29-08-2008, 11:53 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Con quá»· truyá»n kiếp - Jessie D. Kerruish 
			 
			 
			
		
		
		
			
			Con quá»· truyá»n kiếp   
 
Tác giả: Jessie D. Kerruish  
 
Dịch giả: Thế Lữ 
Lá»i giá»›i thiệu 
 
Lá»i đầu sách
 
 
 
 
 
 
Truyá»n thuyết vá» ma sói và tÃn ngưỡng Ä‘a thần giáo Bắc Âu, đã được bá»n cướp biển Viking, mÅ© trụ đè lên bÃm tóc vàng, mang gươm đồng, mang đến nước Anh trên những chiếc tàu buồm đầu mÅ©i khắc hình quái váºt từ mấy năm trước công nguyên. Äến xứ sở bị sương mù bao phá»§ này, nó lại quyện chặt vá»›i những ký ức lịch sá» thá»i chiến tranh Hai Hồng và thá»i Mary Tuder, thiêu sống những kẻ phản đạo trên dàn cá»§i, sau khi nhúng thân thể há» vào thùng hắc in nấu lá»ng… Mùi hắc in nấu lá»ng không những đã để lại những nhiá»…m sắc thể trong “gien†di truyá»n cá»§a giòng há» Hammond qua bao thế hệ, mà còn gây những cảm giác và phản xạ vá» sinh lý cho những ngưá»i thuá»™c dòng há» này mãi đến thá»i đại văn minh cá»§a chúng ta ngày naỵ Bên cạnh ná»—i ám ảnh vá» lá»i nguyá»n là tham vá»ng muốn chiếm được váºt báu tà thuáºt vá»›i thanh gươm và bàn tay danh vá»ng chặt từ cái xác má»™t ngưá»i bị treo cổ, tất cả đã tạo thành má»™t con “quái váºt truyá»n kiếp†bao Ä‘á»i xô đẩy ngưá»i thuá»™c dòng há» Hammond phạm vào những tá»™i ác đẫm máu, để sau đó lại sa vào niá»m hối háºn triá»n miên đến phải kết liá»…u Ä‘á»i mình để chuá»™c lá»—i. Bà máºt qua từng thế ká»· lại dày đặc thêm ấy chỉ được soi rá»i qua ánh sáng cá»§a khoa há»c hình sá»± và phân tâm há»c hiện đại, không những đã giải mã được những câu đố bà hiểm xa xưa mà còn mang lại thăng bằng cho tâm hồn con ngưá»i khi tìm thấy Ä‘iểm tá»±a cá»§a lương tâm. Chỉ có tình thương má»›i cứu rá»—i được cho con ngưá»i, phải chăng đó là Ä‘iá»u mà nhà văn C.Kerruish muốn nói vá»›i chúng ta qua tiểu thuyết Con quá»· truyá»n kiếp. 
 
Äể Ä‘i vào thế giá»›i ná»a hư ná»a thá»±c, pha trá»™n giữa không khà tâm linh và màu sắc khoa há»c này, may mắn chúng ta có má»™t ngưá»i dẫn đưá»ng thông thạo, đó là dịch giả Thế Lữ, cÅ©ng là nhà văn đã sáng tạo nên những tiểu thuyết truyá»n kỳ – hiện thá»±c Việt Nam như Vàng và máu. Bên đưá»ng thiên lôi, Trại Bồ tùng Linh, Tiếng hú hồn cá»§a mụ Ké… và là ngưá»i mở đầu cho thể loại tiểu thuyết trinh thám Việt Nam. 
 
Qua bao nhiêu năm Ä‘i “há»c đạo†vá»›i thầy Thế Lữ, có lần tôi đã há»i ông vỠý nghÄ©a cá»§a Con quá»· truyá»n kiếp, ông nheo mắt cưá»i bảo: “Má»—i tác phẩm bao giá» cÅ©ng là má»™t câu đố, chỠđợi những lá»i giải thông minhâ€. Thể theo ý nhà văn, muốn bạn Ä‘á»c tham gia vào trò chÆ¡i giải đố, nên tôi không dám dài dòng thêm vá» ná»™i dung cuốn sách này, và chỉ nguyên má»™t cái tên dịch giả: Thế Lữ, cÅ©ng đủ đảm bảo cho giá trị cá»§a tác phẩm. 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a minhtien384      Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn  
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đàn đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thành viên.  
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài  
         
		 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 20-11-2008 at 03:57 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				29-08-2008, 11:54 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 1  
 
Nỗi lo sợ của Swanhild  
 
 
 
 
 
Äang Ä‘á»c sách, Swanhild dừng lại. Trong khoảng có ná»a giá» nàng trông lên đồng hồ những năm lần. Má»—i phút nàng má»™t thêm nóng ruá»™t. Mưá»i hai giá» ba mươi lăm rồi. Sao vằng vặc đầy trá»i và đêm lạnh giá như thế này mà Oliver, anh nàng vẫn chưa thấy vá». 
 
Oliver vá»›i Swanhild là hai ngưá»i cuối cùng còn lại trong dòng há» Hammond, ở vá»›i nhau vẫn rất thuáºn hòa, rồi từ sau chiến tranh và từ ngày Reggie, ngưá»i anh cả chết Ä‘i, dây thân ái cá»§a hai ngưá»i càng thêm khắng khÃt. 
 
Tối hôm đó tâm trà ngưá»i thiếu nữ lại bị ám ảnh vì câu sấm truyá»n lại từ Ä‘á»i tổ tiên nhà nàng. 
 
Ở đâu thông má»c um 
Äêm sao tạnh và rét, 
Gia trưởng nhà Hammond 
Sẽ gặp phải lúc chết. 
 
Bên ngoài gió bão tá»± miá»n bể thổi tá»›i, bao vây cả lá»›p dinh cợ Những tiếng ồ ạt không ngá»›t tưởng như thấy mông mênh vô cùng. Bốn phÃa tưá»ng đầy tiếng gió gầm rÃt không tá»›i được tai ngưá»i thiếu nữ và trong gian phòng Holbein (#1) là nÆ¡i nàng Ä‘ang tÄ©nh trú, sá»± im lặng như chết kia trùm phá»§ quanh nàng lại có vẻ đáng e ngại hÆ¡n lên giữa những tráºn giông tố hoành hành. 
 
Quang cảnh khắp gian phòng càng khiến nàng thêm băn khoăn lo sợ. Hai bên lò sưởi, hai bức ảnh máºp má» (chưa chắc đã là do Holbein vẽ) phô diá»…n chân dung Godfrey Hammond và bà vợ, cả hai Ä‘á»u bị con quá»· nghìn Ä‘á»i ở Dannow ám hại năm 1556 trong má»™t đêm giá lạnh như băng. Giữa hai bức treo đó, chân dung ông thân sinh Godfery tục danh là Sir Magnus Pháp sư: ông này tá»± tá» chết sau lúc đã thắng nổi con quái váºt. 
 
Swanhild lại nhìn lên đồng hồ lần nữa và mắt nàng trông lướt qua ba bức tranh. Nhà chỉ thắp có má»™t ngá»n đèn, khác nào má»™t khu ấm áp, sáng sá»§a nhá» nhoi, ở lẻ loi giữa cả má»™t miá»n mênh mông vắng lạnh cá»§a gian phòng tưá»ng lát gá»— và đầy những hình bóng cháºp chá»n. Khi lá»a không báºp bùng cháy nữa trong lò thì bao nhiêu sá»± hoạt động cá»§a cả nhà Ä‘á»u tắt hết. 
 
Swanhild là má»™t cô gái hai mươi, dáng dong dá»ng cao nhưng vẻ ngưá»i khá»e mạnh, nét mặt quả quyết, đôi mắt má» xanh lặng lẽ và mở tá» Má»› tóc hung vàng trùm sau khuôn mặt má»™t màu vàng ánh tuyệt đẹp, phÆ¡n phá»›t màu từ da đồng tá»›i màu sáng tương tá»± như bạc. Nàng quả là dòng dõi cá»§a ông Magnus Pháp sư kia. Dòng dõi ngưá»i có khuôn mặt phai má», nét mặt rắn rá»i, dưới cái mÅ© kiểu Tudor và nổi báºt trên ná»n Ä‘en tối cá»§a bức tranh. 
 
Ngưá»i đầu bếp Walton lúc ấy Ä‘i vào, ngoài mặt thì ra Ä‘iệu vào để nói mấy câu chuyện vá»›i cô chá»§. Thá»±c ra thì lão ta vào đây là cốt để khuây khá»a bá»›t ná»—i lo ngại cá»§a chÃnh mình. Lão ngượng ngáºp bảo Swanhild: 
 
- Cáºu Oliver nhà vá» khuya quá cô nhỉ! 
 
- Miá»…n là đừng xảy ra những Ä‘iá»u chẳng lành cho anh ấy là may rồi. 
 
- Thưa cô, thiết tưởng bao giá» cÅ©ng nên ngại rằng cáºu nhà phải gặp chuyện không haỵ Äêm như đêm nay thì thế nào cÅ©ng có anh em nhà tên Ades. 
 
- Anh em nhà ấy chỉ là những tên đi đánh bẫy thôi, sợ gì. 
 
- Nhưng thưa cô, cô còn lạ gì những kẻ đã Ä‘i đặt cạm mắc bẫy để bắt những con váºt vô tá»™i như thế thì còn cái gì mà chúng chẳng làm? Anh em nhà Ades là những đứa hay mang oán, mà thằng Charlie thì vẫn còn tức giáºn vá» chuyện cáºu Oliver sá»a phạt nó tháng vừa rồi. 
 
- Äúng lý ra há» có tức thì tức tôi má»›i phải, vì chÃnh tôi bảo anh tôi đến chá»— há» mắc bẫy. Oliver chỉ muốn ngưá»i ta bắt giam Charlie lại thôi. 
 
- Dẫu sao thằng Bed vá»›i nó vẫn đã thá» rằng há»… cứ gặp cáºu Oliver ra ngoài trại là báo thù. 
 
- ChÃnh vì thế mà tôi yên lòng đấy, lão Walton ạ; Chúng nó đã nói ra miệng như thế thì không dám làm gì nữa đâu. 
 
- Ồ, cô ạ, biết đâu là chừng mà… 
 
Malton ngáºp ngừng rồi lại tiếp: 
 
- Cáºu Oliver nhà xuống Lower Dannow (Äa-nô-hạ) giá đừng chá»n lối tắt qua rừng thì hay. 
 
Swanhild chưa trả lá»i vá»™i; ngưá»i lão bá»™c vừa thốt ra những Ä‘iá»u lo ngại cá»§a chÃnh nàng. Sau cùng nàng má»›i nói: 
 
- Vá» phần con quái váºt thì không phải lá» Bốn mươi năm nay rồi mà chưa lần nào thấy nó. 
 
- Nhưng thưa cô, đó không phải là má»™t lẽ. Äã có hồi nó ở yên ròng rã má»™t trăm hai mươi năm rồi, lúc hiện ra lại càng ghê gá»›m hÆ¡n trước. 
 
Lão bất giác đưa mắt nhìn bức chân dung Warlock Swanhild rùng rợn khắp ngưá»i. Nàng đành phải bá» không thể giữ được mãi cái vẻ thản nhiên bá» ngoài. Nàng thở dài, nói: 
 
- Giá mà ta biết trước được lúc nào nó hiện ra nhỉ! 
 
- Biết trước thì cô định làm gì? 
 
- Thì ta sẽ má»i thầy Doyle đến, hay giáo sư Lodge hay cô Bartendale đến giúp ta. 
 
- Bartendalẻ Cô này đã đến Dannow lần nào chưa ạ? 
 
- Chưa. Tôi chỉ biết tiếng cô ta là ngưá»i cao tay nhất trong những ngưá»i có phép trừ tà giải nạn. Hình như ngoài cái khiếu tìm mạch nước, cô ta còn có tài trinh thám nữa kia! 
 
Walton lắc đầu: 
 
- Ôi chao! Äối vá»›i con quái váºt nhà ta tôi chỉ sợ không ai có phép gì trừ được. Cô còn trẻ tuổi quá, cô ạ, chứ tôi thì tôi vẫn nhá»› hồi Blavastsky vá»›i giáo sư Grookes đến đây sau cái ngày cụ thân sinh ra ông nhà ta khuất Ä‘i. Äến há» cÅ©ng chẳng tìm được phương kế gì nữa là… 
 
Tôi xem ý ra thì có phàn nàn lão cÅ©ng chỉ phàn nàn đôi chút thôi. Vì nếu con quái váºt nhà này không còn nữa thì cái thánh giá nhà này cÅ©ng kém bá»›t, có phải không nhỉ, chÃnh thức ra thì đã hàng ngàn năm nay dòng dõi nhà Hammond bao giá» cÅ©ng gặp những cái chết dị kỳ vá»›i những váºn rất may mắn… 
 
Nàng chợt dừng lại: từ căn ngoài, tiếng chuông Ä‘iện thoại văng vẳng đưa vào. Không hiểu tại sao, thiếu nữ vá»›i ngưá»i lão bá»™c cÅ©ng thấy rùng rợn. Hai ngưá»i vá»™i vàng cùng ra. 
 
Căn ngoài, má»™t đại sảnh chạy dài ngang phòng, ánh đèn không được sáng. Ở má»™t phÃa xa nhất, ngưá»i đầy tá»› gái hầu phòng vẫn ngồi đợi chá»§ vá», lúc đó Ä‘ang trả lá»i vào ống nói. Chị ta ngoảnh lại, khuôn mặt nổi má»™t Ä‘iểm sáng trong bóng má» tối cá»§a căn nhà. 
 
Cụ Walton Æ¡i! Cô Æ¡i! (chị ta nói tiếng nhá» và nhát gừng) nhà gác cổng (#2) gá»i dây nói vào bảo rằng con quá»· Ä‘ang ở trong rừng… há» nghe thấy tiếng nó rú… váºy mà cáºu Hammond vẫn chưa thấy vá»! 
 
Swanhild tưởng chừng quả tim ngừng Ä‘áºp, song nàng cố sức bình tÄ©nh lại. Nàng cần phải giữ sáng suốt để cứu Oliver. Nàng cầm lấy ống Ä‘iện thoại ở tay giá lạnh cá»§a chị đầy tá»› gái. Tiếng con trai ngưá»i gác cổng há»i: 
 
- Allô, allô!… sao không vào gá»i cô Hammond ra? 
 
- Tôi đây. Gì thế anh Will? 
 
- Thưa cô, con quỷ ở trong rừng đấy! Biết đâu không phải là một con chó bị mắc cạm? 
 
- á»’ không! Tôi ở dưới Lower Dannow vỠđây, tôi xuống đất lấy thuốc cho thầy tôi, lúc qua cầu tôi nghe thấy những tiếng rú ná»a như tiếng chó tru, ná»a như tiếng má»™t con mẹ Ä‘iên hú. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi. Anh sắp sẵn cho tôi má»™t cái đèn rồi đợi đấy nhé, há»… thấy xe ra thì tức khắc mở cổng cho tôi. 
 
Ba hồi chuông Ä‘iện đánh thức ngưá»i tài xế dáºy. 
 
- Srewick, bác cho xe chạy và đánh xe ra ngay. 
 
Swanhild chạy nhanh lên phòng riêng, rồi tức thá»i trở xuống vá»›i chiếc áo khoác ngoài. Tiện thể, nàng cầm theo cả khẩu súng lục cá»§a anh nàng Walton vá»›i chị hầu phòng (cả đầy tá»› trong nhà chỉ có hai ngưá»i này khuya thế vẫn còn thức) thì ngồi lì ở bên máy Ä‘iện thoại. 
 
Lão bộc kêu lên: 
 
- Cô Swanhild! Cô không không vào rừng bây giỠđược! 
 
Sá»± khá»§ng khiếp in trên đôi mắt lão ta khiến ngưá»i thiếu nữ nghÄ© đến sá»± thá»±c. Từ ngày còn trẻ lão đã trông thấy lúc chÃnh Reginald Hammond, tổ phụ Swanhild, trở vá» nhà sau khi gặp con quái váºt trong rừng: chỉ trong mấy giỠđồng hồ mà tóc lão bạc hết. 
 
Swanhild mở cá»a chÃnh cố tình xua Ä‘uổi ná»—i sợ hãi xâm chiếm tâm hồn nàng. 
 
Gió bên ngoài liá»n vây quấn lấy ngưá»i thiếu nữ từ đầu đến chân. 
 
Bên ngoài bức tưá»ng rào, những khóm cây, bụi ráºm trông giống như những xe tang cắm lông chá»m. Äằng xa, miá»n thung lÅ©ng tắm trong má»™t bầu sương phá»§ giá băng. Những ngá»n sóng sau cùng phÃa bể bắc dồn vá» cồn cát, váºt mình tan tác trên đỉnh cồn Thunderbarrow Beacon. Nhô lên khá»i khu rừng và nổi ra ngoài màn sương, má»™t hình tượng quái gỡ vươn thân, Ä‘en sì trên má»™t ná»n trá»i sao Ä‘iểm. 
 
“Thằng ngưá»i Dannow†là má»™t hình thù khổng lồ mà thá»i gian đã tạc vào những hang núi đá bá» bể, má»™t tượng huynh đệ vá»›i hình Trưá»ng Nhân (Leng Man) gần Eastbourne và những hình “bạch mã†ở rải rác nhiá»u nÆ¡i trong nước Anh. Äêm hôm ấy “ngưá»i Dannow†trông khác nào má»™t con quá»· lá»›n lao phi thưá»ng Ä‘ang vặn mình trong cÆ¡n hấp hối. 
 
Trước sá»± lặng lẽ đáng gá»m cá»§a ban đêm trống rá»—ng. Swanhild thấy mình vô cùng yếu Ä‘uối; không đủ sức để chống chá»i vá»›i cái váºt đã kinh ngạo tâm lá»±c và can đảm cá»§a ba mươi thế hệ nhà nàng. Xe chưa đánh đến ngay được khiến nàng bá»±c dá»c. Thì giá» lúc ấy quà từng giây từng phút. Nếu Oliver mà thá»±c mắc phải tay con quái váºt ở trong khu rừng bà máºt kia, trong cái nÆ¡i mà bao nhiêu tổ tiên nàng đã gặp cái chết kinh khá»§ng, thì chỉ có nàng có thể cứu được anh nàng, rồi chÃnh dù có chết má»™t cách ghê gá»›m hoặc phát Ä‘iên rồ đến há»§y hoại tÃnh mệnh, nàng cÅ©ng cam tâm. Bởi vì trong dòng há» Hammond tất cả những ngưá»i mắt trông thấy cái sá»± ấy Ä‘á»u quyên sinh hết: từ tổ phụ nàng rồi Warlock, Sir Magnus, rồi vợ chồng Godfrey cho đến bao nhiêu ngưá»i khác nữa cÅ©ng váºy! Há» Ä‘á»u muốn thà chết Ä‘i còn hÆ¡n là sống để phải nhá»› mãi cái ác má»™ng quái gở mà không má»™t ngưá»i nào chịu tiết lá»™ ra. 
 
Swanhild mở to mắt nhìn và lắng tai nghe ngóng chiếc xe hơi, bỗng một cái mõm lạnh giá chạm nhẹ vào bàn tay nàng: 
 
- Alex! (nàng vừa nói vừa vuốt ve con chó lúc nãy theo nàng ra) Alex! Suýt nữa tao quên mất mày đấy. 
 
Nàng định sẽ cho con váºt có nghÄ©a Ä‘i cùng, vì nàng đã thừa biết rằng khắp vùng đó, không má»™t ngưá»i nào dám xông pha vào rừng trong cái đêm kinh hoàng ấy. 
 
- Thưa cô (lá»i lão Walton) cô Ä‘i má»™t mình bây giá» thì tôi không thể nào đành lòng được. Tôi cÅ©ng Ä‘i vá»›i cô. 
 
Lão nói câu ấy vá»›i má»™t giá»ng quả q uyết cá»§a lòng tuyệt vá»ng. Hàm răng cầm cáºp va vấp từng tiếng; tay lão bấm chặt lấy khung cá»a hình như chÃnh sá»± cả gan quá sức khiến lão không đứng được vững vàng. 
 
Swanhlid lắc đầu: 
 
- Thôi, được! Có lẽ đây cũng chỉlà một chuyện dè chừng thôi, chưa có gì đáng sợ. Tôi muốn ông cứ ở nhà coi nhà. Ông đi nói cho bà ấy đỡ lo đi! 
 
Lão mở miệng toan cãi thì đương lúc ấy ánh đèn pha chiếu sáng lụt nhà: chiếc xe hÆ¡i tiến đến đỗ trước cá»a. Ngưá»i lái xe, bá»™ áo tài xế mặc vá»™i lên bá»™ quần áo ngá»§, nhảy xuống. 
 
Swanhild bảo hắn: 
 
- Stredwick, đến rừng Thuderbrrow. 
 
Sá»± kinh khá»§ng hiện lên gương mặt ngưá»i tài xế! Hắn run run tiếng đáp: 
 
- Bẩm… tôi không thể đến đấy được. Con quái váºt ngày xưa cÅ©ng đã bắt mất má»™t ngưá»i há» nhà tôi. 
 
Chuyện ấy quả có xảy ra thực, Swanhild không muốn ép hắn. Nàng bảo: 
 
- Mở cá»a xe ra. 
 
Nàng tá»± cầm lái, để con chó Alex ngồi bên cạnh; cho xe băng sấn qua chiếc cầu kéo(#3) tiếng ầm như sấm dáºy, rồi theo lối thẳng chạy ra phÃa cổng trang 
 
Chú thÃch: 
(1-)Holbein: Phòng treo những bức vẽ cá»§a Holbein (1497 – 1543), má»™t há»a sÄ© trứ danh dưới triá»u vua Herry VIII, bên Anh. 
 
(2-) Nhà gác cổng: Nhà giàu miá»n quê bên Anh, ngoài cổng vẫn có nhà riêng cho gia đình ngưá»i gác ở. Dây Ä‘iện thoại liên lạc vào táºn tư thất cá»§a chá»§ nhân (ND). 
 
(3-) Chiếc cầu kéo: Thứ cầu kéo lên hạ xuống được ở cá»a thành cổ hay dinh thá»± cổ. Khi hạ xuống là lối ra vào, khi cất lên là má»™t thứ cá»a đóng rất kiên cố.). 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 21-11-2008 at 10:29 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				29-08-2008, 11:56 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2  
 
Trong rừng 
 
 
 
 
 
Chiếc xe chạy Ä‘á»u trên lá»›p sá»i trải phẳng. Gió vụt hai bên má Swanhild. Äến những khuá»·u đưá»ng, ánh sáng đèn pha tràn phá»§ lên các khóm lá và những thân cây lá»›n hình như chen chúc xô đẩy dưới vòm xanh chằng chịt những nhánh cành. 
 
Äã thấy được nhà ngưá»i gác rồi. Ãnh lá»a đỠcá»§a hắn treo chiếu lên những cá»™t sắt lá»›n vặn mình ở hai bên cổng mở. Vì có đèn đưá»ng xe lá»a chạy qua, đưá»ng đá phải ngoặt vá» phÃa tay phải, rồi ăn dốc xuống phÃa cầu. Swanhild cố lắng tai mà không thể nháºn được tiếng tăm gì khác lạ. Nàng thấy như con chó săn lá»›n ở cạnh nàng nhô ngưá»i lên, rồi lại ngồi xệp xuống nệm xe, vừa run sợ vừa nép vào bên cô chá»§. Nàng chợt nhiên tái hẳn ngưá»i Ä‘i, vì nàng hiểu rằng linh giác loài váºt bao giá» cÅ©ng vẫn rất tinh tưá»ng: chỉ má»›i đánh hÆ¡i thấy gió thổi từ Beacon lại mà con chó săn rất bạo dạn kia cÅ©ng đến len lét khiếp sợ đến thế! 
 
Chiếc xe hÆ¡i qua cầu, rẽ sang tay phải rồi bon bon trên má»™t quãng đưá»ng dài, má»™t bên có rặng cây má»c như hàng rào phá»§ đầy bụi cát chạy thoải đến táºn má»™t cái suối nhá» lấp loáng từ phÃa đồi núi ăn ra. Những bụm cây, những tưá»ng đổ nát, vây quanh những khu nhà cá»a tiá»u tụy mù tối, chỉ có những Ä‘iểm sao làm đèn. Äằng xa là má»™t thung lÅ©ng má» sương và cái mô đất trên đó sừng sững cái hình thù quái gở. 
 
Qua khá»i chá»— làng xóm thì những má»m cao miá»n Beacon hạ thấp dần xuống, con đưá»ng nổi rõ má»™t cách tuyệt diệu, chạy dài ở giữa khoảng bát ngát cá»§a vùng cây cối hoang vu. 
 
Swanhlid biết rằng tối hôm ấy anh nàng sang bên Mansby Place, đến chÆ¡i nhà Goidard Covert là bạn thân cá»§a chàng. Nàng thầm mong rằng Oliver vẫn còn ở đấy chuyện trò cho đến bấy giá». Mắt nàng đã thuá»™c phong cảnh ở đây nên nháºn rõ được lá»›p nhà hình Ä‘en ngòm nhô trên ná»n đất. Chỉ thấy có ánh sáng má» yếu ở cá»a sổ thượng. Thế thì Oliver hẳn đã ra rồi vì ngưá»i bạn cá»§a chàng đã vá» phòng riêng và chắc Ä‘ang cặm cụi luyện, tán những chất hóa há»c. 
 
Nàng đồ chừng có lẽ anh nàng đã qua rừng trở vá» nhà bằng má»™t lối xuyên lâm, con đưá»ng nhá» do những đàn súc váºt đã vạch sẵn, Theo lối đó, chàng cÅ©ng có thể qua thung lÅ©ng mà vá» trang trại cá»§a nhà. 
 
Bao nhiêu Ä‘iá»u phá»ng Ä‘oán ấy há»—n loạn trong óc Swanhild trong lúc nàng phóng xe vào con đưá»ng nhá». Nàng quặt xe ra phÃa tay phải, bánh xe lướt trÆ¡n trên mặt đồng tuyết đóng và sau cùng lăn trên lối cá» má»c ráºm rì. Nàng để cho tâm linh dìu dắt, qua má»™t bể sương sa mù mịt phá»§ đầy khu thung lÅ©ng. Chiếc xe xông lên tiếng máy rầm rầm và đôi lúc chồm vấp. 
 
Dưới vòm trá»i vằng vặc ánh trăng lạnh lẽo, nàng cho xe leo lên dốc đồi Beacon và sau cùng tá»›i cá»a khu rừng. 
 
Con Alex không còn vẻ nào là sợ hãi nữa. 
 
Những tiếng rên rÄ© thì thầm trong những vừng cây bị gió to hành hạ dồn đến quanh ngưá»i thiếu nữ. Cả má»™t tráºn dông tố cá»§a những thanh âm thê thảm vây bá»c lấy nàng: tiếng lắc rắc cá»§a cành nhánh váºt mình, tiếng rì rào cá»§a những bụi cây khóm lá, tiếng xào xạc cá»§a lá»›p cá» bị dày vò. 
 
Ngá»n đèn cầm chắc trong tay, tâm hồn Ä‘iên cuồng khiếp sợ, Swanhild tiến bước lên, ngưá»i vừa nóng ran vừa giá ngắt. Cây trong rừng phần lá»›n là thông, sam – má»™c và dẻ, vươn những thân hình ảm đạm trong đêm và che kÃn cả bầu trá»i. Thỉnh thoảng, má»™t chút sáng lá»t xuống, qua những cành cao cá»§a má»™t cây bạch – má»™c trụi lá. 
 
Giữa cảnh trà hãi hùng ấy, Swanhild chỉ sợ những sá»± xảy đến thình lình, chẳng hạn rÆ¡i xuống tá»± trên má»™t chòm cây nay báºt lên từ dưới âm ty, ngay cạnh ngưá»i thiếu nữ. 
 
Con Alex đi trước mặt nàng, đầu lắc lư. 
 
Chốc chốc nàng lại lá»›n tiếng gá»i tên anh nàng, vừa mong được trả lá»i lại vừa sợ tiếng nàng lá»t vào những tai khác. Trong khu rừng om tối như hầm kÃn này, biết đâu chẳng chất chứa cái sức giết ngưá»i ghê gá»›m! 
 
Một tiếng chưa rõ rệt khiến nàng quay lại, nàng chỉ thấy đằng xa hai mắt đèn xe của nàng. Nàng rẽ sang một nẻo quặt thì không trông thấy ánh đèn kia nữa, thế là nàng mất cả sự liên lạc cuối cùng với trần gian. 
 
Äến má»™t chá»—, đưá»ng phân nhiá»u ngả, nàng nháºn ra như có ngưá»i vừa quạ Trên mặt đất đóng váng không còn dấu vết nào, nhưng cỠở đầy dẹp xuống và bị dầy xéo. Hốt nhiên con Alex chạy đến má»™t con đưá»ng ăn ra gần má»™t cây sến má»c ở má»™t khu quang đãng nhá». Con chó ngừng lại chá»— ấy hÃt má»™t khoảng đất ra vẻ sợ sệt. Swanhild hạ thấp ngá»n đèn xuống, soi thấy má»™t vÅ©ng máu Ä‘á»ng và màu đã thâm, rồi đến má»™t khoảng thẫm hÆ¡n thấy trên thân cây, tầm ngang đầu ngưá»i, má»™t đống thịt bị xé nát trông rất ghê tởm, be bét dưới gốc cây. 
 
Tim ngưá»i thiếu nữ như ngừng Ä‘áºp. Nàng nháºn ra đó là con chó cá»§a anh nàng, má»™t giống chó to lá»›n như con bệ Má»™t chân sau con chó bị rứt ra khá»i mình, còn mình con váºt thì bị vặn nhàu bóp nát trông không ra hình thù gì nữa, rồi bị quáºt mạnh vào thân cây sến: đủ biết nó bị giết hại bởi má»™t sức quái gở phi thưá»ng. 
 
Sau khi buồn rầu hÃt ngá»i cái thây chết cá»§a đồng loại, con Alex lại bước Ä‘i và dừng chân trước má»™t cây thông cá»±c lá»›n bị sét đánh thá»§ng má»™t phần thân cây; Oliver nằm sóng sượt trên má»™t giải lá thông và quả thông khô, đầu gối lên má»™t vÅ©ng máu. 
 
Swanhild đặt chiến đèn xuống đất, xốc anh nàng lên cho dá»±a vào thân cây sến. Cái khăn quàng dây bằng lụa cá»§a Oliver vừa bẩn, vừa nhàu nát và các đưá»ng nếp giá băng; hai ống tay chiếc áo khoác thì bươm rách. Mặt chàng sưng vá»u lên gần hết, hai cánh tay và bàn tay vừa lấm Ä‘en, vừa bầm đỠthì lạnh ngắt và cứng Ä‘á». Máu các chá»— đã đông lại từ lâu. Swanhild không biết máu cầm là vì ngưá»i đã chết rồi hay vì trá»i rét. Nàng cố nghe quả tim cá»§a anh nàng nhưng không thể nháºn thấy má»™t nhịp nào, vì trống ngá»±c nàng Ä‘áºp mạnh quá. 
 
Nàng đứng dáºy, thẳng ngưá»i nhìn ra quanh mình: những bụi cây gai góc bị gẫy nát, dày xéo, thuáºt lại má»™t cuá»™c váºt lá»™n vô cùng dữ dá»™i. Bá»—ng nhiên, có tiếng kêu rất nhá», đưa ra từ cái hốc cây bị sét đánh. Swanhild sởn tóc gáy, tai hết sức nghe ngóng, chân bước lại gần Oliver và trá» mãi ngón tay vào cái cây có tiếng lạ cho con Alex sục tìm xem. Con chó ngoảnh đầu Ä‘i, lưỡng lá»±, đánh hÆ¡i vá» phÃa tay chá»§ khiến rồi đến bên chân chá»§ đứng nhìn. Gió thổi dồn lẫn muôn nghìn tiếng dị kỳ, ào ào trút như phong ba xuống những khóm cây và đầu dốc. 
 
Sau cùng, ngưá»i thiếu nữ hướng vá» trước, dõng dạc nói, giá»ng lạc Ä‘i: 
 
- Muốn sống thì ra ngay, không ta bắn! 
 
Không thấy đáp lại, nàng liá»n bắn má»™t phát súng lục vá» phÃa cây. Vẫn không thấy gì ngoài mấy tiếng vá» cây vỡ, rÆ¡i xuống. Phát đạn nổ vừa rồi như trừ diệt hết má»i tiếng tăm khác: kế đó là má»™t sá»± im lặng nặng dầy. Không kịp để ý đến cá» chỉ cá»§a mình, nàng cầm ngay chiến đèn lên và soi ánh vào trong hốc tối, nàng hét lên má»™t tiếng: 
 
- Chị Kate Stringer! 
 
Cái cảnh tượng nàng trông thấy kia, không bút nào tả nổi. Tất cả sá»± kinh khá»§ng thấy ở cái thây nát cá»§a con chó lá»›n lúc nãy cÅ©ng không còn gì, nếu Ä‘em ra so sánh vá»›i Ä‘iá»u nàng má»›i nháºn ra. 
 
Tâm thần nàng thành ra há»—n loạn. Nàng lấy hết sức mạnh trong cÆ¡n nguy khốn tuyệt vá»ng, xốc cho anh nàng đứng được lên. Rồi, cố gò ngưá»i xuống, nàng vừa cõng Oliver trên lưng; chân anh nàng buông thõng kéo lê dưới đất. Nàng chụm hai cánh tay Oliver giữ chặt trong tay mình, quàng hai cánh tay ấy vào cổ mình, rồi bá» cây súng lục vào túi bên phải chiếc áo phá»§ ngoài, đỠphòng lúc nguy cứ việc đưa tay và lấy ngay được. Nàng dùng bàn chân đẩy cho đèn quay chiếu ra lối Ä‘i, để có ánh sáng tá»›i chá»— nàng có thể trông thấy đèn pha được. Gắng má»™t sức cuối cùng nữa, nàng ngước lên, khom cúi dưới cái vác nặng đè trÄ©u trên lưng. 
 
Lúc bước gần thây con chó lá»›n, Swanhild chợt nháºn thấy rằng chÃnh nàng có thể là cái Ä‘Ãch rất rõ để cho cái sức tàn hại độc ác kia nhằm lên. Má»™t ngành gai chÆ¡m chởm quấn vào chân nàng, khác nào má»™t bàn tay kêu quào những móng sắc. Nàng phải ấn mình anh nàng vào má»™t thân cây giữ cho khá»i tụt xuống, má»›i gỡ thoát được nhành gai. Mắt đã quen tối, nàng trông thấy cái mình lông trắng cá»§a con Alex tiến trước mặt như má»™t Ä‘iểm sáng má». Rồi ánh đèn pha chiếc xe hÆ¡i cÅ©ng hiện ra, xuyên qua những hình Ä‘en sì cá»§a cây cối. 
 
Swanhild giữ chặt chẽ lấy chút đảm lá»±c còn lại và sau hết ra khá»i được bóng cây rừng. Nàng buông dần cho anh nàng tụt xuống đất và gieo ngưá»i ngồi xệp má»™t bên đợi hoàn hồn. Nàng kéo ngưá»i thiếu niên vào lòng: đầu chàng ngặt ra má»™t cách thảm hại. Nàng ngẩng trông vá» phÃa rừng và thầm tạ Æ n rằng được thoát nạn, trong lúc này Oliver không việc gì nữa, vì chỉ ở dưới bóng thông trong rừng con quái váºt má»›i giết hại ngưá»i. 
 
Nhưng nàng còn phải làm nốt má»™t việc nữa, khó khăn nhất: còn phải trở vào rừng tìm kẻ bị nạn thứ hai. Trong lúc ngần ngừ, nàng tìm cách tá»± nhá»§ lòng rằng anh nàng hiện vẫn còn sống và nếu tìm ngay thầy thuốc chữa chạy tức khắc thì có lẽ cứu được mệnh chàng. Váºy bổn pháºn đầu tiên cá»§a nàng là hãy săn sóc đến anh nàng trước đã. Còn như Kate, tuy mấy phút trước còn thoi thóp thá»±c đấy, nhưng bây giá» chắc cÅ©ng chết rồi. 
 
Swanhild xốc Oliver lên, bế đặt lên xe, lấy tấm chăn nàng đã mang theo sẵn đắp kÃn cho chàng, rồi mở máy. Má»™t cuá»™c chiến đấu kịch liệt nổi lên trong tâm trà nàng. Nàng tá»± nghÄ©: thế ngá»™ chị Kate vẫn còn sống thì sao? Mà Oliver thì chết rồi cÅ©ng không chừng? ChÃnh nàng, nàng thoát khá»i tay quái váºt má»™t lần vừa rồi, nhưng nếu nàng lại trở vào trong rừng thì liệu nó có để yên cho nàng lần nữa không? Sau cùng, Swanhild tÃnh đến má»™t kế nước đôi: là anh nàng vá» nhà rồi trở lại tìm chị Kate… Phải đấy. Nhưng mà nếu thế thì ra Oliver sống được là bởi sá»± bá» liá»u ngưá»i con gái đáng thương kia sao? Không, má»™t ngưá»i dòng dõi quý phái ở Dannow như nàng đây không thể làm má»™t việc như thế được, dù để cứu sống anh nàng cÅ©ng không đành. 
 
Swanhild lại chạy vào rừng sau khi giao cho con Alex đứng canh giữ Oliver. Nàng băng băng xông vào trong bóng tối, không nghÄ© đến sá»± khá»§ng khiếp quanh đó, cÅ©ng không nghÄ© đến sá»± táo tợn cá»§a chÃnh mình, chỉ thấy hăng hái vì những ý niệm vá» nghÄ©a vụ. 
 
Khi tá»›i chá»— hốc cây lá»›n và khi lại trông thấy cái ngưá»i bạn gái vẫn chÆ¡i đùa vá»›i mình xưa nay, ngưá»i thiếu nữ mà má»›i buổi chiá»u vừa rồi còn cùng nàng cưá»i cợt bông đùa, giỠđã thành cái đống trông kinh sợ như thế thì nàng phát hoảng cả ngưá»i lên. Giữa khuôn mặt trước xinh đẹp nhất vùng, hai con mắt lá» lá» xanh mở nhìn nàng má»™t lát trước khi nhắm lại. 
 
Mấy phút sau Swanhild đã trở ra được và đặt ngưá»i con gái đáng thương ấy bên Oliver. Muốn quay xe, nàng phải cho tiến vào trong bóng rừng cây nhưng không xảy ra sá»± rá»§i ro nào hết. 
 
Lại thấy đưá»ng cái rồi. Nàng phóng xe xuống dốc, xông vào khu thung lÅ©ng mù sương. Nàng tưởng chừng từ lúc ở Dannow Ä‘i cho đến lúc xe hÆ¡i lại trở vỠđến xóm, cách nhau kể có hàng nghìn năm. Nàng tÃnh: cách tốt nhất bây giá» là vá» thẳng trong trang. Mấy phút nữa xe tá»›i cổng, nàng sẽ bảo ngưá»i gác tức tốc Ä‘i má»i bác sÄ©, ông này ở cách nhà nàng hÆ¡n má»™t giá» rưỡi đưá»ng đất. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 21-11-2008 at 10:32 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				29-08-2008, 11:58 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3  
 
Oliver không còn nhớ rõ 
 
 
 
 
 
Lão Walton cùng vá»›i ngưá»i lái xe Stredwick, mặt xám không còn há»™t máu, kinh hoảng hiện trên đôi mắt mở to, xúm lại bên xe hÆ¡i khênh Oliver vào trong đại sảnh. Cùng vá»›i má»™t ngưá»i đầy tá»› gái, bà vợ lão Walton đã chá» sẵn ở đó; bà này lúc chưa lấy chồng đã làm nữ khám há»™, ngưá»i đứng đắn, đảm Ä‘ang và không bối rối trước những cÆ¡n nguỵ Bà ta bảo hai ngưá»i đàn ông: 
 
- Äặt cáºu ấy lên ghế bành kia! 
 
Swanhild bước vào theo, tay bế Katẹ Lúc ấy nàng má»›i mÆ¡ hồ nháºn thấy rằng mình vừa làm được má»™t sá»± phi thưá»ng. Nàng đặt cái ôm nặng trong tay xuống má»™t cái ghế bành khác. 
 
Bà lão Walton xem xét Oliver một lát rồi nói: 
 
- Äầu bị thương khá nguy hiểm! CÅ©ng may cái khăn quàng đỡ được đôi chút; còn những dấu vết ở cổ ở mặt thì cÅ©ng nhẹ thôi. Vì trá»i rét mà máu đông ngay được. Mà kìa! Cáºu ấy dần tỉnh lại rồi đấy. Ông Walton! Mau rót cho cáºu ấy Ãt rượu mạnh. 
 
Trong giây lát, Swanhild thấy khắp phòng quay lá»™n má»™t lượt: Oliver còn sống, thế là nàng yên lòng. Bà lão Walton đến bên Kate nhắc cái áo phá»§ đắp kÃn trên ngưá»i nàng lên. Tuy đã quen mắt thấy nhiá»u kẻ bị thương, bà ta cÅ©ng không khá»i rùng mình. Bà kêu lên má»™t tiếng khiếp sợ: 
 
- Trá»i đất Æ¡i! Thá»±a tôi chưa từng trông thấy những cái gá»›m ghiếc đến thế này bao giá». Ấy thế mà chÃnh tay tôi đã hai lần lượm xác những ngưá»i bị nạn xe lá»a rồi đấy! Tá»™i nghiệp! Cô Kate Stringer đây, mà tôi không nháºn ra được cô nữa! Trông cứ như làbị cá»p cào xé cÅ©ng không bằng! Cô Swanhild, cô vá»›i tôi hãy cứ đặt cô ấy nằm thẳng xuống đã, đợi bác sÄ© đến cÅ©ng vừa! 
 
Ngay lúc ấy Oliver mở mắt ra, hai mắt sáng một cách kỳ quái trong cái gương mặt máu đỠnhuộm hoen. 
 
Chàng ngoảnh nhìn bốn phÃa quanh mình, ra vẻ ngÆ¡ ngác. 
 
- Sao lại?… 
 
Chàng nói chưa dứt bá»—ng nhìn thấy ngưá»i Katẹ Vẻ kinh dị mất hẳn, nhưá»ng chá»— cho má»™t vẻ khiếp sợ. Không để kịp ai giữ lại, chàng đã đứng dáºy, cúi xuống nhìn ngưá»i thiếu nữ bị nạn má»™t hồi lâu. 
 
Chàng khẽ kêu lên: 
 
- Kate! Trá»i Æ¡i! Kate bị con quái váºt hại rồi! 
 
Rồi chàng ngất ngưá»i trong tay cô em gái. Bà lão Walton nói: 
 
- Bị xúc động mạnh quá, không thể gượng được nữa. Walton vá»›i Stredwick, hai ngưá»i khiêng cáºu sang phòng ngá»§. 
 
Bà ta quay lại, giá»ng quả quyết nói vá»›i Swanhild: 
 
- Cô với tôi lên buộc lấy vết thương cũng được. 
 
Chuông Ä‘iện thoại reo. Ngưá»i đầy tá»› gái nhá» tiếng bảo cô chá»§: 
 
- Bác gác báo tin bác sĩ Newton mấy phút nữa sẽ đến. Lúc ấy Oliver lại hồi tỉnh dần dần. 
 
Diện mạo Oliver giống em gái như đúc, nhưng má»› tóc rất Ä‘áºm cá»§a chàng màu Ä‘en và hai mắt xanh thẫm hÆ¡n. Trừ bên thái dương mang má»™t chá»— sưng u lên khá lá»›n, cả khuôn mặt chỉ bị xây xát nhẹ thôi. 
 
Chàng cất tiêng hÆ¡i rè, gá»i em: 
 
- Này Swan! Sao tôi lại ở nhà thế? Tôi cứ tưởng vẫn ở bên anh Gođard đấy! 
 
Chàng đưa tay quấn băng sá» lên trán ngượng ngáºp há»i: 
 
- Lại có băng buộc!… Tại sao tôi lại phải nằm thế này? 
 
Swanhild vội đáp: 
 
- Em tìm thấy anh ở trong rừng đấy. 
 
- Nhưng sao lại trong rừng!… Tôi không còn nhá»› được tà gì hết. Sau khi ở dưới Dannow ra vá»â€¦ 
 
Tiếng nói của chàng thấp xuống, nghe không được rõ. 
 
- À, à! Tôi đã sắp nhá»› ra rồi… Tôi đánh nhau vá»›i con quái váºt… Này Swan ạ! Khốn nạn cô Kate!… Không thể nào đánh lui được con quái váºt. 
 
Swanhild cúi xuống giưá»ng và đặt bàn tay mát rượi lên cái trán nóng bừng cá»§a Oliver. Nàng dịu dàng an á»§i chàng: 
 
- Thôi! Anh ạ, anh đừng quan tâm đến việc ấy. 
 
Chàng nức nở khóc: 
 
- Lần này là lần đầu tiên con quá»· truyá»n kiếp cá»§a nhà ta xông đến hại má»™t ngưá»i đàn bà! Mà cÅ©ng lá»—i tại anh: nếu anh không chống cá»± kịch liệt vá»›i nó thì nó không hại đến Kate! 
 
Swanhild ngắt lá»i nói: 
 
- Anh Oliver, thế… anh trông thấy thế nào? 
 
Chàng nhÃp mắt lại: 
 
- Em muốn cho anh tránh khá»i cái số pháºn cá»§a tổ phụ chúng ta chứ gì? Bây giá» thì anh chẳng còn nhá»› gì cả. 
 
Nhưng trong lúc đó, nàng thấy ánh lên trong mắt chàng má»™t tia lá»a Ä‘á», dấu hiệu má»™t sá»± xúc động mạnh. Chàng hét lên: 
 
- Reggie (#1)! 
 
Swanhild cũng kêu: 
 
- Oliver! Chẳng lẽ anh mà cũng tưởng… Không anh điên rồi! (Nàng nói câu ấy vì thấy Oliver không cãi). Tôi mong rằng anh điên thực đấy. 
 
- Không, anh không Ä‘iên. Anh biết trước ngưá»i quê vùng này há» sẽ bàn tán những gì rồi. Há» cho rằng… (chàng thấy rất khó nói) Reggie đã hóa ra… thần trùng hút máu (#2), mà từ khi anh ấy mất đến nay bây giá» trá»i rét má»›i đóng giá lần này là lần đầu… 
 
Swanhild vội ngăn lại: 
 
- Suỵt! Anh cứ thuáºt lại những việc xảy ra đêm hôm nay cÅ©ng có thể phá tan cái thuyết dị Ä‘oan khả ố ấy. 
 
- Nhưng anh không trông thấy gì hết, hay là anh không có thể nhá»› tà gì. (Chàng đưa tay lên ấn thái dương và nói tiếp). Äầu anh có bị thương ko? 
 
- Có một vết sưng lớn. Chắc anh ngã nên bị. 
 
- Có lẽ… Mà chắc hẳn vì cái ngã mạnh ấy mà anh không thể nhá»› được các Ä‘iá»u. 
 
Bác sĩ Newton bước vào. 
 
Ông là má»™t ngưá»i to béo, mặt mày tỉnh táo, dù giữa lúc đêm khuya. Bao giá» cÅ©ng lạc quan trước đã, ông nói quyết ngay: 
 
- Ông Hammond, ông đã kêu to được, thế là triệu chứng tốt rồi đó. 
 
- Thưa bác sÄ©, tôi bây giá» chỉ thấy trong ngưá»i mệt lắm. Còn bệnh tình cô Kate thì thế nào? 
 
- Bá»n thanh niên thưá»ng vẫn dai sức chịu đựng; tôi má»›i chỉ nói được thế thôi. Bà Walton Ä‘ang dá»n cho cô ấy má»™t căn phòng ở đây vì cô ta không thể nào mang Ä‘i xa được. 
 
Ông xem xét cẩn tháºn Oliver, rồi kết luáºn: 
 
- Không có gì đáng lo ngại hết. Khâu một mũi vào chỗ rách, thế là xong. 
 
Ông gài nốt được má»™t chiếc kim băng nữa thì chàng lại ngả mình xuống đám gối nệm. Ông há»i: 
 
- Thế nào? Hai ngưá»i gặp tai nạn gì mà đến ná»—i thế? 
 
- Tôi ở Mansby Place trở vá» theo đưá»ng tắt qua rừng thì gặp cô Katẹ Cô ở vá»›i ngưá»i ông, ở má»™t túp nhà nhá» cuối Dannow – hạ. Ông cụ á»m nên cô ta đến nhà ngưá»i gác kiểm lâm gá»i Ä‘iện thoại má»i ông đến xem. 
 
- À! Nếu thế thì được rồi! Bà Walton lúc nãy đã bảo gá»i Ä‘iện thoại má»i ông bác sÄ© Albury và cô Blacke nữ khán há»™. HỠđến là ta bảo đến ngay nhà cụ Stringer. Thế rồi sao? Ông bảo ông gặp cô Kate, rồi sao nữa? 
 
- Tôi bảo cô để tôi gá»i Ä‘iện thoại há»™, vì tôi vừa Ä‘i qua nhà gác kiểm lâm. Cô Kate liá»n cùng vá»›i tôi trở gót lại cho đến chá»— cây thông bị sét đánh lá»§ng. Lúc ấy tôi ngá»i thấy rõ ràng má»™t mùi thối nát đưa ra… 
 
Oliver lại đưa tay lên thái dương, ngáºp ngừng. Ông bác sÄ© liá»n đưa cho chàng má»™t cốc thuốc ông vừa pha xong; chàng đỡ lấy uống ngay, không nghÄ© ngợi. Swanhild nháºn thấy mùi laudanum (#3) pha trong cốc thuốc. 
 
- Tôi lấy làm lạ vá» cái mùi thối đó. Lúc ấy chúng tôi Ä‘i trong bóng tối hoàn toàn. Con Holder, con chó cá»§a tôi, thì nép sát mình vào tôi. Hốt nhiên, Kate hét lên má»™t tiếng khiếp sợ! Tôi thì cảm trước rằng má»™t sá»± gì Ä‘ang tiến đến trước mặt tôi. Tôi chắc chắn rằng con quái váºt đã có ở đây, nhưng cÅ©ng chắc chắn rằng tôi sẽ thoát thân. 
 
Swanhild gáºt đầu: 
 
- Em hiểu rồi, anh ạ. 
 
Chàng có ý tức giáºn: 
 
- Không, đừng có cho tôi là má»™t đứa nhút nhát hay má»™t ngưá»i Ä‘iên! Vả lại bây giá» tôi không cho cái gì là lạ lùng hết: sao sáng trên trá»i, thông trong rừng, cái rét lúc ấy và con quái váºt bò trong bóng tối, tất cả má»i thứ ấy như lôi cuốn tôi vào má»™t cÆ¡n sóng há»—n độn những cảm giác mÆ¡ hồ và quen thuá»™c. Sá»± ấy không có gì độc ác dữ dá»™i, cÅ©ng không phÅ© phàng, nhưng chỉ kinh khá»§ng! Thá»±c kinh khá»§ng!… Con Holder rên lên những tiếng sợ hãi, mà tóc tôi thì dá»±ng đứng cả trên đầu! Chừng như con chó biết trước được má»™t sá»± khá»§ng khiếp sắp xảy ra. Tôi nghe thấy tiếng tôi kêu Trá»i, cô Kate thì rú lên, con Holder cÅ©ng tru lên đáp lại. Trong nháy mắt, cái váºt ấy chiếm lấy tôi. Tôi liá»n cuống cuồng chống cá»± lại, chống cá»± vá»›i má»™t sức mà tôi không hiểu sức gì, ở trong má»™t thứ bóng Ä‘en hình như có lóe ra nhiá»u tia sáng. Thế rồi tất cả thành tối tăm và có lẽ chÃnh lúc đó là lúc tôi ngã quáºt xuống. Tôi mở mắt ra thấy ở phòng ngoài nhà này. Em Swan cÅ©ng ở đó, vá»›i cô Kate nữa… Trá»i! 
 
Oliver úp tay che mặt mà rên lên những tiếng buồn thảm. 
 
Khi thấy con chó Alex đứng bên cạnh giưá»ng và nhìn chàng má»™t vẻ quý mến, Oliver há»i: 
 
- Con Holder đâu? 
 
Tưởng cứ nên nói tháºt ngay cho chàng biết, Swanhild đáp gá»n má»™t tiếng: 
 
- Chết rồi. 
 
- Con Holder chết rồi? 
 
- Sau khi đã bảo vệ anh và cô Kate con chó bị xé nát cả mình. Äối vá»›i má»™t con chó trung thành thá»±c không còn cái chết nào đẹp được hÆ¡n thế. 
 
Chàng than thở: 
 
- Giá tôi đừng kháng cá»± thì tất con quái váºt sẽ không hại Kate vá»›i con Holder! 
 
Giá»ng nói hạ thấp dần. Äã tá»›i lúc buồn ngá»§ không thể cưỡng được nữa, chàng cÅ©ng gắng trá»—i dáºy: 
 
- Swanhild, anh mà chết Ä‘i thì em sẽ là gia trưởng. Váºy thì lại đến lượt em sẽ thành tá»™i nhân trong há» nhà ta… 
 
Nỗi khổ sở của chàng mạnh đến nỗi trong giây lát có thể làm tan được hiệu lực của thuốc ngủ vừa uống. Chàng tiếp theo: 
 
- Swanhild, em thá» quyết vá»›i anh nhé: em phải thá» rằng dù anh sống hay dù anh chết, dù anh ra Ä‘iên ra dại hay anh vẫn khôn như thưá»ng, em cÅ©ng tìm, hết cách để khám phá sá»± bà máºt kia nhé? 
 
- Em xin hứa theo lá»i anh. 
 
- Em sẽ má»i thầy Lodge, hoặc há»i nhà thần linh há»c, hoặc ngưá»i đàn bà nhà Kynaston đã má»i vá». 
 
- Em xin lấy danh dá»± hứa theo lá»i anh 
 
- Balavasty và Crookes đã thất bại hồi ông chúng ta mất, nhưng từ hồi ấy đến nay khoa há»c đã tiến hÆ¡n. 
 
Trà chàng minh mẫn được trong vài phút: chàng nháºn biết cái trách nhiệm cá»§a má»™t ngưá»i sống hay chết có ảnh hưởng đến số mệnh má»™t ngưá»i đàn bà. 
 
- Em mà không thá» vá»›i anh, quyết để tâm đến cái việc kia ngay từ sáng sá»›m mai thì anh không thể nào yên lòng được. Em phải nhá»› đấy: anh sống hay anh chết, anh bình thưá»ng hay Ä‘iên dở cÅ©ng váºy, nghe không? 
 
- Vâng, em xin thỠsẽ theo ý anh. 
 
Oliver ngả ngưá»i xuống, thở má»™t tiếng dài: chàng đã nhá»c mệt hết sức. Nhưng chàng vẫn căn dặn: 
 
- Nếu còn có em là gia trưởng, em sẽ phải lÄ©nh cái hương há»a là lá»i nguyá»n tai hại cá»§a dòng há» nhà tạ Em sẽ nên má»i Lodge vá» Ä‘iá»u tra hay má»i bà thầy… Em phải thá»â€¦ lấy danh dá»± mà… 
 
Tiếng chàng chìm vào trong những lá»i lầm rầm, sau cùng chàng ngá»§ mất. 
 
Chú thÃch: 
(1-) Reggie: Tên ngưá»i anh cả đã chết. 
(2-) thần trùng hút máu: Theo dị Ä‘oan bên Âu châu, ngưá»i chết có thể hiện vá» ban đêm hút máu ngưá»i sống. 
(3-) Laudanum: (Ä‘á»c là lô- Ä‘a-nôm) là thuốc ngá»§, trong có chất nha – phiến tinh.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 21-11-2008 at 10:31 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				29-08-2008, 11:59 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4  
 
Tìm một bà thầy 
 
 
 
 
 
Những giá» tiếp theo đó thá»±c là má»™t giấc ác má»™ng ghê gá»›m đối vá»›i Swanhild. Trong khi ấy, nàng nhá»› lại những giá» hấp hối cá»§a ngưá»i anh cả trong gia đình nàng. CÅ©ng những mùi thuốc ấy trong nhà, cÅ©ng má»™t bầu không khà nặng nỠđêm nay và cÅ©ng sá»± kinh khá»§ng y như thế. Nàng nóng lòng mong trá»i chóng sáng. 
 
Má»i ngưá»i trong nhà không ai Ä‘i ngá»§. Mấy ông thầy thuốc thì không tiếc công sức. Má»™t cô khán há»™ coi giấc ngá»§ cá»§a Oliver. Äối vá»›i Kate cÅ©ng không thiếu má»™t phép cứu chữa nào. 
 
Ngồi má»™t mình trong phòng Holbein và ná»—i kÃch thÃch ban đầu đã dẹp, Swanhild nháºn thấy ngay cả tình thế bi đát bấy giá». Oliver vẫn còn sống đã đành nhưng nếu chàng nhá»› rõ chi tiết trong tấn thảm kịch thì không thể nào ngăn nổi chàng sẽ quyên sinh. Muốn tránh Ä‘iá»u nhục nhã kia cho gia đình nàng. Swanhild phải làm thế nào thành công được trong cái việc ba mươi Ä‘á»i ông cha Ä‘á»u đã thất bại: là khám phá ra con quái váºt truyá»n kiếp xem thuá»™c vá» giống nào. 
 
Chẳng biết hình thù nó ra sao? Mà tại sao nó lại không ra hại nàng? Lúc nàng vào trong rừng thì nó nấp ở đâu? Nó lại ở đâu mà đến? Bao nhiêu phen xảy ra những thảm kịch ngày trước, ngưá»i ra không tìm được qua má»™t dấu vết nào. 
 
Swanhild chỉ còn má»™t phương độc nhứt. Nàng bèn rắp tâm theo và giở tìm trong táºp sách hằng năm cá»§a nhà bưu Ä‘iện. 
 
Căn phòng mở ra, bác sĩ Newton bước vào. Nàng lẳng lặng dò ý tứ trên mặt ông tạ Ông nghiêng mình nói: 
 
- Ông Albury cÅ©ng đồng ý vá»›i tôi sau khi xem bệnh: ông anh cô thoát khá»i nguy rồi. Mạch chạy như thưá»ng và giấc ngá»§ bình yên, các vết thương không mấy chốc sẽ lành. Tôi xin khen phục cô đã biết phòng độc và buá»™c các vết thương mau lẹ được đến thế, nếu để máu ra nhiá»u quá thì đến nguy cho tÃnh mệnh chứ chẳng không. 
 
- Thế còn bệnh tình Kate? 
 
- Thá»±c đáng buồn! Cô ấy khó lòng qua khá»i được. Tôi muốn biết ý kiến má»™t vị chuyên môn. 
 
- Cái đó xin ông cứ tùy tiện. VỠphần tinh thần thì anh tôi bây giỠthế nào? 
 
- Tôi chưa biết thế nào nói ngay được. Phải đợi ông ấy thức dáºy đã. Ngoài vết thương bị sưng do lúc ngã, xem ra ông cÅ©ng không đến ná»—i nào. 
 
- Ngã như thế có thành mất trà nhớ được không ạ? 
 
- Tôi cÅ©ng không được rõ. Xương đầu không bị dáºp thế thì chỉ ngá»§ ngon má»™t giấc, cái bệnh quên kia cÅ©ng mất Ä‘i. 
 
- Nhưng nếu bệnh cứ dai dẳng thì liệu thành bất trị không ạ? 
 
- Không thể nói quyết được Ä‘iá»u gì bây giá». Nếu đến nước ấy thì tôi sẽ nói vá»›i cô má»i má»™t bác sÄ© chuyên trị vá» tâm thần. 
 
Swanhild nói má»™t giá»ng chua xót: 
 
- Tôi sợ rằng má»i cÅ©ng không Ãch gì. 
 
Ông ôn tồn: 
 
- á»’, ồ! Có lý nào! Cô cứ yên tâm cô ạ, nào có gì là trầm trá»ng đâu! 
 
Ngưá»i thiếu nữ chợt nhá»› ra ông bác sÄ© đến miá»n này má»›i được Ãt lâu thôi. (Chuyện nhà nàng hẳn ông ta không được rõ). Nàng há»i nữa: 
 
- Theo ý kiến ông, những vết thương ông buộc kia là do sự gì gây nên? 
 
- Äiá»u này khiến tôi làm lạ. Những vết tÃch không được rõ. Má»™t con váºt đói nào xổng ra cÅ©ng không chừng. Tôi đã báo tin cho viên tuần tra cảnh liệu. Tôi lại nghe ngưá»i quản gia kể lại vá»›i tôi rằng anh em nhà Ades đã có lần Ä‘e dá»a ông anh cá»™ Cả ba tên ấy Ä‘á»u có những con chó hung dữ, có lẽ những con chó kia giữ việc sá»§a cô con gái có mặt đấy, là ngưá»i làm chứng đáng lo ngại, trong lúc chúng đánh anh cá»™ Dẫu sao, tôi mong rằng lúc ngả dáºy, bệnh nhân cá»§a tôi sẽ buồn cưá»i cho những câu nói Ä‘iên rồ đã thốt ra đêm naỵ Tôi thá» há»i cô, cái chuyện con quái váºt kia có nghÄ©a lý gì không nào? Ông Oliver chẳng qua mê sảng đấy. 
 
Swanhild lạnh lùng đáp: 
 
- Những câu ấy không phải chuyện Ä‘iên rồ chút nào hết, vì anh tôi mà nhá»› được những Ä‘iá»u trông thấy trong rừng thì anh tôi đến tá»± tá». (Nàng đưa tay cho ông Newton trông thấy những búc chân dung cá»§a tổ phụ và nói rõ ý mình). Từ trước đến nay, những ngưá»i kia Ä‘á»u như thế này cả đấy, ông ạ. 
 
Ông tỠvẻ mặt không tin và nhạo báng: 
 
- Những chuyện vô lý ấy có những gì là sự thực nào? 
 
- Tổ phụ tôi chết y như thế năm 1890. Báo :â€Times†ra ngày 18 tháng 10 năm ấy tưá»ng thuáºt cả vụ Ä‘iá»u tra vá» việc ấy. 
 
Ông nhìn ngưá»i thiếu nữ, vẻ ngẫm nghÄ©: 
 
- Hình như tôi cÅ©ng có Ä‘á»c bài ấy rồi. Tôi, tôi cho là những câu chuyện truyá»n khẩu cá»§a bá»n vú nuôi, con ở. Lúc này cô vẫn còn bị hốt hoảng vì những sá»± kÃch động vừa qua, nhưng đến sáng mai là cô lại tỉnh trà được như trước ngay, rồi nhà chuyên trách chắc là sẽ tìm ra được con váºt hung ác. Bây giá» tôi thá» Ä‘i xem hai ngưá»i bệnh cá»§a tôi xem nào! 
 
Swanhild lại cầm cuốn chỉ nam bưu Ä‘iện và biên ra má»™t bản những tên và địa chỉ cá»§a nhiá»u ngưá»i. Cá»a bá»—ng lại mở ra. Ngưá»i thiếu nữ reo lên: 
 
- Kìa, anh Gođard! 
 
Ngưá»i vừa vào khẽ đáp: 
 
- Swanhild! 
 
Và giá»ng nói đầy ý trách móc, thương hại và kinh sợ. 
 
GoÄ‘ard hÆ¡n Swanhild má»™t vài tuổi, ngưá»i nhá» nhắn, mảnh khảnh. Trên khuôn mặt xương xương, dưới mái tóc Ä‘en và ráºm, tươi sáng đôi con mắt nâu lóng lánh và cái miệng cá»§a ngưá»i sắc sảo hữu duyên. Chàng ăn mặc sÆ¡ sài má»™t bá»™ quần áo hàng má»ng nhẹ không được thẳng nếp, đầu đội má»™t cái mÅ© cáp lưỡi trai má»m và dẹt và xách lá»§ng lẳng má»™t ngá»n đèn xe lá»›n trong bàn tay trái Ä‘eo găng. GoÄ‘ard bị thương nặng hồi chiến tranh, phải mang má»™t cánh tay gá»—. Thấy Swanhild ngạc nhiên nhìn chiếc đèn, chàng ngiêm giá»ng nói: 
 
- Phải, chÃnh đèn cá»§a cô đấy. 
 
Nàng nghẹn tiếng há»i: 
 
- Ồ! Anh Gođard, anh cũng vào rừng đấy sao? 
 
Chàng làu nhàu: 
 
- Giá cô rá»§ tôi cùng vào má»›i phải. Äêm qua tôi làm việc khuya. Lúc Ä‘i nằm, thấy có lá»a đèn thấp thoáng trong rừng, tôi má»›i thá» vào đó xem cho biết, thì, trá»i Æ¡i! Tôi trông thấy các con chó… 
 
Chàng đặt chiếc đèn xuống và nắm chặt bàn tay lạnh lại, nói tiếp: 
 
- Tôi cứ nghÄ© đến cái việc cô vào rừng có má»™t mình, (giá»ng chàng vẫn trách móc) lại vào sau những việc xảy ra này!… á»’, lão Walton đã cho tôi biết hết đầu Ä‘uôi rồi… tôi thá»±c không thể nào bá»±c mình hÆ¡n được nữa. 
 
Chàng vo tròn mãi cái mũ trong tay, Swanhild cảm động nhắc câu nói lúc nãy: 
 
- Thế ra anh có vào trong rừng!… 
 
- Thì có gì đáng kể? Trong rừng không còn nguy hiểm nữa vì trá»i lúc ấy đã Ä‘ang mưa. 
 
Trước thấy ông bác sÄ© tá» thái độ không tin lá»i mình, nay được nghe GoÄ‘ard nháºn theo những giả thuyết vá» con quái váºt, Swanhild cÅ©ng thấy được dá»… chịu trong lòng. Nàng Ä‘em cái việc mạo hiểm đêm qua ra vắn tắt thuáºt lại. GoÄ‘ard há»i: 
 
- Thế là Oliver thoát nạn và tâm trà vẫn yên lành rồi. Thì cô còn lo sợ gì bây gi� 
 
Nàng đáp: 
 
- Anh ấy mà nhá»› lại được thì tất sẽ theo gương ông tôi. Chốc nữa anh ấy ngá»§ dáºy, bà vợ lão Walton vá»›i tôi sẽ coi chừng anh ấy có ý tá»± sát chăng, như thế trong vài ba giá» còn được, nhưng bất thần anh ấy nhá»› lại lúc nào không biết,thì liệu có thể suốt Ä‘á»i canh giữ anh ấy được sao? 
 
Tiếng nàng sau cùng thành tiếng nức nở. Gođard cũng lấy làm khó nghĩ: 
 
- Vâng, tôi hiểu rồi. GiỠthì biết làm thế nào? Swanhild: 
 
- Tôi định cố tìm cho biết tÃnh cách hình thể con quái váºt xem. Việc ấy mà thành và nếu tôi có thể cứ dá»… dàng phân giải các Ä‘iá»u cho Oliver nghe, thì sá»± kÃch động kia sẽ giảm bá»›t Ä‘i được. 
 
- Thế cô định theo cách nào bây gi� 
 
Nàng trỠvào cuốn chỉ nam. 
 
- Lúc anh vào đây thì tôi đang tìm hội khảo cứu S.P.R và địa chỉ cô Bartendale, nhưng tên cô không thấy in trong sách. 
 
- Cô Bartendale, ư? Cái tên này làm tôi lại mang máng nhớ ra một việc… 
 
- Bà Grace Kynaston có lần đã nói chuyện vá»›i tôi vá» cô tạ Chả hồi năm ngoái cô ta có tìm giúp bà ấy cái nguyên nhân những việc hiện hồn kỳ dị xảy ra trong nhà bà. Nhưng hiện nay bà Grace lại Ä‘i ngoại quốc mất rồi! Mà tôi thì chỉ biết được có má»—i má»™t Ä‘iá»u là cô Bartendale ở London thôi! Chắc hẳn cô ta ngụ Ở má»™t nhà há» hàng nào đấy chá»› chẳng không. Tôi má»›i tìm xem có bao nhiêu địa chỉ nhà Bartendale, Ä‘em kê ra thành má»™t bản: có mưá»i má»™t nÆ¡i tất cả. Há»… lúc nào xem có thể rá»i Oliver ra được tôi sẽ Ä‘i London há»i thăm. 
 
Gođard khẽ lắc đầu: 
 
- Như thế thì khác nào tìm chiếc kim trong đống cá». (#1)Bartendale… Bartendale… hừ! 
 
Chàng nhăn trán nghĩ ngợi, miệng thì cứ lẩm nhẩm nhắc lại tiếng Bartendale hoài. 
 
Swanhild Ä‘i mở cá»a sổ hướng Bắc ra. Gió bên ngoài ùa vào ướt nặng những hạt mưa. Hai ngưá»i đứng ngắm cảnh đồng quê mịt mùng lan xa tá»›i cái hình thằng ngưá»i Dannow. Má»™t màu sáng há»—n má» tuôn xuống từ trên mây. Khu rừng xa hiện thành má»™t dải Ä‘en xám. 
 
Bỗng nàng không thể im lặng được nữa. 
 
- Cái tình cảnh thá»±c ghê gá»›m, tai ác không biết ngần nào! Oliver thoát chết, mà nếu ta không thể tìm được cách khám phá được cái bà máºt nghìn năm kia thì anh ấy đến hóa Ä‘iên mất, rồi anh ấy lại… 
 
Nàng không nói được dứt, nghẹn ngào một lát rồi lai lớn tiếng kêu lên: 
 
- Tôi thá»±c là đứa hèn nhát! Anh GoÄ‘ard ạ. Tôi hèn nhát má»™t cách khả ố! Nhưng anh nghÄ© coi: Ä‘á»i tôi bây giá» chỉ còn lại có má»™t mình Oliver nữa là hết! Hồi anh ấy vá»›i anh Reggie Ä‘i đánh tráºn trở vá», các thầy thuốc bảo là anh ấy không thể sống được. Tôi đã cố công cùng sức cứu được anh ấy sống. Mà thế này thà cứ để yên cho anh ấy chết có lẽ lại hÆ¡n. 
 
Gođard khuyên: 
 
- Swan, đừng nên nghÄ© thế! Tại Swan nhá»c mệt quá má»›i ngã lòng đấy. Äá»™ vài ba giá» nữa Swan lại có đủ nghị lá»±c chiến đấu để che chở cho Oliver. 
 
- Ta làm thế nào mà thắng nổi được kẻ thù kỳ quái, kẻ thù vô hình kia được! 
 
Chàng âu yếm dỗ: 
 
- Không, em cứ vững tâm. Má»›i hai năm trước đây, tôi còn trong má»™t đưá»ng hố ngoài tráºn, lấy xẻng xúc đào trong má»™t lá»›p bùn kinh tởm: cái chết treo trên đầu. Không thể nào biết nó sẽ hiện đến theo hình thể nào để lôi chúng tôi Ä‘i. Chỉ có má»™t cách duy nhất để tránh khá»i ná»—i lo sợ là đừng nghÄ© ngợi lắm. Bây giá» cÅ©ng thế đấy! Bây giá» ta cÅ©ng cứ thế; ta chỉ nghÄ© đến việc tìm ra cô nữ pháp sư kia là hÆ¡n. 
 
Chàng nhìn Swanhild bằng đôi mắt hóm hỉnh, một vẻ trách móc khôi hài: 
 
- Mà này, lúc nãy Swan bảo: Ä‘á»i Swan chỉ còn có Oliver nữa thôi. Câu nói ấy không đúng mà cÅ©ng không được tá» tế cho lắm. Tôi cứ tưởng là Swan vẫn hiểu bụng tôi. 
 
Từng tráºn gió quay cuồng, khác nào tiếng nói lá»›n lao cá»§a không gian vô cùng táºn, bao bá»c cả lấy căn phòng kia, giây phút buông thả bình tÄ©nh này thá»±c dịu ngá»t cho lòng ngưá»i thiếu nữ. Nàng tưởng chừng như khắp vÅ© trụ Ä‘á»u tiêu diệt thành hư ảo chỉ còn lại má»™t tình thương mến chung cá»§a hai ngưá»i. Nàng dịu dàng bảo chàng: 
 
- Anh Gođard, lòng anh đối với Oliver của chúng ta thân thiết biết chừng nào! 
 
Chàng ôm lấy nàng trong tay và đặt môi hôn nàng. Sau lúc ngưá»i anh cả nàng là Reggie tắt nghỉ, anh Oliver nàng cÅ©ng tá» vá»›i nàng cá» chỉ âu yếm y như thế. Swanhild nhá»› đến lại rùng mình kinh sợ, nhưng nàng cÅ©ng thấy được phấn khởi tâm hồn. Nàng vui vẻ nói như gần quên hết lo âu: 
 
- Nhá» trá»i, Oliver vẫn còn đấy. 
 
- Thì chÃnh thế, mà giữ được anh ta mãi mãi là do ở chúng mình. Ta phải làm thế nào tìm cách giữ lấy má»i Ä‘iá»u lợi để có cÆ¡ thành công. 
 
Chú thÃch: 
(1-) tìm chiếc kim trong đống cá»: CÅ©ng như ta nói: “Äáy bể mò kimâ€.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 21-11-2008 at 10:34 PM .