Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 24-07-2008, 07:10 PM
truongkimthang truongkimthang is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bài gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Arrow Phong Kiếm Xuân Thu

Phong Kiếm Xuân Thu Dịch Giả: Tô Chẩn
Hồi Thứ Nhất

Tần Thủy Hoàng ngự giá thân chinh
Triệu Liêm Kiệt sai tướng cự giặc

Nói vá» nhà Tần từ lúc Thương Ưởng dá»± việc triá»u chánh, thì nước giàu binh mạnh, đã có ý muốn dẹp an sáu nước, song chưa gặp thá»i thế, nên chẳng thâu đặng, đến sau Tần Thá»§y Hoàng lên ngôi (tên tá»™c là Chính). Sanh ra có tướng lạ khác thưá»ng, thông minh mẫn đạt, các nước chư hầu không ai sánh kịp, vả lại quan văn có Cam La, quan võ thì bá»n Chương Hàng có đại chí, vậy nên thế nước càng ngày càng mạnh. Ngày kia vua Thá»§y Hoàng lâm triá»u, các quan văn võ tung hô rồi, Thá»§y Hoàng nói vá»›i chúng tướng rằng: "Từ lúc trẫm lên ngôi đến nay nước giàu binh mạnh, thì có ý muốn gồm thâu sáu nước, vậy chư khanh có mưu kế chi chăng?" Nói vừa dứt lá»i, bá»—ng thấy trong võ ban xông ra má»™t viên đại tướng, đầu đội mão trâm anh, mình mặc áo la bào, lưng mang bích ngá»c đái, chân Ä‘i giày thêu, mặt Ä‘en, chân mày sắc tá»±a gương, dưới hàm râu lốm đốm, tay cầm triá»u hốt, bước ra trước mặt vua Thá»§y Hoàng mà quỳ xuống. Nguyên ngưá»i này há» Vương tên Tiển ở đất Hà Nam huyện Than Dương, vốn là Phổ Hóa thiên tôn trên thượng giá»›i, vâng chỉ Ngá»c Hoàng đại đế xuống phàm, vì Ä‘á»i chiến quốc dân tình làm nhiá»u Ä‘iá»u ác nghịch dữ tợn, và khí số sáu nước chư hầu cÅ©ng gần hết, còn đất Hàm Dương, Tần Thá»§y Hoàng chân mạng đế vương, úng vâng nghiệp cả (làm vua trong thiên hạ), cho nên trá»i sai vị tôn thần ấy đầu thai làm con Vương Thiện NhÆ¡n, đến lúc lá»›n khôn tìm ông Liêm Pha làm thầy, há»c tập thương mã đến sau Ä‘i tá»›i nước Ảo Ly quốc động vân quan, ông Hải Triá»u thánh nhân mà há»c tập ba năm, phép thuật tinh thông. Hải Triá»u thánh nhân biết rằng: "Lục quốc khí số hết rồi, ứng cho Tần Thá»§y Hoàng tóm thâu thiên hạ gồm vá» má»™t mối, bèn sai há»c trò lá»›n là Kim Từ Lăng và Vương Tiển xuống mà phò tá Thá»§y Hoàng. Tần Thá»§y Hoàng bèn phong cho Vương Tiển làm Äiện tay hầu, nay nghe Thá»§yHoàng phán há»i việc gồm thâu thiên hạ bèn vá»™i vàng bước ra quỳ xuống.

Lúc ấy Thá»§y Hoàng ngồi trên bá»­u Ä‘iện xem thấy Vương Tiển thì há»i rằng: "Chẳng hay Vương huynh có diệu kế chi chăng? Vương Tiển tâu rằng: "Lúc tôi chưa gặp bệ hạ, thì thưá»ng hay dạo chÆ¡i các nước, cho nên thông thuá»™c phong thổ nhân tình, cÅ©ng là các chổ núi sông quan ải, xem thấy vua tôi chúng nó Ä‘á»u không phải tài hữu dụng, vả chăng nước Tá» từ khi bị Nhạc Nghị đánh phá đến nay, khôi phục lại cÅ©ng chưa đặng mấy lâu, ắt chẳng khá»i trong nước hư hao thì cÅ©ng là suy vì hèn yếu; còn nước Sở tuy có chí anh hùng, tranh Ä‘oạt bá vương, song kẻ già cả thông thuá»™c Ä‘á»u chết hết, vả vua nó hoang dâm vô đạo, quân dân há»n oán, còn nước khác thì chẳng lo gì, duy có nước Triệu là chá»— yết hầu cá»§a nhà Tần ta, vả lại ải Giái Bài là nÆ¡i ngăn trở đưá»ng binh ta ra vào, Tiên đế thưá»ng muốn tranh Ä‘oạt mà chẳng đặng, cho nên không gồm thâu thiên hạ đặng. Nay nước Triệu tướng già binh yếu, thá»§a trước thưá»ng hiệp binh năm nước mà ngăn giữ chá»— yết hầu, song cÅ©ng không cá»± nổi binh ta, nay nó lo giữ nước nó không xong, có đâu lại Ä‘em binh mã phụ giúp.Nay bệ hạ Ä‘em binh đến đánh phá ải Giái Bài, thì dá»… như trở bàn tay, há»… là Giái Bài phá đặng rồi thì nÆ¡i yết hầu yếu lá»™ đã thông, không ai ngăn trở chi ná»­a, xin bệ hạ nhân lúc dá»… mà đánh thì trong má»™t hồi trống ắt lấy đặng, như vậy thì oai danh lừng lẫy, các nước nghe Ä‘á»u vỡ mật, đến chừng đó thì có lo chi các nước chẳng chắp tay mà quy hàng." Tần Vương nghe tâu cả mừng mà rằng: "Trẫm có lòng ấy đã lâu. Song lo vì sáu nước, nếu nó hiệp sức vá»›i nhau ngăn trở ải Giái Bài, thì e đánh không đặng, mà trở lại làm mất nhuệ khí cá»§a ta". Nói vừa dứt lá»i, có quân sư là Kim Tá»­ Lăng tâu rằng: "Thầy tôi là Hải Triá»u thánh nhân có tài phép hay, di sÆ¡n đảo hải, trên thì rõ việc thiên văn, và biết trước những việc vị lai quá khứ thưá»ng có nói, nước ta Ä‘ang hưng, còn sáu nước phải mất, cho nên sai tôi cùng Vương Tiển xuống mà phò tá bệ hạ, gồm thâu sáu nước tóm vá» má»™t mối, xin bệ hạ chuẩn theo lá»i tấu cá»§a Äiện tây hầu, chẳng nên bá» qua". Thá»§y Vương nghe hai ngưá»i tâu, thì mừng lắm bèn nói: "Hai khanh Ä‘á»u là há»c trò ngưá»i tiên, ắt rõ ý trá»i, thì trẫm y lá»i tấu, song chưa biết ngày nào khởi binh". Kim Tá»­ Lăng tâu rằng: "Äến ngày mưá»i ba tháng tám thì là ngày thiên địa nhá»±t nguyệt song huỳnh, trong sách có nói, ngày thiên huỳnh đạo là rồng làm mưa, còn ngày địa huỳnh đạo, tướng dấy binh, như bệ hạ muốn ngá»± giá thân chinh, thì đúng ngày ấy tốt hÆ¡n". Thá»§y Hoàng nói: "Trẫm y theo ngày ấy hưng binh, song trong quân sùng ai làm soái đặng?" Xảy có quan thừa tướng Cam La tâu rằng: "Chương Hàng là ngưá»i tuổi tác, túc trí Ä‘a mưu và lại dõng quán tam quân ngưá»i ấy khá dùng làm chức nguyên soái đặng". Thá»§y Hoàng liá»n phong cho Chương Hàng làm chức Äại nguyên soái, lãnh ấn Äô chiêu thảo, Ä‘iá»u khiển Äông Tây Nam Bắc các đạo văn võ quan binh, và cho má»™t cây gươm Long Phụng kiếm tiá»n trảm hậu tấu, lại phong Vương Tiển làm chức kiếm tiá»n há»™ chánh ấn tiên phuông, Triệu Cao làm tả giám quân, Tôn Ninh làm hữu giám quân, Nhân ChÆ¡n làm tả quân thống lãnh, Võ an quân là Bạch Khỉ làm hậu đội giải lương, còn Kim Tá»­ Lăng làm tham toán. Chương Hàng cùng Vương Tiển tá»›i giáo trưá»ng Ä‘iểm chá»n binh hùng tướng mạnh cho sẵn, đặng chỠđến ngày mưá»i ba khởi binh, lệnh truyá»n rồi, Thá»§y Hoàng ngá»± giá vá» cung. Quangs âm thấm thoát ngày tháng như thoi, xảy đến ngày mưá»i hai tháng tám, Thá»§y Hoàng truyá»n chỉ cho bá»n Chương Hàng Ä‘á»u tá»±u đến giáo trưá»ng hầu trá»±c, lệnh truyá»n rồi các nÆ¡i xe ngá»±a nhá»™n nhịp rần rá»™ vang rân. Qua ngày thứ, Thá»§y Hoàng từ biệt tam cung lục viện, mà phó thác việc triá»u chánh, dặn dò xong rồi, truyá»n chỉ đẩy xe đến giáo trưá»ng tế cá» khởi binh.

Lúc ấy các quan văn võ bày yến nÆ¡i cá»­a Ngá» môn, đưa Thiên tá»­ lên đưá»ng, Thá»§y Hoàng uống ba chung rượu rồi nhắm giáo trưá»ng thẳng tá»›i, Äến nÆ¡i vào nhà diá»…n võ, thì đã có bá»n Chương Hàng lạy ra mắt, Thá»§y Hoàng xem khắp bốn phía, quả nhiên quân binh tá» chỉnh, lòng vua cả mừng, liá»n hạ chỉ tế cá» kéo binh. Tế cá» rồi, nổ chín tiếng pháo lá»›n, ba quân rần rá»™ ra khá»i giáo trưá»ng, nhắm Giái Bài quan thẳng tá»›i, Ä‘i ngang mấy ải trong nước Ä‘á»u có quan binh ra thành nghinh tiếp. Ngày ấy Thá»§y Hoàng Ä‘ang Ä‘i hậu đội, bá»—ng thấy Vương Tiển chạy ngá»±a đến dưới cá», xuống ngá»±a tá»›i trước Long Phụng tán quỳ tâu rằng: "Äại binh Ä‘i đã tá»›i ải Giái Bài còn cách chừng năm dặm, xin bệ hạ liệu định. Thá»§y Hoàng bèn hạ chỉ an dinh, phát ba tiếng pháo đại binh dừng lại, đội ngÅ© xây lập trưá»ng phòng, và dá»±ng Kim Äính huỳnh la trướng. Thá»§y Hoàng vào trướng, truyá»n chỉ rằng: "Ngày nay hành quân cá»±c nhá»c,cho các quan văn võ miá»…n triá»u". Chúng tướng vâng chỉ, ai vá» trướng nấy nghỉ ngÆ¡i.

Nói vỠải Giái Bài ấy thuá»™c vỠđất biên cương nước Triệu, là nÆ¡i yết hầu cá»§a nước Tần ra vào, song nhà Tần mạnh bạo, nhiá»u khi muốn làm hại các nước mà không đặng vì ải ấy ngăn trở, vẫn là má»™t ải rất trá»ng yếu, cho nên nước Triệu sai binh rồng tướng mạnh ở nhà gìn giữ, trong ải có má»™t viên tổng binh, há» Liêm tên Kiệt, vốn là con cá»§a Liêm Pha, tinh thông thao lược, võ nghệ siêu quần, và có vài mươi viên phó tướng giữ gìn ải ấy, cách vài ngày trước thì có quân phi báo rằng: "Vua Tần chá»n ngày mưá»i ba tháng tám thì dấy binh thâu gồm sáu nước, phong Chương Hàng làm nguyên soái, Vương Tiển làm tiên phong, ngá»± giá thân chinh, chẳng bao lâu thì đến ải mình". Liêm Kiệt nghe báo, truyá»n lệnh, những dân ở ngoài thành Ä‘á»u dá»i vào trong thành, còn nhà cá»­a nhân dân ở ngoài, thì đỡ phá hết, và dá»± bị cung tên, gá»— đá và gìn giữ bốn phía đóng chặt cá»­a thành, ngày ấy lối giá»Ngá», bá»—ng nghe ngoài thành pháo nổ vang trá»i, quân reo dậy đất, thì biết là quân Tần đến, bèn vá»™i vàng dẫn chúng tướng lên thành xem, quả thấy xa xa bụi bay mù mịt, sát khí tối tăm.

Thật là:
CỠphất lao xao sông núi động,
Khí lên nghi ngút cỠcây kinh.
Liêm Kiệt coi rồi truyá»n lệnh quân binh giữ thành, phải cho hết lòng cẩn thận, rồi quày ngá»±a xuống thành an nghỉ, qua ngày thứ lên trướng, quân kỳ bài giữ thành vào báo nói: "Có tướng Tần đến khiêu chiến, xin nguyên soái liệu toan". Liêm Kiệt bèn ngó chúng tướng mà há»i rằng: "Có vị tướng quân nào dám ra thành mà đánh cùng tướng Tần chăng?s" Nói vừa dứt lá»i bá»—ng nghe đại tướng là Hạ Khai CÆ¡, ứng tiếng lên nói rằng: "Tôi xin lãnh mệnh". Liêm Kiệt mừng, nói: "Tướng quân hãy dẫn năm trăm binh mã, ra thành giao chiến, phải rất cẩn thận". Hạ Khai CÆ¡ vừa má»›i lãnh chiến lệnh, xảy đâu trong đội xông ra má»™t ngưá»i nói vá»›i nguyên soái rằng: "Tiểu tướng xin Ä‘i cùng Hạ tướng quân". Liêm Kiệt coi lại ngưá»i ấy, vẫn là chánh ấn tiên phuông tên Vương Bôn. (Nguyên ngưá»i này có sức mạnh bằng cả ba quân, cÅ©ng là tay hảo há»›n số má»™t bên nước Triệu, tuổi chừng hai mươi mốt, mình cao má»™t trượng, lưng lá»›n mưá»i vây). Liêm Kiệt cả mừng nói rằng: "Nếu được tướng quân cùng Hạ tướng quân ra trận, thì ắt chém tướng không kịp trở cá»". Hai tướng lãnh lệnh, từ biệt nguyên soái, nai nịt, tay cầm binh khí, thót lên ngá»±a ra đến dưới thành, phát ba tiếng pháo mở rá»™ng cá»­a thành, Hạ Khai CÆ¡ giục ngá»±a qua khá»i Ä‘iếu kiá»u, ngó thấy trước mặt có năm trăm binh Tần, dàn ra má»™t hàng, ở trước má»™t viên đại tướng, đầu đội thiết khôi, mình mặc tạo la bào, cởi con ô dải báo tay cầm trượng bát xà mâu oai phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng, thì có ý khen thầm, bèn giục ngá»±a lướt tá»›i há»i:'Tần tặc, sao vô cá»› mà xâm lấn bá» cõi ta vậy, hãy thônh tên há», chá»› cái Ä‘ao ta chẳng chém đứa vô danh". Vương Tiển nghe há»i thì nạt lá»›n lên rằng: "Ta là Tần Vương giá hạ, làm chức Äiện Tây hầu, gia phong tiá»n bá»™ chánh ấn tiên phong, ta đây há» Vương tên Tiển, như biết ta lợi hại thì mau mauxuống ngá»±a quy hàng, ta sẽ tha cho, còn nếu trì hoãn thì ắt làm con quá»· không đầu". Hạ Khai CÆ¡ không phải là tay đối thá»§ vá»›i Vương Tiển, cho nên đánh chưa đặng vài hiệp bị má»™t mâu té nhào xuống ngá»±a, Vương Tiển lướt tá»›i vừa muốn cắt lấy thá»§ cấp, bá»—ng nghe tiếng kêu vang như sấm, mà nói rằng: "Tần tướng không đặng làm dữ, có ta đây". Vương Tiển quay đầu lại thấy má»™t viên tiểu tướng, môi son răng trắng, đầu đội mão tứ phụng mình mặc kim giáp, tay cầm kim bôi Ä‘ao, cỡi ngá»±a báo huê, hầm hầm giục ngá»±a hươi Ä‘ao chạy lại, Vương Tiển nạt rằng: "Bá»› tiểu tướng, mi có biết oai danh ta là Vương Tiển đây không? Sao chẳng quày ngá»±a chạy trốn cho rồi mà còn dám ra trận, vậy mi chẳng sợ chết hay sao? Hãy xưng tên há» cho ta rõ". Vương Bôn nghe nói, cưá»i lá»›n rằng: "Ta là dưới cá» Liêm nguyên soái tiá»n bá»™ tiên phong, tên là Vương Bôn, cuồng đồ chá»› chạy đỠta bắt mi đặng trả thù cho Hạtướng quân". Nói dứt lá»i hươi Ä‘ao chém tá»›i Vươnh Tiển đón đánh, đánh được năm mươi hiệp, Vương Tiển thấy Vương Bôn Ä‘ao pháp tinh nhuần lại thêm tướng mạo siêu quần, thì trong lòng rất mừng, bèn nghÄ© thầm rằng: "Tên tiểu tướng này quả nhiên mạnh bạo, làm sao mà dụ cho nó vỠđầu, thì nhà Tần ta cÅ©ng thêm được má»™t cánh ray nữa". Rồi đánh luôn đến má»™t trăm hiệp, ngó thấy Vương Bôn đánh chừng nào càng mạnh thêm chừng nấy, còn Vương Tiển thì cả mình mồ hôi như xối, hai tay bá»§n rá»§n, bèn nghÄ© rằng: "Thằng tiểu tướng này quả nhiên khí huyết rất mạnh mẽ, mình không phải là tay đối thá»§ cá»§a nó, chi bằng ta giả thua mà chạy đặng dùng bá»­u kiếm giết nó má»›i xong". NghÄ© rồi bèn đâm bậy má»™t mâu quay ngá»±a nhắm phương Nam chạy dài, Vương Bôn ngó thấy nạt lá»›n rằng: "Mi là thằng tướng dở, sao lại ra chá»— sa trưá»ng làm chi, mi chạy Ä‘i đâu cho thoát, ta quyết theo mà bắt cho đặng". Nói rồiVương Bôn rượt tá»›i gần thì trong lòng nghÄ© thầm: "Nếu ta liệng bá»­u kiếm lên thì thằng tiá»u tướng này chắc phải chết, không sống đặng, như vậy thì há chẳng uổng lắm sao, vậy ta khuyên dá»— cho nó vỠđầu, coi nó có chịu cùng chăng". Lúc ấy Vương Bôn đã rượt tá»›i, hươi Ä‘ao nhắm sau lưng Vương Tiển chém nhầu, Vương Tiển liá»n quày ô dãi báo, cá»­ mâu lên đỡ và nói rằng: "Tiểu tướng quân hãy dừng lại, ta chẳng phải là đánh không lại ngươi đâu, nguyên vì ta thấy nhà ngươi võ nghệ siêu quần, ý ta muốn khuyên ngưá»i vỠđầu. Vốn ta vâng mệnh thầy ở nước Bảo Ly động vân quan, là Hải Triá»u thánh nhân, sai xuống núi bảo há»™ vua Tần, gồm thâu thiên hạ, tướng quân nếu biết thá»i, sao chẳng vỠđầu nước ta, ngày sau sẽ đặng lưng mang ngá»c đái, há chẳng tốt hÆ¡n sao?" Vương Bôn nghe nói đáp rằng: "Vương Tiển ngưá»i chá»› nói xàm, tiểu tướng nay quyết lấy cho được cái đầu ngươi".

Nói rồi hươi Ä‘ao lên chém, Vương Tiển cÅ©ng cá»­ mâu rướt đánh, giận nói rằng: "Thằng con nít không thông thá»i vụ, mi nói ta sợ mi sao?" Rồi đánh tá»›i mưá»i hiệp, Vương Tiển quả thiệt đánh không lại Vương Bôn rồi phải thua chạy. Vương Bôn Ä‘uổi theo. Vương Tiển Ä‘ang chạy xảy nghe sau lưng có tiếng lạc ngá»±a reo rân, thì biết là Vương Bôn rượt tá»›i, bèn dắt cây xà mau dừng con ô dải báo, lấy ra má»™t cây tru tiên kiếm, vừa muốn liệng lên, bá»—ng nghe má»™t tiếng vang rân, bèn ngoái lại, nguyên vì Vương Bôn tham công nóng nảy, giục ngá»±a gấp quá, nên con báo huê đã bị vấp chân trước làm Vương Bôn té nhào xuống ngá»±a. Vương Tiển ngó thấy rất mừng liá»n quày báo, hươi mâu nhắm ngay bụng Vương Bôn đâm tá»›i.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của truongkimthang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #2  
Old 24-07-2008, 07:54 PM
truongkimthang truongkimthang is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bài gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi Thứ Hai



Phá Giái Bài Liêm Kiệt bỠmạng
Äánh Yên thành Vương Tiển ra oai



Nói vá» Vương Bôn té nhào xuống ngá»±a, Vương Tiển hươi mâu tá»›i đâm, vùng nhá»› trá»±c lại Vương Bôn là ngưá»i trẻ tuổi anh hùng bèn dừng mâu nói rằng: "Ta tha ngươi vá» thay ngá»±a khác, rồi sẽ ra mà đánh cùng ta". Làm cho Vương Bôn hổ thẹn, mặt mÅ©i sượng trân lồm cồm đứng dậy quỳ xuống đất nói rằng: "Tôi là Vương Bôn bị té vấp ngá»±a, chắc phải chết rồi, mang Æ¡n tướng quân dưới thương rá»™ng tình, dung tha tánh mạng, song tiểu tướng này không phải là đứa vong ân, nay tình nguyện vỠđầu đặng giúp sức tướng quân". Vương Tiển rất mừng, nói: "Tiểu tướng quân võ nghệ cao cưá»ng, nay chịu quy hàng thiệt rất may cho nước Tần lắm, vậy xin tiểu tướng theo ta trở vá» ra mắt chúa thượng". Nói rồi Ä‘á»u lên ngá»±a chạy tuốt vá» dinh Tần, lúc ấy binh tướng bên Triệu ngó thấy Vương Bôn rượt theo tướng giặc, giây lâu không thấy trở vá», kế thấy binh Tần áp lại cắt lấy thá»§ cấp Hạ tướng quân, thì không dám ra giành gi&ou?" ït, đến chừng thấy Vương Bôn cùng Vương Tiển, hai ngưá»i cỡi ngá»±a nhắm dinh Tần Ä‘i tuốt, biết là Vương Bôn đầu giặc rồi, bèn rá»§ nhau chạy trốn, Vương Tiển cÅ©ng chẳng rượt theo, bèn dẫn Vương Bôn vào dinh ra mắt Chương Hàng, tá» hết các việc rồi dẫn vào huỳnh la bá»­u trướng ra mắt Thá»§y Hoàng mà tâu hết nguồn cÆ¡n. Thá»§y Hoàng xem thấy Vương Bôn rõ ràng má»™t đấng nhân tài, oai phong lẫm lẫm, vả lại tuổi trẻ anh hùng, thì trong lòng cả đẹp, nói rằng: "Tướng quân không hiá»m tị, đến đây đầu hàng, thệt rất may cho trẫm lắm. Vậy khanh hãy cùng vá»›i Vương Tiển hiệp sức, ngày sau có công trẫm sẽ gia thưởng". Nói rồi liá»n phong cho Vương Bôn làm chức phó tiên phong. Vương Bôn lạy tạ Æ¡n rồi lui ra, bèn đến ra mắt quân sư Kim Tá»­ lăng và Nguyên soái Chương Hàng, lúc ấy Vương Tiển đã bày tiệc saÜn nÆ¡i dinh mình, rồi thỉnh Vương Bôn vá» dinh uống rượu, hai ngưá»i ăn uống bàn luậnviệc võ nghệ, Vương Tiển xưng rằng: "Mình có phép thuật cao cưá»ng, và có cây tru tiên bá»­u kiếm, muôn ngưá»i không dám cá»± địch, ấy là phép cá»§a ông Hải Triá»u thánh nhân cho, hay chém đặng thiên la đại tiên". Lúc ấy Vương Bôn đứng dậy nói rằng: "Tiểu tướng có má»™t lá»i bày tá», xin tướng quân Ä‘oái tưởng, tôi thuở nhá» mồ côi cha mẹ, nay mang Æ¡n tướng quân nÆ¡i trận chẳng giết, lại có lòng thương tưởng, nay ý to?" irc;i muốn lạy tướng quân mà kiến làm cha, chưa biết tướng quân khứng nạp cùng chăng?" Vương Tiển vẫn có lòng, nay nghe Vương Bôn nói thì trong lòng mừng lắm, mà rằng: "Tôi có tài cán chi đâu mà khuất tướng như vậy". Vương Bôn không nghe, bèn phò Vương Tiển bằng cha, càng thêm thân ái hÆ¡n nữa, rồi uống rượu đến canh ba má»›i tan, Vương Bôn cÅ©ng theo Vương Tiển vào dinh mà an nghỉ. Qua ngày thứ, Vương Tiển bèn Ä‘em việc ấy tâu cho Thá»§y Hoàng cùng Chương Hàng hay, Thá»§y Hoàng rất mừng truyá»n chỉ bày yến chúc mừng cho Äiện Tây hầu.

Nói vá» binh Triệu thua chạy vỠải, báo cùng Nguyên soái rằng: "Hạ tướng quân tá»­ trận, còn Vương tiên phong đã đầu Tần rồi". Liêm nguyên soái nghe báo nổi giận, nhảy nhót nạt lên như sấm mắng rằng: "Vương Bôn, mi là thằng phản chúa, tham sanh quý tá»­, bổn soái đãi mai không bạc, sao chẳng lo trả Æ¡n, mà trở lại đầu hàng nước giặc, nếu bổn soái không bắt đặng thằng phản chúa này, mà phân thây muôn Ä‘oạn, thá» chẳng làm ngưá»i". Nói rồi hối quân thắng ngá»±a vừa muốn ra thành, các quan can gián nói rằng: "Ngày nay trá»i đã tối rồi, đánh chẳng đặng đâu, xin Nguyên soái hãy bá»›t cÆ¡n lôi đình, chá» sang ngày sẽ ra binh, cÅ©ng chẳng muá»™n gì". Liêm Kiệt thấy chúng tướng khuyên dứt, túng phải nghe theo, qua ngày thứ, bèn dẫn chúng tướng cùng má»™t ngàn binh phát pháo ra thành, xông đến dinh Tần, kêu chỉ quyết Nguyên soái nhà Tần ra mà đối địch, binh Tần vào báo. Ngyên soái bèn tâu vá»›i Thá»§y Hoàng, Thá»§y Hoàng nói: "Trẫm Ä‘ang cùng Vương huynh chúc mừng, vậy Nguyên soái dẫn binh ra thành há»™i chiến, thì ắt cả đặng trá»n tháng, để trẫm bày má»™t tiệc dá»± thưởng công cho Nguyên soái". Chương Hàng vâng chỉ ra khá»i bá»­u trướng, bèn dẫn Yên Dịch Tôn Năng ra cùng Liêm Kiệt giao chiến.

Lúc ấy Thá»§y Hoàng bày tiệc cùng Vương Tiển, Vương Bôn chúc mừng, Ä‘ang ăn uống, Thá»§y Hoàng há»i Liêm Kiệt là ngưá»i thế nào, Vương Bôn tâu rằng: "Liêm Kiệt là con Triệu Liêm Pha, tánh tình trung trá»±c, sức mạnh muôn ngưá»i, không ai dám địch". Thá»§y Hoàng nói: "Liêm Kiệt có tài anh hùng như vậy, thì trẫm cùng hai vị vương huynh ra dinh lược trận". Hai ngưá»i liá»n đứng dậy tâu rằng: "Chúng tôi xin bảo giá".

Thá»§y Hoàng cả mừng, truyá»n chỉ Ä‘em ngá»±a, rồi hai ngưá»i bảo giá ra khá»i dinh, lúc chưa Ä‘i thì nghe chiêng trống vang tai, ra đến ngoài dinh ngước mặt xem coi, thấy sáu vương đại tướng đánh vùi vá»›i nhau.

Ấy là:

Thương đỡ đao rồi đao đỡ thương,
Thương qua Ä‘ao lại chẳng ai nhưá»ng,
Tuy hay chỗ ấy là nơi chết,
Song phải liá»u mình vá»›i quốc vương.

Xem thấy Chương Hàng thì đánh vá»›i Liêm Kiệt, còn Yên Dịch thì đánh vá»›i Tất Vinh Phu, Tôn Năng binh khí đỡ nghe rang rảng. Thá»§y Hoàng truyá»n chỉ đánh trống dưá»ng như sấm dậy. Chương Hàng nghe đánh trống thì biết có Thá»§y Hoàng lược trận, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nổ lá»±c giương oai. Tất Vinh Phu bị Yên Dịch chém má»™t Ä‘ao té nhào xuống ngá»±a, rồi áp lại tiếp cùng Tôn Năng và đánh Lang Vân, lúc ấy Lang Vân Ä‘ang ra sức đánh Tôn Năng, ngó thấy Yên Dịch xốc tá»›i tiếp đánh, thì ráng hết sức mà đánh vá»›i hai ngưá»i, đánh đặng hai mươi hiệp, cả mình mồ hôi ướt đầm, trong lòng hoảng kinh, bị Tôn Năng đâm má»™t thương nÆ¡i sưá»n tả, Lang Vân la lên má»™t tướng tránh qua bên hữu, ô hô ai tai. Lúc ấy Yên, Tôn hai tướng áp lại vây đánh Liêm Kiệt, dẫu Liêm Kiệt có tài bay lên trá»i Ä‘i nữa, song hai tay khó nổi địch vá»›i ba ngưá»i, rồi phải quày ngá»±a chạy vá» bổn trận, binh Triệu thấy Nguyên soái bị thua, thì nhượng cho Nguyên soái chạy qua khá»i, liá»n trương cung lắp tên bắn vãi binh Tần, bên kia Chương Hàng xem thấy binh Triệu rất đông, khó xông pha đặng, bèn ngay ngá»±a thâu binh trở vá», phò Thá»§y Hoàng vào trướng.

Nói vá» Liêm Kiệt bị thua chạy vá» bổn trận, ngó thấy binh Tần chẳng rượt theo nữa, thì kéo binh vào thành, truyá»n lịnh quân?" h gìn giữ thành trì cho chắc chắn, rồi vào soái phá»§ viết tá» biểu chương sai ngưá»i suốt đêm chạy vá» trào tâu. Triệu Vương tiếp đặng bổn chương thất kinh, cùng chúng tướng thương nghị, liá»n viết tá» cáo cấp sai quan Ä‘i các nước viện binh.

Nói vá» năm nước xem thấy văn thÆ¡ cá»§a Triệu Vương, thì biết vua Tần dấy binh gồm thâu sáu nước, thì ai nấy cÅ©ng không kế chi tính đặng, vì luôn mấy năm thất mùa đói khát, lo nước mình không xong có đâu Ä‘em binh mà cứu giúp nước ngoài cho đặng, Ä‘á»u gởi lại văn thÆ¡ nói dối rằng: "Chẳng bao lâu thì Ä‘em binh đến tiếp".

Nói vỠải Giái Bài quan, Liêm Kiệt từ lúc sai ngưá»i vá» cùng triá»u dâng tá» cáo cấp, đến nay đã hÆ¡n năm ngày, cá»› sao chẳng thấy phát binh đến cứu, thì lòng lo sợ lắm, phần thì luôn mấy ngày bị binh Tần đánh phá rất gấp. Liêm Kiệt ngày đêm phải bổn thân dẫn binh lên thành ngăn giữ, đêm ấy vừa đến canh tư, góc thành bên Tây, xảy bị binh Tần bắc thang trèo lên hãm thành, binh Triệu cá»± không lại, rã nhau chạy trốn, có ngưá»i phi tính việc chi, lật đật dẫn chúng tướng chạy qua cá»­a thành bên Äông, ý muốn mở cá»­a mà chạy trốn vá» triá»u. Không dè gặp đạo binh Vương Tiển đón đưá»ng, hai ngưá»i đánh nhau. Lúc ấy hậu đội binh Tần kéo vào thành pháo nổ vang trá»i, Chương Hàng liá»n dẫn chúng tướng áp lại vây đánh Liêm Kiệt, Liêm Kiệt liệu kế ra cá»­a Äông không đặng, bèn nhắm phía Tây mà chạy, lại gặp Vương Tiển đánh má»™t hồi nữa, lúc ấy binh Tần áp lại phá»§ vây, Liêm Kiệt chẳng sợ, má»™t Ä‘ao mà cá»± vá»›i trăm ngàn binh khí, đánh giết tưng bừng, dừng như mãnh hổ tuôn vào bầy dê. Kim Tá»­ Lăng ngó thấy Liêm Kiệt quả nhiên anh hùng, chúng tướng đánh không hÆ¡n đặng, bèn giục mai huê lá»™c xông vào, chúng tướng ngó thấy quân sư vào trận, Ä‘á»u tránh vẹt hai bên, lúc ấy Liêm Kiệt ngó thấy má»™t ngưá»i đạo nhân cỡi nai đến đánh, bèn giục ngá»±a lướt tá»›i, song không biết Kim Tá»­ Lăng là lợi hại, đánh chưa mấy hiệp, Kim Tá»­ Lăng bèn lấy ra má»™t cái kêu là định trie&agra?" châu, liệng giữa trá»i hào quang chiếu sáng, xoay vầng trên không, nhắm ngay đầu Liêm Kiệt rá»›t xuống, khá thương:

Anh hùng chưa bước lăng vân các,
Hồn phách trước lên uổng tử thành.

Lúc ấy Liêm Kiệt bị bảo châu đánh nhằm, té nhào xuống ngá»±a, binh Tần áp lại cắt lấy thá»§ cấp. Thá»§y Hoàng dẫn binh thị ngá»± vào thành, đến nÆ¡i soái phá»§ truyá»n lệnh chiêu hàng, cấm binh sÄ© không cho chém giết. Chúng tướng Ä‘á»u vào soái phá»§ tung hô xong rồi, Thá»§y Hoàng truyá»n chỉ cả bày diên yến thưởng công, nghỉ ngá»±a ba ngày rồi sẽ dấy binh đánh đánh dẹp các nước. Qua ngày thứ, Thá»§y Hoàng ngá»± ra soái trưá»ng, các quan tung hô rồi, Thá»§y Hoàng nói rằng: "Nay phá đặng ải Giái Bài, vậy chư khanh thương nghị đáh nước nào trước?". Kim Tá»­ Lăng tâu rằng: "Cách ải Giái Bài hai mươi dặm có đưá»ng rẻ làm ba, má»™t nẻo thông qua Dịch Châu Yên SÆ¡n, còn má»™t nẻo thông qua Äông Tá» Lâm Tri, còn má»™t nẻo qua Triệu Quốc Hàn Äang, theo trí má»n tôi tưởng, nay nước Tá» vuaTương Vương má»›i lên làm vua, thì kho đụng không trống, còn nước Triệu thì binh hèn tướng yếu, Ä‘á»u chẳng đủ lo, duy nước Yên, vuaChiêu Vương tuổi tuy già cả, song thông minh tài trí, binh muôn đặng 4, 5 mươi muôn, chiếu tướng vài mươi viên, vả Nguyên soái đó là Tôn Tháo, dòng cá»§a Tôn Võ, trên hiểu thiên văn, dưới thông địa lý, từng quan chinh chiến, các nước chư hầu nghe danh tiếng, nếu giết đặng ấy mà bình đất Dịch Châu trước, thì lấy các nước kia dá»… như trở bàn tay". Thá»§y Hoàng nhận theo lá»i tâu, rồi nghỉ ngÆ¡i ba ngày dấy binh nhắm Yên thành thẳng tá»›i, lại để tướng giá»i ở giữ Giái Bài đặng tiếp ứng lương thảo.

Nói vá» vua nước Yên từ tiếp đặng văn thÆ¡ nước triệu viện binh cầu cứu, thì biết vua Tần dấy binh gồm thâu sáu nước, thì có ý muốn phát binh phụ giúp, ngặt vì binh ròng có ít, đủ giữ trong nước mà thôi, lấy binh đâu phụ giúp, bèn suy Ä‘i nghÄ© lại má»™t hồi, sai quan đô úy là Tôn Tháo lãnh năm muôm binh đến Yên Châu ngăn giữ đặng thám coi động tÄ©nh thế nào, nếu nước Tần phá ải Giái Bài rồi, thì giữ nÆ¡i yếu địa ấy, mà chống ngăn binh Tần, còn như chưa phá đặng ải Giái Bài thì kéo binh đến mà phụ vá»›i Lâm Kiệt ra sức giữ gìn". (Nguyên Tôn Tháo này là cha cá»§a Tôn Tẩn ở núi Thiên Thai tuổi đã bảy mươi, sức còn, hay kéo nổi cây cung cứng hai thạch, má»—i ngày ăn hết má»™t đấu gạo, cho nên tuổi tác tuy già song cÅ©ng là má»™t viên dõng tướng, làu thông thÆ¡ lược, nên vua Chiêu vương sai Ä‘em binh cứu giải Giái Bài, và giữ biên cương nước mình). Ngày ấy Tôn Tháo lãnh chỉ năm muôn binh ròng, suốt đêm ra khá»i Dịch Châu, nhắm ải Giái Bài thẳng tá»›i, Ä‘i chưa đến thì có quân thám thính báo nói: "Binh Tần đã đánh lấy ải Giái Bài rồi, nay kéo binh tá»›i đánh nước mình nÆ¡i Dịch Châu trước". Tôn Tháo nghe báo suốt đêm kéo binh tuốt đón biên quan ngăn giữ đặng phòng giao chiến. Nguyên ngưá»i giữ ải biên qua nước Yên, làm chức tổng soái, là hai ngưá»i con cá»§a Tôn Tháo. Äại lão gia tên là Tôn Long, nhị lão gia tên là Tôn Hổ, Ä‘á»u là anh em ruá»™t cá»§a Tôn Tẩn. Hai anh em ngày kia tiếp đặng văn thÆ¡, thì biết cha mình đến hiệp sức giữ ải thì cả mừng, bèn ra khá»i thành năm dặm nghinh tiếp vào thành, Tôn Tháo bước vào soái phá»§ mà ngồi, Tôn Long, Tôn Hổ lạy ra mắt, rồi đứng hầu hai bên. Tôn Tháo nói: "Binh Tần chẳng bao lâu thì đến, ắt có dấy động can qua, hai con cÅ©ng nên quyết tâm giữ gìn thành trì". Tôn Long, Tôn Hổ Ä‘á»u lãnh mạng, rồi đó Tôn Tháo bèn tả biểu chương vá» triá»u tâu cùng Chiêu Vương hay rằng: "Ải Giái Bài binh Tần đã lấy rồi, nay kéo binh đến thành nước ta". Tả rồi liá»n sai ngưá»i vá» triá»u dâng biểu. Ngày ấy binh Tần kéo đến bên thành nước Yên, cách năm dặm an dinh. Chương Hàng lên trướng há»i rằng: "Có ai dám lập công đầu chăng?" Lúc ấy có quan phó tiên phong là Vương Bôn bước ra lãnh mạng xin Ä‘i. Vương Tiển cÅ©ng xin lãnh binh ra trận, Chương Hàng cả mừng bèn dạy hai cha con Vương Tiển Ä‘em má»™t ngàn binh dinh khiêu chiến. Hai ngưá»i lãnh mạng ra khá»i dinh, lên ngá»±a dẫn binh tá»›i thành, lập nên trận thế, rồi Vương Tiển đứng nÆ¡i trận, còn Vương Bôn xông tá»›i khiêu chiến. Quân vào phi báo, Tôn Tháo khiến Tôn Long ra đánh, Tôn Long lãnh mạng nai nịt chỉnh tá», dẫn má»™t ngàn binh phát pháo ra thành. Lúc ấy Vương Bôn nghe trong thành pháo nổ, xông ra hai cây cá» trắng, dẫn má»™t đạo binh ra khá»i thành, ở trước có má»™t viên đại tướng, đầu độingân khôi, mình mang ngân giáp, ngồi trên ngá»±a trắng, tay cầm bạch anh thương, dưới hàm râu bạc hoa râm, dài hÆ¡n sáu tấc, tuy là tuổi đã sáu mươi song oai phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng. Vương Bôn nạt lá»›n rằng: "Lão tướng hãy dừng ngá»±a Ä‘i, có ta đến chỠđây đã lâu, mau thông tên há» mà chịu chết cho rồi". Tôn Long xem thấy trước mặt là má»™t viên tiểu tướng mạnh dạn dữ dằn.

Mình ngồi huê báo rõ oai phong
Mặc giáp rồng vàng ánh đỠhồng,
Mạnh suốt ba quân còn tuổi treû?" ?" > Giáp phò Tần chúa rạng anh hùng.

Tôn Long coi rồi nạt rằng: "Ta là nguyên soái trấn giữ Yên Châu, tên là Tôn Long đây, ta cùng nước mi ai giữ cõi nấy, cá»› sao lại dấy binh xâm phạm đất ta, nếu biết thá»i, mau mau vá» dinh cho chóng, bằng không kéo binh vá» thì phải chết nÆ¡i dưới ngá»±a". Vươ?" ?" acirc;n nghe nói cưá»i rằng: "Bá»› Tôn Long, thuở ta ở nước Triệu từng có nghe tên anh mi là tên dõng tướng bên Yên, nay sao chẳng quy hàng nước ta cho rồi, thì chẳng mất chức phong hầu". Tôn Long nổi giận mắng rằng: "Mi chá»› nói phách, hãy coi ta lấy thá»§ cấp mi". Nói rồi hươi thương lướt đến mà đâm Vương Bôn, Vương Bôn lật đật cá»­ thương rước đánh, đánh đến bảy mươi hiệp chưa đặng hÆ¡n thua. Vương Bôn khen thầm rằng: "Quả nhiên danh bất hư truyá»n, thương pháp tuyệt diệu, nếu ta lấy sức mạnh mà đánh thì ắt không hÆ¡n đó đặng, vậy ta dùng thế hồi mã thương mà giết nó má»›i xong". NghÄ© rồi bèn đâm bậy má»™t thương rồi quày ngá»±a bá» chạy, song chạy đâu cho khá»i, nguyên vì Tôn Long có tài bá bá»™ xuyên dương (trăm bước bắn trúng lá dương) nên chẳng rượt, liá»n lấy cung lắp tên nhắm ngay lưng Vương Bôn bắn ra má»™t mÅ©i. Lúc ấy, Vương Tiển đứng nÆ¡i trận ngó thấy rõ ràng, bèn kêu l&oci?" ?" rave;n lên rằng: "BớÙ con, tặc tướng nó bắn tên". Bên kia Vương Bôn quay đầu ngó thấy tên bay gần tá»›i, thì la không xong rồi, liá»n trá»› qua má»™t cái chẳng kịp, bị mÅ©i tên trúng vai bên hữu, chá»n vá»n gần rá»›t xuống ngá»±a, Tôn Long ngó thấy giục ngá»±a chạy tá»›i như bay, bá»—ng nghe sau lưng có má»™t tiếng kêu lá»›n rằng: "Chá»› hại con ta, có ta đến đây". Tôn Long xem thấy ngưá»i ấy cùng chúng tướng khác lạ:

La bào rực rỡ có thêu rồng,
Mình cỡi Ô Chùy chạy tợ dông,
Phổ hóa Thiên Tôn nay xuống thế;
Giúp phò Tần quốc dựng nên công.

Tôn Yên há»i rằng: "Mi là tướng xứ nào phải xưng tên há» cho ta biết". Vương Tiển nói: "Mi muốn há»i tên há» ta sao? Ta là Thá»§y Hoàng giá tiá»n, làm chức Chánh ấn tiên phong. Äiện tây hầu Vương Tiển đây, sao mi dám cả gan dùng tên lén màbắn con ta, nay mi chạy đâu cho thoát". Nói rồi hươi cây trượng bát xà mâu nhắm ngay bụng Tôn Long đâm tá»›i. Tôn Long cá»­ thương đỡ khá»i rồi đánh vùi đến trăm hiệp. Vương Tiển thấy Tôn Long thương mã tinh thục, đánh chừng nào càng giá»i chừng nấy, bèn quay ngá»±a bá» chạy, Tôn Long cưá»i lá»›n rằng: "Tần tặc, mi chạy đâu cho khá»i, coi Nguyên soái rượt theo mà bắt mi đây này". Nói rồi giục ngá»±a đổi theo, Vương Tiển thấy Tôn Long rượt tá»›i bèn lấy cây tru tiên kiếm, miệng niệm chÆ¡n ngôn liệng giữa thinh không, rồi kêu lá»›n rằng: "Bá»› Tôn Long, mi chá»› rượt theo, hãy coi bá»­u kiếm cá»§a ta kia kìa". ?" ?" rc;n Long nghe nói liá»n ngước mặt lên xem, thấy má»™t ngá»n gươmở trên vầng mây ngÅ© sắc bay xuống, liá»n la: "Không xong". Rồi lật đật lấy cung lắp tên muốn bắn cây gươm cho rá»›t xuống, không dè cây bá»­u kiếm ấy là vật báu, chưa kịp bắn mà gươm đã bay tá»›i, nhắm ngay đầu Tôn Long chém xuống, Tôn Long né đầu qua bị cây gươm chém xả từ vai tá»›i lưng, té nhào xuống ngá»±a.

Hỡi ôi!

Lão tướng nước Yên tài vô địch,
Thác vì gươm báu của hỠVương.

Vương Tiển bèn niệm chú thâu bửu kiếm lại, còn bên kia binh nước Yên áp ra giật lấy thây Tôn Long mà đem vỠthành, Vương Tiển giục ngựa đến thành khiêu chiến nữa.

Nói vá» binh Yên khiên thây Tôn Long Ä‘em vá» soái phá»§, Tôn Tháo xem thấy rụng rá»i dưá»ng như muôn tên xoi ruá»™t, liá»n té xỉu chết giấc, tả hữu vá»™i phò cứu, giây lâu tỉnh lại bèn khóc rống lên. Tôn Hổ sa nước mắt nói rằng: "Gia gia xin chá»› bi thương, để cho con ra trận quyết bắt sống thằng giặc này mà trả thù cho đại ca" Tôn Tháo gật đầu nói: "Con có ra trận thì phải giữ gìn cho lắm". Tôn Hổ vâng mạng, vá»™i vàng mặc giáp đội mão, dẫn binh ra thành, phát ba tiếng pháo, xông tá»›i trước trận, ngó thấy Vương Tiển thì giận lắm, máng rằng: "Äồ thất phu, mi dùng tà thuật mà hại anh ta, vậy mi chá»› chạy, hãy coi Ä‘ao này". Nói rồi hai tay cá»­ Ä‘ao,?" ?" acute;m ngay đầu Vương Tiển chém nhầu, Vương Tiển lật đật rước đánh, song võ nghệ Tôn Hổ không sánh kịp Tôn Long lại thêm lòng saÜn gấp báo cừu, cho nên đánh má»›i vài hiệp đầu thì đã dùng hết sức lá»±c bình sanh. Vương Tiển thấy va hung dữ mạnhbạo như vậy, thì dùng chước nhu đánh pháp (nghÄ©a là khi đầu không dùng sức cho lắm, cứ đỡ gạt mà thôi, đến sau sẽ dùng sức mạnh ra đánh) cứ ngăn đỡ hoài mà không đánh lại, chỠđánh hÆ¡n bốn mươi hiệp cho Tôn Hổ có mòi yếu rồi, khi ấy ra sức mạnh hươi xà mâu đánh vùi, làm cho Tôn Hổ miệng đà thở dốc, Ä‘ao pháp rối loạn, bị Vương Tiển đánh hất Ä‘ao ra, rồi thuận tay nhắm ngay bụng Tôn Hổ đâm tá»›i, Tôn Hổ ngăn đỡ chẳng kịp bị xà mâu vào bụng hét lên má»™t tiếng té nhào xuống ngá»±a, Vương Tiển xốc lại thgá»§ cấp, binh Yên xem thấy Tôn Hổ chết rồi liá»n chạy trốn vá» thành, Vương Tiển chẳng rượt theo bèn đánh trống thắng trận kéo binh vá» dinh, lấy thuốc kim thương cho Vương Bôn thoa nÆ¡i dấu tên đâm, và cho vào hậu dinh an dưỡng.

Nói vá» binh Yên thua chạy vào thành, bèn Ä‘em việc Tôn Hổ bị Vương Tiển nhào xuống ngá»±a mà bẩm lại Tôn Tháo hay. Tôn Tháo càng thêm sầu thảm, các tướng khuyên giải hết lá»i rồi má»›i vá» phá»§. Äêm ấy thương con nhá»› trẻ không há» nhắm mắt, đến canh năm thức dậy nai nịt lên trươ&ugrav?" ?" ói vá»›i chúng tướng rằng: "Tần tặc hôm qua giết luôn hai đức con ta, vậy ta cùng vá»›i Tần tặc thá» chẳng chung đứng trong Ä‘á»i". Truyá»n Ä‘em thương mã dẫn má»™t ngàn binh cùng chúng tướng ra thành, giục ngá»±a chạy đến dinh Tần, kêu tên Vương Tiển ra đánh. Vương Tiển nghe báo bẩm cùng Nguyên soái lãnh ba quân ra dinh sắp bày đội ngÅ©, má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a xông ra trước trận, xem thấy má»™t viên tướng già tuổi ngoài bảy mươi, năm chòm râu bạc, ngồi bạch long câu, tay cầm ngân thương oai phong lẫm lẫm, thì biết là Thoại lang quân tên Tôn Tháo. Vương Tiển ngồi trên ngá»±a xá nói rằng: "Lão tướng quân xin miá»…n chấp, vì tiểu tướng không xuống ngá»±a, tiểu tướng có má»™t lá»i xin tá» cho lão tướng quân nghe, tôi nghe vì lão tướng quân là ngưá»i anh hùng cái thế, rạng danh bốn bể vậy tuổi hÆ¡n bảy mươi mà còn ra trận giao phong, nếu có sÆ¡ suất thì há chẳng mất oai danh hồi trước Ä‘i chăng? Chi bằng y theo lá»i tôi mà trở ngá»±a vá» thành, hãy sai tướng giá»i khác ra mà đối địch". Tôn Tháo nghe nói, nạt lá»›n lên rằng: "Cả gan cho cuồng tặc, hôm qua giết luôn hai đức con ta, nay lại khi ta già ca: Mi há chẳng biết cá»p già mà co?". " h;n mạnh sao?" Vừa muốn giục ngá»±a đến đánh, bá»—ng nghe sau lưng có tiếng kêu nói rằng: "Cắt kê yên dung ngưu Ä‘ao (cắt cổ gà đâu dùng dao mổ trâu) để tôi đánh nó cho". Tôn Tháo ngó lại thì thấy đại tướng Hàng Vinh lướt tá»›i hươi Ä‘ao mà đánh Vương Tiển. Vương Tiển cá»­ mâu lên đỡ, đánh đặng mưá»i hiệp.
Tài sản của truongkimthang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #3  
Old 24-07-2008, 08:01 PM
truongkimthang truongkimthang is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bài gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi Thứ Ba



Lão Äô uý chết trung vì nước,
Tiểu anh hùng thí võ trước sân



Lúc ấy có đại tướng bên Yên là Tô Ngươn, thấy Hàng Vinh đánh không hÆ¡n Vương Tiển, liá»n giục ngá»±a chạy ra tiếp đánh. Má»™t mình Vương Tiển đánh vá»›i hai ngưá»i, chưa đặng vài hiệp, Vương Tiển đâm Tô Ngươn má»™t mâu té nhào xuống ngá»±a, Hàng Vinh vừa muốn bá» chạy, rồi cÅ©ng bị Vương Tiển đâm má»™t mâu sau lưng thấu tá»›i trước bụng mà chết tươi. Tôn Tháo cả giận vá»— ngá»±a múa thương lướt tá»›i.

Lúc ấy Vương Tiển đánh luôn ba tướng, mà chẳng có lòng sợ chút nào, đánh vùi một trận đến một trăm hiệp chưa định hơn thua.

Nói vá» Tôn Tháo hÆ¡n bảy mươi tuổi vì hôm qua khóc con quá độ tổn thương ngươn khí, cho nên đánh hÆ¡n má»™t trăm hiệp sức đà yếu chậm. Vương Tiển thấy Tôn Tháo chẳng đặng mạnh mẽ như ban đầu, thì có ý muốn đâm Tôn Tháo má»™t mâu, không ngá» Tôn Tháo hươi thương nhắm ngay mặt Vương Tiển đâm tá»›i, Vương Tiển dùng mâu hất mạnh quá làm cây thương ngả vẹt hai bên, Tôn Tháo trở thương không kịp thì thấy mâu Vương Tiển đã tá»›i trước bụng, bèn la: "Không xong rồi". Thì cây mâu xuyên từ bụng trước thấu sau lưng. Vương Tiển hai tay vít Tôn Tháo nhào xuống đất văng ra khá»i ngá»±a cách mưá»i bước, gia tướng thấy chá»§ nhân chết thì xông ra giật thây khiêng chạy vỠải, dùng quan quách tẩm liệm cốt hài cha con Tôn Tháo rồi bá» thành, suốt đêm chạy vá» Dịch Châu.

Lúc Vương Tiển đánh trống đắc thắng vá» dinh lãnh công. Nguyên soái biên vào bá»™ công lao, qua ngày thứ, Chương Hàng truyá»n lệnh chúng tướng hãm thành, đến nÆ¡i thì thấy cá»­a thành mở thành mở hoác, quân dân bá tánh ngưá»i ngưá»i đầu đội hương đăng ra thành nghinh tiếp, đến trước ngá»±a Nguyên soái quỳ má»p xuống bẩm rằng: "Chúng tôi là dân nước yên tình nguyện đầu hàng xin Nguyên soái mở Æ¡n rá»™ng rãi như trá»i đất mà thứ dung tánh mạng". Nguyên soái nói: "Bá»n ngươi có lòng mà đầu ta, ấy cÅ©ng mạng trá»i xui khiến, bổn soái đâu nỡ tàn hại, chúng ngươi hãy đứng dậy". Rồi sai Vương Tiển dẫn năm trăm binh vào thành tra xét thì không có binh phục chi cả, truyá»n lệnh đại binh kéo rốc vào thành, sai Yên Dịch Ä‘i rước Thá»§y Hoàng rồi Nguyên soái dẫn chúng tướng ra thành nghinh tiếp, Thá»§y Hoàng vào thành Yên Châu, lòng vui ý đẹp khao thưởng ba quân rồi để má»™t vị phó tướng ở giữ thành trì, qua ngày thứ khởi binh nhằm Bảo Dịch thành thẳng tá»›i.

Nói vá» cách thành Yên Châu vài trăm dặm có má»™t tòa quan ải là Bảo Dịch quan, tướng giữ ải ấy là em thừa tướng nước Yên tên là Khuất Hưng, ngưá»i ấy túc trí Ä‘a mưu, ngày ná» thấy gia tướng Tôn Tháo chạy tá»›i phi báo thì má»›i hay rằng cha con Tôn Tháo Ä‘á»u tá»­ trận hết và Yên Châu thành đã mất rồi, bèn nghÄ© rằng, thành Yên Châu chắc chắn như vậy, lại thêm cha con Tôn Tháo dõng quán ba quân còn không giữ đặng thay, huống chi thành mồ côi nhá» này tưởng khó mà giữ đặng, má»›i sanh má»™t kế, bèn truyá»n lệnh cho bá tánh nhân dân trong thành chẳng luận giàu nghèo kíp tóm thâu vàng bạc cá»§a cải vận Ä‘em ra thành, dá»i qua Dịch Châu mà ở rồi truyá»n cho quân sÄ© sắm đồ đăng há»a để bốn phía thành chá» saÜn, lại sai vài mươi quân núp trong thành chá» chừng nào lá»­a ngoài thành cháy thì bốn phía Ä‘á»u đốt lên la hét trợ oai, rồi Khuất Hưng dẫn binh ra thành mai phục còn trên thành thì cắm cá» giáo cho nhiá»u đặng làm kế nghi binh.

Nói vá» binh Tần ngày ấy kéo tá»›i thành cách mưá»i dặm hạ trại an dinh, cha con Vương Tiển lãnh chỉ tá»›i thành khiêu chiến đến ná»­a ngày cÅ©ng không thấy mộït ngưá»i trên thành đáp ứng phải trở vá» dinh bẩm lại Chương Hàng. Chương Hàng cùng quân sư KimTá»­ Lăng ra dinh mà coi má»™t hồi rồi trèo lên gò cao dòm ngó trong thành. Kim tá»­ Lăng nói vá»›i Chương Hàng rằng: "Ấy là không thành kế vậy, Äiện tây hầu, ngưá»i hãy bắc thang vào thành thám coi thê nào".

Vương Tiển bèn lãnh năm trăm binh qua khá»i Äiếu kiá»u tá»›i bên thành bắc thang rồi má»—i ngưá»i cầm lấy má»™t tấm bia che tên trèo tuốt lên thành thì thấy trên thành cá» xí rất nhiá»u mà không có ngưá»i ngá»±a chi cả, bèn xuống trong thành tìm kiếm bốn phía khắp nÆ¡i cÅ©ng chẳng thấy ai rồi mở hoác cá»­a thành trở ra nghinh tiếp. Kim Tá»­ Lăng truyá»n lệnh chẳng cho quân vào thành bèn cùng Chương Hàng, Vương Tiển dẫn ít viên chiếu tướng Ä‘i tuốt vào thành coi khắp nÆ¡i. Kim Tá»­ Lăng nói: "Yên Tướng ắt là có mưu chi đây. Äiện tây hầu phải Ä‘em má»™t ngàn binh đóng tại thành như có binh Yên đến thì không nên ra đánh, cứ ngăn giữ đưá»ng Ä‘i mà thôi, rồi sai Triệu Cao lãnh năm trăm binh mai phục trên thành, dưới má»—i cây cá» thì đốt má»™t lồng đèn cá»§a tần coi chừng có binh Yên đến gần mà đốt lá»­a xô cây gá»— xuống chẳng nên rượt theo". Rồi nói vá»›i Nguyên soái rằng: "Tôi tưởng có khi binh tướng cá»§a Yên Ä‘á»u mai phục hai bên thành, ý muốn sai tướng tầm kiếm lại e rừng bụi khó kiếm, chi bằng nhân kế nó mà mình ra kế, bức ngặt nó thì ắt lấy thá»§ cấp nó đặng". Nói rồi bèn sai Võ an quân lãnh má»™t ngàn binh mã qua Yên Châu nÆ¡i đưá»ng nhá» mà mai phục chá» cho binh mã cá»§a Yên đến bắt hết chẳng cho chạy thoát má»™t ngưá»i, bằng trái lệnh cứ theo quân pháp trị tá»™i, lại sai vài mươi đại tướng tuần do bốn phía thành mà ngăn ngừa việc xảy đến. Tryá»n lệnh xong rồi quân sư cùng Nguyên soái vào dinh chong đèn mà ngồi.

Nói rồi Khuất Hưng chỠđến canh ba dẫn binh lén vỠải thám coi, xa xa ngó thấy binh Tần đóng dinh trại bao vây chung quanh thành, rồi trèo lên gò cao mà coi thì thấy trên thành đèn lồng treo vô số thì biết binh Tần Ä‘á»u có phòng bị, khó bá» hạ thá»§ bèn tính rằng: "Chỉ bằng ta Ä‘em binh đánh lấy Yên Châu lại mà ngăn cản đưá»ng Ä‘i làm cho nó vận Ä‘em lương thảo không đặng, Yên binh thì giữ phía trước còn ta thì ngăn phía sau, trong không lương thảo, ngoài không binh cứu chẳng lẽ nó chạy lên trá»i mà Ä‘i cho được". Tính rồi chẳng đốt lá»­a phía dinh bèn im lìm kéo quân Ä‘i theo đưá»ng nhá» nhắm Yên Châu thẳng tá»›i, Ä‘i chưa đặng vài dặm đưá»ng bá»—ng nghe pháo nổ vang trá»i xông ra má»™t đạo binh Tần kêu lá»›n rằng: "Yên tặc Ä‘i đâu đó vậy, có ta Võ an quân chỠđây đã lâu". Khuất Hưng nghe liá»n quay ngá»±a chạy dài, Bạch Khỉ giục ngá»±a kéo binh rượt theo. Khuất Hưng túng thế phải quày ngá»±a lại đánh, đánh chưa mấy hiệp bị Bạch Khỉ đâm má»™t thương té nhào xuống ngá»±a.

Ba tấc hơi còn mưu kế lạ,
Má»™t mai thác xuống việc Ä‘á»u xong.

Bạch Khỉ giết đặng Khuất Hưng rồi bao nhiêu binh Yên Ä‘á»u cởi giáp đầu hàng. Bạch Khỉ bêu thá»§ cấp Khuất Hưng rồi trở vá» dinh lãnh công.

Nói vá» binh Yên mai phục dưới hầm chá» không thấy ngoài thành động tịnh chi cả bèn trèo thành chạy ra bị Triệu Cao bắt hết. Qua ngày thứ, Tá»­ Lăng cho ngưá»i tiếp rước Thá»§y Hoàng vào thành.

Nói vá» vua Chiêu Vương nước Yên ngày ấy lâm triá»u, xảy ra binh ải Yên Châu chạy vá» tâu rằng: "Ba cha con Thoại Lăng Quân Ä‘á»u tá»­ trận, thành Yên Châu mất rồi, nay quan quách Ä‘em vá» còn để ngoài thành, xin bệ hạ liệu định". Chiêu Vương nghe tâu hãi kinh cứ như trên lầu té xuống, chẳng khác giữa biển chìm thuyá»n, khóc rống lên má»™t tiếng té xỉu trên ghế, hai bên tả hữu vá»™i vàng phò cứu, giây lâu tỉnh lại khóc mà nói rằng: "Thoại Lăng Quân hết lòng trung vì nước, ngày nay phải thác nÆ¡i tay Tần tặc, như vậy thì giang san cá»§a trẫm không bảo toàn đặng". Nói rồi sa nước mắt khóc ròng, chúng tướng ai ai cÅ©ng Ä‘á»u rÆ¡i lụy. Chiêu Vương truyá»n chỉ Ä‘em quan tài cha con Äô úy vào thành, rồi sai ngưá»i đến Tôn phá»§ thông báo, Chiêu Vương buồn bá»±c lui trào.

Nói vá» Yên ÄÆ¡n công chúa ngày ná» Ä‘ang ngồi vô sá»± thình lình giật chuyển tâm kinh đứng ngồi không an, bèn nghÄ© rằng: "Ngày nay có việc chi lạ như vầy kìa, hay là có hung sá»± chỉ đây chăng?" Còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© suy tính, bá»—ng thấy gia tướng ngoài cá»­a hÆ¡ hải chạy vào quỳ xuống bẩm rằng: "Lão quý nhân Æ¡i, không xong rồi. đô úy thái lão gia cùng đại lão gia, nhị lão gia ở Yên Châu thành Ä‘á»u bị chết nÆ¡i tay Tần là Vương Tiển, nay quan quách Ä‘em vá» thành, lão quý nhân hãy ra cho mau mà tiếp tang". Yên ÄÆ¡n công chúa nghe nói thất kinh, hét lân má»™t tiếng té xỉu xuống đất.

Ấy là:

Kêu luôn ba tiếng khổ,
Ấm ức ngẹt ngang cổ.
Một mạng xuống suối vàng,
Thăm thẳm vỠđịa phủ.

Thị nữ lật đật chạy tới đỡ dậy kêu réo om sòm.

Lúc ấy Cao phu nhân cùng Lý phu nhân Ä‘ang ở trong phòng xảy nghe tin tức như vậy thì khóc oà, vá»™i vàng chạy ra đại đưá»ng, xem thấy Yên ÄÆ¡n công chúa hôn mê bất tỉnh, lật đật kêu ngưá»i Ä‘em thuốc thang cấp cứu, giây lâu tỉnh lại khóc lóc nói rằng: "Không nghe lá»i thiếp, ngưá»i đã già cả tuổi tác rồi mà còn á»· oai phong mạnh mẽ gì, đến ngày nay bảo thiếp đừng buồn rầu sao cho đặng". Rồi day lại ngó Cao, Lý, hai vị phu nhân nước mắt tuôn rÆ¡i cuồn cuá»™n thì càng thêm thảm thiết, nói rằng: "Không dè nhà ta mắc lấy há»a lá»›n như vầy, nay tuổi gần tám mươi như đèn ra giữa gió mà không có chút con đặng nuôi dưỡng thân già ngày sau mai táng, nay mạng già này ở lại làm chi". Nói dứt lá»i đứng dậy vừa muốn đập đầu vào thá»m mà tá»± vận. Cao, Lý hai vị phu nhân lật đật ôm lại khóc, nói rằng: "Nếu lão quý phu nhân liá»u mình thì khiến cho bá»n tôi biết làm sao đặng, vả lại việc lá»›ntrước mắt, quan cá»­u cÅ©ng chưa Ä‘em vào, xin lão quý nhân tạm nguôi lòng sầu, đặng có lo toan việc lá»›n. Nói rồi Ä‘á»u khóc mùi mà quỳ xuống đất. Lão phu nhân nghe mấy lá»i khuyên giải, thì đỡ hai vị phu nhân đứng dậy, rồi dạy chúng gia nhân mặc đồ cư tang thá» chế, bèn cùng hai nàng dâu ra nghênh tiếp quan cữu vào thành, đến phá»§ đô úy nÆ¡i giữa trung đưá»ng, để ba cái quan cữu hình như chữ phẩm, dầu cho lòng dạ ngưá»i có sắt đá Ä‘i chăng nữa, thì cÅ©ng phải động lòng rÆ¡i lệ, rồi lão công chúa cùng hai nàng dâu và cả nhà Ä‘á»u cá»­ ai. Trong phá»§ đô úy náo nức chào rào dưá»ng như phiên giang đảo hải.

Nói vá» Yên Chiêu vương thảm sầu sanh bệnh vá» dinh an dưỡng bá»—ng thấy cung quan chạy vào tâu rằng: "Chẳng biết việc chi, cả triá»u văn võ nổi chuông trống thỉnh bệ hạ lâm triá»u". Chiêu Vương nghe nói vá»™i vàng ôm bệnh ra triá»u, ngó thấy hai bên văn võ thần sắc Ä‘á»u biến, không rõ cá»› chi, bèn vá»™i vàng há»i rằng: "Chẳng hay chư khanh có chuyện chi, gấp lắm mà đánh chuông thôi thúc trẫm ra triá»u?". Huỳnh môn quan quỳ xuống tâu rằng: "Nay có ngÅ© thành binh sai ngưá»i đến báo rằng: Binh Tần đã qua sông Dịch Thá»§y rồi, vậy nên phải kinh động đến bệ hạ, xin bệ hạ liệu định". Yên vương nghe tấu cả kinh, nói rằng: "Binh Tần làm sao mà nó đến mau lắm quá vậy? Chưa đặng ba ngày đã thâu hết ba ải rồi, nay qua sông Dịch Thá»§y vậy có ai dám Ä‘em binh ra đó mà ngăn cá»± chăng?" Nói ra má»™t tiếng thì chúng tướng chẳng khác nào như cá mắc câu, như chim bị bắn, Ä‘á»u lẳng lặng làm thinh. Yên vương giậnlắm nói rằng: "Triá»u đình đặt quan tướng ra để phòng khi ấy ứng dụng, nay thấy binh Tần đến thành thì co đầu rút cổ chẳng có má»™t ngưá»i dám Ä‘em binh ra ngăn cá»±, nếu vậy thì dùng bá»n ngươi mà làm chi?".

Lúc ấy có quan thừa tướng tên là Khuất Sảng bước ra tâu rằng: "Xin bệ hạ bá»›t cÆ¡n lôi đình chi ná»™, các quan ná»™i triá»u có ai mà chẳng muốn hết lòng trung vá»›i nước, ngặt vì không phải tay đối thá»§ vá»›i tướng Tần, song chết không tiếc gì, sợ e binh thua nhục nước, tá»™i ấy rất lá»›n". Chiêu vương nói: "Theo như lá»i thừa tướng phân thì ná»™i trào ta không có ngưá»i đối thá»§ vá»›i tướng Tần, vậy thì khí số nước trãm hết rồi, thôi thì ngá»± quan hãy Ä‘em văn phòng tứ bá»­u cho mau (là giấy viết má»±c, đồ cá»§a vua dùng viết thư) đặng trẫm viết tá» biểu Ä‘em đến dinh Tần đầu hàng phứt Ä‘i cho rồi, thì bá»n ngươi khá»i chết, nhân dân không đồ thán". Khuất Sảng nghe nói cúi đầu tâu rằng: "Xin bệ hạ chá»› vá»™i gấp, khi hôm tôi xem thiên văn, tuy nhà Tần đương hưng, song nước ta cÅ©ng chẳng há» chi đâu, ngoài má»™tt thắng ắt có cao nhân đến cứu". Chiêu Vương nói: "Quả thiệt như lá»i thừa tướng thì may cho xã tắclắm; nay thừa tướng bảo cá»­ ngưá»i nào ra thành nghinh địch". Khuất Sảng tâu rằng: "Như muốn ra thành cùng Tần tướng đối địch thì tôi sợ e thua nhiá»u thắng ít, theo trí má»n tôi tưởng, nay tôi xin tình nguyện lên thành mà phòng giữ binh Tần, bằng có Ä‘iá»u chi sÆ¡ suất thì cả nhà tôi nguyện cam chịu tá»™i". Chiêu Vương y theo phong cho Khuất Sảng làm NgÅ© thành binh mã đại nguyên soái sá»›m Ä‘em binh ra thành ngăn giữ.

Nói vá» phó đô úy có vị tiểu anh hùng vốn là cháu bốn Ä‘á»i cá»§a Tôn võ, con Tôn Long tên là Tôn Yên, tuổi vừa mưá»i tám, mặt như dồi phấn, môi đỠtá»±a son, mày rồng mắt phụng, hai tay dài tá»›i đầu gối, khi đứng ngồi mang khí tượng quân vương, tuổi tuy còn trẻ sức mạnh ngàn cân vốn là sao Kim tinh trên thượng giá»›i chuyểân theo đầu thai, ngày sau đặng ngôi cữu ngÅ© (làm vua), ngày ná» Ä‘ang lo rầu, ông cha mình Ä‘á»u chết nÆ¡i tay Tần tặc không biết kế chi mà trả thù cho đặng, bá»—ng nghe gia tướng báo rằng: "Binh Tần đã qua sông Dịch Thá»§y rồi". Thì lật đật bước lên nhà khách, vừa muốn vào triá»u ra mắt thánh thượng đặng xin binh ra đánh. Yên ÄÆ¡n công chúa ngó thấy Tôn Yên thì sa nước mắt mà nói rằng: "Sao cháu không ở hậu đưá»ng ra đây có sá»± chi?". Tôn Yên nói, cháu Ä‘ang lo vì không kế trả thù cho tổ phụ, nay nghe gia tướng báo rằng: "Binh Tần qua sông Dịch Thá»§y cho nên cháu đến đây cầu xin Tổ mẫu (bà ná»™i) Ä‘em cháu vào triá»u ra mắt chúa thượng, xin lãnh binh đánh giặc mà trả cái thù chẳng đội trá»i chung". Yên ÄÆ¡n công chúa nghe nói nạt lá»›n rằng : "Thằng con nít chưa biết gì, ngÅ© còn lăn lá»™n không hay mày dá»… chẳng biết ông cha và chú mày, anh hùng mạnh mẽ là dưá»ng nào, mà còn phải thác nÆ¡i tay Vương Tiển thay, huống chi mày là đứa con nít bé thÆ¡ muốn đòi ra trận mà chịu chết hay sao? . Còn chẳng Ä‘i vô cho rồi Ä‘i". Tôn Yên nghe tổ mẫu nói lật đật quỳ xuống thưa rằng: "Cháu tuy còn nhá» nhưng mà còn võ nghệ tinh thông, nay cháu không ra mà báo cừu thì lấy ai thay thế cho cháu". Công chúa nói: "Cháu tuy há»c tập võ nghệ tinh nhuần, song cÅ©ng chưa từng ra chốn chiến trưá»ng". Tôn Yên nói: "Tổ mẫu không tin, vậy thì để cháu ra thí võ cho tổ mẫu coi". Nói rồi xách thương ra trước thá»m hươi múa, lúc đầu còn thấy mình đến sau nghe thương bay vùn vụt chẳng thấy hìnhngưá»i. Có thÆ¡ khen rằng:

Nhấp nhoáng hoa bay múa rất màu,
Sáng ngá»i chói mặt chạnh lòng sầu.
NghỠvăn nghiệp võ gồm no đủ,
Sức đáng ngàn thoi vạn hộ hầu.

Tôn Yên múa má»™t đưá»ng thương pháp ấy thiệt là cả nhà Ä‘á»u chóa mắt. Yên ÄÆ¡n công chúa cùng Cao, Lý phu nhân xem thấy trong lòng rất mừng thầm, Ä‘á»u khen rằng: "Rõ ràng thiệt con nhà dòng tướng". Tôn Yên dừng thương lại rồi chạy vào nhà, mặt không đổi sắùc, hÆ¡i thở chẳng mệt, bèn há»i tổ mẫu rằng: "ÄÆ°á»ng thương ấy có cá»± đặng Vương Tiển chăng?" Công chúa nạt rằng: "Mày há chẳng biết dòng há» Tôn duy còn có má»™t mình mày đó mà thôi sao? Vả lại bên ngoại mày là Chiêu Vương chẳng có con, hai bên cùng Ä‘á»u nương cậy má»™t mình mày đó mà thôi, nếu mày có sÆ¡ suất đến chi thì biết làm sao đặng.' Bá»—ng thấy sau hậu đưá»ng chạy ra má»™t đứa con gái mình mặc đồ tang kêu nói rằng: "Lá»i nói cá»§a ca ca rất phải lắm, tôi cÅ©ng muốn ra mà trả cái thù ấy cho đặng." Công chúa coi lại thì là tiểu thÆ¡ (nguyên tiểu thÆ¡ này là con cá»§a Tôn Hổ, vốn là sao nguyệt bá»™t tinh trên trá»i xuống phàm,há»c trò cá»§a bà Lê sÆ¡n lão mẫu, má»—i đêm ngá»§ chiêm bao thấy truyá»n dạy võ nghệ, tuổi lên mưá»i bốn há»c đặng Ä‘ao mã tinh nhuần thông thuá»™c binh thư) nhân thấy Yên ÄÆ¡n công chúa chẳng cho Tôn Yên xuất trận, thì bước ra nói rằng: "Phụ cừu bất cá»™ng đái thiên (cừu cha chẳng đội trá»i chung) nếu ca ca nay chẳng ra trận thì tổ mẫu cùng mẫu thân Lý ưng phải kiếm chước đặng trả thù cho tổ phụ cùng phụ thân má»›i phải, huống chi ca ca võ nghệ cao cưá»ng, thì có lẽ đâu chẳng chịu Ä‘i". Yên ÄÆ¡n công chúa nói: "Mi là má»™t đứa con gái bé thÆ¡ trong buồng the có biết chi mà nói, thằng Vương Tiển là há»c trò nước Ảo Ly quốc Vân quan, động ông Hải triá»u thánh nhân, pháp thuật tinh thông và có bá»­u kiếm nên rất lợi hại, lại thêm thương thác nÆ¡i tay nó, nay ta đâu khứng cho anh mày ra trận". Tôn Yên nghe nói liá»n đứng dậy mà rằng: "Tướng Tần là Vương Tiển nó đã giết ông tôi và cha tôi, thìcừu ấy sâu như biển, nay không ra mà đánh vá»›i nó thì cÅ©ng chẳng làm con ngưá»i mà làm chi". Tiểu thÆ¡ nói: "Ca ca nói rất phải, nếu ca ca chẳng ra mà trả thù, thì em cÅ©ng nguyện ra mà đánh vá»›i nó". Yên ÄÆ¡n công chúa giận nạt rằng: "Má»™t đứa con nít yếu Ä‘uối ma đòi ra trận làm chi". Tiểu thÆ¡ nói: "Tổ mẫu phân lá»i ấy sai rồi, xưa nay đàn bà con gái lập công nên nghiệp cÅ©ng chẳng thiếu chi, như là Chung Thái ChÆ¡n bên nước tá» há không phải là đàn bà sao, mở mang nghiệp bá nhà Tá», các nuá»›c nghe danh Ä‘á»u vỡ mật, tôi tuy bất tài nhưng cÅ©ng là há»c trò cá»§a bà Lê SÆ¡n thánh mẫu, Ä‘ao pháp tinh thông, há Ä‘i sợ tướng cá»§a Tần sao?" Công chúa nói: "Mi chá»› nói phách, mi là má»™t đứa con gái ở trong thâm khuê, thì có đâu lên núi Lê SÆ¡n cho đặng mà há»c tập võ nghệ". Thoại Hoa tiểu thÆ¡ bèn Ä‘em việc chiêm bao thấy bà Lê SÆ¡n Thánh Mẫu truyá»n dạy binh thư võ nghệ đã hai năm nay mà thuật lạimá»™t hồi.

Công chúa cùng Cao, Lý phu nhân nghe nói thì có chí mừng, song chưa tin. Tiểu thÆ¡ bèn dạy Liá»…u Hoàn vào hương phòng lấy má»™t cặp bá»­u Ä‘ao Ä‘em ra. Tiểu thÆ¡ tiếp lấy rồi bước ra trước thá»m hươi múa Ä‘ao pháp rất tuyệt diệu. Tiểu thÆ¡ múa má»™t đưá»ng huê Ä‘ao, rồi trở lại vào nhà khách há»i tổ mẫu cùng bác và mẹ rằng: "Chẳng biết Ä‘ao pháp như vậy có dùng đặng chăng?" Chúng nhân Ä‘á»u ngó sững sá». Công chúa thấy há»i thì nói rằng: "Thoại Hoa cùng Tôn Yên thương Ä‘ao thảy Ä‘á»u tinh thông song tuổi hai cháu còn thÆ¡ ấu lắm nên bà chẳng an lòng cho ra trận". Tiểu thÆ¡ nói;'Tổ mãu há»… nói đến ngưá»i này cho là dở, ngưá»i kia cÅ©ng cho rằng tệ, Nhưng mà tôi có nghe cha tôi lúc sanh tiá»n có nói rằng:Tổ mẫu thá»§a nhá» tuổi lên mưá»i chín thì đã ra trận giao phong, tưởng lại tuổi tôi cùng vá»›i tuổi bà lúc ná» cÅ©ng chẳng nhá» hÆ¡n bao nhiêu". Tôn Yên nghe nói kêu lá»›n rằng: "Tổ mẫu lúc còn con gái thìcÅ©ng xuất binh, vả lại tôi là dòng tướng môn chi tá»­, năm nay mưá»i tám tuổi, há Ä‘i sợ ngưá»i sao? Nếu tổ mẫu mà chẳng cho tôi ra trận, thì không còn mặt mÅ©i nào đứng trên dương thế, chi bằng chết phứt cho rồi". Nói dứt lá»i bước tá»›i vừa muốn đập đầu vào đá, Cao phu nhân vùng nạt lá»›n lên. Tôn Yên nghe mẹ nạt thì chẳng dám liá»u mình. Cao phu nhân bèn nói rằng: "Tức phụ (là dâu) nghÄ© vì há» Tôn thưá»ng mang Æ¡n nước, vả lại tôi nhắm võ nghệ Tôn Yên thì cÅ©ng đủ tài sức mà ra trận đặng, chi bằng để cho nó Ä‘i đặng làm cho rạng danh, các nước biết rằng há» Tôn ta cho đến con nít, bé thÆ¡ cÅ©ng Ä‘á»u hết lòng trung vá»›i triá»u đình". Công chúa nghe nói không biết làm sao đặng, túng phải nghe theo, bèn dạy đánh trống nhóm hết gia tướng lại rồi tuyển lá»±a ngưá»i đặng theo Tôn Yên ra trận.

Lúc ấy có tên tiểu gia tướng theo hầu Tôn Yên, tên là Ban Báo bước ra quỳ xuống thưa rằng: "Ngày nay tiểu chá»§ ra binh, tiểu nhÆ¡n xin làm tiên hành đặng tiểu chá»§ dẹp giặc". . Công chúa nạt rằng: "Thằng chết bầm, mi đòi ra trận mà làm chi, nói cho rầy tai, mi thấy Ä‘i đây là trẻ nhá», ấu thÆ¡ nên bắt chưá»c ra mà làm rá»™n cho ta, sao không Ä‘i xuống cho rồi". Ban Báo nghe quở thì le lưỡi, lắc đầu, lật đật đứng dậy núp sau lưng Tôn Yên mà nhắc nhá», Tôn Yên ngó lại gật đầu. Ban Báo mừng rỡ rồi Ä‘i tuốt.

Lúc ấy gia tướng trong phá»§ nghe trống đánh vang rần Ä‘á»u nai nịt vào nÆ¡i đại thính hầu lịnh Yên ÄÆ¡n công chúa ngó hết bốn phía thì thấy ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u hùng phong cá»§ cá»§, khí võ ngan ngan, trong lòng cả mừng bèn nói rằng: "Ngày nay đô uý gia cùng đại lão gia, nhị lão gia, Ä‘á»u thác nÆ¡i Yên châu hết, ta muốn vào Ä‘iện tâu cùng thánh thượng xin cho tiểu chá»§ chúng ngươi là Tôn Yên lãnh binh ra thành giáp chiến cùng binh Tần, bá»n ngươi Ä‘á»i Ä‘á»i Ä‘á»u nhá» Æ¡n cá»§a há» Tôn ta rất nhiá»u, nên phải hết lòng tận trung tận lá»±c ngày sau ắt có trá»ng thưởng". Chúng gia tướng Ä‘á»u rập lên má»™t tiếng mà nói rằng: "Bá»n tôi mang Æ¡n nuôi dưỡng bấy lâu nay, xin tình nguyện hết lòng bảo há»™ tiểu chá»§ ra thành đánh giặc",
Tài sản của truongkimthang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #4  
Old 24-07-2008, 08:03 PM
truongkimthang truongkimthang is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bài gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi Thứ Tư



Vương Tiển ỷ tài gặp giặc dữ
Tôn Yên phá kiếm giải trùng vây



Nói vá» Yên ÄÆ¡n công chúa dặn dò gia tướng xong rồi, bèn tuyển lá»±a ngưá»i mạnh mẽ, lẹ làng Ä‘i theo Tôn Yên vào triá»u, còn ngưá»i già cả yếu Ä‘uối thì ở lại phá»§, để dùng sai khiến, lúc ấy Tôn Yên xin cho Ban Báo Ä‘i theo mình. Công chúa ừ chịu, rồi đó công chúa lên xe cùng Tô Yên đến thẳng ngá» môn, vừa lúc ấy Chiêu Vương chưa lui triá»u, có huỳnh môn quan vào tâu rằng: "Nay có Yên ÄÆ¡n công chúa ngoài ngá» môn hầu chỉ". Chiêu Vương nghe tâu, trong lòng chẳng nỡ cho vào, vì thương công chúa chồng con Ä‘á»u thác hết, nếu không cho vào lại e công chúa phiá»n lòng. Túng phải truyá»n cho vào. Công chúa vào đến ba từng đại Ä‘iện, lạy ra mắt xong rồi, hai anh em sa nước mắt khóc oà, Chiêu Vương nói: "Không dè lão đô úy cùng hai vị ngá»± sanh (là cháu bên ngoại) Ä‘á»u bất hạnh thác hết nÆ¡i tay Tần tặc, thiệt rất thảm thương, nay binh Tần kéo đến dưới thành, ná»™i triá»u ta chúng tướng không ai dám lãnh binh ra đối địch, thì trẫm muốn viết tá» biểu đầu hàng Ä‘em đến dinh Tần nạp cống xưng thần, cho bá tánh khá»i Ä‘au binh khổ sở, song nghÄ© lại trẫm không hậu tá»± nối dòng, còn ngá»± muá»™i thì cÅ©ng không con, ngày sau trẫm băng hà rồi, thì giang san nước Yên biết giao lại cho ai giữ". Nói đến đó thì lại càng khóc rống lên, công chúa cÅ©ng sa nước mắt như mưa. Chiêu Vương khóc lóc má»™t hồi, rồi quay lại ngó thấy má»™t ngưá»i mặc đồ trắng Ä‘ang quỳ dưới thá»m, bèn vá»™i vàng há»i công chúa rằng: "Ngưá»i nào quỳ đó vậy". Công chúa tâu rằng: "Ấy là cháu cá»§a tôi, con Tôn Long, tên Tôn Yên đó". Chiêu Vương há»i rằng: "Nay cháu nó đến ra mắt trẫm có việc chi chăng?". Công chúa khóc lóc tâu rằng: "Tôi cả Ä‘á»i mang Æ¡n bệ hạ, tuy nát mình cÅ©ng không trả được, nay binh Tần vây khổn hoàng thành (là thành vua ở) không ngưá»i chống cá»±, thằng này tuổi tuy còn nhá», nhưng mà võ nghệ tinhthông, khá ra dẹp giặc, nay tôi tuyển chá»n năm trăm gia tướng, ý muốn xin bệ hạ cho nó ra trận cùng vá»›i binh Tần định quyết hÆ¡n thua, dầu có bá» nào Ä‘i nữa, thì cÅ©ng đủ rõ con trẻ há» Tôn hết lòng trung vá»›i nước". Chiêu Vương nghe nói hãi kinh mà rằng: "Ngá»± muá»™i (em vua) nói sao vậy, việc ra trận chinh chiến chẳng phải chÆ¡i đâu, và lại tướng Tần Vương Tiển sức mạnh hÆ¡n cả ba quân, lão đô úy cùng hai vị ngá»± sanh, còn không phải là tay đối thá»§ vá»›i nó thay, huống chi Tôn Yên là má»™t thằng con nít nhá» má»n, mà muốn ra trận để nạp mình sao?". Công chúa nói: "Tôi đã hết lá»i khuyên dứt mà nó không nghe quyết ra trả cái thù cha ông nó mà thôi. Nếu không cho Ä‘i thì nó cÅ©ng liá»u mình mà thác. Song tôi đã thấy thương pháp cá»§a nó rồi. Thiệt là tuyệt diệu vô song, vậy xin bệ hạ cấp binh cho nó ra thành cá»± giặc coi thá»­ thế nào". Còn Ä‘ang chuyện vãn, xảy có Äiện tiá»n quan lật đật chạy vào quỳ xuống tâu rằng: "Tướng Tần là Vương Tiển Ä‘ang ở ngoài thành khiêu chiến. Khuất thừa tướng treo luôn mấy cho cái miá»…n chiến bài Ä‘á»u bị nó đập bể tan hết".

Lúc ấy Tôn Yên nghe nói vá»™i vàng cúi đầu tâu rằng: "Xin cho tôi ra ngá»±a, như bắt sống không đặng Vương Tiá»…n dẫu có muôn thác cÅ©ng chẳng chối từ". Chiêu Vương sa nước mắt nói rằng: "Hoàng Tôn hãy dậy, thôi cháu hãy mau sắm sá»­a nai nịt để trẫm Ä‘iểm chá»n năm trăm binh ròng cho hoàng tôn xuất trận, rồi trẫm cùng ngá»± muá»™i lên thành mà xem. Song nước nhà còn mất Ä‘á»u nhá» má»™t trận này thôi". Tôn Yên vâng lệnh xuống Ä‘iện nai nịt, gia tướng có saÜn rồi, giây phút nai nịt tá» chỉnh lên Ä‘iện lạy từ. Chiêu Vương ngó thấy Tôn Yên oai phong lẫm lẫm, tướng mạo đằng đằng, khác hÆ¡n chúng tướng, thì quay lại nói vá»›i công chúa rằng: "Hoàng Tôn quả thiệt thiên thần, rất may cho tắc xã". Rồi nói vá»›i Tôn Yên rằng: "Cháu nay có tang trá»ng nÆ¡i mình, trẫm không đãi rượu, vái làm sao cho cá» ra thắng trận, ngá»±a đến nên công, trẫm sẽ phong quan tấn tước". Tôn Yên lạy tạ ra khá»i ngá» môn, lúc đó nÆ¡i ngá»± dinh, năm trăm binh mã cùng năm trăm gia tướng chá»±c saÜn, Ban Báo thấy Tôn Yên bước ra lật đật tá»›i trước bẩm rằng: "Binh mã có saÜn rồi, còn chá» tiểu chá»§ phân phán". Tôn Yên bảo mau mau truyá»n lệnh khởi binh, quân lýnh vâng lệnh phất cá» gióng trống nhằm Dịch Châu thành kéo tá»›i. Khuất Sảng rước vào địch lầu (lầu xem giặc). Tôn Yên há»i thừa tướng rằng: "Binh Tần nó đã vá» dinh rồi hay sao?" Khuất Sảng nói: "Tướng Tần Vương Tiển ở ngoài thành khiêu chiến, từ sá»›m mai đến bây giá», nó đập bể luôn năm cái miá»…n chiến bài, bây giá» còn Ä‘ang kêu mắng om sòm". Tôn Yên nghe nói giận lắm, truyá»n lệnh phát pháo ra thành giao chiến. Khuất Sảng vá»™i vàng cản lại nói rằng: "Tướng quân xin chá»› gấp, bây giỠđã đến giá» Ngá» rồi, xin tạm nghỉ ná»­a ngày, mai sẽ ra binh." Tôn Yên nói: "Thằng giặc ấy nó giết ông cha ta, giận không bắt nó được bây giá» mà phân thây muôn khúc,có đâu dung được". Nói rồi liá»n thúc quân phát pháo ra thành.

Lúc ấy Vương Tiển ở ngoài nghe trong thành có tiếng pháo nổ, thì biết có tướng ra thành, liá»n phân binh dàn hàng bá»—ng thấy cá»­a thành mở hoác, xông ra má»™t đạo binh vá»›i hai cây cá» trắng, Ä‘i đầu là má»—t viên tướng nhá», mặt mày xinh tốt, ấy là:

Tai tới hai vai đáng bực cao,
Mày tầm mắt phụng chói như sao.
Ngày kia gặp đặng rồng mây hội,
Thâu tóm giang san hưởng Triệu trào.

Bên kia Vương Tiển xem thấy Tôn Yên tuổi trẻ anh hùng, có ý thương tiếc, khen thầm rằng:''Tên tướng nhá» diện mạo tươi tốt như vậy, song chưa rõ tài nó thế nào". Bèn nạt rằng: "Bá»› Yên tướng có ông mi đây, hãy thông tên há» cho ông rõ". Tôn Yên nạt rằng: "Mi có phải là Vương Tiển chăng? Ta nay giận không bắt sống đặng mi mà ăn thịt, ta và mi vẫn có cừu chẳng đội trá»i chung, ta đây cháu cá»§a Thoại Lăng Quân, con trai nguyên soái Tôn Long, tên là Tôn Yên, mi ở nÆ¡i Yên Châu thành giết luôn cha, ông và chú cá»§a ta, nay gặp đặng cừu nhân, nếu ta không bắt được mi mà Ä‘em vá» thành, thá» chẳng làm ngưá»i". Vương Tiển nghe nói nổi giận nạt lá»›n lên rằng: "Thằng con nít nói phách". Liá»n hươi trượng bát mâu nhắm ngay bụng Tôn Yên đâm tá»›i. Tôn Yên hươi kích rước đánh.

Lúc ấy Chiêu Vương cùng công chúa đã đến Dịch Châu thành, nghe nói Tôn Yên cùng Vương Tiển giáp chiến, liá»n lên thành xem trận, ngó thấy Tôn Yên vá»›i Vương Tiển như hai con cá»p giành ăn, đánh bảy chục hiệp, Chiêu Vương nói vá»›i công chúa rằng: "Tôn Yên quả thiệt con dòng nhà tướng, ngá»± muá»™i hãy coi đó mà còn không làm chi cho nó được, trẫm coi hai ngưá»i là kỳ phùng địch thá»§, trướng ngá»™ lưỡng tài". Công chúa nói: "Ấy là phước lá»›n cá»§a chúa thượng chá»› tôi coi đó thì là Vương Tiển thương lẹ ngá»±a mau, còn Tôn Yên duy có đỡ gạt mà thôi, tay coi cÅ©ng đã có hÆ¡i chậm lụt". Chiêu Vương nói: "Trẫm coi hoàng tôn hươi múa cây kích, hai cánh tay chẳng há» rúng động chút nào, hình như không dùng sức cho mấy, hay là nó dùng kế nhu đấu chăng? Vậy để trẫm đánh cho nó ba hồi trống trợ oai coi thá»­ thế nào". Nói rồi truyá»n chỉ đánh trống, tức thì trong thành trống vang như núi lở.

Lúc ấy Tôn Yên, ngồi trên ngá»±a xem thấy trên thành có cây lá»ng vàng, biết là Chiêu Vương lược trận, thì trong lòng nghÄ© thầm rằng: "Vương Tiển quả nhiên anh hùng, có sức mạnh đến ngàn cân, thôi ta nhẹ tay cho nó vài chục hiệp nữa, rồi sau sẻ dùng sức cÅ©ng chẳng muá»™n gì".

Nói vá» trong dinh Tần, Chương Hàng thấy Vương Tiển ra đánh từ giá» Thìn cho đến giá» Mùi, mà không thấy vá», vả lại ngoài dinh có tiếng chiêng trống vang rá»n, bèn há»i quân rằng: "Äiện Tây Hầu cùng Yên tướng đánh thế nào?" Có kỳ bài quan quỳ xuồng bẩm rằng: "Äiện Tây Hầu ra dinh khiêu chiến qua đến giá» Ngá» trong thành má»›i phát binh ra, có má»™t viên tướng nhá» Ä‘ang đánh vá»›i Äiện tây hầu đến bây giá» cÅ©ng chưa ai hÆ¡n thua". Chương Hàng nghe nói, liá»n lên ngá»±a đẫn chúng tướng ra dinh mà xem, ngó thấy Vương Tiển cùng vá»›i má»™t tên tướng nhỠđánh qua đỡ lại rất dữ tợn, bèn truyá»n lệnh đánh trống trợ oai.

Lúc ấy Vương Tiển nghe nơi dinh mình đánh trống, thì biết có nguyên soái ra coi trận, càng thêm ráng sức tinh thần hét la như sấm, tỷ như lúc nỠcàng thêmmạnh dữ hơn nữa. Yên Chiêu Vương cùng công chúa ngó thấy Vương Tiển càng mạnh mẽ hơn trước, lại thấy bên dinh Tần kéo ra binh mã đông đầy mà đánh trống trợ oai, thì trong lòng thất kinh nói rằng: "Nội trào ta không có một tên tướng nào dám ra mà phụ tiếp, thì biết làn sao được, ắt là Hoàng tôn không thắng nổi".

Lúc ấy Tôn Yên thấy Vương Tiển ráng sức mạnh ra đánh thì nói rằng: "Bá»› Vương Tiển, mi có bao nhiêu tài nghệ, hãy Ä‘em ra cho hết, ta có thua mi má»™t mảy thì chẳng xứng là má»™t hào kiệt". Bèn ra sức đánh vùi vài mươi hiệp nữa, làm Vương Tiển mệt đã thở dốc, nghÄ© thầm rằng: "Không xong rồi, thằng tiểu tướng này quả nhiên thương pháp lợi hại, nếu lấy sức mạnh mà đánh vá»›i nó thì ắt không hÆ¡n được, chi bằng ta dùng bá»­u kiếm giết nó cho rồi". Bèn đâm bậy má»™t mâu giả thua bá» chạy. Tôn Yên nạt rằng: "Mi chạy đâu cho thoát". Liá»n giục con Bạch Long Ä‘uổi mà theo.

Lúc ấy Ban Báo đứng nơi trận ngó thấy tiểu chủ đắc thắng rược theo Tần tướng, thì nạt lên một tiếng vang như sấm dậy, rồi cũng giục ngựa chạy theo.

Nói vá» Yên Chiêu vương ở trên địch lầu thấy Tôn Yên đánh Vương Tiển thua chạy, thì vá»— tay reo cưá»i. Công chúa trong lòng mừng, bá»—ng nhá»› trá»±c lại lật đật nói vá»›i Chiêu Vương xin gióng chiêng thâu binh lại. Yên Chiêu Vương há»i rằng: "Ngá»± muá»™i nói sao vậy, để cho hoàng tôn theo chút nữa thì bắt được Vương Tiển, Ä‘em vá» chẳng hay hÆ¡n". Công chúa nói: "Vậy chá»› chúa thượng chẳng biết Vương Tiển là há»c trò cá»§a ông Hải Triá»u thánh mẫu ở động Vân Quang, há»c được pháp thuật tinh thông, nếu mà rượt theo nó, có Ä‘iá»u chi sÆ¡ thất thì biết làm sao cho được". Chiêu Vương nói: "Lá»i ngá»± muá»™i phán rất phải, vậy hãy gióng chiêng thâu binh cho mau".

Lúc ấy Tôn Yên Ä‘ang rượt theo Vương Tiển, thì có đâu mà nghe cho được tiếng chiêng. Vương Tiển thấy Tôn Yên rượt theo gần thì lật đật lấybá»­u kiếm niệm chú liệng giữa thinh không. Công chúa nhìn thấy rõ ràng hồn bất thá»§ xác, hét lên má»™t tiếng, nói: "Cháu ta chết rồi". Liá»n té xỉu xuống. Chiêu Vương xem thấy thất kinh, lật đật hối ngưá»i cứu dậy, song kêu réo cho mấy cÅ©ng không tỉnh được, làm cho Chiêu Vương trong lòng rối loạn, tay chân run rẩy không tưởng đến Tôn Yên ngoài thành sống thác thế nào, liá»n truyá»n chỉ để Công chúa trên giưá»ng mà khiêng xuống thành để nÆ¡i cá»­a tứ mã nhà đại đưá»ng, rồi Chiêu Vương cÅ©ng theo sau mà vào.

Nói vá» Tôn Yên nghe Vương Tiển nạt rằng: "Hãy coi bá»­u kiếm cá»§a ta giết ngươi". Liá»n ngước mặt xem thấy má»™t vầng mây có ngá»n bá»­u kiếm bay lại. Ban Báo ngó thấy cây gươm mưá»i phần lợi hại, liá»n kêu tiểu chá»§ hãy chạy cho mau, kêu rồi quày ngá»±a bá» chạ, Tôn Yên thất kinh cÅ©ng quày ngá»±a chạy theo. Vương Tiển cưá»i nói rằng: "Tôn Yên mi muốn cho sống thì có kiếp khác đầu thai má»›i đặng?" Bèn niệm chú nạt rượt theo. Lúc ấy bá»­u kiếm ở giữa trá»i rượt theo như bay. Tôn Yên quay đầu ngó thấy cây gươm cách đầu chẳng xa, trong lòng kinh hãi, hét lá»›n má»™t tiếng, trên nê hoàn cung xông ra má»™t đạo hào quang thì có rồng vàng trương nanh vuốt mà đỡ cây gươm ấy không rá»›t xuống đặng?" (vốn Tôn Yên có mạng làm hoàng đế mấy năm, ngày nay há Ä‘i chịu chết nÆ¡i cây bá»­u kiếm sao? Xưa nay chết sống Ä‘á»u do nÆ¡i mạng má»™t mảy chẳng tại ngưá»i). Lúc ấy Vương Tiển thấy bá»­u kiếm, không chém đặng, thì ngỡ là Tôn Yên có phép thuật chi mà chú thâu cây bá»­u kiếm lại, còn bên kia Tôn Yên tỉnh lại, thì không thấy bá»­u kiếm, quay đầu lại thấy Vương Tiển đứng ngó trân trân, liá»n quày ngá»±a nạt lên rằng: "Mi chạy đâu cho thoát". Nói rồi hươi kích đâm nhầu, Vương Tiển trở tay không kịp, la: "Không xong rồi". Liá»n xoay mình mà tránh, bị cây kích đâm nhằm đứt ná»­a manh giáp, Vương Tiển mặt mày tái xanh, giục ngá»±a lýnh quýnh chạy xá»›t ngang Tôn Yên. Tôn Yên vá»›i tay chụp được sợi giây tư Ä‘iá»u cá»§a Vương Tiển ráng sức kéo qua, ý muốn bắt sống Vương Tiển. Vương Tiển hoảng kinh, hai tay níu chặt trên yên còn hai chân thúc con ÔÂdải báo chạy tá»›i, hai bên ra sức trì kéo làm cho sợi dây tư Ä‘iá»u đứt lìa hai Ä‘oạn. Vương Tiển chạy thoát khá»i đặng, Tôn Yên rượt theo, Vương Tiển lấy ra má»™t cái báu liên chùy. Tôn Yên không đỠphòng. Vương Tiển thấy tá»›i gần bèn liệng chùy ra đánh, nhằm cái há»™ tâm kiếng (là tấm kiếng che trước bụng) cá»§a Tôn Yên bể nát. Tôn Yên ngã ngá»­a trên ngá»±a, đến chừng tỉnh lại thì thấy Vương Tiển chạy xa rồi, bèn mắng rằng: "Thằng thất phu mi có tài chi lên trá»i thì ta cÅ©ng theo lên trá»i mà bắt cho được mi". Nói rồi quất ngá»±a rượt theo.

Nói vá» núi Thiên Thai động, Tôn Tẩn lão tổ Ä‘ang ngồi trên bồ Ä‘oàn luyện dưỡng tâm thần, xảy giật mình lần tay coi biết, bèn hét lá»›n má»™t tiếng té ngá»­a trên bồ Ä‘oàn, làm cho Thanh Phong, Minh Nguyệt hai tên đồng tá»­ thất kinh hồn vía, lật đật chạy lại phò cứu, Tôn Tẩn tỉnh lại ngồi dậy mà khóc rống lên. Thanh Phong, Minh Nguyệt chẳng rõ cá»› chi. Lúc ấy có tên há»c trò là Lý Tòng (vốn ngưá»i này lúc Tôn Tẩn vá» núi Thiên thai thâu dụng làm đệ tá»­, có sức mạnh ngàn cân) ngó thấy thầy khóc lóc như vậy, thì vá»™i vàng tá»›i trước há»i rằng: "Chẳng hay sư phụ cá»› chi mà bi lụy vậy?" Tôn Tẩn nói: "Lý Tòng con chưa rõ, nguyên vì cha cá»§a thầy và hai anh cá»§a thầy ở Dịch châu thành Ä‘á»u bị chết nÆ¡i tay Vương Tiển, tuy mạng trá»i đến chừng đó mà thôi, song lòng thầy thương xót lắm". Lý Tòng nghe nói thì trợn mắt dá»±ng mày mà rằng: "Nếu có việc như vậy xin thầy cho tôi xuống núi đặng bắt Sống thằng Vương Tiển mà trả thù cho sư tổ". Tôn Tẩn lau nước mắt mà nói rằng: "Mi chá»› nói bậy, hãy phò ta ra động". Lý Tòng lật đật phò thầy ra khá»i động Thiên Thai, vận con mắt cá»§a thần tiên hay coi xa tá»›i bốn muôn tám ngàn dặm. Lúc ấy Tôn Tẩn ngó thấy Tôn Yên rượt theo Vương Tiển, còn Vương Tiá»n thì giáp rách xÆ¡ xải chạy riết vá» dinh Tần, lại ngó thấy trong dinh Tần xông ra má»™t viên đại tướng ngá»±a đỠgiáp Ä‘á», tay cầm đại Ä‘ao lướt ra ngăn đánh làm cho Vương Tiển chạy thoát khá»i, rồi tướng ấy đánh vá»›i Tôn Yên chua được vài hiệp bị Tôn Yên đâm, tên tướng ấy té nhào xuống ngá»±a, rồi giục ngá»±a đến phá dinh Tần, lại thấy nÆ¡i trận xông ra má»™t viên tướng nhá» tay cầm ngân trang giản tiếp đánh binh Tần (nguyên tướng cầm giản là Ban Báo).

Bá»—ng thấy trong dinh Tần nổ lên má»™t tiếng pháo, xông ra tám viên đại tướng áp lại phá»§ vây Tôn Yên, rồi thấy tên tướng nhá» cầm giảng khi nãy xông vào trong vây mà ban trợ Tôn Yên. Còn bên dinh Tần kéo ra má»™t đạo binh nữa, rất đông, đánh giết binh Yên, binh Yên vỡ tan chạy hết, rồi thấy binh tướng cá»§a Tần đông như kiến áp lại, phá»§ vây Tôn Yên nên rất nguy cấp, ngó thấy Tôn Yên hươi kích đánh đỡ tưng bừng, nhấp nhánh như núi dao chÆ¡m chởm, trên thì đỡ lấy mình, dưới thì che cho ngá»±a, còn ngưá»i cầm giảng thì rất lợi hại, hai bên Ä‘á»u có hao binh tổn tướng rất nhiá»u, kế má»™t lát thì binh Yên còn có ít, binh Tần thế mạnh mẽ lắm, song chẳng dám lại gần đứng ngoài xa mà vây chặt, rồi thấyTôn Yên cùng vị tướng nhá» coi có hÆ¡i mệt lắm. Tôn Yên bị thương té xuống ngá»±a rất nhiá»u, rồi có má»™t viên tướng Tần giục ngá»±a hươi thương ngăn đánh, binh Tần áp lại vây nữa, đánh chưa Äặng mưá»i hiệp, tên tướng ấy bị má»™t kích té sấp trên ngá»±a mà chạy, binh Tần Ä‘á»u trương cung lắp tên mà bắn. Tôn Tẩn ở trên mây nói: "Không xong rồi, bây giá» ta không cứu nó còn đợi chừng nào". Bèn lật đật lấy cây cá» hạnh huỳnh kỳ niệm thần chú nhắm ngay trận mà chỉ, thình lình giông gió nổi lên, muôn ngá»±a reo hí, hai đạo quân Ä‘á»u không thấy nhau, rồi Tôn Tẩn cùng Lý Tòng trở vào động. Lúc ấy Tôn Yên nÆ¡i trận đánh riết, hai tay bá»§n rá»§n, mồ hôi dầm dá», bá»—ng thấy nổi trận cuồng phong, cát bay đá chạy làm cho binh Tần rối loạn, lật đật chiêu thâu binh tàn, nhân lúc ấy phá vây mà chạy miết vá».

Nói vá» Kim Tá»­ Lăng ra dinh xem trận, xảy thấy má»™t trận gió lạ lùng làm cho cát bay đá chạy, đánh vãi quân binh. Thì trong lòng cả kinh, lật đật niệm chú chỉ phong, tức thì giông gió lặng trang, binh tướng Tần bị đá cát đánh thương tích rất nhiá»u, Tôn Yên chạy thoát khá»i vây thì có thừa tướng Khuất Sảng dẫn binh ra thành tiếp ứng, thâu binh vá» dinh. Äánh trận ấy binh Tần bị Tôn Yên giết chết hai tên đại tướng là Lý Kiệt, Triệu Cao, còn binh chết hÆ¡n năm trăm ngưá»i, bị thương tích không kể xiết, binh Yên má»™t ngàn mà chết hết tám trăm.

Nói vá» Yên Chiêu Vương cùng công chúa vá» dinh mã tư nha giây lâu má»›i cứu tỉnh được, công chúa kêu nói rằng: "Cháu ôi! Vong hồn cháu hãy chá» bà Ä‘i vá»›i". Chiêu Vương thấy công chúa tỉnh lại thì trong lòng bá»›t lo sợ, kêu nói rằng: "Ngá»± muá»™i hãy định tÄ©nh tâm thần lại". Công chúa quay đầu ngó thấy Chiêu Vương đứng bên giưá»ng còn chúng văn võ thì chầu chá»±c hai bên, thì khóc rống lên rằng: "Há» Tôn thật bất hạnh lắm, nên có đại há»a luôn như vậy, nay Tôn Yên cÅ©mg chết nÆ¡i tay Vương Tiển nữa, thì biết làm sao?". Chiêu Vương sa nước mắt nói rằng: "Ngá»± muá»™i hãy bá»›t cÆ¡n sầu thảm, há»… là ngưá»i lành thì có cao xanh phụ giúp, ngá»± muá»™i hãy nghe đó mà coi, ngoài thành cÅ©ng còn tiếng chiêng trống om sòm". Công chúa bèn lắng tai nghe, quả nhiên ngoài thành chiêng trống vang trá»i, tiếng quân réo dậy, thì nói: "Có khi Tôn Yên đã chết rồi nên binh Tần đánh phá thành chăng?". Chiêu Vương Truyá»n chỉ quân lýnh lên thành thám coi, trong giây phút vào tâu rằng: "Tiểu tướng quân không thác nÆ¡i gươm Vương Tiển đâu, bây giá» còn Ä‘ang ở trong trận, bị binh Tần vây phá»§ bịt bùng, Khuất tướng quân thân lãnh binh ra thành tiếp ứng". Chiêu Vương cùng công chúa cả mừng lạy tạ trá»i đất, kế thấy Tôn Yên vào thành ra mắt, xem thấy máu ướt chiến bào, công chúa lật đật há»i rằng: "Làm sao mà cháu tránh khá»i cây gươm Vương Tiển đặng?" Tôn Yên nói: "Cháu cÅ©ng không rõ vì cá»› chi, có khi cháu mặc tang khó nÆ¡i mình cho nên bá»­u kiếm sợ nhÆ¡ uế mà không dám xuống cÅ©ng chưa rõ được". Chiêu Vương nói: "Hoàng tôn ngày nay ra trận nhá»c nhằn, hãy vá» dinh an nghỉ". Tôn Yên quỳ tâu rằng: "Tôi thấy binh Tần coi thế mạnh mẽ khó trở đương, vậy xin bệ hạ kịp tả văn thư cầu cứu đặng tôi phá vây đến nước Tá» mà viện binh và tôi đến núi Thiên Thai thỉnh chú tôi xuống thì má»›i trừ đặng pháp Thuật cá»§a Vương Tiển". Chiêu Vương nói: "Hoàng tôn phân rất phải, song hoàng tôn đánh dẹp cả ngày sức đà má»i mệt, chi bằng an nghỉ vài ngày rồi hãy Ä‘i". Tôn Yên tâu rằng: "Cứu binh như cứu lá»­a, xin bệ hạ hãy tả văn thư cho kịp đặng tôi Ä‘i má»›i xong". Công chúa nói: "Lá»i tâu cá»§a Tôn Yên có lý, vậy xin thánh thượng mau tả văn thư, còn cháu hãy trở ra mà an nghỉ, để bà viết má»™t phong thư gởi cho chú mày". Tôn Yên lạy tạ lui ra cởi giáp ăn cÆ¡m và cho ngá»±a ăn uống rồi cùng vá»›i Ban Báo nai nịt vào Ä‘iện, ngó thấy bà viết thư rồi niêm phong lại nước mắt tuôn rÆ¡i, nói rằng: "Cháu có Ä‘i hãy nghe bà dặn đôi lá»i".
Tài sản của truongkimthang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #5  
Old 24-07-2008, 08:06 PM
truongkimthang truongkimthang is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp.HCM
Bài gởi: 40
Thá»i gian online: 23 giá» 38 phút 57 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi Thứ Năm



Äến Lâm Tri, Tôn Yên cầu binh cứu;
NÆ¡i Ä‘iện tiá»n, Trầm Tưởng cá»­ tướng tài.



Nói đến Yên ÄÆ¡n công chúa tay cầm phong thÆ¡, hai hàng lụy nhá» tuôn sa, nói rằng: "Cháu nay Ä‘i qua Äông Tá» mượn binh cầu cứu rồi phải lên núi Thiên Thai ra mắt chú mày mà thỉnh nó xuống cho mau, thì má»›i báo cừu đặng nước nhà, mà dẹp lui binh Tần, song từ cháu lá»›n khôn chưa từng biết mặt chú mày, vẫn tướng mạo có năm chòm râu xanh, mặt mày đẹp đẽ, mình cao má»™t trượng, lưng lá»›n tám vây, ấy là chú cá»§a mày đó, thì mày nói vá»›i nó rằng: "Bà bảo nó kíp xuống mà trả thù cho cha, anh nó, vả lại binh Tần nay đã vây thành Dịch Châu rất nên nguy khốn, cha anh nó Ä‘á»u bị tướng Tần là Vương Tiển giết hết, mà nó không lo trả thù, lại muốn ngồi xem cho tao chết nữa sao? Nhưng lỡ quả có lòng nỡ làm vậy, thì nó là đồ bất hiếu, chắc không thành thần tiên đặng đâu, giấy ngắn chuyện dài không viết đủ đặng". Vừa nói vừa khóc, vua tôi nước Yên ai ai cÅ©ng Ä‘á»u động lòng. Công chúa nói : "Bà thương vì cháu từ nhỠđến lá»›n là con cưng, cháu quý, chưa từng ra khá»i cá»­a, ngày nay trước trận giao phong má»™t mình ra chốn hiểm nghèo, đêm nay cháu lại phá vây qua Lâm Trì cầu cứu, không phải là việc dá»… đâu, nay xã tắc nhân dân Ä‘á»u trông cậy cháu mà thôi, có Ä‘i hãy vá» cho chóng, như ra khá»i vây thì bắn má»™t mÅ©i tên lá»­a làm hiệu thì bà má»›i an lòng". Lại dặn dò Ban Báo phải hết lòng bảo há»™ tiểu chá»§ ra khá»i trùng vây, chừng vá» ta sẽ trá»ng thưởng. Ban Báo vâng lá»i, Chiêu Vương bổn thân dắt thÆ¡ vào lưng Tôn Yên, kính ba chung rượu, quay lại nói vá»›i Ban Báo rằng: "Nay tiểu tướng qua Tá» cầu cứu thì nhá» cậy ngươi phò há»™ cháu ta, chừng vá» thì trẫm phong cho ngươi làm chức chỉ huy". Tôn Yên, Ban Báo đến lạy tạ ra Ä‘i. Chiêu Vương và Công chúa đưa Tôn Yên ra thành. Lúc ấy trá»i vừa đầu hôm, bóng trăng rá» rạng, Chiêu Vương đứng nÆ¡i thành coi cho hai thầy trò ra khá»i thành rồicùngCông chúa lên thành lầu mà xem.

Nói vỠchúng tướng bên Tần kéo vỠdinh bày tiệc thưởng lao còn đang ăn uống, bàn nói vỠsức mạnh của Tôn Yên phá đặng tru tiên kiếm.

Lúc Kim Tá»­ Lăng ngó thấy cây cá» lá»›n không gió mà tá»± nhiên lay động, trong lòng phát nghi bèn lần tay rồi nói vá»›i chúng tướng rằng: "Äêm nay có Tôn Yên đến phá dinh ta đặng qua Äông Tá» cầu cứu, thì chắc làm sao nó cÅ©ng Ä‘i ngang qua dinh phía Äông. Ta nghÄ© lại rằng: "Tôn Yên nó mà phá đặng cây bá»­u kiếm thì ắt có phép thuật, vậy không nên dùng phép mà bắt nó, ta tưởng má»™t mình nó phá không đặng dinh đâu, song cÅ©ng phải phòng bị má»›i đặng, đây cách phía Äông hai mươi dặm có má»™t hòn núi kêu là núi Kinh Kha rất hiểm trở, qua Äông Tá» thì phải Ä‘i qua đưá»ng đó, ý ta muốn sai tướng mạnh binh ròng tá»›i đó mai phục bốn phía, để cho Tôn Yên lên núi rồi bốn phía áp lại phá»§ vây, dẫu nó có cánh cÅ©ng không bay ra khá»i đặng". Chương Hàng nói: "Lá»i quân sư phân rất phải". Rồi truyá»n lệnh chúng tướng vào trướng hầu lệnh. Chúng tướng nghe truyá»n bèn trở vá» dinh sắm sá»­a nai nịt xong rồi, tá»±u vào trướng hầu lệnh. Kim Tá»­ Lăng lên trướng nói vá»›i chúng tướng rằng: "Ta Ä‘oán quẻ đêm nay canh ba thì có tên Tôn Yên đến núi Kinh Kha vậy chúng vị tướng quân chá»› cho nó Ä‘i thoát, nếu trái lệnh cứ theo quân pháp trị tá»™i". Nói rồi rút má»™t cây lệnh tiá»…n dạy rằng: "Phó tiên phong, ngươi hãy Ä‘em năm trăm binh thì giả đánh phía Äông, nếu Tôn Yên đến phá dinh thì giả đánh vài hiệp rồi nhượng cho nó ra khá»i, cứ ở sau rượt theo tá»›i núi Kinh Kha thì chận nÆ¡i cá»­a núi coi chừng ngá»n đèn cao trên núi chỉ vá» phía nào thì dẫn binh đánh tá»›i phía ấy, bằng trái lệnh chém quách chẳng dung". Vương Bôn lãnh lệnh lui ra, quân sư bèn rút má»™t cây lệnh tiá»…n nữa nói rằng: "Äiện Tây hầu phải Ä‘em năm trăm binh mã ra phía tả núi mai phục, ngó theo ngá»n đèn làm hiệu lệnh, há»… ngá»n đèn đến đâu thì Tôn Yên đến đó, phải ráng sức mà bắt nó". Quân sư lại rút má»™t cây lệnh tiá»…n nữa, cưá»i nói vá»›i Nguyên soái rằng: "Xin phiá»n Nguyên soái Ä‘em theo năm trăm binh ra bên hữu cúi mai phục, coi ngá»n đèn mà Ä‘i theo bắt cho đặng Tôn Yên". Chương Hàng, Vương Tiển lãnh lệnh kéo binh ra Ä‘i, rồi quân sư rút má»™t cây lệnh tiá»…n đứng dậy hai tay đưa mà nói rằng: "Xin phiá»n Võ An Quân Ä‘em năm trăm binh ra cá»­a sau núi mai phục nÆ¡i ấy là chá»— trá»ng yếu, Tôn Yên ắt theo đưá»ng đó mà ra, phải hết lòng cẩn thận, nếu có sÆ¡ thất thì vài mươi năm nữa anh hùng Ä‘á»u chết hết". Bạch Khỉ vá»™i vàng vâng lệnh ra Ä‘i, rồi Kim Tá»­ Lăng tâu cùng Thá»§y Hoàng hay, lại khiến đại tướng ở nÆ¡i huỳnh la đại Ä‘iện, rồi từ biệt Thá»§y Hoàng ra dinh cỡi con Mai huê lá»™c lãnh hai trăm binh tuốt lên núi Kinh Kha nÆ¡i chá»— rất cao mà mai phục, và bài trí những đá gá»— phòng Tôn Yên đánh lên.

Ấy là:

Dùng chước hang sâu vây mãnh hổ,
SaÜn bày dây sắt cột giao long.

Nói vá» hai thầy trò Tôn Yên lén qua sông Dịch Thá»§y, rồi Tôn Yên nói vá»›i Ban Báo rằng: "Ta chưa từng Ä‘i đến Lâm Tri vậy phải theo đưá»ng nào đánh ra?" Ban Báo nói: "Tôi cÅ©ng chưa từng Ä‘i đến, duy có nghe ngưá»i ta nói Ä‘i phía Äông, qua núi Kinh Kha là đưá»ng qua Lâm Tri đó, song tôi từng Ä‘i săn bắn trên núi Kinh Kha nên thông thuá»™c đưá»ng sá, tiểu chá»§ hãy theo tôi mà Ä‘i". Ban Báo Ä‘i trước, Tôn Yên theo sau, hai ngá»±a chạy tá»›i phía Äông dinh Tần, xem thấy trong dinh Tần chẳng có đèn Ä‘uốc chi hết.Ban Báo nói: "Bây giá» má»›i đến canh hai có lẽ nào mà trong dinh Tần Ä‘i ngá»§ hết vậy, ắt có mưu kế chi đó, bá»n ta phải giữ gìn cho lắm". Tôn Yên cưá»i rằng: "Nếu binh Tần ngá»§ thì ta cÅ©ng phá mà Ä‘i, nó thức ta cÅ©ng phá mà Ä‘i, dẫu có binh phục ta há sợ sao?". Nói rồi bèn quất ngá»±a chạy vá»t tá»›i trước Ban Báo, bá»—ng nghe trong dinh có má»™t tiếng pháo nổ, đèn Ä‘uốc sáng rỡ, có má»™t viên tướng xông rakêu lá»›n rằng: "Tôn Yên, mi chạy đâu cho thoát, có ông chỠđây đã lâu". Tôn Yên nghe nói giận lắm hươi kích đâm tá»›i, Vương Bôn rước đánh má»™t hồi, Ban Báo cÅ©ng hươi cặp giản tiếp đánh, chưa đặng vài hiệp Vương Bôn đâm bậy má»™t thương nhắm phía Bắc bá» chạy. Tôn Yên chẳng rược theo, nhắm dinh Tần đánh vào, binh Tần hét lên má»™t tiếng tránh vẹt hai bên ngó thấy có đưá»ng cái thấu ra khá»i dinh chẳng ai ngăn trở. Tôn Yên, Ban Báo giục ngá»±a chạy ra khá»i dinh, bên kia binh Tần hiệp nhau mà rượt theo. Tôn Yên bèn lấy tên lá»­a bắn lên làm hiệu lệnh.

Lúc ấy Yên Vươnh cùng công chúa ở trên thành ngó thấy tên lá»­a xẹt lên thì cả mừng bèn truyá»n lệnh quân binh tiểu tâm gìn giữ thành trì rồi lên ngá»±a vá» cung.

Nói vá» Tôn Yên, hai thầy trò giục ngá»±a như bay nhắm núi Kinh Kha riết tá»›i.Äến núi, Ban Báo nói vá»›i Tôn Yên rằng: "Bá»n ta hãy đứng đây chá» cho binh Tần đến mà giết nó má»™t trận rồi sẽ Ä‘i cÅ©ng chẳng muá»™n gì, vả đưá»ng núi này tôi từng quen thuá»™c". Tôn Yên nghe nói cả mừng, rồi hai ngưá»i dừng ngá»±a đứng chá» giây lâu không thấy binh Tần rượt đến, bá»—ng nghe ngoài núi nổ lên má»™t tiếng pháo, tức thì trong núi pháo nổ la hét dưá»ng như núi lở, Tôn Yên thất kinh nói vá»›i Ban Báo rằng: "Trong núi này chắc có binh phục rồi". Ban Báo nói: "Không há» chi, tiểu chá»§ hãy theo tôi, chá»— này cách cá»­a núi rất gần, bá»n ta hãy trở ra, bất quá Ä‘i vòng xa hÆ¡n ít chục dặm thì Ä‘i ra tá»›i cá»­a phía sau". Tôn Yên nghe nói, quất ngá»±a chạy theo, hai ngưá»i Ä‘ang chạy bá»—ng nghe bên tả má»™t tiếng pháo nổ vang, đèn Ä‘uốc sáng rỡ xông ra má»™t đạo binh, má»™t viên đại tướng rất dữ tợn. Chương Hàng lướt tá»›i chận đưá»ng nạt rằng: "Tiểu tướng chá»› chạy, có Nguyên soái ở đây, mau mau xuống ngá»±a đầu hàng thì khá»i chết, giục ngá»±a tá»›i cá»­ kích đâm nhầu, Chương Hàng rước đánh, đánh đặng vài mươi hiệp chưa phân hÆ¡n thua, Ban Báo thấy Tôn Yên không hÆ¡n đặng thì chẳng dám tiếp đánh bèn kêu Tôn Yên bá» Chương Hàng giành đưá»ng mà chạy. Binh Tần thấy Tôn Yên đánh vào đại đội, thì lắp tên bắn vãi. Tôn Yên, Ban Báo không dám tá»›i trước, còn sau lưng, Chương Hàng rượt theo, túng phải quày ngá»±a lại đánh. Äánh vài hiệp, Tôn Yên, Ban Báo quày ngá»±a bá» chạy Chương Hàng không rượt theo, rồi phân binh ở giữa nÆ¡i cá»­a núi bên hữu. Lúc ấy hai thầy trò Tôn Yên chạy ra cá»­a bên tả, Ban Báo nói vá»›i Tôn Yên rằng: "Cá»­a bên tả đưá»ng sá chập chùng, nếu có binh Tần ngăn giữ ắt mình phá ra không đặng, chi bằng Ä‘i ra cá»­a sau thì xong". Tôn Yên há»i: "Cá»­a sau cùng cá»­a bên tả nếu cá»­a nào gần hÆ¡n thì ta ra cá»­a ấy". Ban Báo nói: "Cá»­a bên tả gần hÆ¡n". Tôn Yên nói: "Vậy thì ta phá cá»­a bên tả mà ra". Ban Báo nghe nói quất ngá»±a chạy trước dẫn đưá»ng. Tôn Yên theo sau, chạy má»™t đỗi bá»—ng thấy trên núi đèn Ä‘uốc vô số, Ban Báo gò ngá»±a nói vá»›i Tôn Yên rằng: "Chá»— này ra không đặng, đâu đâu Ä‘á»u có binh chận đưá»ng hết". Tôn Yên giục ngá»±a như bay, Ban Báo nói vá»›i Tôn Yên rằng: "Chá»› chi bá»n ta ở chá»— đất bằng này mà nghỉ má»™t chút đặng cho ngá»±a khoẻ rồi sẽ Ä‘i". Tôn Yên cưá»i rằng: "Ngày thưá»ng mi ở nhà hay khua môi múa miệng nói có sức mạnh đánh nổi ngàn hiệp, đêm nay đánh má»›i vài canh mà đòi nghỉ thì không phải là hảo hán". Ban Báo cưá»i rằng: "Chẳng phải tôi nhát giặc đâu, nguyên vì cá»­a phía sau không đánh phá thì ra không đặng, nên tôi muốn nghỉ má»™t chút khá»e rồi cố gắng sức đánh mà ra". Tôn Yên nghe nói thì xuống ngá»±a, đứng ngước lên ngó thấy trên chót núi có má»™t ngá»n đèn sáng rỡ thì chỉ cho Ban Báo coi. Ban Báo nói: "Ấy là con mắt cá»§a binh Tần d0ó, sách có nói rằng: Bắn ngưá»i trước phải bắn ngá»±a, bắt tướng trước phải bắt vua, vậy bá»n ta hãy đánh chá»— ngá»n đèn trước thì ra má»›i đặng". Tôn Yên nghe nói đáp rằng: "Sợ e nó thấy bá»n ta lên thì ở trên lăn cây liệng đá xuống khó bá» ngăn đỡ, chi bằng mình ráng sức mạnh phá ra cá»­a sau thì hay hÆ¡n". Rồi hai thầy trò lật đật lên ngá»±a chạy ra cá»­a sau, chạy má»™t đỗi bá»—ng nghe pháo nổ vang núi, xông ra má»™t đạo binh Tần rất đông, Ä‘i đầu là má»™t viên lão tướng đón đưá»ng nạt lá»›n rằng: "Oan gia, mi chạy đâu cho thoát, ta vá»›i mi vốn có cái thù má»™t trá»i hai đất, cái oán bốn biển ba sông, đêm nay ta bắt không được mi thì chẳng làm ngưá»i". Nói rồi hươi kích đâm tá»›i, Tôn Yên biết lão tướng ấy là Bạch Khỉ (nhân Ä‘á»i chiến quốc Ä‘em binh cứu Ngụy, bị Tôn Tẩn làm y ba phen xuống ngá»±a nên mất oai phong anh hùng, cho đến nổi phải quỳ trước trâu Tôn Tẩn mà lạy xin làm môn hạ, vì vậy nên má»›i được thả vá» nước, tức giận trong lòng, nay thấy Tôn Yên thì đâu chịu bá» qua, song Tôn Yên không rõ tiá»n tích) thấy y hươi kích lướt tá»›i đâm nhàu, thì lật đật cá»­ kích đỡ khá»i, rồi đánh đến hai mươi hiệp. Tôn Yên nghỉ thầm rằng: "Thằng tướng già này quả nhiên thương pháp tinh thông, sức lá»±c mạnh mẽ khó bá» hÆ¡n được, vậy ta hãy dụng kế mà đưa y xuống ngá»±a cho rồi". Bèn đâm tá»›i má»™t kích. Bạch Khỉ dùng kích gạt ra xốc ngá»±a tá»›i, vói tay chụp dây nịt Tôn Yên mà kéo. Tôn Yên dùng thế trở kích, liá»n lấy kích gạt hất ra, thuận tay hươi cán đánh ngay mặt Bạch Khỉ, nguyên Bạch Khỉ tuổi tuy già sức rất mạnh bạo, song không được lẹ làng cho lắm, nên bị má»™t kích trúng vai nằm trên ngá»±a chạy dài. Ban Báo chạy tá»›i hươi giản đánh xuống vì con ngá»±a chạy mau quá, cây giản trúng nhầm bàn tá»a ngá»±a làm cho ngá»±a ấy phải sụm hai chân sau, Ban Báo vừa đánh má»™t giản nữa thì Bạch Khỉ đà giục ngá»±a chạy thoát, binh Tần thấy chúa soái bị thương thì áp lại vây thầy trò Tôn Yên, Tôn Yên hươi cây ngân kích, Ban Báo hươi múa cặp giản ra thì kích đâm, gần thì giản đánh, cả đánh má»™t trận binh Tần té chết từng đống.

Nói vá» Vương Bôn, tưởng chắc hai thầy trò Tôn Yên không dám trở ra cá»­a núi, bèn để hai trăm binh ở giữ nÆ¡i cá»­a còn mình thì lãnh ba trăm quân ngó theo ngá»n đèn chỉ phía sau núi thì kéo binh vùi má»™t trận, Tôn Yên, Ban Báo tả xông hữu đột đánh không ra khá»i vây, thì trá»i đã sáng. Kim Tá»­ Lăng kéo binh xuống núi áp lại vây hai thầy trò Tôn Yên nên rất nguy khốn, và kêu nói vá»›i nhau rằng: "Äừng cho nó chạy thoát". Hai thầy trò Tôn Yên từ canh ba đánh tá»›i giá» Thìn mà không ra khá»i núi, Tôn Yên thất kinh, giây phút mây Ä‘en mù mịt trá»i mưa như xối, hai thầy trò Tôn Yên dầm mưa phá vây mà chạy, ngặt vì binh Tần liá»u thác ngăn trở, Tôn Yên không biết làm sao đặng, ngước mặt lên ngó thấy binh Tần phò má»™t tên đạo nhÆ¡n đứng trên núi, đầu đội mão ngư vÄ©, cỡi con mai huê lá»™c Ä‘ang chỉ trỠđốc binh. Tôn Yên bèn sanh má»™t kế bảo. Ban Báo biểu phá phía này mà ra, Ban Báo chạy trướcTôn Yên chạy sau, Kim Tá»­ Lăng ở trên núi thấy hai ngưá»i phá vây mà chạy, bèn giục mai huê lá»™c lướt xuống, binh Tần xem thấy quân sư vào trận thì tránh vẹt hai bên, Kim Tá»­ Lăng xông vào trận, lúc Ä‘ang chạy vừa nghe đặng tiếng cung, xảy bị Tôn Yên bắn má»™t mÅ©i tên trúng nhằm trước vai, Kim Tá»­ Lăng té ngá»­a gần rá»›t xuống mai huê lá»™c, chúng tướng ngó thấy lật đật phò cứu, lúc ấy hai thầy trò Tôn Yên dầm mưa đánh phá vây chạy ra khá»i. Bên kia chúng tướng cứu Kim Tá»­ Lăng rồi truyá»n lệnh chẳng cho rượt theo, nói rằng: "Nay Tôn Yên đã Ä‘i rồi thì không ai ngăn trở nữa, kịp kéo binh vỠđánh phá Dịch Châu dẫu Tôn Yên có viện binh vỠđây thì cÅ©ng vô dụng". Chúng tướng nghe nói bèn phò quân sư vá» dinh. Kim Tá»­ Lăng dùng thuốc kim đơn thoa nÆ¡i dấu tên, rồi vá» dinh an dưỡng.

Nói vá» hai thầy trò Tôn Yên phá vây rồi chạy ra khá»i núi trá»i đã hết mưa, bèn gò ngá»±a Ä‘i chậm chậm nói vá»›i Ban Báo rằng: "Nước Yên thiệt là có phước lắm cho nên bá»n ta má»›i thoát khá»i trùng vây, vậy hãy tìm nhà đặng hÆ¡ quần áo nghỉ ngÆ¡i má»™t chút rồi sẽ Ä‘i". Ban Báo nói phải, rồi đó hai ngưá»i Ä‘i má»™t đổi nữa vào nÆ¡i nhà kia đốt lá»­a hÆ¡ áo quần, ăn lương khô rồi suốt đêm thẳng qua nước Tá».

Nói vá» Yên Chiêu Vương cùng công chúa ngó thấy tên lá»­a bay lên thì biết Tôn Yên ra khá»i dinh Tần, vua tôi mừng rỡ, lúc ấy đến canh ba, công chúa từ biệt Chiêu Vương vá» phá»§, vào đến hậu đưá»ng bèn Ä‘em việc Tôn Yên ra trận mạnh mẽ như vậy mà thuật lại cho Cao phu nhân và Lý phu nhân hay. Bá»—ng thấy Liá»…u hoàn vào bẩm rằng: "Lão qúy nhân ôi, không xong rồi, khi nãy gia tướng giữ cá»­a có bẩm rằng:xa xa ngoài thành nghe tiếng quân reo dậy trá»i không rõ cá»› chi, bèn lên chá»— cao mà coi thì thấy cách ngoài dinh Tần vài dặm đèn Ä‘uốc sáng rÆ¡, õ pháo nổ vang rá»n, lối chá»— núi Kinh Kha, nÆ¡i ấy là đưá»ng qua Äông Tá», có khi nhà Tần Ä‘em binh giữ hòn núi ấy mà vây tiểu chá»§ rồi". Công chúa nghe báo thất kinh nói: "Không xong rồi, kíp mau gát xe đặng ta vào triá»u xin sai tướng ra thành cứu ứng". Bèn lên xe chạy tuốt đến triá»u ra mắt Chiêu Vương, Chiêu Vương nghe báo cá»› sá»± như vậy thì tứctốc nhóm hết chúng văn võ, kế công chúa vào Ä‘iện. Chiêu Vương truyá»n chỉ miá»…n lá»… cho ngồi rồi nói rằng: "Ngá»± muá»™i ôi! Biá»t liệu làm sao bây giá», nay có thừa tướng sai ngưá»i vào báo nói cách thành mưá»i dặm có tiếng pháo nổ liên thinh chẳng dứt, đèn Ä‘uốt sáng lòa trá»i, thì chắc là hoàng tôn bị khốn rồi, huống chi hoàng tôn đánh trá»n má»™t đêm dẫu có sức mạnh mẽ cho mấy Ä‘i nữa, song tuổi còn nhá» lắm, làm sao mà đánh luôn cả đêm cho được, ngá»± muá»™i có mưu kế chi giải cứu hoàng tôn chăng?" Công chúa sa nước mắt nói: "Tôi thưá»ng khuyên dứt nó đã đôi ba lần mà nó cÅ©ng không nghe, dốc lòng trả Æ¡n nước, đêm nay bị vây như vậy xin chúa thượng sai tướng phát binh ra thành tiếp cứu". Chiêu Vương nghe nói liá»n há»i chúng tướng rằng: "Có ai dám lãnh binh ra thành tiếp ứng cho Tôn Yên qua Lâm Tri cầu cứu, trở vỠđây ta sẽ trá»ng thưởng". Há»i luôn đôi ba tiếng chẳng có má»™t ngưá»i đáp lại. Chiêu Vương nổi giận mắng rằng: "Triá»u đình lập quan ra hưởng lá»™c ngân chung, làm cho bá»n ngươi đặng thân vinh tổ quý, hưởng những đồ trân châu mỹ vị, là để phòng khi chung lo việc nước, giải ách cho vua, ngày nay ai ai cÅ©ng Ä‘á»u tham sống sợ chết chẳng nói tiếng gì, nếu vậy thì nước nhà mấy mươi năm nuôi dưỡng bá»n ngươi thiệt là vô ích lắm, đứng chần ngần đó mà làm chi?" Công chúa thấy chúng tướng như vậy thì ngước mặt lên trá»i mà than dài. Lúc ấy trong ban bá»™ bước ra má»™t vị đại phu tên là Trầm Tưởng tâu rằng: "Nay thánh thượng quở trách bá»n tôi dầu thác chẳng dám chối từ, song tướng võ cá»§a nước ta không phải là tay đối thá»§ vá»›i tướng Tần, không phải là chúng tôi tham sanh húy tá»­, song e sợ binh thua nhục nước, xin bệ hạ ra Æ¡n trá»i đất dung tha tá»™i chết chúng tôi". Lúc ấy chúng tướng cÅ©ng Ä‘á»u quỳ má»p mà tâu rằng: "Xin thánh chúa dung thứ tá»™i chết cho chúng tôi tá»™i đáng muôn thác". Chiêu Vương đến lúc như vậy thì cÅ©ng chẳng biết làm sao, bèn nói rằng: "Thôi bá»n ngươi hãy đứng dậy". Trầm Tưởng lại tâu rằng: "Bệ hạ chá»› lo, để tôi bảo cá»­ má»™t ngưá»i phá lui binh Tần được".

Chiêu Vương há»i rằng: "Vậy chá»› khanh bảo cá»­ ai hãy nói cho mau!" Trầm Tưởng nói: "Kim thai nguyên soái, con Nhạc Nghị tên là Nhạc Cưá»ng, bây giá» Ä‘ang từ chức vá» nhà dưỡng nuôi mẹ, ngưá»i ấy Ä‘ao mã thuần thục thao lược tinh thông, vậy xin bệ hạ truyá»n chỉ cho tôi đến soái phá»§ vá»i va vào triá»u Ä‘em binh giải vây lui giặc, như được ngưá»i ấy thì chúa thượng có lo gì". Chiêu Vương nghe tâu rất mừng, bèn tả chiếu thư sai Trầm Tưởng Ä‘i. Lúc ấy trá»i đã sáng, Trầm Tưởng lãnh chỉ ra khá»i triá»u môn, riết tá»›i Kim thai soái phá»§.

Nguyên Nhạc Cưá»ng là con Nhạc Nghị nối chức cha làm quan nước Yên, vì mẹ tuổi tác già yếu nên xin vá», ấy cÅ©ng là má»™t viên chiến tướng. Ngày ná» dậy sá»›m có gia tướng báo nói triá»u đình sai Thượng đại phu là Trầm Tưởng Ä‘em chỉ đến còn ở ngoài cá»­a xin ra tiếp chỉ. Nhạc Cưá»ng nghe nói lật đật đội mão bước ra cá»­a tiếp rước Trầm Tưởng vào trung đưá»ng.
Tài sản của truongkimthang

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
äèñêè, àêöèÿ, èãðóøêè, êëóáíè÷êà, êîòòåäæ, hoi thu 12, ïåñíÿ, ïåðååçä, ìåðñåäåñ, ïèñüêè, ìèòñóáèñè, íîóòáóê, ïðîäâèæåíèå, phong kiem xuan thu 4vn, phong kiem xuan thu.4vn



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™