 |
|

27-07-2008, 10:45 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Ma Äao - Nguồn: Vnthuquan (Äá»§ bá»™)
Hồi 1
Mưa khói nam hồ, trên lầu yên vũ
Ngà y hai mươi bốn tháng sáu, trên lầu Yên Vũ.
Ngà y hôm ấy phát sinh má»™t sá»± kiện mà nhìn qua cÅ©ng đã không đơn giản, nhưng háºu quả vá» sau vẫn hoà n toà n bất ngỠđối vá»›i Thẩm Thăng Y.
Nếu là ngưá»i khác, gặp phải việc như váºy, chắc là đã rá»i khá»i chá»— ấy rồi, nhưng chà ng không những can đảm hÆ¡n ngưá»i, mà vá» tÃnh tò mò thì còn thuá»™c loại nhất thiên hạ. Cho nên không những chà ng ở lại, mà còn dÃnh lÃu và o. Nhưng cho dù chà ng không dÃnh lÃu và o, thì bản thân sá»± việc cÅ©ng đã đủ dẫn tá»›i má»™t háºu quả.
Má»™t háºu quả đáng sợ.
Lầu Yên VÅ© ở Nam Hồ, cách huyện Gia Hưng hai dặm vá» phÃa nam, các nhánh sông Ä‘á»u tụ há»™i ở đó, cây biếc phÃa tây sáng đèn, cầu vồng bên bắc chiếu nước, nhà chà i tụ há»p, sau lưng là thà nh cao hà ng trăm thước, lau lách xen dương liá»…u, hoa sen uốn lá xanh, là má»™t nÆ¡i thắng cảnh, cÅ©ng là má»™t nÆ¡i du ngoạn rất tốt.
Tới Gia Hưng rồi, dĩ nhiên Thẩm Thăng Y không quên tới Nam Hồ một chuyến.
Äây là lần thứ hai chà ng tá»›i Nam Hồ, lần đầu cách đây đã mưá»i năm.
Lúc bấy giá», chà ng má»›i mưá»i tám tuổi, đã đánh bại năm đại kiếm khách ở Giang Nam, lại đánh nhau má»™t tráºn không phân thắng bại vá»›i Nhất Ná»™ Sát Long Thá»§ Tổ Kinh Hồng vẫn được tôn là Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm Khách, thanh danh lừng lẫy có má»™t không hai.
Thiếu niên đắc chà nên lần đầu tá»›i Nam Hồ, tâm tình cá»§a chà ng vui vẻ thế nà o có thể Ä‘oán biết được. Lúc bấy giá» chà ng tháºm chà còn không biết thế nà o là buồn rầu, thế nà o là lo lắng.
Sau mưá»i năm, đến ngà y hôm nay, chà ng tuy cà ng nổi danh, nhưng trong lòng đã Ãt nhiá»u thấy má»i mệt.
Cảnh sắc Nam hồ vẫn cứ như váºy, chà ng thuê má»™t chiếc thuyá»n do má»™t cô gái trẻ tuổi chèo. Cô gái mặc má»™t bá»™ quần áo mà u cánh sen, tóc búi, dáng vẻ tha thướt, chà ng nhìn hồi lâu, bất giác nghÄ© tá»›i cô gái chèo thuyá»n mưá»i năm trước đã gặp ở Nam hồ, nếu như hôm nay gặp nhau không biết đã trở thà nh má»™t ngưá»i như thế nà o rồi, không biết có còn nháºn ra chà ng không.
Mưá»i năm nữa, không biết cô gái mặc bá»™ quần áo mà u cánh sen nà y ra sao ?
Trong lòng nghÄ© ngợi, Thẩm Thăng Y bất giác nở má»™t nụ cưá»i buồn bã, bất kể thế nà o, mưá»i năm trước chà ng cÅ©ng không có ý nghÄ© nà y.
Ngà y hai mươi bốn tháng sáu theo tục lệ là ngà y sinh nháºt hoa sen, hôm nay lẽ ra Nam hồ phải rất đông đúc ồn à o, nhưng tình hình thì ngược lại, trên hồ chỉ có và i chiếc thuyá»n nhá» vãng lai.
Thẩm Thăng Y không hỠđể ý, đưa mắt nhìn ngắm phong cảnh chung quanh, một bầu rượu ngon, một đĩa ngó sen, thưởng thức một mình.
Lúc ấy đã gần giữa trưa, sắc trá»i u ám, má»™t đám mây Ä‘en kéo tá»›i, gió lá»›n nổi lên, má»™t cÆ¡n mưa khói đổ xuống.
Lầu Yên Vũ giữa hồ mỠmịt trong mưa, cảnh sắc chung quanh giống như một bức tranh mỠmỠảo ảo.
Thẩm Thăng Y thì không hỠsầu, nhưng bất giác mơ mà ng nhìn ra, nâng một chén rượu hướng vỠlầu Yên Vũ, lẩm bẩm nói :
- “Mưa khói Nam hồ lầu Yên VÅ©â€, quả là danh bất hư truyá»n.
Cô gái chèo thuyá»n cưá»i má»™t tiếng, tiếp tục khua mái chèo, chiếc thuyá»n nhá» lướt qua rặng liá»…u.
Nam hồ có rất nhiá»u cây cá», liá»…u là nhiá»u nhất, khi gió thổi thì ngà n muôn cây liá»…u nhảy múa, Thẩm Thăng Y phá»§i nhẹ những sợi tÆ¡ liá»…u rÆ¡i trên vạt áo, tấm áo trắng cÅ©ng theo gió bay bay, xem ra cà ng tiêu sái, mưá»ng tượng như lãng đãng bay trong gió, bay và o giữa cảnh mưa khói ở Nam hồ.
Chà ng thong thả đặt chén rượu xuống, nói vá»›i cô gái chèo thuyá»n:
- Cô nương, xin chịu khó đưa ta tới lầu Yên Vũ.
Cô gái chèo thuyá»n sá»ng sốt, há»i:
- Công tá», ngưá»i biết Trương đại gia sao ?.
- Trương đại gia à ? Trương đại gia nà o ?
Thẩm Thăng Y chén rượu Ä‘ang nâng lên chợt dừng lại, ngạc nhiên nhìn cô gái chèo thuyá»n:
- Tại sao ta lại phải biết y ?
Cô gái chèo thuyá»n thở nhẹ má»™t hÆ¡i, nói:
- Công tỠđã không biết ông ta, thì không lên lầu Yên Vũ được đâu.
Thẩm Thăng Y cưá»i há»i:
- Chẳng nhẽ vị Trương đại gia kia đã mua ráo cả lầu Yên Vũ rồi à ?
Cô gái chèo thuyá»n lắc đầu.
Thẩm Thăng Y lại há»i:
- Vị Trương đại gia kia là ai thế ?
- Nghe nói là má»™t ngưá»i võ công rất cao cưá»ng, lại rất có thế lá»±c.
Cô gái chèo thuyá»n dưá»ng như muốn nói vá»›i Thẩm Thăng Y nhiá»u hÆ¡n, nhưng không biết nói thế nà o, nên ngượng nghịu.
Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn ra chỗ khác, nói:
- Xem ra thế lá»±c cá»§a vị Trương đại gia nà y lá»›n tháºt, nếu không thì hôm nay ở Nam Hồ đã không vắng thế nà y.
- Hôm nay là ngà y sinh nháºt Hoa sen, Ãt nhất du khách cÅ©ng phải đông gấp rưỡi má»i hôm.
Cô gái chèo thuyá»n nhìn nhìn vá» phÃa lầu Yên VÅ©, dáng vẻ như không biết là m thế nà o được :
- Nghe nói không lên được lầu Yên VÅ©, nhiá»u ngưá»i đã Ä‘i chÆ¡i chá»— khác.
Thẩm thăng Y cưá»i cưá»i:
- Äi chÆ¡i ở Nam hồ không nhất thiết cứ phải lên lầu Yên VÅ©, nhưng lên được lầu Yên VÅ© thì cà ng hay.
Cô gái chèo thuyá»n ngượng nghịu liếc Thẩm Thăng Y nói :
- Công tỠnói là chỉ đi chơi hồ, nên tôi....
- Bây giỠta mới biết.
Thẩm Thăng Y nói qua chuyện khác:
- Cô nói vỠvị Trương đại gia kia nghe xem sao.
- Ông ta chỉ là mượn lầu Yên VÅ© má»™t ngà y để tiếp khách, không muốn ngưá»i lạ quấy rầy.
- Nói nghe lịch sá»± tháºt.
Thẩm Thăng Y lại há»i :
- Xem ra hình như vị Trương đại gia nà y không có tiếng xấu gì thì phải ?
- Hình như không có ai nói gì xấu vỠông.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói:
- Dưá»ng như má»™t ngưá»i không có tiếng xấu gì Ãt là m như váºy, chỉ sợ là ông ta có Ä‘iá»u khổ tâm.
Chà ng nói qua chuyện khác:
- Chúng ta tới gần đó xem sao ! - Công tỠmuốn gặp vị Trương đại gia kia à ?
Thẩm Thăng Y cưá»i nói:
- Tá»›i huyện gia Hưng, được gặp ngưá»i nổi tiếng ở đây thì cÅ©ng không phà chuyến Ä‘i nà y, huống hồ là được gặp vị Trương đại gia rất thú vị kia.
Cô gái chèo thuyá»n cưá»i khúc khÃch:
- Công tá» cÅ©ng là má»™t ngưá»i rất thú vị kia mà ?
Thẩm Thăng Y á»§a má»™t tiếng, nhìn cô gái chèo thuyá»n má»™t cái, vuốt vuốt mÅ©i:
- Cám ơn cô.
Cô gái chèo thuyá»n sá»ng sốt, Thẩm Thăng Y lại nói:
- Rất Ãt ngưá»i nói rằng ta là má»™t kẻ thú vị, nhất là các cô gái trẻ.
Cô gái chèo thuyá»n chợt đỠmặt, xoay ngưá»i lại, nhìn trá»™m Thẩm Thăng Y má»™t cái rồi má»›i khua chèo Ä‘i tiếp.
Thẩm Thăng Y lại tiếp tục uống rượu, khi chà ng nhấc chén rượu lên lần nữa thì chiếc thuyá»n con đã tá»›i rất gần lầu Yên VÅ©.
Hai chiếc thuyá»n nhẹ từ nhà Thuá»· Tạ cạnh lầu xuất hiện, lướt như bay vá» phÃa Thẩm Thăng Y.
Cô gái chèo thuyá»n vừa nhìn thấy, vá»™i dừng thuyá»n lại, quay đầu vừa định há»i Thẩm Thăng Y thì hai chiếc thuyá»n nhẹ đã tá»›i bên cạnh.
Trên má»—i chiếc thuyá»n nhẹ có hai thanh niên áo xám, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm.
Tuy kiếm chưa tuốt khá»i vá», nhưng ánh mắt cá»§a các thanh niên áo lam cÅ©ng sắc bén như kiếm, chằm chằm nhìn và o Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y nâng chén rượu lên:
- Chà o bốn vị.
Bốn thanh niên áo lam hÆ¡i ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, rõ rà ng là há» không nháºn ra Thẩm Thăng Y. Má»™t ngưá»i đứng phÃa trước bên phải láºp tức há»i :
- Các hạ muốn lên lầu Yên Vũ hả ?
- Äi chÆ¡i ở Nam hồ mà được lên lầu Yên VÅ©..... Thẩm Thăng Y má»›i nói ná»a câu, cô gái chèo thuyá»n liá»n giải thÃch thay chà ng:
- Vị công tá» nà y chỉ là muốn tá»›i gần lầu Yên VÅ© để xem xem Trương đại gia… Thanh niên áo lam ánh mắt cà ng sắc bén, giống hệt như mÅ©i kim nhá»n:
- Xem xem là ý gì ?
Thẩm Thăng Y vẫn cưá»i cưá»i:
- Thì là xem xem..... Bốn thanh niên áo lam không há» nhếch mép, ngưá»i đứng trước bên phải chợt há»i :
- HỠgì ?. - HỠThẩm.
Thanh niên áo lam lại đưa mắt quan sát Thẩm Thăng Y má»™t lượt nữa, chợt há»i:
- Thẩm Thăng Y ?
Ba chữ ấy vừa buông ra, ba thanh niên áo lam còn lại ánh mắt chợt sáng rá»±c lên cả má»™t lượt, khi nghe Thẩm Thăng Y buông má»™t tiếng "Phải rồi ", sắc mặt Ä‘á»u sa sầm, bốn bà n tay phải từ từ đặt lên chuôi kiếm.
Cô gái chèo thuyá»n vừa biến sắc, Thẩm Thăng Y cÅ©ng sá»ng sốt nói :
- Bốn vị....
Câu nói chưa dứt, bốn thanh niên áo lam đã rút kiếm ra khá»i vá» loảng xoảng, kiếm phong rÃt lên vù vù, hai ngưá»i đứng trước phóng kiếm đâm luôn và o Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y nhấc bầu rượu lên, lấy miệng bầu đón thanh kiếm bên phải, tay trái láºt chén rượu lại, keng má»™t tiếng, mÅ©i kiếm bên phải đâm trúng và o miệng chén.
Bầu và chén Ä‘á»u không vỡ, bốn thanh niên áo lam Ä‘á»u biến sắc, hai ngưá»i đứng sau bước lên phóng kiếm đâm và o chá»— yếu hại trên ngưá»i Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y thân hình đột nhiên xoay má»™t cái, chén rượu trong tay trái láºt nhanh, choang choang hai tiếng mau lẹ đẩy hai thanh kiếm ra.
Bốn thanh niêm áo lam đồng thanh quát lớn :
- Giá»i lắm ! Rồi rút kiếm lại, sau đó phóng ra, bốn thanh kiếm như Ä‘iện chá»›p cùng đâm và o Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y quát lá»›n má»™t tiếng, thân hình vá»t lên, bốn thanh kiếm trượt qua dưới chân chà ng. Thân hình chà ng vừa nhấc lên, đã lướt luôn vá» phÃa lầu Yên VÅ©.
Cô gái chèo thuyá»n vừa nhìn thấy, mặt hoa thất sắc, ngồi ngây ra trên thuyá»n.
Thẩm Thăng Y tay trái cầm chén, tay phải cầm bầu, thân hình lướt Ä‘i như gió ra xa ba trượng, chênh chếch rÆ¡i xuống mặt hồ, bốn thanh kiếm lại đồng thá»i phóng tá»›i, nhìn thấy như sắp trúng và o ngưá»i chà ng.
Trong chá»›p mắt ấy, hai chân Thẩm Thăng Y chợt co lại, thân hình lại bay vá»t lên, tránh qua ba kiếm, bà n chân phải Ä‘iểm má»™t cái, đạp trúng và o mÅ©i kiếm thứ tư.
Thế thuyá»n lướt tá»›i chưa hết, thế kiếm cÅ©ng chưa hết, thân hình Thẩm Thăng Y như má»™t sợi tÆ¡ liá»…u phấp phá»›i, không há» bị thế kiếm phong toả, bay ra khá»i vòng tròn kiếm quang má»™t trượng.
Thanh kiếm của thanh niên áo lam khi chịu sức nặng của Thẩm Thăng Y, tay phải trầm hẳn xuống.
Ba ngưá»i còn lại vá»™i và ng phóng kiếm đâm tiếp, nhưng đã cháºm má»™t chút, Thẩm Thăng Y đã vá»t thẳng vá» phÃa nhà thuá»· tạ.
Trước nhà thuá»· tạ cÅ©ng có má»™t ngưá»i trung niên mặc áo mà u xám đứng, nhìn thấy Thẩm Thăng Y lướt tá»›i, hai tay nhấc lên, má»™t đôi Nháºt Nguyệt Luân xuất hiện, khi Thẩm Thăng Y vừa tá»›i, đôi Nháºt Nguyệt Luân đánh luôn ra.
Nháºt nguyệt luân vốn là má»™t thứ binh khà kỳ môn, trong tay ngưá»i trung niên áo xám lại cà ng biến ảo.
Äôi Nháºt Nguyệt Luân đánh tá»›i, Ä‘á»u là nhằm và o giữa ngá»±c Thẩm Thăng Y, nhưng khi còn cách ngưá»i chà ng ná»a thước, lại chia ra đánh và o ba chá»— yếu hại.
Y đã nhanh, Thẩm Thăng Y còn nhanh hÆ¡n, cái bầu rượu bên tay phải trầm xuống, như con độc xà đột nhiên phóng ra, Nháºt Nguyệt Luân đã bị bầu rượu cá»§a chà ng chặn đứng.
Thẩm Thăng Y thân hình cùng lúc lại đảo qua má»™t cái, tiếp tục vá»t lên, lại lao tá»›i ngôi nhà thuá»· tạ trước mặt.
Ngưá»i áo xám quay ngưá»i không thấy Thẩm Thăng Y đâu, hừ lạnh má»™t tiếng, vá»t ra khá»i cá»a, hai chân cùng Ä‘iểm xuống đất, má»™t chiêu Nhất Hạc Xung Thiên tung ngưá»i lên nóc nhà thuá»· tạ.
Thẩm Thăng Y quả nhiên đang ngồi trên nóc nhà thuỷ tạ, đang bưng một chén rượu đầy toan uống.
Ngưá»i áo xám cưá»i nhạt nói:
- Thân thủ của các hạ hay lắm.
- Äại khái thế....
Thẩm Thăng Y nhấc chén rượu uống má»™t hÆ¡i, Ngưá»i áo xám nhìn thấy chà ng uống xong chén rượu, quát lá»›n má»™t tiếng, đôi Nháºt Nguyệt Luân bay ra, má»™t vòng ánh sáng cuốn tá»›i.
Thẩm Thăng Y chuyển bá»™, thân hình vá»t lên, vừa ra khá»i vòng ánh sáng cá»§a đôi Nháºt Nguyệt Luân, đã thấy chung quanh có tám thanh niên áo lam.
Tám thanh niên áo lam cÅ©ng đồng thá»i di động, trưá»ng kiếm trong tay rÃt gió, ngưá»i không dừng lại nhưng mÅ©i kiếm thuá»· chung Ä‘á»u chỉa và o Thẩm Thăng Y.
- Bát quái kiếm tráºn à ?
Thẩm Thăng Y câu nói chưa dứt, thân hình đã chá»›p lên, tám thanh niên áo lam cÅ©ng đồng thá»i di động.
Tám thanh niên áo lam vừa nhìn thấy thân hình Thẩm Thăng Y lay động, đột nhiên cùng biến sắc, tám thanh kiếm cùng phóng ra.
Ãnh sáng lạnh già n giụa, má»™t vầng lưới kiếm chụp xuống ngưá»i Thẩm Thăng Y, nhưng cÅ©ng cháºm mất má»™t bước, Thẩm Thăng Y đã thoát ra khá»i lưới kiếm. Không nghi ngá» gì nữa, Thẩm Thăng Y đối vá»›i Bát quái kiếm tráºn cá»§a tám ngưá»i nà y rất là thông thuá»™c.
Ra khá»i vòng ánh sáng cá»§a tám thanh kiếm, thân hình chà ng lại chá»›p lên, bên trái má»™t bước, bên phải má»™t bước, lại vá»t tá»›i.
- Chặn y lại ! Ngưá»i áo xám quát lá»›n, đôi Nháºt Nguyệt Luân phòng thá»§ những chá»— yếu hại trên ngưá»i, dẫn đầu đám ngưá»i Ä‘uổi theo.
Tám thanh niên áo lam dạ ran, cÅ©ng vá»t nhanh theo.
Thẩm Thăng Y đã không còn trong nhà thuá»· tạ, ngưá»i áo xám thu đôi Nháºt Nguyệt Luân lại, đưa mắt nhìn quanh, biến hẳn sắc mặt.
Äúng và o lúc ấy, Thẩm Thăng Y đã lên tá»›i lầu Yên VÅ©.
Từ nhà thuá»· tạ tá»›i lầu Yên VÅ©, còn có tám thanh niên áo lam, kiếm Ä‘á»u cầm trong tay, theo vẻ mặt sững sá» cá»§a há» mà xét, thì không phải há» không chặn, mà là chặn không được Thẩm Thăng Y.
Ngưá»i áo xám nghiến răng Ä‘uổi theo.
Mưa khói bay bay, lầu Yên Vũ trong mưa khói phảng phất biến thà nh một nơi mỠmịt khói mưa, như là cõi tiên.
Trong lầu có ba lão nhân như thần tiên đang ngồi, đang cùng trò truyện, uống rượu ăn cua.
Bá»n há» ngưá»i nà o cÅ©ng mặt mÅ©i hồng hà o, râu tóc bạc phÆ¡, tướng mạo hiển nhiên không như nhau, y phục cÅ©ng khác nhau. Ngưá»i ngồi bên trái mặc áo Ä‘á», khuôn mặt cÅ©ng đỠrá»±c, đôi mắt cÅ©ng sáng rỡ, ăn to nói lá»›n, ăn uống có vẻ không khéo léo, cầm cà ng cua cứ uống má»™t há»›p lại ăn má»™t miếng, nhai rà o rạo.
Ngưá»i ngồi bên phải mặc má»™t chiếc áo trắng như tuyết, khuôn mặt cÅ©ng trắng bệch, bên cạnh gác má»™t cây trượng gá»— lê.
Ông ta ăn cua có vẻ rất bà i bản, đầu tiên là ăn gạch cua, kế đó là ăn thịt, sau đó ăn tới cà ng, cuối cùng mới ăn tới chân.
Giữa hai ngưá»i là má»™t lão nhân, mái tóc bạc trắng, mặc áo xanh, dáng vẻ thoát tục, khác hẳn ngưá»i trước, chỉ ăn thịt không ăn chân cua.
Ngoà i ba ngưá»i nà y, lại có má»™t lão nhân khác, ngưá»i nà y ngồi ở ghế chá»§, mặc áo gấm, tóc trắng mặt hồng, ngưá»i tuy có vẻ máºp mạp nhưng rất dá»… nhìn, có Ä‘iá»u chẳng có vẻ gì là thần tiên, bất kể thế nà o, cÅ©ng giống hệt như má»™t nhà buôn lá»›n. Ông ta ăn cua rất thà nh thạo.
Ông ta ăn rất cháºm, rất khéo, trước tiên là cầm con cua lên nhìn nhìn, rồi từ từ ăn gạch, rồi nhìn nhìn và o chân cua, má»›i tách mai cua ra.
Thẩm Thăng Y tiến và o, hỠcũng không hỠđể ý, cứ như vừa điếc vừa mù, tựa hồ không coi Thẩm Thăng Y và o đâu.
Thẩm Thăng Y cÅ©ng không lưu ý tá»›i chuyện ấy, tuy chà ng không quen bốn lão nhân nà y, nhưng nhìn thấy y phục cá»§a há», chà ng đã Ä‘oán biết được là ai.
Chà ng cÅ©ng không bước tá»›i chá»— há» ngồi, chỉ đứng cạnh cá»a, ngưá»i áo xám Ä‘uổi theo phÃa sau cÅ©ng không bước và o, chỉ đứng bên ngoà i nhìn Thẩm Thăng Y.
Tám thanh niên áo lam cÅ©ng lần lượt tá»›i đứng sau ngưá»i áo xám, ai cÅ©ng im lặng.
Rõ rà ng, đối vá»›i bốn lão nhân trong lầu Yên VÅ©, há» rất là kÃnh sợ.
Bốn lão nhân thuỷ chung vẫn không để ý, vẫn nói chuyện tiếp.
Lão nhân áo đỠthanh âm rất lớn, vừa uống cạn một chén rượu ngon, dằn mạnh cái chén xuống bà n nói:
- Cái gì là Sinh nháºt hoa sen, toà n là lừa bịp.
Lão nhân áo xanh cất giá»ng rất từ tốn, không há» có ý tức giáºn:
- Lừa không được ngươi mà .
Lão nhân áo đỠcưá»i nói:
- DÄ© nhiên là không lừa được ta, tháºt ra các ngươi cÅ©ng đã thừa biết, trên hồ nà y không những không có hoa sen, mà cả má»™t cái lá sen cÅ©ng không có.
Lão nhân áo xanh gáºt đầu :
- Hoa sen nở và o gần mùa thu, bây giỠcòn đang là mùa hè.
Lão nhân áo trắng nói chen:
- Củ ấu cũng phải đến mùa thu mới có.
Giá»ng nói cá»§a ông ta rất từ tốn, từ tốn tá»›i mức rất nhá» nhẹ, không những không có ý tức giáºn, mà còn vô cùng lạnh lẽo.
Lão nhân áo đỠtrừng mắt nói:
- Không cần ngươi dạy, ta cũng biết củ ấu và cua ở hồ nà y là nổi tiếng.
Lão nhân áo trắng nói :
- Bây giỠthì cả cua cũng vừa ốm vừa tanh.
- Cua cũng phải đến mùa thu mới béo.
- Mùa thu thì Nam hồ rất nên thơ, đi chơi rất hợp.
Lão nhân áo xanh cưá»i nói tiếp:
- Nhưng chúng ta không phải đến đây để chơi.
Lão nhân áo gấm bây giỠmới cất tiếng :
- Có câu tÃnh ngưá»i như thế nà o thì có thể biết được qua cách ăn cá»§a ngưá»i ấy, bây giá» xem ra câu ấy đúng.
Lão nhân áo đỠquay phắt lại:
- Ngươi nói đi.
- Sở huynh ăn uống vá»™i vã , rõ rà ng tÃnh nóng như lá»a.
Lão nhân áo gấm nhìn qua lão nhân áo trắng, nói tiếp:
- Khác hẳn với Tần huynh ăn uống rất từ tốn.
Lão nhân áo xanh cưá»i nói :
- Ta thì sao ?
- Rất là nho nhã, rất là tinh tế.
- Váºy thì nói xem, Trương huynh thì thế nà o ?
Lão nhân áo gấm vừa định trả lá»i, lão nhân áo trắng đã lạnh lùng nói:
- Xem y thì đủ biết, ăn một miếng thì nhìn một cái, nói một câu thì uốn lưỡi bảy lần, ai mà rơi và o tay y, sợ không còn cơ hội nà o thoát đâu.
Lão nhân áo gấm buông tiếng cưá»i lá»›n.
(Ä‘oạn nà y thiếu khoảng bốn dòng) Lão nhân áo đỠlại quay đầu há»i Thẩm Thăng Y:
- Trong bầu của ngươi có rượu ngon không ?
- Có..... - Bất kể ngươi là bạn hay thù, cÅ©ng có can đảm đấy, cho nên ta xin má»i ngươi má»™t chén.
Uống xong một chén, Thẩm Thăng Y mới nói :
- Lão tiá»n bối quá lá»i rồi.
- Ta không phải là lão tiá»n bối, mà là Sở Liệt.
- TÃch Lịch Sở Liệt, Tinh Äả Kế Toán Trương Hoà n, Tuyết Kiếm Song Tuyệt Liá»…u Thanh Phong, Thiết Thạch Tâm Trưá»ng Tần Äá»™c Hạc, đại danh cá»§a Giang Nam Tứ Hữu, vãn bối đã được nghe lâu rồi.
Tân Äá»™c Hạc cưá»i nhạt nói :
- Ta thấy ngươi cũng chẳng phải là loại vô danh tiểu tốt đâu.
- Vãn bối là Thẩm Thăng Y.
Bốn lão nhân nhất tá» sá»ng sốt, Sở Liệt cưá»i lá»›n:
- Thẩm Thăng Y giá»i tháºt.
(thiếu một đoạn ngắn).
Liễu Thanh Phong nói tiếp theo:
- Tiểu huynh đệ hôm nay tá»›i Nam Hồ, không biết để là m gì váºy ?
- Äi chÆ¡i ! Thẩm Thăng Y nâng chén rượu lên:
- Uống rượu ! - Không ngỠtiểu huynh đệ lại có hứng thú đến như thế đấy.
Liễu Thanh Phong hớp một hớp rượu :
- Quan cao lá»™c háºu, áo nhẹ ngá»±a béo, rốt lại không bằng má»™t dòng suối Nhạn Äăng, má»™t bóng trăng Tây Hồ.. Thẩm Thăng Y nói tiếp :
- Núi cao một cà nh mai, Nam hồ một chén rượu.
- Phải lắm phải lắm ! Liễu Thanh Phong nhìn Thẩm Thăng Y vẻ lạ lùng:
- Thế mà giang hồ đồn đại ngươi chỉ là má»™t kẻ vÅ© phu giá»i dùng kiếm.
Tần Äá»™c Hạc lạnh lùng ngắt lá»i:
- Tại sao không há»i y lên lầu Yên VÅ© là m gì ?
Thẩm Thăng Y nói :
- Cô gái chèo thuyá»n nói vá»›i ta, có má»™t vị Trương đại gia muốn mượn ngôi lầu nà y má»™t ngà y....
Trương Thiên Há»™ cưá»i nhạt nói:
- Y nói động đến ta rồi đấy.
Lại nói tiếp:
- Lá»i đồn đại trên giang hồ tuy có nhiá»u Ä‘iá»u thất thiệt, nhưng chuyện ngươi và Ngải Phi VÅ© là bạn thân vá»›i nhau ắt là đúng.
Thẩm Thăng Y sá»ng sốt:
- Chẳng lẽ y đắc tá»™i vá»›i bốn vị lão tiá»n bối sao ?
Trương Thiên Hộ trừng trừng nhìn Thẩm Thăng Y:
- Y định giết bá»n ta ! - Chẳng há» thấy y nói có oán háºn gì vá»›i bốn vị, chuyện nà y bắt đầu từ việc gì váºy ?
Trương Thiên Hộ nhìn Thẩm Thăng Y một lúc mới nói :
- Ta cũng không biết !.
Thẩm Thăng Y lại sá»ng sốt.
Trương Thiên Há»™ đưa mắt nhìn ba ngưá»i nói:
- Xem ra hình như y nói tháºt.
Sở Liệt nói giá»ng khẳng định:
- Hoà n toà n không phải ! Liễu Thanh Phong cũng nói:
- Ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng không hiểu y nói dối là m gì ?
Tần Äá»™c Hạc lạnh lùng nói:
- Äó là y nói “má»™t nhà nh mai, má»™t chén rượuâ€, rất hợp ý ngươi. Nhưng biết mặt phải biết lòng nữa, ta muốn thá» má»™t chút.
Dứt lá»i đặt chén rượu xuống, cây trượng gá»— từ từ nhấc lên rồi đột nhiên như con độc xà phóng ra.
Thẩm Thăng Y thân hình chớp một cái.
Cây trượng gá»— cá»§a Tần Äá»™c Hạc cà ng nhanh hÆ¡n, trong tiếng vù vù, chiêu thức cà ng biến ảo, liên tiếp đánh và o ba chá»— yếu hại trên ngưá»i Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y liên tiếp né bảy chiêu, cổ tay láºt lại, móc luôn bầu rượu và o đầu trượng, lại xoay ngưá»i má»™t cái né sang bên cạnh.
Cây trượng mang thêm bầu rượu, láºp tức cháºm hẳn lại, sáu chiêu sau đánh ra Ä‘á»u không chÃnh xác.
Tần Äá»™c Hạc sắc mặt cà ng trắng bệch, rung cây trượng má»™t cái, bầu rượu bay ra khá»i lầu, rÆ¡i tõm xuống hồ.
Ông ta thu trượng lại, cưá»i nhạt nói:
- Danh vang thiên hạ, quả nhiên không phải là có tiếng hão.
Sở Liệt nhìn thấy từ từ đứng dáºy lên tiếng:
- Äể ta thá» vá»›i y và i chiêu.
Rồi nhảy xổ vá» phÃa Thẩm Thăng Y.
Hai bà n tay của ông ta to như cái quạt, lòng bà n tay đỠrực lên như chu sa, chưởng chưa đánh tới, kình phong đã quét và o áo Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y thân hình lãng đãng, tránh qua hai chưởng của Sở Liệt, đã tới bên một cây cột.
Sở Liệt cá»i lá»›n:
- Xem ngươi là m sao tránh được chiêu nà y nữa.
Hai chưởng cùng láºt lại, biến chiêu ba lần đồng thá»i đẩy tá»›i.
Thẩm Thăng Y thân hình cÅ©ng di động ba lần, cái chén trong tay trái đẩy ra phÃa trước, thân hình lại xoay má»™t cái, trượt theo cây cá»™t lên phÃa trên.
Sở Liệt hai chưởng đánh tá»›i, chát má»™t tiếng, cái chén rượu vỡ nát, thế công láºp tức khá»±ng lại, đứng sững ngưá»i ra.
Trương Thiên Há»™ cÅ©ng đã ra tay, ba viên ngá»c bay ra đánh thẳng và o ba yếu huyệt trên ngưá»i Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y láºt ngưá»i má»™t cái, vá»t lên không đáp xuống, không ai thấy ba viên ngá»c đâu nữa.
Trương Thiên Há»™ vá»— tay cưá»i nói:
- Giá»i, giá»i, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Liễu Thanh Phong đưa mắt nhìn xuống chép miệng một cái nói:
- Äại ca vẫn cái tÃnh ấy, không nên lãng phà như váºy, không đánh được trúng y, lại mất toi mấy viên ngá»c khó kiếm.
Trương Thiên Hộ vuốt râu, ung dung nói:
- Nếu không đánh trúng y được, liệu có giữ được ngá»c không ?
Sở Liệt cưá»i lá»›n nói:
- Nếu không phải đã tÃnh toán chi ly như váºy, Ä‘á»i nà o y trở thà nh Trương Thiên Há»™ được ?
Tần Äá»™c Hạc lạnh lùng tiếp:
- Lẽ ra y phải trả lại ba viên ngá»c ấy má»›i đúng.
- Lần đầu gặp nhau, cũng phải có cái gì là m quà ra mắt chứ Trương Thiên Hộ đưa mắt nhìn Thẩm Thăng Y :
- Bất kể là thế nà o, lần nà y ta cũng tự thấy rất rộng rãi, có đúng không, tiểu huynh đệ ?
Thẩm Thăng Y xoè bà n tay ra, ba viên ngá»c Ä‘á»u trên lòng bà n tay, viên nà o cÅ©ng lóng lánh sáng ngá»i, rõ rà ng là rất đắt tiá»n.
- Lấy ngá»c là m ám khÃ, lão tiá»n bối quả rất rá»™ng rãi, có Ä‘iá»u trượng cá»§a Tần lão tiá»n bối, chưởng cá»§a Sở lão tiá»n bối cÅ©ng dạy cho vãn bối rất nhiá»u Ä‘iá»u bổ Ãch.
Tần Äá»™c Hạc trên mặt vẫn lá»™ vẻ cưá»i cợt, Sở Liệt thì cà ng mừng rỡ, Liá»…u Thanh Phong lại chép miệng nói:
- Xem ra nếu như ta không ra tay, lại biến thà nh kẻ hẹp hòi mất.
Ông ta đứng dáºy láºt bà n tay má»™t cái, tuốt kiếm ra khá»i vá», thanh kiếm từ ngang hông cháºm rãi đâm ra.
Mắt ông ta nhìn theo mÅ©i kiếm, không động Ä‘áºy, khi lưỡi kiếm còn cách Thẩm Thăng Y ná»a thước, má»›i đột nhiên phóng mau ra.
Nhát kiếm nà y phóng ra rất nhanh, nhưng không trúng, lướt qua vai trái của Thẩm Thăng Y đâm và o khoảng không.
Liá»…u Thanh Phong láºp tức tra kiếm và o vá», chỉ nói má»™t tiếng :
- Giá»i ! Trương Thiên Há»™ cưá»i nói tiếp ngay :
- Vừa nhìn qua đã thấy ngay được lá»™ số kiếm pháp cá»§a ngươi, chỉ sợ là không có ngưá»i thứ hai đâu.
Liá»…u Thanh Phong gáºt đầu.
Trương Thiên Hộ đưa mắt nhìn Thẩm Thăng Y :
- Nếu lấy má»™t đánh má»™t, bốn ngưá»i chúng ta chắc chắn không phải là đối thá»§ cá»§a ngươi.
Thẩm Thăng Y vừa định nói gì đó, Sở Liệt đã cưá»i chen và o:
- Ngươi đã biết y tÃnh toán rất chi ly, thì phải biết rằng bất kể y nói gì, trước khi trả lá»i Ä‘á»u phải suy nghÄ© cho kỹ đấy.
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách im lặng.
Trương Thiên Hộ nói tiếp:
- Nếu ngươi đột nhiên ra tay ám toán, bốn ngưá»i chúng ta chắc chắn chẳng ai thoát được, mà đã như thế thì ngươi không cần phải tá»›i đây dò xét. Cho nên ta má»›i tin chắc rằng ngươi lên lầu Yên VÅ©, chỉ là để xem xem có chuyện gì hay không mà thôi.
Tần Äá»™c Hạc mặt sa sầm:
- Tò mò như thế không phải là điá»u hay đâu.
Liễu Thanh Phong nói ngay :
- CÅ©ng không phải Ä‘iá»u dở ! Bá»n ta lúc trẻ chẳng lẽ cÅ©ng không như thế sao?
Sở Liệt nhìn qua Trương Thiên Hộ :
- Bá»n ta thá» há»i y xem, có thể biết được rốt lại Ngải Phi VÅ© có ý gì ?
Trương Thiên Hộ nhìn Sở Liệt lắc đầu:
- Ngươi không chịu suy nghĩ gì cả.
- CÅ©ng tùy lúc chứ ! Sở Liệt cưá»i há» há» nhìn Thẩm Thăng Y :
- Ngươi tới Gia Hưng lúc nà o ?
- Chiá»u hôm qua.
Tần Äá»™c Hạc há»i ngay :
- Chỉ là đi ngang qua thôi phải không ?
Thẩm Thăng Y gáºt đầu:
- Câu chuyện bắt đầu như thế nà o váºy ?
- Bắt đầu từ việc một tên đồ đệ của ta bị giết, y tên là Giang Bình....
Liá»…u Thanh Phong giá»ng nói vẫn rất bình tÄ©nh :
- Lúc Ngải Phi VÅ© tìm tá»›i y, y Ä‘ang ngồi trong má»™t quán rượu vá»›i hai ngưá»i bạn, rất hiá»n hoà , không gây rắc rối gì vá»›i ai, trước khi giết y, Ngải Phi VÅ© chỉ nói có ba câu....
Sở Liệt nói câu thứ nhất:
- Ngươi là đồ đệ của Liễu Thanh Phong phải không ?
Tần Äá»™c Hạc nói tiếp :
- Ta là Ngải Phi Vũ, Khoái kiếm Ngải Phi Vũ Trương Thiên Hộ nói tiếp câu cuối:
- Bất kể ngưá»i nà o có quan hệ vá»›i Giang Nam Tứ Hữu cÅ©ng phải chết, ngươi là ngưá»i đầu tiên.
Liá»…u Thanh Phong ánh mắt thuá»· chung vẫn không rá»i mặt Thẩm Thăng Y:
- Rồi sau đó y tuốt kiếm ra tháºt, đâm chết Giang Bình luôn. Ngoà i hai ngưá»i bạn cá»§a Giang Bình, ngưá»i chá»§ quán và đám tiểu nhị, còn có mưá»i hai ngưá»i khách nữa cÅ©ng nghe thấy, bá»n há» Ä‘á»u còn sống.
Thẩm Thăng Y nghe tá»›i đó má»›i há»i:
- Chuyện xảy ra lúc nà o ?
- Ngà y sáu tháng sáu.
Liá»…u Thanh Phong trầm giá»ng nói tiếp:
- Sau đó, ta còn có ba tên đồ đệ nữa cùng vá»›i toà n gia đình cá»§a Sở Liệt bốn ngưá»i Ä‘á»u chết hết … Tần Äá»™c Hạc nói tiếp:
- Hai con trai cá»§a ta cùng vá»›i hai mươi sáu ngưá»i trong gia đình ở Huyện Gia Hưng cÅ©ng trước sau lần lượt chết dưới kiếm cá»§a Ngải Phi VÅ©.
Trương Thiên Hộ nói:
- Chiá»u ngà y mưá»i chÃn tháng sáu còn xảy ra chuyện khác, Ngải Phi VÅ© chÃt khăn tang trắng, đột nhiên tuốt kiếm giết ngưá»i, sau cùng lấy đầu cá»§a ngưá»i chết là m bút, lấy khăn tang là m giấy, viết lại tên cá»§a y.
Thẩm Thăng Y cà ng nghe cà ng biến sắc, lẩm bẩm:
- Ngải Phi VÅ© không phải là hạng ngưá»i như thế.
Trương Thiên Há»™ vẩy tay má»™t cái, ngưá»i trung niên áo xám đứng ngoà i lầu cất tiếng dạ bước và o.
- Äây là Hà n Kỳ, cháu gá»i ta bằng cáºu, cÅ©ng là ngưá»i tâm phúc cá»§a ta, trước nay giúp ta coi sóc các việc buôn bán ở thà nh Gia Hưng, chuyện xảy ra xong, y là ngưá»i đầu tiên tá»›i nÆ¡i.
Trương Thiên Hộ nói tiếp:
- Lúc ấy y có việc Ä‘i ngang qua cá»a hà ng, phát giác ra cá»a nẻo Ä‘á»u đóng chặt, cho nên má»›i ghé và o xem.
Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn ngưá»i áo xám nói:
- Vá»›i sá»± tinh tế cá»§a lão tiá»n bối, dÄ© nhiên không dùng nhầm ngưá»i.
Trương Thiên Há»™ láºp tức nói vá»›i Hà n Kỳ:
- Mang tấm khăn trắng ấy ra mau lên.
ooo Tấm khăn trắng như tuyết, chữ vốn viết bằng máu, hiện đã ngả sang mà u nâu, chỉ có ba chữ "Ngải Phi VÅ©", viết rất to, mà cÅ©ng rất cuồng bạo, nếu như theo nét chữ mà tìm hiểu vá» ngưá»i, thì rõ rà ng là không thể hiểu được.
Ãnh mắt má»i ngưá»i có mặt Ä‘á»u hướng vá» Thẩm Thăng Y, Thẩm Thăng Y vừa nhìn qua tấm khăn má»™t cái, gượng gạo mỉm cưá»i.
Chà ng vừa định lên tiếng, Trương Thiên Hộ đã nói:
- Cho dù là ai lấy đầu là m bút, viết chữ nà y lên tấm khăn, cũng khó lòng phân biệt.
Thẩm Thăng Y thở dà i một tiếng:
- Huống hồ vãn bối không rà nh lắm vá» chữ viết ngưá»i bạn nà y.
Trương Thiên Há»™ cưá»i nói:
- Ta cho ngươi xem tấm khăn tang nà y, mục Ä‘Ãch chỉ là muốn cho ngươi thấy rằng ta chỉ nói sá»± tháºt.
Thẩm Thăng Y thở dà i nói:
- Vãn bối cÅ©ng chỉ là thấy kỳ quái rằng tại sao Ngải Phi VÅ© lại chợt biến thà nh má»™t con ngưá»i như váºy ?
Trương Thiên Hộ nói:
- Rất nhiá»u ngưá»i cÅ©ng thấy kỳ quái, vì bằng hữu trên giang hồ Ä‘á»u công nháºn Ngải Phi VÅ© là má»™t hiệp khách.
Thẩm Thăng Y trịnh trá»ng nói:
- Tháºt ra y đã là m rất nhiá»u Ä‘iá»u chỉ có báºc hiệp khách má»›i là m.
Trương Thiên Hộ nói:
- Không thế thì y đã không được là m bạn bè với ngươi.
Thẩm Thăng Y nói:
- Liệu có thể là có ngưá»i....
Trương Thiên Hộ biết Thẩm Thăng Y định nói gì, lắc đầu:
- Hai ngưá»i bạn cá»§a đồ đệ Thanh Phong Ä‘á»u đã biết mặt Ngải Phi VÅ©.
Thẩm Thăng Y im lặng buồn rầu.
Liễu Thanh Phong nói tiếp:
- Kỳ quái nhất là bốn ngưá»i bá»n ta hoà n toà n không có ai gây thù kết oán gì vá»›i há» Ngải, ngay cả vá»›i bạn bè há» Ngải cÅ©ng thế.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ngải Phi Vũ có lẽ đúng là hỠNgải.
TrÆ¡ng Thiên Há»™ gáºt đầu nói:
- Chuyện đó bá»n ta đã tìm hiểu rất rõ rà ng, căn cứ và o những gì bá»n ta Ä‘iá»u tra được, thì trước khi chuyện nà y xảy ra ná»a năm, Ngải Phi VÅ© đã rá»i nhà đi ra ngoà i, không biết trú ngụ Ở đâu, cÅ©ng không có tin tức gì cho ngưá»i nhà .
Liễu Thanh Phong bổ sung:
- Chỉ là trước nay y đã nhiá»u lần rá»i nhà khoảng má»™t năm hay sáu tháng, đã thà nh nếp như váºy, ngưá»i nhà cá»§a y cÅ©ng chẳng để ý, nhưng nghe thấy chuyện y giết ngưá»i thế nà y, không ai là không tá» vẻ lạ lùng.
Trương Thiên Há»™ trầm giá»ng nói:
- Ngưá»i nà o cÅ©ng có vẻ thà nh tháºt, nên bá»n ta khẳng định rằng trong chuyện nà y nhất định có Ä‘iá»u gì lạ.
Sở Liệt cưá»i lá»›n nói:
- Bất kể thế nà o thì bá»n ta cÅ©ng phải cảm Æ¡n Ngải Phi VÅ©, vì nếu không có y gây chuyện ầm Ä© thế nà y, bốn thằng bạn già bá»n ta cÅ©ng không biết đến lúc nà o má»›i cùng nhau há»p mặt.
Thẩm Thăng Y ánh mắt chuyển động:
- Bốn vị lão tiá»n bối chá»n chá»— nà y để há»p mặt có phải là ..... Trương Thiên Há»™ lắc đầu cưá»i má»™t tiếng:
- Äó chỉ là vì lúc bá»n ta kết nghÄ©a vá»›i nhau là ở đây, hai mươi năm trước từ biệt nhau má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t nÆ¡i cÅ©ng mở tiệc chia tay tại đây.
Thẩm Thăng Y lại im lặng.
- Chỉ cần biết bá»n ta há»p mặt ở đây thì có thể Ngải Phi VÅ© sẽ có hà nh động gì đó, cho nên ta không muốn để ai khác và o đây, để khá»i là m hại tá»›i kẻ vô tá»™i.
Thẩm Thăng Y nói:
- Nếu thế chắc bốn vị đã bố trà thiên la địa võng ở đây rồi.
Tần Äá»™c Hạc lạnh lùng nói:
- Ngưá»i nà o bước và o đây mà không có lệnh cá»§a bá»n ta lại muốn rá»i Ä‘i, hà hà ....
Sở Liệt cất bước tá»›i trước lan can, cưá»i nói:
- Ngưá»i Ä‘i thuyá»n chÆ¡i trên hồ mưá»i phần có tá»›i chÃn là ngưá»i cá»§a bá»n ta, có Ä‘iá»u ta hoà n toà n không tin rằng Ngải Phi VÅ© sẽ xông và o nÆ¡i nguy hiểm nà y ! Thẩm Thăng Y khẽ chép miệng:
- Vãn bối hy vá»ng rằng y không nhìn ra chá»— nà y là nÆ¡i nguy hiểm.
Sở Liệt sá»ng sốt:
- Ủa ?
Trương Thiên Há»™, Liá»…u Thanh Phong, Tần Äá»™c Hạc có vẻ Ä‘á»u hiểu ý Thẩm Thăng Y, Ä‘á»u cùng chau mà y.
Ãnh mắt cá»§a Sở Liệt lướt qua khuôn mặt cá»§a ba ngưá»i, Ä‘ang định há»i, Thẩm Thăng Y đã nói tiếp:
- Chá»— nà y quả là vô cùng nguy hiểm tháºt nhưng mục Ä‘Ãch cá»§a kẻ giết ngưá»i rõ rà ng chưa chắc là phải nhắm và o bốn vị tiá»n bối.
Sở Liệt sực hiểu ra nói:
- Nếu y chỉ định giết đệ tá» cá»§a bá»n ta, bá»n ta trong lầu Yên VÅ© nà y rõ rà ng không ra cứu kịp.
Trương Thiên Há»™ đứng phắt dáºy nói:
- Hà n Kỳ mau gá»i tất cả những ngưá»i có mặt trở vá» tụ há»p dưới lầu Yên VÅ© ngay.
Hà n Kỳ dạ má»™t tiếng vá»t ra, thì má»™t hồi tù và báo hiệu cÅ©ng vừa vang lên thê lương phÃa ngoà i lầu.
ooo Tiếng tù và rúc lên, má»™t chiếc thuyá»n nhỠđột nhiên hiện ra dưới rặng liá»…u, tiếng mái chèo khuấy nước gấp rút vang lên, lướt như tên bay tá»›i má»™t chiếc thuyá»n con cách đó hai trượng.
Trên thuyá»n là má»™t ngưá»i dáng vẻ như ngưá»i đánh cá, áo tÆ¡i nón lá, bên cạnh đặt má»™t cái giá», tay cầm má»™t chiếc cần câu, y cÅ©ng lấy cần câu ra là m sà o.
Lúc y ngồi câu cá trên thuyá»n, bất kể là nhìn thế nà o cÅ©ng thấy rất giống má»™t ngưá»i đánh cá, nhưng khi cỠđộng thì lại không giống nữa.
Khoảng cách hai trượng chớp mắt đã rút ngắn.
Trên chiếc thuyá»n nhá» kia có má»™t ngưá»i đà n bà chèo thuyá»n và hai ngưá»i khách, ăn mặc như văn sỹ, trên mặt chẳng có nét vui vẻ, nghe thấy tiếng tù và , Ä‘á»u quay đầu nhìn vá» phÃa lầu Yên VÅ©.
Äúng lúc ấy, bá»n há» nghe thấy tiếng nước động rất gấp, cùng sá»ng sốt ngoái đầu nhìn lại.
Má»™t ngưá»i vừa buá»™t miệng kêu "Cẩn tháºn" thì chiếc cần câu trong tay ngưá»i đánh cá đã lao ra, vù má»™t tiếng, đánh trúng và o giữa ngá»±c y.
Ngưá»i văn sỹ còn lại la hoảng tuốt kiếm, vừa đứng dáºy, má»™t luồng kiếm quang như tấm lụa bay tá»›i trước mắt, đâm trúng cổ há»ng rá»c luôn xuống, ngưá»i văn sỹ láºp tức máu văng trên thuyá»n, rÆ¡i luôn xuống hồ.
Ngưá»i đánh cá không đếm xỉa gì tá»›i, hung dữ đứng trên thuyá»n, trừng mắt nhìn bốn chiếc thuyá»n nhá» khác Ä‘ang chèo tá»›i. Trên má»—i thuyá»n có bốn thanh niên áo lam.
Thuyá»n tá»›i kiếm tá»›i, trong tiếng quát vang, bốn thanh niên áo lam đứng ở mÅ©i thuyá»n cả ngưá»i lẫn kiếm vá»t lên, nhất tá» bắn tá»›i ngưá»i đánh cá.
Ngưá»i đánh cá cưá»i nhạt, thân hình chợt trầm xuống, quát lên má»™t tiếng như sét, chiếc thuyá»n dưới chân gãy ra là m đôi trôi vá» hai phÃa, thân hình y chìm xuống hồ.
Bốn thanh niên áo lam đã đáp xuống, không còn chá»— đặt chân cÅ©ng đồng thá»i rÆ¡i xuống nước, hai ngưá»i đột nhiên cùng gà o lên má»™t tiếng thê thảm, trằn lưng nhô lên rồi láºp tức chìm luôn.
Mặt nước chung quanh há» láºp tức nhuốm mà u Ä‘á», hai thanh niên áo lam còn lại vá»™i và ng nhô lên trên mặt nước, má»™t ngưá»i vươn tay nắm lấy mạn thuyá»n, ngưá»i kia vừa nhô lên đã bị má»™t kiếm và o sau gáy, chết không kêu được má»™t tiếng Xác y vừa chìm xuống, má»™t cái nón lá nổi lên bên cạnh, các thanh niên áo lam trên thuyá»n không hẹn mà cùng hướng cả vá» chiếc nón lá vung tay, má»—i ngưá»i cùng phóng ra má»™t ngá»n chuá»· thá»§. Trong ánh sáng lạnh chá»›p lên, chiếc nón lá láºp tức nát bét, mấy nhá»n chuá»· thá»§ xuyên qua phóng thẳng xuống nước, không thấy có gì lạ cả Lúc ấy, cạnh chiếc thuyá»n bên phải đột nhiên xuất hiện má»™t cá»™t nước, ngưá»i đánh cá dưới nước vá»t thẳng lên, tiếng nước đổ rà o rà o xuống chưa dứt, ngưá»i đã đứng trên thuyá»n, kiếm cÅ©ng đồng thá»i đâm và o cổ há»ng má»™t thanh niên áo lam.
Những ngưá»i khác giáºt mình quay đầu lại, tiếng la hoảng chưa tắt, lại má»™t ngưá»i nữa trúng kiếm ngã xuống. Ngưá»i đánh cá ra tay không những thần tốc mà còn tà n độc, má»—i kiếm má»™t mạng không há» nương tay.
Tướng mạo y lại chẳng có vẻ gì tà n ác, mÅ©i cao, môi má»ng, mà y xếch, mắt sáng, trông vừa anh tuấn vừa tiêu sái, chỉ có ánh mắt là sắc bén lạnh lùng, có vẻ rất hợp vá»›i lối ra tay giết ngưá»i cá»§a y.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by kedatinh1974; 27-07-2008 at 01:14 PM.
|

27-07-2008, 10:47 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 2
Quân tá»
Ngưá»i đánh cá tay kiếm không dừng, hai thanh niên áo lam còn lại trên thuyá»n bị tấn công ráo riết liên tiếp lui lại. Thanh kiếm trong tay ngưá»i đánh cá láºt lại, tay trái liá»n đó vuốt lên lưỡi kiếm má»™t cái, rảy máu ra, ánh mắt loé lên, thân hình lại chuẩn bị vá»t lên.
"ùm" má»™t tiếng, ngưá»i đánh cá đột nhiên như má»™t con cá phóng xuống nước. Trong chá»›p mắt, lại mang má»™t cá»™t nước vá»t lên đáp xuống má»™t chiếc thuyá»n khác.
Bá»n thanh niên áo lam theo tiếng ngoảnh nhìn, ngưá»i đánh cá như má»™t con chim ngư giáºn dữ sà xuống, thanh kiếm phóng mau ra.
Chiếc thuyá»n chòng chà nh, bốn thanh niên áo lam thân ngưá»i cÅ©ng loạng choạng, nhát kiếm ấy phóng xuống, ắt sẽ có má»™t ngưá»i ngã.
Nhưng má»™t đạo kiếm quang như Ä‘iện chá»›p lướt qua không trung bay tá»›i, gạt thanh kiếm cá»§a ngưá»i đánh cá Ä‘ang cách cổ há»ng má»™t thanh niên ba tấc ra.
Äó là kiếm cá»§a Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y thân hình như thiên mã hà nh không, vá»t ngang ra hai trượng trên mặt nước, vừa kịp thá»i hoá giải má»™t nhát kiếm ấy cá»§a ngưá»i đánh cá.
Thanh niên áo lam nhìn thấy lưỡi kiếm trước mắt, đã tá»± nghÄ© ắt là phải chết, đến lúc ấy má»›i biết là mình còn sống, vẫn toát mồ hôi lạnh đầy ngưá»i. Thẩm Thăng Y đáp xuống bên cạnh kéo y đứng thẳng dáºy, nhìn lại thì ngưá»i đánh cá đã nhảy xuống nước.
Sở Liệt lên má»™t chiếc thuyá»n nhá» ra sức chèo mau, cách sau lưng ông ta không xa, Trương Thiên Há»™, Tần Äá»™c Hạc, Liá»…u Thanh Phong cÅ©ng má»—i ngưá»i má»™t chiếc thuyá»n nhá» lướt tá»›i, Hà n Kỳ và tám thanh niên áo lam chia ra ngồi trên hai chiếc thuyá»n nhá» khác cÅ©ng đồng thá»i ùa tá»›i bao vây.
“Ùm†má»™t tiếng, ngưá»i đánh cá lại từ dưới nước vá»t lên, đã ra ngoà i ba trượng, láºt ngưá»i má»™t cái, lại rÆ¡i và o má»™t con thuyá»n.
Y vừa lên khá»i mặt nước được ná»a ngưá»i, lạnh lùng quay đầu nhìn Thẩm Thăng Y.
Ngải Phi VÅ© ! Thẩm Thăng Y cÅ©ng mở to mắt nhìn Ngải Phi VÅ©, lúc trước chà ng vẫn còn Ãt nhiá»u hy vá»ng, nhưng bây giá» hy vá»ng đó đã hoà n toà n tan biến.
Chà ng biết Ngải Phi VÅ© tuy không lâu, lần gặp nhau cuối cùng cÅ©ng cách đây chÃn tháng, nhưng nếu nói chà ng không nháºn ra được đó là Ngải Phi VÅ© thì tháºt là má»™t chuyện buồn cưá»i.
Con ngưá»i trước mắt rõ rà ng là Ngải Phi VÅ©, thanh kiếm y dùng cÅ©ng là kiếm cá»§a Ngải Phi VÅ©.
Trên cán kiếm có một viên bảo thạch khảm và o bị chém mẻ một miếng, đó là kỷ niệm sâu sắc đối với Thẩm Thăng Y.
Bá»n hỠđánh nhau rồi má»›i kết bạn, viên bảo thạch kia bị mẻ, là bị kiếm cá»§a Thẩm Thăng Y chém mẻ.
Ngải Phi VÅ© từ đó tá»›i nay nhất định không chịu thay viên bảo thạch khác, má»—i khi kể lại chuyện kết bạn vá»›i Thẩm Thăng Y, y Ä‘á»u thuáºt lại tráºn đánh nhau ấy rồi đưa viên bảo thạch ra.
Y tuyệt nhiên không coi việc thua Thẩm Thăng Y ấy là nhục nhã, mà còn coi việc được kết bạn với Thẩm Thăng Y ấy là vinh dự.
Xưa nay y vốn láºp chà trở thà nh má»™t ngưá»i hiệp khách, sau khi quen biết Thẩm Thăng Y, y lại cà ng giống má»™t hiệp khách hÆ¡n.
Nhưng hiện tại y ra tay giết ngưá»i như váºy thì không phải là việc là m cá»§a má»™t ngưá»i hiệp khách mà là cá»§a má»™t kẻ khát máu.
Lúc trong lầu Yên VÅ©, Thẩm Thăng Y ná»a tin ná»a ngá», bây giá» chà ng muốn không tin cÅ©ng không được.
Thẩm Thăng Y không nhịn được cất tiếng kêu to:
- Ngải huynh, chuyện nà y là sao váºy ?
Ngải Phi Vũ không lên tiếng, ngoảnh mặt quay đi.
Thẩm Thăng Y tiếp:
- Bốn vị tiá»n bối Giang Nam Tứ Hữu Ä‘á»u nói rằng không gây thù chuốc oán vá»›i ngươi, trong chuyện nà y ắt có sá»± hiểu nhầm, ngươi chỉ cần nói má»™t câu, thì nhất định ta sẽ đối xá» công bằng vá»›i ngươi" Sở Liệt nói tiếp:
- Phải rồi, há» Ngải kia, nếu bá»n ta có lá»—i, ngươi muốn thế nà o cÅ©ng được, bá»n ta mà có rên má»™t tiếng thì không phải là hảo hán.
Ngải Phi VÅ© cưá»i nhạt, tay trái quá» qua má»™t cái, chụp cái giỠđựng cá ném mạnh vá» phÃa Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y nhướng mũi một cái, đột nhiên kêu to:
- Cẩn tháºn ! Tay áo bên phải chợt phất, má»™t luồng kình phong cuốn lên, đánh cái giá» cá quay vá».
Má»™t tiếng nổ như sấm sét vang lên, ánh lá»a chói mắt, cái giá» nổ tung, má»™t là n khói cuồn cuá»™n lan nhanh trên mặt hồ.
Ngải Phi VÅ© thân hình cÅ©ng đồng thá»i co lên như chiếc cung, má»™t đạo hà n quang từ trong ống tay áo bên trái bắn ra phóng thẳng và o Sở Liệt, thanh kiếm bên tay phải khoát nước má»™t cái, chiếc thuyá»n con phóng mau và o giữa là n khói Thẩm Thăng Y, thanh kiếm trong tay trái láºt mau lại, "keng" má»™t tiếng đánh rÆ¡i đạo hà n quang xuống, kêu lá»›n:
- Lui mau ! Các thanh niên áo lam nghe tiếng không tá»± chá»§ được Ä‘á»u bất giác dừng thuyá»n lại.
Thẩm Thăng Y cầm kiếm không động Ä‘áºy, Sở Liệt nắm chắc hai mái chèo, những chiếc thuyá»n Ä‘ang có ở đó không có chiếc nà o lui vá», tất cả Ä‘á»u chuẩn bị chá» biến cố.
Khoảng một khắc sau, mà n khói dần dần lan ra, từ từ bao phủ Thẩm Thăng Y và Sở Liệt.
Lắng tai nghe, trong mà n khói không hỠcó tiếng động.
Chung quanh mà n khói cÅ©ng chỉ có tiếng sóng vá»— ì oạp quanh thuyá»n, má»i ngưá»i có mặt Ä‘á»u ngưng thần đỠkhà chỠđợi biến cố.
Không có biến cố nà o cả ! Mưa khói vẫn giăng giăng, cuối mùa hạ mà có cơn mưa như thế nà y, chẳng phải là kỳ quái sao ?
ooo Cuối cùng, mà n khói cũng tan hết.
Không chá» Trương Thiên Há»™ sai bảo, những ngưá»i có mặt đã lặng lẽ chèo thuyá»n tá»›i gần, chỉ thấy má»™t chiếc thuyá»n không ngưá»i.
Trương Thiên Há»™ là ngưá»i đầu tiên cất tiếng:
- Y đã chạy xa rồi.
Giá»ng nói bình tÄ©nh phi thưá»ng.
Sở Liệt buột miệng nói:
- Y là m sao trốn khá»i vòng vây cá»§a bá»n ta được ?
Trương Thiên Há»™ cưá»i nói:
- Thì nhảy xuống nước.
Rồi nhìn qua Thẩm Thăng Y:
- Tháºt là nguy hiểm, nếu lão đệ tá»›i muá»™n hÆ¡n chừng má»™t hay ná»a giá», không khéo ngưá»i cá»§a bá»n ta đã chết cả rồi.
Thẩm Thăng Y quay lại không nói gì.
Trương Thiên Hộ khẽ chép miệng nói:
- Vòng vây cá»§a bá»n ta còn thiếu má»™t cái lưới sắt, đối vá»›i má»™t ngưá»i thông thuá»™c thuá»· tÃnh giống hệt má»™t con cá chuồn như váºy, phải có lưới sắt má»›i bắt được y" Tần Äá»™c Hạc cÅ©ng nói :
- Äó cÅ©ng là chá»— sÆ¡ hở lá»›n cá»§a bá»n ta.
Sở Liệt "hừ" má»™t tiếng bá»±c dá»c :
- Có trá»i má»›i biết y thông thuá»™c thuá»· tÃnh đến như thế.
Thẩm Thăng Y nãy giá» lắng nghe không nói câu nà o, Trương Thiên Há»™ nãy giá» cÅ©ng chằm chằm nhìn và o Thẩm Thăng Y, cuối cùng không nhịn được, há»i:
- Lão đệ Ä‘ang nghÄ© gì váºy ?
- Äang nghÄ© tại sao y lại trở thà nh thông thuá»™c thuá»· tÃnh như thế ?
Trương Thiên Há»™ há»i ngay:
- Y vốn không thông thuá»™c thuá»· tÃnh à ?
Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói:
- Không biết nữa....CÅ©ng là theo lá»i má»™t ngưá»i bạn khác nói lại thì đối vá»›i sông nước, y vốn rất sợ.
Trương Thiên Hộ sỠcằm, phóng mắt nhìn ra mặt hồ:
- Nói thế thì y nhất định không thể nà o thông thuá»™c thuá»· tÃnh đến mức ấy được.
Ngải Phi VÅ© má»›i rồi giết ngưá»i, đứng trên thuyá»n thì vững như núi Thái, mà vá»t ngưá»i phi thân thì coi mặt hồ như đất liá»n, ra và o trong nước lại giống hệt má»™t con cá chuồn.
Má»™t ngưá»i như váºy mà nói là sợ sông nước, thì không thể nà o tin được.
Sở Liệt nghe thấy láºp tức lắc đầu nói:
- Không thể nà o như thế, xưa nay vá» mặt thuá»· tÃnh thì ta vẫn tá»± phụ là không kém, nhưng so vá»›i gã Ngải Phi VÅ© nà y thì tháºt không thể bằng được.
Ngưá»i nóng nảy thì lá»i nói cÅ©ng mau lẹ, không bằng thì nói là không bằng.
Trương Thiên Há»™ ánh mắt di động, cưá»i nói:
- Nói thế thì lá»i vị bằng hữu kia cá»§a ngươi có đủ để tin cáºy không ?
Thẩm Thăng Y cưá»i gượng nói:
- Vị bằng hữu của ta tên là Phương Trực.
Trương Thiên Há»™ bất giác sá»ng sốt:
- Quân tá» Phương Trá»±c ! Thẩm Thăng Y gáºt đầu:
- Y tÃnh tình giống như tên há», nếu bắt y nói láo thì cÅ©ng như bắt y chết váºy.
Tần Äá»™c Hạc, thuyá»n vừa tá»›i bên cạnh, nghe thế, báºt ra má»™t tiếng cưá»i lạnh nói:
- Từ khi sinh ra đến nay, chưa từng nói láo à ?
Trương Thiên Hộ chép miệng một tiếng:
- Phương Trá»±c cÅ©ng có thể nói láo, nhưng những bạn bè quen biết y thì chưa má»™t ai nghe thấy y nói láo bao giá».
Tần Äá»™c Hạc sá»ng sốt.
Trương Thiên Há»™ ánh mắt dá»i qua Thẩm Thăng Y :
- Cái ngoại hiệu Quân tỠcủa y cũng không phải chỉ do bạn bè của y đặt cho đâu.
Tần Äá»™c Hạc há»i ngay :
- Váºy ai đặt ?
Trương Thiên Hộ nói :
- Là ngưá»i giang hồ ở sáu tỉnh phÃa nam, bảy tỉnh phÃa bắc đặt cho y.
Tần Äá»™c Hạc cưá»i nhạt hai tiếng:
- Vì sao thế ?
Trương Thiên Hộ nói :
- Bá»n há» Ä‘á»u thừa nháºn Phương Trá»±c là má»™t ngưá»i xưa nay từ ngôn ngữ tá»›i hà nh động Ä‘á»u xứng đáng là má»™t báºc quân tá». Bất kể là có chuyện gì giải quyết không được, chỉ cần má»i được y tá»›i, Ä‘á»u có hy vá»ng sẽ giải quyết má»™t cách công bằng.
Tần Äá»™c Hạc dưá»ng như có vẻ không phục:
- Sao trước đây ta chưa bao giỠnghe thấy tên y ?
- Chỉ vì ngươi rút chân ra khá»i giang hồ đã lâu năm.
- Ngưá»i nà y xuất hiện trên giang hồ lâu chưa ?
- Cách đây ba năm.
Tần Äá»™c Hạc lại cưá»i nhạt má»™t tiếng:
- Ngươi cũng tin y à ?
Trương Thiên Hộ thản nhiên đáp:
- Vì ta và y cũng là bạn bè.
Tần Äá»™c Hạc còn Ä‘ang sá»ng sốt, Trương Thiên Há»™ đã nói tiếp:
- Ngưá»i nà y tuy má»›i nổi tiếng trên giang hồ có ba năm nay, nhưng ta vá»›i y thì đã quen biết nhau hÆ¡n mưá»i năm rồi.
Tần Äá»™c Hạc trừng trừng nhìn Trương Thiên Há»™, đầy vẻ nghi ngá» dằn từng tiếng:
- Mưá»i năm à ?
Trương Thiên Há»™ gáºt đầu :
- Cha y mở má»™t tá»u lầu gá»i là lầu Thái Bạch trong thà nh Gia Hưng, mưá»i năm trước bệnh không khá»i, lầu Thái Bạch đương nhiên để lại cho đứa con má»™t là y.
- Các ngươi là buôn bán với nhau mà quen biết thôi.
- Suốt mưá»i năm nay, y chưa há» thiếu ta má»™t xu, cÅ©ng không há» lấy cá»§a ta má»™t xu, dưá»ng như là m ăn có thể nói là không được gì.
Trương Thiên Há»™ gáºt gáºt đầu khen ngợi :
- Suốt từ đó đến nay, chỉ có ngưá»i ta lừa y, chứ không có chuyện y lừa ngưá»i ta.
Tần Äá»™c Hạc hừ má»™t tiếng bá»±c dá»c:
- Kỳ quái tháºt, thế mà y vẫn giữ được lầu Thái Bạch cho đến ngà y nay.
- Äó là vì ngưá»i ta Ä‘á»u không nỡ ăn quịt má»™t ngưá»i thà nh tháºt như váºy.
Liễu Thanh Phong nghe tới đó chen và o :
- Các ngươi cÅ©ng có thể từng nghe thấy có những ngưá»i như thế mà .
Sở Liệt lắc đầu trước nhất, Tần Äá»™c Hạc lạnh lùng nói tiếp:
- TÃnh toán chi ly như y mà nói má»™t ngưá»i có thể tin được, thì nhất định đó là ngưá»i có thể tin được.
Trương Thiên Hộ nhìn qua Thẩm Thăng Y:
- Y nói với ngươi là Ngải Phi Vũ sợ sông nước từ lúc nà o ?
Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ :
- Khoảng không đầy một năm trước.
Trơng Thiên Hộ lẩm bẩm:
- Trong má»™t năm mà đủ cho ngưá»i ta bỠđược má»™t nhược Ä‘iểm như thế à ?
Thẩm Thăng Y nói:
- Còn phải xem thỠtrong một năm ấy y đã tao ngộ như thế nà o....
- Ta rõ ý ngươi rồi, có thể là y đã gặp phải chuyện gì rất xúc động má»›i hạ quyết tâm khắc phục nhược Ä‘iểm cá»§a mình, nhất định là như váºy.
Trương Thiên Há»™ lại há»i:
- Y với Phương Trực là bạn bè như thế nà o ?
Thẩm Thăng Y ánh mắt sáng lên:
- Sinh tỠchi giao. Cho nên lần nà y y tới Gia Hưng, chắc là phải gặp Phương Trực.
Sở Liệt nói :
- Theo ta thì chưa chắc, ngươi và y cÅ©ng là sinh tá» chi giao, thế mà má»›i rồi y nhìn ngươi như ngưá»i lạ, không há» nói vá»›i ngươi má»™t câu.
- Bất kể thế nà o, ta cÅ©ng phải tìm Phương Trá»±c há»i chuyện má»™t lần, có thể là y biết chuyện gì đó mà chúng ta không biết.
Sở Liệt láºp tức nói :
- Ta đi với ngươi....
Trương Thiên Há»™ ngắt lá»i nói:
- Ngươi mà đi lại là m cản trở bá»n há», chẳng lẽ ngươi sợ rằng Thẩm lão đệ biết chuyện rồi lại không cho bá»n ta biết hay sao ?
Tần Äá»™c Hạc lạnh lùng nói :
- Bá»n há» là bạn tốt vá»›i nhau thì bảo vệ bà máºt cho nhau cÅ©ng là có khả năng.
Trương Thiên Hộ quả quyết:
- Bất luáºn thế nà o y cÅ©ng sẽ nói lại cho bá»n ta biết.
Sở Liệt quay nhìn Thẩm Thăng Y nói:
- Ngưá»i nà y tÃnh toán chi ly, không há» sÆ¡ sót, có lẽ lần nà y cÅ©ng không lầm đâu.
Thẩm Thăng Y thở dà i nói :
- Vì ta cảm thấy rất tò mò, huống chi chuyện nà y lại có quan hệ vá»›i má»™t ngưá»i bạn thân.
Trương Thiên Há»™ cưá»i cưá»i:
- May mà Gia Hưng là một nơi đẹp đẽ, ở lại chắc cũng không có gì khó chịu.
Ông ta tuy cưá»i, nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là vui vẻ, có Ä‘iá»u có thể cưá»i được trong lúc thế nà y tháºt cÅ©ng không phải chuyện dá»… dà ng.
Gia Hưng rõ rà ng là má»™t nÆ¡i có nhiá»u cảnh đẹp, chỉ nói tá»›i Nam hồ thôi, thì ngoà i lầu Yên VÅ© ra, còn có đỉnh Phù Ngá»c, gác Cô Văn, ghá»nh Äiếu Ngao, nhà thuá»· tạ Lăng Hương, chá»— nà o cÅ©ng có thể khiến ngưá»i ta say cảnh quên vá».
Nhưng giỠđây Thẩm Thăng Y không còn lòng dạ nà o mà thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Gió thổi khói hoa bay lất phất, trên mặt hồ vết máu vẫn còn loang, Trương Thiên Há»™ lại chá» thêm má»™t lúc, má»›i sai lặn mò vá»›t xác những ngưá»i chết.
Ngải Phi VÅ© thuá»· chung vẫn không ra khá»i mặt hồ, trong tiếng tù và rúc thê lương, bá»n thuá»™c hạ cá»§a Giang Nam Tứ Hữu vá»™i chèo thuyá»n vá» tụ há»p ở má»™t chá»—, song chẳng má»™t ai phát giác ra bóng dáng Ngải Phi VÅ©, có lẽ trước khi mà n khói tan hết, y đã lặn xuống hồ rồi và o bá» Ä‘i rồi.
Thẩm Thăng Y và Sở Liệt cÅ©ng theo hiệu tù và chèo thuyá»n và o bá».
Sở Liệt Ä‘iểm nhẹ chiếc sà o má»™t cái, thuyá»n đã vững và ng, sắp tá»›i bá» chợt nói :
- Lão đệ, ngươi biết nhà hỠTrương ở đâu không ?
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Không biết, nhưng cứ tìm ngưá»i mà há»i, thế nà o cÅ©ng gặp ngưá»i biết mà .
Trong thà nh Gia Hưng, không mấy ai không biết nhà Trương Thiên Hộ.
Sở Liệt chống sà o cặp thuyá»n và o bá» nói:
- Nếu ngươi cần giúp đỡ, chỉ cần kêu má»™t tiếng, ta sẽ là ngưá»i đầu tiên.
- ÄÆ°á»£c....
Thẩm Thăng Y phá»§i áo nhảy lên bá», ôm quyá»n vái má»™t cái rồi xoay ngưá»i bước Ä‘i.
Sở Liệt đưa mắt nhìn theo Thẩm Thăng Y đi xa dần, lẩm bẩm:
- Thẩm Thăng Y giá»i tháºt, quả không là m cho ta thất vá»ng.
Và i năm nay, ông ta đã nhiá»u lần muốn có dịp gặp gỡ má»™t kẻ anh hùng được má»i ngưá»i truyá»n tụng.
Hôm nay ông ta đã gặp, lại phát hiện ra rằng chà ng Thẩm Thăng Y nà y không những là kẻ đáng mến mà còn một lần gặp nhau đã thấy như bạn thân.
Ông ta Ä‘ang rất muốn má»i Thẩm Thăng Y cùng uống má»™t chén rượu, nhưng cÅ©ng biết rằng lúc bấy giá» không những Thẩm Thăng Y không có lòng dạ nà o uống rượu, mà ngay cả ông ta cÅ©ng Ä‘ang có nhiá»u Ä‘iá»u phải lo toan.
Dám công nhiên giết hại đồ đệ của Giang Nam Tứ Hữu trước mặt hỠthì cho đến nay mới chỉ có một Ngải Phi Vũ.
Giang Nam Tứ Hữu đã không há»i đến chuyện giang hồ từ lâu, lại còn là nhân váºt tiá»n bối nổi tiếng, là m sao chịu nổi chuyện nà y. ooo Thẩm Thăng Y tâm tình cÅ©ng không thoải mái, suốt trên đưá»ng cứ trầm tư nghÄ© ngợi chuyện vừa phát sinh.
Chà ng phát hiện là kiếm pháp cá»§a Ngải Phi VÅ© không có gì khác vá»›i ngà y thưá»ng, có Ä‘iá»u chiêu nà o cÅ©ng nhằm giết ngưá»i.
Äiểm nà y hoà n toà n khác vá»›i lối hà nh xá» ngà y thưá»ng cá»§a Ngải Phi VÅ©.
Ngải Phi VÅ© lâu nay không thÃch giết ngưá»i, trừ phi rÆ¡i và o hoà n cảnh bất đắc dÄ© hoặc ngưá»i y giết đúng là kẻ đáng chết.
Vả lại y là ngưá»i ân oán phân minh, nếu quả có thù oán gì vá»›i Giang Nam Tứ Hữu, thì nhất định cÅ©ng chỉ tá»›i giết Giang Nam Tứ Hữu thôi, chứ không bao giá» lại giết cả gia đình và đồ đệ cá»§a há».
Nhưng má»›i rồi nhìn thấy thì rõ rà ng y muốn giết Giang Nam Tứ Hữu mà cÅ©ng muốn giết cả những ngưá»i thân thuá»™c cá»§a há» không há» sót má»™t ai. Äây tháºt là má»™t sá»± thù oán ghê gá»›m.
Giữa bá»n há» có thù oán như thế nà o, Thẩm Thăng Y chỉ còn hy vá»ng sẽ được Phương Trá»±c cho biết, vì chà ng quen biết vá»›i Ngải Phi VÅ© bất quá chỉ má»›i và i năm nay, còn Phương Trá»±c thì kết bạn vá»›i Ngải Phi VÅ© từ lúc còn là trẻ con.
Có lẽ không thể nà o Phương Trá»±c không Ãt nhiá»u biết vá» chuyện nà y. NghÄ© tá»›i đó, Thẩm Thăng Y cà ng gia tăng cước bá»™, dÄ© nhiên chà ng không ngá» rằng ngôn ngữ và hà nh động cá»§a Phương Trá»±c cÅ©ng có chá»— không như chà ng nghÄ©.
Quân tá» có thể nói là má»™t danh hiệu rất cao quý, được bạn hữu giang hồ mưá»i ba tỉnh nam bắc Trưá»ng Giang gá»i là Quân tá», thì chắc chắn đó phải là má»™t ngưá»i ngay thẳng.
Mà thá»±c sá»± thì y là má»™t ngưá»i quân tá», cứ bắt đầu từ những chuyện nhá» nhặt mà xét thì nhất cá» nhất động Ä‘á»u đúng vá»›i tác phong cá»§a ngưá»i quân tá».
Rất nhiá»u ngưá»i dá»… phạm những Ä‘iá»u sai trái nhưng y không bao giá».
Rất nhiá»u ngưá»i muốn được kết giao vá»›i y, nhưng rất Ãt ngưá»i thÃch sống chung vá»›i ỵ Lối sinh hoạt cá»§a ngưá»i quân tá» tháºt ra chẳng có gì thú vị, là m ngưá»i quân tá» tháºt ra cÅ©ng là má»™t việc rất khó chịu. Nhưng may mà vị Quân tá» nà y xưa nay lại không bao giá» lên mặt dạy Ä‘á»i nên những ai ở cạnh y cÅ©ng còn thấy dá»… sống.
CÅ©ng có ngưá»i từng há»i thẳng y vá» chuyện ấy nhưng không tìm được câu trả lá»i, vì chÃnh y cÅ©ng không trả lá»i được.
Dưá»ng như má»™t báºc quân tá» như thế thỉnh thoảng cÅ©ng lén lút tìm đến giải trà ở lầu xanh.
ooo Thẩm Thăng Y xưa nay Ä‘á»u may mắn, hôm nay cÅ©ng như váºy, chà ng rắp tâm tìm Phương Trá»±c, thì vừa má»›i và o tá»›i huyện thà nh Gia Hưng, đã thấy Phương Trá»±c xa xa trên phố.
Gia Hưng không phải là má»™t thị trấn nhá», nếu nói sá»± gặp gỡ nà y là vừa khéo, thì đúng là rất khéo. Phương Trá»±c mặc má»™t chiếc áo dà i bằng vải không có gì khác lắm so vá»›i lần gặp Thẩm Thăng Y cách đây má»™t năm.
Năm nay y bất quá chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng Ä‘i trên đưá»ng thì dáng vẻ giống hệt má»™t ông già sáu mươi. Má»™t tay ôm bụng, má»™t tay chống lưng, bước nà o như bước nấy, như là mang váºt gì rất nặng ná», dáng vẻ mệt nhá»c già nua trước tuổi.
Dưá»ng như nhá» dáng Ä‘i cá»§a y trên đưá»ng không giống bá»n thanh niên, nên Thẩm Thăng Y vừa ngước lên đã nháºn ra y ngaỵ Y Ä‘ang băng qua đưá»ng lá»›n, mắt không nhìn ngang ngá»a, nên không nhìn thấy Thẩm Thăng Y, cứ từng bước từng bước qua đưá»ng.
Thẩm Thăng Y cÅ©ng chẳng lấy là m kỳ quái vì chà ng vốn biết ngưá»i nà y tÃnh tình Ä‘oan chÃnh, Ä‘i đưá»ng chỉ nhìn thẳng phÃa trước, trừ phi có ngưá»i kêu gá»i, còn không thì không bao giá» liếc ngang liếc dá»c.
Chà ng Ä‘ang định cất tiếng gá»i thì nhìn thấy Phương Trá»±c bước và o má»™t hẻm nhá», bất giác thoáng thấy lạ lùng. Vì chà ng cÅ©ng biết rất rõ rà ng con ngưá»i nà y vốn không ưa là m những việc quanh co khuất tất, không bao giá» Ä‘i tắt, thưá»ng ngà y Ä‘i tá»›i đâu cÅ©ng theo đưá»ng lá»›n mà đi.
Chà ng vội và ng gia tăng cước bộ đuổi nhanh theo.
Lúc chà ng tá»›i đầu hẻm, Phương Trá»±c đã tá»›i tÃt phÃa trong. Con hẻm nà y không rá»™ng, hai bên Ä‘á»u là nhà cá»a san sát, tưá»ng xây cao ngất, ánh sáng mặt trá»i không soi tá»›i mặt đất, hÆ¡i có vẻ âm u.
Mà lúc ấy lại Ä‘ang là xế chiá»u.
Thẩm Thăng Y cảm thấy hÆ¡i kỳ quái, Phương Trá»±c mà lại Ä‘i và o má»™t con hẻm như thế nà y, bây giá» nhìn thấy dáng Ä‘i cá»§a Phương Trá»±c, bất giác ngây ngưá»i ra.
Phương Trá»±c hai tay giang ra hai bên, tay trái khua má»™t cái, tay phải múa má»™t cái, so vai rụt cổ, hai chân không những lắc lia lắc lịa mà thỉnh thoảng còn nhảy lên tưng tưng, trông giống hệt má»™t con khỉ, rất là buồn cưá»i.
Chỉ có lúc nà o tháºt là đắc ý, tháºt là khinh suất, thì ngưá»i ta má»›i có cái dáng vẻ như váºy, nhưng Phương Trá»±c dưá»ng như lại không phải là ngưá»i như thế, cho dù vui vẻ đến mấy Ä‘i nữa, cÅ©ng không Ä‘á»i nà o lại thế được.
Thẩm Thăng Y từ khi quen biết Phương Trá»±c tá»›i giá», chưa bao giá» thấy y Ä‘i đứng kiểu ấy.....Y có chuyện gì mà vui vẻ thế nhỉ ?
Thẩm Thăng Y còn đang nghĩ ngợi, Phương Trực đã khuất và o một khúc ngoặt trong hẻm.
Bước chân cá»§a chà ng không còn vẻ tá»± tin như lúc ngoà i đưá»ng lá»›n nữa, vừa Ä‘i vừa ngần ngừ, ná»a như muốn dừng.
Vì chà ng chợt hiểu tại sao Phương Trá»±c lại có bá»™ dạng như váºy. Qua khá»i khúc ngoặt lại là má»™t con hẻm, nhưng con hẻm nà y vừa rá»™ng vừa dà i.
Thẩm Thăng Y vừa qua khá»i khúc ngoặt, đưa mắt nhìn thấy Phương Trá»±c giÆ¡ tay, tiến tá»›i trước cá»a má»™t căn nhà .
CÅ©ng chÃnh và o lúc ấy, Thẩm Thăng Y nghe thấy má»™t trà ng cưá»i cá»±c kỳ đắc ý, tuy còn cách nhau má»™t quãng nhưng vẫn nghe thấy rất rõ rà ng, có thể nghÄ© rằng Phương Trá»±c Ä‘ang vô cùng đắc ý má»›i cưá»i rá»™ lên như váºy.....Chẳng lẽ Ä‘iá»u là m cho y đắc ý tá»›i mức ấy là cái gì đó trong căn nhà hay sao ?
Thẩm Thăng Y vừa định cất tiếng gá»i, nhưng nghe thấy tiếng cưá»i lại im bặt, chỉ gia tăng cước bá»™ Ä‘uổi mau tá»›i.
ooo Cánh cá»a mà u Ä‘á», đỠsẫm như máu, trước khi Thẩm Thăng Y tá»›i kịp, đã đóng lại.
Ngoà i cá»a chẳng có dấu hiệu gì khác, chỉ có mà u sắc là điểm duy nhất để phân biệt vá»›i những căn nhà trong hẻm.
Cá»a sau cá»§a má»i căn nhà khác Ä‘á»u có mà u đỠnhạt hÆ¡n.
Thẩm Thăng Y dừng lại trước cá»a, quan sát má»™t lượt, không thấy gì đặc biệt, nhưng thoảng ngá»i thấy mùi nước hoa.
Mùi nước hoa nà y khiến ngưá»i ta rất khó chịu, đúng lúc ấy Thẩm Thăng Y chợt có má»™t cảm giác, cảm giác như có má»™t nữ nhân rất dung tục, rất phì ná»™n trát phấn son đầy mặt vừa Ä‘i qua.
Ngay chà ng cÅ©ng cảm thấy kỳ quái là tại sao mình lại có cảm giác như váºy. Hai bên cá»a Ä‘á»u là tưá»ng cao, má»›i quét vôi trắng, tuy phản chiếu ánh mặt trá»i nhưng nhìn rất chướng mắt.
Má»™t cây quế đỠtừ bên trong tưá»ng nhô ra, cà nh lá ráºm rạp, lá xanh rì rà o trong gió, dưá»ng như vẫn thưá»ng theo gió rụng xuống, song dưới chân tưá»ng không có má»™t chiếc lá nà o, rõ rà ng được quét dá»n thưá»ng xuyên.
Thẩm Thăng Y nhìn nhìn lên bức tưá»ng cao, nhìn nhìn cây quế Ä‘á», chắp tay ngó Ä‘i ngó lại mấy lần, rồi má»›i đưa tay gõ cá»a.
Hai cánh cá»a nhanh chóng mở ra, Thẩm Thăng Y nhìn và o, láºp tức sững sá».
Ngưá»i mở cá»a là má»™t nữ nhân, đứng ngay giữa cá»a, giống hệt má»™t toà núi thịt, tuy không có ý chặn đưá»ng, nhưng nếu Thẩm Thăng Y muốn bước qua cạnh nà ng ta mà và o, nhất định là phải nghiêng ngưá»i, mà cÅ©ng phải ráng lắm má»›i và o được.
Eo lưng cá»§a nà ng ta Ãt nhất cÅ©ng to gấp ba lần cá»§a Thẩm Thăng Y, số vải dùng để may bá»™ quần áo nà ng ta mặc nếu Ä‘em cho Thẩm Thăng Y may quần áo, không đủ để may ba bá»™ thì may hai bá»™ cÅ©ng không thà nh vấn đỠ! Mặt nà ng ta tròn quay, cứ như vầng trăng rằm, cái miệng, chóp mÅ©i cÅ©ng tròn tròn, hai mắt đầy thịt sùm sụp nên con mắt chỉ còn như sợi chỉ, hai hà ng lông mà y cÅ©ng thế, vẽ rất nhạt, rất cong.
Thẩm Thăng Y tuyệt nhiên không há» nghi ngá» rằng nà ng ta là ngưá»i trong nhà nà y, đôi môi cá»§a nà ng ta thoa son Ãt nhất cÅ©ng dà y như chiếc quạt. Trong tay nà ng ta cầm má»™t chiếc khăn tay, nhìn tá»›i ngón tay cÅ©ng thấy tròn mum múp. Chiếc khăn tay rõ rà ng hÆ¡i nhá», ngón tay nà ng ta cÅ©ng thô, móng tay lại tô hồng hồng, nhìn rất xốn mắt.
Thẩm Thăng Y tháºt rất muốn biết đây là nÆ¡i đâu, nhưng nhìn Ä‘i nhìn lại cÅ©ng không rõ nữ nhân kia là hạng ngưá»i nà o.
Nữ nhân cÅ©ng đưa mắt quan sát Thẩm Thăng Y, chợt đưa cái khăn tay lên che miệng cưá»i má»™t tiếng.
Trong nụ cưá»i nà y, ngay cả đôi mắt nà ng ta cÅ©ng chẳng thấy đâu nữa, Thẩm Thăng Y phải thừa nháºn rằng nụ cưá»i cá»§a nà ng rất mê hồn, có Ä‘iá»u khiến ngưá»i ta không thể nà o chịu nổi.
Thẩm Thăng Y cũng chắc chắn rằng nếu chà ng bỠđi đúng và o lúc nà y thì nhất định nữ nhân sẽ không nhìn thấy.
Nhưng đúng lúc chà ng còn Ä‘ang sá»ng sốt, nà ng ta đã mở mắt trở lại, chà ng bèn ho khẽ má»™t tiếng nói :
- Cô nương … - Tôi tên Tiểu Hồng....
Giá»ng nói cá»§a Tiểu Hồng không phải khó nghe, mà còn rất hấp dẫn, tiếc là Thẩm Thăng Y thấy ngưá»i rồi má»›i nghe tiếng.
- Cô nương Tiểu Hồng....
- Gá»i là Tiểu Hồng thôi cÅ©ng được mà .
Thẩm Thăng Y lại ho khẽ một tiếng, nói :
- Ta....
Tiểu Hồng lại cưá»i mê hồn :
- Tôi đã biết công tỠtới đây là m gì rồi.
Thẩm Thăng Y "ủa" một tiếng, rất lấy là m kỳ quái, lại quan sát Tiểu Hồng từ trên xuống dưới một lần nữa.
....Nữ nhân nà y rốt lại là ai ? Là m sao nà ng ta biết được mình tới đây là m gì ?
.... Hay là Phương Trá»±c đã biết rằng mình theo sau y, nên cố ý là m cho mình má» mắt ? Y lại là hạng ngưá»i nà o nữa váºy ?
Thẩm Thăng Y xoay chuyển ý nghÄ© mấy lần, vừa định cất tiếng há»i, Tiểu Hồng đã nói má»™t tiếng :
- Má»i....
Rồi tránh qua một bước chừa một chỗ trống cho Thẩm Thăng Y và o.
Thẩm Thăng Y rốt lại đã nhìn được và o bên trong.
Bên trong cá»a là má»™t đưá»ng Ä‘i trồng hoa rất đẹp, hai bên hoa nở rá»±c rỡ, sắc tÃa mà u hồng. Cuối đưá»ng có má»™t ngôi đình bát giác, bên cạnh có má»™t hòn giả sÆ¡n, lại có má»™t đưá»ng hà nh lang dà i, cá»™t gá»— lan can Ä‘á»u má»™t mà u đỠsẫm, lại lợp ngói xanh biếc, nhìn chướng mắt vô cùng.
Không còn nghi ngá» gì nữa, đây là nhà cá»§a má»™t báºc phú gia, bà i trà rõ rà ng có má»™t chút tục nhưng xem ra cÅ©ng không tá»›i ná»—i là m ngưá»i ta phát ghét.
Nói cho cùng, đây cÅ©ng thuáºn mắt nhìn cá»§a má»™t nhà già u má»›i phất lên.
Tiểu Hồng nhìn thấy Thẩm Thăng Y sỠđầu gãi tai, cưá»i khanh khách má»™t trà ng.
- Công tỠtới đây lần đầu à ?
Thẩm Thăng Y ngÆ¡ ngác há»i :
- Chẳng nhẽ đây ai cũng tới được sao ?
- Chỉ sợ ngươi không có tiá»n thôi, chẳng lẽ đây không phải là viện Di hồng sao ?
Thẩm Thăng Y lúc ấy mới ngạc nhiên đứng sững lại, chà ng đã biết Viện Di hồng là nơi nà o rồi ! Nhìn thấy một nữ nhân như Tiểu Hồng, lẽ ra chà ng phải nghĩ ngay ra rằng đây là một chốn thanh lâu, nhưng mãi đến hiện tại trong đầu chà ng mới xuất hiện hai chữ "Thanh lâu " Chà ng biết là vì sao rồi.
Con ngưá»i như Phương Trá»±c thì không thể Ä‘em mà nói gá»™p và o vá»›i thanh lâu, nên chà ng lại há»i má»™t câu thừa:
- Cô nói đây là một nơi thanh lâu à ?
- Cái gì mà thanh lâu vá»›i hồng lâu, cứ gá»i thẳng ra là kỹ viện cÅ©ng được mà .
Thẩm Thăng Y cưá»i nhăn nhó.
- Äừng có đứng ngoà i cá»a lâu, và o Ä‘i mà ....
Tiểu Hồng đưa tay kéo.
Thẩm Thăng Y lui lại một bước:
- Ông bạn của ta....
- Công tỠcó bạn cùng tới sao ?
- Thì là ngưá»i mặc áo dà i vải xanh vừa và o đấy....
- Cái gì ? Ngươi vốn là bạn của Nguyễn công tỠà ?
Thẩm Thăng Y ngạc nhiên:
- Nguyễn công tỠà ? Y không phải hỠPhương sao ?
Tiểu Hồng có vẻ lạ lùng nhìn Thẩm Thăng Y rồi chợt cưá»i rá»™. Thẩm Thăng Y lại cà ng ngạc nhiên :
- Cô nương cưá»i gì váºy ?
- Äã biết y không phải là kẻ thà nh tháºt, té ra há» tên cÅ©ng là giả luôn.
Thẩm Thăng Y bất giác há»i vặn :
- Cô nói y là ai ?
- Nguyễn Hoà n....
Tiểu Hồng há»i lại:
- Y vốn tên là gì ?
Thẩm Thăng Y không đáp, bởi vì hai chữ "Nguyễn Hoà n" vừa nghe thấy, chẳng hiểu sao chà ng lại nghĩ tới hai chữ "Cong queo".
Chà ng cà ng tin chắc ngưá»i ấy chÃnh là Phương Trá»±c.
Tiểu Hồng chá» má»™t hồi, lại cưá»i khanh khách nói :
- Bá»n ta cứ bất kể y là há» Viên hay há» Phương, khách tá»›i đây dùng tên há» giả cÅ©ng nhiá»u.
Thẩm Thăng Y há»i :
- Y là khách quen ở đây à ?
Tiểu Hồng đáp:
- Không tá»›i thưá»ng, nhưng y rất được các cô nương ở đây ưa thÃch, lại hay và o cá»a sau, nên má»i ngưá»i Ä‘á»u Ãt nhiá»u nhá»› được y.
Thẩm Thăng Y lại im lặng một lúc.
Tiểu Hồng cưá»i nói tiếp:
- Tuy y không phải là khách sang, nhưng y quả là kẻ có bản lÄ©nh, những ngưá»i tiếp y không ai là không chết Ä‘i sống lại.
Nói tới đoạn chết đi sống lại, mắt Tiểu Hồng sáng rực lên, liếc Thẩm Thăng Y nói :
- Công tá» là bạn cá»§a y, chắc cÅ©ng há»c được Ãt nhiá»u.
Nà ng ta không nói tiếp Ä‘oạn cưá»i, song xem thái độ thì Thẩm Thăng Y cÅ©ng biết nà ng muốn nói gì.
Lúc ấy Thẩm Thăng Y tai nóng rần lên, lại bất giác thở dà i một tiếng. Chà ng thở dà i cho Tiểu Hồng đứng trước mặt.
Một nữ nhân rơi và o chốn thanh lâu, chẳng lẽ không còn biết xấu hổ là gì sao ?
Thẩm Thăng Y không biết, nhưng nữ nhân trước mặt cho chà ng cảm giác ấy. Tiểu Hồng thấy dáng vẻ của Thẩm Thăng Y như thế lại nghĩ tới một chuyện khác, giả nguýt một cái nói :
- Tôi chỉ là tình cá» bước ra đây thôi, công tỠđừng tưởng tôi chỉ là loại tiếp khách ở cá»a sau....
Thẩm Thăng Y thở dà i nói :
- Cô nương hiểu nhầm rồi....
Tiểu Hồng ngắt lá»i nói :
- Tôi cÅ©ng biết ngươi không có ý ấy. Chứ nói tháºt, ở đây tÃnh ra tôi còn hÆ¡n gấp rưỡi nhiá»u ngưá»i.
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Ta muốn nói là cô nương hiểu lầm ta tới đây là m gì kia.
Nụ cưá»i trên mặt Tiểu Hồng vụt tắt:
- Váºy thì tá»›i viện Di hồng là m gì ?
- Ta thấy ông bạn cá»§a ta và o đây, mà vì có việc muốn tìm y nên má»›i rồi đánh bạo gõ cá»a..... Thẩm Thăng Y nói chưa hết câu, vẻ mặt Tiểu Hồng đã không còn chút gì tươi cưá»i, cưá»i khẩy má»™t tiếng ngắt lá»i:
- Tìm bạn mà tìm tới đây ngươi định lừa ai đấy ?
Thẩm Thăng Y gượng cưá»i.
Tiểu Hồng cưá»i nhạt nói tiếp:
- Ta nghe trong nhà Nguyá»…n công tá» có má»™t con cá»p cái thưá»ng ngà y rất xét nét y, nên y má»›i phải Ä‘i đưá»ng hẻm và o cá»a sau, ta thấy ngươi chắc là do con cá»p cái kia sai tá»›i.
Thẩm Thăng Y chưa kịp phân trần, Tiểu Hồng cÅ©ng không cho chà ng có thá»i giá» phân trần, lại nói tiếp:
- Váºy sao ngươi không nói sá»›m để ta khá»i phà nước bá»t.
Câu nói chưa dứt, hai tay Tiểu Hồng đưa ra " bình" má»™t tiếng, hai cánh cá»a đóng sầm lại. Trong chá»›p mắt ấy, trông nà ng ta không những không có chút gì là yêu kiá»u, mà còn giống như mụ đà n bà có nanh ná»c, như là có thù oán gì rất ghê gá»›m vá»›i Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y vốn định cất bước và o, thế nhưng thấy vẻ hung dữ trên mặt nà ng liá»n khá»±ng lại, nếu không thì đã bị hai cánh cá»a Ä‘áºp và o mÅ©i.
Tuy cá»a đã đóng, nhưng Thẩm Thăng Y vẫn còn nghe thấy tiếng Tiểu Hồng chá»i, dÄ© nhiên là chá»i chà ng, mà lại chá»i rất tà n tệ khó nghe.
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách cưá»i gượng, chà ng không bịt tai mà lại đưa tay sá» cánh mÅ©i, cất bước quay trở lại.
Äi được ba trượng, đột nhiên chà ng dừng lại. Chá»— góc ngoặt trước mặt lúc bấy giá» có má»™t ngưá»i nhô ra.
Last edited by kedatinh1974; 27-07-2008 at 01:16 PM.
|

27-07-2008, 10:50 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 3
Lãnh huyết âu dương
Ngưá»i nà y mặt áo trắng, Ä‘i hà i trắng, tóc và lông mà y râu ria chá»— nà o cÅ©ng trắng toát, mặt lạnh như băng không có má»™t chút huyết sắc, ngay cả đôi môi cÅ©ng trắng bệch như mà u chì.
Ngõ hẻm u ám, ngưá»i ấy xuất hiện lại giống hệt như hồn ma dưới địa ngục, phiêu hốt không má»™t tiếng động.
Nhưng khi y đứng lại rồi, thì lại giống hệt như má»™t con bù nhìn đắp bằng tuyết trắng, khiến ngưá»i ta có cảm giác á»›n lạnh như Ä‘ang tháng mùa đông.
Äôi mắt cá»§a y cÅ©ng phảng phất như nước đông lại thà nh đá, tuy cÅ©ng có tròng Ä‘en, nhưng vẫn nhìn rõ con ngươi mà u trắng.
Äôi mắt ấy trắng tá»›i mức không có đôi mắt nà o trắng hÆ¡n.
Y nhìn Thẩm Thăng Y từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.
Tiếp xúc với ánh mắt của y, Thẩm Thăng Y bất giác cảm thấy lạnh run, sau đó toà n thân chà ng cũng như đông lại dưới ánh mắt ấy. Gió thổi.
Tà áo cá»§a ngưá»i áo trắng lay động giữa gió, nét mặt cá»§a y thuá»· chung vẫn không thay đổi, cà ng nhìn cà ng giống má»™t con bù nhìn bằng tuyết, bất quá chỉ giống ngưá»i tháºt ở bá»™ áo quần.
Lưng y Ä‘eo má»™t thanh kiếm, từ cán tá»›i vá» Ä‘á»u trắng như tuyết.
Tua kiếm bay phất phÆ¡ trong gió, ngưá»i áo trắng hai tay buông thá»ng, không hỠđụng và o thanh kiếm, mà kiếm khà đã là m ngưá»i ta rát mặt.
Thẩm Thăng Y thấy có cảm giác như váºy. Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, ánh chiá»u trong con hẻm tắt dần, hai ngưá»i thuá»· chung không động Ä‘áºy. Má»™t nụ cưá»i thoáng hiện trên đôi môi cá»§a ngưá»i áo trắng, nụ cưá»i là m ngưá»i ta không rét mà run.
Thẩm Thăng Y không cưá»i, cÅ©ng không nhúc nhÃch.
Cuối cùng, ngưá»i áo trắng lên tiếng trước, nói má»™t chữ:
- Giá»i....
Thẩm Thăng Y không nói gì, ngưá»i áo trắng chá» má»™t lúc lại nói tiếp:
- Ngươi là ngưá»i đầu tiên đối diện vá»›i ta lâu như thế mà vẫn đứng được.
Thẩm Thăng Y nói ngay :
- Có lẽ vì ta đã gặp không Ãt ngưá»i toa? ra sát khà như ngươi.
Ngưá»i áo trắng sắc mặt láºp tức như trắng bệch thêm mấy phần, nụ cưá»i cà ng lạnh lẽo:
- Chỉ bằng và o một câu ấy cũng biết rằng ngươi không phải là một kẻ vô danh.
Giá»ng nói y cà ng lúc cà ng trầm:
- Cao danh quý tÃnh ?
- Thẩm Thăng Y....! Ngưá»i áo trăng sá»ng sốt nhướng mà y, ánh mắt chợt rá»±c lên nhìn Thẩm Thăng Y má»™t lượt từ đầu tá»›i chân :
- Ngươi là Thẩm Thăng Y à ?
Không đợi Thẩm Thăng Y đáp, y nói tiếp:
- Thẩm Thăng Y theo truyá»n thuyết trên giang hồ quả cÅ©ng giống vá»›i ngươi tháºt.
Thẩm Thăng Y phủi áo nói :
- Äáng tiếc là ta thÃch ăn mặc như thế nà y.
Ngưá»i áo trắng lắc đầu:
- Quả cÅ©ng đáng tiếc tháºt. Äể cho ngưá»i ta nháºn được ra mình qua cách ăn mặc, cÅ©ng không phải là điá»u hay.
- Các hạ nói mà không là m.
Ngưá»i áo trắng lạnh lùng cưá»i má»™t tiếng.
- Dưá»ng như đối vá»›i công việc các hạ là m mà dá»… nháºn ra ngưá»i qua cách ăn mặc thì quả là điá»u hay.
- Ngươi chỉ thấy bỠngoà i mà biết ta là ai à ?
- Lãnh Huyết Âu Dương, Âu Dương Láºp ! - Trước đây bá»n ta chưa từng gặp nhau mà ?
Thẩm Thăng Y ánh mắt rực lên :
- Chưa ! Nhưng ngưá»i trên giang hồ Ãt kẻ không biết cách ăn mặc nà y cá»§a ngươi.
- Bá» ngoà i cá»§a ta quả cÅ©ng đặc biệt tháºt.
Âu Dương Láºp cưá»i lạnh má»™t tiếng :
- May mà tay kiếm của ta cũng không kém, cho nên vẫn còn sống được đến nay.
Y trong lá»i lẽ rất tá»± phụ, nhưng trên mặt lại có gì vẻ đó rất khó hiểu, chợt há»i:
- Theo ngươi thấy thì không thể có ngưá»i thứ hai có bá» ngoà i như thế nà y phải không ?
Thẩm Thăng Y trầm ngâm đáp:
- Chắc là không có đâu.
Âu Dương Láºp lạnh lùng há»i :
- Ngươi dá»±a và o đâu mà dám khẳng định như váºy ? Bởi cho đến nay ngươi vẫn má»›i chỉ lần đầu nhìn thấy má»™t ngưá»i ăn mặc như ta thôi chứ gì ?
Thẩm Thăng Y bất giác gáºt đầu, Âu Dương Láºp ánh mắt chợt nhìn ra xa:
- Ngươi quay lại nhìn xem.
Thẩm Thăng Y quay lại, vừa nhìn thấy bất giác trợn mắt há miệng.
Chá»— má»™t góc ngoặt trong con hẻm phÃa sau lưng chà ng, không biết từ bao giỠđã có má»™t ngưá»i đứng đó, ngưá»i nà y từ quần áo tá»›i diện mạo Ä‘á»u giống hệt Âu Dương Láºp.
Khoảng cách không xa quá mưá»i trượng, nên Thẩm Thăng Y nhìn thấy rất rõ rà ng, đúng lúc ấy chà ng chợt có cảm giác rằng đó chÃnh là Âu Dương Láºp nói chuyện vá»›i chà ng nãy giá», có Ä‘iá»u khi chà ng quay đầu lại nhìn thì y bay vá»t qua.
Nhưng thiên hạ là m gì có ngưá»i khinh công mau lẹ tá»›i mức ấy ?
Chà ng vẫn không tá»± chá»§ được, ngoái nhìn Âu Dương Láºp.
Y vẫn đứng nguyên ở chá»— cÅ©, chợt há»i :
- Nếu ta nói rằng y là Âu Dương Láºp thì ngươi có tin không ?
Thẩm Thăng Y né ngưá»i qua má»™t bên liếc má»—i ngưá»i má»™t cái:
- Tin....
Âu Dương Láºp đắc ý cưá»i lá»›n, giá»ng cưá»i y nghe vẫn có gì lạnh lẽo, song cÅ©ng nghe rõ Ä‘ang đắc ý.
Ngưá»i áo trắng giống hệt y lúc ấy cất chân bước tá»›i.
Thẩm Thăng Y nhìn thấy nhưng vẫn không động Ä‘áºy, hai hà ng lông mà y từ từ nhướng lên.
Âu Dương Láºp lại há»i :
- Tại sao ngươi không há»i trong bá»n ta ngưá»i nà o đúng là Âu Dương Láºp ?
- Ta đang chỠngươi nói.
- Äá»u đúng cả....
Thẩm Thăng Y đôi hà ng lông mà y giãn ra :
- Chẳng lẽ các ngươi là anh em sinh đôi à ?
Âu Dương Láºp vẫn nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u, ngươi đã cho rằng ta là Âu Dương Láºp, thì gá»i y là Âu Dương Ngá»a cÅ©ng được.
Câu nói vừa dứt, ngưá»i được gá»i là Âu Dương Ngoa. đã dừng lại cách đó hai trượng.
Thẩm Thăng Y cà ng nhìn thấy rõ hÆ¡n, bá»n há» quả tháºt rất giống nhau, bất quá chỉ là thần thái có chá»— khác biệt.
Gã Âu Dương Ngoa. nà y xem ra còn tà n ác hÆ¡n Âu Dương Láºp.
Thẩm Thăng Y lại liếc má»—i ngưá»i má»™t cái :
- Rốt lại là hai vị muốn gì ?
Âu Dương Láºp cưá»i nhạt:
- Ngươi phải biết rồi chứ ! - Nghe nói cả Ä‘á»i Lãnh Huyết Âu Dương chỉ là m có má»™t việc :
Giết ngưá»i ! - Äúng váºy ! - Nhưng ta vẫn chưa biết đã đắc tá»™i vá»›i hai vị Ở chá»— nà o ?
- Ngươi đã biết tới Lãnh Huyết Âu Dương, thì cũng cần biết rằng xưa nay Lãnh Huyết Âu Dương chưa từng giết ai vì bản thân cả.
Thẩm Thăng Y há»i lại :
- Váºy thì ai muốn các ngươi giết ta ?
Hai ngưá»i kia Ä‘á»u không đáp, Thẩm Thăng Y lại há»i :
- Hay là việc ở viện Di Hồng nà y, vì việc ta đuổi theo Phương Trực ?
Âu Dương Láºp và Âu Dương Ngoa. nhìn nhau má»™t cái nhưng vẫn im lặng.
Thẩm Thăng Y chá» má»™t lúc má»›i há»i :
- Chừng nà o hai vị má»›i trả lá»i ?
Âu Dương Láºp láºp tức đáp :
- Trước khi ngươi chết.
Thẩm Thăng Y "á»§a" má»™t tiếng, Âu Dương Ngoa. đứng cạnh đột nhiên há»i :
- Ngươi có chịu rá»i khá»i Gia Hưng ngay, hoà n toà n không nhá»› tá»›i chuyện phát sinh hôm nay không ?
Thẩm Thăng Y quả quyết:
- Không ! Âu Dương Ngoa. lắc đầu:
- Váºy thì chỉ có má»—i má»™t cách thôi.
Thẩm Thăng Y nói giúp y đoạn chót:
- Giết ta phải không ?
- Äúng váºy ! Phải giết ngươi ! Âu Dương Ngoa. bà n tay nắm cán kiếm, "soảng" má»™t tiếng, thanh kiếm láºp tức tuốt ra ba tấc.
Nhưng bóng kiếm chá»›p lên trước là cá»§a Âu Dương Láºp, cùng lúc vá»›i tiếng "soảng", Âu Dương Láºp thân hình cÅ©ng như mÅ©i tên bắn mau tá»›i.
CÅ©ng trong lúc ấy, thanh kiếm cá»§a y tuốt ra khá»i vá» không má»™t tiếng động.
Äá»™ng tác tuốt kiếm đã rất nhanh, động tác phóng kiếm cá»§a y còn nhanh hÆ¡n, ánh hà n quang vừa loé lên trước mắt, thanh kiếm đã như tia chá»›p đâm thẳng và o cổ há»ng Thẩm Thăng Y.
Kiếm cùng ngưá»i kết thà nh má»™t sợi dây thẳng tắp, vừa nhanh vừa chuẩn.
Thẩm Thăng Y vốn đang nhìn Âu Dương Ngoạ, chợt quay đầu lại, tay trái tuốt kiếm đâm luôn ra một nhát.
Ãnh mắt cùng ánh kiếm dưá»ng như đồng thá»i đón đỡ mÅ©i kiếm cá»§a Âu Dương Láºp.
" Choang" má»™t tiếng, hai mÅ©i kiếm đâm trúng nhau, tia lá»a bắn tung toé, Âu Dương Láºp ngưá»i lẫn kiếm dá»™i ngược trở lại.
Âu Dương Ngoa. kiếm cÅ©ng vừa theo ngưá»i tá»›i.
Dáng mặt giống hệt, thanh kiếm giống hệt, nhưng ra tay lại không giống, kiếm pháp cá»§a Âu Dương Ngoa. thì bay lượn biến ảo, đâm luôn mưá»i sáu huyệt đạo trên ngưá»i Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y thân hình chuyển nhanh tránh qua mưá»i kiếm, đón đỡ tá»›i chiêu thứ mưá»i sáu chưa kịp đánh trả, Âu Dương Láºp cả ngưá»i lẫn kiếm lại vá»t tá»›i sau lưng.
Một nhát kiếm nà y cũng nhanh như điện chớp.
Thẩm Thăng Y ánh mắt chợt loé lên, thân hình trầm xuống, đánh lại một kiếm, không cho đối phương thừa cơ tấn công nữa.
Chà ng di động theo Thất Tinh bá»™ pháp tránh qua kiếm cá»§a Âu Dương Ngoa. trước, thanh kiếm trong tay cÅ©ng dÃnh luôn và o thanh kiếm cá»§a Âu Dương Láºp, lấy công là m thá»§.
Âu Dương Láºp liên tiếp lui lại hai trượng nhưng vẫn không thoát ra được chiêu kiếm cá»§a Thẩm Thăng Y, y vừa lui vừa phóng kiếm như con độc xà , nhưng liên tiếp mưá»i bảy chiêu Ä‘á»u bị Thẩm Thăng Y ngăn lại.
Âu Dương Ngoa. cÅ©ng đồng thá»i tiến theo hai trượng, phóng kiếm liên tiếp nhưng hai mươi bốn chiêu không chiêu nà o đâm trúng được Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y theo Thất Tinh bộ pháp, Âu Dương Ngoa. cũng theo Thất Tinh bộ pháp tấn công, nhưng không đuổi kịp.
Y nổi giáºn, hú dà i má»™t tiếng, thân hình cùng bá»™ pháp láºp tức thay đổi, má»™t bước má»™t nhát, kiếm cùng ngưá»i như con độc xà phóng thẳng tá»›i Thẩm Thăng Y.
Nhát kiếm nà o cũng đâm và o chỗ yếu hại.
Thẩm Thăng Y vẫn bước theo Thất Tinh bá»™ pháp, thân hình chợt phiêu hốt như quá»· mị, thanh kiếm như ngẫu nhiên rút vá», nhưng trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc cán kiếm lại đẩy mÅ©i kiếm cá»§a đối phương ra. Âu Dương Láºp thấy rõ từng cỠđộng cá»§a chà ng nhưng không là m thế nà o chiếm được tiên cÆ¡.
Tuy Thẩm Thăng Y quay lưng vá» phÃa y nhưng sau đầu như có mắt, kiếm đánh ra rất đúng lúc đúng chá»—, không những hoá giải thế công cá»§a y kịp thá»i, mà còn tiá»m ẩn khả năng khống chế cả bá»™ pháp lẫn chiêu thức cá»§a ỵ Âu Dương Láºp không nói tiếng nà o, trong mắt hiện ra ánh sợ hãi.
Thẩm Thăng Y đồng thá»i đối phó vá»›i hai ngưá»i bá»n há» mà cÅ©ng như chỉ vá»›i má»™t ngưá»i, cục diện hiện tại tháºt rất dá»… thấy. Âu Dương Ngoa. mắt cÅ©ng loé lên ánh sợ hãi, kiếm thế cùng thân hình, bá»™ pháp lại thay đổi.
Lần nà y thân hình y giống hệt má»™t con độc xà bay lượn, mÅ©i chân vừa đạp xuống đất lại vá»t lên, thế kiếm cà ng biến ảo, kiếm nà o cÅ©ng nhằm đâm và o yếu hầu Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y thân hình xoay chuyển cà ng nhanh, đột nhiên quát lớn một tiếng, kiếm thế không rõ có phải là được tiếng quát trợ Oai không, nhưng cũng cà ng mau lẹ.
Vừa đánh chà ng còn vừa nói:
- Võ công cá»§a Linh Xà Môn nghe nói đã thất truyá»n từ lâu, không ngá» hôm nay lại được thấy nÆ¡i các hạ.
Câu nà y là nói với Âu Dương Ngoạ.
Âu Dương Ngoa. nghe câu nói, sắc mặt như cÅ©ng trắng bệch thêm mấy phần, thanh kiếm trong tay lại cà ng nhanh hÆ¡n, liên tiếp đâm mưá»i ba nhát và o yếu hầu Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y " á»§a" má»™t tiếng, thân hình né sang má»™t bên, đột nhiên nhảy lên bá» tưá»ng bên phải.
Thân hình chà ng chuyển động giống hệt má»™t con thằn lằn, vừa má»›i thấy ở chân tưá»ng, trong chá»›p mắt đã lên tá»›i đầu tưá»ng.
Âu Dương Láºp, Âu Dương Ngoa. hai kiếm song song truy kÃch, nhanh như Ä‘iện chá»›p.
Hai thanh kiếm trong nháy mắt đâm ra cả thảy ba mươi chÃn nhát, nhưng không nhát nà o kịp đâm trúng Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y giá»i tháºt ! Trong chá»›p mắt trên vách tưá»ng hiện ra ba mươi chÃn vết thá»§ng, vôi trắng bay tung toé, vết nà o cÅ©ng khá sâu, nhưng nhìn kỹ thì rất dá»… nháºn ra rằng vết kiếm cá»§a Âu Dương Ngoa. lá»›n nhá» không Ä‘á»u.
Âu Dương Láºp thì ngược lại, không những vết kiếm đâm Ä‘á»u cạn, mà chá»— phá vỡ ra cÅ©ng to nhá» gần bằng nhau.
Theo đó có thể nói rằng, Âu Dương Láºp ra tay so vá»›i Âu Dương Ngoa. thì mau lẹ hÆ¡n, mà lá»±c đạo trên mÅ©i kiếm cÅ©ng Ä‘á»u hÆ¡n.
Thẩm Thăng Y không nhìn thấy vết kiếm trên tưá»ng, nhưng đã nháºn ra rằng kiếm pháp cá»§a hai ngưá»i cao thấp khác nhau.
Chà ng vừa lên tá»›i nÆ¡i, kiếm đã che kÃn những chá»— yếu hại trên ngưá»i.
Âu Dương Láºp, Âu Dương Ngoa. cÅ©ng không Ä‘uổi nữa, song song lùi lại má»™t trượng.
Âu Dương Ngoa. ánh mắt chớp lên, nói :
- Thân thá»§ cá»§a ngưá»i nà y cao hÆ¡n bá»n ta nhiá»u lắm.
Âu Dương Láºp lạnh lùng nói :
- Cả ta và ngươi hợp sức cũng không phải là đối thủ của y.
Y nói rất quả quyết, rõ rà ng già u kinh nghiệm hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Âu Dương Ngoạ.
Âu Dương Ngoa. lại nói má»™t câu tháºt thừa :
- Ngươi dám chắc thế à ?
Âu Dương Láºp không đáp, chỉ cưá»i nhạt má»™t tiếng, tiếng cưá»i nà y mang đầy vẻ nhạo báng.
Âu Dương Ngoa. nhìn chằm chằm và o Âu Dương Láºp má»™t thoáng, thở dà i má»™t tiếng:
- Dĩ nhiên là ta tin và o sự phán đoán của ngươi.
Âu Dương Láºp lại cưá»i nhạt :
- Trong hai chúng ta, phải có má»™t ngưá»i rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Âu Dương Ngoa. thu ánh mắt lại.
Âu Dương Láºp thanh kiếm trong tay chợt vung ra, má»™t vầng ánh sáng loé lên, má»™t cà nh cây cao cách đầu y ba thước theo ánh kiếm rÆ¡i xuống, đứt là m nhiá»u Ä‘oạn.
Âu Dương Láºp tay trái quá» má»™t cái khua và o đám cà nh vụn, thanh kiếm trong tay phải lại loé lên.
Hai mẩu cà nh vụn láºp tức bị chặt bằng má»™t đầu.
Âu Dương Láºp ra tay mau lẹ tá»›i mức không những Âu Dương Ngoa. không nhìn thấy kịp, mà ngay cả Thẩm Thăng Y cÅ©ng không nhìn thấy rõ rà ng.
Chà ng ngÆ¡ ngác nhìn Âu Dương Láºp, nhưng láºp tức hiểu ra ý tứ cá»§a ỵ Âu Dương Láºp láºp tức đưa hai mẩu cà nh vụn vá» phÃa Âu Dương Ngoạ, lạnh lùng nói :
- Dà i thì đi, ngắn thì ở lại.
Âu Dương Ngoa. nghiến răng, đưa tay rút một mẩu.
Âu Dương Láºp xoè tay trái ra, mẩu cà nh cây trong tay y rõ rà ng dà i hÆ¡n Âu Dương Ngoạ.
Âu Dương Ngoa. vừa nhìn thấy, cưá»i thảm má»™t tiếng, nắm tay lại má»™t cái rồi từ từ buông ra, mẩu cà nh cây trong tay y nát như cám rÆ¡i xuống.
Âu Dương Láºp Ä‘ang thẳng tay ném mẩu cà nh cây Ä‘i, buông má»™t tiếng:
- Xin lá»—i.
Âu Dương Ngoa. chép miệng:
- Không cần xin lá»—i. Xưa nay ngươi Ä‘á»u may mắn hÆ¡n ta, cả võ công cÅ©ng váºy.
Âu Dương Láºp không tá» vẻ gì, quay ngưá»i Ä‘i, chỉ má»™t bước đã ra khá»i má»™t trượng.
- Ngươi cÅ©ng phải ở lại đây ! Thẩm Thăng Y thân hình trên đầu tưá»ng xoay má»™t cái vá»t ra.
Âu Dương Ngoa. thân hình cÅ©ng đồng thá»i vá»t lên như mÅ©i tên, bắn mau tá»›i trước mặt Thẩm Thăng Y.
Y chưa đứng vững, thanh kiếm trong tay đã phóng ra ba chiêu.
Ba nhát kiếm nà y đâm ra, môn há»™ vô cùng trống trải, có thể nói y hoà n toà n bất chấp, giống như định liá»u mạng, chỉ cốt là chặn được Thẩm Thăng Y lại.
Äó cÅ©ng là sá»± tháºt.
Thẩm Thăng Y thân hình bất giác khá»±ng lại, thanh kiếm trong tay trái liên tiếp ngăn đỡ ba nhát kiếm cá»§a y, nhìn lại thì Âu Dương Láºp đã mất hút sau chá»— ngoặt trong con hẻm.
Âu Dương Ngoa. thân hình láºt lại, đã đừng trên đầu tưá»ng, lá»›n tiếng quát vang, lại đâm ra ba kiếm.
Ba nhát kiếm nà y qá»§a tháºt rất hung hiểm.
Thẩm Thăng Y ung dung đón dỡ.
Thân hình Âu Dương Ngoa. lại xoay tròn vá»t lên, ngưá»i và kiếm dưá»ng như biến thà nh má»™t con độc xà , không ngừng phóng và o yết hầu Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y đón đỡ lần thứ hai, định vá»t lên nhưng Ä‘á»u bị Âu Dương Ngoa. bức phải lùi lại, chà ng biết rằng muốn Ä‘uổi theo Âu Dương Láºp thì không kịp nữa rồi.
Trong chớp mắt, chà ng đột nhiên phát sinh một ý nghĩ kỳ quái.
.... Chỉ sợ bắt sống được Âu Dương Ngoạ, cÅ©ng không há»i được gì.
Äối vá»›i chà ng, Âu Dương Ngoa. gần như má»™t ngưá»i đã chết, vì sau mấy kiếm vừa rồi, nếu chà ng ra tay, thì má»™t nhát kiếm đâm chết y không khó gì.
Mà một nhát kiếm ấy, chà ng cũng không cần phải dùng hết sức.
So với lúc nãy, kiếm pháp của Âu Dương Ngoa. lại cà ng tà n độc, nhưng Thẩm Thăng Y lại không hỠtán thưởng chút nà o.
Nói cho cùng, kiếm pháp cá»§a Âu Dương Ngoa. Ä‘ang dùng chẳng đủ để giết ngưá»i, chỉ có thể uy hiếp đối phương mà thôi.
Kiếm chiêu cá»§a y đột nhiên lá»™ ra rất nhiá»u sÆ¡ hở, mà lại là những sÆ¡ hở không thể bổ cứu, cùng má»™t ngưá»i sá» dụng má»™t loại kiếm pháp, nhất định không thể đột nhiên lại biến đổi khác hẳn như thế được.
Thẩm Thăng Y biết rõ vì sao.
....Âu Dương Ngoa. Ä‘ang liá»u mạng ! Äó là sá»± tháºt, vì thanh kiếm cá»§a Âu Dương Ngoa. chỉ công mà không thá»§.
Äáng tiếc là võ công cá»§a y còn kém Thẩm Thăng Y quá xa, cho nên tuy y liá»u mạng cÅ©ng không thể đổi mạng vá»›i Thẩm Thăng Y.
Ba nhát kiếm ấy vừa đâm ra, y cũng biết có chỗ sơ hở nhưng vẫn không chịu lui lại, cứ gầm thét luôn miệng, xông và o liên tục tấn công như điên cuồng.
Äầu tưá»ng chỉ rá»™ng chưa được má»™t thước, song đối vá»›i bước chân cá»§a hai ngưá»i thì chẳng có ảnh hưởng gì.
Thẩm Thăng Y thân trải trăm tráºn, bất kể là hoà n cảnh như thế nà o chà ng cÅ©ng đã từng có kinh nghiệm, dù cho bà n chân chỉ đạp lên má»™t sợi dây, đối vá»›i chà ng cÅ©ng như trên mặt đất.
Võ công cá»§a Âu Dương Ngoa. thì rõ rà ng rất hợp vá»›i việc đánh nhau nÆ¡i cháºt hẹp.
Thân hình y lúc lên lúc xuống, lúc ngồi lúc đứng, tháºm chà có lúc nằm soà i ra trên đầu tưá»ng, dù như thế nà o cÅ©ng giống hệt má»™t con rắn.
Rắn thì mau lẹ, chÃnh xác, tà n độc, hoà n toà n ăn khá»›p vá»›i lá»™ số kiếm pháp cá»§a ỵ Thẩm Thăng Y cÅ©ng không dám coi thưá»ng.
Chà ng muốn giết Âu Dương Ngoa. thì rất dá»…, đón đỡ tá»›i chiêu thứ hai mươi bảy, tháºm chà chà ng đã có thể giết chết y lần thứ hai, hoà n toà n có thể chỉ bằng má»™t nhát kiếm.
Nhưng hai lần ấy Ä‘á»u rất ngắn ngá»§i, chà ng chỉ có thể láºt tay trong má»™t chá»›p mắt, má»™t kiếm đâm và o yết hầu Âu Dương Ngoạ, cÅ©ng chẳng cần phải dùng lá»±c, chắc chắn Âu Dương Ngoa. sẽ chết tươi.
Yết hầu vốn là chá»— yếu hại, muốn giết má»™t ngưá»i cho gá»n thì quả đó là chá»— cần đâm trước nhất.
Tới chiêu thứ ba mươi, Thẩm Thăng Y đã bị bức lùi hơn một trượng.
Má»™t ngưá»i liá»u mạng thì quả tháºt rất khó đối phó.
Lui lại hÆ¡n má»™t trượng rồi, thân hình Thẩm Thăng Y đột nhiên lại băng ra thêm má»™t trượng nữa, thoát khá»i mà n kiếm quang cá»§a Âu Dương Ngoạ.
Thẩm Thăng Y quát lên một tiếng:
- Dừng tay ! Thế công của Âu Dương Ngoa. theo tiếng quát dừng ngay lại, trên mặt y mồ hôi đầm đìa, nhưng dáng vẻ vẫn còn rất hung hãn.
Mặt y sa sầm:
- Tại sao phải dừng tay ?
Thẩm Thăng Y thản nhiên :
- Ta mà muốn giết ngươi, ngươi đã chết mấy lần rồi.
- Ta biết....
- Chẳng nhẽ ngươi không sợ chết à ?
- Ngà n thưở khó khăn là sự chết, ai mà không sợ ?
Âu Dương Ngoa. thở hổn hển, thanh kiếm cầm trong tay cũng thoáng rung rung.
- Thế tại sao ngươi lại là m như thế ?
- Ngươi là ngưá»i thông minh, lẽ ra phải biết rồi - Phải chăng ngươi chỉ là kẻ Ä‘i trước dò đưá»ng ?
- Äúng thế.
Âu Dương Ngoa. không há» phá»§ nháºn.
Thẩm Thăng Y thu kiếm vá», đột nhiên nói :
- Ngươi Ä‘i Ä‘i ! - Äi à ? Äi đâu ?
- Muốn đi đâu thì đi ! Thẩm Thăng Y nói rất rõ rà ng.
Âu Dưương Ngoa. cưá»i lá»›n:
- Có ngưá»i nói rằng ngươi là má»™t ngưá»i phóng khoáng, đến nay được thấy, quả nhiên rất đúng.
Thẩm Thăng Y lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng:
- Ta vá»›i ngươi chẳng có thù oán gì, không cần phải liá»u mạng.
Âu Dương Ngoa. nói :
- Äúng là không có, nhưng đáng tiếc ngươi lại là má»™t kẻ quá tò mò.
Thẩm Thăng Y gáºt đầu:
- Äó là cái táºt xấu lá»›n nhất cá»§a ta, nhưng đáng tiếc lại không bỠđược.
- Äó đúng là má»™t Ä‘iá»u rất đáng tiếc.
Thẩm Thăng Y nói qua chuyện khác:
- Ngươi yên tâm, ta quyết không theo dõi ngươi đâu, chỉ hy vá»ng khi ra Ä‘i ngươi chịu trả lá»i má»™t câu há»i cá»§a ta.
Âu Dương Ngoa. không cưá»i nữa:
- Ta không nghÄ© đến chuyện Ä‘i, cho nên cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện trả lá»i câu há»i cá»§a ngươi.
- Ngươi không Ä‘i, thì ta Ä‘i cÅ©ng được, Thẩm Thăng Y khẽ xoay ngưá»i.
Thanh kiếm cá»§a Âu Dương Ngoa. tức thá»i lay động, dưá»ng như sẵn sà ng phóng ra, Thẩm Thăng Y ánh mắt chợt rá»±c lên, há»i :
- Ta đi cũng không được sao ?
Âu Dương Ngoa. cưá»i cưá»i:
- ÄÆ°á»£c chứ, có Ä‘iá»u trước khi ngươi ra Ä‘i, thì phải là m má»™t chuyện má»›i được.
- Ngươi nói là ....
- Giết ta ! Âu Dương Ngoa. nói dằn từng tiếng, không có vẻ gì là cưá»i cợt.
Thẩm Thăng Y nhìn Âu Dương Ngoa. từ trên xuống dưới một lượt:
- Ngươi đúng là kẻ Ä‘i trước cản đưá»ng ta đấy à ?
- Ngươi không chết, thì ta phải chết ! Âu Dương Ngoa. nói dằn từng chữ, nghe như binh khà chạm nhau.
Thẩm Thăng Y lẩm bẩm:
- Xem ra việc Phương Trá»±c và o viện Di Hồng, nhất định là có dÃnh lÃu tá»›i má»™t bà máºt kinh ngưá»i.
Âu Dương Ngoa. cưá»i nhạt:
- Ngươi tháºt là quá tò mò, đối vá»›i sức khoẻ cá»§a ngươi, như váºy không có lợi lắm đâu.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm không đáp.
Âu Dương Ngoa. lại nghiến răng toan phóng kiếm đâm ra, Thẩm Thăng Y chợt nhÃu mà y, đột nhiên nói :
- Anh em như chân tay, nhưng theo ta thấy thì các ngươi không phải là anh em, nếu không thì Âu Dương Láºp sẽ không bá» ngươi mà đi má»™t mình.
- Nói báºy....
- Nhưng tướng mạo cá»§a các ngươi thì giống hệt nhau, trong chuyện nà y chắc có Ä‘iá»u gì bà máºt phải không ?
Âu Dương Ngoa. sá»ng sốt, thái độ rõ rà ng là rất bất ngá».
Thẩm Thăng Y lại há»i :
- Là hoá trang à ?
Âu Dương Ngoa. cưá»i nhạt không đáp.
Thẩm Thăng Y lại nói :
- Linh Xà Môn quáºt khởi ở đất Äiá»n, Lãnh Huyết Âu Dương theo lá»i đồn đại thì lại xuất thân từ phái Trưá»ng Bạch, dưá»ng như không thể trá»™n lẫn vá»›i nhau được - Vả lại....
Thẩm Thăng Y dừng một chút lại nói:
- Linh Xà Môn xưa nay không thu nháºn đệ tá» là ngưá»i ngoà i, cả môn phái trên dưới Ä‘á»u là há» Hạ.
- Äừng có rá»m lá»i ! Âu Dương Ngoa. cả ngưá»i lẫn kiếm vá»t mau lên, lại như má»™t con độc xà , nhát nà o cÅ©ng phóng và o yết hầu Thẩm Thăng Y ! Thẩm Thăng Y lui lại, thân hình láºt má»™t cái lại đáp xuống con hẻm.
Âu Dương Ngoa. theo sát lăn một vòng trên đất, thanh kiếm quét và o hai chân Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y hai chân mau lẹ di động băng ra ba trượng, đã tá»›i chá»— ngoặt trong con hẻm, nhô lên hụp xuống nhảy vá»t lên má»™t cà nh cây má»c ngang.
Bằng và o khinh công cá»§a chà ng, muốn rá»i khá»i nÆ¡i đây thì không thà nh vấn Ä‘á», thân pháp cá»§a Âu Dương Ngoa. tuy nhanh, nhưng vẫn còn kém chà ng xa. Âu Dương Ngoa. rõ rà ng cÅ©ng biết như váºy, rõ rà ng y cÅ©ng biết Thẩm Thăng Y muốn rá»i khá»i nÆ¡i đây. Äúng lúc Thẩm Thăng Y nhảy lên cà nh cây, Âu Dương Ngoa. quát lên:
- Thẩm Thăng Y, ngươi Ä‘i như váºy thì sẽ phải hối háºn đấy ! Thẩm Thăng Y hững há» cưá»i má»™t tiếng :
- Ta không muốn giết ngươi, chỉ muốn rá»i khá»i đây thôi.
Câu nói vừa buông ra, thân hình chà ng cÅ©ng Ä‘ang sắp sá»a vá»t Ä‘i, không ngỠÂu Dương Ngoa. lại kêu lên má»™t câu :
- Quả là ngươi không kể gì đến sự sống chết của Ngải Phi Vũ sao ?
Trong câu nói cá»§a Âu Dương Ngoạ, hai vai Thẩm Thăng Y đã rung lên, vá»t ngưá»i ra hÆ¡n má»™t trượng, nhưng câu nói vừa dứt, chà ng đã trở lại trá»— cÅ©.
Kế đó chà ng nhìn Âu Dương Ngoa. bằng má»™t ánh mắt lạ lùng, há»i bằng má»™t giá»ng lạ lùng :
- Ngươi nói váºy là có ý tứ gì ?
Âu Dương Ngoa. lạnh lùng vẫy tay :
- Xuống đây ! Thẩm Thăng Y sá»ng sốt má»™t lúc, thân hình chá»›p lên, rÆ¡i xuống gốc cây. Âu Dương Ngoa. nhìn chằm chằm và o Thẩm Thăng Y:
- Ngưá»i ta nói rằng ngươi có rất nhiá»u bạn bè, quả không sai.
Thẩm Thăng Y lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng:
- Bây giá» thì chắc là ngươi có thể trả lá»i ta được rồi.
Âu Dương Ngoa. lắc đầu nói :
- Cũng không thể.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm há»i :
- Ngươi muốn Ä‘iá»u kiện gì ? Phải chăng là muốn ta bảo vệ tÃnh mạng cho ngươi ?
Âu Dương Ngoa. lạnh lùng đáp:
- Tuy võ công cá»§a ngươi rất cao cưá»ng, nhưng muốn bảo vệ ta thì chưa đủ đâu.
Thẩm Thăng Y im lặng hồi lâu, suy nghĩ vỠcâu nói của đối phương.
- Rốt lại ngươi cũng chỉ có một mình.
- Ta cũng có bạn bè chứ.
Thẩm Thăng Y cưá»i cưá»i:
- Bạn bè cá»§a ta tuy không nhiá»u, nhưng nhất định ngưá»i nà o cÅ©ng sẽ dốc sức giúp ta.
Âu Dương Ngoa. lắc lắc đầu:
- Xem ra thì ngươi có chỗ lầm rồi đấy ! Thẩm Thăng Y "ủa" một tiếng.
Âu Dương Ngoa. cưá»i cưá»i:
- Ta muốn nói là câu chuyện nà y không phải sức ngưá»i có thể giải quyết được.
Nói tá»›i chữ " ngưá»i", y đặc biệt dằn giá»ng.
Thẩm Thăng Y dưá»ng như đã hiểu, nhưng cÅ©ng dưá»ng như chưa hiểu, vẫn nhìn Âu Dương Ngoa. bằng ánh mắt lạnh lùng.
Âu Dương Ngoa. thở hổn hển, như Ä‘ang Ä‘iá»u tức, không nói gì nữa.
Thẩm Thăng Y chá» má»™t lúc, há»i dò :
- à ngươi muốn nói là ngươi không phải bị má»™t ngưá»i khống chế phải không?
Câu há»i vừa buông ra, ngay cả chà ng cÅ©ng cảm thấy rất buồn cưá»i.
Âu Dương Ngoa. lại trả lá»i:
- Äúng váºy ! Thẩm Thăng Y sá»ng sốt, nhịn không được lại há»i tiếp:
- Không phải là ngưá»i, thì là cái gì ?
Âu Dương Ngoa. không trả lá»i ngay, Thẩm Thăng Y cÅ©ng không há»i nữa, chỉ đứng im lặng, nhá»› lại toà n bá»™ những câu trả lá»i từ nãy giá» cá»§a Âu Dương Ngoạ.
Âu Dương Ngoa. giống như vừa cắt đứt được má»™t sợi chỉ khâu mồm, báºt ra má»™t tiếng:
- Ma ! Thẩm Thăng Y sá»ng sốt :
- Ma à ?
Âu Dương Ngoa. trịnh trá»ng gáºt đầu, không có vẻ gì là nói láo hay nói đùa.
Thẩm Thăng Y nhịn không được lại há»i:
- Ngươi biết con " Ma " ấy có ý gì không ?
Âu Dương Ngoa. há»i lại :
- Ngươi nói gì ?
Thẩm Thăng Y thở ra một hơi:
- Xin lá»—i vì ta tháºt sá»± không hiểu, ngươi nói rõ hÆ¡n má»™t chút Ä‘i.
Âu Dương Ngoa. nói:
- Thì ta chẳng đã nói rõ rồi đó sao ?
- Khống chế bá»n ngươi không phải là ngưá»i, mà là ma, có đúng như váºy không ?
Âu Dương Ngoa. gáºt đầu, gáºt đầu má»™t cách quả quyết.
Thẩm Thăng Y cưá»i gượng:
- Chẳng lẽ có ma tháºt à ?
Âu Dương Ngoa. cưá»i cưá»i :
- CÅ©ng có thể nói rằng y chưa phải là ma, nhưng váºt y sá» dụng thì rõ rà ng là má»™t thanh.... ma Ä‘ao ! - Ma Ä‘ao à ?
Thẩm Thăng Y chỉ còn có cách cưá»i gượng.
- Thanh ma Ä‘ao nà y mang lá»i nguyá»n cá»§a Thiên Ma, có uy lá»±c cá»§a Thiên Ma, trong thiên hạ quyết không có thanh thứ hai.
Thẩm Thăng Y vừa nghe, vừa suy nghĩ.
Chà ng nghe không rõ, cÅ©ng nghÄ© không ra, chẳng rõ Âu Dương Ngoa. nói như váºy có phải là rất hoang đưá»ng, rất mù má» không ?
Gió thổi qua, cà nh cây rung rà o rà o, con hẻm chợt lạnh buốt.
Thẩm Thăng Y có cảm giác như váºy. Chà ng bất giác rùng mình nhìn lên.
Ãnh chiá»u đã tắt, mà n đêm tuy chưa buông xuống, nhưng cÅ©ng không còn bao lâu nữa.
Âu Dương Ngoa. nói tiếp:
- Không ai dám phản bội y, trong đó có cả ta.
Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn y, chợt phát giác ra trong mắt Âu Dương Ngoa. có một vẻ sợ sệt.
Ná»—i sợ sệt nà y rõ rà ng đã có từ lâu, vừa nói tá»›i chữ Ma, Ma Äao là tá»± nhiên xuất hiện.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm há»i :
- Rốt lại Ngải Phi VÅ© đã gặp phải chuyện gì rồi ? Y vá»›i các ngươi có chuyện gì ?" Âu Dương Ngoa. đưa mắt nhìn Thẩm Thăng Y vá»›i vẻ nguỵ dị, cưá»i quá»· quyệt nói :
- Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng phải đáp ứng má»™t Ä‘iá»u kiện cá»§a ta.
Thẩm Thăng Y thà nh tháºt nói :
- Chỉ cần ngươi nói đến nươi đến chốn.
- Quân tỠnhất ngôn....
Thẩm Thăng Y lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng:
- Ta chẳng phải là quân tá», nhưng đã hứa Ä‘iá»u gì thì nhất định là là m Ä‘iá»u đó.
Dừng lại má»™t chút, lại há»i:
- Ngươi muốn ta đáp ứng Ä‘iá»u kiện gì ?
- Tháºt ra ta đã nói vá»›i ngươi rồi.
Thẩm Thăng Y há»i dò:
- Giết ngươi à ?
Âu Dương Ngoa. gáºt đầu:
- Ta có thể tự đâm mình một kiếm, nhưng chết dưới lưỡi kiếm của ngươi thì cà ng hay hơn.
Thẩm Thăng Y nhìn Âu Dương Ngoa. chằm chằm chưa nói tiếng nà o.
- Có Ä‘iá»u nhát kiếm ngươi đâm ấy phải trúng và o chá»— có lợi nhất, nếu không chết thì ta không nói, còn nếu ngươi đâm ta chết ngay, thì ta muốn nói cho ngươi nghe cÅ©ng không nói được.
Thẩm Thăng Y nhÃu mà y, nghÄ© ngợi má»™t lúc.
Âu Dương Ngoa. nói tiếp:
- Äối vá»›i ngươi thì như váºy không có gì là không công bằng, nói cho cùng nếu ngươi bị bó buá»™c không được ra tay, mà không cẩn tháºn, lại chết dưới kiếm cá»§a ta không chừng. Nhưng đây lại là má»™t Ä‘iá»u bà máºt có thể là m chấn động cả võ lâm, nên chịu khổ má»™t chút kể cÅ©ng đáng ! Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói :
- Hoặc là ta sẽ tìm cách khác....
- Hoặc là ....
Âu Dương Ngoa. cưá»i nhạt:
- Äáng tiếc là ngươi không có nhiá»u thì giá» nữa đâu.
Thẩm Thăng Y ánh mắt chợt sáng rực:
- Ngươi nói Ngải Phi VÅ© Ä‘ang bị nguy hiểm tá»›i tÃnh mạng phải không ?
Âu Dương Ngoa. lạnh lùng nói :
- Theo ta thấy, ngươi nên tìm y sớm hơn một chút thì tốt hơn.
- Hay là chúng ta hợp tác đi.
Âu Dương Ngoa. quả quyết chối từ :
- Không thể được ! Thẩm Thăng Y thở dà i, Âu Dương Ngoa. cả ngưá»i lẫn kiếm lại xông và o, ngưá»i mau kiếm lẹ nhằm thẳng và o cổ há»ng Thẩm Thăng Y.
Quả là y Ä‘ang liá»u mạng, trong chá»›p mắt trên ngưá»i đã để lá»™ ra Ãt nhất hai mươi chá»— sÆ¡ hở.
Thẩm Thăng Y Ä‘á»u nhìn thấy rất rõ, tuy chà ng không thể đâm và o cả hai mươi chá»— ấy, nhưng Ãt nhất cÅ©ng có thể đánh bảy kiếm.
Trong bảy kiếm nà y Ãt nhất cÅ©ng có ba đâm và o chá»— trà mạng, nhưng chà ng không đâm Âu Dương Ngoa. nhát nà o, thanh kiếm chỉ giữ thế thá»§, ngăn đỡ bốn mươi chÃn nhát kiếm cá»§a Âu Dương Ngoạ.
Âu Dương Ngoa. kiếm thế liên miên bất tuyệt, ngưá»i cùng kiếm bay lượn lên xuống, tấn công Thẩm Thăng Y từ má»i phÃa.
Thẩm Thăng Y ung dung đón đỡ, tay phải nắm kiếm quyết, tay trái cầm kiếm phối hợp với thân pháp linh hoạt, hoặc đón đỡ, hoặc phong toả, hoá giải toà n bộ kiếm chiêu của Âu Dương Ngoạ.
Chà ng ngăn đỡ chÃn mươi sáu nhát kiếm cá»§a Âu Dương Ngoạ, không hỠđánh trả má»™t đòn, nhưng kiếm cá»§a Âu Dương Ngoa. đánh và o là báºt ra.
- Äánh trả Ä‘i … ! Âu Dương Ngoa. liên tiếp gầm lá»›n, gần như đã phát Ä‘iên.
Thẩm Thăng Y chá» y thét tá»›i lần thứ bảy má»›i đánh trả, đón đỡ liên tiếp mưá»i ba chiêu nữa má»›i nhân chá»— sÆ¡ hở đâm lại má»™t kiếm xuyên suốt qua bụng Âu Dương Ngoạ.
Lưỡi kiếm đâm và o rồi rút ra liá»n, Âu Dương Ngoa. kêu lên má»™t tiếng quái dị, máu từ thân ngưá»i vá»t ra như chiếc cầu vồng, lui vá» phÃa sau hai trượng.
- Kiếm hay lắm....
Y chúc mũi kiếm cắm và o mặt đất giữ cho thân hình không đổ xuống, nhìn Thẩm Thăng Y.
Tâm tình kÃch động cá»§a y lúc nà y cùng lúc trở nên rất bình tÄ©nh.
Thẩm Thăng Y vừa bước tới vừa nói :
- GiỠđây thì ngươi có thể nói với ta rồi.
Âu Dương Ngoa. chợt cưá»i nói :
- ÄÆ°á»£c chết dưới má»™t nhát kiếm thế nà y, còn háºn gì nữa chứ ?
Thẩm Thăng Y không há»i nữa.
Âu Dương Ngoa. cưá»i nói tiếp:
- Ngưoi quả là một kẻ thông minh, đáng tiếc là ngươi đang quá quan tâm tới bạn bè.
Thẩm Thăng Y dừng chân thở nhẹ nói :
- Quan tâm thì tình ý dễ loạn, nếu không thì ta đã nghĩ được cách khác, nhưng ngươi thế nà o cũng chết rồi, muốn nói gì thì nói sớm đi.
Âu Dương Ngoa. nói :
- Xin lá»—i....
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Tới giỠngươi còn sợ gì nữa ?
- Thanh Ma Äao kia....
Âu Dương Ngoa. giá»ng nói yếu á»›t.
- Thanh Ma Äao ?
- Äúng thế, thanh Ma Äao....
Giá»ng nói cá»§a Âu Dương Ngoa. chợt đứt ngang, thân ngưá»i cÅ©ng ngã váºt xuống.
Má»™t nhát kiếm kia cá»§a Thẩm Thăng Y tháºt là trúng chá»— rất tốt, trước khi chết Âu Dương Ngoa. còn có thể nói được và i câu.
Äáng tiếc là y chưa nói được tất cả.
Thẩm Thăng Y vốn hy vá»ng Âu Dương Ngoa. trước khi chết sẽ nói cho mình biết chút gì đó, nhưng không chỠÂu Dương Ngoa. cất tiếng, vừa nhìn thấy vẻ mặt cưá»i cợt cá»§a y, chà ng đã biết y sẽ không bao giá» nói vá»›i chà ng Ä‘iá»u gì.
Nỗi sợ sệt của y rõ rà ng là thâm căn cố đế.
Ma Äao rốt lại là má»™t thanh Ä‘ao ra sao ? Chẳng lẽ lại quả có má»™t loại ma Ä‘ao không những đủ sức khống chế y lúc còn sống, mà còn có thể khống chế y khi đã chết sao ?
Trong lòng chà ng lạnh buốt.
Ngải Phi VÅ© giết ngưá»i bừa bãi. Phương Trá»±c Ä‘i chÆ¡i bá»i kỹ viện, hai việc nà y tuy không dÃnh lÃu vá»›i nhau nhưng Ä‘á»u là chuyện bất ngá» vá»›i chà ng.
Ngải Phi VÅ©, Phương Trá»±c Ä‘á»u là bạn thân cá»§a chà ng, Ãt nhiá»u chà ng Ä‘á»u biết vá» há».
Nhưng hiện tại há» Ä‘á»u hoà n toà n là m ngược lại, Ä‘iá»u gì đã khiến há» trở thà nh như váºy?
Chẳng lẽ cÅ©ng lại là do má»™t thanh Ma Äao ?
Thẩm Thăng Y không hể khẳng định, song đã có thể khẳng định một việc.
.....Äây nhất định không phải là chuyện tình cá», giữa hai chuyện cá»§a hai ngưá»i nhất định có liên quan vá»›i nhau. Thẩm Thăng Y vì việc Ngải Phi VÅ© giết bừa đồ đệ cá»§a Giang Nam Tứ Hữu mà đi tìm Phương Trá»±c để Ä‘iá»u tra, nhưng vì Ä‘uổi theo Phương Trá»±c mà bị anh em Âu Dương Ngoa. táºp kÃch.
GiỠđây Âu Dương Ngoa. lại không nói rõ rà ng rằng chuyện tÃnh mạng cá»§a Ngải Phi VÅ© có liên quan gì tá»›i bá»n ỵ Thẩm Thăng Y thì nghÄ© không ra giữa bá»n y và Ngải Phi VÅ© có quan hệ gì vá»›i nhau, thì là m sao hiểu rõ chuyện kia được ?
Chà ng vốn là một kẻ vô cùng tò mò, dĩ nhiên còn do Ngải Phi Vũ, Phương Trực là bạn chà ng nữa, nhưng so ra chuyện tò mò ở đây chỉ là thứ yếu. Phải tìm ai đây ?
Thẩm Thăng Y chợt nghÄ© tá»›i vị cô nương Tiểu Hồng máºp ú kia, lại chợt nghÄ© rằng chỉ cần tìm được ngưá»i là đủ má»™t câu là m rõ má»i chuyện, váºy thì cho dù có bị chá»i thêm má»™t tráºn tà n tệ nữa cÅ©ng không quan trá»ng.
Chà ng chỉ kỳ quái rằng anh em Âu Dương Ngoạ, Âu Dương Láºp đánh nhau má»™t tráºn kịch liệt vá»›i mình trên bá» tưá»ng trong con hẻm, mà hoà n toà n chẳng thấy ngưá»i nà o ra dòm ngó.
Hay là ngưá»i ta không muốn bị rắc rối ?
Nhưng vị cô nương Tiểu Hồng kia thì bất kể là nhìn từ phÃa nà o, cÅ©ng không phải là má»™t kẻ không quan tâm tá»›i chuyện ngưá»i khác.
Cho nên Thẩm Thăng Y quyết định trở lại gõ gõ cánh cá»a sÆ¡n Ä‘á».
CÅ©ng như má»›i rồi, chà ng gõ không mạnh cÅ©ng không nhẹ, chỉ đủ cho ngưá»i bên trong cánh cá»a nghe thấy. Lần nà y chà ng chá» má»™t hồi vẫn không có ai ra, nhưng lại nghe có tiếng thở cá»§a má»™t ngưá»i.
Tiếng thở không bình thưá»ng, có thể thấy là ngưá»i sau cánh cá»a Ä‘ang hồi há»™p.
Thẩm Thăng Y suy nghÄ© má»™t thoáng, lại giÆ¡ tay gõ cá»a.
Lần nà y cÅ©ng không có ai lên tiếng, sau cánh cá»a lại vang lên tiếng chân bước, tiếng thở theo tiếng chân Ä‘i xa dần.
Thẩm Thăng Y nghÄ© tá»›i má»™t chuyện gì đó, hai vai rung lên má»™t cái, ngưá»i như con chim bay vá»t qua tưá»ng, và o háºu viện cá»§a viện Di hồng.
Lúc vá»t qua tưá»ng chà ng nhìn thấy Tiểu Hồng Ä‘ang xách má»™t thùng nước Ä‘i vá» phÃa trước.
Tiểu Hồng không hay biết là Thẩm Thăng Y đã tiến và o, chỉ chăm chú Ä‘i vá» phÃa trước.
Thẩm Thăng Y không lên tiếng, thân hình vừa đáp xuống lại vá»t lên, như bị má»™t cÆ¡n gió mạnh cuốn Ä‘i, lăng không vá»t qua đầu Tiểu Hồng rÆ¡i xuống trước mặt nà ng ta.
Tiểu Hồng không nháºn ra Thẩm Thăng Y, dưá»ng như muốn dừng ngay lại, nhưng vì nà ng ta máºp ú, tuy bước chân đã dừng lại nhưng thân ngưá»i lại vẫn xô lên ngã vá» phÃa trước.
Thẩm Thăng Y vội đưa tay đỡ nà ng ta, chà ng có ý tốt, sợ nà ng ta ngã xuống nên bất chợt đưa tay ra.
Nhưng tay chà ng vừa chạm và o vai Tiểu Hồng, nà ng ta lại như bị rắn độc đớp một nhát, rú lên.
Tiếng rú hoảng sợ cá»§a nà ng ta cÅ©ng không phải khó nghe lắm, bất quá chỉ giống như lấy hết sức Ä‘áºp và o cái thanh la đồng ! Thẩm Thăng Y cÅ©ng nhảy dá»±ng lên má»™t cái, hoảng sợ rút tay vá», Tiểu Hồng đã ngây ngưá»i ngÆ¡ ngác.
Hai con mắt nhá» xÃu cá»§a nà ng ta hoảng sợ mở lá»›n, dưá»ng như sắp ngất Ä‘i.
Thẩm Thăng Y vội và ng trấn an:
- Cô nương đừng sợ, ta chỉ là muốn....
Chà ng chưa kịp nói tiếp đoạn dưới, Tiểu Hồng lại rú lên một tiếng, tiếng rú nà y không phải như tiếng rú lúc nãy, rồi hai mắt trợn ngược, ngất đi luôn.
Thẩm Thăng Y tháºt không ngá» rằng má»™t kẻ chá»i mắng ngưá»i ta hung dữ như váºy, thân hình to máºp tá»›i như váºy, mà lại nhút nhát tá»›i như váºy. Chà ng lại nghÄ© rằng hai tiếng rú vừa rồi nhất định đã là m kinh động ngưá»i trong viện Di Hồng, nếu không muốn rầy rà , tốt hÆ¡n hết là rá»i ngay khá»i nÆ¡i đây. Nhưng chà ng vẫn đứng yên ở đó.
Last edited by kedatinh1974; 27-07-2008 at 01:18 PM.
|

27-07-2008, 10:52 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 4
Biến cố trong kỹ viện
Ngưá»i kéo tá»›i không Ãt, mà cÅ©ng tá»›i rất nhanh, tiếng chân rầm ráºp vang lên, không đầy má»™t khắc, chung quanh Thẩm Thăng Y đã đầy ngưá»i đứng.
Thẩm Thăng Y không đếm, nhưng cÅ©ng biết tối thiểu cÅ©ng phải hÆ¡n ba chục ngưá»i, mà quá ná»a là những ngưá»i trẻ tuổi khoẻ mạnh.
Tay áo cá»§a những ngưá»i ấy Ä‘á»u phồng lên, có và i ngưá»i còn cầm côn gá»— hai đầu bịt sắt, nếu Ä‘áºp trúng đầu, giết ngưá»i không khó gì.
Äứng trước tất cả là má»™t ngưá»i trung niên mặc áo gấm, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, tay chắp sau lưng, trông quả có khà thế.
Sau lưng ngưá»i ấy có ba bốn nữ nhân ăn mặc như kỹ nữ chá» tiếp khách, ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘á»u há»›n ha há»›n hở, thì thà thì thầm, giống như tá»›i xem náo nhiệt.
Ngưá»i trung niên áo gấm rẽ má»i ngưá»i bước lên, vừa đứng yên, cÅ©ng chưa nói gì, bên cạnh lại vang lên má»™t trà ng tiếng ngưá»i lao xao, ba bốn a hoà n nhỠđỡ má»™t nữ nhân còn to máºp hÆ¡n cả Tiểu Hồng xuất hiện ở hà nh lang.
Nếu hợp eo lưng cá»§a mấy a hoà n nhá» nà y lại thì cÅ©ng không to bằng eo lưng cá»§a nữ nhân, bà ta không những thân hình to béo nhìn phát khiếp, mà khà thế cÅ©ng là m ngưá»i ta e sợ, quần áo rá»±c rỡ, trang sức toà n là và ng bạc châu báu. Bà ta vừa tá»›i, mấy nữ nhân ăn mặc như kỹ nữ chá» tiếp khách rối rÃt tha chà o " Má má", nhao nhao tránh đưá»ng.
Ngưá»i trung niên áo gấm nghe thấy rõ rà ng, ánh mắt di động, lại quay nhìn Thẩm Thăng Y trước mặt đằng hắng má»™t tiếng nói :
- Vị bằng hữu nà y..... Thẩm Thăng Y ánh mắt nhìn Tiểu Hồng:
- Giữa chúng ta có chuyện hiểu lầm.
Ngưá»i trung niên áo gấm lắc đầu:
- Ta chỉ cần biết là bằng hữu theo đưá»ng nà o và o đây ?
Thẩm Thăng Y đáp :
- Theo hẻm sau viện.
Ngưá»i trung niên áo gấm ánh mắt di động:
- Là Tiểu Hồng mở cá»a cho ngươi phải không ?
Thẩm Thăng Y đáp:
- Ta nhảy qua tưá»ng và o.
Ngưá»i trung niên áo gấm giá»ng nói chợt trầm xuống:
- Ngươi rất thà nh tháºt. Ngươi có biết đây là nÆ¡i đâu không ?
- Viện Di Hồng.
- Ngươi biết ta là ai không ?
- Không biết.
- Váºy để ta nói cho ngươi biết, ta là Thượng Uy, là Tổng quản ở đây, có ngoại hiệu là Tam Kiếm Äoạt Mệnh.
Tay phải Thượng Uy đặt lên cán kiếm.
Thẩm Thăng Y có vẻ nghĩ ngợi, nói :
- Thứ lỗi cho ta quê mùa không biết.
- Không há» gì! Ãnh mắt Thượng Uy nhìn lên thanh kiếm cá»§a Thẩm Thăng Y:
- Mới rồi là ngươi là m ầm ỹ ngoà i hẻm phải không ?
Thẩm Thăng Y gáºt đầu.
Thượng Uy nói tiếp :
- Ngoà i hẻm thì ngươi giết ngưá»i cÅ©ng được, là m gì cÅ©ng được, bá»n ta không nói tá»›i, nhưng ngươi nhảy tưá»ng và o đây là m ầm ỹ thì bá»n ta không thể không nói tá»›i....
Thẩm Thăng Y nói :
- Ta chỉ là muốn..... Thượng Uy giơ tay một cái :
- Không cần nói nữa, ngươi từ đâu và o đây thì cứ trở ra chỗ đó.
Thẩm Thăng Y lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng, má»™t giá»ng nói dịu dà ng láºp tức truyá»n tá»›i :
- Ngươi giải quyết chuyện nà y như váºy là rất hay.
Nếu Thẩm Thăng Y không nhìn thấy thì chắc không tin nổi giá»ng nói ấy là cá»§a nữ nhân to máºp.
Thượng Uy dạ một tiếng quay lại :
- Xin Tam thư yên tâm, có tôi ở đây thì không ai gây rối được đâu.
- Váºy má»i việc giao cả cho ngươi, lưu ý má»™t chút, đừng để khách khứa hoảng sợ.
Dứt lá»i vị Tam thư kia từ từ quay Ä‘i, vẫy tay yếu á»›t gá»i :
- Bây giỠlà lúc nà o, khách sắp tới rồi, còn quây quần ở đây mà xem náo nhiệt à ?
Giá»ng nói cá»§a bà ta vẫn dịu dà ng, cÅ©ng chẳng có chút gì tá» vẻ bá»±c bá»™i, nhưng mấy nữ nhân ăn mặc lối kỹ nữ tiếp khách Ä‘á»u vâng dạ quay Ä‘i, ngoan ngoãn theo sau bà ta.
Thượng Uy láºp tức phẩy tay vá» phÃa Thẩm Thăng Y:
- Còn vị bằng hữu nà y, xin má»i....
Thẩm Thăng Y thở một tiếng tỠý ngượng ngùng :
- Ta và o đây chỉ để tìm má»™t ngưá»i bạn.
- Là đà n ông hay đà n bà ?
- Là đà n ông, theo cô nương Tiểu Hồng nói thì tới đây y dùng tên là Nguyễn Hoà n.
Thượng Uy ánh mắt chợt loé lên:
- Là vị Nguyá»…n công tá» rất thÃch Ä‘i cá»a sau phải không ?
- Äúng thế, ta có....
Thượng Uy lại giơ tay:
- Nguyá»…n công tá» tá»›i đây là để vui vẻ, ta tin rằng y không muốn má»i gá»i bạn bè nà o cả.
- Nhưng chuyện nà y....
Thượng Uy lại ngắt lá»i:
- Ngươi có thể đứng ngoà i hẻm chá», xưa nay y không lưu lại ở đây lâu lắm đâu.
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Ta muốn gặp y ngay bây giá».
Thượng Uy ánh mắt chợt lạnh băng :
- Ngươi như váºy là không coi bá»n ta ra gì rồi.
Thẩm Thăng Y nói :
- Nặng lá»i quá.
Thượng Uy lại xoè tay ra :
- Xin má»i....
Y là má»i Thẩm Thăng Y trở ra theo Ä‘á»ng cÅ©, Thẩm Thăng Y cÅ©ng theo đúng tiếng má»i di động, nhưng không phải là quay ngưá»i bá» Ä‘i, mà là bước lên phÃa trước, tá»›i sát ngưá»i Thượng Uỵ Thượng Uy vừa nhìn thấy, tay trái vung ra má»™t chiêu Kim Long Thám Trảo chụp mau tá»›i.
Y xuất thá»§ không thể nói là cháºm, mà còn biến hoá mau lẹ, tay trảo chụp chưa tá»›i Thẩm Thăng Y đã biến chiêu ba lần, lần nà o cÅ©ng mưá»ng tượng như sắp trúng đầu vai Thẩm Thăng Y, nhưng ba chiêu Ä‘á»u chụp và o khoảng không.
Thẩm Thăng Y thân hình biến hoá như quá»· mị, lắc ngưá»i ba cái hoá giải ba trảo cá»§a Thượng Uỵ Phản ứng cá»§a Thượng Uy cÅ©ng rất nhạy bén, tay phải đồng thá»i tuốt kiếm ra khá»i vá», thân hình xoay má»™t cái, ánh sáng lạnh chá»›p lên, quát má»™t tiếng :
- Quay lại..... Nhát kiếm nà y xem ra tựa hồ đã cản được Thẩm Thăng Y, nhưng trượt mất một tấc, Thẩm Thăng Y đã tránh thoát.
Thượng Uy vừa vung kiếm chặn đưá»ng, vừa quát lá»›n:
- Chặn y lại mau !.
Mấy đại hán kia ứng thanh nhảy xổ và o Thẩm Thăng Y, kẻ cầm côn thì múa côn, kẻ tay không thì vung quyá»n phát chưởng.
Thẩm Thăng Y thân ngưá»i bay vá»t lên xuyên qua mấy đại hán, mấy đại hán chỉ thấy trước mắt hoa lên má»™t cái, đã không thấy chà ng đâu nữa, gáºy gá»™c trong tay bất giác dừng lại lÆ¡ lá»ng trên không.
Thượng Uy nhìn thấy kịp, kêu lên má»™t tiếng " Giá»i", thân hình vá»t lên như sao đổi ngôi, lăng không đáp xuống chặn đưá»ng Thẩm Thăng Y.
Khinh công cá»§a y tháºt chẳng phải kém, thân hình còn lÆ¡ lá»ng trên không cưa đáp xuống, má»™t nhát kiếm đã phóng mau ra.
Nhát kiếm nà y vá» tốc độ, phương vị và tư thế Ä‘á»u rất phù hợp, ngay Thẩm Thăng Y cÅ©ng không thể không thừa nháºn rằng đây là má»™t chiêu kiếm cao siêu.
Nhưng chà ng đã thấy qua rất nhiá»u kiếm pháp cao siêu, nên tay phải chợt trầm xuống, báºt ngón tay giữa búng và o sống kiếm, đẩy bạt mÅ©i kiếm ra má»™t bên.
Thượng Uy biến sắc, thân hình vừa đáp xuống đất, xoạc chân ra tấn, phóng kiếm đâm nhát thứ hai.
Kiếm theo ngưá»i từ dưới phóng lên, đâm và o cổ há»ng Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y ngón trá» và ngón giữa co lại, khi mÅ©i kiếm còn cách cổ há»ng ba tấc lại búng má»™t cái, đánh bạt lưỡi kiếm qua má»™t bên.
Thượng Uy biến hẳn sắc mặt, y rất có kinh nghiệm, lúc nà y nhát kiếm thứ ba của y vẫn phóng ra, so với hai nhát trước còn nhanh gấp bội, đâm và o giữa huyệt Mi tâm của Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y nghiêng mặt láºt tay má»™t cái, đẩy mÅ©i kiếm ra ngoà i.
Chiêu kiếm nà y cá»™ng tất cả có mưá»i bảy thức biến hoá, nhưng ngay từ thức thứ nhất đã bị Thẩm Thăng Y hoá giải.
Bà n tay cá»§a Thẩm Thăng Y đè lên sống kiếm, vá» mức độ chÃnh xác và mau lẹ tháºt là m cho ngưá»i ta sợ hãi.
Thượng Uy cả kinh, toà n thân toát mồ hôi lạnh.
Thân hình Thẩm Thăng Y cÅ©ng không há» dừng lại, vẫn tiếp tục vá»t lên phÃa trước.
Äám đại hán không má»™t ai thấy rõ Thượng Uy đã gặp phải đại địch, nhìn thấy Thẩm Thăng Y vá»t tá»›i, láºp tức quyá»n cước cùng đánh à o ra, côn Ä‘áºp mù trá»i.
Những ngưá»i nà y võ công tuy kém nhưng khà lá»±c không phải yếu, hiển nhiên đã được huấn luyện rất nghiêm, má»™t tráºn côn quyá»n đánh tá»›i, giống như má»™t tấm lá»›i lá»›n chụp xuống.
Thẩm Thăng Y cho dù là bị bất ngá» cÅ©ng không thể bị trúng má»› côn quyá»n nà y, trong lúc thân hình chá»›p lên, hai tay cÅ©ng đồng thá»i đánh như bay, thi triển tuyệt nghệ.
Trong tiếng quát tháo la thét nhốn nháo ầm Ä©, bóng ngưá»i tung toé, khi Thẩm Thăng Y dừng lại rồi, bốn đại hán bị bay lên máng xối trên nóc nhà , ba ngưá»i nằm dồn đống vá»›i nhau má»™t chá»—, còn bảy ngưá»i phát hoảng đứng ngẩn ngưá»i ra.
Trong tay bá»n há» vốn cầm côn lá»›n, hiện tại bảy ngá»n côn Ä‘á»u bị Thẩm Thăng Y Ä‘oạt lấy cầm trong taỵ Thượng Uy cÅ©ng biết bá»n há» không thể cản nổi Thẩm Thăng Y, nhưng khi y vừa định thần lại, quát há» cản lại thì há» lại chuẩn bị xông và o.
Nhưng kết quả hoà n toà n bất ngỠđối với ỵ Vị Tam thư kia đã đi tới trước hà nh lang, nghe tiếng quát tháo, quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn một cái bước chân bà ta đã dừng ngay lại, kế đó hai mắt bà ta trợn tròn xoe như mắt bồ câu.
Thẩm Thăng Y hai tay láºp tức vung ra, bảy ngá»n côn rÆ¡i tứ tung trên mặt đất, thân hình tiếp tục vá»t lên, hướng vá» phÃa Tam thư.
Vị Tam thư kia nhìn thấy Thẩm Thăng Y thân hình như mÅ©i tên phóng tá»›i, hai chân nhÅ©n ra, bà ta tháºt ra cÅ©ng muốn chạy, nhưng hai chân đã không còn phục tùng bà ta nữa.
Thượng Uy nhìn thấy thế, không dám chần chừ, thân hình vá»™i vá»t mau tá»›i, lăng không phóng kiếm đâm Thẩm Thăng Y.
Äây là chiêu kiếm thứ tư cá»§a ỵ Thẩm Thăng Y như cỡi gió lướt Ä‘i, khoảng cách giữa chà ng vá»›i vị Tam thư kia trong chá»›p mắt đã rút lại.
Thượng Uy nhát kiếm thứ tư lại đánh hụt, nhưng thân hình y không há» dừng lại, rÆ¡i xuống lại láºp tức vá»t lên, theo sát phÃa sau Thẩm Thăng Y.
Mấy nữ nhân ăn mặc như kỹ nữ theo sau Tam thư, Tam thư quay đầu, hỠcũng quay đầu, thà nh ra hỠđứng chặn trước mặt Tam thư.
Nhưng Thẩm Thăng Y lại vá»t thẳng tá»›i trước mặt Tam thư, nên trong chá»›p mắt, mấy nữ nhân hoảng sợ dạt ra hai bên.
Eo lưng của hỠnhỠhơn, tự nhiên cũng nhanh nhẹn hơn Tam thư.
Vị Tam thư nà y tháºt ra rất sợ hãi, nhưng cÅ©ng từng trải việc Ä‘á»i, nên khi Thẩm Thăng Y lướt tá»›i trước mặt rồi, bà ta đã láºp tức trấn tÄ©nh ngaỵ CÅ©ng có lẽ vì bà ta thấy Thẩm Thăng Y tuy vá»t tá»›i rất mau, nhưng dáng vẻ không có gì là hung dữ, vả lại trước đó bà ta đã nhìn thấy chà ng ăn nói đầy hoà khÃ.
Cho nên Thẩm Thăng Y vừa dừng lại, bà ta cÅ©ng hết run rẩy. Thẩm Thăng Y như con én đáp xuống, láºp tức ngoảnh nhìn.
Thượng Uy vẫn còn cách hơn hai trượng.
Thượng Uy tháºt ra đã Ä‘uổi hết sức, có Ä‘iá»u hết sức vẫn không Ä‘uổi kịp, có bao nhiêu tà i nghệ y Ä‘á»u mang hết ra rồi ! Thẩm Thăng Y chá» Thượng Uy Ä‘uổi tá»›i.
Khoảng cách hai trượng, trong chá»›p mắt đã tá»›i, Thượng Uy ngưá»i tá»›i kiếm tá»›i, nhưng mÅ©i kiếm đâm được ná»a chừng, Tam thư đã kêu lá»›n :
- Dừng tay ! Giá»ng nói tá» ra rất bình tÄ©nh.
Thanh kiếm cá»§a Thượng Uy lại theo trá»›n đánh ra không thu vỠđược, may mà Thẩm Thăng Y ra tay mau lẹ phi thưá»ng, vung tay nâng thanh kiếm lên đồng thá»i cúi xuống, chiêu kiếm cá»§a Thượng Uy lướt qua trên đầu chà ng.
Thẩm Thăng Y thân hình lại xoay chuyển, tay trái mau lẹ khoát má»™t cái, Thượng Uy thân hình không tá»± chá»§ được bất giác chúi lên má»™t bước, vừa đúng dừng lại bên cạnh Tam thư, lại giống như vừa kịp thá»i tá»›i cản trước mặt Tam thư.
Ngưá»i ngoà i không ai thấy rõ nhưng Thượng Uy thì hiểu tại sao, nên y không đánh ra chiêu thứ sáu.
Vị Tam thư kia bước lên một bước đứng trước mặt Thượng Uỵ Thượng Uy buộc miệng nói một tiếng:
- Tam thư cẩn tháºn..... CÅ©ng vá»™i bước lên má»™t bước, mÅ©i kiếm chỉ và o Thẩm Thăng Y.
- Không cần ra vẻ nữa ! Tam thư giơ tay đẩy thanh kiếm qua bên cạnh :
- Ngươi tưởng là ta không thấy à ?
Thượng Uy láºp tức sững sá», nét mặt trông rất khó coi.
Tam thư ánh mắt nhìn và o mặt Thẩm Thăng Y :
- Tuy ta chỉ luyện võ công có và i năm, tháºm chà không bằng má»™t gã vệ sÄ© trong viện, nhưng ta tinh mắt lắm.
Thẩm Thăng Y cưá»i cưá»i.
- Ta cÅ©ng há» Thượng, thứ ba, nên ngưá»i ta gá»i là Thượng Tam nương, Thượng Tam thư, ngươi thÃch gá»i sao cÅ©ng được.
- Gá»i là Tam thư nghe hay hÆ¡n.
Thượng Tam thư cưá»i má»™t tiếng:
- Cao danh quý tÃnh ?
- Thẩm Thăng Y ! Thẩm Thăng Y đáp không chút giấu giếm.
Thượng Uy vừa nghe thấy, biến hẳn sắc mặt, trợn mắt há miệng.
Tam thư thì cÅ©ng vô cùng ngạc nhiên, nhưng láºp tức lầy lại vẻ bình thưá»ng:
- Ta đã nghe đại danh của ngươi lâu rồi.
Thẩm Thăng Y đã sớm biết nữ nhân nà y lợi hại, nên chẳng hỠcó ý đem tên hỠra hù doa. đối phương, chỉ nói:
- Nếu không phải vì bắt buá»™c, ta cÅ©ng không tá»›i đây lúc nà y để tìm ngưá»i bạn, mong Tam thư thông cảm.
Tam thư cưá»i ngất nói :
- Vá»›i bản lÄ©nh cá»§a ngươi mà cứ xông và o chắc chẳng má»™t ai cản nổi đâu, ngươi muốn gì cứ nói, nếu ta cá»± tuyệt thì không phải là ngưá»i dá»… thương.
Thẩm Thăng Y không lên tiếng, Tam thư cưá»i há»i :
- Ngươi thấy ta có giống má»™t ngưá»i khó thương không ?
- Không giống.
Tam thư dặn bảo:
- Thượng Uy.... Ngươi đưa giúp Thẩm công tỠđây tá»›i chá»— Nguyá»…n công tá», lá»i nói cá» chỉ giữ gìn má»™t chút.
Thượng Uy chỉ thưa một tiếng:
- Vâng.
Tam thư vẫy tay:
- Xin má»i công tá»..... Thẩm Thăng Y tá» vẻ rất lá»… phép:
- Là m phiá»n Tam thư quá.
- Không có gì ! Tam thư tránh qua má»™t bên nhưá»ng đưá»ng.
Thượng Uy láºp tức nói :
- Má»i Thẩm huynh Ä‘i qua bên nà y.
Rồi cất bước đi trước.
Thẩm Thăng Y nói má»™t tiếng cảm Æ¡n, vá»™i và ng theo sát sau lưng Thượng Uỵ ÄÆ°a mắt nhìn theo đến lúc hai ngưá»i đã khuất sau hà nh lang, Tam thư má»›i yếu á»›t vẫy tay nói:
- Äừng đứng ngÆ¡ ngác ra ở đấy.
Mấy nữ nhân ăn mặc như kỹ nữ vá»™i vã bước tá»›i, má»™t ngưá»i nói:
- Má má, ngưá»i nà y phải là Thẩm Thăng Y nổi tiếng khắp thiên hạ đấy phải không ?" Má»™t ngưá»i khác nói tiếp:
- Ta đã thấy rõ y không phải là kẻ tầm thưá»ng, chẳng đơn giản đâu.
Tam thư lạnh lùng nói:
- Bất kể y là Thẩm Thăng Y tháºt hay không, chuyện đó cÅ©ng chẳng có quan hệ gì tá»›i các ngươi.
- Bạn cá»§a y là khách ở đây, biết đâu y chỉ kiếm cá»›..... Tam thư lạnh lùng ngắt lá»i:
- Các ngươi Ä‘á»u không phải là trẻ con, sao còn ngu ngÆ¡ thế ?
Giá»ng nói cá»§a bà ta lạnh lùng như băng giá, mấy nữ nhân chợt đứng ngây ngưá»i.
Tam thư vẫy vẫy tay, lần nà y rõ rà ng có dùng sức:
- Các ngươi vỠphòng đi.
Mấy nữ nhân vừa toan cất bước, Tam thư lại gá»i :
- Khoan đã..... - Má má dặn gì váºy ?
Tam thư nghiêm mặt, nói rất rõ rà ng:
- Chuyện hôm nay tốt nhất là các ngươi quên đi, không được kể với bất cứ ai, đây không phải là chuyện hay đối với tất cả các ngươi lẫn viện Di Hồng.
Mấy nữ nhân nà y lần đầu tiên nhìn thấy Tam thư có vẻ hồi hộp thế, biết là chuyện không đơn giản, vội và ng vâng vâng dạ dạ rồi tản ra ai vỠphòng nấy. Tam thư đưa mắt nhìn khắp một lượt, lẩm bẩm tự nói với mình :
- Chuyện cá»§a ngưá»i giang hồ, cà ng biết Ãt cà ng hay.
Câu nà y dưá»ng như nói cho bá»n đại hán nghe, cÅ©ng dưá»ng như tá»± nói cho mình nghe, rồi bà ta cất chân bước Ä‘i.
Bá»n đại hán ai nấy Ä‘á»u ngÆ¡ ngác ở đó, mấy ngưá»i bị Thẩm Thăng Y ném lên mái nhà thì khác.
Ba chữ Thẩm Thăng Y khiến há» sợ khiếp vÃa, võ công cá»§a há» tuy không cao cưá»ng, nhưng đối vá»›i cái tên ấy thì không lạ.
Tháºt ra kẻ không biết tá»›i Thẩm Thăng Y rất Ãt.
ÄÆ°á»ng hà nh lang vòng vèo, chẳng chá»— nà o yên tÄ©nh, nhưng cÅ©ng không ồn à o lắm, vì còn hÆ¡i sá»›m.
Không có tiếng đà n hát, dãy phòng hai bên ngẫu nhiên vang ra những âm thanh khiến ngưá»i ta tâm động thần dao.
Thẩm Thăng Y thì thấy rất khó chịu, tuy chà ng không phải là má»™t báºc quân tá», nhưng xưa nay không thÃch tá»›i những nÆ¡i như thế nà y. Chà ng tuy không thÃch tá»›i những nÆ¡i thế nà y, nhưng lần nà o cÅ©ng vì công việc mà bắt buá»™c phải tá»›i, lần nà y cÅ©ng váºy. Hiện chà ng cảm thấy rất kỳ quái, là trong bạn bè cá»§a chà ng lại có ngưá»i ưa thÃch lui tá»›i kỹ viện.
Còn kỳ quái hÆ¡n nữa, là chuyện há» lui tá»›i kỹ viện Ä‘á»u có dÃnh lÃu tá»›i sá»± chết chóc.
Chà ng hy vá»ng lần nà y là ngoại lệ.
Thượng Uy suốt đưá»ng Ä‘i không nói câu nà o, Thẩm Thăng Y biết rằng y Ä‘ang rất bá»±c bá»™i, vì thất bại lần nà y rất có hại tá»›i địa vị cá»§a y trong viện Di Hồng.
Thẩm Thăng Y cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.
Chà ng không muốn Ä‘áºp bể nồi cÆ¡m cá»§a ngưá»i ta, cho nên lần nà y đã dùng hết tâm cÆ¡ sức lá»±c.
Nhưng vị Thượng Tam thư kia đôi mắt quả rất lợi hại, tháºt chà ng không ngá».
Chà ng chợt nảy ra một ý nghĩ rất kỳ quái.
.... Vị Tam thư nà y ngoà i đôi mắt tinh tưá»ng ra, võ công còn chá»— nà o khiến ngưá»i ta bất ngá» không ?
Chà ng muốn há»i Thượng Uy, nhưng chà ng biết rõ rằng nếu y chịu trả lá»i cÅ©ng nhất định không nói tháºt.
Cho nên chà ng cứ lặng lẽ theo sau Thượng Uỵ Cuối cùng Thượng Uy cũng dừng lại trước một gian phòng.
Gian phòng nà y nhìn rất xấu xÃ, không giống vá»›i nÆ¡i ở cá»§a nữ nhân, những tiện nghi chung quanh cÅ©ng rất kém.
Thượng Uy dừng chân rồi, báºt ra má»™t tiếng cưá»i nhạt nói :
- Thẩm đại hiệp danh vang thiên hạ, quen biết cÅ©ng khắp thiên hạ, những ngưá»i có thể trở thà nh bạn cá»§a Thẩm đại hiệp Ãt, có việc là m nà o không quang minh, đáng tiếc là hôm nay việc là m cá»§a bạn cá»§a Thẩm đại hiệp lại rất không quang minh." Thẩm Thăng Y hiểu ý tứ cá»§a Thượng Uy, lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng nói :
- Vui vẻ vá»›i kỹ nữ cÅ©ng không phải là điá»u đáng xấu hổ.
- Nhưng cũng không phải là chuyện quang minh.
- Chuyện đó thì phải há»i từng ngưá»i má»›i biết được.
Thẩm Thăng Y mắt nhìn lên cá»a phòng, tiếp:
- Chẳng hạn có ngưá»i khinh bỉ kẻ là m việc trong kỹ viện, nhưng việc là m trong kỹ viện có đáng khinh bỉ hay không thì cÅ©ng tùy ngưá»i, đó là theo sá»± đánh giá riêng thôi. Như nếu lấy các hạ mà nói, thì có khi các hạ lại coi đó là má»™t công việc rất quang minh.
Thượng Uy hÃt sâu má»™t hÆ¡i, nói :
- Äây là phòng cá»§a Thu Hồng, tuy không phải là đủ tiện nghi, nhưng cÅ©ng không thiếu thốn bao nhiêu.
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Dù đẹp hay xấu, già hay trẻ, cÅ©ng không nên để phụ thuá»™c và o ngưá»i khác như thế nà y.
Thượng Uy cưá»i cưá»i :
- Ngươi lầm rồi.
Thẩm Thăng Y hững hỠ"ủa" một tiếng.
Thượng Uy nói tiếp:
- Thu Hồng hiện má»›i hÆ¡n hai mươi, nói vá» sắc đẹp thì so vá»›i ngưá»i trong viện Di Hồng chỉ có được khoảng mươi ngưá»i là bằng cô ta.
Thẩm Thăng Y có vẻ lạ lùng đưa mắt nhìn Thượng Uy, ngẫm nghÄ© má»™t lúc má»›i há»i:
- Váºy tại sao lại thế nà y ?
Thượng Uy cưá»i nhạt má»™t tiếng:
- Cô ta bị lao.
Thẩm Thăng Y nhướng mà y. Thượng Uy cưá»i nhạt nói tiếp:
- Những khách tiếp xúc với cô ta, rất có thể bị lây, mà mỗi lần cô ta tiếp khách xong, bệnh lại cà ng nặng thêm một chút.
Thẩm Thăng Y than :
- Váºy tại sao còn bắt cô ta tiếp khách ?
- Không ai bắt ép cô ta cả, Tam thư không phải là ngưá»i không có tình cảm, chỉ vì cô ta cho rằng ngồi mà ăn không thì không hay, nên có khách nà o tìm, cô ta cÅ©ng không từ chối.
Thẩm Thăng Y im lặng.
Thượng Uy tá»±a hồ Ãt nhiá»u cảm khái:
- Nhưng dù cô ta lấy giá rất rẻ, cÅ©ng Ãt khách tìm cô ta. Vì ngoà i chuyện có thể bị lây bệnh, ai thấy cô ta cứ ho khạc không ngá»›t cÅ©ng không nỡ dà y vò.
Thẩm Thăng Y hai hà ng lông mà y lại cà ng nhăn tÃt.
Thượng Uy liếc nhìn Thẩm Thăng Y, giá»ng nói đầy vẻ trà o phúng:
- Vị bằng hữu há» Nguyá»…n cá»§a các hạ thì lại đúng là má»™t ngưá»i có lòng dạ sắt đá.
Thẩm Thăng Y buộc miệng nói :
- Y không giống ngưá»i thưá»ng.
Thượng Uy cưá»i nhạt nói :
- Xem ra Thẩm đại hiệp đối vá»›i ngưá»i bạn nà y còn chưa hiểu hết.
Thẩm Thăng Y im lặng một lúc.
Thượng Uy trầm giá»ng nói :
- Gần đây Thu Hồng thưá»ng ho ra máu, các cô nương trong viện Ä‘á»u nhìn thấy cả.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói:
- Nếu thế, lẽ ra ngươi phải nói lại với Tam thư.
- Ở đây ai cũng nói rõ với Tam thư, nhưng ngay cả bà cũng không khuyên Thu Hồng được.
- Thế thì lạ tháºt.
- Theo như Tam thư quan sát, thì ngưá»i bạn cá»§a ngươi rất có bản lÄ©nh, có thể nói là có má»™t bản lÄ©nh rất cao cưá»ng, Thu Hồng lần nà o gặp cÅ©ng bị y là m cho chết Ä‘i sống lại, cho nên say mê y.
Thẩm Thăng Y chợt có cảm giác bực bội.
Thượng Uy nói tiếp:
- Nói như thế chắc sẽ là m cho ngươi bá»±c mình, nhưng đó là sá»± tháºt.
Thẩm Thăng Y chép miệng:
- Có lẽ ta phải khuyên y đừng là m như thế nữa.
Thượng Uy nói :
- Ta cÅ©ng muốn như váºy.
Thẩm Thăng Y ánh mắt lại nhìn lên cá»a phòng :
- Kỳ quái ! Thượng Uy há»i :
- Ngươi nghi ngỠta à ?
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Ta chỉ là kỳ quái ở chỗ ngươi nói rất to tiếng, nhưng trong phòng không hỠcó động tĩnh gì.
Thượng Uy nói :
- Tuy không phải là rá»m lá»i, nhưng ta nói chuyện lâu thế là để cho y có thá»i gian bước ra.
Thẩm Thăng Y đột nhiên há»i:
- Phòng nà y không có cá»a sổ à ?
Thượng Uy ánh mắt di động nói :
- Có.... Chỉ theo cá»a sổ nà y nhảy ra thì má»›i có thể ra khá»i viện Di Hồng nà y mà không cần qua hà nh lang.
- Tốt lắm ! Thẩm Thăng Y hÃt má»™t hÆ¡i nói :
- Ngưá»i bạn nà y cá»§a ta không Ä‘iếc, nếu y không chịu ra, bá»n ta sẽ đẩy cá»a và o.
Câu nói vừa dứt, chà ng giÆ¡ tay phải đẩy cá»a má»™t cái.
Vừa đẩy, cá»a đã mở.
" Vút" má»™t tiếng vang lên, ba mÅ©i tên theo hình chữ phẩm bắn và o giữa mặt hai ngưá»i.
Các phòng trong viện, trừ phi đang có khách, nếu không thì không đóng chặt.
Chuyện nà y dÄ© nhiên Thượng Uy biết rất rõ, cho nên cánh cá»a vừa mở, y láºp tức sá»ng sốt.
Sá»ng sốt như váºy đủ mất mạng, ba mÅ©i tên tuy chỉ có má»™t bắn và o y, nhưng lại nhắm và o chá»— yếu hại, lúc y định tránh né thì đã không kịp.
May mà ngưá»i đứng cạnh y là Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y cÅ©ng thoáng sá»ng sốt, nhưng Ä‘iá»u đó không ảnh hưởng gì đến phản ứng cá»§a chà ng, ngay trong lúc Ä‘ang sá»ng sốt, thân hình chà ng đã xoay má»™t cái tránh sang má»™t bên.
Hai mÅ©i tên vù vù bắn trợt qua bụng chà ng, tay phải chà ng cùng lúc vung ra, ngón trá» và ngón giữa kẹp lấy mÅ©i tên bắn và o cổ há»ng Thượng Uỵ MÅ©i tên nhá»n hoắt chỉ còn cách cổ há»ng cá»§a Thượng Uy ba tấc, quả là vô cùng nguy hiểm.
Thượng Uy tháºm chà còn cảm nháºn được cả đầu nhá»n cá»§a mÅ©i tên, má»™t luồng hÆ¡i lạnh chạy khắp sống lưng, bất giác run lên.
Hai mÅ©i tên bắn trượt cắm và o tưá»ng đối diện, sâu tá»›i ba tấc.
Thượng Uy quay đầu nhìn một cái, sắc mặt đổi hẳn, chưa kịp nói một tiếng cảm ơn, Thẩm Thăng Y đã xông luôn và o trong phòng.
Không có ai táºp kÃch cả, kiếm cá»§a Thẩm Thăng Y cÅ©ng không tuốt ra khá»i vá», chà ng Ä‘i thẳng tá»›i trước giưá»ng, má»›i đột nhiên khá»±ng lại.
Trên giưá»ng có ngưá»i, ngưá»i chết ! Má»™t ngưá»i là má»™t cô gái rất xinh đẹp nhưng gầy gò khoa? thân, đầu tóc rối bá»i, nằm ngá»a trên tấm chăn bông.
Eo lưng cá»§a nà ng vừa đầy má»™t chét tay, ngá»±c nhá», cô gái nà y quả là gầy gò tá»›i mức đáng thương, là n da trắng muốt, dưá»ng như không có chút sắc máu, nhưng vẫn mịn mà ng, thêm mái tóc dà i như má»™t con rắn Ä‘en, trông rất rùng rợn.
Rùng rợn mà hấp dẫn.
Äôi mắt cá»§a nà ng vẫn nhắm nghiá»n, hai bên tay bấu cứng lút cả mưá»i ngón và o tấm chăn, nét mặt hiện rõ vẻ vừa Ä‘au đớn vừa khoái lạc.
Rõ rà ng nà ng đã chết trong lúc vừa đau đớn vừa khoái lạc.
Phương Trực thì chết rất đáng sợ.
Y cÅ©ng hoà n toà n không mặc quần áo, nằm trên ngưá»i cô gái, khuôn mặt ngước lên, hai mắt mở to, tròn mắt đầy vẻ khiếp hãi.
Mưá»i hai mÅ©i tên cắm trên lưng y, trong đó có sáu mÅ©i bắn và o chá»— yếu hại.
Trong sáu mÅ©i tên ấy có ba mÅ©i rất lá»›n bà y thà nh hình chữ phẩm, ngoà i ra còn có cả má»™t thanh trưá»ng kiếm.
Thanh trưá»ng kiếm cắm lút cán xuyên qua ngưá»i Phương Trá»±c đâm cả và o cô gái, đóng Ä‘inh hai ngưá»i trên giưá»ng. Rõ rà ng thanh trưá»ng kiếm nà y đã giết chết há», nhưng rốt lại thì Phương Trá»±c chết vì kiếm hay chết vì tên ?
Máu vẫn còn chảy, hai ngưá»i rõ rà ng má»›i chết chưa bao lâu, Thẩm Thăng Y chỉ nhìn dòng máu mà biết, chà ng đứng sững cạnh giưá»ng, hai chân như bị đóng chặt xuống đất.
Thượng Uy bước theo và o, nhìn thấy tình hình, cũng đứng ngây ra bên cạnh.
Thẩm Thăng Y không nhìn ngó gì tới y, cứ nhìn chằm chằm và o xác Phương Trực, đôi hà ng lông mà y nhăn lại.
Rõ rà ng đây là má»™t vụ giết ngưá»i bịt miệng, Thẩm Thăng Y chỉ không dám chắc là Phương Trá»±c bị giết sau hay trước khi chà ng bị hai anh em Âu Dương vây đánh.
Nhìn bỠngoà i mà xét thì đây có lẽ là sau, nhưng nếu nói là trước cũng vẫn có thể đúng.
Äạo lý rất đơn giản, ngưá»i đã có đủ thá»i gian giết chết Phương Trá»±c thì cÅ©ng có đủ thá»i gian để rá»i khá»i viện Di Hồng, nảy ra ý giết ngưá»i thế nà y là vì phát hiện được Thẩm Thăng Y Ä‘i theo Phương Trá»±c và o con hẻm.
Anh em Âu Dương táºp kÃch chà ng có lẽ chỉ nhằm mục Ä‘Ãch ngăn chặn không cho chà ng và o cứu Phương Trá»±c.
Phương Trá»±c rốt lại đã biết được bà máºt gì ?
Tuy Thẩm Thăng Y không biết, nhưng sá»± việc phát triển tá»›i đây thì đủ rõ là rất nghiêm trá»ng.
Thượng Uy đợi má»™t lúc, thấy Thẩm Thăng Y vẫn còn ngây ngưá»i tại chá»—, bất giác há»i dò :
- Thẩm công tá», rốt lại đây là chuyện gì váºy ?
Quả nhiên Thẩm Thăng Y vẫn nghe rõ từng tiếng, cưá»i gượng nói :
- Ta cũng không rõ.
Thượng Uy "ủa" một tiếng, rõ rà ng có ý ngỠvực.
Thẩm Thăng Y nói tiếp:
- Có lẽ là y biết nhiá»u quá.
- Biết cái gì nhiá»u ?
Thượng Uy há»i gặng, ngưá»i nà y rõ rà ng cÅ©ng thuá»™c loại rất tò mò.
Thẩm Thăng Y lắc đầu :
- Từ khi bắt đầu có chuyện tá»›i giá», tá»±a hồ không có chi tiết nà o là không bất ngỠđối vá»›i ta cả.
Chà ng nói đó là sá»± tháºt, vì Ngải Phi VÅ© giết ngưá»i, anh em Âu Dương xuất hiện....
Tháºm chà việc Phương Trá»±c thÃch dà y vò má»™t cô gái yếu á»›t mắc bệnh lao như Thu Hồng, lại cÅ©ng chẳng phải là sá»± bất ngỠđối vá»›i chà ng sao ?
Thượng Uy lạ lùng nhìn Thẩm Thăng Y.
- Chuyện nà y má»—i chi tiết Ä‘á»u có quan hệ vá»›i hai ngưá»i bạn cá»§a ta, tình cá» mà ta được biết, nên đã tá»›i đây.
Thẩm Thăng Y cưá»i gượng má»™t lúc:
- Có lẽ vì ta xuất hiện nên má»›i thà nh háºu quả như thế nà y.
Thượng Uy trầm ngâm nói :
- à ngươi là muốn nói rằng vì ngươi phát hiện ra ngưá»i bạn nà y có chuyện gì không hay nên muốn tìm y há»i cho ra lẽ, khiến ngưá»i nà o đó phải sát nhân diệt khẩu phải không ?
- Theo vẻ ngoà i thì đúng thế.
- Váºy hung thá»§....
Thượng Uy chợt biến sắc, đưa mắt nhìn quanh.
Thẩm Thăng Y nhìn thấy, thở dà i một tiếng.
Thượng Uy ánh mắt nhìn lại Thẩm Thăng Y, nhăn nhó nói :
- Ba mÅ©i tên kia...... Thẩm Thăng Y đưa tay mò dưới cái gối đầu giưá»ng giáºt ra má»™t cái bẫy bắn tên.
Cái bẫy bắn tên nà y nối liá»n vá»›i má»™t sợi dây ngầm, má»™t đầu buá»™c và o má»™t cánh cá»a, chỉ cần có ngưá»i ở ngoà i mở cá»a giáºt sợi dây, khi đấy sẽ lên lẫy. Tên sẽ bắn ra ngaỵ Dụng cụ nà y nhìn tuy đơn giản, nhưng nó cho thấy kỹ thuáºt cá»§a ngưá»i đặt, trong thá»i gian ngắn ngá»§i như váºy mà có thể xếp đặt ổn thoả, ngưá»i ấy nếu không phải là kẻ lão luyện già u kinh nghiệm cÅ©ng là kẻ cÆ¡ trà hÆ¡n hẳn ngưá»i thưưá»ng.
Thượng Uy nhìn thấy, nét mặt cà ng nhăn nhó nói :
- Lẽ ra ta phải chú ý, thế mà lại không.
Thẩm Thăng Y nói :
- Chắc vì viện Di hồng xưa nay chưa bao giỠxảy ra chuyện thế nà y.
- Chưa đâu.
Thượng Uy chép miệng nói :
- Trước nay nhà n rá»—i vô sá»± quá, thà nh ra phản ứng cá»§a ta cÅ©ng cháºm lụt hẳn Ä‘i, nếu hung thá»§ vẫn còn trong phòng mà ta không chết dưới mấy mÅ©i tên kia, thì y ra tay sợ ta cÅ©ng khó lòng giữ được tÃnh mạng.
Thẩm Thăng Y không nói tiếng nà o nữa, lại quan sát kỹ hai cái xác chết má»™t lúc, lông mà y cà ng nhăn tÃt.
Thượng Uy ánh mắt cũng nhìn và o đó:
- Hung thá»§ Ãt nhất cÅ©ng phải có hai ngưá»i.
Thẩm Thăng Y cháºm rãi nói :
- Vì ngươi thấy ngoà i tên ra còn có kiếm nữa chứ gì ?
Thượng Uy há»i :
- Theo công tỠthấy thì..... Thẩm Thăng Y nói :
- Tên và kiếm có thể chỉ là cá»§a má»™t ngưá»i, mục Ä‘Ãch nhát kiếm nà y có thể là nhằm giết Thu Hồng.
Ngưng lại một chút chà ng nói tiếp :
- Ai cÅ©ng thấy rõ số tên kia đủ giết chết ngưá»i nằm trên rồi.
Thượng Uy há»i :
- Liệu có phải vì Thu Hồng quen biết y không ?
Thẩm Thăng Y trầm ngâm:
- Có lẽ thế. Nhưng cÅ©ng có thể là vì tướng mạo ngưá»i ấy rất đặc biệt, chỉ cần Thu Hồng nói ra, chúng ta sẽ biết ngay y là ai.
Thượng Uy nói :
- Theo ta thì ngưá»i nà y rất thưá»ng tá»›i đây, biết rất rõ vá» Thu Hồng.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm:
- Nếu là khách quen của viện Di Hồng thì cũng chẳng phải là lạ.
Ãnh mắt chà ng lại nhìn xuống, thở dà i má»™t tiếng.
.....Mục Ä‘Ãch cá»§a nhát kiếm kia có phải là chỉ nhằm giết Phương Trá»±c thôi hay không ?
Thẩm Thăng Y lại nghÄ© tá»›i má»™t Ä‘iá»u.
Thượng Uy ngó xem thái độ cá»§a Thẩm Thăng Y, thấy thế bất giác há»i :
- Dưá»ng như công tá» phát hiện được Ä‘iá»u gì phải không ?
Thẩm Thăng Y chưa đáp.
Thượng Uy lại há»i dò :
- Dưá»ng như công tá» rất lạ lùng vá» vị Nguyá»…n công tá» nà y thì phải ?
Thẩm Thăng Y buột miệng nói :
- Y vốn không phải là hạng ngưá»i thế nà y.
Thượng Uy nói :
- Có thể là xưa nay y che giấu, bỠngoà i là một đà ng, tâm địa lại một nẻo.
Thẩm Thăng Y nói :
- Cho dù y có lừa dối được ta cÅ©ng không thể lừa đối được những bạn bè khác cá»§a ỵ - Vị Nguyá»…n công tá» nà y có nhiá»u bạn bè thế à ?
Thẩm Thăng Y lạ lùng há»i :
- Nhiá»u lắm ! Dưá»ng như các ngươi không nháºn ra y thì phải ?
Thượng Uy ngẫm nghĩ một lúc:
- Má»™t ngưá»i bạn từng nói vá»›i ta rằng, y rất giống má»™t ngưá»i.
Y chợt cưá»i nói :
- Ngưá»i bạn ấy nói rằng y rất giống Phương Trá»±c, nhưng không thể là Phương Trá»±c, vì Phương Trá»±c là má»™t báºc quân tá».
Thẩm Thăng Y lá»™ vẻ khó xá».:
- Má»i ngưá»i vẫn biết đó là má»™t báºc quân tá» ngay thẳng.
- Tại sao má»™t kẻ giống quân tá» như váºy lại và o kỹ viện chÆ¡i bá»i ?
Thẩm Thăng Y nói:
- Cho nên ta má»›i bất ngá».
Thượng Uy chợt mất hẳn vẻ cưá»i cợt, ngẩn ngưá»i nhìn Thẩm Thăng Y, run run há»i:
- Chẳng lẽ vị Nguyễn công tỠnà y lại là Quân TỠPhương Trực ?
Thẩm Thăng Y chép miệng nói :
- Ta mong là không phải.
Thượng Uy sững ra đó, Thẩm Thăng Y cũng chẳng nhìn ngó gì tới y, trầm ngâm rồi từ từ đưa tay, từ từ nắm thanh kiếm nhổ ra.
Máu trà o lên, nhìn thấy vẫn còn mà u Ä‘á».
Thượng Uy ngó sững, không nói tiếng nà o.
Thẩm Thăng Y nhìn thanh kiếm, xem xét cẩn tháºn má»™t lượt, rồi thảy xuống cạnh gối.
Thượng Uy hắng giá»ng má»™t tiếng khẽ, không nhịn được lại nói :
- Xem ra thanh kiếm nà y chẳng có chỗ nà o đặc biệt.
Thẩm Thăng Y gáºt đầu:
- Bất cứ ai ở đâu cũng có thể tìm được một thanh kiếm thế nà y.
Thượng Uy nói :
- Xem ra hung thá»§ đã tÃnh toán đủ má»i bá».
Thẩm Thăng Y hỠhững nói :
- Kiếm thì bình thưá»ng, nhưng ngưá»i dùng kiếm thì là má»™t cao thá»§.
Thượng Uy câu nói vừa sắp báºt ra khá»i miệng, Thẩm Thăng Y đã nói tiếp:
- Chỉ có báºc cao thá»§ má»›i có thể phóng ra má»™t nhát kiếm cao siêu như thế.
Thượng Uy thì chưa nhìn ra chá»— cao siêu là ở đâu, nhưng tuy rất muốn biết nhưng vẫn không há»i gặng.
Thẩm Thăng Y cũng không nói vỠthanh kiếm nữa, giơ tay sỠsỠmũi tên, rồi cũng thảy xuống cạnh thanh kiếm.
Thượng Uy đưa mắt ngó theo, cất tiếng há»i dò:
- Loại tên nà y xem ra cũng có chuyện.
Thẩm Thăng Y nói :
- Ngưá»i dùng loại tên nà y không phải là hạng bo bo giữ tiá»n đâu.
Thượng Uy láºp tức nói :
- Có lẽ là do sợi dây.
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Không phải.....Loại tên nà y là do Thần CÆ¡ Doanh chế ra, dùng loại sắt tốt đặc biệt, nếu bắn bằng cung cứng thì trong vòng mưá»i lăm bước có thể xuyên qua áo giáp sắt.
Thượng Uy nói :
- Ngoà i triá»u đình ra, ngưá»i ngoà i không thể chế được loại tên nà y tháºt à ?
- Chế được chứ, có Ä‘iá»u sợi dây gấm nà y má»›i tháºt là sang.
Thẩm Thăng Y vừa đưa tay vuốt mắt Phương Trực vừa nói :
- Loại tên nà y vẫn có nhiá»u ngưá»i chế được, chỉ nói riêng ÄÆ°á»ng môn ở Tứ Xuyên thôi, trước nay đã từng chế ra hÆ¡n mưá»i vạn mÅ©i.
Thượng Uy lẩm bẩm:
- ÄÆ°á»ng môn đã thế, ngưá»i khác đương nhiên cÅ©ng thế.
Thẩm Thăng Y cẩn tháºn rón rén láºt xác Phương Trá»±c lại.
Thượng Uy báºt ra tiếng cưá»i gượng:
- Xem ra kinh nghiệm giang hồ cá»§a ta Ãt á»i tá»›i mức đáng thương.
Thẩm Thăng Y nói:
- Vì nói cho cùng ngươi không phải là ngưá»i giang hồ.
Thượng Uy thở dà i:
- Ta vốn là ngưá»i giang hồ đấy.
Thẩm Thăng Y lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng :
- Có thể rá»i khá»i giang hồ thì rá»i khá»i giang hồ là tốt. Trên giang hồ có nhiá»u việc mình không tá»± chá»§ được, tÃnh mạng cÅ©ng bị rút ngắn hÆ¡n so vá»›i ngưá»i thưá»ng.
Thượng Uy im lặng một hồi, Thẩm Thăng Y hai tay rỠlên mặt Phương Trực.
Äá»™ng tác cá»§a chà ng rất cháºm, nhưng rất tỉ mỉ, từ trán, cằm cho tá»›i gò má, mang tai Ä‘á»u xem xét hết. Thượng Uy bên cạnh cà ng nhìn cà ng thấy kỳ quái, nhịn không được buá»™t miệng :
- Mặt y có chuyện gì váºy ?
- Rất bình thưá»ng....
Thẩm Thăng Y giá»ng nói lá»™ vẻ vô cùng thất vá»ng, kế lại thở dà i má»™t tiếng.
Thượng Uy chợt hiểu ra:
- Ngươi nghi ngá» ngưá»i nà y hoá trang phải không ?
Thẩm Thăng Y nói :
- Äúng thế.
- Nhưng xem ra ngươi thất vá»ng rồi chứ gì ?
- Rất thất vá»ng ! Thẩm Thăng Y chợt buông hai tay ra.
- Äã không phải hoá trang thì là m sao trên Ä‘á»i có được hai ngưá»i giống hệt nhau như thế nà y nhỉ ?
Thượng Uy run rẩy há»i :
- Ngươi tin chắc là không nháºn lầm ngưá»i ?
Thẩm Thăng Y cưá»i gượng:
- Trà nhá»› cá»§a ta xưa nay vốn chẳng kém, đối vá»›i má»™t ngưá»i bạn thế nà y thì cà ng đặc biệt lưu ý.
Thượng Uy há»i ngay :
- Lưu ý chuyện gì váºy ?
- Má»™t ngưá»i quân tá» chân chÃnh thì toà n thể hà nh động cá» chỉ Ä‘á»u vô cùng thú vị, có khi nà o lưu ý má»™t chút cÅ©ng không phải là không hay.
Thượng Uy bất giác nở má»™t nụ cưá»i gượng gạo.
Thẩm Thăng Y chợt lui lại, ngồi phắt xuống một chiếc ghế. Thượng Uy bỗng nói :
- Nếu không táºn mắt nhìn thấy, chắc ngươi không bao giá» chịu tin rằng Phương Trá»±c lại tá»›i chá»— nà y, là m chuyện như thế nà y ?
Thẩm Thăng Y gáºt đầu:
- Phương Trá»±c muốn đổi tÃnh thì đã đổi lâu rồi, chẳng phải đợi đến nay.
Thượng Uy cưá»i gượng nói :
- Xem ra chỉ có thể giải thÃch là ngưá»i bạn nà y cá»§a ngươi chợt bị mất hết bản tÃnh.
Thẩm Thăng Y cháºm rãi nói :
- Trên giang hồ có má»™t truyá»n thuyết rằng ngưá»i ná» ngưá»i kia dùng dược váºt khống chế kẻ khác, buá»™c há» phải tuân lệnh mình, là m việc trái hẳn vá»›i bản tÃnh, nhưng rõ rà ng ngưá»i bạn cá»§a ta đây không phải bị như váºy.
Thượng Uy nói :
- Y tá»›i đây không phải lần đầu, mà trước nay không thấy có chá»— nà o tá» ra là mất hết bản tÃnh.
Thẩm Thăng Y than:
- Tuy ta chỉ theo y có má»™t Ä‘oạn đưá»ng song không thể không nháºn ra được rằng y rất bình thưá»ng.... DÄ© nhiên đây là đối vá»›i ngưá»i không biết ỵ Thượng Uy nói:
- Äối vá»›i ngưá»i biết y, thì dưá»ng như y lại thay đổi thà nh má»™t ngưá»i khác hẳn.
- Lúc Ä‘i và o hẻm, y cho rằng không có ai nhìn thấy má»›i thay đổi, nhưng sá»± thay đổi ấy có thể nói là cÅ©ng rất bình thưá»ng.
Thượng Uy trầm ngâm má»™t lúc. Thẩm Thăng Y cÅ©ng không nói gì nữa, trong đầu óc cÅ©ng chẳng có ý nghÄ© nà o nữa, dưá»ng như đột nhiên đã hoà n toà n trở nên trống rá»—ng.
Cũng không biết bao lâu, Thượng Uy mới cất tiếng:
- Công tỠđịnh giải quyết chuyện nà y như thế nà o ?
Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói :
- Hiện ta phải tới ngay nhà hỠPhương, có thể tìm được chút manh mối gì ở đó.
Thượng Uy vá»™i há»i:
- Còn hai cái xác nà y thì sao ?
Thẩm Thăng Y nói :
- Tạm thá»i đừng động tá»›i, chá» ta trở lại sẽ hay.
Rồi đứng thẳng lên.
Thượng Uy ngơ ngác nhìn Thẩm Thăng Y, không tỠthái độ gì, thực ra y cũng chẳng có ý định gì.
Thẩm Thăng Y cất chân bước ra, đầu óc lại hoạt động.
Không nghi ngá» gì nữa, chà ng quả là má»™t ngưá»i thông minh, nhưng dù chà ng có thông minh tá»›i mức nà o cÅ©ng không ngá» rằng má»™t ngưá»i chết không thuốc nà o cứu chữa được lại sống lại ! Mà n đêm buông xuống dà y đặc, Thẩm Thăng Y bước ra khá»i phòng cá»§a Thu Hồng, chợt có cảm giác là dưá»ng như đã rÆ¡i và o má»™t thế giá»›i khác.
Viện Di Hồng chỗ nà o cùng có đèn đuốc sáng rực như ban ngà y, ánh sáng không những rất dịu mắt mà còn rất phù hợp.
Hai a hoà n nhỠđừng ngoà i hà nh lang, chỠThẩm Thăng Y bớc ra, đưa chà ng và o trong.
Nhà trong là nơi Tam thư tiếp khách quý, lúc Thẩm Thăng Y và o tới nơi thì Thượng Tam thư đã đợi ở đó.
Chỉ có một mình bà ta.
Thần thái cá»§a bà ta rất bình thưá»ng, trên mặt tuy không có vẻ buồn rầu nhưng cÅ©ng không có vẻ gì vui vẻ, tóm lại là rõ rà ng rất mệt má»i.
Trên bà n đã có sẵn trà ngon, mùi thơm ngát mũi, tiếng đà n hát vang tới từng chặp từng chặp, khung cảnh cũng rất hay, nhưng Thẩm Thăng Y chẳng có lòng dạ nà o ngồi uống trà .
Chà ng cũng không ngồi.
Thượng Tam thư nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, thản nhiên há»i:
- Sao không ngồi ?
- Vì phải đi ngay tới một nơi khác ngay.
- Chuyện quan trá»ng lắm sao ?
Thẩm Thăng Y gáºt đầu :
- Tuy là không phải lúc, nhưng phải tới đó.
Thượng Tam thư gáºt đầu há»i qua chuyện khác:
- Trong phòng Thu Hồng đã xảy ra chuyện gì ?
- Có hai ngưá»i chết.
- Thu Hồng là má»™t, ngưá»i bạn cá»§a ngươi....
- Cũng chết rồi.
Thẩm Thăng Y nói tiếp một câu :
- Chết vì tên và kiếm, ngưá»i giết há» là má»™t cao thá»§.
Vẻ mặt Tam thư vẫn không há» thay đổi, chợt há»i:
- Ngưá»i bạn cá»§a ngươi rốt lại có tên là Nguyá»…n Hoà n tháºt không ?
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Y vốn tên là Phương Trực.
Tam thư lúc bấy giỠmới biến sắc, vẻ ngạc nhiên cà ng lúc cà ng tăng, buột miệng nói :
- Không thể có chuyện ấy được ! Thẩm Thăng Y cưá»i gượng.
- Ngươi nháºn ra y sao ?
Tam thư vừa thốt ra câu nà y đã biết ngay là câu nói thừa, lại nói tiếp - Chuyện nà y tháºt không thể có được.
Thẩm Thăng Y hiểu rõ suy nghÄ© cá»§a Tam thư, ngoà i việc cưá»i gượng chẳng biết nói gì cả.
Tam thư thở dà i:
- Chuyện ở đây cứ giao cho ta đợc rồi.
Thẩm Thăng Y nói má»™t tiếng “ cảm Æ¡n†quay ngưá»i bước ra.
Dưá»ng như xưa nay chà ng không quen nói tiếng “cảm Æ¡nâ€, mà hôm nay lại nói ra rất trÆ¡n tru, ngay cả chà ng cÅ©ng Ãt nhiá»u ngá» vá»±c chÃnh mình cÅ©ng có chá»— bất bình thưá»ng, lúc bất bình thưá»ng thì sẽ gây ra nhiá»u chuyện bất ngá».
Hai a hoà n nhỠđưa Thẩm Thăng Y ra cá»a lá»›n viện Di Hồng, giống như tiá»…n khách mà cÅ©ng giống như Ä‘uổi khách, chỉ khác ở chá»— chẳng ai nói câu nà o.
.... Nếu có bạn bè nhìn thấy, không rõ hỠsẽ nghĩ gì đây ?
NghÄ© tá»›i đó, Thẩm Thăng Y bất giác cưá»i gượng má»™t lúc, bước mau xuống báºc thá»m đá, Ä‘i vá» phÃa nhà Phương Trá»±c trong thà nh
.
Last edited by kedatinh1974; 27-07-2008 at 01:20 PM.
|

27-07-2008, 10:55 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 5
Xác chết thay đổi
Quán xá hai bên phố lúc bấy giá» Ä‘á»u sáng rá»±c, ánh đèn, ngưá»i Ä‘i lại nhá»™n nhịp ồn à o.
Thẩm Thăng Y cúi đầu bước Ä‘i, chẳng phải vì việc Phương Trá»±c tá»›i kỹ viện, mà là trong lòng rối bá»i, chỉ muốn tÄ©nh tâm.
Chà ng cúi đầu không thấp lắm, cÅ©ng không phải vì trong lòng rối bá»i mà không nhìn thấy những ngưá»i phÃa trước mặt Ä‘i tá»›i.
Có mấy ngưá»i trước mặt Ä‘i tá»›i nhưng không ai đụng và o Thẩm Thăng Y, dù mắt có như mèo mù cÅ©ng tránh chà ng.
Sau mấy ngưá»i nà y chừng hai trượng không ai Ä‘i tá»›i nữa, Thẩm Thăng Y cÅ©ng dần dần bình tÄ©nh trở lại.
Rồi dưá»ng như chà ng nhìn thấy má»™t đôi già y quen quen, má»™t vạt áo dà i mà u xanh quen quen.
Ngưá»i nà y đứng yên trước mặt Thẩm Thăng Y, dưá»ng như chá» Thẩm Thăng Y đụng và o.
Thẩm Thăng Y không đụng và o y, bất ngỠlách qua một bên, lại bất ngỠngẩng đầu lên.
Trong chá»›p mắt ấy dưá»ng như chà ng đột nhiên bị Ä‘iện giáºt, giáºt nảy mình má»™t cái, đứng sững tại chá»—.
Ngưá»i biết chà ng lúc ấy mà nhìn thấy ắt sẽ cho rằng mình gặp ngưá»i khác.
Chắc chắn rằng cho đến lúc ấy, chưa ai nhìn thấy Thẩm Thăng Y sắc mặt trở thà nh như thế.
Trong chá»›p mắt ấy Thẩm Thăng Y sắc mặt đột nhiên trắng bệch như tá» giấy. Hai mắt chà ng cÅ©ng mở to, miệng hÆ¡i há ra, như vừa mắc phải má»™t cục xương trong cổ há»ng, tá» vẻ vô cùng hoảng sợ.
Chà ng tung hoà nh trên giang hồ, ra sống và o chết, không biết đã trải qua bao nhiêu cảnh nguy hiểm, đã gặp bao nhiêu ngưá»i đáng sợ, nhưng những ngưá»i, những cảnh khiến chà ng hoảng sợ tháºt rất Ãt.
Khiến cho chà ng hoảng sợ như thế nà y cà ng rất Ãt.
Không những hoảng sợ, mà còn hoảng sợ tá»›i mức chết Ä‘iếng không nói ra lá»i, tim như ngừng Ä‘áºp.
Ngưá»i đứng trước mặt chà ng trên toà n thân chẳng có chá»— nà o có thể khiến ngưá»i ta hoảng sợ, khuôn mặt cÅ©ng rất bình thưá»ng, có Ä‘iá»u giống hệt má»™t ngưá»i.
Rất giống má»™t ngưá»i bạn thân, nhưng ngưá»i bạn ấy cá»§a chà ng trước đây má»™t khắc đã biến thà nh má»™t ngưá»i chết.
Má»™t ngưá»i chết không thuốc nà o cứu được nữa, má»™t ngưá»i đã chết hoà n toà n.
.....Phương Trá»±c ! Äứng trước mặt Thẩm Thăng Y, cản đưá»ng Thẩm Thăng Y là Quân tá» Phương Trá»±c vừa biến thà nh xác chết không lâu.
Y nhìn thấy dáng vẻ cá»§a Thẩm Thăng Y như váºy cÅ©ng ngÆ¡ ngác, kế đó khẽ mỉm cưá»i.
Nụ cưá»i nà y chẳng có gì là không ổn, nhưng Thẩm Thăng Y nhìn thấy thì toà n thân nổi da gà .
" Phương Trá»±c....", trong cổ há»ng Thẩm Thăng Y báºt ra hai tiếng khò khè, mà cÅ©ng như là rên lên.
Nụ cưá»i trên mặt Phương Trá»±c cà ng tươi hÆ¡n, kÃnh cẩn nói :
- Thẩm huynh khoẻ chứ.
- Không khoẻ.
Thẩm Thăng Y cưá»i gượng, trong lòng đã bình tÄ©nh trở lại.
Phương Trá»±c hắng giá»ng má»™t tiếng, nói:
- Tiểu đệ nhìn thấy Thẩm huynh từ xa, có vẻ Ä‘ang nghÄ© ngợi gì lung lắm, nếu đột ngá»™t bước lên gá»i chỉ sợ Thẩm huynh giáºt mình, cho nên kÃnh cẩn đứng đón ở đây, không ngá» vẫn còn là m Thẩm huynh giáºt mình.
Thẩm Thăng Y chú ý lắng nghe, từng lá»i từng chữ Ä‘á»u rất rõ, không nghi ngá» gì nữa, đúng là thanh âm cá»§a Phương Trá»±c, lá»i lẽ cÅ©ng giống hệt lá»i lẽ cá»§a Phương Trá»±c thưá»ng ngà y !.....Con ma nà y dữ tháºt ! Lúc ấy Thẩm Thăng Y chợt có ý nghÄ© như váºy, bất giác cưá»i gượng má»™t tiếng.
Phương Trực lại nói tiếp:
- Có lỗi quá, có lỗi quá, xin bỠqua, xin bỠqua.
Thẩm Thăng Y chỉ cưá»i gượng.
- Lâu nay Thẩm huynh vẫn bình yên chứ ?
Thẩm Thăng Y hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i:
- Lâu nay vẫn bình yên, chỉ mới rồi ta sợ chết khiếp.
Phương Trá»±c cưá»i cưá»i:
- Dưá»ng như đây không phải lần đầu Thẩm huynh từ kỹ viện Ä‘i ra mà .
Thẩm Thăng Y lạnh lùng há»i:
- Ngươi thấy ta ra cổng lớn viện Di Hồng à ?
- Thẩm huynh khà vÅ© hÆ¡n ngưá»i, cho nên tiểu đệ phải Ä‘i má»™t quãng má»›i dám đón.
Phương Trá»±c lại cưá»i cưá»i :
- Thẩm huynh không nói tiểu đệ cũng biết Thẩm huynh và o viện Di Hồng là có lý do gì đó, chứ không phải để vui vẻ.
Thẩm Thăng Y cháºm rãi há»i :
- Ngươi cho rằng ta và o kỹ viện để chÆ¡i bá»i, bị má»™t ngưá»i chÃnh nhân quân tá» như ngươi bắt gặp nên giáºt mình phải không ?
- Äệ hoà n toà n không có ý nghÄ© như váºy. Thẩm Thăng Y nhìn Phương Trá»±c từ trên xuống dưới, đột nhiên nói :
- Ngươi là má»™t ngưá»i quân tá» mà .
Phương Trực than :
- Ta chỉ là m những việc mình thấy là nên là m, chẳng có ý là m quân tỠgì gì cả.
Thẩm Thăng Y lại nói :
- Xưa nay ngươi chưa từng nói láo mà .
- Không phải là không, chỉ tóm lại là không hay nói láo.
Thẩm Thăng Y trầm giá»ng nói :
- Váºy bây giá» ta há»i ngươi má»™t câu, ngươi phải trả lá»i cho thà nh tháºt.
- Xin Thẩm huynh cứ há»i.
- Mới rồi ngươi ở đâu ?
- Trước khi rá»i khá»i quán thì ở quán.
- Còn sau khi rá»i khá»i quán ?
- Thì Ä‘i vá» phÃa nà y, vừa may gặp Thẩm huynh.
- Ngươi không và o viện Di hồng sao ?
- Nếu thấy cần thì ta sẽ và o, có Ä‘iá»u cho đến hiện nay vẫn chưa thấy cần Phương Trá»±c lạ lùng nhìn Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y lạnh lùng :
- Ta chỉ há»i má»›i đây thôi.
Phương Trá»±c cưá»i gượng:
- Cho đến nay vẫn chưa, thì mới rồi dĩ nhiên cũng chưa.
Thẩm Thăng Y ngẩn ngưá»i, đến giá» chà ng má»›i phát giác ra lòng dạ mình Ä‘ang rối bá»i, ngay cả lá»i ăn tiếng nói cÅ©ng hồ đồ.
Chà ng ngẩn ngưá»i nhìn Phương Trá»±c, dưá»ng như đến nay má»›i được nhìn rõ ngưá»i nà y, Phương Trá»±c cÅ©ng ngẩn ngưá»i nhìn Thẩm Thăng Y, vì cái lối Thẩm Thăng Y nhìn y, mà cÅ©ng vì thái độ lạnh lẽo lạ lùng cá»§a Thẩm Thăng Y lúc nói chuyện, giống như là cố ý là m ra vẻ như thế, chắc chỉ có chà ng má»›i hiểu là do thôi.
Cuối cùng Thẩm Thăng Y cũng đã thấy rõ là trong mắt chà ng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nên chà ng cũng theo đó mà ngỠvực Phương Trực.
Hai ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau má»™t lúc, rồi Phương Trá»±c cất tiếng há»i trước:
- Rốt lại là có chuyện gì váºy ?
Thẩm Thăng Y buột miệng:
- Ngươi không biết à ?
Phương Trá»±c lắc lắc đầu, cưá»i gượng nói :
- Ta chỉ biết có một chuyện.
Thẩm Thăng Y há»i:
- Chuyện gì ?
Phương Trực chép miệng một cái :
- Là nãy giá» ngươi hoà n toà n trở thà nh má»™t ngưá»i khác Trước nay ta chưa thấy ngươi như thế nà y bao giá».
Thẩm Thăng Y lạnh lùng nói :
- Có phải là chưa kÃnh chà o vị Quân Tá» nhà ngươi không ?
Phương Trá»±c "á»§a" má»™t tiếng, trên mặt lại hiện vẻ lạ lùng, cứ theo phản ứng tá»± nhiên mau lẹ như váºy mà xét, thì y quả không đóng kịch.
Thẩm Thăng Y đột nhiên di động bước chân đi quanh Phương Trực một vòng, thân hình Phương Trực cũng xoay tròn theo Thẩm Thăng Y, vẻ lạ lùng trên mặt cà ng tăng.
Y vừa định há»i, Thẩm Thăng Y chợt dừng lại:
- Nghe nói ngươi không có anh em ruột nà o ?
Phương Trực đáp ngay không suy nghĩ:
- Thì đúng là thế mà .
Thẩm Thăng Y há»i:
- Theo ngươi thấy ngoà i anh em sinh đôi ra, có chuyện hai ngưá»i tướng mạo giống hệt nhau không ?
Phương Trực ngẫm nghĩ :
- Không biết … Có lẽ có, nhưng đến hiện nay thì ta chưa thấy.
Thẩm Thăng Y thản nhiên nói ngay:
- Ngươi sắp được thấy rồi đấy.
Phương Trá»±c vừa định há»i, nhưng Thẩm Thăng Y lại nói trước:
- Ngươi có biết ai tên là Nguyễn Hoà n không ?
Phương Trực nghĩ ngợi:
- Nguyễn Hoà n à ? Chẳng có chút gì là quen biết cả.
Thẩm Thăng Y cưá»i :
- Chuyện nà y là nói láo hay nói tháºt, thì cÅ©ng sắp rõ ngay thôi.
Phương Trực chỉ biết ngơ ngác nhìn Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y lại há»i:
- Cả Ä‘á»i ngươi chưa và o kỹ viện lần nà o à ?
Phương Trực thở dà i:
- Ngươi bắt đầu không tin ta từ lúc nà o váºy ?
Thẩm Thăng Y cháºm rãi đáp:
- Mới đây thôi.
Phương Trá»±c há»i:
- Váºy là m sao ngươi má»›i tin tưởng ta như cÅ©?
Thẩm Thăng Y cưá»i:
- Giản dị lắm, chỉ cần ngươi theo ta tới một chỗ.
- Chỗ nà o ?
- Viện Di hồng ! Thẩm Thăng Y cưá»i sằng sặc như má»™t thằng lưu manh.
Phương Trực hoảng sợ nhảy dựng lên:
- Cái gì ?
- Äi ! Thẩm Thăng Y vẫy vẫy tay bảo Phương Trá»±c Ä‘i trước.
Phương Trá»±c ngá» vá»±c há»i lại :
- Tá»›i viện Di hồng tháºt sao ?
Thẩm Thăng Y trợn mắt, rõ rà ng không hỠcó ý đùa:
- Ngươi nghĩ là ta đùa à ?
Phương Trực đứng sững tại chỗ.
Thẩm Thăng Y cháºm rãi nói :
- Mà rốt lại xưa nay ngươi chưa từng tới kỹ viện lần nà o, cũng khó có dịp thế nà y, sao không đi một lần để mở mang kiến thức ?
Phương Trực lắp bắp:
- Nhất định là ta phải tới đó à ?
Thẩm Thăng Y nói :
- Nhất định phải tới ! Ngừng lại một chút lại nói :
- Nếu ngươi không chịu nhấc chân, ta cũng lôi ngươi đi.
Phương Trực thở dà i một tiếng than :
- Sư phụ ta từng nói rằng má»™t ngưá»i chỉ cần tá»± há»i lòng không thấy có gì đáng hổ thẹn thì bất kể là tá»›i chá»— nà o cÅ©ng không sợ hãi.
Thẩm Thăng Y hững hỠnói :
- Thì ánh mặt trá»i cÅ©ng soi cả và o những nÆ¡i dÆ¡ bẩn, nhưng ánh mặt trá»i có dÆ¡ bẩn bao giỠđâu.
Phương Trực lại thở dà i.
Thẩm Thăng Y lại giơ giơ tay :
- Má»i Phương huynh.
Phương Trá»±c chưa nhúc nhÃch, chỉ nhìn Thẩm Thăng Y :
- Nghe nói ngươi xưa nay rất báºy bạ, bây giá» xem ra quả không sai , có Ä‘iá»u....
Thẩm Thăng Y mặt trơ ra:
- Cái gì ?
Phương Trực lại thở dà i :
- Tháºt ra khiến ngưá»i ta không chịu được… May mà chúng ta quen nhau chưa lâu.
Thẩm Thăng Y mặt vẫn trơ ra :
- Äây còn là lúc viện Di Hồng Ä‘ang rất vui vẻ, cho nên tốt nhất là ngươi Ä‘i mau lên.
- Viện Di hồng có vui vẻ hay không cÅ©ng chẳng liên quan gì tá»›i ta - Cà ng vui vẻ thì khách cÅ©ng cà ng đông, ngưá»i quen ngươi lại cà ng nhiá»u.
Phương Trá»±c cưá»i gượng nói :
- Xem ra cũng chẳng còn cách nà o, ta đã không thể bịt mắt thiên hạ thì cũng không thể bịt miệng thiên hạ.
Thẩm Thăng Y thản nhiên nói :
- Vả lại ngươi tá»± há»i lòng không thấy có gì đáng hổ thẹn thì chẳng sợ gì miệng lưỡi thiên hạ.
Phương Trá»±c lại cưá»i gượng má»™t lúc.
Thẩm Thăng Y nói tiếp :
- Chẳng qua các bạn bè cá»§a ngươi nhất định rất mong ngươi là m rõ má»™t ý nghÄ© cá»§a há» vá» ngươi, Phương Trá»±c cưá»i gượng cÅ©ng không nổi nữa, nhăn nhó nói :
- Äây có lẽ là má»™t chuyện rắc rối lắm đây ! Cuối cùng y cÅ©ng cất bước Ä‘i vá» phÃa viện Di hồng, dáng vẻ giống hệt như má»™t phạm nhân bị giải ra pháp trưá»ng xá» chém.
Thẩm Thăng Y vừa Ä‘i vừa chạy, trên mặt chẳng có vẻ gì là cưá»i cợt, mắt dán chặt và o lưng Phương Trá»±c.
Theo vóc dáng mà nhìn, thì Phương Trá»±c nà y vá»›i Phương Trá»±c lúc nãy cÅ©ng chẳng có chá»— nà o khác nhau, nói cho cùng thì Thẩm Thăng Y nháºn không ra.
.... Trên Ä‘á»i lại có ngưá»i giống hệt nhau như thế sao ? Thẩm Thăng Y than thầm.
Hai a hoà n đứng ngoà i cá»a đưa mắt nhìn theo Thẩm Thăng Y Ä‘i xa dần, đúng lúc hỠđịnh trở và o thì thấy Thẩm Thăng Y bị Phương Trá»±c chặn đưá»ng.
Tuy há» không nghe hai ngưá»i nói vá»›i nhau những gì, nhưng há» Ä‘á»u thấy rõ cá» chỉ cá»§a hai ngưá»i, cÅ©ng thấy rất kỳ quái, bất giác ghi nhá»›.
Kế há» lại thấy hai ngưá»i Ä‘i vá» phÃa viện Di Hồng, dÄ© nhiên là đi và o viện.
Tháºt gã Thẩm Thăng Y nà y nhiá»u chuyện quá ! Hai a hoà n Ä‘á»u không biết Phương Trá»±c, nhưng cÅ©ng không há»i là do, há» chỉ biết Thẩm Thăng Y là ngưá»i mà Tam thư không trách móc, nếu lại đưa Thẩm Thăng Y trở và o trong viện, chắc cÅ©ng không bị mắng.
Cho nên há» theo lá»i đưa hai ngưá»i trở và o, tá»›i phòng Thu Hồng.
Äúng trên hà nh lang, há» gặp Thượng Tam thư.
Xem bá»™ dạng Tam thư cÅ©ng là muốn tá»›i phòng Thu Hồng xem, bà ta quả tháºt quá to béo, Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng ngắn như thế mà cứ như leo qua chÃn đèo bảy núi, thở phì phò.
Nghe tiếng chân bước, quay đầu lại nhìn, Tam thư cũng đứng sững tại chỗ, vẻ kinh ngạc nhưng không phải vì thấy Thẩm Thăng Y quay lại.
Thẩm Thăng Y nhìn thấy, trong lòng rúng động, chưa kịp mở miệng, Tam thư đã nhìn Phương Trực chà o:
- Phải Phương công tỠkhông ?
Phương Trá»±c sá»ng sốt:
- Vị đây là … Thẩm Thăng Y giới thiệu cho y:
- Äây là bà chá»§ cá»§a viện Di Hồng, ngươi cứ gá»i là Tam thư.
Phương Trực ngẫm nghĩ một lúc:
- Xin tha lỗi cho ta trà nhớ kém, quên mất là đã gặp nhau ở đâu.
Tam thư cưá»i cưá»i:
- Hôm mừng thá» Trương Thiên Há»™ đại gia, có ngưá»i chỉ cho ta biết công tá», chứ tháºt chưa từng nói chuyện vá»›i nhau câu nà o.
Bà ta nhìn Phương Trực một lượt từ trên xuống dưới:
- Phương công tá» là báºc quân tá» thế nà y, nên hạng ngưá»i như chúng ta không thể vá»›i tá»›i được.
Phương Trực vội nói :
- Nặng lá»i quá....
Tam thư ánh mắt chuyển qua dừng lại trên mặt Thẩm Thăng Y:
- Thẩm công tá» Ã , đây là chá»— chÆ¡i bá»i rất vui vẻ, nhưng dưá»ng như ngươi tìm lầm bạn đấy. Thẩm Thăng Y xoa xoa mÅ©i:
- Có vui vẻ hay không thì bây giỠnói hơi sớm.
" ủa", Tam thư ngỠngợ nhìn Thẩm Thăng Y.
- Chuyện nà y nhất thá»i khó lòng mà nói rõ, phòng Thu Hồng trước mặt, chúng ta cứ và o xem má»™t lượt đã.
Thẩm Thăng Y láºp tức bước lên trước, đẩy Phương Trá»±c má»™t cái, Phương Trá»±c chỉ còn cách bước tá»›i.
- Ta cũng đang định và o xem.
Tam thư cũng cất bước.
Thẩm Thăng Y Ä‘i bên cạnh Tam thư, chợt há»i:
- Thượng Uy còn chưa báo lại à ?
Tam thư lắc đầu:
- Thì ngươi bảo y ở lại xem chừng phòng Thu Hồng chỠngươi trở lại mà .
Thẩm Thăng Y cau mà y:
- Ta chẳng há» dặn y như váºy....
Dứt lá»i bước chân chợt mau hÆ¡n.
Từ chá»— há» tá»›i phòng Thu Hồng không xa lắm, Thượng Uy vẫn có thể nghe thấy há» chuyện trò mà vẫn không có phản ứng gì, tháºt là kỳ quái.
.....Hay lại có chuyện gì xảy ra nữa rồi ?" Má»™t cảm giác không hay dâng lên trong lòng Thẩm Thăng Y, bước chân chà ng cà ng mau hÆ¡n, vượt lên Tam thư tá»›i trước cá»a phòng Thu Hồng. Cánh cá»a vẫn mở rá»™ng, Thượng Uy cÅ©ng vẫn ở trong phòng, nhưng đã trở thà nh má»™t xác chết nên không há» có phản ứng gì.
Vết thương trà mạng là ngay trên cổ há»ng, Thượng Uy trông rất giống má»™t con gà bị cắt tiết, y ngồi lệch trên má»™t cái ghế, đầu gác trên lưng ghế, máu còn chảy ròng ròng Ä‘á»ng thà nh má»™t vÅ©ng lá»›n dưới đất.
Mắt y mở to, tròng mắt vẫn còn đầy vẻ kinh ngạc, nụ cưá»i trên môi chưa tắt hẳn. Xem dáng vẻ, rõ rà ng y Ä‘ang có chuyện vui vẻ thì bị cắt cổ, đúng lúc chết má»›i biết là có chuyện xảy ra.
Hai chân Thẩm Thăng Y giống như bị đóng Ä‘inh dÃnh cứng trên mặt đất, Tam thư thở hổn hển Ä‘i cạnh chà ng vừa nhìn thấy quang cảnh trong phòng, bất giác la hoảng má»™t tiếng.
Phương Trá»±c vốn có thể Ä‘i trước, nhưng rốt lại vẫn Ä‘i phÃa sau bà ta, trong tình hình thế nà y mà y vẫn giữ lá»…, quả là má»™t chuyện rất khó là m.
Nhưng khi nhìn rõ quang cảnh rồi, vị Quân Tá» nà y cÅ©ng bất giác sững ngưá»i ra.
Thẩm Thăng Y bước chân lại láºp tức tiến lên, thẳng tá»›i trước giưá»ng, hai xác chết trên giưá»ng so vá»›i lúc chà ng rá»i Ä‘i dưá»ng như cÅ©ng vẫn thế, bá»™ mặt Phương Trá»±c vẫn ngá»a ra như cÅ©.
Bá»™ mặt ngưá»i chết nà y lại chuyển động, da thịt rung rung như mặt nước gợn, nhấp nhô liên tục.
Bá»™ mặt y dưá»ng như bắt đầu biến đổi, không vui không buồn, tóm lại là không có vẻ gì cả, khiến ngưá»i ta nhìn thấy chợt nổi da gà , phÃa dưới lá»›p da dưá»ng như có má»™t ổ giun, má»™t ổ kiến Ä‘ang di động không ngừng.
Thẩm Thăng Y xưa nay chưa bao giỠnhìn thấy khuôn mặt nà o như thế, bất giác rùng mình ớn lạnh.
Má»™t cảm giác sợ hãi tức thá»i trà o đâng trong lòng, thân hình chà ng láºp tức lui lại.
Tam thư và Phương Trá»±c sống lúc ấy Ä‘ang bước tá»›i, thấy Thẩm Thăng Y đột ngá»™t lui lại, Ä‘á»u cùng sá»ng sốt.
- Thẩm huynh..... Phương Trá»±c vừa thốt ra hai tiếng đã bị Thẩm Thăng Y vươn tay trái kéo lại, tay phải Thẩm Thăng Y cÅ©ng đồng thá»i giữ Tam thư đứng lại , từ từ lui vá» phÃa sau.
Tam thư dĩ nhiên không phải vì bị đà n ông lôi lôi kéo kéo, nhưng bị Thẩm Thăng Y bất ngỠkéo lại cũng hoảng sợ rú lên.
Tiếng rú chưa dứt, Thẩm Thăng Y đã kéo hai ngưá»i bước tá»›i trước giưá»ng nói :
- Các ngươi nhìn xem ! Tam thư và Phương Trá»±c vừa đưa mắt nhìn, cÅ©ng Ä‘á»u cùng sững sá».
Phương Trá»±c buá»™t miệng há»i :
- Ai thế nà y ? Sao lại giống ta thế ?
Tuy khuôn mặt kia vẫn nhấp nhô không ngừng , nhưng vẫn rất dá»… nháºn ra là so vá»›i Phương Trá»±c thì hoà n toà n giống hệt.
Tam thư cũng lạ lùng:
- Váºy là có hai Quân Tá» Phương Trá»±c sao ?
Thẩm Thăng Y lạnh lùng nói :
- Y nói y tên là Nguyá»…n Hoà n, đó là ở trong viện Di Hồng, ngoà i viện Di Hồng, y tên gì thì tháºt khó nói.
Phương Trực lắp bắp:
- Ngươi nói là y giả mạo ta phải không ?
Thẩm Thăng Y gáºt đầu:
- Ngươi nên lưu ý rằng trang phục của y rất giống với ngươi, lúc ta nhìn thấy y ngoà i viện Di hồng, ngay cả dáng đi của y cũng bắt chước giống hệt như ngươi.
Phương Trực hoảng sợ nói:
- Váºy ngoà i chuyện và o kỹ viện y còn là m gì nữa ?
Thẩm Thăng Y ánh mắt di động:
- Chuyện đó thì phải há»i y. Bất kể y là m chuyện gì, ta cÅ©ng dám chắc rằng má»i ngưá»i Ä‘á»u cho rằng là ngươi là m.
Phương Trực vuốt mặt một cái, rên lên mà cũng như kêu lên:
- Trá»i Æ¡i....
Thẩm Thăng Y nói tiếp:
- Các ngươi đã tin chưa ?
Tam thư thở dốc, chợt nói :
- Mặt của y sao thế nhỉ ?
Thẩm Thăng Y chưa trả lá»i, cÅ©ng láºp tức xem xem tại sao.
Khuôn mặt của Phương Trực chết lúc ấy bắt đầu có sự thay dổi, trên là n da đang nhấp nhô chợt hiện ra mấy cái lỗ thủng.
Mấy cái lỗ thủng nà y hiện ra giống hệt như dưới lớp da có ổ giun hay sâu kiến gì đó đục để chui lên.
Thẩm Thăng Y lạnh toát cả ngưá»i, Phương Trá»±c thì run lên láºp cáºp, còn Tam thư thì giống như sắp ngất đến nÆ¡i.
Lớp da quanh mấy cái lỗ thủng mau chóng mất đi, mấy cái lỗ hổng mở rộng ra rất mau, không bao lâu đã hiện ra lớp thịt đỠcùng xương trắng.
Lớp thịt đỠnhư tan đi, trên lớp xương trắng thì như có là n khói bốc lên.
Thẩm Thăng Y cuối cùng lên tiếng:
- Nếu chúng ta tá»›i cháºm má»™t chút, sẽ nhìn thấy má»™t bá»™ mặt Phương Trá»±c không nguyên vẹn.
Phương Trá»±c sống gáºt đầu lia lịa, Tam thư run lên tiếp lá»i:
- Có ngưá»i muốn thá»§ tiêu bằng chứng.
Thẩm Thăng Y gáºt đầu:
- Chuyện đó lẽ ra há» phải là m trước khi bá»n ta tá»›i, nhưng không là m, mà chưa chắc là vì không đủ thá»i giá», cho nên có lẽ vì há» muốn cho chúng ta xem má»™t chút.
- Äể là m gì chứ ?
- Nếu nói là để cảnh cáo cũng không phải là không có khả năng.
- Có lẽ là để cảnh cáo chúng ta không được là m ầm lên, cÅ©ng có thể là để cảnh cáo chúng ta không được tìm hiểu nhiá»u hÆ¡n.
Tam thư cưá»i gượng :
- Một bộ mặt trở thà nh thế nà y thì nói ra cũng chẳng còn bằng cớ, ai mà chịu tin ? Còn nói chuyện tìm hiểu thêm thì chỉ là nói đùa.
Thẩm Thăng Y trầm giá»ng:
- Không phải đùa đâu. Chuyện nà y không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn có ngưá»i tạo ra Phương Trá»±c thứ hai nà y đây. Ãnh mắt cá»§a Thẩm Thăng Y ngưng lại trên mặt Phương Trá»±c :
- Ngươi có biết Phương Trá»±c nà y khi còn sống đã mang thân pháºn Phương Trá»±c cá»§a ngươi là m những chuyện gì không ?
Phương Trá»±c rõ rà ng chưa nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u nà y, hoảng sợ nhìn Thẩm Thăng Y run run nói :
- Y....y....
Thẩm Thăng Y thản nhiên nói :
- Và o kỹ viện chÆ¡i bá»i chỉ là chuyện nhá» thôi....
- Váºy thì y đã là m gì rồi ?
Thẩm Thăng Y cưá»i má»™t tiếng:
- Không biết ! Hy vá»ng không phải là những chuyện quá tệ hại.
Tam thư an ủi :
- Có thể là tá»›i lúc cần, bá»n ta sẽ là m chứng giùm các ngươi....
Nói được ná»a câu chợt bà im bặt, bà ta vẫn không quên bà ta vừa má»›i nói gì.
Phương Trực chỉ còn cách thở dà i.
Tam thư ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa mắt nhìn Thẩm Thăng Y:
- Thẩm công tá» danh vang thiên hạ, ngưá»i ta không tin lá»i má»™t ngưá»i đà n bà như ta, nhưng phải tin lá»i má»™t hiệp khách nổi tiếng chứ.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói:
- Chúng khẩu đồng từ thì ông sư cũng chết, chỉ bằng và o thể diện của ta thôi thì chẳng có bao nhiêu tác dụng đâu.
Phương Trực chợt nói :
- Bất kể thế nà o, câu chuyện cũng sẽ rõ thôi.
Thẩm Thăng Y gáºt đầu:
- Váºy ngươi nên mong má»i là trước khi rõ chuyện sẽ có ngưá»i tìm đến ngươi để đòi nợ, chắc không nhiá»u lắm đâu, nếu ngươi không thuyết phục được há» thì tạm thá»i ta sẽ giúp ngươi cho má»i chuyện được rõ rà ng.
Trong lúc hỠđang nói chuyện, bộ mặt xác chết đã không còn giống một cái gì cả, Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm lên vết thương trên cái xác, từ đó lại có là n khói bốc lên.
- Kỳ quái....
Thẩm Thăng Y cánh mÅ©i chợt pháºp phồng, hai tay đột nhiên nắm lấy Tam thư và Phương Trá»±c kéo mau ra khá»i gian phòng.
- Thẩm huynh....
Phương Trá»±c vừa định há»i, thì ánh lá»a chá»›p lên trước mắt sáng loà , tiếp theo là má»™t tiếng nổ như sét dá»™i.
Cái xác Phương Trá»±c kia cùng lúc ấy nổ tung, máu thịt văng tung ra bốn phÃa.
Phương Trá»±c lắc đầu cưá»i gượng, há»i :
- Ngưá»i giang hồ các ngươi thưá»ng Ä‘á»u dùng cách huá»· thi thể để xoá bằng chứng như váºy à ?
Thẩm Thăng Y cưá»i nói :
- Ngưá»i giang hồ khác thì ta không biết, nhưng ngưá»i giang hồ là ta đây thì đây là lần đầu tiên gặp phải lối huá»· thi thể như thế nà y.
- Thế ngươi cũng chưa từng nghe nói tới à ?
Thẩm Thăng Y gáºt đầu:
- Quân tá» là tiếng hay kẻ được gá»i là quân tá» là má»™t thứ ngưá»i đặc biệt, chắc cÅ©ng vì lý do thế nà y. Vị quân tá» nhà ngươi tao ngá»™ khác vá»›i ngưá»i thưá»ng nhiá»u lắm, cho nên ngay cả ngưá»i bạn giang hồ cá»§a ngươi là ta cÅ©ng được mở rá»™ng tầm mắt.
Phương Trực lại than:
- Không ngỠlúc nà y mà Thẩm huynh còn nói đùa được.
Thẩm Thăng Y lấy vẻ mặt nghiêm trang nói :
- Tháºt mà .
Phương Trực còn ngơ ngác, Thẩm Thăng Y nói tiếp:
- Ngươi thưá»ng ngà y nếu từ lá»i ná»›i tá»›i việc là m Ä‘á»u giống như ngưá»i thưá»ng thì nhất định không được ai tôn là quân tá», mà nếu ngươi không phải là má»™t báºc quân tá» ai ai cÅ©ng biết, thì chắc là chuyện nà y không xảy ra cho ngươi.
Phương Trực lại thở dà i :
- Thưá»ng ngà y ta chỉ là m những chuyện mà mình thấy nên là m thôi.
Thẩm Thăng Y cũng than thở :
- Cho nên ta rất thông cảm vá»›i ná»—i bất hạnh cá»§a ngươi, nhưng chuyện trước mắt đây đã xảy ra rồi, bây giá» cho dù ngươi ăn năn hối cải, quyết tâm không là m ngưá»i quân tá» nữa thì cÅ©ng đã muá»™n.
Phương Trá»±c bất chợt dở khóc dở cưá»i lại há»i qua chuyện khác:
- Thẩm huynh, theo ý ngươi thì bây giỠchúng ta phải là m gì ?
- Không biết nữa.
Thẩm Thăng Y trả lá»i có vẻ rất thanh thản, mà đúng như thế tháºt.
Phương Trá»±c lại há»i :
- Theo ngươi thì tại sao há» lại tìm má»™t ngưá»i giống như ta để giả mạo ta ?
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- GiỠđây ta chỉ sợ có hai chuyện.
- Hai chuyện gì váºy ?
- Giả mạo ngươi, chắc là vì ngươi rất được ngưá»i giang hồ tin cáºy.
" á»§a", Phương Trá»±c rất lạ lùng - Có thế là há» muốn mượn thân pháºn ngươi để là m má»™t chuyện gì đó cho ngưá»i ta tin.
Thái độ Phương Trực vẫn như cũ:
- Lại còn thế nữa à ?
Thẩm Thăng Y cưá»i cưá»i:
- Ngươi thấy há» huá»· thi thể, xoá bằng chứng bằng cách ấy có giống vá»›i ngưá»i tốt không ?
Phương Trá»±c cưá»i gượng:
- Không giống. Nói thế thì khi hỠxong việc rồi, rất có thể ta sẽ bị chết một cách hồ đồ.
- Rất có thể.
Thẩm Thăng Y cưá»i nói tiếp:
- Có trá»i má»›i biết hỠđịnh gây ra tai hoa. gì mà đem thân pháºn cá»§a ngươi chuốc tá»™i vá»›i thiên hạ.
Phương Trực nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, thở dà i một tiếng:
- Ta tháºt lấy là m lạ là giá» nà y mà ngươi vẫn nhÆ¡n nhÆ¡n cưá»i đùa như thế được.
- Bất kể thế nà o, đây cÅ©ng là má»™t chuyện rất thú vị, nếu những ngưá»i bị kẻ giả mạo ngươi lừa dối phát giác ra rằng mình bị lừa, chắc há» sẽ tá» thái độ trông rất thú vị.
Phương Trá»±c sững sá».
Thẩm Thăng Y lại nói :
- ChÃnh ta má»›i rồi thấy ngươi và o viện Di Hồng cÅ©ng đã má»™t phen phát hoảng....
- Và o kỹ viện chÆ¡i bá»i chỉ là chuyện nhá» thôi.
Phương Trá»±c dằn từng tiếng nhắc lại lá»i Thẩm Thăng Y, hai tay ôm đầu, ngồi phệch xuống bên tưá»ng.
Thẩm Thăng Y ánh mắt nhìn xuống theo y:
- Có Ä‘iá»u có má»™t chi tiết mà ngươi có thể tạm thá»i yên tâm, là kẻ giả mạo ngươi hiện đã chết rồi.
Phương Trực ngẩng đầu nói lia lịa :
- Phải rồi, phải rồi....
Thẩm Thăng Y lại cất tiếng cưá»i.
Phương Trá»±c vá»™i há»i :
- Ngươi thÃch thú chuyện gì váºy ?. Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Tuy chúng ta Ãt gặp nhau, nhưng ta có má»™t thói quen, dưá»ng như ngươi cÅ©ng biết rồi mà .
Phương Trực lại ngẩn ngơ nói :
- Má»—i khi gặp chuyện gì khó khăn không giải quyết được thì dưá»ng như ngươi Ä‘á»u cưá»i đùa rất vui vẻ..... Thẩm Thăng Y chép miệng:
- Mà như váºy thà nh thói quen mất rồi.
Phương Trực lẩm bẩm:
- Ta vẫn không hiểu.
- Má»™t ngưá»i giả mạo có thể vÄ©nh viá»…n không xuất hiện nữa, cÅ©ng có thể sắp xuất hiện ngay.
Thẩm Thăng Y sau cùng cũng nói ra ý nghĩ của chà ng.
Phương Trực nhìn theo Thẩm Thăng Y với vẻ ngỠvực:
- Ngươi cho rằng trên Ä‘á»i nà y có nhiá»u ngưá»i giống ta lắm à ?
Thẩm Thăng Y thở dà i nói :
- Äó là điá»u thứ hai mà ta sợ....
Phương Trá»±c phát hoảng đứng phắt dáºy:
- Tháºt.... tháºt là có nhiá»u ngưá»i giống ta lắm sao ?
- Có thể....
- Nhưng thực ra ngươi chưa gặp mà ....
Thẩm Thăng Y ngẫm nghÄ©, cưá»i cưá»i nói :
- Muốn tìm hai ngưá»i hoà n toà n giống nhau thì quả rất khó, anh em sinh đôi vốn không Ãt, nhưng giống nhau hoà n toà n cÅ©ng không có bao nhiêu.
Phương Trá»±c ngắt lá»i nói :
- Ta là con má»™t, không có anh em nà o, đó là sá»± tháºt hoà n toà n.
Thẩm Thăng Y gáºt đầu nói :
- Ta không nghi ngỠchuyện đó....
- Váºy thì ý ngươi là ....
Phương Trực trong lòng chợt rúng động kêu lên:
- Thuáºt dịch dung ! Thẩm Thăng Y ngẫm nghÄ© nói tiếp:
- Ta từng gặp má»™t vị hoà thượng tên là Biến Hoá, cả Ä‘á»i chỉ tìm hiểu vá» dị dung thuáºt, đã đạt tá»›i mức không tiá»n khoáng háºu.
- Chá»— không tiá»n khoáng háºu ấy ra là m sao ?
- Là có thể thay đổi hoà n toà n diện mạo cá»§a má»™t ngưá»i, nhưng theo y nói thì đó vẫn chưa phải là đỉnh cao nhất cá»§a thuáºt dịch dung.
- Váºy thế nà o má»›i là đỉnh cao nhất ?
- Không biết nữa.
Thẩm Thăng Y chép miệng :
- Tuy y chẳng có thù oán gì vá»›i ta, tiếc là lúc ấy y lại đứng vá» phÃa kẻ đối đầu vá»›i ta, nên tuy ta muốn thỉnh giáo má»™t chút mà không có dịp.
- Bây giỠhoà thượng ấy ở đâu ?
Thẩm Thăng Y lộ vẻ nuối tiếc:
- Ở Bắc Nhạc.....Thuáºt dịch dung cá»§a y có truyá»n lại cho ai không thì ta không biết, trên giang hồ có ai giá»i thuáºt dịch dung hÆ¡n y không ta cÅ©ng không biết.
Ngừng lại một chút, chà ng nói tiếp :
- Ngoà i Biến Hóa ra còn có Bạch Ngá»c Lâu.
-Thư Kiếm Song Tuyệt, Phấn Hầu Bạch Ngá»c Lâu.
Thẩm Thăng Y cưá»i cưá»i :
- Phải rồi … Miá»…n cưỡng mà nói thì y cÅ©ng là má»™t cao thá»§ vá» thuáºt dịch dung, vì y được má»™t bá»™ sách rất lạ là Vô Song phổ.
- Tên phổ lục là Vô Song, chắc là thiên hạ không có bộ thứ hai.
Phương Trá»±c tò mò há»i :
- Trong đó có chép vá» thuáºt dịch dung à ?
- Tác dụng tháºt sá»± cá»§a Vô Song phổ thì hiện nay chưa má»™t ai biết rõ, nhưng dùng nó để thay đổi diện mạo lại rất thà nh công.
- Hiện Bạch Ngá»c Lâu còn giữ không ?
- Vẫn còn....
Thẩm Thăng Y nhìn lên cá»a phòng đóng kÃn:
- Vá» mặt dịch dung, ngưá»i giả mạo ngươi là được là m theo đưá»ng lối cá»§a phái Biến Hoá.
Phương Trực nghi ngỠnhìn Thẩm Thăng Y.
- Sao ngươi biết ?
- ÄÆ°á»ng lối dịch dung cá»§a phái Bạch Ngá»c Lâu là theo khuôn mặt cá»§a má»™t ngưá»i nà o đó bất kỳ, tạo ra má»™t cái mặt nạ giống hệt, nói khác Ä‘i là tuy y có thể biến má»™t ngưá»i trở thà nh giống hệt nhiá»u kẻ khác nhưng hoà n toà n không là m thay đổi bá»™ mặt vốn có, sau khi dùng mặt nạ rồi, ngưá»i ấy vẫn có thể khôi phục lại thân pháºn cá»§a mình.
Phương Trá»±c liên tiếp gáºt đầu.
Thẩm Thăng Y nói tiếp:
- ÄÆ°á»ng lối dịch dung cá»§a phái Biến Hoá thì khác hẳn, nghe nói y tháºm chà còn có thể Ä‘em bá»™ da mặt cá»§a má»™t ngưá»i gắn hẳn và o mặt kẻ khác, dÄ© nhiên cần phải có thuốc men nà y ná», nhưng sau khi thay đổi diện mạo rồi, muốn khôi phục bá»™ mặt cÅ© e không phải dá»….
Phương Trực đưa tay sỠlên gò má:
- Da mặt ta vẫn còn mà .
- Nhưng ngươi thấy rồi đấy, kẻ giả mạo ngươi hoà n toà n không đeo mặt nạ.
Thẩm Thăng Y ánh mắt mỠđi:
- Cho nên tháºt ra ta còn chá»— nghi ngá», là lần nà y đã gặp phải má»™t cao thá»§ vá» thuáºt dịch dung, má»™t cao thá»§ còn lợi hại hÆ¡n cả Biến Hóa.
- Chẳng lẽ trên Ä‘á»i nà y lại hoà n toà n không có hai ngưá»i giống hệt nhau sao?
- Có lẽ có.
Phương Trực lấy là m kỳ quái:
- Ngươi đã không dám chắc, tại sao chỉ nghĩ tới việc dịch dung ?
Thẩm Thăng Y cưá»i cưá»i:
- Vì hôm nay ta còn gặp hai kẻ khác tướng mạo hoà n toà n giống nhau nữa.
Phương Trá»±c há»i ngay:
- Lại có ai nữa thế ?
- Lãnh huyết Âu Dương.
Thẩm Thăng Y vừa đáp vừa quan sát thái độ của Phương Trực.
Phương Trực lộ rõ vẻ kinh ngạc:
- Âu Dương Láºp à ? Ngưá»i nà y cÅ©ng đã tá»›i Gia Hưng sao ?
- Ngươi biết y à ?
- Có gặp một lần trên lầu Hoà ng Hạc, đã bốn năm rồi, diện mạo y rất đáng sợ, nên ta có một ấn tượng rất sâu sắc.
- Kẻ giống hệt y cứ như hai anh em sinh đôi, giống tá»›i mức không ngá» nhưng hôm nay ta lại gặp hai ngưá»i cùng má»™t lúc....
- Có phải là .... lại thấy má»™t ngưá»i giống hệt y không ?
Thẩm Thăng Y gáºt đầu :
- Nếu không xảy ra chuyện nà y, chắc là ta không bao giá» tin lá»i ngươi....Mà có lẽ ta còn thấy má»™t Ngải Phi VÅ© khác nữa.
Phương Trực phát hoảng:
- Ngải Phi Vũ.... Ngải Phi Vũ là bạn thân của chúng ta mà .
- Cho nên y là ngưá»i thế nà o chúng ta Ä‘á»u rõ nhưng hôm nay ta thấy ông bạn hiá»n ấy, tướng mạo thì hoà n toà n giống mà hà nh động thì như ngưá»i khác hẳn.
- Lại có gì khác thế ?
- Hoà n toà n là má»™t gã sát nhân khát máu, giết rất nhiá»u ngưá»i trên Nam hồ.
Phương Trực lẩm bẩm:
- Ngưá»i khác thì ta không biết, chứ Ngải Phi VÅ© thì tuyệt nhiên không phải là kẻ giết ngưá»i bừa bãi, tuyệt nhiên không phải.
- Thì giống như ngươi hoà n toà n không bao giá» lén lút mò tá»›i đây váºy mà .
Phương Trá»±c lắc đầu quầy quáºy:
- Tại là m sao mà trong má»™t lúc lại nảy ra lắm kẻ giống hệt nhau như thế kia chứ ? Chuyện nà y rốt lại là thế nà o váºy ?
Chẳng riêng y không nghĩ ra, mà ngay cả Thẩm Thăng Y đến hiện tại cũng mơ hồ như sa và o giữa đám mây mù năm dặm.
Có Ä‘iá»u chà ng đã nghÄ© tá»›i má»™t âm mưu vô cùng đáng sợ Ä‘ang được ngấm ngầm tiến hà nh, chỉ vì gã Phương Trá»±c giả kia lén lút mò và o kỹ viện chÆ¡i bá»i mà bị lá»™ ra má»™t chút.
Bất kể là thế nà o, đó cÅ©ng là việc riêng cá»§a y, không phải là má»™t bá»™ pháºn trong âm mưu kia. Phân tÃch lá»i Thượng Uy, thì Thu Hồng chỉ là má»™t cô gái bất hạnh đáng thương, nà ng ta đối vá»›i gã Phương Trá»±c giả kia bất kể là vì xác thịt hay tình cảm bất quá cÅ©ng chỉ là rút ngắn mạng sống cá»§a mình, mà sở dÄ© gã Phương Trá»±c kia chá»n lá»±a Thu Hồng, ngoà i việc Thu Hồng có mấy phần sắc đẹp có lẽ còn vì nÆ¡i Thu Hồng ở Ãt ngưá»i lui tá»›i, đây cÅ©ng có thể cÅ©ng là má»™t là do.
DÄ© nhiên y phải biết rằng Thu Hồng bị lao, nhưng không hỠđể ý, có Ä‘iá»u nếu nói là vì y si mê nà ng thì rất khó tin.
Có lẽ rằng ngay cả tÃnh mạng cá»§a bản thân y cÅ©ng không hỠđể ý, rất có thể như váºy, nếu không thì chÃnh chà ng đã đẩy Phương Trá»±c giả tá»›i chá»— chết. Cứ theo cái tên Nguyá»…n Hoà n cÅ©ng có thể thấy rằng trong tiá»m thức y đã toan Ä‘em cả chuyện nà y đổ lên đầu Phương Trá»±c.
Tuy Thẩm Thăng Y vẫn chưa rõ mục Ä‘Ãch cá»§a âm mưu nà y là gì, nhưng sá»± tình tá»›i đây cÅ©ng đủ để thấy nó không những rất nghiêm trá»ng mà còn rất bất ngá», mà cÅ©ng được sắp xếp rất chu đáo.
Nếu có chá»— sÆ¡ hở thì có lẽ chÃnh là việc sá» dụng má»™t kẻ không thÃch hợp vá»›i vai quân tỠđể giả mạo má»™t kẻ quân tá».
Là m ngưá»i quân tá» vốn không phải là việc dá»…, Thẩm Thăng Y có lúc cÅ©ng nghi ngá» rằng trên giang hồ không có ngưá»i như Phương Trá»±c.
Cho nên chá»— sÆ¡ hở kia chưa chắc đã không phải do ý trá»i.
Ngưá»i kia rõ rà ng đã hết sức lấp kÃn chá»— sÆ¡ hở, lúc giết ngưá»i dưá»ng như không có ý định ở lại.
Thẩm Thăng Y đã có quá nhiá»u kinh nghiệm rằng khi má»™t kế hoạch xuất hiện chá»— sÆ¡ hở thì cÅ©ng thưá»ng Ä‘ang bắt đầu thất bại, vì những kẻ lấp kÃn chá»— sÆ¡ hở cÅ©ng thưá»ng tạo ra má»™t sÆ¡ hở má»›i.
CÅ©ng vì há» phải hà nh động tháºt mau lẹ, mà khi hà nh động mau lẹ thì thưá»ng lại thiếu mất má»™t kế hoạch chu đáo Ä‘i kèm.
Ở đây hà nh động sau không phải như bổ sung cho chá»— chưa đủ cá»§a hà nh động trước mà còn giống như là thừa, mà dùng thuốc nổ thì cà ng giống như chuyện bé xé ra to, chỉ trừ phi là trên ngưá»i Phương Trá»±c giả kia có chá»— nà o rất đặc biệt, rất dá»… bị ngưá»i ta chỉ ra.
DÄ© nhiên khả năng nà y không có nhiá»u, vì ngay cả mặt mÅ©i còn thay đổi được thì còn có cái gì mà không thay đổi được.
Cách giải thÃch hợp lý nhất vẫn là ngoà i việc bổ sung cho hà nh động trước, hà nh động sau còn nhằm cảnh cáo Thẩm Thăng Y lần nữa, rằng chà ng không được tìm hiểu thêm, nhưng dÄ© nhiên há» phải biết rằng đối vá»›i Thẩm Thăng Y thì lối cảnh cáo ấy không có bao nhiêu tác dụng, nên sau khi cảnh cáo thì tiến ngay thêm má»™t bước nữa, tức là trừ khá» chướng ngại váºt Thẩm Thăng Y.
Theo lối hà nh sự của hỠmà xét, thì hỠkhông bắt đầu thì thôi, đã bắt đầu rồi thì chỉ sợ Thẩm Thăng Y rồi đây sẽ không có ngà y nà o được yên ổn.
Thẩm Thăng Y lại không để ý gì tới chuyện ấy, hiện tại hỠcó kỠkiếm và o cổ chà ng bắt ép cũng không là m chà ng thay đổi chủ ý được.
Tò mò là điá»u thứ yếu, mà Ngải Phi VÅ© và Phương Trá»±c Ä‘á»u là bạn thân cá»§a chà ng, nên chuyện nà y chà ng phải là m cho rõ rà ng Ä‘en trắng.
OOo Sau đó ná»a giá», Thẩm Thăng Y và Phương Trá»±c má»›i rá»i khá»i viện Di Hồng.
DÄ© nhiên trước khi há» rá»i Ä‘i, Tam thư đã tỉnh lại. Tuy còn vẻ sợ sệt, nhưng bà ta cÅ©ng mau chóng lấy lại bình tÄ©nh, không hỠép Thẩm Thăng Y và Phương Trá»±c ở lại, cÅ©ng không nói gì nhiá»u.
Thẩm Thăng Y cũng thế, một mình ở lại trong phòng một lúc, rồi mới cùng Phương Trực ra đi.
Ra khá»i cổng lá»›n viện Di hồng, Phương Trá»±c nhịn không được nữa, lạ lùng há»i :
- Thẩm huynh, tại sao lại rá»i Ä‘i thế nà y ?
Thẩm Thăng Y há»i lại :
- Mới rồi ngươi không nghe rõ Tam thư nói gì à ?
- Bà bảo chúng ta cứ yên tâm.
- Nhưng chúng ta còn không yên tâm vỠchuyện gì ?
- Lại có chuyện gì nữa thế.... ?
Thẩm Thăng Y ngắt lá»i cưá»i nói :
- Nếu bà ta không phải là má»™t nữ nhân có bản lÄ©nh thì đã không là m nổi bà chá»§ viện Di Hồng, chuyện nà y trong tay bà ta tháºm chà còn đơn giản hÆ¡n là trong tay chúng ta.
Phương Trá»±c trầm ngâm "á»" má»™t tiếng.
Thẩm Thăng Y nói :
- Äừng nghÄ© tá»›i chuyện đó nữa.
Phương Trực lắc đầu thở dà i :
- Thẩm huynh, bây giỠchúng ta phải là m gì đi chứ.
Thẩm Thăng Y nghĩ ngợi :
- Ta và ngươi vỠnhà trước đã, rồi sau đó sẽ tới Trương gia một chuyến.
- Trương Thiên Hộ ! Thẩm Thăng Y vuốt vuốt mũi:
- Ta muốn nói chuyện vá»›i ngươi, lại còn có má»™t chuyện vá» Ngải Phi VÅ© cÅ©ng muốn há»i ngươi.
- Chuyện của y chắc không ai rà nh bằng ta đâu.
Thẩm Thăng Y chợt dừng bước, lại cưá»i cưá»i:
- Tốt lắm … Tốt lắm....
Phương Trá»±c bất giác dừng lại, y phát hiện vẻ mặt cá»§a Thẩm Thăng Y có Ä‘iá»u gì đó rất đặc biệt, quay nhìn theo ánh mắt cá»§a chà ng, chợt đứng sững tại chá»—.
Last edited by kedatinh1974; 27-07-2008 at 01:21 PM.
|
 |
|
| |