 |
|

17-07-2008, 06:54 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: ha long
Bà i gởi: 95
Thá»i gian online: 17 giá» 23 phút 48 giây
Thanks: 4
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Thiên nhai minh nguyệt Ä‘ao - nguồn vnthuquan (Äá»§ bá»™)
Cổ Long
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ãao
Lá»i Tá»±a
Chân trá»i xa hay không xa?
Không xa!
Vì ngưá»i đã ở ngay chân trá»i, là m sao còn có thể xa được?
Trăng sáng có mà u gì?
Mà u xanh, giống như mà u xanh của biển, sâu, và sầu muộn.
Trăng sáng ở nơi đâu?
Sáng chÃnh ở trong tâm, tâm cá»§a hắn chÃnh là ánh trăng.
Còn đao?
Äao thì lại ở trong tay.
Thanh đao đó là thanh đao gì?
Thanh Ä‘ao cá»§a hắn cÅ©ng giống như chân trá»i bao la nhưng cô quạnh, như ánh trăng trong trẻo mà đơn côi, và khi nhát Ä‘ao vung lên, lại dưá»ng như là hư không!
Hư không?
Mênh mênh mang mang, hư hư thá»±c thá»±c, nó dưá»ng như vốn dÄ© không tồn tại, nhưng lại dưá»ng như xuất hiện ở khắp má»i nÆ¡i.
Thanh đao của hắn xem ra không hỠsắc.
Tháºt không?
Không phải thanh đao sắc, là m sao có thể vô địch trong thiên hạ được?
Nhưng vì thanh Ä‘ao cá»§a hắn đã vượt qua cả giá»›i hạn cao nhất cá»§a tốc độ! Äó là thanh Ä‘ao vô địch.
Con ngưá»i hắn thì sao?
Ngưá»i như chưa quay vá», lòng như đã đứt rá»i.
Nơi đâu là lối v�
Lối vỠđang ở ngay trước mắt hắn.
Hắn không thấy sao?
Nhưng hắn vẫn chưa đi Phải chăng vì thế mà hắn tìm không thấy?
Hiện giỠtuy là tìm không thấy, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngà y tìm thấy!
Nhất định tìm thấy chứ?
Nhất định!
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 08:54 AM.
|

17-07-2008, 06:59 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: ha long
Bà i gởi: 95
Thá»i gian online: 17 giá» 23 phút 48 giây
Thanks: 4
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 1
Ngưá»i Äến Từ Cuối Trá»i
Chiá»u tà n, Phó Hồng Tuyết trong buổi chiá»u đó. Chiá»u tà n, chỉ có má»™t mình hắn, trong trá»i đất nà y dưá»ng như chỉ còn lại má»—i mình hắn.
Con đưá»ng xa hoang vắng lạnh lẽo, đến mặt trá»i trông cÅ©ng tháºt cô đơn và ánh sắc cÅ©ng biến đổi, biến thà nh má»™t thứ mà u trắng xám cá»§a sá»± trống rá»—ng và im lìm.
Con ngưá»i cá»§a hắn cÅ©ng váºy.
Tay hắn khư khư cầm thanh đao, cánh tay thì trắng nhợt, thanh đao thì đen sì!
Trắng nhợt và đen sì, chẳng phải Ä‘á»u là mà u sắc cáºn ká» vá»›i cái chết sao! Chết chẳng phải chÃnh là giá»›i hạn cuối cùng cá»§a hư không và đơn độc sao!
ánh mắt hắn chứa đầy sá»± trống rá»—ng và cô đơn đó, giống như tháºt sá»± đã nhìn thấy cái chết !
Hắn Ä‘i vá» phÃa trước. Bước Ä‘i rất cháºm. Nhưng không há» dừng, dù cho phÃa trước cái chết Ä‘ang đợi, hắn cÅ©ng quyết không dừng.
Dáng Ä‘i cá»§a hắn tháºt quái dị và lạ lùng, chân phải bước tá»›i trước má»™t bước, chân trái má»›i chầm cháºm lết theo, xem ra má»—i bước Ä‘i cá»§a hắn Ä‘á»u rất khổ sở. Nhưng hắn đã Ä‘i qua không biết bao nhiêu con đưá»ng, bao nhiêu dặm trưá»ng, má»—i má»™t bước Ä‘i Ä‘á»u là tá»± hắn Ä‘i.
Cứ đi như thế, phải đi tới khi nà o mới dừng?
Hắn không biết, tháºm chà đến nghÄ© cÅ©ng chưa từng nghÄ© qua!
Giá» thì hắn đã tá»›i nÆ¡i nà y, váºy phÃa trước thì sao? PhÃa trước là cái chết ư?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi! Trong mắt hắn cái chết đã tồn tại, cánh tay cầm Ä‘ao cÅ©ng đã chết, hình ảnh cá»§a thanh Ä‘ao hắn Ä‘ang cầm cÅ©ng tượng trưng cho cái chết!
Thanh đao đen, chuôi đao đen, và vỠđao cũng đen !
Hình ảnh đó cá»§a thanh Ä‘ao tuy là cái chết nhưng lại chÃnh là sinh mệnh hắn!
Bầu trá»i cà ng tối, nhưng ra phÃa xa, có thể nhìn thấy hình ảnh thị trấn như má»™t chấm nhá» Ä‘en giữa bức mà n xám xịt.. Hắn biết đó chÃnh là thị trấn duy nhất khá phồn thịnh ở vùng biên giá»›i hoang vắng nà y :
Phượng Hoà ng Táºp.
Hắn đương nhiên biết, bởi vì Phượng Hoà ng Táºp chÃnh là mảnh đất nÆ¡i mà hắn Ä‘ang đến tìm kiếm cái chết.
Nhưng hắn không há» biết, Phượng Hoà ng Táºp bản thân nó cÅ©ng đã chết rồi!
Con đưá»ng tuy không dà i, cÅ©ng chẳng rá»™ng nhưng lại có đến và i chục căn nhà .
Thế gian nà y có vô số những thị trấn nhá» kiểu như thế, cái nà o cÅ©ng như nhau cả, Ä‘á»u có những cá»a tiệm sÆ¡ sà i vá»›i những thứ hà ng hóa rẻ tiá»n, vá»›i những con ngưá»i Ä‘ang sống. Duy có má»™t Ä‘iểm khác biệt, đó là Phượng Hoà ng Táºp tuy vẫn còn những căn nhà , những cá»a tiệm như thế nhưng lại không có ngưá»i sống.
Äến má»™t ngưá»i cÅ©ng không.
Cá»a sổ hai bên đưá»ng, có cái mở toang, có cái còn Ä‘ang đóng, nhưng tất cả Ä‘á»u đã bị phá nát, bên ngoà i những căn nhà đá»u phá»§ má»™t lá»›p bụi dà y, những góc mái hiên bị sáºp xuống, giăng đầy mạng nhện. Má»™t con mèo Ä‘en dưá»ng bị tiếng bước chân ai là m kinh sợ đã mất hết sá»± nhạy bén và linh hoạt vốn có, thở hổn hển, loạng choạng bò qua đưá»ng, nó cÅ©ng không còn là con mèo nữa.
Chẳng lẽ cái đói đã là m biến đổi má»i thứ sao?
Lẽ nà o nó là sinh váºt duy nhất còn sống sót ở thị trấn nà y?
Phó Hồng Tuyết thấy lòng lạnh giá, tháºm chà còn lạnh hÆ¡n thanh Ä‘ao Ä‘ang cầm trên tay!
Hắn Ä‘ang đứng ở đây, trên con đưá»ng nà y, tất thảy má»i thứ Ä‘á»u là táºn mắt hắn chứng kiến, nhưng hắn vẫn hòan toà n không thể tin, không dám tin, cà ng không muốn tin!
Nơi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tai há»a nà y là do nguyên cá»› gì?
Có gió thổi qua, bên đưá»ng, má»™t tấm bảng hiệu bị gió thổi kêu kẽo kÑt, trên đó vẫn còn thấy được má» má» tám chữ :
Trần gia lão Ä‘iểm, trần niên lão tá»u Tấm bảng đó đã từng là bảng hiệu nổi tiếng ở trấn nà y, nhưng nay nó đã mục nát, cÅ© kÄ© chẳng khác gì răng ngưá»i già .
Nhưng có vẻ như tình trạng của quán rượu Trần gia nà y còn thê thảm hơn tấm bảng hiệu của nó gấp bội.
Phó Hồng Tuyết lặng lẽ đứng đó, nhìn tấm bảng lung lay trong gió, đợi khi gió ngừng hắn má»›i chầm cháºm bước tá»›i, đẩy cánh cá»a ra, bước và o trong quán, mưá»ng tượng như Ä‘ang Ä‘i và o má»™t ngôi má»™ đã bị bá»n đà o má»™ bá»›i tung hết cả.
Trước đây hắn đã từng tới nơi nà y!
Rượu ở đây tuy không được lâu năm, cũng không ngon lắm, nhưng tuyệt nhiên không giống giấm, và tất nhiên nơi đây cà ng không giống như một ngôi mộ.
Má»›i má»™t năm trước, đúng tròn má»™t năm trước, quán rượu nà y vẫn còn là nÆ¡i rất đông đúc và náo nhiệt, nam lai bắc vãng, lữ khách từ má»i phương trá»i, đã qua Phượng Hoà ng Táºp Ä‘á»u bị tấm bảng hiệu bên ngoà i hấp dẫn, phải và o uống và i chung “rượu lâu nămâ€!
Rượu vừa uống và o, lá»i đã ra, quán rượu tất nhiên trở nên rất náo nhiệt, đó từng là má»™t nÆ¡i rất đông vui, thưá»ng xuyên đông khách.
Vì thế không thể nói đây là má»™t quán rượu nhá», và khách thông thưá»ng Ä‘á»u là những vị khách quý. Chá»— kia vốn dÄ© là chá»— cá»§a ông chá»§ Trần, má»™t con ngưá»i hiá»n là nh, xởi lởi, khuôn mặt lúc nà o cÅ©ng tươi cưá»i thân thiện.
Thế nhưng giỠđây, khuôn mặt tươi cưá»i đó đã không còn thấy nữa, mặt bà n nay đã phá»§ đầy bụi, khắp nÆ¡i trên mặt đất đầy những mảnh vò rượu vỡ, thay vì là hương rượu nay chỉ ngá»i thấy mùi hôi thối cá»§a những thứ mà ngưá»i ta nôn ra đã bị thối rữa.
Sá»± ồn à o náo nhiệt ở đại sảnh trước kia, tiếng trò đánh toan già nh rượu, tiếng dao, kéo, thìa đĩa trong bếp, tiếng mỡ nổ lách tách trong chảo, giỠđây Ä‘á»u đã không còn nghe thấy nữa., chỉ nghe tiếng gió Ä‘áºp và o cá»a sổ cóc cách, cóc cách. Nghe loáng thoáng như tiếng những con dÆ¡i ở địa ngục Ä‘ang Ä‘áºp cánh.
Trá»i đã gần tối.
Phó Hồng Tuyết từ từ bước qua, đến má»™t góc, xoay mình ra cá»a, cháºm rãi ngồi xuống.
Má»™t năm trước hắn đã tá»›i đây, ngồi chÃnh tại nÆ¡i nà y, nhưng lúc nà y đây chá»— nà y đã giống như má»™t ngôi má»™, đã hoà n toà n chẳng còn má»™t thứ gì đáng để lưu luyến.
Váºy hắn còn vì cái gì mà ngồi lại đó? Hắn Ä‘ang hồi tưởng chuyện xưa chăng?
Hay là đang đợi má»™t thứ gì đó? Dưá»ng như là đang hoà i niệm chuyện cÅ©, má»™t năm trước tại nÆ¡i đây thá»±c ra đã xảy ra chuyện gì để hắn phải hồi tưởng lại?
Có vẻ như là hắn đang đợi, nhưng thực ra là đợi cái gì?
Là cái chết sao? Tháºt là cái chết à ?
Ôi, cảnh sắc đêm đã bao trùm khắp nơi.
Không có đèn, không có đóm, không má»™t đốm lá»a, chỉ có bóng đêm.
Hắn căm thù bóng đêm, chỉ tiếc bóng đêm cÅ©ng giống hệt như cái chết, Ä‘á»u là những cái không thể trốn tránh!
Giá» thì bóng đêm đã đến ngay trước mắt, váºy còn cái chết?
Hắn ngồi đó đến má»™t cỠđộng nhá» cÅ©ng không, tay vẫn cầm chặt thanh Ä‘ao, ngưá»i ta có thể vẫn nhìn thấy cánh tay trắng nhợt cá»§a hắn, nhưng lại không thấy thanh Ä‘ao, thanh Ä‘ao cá»§a hắn và bóng đêm giỠđã hòa là m má»™t.
Lẽ nà o thanh Ä‘ao cá»§a hắn cÅ©ng giống như chÃnh bóng đêm Ä‘en kia? Lẽ nà o khi thanh Ä‘ao cá»§a hắn đã vung ra, cÅ©ng không có cách nà o tránh được?
Trong bóng đêm tÄ©nh lặng cá»§a cái chết, phÃa xa đột nhiên theo gió truyá»n tá»›i má»™t khúc đà n du dương.
Thá»i khắc nà y, tình cảnh nà y, tiếng đà n đó, giống như là cá»§a tiếng đà n tiên từ trên trá»i cao vá»ng xuống.
Khi nghe thấy tiếng đà n, ánh mắt chứa đầy sự trống trải của hắn đột nhiên ánh lên một tình cảm lạ, dù cho đó có là thứ tình cảm gì đi nữa, nhưng chắc chắn không phải là sự vui sướng.
Tiếng đà n đến gần, theo cùng tiếng đà n còn có cả tiếng xe ngựa.
Ngoà i hắn ra, lẽ nà o vẫn còn có ngưá»i khác muốn đến cái trấn chết chóc ở nÆ¡i hoang vắng nà y?
ánh mắt hắn đã dần dần lấy lại được sự lạnh lùng, cánh tay cầm đao lại siết chặt hơn.
Lẽ nà o hắn biết ngưá»i Ä‘ang đến là ai?
Lẽ nà o hắn Ä‘ang đợi chÃnh ngưá»i nà y?
Lẽ nà o ngưá»i nà y chÃnh là cái chết hóa thân?
Tiếng đà n tiên là thứ tiếng đà n gì? Chưa ngưá»i nà o từng nghe qua!
Nhưng giả như có ngưá»i nghe được sẽ cảm thấy như tâm hồn mình Ä‘ang tan ra, tháºm chà còn thấy toà n thân như hòa quyện và o tiếng đà n, há» sẽ cho rằng âm thanh đó phát ra từ cây đà n thần tiên.
Nhưng Phó Hồng Tuyết thì không hỠbị hòa và o thứ âm thanh đó.
Hắn vẫn yên lặng ngồi đó, yên lặng lắng nghe. Rồi đột nhiên, tám tên hắc y mang dây lưng lụa xông và o, má»—i tên tay Ä‘á»u Ä‘ang khiêng má»™t cái sá»t tre, các sá»t tre đó chứa đủ kiểu, đủ loại những thứ kỳ quái, tháºm chà có cả giẻ lau và chổi.
Bá»n chúng, đến nhìn cÅ©ng không thèm nhìn qua Phó Hồng Tuyết lấy má»™t lần, vừa xông và o, đã ngay láºp tức bắt đầu lau dá»n quán rượu.
Äá»™ng tác cá»§a bá»n chúng không những nhanh chóng mà còn rất hiệu quả.
Giống như má»™t kỳ tÃch, cái quán rượu cÅ© nát và bừa bá»™n nà y chỉ trong tÃch tắc đã biến thà nh hoà n toà n má»›i.
Ngoà i cái góc nÆ¡i mà Phó Hồng Tuyết Ä‘ang ngồi, chá»— nà o cÅ©ng Ä‘á»u đã được quét dá»n đến mức má»™t hạt bụi cÅ©ng không có, tưá»ng được dán giấy, cá»a được treo rèm hạt châu, những chiếc bà n thì được trải khăn bà n, tháºm chà đến mặt sà n cÅ©ng được lót thảm Ä‘á».
Äợi đến khi tám tên đó rút ra đứng nghiêm trang tại báºc cá»a, lại có bốn cô thiếu nữ áo lụa Ä‘i và o, bầy đầy bà n hoa tươi, đồ ăn và rượu, những ly và ng đầy rượu.
Sau đó lại là một đoà n ca kỹ tay vung năm dây đà n, uyển chuyển lướt tới.
Trong tiếng đà n bá»—ng vang lên má»™t tiếng trống canh, đã là canh má»™t rồi, từ cá»a sổ nhìn ra ngoà i phÃa xa, có thể nhìn thấy má»™t ngưá»i mặc áo trắng tay Ä‘ang cầm cái trống canh, trông như hồn ngưá»i chết hiện vá» giữa bóng đêm Ä‘en mịt.
Ngưá»i đánh trống canh nà y là từ đâu tá»›i?
Ngưá»i đó phải chăng thưá»ng đến để nhắc nhở ngưá»i khác vá» thá»i khắc cá»§a cái chết?
Ngưá»i đó Ä‘ang nhắc nhở ai?
Tiếng trống vừa dứt, lại có tiếng hát vang lên:
Thiên nhai lộ, Vị quy nhân.
Nhân tại thiên nhai đoạn hồn xứ,
Vị đáo thiên nhai dĩ đoạn hồn.
Tiếng hát chưa dừng, Yến Nam Phi đã bước và o, hình như hắn đang say.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 08:52 AM.
|

17-07-2008, 07:00 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: ha long
Bà i gởi: 95
Thá»i gian online: 17 giá» 23 phút 48 giây
Thanks: 4
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 2
Nụ Tầm Xuân Cuối Trá»i
- Hoa chưa tà n, trăng chưa khuyết,.
Trăng sáng rá»i nÆ¡i đâu? Nụ tầm xuân phÃa cuối trá»i!.
Yến Nam Phi chẳng lẽ đã say tháºt rồi sao?
Hắn ngồi xuống, cạnh những bông hoa, giữa những mỹ nhân, trước mặt là ly rượu.
Mà u hổ phách của rượu cùng sự tươi thắm của nhánh tầm xuân.
Mùi hương tá»a ra từ nhà nh tầm xuân trong tay hắn đã đủ là m say lòng ngưá»i, nhưng rượu cà ng khiến ngưá»i ta say thêm.
Hắn say đến nỗi gục đầu lên gối mỹ nhân, trước vò rượu mà u hổ phách.
Mỹ nhân cÅ©ng khiến ngưá»i ta say, tiếng cưá»i lảnh lót như tiếng chim hoà ng anh, nụ cưá»i thì tươi tắn như bông hoa má»›i nở.
Hắn vẫn còn rất trẻ.
- Thiếu niên anh tuấn thiếu niên Ä‘a kim, Hương hoa mÄ© tá»u mÄ© nhân như ngá»c, Có được khoảnh khắc vui vẻ như thế nà y, cuá»™c sống chắc hẳn là rất hạnh phúc?
Nhưng tại sao hắn lại đến cái thị trấn chết chóc nà y để hưởng thụ?
Lẽ nà o hắn tới vì Phó Hồng Tuyết?
Hắn cÅ©ng chưa há» nhìn qua Phó Hồng Tuyết, căn bản có lẽ hắn không cảm nháºn được còn có sá»± có mặt cá»§a Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết dưá»ng như cÅ©ng không cảm thấy được sá»± tồn tại cá»§a đám ngưá»i đó. Trước mặt hắn không có hoa tươi, không có mỹ nhân, cÅ©ng chẳng có rượu, giống như có má»™t bức tưá»ng vô hình nà o đó đã tách hắn khá»i khung cảnh hoan lạc kia.
Hắn hoà n toà n đứng ngoà i cuộc vui.
Tiếng trống canh lại vang lên, đã là canh hai!
Bá»n há» rượu cà ng say, hoan lạc cà ng chìm đắm, dưá»ng như đã hoà n toà n quên hết những bi thương trong nhân thế, những phiá»n não, những thống khổ.
Trong ly vẫn có rượu, tầm xuân vẫn cầm trong tay, má»™t mỹ nhân kéo tay Yến Nam Phi há»i :
- Sao chà ng lại thÃch tầm xuân?.
- Vì tầm xuân có gai..
- Chà ng thÃch gai ư?.
- Ta thÃch ngưá»i nham hiểm, đôi tay cá»§a hắn, lòng dạ cá»§a hắn.
Tay cô gái bị gai đâm rất Ä‘au, trong lòng cÅ©ng như bị gai đâm, nhÃu mà y, lắc lắc đầu :
- Lý do đó chẳng hay chút nà o, thiếp không thÃch nghe - Thế nà ng muốn nghe gì nà o?
Yến Nam Phi cưá»i nói:
- Có muốn ta kể cho nà ng nghe một câu chuyện không?
- Tất nhiên là thiếp muốn .
- Truyện kể rằng, ngà y xá»a ngà y xưa, rất rất lâu rồi, ở má»™t nÆ¡i kia xa lắm. rất rất xa, khi nụ tầm xuân đầu tiên bắt đầu nở, có má»™t con dạ oanh rất đÑp chỉ vì yêu hoa đã sÃŽn sà ng nhảy từ cà nh hoa xuống cháºu hoa mà chết - Câu chuyện hay quá, khóe mắt cô gái hoe Ä‘á», - chỉ tiếc là quá bi thương.
- Nà ng lầm rồi. Yến Nam Phi cưá»i cà ng to hÆ¡n - Chết, chẳng phải là chuyện bi thương gì, chỉ cần chết má»™t cách vẻ vang . Có má»™t cái chết đÑp, hà cá»› chi lại không chết?
Cô gái nhìn nụ tầm xuân trong tay hắn, dưá»ng như nụ hoa cÅ©ng Ä‘ang cưá»i.
Nà ng mơ mà ng nhìn, nhìn một hồi lâu rồi bỗng nhiên nhè nhÑ nói:
- Sáng nay, thiếp cÅ©ng muốn tặng chà ng má»™t và i nhánh tầm xuân. Thiếp đã tốn rất nhiá»u thá»i gian má»›i có thể cà i được và o dây lưng … Dây lưng đã lá»ng, đến hoa cÅ©ng không giữ lại được, Hoa rụng hoa rÆ¡i, hoa bay theo gió, hoa trôi theo dòng nước.
Nước sông trôi vá» phÃa Äông, những đóa tầm xuân cÅ©ng theo nước mà trôi, má»™t Ä‘i không trở lại.
Dòng sông hoa, biến thà nh má»™t mà u đỠtươi, trong tay áo thiếp chỉ còn lưu lại má»™t chút hương Lá»i cá»§a cô gái đÑp tá»±a lá»i ca.
Cô giÆ¡ tay áo lên - Chà ng ngá»i Ä‘i, thiếp nhất định muốn chà ng ngá»i, vì đây sẽ là kỉ niệm cuối cùng cá»§a chúng ta. Yến Nam Phi nhìn tay áo ngưá»i đÑp, nhÑ nhà ng cầm lấy tay nà ng.
Äúng lúc đó, tiếng trống canh lại vang lên.
LÃ canh ba.
- Thiên nhai lộ, Vị quy nhân Dạ tam canh Nhân đoạn hồn.
Yến Nam Phi đột nhiên gỡ tay cô gái ra.
Tiếng đà n bất chợt ngừng bặt.
Yến Nam Phi bá»—ng nhiên phẩy tay, nói - Äi Từ đó giống như là má»™t câu thần chú, bên ngoà i cá»a sổ ngưá»i đánh trống canh trong bá»™ đồ trắng như hồn ngưá»i chết vừa gâ ba tiếng. Từ đó vừa thốt ra, má»›i đây nÆ¡i nà y còn là má»™t nÆ¡i rất vui vẻ ồn à o đã láºp tức chỉ còn lại hai ngưá»i.
Äến cô gái vừa bị gai tầm xuân đâm cÅ©ng đã Ä‘i, tay nà ng bị gai là m tổn thương nhưng vết thương trong lòng còn Ä‘au hÆ¡n gấp bá»™i.
Cỗ xe ngựa đi xa rồi, mặt đất lại trở vỠvới sự tĩnh lặng chết chóc.
Trong phòng chỉ còn sót lại má»™t ngá»n đèn nhá», ánh sáng ảm đạm cá»§a nó chiếu và o đôi mắt Ä‘ang rá»±c sáng cá»§a Yến Nam Phi.
Hắn đột nhiên quay phắt lại, dùng cặp mắt rực sáng đó, trừng trừng nhìn thẳng và o Phó Hồng Tuyết.
Con ngưá»i hắn mặc dù đã say rồi, nhưng cặp mắt hắn vẫn còn rất tỉnh táo.
Phó Hồng Tuyết vẫn lặng lẽ ngồi đó, không thở, không nhìn, không động.
Yến Nam Phi đã đứng dáºy.
Lúc hắn đứng dáºy, má»›i có thể nhìn thấy thanh kiếm hắn mang, cán mà u đỠtươi, vá» kiếm cÅ©ng mà u đỠtươi.
So vá»›i nụ tầm xuân cà ng Ä‘á», so vá»›i máu còn đỠhÆ¡n.
Vừa má»›i đây thôi căn phòng còn đầy ắp tiếng cưá»i, bá»—ng trở nên đầy sát khÃ.
Hắn bắt đầu tiến vá» phÃa trước, tiến vá» phÃa Phó Hồng Tuyết.
Con ngưá»i hắn đã say rồi, nhưng kiếm cá»§a hắn không say.
Thanh kiếm giỠđang ở trong tay hắn, Cánh tay thì trắng nhợt, thanh kiếm thì đỠtươi.
Thanh Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết cÅ©ng vẫn trong tay, thanh Ä‘ao đó trước giá» chưa từng rá»i khá»i tay hắn.
Thanh đao đen sì, cánh tay trắng nhợt!
Thanh đao đen như cái chết, thanh kiếm đỠnhư máu tươi, khoảng cách giữa đao và kiếm đã trở nên rất gần.
Khoảng cách giữa hai ngưá»i bá»n há» cÅ©ng ngà y cà ng gần.
Sát khà cà ng tăng.
Yến Nam Phi cÅ©ng đã ở trước mặt Phó Hồng Tuyết, đột nhiên rút kiếm, kiếm sáng như ánh sáng mặt trá»i huy hoà ng và rá»±c rỡ, và cÅ©ng đÑp như nụ tầm xuân dưới ánh nắng trá»i.
Sát khà của thanh kiếm dừng ngay trước mắt Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết vẫn không thở, không nhìn, không động.
ánh sáng thanh kiếm vừa xoÑt qua, những hạt châu cá»§a tấm rèm cá»a treo bên ngoà i rà o rà o rÆ¡i xuống như những giá»t lệ cá»§a mỹ nhân.
Sau đó đột nhiên không còn nhìn thấy ánh sáng của thanh kiếm nữa.
Thanh kiếm vẫn còn đó, vẫn trong tay Yến Nam Phi, hai tay hắn nâng thanh kiếm, đưa lên trước mặt Phó Hồng Tuyết.
Äây là thanh kiếm sắc thiên hạ vô song.
Kiếm pháp hắn đang sỠdụng cũng là thiên hạ vô song.
Váºy tại sao bây giá» hắn lại Ä‘em thanh kiếm tặng cho Phó Hồng Tuyết?
Hắn từ xa tới, thả sức vui chơi, uống rượu say sưa.
Hắn rút kiếm, vung kiếm lên chém rồi bây giỠlại tặng kiếm.
Nguyên nhân rốt cuộc là gì?
Cánh tay trắng nhợt, còn thanh kiếm khi rút ra khá»i vá» nhìn dưới ánh đèn trông cÅ©ng từa tá»±a mà u trắng nhợt đó.
Sắc mặt của Phó Hồng Tuyết trông còn trắng nhợt hơn.
Hắn cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thanh kiếm trên tay Yến Nam Phi.
Trên khuôn mặt hắn hoà n toà n chẳng biểu lộ một tình cảm gì nhưng con ngươi lại như đang thu lại.
Yến Nam Phi cũng đang chăm chú nhìn hắn, đôi mắt sáng rực ẩn chứa một thứ tình cảm rất lạ, cũng không râ đó có phải là sự vui sướng khi sắp được giải thóat hay là nỗi bi thương của sự bế tắc?
Phó Hồng Tuyết lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm và o mắt hắn như thể mãi cho tới lúc nà y mới nhìn thấy hắn.
ánh mắt hai ngưá»i vừa chạm nhau dưá»ng như đã tóe lá»a, ánh lá»a vô hình.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên lên tiếng:
- Ngươi đã tới.
Yến Nam Phi đáp:
- Ta đã tới.
Phó Hồng Tuyết lại nói:
- Ta biết ngươi sẽ tới.
Yến Nam Phi đáp lá»i:
- Ta đương nhiên sẽ tới, ngươi đương nhiên biết ta sẽ tới, nếu không một năm trứơc sao ngươi lại để ta đi.
Phó Hồng Tuyết ánh mắt hạ thấp xuống, lại nhìn trân trân và o cây kiếm trong tay hắn, qua má»™t hồi lâu, má»›i chầm cháºm nói:
- Một năm đã qua rồi.
Yến Nam Phi trả lá»i:
- Äúng tròn má»™t năm.
Phó Hồng Tuyết khẽ thở dà i, nói:
- Má»™t năm qua tháºt dà i.
Yến Nam Phi cũng thở hắt ra, nói:
- Má»™t năm qua tháºt ngắn.
Thá»i gian má»™t năm, rốt cuá»™c là dà i hay ngắn?
Yến Nam Phi bá»—ng cưá»i, trong nụ cưá»i đó ẩn chứa má»™t vẻ mỉa mai cay nghiệt đến tá»™t độ, nói:
- Ngươi cảm thấy một năm quá dà i vì ngươi đã luôn đợi, đợi đến ngà y hôm nay.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Còn ngươi?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta không đợi.
Hắn lại cưá»i, Ä‘iá»m đạm nói tiếp:
- Tuy rằng ta biết râ hôm nay chắc chắn phải chết, nhưng ta không phải loại ngưá»i chỉ luôn chỠđợi cái chết.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Äó là bởi vì ngươi còn có quá nhiá»u việc cần là m, nên má»›i cảm thấy má»™t năm qua là quá ngắn Yến Nam Phi đáp:
- Thực sự là quá ngắn.
Phó Hồng Tuyết lại há»i:
- Váºy đến bây giá» ngươi đã hoà n thà nh tâm nguyện cá»§a mình chưa?
Kiếm quang bá»—ng sáng rá»±c cả bầu trá»i, đưá»ng kiếm phát ra tia chá»›p.
Äao lại có vẻ rất cháºm chạp.
Nhưng kiếm chưa kịp chém tá»›i, Ä‘ao như đã nháºp và o kiếm, chặn đứng má»i đưá»ng kiếm.
Äao đã ká» ngay yết hầu.
Äao cá»§a Phó Hồng Tuyết, yết hầu cá»§a Yến Nam Phi.
Bây giỠthì đao ở trong tay, tay ở trên bà n .
Yến Nam Phi trân trối nhìn cái cán đao đen sì một lúc lâu mới từ từ nói:
- Một năm trước ta đã bại dưới đao của ngươi.
Phó Hồng Tuyết từ tốn đáp:
- Lẽ ra ngươi đã không thua, đáng tiếc, ngươi tuy tuổi còn trẻ nhưng kiếm pháp sỠdụng rất thà nh thục.
Yến Nam Phi lặng im như thể Ä‘ang suy ngẫm vá» hai câu nói cá»§a hắn. Lại qua má»™t hồi rất lâu má»›i lại chầm cháºm nói:
- Lúc đó ngươi đã há»i ta phải chăng còn tâm nguyện chưa thà nh.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta đã há»i.
Yến Nam Phi nói:
- Lúc đó ta đã nói với ngươi rằng dù cho ta còn tâm nguyện chưa thà nh cũng là chuyện riêng của bản thân ta, nhất thiết phải do tự ta thực hiện.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta nhá»›.
Yến Nam Phi nói:
- Lúc đó ta đã nói với ngươi rằng ngươi có thể giết ta bất cứ lúc nà o tùy ý, chứ đừng mong ta sẽ nói ra tâm nguyện của mình.
Phó Hồng Tuyết như hiểu:
- Bây giá»â€¦ Yến Nam Phi đáp:
- Bây giá» cÅ©ng vẫn váºy thôi.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Nhất quyết không nói?
Yến Nam Phi nói:
- Ngươi cho ta thá»i gian má»™t năm để ta tá»± thân Ä‘i là m những việc muốn là m, bây giá» má»™t năm đã hết, ta… Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi đến để nháºn cái chết.
Yến Nam Phi đáp:
- Không sai, ta đến chÃnh để nháºn cái chết.
Hắn nâng thanh kiếm lên, nói từng chữ một:
- Vì thế giỠngươi đã có thể giết ta rồi.
Hắn đến để nháºn lấy cái chết.
Hắn đến từ Giang Nam, ngà n dặm gian khổ, cuối cùng chẳng qua cÅ©ng chỉ là đến để nháºn cái chết… Hắn uống cạn ly rượu, ôm mỹ nữ và ca hát, chẳng qua cÅ©ng chỉ là muốn có má»™t chút hoan lạc trước khi phải đón nháºn cái chết.
Chết như thế nà y, cà ng trang nghiêm thì lại cà ng đÑp!
Kiếm vẫn trong tay Yến Nam Phi, còn tay đao vẫn trên mặt bà n.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Một năm trứơc, giỠnà y nơi nà y, ta đã có thể giết ngươi.
Yến Nam Phi há»i:
- Ngươi đã để ta đi, chỉ vì ngươi biết chắc ta sẽ quay lại?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Giả như ngươi không tới, ta chỉ sợ vĩnh viÔn cũng không tìm được ngươi.
Yến Nam Phi nói:
- Rất có thể.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Nhưng ngươi đã tới.
Yến Nam Phi nói:
- Ta nhất định tới.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Vì thế nếu như tâm nguyện của ngươi chưa toại, ta vẫn có thể cho ngươi thêm một năm.
Yến Nam Phi nói:
- Không cần.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Không cần?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta đã tới đây thì trong lòng đã quyết là sẽ chết.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi không muốn sống thêm một năm sao?
Yến Nam Phi bá»—ng ngá»a mặt lên cưá»i, đáp:
- Äại trượng phu sống trên Ä‘á»i, không thể diệt trừ cái ác, không báo được thù, dù sống thêm mưá»i năm, má»™t trăm năm, cÅ©ng là sống không bằng chết.
Hắn vẫn cưá»i, nụ cưá»i cá»§a hắn chất chứa má»™t ná»—i thống khổ, sá»± bi thương nói không thà nh lá»i.
Phó Hồng Tuyết nhìn hắn, đợi hắn cưá»i xong, bá»—ng nói:
- Nhưng tâm nguyện của ngươi vẫn chưa toại.
Yến Nam Phi nói:
- Ai nói váºy?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta nói, ta có thể nhìn ra.
Yến Nam Phi cưá»i nhạt:
- Dù cho tâm nguyện của ta chưa thà nh, cũng không liên can tới ngươi.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Nhưng ta… Yến Nam Phi cắt ngang lá»i cá»§a hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi vốn không phải kẻ nhiá»u lá»i, ta cÅ©ng không tá»›i đây để nói chuyện phiếm vá»›i ngươi.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi chỉ muốn mau chóng được chết?
Yến Nam Phi đáp:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết lại há»i:
- Ngươi thà chết cũng quyết không nói ra tâm nguyện trong lòng?
Yến Nam Phi đáp:
- Phải.
Từ - phải đó nói ra dứt khoát như hiệp đao chém sắt, lưỡi dao sắc chém dây, xem ra trong nhân thế chẳng ai có thể thay đổi được quyết tâm của hắn.
Trên cánh tay cầm Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết cÅ©ng đã nổi những đưá»ng gân xanh.
Má»™t khi thanh Ä‘ao nà y được rút ra khá»i vá», thì theo sau đó sẽ là cái chết, trên thế gian nà y tuyệt nhiên chưa ai có thể tránh được.
GiỠthì thanh đao của hắn có phải sắp xuất bao không?
Yến Nam Phi hai tay nâng thanh kiếm, nói:
- Ta muốn đựơc chết dưới kiếm của mình.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ta biết.
Yến Nam Phi há»i:
- Nhưng ngươi vẫn muốn dùng đao của ngươi ư?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngươi có những chuyện không thể là m, ta cũng có.
Yến Nam Phi im lặng, nhÑ nhà ng nói:
- Sau khi ta chết, ngươi có thể giữ lại thanh kiếm của ta không?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
- Kiếm tại nhân tại, nhân vong kiếm hủy, ngươi chết rồi, thanh kiếm nà y cũng vẫn phải ở bên cạnh ngươi.
Yến Nam Phi thở ra một hơi dà i, nhắm mắt lại, nói:
- Má»i, má»i ra tay.
Thanh Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết đã xuất vá», vẫn chưa xuất chiêu, đột nhiên từ bên ngoà i truyá»n tá»›i má»™t chuá»—i tiếng động - lăn lông lốc như tiếng bánh xe lá»›n Ä‘ang lăn. Liá»n đó, lại nghe được má»™t tiếng chấn động lá»›n - oanh.
Cánh cá»a gá»— vốn dÄ© đã mục nát, đột nhiên bị rung mạnh, cái váºt - lăn lông lốc Ä‘ang lăn và o, hóa ra là má»™t quả cầu lá»›n, quả cầu và ng sáng lấp lánh.
Phó Hồng Tuyết nhảy tránh, nhưng Yến Nam Phi đứng yên không hỠquay đầu lại.
Quả cầu đó đã lăn tá»›i sát ngay sau lưng hắn, nhìn như sắp Ä‘áºp và o ngưá»i hắn.
Chẳng ai có thể chịu đựơc lá»±c cá»§a má»™t cú Ä‘áºp đó, sức mạnh đó trừ phi là loại ngưá»i mà thân thể không phải bằng máu thịt má»›i có thể đỡ được.
Äúng lúc đó, Phó Hồng Tuyết đã xuất Ä‘ao.
Äao chém xuống má»™t nhát, ngừng.
Tất cả tiếng động, tất cả động tác toà n bá»™ Ä‘á»u ngừng lại.
Quả cầu và ng tưởng như không thể ngăn lại bị hắn dùng mũi đao chặn nhÑ đã dừng ngay lại.
CÅ©ng trong chá»›p mắt đó,quả cầu và ng đột nhiên bắn ra mưá»i ba mÅ©i phi tiêu, nhằm thẳng và o Yến Nam Phi.
Yến Nam Phi vẫn bất động, nhưng đao của Phó Hồng Tuyết động .
Äao vừa vung lên, các mÅ©i tiêu đã đứt lìa, quả cầu trông nặng tá»›i cả ngà n cân nà y cuối cùng đã bị hắn má»™t Ä‘ao xẻ thà nh bốn mảnh.
Quả cầu và ng hóa ra là rá»—ng, khi những mảnh quả cầu nứt ra, xuất hiện má»™t ngưá»i, giống má»™t cáºu nho sÄ© nhá» Ä‘ang ngồi khoanh chân trên mặt đất.Trong khi những mảnh vá» quả cầu từ từ mở bung ra ngưá»i cá»§a y hoà n toà n không há» cỠđộng cứ ngồi ở đó.
Vừa rồi, Ä‘ao má»›i vung lên má»™t nhát, đã có thể chém gãy mưá»i ba mÅ©i phi tiêu, lại có thể xẻ quả cầu thà nh bốn mảnh, sức mạnh và tốc độ cá»§a nhát Ä‘ao đó dưá»ng như đã cùng sức mạnh cá»§a tất thảy những Ä‘iá»u thần kì trong trá»i đất nà y hòa là m má»™t.
Cái đó tháºm chà còn vượt qua sá»± biến hóa cá»§a tất cả các loại Ä‘ao pháp, đủ để há»§y diệt má»i thứ.
Nhưng, sau khi mÅ©i tiêu bị gãy, quả cầu bị xẻ, cáºu nho sÄ© kia vẫn bình thản ngồi đó, không những chẳng há» cỠđộng mà trên khuôn mặt cÅ©ng chẳng biểu lá»™ bất cứ tình cảm gì, trông giống như má»™t ngưá»i gá»—.
Cá»a sổ bị Ä‘áºp vỡ, mái ngói cÅ©ng bị long ra, những miếng ngói rÆ¡i xuống, rÆ¡i đúng và o ngưá»i y, phát ra má»™t tiếng nghe - bá»™p.
Hóa ra y đúng là một tượng gỗ.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn y, y bất động, Phó Hồng Tuyết cũng bất động.
Mộc đầu nhân thì là m sao biết cỠđộng?
Nhưng ngưá»i gá»— bá»—ng nhiên lại cỠđộng.
Y chuyển động rất nhanh, động thái rất kì lạ, đột nhiên dùng toà n bộ cơ thể xông thẳng tới sau lưng của Yến Nam Phi.
Y không có vÅ© khÃ.
Y dùng chÃnh thân thể là m vÅ© khÃ, toà n thân trên dưới, tay chân tứ chi, Ä‘á»u là vÅ© khÃ.
Dù là loại vÅ© khà đáng sợ đến đâu cÅ©ng cần ngưá»i sá» dụng, vÅ© khà bản thân nó là chết.
Nhưng loại vũ khà mà y sỠdụng bản thân nó lại là sống.
Cũng ngay trong chớp mắt đó, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, thình lình có hai cánh tay thò lên, nắm lấy hai chân của Yến Nam Phi.
Chiêu đó cÅ©ng rất bất ngá». Ngay lúc nà y, Yến Nam Phi có muốn thóat ra, cÅ©ng không thể cá»±a quáºy được.
Äôi tay ai đột nhiên thò lên từ dưới đất, tên ngưá»i gá»— bá»—ng nhiên cỠđộng, trên dưới giáp công, tất cả chỉ xảy ra trong má»™t sát na .
Hai tay tên ngưá»i gá»— đã cặp chặt lấy lưng,còn đôi tay dưới đất kia thì cÅ©ng đã nắm chặt cổ chân Yến Nam Phi. Bá»n chúng xuất kÃch, chẳng những kì bà kì dị mà còn hoạch tÃnh tỉ mỉ. Hắn chúng chắc cú tấn công nà y không thể thất bại.
Nhưng đáng tiếc bá»n chúng đã quên mất bên cạnh Yến Nam Phi còn có má»™t thanh Ä‘ao! Äao cá»§a Phó Hồng Tuyết.
Cây Ä‘ao độc nhất vô nhị trên trần gian. Äao quang lại phát sáng, má»™t nhát, chỉ má»™t nhát.
Bốn cánh tay bị chém đứt, máu phụt ra, hóa ra trong tay cá»§a tên ngưá»i gá»— cÅ©ng có máu.
Máu từ trong tay y chảy ra, cũng giống như máu tươi, nhưng cái mặt gỗ của y đã bắt đầy nhăn nhúm lại.
Cánh tay đã đứt lìa, cả bốn cánh tay Ä‘á»u đã đứt lìa, má»™t ngưá»i từ dưới đất ngưá»i cuá»™n tròn nhảy ra, đầu y toà n đất, trông giống như má»™t tượng đất.
Tên ngưá»i đất nà y cÅ©ng giống má»™t nho sÄ©.
Hai tên đồng thá»i bay lên, vút lên cao rồi lá»™n ngưá»i, rÆ¡i xuống má»™t xó khác, co lại thà nh má»™t viên tròn.
Không một ai bước đến.
Äao cá»§a Phó Hồng Tuyết lặng lẽ hạ xuống, ngưá»i hắn cÅ©ng từ từ thả lá»ng. Yến Nam Phi nãy giá» không há» quay đầu lại.
Tên ngưá»i đất giÆ¡ cánh tay lên, bá»—ng nói:
- Äá»u là do ngươi hại ta, ngươi đã cam chắc việc nà y không thể thất thá»§.
Tên ngưá»i gá»— đáp:
- Chuyện không thà nh, quay vỠcũng là chết, chi bằng chết ngay tại đây cho xong.
Tượng đất há»i:
- Ngươi muốn chết như thế nà o?
Ngưá»i gá»— đáp:
- Ta thân là má»™c đầu nhân, đương nhiên muốn dùng lá»a thiêu.
Tượng đất nói:
- Tốt, tốt nhất thiêu thà nh tro.
Tượng gá»— thở ra má»™t hÆ¡i dà i, đúng tháºt rút từ trên ngưá»i ra má»™t que diêm, tá»± châm lên quần áo mình.
Lá»a thiêu rất nhanh, cả ngưá»i y bùng cháy, biến thà nh má»™t đống lá»a.
Tượng đất đã tránh ra rất xa mới đột nhiên gà o lên:
- Không được, lúc nà y ngươi chưa thể chết được, trên ngưá»i ngươi vẫn còn tá» ngân phiếu ba ngà n lượng, bị đốt thà nh tro sẽ không dùng được nữa.
Trong đám lá»a vẫn nghe được tiếng phát ra:
- Ngươi tới mà lấy… Tượng đất đáp:
- Ta sợ hơi nóng.
Bá»—ng nhiên trong đám lá»a lại truyá»n ra má»™t tiếng than thở, má»™t dòng nước trong vắt từ trong đám lá»a phụt ra, từng giá»t rÆ¡i lã chã lại trên đống lá»a, hóa thà nh má»™t mà n sương .
Thế lá»a láºp tức tắt ngấm, biến thà nh đám khói đặc, má»™c đầu nhân Ä‘ang ở trong đám khói đó, chẳng ai có thể thấy hắn đã bị thiêu thà nh thứ gì.
Phó Hồng Tuyết thá»±c chất đến nhìn cÅ©ng không thèm nhìn, tất cả Ä‘iá»u hắn quan tâm chỉ có má»™t ngưá»i.
Yến Nam Phi dưá»ng như lại chẳng quan tâm đến bất cứ gì.
Äám khói tản ra khắp nÆ¡i, đã trà n ngáºp cả cái quán rượu nhá» bé nà y, sau đó lại từ củă sổ thoát ra ngoà i. Bên ngoà i Ä‘ang có gió.
Äám khói vừa thoát ra ngoà i liá»n bị thổi Ä‘i khắp chốn.
Con mèo Ä‘en vừa loạng choạng bò qua đưá»ng Ä‘ang trốn phÃa sau má»™t cái cá»™t gá»—.
Má»™t là n khói má»ng bị gió thổi bay qua, con mèo gục xuống, sụp ngưá»i lại co giáºt.
Trải qua biết bao nhiêu tai há»a và cái đói mà bất cứ ai cÅ©ng chưa chắc có thể chịu đựng, váºy mà nó vẫn sống, nhưng là n khói vừa thổi qua lại khiến nó chỉ trong chá»›p mắt đã hóa thà nh đống xương.
Lúc nà y, Phó Hồng Tuyết và Yến Nam Phi vẫn đang ở trong mà n khói đấy.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 08:53 AM.
|

17-07-2008, 07:01 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: ha long
Bà i gởi: 95
Thá»i gian online: 17 giá» 23 phút 48 giây
Thanks: 4
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 3
Lầu Cao Trăng Sáng
Äám khói từ từ tản ra.
Äó là đá»at mệnh khói, trong giang hồ đã không biết bao nhiêu anh hùng thanh danh lừng lẫy đã phải chịu những cái chết đầy bà ẩn trong thứ khói nà y.
Khi đám khói tản hết, có thể nhìn thấy ánh mắt cá»§a tên má»™c đầu nhân Ä‘ang phát sáng. Y biết rằng đôi tay cá»§a y không còn nghi ngá» gì nữa đã bị đứt lìa nhưng y hy vá»ng còn có thể nhìn thấy bá»n ngưá»i Ä‘ang giãy chết trên mặt đất kia bò tá»›i trước mặt y, cầu xin y thuốc giải.
Tháºm chà đến Thạch Bá Thiên và Äồng Hổ cÅ©ng đã từng phải lết tá»›i trước mặt y khổ sở lạy lục van nà i.
Bá»n há» vốn Ä‘á»u là những cưá»ng nhân rất hung hãn trong giang hồ, thế nhưng đến lúc phải đối diện vá»›i cái chết thá»±c sá»± thì đến ngưá»i có dÅ©ng khà nhất cÅ©ng trở thà nh kẻ yếu Ä‘uối nhất.
Ná»—i thống khổ và tuyệt vá»ng cá»§a ngưá»i khác, đối vá»›i y mà nói chÃnh là sá»± hưởng thụ rất sung sướng.
Nhưng lần nà y thì y thất vá»ng.
Phó Hồng Tuyết và Yến Nam Phi không hỠbị gục xuống, và ánh mắt hỠcũng đang phát sáng.
ánh sáng trong mắt tên má»™c đầu nhân giống hệt như ngá»n lá»a vừa tắt trên ngưá»i y. Má»› quần áo cá»§a y đã cháy thà nh than cùng vá»›i đám khói theo gió bay Ä‘i hết, chỉ còn trÆ¡ lại cái xác Ä‘en sì, đã giống như má»™t cục sắt chưa cháy hết, lại còn giống như thanh cá»§i đã cháy ra tro.
Yến Nam Phi bỗng nói:
- Hai tên nà y chÃnh là ngÅ© hà nh song sát.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- ừm".
- Kim trung tà ng má»™c, thá»§y há»a đồng nguyên, - Tá thổ hà nh độn, quá»· thá»§ tróc cước, vốn Ä‘á»u là những thá»§ Ä‘oạn mỠám hại ngưá»i mà ngưá»i bị hại dù có phòng trước cÅ©ng khó mà tránh được, ngÅ© hà nh song sát cÅ©ng chÃnh là hai trong số Ãt những tên có thân thá»§ cao nhất trong nghá» là m thÃch khách, nghe đồn bá»n chúng Ä‘á»u là những đại phú ông có gia tà i rất lá»›n.
Chỉ đáng tiếc thượng thế có rất nhiếu đại phú ông nên xem ra trong mắt má»™t số ngưá»i chúng không đáng giá má»™t xu.
Tên ngưá»i đất liá»n tiếp lá»i, cưá»i nói:
- Hắn là kim má»™c thá»§y há»a, ta là thổ, ta thá»±c chất là má»™t con lừa đất, má»™t cá»§ khoai đất, má»™t con chó đất.
Y nhìn thanh đao trong tay Phó Hồng Tuyết.
Äao đã nháºp bao, cán Ä‘ao Ä‘en sì, vá» Ä‘ao Ä‘en sì.
Tên ngưá»i đất than thầm, khổ sở nói:
- Äáng lẽ, chúng ta không nháºn ra Phó đại hiệp cÅ©ng nên nháºn ra thanh Ä‘ao nà y.
Mộc đầu nhân nói:
- Nhưng chúng ta cũng không ngỠrằng Phó đại hiệp giúp hắn ra tay.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
- Mạng của hắn đã thuộc vỠta.
Mộc đầu nhân nói:
- Vâng.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngoà i ta ra không ai có thể động đến một sợi lông mi của hắn.
Mộc đầu nhân lại nói:
- Vâng.
Tên ngưá»i đất nói:
- Chỉ cần Phó đại hiệp tha cho cái mạng chó nà y, tôi sẽ láºp tức biến Ä‘i tháºt xa.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Biến.
Từ đó vừa nói ra, hai tên ngay tức khắc biến, quả thực lăn ngay đi, trông giống như hai quả cầu.
Yến Nam Phi bá»—ng nhiên cưá»i cưá»i, nói:
- Ta biết ngươi chắc chắn sẽ không giết chúng.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Hả?
Yến Nam Phi đáp:
- Vì chúng vẫn chưa xứng.
Phó Hồng Tuyết chăm chú nhìn thanh Ä‘ao trên tay, tình cảm biểu lá»™ trên khuôn mặt mang má»™t sá»± cô đơn nói không thà nh lá»i.
Bạn bè cá»§a hắn vốn đã không nhiá»u, bây giỠđến cả kẻ thù cá»§a hắn còn lại cÅ©ng chẳng là bao.
Trên trá»i dưới đất, đáng để hắn ra tay xuất Ä‘ao, còn được mấy ngưá»i?
Phó Hồng Tuyết trầm trầm nói:
- Ta nghe nói, bá»n chúng đã giết Thạch Bá Thiên vá»›i giá mưá»i ba vạn lượng.
Yến Nam Phi đáp:
- Hoà n toà n chÃnh xác.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Mạng cá»§a ngươi đương nhiên so vá»›i Thạch Bá Thiên đáng tiá»n hÆ¡n.
Yến Nam Phi nói:
- Äáng tiá»n hÆ¡n nhiá»u.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngưá»i mà có thể đưa ra giá cao như thế để sai chúng đến giết ngươi chắn chắn không nhiá»u.
Yến Nam Phi im lặng không đáp.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi đã không há»i chúng, chỉ vì ngươi đã sá»›m biết ngưá»i nà y là ai.
Yến Nam Phi vẫn im lặng.
Lặng im không má»™t lá»i.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Tâm nguyện chưa thà nh cá»§a ngươi chÃnh là muốn đối phó vá»›i ngưá»i nà y Yến Nam Phi bá»—ng cưá»i nhạt, nói:
- Ngươi nói quá nhiá»u rồi đấy.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi không chịu nói?
Yến Nam Phi đáp:
- Không nói.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Váºy ngươi Ä‘i Ä‘i.
Yến Nam Phi nói:
- Cà ng không thể đi.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Äừng quên rằng ta đã cho ngươi má»™t năm, thá»i gian má»™t năm đó là ngươi nợ cá»§a ta.
Yến Nam Phi há»i:
- Ngươi muốn ta trả? Trả thế nà o?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Äi là m những việc ngươi nên là m.
Yến Nam Phi ngáºp ngừng:
- Nhưng ta… Phó Hồng Tuyết thình lình quay phắt đầu lại, chằm chằm nhìn hắn nói:
- Ngươi, nếu như tháºt sá»± là má»™t nam tá» hán, có muốn chết, cÅ©ng phải chết má»™t cách quang minh lá»—i lạc.
Hắn ngẩng cao đầu, nhưng Yến Nam Phi lại cúi gằm mặt xuống, có vẻ như không muốn để Phó Hồng Tuyết trông thấy những tình cảm biểu lộ trên mặt mình.
Không ai có thể giải thÃch được đó là thứ tình cảm gì? Là bi thương? Là thống khổ? Hay là phẫn ná»™?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Kiếm ngươi vẫn còn đó, mạng cá»§a ngươi cÅ©ng vẫn còn đó, váºy tại sao ngươi không dám Ä‘i?
Yến Nam Phi cũng ngẩng cao đầu, siết chặt thanh kiếm trong tay, nói:
- ÄÆ°á»£c, ta Ä‘i, nhưng má»™t năm sau, ta nhất định quay lại.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ta biết.
Trên bà n vẫn còn rượu.
Yến Nam Phi đột nhiên xoay ngưá»i, nhấc vò rượu lên, há»i:
- Ngươi vẫn không uống?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không uống.
Yến Nam Phi nhìn Phó Hồng Tuyết chằm chằm, rồi há»i:
- Kẻ không uống rượu, tháºt sá»± có thể luôn luôn tỉnh táo?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không hẳn.
Yến Nam Phi ngá»a mặt cưá»i lá»›n, má»™t hÆ¡i uống cạn ná»a bình rượu, sau đó dà i bước Ä‘i ra, hắn bước Ä‘i rất nhanh.
Bởi vì hắn biết con đưá»ng trước mắt không những gian nan mà còn rất xa, xa đến mức đáng sợ.
Thị trấn chết chóc, con đưá»ng hoang vắng, trá»i đất tịch mịch, trăng sáng buồn tẻ.
Trăng đêm nay tháºt tròn.
Nhưng lòng ngưá»i đã khuyết.
Yến Nam Phi vẫn bước Ä‘i dưới ánh trăng, hắn sải dà i bước chân, quyết Ä‘i tháºt nhanh.
Nhưng Phó Hồng Tuyết vẫn luôn theo phÃa sau hắn từ phÃa xa, dù hắn có Ä‘i nhanh thế nà o, chỉ cần ngoảnh mặt lại là láºp tức có thể nhìn thấy má»™t ngưá»i tà n phế cô độc, cùng vá»›i cái dáng Ä‘i vụng vá» và kì dị chầm cháºm bám theo đằng sau.
Sao cà ng thưa, trăng cà ng má», đêm dà i đã sắp hết, Phó Hồng Tuyết vẫn theo sau, vẫn giữ má»™t khoảng cách không đổi.
Yến Nam Phi cuối cùng không thể chịu được quay đầu lại lá»›n tiếng há»i:
- Ngươi là cái bóng của ta ư?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không phải.
Yến Nam Phi lại há»i:
- Váºy sao ngươi Ä‘i theo ta?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì ta không muốn ngươi chết dưới tay kẻ khác.
Yến Nam Phi cưá»i nhạt, nói:
- Không cần ngươi phà hơi, ta nhất định có thể tự chăm sóc bản thân.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi thực là có thể?
Hắn không để Yến Nam Phi trả lá»i, láºp tức lại nói tiếp:
- Chỉ có ngưá»i thá»±c sá»± vô tình, má»›i có thể tá»± lo cho bản thân mình, ngươi còn quá Ä‘a tình.
Yến Nam Phi há»i:
- Ngươi thì sao?
Phó Hồng Tuyết hững hỠđáp:
- Ta, dù có, cũng đã quên rồi, quên từ rất lâu rồi.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của hắn hoà n toà n chẳng có một chút cảm xúc, liệu có ai biết được đằng sau khuôn mặt khắc khổ đó thực ra còn ẩn chứa bao nhiêu dĩ vãng chua xót? Bao hồi ức đau buồn?
Má»™t ngưá»i nếu như thá»±c sá»± tim đã chết, tình đã hết, thì thượng thế còn ai có thể là m tổn thương hắn ?
Yến Nam Phi chăm chú nhìn hắn, nhẹ nhà ng nói:
- Nếu ngươi thực cho rằng ngươi có thể tự lo cho bản thân, thì ngươi lầm rồi.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Há»?
Yến Nam Phi đáp:
- Trên thế gian nà y chà Ãt cÅ©ng còn má»™t ngưá»i có thể là m hại ngươi.
Phó Hồng Tưyết há»i:
- Ai?
Yến Nam Phi đáp:
- Bản thân ngươi.
ồ, trá»i sáng rồi.
ánh nắng đã chiếu sáng mặt đất Ä‘en tối và lạnh giá, cÅ©ng chiếu sáng cả ba chữ khắc trên tấm bia đá bên đưá»ng:
- Phượng Hoà ng Táºp.
Chỉ còn tấm bia đá nà y, chỉ còn ba chữ nà y là còn hoà n toà n giống với một năm trước.
Phó Hồng Tuyết vốn dÄ© là ngưá»i không dÔ biểu lá»™ cảm xúc nhưng khi Ä‘i qua tấm bia đá đó vẫn hÆ¡n má»™t lần muốn ngoái đầu lại nhìn.
Biển xanh bãi dâu, những thay đổi trong nhân thế vốn đã rất lá»›n, nhưng có Ä‘iá»u sá»± biến đổi cá»§a mảnh đất nà y có phần hÆ¡i quá nhanh.
Yến Nam Phi cố nhiên nhìn thấu tâm ý Phó Hồng Tuyết, bá»—ng há»i:
- Ngươi không ngỠà ?
Phó Hồng Tuyết khẽ gáºt gáºt đầu, nói:
- Ta không ngá», ngươi đã sá»›m biết trước Ä‘iá»u nà y.
Yến Nam Phi há»i:
- Hả?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngươi đã sớm biết nơi đây đã thà nh cái thị trấn chết, vì thế mới mang theo rượu, đà n và kĩ nữ cùng đến.
Yến Nam Phi không há» phá»§ nháºn.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi đương nhiên cũng biết râ vì cớ gì mà nơi đây lại trở thà nh như thế nà y.
Yến Nam Phi đáp:
- Ta đương nhiên biết.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Váºy thì tại sao?
Trong mắt Yến Nam Phi đột nhiên ánh lên một tình cảm trộn lẫn giữa đau khổ và phẫn nộ, qua một hồi lâu mới từ từ nói:
- Là vì ta.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Là vì ngươi? Là m sao ngươi khiến một thị trấn phồn thịnh biến thà nh nghĩa địa?
Nhưng Yến Nam Phi đã ngáºm miệng.
Khi hắn đã khép miệng, khuôn mặt láºp tức trở nên lạnh lùng, lạnh đến mức tà n khốc.
Do đó chỉ cần má»™t khi hắn ngáºm miệng lại thì bất cứ ai cÅ©ng nên hiểu ra rằng hắn đã cá»± tuyệt bà n luáºn vá» vấn đỠnà y.
Vì thế Phó Hồng Tuyết cũng im lặng.
Nhưng ánh mắt cá»§a bá»n há» không há» khép lại, bá»n hỠđồng thá»i cùng nhìn thấy má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a rất nhanh, từ ngã rẽ bên cạnh Ä‘ang gấp gáp phi tá»›i.
Ngá»±a là ngá»±a tốt, kÄ© thuáºt cá»§a ngưá»i trên lưng ngá»±a cÅ©ng tinh tuyệt, dưá»ng như khi bá»n há» vừa nhìn thấy con ngá»±a, ngưá»i và ngá»±a đã ở ngay trước mặt.
Yến Nam Phi bá»—ng nhiên phóng tá»›i má»™t bước Ä‘uổi theo, vút lên không lá»™n ngưá»i lại chặn ngay đầu ngá»±a, đến khi hắn hạ xuống đất, thì tay đã giáºt ngược dây cương, ghì lại.
Cả ngưá»i hắn lúc nà y giống như má»™t cây Ä‘inh đóng xuống đất, bằng má»™t tay đã ghìm lại được con ngá»±a Ä‘ang phi.
Con ngá»±a hà lên kinh sợ, ngưá»i cÅ©ng láºp tức chồm lên.
Ngay tức khắc tên kị sÄ© tức tối vung roi lên, cái roi từ phÃa trên đầu Yến Nam Phi quất xuống.
Cái roi láºp tức cÅ©ng bị túm lại, tên kị sÄ© cÅ©ng theo đó ngã xuống đất, mặt mồ hôi ròng ròng, vì phẫn ná»™ và sợ hãi, hắn nhăn nhó, kinh hãi nhìn Yến Nam Phi.
Yến Nam Phi mỉm cưá»i:
- Các hạ phi ngá»±a gấp quá, vì sao váºy?
Tên kị sÄ© nén giáºn, Yến Nam Phi vá»›i thân thá»§ đáng kinh sợ như thế, hắn không thể không nhịn, cÅ©ng không dám không đáp:
- Tôi cần phải đi nhanh cho kịp tang.
Yến Nam Phi há»i:
- Có phải là ngưá»i thân cá»§a các hạ mất không?
Tên kị sĩ đáp:
- Nhị thúc của tôi.
Yến Nam Phi lại há»i:
- Sau khi các hạ tới đó, liệu có thể cứu sống ông ta không?
Không thể\Ỹ ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không thể.
Yến Nam Phi há»i tiếp:
- Äã không thể, các hạ hà tất phải Ä‘i gấp thế?
Tên kị sÄ© nhịn không nổi há»i:
- Ngươi rốt cuộc muốn gì?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta muốn mua con ngựa của ngươi.
Tên kị sĩ nói:
- Ta không bán.
Yến Nam Phi thò tay và o bá»c rút ra má»™t túi và ng lá, quẳng ngay trước mặt hắn:
- Ngươi bán hay không bán?
Tên kị sÄ© cà ng kinh hãi, ngẩn ngưá»i nhìn túi và ng lá, cuối cùng thở dà i nói:
- Ngưá»i chết rồi không thể sống lại, ta hà tất phải vá»™i.
Yến Nam Phi cưá»i, vuốt nhẹ bá»m ngá»±a. Rồi hắn nhìn Phó Hồng Tuyết, mỉm cưá»i nói:
- Ta biết ta không thể thoát khá»i ngươi nhưng giá» thì ta đã có sáu chân.
Phó Hồng Tuyết không nói gì.
Yến Nam Phi cưá»i lá»›n, vẫy vẫy tay:
- Tạm biệt, một năm sau gặp lại.
Ngá»±a tốt ngà n con chá»n má»™t, yên cương lại được chế tạo tinh xảo, hắn Ä‘ang định phi thân nhảy lên ngá»±a đó, bất ngá», Ä‘ao quang phát sáng.
Phó Hồng Tuyết đã phát đao.
Äao quang chỉ phát má»™t nhát rồi lại nháºp bao.
Con ngá»±a không bị kinh sợ, ngươi cÅ©ng chẳng bị sát thương, nhát Ä‘ao đó xem ra giống như dải sao từ trên trá»i rÆ¡i xuống, mang đến cho con ngưá»i chỉ là niá»m hy vá»ng tươi đẹp mà không phải là kinh khiếp và sợ hãi.
Nhưng Yến Nam Phi lại vô cùng sợ hãi, nhìn thanh đao đen sì trong tay hắn:
- Ta biết ngươi rất Ãt khi xuất Ä‘ao.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- ừ.
Yến Nam Phi nói:
- Äao cá»§a ngươi không phải là cho ngưá»i khác nhìn.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- ừ.
Yến Nam Phi há»i:
- Váºy lần nà y sao ngươi lại vô cá»› xuất Ä‘ao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Vì chân của ngươi.
Yến Nam Phi không hiểu:
- Chân của ta?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngươi không phải có sáu chân, một khi ngươi đã cưỡi lên lưng ngựa là chẳng còn cái chân nà o, đến một cái cũng không.
Con ngươi cá»§a Yến Nam Phi thu nhá» lại, bất chợt quay đầu lại, liá»n nhìn thấy máu.
Máu đỠthẫm Ä‘ang bắt đầu chảy ra, nhưng không phải từ trên ngưá»i chảy ra, cÅ©ng không phải từ mình ngá»±a chảy ra.
Máu là từ trong yên ngá»±a chảy ra, Tên kị sÄ© nãy giá» ngồi dưới đất, đột nhiên báºt dáºy, cắm cổ bá» chạy.
Phó Hồng Tuyết không đuổi theo, Yến Nam Phi cũng không, thâm chà đến nhìn cũng không thèm quay đầu lại nhìn.
ánh mắt hắn dán chặt và o yên ngựa, từ từ đưa hai ngón tay, nhấc miếng yên ngựa lên. Hắn chỉ nhấc được một mảnh.
Tấm yên ngá»±a được là m rất tinh xảo rốt cuá»™c đã bị nhát Ä‘ao kia xẻ là m hai ná»a.
Yên ngựa thì là m sao mà chảy máu được?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không thể.
Máu là máu lạnh, là từ mình của con rắn chảy ra, con rắn nằm trong yên ngựa.
Bốn con rắn độc Ä‘á»u đã bị nhát Ä‘ao vừa rồi chém đứt.
Giả như có má»™t ngưá»i ngồi trên lưng ngá»±a, giả như trên yên ngá»±a có và i cái lá»— có thể để những con rắn kia chui qua, giả như đã có ngưá»i mở sÃŽn những cái lá»— đó ra, giả như bốn con rắn độc kia chui ra và cắn và o chân cá»§a ngưá»i ngồi trên yên.
Như thế ngưá»i nà y có còn chân nữa không?
Nghĩ đến những chuyện đó đến lòng bà n tay của Yến Nam Phi cũng không thể không toát mồ hôi lạnh.
Mồ hôi của hắn vẫn chưa kịp chảy ra thì đã nghe được một tiếng tiếng kêu thất thanh, tiếng kêu rất thê thảm, giống như ai bị đâm một kiếm và o ngực.
Tên kị sĩ vừa bỠchạy lúc nãy, vốn dùng khinh công - Yến tỠtam sao thuỷ, phóng xa ngoà i bảy trượng.
Thế nhưng đến lần thứ tư hắn nhảy lên, bỗng kêu lên thất thanh, từ trên không rơi bịch xuống.
Vừa rồi đao quang nhất phát, chẳng những xẻ đôi tấm yên ngựa, chém đứt rắn độc, mà còn gây tổn thương rất sâu đến lòng dạ hắn, ruột gan hắn.
Hắn lăn lộn trên mặt đất trông giống như một con rắn đang cuộn mình quằn quại.
Chẳng ai quay đầu lại nhìn.
Yến Nam Phi lặng lẽ đặt má»™t ná»a tấm yên ngá»±a trong tay xuống, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phó Hồng Tuyết.
Tay Phó Hồng Tuyết tại cán Ä‘ao, Ä‘ao nằm trong vá».
Yến Nam Phi lại im lặng một hồi lâu, thở dà i, nói:
- Chỉ háºn má»™t ná»—i ta được sinh ra quá muá»™n, ta không được thấy \Ỹ Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi chưa thấy đao của Diệp Khai?
Yến Nam Phi nói:
- Chỉ háºn ta vô duyên, ta… Phó Hồng Tuyết cắt ngang lá»i hắn nói:
- Ngươi vô duyên nhưng lại may mắn, trước đây cÅ©ng đã có ngưá»i thấy Ä‘ao cá»§a hắn xuất thủ… Yến Nam Phi vá»›t vát há»i:
- Bây giá» những ngưá»i đó Ä‘á»u đã chết?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Cho dù con ngưá»i bá»n há» chưa chết, nhưng tâm lại chết.
Yến Nam Phi há»i:
- Tâm đã chết?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Bất kể là ai, má»™t khi đã nhìn thấy Ä‘ao cá»§a hắn xuất thá»§, cả Ä‘á»i không dám dùng Ä‘ao.
Yến Nam Phi nói:
- Nhưng thứ hắn dùng là phi đao.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Phi đao cũng là đao.
Yến Nam Phi thừa nháºn, chỉ biết thừa nháºn.
Äao có rất nhiá»u loại, bất luáºn là loại Ä‘ao nà o cÅ©ng Ä‘á»u là đao, bất luáºn là loại Ä‘ao nà o cÅ©ng Ä‘á»u có thể giết ngưá»i.
Phó Hồng Tuyết lại há»i:
- Ngươi đã từng sỠdụng đao chưa?
Yến Nam Phi đáp:
- Chưa.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi đã từng thấy bao nhiêu ngưá»i biết dùng Ä‘ao chân chÃnh.
Yến Nam Phi đáp:
- Không có mấy ngưá»i.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Váºy ngươi không xứng bà n luáºn vá» Ä‘ao.
Yến Nam Phi cưá»i cưá»i, nói:
- Có thể ta không xứng để nói vá» Ä‘ao, có thể Ä‘ao pháp mà ngươi Ä‘ang sá» dụng cÅ©ng chẳng phải là đao pháp thiên hạ vô song, tất cả ta Ä‘á»u không thể khẳng định, ta chỉ có thể khẳng định má»™t Ä‘iá»u.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äiá»u gì?
Yến Nam Phi đáp:
- Bây giỠta đã có sáu chân, nhưng ngươi lại chỉ có hai chân.
Hắn cưá»i lá»›n, rồi phi thân lên ngá»±a.
Yên đã rách, rắn đã chết, nhưng ngựa lại hăng như long như hổ.
Ngựa phi như rồng, cứ thế mà đi.
Phó Hồng Tuyết cúi đầu xuống, nhìn chân của mình, trong mắt hắn chứa đựng một nét mỉa mai và trách móc mà không cách nà o hình dung được, hắn khẽ lẩm bẩm:
- Ngươi lầm rồi, ta chẳng hỠcó hai chân, ta chỉ có một chân.
Thị trấn nà o cÅ©ng Ä‘á»u có tá»u lầu, má»—i tá»u lầu mà có thể tồn tại được lâu nhất định có nét đặc sắc riêng cá»§a nó.
Nét đặc sắc cá»§a Vạn Thá» lầu chÃnh là - đắt, bất kì má»™t món nhắm nà o cÅ©ng Ä‘á»u đắt hÆ¡n so vá»›i các nhà khác má»™t và i lần.
Con ngưá»i có rất nhiá»u thói xấu, phung phà tiá»n để ra vẻ già u có cÅ©ng chÃnh là má»™t trong những thói xấu cá»§a con ngưá»i.
Vì thế mới có nơi đặc biệt sang, bán cũng toà n là thứ đặc biệt tốt.
Yến Nam Phi từ trong Vạn Thá» lầu bước ra, nhìn thấy con ngưa Ä‘ang buá»™c ngoà i cá»a, không nhịn nổi liá»n phì cưá»i.
Hai chân chung quy bì không lại với sáu chân.
Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u hy vá»ng có thể dứt bỠđược bóng hình cá»§a bản thân, Ä‘iá»u nà y dưá»ng như cÅ©ng chÃnh là má»™t trong những thói xấu cá»§a con ngưá»i.
Nhưng khi hắn tháo dây cương từ viên đá ra thì không cưá»i nổi nữa.
Bởi vì hắn vừa mới ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ngay Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết Ä‘ang đứng ngay bên đưá»ng, lạnh lạnh nhìn hắn, khuôn mặt trắng nhợt, cặp mắt lạnh lùng, thanh Ä‘ao Ä‘en sì.
Yến Nam Phi cưá»i.
Hắn đánh ngá»±a, con ngá»±a chạy, nhưng hắn lại vẫn đứng đó tươi cưá»i, nhìn Phó Hồng Tuyết.
Con ngựa đáng giá ngà n và ng đó, chỉ với một cái vỗ của hắn đã trở thà nh một đám bụi mù.
Ngà n lượng và ng, vạn lượng và ng, vạn vạn lượng và ng, ở trong mắt hắn xem ra đã là m sao? Bất quá chỉ là một nắm bụi.
Bụi đất tản Ä‘i hết, hắn má»›i bước qua đưá»ng, bước vá» phÃa Phó Hồng Tuyết, mỉm cưá»i nói:
- Ngươi rốt cuộc vẫn đuổi tới rồi.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- ừ.
Yến Nam Phi thở hắt ra, nói:
- Tháºt may ta không phải là nữ nhi, nếu không thì chắc bị ngươi Ä‘eo bám theo đến chết mất, muốn không gả cho ngươi cÅ©ng không được." Trên khuôn mặt trắng nhợt cá»§a Phó Hồng Tuyết đột nhiên xuất hiện vầng đỠlạ lùng, đỠđến mức đáng sợ, tháºm chà đến con ngươi cá»§a hắn cÅ©ng đã vì Ä‘au khổ mà thu lại.
Trong lòng hắn thá»±c ra là có hồi ức Ä‘au buồn gì? Má»™t câu nói đùa hết sức bình thưá»ng đó, tại sao có thể khiến hắn Ä‘au khổ như váºy?
Yến Nam Phi cÅ©ng đã ngáºm miệng.
Hắn vốn không muốn là m tổn thưng ngưá»i khác, má»—i khi trong sá»± vô ý hắn là m ngưá»i khác bị tổn thưng, trong lòng cÅ©ng sẽ giống như váºy, cảm thấy rất khó chịu.
Hai ngưá»i cứ đứng như thế mặt đối mặt, đứng dưới mái hiên cá»§a má»™t tiệm bánh ngá»t.
Trong tiệm có má»™t lão bà bà ngưá»i nhá» thó, dắt hai đứa bé má»™t trai má»™t gái Ä‘ang mua bánh ngá»t, vẫn chưa ra khá»i cá»a tiệm mà hai đứa bé đã đòi ăn bánh. Lão bà bà tuy miệng nói:
- Äang trên đưá»ng, không nên ăn thứ gì., nhưng tay vẫn lấy ra hai miếng bánh chia cho hai đứa.
Ai ngỠhai đứa sau khi được chia bánh lại già nh nhau cái nà o to hơn.
Äứa bé trai vừa chạy vừa nói:
- Miếng của Tiểu Bình sao lại to hơn của con? Con muốn miếng của nó cơ.
Äứa bé gái đương nhiên không chịu, đứa bé trai liá»n chạy theo đòi, đứa bé gái vá»™i chạy trốn, lão bà bà có giữ cÅ©ng giữ không được, chỉ biết lắc đầu than dà i.
Äứa bé gái tất nhiên chạy không nhanh bằng đứa bé trai, xem ra sắp bị Ä‘uổi kịp, vá»™i chạy tá»›i phÃa sau lưng Yến Nam Phi trốn, nó giáºt giáºt gấu áo cá»§a Yến Nam Phi nói:
- Thúc thúc tốt bụng à , thúc cứu con với, nó là một tên tiểu tướng cướp đó.
Äứa bé trai Ä‘uổi tá»›i nói:
- Vị thúc thúc nà y sẽ không giúp mà y đâu, chúng ta Ä‘á»u là nam nhân, con trai thì chỉ giúp con trai thôi.
Yến Nam Phi cưá»i.
Hai đứa trẻ nà y tuy nghịch ngợm nhưng lại rất thông minh, rất dÔ thương, Yến Nam Phi cÅ©ng từng có má»™t thÆ¡ ấu, chỉ tiếc khoảng thá»i gian tươi đẹp vá»›i những ngà y không có ưu tư phiá»n muá»™n đó đã qua không bao giá» trở lại,và má»™t ngưá»i bạn thuở nhá» khiến hắn mãi mãi không thể quên, bây giá» cÅ©ng không biết đã xuất giá hay chưa.
Nhìn hai đứa trẻ nà y, dưá»ng như hắn thấy lại được những kỉ niệm thÆ¡ ấu đã xa không bao giá» quay lại cá»§a chÃnh bản thân hắn.
Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một nỗi thương cảm cùng sự dịu dà ng, cầm lòng không được hắn kéo tay hai đứa bé lại, dịu dà ng nói:
- Hai đứa đừng ồn à o nữa, thúc thúc sẽ mua bánh cho các con, má»—i đứa mưá»i cái.
Trên mặt bá»n trẻ láºp tức nở má»™t nụ cưá»i, nụ cưá»i cá»§a thiên sứ, chúng chạy tá»›i sà và o ngá»±c hắn.
Yến Nam Phi đưa hai tay ra, đang chuẩn bị mỗi tay một đứa để bế chúng lên.
Thì ngay trong lúc đó, đao quang lại phát sáng.
Má»™t Phó Hồng Tuyết trước nay không tuỳ tiện phát Ä‘ao, đột nhiên lại phát Ä‘ao\Ỹ Äao quang xoẹt qua, bánh trên tay bá»n trẻ bị rÆ¡i xuống. RÆ¡i xuống đất vỡ đôi thà nh hai ná»a.
Hai đứa trẻ cùng khóc oà lên, khóc rất to chạy ra chỗ bà ngoại của chúng.
Yến Nam Phi cÅ©ng sững ngưá»i, nhìn Phó Hồng Tuyết.
Äao cá»§a Phó Hồng Tuyết đã nháºp bao, trên mặt má»™t chút cảm xúc cÅ©ng không có.
Yến Nam Phi bá»—ng cưá»i nhạt nói:
- Bây giá» ta má»›i biết, ngươi ngoà i việc dùng thanh Ä‘ao nà y để giết ngưá»i vẫn còn dùng và o việc khác nữa.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Hả?
Yến Nam Phi đáp:
- Ngươi còn biết dùng để hù doạ trẻ con.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
- Ta chỉ hù doạ một loại trẻ con.
Yến Nam Phi há»i:
- Loại nà o?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Con của kẻ sát nhân.
Yến Nam Phi lại sững ngưá»i, từ từ quay đầu lại, lão bà bà đang bế hai đứa nhỠđã bá» Ä‘i vá» phÃa sau.
Bá»n trẻ cÅ©ng đã thôi không khóc nữa, chúng giương to cặp mắt, tức giáºn nhìn Yến Nam Phi.
Trong ánh mắt cá»§a bá»n trẻ hình như chứa đầy sá»± căm giáºn cay độc.
Yến Nam Phi cúi gằm mặt, trong lòng bắt đầu trở nên đăm chiêu, bên trong cái bánh rơi trên mặt đất kia hoá ra có tia sáng lấp lánh.
Hắn nhặt má»™t ná»a lên, liá»n phát hiện ra nằm sâu trong miếng bánh có cÆ¡ quan phóng kim:
NgÅ© Äá»™c Phi Kim.
Ngưá»i hắn đột nhiên phi thân lên, hạ xuống trước mặt lão bà , nói:
- Ngươi chÃnh là Quá»· Ngoại Bà ?.
Lão bà bà báºt cưá»i, khuôn mặt gầy đét bá»—ng nhiên trở nên dữ tợn độc ác không thể tả:
- Không ngá», ngươi lại cÅ©ng biết ta.
Yến Nam Phi trừng mắt nhìn mụ, qua má»™t hồi lâu má»›i cháºm rãi nói:
- Ngươi tất nhiên chắc cũng biết ta có một nguyên tắc.
Quá»· Ngoại Bà há»i:
- Nguyên tắc gì?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta trước giỠkhông giết nữ nhân.
Quá»· Ngoại Bà cưá»i nói:
- Nguyên tắc nà y tốt đấy.
Yến Nam Phi nói:
- Ngươi tuy đã già nhưng suy cho cùng cũng là nữ nhân.
Quỷ Ngoại Bà thở dà i:
- Äáng tiếc là ngươi không được thấy khi ta còn son trẻ, nếu không… Yến Nam Phi lạnh lùng nói:
- Nếu không ta lại muốn giết ngươi.
Quỷ Ngoại Bà nói:
- Ta nhớ hình như vừa rồi ngươi vẫn còn nói, không bao giỠgiết nữ nhân.
Yến Nam Phi nói:
- Ngươi thì ngoại lệ.
Quá»· Ngoại Bà há»i:
- Ta sao lại ngoại lệ?
Yến Nam Phi nói:
- Trẻ con là ngây thÆ¡ vô tá»™i, ngươi không nên lợi dụng chúng, hại cả Ä‘á»i chúng.
Quá»· Ngoại Bà lại cưá»i, cưá»i đến mức đáng khiếp sợ:
- Bà ngoại tốt rất thương các cháu, các cháu cÅ©ng lại thÃch là m việc cho bà ngoại, việc đó liên can gì đến ngươi.
Yến Nam Phi đã ngáºm miệng lại.
Hắn đã không muốn tiếp tục nói vỠchuyện nà y nữa, hắn đã cầm chắc kiếm của mình.
Thanh kiếm đỠtươi, đỠnhư máu nóng\Ỹ Quá»· Ngoại Bà cưá»i độc địa, nói:
- Kẻ khác sợ thanh kiếm Tưá»ng Vi cá»§a ngươi, chứ ta...
Mụ vẫn chưa nói hết, đã ném độp cả túi bánh ngá»t trong tay rất mạnh xuống mặt đất.
Chỉ nghe má»™t tiếng chấn động lá»›n - ầm, khói bụi bốc lên, toả ra tứ phÃa, xen lẫn và o là những tia lá»a tròn.
Yến Nam Phi nhảy lên không lá»™n ngưá»i, lùi xa hai trượng.
Khi đám khói và bụi tản hết, Bà ngoại quá»· và bá»n trẻ Ä‘á»u không thấy đâu nữa, nhưng trên mặt đất lại còn má»™t cái hốc lá»›n.
Äám ngưá»i qua đưá»ng tụm lại từ nãy giá» cÅ©ng đã tản ra.
Yến Nam Phi vẫn ngẩn ngưá»i đứng đó, mãi má»™t lúc sau má»›i xoay ngưá»i lại đối diện vá»›i Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết lạnh như tuyết.
Yến Nam Phi cuối cùng nhịn không nổi, thở ra một hơi dà i, nói:
- Lần nà y ngươi cũng lại không nhìn lầm.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ta rất Ãt khi lầm.
Yến Nam Phi than:
- Nhưng bá»n trẻ là vô tá»™i, chúng nó nhất định ngà y bé bị Quá»· Ngoại Bà lừa bắt Ä‘i… Mà n đêm cá»§a bóng tối, đứa bé quấn trong cái tã, lão bà khuôn mặt khô gầy ná»a đêm gâ cá»a..
Cha mẹ với lòng dạ đau đớn, đứa bé đáng thương… Yến Nam Phi buồn rầu nói:
- Mụ nhất định đã dùng đủ má»i cách, từ nhỠđã để những đứa trẻ đó há»c và lÄ©nh há»™i tá»™i ác cÅ©ng như thù háºn.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Vì thế ngươi đã không nên để mụ ta đi.
Yến Nam Phi nói:
- Ta không ngá» tá»›i trong túi bánh cá»§a mụ ta lại có chứa hoả khà Giang Nam Tịch Lôi ÄÆ°á»ng.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi đáng lẽ phải nghÄ© ra, trong bánh đã có thể có NgÅ© Äá»™c Kim thì rất có khả năng sẽ kèm theo đó là Tịch Lôi Tá».
Yến Nam Phi há»i:
- Ngươi đã sớm nghĩ ra?
Phó Hồng Tuyết không phá»§ nháºn.
Yến Nam Phi há»i:
- Ngươi cÅ©ng đã cho rằng không nên để mụ ta thoát, váºy sao không ra tay?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
- Vì ngưá»i mụ ta muốn giết không phải ta, cÅ©ng bởi vì ta không nghÄ© rằng ngươi lại xuẩn ngốc như thế.
Yến Nam Phi nhìn thẳng hắn, đột nhiên cưá»i, cưá»i rất khổ sở:
- Có thể không phải là ta quá ngốc mà là ngươi quá tỉnh.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Há»?
Yến Nam Phi nói:
- Có Ä‘iá»u đến giá» ta vẫn chưa hiểu, đám khà độc lẫn trong là n khói kia, cÅ©ng như những con rắn độc trong yên ngá»±a, sao ngươi có thể nhìn ra được ?
Phó Hồng Tuyết im lặng, qua má»™t hồi lâu má»›i cháºm rãi nói:
- Cách thức cá»§a bá»n sát nhân có rất nhiá»u kiểu, ám sát cÅ©ng là má»™t kiểu trong số đó, mà còn là kiểu đáng sợ nhất.
Yến Nam Phi nói:
- Ta biết.
Phó Hồng Tuyết nói rằng:
- Ngươi có biết ám sát lại có bao nhiêu cách không?
Yến Nam Phi đáp:
- Không biết.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi có biết trong ba trăm năm trở lại đây, có bao nhiêu ngưá»i lẽ ra không chết vì ám sát mà lại chết vì ám sát không?
Yến Nam Phi đáp:
- Không biết.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Chà Ãt cÅ©ng có năm trăm ba mươi tám ngưá»i.
Yến Nam Phi há»i:
- Ngươi đã đếm qua?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta đã đếm, ta phải mất đúng thá»i gian là bảy năm má»›i đếm được râ rà ng như thế.
Yến Nam Phi nhịn không nổi liá»n há»i:
- Ngươi sao phải tốn nhiá»u công sức thế để Ä‘i đếm những chuyện nà y.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì nếu như ta chưa đếm qua, bây giá» Ãt nhất đã chết mưá»i lần, còn ngươi cÅ©ng đã chết ba lần rồi.
Yến Nam Phi khẽ thở dà i, hắn định mở miệng nhưng lại im.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói tiếp:
- Năm trăm ba mươi sáu ngưá»i mà ta nói, vốn Ä‘á»u là những cao thá»§ hạng nhất trong vâ lâm, kẻ giết bá»n há» lại vốn chẳng phải là đối thá»§ cá»§a bá»n há».
Yến Nam Phi nói:
- Chẳng qua chỉ là thá»§ Ä‘oạn cá»§a bá»n sát nhân nà y rất ác độc khéo léo, do đó má»›i có thể đắc thá»§.
Phó Hồng Tuyết gáºt gáºt đầu, nói:
- Bị ám sát mà chết tuy có năm trăm ba mươi sáu ngưá»i, nhưng số thÃch khách đã giết bá»n há» lại chỉ có bốn trăm tám mươi ba tên.
Yến Nam Phi nói:
- Bởi vì trong số bá»n há» có má»™t và i ngưá»i chết trong tay cùng má»™t tên.
Phó Hồng Tuyết lại gáºt gáºt đầu, nói:
- Cách thức giết ngưá»i cá»§a những tên thÃch khách nà y, cÅ©ng có má»™t và i Ä‘iểm tương đồng.
Yến Nam Phi nói:
- Ta cÅ©ng nghÄ© váºy.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Bá»n chúng tổng cá»™ng chỉ dùng hai trăm hai mươi bảy kiểu thá»§ Ä‘oạn.
Yến Nam Phi nói:
- Hai trăm hai mươi bảy cách ám sát nà y đương nhiên Ä‘á»u là khéo léo nhất, độc ác nhất.
Phó Hồng Tuyết nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Yến Nam Phi há»i:
- Trong số đó ngươi biết được bao nhiêu kiểu?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Hai trăm hai mươi bảy kiểu.
Yến Nam Phi thở dà i, nói:
- Những thủ đoạn nà y, ta thực chất đến một kiểu cũng không biết.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Bây giá» chà Ãt ngươi cÅ©ng đã biết được ba kiểu.
Yến Nam Phi nói:
- Không chỉ có ba kiểu.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Không chỉ thế?
Yến Nam Phi cưá»i cưá»i, nói:
- Ngươi có biết trong vòng ná»a năm nay ta bị ngưá»i ta ám sát bao nhiêu lần không?
Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu.
Yến Nam Phi nói:
- Không tÃnh những lần ngươi chứng kiến, cÅ©ng có đến ba mươi chÃn lần.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Những thá»§ Ä‘oạn mà chúng dùng Ä‘á»u không giống nhau?
Yến Nam Phi đáp:
- Chẳng những hoà n toà n không giống, mà còn Ä‘á»u là những cách mà ta không ngá» tá»›i, nhưng có Ä‘iá»u đến giá» ta vẫn còn sống.
Lần nà y ngưá»i ngáºm miệng là Phó Hồng Tuyết.
Yến Nam Phi cưá»i lá»›n xoay ngưá»i lại, bước và o lối rẽ cắt ngang phÃa bên kia đưá»ng, trong lối nhỠđó có má»™t cao lầu, trên lầu có hoa thÆ¡m.
Là mùi hương của loà i hoa gì?
Phải hay không phải hươn tầm xuân?
Lầu cao, trên lầu có cá»a sổ, trước cá»a sổ là trăng, dưới trăng là hoa.
Hoa là tầm xuân, trăng là trăng sáng.
Không có đèn, ánh trăng sáng từ ngoà i cá»a sổ chiếu và o, chiếu và o nụ tầm xuân trên gối Yến Nam Phi.
Trên gối hắn không chỉ có tầm xuân mà còn có má»™t ngưá»i bị gai tầm xuân đâm.
Kim tịch hà tịch?
Trăng như nước, ngưá»i tá»±a bên nhau.
Có bao nhiêu nỗi tương tư không sao thổ lộ?
Có bao nhiêu nhu tình máºt ý nói không hết ná»—i?
Äêm đã khuya, ngưá»i cÅ©ng đã say.
Nhưng Yến Nam Phi lại không há» say, đôi mắt hắn vẫn y nguyên trong suốt như trăng sáng, nhưng cảm xúc biểu lá»™ trên nét mặt dưá»ng như lại cÅ©ng như bị gai tầm xuân đâm phải.
Tầm xuân có gai, váºy trăng sáng thì sao?
Trăng sáng có tâm, vì thế trăng sáng chiếu tá»›i ngưá»i. Tên nà ng cÅ©ng gá»i là Minh Nguyệt Tâm.
Äêm cà ng khuya, trăng cà ng thanh, ngưá»i cà ng đẹp, nhưng cảm xúc biểu lá»™ trên khuôn mặt hắn dưá»ng như lại cà ng Ä‘au khổ.
Nà ng chăm chú nhìn hắn, lâu tháºt lâu, cuối cùng không cầm lòng được, khe khẽ há»i:
- Chà ng Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
Yến Nam Phi cÅ©ng im lặng rất lâu, má»›i trầm trầm trả lá»i:
- Ta Ä‘ang nghÄ© tá»›i ngưá»i, hai ngưá»i.
Minh Nguyệt Tâm giá»ng nói cà ng dịu dà ng:
- Hai ngưá»i trong lòng chà ng Ä‘ang nghÄ©, có má»™t ngưá»i là thiếp không?
Yến Nam Phi đáp:
- Không có.
Giá»ng nói cá»§a hắn lạnh băng, nói tiếp:
- Cả hai ngưá»i Ä‘á»u không phải là nà ng.
Mỹ nhân lại bị gai đâm, nhưng không há» rụt lại, lại há»i:
- Không phải là thiếp, váºy là ai?
Yến Nam Phi đáp:
- Má»™t ngưá»i là Phó Hồng Tuyết.
Minh Nguyệt Tâm há»i:
- Phó Hồng Tuyết? Có phải đó chÃnh là ngưá»i đã đợi chà ng tại Phượng Hoà ng Táºp không?
Yến Nam Phi đáp:
- ừ.
Minh Nguyệt Tâm há»i:
- Hắn là kẻ thù của chà ng?
Yến Nam Phi đáp:
- Không phải.
Minh Nguyệt Tâm há»i:
- Là bạn của chà ng?
Yến Nam Phi đáp:
- Cũng không phải.
Hắn đột nhiên cưá»i cưá»i, lại nói:
- Nà ng mãi mãi cÅ©ng không nghÄ© được hắn tại sao lại ở Phượng Hoà ng Táºp đợi ta đâu.
Minh Nguyệt Tâm há»i:
- Tại sao?
Yến Nam Phi đáp:
- Hắn đợi để giết ta.
Minh Nguyệt Tâm khe khẽ thở ra, nói:
- Nhưng hắn đã chẳng hỠgiết chà ng.
Trong nụ cưá»i cá»§a Yến Nam Phi mang má»™t vẻ mỉa mai trách móc không thể nói thà nh lá»i:
- Chẳng những không giết ta, mà hắn còn cứu ta ba lần.
Minh Nguyệt Tâm lại khẽ thở dà i nói:
- Những chuyện nam nhi các ngưá»i là m, nữ nhi bá»n thiếp dưá»ng như mãi mãi chẳng thể hiểu được.
Yến Nam Phi nói:
- Các nà ng vốn dĩ đã không hiểu.
Minh Nguyệt Tâm quay đầu lại, chăm chú nhìn trăng sáng ngoà i cá»a sổ:
- Còn má»™t ngưá»i chà ng nghÄ© tá»›i là ai?
Nét khinh bạc trong mắt Yến Nam Phi lại biến thà nh nỗi đau đớn, u uất:
- Là kẻ mà ta muốn giết, đáng tiếc bản thân ta tự biết, ta mãi mãi cũng không thể giết được hắn.
Thấy ná»—i Ä‘au cá»§a hắn, mắt nà ng như má» Ä‘i, trăng sáng ngoà i cá»a sổ cÅ©ng má» Ä‘i.
Má»™t đám mây Ä‘en bất ngá» nhè nhẹ trôi đến, che kÃn vầng trăng.
Nà ng cÅ©ng nhẹ nhà ng đứng dáºy, từ tốn nói:
- Chà ng nên ngủ rồi, thiếp cũng nên đi thôi.
Yến Nam Phi cũng chẳng ngẩng đầu:
- Nà ng đi ư?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Thiếp hiểu nỗi lòng của chà ng lúc nà y, thiếp nên ở lại cùng với chà ng, nhưng..
Yến Nam Phi cắt ngang lá»i nà ng, lạnh lùng nói:
- Nhưng nà ng không thể không đi, bởi vì tuy là trong chốn phong trần, nhưng nà ng lại chưa bao giỠlưu khách, có thể để ta ngủ ở đây, đã là nể mặt ta lắm rồi.
Minh Nguyệt Tâm nhìn hắn, trong ánh mắt cÅ©ng lá»™ ra má»™t ná»—i Ä‘au khổ, bá»—ng nhiên quay ngưá»i lại, u uất nói:
- Có lẽ ta không nên giữ chà ng lại, cũng có lẽ chà ng không nên đến đây.
Ngưá»i bá» Ä‘i, căn gác trống trải. Gác trống tịch mịch, nhưng ngoà i cá»a sổ lại nghe được tiếng mưa rÆ¡i như tiếng đà n, lá»›n dần, nhanh dần.
CÆ¡n mưa tháºt to, đến cÅ©ng tháºt nhanh, đến những nụ tầm xuân ngoà i cá»a sổ cÅ©ng Ä‘á»u đã bị hạt mưa rÆ¡i là m nát hết.
Nhưng dưới góc tưá»ng phÃa đối diện lại vẫn còn có má»™t ngưá»i không thể đánh bại được, bất kể là gì cÅ©ng không thể đánh bại, chẳng những không thể đánh bại con ngưá»i hắn, cÅ©ng chẳng thể đánh bại quyết tâm cá»§a hắn.
Yến Nam Phi đẩy cá»a sổ ra, liá»n nhìn thấy ngưá»i nà y.
- Hắn vẫn ở đó\Ỹ mưa cà ng to, nhưng ngưá»i nà y vẫn không há» cỠđộng đứng ngay đó, dù cho ngà n ngà n vạn vạn hạt mưa nà y, hóa thà nh ngà n ngà n vạn vạn nhát Ä‘ao, ngưá»i nà y cÅ©ng tuyệt không xê dịch ná»a bước. Yến Nam Phi cưá»i khổ sở, chỉ biết khổ sở cưá»i:
- Phó Hồng Tuyết Æ¡i là Phó Hồng Tuyết, ngươi sao lại là loại ngưá»i như thế chứ?
Má»™t tráºn gió thổi qua, hạt mưa Ä‘áºp và o mặt hắn, lạnh buốt, lạnh táºn và o trong tim.
Nhưng trong tim hắn đột nhiên lại trà o lên má»™t dòng nhiệt huyết, bá»—ng nhiên hắn phóng ra ngoà i, trong những giá»t mưa lạnh giá, bay qua tưá»ng cao, hắn hạ xuống trước mặt Phó Hồng Tuyết.
Nhưng Phó Hồng Tuyết lại như đã ở má»™t nÆ¡i xa, đã không còn cảm thấy tráºn mưa như trút nứơc nà y, cÅ©ng như không há» nhìn đến hắn.
Yến Nam Phi chẳng qua cũng chỉ đứng trong mưa có một chốc, toà n thân đã ướt sũng, nhưng Phó Hồng Tuyết không mở miệng, hắn cũng tuyệt không mở miệng.
ánh mắt của Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng phải chuyển hướng sang hắn, lạnh lùng nói:
- Trá»i Ä‘ang mưa, mưa rất to.
Yến Nam Phi nói:
- Ta biết.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi lẽ ra không nên ra đây.
Yến Nam Phi cưá»i cưá»i, nói:
- Ngươi có thể đứng ngoà i trá»i dầm mưa, sao ta không thể?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi có thể.
Vừa nói xong ba từ đó, hắn liá»n dá»i ánh mắt Ä‘i, hiển nhiên ý định sắp sá»a kết thúc cuá»™c nói chuyện nà y.
Yến Nam Phi lại không muốn kết thúc, nói:
- Ta đương nhiên có thể dầm mưa, bất cứ ai Ä‘á»u có tá»± do được dầm mưa.
Phó Hồng Tuyết lại như đã rá»i ra má»™t chá»— xa.
Yến Nam Phi lớn tiếng nói:
- Nhưng ta lại không hỠra đây chỉ là để dầm mưa.
Giá»ng hắn nói thá»±c là quá to, so vá»›i tiếng hà ng ngà n hang vạn giá»t mưa Ä‘ang rÆ¡i trên mái hiên còn to hÆ¡n.
Phó Hồng Tuyết suy cho cùng cÅ©ng không phải là má»™t kẻ Ä‘iếc, cuối cùng lạnh nhạt há»i má»™t câu:
- Ngươi ra đây là m gì?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta muốn nói vá»›i ngươi má»™t chuyện, má»™t bà máºt.
Trong ánh mắt Phó Hồng Tuyết phát sáng, há»i:
- GiỠthì ngươi đã sắp nói với ta?
Yến Nam Phi gáºt gáºt đầu. Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi vốn chẳng phải thà chết cũng quyết không nói sao?
Yến Nam Phi thừa nháºn, nói:
- Ta vốn đã hạ quyết tâm, tuyệt không nói cho bất kì ai.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Bây giỠsao ngươi lại muốn nói cho ta?
Yến Nam Phi nhìn hắn, nhìn những hạt mưa trên mặt hắn, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của hắn, đáp:
- Bây giá» ta nói cho ngươi biết, vì ta bá»—ng nhiên phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Là điá»u gì?
Yến Nam Phi lại cưá»i cưá»i, lãnh đạm nói:
- Ngươi không phải là ngưá»i, thá»±c chất là không phải.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 08:55 AM.
|

17-07-2008, 07:02 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: ha long
Bà i gởi: 95
Thá»i gian online: 17 giá» 23 phút 48 giây
Thanks: 4
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 4
Ngón Cái Cá»§a Bà n Tay Äen
Không phải là ngưá»i thì là gì?
Là dã thú? Là ma quá»·? Là tượng gá»—? Hay là tiên pháºt?
Có lẽ tất cả Ä‘á»u không phải.
Chẳng qua những chuyện mà hắn là m gần như đã vượt qua giá»›i hạn vá» năng lá»±c cá»§a con ngưá»i, cÅ©ng như đã vượt qua cả giá»›i hạn vá» sức chịu đựng cá»§a con ngưá»i.
Yến Nam Phi có cách giải thÃch rất hay:
- Kể cả ngươi có là ngưá»i, cùng lắm cÅ©ng chỉ tÃnh là thứ ngưá»i không phải là ngưá»i.
Phó Hồng Tuyết đã cưá»i, cố nhiên đã cưá»i.
Dù cho hắn không phải thá»±c sá»± cưá»i hẳn ra, nhưng tháºt trong ánh mắt đã có nét cưá»i.
Äiá»u nà y quả thá»±c là má»™t chuyện hiếm hoi, giống như giữa cÆ¡n giông mây Ä‘en mù mịt bá»—ng dưng xuất hiện má»™t ánh dương.
Yến Nam Phi nhìn hắn, nhưng đột nhiên lại thở ra, nói:
- Äiá»u mà hôm nay ta thá»±c sá»± không ngá» tá»›i là , loại ngưá»i không phải ngưá»i như ngươi cố nhiên lại cÅ©ng biết cưá»i.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Chẳng những biết cưá»i mà còn biết lắng nghe.
Yến Nam Phi nói:
- Váºy thì ngươi cùng ta Ä‘i.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äi đến đâu?
Yến Nam Phi đáp:
- Äến má»™t nÆ¡i không có mưa, má»™t nÆ¡i mà có rượu Trên lầu nhá» có rượu, cÅ©ng có cả đèn, xem ra khung cảnh đấy trong má»™t đêm mưa gió giữa cái se se lạnh cá»§a mùa xuân thì so vá»›i nụ cưá»i cá»§a Phó Hồng Tuyết nó ấm áp hÆ¡n nhiá»u.
Nhưng khi Phó Hồng Tuyết má»›i chỉ ngẩng đầu lênh nhìn qua má»™t lần, nét cưá»i trong ánh mắt hắn liá»n lạnh đến mức đông cứng. Hắn lạnh lùng nói:
- Äó là nÆ¡i mà ngươi tá»›i, không phải ta.
Yến Nam Phi há»i:
- Ngươi không đi sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Quyết không đi.
Yến Nam Phi há»i:
- Nơi ta có thể đi, ngươi sao lại không thể?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì ta không phải là ngươi, ngươi cũng không phải là ta.
ChÃnh bởi vì ngươi không phải là ta, nên ngươi chắc chắn sẽ không biết được những bi thương và thống khổ cá»§a ta.
Câu nói đó dù hắn không há» nói ra, cÅ©ng không định nói ra, Yến Nam Phi cÅ©ng đã nhìn ra được sá»± Ä‘au khổ cá»§a hắn, tháºm chà đến khuôn mặt hắn cÅ©ng đã vì Ä‘au khổ mà co rúm lại.
NÆ¡i đây bất quá cÅ©ng chỉ là má»™t kÄ© viện mà thôi, vốn chỉ là nÆ¡i để má»i ngưá»i tìm thú vui, sao lại có thể gây cho hắn má»™t ná»—i Ä‘au mạnh mẽ nhưá»ng ấy?
Phải chăng tại một nơi cũng như thế nà y, hắn đã từng trải qua một câu chuyện đau buồn?
Yến Nam Phi đột nhiên há»i:
- Ngươi có nhìn thấy ngưá»i mà lúc trước cùng ta đến Phượng Hoà ng Táºp, ngưá»i mà đã đà n cho ta nghe?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Yến Nam Phi nói:
- Ta biết ngươi chưa nhìn qua, vì ngươi trước giỠkhông uống rượu, cũng không nhìn nữ nhân.
Hắn nhìn thẳng Phó Hồng Tuyết, chầm cháºm nói tiếp:
- Có phải cả hai thứ đó đã từng là m con tim ngươi bị tổn thương?
Phó Hồng Tuyết không cỠđộng, cÅ©ng không mở miệng, nhưng trên mặt hắn má»—i thá»› thịt Ä‘á»u đã Ä‘ang co thắt lại.
Câu nói ấy cá»§a Yến Nam Phi, giống như má»™t mÅ©i kim nhá»n, đâm và o tim hắn.
Ỡnhững nơi hoan lạc, tại sao không thể có những hồi ức đau buồn?
Nếu như không có hoan lạc, thì đau khổ từ đâu tới?
Khoảng cách giữa vui sướng và khổ Ä‘au, chẳng phải má»ng manh như là má»™t sợi chỉ sao?
Yến Nam Phi đã ngáºm miệng.
Hắn không muốn há»i, và cÅ©ng không nỡ há»i nữa.
ChÃnh ngay lúc đó, từ phÃa sau tưá»ng cao thình lình phóng ra hai ngưá»i. Má»™t ngưá»i thì rÆ¡i - ầm trên mặt đất không động Ä‘áºy gì nữa, ngưá»i còn lại dùng tuyệt thế khinh công - Yến Tá» Tam Sao Thá»§y bay lên lầu cao đối diện.
Khi Yến Nam Phi phóng theo, cá»a sổ đã mở, đèn vẫn sáng!
Trong ánh đèn chỉ loang loáng thấy má»™t bóng ngưá»i nhá» nhắn nhẹ nhà ng phóng qua cá»a sổ và o bên trong.
Ngưá»i gục trên mặt đất là má»™t lão nhân sắc mặt và ng vá»t, gầy guá»™c, vẫn còn khoác trên mình bá»™ hắc y cá»§a bá»n sÆ¡n tặc.
Lão vừa rÆ¡i xuống, hÆ¡i thở liá»n tắt.
Yến Nam Phi khi phát hiện ra lão đã tắt thở, láºp tức phi thân lên, dùng tốc độ nhanh nhất, phóng lên tưá»ng cao, chui qua cá»a sổ và o trong!
Mãi đến lúc hắn phóng qua khung cá»a sổ, má»›i phát hiện ra Phó Hồng Tuyết đã ở trong phòng.
Trong phòng không có ai khác, chỉ có và i dấu chân ướt sÅ©ng. Dấu chân rất nhá» nhắn, bóng ngưá»i nhẹ nhà ng phi thân như chim yến hiển nhiên là nữ nhân.
Yến Nam Phi nhÃu mà y, nói:
- Phải chăng là nà ng ta?
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Nà ng ta là ai?
Yến Nam Phi đáp:
- Minh Nguyệt Tâm.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
- Trên trá»i không có trăng, trăng sáng không có tâm, váºy Minh Nguyệt Tâm là từ đâu mà tá»›i?
Yến Nam Phi thở hắt ra, cưá»i khổ sở:
- Ngươi lầm rồi, ta vốn dÄ© cÅ©ng đã lầm, mãi đến giá», ta má»›i biết trăng sáng là có tâm.
Vô tâm chÃnh là tầm xuân.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Minh Nguyệt Tâm là chủ nhân ở đây?
Yến Nam Phi gáºt gáºt đầu, y chưa kịp mở miệng thì bên ngoà i đã vang lên tiếng gâ cá»a.
Từ cánh cá»a Ä‘ang khép há», má»™t cô nương áo xuân má»ng manh, đôi má á»ng hồng, cặp mắt rất to, tay phải bưng má»™t cặp lồng thức ăn, tay trái xách má»™t vò rượu hãy còn chưa mở đất niêm xuất hiện.Äôi mắt to lanh lợi ấy nhìn chằm chằm và o Phó Hồng Tuyết má»™t lúc rất lâu, bá»—ng nhiên há»i:
- Ngà i chÃnh là vị khách quý mà cô nương nhà chúng tôi đã nói?
Phó Hồng Tuyết không hiểu, đến Yến Nam Phi cũng không hiểu.
Tiểu cô nương lại nói:
- Cô nương nhà chúng tôi nói có khách quý hạ cố, đặc biệt kêu tôi chuẩn bị rượu và thức ăn, nhưng ngà i xem ra một chút cũng không giống là khách quý.
Nà ng ta xem ra đến nhìn cÅ©ng không muốn nhìn Phó Hồng Tuyết má»™t lần nữa, miệng thì vẫn nói, ngưá»i thì đã quay sang thu dá»n bà n, bà y chén đũa. Ngưá»i lúc nãy quả nhiên chÃnh là Minh Nguyệt Tâm.
Hắc y lão nhân vốn định đâm chết Yến Nam Phi trong bóng tối hẳn đã bị nà ng giết, nhưng nà ng lại không lá»™ diện. Lý do có thể chÃnh là muốn để Phó Hồng Tuyết phải lên căn lầu nhá» nà y chăng ?
Yến Nam Phi cưá»i, nói:
- Xem ra cách nà ng ta má»i khách so vá»›i ta tháºt là khác quá xa rồi.
Phó Hồng Tuyết đanh mặt, lạnh lùng nói:
- Chỉ tiếc ta không phải là loại khách quý như nà ng ta tưởng tượng.
Yến Nam Phi nói:
- Nhưng dù gì thì ngươi cũng đã tới rồi, đã tới sao không ở lại?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ta đã tới rồi, sao ngươi còn nói nữa?
Yến Nam Phi lại cưá»i cưá»i, bước qua Ä‘áºp vỡ miếng đất niêm phong quanh vò rượu, láºp tức hương rượu lâu năm tá»a lên phả và o mÅ©i.
- Hảo tá»u! Hắn mỉm cưá»i nói:
- Äến ta tá»›i nÆ¡i nà y, cÅ©ng chưa từng được uống qua loại rượu ngon như thế!
Tiểu cô nương đang rót rượu, từ vò rượu rót sang bình rượu, rồi lại từ bình rượu rót và o ly rượu.
Yến Nam Phi nói:
- Xem ra nà ng ta không chỉ biết ngươi, mà ngươi là ngưá»i như thế nà o nà ng hình như còn biết rất râ.
Ly đã đầy rượu, hắn má»™t hÆ¡i uống cạn, má»›i xoay ngưá»i lại đối diện vá»›i Phó Hồng Tuyết, chầm cháºm nói:
- Tâm nguyện cá»§a ta vẫn chưa thà nh chỉ vì có má»™t ngưá»i vẫn chưa chết.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Là ngưá»i nà o?
Yến Nam Phi đáp:
- Là một kẻ đáng phải chết.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi muốn giết hắn?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta ngà y ngà y đêm đêm Ä‘á»u muốn.
Phó Hồng Tuyết im lặng, qua một hồi lâu, mới lạnh lùng nói:
- Kẻ đáng chết, sớm muộn gì cũng chết, tại sao ngươi cứ nhất định muốn tự mình động thủ?
Yến Nam Phi căm phẫn đáp:
- Bởi vì ngoà i ta ra, không có ngưá»i nà o biết là hắn đáng chết.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Kẻ nà y rốt cuộc là ai?
Yến Nam Phi đáp:
- Công tỠVũ Không khà trong phòng đột nhiên trầm hẳn xuống, đến cô nương đang rót rượu kia cũng tự dưng dừng không rót rượu!
VÅ© công tá»!
Ba chữ nà y bản thân đã dưá»ng như có má»™t khả năng khiến ngưá»i ta phải khiếp phục.
Phó Hồng Tuyết quay mặt ra cá»a sổ má»™t lúc rất lâu, đột nhiên há»i:
- Ta há»i ngươi, bốn mươi năm nay, có thể được coi là đại hiệp chân chÃnh có mấy ngưá»i?
Yến Nam Phi đáp:
- Có ba ngưá»i.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Chỉ có ba ngưá»i?
Yến Nam Phi nói:
- Ta chưa há» tÃnh cả ngươi, ngươi...
Phó Hồng Tuyết cắt ngang lá»i cá»§a hắn, lạnh lùng nói:
- Ta biết ta không phải, ta chỉ biết giết ngưá»i, không biết cứu ngưá»i.
Yến Nam Phi nói:
- Ta cũng biết ngươi không phải, bởi vì ngươi thực chất không muốn là m.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi nói đến chÃnh là Thẩm Lãng, Lý Tầm Hoan và Diệp Khai?
Yến Nam Phi gáºt gáºt đầu, nói:
- Chỉ có ba ngưá»i đó má»›i xứng. Có má»™t Ä‘iá»u trong giang hồ không ai có thể phá»§ nháºn, tháºp niên thứ nhất là thá»i cá»§a Thẩm Lãng, tháºp niên thứ hai Tiểu Lý Phi Äao tung hoà nh trong thiên hạ, tháºp niên thứ ba thuá»™c vá» Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Váºy còn mưá»i năm gần đây nhất?
Yến Nam Phi cưá»i lạnh đáp:
- Trong giang hồ thá»i nay, đương nhiên đã là thiên hạ cá»§a Công tá» VÅ©.
Ly rượu lại được rót đầy, hắn một lần nữa lại một hơi uống cạn:
- Hắn không những là thiên hoà ng quý tá»™c, lại là truyá»n nhân duy nhất cá»§a Thẩm Lãng. Không những là má»™t công tá» nổi danh văn tà i phong lưu, lại còn là má»™t đại hiệp vâ công cao cưá»ng!
Phó Hồng Tuyết nói:
- Nhưng ngươi rất muốn giết hắn.
Yến Nam Phi khe khẽ gáºt gáºt đầu, nói:
- Ta muốn giết hắn, không phải vì để lấy tiếng, cũng không phải vì phục thù.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Váºy ngươi vì cái gì?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta vì chÃnh nghÄ©a và công đạo, bởi vì ta biết được bà máºt cá»§a hắn, chỉ có ta...
Hắn lần thứ ba nâng ly, bá»—ng nghe - bụp má»™t tiếng, ly rượu trong tay hắn liá»n rÆ¡i xuống Sắc mặt hắn cÅ©ng đã biến đổi, biến thà nh má»™t mà u xanh nhợt bà hiểm.
Phó Hồng Tuyết vừa liếc qua hắn má»™t cái, bá»—ng nhiên chồm ngưá»i báºt dáºy, xuất thá»§ như gió, vá»› lấy đôi đũa bạc nhét và o miệng hắn, lại thuáºn tay Ä‘iểm tám huyệt đạo xung quanh tâm mạch.
Khớp hà m của Yến Nam Phi đã cắn chặt lại, nhưng lại cắn không đứt đôi đũa bạc đó, vì thế giữa hai hà m răng vẫn còn một khe hở. NhỠđó Phó Hồng Tuyết mới có thể nhét được một viên thuốc và o miệng hắn, ngón tay tại hà m của hắn vừa ép và o vừa nâng lên.
Äôi đũa vừa rút ra, viên thuốc đã và o bụng.
Tiểu cô nương bị hoảng sợ đến ngẩn ngưá»i ra, Ä‘ang định rón rén lui Ä‘i, bá»—ng phát hiện má»™t cặp mắt còn lạnh hÆ¡n thanh Ä‘ao Ä‘ang trừng trừng nhìn nà ng.
Bình rượu và vò rượu Ä‘á»u là bạc nguyên chất, miếng đất niêm trên vò rượu tuyệt đối không há» thấy vết tÃch gì là đã bị ngưá»i khác từng động đến.
Yến Nam Phi đã trúng độc, chỉ mới uống có ba ly rượu đã trúng độc rất nặng, độc ở trong rượu là từ đâu mà ra?
Phó Hồng Tuyết dốc ngược vò rượu đổ hết rượu ra, dưới đáy vò rượu hình như có tia sáng lấp lánh.
Hắn liá»n Ä‘áºp nát vò rượu, liá»n tìm thấy ngay má»™t cây độc châm mà u xanh nhạt.
Châm dà i ba tấc, nhưng đáy vò chỉ dà y hơn một tấc, cắm cây kim từ dưới đáy vò rượu thì chất độc trên mũi kim sẽ dÔ dà ng hòa và o trong rượu.
Hắn đã tìm ra đáp án cho má»™t câu há»i, nhưng câu há»i không chỉ có má»™t - độc là từ cây kim, váºy cây kim từ đâu ?
ánh mắt Phó Hồng Tuyết sắc lạnh như mÅ©i Ä‘ao, há»i:
- Vò rượu nà y là do ngươi mang đến?
Tiểu cô nương gáºt gáºt đầu, khuôn mặt vốn đỠnhư trái táo đã trắng nhợt lên vì hoảng sợ.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi lấy ở đâu?
Tiểu cô nương giá»ng run run, đáp:
- Rượu cá»§a nhà tôi, Ä‘á»u cất trong tầng hầm ở dưới lầu.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Sao ngươi lại chá»n trúng vò rượu nà y?
Tiểu cô nương đáp:
- Không phải là tôi chá»n, là cô nương nhà tôi chá»n, cô nương nói phải dùng loại rượu ngon nhất để khoản đãi khách quý, vò rượu nà y là loại rượu ngon nhất!
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Váºy cô ta ở đâu?
Tiểu cô nương đáp:
- Cô nương đang thay y phục, vì...
Nà ng ta vẫn chưa nói dứt câu đó, bên ngoà i đã có ngưá»i tiếp lá»i:
- Vì khi tôi quay lại đây, y phục đã ướt hết cả.
Nà ng bước và o phòng, giá»ng nói cá»§a nà ng đã tháºt hay, nụ cưá»i lại cà ng đẹp.
Nà ng trang điểm nhẹ nhà ng, phong tư vô cùng nhã nhặn.
Có thể nà ng không được coi là má»™t tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thà nh, nhưng khi nà ng bước và o,mưá»ng tượng giống như ánh trăng má» má» rá»i và o cá»a sổ trong má»™t đêm cuối xuân, khiến ngưá»i ta cảm thấy trong long có má»™t ná»—i vui sướng không nói thà nh lá»i, má»™t niá»m hạnh phúc nhẹ nhà ng không sao diÔn tả.
Äôi mắt nà ng cÅ©ng dịu dà ng như trăng xuân, nhưng khi nà ng nhìn thấy cây châm độc nằm trong tay Phó Hồng Tuyết, liá»n trở nên vô cùng sắc sảo.
- Ngà i đã có thể tìm ra cây kim, thì chắc cÅ©ng nhìn ra lai lịch cá»§a nó. Giá»ng nói cá»§a nà ng cÅ©ng trở nên sắc bén hÆ¡n:
- Äây là ám khà độc môn cá»§a ÄÆ°á»ng gia đất Thục, lão nhân nằm chết ở bên ngoà i, chÃnh là kẻ phá gia chi tá» duy nhất cá»§a ÄÆ°á»ng gia, hắn đã từng đến nÆ¡i nà y, nÆ¡i đây cÅ©ng không phải là má»™t nÆ¡i được bảo vệ nghiêm ngặt, hầm cất rượu cà ng không có khóa.
Phó Hồng Tuyết dưá»ng như chẳng há» nghe thấy những lá»i nà y cá»§a nà ng, chỉ mê mải nhìn nà ng, khuôn mặt trắng nhợt cá»§a hắn đột nhiên á»ng Ä‘á», hÆ¡i thở đột nhiên gấp gáp, những giá»t nước mưa trên mặt vừa khô xong mồ hôi lạnh đã tá»›i tấp rÆ¡i xuống.
Khi Minh Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên má»›i phát hiện ra sá»± thay đổi kì dị trên khuôn mặt hắn, vá»™i lá»›n tiếng há»i:
- Lẽ nà o ngà i cũng đã trúng độc?
Phó Hồng Tuyết dù đã siết chặt hai tay lại nhưng vẫn cầm không nổi đôi tay Ä‘ang run lên. Äá»™t nhiên hắn lá»™n ngưá»i, phi thân phóng ra ngoà i cá»a sổ. Tiểu cô nương kinh hãi nhìn bóng cá»§a hắn biến mất dần, nhÃu mà y nói:
- Những ná»—i Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i nà y quả thá»±c chẳng há» Ãt.
Minh Nguyệt Tâm khẽ thở dà i, nói:
- Thực sự nỗi đau của hắn rất sâu.
Tiểu cô nương há»i:
- Là bệnh gì thế ?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Tâm bệnh.
Tiểu cô nương chá»›p chá»›p mắt, há»i:
- Bệnh của hắn sao lại ở trong tâm?
Minh Nguyệt Tâm im lặng một hồi lâu, mới thở dà i nói:
- Bởi vì hắn cũng là một kẻ đau khổ.
Chỉ có gió, có mưa, không có đèn.
Thị trấn trong bóng đêm, giống như là một hoang mạc.
Phó Hồng Tuyết đã gục xuống, gục xuống bên má»™t mương ngầm cÅ© nát, thân ngưá»i hắn gáºp lại, co giáºt, không ngừng nôn má»a.
Có thể hắn chẳng há» nôn ra thứ gì, thứ mà hắn nôn ra chẳng qua chỉ là những Ä‘au thương và sầu khổ trong lòng. Hắn tháºt sá»± là có bệnh.
Äối vá»›i hắn mà nói, bệnh cá»§a hắn không những là sá»± Ä‘au khổ không cách nà o giải thoát, mà còn là má»™t sá»± nhục nhã. Má»—i khi sá»± phẫn ná»™ và ná»—i Ä‘au thương cá»§a hắn lên đến cá»±c Ä‘iểm, bệnh cá»§a hắn lại phát tác. Hắn chỉ còn cách má»™t mình trốn Ä‘i, dùng phương pháp tà n khốc nhất để già y vò bản thân.
Bởi vì hắn háºn chÃnh mình, háºn mình tại sao lại mắc phải căn bệnh nà y.
Mưa lạnh rÆ¡i trên ngưá»i hắn, cÅ©ng giống như những cây roi Ä‘ang quất lên mình hắn, tim hắn Ä‘ang chảy máu, tay hắn cÅ©ng Ä‘ang chảy máu.
Hắn dùng lực cà o tung đám đất cát lên, cùng với máu nhét và o miệng mình.
Hắn sợ mình sẽ giống dã thú rên rỉ kêu gà o. Hắn thà đổ máu chứ không muốn để ngưá»i khác nhìn thấy ná»—i Ä‘au và sá»± nhục nhã cá»§a hắn.
Nhưng trong cái mương cÅ© nát không có ngưá»i nà y, lại có vẻ như có ai Ä‘ang Ä‘i đến.
Má»™t bóng ngưá»i nhá» nhắn chầm cháºm bước tá»›i trước mặt hắn. Hắn không nhìn thấy ngưá»i cá»§a nà ng ta, chỉ thấy đôi chân, má»™t đôi bà n chân thon nhá» mà thanh tú, Ä‘ang mang má»™t đôi hà i má»m mại, có lẽ rất tương xứng vá»›i mà u y phục.
Mà u y phục cá»§a nà ng trông tháºt tươi tắn dịu mát, dịu mát như trăng xuân.
Cổ há»ng Phó Hồng Tuyết đột nhiên phát ra má»™t tiếng gầm nhá» như thú váºt, giống như con mãnh hổ bị Ä‘ao đâm trúng bụng.
Hắn thà để má»i ngưá»i trong thiên hạ nhìn thấy ná»—i thống khổ và nhục nhã cá»§a hắn lúc nà y, chứ không muốn để ngưá»i nà y trông thấy.
Hắn giãy giụa định bá» chạy, nhưng không hiểu sao bắp thịt toà n thân hắn Ä‘á»u Ä‘ang co rút lại.
Nà ng thở dà i, nhẹ nhà ng quỳ gối xuống.
Hắn nghe thấy tiếng thở dà i cá»§a nà ng, hắn cảm nháºn được đôi tay lạnh giá Ä‘ang vuốt nhẹ lên mặt hắn.
Sau đó hắn đột nhiên mất hết cảm giác, tất cả ná»—i Ä‘au khổ và sá»± nhục nhã cá»§a hắn dưá»ng như láºp tức được giải thoát.
Äến khi hắn tỉnh lại, hắn thấy hắn đã quay vá» tiểu lầu.
Nà ng Ä‘ang đứng ở đầu giưá»ng nhìn hắn, tấm áo má»ng như trăng xuân, nhưng mắt lại sáng như sao trá»i thu.
Khi nhìn và o đôi mắt đó, từ trong sâu thẳm tâm hồn hắn lại dấy lên một cơn run rẩy kì lạ, giống như dây đà n vô cớ bị rung lên.
Thần sắc cá»§a nà ng lại rất lạnh, nà ng dá»ng dưng nói:
- Ngà i sao đến má»™t lá»i cÅ©ng không chịu nói, tôi mang ngà i vỠđây, chẳng qua chỉ vì tôi muốn cứu Yến Nam Phi, chất độc mà chà ng trúng phải rất nặng.
Phó Hồng Tuyết nhắm mắt lại, cũng không biết có phải vì muốn trốn tránh ánh mắt của nà ng, hay là vì không muốn để nà ng nhìn thấy sự đau khổ trong mắt hắn.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Tôi biết trong giang hồ nhiá»u nhất chỉ có ba ngưá»i có thể giải được chất độc cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ngà i là má»™t trong số đó.
Phó Hồng Tuyết không há» phản ứng, nhưng ngươi hắn đột nhiên đứng dáºy, mặt hướng ra cá»a sổ, quay lưng lại vá»›i nà ng.
Trên mình hắn vẫn mặc bá»™ y phục trước giá», Ä‘ao vẫn ở cạnh bên tay, hai chuyện nà y hiển nhiên khiến hắn cảm thấy an tâm hÆ¡n, vì thế lần nà y hắn không phi qua cá»a sổ ra ngoà i, chỉ lạnh lùng há»i má»™t câu:
- Hắn vẫn còn ở đây chứ?
- Vẫn còn, đang ở căn phòng bên trong.
- Ta và o trong, cô ở đây đợi.
Nà ng liá»n đứng ngay đó, nhìn hắn từ từ bước và o trong, nhìn thấy dáng Ä‘i cá»§a hắn, ánh mắt nà ng cÅ©ng không thể nén lá»™ ra má»™t ná»—i xót thương và đau khổ khó mà lý giải Ä‘uợc.
Qua má»™t hồi lâu, má»›i nghe tiếng từ phÃa trong đằng sau tấm rèm vá»ng ra:
- Thuốc giải ở trên bà n. Giá»ng nói vẫn rất lạnh lung :
- Äá»™c mà hắn trúng không nặng lắm, trong ba ngà y tá»›i, sẽ tỉnh táo, bảy ngà y sau là có thể phục hồi.
- Nhưng bây giỠngà i vẫn chưa thể đi được! Nà ng vội nói rất nhanh, hình như là nà ng biết râ là hắn đang muốn đi ngay:
- Dù cho ngà i không muốn nhìn thấy tôi, nhưng lúc nà y ngà i vẫn chưa thể đi được!
Gió từ ngoà i cá»a sổ thổi và o, tấm rèm cá»a khẽ khẽ động, nhưng phÃa trong má»™t chút hồi ứng cÅ©ng không có.
Hắn đã đi chưa?
- Tôi rất hiểu ngà i, cÅ©ng biết ngà i đã từng trải qua má»™t chuyện Ä‘au lòng, ngưá»i khiến con tim ngà i bị tổn thương, nhất định rất giống tôi. Giá»ng nói cá»§a Minh Nguyệt Tâm rất kiên định, nà ng nói tiếp:
- Nhưng ngà i nhất định phải hiểu râ, cô ta là cô ta, không phải tôi, cũng không phải là ai khác.
Vì thế ngà i không cần phải trốn tránh, bất cứ ai cũng không cần trốn tránh.
Câu nói cuối nà ng không hỠnói ra, nà ng tin chắc hắn nhất định có thể hiểu được ý của nà ng.
Gió vẫn đang thổi, tấm rèm vẫn đang lay động, hắn vẫn chưa đi!
Nà ng nghe thấy tiếng hắn thở dà i, láºp tức nói:
- Nếu ngà i tháºt sá»± muốn chà ng sống thêm má»™t năm nữa, thì nên là m được hai chuyện.
Hắn cuối cùng cũng mở miệng:
- Chuyện gì?
- Nội trong bảy ngà y nà y ngà i tuyệt không được bỠđi! Nà ng chớp chớp mắt rồi nói tiếp:
- Trưa nay, ngà y còn phải cùng tôi ngồi xe ra phố, tôi muốn đưa ngà i Ä‘i gặp và i ngưá»i.
- Ngưá»i nà o?
- Ngưá»i mà không há» muốn Yến Nam Phi sống thêm ba ngà y!
Trưa - Tại sao phải ngồi xe?
- Bởi vì tôi chỉ muốn ngà i thấy bá»n chúng, chứ không muốn chúng trông thấy ngà i. Minh Nguyệt Tâm bá»—ng nhiên cưá»i cưá»i nói:
- Tôi biết ngà i cũng không muốn trông thấy tôi, nên tôi đã chuẩn bị đeo lên mặt một cái mặt nạ.
Mặt nạ mà nà ng mang là má»™t tấm mặt nạ hình Pháºt Bà , khuôn mặt máºp máºp tròn tròn, cưá»i cưá»i trông như má»™t em bé mÅ©m mÄ©m, là m ná»n cho thân hình nhá» nhắn thon thả cá»§a nà ng, xem ra tháºt sá»± rất buồn cưá»i.
Phó Hồng Tuyết vẫn đến nhìn cũng không nhìn qua nà ng lấy một lần, trong cánh tay trắng nhợt, vẫn là thanh đao đen sì luôn được cầm chặt.
Xem ra trong ánh mắt cá»§a hắn, trên thế gian nà y đã chẳng còn chuyện gì đáng để hắn cưá»i.
Nhưng đôi mắt cá»§a Minh Nguyệt Tâm phÃa sau tấm mặt nạ Ä‘ang chăm chú nhìn hắn, đột nhiên há»i:
- Ngà i có muốn biết ngưá»i đầu tiên tôi muốn đưa ngà i Ä‘i gặp là ai không?
Phó Hồng Tuyết không phản đáp.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Là Äá»— Lôi, Nhất Ä‘ao động phong lôi Äá»— Lôi Phó Hồng Tuyết không phản ứng gì.
Minh Nguyệt Tâm thở ra một hơi, nói:
- Xem ra ngà i rá»i bá» giang hồ thá»±c sá»± đã quá lâu rồi, đến ngưá»i nà y ngà i cÅ©ng không biết.
Phó Hồng Tuyết rốt cuá»™c cÅ©ng mở miệng, lạnh lùng há»i:
- Sao ta nhất định phải biết hắn?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bởi vì hắn cÅ©ng là ngưá»i có tên trong bảng.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Bảng gì?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Giang hồ danh nhân bảng!
Sắc mặt Phó Hồng Tuyết cà ng trắng nhợt.
Hắn biết ngưá»i đã nổi danh trong chốn giang hồ, dù là ai Ä‘i chăng nữa cÅ©ng sẽ quyết không cúi đầu trước kẻ khác!
Năm xưa Bách Hiểu Sinh sáng tác Binh khà phổ, bình phẩm thiên hạ cao thá»§, tuy là rất công chÃnh, nhưng vẫn dẫn đến má»™t cuá»™c truy sát lẫn nhau, sau đó tháºm chà có ngưá»i nói hắn cố ý khiến cho trong giang hồ nổi sóng gió.
Ngà y nay Giang hồ danh nhân bảng nà y lại là m sao mà có? Phải chăng cũng có một sự rắp tâm nà o ở đây ?
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nghe đồn tấm bảng danh nhân nà y là do chÃnh tay Công tá» VÅ© viết ra, trên bảng tổng cá»™ng chỉ có danh tá»± cá»§a mưá»i ba ngưá»i.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên cưá»i nhạt, nói:
- Tên cá»§a chÃnh hắn đương nhiên không có trên bảng.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Ngà i đoán đúng rồi.
ánh mắt Phó Hồng Tuyết chuyển động, lại há»i:
- Còn Diệp Khai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Tên cá»§a Diệp Khai cÅ©ng không có, Ä‘iá»u nà y có thể vì Diệp Khai đã hoà n toà n rá»i khá»i giang hồ, đã là ngưá»i ngoà i, đã ở thiên thượng cá»§a thiên ngoại.
Phó Hồng Tuyết im lặng, ánh mắt đã tới một nơi xa xăm.
Phương xa góc trá»i, gió mát thổi quanh, có ống tay áo má»™t ngưá»i Ä‘ang vá»n bay trong gió, dưá»ng như là đang vượt gió mà đi.
Minh Nguyệt Tâm:
- Tôi biết Diệp Khai là ngưá»i bạn duy nhất cá»§a ngà i, lẽ nà o ngà i cÅ©ng không có tin tức gì cá»§a hắn?
ánh mắt Phó Hồng Tuyết bỗng lại trở nên lạnh ngắt như mũi đao, lạnh lùng đáp:
- Ta không có bạn, má»™t ngưá»i cÅ©ng không.
Minh Nguyệt Tâm khẽ than trong lòng, quay lại đỠtà i, há»i:
- Ngà i tại sao không há»i tôi, trên bảng có hay không có tên ngà i?
Phó Hồng Tuyết không há»i, chỉ vì hắn căn bản không cần há»i.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Có lẽ ngà i vốn chẳng cần há»i, trên bảng đương nhiên là có tên cá»§a ngà i, cÅ©ng có cả tên cá»§a Yến Nam Phi!
Nà ng ngừng lại, lại nói:
- Bảng danh nhân nà y tuy đã ghi râ thứ tá»± tên không phân trước sau, nhưng má»™t tá» giấy dà i viết mưá»i ba cái tên chắc chắn phải có trước sau rồi.
Phó Hồng Tuyết cuối cùng nhẫn không được há»i:
- Ngưá»i đứng đầu trong danh sách là ai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Là Yến Nam Phi!
Cánh tay cầm Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết Ä‘ang siết chặt lại từ từ thả lá»ng.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Chà ng hà nh tẩu trong giang hồ, tại sao không bao giỠcó một ngà y yên ổn, bây giỠngà i đã râ hết rồi.
Phó Hồng Tuyết không mở miệng, xe ngựa đã dừng lại, đang dừng đối diện với một cao lầu.
Gác cá»§a Há»™i Tân Lầu cao mưá»i trượng.
- Tôi biết Äá»— Lôi trưa nà o cÅ©ng tá»›i nÆ¡i nà y dùng bữa, ngà y nà o cÅ©ng ăn tá»›i giá» nà y má»›i Ä‘i! Minh Nguyệt Tâm nói:
- Những thứ má»—i ngà y hắn ăn Ä‘á»u là bốn món và hai bát cÆ¡m, má»™t bình rượu, đến thá»±c đơn cÅ©ng chưa từng thay đổi.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết vẫn hoà n toà n vô cảm, nhưng con ngươi lại bắt đầu thu nhỠlại.
Hắn tự biết lần nà y sẽ gặp phải một đối thủ rất đáng sợ.
Cao thá»§ trong giang hồ như mây, nà o chỉ có ngà n trăm, nhưng có tên trên bảng lại bất quá chỉ có mưá»i ba.
Mưá»i ba ngưá»i nà y, đương nhiên Ä‘á»u là những nhân váºt rất đáng sợ.
Minh Nguyệt Tâm vén tấm rèm che cá»a sổ cá»§a xe ngá»±a lên má»™t chút, nhòm ra ngoà i, đột nhiên nói:
- Hắn ra rồi.
Äang là chÃnh ngá».
Khi Äá»— Lôi từ trong Há»™i Tân Lầu bước ra, bóng cá»§a hắn đúng lúc bị chÃnh chân hắn dẫm lên.
Chân hắn Ä‘ang mang má»™t đôi á»§ng đế má»m đáng giá tám mươi lượng bạc má»™t đôi, hãy còn má»›i nguyên!
Má»—i khi hắn mang đôi á»§ng má»›i và dẫm lên bóng cá»§a chÃnh mình, trong lòng hắn tá»± dưng cảm thấy háo hức kì lạ, hắn muốn cởi bỠđôi á»§ng, cởi bá» tất cả những gì mặc trên ngưá»i để rồi chạy xuống lòng đưá»ng mà gà o ầm lên.
Nhưng hắn đương nhiên không thể là m như thế, bởi vì bây giá» hắn đã là ngưá»i nổi tiếng, rất rất nổi tiếng.
Bây giá» má»—i việc hắn là m Ä‘á»u chuẩn xác như tiếng trống canh lúc ná»a đêm váºy.
Bất luáºn là đi tá»›i nÆ¡i nà o, bất luáºn phải ở lại nÆ¡i đó bao nhiêu lâu, hắn ngà y nà o cÅ©ng nhất định phải Ä‘i ăn cÆ¡m cùng má»™t giá», nhất định phải ăn cùng má»™t loại món ăn.
Tuy có lúc hắn ăn như điên, nhưng vẫn không hỠđổi món!
Bởi vì hắn hy vá»ng ngưá»i khác Ä‘á»u cho rằng hắn là má»™t ngưá»i chuẩn xác mà có hiệu quả, hắn biết má»i ngưá»i đối vá»›i kiểu ngưá»i như thể trong lòng sẽ nể trá»ng hÆ¡n má»™t chút, đây là niá»m vui thÃch và sá»± hưởng thụ lá»›n nhất cá»§a hắn.
Trải qua mưá»i bảy năm khổ luyện, năm năm phấn đấu, sau bốn mươi ba tráºn huyết chiến lá»›n nhá», tất cả những cái hắn hy vá»ng có được, chÃnh là điá»u nà y.
Hắn nhất định phải khiến bản thân hắn tin rằng hắn đã không còn là đứa trẻ lang thang với đôi chân trần suốt năm không có ủng mang.
Thanh Ä‘ao nạm đá quý dưới ánh mặt trá»i phát sáng lấp lánh, trên đưá»ng có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang ngắm nhìn thanh Ä‘ao cá»§a hắn, từ trong cá»— xe ngá»±a Ä‘en sì đối diện kia dưá»ng như cÅ©ng có hai cặp mắt Ä‘ang chăm chú nhìn hắn.
Những năm gần đây hắn đã quen vá»›i việc bị ngưá»i khác nhìn chằm chằm rồi, má»i ngưá»i Ä‘á»u quen vá»›i Ä‘iá»u nà y.
Nhưng hôm nay đột nhiên hắn lại cảm thấy rất không tá»± nhiên, giống như má»™t thiếu nữ lâa thể đứng giữa má»™t đám đông nam nhân váºy.
Phải chăng là bởi vì hai cặp mắt trong cỗ xe ngựa đối diện, đã nhìn xuyên qua cái vỠngoà i được phủ đầy và ng của hắn, đã nhìn thấy được đứa trẻ lang thang với đôi chân trần kia.
Một nhát đao xẻ vỡ thùng xe, móc hai cặp mắt kia ra.
Hắn có ná»—i bức bối đó, nhưng lại không há» là m như váºy, bởi vì hắn tá»›i nÆ¡i nà y, không phải để tìm kiếm cái việc phiá»n phức đó.
Mấy năm gần đây, hắn đã há»c được cách nhẫn nhịn.
Hắn đến nhìn cÅ©ng không nhìn sang bên đó lấy má»™t lần nữa, chỉ viá»n theo con đưá»ng dà i mặt trá»i Ä‘ang chiếu rá»i, Ä‘i vá» quán trá» hắn nÆ¡i Ä‘ang ở, má»—i má»™t bước chân sải ra, Ä‘á»u chÃnh xác hệt như lão thợ may Ä‘o áo cho má»™t tiểu cô nương khó tÃnh, không thừa má»™t tấc, không thiếu má»™t tấc, bước nà o cÅ©ng vừa đúng hai thước ba tấc.
Hắn hy vá»ng ngưá»i khác cÅ©ng râ, Ä‘ao cá»§a hắn cÅ©ng chuẩn xác như váºy.
Minh Nguyệt Tâm nhẹ nhà ng buông tấm rèm cá»a sổ xe ra, khẽ thở dà i, há»i:
- Ngà i thấy tên nà y thế nà o?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
- Nội trong ba năm nếu như hắn chưa chết, thì nhất định sẽ trở thà nh một kẻ điên.
Minh Nguyệt Tâm lại thở dà i, nói:
- Äáng tiếc bây giá» hắn vẫn chưa Ä‘iên...
Xe ngựa lại dừng lại đối diện trước Nhất Phẩm Hương.
Nhất Phẩm Hương là má»™t quán trà lá»›n, trong quán trà thông thưá»ng Ä‘á»u có đủ kiểu, đủ dạng ngưá»i, quán trà cà ng lá»›n thì lại cà ng nhiá»u.
Minh Nguyệt Tâm lại vén tấm rèm lên, để cho Phó Hồng Tuyết nhìn má»™t lúc lâu, rồi nà ng má»›i há»i:
- Ngà i thấy được gì?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngưá»i.
Minh Nguyệt Tâm há»i:
- Mấy ngưá»i?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bảy.
Bây giá» Ä‘ang là lúc quán trà mở cá»a buôn bán, khách bên trong Ãt nhất cÅ©ng có má»™t hai trăm ngưá»i, hắn tại sao lại chỉ thấy có bảy ngưá»i?
Minh Nguyệt Tâm má»™t chút ngạc nhiên cÅ©ng không biểu hiện, ngược lại ánh mắt nà ng còn lá»™ ra má»™t vẻ khen ngợi, lại há»i:
- Ngà i thấy là bảy ngưá»i nà o?
Bảy ngưá»i mà Phó Hồng Tuyết nhìn thấy là - hai ngưá»i Ä‘ang đánh cá», má»™t ngưá»i Ä‘ang bóc lạc, má»™t hòa thượng, má»™t tên mặt rá»—, má»™t tiểu cô nương Ä‘ang hát mua vui, còn có má»™t tên to béo Ä‘ang gục trên mặt bà n ngá»§ gáºt.
Bảy ngưá»i nà y có ngưá»i thì ngồi trong góc, có ngưá»i thì ngồi giữa đám đông, dáng ngưá»i chẳng có gì là đặc biệt.
Tại sao những ngưá»i khác hắn không nhìn thấy, lại cứ chỉ nhìn thấy bảy ngưá»i nà y?
Minh Nguyệt Tâm chẳng những không thấy lạ, ngược lại cà ng tỠra bái phục khẽ thở dà i, nói:
- Tôi chỉ biết thanh đao của ngà i sắc, không ngỠcon mắt của ngà i cà ng sắc.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Kỳ thá»±c ta chỉ cần nhìn thấy má»™t ngưá»i đã quá đủ.
Hắn Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i.
Vừa rồi tên to béo vẫn còn ngá»§ gục trên bà n, bây giỠđã tỉnh, trước duá»—i cái lưng má»i, rồi đổ cả chén trà và o miệng súc, phun toẹt cả ngụm trà lên mặt đất, là m ướt cả gấu quần cá»§a ngưá»i bên cạnh, hắn liá»n vá»™i và ng khom lưng xuống, cưá»i là m là nh dùng ống tay áo lau gấu quần cho ngưá»i kia.
Má»™t ngưá»i nếu như trông quá béo, những việc là m thưá»ng khó tránh khá»i lá»™ ra má»™t chút ngu ngốc buồn cưá»i.
Nhưng ánh mắt Phó Hồng Tuyết khi nhìn hắn, so vá»›i ánh mắt khi nãy nhìn Äá»— Lôi thì hoà n toà n giống nhau.
Lẽ nà o hắn cho rằng tên béo cũng là một đối thủ rất đáng sợ?
Minh Nguyệt Tâm há»i:
- Ngà i nháºn ra ngưá»i nà y?
Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nhưng ngà i rất chú ý đến hắn.
Phó Hồng Tuyết gáºt gáºt đầu.
Minh Nguyệt Tâm há»i:
- Ngà i đã phát hiện ra hắn có chỗ nà o đặc biệt?
Phó Hồng Tuyết im lặng, qua một hồi lâu, mới nói từng chữ một:
- Ngưá»i tên nà y có sát khÃ.
Minh Nguyệt Tâm há»i:
- Sát kh�
Phó Hồng Tuyết siết chặt thanh đao trong tay, nói:
- Chỉ có cao thá»§ giết ngưá»i vô số, trên ngưá»i má»›i mang sát khÃ!
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nhưng xem ra hắn chẳng qua chỉ là một tên béo phì nộn ngu ngốc.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
- Äó chẳng qua chỉ là thứ che Ä‘áºy bên ngoà i cá»§a hắn thôi, chÃnh là giống như vá» ngoà i cá»§a Ä‘ao kiếm váºy.
Minh Nguyệt Tâm thở dà i, nói:
- Xem ra mắt của ngà i so với đao của ngà i còn sắc hơn.
Nà ng hiển nhiên là nháºn ra ngưá»i nà y, hÆ¡n nữa còn rất râ vá» ngá»n ngà nh cá»§a hắn.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Hắn là ai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Hắn chÃnh là ngón cái.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngón cái?
Minh Nguyệt Tâm há»i:
- Ngà i biết hay không biết trong giang hồ mấy năm gần xuất hiện má»™t tổ chức bà máºt rất đáng sợ?
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tổ chức nà y tên gá»i là gì?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bà n tay đen!
Phó Hồng Tuyết chưa há» nghe qua cái tên nà y, nhưng lại vẫn cảm thấy có má»™t áp lá»±c nói không thà nh lá»i.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Cho đến giá» phút nà y, trong giang hồ những ngưá»i biết râ vá» tình hình cá»§a tổ chức nà y vẫn không nhiá»u, bởi vì những việc mà bá»n chúng là m Ä‘á»u là ở dưới lòng đất, nÆ¡i ánh sáng mặt trá»i không chiếu đến.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Việc chúng là m là những việc gì?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bắt cóc, tống tiá»n, ám sát.
Má»™t bà n tay có năm ngón, tổ chức nà y cÅ©ng có năm tên đầu sá».
Xe ngá»±a lại tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trước, tấm rèm đã hạ xuống.
Minh Nguyệt Tâm bá»—ng nhiên há»i:
- Trên bà n tay, sức mạnh lớn nhất là ngón tay nà o?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngón cái.
Minh Nguyệt Tâm:
- Linh hoạt nhất là ngón tay nà o?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngón trá».
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Trong tổ chức bà n tay Ä‘en, chịu trách nhiệm vỠám sát, chÃnh là ngón cái và ngón trá».
Chá»— đáng sợ nhất cá»§a ngón cái, chÃnh là hắn có má»™t công phu Tháºp Tam Thái Bảo Hà nh Luyện Äồng Tá» Công mà hiếm ai luyện thà nh.
Bởi vì hắn vốn là thái giám trong cung, từ nhỠđã là thái giám. Nghe nói mấy vị cao thá»§ trong Hoà ng cung đại ná»™i Ä‘á»u đã từng dạy qua hắn vâ công.
Xuất thân cá»§a ngón trá» cà ng kì lạ hÆ¡n, nghe đồn hắn không những đã từng ở Thiếu Lâm Tá»± là m giám tá»± trông coi tăng lữ, mà còn là đệ tá» sáu túi cá»§a Cái bang, và còn từng là đưá»ng chá»§ Tháºp Nhị liên hoà n đưá»ng cá»§a Giang Nam Phong VÄ© bang Má»—i bá»n chúng có má»™t nhóm thá»§ hạ, má»—i tên Ä‘á»u có má»™t công việc rất đặc biệt, hÆ¡n nữa hợp tác đã lâu.
Vì thế hà nh động ám sát cá»§a bá»n chúng trước giá» chưa há» thất bại.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nhưng kẻ đáng sợ nhất trong tổ chức nà y, lại không phải là hai tên bá»n chúng.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- LÃ ai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Là ngón vô danh. Trên má»™t bà n tay, ngón tay vụng vá» nhất chÃnh là ngón vô danh.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngón vô danh sao lại đáng sợ?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bởi vì hắn vô danh.
Phó Hồng Tuyết thừa nháºn.
Những vâ lâm hà o kiệt thanh danh hiển hách, cố nhiên ắt có sở trưá»ng, nhưng má»™t số kẻ vô danh lại cà ng đáng sợ hÆ¡n. Bởi vì thông thưá»ng phải đợi đến lúc Ä‘ao cá»§a hắn đâm và o tim thì ngưá»i ta má»›i biết được sá»± đáng sợ cá»§a hắn.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Trong giang hồ trước giá» chưa có ngưá»i nà o biết ngón vô danh là ai, cà ng không có ai thấy qua hắn.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äến cô cÅ©ng không biết?
Minh Nguyệt Tâm khổ sở cưá»i, nói:
- Không biết chừng tôi cũng phải đợi đến khi đao của hắn đâm và o tim tôi mới biết được!.
Phó Hồng Tuyết im lặng, lại qua má»™t hồi lâu, má»›i há»i:
- Bây giỠcô còn muốn đưa tôi đi gặp ngươi nà o?
Minh Nguyệt Tâm không trá»±c tiếp trả lá»i câu há»i nà y, nói:
- Thà nh nhá» nà y vốn không phải là má»™t nÆ¡i rất náo nhiệt, nhưng mấy ngà y gần đây, đột nhiên lại có rất nhiá»u khách giang hồ lạ mặt.
Bây giá» thì nà ng đối vá»›i đám ngưá»i đó đã không còn lạ lẫm nữa, bởi vì nà ng đã Ä‘iá»u tra qua lại lịch và nguồn gốc cá»§a bá»n chúng.
Phó Hồng Tuyết không hỠkinh ngạc.
Hắn đã sá»›m phát hiện ra nà ng không há» giống vá»›i vẻ bá» ngoà i nhá» nhắn yếu á»›t, trong đôi tay ngá»c ngà mảnh dẻ kia hiển nhiên cÅ©ng đã nắm được má»™t lá»±c lượng rất lá»›n, còn lá»›n hÆ¡n nhiá»u so vá»›i tưởng tượng cá»§a bất kì ai.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Tôi gần như đã Ä‘iá»u tra rất râ vá» lai lịch cá»§a bá»n chúng, chỉ có má»™t ngưá»i là ngoại lệ.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ai?
Minh Nguyệt Tâm vẫn chưa mở miệng, đột nhiên, con ngá»±a khá»e kéo xe hà má»™t tiếng dà i dÆ¡ hai chân trước đứng thẳng lên, thùng xe nghiêng Ä‘i, gần như láºt nhà o.
Nhưng ngưá»i nà ng lại đã ở bên ngoà i thùng xe, chỉ nhìn thấy má»™t ngưá»i đứng tuổi áo xanh tất trắng, gục dưới móng ngá»±a.
Con ngá»±a khá»e mà đã đứng cả ngưá»i dáºy, móng trước nếu như đã giẫm xuống, hắn dù là không chết thì há»™p sá» cÅ©ng phải bị dẫm nát.
Ngưá»i đánh xe đã giữ không nổi con ngá»±a nà y, ngưá»i áo xanh ngã gục dưới đất thân ngưá»i đã co lại thà nh má»™t khối tròn, đến cỠđộng cÅ©ng không cỠđộng nổi nữa.
Mắt nhìn móng con ngá»±a dẫm xuống, Minh Nguyệt Tâm chẳng những đến má»™t ý định ra tay cứu giúp cÅ©ng không có, tháºm chà đến nhìn cÅ©ng không thèm nhìn.
Nà ng Ä‘ang nhìn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết cÅ©ng đã ra khá»i thùng xe, trên khuôn mặt trắng nhợt hoà n toà n chẳng có má»™t chút biểu cảm gì, hắn cà ng không có ý ra tay.
Äám đông kêu lên kinh hãi, móng ngá»±a rốt cuá»™c dẫm xuống, ngưá»i áo xanh trên đất râ rà ng đã gục ngay dưới móng ngá»±a, ai nấy Ä‘á»u nhìn thấy rất râ rà ng, nhưng hắn lại không há» bị móng ngá»±a đạp phải. Äến khi con ngá»±a nà y yên ổn lại, ngưá»i nà y cÅ©ng chầm cháºm bò lên, không ngừng thở dốc.
Mặt cá»§a hắn tuy đã vì kinh hãi mà biến sắc, nhưng xem ra vẫn rất bình thưá»ng, hắn vốn dÄ© là ngưá»i rất bình thưá»ng, đến má»™t Ä‘iểm đặc biệt cÅ©ng không có.
Nhưng Phó Hồng Tuyết khi nhìn hắn, ánh mắt lại cà ng trở nên tà n khốc.
Hắn đã thấy qua ngưá»i nà y. Ngưá»i vừa bị ngụm trà cá»§a Ngón cái là m ướt gấu quần, chÃnh là ngưá»i nà y.
Minh Nguyệt Tâm bá»—ng cưá»i cưá»i, nói:
- Xem ra váºn khà hôm nay cá»§a ngà i tháºt không tốt, vừa má»›i bị ngưá»i ta là m ướt gấu quần, bây giá» lại bị ngã đến mình mẩy toà n là đất.
Ngưá»i nà y cÅ©ng cưá»i cưá»i, nói:
- Váºn khà cá»§a ta hôm nay tuy không tốt nhưng còn bao nhiêu ngưá»i váºn khà tệ hÆ¡n ta. Hôm nay ta xui xẻo, ngà y mai vẫn còn không biết có bao nhiêu ngưá»i so vá»›i ta cà ng không may hÆ¡n, cuá»™c sống vốn dÄ© là như thế mà , cô nương hà tất phải để tâm xem trá»ng?
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 08:56 AM.
|
 |
|
| |