Làm sát thủ vốn không phải là lựa chọn của ta.
Nhưng cụ ta là sát thủ, ông ta là sát thủ, cha ta là sát thủ, anh trai ta cũng là sát thủ, do đó, ta cũng thuận theo lý mà thành sát thủ.
Từ khi còn nhỏ, ta rất thích đọc sách.
Trong một cuốn sách nặng nề, từng dòng chữ chỉnh tề thoang thoảng mùi mực, cầm sách lên, ta liền cảm thấy rất an tĩnh.
Nhà ta có một khu vườn nhỏ, trong đó có rất nhiều dàn nho, nếu như nằm bên dưới, trước mặt sẽ là một khoảng trời màu xanh sẫm.
Trong gió thu tĩnh mịch, ta rất thích ngồi dưới bóng cây nho, an tĩnh đọc một cuốn sách, những tia nắng xuyên qua các lớp lá chiếu vào làm cho cuốn sách có màu xanh biếc nhàn nhạt. Âm thanh lá cây xào xạc bên tai.
Tâm hồn ta đắm chìm trong kinh thi và những âm thanh của tự nhiên.
Trong sách có rất nhiều thần thoại, trong đó, thần thoại mà ta thích nhất chính là truyền thuyết về chiếc thuyền mộng Sắt Khắc Tắc Tư.
Tương truyền bên bờ biển, nơi cuối cùng của bầu trời, có một hòn đảo xinh đẹp tên là Y Lộ Thập.
Đó là vương quốc của thơ ca, là thế giới của tình yêu, là thiên đường của cái đẹp. Xuôi dòng cam tuyền, hoa thơm cỏ lạ vô số, nhân sinh ở đây sống trong hạnh phúc đời đời.
Một trăm năm một lần, sẽ có một chiếc thuyền buồm lam sắc thật lớn đi từ thế giới này qua các quốc gia mang những thi nhân đến với hòn đảo mộng ảo.
Đó chính là con thuyền mộng Sắt Khắc Tắc Tư.
Một câu chuyện thật là hay. Cho nên khi còn nhỏ ta đã ước muốn mình sẽ là một thi nhân chân chính.
Ngày đó, giống như mọi ngày ta ngồi dưới giàn nho đọc sách, bầu trời một màu xanh thẳm.
Bỗng nhiên một con vật nhỏ màu xanh biếc nhảy vào sách của ta, ta lẳng lặng ngắm nhìn nó.
Nó có đôi mắt tròn trĩnh lóng lánh, nhưng có một điểm màu đen u ám lập lòe ở giữa.
Nó di chuyển trên đôi chân nhỏ bé, mảnh dẻ, hơi cong cong, màu sắc xanh biếc, sáng bóng pha lẫn chút vàng nhạt mang theo cảm giác nhu hòa êm dịu giống như cành liễu mùa xuân vậy.
Ta nhẹ nhàng thổi một hơi vào nó, vậy mà một điểm nó cũng không di động, ánh mắt mang theo tia u buồn nhìn ta.
Lúc này, ta nghe được tiếng nương gọi ta.
Thanh âm kia rất rõ ràng, từ xa truyền lại, nghe như âm thanh của tiếng chuông vậy.
Nếu ta biết nương gọi ta vì điều gì, chắc ta sẽ trốn dưới giàn nho xanh biếc này, vĩnh viễn không đi ra ngoài.
Nhưng ta đã gấp sách lại, giữa một mảnh xanh biếc, tĩnh lặng, đi ra ngoài.
Trong nhà áng sáng rất u ám, ta mơ hồ thấy khuôn mặt nương ẩn trong bóng tối.
Cho tới bây giờ, ta thủy chung không thể nhớ được hình dáng của nương. Trong kí ức của ta, nương luôn ở trong phòng, giữa bóng tối.
“ Ngươi đã đến tuổi để học rồi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ học để trở thành một sát thủ như thế nào.” Thanh âm nương ta thực ôn hòa nhưng cũng thực xa xăm.
Ta ngẩng đầu, lắc lắc theo bản năng. Ta nghĩ tư thế này nhất định không đúng, bởi vì từ trước tới nay ta chưa hề lắc đầu như vậy, ta quay từ trái qua phải, cằm ta vênh lên đưa qua phải rồi lại qua trái, cổ phát ra âm thanh răng rắc, đề tỉnh ta đây là một hành động lỗ mãng.
“ Tại sao? Cụ ngươi là sát thủ, ông ngươi là sát thủ, cha ngươi là sát thủ, anh trai ngươi cũng là sát thủ, cho nên, ngươi cũng phải là một sát thủ. Đây là vận mệnh của ngươi, ngươi không có sự lựa chọn khác, cả ta cũng không có.” Thanh âm của nương ta như từ nơi rất cao, rơi xuống vang vọng mãi.
Mà ta thì chưa đủ tuổi để phản bác lại lời nương, cho nên ta lặp lại động tác lắc đầu nguy hiểm kia. Bởi vì xương cổ ta không quen những động tác như vậy nên lại phát ra tiếng kêu như tiếng than vãn vậy.
“ Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Giọng nói của nương mang chút bình thản bất dắc dĩ.
“Con muốn làm một thi nhân”. Ta trả lời.
“Thi nhân?!” Nương trầm mặc một hồi, “ Ngươi muốn làm thi nhân? Thi nhân……” Nương cứ thì thào nhắc lại ước muốn đó, nhất thời quên đi sự tồn tại của ta.
Ta ngẩng mặt, chăm chú nhìn nương, chờ đợi.
“Ngươi yêu thơ đến thế sao? Thơ không đúng với thực tế, cái loại hư ảo mỹ lệ này dễ khiến ngươi mê muội mà hoàn toàn không phát giác được mệnh vận và trách nhiệm của ngươi trong thế giới hắc ám này. Thơ đúng là yếu đuối, cái loại ôn nhu, hi vọng này làm tâm linh ngươi không thể thừa nhận được hiện thực bi thương. Thơ đúng là mờ mịt, cái loại lãng mạn mù quáng này làm ngươi quên đi trách nhiệm, những việc phải làm trên đời…” Thanh âm kích động vang lên, nương ta ngừng một chút cho cảm xúc lắng xuống, thở dài nói “ Cho nên, hài tử của ta, con vẫn làm một sát thủ đi.”
Một đứa bé như ta đây thì rất cố chấp.
Cuối cùng, nương ta buộc lòng phải tìm tới Tiêu đại gia.
Ta từ nhỏ chỉ sợ hắn, hắn có một đôi đao giống nhau thật vô cùng sắc bén, chỉ cần chúng vừa áp sát người, ta lập tức quên hô hấp của mình, trống ngực đập thình thịch, chỉ biết sững sờ nhìn không chớp mắt.
Nương đem ta nhốt vào một cái phòng nhỏ cùng với Tiêu đại gia trong nửa canh giờ, khi ta đi ra, trên đời này liền có thêm một sát thủ nho nhỏ.
Ta bị nương đưa đến trường học sát thủ để học tập các kỹ nãng. Trước khi đi, nương ôm ta khóc, nhưng ta không khóc chút nào.
Năm đó, ta mới bảy tuổi.
Trường học đặt ở giữa một sơn cốc hoang vắng. Vách núi màu xám dựng đứng, khắp nơi cây gai mọc thành bụi, những tảng nham thạch thật lớn có hình dạng cổ quái ẩn hiện trong sương mù như ma quỷ. Trường học hết thảy đều là màu trắng. Tường cao trắng như tuyết, vọng lâu màu xám trắng, cửa sổ màu xanh trắng.
Chúng ta đều mặc trang phục màu trắng.
Mỗi ngày từ tờ mờ sáng, chúng ta đều bị roi mây xua đến một cái sân to, từng đội xếp hàng thật chỉnh tề.
Tên giáo quan đầu đội chiếc mũ tam giác có hình lốc xoáy màu đen lớn tiếng hỏi chúng ta:" Các ngươi sống là vì cái gì?"
Chúng ta liền ngẩng đầu lên, cùng hô to:" Giết người!"
" Các ngươi vì cái gì giết người?"
" Ta không giết người, người tất giết ta! Người chết thì ta sống!"
Những tiếng hô non nớt lúc sáng sớm vang vọng thật lâu trong sơn cốc.
Sau đó, chúng ta dọc theo sơn cốc leo trèo chạy trốn thật nhanh.
Gió sớm xuyên vào người lạnh thấu xương, sương mù dầy đặc che khuất đường đi.
Ở phía trước giữa đội ngũ, thường xuyên có nhân ảnh nhỏ bé đột nhiên tiêu thất tại vách núi sâu thẳm bên cạnh, chúng ta nghe thấy tiếng kêu thảm khốc quanh quẩn trong sơn cốc, cũng không có người nào dám dừng lại.
Nếu có người dừng lại, sẽ bị giáo quan ném xuống vách núi.
Chương trình học của chúng ta có năm môn, quyền thuật, dịch dung, khinh công, ám khí, độc dược.
Trường học kia có một cái sân tập bằng cát, từng nhóm chúng ta tay cầm mộc đao, dùng tốc độ nhanh nhất chém đầu mục tiêu đối diện, nhóm khác mặt mang vẻ mỉm cười bắn ám khí độc trên tay vào trái tim mục tiêu, nhóm khác vô thanh vô tức lẻn ra sau vặn gãy cổ mục tiêu.....
Mặt trời nóng cháy chiếu lên nền tuyết trắng, sáng chói rực rỡ rọi vào mắt thật nhức, nhưng chúng ta không một ai dám nháy mắt.
Giáo quan đứng phía sau ngươi, tay cầm roi, trong mắt lóe lên quang mang lãnh huyết.
Cũng không hẳn tất cả giáo quan đều hung ác như vậy, ta nhớ rất rõ giáo quan dạy môn độc dược.
Cùng giáo quan khác bất đồng, nàng là một nữ tử rất ôn nhu, xinh đẹp. Cho dù trường bào màu trắng kia có rộng thùng thình, khi nàng bước đi hình dáng lay động vẫn làm cho chúng ta mê muội.
Khi nàng nói chuyện, thanh âm nghe vô cùng êm tai, ôn nhu, mang theo sự ngọt ngào:" Các học sinh, nếu đem nọc độc của rết, thiềm thừ, nhện, bọ cạp, độc xà ngũ loại độc vật này trộn lẫn vào nhau, rồi phối chế với hạc đỉnh hồng, mật khổng tước, đun trên 49 ngày, chúng ta sẽ tạo ra cái gì đây?"
Chúng ta liền chu cái miệng nhỏ nhắn, đồng loạt lớn tiếng hô vang:" Ngũ độc tán!"
Nàng khoái trá nở nụ cười:" Các học sinh nói rất đúng! Ngũ độc tán này chính là một loại độc dược vô cùng kinh khủng, trong lịch sử, rất nhiều bậc đế vương đều dùng nó để giết chết các vị đại thần phản đối mình! Khi các ngươi trưởng thành đều sẽ trở thành những sát thủ giỏi, nó đối với các ngươi cũng rất trọng yếu đấy! Ở phía dưới, mấy vị đồng học thử tưởng tượng xem sử dụng ngũ độc tán này như thế nào?"
Chúng ta tranh nhau giơ những bàn tay nhỏ bé, trả lời câu hỏi của nàng.
'' Hạ ở trong rượu!''
'' Hạ ở giếng nước!''
'' Hạ ở sông!''
Nàng vô cùng kinh ngạc, vui mừng ôm lấy vị tiểu bằng hữu nói sau cùng kia, trong ánh mắt ghen tỵ của mọi người, hung hăng hôn hắn một cái:'' Vị đồng học này học tốt lắm rồi không cần phải dạy, hạ ở dòng sông, có thể đầu độc thật nhiều người chết, mọi người, đều học tập giống hắn nha!''
Một đoạn thời gian trưởng thành sau đó, ta rất yêu mến vị giáo quan này.
Cho đến khi nàng hạ độc chết một vị nữ đồng học do mắng nàng là hồ ly ở sau lưng.
Nàng đem độc dược kì dương hạ lên đầu nữ đồng học đó, sau đó cười dài nhìn nàng kêu rên, tự bứt sạch tóc trên đầu mình, tự phá vỡ xương đầu.
Sau đó nàng bảo đầu mục đem thi thể ném cho sói ăn.
Ðầu mục là từ ngay trong chúng ta tuyển ra, cùng với giáo quan không giống nhau, hắn có một địa vị đặc thù. Tất cả mọi việc trái với kỉ luật hắn đều phải hướng giáo quan báo cáo, giống như sự tình của vị nữ đồng học kia vậy.
Ta phát hiện thấy, tất cả các đầu mục của tiểu tổ có lông mi rất giống Tiêu đại gia, bọn họ vừa nhíu, ta liền nhớ tới khoảng thời gian nửa canh giờ ở cùng một chỗ với Tiêu đại gia.
Ngoài môn chính, chúng ta cũng có môn thí nghiệm. Chủ yếu giết một ít loài thú như chim nhỏ, ếch, chuột.
Nếu ngươi giết nhanh, giết tốt, trường học sẽ ban thưởng cho. Phần thưởng là một thanh tiểu đao tinh tế hoặc là một lọ độc dược.
Đương nhiên trừng phạt cũng rất nghiêm khắc. Đặc biệt như ta đây là đứa nhỏ thường xuyên không hoàn thành xong bài tập.
Bình thường, bất quá chỉ là đứng đối diện cái cây, lớn tiếng hô “Giết’’, rồi chém xuống mấy ngàn lần.
Nếu thường xuyên, liên tục phạm sai lầm, thì sẽ có phương pháp khác.
Lần thí nghiệm đó, ta được phân tới một con chim nhỏ màu xanh.
Bộ dáng nó rất nhỏ, thân thể ấm áp nhỏ bé của nó run rẩy trong bàn tay ta. Trong đôi mắt nho nhỏ màu xanh lục kia là sự tuyệt vọng, đau thương làm ta động lòng.
Ta mở hai tay, con chim nhỏ lắc đầu, do dự một chút, thân duỗi ra nhìn ta có chút khó hiểu, sau đó cánh mở ra bay đi.
Đôi cánh phát ra âm thanh rất êm tai, trong nháy mắt đó, tất cả mọi người dừng việc giết chóc lại, nhìn đạo hồng ảnh màu xanh biếc vui mừng biến mất tại cửa sổ.
Thời gian nháy mắt ngưng đọng một chút.
Sau đó ta mỉm cười.
Bởi vì con chim nhỏ được tự do, nên ta bị trừng phạt theo cách đặc biệt.
Ở mái nhà cuối hành lang, có chiếc tủ âm(tủ xây trong tường) cổ xưa.
Đó là nơi chuyên giam những đứa nhỏ phạm lỗi, một địa phương âm lãnh, hắc ám, nơi vui chơi của quỷ hồn.
Truyền thuyết rằng đã có rất nhiều đứa nhỏ chết tại nơi này, mang theo vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Ta bị đưa đến giam trong cái tủ âm kia, nhìn cánh cửa trước mặt trầm trọng đóng lại.
Ta ở trong bóng tối hoàn toàn, lắng nghe hô hấp của mình, trong không gian bịt kín mà vẫn có gió lưu động xung quanh.
Sau đó bốn phương tám hướng ùa tới những bàn tay lành lạnh sờ vào ta, còn có những tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Ta cố gắng hồi tưởng lại giàn nho kia cùng những bài thơ đã đọc, lòng ta dần ấm áp lên.
Thật sâu trong nơi yên tĩnh kia, ta phảng phất nghe được âm thanh trầm thấp đang cười đùa của những đứa nhỏ, liên tiếp những tiếng cười yếu ớt, mỏng manh vang lên.
Nhớ tới truyền thuyết kia, ta nhỏ giọng hỏi: “ Các ngươi không phải cũng giống ta, đều muốn làm thi nhân đấy chứ?’’
Tiếng cười vang lên phi thường nhẹ nhàng.
Hết giờ học, chính là thời gian vui sướng nhất trong ngày của ta.
Những đứa nhỏ khác thì hưng phấn thảo luận những kĩ xảo giết người, cùng nghiên cứu thân thể đối phương, chỉ chỉ điểm điểm, hi vọng tìm ra bộ vị yếu ớt nhất, trí mạng nhất.
Còn kể những câu chuyện sinh động, đủ loại truyền thuyết về giới sát thủ, nào là một thiên tài đã hoàn thành làm một sát thủ chuyên nghiệp ở một độ tuổi rất nhỏ, nào là vị đồng học được một tổ chức sát thủ nhất lưu nhìn trúng và tuyển chọn khi còn chưa tốt nghiệp….Bọn họ cười vui về những điều này.
Ta một mình ở chỗ xa xa trong cánh rừng, yên lặng tiêu sái ngâm nga những bài thơ.
Cuộc sống cứ như vậy ngày ngày qua đi.
Thời gian trôi qua, trong thí nghiệm chúng ta từ giết ếch nhái cùng chim nhỏ đổi thành sói cùng sư tử, hổ báo.
Cơ thể ta đã cao lớn, nhưng ta vẫn một lòng hướng tới thơ ca.
Năm đó, ta tròn mười bảy tuổi, ta biết An Lan.
Nàng là một nữ hài tử vô cùng cởi mở, vẻ tươi cười của nàng làm ta nghĩ đến những bông sồ cúc trên vách núi đá, bước chân của nàng đầy nhịp điệu mang theo vô vàn ý thơ.
Ta thích thơ, cũng thích sồ cúc, cho nên ta liền thích An Lan.
Sát thủ là không cho phép có tình yêu, nó sẽ làm ảnh hưởng đến tố chất của sát thủ. Nếu các đệ tử mà yêu nhau trong trường học, sẽ gặp phải sự trừng phạt tàn khốc.
Nhưng ý chí cùng nỗi sợ hãi không đủ ngăn cản tình yêu của ta.
Rốt cục có một ngày, ta bỏ lại bàn của nàng một tờ giấy, trên đó ta viết một bài thơ.
Sau đó, ta chờ đợi trong sự lo lắng thấp thỏm.
Cho đến khi nàng cầm tờ giấy kia tới tìm ta.
“ Đây là ngươi viết cho ta?’’ Nàng giơ tờ giấy kia lên hỏi.
Ta chậm rãi gật đầu.
Nàng mỉm cười mở ra, lớn tiếng đọc:
"Ngã chấp khởi nộn lục đích đằng chi
Tại tế thiển đích bạch sa thượng
Nhu đạm đích nguyệt quang trung
Khinh khinh đích tả hạ
Vĩnh viễn ái nhĩ
Nhiên hậu ngưỡng vọng tinh không
Kì phán tử vong hàng lâm
Dĩ nhượng ngã tả hạ đích
Thành vi nhân thế gian
Tối hoàn mĩ đích thệ ngôn."
Tạm dịch:
Ta nắm lấy dây mây xanh nhạt
Trên cát trắng nhỏ bé
Trong ánh trăng nhu hòa êm dịu
Nhẹ nhàng viết xuống
Vĩnh viễn yêu ngươi
Sau đó nhìn lên tinh không
Chờ đợi cái chết phủ xuống
Làm cho ta xuống dưới
Thành người trong thế gian
Một lời thề hoàn mỹ.
Sau đó ‘Roẹt’ một tiếng, nàng đem tờ giấy kia xé thành hai nửa.
“ Đáng tiếc, ta không thích thi nhân.’’ Nàng cười nói.
Thanh âm xé giấy thật vang, ta vuốt vuốt cái lỗ tai.
Nàng lùi lại một bước, nhìn ta thật kỹ, đột nhiên nhoài người ghé đầu dùng sức hôn lên môi ta một cái.
“ Cái hôn này là tặng cho ngươi, nhưng chỉ là đồng cảm với ngươi.’’ Nói xong nàng hi hi cười đi ra, mang theo những tiết tấu của ý thơ.
Ta nhìn bóng lưng nàng, giơ cánh tay áo dùng sức lau môi.
Từ ngày đó nàng bắt đầu gọi ta là thi nhân.
Dần dần cái tên này cũng được các đồng học gọi ta.
Ta cũng không chán ghét cái tên này nhưng lại chán ghét cái vẻ mặt của bọn họ khi gọi ta.
Ba tháng sau, giữa lúc tuyết rơi mờ mịt, đội của chúng ta tập trung ở một sơn cốc bên cạnh vách núi Huyền Nhai.
Hai người đệ tử yêu nhau được đem tới tiếp nhận sự trừng phạt trước mặt chúng ta.
Chúng ta yên lặng nhìn hai người, hai thân thể trẻ tuổi run rẩy đứng ở trên mép vách núi Huyền Nhai, phía dưới là bầy sói đói đang gầm gừ, gào rú.
Khi giáo quan ra lệnh một tiếng, bọn họ được đẩy xuống dưới.
Một khắc trước lúc biến mất khỏi vách Huyền Nhai, ta nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của bọn họ.
Nguyên lai trên thế giới này thật sự có tình yêu vĩnh hằng tồn tại
Nếu đứng ở vách đá đó chính là ta cùng An Lan ta có hối hận không? Không, sẽ không, nếu ta thấy được ánh mắt của nàng như vậy ta sẽ không hối hận.
Chỉ cần có ánh mắt như vậy mà thôi.
Ta nhịn không được hướng An Lan nhìn lại, ta phát hiện nàng cũng đang nhìn về phía ta, khi nhìn thấy ánh mắt của ta, nàng có chút mỉm cười.
Khi xuống núi, ta đi tới gần nàng nhẹ giọng hỏi: “ Vừa rồi nàng suy nghĩ gì vậy?’’
Nàng nghiêng đầu mỉm cười nhìn ta nói: “Ta cùng ngươi đều nghĩ giống nhau, là thi nhân.’’
Sau đó bỏ đi.
Giống nhau sao? Chỉ sợ vị tất đã……., ta yên lặng suy nghĩ.
Rốt cục thời gian tốt nghiệp cũng đến.
Làm sát thủ, không giết người là không thể tốt nghiệp.
Cuối cùng chúng ta cũng thí nghiệm giết chóc đích thực với vật thí nghiệm là những người sống sờ sờ trước mắt.
Hơn một ngàn người trần trụi bị trói ở thao trường trên những cọc gỗ, cùng đợi chúng ta đến giết.
Các học sinh mang vẻ mặt tươi cười, dùng đủ loại binh khí cùng những phương pháp riêng của mình biến vật thí nghiệm thành một khối thi thể.
Tất cả bọn họ đều thích thú.
Ta hi vọng vĩnh viễn không phải đến lượt ta, nhưng tất nhiên là ta bị thất vọng rồi.
Theo tiếng hiệu lệnh của giáo quan, ta thẫn thờ đi tới hàng trên.
Trước mặt là một người cùng ta hoàn toàn xa lạ, bộ dạng rất gầy yếu, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Thân thể cùng trái tim hắn đồngthời run rẩy.
“Giết hắn, ngươi còn do dự cái gì!?’’ Giáo quan lạnh lùng nói.
Đúng vậy, ta phải giết hắn, nếu không giáo quan sẽ không chút do dự mà giết ta.
Trường học giết người, tốt nghiệp phải là giết người, chứ không phải là thi nhân.
Ta nhìn người kia, trong ánh mắt của hắn lóe ra thần sắc cầu xin.
Không được, ta không giết ngươi sẽ chết chắc, hơn nữa, cuối cùng sẽ có những người khác đến giết ngươi.
Ta đem trường đao trong tay giơ lên cao.
Hắn thở hổn hển thật lớn, tựa như mang toàn bộ sinh khí cả đời có được, ở giờ khắc này thổ ra hết.
Trường đao chém xuống thật nhanh!
Lưỡi đao mạnh mẽ dừng sát cổ hắn……..
Hắn lớn tiếng kêu rên một tiếng, đầu vô lực rũ xuống.
Rốt cục ta không cách nào xuống tay nổi, như vậy, là ta muốn bị giáo quan giết chết?
Ta nghe thấy giáo quan đi tới bên cạnh, cơ thể ta bắt đầu cứng đờ vào.
Giáo quan vươn tay, xem thử hơi thở của người kia. Rồi ngẩng đầu, hướng ta nhếch miệng cười: “Làm tốt lắm!’’ Sau đó hướng phía sau ta lớn tiếng hô: “Kế tiếp!’’
Nguyên lai, người nọ đã chết. Hắn đối diện với tử vong đã quá sợ hãi mà tự giết chết chính mình.
Vô luận như thế nào, ta đã nợ một cái nhân mạng. Ta vô lực hoàn trả, trừ phi có một ngày ta cũng tự giết chính mình.
Đi ra khỏi cửa trường học, tức là chúng ta đã chính thức trở thành sát thủ.
Phần lớn các đồng học được tổ chức sát thủ thu nhận, còn giống như ta đây thành tích quá kém liền ngơ ngác đứng ở đó, không biết đi về đâu.
Một đại hán thân hình cao lớn, mặc trường bào màu đen, đầu bóng lưỡng đi tới bên cạnh ta.
“ Này, ngươi là lão tam phải không!’’ Hắn hỏi.
Ta ngẩng đầu, nhìn người kia giống như đã từng quen mặt.
“ Ta là ca của ngươi.’’ Hắn nhếch miệng cười.
Ta chưa từng gặp qua ca của ta, chỉ biết hắn cũng là sát thủ, lúc còn rất nhỏ, hắn đã bị đưa đi học tập, và cũng không quay trở về nhà.
Nhưng ta biết người này chính là ca của ta, hình dáng của hắn và ta rất giống nhau, nhìn hắn, ta phảng phất thấy được hình ảnh của mình hai mươi năm sau.
“ Nương đâu?’’ Ta hỏi.
“Nương đã mất, nương ủy thác ta chiếu cố ngươi.’’ Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới, dường như đánh giá món hàng hóa vậy.
Ta thẫn thờ người không để ý gì tới hắn nữa, ta cảm giác được chính mình đã mất đi cái gì rồi.
Hơn nửa ngày sau ta mới quên được sự khó chịu trong lòng.
Ca ở tại trong thành, mặc dù chỗ ở chỉ là một gian nhà xay bột, nhưng vẫn là ở trong thành.
Nơi này, ngươi cả ngày có thể nhìn dòng người qua lại, nghe được tiếng ngựa hí. Ở lâu, con mắt cùng cái lỗ tai đều rất mệt mỏi.
Ta ở chỗ ca được ba ngày. Ba ngày sau, ca nói hắn không thể nuôi ta mãi được.
“ Ngươi phải đi giết người.’’ Hắn nói cho ta biết.
Dưới ánh mặt trời, ta đứng đó thật lâu, trong ngực giắt một thanh đao.
Ta nuốt nước miếng, hít vào một hơi khẩu khí, cố gắng bình ổn trái tim đang đập loạn.
Phía trước cách đó không xa là một tửu quán, người ta muốn giết mỗi ngày đều đến đây uống rượu.
Hy vọng hôm nay là một ngoại lệ
Tửu quán không ngừng có người ra vào, nhưng không xuất hiện người ta muốn giết.
Mặt trời thong thả vẽ một đường cong tuyệt mỹ hạ xuống hương tây, cuối cùng chìm ngập trong đại địa
Ta thở ra một hơi thật dài.
Về đến nhà, ca hỏi ta thế nào.
“ Hắn không đến tửu quán.’’ Ta nói.
“ Ngày mai ngươi lại đi nữa.’’ Hắn nói.
Ngoại lệ chỉ có thể có một lần, ngày thứ hai, ta cầu khẩn liền mất đi hiệu lực.
Mục tiêu của ta cuối cùng cũng xuất hiện.
Đó là một người bình thường, quần áo chỉnh tề, mặt mang vẻ mỉm cười, hiển nhiên, hắn đối với cuộc sống của mình rất vừa lòng.
Ta nhìn thấy hắn từ cửa tửu quán đi ra, liền đi theo sau.
Chuôi đao đặt trong lòng làm ta không thở nổi
Khoảng cách giữa ta và hắn chỉ có vài bước, hơn nữa lại từ từ tiến lại gần.
Đao của ta đã nắm trong tay, ta nghĩ lại những lúc tự mình giết những con ếch, nhái và chim nhỏ.
Giờ khắc này, người kia cùng các sinh linh nhỏ nhoi đó đều bất lực giống nhau.
Nhưng cái này có quan hệ gì đâu? Chuyện giết người, ở cái thành thị này đều phát sinh mỗi ngày.
Ta không giết hắn, cuối cùng có một ngày hắn cũng sẽ chết.
Ta dùng mọi biện pháp để bình ổn lại tiếng trống ngực đang đập kịch liệt.
Thân thể của ta đã ẩn đi không còn bóng dáng, đao ở phía sau đã rút ra chuẩn bị đâm vào tim hắn.
“ Cha!’’ Một thanh âm non nớt của đứa trẻ vang lên.
Đao và cơ thể ta cứng đờ lại, nhìn hắn lớn tiếng cười ôm lấy đứa nhỏ trước mặt.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn sáng lạn vô cùng.
Sinh mệnh đầu tiên này, làm ta biết được nguyên lai có thể cười đến như vậy mà không phải cố kị điều gì.
Ta nhìn bọn đi xa, bất tri bất giác, mắt ta trở nên ấm áp hẳn.
Ta yên lặng về đến nhà.
Ca lại hỏi ta thế nào, ta không nói được một lời nào cả.
Ca nhìn chằm chằm vào mặt ta hồi lâu, nhổ một bãi nước bọt, hung hăng mắng một câu: “Phế vật!’’
Có một lần, ca mang theo ta ra ngoài kiếm sinh ý.
Hắn gặp mối làm ăn ở một chỗ rất bí mật trong rừng.
Cánh rừng không lớn, những cây tùng cùng bạch dương che đậy lẫn nhau cùng sinh tồn tại nơi này.
Trong cánh rừng không một tiếng chim hót, gió thổi rất nhanh, những bóng cây trên mặt đất lắc lư đầy uy hiếp.
Trong cánh rừng có một mảnh đất trống, một gò mộ phần cô độc ở nơi đó.
Ánh mặt trời cố gắng chiếu xuyên vào, như chứng tỏ năng lượng của nó.
Ta đứng cạnh chút ánh sáng đó, nhìn ca hướng mộ phần nọ đi tới.
Bên mộ phần đứng một người, khuôn mặt khô gầy, hai mắt hõm sâu, đồng dạng mặc trường bào màu đen.
Ca cùng hắn thấp giọng nói cái gì đó, tiếng gió rất lớn, ta nghe không được rõ.
Sau đó người kia từ trong người móc ra túi tiền, lấy ra mấy mai( đơn vị tiền tệ) kim quang lập lòe giao vào tay ca.
Ca ước lượng số tiền trong tay, bộ dáng dường như rất nhẹ nhàng.
Hoàn toàn không giống như phân lượng của một cái nhân mạng.
Ca mỗi lần giết người xong, đều đi uống một trận.
Trong lúc hắn uống rượu, ta đứng ở ngoài cửa.
Ta thấy hắn uống rượu màu đỏ, màu đỏ giống máu.
Hắn cầm lấy chén rượu, mồm há ra, đem cái thứ rượu đỏ tươi kia đổ vào, nuốt xuống, sau đó nhíu mày, bộ dáng rất khó chịu.
Nhưng ngay lập tức, hắn uống một chén lại một chén cái loại rượu màu đỏ này.
Ngày đó, sau khi uống xong rượu, chúng ta cùng trở lại nơi ở là chỗ xay bột.
Khi đi tới cửa, ca đột nhiên dừng bước.
Ta không giải thích được khó hiểu nhìn hắn, đã thấy ánh mắt hắn hết sức ngưng trọng, chậm rãi rút đao ra khỏi vỏ.
Ta lần đầu thấy hắn có bộ dạng này, không khỏi khẩn trương rút ra đao của ta.
Hắn đi tới cửa, dùng mũi đao đem cánh cửa phá ra.
Cánh cửa đập vào tường, thanh âm trống rỗng vang vọng nơi xay bột.
Bên trong không thấy người nào, chỉ có cái bánh xe lớn của guồng nước chuyển động bì bõm, dội lên tiếng nước chảy.
Ta cùng ca bước từng bước thong thả vào trong, màu vàng sáng rỡ từ cửa sổ ở mái nhà chiếu vào nước trong bồn, đem màu xanh phản chiếu lớp lớp lên tường, làm cho người ta có cảm giác không thật. Bốn phía là tầng tầng bao tải, bên trong đầy cây đậu xếp cao ngất.
Chúng ta cẩn thận quan sát, song không có bất cứ động tĩnh gì.
Ta bắt đầu thoáng buông lỏng một chút,theo tiếng nước thật lớn, mấy thân ảnh cao to từ trong bồn nước lao ra, hướng chúng ta đánh tới!
Đó là vệ binh! ! !
Vệ binh là kẻ thù của sát thủ, nhiệm vụ của bọn họ chính là tiêu diệt tất cả sát thủ.
Bọn họ chính là sát thủ của sát thủ.
Ba vệ binh bao vây xung quanh ca, một người hướng ta đánh tới.
Hiển nhiên, ca mới là mục tiêu của bọn họ.
Ta bạt đao trong tay, liều mạng ngăn cản công kích của đối phương.
Hắn có khí lực rất lớn, mỗi một lần tấn công đao của chúng ta va chạm phát ra những đốm lửa lớn, tóe ra xung quanh.
Sau khi cản mấy đao, cánh tay ta trở nên tên dại. Hắn lại chém ra một đao, thanh đao trong tay ta vô lực rơi xuống.
Ta đem thân thể liều mạng lệch đi, tránh khỏi một đao của hắn, hắn chém lên bao tải chứa cây đậu làm tung lên. Có mấy cây văng vào mặt ta, có chút đau nhức. Đột nhiên ta dẫm phải hạt đậu, trượt chân té ngã thật mạnh xuống.
Tên vệ binh nhe răng cười nhìn chằm chằm ta, hai tay cầm đao giơ cao lên bỗng nhiên thân thể hắn cứng đờ, ánh mắt lộ thần sắc kinh hoàng, cổ họng kêu lên ọc ọc, sau đó ngã thẳng trên mặt đất.
Sau lưng hắn, bị một thanh đao sáng loáng cắm vào.
Đó là đao của ca ta, trong lúc chỉ mành treo chuông, hắn đã ném đao trong tay cứu ta một mạng.
Nhưng hắn mất đi vũ khí, lập tức lâm vào hiểm cảnh, hai tên vệ binh điên cuồng hướng hắn không ngừng công kích, chỉ còn hai tên vì một tên kia đã biến thành một cỗ thi thể.
Ca tỉnh táo tránh né giữa làn đao phong dầy đặc, đột nhiên trong lúc thân thể hắn cấp bách tránh né đao phong, cương đao của một gã vệ binh đã chém xuống vai hắn làm xuất hiện một vệt máu dài, thừa dịp khe hở này, hắn nắm lấy cánh tay của tên vệ binh, kéo mạnh hắn vào trước người của mình, mặt khác đao của một gã vệ binh vừa vặn chém xuống, nhất thời đem đầu của tên xui xẻo kia chém thành hai nửa.
Thi thể nhẹ buông tay, đao hạ xuống. Ca lăn một vòng ngay tại chỗ, chộp lấy cương đao, đem hai chân tên vệ binh cuối cùng kia chặt đứt đến đầu gối.
Tên vệ binh kia phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, té lăn trên mặt đất.
Ca kéo mặt tên vệ binh xuống nước, lấy mũi đao điểm lên ngực, hắn cố ý liếc mắt về phía ta, lòng ta nhảy lên, lông mi của hắn và Tiêu đại gia giống nhau như đúc.
Tên vệ binh kia vô cùng thống khổ lớn tiếng thở hổn hển, đôi mắt mở to tuyệt vọng.
Hắn đem hai tay nắm lấy chuôi đao, nhắm hai mắt lại, dùng sức nhấn xuống phía dưới. Một cỗ máu tươi phun mạnh lên mặt của hắn, hắn buông tay, thở ra một hơi thật dài, thần sắc tựa hồ đã đạt được sự thỏa mãn lớn.
Guồng nước còn đang lộc cộc chuyển động, ánh sáng mặt trời chiếu lên thân hình màu đồng cổ của ca ta, phản xạ quang mang hung hãn.
Lúc băng bó vết thương, ta nhịn không được hỏi hắn: “ Tại sao phải cứu ta?’’
Hắn không hiểu tại sao, liếc mắt nhìn ta một cái, không nhịn được nói: “Tên ngốc, ngươi là đệ của ta.’’
Ca không biết, kỳ thật hắn cũng không phải là một hảo sát thủ.
Chúng ta dọn nhà đi, bên cạnh chỗ ở mới có một phiến rừng phong rậm rạp, xuyên qua nó là một đồng cỏ dầy, xanh mướt.
Ta vô cùng buồn chán, ở nơi này cùng một nhóm người chờ hoàng hôn.
Cùng ta bước chầm chậm trên mặt cỏ còn có một đôi mẫu tử.
Người mẫu thân mặc quần dài màu đỏ, đôi mắt trong sáng, sâu thăm thẳm, ẩn ước những nụ cười.
Nàng luôn hạnh phúc nhìn ngắm đứa trẻ của nàng.
Đứa trẻ kia thật phi thường đáng yêu, nó vui thích hươ bàn tay mập mạp trong gió, cười khanh khách tập tễnh đi. Hai tay nhỏ bé luôn giơ về phía trước, phảng phất như muốn túm lấy cái gì trên bầu trời.
Trong gió chiều hoàng hôn, ta lẳng lặng ngồi ở một nơi nào đó, nhìn bọn họ chơi đùa, nô nghịch, quấn quýt cho đến khi bóng đêm phủ xuống.
Lại đến hoàng hôn, ta ra khỏi nhà, đi tới giữa cánh rừng.
Ánh sáng rực rỡ của tịch dương rơi vào trong rừng, làm cho lá cây xuất hiện những vệt sáng vàng.
Đã là mùa thu, trong gió nhẹ lá cây rụng lả tả như mưa, rơi trên người ta, phát ra tiếng vang rất nhẹ.
Khi ta đi tới một khoảng đất trống, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng gọi khẽ: “Này! Thi nhân.’’
Cơ thể của ta đột nhiên cứng lại, ngây ngốc đứng cả nửa ngày, một hồi lâu sau, ta gian nan xoay người sang bên cạnh.
An Lan dựa vào một gốc cây phong cao lớn, lẳng lặng nhìn ta.
Thời gian tựa hồ như dừng lại, quay vòng quanh ta nhưng chỉ một khoảnh khắc ngẩn ngơ mà thôi.
Ta chậm rãi đi tới phía nàng, cước bộ dẫm nát một tầng thật dầy lá cây dưới chân, vừa nhẹ lại vừa mềm như thể đi trên tấm thảm vậy.
Nàng nhìn ta không nói được một lời, phảng phất như đã quên bộ dáng của ta mà hiện tại phải khắc sâu lấy hình ảnh này.
Ta đi tới trước mặt nàng, ngơ ngẩn nhìn nàng hồi lâu, cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên mỉm cười nói: “Chúng ta đã lâu không gặp rồi, là một năm bảy tháng lẻ hai mươi…..’’
“ Lẻ hai mươi bốn ngày.’’ Nàng nghiêng đầu một chút, mỉm cười nói tiếp.
Ta trầm mặc trong chốc lát, hỏi tiếp: “ Nàng….Có khỏe không?”
Nàng không trả lời, vẫn giữ bộ dạng đó nhìn ta.
Ta nhịn không được lại hỏi: “ Nàng…..’’, nàng đột nhiên đem ngón trỏ dựng thẳng ở bên môi, ý bảo ta không được nói.
Ta có chút kinh ngạc, nàng cẩn thận vươn tay phải, ngón giữa đặt lên trán ta, sau đó nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve xuống dưới.
Ta nhắm hai mắt lại, cảm giác tay nàng chỉ khẽ đảo qua hai mắt, chóp mũi, môi, sau đó lại nhẹ nhàng sờ hai má ta.
Tay nàng mềm mại nhưng lạnh như băng, phảng phất như không có cảm giác của sinh mệnh……
Ta mạnh mẽ mở mắt ra, đem tay nàng nắm trong tay. Sau đó đặt tay tại mạch của nàng.
“ Vô dụng, thi nhân, vô dụng.’’ Nàng mỉm cười rồi rút tay về.
Ta ngây ngốc đứng tại đó nhìn nàng, hoàn toàn mất đi cảm giác.
Máu tươi nhỏ giọt từ hắc bào của nàng, rơi xuống mặt đất cùng màu đỏ của lá phong quyện vào nhau, làm người ta thấy tuyệt vọng vô cùng.
“ Ta rốt cuộc nhịn không được từ tổ chức của ta trốn ra tìm ngươi, nhưng bọn họ không chịu buông tha, bỏ qua ta……’’ Nàng nhẹ giọng nói, cơ thể theo thân cây chậm rãi hạ xuống.
Ta lấy một tay kéo nàng vào trong ngực.
Tại sao? Tại sao chúng ta phải nhất định trở thành sát thủ? Tại sao chúng ta không thể yêu nhau? Tại sao?
Ta si ngốc nhìn người ta yêu duy nhất trên đời cũng là người duy nhất yêu ta, thầm nghĩ: “Cho dù chỉ một ngày, một ngày cho chúng ta chân chính yêu nhau, thì cả đời này ta sẽ không mong muốn thêm điều gì nữa. Cho dù dùng quãng đời còn lại của ta, dùng bao kiếp gian khổ để đổi lấy ngày này, một ngày mà thôi.’’
An Lan mỉm cười nhìn ta, nụ cười của nàng vẫn như trước, giống như bông sồ cúc trên vách Huyền Nhai, nhưng xinh đẹp hơn, ngoan cường hơn.
“ Còn nhớ ngày đó bên Huyền Nhai ngươi hỏi ta một vấn đề không?’’ Nàng nói.
Ta gật đầu.
“ Có thể hỏi lại ta một lần nữa không?’’
“ Nàng vừa rồi đang suy nghĩ gì?’’ Ta có chút mờ mịt lặp lại câu hỏi lúc trước.
“ Ta cùng ngươi nghĩ giống nhau, là thi nhân’’ Nàng mỉm cười trả lời, trong mắt lấp lánh những giọt nước mắt trong suốt, ! “Ta cùng ngươi nghĩ giống nhau’’
Ta đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng.
“ Còn nhớ ta đã hôn ngươi không?’’ Nàng có chút thở hổn hển bên tai ta.
Ta lại gật đầu.
“ Ta còn nói, nụ hôn kia chỉ là đồng cảm…….’’
Đúng vậy, nàng đã nói như thế.
“ Ta đã nói dối……’’ Nàng cười khẽ, trong thanh âm của nàng mang theo một tia ôn nhu.
Sau đó, sinh mệnh từ thân hình mềm mại kia bay đi, bay về một nơi rất xa.
Ta cứ trầm mặc như vậy ôm lấy nàng thật lâu.
Sau đó ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.
Nụ hôn kia nhàn nhạt vị mặn, không biết vì vết máu trên môi nàng hay bởi nước mắt trên mặt ta.
Mỗi ngày vào lúc sáng sớm, ta đều đi đến chỗ phiến rừng phong đó, nơi An Lan đang yên nghỉ.
Ta tự mình viết những bài thơ đặt trước mộ phần của nàng, mặc cho gió thổi tung đi
Tòa mộ phần rất nhỏ, cao chỉ tới bắp chân ta. Mùa xuân, ta trồng hoa sồ cúc lên đó, không biết nàng có thích sồ cúc không, chỉ là có cảm giác hẳn là nàng sẽ rất thích.
Hoa còn chưa nở, chỉ có những mầm non. Đang sinh sôi, bộ dáng rất có sức sống.
Lâu lắm rồi ca không nhận được sinh ý nào.
Tính tình hắn thay đổi rất nhiều, cả ngày nôn nóng bất an, ở trong phòng đi tới đi lui, làm cho ta nghĩ đến con báo đang bị nhốt trong lồng sắt.
Thức ăn của chúng ta càng ngày càng thanh đạm, cuối cùng ngay cả thịt cũng không có.
Ca thích ăn thịt giống như thích giết người vậy.
Kỳ thật ta lại nghĩ vị tất hắn thật sự thích giết người, giống như vị tất hắn thật sự thích uống cái thứ rượu màu đỏ kia, chỉ là đã nghiện rồi, thì dễ gì từ bỏ.
Mỗi ngày ta đều rời đi từ sáng sớm, đến làm bạn với An Lan. Chạng vạng tối, tại cánh rừng kia ta lại nhìn thấy đôi mẫu tử hạnh phúc.
Một ngày liền rất nhanh qua đi.
Giữa trưa hôm nay, ca mang theo đầy mặt hồng quang về nhà, cầm theo một khối thịt thật lớn.
Ta biết, hắn nhất định vừa đi giết người.
Cơm tối mùi thịt hầm thơm lừng, nhưng ta cũng không ăn nhiều. Rất nhanh liền rời đi.
Xuyên qua rừng cây, ta đi tới bãi cỏ quen thuộc.
Ngoài dự liệu của ta, hôm nay đôi mẫu tử không xuất hiện.
Ta mang theo nỗi buồn vô cớ trở về.
Ngày thứ hai, rồi thứ ba, bãi cỏ vẫn không có tung tích của các nàng.
Ta bắt đầu cảm thấy bất an, đi xung quanh hỏi mọi người.
Một lão nhân râu tóc bạc trắng nói cho ta biết các nàng đã bị giết, đứa nhỏ cùng mẫu thân bị đao đâm thủng ngực, tựa hồ do sát thủ làm.
Đâm thủng ngực, đó là thủ pháp của ca.
Ta xoay người, điên cuồng hướng về phía nhà chạy đi.
Trong sân, dưới ánh mặt trời, ca đang mài đao.
Ca đang mài thân đao thật mạnh trên phiến đá, bộ dáng hết sức đắc ý, giống như sử tử vừa ăn xong con mồi vậy.
Ta xông tới, túm lấy áo ca: “ Tại sao! Tại sao muốn giết các nàng.’’
Ca đánh ngay một quyền vào mặt của ta, ta té ngã, rồi hắn đá một cước thật mạnh vào bụng ta.
“Không giết các nàng, thì không có thịt ăn? Ngươi chẳng lẽ không ăn? Lúc này lại nhảy ra giả bộ con mẹ nó thánh nhân!’’ Hắn hùng hùng hổ hổ chửi.
Ta lẳng lặng nằm ở nơi đó, thân thể co rúm vì quá đau đớn, lan ra khắp tâm tạng, trái tim ta giật giật, đứng lên.
Thời gian chậm rãi trôi đi, ta vẫn không di động, bởi vì ta đã mất đi tất cả lực lượng.
Ta ăn thịt được đổi bằng cái chết của đôi mẫu tử kia, thịt ta ăn chính là thịt người.
Hoàng hôn, ta lại tới bãi cỏ kia, một mình ngồi dưới bóng cây.
Gió đêm ôn nhu thổi, trong không khí tràn ngập mùi thơm cỏ xanh.
Ta ngơ ngác nhìn bãi cỏ kia, mơ hồ như nhìn thấy thân ảnh mẫu tử nọ đang chơi đùa ở đó.
Ta tựa đầu thật sâu, chôn vào giữa đầu gối.
Vừa đến sáng sớm ngày mới, ta đi xem An Lan.
Trong rừng sương mù nhàn nhạt, bập bềnh, không khí lạnh, ẩm ướt, sương sớm trên lá cây rơi trên vai ta.
Theo nắng sớm bay nhảy, gạt lá khô rơi rụng đi, hé ra những trang giấy viết đầy câu thơ.
Còn cách mộ An Lan một khoảng xa, ta thấy một người, bóng lưng nhỏ bé ngồi trước mộ phần, trong tay cầm tờ giấy viết thơ, lẳng lặng đọc.
Trong nháy mắt đó, ta không dám hít thở, tưởng rằng đã thấy được vong linh của An Lan.
Ta lặng lẽ tiến lại gần, chỉ sợ sự xuất hiện sẽ làm nàng kinh hoảng, nếu…….Nếu còn nhìn thấy nụ cười của nàng, đúng là ta đã hi vọng hạnh phúc quá xa vời rồi.
“ An Lan……’’ Ta nhẹ giọng gọi.
Nàng nghe được thanh âm của ta, quay đầu lại.
Hiện ra một khuôn mặt còn trẻ, mỹ lệ, tràn ngập ánh mặt trời trên mặt.
Không, đây không phải là An Lan.
Hai chân của ta trong nháy mắt mất đi toàn bộ sức lực, lảo đảo một chút, suýt nữa quỵ xuống.
“ Ta không phải là An Lan, ta tên là Trữ Tử……Ngươi sao rồi?’’ Cô gái kia tò mò hỏi.
“ Không…Không có gì.’’ Ta miễn cưỡng cười.
“ Này….Là mộ bằng hữu ngươi phải không?’’ Cô gái tên Trữ Tử nhẹ giọng hỏi.
Ta gật đầu.
Ta phát hiện hoa sồ cúc đã nở, sáng bừng lên một mảnh.
Màu vàng, màu hoa tường vy, còn có đóa màu trắng, đung đưa nhè nhẹ trong gió.
“ Thơ này đều là ngươi viết cho nàng? Ngươi…..cũng là thi nhân sao?’’ Nàng lại hỏi.
Ta nhớ tới An Lan gọi đùa ta như vậy, mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta là thi nhân.’’
“ Nàng thật là may mắn, ngươi yêu nàng như vậy…..” Nàng thở dài nói.
Ta không trả lời, ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại, vươn tay tới, cảm giác mềm mại mà lạnh của cánh hoa, ôn nhu xẹt qua lòng bàn tay ta.
Vẻ mặt tươi cười của An Lan một lần nữa hiện lên trong mắt ta, ta không nhịn được dòng lệ quanh mắt.
Sáng sớm mỗi ngày Trữ Tử đều đến đọc thơ của ta, nguyên lai nàng cũng là thi nhân.
Cùng ta không giống nhau, nàng thật sự là một thi nhân.
Trong thế giới của nàng, không có giết chóc cùng sợ hãi, chỉ có ấm áp và sự tĩnh tại.
Dần dần, ta phát hiện chính mình rất thích cùng nàng ở một chỗ.
Không, không phải vì ta đã yêu nàng, chỉ là một người trong màn đêm quá lâu, luôn khát vọng ánh mặt trời mà thôi.
Sáng sớm hôm nay, ta đang ở trước mộ An Lan nhổ cỏ dại, thì Trữ Tử tới.
Hiển nhiên, là do nàng chạy tới nên mặt đỏ bừng, lộ ra thần sắc hưng phấn.
“ Làm sao thế?’’ Ta lãnh đạm hỏi.
“ Ta nhìn thấy….thấy được nó,nó, nó đã tới rồi!’’ Nàng có chút nói năng lộn xộn.
“Ngươi nhìn thấy tới rồi, cái gì tới?’’ Ta hơi ngạc nhiên, bình thường nàng đâu có bộ dạng này.
“ Sắt Khắc Tắc Tư…..Ta nhìn thấy chiếc thuyền mộng Sắt Khắc Tắc Tư!’’ Nàng kích động lớn tiếng nói.
Ta kinh ngạc một tiếng đứng lên, “Ở nơi nào?’’ Ta khẩn trương hỏi.
“ Đi theo ta.’’ Nàng kéo tay ta, hướng bìa rừng âm u chạy đi.
Chúng ta chạy băng băng, chạy thật nhanh, đạp lên cỏ xanh, đá vụn, làm kinh động lũ chim, lướt trên mặt đất, hướng ven biển chạy đến.
Rốt cuộc, chúng ta ngửi thấy mùi vị mặn mặn của nước biển, không khí trở nên ươn ướt, trong lành, tiếng hải âu kêu to ngày càng rõ ràng.
Chúng ta dừng ở bến thuyền, kịch liệt thở hổn hển.
Trong không khí lất phất mưa lúc sáng sớm, trước mắt là một mảng mưa bụi màu lam, ta không nhìn thấy con thuyền nào.
“ Ở đâu? Nó ở đâu?’’ Ta mờ mịt nhìn xung quanh.
Trữ Tử chậm rãi giơ tay phải lên, ngón tay nhỏ bé chỉ nghiêng về phía trên. Động tác thật đẹp kia làm người ta phải nín thở, phảng phất như một thiên sứ dẫn đường, chiếu sáng phương hướng cho ta.
Ta ngẩng đầu.
Mảnh bụi lam kia hướng bầu trời rút đi, đến gần đám mây, thì lộ rõ hình dáng.
Ta nhìn thấy “Sắt Khắc Tắc Tư’’.
Đó là mộng ảo thật tráng lệ, hình dáng thật vĩ đại, nó hiện hữu tràn ngập cả hải dương cùng bầu trời, đại địa trước mặt nó có vẻ nhỏ hẹp vô cùng.
Cột buồm như rừng đan xen trên đó vô số sợi dây thừng, ngàn vạn cột buồm trắng như những đám mây hội tụ tầng tầng lớp lớp.
Tiếng chuông cùng đàn hạc âm vang, mơ hồ nghe thấy được tiếng ngâm thơ động lòng của các thi nhân.
“ Sắt Khắc Tắc Tư……’’ Ta lẩm bẩm nói như mê sảng. Đây chính là giấc mộng thời thơ ấu của ta, cũng là hy vọng duy nhất, hôm nay, nó đã ở ngay trước mặt ta.
Từ bốn phương tám hướng tới là những thi nhân mặc trường bào màu lam, phô ra những vòng hoa nhiều màu, mang theo nụ cười hạnh phúc, từ trên thuyền họ ngồi vào những giỏ trúc thật lớn hạ xuống, sao đó chậm rãi hướng bầu trời lên cao. Trên bến thuyền, bóng người màu lam thật dài như con rồng hướng về phương xa uốn lượn, cuối cùng biến mất nơi chân trời.
Dưới ánh mặt trời, ta đột nhiên thấy ánh phản quang của khôi giáp, ta cúi thấp đầu xuống theo bản năng.
Đó là vệ binh!
Bọn họ ở chỗ này làm cái gì, ta dùng khóe mắt liếc nhìn lại. Chỉ thấy bọn họ tiếp nhận từ trong tay đám thi nhân một tấm huy chương màu vàng cẩn thận kiểm tra, rồi đưa trả lại, sao đó mới cho bọn họ thông qua trạm kiểm soát, đi ra khỏi cái giỏ trúc hướng bến thuyền đi đến.
“Đó là huy chương thi nhân, mỗi thi nhân đều có thể đến hiệp hội thi sĩ để lĩnh, của ta đã lĩnh rồi, ngày mốt thuyền sẽ xuất phát, khi đó chúng ta sẽ đi cùng nhau đến Y Lộ Thập, có được không?’’ Trữ Tử hướng đôi mắt xinh đẹp đầy khát vọng nhìn ta.
“ Được……được chứ.’’ Ta miễn cưỡng mỉm cười nói.
Ta đi lĩnh huy chương thi nhân? Ta chỉ có thể đi hiệp hội sát thủ, lĩnh một cây đao.
Đêm đó, ta ngồi yên lặng ôm gối cho đến bình minh, ngược lại trong lòng lẩm nhẩm hai cái tên: “ Y Lộ Thập, Sắt Khắc Tắc Tư.’’
Ngày thứ hai, ta một mình đến cạnh bến thuyền, nhìn con thuyền mộng khổng lồ tráng lệ.
Hơn mười con hải âu kêu to lượn lờ không ngừng, nhắc nhở ta sự có mặt của chúng nó.
Song trong mắt nhìn của ta, chỉ có duy nhất con thuyền mộng.
Chẳng biết qua bao lâu, ta thu hồi ánh mắt. Tịch dương đã buông xuống, ngả về phía chân trời, cả bến thuyền bao phủ bởi quang mang màu vàng mộng ảo.
Ta bước chầm chậm, tới bên cạnh một người vệ binh.
Hắn bắt đầu cảnh giác nhìn ta, tựa hồ từ trên người ta cảm giác được điều gì đó không giống người thường.
Sát thủ vẫn là sát thủ, cho dù ta là một sát thủ yếu nhược, cũng có khí chất nguy hiểm không giống người bình thường.
Ta đứng lại trước mặt của hắn.
Sự phòng bị trong mắt hắn càng đậm.
“ Ta muốn biết, nếu ta không phải là thi nhân, thì ta không thể lên thuyền được?’’ Ta thẳng thắn hỏi.
“ Không phải thi nhân?’’ Hắn nghi hoặc hỏi.
“ Không phải thi nhân.’’ Ta khẳng định.
Hắn có chút nghi hoặc nhìn ta, nói: “Vậy, ngươi có gia đình hiển hách không?’’
"Không có." Ta nói.
“ Tiền bạc nhiều vô kể?’’
Ta lắc đầu.
“ Dung mạo tuấn mỹ?’’
Ta trầm mặc không nói.
Hắn phảng phất nhìn thấy một sự tình buồn cười nhất thiên hạ: “Vậy ngươi dựa vào cái gì để lên thuyền?’’
Ta nhìn hắn không nói được một lời.
“ Người bình thường muốn lên thuyền, đều phải trả giá tất cả những gì mình có.’’Hắn nói.
Trong gió biển thổi mạnh, chúng ta lạnh lùng nhìn nhau.
Hoàng hôn, ta một người ngồi bên cạnh cái bàn.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, một nửa chiếu lên người ta, nửa còn lại giấu trong bóng tối.
Tối cùng sáng đem khuôn mặt ta như tách rời ra.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, ta nghe thấy tiếng ca chậm rãi rút đao, ca luôn luôn cơ cảnh như vậy.
Sau đó ca thấy ta.
“ Mẹ nó, làm ta giật cả mình, như thế nào, hôm nay lại không đi ra ngoài à?’’ Ca thở phào nhẹ nhõm, thu đao vào vỏ.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ.
“ Ngươi làm sao vậy?’’ Bản năng của hắn cảm giác được có chút không đúng, “Hoắc” một tiếng, hắn xoay người sang chỗ khác.
Một cái lưới lớn từ trên trời úp xuống, đem hắn gắn vào mặt đất.
“A!’’ Hắn tuyệt vọng nổi giận gầm lên một tiếng, cố gắng rút đao, mấy tên vệ binh vây xung quanh xông lên, đem cương đao đâm vào những chỗ yếu hại của hắn.
Ta đờ đẫn ngồi ở chỗ đó, giống như đang xem diễn trò.
Ca ở trong võng đình chỉ giãy dụa, thở hổn hển nhìn ta.
Đột nhiên hắn mỉm cười: “Tốt, tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã trở thành một sát thủ.’’
Sau đó bọn họ đem hắn kéo ra ngoài.
Đi cuối cùng là tên vệ binh mà ta đã gặp trên bến thuyền.
Hắn dừng bước, từ trong lồng ngực móc ra cái gì đó ném về phía ta.
Ta theo bản năng tóm lấy.
Hắc nhếch miệng cười, rời đi.
Ta mở tay ra, một huy chương hình trái tim lóng lánh quang mang màu vàng trong tay.
Cái này, đó là phần thưởng mà ta đã bán đứng ca ca để đổi lấy.
Ca ca ruột của ta.
Ta đột nhiên bắt đầu phát run, phát run không thể khống chế được.
Hàm của ta phát ra tiếng “Cạch, cạch’’ , cả người ta bắt đầu co rút thật nhanh.
Ta liều mạng muốn dừng lại, nhưng không làm được.
Ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Ta bắt đầu sợ hãi chính mình.
Bóng đêm phủ xuống.
Hắc ám từ từ đem ta nuốt hết.
Khi ánh dương quang đầu tiên của bình minh chiếu lên mặt ta, mắt của ta rốt cục chuyển động một chút.
Sau đó ta ý thức được, trời đã sáng.
Một ngày mới đã bắt đầu, ngày hôm nay cùng rất nhiều rất nhiều ngày trước không hề giống nhau.
Ta đứng lên, cả người khớp xương rung động kêu “lạch cạch’’, phảng phất đứng lên là một cỗ cương thi.
Ta vô ý thức đi ra khỏi cửa, hướng về phía bến thuyền, lủi thủi bước đi.
Ta đi rất chậm, ta cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Ta biết phía trước chính là giấc mộng mà ta khát vọng, ngay lập tức ta có thể thực hiện nó.
Ta vẫn còn cảm giác mệt mỏi, không chút vui sướng nào.
Gió rất lớn, cuồn cuộn cát bụi đầy trời.
Ta nhớ rõ ngày đó cùng Trữ Tử đi đến bến thuyền không phải cái bộ dáng này.
Ngày đó ta rất vui sướng.
Trên bầu trời một bầy chim nhạn bay qua, giữa ánh mặt trời xếp thành hình người thật lớn, hình dáng thật rõ ràng.
Một trận kình phong thổi qua, đội hình bầy nhạn bị thổi bay, tản đi.
Chúng nó kêu lên thảm thiết, cố gắng một lần nữa tụ lại cùng một chỗ.
Nhưng cái hình “người’’ kia cũng đã vặn vẹo không giống bộ dáng ban đầu.
Ta mờ mịt nhìn chúng nó biến mất, ngây ngốc hồi lâu mới đi về phía trước.
Cuối cùng, ta cũng đi tới bến thuyền.
Phần lớn các thi nhân đã lên “Sắt Khắc Tắc Tư’’ , chỉ còn lại hơn mười người đang cùng người thân nói lời từ biệt.
Xa xa, ta nhìn thấy Trữ Tử đang lo lắng nhìn quanh.
Ta lùi ra phía sau một bước, ẩn vào bóng chiếc thuyền.
Ta nghĩ hẳn là nàng muốn ta đi ra phía trước, mỉm cười cùng nàng đi lên chiếc thuyền mộng.
Ta không cách nào di động.
Giấc mộng của ta đã không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì ta biết cả đời này ta sẽ không viết ra được một bài thơ nào nữa.
Vệ binh bắt đầu thúc giục các thi nhân cuối cùng lên thuyền.
Trử Tử được đẩy lên cái giỏ trúc, hướng lên phía trên, nâng lên.
Gió thổi mái tóc dài của nàng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, sáng rõ thật đẹp.
Nàng vẫn không ngừng trông về nơi xa.
Người thi nhân cuối cùng cũng đã lên thuyền.
Tiếng kéo dây xích neo thuyền vang lên ầm ầm, con thuyền mộng rốt cục xuất phát.
Ngàn vạn cánh buồm trắng căng đầy gió, mang theo những tâm hồn đầy ý thơ hướng phương xa đi.
Ta từ trong bóng râm thong thả đi ra, đi tới bên cạnh bến thuyền.
Một thân ảnh xinh đẹp nhỏ bé xuất hiện ở đuôi thuyền, hướng về phía ta lớn tiếng gọi gì đó.
Đó là Trữ Tử.
Nhưng khoảng cách giữa chúng ta quá xa, ta đã không nghe được thanh âm của nàng.
“ Sắt Khắc Tắc Tư’’ từ từ biến thành một điểm nhỏ.
Ta vẫn không nhúc nhích, nhìn nó tiêu thất hoàn toàn tại đường chân trời.
Ta mở tay phải, một cái huy chương hình trái tim màu vàng lẳng lặng nằm trong bàn tay.
Ta đem nó giơ lên trước mắt, tỉ mỉ nhìn ngắm nó một hồi, sau đó dùng sức ném đi.
Mảnh hình trái tim màu vàng kia vẽ trên không trung một đường cong mĩ lệ, rơi vào trong nước biển.
Dưới ánh mặt trời nó hơi tỏa sáng lóng lánh một chút, phát ra quang mang yếu ớt, sau đó dễ dàng chìm nghỉm xuống biển sâu.
Ta mỉm cười, xoay người lại.
Đột nhiên, ta hiểu được ý tứ của ca ca.
Ca ca nói cuối cùng ta cũng đã trở thành sát thủ, đó là bởi vì cuối cùng ta cũng đã bắt đầu giết người.
Khi ta giết người đầu tiên trong đời.
Ta đã giết chết chính bản thân ta.
Ta há to mồm hít lấy không khí, gió biển phần phật thổi bay trường bào màu đen.
Ta ngược theo hướng mặt trời, bước về nơi dành riêng cho ta.
Bước chân của ta chậm rãi nhưng kiên định.
Ta biết ở đó có gì.
Ở đó có một thảm cỏ xanh rì.
Bên cạnh là một rừng phong rậm rạp, đỏ rực.
Trong rừng có một ngôi mộ phủ đầy hoa sồ cúc.
An Lan đang đợi ta ở đó!