 |
|

16-10-2008, 10:11 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Cái đầm ma - George Sand
Cái đầm ma
Tác giả: George Sand
Chương 1
Công việc cà y bừa
Mặt đẫm mồ hôi, ngươi kiếm sống;
Äá»i ngưá»i khốn khổ, chẳng ra chi.
Lao động, má»i mòn, như thế mãi,
Äến ngà y thần chết gá»i ngươi Ä‘i.
Äoạn thÆ¡ bốn câu bằng tiếng Pháp cổ đó, đặt bên dưới má»™t bức tranh cá»§a Holbein, tháºt là má»™c mạc, mà lại buồn thấm thÃa. Bức tranh miêu tả má»™t ngưá»i thợ cà y Ä‘ang cà y giữa má»™t cánh đồng. Má»™t vùng quê rá»™ng lá»›n trải ra xa xa, ngưá»i ta trông thấy ở đó những túp lá»u tồi tà n; mặt trá»i Ä‘ang lặn sau đồi. Äây là và o cuối má»™t ngà y là m việc nặng nhá»c. Ngưá»i nông dân đã già , thấp béo, quần áo rách rưới. Cá»— ngá»±a bốn con, ông Ä‘ang đẩy vá» phÃa trước, vừa gầy, vừa kiệt sức, lưỡi cà y ngáºp sâu xuống má»™t thứ đất gồ ghá», khó là m. Trong cảnh nà y chỉ có má»™t sinh váºt vui vẻ và nhanh nhẹn. Äó là má»™t nhân váºt quái dị, má»™t bá»™ xương, được vÅ© trang bằng má»™t cái roi, coi như là m thợ phụ cho ông lão thợ cà y, Ä‘ang chạy trong luống cà y, bên cạnh mấy con ngá»±a Ä‘ang khiếp sợ, và đuổi đánh chúng.
Tôi vừa xem bức tranh ấy má»™t lúc lâu và thấy buồn thấm thÃa, rồi tôi ra đồng Ä‘i dạo, lan man nghÄ© đến Ä‘á»i sống nÆ¡i đồng ruá»™ng và số pháºn ngưá»i thợ cà y. Chắc chắn là vất vả rồi, khi phải tiêu hao sức lá»±c và ngà y tháng cá»§a mình và o việc cà y xá»›i mảnh đất ác nghiệt ấy, mà phần thưởng duy nhất và lợi lá»™c duy nhất nháºn được cuối má»™t ngà y là m việc nặng nhá»c như thế, chỉ là má»™t mẩu bánh mì loại Ä‘en nhất và tồi nhất.
Những tà i nguyên bao phá»§ mặt đất kia, những thóc lúa gặt vá» kia, những hoa quả kia, những con váºt kiêu hãnh được nuôi béo trong đám cá» cao kia, là tà i sản cá»§a má»™t và i ngưá»i và là công cụ là m mệt má»i và nô dịch số ngưá»i đông nhất.
Kẻ nhà n rá»—i nói chung đâu có yêu những cánh đồng, đồng cá», cảnh sắc thiên nhiên, những con váºt đẹp, mà tất cả những cái đó phải được đổi ra những đồng tiá»n và ng để ngưá»i ấy tiêu dùng.
Kẻ nhà n rá»—i ở lại đồng quê để tìm kiếm má»™t Ãt không khà và sức khá»e, rồi lại trở vá» các thà nh phố lá»›n để tiêu phà thà nh quả lao động cá»§a những kẻ lệ thuá»™c mình.
Vá» phần mình, ngưá»i lao động bị đè nén quá, khổ sở quá, và quá sợ hãi cho tương lai cá»§a mình, nên cÅ©ng không thưởng thức được vẻ đẹp cá»§a đồng quê và những cái thú vị cá»§a cuá»™c sống nÆ¡i thôn dã. Äối vá»›i ngưá»i ấy cÅ©ng váºy, những cánh đồng và ng óng, những đồng cá» mượt mà , những con váºt tuyệt vá»i, là đại diện cho những túi tiá»n, trong đó mình sẽ chỉ được má»™t phần rất nhá», không đủ cho nhu cầu cá»§a mình, nhưng tuy thế, hà ng năm vẫn cứ phải lèn đầy những cái túi chết tiệt đó, để là m vừa lòng ông chá»§ và trả tiá»n cho quyá»n sống dè sẻn và khốn khổ trên đất cá»§a ông ta.
ý nghÄ© cá»§a tôi đã chảy theo dòng ấy, trong khi tôi Ä‘i ven theo má»™t cánh đồng mà nông dân Ä‘ang chuẩn bị cho vụ gieo hạt sắp tá»›i. Diá»…n trưá»ng cÅ©ng rá»™ng như trong tranh cá»§a Holbein.
Quang cảnh cÅ©ng rá»™ng và bao quanh bằng những hà ng cây xanh lá»›n, đã hÆ¡i ngả sang mà u đỠvì sắp tá»›i mùa thu, cái thá»a đất rá»™ng mà u nâu khá»e khoắn kia, nÆ¡i các tráºn mưa vừa qua còn để lại, trong và i luống cà y, những dòng nước mà mặt trá»i chiếu và o, là m sáng lên như những sợi chỉ bạc. Không khà trong trẻo, ấm áp và đất má»›i được lưỡi cà y mở ra, tá»a lên má»™t là n hÆ¡i nhẹ.
PhÃa trên cánh đồng, má»™t ông già , ăn mặc không có vẻ nghèo khổ, Ä‘ang trịnh trá»ng đẩy cái areau, má»™t cái cà y kiểu cổ; kéo cà y là hai con bò lặng lẽ, lông và ng nhạt, hai vị trưởng lão thá»±c sá»± cá»§a đồng cá», cao lá»›n, hÆ¡i gầy, sừng dà i và quặp xuống, những lao động già mà thói quen lâu ngà y đã biến thà nh anh em ấy - ở quê chúng tôi, ngưá»i ta thưá»ng gá»i chúng như váºy - và khi kẻ ná» thiếu kẻ kia, sẽ không chịu cùng là m vá»›i má»™t bạn má»›i và tá»± để chết dần vì buồn Ä‘au. Những ai không biết vỠđồng quê cho rằng nói đến tình thân cá»§a con bò vá»›i bạn cùng kéo cà y vá»›i nó là kể chuyện hoang đưá»ng. Xin má»i hỠđến xem, ở cuối chuồng, má»™t con bò khốn khổ, gầy còm, kiệt sức, Ä‘uôi sợ sệt Ä‘áºp và o hai bên sưá»n trÆ¡ xương, mõm thổi má»™t cách ghê sợ và khinh bỉ và o thức ăn ngưá»i ta Ä‘em đến cho nó, hai mắt luôn quay vá» phÃa cá»a chuồng, chân cạo cạo và o chá»— trống bên cạnh nó, mÅ©i hÃt hÃt những cái ách và dây xÃch bạn nó đã mang, và không ngá»›t gá»i bạn bằng những tiếng rống thảm thiết. Anh chăn bò sẽ bảo: "Thế là mất cả má»™t đôi bò;.ngưá»i anh em cá»§a nó đã chết, còn con nà y không chịu Ä‘i là m nữa. Äáng lẽ phải vá»— béo nó để là m thịt, nhưng nó không chịu ăn, nên chẳng mấy chốc, nó sẽ chết vì đói." ông lão thợ cà y là m việc cháºm chạp, lặng lẽ, không phà sức. Hai con váºt ngoan ngoãn cÅ©ng không vá»™i và ng hÆ¡n ông; nhưng nhá» lao động liên tục và táºp trung, vá»›i má»™t sá»± tiêu phà sức lá»±c đã được thá» thách và bá»n bỉ, luống cà y cá»§a ông cÅ©ng được xá»›i lên nhanh không kém luống cà y cá»§a con trai ông, ở cách đó má»™t quãng, Ä‘ang Ä‘iá»u khiển bốn con bò không khá»e bằng, trên má»™t thá»a ruá»™ng cứng hÆ¡n và nhiá»u đá hÆ¡n.
Nhưng sau đó, cái đã lôi cuốn sá»± chú ý cá»§a tôi, tháºt sá»± là má»™t cảnh đẹp, má»™t đỠtà i quý cho há»a sÄ©. ở đầu bên kia cá»§a cánh đồng có thể cà y được, má»™t chà ng trai tẻ, mặt mÅ©i dá»… coi, Ä‘ang dẫn má»™t cá»— bò tuyệt vá»i: bốn đôi bò non, lông sẫm, pha mà u Ä‘en và ng hung lấp lánh mà u lá»a, vá»›i những cái đầu ngắn có lông xoăn còn phảng phất vẻ hoang dại cá»§a bò má»™ng, những con mắt to, dữ tợn, những động tác thô bạo, cách là m việc nóng nảy và giần giáºt, như còn muốn nổi khùng vá»›i cái ách và cái roi, nên chúng chỉ vừa vâng lệnh, vừa run lên vì tức giáºn dưới sá»± thống trị má»›i áp đặt. Ngưá»i ta gá»i chúng là những con bò má»›i bị buá»™c. Ngưá»i đà n ông Ä‘iá»u khiển chúng có nhiệm vụ khai hoang má»™t góc trước đây đã bá» là m bãi chăn nuôi, và đầy những gốc cây cổ thụ, má»™t công việc cá»§a lá»±c sÄ© mà nghị lá»±c cá»§a anh, tuổi trẻ cá»§a anh và tám con váºt hầu như chưa thuần hóa cá»§a anh chỉ má»›i tạm đáp ứng.
Má»™t đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi, đẹp như má»™t thiên thần, má»™t tấm da chiên phá»§ lên hai vai, trên áo choà ng, là m cho nó giống cáºu bé Thánh Jean-Baptiste cá»§a các há»a sÄ© thá»i Phục hưng, Ä‘ang Ä‘i trong luống cà y, song song vá»›i cái cà y và chá»c nhẹ và o sưá»n mấy con bò bằng má»™t cái sà o dà i và nhẹ, đầu hÆ¡i nhá»n. Dưới bà n tay bé nhá» cá»§a đứa bé, những con váºt chồm lên, và vừa là m cho các cái ách và dây Ä‘ai buá»™c và o trán chúng rÃt lên kèn kẹt, vừa là m cho cái cà ng lắc mạnh. Khi có má»™t rá»… cây cản lưỡi cà y lại, anh thợ cà y quát lên bằng má»™t giá»ng cáu gắt, gá»i má»—i con váºt bằng tên cá»§a nó, nhưng để khiến chúng nguôi giáºn hÆ¡n là để chá»c tức chúng. Vì lÅ© bò, tức giáºn vì bị cản lại đột ngá»™t, chồm lên, khÆ¡i sâu xuống đất những bà n chân to bè chẻ đôi cá»§a chúng, có thể sẽ văng mình sang bên cạnh, mang theo cả cái cà y, băng qua các cánh đồng, nếu.bằng tiếng nói và cái roi chà ng trai trẻ không giữ vững được bốn con đầu tiên, trong khi đứa bé lèo lái bốn con kia. Nó cÅ©ng quát, thằng bé tá»™i nghiệp, bằng má»™t giá»ng mà nó muốn là m thà nh khá»§ng khiếp, nhưng giá»ng nó vẫn còn dịu dà ng như khuôn mặt thiên thần cá»§a nó. Tất cả những cái đó Ä‘á»u đẹp: cảnh sắc, ngưá»i đà n ông, đứa bé, những con bò má»™ng dưới cái ách; và mặc dù đó là cuá»™c chiến đấu ác liệt trong đó đất đã chịu thua, ngưá»i ta vẫn thấy có má»™t tình cảm dịu dà ng và bình yên sâu lắng bao trùm trên má»i váºt. Khi đã vượt qua được váºt cản và cá»— bò đã trở lại bước Ä‘i Ä‘á»u đặn và trịnh trá»ng, anh thợ cà y, mà sá»± thô bạo lúc trước chỉ là giả tạo và là má»™t bà i táºp rèn sức mạnh và tiêu phà năng lượng, bá»—ng chốc lấy lại vẻ thanh thản cá»§a những tâm hồn giản dị, rồi đưa mắt nhìn con mình má»™t cách hà i lòng, và nó cÅ©ng quay lại cưá»i vá»›i bố nó. Rồi giá»ng đà n ông cá»§a ngưá»i bố trẻ cất tiếng hát khúc ca long trá»ng và u sầu mà truyá»n thống cổ xưa cá»§a vùng nà y để lại, không phải cho tất cả các thợ cà y, mà chỉ cho những ngưá»i tà i giá»i nhất trong nghệ thuáºt kÃch động và giữ vững được nhiệt tình là m việc cá»§a các con bò. Khúc ca đó, mà nguồn gốc gô-loa cá»§a nó có lẽ được coi là thiêng liêng, và ngưá»i ta đã cho là chịu nhiá»u ảnh hưởng bà ẩn từ xa xưa, thì ngà y nay, vẫn còn nổi tiếng là có khả năng duy trì được lòng dÅ©ng cảm cá»§a những con váºt ấy, là m cho chúng đỡ bá»±c bá»™i và đỡ buồn chán vá»›i công việc kéo dà i cá»§a chúng. Biết rõ cách dẫn chúng Ä‘i để vạch được má»™t luống cà y thẳng tắp, biết cách là m chúng đỡ vất vả bằng cách nhấc lên, hoặc ấn sâu lưỡi cà y xuống đất đúng lúc, vẫn chưa đủ: ngưá»i ta chưa phải là má»™t thợ cà y hoà n hảo, nếu chưa biết hát cho bò nghe, và đó là má»™t khoa há»c riêng biệt, đòi há»i phải có năng khiếu và má»™t số phương tiện đặc biệt.
Khúc ca ấy, thá»±c ra chỉ là má»™t loại hát nói, ngừng lại, rồi lại hát tiếp tùy ý muốn. Hình thức không Ä‘á»u đặn và những cách nhấn giá»ng sai lệch cá»§a nó theo quy tắc nghệ thuáºt âm nhạc, là m cho nó không thể dịch được. Nhưng không phải vì thế mà nó kém hay, nó lại rất thÃch hợp vá»›i tÃnh chất công việc nó Ä‘i kèm, vá»›i bước Ä‘i cá»§a con bò, vá»›i sá»± yên bình cá»§a các miá»n quê, vá»›i sá»± giản dị cá»§a những ngưá»i hát nó, khiến cho bất cứ má»™t thiên tà i xa lạ vá»›i công việc đồng áng nà o cÅ©ng không thể sáng tác ra nó được, và bất cứ má»™t ca sÄ© nà o khác, ngoà i má»™t thợ cà y giá»i.cá»§a vùng nà y, cÅ©ng không thể lặp lại nó được.
Và o những thá»i kỳ trong năm không có công việc và hoạt động gì khác, ngoà i việc cà y bừa, thì khúc ca ấy, tháºt là êm dịu, tháºt là mạnh mẽ, cất lên vá»›i giá»ng Ä‘iệu đặc biệt cá»§a nó, phảng phất giống giá»ng má»™t là n gió nhẹ. Âm cuối cùng cá»§a má»—i câu, được giữ lại và rung lên bằng má»™t hÆ¡i dà i và mạnh không thể tưởng tượng được, vừa lên cao má»™t phần tư âm, vừa hát sai Ä‘i má»™t cách dứt khoát bằng má»™t chuá»—i quãng mà những quy ước âm nhạc cá»§a chúng ta không sao đánh giá nổi. Tháºt là hoang dại nhưng cÅ©ng tháºt là thú vị, không bút nà o tả được, và má»™t khi đã nghe quen rồi, thì ngưá»i ta không tưởng tượng được là má»™t khúc ca nà o khác lại có thể cất lên mà không là m rối loạn sá»± hà i hòa và o những giỠđó và ở những nÆ¡i đó.
Váºy là tôi Ä‘ang có trước mắt má»™t bức tranh tương phản vá»›i tranh cá»§a Holbein, mặc dù đó là má»™t cảnh tương tá»±. Thay và o má»™t ông già buồn rầu, là má»™t chà ng trai trẻ thư thái; thay và o má»™t cá»— ngá»±a mệt nhoà i, là tám con bò khá»e mạnh và hăng hái; thay và o thần chết, là má»™t đứa bé đẹp như thiên thần; thay và o má»™t hình ảnh vá» tuyệt vá»ng và má»™t ý nghÄ© vá» há»§y oại, là má»™t cảnh tượng vá» nghị lá»±c và má»™t tư tưởng vá» hạnh phúc.
Tôi biết chà ng trai trẻ và đứa bé xinh đẹp đó, tôi biết chuyện cá»§a há», vì há» có má»™t chuyện - ai cÅ©ng có chuyện cá»§a mình - và má»—i ngưá»i Ä‘á»u có thể quan tâm đến cuốn tiểu thuyết vá» cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chÃnh mình, nếu ngưá»i ấy đã hiểu nó... Mặc dù chỉ là nông dân và thợ cà y giản dị, Germain đã hiểu rõ những nhiệm vụ và tình yêu cá»§a mình. Anh đã kể cho tôi nghe những Ä‘iá»u đó má»™t cách ngây thÆ¡, rà nh rá»t, và tôi đã nghe anh má»™t cách thÃch thú. Khi tôi đã xem anh cà y khá lâu, tôi tá»± há»i tại sao lại không viết chuyện anh, mặc dù chuyện đó cÅ©ng giản dị, cÅ©ng thẳng thắn và cÅ©ng Ãt trang Ä‘iểm như luống cà y anh vạch ra bằng cái cà y cá»§a anh.
Sang năm tá»›i, luống cà y đó sẽ lại đầy lên và phá»§ bằng má»™t luống cà y má»›i. Dấu vết cá»§a phần lá»›n những ngưá»i trong những cánh đồng nhân loại cÅ©ng in dấu và biến mất như thế. Má»™t Ãt đất xóa nó Ä‘i, và những luống cà y mà chúng ta đã xá»›i lên cứ tiếp nối nhau như những ngôi má»™ trong nghÄ©a địa. Chẳng lẽ luống cà y cá»§a anh thợ cà y lại không có giá trị bằng luống cà y cá»§a ngưá»i nhà n rá»—i, váºy mà ngưá»i nà y lại có má»™t cái tên, má»™t cái tên nó sẽ ở lại, nếu như do má»™t sá»± kỳ cục hoặc vô lý nà o đó, ngưá»i ấy gây được má»™t Ãt tiếng vang trong xã há»™i?.Váºy thì ta hãy dứt, nếu có thể được, cái luống cà y cá»§a Germain, anh thợ cà y giá»i , ra khá»i cái hư không cá»§a sá»± quên lãng. Anh sẽ không biết gì đâu và cÅ©ng sẽ chẳng báºn tâm mấy; nhưng tôi sẽ được má»™t chút thÃch thú khi thá» là m việc đó.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

16-10-2008, 10:13 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 2
Bố Maurice
- Germain nà y, - má»™t hôm ông bố vợ bảo anh, - tuy nhiên, con cÅ©ng phải quyết định lấy vợ kế Ä‘i chứ. Chóng tháºt, thế là đã được hai năm, con gái ta đã mất, và con đã góa vợ, và thằng con lá»›n cá»§a con đã bảy tuổi rồi. Con đã gần ba mươi, chà ng trai ạ, và con biết là ở vùng ta, má»™t ngưá»i đà n ông quá tuổi đó, bị coi là quá già để lấy vợ. Con có ba đứa con xinh xắn, và cho đến táºn bây giá», chúng chưa há» là m chúng ta phải lúng túng. Mẹ vợ con và con dâu ta đã hết lòng chăm sóc chúng, và há» là m như thế là đúng. Äến nay Pierre đã khá lá»›n; nó đã thúc được bò khá tốt; nó đã khá khôn ngoan, biết chăn bò ở ná»™i cá» và đủ sức dẫn các con ngá»±a đến máng uống nước. Váºy nó không phải là đứa quấy rầy chúng ta; nhưng hai đứa kia, mà chúng ta yêu quý, trá»i cÅ©ng biết đấy, sang.năm nay hai đứa ngây thÆ¡ tá»™i nghiệp ấy đã khiến chúng ta phải lo nghÄ© nhiá»u. Con dâu ta sắp đẻ, mà nó vẫn còn má»™t đứa bé tà tẹo trên tay. Khi nà o đứa cháu mà chúng ta Ä‘ang đợi ra Ä‘á»i, nó sẽ không trông nom được con bé Solange cá»§a con, và nhất là thằng cu Sylvain cá»§a con, nó chưa tròn bốn tuổi, và chẳng chịu ngồi yên được lâu cả ngà y lẫn đêm. Nó cÅ©ng hiếu động giống máu con: nó sẽ thà nh anh thợ giá»i, nhưng nay thì là má»™t đứa bé khá»§ng khiếp, và bà lão cá»§a ta không thể chạy nhanh để giữ nó lại được nữa, má»—i khi nó chạy trốn vá» phÃa ao hoặc khi nó lao và o chân các con váºt. Và rồi vá»›i đứa con mà con dâu ta sắp cho ra Ä‘á»i, thằng anh nó sẽ lại rÆ¡i và o tay bà lão cá»§a ta trong má»™t năm là Ãt. Váºy các con con khiến chúng ta lo ngại vì quá sức chúng ta. Chúng ta không thÃch nhìn thấy những đứa trẻ chẳng được chăm sóc cẩn tháºn; và khi nghÄ© đến những tai nạn có thể xảy ra vá»›i chúng, do thiếu chăm nom, thì ngưá»i ta không yên tâm. Váºy con cần có má»™t ngưá»i vợ khác, và ta, má»™t ngưá»i con dâu khác. Hãy suy nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, chà ng trai ạ. Bố đã nhiá»u lần cảnh báo con, thá»i gian trôi Ä‘i, năm tháng chẳng hỠđợi con. Vì các con con và vì tất cả chúng ta là những ngưá»i muốn cho trong nhà má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp, con cần phải lấy vợ kế cà ng sá»›m cà ng tốt.
- Váºy thì thưa bố, - anh con rể trả lá»i, - nếu bố dứt khoát muốn thế thì con sẽ phải chiá»u ý bố thôi. Nhưng chẳng giấu gì bố, con chẳng muốn là m thế hÆ¡n là đi trẫm mình nhiá»u lắm.
Ngưá»i ta biết mình mất ai mà ngưá»i ta không biết mình sẽ tìm thấy ai. Con đã có má»™t ngưá»i vợ đảm, má»™t ngưá»i vợ đẹp, dịu dà ng, can đảm, ăn ở tốt vá»›i cả bố mẹ và chồng con, là m lụng giá»i cả ngoà i đồng lẫn trong nhà , lại khéo chăm sóc súc váºt, tóm lại cái gì cÅ©ng tốt; và khi bố mẹ cho con ngưá»i vợ đó, khi con lấy cô ấy, chúng ta đã không đặt ra Ä‘iá»u kiện là con sẽ phải quên cô ấy, nếu chẳng may để mất cô.
- Äiá»u con nói là xuất phát từ má»™t tấm lòng tốt, Germain ạ, - bố Maurice lại nói, - ta biết là con đã yêu con gái ta, là con đã là m cho nó được sung sướng và nếu con được thế chân nó mà thần chết cÅ©ng hà i lòng thì giá» nà y, nó sẽ vẫn còn sống, và con thì đã ở ngoà i nghÄ©a địa. Nó rất xứng đáng được con yêu thương đến mức đó, và nếu con không khuây khá»a được thì chúng ta cÅ©ng không khuây khá»a được. Nhưng ta không.bảo con quên nó. Chúa lòng là nh đã muốn nó phải rá»i bá» chúng ta, và chẳng có ngà y nà o chúng ta lại không là m cho Ngưá»i biết, bằng những lá»i cầu kinh, những ý nghÄ©, những lá»i nói và những hà nh động cá»§a chúng ta, rằng chúng ta tôn trá»ng ká»· niệm vá» nó và khổ tâm vì sá»± ra Ä‘i cá»§a nó. Nhưng giả thá» từ thế giá»›i bên kia, nó có thể nói được vá»›i con và cho con biết ý muốn cá»§a nó, thì nó sẽ ra lệnh cho con phải tìm má»™t ngưá»i mẹ cho những đứa con mồ côi cá»§a nó. Váºy vấn đỠở đây là tìm được má»™t ngưá»i vợ xứng đáng thay thế nó. Việc đó không dá»… lắm; nhưng không phải không là m được; và khi chúng ta tìm được ngưá»i ấy cho con, thì con sẽ yêu ngưá»i ấy như con đã yêu con gái ta chứ, bởi vì con là má»™t ngưá»i đà n ông lương thiện, và sẽ vui lòng được giúp đỡ chúng ta và thương yêu các con con.
- Vâng được, bố Maurice ạ, - Germain nói, - con sẽ là m theo ý muốn của bố, như con vẫn là m.
- Phải công nháºn, con trai ạ, là con luôn nghe theo tiếng nói cá»§a ngưá»i thân và những lý lẽ đúng đắn cá»§a chá»§ gia đình. Váºy ta hãy cùng nhau chá»n vợ má»›i cho con. Trước hết, bố không đồng ý để con lấy má»™t đứa còn trẻ. Äó không phải cái con cần. Trẻ tuổi thưá»ng nhẹ dạ, và tháºt là má»™t gánh nặng khi phải nuôi ba đứa bé, nhất là chúng lại là con ngưá»i vợ trước, nên cần phải là má»™t ngưá»i tốt bụng, tháºt khôn ngoan, tháºt dịu hiá»n và rất chăm lao động. Nếu vợ con không và o khoảng tuổi con, nó sẽ không đủ hiểu biết để chấp nháºn má»™t nhiệm vụ như thế. Nó sẽ thấy là con già quá, mà các con con thì lại trẻ quá.
Nó sẽ ca cẩm và các con con sẽ khổ.
- Äó đúng là điá»u là m con lo ngại, - Germain nói. - Nếu chẳng may mấy đứa nhá» tá»™i nghiệp ấy bị ngược đãi, ghét bá», đánh Ä‘áºp thì sao?
- Äã có trá»i! - ông già lại nói. - Nhưng ở vùng ta, những ngưá»i đà n bà ác hiếm thấy hÆ¡n những ngưá»i tốt, và có há»a Ä‘iên má»›i không tìm lấy má»™t ngưá»i hợp vá»›i mình.
- Tháºt thế bố ạ: trong là ng mình có khối cô tốt. Có Louise nà y, Sylvaine nà y, Claudie nà y, Marguerite nà y... rốt cuá»™c, cô mà bố muốn chá»n là ai?
- Từ từ đã, từ từ đã con trai ạ, tất cả các cô gái đó Ä‘á»u quá trẻ, hoặc quá nghèo... hoặc quá đẹp; vì rốt cuá»™c cÅ©ng phải nghÄ© đến cả Ä‘iá»u đó.nữa, con trai ạ. Má»™t ngưá»i vợ đẹp không phải bao giá» cÅ©ng ná»n nếp bằng má»™t ngưá»i khác.
- Váºy là bố lại muốn con lấy má»™t cô xấu xà ư? - Germain nói, giá»ng hÆ¡i lo lắng.
- Không, không xấu tý nà o,, vì ngưá»i vợ ấy sẽ sinh cho con nhiá»u đứa con khác, và không gì buồn bằng có những đứa con xấu xÃ, yếu á»›t và không là nh mạnh. Nhưng má»™t ngưá»i đà n bà còn tươi tắn, có sức khá»e tốt và không đẹp cÅ©ng không xấu, sẽ rất thÃch hợp vá»›i con.
- Con thấy rõ, - Germain vừa nói vừa mỉm cưá»i vẻ hÆ¡i buồn, - là để có được má»™t ngưá»i như bố muốn, thì phải có ý định trước: nhất là vì bố không há» muốn má»™t cô nghèo, mà những cô già u thì đâu có phải dá»… kiếm, nhất là đối vá»›i má»™t anh góa vợ.
- Nếu chÃnh cô ta cÅ©ng góa chồng thì sao, hả Germain? Nà y, má»™t bà góa không có con cái, mà lại có má»™t tà i sản kha khá thì sao?
- Theo con biết, thì lúc nà y, trong xứ đạo ta chẳng có ai như thế.
- Bố cũng thấy chẳng có ai, nhưng ở nơi khác thì có đấy.
- Thế là bố đã nhằm má»™t ngưá»i nà o rồi, phải không bố? Váºy ngưá»i đó là ai, bố nói ngay Ä‘i.
|

16-10-2008, 10:13 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 3
Germain, ngưá»i thợ cà y giá»i
- Phải, ta có nhằm má»™t ngưá»i, - bố Maurice trả lá»i. - Äó là con gái nhà Léonard, vợ góa cá»§a Guérin, hiện Ä‘ang ở Fourche.
- Con không biết cả ngưá»i đà n bà lẫn chá»— đó. - Germain trả lá»i, vẻ nhẫn nhục, nhưng má»—i lúc má»™t buồn lá»›n.
- Cô ta tên là Catherine, trùng tên với vợ con.
- Catherine ạ? Vâng, con sẽ thÃch thú được nói đến cái tên đó: Catherine! Tuy váºy, nếu con không thể yêu cô ta bằng yêu vợ con được, thì tên đó lại cà ng là m cho con buồn, tên đó lại cà ng là m cho con nhá»› tá»›i vợ con nhiá»u hÆ¡n.
- Ta tin rằng con sẽ yêu cô ta: đó là má»™t ngưá»i tốt, má»™t phụ nữ có tấm lòng rá»™ng mở; đã lâu ta không gặp nó, hồi đó thì nó không xấu đâu; nhưng nó không còn trẻ lắm, đã ba mươi hai tuổi. Nó ở trong má»™t gia đình tốt, toà n.những ngưá»i đảm Ä‘ang, và nó phải có khoảng từ tám đến mưá»i nghìn phá»-răng ruá»™ng đất, nhưng nó sẽ vui lòng bán Ä‘i để mua đất ở nÆ¡i sẽ định cư; vì nó cÅ©ng có nghÄ© đến việc tái giá, và ta biết là nếu con hợp vá»›i nó, thì nó sẽ không thấy địa vị cá»§a con là tồi đâu.
- Váºy là bố đã sắp xếp tất cả những cái đó?
- Phải, trừ ý kiến cá»§a cả hai ngưá»i, và vì thế cả hai cần phải há»i chuyện nhau, là m quen vá»›i nhau. Bố cô ta có há» xa vá»›i ta và đã từng là bạn thân cá»§a ta. Con biết rõ ông ấy chứ, bác Léonard ấy?
- Vâng, con đã nhìn thấy bác ấy nói chuyện vá»›i bố trong các kỳ há»™i chợ, và trong kỳ vừa rồi bố và bác ấy đã cùng ăn trưa vá»›i nhau; váºy ra bác ấy đã nói chuyện vá»›i bố lâu đến thế vá» việc đó ư?
- Äúng thế; bác ấy đã nhìn thấy con bán mấy con váºt, và thấy con biết xá» sá»±, thấy con là má»™t chà ng trai mặt mÅ©i dá»… coi, lại có vẻ năng động và thà nh thạo; và khi ta đã nói vá»›i bác tất cả những Ä‘iá»u vá» con và con đã ăn ở tốt vá»›i chúng ta như thế nà o trong suốt tám năm sống chung và cùng là m việc vá»›i nhau, không há» có má»™t lá»i nói buồn bá»±c hoặc tức giáºn nà o, thì bác đã nảy ra ý nghÄ© muốn gả con gái cho con; ý nghÄ© ấy cÅ©ng hợp vá»›i ta, ta phải thú nháºn vá»›i con như váºy, vì những tiếng tăm tốt vá» con bé, vì đó là má»™t gia đình lương thiện và vì những vụ là m ăn tốt cá»§a há» mà ta có biết.
- Con thấy, bố Maurice ạ, là bố cũng tha thiết phần nà o đến các vụ là m ăn tốt.
- Äúng thế. Thế con có quan tâm đến những cái đó không?
- Con tha thiết nếu bố muốn, để bố được vui lòng, nhưng bố cÅ©ng biết là vá» phần con, con chưa bao giá» băn khoăn vá» Ä‘iá»u mình được cái gì hay không được cái gì, trong những chuyện lá»i lãi cá»§a chúng ta. Con không hiểu vá» tÃnh toán và đầu óc con không quen là m những việc đó.
Con hiểu biết vỠđất Ä‘ai, con hiểu biết vá» bò, vá» ngá»±a, vá» cách đóng chúng thà nh cá»—, vá» hạt giống, vá» Ä‘áºp lúa, vá» rÆ¡m cá». Còn vá» cừu, vá» nho, vưá»n tược, vá» những món lợi nhá» và vá» trồng tỉa tinh vi, bố cÅ©ng biết là các việc đó thuá»™c vá» con trai bố, và con không xen và o nhiá»u lắm. Còn vá» tiá»n bạc, trà nhá»› con kém, nên con muốn thà nhưá»ng tất, còn hÆ¡n tranh cãi phần anh, phần tôi. Con sợ có lẽ mình nhầm và đòi há»i những cái không.thuá»™c vá» mình và nếu sá»± việc không đơn giản và rõ rà ng, thì mình sẽ chẳng biết đằng nà o mà lần.
- CÅ©ng chẳng há» gì, con ạ, và chÃnh vì thế nên bố chỉ thÃch con kiếm được má»™t ngưá»i vợ có đầu óc để thay bố khi bố không còn ở đây nữa. Con chưa bao giá» muốn nhìn rõ và o những việc tÃnh toán cá»§a chúng ta, và điá»u đó có thể sẽ dẫn con đến chá»— bất mãn vá»›i con trai ta, má»™t khi ta sẽ không còn ở đây để dà n xếp và bảo các con phần nà o thuá»™c vá» ai.
- Con mong bố sẽ sống lâu, bố Maurice ạ!
Nhưng bố cÅ©ng đừng lo ngại Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra sau nà y; con sẽ chẳng bao giá» tranh già nh vá»›i con trai bố. Con tin và o Jacques cÅ©ng như tin và o chÃnh bố, và vì con không có cá»§a riêng, vì tất cả những cái có thể vá» tay con cÅ©ng là từ con gái bố và thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a các con chúng con, nên con có thể yên tâm, và cả bố cÅ©ng váºy; Jacques sẽ không khi nà o lại Ä‘i lấy cá»§a cải cá»§a các con chị mình để Ä‘em cho các con mình, vì cáºu ấy yêu chúng gần như bằng nhau.
- Con nói đúng đấy, Germain ạ. Jacques là má»™t đứa con ngoan, má»™t đứa em tốt, và là má»™t ngưá»i yêu sá»± tháºt. Nhưng Jacques có thể chết trước con, trước khi các con con trưởng thà nh, và ta phải luôn luôn nghÄ© rằng, trong má»™t gia đình không nên để cho bá»n trẻ vị thà nh niên thiếu ngưá»i đứng đầu bảo ban chúng và dà n xếp những xÃch mÃch giữa chúng vá»›i nhau. Nếu không thế, các nhà pháp luáºt sẽ xen và o, là m chúng bất hòa vá»›i nhau và ngốn hết tiá»n cá»§a và o việc kiện tụng. Như váºy là chúng ta không nên nghÄ© đến đặt và o nhà mình thêm má»™t ngưá»i, dù đà n ông hay đà n bà mà không tá»± nhá»§ rằng má»™t ngà y kia, ngưá»i ấy có thể phải chỉ đạo cách ăn ở và công việc cá»§a khoảng ba chục con, cháu, dâu, rể...
Không ai biết má»™t gia đình có thể bà nh chướng đến thế nà o, và khi tổ ong quá đầy thì phải chia đà n, con nà o cÅ©ng nghÄ© đến mang theo máºt cá»§a mình Ä‘i. Khi ta nháºn con vá» là m rể, mặc dù con gái ta già u mà con thì nghèo, ta cÅ©ng không trách nó đã chá»n con. Ta thấy con là ngưá»i lao động tốt và ta biết rõ là cá»§a cải quý nhất cho những ngưá»i dân quê như chúng ta, đó là má»™t đôi tay và má»™t tấm lòng như cá»§a con. Khi má»™t ngưá»i đà n ông mang những cái đó và o trong má»™t gia đình thì đã là mang khá đủ. Nhưng má»™t ngưá»i đà n bà thì lại khác: công việc cá»§a ngưá»i ấy trong nhà chỉ có tác dụng giữ gìn, chứ không kiếm.thêm được. Vả lại bây giá», con là má»™t ngưá»i bố Ä‘i tìm vợ, con phải nghÄ© rằng những đứa con má»›i cá»§a con sẽ không đòi há»i được gì trong tà i sản cá»§a những đứa con ngưá»i vợ trước, chúng sẽ nheo nhóc nếu chẳng may con chết, trừ khi vợ con có đôi chút tà i sản riêng. Thế rồi, cÅ©ng cần có cái gì để nuôi dưỡng những đứa con mà con sẽ là m cho táºp Ä‘oà n ta đông thêm ấy. Nếu chỉ mình chúng ta phải gánh vác, chúng ta cÅ©ng sẽ nuôi dưỡng chúng, chắc chắn là như váºy, và sẽ không phà n nà n gì; nhưng tất cả má»i ngưá»i sẽ bị kém sung túc, và trong đó, những đứa con đầu tiên cá»§a con cÅ©ng sẽ phải chịu phần thiếu thốn. Khi các gia đình đông thêm quá mức, mà cá»§a cải chá»§ yếu không tăng thêm theo cùng tá»· lệ, thì nạn nghèo khổ sẽ đến, dù ngưá»i ta có dÅ©ng cảm đến mấy Ä‘i nữa. Äó là mấy nháºn xét cá»§a ta, Germain ạ, con hãy cân nhắc xem thế nà o, và cố gắng là m thế nà o để được cô gái góa Guérin chấp thuáºn; vì cách ăn ở tốt và những đồng tiá»n cá»§a cô ta sẽ mang đến đây sá»± giúp đỡ cho hiện tại và sá»± yên bình cho mai sai.
- Vâng được, bố ạ. Con sẽ cố gắng là m cô ấy được vừa lòng và con cũng mong được vừa lòng.
- Muốn váºy, con phải gặp nó.
- ở chỗ cô ấy ạ? ở Fourche phải không bố?
Cách xa đây phải không ạ? Mà trong mùa nà y chúng ta lại chẳng có mấy thá»i gian.
- Nếu lấy nhau vì tình, thì phải dè chừng là sẽ mất thì giá»; nhưng nếu là má»™t cuá»™c hôn nhân vì lẽ phải giữa hai ngưá»i tÃnh khà không thất thưá»ng và đá»u biết mình muốn gì, thì quyết định cÅ©ng nhanh thôi. Ngà y mai là thứ bảy, con sẽ rút ngắn bá»›t má»™t chút buổi cà y cá»§a con, con sẽ ra Ä‘i khoảng hai tiếng sau bữa ăn tối; con sẽ tá»›i Fourche và o ban đêm; lúc nà y trăng tròn, đưá»ng tốt và không quá ba dặm đưá»ng. Ngay gần Mag-nier.
Vả lại, con lấy con ngựa cái mà đi.
- Con thÃch Ä‘i bá»™, vì thá»i tiết mát mẻ.
- Phải, nhưng con ngá»±a cái đẹp, mà má»™t anh chà ng muốn là m rể, cưỡi ngá»±a đà ng hoà ng Ä‘i đến, vẫn có mẽ hÆ¡n. Con sẽ mặc quần áo má»›i và mang má»™t món quà váºt săn hay hay biếu bác Léonard. Con sẽ đến, coi như đại diện cho ta, nói chuyện vá»›i bác, ở chÆ¡i cả ngà y chá»§ nháºt vá»›i con gái bác, và sáng thứ hai con sẽ vá» nhà vá»›i má»™t tiếng có hoặc má»™t tiếng không..- Xin đồng ý vá»›i bố. - Germain trả lá»i có vẻ bình thản; tuy váºy anh không hoà n toà n như thế.
Germain đã luôn luôn sống đúng má»±c như má»i ngưá»i nông dân cần cù. Lấy vợ năm hai mươi tuổi, trong Ä‘á»i mình anh chỉ yêu má»™t ngưá»i đà n bà , và từ khi góa vợ anh chưa cưá»i đùa vá»›i má»™t cô gái nà o khác. Là ngưá»i sống thá»§y chung, anh thá»±c sá»± thương tiếc vợ táºn đáy lòng, nên tuy phải nhượng bá»™ bố vợ anh vẫn cảm thấy lo sợ và buồn rầu; nhưng ông bố vợ đã luôn luôn cai quản gia đình má»™t cách khôn ngoan, nên Germain, vốn là ngưá»i hoà n toà n táºn tụy vá»›i sá»± nghiệp cá»§a gia đình, và do đó Germain không há» nghÄ© rằng mình lại có thể nổi dáºy chống lại những lý lẽ đúng đắn, chống lại quyá»n lợi cá»§a tất cả má»i ngưá»i.
Tuy nhiên, anh thấy buồn. Hiếm có những ngà y anh không khóc thầm thương vợ mình, và mặc dù cảnh cô đơn đã bắt đầu đè nặng lên anh, anh vẫn cảm thấy việc kết thà nh má»™t cuá»™c hôn nhân má»›i còn đáng sợ hÆ¡n ý muốn trốn khá»i ná»—i Ä‘au buồn cá»§a mình. Anh mÆ¡ hồ tá»± bảo là tình yêu có thể an á»§i mình được khi nó đến má»™t cách đột ngá»™t, vì tình yêu không an á»§i bằng cách nà o khác được. Ngưá»i ta không thấy nó khi Ä‘i tìm nó, nó đến vá»›i chúng ta khi chúng ta không chỠđợi nó. Cái dá»± án hôn nhân lạnh lùng mà bố Maurice đã chỉ ra cho anh ấy, ngưá»i vợ chưa cưới xa lạ ấy, có lẽ ngay đến những Ä‘iá»u tốt đẹp mà ngưá»i ta nói vá» sá»± khôn ngoan và đức hạnh cá»§a cô ấy, tất cả Ä‘á»u là m anh phải suy nghÄ©. Và anh vừa ra Ä‘i, vừa ngẫm nghÄ©, như những ngưá»i không có nhiá»u ý nghÄ© để chúng đối chá»i vá»›i nhau, nghÄ©a là không tạo được cho chÃnh mình những lý lẽ hay để chống lại và bảo vệ cá nhân mình, mà cứ chịu ngấm ngầm Ä‘au khổ, không đấu tranh chống lại ná»—i Ä‘au và phải chấp nháºn nó.
Trong khi đó bố Maurice đã trở vá» trại lÄ©nh canh, còn Germain thì tranh thá»§ giá» cuối ngà y, lúc trá»i nhá nhem tối, khi mặt trá»i đã lặn, để bịt lại những chá»— đà n cừu đã là m vỡ toác trên bá» má»™t thá»a đất rà o kÃn cạnh nhà . Anh nhấc những thân cây gai lên, và lấy mấy hòn đất để chống đỡ chúng, trong khi lÅ© sáo Ä‘ang lÃu lo trong bụi cây bên cạnh, có vẻ như muốn giục anh là m nhanh lên vì chúng Ä‘ang tò mò muốn đến xem tác phẩm cá»§a anh ngay sau khi anh Ä‘i khá»i..
|

16-10-2008, 10:14 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 4
Mẹ Guillette
Bác Maurice thấy trong nhà mình có một bà lão hà ng xóm đang vừa trò chuyện với vợ mình vừa bới tìm một mảnh than hồng để đem vỠnhóm bếp. Mẹ Guillette ở trong một ngôi nhà tranh rất tồi tà n, cách trại hai tầm súng.
Nhưng đó là má»™t ngưá»i đà n bà ngăn nắp và có nghị lá»±c. Ngôi nhà tồi tà n cá»§a mẹ sạch sẽ và giữ gìn cẩn tháºn, và quần áo cá»§a mẹ được vá kỹ, nói lên tÃnh tá»± trá»ng giữa cảnh khốn quẫn.
- Bác đến lấy lá»a buổi tối đấy ư, bác Guillette.
- ông già nói với khách. - Bác còn cần cái gì nữa không?
- Không, bác Maurice ạ, - mẹ Guillette trả lá»i, - ngay lúc nà y thì không, Tôi đâu phải loại ngưá»i hay xin xá», bác cÅ©ng biết đấy, và tôi không lạm dụng lòng tốt cá»§a bạn bè đâu.
- ChÃnh vì thế các bạn lúc nà o cÅ©ng sẵn lòng giúp đỡ bác.
- Tôi Ä‘ang nói chuyện vá»›i bác gái, tôi Ä‘ang há»i xem rốt cuá»™c Germain có quyết định lấy vợ kế không?
- Bác chẳng há» bép xép, - bác Maurice trả lá»i, - ngưá»i ta có thể nói trước mặt bác mà không sợ những lá»i gièm pha: váºy tôi xin nói vá»›i nhà tôi và vá»›i bác là Germain đã hoà n toà n quyết định; ngà y mai nó sẽ lên đưá»ng đến Fourche.
- Tốt quá! - Mẹ Maurice kêu lên. - Tá»™i nghiệp thằng bé! Lạy trá»i cho nó kiếm được má»™t con vợ vừa tốt vừa đảm như nó!
- à ! Anh ấy Ä‘i Fourche phải không? - Bác Guillette nháºn xét. - Bác thá» xem thế nà o nhé!
Tháºt tiện cho tôi quá; và vì lúc nãy bác có há»i tôi là có cần gì nữa không, bác Maurice ạ, nên tôi sẽ nói Ä‘iá»u bác có thể giúp tôi.
- Nói đi, nói đi, chúng tôi xin giúp bác.
- Tôi mong muốn Guillette chịu khó cho con gái tôi được đi cùng anh ấy.
- Äi đâu váºy? - Äến Fourche ư?
- Không, không đến Fourche; nhưng đến Or-meaux, là nơi nó sẽ ở lại đến hết năm.
- Thế nà o! - Mẹ Maurice nói. - Bác chia tay vá»›i con gái bác ư?.- Nhất định phải cho nó Ä‘i ở và kiếm lấy chút Ãt thôi. Là m thế, tôi cÅ©ng hÆ¡i khổ tâm và cả nó nữa, tá»™i nghiệp con bé! Hồi lá»… Thánh-Jean, mẹ con tôi đã không thể quyết định rá»i xa nhau được; thế là lá»… Thánh-Martin lại đã tá»›i, và nó vừa tìm được má»™t chá»— chăn cừu tốt ở các trang trại vùng Ormeaux. Hôm ná», ông chá»§ trại ở há»™i chợ vá» có qua đây. ông ấy thấy con bé Marie nhà tôi Ä‘ang trông ba con cừu trên đất xã. "Cô chẳng báºn mấy, cô bé nhỉ, ông ấy nói vá»›i nó thế; và ba con cừu cho má»™t ngưá»i chăn, tháºt chẳng đáng. Cô có muốn trông cả trăm con không? Tôi sẽ Ä‘em cô Ä‘i theo. Cô chăn cừu nhà chúng tôi vừa bị ốm, phải vá» nhà bố mẹ cô ấy, và nếu trong vòng tám ngà y, cô muốn đến ở nhà chúng tôi, thì từ nay đến hết năm, đến táºn lá»… Thánh-Jean cô sẽ có năm mươi phÆ¡-răng". Con bé đã từ chối, nhưng nó không thể không nghÄ© đến chuyện đó, khi tối đến, vá» nhà nhìn thấy tôi buồn và bối rối lo là m sao qua được mùa đông sắp tá»›i, vừa dà i vừa khắc nghiệt, vì ngưá»i ta thấy năm nay cả sếu và ngá»—ng trá»i đã bay qua trên trá»i sá»›m hÆ¡n má»™t tháng so vá»›i thưá»ng lệ. Cả hai mẹ con đã khóc; nhưng cuối cùng đã lấy lại được can đảm.
Chúng tôi bảo nhau rằng hai mẹ con không thể cùng ở nhà vá»›i nhau được, vì mảnh đất cá»§a chúng tôi chưa chắc đã nuôi nổi má»™t ngưá»i và vì Marie cÅ©ng đã đến tuổi (thế là nó đã mưá»i sáu tuổi rồi đấy), tất nhiên cÅ©ng cần phải là m như những ngưá»i khác, phải tá»± kiếm lấy miếng ăn và phải giúp đỡ ngưá»i mẹ khốn khổ cá»§a mình.
- Bác Guillette nà y, - ông lão thợ cà y nói, -nếu chỉ cần năm mươi phÆ¡-răng mà an á»§i được bác, khiến bác đỡ vất vả và khá»i phải gá»i con Ä‘i xa, quả tháºt tôi sẽ có thể kiếm cho bác số tiá»n đó, mặc dù năm mươi phÆ¡-răng đối vá»›i những ngưá»i như chúng ta cÅ©ng bắt đầu có ảnh hưởng.
Nhưng trong bất cứ việc gì cÅ©ng cần phải xin ý kiến cá»§a cả lý trà và tình cảm. Äể thoát khá»i cảnh khổ trong mùa đông nà y, bác sẽ không thoát khá»i cảnh khổ sau nà y, và con gái bác cà ng quyết định cháºm bao nhiêu thì hai mẹ con bác sẽ cà ng buồn bấy nhiêu khi phải xa nhau. Con bé Marie đã lá»›n và khá»e mạnh, mà ở nhà bác thì chẳng có việc gì cho nó là m. Nó sẽ có thể nhiá»…m phải thói ăn không ngồi rồi...
- ồ! Vá» Ä‘iá»u đó thì tôi không sợ. - Mẹ Guil-lette nói. - Marie nó dÅ©ng cảm, chẳng thua gì con gái nhà già u phải cáng đáng hà ng đống việc đâu. Không má»™t lúc nà o nó chịu khoanh tay ngồi.yên, nên khi không có việc gì là m thì nó lại lau chùi, kỳ cá» mấy cái đồ gá»— tồi tà n cá»§a chúng tôi, là m cho nó sáng như gương. Äó là má»™t con bé đáng giá nghìn và ng, nên tôi chỉ thÃch cho nó được và o chăn cừu ở nhà các bác hÆ¡n là để nó Ä‘i xa đến thế, đến những nhà tôi không quen biết. Nếu chúng tôi quyết định được sá»›m, thì các bác đã có thể lấy nó và o là m từ hồi lá»… Thánh-Jean; nhưng giỠđây các bác đã mướn đủ ngưá»i rồi nên lại phải đợi đến lá»… Thánh-Jean năm khác má»›i nghÄ© đến chuyện đó được.
- Nà y! Tôi hoà n toà n đồng ý đấy, bác Guil-lette ạ! Äiá»u đó là m tôi rất ui. Nhưng trong khi chỠđợi, nó nên há»c lấy má»™t cái nghá» và là m quen vá»›i việc phục vụ ngưá»i khác.
- Vâng đúng thế; nhưng nay số pháºn đã định.
Ông chá»§ trại vùng Ormeaux sáng nay đã cho ngưá»i gá»i nó; chúng tôi đã nháºn lá»i, và nó phải Ä‘i thôi. Nhưng tá»™i nghiệp con bé không biết đưá»ng, mà tôi cÅ©ng không thÃch để nó Ä‘i xa như thế mà chỉ có má»™t mình. Vì anh con rể cá»§a bác ngà y mai sẽ Ä‘i Fourche, anh ấy rất có thể cho nó cùng Ä‘i. Hình như nÆ¡i đó, theo ngưá»i ta nói vá»›i tôi, ở ngay cạnh địa hạt con bé sẽ đến; tôi thì chưa bao giá» Ä‘i đến đấy.
- Äúng là ở ngay cạnh, và con rể tôi sẽ dẫn nó Ä‘i; nó có thể cho con bé ngồi sau nó trên lưng ngá»±a cho đỡ hại già y. à kia, nó Ä‘ang Ä‘i vỠđể ăn tối. Nà y Germain, con bé Marie nhà bác Guillette sắp Ä‘i là m cô chăn cừu ở Ormeaux.
Con sẽ đưa nó đi cùng ngựa của con, được chứ?
- Vâng, được ạ. - Germain trả lá»i; anh Ä‘ang lo nghÄ© nhưng vẫn sẵn sà ng giúp đỡ ngưá»i khác.
Trong giá»›i chúng ta, có lẽ má»™t ngưá»i mẹ không thể nghÄ© đến việc giao con gái mình mưá»i sáu tuổi cho má»™t ngưá»i đà n ông hai mươi tám tuổi, vì thá»±c sá»± Germain chỉ má»›i hai mươi tám tuổi, và mặc dù theo cách nghÄ© cá»§a ngưá»i vùng anh, anh bị coi như đã già vá» phương diện hôn nhân, song anh vẫn là ngưá»i đà n ông đẹp trai nhất vùng. Lao động đã không là m cho anh hốc hác và héo hắt, như phần lá»›n nông dân sau mưá»i năm Ä‘i cà y. Anh còn đủ sức Ä‘i cà y thêm mưá»i năm nữa mà vẫn không có vẻ già , và má»™t cô con gái phải có thà nh kiến vá» tuổi tác nặng ná» lắm thì má»›i có thể không nhìn thấy là Germain có nước da tươi tắn, con mắt tinh nhanh và xanh biếc như bầu trá»i tháng năm, cái miệng đỠhồng, hà m răng tuyệt đẹp, thân hình tao nhã và má»m mại như má»™t chú ngá»±a non chưa rá»i khá»i ná»™i cá». Nhưng sá»± trong trắng cá»§a phong tục là má»™t truyá»n thống thiêng liêng ở má»™t và i vùng quê cách xa phong trà o ăn chÆ¡i đồi bại cá»§a các thà nh phố lá»›n, và trong tất cả các gia đình ở Belair thì gia đình Maurice đã nổi tiếng là lương thiện và phụng sá»± sá»± tháºt. Germain Ä‘i tìm vợ; Marie là má»™t cô bé quá trẻ và quá nghèo khiến anh không thể nghÄ© theo hướng đó, nên trừ khi là má»™t kẻ vô lương tâm và má»™t gã đà n ông tồi tệ, anh không thể có nổi má»™t ý nghÄ© tá»™i lá»—i bên cạnh cô. Bác Maurice không há» lo ngại khi thấy anh cho cô bé xinh đẹp đó ngồi sau lưng anh, trên mình ngá»±a; mẹ Guillette có thể nghÄ© là xúc phạm anh nếu bà lại Ä‘i dặn dò anh phải tôn trá»ng cô như em gái mình; Marie vừa leo lên ngá»±a vừa khóc, sau khi đã ôm hôn mẹ và các cô bạn gái hà ng chục lần. Germain vá» phần mình cÅ©ng không vui nên lại cà ng thông cảm vá»›i ná»—i buồn cá»§a cô, và lên đưá»ng vá»›i má»™t vẻ mặt nghiêm nghị, trong khi các ngưá»i hà ng xóm giÆ¡ tay chà o từ biệt cô bé Marie tá»™i nghiệp, mà không nghÄ© đến Ä‘iá»u gì xấu cả.
|

16-10-2008, 10:14 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 5
Thằng cu
- Pierre Con Xám vừa non vừa đẹp, lại vừa khá»e.
Nó mang má»™t gánh nặng gấp đôi mà không cần cố gắng, hai tai cụp lại, răng gặm hà m thiếc, nó đúng là má»™t con ngá»±a cái kiêu hãnh và hăng hái. Khi Ä‘i đến trước ná»™i cá» Pré-Long nó nhìn thấy mẹ nó, gá»i là con Xám già , cÅ©ng như nó, gá»i là con Xám trẻ, và nó hý lên ra hiệu chà o từ biệt. Con Xám già vừa lại gần hà ng rà o vừa là m cho móng sắt ở chân nó kêu lá»™p cá»™p, cố phi nước đại bên lá» ná»™i cỠđể theo con gái mình.
Khi thấy con đã đi nước kiệu nhanh nó bèn cũng hý lên, rồi dừng lại có vẻ suy nghĩ lo ngại, mũi hếch lên, miệng đầy cỠmà chẳng buồn ăn nữa.
- Con váºt tá»™i nghiệp ấy luôn luôn nháºn ra con mình. - Germain nói để là m cho cô bé Marie khuây khá»a, đỡ buồn. - Nó là m tôi nhá»› ra là mình chưa hôn thằng Cu-Pierre trước khi Ä‘i..Thằng bé xấu tÃnh không có ở đấy! Tối hôm qua nó đã bắt tôi phải hứa cho nó Ä‘i theo và khóc suốt má»™t giá» trong giưá»ng. Sáng nay nó vẫn còn tìm má»i cách thuyết phục tôi. Ôi! Nó vừa khôn khéo vừa nÅ©ng nịu! Nhưng khi đã thấy là không ăn thua gì thì cáºu ta đã dá»—i: nó bá» chạy ra đồng và suốt ngà y hôm nay tôi không gặp lại nó nữa.
- Em thì em đã gặp nó, - cô bé Marie vừa nói vừa cố kìm nước mắt. - Nó chạy chÆ¡i vá»›i bá»n trẻ nhà Soulas vá» phÃa Tailles, và em đã nghÄ© chắc là nó phải Ä‘i khá»i nhà từ lâu vì nó đói, phải ăn cả máºn dại và dâu trong bụi. Em đã cho nó cái bánh mì định để tối ăn, và nó đã nói:
"Cảm ơn cô Marie xinh đẹp của cháu; bao giỠcô đến nhà cháu, cháu sẽ cho cô bánh kẹp". Anh có một đứa con ngoan quá đấy, anh Germain ạ!
- Phải, nó ngoan tháºt, - anh thợ cà y lại nói, - và tôi không biết có cái gì mà tôi lại không là m cho nó nữa! Nếu bà nó không hiểu biết hÆ¡n tôi thì nhất định tôi đã Ä‘em nó Ä‘i theo khi thấy nó khóc dữ quá, đến ná»—i quả tim nhá» bé, khốn khổ cá»§a nó phồng tướng lên.
- Váºy thì tại sao anh lại không Ä‘em nó Ä‘i theo, hả anh Germain? Nó sẽ chẳng là m anh vướng vÃu lắm đâu; nó rất biết Ä‘iá»u, khi ngưá»i ta là m theo ý nó!
- Hình như nó sẽ là ngưá»i thừa ở nÆ¡i tôi Ä‘ang Ä‘i tá»›i. Ãt nhất thì đó cÅ©ng là ý kiến cá»§a bố Maurice... Nhưng tôi thì tôi nghÄ© ngược lại, là cần phải xem ngưá»i ta sẽ đón tiếp nó như thế nà o, và má»™t đứa bé ngoan như thế chỉ có thể được yêu quý... Nhưng ở nhà má»i ngưá»i cứ bảo không nên bắt đầu bằng việc cho há» thấy gánh nặng gia đình mình... Không hiểu sao anh lại Ä‘i nói vá»›i em vá» chuyện đó, bé Marie nhỉ, em có hiểu gì vá» chuyện ấy đâu.
- Có đấy, anh Germain ạ; em biết là anh sắp lấy vợ, mẹ em bảo thế, còn dặn em đừng nói với ai, cả ở nhà lẫn ở nơi em đến, và anh có thể yên tâm: em sẽ chẳng nói gì vỠchuyện ấy đâu.
- Em là m thế là đúng, vì việc đã đâu và o vá»›i đâu; có thể anh sẽ không hợp vá»›i ngưá»i đà n bà đó.
- Phải hy vá»ng là hợp chứ, anh Germain. Váºy tại sao anh lại không hợp?.- Ai mà biết được! Anh có ba đứa con, và như váºy là nặng đối vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà không phải là mẹ chúng!
- Tháºt thế, nhưng các con anh không như những đứa trẻ khác.
- Em nghĩ thế ư?
- Chúng đẹp như những thiên thần, và rất ngoan khiến ngưá»i ta không thể thấy có những đứa trẻ nà o đáng yêu hÆ¡n.
- Có thằng Sylvain, nó không được dễ chịu lắm.
- Nó còn bé tý! Nhất định là nó phải kinh khủng rồi, là m sao mà khác được, nhưng nó ranh ơi là ranh!
- Äúng là nó ranh; và lại can đảm nữa! Nó chẳng sợ bò cái, chẳng sợ bò má»™ng, và nếu cứ để mặc nó muốn là m gì thì là m thì có thể nó đã leo lên mình ngá»±a cùng vá»›i thằng anh nó rồi.
- Äặt và o địa vị anh em sẽ cho thằng lá»›n Ä‘i.
Chắc chắn là anh sẽ được ngưá»i ta yêu quý ngay láºp tức vì anh có má»™t đứa con đẹp như thế!
- Phải, nếu ngưá»i đà n bà yêu trẻ con; nhưng nếu há» không yêu chúng?
- Liệu có những ngưá»i đà n bà không yêu trẻ con không?
- Không nhiá»u, anh nghÄ© thế; nhưng rốt cuá»™c thì cÅ©ng có, và đó là điá»u là m anh bứt rứt.
- Váºy ra anh không biết tý gì vá» ngưá»i đà n bà ấy sao?
- Không biết hÆ¡n em, và anh sợ sẽ không biết rõ hÆ¡n sau khi đã gặp cô ta. Anh là anh không Ä‘a nghi. Khi ngưá»i ta nói vá»›i anh những lá»i tốt đẹp, anh tin ngay; nhưng đôi ba lần anh đã phải hối háºn vì những lá»i nói không Ä‘i đôi vá»›i việc là m.
- Ngưá»i ta bảo đó là má»™t ngưá»i đà n bà cá»±c kỳ đảm Ä‘ang.
- Ai bảo thế? Có phải bố Maurice không?
- Äúng, ông bố vợ anh.
- Rất tốt, nhưng cả ông cũng không biết cô ta.
- Thế thì rồi đây anh sẽ gặp cô ấy, anh sẽ hết sức chú ý, và phải hy vá»ng là anh sẽ không nhầm lẫn, anh Germain ạ.
- Bé Marie nà y, anh sẽ rất vui nếu em ghé và o nhà cô ấy má»™t chút trước khi Ä‘i đến Or-.meaux: em, vì em tinh ý, em luôn tá» ra nhanh trà và để ý đến má»i thứ. Nếu như em thấy có Ä‘iá»u gì khiến em phải suy nghÄ©, em sẽ nhẹ nhà ng báo cho anh biết nhé!
- ồ! Không, anh Germain ạ, em sẽ không là m thế đâu! Em rất sợ mình nhầm; mà vả lại nhỡ có lá»i nói bá»™p chá»™p nà o lại là m cho anh chán ngán, không thiết gì đến cưới xin nữa thì bố mẹ anh sẽ giáºn em, mà em thì cÅ©ng đủ thứ buồn rồi, em không muốn là m cho bà mẹ yêu quý cá»§a em phải buồn thêm vì em nữa.
Há» Ä‘ang chuyện trò như váºy thì con Xám nhảy sang má»™t bên, vểnh tai lên rồi lùi lại và đến gần má»™t bụi ráºm, ở đấy hình như nó nháºn ra má»™t váºt gì đó mà lúc đầu đã là m nó sợ hãi.
Germain đưa mắt nhìn và o bụi ráºm và trông thấy trong má»™t cái hố, dưới đám cà nh lá dà y và còn tươi ở đầu má»™t cà nh sồi to, có cái gì như là má»™t con chiên.
- Äó là má»™t con váºt bị lạc, - anh nói, - hoặc đã chết vì nó không động Ä‘áºy gì cả. Có thể có ai đó Ä‘ang Ä‘i tìm nó, ta phải xem thế nà o!
- Không phải má»™t con váºt đâu, - bé Marie kêu lên: - đó là má»™t đứa bé Ä‘ang ngá»§; chÃnh là Cu-Pierre cá»§a anh.
- Lại thế nữa! - Germain vừa nói vừa xuống ngựa. - Xem kìa, thằng ranh con đang ngủ ở kia, xa nhà đến thế và trong một cái hố, nơi một con rắn rất có thể tìm thấy nó!
Anh bế thằng bé lên, nó vừa mở mắt vừa cưá»i vá»›i anh, rồi quà ng tay và o cổ anh và nói:
- Bố yêu quý của con ơi, bố cho con đi với bố nhé!
- ÄÆ°á»£c rồi! Nhưng cáºu là m gì ở đây thế, hả cáºu Pierre xấu tÃnh?
- Con đợi bố yêu quý Ä‘i qua, - đứa bé nói, - con Ä‘ang nhìn lên đưá»ng và vì nhìn mãi nên ngá»§ quên mất.
- Và nhỡ bố Ä‘i qua mà không nhìn thấy con, con sẽ ở lại suốt đêm ngoà i trá»i, và chó sói sẽ ăn thịt con!
- ồ! Con biết chắc là bố sẽ nhìn thấy con mà ! - Cu-Pierre trả lá»i má»™t cách tin tưởng.
- Thế thì bây giá» Pierre cá»§a bố hãy hôn bố Ä‘i, nói từ biệt bố rồi nhanh chóng trở vá» nhà , nếu con không muốn để má»i ngưá»i ăn bữa tối thiếu con..- Váºy là bố không muốn cho con Ä‘i vá»›i bố ư? - Thằng bé vừa kêu lên, vừa bắt đầu giụi mắt để chứng tá» rằng nó muốn khóc.
- Con biết rõ là cả ông và bà đá»u không muốn thế. - Germain nói, như má»™t ngưá»i không tin cáºy mấy và o uy thế cá»§a chÃnh mình, nên phải núp sau uy thế cá»§a bố mẹ già váºy.
Nhưng đứa bé không nghe thấy gì. Nó bắt đầu khóc tháºt sá»±, nó bảo bố nó cho cô bé Marie Ä‘i theo được thì cÅ©ng có thể cho nó Ä‘i theo.
Ngưá»i ta bác bá» lý lẽ cá»§a nó, bảo phải Ä‘i qua những khu rừng lá»›n, ở đó có nhiá»u thú dữ ăn thịt trẻ con, bảo con Xám khi ra Ä‘i đã tuyên bố là nó không muốn mang ba ngưá»i, và bảo ở vùng ngưá»i ta Ä‘i đến không có giưá»ng và thức ăn cho các cáºu bé. Tất cả những lý lẽ tuyệt vá»i ấy Ä‘á»u không thuyết phục được Cu-Pierre tý nà o; nó gieo mình xuống cá», rồi vừa lăn lá»™n vừa kêu lên là bố không yêu mình nữa, và nếu không được Ä‘i nó sẽ không trở vá» nhà nữa, cả ngà y rồi đêm cÅ©ng váºy.
Germain có má»™t tấm lòng ngưá»i bố dịu dà ng và má»m yếu như tấm lòng má»™t phụ nữ. Cái chết cá»§a vợ anh, những việc chăm sóc con cái mà anh buá»™c phải là m má»™t mình, và cả ý nghÄ© cho rằng những đứa trẻ mất mẹ tá»™i nghiệp ấy cần phải được thương yêu nhiá»u, đã góp phần là m cho anh thà nh má»™t ngưá»i như váºy, và trong lòng anh diá»…n ra má»™t cuá»™c đấu tranh rất gay go, đã thế anh còn cảm thấy mình yếu Ä‘uối và thấy ngượng nên cố che Ä‘áºy ná»—i khó chịu cá»§a mình trước mặt cô bé Marie, khiến cho mồ hôi toát ra trên trán anh và mắt anh đỠlên như cÅ©ng sắp khóc. Cuối cùng anh thá» là m ra vẻ tức giáºn; nhưng khi quay mặt vá» phÃa cô bé Marie, như để nhá» cô là m chứng cho tấm lòng cứng rắn cá»§a mình, thì anh lại thấy mặt cô bé tốt bụng đó đầm đìa nước mắt, thế là anh mất hết can đảm, anh không kìm nổi nước mắt cá»§a mình nữa, mặc dù anh vẫn còn mắng và dá»a con.
- Quả thá»±c lòng anh cứng rắn quá đấy, - cuối cùng cô bé Marie bảo anh, - chứ giá là em thì chẳng bao giá» có thể cưỡng lại má»™t đứa bé Ä‘ang Ä‘au khổ đến thế. Thôi nà o, anh Germain, hãy cho nó Ä‘i Ä‘i. Con ngá»±a cá»§a anh đã quen mang hai ngưá»i và má»™t đứa bé, bằng chứng là em vợ anh và vợ anh ấy, chị nà y còn nặng hÆ¡n em nhiá»u, vẫn Ä‘i chợ và o ngà y thứ bảy cùng vá»›i con trai há» trên lưng con váºt ngoan ngoãn nà y. Anh hãy.đặt cháu lên ngá»±a, trước mặt anh, mà vả lại, em thà má»™t mình Ä‘i bá»™ còn hÆ¡n là m khổ thằng bé nà y.
- Không cần phải thế, - Germain trả lá»i, trong lòng chỉ mong muốn được ngưá»i khác thuyết phục. - Con Xám còn khá»e và có thể mang thêm đến hai ngưá»i nữa, nếu như còn chá»— trên lưng nó. Nhưng dá»c đưá»ng chúng ta sẽ là m thế nà o vá»›i thằng bé nà y? Nó sẽ thấy lạnh, nó sẽ thấy đói... Rồi tối nay và ngà y mai ai sẽ lo cho nó Ä‘i ngá»§, rá»a ráy cho nó và thay quần áo cho nó? Tôi không dám là m phiá»n má»™t ngưá»i đà n bà chưa quen biết, và chắc chắn là ngưá»i ta sẽ thấy là chưa chi tôi đã quá tá»± nhiên.
- Tùy theo cảm tình hoặc ná»—i khó chịu mà chị ấy biểu lá»™ ra, anh sẽ hiểu biết chị ấy ngay láºp tức, anh Germain ạ, xin anh hãy tin em. Nếu chị ấy cá»± tuyệt cháu Pierre, thì em xin cáng đáng nó cho anh. Em sẽ đến nhà chị ấy mặc quần áo cho nó và ngà y mai sẽ cho nó ra đồng cùng vá»›i em. Em sẽ là m nó vui suốt ngà y và lo liệu để nó không thiếu thứ gì.
- Rồi nó sẽ là m phiá»n em, cô gái tá»™i nghiệp!
Nó sẽ quấy rầy em! Cả một ngà y, lâu đấy!
- Trái lại, em sẽ thấy vui, vì có bạn và em sẽ thấy đỡ buồn trong ngà y đầu tiên, ở nơi lạ nước lạ cái. Em sẽ tưởng tượng như vẫn còn ở nhà mình.
Thấy cô bé Marie vá» hùa vá»›i mình, thằng bé bèn bám và o váy cô và giữ chặt lấy cô, đến ná»—i phải là m cho nó Ä‘au nó má»›i chịu rá»i cô ra. Khi nháºn thấy bố mình đã nhượng bá»™, nó nắm lấy bà n tay Marie trong đôi tay bé nhá» rám nắng cá»§a nó, rồi vừa ôm hôn cô vừa vui sướng, nhảy lên và kéo cô lại gần con ngá»±a, vá»›i vẻ sốt ruá»™t nôn nóng mà trẻ con thưá»ng thể hiện trong những ham muốn cá»§a mình.
- Nà o, nà o, - cô bé vừa nói vừa bế nó lên, - ta hãy cố là m dịu con tim khốn khổ đang muốn nhảy lên như một con chim non nà y, và khi đêm đến nếu cháu thấy lạnh thì phải bảo cô biết, Pierre của cô nhé, để cô sẽ trùm chặt cháu trong áo choà ng của cô. GiỠthì hôn bố yêu quý của cháu đi và xin lỗi bố vì cháu đã hư. Cháu hãy hứa là sẽ không thế nữa, không bao giỠthế nữa!
Không bao giá», cháu có hiểu không?
- Phải, phải, vá»›i Ä‘iá»u kiện là tôi sẽ luôn luôn phải là m theo ý nó, có phải không? - Germain vừa nói vừa lau mặt thằng bé bằng cái mùi soa.cá»§a mình. - Ôi! Marie, cô là m cháu hư mất, cái thằng nhố nhăng nà y! Quả thá»±c em là má»™t cô bé quá tốt bụng, bé Marie ạ. Anh không biết tại sao em lại không và o chăn cừu cho nhà anh từ hồi lá»… Thánh-Jean. Em đã có thể chăm sóc các con anh, và anh thÃch phải trả tiá»n công cao cho em trông nom chúng, hÆ¡n là đi tìm má»™t ngưá»i vợ cứ tưởng đã ban Æ¡n cho anh nhiá»u lắm, khi cô ta chỉ má»›i tá» ra là không nỡ ghét bá» chúng.
- Không nên nhìn sá»± váºt ở khÃa cạnh xấu như thế. - Cô bé Marie vừa trả lá»i vừa giữ dây cương ngá»±a, trong lúc Germain đặt con trai lên trước cái yên thồ rá»™ng phá»§ da dê. - Nếu vợ anh không yêu trẻ, anh sẽ cho em và o là m việc và o năm tá»›i đây, và anh cứ yên tâm, em sẽ là m cho các cháu được hết sức vui vẻ, khiến chúng sẽ chẳng nháºn thấy gì hết.
|
 |
|
| |