy tại sao không há»i thá»­ vài câu xem?
La Văn Bính “à†lên má»™t tiếng rồi quay sang há»i Hà Lăng Phong :
– Tá»­ Úy huynh thật ra huynh Ä‘ang định làm gì đây? Äừng đùa như vậy vá»›i lão bằng hữu được hay không?
Hà Lăng Phong nghe La Văn Bính lại gá»i mình bằng “Tá»­ Úy huynhâ€, trong lòng hết sức ngạc nhiên. Chàng trầm ngầm thật lâu rồi nói :
– La huynh, xin huynh hãy xem kỹ lại. Tại hạ thật sự là Dương Tử Úy của Thiên Ba phủ sao chứ?
La Văn Bính mỉm cưá»i nói :
– Thế nào? Không lẽ Dương huynh cho mình là không phải?
Hà Lăng Phong nói :
– Trên thế gian này, những ngưá»i có tướng mạo giống nhau rất nhiá»u. Có thể vì nhất thá»i La huynh hoa mắt nhận lầm ngưá»i.
La Văn Bính cưá»i ha hả nói :
– Làm sao lại có chuyện này chứ. Cho dù mắt cá»§a ta có hoa nhìn lầm ngưá»i Ä‘i nữa, nhưng không lẽ tất cả bằng hữu ở đây Ä‘á»u hoa mắt cả hay sao? Không tin Dương huynh cứ việc tá»± há»i bá»n há» xem.
Không đợi cho Hà Lăng Phong lên tiếng há»i, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đồng loạt nói :
– Äúng vậy, đúng vậy, chúng tôi kết giao bằng hữu vá»›i Thiên Ba phá»§ đã nhiá»u năm, lẽ nào lại không nhận ra Dương huynh sao?
Hà Lăng Phong cố cãi :
– Nhưng mà các vị đã nhìn lầm ngưá»i rồi.
Má»i ngưá»i liá»n cưá»i nói :
– Bao năm quen biết vá»›i nhau, lẽ nào lại có lý nhìn lầm ngưá»i.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng mà ta dám đánh cá, lần này các vị nhất định đã nhận lầm ngưá»i, bởi vì chính tại hạ biết rằng mình không phải là Dương Tá»­ Úy.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy làm vô cùng kinh ngạc, bởi vì giá»ng nói Hà Lăng Phong rất là kiên quyết, không có chi là giống nói đùa cả.
Hà Lăng Phong lại nói tiếp :
– Tại hạ muốn nhắc cho La huynh nhá»› má»™t ngưá»i. Không biết La huynh có còn nhá»› hay không?
La Văn Bính liá»n há»i :
– Ngưá»i đó là ai?
Hà Lăng Phong nói :
– Có má»™t lần, La huynh Ä‘i săn ở bên ngoài thành. Vì tranh giành má»™t con thá» rừng đã bị thương, La huynh đã đánh cá vá»›i má»™t gã cùng hán. Sau đó hai ngưá»i đã trở thành bằng hữu và cùng ở trên núi ăn món thịt thá» quay. Ä‚n xong cả hai còn khen là mùi thá» thÆ¡m ngon nhất thiên hạ nữa.
La Văn Bính nói :
– Ồ! Dương huynh muốn nói đến cùng hán Hà Lăng Phong kia?
Hà Lăng Phong nói :
– Chính là ngưá»i đó. La huynh còn nhá»› hắn ta hay không?
La Văn Bính nói :
– Làm sao mà quên được. Ngưá»i đó võ công siêu phàm tuyệt đối không thua kém gì hai huynh đệ chúng ta. Chỉ đáng tiếc là ngưá»i ấy chỉ thích cuá»™c sống thanh bần đạm bạc, không muốn qua lại vá»›i những ngưá»i giàu sang phú quí.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu như hiện giỠvị Hà Lăng Phong kia có mặt ngồi ở đây, La huynh có nhận ra không?
La Văn Bính nói với vẻ tin tưởng :
– Nhất định nhận ra. Tiểu đệ và Hà Lăng Phong tuy má»›i lần đầu gặp mặt, nhưng Hà Lăng Phong đã để lại cho tiểu đệ ấn tượng rất sâu. Cho đến bây giá», tiểu đệ vẫn còn nhá»› rõ dung mạo cá»§a Hà Lăng Phong! Chỉ đáng tiếc tuy hắn ta là má»™t viên ngá»c quí, nhưng chưa được mài giÅ©a, nên chưa thành ngá»c được. Quả thật đáng tiếc.
Hà Lăng Phong nói :
– La huynh có muốn gặp hắn ta không?
La Văn Bính lắc đầu nhè nhẹ nói :
– Muốn gặp thì sao chứ? Äáng tiếc Ä‘á»i này đã không có chuyện tao ngá»™.
Hà Lăng Phong há»i :
– Tại sao?
La Văn Bính thở dài một tiếng :
– Vị Hà Lăng Phong kia đã qua Ä‘á»i rồi.
Hà Lăng Phong vô cùng sá»­ng sốt, liá»n ngồi ngay lại há»i :
– Ai nói với La huynh việc này?
La Văn Bính chỉ tay ra sau nói :
– Tin này là do Tiểu Äiá»n vừa biết được.
Nếu như ai cho rằng, “Tiểu Äiá»n†má»™t chàng thiếu niên trẻ tuổi, thì đó má»™t Ä‘iá»u sai lầm.
Tiểu Äiá»n tên thật là Äiá»n Ba Äạt. Kỳ thật Tiểu Äiá»n đã trạc tứ tuần, nhưng vì dáng vóc và hai mắt quá nhá», nhưng hai tai lại rất dài và thính. Cho nên má»i ngưá»i đặt cho Äiá»n Bá Äạt tên “Trưá»ng NhÄ© Tiểu Äiá»nâ€.
Nãy giá» Äiá»n Bá Äạt vẫn đứng phía sau La Văn Bính. Nghe nói vậy liá»n bước lên hai bước, thấp giá»ng nói :
– Không sai, tại hạ cũng vừa nghe được tin này vào sáng sớm hôm nay.
Hà Lăng Phong muốn đánh cho hắn ta hai tát tai vá» tá»™i nói bậy, nhưng chàng kiá»m lại được nói :
– Tin tức như thế nào?
Äiá»n Bá Äạt kể :
– Nghe nói đêm qua tên Hà Lăng Phong kia đánh bạc ăn được không ít. Sau khi uống rượu xong, hắn Ä‘i thẳng đến Phượng Hoàng viện. Má»™t đêm phong lưu sáng sá»›m hôm nay thì đã có tin hắn ta đã chết trong phòng kỹ nữ Tiểu Thúy. Có ngưá»i nói rằng đó là mưu tài hại mạng, cÅ©ng có ngưá»i nói là hắn ta cỡi...
Äiá»n Bá Äạt liá»n nhìn vá» phía Dương phu nhân, rồi vá»™i tát cho mình hai tát tay nói :
– Tại hạ thật đáng chết, thật là đáng đánh, tại hạ nhất thá»i vá»t miệng nói ra, quên rằng phu nhân cÅ©ng Ä‘ang có mặt ở đây.
Hà Lăng Phong cưá»i nhạt nói :
– Hóa ra Äiá»n huynh đây cÅ©ng nghe ngưá»i khác nói lại, chứ không đích thân nhìn thấy.
Äiá»n Bá Äạt liá»n nói :
– Tin này chắc chắn là chính xác, và đã truyá»n Ä‘i khắp nÆ¡i trong thành Lạc Dương. Bây giá» thi hài cá»§a Hà Lăng Phong vẫn còn đỠở trong Phượng Hoàng viện.
La Văn Bính xen vào :
– Khi không Dương huynh nhắc đến ngưá»i này chẳng lẽ Dương huynh cÅ©ng quen biết hắn ta hay sao?
Hà Lăng Phong cưá»i lá»›n nói :
– Không chỉ quen biết mà ta còn biết hiện giỠhắn ta vẫn còn sống.
La Văn Bính há»i :
– Tại sao Dương huynh lại biết được?
Hà Lăng Phong gằn từng tiếng một :
– Vì ta chính là Hà Lăng Phong.
Tất cả má»i ngưá»i có mặt lúc ấy Ä‘á»u thất kinh, dưá»ng như không còn tin tưởng vào mắt và tai mình nữa, còn sắc mặt thì tái nhợt.
La Văn Bính liá»n đưa tay lên rá» trán Hà Lăng Phong, rồi nói vá»›i vẻ quan tâm :
– Dương huynh, ngưá»i có bị bệnh gì không?
Hà Lăng Phong nói :
– La huynh xem ta có giống ngưá»i bệnh hay không?
La Văn Bính gượng cưá»i nói :
– Vị Hà Lăng Phong kia tiểu đệ đã từng gặp qua. Hắn ta là hắn ta, còn Dương huynh là Dương huynh, tại sao lại gom hai ngưá»i lại thành má»™t chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Tại hạ cÅ©ng Ä‘ang cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng tại hạ là Hà Lăng Phong, nhưng tại sao má»i ngưá»i cứ nói tại hạ là Dương Tá»­ Úy? Rõ ràng tại hạ vẫn còn sống, tại sao má»i ngưá»i lại nói là chết?
La Văn Bính ú á»› không biết trả lá»i như thế nào.
Nhưng ngược lại Dương phu nhân khóc lớn lên nói :
– Tất cả Ä‘á»u tại các ngươi cả, cứ rá»§ chàng Ä‘i uống rượu, bây giá» má»i việc như thế này đây...
La Văn Bính vội lính quýnh nói :
– Äại tẩu đừng vá»™i nôn nóng, theo như tiểu đệ thấy thì Tá»­ Úy huynh có lẽ đã bị trúng tà hay là hung thần...!
Dương phu nhân liá»n cắt ngang :
– Cái gì là hung thần? Nếu như các ngưá»i không kéo chàng Ä‘i uống rượu tại sao lại ra nông nổi này. Hôm nay nếu như các ngưá»i không làm rõ việc này thì đừng ai có thể rá»i khá»i Thiên Ba phá»§.
La Văn Bính bị mắng cho má»™t trận cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Trầm ngâm má»™t hồi lâu, La Văn Bính liá»n quay sang nói vá»›i Äiá»n Bá Äạt :
– Tiểu Äiá»n, tin tức cá»§a ngươi thật ra có đáng tin cậy hay không?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Tin tức của tại hạ rất đáng tin cậy, tại hạ dám đem đầu của mình ra để bảo đảm.
La Văn Bính nói :
– Nếu vậy thì ngươi hãy lập tức trở vá» Lạc Dương mang thi hài cá»§a Hà Lăng Phong đến Cá»­u Khúc thành này ngay, để cho Dương huynh tận mắt nhìn thấy, nhằm phá Ä‘i những hoang tưởng trong đầu cá»§a Dương huynh. Khi ấy bệnh tình tá»± nhiên sẽ khá»i.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đồng loạt tán thành, nói :
– Äúng đấy, đây quả là má»™t ý kiến hay!
La Văn Bính nói :
– Äại tẩu, việc chuyển thi thể đến đây quả thật là chuyện bất đắt dÄ©, đại tẩu có phản đối hay không?
Dương phu nhân nói :
– Không có cách nào khác sao?
La Văn Bính nói :
– Chỉ còn có cách này mới có thể trừ được những suy nghĩ hoang tưởng trong đầu của Dương huynh, để cho Dương huynh tin tưởng rằng mình không phải là Hà Lăng Phong.
Dương phu nhân đành thở dài một tiếng :
– Thôi được, chỉ cần làm cho Thất lang tỉnh lại, việc gì ta cũng đồng ý.
Hà Lăng Phong mỉm cưá»i nói tiếp :
– Tại hạ cÅ©ng đồng ý. HÆ¡n nữa tại hạ con dám Ä‘em đầu mình ra đánh cá vá»›i Tiểu Äiá»n.
La Văn Bính không màn đến câu nói châm biếm cá»§a chàng mà vá»™i vàng tiá»…n Äiá»n Bá Äạt ra khá»i phá»§.
Má»i ngưá»i chỉ đưa mắt nhìn Hà Lăng Phong mà không đáp lại lá»i chàng. Bởi vì trong thâm tâm cá»§a má»i ngưá»i, Hà Lăng Phong đã là má»™t ngưá»i Ä‘iên, hÆ¡n nữa bệnh tình còn rất nghiêm trá»ng.
Nhưng trong mắt cá»§a Hà Lăng Phong, thì ngược lại bá»n La Văn Bính quả thật quá ngu xuẩn, đến buồn cưá»i. Má»™t ngưá»i còn sống sá» sá» ra đó, bá»n há» lại tin là đã chết. Chính mắt nhìn thấy Hà Lăng Phong, bá»n há» lại cứ nói là Dương Tá»­ Úy. Äặc biệt là vị Dương phu nhân kia không ngá» lại nhận ngưá»i lạ làm tướng công cá»§a mình...
Hà Lăng Phong càng nghÄ© càng cảm thấy tức cưá»i. Má»i ngưá»i nhìn thấy chàng vô cá»› lại cưá»i, càng Ä‘inh ninh rằng là chàng đã bị Ä‘iên.
Má»i ngưá»i càng cho rằng chàng bị Ä‘iên, thì chàng càng cảm thấy tức cưá»i.
Thế rồi không khí trong Cúc Hương tạ đột nhiên trở nên há»—n loạn, có tiếng ngưá»i khóc, có tiếng ngưá»i cưá»i, cÅ©ng có tiếng ngưá»i thở dài...
* * * * *
Äiá»n Bá Äạt đã trở vá».
Äi theo Äiá»n Bá Äạt còn có hai gã hán tá»­ khiêng má»™t chiếc giưá»ng cÅ©. Trên giưá»ng có má»™t tá»­ thi được bao phá»§ bằng vải trắng.
La Văn Bính nghinh đón Äiá»n Bá Äạt nói :
– Tiểu Äiá»n, thật là khổ nhá»c cho ngươi.
Äiá»n Bá Äạt vừa đưa tay lau mồ hôi vừa nói :
– Có khổ cực cũng chẳng sao. Chỉ cần việc này được sáng tỠlà được rồi.
La Văn Bính liá»n nói :
– Nguyên nhân cái chết đã được Ä‘iá»u tra kỹ càng hay chưa?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Vẫn còn chưa Ä‘iá»u tra rõ ràng. Tại hạ đã trá»±c tiếp há»i Tiểu Thúy cô nương, cô ta nói đêm qua khi Hà Lăng Phong đến Phượng Hoàng viện, trong cÆ¡ thể say mèm. Vừa đến phòng Tiểu Thúy, Hà Lăng Phong liá»n ngã ra nằm ngá»§ ngay. Äến sáng hôm nay thì má»›i phát hiện toàn thân cá»§a hắn đã lạnh băng...
La Văn Bính nói :
– Nếu nói vậy là do say rượu mà chết?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nếu phân tích kỹ càng thì chưa hẳn là như thế. Nhưng năm mươi lượng bạc kia vẫn còn ở trong phòng cá»§a Tiểu Thúy cô nương. Như vậy nguyên nhân cá»§a cái chết không thể là giết ngưá»i cướp cá»§a được.
La Văn Bính thở dài một tiếng, nói :
– Nhưng má»™t gã hán tá»­ khá»e mạnh như vậy, lại chết má»™t cách không được minh bạch.
La Văn Bính quay sang nói với Hà Lăng Phong :
– Dương huynh, huynh cứ kiên quyết cho rằng mình là Hà Lãng Phong. Bây giỠcó thể chứng minh được Hà Lăng Phong đã chết ở Lạc Dương, hơn nữa thi hài đã mang đến đây, vậy Dương huynh có muốn đích thân xem hay không?
Hà Lăng Phong cưá»i cưá»i nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải xem, tại hạ không tin rằng trên thế gian này lại có hai Hà Lăng Phong.
La Văn Bính nói :
– ÄÆ°á»£c, nhưng tá»­ thi đã rất khó nhìn, xin đại tẩu hãy tránh sang má»™t bên.
Dương phu nhân và bá»n tỳ nữ liá»n quay ngưá»i Ä‘i. La Văn Bính đưa tay lên vẩy má»™t cái, hai tên hán tá»­ liá»n khiêng chiếc giưá»ng đến gần hÆ¡n.
Äiá»n Bá Äạt nhè nhẹ đưa tay lên gỡ tấm vải trắng xuống.
Nụ cưá»i trên mặt cá»§a Hà Lăng Phong liá»n tắt ngang.
Ngưá»i nằm trên giưá»ng chính là Hà Lăng Phong.
La Văn Binh nói :
– Dương huynh, bây giỠhuynh đã tin hay chưa?
Hà Lăng Phong chỉ thấy toàn thân nóng ran lên, liá»n vòng tay ra sau chụp lấy cổ tay cá»§a Äiá»n bá Äạt nghiêm giá»ng quát :
– Từ đâu ngươi có được cái tử thi giả này? Nói mau!
Äiá»n Bá Äạt hoảng hồn nói :
– Không có... đây... đây chính thi hài của Hà Lăng Phong, một chút cũng không giả...
Má»i ngưá»i vá»™i vây quanh lại nói vá»›i giá»ng khuyên ngăn :
– Dương huynh huynh hãy bình tĩnh lại một chút, không nên quá xúc động...
– Dương huynh, huynh hãy buông Tiểu Äiá»n ra trước, rồi hãy nói.
– Äúng rồi, huynh hãy buông Tiểu Äiá»n ra Ä‘i chúng ta là hảo bằng hữu mà!
Hà Lăng Phong đưa tay sỠsỠlên trán mình đột nhiên toát cả mồ hôi lạnh.
Chàng hét lá»›n má»™t tiếng, dùng lá»±c đẩy lay Äiá»n Bá Äạt ra, đồng thá»i chàng thuận tay chụp lấy chân giưá»ng tống ra bên ngoài.
Hai tên hán tá»­ đứng không vững, cả ngưá»i lẫn giưá»ng Ä‘á»u bị đẩy ra bên ngoài cá»­a thá»§y tạ...
Hà Lăng Phong thừa cÆ¡ há»™i phóng mình ra khá»i cá»­a vá»™i vàng băng mình vá» phía chiếc cầu :
– Mau cản Dương huynh lại, Dương huynh đang định nhảy xuống sông tự tử đấy.
– Hãy khống chế huyệt đạo của Dương Huynh rồi hãy tính.
– Dương huynh đã phát điên rồi, mau bắt giữ lại.
Thật ra Hà Lăng Phong đâu có điên và cũng đâu có ý định tự tử. Mà chàng chỉ muốn chạy đến bên cầu, soi bóng mình xuống dòng nước sông xanh biếc, để nhìn lại dung mạo của mình.
Chàng đã nhìn rõ ràng, và cũng vô cùng kinh ngạc!
Gương mặt hiện ở dưới nước đã không phải là Hà Lăng Phong mà là gương mặt cá»§a má»™t ngưá»i trung niên, có nước da trắng trẻo và anh tuấn.
Không cần nói cÅ©ng biết, ngưá»i trung niên anh tuấn này chính là chá»§ nhân Dương Tá»­ Úy cá»§a Thiên Ba phá»§. Hà Lăng Phong chưa từng gặp qua Dương Tá»­ Úy. Nhưng mà gương mặt dưới nước có mấy phần hÆ¡i quen.
Chàng không khá»i rùng mình má»™t cái. Chẳng lẽ ta thật sá»± đã chết rồi sao?
Chẳng lẽ mình đã thật sự biến thành Dương Tử Úy?
Chàng chỉ kịp suy nghÄ© đến đó, thì bá»n La Vãn Bính ào tá»›i. Có tên thì kéo tay chàng, có tên kéo chân chàng, thậm chí có tên còn Ä‘iểm huyệt chàng, rồi bảy tám tên xúm lại khiêng chàng trở vào trong thá»§y tạ.
Thiên Ba phá»§ tuy không phải là vương phá»§, nhưng lại là má»™t đại hào môn danh chấn má»™t phương. Cho nên vô cùng rá»™ng lá»›n và hoa lệ, đồng thá»i canh phòng rất nghiêm ngặt, hÆ¡n hẳn vá»›i má»™t vương phá»§.
Hà Lăng Phong nếu muốn trốn khá»i Thiên Ba phá»§, quả thật còn khó hÆ¡n cả Ä‘i lên trá»i.
Nhưng mà không có lúc nào là chàng không muốn bỠtrốn đi.
Äây không phải vì chàng khinh khi cuá»™c hưởng thụ xa hoa, giống như trong hoàng cung. Mà chàng phải xác định được mình là ai? Thật ra chàng là ai?
Ngay cả chính chàng cũng cảm thấy mơ hồ.
Từ lúc nhìn thấy thi hài của Hà Lăng Phong và cũng từ lúc nhìn thấy gương mặt của Dương Tử Úy chàng đã hoàn toàn mơ hồ không còn biết gì nữa.
Thi hài không thể giả được. Từ vóc dáng, cho đến diện mạo Ä‘á»u giống y vá»›i Hà Lăng Phong.
Còn vá» dung mạo cá»§a Dương Tá»­ Úy cÅ©ng không phải là giả, má»i ngưá»i đã khẳng định Ä‘iá»u này. Ngay cả Dương phu nhân mà còn không có chút hoài nghi.
Nhưng chàng rõ ràng nhớ rằng mình là Hà Lăng Phong ở Lạc Dương, không biết tại sao lại biến thành Dương Tử Úy của Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành.
Má»™t ngưá»i mà sá»± tư duy suy nghÄ© và ký ức thuá»™c vá» ngưá»i này, nhưng hình dáng và thân thể lại hoàn toàn thuá»™c vá» má»™t con ngưá»i khác. Äây quả thật là má»™t chuyện vô cùng Ä‘au khổ.
Cho nên, Hà Lăng Phong muốn trốn khá»i nÆ¡i đây, không chỉ vì trốn khá»i sá»± Ä‘au khổ, mà cÅ©ng chính là muốn tìm vá» chính mình.
Chàng nghÄ© chỉ có má»™t ngưá»i duy nhất má»›i có thể biết được chân tướng cá»§a sá»± việc này. Ngưá»i đó chính là Tiểu Thúy.
Bởi vì chàng đã ngá»§ thiếp Ä‘i trên giưá»ng cá»§a Tiểu Thúy. HÆ¡n nữa chàng cÅ©ng còn nhá»›, chính trong đêm xảy ra chuyện, Tiểu Thúy đã từng cầu xin chàng cùng cao bay xa chạy vá»›i nàng, chạy đến má»™t nÆ¡i mà không ai biết đến bá»n há»...
Bây giá» nghÄ© lại, chàng má»›i cảm thấy má»i chuyện Ä‘á»u có lý do. Hà Lăng Phong liá»n hạ quyết tâm phải rá»i khá»i nÆ¡i đây. Biện pháp duy nhất là phải tranh thá»§ lấy lòng tin cá»§a Dương phu nhân và bốn ngưá»i La Văn Bính, sau đó đổi lấy sá»± tá»± do để hành động.
Mà biện pháp duy nhất để khiến cho má»i ngưá»i tín nhiệm, là tạm thá»i phải thừa nhận chính mình là Dương Tá»­ Úy.
Sự thật chàng cũng không thể không thừa nhận.
Hà Lăng Phong đã bị bá»n La Văn Bính canh giữ nghiêm ngặt suốt ba ngày đêm. Trên thá»±c tế là hỠđỠphòng chàng “phát Ä‘iên†lên.
Bên ngoài thá»§y các thì có bảy tám tốp hòa thượng, đạo sÄ© thay phiên nhau tụng kinh làm phép, để Ä‘uổi tà Ä‘uổi yêu. Suốt ngày cÅ©ng như đêm Ä‘á»u có tiếng ngân nga tụng kinh, niệm chú.
Từ lúc đầu cho đến bây giá», chàng vẫn má»™t má»±c không thừa nhận mình là Dương Tá»­ Úy. Nếu như bây giá» trở lại thừa nhận, quả thật không phải là chuyện há».
Ãt nhất trước tiên chàng phải tìm má»™t cái “cá»›â€.
Dùng cá»› gì đây? Äúng rồi, có rồi...
Một đám đạo sĩ đang múa kiếm, tiến lên chiếc cầu đi vỠphía thủy tạ.
Gã đạo sÄ© Ä‘i đầu có thân hình gầy ốm, hai mắt ti hí như hai mắt chuá»™t. Vừa nhìn thấy gã đạo sÄ©, Hà Lăng Phong đã không có cảm tình. Những câu chú cá»§a gã giống như là tiếng quá»· gá»i hồn.
Hà Lăng Phong thấy rằng đây là cơ hội tốt nhất để thực hiện ý đồ của mình.
Äợi cho gã đạo sÄ© đến trước cá»­a thá»§y tạ, tay gã Ä‘ang múa thanh kiếm gá»—, miệng lâm râm Ä‘á»c chú. Hà Lăng Phong đột nhiên ngồi thẳng dậy ở trên giưá»ng, còn miệng thì nói lá»›n :
– Ngưá»i đâu! Bắt quá»·, bắt quá»·!
La Văn Bính Ä‘ang ở bên cạnh, vá»™i vàng chồm đến trước há»i :
– Dương huynh ngưá»i nhìn thấy gì vậy?
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Quỷ! Có một con quỷ thân hình to lớn, có bốn tay và ba chân, mau! Mau đến bắt lấy nó!
La Văn Bính ngạc nhiên nói :
– Ở đâu?
Hà Lăng Phong đưa tay chỉ gã đạo sĩ nói :
– Nó Ä‘ang ở ngoài cá»­a kia, trên ngưá»i mặc đồ bát quái trong tay có cầm kiếm gá»—. Hắn chính là quá»·! Hắn chính là quá»·...
La Văn Bính nói :
– Dương huynh, huynh đã nhầm rồi. Äấy chính là Cổ Nguyệt pháp sư ở Ngá»c Hư quán, mà chúng ta đặc biệt má»i đến để bắt quá»·.
Hà Lăng Phong liá»n nói lá»›n :
– Không, hắn ta chính là quỷ. Chính mắt ta thấy quỷ chui vào cổ áo của gã. Các ngươi hãy mau bắt gã ta lại, mau bắt gã ta...
Khi ấy, Dương phu nhân Ä‘ang nằm nghỉ ở phía sau và bá»n võ sÄ© canh giữ ở gần đấy, nghe thấy ồn ào liá»n chạy đến xem việc gì.
Dương phu nhân vẻ quan tâm nói :
– Thất lang, chàng thật sự nhìn thấy quỷ?
Hà Lăng Phong nói :
– Làm sao mà không thật? Bắt ta ở đây ba ngày ba đêm không cho ta nghỉ ngơi không để ta yên tĩnh. Các ngươi còn không mau bắt lấy hắn ta.
Dương phu nhân nhìn La Văn Bính thấp giá»ng nói :
– Việc này là như thế nào?
La Văn Bính nói :
– Quả thật rất kỳ lạ, ba ngày nay Dương huynh không nói má»™t câu. Bây giá» vừa mở miệng, liá»n nói Cổ Nguyệt pháp sư là ác quá»·.
Hà Lăng Phong lại la lớn lên :
– Má»i ngưá»i hãy mau bắt hắn ta, đừng để cho hắn ta chạy thoát. Hắn ta đã nuốt sinh mạng cá»§a ta vào trong bụng, nếu hắn ta bá» Ä‘i, thì ta sẽ không còn mạng.
Dương phu nhân hơi nhíu mày :
– Ta thấy việc này có uẩn khúc gì đây, chi bằng hãy làm theo ý của Thất lang, bắt vị đạo sĩ kia trước đã.
La Văn Bính vẻ do dự :
– Chỉ sợ chỉ sợ Ä‘iá»u này không được tốt.
Dương phu nhân nói :
– Không cần phải ngại, chúng ta hãy lấy ngưá»i bệnh làm trá»ng. Nếu như hắn ta có bị thiệt thòi, sau khi xong việc sẽ cho hắn thêm vài lượng bạc.
Nói xong, Dương phu nhân đưa tay vẩy bá»n võ sÄ©.
Bá»n võ sÄ© phục mệnh, bước ra bắt lấy vị Cồ Nguyệt pháp sư ngay.
Má»™t số dạo sÄ© khác Ä‘ang niệm chú không biết đã xảy ra chuyện gì, Ä‘á»u tá» ra sợ hãi.
Còn vị Cổ Nguyệt pháp sư kia thì không ngớt lớn tiếng kêu la :
– Äây... đây là sao chứ? Ta đến đây bắt quá»·, tại sao các ngươi lại bắt ta?
Hà Lăng Phong liá»n quát lá»›n :
– Ngươi chính là quỷ, mà còn đám giả mạo để bắt quỷ sao?
Cổ Nguyệt pháp sư ngá»› ngưá»i ra, lắp bắp nói :
– Tại hạ... tại hạ...
Hà Lăng Phong cắt ngang nói :
– Ngươi thừa nhận rồi chứ? Vậy mau thả mạng ta ra trả lại cho ta, nếu không ngươi sẽ phải bị trừng phạt.
Cổ Nguyệt pháp sư há hốc mồm, không biết phải nói gì đây.
Hà Lăng Phong liá»n nói tiếp :
– Ngưá»i đâu, hãy mang phẩn tiểu ra đổ vào trong miệng hắn để hắn nhả mạng trả lại cho ta. Hãy mau động thá»§ Ä‘i.
Bá»n võ sÄ© nhìn thấy Dương phu nhân không há» phản đối liá»n phục mệnh làm theo. Bá»n chúng Ä‘em má»™t thùng phẩn tiểu ra, rồi đè Cổ Nguyệt pháp sư xuống dưới đất, sau đó ép đổ vào trong miệng.
Cổ Nguyệt pháp sư bị đổ phẩn tiểu vào trong miệng, không sao chịu nổi, liá»n nôn má»­a ra khắp đất. Gã nôn má»­a đến tái xanh cả mặt.
Cổ Nguyệt pháp sư vừa nói xong, Hà Lăng Phong chợt thở ra má»™t tiếng rồi từ lừ khép hai mắt lại và quay trở vá» nằm lên giưá»ng.
La Văn Bính vá»™i căn dặn võ sÄ© Ä‘em vị Cổ Nguyệt pháp sư kia Ä‘i khá»i. Sau khi cho hắn ta thêm má»™t số bạc, rồi tiá»…n hắn ra khá»i phá»§.
Sau khi bá»n đạo sÄ© Ä‘i hết, Hà Lăng Phong bắt đầu từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt, chàng đã vá»™i mở miệng nói :
– Ai! Thật là đói. Có gì ăn hay không?
Ngưá»i bệnh mà biết đói đó chính là biểu hiện bệnh tình đã bắt đầu khá»i, Dương phu nhân vui mừng đến muốn rÆ¡i nước mắt. Má»™t mặt nàng ra lệnh cho bá»n hầu nữ chuẩn bị thức ăn, má»™t mặt quay sang há»i :
– Thất lang, chàng cảm thấy trong lòng thế nào rồi? Chàng đã nhớ lại hay chưa?
Hà Lăng Phong đáp :
– Ta rất khá»e, có gì là không nhá»› đâu?
Dương phu nhân liá»n há»i :
– Chàng có biết mình là ai không? Và đây là nơi đâu không?
Hà Lăng Phong mỉm cưá»i đáp :
– Nàng nói đùa đấy à? Äây chính là Cúc Hương tạ phía sau hậu viện cá»§a Thiên Ba phá»§ ở Cá»­u Khúc thành. Äây là nhà cá»§a ta, tại sao ta lại không biết chứ?
Dương phu nhân lại há»i :
– Vậy còn danh tánh của chàng...
Hà Lăng Phong đáp :
– Ta chính là Dương Tá»­ Úy, chẳng lẽ má»i ngưá»i thấy ta không giống hay sao?
Dương phu nhân thở dài ra một tiếng nói :
– Tạ Æ¡n trá»i đất, rốt cuá»™c rồi Thất lang cÅ©ng đã hết bệnh.
Hà Lăng Phong giả đò làm vẻ ngÆ¡ ngác há»i :
– Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?
La Văn Bình vá»™i vàng mỉm cưá»i nói :
– Không có chuyện gì cả, hôm đó Dương huynh uống hÆ¡i nhiá»u, nên đã say má»™t trận, đại tẩu đã trách cho tiểu đệ má»™t chặp. Nhưng hây giá» má»i chuyện đã không có gì, tiểu đệ đã có thể xin cáo từ...
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Khoan Ä‘i đã. Bằng hữu tương ngá»™ khó mà tránh được má»™t trận say sưa, Ä‘iá»u này thật ra có gì sai. Tánh khí cá»§a đại tẩu, đệ cÅ©ng không phải không biết, chẳng lẽ đệ còn giận nàng hay sao?
La Văn Bính vội nói :
– Tiểu đệ không dám!
Hà Lăng Phong mỉm cưá»i nói :
– Như vậy thì tốt rồi, huynh đệ hãy ở lại đây thêm hai hôm nữa, chúng ta cùng đàm đạo với nhau.
Tài sản của samacvuong

  #3  
Old 18-05-2008, 06:43 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 3
(Ngá»a Long Sinh)



Dương phu nhân nói :
– Äàm đạo thì được, chá»› tuyệt đối đừng có uống say nữa.
Hà Lăng Phong cưá»i nói :
– Say má»™t chút có sao đâu. Chỉ cần đừng uống quá nhiá»u là được.
Äiá»n Bá Äạt liá»n xen vào :
– Dương phu nhân, không phải Tiểu Äiá»n ta nói ra câu này để được uống rượu. Nhưng phàm những ngưá»i uống say, sau khi tỉnh lại nhất định phải uống vài chung thì má»›i hoàn toàn bình phục. Äây gá»i là “Hoàn hồn tá»­uâ€.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói phụ há»a theo :
– Äúng vậy! Äây quả là sá»± thật nếu như không uống “Hoàn hồn tá»­u†thì nhất định sẽ Ä‘au đầu thêm mấy ngày liá»n. Những ngưá»i biết uống rượu Ä‘á»u có kinh nghiệm này.
Hà Lăng Phong cưá»i lá»›n :
– Äấy chính là Ä‘iểm đáng yêu cá»§a Tiểu Äiá»n. Xem ra “Hoàn hồn tá»­u†ta không má»i cÅ©ng không được.
Dương phu nhân nghe vậy không tiện ngăn cản, nàng đành phải hạ lệnh cho ngưá»i chuẩn bị tiệc rượu.
Thật ra không phải vì Hà Lăng Phong ham uống rượu, mà chàng muốn mượn cơ hội này để biết rõ thêm vỠtình hình của Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành.
Äối vá»›i Thiên Ba phá»§, chàng biết rất mÆ¡ hồ, thậm chí ngay cả danh tánh cá»§a Dương phu nhân chàng cÅ©ng không biết. Cho nên khi nói chuyện thật là bất tiện và cÅ©ng dá»… dàng bị bại lá»™.
Quả nhiên sau bữa tiệc rượu “Hoàn hồn tá»­u†má»i khó khăn đã được giãi bày.
Không những chàng biết được Dương phu nhân có tên là Phùng Uyển Quân, hơn nữa còn biết nàng chính là bào muội của Nhất Kiếm Kình Thiên Phùng Viên ở Thiên Tuế phủ trong Liệt Liễu thành. Võ công của Phùng Uyển Quân rất cao siêu, không thua kém gì Dương Tử Úy.
Cá»­u Khúc thành Thiên Ba phá»§, Liệt Liá»…u thành Thiên Tuế phá»§ và cá»™ng thêm Hương Vân phá»§ ở LÄ©nh Nam Anh Dung thành hợp thành “Võ lâm Tam phủ†đá»u là những võ lâm thế gia lừng danh trong thiên hạ.
Vì vậy Dương Tá»­ Úy đối vá»›i vị thê tá»­ như hoa như ngá»c này, ngoài kính yêu ra còn có mấy phần nể sợ.
Dương Tá»­ Úy đã là má»™t ngưá»i sợ thê tá»­ thì Hà Lăng Phong không thể tá» ra má»™t ngưá»i quá “trượng phu khí kháiâ€. Cho nên ngày đêm hôm đó Phùng Uyển Quân muốn chàng dá»i từ Các Hương thá»§y tạ phòng ngá»§, chàng đâu dám phản đối.
Nhưng phu thê cùng phòng khó mà tránh khá»i việc “thân mậtâ€, đây quả là việc khó khăn đối vá»›i chàng.
Cho nên chàng chỉ còn cách kéo dài thá»i gian, bằng cách vào trong thư phòng lấy ra má»™t quyển sách ngồi Ä‘á»c cẩn thận trước cá»­a sổ.
Trong sách viết những gì chàng Ä‘á»u không biết. Trong lòng chàng chỉ mong sao cho Phùng Uyển Quân ngá»§ sá»›m má»™t chút, cho nên mắt chàng tuy nhìn chữ, nhưng tai lại chú ý đến động tịnh trong phòng.
Mai Nhi sá»­a soạn giưá»ng ngá»§ xong và đã rá»i khá»i phòng từ lâu. Nhưng Phùng Uyển Quân vẫn chưa chịu ngá»§ trước, nàng má»™t mình Ä‘ang làm gì sá»™t soạt ở trong phòng.
Hà Lăng Phong trong lòng đã cảm thấy khẩn trương, giả vỠvẻ quan tâm nói :
– Uyển Quân, nàng hãy ngủ trước đi. Mấy ngày nay nàng đã quá vất vả rồi.
Phùng Uyển Quân nói :
– Còn chàng thì sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Ta không cảm thấy mệt, ta muốn Ä‘á»c hết mấy trang sách này rồi sẽ ngá»§, nàng không cần phải đợi ta đâu.
Không ngá» câu nói này đã khiến cho Phùng Uyển Quân bước ra khá»i phòng ngá»§, mỉm cưá»i nói :
– Thật ra là sách gì mà khiến cho chàng say mê đến như thế?
Hà Lăng Phong liá»n đáp :
– Là quyển sách....
Má»›i nói được có ba chữ, đột nhiên chàng đỠbừng mặt lên, im ngay, đồng thá»i xếp quyển sách lại và chỉ hận không tìm được má»™t cái lá»— nào đó để chui xuống.
Nhưng đã quá muộn, Phùng Uyển Quân đã đưa tay ra đoạt lấy quyển sách
– Sách hay cũng phải đưa cho thiếp xem chứ làm gì mà giấu giấu diếm diếm vậy.
Vừa nói dứt lá»i, hai má cá»§a Phùng Uyển Quân đã đỠửng lên thuận tay nàng ném quyển sách xuống, nói :
– Äáng chết! Thì ra là lại sách này.
Thì ra trong lúc sÆ¡ ý Hà Lăng Phong đã thuận tay lấy ra má»™t quyển từ giá sách. Không ngỠđó lại là quyển “Giã Ä‘iệp bạo ngôn lụcâ€.
Loại sách này dùng để cho các cặp phu thê trẻ tuổi xem, để hiểu biết trong lúc gần gÅ©i. Äây vốn là việc rất bình thưá»ng, nhưng bậy ở chá»— là Hà Lăng Phong không nên lấy ra xem vào lúc này. Bởi vì làm vậy thì chàng khác gì tưới dầu vào lá»­a.
Xem ra đêm nay chàng muốn trải qua một đêm bình yên chắc cũng không phải dễ.
Hà Lăng Phong giả vá» cưá»i lá»›n, để che đậy sá»± bối rối cá»§a mình, đồng thá»i đứng lên nói :
– ÄÆ°á»£c! Không xem nữa. Chúng ta ra hoa viên dạo má»™t lúc được không?
Phùng Uyển Quân không tán thành, nhưng cũng không phản đối mà chỉ cúi đầu vò vò vạt áo.
Hà Lăng Phong mở cánh cửa thông ra hoa viên, rồi chàng cúi đầu hít sâu vào một hơi, nói :
– Một đêm trăng tuyệt đẹp như vầy, mà ngủ sớm thật là đáng tiếc.
Phùng Uyển Quân vẫn không lên tiếng, chỉ nhè nhẹ đưa tay ra nắm lấy tay chàng. Bất giác chàng cảm thấy toàn thân nóng rang lên.
Ãnh trăng lấp lánh màu sáng bạc. Mùi thÆ¡m cá»§a hoa ở trong vưá»n bay ngào ngạt, lại thêm có ngưá»i ngá»c ở bên cạnh. Trước tình cảnh này khó ai mà có thể cầm lòng được.
Nhưng trong lòng Hà Lăng Phong ngược lại chẳng thấy có hứng thú chút nào, chàng chỉ cảm thấy trong lòng rối bá»i và tá»± cho rằng đêm nay là má»™t cá»­a quan khó qua.
Phùng Uyển Quân có vẻ hÆ¡i “lạnhâ€, toàn thân nàng nép sát vào lòng Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong không phải là tượng gỗ, cho nên gần như không thể khống chế được mình. Chàng đành phải tìm một băng ghế đá ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Phùng Uyển Quân liá»n dá»±a sát vào lòng Hà Lăng Phong, thá» thẻ nói :
– Thất lang, chàng còn nhớ tai nạn lần đó vào năm ngoái hay không?
Hà Lăng Phong liá»n giật mình không biết phải trả lá»i như thế nào.
May mà Phùng Quyá»n Quân đã vá»™i nói tiếp :
– Mùa Xuân năm ngoái, cÅ©ng vào má»™t đêm trăng thÆ¡ má»™ng như vầy. Hai chúng ta cùng ngồi thưởng nguyệt ở Tiểu Thiên Trì trên ngá»n Lư SÆ¡n.
Ồ! Hóa ra là vậy.
Hà Lăng Phong liá»n vá»™i cưá»i nói :
– Làm sao mà không nhá»›. Phong cảnh ở Lư SÆ¡n không giống bất cứ má»™t nÆ¡i nào. Cho nên trong thÆ¡ có câu: “Bất thức Lư SÆ¡n chân diện mục. Chỉ duyên thân tại thá»­ sÆ¡n trung...â€\.
Phùng Uyển Quân nói :
– Không phải thiếp muốn nói đến phong cảnh của Lư Sơn, mà thiếp muốn nói vỠviệc chàng bị một con độc trùng cắn phải.
Hà Lăng Phong lại giật mình vì chàng không biết được việc Dương Tử Úy đã từng bị độc trùng cắn nhằm, nên đành phải nói càn :
– Nhưng mà... à đúng vậy, phong cảnh Lư SÆ¡n tuy rất đẹp, nhưng tại có nhiá»u độc trùng. Thật đáng ghét...
Phùng Uyển Quân che miệng cưá»i nói :
– Äó là tại ai? Có phải là tá»± trách mình hay không? Khi không đột nhiên đòi xuống Thiên Trì để vá»›t mặt trăng. Mặt trăng còn chưa vá»›t được thì đã bị độc trùng cắn vào lưng. Qua đến ngày hôm sau vết cắn sưng to lên, sau đó phải mổ lấy chất độc ra, cho nên trên lưng chàng vần còn vết sẹo, chàng còn nhá»› hay không?
Hà Lăng Phong gượng cưá»i nói :
– Vẫn nhớ, vẫn nhớ. Ai! Lúc ấy ta chỉ vì vui đùa chút thôi, ai ngỠlại xui xẻo đến như vậy.
Phùng Uyển Quân đưa tay lên nhè nhẹ vuốt má chàng, vẻ khiêm tốn nói :
– Thật ra tất cả việc đó Ä‘á»u tại thiếp mà ra cả. Là do chính thiếp kêu chàng Ä‘i vá»›t mặt trăng. Lúc ấy hai chúng ta cÅ©ng đã hÆ¡i say rồi
Hà Lăng Phong thuận miệng nói theo :
– Vốn là như vậy mà, nếu không thì sẽ không làm những việc như thế.
Phùng Uyển Quân nói :
– Thật ra thiếp chỉ nói đùa mà thôi, ai ngỠchàng lại làm thật.
Hà Lăng Phong nói :
– Những lá»i nói cá»§a nàng làm sao ta dám không cho là thật. Nếu như nàng muốn sao trên trá»i, ta cÅ©ng phải bắt thang lên mà hái vài ngôi.
Phùng Uyển Quấn thỠthẻ nói :
– Thất lang, chàng thật sự nghe thiếp đến như vậy sao?
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi.
Vừa nói xong câu này, chàng biết mình đã bị hớ rồi.
Phùng Uyển Quân há»i câu này, hiển nhiên là để dụ dẫn chàng. Bởi vì tay nàng đã từ trên má chuyển dần ra sau cổ Hà Lăng Phong. HÆ¡n nữa Phùng Uyển Quân ép sát ngá»±c vào ngưá»i Hà Lăng Phong...
Tay Phùng Uyển Quân má»m mại giống như má»™t con rắn bò vào trong cổ áo Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong Ä‘ang mang thân phận là phu quân tá»± nhiên không cá»± tuyệt được sá»± thân mật cá»§a “thê tử†được. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vầy, thì “hậu quả†khó má lưá»ng.
Hà Lăng Phong giả vá» bị nhá»™t quay ngưá»i sang má»™t bên, rồi nhẹ nhàng bắt lấy tay Phùng Uyển Quân, mỉm cưá»i nói :
– Uyển Quân, nàng đừng làm vậy. Lỡ bị bá»n a hoàn nhìn thấy thì chúng sẽ cưá»i cho.
Phùng Uyển Quân dùng mũi hứ khẽ một tiếng :
– Bá»n a hoàn Ä‘á»u đã ngá»§ hết rồi. Thất lang, chàng có thể cởi áo ra cho thiếp sá» vết sẹo kia được hay không?
Hà Lăng Phong liá»n lính quýnh nói :
– Dù sao cũng chỉ là một vết sẹo, có gì đâu mà đáng sỠchứ? Thôi, hay là chúng ta ngồi nói chuyện vậy.
Phùng Uyển Quân nói :
– Thiếp thích sỠnó và lâu nay chàng vẫn thích vậy, tại sao hôm nay chàng lại không chịu?
Hà Lăng Phong nói :
– Không phải ta không chịu, mà lỡ như bá»n a hoàn nhìn thấy, thì còn thể diện gì nữa.
Phùng Uyển Quân nói :
– Thiếp đã nói rằng bá»n a hoàn Ä‘á»u đã ngá»§ hết rồi, không có ai nhìn thấy đâu mà chàng lo.
Hà Lăng Phong nói :
– Cho dù không có ngưá»i nhìn thấy, nhưng ở đây rất có thể sẽ có độc trùng. Nếu như bị cắn má»™t lần nữa thì chẳng dá»… chịu chút nào.
Phùng Uyển Quân có vẻ giận dỗi nói :
– Thất lang, lâu nay chàng nghe lá»i thiếp. Sao hôm nay chàng lạ vậy?
Hà Lăng Phong ấp úng nói :
– Ta... Ta...
Phùng Uyển Quân nói :
– Thiếp không biết, thiếp nhất định phải sá».
Nói dứt lá»i nàng liá»n đưa tay trái bấu cổ Hà Lặng Phong, tay phải nàng nhanh lẹ đút vào trong áo chàng, rồi mò từ từ ra sau lưng :
Hà Lăng Phong không thể cự tuyệt được, trong lòng ngầm trách thầm :
– Kể như hết rồi, cứ tiếp tục như vậy...
Ai ngỠtay Phùng Uyển Quân dừng lại ở phía lưng Hà Lăng Phong và không có phản ứng gì ngoài ý muốn xảy ra cả.Tay Phùng Uyển Quân nhè nhẹ rỠvết sẹo hài lòng nói :
– Vết sẹo thật đáng thương. Äây chính là ká»· niệm chàng vá»›t mặt trăng cho thiếp. Cả Ä‘á»i này thiếp phải sỠđến nó, và vÄ©nh viá»…n không để cho nó rá»i khá»i tay thiếp.
Hà Lăng Phong vô cùng sửng sốt. Chàng không sao ngỠrằng trên lưng mình lại có vết sẹo giống y như vết sẹo của Dương Tử Úy.
Chàng chưa từng vá»›t mặt trăng ở Tiểu Thiên Trì trên ngá»n Lư SÆ¡n và cÅ©ng chưa bao giá» bị độc trùng cắn vậy thì vết sẹo kia từ đâu mà có? Không lẽ mình thật sá»± chính là Dương Tá»­ Úy?
Chẳng lẽ Hà Lăng Phong thật sự đã chết?
Chẳng lẽ...
Không! Việc này tuyệt đối không thể là thật được. Nếu như muốn tìm ra thật, chỉ có cách duy nhất là đi tìm Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy là kỹ nữ cá»§a Phượng Hoàng viện, cho nên bất kỳ ai cÅ©ng Ä‘á»u có thể tìm nàng.
Nhưng Hà Lăng Phong thì lại không thể.
Bởi vì bây giá» thân phận cá»§a chàng đưá»ng đưá»ng là chá»§ nhân cá»§a Cá»­u Khúc thành Thiên Ba phá»§. Tá»± nhiên chàng không tiện rảo bước vào trong hẻm, để tìm má»™t kỹ nữ.
Äể che đậy thân phận cá»§a mình, Lăng Phong khoác lên ngưá»i má»™t chiếc áo khoác Ä‘en. Äầu đội chiếc nón tre rá»™ng vành và đội hÆ¡i sụp sụp xuống, che gần hết khuôn mặt.
Äợi đến tiếng mõ Ä‘iểm canh má»™t, Hà Lăng Phong má»›i cúi thấp đầu bước vào đại môn cá»§a Phượng Hoàng viện.
Qui Nô nhìn thấy có khách vào liá»n cất cao giá»ng nói :
– Có khách đến!
Vừa kêu lên được hai tiếng, miệng ả đã bị nhét vào một vật vừa to lại vừa cứng.
Thì ra đó là má»™t thá»i bạc Hà Lăng Phong đưa tay ra câu cổ Qui Nô thấp giá»ng nói :
– Äừng có la lá»›n, hãy nói cho ta biết Tiểu Thúy có ở đây hay không?
Qui Nô trước tiên hoảng sợ nhưng sau ra vẻ vui mừng đáp :
– Có! Có! Có!
Hà Lăng Phong há»i :
– Trong phòng có khách hay không?
– Có? Có! Có!
Äá»™t nhiên ả phát hiện câu nói mình không thá»a đáng, nên bèn sá»­a lại :
– Khách quan, ngài muốn há»i...
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu Thúy cô nương ở Tây Hoa viện.
Qui Nô “a†lên một tiếng, rồi nói :
– Hóa ra ngài muốn há»i Tiểu Thúy? Không có, không có khách. Tiểu Thúy cô nương đã buông màn không tiếp khách. HÆ¡n nữa bây giá» cÅ©ng không còn ở trong Tây Khoa viện nữa.
Hà Lăng Phong lấy làm ngạc nhiên há»i :
– Tại sao?
Qui Nô đáp :
– Khách quan ngài là ngưá»i vùng khác má»›i đến phải không? Cho nên không biết Tiểu Thúy cô nương đã xảy ra chuyện?
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu Thúy cô nương đã xảy ra chuyện gì?
Qui Nô làm ra vẻ thần bí nói :
– Việc này vốn không được tùy tiện nói cho khách biết. Nhưng tiện nữ thấy khách quan cÅ©ng là ngưá»i tốt cho nên không nỡ giấu giếm. Theo như tiện nữ thấy thì các vị cô nương trong Phượng Hoàng viện này rất đông. Khách quan có thể tùy chá»n lá»±a má»™t cô, đừng có ý tìm Tiểu Thúy nữa.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu tìm Tiểu Thúy thì như thế nào?
Qui Nô nói :
– Không giấu gì khách quan, gần đây Tiểu Thúy cô nương gặp phải chuyện không hay. Có má»™t tên cùng tá»­ há» Hà sau khi uống say đến tìm Tiểu Thúy cô nương. Rồi đột nhiên lăn ra chết trong phòng cá»§a Tiểu Thúy cô nương. CÅ©ng từ đó vá» sau, không có ai dám bước vào cá»­a phòng cá»§a cô ta. Cho nên lão ma ma má»›i kêu nàng tạm thÆ¡i không cần phải tiếp khách, đồng thá»i dá»n ra ở phía sau hậu viện.
Hà Lăng Phong nói :
– Tên hỠHà kia tại sao mà chết đột ngột như vậy?
Qui Nô nói :
– Ai biết được chuyện đó. Dẫu sao tên tiểu tá»­ kia suốt ngày chỉ biết uống rượu, bài bạc, thật sá»± không phải là đồ tốt. Có thể là hắn ta ở bên ngoài ẩu đả nhau rồi bị thương, hoặc là đã uống nhằm rượu độc cÅ©ng không chừng. Ngưá»i bên ngoài há» không nghÄ© nhiá»u như vậy, há» chỉ biết tên tiểu tá»­ kia chết trong viện là má»™t Ä‘iá»u “sung sướngâ€.
Hà Lăng Phong giả vỠnói :
– Cho dù hắn ta có chết “sung sướng†đi nữa, thì đấy chỉ là chuyện của hắn. Vậy tại sao lại trách Tiểu Thúy cô nương chứ?
Qui Nô nói :
– Äúng vậy. Nhưng Tiểu Thúy cô nương là má»™t cô nương sáng giá. Bây giá» gặp phải chuyện xui xẻo như vầy, còn ai dám bước vào cá»­a phòng cá»§a cô ta nữa.
Hà Lăng Phong cưá»i nhạt nói :
– Nếu nói vậy, tên hỠHà kia đã làm liên lụy đến Tiểu Thúy cô nương?
Qui Nô nói :
– Không những liên lụy đến Tiểu Thúy cô nương, mà còn ảnh hưởng đến sá»± làm ăn cá»§a Phượng Hoàng viện. Tên há» Hà kia quả thật báo hại không nhá».
Hà Lăng Phong định cho ả ta hai tát tai nên thân, nhưng chàng tá»± kiá»m chế được, cưá»i nhạt nói :
– Tiểu Thúy cô nương ở chá»— nào phía sau hậu viện? Không cần phải gá»i lá»›n, chỉ cần ngươi dẫn đưá»ng cho ta, thì thá»i bạc này là cá»§a ngươi.
Qui Nô vẻ dè chừng :
– Khách quan, ngài thật sự không sợ?
Hà Lăng Phong lắc đầu cưá»i nói :
– Ngươi cứ yên tâm, nếu như có chết ở sau hậu viện thì đó là tự ta tìm cái chết mà thôi, tuyệt đối sẽ không hỠliên lụy đến ngươi.
Qui Nô đưa mắt nhìn tứ phía một lượt rồi vẫy tay nói :
– ÄÆ°á»£c, má»i khách quan Ä‘i theo tiện nữ.
Hai ngưá»i Ä‘i vòng qua phía chánh phòng và tiá»n viện, sau đó băng qua hoa viên vòng ra sau hậu viện.
Qui Nô đưa tay chỉ căn nhà gá»— dá»±a sát tưá»ng, nói :
– Äấy chính là chá»— ở cá»§a Tiểu Thúy cô nương. Khách quan ngài đừng ở lại quá lâu. Nếu như bị lão ma ma biết được, thì tiện nữ sẽ bị Ä‘uổi Ä‘i khá»i đây ngay.
Hà Lăng Phong gật đầu ra chiá»u đã hiểu rõ, sau đó ra dấu cho Qui Nô lui.
Hà Lăng Phong đứng yên quan sát căn nhà. Äó là má»™t căn nhà gá»— đã cÅ© kỹ lại thô xấu. Sau lưng căn nhà dá»±a vào bức tưá»ng cá»§a tiá»n viện. Bên trong dùng để chứa cá»§i và những đồ lặt vặt. Nếu như Ä‘em so sánh vá»›i căn phòng ở Tây Khoa viện, thì quả là má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Tiểu Thúy tuy là một kỳ nữ hạ tiện, nhưng giữa nàng và Hà Lăng Phong có một cảm tình rất là đặc biệt.Chàng chưa đáp lại tấm lòng của Tiểu Thúy thì bây giỠđã làm liên lụy nàng ra đến nông nỗi này. Vậy có đáng hổ thẹn lắm hay không?
Hơn nữa rốt cuộc sai lầm này là của ai?
Là ai đã “hại chết†Hà Lăng Phong?
Ai đã khiến cho Hà Lăng Phong biến thành Dương Tử Úy?
Không lẽ đây chính là “mượn xác hoàn hồn�
* * * * *
Hà Lăng Phong tuyệt đối không thừa nhận rằng mình đã “chết†và cÅ©ng không tin rằng con ngưá»i sau khi chết sẽ có hồn phách.
Và đương nhiên chàng càng không bao giá» tin rằng có việc “mượn xác hoàn hồnâ€.
Cho nên chàng phải trá»±c tiếp há»i thẳng Tiểu Thúy má»›i được.
Từ cá»­a sổ có thể nhìn thấy bên trong căn nhà gá»— còn ánh đèn. Và ngay lúc đó có mấy tiếng ho vang ra. Äó chính là âm thanh cá»§a Tiểu Thúy. Phổi nàng không được khá»e, cho nên trước khi ngá»§ thưá»ng hay ho má»™t hồi. Äặc biệt khi trong lòng nàng có tâm sá»±, hay những khi mất ngá»§. Tá»± nhiên Hà Lăng Phong cảm thấy mÅ©i mình mình hÆ¡i cay cay. Chàng đằng hắng lên má»™t tiếng rồi gõ nhẹ lên cá»­a ba cái :
– Ai?
– Là ta Tiểu Thúy, hãy mau mở cửa.
– Ngươi là ai?
– Ta là Hà Lăng Phong.
Vừa xưng xong danh tánh, Hà Lăng Phong má»›i biết mình đã lỡ lá»i. Bây giá» có muốn thâu lá»i nói lại cÅ©ng không còn kịp.
Quả nhiên từ trong căn nhà gỗ có tiếng thét lớn vang lên. Tiếp theo là một tiếng chấn động mạnh.
Có lẽ Tiểu Thúy Ä‘ang nằm trên giưá»ng nghe được câu trả lá»i này, nàng sợ quá liá»n nhảy xuống khá»i giưá»ng.
Hà Lăng Phong liá»n vá»™i đổi giá»ng :
– Ta vì chuyện của Hà Lăng Phong mà đến. Tiểu Thúy, nàng mau mở cửa ra được hay không?
Bên trong “à†lên một tiếng. Cánh cửa từ từ hé mở.
Hà Lăng Phong liá»n nhanh nhẹn lách mình vào trong. Vừa vào được bên trong chàng liá»n đưa tay khóa trái lại.
Trong căn phòng quả thật quá tồi tàn. Chỉ có má»™t chiếc giưá»ng, má»™t chiếc ghế và má»™t ngá»n đèn mà thôi.
Tiểu Thúy Ä‘ang co ngưá»i trong sát góc phòng, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ, còn miệng lắp bắp nói :
– Ngươi... ngươi là ai?
Hà Lăng Phong từ từ lấy chiếc nón tre trên đầu xuống nói :
– Tiểu Thúy, ta thật sự chính Hà Lăng Phong. Tuy diện mạo của ta đã thay đổi, nhưng ta chính là Hà Lăng Phong. Nàng nhất định phải tin tưởng ta.
Tiểu Thúy mở to hai mắt ra, liên tiếp lắc đầu nói :
– Không! Không! Xin ngươi đừng làm cho ta sợ. Hà Lăng Phong đã chết, thật ra ngươi là ai?
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu Thúy, nàng không cần phải nói dối. Rõ ràng nàng biết ta vẫn còn chưa chết mà.
Tiểu Thúy nói :
– Không! Hà Lăng Phong thật sá»± đã chết, chàng đã chết tại Tây Khoa viện, chính mắt ta thấy bá»n há» khiêng chàng ra ngoài.
Hà Lăng Phong nói :
– Ta không cần biết ngưá»i mà bá»n há» khiêng ra là ai, dẫu sao ta má»›i thật sá»± là Hà Lăng Phong, hÆ¡n nữa ta vẫn còn sống. Tiểu Thúy, nàng phải tin tưởng ta.
Tiểu Thúy lắc đầu nói :
– Ta không tin, ta không tin. Ta cũng không quen biết với ngươi, ta chỉ biết Hà Lăng Phong đã chết.
Hà Lăng Phong biết, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có hiệu quả gì.
Chàng liá»n đổi giá»ng nói :
– Thôi được, nàng đã nhất định không tin tưởng, ta cũng không miễn cưỡng nàng phải tin. Bây giỠnàng hãy nhìn kỹ ta, xem trước đây nàng đã từng gặp ta hay chưa?
Tiểu Thúy nhìn chàng từ trên xuống dưới, rồi nói :
– Chưa từng gặp qua.
Hà Lăng Phong nói :
– Nàng thử nghĩ lại xem, nàng đã từng quen ta ở đâu?
Tiểu Thúy nói :
– Không có!
Hà Lăng Phong nói :
– Äây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?
Tiểu Thúy đáp :
– Không sai!
Hà Lăng Phong cưá»i cưá»i nói :
– Nhưng mà ta biết dưới bụng bên trái của nàng có một nốt ruồi màu hồng và sau lưng phải của nàng có một cái bớt. Ta nói có đúng hay không?
Tiểu Thúy ngẩn ngưá»i ra ngạc nhiên.
Một hồi lâu sau, Tiểu Thúy mới lẩm bẩm nói :
– Äiá»u này ngươi nghe ngưá»i khác nói?
Hà Lăng Phong cưá»i nói :
– Chính mắt ta nhìn thấy. Nếu như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp, vậy tại sao ta lại biết những chá»— kín đáo trên ngưá»i cá»§a nàng chứ?
Tiểu Thúy nói :
– Äiá»u này cÅ©ng đâu có gì là lạ. Làm nghá» kỹ nữ như bá»n ta, hết tiếp ngưá»i này đến ngưá»i khác. Cho nên những Ä‘iá»u này đâu còn gì là bí mật nữa.
Hà Lăng Phong nói :
– Nàng nói không sai. Nhưng những lá»i nàng đã từng nói vá»›i Hà Lăng Phong thì tuyệt đối không có ngưá»i ngoài biết được chứ gì? Ngay trong đêm xảy ra chuyện, nàng đã từng muốn Hà Lăng Phong mang nàng cao bay xa ...
Chàng chưa nói hết câu, thì Tiểu Thúy đã biến sắc mặt, vá»™i cắt ngang lá»i chàng :
– Ngươi Ä‘ang nói bậy gì đó? Má»—i câu ngươi nói ra ta Ä‘á»u không hiểu. Ta không há» quen biết, và cÅ©ng không có thá»i gian nói vá»›i ngươi những Ä‘iá»u này. Má»i ngươi hãy mau ra khá»i nÆ¡i đây, ra khá»i đây mau.
Hà Lăng Phong nhìn thẳng vào mặt nàng, rồi từ từ nói :
– Tiểu Thúy, nàng đang tự dối mình phải không? Hôm đó nàng đã biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, nên mới van xin ta mang nàng đi, và nàng cũng biết rõ trong tô canh đó.
Tài sản của samacvuong

  #4  
Old 18-05-2008, 06:45 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 4
(Ngá»a Long Sinh)



Sắc mặt Tiểu Thúy trở nên tái nhợt, nàng không đợi cho Hà Lăng Phong nói, liá»n trầm giá»ng cắt ngang :
– Ta không hiểu ngươi nói gì cả. Ta má»i ngươi ra khá»i phòng ta ngay, nếu không ta sẽ la lên bây giá».
Hà Lăng Phong nói vá»›i giá»ng tin tưởng :
– Nàng sẽ không bao giá» làm vậy, Tiểu Thúy à. Bởi vì nàng đã biết rõ ta là ai và nàng cÅ©ng biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có Ä‘iá»u nàng không dám nói ra mà thôi.
Tiểu Thúy đưa tay lên bịt lấy hai tai, lắc đầu liên tục nói :
– Không biết, không biết... cái gì ta cÅ©ng không biết.Thật sá»± cái gì ta cÅ©ng Ä‘á»u không biết.
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu Thúy, trong lòng nàng Ä‘ang lo sợ Ä‘iá»u gì? Nàng Ä‘ang bị ai uy hiếp? Tại sao nàng không dám nói ra sá»± thật?
Tiểu Thúy gần như muốn rơi lệ, van lơn nói :
– Ta van xin ngươi đừng có ép ta. Ta thật sự không biết gì cả. Các ngươi đã hại ta rơi vào trong tình cảnh như vậy, không lẽ còn chưa đủ hay sao?
Hà Lăng Phong bước đến trước, nắm lấy tay Tiểu Thúy nói :
– Là ai đã hại nàng? Tiểu Thúy, nàng hãy nói cho ta biết, những ai đã hại nàng.
Tiểu Thúy liá»n bật khóc thành tiếng. Hà Lăng Phong lắc lắc ngưá»i nàng, thấp giá»ng nói :
– Tiểu Thúy, nàng nói đi, ta chính là Lăng Phong đây.
Ầm! Một tiếng, cánh cửa bất thần mở toang ra.
Có hai bóng ngưá»i đứng trước cá»­a. Má»™t ngưá»i là nam nhân, mình mặc hắc y, hai mắt sáng quắc, còn má»™t ngưá»i là nữ nhân, mà ngưá»i đó không ai khác hÆ¡n là Ngô Tẩu.
Hai ngưá»i này không biết đã đến bên ngoài cá»­a từ lúc nào mà Hà Lăng Phong không há» phát hiện ra.
Hiển nhiên Ngô Tẩu không nhận ra thân phận cá»§a Hà Lăng Phong, ả liá»n quát :
– Hảo tiểu tử, ngươi làm gì ở đây, tại sao dám ngang nhiên xông vào Phượng Hoàng viện. Lão nương thấy hình như ngươi muốn ăn đòn thì phải.
Hà Lăng Phong nói :
– Ở đây các ngươi mở kỹ viện, đại gia có tiá»n thì có thể đến được, ai dám nói là không chứ.
Ngô Tẩu quát lớn :
– Muốn ngá»§ vá»›i các cô nương thì phải ở phía trước tiá»n viện. Ngươi trá»™m chạy ra phía sau đây nắm kéo vì cô nương kia, là có ý gì? Lão tiểu tá»­, nếu như ngươi không chịu buông tay thì đừng trách bá»n ta không nể mặt.
Dứt lá»i, ả liá»n muốn xông đến ra tay ngay.
Gã hắc y đứng bên cạnh liá»n giữ tay Ngô Tẩu lại nói :
– Khoan đã, ta thấy vị khách này rất quen mặt, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải?
Hà Lăng Phong cưá»i nhạt :
– Ồ! Ngươi quen biết ta sao?
Gã hắc y nhìn chàng má»™t hồi rồi đột nhiên mỉm cưá»i cung tay nói :
– Hóa ra là Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ Dương đại hiệp. Thất lễ! Thất lễ!
Hà Lăng Phong nói :
– Các hạ là ...
Gã hắc y đáp :
– Tiểu nhân há» Trần, tên thuá»™c hạ cá»§a Äiá»n đại gia, có biệt hiệu là Thiết Äầu Tiểu Trần.
Hà Lăng Phong nói :
– Phượng Hoàng viện là địa bàn của ngươi?
Thiết Äầu Tiểu Trần cưá»i giả lả nói :
– Không dám, không dám, tiểu nhân chỉ phụng mệnh Äiá»n gia, vì chuyện cá»§a Hà Lăng Phong mà đặc biệt canh giữ tại đây vài hôm. Tiểu nhân thật sá»± không ngá» Dương đại hiệp sẽ quang lâm đến đây, cho nên má»›i có việc mạo phạm vừa rồi. Xin Dương đại hiệp thứ tá»™i cho ...
Thiết Äầu Tiểu Trần quay sang Ngô Tẩu quát :
– Còn không mau quỳ xuống xin Dương đại hiệp tha tá»™i cho! Dương đại hiệp đây đưá»ng đưá»ng là chá»§ nhân cá»§a Thiên Ba phá»§, có má»i cÅ©ng không dá»… gì mà má»i được Dương đại hiệp đến đây. Ngươi là đồ ngu xuẩn có mắt cÅ©ng như mù.
Sắc mặt Ngô Tẩu lập tức thay đổi ngay, ả ta liá»n quỳ xuống dập đầu nói :
– Dương đại hiệp, xin đại hiệp thứ tá»™i cho tiện nữ có mắt mà không tròng. Ngài là đại nhân đừng nên chấp nhất kẻ tiểu nhân này. Những lá»i tiện nữ nói ra chỉ là phẩn tiểu mà thôi, xin Dương đại hiệp bá» qua cho.
Äá»™t nhiên Hà Lăng Phong nhá»› đến tô canh mà Ngô Tẩu mang lên đêm đó.
Nếu như trong tô canh có nghi vấn thì ả này nhất định có liên quan đến sự việc đó.
Chàng còn đang trầm ngâm thì Ngô Tẩu đã tự bò dậy nói :
– Dương đại hiệp quang lâm, mà nơi này quả thật quá tồi tàn. Tiểu Thúy cô nương, ngươi hãy lo tiếp đãi Dương đại hiệp còn ta sẽ đi báo lại cho lão ma ma.
Hà Lăng Phong vội ngăn cản lại nói :
– Không cần đâu, ta cÅ©ng sắp rá»i khá»i nÆ¡i đây rồi.
Ngô Tẩu liá»n nói :
– Như vậy sao được. Dương đại hiệp đã xem trá»ng Tiểu Thúy cô nương cá»§a bá»n tiểu nhân, đây chính là hồng phúc cho cô ta. Vậy để tiện nữ Ä‘i đáo cho lão ma ma, lo chuẩn bị tiệc rượu để Tiểu Thúy cô nương hầu chuyện vá»›i Dương đại hiệp.
Thiết Äầu Tiểu Trần cÅ©ng nói thêm :
– Tiểu nhân cÅ©ng Ä‘i thông báo vá»›i Äiá»n gia má»™t tiếng và má»i cả La gia đến đây, má»i ngưá»i cùng chung vui.
Hà Lăng Phong nhìn Tiểu Thúy, chàng biết rằng đêm nay không thể nào há»i nàng tiếp được nữa, nên đành thở dài má»™t tiếng buông tay nàng ra. Sau đó chàng lấy ra má»™t nén bạc nhét vào tay Thiết Äầu Tiểu Trần nói :
– Ta còn có việc phải đi ngay. Số bạc này hai ngươi hãy cầm lấy mua rượu mà uống. Nhưng nhớ đừng tiết lộ ra ngoài việc ta đến đêm nay, có biết không hả?
Thiết Äầu Tiểu Trần liá»n nói :
– Ngay cả Äiá»n gia cÅ©ng không ...
Hà Lăng Phong nói tiếp lá»i hắn :
– Cũng không được nói. Ta không muốn bất kỳ ai biết được chuyện đêm nay.
Thiết Äầu Tiểu Trần chá»›p chá»›p mắt mỉm cưá»i nói :
– á»’ ... Tiểu nhân đã hiểu. Kỳ thật Dương đại hiệp cứ việc yên tâm. Äiá»n gia và La gia Ä‘á»u là hảo bằng hữu cá»§a Dương đại hiệp.Vá» việc này các ngài tuyệt đối sẽ không ...
Hà Lăng Phong không để cho hắn nhiá»u lá»i, liá»n xua tay bước ra khá»i căn nhà gá»—.
* * * * *
Trên Ä‘á»i này việc tốt không ai hay biết đến, còn chuyện xấu xa lập tức được truyá»n Ä‘i khắp nÆ¡i.
Hà Lăng Phong đã tốn hết má»™t thá»i bạc, nhưng vẫn không bịt kín miệng cá»§a Thiết Äầu Tiểu Trần. Sáng sá»›m ngày hôm sau, Trưá»ng NhÄ© Tiểu Äiá»n đã nghe được phong phanh tin này, liá»n lập tức chạy đến Thiên Ba phá»§ ngay.
Cho dù Äiá»n Bá Äạt có thá» thốt như thế nào nhưng sá»± việc vẫn bị Phùng Uyển Quân biết được.
Nếu dá»±a vào tính khí cá»§a Hà Lăng Phong thì có biết hay không chẳng có gì quan trá»ng.
Nhưng khó má»™t Ä‘iá»u là chàng Ä‘ang mang thân phận cá»§a Dương Tá»­ Úy.
Mà Dương Tá»­ Úy lại là má»™t ngưá»i sợ vợ.
Hà Lăng Phong đã thừa nhận mình là Dương Tử Úy thì không thể từ chối cá tính sợ vợ của Dương Tử Úy. Vì vậy chàng đành phiả chuẩn bị tinh thần để chịu tội ...
* * * * *
Sắc mặt Phùng Uyển Quân lạnh lùng như một tảng băng. Dẫu sao nàng cũng xuất thân từ một gia đình danh gia, nên khó mà chịu nổi sự đả kích này.
Phùng Uyển Quân lạnh lùng nói :
– Nghe nói đêm qua chàng có nhã hứng, muốn làm một nhân vật phong lưu phải không?
Hà Lăng Phong không biết phải đáp như thế nào, chỉ cưá»i xòa mà thôi.
Phùng Uyển Quân lại nói :
– Các cô nương ở đấy rất là am hiểu chuyện trăng gió, vậy tại sao không ở lại đấy một đêm để mà hưởng thụ, lại trở vỠnhà làm gì.
Hà Lăng Phong gượng cưá»i nói :
– Uyển Quân, nàng hãy nghe ta giải thích đã...
– Có gì đâu mà phải giải thích.
Tuy giá»ng nói và sắc mặt cá»§a Phùng Uyển Quân lạnh như băng, nhưng ngữ khí thì lại tràn đầy sá»± tha thiết :
– Không phải là thiếp ghen tuông, bởi vì nam nhân khó mà kiá»m chế được trước các thiếu nữ đẹp. Nhưng lẽ ra chàng không nên Ä‘i má»™t mình và càng không nên có thái độ mỠám như vậy. Dẫu sao chàng cÅ©ng có chút tiếng tăm, lỡ như má»™t ngày nào đó tin này bị truyá»n ra ngoài thì còn gì là vinh dá»± cá»§a Thiên Ba phá»§.
Hà Lăng Phong gật đầu nói :
– Nàng nói rất có lý. Nhưng nàng có biết ta đến đấy làm gì hay không?
Phùng Uyển Quân nói :
– Vậy chứ chàng nói xem, nam nhân đến kỹ viện để làm gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Uyển Quân, nàng đã trách oan cho ta. Ta đến Phượng Hoàng viện tuyệt đối không phải để tìm kỹ nữ.Mà vì muốn làm rõ tông tích cá»§a má»™t ngưá»i.
Phùng Uyển Quân vô cùng ngạc nhiên nói :
– Là ai?
Hà Lăng Phong nói :
– Nàng còn nhá»› lần trước ta bị bệnh, thưá»ng hay tá»± nhận là mình mang há» Hà hay không?
Phùng Uyển Quân nói :
– Äúng vậy. Chàng má»™t má»±c không tá»± nhận mình mang há» Dương, mà há»… mở miệng ra là nói mình há» Hà... Hà Phong gì đó...
Hà Lăng Phong nói :
– Không sai. Äêm qua ta má»™t mình vào Phượng Hoàng viện chính là vì vị há» Hà kia.
Phùng Uyển Quân nói :
– Không phải tên hỠHà kia đã chết rồi hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Chính vì hắn ta đã chết, cho nên ta mới âm thầm đến đấy một chuyến. Uyển Quân, nàng có biết trong mấy bận ta nằm hôn mê, ta đã từng nằm thấy một giấc quái mộng.
Phùng Uyển Quân ngạc nhiên :
– Là quái mộng gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Xưa nay ta chưa hỠđặt chân đến Phượng Hoàng viện. Nhưng trong mÆ¡ ta tá»± nhiên biến thành há» Hà, không những đã từng đến đó nhiá»u lần mà còn cảm thấy má»i vật ở đấy rất là quen thuá»™c, thậm chí còn biết được tên má»™t số ngưá»i. CÅ©ng như phương hướng các phòng ốc và cách bày biện trong phòng ta Ä‘á»u nhá»› rất rõ. Sau khi tỉnh lại, ta càng nghÄ© càng cảm thấy kỳ quái. Vì vậy má»›i đến đây Ä‘iá»u tra thật sá»± như thế nào?
Phùng Uyển Quân vá»™i há»i :
– Kết quả ra sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Äêm qua ta Ä‘i xem thá»­, quả nhiên má»i việc giống y như trong má»™ng. Chá»— nào có cá»­a ra vào, ở đâu có bá»±c tam cấp, tất cả Ä‘á»u đúng y. Nàng nói việc này có thật kỳ quái hay không?
Phùng Uyển Quân mở tròn xoe hai mắt nói :
– Thật sự có chuyện này hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Nhá»› được má»i vật trong Phượng Hoàng viện còn xem như chưa có gì là kỳ quái. Äiá»u kỳ quái là ta biết được tên rất nhiá»u ngưá»i, và còn có thể gá»i đúng tên cá»§a há». Chỉ có Ä‘iá»u há» không há» quen biết ta.
Phùng Uyển Quân vội đưa tay lên bịt lấy hai tai nói :
– Äừng nói nữa, đừng nói nữa. Chàng nói thiếp càng cảm thấy ghê sợ.
Hà Lăng Phong muốn hù dá»a nàng, nên liá»n nói tiếp :
– Ban đầu ta định đi đến đấy xem thử như thế nào. Nhưng khi bước chân vào Phượng Hoàng viện đột nhiên cảm thấy một luồng hung khí thật là dễ sợ.
Phùng Uyển Quân rợn tóc gáy há»i :
– Chàng muốn nói ở đấy có quỷ?
Hà Lăng Phong nói :
– Không. Ta chỉ hoài nghi ở đấy có một nhân vật hắc đạo đang ẩn nấp và đang có âm mưu gì đấy. Hơn nữa âm mưu này rất bất lợi cho Thiên Ba phủ của chúng ta.
Phùng Uyển Quân giật thót ngưá»i nói :
– Tại sao chàng lại có những suy nghĩ như thế?
Hà Lăng Phong nói :
– Ta cÅ©ng không biết nguyên nhân là tại sao, dù sao trong lòng ta tá»± cảm thấy có Ä‘iá»m không lành. Và ta sao lại có giấc má»™ng kỳ quái này? Cái chết cá»§a gã há» Hà kia không được minh bạch, vì vậy khi hắn chết không chịu nhắm mắt, nên linh hồn hắn vẫn hiển má»™ng cho ta thấy, nhằm có ý cảnh cáo.
Phùng Uyển Quân càng nghe càng hoảng sợ, nhưng trong lòng nàng vẫn còn hoài nghi, nói :
– Thất lang, chàng cũng tin những chuyện quỷ hồn thác mộng hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Tại sao không tin, con ngưá»i có tinh, khí, thần, má»™t ngưá»i bình thưá»ng sau khi chết linh hồn cá»§a há» sẽ từ từ tiên tan mất. Nhưng nếu như khi bị chết oan, thì hồn phách ngưá»i chết kia không chịu tiêu tan mà cứ bay Ä‘i trong không gian, rồi có lúc kết tụ thành hình. Äó chính là hồn quá»·. Phải đợi đến khi oan hồn thật sá»± được giải oan thì oan hồn má»›i chịu tan biến mất Ä‘i.
Phùng Uyển Quân gật đầu nói :
– Thôi được, không cần phải nói nữa. Cho dù có hồn quá»· Ä‘i nữa, chỉ cần chúng ta không có làm Ä‘iá»u gì sai trái, thì hà tất phải để ý đến nó.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu như vụ việc có liên quan đến chúng ta, thì làm sao không để ý đến được?
Phùng Uyển Quân nói :
– Có quan hệ gì đến ta chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Hồn quá»· cá»§a gã há» Hà kia không đến nÆ¡i nào khác, mà cứ ký thác vào ngưá»i cá»§a ta. Như thế không phải có liên quan vá»›i chúng ta hay sao?
Phùng Uyển Quân há»i :
– Thất lang, ý của chàng là...
Hà Lăng Phong liá»n nói tiếp :
– Ta cảm thấy cái chết của gã hỠHà kia rất là khả nghi và trong Phượng Hoàng viện yêu khí dày đặc. Vì vậy chúng ta không thể đứng bang quang nhìn chuyện này được. Mà nhất định phải tìm nguyên nhân của nó.
Phùng Uyển Quân nói :
– Cái chết cá»§a gã há» Hà kia có phải Äiá»n Bá Äạt đã Ä‘iá»u tra rõ.
Hà Lăng Phong nói :
– Tuy Tiểu Äiá»n đã phái ngưá»i canh giữ tại Phượng Hoàng viện. Nhưng còn muốn Ä‘iá»u tra ra được chân tướng cá»§a sá»± việc này, thì phải ngầm hành động má»›i có hiệu quả.
Phùng Uyển Quân nói :
– Vậy thì hãy kêu hắn ta đổi phương pháp khác, ngầm Ä‘iá»u tra sá»± việc này.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Không, Uyển Quân, chúng ta phải đích thân hành động mà không thể nhá» bá»n hỠđược. Bởi vì rất có thể sá»± việc này sẽ ảnh hưởng không hay đến Thiên Ba phá»§ cá»§a chúng ta.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chàng định sẽ hành động như thế nào?
Hà Lăng Phong nói :
– Äêm nay chúng ta cùng nhau đến Phượng Hoàng viện, ngầm Ä‘iá»u tra thá»­ xem.
Phùng Uyển Quân có vẻ không hài lòng nói :
– Cái gì? Chàng muốn thiếp đến những nơi như vậy à?
Hà Lăng Phong biết Uyển Quân sẽ không muốn đi nên chàng nghiêm sắc mặt nói :
– Uyển Quân, nàng nhất định phải đi. Nếu như nàng sợ gặp phải những cảnh tượng không hay, thì nàng có thể ở ngoài tiếp ứng cho ta. Bởi vì chúng ta là phu thê, nên ta không muốn nàng hiểu lầm ta.
Phùng Uyển Quân chợt bật cưá»i, dịu dàng nói :
– Thì ra chàng để thiếp cùng Ä‘i vì tránh Ä‘iá»u tị hiá»m.
Hà Lăng Phong nói :
– Äấy là Ä‘iá»u cần làm. Äáng lý ra đêm qua ta nên nói vá»›i nàng trước, để tránh Ä‘i sá»± hiểu lầm.
Phùng Uyển Quân mỉm cưá»i nói :
– Thật ra thiếp chỉ muốn thá»­ xem chàng có thành thật vá»›i thiếp hay không mà thôi. Äêm nay chàng cứ yên tâm mà Ä‘i.
Dừng lại giây lát, Phùng Uyển Quân lại nói tiếp :
– Nhưng sau khi trở vá» chàng phải Ä‘em toàn bá»™ tình hình nói lại cho thiếp nghe và không được giấu dù ná»­a lá»i. Nếu không thì đừng có trách thiếp áp dụng “gia phápâ€.
Hà Lăng Phong cưá»i nói :
– Tuân lệnh phu nhân.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chàng đừng vui mừng quá sớm. Không chừng chàng ở phía trước, thiếp sẽ âm thầm theo dõi ở phía sau. Nhưng nếu có hành động bất minh gì thì khi trở vỠchàng hãy lo mà chịu tội.
Tuy ngoài miệng Hà Lăng Phong nói là “không dámâ€, nhưng trong lòng chàng thì hoàn toàn nghÄ© ngược lại.
Bây giá» chàng đã có thể quang minh chính đại vào thẳng Phượng Hoàng viện, trá»±c tiếp gặp Tiểu Thúy há»i rõ ràng.
Nhưng chàng vẫn quyết định âm thầm gặp Tiểu Thúy, bởi vì chàng biết nếu chánh diện tra há»i, thì Tiểu Thúy tuyệt đối sẽ không nói thật lá»i.
Còn thêm ả Ngô Tẩu kia nữa, cÅ©ng cần phải tránh né ả ta, cứ má»—i lần câu chuyện đến phút quan trá»ng thì ả lại xuất hiện, dưá»ng như ả ta phụ trách nhiệm vụ giám sát Tiểu Thúy vậy. Hà Lăng Phong đã tính toán hết má»i chuyện và quyết định đêm nay sẽ trở lại Phượng Hoàng viện...
* * * * *
Phượng Hoàng viện dưá»ng như không há» bị ảnh hưởng sau khi ở đây có má»™t ngưá»i chết. Äèn Ä‘uốc vẫn sáng rá»±c rỡ, tiếng cưá»i nói, tiếng nâng ly vẫn náo nhiệt như trước đây.
Hà Lăng Phong đã có kinh nghiệm của lần trước, nên không dám khinh suất nữa. Trước tiên chàng vào một tửu điếm ở gần đấy, một mình ngồi uống rượu.
Äợi đến đêm khuya chàng má»›i đứng dậy tính tiá»n, rồi chầm chậm bước vào con hẻm Ngô Äồng.
Trước tiên chàng rảo má»™t vòng hết con hẻm, nhìn thấy cá»­a viện đã đóng, đèn Ä‘uốc đã tắt, khi ấy chàng má»›i bước nhanh đến bên ngoài bức tưá»ng hậu viện.
Äá» phòng đừng để bị ngưá»i khác nhìn hấy sẽ lá»™ thân phận chá»§ nhân cá»§a Thiên Ba phá»§, Hà Lăng Phong dùng má»™t chiếc khăn Ä‘en che hết ná»­a mặt. Sau đó chàng hít mạnh vào má»™t hÆ¡i, rồi tung mình qua khá»i bức tưá»ng vào bên trong.
Nơi chàng rơi xuống cách căn nhà gỗ bên phải không xa.
Trong viện Ä‘á»u yên tÄ©nh, căn nhà gá»— cÅ©ng không có ánh đèn. Xem ra có thể Tiểu Thúy đã yên giấc từ lâu rồi.
Hà Lăng Phong nhè nhẹ bước đến trước cửa căn nhà gỗ rồi đưa tay lên đẩy nhẹ hai cánh cửa, nhưng bên trong đã có cài chốt.
Hà Lăng Phong gõ nhẹ ba tiếng, bên trong không có tiếng hồi âm.
Hà Lăng Phong không muốn làm kinh động má»i ngưá»i nên chàng tìm 1que cá»§i, đút vào khe hở cá»§a hai cánh cá»­a rồi đẩy nhẹ lên.
“Tách†một tiếng, cánh cửa đã mở ra.
Hà Lăng Phong lập tức lách mình vào bên trong, thấp giá»ng gá»i :
– Tiểu Thúy, Tiểu ...
Tiếng gá»i cá»§a chàng bá»—ng nhiên tắt ngay, đồng thá»i má»™t luồng khí lạnh chạy khắp ngưá»i chàng.
Trên trần nhà có treo lÆ¡ lá»­ng má»™t ngưá»i. Äó chính là Tiểu Thúy.
Lưỡi cá»§a ngưá»i chết thè dài ra ngoài, còn thi thể thì đã lạnh cứng. Tính ra thì Tiểu Thúy đã chết hÆ¡n má»™t canh giá».
Hay nói cách khác, trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang vui cưá»i ở phía trước tiá»n viện, thì Tiểu Thúy đã âm thầm tá»± treo cổ mình.
Tại sao Tiểu Thúy lại muốn tự sát? Tại sao sự việc xảy ra không sớm không muộn, đêm qua chàng vừa mới đến thì đêm nay nàng đã tự sát? Là vì nàng muốn trốn tránh hay là có ai giết nàng để diệt khẩu?
Bởi vì ngạc nhiên quá độ nên Hà Lăng Phong quên cả bị thương. Chàng liá»n tháo tá»­ thi xuống đặt lên giưá»ng rồi tìm xem nguyên nhân đưa đến cái chết cho Tiểu Thúy, sau đó chàng kiểm tra xem má»i thứ ở trong phòng...
Nhưng chàng chẳng phát hiện được gì cả.
Trên tử thi, ngoài một dấu đỠxung quanh cổ ra, tuyệt đối không có một vết thương nào khác.
Còn trong phòng má»i thứ Ä‘á»u rất chỉnh tá», không há» có dấu hiệu há»—n loạn nào cả.
Xem ra Tiểu Thúy chính nàng tá»± sát, hÆ¡n nữa nàng chết má»™t cách bình yên và rất kiên quyết. Vì vậy nàng không hỠđể lại má»™t lá»i di ngôn nào cả.
Nhưng tại sao nàng lại tìm đến cái chết?
Chẳng lẽ vì trong lòng nàng có nỗi thống khổ, không thể thố lộ ra được?
Nếu như nàng có dÅ©ng khí để chết, vậy tại sao nàng lại không có dÅ©ng khí để nói ra Ä‘iá»u bí mật trong lòng nàng...
Trong căn nhà gá»— tối Ä‘en như má»±c, không đèn, không lá»i nói vừa âm u vừa cô quạnh.
Hà Lăng Phong đứng trước đầu giưá»ng, chăm chú nhìn thi hài Tiểu Thúy.
Chàng đứng lặng yên không nhúc nhích giống như tượng gỗ.
Những chuyện xưa giữa chàng và Tiểu Thúy cứ liên tục hiện ra trước mắt.
Äá»™t nhiên Hà Lăng Phong cảm thấy cảnh vật trước mặt mình bị nhòa Ä‘i, má»™t dòng lệ rÆ¡i xuống má rồi thấm vào góc miệng.
Xưa nay Hà Lăng Phong vốn là một lữ khách phong trần chưa từng biết sầu khổ là gì. Nhưng hôm nay lần đầu tiên chàng nếm được mùi vị đau khổ.
“Cốc, cốc, cốcâ€.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hà Lăng Phong chợt giật mình quay ngưá»i vá» phía cá»­a há»i :
– Ai?
– Là thiếp!
Giá»ng nói bên ngoài lại tiếp :
– Bấy nhiêu chưa đủ hay sao? Äã đến lúc phải trở vá» thôi.
Hà Lăng Phong đã nhận ra giá»ng nói cá»§a Phùng Uyển Quân, chàng liá»n vá»™i mở cá»­a ra nói :
– Uyển Quân, nàng đến thật đúng lúc, hãy mau vào đây.
Toàn thân Phùng Uyển Quân mặc y phục màu đen, lưng giắt song kiếm, nhìn giống như một trang nữ hiệp, hoàn toàn khác hẳn Phùng Uyển Quân dịu dàng hàng ngày ở trong Thiên Ba phủ.
Sắc mặt Phùng Uyển Quân lúc này thật khó coi. Nàng trầm mặt, nhướng mày lạnh lùng nói :
– Bây giỠbước vào có tiện hay không?
Hà Lăng Phong vội nói :
– Uyển Quân, nàng đừng hiểu lầm, ở đây đã xảy ra chuyện.
Phùng Uyển Quân nói :
– Äã xảy ra chuyện gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Nàng bước vào đây trước đã rồi hãy nói. Äứng ngoài này nếu lỡ bị ngưá»i ta phát hiện thì không được hay lắm.
Phùng Uyển Quân vừa bước má»™t chân vào, bá»—ng nhiên hÆ¡i do dá»±, liá»n quay trở ra nói :
– Hãy đi đốt đèn lên, thiếp không muốn tùy tiện bước vào một nơi vừa tối lại vừa dơ như vầy ...
Hà Lăng Phong không đợi cho nàng nói xong, liá»n đưa tay ra kéo nàng vào bên trong rồi lập tức đóng cá»­a lại, hạ thấp giá»ng nói :
– Tiểu cô nương à, cô nương chịu khó chút đi. Trong phòng có đặt một tử thi, làm sao mà có thể thắp đèn lên được chứ?
Phùng Uyển Quân tiểu nhân nói :
– Ngưá»i chết? Là ai chết?
Hà Lăng Phong nói :
– Vị cô nương này tên gá»i Tiểu Thúy, mà gã há» Hà gởi má»™ng cho ta đã chết chính trong phòng cá»§a vị cô nương này.
Phùng Uyển Quân nói :
– Tại sao cô ta chết? Chẳng lẽ cÅ©ng giống gã há» Hà kia, vừa rồi hai ngưá»i ...
Hà Lăng Phong liá»n cắt ngang :
– Äừng có mà Ä‘oán bậy! Tá»­ thi vẫn còn nằm ở trên giưá»ng, nàng đến xem tá»± nhiên sẽ rõ.
Phùng Uyển Quân lấy hết can đảm nhìn vá» phía giưá»ng, chợt nàng thất thanh kêu lên :
– Cô nương này do bị đánh mà chết. Thất lang, là do chàng hạ độc thủ.
Hà Lăng Phong gượng cưá»i nói :
– Tại sao nàng cứ nghĩ quấy cho ta không vậy? Nàng không thể nghĩ tốt cho ta được một chút hay sao? Ta nói cho nàng biết, chính vị cô nương này đã treo cổ tự sát. Khi ta đến đây cô ta đã tắt thở rồi.
Phùng Uyển Quân nói :
– Nếu như vậy, tại sao chàng chưa chịu rá»i khá»i nÆ¡i này ngay, để tránh Ä‘i sá»± hiá»m nghi? Mà chàng còn nấp vào đây để làm gì?
Hà Lăng Phong đáp :
– Ta đang muốn kiểm tra nguyên nhân cái chết của vị cô nương này.
Phùng Uyển Quân nói :
– Có gì đâu mà kiểm tra. Má»™t kỹ nữ tá»± sát, vốn không phải là má»™t chuyện đại sá»±. Nếu như bị ngưá»i khác nhìn thấy, đưá»ng đưá»ng là má»™t chá»§ nhân cá»§a Thiên Ba phá»§, mà lại ẩn nấp trong phòng cá»§a ngưá»i chết. Äấy má»›i là chuyện lá»›n cần quan tâm.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng ta cảm thấy nguyên nhân cái chết cá»§a vị cô nương này có rất nhiá»u nghi vấn. Dưá»ng như bên trong có ẩn chứa má»™t âm mưu gì đó.
Phùng Uyển Quân liá»n nói :
– Äấy là việc cá»§a ả, có liên quan gì đến chúng ta chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Thật ra thì chẳng có quan hệ gì. Nhưng gã há» Hà kia đã thác má»™ng cho ta. Chúng ta lại gặp phải chuyện như vầy, hai mạng ngưá»i không lẽ đành lòng làm ngÆ¡ bá» qua hay sao?
Phùng Uyển Quân giậm chân nói :
– Trá»i Æ¡i, sao chàng lại ngốc đến như vậy chứ? Cho dù chúng ta có muốn Ä‘iá»u tra rõ việc này thì cÅ©ng phải rá»i khá»i nÆ¡i này trước cái đã. Äợi đến ngày mai chúng ta sai Äiá»n Bá Äạt ra mặt đưá»ng đưá»ng chánh chánh Ä‘iá»u tra. Còn bây giá» nếu như bị ngưá»i khác nhìn thấy thì chàng phải trả lá»i sao vậy.
Hà Lăng Phong ấp úng nói :
– Äiá»u này...
Phùng Uyển Quân lại nói thêm :
– Chàng đừng quên rằng, chàng không sợ ngưá»i khác chê cưá»i, nhưng thiếp thi còn phải gặp mặt bằng hữu nữa. Thôi hãy mau cùng thiếp rá»i khá»i đây ngay.
Nói Ä‘oạn nàng kéo tay Hà Lăng Phong lôi ra khá»i cá»­a.
Khi vỠđến Thiên Ba phá»§ thì trá»i đã gần sáng.
Hà Lăng Phong lập tức sai ngưá»i Ä‘i má»i Äiá»n Bá Äạt đến ngay.
Tài sản của samacvuong

  #5  
Old 18-05-2008, 06:46 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 5
(Ngá»a Long Sinh)


Trưá»ng NhÄ© Tiểu Äiá»n là má»™t ngưá»i rất hiểu ý ngưá»i khác. Ngưá»i phụng mệnh Ä‘i má»i còn chưa lên đưá»ng, thì hắn đã có mặt tại Thiên Ba phá»§.
Vừa gặp mặt Äiá»n Bá Äạt không cần phải chào há»i khách sáo, hắn ta vào thẳng vấn đỠngay :
– Dương huynh, huynh có nghe được tin gì chưa? Trong Phượng Hoàng viện lại vừa xảy ra thêm má»™t mạng ngưá»i.
Hà Lăng Phong giả bá»™ ngạc nhiên há»i :
– Vậy sao? Ngưá»i chết là ai vậy?
Äiá»n Bá Äạt đưa mắt nhìn xung quanh rồi hạ thấp giá»ng nói :
– Chính là Tiểu Thúy cô nương mà đêm trước Dương huynh đã trộm đến đấy, không biết tại sao đêm qua cô ta đã treo cổ tự tử.
Hà Lăng Phong cố ý thất kinh nói :
– Má»™t cô nương khá»e mạnh như vậy, tại sao lại tá»± sát?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nói ra e rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Dương huynh mất. Tiểu đệ vừa được tin này, trong lòng nóng như lửa đốt, cho nên mới đi suốt đêm đến đây ngay.
Hà Lăng Phong nói :
– Việc này có can hệ gì với ta chứ?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Dương huynh thứ lá»—i cho những lá»i mạo muá»™i cá»§a tiểu đệ. Trước đó má»™t đêm, lý ra Dương huynh không nên cải trang, âm thầm Ä‘i ra sau hậu viện gặp Tiểu Thúy cô nương. Cho dù có gặp cô ta cÅ©ng không sao, nhưng Dương huynh không nên để cho ả nô bá»™c Ngô Tẩu nhìn thấy. Bây giá» Tiểu Thúy cô nương chết má»™t cách không rõ ràng, thêm vào ả Ngô Tẩu kia mồm mép cÅ©ng không vừa. Tiểu đệ e rằng việc này ảnh hưởng không nhỠđến Dương huynh.
Hà Lăng Phong nói :
– Ả Ngô Tẩu kia đã nói gì?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Hạng nữ nhân không có há»c như ả ta thì có biết gì đâu để nói tốt. Tá»± nhiên ả ta sẽ thêm bá»›t đủ thứ vào trong câu chuyện, nói rằng Dương huynh có tư tình riêng vá»›i Tiểu Thúy, vì tên tiểu tá»­ há» Hà kia mà Dương huynh đến kỹ viện, và bắt cô ta phải tá»± treo cổ.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Lá»i nói cá»§a ả chắc gì ngưá»i ta đã tin. ÄÆ°á»ng đưá»ng là chá»§ nhân cá»§a Thiên Ba phá»§, làm gì có tư tình vá»›i má»™t kỹ nữ và còn bức tá»­ cô ta chứ?
Nhưng Äiá»n Bá Äạt thì lại nghiêm sắc mặt nói :
– Dương huynh, sá»± việc không phải đơn giản như vậy đâu. Thiên Ba phá»§ xưa nay vẫn có tiếng tăm trong võ lâm, tuyệt đối không thể để cho tiếng xấu truyá»n ra ngoài, nếu không Thiên Ba phá»§ sẽ bị đả kích nặng ná».
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu như ả ta muốn nói thế, chẳng lẽ ngươi kêu ta dung kim may miệng ả lại hay sao?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Không cần Dương huynh phải đích thân ra mặt, tiểu đệ đã an bày xong hết rồi.
Hà Lăng Phong nói :
– Ngươi an bày như thế nào?
Äiá»n Bá Äạt quay đầu vá» phía cá»­a gá»i lá»›n :
– Mang vào đây!
Vừa dứt lá»i đã thấy Thiết Äầu Tiểu Trần bước vào, hai tay có bưng má»™t chiếc há»™p bằng gá»—. Hắn ta bước đến trước mặt Hà Lăng Phong hành lá»…, sau đó cung kính dâng chiếc há»™p lên.
Hà Lăng Phong vẻ ngạc nhiên há»i :
– Äây là vật gì?
Äiá»n Bá Äạt thấp giá»ng nói :
– Má»i Dương huynh xem qua.
Hà Lăng Phong đưa tay mở nắp hộp ra.
Hai cái đầu ngưá»i bê bết máu được đặt trong chiếc há»™p.
Một cái là của Ngô Tẩu.
Còn cái kia là của Qui Nô.
Hà Lăng Phong giật mình, biến sắc mặt :
– Tiểu Äiá»n, tại sao ngươi lại rat ay ác độc đến như vậy?
Äiá»n Bá Äạt cưá»i hiểm ác nói :
– Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Dương huynh vì bảo vệ tiếng tăm cho Thiên Ba phủ thì tuyệt đối phải trừ tận hậu hoạn...
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng ngươi cũng phải thương lượng với ta trước cái đã.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Thá»i gian quá gấp rút, khi tiểu đệ hay được tin, thì Ngô Tẩu đã chuẩn bị Ä‘em sá»± việc cá»§a Dương huynh nói cho má»i ngưá»i ở trong viện biết. May mà Tiểu Trần kịp thá»i ngăn cản lại và cấp báo cho tiểu đệ biết. Nếu như tiểu đệ còn chá» thỉnh thị ý kiến cá»§a Dương huynh, e rằng má»i việc sẽ bại lá»™ hết. Cho nên tiểu đệ đã quyết định làm thế. Còn hai thi hài cá»§a chúng tiểu đệ đã ngầm cho ngưá»i thá»§ tiêu rồi, tuyệt đối sẽ không có gì làm ảnh hưởng đến thanh danh cá»§a Thiên Ba phá»§ cả.
Hà Lăng Phong thở dài một tiếng :
– Tiểu Äiá»n, ngươi đã sai rồi. Thá»§ Ä‘oạn giết ngưá»i diệt khẩu này, không phải là những việc mà kẻ hiệp nghÄ©a như chúng ta có thể làm.
Äiá»n Bá Äạt cưá»i nói :
– Sá»± cấp tùng quyết. Việc này tiểu đệ hoàn toàn vì Dương huynh, thanh danh cá»§a Thiên Ba phá»§ không dá»… gì có được, há lại để cho nó bị há»§y diệt bởi miệng bá»n tiểu nhân sao?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Ngươi nói tuy không sai, nhưng làm như thế là hÆ¡i quá đáng. Há»i ta làm sao yên tâm cho được.
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nếu như Dương huynh cảm thấy không yên tâm, thì cho thêm bá»n chúng má»™t ít tiá»n, để sau khi chết cÅ©ng được chôn cất cẩn thận là được rồi.
Hà Lăng Phong không còn cách nào khác, đành phải lắc đầu thở dài mà thôi.
Chàng vốn định nhá» Äiá»n Bá Äạt lá»™ diện Ä‘iá»u tra nguyên nhân cái chết cá»§a Tiểu Thúy, nhưng bây giỠđành phải ngưng.
Sá»± thật chàng cÅ©ng không muốn bá» qua chuyện này, nhưng bây giá» hoàn toàn đã hết cách. Hiện tại, Ä‘iá»u duy nhất là Hà Lăng Phong có thể làm được, là tiếp tục ở lại Thiên Ba phá»§ và đóng vai Dương Tá»­ Úy, má»™t nhân vật lừng danh trong võ lâm nhưng lại vô cùng sợ vợ.
Trong lòng chàng biết rõ, đây rất có thể là má»™t âm mưu và có ngưá»i Ä‘ang lợi dụng Dương Tá»­ Úy giả mạo cá»§a mình để thá»±c hiện má»™t mục đích đáng sợ nào đó.
Thật ra mục đích gì? Chàng không biết.
Nhưng chàng tin rằng cÅ©ng sẽ có má»™t ngày, “mục đích†này cÅ©ng sẽ hiển lá»™ ra, hÆ¡n nữa thá»i gian cÅ©ng không còn lâu. Cho nên chàng chỉ còn có cách là chỠđợi và chỠđợi, bắt buá»™c phải tiếp tục kiên nhẫn chỠđợi.
* * * * *
Sá»± chỠđợi thưá»ng hay làm cho con ngưá»i ta cảm thấy chán ngán. Äặc biệt là Hà Lăng Phong, chàng phải sống trong má»™t hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.
Lúc nào chàng cÅ©ng hết sức cẩn thận và thận trá»ng để đỠphòng lá»™ ra chân tướng. HÆ¡n nữa chàng còn phải tìm hiểu sâu thêm vá» Thiên Ba phá»§, những thói quen cá»§a Dương Tá»­ Úy, cÅ©ng như danh tánh cá»§a bá»n nô bá»™c và a hoàn.
Những việc này, quả nhiên không khó khăn lắm. Chỉ hÆ¡n má»™t tháng sau là Hà Lăng Phong đã có thể biết rõ má»i việc lá»›n nhá» trong Thiên Ba phá»§. Ãt ra việc chăn gối vá»›i Phùng Uyển Quân cÅ©ng đã rất “dung hợpâ€.
Sá»± “quản thúc†cá»§a Phùng Uyển Quân đối vá»›i chàng cÅ©ng không quá nghiêm ngặt. Chỉ cần chàng không rá»i khá»i phá»§, không nói cưá»i thân mật vá»›i bá»n a hoàn trẻ, thì cuá»™c sống cá»§a chàng cÅ©ng có phần “tá»± doâ€.
Bá»n La Văn Bính và Äiá»n Bá Äạt gần như không có ngày nào là không có mặt, hoặc là mở yến tiệc, hoặc là đánh bạc.
Cuộc sống hiện tại thật là sung sướng, suốt ngày chỉ có ăn chơi bài bạc và ca hát. Ngay cả một việc nhỠcũng không cần phải đụng tay đến.
Hơn một tháng nay, có thể nói Hà Lăng Phong đã sống qua một cuộc sống vương giả. Suốt ngày chẳng làm việc gì cả, ngoài việc uống rượu đánh bạc ra, thì chỉ lo nghĩ đến nữ nhân. Ai cũng cho rằng đây là một cuộc sống phong lưu, nhưng thật ra thì vô cùng hạ lưu.
Cái gì gá»i là “Hiệp nghÄ©a trang nhân†chẳng qua chỉ là lá»›p áp giả tạo bên ngoài. Tất cả bá»n há» Ä‘á»u hám danh hám lợi, và bất chấp má»i thái độ tàn ác nhất để giữ vững thanh danh cá»§a mình.
Hà Lăng Phong tuy không phải là bậc thánh nhân quân tá»­, nhưng chàng khinh rẽ hết tất cả bá»n hào môn thế gia, thậm chí còn ghét đến thấu xương. Nếu như không phải vì đại cuá»™c thì đã đá bá»n chúng ra ngay khá»i cá»­a rồi.
Nhưng chàng không thể.
Bởi vì chàng còn đang chỠđợi, hơn nữa còn phải chỠđợi đến phút cuối cùng.
Thá»i gian chầm chậm trôi qua, Hà Lăng Phong từ từ không còn kiên nhẫn nữa.
Sau giá» ngá» trưa hôm đó, tá»± nhiên chàng cảm thấy trong lòng vô cùng bá»±c bá»™i. Nhưng lúc bá»n hỠở trước tiá»n đưá»ng vui chÆ¡i và đánh bạc, Hà Lăng Phong má»™t mình quay trở vá» sau phá»§.
Khí trá»i nóng bức, dưá»ng như là sắp mưa xuống.
Khi há»i Mai Nhi, Hà Lăng Phong má»›i biết Phùng Uyển Quân đã trở vá» phòng nghỉ trưa, và có thể hÆ¡n má»™t canh giá» sau má»›i tỉnh.
Phía sau phá»§ mát mẻ và yên tÄ©nh, bá»n a hoàn và nô bá»™c Ä‘á»u kéo ra sau tranh thá»§ tìm nÆ¡i mát mẻ dá»… chịu.
Sauk hi tắm và thay y phục má»›i xong, Hà Lăng Phong không còn trở lại tiá»n đưá»ng, má»™t mình Ä‘i tản bá»™ trong hoa viên.
Chàng đi lửng thửng một lát đến Cúc Hương tạ hồi nào cũng không hay.
Ngồi trong Thủy các mát mẻ và sạch sẽ, nhìn những cơn sóng tung tăng bay lượn trên mặt hồ xanh biết, Hà Lăng Phong tự nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Chàng ngáp dài má»™t tiếng rồi ngã ngưá»i trên ghế lim dim ngá»§.
Vừa má»›i Ä‘ang mÆ¡ màng, đột nhiên chàng bị đánh thức bởi những tiếng nói thì thầm to nhá».
Giá»ng nói kia gồm có má»™t nam má»™t nữ. Âm thanh cá»§a bá»n há» theo từng cÆ¡n gió đưa vào tận gian thá»§y tạ, cho nên có thể nghe rất rõ ràng.
Ban đầu Hà Lăng Phong còn cho rằng đó là những cuá»™c hẹn hò cá»§a bá»n a hoàn, nên không màng để ý đến. Nhưng càng nghe càng khiến cho chàng vô cùng sá»­ng sốt.
Chỉ nghe gã kia nói rằng :
– Theo tin chuẩn xác thì Nhị Mã Hầu ngày hôm qua đã qua sông Phong Lăng, và một hai ngày nữa sẽ đến nơi. Khi nào đến nơi ngươi phải đặc biệt hết sức cẩn thận, tuyệt đối đừng để cho lộ tông tích.
Ngưá»i nữ nhân nói :
– Ta thật sự có chút lo lắng, nghe nói Nhị Mã Hầu thông minh lanh lợi. Nhưng lỡ như hắn ta...
Gã nam nhân liá»n nói :
– Ngươi không cần phải sợ. Tất cả Ä‘á»u đã an bày rất thá»a đáng rồi. Bây giá» chỉ cần gan dạ lên để ứng phó mà thôi, nhưng nhá»› kỹ tuyệt đối phải bá»›t nói chuyện lại.
Ngưá»i nữ nhân lại nói :
– Thứ mà chúng ta muốn đã lấy được rồi, vậy tại sao còn phải chỠđợi mà chưa rút lui chứ?
Gã nam nhân nói :
– Không được. Gã Hầu Tá»­ kia rất thông minh, có thể hắn ta đã ngầm bố trí sẵn. Nếu như bị hắn ta phát hiện quá sá»›m thì sá»± việc sẽ càng trở nên phiá»n phức.
Ngưá»i nam nhân nói :
– Ta chỉ sợ đêm dài lắm mộng, gã hỠHà kia sẽ bị lộ tông tích mất.
Gã nam nhân nói :
– Ngươi cứ việc yên tâm. Gã há» Hà kia diá»…n tốt hÆ¡n ngươi nghÄ© nhiá»u. HÆ¡n nữa má»™t tháng qua, ta thấy hắn cÅ©ng không tệ. Äến khi đó hắn ta tá»± cẩn thận ứng phó lấy, mà không cần chúng ta phải quan tâm cho hắn.
Tim Hà Lăng Phong bá»—ng nhiên đập mạnh lên. “Gã há» Hà†đây không phải chỉ Hà Lăng Phong sao chứ? Thật là má»™t lÅ© to gan, quả nhiên bá»n chúng Ä‘ang có má»™t âm mưu, và còn muốn lợi dụng mình để gạt lấy má»™t vật gì đó.
Thật ra vật đó là vật gì?
Nhị Mã Hầu Tử là ai?
Tinh thần Hà Lăng Phong bá»—ng nhiên trở nên phấn chấn, cÆ¡n buồn ngá»§ cÅ©ng không còn nữa. Lúc ấy chàng rất muốn nhảy lên trên cầu nhìn xem bá»n chúng là ai?
Nhưng chàng lại không làm vậy.
Bởi vì từ gian thá»§y tạ đến bá» tương đối xa. Nếu như đôi nam nữ kia ẩn nấp trong đám cây rậm rạp bên bá» sông thì quả thật rất khó phán Ä‘oán chính xác vị trí cá»§a bá»n há». Còn nếu như trở sang cầu quay lại bên kia bá» thì rất có thể chưa đến bỠđã bị đối phương phát hiện.
Thân hình Hà Lăng Phong tuy không di động, nhưng hai mắt đã nhìn vỠphía phát ra tiếng nói, và chàng đang nghĩ cách để vượt qua mặt hồ.
Gió lại hiu hiu thổi đến, mang theo âm thanh cá»§a ngưá»i nữ nhân :
– ... Ta thấy tên hỠHà kia cũng không phải đần. Hơn một tháng qua hắn ta đã tự nhận mình là Dương Tử Úy, tuyệt đối không hỠnhắc lại chuyện trước đây nữa. E rằng hắn ta có quỷ kế gì không?
Gã nam nhân nói :
– Hiện tại hắn ta đã không còn làm chá»§ được bản thân, thì còn có quá»· kế gì nữa? Cho dù hắn ta có nói thật, má»i ngưá»i cÅ©ng chẳng tin.
Ngưá»i nữ nhân lại nói :
– Trên có ra lệnh gì không? Sau khi xong việc phải xử lý hắn ra sao không?
Gã nam nhân nói :
– Không có. Cho dù có thì đó cũng không phải là nhiệm vụ của chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta là chỉ cần lấy được vật đó, còn những chuyện khác không can hệ gì.
Ngưá»i nữ nhân im lặng hồi lâu má»›i nói :
– Tốt. Bây giá» ngươi hãy mau rá»i khá»i nÆ¡i đây mau, nếu ở lại đây lâu bá»n há» sẽ nghi ngay.
Gã nam nhân nói :
– ÄÆ°á»£c. Bây giá» ta Ä‘i ngay. Nhưng nhá»› việc này chỉ có thành công, mà không được thất bại. Phải dốc hết toàn lá»±c vào.
Nghe đến đây Hà Lăng Phong sẽ biết không thể nào trì hoãn được nữa.
Chàng liá»n nhún mình bay lên không.
Chàng không bay quay trở lại cầu mà lại tung mình vá»t lên trên mái nhà.
Äứng trên mái nhà tất cả cảnh vật Ä‘á»u nằm trong tầm mắt cá»§a chàng.
Quả nhiên trong bụi hoa ở phía tây nam, có hai bong ngưá»i má»™t nam má»™t nữ chui ra.
Gã nam nhân mặc áo lam bào, còn ngưá»i nữ mặc y phục màu xanh. Nhưng đáng tiếc là khoảng cách quá xa nên Hà Lăng Phong không há» nhìn rõ diện mạo cá»§a há».
Hà Lăng Phong thấy vậy liá»n hít sâu vào má»™t hÆ¡i, từ trên mái nhà, lướt qua mặt hồ lao thẳng vá» hướng Tây nam.
Hai bong ngưá»i kia chia thành hai hướng. Gã nam nhân rẽ vá» hướng tiá»n đưá»ng. Còn nữ nhân chạy vá» hướng lầu ở phía sau. Äá»™t nhiên bá»n chúng phát hiện ra Hà Lăng Phong, cả hai cùng giật mình rồi nhanh nhẹn nhảy vào trong đám hoa.
Hà Lăng Phong trầm giá»ng quát :
– Bằng hữu, các ngươi đừng trốn nữa, hãy ngoan ngoãn ra đây mau.
Bốn bỠim lặng không có một tiếng đáp lại.
Hà Lăng Phong đến sát bên đám hoa nói :
– Không lên tiếng cÅ©ng vô dụng thôi. Ta đã nhìn thấy rõ bá»n ngươi là ai rồi. Các ngươi còn chưa chịu bò ra, chẳng lẽ đợi ta chỉ rõ danh tánh hay sao?
Trong đám hoa cũng vẫn im lìm.
Hà Lăng Phong hứ lên một tiếng, rồi phi thân nhảy vào bên trong đám hoa.
Thật kỳ quái, trong đám hoa chẳng có bong dáng một ai. Hà Lăng Phong vô cùng ngạc nhiên, nếu như không phải chính mắt nhìn thấy thì chàng sẽ không bao giỠtin rằng đôi nam nữ kia lại biến mất nhanh lẹ như thế, giống như một chiếc bong vụt tan biến đi.
Tìm kiếm một hồi không thấy gì, Hà Lăng Phong quyết định đi vòng ra dãy lầu phía sau phủ.
Chàng không ra phía trước tiá»n đưá»ng bởi vì ở đấy ngưá»i đông. Trong đó ít nhất cÅ©ng có đến mấy ngưá»i mặc lam bào, vì vậy không dá»… gì tim ra được gã mặc lam bào vừa rồi. Còn dãy lầu phía sau phá»§ vừa gần ở đấy lại không có nhiá»u a hoàn, cho nên tiện lợi cho việc tìm kiếm.
Vừa xông vào cửa dãy lầu, chàng đã nhìn thấy Mai Nhi đang đi cùng với Phùng Uyển Quân từ trên lầu xuống.
Phùng Uyển Quân mặc y phục màu vàng, tóc xá»a xuống dáng vẻ dưá»ng như vừa má»›i tỉnh giấc.
Còn Mai Nhi toàn thân mặc y phục màu hồng, đi kế bên dìu Phùng Uyển Quân.
Phùng Uyển Quân không khá»i ngạc nhiên nhìn Hà Lăng Phong nói :
– Thất lang, chàng sao vậy? Thần sắc chàng thật kỳ quái, tại sao cứ nhìn thiếp và Mai Nhi dữ vậy.
Hà Lăng Phong nói :
– Nàng vừa từ trên lầu xuống.
Mai Nhi liá»n lên tiếng :
– Äúng vậy, phu nhân vừa má»›i tỉnh dậy, có gì không đúng chăng?
Hà Lăng Phong không trả lá»i, mà lại há»i tiếp :
– Khi hai ngưá»i bước xuống, có nhìn thấy ai chạy vào trong này hay không?
Mai Nhi ngạc nhiên nói :
– Không nhìn thấy ai cả.
Phùng Uyển Quân cũng lên tiếng :
– Thất lang, chàng muốn tìm ai?
Hà Lăng Phong nói :
– Một nữ nhân mặc y phục màu xanh. Chính ta nhìn thấy ả chạy vỠphía này mà.
Phùng Uyển Quân liá»n nói :
– Ả ta như thế nào? Tại sao chàng lại đuổi theo đến tận đây?
Hà Lăng Phong nói :
– Ả ta cùng hẹn vá»›i má»™t gã nam nhân ở trong lùm cây. Bị ta bất ngá» nhìn thấy được nên liá»n chạy vá» phía này.
Phùng Uyển Quân giật mình nói :
– Thật là to gan! Thất lang, chàng có nhìn thấy diện mạo của ả ta hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Äáng tiếc vì khoảng cách quá xa, nên ta không nhìn thấy rõ diện mạo cá»§a ả.
Phùng Uyển Quân trầm mặt xuống, quay sang nói với Mai Nhi :
– Truyá»n lệnh xuống, kêu tất cả bá»n a hoàn tập trung lại đây. Hôm nay phải Ä‘iá»u tra cho ra ả ta la ai. Ban ngày ban mặt mà cả gan dám hẹn hò vá»›i nam nhân, thật không còn thể thống gì cả.
Mai Nhi nói :
– Bẩm phu nhân, a hoàn ở sau phá»§ có đến mấy chục ngưá»i, có phải ...
Phùng Uyển Quân cắt ngang :
– Tập trung tất cả, má»™t ngưá»i cÅ©ng không được thiếu, nhá»› ra lệnh cho bá»n há» không được thay đổi y phục, lập tức đến đây ngay.
Hà Lăng Phong nói :
– Không! Uyển Quân nàng làm như vậy ta nghÄ© không được tốt lắm. Bây giá» chỉ cần cho ngưá»i phong tá»a con đưá»ng dẫn đến phía trước tiá»n đưá»ng, và tạm thá»i đừng làm kinh động má»i ngưá»i, chúng ta hãy ngầm Ä‘iá»u tra. Ta nghÄ© là chúng ta có thể tìm được ả không khó lắm.
Mai Nhi liá»n nói :
– Äại gia nói rất đúng, a hoàn ở hậu viện có đến ba bốn chục ngưá»i. Trong đó có không ít a hoàn mặc y phục màu xanh. Nếu như chúng ta “đả thảo kinh xà†thì ả ta sẽ thay y phục khác, như vậy càng khó tìm hÆ¡n.
Phùng Uyển Quân vẻ giận dữ nói :
– Cũng được, lập tức ra lệnh đóng chặt các cửa sau phủ lại, không cho bất kỳ một ai ra vào. Ta muốn đích thân đi kiểm tra.
Mai Nhi lập tức truyá»n lệnh xuống, phong tá»a tất cả các con đưá»ng và bắt đầu Ä‘iá»u tra.
Phùng Uyển Quân đích thân mang ngưá»i ra sau phá»§ tìm kiếm. Phàm những hoàn nào mặc y phục màu xanh Ä‘á»u bị dẫn đến hoa viên, do Hà Lăng Phong đích thân nhìn mặt.
Trong hoa viên có hÆ¡n mưá»i bảy a hoàn Ä‘á»u mặc y phục màu xanh, giá»ng nói cÅ©ng gần giống như nhau. Nhưng khi kiểm tra xong thì không có má»™t ai đúng là ngưá»i mà chàng muốn tìm.
Hà Lăng Phong không còn cách nào khác, đành phải vẫy tay cho bá»n há» giải tán.
Mất hết má»™t buổi chiá»u nhưng chẳng Ä‘iá»u tra gì cả. Ngược lại bị Phùng Uyển Quân trách móc cho má»™t trận, còn bá»n a hoàn thì che miệng cưá»i ở sau lưng.
Tuy Hà Lăng Phong vô cùng thất vá»ng, nhưng chàng không há» thấy chán nản, ít nhất chàng cÅ©ng đã biết mình có liên quan đến âm mưu này cá»§a bá»n chúng.
Thật ra đây là âm mưu gì?
Chỉ cần đợi “Nhị Mã Hầu Tử†đến nơi, sự việc lập tức sẽ được rõ ràng.
* * * * *
Mấy hôm nay trong lòng Hà Lăng Phong rất là bình thản, chàng quyết định không tiếp tục Ä‘iá»u tra đôi nam nữ kia nữa. Má»—i ngày chàng chỉ lo ăn uống thật no. Nếu như không có việc gì, chàng cứ Ä‘em rượu ra uống đến say mèm.
Chàng biết rõ, dẫu sao bá»n chúng cÅ©ng không uống công khi biến chàng thành Dương Tá»­ Úy. Chỉ cần vị Nhị Mã Hầu Tá»­ kia đến nÆ¡i, má»i chuyện sẽ được phÆ¡i bày ra ánh sáng.
Một ngày rồi lại hai ngày đã trôi qua, vậy mà chẳng thấy có việc gì xảy ra cả.
Äồng thá»i cÅ©ng chẳng thấy vị “Nhị Mã Hầu Tư†xia xuất hiện.
Äến gần trưa ngày thứ ba, trong lúc Hà Lăng Phong Ä‘ang cùng bá»n La Văn Bính đánh bạc ở phía trên tiá»n sảnh, thì bá»—ng nhiên có bá»n võ sÄ© chạy vào bẩm báo :
– Bẩm báo đại gia, Cửu lão gia đã đến.
Hà Lăng Phong hết sức lấy làm lạ nói :
– Cửu lão gia! Cửu lão gia nào?
Äiá»n Bá Äạt liá»n giá»ng nói :
– Dương huynh, không phải là Phùng lão ca ở Thiên Tuế phủ đến hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Ngươi muốn nói là Phùng Viên? Äừng có nói chÆ¡i, bảo huynh ở tận Liệt Liá»…u thành, chạy đến Lạc Dương này làm gì cÆ¡ chứ?
Äiá»n Bá Äạt nói :
– Nhất định là Phùng lão ca. Phùng lão ca là huynh trưởng cá»§a đại tẩu, nếu không phải là ngưá»i thì là ai chứ?
La Văn Bính liá»n biến sắc mặt, vá»™i nói :
– Vậy thì mau ra dá»n tất cả má»i thứ lại ngay. Phùng lão ca ghét nhất là những ngưá»i đánh bạc. Nếu như bị Phùng lão ca nhìn thấy, nhất định sẽ bị mắng cho má»™t trận.
Hà Lăng Phong nói :
– Sợ gì chứ, các ngươi cứ việc lo chÆ¡i, để ta ra xem thá»­. Nếu như là bào huynh, ta sẽ má»i ra sau phá»§.
Chàng còn chưa dứt lá»i, thì đã nghe thấy má»™t giá»ng nói lạnh lùng :
– Không cần, ta sẽ đích thân đến đây rồi.
Hà Lăng Phong ngẩng đầu lên, không khá»i lấy làm ngạc nhiên.
Äứng trước cá»­a là má»™t lão già trạc ngÅ© tuần. Thân hình lão ta vừa ốm lại vừa thấp, mặt xương, hai tay hÆ¡i dài, trên thân mặc Ä‘oản bào màu xanh đã hÆ¡i bị nhạt màu. Còn chân Ä‘i giày cá» dính đầy cả đất.
Äiá»u kỳ quái là trên lưng lão ta có vác má»™t chiếc bao dài. Dưá»ng như bên trong là má»™t thanh Ä‘ao thì phải.
Không lẽ lão già này đưá»ng đưá»ng lại là Nhất Kiếm Kình Thiên Phùng Viên cá»§a Thiên Tuế phá»§ hay sao?
Quả thật ngay cả một lão nông phu lão ta cũng không xứng.
Nhưng mà tất cả má»i ngưá»i có mặt tại đấy không má»™t ai dám nhìn lão ta.
Äừng thấy lão ta ăn mặc thô sÆ¡ mà xem thưá»ng. Kỳ thật hai mắt lão ta sắc bén như hai lưỡi Ä‘ao. Ãnh mắt cá»§a lão chỉ lướt má»™t vòng đã khiến cho má»i ngưá»i ngay cả thở mạnh cÅ©ng không dám.
Chỉ cần nhìn thấy hai mắt cá»§a lão cÅ©ng đủ biết ná»™i công cá»§a lão vô cùng cao thâm. HÆ¡n nữa lão còn luyện được Thái Dương thần công cá»§a phái Không Äá»™ng. Äây là môn võ công khó luyện nhất trong võ lâm.
Hà Lăng Phong đã từng nghe qua danh tiếng cá»§a Phùng Viên, nhưng chưa từng gặp qua vị “bào huynh†này. Bây giá» tận mắt nhìn thấy trong lòng không khá»i cảm thấy giật mình.
Chàng kinh ngạc không phải vì Phùng Viên có cặp mắt nhiếp hồn thiên hạ, mà là vóc dáng và tướng mạo của lão ta.
Thân hình lão ta tuy thấp nhưng ngược lại hai tay đặc biệt dài, cằm nhá»n, cá»™ng thêm đôi mắt lúc nào cÅ©ng đỠngầu.
Ngoại hình của lão nhìn kỹ chẳng khác gì một con Hầu Tử cả.
Hóa ra hai chữ “Nhị Mã†là để ám chỉ cho chữ “Phùngâ€.
Lúc này Hà Lăng Phong đã hoàn toàn hiểu rõ, chàng không khá»i lạnh toát mồ hôi, vá»™i vàng đứng dậy cung tay nói :
– Thật không ngá», lão đại ca quả thật đã giá lâm đến.
Phùng Viên hứ một tiếng, lạnh lùng nói :
– Ta cÅ©ng không ngá», đưá»ng đưá»ng Thiên Ba phá»§ bá»—ng nhiên trở thành đổ trưá»ng.
Hà Lăng Phong gượng cưá»i nói :
– Lão đại ca đừng quá nóng giận. Äây Ä‘á»u là bằng hữu cá»§a tiểu đệ. Má»i ngưá»i nhàn rá»—i chỉ đánh chÆ¡i má»™t chút vậy thôi.
Phùng Viên nói :
– Nói vậy là ta đến không đúng lúc?
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Không dám! Không dám! Lão đại ca nói gì lạ vậy, cho dù có thỉnh chưa chắc ngưá»i đã đến.
Phùng Viên liá»n nói :
– Nếu đã như vậy ngươi còn không kêu bá»n chúng cút khá»i đây mau!
Hà Lăng Phong lắp bắp nói :
– Vâng, vâng. Má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘ang định giải tán thì lão đại ca đến. Xin má»i lão đại ca ngồi.
– Không cần khách sáo.
Phùng Viên lướt mắt một vòng, rồi nói :
– Các vị không biết tá»± trá»ng, chẳng lẽ còn đợi Phùng má»— ta tống cổ ra ngoài má»›i chịu Ä‘i hay sao?
Má»i ngưá»i nghe nói câu này đồng thanh lên tiếng :
– Bá»n tại hạ sẽ lập tức Ä‘i ngay, sẽ lập tức Ä‘i ngay! Phùng đại ca đừng quá giận dữ.
Thật đáng cưá»i cho những nhân vật có tiếng tăm tại vùng Quan Lạc, lại bị Phùng Viên làm nhục đến như thế, vậy mà chẳng có ai dám lên tiếng nói gì cả.
Hà Lăng Phong cưá»i thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại giả bá»™ ngượng ngùng khó xá»­.
Phùng Viên khẽ lắc đầu nói :
– Thất lang, không phải ta ỷ làm đại ca mà giáo huấn ngươi. Nhưng ngươi thật sự chẳng ra sao cả. Ngươi vẫn còn trẻ tuổi, những tại sao uống rượu và bài bạc suốt cả ngày vậy?
Hà Lăng Phong lắp bắp nói :
– Äại ca xin bá»›t giận. Kỳ thật thỉnh thoảng tiểu đệ má»›i bày tiệc rượu, chứ không phải thông thưá»ng.
Phùng Viên nói :
– Chỉ thỉnh thoảng thôi sao? Không ngá» ngươi cÅ©ng còn mặt mÅ©i để nói ra câu này. Äá»i ngưá»i sống được mấy mươi năm. Nếu để thá»i gian qua Ä‘i thì sẽ không bao giá» trở lại nữa. Ngươi chỉ ngồi hưởng thụ, nên chưa bao giá» thể nghiệm được sá»± gian nan cá»§a những bậc tiá»n bối lập nên cÆ¡ nghiệp này. Dù vậy, ngươi cÅ©ng phải cố gắng giữ vững lấy, chứ đâu chỉ có hưởng thụ xa hoa.
Hà Lăng Phong chỉ còn cách đứng cúi thấp đầu nói :
– Äại ca dạy chí phải, sau này tiểu đệ nhất định sẽ sá»­a đổi.
Phùng Viên nói :
– Hai chữ “sá»­a đổi†nói ra rất dá»…. Nhưng bá»n bằng hữu mà ngươi kết giao Ä‘á»u là bá»n “tá»­u nhục bằng hữuâ€. Toàn thân cá»§a ngươi bây giá» Ä‘á»u đã bị tiêm nhiá»…m những thói thư tật xấu. Vậy ngươi còn sá»­a đổi được sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Sau này tiểu đệ không qua lại vá»›i bá»n chúng là được rồi.
Phùng Viên nói :
– Nói thì dá»…, nhưng làm má»›i là chuyện khó. Tiểu nhân thưá»ng thích những lá»i mật ngá»t. Ta không tin rằng ngươi sẽ tuyệt giao vá»›i bá»n chúng.
Hà Lăng Phong bị mắng cho má»™t trận nhưng chàng không thể nổi giận vá»›i lão ta được, mà chỉ cưá»i gượng nói :
– Theo như lá»i cá»§a đại ca nói, chẳng lẽ tiểu đệ đã hết thuốc trị rồi sao?
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Ai! Ta không có ý trách ngươi, mà ta chỉ tự trách mình hồ đồ mà thôi.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên nói :
– Äại ca tá»± trách mình hồ đồ?
Phùng Viên nói :
– Tại sao không trách được chứ? Lúc ban đầu nếu như ta biết được ngươi là hạng ngưá»i như vậy, ta đã không gả bào muá»™i cho ngươi rồi.
Hà Lăng Phong có vẻ đã nổi giận nói :
– Thôi đủ rồi, lão đại ca. Mắng đại ca cÅ©ng đã mắng qua, chá»­i đại ca cÅ©ng đã chá»­i qua. Bây giá» má»i đại ca ngồi xuống nghỉ ngÆ¡i để tiểu đệ kêu Uyển Quân ra tiếp chuyện vá»›i đại ca.
Phùng Viên xua tay nói :
– Không cần, ta có má»™t việc rất quan trá»ng muốn nói má»™t mình vá»›i ngươi.
Hà Lăng Phong nói :
– Vậy sao? Äại ca có lá»i gì xin cứ minh giáo.
Phùng Viên đưa mắt nhìn quanh, nói :
– Ở đây nói chuyện không được tiện lắm. Có chỗ nào vắng vẻ và yên tĩnh hơn không?
Hà Lăng Phong nói :
– Gian thủy các Cúc Hương viện ở phía sau hậu viện vừa vắng vẻ lại vừa yên tĩnh.
Phùng Viên nói :
– ÄÆ°á»£c, chúng ta hãy Ä‘i đến đấy.
Hà Lăng Phong liá»n dẫn Phùng Viên ra hao viên phía sau. Trên đưá»ng Ä‘i, chàng nghÄ© thầm :
– “Việc mà lão ta muốn nói chắc chắn là chiếc túi ở phía sau lưng lão. Nhìn lão ta thận trá»ng như vậy nhất định vật đó vô cùng quý giáâ€.
Những Ä‘iá»u suy Ä‘oán cá»§a chàng quả không sai chút nào. Vừa vào trong thá»§y các, Phùng Viên liá»n đặt chiếc bao lên trên bàn.
Hà Lăng Phong không biết bên trong là vật gì, nhưng dá»±a vào ngoại hình và trá»ng lượng cá»§a nó, rất có thể là má»™t chiếc rương kim loại.
Phùng Viên nghiêm sắc mặt nói :
– Thất lang, hai chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i nhà cả, hÆ¡n nữa ta là huynh trưởng. Bây giá» ta có lá»i muốn há»i ngươi, hy vá»ng ngươi sẽ trả lá»i thật cho ta biết.
Hà Lăng Phong nói :
– Lão đại ca có gì cứ việc nói ra, tiểu đệ nhất định sẽ trả lá»i thật lòng, không há» có chút giả dối.
Phùng Viên nói :
– ÄÆ°á»£c. Bây giá» ngươi hãy nói thá»­ xem, đối vá»›i Thần Ä‘ao tâm pháp cổ truyá»n cá»§a Dương gia các ngươi, ngươi lãnh ngá»™ được bao nhiêu?
Hà Lăng Phong ấp úng nói :
– Cái này ...
Phùng Viên nói :
– Không cần phải khoa trương, ta muốn biết sự thật.
Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi rồi nói :
– Tiểu đệ tư chất quá kém, nên chỉ lãnh ngộ chừng bốn phần mà thôi.
Chàng biết đứng trước mặt mình không phải là nhân vật tầm thưá»ng, nên không dám nói quá nhiá»u.
Ai ngỠPhùng Viên lại lắc đầu nói :
– Ta thấy ngay cả bốn thành há»a hầu ngươi cÅ©ng chưa đạt được.
Hà Lăng Phong “à†lên một tiếng.
Phùng Viên lại nói tiếp :
– Tư chất cá»§a ngươi vốn không phải tệ. Nếu theo lý mà nói có thể vượt hÆ¡n bốn thành há»a hầu. Nhưng vì suốt ngày ngươi cứ qua lại vá»›i bá»n vô lại kia, chỉ biết lo hưởng thụ mà không quan tâm đến việc luyện tập võ công, cho nên theo như ta thấy ngươi chỉ đạt ba thành há»a hầu mà thôi.
Hà Lăng Phong đứng cúi đầu.
Phùng Viên nói tiếp :
– Thất lang, chúng ta là ngưá»i cùng má»™t nhà, cho nên ta má»›i nói thế. Nếu cứ như vậy hoài sá»›m muá»™n gì uy danh cá»§a Thiên Ba phá»§ cÅ©ng bị há»§y diệt trong tay ngươi thôi. Bây giá» chúng ta không nhắc đến sá»± kết giao giữa Thiên Ba phá»§ và Thiên Tuế phá»§ mà ngươi chỉ tá»± há»i lương tâm cá»§a ngươi đã xứng đáng vá»›i phụ thân ngươi, ngưá»i đã sáng lập ra cÆ¡ nghiệp này chưa? Và ngươi có thể thản nhiên hy sinh cho các trưởng huynh cá»§a mình hay không?
Những chữ “sáng lập ra cơ nghiệp†không có gì là khó tưởng tượng. Nhưng còn “thản nhiên hy sinh†là ý muốn nói gì?
Tên tục cá»§a Dương Tá»­ Úy là “Thất lang†cho nên ở trên nhất định còn có sáu vị trưởng huynh nữa. Chẳng lẽ sáu huynh đệ cá»§a há» Ä‘á»u đã khẳng khái hy sinh hết rồi sao?
Vậy tại sao bá»n há» lại chết?
Sự liên kết của Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ thật có ý nghĩa cụ thể gì?
Phùng Viên nhìn Hà Lăng Phong, đột nhiên thở dài một tiếng, rồi tháo cái túi ở bên ngoài ra.
Quả nhiên bên trong là một chiếc hộp sắt bong.
Trên nắp hộp được khóa bằng một chiếc ổ khóa.
Phùng Viên không mở ổ khóa ra, mà ngược lại đẩy cái hộp và chiếc chìa khóa vỠphía chàng, rồi chậm rãi nói :
– Äây chính là vật cá»§a nhà há» Dương các ngươi. Kỳ hạn hai năm đã mãn, bây giá» ta đích thân mang nó đến giao tận tay cho ngươi. Nhưng có má»™t việc ta cần nói cho ngươi biết.
Hà Lăng Phong rất muốn xem bên trong chiếc hộp sắt kia đựng vật gì, nhưng chàng vẫn cố gắng nhẫn nại.
Phùng Viên lại nói tiếp :
– Trên đưá»ng đến đây ta phát hiện ra bốn lần bị kẻ khác theo dõi, muốn cướp Ä‘i vật này. Trong đó có hai lần bá»n chúng ẩn nấp dưới giưá»ng ngá»§ cá»§a ta. Nhưng bá»n chúng Ä‘á»u bị ta đả thương nên ta má»›i mang được đến đây.
Hà Lăng Phong ngẩng đầu lên há»i :
– Thật ra bá»n chúng là ai?
Phùng Viên nói :
– Äiá»u này ngươi còn há»i hay sao? Hai năm nay trong giang hồ dưá»ng như rất bình yên, nhưng thật ra bá»n ngưá»i giang hồ không có lúc nào là không để ý đến chúng ta.
Hà Lăng Phong hứ một tiếng.
Chàng không biết tại sao ngưá»i ta lại chú ý đến Thiên Ba phá»§ và Thiên Tuế phá»§.
Chàng chỉ hứ lên một tiếng, để biểu thị sự phẫn nộ. Nhưng có một chuyện chàng lại biết.
Äó chính là ngưá»i quyết tâm muốn Ä‘oạt lấy chiếc há»™p kia. HÆ¡n nữa bá»n chúng phục sẵn trong Thiên Ba phá»§. Nhưng chỉ đáng tiếc chàng không thể Ä‘em việc này nói rõ vá»›i Phùng Viên.
Phùng Viên nhìn chàng cưá»i nhạt nói :
– Tức giận không thể giải quyết được việc gì cả.Hai năm nay, vật này nằm trong tay Phùng gia cá»§a bá»n ta, đối phương ít nhiá»u cÅ©ng có chút dè dặt. Bây giá» giao nó lại cho ngươi, phải chăng ngươi có thể giữ được nó, hay là ngươi sẽ để nó lá»t vào tay đối phương?
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu đệ sẽ cố gắng hết sức.
Phùng Viên lắc đầu nói :
– Äây không phải là vấn đỠcố gắng hay là không, mà là ngưá»i có nắm chắc giữ được hay không?
Hà Lăng Phong trầm ngâm hồi lâu :
– Tiểu đệ không dám nói là tuyệt đối giữ được, nhưng tiểu đệ có một phương pháp, bảo đảm có thể an toàn được.
Phùng Viên nhướng mày lên, ra chiá»u không tin tưởng lá»i nói cá»§a Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong đưa tay viết lên bàn mấy hàng chữ, sau đó chàng thấp giá»ng nói :
– Äại ca cảm thấy kế sách này ra sao?
Phùng Viên lại nhướng mày má»™t lần nữa, rồi cÅ©ng hạ giá»ng nói :
– Ngươi cho rằng bá»n chúng sẽ rat ay tại trong phá»§?
Phùng Viên cưá»i cưá»i, rồi đưa tay vá»— vai chàng nói :
– Thất lang, không ngỠngươi cũng thông minh như vậy. Tốt, cứ làm theo như vậy đi.
Chàng liá»n chụp lấy chìa khóa vá»™i vàng mở chiếc há»™p ra.
Trong chiếc há»™p có má»™t thanh Ä‘ao và má»™t cuốn Ä‘ao phổ. Bên ngoài vá» Ä‘ao có nhiá»u hoa văn, trên cán Ä‘ao có bốn chữ đó là “Yên Chi bảo Ä‘aoâ€.
Còn quyển Ä‘ao phổ chỉ có mấy trang, bên ngoài có viết má»™t dòng chữ “Dương gia phá không thần Ä‘ao bát đại thứcâ€.
Tài sản của samacvuong

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
êàðòèíêè, êðþ÷êîì, ìèýëü, ðóññèôèêàòîð


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™