Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 06-08-2008, 10:30 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thượng ngươn kiếm pháp (Äá»§ bá»™)

Hồi 1

Bạck kỳ Hắc lâu



Bách Hoa lầu, má»™t tòa lầu nguy nga tráng lệ tá»a lạc ngay trong trấn Hàm Äan. Bách Hoa lầu không những chỉ nổi tiếng tại Hàm Äan trấn mà đã vang danh khắp má»i nÆ¡i, từ vùng đất xa xôi tại LÄ©nh Nam cÅ©ng nghe tiếng nó.
Thiên hạ kháo vá»›i nhau, Bách Hoa lầu là tòa lầu tợ như má»™t vưá»n hoa tuyệt sắc, bởi những đóa hoa sống biết nói biết cưá»i và biết cách chiá»u chuá»™ng khách. Có ngưá»i khác kháo rằng, ai đã đến Bách Hoa lầu thì chẳng bao giá» muốn quay trở ra. Nếu đã quay ra thì hẳn Ä‘em theo tâm bệnh tương tư vá»›i ná»—i háo hức má»™t ngày nào đó sẽ quay lại tìm hồng nhan tri ká»·.
Nói như thế, nhưng đâu phải ngưá»i nào cÅ©ng có thể bước chân vào Bách Hoa lầu, mà chỉ có những ngưá»i thừa tiá»n lắm bạc má»›i có thể đặt chân vào đây.
Trong tiết trá»i lập xuân thì Bách Hoa lầu càng nhá»™n nhịp hÆ¡n bởi khách du xuân và tất nhiên cÅ©ng muốn tìm chút thú vui trong Bách Hoa lầu.
Trấn Hàm Äan như rá»™n rịp hẳn lên trong những ngày giao mùa, nhất là tại Bách Hoa lầu.
Cỗ xe song mã với đôi ngựa bạch trắng toát dừng trước cửa Bách Hoa lầu. Chỉ cần thấy qua cỗ xe đó thôi cũng đủ biết chủ nhân của cỗ xe kia là một đại gia thế phiệt, khó có ai bì kịp.
CÅ©ng như thưá»ng lệ, nhưng lần này có lẽ nhanh hÆ¡n, Chu Thiên Hải đã chạy ra giữ cứng lấy cương đôi bạch mã.
Mặc dù chỉ má»›i trạc mưá»i lăm, mưá»i sáu, nhưng Chu Thiên Hải đã há»c đủ má»i cách để sống và kiếm ngân lượng. Tại Bách Hoa lầu thì bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u biết Chu Thiên Hải, biết Thiên Hải vì sá»± sốt sắn cá»§a y, má»—i khi đến Bách Hoa lầu.
Ghì cương ngá»±a, miệng vẫn còn ngậm má»™t đóa hoa, nhưng y vẫn cố rặn má»™t nụ cưá»i thật tươi.
Gã xà ích nhìn Thiên Hải, nhướng mày nói :
- Tiểu tử! Sao lại dám ghìm cương ngựa của ta?
Nụ cưá»i vẫn chẳng há» tắt trên miệng Thiên Hải. Y xum xoe nói :
- Äại ca hẳn má»›i đến Bách Hoa lầu nên không biết Thiên Hải, chứ ở đây ai cÅ©ng biết đến Thiên Hải cả.
Y vỗ cả vào ngực mình :
- Thiên Hải là má»™t pho bách thư vẽ những ngưá»i đẹp trong tòa Bách Hoa lầu này.
Y buông dây cương, xoa tay liến thoắng nói :
- Nếu đại ca muốn diện kiến Hà tỷ tỷ, Dao tỷ tỷ, Minh Tân cô nương, Minh Nguyệt tỷ tỷ, Lan Anh tỷ tỷ... Thiên Hải sẽ giúp cho quý đại ca. Chỉ mong quý đại ca...
Y ngập ngừng nhìn gã đại hán ngồi trên ghế xà ích, tạo má»™t nụ cưá»i mỉm nhiá»u ẩn ý.
Gã xà ích lưá»m nhìn Thiên Hải, gằn giá»ng nói :
- Chỉ cần một ít kim lượng?
Thiên Hải reo lên :
- Ôi! Äúng như vậy rồi. Chỉ cần má»™t ít kim lượng, đại ca sẽ có được má»™t pho kiến văn và những trang giai nhân tuyệt sắc.
Gã xà ích im lặng.
Từ khoang cá»— xe song mã, má»™t ngưá»i vận bào y bước xuống. Ngưá»i đó có khuôn mặt chữ Ä‘iá»n rất phương phi. Äôi chân mày xếch phối hợp cùng vá»›i thần nhãn đầy uy quang tá»a lên phong thái đỉnh đạc và uy dÅ©ng.
Ngưá»i đó tiến đến trước mặt Thiên Hải rồi từ tốn nói :
- Tiểu huynh đệ! Ta là Tần Quốc Nghi.
Thiên Hải ôm quyá»n xá :
- Lần đầu tiên Thiên Hải được gặp Tần tôn giá đã cảm thấy kính phục vô cùng. Phong thái cá»§a tôn giá thật là đại trượng phu có má»™t không hai trong cõi trá»i cõi đất này.
Tần Quốc Nghi mỉm cưá»i, nhẹ lắc đầu :
- Tần má»— không thích nghe những lá»i tâng bốc cá»§a tiểu huynh đệ đâu.
- Hê! Thiên Hải không dám ngoa ngôn với bậc đại trượng phu như Tần tôn giá đâu.
Tần Quốc Nghi liếc Thiên Hải :
- Tần má»— vừa rồi nghe tiểu huynh đệ cho mình là ngưá»i biết tất cả những trang giai nhân tuyệt sắc trong Bách Hoa lầu?
Thiên Hải gật đầu như thể tự khẳng định mình :
- Trên Ä‘á»i này có rất nhiá»u thứ ngưá»i không biết, nhưng Thiên Hải có thể khẳng định mình là má»™t pho bí thư vá» những trang giai nhân trong Bách Hoa lầu.
Y giả lả nói tiếp :
- Nếu Tần tôn giá tin Thiên Hải thì đúng là chá»n không lầm ngưá»i.
- Tiểu huynh đệ chắc chứ?
- Thiên Hải từ trước đến nay luôn trá»ng chữ tín cá»§a mình.
Y xoa tay nói tiếp :
- Nếu không chắc thì Thiên Hải nào dám đứng ở đây để đón tiếp Tần tôn giá.
Tần Quốc Nghi vuốt râu, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i rồi nói :
- Ngôn phương của tiểu huynh đệ quá là sắc bén, Tần mỗ đây cũng lấy làm lạ.
Tần Quốc Nghi lấy ra má»™t thá»i vàng chìa đến trước.
Thấy thá»i vàng ròng trên tay Tần Quốc Nghi, mắt Thiên Hải sáng hẳn lên. Y như đóng Ä‘inh vào thá»i kim ngân trên tay há» Tần.
Tần Quốc Nghi nắm thá»i vàng lại rồi từ tốn nói :
- Hẳn tiểu huynh đệ chưa từng thấy má»™t số kim ngân nào như thá»i kim ngân trong tay Tần má»—?
Thiên Hải giả lả cưá»i :
- Quả thật từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến nay, Thiên Hải chưa từng thấy có thá»i vàng nào to như thá»i vàng trong tay tôn giá. Thá»i kim ngân kia hẳn phải rất có giá trị.
- Nó đáng năm lạng.
Tần Quốc Nghi bước đến đặt tay trái lên vai Thiên Hải :
- Tiểu huynh đệ có thích thá»i vàng trong tay Tần má»— không?
Thiên Hải gật đầu, giả lả cưá»i rồi nói :
- Tất nhiên là phải thích rồi, nhưng hẳn tôn giá chẳng bao giá» cho không Thiên Hải thá»i vàng đó...
Y nhìn Tần Quốc Nghi rồi từ tốn nói :
- Hẳn tôn giá đã nhìn thấy ngưá»i cần tìm?
Tần Quốc Nghi gật đầu :
- Äúng! Tần má»— nghÄ© mình đã gặp được ngưá»i cần tìm.
Tần Quốc Nghi xoè bàn tay để thá»i vàng lá»™ ra đập vào mắt Thiên Hải rồi chậm rãi nói :
- Thá»i kim lượng này sẽ thuá»™c vá» tiểu huynh đệ, chỉ cần tiểu huynh đệ giúp Tần má»— má»™t chuyện.
Thiên Hải phấn khích, cao hứng nói :
- Tần tôn giá không nói ra, Thiên Hải có thể đoán biết.
Y giả lả cưá»i, nói tiếp :
- Theo ý cá»§a Thiên Hải, trong Bách Hoa lầu thì Minh Nguyệt là ngưá»i đẹp nhất. Minh Nguyệt tá»· tá»· là ngưá»i tài sắc vẹn toàn.
Tần Quốc Nghi khoát tay :
- Äó chỉ là cảm nhận cá»§a tiểu huynh đệ đó thôi, chứ chưa chắc Tần má»— đã chá»n Minh Nguyệt tiểu thư.
- Hè! Tại Tần tôn giá chưa gặp Minh Nguyệt tá»· tá»· đó thôi. Thiên Hải có thể nói trong Bách Hoa lầu chẳng có ai hÆ¡n được Minh Nguyệt đâu, dù ở đây chẳng há» thiếu ngưá»i đẹp.
Y tá»§m tỉm cưá»i vá»›i những nét hóm hỉnh hiện lên mặt, nói tiếp :
- Tôn giá mà thấy Minh Nguyệt tá»· tá»· rồi sợ chẳng muốn rá»i khá»i Bách Hoa lầu.
Tần Quốc Nghi vuốt râu cưá»i rồi ôn nhu nói :
- Nghe tiểu huynh đệ nói Tần má»— rất muốn gặp, như vậy thì Thiên Hải hẳn phải rá»i Bách Hoa lầu.
Hai cánh môi của Tần Quốc Nghi nhếch lên :
- Muốn gặp Minh Nguyệt tiểu thơ phải cần đến huynh đệ?
Thiên Hải gật đầu :
- Không giấu gì tôn giá, chẳng qua Minh Nguyệt tỷ tỷ cho Thiên Hải chút cơ hội để tìm ngân lượng sinh sống thôi.
- Và ngược lại tiểu huynh đệ sẽ tâng bốc cho Minh Nguyệt cô nương?
Thiên Hải khoát tay :
- Hê! Tôn giá đừng nghÄ© sai cho Thiên Hải. Sá»± thật đúng như lá»i Thiên Hải nói đó. Minh Nguyệt tá»· tá»· vừa có sắc vừa có tài. Phàm má»™t ngưá»i như vậy thì dá»… gì tôn giá tìm được.
- Nếu Minh Nguyệt tiểu thơ có tài như vậy thì đã không lưu lại Bách Hoa lầu.
Thiên Hải gãi đầu :
- Hây! Ai cũng có hoàn cảnh mà. Cũng như Thiên Hải vậy.
- Tiểu huynh đệ thì sao?
- Thiên Hải cÅ©ng có khảo cứu tứ thư ngÅ© kinh, cÅ©ng biết tất cả má»i thứ trên Ä‘á»i này, thế nhưng không dá»±a vào Bách Hoa lầu.
Y le lưỡi :
- Chắc phải ăn cái lưỡi để mà sống quá.
Tần Quốc Nghi thấy Thiên Hải diá»…n tả, bật cưá»i thành tiếng. Gã vừa cưá»i vừa nói :
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi. Tần má»— tin vào tiểu huynh đệ. Nhưng ngưá»i đẹp mà Tần má»— muốn không phải là Minh Nguyệt mà là má»™t ngưá»i khác.
Thiên Hải cao giá»ng nói :
- A! Thiên Hải hiểu tôn giá rồi. Hẳn tôn giá đã đến Bách Hoa lầu mà Thiên Hải không biết. Giá tôn giá muốn tìm lại hồng nhan tri ká»·. Nào! Tôn giá cứ nói Ä‘i. Hà tá»· tá»·, hay Dao tá»· tá»·? Nói chung, tất cả những vị tá»· tá»· đó đến nhá»... Thiên Hải.
Tần Quốc Nghi lưá»m Thiên Hải :
- Miệng lưỡi của tiểu huynh đệ thật là giảo hoạt.
Thiên Hải nhìn Tần Quốc Nghi rồi định nhãn trở lại thá»i kim ngân trên tay y, rồi gật đầu nói :
- Chỉ cần tôn giá...
Tần Quốc Nghi gật đầu :
- Tần mỗ hiểu.
Y chìa thá»i vàng đến trước.
Thiên Hải vừa toan chá»™p lấy thá»i vàng thì Tần Quốc Nghi nắm tay lại. Y nhìn Thiên Hải chầm chầm :
- Thá»i ngân lượng trong tay Tần má»— sẽ thuá»™c vá» tiểu huynh đệ, nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Nhất định rồi. Thiên Hải sẽ không phụ lòng tôn giá đâu.
Y vừa nói vừa hóm hỉnh nheo mắt với Tần Quốc Nghi.
Tần Quốc Nghi lấy trong thắt lưng ra má»™t miếng ngá»c bá»™i, óng ánh sắc ngá»c bích xanh rá»n :
- Tần má»— muốn biết trong tòa Bách Hoa lầu có vị cô nương nào Ä‘eo miếng ngá»c bá»™i như miếng ngá»c bá»™i cá»§a tại hạ không?
Thiên Hải chầm chầm nhìn miếng ngá»c bá»™i trên tay Tần Quốc Nghi, cứ như nhìn má»™t thứ báu vật từ cổ chí kim y chưa từng được thấy, mặc dù miếng ngá»c bá»™i rất tầm thưá»ng.
Thấy Thiên Hải nhìn mãi miếng ngá»c bá»™i, Tần Quốc Nghi phải lên tiếng há»i :
- Xem chừng tiểu huynh đệ biết ngưá»i có miếng ngá»c bá»™i giống như thế này?
Thiên Hải gãi đầu :
- Ãi chà!
Tần Quốc Nghi há»i :
- Sao, tiểu huynh đệ biết chứ?
Y trả lại miếng ngá»c bá»™i vào thắt lưng rồi xoè thá»i kim ngân đến trước mặt Thiên Hải :
- Chỉ cần tiểu huynh đệ nói cho Tần má»— biết, ai có miếng ngá»c bá»™i vừa rồi thì thá»i ngân lượng này sẽ thuá»™c vá» tiểu huynh đệ.
Y đặt tay lên vai Thiên Hải :
- Tiểu huynh đệ đã nói vá»›i Tần má»—, mình là pho bí thư cá»§a Bách Hoa lầu, đừng nói rằng tiểu huynh đệ không biết khiến cho Tần má»— đây thất vá»ng.
Thiên Hải gật đầu :
- Ãi chà! Thật là khó xá»­.
- Tiểu huynh đệ khó xử như thế nào?
Thiên Hải ngập ngừng :
- Æ ...
Tần Quốc Nghi vỗ vai Thiên Hải :
- Tiểu huynh đệ! Tần mỗ không ép tiểu huynh đệ đâu. Khi nào tiểu huynh đệ thấy mình không khó xử thì ngày mai đến đây gặp Tần mỗ cũng không muộn.
Tần Quốc Nghi vừa nói vừa đặt luôn thá»i kim ngân vào tay Thiên Hải.
Nhận thá»i kim lượng đó, Thiên Hải hÆ¡i bất ngá».
Tần Quốc Nghi nói :
- Tần mỗ biết tiểu huynh đệ rất cần kim lượng nên cho mượn. Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại và Tần mỗ sẽ được tiểu huynh đệ đáp lễ. Tần mỗ không đem thêm kim lượng đâu.
Tần Quốc Nghi mỉm cưá»i, quay lại khoang xe. Y dừng ngay cá»­a khoang xe, quay lại nói vá»›i Thiên Hải :
- Tiểu huynh đệ! Ngày mai Tần má»— má»›i có ý diện kiến Minh Nguyệt tiểu thÆ¡ đó. Hy vá»ng sẽ được tiểu huynh đệ giúp.
Y nói vừa dứt câu, mở cửa bước vào khoang xe. Gã vừa đóng lại thì gã xà ích giật cương để đôi bạch mã kéo cỗ xe.
Thiên Hải cầm thá»i vàng trong tay vá»›i vẻ tư lá»±.
Y gãi đầu, nhẩm nói :
- Ngưá»i này sao lại muốn tìm... Hê! Chắc y muốn cho mình phát tài đây.
Giắt thá»i kim lượng vào thắt lưng, Thiên Hải rá»i Bách Hoa lầu. Trong đầu y chỉ còn má»™t ý tưởng là phải xá»­ dụng thá»i kim lượng này như thế nào.
Sẵn có số vàng như từ trên trá»i rÆ¡i xuống. Thiên Hải Ä‘i thẳng đến cá»­a hiệu buôn.
Má»™t lúc sau, y ôm cả má»™t xấp lụa bước ra, rồi đến chợ mua đủ thứ thức ăn. Vá»›i số ngân lượng năm lạng, mà chỉ sau má»™t lúc Ä‘i lanh quanh, Thiên Hải đã mua hết tất cả, chỉ còn lại vá»n vẹn má»™t thá»i bạc vụn.
Thiên Hải khệ nệ ôm đống thức ăn lẫn vật dụng đến ngôi cổ miếu tá»a lạc phía Äông Hàm Äan trấn.
Y đứng ngoài cổ miếu rống cổ lên gá»i lá»›n :
- Nào! Có ai ở trong đó không?
Má»™t lão ăn mày già lá»m khá»m bước ra. Lão trố mắt nhìn Thiên Hải :
- Hê! Lão phu đang ngủ, sao ngươi phá bỉnh chứ?
Äôi chân mày cá»§a Thiên Hải cau lại. Y bước đến trước mặt lão Cái bang :
- Lão trượng! Vãn bối không biết có đi lộn không?
Lão Cái bang nhìn đống thức ăn Thiên Hải ôm khư khư. Bất thình lình, chẳng hỠxin mà thộp lấy túi bánh bao. Lão nhón lấy một chiếc cho vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Lão vừa ăn vừa nói :
- Ãi cha! Ngon quá! Ngon quá!
Thiên Hải trố mắt nhìn lão.
Lão Cái bang ăn thêm một cái nữa rồi mới nhìn Thiên Hải, nói :
- Tiểu tá»­! Bánh bao cá»§a ngươi mua hẳn phải loại thượng hạng cá»§a phưá»ng Lạc Dương đúng không?
Thiên Hải nhăn nhó :
- Túi bánh bao mà vãn bối mua đúng là cá»§a phưá»ng Lạc Dương, tá»›i má»™t nén bạc vụn má»™t cái. Tiá»n bối nuốt trá»n hai cái thế là thiếu mất rồi.
- Lão phu còn định ăn nữa.
- Hê! Tiá»n bối ăn hết hai cái rồi, phải chừa lại cho những ngưá»i khác chứ.
Lão Cái bang nheo mày :
- Äịnh chừa cho ai?
- Æ ! Thì chừa cho chư huynh đệ cá»§a vãn bối thưá»ng ngá»± trong ngôi cổ miếu này.
- A! Lão phu biết rồi. Ngươi định mua bánh bao thết đãi bá»n tiểu Cái bang trong ngôi miếu này?
Thiên Hải gật đầu :
- Äúng rồi. Chẳng hay chư huynh đệ cá»§a vãn bối Ä‘i đâu rồi?
- Còn đi đâu nữa. HỠphải đi khất thực tìm cái ăn chứ.
Lão lùi lại một bộ ngắm nhìn Thiên Hải từ đầu đến chân :
- Tiểu tá»­ thật là hảo tâm, quý tình bằng hữu, hẳn là ngưá»i đã phát tài má»›i hào phóng như vậy.
Lão vừa nói vừa nhón lấy bầu rượu xuống. Lão ăn mày chắc lưỡi, nói :
- Ãi cha! Có cả Thiệu Nữ Nhi Hồng. Tiểu tá»­ đúng là đại gia đại phú.
Thiên Hải nhăn nhó :
- Lão tiá»n bối! Vãn bối chỉ gặp may thôi.
- Gặp may cũng xem như phát tài.
Lão đỡ lấy số vật dụng Thiên Hải mua đang ôm khư khư :
- Äể lão phu phụ ngươi Ä‘em vào cổ miếu.
- Không, không. Ơ...
- Ngươi đừng ngại. Lão phu không thể dùng hết những thứ ngươi mua vá» má»™t lần đâu. Lão phu là ngưá»i Cái bang thì phải chia Ä‘á»u cho ngưá»i Cái bang chứ.
Thiên Hải nhăn nhó :
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi. Lão tiá»n bối để mặc Thiên Hải.
Thiên Hải bước vào cổ miếu, bày tất cả những thức ăn đã mua xuống trước bệ thá», chỉ dành lại xấp lụa và túi thá»±c phẩm nhá». Y nói :
- Những thứ này vãn bối phải Ä‘em vá» cho bảo mẫu. Còn phần này để đãi các chư huynh đệ cá»§a vãn bối. Nếu há» có trở vá» nhá» lão tiá»n bối trao lại cho há» giùm vãn bối.
Thiên Hải nói xong thản nhiên rá»i cổ miếu, nhưng lão ăn mày đã cản y lại :
- Hê! Tiểu tử sao đi gấp quá vậy?
- Vãn bối phải quay vỠnhà kẻo bảo mẫu trông.
Lão Cái bang nhún vai :
- Äã đến rồi sao lại vá»™i Ä‘i sá»›m vậy?
Lão vừa nói vừa kéo tay Thiên Hải ngồi xuống :
- Ngồi xuống đây. Ngồi xuống đây.
Thiên Hải bị lão kéo buộc phải ngồi xuống.
Lão bưng bầu rượu tu ừng ực rồi trao cho Thiên Hải :
- Tiểu tử uống và lão ăn mày này chút rượu rồi hãy đi.
- Ơ! Vãn bối... Vãn bối không biết uống.
Lão ăn mày trợn mắt :
- Cái gì không biết uống? “Nam vô tá»­u như kỳ vô phongâ€, hẳn ngươi biết câu đó chứ?
- Vãn bối biết, nhưng bảo mẫu không cho vãn bối uống rượu.
- Hê! Bộ cái gì ngươi cũng nghe bảo mẫu của ngươi hết à? Uống đi, rồi tiểu tử sẽ biết ngon như thế nào. Rượu này ngươi mua mà không biết uống, không chừng rượu có độc cũng nên.
- Tiá»n bối đừng nghÄ© sai vá» Thiên Hải. Vãn bối đâu có ý gì mà bỠđộc vào rượu.
- Không có độc trong rượu thì sao tiểu tử không uống.
- Tiá»n bối đã nói vậy, Thiên Hải sẽ uống.
Thiên Hải bưng bầu rượu tu một hơi dài rồi bất chợt ho sặc sụa.
Y nhăn mày nhăn mặt.
Lão Cái bang há»i :
- Ngon không?
Thiên Hải nhăn nhó :
- Cay quá!
- Rồi thế nào tiểu tử cũng sẽ thấy cái vị cay của ngon tuyệt đó.
Lão nói xong lại dốc bầu rượu tu ừng á»±c. Äặt bầu rượu xuống bàn, lão Cái bang há»i :
- Nhà tiểu tử ở đâu?
- Phía Äông trấn, trong khu rừng tùng.
Lão nheo mày :
- Phía Äông trấn, trong khu rừng tùng?
Thiên Hải gật đầu :
- Vãn bối ở chung với bảo mẫu.
- Tiểu tử không sợ gì à?
Thiên Hải nhún vai :
- Có gì phải sợ. Vãn bối và bảo mẫu ở trong gian nhà tranh, chẳng có gì cả ngoài bếp lò và vài cái niêu đất, chẳng ai quan tâm đến.
- Lão phu không phải há»i ngươi có sợ cướp hay sợ trá»™m, mà muốn há»i ngươi không sợ ma à?
Thiên Hải bật cưá»i giòn, rồi nói :
- Thiên Hải đâu có thấy ma đâu mà sợ. Nếu như được kết nghĩa huynh đệ với những hồn ma nơi địa phủ thì còn thú biết chừng nào.
Lão ăn mày vỗ vai Thiên Hải :
- Lão phu thích ngươi đó. Thế ngươi có thích lão phu không?
Thiên Hải nhún vai :
- Không thích cũng không ghét.
- Thế ư? Thế ngươi không giận lão phu ăn hai chiếc bánh bao của ngươi à?
- Không. Số thực phẩm còn lại đủ cho huynh đệ vãn bối dùng.
Lão Cái bang gật đầu :
- Lão phu thích sự hào phóng của ngươi.
Lão nói xong, ôm bầu rượu đứng lên :
- Khi nào ngươi phát tài cứ đến đây tìm lão phu. Lão phu sẽ bồi tiếp, cùng ngươi uống rượu.
Lão nói xong, rảo bước đến ngồi tựa vào bệ thỠThần hoàng, dốc bầu rượu tu ừng ực.
Thiên Hải nhìn lão uống mà nhăn mặt. Lúc này thì y cũng cảm thấy chếnh choáng.
Thiên Hải nói với lão ăn mày :
- Tiá»n bối! Thiên Hải cáo từ. Có dịp vãn bối sẽ quay lại.
Lão ăn mày khoát tay :
- Tiểu tử đi đi. Hê! Mà hỠcủa ngươi là gì nhỉ?
- Vãn bối hỠChu.
- Còn lão phu là Má»™c Äịnh Can. Nếu Chu thiếu hiệp có cần gì, hay muốn ngưá»i đối ẩm thì cứ tìm Má»™c lão phu.
- Thiên Hải sẽ có dịp bồi tiếp vá»›i Má»™c tiá»n bối.
Thiên Hải ôm quyá»n xá :
- Cáo từ.
Má»™c Äịnh Can vừa tu vừa khoát tay như thể xua Ä‘uổi Thiên Hải.
Rá»i khá»i cổ miếu, Thiên Hải xuôi theo quang lá»™ vá» nhà. Nói là nhà nhưng đúng ra đó chỉ là má»™t gian thảo xá thô sÆ¡ tá»a lạc giữa những hàng tùng cao ngất.
Thiên Hải chưa kịp lên tiếng thì má»™t giá»ng nói gắt gá»ng vang lên :
- Thiên Hải! Con lại uống rượu nữa à?
Thiên Hải đưa tay bụm miệng nhăn nhó. Y nghĩ thầm :
- Mình chưa kịp bước vào, thế mà bảo mẫu đã ngửi được mùi rượu rồi. Lỗ mũi của bảo mẫu thính như thế là cùng.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Thiên Hải vẫn rón rén bước vào. Y đứng thừ ra khi chạm với vị bảo mẫu khó tính.
Thiên Hải lí nhí nói :
- Thiên Hải có đem quà vỠcho bảo mẫu.
Nhìn Thiên Hải ôm khư khư xấp lụa và túi thức ăn trên tay, Lưu Ngá»c Ninh cau mày, gắt gá»ng nói :
- Thiên Hải! Ngươi tưởng Ä‘em những thứ đồ vặt vảnh kia vá» thì Lưu Ngá»c Ninh sẽ tha thứ cho ngươi sao? Hãy quỳ xuống!
- Bảo mẫu!
Lưu Ngá»c Ninh trừng mắt.
Thiên Hải riu ríu bước đến quỳ trước mÅ©i hài cá»§a Lưu Ngá»c Ninh.
- Cô cô phải dạy ngươi.
Lưu Ngá»c Ninh vừa nói vừa rút cây roi quất vào lưng Thiên Hải.
-Chát!
Thiên Hải mím chặc hai cánh môi chịu đựng mà chẳng thốt ra tiếng rên.
Lưu Ngá»c Ninh vừa đánh tiếp roi thứ hai, vừa nói :
- Cô cô đánh ngươi bởi vì ngươi uống rượu mà chưa thành nhân chi mỹ.
Thiên Hải vẫn mím môi chẳng thốt ra tiếng nào. Y mím môi vá»›i vẻ mặt đăm đăm như thể sẵn sàng chấp nhận tất cả những nhát roi mà Lưu Ngá»c Ninh sẽ tưới lên lưng gã.
Buông má»™t tiếng thở dài, Lưu Ngá»c Ninh nói :
- Thiên Hải! Sao con lại không nghe lá»i răn cá»§a cô cô, Ä‘i uống rượu để làm gì? Nó có giúp ích gì cho con đâu? Äúng ra vá»›i má»™t ngưá»i có cốt cách như con thì phải siêng năng trau dồi văn thư, để sau này...
Thiên Hải ngẩng lên :
- Bảo mẫu nói con trau dồi văn thư, tứ thư ngũ kinh để sau này lập danh với thiên hạ ư?
- Äúng. Cô cô muốn ngươi như vậy.
- Cứ cho Thiên Hải sẽ trở thành tân khoa trạng nguyên danh đỠbảng hổ, nhưng rồi con sẽ làm gì? Báo hiếu cho cô ư?
Lưu Ngá»c Ninh khoát tay :
- Ta đâu cần ngươi báo hiếu.
Thiên Hải gật đầu, lí nhí nói :
- Cô cô đã không cần thì cần gì Thiên Hải này phải cá»±c nhá»c bởi bút pháp và tứ thư. Hê! Thiên Hải thừa khả năng kiếm ngân lượng đấy.
Thiên Hải nhìn trá»™m Lưu Ngá»c Ninh vừa đặt xấp lụa xuống bên cạnh.
- Äây là những thứ Thiên Hải kiếm được, muốn...
Lưu Ngá»c Ninh nói :
- Thiên Hải định tặng cho Lưu ngá»c Ninh cô cô đó à?
- Thiên Hải không dám nói tặng, mà chỉ là chút lòng thành muốn cô cô được vui.
Lưu Ngá»c Ninh hừ nhạt rồi nói :
- Ở đâu ngươi có kim lượng mà được lụa Hàng Châu vậy?
Thiên Hải xua tay nói :
- Thiên Hải kiếm được ngân lượng do sự tháo vát của mình đó. Có một bí mật nữa. Thiên Hải muốn chia xẻ với cô cô.
Lưu Ngá»c Ninh thoạt nghiêm mặt :
- Hài nhi! Ngươi muốn nói bí mật gì?
Thiên Hải cưá»i bí hiểm :
- Thiên Hải và bảo mẫu phải trao đổi vá»›i nhau vá» bí mật nữa. Thiên Hải đã há»c được bài há»c, chẳng bao giá» cho không ai cái gì.
- Kể cả cô cô sao?
- Ơ... Cô cô thì khác.
- Thế ngươi còn chưa nói ra.
- Nhưng Thiên Hải muốn cô cô cho Thiên Hải biết vá» lai lịch, vá» song đưá»ng cá»§a Thiên Hải.
Lưu Ngá»c Ninh quắc mắt, cau mày nạt ngang :
- Không. Ngươi chỉ nên biết ngươi là má»™t cô nhi. Ngươi chẳng há» có song đưá»ng nào cả.
- Ơ! Chẳng lẽ Thiên Hải từ dưới đất chui lên?
Y nhăn nhó, nói :
- Con ruồi, con muá»—i cÅ©ng có cha có mẹ. Thiên Hải là con ngưá»i lại không cha không mẹ, thật là lạ lùng quá.
- Chẳng có gì lạ lùng cả.
Thiên Hải vùng vằng :
- Thế thì bí mật của bảo mẫu cô cô cũng chẳng là gì cả.
Lưu Ngá»c Ninh nhìn Thiên Hải há»i dồn :
- Ngươi biết gì vỠbí mật của ta?
Thiên Hải nắn bộ mặt lộ ra vẻ bí hiểm.
Nhìn Thiên Hải, Lưu Ngá»c Ninh càng tò mò hÆ¡n :
- Thiên Hải! Nói cho cô cô biết xem ngươi đã biết bí mật gì?
Thiên Hải nhún vai :
- Thiên Hải nào biết gì đâu.
- Ngươi không biết ư?
Y cưá»i giả lả :
- Thiên Hải không biết gì hết.
Lưu Ngá»c Ninh nhìn Thiên Hải chằm chằm. Má»™t lúc sau, nàng má»›i lên tiếng :
- Ngươi Ä‘ang giấu cô cô Ä‘iá»u gì đó?
Lưu Ngá»c Ninh chì vào xếp lụa và thức ăn :
- Số ngân lượng này ngươi đã lấy ở đâu?
- Ơ! Thì do Thiên Hải tự tìm ra mà.
- Ngươi có thể tìm ra ngân lượng, nhưng chẳng bao giá» nhiá»u như thế này. Thiên Hải! Ngươi đã làm gì mà có ngân lượng để mua lụa và thức ăn cho cô cô?
Thiên Hải gật đầu :
- Khó nói quá!
- Ngươi nói cho ta biết xem. Phải chăng đã có ngưá»i định mướn ngươi làm má»™t chuyện gì đó?
Thiên Hải khoát tay :
- Thiên Hải thi có bao giỠlàm được chuyện gì đâu. Nhưng...
- Nhưng sao?
Thiên Hải tạo vẻ mặt trang trá»ng, rồi nhìn Lưu Ngá»c Ninh, nói :
- Cô cô đã có tình lang chưa?
Dung diện cá»§a Lưu Ngá»c Ninh á»­ng hồng e lệ. Lưu Ngá»c Ninh giÆ¡ cao tay cầm roi, gắt gá»ng nói :
- Thiên Hải! Ngưá»i nói cái gì xằng bậy thế?
Lưu Ngá»c Ninh vừa nói vừa toan quất roi xuống, nhưng Thiên Hải đã khoát tay :
- Cô cô dừng tay.
Gã vừa khoát tay vừa nói :
- Cô cô cần phải há»i xem tại sao Thiên Hải lại há»i cô cô Ä‘iá»u đó.
- Ngươi nói cho ta nghe xem?
Thiên Hải mỉm cưá»i rồi nói :
- Phàm những vị tá»· tá»· ở Bách Hoa lầu chia tay vá»›i tình lang thưá»ng lưu tặng vật, dù há» chỉ có má»™t đêm gần gÅ©i.
Lưu Ngá»c Ninh cau mày Ä‘anh mặt khi nghe Thiên Hải thốt ra câu nói đó.
Thiên Hải nhìn nàng :
- Cô cô đừng nói Thiên Hải là kẻ tò mò, thích xen vào chuyện của thiên hạ. Tại Thiên Hải tinh mắt để ý thôi.
- Những chuyện đại loại như vậy chẳng liên can gì đến Lưu Ngá»c Ninh cô cô.
- Hê! Chẳng qua Thiên Hải muốn nói cho có đầu có đuôi thôi.
- Thiên Hải muốn nói gì cứ nói ra đi. Sao ngươi cứ quanh co đầu làm gì?
Thiên Hải chắp tay sau lưng đến bên cá»­a sổ. Y ra vẻ như má»™t bậc trưởng tôn, phải đắn Ä‘o suy nghÄ© trước Ä‘iá»u mình sắp nói.
Lưu Ngá»c Ninh đến sau lưng Thiên Hải :
- Thiên Hải! Ngươi muốn nói gì?
- À! Thiên Hải muốn cô cô cho xem lại miếng ngá»c bá»™i mà cô cô rất quý.
- Ngươi muốn nói đến miếng ngá»c bá»™i cá»§a ta ư?
Thiên Hải qua lại nhìn Lưu Ngá»c Ninh, gật đầu.
Lưu Ngá»c Ninh há»i :
- Ngươi muốn xem miếng ngá»c bá»™i đó để làm gì?
- Äể xem coi miếng ngá»c bá»™i cá»§a cô cô có giống vá»›i miếng ngá»c bá»™i mà Thiên Hải đã thấy không?
Sắc diện Lưu Ngá»c Ninh lá»™ rõ nét khẩn trương :
- Thiên Hải! Ngươi thấy gì?
- Æ ! Thì thấy có ngưá»i cầm miếng ngá»c bá»™i giống hệt như cá»§a cô cô và ngưá»i đó rất muốn tìm cô cô.
Thiên Hải ưỡn ngực nói :
- Vị tôn giá đó tên là Tần Quốc Nghi, phong thái rất uy nghi đỉnh đạc. Y đến Bách Hoa lầu để tìm cô cô.
Thiên Hải liếc Lưu Ngá»c Ninh :
- Vị tôn giá đó xem chừng là má»™t bậc đại gia thế phiệt, lại rất rá»™ng rãi. Ngưá»i không vào Bách Hoa lầu tìm kỹ nữ mà cứ khăng khăng chỉ muốn gặp cô cô thôi.
Thiên Hải ôm quyá»n :
- Bấy lâu nay Thiên Hải cứ tưởng cô cô chẳng có ai. Không ngỠnay mới được diện kiến. Chúc mừng cô cô.
Lưu Ngá»c Ninh Ä‘anh mặt, gằn giá»ng há»i :
- Kẻ đó như thế nào?
- Rất uy nghi đỉnh đạc, đúng là má»™t hảo hán hiếm có trên cõi Ä‘á»i này.
- Ngươi có há»i vì sao y muốn gặp cô cô không?
- Y chỉ muốn Thiên Hải dẫn gặp cô cô mà thôi.
Thiên Hải chỉ xấp lụa :
- Kim lượng mà Thiên Hải có do Tần Quốc Nghi tặng cho đó.
Y nghệch mặt ra :
- Cô cô! Thiên Hải sẽ gá»i Tần tôn giá bằng gì nhỉ? Có phải Thiên Hải gá»i Tần tôn giá bằng thúc thúc chứ?
Lưu Ngá»c Ninh không để tâm đến câu há»i cá»§a Thiên Hải cứ lẩm nhẩm :
- HỠđã tìm ra ta rồi ư? Y đã tìm đến rồi ư?
Thiên Hải kịp nhận ra vẻ lo lắng hiện trên mặt Lưu ngá»c Ninh. Y ngập ngừng nói :
- Cô cô sao vậy?
Lưu Ngá»c Ninh cứ như thể ngưá»i rÆ¡i vào cõi má»™ng chẳng còn để tâm đến Chu Thiên Hải.
Thấy thái độ kỳ hoặc cá»§a Lưu Ngá»c Ninh. Thiên Hải tò mò há»i :
- Cô cô sao vậy?
Y giằng tay Lưu Ngá»c Ninh.
Bị Thiên Hải giằng tay, Lưu Ngá»c Ninh giật mình :
- Ngươi...
Thiên Hải ngÆ¡ ngẩn bởi thái độ quá kỳ hoặc cá»§a Lưu Ngá»c Ninh, buá»™t miệng lập lại câu há»i :
- Cô cô sao vậy?
Nhìn chằm chằm Lưu Ngá»c Ninh, Thiên Hải há»i tiếp :
- Bộ cô cô bảo mẫu không thích gặp Tần Quốc Nghi thúc thúc sao? Nếu cô cô không thích thì Thiên Hải chẳng dẫn y đến đây đâu.
Lưu Ngá»c Ninh nạt ngang :
- Ngươi im đi!
Thiên Hải sượng sùng bởi câu nói gắt gá»ng cá»§a Lưu ngá»c Ninh. Nhìn vẻ mặt căng thẳng cá»§a Lưu ngá»c Ninh, bất giác Thiên Hải cÅ©ng cảm thấy bồn chồn. Y muốn nói nhưng rồi lại lắc đầu im lặng.
Lưu Ngá»c Ninh mím môi, buông má»™t tiếng thở dài, quay lại nhìn Thiên Hải, Lưu ngá»c Ninh nói :
- Năm nay ngươi đã được mưá»i bảy tuổi rồi phải không?
Thiên Hải gật đầu.
Lưu Ngá»c Ninh nói :
- Thiên Hải! Cô cô đã bảo bá»c ngươi từ năm lên mưá»i, nay ngươi đã được mưá»i bảy rồi, như thế cÅ©ng tạm đủ để ngươi tung cánh trong chốn giang hồ.
Thiên Hải toan cướp lá»i Lưu Ngá»c Ninh thì đã bị cản lại :
- Äể cô cô nói hết đã. Bây giá» ngươi phải nhanh chóng rá»i khá»i nÆ¡i này.
Thiên Hải trố mắt ngạc nhiên :
- Sao Thiên Hải phải rá»i khá»i đây?
- Ngươi chỉ cần biết như thế là được rồi.
- Còn song đưá»ng cá»§a Thiên Hải, cô cô chưa nói.
- Nếu ngươi muốn sống thì hãy quên song đưá»ng cá»§a mình Ä‘i.
Thiên Hải nhăn nhó.
Lưu Ngá»c Ninh nhìn Thiên Hải, nàng buông má»™t tiếng thở dài, rồi trang trá»ng nói :
- Nếu ngươi muốn biết song đưá»ng cá»§a mình và còn được sống thì trước tiên phải làm chá»§ võ lâm Trung Nguyên. Còn ngược lại, ngươi chưa làm chá»§ võ lâm mà để cho má»i ngưá»i biết ngươi là ai thì Trung thổ chẳng có đất cho ngươi đâu.
Lưu Ngá»c Ninh nghiêm giá»ng nói :
- Ngươi rá»i khá»i đây và không được quay lại nữa.
Thấy Thiên Hải cứ trố mắt nhìn, Lưu Ngá»c Ninh nạt ngang :
- Ngươi nghe ta nói chứ?
- Cô cô làm cho Thiên Hải bất ngá» quá. ÄÆ°á»£c cô cô nuôi dưỡng từ lúc má»›i lên mưá»i, nay đã mưá»i bảy, Thiên Hải lại bá» Ä‘i sao.
- Äúng, ngươi phải Ä‘i.
Lưu Ngá»c Ninh đặt tay lên vai Thiên Hải :
- Ngươi đã đủ lông đủ cánh để có thể tá»± lo cho mình rồi. Äi ngay Ä‘i. Hãy nhá»› lá»i cô cô, chỉ khi nào ngươi làm chá»§ võ lâm má»›i truy tìm song đưá»ng mình.
Lưu Ngá»c Ninh đẩy Thiên Hải ra cá»­a :
- Äi Ä‘i, đừng quay lại đây.
Thiên Hải đứng thừ ngay ngưỡng cửa.
Lưu Ngá»c Ninh gào lên :
- Sao ngươi còn chưa Ä‘i? Äi Ä‘i!
- Cô cô!
Lưu Ngá»c Ninh khoát tay :
- Chưa bao giá» ngươi dám cãi lá»i cô cô, hôm nay ngươi sao vậy?
- Tại sao cô cô lại đuổi Thiên Hải đi?
Lưu Ngá»c Ninh buông má»™t tiếng thở dài :
- Sau này ngươi sẽ hiểu. Ta chỉ có thể nói, ta đã cưu mang ngươi bảy năm là quá đủ rồi.
Lưu Ngá»c Ninh khoát tay Ä‘uổi Thiên Hải :
- Äi Ä‘i!
Thấy vẻ mặt khe khắt cá»§a vị bảo mẫu cô cô. Thiên Hải biết những lá»i cá»§a Lưu Ngá»c Ninh là lịnh, không thể nào cãi lại được nhưng vẫn chần chừ.
Lưu Ngá»c Ninh thấy Thiên Hải vẫn còn chần chừ, cáu gắt quát :
- Ngươi còn đứng đó thì Lưu Ngá»c Ninh ta giết ngươi đó.
Thiên Hải ngập ngừng nói :
- Vâng, Thiên Hải sẽ đi. Sau này Thiên Hải muốn gặp cô cô thì gặp ở đâu?
- Ngươi không cần tìm Lưu Ngá»c Ninh cô cô. Ta cÅ©ng chẳng muốn gặp ngươi.
- Cô cô!
- Äừng nói nhiá»u. Äi Ä‘i!
Lưu Ngá»c Ninh đẩy Thiên Hải ra ngoài đóng sập cá»­a lại.
Äứng ngoài thảo xá, Thiên Hải thật ngỡ ngàng vá»›i biến cố đột ngá»™t này. Thiên Hải cÅ©ng chẳng biết mình phải làm gì trong tình cảnh này.
Äứng má»™t lúc, Thiên Hải má»›i nói :
- Cô cô bảo mẫu! Ngưá»i Ä‘ang giấu Thiên Hải Ä‘iá»u gì? Nhất định phải có Ä‘iá»u gì đó má»›i khiến cho cô cô Ä‘uổi Thiên Hải.
Hai hàm răng nghiến lại như thể đối mặt với kẻ thù. Mãi một lúc sau Thiên Hải mới nói :
- Lưu cô cô! Thiên Hải sẽ quay lại.
Thiên Hải nói xong ôm quyá»n hướng vá» thảo xá hành đại lá»… rồi má»›i chịu quay bước bá» Ä‘i.
Äi khá»i cánh rừng tùng, Thiên Hải quay lại thì thấy khói bốc lên ngùn ngụt từ phía gian thảo xá.
- Chuyện gì thế?
Chẳng cần suy nghĩ đắn đo, Thiên Hải quay bước chạy trở lại. Gian thảo xá đang bốc cháy ngùn ngụt như một bó đuốc khổng lồ đập vào mắt Thiên Hải.
Thiên Hải lao vá» phía gian thảo xá gá»i lá»›n :
- Bảo mẫu cô cô! Lưu cô cô!
Y muốn dập tắt lá»­a, nhưng tá»± biết mình chẳng thể nào dập tắt được ngá»n lá»­a đó.
Trong lúc đang lúng túng, chẳng biết phải làm gì thì Tần Quốc Nghi và gã xà ích xuất hiện.
Vừa thấy Tần Quốc Nghi, Thiên Hải reo lên :
- Tôn giá đến thật đúng lúc. Mau dập tắt lửa đi.
Tần Quốc Nghi dửng dưng nhìn Thiên Hải. Một lúc lâu, y mới lên tiếng :
- Tiểu tử! Ai ở trong thảo xá này?
Thiên Hải cuống quít nói luôn :
- Ngưá»i mà tôn giá cần tìm.
- Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh?
Thiên Hải gật đầu :
- Äúng rồi. Ngưá»i trong thảo xá chính là Lưu Ngá»c Ninh cô cô.
- Thế còn tiểu tá»­ là gì cá»§a Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh?
- Lưu cô cô là bảo mẫu của Thiên Hải.
Tần Quốc Nghi nhướng mày :
- Thế ư? Thật là may mắn cho Tần mỗ.
Tần Quốc Nghi quay lại gã xà ích :
- Bắt lấy hắn!
Gã xà ích cung kính ôm quyá»n, nói :
- Tuân lệnh Äàn chá»§.
Gã xà ích thốt dứt câu, lắc vai lướt vỠphía Thiên Hải.
Khinh công của gã vô cùng thần kỳ, chớp mắt đã áp sát lấy Thiên Hải, trảo thủ vươn ra toan thộp vào gáy y.
Thiên Hải cứ đứng đực ra chẳng biết làm gì? Y quá đỗi bất ngá» vá»›i sá»± biến này. Những tưởng trảo công cá»§a gã xà ích đã thá»™p được vào gáy Thiên Hải thì tiếng cá»§a Lưu Ngá»c Ninh quát lên :
- Không được đụng đến Thiên Hải.
Từ má»™t tàn cây tùng, Lưu Ngá»c Ninh vá»›i khinh pháp siêu phàm tợ cánh chim sắt lướt xuống, thanh trưá»ng kiếm trong tay kẻ má»™t đưá»ng thẳng tắp tá»›i tam tinh gã xà ích.
Gã xà ích buá»™c phải đổi bá»™, chuyển hướng, biến hóa trảo công tránh né thế kiếm mãnh liệt cá»§a Lưu Ngá»c Ninh.
Y buá»™c phải thối liá»n ba bá»™ tránh thế kiếm cá»§a Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh.
Buá»™c gã xà ích phải thối bá»™, Lưu Ngá»c Ninh giật tay Thiên Hải kéo vá» phía mình.
Nàng cau mày nhìn Thiên Hải :
- Ngươi đã không nghe lá»i cô cô!
Thiên Hải còn ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang xảy ra thì Tần Quốc Nghi lên tiếng :
- Giãn Hoa tiên tá»­! Mau trao lại cho bổn Äàn chá»§ bức mật đồ “Sanh Tá»­ Bìnhâ€.
Lưu Ngá»c Ninh lắc đầu :
- Lưu Ngá»c Ninh không ngá» sau bảy năm mà các ngươi vẫn tìm ra ta để đòi bức mật đồ “Sanh Tá»­ Bìnhâ€.
Tần Quốc Nghi gắt giá»ng quát :
- Äừng nói nhiá»u, mau giao lại cho bổn Äàn chá»§.
- Lưu Ngá»c Ninh không giao thì sao nào? Ngươi có đủ bản lÄ©nh thì cứ đến đây mà lấy bức mật đồ “Sanh Tá»­ Bìnhâ€.
- ÄÆ°á»£c! Tần má»— sẽ tá»± tay lấy nó.
Tần Quốc Nghi rút ngá»n thiết phiến giắt bên hông xoè ra.
Lưu Ngá»c Ninh đẩy Thiên Hải qua má»™t bên, nói :
- Ngươi đừng xen vào.
Thiên Hải cứ đứng trố mắt nhìn Lưu Ngá»c Ninh. Y nhẩm nói :
- Không ngỠcô cô cũng là một cao thủ kiếm môn. Thế mà từ trước đến nay Thiên Hải không biết.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên môi Thiên Hải thì Tần Quốc Nghi đã thi triển bá»™ pháp thần kỳ. Thân pháp gã thoăn thoắt, như thể phân chia thành chín chiếc góng lướt đến Lưu Ngá»c Ninh.
Lưu Ngá»c Ninh hoành kiếm múa tít, tạo ra má»™t vòng tròng kiếm ảnh che chắn trước mặt. Nàng vừa múa kiếm vừa nói :
- Cá»­u Chuyển Mê Tông bá»™ cá»§a ngươi tiến bá»™ nhiá»u lắm đó.
- Äá»§ để bắt Giãn Hoa tiên tá»­ phải quỳ phục dưới chân ta.
Thiên Hải chỉ thấy hai ngưá»i vun vút trao đổi chiêu thức qua lại. Thân pháp cá»§a Tần Quốc Nghi như thể quay tròn quanh Lưu Ngá»c Ninh. Vá»›i ngá»n thiết phiến thần kỳ, khi thì xoe ra phạt thẳng vào lưỡi kiếm cá»§a nàng để gạt, lúc thì gấp lại rồi Ä‘iểm tá»›i. Trong lúc đó, trưá»ng kiếm cá»§a Lưu Ngá»c Ninh cÅ©ng chẳng phải tầm thưá»ng. Nó biến hóa má»™t cách linh hoạt, ứng vá»›i từng chiêu thức cá»§a đối phương.
Chỉ trong khoảng khắc, hai ngưá»i đã trao đổi qua lại đúng mưá»i hiệp bất phân thắng bại.
Thiên Hải đứng ngoài trố mắt ra nhìn hai ngưá»i giao thá»§. Thỉnh thoảng y lại reo lên khi thấy Lưu Ngá»c Ninh dấn bá»™ tung kiếm buá»™c Tần Quốc Nghi phải thối bá»™, nhưng rồi lại đực ra khi ngá»n thiết phiến cá»§a Tần Quốc Nghi bức lại Lưu Ngá»c Ninh.
Tần Quốc Nghi đánh bồi thêm ba chiêu phiến nữa rồi nói :
- Cuộc giao thủ của ta và Tiên tử đến đây đủ rồi.
Gã vừa nói vừa thi triển Cá»­u Chuyển Mê Tung bá»™ nhanh hÆ¡n, đồng thá»i xoè rá»™ng ngá»n thiết phiến phất liên tục. Từ trong ngá»n thiết phiến, má»™t luồng độc xông mù mịt tá»a ra chụp thẳng tá»›i Lưu Ngá»c Ninh.
Lưu Ngá»c Ninh hốt hoảng Ä‘iểm mÅ©i hài thoát vá» sau để tránh luồng độc xông cá»§a đối phương.
Tần Quốc Nghi không bỠlỡ cơ hội chiếm thế thượng phong, điểm chân bám theo nàng như hình với bóng. Chiếc thiết phiến được gấp lại, điểm tới thượng đẳng của đối phương.
Lưu Ngá»c Ninh buá»™c phải lia ngang trưá»ng kiếm gạt binh khí cá»§a Tần Quốc Nghi. Chiếc thiết phiến thình lình xoè ra tách làm hai, kẹp lấy lưỡi kiếm cá»§a Lưu Ngá»c Ninh.
Lưu Ngá»c Ninh buá»™c phải thu kiếm lại.
Tần Quốc Nghi mỉm cưá»i nói :
- Äã quá muá»™n rồi!
Y vừa nói vừa trì tay cầm quạt ấn trưá»ng kiếm cá»§a Lưu Ngá»c Ninh chúi xuống đất. Tả thá»§ tung đến nàng má»™t đạo phách không chưởng.
Lưu Ngá»c Ninh chỉ kịp xoay ngang, dùng vai phải hứng lấy đạo phách không chưởng cá»§a Tần Quốc Nghi.
Bình!
Nàng buông đốc kiếm lảo đảo thối lui năm năm bộ.
Mặt Thiên Hải biến sắc xanh như tào lá chuối. Y hốt hoảng thốt lên :
- Lưu cô cô!
Lá»i vừa thốt ra trên miệng Thiên Hải thì ngá»n thiết phiến cá»§a Tần Quốc Nghi cÅ©ng Ä‘iểm tá»›i thế pháp cá»§a Thiên Hải.
Tưởng đâu đầu ngá»n thiết phiến đã chạm đến đích, nhưng nó lại bật qua má»™t bên bởi đạo chỉ khí vô thanh vô sắc.
Tần Quốc Nghi những tưởng cổ tay mình rát bá»ng, đứt lìa không thể giữ được binh khí. Y buá»™c phải thối bá»™.
Phập!
Ngá»n đại kỳ trắng hếu có hình hắc lâu xuất hiện ngay trước mặt Lưu Ngá»c Ninh.
Vừa thấy ngá»n đại kỳ hắc lâu, Lưu Ngá»c Ninh bất giác quỳ xuống. Ngay cả Tần Quốc Nghi lẫn gã xà ích cÅ©ng quỳ theo nàng, duy chỉ có má»™t ngưá»i đứng, đó là Chu Thiên Hải.
Y cứ đứng ngây ra như pho tượng, mở to hai mắt hết cỡ nhìn ngá»n đại kỳ.
Má»™t ngưá»i xuất hiện vận áo thụng, có mÅ© che kín chân diện.
Tần Quốc Nghi xướng lên :
- Giáo chủ giá lâm!



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của than_long_vn

  #2  
Old 06-08-2008, 10:38 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 2

Thiên Tửu Bất Túy



Thiên Hải giật mình khi chạm phải đôi thần nhãn xanh rá»n cá»§a vị Giáo chá»§. Y không làm chá»§ được mình, bất giác thối lui hai bá»™, cố rặn má»™t nụ cưá»i rồi quỳ xuống nói :
- Giáo chủ quang lâm.
Vị Giáo chá»§ dá»i mắt nhìn lại Lưu Ngá»c Ninh, cất tiếng ồn ồn :
- Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh, có chịu theo bổn tá»a vá» Tổng đàn không?
Lưu Ngá»c Ninh ngẩng đầu nhìn lên :
- Ngá»c Ninh sẽ theo Giáo chá»§, nhưng xin Giáo chá»§ má»™t Ä‘iá»u.
- Nói đi!
- Thiên Hải là... Là... NghÄ©a tá»­ cá»§a Ngá»c Ninh, xin cho y má»™t cái mạng.
- ÄÆ°á»£c!
Buông một câu cộc lốc, vị Giáo chủ quay bước.
Tần Quốc Nghi xướng lên :
- Giáo chủ vạn an.
Ngá»c Ninh buông má»™t tiếng thở dài, nhìn Thiên Hải lần nữa rồi rảo bước theo sau vị Giáo chá»§.
Thiên Hải thừ ra nhìn theo Ngá»c Ninh. Y muốn gá»i, nhưng cổ há»ng như có vật gì đó chẹn lại.
Äi được hai trượng, vị Giáo chá»§ đưa hữu thá»§ lên cao, phát mạnh xuống.
Äá»™ng tác cá»§a Giáo chá»§ không biết ẩn ý gì, nhưng Ngá»c Ninh lại hốt hoảng thốt lên :
- Giáo chủ!
Lá»i cứ như còn Ä‘á»ng trên miệng Ngá»c Ninh thì đã bị má»™t hấp lá»±c cuốn lấy hút vá» phía sau vị Giáo chá»§.
Vị Giáo chá»§ vẫn cứ bước Ä‘á»u nhưng Ngá»c Ninh thì cứ như bị hút lấy vào lưng y mà bước theo như kẻ vô thần, vô thức.
Thiên Hải cứ trơ mắt ra nhìn, miệng nói :
- Cô cô...
Khi hai ngưá»i kia đã mất hút rồi.
Tần Quốc Nghi mới dám đứng lên. Y nhìn Thiên Hải.
Chạm vào ánh mắt khe khắc của Tần Quốc Nghi, Thiên Hải bất giác chột dạ, buột miệng nói :
- Tôn giá định làm gì Thiên Hải?
Tần Quốc Nghi nhạt nhẽo nói :
- Tiểu tử phải chết.
Y hất mặt cho gã xà ích :
- Bảo Trượng thực thi di lịnh của Giáo chủ đi.
-Tuân lệnh đàn chủ.
Bảo Trượng đứng lên.
Thiên Hải thối lùi năm bộ, khoát tay như đuổi ruồi, huyên thuyên nói :
- Tần tôn giá! Thiên Hải đâu có thù có oán gì vá»›i tôn giá, mà lại sai ngưá»i giết Thiên Hải chứ? Làm như vậy đâu có được.
Tần Quốc Nghi nhún vai :
- Ngươi chết thì má»i chuyện hôm nay không má»™t ai biết.
- Thiên Hải sẽ chẳng nói với ai chuyện hôm nay đâu.
- Ngươi chết mới không thể nói với ai được thôi. Ngươi còn sống thì vẫn có thể nói đó.
Thiên Hải bối rối thét toáng lên :
- Tôn giá ra lịnh cho Bảo Trượng giết Thiên Hải rồi thì đâu còn ai giúp tôn giá gặp mấy vị tỷ tỷ ở Bách Hoa lầu?
- Tự Tần mỗ có thể tìm được, không cần tiểu tử. Bảo Trượng! Hành động đi!
Bảo Trượng xâm xâm bước thẳng đến Thiên Hải.
Quá đỗi hốt hoảng bởi vẻ mặt hung hãn của Bảo Trượng, Thiên Hải vụt quay lưng bỠchạy. Y nghe có tiếng rít lên sau lưng mình.
Bốp!
Thiên Hải chúi ngưá»i đến trước và cảm nhận như có luồng sét trên trá»i bổ thẳng vào lưng.
Thiên Hải rú lên :
- Ui da!
Vừa rú, Thiên Hải vừa đổ xấp mặt đến phía trước. Y những tưởng mình chẳng thể nào gượng đứng lên nổi. Mắt nảy Ä‘om đóm, đầu ù, tứ chi như thể bị rã rá»i ra từng khúc.
Thiên Hải rên lên :
- Chắc ta chết mất!
Mặc dù nói vậy, nhưng Thiên Hải vẫn cố chá»i hai tay bò vá» phía trước. Trong thâm tâm độc nhất má»™t ý niệm trốn chạy mà thôi.
Thiên Hải lại nghe tiếng Bảo Trượng cất lên phía sau mình :
- Tiểu tử! Nằm xuống!
Trong cõi thập tử nhất sinh, Thiên Hải bất giác đứng lên, hai tay vung cao quát lớn :
- Ngươi dám sát hại chủ nhân “Sanh Tử Bình†à?
Câu nói của Thiên Hải không ngỠlại khiến Bảo Trượng thu hồi chưởng, trừng mắt nhìn.
Chính vào lúc đó thì một tiếng nổ phát ra ngay giữa khoảng cách từ Thiên Hải với Bảo Trượng, cùng với tiếng nổ là khói mù dày đặc.
Thiên Hải còn không biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra thì như bị nhấc bổng lên khá»i mặt đất. Y giãy nảy, liá»n bị Ä‘iểm vào tỉnh huyệt, chẳng còn biết gì nữa.
* * * * *
Thiên Hải lồm cồm bò dậy. Äầu tiên Thiên Hải cảm nhận được là mùi rượu phà vào khứu giác mình.
Má»™c Äịnh Can đưa chén vào tay Thiên Hải :
- Nào! Tiểu tử uống miếng đi, sẽ không còn thấy sợ hải.
Không chút chần chừ, Thiên Hải đón lấy chén rượu đổ vào miệng rồi ho sặc sụa. Y vuốt ngá»±c lấy hÆ¡i nhìn lão Cái bang há»i :
- Phải lão tiá»n bối đã cứu vãn bối?
Má»™c Äịnh Can rót rượu vào chén, nhướng mày nói :
- Nếu không có lão ăn mày này thì ngươi đã tiêu Ä‘á»i rồi.
Thiên Hải ôm quyá»n xá :
- Äa tạ tiá»n bối đã cứu mạng.
Má»™c Äịnh Can khoát tay :
- Tiểu tá»­ khá»i phải nhận Æ¡n nghÄ©a, chẳng qua lão phu muốn trả nợ ngươi hai chiếc bánh bao và má»™t vò rượu thôi.
- Không ngỠhai chiếc bánh bao và bầu rượu lại cứu mạng Chu Thiên Hải.
Má»™c Äịnh Can nhướng mày :
- Hê! Bánh bao và rượu không cứu mạng tiểu tử đâu.
- Thì nhá» có hai chiếc bánh bao và bầu rượu tặng lão tiá»n bối nên lão má»›i ra tay cứu vãn bối.
- Nói vậy nghe cũng được.
Thiên Hải ngồi thẳng lên, há»i Má»™c Äịnh Can :
- Tiá»n bối biết những ngưá»i đó không?
Má»™c Äịnh Can nhún vai nói :
- Lão phu có nói ra thì chưa chắc ngươi đã biết. Cho dù ngươi có biết thì cÅ©ng chẳng làm gì được há».
- Thiên Hải muốn biết, bởi vì những ngưá»i kia đã bắt cô cô cá»§a vãn bối.
- Nếu như hỠđã bắt cô cô cá»§a tiểu tá»­, thì tiểu tá»­ cứ xem như chưa từng có vị cô cô nào trên cõi Ä‘á»i này vậy.
Thiên Hải tròn mắt nhìn Má»™c Äịnh Can :
- Sao kỳ lạ vậy?
- Tại vì ngươi không biết nên ngươi cho là kỳ lạ. Chứ đối với lão phu thì chẳng có gì kỳ lạ cả.
- Tiá»n bối có thể giải thích cho Thiên Hải biết được không?
Má»™c Äình Can vuốt râu :
- Tất nhiên rồi.
- Tiá»n bối nói Ä‘i.
- Lão phu nói cô cô của ngươi xem như không tồn tại trên cõi giang hồ này nữa bởi lẽ bị Diêm chúa bắt đi rồi. Ngươi hiểu rồi chứ?
Thiên Hải cau mày :
- Diêm chúa?
Má»™c Äịnh Can gật đầu :
- Ừ! Diêm chúa đó. Tiểu tá»­ chưa rá»i bá» cõi hồng trần này vì may mắn thôi.
Má»™c Äịnh Can nhìn Thiên Hải :
- Lão phu không ngá» bảo mẫu cô cô cá»§a tiểu tá»­ là Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh, lại càng không ngá» Giãn Hoa tiên tá»­ lại ẩn thân nÆ¡i trấn Hàm Äan này. Xét cho cùng Lưu cô nương cÅ©ng khá thông minh.
Thiên Hải lắc đầu :
- Äến bây giá» Thiên Hải má»›i biết bảo mẫu cô cô là Giãn Hoa tiên tá»­, biết dùng kiếm.
Má»™c Äịnh Can nhướng mày nói :
- Nếu cho tiểu tử biết sớm, có lẽ Giãn Hoa tiên tử không yên thân được đến bảy năm.
Thiên Hải há»i :
- Lão tiá»n bối! Phải chăng cô cô gieo thù chuốc oán vá»›i những ngưá»i kia?
Má»™c Äịnh Can vuốt râu, gật đầu :
- Gieo thù chuốc oán thì lão phu không biết, nhưng nếu Diêm vương Giáo chủ để mắt đến cô cô của tiểu tử, thì hẳn cô cô của ngươi có liên quan đến huyết án Sanh Tử Bình.
Thiên Hải đứng lên :
- Äúng rồi! Vãn bối nghe Tần Quốc Nghi nói cô cô phải giao cho gã bức mật đồ Sanh Tá»­ Bình gì đó.
- Nếu vậy, hy vá»ng cô cô cá»§a ngươi còn sống.
- Tiá»n bối nói vậy có ý gì? Cô cô cá»§a Thiên Hải không sao à?
Thiên Hải vừa nói vừa lần thắt lưng lấy ra thá»i bạc vụn đặt xuống trước mặt Má»™c Äịnh Can :
- Tiá»n bối...
Má»™c Äịnh Can trừng mắt nhìn Thiên Hải :
- Tiểu tử chưng nén bạc vụn này để làm gì vậy?
- Thiên Hải thỉnh cầu lão tiá»n bối giải nạn cho cô cô.
Lão ăn mày Má»™c Äịnh Can bật đứng lên nhìn Thiên Hải :
- Tiểu tử nghĩ xem, ta là ai chứ.
- Æ ! Má»™c tiá»n bối võ công cái thế, đã cứu được Thiên Hải, tất thừa khả năng cứu Lưu Ngá»c Ninh cô cô.
Thiên Hải vừa nói dứt câu thì Má»™c Äịnh Can chống bầu rượu tu ừng á»±c. Lão tu chỉ má»™t hÆ¡i mà bầu rượu cạn sạch. Y dốc bầu rượu lên nói :
- Khi nào bầu rượu này tự dưng có rượu chảy mãi thì Mộc lão phu mới có khả năng đi cứu cô cô của ngươi.
Lão lưá»m Thiên Hải :
- Tiểu tá»­ nói nghe chẳng lá»t vào thính nhÄ©.
- Nghĩa là sao?
- Thà ngươi nói lão phu đến nạp thủ cấp cho Diêm Vương môn còn nghe được, chứ nói lão phu đi cứu cô cô, chẳng khác nào chửi xéo lão ăn mày này.
Thiên Hải lắc đầu :
- Vãn bối không hiểu tiá»n bối định nói gì.
- Tiểu tử còn không hiểu nữa à?
Thiên Hải gật đầu.
Má»™c Äịnh Can nhướng mày nói :
- Nếu như Diêm Vương môn biết lão phu cứu tiểu tá»­ thì cái đầu cá»§a ta khó mà giữ chắc trên chiếc cổ này. Thậm chí Cái bang cÅ©ng khó mà yên được vá»›i há». Lão nói như vậy ngươi hiểu rồi chứ?
Thiên Hải mím môi khẽ gật đầu. Y ngập ngừng há»i :
- Nói như tiá»n bối thì Diêm Vương môn muốn gì được nấy ư?
- Ngươi nói đúng rồi đó.
- Vậy há» muốn làm gì thì làm sao. Trên Ä‘á»i này chẳng còn ai dám chống lại hỠư?
- Không có ai!
Thiên Hải hừ nhạt một tiếng :
- Cô cô của vãn bối dám chống lại hỠđó.
Má»™c Äịnh Can hừ nhạt gắt giá»ng nói :
- Cô cô của tiểu tử ư? Cô cô của ngươi bị Diêm Vương môn dắt đi như một con cừu tội nghiệp.
Mặt Thiên Hải đỠbừng vì thẹn :
- Thiên Hải sẽ chống lại há».
- Tiểu tử hay lắm. Nếu không có lão phu thì giỠnày ngươi đã xuống a tỳ rồi.
Thiên Hải thở hắt ra :
- Nói gì thì nói, Chu Thiên Hải phải cứu bảo mẫu cô cô.
Má»™c Äịnh Can trợn to hai mắt nhìn Thiên Hải :
- Lão phu không có lá gan to để cứu ngươi má»™t lần nữa đâu. Còn bây giá» lão phu phải kiếm má»™t chá»— thật kín để núp thôi. Nói như vậy, tiểu tá»­ thừa Ä‘oán biết quyá»n lá»±c cá»§a Diêm Vương môn như thế nào rồi.
Thiên Hải lắc đầu :
- Tiá»n bối chỉ là má»™t ngưá»i chết nhát thì đúng hÆ¡n.
- Hê! Tiểu tử đừng nói càn chứ.
- Không phải kẻ nhát gan, sao tiá»n bối không dám đứng ra chống lại há»?
- Tiểu tá»­ chẳng biết gì cả. Làm cái gì cÅ©ng phải tá»± lượng sức mình chứ. Dù Má»™c Äịnh Can có ba đầu sáu tay, vẫn bị Diêm Vương môn bằm nát thành tương nếu ra mặt chống lại.
- Vậy còn ai có thể chống lại Diêm Vương môn?
Má»™c Äịnh Can vuốt râu trang trá»ng nói :
- Lão phu biết có má»™t ngưá»i có thể chống lại Diêm Vương môn.
Thiên Hải phấn chấn hẳn lên. Y dồn dập há»i :
- Thiên Hải biết ngay sẽ có ngưá»i chống lại Diêm Vương môn. Tiá»n bối là ngưá»i lịch lãm, kiến văn uyên bác, hẳn biết ngưá»i đó. Nếu biết xin tiá»n bối chỉ giao cho Thiên Hải.
- Äể ngươi Ä‘i cầu xin ngưá»i ta chứ gì?
- Äúng! Thiên Hải sẽ thỉnh cầu ngưá»i đó.
Má»™c Äịnh Can vuốt râu. Lão ra vẻ trầm tư suy nghÄ© rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt Thiên Hải :
- Tiểu tử thật có ý muốn thỉnh cầu cao nhân chống lại Diêm Vương môn à?
Thiên Hải gật đầu :
- Tiểu bối sẽ thỉnh cầu được cao nhân, chỉ cần biết ngưá»i đó là ai thôi.
Má»™c Äình Can vuốt râu :
- Ngươi nhất định tìm cao nhân ư?
Thiên Hải khẳng khái gật đầu :
- Vị cao nhân đó ở đâu, nhất định Thiên Hải cũng thỉnh cầu cho bằng được.
- Thôi được, lão phu sẽ nói cho tiểu tử biết vị cao nhân có thể chống lại Diêm Vương môn, để ngươi đi thỉnh cầu.
Thiên Hải phấn chấn há»i :
- Vãn bối xin tiá»n bối chỉ giáo.
Lão Cái bang Má»™c Äịnh Can vuốt râu, từ tốn nhả từng chữ qua miệng móm xá»m :
- Cao nhân mà lão phu muốn nói đến là... Là Diêm Vương môn Giáo chủ.
Thiên Hải trố mắt nhìn lão :
- Diêm Vương môn Giáo chủ! Sao lạ vậy?
- Ờ, thì lạ chứ sao. Chỉ có Diêm Vương môn Giáo chủ mới chống lại Diêm Vương môn mà thôi. Nói cách khác, chỉ cần tiểu tử khuyến dụ được Diêm Vương môn Giáo chủ tự vận là xem như hoàn thành ý nguyện của ngươi.
Buông một tiếng thở dài, Chu Thiên Hải hậm hực nói :
- Thiên Hải biết thế, chẳng cần phải thỉnh giáo kiến văn lịch lãm của lão làm gì.
Y hậm hực bỠđi ra ngoài. Vừa đi Thiên Hải vừa nói :
- Thiên Hải những tưởng gặp cao nhân, không dè lại là má»™t lão Cái bang đúng chất, đúng ngưá»i.
Má»™c Äịnh Can gá»i giật y lại :
- Tiểu tử!
Thiên Hải quay ngoắt lại, cáu gắt nói :
- GiỠthì Chu Thiên Hải chẳng muốn thỉnh cầu nữa đâu.
- Ngươi định đi đâu?
Thiên Hải buông má»™t câu trả lá»i cá»™c lốc :
- Äi tìm Diêm Vương môn Giáo chá»§, khuyên dụ lão tá»± vận.
Má»™c Äịnh Can bật cưá»i. Lão chỉ lắc vai đã lướt đến bên Thiên Hải.
- Hê tiểu tử! Ngươi muốn đi gặp lão Diêm Vương môn Giáo chủ thì phải thỠgiáo một chiêu của lão mới được.
- Lão tiá»n bối chẳng có gì để vãn bối thụ giáo.
- Ngươi xem thưá»ng lão phu rồi đó. Lão phu có má»™t chiêu duy nhất thôi, xem ra ngươi có căn cÆ¡ để há»c.
Thiên Hải tò mò :
- Tiá»n bối nhất định truyá»n thụ võ công cho vãn bối à?
- Chỉ cần tiểu tử được một chiêu của ta là ngươi có thể tự xưng thiên hạ đệ nhất nhân.
- Thật không?
- Lão phu chẳng cần phô trương vá»›i ngươi làm gì. Tiểu tá»­ muốn há»c hay không là tùy tiểu tá»­.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi. Thiên Hải sẽ thụ huấn võ công cá»§a tiá»n bối.
Lão gật đầu nhìn Thiên Hải :
- Chiêu thức mà lão phu muốn truyá»n cho ngươi có tên là Thiên Tá»­u Bất Túy.
Thiên Hải lập lại :
- Thiên Tửu Bất Túy?
- Chỉ cần một chiêu đó thôi, tiểu tử có thể tự xưng với thiên hạ. Nhưng trước hết muốn luyện được công phu Thiên Tửu Bất Túy, thì phải có rượu.
Thiên Hải nheo mày. Y nghĩ thầm :
- Lão muốn uống rượu thì cứ nói ra đại đi, cần gì mà quanh với co. Lão tưởng Chu Thiên Hải này là đứa con nít lên ba muốn dụ thì dụ sao?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thiên Hải vẫn vỠxun xoe nói :
- Rượu thì tiá»n bối không cần phải lo lắng làm gì. Thiên Hải sẽ dẫn Má»™c tiá»n bối đến Bách Hoa lầu để uống rượu luyện công.
Lão Má»™c Äịnh Can mở to mắt hết cỡ :
- Tiểu tá»­ dẫn Má»™c Äịnh Can lão phu đến Bách Hoa lầu. Lão có nghe lầm không nhỉ?
Thiên Hải cưá»i khảy rồi nói :
- Tất nhiên lão tiá»n bối không nghe lầm rồi, mà không thể nào nghÄ© tá»›i mà thôi.
Má»™c Äịnh Can gật đầu :
- Äúng rồi. Lão phu chẳng bao giá» nghÄ© tá»›i má»™t ngày nào đó mình có thể bước chân vào Bách Hoa lầu.
Nghe lão nói, Thiên Hải nghĩ thầm :
- Lão nghĩ như thế rất đúng. Bách Hoa lầu chẳng bao giỠđón lão đâu. Chưa có một gã Cái bang nào khả dĩ đến được Bách Hoa lầu.
Thiên Hải gật đầu :
- Có Thiên Hải bên cạnh, lão tiá»n bối cứ xem Bách Hoa lầu như nhà mình.
- Tiểu tử nói cứ như tiểu tử là chủ nhân của Bách Hoa lầu vậy.
- Không dám, không dám. Nhưng tất cả má»i ngưá»i trong Bách Hoa lầu Ä‘á»u biết Thiên Hải.
- Thế thì đi. Tiểu tử làm lão phu phải nôn lên.
Lão Cái bang Má»™c Äịnh Can nắm tay Thiên Hải :
- Äi ngay bây giá» chứ?
- Tất nhiên rồi, nhưng trước hết Thiên Hải muốn biết chiêu thức Thiên Tửu Bất Túy, lợi hại như thế nào.
- Vô cùng lợi hại, lấy mạng đối phương không chá»›p mắt, và má»™t Ä‘iá»u nữa, lão phu không thể nói ra bây giá».
Thiên Hải nheo mày lẩm bẩm :
- Äến lượt lão tiá»n bối khiến cho Thiên Hải phát nôn lên đó.
- Thế thì ngươi còn chần chỠgì nữa mà chưa dẫn lão phu đến Bách Hoa lầu.
- Nếu như tuyệt kỹ Thiên Tá»­u Bất Túy cá»§a lão tiá»n bối không đúng như lão nói thì sao?
- Ơ... Ơ... Lão phu sẽ chỉ cho ngươi đến cái nơi mà ngươi muốn đến.
- Không phải đến thuyết phục lão Diêm Vương môn Giáo chủ chứ?
- Äúng. Ngươi cứ tin lão phu Ä‘i.
Thiên Hải ôm quyá»n :
- Chu Thiên Hải thỉnh má»i lão tiá»n bối.
Má»™c Äịnh Can sá»­a lại y trang rồi nói vá»›i Thiên Hải :
- Lão phu y vận như thế này được chứ?
Thiên Hải khịt mũi rất nói :
- ÄÆ°á»£c lắm. Lão tiá»n bối chẳng thua gì những vị hào phú trấn Hàm Äan.
Má»™c Äịnh Can ưỡn ngá»±c :
- Lão phu thưá»ng nghÄ© mình có thua gì những đại gia hào phú trấn Hàm Äan này.
Thiên Hải cướp lá»i lão :
- Phong thái cá»§a tiá»n bối đúng là chẳng thua gì các hào phú cá»§a Hàm Äan trấn, nhưng chỉ tiếc... HÆ¡i bốc mùi.
- Bốc mùi! Ngươi muốn nói lão...
- Thiên Hải không có ý coi thưá»ng lão tiá»n bối đâu. Xét cho cùng thì trên Ä‘á»i này ai mà chẳng có mùi.
Y xoa trán :
- ÄÆ°á»£c rồi. ÄÆ°á»£c rồi. Tiá»n bối bốc mùi cÅ©ng hay. Có thể lão tiá»n bối sẽ đóng vai lão bá»™c cho Thiên Hải, khi đến Bách Hoa lầu.
Má»™c Äịnh Can trợn to mắt :
- Lão bộc cho ngươi?
Thiên Hải bình thản gật đầu.
- Tiểu tử biết lão là ai không?
- Lão tiá»n bối là lão tiá»n bối chứ còn ai nữa. Chẳng lẽ Thiên Hải phải nói toạc ra lão tiá»n bối là má»™t lão Cái bang.
- Ơ... Ngươi...
Thiên Hải hất mặt :
- Sao, tiá»n bối có muốn đến Bách Hoa lầu không?
- Tất nhiên là muốn đến rồi.
Thiên Hải chắc lưỡi :
- Äến Bách Hoa lầu má»›i có hảo tá»­u để tiá»n bối truyá»n thụ Thiên Tá»­u Bất Túy cho Thiên Hải.
- ÄÆ°á»£c rồi. Lão phu sẽ là lão nô cho ngươi, nhưng không có hảo tá»­u thì ngươi đừng trách lão phu đó.
Tài sản của than_long_vn

  #3  
Old 06-08-2008, 10:46 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 3

Vạn dặm giang hồ



Như má»™t ngưá»i quá khát, hay bởi con sâu rượu trong bụng, Má»™c Äịnh Can quá tham lam, lão uống liên tục má»™t lúc năm cân rượu mà chẳng há» có chút gì gá»i là say.
Trong khi Má»™c Äịnh Can uống rượu thì Thiên Hải không có ở đó, mà lão cÅ©ng đâu cần Thiên Hải ở đây làm gì. Vá»›i lão rượu là được rồi.
Má»™c Äịnh Can uống hết năm cân Phổ Thồn tá»­u, lại gá»i tiếp năm cân nữa, mà má»—i cân rượu Phổ Thồn tá»­u tại Bách Hoa lầu được bán vá»›i giá năm lạng bạc chứ đâu ít gì.
Má»™c Äịnh Can ước hết bốn cân vào bụng toan gá»i tiếp thì từ ngoài cá»­a bước vào má»™t gã công tá»­ có bá»™ dáng núc na, núc ních. Y bước Ä‘i mà phải ôm chiếc bụng to như má»™t con á»…nh ương, ục à ục ịch. Theo má»—i bước chân cá»§a gã, hai bá» má như nhảy múa bởi hai khối mỡ chảy xệ. Y bước thẳng đến bàn cá»§a lão ăn mày Má»™c Äịnh Can như thể quen biết lão.
Bá» tay ra khá»i cái bụng đẩy đà, chống lên bàn, những tưởng đâu chiếc bàn sẽ gãy chân xụp xuống, bởi chịu khối thịt đồ sá»™ cá»§a gã.
Lão ăn mày vẫn Ä‘iá»m nhiên mở bầu rượu thứ năm đút vào miệng, rồi chắc lưỡi ra vẻ vẫn thèm thuồng.
Gã công tá»­ nhìn Má»™c Äịnh Can cất tiếng bằng giá»ng nghe thật là chua :
- Lão quỷ thấy Bạch công tử đến, sao không chịu đứng lên thi lẽ?
Má»™c Äịnh Can giá» má»›i ngẩng lên nhìn gã công tá»­ há» Bạch :
- Bạch công tử, Bạch Diên An đấy ư?
Lão le lưỡi liếm hai vành môi, như thể tìm chút rượu còn sót lại dính trên hai cánh môi dày, rồi nói tiếp :
- Bạch Diên An, Bạch công tá»­, má»™t cao thá»§ Mật Tông nổi tiếng ở Hàm Äan mà lão phu rất mong được đối ẩm, không ngá» giống như má»™t con cóc chúa. Thất vá»ng... Thất vá»ng.
Hai gò má của Bạch Diên An giần giật, gã nói như thét :
- Tổ sư cha lão quỷ! Dám nói Bạch mỗ là con cóc chúa.
Y hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp :
- Phải lão tự xưng là Thiên hạ đệ nhất Thiên Bôi Bất Túy phải không?
Má»™c Äịnh Can nhướng mày :
- Thiên Bôi Bất Túy là tuyệt nghệ của lão phu, có gì mà Bạch công tử cáu gắt chứ?
Bạch Diên An cưá»i nhạt rồi nói :
- Lão định đến Bách Hoa lầu này để thay thế Bạch mỗ, bảo vệ cho Ngũ tiên à?
Bạch Diên An gắt giá»ng quát :
- Có phải như vậy không?
- Nếu đúng như vậy thì sao?
- Lão quỷ muốn chết rồi.
Má»™c Äịnh Can nhướng mày :
- Lão phu đâu có muốn chết. Lão phu chỉ muốn uống rượu thôi.
Bạch Diên An trừng mắt quát :
- Lão muốn uống rượu thì đi chỗ khác mà uống.
Má»™c Äịnh Can cướp lá»i Bạch Diên An :
- Lão phu uống rượu ở đâu mà không được.
Bạch Diên An ngậm miệng im lặng. Mãi một lúc, như thể tìm được ý trong đầu rồi mới nói :
- Lão quỷ không có ý đến Bách Hoa lầu để giải khuây, mà chủ đích muốn giành phần với Bạch mỗ.
- Lão phu giành phần với Bạch công tử?
- Äúng. Chính vì thế mà lão má»›i công khai khiêu khích vá»›i Bạch Diên An công tá»­.
- Lão phu tự nảy giỠcó khiêu khích gì Bạch công tử đâu?
Má»™c Äịnh Can vừa thốt dứt lá»i thì Thiên Hải và Minh Nguyệt tiểu thÆ¡ xuất hiện.
Thiên Hải nói :
- Hê! Thiên hạ đệ nhất Thiên Bôi Bất Túy sao lại giống như con rùa rút cổ thế. Lão nô làm mất mặt Chu thiếu gia rồi đó.
Má»™c Äịnh Can nhìn Chu Thiên Hải.
Thiên Hải bước đến trước mặt lão, đằng hắng nói :
- Thiên Hải và lão nô đã là ngưá»i cá»§a Chu gia rồi, không thể làm mất mặt Chu gia được.
Má»™c Äịnh Can gãi đầu, cau mày. Lão toan mở miệng thì Thiên Hải đã cướp lá»i :
- Lão nô! Thiên Hải nay mới biết được thân phận của mình là Thiếu gia của nhà hỠChu. Một gia tộc nhất đẳng, trước đây ai cũng bái phục. Lão không được để cho Thiên Hải mất mặt đó.
- Ơ! Lão nô hiểu rồi.
Bạch Diên An nhìn lại Thiên Hải, gắt giá»ng nói :
- Thiên Hải tiểu tá»­ thúi! Ngươi chỉ là hạng sai nha vô danh tiểu tốt, có gì mà Ä‘em cái há» Chu đó ra hù dá»a ngưá»i chứ.
- Hê! Trước đây Thiên Hải không biết. Giá» thì đã biết lai lịch và thân thế cá»§a mình. Trước đây chỉ là má»™t cái khoát tay cá»§a Chu lão gia thì má»i ngưá»i Ä‘á»u phải bái phục rồi.
Y nhìn lại Má»™c Äịnh Can :
- Lão nô cho Bạch công tử đây thấy uy danh của Chu gia như thế nào?
Má»™c Äịnh Can lúng túng.
Äôi chân mày cá»§a Thiên Hải cau lại.
Bạch Diên An đập tay xuống bàn, quát :
- Lũ thối tha này dám đùa cỡn râu rồng.
Gã vừa thốt dứt lá»i thì Má»™c Äịnh Can thóp bụng ụa ra má»™t tiếng. Hai cánh môi cá»§a lão chúm lại, rồi má»™t vòi rượu từ trong miệng phun ra, bắn thẳng vào đúng ngay tam tinh cá»§a Bạch Diên An công tá»­.
Bốp!
Mặc dù chỉ một vòi rượu, nhưng Bạch Diên An tối sầm cả mặt, thối bộ luôn năm bước rồi té phịch xuống đất.
Thiên Hải reo lên :
- Hảo công phu! Hảo công phu!
Thiên Hải vỗ tay nói tiếp :
- Lão nô đáng được bổn thiếu gia ban tặng.
Thiên Hải quay sang Minh Nguyệt :
- Tá»· tá»· đã chứng kiến thần công cái thế cá»§a Má»™c Äịnh Can lão nô rồi đó. Hẳn sẽ ban thưởng cho lão nô chứ?
Minh Nguyệt gật đầu.
Thiên Hải nói luôn :
- Vá»›i chiêu thức phi tá»­u cá»§a lão nô vừa rồi, bổn thiếu gia sẽ thưởng cho lão mưá»i cân rượu Phổ Thồn tá»­u nữa.
Nghe nói đến rượu, tinh nhãn cá»§a Má»™c Äịnh Can sáng hẳn lên. Lão buá»™t miệng nói vá»›i Thiên Hải :
- Thật vậy chứ?
- Hê! Lão nô phải tin vào bổn thiếu gia chứ, chẳng lẽ Thiên Hải lại ngoa ngôn sao. Lão cứ cho Minh Nguyệt tỷ tỷ thấy uy danh của Chu gia thì sẽ có tất cả thôi.
Bạch Diên An giỠđã lấy lại vẻ cao ngạo ban đầu. Gã rít giá»ng thét lên :
- Lão quỷ dám bỡn cợt với Bạch công tử, lão đáng chết thật.
Y vừa nói vừa xoay tròn ná»­a vòng thi triển bí thuật Mật Tông. Tứ chi cá»§a Bạch Diên An cứ như bị rút gá»n vào trong thế pháp ục ịch để biến thành má»™t quả cầu tròn á»§ng.
Quả cầu thịt Bạch Diên An tung lên cao ba bá»™ rồi lao thẳng vá» phía Má»™c Äịnh Can.
Lấp lánh quanh quả cầu thịt đó là những bạch quang của sắt thép.
Má»™c Äịnh Can thoạt đảo ngưá»i lách qua trái khi quả cầu lao đến lão. Bá»™ pháp cá»§a lão nhanh cá»±c kỳ, nhưng mật Ä‘ao từ quả cầu thịt vẫn kịp rá»c má»™t đưá»ng dài trên cánh tay cá»§a lão.
Thiên Hải buột miệng nói :
- Úi cha!
Quả cầu thịt va vào vách Bách Hoa lầu bật ngược trở lại lao tiếp vào lão Mộc.
Má»™c Äịnh Can Ä‘iểm chân vụt bắn ngưá»i lên cao bốn bá»™ để quả cầu lướt qua ngay dưới chân lão. Vô hình trung lần này quả cầu thịt không lao trúng Má»™c Äịnh Can, mà lại nhắm vào Thiên Hải và Minh Nguyệt.
Sự biến bất ngỠđó khiến Thiên Hải bối rối. Y ôm chầm lấy Minh Nguyệt, đẩy nàng nằm rạp xuống rồi đè lên trên.
Quả cầu thịt lướt sát ngay trên lưng Thiên Hải.
Thiên Hải chỉ cảm nhận búi tóc mình như có thể có cái gì đó rất sắc cắt ngang cùng vá»›i cảm giác chết chóc. Chính cảm giác đó khiến cho Thiên Hải phải siêu hồn phách lạc, dán sát ngưá»i vào thân thể Minh Nguyệt. Thậm chí mặt y áp cả lên mặt nàng.
Chính khoảnh khắc hãi hùng đó, thính giác cá»§a Thiên Hải ngá»­i được mùi thÆ¡m kỳ lạ từ hai cánh môi cá»§a Minh Nguyệt. Từ mùi thÆ¡m da thịt cá»§a mỹ nữ, mùi hÆ¡i thở ngá»t ngào mà bất cứ nam nhân nào cÅ©ng phải tÆ¡ tưởng.
Hai cánh môi cá»§a Thiên Hải khịt khịt vài tiếng, như thể bị kích thích phồng to ra. à tưởng tò mò nhanh chóng khá»a lấp sợ hãi. Thiên Hải áp luôn miệng mình vào miệng Minh Nguyệt.
Trong khi Thiên Hải tận dụng cÆ¡ há»™i để khám phá sá»± chung đụng giữa nam nữ thì quả cầu thịt Bạch Diên An má»™t lần nữa lại tưng ngược lại, nhằm vào lão Má»™c Äịnh Can.
Thiên Hải chỉ kịp nghe Má»™c Äịnh Can nói :
- Trò trẻ nít!
Lần này lão không tránh né mà lòn tay ra sau lưng rút ngá»n bổng pháp, múa tít đón thẳng lấy quả cầu Bạch Diên An.
Bổng pháp và những ánh mật đao chạm thẳng vào nhau phát ra những âm thanh chan chát.
Má»™c Äịnh Can ngã ngá»­a ngưá»i ra sau, vươn trảo công chá»™p thẳng vào quả cầu thịt, trong khi gậy vẫn không ngừng công phá mật Ä‘ao.
Trên tay Má»™c Äịnh Can xuất hiện má»™t sợi dây lụa.
Hóa ra đó là sợi dây lưng quần của Bạch Diên An.
Bạch Diên An lao qua khá»i lão Má»™c, nhưng để lại sợi dây lưng quần.
Nắm sợi dây lưng quần, Má»™c Äịnh Can giật mạnh má»™t cái.
Quả cầu Bạch Diên An bị giật ngược lại. Mất đà, Bạch Diên An rơi phịch xuống đất.
Huỵch!
Y chưa kịp đứng lên thì lão Mộc giật mạnh sợi dây lưng của gã.
Bạch Diên An bị giật mạnh tới trước, hứng luôn một cước của lão Mộc bật dội trở ra.
Má»™c Äịnh Can cứ như thế hết giật, rồi đá Bạch Diên An như má»™t trái cầu.
Lão nói :
- Thú vị quá! Lâu lắm rồi mới có được cái thú đá cầu hay như thế này.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng, Má»™c Äịnh Can giật mạnh má»™t lần nữa.
Bạch Diên An bị kéo giật chống hai chân lên khá»i mặt đất. Không biết vô tình hay cố ý, chiếc quần cá»§a há» Bạch lại bị tuá»™t ra.
Bạch Diên An ngồi xổm dưới sàn gạch như con cóc chúa, mặt mày xám ngoét sanh rá»n.
Lão Cái Bang Má»™c Äịnh Can không nhịn được, bật tràng cưá»i khanh khách. Lão vừa cưá»i vừa nói :
- Ngươi đúng là con cóc chúa bị lột da... Không phải, bị lột quần thì đúng hơn.
Mặt Bạch Diên An đỠgấc. Y rít lên :
- Bạch công tử này sẽ tìm lại lão.
Y nói xong lủi nhanh ra ngoài cửa.
Thiên Hải bật đứng lên, nói lớn :
- Äại cáo thành công!
Không biết y muốn diá»…n tả ý gì vá»›i câu nói đó. Y mừng vì Má»™c Äịnh Can thắng hay mừng vì khám phá được cảm giác đầu tiên được chung đụng vá»›i Minh Nguyệt.
Thiên Hải đỡ Minh Nguyệt đứng lên.
Nàng bất giác nhìn Thiên Hải bằng đôi mắt e lệ, miệng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm.
Nhận nụ cưá»i cá»§a Minh Nguyệt, bất giác trong lòng Thiên Hải trá»—i lên cảm giác nao nao.
Minh Nguyệt từ tốn nói :
- Minh Nguyệt má»i Má»™c tiên sinh đến thư phòng cá»§a Minh Nguyệt để đàm đạo.
Má»™c Äịnh Can phấn chấn hẳn lên :
- ÄÆ°á»£c, được. Lão phu sẽ đến ngay.
Minh Nguyệt nhìn lại Thiên Hải rồi mới quay lưng đi trước.
Má»™c Äịnh Can bước đến bên Thiên Hải nói nhá» vào tai gã :
- Tiểu tử! Ngươi dám đưa tài đến thử tài lão phải không?
Thiên Hải giả lả cưá»i :
- Cái gì cũng phải thấy mới tin được chứ.
Má»™c Äịnh Can hừ nhạt rồi nói :
- Ngươi quá xảo quyệt. Ông trá»i đã cảnh cáo lấy má»™t búi tóc cá»§a ngươi rồi đó.
Thiên Hải nghe Má»™c Äịnh Can nói, bất giác đưa tay lên đầu. Äến lúc này y má»›i phát giác ra búi tóc cá»§a mình đã bị tiện đứt từ lúc nào. Y nheo mày nghÄ© thầm :
- Thật là hú vía. Tí nữa thủ cấp của mình đã giao cho Bạch công tử rồi.
à niệm đó khiến Thiên Hải nổi cáu vá»›i Má»™c Äịnh Can :
- Lão thật là vô dụng!
- Hê! Sao tiểu tá»­ dám chá»­i lão phu là ngưá»i vô dụng?
- Lão không vô dụng thì còn gì nữa. Chỉ mỗi một con cóc bụng bự thôi, mà phải tốn bao nhiêu công sức, lại đầu cho gã đó sởn mất búi tóc của ta, thì chuyện lớn lão còn làm gì được. Thế mà tự xưng là Thiên hạ đệ nhất, rõ là của khỉ.
Lão Mộc sượng sùng nói :
- Lão phu nói với ngươi xưng danh Thiên hạ đệ nhất hồi nào?
- Hừ! Lão lại lộng ngôn rất. Vừa nói đã vội quên.
- Hê! Lão phu không quên đâu. Ngươi luyện được Thiên Tá»­u Bất Túy thì có thể tá»± xưng là ngưá»i duy nhất uống rượu không say chứ đâu phải là Thiên hạ vô địch võ công.
- Thế mà ta lại lầm!
Thiên Hải lưá»m lão Cái Bang :
- Thôi, thế cÅ©ng được. Nhưng lần này nhất nhất lão phải gá»i Thiên Hải là Chu thiếu gia đấy nhé.
Thiên Hải đặt tay lên vai Má»™c Äịnh Can :
- Lão giữ thân phận lão nô thì sẽ có niá»u hảo tá»­u cho lão dùng.
Má»™c Äịnh Can nhăn nhó nói :
- Lão phu biết ý của tiểu tử rồi.
Hai ngưá»i song song bước ra ngoài theo hành lang có trải thảm ra phía sau hậu hiên.
Äi ngang qua khu hoa viên, Má»™c Äịnh Can không ngừng chắc lưỡi :
- Äẹp thật! đẹp thật!
Thiên Hải quay sang há»i Má»™c Äịnh Can :
- Lão nói cái gì đẹp?
- Khu vưá»n hoa này đẹp chứ gì nữa.
- Thế thì được.
- à tiểu tử muốn nói gì?
Thiên Hải nạt ngang :
- Lão phải nói ý thiếu gia muốn nói gì.
Mặt lão Mộc đanh lại :
- Ngươi...
- Hê! Thiên Hải và lão đã thá»a thuận vá»›i nhau rồi nhé. Lão không theo ý cá»§a Thiên Hải thì chẳng có cÆ¡ há»™i đến Bách Hoa lầu lần thứ hai đâu.
Lão Mộc bậm môi :
- Lão phu nghe ngươi.
- Không phải vậy, mà là lão nô nghe Thiếu gia!
Lão Má»™c gắt giá»ng nói :
- Ừ, lão nô nghe thiếu gia.
Thiên Hải mỉm cưá»i.
Hai ngưá»i được Minh Nguyệt đón ngay trước cá»­a thư phòng cá»§a nàng.
Thiên Hải liếc trá»™m lão Má»™c Äịnh Can, nhận ra hai cánh mÅ©i lão phập phòng, liá»n nghÄ© thầm :
- Lão ăn mày này cũng đang ngửi mùi thơm của tỷ tỷ đây. Hừ!
Thiên Hải đằng hắng nhìn sang Má»™c Äịnh Can :
- Lão nô!
Má»™c Äịnh Can trợn mày nhìn gã.
Thiên Hải cau mày nói :
- Hảo tửu chưa bày ra, mà khứu giác của lão sao cứ phập phòng vậy?
- Lão ngửi được mùi Trạng Nguyên Phổ Thồn tửu.
Thiên Hải ngá» ngá». Y nhìn lại Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt mỉm cưá»i nói :
- Lão tiá»n bối quả có tài. Minh Nguyệt để dá»n sẵn má»™t vò mưá»i cân Trạng Nguyên Phổ Thồn tá»­u để khoản đãi lão tiên sinh và Thiên Hải đệ đệ.
Thiên Hải giả lả nói :
- Tỷ tỷ khách sáo quá. Lão nô của Thiên Hải không dám nhận đâu.
Má»™c Äịnh Can tròn mắt nhìn Thiên Hải.
Thiên Hải đặt tay lên vai lão :
- Chu gia hẳn không thiếu rượu cho lão chứ?
Má»™c Äịnh Can vùng vằng. Lão toan mở lá»i phản bác thì Thiên Hải đã nhanh miệng cướp lá»i :
- Thiếu gia nói thế, nhưng lão không uống rượu của Minh Nguyệt tỷ tỷ hẳn tỷ tỷ sẽ rất buồn, nên lão phải uống hết đó.
Má»™c Äịnh Can nghe câu này phấn chấn hẳn lên. Lão xun xoe nói :
- Thiếu gia nói rất đúng.
Má»™c Äịnh Can vừa nói vừa bước vào thư phòng, tiến ngay đến bàn, bưng luôn vò rượu mưá»i cân tu ồng á»™c.
Thấy lão uống mà Thiên Hải phải nhăn mặt nhăn mày.
Äặt bầu rượu xuống bàn, Má»™c Äịnh Can chắc lưỡi :
- Quả là ngon. Thiên hạ kháo vá»›i nhau ở Bách Hoa lầu vừa có giai nhân vừa có hảo tá»­u không má»™t nÆ¡i nào trên giang hồ sánh bằng, hôm nay lão phu má»›i chứng nghiệm. Thiên hạ đúng là không nói thêm nói bá»›t lá»i nào.
Minh Nguyệt bước đến kéo ghế ngồi đối diện với lão.
Thiên Hải ngồi bên cạnh nàng.
Minh Nguyệt bưng bầu rượu chuốc vào chén cho Má»™c Äịnh Can :
- Minh Nguyệt mới lão tiên sinh.
- Lão phu không khách sáo đâu.
Lão vừa nói hết câu, bưng chén rượu đổ thốc vào miệng.
Nhìn Má»™c Äịnh Can uống, Thiên Hải nghÄ© thầm :
- Không biết lão uống đến bao giỠmới say nhỉ?
Chá» cho Má»™c Äịnh Can đặt chén xuống bàn, Minh Nguyệt má»›i từ tốn lên tiếng :
- Tá»­u lượng cá»§a tiá»n bối được bao nhiêu cân?
- Lão phu tự cho nình là Thiên Bôi Bất Túy thì chẳng biết bao nhiêu mới có thể say được.
Thiên Hải cau mày :
- Nhưng cũng phải có lúc say chứ?
- Lão phu không bao giá» say. Chính vì thế mà lão má»›i có ngoại hiệu Thiên Bôi Bất Túy Má»™c Äịnh Can.
- Lần đầu tiên Minh Nguyệt má»›i gặp má»™t ngưá»i uống rượu như lão tiá»n bối.
Nàng bưng bầu rượu chuốc vào chén cá»§a Má»™c Äịnh Can. Vừa chuốc rượu, Minh Nguyệt vừa nói :
- Nếu như tiá»n bối giúp được Minh Nguyệt má»™t chuyện thì muốn bao nhiêu vò Trạng nguyên hồng cÅ©ng có. Thậm chí tiá»n bối có thể uống suốt Ä‘á»i.
Äôi tinh nhãn cá»§a Má»™c Äịnh Can sáng hẳn lên :
- Cô nương nói thật chứ?
Minh Nguyệt gật đầu :
- Äã nói thì Minh Nguyệt chẳng bao giá» nuốt lá»i.
- Thế cô nương muốn nhỠlão phu chuyện gì?
Minh Nguyệt nhìn Má»™c Äịnh Can bằng ánh mắt trang trá»ng, nàng nghiêm giá»ng nói :
- Trước khi Minh Nguyệt nói, tiá»n bối phải hứa vá»›i Minh Nguyệt má»™t Ä‘iá»u.
Má»™c Äịnh Can bưng chén rượu dốc vào miệng :
- Cô nương cứ nói, má»™t khi lão phu nhận lá»i thì nhất định sẽ thá»±c hiện bằng được. Vá»›i lại lão phu đâu thể bá» qua cÆ¡ há»™i được thưởng thức những vò rượu Trạng Nguyên Hồng lúc cuối Ä‘á»i.
Lão đặt chén rượu xuống bàn.
Minh Nguyệt nói :
- Tiên sinh phải thá», Minh Nguyệt má»›i nói.
Thiên Hải cau mày :
- Tá»· tá»· xem thưá»ng Chu gia quá.
Nàng nhìn lại Thiên Hải :
- Vì chuyện này rất hệ trá»ng nên Minh Nguyệt phải buá»™c lão tiên sinh đây thỠđộc.
- Thiên Hải thay thế lão nô được chớ?
Minh Nguyệt lưỡng lự.
Thiên Hải nói :
- Tỷ tỷ không tin Thiên Hải ư?
- Không phải không tin, nhưng vì đệ đệ không biết võ công. Còn tiên sinh đây lại có võ công thâm hậu.
Thiên Hải cưá»i khẩy :
- Tỷ tỷ đừng quên Mộc tiên sinh là lão nô của đệ.
Má»™c Äịnh Can trợn mắt.
Thiên Hải nhìn lão, hừ nhạt :
- Lão nô! Thiếu gia không có võ công nhưng có thể sai khiến lão được chứ? Nếu không có thiếu gia thì lão...
Thiên Hải bỠlửng câu nói giữa chừng.
Má»™c Äịnh Can khẽ gật đầu :
- Ơ... thiếu gia có thể thay lão phu mà.
Thiên Hải nhìn lại Minh Nguyệt :
- Tỷ tỷ nghe lão nô nói rồi chứ?
Minh Nguyệt nhìn Thiên Hải. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu :
- Thôi được, Minh Nguyệt giao trá»ng trách này cho đệ đệ.
- Ãt ra tá»· tá»· cÅ©ng nói được câu đó.
Thiên Hải nói xong đưa tay phải qua khá»i đầu dõng dạc nói :
- Thiên Hải thá» trước thiên địa, sẽ hoàn thành trá»ng trách mà Minh Nguyệt giao phó. Nếu không trá»i sẽ tru, đất sẽ diệt Chu Thiên Hải.
Minh Nguyệt nghe Thiên Hải nói, bất giác bối rối. nàng ngập ngừng nói :
- Minh Nguyệt không muốn Thiên Hải thỠđộc như vậy đâu.
Má»™c Äịnh Can nhìn Thiên Hải, nghÄ© thầm :
- Hắn thỠđộc như thế chứ chắc gì đã thá»±c hiện trá»n lá»i thá» cá»§a mình.
Thiên Hải nói :
- Tỷ tỷ tin Thiên Hải là được rồi.
Minh Nguyệt mỉm cưá»i. Nụ hàm tiếu hiện lên hai cánh môi xinh xắn cá»§a nàng khiến cho trái tim Thiên Hải bất giác đập rá»™n rịp. Y liên tưởng đến cảm giác vừa má»›i đây mà cảm thấy trong lòng bồn chồn khôn tả.
Minh Nguyệt nói :
- Mộc tiên sinh sẽ được Minh Nguyệt đáp lễ bằng hảo tửu. Còn đệ đệ thì muốn ban thưởng gì?
Thiên Hải gật đầu :
- Thiên Hải cũng không biết nữa?
Má»™c Äịnh Can chen vào :
- Thiếu gia cứ lấy rượu cho nhiá»u vào. Sau này trên đưá»ng giang hồ, lão nô sẽ truyá»n thụ Thiên Bôi Bất Túy cho thiếu gia.
Thiên Hải nhăn mặt, nói :
- Uống rượu thì phải say, nên bổn thiếu gia đâu muốn thu nạp tuyệt kỹ Thiên Bôi Bất Túy của lão.
Y lại nhìn Minh Nguyệt :
- Khi nào Thiên Hải thích món gì sẽ nói với Minh Nguyệt sau.
Thiên Hải gãi đầu :
- GiỠthì Thiên Hải muốn biết mình sẽ phải làm gì cho tỷ tỷ?
Minh Nguyệt chuốc rượu ra ba chén rồi nói :
- Chúng ta sẽ cùng uống với nhau những chén rượu này.
Nàng vừa thốt dứt câu thì Má»™c Äịnh Can đã bưng chén rượu dốc vào miệng. Lão chá» cho Minh Nguyệt và Thiên Hải uống cạn má»›i nói :
- Minh Nguyệt cô nương! Lão phu đã uống cạn rồi, giỠchỉ muốn biết mình phải làm gì thôi?
Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Minh Nguyệt muốn Thiên Hải và Mộc lão tiên sinh chuyển dùm một vật đến Tung Sơn Thiếu Lâm tự.
Má»™c Äịnh Can nhanh miệng há»i :
- Vật đó là vật gì vậy?
Minh Nguyệt nhìn Má»™c Äịnh Can :
- Tiá»n bối không cần biết và cÅ©ng phải hứa không được mở ra.
- Lão phu chỉ biết chuyển nó đến Thiếu Lâm tự thôi ư?
- Äúng!
Thiên Hải lên tiếng :
- Sao Minh Nguyệt tá»· tá»· không mướn Ä‘oàn bảo tiêu nào đó. Trấn Hàm Äan đâu thiếu bảo tiêu?
Má»™c Äịnh Can nhăn mặt nạt ngang :
- Nếu Minh Nguyệt cô nương nhỠbảo tiêu thì đâu cần đến lão và ngươi.
Thiên Hải cau mày :
- Lão nô nói gì thế?
- Ơ... thiếu gia mới nói đúng.
Minh Nguyệt lại nhìn Thiên Hải :
- Vật mà Minh Nguyệt muốn chuyển đến Thiếu Lâm tá»± rất có giá trị, nếu mướn bảo tiêu sợ rằng khó tránh được thảo khấu sÆ¡n lâm. Do đó má»›i cần đến tiá»n bối và Thiên Hải.
Thiên Hải gật đầu nhìn sang Má»™c Äịnh Can :
- Lão nô! Minh Nguyệt tỷ tỷ muốn chuyến đi này của Thiên Hải và lão nô phải tuyệt đối bí mật. Thiên Hải cũng có ý đến Thiếu Lâm tự.
- Lão và Thiên Hải đi ngay chứ?
- Minh Nguyệt đã chuẩn bị má»i thứ cho hai ngưá»i. Còn thá»i Ä‘iểm Ä‘i lúc nao thì tùy hai ngưá»i lá»±a chá»n.
Thiên Hải há»i Minh Nguyệt :
- Minh Nguyệt tá»· tá»·! Nếu như đến Thiếu Lâm tá»±, Thiên Hải thỉnh cầu há»c võ công thì các vị đại sư có nhận không?
Nàng khẳng khái gật đầu :
- Chắc chắn sẽ nhận.
- Thế thì tốt rồi.
Y nhìn lại Má»™c Äịnh Can :
- Lão nô! Chúng ta mau sá»›m lên đưá»ng.
- Lão phu muốn lưu lại đây ba ngày để...
Thiên Hải nhăn nhó :
- Minh Nguyệt đã chuẩn bị hảo tá»­u cho lão nô đủ dùng suốt Ä‘oạn đưá»ng đến Tung SÆ¡n Thiếu Lâm tá»±.
- Thế thì lão nô sẽ lên đưá»ng ngay.
Minh Nguyệt nhìn lại Thiên Hải :
- Minh Nguyệt sẽ tìm đệ đệ.
Thiên Hải giả lả một cách lém lỉnh :
- Mong rằng tỷ tỷ đừng quên đệ là được rồi.
- Chỉ cần đệ bảo trá»ng thì có lúc chúng ta lại sẽ gặp nhau.
Thiên Hải đứng lên :
- Nhất định như vậy rồi.
Y nhìn sang định nói vá»›i Má»™c Äịnh Can thì có tiếng gõ cá»­a. Giá»ng Lý ma ma cất lên :
- Minh Nguyệt! Có ngưá»i muốn con bồi tiếp.
Nàng nhìn ra cửa, nói :
- Ma ma! Hôm nay Minh Nguyệt không được khá»e, ma ma tìm Dao Dao thay Minh Nguyệt.
- Ngưá»i đó chỉ muốn con tiếp mà thôi.
- ÄÆ°á»£c rồi. Äể Minh Nguyệt trang Ä‘iểm lại.
Nàng lắng nghe tiếng bước chân của Lý ma ma bỠđi, mới nói với Thiên Hải.
- Minh Nguyệt sẽ trao vật đó cho Thiên Hải. Äệ phải hứa bảo quản cẩn thận và chỉ trao tận tay Phương trượng đại sư Giác Chân mà thôi.
- Tỷ tỷ cứ tin vào Thiên Hải.
Minh Nguyệt bước đến bàn trang Ä‘iểm. Nàng lấy cành trâm Ä‘ang cài trên búi tóc cho vào chiếc tráp gá»— rất tầm thưá»ng, gói lại cẩn thận bằng má»™t tấm lụa rồi Ä‘em đến đặt trước mặt Thiên Hải.
- Thiên Hải giữ lấy.
- Chỉ có bấy nhiêu thôi à?
- Chỉ có bấy nhiêu thôi.
Thiên Hải khoác túi lụa lên vai, nhìn Má»™c Äịnh Can :
- Chúng ta đi chứ?
Minh Nguyệt nhìn Thiên Hải :
- Trong tráp có đủ ngân phiếu để hai ngưá»i chi phí.
Má»™c Äịnh Can nói :
- Còn hảo tửu của lão phu?
Thiên Hải vỗ vào chiếc tráp :
- Có ngân lượng thì có hảo tửu, làm gì mà lão sợ không có rượu cho lão uống chứ.
- Lão phu hiểu rồi.
Thiên Hải nhìn Má»™c Äịnh Can, nghÄ© thầm :
- Má»™c lão quá»· uống rượu nhiá»u quá, giỠđầu như bả đậu chẳng còn sáng suốt để suy nghÄ©.
Thiên Hải đứng lên :
- Minh Nguyệt tỷ tỷ! Thiên Hải cáo từ.
- Lão phu cáo từ.
- Tiá»n bối và Thiên Hải đệ đệ bảo trá»ng.
Rá»i Bách Hoa lầu, Thiên Hải Ä‘i bên cạnh Má»™c Äịnh Can, cao hứng nói :
- Lão tiá»n bối nghe Thiên Hải thì lúc nào cÅ©ng có rượu cho lão uống.
- Tiểu tử cũng ra dáng vẻ một thiếu gia lắm.
- Lão tiá»n bối cÅ©ng rất ư giống má»™t lão nô.
Má»™c Äịnh Can quay mặt, trừng mắt nhìn Thiên Hải :
- Ngươi cứ như là chủ nhân của lão phu.
- Thì má»—i ngưá»i có má»™t cái vẻ riêng đấy mà. Tiá»n bối là lão nô cá»§a Thiên Hải thì chỉ được lợi chứ đâu có hại gì.
- Miá»…n sao ngươi có nhiá»u rượu cho lão phu uống là được rồi.
- Thiên Hải không để tiá»n bối thiếu rượu đâu.
Thiên Hải vừa nói dứt lá»i thì bất ngá» từ trên lan can dãy lầu bên phải, hai gã đại hán vận trưá»ng y, mang kiếm phi thân xuống chận đưá»ng há».
Thiên Hải giật mình dừng bước :
- Hê! Nhị vị đại ca sao lại chặn ngang đưá»ng chúng ta?
Hai gã kiếm thủ nhìn chầm chầm Thiên Hải.
Má»™c Äịnh Can đằng hắng nói :
- Hai ngưá»i là ngưá»i cá»§a phái Hoa SÆ¡n, giữa thanh thiên bạch nhá»±t, nÆ¡i chốn đông ngưá»i lại muốn hành hung ngưá»i.
Hai gã nhìn Má»™c Äịnh Can. Gã đứng bên phải nói :
- Lão nhận ra chúng ta là ngưá»i cá»§a phái Hoa SÆ¡n, hẳn phải là ngưá»i cá»§a võ lâm?
- Cao thá»§ phái Hoa SÆ¡n thì ai mà chẳng nhận ra. Äi đâu cÅ©ng kè kè mang kiếm đây mà.
Gã đứng bên trái lên tiếng :
- Lão là ai?
- Thiên Bôi Bất Túy Má»™c Äịnh Can.
Hai gã kiếm thủ phái Hoa Sơn cau mày. Gã đứng bên phải lẩm nhẩm :
- Thiên Bôi Bất Túy Má»™c Äịnh Can?
- Tiểu tử đã nhận ra lão phu rồi đó.
- Lão chính là Thần Cái Má»™c Äịnh Can?
Má»™c Äịnh Can vuốt râu cưá»i há» há». Lão vừa cưá»i vừa nói :
- Lão phu đã sửa ngoại hiệu rồi, giỠlão là Thiên Bôi Bất Túy, chứ không phải là Thần Cái.
Gã bên trái ôm quyá»n xá rồi nói :
- Nhị Kiếm Hoàng Bang và Nhất Kiếm Hoàng Khởi bái kiến lão tiá»n bối.
- Tốt lắm. Biết lão phu là Má»™c Äịnh Can, hai ngưá»i mau tránh đưá»ng cho lão phu Ä‘i.
Hoàng Khởi kính cẩn nói :
- Lão tiá»n bối Ä‘i thì cứ Ä‘i, nhưng tiểu tá»­ này phải ở lại.
Thiên Hải trố mắt nói :
- Thiên Hải chẳng quan hệ gì với nhị vị đại ca, cứ gì bắt ta ở lại?
Má»™c Äịnh Can lên tiếng :
- Thiên Hải lão đệ cá»§a lão nói đúng đó. Y đâu phải là ngưá»i cá»§a võ lâm.
Hoàng Bang ôm quyá»n kính cẩn nói vá»›i Má»™c Äịnh Can :
- Lão tiá»n bối miá»…n thứ, Nhị kiếm đã nhận được mật lệnh cá»§a Chưởng môn phải bắt tiểu tá»­ này.
Thiên Hải giẩy nẩy :
- Hê! Ta và Hoa Sơn phái chưa một lần biết nhau, chưa một lần gặp nhau. Thiên Hải chẳng có làm gì khiến cho Hoa Sơn chưởng môn tức giận, cớ gì lại muốn bắt Thiên Hải chứ?
Y khoát tay như đuổi ruồi :
- Ta không muốn đến Hoa SÆ¡n đâu. Thiên Hải có chuyện phải Ä‘i gấp vá»›i Má»™c lão tiá»n bối.
Má»™c Äịnh Can gật đầu :
- Äúng rồi. Thiên Hải phải Ä‘i vá»›i lão phu. Khi nào xong chuyện sẽ đến Hoa SÆ¡n sau. Các ngươi vá» nói vá»›i Hoa SÆ¡n chưởng môn Châu Bá Kình, là lão phu bảo trợ cho Thiên Hải.
Hoàng Bang lắc đầu :
- Má»™c tiá»n bối! Nếu chúng tôi không dẫn y vá» Hoa SÆ¡n thì có ngưá»i khác tước tay trên thôi.
Thiên Hải cáu gắt nói :
- Tước tay trên là thế nào? Các ngươi xem Thiên Hải cứ như là báu vật vậy.
Hoàng Khởi nói :
- Lệnh cá»§a Chưởng môn, Hoàng má»— phải thá»±c hiện. Má»™c lão tiá»n bối, xin tránh qua má»™t bên.
Thiên Hải quát lớn :
- Có Má»™c lão tiá»n bối mà các ngưá»i còn định làm càn?
- Thiên Hải nói đúng. Các ngươi định làm càn ư?
Hoàng Khởi và Hoàng Bang đồng loạt rút kiếm ra khá»i vá».
Hoàng Khởi nói :
- Vì trá»ng trách mà Chưởng môn giao phó, Nhị kiếm Hoa SÆ¡n thất lá»… vá»›i lão tiá»n bối.
Tài sản của than_long_vn

  #4  
Old 06-08-2008, 10:57 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 4

Di tình khai đạo



Hoàng Bang và Hoàng Khởi vừa thốt dứt câu, toan xuất chiêu nhưng Má»™c Äịnh Can nhanh hÆ¡n Nhị kiếm Hoa SÆ¡n. Lão đâu để cho hai gã há» Hoàng liên thá»§ xuất chiêu mà tiên hạ thá»§ vi cưá»ng.
Ngá»n Äả Cẩu bổng chá»›p động, công tá»›i chân Hoàng Bang và Hoàng Khởi. Bổng pháp cá»§a lão Cái bang vun vút, phối hợp vá»›i bá»™ pháp thần kỳ, khiến cho hai gã há» Hoàng không có cÆ¡ há»™i phát chiêu phản kích. Cả hai nhanh chóng bị Má»™c Äịnh Can dồn vào thế hạ phong.
Hoàng Bang và Hoàng Khởi vừa lúng túng, vừa bối rối nhưng không thể nào phản kích lại, bởi những ngá»n gậy như rồng bay phụng múa cá»§a lão Thần Cái luôn tạo áp lá»±c lên há».
Thần Cái phát má»™t gậy quét ngang qua ống quyển Hoàng Bang, buá»™c gã phải thoát lên cao ba bá»™ để tránh, thì đầu gậy lại chuyển hướng công tá»›i Äan Ä‘iá»n Hoàng Khởi, buá»™c gã này tháo bá»™ tránh né. Thế bổng cá»§a Má»™c Äịnh Can cứ dồn riết hai gã há» Hoàng như dồn hai con chó hoang vào ngõ cụt.
Thần Cái Má»™c Äịnh Can Ä‘iểm Äả Cẩu bổng tá»›i vùng hạ đẳng cá»§a Hoàng Bang, vừa đủ để đầu gậy chạm vào thắt lưng cá»§a gã, rồi nói :
- Cho ngươi đi!
Miệng thì nói, tay cầm gậy trì xuống ý chá»±c thá»c vào Äan Äiá»n, vùng tối kỵ cá»§a ngưá»i luyện kiếm.
Hoàng Bang giật mình, xuất hạn mồ hôi, Ä‘iểm mÅ©i giày thoát qua đầu Má»™c Äịnh Can.
Gã vừa thoát khá»i tầm truy bức cá»§a bổng pháp thì Má»™c Äịnh Can chuyển bá»™, đập gậy vào hổ khẩu cầm kiếm cá»§a Hoàng Khởi.
Chát...
Thanh trưá»ng kiếm trên tay Hoàng Khởi rÆ¡i xuống đất, miệng rú lên :
- Ôi cha!
Äến lúc này, Thần Cái Má»™c Äịnh Can má»›i thu hồi bổng pháp, nhìn hai gã há» Hoàng :
- Hai ngươi hẳn chưa được Hoa Sơn chưởng môn dạy kiếm thuật đến nơi đến chốn, nên kiếm pháp mới xoàng xĩnh như vậy. Thế mà đòi giao thủ với lão phu.
Lão hừ nhạt rồi nói :
- Hai ngươi vá» nói vá»›i lão Châu Bá Kình truyá»n thụ lại Bá Hoa kiếm pháp rồi hãy xưng hùng, xưng bá trên giang hồ. Mà xét cho cùng, đến ngay cả sư phụ cá»§a các ngươi cÅ©ng phải chật vật vá»›i lão phu ba trăm hiệp đó.
Nghe Má»™c Äịnh Can nói và mà mặt hai gã há» Hoàng cứ sượng ra, chảy dài xuống trông thật tức cưá»i.
Thiên Hải nói :
- Biết bổng pháp của lão tiên sinh Thiên Tửu Bất túy rồi, hai ngươi còn đứng đó làm gì?
Y khoát tay :
- Thiên Tá»­u Bất túy lão tiá»n bối tha rồi, hai ngươi còn chưa chịu chạy nữa, hay còn đợi lão tiá»n bối đánh như đánh lÅ© cẩu hoang đó à?
Hoàng Bang và Hoàng Khởi tròn mắt nhìn Thiên Hải.
Hoàng Bang rít giá»ng nói :
- Ngươi dám nói chúng ta là chó à?
- Thì gậy cá»§a Thần Cái Má»™c Äịnh Can lão tiá»n bối dùng để đánh chó chứ đâu phải đánh ngưá»i.
Thiên Hải quay lại Má»™c Äịnh Can :
- Lão tiá»n bối! Thiên Hải nói có đúng không?
- Thì... Bổng pháp cá»§a Cái bang có tên là Äả Cẩu bổng đó.
Thiên Hải hất mặt, nói với Hoàng Bang và Hoàng Khởi :
- Hai ngưá»i nghe rồi chứ? Äả Cẩu bổng là bổng pháp để xua chó. Vậy ai mà bị Má»™c Äịnh Can lão tiá»n bối đánh thì ắt kẻ đó là ngưá»i chó.
Hoàng Bang trợn trừng hai mắt :
- Ngươi...
- Còn ngươi gì nữa?
Hoàng Bang và Hoàng Khởi hậm hực :
- Thiên Hải! Chúng ta sẽ gặp lại ngươi.
Hoàng Bang và Hoàng Khởi quay bước, lầm lũi bỠđi.
Má»™c Äịnh Can quay lại Thiên Hải :
- Hai gã cao đồ Hoa Sơn phái sẽ không bỠqua cho ngươi đâu.
- Thiên Hải có sợ gì chúng chứ.
- HỠlà cao đồ của Hoa Sơn, còn ngươi thì chẳng biết võ công, có ngày hỠsẽ lột da ngươi.
Thiên Hải có Má»™c Äịnh Can lão nô ở bên cạnh, thì hai gã cÅ©ng chẳng khác hai con chó hoang Ä‘i tìm cây gậy cá»§a ngưá»i chuyên đánh chó.
- Hê! Ngươi nói vậy, cứ như lão phu đã là lão nô của ngươi, nên phải kè kè hộ tống ngươi vậy.
Má»™c Äịnh Can dừng bước :
- Lão phu đâu phải là lão nô của ngươi, mà sao...
Lão vuốt râu nhìn Thiên Hải :
- Mà sao bá»n Hoa SÆ¡n kiếm lại muốn lấy mạng ngươi nhỉ?
- Thiên Hải cũng không biết. Tự dưng khơi khơi, hai gã hỠHoàng kia đòi lấy thủ cấp của Thiên Hải.
- Chuyện này lạ thật. Phải chi ngươi là ngưá»i cá»§a võ lâm thì còn khả dÄ© có gieo thù chuốc oán vá»›i Hoa SÆ¡n. Äằng này, ngươi chỉ là má»™t gã tiểu tá»­ chẳng há» có võ công.
Lão chắc lưỡi :
- Chuyện này lạ thật.
Thiên Hải nạt ngang bằng giá»ng nhát gừng :
- Có gì đâu mà Má»™c lão tiá»n bối lạ vá»›i lùng?
- Ngươi nói cho lão nghe coi.
Thiên Hải vỗ vào túi gấm trên vai :
- Thì tại cái túi này thôi. Có lẽ Hoa SÆ¡n phái đã phát hiện ra Thiên Hải và lão tiá»n bối nhận trá»ng trách vá»›i Minh Nguyệt tá»· tá»· chuyển giao báu vật cho Thiếu Lâm đại sư Giác Chân, nên má»›i chặn đưá»ng để Ä‘oạt.
- Tại Bách Hoa lầu đâu có ai nghe trộm chúng ta nói chuyện với nhau.
- Má»™c lão tiá»n bối nói sai rồi.
- Ngươi phát hiện ra hai gã hỠHoàng đó nghe trộm à?
Thiên Hải lắc đầu :
- Không.
- Thế sao ngươi nói hai gã há» Hoàng biết lão phu và ngươi Ä‘ang nhận trá»ng trách chuyển giao báu vật cho Minh Nguyệt cô nương?
Thiên Hải vừa bước đi, vừa buông một câu cụt ngủn :
- Tai vách mạch rừng.
Má»™c Äịnh Can nheo mày, gãi đầu, nhẩm nói lại :
- Tai vách mạch rừng.
Nói xong, lẽo đẽo theo sau Thiên Hải.
Hai ngưá»i rá»i khá»i trấn Hàm Äan, theo quang lá»™ rong ruổi bước. Khi mặt trá»i xế bóng, hai ngưá»i đã đến ngoại vi trấn Hồ Nam.
Thiên Hải nhăn nhó :
- Thiên Hải rã rá»i cả cặp chân.
- Còn lão phu thì khát cháy cả cổ há»ng.
Thiên Hải lưá»m lão :
- Nếu lão khát cháy cổ thì khi vào trấn, Thiên Hải sẽ tìm má»™t quán trá», gá»i má»™t bình trà thật lá»›n để lão tiá»n bối giải khát.
- Hê! Tiểu tử quên lão phu là Thiên Tửu Bất túy à?
- Uống rượu nhiá»u sẽ có hại đó.
- Ngươi nói gì thế? Lão đi theo ngươi vì cái gì ngươi thừa biết mà.
Thiên Hải vá»— vai Má»™c Äịnh Can :
- Thiên Hải chỉ nói như thế thôi, chứ không nỡ để lão tiên bối phải thèm rượu đâu.
Y vỗ vào túi gấm :
- Äây có đủ thiên tá»­u cho lão tiá»n bối dùng, chỉ cần lão tiá»n bối đưa Thiên Hải đến diện kiến Giác Chân đại sư.
Thiên Hải vừa nói dứt câu thì bá»—ng xuất hiện má»™t luồng cuồng phong kỳ lạ cuốn bay lá»›p lá khô trải trên đưá»ng.
Dung diện Má»™c Äịnh Can căng thẳng hẳn lên, khi ngá»n cuồng phong này xuất hiện.
Lão quay sang Thiên Hải, khẩn trương nói :
- Tiểu tử! Lần này chúng ta gặp đại kình địch rồi.
Nghe Má»™c Äịnh Can nói bằng má»™t giá»ng căng thẳng, Thiên Hải cÅ©ng phải hồi há»™p.
Y buá»™t miệng há»i :
- Thiên Hải chẳng sợ kình địch gì cả.
- Ngươi không sợ à?
Thiên Hải gật đầu :
- Äúng. Nam tá»­ hán đỉnh thiên lập địa thì chẳng sợ má»™t ai, huống chi bên cạnh Chu Thiên Hải còn có...
Má»™c Äịnh Can cướp lá»i Thiên Hải :
- Có lão phu phải không?
- Äúng như vậy. Thiên Bôi Bất Túy Thần Cái Má»™c Äịnh Can là thiên hạ đệ nhất nhân thì chẳng còn sợ ai nữa.
- Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng chỉ thấy trá»i vừa đúng má»™t cái vung. Trong giang hồ, lão Thần Cái Má»™c Äịnh Can chẳng là gì đâu.
- Hê! Trong giang hồ Thần Cái Má»™c Äịnh Can chẳng là gì cả, nhưng vá»›i Chu Thiên Hải, lão là má»™t thiên hạ đệ nhất nhân đó. Äừng để Thiên Hải thất vá»ng nhé.
- Ngươi đừng giở giá»ng xu nịnh lão phu.
Ngá»n cuồng phong kia vừa ngưng thì trước mặt hai ngưá»i đã xuất hiện má»™t ngưá»i vận áo choàng có mÅ© trùm đầu đứng quay lưng vá» phía há».
Mặc dù quay lưng vá» phía Thiên Hải và Má»™c Äịnh Can nhưng thần phách vẫn tá»a
ám khí rá»n rợn.
Thiên Hải nhìn qua lão Thần Cái Má»™c Äịnh Can. Y nhá» giá»ng nói :
- Mộc tiên sinh lên trước đi.
- Sao không phải là ngươi?
- Tiên sinh thì đúng hơn, vì Thiên Hải đâu có võ công. Thiên Hải không có võ công thì Mộc tiên sinh là tiên phong đại tướng quân chứ.
Má»™c Äịnh Can cằn nhằn :
- Cái gì ngươi cũng dồn cho lão phu. Ngươi mau mau hấp thụ võ công đi, để còn bôn tẩu giang hồ.
Miệng thì nói, nhưng chân Má»™c Äịnh Can thì bước đến trước. Lão ôn nhu lên tiếng :
- Tôn giá là ai? Sao lại chặn đưá»ng chúng tôi?
Ngưá»i kia cất tiếng the thé như thể muốn che giấu chất giá»ng thật cá»§a mình để Má»™c Äịnh Can không phát hiện ra.
- Ta muốn dẫn nạp Chu Thiên Hải vỠÂm Dương Cốc.
Má»™c Äịnh Can Ä‘anh mặt :
- Thiên Hải không phải là ngưá»i cá»§a võ lâm, sao lại được cốc chá»§ Âm Dương để tâm đến?
- Lão không có gì phải xen vào.
- Lão phu là bằng hữu vá»›i Thiên Hải. Không biết chuyện gì sẽ xảy đến vá»›i y thì đâu nỡ khoanh tay mặc nhiên để cho ngưá»i ta muốn làm gì y thì làm.
- Thế lão có đủ bản lĩnh để bảo hộ cho Chu Thiên Hải không?
Má»™c Äịnh Can nghiêm mặt :
- Các hạ hẳn thừa biết lão phu là Thần Cái Má»™c Äịnh Can?
- Chỉ má»™t cái búng tay cá»§a cốc chá»§, Thần Cái Má»™c Äịnh Can đã có thể du hồn địa phá»§ rồi.
- Các hạ xem thưá»ng lão phu quá rồi đó!
- Ta nói ra sá»± thật, chứ không phải xem thưá»ng lão đâu.
Ngưá»i đó nói dứt câu, phá»§i ngược hai tay ra sau. Má»™t màn hoa châm dày đặc chụp thẳng tá»›i Thần Cái Má»™c Äịnh Can.
Vốn có sá»± chuẩn bị trước, Má»™c Äịnh Can xoay tròn song thá»§ vá»— thẳng đến hai đạo Phách không chưởng, đón thẳng lấy vùng ảnh châm chụp tá»›i mình.
Ngưá»i kia cưá»i khảy nói :
- Bản lĩnh của lão như thế thì đâu thể hộ tống cho Chu Thiên Hải được.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, ngưá»i vận áo choàng xoay mình, đồng thá»i phát tác chưởng kình. Chưởng kình cá»§a y chẳng có âm thanh, cÅ©ng chẳng có sắc màu, nhưng lại có uy lá»±c đẩy màn ảnh châm xuyên qua khí chưởng cá»§a Thần Cái Má»™c Äịnh Can.
Má»™c Äịnh Can hốt hoảng, toan thu hồi chưởng lách mình tránh né nhưng đã quá muá»™n. Lão chỉ kịp cảm nhận có luồng nhu phong cuốn đến mình thì đôi bản thá»§ buốt nhói, trong khi khí kình thì tản mất vào cõi vô tâm vô sắc.
Má»™c Äịnh Can liên tục thối bá»™ và lão chỉ dừng bước trước mặt Chu Thiên Hải, hai tay buông thõng như gà mắc nước xụi cánh.
Thiên Hải nhận ngay ra tình thế cá»§a Thần Cái Má»™c Äịnh Can, liá»n bước thẳng tá»›i án ngữ trước mặt lão.
Má»™c Äịnh Can bối rồi nói :
- Lão phu bị trúng độc châm cá»§a ngưá»i ta rồi!
- Thiên Hải biết.
Thiên Hải nói vá»›i Má»™c Äịnh Can, nhưng mắt không rá»i thích khách.
Ngưá»i kia lại cất giá»ng the thé :
- Thiên Hải! Ngươi biết chuyện gì sẽ đến với ngươi chứ?
- Tôn giá muốn lấy mạng Thiên Hải!
Ngưá»i đó buông má»™t tiếng thở dài.
Thiên Hải nói :
- Mục đích cá»§a tôn giá là chặn đưá»ng giết Thiên Hải, đúng không?
- Cứ xem là như thế!
- Nếu đúng vậy thì Thiên Hải sẽ theo tôn giá để ngưá»i được toại nguyện, nhưng chỉ xin má»™t Ä‘iá»u...
- Ngươi nói đi.
- Thần Cái Má»™c Äịnh Can lão tiá»n bối chẳng gieo thù chuốc oán gì vá»›i tôn giá. Hãy mở cho Má»™c lão tiá»n bối má»™t sinh lá»™.
- Ta đồng ý.
Ngưá»i đó buông câu nói cá»™c lốc rồi giÅ© ống tay áo. Má»™t lá» tịnh bình từ trong ống tay áo từ từ lướt vá» phía Thiên Hải.
Thộp lấy lỠtịnh bình, Thiên Hải nói :
- Äây là giải dược độc châm cá»§a tôn giá?
- Lão chỉ cần thoa lên đôi bàn tay sẽ giải được độc trong nội thể.
Thiên Hải ôm quyá»n :
- Äa tạ tôn giá.
Trao lại lá» giải dược cho Má»™c Äịnh Can. Thiên Hải nhá» giá»ng nói :
- Tiá»n bối bảo trá»ng. Thiên Hải sẽ gặp tiá»n bối tại Hồ Nam.
- Ngươi... Ngưá»i còn sống để đến tìm lão phu sao?
- Thiên Hải chưa chết đâu. Mạng của Thiên Hải rất lớn.
- Lão phu nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp lại tiểu tử đâu.
Thiên Hải đặt tay lên vai Má»™c Äịnh Can :
- Sẽ gặp mà!
Thiên Hải quay lại nói vá»›i ngưá»i kia :
- Thiên Hải đã sẵn sàng theo tôn giá.
- Äi!
Ngưá»i kia rảo bước hướng vào khu rừng tùng bên đưá»ng.
Thiên Hải rảo bước theo sau lưng ngưá»i đó. Trong khi Thần Cái Má»™c Äịnh Can chỉ còn biết dõi mắt nhìn theo hai ngưá»i.
Thiên Hải vừa bước vào rừng tùng, Má»™c Äịnh Can rống lá»›n nói theo :
- Thiên Hải! Ngươi đừng có chết đó!
Khi đã tiến sâu vào rừng tùng, ngưá»i kia bước thẳng đến cây đại thụ, đứng quay lưng vá» phía Thiên Hải.
Thiên Hải dừng bước.
Thích khách vận thụng y từ từ quay lại, chiếc mũ trùm đầu che hẳn diện mục, nên Thiên Hải không thể nhận ra.
Hai ngưá»i cứ thế đối mặt nhau, chẳng má»™t ai lên tiếng.
Bất thình lình, Thiên Hải quỳ xuống :
- Ngưá»i hãy lấy mạng Chu Thiên Hải Ä‘i!
- Ngươi đã nhận ra ta rồi ư?
Thiên Hải ngẩng lên :
- Bảo mẫu cô cô.
Thích khách rùng mình bởi câu nói đó cá»§a Thiên Hải. Y lá»™t chiếc mÅ© trùm đầu để lá»™ chân diện mục chính là Lưu Ngá»c Ninh Giãn Hoa tiên tá»­.
Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh rảo bước đến trước mặt Thiên Hải, từ tốn nói :
- Thiên Hải! Sao ngươi nhận ra cô cô?
- Cô cô! Thiên Hải những tưởng sẽ không bao giỠcó cơ hội gặp lại cô cô. Gặp lại cô cô Thiên Hải mừng quá.
Ngá»c Ninh lắc đầu :
- Phải chi Thiên Hải đừng gặp cô cô.
- Không có ai ngăn cản Thiên Hải gặp cô cô.
- Không ai ngăn ngươi, nhưng gặp cô cô thì...
- Cô cô giết Thiên Hải ư?
- Cô cô đã nuôi ngươi từ lúc lên mưá»i, đâu nỡ xuống tay giết ngươi nhưng...
Thiên Hải lắc đầu :
- Cô cô! Thiên Hải không hiểu gì hết. Tại sao cô cô nuôi Thiên Hải từ lúc đầu còn để chá»m, đến khi đủ lông đủ cánh thì lại muốn giết Thiên Hải?
Y nắm tay Ngá»c Ninh :
- Cô cô! Äáng ra cô cô phải giết Thiên Hải cách đây bảy năm chứ, đợi gì chỠđến khi Thiên Hải đủ tuổi trưởng thành má»›i ra tay?
Thiên Hải giằng tay Ngá»c Ninh.
Ngá»c Ninh mím môi :
- Ta đâu muốn giết ngươi. Nhưng...
Ngá»c Ninh hét lên :
- Ông trá»i có hiểu cho Ngá»c Ninh này không?
Thiên Hải bặm môi, nhá» giá»ng nói :
- Nếu bảo mẫu cô cô khó xá»­ thì cứ xuống tay lấy mạng Hải nhi. Chết dưới tay bảo mẫu cô cô, Thiên Hải chẳng má»™t lá»i oán than hay trách móc. Nhưng Thiên Hải chỉ thắc mắc, tại sao má»i ngưá»i, ai cÅ©ng muốn lấy mạng Thiên Hải?
Y bặm môi thổn thức :
- Ngay cả bảo mẫu cô cô. Cô cô hãy nói cho Thiên Hải biết nguyên cá»› gì, mà sao má»i ngưá»i muốn giết Thiên Hải?
Ngá»c Ninh buông má»™t tiếng thở dài, quay mặt nhìn vá» phía cây đại thá».
- Cách đây bảy năm, Giãn Hoa tiên tá»­ không nỡ xuống tay lấy mạng má»™t đứa trẻ đầu còn để chá»m, đó là má»™t sai lầm cá»§a ta. Sau bảy năm, giá» Ngá»c Ninh buá»™c phải xuống tay, thá»±c hiện lại hành động cách đây đã bảy năm ta đã không làm. Chỉ như thế thôi.
Ngá»c Ninh quay lại nhìn thẳng vào mặt Thiên Hải :
- Thiên Hải! Nếu như Ngá»c Ninh giết ngươi, ngươi có hận Ngá»c Ninh không?
Thiên Hải lắc đầu :
- Không. Nhưng Thiên Hải chỉ muốn biết, vì sao bảo mẫu cô cô và những ngưá»i khác cứ muốn lấy mạng Thiên Hải?
- Ngươi sẽ chết, mà ngưá»i chết thì chẳng nên biết để làm gì.
- Bảo mẫu cô cô nói vậy thì thôi, Thiên Hải không há»i nữa. Bảo mẫu cô cô xuống tay Ä‘i!
- Ngươi hận cô cô không?
Thiên Hải lắc đầu :
- Không.
Ngá»c Ninh mím môi, từ từ dá»±ng đứng song chưởng. Nàng nghiến răng nói :
- Cô cô của ngươi có tàn nhẫn quá không?
Thiên Hải khẳng khái nói :
- Không!
Thiên Hải ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt Ngá»c Ninh :
- Trước đây ở thảo xá, Thiên Hải chưa bao giỠdám cãi ý bảo mẫu cô cô, thì hôm nay xin lấy cái chết này, xem như báo đáp công dưỡng nuôi bảy năm khốn khó.
Ngá»c Ninh nhắm mắt, đôi dòng lệ trào ra khóe mắt nàng, hai cánh môi mím chặc, nhưng vẫn phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Thấy Ngá»c Ninh khóc, Thiên Hải cÅ©ng không dằn được ná»—i xúc động não lòng.
Y nhá» giá»ng nói :
- Theo đúng lẽ, Thiên Hải đã chết cách đây bảy năm, thì hôm nay chết cÅ©ng đúng theo số mạng mà ông trá»i đã gắn cho Thiên Hải. Bảo mẫu cô cô đừng ngại, hãy xuống tay Ä‘i,Thiên Hải không oán trách cô cô đâu.
Ngá»c Ninh mím cứng hai cánh môi.
Nàng thốt ra những tiếng nấc nghẹn :
- Ông trá»i Æ¡i! Cá»› gì ông buá»™c Thiên Hải phải chịu số phận nghiệt ngã như thế này!
Ngá»c Ninh vừa nói, vừa dồn công lá»±c vào đôi ngá»c thá»§.
Những tưởng đâu Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh sẽ hạ chưởng kình, tước Ä‘i cái mạng cá»§a Chu Thiên Hải. Nhưng rồi nàng lại gào lên :
- Ta không thể... Ta không thể...
Nàng trừng mắt nhìn Thiên Hải, nghiến răng rít lên vá»›i giá»ng căm phẫn :
- Ngưá»i là ná»—i oan nghiệt cá»§a cuá»™c Ä‘á»i này! Ngươi là ná»—i oan nghiệt cá»§a cuá»™c Ä‘á»i này!
Ngá»c Ninh hét toáng lên như ngưá»i cuồng tâm mất trí, rồi quay lưng vụt thoát Ä‘i vá»›i khinh thuật siêu phàm.
Thiên Hải gần như bấn loạn thần thức, chồm tá»›i trước toan chá»™p vào tấm áo choàng cá»§a Ngá»c Ninh, nhưng tay chỉ vá»›i được vào khoảng không, té sấp mặt.
Thiên Hải ngẩng mặt nhìn theo Ngá»c Ninh, thổn thức gá»i :
- Bảo mẫu cô cô! Bảo mẫu cô cô! Xin đừng bỠThiên Hải, đừng bỠThiên Hải!
Mặc cho Thiên Hải réo gá»i, Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh vẫn thoát chạy, chẳng mấy chốc đã mất hút trong rừng tùng.
Thiên Hải đập tay xuống đất, rồi lật ngá»­a đưa mắt lên nhìn trá»i. Y thổn thức nói :
- Ta là ai? Chu Thiên Hải! Ngươi là ai, mà sao tất cả má»i ngưá»i, ai cÅ©ng muốn giết ngươi?
Thiên Hải chá»i tay đứng lên, đưa thẳng hai tay lên trá»i, Thiên Hải gào lên :
- Ông trá»i! Hãy nói cho Thiên Hải này biết. Ta là ai? Ta đã làm gì và tại sao má»i ngưá»i lại muốn giết ta, căm thù ta?
Thốt xong câu nói đó, Thiên Hải như thể mất thần thức, run lên :
- A... A... A...
Tài sản của than_long_vn

  #5  
Old 06-08-2008, 10:59 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 5

Thánh Nữ



Uống hết ná»­a bầu rượu, đầu óc choáng váng, nhưng Thiên Hải vẫn cứ muốn uống. Cuá»™c há»™i ngá»™ vá»›i Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh khiến Thiên Hải hụt hẫng vô cùng. Y dốc rượu để xua Ä‘i những câu há»i vá» bản thân mình, nhưng càng uống, y càng cảm thấy hụt hẫng hÆ¡n.
Thiên Hải chá»i tay xuống bàn, gượng đứng lên gá»i :
- Chá»§ quán! Äem thêm rượu cho bổn thiếu gia Chu Thiên Hải.
Từ phía quầy, má»™t thiếu nữ bước ra, nhá» giá»ng nói :
- Công tử! Rượu trên bàn vẫn còn mà. Công tử hình như đã say lắm rồi.
Thiên Hải khoát tay :
- Nàng cứ đem rượu cho bổn thiếu gia. Ta vốn là kẻ chẳng biết uống rượu, nhưng hôm nay ta sẽ uống... Uống thật say... Uống để chết...
- Công tử nói gì vậy? Công tử say quá rồi. Xảo Nhi không đem rượu ra nữa đâu.
- Sao, nàng không bán rượu cho bổn thiếu gia à? Nàng sợ Chu Thiên Hải này chết nên không dám bán phải không? Nàng sợ ta chết nên không ai trả kim lượng cho nàng?
Thiên Hải vừa nói, vừa lấy trong túi gấm ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn.
- Nếu Thiên Hải có chết thì số ngân phiếu này cũng đủ để trả cho nàng. Nào lấy rượu ra đi!
Xảo Nhi lắc đầu :
- Không phải Xảo Nhi sợ công tá»­ không trả ngân lượng mà chỉ sợ ngưá»i say quá mà thôi.
Thiên Hải ngẩng mặt nhìn Xảo Nhi :
- Say thì cũng như chết. Thiên Hải này chết hay say cũng như thế mà thôi. Thà ta say, rồi ai muốn giết thì giết.
- Ở đây chẳng có ai muốn giết công tá»­ cả. Công tá»­ đã say nên nói nhảm thôi. Äể Xảo Nhi Ä‘i pha nước nóng cho công tá»­ rá»­a mặt rồi sẽ tính.
- Thiên Hải này không muốn tỉnh. Nàng nghe ta nói chứ?
Thiên Hải ngồi xuống ghế. Y quỠquạng mới bưng được chén rượu. Y toan dốc chén rượu đổ vào miệng thì Xảo Nhi cản lại :
- Công tử đừng uống nữa.
Thiên Hải gật gà gật gưỡng, lè nhè nói :
- Nàng cấm bổn thiếu gia Chu Thiên Hải uống rượu à?
- Công tá»­ tá»­u lượng kém, uống nhiá»u không tốt đâu.
Tiếng vỗ bàn đập thẳng vào thính nhĩ của gã và Xảo Nhi.
Ầm!
Xảo Nhi giật mình nhìn lại bàn bên cạnh.
Gã công tá»­ mặt hoa ngồi bàn bên vừa vá»— tay xuống bàn. Hất tung bầu rượu và đĩa thức ăn xuống đất, hầm hầm đứng lên. Y nhìn Xảo Nhi gằn giá»ng nói :
- Xảo Nhi cô nương! Bổn thiếu gia cần uống rượu.
Hai gã ngồi bàn bên cũng lên tiếng :
- Xảo Nhi cô nương! Thanh Thành thiếu gia cá»§a chúng tôi muốn uống rượu, cô nương mau tiếp đừng để cho thiếu gia phiá»n lòng đó!
Xảo Nhi gật đầu, nhún nhưá»ng :
- Thanh Thành thiếu gia cần bao nhiêu cân?
Gã công tử khẽ gật đầu, và nói :
- Trong tửu quán này có bao nhiêu rượu, mang hết ra đây cho Lư Thành Văn này.
Thiên Hải tròn mắt nhìn Xảo Nhi :
- Cái gì uống rượu không tốt? Nàng lo lắng cho bổn thiếu gia à?
Xảo Nhi gật đầu.
Thiên Hải bật cưá»i khan rồi nói :
- Lạ quá! Lạ quá!
- Xảo Nhi có lạ gì mà công tử nói là lạ?
- Ai cũng muốn giết bổn thiếu gia. Chỉ có nàng là sợ ta chết. Lạ quá! Lạ quá!
Xảo Nhi buông một tiếng thở dài rồi ôn nhu nói :
- Công tử uống cạn số rượu trong bầu. Xảo Nhi sẽ bưng rượu ra tiếp.
- ÄÆ°á»£c. Ta sẽ uống hết.
Thiên Hải bưng cả bầu rượu toan dốc vô miệng thì Xảo Nhi can lại :
- Công tử muốn chết ư?
- Ta không muốn chết thì vẫn có kẻ muốn giết ta.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên môi Thiên Hải thì từ phía quầy, lão chá»§ quán vá»™i vã bước ra, khúm núm nói :
- Lư công tá»­. Tá»­u quán cá»§a lão chỉ còn có vò rượu mưá»i cân thôi.
Lư Thành Văn gắt giá»ng nói :
- Có bao nhiêu đem ra đây bao nhiêu.
- Dạ. Lão hũ xin hầu phục Lư thiếu gia.
Lão vừa toan bước đi thì Lư Thành Văn nắm vai kéo lại :
- Bổn thiếu gia còn chuyện này chưa nói với lão chủ. Sao lão chủ bỠđi sớm vậy?
- Lư thiếu gia có Ä‘iá»u chi cần chỉ giáo lão hÅ©, xin cứ nói ạ.
- Xảo Nhi cô nương hẳn là ái nữ của lão?
- Dạ, lão hÅ© duy nhất chỉ có má»™t mình Xảo Nhi thôi. Không có ngưá»i thứ hai.
Thanh Thành thiếu gia Lư Thành Văn gục gặc, chắc lưỡi rồi nói :
- Thế thì được lắm... ÄÆ°á»£c lắm...
- Thiếu gia muốn nói gì. Lão hũ không hiểu.
Lư Thành Văn bật cưá»i khanh khách. Y nhìn lại hai gã bằng hữu ngồi bàn bên, hóm hÄ©nh nói :
- Hai ngươi có thể nói cho lão nhân gia đây biết ý của ta.
Hai gã kia cưá»i há»nh hệch. Gã đứng bên phải cưá»i nói :
- Chúc mừng lão trượng.
Lão chá»§ quán càng ngạc nhiên hÆ¡n vá»›i thái độ trịnh trá»ng cá»§a ba gã công tá»­ phái Thanh Thành. Lão dè chừng há»i :
- Ba vị nói thế có ý gì?
Lư Thành Văn xua tay nói :
- Y chúc mừng lão, bởi vì Lư công tá»­ đã chá»n Xảo Nhi cá»§a lão rồi đó.
Lão chủ quán nheo mày :
- Lão hũ không hiểu ý của Lư công tử?
- Gì mà không hiểu.
Lư Thành Văn vừa nói vừa chỉ Xảo Nhi :
- Lư Thành Văn phải phiá»n hai ngưá»i làm thế nào cho lão chá»§ quán đây hiểu ý cá»§a bổn thiếu gia.
Hai gã kia rá»i bàn tiến thẳng đến bên Xảo Nhi. Cả hai chẳng nói chẳng rằng, thá»™p lấy hai bên vai cá»§a nàng. Há» vừa kéo Xảo Nhi vá» phía Lư Thành Văn, vừa nói :
- Lư thiếu gia phái Thanh Thành đã chá»n Xảo Nhi cô nương làm ái thiếp cá»§a ngưá»i. Và đã gá»i lão là nhạc phụ. Xảo Nhi cô nương phải đến hầu tiếp Lư thiếu gia.
Xảo Nhi vùng vằng thét lên :
- Buông ta ra! Hai ngươi làm gì vậy? Buông ta ra!
Xảo Nhi vừa la hét vừa giảy nảy.
Lão chủ quán biến sắc, khẩn thiết nói :
- Nhị vị công tử! Xin buông Xảo Nhi ra.
Thiên Hải đang dốc bầu rượu vào miệng, nghe Xảo Nhi la hét. Dằn mạnh bầu rượu xuống bàn.
Rầm!
Y quay ngoắt lại trừng mắt nhìn hai gã bằng hữu của Lư Thành Văn.
- Hai ngươi là ngưá»i hay là thú. Mà ngang nhiên hiếp đáp phụ nữ giữa thanh thiên bạch nhật chứ?
Äến lúc này Lư Thành Văn má»›i bước ra, trừng mắt chằm chằm chiếu vào mặt Thiên Hải :
- Con chó hoang này là ai, mà dám xen vào chuyện riêng của bổn công tử?
Thiên Hải nhướng mày :
- Hê! Bổn thiếu gia thấy các hạ giống chó hơn!
Thiên Hải quơ hầu rượu, hất mặt nói :
- Chỉ có chó mới cắn càn, sủa ẩu. Mà không phải như thế đâu, chó khôn còn biết sủa đúng nơi đúng chỗ, chứ chó dại thì gặp đâu cũng sủa, gặp ai cũng cắn bừa.
Sắc diện của Lư Thành Văn đỠbừng :
- Tên tiểu tử này dám nói bổn thiếu gia là chó ư?
Thiên Hải hất mặt :
- Tại ngươi sủa càn, cắn bậy nên ta nói ngươi là chó. Có gì là ngươi lại đỠmặt tía tai thế nhỉ? Nếu ngươi muốn mình không phải là chó thì đừng có cắn càn sủa bậy.
Lư Thành Văn rống lên :
- Tiểu tử thúi? Không biết Lư Thành Văn này là thiếu gia của Thanh Thành phái ư, nên muốn đùa cợt với bổn thiếu gia sao?
Thiên Hải vốn có biết Thanh Thành phái là gì đâu. Lúc này lại Ä‘ang chếnh choáng, cùng vá»›i ná»—i muá»™n phiá»n khi biết đến ngay cả bảo mẫu cô cô cÅ©ng có ý giết mình, nên chẳng xem chuyện gì là hệ trá»ng, kể cả chuyện sống chết.
Y nhướng mày, há»i :
- Thanh Thành phái là cục nợ gì mà các hạ đem ra hù Chu Thiên Hải? Ta nói cho các hạ biết, đến ngay cả Diêm Vương môn, Chu Thiên Hải cũng chẳng xem có trong mắt mình.
Lư Thành Văn chỉ Thiên Hải :
- Ngươi quả là không muốn sống. Bổn thiếu gia sẽ tống tiễn ngươi vỠchầu Diêm chúa.
Lư Thành Văn vừa nói vừa rút soạt trưá»ng kiếm.
Thiên Hải khoát tay :
- Khoan!
Lư Thành Văn cau mày :
- Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh lên. Bổn thiếu gia chẳng muốn mất thá»i gian vá»›i má»™t gã vô danh tiểu tốt như ngươi đâu.
Thiên Hải nhún vai :
- Bổn thiếu gia Thiên Hải sợ ngươi rút kiếm ra mà chẳng dám giết ta thôi!
- Có gì mà Lư Thành Văn này chẳng dám làm chứ?
- Thế thì tốt!
Thiên Hải ưỡn ngực :
- Ngươi cứ tá»± nhiên đâm Thiên Hải Ä‘i. Nếu ta chết thì cái lão Diêm Vương môn khá»i làm phiá»n Thiên Hải này nữa, mà sẽ Ä‘i tìm ngươi. Lúc đó thá»­ coi ngươi còn tá»± cao tá»± đại, khoe khoang Thanh Thành phái hay nữa không.
Thiên Hải vỗ tay :
- Không khéo lão Diêm Vương môn còn kéo bè kéo lÅ© lên tận Thanh Thành phái tìm ngươi. Ta chỉ sợ cho song đưá»ng ngươi mà thôi.
Lư Thành Văn nghe Thiên Hải nói, bất giác đã rút kiếm ra còn lưỡng lự :
- Ngươi là gì của Diêm Vương môn?
- Ngươi há»i để làm gì? Nếu muốn thì Ä‘i tìm lão Diêm Vương môn mà há»i. Nhưng ta chỉ cho ngươi biết, Chu Thiên Hải thiếu gia là má»™t báu vật đối vá»›i Diêm Vương môn, nên má»i bước chân cá»§a ta Ä‘á»u được lão quá»· chăm sóc, dòm ngó. Thiếu gia chết, xem như lão mất má»™t báu vật. Ngươi ráng mà lo lấy thân!
Lư Thành Văn gắt gá»ng quát :
- Tên tiểu tá»­ vô danh tiểu tốt này định Ä‘em Diêm Vương môn ra hù dá»a ta à?
- Bổn thiếu gia không hù dá»a ngươi đâu, mà chỉ sợ ngươi không dám đụng đến ta mà thôi.
- Ai dám nói Lư Thành Văn chẳng dám giết ngươi chứ?
Lư Thành Văn vừa nói vừa đâm thẳng trưá»ng kiếm nhằm bả vai Thiên Hải công kích. Y những tưởng đối phương tránh né.
Nhưng không, Thiên Hải vẫn đứng trÆ¡ trÆ¡ như bị trá»i trồng, hứng trá»n lấy chiêu kiếm cá»§a vị thiếu gia Thành Thành phái.
Phập!
Mũi kiếm xuyên quá một phần tư, nhưng Thiên Hải vẫn đứng yên chẳng thốt ra tiếng nào.
Trong khi Xảo Nhi bụm miệng thốt lên :
- Äừng mà...
Thấy Thiên Hải hứng mũi kiếm của mình chẳng một chút e dè, Lư Thành Văn lúng túng rút kiếm lại.
Một vòi máu phún ra từ bả vai. Thiên Hải.
Ôm bả vai, Thiên Hải thối liá»n hai bá»™.
Cái Ä‘au do kiếm cá»§a Lư Thành Văn thốc đến tận óc khiến men say tan biến. Y như ngưá»i bừng tỉnh, tròn mắt nhìn Lư Thành Văn :
- Thanh Thành thiếu gia dám đâm Chu Thiên Hải à?
- Bổn thiếu gia còn muốn lấy mạng ngươi nữa đấy.
- Lư thiếu gia khá lắm!
Thiên Hải ôm ngực :
- Lư thiếu gia đâm bả vai, ta không chết đâu. Phải đâm đúng tim Thiên Hải thì ta mới chết đó. Thiên Hải chết rồi thì lão Diêm Vương môn chẳng tìm ta nữa, mà sẽ đi tìm Thanh Thành phái.
Lư Thành Văn lưỡng lá»± gắt giá»ng nói :
- Ngươi có liên quan gì đến Diêm Vương môn?
- Thiên Hải à. Thiên Hải là tiểu sư tổ cá»§a Diêm Vương môn. ÄÆ°á»£c chứ?
- Ngươi nói năng càn rỡ.
- Thiên Hải nói năng càn rỡ đó. Ngươi cứ tá»± nhiên mà xuống tay Ä‘i kẻo không kịp đó. Nếu ngươi không nhanh tay lấy mạng Thiên Hải thì sẽ có ngưá»i đến lấy mạng ngươi đấy!
Lư Thành Văn buá»™t miệng há»i :
- Ai sẽ đến đây?
- Rất nhiá»u kẻ sẽ đến đây như Tần Quốc Nghi Diêm Vương sứ giả, Giãn Hoa tiên tá»­ Lưu Ngá»c Ninh, Hoa SÆ¡n chưởng môn Châu Bá Kình, không khéo có cả Thanh Thành chưởng môn nữa đó.
Thiên Hải vung tay :
- Nào nào... Nhanh tay xuất kiếm giết Thiên Hải đi. Nhanh lên!
Thấy thái độ và hành động cá»§a Thiên Hải, Lư Thành Văn càng lúng túng hÆ¡n, vừa bối rối, vừa lưỡng lá»±. Bởi những ngưá»i Thiên Hải thốt ra Ä‘á»u là những đại cao thá»§ mà y đã từng nghe phụ thân nhắc đến.
Lư Thành Văn lưỡng lá»± rồi buá»™t miệng há»i :
- Ngươi có quan hệ như thế nào với Diêm Vương môn?
Thiên Hải nghe Lư Thành Văn há»i, cáu gắt quát lá»›n :
- Có giết thì giết, không thì cút đi. Bổn thiếu gia Chu Thiên Hải không muốn thấy những bộ mặt của các ngươi.
Thiên Hải quát. Lư Thành Văn và hai gã kia không phẫn nộ mà lại thối bộ.
Thật ra nếu Lư thành Văn biết được tâm trạng cá»§a Thiên Hải lúc này thì kiếm cá»§a gã đã chẳng chùng xuống, nhưng vì y không biết, lại thấy Thiên Hải khăng khăng chẳng sợ chết là gì thì hÆ¡i chá»™t dạ. Y không phải sợ Thiên Hải, mà sợ có thể gây tai há»a lá»›n vá»›i Diêm Vương môn. Mà Lư Thành Văn thì thừa biết uy lá»±c cá»§a Diêm Vương môn như thế nào đối vá»›i võ lâm!
Thiên Hải chỉ Lư Thành Văn :
- Sao. Thanh Thành thiếu gia không dám lấy mạng Chu Thiên Hải à?
Thiên Hải bật cưá»i giòn giã. Theo tiếng cưá»i cá»§a Thiên Hải, máu trào ra vết thương nhuá»™m đỠvạt áo Thiên Hải.
Bất kể vết thương trên bả vai mình, Thiên Hải dấn đến hai bộ.
- Nào! Sao Lư thiếu gia lại sợ.
Thiên Hải hừ nhạt :
- Lư thiếu gia sợ Diêm Vương môn phải không? Diêm Vương môn chẳng có gì để Lư thiếu gia phải sợ cả. Chết là cùng thôi. Nào! Hãy đến mà lấy mạng Chu Thiên Hải!
Lư Thành Văn lắc đầu, nói :
- Gã này điên rồi.
Thiên Hải gầm lên :
- Chu Thiên Hải không điên đâu. Nếu ngươi không dám giết Thiên Hải thì Thiên Hải sẽ giết ngươi.
Thiên Hải vừa nói vừa chá»™p chén rượu chá»i thẳng vá» phía Lư Thành Văn.
Trưá»ng kiếm cá»§a Lư Thành Văn phạt ngang, chém đôi chén rượu rÆ¡i thẳng xuống đất vỡ toang.
Thiên Hải cưá»i khảy nói :
- Kiếm cá»§a ngươi hay lắm, nhưng chỉ biết chém đồ vật chứ không biết chém ngưá»i. Có bản lÄ©nh thì chém Thiên Hải nè.
Thiên Hải ưỡn ngưá»i ra.
Trong khi đó Lư Thành Văn lại tiến thối lưỡng nan. Y không biết phải hành động như thế nào.
Lư Thành Văn nắm chặt đốc kiếm, hai môi mím chặt. Không biết gã nghÄ© sao, bất ngá» quẳng mạnh trưá»ng kiếm xuống đất, gằn giá»ng nói :
- Bổn thiếu gia không muốn giết ngươi.
Lư Thành Văn nói xong xăm xăm bước ra cửa.
Hai gã gia nô vội nhặt lấy thanh kiếm bước theo gã.
Lư Thành Văn dừng bước ngay ngưỡng cửa.
Tên gia nô đứng bên phải, nhá» giá»ng há»i :
- Thiếu gia, sao...
Lư Thành Văn khoát tay :
- Ta không muốn gây chuyện với Diêm Vương môn.
Gã thở hắt ra má»™t tiếng, quay mặt lưá»m Thiên Hải rồi má»›i bá» Ä‘i thẳng.
Thiên Hải ôm vết thương ngồi bệt xuống đất.
Xảo Nhi bước vội đến đỡ y :
- Công tử! Công tử có sao không?
Thiên Hải nhìn Xảo Nhi :
- Tại sao gã không giết Chu Thiên Hải?
- Thanh Thành thiếu gia Lư Thành Văn đã bỠđi rồi.
- Lạ thật! Lúc Thiên Hải muốn chết thì chẳng ai dám giết ta.
- Y sợ công tử.
Xảo Nhi nhìn Thiên Hải từ tốn nói :
- Äể Xảo Nhi băng vết thương cho công tá»­ nha.
Không chỠThiên Hải có đồng ý hay không, nàng xé vạc áo, lấy trong thắt lưng ra một lỠtịnh bình.
Xảo Nhi nói :
- Äây là thuốc gia truyá»n cá»§a gia tá»™c Xảo Nhi, rất công hiệu, chỉ sau hai mươi bốn canh giá», vết thương cá»§a công tá»­ sẽ liá»n mặt ngay.
Xảo Nhi vừa nói, vừa rịt thuốc và băng lại vết thương cho Thiên Hải.
Thiên Hải làu nhàu nói :
- Vá»›i Chu Thiên Hải thì nàng cần gì phải dụng đến thuốc gia truyá»n chi cho uổng.
Äôi chân mày cá»§a Xảo Nhi nhíu lại, lá»™ vẻ bất mãn vá»›i câu nói cá»§a Thiên Hải. Nàng lắc đầu nói :
- Nếu không có công tá»­ thì Xảo Nhi đã bị những vị công tá»­ cá»§a Thanh Thành phái làm nhục rồi. Vậy đáp lại, chỉ má»™t chút thuốc trị thương gia truyá»n, chẳng lẽ Xảo Nhi lại tiếc vá»›i công tá»­ sao. Xảo Nhi đâu phải là con ngưá»i ích ká»· và đê tiện như vậy.
- Ấy! Tại hạ không dám nói Xảo Nhi cô nương là ngưá»i như thế đâu. Chẳng qua cái mạng cá»§a Thiên Hải không đáng vá»›i số thuốc gia truyá»n cá»§a cô nương thôi.
Xảo Nhi đỡ Thiên Hải đứng lên, dìu đến ghế ngồi.
Vừa ngồi xuống chiếc đôn, Thiên Hải đã với tay toan bưng lấy bầu rượu, nhưng Xảo Nhi đã cản lại.
- Công tá»­ đừng uống rượu nữa, không tốt cho vết thương cá»§a ngưá»i đâu.
- Một vết thương xoàng này có đáng gì với Thiên Hải chứ?
Xảo Nhi buông một tiếng thở dài :
- Xảo Nhi nếu đoán không lầm hình như Chu Thiên Hải đang có tâm sự khó giãi bày cùng ai.
- Tại hạ chẳng có tâm sự gì cả.
- Nếu có, Xảo Nhi sẽ cùng chia sẽ vá»›i Chu Thiên Hải. Trong cuá»™c Ä‘á»i này, ai mà chẳng có tâm sá»±.
- Äa tạ cô nương đã quan tâm đến tại hạ.
Xảo Nhi kéo ghế ngồi xuống bên Thiên Hải :
- Xảo Nhi há»i thật công tá»­ nhé.
- Xảo Nhi cô nương cứ há»i.
- Công tử quan hệ thế nào với Diêm Vương môn?
Mặt của Thiên Hải đanh lại, từ từ quay nhìn nàng, rồi lắc đầu.
- Tại hạ chẳng có quan hệ gì cả.
- Thế sao công tử nhắc đến Diêm Vương môn thì Lư Thành Văn thiếu gia lại bỠđi, mà chẳng dám gây chuyện nữa?
- Hắn sợ Diêm Vương môn thì đúng hơn.
- Äúng. Lư Thành Văn thiếu gia
sợ Diêm Vương môn mới bỠđi. Chứng tỠcông tử có quan hệ rất mật thiết với Diêm Vương môn chủ.
Thiên Hải bật cưá»i khan rồi nói :
- Nếu Lư Thành Văn biết được Diêm Vương môn rất muốn lấy mạng Chu Thiên Hải thì kiếm của gã không đâm vào bả vai của tại hạ đâu, mà phải đâm đúng vào tim.
- Nói như vậy, Diêm Vương môn đang truy sát công tử ư?
- Không chỉ Diêm Vương môn, mà gần như ai cũng muốn mượn cái mạng của Thiên Hải.
- Thế ư? Hẳn phải có nguyên nhân gì chứ?
- Thiên Hải cũng không biết nguyên nhân gì nữa.
- Không có nguyên nhân mà cả giang hồ võ lâm muốn giết công tử. Nghĩ cũng lạ quá. Hay có sự hiểu lầm nào đó, hoặc có ai đó ném đá giấu tay vấy tội cho công tử?
- Thiên Hải chẳng gieo thù chuốc oán vá»›i ai, cÅ©ng không có ngưá»i nào ném đá giấu tay để hại, nhưng ngay cả ngưá»i thân nhất cÅ©ng muốn giết Thiên Hải. Chỉ có thế thôi. Có thể tại hạ là má»™t quái nhân không đáng sống trên Ä‘á»i này.
Xảo Nhi khoát tay :
- Thiên Hải huynh đừng nghĩ vậy. Xảo Nhi thấy phong thái của huynh là bậc chính nhân quân tử, chứ không như thiên hạ nghĩ sai vỠhuynh đâu. Nếu huynh cần một chỗ yên tĩnh để dưỡng thương, Xảo Nhi sẽ đưa huynh vỠthảo trang của mình.
Thiên Hải cau mày nhìn sang nàng.
Xảo Nhi cưá»i, nói :
- Công tử đừng ngại. Thảo trang của Xảo Nhi là một nơi rất yên tĩnh, không có ai dòm ngó đến. Công tử lưu lại thảo trang của Xảo Nhi sẽ được an toàn.
Thiên Hải đứng lên :
- Äa tạ cô nương có lòng tốt vá»›i tại hạ.
Thiên Hải nói xong, quay lưng bước thẳng ra ngoài tửu quán.
Xảo Nhi vội vàng bước theo Thiên Hải.
- Công tử!
Thiên Hải dừng bước :
- Xảo Nhi cô nương có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
- Æ ! Äêm đã gần buông xuống rồi, công tá»­ định Ä‘i đâu vậy?
- Tại hạ Ä‘i tìm má»™t ngưá»i bạn.
- Ngày mai đi không được sao?
Công tử hãy ở lại đây đi. Lúc này công tử đang mang vết thương, đi không tiện đâu.
- Thiên Hải ở lại đây, không khéo cô nương sẽ bị vạ lây đó.
Xảo Nhi buông một tiếng thở dài :
- Công tử đi, Xảo Nhi chẳng yên tâm chút nào.
- Bất cứ chuyện gì xảy ra thì Chu Thiên Hải cÅ©ng chỉ có má»™t cái mạng duy nhất, đâu có cái mạng thứ hai để má»i ngưá»i tiếp tục tranh giành.
Thiên Hải ôm quyá»n :
- Xảo Nhi cô nương bảo trá»ng.
Thiên Hải quay lưng bỠđi tiếp.
Xảo Nhi gá»i vá»›i theo :
- Công tá»­ bảo trá»ng.
Rá»i tá»­u quán cá»§a Xảo Nhi thì màn đêm cÅ©ng đã buông xuống trùm lên trấn Hồ Nam.
Mặc cho màn đêm rá»§ xuống, Thiên Hải chẳng màng đến nó mà vẫn rảo bước. Chàng nghÄ© mình khó mà gặp lại được Thần Cái Má»™c Äịnh Can.
Sá»±c nghÄ© đến Xảo Nhi, hai cánh môi Thiên Hải Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i vá»›i ý nghÄ© :
- Ãt ra cÅ©ng còn má»™t ngưá»i trên cõi Ä‘á»i này quan tâm đến mình.
Sương đêm rơi xuống càng lúc càng dày. Hơi lạnh của sương đêm thấm qua trang phục làm cho vết thương đau nhói.
Ôm bá» vai rát bá»ng, Thiên Hải tạt vào mái hiên má»™t gian nhà có lẽ vắng chá»§ nên không có ánh đèn bên trong. Dá»±a lưng vào cây cá»™t, Thiên Hải nghỉ chân.
Nhìn lên bầu trá»i đêm đầy những vì sao nhấp nhánh. Thiên Hải bâng quÆ¡ thả tâm hồn quay vá» vá»›i những hồi ức xa xôi hôm nào. Chính sá»± hoài niệm đó khiến Thiên Hải cảm thấy cô độc lạ lùng, để rồi muốn quay lại cái thuở hôm nào tóc còn để chá»m, chẳng má»™t chút muá»™n phiá»n, chẳng má»™t chút ưu tư.
Trong hoàn cảnh tĩnh lặng đó, đột nhiên có tiếng tỳ bà trỗi lên.
Tiếng đàn phát ngay trong gian nhà mà Thiên Hải đang tỳ lưng
nghÄ© ngợi. Tiếng đàn nhanh chóng cuốn lấy tâm thức cá»§a Thiên Hải. Tiếng đàn kia khiến Thiên Hải quên hẳn thá»±c tại cá»§a mình, mà như bị nó kéo vào má»™t cảnh giá»›i khác. Má»™t cảnh giá»›i chỉ tồn tại trong giấc mÆ¡, nÆ¡i đó thật yên bình, thật hạnh phúc. Äến ngay cả cái cảm giác rát buốt nÆ¡i vết thương trên bả vai cÅ©ng tan biến theo tiếng tấu khúc huyá»n diệu.
Tiếng tỳ bà thình lình ngưng bặt, sau một hồi réo rắt tợ tiếng chim hót, tiếng suối reo, khơi dậy trong lòng kẻ lữ hành sức sống cuộn trào. Chính sự ngưng bặt đó khiến cho Thiên Hải ngơ ngẩn.
Chá»i tay đứng lên, Thiên Hải quay mặt nhìn vào cánh cá»­a đóng im ỉm, mà tá»± nhá»§ thầm :
- Ai vừa trình tấu khúc nhạc huyá»n diệu kia vậy nhỉ?
Câu há»i đó khiến Thiên Hải tò mò bước đến bên cánh cá»­a. Ghé mắt nhìn qua khe cá»­a, nhưng Thiên Hải chẳng thấy gì. Thiên Hải không khá»i thất vá»ng, bởi màn đêm bên trong khá»a lấp tầm mắt cá»§a mình, trong khi muốn nhìn thấy nhân diện cá»§a ngưá»i ta.
Chợt má»™t giá»ng nói thanh tao cất lên :
- Công tử đã đến, sao không vào?
Thiên Hải ngÆ¡ ngác há»i thầm :
- Ai vậy? Vị cô nương này há»i mình hay há»i ngưá»i khác?
Thiên Hải đảo mắt nhìn quanh, nhưng chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i, liá»n nghÄ© thầm :
- Ở đây không có ai khác, ngoài mình ra, hắn vị tỷ tỷ nói đến mình.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thiên Hải vẫn lưỡng lự.
Nữ nhân bên trong gia nhà liá»n lên tiếng :
- Bổn Thánh Nữ xem thông thiên địa lý biết công tá»­ sẽ quá vãng đến đây, nên bổn Thánh Nữ đã đợi sẵn công tá»­ ở đây. Äừng ngại, hãy bước vào Ä‘i.
Giá» thì Thiên Hải Ä‘oán chắc ngưá»i ta nói đến mình, nên đẩy cá»­a bước vào.
Bên trong tối Ä‘en như má»±c. Nên khi ngá»n bạch lạp vụt cháy bùng lên khiến mắt Thiên Hải chói lòa, phải đưa tay lên che mắt.
Mãi một lúc sau Thiên Hải mới quen với ánh sáng nhập nhoạng đó.
Äối Ä‘iện vá»›i Thiên Hải là má»™t tấm rèm lụa, che Thánh Nữ Ä‘ang ngồi sau.
Thiên Hải nheo mày khi thấy có vầng hào quang ngũ sắc lấp lánh ngay trên đầu bóng Thánh Nữ.
Thiên Hải ôm quyá»n :
- Tại hạ là Chu Thiên Hải bái kiến Thánh Nữ nương nương.
- Bổn Thánh Nữ nương nương đã chỠcông tử ở đây lâu lắm rồi. Chắc công tử không ngỠđược.
Thiên Hải quả rất bất ngá» khi được Thánh Nữ nương nương gá»i đến tên mình.
- Thiên Hải mạn phép há»i, vì sao nương nương chá» Thiên Hải tại đây?
- à trá»i.
- Thế nào là ý trá»i?
- Bổn nương bấm độn, xem sao và nhìn đại sá»± trong trá»i đất, biết đêm nay tại gian nhà này sẽ có ngưá»i mang chân mạng võ lâm minh chá»§ ứng vá»›i Äại hùng tinh xuất hiện, nên chỠở đây.
Thiên Hải lắc đầu :
- Có lẽ ngưá»i mà Thánh Nữ nương nương chá» chưa đến, vãn bối chỉ là má»™t kẻ tầm thưá»ng, không thể mang chân mạng võ lâm minh chá»§.
- Công tá»­ nói sai rồi. Bổn Thánh Nữ nương nương chưa bao giá» xem thiên văn địa lý sai cả. Công tá»­ đã đến đúng thá»i khắc ứng vá»›i Äại hùng tinh nên nhất định chính ngưá»i mang chân mạng Võ lâm minh chá»§.
Thiên Hải cưá»i mỉm, lắc đầu nói :
- Tại hạ không sống được lâu trong cõi Ä‘á»i này đâu. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn giết tại hạ. Äiá»u thứ hai, Chu Thiên Hải chẳng há» biết võ công thì làm sao có thể trở thành Võ lâm minh chá»§. Nếu Thiên Hải có nghÄ© đến chuyện mình trở thành Võ lâm minh chá»§ thì e đó chỉ là giấc mÆ¡ hão huyá»n mà thôi.
- Công tá»­ sai rồi. Bổn Thánh Nữ nương nương không trách công tá»­ đâu. Bởi vì ngưá»i chẳng am tưá»ng Thiên cÆ¡ càn khôn. Nhưng Thiên cÆ¡ thì bổn Thánh Nữ nương nương không thể nào tiết lá»™ được. Bổn Thánh Nữ nương nương chỉ có thể nói cho công tá»­ biết.
Má»™t, ngưá»i Ä‘ang giữ chân mạng Võ lâm minh chá»§, nếu không thay đổi phong thái chính nhân. Thứ hai, công tá»­ không được há»§y hoại mình. Thứ ba, chắc chắn có quái nhân phò trợ cho công tá»­.
Thiên Hải cưá»i mỉm há»i :
- Nếu một xác chết thì có trở thành Võ lâm minh chủ không?
- Xác chết thì không bao giỠtrở thành Võ lâm minh chủ cả.
- Có lẽ lần này Thánh Nữ nương nương đã đoán sai rồi.
- Bổn nương nương không Ä‘oán sai đâu, chỉ có ngưá»i sai mà thôi.
Thánh Nữ nương nương im lặng một lúc rồi nói :
- Äể chứng minh cho lá»i cá»§a bổn Thánh Nữ nương nương, ta sẽ truyá»n thụ cho công tá»­ ba chiêu kiếm.
- Thánh Nữ nương nương truyá»n thụ kiếm pháp cho tại hạ?
- Äúng.
- Äể làm gì?
- Công tá»­ có thể dùng ba chiêu kiếm đó để há»™ thân. Kiếm pháp mà bổn Thánh Nữ truyá»n cho công tá»­, chưa thể nói là kiếm tông vô địch trong thiên hạ, nhưng có thể giúp công tá»­ há»™ thân trong lúc tìm được ân sư. Nếu gặp há»a kiếp, khi há»™ nhân chưa xuất hiện cÅ©ng có thể dụng những chiêu kiếm đó tùy cÆ¡ ứng biến.
- Tại hạ có cảm tưởng Thánh Nữ biết rõ vỠtại hạ.
- Phàm những kẻ mang chân mạng Võ lâm minh chá»§ thưá»ng gặp kiếp há»a.
Nghe Thánh Nữ nương nương nói mà Thiên Hải cảm thấy phấn chấn vô cùng.
- Vãn bối có cảm tưởng như vừa vứt bỠđược những ưu phiá»n trÄ©u nặng hai bá» vai.
- Thế thì tốt rồi. Bổn Thánh Nữ nương nương biết công tá»­ là ngưá»i có nghị lá»±c siêu phàm xuất chúng. Căn cÆ¡ lại hÆ¡n hẳn những kẻ tầm thưá»ng, không phụ bổn Thánh Nữ đã chá» công tá»­ ở đây.
Thánh Nữ nương nương im lặng một lúc rồi nói tiếp :
- Giá» bổn Thánh Nữ nương nương sẽ truyá»n thụ cho công tá»­ ba chiêu kiếm há»™ thân.
Tấm rèm được vén lên và từ trong đó là đà bay ra thanh trưá»ng kiếm hướng vá» phía Thiên Hải.
Lối trao kiếm cá»§a Thánh Nữ nương nương biểu lá»™ má»™t ná»™i công phi thưá»ng, có thể khiến kiếm bằng ná»™i lá»±c mà chẳng cần động thân.
Chá» cho Thiên Hải đón được thanh trưá»ng kiếm, Thánh Nữ nương nương má»›i nói tiếp :
- Ba chiêu kiếm mà bổn Thánh Nữ nương nương muốn truyá»n cho công tá»­ có tên là Tích Lịch Kiếm, Triển Vân Kiếm và Mạn VÅ© Di Kiếm. Má»—i chiêu có uy lá»±c riêng, Ä‘á»u có thể khống chế đối phương, hoặc mở đưá»ng bôn tẩu.
- Thiên Hải chưa bao giỠluyện công, chẳng có nội lực, làm sao thi triển được ba thức kiếm của Thánh Nữ?
- Bổn Thánh Nữ biết công tá»­ không có ná»™i lá»±c nên má»›i truyá»n thụ cho ba chiêu thức này. Ba chiêu kiếm kia dá»±a vào sá»± linh hoạt nhanh nhẹn đã có thể phát huy được ná»­a sức mạnh rồi. Nếu như sau này công tá»­ có ná»™i lá»±c thì uy lá»±c cá»§a ba chiêu kiếm mà bổn Thánh Nữ truyá»n cho công tá»­ sẽ càng lợi hại hÆ¡n.
- Xin há»i Thánh Nữ nương nương, ba thức kiếm mà ngưá»i định truyá»n thụ cho Thiên Hải so vá»›i kiếm pháp cá»§a Thanh Thành phái như thế nào?
- Hiện tại công tử không có nội lực, nhưng nếu đem ba chiêu kiếm kia ra thi triển thì có thể đấu ngang với Chưởng môn nhân Thanh Thành phái trong ba hiệp. Còn như sau này công tử có nội lực thì chỉ trong ba chiêu đã có thể đả bại Thanh Thành chưởng môn.
- Thế thì tốt rồi. Thiên Hải vô cùng cảm kích sự ưu ái của Thánh Nữ nương nương.
- Truyá»n cho công tá»­ ba chiêu kiếm này, bổn Thánh Nữ chỉ mong công tá»­ bảo trá»ng thân thể, đặng giữ chân mạng Võ lâm minh chá»§.
- Tại hạ sẽ không phụ lòng Thánh Nữ nương nương.
- Nghe công tử nói, bổn Thánh Nữ tự biết mình đã không nhìn lầm thiên tướng.
Từ lúc đó cho đến khi bình minh á»­ng hồng, Thiên Hải được Thánh nữ nương nương truyá»n thụ kiếm quyết bằng khẩu dụ để luyện kiếm.
Má»›i đầu, Thiên Hải còn lúng túng khi dụng kiếm, nhưng chỉ trong thá»i gian ngắn ngá»§i thì đã nhanh chóng thành thục từng bước Ä‘i, từng cách rút kiếm, phát chiêu như thế nào.
Phải nói Thiên Hải là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh, chỉ trong một đêm mà đã gần như thành thuộc cách dụng kiếm chiêu Tích Lịch Kiếm.
Trong khi luyện kiếm Thiên Hải như bị kiếm thức lôi cuốn mà say mê luyện tập thậm chí quên cả vết thương còn rát bá»ng trên bá» vai mình.
Äến khi mệt lả, Thiên Hải má»›i gát kiếm thở hắt ra má»™t tiếng. Äịnh nhãn vá» phía tấm màn, Thiên Hải há»i :
- Thánh Nữ? Kiếm pháp của Thiên Hải giỠnhư thế nào?
Không có tiếng Thánh Nữ đáp lá»i Thiên Hải. Äôi chân mày Thiên Hải cau lại :
- Thánh Nữ! Sao ngưá»i không đáp lại lá»i tại hạ?
Thiên Hải chá» má»™t lúc cÅ©ng không có ai đáp lá»i. Chàng gá»i lại lần nữa :
- Thánh Nữ! Ngưá»i không nghe Thiên Hải nói à?
Thánh Nữ vẫn không đáp lá»i.
Thiên Hải lần bước chậm rãi đến bên tấm rèm. Chàng lưỡng lá»± má»™t lúc rồi vén rèm. Chẳng có ai đằng sau tấm rèm cả, ngoài bá»™ lam y nho sinh thẳng nếp được xếp gá»n gàng để trên tràng ká»·.
Thiên Hải nheo mày nhẩm nói :
- Thánh Nữ! Ngưá»i đã Ä‘i rồi sao? Thánh Nữ? Ngưá»i là ai?
Thiên Hải đảo mắt nhìn quanh. Chẳng có gì để cho chàng để mắt đến, ngoài trừ mùi phấn hương thoang thoảng nhẹ nhàng mà Thánh Nữ còn lưu lại.
Nhìn bộ lam y nho sinh, Thiên Hải nghĩ thầm :
- Thánh Nữ đã lo lắng cho mình đến trang phục. Ngưá»i là ai? Thánh Nữ là ai? Phải chăng Thánh Nữ là Bảo mẫu cô cô, giá» sá»±c nghÄ© đến mình?
Thiên Hải lắc đầu :
- Nhất định không phải bảo mẫu cô cô. Bảo mẫu cô cô chẳng bao giỠdùng thứ phấn hương này.
Thiên Hải lắc đầu :
- Thánh Nữ nương nương là ai? Nhất định mình phải tìm cho ra Thánh Nữ nương nương để bái tạ thịnh tâm cá»§a ngưá»i.
Tài sản của than_long_vn

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîñàëîí, àêêîðäû, àëüäåáàðàí, ëóêîéë, ìîñêîâñêîé, kiemphapdu, ñïèðñ, óëüòðà, thuong nguon kiem phap, thuong nguong kiem phap, thuongnguonkiemphap


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™