 |
|

11-08-2008, 08:50 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Không Có Gì Mãi Mãi - Sidney Sheldon
Không Có Gì Mãi Mãi
Sidney Sheldon
Dịch Giả: Phạm Hương TrÃ
Mở Äầu
SAN FRANCISCO
Mùa xuân - 1995
Chưởng lý quáºn Carl Andrew Ä‘ang cáu kỉnh:
- Chuyện chết tiệt gì thế nà y? - ông ta nói. - Ba bác sÄ© sống chung phòng và là m việc trong cùng má»™t bệnh viện. Má»™t ngưá»i khiến cho bệnh viện suýt phải đóng cá»a, ngưá»i thứ hai giết bệnh nhân vì má»™t triệu đô-la, còn ngưá»i thứ ba thì lại bị giết.
Andrew ngừng lại, hÃt má»™t hÆ¡i rõ dà i:
- Mà lại rất là đà n bà ! Ba con mụ bác sÄ© trá»i đánh! Báo chà đãi đằng chúng cứ như những danh nhân. Nà o Chương trình 60 phút. Nà o thì phóng sá»± đặc biệt cá»§a Barbara Walters. Tôi không thể cầm má»™t tá» báo hay tạp chà nà o lên mà không phải nhìn ảnh hay Ä‘á»c bà i viết vá» chúng. Chẳng mấy đâu, rồi Hollywood sẽ tung ra má»™t bá»™ phim biến ba con mụ nà y thà nh những nữ kiệt? Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu ChÃnh phá»§ trưng mặt các ả lên tem bưu Ä‘iện như Presley váºy. Ôi, lạy Chúa, tháºt chịu hết nổi! - Ông ta giáng má»™t quả đấm xuống bức hình ngưá»i đà n bà in trên bìa tạp chà Time. Dòng tÃt viết: "Bác sÄ© Paige Taylor - Thiên thần từ bi hay đồ đệ cá»§a ác quá»·?"
- Bác sÄ© Paige Taylor, - giá»ng ông chưởng lý quáºn đầy ghê tởm. Ông ta quay sang Gus Venable, viên chánh công tố. - Tôi giao vụ nà y cho anh đấy, Gus. Tôi muốn kết án. Tá»™i sát nhân. Phòng hÆ¡i ngạt.
- Äừng lo, - Gus Venable trầm giá»ng, - cứ để nó cho tôi.
Ngồi trong phòng xỠán nhìn bác sÄ© Paige Taylor, Gus Venable nghÄ©: Cô ta lẩn tránh toà . Rồi ông ta tá»± cưá»i mình. Không ai có thể lẩn tránh được toà . Cô ta dáng cao, thon thả, vá»›i đôi mắt nâu huyá»n nổi báºt trên gương mặt nhợt nhạt. Má»™t ngưá»i quan sát thá» Æ¡ chắc chỉ xem cô ta như má»™t loại đà n bà quyến rÅ©. Ngưá»i tinh ý hÆ¡n má»›i nháºn thấy còn những Ä‘iá»u khác.
Äó là tất cả những giai Ä‘oạn khác nhau trong cuá»™c Ä‘á»i cùng tồn tại trong cô ta. Nét há»›n hở vui tươi cá»§a đứa bé thêm và o vẻ băn khoăn e lệ cá»§a tuổi hoa niên và sá»± khôn ngoan, ná»—i Ä‘au khổ cá»§a đà n bà . Có má»™t vẻ ngây thÆ¡ nÆ¡i cô ta. Cô ta là cô gái mà má»™t ngưá»i đà n ông có thể lấy là m hãnh diện dẫn vá» giá»›i thiệu vá»›i cha mẹ mình, Gus nghÄ© mỉa mai, nếu cha mẹ anh ta hợp gu vá»›i những tên giết ngưá»i máu lạnh.
Có má»™t nét gì xa xăm, gần như huyá»n bà trong mắt cô ta, má»™t vẻ gì đó nói lên rằng bác sÄ© Paige Taylor đã lùi sâu và o ná»™i tâm, tá»›i má»™t thá»i gian khác, má»™t nÆ¡i chốn khác, xa khá»i phòng xỠán lạnh lùng, cằn cá»—i, nÆ¡i cô ta đã bị đẩy và o.
Phiên xá» diá»…n ra tại Toà Công lý San Francisco tôn nghiêm, cổ kÃnh trên phố Bryant. NÆ¡i đặt toà án tối cao và nhà tù tiểu bang là má»™t công trình trông đầy hăm doạ, cao bảy tầng, bằng đá vuông, xám xịt.
Khách đến dá»± phiên toà được lùa qua má»™t dãy hà nh lang kiểm soát Ä‘iện tá». Trên gác, tầng ba, là phòng xỠán. Trong phòng 121, nÆ¡i xét xá» những vụ giết ngưá»i, ghế quan toà tá»±a sát mặt tưá»ng chÃnh diện, đằng sau là lá cá» nước Mỹ. Bên trái là chá»— ngồi cá»§a bồi thẩm Ä‘oà n, chÃnh giữa đặt hai bà n được ngăn bằng lối Ä‘i, má»™t bà n dà nh cho luáºt sư bên nguyên, bà n kia dà nh cho luáºt sư bên bị.
Phòng xỠán đã cháºt nÃch phóng viên và đầy ắp loại khán giả say mê dá»± các phiên toà xá» tai nạn giao thông trên đưá»ng cao tốc và tá»™i giết ngưá»i. Trong các phiên xá» tá»™i giết ngưá»i, đây là vụ hấp dẫn nhất. Chỉ riêng Gus Venable, luáºt sư công tố, cÅ©ng đáng để xem rồi. Ông ta to cao lừng lững, vá»›i bá»m tóc xám, chòm râu dê, và cung cách lịch lãm cá»§a má»™t Ä‘iá»n chá»§ miá»n Nam, mặc dù ông chưa bao giỠở miá»n Nam cả. Ông có vẻ mặt ngÆ¡ ngác vô tư và bá»™ óc cá»§a má»™t cá»— máy tÃnh. Nhãn hiệu cá»§a ông ta, đông cÅ©ng như hè là bá»™ complê trắng khoác ngoà i chiếc sÆ¡-mi cổ hồ cứng đã lá»—i thá»i.
Alan Penn, luáºt sư cá»§a Paige Taylor, là sá»± tương phản vá»›i Venable, má»™t con ngưá»i rắn chắc, năng nổ, lừng danh bá»›i tà i gỡ tá»™i cho các thân chá»§ cá»§a mình.
Hai luáºt sư nà y không bao giá» thiếu cÆ¡ há»™i để đối mặt nhau trước toà án và quan hệ cá»§a há» là sá»± nể trá»ng nhau miá»…n cưỡng và ngá» vá»±c nhau hoà n toà n.
Venable ngạc nhiên khi thấy Alan Penn đến gặp ông và o tuần trước khi phiên xỠbắt đầu.
- Hãy cảnh giác với những tay thầy cãi có tà i.
- Anh Ä‘ang mưu tÃnh chuyện gì thế, Alan?
- Nghe đây, tôi chưa bà n vá»›i thân chá»§ cá»§a tôi, nhưng giả sá», chỉ giả sá» thôi, tôi có thể thuyết phục cô ta nháºn tá»™i để xin giảm án và đỡ cho nhà nước má»™t khoản án phÃ, thì sao?
- Anh định thương lượng vá»›i tôi đấy à , Alan? - Gus Venable vá»›i tay xuống bà n giấy, lục lá»i - Chẳng thấy cuốn lịch chết tiệt cá»§a tôi đâu cả. Hôm nay ngà y bao nhiêu nhỉ?
- Mùng 1 tháng Sáu. Sao?
- Khoan nà o, tôi cứ tưởng phải là Giáng sinh cÆ¡ đấy nếu không anh đã chẳng há»i xin má»™t món quà như váºy.
- Gus…
Venable nhoà i ngưá»i vá» phÃa trước.
- Anh biết không, Alan, bình thưá»ng thì tôi có thể bị anh thuyết phục rồi đấy. Nói tháºt, bây giá» tôi khoái Ä‘i câu ở Alaska hÆ¡n. Nhưng câu trả lá»i là không. Anh biện há»™ cho má»™t tên sát nhân tà n nhẫn đã vì tiá»n mà giết má»™t ngưá»i bệnh bất lá»±c. Tôi đỠnghị án tá» hình.
- Tôi nghĩ cô ta vô tội, và tôi…
- Không, anh không nghÄ© thế đâu. Và không ai có thể là m cho bất cứ ai nghÄ© như thế. Trưá»ng hợp rõ mưá»i mươi rồi. Khách hà ng cá»§a anh tá»™i lá»—i như Cain (1) váºy.
- Chưa đâu, chừng nà o bồi thẩm đoà n chưa kết tội.
- HỠsẽ, - Gus để một khoảng lặng, - hỠsẽ kết tội thôi.
Sau khi Alan Penn ra vá», Gus Venable ngồi nghÄ© lại vá» cuá»™c đối thoại vừa xảy ra. Việc Penn đến gặp ông là má»™t dấu hiệu cá»§a sá»± thất bại. Penn hẳn đã hiểu mình Ãt có cÆ¡ thắng nổi vụ nà y. Venable nghÄ© vá» những chứng cá»› không thể chối bá» mà ông Ä‘ang nắm cùng các nhân chứng ông sẽ gá»i ra thẩm vấn và ông thấy hà i lòng.
Không còn nghi ngỠgì nữa, bác sĩ Paige Taylor sẽ và o phòng hơi ngạt.
***
Không phải dá»… mà chá»n được má»™t bồi thẩm Ä‘oà n cho các vụ án nghiêm trá»ng. Nhất lại là vụ Paige. Nó đã chiếm lÄ©nh các tÃt lá»›n trên trang nhất hà ng tháng liá»n. Sá»± nhẫn tâm cá»§a nó đã gây nên má»™t là n sóng giáºn dữ.
Chá»§ toạ phiên toà là Venable Young, má»™t luáºt gia ngưá»i da Ä‘en tà i năng, nghiêm khắc, nghe đồn sắp được bổ nhiệm và o Toà án Tối cao Liên bang. Bà không được tiếng kiên nhẫn vá»›i các luáºt sư, và dá»… nổi nóng. Äã có má»™t câu cách ngôn trong giá»›i thầy cãi ở San Francisco. Nếu khách hà ng cá»§a anh có tá»™i và anh Ä‘ang trông chá» sá»± khoan dung, hãy tránh xa phòng xỠán cá»§a thẩm phán Young.
Hôm trước ngà y xét xá», thẩm phán Young cho má»i hai luáºt sư đến văn phòng cá»§a bà .
- Chúng ta sẽ đặt má»™t số nguyên tắc cÆ¡ bản, thưa các quý ông. Bởi tÃnh chất nghiêm trá»ng cá»§a phiên toà nà y, tôi sẽ cho các ông má»™t và i chiếu cố để chắc chắn bị cáo được xét xá» công bằng. Nhưng tôi cảnh cáo cả hai ông, chá»› có mưu toan lợi dụng Ä‘iá»u đó. Rõ chưa?
- Rõ, thưa quý toà !
- Rõ, thưa quý toà !
Gus Venable sắp kết thúc bản cáo trạng mở mà n cho phiên xá».
- Thưa quý bà , quý ông trong Ä‘oà n bồi thẩm, Nhà nước sẽ chứng minh - phải, chứng minh chắc chắn bác sÄ© Paige Taylor đã giết bệnh nhân cá»§a mình. Và cô ta không chỉ phạm tá»™i giết ngưá»i, mà còn giết ngưá»i vì tiá»n… má»™t số tiá»n lá»›n. Cô ta giết John Cronin vì má»™t triệu đô-la.
- Hãy tin tôi, sau khi nghe tất cả bằng chứng, quý vị sẽ dễ dà ng thấy tội lỗi của bác sĩ Paige Taylor là ở mức độ cao nhất. Xin cảm ơn.
Bồi thẩm đoà n ngồi im lìm, vẻ chỠđợi.
Gus Venable quay vá» phÃa chánh án.
- Thưa, nếu toà cho phép tôi xin được gá»i nhân chứng thứ nhất, Gary Williams.
Khi nhân chứng đã tuyên thệ, Gus Venable há»i:
- Anh là nhân viên phục vụ ở bệnh viện Embarcadero Country?
- Vâng, đúng váºy.
- Có phải anh là m việc ở phòng bệnh số Ba, nơi John Cronin được đưa và o năm ngoái?
- Vâng.
- Anh có thể cho biết ai là bác sÄ© phụ trách trưá»ng hợp cá»§a bệnh nhân John Cronin?
- Bác sĩ Taylor.
- Anh nháºn xét thế nà o vá» mối quan hệ giữa bác sÄ© Taylor và John Cronin?
- Phản đối! - Alan Penn đứng phắt dáºy. - PhÃa công tố đã má»›m cung cho nhân chứng.
- Chấp nháºn.
- Cho phép tôi diễn đạt theo cách khác. Anh có bao giỠnghe thấy bác sĩ Taylor và John Cronin nói chuyện với nhau không?
- Ồ có chứ. Là m sao không nghe được. Tôi là m việc trong phòng bệnh liên tục mà .
- Anh có cho rằng những cuá»™c trò chuyện đó là thân máºt không?
- Không, thưa ngà i.
- Tháºt ư? Tại sao anh lại nói váºy?
- À tôi nhá»› hôm đầu tiên ông Cronin được đưa và o và khi bác sÄ© Taylor đến khám cho ông ta, ông ta đã bảo cô ấy… - Anh ta ngáºp ngừng. - Tôi không biết liệu tôi có thể nhắc lại lá»i cá»§a ông ta không?
- Cứ nói đi, anh Williams. Tôi cho là không có trẻ con trong phòng xỠán nà y.
- Vâng, ông ta bảo cô ấy cất mẹ nó tay đi.
- Ông ta nói thế với bác sĩ Taylor?
- Vâng, thưa ngà i.
- Hãy kể vá»›i toà ông còn nghe hay nhìn thấy Ä‘iá»u gì nữa?
- Ông Cronin luôn mồm gá»i bác sÄ© Taylor là "con mẹ ấy", ông không muốn cho cô ta lại gần. Cứ má»—i báºn bác sÄ© Taylor bước và o phòng là ông ta lại nói những câu như: "Con mẹ ấy lại đến!" hoặc "Bảo con mẹ ấy để cho tôi yên", và rồi "Sao ngưá»i ta không cho tôi má»™t bác sÄ© thá»±c thụ nhỉ?
Gus Venable ngừng há»i để nhìn sang chá»— bác sÄ© Taylor ngồi, ánh mắt cá»§a cả bồi thẩm Ä‘oà n dõi theo ông. Venable lắc đầu như thể buồn bã, rồi quay lại phÃa nhân chứng.
- Theo anh, ông Cronin có vẻ là má»™t ngưá»i đà n ông muốn tặng má»™t triệu đô-la cho bác sÄ© Taylor không?
Alan Penn lại đứng lên.
- Phản đối! PhÃa công tố lại má»›m cung cho nhân chứng.
Chánh án Young nói:
- Bác bá». Nhân chứng có thể trả lá»i câu há»i?
Alan Penn nhìn Paige Taylor rồi buông mình xuống ghế.
- Äá»i nà o. Ông ta căm ghét sá»± gan góc cá»§a nữ bác sÄ© nà y.
- Bác sÄ© Arthur Kane Ä‘ang đứng trên bục nhân chứng. Gus Venable há»i: - Bác sÄ© Kane, ông là bác sÄ© trá»±c khi John Cronin được phát hiện là bị giết… - Äoạn Gus liếc sang chánh án Young, - bị chết bởi má»™t liá»u insulin đưa và o tÄ©nh mạch. Äúng váºy không?
- Äúng.
- Và sau đó ông phát hiện bác sÄ© Taylor là ngưá»i chịu trách nhiệm vá» việc đó?
- Äúng thế.
- Bác sÄ© Kane, tôi sẽ cho ông xem biên bản chứng tá» cá»§a bệnh viện do bác sÄ© Taylor ký. - Venable cầm lên má»™t tá» giấy và đưa cho Kane. - Má»i ông Ä‘á»c to lên được không?
Kane Ä‘á»c: "John Cronin. Nguyên nhân tá» vong: Tắt thở do nhồi máu cÆ¡ tim gây biến chứng tác động mạch phổi".
- Còn theo ngôn ngữ ngoà i chuyên môn?
- Biên bản ý nói bệnh nhân chết vì đau tim.
- Và tỠgiấy đã được bác sĩ Taylor ký?
- Äúng váºy.
- Bác sĩ Kane, có phải đó là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của John Cronin?
- Không. Ông ta chết vì bị tiêm insulin.
- Như váºy, bác sÄ© Taylor đã cho dùng má»™t liá»u insulin tá» vong rồi khai man trong biên bản?
- Vâng.
- Và ông đã báo cáo vá»›i bác sÄ© Wallace, giám đốc bệnh viện, ngưá»i sau đó đã thông báo cho nhà chức trách.
- Vâng. Tôi cảm thấy đó là trách nhiệm cá»§a tôi. - Giá»ng Kane vang lên niá»m công phẫn chÃnh đáng. - Tôi là bác sÄ©. Tôi không tán thà nh lấy Ä‘i sinh mạng cá»§a ngưá»i khác trong bất cứ hoà n cảnh nà o.
Nhân chứng tiếp theo được gá»i là vợ goá cá»§a nạn nhân. Hazel Cronin độ xấp xỉ bốn mươi, vá»›i mái tóc đỠrá»±c lá»a và má»™t thân hình đầy khêu gợi mà bá»™ trang phục Ä‘en tuyá»n không giấu nổi.
Gus Venable nói:
- Tôi biết Ä‘iá»u nà y tháºt khổ tâm, thưa bà Cronin, nhưng tôi buá»™c lòng phải yêu cầu bà cho toà biết vá» quan hệ cá»§a bà và ngưá»i chồng má»›i khuất?
Bà goá Cronin chấm đôi mắt bằng một chiếc khăn tay ren lớn.
- Tôi và John sống thương yêu nhau. Anh ấy là má»™t ngưá»i đà n ông tuyệt vá»i. John vẫn thưá»ng nói chỉ có tôi má»›i mang lại cho anh ấy hạnh phúc thá»±c sá»±.
- Bà là m vợ John Cronin được bao lâu rồi?
- Hai năm, và John luôn luôn bảo đó là hai năm thần tiên.
- Bà Cronin, chồng bà có bao giá» kể cho bà vá» bác sÄ© Taylor không? Ông ấy có kể cô ta là má»™t bác sÄ© giá»i không? Hoặc cô ta có táºn tuỵ vá»›i ông ấy không? Hoặc ông ấy có quý cô ta không?
- Không bao giá».
- John có bao giá» nói tá»›i chuyện gạt bà và các anh em cá»§a bà khá»i di chúc cá»§a ông ấy không?
- Không há». Anh ấy là ngưá»i đà n ông hà o hiệp nhất thế giá»›i. Anh ấy luôn nói vá»›i tôi rằng không có gì mà tôi không thể có, và rằng khi nà o anh ấy chết… - Bà ta nức nở, - rằng khi nà o anh ấy chết Ä‘i, tôi sẽ là ngưá»i đà n bà già u có, và … - Bà ta không nói tiếp được nữa.
Chánh án Young tuyên bố:
- Toà nghỉ mưá»i lăm phút.
Ngồi ở cuối phòng xỠán, Jason Curtis đầy tức giáºn. Anh không thể nà o tin nổi những Ä‘iá»u các nhân chứng nói vá» Paige Taylor. Äây là ngưá»i đà n bà ta yêu ngưá»i đà n bà ta sẽ cưới là m vợ.
Ngay sau khi Paige bị bắt, Jason Curtis đã tới thăm cô trong tù.
- Chúng ta sẽ chiến đấu, - anh quả quyết vá»›i cô. - Anh sẽ kiếm cho em luáºt sư hình sá»± giá»i nhất nước Mỹ.
Và má»™t cái tên vụt xuất hiện trong đầu anh. Alan Penn, Jason liá»n Ä‘i gặp ông ta.
- Tôi có theo dõi vụ nà y trên các tà i liệu. - Penn nói. - Báo chà đã xét xá» và kết tá»™i cô ta giết John Cronin vì tiá»n. HÆ¡n nữa cô ta cÅ©ng đã nháºn là giết ông già đó.
- Tôi biết cô ấy, - Jason Curtis nói vá»›i luáºt sư. - Hãy tin tôi, Paige không là m chuyện đó vì tiá»n đâu.
- Do cô ta nháºn là đã giết, - Penn nói, - Ở đây chúng ta chỉ có thể cãi rằng đó là má»™t hà nh động nhằm chấm dứt Ä‘au đớn cho bệnh nhân. Dù là căn bệnh vô phương cứu chữa, việc là m đó vẫn trái vá»›i luáºt pháp bang California, cÅ©ng như cá»§a nhiá»u bang khác. Nhưng vá» chuyện nà y có rất nhiá»u quan Ä‘iểm trái ngược. Tôi có thể giở ngón "Chim hoạ mi Florence hót nÆ¡i công đưá»ng" và mấy cái trò chó chết khác, nhưng vấn đỠlà ý trung nhân cá»§a anh lại giết má»™t ngưá»i bệnh đã để lại cho cô ta má»™t triệu đô-la trong di chúc. Cái gì xuất hiện ra trước ở đây, con gà hay quả trứng? Cô ta biết vá» số bạc triệu trước khi giết ông ta hay sau đó?
- Lúc ấy, Paige không há» hay biết vá» số tiá»n, - Jason quả quyết.
Giá»ng Penn không ra đồng tình, cÅ©ng không ra phản đối.
- ÄÆ°á»£c. Äó chỉ là má»™t ngẫu nhiên may mắn. Còn ông chưởng lý quáºn lại coi cô ta là sát nhân và ông ta muốn có án tá» hình.
- Ông nháºn vụ nà y hay không?
Penn lưỡng lự. Rõ rà ng Jason Curtis tin và o nữ bác sĩ Taylor. Kiểu như Samson tin Delilah (2). Ông nhìn Jason và nghĩ: Hay gã chó đẻ tội nghiệp nà y bị cạo đầu mà không biết?
Jason chỠđợi câu trả lá»i.
- Tôi sẽ nháºn vụ nà y, miá»…n anh biết cho đây là má»™t chuyến leo dốc. Khó nhá»c lắm đấy.
Lá»i nói cá»§a Alan Penn hoá ra lại quá lạc quan.
***
Khi phiên toà được tiếp tục và o sáng hôm sau, Gus Venable gá»i cả chuá»—i nhân chứng má»›i.
Má»™t y tá được má»i lên bục.
- Tôi nghe John Cronin nói vá»›i bác sÄ© Taylor: "Tôi biết tôi sẽ chết trên bà n mổ. Cô sẽ giết tôi mất. Tôi hy vá»ng ngưá»i ta biết rằng cô giết ngưá»i.
Má»™t luáºt sư, Roderick Pelham, được gá»i là m chứng.
Gus Venable há»i:
- Khi ông thông báo cho bác sĩ Taylor vỠmột triệu đô-la trong tà i sản của John Cronin, cô ta nói sao?
- Cô ta nói Ä‘iá»u gì đó đại loại như: "Có vẻ không được hợp đạo lý. Ông ấy là bệnh nhân cá»§a tôi.
- Cô ta thừa nháºn Ä‘iá»u đó là trái đạo lý?
- Vâng.
- Nhưng cô ta vẫn đồng ý nháºn tiá»n?
- Ồ vâng! Hoà n toà n đồng ý!
Äến lượt Alan Penn thẩm vấn nhân chứng:
- Ông Pelham, bác sĩ Taylor có chỠđợi ông đến không?
- Ồ, không, tôi…
- Ông không gá»i Ä‘iện cho cô ta và nói: "John Cronin để lại cho cô má»™t triệu đô-la" chứ?
- Không, tôi…
- Váºy khi thông báo cho cô ta, ông đã gặp trá»±c tiếp cô ta phải không?
- Phải.
- Và khi ông báo cho Taylor biết vá» số tiá»n, cô ta phản ứng ra sao?
- Ờ… cô ấy cô ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng…
- Cám ơn ông Pelham. Thế là đủ?
Phiên toà đã sang tuần thứ tư. "Khán giả" và báo chà thấy luáºt sư bên nguyên và luáºt sư bên bị Ä‘á»u hết sức ngoạn mục. Gus Venable mặc đồ trắng còn Alan Penn đóng bá»™ Ä‘en, và cả hai hoạt động trong phòng xỠán như hai đấu thá»§ Ä‘ang trong má»™t tráºn cá» vua sống mái, vá»›i Paige Taylor là con tốt thÃ.
Gus Venable đang thắt nút.
- Nếu toà cho phép, tôi xin gá»i Alma Rogers tá»›i bục nhân chứng.
Khi nhân chứng nà y đã tuyên thệ, Venable há»i:
- Bà Rogers, bà là m nghỠgì.
- Cô Rogers.
- Xin cô thứ lỗi.
- Tôi là m tại hãng Du lịch Corniche.
- Hãng của cô đặt vé du lịch đi các nước, đăng ký khách sạn và thu xếp các tiện nghi khác cho khách hà ng, đúng không?
- Äúng, thưa ngà i.
- Tôi muốn cô hãy nhìn bị cáo. Trước đây cô đã bao giá» gặp ngưá»i nà y chưa?
- Ồ có thưa ngà i. Cô ta đến hãng du lịch của chúng tôi cách đây khoảng và i ba năm.
- Cô ta cần gì?
- Cô ta muốn một chuyến đi London, Paris, và tôi nghĩ, cả Venice nữa.
- Cô ta có yêu cầu phục vụ trá»n gói không?
- á»’ không! Cô ta muốn má»i thứ Ä‘á»u hạng nhất… máy bay, khách sạn. Và tôi nghÄ© cô ta còn muốn thuê má»™t chiếc du thuyá»n.
Phòng xỠán lặng ngắt. Gus Venable bước lại bà n công tố và giÆ¡ lên má»™t táºp hồ sÆ¡.
- Cảnh sát đã tìm thấy những trang quảng cáo nà y trong căn há»™ cá»§a bác sÄ© Taylor. Äó là lịch trình các tuyến Ä‘i Paris, London và Venice, toà n đưá»ng bay và khách sạn đắt tiá»n, lại có cả quyển liệt kê giá thuê du thuyá»n.
Tiếng xì xà o nổi lên trong phòng xỠán.
Gus Venable mở một quyển sổ.
Äây là má»™t và i du thuyá»n được hệt kê trong danh sách. - Ông ta Ä‘á»c to. - "Christina O… hai mươi sáu ngà n đô-la má»™t tuần cá»™ng thêm chi phÃ… "Thá»i gian", hai mươi tư ngà n năm trăm đô-la má»™t tuần… "Giấc mÆ¡ may mắn", hai bảy ngà n ba trăm đô-la má»™t tuần". - Ông ta ngẩng lên. - Ở đây có đánh dấu bên dưới chiếc tà u "Giấc mÆ¡ may mắn". Paige Taylor đã chá»n chiếc du thuyá»n hai mươi bảy ngà n ba trăm đô-la má»™t tuần. Cô ta chỉ chưa chá»n được nạn nhân cá»§a mình mà thôi. Chúng tôi chá»n hồ sÆ¡ nà y là tang chứng.
Venable quay sang Alan Penn, cưá»i mỉm. Còn Alan Penn thì liếc qua Paige. Cô Ä‘ang nhìn trân trân xuống bà n, mặt tái nhợt.
- Xin dà nh nhân chứng cho ông. - Venable nói.
Penn đứng dáºy khoan thai há»i:
- Dịch vụ du lịch hồi đó ra sao, thưa cô Rogers?
- Tôi không hiểu?
- Tôi há»i dịch vụ cá»§a hãng cô hồi đó ra sao. Corniche có phải là má»™t hãng du lịch lá»›n không?
- Vâng, khá lớn.
- Tôi hình dung nhiá»u ngưá»i đến há»i han lắm nhỉ?
- á»’, đúng váºy.
- Theo cô, có tá»›i năm hay sáu ngưá»i má»™t ngà y không?
- á»’ không? - Giá»ng cô ta đầy vẻ phẫn ná»™. - Chúng tôi tiếp tá»›i năm mươi khách trong má»™t ngà y ấy chứ.
- Năm mươi ngưá»i má»™t ngà y? - Giá»ng Penn đầy ấn tượng. - Và cái ngà y chúng ta Ä‘ang nói tá»›i lại cách đây những ba năm. Nếu nhân năm mươi vá»›i chÃn trăm ngà y thì cÅ©ng độ bốn mươi lăm ngà n ngưá»i.
- Khoảng chừng đó.
- Thế mà , trong cả ngần ấy ngưá»i, cô lại vẫn nhá»› ra bác sÄ© Taylor. Vì sao váºy?
- Cô ta và hai cô bạn nữa rất sốt sắng là m má»™t chuyến du lịch châu Âu. Tôi thấy hay hay. Các cô ấy như nữ sinh váºy. á»’, phải. Tôi nhá»› há» rất rõ, đặc biệt vì há» trông không có vẻ đủ tiá»n, dù chỉ để thuê má»™t chiếc du thuyá»n.
- Tôi hiểu. Chắc má»i ngưá»i đến há»i xin bảng lịch trình Ä‘á»u Ä‘i du lịch cả chứ?
- Tất nhiên là không. Nhưng…
- Bác sĩ Taylor thực ra đã không đặt chuyến đi nà o, đúng không nhỉ?
- Vâng, cô ta không đặt với hãng chúng tôi. Cô ta chỉ xem một số lịch trình.
- Như váºy không có nghÄ©a là cô ta Ä‘i Paris hoặc London, đúng không?
- Không, nhưng…
- Cám ơn. Bà có thể vỠchỗ.
Venable hướng vá» phÃa chánh án Young.
- Tôi xin được gá»i bác sÄ© Benjamin Wallace lên là m chứng…
- Bác sĩ Wallace, ông phụ trách bệnh viện Embarcadero Country phải không?
- Phải.
- Váºy đương nhiên, ông có biết bác sÄ© Taylor cÅ©ng như công việc cá»§a cô ta?
- Äúng váºy.
- Ông có ngạc nhiên khi biết bác sÄ© Taylor bị truy tố vì tá»™i giết ngưá»i không?
Penn báºt dáºy.
- Phản đối, thưa quý toà . Câu trả lá»i cá»§a bác sÄ© Wallace sẽ không hÆ¡p lệ.
- Nếu tôi cắt nghĩa được. - Venable chặn ngang. - Nó có thể hợp lệ nếu cho phép tôi…
- Thôi được, để xem tiến triển thế nà o. - Chánh án Young nói. - Nhưng chá»› có há»i tầm báºy đấy, ông Venable.
- Tôi xin tiếp cáºn câu há»i theo cách khác, - Venable tiếp tục ông Wallace, tất cả các thầy thuốc Ä‘á»u phải Ä‘á»c lá»i thá» Hippocrates(3), đúng váºy không?
- Äúng.
Và má»™t phần cá»§a lá»i thỠđó là … - Venable Ä‘á»c tá» giấy cầm trong tay "Tôi thá» tránh xa má»i hà nh vi tá»™i ác và tham nhÅ©ng".
- Äúng.
- Trước đây bác sÄ© Taylor có là m gì khiến ông nghÄ© cô ta có khả năng phá vỡ lá»i thá» Hippocrates không?
- Phản đối! - Penn lại đứng dáºy.
- Bác bá». - Chánh án Young gạt Ä‘i.
- Có! - Wallace trả lá»i câu há»i.
- Xin ông hãy nói rõ hơn.
- Chúng tôi có má»™t bệnh nhân mà bác sÄ© Taylor quyết định cần được truyá»n máu. Nhưng gia đình ngưá»i đó không chấp nháºn.
- Và chuyện gì đã xảy ra?
- Bác sÄ© Taylor vẫn cứ truyá»n cho bệnh nhân.
- Như váºy có hợp pháp không?
- Hoà n toà n không. Nếu thiếu giấy của toà án.
- Và rồi bác sĩ Taylor đã là m gì?
- Cô ta xin được giấy sau đó và chữa lại ngà y tháng.
- Như váºy cô ta đã là m má»™t việc phi pháp, lại còn giả mạo trong hồ sÆ¡ bệnh án để hòng chạy tá»™i.
- Äúng váºy.
Alan Penn nhìn sang Paige, giáºn dữ. Cô ta còn giấu mình cái chết tiệt gì nữa đây? - Ông ta tá»± há»i.
Nếu như ai đó trong phòng xá» muốn tìm kiếm má»™t dấu hiệu cảm xúc nà o trên khuôn mặt Taylor thì hỠđã thất vá»ng.
Lạnh như cục đá, Chủ tịch đoà n bồi thẩm -nghĩ.
Gus Venable hướng lên phÃa chánh án.
- Thưa quý toà , như toà đã biết, má»™t trong những nhân chứng tôi hy vá»ng được má»i ra đây là bác sÄ© Lawrence Barker. Không may, ông Barker bị má»™t cÆ¡n đột quỵ và không thể có mặt ở phòng xỠán nà y được. Äể thay thế, bây giá» tôi sẽ má»i má»™t số nhân viên cùng là m việc vá»›i bác sÄ© Barker.
Penn đứng lên.
- Tôi phản đối. Không thể là m chuyện thay thế nhân chứng như thay áo được.
Venable chặng ngang.
- Thưa quý toà , tôi đảm bảo rằng mạch thẩm vấn cá»§a tôi hết sức phù hợp vá»›i những lá»i chứng mà chúng ta đã nghe. Cần phải xem xét cả năng lá»±c chuyên môn cá»§a bị cáo.
Chánh án Young nói một cách hoà i nghi.
- Chúng ta sẽ xem. Äây là phòng xỠán chứ không phải rừng ráºm. Tôi không chấp nháºn bất cứ cuá»™c săn bắn nà o. Ông có thể gá»i nhân chứng cá»§a ông.
- Xin cám ơn.
Gus Venable quay sang ngưá»i mõ toà .
- Tôi muốn gá»i bác sÄ© Mathew Peterson.
Má»™t ngưá»i đà n ông khoảng lục tuần, nom vẻ lịch lãm tiến tá»›i bục nhân chứng. Sau khi ông ta tuyên thệ và đã ngồi và o chá»—, Gus Venable há»i:
- Bác sĩ Peterson, ông đã là m việc ở bệnh viện Embarcadero Country được bao lâu rồi?
- Tám năm.
- Chuyên khoa của ông là gì?
- Phẫu thuáºt tim.
- Trong những năm ở bệnh viện Embarcadero Country ông có dịp nà o là m việc với bác sĩ Lawrence Barker không?
- á»’ có chứ. Nhiá»u lần.
- à kiến của ông vỠbác sĩ Barker như thế nà o?
- CÅ©ng giống như cá»§a má»i ngưá»i. Ngoà i ra, có lẽ bác sÄ© Barker là nhà phẫu thuáºt tim giá»i nhất thế giá»›i, kể từ thá»i De Bakey và Cooley.
- Có phải ông đã có mặt ở phòng mổ và o sáng hôm bác sĩ Taylor mổ cho một bệnh nhân tên là … - Venable giả vỠlục xem tà i liệu. -… Lance Kelly?
Sắc giá»ng cá»§a nhân chứng chợt thay đổi:
- Có tôi đã ở đó!
- Ông hãy kể lại Ä‘iá»u gì đã xảy ra và o ca mổ hôm ấy?
Bác sÄ© Peterson trả lá»i má»™t cách miá»…n cưỡng:
- Ca mổ há»ng. Chúng tôi bắt đầu tuá»™t mất bệnh nhân.
- Ông nói "tuột mất bệnh nhân", nghĩa là thế nà o?
- Tim ông ta ngừng Ä‘áºp. Chúng tôi đã tuyệt vá»ng và …
- Bác sÄ© Barker đã được gá»i đến?
- Vâng.
- Và ông ta tá»›i phòng mổ khi cuá»™c phẫu thuáºt Ä‘ang tiếp diá»…n?
Äang và o hồi kết thúc. Äúng váºy. Và quá muá»™n để có thể xoay chuyển được gì. Chúng tôi đã không thể là m bệnh nhân sống lại.
- Và khi đó bác sĩ Barker đã nói gì với bác sĩ Taylor?
- Chúng tôi tất cả Ä‘á»u rất buồn, và …
- Tôi há»i bác sÄ© Barker có nói gì vá»›i bác sÄ© Taylor không?
- Có.
- Bác sÄ© Barker nói gì váºy?
Má»™t khoảng lặng thinh và đúng lúc đó, bên ngoà i dá»™i lên má»™t tiếng sấm, như tiếng nói cá»§a Chúa Trá»i.
Trong chá»›p mắt, cÆ¡n giông bùng ra, và mưa xối xả dá»™i xuống nóc nhà toà án. Peterson trả lá»i:
- Bác sĩ Barker nói: "Cô giết ông ta rồi".
Cả há»™i trưá»ng ồn à o lên. Chánh án Young Ä‘áºp chiếc búa quan toà xuống.
- Äá»§ rồi! Các vị là bầy ngưá»i sống trong hang động hay sao đó? Còn mất tráºt tá»± lần nữa các vị sẽ phải ra đứng dưới trá»i mưa đấy.
Trong sá»± im lặng dồn nén. Gus Venable há»i lại:
- "Cô giết ông ta rồi"? Ông có chắc rằng bác sĩ Barker đã nói câu đó với bác, sĩ Taylor không?
- Tôi chắc chắn!
- Và ông cÅ©ng xác nháºn bác sÄ© Barker là má»™t ngưá»i rất đáng được coi trá»ng vá» mặt y há»c.
- Äúng?
- Cám Æ¡n. Phần tôi đã xong, thưa bác sÄ©. - Ông ta quay sang Alan Penn. - Äến lượt ông.
Penn đứng dáºy và tiến đến gần nhân chứng.
- Bác sÄ© Peterson, tôi chưa bao giỠđược chứng kiến má»™t ca mổ, nhưng tôi hình dung chắc phải căng thẳng ghê gá»›m, nhất lại là má»™t ca nghiêm trá»ng như phẫu thuáºt tim.
- Hết sức căng thẳng.
- Trong má»™t ca như thế tổng cá»™ng có bao nhiêu ngưá»i trong phòng? Ba hay bốn?
- á»’ không. Bao giá» cÅ©ng phải tá»›i ná»a tá hoặc hÆ¡n.
- Tháºt ư?
- Vâng. Thưá»ng có hai bác sÄ© phẫu thuáºt, má»™t ngưá»i phụ mổ, đôi khi tá»›i hai bác sÄ© gây mê, má»™t y tá chÃnh và Ãt nhất má»™t y tá lưu động.
- Ra thế. Hẳn là khá nhiá»u tiếng ồn. Như xin chỉ dẫn hoặc những việc tương tá»± chẳng hạn.
- Äúng!
- Và tôi được biết má»™t thá»±c tế phổ biến là ngưá»i ta thưá»ng báºt nhạc trong khi mổ.
- Äúng váºy!
- Khi bác sĩ Barker và o và thấy Lance Kelly đang hấp hối, chắc không khà lại cà ng thêm bấn loạn.
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u báºn rá»™n và o việc cứu chữa bệnh nhân.
- Nhiá»u tiếng ồn à o, đúng không?
- Äúng, rất ồn à o.
- Thế mà , trong cảnh náo động đó, và trong tiếng nhạc, ông lại có thể nghe thấy bác sĩ Barker nói bác sĩ Taylor là đã giết bệnh nhân. Liệu ông có nghe nhầm hoặc tưởng tượng ra không nhỉ?
- Không, thưa ngà i. Tôi không thể nhầm được.
- Äiá»u gì khiến ông tin chắc thế?
Bác sĩ Peterson thở dà i.
- Bởi vì tôi đứng ngay cạnh bác sÄ© Barker khi ông ta nói Ä‘iá»u đó.
Chẳng có lối thoát đẹp đẽ nà o.
- Hết câu há»i.
Penn thở dà i. Vụ nà y lại mất rồi, và ông không thể là m gì được. Sắp sá»a có lẽ còn tồi tệ hÆ¡n nhiá»u.
Demse Berry lên là m chứng.
- Cô là y tá tại bệnh viện Embarcadero Country?
- Vâng.
- Cô đã là m việc ở đó bao lâu?
- Năm năm.
- Trong thá»i gian đó, cô có nghe được cuá»™c đối thoại nà o giữa bác sÄ© Taylor và bác sÄ© Barker không?
- Có chứ. Nhiá»u lần.
- Cô có thể nhắc lại một và i chuyện không?
Y tá Berry nhìn bác sĩ Taylor, do dự:
- Ờ, bác sĩ Barker lắm khi rất cay nghiệt…
- Y tá Berry, tôi không há»i cô tÃnh nết bác sÄ© Barker. Tôi yêu cầu cô kể cho chúng tôi những gì cô nghe thấy ông ta nói vá» bác sÄ© Taylor.
Một khoảng im lặng kéo dà i.
- Một lần ông nói chị ấy bất tà i, và …
Mặt Gus Venable khoác lên vẻ ngạc nhiên.
- Cô nghe bác sĩ Barker bảo bác sĩ Taylor là bất tà i ư?
- Vâng, thưa ngà i. Nhưng ông ấy luôn luôn…
- Cô còn nghe ông ta nháºn xét gì khác vá» bác sÄ© Taylor không?
Nhân chứng nói gượng gạo:
- Quả thực tôi không nhớ.
- Cô Berry, cô đã tuyên thệ…
- Thôi được, má»™t lần tôi nghe thấy ông Barker nói… - Äoạn cuối câu chỉ còn là tiếng lầm bầm.
- Chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả. Xin cô nói to lên. Cô nghe thấy ông ấy nói gì?
- Ông ta bảo… ông ta sẽ không cho bác sĩ Taylor mổ, ngay cả với một con chó.
Tiếng hổn hển báºt ra đồng loạt trong phòng xứ án.
- Nhưng tôi tin chắc ông ấy chỉ định…
- Tôi nghÄ© tất cả chúng ta Ä‘á»u hiểu ý bác sÄ© Barker, đúng như ông ta nói.
Má»i con mắt Ä‘á»u đổ dồn và o Paige Taylor.
PhÃa công tố có vẻ đã quá áp đảo. Nhưng Alan Penn vốn nổi danh là nhà ảo thuáºt kỳ tà i trong phòng xỠán đã đứng dáºy. Bây giỠđến lưá»t ông thể hiện phần biện há»™. Liệu ông có lôi được con thá» nà o khác từ trong mÅ© ra không?
Alan Penn há»i Paige Taylor Ä‘ang trên bục nhân chứng. Äây là giá» phút má»i ngưá»i Ä‘á»u mong đợi.
- Bác sĩ Taylor, có phải John Cronin đã là bệnh nhân của bác sĩ.
- Phải.
- Cảm giác của bác sĩ vỠông ta thế nà o?
- Tôi thÃch ông ấy. Ông hiểu mình bệnh nặng đến chừng nà o, nhưng ông rất dÅ©ng cảm. Ông đã phải phẫu thuáºt má»™t khối u tim.
- Và chÃnh cô đă tiến hà nh ca phẫu thuáºt đó?
- Vâng!
- Và cô đã phát hiện Ä‘iá»u gì trong khi mổ?
- Khi mở lồng ngá»±c ông ta, chúng tôi thấy khối u hắc tố ác tÃnh đã di căn.
Nói cách khác, bệnh ung thư đã lan khắp cơ thể ông ta.
- Äúng. Nó đã di căn sang các tuyến bạch huyết.
- Có nghÄ©a là đã hết hy vá»ng? Không còn phương thuốc nà o có thể cứu vãn được nữa.
- Không.
- John Cronin đã phải dùng tới các thiết bị nhân tạo?
- Äúng váºy.
- Bác sÄ© Taylor, có phải cô đã chá»§ ý dùng má»™t liá»u insulin tá» vong để chấm dứt cuá»™c Ä‘á»i John Cronin?
- Tôi đã là m như thế?
Tiếng rì rầm dáºy lên trong phòng xá».
Cô ả thản nhiên tháºt, Gus Venable nghÄ©. Nghe cứ như ả cho ông ta uống má»™t tách cà phê.
- Hãy nói cho toà biết vì sao bác sĩ quyết định chấm dứt sự sống của John Cronin?
- Bởi vì ông ấy yêu cầu tôi. Ông ấy van xin tôi.
- Ông ấy nhắn tôi đến gặp lúc ná»a đêm, trong cÆ¡n Ä‘au khá»§ng khiếp. Các thứ thuốc chúng tôi cho ông ấy dùng đã hết tác dụng từ lâu. - Giá»ng Taylor vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u.
- Ông ấy nói không muốn chịu đựng sự hà nh hạ thêm nữa. Ông ấy biết cái chết chỉ còn là chuyện ngà y một ngà y hai. Ông ấy cầu xin tôi hãy kết thúc giúp cho sớm phút nà o hay phút ấy. Và tôi đã là m.
- Bác sĩ, cô có hỠmiễn cưỡng khi thực hiện mũi tiêm ấy không? Cô có chút cảm giác tội lỗi nà o không?
- Không. Một khi nhìn thấy cảnh ấy, tôi nghĩ, chăng có lý do gì để ông già phải tiếp tục bị nỗi đau hà nh hạ.
- Cô cho bệnh nhân dùng insulin bằng phương pháp nà o?
- Tôi tiêm và o tĩnh mạch ông ta.
- Äiá»u đó gây thêm chút Ä‘au đớn nà o không?
- Không há». Ông ấy chỉ trôi và o giấc ngá»§.
Gus Venable đứng dáºy liá»n.
- Phản đối! Tôi nghĩ bị cáo định nói ông ta trôi và o cái chết! Tôi…
Chánh án Young gõ búa.
- Ông Venable, ông mất tráºt tá»± quá. Ông sẽ có cÆ¡ há»™i vặn vẹo.
Viên công tố nhìn sang bồi thẩm đoà n, lắc đầu và ngồi xuống.
Penn tiếp tục há»i:
- Bác sĩ Taylor, khi cho John Cronin dùng insulin, cô có biết rằng ông ta đã đưa cô và o di chúc với một triệu đô-la không?
- Không, tôi lấy là m sá»ng sốt khi biết Ä‘iá»u đó.
Mũi cô ả chắc phải nở tướng ra, Gus Venable cay cú nghĩ bụng.
- Có bao giá» cô nói tá»›i chuyện tiá»n thưởng hay há»i xin John Cronin Ä‘iá»u gì không?
Má»™t thoáng á»ng đỠlan trên má Taylor.
- Không bao giá».
- Nhưng cô đã có mối quan hệ thân máºt vá»›i ông ta?
- Äúng! Vá»›i má»™t bệnh nhân lâm bệnh nặng như váºy quan hệ bác sÄ© - bệnh nhân thưá»ng là đặc biệt hÆ¡n. Chúng tôi trò chuyện vá» các vấn đỠgia đình và kinh doanh cá»§a ông ấy.
- Nhưng cô có thể có lý do nà o trông đợi Ä‘iá»u gì ở ông ta chứ?
- Không.
- Ông ta để lại tiá»n cho cô bởi vì ông ta đã trở nên tôn trá»ng và tin tưởng cô. Xin cảm Æ¡n bác sÄ© Taylor.
Penn quay sang Gus Venable.
- Äến lượt ông.
Khi Penn trở vá» bà n cá»§a mình, Paige Taylor nhìn vá» phÃa cuối phòng xỠán. Jason ngồi đó, gá»i tá»›i cô ánh mắt khÃch lệ. Bên cạnh anh là Honey. Má»™t ngưá»i lạ ngồi kế bên Honey, ở chá»— mà lẽ ra là cá»§a Kat. Nếu cô ấy còn sống. Nhưng Kat đã chết. Paige thầm nghÄ©. Mình cÅ©ng đã giết cô ấy rồi.
Gus Venable đứng dáºy và cháºm chạp Ä‘i tá»›i bục nhân chứng. Ông liếc nhìn và o mấy hà ng ghế ký giả.
Tất cả Ä‘á»u đã cháºt, và tất cả các phóng viên Ä‘á»u Ä‘ang mải miết ghi chép. Ta sẽ cho há» Ä‘iá»u gì đó để viết, Venable bụng bảo dạ.
- Ông đứng trước bị cáo trong một khoảnh khắc kéo dà i, quan sát cô ta. Rồi bất chợt ông cất tiếng.
- Bác sĩ Taylor… John Cronin có phải là bệnh nhân đầu tiên mà cô đã giết tại bệnh viện Embarcadero không?
Alan Penn chồm dáºy giáºn dữ:
- Thưa quý toà , tôi…
Chánh án Young đã gõ chiếc búa của bà xuống.
- Phản đối được chấp nháºn! - Bà quay vá» phÃa hai luáºt sư. - Toà nghỉ mưá»i lăm phút. Tôi muốn há»™i ý vá»›i hai ông trong văn phòng cá»§a tôi.
Khi hai luáºt sư đã yên vị trong văn phòng cá»§a bà , chánh án Young quay sang Gus Venable.
- Ông có theo há»c trưá»ng luáºt không nhỉ, ông Gus?
- Tôi xin lỗi, thưa quý toà , tôi…
- Ông có thấy lá»u rạp căng ngoà i đó không?
- Xin lỗi, tôi không hiểu.
Giá»ng bà chánh án như tiếng roi quất.
- Phòng xỠán cá»§a tôi không phải là rạp xiếc, và tôi cÅ©ng không định để ông biến nó thà nh nÆ¡i diá»…n trò cá»§a mình. Sao ông dám đưa ra má»™t câu há»i kÃch động như váºy!
- Tôi xin lá»—i, thưa quý toà . Tôi sẽ chỉnh lại câu há»i và …
- Ông sẽ còn là m quá hÆ¡n thế - Chánh án Young gằn giá»ng. - Ông phải chỉnh đốn lại chÃnh cái thái độ cá»§a ông thì có. Tôi chÃnh thức cảnh cáo ông, thưa ông công tố. Và nếu ông còn giở trò kÃch động má»™t lần nữa, tôi sẽ tuyên bố bãi bá» phiên toà .
- Vâng, thưa ngà i chánh án.
Khi há» quay trở lại phòng xá», chánh án Young nói vá»›i bồi thẩm Ä‘oà n.
- Toà hoà n toà n gạt bá» câu há»i sau cùng cá»§a công tố viên. - Bà quay sang Gus. - Ông có thể tiếp tục.
Gus Venable bước vỠbục nhân chứng.
- Bác sÄ© Taylor, hẳn cô rất ngạc nhiên khi được thông báo ngưá»i đà n ông mà cô giết hại đã để lại cho cô má»™t triệu đô-la.
Alan Penn báºt dáºy:
- Phản đối!
- Chấp nháºn. - Chánh án Young nói vá»›i Venable. - Ông Ä‘ang thá» thách sá»± kiên nhẫn cá»§a tôi đấy.
- Xin lá»—i quý toà . - Venable quay lại phÃa bị cáo. - Cô hẳn phải có quan hệ rất gần gÅ©i vá»›i bệnh nhân cá»§a mình. à tôi muốn nói, đâu phải ngà y nà o cÅ©ng có má»™t ngưá»i gần như hoà n toà n xa lạ, để lại cho ta má»™t triệu đô-la, đúng không?
Paige Taylor hơi đỠmặt.
- Tình bạn cá»§a chúng tôi nằm trong phạm vi quan hệ thầy thuốc và ngưá»i bệnh.
- Có cái gì hÆ¡n thế chăng? Má»™t ngưá»i đà n ông không thể gạt ngưá»i vợ yêu quý cùng gia đình mình ra khá»i di chúc và để lại má»™t triệu đô-la cho ngưá»i dưng mà không có lý do nà o đó. Những chuyện cô moi được ở ông ta vá» công việc kinh doanh…
Chánh án Young nhoà i ngưá»i tá»›i trước và nói giá»ng Ä‘e doạ.
- Ông Venable…
Ông công tố viên giÆ¡ hai tay lên là m cá» chỉ phục tùng, rồi quay lại phÃa bị cáo.
- Váºy là cô và John Cronin chỉ tán chuyện thân máºt. Ông ta kể cho cô những chuyện riêng tư, ông ta quý mến và tôn trá»ng cô. Cô cho đó là má»™t láºp luáºn hợp lý không, bác sÄ© Taylor.
- Và chỉ vì váºy mà ông ta đã biếu cô má»™t triệu đô-la?
Paige Taylor nhìn xuống phòng xỠán. Cô im lặng. Cô không có câu trả lá»i.
Venable dợm bước quay trở vỠbà n công tố, rồi bất thần quay lại đối mặt với bị cáo.
- Bác sÄ© Taylor, lúc trước cô khai rằng cô không há» biết John Cronin sẽ để lại tiá»n bạc gì cho cô hoặc ông ta sẽ gạt gia đình mình ra khá»i di chúc.
- Äúng váºy.
- Một bác sĩ nội trú kiếm được bao nhiêu ở bệnh viện Embarcadero?
Alan Penn nhổm dáºy.
- Phản đối! Tôi không thấy…
- Äó là câu há»i hợp lệ. Bị cáo hãy trả lá»i.
- Ba mươi tám ngà n đô-la một năm.
Venable nói ra chiá»u thông cảm.
- Thế thì chẳng là bao và o thá»i buổi nà y, đúng không nhỉ? Không đủ để dà nh dụm cho má»™t chuyến Ä‘i nghỉ xa hoa, như London, Paris hay Venice chẳng hạn?
- Tôi cho là không.
- Không ư? Váºy là cô không dá»± định má»™t kỳ nghỉ như thế vì cô biết mình không đủ tiá»n.
- Äúng váºy.
Alan Penn lại nhổm lên.
- Thưa quý toà …
Chánh án Young quay sang viên công tố.
- Ông dẫn dắt đi đâu thế ông Venable?
- Tôi chỉ muốn xác minh rằng bị cáo không thể dá»± kiến má»™t chuyến Ä‘i xa xỉ như váºy nếu không nhìn trước và o số tiá»n cá»§a má»™t ai đó mà cô ta sẽ biến thà nh cá»§a mình.
- Cô ta đã trả lá»i câu há»i rồi.
Alan Penn biết mình phải là m một cái gì đó. Thâm tâm ông chẳng hà o hứng gì nhưng ông vẫn tiến tới bục nhân chứng với tất cả vẻ hồ hởi của một anh chà ng vừa trúng số.
- Bác sĩ Taylor, cô còn nhớ là đã lấy vỠnhững cuốn quảng cáo du lịch nà y chứ?
- Vâng.
- Cô định Ä‘i châu Âu hay thuê má»™t chiếc du thuyá»n?
- DÄ© nhiên là không. Tất cả chỉ là má»™t chuyện đùa, má»™t giấc mÆ¡ không thể thà nh sá»± thá»±c. Tôi và các bạn tôi nghÄ© rằng Ä‘iá»u đó có thể là m chúng tôi phấn chấn lên. Lúc đó chúng tôi mệt má»i quá, bèn… nghÄ© ra má»™t chuyện vui vui. - Giá»ng cô nhá» dần.
Alan Penn lén nhìn đoà n bồi thẩm. Nét mặt hỠbiểu lộ sự ngỠvực hoà n toà n.
Gus Venable Ä‘ang há»i bị cáo để thẩm tra lại.
- Bác sĩ Taylor, cô có quen bác sĩ Lawrence Barker?
Má»™t ký ức chợt loé lên trong cô. Mình sẽ giết Lawrence Barker. Mình sẽ là m Ä‘iá»u đó từ từ. Cứ để cho lão ta chịu Ä‘au đớn trước, rồi mình sẽ giết lão.
- Có. Tôi quen bác sĩ Barker.
- Ở quan hệ nà o?
- Bác sÄ© Barker và tôi thưá»ng là m việc vá»›i nhau trong hai năm vừa qua.
- Theo cô, ông ta có phải là má»™t bác sÄ© giá»i không?
Alan Penn nhảy dựng lên.
- Tôi phản đối, thưa quý toà . Nhân chứng…
Nhưng trước khi ông kịp nói hết hoặc chánh án Young kịp ra lệnh, Paige đã trả lá»i.
- Ông ấy còn hÆ¡n cả giá»i. Ông ấy là má»™t tà i năng tuyệt vá»i!
Penn ngồi sụp xuống ghế, sững sỠđến mức không nói nổi gì nữa.
- Phiá»n cô diá»…n giải chi tiết hÆ¡n được không? - Venable yêu cầu.
- Bác sÄ© Barker là má»™t trong những nhà phẫu thuáºt tim mạch nồi tiếng nhất thế giá»›i: ông có phòng mạch tư rất lá»›n, nhưng ông đã dà nh cho bệnh viện Embarcadero ba ngà y trong má»™t tuần.
- Váºy cô đánh giá cao những nháºn xét cá»§a ông ta vá» mặt y há»c chứ?
- Vâng.
- Theo cô, ông ta có thể xét đoán năng lực của các bác sĩ khác không?
Penn mong sao cô ta nói. "Tôi không biết".
Paige ngáºp ngừng:
- Có thể.
Gus Venable quay vá» phÃa Ä‘oà n bồi thẩm.
Quý vị đã nghe bị cáo khai rằng cô ta đánh giá cao nháºn xét chuyên môn cá»§a bác sÄ© Barker. Tôi hy vá»ng cô ta đã nghe rõ lá»i phê bình cá»§a bác sÄ© Barker vá» khả năng… hay đúng hÆ¡n là sá»± thiếu khả năng cá»§a mình.
Alan Penn báºt lên, giáºn dữ.
- Phản đối.
- Chấp nháºn.
Nhưng đã quá muá»™n. Sá»± thể há»ng mất rồi.
Trong giỠgiải lao. Alan Penn kéo Jason và o phòng vệ sinh nam.
- Anh lôi tôi và o cái bá» mẹ gì váºy? - Penn cáu kỉnh. - John Cronin ghét cô ta, Barker ghét cô ta. Tôi yêu cầu khách hà ng cá»§a tôi kể sá»± tháºt, và toà n bá»™ sá»± tháºt. Chỉ có cách đó tôi má»›i có thể xoay chuyển nổi tình thế. Còn như thế nà y, tôi không là m gì nổi. Cô bạn lòng cá»§a anh dối trá cứ trÆ¡n tuá»™t. Và má»—i báºn cô ta mở miệng là lại như đóng thêm má»™t chiếc Ä‘inh và o cá»— áo quan cá»§a mình. Cái vụ chó chết nà y thua đứt rồi.
***
Chiá»u hôm đó, Jason Curtis đến gặp Paige.
- Bác sĩ Taylor, cô có khách.
Jason bước và o phòng giam.
- Paige…
Cô quay lại nhìn anh, nuốt lệ:
- Có vẻ tệ quá anh nhỉ?
Jason gượng cưá»i:
- Em biết đấy, ngưá»i ta nói còn nước còn tát.
- Jason, anh không tin rằng em đã giết John Cronin vì tiá»n chứ? Äiá»u em là m là chỉ để giúp cho ông ấy thôi.
- Anh tin em. - Jason nói khẽ. - Anh yêu em.
Anh ôm lấy cô. Ta không muốn mất nà ng. Jason thầm nghÄ©. Ta không thể. Nà ng là điá»u tốt đẹp nhất trong cuá»™c Ä‘á»i ta.
- Má»i việc sẽ ổn thôi. Anh hứa vá»›i em, rồi chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.
Paige nép chặt và o anh và nghÄ©: Không có gì là mãi mãi. Không có gì hết. Sao má»i việc lại có thể ngang trái đến mức nà y…
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 1
SAN FRANSISCO, tháng 7, 1990
- Hunter Kat.
- Có.
- Taft Betty Lou.
- Có tôi.
- Taylor Paige.
- Có.
Há» là toà n bá»™ số phụ nữ Ãt á»i giữa đám đông bác sÄ© ná»™i trú năm đầu tiên vừa đến táºp trung tại giảng đưá»ng rá»™ng lá»›n và xám xịt cá»§a bệnh viện Embarcadero Country nà y.
Embarcadero Country là bệnh viện cÅ© kỹ nhất San Francisco và là má»™t trong những bệnh viện già nua nhất nước Mỹ. Trong tráºn động đất năm 1989, Chúa đã chÆ¡i xá» hầu hết cư dân San Francisco nhưng lại tha cho bệnh viện nà y. Äó là má»™t kiến trúc xấu xÃ, chiếm hÆ¡n ba lô đất vuông, vá»›i những toà nhà xây bằng gạch và đá, xám xỉn và bụi bặm.
Bên trong cổng, trước cá»a toà nhà chÃnh, là má»™t phòng chá» rá»™ng vá»›i những băng ghế gá»— cứng dà nh cho ngưá»i nhà và bệnh nhân. Những bức tưá»ng tróc lở bởi quá nhiá»u lượt sÆ¡n chồng chất qua bao tháºp ká»·, những hà nh lang mòn vẹt, gồ ghá» bởi hà ng triệu lượt ngưá»i ngồi xe đẩy, chống nạng và bước chân qua.
Toà n bá»™ khu nhà bị bao bá»c trong lá»›p gỉ mốc meo cá»§a thá»i gian. Bệnh viện Embarcadero Country là má»™t thà nh phố trong thà nh phố. Có hÆ¡n chÃn ngà n con ngưá»i là m việc tại đây, bao gồm bốn trăm y bác sÄ©, má»™t trăm năm mươi bác sÄ© tình nguyện là m ngoà i giá», tám trăm bác sÄ© ná»™i trú và ba nghìn y tá, cá»™ng thêm các kỹ thuáºt viên phụ trách thiết bị và những nhân viên kỹ thuáºt khác. Các tầng trên gồm má»™t khu liên hợp mưá»i hai phòng mổ, kho tiếp liệu trung tâm, ngân hà ng máu, phòng kế hoạch trung tâm, ba phòng cấp cứu má»™t phòng AIDS và hÆ¡n hai ngà n giưá»ng bệnh.
Hôm nay là má»™t ngà y tháng Bảy, ngà y đầu tiên tiếp nháºn các bác sÄ© ná»™i trú má»›i. Bác sÄ© Benjamin Wallace, giám đốc bệnh viện lên Ä‘á»c diá»…n văn. Wallace là má»™t nhà chÃnh trị thuần tuý, má»™t ngưá»i đà n ông cao lá»›n, trông oai vệ, chuyên môn có hạn nhưng đủ quyến rÅ© để dà nh được những sá»± ưu ái trên con đưá»ng thăng tiến tá»›i địa vị hiện nay.
- Xin chà o mừng tất cả các bạn, những bác sÄ© ná»™i trú má»›i cá»§a chúng tôi. Hai năm đầu ở trưá»ng y, các bạn đã là m việc vá»›i các xác chết. Trong hai năm cuối các bạn được là m việc vá»›i các bệnh nhân dưới sá»± giám sát cá»§a các bác sÄ© thâm niên. GiỠđây, chÃnh các bạn là ngưá»i sẽ chịu trách nhiệm vá» các bệnh nhân cá»§a mình. Äó là má»™t trách nhiệm ghê gá»›m. Nó đòi há»i cả tấm lòng lẫn năng lá»±c chuyên môn.
Mắt quét xuống giảng đưá»ng, ông nói tiếp:
- Má»™t số trong các bạn dá»± định Ä‘i và o phẫu thuáºt. Số khác theo ná»™i khoa. Má»—i nhóm sẽ được giao cho má»™t bác sÄ© ná»™i trú năm trên phụ trách. Ngưá»i đó sẽ chỉ dẫn công việc hà ng ngà y cho các bạn. Từ giá» trở Ä‘i, má»—i việc các bạn là m Ä‘á»u có thể là vấn đỠsinh tá».
Há» nghe chăm chú, nuốt lấy từng lá»i.
- Embarcadero là má»™t bệnh viện cỡ tỉnh. Äiá»u đó có nghÄ©a chúng ta mở rá»™ng cá»a tiếp nháºn bất cứ bệnh nhân nà o. Phần lá»›n há» là dân nghèo, hỠđến đây vì không đủ tiá»n và o bệnh viện tư. Các phòng cấp cứu cá»§a chúng ta báºn rá»™n suốt hai tư giá» trong ngà y. Các bạn sẽ phải là m việc quá mức và nháºn lương dưới mức. Ở bệnh viện tư, năm đầu tiên các bạn chỉ được Ä‘i bám Ä‘uôi thăm bệnh. Năm thứ hai ngưá»i ta má»›i cho các bạn mó tay và o dao mổ và đến năm thứ ba các bạn má»›i được phép mổ những ca thứ yếu dưới sá»± giám sát. Ở đây thì không nhiêu khê như váºy. Phương châm cá»§a chúng tôi là "Vừa xem, vừa là m, vừa dạy". Chúng tôi thiếu ngưá»i trầm trá»ng, cho nên cà ng đưa các bạn và o công việc nhanh chừng nà o cà ng tốt chừng ấy. Có ai há»i gì không?
Có má»™t triệu câu há»i mà các tân bác sÄ© ná»™i trú muốn há»i.
- Không à ? Tốt. Mai sẽ là ngà y là m việc đầu tiên của các bạn. Các bạn phải có mặt tại bà n tiếp đón chmh thức và o năm giỠba mươi phút sáng mai. Chúc các bạn may mắn!
Lá»i huấn thị đã kết thúc. Má»i ngưá»i ùn ùn ra cá»a trong tiếng trò chuyện rì rà o sôi nổi. Ba phụ nữ chợt thấy mình đứng cạnh nhau.
- Các nữ nhi khác đâu cả rồi?
- Tôi nghĩ chúng ta là tất cả rồi đấy.
- Giống hệt ở trưá»ng nhỉ. Câu lạc bá»™ con trai. Mình có cảm tưởng nÆ¡i nà y thuá»™c Ká»· Nguyên Äen Tối.
Ngưá»i nói câu đó là má»™t cô gái da Ä‘en tuyệt đẹp, cao gần sáu bá»™ (1), hÆ¡i to ngang, nhưng vô cùng duyên dáng. Tất cả nÆ¡i cô, từ bước Ä‘i, dáng Ä‘iệu đến cái nhìn há» hững, giá»…u cợt Ä‘á»u gợi lên vẻ xa cách.
- Tôi tên Kat Hunter. Má»i ngưá»i gá»i tôi là Kat.
- Paige Taylor. - Cô gái trẻ, trông thông minh và thân thiện tự giới thiệu.
Há» quay sang ngưá»i phụ nữ thứ ba.
- Betty Lou Taft. Má»i ngưá»i gá»i tá»› là Honey. - Cô nói giá»ng miá»n Nam má»m mại. Honey có khuôn mặt cởi mở, ngây thÆ¡, đôi mắt xám tro dịu dà ng và nụ cưá»i ấm áp.
- Chị quê ở đâu? - Kat há»i.
- Memphis, Tennessee.
Há» nhìn Paige. Cô quyết định đưa ra câu trả lá»i đơn giản.
- Boston.
- Minneapolis, - Kat nói. - Nơi đó gần hơn cả, cô nghĩ bụng.
- Có vẻ như tất cả chúng ta Ä‘á»u sống xa nhà . Các bạn ở đâu? - Paige há»i.
- Tôi ở một khách sạn nhếch nhác, - Kat đáp. - Tôi chưa có cơ hội tìm chỗ ở.
- Mình cũng thế. - Honey nói.
Paige tươi hẳn lên.
- Mình vừa xem má»™t và i căn há»™ sáng nay. Có má»™t căn rất tuyệt, nhưng mình không đủ tiá»n. Có ba phòng ngủ…
HỠchằm chằm nhìn nhau.
- Nếu chúng ta chia ba… - Kat nói.
Căn há»™ nằm ở quáºn Marina, phố Filbert. Ba phòng ngá»§, hai phòng tắm, đồ đạc cổ lá»— sÄ©, nhưng sạch và ngăn nắp.
Sau khi cả ba đã xem xét kỹ, Honey tuyên bố:
- Mình thấy hay đấy.
- Mình cÅ©ng váºy? - Kat tán đồng.
HỠcùng nhìn Paige.
- Chúng ta chấp nháºn Ä‘i.
Há» chuyển đến căn há»™ ngay chiá»u hôm đó. Ngưá»i coi nhà giúp há» mang hà nh lý lên gác.
- Thế ra các cô Ä‘i là m ở bệnh viên. - Gã há»i. - Y tá há»?
- Bác sĩ. - Kat chỉnh lại.
Gã nhìn cô ngỠvực.
- Bác sÄ©? Cô định nói là bác sÄ© tháºt đấy chứ?
- Phải, là bác sÄ© tháºt. - Paige bảo gã.
Gã khụt khịt.
- Nói tháºt vá»›i các cô, nếu tôi cần chăm sóc sức khoẻ, tôi không nghÄ© là sẽ để cho đà n bà khám ngưá»i tôi đâu - Chúng tôi sẽ ghi nhá»› Ä‘iá»u đó.
- Tivi để đâu nhỉ, tôi không thấy. - Kat há»i.
- Nếu các cô cần thì hãy mua lấy một cái. Chúc vui vẻ, thưa các tiểu thư… À, bác sĩ.
Gã cưá»i khùng khục, bá» Ä‘i.
- Y tá há»? Kat khịt mÅ©i, bắt chước giá»ng gã. - Thói tá»± phụ đà n ông. Thôi, chúng ta chá»n phòng ngá»§ Ä‘i.
- Với mình, phòng nà o cũng được, - Honey nói dịu dà ng.
HỠxem xét ba phòng ngủ. Có một phòng rộng hơn hai phòng kia.
Tại sao cáºu không dùng phòng nà y Ä‘i, Paige?
Cáºu đã tìm ra chá»— nà y mà . - Kat há»i.
Paige gáºt đầu:
- Cũng được.
Há» vá» các phòng riêng cá»§a mình và bắt đầu dỡ đồ đạc. Paige cẩn tháºn lôi từ trong vali ra má»™t bức ảnh lồng khung, chụp má»™t ngưá»i cỡ ngoà i ba mươi tuổi.
Anh ta trông khả ái, đôi kÃnh gá»ng Ä‘en tạo cho gương mặt má»™t vẻ há»c giả. Paige đặt bức ảnh bên cạnh giưá»ng, gần má»™t xấp thư.
Kat và Honey lững thững bước và o.
- Ra ngoà i kiếm cái gì ăn tối chứ?
- Mình xong rồi đây. - Paige nói.
Kat nhìn tấm ảnh.
- Ai thế?
Paige mỉm cưá»i.
- Chồng chưa cưới cá»§a mình. Anh ấy là bác sÄ©, là m việc cho tổ chức Y tế Thế giá»›i. Tên anh ấy là Alfred Turner. Anh ấy hiện Ä‘ang là m việc ở châu Phi, nhưng sẽ chuyển vá» San Francisco nay mai thôi. Và bá»n mình sẽ được sống bên nhau.
- Cáºu may tháºt. - Honey nói bâng khuâng. - Chà ng trông hay đấy.
Paige nhìn cô bạn.
- Cáºu đã gắn bó vá»›i ai chưa?
- Chưa. Mình e rằng không được may mắn lắm với đà n ông.
- Biết đâu váºn may cá»§a cáºu sẽ thay đổi ở Embarcadero, - Kat nói.
Ba ngưá»i ăn tối ở Tarantino, không xa khu nhà nÆ¡i hỠở. Trong bữa ăn há» tán gẫu vá» chuyện há»c hà nh và cuá»™c sống, nhưng câu chuyện cá»§a há» còn khá dè dặt. Há» là ba ngưá»i xa lạ Ä‘ang tháºn trá»ng tìm hiểu lẫn nhau.
Honey rất Ãt nói. Cô ấy có vẻ nhút nhát, Paige nghÄ©. Dá»… tổn thương. Có lẽ má»™t anh chà ng nà o đó á»› Memphis đã là m cô ấy tan nát cõi lòng.
Paige nhìn Kat. Tá»± tin. Äầy tá»± trá»ng. Mình thÃch cách nói năng cá»§a cô ta. Có thể cô ta xuất thân từ má»™t gia đình gia giáo.
Trong khi đó, Kat Ä‘ang nghiên cứu Paige. Má»™t cô gái nhà già u, có lẽ chưa phải là m gì trong Ä‘á»i. Cô ta xoay xoả được là nhá» và o nhan sắc.
Honey nhìn hai cô kia. Há» tháºt chắc chắn, tháºt tá»± tin vá» bản thân mình. Công việc cá»§a há» sẽ trôi chảy.
Tất cả Ä‘á»u nhầm hết.
Khi trở vá» nhà , Paige hồi há»™p không sao ngá»§ được. Cô nằm trên giưá»ng, nghÄ© vá» tương lai. Bên ngoà i cá»a sổ có tiếng đụng xe dưới đưá»ng, tiếng ngưá»i la hét, và trong tâm trà Paige nó hoà lẫn và o ký ức vá»›i tiếng gà o thét, tiếng cầu nguyện cá»§a dân bản xứ châu Phi, và cả tiếng súng nổ. Cô bị đưa và o má»™t là ng nhá» trong rừng nhiệt đới, giữa cuá»™c chiến tranh bá»™ lạc tà n khốc.
Paige khiếp đảm.
- HỠgiết chúng ta mất!
Cha cô ôm lấy cô.
- Há» sẽ không là m hại chúng ta đâu, cưng. Chúng ta tá»›i đây để giúp những con ngưá»i nà y. Há» biết chúng ta là bạn.
Và bất thần, má»™t tá»™c trưởng xông và o lá»u cá»§a há»â€¦
Honey nằm trên giưá»ng nghÄ© ngợi. Từ Memphis, Tennessee đến đây xa lắc, Betty Lou. Có lẽ mình không bao giá» trở lại đó được nữa. Không bao giá». Cô còn nghe rõ lá»i ông cảnh sát trưởng. "Vì tôn trá»ng gia đình ông ta, chúng tôi sẽ coi cái chết cá»§a Äức cha Douglas Lipton như má»™t tá»± tá» không rõ nguyên nhân, nhưng tôi có lá»i đỠnghị rằng, cô hãy cuốn gói khá»i thà nh phố nà y và đừng bao giá» quay lại nữa…"
Kat đăm đăm nhìn ra cá»a sổ phòng ngá»§, lắng nghe những âm thanh dưới phố. Cô nghe rõ tiếng mưa rả rÃch. Ta sẽ cho cả bá»n há» biết mình đã lầm. Cô muôn là m bác sÄ©? Má»™t nữ bác sÄ© da Ä‘en ư? Và sá»± từ chối cá»a các trưá»ng y, "Cám Æ¡n cô đã gá»i đơn xin há»c. Rất tiếc hiện nay danh sách tuyển sinh cá»§a chúng tôi đã đủ. Xét hoà n cảnh cá»a cô, chúng tôi nghÄ© cô sẽ thuáºn lợi hÆ¡n ở má»™t trưá»ng đại há»c nhá» hÆ¡n".
Cô đỗ thá»§ khoa, nhưng trong số hai mươi nhăm trưá»ng y cô xin há»c, chỉ có má»™t trưá»ng nháºn cô. Ông chá»§ nhiệm khoa nói:
- Thá»i buổi nà y gặp được con nhà bình dân tá» tế là quý rồi.
Ông ta mà biết sá»± tháºt khá»§ng khiếp ấy…
Chú thÃch:
(1) Khoảng 1,80m (N.D)
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by Vô Tình; 11-08-2008 at 08:51 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

11-08-2008, 08:51 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 1
SAN FRANSISCO, tháng 7, 1990
- Hunter Kat.
- Có.
- Taft Betty Lou.
- Có tôi.
- Taylor Paige.
- Có.
Há» là toà n bá»™ số phụ nữ Ãt á»i giữa đám đông bác sÄ© ná»™i trú năm đầu tiên vừa đến táºp trung tại giảng đưá»ng rá»™ng lá»›n và xám xịt cá»§a bệnh viện Embarcadero Country nà y.
Embarcadero Country là bệnh viện cÅ© kỹ nhất San Francisco và là má»™t trong những bệnh viện già nua nhất nước Mỹ. Trong tráºn động đất năm 1989, Chúa đã chÆ¡i xá» hầu hết cư dân San Francisco nhưng lại tha cho bệnh viện nà y. Äó là má»™t kiến trúc xấu xÃ, chiếm hÆ¡n ba lô đất vuông, vá»›i những toà nhà xây bằng gạch và đá, xám xỉn và bụi bặm.
Bên trong cổng, trước cá»a toà nhà chÃnh, là má»™t phòng chá» rá»™ng vá»›i những băng ghế gá»— cứng dà nh cho ngưá»i nhà và bệnh nhân. Những bức tưá»ng tróc lở bởi quá nhiá»u lượt sÆ¡n chồng chất qua bao tháºp ká»·, những hà nh lang mòn vẹt, gồ ghá» bởi hà ng triệu lượt ngưá»i ngồi xe đẩy, chống nạng và bước chân qua.
Toà n bá»™ khu nhà bị bao bá»c trong lá»›p gỉ mốc meo cá»§a thá»i gian. Bệnh viện Embarcadero Country là má»™t thà nh phố trong thà nh phố. Có hÆ¡n chÃn ngà n con ngưá»i là m việc tại đây, bao gồm bốn trăm y bác sÄ©, má»™t trăm năm mươi bác sÄ© tình nguyện là m ngoà i giá», tám trăm bác sÄ© ná»™i trú và ba nghìn y tá, cá»™ng thêm các kỹ thuáºt viên phụ trách thiết bị và những nhân viên kỹ thuáºt khác. Các tầng trên gồm má»™t khu liên hợp mưá»i hai phòng mổ, kho tiếp liệu trung tâm, ngân hà ng máu, phòng kế hoạch trung tâm, ba phòng cấp cứu má»™t phòng AIDS và hÆ¡n hai ngà n giưá»ng bệnh.
Hôm nay là má»™t ngà y tháng Bảy, ngà y đầu tiên tiếp nháºn các bác sÄ© ná»™i trú má»›i. Bác sÄ© Benjamin Wallace, giám đốc bệnh viện lên Ä‘á»c diá»…n văn. Wallace là má»™t nhà chÃnh trị thuần tuý, má»™t ngưá»i đà n ông cao lá»›n, trông oai vệ, chuyên môn có hạn nhưng đủ quyến rÅ© để dà nh được những sá»± ưu ái trên con đưá»ng thăng tiến tá»›i địa vị hiện nay.
- Xin chà o mừng tất cả các bạn, những bác sÄ© ná»™i trú má»›i cá»§a chúng tôi. Hai năm đầu ở trưá»ng y, các bạn đã là m việc vá»›i các xác chết. Trong hai năm cuối các bạn được là m việc vá»›i các bệnh nhân dưới sá»± giám sát cá»§a các bác sÄ© thâm niên. GiỠđây, chÃnh các bạn là ngưá»i sẽ chịu trách nhiệm vá» các bệnh nhân cá»§a mình. Äó là má»™t trách nhiệm ghê gá»›m. Nó đòi há»i cả tấm lòng lẫn năng lá»±c chuyên môn.
Mắt quét xuống giảng đưá»ng, ông nói tiếp:
- Má»™t số trong các bạn dá»± định Ä‘i và o phẫu thuáºt. Số khác theo ná»™i khoa. Má»—i nhóm sẽ được giao cho má»™t bác sÄ© ná»™i trú năm trên phụ trách. Ngưá»i đó sẽ chỉ dẫn công việc hà ng ngà y cho các bạn. Từ giá» trở Ä‘i, má»—i việc các bạn là m Ä‘á»u có thể là vấn đỠsinh tá».
Há» nghe chăm chú, nuốt lấy từng lá»i.
- Embarcadero là má»™t bệnh viện cỡ tỉnh. Äiá»u đó có nghÄ©a chúng ta mở rá»™ng cá»a tiếp nháºn bất cứ bệnh nhân nà o. Phần lá»›n há» là dân nghèo, hỠđến đây vì không đủ tiá»n và o bệnh viện tư. Các phòng cấp cứu cá»§a chúng ta báºn rá»™n suốt hai tư giá» trong ngà y. Các bạn sẽ phải là m việc quá mức và nháºn lương dưới mức. Ở bệnh viện tư, năm đầu tiên các bạn chỉ được Ä‘i bám Ä‘uôi thăm bệnh. Năm thứ hai ngưá»i ta má»›i cho các bạn mó tay và o dao mổ và đến năm thứ ba các bạn má»›i được phép mổ những ca thứ yếu dưới sá»± giám sát. Ở đây thì không nhiêu khê như váºy. Phương châm cá»§a chúng tôi là "Vừa xem, vừa là m, vừa dạy". Chúng tôi thiếu ngưá»i trầm trá»ng, cho nên cà ng đưa các bạn và o công việc nhanh chừng nà o cà ng tốt chừng ấy. Có ai há»i gì không?
Có má»™t triệu câu há»i mà các tân bác sÄ© ná»™i trú muốn há»i.
- Không à ? Tốt. Mai sẽ là ngà y là m việc đầu tiên của các bạn. Các bạn phải có mặt tại bà n tiếp đón chmh thức và o năm giỠba mươi phút sáng mai. Chúc các bạn may mắn!
Lá»i huấn thị đã kết thúc. Má»i ngưá»i ùn ùn ra cá»a trong tiếng trò chuyện rì rà o sôi nổi. Ba phụ nữ chợt thấy mình đứng cạnh nhau.
- Các nữ nhi khác đâu cả rồi?
- Tôi nghĩ chúng ta là tất cả rồi đấy.
- Giống hệt ở trưá»ng nhỉ. Câu lạc bá»™ con trai. Mình có cảm tưởng nÆ¡i nà y thuá»™c Ká»· Nguyên Äen Tối.
Ngưá»i nói câu đó là má»™t cô gái da Ä‘en tuyệt đẹp, cao gần sáu bá»™ (1), hÆ¡i to ngang, nhưng vô cùng duyên dáng. Tất cả nÆ¡i cô, từ bước Ä‘i, dáng Ä‘iệu đến cái nhìn há» hững, giá»…u cợt Ä‘á»u gợi lên vẻ xa cách.
- Tôi tên Kat Hunter. Má»i ngưá»i gá»i tôi là Kat.
- Paige Taylor. - Cô gái trẻ, trông thông minh và thân thiện tự giới thiệu.
Há» quay sang ngưá»i phụ nữ thứ ba.
- Betty Lou Taft. Má»i ngưá»i gá»i tá»› là Honey. - Cô nói giá»ng miá»n Nam má»m mại. Honey có khuôn mặt cởi mở, ngây thÆ¡, đôi mắt xám tro dịu dà ng và nụ cưá»i ấm áp.
- Chị quê ở đâu? - Kat há»i.
- Memphis, Tennessee.
Há» nhìn Paige. Cô quyết định đưa ra câu trả lá»i đơn giản.
- Boston.
- Minneapolis, - Kat nói. - Nơi đó gần hơn cả, cô nghĩ bụng.
- Có vẻ như tất cả chúng ta Ä‘á»u sống xa nhà . Các bạn ở đâu? - Paige há»i.
- Tôi ở một khách sạn nhếch nhác, - Kat đáp. - Tôi chưa có cơ hội tìm chỗ ở.
- Mình cũng thế. - Honey nói.
Paige tươi hẳn lên.
- Mình vừa xem má»™t và i căn há»™ sáng nay. Có má»™t căn rất tuyệt, nhưng mình không đủ tiá»n. Có ba phòng ngủ…
HỠchằm chằm nhìn nhau.
- Nếu chúng ta chia ba… - Kat nói.
Căn há»™ nằm ở quáºn Marina, phố Filbert. Ba phòng ngá»§, hai phòng tắm, đồ đạc cổ lá»— sÄ©, nhưng sạch và ngăn nắp.
Sau khi cả ba đã xem xét kỹ, Honey tuyên bố:
- Mình thấy hay đấy.
- Mình cÅ©ng váºy? - Kat tán đồng.
HỠcùng nhìn Paige.
- Chúng ta chấp nháºn Ä‘i.
Há» chuyển đến căn há»™ ngay chiá»u hôm đó. Ngưá»i coi nhà giúp há» mang hà nh lý lên gác.
- Thế ra các cô Ä‘i là m ở bệnh viên. - Gã há»i. - Y tá há»?
- Bác sĩ. - Kat chỉnh lại.
Gã nhìn cô ngỠvực.
- Bác sÄ©? Cô định nói là bác sÄ© tháºt đấy chứ?
- Phải, là bác sÄ© tháºt. - Paige bảo gã.
Gã khụt khịt.
- Nói tháºt vá»›i các cô, nếu tôi cần chăm sóc sức khoẻ, tôi không nghÄ© là sẽ để cho đà n bà khám ngưá»i tôi đâu - Chúng tôi sẽ ghi nhá»› Ä‘iá»u đó.
- Tivi để đâu nhỉ, tôi không thấy. - Kat há»i.
- Nếu các cô cần thì hãy mua lấy một cái. Chúc vui vẻ, thưa các tiểu thư… À, bác sĩ.
Gã cưá»i khùng khục, bá» Ä‘i.
- Y tá há»? Kat khịt mÅ©i, bắt chước giá»ng gã. - Thói tá»± phụ đà n ông. Thôi, chúng ta chá»n phòng ngá»§ Ä‘i.
- Với mình, phòng nà o cũng được, - Honey nói dịu dà ng.
HỠxem xét ba phòng ngủ. Có một phòng rộng hơn hai phòng kia.
Tại sao cáºu không dùng phòng nà y Ä‘i, Paige?
Cáºu đã tìm ra chá»— nà y mà . - Kat há»i.
Paige gáºt đầu:
- Cũng được.
Há» vá» các phòng riêng cá»§a mình và bắt đầu dỡ đồ đạc. Paige cẩn tháºn lôi từ trong vali ra má»™t bức ảnh lồng khung, chụp má»™t ngưá»i cỡ ngoà i ba mươi tuổi.
Anh ta trông khả ái, đôi kÃnh gá»ng Ä‘en tạo cho gương mặt má»™t vẻ há»c giả. Paige đặt bức ảnh bên cạnh giưá»ng, gần má»™t xấp thư.
Kat và Honey lững thững bước và o.
- Ra ngoà i kiếm cái gì ăn tối chứ?
- Mình xong rồi đây. - Paige nói.
Kat nhìn tấm ảnh.
- Ai thế?
Paige mỉm cưá»i.
- Chồng chưa cưới cá»§a mình. Anh ấy là bác sÄ©, là m việc cho tổ chức Y tế Thế giá»›i. Tên anh ấy là Alfred Turner. Anh ấy hiện Ä‘ang là m việc ở châu Phi, nhưng sẽ chuyển vá» San Francisco nay mai thôi. Và bá»n mình sẽ được sống bên nhau.
- Cáºu may tháºt. - Honey nói bâng khuâng. - Chà ng trông hay đấy.
Paige nhìn cô bạn.
- Cáºu đã gắn bó vá»›i ai chưa?
- Chưa. Mình e rằng không được may mắn lắm với đà n ông.
- Biết đâu váºn may cá»§a cáºu sẽ thay đổi ở Embarcadero, - Kat nói.
Ba ngưá»i ăn tối ở Tarantino, không xa khu nhà nÆ¡i hỠở. Trong bữa ăn há» tán gẫu vá» chuyện há»c hà nh và cuá»™c sống, nhưng câu chuyện cá»§a há» còn khá dè dặt. Há» là ba ngưá»i xa lạ Ä‘ang tháºn trá»ng tìm hiểu lẫn nhau.
Honey rất Ãt nói. Cô ấy có vẻ nhút nhát, Paige nghÄ©. Dá»… tổn thương. Có lẽ má»™t anh chà ng nà o đó á»› Memphis đã là m cô ấy tan nát cõi lòng.
Paige nhìn Kat. Tá»± tin. Äầy tá»± trá»ng. Mình thÃch cách nói năng cá»§a cô ta. Có thể cô ta xuất thân từ má»™t gia đình gia giáo.
Trong khi đó, Kat Ä‘ang nghiên cứu Paige. Má»™t cô gái nhà già u, có lẽ chưa phải là m gì trong Ä‘á»i. Cô ta xoay xoả được là nhá» và o nhan sắc.
Honey nhìn hai cô kia. Há» tháºt chắc chắn, tháºt tá»± tin vá» bản thân mình. Công việc cá»§a há» sẽ trôi chảy.
Tất cả Ä‘á»u nhầm hết.
Khi trở vá» nhà , Paige hồi há»™p không sao ngá»§ được. Cô nằm trên giưá»ng, nghÄ© vá» tương lai. Bên ngoà i cá»a sổ có tiếng đụng xe dưới đưá»ng, tiếng ngưá»i la hét, và trong tâm trà Paige nó hoà lẫn và o ký ức vá»›i tiếng gà o thét, tiếng cầu nguyện cá»§a dân bản xứ châu Phi, và cả tiếng súng nổ. Cô bị đưa và o má»™t là ng nhá» trong rừng nhiệt đới, giữa cuá»™c chiến tranh bá»™ lạc tà n khốc.
Paige khiếp đảm.
- HỠgiết chúng ta mất!
Cha cô ôm lấy cô.
- Há» sẽ không là m hại chúng ta đâu, cưng. Chúng ta tá»›i đây để giúp những con ngưá»i nà y. Há» biết chúng ta là bạn.
Và bất thần, má»™t tá»™c trưởng xông và o lá»u cá»§a há»â€¦
Honey nằm trên giưá»ng nghÄ© ngợi. Từ Memphis, Tennessee đến đây xa lắc, Betty Lou. Có lẽ mình không bao giá» trở lại đó được nữa. Không bao giá». Cô còn nghe rõ lá»i ông cảnh sát trưởng. "Vì tôn trá»ng gia đình ông ta, chúng tôi sẽ coi cái chết cá»§a Äức cha Douglas Lipton như má»™t tá»± tá» không rõ nguyên nhân, nhưng tôi có lá»i đỠnghị rằng, cô hãy cuốn gói khá»i thà nh phố nà y và đừng bao giá» quay lại nữa…"
Kat đăm đăm nhìn ra cá»a sổ phòng ngá»§, lắng nghe những âm thanh dưới phố. Cô nghe rõ tiếng mưa rả rÃch. Ta sẽ cho cả bá»n há» biết mình đã lầm. Cô muôn là m bác sÄ©? Má»™t nữ bác sÄ© da Ä‘en ư? Và sá»± từ chối cá»a các trưá»ng y, "Cám Æ¡n cô đã gá»i đơn xin há»c. Rất tiếc hiện nay danh sách tuyển sinh cá»§a chúng tôi đã đủ. Xét hoà n cảnh cá»a cô, chúng tôi nghÄ© cô sẽ thuáºn lợi hÆ¡n ở má»™t trưá»ng đại há»c nhá» hÆ¡n".
Cô đỗ thá»§ khoa, nhưng trong số hai mươi nhăm trưá»ng y cô xin há»c, chỉ có má»™t trưá»ng nháºn cô. Ông chá»§ nhiệm khoa nói:
- Thá»i buổi nà y gặp được con nhà bình dân tá» tế là quý rồi.
Ông ta mà biết sá»± tháºt khá»§ng khiếp ấy…
Chú thÃch:
(1) Khoảng 1,80m (N.D)
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 2
Và o lúc 5 giá» 30 sáng, khi đám ná»™i trú má»›i còn Ä‘ang Ä‘iểm danh, nhân viên bệnh viện đã đứng xung quanh để hướng dẫn những việc khác nhau cho há». Tháºm chà và o giá» sá»›m sá»§a như váºy, sá»± huyên náo đã bắt đầu.
Bệnh nhân dồn vỠđây suốt đêm, trên các xe cấp cứu xe cảnh sát hoặc tá»± lê đến. Nhân viên bệnh viện gá»i tắt há» là F và J - dân trôi dạt. Há» tuôn vá» những phòng cấp cứu, gẫy giáºp, chảy máu, đâm chém và tai nạn giao thông, chấn thương cả thể xác lẫn tinh thần, những ngưá»i không nhà cá»a và vô thừa nháºn, luồng chảy cá»§a nhân loại qua những cống rãnh Ä‘en tối cá»§a các thà nh phố lá»›n.
Có má»™t cảm giác râm ran khi quan sát hiện tượng nà y. Äó là sá»± há»—n loạn có tổ chức, những chuyển động Ä‘iên cuồng, những âm thanh rên rỉ và hà ng tá những ca bất ngá» cùng tồn tại má»™t lúc.
Äám ná»™i trú má»›i đứng tụm lại vá»›i nhau, chuẩn bị hoà nháºp vá»›i môi trưá»ng má»›i.
Paige, Kat và Honey đang đứng đợi ngoà i hà nh lang thì một bác sĩ nội trú năm trên tiến lại.
- Ai trong số các bạn là bác sĩ Taft?
Honey ngẩng lên trả lá»i:
- Tôi đây.
Anh chà ng mỉm cưá»i và chìa tay ra:
- Rất hân hạnh được gặp cô. Ngưá»i ta yêu cầu tôi Ä‘i tìm cô. Sếp nói cô đã đạt Ä‘iểm thi tốt nghiệp rất cao ở trưá»ng. Bệnh viện nà y chưa bao giá» có má»™t ngưá»i như váºy. Chúng tôi mừng được đón cô vỠđây.
Honey cưá»i, ngượng ngáºp.
- Cám ơn.
Kat và Paige nhìn Honey kinh ngạc. Mình không ngỠrằng cô ta lại xuất sắc đến thế. Paige nghĩ.
- Cô định theo nội khoa, đúng không, bác sĩ Taft?
- Vâng.
Anh chà ng quay sang Kat.
- Cô là bác sĩ Hunter?
- Vâng.
- Cô quan tâm đến phẫu thuáºt thần kinh?
- Äúng váºy.
Anh ta xem danh sách.
- Cô được giao cho bác sĩ Lewis.
Cuối cùng anh ta quay sang Paige, há»i:
- Bác sĩ Taylor?
- Vâng.
Cô định theo phẫu thuáºt tim?
- Äúng váºy.
- Rất tốt. Chúng tôi đã xếp cô và bác sÄ© Hunter và o các tua phẫu thuáºt. Hai cô có thể trình diện chá»— y tá trưởng Margaret Spencer. PhÃa dưới ấy.
- Cám ơn.
Paige nhìn các bạn, thở dà i:
- Thôi, tôi đi đây. Chúc tất cả may mắn.
Margret Spencer giống cái tà u chiến hÆ¡n là má»™t ngưá»i đà n bà . Phục phịch, vá»›i cái nhìn nghiêm nghị và cung cách thô ráp. Khi Paige đến, bà ta Ä‘ang báºn trong phòng y tá.
- Xin lỗi…
Bà Spencer ngẩng lên, "Vâng…"
- Tôi được yêu cầu trình diện ở đây. Tôi là bác sĩ Taylor.
Y tá Spencer nhìn và o một tỠgiấy.
- Xin đợi một lát.
Bà đi và o, khuất sau cánh cá»a, lát sau bà trở ra tay cầm chiếc áo choà ng trắng.
- Của cô đây. Găng tay để đeo trong phòng mổ và khi đi khám bệnh. Còn trong giỠlà m việc cô hãy mặc cái áo choà ng trắng nà y.
- Xin cám ơn!
- Và đây nữa. Bà trao cho Paige một tấm biển nhỠbằng kim loại, trên đó có dòng chữ Paige Taylor M.D(1).
Paige giữ tấm biển trong tay má»™t lúc lâu. Paige Taylor M.D. Cô cảm tưởng như Ä‘ang được trao bằng danh dá»±. Bao nhiêu năm há»c hà nh gói gá»n cả trong mấy chữ ngắn ngá»§i nà y: Paige Taylor M.D. Y tá Spencer nhìn cô chằm chằm:
- Cô không sao chứ?
- Không sao đâu. - Paige mỉm cưá»i. - Tôi rất khoẻ.
- Cám ơn. Tôi có thể thay quần áo ở đâu?
- Phòng thay quần áo cá»§a bác sÄ© ở phÃa cuối hà nh lang. Cô sẽ phải Ä‘i tua bây giá» nên có lẽ thay quần áo Ä‘i là vừa.
Paige cám ơn rồi đi xuống cuối hà nh lang, vừa đi vừa ngạc nhiên vỠkhối lượng công việc xung quanh.
Hà ng lang có rất nhiá»u bác sÄ©, y tá, kỹ thuáºt viên, bệnh nhân Ä‘ang vá»™i vã Ä‘i lại. Những thông báo dồn dáºp trên hệ thống loa công cá»™ng cà ng là m tăng sá»± căng thẳng.
- Bác sĩ Keeman phòng mổ 3… Bác sĩ Keeman phòng mổ 8.
- Bác sĩ Talbot phòng cấp cứu 1… Bác sĩ Talbot phòng cấp cứu 1.
- Bác sĩ Engel phòng 212… Bác sĩ Engel phòng 212.
Paige Ä‘i tá»›i cánh cá»a to có dòng chữ PHÃ’NG THAY Äá»’ BÃC SĨ và đẩy ra. Trong đó, cả tá đà n ông Ä‘ang ở trong những giai Ä‘oạn thay quần áo khác nhau. Hai trong số há» hoà n toà n trần truồng. Há» quay lại nhìn trân trân vá» phÃa Paige khi cá»a mở ra.
- Ôi xin lỗi.
Paige lúng búng, vá»™i đóng cá»a lại. Cô đứng sững, chưa biết phải là m gì. Và i bước gần đó có biển đỠPHÃ’NG THAY Äá»’ Y TÃ. Paige bước tá»›i và mở cá»a ra. PhÃa trong, các cô y tá Ä‘ang thay quần áo.
Má»™t ngưá»i ngẩng lên.
- Xin chà o. Có phải cô là một y tá mới không?
- Không, tôi nhầm.
Paige đáp cương quyết, đóng mạnh cá»a rồi quay lại phòng đầu tiên. Cô đứng đó má»™t lát, thở má»™t hÆ¡i sâu và bước và o. Câu chuyện phÃa trong Ä‘ang tiếp diá»…n chợt ngừng lại.
Má»™t ngưá»i nói.
- Cô em. Äây là Phòng dà nh cho bác sÄ©.
- Tôi là bác sĩ. - Paige nói với vẻ thản nhiên.
HỠquay lại nhìn nhau.
- á»’, OK, xin chà o? - Má»™t ngưá»i lên tiếng.
- Xin cám Æ¡n. - Cô do dá»± trong má»™t giây rồi mạnh dạn tiến vá» phÃa chiếc tá»§ còn trống. Mấy ngưá»i đà n ông theo dõi cô treo quần áo bệnh viện lên mắc. Cô quay đầu nhìn đám đà n ông rồi xoay lưng vá» phÃa há», chầm cháºm cởi cúc áo.
Các vị bác sĩ phái mà y râu trở nên lúng túng, chẳng biết phải là m gì. Cuối cùng, một trong số hỠlên tiếng.
- Có lẽ chúng ta nên dà nh riêng cho cô bé đây một chút riêng tư, phải không các vị?
- Cô bé!
- Xin cám Æ¡n. - Paige nói. Cô đứng đó chá» cho bá»n há» rá»i khá»i phòng. Chẳng lẽ ngay nà o mình cÅ©ng phải qua cái thá»§ tục nà y ư?
Các tua khám trong bệnh viện nà y có má»™t cung cách bất di bất dịch. Bác sÄ© chÃnh Ä‘i đầu, phÃa sau là các bác sÄ© ná»™i trú năm cuối, tiếp theo là mấy bác sÄ© ná»™i trú khác và má»™t và i sinh viên y khoa. Paige được xếp Ä‘i theo bác sÄ© chÃnh William Radnor. Cô Ä‘ang cùng năm bác sÄ© ná»™i trú khác đứng ở hà nh lang chỠông.
Trong nhóm có má»™t bác sÄ© trẻ ngưá»i Hoa. Anh ta chìa tay ra:
- Tom Chang. - Anh ta tá»± giá»›i thiệu. - Tôi hy vá»ng các bạn cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘ang phấp phá»ng như tôi.
Paige thÃch anh ta ngay láºp tức.
Má»™t ngưá»i đà n ông tiến vá» phÃa há».
- Xin chà o, - Ông ta nói. - Tôi là bác sĩ Radnor.
Ông ta có giá»ng nói nhá» nhẹ và đôi mắt sáng mà u da trá»i. Lần lượt các bác sÄ© ná»™i trú tá»± giá»›i thiệu.
- Äây là ngà y đầu tiên các bạn Ä‘i tua. Tôi muốn các bạn lưu ý má»i Ä‘iá»u mà các bạn nghe hạy nhìn thấy. Tuy váºy cÅ©ng cần phải biết tá» ra thư gÃãn.
Paige láºp tức tá»± nhá»§. Táºp trung nhưng phải là m ra vẻ thư giãn!
- Nếu bệnh nhân thấy các bạn bối rối, căng thẳng, há» láºp tức sẽ căng thẳng theo và sợ đến phát chết bởi vì nghÄ© rằng há» Ä‘ang mắc phải má»™t căn bệnh mà các bạn không dám nói vá»›i há».
Không là m bệnh nhân căng thẳng!
- Nhá»› rằng từ hôm nay các bạn sẽ chịu trách nhiệm vá» mạng sống cá»§a con ngưá»i.
Từ đây mình luôn phải chịu trách nhiệm vỠmạng sống của một ai đó. Ôi, lạy Chúa.
Bác sÄ© Radnor cà ng nói, Paige cà ng căng thẳng, và khi ông kết thúc thì lòng tá»± tin vốn đã chẳng nhiá»u nhặn gì cá»§a cô đã bay biến hết. Mình chưa sẵn sà ng để là m công việc nà y. Cô nghÄ©. Mình không biết mình Ä‘ang là m gì. Có ai bảo rằng mình có thể trở thà nh má»™t bác sÄ© đâu. Nếu chẳng may mình là m chết ngưá»i thì sao?
Bác sĩ Radnor tiếp tục:
- Tôi muốn các bạn ghi chép tá»· má»· vá» bệnh nhân: Xét nghiệm, máu, Ä‘iện tâm đồ…, má»i thứ. Rõ cả chứ?
Có tiếng lao xao: "Vâng, thưa bác sĩ".
- Ở đây có khoảng ba đến bốn mươi bệnh nhân tim mạch Ä‘ang nằm chá» phẫu thuáºt. Công việc cá»§a các bạn phải được tổ chức cẩn tháºn. Bây giá» ta sẽ bắt đầu tua buổi sáng. Chiá»u sẽ lại là m tua nữa.
Hồi ở trưá»ng y sao mà dá»… chịu thế. Paige nhá»› lại bốn năm há»c ở đấy. Khoá cá»§a há» gồm trăm rưởi sinh viên, chỉ có mưá»i lăm cô gái. Cô sẽ không bao giá» quên buổi đầu tiên há»c vá» giải phẫu: Sinh viên và o má»™t phòng lá»›n lát men trắng có hai mươi bà n xếp thà nh hà ng ngay ngắn, trên mặt bà n phá»§ má»™t tấm vải và ng. Má»—i bà n xếp năm sinh viên.
Giáo sư nói: "Nà o, hãy kéo vải phá»§ ra". Lúc đó, trước mặt Paige hiện ra má»™t xác chết. Äó là xác chết đầu tiên cô nhìn thấy trong Ä‘á»i. Cô nghÄ© mình sẽ cảm thấy choáng hoặc buồn nôn và bèn cố sức giữ bình tÄ©nh. Cái xác được bảo quản tốt nên nhìn cÅ©ng không khá»§ng khiếp lắm.
Trong mấy ngà y đầu, sinh viên còn cảm thấy sá»± nghiêm trang trong phòng há»c giải phẫu. Nhưng tháºt là ngạc nhiên đối vá»›i Paige, chỉ trong vòng má»™t tuần là hỠđã có thể ăn san-Ä‘uých ngay tại đó, trong giá» nghỉ giải lao, và là m những trò đùa tục tÄ©u hoặc thô bạo. Có lẽ đó là má»™t dạng tá»± bảo vệ, chối bá» cái chết trong há». Sinh viên đặt tên cho các xác chết và nói chuyện vá»›i "chúng" như nói vá»›i bạn cÅ©. Paige cố bắt mình cư xá» như đám bạn há»c nhưng cảm thấy rất khó khăn. Cô nhìn xác chết dưới tay mình và nghÄ©.
Äây từng là má»™t ngưá»i có gia đình. Hà ng ngà y anh ta Ä‘i là m. Má»—i năm má»™t lần cùng vợ con Ä‘i nghỉ. Có lẽ anh ta thÃch thể thao, xem phim, xem kịch. Anh ta đã cưá»i thấy các con khôn lá»›n, chia xẻ vá»›i chúng niá»m vui, ná»—i buồn. Anh ta đã có những ước mÆ¡. Mình hy vá»ng nó đã trở thà nh hiện thá»±c… Má»™t cảm giác buồn bã trà o lên trong lòng cô: Anh ta đã chết, còn cô vẫn Ä‘ang sống.
Theo thá»i gian, đến cả Paige cuối cùng cÅ©ng trÆ¡ ra má»i cảm xúc. Mở lồng ngá»±c kiểm tra phổi, vùng mổ quanh tim, khám mạch máu, dây thần kinh…
Phần lá»›n thá»i gian trong hai năm đầu ở trưá»ng y sinh viên dà nh để há»c thuá»™c danh sách những bá»™ pháºn trong cÆ¡ thể và các thuáºt ngữ y há»c. Sinh viên còn láu cá nghÄ© ra những câu có vần có Ä‘iệu để giúp há» ghi nhá»›. Bá»n con trai là hay nghÄ© những câu tục tÄ©u nhất.
Hai năm cuối có vẻ thú vị hÆ¡n vá»›i những môn ná»™i khoa, ngoại khoa, tiêu hoá… và há» có thá»i gian là m việc trong bệnh viện địa phương. Mình lại hồi tưởng rồi. Paige nghÄ© ngợi.
- Bác sĩ Taylor… - Bác sĩ nội trú năm cuối nhìn cô chăm chú.
Paige chợt tỉnh. Các bác sĩ khác đã đi được một đoạn.
- Tôi tới ngay đây!
NÆ¡i dừng đầu tiên là má»™t căn phòng lá»›n hình chữ nháºt có hai dãy giưá»ng kê theo hai cạnh tưá»ng, má»—i giưá»ng có má»™t cái tá»§ con đặt liá»n bên. Paige hình dung phải có mà n che ngăn giữa các giưá»ng, nhưng không thấy. Sá»± riêng tư không được phép hiện diện ở đây.
Bệnh nhân đầu tiên là má»™t ông già vá»›i nước da phù thÅ©ng. Ông ta Ä‘ang ngá»§ say, thở nặng nhá»c. Bác sÄ© Radnor Ä‘i xuống chân giưá»ng xem xét biểu đồ treo tại đó rồi bước đến bên cạnh bệnh nhân và chạm và o vai ông ta.
- Ông Petter!
Bệnh nhân mở mắt.
- Cái gì?
- Chà o buổi sáng. Tôi là bác sĩ Radnor. Tôi chỉ kiểm tra xem sức khoẻ ông ra sao. Ông ngủ tốt chứ?
- Cũng tạm được.
- Ông thấy đau ở đâu không?
- Vâng, vùng ngực.
- Äể tôi xem nà o.
Sau khi khám xong Radnor nói:
- Ông Ä‘ang phục hồi tốt. Tôi sẽ nói y tá đưa ông Ãt thuốc để giảm cÆ¡n Ä‘au.
- Xin cám ơn bác sĩ.
- Tôi sẽ khám cho ông má»™t lần nữa và o buổi chiá»u.
Äám đông rá»i khá»i giưá»ng bệnh. Bác sÄ© Radnor quay lại nói:
- Luôn cố gắng há»i những câu ngưá»i bệnh chỉ cần trả lá»i có hoặc không? Há» không cần phải mất sức khi trả lá»i bác sÄ©. Và phải luôn là m há» tin tưởng và o sức khoẻ cá»§a mình. Tôi yêu cầu các bạn nghiên cứu bản theo dõi bệnh nhân và hãy ghi chép những Ä‘iểm chÃnh. Chúng ta sẽ quay lại chiá»u nay để xem ông ta thế nà o. Phải lưu ý ghi chép cả bệnh sá», tất cả những lá»i phà n nà n cá»§a bệnh nhân, tình trạng sức khoẻ cá»§a gia đình và thân hữu… ông ta có uống rượu, hút thuốc không? Tôi muốn có báo cáo vá» tiến trình sức khoẻ cá»§a từng bệnh nhân má»™t.
Há» Ä‘i tiếp đến giưá»ng sau, cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông trạc bốn mươi tuổi.
- Xin chà o ông Rawlings.
- Chà o bác sĩ.
- Ông có cảm thấy khá hơn trong buổi sáng nay không?
- Không tốt lắm. Tôi. gần như mất ngủ cả đêm qua. Phần bụng đau quá.
Bác sÄ© Radnor quay sang phÃa má»™t bác sÄ© ná»™i trú.
- Chụp phim có thấy gì không?
- Không có bất kỳ một dấu hiệu lo ngại nà o cả.
- Cho ông ấy má»™t liá»u Barium enema Stat.
Anh chà ng nội trú đứng cạnh Paige thì thầm và o tai cô.
- Tá»› hy vá»ng cáºu biết stat nghÄ©a là gì. "Lắc mông Ä‘i cô bé!"
Bác sĩ Radnor nghe thấy.
- Stat bắt nguồn từ tiếng Latinh, Statim - ngay láºp tức Trong nhiá»u năm tá»›i, Paige sẽ luôn phải nghe những mệnh lệnh như váºy.
Bệnh nhân tiếp sau là má»™t bà già đã qua phẫu thuáºt.
- Xin chà o bà Turkel.
- Các ông định giữ tôi lại đây bao lâu nữa?
- Không lâu nữa đâu. Vừa rồi, Ä‘iá»u trị cho bà đã rất thà nh công. Bà sẽ được vá» nhà trong thá»i gian tá»›i.
Quá trình há»i đáp đó cứ lặp Ä‘i lặp lại, cả buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Tổng cá»™ng hỠđã khám cho ba mươi bệnh nhân. Vá»›i môi bệnh nhân, các bác sÄ© ná»™i trú lại cắm cúi ghi chép và cầu cho những ghi chép ấy có Ãch sau nà y.
Có má»™t bệnh nhân là m Paige khó hiểu. Bà ta có vẻ rất khoẻ mạnh. Cô há»i:
- Bà ta mắc bệnh gì váºy?
Bác sÄ© Radnor gáºt đầu:
- Bà ta chẳng có bệnh gì cả. Bà ta là Gomer (2).
Và đối vá»›i những ai trong số các bạn chưa biết, khi ở trưá»ng y, tôi xin nhắc rằng Gomer là viết tắt cá»§a câu nói: Cút khá»i phòng cấp cứu cá»§a tôi! Äó là loại ngưá»i thÃch chà vá»›i tình trạng sức khoẻ tồi. Riêng năm vừa rồi đã sáu lần bà ta nằm ở đây.
HỠtiến lại bệnh nhân cuối cùng, một bà giỠthở bằng máy hô hấp. Bệnh nhân đang hôn mê.
- Bà ta bị nhiá»…m máu rất nặng. - Bác sÄ© Radnor giải thÃch cho đám ná»™i trú. - Hôn mê đã sáu tuần nay. Tuyệt vá»ng. Chúng ta chẳng có thể là m gì cho bà ấy nữa. Chiá»u nay chúng ta sẽ rút phÃch.
Paige cảm thấy sốc.
- Rút phÃch.
Bác sÄ© Radnor giải thÃch nhẹ nhà ng.
- Há»™i đồng đạo đức bệnh viện đã quyết định sáng nay. Bà ta Ä‘ang tồn tại ở dạng thá»±c váºt. Và ngà y nà o chưa chết, thì có nghÄ©a là bà ta vẫn chỉ tồn tại ở dạng ấy. Tám mươi bảy tuổi, não đã chết. Äể bà ta sống má»›i tháºt nhẫn tâm, và tổn hao tà i chÃnh cho gia đình. Tôi sẽ gặp các bạn và o tua chiá»u nay.
Há» nhìn theo ông khi ông Ä‘i khá»i. Paige quay lại phÃa bệnh nhân. Bà ta còn sống. Chỉ và i giá» nữa bà ta sẽ chết. Chúng ta sẽ rút phÃch chiá»u nay. Giết ngưá»i! Paige nghÄ©.
Chú thÃch:
(1) viết tắt của chữ Doctor of Medicme (Bác sĩ Y khoa)
(2) viết tắt của câu: Get out of my emergency room. (N.D)
Last edited by Vô Tình; 11-08-2008 at 08:52 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

11-08-2008, 08:52 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 3
Kết thúc chuyến tua buổi chiá»u, đám ná»™i trú má»›i nháºp bệnh viện tụ táºp trong gian sảnh nhỠở tầng trên. Trong phòng có tám cái bà n, má»™t tivi Ä‘en trắng cổ lá»— và hai cái quạt xua Ä‘á»u ra khắp phòng mùi bánh san-Ä‘uých và cà phê.
Câu chuyện ở má»—i bà n Ä‘á»u giống nhau.
Má»™t ngưá»i nói.
- Ngó cái há»ng tá»› nà o. Có rá»™p lên không?
- Mình nghÄ© mình bị sốt. Ớn ngưá»i lắm.
- Bụng tớ trương lên đây nà y. Chắc đau ruột thừa mất.
- Ngực mình thì cứ đau thắt lại. Lạy chúa, đừng để mình bị nhồi máu cơ tim.
Kat ngồi và o bà n với Paige và Honey.
- Công việc thế nà o? - Cô há»i.
- Tớ nghĩ ổn cả thôi. - Honey nói.
Cả hai nhìn Paige.
- Mình thấy căng thẳng, nhưng phải cố mà thư giãn. Mình lo lắng, nhưng phải cố giữ bình tÄ©nh. - Cô thở dà i. - Má»™t ngà y dằng dặc. Mình mừng được thoát khá»i đây và tối nay định vui vầy má»™t chút.
- Tá»› cÅ©ng nghÄ© váºy, - Kat tán đồng. - Tại sao chúng ta không Ä‘i ăn tối và xem xinê nhỉ?
- Tuyệt đấy.
Má»™t nhân viên phục vụ lại bà n há».
- Ai là bác sĩ Taylor?
Paige nhìn lên:
- Tôi đây!
- Bác sĩ Wallace muốn gặp cô.
Wallace là giám đốc bệnh viện. Mình đã là m gì sai nhỉ? Paige băn khoăn.
Ngưá»i phục vụ đứng chá».
- Bác sĩ Taylor…
- Tôi Ä‘i ngay đây. - Cô đứng lên hÃt tháºt sâu. - Mình sẽ gặp các cáºu sau váºy.
- Äi đưá»ng nà y, bác sÄ©?
Paige theo ngưá»i đó và o thang máy rồi lên tầng năm, nÆ¡i đặt văn phòng cá»§a bác sÄ© Wallace.
Benjamin ngồi sau bà n. Ông ta hơi ngước lên khi Paige bước và o.
- Xin chà o bác sĩ Taylor.
- Xin chà o!
Wallace hắng giá»ng:
- Hôm nay là ngà y đầu tiên, Nhưng cô đã kịp gây ấn tượng rồi.
Paige nhìn ông ta, bối rối.
- Tôi, tôi chưa hiểu?
- Tôi nghe nói cô gặp phải một vấn đỠnhỠtrong phòng thay đồ dà nh cho bác sĩ.
- Ồi! Thì ra là chuyện ấy.
Wallace nhìn cô mỉm cưá»i:
- Tôi cho rằng tôi phải thu xếp thế nà o đó cho cô và các cô gái khác.
- Chúng tôi… Chúng tôi là bác sĩ chứ không phải là cô gái. Chúng tôi sẽ rất cám ơn.
- Trong khi chỠđợi có lẽ cô nên thay đồ trong phòng dà nh cho y tá.
- Tôi không phải là y tá. - Cô rắn rá»i nói. - Tôi là bác sÄ©.
- Tất nhiên, tất nhiên. Chúng tôi sẽ thu xếp cho các nữ bác sĩ.
- Cám ơn!
Ông ta trao cho Paige một tỠgiấy:
- Bây giá» tôi đưa cho cô lịch là m việc. Cô sẽ trá»±c cấp cứu trong hai mươi tư giá», kể từ sáu giá» chiá»u nay. - Ông ta liếc đồng hồ. - NghÄ©a là chỉ còn ba mươi phút nữa thôi.
Paige nhìn ông ta kinh ngạc. Hôm nay cô đã phải dáºy từ lúc 5 giá» sáng. 24 giá» nữa? Mà đúng ra là 36 tiếng. Bởi vì ngà y tiếp đó cô vẫn phải Ä‘i tua. Ba mươi sáu tiếng! Liệu mình có chịu nổi không đây?
Cô sắp được biết ngay thôi.
Paige đi tìm Kat và Honey.
- Có lẽ tá»› buá»™c phải quên bữa tối và xinê thôi. Tá»› phải trá»±c cấp cứu và là m việc 36 tiếng liá»n.
Kat gáºt đầu.
- Chúng tớ cũng thế. Phiên tớ và o ngà y mai. Honey và o thứ tư.
- Chắc sẽ không ghê gá»›m lắm đâu. - Paige nói vui vẻ. - Tá»› biết ở đây có chá»— ngá»§. Có lẽ tá»› lại thÃch ấy chứ.
Cô đã nhầm.
Ngưá»i phục vụ đưa Paige Ä‘i dá»c theo hà nh lang dà i.
- Bác sÄ© Wallace nói tôi sẽ trá»±c cấp cứu trong 36 giá». - Paige há»i. - Má»i ngưá»i Ä‘á»u phải là m như váºy sao?
Trong ba năm đầu thôi. - Ngưá»i dẫn đưá»ng an á»§i cô.
- Tuyệt!
- Nhưng bác sÄ© sẽ có má»™t số thá»i gian để nghỉ.
- Tháºt ư?
- Äây rồi. Phòng trá»±c ở đây!
Ông ta mở cá»a. Paige bước và o. Căn phòng giống như trai phòng cá»§a tu sÄ© trong má»™t tu viện nghèo.
Vẻn vẹn má»™t cái giưá»ng đơn và má»™t máy Ä‘iện thoại đặt cạnh giưá»ng.
- Bác sÄ© có thể ngá»§ giữa các cú Ä‘iện thoại. - Ngưá»i nhân viên nói như an á»§i.
- Cám ơn!
***
Những cuá»™c gá»i bắt đầu khi Paige còn Ä‘ang ở quầy cà phê vá»›i bữa ăn tối đơn giản.
- Bác sĩ Taylor, phòng cấp cứu số 3… Bác sĩ Taylor phòng cấp cứu số 3.
Và suốt thá»i gian, Paige bị săn Ä‘uổi bởi các cô y tá.
- Má»™t bệnh nhân bị gãy xương sưá»n.
- Ông Henegan kêu đau vùng ngực.
- Bệnh nhân ở phòng 2 đau đầu, cho thuốc ecetaminophen được không?
Lúc ná»a đêm, khi Paige vừa chợp mắt thì cô lại bị dá»±ng dáºy.
- Äến ngay phòng cấp cứu số 1.
Äó là má»™t vết thương do dao chém. Khi Paige xá» lý xong thì đã là 1 giá» 30 sáng. Và o lúc 2 giá» 15 cô lại bị dá»±ng dáºy.
- Bác sĩ Taylor… Phòng cấp cứu 2. Stat.
Paige đáp mệt nhá»c.
- Vâng.
Anh chà ng đó bảo stat nghĩa là gì nhỉ? Lắc mông đi cô bé.
Cô gắng sức cất mình dáºy và theo hà nh lang đến phòng cấp cứu. Má»™t bệnh nhân bị gẫy chân Ä‘ang rống lên vì Ä‘au.
- Chụp X quang. - Paige ra lệnh. - Cho tiêm Demerol 5mg. - Cô đặt bà n tay lên cánh tay bệnh nhân. – Sẽ ổn cả thôi. Cứ yên tâm.
Mình không được hoảng loạn. Paige tá»± nhá»§. Mình phải bình tÄ©nh, lạnh lùng. Nhưng cô bối rối quá, ai quan trá»ng hÆ¡n, ngưá»i bệnh cô Ä‘ang khám hay ngưá»i tiếp theo?
- Ông nằm đây nhé, - cô nói đỠđẫn. - Tôi sẽ trở lại ngay.
Khi Paige lao tới phòng cấp cứu 2, cô lại nghe thấy xướng tên mình.
Bác sĩ Taylor… phòng cấp cứu 1. Bác sĩ Taylor… phòng cấp cứu 1. Stat.
- Ôi lạy Chúa. Paige nghÄ©. Cô có cảm giác mình Ä‘ang bị má»™t cÆ¡n ác má»™ng khá»§ng khiếp vây hăm, không có chá»— táºn cùng.
Cho đến sáng, Paige bị đánh thức do những ngá»™ độc thức ăn, gãy tay, gãy xương sưá»n, thoát vị khe thá»±c quản, vân vân. Khi quay vá» phòng trá»±c, cô cảm thấy mình chỉ còn đủ sức để lăn ra giưá»ng. Nhưng vừa chÆ¡p mắt thì Ä‘iện thoại lại réo vang.
Cô nhoà i ngưá»i vá»›i Ä‘iện thoại mà mắt vẫn nhắm.
- Hello…
- Bác sĩ Taylor, chúng tôi đang chỠcô đây.
- Cái gì cơ? Cô vẫn nằm đó, cố nhớ xem mình đang ở đâu.
- Tua của cô đang bắt đầu rồi, bác sĩ.
- Tua cá»§a tôi? Tháºt là má»™t kiểu đùa ác. Paige nghÄ©. Tháºt chẳng còn ra ngưá»i nữa. Chẳng ai, kể cả há», có thể là m việc như thế nà y. Nhưng ngưá»i ta Ä‘ang chá» cô.
Mưá»i phút sau, Paige lại Ä‘i tua như hôm qua, tuy vẫn ná»a tỉnh ná»a mê. Cô nói lý nhà vá»›i bác sÄ© Radnor.
- Tôi xin lỗi, nhưng cả đêm qua tôi chẳng được chợp mắt.
Ông đặt tay lên vai cô, thông cảm.
- Rồi cô sẽ quen thôi.
Cuối cùng, khi được rá»i khá»i bệnh viện, cô ngá»§ suốt mưá»i bốn tiếng liá»n.
Ãp lá»±c cá»§a công việc quả là má»™t hình phạt quá mức đối vá»›i các bác sÄ© ná»™i trú. Má»™t số ngưá»i đã biến khá»i bệnh viện. Mình không được là m như váºy, Paige tá»± nhá»§.
Háºu quả tháºt ghê gá»›m. Sau má»™t ca 36 tiếng, Paige kiệt quệ và chẳng nhá»› nổi mình Ä‘ang ở đâu nữa. Cô bước đến chá»— thang máy, Ä‘á»ng đó, không biết là m gì, đầu óc quay cuồng.
Tom Chang tiến lại:
- Cáºu không sao chứ?
- Không sao. - Cô lẩm bẩm.
Anh ta nói:
- Cáºu trông như ma ấy.
- Cám Æ¡n. Há» hà nh hạ tụi mình là m gì nhỉ? - Paige há»i Chang mà như tá»± há»i mình.
Chang nhún vai.
- Vá» mặt lý thuyết là m như váºy là để cá»§ng cố quan hệ giữa bác sÄ© vá»›i bệnh nhân. Nếu ta chỉ ở nhà , ta sẽ chẳng biết Ä‘iá»u gì xảy ra vá»›i há».
- CÅ©ng có lý đấy! - Paige gáºt đầu. - Thá»±c ra chẳng có lý gì cả. Là m sao chúng ta có thể quan tâm đến bệnh nhân khi mà ta cÅ©ng buồn ngá»§ đến mức đứng không nổi nữa.
Chang lại nhún vai.
- Tá»› chẳng biết. Tất cả các bệnh viện Ä‘á»u như váºy hết. - Anh nhìn Paige chăm chú. - Cáºu có dám coi đây là nhà cá»§a mình không?
Paige nhìn anh ta và nói tự tin.
- Tất nhiên.
- Cẩn tháºn đấy. - Chà ng nói rồi bá» Ä‘i.
Paige chá» cho đến khi thang máy mở ra. Trong lúc chá», cô thiếp Ä‘i.
Hai ngà y sau, Paige ngồi ăn sáng với Kat.
- Cáºu có muốn nghe xưng tá»™i không? - Paige há»i. Rồi không chá» Kat trả lá»i, cô nói tiếp. - Äôi khi ngưá»i ta đánh thức mình để cho bệnh nhân uống aspirin lúc 4 giá» sáng. Khi mình gà gáºt bước ngoà i hà nh lang nhìn và o phòng và thấy bệnh nhân Ä‘ang ngá»§ ngon là nh, mình chỉ muốn Ä‘áºp và o cánh cá»a hét lên: Tất cả má»i ngưá»i dáºy Ä‘i!
Kat chìa tay ra.
- Cùng há»™i cùng thuyá»n cả thôi.
Bệnh nhân có đủ loại hình dạng, kÃch thước, tuổi tác mà u da. Ngưá»i hốt hoảng, kẻ gan lỳ, ngưá»i nhẹ nhà ng, kẻ lại lắm lá»i. Nhưng há» giống nhau ở Ä‘iểm: Äá»u là những con ngưá»i Ä‘au đớn.
Äa số bác sÄ© là những ngưá»i chuyên tâm. Như trong má»i ngà nh nghá» khác ; ở đây cÅ©ng có những ngưởi giá»i, ngưá»i kém, có ngưá»i trẻ, ngưá»i già , ngưá»i hung hăng, ngưá»i Ãt nói, ngưá»i dá»… chịu, ngưá»i khó chÆ¡i…
Thỉnh thoảng, má»™t và i ngưá»i gợi ý chuyện tình dục vá»›i Paige. Có ngưá»i thì tế nhị, có ngưá»i lại thô lá»—.
- Cô em có thấy lẻ loi không? Anh cô đơn quá. Anh tá»± há»i…
- Những giá» phút trá»±c như thế nà y tháºt là khá»§ng khiếp phải không? Cô em có biết rằng có má»™t việc mang lại sinh lá»±c cho mình không? Äó là là m tình. Sao chúng ta không táºn dụng nhỉ?
- Vợ tôi đi vắng mấy ngà y. Tôi có một căn nhà nhỠở gần Carmal. Weeken nà y chúng ta có thể…
Rồi lại cả bệnh nhân nữa chứ. Cũng đủ kiểu gợi ý:
- Cô là bác sĩ của tôi à ? Cô có biết cô đang giấu trong mình một phương thuốc có thể chữa trị cho tôi không?
- Lại gần đây cô em. Tôi muốn chạm và o cô cơ…
Paige nghiến răng và phá»›t lá». Khi mình và Alfred lấy nhau, má»i phiá»n phức nà y sẽ chấm dứt. Chỉ riêng việc nghÄ© vá» Alfred đã khiến cô rạo rá»±c. Chà ng sẽ trở vá». Chẳng bao lâu nữa.
Một buổi sáng, trước khi đi tua, Paige và Kat nói chuyện với nhau vỠsự quấy rối tình dục mà hỠđang cùng phải chịu đựng.
- Äa số bác sÄ© là những ngưá»i đà n ông đứng đắn.
Nhưng má»™t và i ngưá»i lại cứ nghÄ© rằng chúng ta có mặt ở đây là để phục vụ há». - Kat nói, - Trong má»™t tuần, Ãt nhất cÅ©ng có má»™t ngưá»i gạ gẫm. "Em đến chá»— anh má»™t lát Ä‘i, anh có rượu và mấy chiếc đĩa CD tuyệt lắm". Còn trong phòng phẫu thuáºt, tay bác sÄ© mà mình phụ mổ cứ lướt tay qua ngá»±c mình. Má»™t thằng vắt mÅ©i chưa sạch còn nói: "Cô em biết không. Anh thÃch gà . Chá»— thịt Ä‘en ấy".
Paige gáºt đầu.
- Há» nghÄ© há» khiến ta thÃch thú khi coi ta là những đối tượng tình dục. Tá»› chỉ muốn há» coi mình là má»™t bác sÄ©.
Nhiá»u ngưá»i trong số há» chẳng muốn ta là m việc đâu. Há» chỉ muốn ta và o giưá»ng vá»›i há» thôi. Tháºt không công bằng. Äà n bà luôn bị coi là thấp kém cho đến khi chứng minh được năng lá»±c cá»§a mình. Äà n ông thì ngược lại. HỠđược coi là giá»i giang cho đến khi tá»± phô bà y là những thằng ngốc.
- Äây là vương quốc cá»§a đà n ông. - Paige nói. - Nếu tụi mình có số lượng áp đảo, ta sẽ thà nh láºp má»™t thế giá»›i riêng, toà n đà n bà .
Paige có nghe nói vá» Arthur Kane. Trong bệnh viện ngưá»i ta đồn đại không ngá»›t vá» lão. Lão được đặt biệt danh "Bác sÄ© 007 - kẻ chuyên sát hại".
Má»i vấn Ä‘á», giải pháp cá»§a 007 chỉ là phẫu thuáºt. Tay bác sÄ© nà y có tá»· lệ phẫu thuáºt cao nhất bệnh viện. Và tá»· lệ tá» vong cÅ©ng cao không kém.
Arthur Kane Ä‘áºm ngưá»i, lùn, mÅ©i diá»u hâu, răng xỉn vì thuốc lá, nói chung là quá béo. Nhưng lão lại tá»± cho mình là tay sát gái. Lão hay dùng thuáºt ngữ thịt tươi để chỉ các y tá và nữ bác sÄ© ná»™i trú má»›i đến.
Paige Taylor chÃnh là loại thịt tươi đó. Kane nhìn thấy cô và sán đến ngồi bên, dù chẳng ai má»i cả.
- Tôi đã theo dõi cô má»™t thá»i gian. - Lão mở đầu.
Paige ngước lên ngạc nhiên.
- Tôi không hiểu.
- Tôi là bác sÄ© Kane, bạn bè gá»i tôi là Arthur.
Có má»™t chút gì thâm hiểm trong giá»ng nói cá»§a lão.
Paige ngạc nhiên tá»± há»i không biết lão có bao nhiêu bạn bè.
- Cô thấy là m việc ở đây thế nà o?
Câu há»i là m Paige bất ngá».
- Tôi nghĩ rằng… tốt thôi.
Lão nhoà i ngưá»i vá» phÃa trước.
- Äây là bệnh viện lá»›n. Rất dá»… lạc ở đây. Cô hiểu tôi nói gì chứ?
Paige lo lắng.
- Không hoà n toà n.
- Cô quá xinh đẹp vá»›i má»™t nữ bác sÄ©. Nếu cô muốn có vị trà ở đây, cô cần má»™t ngưá»i có thể giúp cô. Má»™t ngưá»i biết vá» những đưá»ng Ä‘i nước bước.
Câu chuyện cà ng lúc cà ng trở nên khó chịu.
- Và ông thÃch giúp tôi ư?
- Äúng váºy. - Lão nhe hai hà m răng xỉn. - Chúng ta có thể thảo luáºn chuyện nà y và o má»™t bữa ăn tối nà o đó.
- Chẳng có gì để mà thảo luáºn cả, thưa bác sÄ© Kane. Tôi không quan tâm.
Arthur Kane nhìn theo Paige đi khuất, mặt lão đanh lại.
Trong năm ná»™i trú đầu tiên, các bác sÄ© cứ hai tháng má»™t lần phải chuyển từ khoa nà y sang khoa khác: sản, rồi xương, rồi tiết niệu, rồi phẫu thuáºt…
Paige hiểu rằng tháºt là nguy hiểm khi nháºp viện, nhất là và o mùa hè, nếu chẳng may bạn bị mắc má»™t bệnh nghiêm trá»ng. Khi đó các bác sÄ© chÃnh thưá»ng nghỉ hè và số pháºn bệnh nhân được phó mặc cho các bác sÄ© trẻ, Ä‘ang ná»™i trú.
Hầu như tất cả các bác sÄ© Ä‘á»u thÃch báºt nhạc trong phòng mổ. Má»™t bác sÄ© có biệt hiệu là Mozart, ngưá»i khác lại có tên Axi Rose, do sở thÃch âm nhạc cá»§a há».
Chẳng hiểu sao các ca mổ Ä‘á»u là m ngưá»i ta đói ngấu. Há» thưá»ng xuyên thảo luáºn vá» các món ăn. Và dụ trong ca mổ cắt bên tháºn há»ng cá»§a má»™t bệnh nhân, bác sÄ© mổ chÃnh có thể thản nhiên nói:
- Hôm qua mình được má»™t bữa tuyệt vá»i ở Bardelli hiệu ăn à ngon nhất San Francisco.
Hoặc ngưá»i nà o đó bình thản há»i.
- Các bạn đã được thỠloại bánh của ở Câu lạc bộ Sip chưa?
- Còn muốn ăn thịt bò, hãy thỠở Prime Rib ở Van Ness ấy.
Cũng trong lúc đó, các y tá đang cỠmáu bệnh nhân vương ra sà n.
Khi nà o không nói vá» thức ăn, há» nói vá» các tráºn bóng chà y, bóng bầu dục.
- Cáºu có xem thằng 49 chÆ¡i hôm chá»§ nháºt vừa rồi không? Tá»› cam Ä‘oan là bá»n nà y để sổng mất cup Joe Montana.
Cứ như thế, câu chuyện tiếp diễn.
- Kafka(1) Paige nghÄ©. Kafka thế nà o cÅ©ng thÃch những cảnh nà y.
Một lần, và o khoảng 3 giỠsáng, khi Paige đang ngủ trong phòng trực thì điện thoại réo vang.
Má»™t giá»ng nói vang lên:
Khi hỠđã ở ngoà i hà nh lang, Kat há»i.
- Thưa bác sĩ, ông ta bị bệnh gì đấy ạ.
- Äây là loại GOK(2), tức là chỉ có Chúa má»›i biết. Chúng ta đã là m má»i xét nghiệm X quang, scan, sinh thiết… tất táºt. Nhưng chẳng phát hiện ra bệnh ở đâu.
Há» tiến lại má»™t bệnh nhân trẻ. Äầu quấn đầy băng, anh ta Ä‘ang ngá»§ ngon là nh. Khi bác sÄ© Hutton mở băng ra, anh ta choà ng tỉnh dáºy.
- Chuyện gì váºy?
- Ngồi dáºy. - Bác sÄ© Hutton nói. Ngưá»i thanh niên run lẩy bẩy.
Mình sẽ không bao giỠđối xỠvới bệnh nhân như thế. Kat tự nói với mình.
Bệnh nhân tiếp sau là một ông già khoảng bảy mươi nhưng còn khoẻ mạnh.
Khi bác sĩ Hutton tiến lại gần, ông ta gầm lên.
- Äồ chó, tao sẽ đưa mà y ra toà .
- Bình tĩnh, thưa ông Sparolini.
- Äừng gá»i tao là ông Sparolini. Mà y đã biến tao thà nh má»™t hoạn quan rồi còn gì.
Nghịch cảnh, Kat nghĩ.
- Ông Sparolini, chÃnh ông đã đồng ý phẫu thuáºt và …
- Äấy là mưu mô cá»§a mụ vợ tao. Äồ chó cái chết bằm. Tao mà vỠđến nhà thì nó chết?
HỠbỠđi, để mặc ông ta lảm nhảm một mình.
- Sao thế? - Má»™t bác sÄ© ná»™i trú há»i.
- Ông ta bị mắc căn bệnh của loà i dê. Bà vợ tuy trẻ, nhưng đã có tới sáu đứa con và không muốn đẻ thêm nữa.
Tiếp theo là má»™t cô bé mưá»i tuổi. Bác sÄ© Hutton xem biểu đồ và nói.
- Ta sẽ tiêm để Ä‘uổi mấy con sâu trong ngưá»i cháu.
Cô y tá với ống tiêm tiến lại.
- Không đau đâu, bé con. - Cô y tá an ủi.
Kat nhớ lại những từ ấy.
"Không Ä‘au đâu, bé con… Äó là lá»i cha dượng thì thầm và o tai cô trong bóng tối kinh hoà ng. Sẽ rất tuyệt. Dạng chân ra. Nà o, chó con". Và lão đã cưỡng bức cô. Tay lão bịt mồm cô để ngăn tiếng thét phát ra. Năm đó cô mưá»i ba tuổi. Và sau đó, hà ng đêm, lão Ä‘á»u mò và o phòng Kat. "Mà y tháºt may mắn có má»™t ngưá»i đà n ông như tao dạy dá»—". Không má»™t sá»± van xin, kêu khóc nà o có thá» khiến lão ta dừng lại.
Kat không biết cha mình là ai. Mẹ cô là ngưá»i quét dá»n trong các toà công sở. Bà thưá»ng là m việc ban đêm. Cha dượng cá»§a cô là má»™t ngưá»i đà n ông to lá»›n bị thương táºt trong má»™t tai nạn ở xưởng luyện thép, suốt ngà y ở nhà và uống rượu. Äêm đến, khi vợ Ä‘i khá»i là lão mò và o phòng cá»§a Kat. "Nếu mà y hở ra vá»›i mẹ và em mà y thì tao sẽ giết hết". Lão thưá»ng nói như thế. Mình không thể để ông ta là m hại Mike.
Mike kém Kat năm tuổi. Cô rất quý em và lo cho em, thá»±c sá»± như má»™t bà mẹ. Mike là điểm sáng duy nhất trong cuá»™c Ä‘á»i cô.
Má»™t buổi sáng, khiếp sợ vì những lá»i doạ nạt cá»§a cha dượng, Kat quyết định phải nói cho mẹ hay. Mẹ sẽ là m má»i việc để chấm dứt chuyện nà y và bảo vệ cô.
- Mẹ ơi, dượng và o phòng con khi mẹ đi là m, ông ấy ép con.
Mẹ Kat nhìn sững một giây rồi thẳng tay tát và o mặt con gái.
- Mà y dám dựng lên câu chuyện bẩn thỉu đến thế ư? Con **.
Kat không bao giỠnói tới chuyện đó nữa. Nguyên nhân duy nhất là m cô còn ở lại ngôi nhà nà y là Mike.
Nó sẽ bị hại nếu chẳng có mình, Kat nghÄ©. Nhưng và o cái ngà y Kat biết rằng mình đã có mang, cô trốn khá»i nhà và đến vá»›i bà thÃm ở Mineapolis. Cuá»™c sống cá»§a cô thay đổi từ đó.
- Cháu không cần kể cho cô chuyện gì đã xảy ra. - ThÃm Sophie nói. - Cháu có biết trên phố Sesame ngưá»i ta hát gì không? "Tuổi thanh xuân đâu dá»… có". Cưng ạ, cuá»™c sống vá»›i ngưá»i da Ä‘en chẳng dá»… chịu gì. Cháu có hai lá»±a chá»n. Cháu có thể cứ như thế nà y, giấu mặt Ä‘i và lên án xã há»™i đã gây ra những bất công hoặc là cháu đứng dáºy là m cho mình thà nh ngưá»i quan trá»ng.
- Cháu phải là m thế nà o?
- Cháu phải biết giữ gìn phẩm giá cá»§a mình. Äầu tiên phải có má»™t ý niệm vá» con ngưá»i mà mình sẽ trở thà nh sau nà y. Và sau đó là là m việc để trở thà nh ngưá»i như thế.
- Cháu không muốn sanh con. - Kat nói. - Cháu muốn nạo thai.
Chuyện đó được thá»±c hiện má»™t cách lặng lẽ, do má»™t bà đỡ là bạn cá»§a thÃm Sophie. Sau vụ đó, Kat tá»± nhá»§. Mình sẽ không bao giá» cho phép má»™t ngưá»i đà n ông nà o đụng đến mình. Không bao giá».
Minneapolis là má»™t xứ sở thần tiên vá»›i Kat. Cứ cách và i khối nhà lại có má»™t hồ nước, dòng suối hoặc nhánh sông. Và có tá»›i hÆ¡n tán ngà n acrÆ¡ công viên phong cảnh. Cô bÆ¡i thuyá»n trên các hồ trong thà nh phố và đi thuyá»n dạo chÆ¡i trên sông Mississippi.
Cô Ä‘i thăm "Vưá»n thú lá»›n" vá»›i thÃm Sophie và đến "Thung lÅ©ng giải trÃ" và o các ngà y chá»§ nháºt. Cô cưỡi ngá»±a ở "Trang trại Tuyết tùng", và xem các hiệp sÄ© mặc áo giáp đấu thương trong các lá»… há»™i Phục hưng.
ThÃm Sophie nhìn Kat vui chÆ¡i và nghÄ© thầm, "Con bé chẳng há» có tuổi thÆ¡".
Dần dần, Kat lại vui vẻ như không há» có chuyện gì xảy ra, nhưng thÃm Sophie cảm thấy trong sâu lắng tâm hồn cháu bà có má»™t Ä‘iểm chẳng ai hiểu được, má»™t thanh chắn mà con bé dá»±ng lên hòng tránh những hiểm nguy.
Ở trưá»ng Kat cÅ©ng có bạn nhưng không há» có đứa con trai nà o. Mấy đứa bạn gái cá»§a Kat bắt đầu hẹn hò, nhưng Kat vẫn cô đơn và cô quá tá»± hà o để không than vãn, kể lể vá» chuyện đó. Cô gái chỉ nhìn và o bà thÃm cá»§a mình, ngưá»i mà cô rất má»±c yêu quý.
Trước đây Kat chẳng có hứng thú gì vá»›i trưá»ng lá»›p sách vở nhưng thÃm Sophie đã là m má»i cái thay đổi. Nhà thÃm đầy sách và lòng ham thÃch Ä‘á»c sách cá»§a thÃm rất dá»… lây lan.
- Trong sách có những thế giá»›i tuyệt vá»i. - ThÃm bảo cháu gái - Äá»c Ä‘i, rồi cháu sẽ hiểu mình từ đâu đến và sẽ Ä‘i đến đâu. Cô có cảm giác má»™t ngà y nà o đó cháu sẽ trở nên nổi tiếng. Cháu có thể trở thà nh ngưá»i cháu muốn. Lúc nà y cháu chỉ là má»™t ngưá»i da Ä‘en nghèo. Nhưng nhiá»u nhà nghị sÄ©, ngôi sao Ä‘iện ảnh, nhà khoa há»c cÅ©ng đã từng nghèo như váºy. Và o má»™t ngà y nà o đó chúng ta sẽ có tổng thống da Ä‘en. Tất cả phụ thuá»™c và o cháu. Äó là sá»± khởi đầu.
Kat trở thà nh há»c sinh giá»i nhất lá»›p. Cô Ä‘á»c rất nhiá»u. Trong thư viện trưá»ng, má»™t hôm cô Ä‘á»c được cuốn "Rèn mÅ©i tên" cá»§a Sinclair Lewis và cô say mê vá»›i câu chuyện vá» má»™t bác sÄ© trẻ. Cô Ä‘á»c thêm truyện "Lá»i hứa phải giữ" cá»§a Agnes Coofur và "Nữ bác sÄ©" cá»§a Else Rose. Những câu chuyện nà y mở ra má»™t thế giá»›i má»›i trong cô. Cô phát hiện trong thế giá»›i nà y không hiếm những ngưá»i tá»± nguyện dà nh cả cuá»™c Ä‘á»i cho việc giúp đỡ, cứu sống ngưá»i khác. Má»™t ngà y, Kat tá» trưá»ng vá» nhà , nói vá»›i thÃm Sophie:
- Cháu sẽ trở thà nh bác sĩ. Một bác sĩ nổi tiếng!
Chú thÃch:
(1) Franz Kafka (1883-1924), nhà văn Tiệp gốc Do Thái.
(2) viết tắt của câu "God only know" (N.D)
|

11-08-2008, 08:53 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 4
Sáng thứ hai, ba biểu đồ bệnh án cá»§a Paige biến mất. Cô liá»n bị khiển trách.
Thứ tư, Paige bị đánh thức lúc 4 giỠsáng trong phòng trực cấp cứu. Ngái ngủ, cô nhấc ống nghe.
- Bác sĩ Taylor đây.
Im lặng.
- Alô… alô.
Cô nghe rõ tiếng thở ở đầu dây bên kia. Sau đó là tiếng dáºp máy.
Paige nằm thao thức đến hết đêm. Sáng ra, cô kể cho Kat chuyện xảy ra đêm qua.
- Hoặc mình mắc chứng hoang tưởng hoặc là có kẻ nà o đó thù mình. -
- Bệnh nhân đôi khi trở nên hằn há»c vá»›i bác sÄ©, - Kat nói. - Cáºu có nghÄ© ai đó…
Paige thở dà i.
- Hà ng chục ngưá»i.
- Mình tin là chẳng có gì đáng ngại đâu.
Paige mong sao mình có thể tin được như váºy.
***
Bức Ä‘iện kỳ diệu đã đến và o cuối hè. Nó nằm đợi sẵn khi Paige vỠđến căn há»™ khuya hôm đó. Bức Ä‘iện viết: "Äến San Francisco trưa chá»§ nháºt. Nóng lòng gặp em. Yêu, Alfred"
Cuối cùng thì anh cÅ©ng trở vá» vá»›i cô. Paige Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại bức Ä‘iện, lần sau ná»—i sung sướng cá»§a cô lại dâng lên cao hÆ¡n lần trước. Alfred. Tên chà ng mở ra cả má»™t ký ức xao động.
Paige và Alfred đã cùng lá»›n lên bên nhau. Cha há» cùng là thà nh viên trong Ä‘oà n cán bá»™ y tế cá»§a WHO(1) tá»›i các nước Thế giá»›i thứ ba để chiến đấu vá»›i những căn bệnh vi rút ác tÃnh. Paige và mẹ Ä‘i cùng cha cô, bác sÄ© Taylor, trưởng Ä‘oà n.
Paige và Alfred đã có má»™t tuổi thÆ¡ kỳ diệu. Ở Ấn Äá»™, Paige há»c nói tiếng HinÄ‘u. Hai tuổi, cô bé đã biết gá»i tên túp lá»u tranh hỠở là basha. Cha cô là gorashaib, ngưá»i đà n ông da trắng, còn cô là nani, em gái bé bá»ng. Ngưá»i ta gá»i cha cá»§a Paige là abadhan, thá»§ lÄ©nh hoặc baba, ngưá»i cha.
Khi bố mẹ vắng nhà , cô uống bhanga, một thứ rượu cất từ lá basit, và ăn chapati với ghi.
Rồi há» lên đưá»ng Ä‘i Phi châu. Má»™t chuyến phiêu lưu khác.
Paige và Alfred thưá»ng bÆ¡i lá»™i vùng vẫy ở những khúc sông có cá sấu và hà mã. Thú cảnh cá»§a hai đứa là lÅ© ngá»±a vằn, báo và rắn con. Chúng lá»›n lên trong những túp lá»u tranh vách đất quây tròn, không cá»a sổ sà n đất nện bẩn thỉu và mái hình chóp lÆ¡p rÆ¡m.
Má»™t ngà y nà o đó. Paige tá»± hứa vá»›i mình, ta sẽ sống trong má»™t ngôi nhà tháºt sá»±, má»™t căn nhà đẹp vá»›i bãi cá» xanh và hà ng rà o trắng.
Äối vá»›i các bác sÄ© đó là má»™t cuá»™c sống khó khăn, cá»±c nhá»c. Nhưng đối vá»›i hai đứa trẻ, đó là má»™t cuá»™c phiêu lưu không ngừng trên mảnh đất cá»§a sư tá», hươu cao cổ và voi. Chúng Ä‘i há»c trong những ngôi trưá»ng xây bằng đá xỉ, và ở nÆ¡i không có trưá»ng, chúng có gia sư.
Paige là đứa trẻ sáng dạ, trà óc như miếng bá»t biển, thấm hết má»i thứ. Alfred ngưỡng má»™ cô.
- Paige, má»™t ngà y nà o đó anh sẽ cưới em là m vợ. - Alfred nói khi cô bạn mưá»i hai tuổi, còn cáºu mưá»i bốn.
- Em cũng sẽ lấy anh là m chồng, Alfred.
Chúng là hai đứa trẻ nghiêm túc, quyết tâm sống trá»n cuá»™c Ä‘á»i bên nhau.
Các bác sÄ© cá»§a tổ chức WHO là những con ngưá»i quên mình, dà nh cả cuá»™c Ä‘á»i cho sá»± nghiệp. Ở châu Phi, há» phải cạnh tranh vá»›i wogesha, các thầy lang bản xứ, vá»›i những phương thuốc thô thiển được truyá»n từ Ä‘á»i cha sang Ä‘á»i con, và thưá»ng gây háºu quả chết ngưá»i. Phương thuốc truyá»n thống chữa trị vết thương trên da cá»§a ngưá»i Masai là olklorite má»™t há»—n hợp tiết bò, thịt sống và tinh chất cá»§a má»™t thứ rá»… cây bà truyá»n. Phương thuốc chữa Ä‘áºu mùa cá»§a ngưá»i Kikuyu là đánh Ä‘uổi bệnh táºt cho trẻ con bằng gáºy.
- Các ông phải chấm dứt ngay chuyện đó. - Bác sÄ© Taylor bảo há». - Không có tác dụng gì đâu.
- Còn hÆ¡n là ông đâm những cái kim nhá»n và o da thịt chúng tôi. - HỠđáp lại.
Trạm y tế là những chiếc bà n xếp thà nh dãy dưới tán cây. Các thầy thuốc phải khám cho hà ng trăm bệnh nhân má»™t ngà y và luôn luôn có má»™t hà ng dà i ngưá»i chỠđợi há» - những ngưá»i mắc bệnh phong, rồi những buồng phổi nhiá»…m lao, những cÆ¡n ho rÅ© rượi, rồi Ä‘áºu mùa, kiết lỵ…
Paige và Alfred quấn quýt bên nhau. Khi lá»›n hÆ¡n, chúng cùng Ä‘i chợ ở má»™t bản xa hà ng dặm đưá»ng. Và chúng trò chuyện vá»›i nhau vá» những dá»± định tương lai.
Y há»c là má»™t phần trong tuổi hoa niên cá»§a Paige. Cô đã há»c chăm sóc bệnh nhân, há»c kê đơn thuốc và cô Ä‘oán trước được khi nà o thì cha cần cái gì, để giúp đỡ cha.
Paige yêu quý cha. Curt Taylor là ngưá»i đà n ông táºn tuy, quên mình nhất mà cô từng biết. Ông thá»±c sá»± yêu thương con ngưá»i, dà nh cả cuá»™c Ä‘á»i để cứu giúp những ngưá»i cần đến ông và lòng say mê đó đã truyá»n sang Paige. Dù báºn bịu đến đâu ông vẫn tìm được thá»i gian dà nh cho con gái. Ông biến sá»± thiếu tiện nghi trong những nÆ¡i ở sÆ¡ sà i cá»§a há» thà nh niá»m vui.
Quan hệ cá»§a Paige vá»›i mẹ cô lại khác. Mẹ cô là má»™t hoa khôi cá»§a giá»›i thượng lưu. Vẻ lãnh đạm cá»§a bà là m cho Paige e ngại. Cưới má»™t bác sÄ© rồi theo chồng đến những vùng xa xôi hẻo lánh, nghe thì tháºt lãng mạn, nhưng thá»±c tế khắc nghiệt đã khiến bà cay đắng. Bà không phải má»™t phụ nữ trìu mến, đáng yêu và Paige có cảm giác như bà luôn luôn than vãn.
- Tại sao chúng ta lại phải đến mảnh đất Chúa bỠquên nà y hả, Curt?
- Con ngưá»i ở đây sống như con váºt. Chúng ta sẽ mắc má»™t căn bệnh kinh tởm nà o đó cá»§a há» mất thôi.
- Tại sao anh không hà nh nghỠở Mỹ và kiếm tiá»n như những bác sÄ© khác?
Và cứ thế, triá»n miên.
Mẹ cô cà ng nhiếc móc, Paige cà ng yêu quý cha hơn.
Khi Paige mưá»i lăm tuổi, mẹ cô biến mất cùng vá»›i tay chá»§ đồn Ä‘iá»n cacao ở Brazil.
- Mẹ không quay trở lại nữa hả ba? - Paige há»i.
- Không, cưng ạ. Ba xin lỗi.
"Cà ng tốt!" - Cô không định nói như váºy. Cô chỉ Ä‘au khổ thấy mẹ ghét bá» hai cha con đến mức có thể bá» lại tất cả mà đi.
Chuyện xảy ra đã khiến Paige cà ng gần gũi với Alfred Turner hơn. HỠcùng vui chơi, cùng đi thám hiểm, và chia xẻ với nhau những mơ ước của mình.
- Khi nà o lớn lên, anh cũng là m thầy thuốc. - Alfred tâm sự. - Chúng ta sẽ sống với nhau và sẽ là m việc cùng nhau.
- Và chúng ta sẽ đẻ tháºt nhiá»u con.
- ÄÆ°á»£c thôi. Nếu như em thÃch.
Và o đêm sinh nháºt lần thứ mưá»i sáu cá»§a Paige, sá»± gắn bó tình cảm cá»§a hỠđã chuyá»n sang má»™t giai Ä‘oạn má»›i. Tại má»™t là ng nhỠở Äông Phi, các bác sÄ© bị gá»i Ä‘i hết vì má»™t ca cấp cứu, do có bệnh dịch trong vùng, chỉ còn Paige, Alfred và ngưá»i đầu bếp ở lại trông nom trạm.
HỠăn tối rồi Ä‘i ngá»§. Äến ná»a đêm, Paige choà ng tỉnh vì tiếng gầm xa xa cá»§a đà n thú rừng chạy trốn.
Cô nằm trong lá»u, nghe tiếng chân chạy và tiếng gầm rú má»—i phút cà ng gần hÆ¡n, và cô bắt đầu thấy sợ. Cô thở gấp. Không biết lúc nà o cha cô và những ngưá»i khác má»›i vá».
Cô nhá»m dáºy. Lán cá»§a Alfred chỉ cách đó có và i bước chân. Khiếp hãi, cô đứng lên, nhấc cá»a lá»u và chạy sang đó.
Anh chà ng đang ngủ.
- Alfred.
Cáºu ngồi dáºy, tỉnh ngá»§ ngay láºp tức.
- Paige, hả? Có chuyện gì thế?
- Em sợ. Em có thể nằm và o giưá»ng anh má»™t lát không?
- Tất nhiên. - Há» nằm đó, lắng nghe tiếng thú rừng chạy lồng qua các bụi ráºm.
Mấy phút sau, tiếng rầm ráºp lắng xuống.
Alfred bắt đầu nháºn thấy cÆ¡ thể ấm áp cá»§a Paige bên cạnh mình.
- Paige, anh nghÄ© em nên trở vá» lá»u cá»§a mình Ä‘i.
Paige cảm thấy cái váºt đà n ông cá»§a Alfred áp và o cô rắn Ä‘anh.
Tất cả nỗi thèm khát dồn nén bấy lâu sôi lên dữ dội.
- Alfred.
- Gì cÆ¡? - Giá»ng cáºu khà n khà n.
- Chúng ta sẽ cưới nhau chứ?
- Ừ!
- Thế thì được.
Tiếng động cá»§a rừng nhiệt đới xung quanh há» biến mất. Há» bắt đầu thám hiểm và khám phá má»™t thế giá»›i mà ngoà i há» ra chưa từng có ai biết đến. Há» là những tình nhân đầu tiên trong thế giá»›i nà y và há» hãnh diện vá» sá»± huyá»n diệu cá»§a nó.
Rạng đông, Paige lẻn vá» lá»u cá»§a mình, và cô nghÄ© má»™t cách sung sướng. Mình đã là đà n bà .
Thỉnh thoảng, Curt Taylor lại gợi ý cho con gái trở vá» Mỹ sống vá»›i em trai ông trong ngôi nhà đẹp đẽ ở Deerfield, phÃa Bắc Chicago.
- Vì sao? - Paige há»i.
- Äể con có thể lá»›n lên thà nh má»™t thiếu nữ đứng đắn.
- Con là một thiếu nữ đứng đắn đấy chứ.
Các thiếu nữ đứng đắn không trêu chá»c khỉ rừng và cưỡi lên lưng lÅ© ngá»±a vằn như con.
Câu trả lá»i bao giá» cÅ©ng như nhau:
- Con không bỠba đâu.
***
Khi Paige mưá»i bảy tuổi, Ä‘oà n y tế WHO Ä‘i tá»›i má»™t là ng rong rừng ráºm Nam Phi để thanh toán dịch. Các bác sÄ© vừa đến thì chiến tranh đã nổ ra giữa hai bá»™ lạc địa phương. Curt Taylor được khuyến cáo là nên rá»i Ä‘i.
- Vì Chúa, không thể được. Các bệnh nhân cá»§a tôi sẽ chết mất nếu tôi bá» mặc há».
Bốn ngà y sau, ngôi là ng bị tấn công. Paige và cha cô nép trong căn lá»u cá»§a há», lắng nghe tiếng hò hét và tiếng súng nổ bên ngoà i.
Paige khiếp đảm.
- HỠsẽ giết chúng ta mất.
Cha cô ôm cô và o lòng.
- Há» sẽ không là m hại chúng ta đâu, cưng. Chúng ta đến đây để giúp những con ngưá»i nà y. Há» biết chúng ta là bạn.
Và ông đã nói đúng.
Má»™t tù trưởng xông và o lá»u cá»§a hai cha con vá»›i má»™t số chiến binh.
- Äừng lo. Chúng tôi sẽ bảo vệ ông.
Và hỠđã giữ lá»i hứa.
Tráºn chiến cuối cùng cÅ©ng kết thúc, nhưng sáng ra Curt Taylor đã Ä‘i đến quyết định.
- Ông đánh má»™t bức Ä‘iện cho ngưá»i em trai. Gá»i Paige vá» chuyến bay tá»›i. Sẽ Ä‘iện chi tiết sau. Äón cháu ở sân bay.
Paige phản ứng dữ dội khi biết tin. Cô bị đưa đi, khóc như điên, tới một sân bay nhỠbụi bặm, nơi một chiếc Piper Cub đang chỠđể chở cô lên thị trấn, ở đó cô có thể đón máy bay đi Johannesburg.
- Ba tống con đi cho rảnh nợ chứ gì? - Cô gà o lên.
- Ông xiết chặt con gái và o lòng.
- Ba thương con hÆ¡n bất cứ thứ gì trên Ä‘á»i, bé ạ. Ba sẽ nhá»› con từng giây phút. Nhưng ba sẽ sá»›m trở vá» Mỹ, và chúng ta sẽ lại ở bên nhau.
- Ba hứa chứ?
- Ba hứa.
Alfred cũng đi tiễn Paige.
- Äừng lo, - cáºu bảo ngưá»i yêu. - Khi nà o được là anh sẽ vá» cưới em ngay. Em sẽ đợi anh chứ?
Câu há»i khá là ngốc nghếch, sau ngần ấy năm.
- Tất nhiên em sẽ đợi.
Ba ngà y sau, khi máy bay đáp xuống phi trưá»ng O Hara ở Chicago, chú Richard đã có mặt để đón Paige.
Cô chưa bao giỠgặp chú. Cô chỉ biết rằng chú là một thương nhân rất già u và vợ đã mất cách đây và i năm.
"Chú là ngưá»i thà nh đạt nhất trong gia đình", cha cô thưá»ng nói váºy.
Câu đầu tiên của ông chú là m cô choáng váng.
- Chú rất buồn phải thông báo cho cháu, Paige ạ, nhưng chú vừa nháºn được Ä‘iện báo ba cháu đã bị chết trong má»™t cuá»™c giao tranh cá»§a thổ dân.
Thế giới của cô vỡ tan trong phút chốc. Nỗi đau mạnh đến mức cô nghĩ sẽ không thể chịu nổi. Mình sẽ không để cho chú thấy mình khóc. Paige tự nhủ.
- Không! Lẽ ra mình không được bỠđi. Mình sẽ quay vỠnơi đó.
Trên đưá»ng từ sân bay vá», Paige gưá»m gưá»m nhìn dòng xe cá»™ dà y đặc.
Cháu ghét Chicago.
- Sao thế, Paige?
- Má»™t khu rừng ráºm.
Richard không cho Paige quay lại châu Phi dá»± tang cha và điá»u đó khiến cho cô phát khùng.
- Paige, ngưá»i ta đã chôn cất cha cháu rồi. Chẳng có lý do gì mà quay lại.
Có má»™t lý do. Alfred Ä‘ang ở đó. Ãt ngà y sau khi Paige đến, ông chú tỠý bà n bạc vá» tương lai cá»§a cô.
- Không có gì phải bà n hết, - Paige tuyên bố. - Cháu sẽ là m bác sĩ.
Hai mốt tuổi, tốt nghiệp cao đẳng, Paige đầu đơn và o mưá»i đại há»c y và cả mưá»i trưá»ng Ä‘á»u nháºn. Cô chá»n trưá»ng ở Boston.
Phải mất hai ngà y má»›i gá»i được cho Alfred ở Zaire, nÆ¡i anh Ä‘ang là m việc ngoà i giá» cho má»™t đơn vị cá»§a Tổ chức Y tế Thế giá»›i.
Khi Paige báo tin, chà ng nói:
- Tháºt tuyệt, em yêu. Anh cÅ©ng gần tốt nghiệp khoá y khoa rồi. Anh sẽ là m việc cho WHO thêm má»™t thá»i gian nữa, sau đó chúng ta sẽ hà nh nghá» cùng nhau.
"Cùng nhau". Một từ tuyệt diệu.
- Paige, anh thèm gặp em quá. Nếu anh xin nghỉ được Ãt ngà y, em có thể đến vá»›i anh ở Hawaii không?
- Vâng. - Không một chút do dự.
Cả hai cùng cố gắng. Sau đó, Paige hiểu Alfred đã phải khó khăn đến mức nà o má»›i thu xếp được chuyến Ä‘i dà i như váºy, nhưng anh không hỠđả động tá»›i chuyện đó.
Há» sống ba ngà y kỳ diệu trong má»™t khách sạn nhỠở Hawaii có tên là VÅ©ng Nắng, và dưá»ng như há» chưa bao giá» chia ly. Paige muốn Alfred trở vá» Boston vá»›i cô biết chừng nà o, nhưng cô biết như váºy là Ãch ká»·. Công việc anh Ä‘ang là m quá quan trá»ng.
Ngà y cuối cùng bên nhau, khi há» mặc quần áo, Paige há»i.
- Ngưá»i ta sẽ phái anh Ä‘i đâu, Alfred?
- Gambia, hoặc có thể là Bangladesh.
Äể cứu vót những sinh mạng, để giúp những con ngưá»i cần đến anh biết bao. Cô ghì chặt lấy Alfred và nhắm mắt lại. Cô không bao giá» muốn anh Ä‘i.
Như Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a cô, anh nói:
- Anh hứa rồi sẽ không để em phải xa anh.
Thư từ Ä‘á»u đặn. Dù Ä‘ang ở chân trá»i góc bể nà o, Alfred cÅ©ng cố gá»i cho cô và o những dịp Giáng sinh và sinh nháºt. Ngay trước đêm giao thừa năm thứ hai đại há»c cá»§a Paige, Alfred gá»i Ä‘iện vá».
- Paige!
- Anh yêu! Anh đang ở đâu thế?
- Anh ở Senegal. Anh tÃnh chỉ cách khách sạn VÅ©ng Nắng tám trăm dặm thôi.
Cô lặng đi một phút.
- Anh định nói…
- Em có thể đến Hawaii đón năm mới với anh không?
- Ôi vâng! Vâng!
Alfred đã Ä‘i gần ná»a vòng trái đất để gặp cô, và lần nà y phép mà u còn mạnh hÆ¡n lần trước. Thá»i gian ngừng lại cho hai ngưá»i.
- Sang năm, anh sẽ phụ trách một đoà n cán bộ WHO, - Alfred nói. - Khi nà o em tốt nghiệp, anh muốn chúng ta cưới nhau.
Há» còn được ở bên nhau má»™t đêm nữa, và khi không thể gặp mặt, thư từ cá»§a há» vẫn băng qua không gian và thá»i gian.
Khi Paige Ä‘á»c bức Ä‘iện cá»§a Alfred đến lần thứ năm, cô nghÄ©, anh ấy sắp vá» San Francisco.
Kat và Honey đã vá» phòng ngá»§. Paige lay há» dáºy.
- Alfred sắp vá»! Anh ấy sắp vá» rồi? Anh ấy sẽ đến đây và o chá»§ nháºt!
- Tuyệt, - Kat lầm bầm. - Sao không đợi chá»§ nháºt hẵng dá»±ng ngưá»i ta dáºy. Vừa má»›i chợp mắt…
Honey hưởng ứng hÆ¡n. Cô ngồi dáºy và nói.
- Tuyệt vá»i! Mình mong gặp chà ng cá»§a cáºu chết Ä‘i được Cáºu xa anh ta bao lâu rồi?
- Hai năm, - Paige đáp, - nhưng bá»n mình vẫn liên hệ thưá»ng xuyên.
- Cáºu là cô nà ng may mắn. - Kat thở dà i. - Dáºy cả thôi. Tá»› sẽ pha cà phê.
Ba ngưá»i ngồi và o bà n dưới bếp.
- Sao chúng ta không là m má»™t bữa tiệc đón Alfred nhỉ? - Honey gợi ý. - Äại loại má»™t bữa "Chúc mừng chú rể" ấy mà .
- à kiến hay đấy, - Kat đồng ý.
- Chúng ta sẽ là m má»™t buổi lá»… hẳn hoi, bánh gatô, bóng bay, má»i thứ.
- Chúng ta sẽ nấu bữa tối cho Alfred ngay tại đây, - Honey nói.
Kat lắc đầu.
- Tôi đã nếm thá» tà i nấu nướng cá»§a các bà rồi. Äi đặt nhà hà ng thôi!
Còn bốn ngà y nữa má»›i đến chá»§ nháºt và há» dà nh hết cả thá»i gian rảnh rá»—i để bà n tÃnh việc đón tiếp Alfred. Bằng má»™t phép mà u nà o đó, cả ba cô Ä‘á»u không phải trá»±c và o hôm đó.
Thứ bảy, Paige cố thu xếp một buổi đi mỹ viện.
Cô mua vỠvà khoe ngay một bộ váy mới.
- Trông tớ tươm tất chưa? Liệu anh ấy có ưng không nhỉ?
- Trông cáºu tháºt mê ly! - Honey trấn an bạn. - Mình hy vá»ng chà ng xứng đáng vá»›i cáºu.
Paige mỉm cưá»i.
- Mình lại hy vá»ng sẽ xứng đáng vá»›i Alfred. Các cáºu cÅ©ng sẽ mê anh ấy cho mà xem. Anh ấy kỳ diệu lắm.
Hôm chá»§ nháºt, má»™t bữa trưa được chuẩn bị công phu đặt trên bà n ăn vá»›i má»™t chai sâm banh ướp đá.
Ba ngưá»i đà n bà đứng quanh bà n, hồi há»™p chỠđợi sá»± xuất hiện cá»§a Alfred.
Hai giá» chiá»u, tiếng chuông reo lên, Paige lao ra mở cá»a. Äó là Alfred. Trông chà ng hÆ¡i mệt má»i, gầy Ä‘i Nhưng vẫn là Alfred cá»§a cô. Äứng cạnh chà ng là má»™t phụ nữ tóc Ä‘en, khoảng chừng ba mươi tuổi.
Paige ôm chầm lấy anh. Rồi cô quay lại Honey và Kat, nói đầy hãnh diện.
- Äây là Alfred Turner. Alfred, đây là các bạn cùng phòng cá»§a em, Honey Taft và Kat Hunter.
- Hân hạnh được gặp các cô. - Alfred nói. - Rồi anh quay sang ngưá»i đà n bà bên cạnh. - Còn đây là Karen Turner, vợ tôi.
Ba cô gái đứng chết lặng.
- Vợ anh? - Paige cháºm chạp há»i lại.
- Ừ - Chà ng cau mà y. - Em không… không nháºn được thư anh sao?
- Thư?
- Ừ? Anh gá»i cách đây mấy tuần.
- Không…
- Ôi anh… anh vô cùng xin lá»—i. Anh đã giải thÃch tất cả trong thư… nhưng tất nhiên, nếu em không nháºn được… - Giá»ng anh nhá» dần. - Anh thá»±c sá»± xin lá»—i, Paige. Chúng mình xa nhau quá lâu… và rồi anh gặp Karen… em hiểu thế nà o rồi đấy…
- Em hiểu. - Paige nói giá»ng đỠđẫn. Cô quay sang Karen, cố nở nụ cưá»i. - Tôi… tôi hy vá»ng chị và Alfred sẽ rất hạnh phúc.
- Cám ơn.
Tiếp đó là một quãng im lặng ngượng ngùng.
- Chúng ta nên đi thôi, anh yêu ạ. - Karen nói.
- Äúng. Anh chị nên Ä‘i thì hÆ¡n. - Kat nói.
Alfred lùa tay và o tóc.
- Anh tháºt tình xin lá»—i, Paige. Anh… thôi… tạm biệt em.
- Tạm biệt, Alfred.
Ba ngưá»i đà n bà đứng đó, nhìn theo cặp vợ chồng bước xa dần.
- Tên đểu! - Kat thốt lên. - Äê tiện đến thế là cùng.
Mắt Paige đã đầy lệ.
- Mình… anh ấy không phải ngưá»i như thế đâu… mình muốn nói… chắc anh ấy đã giải thÃch tất cả trong thư.
Honey vòng tay ôm Paige.
- Cần phải ra má»™t đạo luáºt thiến hết bá»n đà n ông Ä‘i.
- Mình sẽ uống mừng luáºt đó. - Kat nói.
- Xin lá»—i. - Paige lắp bắp. Cô cắm cúi chạy vá» phòng và đóng sáºp cá»§a lại.
Cô không ra khá»i phòng suốt ngà y hôm đó.
Chú thÃch:
(1) Tổ chức Y tế thế giới.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 5
Dịch từ nguyên bản: NOTHING LAST FOREVER
Mấy tháng sau đó, Paige hoạ hoằn mới gặp được Kat và Honey. HỠăn bữa sáng vội và ng trong căng tin và thỉnh thoảng lướt qua nhau trong các hà nh lang bệnh viện. HỠtrao đổi chủ yếu bằng những mầu giấy nhắn để lại ở căn hộ.
"Bữa tối trong tủ lạnh"
"Lò vi sóng đã tắt"
"Xin lá»—i, mình không có thá»i gian dá»n dẹp".
"Thứ bảy chúng ta đi ăn tiệm được không?"
Những giá» là m việc kéo dà i, báºn rá»™n quá sức chịu đựng vẫn tiếp tục, là sá»± hà nh hạ cÅ©ng như thá» thách lòng kiên nhẫn cá»§a tất cả các bác sÄ© ná»™i trú.
Paige cám Æ¡n sá»± căng thẳng đó. Nó không cho cô lúc nà o để mà nghÄ© vá» Alfred và tương lai tuyệt diệu mà hỠđã cùng vẽ nên bên nhau. Thế nhưng cô không sao gạt được Alfred ra khá»i tâm trÃ. Äiá»u anh là m đã để lại ná»—i Ä‘au sâu thẳm và nó không chịu buông tha cô. Cô tá»± hà nh hạ mình bằng trò chÆ¡i vô nghÄ©a "giá như".
Giá như mình Ỡlại châu Phi với Alfred.
Giá như chà ng vỠChicago với mình.
Giá như chà ng không gặp Karen.
Giá như…
Một hôm, thứ sáu, khi Paige và o phòng thay quần áo để đi găng tay, hai chữ "con **" đã được viết trên tủ áo cô bằng một loại bút đánh dấu đen.
Ngà y hôm sau, khi Paige đi tìm cuốn sổ trực của cô, nó đã mất tăm. Tất cả ghi chép của cô cũng đã biến mất. Chắc mình để lạc đâu đó, Paige nghĩ.
Nhưng cô không thể nà o tin được.
Thế giới bên ngoà i nhà thương đã ngừng tồn tại.
Paige biết tin Irag xâm lược Kuwait, nhưng cuá»™c chiến vẫn bị lu má» bởi ná»—i thương tâm trước má»™t bệnh nhân mưá»i lăm tuổi Ä‘ang hấp hối vì bệnh máu trắng. Ngà y Äông và Tây Äức thống nhất, Paige còn Ä‘ang mải cứu sống má»™t bệnh nhân bị bệnh đái đưá»ng. Margaret Thatcher đã thôi giữ chức Thá»§ tướng Vương quốc Anh, nhưng quan trá»ng hÆ¡n, bệnh nhân phòng 214 đã Ä‘i lại được. Các đồng nghiệp đã giúp Paige đứng vững. Trừ má»™t và i ngoại lệ, còn há» Ä‘á»u chuyên tâm, hết lòng chữa bệnh, giảm nhẹ Ä‘au đớn và cứu sống con ngưá»i.
Paige quan sát những phép mà u hỠlà m ra mỗi ngà y, lòng đầy hãnh diện.
Những giá» dà i dằng dặc ở bệnh viện và sá»± khẩn trương trong công việc đã gây cho các y bác sÄ© sá»± căng thẳng cao độ. Tá»· lệ ly hôn tăng vá»t, và những vụ ngoại tình trở nên phồ biến.
Tom Chang là má»™t trong số ngưá»i có vấn Ä‘á». Anh kể vá»›i Paige trong lúc uống cà phê.
- Mình có thể Ä‘iá»u khiển giá» giấc. - Chang tâm sá»± - nhưng vợ mình không chịu. Cô ấy than phiá»n rằng chẳng cách nà o gặp được mình nữa, và mình đã thà nh xa lạ vá»›i đứa con gái nhá». Cô ấy nói đúng. Mình không biết phải là m sao bây giá».
- Vợ cáºu đã đến thăm bệnh viện nà y chưa?
- Chưa.
- Sao cáºu không má»i cô ấy đến đây ăn trưa hả - Tom? Hãy để cho cô ấy biết cáºu là m gì ở đây và công việc đó quan trá»ng đến mức nà o.
Chang tươi tỉnh hẳn.
- Sáng kiến hay quá. Cám Æ¡n Paige. Mình sẽ là m như váºy. Bạn cùng ăn trưa vá»›i vợ chồng mình được không?
- Rất sẵn lòng.
Sye, vợ Chang, hoá ra là một thiếu phụ đáng yêu, với sắc đẹp hà i hoà không có tuổi. Chang dẫn vợ đi tham quan bệnh viện, và sau đó hỠăn trưa trong căng tin với Paige.
Chang cho Paige biết Sye sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông.
- Chị thÃch San Francisco không? - Paige há»i.
Im lặng một thoáng.
- Thà nh phố nà y cũng hay, - Sye đáp lịch sự, - nhưng em có cảm giác ở đây em là một kẻ xa lạ. Quá lớn, quá ồn.
- Nhưng theo tôi hiểu, Hồng Kông cũng lớn và ồn à o đấy chứ.
- Em quê ở má»™t là ng nhá» cách Hồng Kông má»™t tiếng Ä‘i đưá»ng. Ở đó không có xe cá»™ ầm ỹ và má»i ngưá»i Ä‘á»u quen biết nhau. - Cô nhìn sang chồng. - Tom và em cùng đứa con gái đã sống rất hạnh phúc ở đó. Äó là má»™t là ng rất đẹp trên đảo Lamma. Bá» biển trắng phau và những trang trại xinh xắn, bên cạnh là là ng chà i nhá» Sak Kwu Wan. Tháºt thanh bình biết bao.
Giá»ng ngưá»i đà n bà đượm ná»—i tiếc nuối quê hương.
- Dạo ấy, vợ chồng em lúc nà o cũng bên nhau, đúng nghĩa là một gia đình. Ở đây, em chẳng bao giỠgặp được anh ấy.
- Chị Chang, tôi hiểu lúc nà y tháºt khó khăn cho chị, nhưng chỉ và i năm nữa thôi Tom sẽ được mở phòng khám tư, và khi đó công việc cÅ©ng như giá» giấc cá»§a Chang sẽ dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u.
Tom Chang nắm lấy tay vợ.
- Em thấy chưa? Má»i việc sẽ ổn cả thôi, Sye. Em phải kiên nhẫn chứ.
- Em hiểu rồi. - Ngưá»i vợ nói. Giá»ng cô ta không mấy tin tưởng.
Trong khi há» nói chuyện, má»™t ngưá»i đà n ông bước và o căng tin. Khi anh ta dừng lại ở cá»a, Paige chỉ nhìn thấy gáy ngưá»i đó. Tim cô Ä‘áºp dồn dáºp. Ngưá»i đà n ông quay lại. Äó là má»™t ngưá»i lạ hoà n toà n.
Chang nhìn Paige.
- Bạn không sao chứ?
- Không, - Paige nói dối. Mình phải quên Alfred Ä‘i. Chuyện đã qua rồi. Nhưng còn ká»· niệm cá»§a bao nhiêu năm tuyệt vá»i ấy, niá»m vui, ná»—i sung sướng, tình yêu hỠđã dà nh cho nhau… Là m sao mình có thể quên Ä‘i tất cả? Hay là thuyết phục má»™t bác sÄ© nà o đó phẫu thuáºt thuỳ não cho mình?
Paige chạy ngang qua Honey trong hà nh lang. Honey thở không ra hơi và lo lắng.
- Má»i việc ổn cả chá»? - Paige há»i.
Honey mỉm cưá»i bối rối.
- Ừ ổn. - Cô cắm cúi đi tiếp.
Honey má»›i được giao cho má»™t bác sÄ© hướng dẫn tên là Charles Isler, ngưá»i nổi tiếng khắp bệnh viện là má»™t tay quân phiệt.
Ngay tua trực đầu tiên của Honey, ông ta đã nói.
- Bác sÄ© Taft, tôi rất mong được là m việc vá»›i cô. Bác sÄ© Wallace đã kể cho tôi vá» thà nh tÃch xuất sắc cá»§a cô ở trưá»ng y. Tôi được biết bác sÄ© sẽ thá»±c hà nh ná»™i khoa.
- Vâng.
- Tốt. Váºy là chúng tôi còn có được bác sÄ© ở đây ba năm nữa.
HỠbắt đầu tua trực.
Bệnh nhân đầu tiên cá»§a há» là má»™t thanh niên ngưá»i Mexico. Isler bá» qua các bác sÄ© ná»™i trú khác và quay sang Honey.
- Bác sÄ© Taft, tôi nghÄ© bác sÄ© sẽ thấy đây là má»™t ca đáng chú ý. Bệnh nhân cá» tất cả những biểu hiện và triệu chứng kinh Ä‘iển: Kém ăn, sụt cân, đắng miệng, mệt má»i, thiếu máu, dá»… cáu kỉnh và rá»i rã. - Ông nheo mắt nhìn Taft. - Bác sÄ© chẩn Ä‘oán thế nà o?
Và ông mỉm cưá»i chỠđợi.
Honey ngó ông ta trừng trừng:
- À. có thể là một số bệnh… đúng không à ?
Bác sĩ Isler nhìn lại khiến cô bối rối. Ông gợi ý:
- Äây là má»™t trưá»ng hợp rõ rà ng cá»§a bệnh…
Má»™t bác sÄ© ná»™i trú tiếp lá»i.
- Ngộ độc chì?
- Äúng! - Isler đáp.
Honey mỉm cưá»i.
- Hiển nhiên rồi. Ngộ độc chì.
Bác sĩ Isler lại quay sang Honey.
- Cách Ä‘iá»u trị ra sao?
Honey nói một cách lẩn tránh.
- À có má»™t số cách Ä‘iá»u trị khác nhau, phải không ạ?
Một bác sĩ nội trú khác phát biểu.
- Nếu bệnh nhân đã bị nhiá»…m độc lâu ngà y, cần phải được chữa trị như má»™t ca tiá»m chứa viêm não.
Bác sÄ© Isler gáºt đầu.
- Äúng. Äó là điá»u chúng ta Ä‘ang là m. Chúng ta Ä‘ang Ä‘iá»u trị chelat.
Ông nhìn sang Honey. Cô gáºt đầu đồng ý.
Bệnh nhân tiếp theo là má»™t ông lão tám mươi tuổi. Mắt ông ta đỠngầu và hai mà mắt gần như dÃnh chặt vá»›i nhau.
- Chúng tôi sẽ chăm sóc cụ ngay đây, - bác sĩ Isler trấn an ông lão. - Cụ cảm thấy thế nà o?
- Ồ không đến nỗi quá tệ với một lão già như tôi.
Bác sÄ© Isler láºt tấm chăn, để lá»™ đầu gối và mắt cá chân sưng tấy cá»§a ngưá»i bệnh. Có những thương tổn trên bà n chân ông lão.
Bác sĩ Isler quay sang đám nội trú.
- Sưng do viêm khớp. - Ông nhìn Hunter. - Kèm theo thương tổn da và viêm kết mạc. Tôi tin chắc bác sĩ có thể chẩn đoán đó là bệnh gì.
Honey cháºm chạp nói.
- Có thể là … bác sĩ biết đấy…
- Hội chứng Reiter, - một bác sĩ nội trú lên tiếng.
- Nguyên nhân chưa rõ. Thưá»ng có kèm theo sốt nhẹ.
Bác sÄ© Isler gáºt đầu.
- Äúng. - Ông lại nhìn Honey. - Tiên lượng bệnh ra sao?
- Tiên lượng?
Anh chà ng kia lại đáp.
- Tiên lượng chưa rõ. Có thể Ä‘iá»u trị bằng các loại thuốc chống viêm.
- Rất tốt, - bác sĩ Isler nói.
Há» khám cho mưá»i hai bệnh nhân, và khi tua thăm bệnh kết thúc, Honey nói vá»›i bác sÄ© Isler.
- Bác sĩ Isler, em có thể gặp riêng bác sĩ một lát không ạ?
- ÄÆ°á»£c! Äến phòng tôi.
Khi hỠđã ngồi trong phòng là m việc của Isler, Honey nói.
- Em biết bác sÄ© thất vá»ng vá» em.
- Tôi phải thừa nháºn là tôi hÆ¡i ngạc nhiên…
Honey ngắt lá»i.
- Em biết, thưa bác sÄ© Isler. Äêm qua, em không sao chợp mắt nổi. Nói thá»±c là … em hồi há»™p quá vì được là m việc vá»›i ông, đến ná»—i em… em không sao ngá»§ được.
Ông ta nhìn cô ngạc nhiên.
- À, ra thế. Tôi đã nghÄ© chắc phải có nguyên nhân… Thà nh tÃch há»c táºp cá»§a cô tuyệt thế kia mà . Äiá»u gì đã khiến cô quyết định trở thà nh bác sÄ©?
Honey cụp mắt xuống giây lát, rồi nhẹ nhà ng nói.
- Em có má»™t cáºu em trai bị tai nạn. Các bác sÄ© đã là m tất cả những gì có thể để cứu cáºu ấy… nhưng em đã phải nhìn cáºu ấy chết. Chết dần dần, mà em thì bất lá»±c là m sao. Äó là lúc em quyết định dà nh cả Ä‘á»i mình để giúp cho những ngưá»i khác khoẻ mạnh. - Nước mắt cô tuôn xuống.
Cô ấy yếu Ä‘uối tháº1! - Isler nghÄ©.
- Vui lòng được trò chuyện vá»›i cô. - Ông nói như má»™t kết luáºn, cÅ©ng là tế nhị thông báo đã hết giá» tiếp khách.
Honey nhìn ông ta và nghĩ. Ông ta tin mình.
Last edited by Vô Tình; 11-08-2008 at 08:54 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

11-08-2008, 08:55 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 5
Dịch từ nguyên bản: NOTHING LAST FOREVER
Mấy tháng sau đó, Paige hoạ hoằn mới gặp được Kat và Honey. HỠăn bữa sáng vội và ng trong căng tin và thỉnh thoảng lướt qua nhau trong các hà nh lang bệnh viện. HỠtrao đổi chủ yếu bằng những mầu giấy nhắn để lại ở căn hộ.
"Bữa tối trong tủ lạnh"
"Lò vi sóng đã tắt"
"Xin lá»—i, mình không có thá»i gian dá»n dẹp".
"Thứ bảy chúng ta đi ăn tiệm được không?"
Những giá» là m việc kéo dà i, báºn rá»™n quá sức chịu đựng vẫn tiếp tục, là sá»± hà nh hạ cÅ©ng như thá» thách lòng kiên nhẫn cá»§a tất cả các bác sÄ© ná»™i trú.
Paige cám Æ¡n sá»± căng thẳng đó. Nó không cho cô lúc nà o để mà nghÄ© vá» Alfred và tương lai tuyệt diệu mà hỠđã cùng vẽ nên bên nhau. Thế nhưng cô không sao gạt được Alfred ra khá»i tâm trÃ. Äiá»u anh là m đã để lại ná»—i Ä‘au sâu thẳm và nó không chịu buông tha cô. Cô tá»± hà nh hạ mình bằng trò chÆ¡i vô nghÄ©a "giá như".
Giá như mình Ỡlại châu Phi với Alfred.
Giá như chà ng vỠChicago với mình.
Giá như chà ng không gặp Karen.
Giá như…
Một hôm, thứ sáu, khi Paige và o phòng thay quần áo để đi găng tay, hai chữ "con **" đã được viết trên tủ áo cô bằng một loại bút đánh dấu đen.
Ngà y hôm sau, khi Paige đi tìm cuốn sổ trực của cô, nó đã mất tăm. Tất cả ghi chép của cô cũng đã biến mất. Chắc mình để lạc đâu đó, Paige nghĩ.
Nhưng cô không thể nà o tin được.
Thế giới bên ngoà i nhà thương đã ngừng tồn tại.
Paige biết tin Irag xâm lược Kuwait, nhưng cuá»™c chiến vẫn bị lu má» bởi ná»—i thương tâm trước má»™t bệnh nhân mưá»i lăm tuổi Ä‘ang hấp hối vì bệnh máu trắng. Ngà y Äông và Tây Äức thống nhất, Paige còn Ä‘ang mải cứu sống má»™t bệnh nhân bị bệnh đái đưá»ng. Margaret Thatcher đã thôi giữ chức Thá»§ tướng Vương quốc Anh, nhưng quan trá»ng hÆ¡n, bệnh nhân phòng 214 đã Ä‘i lại được. Các đồng nghiệp đã giúp Paige đứng vững. Trừ má»™t và i ngoại lệ, còn há» Ä‘á»u chuyên tâm, hết lòng chữa bệnh, giảm nhẹ Ä‘au đớn và cứu sống con ngưá»i.
Paige quan sát những phép mà u hỠlà m ra mỗi ngà y, lòng đầy hãnh diện.
Những giá» dà i dằng dặc ở bệnh viện và sá»± khẩn trương trong công việc đã gây cho các y bác sÄ© sá»± căng thẳng cao độ. Tá»· lệ ly hôn tăng vá»t, và những vụ ngoại tình trở nên phồ biến.
Tom Chang là má»™t trong số ngưá»i có vấn Ä‘á». Anh kể vá»›i Paige trong lúc uống cà phê.
- Mình có thể Ä‘iá»u khiển giá» giấc. - Chang tâm sá»± - nhưng vợ mình không chịu. Cô ấy than phiá»n rằng chẳng cách nà o gặp được mình nữa, và mình đã thà nh xa lạ vá»›i đứa con gái nhá». Cô ấy nói đúng. Mình không biết phải là m sao bây giá».
- Vợ cáºu đã đến thăm bệnh viện nà y chưa?
- Chưa.
- Sao cáºu không má»i cô ấy đến đây ăn trưa hả - Tom? Hãy để cho cô ấy biết cáºu là m gì ở đây và công việc đó quan trá»ng đến mức nà o.
Chang tươi tỉnh hẳn.
- Sáng kiến hay quá. Cám Æ¡n Paige. Mình sẽ là m như váºy. Bạn cùng ăn trưa vá»›i vợ chồng mình được không?
- Rất sẵn lòng.
Sye, vợ Chang, hoá ra là một thiếu phụ đáng yêu, với sắc đẹp hà i hoà không có tuổi. Chang dẫn vợ đi tham quan bệnh viện, và sau đó hỠăn trưa trong căng tin với Paige.
Chang cho Paige biết Sye sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông.
- Chị thÃch San Francisco không? - Paige há»i.
Im lặng một thoáng.
- Thà nh phố nà y cũng hay, - Sye đáp lịch sự, - nhưng em có cảm giác ở đây em là một kẻ xa lạ. Quá lớn, quá ồn.
- Nhưng theo tôi hiểu, Hồng Kông cũng lớn và ồn à o đấy chứ.
- Em quê ở má»™t là ng nhá» cách Hồng Kông má»™t tiếng Ä‘i đưá»ng. Ở đó không có xe cá»™ ầm ỹ và má»i ngưá»i Ä‘á»u quen biết nhau. - Cô nhìn sang chồng. - Tom và em cùng đứa con gái đã sống rất hạnh phúc ở đó. Äó là má»™t là ng rất đẹp trên đảo Lamma. Bá» biển trắng phau và những trang trại xinh xắn, bên cạnh là là ng chà i nhá» Sak Kwu Wan. Tháºt thanh bình biết bao.
Giá»ng ngưá»i đà n bà đượm ná»—i tiếc nuối quê hương.
- Dạo ấy, vợ chồng em lúc nà o cũng bên nhau, đúng nghĩa là một gia đình. Ở đây, em chẳng bao giỠgặp được anh ấy.
- Chị Chang, tôi hiểu lúc nà y tháºt khó khăn cho chị, nhưng chỉ và i năm nữa thôi Tom sẽ được mở phòng khám tư, và khi đó công việc cÅ©ng như giá» giấc cá»§a Chang sẽ dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u.
Tom Chang nắm lấy tay vợ.
- Em thấy chưa? Má»i việc sẽ ổn cả thôi, Sye. Em phải kiên nhẫn chứ.
- Em hiểu rồi. - Ngưá»i vợ nói. Giá»ng cô ta không mấy tin tưởng.
Trong khi há» nói chuyện, má»™t ngưá»i đà n ông bước và o căng tin. Khi anh ta dừng lại ở cá»a, Paige chỉ nhìn thấy gáy ngưá»i đó. Tim cô Ä‘áºp dồn dáºp. Ngưá»i đà n ông quay lại. Äó là má»™t ngưá»i lạ hoà n toà n.
Chang nhìn Paige.
- Bạn không sao chứ?
- Không, - Paige nói dối. Mình phải quên Alfred Ä‘i. Chuyện đã qua rồi. Nhưng còn ká»· niệm cá»§a bao nhiêu năm tuyệt vá»i ấy, niá»m vui, ná»—i sung sướng, tình yêu hỠđã dà nh cho nhau… Là m sao mình có thể quên Ä‘i tất cả? Hay là thuyết phục má»™t bác sÄ© nà o đó phẫu thuáºt thuỳ não cho mình?
Paige chạy ngang qua Honey trong hà nh lang. Honey thở không ra hơi và lo lắng.
- Má»i việc ổn cả chá»? - Paige há»i.
Honey mỉm cưá»i bối rối.
- Ừ ổn. - Cô cắm cúi đi tiếp.
Honey má»›i được giao cho má»™t bác sÄ© hướng dẫn tên là Charles Isler, ngưá»i nổi tiếng khắp bệnh viện là má»™t tay quân phiệt.
Ngay tua trực đầu tiên của Honey, ông ta đã nói.
- Bác sÄ© Taft, tôi rất mong được là m việc vá»›i cô. Bác sÄ© Wallace đã kể cho tôi vá» thà nh tÃch xuất sắc cá»§a cô ở trưá»ng y. Tôi được biết bác sÄ© sẽ thá»±c hà nh ná»™i khoa.
- Vâng.
- Tốt. Váºy là chúng tôi còn có được bác sÄ© ở đây ba năm nữa.
HỠbắt đầu tua trực.
Bệnh nhân đầu tiên cá»§a há» là má»™t thanh niên ngưá»i Mexico. Isler bá» qua các bác sÄ© ná»™i trú khác và quay sang Honey.
- Bác sÄ© Taft, tôi nghÄ© bác sÄ© sẽ thấy đây là má»™t ca đáng chú ý. Bệnh nhân cá» tất cả những biểu hiện và triệu chứng kinh Ä‘iển: Kém ăn, sụt cân, đắng miệng, mệt má»i, thiếu máu, dá»… cáu kỉnh và rá»i rã. - Ông nheo mắt nhìn Taft. - Bác sÄ© chẩn Ä‘oán thế nà o?
Và ông mỉm cưá»i chỠđợi.
Honey ngó ông ta trừng trừng:
- À. có thể là một số bệnh… đúng không à ?
Bác sĩ Isler nhìn lại khiến cô bối rối. Ông gợi ý:
- Äây là má»™t trưá»ng hợp rõ rà ng cá»§a bệnh…
Má»™t bác sÄ© ná»™i trú tiếp lá»i.
- Ngộ độc chì?
- Äúng! - Isler đáp.
Honey mỉm cưá»i.
- Hiển nhiên rồi. Ngộ độc chì.
Bác sĩ Isler lại quay sang Honey.
- Cách Ä‘iá»u trị ra sao?
Honey nói một cách lẩn tránh.
- À có má»™t số cách Ä‘iá»u trị khác nhau, phải không ạ?
Một bác sĩ nội trú khác phát biểu.
- Nếu bệnh nhân đã bị nhiá»…m độc lâu ngà y, cần phải được chữa trị như má»™t ca tiá»m chứa viêm não.
Bác sÄ© Isler gáºt đầu.
- Äúng. Äó là điá»u chúng ta Ä‘ang là m. Chúng ta Ä‘ang Ä‘iá»u trị chelat.
Ông nhìn sang Honey. Cô gáºt đầu đồng ý.
Bệnh nhân tiếp theo là má»™t ông lão tám mươi tuổi. Mắt ông ta đỠngầu và hai mà mắt gần như dÃnh chặt vá»›i nhau.
- Chúng tôi sẽ chăm sóc cụ ngay đây, - bác sĩ Isler trấn an ông lão. - Cụ cảm thấy thế nà o?
- Ồ không đến nỗi quá tệ với một lão già như tôi.
Bác sÄ© Isler láºt tấm chăn, để lá»™ đầu gối và mắt cá chân sưng tấy cá»§a ngưá»i bệnh. Có những thương tổn trên bà n chân ông lão.
Bác sĩ Isler quay sang đám nội trú.
- Sưng do viêm khớp. - Ông nhìn Hunter. - Kèm theo thương tổn da và viêm kết mạc. Tôi tin chắc bác sĩ có thể chẩn đoán đó là bệnh gì.
Honey cháºm chạp nói.
- Có thể là … bác sĩ biết đấy…
- Hội chứng Reiter, - một bác sĩ nội trú lên tiếng.
- Nguyên nhân chưa rõ. Thưá»ng có kèm theo sốt nhẹ.
Bác sÄ© Isler gáºt đầu.
- Äúng. - Ông lại nhìn Honey. - Tiên lượng bệnh ra sao?
- Tiên lượng?
Anh chà ng kia lại đáp.
- Tiên lượng chưa rõ. Có thể Ä‘iá»u trị bằng các loại thuốc chống viêm.
- Rất tốt, - bác sĩ Isler nói.
Há» khám cho mưá»i hai bệnh nhân, và khi tua thăm bệnh kết thúc, Honey nói vá»›i bác sÄ© Isler.
- Bác sĩ Isler, em có thể gặp riêng bác sĩ một lát không ạ?
- ÄÆ°á»£c! Äến phòng tôi.
Khi hỠđã ngồi trong phòng là m việc của Isler, Honey nói.
- Em biết bác sÄ© thất vá»ng vá» em.
- Tôi phải thừa nháºn là tôi hÆ¡i ngạc nhiên…
Honey ngắt lá»i.
- Em biết, thưa bác sÄ© Isler. Äêm qua, em không sao chợp mắt nổi. Nói thá»±c là … em hồi há»™p quá vì được là m việc vá»›i ông, đến ná»—i em… em không sao ngá»§ được.
Ông ta nhìn cô ngạc nhiên.
- À, ra thế. Tôi đã nghÄ© chắc phải có nguyên nhân… Thà nh tÃch há»c táºp cá»§a cô tuyệt thế kia mà . Äiá»u gì đã khiến cô quyết định trở thà nh bác sÄ©?
Honey cụp mắt xuống giây lát, rồi nhẹ nhà ng nói.
- Em có má»™t cáºu em trai bị tai nạn. Các bác sÄ© đã là m tất cả những gì có thể để cứu cáºu ấy… nhưng em đã phải nhìn cáºu ấy chết. Chết dần dần, mà em thì bất lá»±c là m sao. Äó là lúc em quyết định dà nh cả Ä‘á»i mình để giúp cho những ngưá»i khác khoẻ mạnh. - Nước mắt cô tuôn xuống.
Cô ấy yếu Ä‘uối tháº1! - Isler nghÄ©.
- Vui lòng được trò chuyện vá»›i cô. - Ông nói như má»™t kết luáºn, cÅ©ng là tế nhị thông báo đã hết giá» tiếp khách.
Honey nhìn ông ta và nghĩ. Ông ta tin mình.
|
 |
|
| |