 |
|

31-08-2008, 01:00 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Dòng sông Thanh Thủy_ Nhất Linh
Phần thứ nhất
Ba ngưá»i bá»™ hà nh
Chương 1
Ngá»c tiến vá» phÃa cá»a hà ng cà -phê cá»§a Thanh ở Cổng Bắc, trong ngưá»i cảm thấy lạnh hÆ¡n má»i buổi sáng. Chà ng mỉm cưá»i vẩn vÆ¡, chỠđón má»™t cách khoan khoái những cÆ¡n gió cuối thu từ ngoà i cánh đồng thổi lá»t qua các đưá»ng ngõ cháºt hẹp cá»§a thà nh phố Mông Tá»±.
Ngà y hôm trước, chiếc áo da Mỹ đắt tiá»n do má»™t ngưá»i bạn ở Côn Minh biếu để chà ng mặc phòng rét, chà ng đã bán được má»™t giá rất há»i. Äây là lần đầu tiên chà ng có được má»™t số tiá»n khá lá»›n từ khi hÆ¡n hai năm trước, chà ng rá»i bỠđất Việt sang tỉnh Vân Nam để cùng các anh em khác, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i cách mệnh nghèo khổ nhưng hà o hứng lúc nà o cÅ©ng chỉ mong chóng đến ngà y trở vá» nước, giải thoát dân tá»™c khá»i ách đô há»™ cá»§a ngưá»i Pháp.
Lòng tuy vui vì được sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i khác thưá»ng ở Côn Minh, Khai Viá»…n, Mông Tá»±, má»™t cuá»™c Ä‘á»i đầy nguy hiểm, nhất là những lúc được Ninh bà danh N.3, trung ương á»§y viên ban chấp hà nh hải ngoại bá»™ Việt Nam Quốc Dân Äảng phái vá» các “công tác trạm†đặt rải rác ở biên giá»›i Hoa Việt, nhưng chà ng vẫn thèm ăn các thức ngon; địa vị cách mệnh, sá»± thiếu thốn vá» tà i chÃnh cá»§a Äảng chỉ cho phép chà ng ăn cÆ¡m vá»›i má»™t Ãt rau hoặc má»™t Ãt “tà u sì†kho tháºt mặn, hoặc có khi chỉ có cÆ¡m hẩm vá»›i muối á»›t trá»™n dấm.
Chà ng nhá»› lại cái thú đêm hôm trước, đến Cổng Tây, ngồi xuống chiếc ghế gá»— cá»§a má»™t hà ng quà rong, hai tay đón lấy má»™t bát phở thịt cừu bốc hÆ¡i nghi ngút. Ngá»c vẫn thÃch nhất phở cừu, lại gặp lúc thèm nên ăn cà ng thấy ngon. Ngưá»i chà ng mặc phong phanh có chiếc áo sÆ¡ mi má»ng; quanh chà ng chỉ toà n ngưá»i Tà u nên chà ng không cần e dè, giữ lá»… độ; thỉnh thoảng chà ng đưa bát phở cừu lên và lua má»™t hÆ¡i rồi ngừng lại nghe ngóng cái thú ăn ngon và đợi những cÆ¡n gió lạnh ban đêm thổi tá»›i.
Ä‚n xong bát phở, thấy còn thòm thèm, Ngá»c gá»i thêm má»™t bát “qua cầu má»… phẩn†[1]. Tuy bát nước dùng không bốc khói vì mặt nước có nhiá»u mỡ, nhưng rất nóng, chà ng không thể lấy tay cầm lên được, đà nh phải đặt nó xuống cái bà n thấp chân cá»§a nhà hà ng. Ngá»c không ăn theo cách cho dần bún ở bát bên cạnh sang bát nước dùng, đúng lối ăn “bắc cầu bún†từ bát ná» sang bát kia như má»i ngưá»i Tà u; chà ng đổ cả bát bún lạnh sang bát nước dùng nóng bá»ng cho nguá»™i bá»›t rồi húp má»™t hÆ¡i dà i, vừa ăn vừa ngẫm nghÄ© đến chất béo cá»§a nước dùng, đến các miếng bồ dục, cổ hÅ©, gan lợn, ngá»t Ä‘áºm mà từ lâu lắm chà ng chưa được hưởng.
Tuy đã ăn hết hai bát phở cừu và “qua cầu má»… phẩn†nhưng vì thiếu chất bổ từ lâu nên chà ng không cảm thấy no quá, trong ngưá»i ấm áp không nghÄ© tá»›i gió lạnh nữa. Ngá»c cÅ©ng bắt chước ngưá»i Tà u vá»— và o bụng mấy cái, trả tiá»n rồi đứng dáºy, tiến ngược lên chiá»u gió lạnh. Chà ng thấy có lẽ từ bé đến giá» chưa từng được ăn ngon như thế, mà lại ngay trong lúc là má»™t ngưá»i cách mệnh, chà ng không có quyá»n nghÄ© đến ăn ngon cÅ©ng như nhà tu hà nh phải lấy khổ hạnh là m vui. Dẫu sao chà ng cÅ©ng “hà †má»™t tiếng khoan khoái, tá»± nhá»§:
“Mai kia có chết vì pháºn sá»± thì cÅ©ng hả cái dạ dầy nà yâ€.
Äêm ấy, chà ng tạt qua nhà đồng chà Hoạt; Phương em gái Hoạt đương ngồi Ä‘an dưới ánh nến như đợi chà ng. Phương đặt chiếc áo Ä‘an dở xuống ngá»ng nhìn Ngá»c. Hai con mắt Phương sáng hẳn lên và long lanh dưới ánh nến. Phương nhìn chà ng đầy tình tứ:
“Anh Ä‘i đâu vá» thế? Anh chị em Ä‘i ăn tiệc đằng bác Cần, có lẽ khuya lắm má»›i vá». Năm nay Mông-Tá»± rét sá»›m quá anh nhỉ?â€
Ngá»c ngồi xuống cạnh chá»— Phương Ä‘an, nhìn ngắm Phương. Sau má»™t lúc yên lặng, chà ng há»i:
“Cô Ä‘an gì thế?â€
“Em đương Ä‘an chiếc áo len. Trong lúc chiến tranh khó kiếm được len quá! Em phải nhá» má»™t ngưá»i bạn lên táºn Côn Minh má»›i mua được thứ len tốt nà y. Anh trông mà u len nà y có ưng ý không?â€
Bá»—ng nà ng sá»ng sốt nhìn và o ngưá»i Ngá»c:
“Kìa, đêm lạnh, sao anh lại chỉ mặc áo sÆ¡ mi trần. Cái áo da Mỹ cá»§a anh đâu?â€
Ngá»c mỉm cưá»i:
“Tôi đã bán nó Ä‘i rồi, được má»™t số tiá»n khá nhiá»uâ€.
“Äá»i nhà ai, mùa đông sắp đến lại Ä‘i bán áo rét. Anh lạ tháºt! Em đến chịu những ngưá»i như các anh thôi!â€
Rồi Phương đứng lên, lại gần Ngá»c giÆ¡ má»™t mảnh len Ä‘an dở, há»i:
“Anh có ưng mà u len nà y không?â€
Phương vừa nói vừa ướm thá» miếng len và o ngá»±c Ngá»c rồi thốt lên:
“Mà u nà y hợp vá»›i nước da anh quá. Em cố Ä‘an tháºt mau, Ä‘an đêm Ä‘an ngà y... em Ä‘an quen lắm không bao giá» má»i tay cả; sao anh lại có vẻ như không tin em?â€
Phương nói luôn má»™t hồi, tay vẫn không quên thoăn thoắt cỠđộng hai chiếc que Ä‘an. Ngá»c đã hiểu là Phương định biếu mình chiếc áo len, nhưng ngượng không nói hẳn ra. Chà ng cảm động và câu mà chà ng chú ý đến nhất là câu Phương nói rằng hai vợ chồng Hoạt Ä‘i ăn cÆ¡m khách khuya lắm má»›i vá». Ngá»c biết Phương đã yêu chà ng từ lâu và săn sóc chà ng đủ thứ má»—i khi chà ng Ä‘i công tác ở biên giá»›i trở vá». Ngá»c cÅ©ng để lòng yêu Phương, vì Phương có má»™t vẻ đẹp đôn háºu, dịu dà ng. Chà ng nói:
“Mà u áo len nà y có vẻ hợp vá»›i tôi lắm. Cô đưa tôi xem lạiâ€.
Chà ng cầm lấy mảnh len Ä‘an dở và vô tình tay chà ng chạm và o tay Phương. Chà ng đưa miếng len ra gần ánh nến để xem mà u cho kỹ, rồi cÅ©ng bắt chước Phương đặt miếng len lên ngá»±c Phương chá»— hai bầu vú phồng lên. Chà ng ngắm len rồi lại ngắm nét mặt Phương, nhất là hai con mắt nà ng dưới ánh nến mà chà ng biết đã long lanh sáng lên vì sung sướng. Chà ng nhá»› lại lá»i Phương bảo hai vợ chồng Hoạt Ä‘i vắng nhà chỉ có mình nà ng. Chà ng nói không nghÄ© ngợi:
“Äan xong áo nà y, cô cho tôi, vì mùa lạnh tá»›i nÆ¡i mà tôi trót dại bán áo da rồiâ€.
Phương cúi mặt đáp:
“Em cố Ä‘an tháºt mau, chắc độ ba hôm nữa xong. Äể em lấy thước Ä‘o tay anh. Nhưng thôi cÅ©ng chẳng cần Ä‘o, em cứ Ä‘an dà i tay má»™t chút, lúc mặc anh cuốn lên thì vừa. Sáng thứ ba, đúng thứ ba, em gói cẩn tháºn để khi anh đến rồi lúc Ä‘i, anh cứ cầm Ä‘i như má»™t cái gói anh đã Ä‘em sẵn từ khi tá»›i... Hay thế nà y tiện hÆ¡n, hôm thứ ba anh đợi em ở đầu phố, đúng lúc tám giá» sáng, em Ä‘i chợ rồi đưa anh; như váºy anh chị Hoạt không biết gì cảâ€.
Má»™t cÆ¡n gió mạnh từ cá»a sổ thổi và o suýt là m tắt ngá»n nến. Ngá»c chạy ra đóng cá»a sổ lại. Lúc quay trở và o, chà ng nghÄ© giá có ôm lấy Phương mà hôn chắc Phương cÅ©ng thuáºn, nhưng tá»± nhiên có thứ gì ngăn chà ng lại. Chà ng nói:
“Thứ ba, đúng tám giá» tôi đợi cô ở đầu phố. Bây giỠđà nh phải chịu lạnh đợi đến hôm đó váºy. Thôi chà o cô, tôi vá». Äêm nay, chắc thế nà o cÅ©ng nằm mê thấy được mặc áo đẹp cá»§a tiên nữ ban choâ€.
“Anh nhá»› đúng hẹn. Em mong đấyâ€.
Phương ra mở cá»a rồi đứng nhìn theo Ngá»c Ä‘i khuất dần và o bóng tối. Nà ng đặt tay lên ngá»±c, chá»— Ngá»c vừa ướm thá» miếng len rồi mỉm cưá»i, thở hắt ra má»™t cái nhẹ.
* * * * *
Sáng hôm sau, Ngá»c thức dáºy má»›i biết là đêm không mÆ¡ thấy tiên nà o ban áo cả; chà ng đã ngá»§ má»™t giấc ngon là nh không má»™ng mị, má»™t giấc ngá»§ cÅ©ng ngon như bát phở cừu ăn trong gió lạnh đêm hôm trước.
Tám giá» sáng, chà ng mặc xong quần áo và bước chân chà ng tá»± nhiên tiến vá» phÃa cá»a hà ng cà -phê cá»§a Thanh có tiếng ngon nhất Mông Tá»±. Lúc bước và o cá»a hà ng không có má»™t ngưá»i khách nà o. Chà ng gá»i to, giá»ng đùa:
“Cô chá»§ hiệu Thanh Hương Ä‘i đâu mà biệt tăm tÃch. Tám giá» sáng còn ngá»§ sao?â€
Một tiếng nói thanh thanh từ trên gác vẳng xuống:
“Nghe như tiếng anh Ngá»c. Sáng nay tôi không bán chịu đâu. Anh có tiá»n trả ngay tôi má»›i xuống, nếu không má»i anh Ä‘i nÆ¡i khác. Mà anh còn nợ tôi bốn cốc cà -phê. Anh đợi đấy tôi xuống đòi nợ, nếu không có tiá»n thì tôi lá»™t áoâ€.
Ngá»c ngá»ng lên nhìn sà n gác gá»— hở khe, nghe tiếng guốc Ä‘i vá»™i và ng cá»§a Thanh:
“Có má»—i chiếc áo da Mỹ để diện thì đã bán hôm qua rồi. Còn áo đâu để cô lá»™t nhưng tiá»n thì vô sốâ€.
Thá»±c ra Ngá»c không biết Thanh ngưá»i ở đâu, là m gì và tại sao lại đến Mông Tá»± mở má»™t hiệu cà -phê; tuy cà -phê rất ngon nhưng khách hà ng không đông lắm. Chà ng cÅ©ng biết chắc Thanh không phải là nhân viên cá»§a Quốc Dân Äảng phái vá» vì chà ng đã há»i Ninh vá» việc ấy. Chà ng thấy Ä‘á»i Thanh có Ä‘iá»u gì bà ẩn, nhưng vì cà -phê cá»§a nà ng ngon nhất Mông Tá»±, Thanh lại săn sóc và có cảm tình đặc biệt đối vá»›i chà ng, nên chà ng thưá»ng lai vãng cá»a hiệu, có khi ngồi hà ng giỠđể nói chuyện vá»›i Thanh. Chà ng thấy Thanh có đôi mắt đẹp và sắc sảo, ăn nói rất có duyên; những ý nghÄ© cá»§a nà ng rất hợp vá»›i chà ng; Thanh nói vá» bất cứ vấn đỠgì cÅ©ng tá» ra thà nh thạo và sâu sắc; giữa chà ng và Thanh có ngầm má»™t thứ gì mà chà ng chưa nháºn rõ.
Thanh bước xuống cầu thang há»i Ngá»c:
“Tám giá» rồi cÆ¡ à anh?â€
“Thì cô trông ánh mặt trá»i là biếtâ€.
Thanh và o nhà trong pha cà -phê, có vẻ vá»™i vã. Khi Ä‘em hai cốc cà -phê phin, Thanh nói vá»›i Ngá»c:
“Má»i anh lên gác uống. Tôi cÅ©ng uống vá»›i anh cho vuiâ€.
Ngá»c chẳng hiểu vì cá»› gì nhưng cÅ©ng theo Thanh lên gác. Quả nhiên ở ngay cạnh cá»a sổ có má»™t cái bà n trải khăn rất xinh và hai cái ghế bà nh mây đối diện ngồi tháºt thoải mái. Cá»a sổ lại mở ra phÃa cánh đồng có hà ng cây dương liá»…u loang loáng và ng vá» phÃa mặt trá»i má»c. Chà ng ngồi xuống ghế đối diện Thanh và định bắt đầu nói những chuyện bâng quÆ¡ vá»›i Thanh như những khi hiệu vắng khách. Trái hẳn má»i lần, Thanh lÆ¡ đãng không bắt chuyện. Nà ng hình như băn khoăn, bứt rứt Ä‘iá»u gì. Thỉnh thoảng nà ng lại nghe ngóng xem có tiếng ai dưới nhà không. Ngá»c đợi chất đặc cà -phê rá» xuống hết rồi cho thêm nước nóng cầm cốc uống thong thả.
Bá»—ng Thanh bá» cốc Ä‘ang uống dở xuống bà n, bảo Ngá»c:
“Anh cứ đợi tôi trên gác. Hình như có kháchâ€.
Rồi nà ng ghé tai Ngá»c nói khẽ:
“Anh cứ ngồi yên lặng uống, đợi tôi lên hãy hayâ€.
Có tiếng kéo ghế rồi tiếng thìa khoắng cốc. Ngá»c nghÄ© thầm:
“Ngưá»i khách hà ng nà y chắc không phải tay sà nh cà -phê vì chắc là uống cà -phê Ä‘en thưá»ng hoặc cà -phê sữaâ€.
Chà ng tò mò, rón rén Ä‘i tháºt nhẹ rồi cúi rạp xuống sà n gác nhìn qua khe hở. Chà ng thấy đầu má»™t ngưá»i khách đà n ông và đầu Thanh ghé sát gần chạm nhau. Hai ngưá»i thì thầm nói chuyện; Ngá»c cố lắng tai song không nghe rõ được tiếng gì. Chà ng cố nháºn mặt ngưá»i đà n ông nhưng ngưá»i ấy lại ngồi xoay lưng vá» phÃa chà ng; chà ng chỉ thấy hai và nh tai hÆ¡i to, cái cổ gầy và vai bên phải hình như hÆ¡i cao hÆ¡n vai bên trái. Ngưá»i đà n ông mặc bá»™ quần áo tây mà u xám tro, Ä‘i đôi giầy tây và ng đã cÅ©, đế bằng lốp ô-tô. Äá»™ hÆ¡n mưá»i lăm phút sau, Thanh lên; Ngá»c là m bá»™ nhìn ra cá»a sổ ngắm phong cảnh và ngẫm nghÄ© đến hương vị Ä‘iếu thuốc lá Mỹ đắt tiá»n mà chà ng đã mua hôm trước.
Ngá»c quay lại há»i:
“Khách nà o thế?â€
Thanh nhắp môi và o cốc cà -phê đã nguá»™i cá»§a mình rồi nói thẫn thá»:
“Khách lạ. Chẳng biết ông nà o, nhưng chắc không phải ngưá»i Mông Tá»±â€.
Ngá»c nói:
“Dân ấy uống mau thế chắc là dân cà -phê Ä‘en thưá»ngâ€.
“Sao anh biết?â€
“Và o uống má»™t lát rồi ra, mà cà -phê phin cá»§a cô thì phải Ãt nhất mưá»i lăm phút má»›i xong. Bây giá» hết khách, cô ngồi đây uống vá»›i tôi cho vui. Äể tôi chế thêm nước sôi trong phÃch. Tôi không ngỠđâu có chá»— ngồi uống thÃch như thế nà y. Ngồi đây, có thể ngồi cả ngà y cÅ©ng được. Lần sau tôi đến, cô cho phép tôi ngồi đây nhéâ€.
â€œÄÆ°á»£c anh cứ lên. Nhưng bây giá» anh hãy trả nợ bốn cốc và trả tiá»n cốc hôm nay Ä‘i đãâ€.
Ngá»c kéo ra má»™t táºp giấy Quan Kim đưa Thanh.
“Sao nhiá»u thế nà y, anh? À tiá»n bán áo, anh trả nợ năm cốc rồi anh cho tôi vay cả số tiá»n nà y có được không?â€
“Vui lòng, cô cứ cầm lấy rồi trừ dần và o tiá»n tôi uống cà -phêâ€.
Thanh chạy sang gian bên cạnh Ä‘em má»™t bình hoa hồng đặt giữa hai ngưá»i.
“Cô xÆ¡i má»™t Ä‘iếu Lucky?â€
“Là m cách mệnh mà sang nhỉ?â€
Hai ngưá»i vừa uống cà -phê vừa hút thuốc lá nhưng chưa biết sáng nay định Ä‘em chuyện gì ra nói. Thanh đột nhiên há»i:
“Lần nà y chắc anh sắp Ä‘i xa. Hà ng cà -phê tôi lại vắng má»™t quý kháchâ€.
Ngá»c nghÄ© thầm chắc ngưá»i khách lạ là ngưá»i cá»§a Ninh phái vá» báo tin cho Thanh và Thanh cÅ©ng là má»™t nữ cán bá»™ cá»§a Ninh nhưng Ninh không cho chà ng biết vì Ninh rất kÃn đáo, là m việc gì cÅ©ng chu tất; nếu đúng váºy thì nay mai chà ng sẽ được lệnh Ä‘i xa. Chà ng chỉ việc ngồi đợi xem có đúng như mình dá»± Ä‘oán không?
“Hay là anh chà ng vừa tá»›i là nhân tình cá»§a Thanh nên Thanh vá»™i vã má»i mình lên gác để hai ngưá»i trò chuyện tá»± doâ€.
NghÄ© đến Ä‘iá»u đó, Ngá»c thấy nhói ở tim. Nhưng chà ng vá»™i gạt ngay ý nghÄ© ấy, mắt nhìn và o mắt Thanh dò xét:
“Sao cô biết tôi sắp Ä‘i xa?â€
“Việc gì mà tôi chẳng biết. Anh không nghÄ© ra à ? Có má»—i má»™t cái áo da Mỹ mà anh lại Ä‘em bán Ä‘i thì chắc anh không lên phÃa bắc nữa, không lên Côn Minh, váºy chỉ còn má»™t đưá»ng là anh sắp xuống biên giá»›i; má»™t là ở biên giá»›i Ãt lạnh hÆ¡n, hai là mặc bá»™ áo da Mỹ sang trá»ng ấy, Ä‘i vá» biên giá»›i thì có khác gì mặc áo gấm Ä‘i chăn lợn không. Tôi là đà n bà xoà ng cÅ©ng Ä‘oán được, anh Ä‘i là m cách mệnh như anh, anh nghÄ© liệu có xứng đáng không? Rồi anh xem, nếu tôi Ä‘oán không trúng thì anh cứ chặt đầu tôi Ä‘iâ€.
“Tôi chặt đầu cô? Äể là m gì? Äêm qua bán áo tôi đã ăn luôn má»™t bát phở cừu và má»™t bát ‘Cô sèo mi siển’ [2], những thứ đó ngon hÆ¡n là thá»§ cấp cá»§a cô. Thà cứ để đấy mà ngắm còn thú vị hÆ¡n. Chặt đầu cô rồi, dẫu mắt cô vẫn mở nhưng trông lỠđỠnhư mắt lợn luá»™c còn đâu cái vẻ linh lợi sắc sảo như bây giá»â€.
Bá»—ng Ngá»c thốt ra như nói má»™t mình:
“Äẹp quá!â€
“Cái gì đẹp cÆ¡ anh?â€
Ngá»c nhìn qua cá»a sổ vá» phÃa vưá»n sau, chỉ cho Thanh má»™t cây lá»±u lá lăn tăn, loáng bóng ánh sáng mặt trá»i, trong lá lẫn và i nụ lá»±u má»›i nứt để xòe ra mấy cánh trắng trong như lụa nõn và những quả đã gần chÃn da xanh nám hồng má»™t ná»a, trông như ngá»c thạch.
“Cô thấy còn gì đẹp hÆ¡n không?â€
Thanh gáºt gáºt; nà ng biết là Ngá»c mượn cá»› lấy lá»±u để khen nà ng đẹp. Thanh nói:
“Anh thi sÄ© nhỉ. Là m cách mệnh như anh, giết ngưá»i nổi tiếng mà anh còn thấy hoa lá»±u nở là đẹp cÆ¡ à ?â€
“Tôi giết ai bao giá»?â€
“Anh lại còn giấu, không kể những ngưá»i phản quốc hay Việt Minh anh giết ở các vùng biên giá»›i, không ai biết đấy là đâu nhưng riêng tôi, tôi biết anh đã ‘đưa lên núi’ [3] rất nhiá»u ngưá»i phản quốc, cá»™ng sản hay thân Pháp ở Khai Viá»…n, Mông Tá»±. Anh nổi tiếng mà anh không tá»± biếtâ€.
Ngá»c uống cạn cốc cà -phê bảo Thanh:
“Cô pha cho tôi cốc cà -phê phin nữaâ€.
Khi Thanh Ä‘em lên má»™t cốc má»›i, Ngá»c nói:
“Tôi hiá»n là nh như bụt thế nà y mà cô bảo tôi giết ngưá»iâ€.
Thanh nhìn thẳng và o mắt Ngá»c:
“Hiá»n thì hiá»n tháºt, tôi cÅ©ng đã biết rõ anh là ngưá»i giầu tình cảm, có má»™t tâm hồn thi sÄ©; anh rất nhân đạo nhưng má»™t khi anh đã gia nháºp cách mệnh, anh chỉ như má»™t ngưá»i lÃnh không muốn giết ngưá»i mà vẫn phải giết khi ra tráºn; anh vá»›i ngưá»i lÃnh, má»™t khi đã bị cái ‘guồng máy’ nó lôi cuốn, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh. Giá anh đừng gia nháºp cách mệnh thì hÆ¡n. Bây giá» anh kể cho tôi nghe vì cá»› gì anh sang đây gia nháºp hà ng ngÅ© Việt Quốc. Tôi thÃch nghe anh kể chuyện lắm nhưng cốt nhất là anh đừng giấu tôi cái gì cả, cÅ©ng đừng nói khoe mẽ. Tôi, tôi hiểu anh lắmâ€.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Một thức ăn đặc biệt của tỉnh Vân Nam.
[2] Qua cầu mễ phẩn.
[3] â€œÄÆ°a lên núi†là chỉ việc giết ngưá»i vì ở bên Trung Hoa, các nghÄ©a địa đặt trên các gò đống hay núi đồi.
Xem tiếp chương 2
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by phongvan; 04-09-2008 at 11:57 AM.
|

31-08-2008, 01:01 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Ngá»c uống từng ngụm cà -phê nóng thÆ¡m, mắt đăm đăm như nhá»› lại quá khứ, rồi thong thả kể chuyện cho Thanh nghe. Chà ng thổ lá»™ vá»›i Thanh cả những Ä‘iá»u thầm kÃn nhất trong tâm hồn mà chà ng chưa từng dám ngá» cùng ai nhất là mối tình cá»§a chà ng đối vá»›i Thúy từ khi chà ng má»›i mưá»i chÃn tuổi. Hồi đó vì nhà Ngá»c sa sút chà ng phải Ä‘i sang há»c nghá» Ä‘an “den†ở là ng bên cạnh. Ông Cả thân sinh cô Thúy nháºn hà ng ở Hà Ná»™i vá» rồi thuê thợ nam nữ ở các vùng lân cáºn đến Ä‘an. Ông dáºy cả con gái ông nữa. Lúc Ngá»c đến vì chưa quen nghá», nên Thúy thưá»ng đến chỉ bảo. Thúy là con gái nhà quê nhưng hai má hồng tá»± nhiên và đôi mắt Ä‘en tinh nghịch đã quyến rÅ© chà ng ngay từ buổi đầu gặp gỡ. TÃnh Ngá»c cả thẹn nên không dám ngá» tình ý gì; chà ng chỉ thấy lòng mình lâng lâng má»—i buổi sáng sang bên là ng La để há»c nghá». Chà ng há»c Ä‘an rất tấn tá»›i mặc dầu không kiếm được bao nhiêu để giúp đỡ nhà , gồm có má»™t ông bố, má»™t ngưá»i chị và mấy đứa cháu há» mồ côi.
Trong bá»n thợ đến là m den chỉ có chà ng là ngưá»i có há»c và má»i ngưá»i không ai bảo ai Ä‘á»u gá»i chà ng bằng cáºu vì há» biết chà ng là con má»™t ông đồ bên là ng Bằng, chỉ vì nhà sa sút nên phải há»c nghá» thợ den. Há»c được Ãt lâu chị chà ng kiếm được cho chà ng má»™t chân dáºy há»c tư ở nhà má»™t cụ Phá»§ vá» hưu, công việc rất nhà n lại kiếm được gấp đôi tiá»n. Nhưng chà ng từ chối nói vá»›i chị:
“Em thÃch há»c nghá»â€.
Thúy cÅ©ng cảm ngay Ngá»c từ khi chà ng tá»›i. Cô con gái quê ấy lấy cá»› dạy chà ng Ä‘an den nên suốt ngà y ở cạnh chà ng; nà ng rất vui tÃnh và nói đùa vá»›i Ngá»c trước mặt má»i ngưá»i, không thẹn thùng gì cả. Thúy nhà nhảnh như con chim non và lần đầu tiên nà ng biết thế nà o là tình yêu.
Ông Cả bà Cả chỉ có hai ngưá»i con: má»™t trai và má»™t gái. Ngưá»i con trai đã lá»›n tuổi bá» Ä‘i đâu, là m việc gì bố mẹ cÅ©ng không biết, thỉnh thoảng lắm, có khi tá»›i ná»a năm má»›i tạt qua nhà má»™t lần, vì váºy hai ông bà rất đỗi chiá»u chuá»™ng Thúy; hai ông bà không ai nói vá»›i ai nhưng Ä‘á»u ngầm tán thà nh việc con gái mình lấy Ngá»c vì nhà Ngá»c là nhà gia thế và tÃnh Ngá»c hiá»n háºu rất hợp ý hai ông bà .
Dần dà má»i ngưá»i thợ den Ä‘á»u nghÄ© thầm vá»›i nhau cho Ngá»c sẽ là rể tương lai cá»§a ông bà Cả. Nhưng Ngá»c vẫn chưa lần nà o ngá» tình yêu vá»›i Thúy. Mặc dầu váºy, Thúy đã biết rõ là Ngá»c yêu mình; những ngà y ông bà Cả không Ä‘em được hà ng ở Hà Ná»™i vá» thì Thúy Ä‘i ra và o không thiết là m gì cả, lúc nà o cÅ©ng chỉ mÆ¡ tưởng đến Ngá»c. Nhiá»u lần nà ng sang bên là ng Ngá»c lấy cá»› là đi chợ Bằng mong có dịp Ngá»c ra chợ chÆ¡i và được nhìn thấy Ngá»c cho đỡ nhá»›. Song vì Ngá»c không bao giá» ra chợ cả nên Thúy lúc trở vá» lại buồn hÆ¡n lúc chưa Ä‘i, và tuy biết là vô lý nà ng cÅ©ng tức Ngá»c như là chÃnh Ngá»c đã sai hẹn vá»›i mình. Có lần không chịu được nữa, nà ng tạt và o nhà Ngá»c, bảo chà ng:
“Sáng mai có hà ng ở Hà Ná»™i vá»; nhân tiện tôi qua chợ Bằng có tà việc, thầy tôi nhắn sáng mai cáºu lại sang là m giúp đúng giá» như má»i lần, vì thầy tôi sợ không đủ ngưá»i để kịp là ng hà ng giao há». Có má»™t cái ‘com-măng’ rất gấp cá»§a má»™t bà đầm cần phải giao kịp trước ngà y bà ấy Ä‘i Hải Phòng xuống tà u thá»§y vá» Phápâ€.
Sáng hôm sau Thúy trang Ä‘iểm rồi đón Ngá»c trên con đưá»ng từ là ng Bằng đến là ng La. Lúc gặp Ngá»c, Thúy nói cái món hà ng đó vì ngưá»i đầm hoãn ngà y Ä‘i Pháp nên và i hôm sau má»›i có món hà ng khác.
Ngá»c nói:
“May quá nếu không gặp cô, lại mất công sang táºn là ng La. Tôi lại vá» Bằng váºyâ€.
Hai ngưá»i đứng nhìn nhau má»™t lúc. Thúy ngả nón phe phẩy quạt cho mát; nà ng kéo tà áo lên lau vừng trán lấm tấm mồ hôi. Ở cạnh đưá»ng có má»™t khu rừng cây, đứng ngoà i đưá»ng nhìn và o không rõ. Ngá»c bảo Thúy:
“Hay cô hãy và o chá»— cây kia nghỉ cho mát rồi trở vá» La. Trá»i hôm nay má»›i sáng mà đã oi quá, tôi cÅ©ng nghỉ má»™t lúc trước khi trở vá» là ng Bằngâ€.
Ngá»c nghÄ© nếu Thúy ưng chịu và o khóm cây kÃn đáo kia thì chắc chắn Thúy đã yêu chà ng và và o đấy chà ng chắc sẽ có đủ can đảm ngá» tình yêu vá»›i Thúy, nếu tiện.
Thúy đi nón lên đầu, nhìn và o khóm cây rồi thốt lên:
“Cáºu có ý kiến hay quá. Tôi cÅ©ng đương nóng bức cả ngưá»i. Ta và o nghỉ cho mát má»™t lúc đãâ€.
Ngá»c và Thúy Ä‘i theo con đưá»ng nhá», qua và i thá»a ruá»™ng rồi khi nhìn lại không thấy đưá»ng cái nữa hai ngưá»i má»›i ngừng bước. Sẵn có má»™t bá» cá» sạch sẽ và râm mát, Thúy lấy nón kê rồi ngồi xuống. Ngá»c cÅ©ng ngồi xuống bên cạnh, trên thảm cá»:
“Mát quá nhỉ, cô nhỉ. Chá»— nà y tôi cÅ©ng đã có đến nhiá»u lần bắn súng cao-su. ChÃnh ở đây tôi bắn chết được má»™t con chim và nh khuyênâ€.
“Chim khuyên bé thế mà cáºu cÅ©ng bắn trúng được cÆ¡ à ? Nhưng sao cáºu ác thế, sao cáºu không là m lồng bẫy cho nó khá»i chết, khi được con nà o cáºu cho tôi xin má»™t conâ€.
“Cô Thúy ạ, bắn chết con chim xong tôi cÅ©ng thấy thương hại nó, cho nên khi vá» nhà tôi đã chôn cất nó tá» tế. Phải đấy, từ nay tôi là m lồng bẫy, nhưng khi bẫy được hai con cho đủ đôi tôi má»›i Ä‘em biếu côâ€.
“À nhưng tôi không có lồng, cáºu là m má»™t cái lồng tre rồi cho tôi xin luôn thể. Cáºu đừng quên nhéâ€.
“Tôi quên thế nà o được. À từ nay cô đừng gá»i tôi là cáºu nữa, cô cứ gá»i tôi là anh cho thân máºt hÆ¡n. Vả lại cÅ©ng nhá» cô chỉ bảo, bây giá» tôi má»›i thà nh má»™t anh thợ là nh nghá»â€.
Thúy bá»—ng nhìn thẳng và o mắt Ngá»c mỉm cưá»i:
“Từ hôm đầu tiên anh đến tôi đã thấy ngay anh là ngưá»i có há»c. Vì cá»› gì anh cứ muốn là m má»™t ngưá»i thợâ€.
“Vì nhà tôi sa sút. Vá» sau là m được mấy tháng nhá» cô chỉ bảo cách thức rồi, chị tôi má»›i bảo có má»™t ông Phá»§ vá» hưu muốn nhá» tôi dáºy há»c tư mấy đứa trẻ, vừa nhà n vừa kiếm được tiá»n gấp hai. Nhưng tôi từ chối vì tôi thÃch là m thợ hÆ¡n, vả lại vì...â€
Ngá»c ngừng lại đột ngá»™t nhưng Thúy đã hiểu. Nà ng nói:
“Hôm nay không có việc chúng mình Ä‘i chÆ¡i Ä‘i. Anh đưa tôi Ä‘i xem khu rừng, lần nà y là lần đầu tiên tôi dám và o đây. Nghe ngưá»i ta nói rừng nà y có nhiá»u rắn, có cả cá»p nữaâ€.
“Rắn thì há»a hoằn có, nhưng để tôi Ä‘i trước nó có cắn thì nó cắn tôiâ€.
Chà ng cất tiếng cưá»i:
“Ai bảo cô rừng nà y có cá»p. Có con cá»p đáng sợ nhất là tôi nhưng cá»p nà y hiá»n là nh lắm. Cô Ä‘i vá»›i cá»p rồi còn sợ gì cá»p. Nà o ta Ä‘i Ä‘iâ€.
Ngá»c phá»§i áo đứng dáºy; Thúy cÅ©ng đứng dáºy bóp lại cái nón cho tròn rồi Ä‘i theo sau Ngá»c:
“Em sợ rắn lắmâ€.
Nà ng tình cá» thốt ra tiếng xưng em; Ngá»c nghe rõ nhưng là m như không để ý tá»›i. Cà ng Ä‘i sâu và o rừng, cây cối cà ng ráºm rạp. Con đưá»ng nhá» vì Ãt ngưá»i qua lại nên nhìn kỹ má»›i nháºn thấy nhỠở những cây cá» nằm rạp xuống.
Bá»—ng má»™t con rắn cạp nong dà i hÆ¡n thước nằm chắn ngang lối cá». Thúy hốt hoảng nắm lấy ngưá»i Ngá»c:
“Anh Ngá»c Æ¡i! Con rắn! Con rắn!â€
“Cô đừng sợâ€.
Ngá»c cúi xuống nhặt má»™t cà nh cây khô quăng vá» phÃa con rắn. Con rắn vụt biến và o trong cá» cao và bụi ráºm. Thúy vẫn chưa dám bá» ngưá»i Ngá»c ra, thở hổn hển:
“Chết, anh... nó hình như quay lại phÃa sau. Kìa, anh trông nó trở lại phÃa kia kìa! Chá»—... chá»—... lá... động cạnh emâ€.
Ngá»c quà ng tay ôm lấy ngang lưng Thúy nói thản nhiên:
“Tôi đã bảo cô đừng sợ mà ! Cô cứ Ä‘i vá»›i tôi, có sao đã có tôiâ€.
Chà ng lấy tay ấn và o lưng Thúy giục nà ng tiến qua chá»— con rắn nằm lúc nãy. Äi khá»i chá»— cá» cao và bụi ráºm tay Ngá»c vẫn ôm ngang lưng Thúy; hai ngưá»i đứng lại ở má»™t chá»— đất trống rồi không nói má»™t lá»i nà o Ngá»c ôm chặt lấy Thúy, cúi xuống sát gần mặt Thúy. Thúy ngá»a mặt lên như chỠđợi, Ngá»c đặt lên môi Thúy má»™t cái hôn đầu tiên.
Tình yêu bấy lâu vẫn ngấm ngầm giữa hai ngưá»i lúc đó đã bá»™c lá»™ rõ rà ng trong sá»± trao hôn.
Sau ngà y hôm đó, đến khi Ngá»c trở lại là m việc nhà ông Cả, thái độ Thúy thay đổi khác hẳn. Nà ng không nhà nhảnh, không nói đùa vá»›i Ngá»c nữa, thưá»ng ngồi xa chá»— Ngá»c là m việc, chỉ thỉnh thoảng lắm hai ngưá»i má»›i lặng lẽ nhìn nhau như trao hết cả tâm hồn cho nhau.
Những ngà y nghỉ, Ngá»c thấy mình tương tư Thúy; có khi đêm khuya chà ng ra Ä‘i xuyên quãng cánh đồng tối cách là ng Bằng và là ng La nhưng đến trước cá»a nhà Thúy, qua dáºu duối thấy có ánh đèn sáng chà ng chỉ nhìn và o má»™t lúc rồi lại quay vá» nhà . Những đêm khuya trá»i mưa lạnh tiếng chó sá»§a ở phÃa sau nhà là m chà ng thức giấc; chà ng nghe ngóng tiếng chó sá»§a má»—i lúc má»™t xa, chà ng Ä‘oán ngưá»i nà o có việc cần hay Ä‘i bắt ếch và nghe tiếng chó sá»§a chà ng biết ngưá»i đó Ä‘i vá» phÃa là ng La. Sau má»™t lúc yên lặng vì ngưá»i ấy Ä‘i qua cánh đồng không có nhà ở rồi sau lại có tiếng chó sá»§a rất xa như từ phÃa là ng La đưa tá»›i. Chà ng nằm yên trong chăn ấm và vÆ¡ vẩn nghÄ© đến Thúy có lẽ giá» nà y cÅ©ng đương tưởng nhá»› tá»›i chà ng.
Dần dà có khi ông bà Cả bảo chà ng ở lại ăn cÆ¡m và nghỉ trưa ở nhà để khá»i Ä‘i lại thêm vất vả. Nhá» váºy Ngá»c được gần gÅ©i Thúy, cùng ăn cÆ¡m vá»›i Thúy và má»™t hai lần gặp Lá»… anh Thúy.
Lúc đầu Lá»… vá»›i Ngá»c không để ý tá»›i nhau mấy nhưng dần dà Ngá»c thấy Lá»… hay nói chuyện vá»›i mình để là m thân và toà n nói những chuyện bâng quÆ¡. Lá»… rất vui tÃnh, cả ngà y đùa vá»›i trẻ con. Chà ng có má»™t trò nghịch là m trẻ con bao giá» cÅ©ng thÃch: chà ng lấy má»™t sợi dây chỉ vo tròn má»™t đầu rồi nuốt hẳn và o dạ dầy. Äể má»™t lúc lâu, Lá»… cầm cái đầu dây hÆ¡i thòi ra ngoà i môi rồi vừa há miệng cho trẻ con nhìn, vừa kéo dây cho trẻ con thấy rõ là mình có phép kéo được cái đầu dây cuá»™n tròn từ ở bụng ra. Trẻ con vì váºy thÃch Lá»… lắm và Lá»… Ä‘i lại dá»… dà ng các nhà trong là ng. Còn thỉnh thoảng Lá»… Ä‘i đâu là m gì thì ngay đối vá»›i Ngá»c chà ng cÅ©ng không nói rõ. Rồi sau má»™t độ ở là ng, Lá»… lại biến đâu mất.
Bá»—ng má»™t hôm Ngá»c không thấy Thúy ra ngồi Ä‘an; nà ng nằm lỳ ở trong buồng kÃn đến ná»a tháng. Khi Thúy gượng dáºy ra ngoà i, Ngá»c thấy nà ng gầy hẳn Ä‘i, đôi má không còn hồng nữa, nước da xanh, hai con mắt Ä‘en sáng hÆ¡n trước và trông to hẳn ra. Ãt lâu sau các ông lang có tiếng ở quanh vùng ai cÅ©ng nói Thúy bị lao. Má»™t buổi trưa nhân lúc vắng ngưá»i Thúy đến gần nói nhá» vá»›i Ngá»c:
“Em biết trong mình em lắm. Chắc em không còn sống được bao lâu nữaâ€.
Nhìn chung quanh không có ai, Ngá»c hôn lên vầng trán phẳng đẹp, hôn xuống đôi mắt to cá»§a Thúy, hôn và o đôi má gầy và đôi môi khô cá»§a ngưá»i yêu, rồi nói giá»ng run run:
“Anh yêu em. Em chết chắc anh cÅ©ng không sống được nữaâ€.
Khi Thúy sắp chết thì Lá»… vá». Lá»… biết là Ngá»c yêu em mình lắm, nhưng chà ng vẫn thản nhiên đùa vá»›i trẻ con và đi chÆ¡i vá»›i các nhà trong là ng.
Hôm Thúy hấp hối, nhân Lá»… và o thăm, Ngá»c cÅ©ng theo sau, đứng chắp tay lặng nhìn Thúy. Thúy lịm dần. Ông bà Cả vừa khóc vừa gá»i; Thúy mở mắt ra và qua vai Lá»…, nà ng đưa mắt nhìn thẳng và o mắt Ngá»c, như để vÄ©nh biệt ngưá»i yêu. Má»™t lúc sau mắt nà ng má» Ä‘i. Bà Cả sá» và o ngưá»i con nói vá»›i ông Cả:
“Ngưá»i nó lạnh ngắt, ông Æ¡i, Thúy Æ¡i! Con, con nỡ nà o...â€
Rồi bà khóc tru tréo lên, vừa khóc vừa gá»i tên con. Lá»… nói:
“Em con nó Ä‘i rồiâ€.
Chà ng lấy tay vuốt mắt em. Ngá»c đứng lại nhìn nét mặt và thân hình Thúy; cả ngưá»i nà ng như dẹp hẳn xuống trong chiếc má»n trắng. Vầng trán thân yêu cá»§a Thúy đã nhiá»u lần chà ng đặt môi lên, bây giá» chà ng thấy yên lặng, má»™t sá»± lặng yên hÆ¡n cả những tảng đá ở ngõ Ä‘i và o. Các đồ đạc trong phòng cÅ©ng hình như có má»™t sức sống linh động chỉ riêng có nét mặt Thúy và nhất là vầng trán, chà ng thấy lạnh hÆ¡n cả má»i thứ và yên lặng hÆ¡n cả má»i thứ.
Thấy đứng lâu bất tiện, Ngá»c ra ngoà i nói vá»›i bá»n thợ Ä‘an:
“Cô Thúy đã mất rồiâ€.
Các thợ Ä‘an ngừng tay là m việc. Chà ng thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u thản nhiên tuy có thì thà o bà n tán vá»›i nhau; chắc há» chỉ nghÄ© đến việc Thúy chết là má»™t cÆ¡ há»™i để hỠđược nghỉ dăm ba bữa mà vẫn được trả lương.
Ná»a tháng sau, Ngá»c cùng Lá»… đứng ở ngoà i cánh đồng cạnh ngôi má»™ má»›i đắp cá»§a Thúy. Lá»… nói:
“Tôi kiếm được việc là m cho anh rồi, nhưng hÆ¡i xa anh có nháºn không. Lương cao hÆ¡n là đan den. Tôi có ông bạn là ký rượu, tôi giá»›i thiệu anh phụ việcâ€.
Lá»… vá»— vai Ngá»c, há»i:
“Anh nháºn chứ?â€
“Tôi Ä‘i được mà cà ng Ä‘i xa cà ng hayâ€.
Ngá»c nói vá»›i cha và chị rồi Ä‘i Chà Linh nháºn việc. Ông ký Hoà nh Ä‘i vắng luôn nên Ngá»c phải thay thế; tuy váºy chà ng vẫn nhà n vì ông ký Hoà nh có thuê má»™t ngưá»i là m công tên là Chuân, nhà nghèo và có bà mẹ già , để cho rượu thùng đóng và o các chai bán lẻ.
Má»™t lần Ngá»c Ä‘i chÆ¡i vá» thấy Chuân đương cho rượu và o chai nhưng Chuân không biết chà ng vá». Thấy có vẻ khả nghi, Ngá»c yên lặng nhìn qua khe liếp; chà ng nhìn rõ Chuân cứ má»—i lần cho rượu thùng và o chai lại chỉ cho tháºt vÆ¡i, rồi Chuân ra sau nhà mang má»™t cái vò lá»›n mà Ngá»c Ä‘oán là vò nước lã, Ä‘em đổ và o các chai rượu nguyên chất còn vÆ¡i. Ngá»c đứng lại má»™t lúc lâu ngẫm nghÄ©. Chà ng có thể chạy và o chá»— đổ rượu và bắt quả tang Chuân Ä‘ang là m má»™t việc gian láºn. Nhưng chẳng biết vì lẽ gì, chà ng lại không là m váºy. Chà ng lặng lẽ rút ra khá»i nhà rồi giả vá» lên tiếng gá»i Chuân rồi Ä‘i và o nhà rất thong thả để Chuân có đủ thì giỠđổ cái vò nước lã Ä‘i. Lúc và o tá»›i nhà trong, chà ng thấy Chuân đương lấy rượu nguyên chất đổ và o các chai còn vÆ¡i. Chuân ngá»ng lên nói:
“Cáºu má»›i vá»â€.
“Ừ, tôi má»›i vá», anh cho và o chai hết chưa?â€
Ngá»c biết là Chuân vừa thoát khá»i má»™t cÆ¡n hú vÃa. Nhưng còn chà ng, tại sao lại dung túng cho Chuân thoát khá»i tù tá»™i thì chÃnh chà ng, chà ng cÅ©ng không hiểu vì lẽ gì. Dẫu sao chà ng cÅ©ng thấy trong ngưá»i nhẹ nhõm như đã là m má»™t việc nhân đạo, chứ không phải ăn năn vì đã dung túng má»™t tá»™i lá»—i. Nhìn nét mặt há»›n hở cá»§a Chuân, chà ng lại thấy bằng lòng vá»›i mình. Nếu Ngá»c bắt được quả tang Chuân pha rượu, nhìn nét mặt chắc Ä‘au khổ cá»§a Chuân, có lẽ Ngá»c lại tá»± xấu hổ vá»›i mình, hay Ä‘au khổ, vì đã là m cho ngưá»i khác Ä‘au khổ. Chà ng lại biết trước rằng sẽ xấu hổ vá»›i Chuân, má»™t ngưá»i có tá»™i, chà ng xấu hổ chỉ vì là m má»™t việc rình bắt, má»™t việc mà chà ng cho là xấu hÆ¡n cả việc Chuân là m báºy, vì Chuân nhà nghèo và có mẹ già . Lúc đó chà ng chưa đủ trà phân tách lòng mình, nhưng vá» sau khi gia nháºp hà ng ngÅ© cách mệnh là m những việc giết ngưá»i tá»™i lá»—i gấp mấy việc pha loãng rượu, chà ng má»›i nháºn thấy có má»™t thứ gì cao hÆ¡n cả việc chà ng giết ngưá»i không hối háºn và việc pha loãng rượu cá»§a Chuân để kiếm thêm Ãt tiá»n nuôi mẹ già . Dẫu sao chà ng không phải là má»™t ngưá»i có óc triết lý để phân biệt ở Ä‘á»i thế nà o là tốt, thế nà o là xấu. Chà ng chỉ biết chà ng giết ngưá»i và tha không bắt quả tang Chuân là má»™t việc chà ng cho là phải và bản tÃnh cùng bổn pháºn bảo chà ng phải là m như váºy. Chỉ có thế thôi.
Là m ở ty rượu Chà Linh được gần ná»a năm, má»™t hôm chà ng thấy Lá»… Ä‘i tạt qua và rá»§ chà ng vá» quê thăm nhà . Lá»… đã xin phép ông Ký Hoà nh cho chà ng nghỉ Ãt ngà y. Chà ng vui vẻ vì được thăm quê nhưng có má»™t Ä‘iá»u chà ng ngầm thấy tha thiết nhất: thăm má»™ Thúy.
Sau khi vá» là ng Bằng, Ngá»c cùng Lá»… sang là ng La ra thăm má»™ Thúy; trên nấm mồ cỠđã má»c lÆ¡ thÆ¡. Ngá»c nhìn tấm bia đỠmấy chữ:
Nguyễn Thị Thúy
Sinh ngà y 27 tháng 6 năm 1924
Mất ngà y 14 tháng 1 năm 1941
Ngá»c quay mặt Ä‘i lấy tay áo lau nước mắt. Lá»… đến gần há»i:
“Anh có muốn Ä‘i nÆ¡i khác hay trở vá» ty rượu anh Hoà nh?â€
“Anh bảo tôi Ä‘i đâu?â€
“Nhưng anh có muốn Ä‘i không?â€
Lá»… vá»— vai Ngá»c nói:
“Lần nà y Ä‘i là đi tháºt xaâ€.
Ngá»c quay lại:
“Anh bảo Ä‘i xa là đi táºn đâu?â€
“Äi xa lắm, Ä‘i khá»i nước, ngà y vá» không định trước đượcâ€.
“Äi vá»›i anh?â€
“Tôi sẽ Ä‘i vá»›i anh cho đến biên giá»›i rồi tôi phải quay lại. Nhưng sang đến nÆ¡i nghÄ©a là đến Vân Nam đã sẵn có ngưá»i săn sóc đến anh, anh không phải lo ngại gì nữaâ€.
Ngá»c đã hiểu, nhưng cÅ©ng há»i Lá»…:
“Sang bên ấy là m gì?â€
“Là m gì tôi sẽ nói vá»›i anh sau nhưng anh có muốn Ä‘i không?â€
“Tôi vốn thÃch Ä‘i xaâ€.
“Thế thì được, anh vá» qua nhà thăm bác và chị, rồi anh lại ở hẳn nhà tôi, tôi sẽ có chuyện nói vá»›i anh, trong Ãt lâu rồi anh sẽ Ä‘i vá»›i tôiâ€.
Trong mưá»i ngà y liá»n, Lá»… Ä‘em má»i chuyện nói vá»›i Ngá»c. Ngà y cuối cùng, Ngá»c lại ra thăm má»™ Thúy. Lá»… đưa chà ng Ä‘i thá»±c hà nh ở má»™t và i tỉnh rồi sau cùng lên Là o Kay. Má»™t đêm tối trá»i, Lá»… dẫn Ngá»c đến bá» sông, bắt tay chà ng má»™t cái mạnh rồi nói:
“Thôi anh Ä‘i, tôi biết anh là ngưá»i đủ can trưá»ng và nhẫn nại. Anh chắc thà nh côngâ€.
Má»™t chiếc thuyá»n tiến đến Ä‘áºu gần hai ngưá»i. Ngá»c nói vá»›i Lá»…:
“Khi nà o anh vá» qua nhà , xin anh ra má»™ Thúy và lúc khấn nhá»› nói là tôi không bao giá» quên được... Thôi anh trở lại, tôi sẽ không bao giá» phụ lòng tin cá»§a anh và cá»§a Thúyâ€.
Thuyá»n sang bên kia bá» sông đã có ngưá»i đợi sẵn. Chà ng đã trốn thoát sang đất Tà u. Chà ng ngoảnh nhìn ánh đèn sáng ở Là o Kay, giÆ¡ tay vẫy mấy cái như tạm biệt đất nước và cuá»™c Ä‘á»i cÅ©.
Ninh đợi sẵn Ngá»c ở phố Äức Phương. Ngà y hôm sau Ngá»c cùng sáu ngưá»i ở trong nước má»›i ra Ä‘i xe lá»a lên Khai Viá»…n.
Từ lúc đó Ngá»c bắt đầu sống cuá»™c Ä‘á»i cách mệnh ở hải ngoại.
Xem tiếp chương 3
Last edited by phongvan; 04-09-2008 at 11:57 AM.
|

31-08-2008, 01:02 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
Nghe Ngá»c kể xong câu chuyện, Thanh biết rõ là Ngá»c đã rất thà nh thá»±c. Câu đầu tiên Thanh há»i Ngá»c là vá» Thuý:
“Thế bây giá» anh đối vá»›i Thuý như thế nà o?â€
“Còn như thế nà o nữa. Lòng tôi đối vá»›i Thuý trước thế nà o bây giá» vẫn nguyên như váºyâ€.
“Sao độ rà y anh hay đến thăm cô Phương em ông Hoạt thế?â€
Ngá»c đáp:
“CÅ©ng như tôi đến đây luôn vì có cà -phê ngonâ€.
Thanh mỉm cưá»i mỉa mai:
“Nhà cô Phương cÅ©ng có cà -phê ngon à ?â€
Ngá»c nói:
“Sao việc gì tôi là m cô cÅ©ng biết cả. Tôi cÅ©ng chẳng cần giấu cô là m gì. Lòng tôi đối vá»›i Thuý vẫn như trước, Ä‘iá»u ấy đúng, nhưng Thuý đã chết rồi. Còn đối vá»›i Phương quả thá»±c đến luôn không phải vì nhà Phương có cà -phê ngon. Nhưng vì...â€
“Thôi tôi hiểu rồi, anh chẳng cần nói... Nhưng cái cá»› thúc đẩy anh sang đây là m cách mệnh kể cÅ©ng hÆ¡i kỳ. Không nói thì anh cÅ©ng rõ, là m cách mệnh là vì má»™t lý tưởng mình cho là cao đẹp, phải gác má»i tình cảm lại để đạt được lý tưởng. Anh thì là m cách mệnh theo lối tà i tá», như má»™t nghệ sÄ©â€.
“Sao chị bảo tôi không lý tưởng, chị bảo Ä‘uổi Pháp Ä‘i, lấy lại độc láºp không đủ là má»™t lý tưởng à ?â€
“Äấy cÅ©ng là má»™t lý tuởng nhưng không đủ, còn việc kiến quốc: nếu độc láºp rồi, có chÃnh phá»§ ngưá»i Việt cai trị ngưá»i Việt, nếu chÃnh phá»§ đó - tôi thà dụ bá»n cá»™ng sản lên nắm chÃnh quyá»n - lại áp bức dân quá ư đế quốc thì có phải công anh vất vả là công toi, việc anh giết ngưá»i là việc vô Ãch. Nhưng thôi bà n những chuyện ấy là m gì cho anh báºn tâm. Äể tôi lấy anh má»™t cốc cà -phê phin nữa anh ngồi uống cà -phê, tha hồ ngắm hoa lá»±u nở. Sáng mai đến, tôi cÅ©ng má»i anh lên đây ngồi ngắm cảnh đẹp. Anh là khách quý cÆ¡ mà , tiá»n cà -phê trả trước, không như các anh khác túi rá»—ng lại hay uống trạcâ€.
Thanh vừa bưng cốc cà -phê phin đặt trên bà n thì có tiếng ngưá»i ở dưới nhà gá»i:
“Cô Thanhâ€.
Thanh bước vội xuống cầu thang rồi nói:
“À anh. Anh xÆ¡i cà -phê phin hay cà -phê Ä‘enâ€.
“Xin lá»—i cô. Hôm nay tôi vá»™i quá. Tôi chỉ muốn há»i cô xem anh Ngá»c sáng nay có lại đây không? Tôi cần gặp anh ấy ngayâ€.
Tiếng Thanh vá»ng lên chá»— Ngá»c ngồi:
“Có, sáng sá»›m anh Ngá»c có đến đây uống cà -phê nhưng Ä‘i đã lâu rồiâ€.
Ngá»c chỉ nghe tiếng, cÅ©ng biết là Lăng, thư ký cá»§a Khu Äảng bá»™ Việt Quốc ở Mông Tá»±. Äợi cho Lăng Ä‘i khá»i, Ngá»c chạy xuống gác bảo Thanh:
“Thôi cốc cà -phê phin vừa Ä‘em lên, cô chịu khó uống giùm tôi. Tôi quên mất má»™t việc cần phải vá» nhà ngay. Lúc nãy khách nà o thế?â€
“Anh Lăng đến há»i anh, nhưng tôi không dám nói anh ngồi trên gác vì e bất tiện, vả lại tôi muốn anh ngồi uống ung dung ngắm hoa lá»±uâ€.
Ngá»c tá» bá»™ ngạc nhiên:
“À, anh Lăng. Chắc anh ấy muốn đòi nợ tôi. Thôi mặc anh ấy đấy, tôi vá» nhà ngay bây giá». Chà o cô; sáng mai tôi lại đến. Äến bảy giá» sáng cho sá»›m để xem lại nụ hoa lá»±u đã nở to được chừng nà o rồi. Mai, cô nhéâ€.
“Vâng. Chà o anh. Mai bảy giá» sáng tôi sẽ đợi anh đấyâ€.
Ngá»c Ä‘i vá» cùng phÃa vá»›i Lăng. Khi đã khuất hiệu cà -phê chà ng chạy tháºt mau để cố Ä‘uổi kịp Lăng. Thấy Lăng ở xa, chà ng cháºm bước lại rồi gá»i to:
“Anh Lăng Æ¡i, anh Ä‘i đâu thế?â€
Lăng ngừng lại đợi Ngá»c tá»›i rồi khẽ bảo Ngá»c:
“Anh Ninh ở Côn Minh vá» tối hôm qua, có bảo tôi triệu táºp Khu Äảng bá»™ sáng nay hồi mưá»i giỠở nhà anh KÃnh. Anh Ninh bảo có việc kÃn và rất cần. Tôi đến nhà anh kiếm thì anh đã Ä‘i rồi. Gặp anh may quáâ€.
“Có việc gì thế?â€
“Anh Ninh không cho biết là có việc gì, chỉ dặn rằng cần có mặt anh lắm. Anh Ninh giữ việc sắp đặt hệ thống tổ chức ở biên giá»›i. Ninh cố nhiên là tên giảâ€.
Ngá»c nhá»› lại lá»i Thanh nói: chà ng nghÄ© thầm chắc Thanh và ngưá»i khách lạ mặc bá»™ quần áo Tây mà u xám tro là những ngưá»i bà máºt cá»§a Ninh và chắc Ninh sẽ phái chà ng vá» biên giá»›i Hoa Việt.
“Thanh chắc đã được Ninh huấn luyện kỹ nên má»›i giá»i như váºy. Thế nà y chưa chắc mình đã được mặc áo len cá»§a Phương, vì chắc là việc gấp phải Ä‘i ngayâ€.
Lúc ở nhà KÃnh, anh em ở Khu Äảng bá»™ đã tá»›i đông đủ. Có cả Ninh ngồi đăm chiêu ở góc phòng. Sau mấy lá»i cá»§a anh Khu trưởng vá» lý do buổi khai há»™i, Ninh đứng lên nói:
“Tôi có lệnh cá»§a Hải ngoại bá»™ vỠđây nhá» anh em giúp cho việc đưa mấy đồng chà vá» biên giá»›i. Váºy yêu cầu đồng chà giữ vá» giao thông Ä‘i giao thiệp ngay vá»›i bá»™ Ä‘i Mỹ, xin cho ba ngưá»i Ä‘i xe nhà binh lên Khai Viá»…n để chuyển sang xe vá» Văn SÆ¡n. Việc gấp. Ba đồng chà ấy cần sáng mai Ä‘i sá»›m. Váºy yêu cầu đồng chà phụ trách giao thông Ä‘i thương lượng ngay vá»›i Mỹ. Còn các anh em khác cứ nhân buổi há»p nà y mà bà n bạc. Lần nà y tôi đỠnghị thảo luáºn vá» thá»i cuá»™c đệ nhị lục cá nguyệt năm 1944 và các anh cho ý kiến vá» việc phe nà o sẽ thắng, Nháºt hay là Äồng minhâ€.
Ngá»c thấy Ninh vừa nói vừa nhìn vá» phÃa chà ng đăm đăm. Chà ng ngẫm nghÄ©:
“Sao lại ba ngưá»i, trong số đó chắc có mình vì Thanh đã nói váºy. Còn hai ngưá»i kia là ai. Hay có lẽ là Thanh và ngưá»i khách mặc bá»™ quần áo mà u xámâ€.
Ninh rút ra khá»i phòng há»p mắt vẫn nhìn Ngá»c:
“Thôi để các đồng chà bà n việc. Tôi cần Ä‘i má»™t và i nÆ¡iâ€.
Lúc tan buổi há»p, khi Ngá»c Ä‘i qua mấy phố vắng để vá» nhà ăn cÆ¡m thì bá»—ng gặp Ninh. Ninh có vẻ như đợi chà ng từ lâu, thấy Ngá»c đến Ninh tiến lại gần nói nhá»:
“Tôi cần gặp chú. Chiá»u nay bốn giá» tôi đợi chú ở Cổng Tây, trên con đưá»ng Ä‘i CÆ¡ Cầu. Chá»— ấy vắng. Chú sá»a soạn sẵn sà ng để Ä‘i. Còn nhiá»u việc tôi sẽ nói rõ vá»›i chú khi gặp nhauâ€.
Ngá»c vá» nhà đồng chà Việt, nÆ¡i chà ng ở trá». Ä‚n cÆ¡m xong chà ng không ngá»§ trưa, đợi cho hai vợ chồng Việt ngá»§ yên, chà ng lấy cái túi vải quà ng vai ra, yên lặng xếp các thứ cần dùng và o. NghÄ© tá»›i việc được Ä‘i vá»›i Thanh vá» biên giá»›i chà ng thấy trong lòng nhẹ lâng lâng. Con đưá»ng từ Khai Viá»…n đến Văn SÆ¡n rồi Ma-Lì-Pố chà ng đã nhiá»u lần Ä‘i qua. Từ Văn SÆ¡n Ä‘i Ma-Lì-Pố chà ng sẽ chá»n con đưá»ng cao, vì con đưá»ng ấy đẹp nhất, có nhiá»u suối trong; chà ng sẽ đưa Thanh và o những quán trá» chà ng đã quen thuá»™c, chà ng sẽ chỉ cho Thanh lạch suối nà o nhiá»u rau cải soong. Nếu Thanh không quen Ä‘i bá»™, chà ng sẽ và o Äảng bá»™ Trung Hoa mượn con ngá»±a tháºt hiá»n để nà ng cưỡi. Chà ng sẽ cùng chung sống vá»›i Thanh ở Văn SÆ¡n ở nhà chị Nam là m nữ khán há»™ và ở công tác trạm Ma-Lì-Pố, còn nếu cần phải vá» nước chà ng sẽ đưa Thanh và o nhà đồng chà Long ở Thanh Thá»§y và cố nà i Thanh uống rượu ngô... Chà ng dá»± tÃnh má»i việc, coi lần Ä‘i nà y như má»™t cuá»™c ngao du đầy thú vị. Song chà ng chỉ má»›i theo ý muốn cá»§a mình dá»± tÃnh chứ thá»±c ra từ Văn SÆ¡n có hai con đưá»ng vá» nước, chà ng chưa biết Ninh sẽ ra lệnh cho chà ng Ä‘i theo con đưá»ng qua Ma-Lì-Pố vá» Thanh Thá»§y, Hà Giang hay con đưá»ng qua Mã-Quan vá» Hoà ng Su Phì hay Mưá»ng Khương.
Sá»a soạn xong thì vợ chồng Việt đã dáºy. Ngá»c ra đứng cạnh cá»a sổ huýt sáo miệng và hát má»™t bà i hát Tà u thịnh hà nh nhưng lại hát bằng tiếng Việt:
Ăn cháo hoa hay là ... là ăn súp.
Chà ng không nghĩ đến rằng chà ng đã quên hẳn Phương đi trong lúc mình vui và quên hẳn chiếc áo len Phương định tâm biếu mình.
Xuân vợ Việt há»i:
“Chú có việc gì mà vui vẻ thế? Thổi sáo miệng rồi lại hát lại mãi câu: ‘Ăn cháo hoa hay là ăn súp’.â€
“Không em có gì vui đâu? Äấy có lẽ là em ở nhá» anh chị mà anh chị thì nghèo, cháo hoa được ăn luôn, có khi được ăn thay cả cÆ¡m, nhưng súp thì chẳng bao giá» em được ăn vá»›i anh chịâ€.
Ngá»c mỉm cưá»i nhìn Xuân. Äối vá»›i hai vợ chồng Việt, chà ng như là má»™t ngưá»i nhà - má»™t ngưá»i em thì đúng hÆ¡n - nên tuy nói váºy mà Xuân vẫn cưá»i xòa:
“Chú cứ đợi Ãt lâu nếu anh Việt mở được cá»a hiệu cÆ¡m Tây cho bá»™ Ä‘i Mỹ ở trưá»ng bay thì chú tha hồ ăn súp. Lúc đó chị sợ chú lại thèm cháo hoa. À, hay là chiá»u nay chị nấu cho chú má»™t nồi súp ngon. Súp rau vá»›i xương ống thôiâ€.
“Phải đấy chị. Chiá»u nay mấy giá» xong súp để em vá». Äừng ăn mảnh trước đấy nhéâ€.
Xuân lại cưá»i:
“Có chú ăn mảnh thì có. Chiếc áo da Mỹ đâu, chắc chú bán lấy tiá»n ăn ‘Cô Sèo mi siển’ rồi chứ gìâ€.
“Chị Ä‘oán đúng đấy. Thôi em Ä‘iâ€.
Ra Cổng Tây đợi má»™t lát thì Ninh cÅ©ng tá»›i nÆ¡i. Hai ngưá»i vừa Ä‘i trên đưá»ng vắng vừa nói chuyện. Ninh tháo chiếc đồng hồ Ä‘eo tay giao cho Ngá»c và nói:
“Giá» giấc rất quan trá»ng. Còn áo mặc Ä‘i đưá»ng thì chú không phải lo, đã có ngưá»i trù liệu sẵnâ€.
Nhưng Ngá»c vẫn chưa hiểu được việc chÃnh, há»i Ninh:
“Công tác chÃnh cá»§a em là gì?â€
Ninh suy nghÄ© má»™t lát rồi nhìn thẳng và o mắt Ngá»c:
“Công việc cá»§a đồng chà đi phen nà y rất quan trá»ng. Tôi rất tin chắc chắn đồng chà là m xong pháºn sá»± Hải ngoại bá»™ giao phó. Nhưng việc chuyến nà y hÆ¡i khó khăn. Má»™t mình chú Ä‘i dá»c đưá»ng từ Văn SÆ¡n tá»›i Ma-Lì-Pố phải thá»§ tiêu hai tay Việt Minh và thân Phápâ€.
Ninh giÆ¡ tay vá»— lên vai Ngá»c, rồi nói:
“Chú không khéo má»™t chút thì chú sẽ bị hạiâ€.
Ninh lấy ở túi ra má»™t tá» giấy rồi đưa Ngá»c xem:
“Äây là nghị quyết cá»§a Hải ngoại bá»™. Chú xem cẩn tháºn và nhất là dấu đóngâ€.
Ngá»c nhìn qua rồi đưa trả lại Ninh:
“Em không cần xem. Em tin ở anh. Äá»i em có kể là m gì, anh đã biết rõ. Nếu cần chết thì em sẽ chết. Nhưng anh cứ tin là em là m nổi việcâ€.
Ngá»c nghÄ© ngay rằng đây không phải là má»™t cuá»™c ngao du vá»›i Thanh nữa. Nhưng chà ng không há»i xem Thanh và ngưá»i khách sáng ngà y có phải là hai ngưá»i sẽ Ä‘i vá»›i chà ng không, vì nếu váºy, chà ng phải giết cả Thanh.
Thấy Ngá»c suy nghÄ©, Ninh nói:
“Hay chú lưỡng lá»±, chá»— chú vá»›i tôi chú cứ nói tháºtâ€.
Ngá»c ngá»ng lên nhìn Ninh.
“Việc nà y em là m được. Cần giết bất kỳ ai em cÅ©ng giếtâ€.
Ninh lại lấy ở túi ra má»™t gói giấy thiếc nhá»:
“Äây là má»™t thứ thuốc độc rất mạnh, uống và o chết ngay. Tá»›i Văn SÆ¡n trước khi Ä‘i bá»™ vá» Ma-Lì-Pố chú bảo chị Nam pha cho má»™t cái bi-đông nước cà -phê tháºt đặc để át mùi thuốc độc. Còn lúc nà o cho thuốc độc và o cà -phê là tùy chú định liệu. Con đưá»ng từ Văn SÆ¡n vá» ngang qua Ma-Lì-Pố chú đã Ä‘i nhiá»u lần; chú biết rõ hÆ¡n tôi là ở khu rừng nà o cần ra tay và ra tay cách nà o là tùy chú. Nhưng chuyến Ä‘i nà y, tôi nhắc lại, rất quan trá»ng. Hạ thá»§ xong chú phải lá»™t hết quần áo hai ngưá»i đó cho mất tang tÃch. Khi vá» công tác trạm Ma-Lì-Pố hay vá» Văn SÆ¡n chú đánh Ä‘iện cho tôi nói là : ‘Má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp’. Nếu trong sáu ngà y không thấy chú trở vá» công tác trạm Ma-Lì-Pố hoặc nhà chị Nam ở Văn SÆ¡n thì há» sẽ đánh Ä‘iện lên cho tôi rõ. Như váºy tôi sẽ biết chú đã bị hại rồi. Công việc Äảng cÅ©ng không đến ná»—i nà o, vì bá»n há» không có ngưá»i ở Văn SÆ¡n và Ma-Lì-Pố - nhưng biết đâu há» không có liên lạc vá»›i những ngưá»i Tà u thân cá»™ng ở hai nÆ¡i đó - há» sẽ Ä‘i lá»t được vá» nước để cổ động tuyên truyá»n dân Hà Giang hoặc liên lạc vá»›i vua Mèo ở Quản Bạ Yên Ninh. Chúng nó rất có thể mưu mô vá»›i Pháp để phá tan hệ thống tổ chức cá»§a mình ở biên giá»›i hoặc bắt các anh em rải rác từ Äồng Văn tá»›i Là o Kayâ€.
Ngá»c từ biệt Ninh vá» trước. Ninh dặn thêm tối nay còn gặp Ngá»c má»™t lần nữa. Kim đồng hồ Ä‘eo tay đã chỉ năm giá»; đáng lẽ vá» nhà , Ngá»c tạt qua hiệu cà -phê Thanh Hương. May lúc đó không có khách. Thanh há»i:
“Anh lại nhá»› hoa lá»±u đến ngắm, có phải không? Anh lên gác trước Ä‘i. Tôi sẽ Ä‘em cà -phê lên ngayâ€.
Thanh vừa ngồi và o ghế, Ngá»c há»i ngay:
“Ngà y mai cô cÅ©ng vá» biên giá»›i?â€
Thanh nhìn Ngá»c ngÆ¡ ngác:
“Anh Ä‘iên à ? Tôi còn phải ở lại đây trông hà ng cà -phê và ngắm hoa lá»±u há»™ anh. Mai anh Ä‘i phải không? Äấy anh xem tôi Ä‘oán có đúng không? Bây giá» không lo bị anh chặt đầu nữaâ€.
Thanh cưá»i rồi há»i:
“Mai mấy giá» anh Ä‘i? Anh Ä‘i vá» miá»n nà o? Hà Khẩu hay Văn SÆ¡n?â€
“Tôi Ä‘i Văn SÆ¡n. Äi kỳ nà y chưa chắc đã vỠđể uống cà -phê ngon, ngắm hoa lá»±u và thăm cô. Có khi Ä‘i không vá» nữa!â€
“Quan trá»ng thế cÆ¡ à ?â€
Thanh đứng lên lấy bình hoa hồng đặt giữa hai ngưá»i. Ngá»c thấy Thanh mắt sáng hẳn lên. Thanh nói:
“Hay là tôi bá» mặc quán cà -phê đấy. Anh biết không, tôi chán ghét lạ lùng cuá»™c Ä‘á»i đương sống hiện giá», ngồi cả ngà y tiếp những ông khách gà n dở. Tôi muốn sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i khác thưá»ng; tôi thÃch Ä‘i đây Ä‘i đó như anh. À, nà y anh Ngá»câ€.
Giá»ng Thanh trở nên dịu dà ng, nhưng quả quyết:
“À hay là mai tôi Ä‘i vá»›i anh. Anh có tiá»n bán áo, tôi, tôi cÅ©ng có tiá»n vốn. Chúng mình vá» biên giá»›i. Anh ạ, xa nước bao lâu tôi chỉ mÆ¡ ước được vá» biên giá»›i, trông thấy cái mốc đỠnhững chữ Hoà ng Su Phì hay Hà Giang. Nếu vá» nước nguy hiểm thì tôi chỉ cốt đưa bà n chân sang bên kia mốc hoặc cúi xuống lấy tay sá» bãi cá» cá»§a nước nhà . Chắc là cá» bên nước nhà sá» và o mát tay lắm và mát cả hồn nữa. Äấy là tôi không còn bố mẹ gì cả, vì thầy mẹ tôi đã mất từ trước khi tôi sang Vân Nam là m ăn; dầu sao má»—i lần nghÄ© tá»›i cái cổng gạch vá»›i bá» tre là ng, vá»›i ao bèo hay ao rau rút thì lòng...â€
Thanh quay mặt Ä‘i và Ngá»c nhìn thấy rõ má»™t giá»t nước mắt chảy lăn trên gò má nà ng. Ngá»c há»i:
“Chắc cô có việc gì buồn. Khi tôi Ä‘i vá» cô sẽ kể cho tôi nghe vá» Ä‘á»i sống cá»§a cô như sáng ngà y tôi đã kể rõ cô nghe vá» Ä‘á»i sống cá»§a tôiâ€.
Thanh lấy vạt áo lau nước mắt, quay lại nhìn Ngá»c, hai con mắt rá»›m rá»›m ướt lệ. Nà ng nói:
“Äá»i em khổ lắm. Còn Ä‘au khổ hÆ¡n anh nữaâ€.
Ngá»c ngồi yên má»™t lúc rồi cất tiếng bảo Thanh:
“Tôi rất tiếc không thể cùng cô Ä‘i chuyến nà y được. Nếu cô cùng Ä‘i, công việc tôi là m sẽ há»ng mà có khi nguy cả tÃnh mệnh tôi và cô nữa. Äể má»™t lần khác váºy, nếu tôi thoát nguy vỠđược. Cô cứ tin như váºy và gắng đợi tôi...â€
Thanh nói:
“Tôi không sợ nguy hiểm. Biết đâu tôi lại không cứu được anh khá»i cÆ¡n nguy. Nhưng việc gì mà anh bảo nguy hiểm đến tÃnh mệnh anhâ€.
Nghe giá»ng nói thà nh tháºt cá»§a Thanh và vốn sẵn biết Thanh sáng suốt nên chà ng nói luôn không đắn Ä‘o:
“Mai tôi phải Ä‘i Khai Viá»…n rồi Ä‘i Văn SÆ¡n, Ma-Lì-Pố và má»™t mình tôi phải đảm nhiệm giết hai tay Việt cá»™ng. Há» có thể nghi ngá» mà thá»§ tiêu tôi trước khi tôi ra tay. Äấy cô xem, việc nguy hiểm như váºy. Cô Ä‘i thế nà o được vá»›i tôi. Cô cứ ở đây là m ăn buôn bán. Nếu độ ná»a tháng nữa tôi trở vá» thì tức là tôi còn sống, nếu quá hạn đó cô không thấy tôi trở lại Mông Tá»± thì cô mất hẳn má»™t ngưá»i khách biết thưởng thức cà -phê ngon và ngắm cây lá»±u cá»§a cô nở hoa. Thôi bây giá» tôi Ä‘i đây, chà o cô và có khi vÄ©nh biệt côâ€.
Ngá»c cho tay và o túi quần, nắm gói thuốc độc Ninh má»›i đưa rồi mỉm cưá»i đứng dáºy. Thanh cÅ©ng đứng dáºy. Hai ngưá»i yên lặng nhìn nhau má»™t lúc lâu. Thanh nói:
“Tôi vẫn tin ở anh. Mong anh Ä‘i được may mắn và độ ná»a tháng nữa sẽ trở vá». Nhưng anh có thể từ chối việc ấy được không? Dẫu sao tôi vẫn lo cho anhâ€.
Mắt Thanh chá»›p mau như để cố giữ cho khá»i khóc. Ngá»c cúi đầu chà o Thanh rồi Ä‘i vá» phÃa cầu thang. Xuống hết cầu thang, quay mặt lên, chà ng thấy Thanh đứng tá»±a và o thà nh tưá»ng đương nhìn theo chà ng. Thanh gáºt khẽ rồi giÆ¡ tay vẫy chà ng. Ngá»c cÅ©ng giÆ¡ tay lên vẫy rồi quả quyết Ä‘i qua các bà n cà -phê để trở vá» nhà ăn súp cá»§a Xuân và đi gặp Ninh. Ngá»c cÅ©ng không cần báo cho vợ chồng Việt vì chà ng thưá»ng Ä‘i vá» má»™t cách bất ngá». Lúc tá»›i chá»— dặn gặp Ninh, Ngá»c thấy Ninh ngồi viết ở bà n. Ninh ngá»ng lên há»i:
“Chú đã xếp đặt má»i việc xong chưa?â€
“Vâng, mai sá»›m em có thể lên đưá»ngâ€.
Ninh lấy ra má»™t gói quần áo đưa cho Ngá»c:
“Trong nà y đủ cả, còn tiá»n đây chú cầm lấy để tiêu dá»c đưá»ngâ€.
Ngá»c há»i:
“Còn việc xe hÆ¡i cá»§a Mỹ Ä‘i Văn SÆ¡n anh đã thu xếp xong chưa?â€
“Xong cả rồiâ€.
“Nhưng còn hai ngưá»i Ä‘i vá»›i em, anh cần cho em biết để mai ra xe nháºn được nhauâ€.
Ninh nói:
“Hai ngưá»i Ä‘i vá»›i chú là hai tay Việt Minh lợi hại len lá»i và o hà ng ngÅ© Việt Quốc đã lâu, nay muốn dá»±a và o thế cá»§a Việt Quốc để vá» nước. Má»™t tay tên là Tứ, Ä‘eo kÃnh cáºn thị, hói trán, để râu mép nhá», môi dầy, răng vẩu và yết hầu lá»™, trạc gần bốn mươi tuổi. Äặc Ä‘iểm là có cái ve ở mắt trái. Còn ngưá»i kia tên là Nghệ, cố nhiên là hai ngưá»i Ä‘á»u là tên giả. Nghệ vai lệch ngưá»i gầy và nước da và ng như ngưá»i Ä‘au gan, và vì váºy anh em gá»i đùa là Nghệ...â€
Ngá»c ngắt lá»i Ninh:
“Nghệ vai bên phải hÆ¡i cao hÆ¡n vai bên trái, và nh tai hÆ¡i to, lúc vỠđây mặc má»™t bá»™ quần áo Tây mầu xám và đi má»™t đôi giầy và ng đã cÅ©, đế bằng lốp cao suâ€.
Ninh xoay hẳn ngưá»i vá» phÃa Ngá»c tá» vẻ ngạc nhiên. Ngá»c kể cả lại má»i việc xảy ra ban sáng ở tiệm cà -phê cá»§a Thanh rồi há»i Ninh:
“Còn Thanh là ngưá»i thế nà o? Theo ý em thì Thanh chắc không phải cùng bá»n vá»›i Tứ, Nghệ. Em thấy có cái gì uẩn khúc ở trongâ€.
“Thế chú có nói gì vá»›i Thanh vá» việc Ä‘i nà y không?â€
Ngá»c ngồi thẳng ngưá»i lên:
“Thưa anh có, em kể hết, kể cả việc em phải thá»§ tiêu Tứ và Nghệ cho Thanh ngheâ€.
Chà ng thấy Ninh cau lông mà y, mắt lá»™ má»™t vẻ giáºn dữ cố nén cho khá»i bùng ra. Tay Ninh vuốt vuốt trán mấy cái như nói má»™t mình.
“Việc há»ng cả rồi. Chú... chú... tôi không ngỠđâu. Chú...â€
Ngá»c há»i:
“Trước em vẫn tưởng Thanh vá»›i Nghệ là ngưá»i cá»§a anhâ€.
“Chú tưởng? Từ rầy chú đừng tưởng như thế! Bây giá» việc há»ng rồi thì phải thôi hẳn Ä‘i. Äồng chà đã biết thế nà o là ká»· luáºt Äảng, tôi không cần nói nhiá»u. Bây giá» chú phải Ä‘i ngay báo cho đồng chà Khu bá»™ trưởng và cắt đặt ngưá»i suốt đêm nay canh gác nhà tôi thuê cho Tứ, Nghệ ở và nhất là cho ngay láºp tức ngưá»i lại gác hiệu cà -phê Thanh Hươngâ€.
Ngá»c đứng lên nói:
“Em xin lá»—i đã là m phiá»n lòng anh, em xin chịu hình phạt Äảng đã định, nhưng theo ý em thì công việc chưa há»ng. Mai em sẽ Ä‘i vá»›i Tứ, Nghệ và em sẽ là m tròn pháºn sá»±. Nếu em lầm thì em sẽ chết vá» tay há», Äảng không cần Ä‘em ká»· luáºt ra nữa. Nhưng em tin là em không lầm. Em chưa rõ lắm nhưng em nháºn có cái gì uẩn khúc giữa Thanh và Việt Minh. Äối vá»›i em, có khi lại là việc hay. Em sẽ lại ngay đằng Thanh và bảo Thanh không được ra khá»i cá»a cho đến ngà y em vá». Khi em Ä‘i rồi anh cứ bảo anh em canh gác cầm chừng. Em thấy Thanh là ngưá»i rất tà i giá»i; nếu Thanh đứng vá» phÃa mình thì là má»™t việc rất hay cho Äảngâ€.
Ngá»c ngừng lại đợi chá» Ninh suy nghÄ© má»™t lát rồi há»i:
“Xin anh thuáºn cho em là m như thế. Chỉ có hai đằng má»™t là em sẽ chết vá» tay Thanh hai là nếu em nghÄ© đúng thì Äảng thêm được Thanh má»™t nữ cán bá»™ rất giá»i. Em đợi anh trả lá»i rồi em sẽ Ä‘i ngay lại nhà Thanhâ€.
Ninh cÅ©ng đứng dáºy, giÆ¡ tay bắt tay Ngá»c má»™t cái mạnh:
â€œÄÆ°á»£c, tôi tin ở chú. Nếu chú lầm thì tôi sẽ chia sẻ trách nhiệm vá»›i chúâ€.
“Em cảm Æ¡n anhâ€.
Nói xong Ngá»c chà o Ninh và đi ngay tá»›i nhà Thanh.
Xem tiếp chương 4
|

31-08-2008, 01:02 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Trá»i đã vỠđêm. Trên con đưá»ng phố tối Ä‘en đưa đến nhà Thanh, Ngá»c rảo bước Ä‘i mau. Gió lạnh ban đêm thổi mạnh nhưng Ngá»c quên cả lạnh tuy chà ng chỉ mặc má»™t chiếc áo sÆ¡-mi má»ng. Lòng chà ng háo hức như những khi có má»™t việc rất quan trá»ng xảy ra cho Äảng và rất nguy hiểm cho chà ng. Tá»± nhiên, từ trong thâm tâm Ngá»c chợt thấy má»™t ná»—i vui đương nẩy nở khiến chà ng choáng váng.
Lúc tá»›i nhà Thanh, cá»a hà ng còn hé mở để đợi và i ngưá»i khách Trung Hoa Ä‘i chÆ¡i khuya. Thấy Ngá»c và o Thanh há»i:
“Anh lại muốn uống cà -phê nữa? Hôm nay cốc thứ mấy rồi?â€
quanh không có khách nà o và tuy biết Thanh chỉ ở có má»™t mình, Ngá»c cÅ©ng không ngần ngại bảo Thanh như ra lệnh:
“Cô đóng ngay cá»a hà ng lạiâ€.
Thanh đứng trân trân, không nhúc nhÃch, ngÆ¡ ngác vá» lá»i nói lạ lùng cá»§a Ngá»c. Ngá»c không lưỡng lá»± lấy tay tá»± cà i then cá»a rồi bảo Thanh:
“Cô tắt hết các nến Ä‘i. Chỉ để má»™t cái thôi rồi cô Ä‘em đèn lên gác vá»›i tôiâ€.
Thanh nhìn Ngá»c tưởng như chà ng má»›i hóa Ä‘iên, song nà ng cÅ©ng là m theo lá»i Ngá»c bảo, vì không có cách nà o khác. Lên tá»›i ná»a cầu thang, Ngá»c há»i:
“Nhà cô còn gạo không? Có lạp-xưá»ng không?â€
Thanh nghÄ© thầm chắc Ngá»c hóa Ä‘iên tháºt rồi. Cây nến nà ng cầm nghiêng hẳn Ä‘i, rá» giá»t xuống bà n tay mà nà ng không để ý tá»›i.
Lên gác, Ngá»c ngồi xuống cái ghế mây bảo Thanh:
“Äêm nay tôi ngá»§ ở đây vá»›i cô. Ngá»§ suốt đêm. Cô cầm đèn xuống rồi pha hai cốc phin, má»™t cốc cho cô, má»™t cốc cho tôi. Cà -phê thì chắc cô còn nhiá»u. À nhưng tôi cÅ©ng cần phải xuống nhà theo cô, nhỡ... Nà o ta cùng xuốngâ€.
Lúc Thanh Ä‘ang loay hoay pha cà -phê, Ngá»c há»i:
“Sao tôi há»i cô không trả lá»i. Nhà cô còn bao nhiêu gạo, có lạp xưá»ng không?â€
Thanh đáp:
“Nhà lúc nà o chẳng có gạo. Chắc anh muốn ăn cÆ¡m vá»›i lạp xưá»ng nhưng tiếc rằng nhà tôi chỉ có ruốcâ€.
“Ruốc cÅ©ng được, nhưng ăn cÆ¡m vá»›i ruốc mãi chắc là xót ruá»™t. Ruốc vá»›i gạo có đủ ăn trong ná»a tháng không?â€
Lên trên gác, khi hai ngưá»i ngồi đối diện uống cà -phê, Thanh má»›i há»i:
“Anh định há»i thế là m gì?â€
Ngá»c không đáp lại câu Thanh há»i; chà ng dịu giá»ng nói:
“Cô có muốn cho tôi sống không?â€
Thanh bất giác mỉm cưá»i:
“Tiá»n anh vừa đưa tôi để trừ dần và o tiá»n uống cà -phê, anh chết có lẽ lợi cho tôi hÆ¡nâ€.
“Nà y cô Thanh, tôi không đùa đâu, nếu cô muốn tôi sống thì từ đêm nay cho đến khi tôi vá», cô không được Ä‘i ra khá»i nhà , cô phải chịu khó xót ruá»™t ăn cÆ¡m vá»›i ruốc, còn cá»a hiệu thì cô đóng nó lại. Có lẽ lúc nà y cô nên ốm, nhất là bị sốt rét thương hà n thì tiện quá. Hay là tôi bảo anh Bình tiêm cho cô, ốm như thế đỡ phải ănâ€.
Thanh lại mỉm cưá»i:
“Thế ra anh muốn tôi ốm. Tôi chết để anh sống lấy má»™t mình! Anh muốn tôi ăn cÆ¡m vá»›i ruốc, không ra khá»i nhà trong ná»a tháng lại ốm bệnh thương hà n như thế để là m gì? Anh chưa trả lá»i câu tôi há»i anhâ€.
Ngá»c uống má»™t há»›p cà -phê rồi nói:
“Tại sao? Tôi không thể nà o nói cho cô rõ đượcâ€.
Thanh ra mắc lấy má»™t chiếc áo len đà n bà đưa cho Ngá»c:
“Anh mặc tạmâ€.
Nà ng lại ngồi xuống ghế, ngắm Ngá»c xá» hai tay và o chiếc áo đà n bà rồi báºt lên cưá»i. Bây giá» thì nà ng đã biết không phải Ngá»c lên cÆ¡n Ä‘iên.
Nà ng nói:
“Tôi hiểu cả rồi. Anh nghi ngá» tôi, hay đúng ra anh bắt buá»™c nghi tôi, chứ thá»±c ra anh không nghi. Tôi hiểu. Các anh khác nghi ngá» tôi, sợ tôi báo cho Tứ vá»›i Nghệ biết hoặc ra bưu tÃn cuá»™c đánh Ä‘iện Ä‘i Khai Viá»…n cho các đồng chà ở đó. Nhưng anh không nghÄ© tá»›i chá»— nhà chỉ có tôi là đà n bà ở má»™t mình mà anh lại đòi ngá»§ ở đây suốt đêm. Anh không sợ là m xấu tiếng tôi à ? Phiá»n má»™t ná»—i nhà chỉ có cái giưá»ng nhá» vá»›i má»™t cái mà n. Anh định bảo ngưá»i tiêm cho tôi ốm thì bây giỠđã có muá»—i tiêm cho tôi thay ngưá»i rồi, chắc là anh bằng lòng lắmâ€.
Ngá»c nói:
“Cô cứ và o giưá»ng nằm, tôi, tôi sẽ thức suốt đêm nayâ€.
“Nhưng sáng mai anh phải dáºy sá»›m mà con đưá»ng Ä‘i Văn SÆ¡n nghe nói xấu lắm. Anh cần nghỉ hÆ¡n tôi. Tôi, tôi có ná»a tháng tha hồ ngá»§, tha hồ ăn cÆ¡m ruốc, tha hồ uống cà -phê cá»§a cô Thanh ngon nhất Má»™ng Tá»±. Còn thá»±c ra tôi là cô hay là bà , đố anh Ä‘oán đượcâ€.
Ngá»c lấy bao thuốc lá Lucky, rút ra hai Ä‘iếu.
“Má»i chị xÆ¡iâ€.
Lần đầu tiên chà ng gá»i Thanh là chị như những nữ đồng chà khác. Thanh cÅ©ng để ý đến việc đổi lối xưng hô cá»§a Ngá»c; nà ng nhÃu lông mà y châm thuốc và o ngá»n nến rồi nói:
“Anh chắc Ä‘oán tôi là bà , nên má»›i đổi lối xưng hô, gá»i tôi bằng chị, hay là anh coi tôi như má»™t nữ đồng chÃ. Tôi đồng chà gì vá»›i anh, má»™t ngưá»i đến để canh gác tôi, mà lại đòi canh gác suốt cả đêm. CÅ©ng may ngưá»i canh ngục cá»§a tôi mai lại Ä‘i sá»›mâ€.
Ngá»c nói:
“Tháºt đấy, sở dÄ© tôi gá»i chị bằng chị là vì bắt đầu từ đêm nay tôi coi chị như má»™t đồng chÃ. Sáng ngà y tôi đã thà nh thá»±c kể rõ Ä‘á»i riêng cá»§a tôi và vì cá»› gì tôi sang đây là m cách mệnh. Bây giá» chị cÅ©ng kể qua cho tôi hay tại sao chị sang đây. Lúc chiá»u, chị có bảo Ä‘á»i chị lại còn khổ hÆ¡n cả Ä‘á»i tôi nữaâ€.
Ở ngoà i, trá»i bắt đầu đổ mưa to. Ngá»c và Thanh cùng nói má»™t lúc, giá»ng vui mừng:
“May quáâ€.
Ngá»c nói:
“May vì tôi có ngá»§ quên chị cÅ©ng không Ä‘i đâu đượcâ€.
“Còn tôi may vì cái giếng sau vưá»n cá»§a tôi đầy nước, tôi có phải ở nhà má»™t tháng cÅ©ng không lo chết khát. Anh giam tôi ná»a tháng mà anh chỉ nghÄ© đến cÆ¡m và lạp xưá»ng thôi. Trá»i mưa, vưá»n rau cá»§a tôi chắc tốt, tôi không phải xót ruá»™t vì ăn cÆ¡m vá»›i ruốc. Tôi có ba luống rau cải xanh và cúc tần, ăn tha hồ mát ruá»™t. Nà o bây giá» tôi kể qua Ä‘á»i tôi cho anh nghe. Tôi đã có chồng và trước khi lấy chồng tôi cÅ©ng đã yêu như anh yêu cô Thuý cá»§a anh.
Lúc má»›i lấy chồng, tôi có nhiá»u cá»§a hồi môn lắm. Thầy mẹ tôi mở hiệu và ng đã lâu năm nên rất giầu có. Vá» sau nhà tôi ham mê cá» bạc, cá ngá»±a, tằng tịu vá»›i không biết bao nhiêu là cô, và có lúc bao đến bốn năm cô. Tôi không nghi ngá» gì cả. Vẫn yêu chồng như khi má»›i lấy. Tôi lại có tÃnh thÃch chiá»u chồng; nhà tôi vì váºy cứ mượn cá»› nà y cá»› khác nói là cần nhiá»u tiá»n lo lót để chạy má»™t chân ‘tri huyện tắt’. Dần dà vốn liếng, tư trang cá»§a tôi hết sạch. Thầy mẹ tôi lại bị bệnh chết trong vòng má»™t tháng. Äau đớn nhất cho tôi là chồng tôi đã đánh lừa tôi má»™t cách khả ố, đã đưa tôi ra kiện tại tòa đòi ly dị.
Tôi sống trÆ¡ vÆ¡ trong cảnh túng thiếu, đến lúc biết rõ sá»± thá»±c vá» hà nh động cá»§a chồng tôi thì tôi đâm chán ghét hết thẩy má»i thứ, thù ghét bất kỳ ngưá»i đà n ông nà o. Nhân có ngưá»i bạn gái sang Vân Nam buôn đà o, tôi liá»n Ä‘i theo sang đây để buôn bán. à tôi lúc đó không muốn vá» nước nữa. Ở lại Côn Minh mượn vốn ngưá»i bạn gái Ä‘i mua rau, mua đà o gá»i vá» cho bạn bán. Lâu dần tôi có má»™t số vốn khá lá»›n, nên vá» Mông Tá»± mở hiệu cà -phê, chỉ cần hòa vốn và sống má»™t Ä‘á»i yên thân. Tôi không ngá» sống cô độc mãi cÅ©ng buồn và lắm lúc muốn vá» quê thăm má»™ thầy mẹ tôi, thăm lại nÆ¡i là ng cÅ©, ở đấy tôi đã sống má»™t Ä‘á»i tháºt sung sướng trước khi lấy chồng. Tôi đã yêu, tôi đã bị ngưá»i yêu lừa, không như anh, dầu sao cÅ©ng còn được giữ lại má»™t ká»· niệm tuy Ä‘au buồn nhưng vẫn tốt đẹp vá» mối tình đầu trong Ä‘á»i mình. Anh, anh đã tìm đưá»c má»™t con đưá»ng Ä‘i, còn tôi...â€
Thanh nói xong lấy khăn tay chấm lên hai khóe mắt. Nà ng khóc vì Ä‘au khổ, nhá»› bố mẹ, nhá»› quê hương nhưng cÅ©ng vì uất ức bị chồng cÅ© lừa. Có má»™t Ä‘iá»u Thanh không nói ra là nà ng đã gia nháºp Việt Minh như má»™t số ngưá»i quốc gia yêu nước khác. Äúng như lá»i nà ng đã nói vá»›i Ngá»c, nà ng cÅ©ng bị cái “guồng máy†cách mệnh lôi cuốn; nà ng cÅ©ng đã cảm thấy đương bị lừa má»™t lần nữa nhưng lần nà y thì tuy biết, nà ng cÅ©ng không thoát khá»i. Rồi má»™t ngà y kia, gặp Ngá»c đến hà ng mình uống cà -phê, nà ng Ä‘em lòng yêu, yêu tha thiết nhưng lại Ä‘au đớn thấy Ngá»c yêu Phương.
Thanh cúi mặt tay bóp trán:
“Äá»i em khổ lắm. Khổ mà không thấy có má»™t hy vá»ng gì ở Ä‘á»i nữaâ€.
Nói xong Thanh nức nở khóc và để cho nước mắt già n giụa trên hai gò má. Ngá»c yên lặng đợi cho Thanh khóc cho hết cÆ¡n. Ở ngoà i nhà vẫn mưa to gió lá»›n.
“Chị Thanh nà y, sao chị không là m như tôi. Äá»i vẫn còn nhiá»u hy vá»ng, nhiá»u cái đáng là m để quên. Những tức giáºn, Ä‘au buồn dầu sao cÅ©ng là nhỠđối vá»›i việc lá»›n mình định là m. Nếu chị quyết tâm thì tôi sẽ giá»›i thiệu chị, để chị giúp và o công việc chung. Chị sẽ và o chi bá»™ cá»§a tôi và o là m việc cùng vá»›i tôi; ý kiến chị thế nà o?â€
Thanh nói:
“Không thể được. Tôi chán hết thảy, mà sống yên ổn như thế nà y cÅ©ng buồn. Tôi cám Æ¡n anh nhưng rất tiếc không thể nháºn lá»i anh đượcâ€.
“Vì cá»› gì?â€
“Không vì cá»› gì cả. Tôi không thÃch. Anh cứ theo chà hướng cá»§a anh rồi anh kể những công việc anh là m cho tôi nghe. Nếu lần nà y không Ä‘i vá»›i anh được thì để lần khác váºy; nhưng tôi chỉ thÃch Ä‘i ngao du, còn dá»± và o công việc cách mệnh thì tôi xin chịu. Tôi sẽ đợi anh vá», và tôi tin chắc thế nà o anh cÅ©ng sống mà vá»; trong lúc anh Ä‘i tôi xin cam Ä‘oan không ra khá»i nhà và ăn cÆ¡m vá»›i ruốc, lỡ anh Ä‘i có há»ng việc, anh bị giết, không ai đổ tá»™i cho tôi được và nhất là anh khá»i mang tiếng xấu. Mai anh Ä‘i rồi thế nà o lại chẳng có các anh khác đến rình tôi, rình, tha hồ rình, miá»…n là đừng bắt tôi phải ngá»§ chung nhà má»—i đêm vá»›i má»™t ngưá»i. Mà đừng có anh nà o nhân cÆ¡ há»™i đến uống quỵt cà -phê. Nếu uống quỵt thì tôi sẽ lấy số tiá»n cá»§a anh vừa đưa tôi trừ Ä‘i. Tôi cÅ©ng còn lãi chánâ€.
Thanh vừa nói vừa cưá»i trong nước mắt. Nà ng bảo Ngá»c:
“Hay là ta thức suốt đêm nay nói chuyện. Anh có Ä‘i đưá»ng mệt thì mặc kệ anh. Còn tôi thì trong ná»a tháng bế quan tá»a cảng, ngồi ro ró, chẳng có ai để nói chuyện nữa. Thức suốt đêm nay, mai chẳng cần ai tiêm tôi cÅ©ng ốm, tôi đóng cá»a hiệu ngá»§ lỳ cho sướng thân. Anh nghÄ© thế nà o?â€
“Thì thức suốt đêm. Mai tôi Ä‘i, ngồi ngá»§ trên xe cả ngà y, vả lại tôi khá»e sức lắm. Thức và i ba đêm liá»n vẫn Ä‘i được ba mươi cây số má»™t ngà y. Nhưng cần nhất là phải có cà -phê tháºt đặc. Khuya lát nữa chị phải nấu cháo ăn; chắc ăn cháo hoa vá»›i ruốc thì ngon tuyệt. Sáng sá»›m mai tôi ở đây vá» qua nhà rồi ra thẳng xeâ€.
Chà ng hát vui vẻ:
“Ăn cháo hoa... hay là ... là ăn ruốcâ€.
Thanh nhìn Ngá»c:
“Mai thế nà o anh chẳng qua nhà cô Phươngâ€.
“Chị nói tôi má»›i nghÄ© tá»›i. Qua là m gì?â€
“Äể từ biệt chứâ€.
Ngá»c tắc lưỡi má»™t cái:
“Số là cô ấy định biếu tôi cái áo len nhưng như ngữ ấy Ä‘an thì cÅ©ng phải dăm bảy ngà y má»›i xong. Vả lại tôi đã có sẵn áo rét khác rồiâ€.
Thanh nhìn và o ngá»±c Ngá»c:
“Hay là anh mặc cái áo len nà y Ä‘i. Tôi biếu anh đấyâ€.
“Chị bảo tôi mặc áo len đà n bà nà y à ?â€
“Mặc ở trong cho ấm ai biết đâuâ€.
“Vâng, chị cho thì tôi xin nháºn để mặc trong ngưá»i cho ấm. Nhưng chị lấy gì mặcâ€.
“Anh chẳng cần lo; tôi Ä‘an má»™t cái khác như thế đỡ buồn. Ở nhà ốm giả vá», cứ nằm lỳ trong chăn thì cần gì áo. À, hay là tôi sốt rét nằm trong chăn rên khừ khừ?â€
Hai ngưá»i cùng báºt cưá»i và câu chuyện má»—i lúc má»™t thêm thân máºt. Thanh đứng dáºy nói:
“Äể tôi xuống pha thêm hai cốc cà -phê nữa, tối nay tôi uống thi vá»›i anh. Rồi anh kể chuyện vá» Ä‘á»i anh tá»· má»· cho tôi nghe. Tôi cÅ©ng Ä‘em chuyện Ä‘á»i tôi lúc còn nhá» kể anh nghe cho vuiâ€.
Äêm ấy hai ngưá»i thức suốt đêm, mải nói chuyện quên cả mệt. Tang tảng sáng thì trá»i tạnh.
Thanh mở cá»a sổ rồi bảo Ngá»c:
“Anh ngắm cây lá»±u đẹp cá»§a anh má»™t lần nữa cho đỡ nhá»›. Khi anh vá», tôi để dà nh má»™t quả chÃn ngon nhất để anh xÆ¡iâ€.
ngưá»i cùng ngắm cây lá»±u ngoà i vưá»n. Trá»i trong; gió hÆ¡i là nh lạnh thổi qua cá»a sổ. Ngá»c đứng lên:
“Thôi tôi Ä‘i kẻo trá»…. Chúc chị ở lại mạnh giá»iâ€.
Thanh cưá»i, đôi mắt sáng và trong:
“Anh chúc tôi ốm thương hà n thì tiện việc cho anh hÆ¡nâ€.
“Vâng, thì chúc chị ở lại ốm tháºt nặngâ€.
Thanh nói:
“Cám Æ¡n anh. Thôi anh Ä‘iâ€.
“Chị ở lại. Äá»™ mươi hôm nữa tôi vá». Chị cứ tin chắc là tôi vá»â€.
Hai ngưá»i yên lặng nhìn nhau má»™t lúc lâu rồi Ngá»c xuống thang gác. Tá»›i chân cầu thang, chà ng ngước mắt nhìn lên thấy Thanh cÅ©ng đứng tá»±a và o tưá»ng như sáng hôm qua nhìn theo. Ngá»c giÆ¡ tay vẫy rồi mở cá»a Ä‘i ra phố.
Má»™t lúc sau Thanh cÅ©ng xuống nhà dưới, đóng cá»a lại. Nà ng gục đầu và o cánh cá»a, môi nở má»™t nụ cưá»i sung sướng. Rồi nà ng lên gác đắp chăn táºn cổ nghÄ© vÆ¡ vẩn. ÄÆ°Æ¡ng thiu thiu, bá»—ng có tiếng gõ cá»a. Thanh Ä‘oán là ngưá»i cá»§a Việt Quốc vỠđến uống cà -phê để dò xét nà ng. Thanh há»i từ trên gác xuống:
“Ai đấy?â€
“Tôi đây, Lăng đây. Sao hôm nay cô mở hà ng muá»™n thế?â€
Thanh cất tiếng nói tháºt to:
“Hôm nay tôi đóng cá»a hiệu. Anh chịu khó Ä‘i hà ng khác váºy. Tôi đương ốm tháºp tá» nhất sinh. Tôi vừa bị sốt rét ngã nước, vừa bị thương hà n. Äúng mưá»i lăm hôm nữa thì tôi khá»iâ€.
Nà ng úp mặt xuống gối, cưá»i vui vẻ.
Xem tiếp chương 5
|

31-08-2008, 01:03 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Ngá»c vá» qua nhà lấy túi đồ đạc. Xuân còn ngá»§ nhưng Việt đã dáºy. Chà ng viết vá»™i má»™t lá thư cho Ninh nói chà ng biết chắc chắn Thanh là ngưá»i quốc gia, nhất định không phải cá»™ng sản rồi đưa cho Việt, dặn Việt trao táºn tay Ninh. Ngá»c quà ng túi lên vai:
“Em Ä‘i đâyâ€.
“Chắc chú vá» biên giá»›i. Chú được Ä‘i công tác luôn, còn tôi cứ phải ngồi mãi ở đây bà n suông. Lắm lúc tôi cÅ©ng muốn Ä‘i như chúâ€.
Ngá»c chà o Việt:
“Lần khác anh sẽ Ä‘i vá»›i em. Anh nói em gá»i lá»i thăm chị. Mong anh mượn được vốn mở cá»a hà ng bán cÆ¡m Tây cho bá»™ đội Mỹ để em được ăn súp luôn. Súp hôm qua chị nấu khéo quá. Em chắc Mỹ cÅ©ng phải khen ngon. Nhưng nếu anh mở được hiệu ăn thì anh lại phải ở lại Mông Tá»±. Nhưng giúp anh kinh tà i cho Äảng thì còn Ãch lợi cho Ä‘oà n thể hÆ¡n việc chạy loăng quăng như em. Anh em gá»i đùa em là ‘Ngá»c châu chấu’ quả tháºt không oanâ€.
Ngá»c bắt tay Việt rồi theo con đưá»ng ra chá»— Ä‘oà n xe Mỹ thưá»ng Ä‘áºu để Ä‘i Khai Viá»…n. Ra đến nÆ¡i, Minh, giao thông viên đưa chà ng giấy phép cá»§a bá»™ đội Mỹ. Nghệ và Tứ đương đứng đợi, lẫn trong bá»n ngưá»i Tà u. Ngá»c nháºn ngay ra Tứ và Nghệ. Tá»± nhiên chà ng thấy có thiện cảm vá»›i Tứ và ác cảm vá»›i Nghệ.
Chà ng tiến lại gần hai ngưá»i:
“Chắc hai anh là đồng chà Tứ và Nghệ... Các anh đã có giấy Ä‘i xe chưa?â€
Tứ đáp:
“Äã có đủ rồi. Chắc độ mưòi lăm phút nữa thì xe chạy. Tất cả có ba xe. Chúng ta lên cả má»™t xe, dá»c đưá»ng nói chuyện cho vuiâ€.
Ngá»c đáp:
“Vângâ€.
Rồi chà ng tự giới thiệu:
“Còn tôi là Ngá»câ€.
Tứ há»i:
“Äá»™ bao giá» thì tá»›i Văn SÆ¡n?â€
Ngá»c đáp:
“Äá»™ bốn giá» chiá»u ngà y mai gì đó. ÄÆ°á»ng qua nhiá»u đèo nhá» rất khó Ä‘i. Nhưng phong cảnh đẹp lắm. Các anh chắc chưa Ä‘i đưá»ng ấy bao giá». Tôi Ä‘i đã thuá»™c đưá»ng lắm rồi. Chắc anh Ninh đã đưa đủ tiá»n các anh ăn dá»c đưá»ng. Các anh đã mua thức ăn Ä‘em theo chưa? Ngưá»i Mỹ há» có sẵn thức ăn há»™p, có khi hứng chà hỠđỗ ở dá»c đưá»ng bắn chim chÆ¡i, mình không phòng bị có khi phải nhịn đóiâ€.
Tứ đáp:
“Anh Ninh đã có dặn. Tá»›i Khai Viá»…n, tôi sẽ mua đủ thức ăn trước. Bánh mì, cá há»™p. Nếu há» lại đỗ xe chá»— có phố xá, mình và o là m má»™t tợp rượu thì tháºt khoái. Chú thÃch uống rượu không?â€
Tuy không thÃch, Ngá»c cÅ©ng đáp:
“ThÃch chứ, mặc dầu Ä‘oà n thể cấm nhưng Ä‘i công tác thì tha hồâ€.
Tứ vỗ và o cái bi-đông đeo ở thắt lưng:
“Tôi đã phòng xa Ä‘em theo Ãt ‘cổ chÃu chẩu’. Anh Nghệ có Ä‘eo má»™t bi-đông cà -phê pha sẵnâ€.
Ngá»c vá»— vai Nghệ, nói giá»ng vui vẻ:
“Các anh khá đấy, còn tôi đã có sẵn má»™t bi-đông chè Tà u. Äến Văn SÆ¡n thì tha hồ có cà -phê ngon. Tôi sẽ đưa các anh đến nhà má»™t nữ đồng chà khá xinh, chị Nam là m khán há»™, đỡ đẻ. Có má»™t hiệu ‘cô sèo mi siển’ ngon có tiếng ở Cổng Nam; tôi sẽ đưa các anh lại chén má»™t bữa, đã có chị Nam thết. Ở công tác trạm Ma-Lì-Pố thì hÆ¡i khổ má»™t chút, chắc anh Ninh đã nói rõ các anh hiểu rồi. Thôi ta lên xe. À nà y, đến biên giá»›i ta không nên qua cầu sông Thanh Thá»§y vì có lÃnh gác. Tôi sẽ đưa hai anh Ä‘i theo con đưá»ng buôn láºu có mảng con chở qua sông Thanh Thá»§y rồi và o nhà đồng chà Long, ngưá»i Thổ ở ngay cạnh biên giá»›i, ở đấy anh Long sẽ đưa các anh Ä‘i đâu là tùy ý hai anh, tùy công việc anh Ninh giao phó. Tôi sẽ lại qua sông trở vỠđất Tà u để báo cáo là các anh đã tá»›i Ä‘Ãch được yên ổn. Chắc anh Ninh đã đưa hai anh quần áo Thổ để dá»… Ä‘i lạiâ€.
Nghệ nói:
“Có đủ cả. Anh Ninh tháºt là chu đáoâ€.
Ngá»c dắt tay Tứ và Nghệ:
“Chúng ta lên xe cam-nhông nà y. Có chở nhiá»u bao bá»™t mì, chúng mình có chá»— ngồi, lúc muốn ngá»§ cÅ©ng nhiá»u chá»— ngả lưngâ€.
Lúc Ä‘oà n xe chạy ngang qua hai quả đồi thông thì Ninh đã đứng sẵn đấy. Khi xe ba ngưá»i chạy qua, Ninh giÆ¡ tay vẫy rồi giÆ¡ ngón tay cái lên, miệng nói ‘tinh hao’ [1] theo lệ thưá»ng cá»§a dân quê Trung Hoa má»—i khi gặp ngưá»i Mỹ hay xe Mỹ Ä‘i qua. Chiá»u tối khi xe đến Khai Viá»…n, ba ngưá»i ngá»§ ở nhà Khai, thư ký trưởng Äảng bá»™ Khai Viá»…n, ở phố Hán VÅ© và tuyệt đối không được không được Ä‘i đến nhà ai theo lá»i Ninh đã dặn kỹ. Sáng sá»›m hôm sau, Khai đưa ba ngưá»i ra chá»— xe Mỹ Ä‘áºu.
Äoà n xe má»—i lúc má»™t lên cao. Tá»›i cái đèo cao nhất vùng có nhiá»u dốc nguy hiểm vì đêm trước trá»i mưa nên đưá»ng lầy lá»™i và rất trÆ¡n. CÅ©ng may các xe đã có mắc dây xÃch và o bánh. Tứ tá» vẻ sợ nhưng Ngá»c vì đã thuá»™c đưá»ng nên nhìn xuống chân đèo ngắm cảnh núi non hùng vÄ©, trùng Ä‘iệp dần dần hiện ra.
Chà ng nói một mình:
“Äi bao nhiêu lần mà vẫn thấy cảnh đẹp quáâ€.
Ngá»c nghÄ© đến Thanh và tiếc những lúc nà y không có Thanh cùng Ä‘i bên cạnh để cùng ngắm phong cảnh. Chắc Thanh can đảm, không sợ hãi như Tứ. Thanh - chà ng Ä‘oán váºy - chắc có má»™t tâm hồn thi sÄ© biết thưởng thức những cảnh đẹp vÄ© đại và nhất là vẻ đẹp hoang dại cá»§a những thôn xóm ngưá»i Mèo ở sưá»n núi, những khóm mai cao tá»a ra như những cụm lông gà cắm trên đầu các chổi phất trần, những con đưá»ng đỠngoằn ngoèo trông xa như những sợi chỉ hồng trên ná»n cá» xanh, lúc ẩn lúc hiện, đưa tâm trà Ngá»c đến những thế giá»›i xa xôi, bà ẩn mà có lẽ không bao giá» chà ng bước chân tá»›i. Ngá»c mỉm cưá»i nghÄ© thầm:
“Mặc dầu mình là ‘Ngá»c châu chấu’.â€
Chà ng nói với Nghệ:
“Anh cho tôi má»™t Ãt cà -phê chị Khai phaâ€.
Chà ng đỡ lấy cái bi-đông Nghệ đưa cho, uống một ngụm rồi nói:
“Cà -phê nà y không được ngon lắmâ€.
Ngá»c quay lại phÃa Tứ:
“Hai anh khi ở Mông Tá»± có biết hiệu cà -phê nà o ngon nhất không?â€
Nghệ đáp lá»i thay Tứ:
“Tôi chỉ theo lệnh anh Ninh đến ở Mông Tá»± Ãt lâu cho kÃn đáo nên không Ä‘i đâu. Anh chắc sà nh hÆ¡nâ€.
“Ở Mông Tá»± chỉ có cà -phê cô Thanh là ngon nhất, anh đã đến đấy uống chưa?â€
Nghệ đáp:
“Tôi chưa đếnâ€.
Ngá»c vặn nút bi-đông đưa trả lại Nghệ rồi bảo Tứ:
“Cô Thanh là ngưá»i cá»§a anh Ninh phái vá». Tay ấy giá»i lắm. CÅ©ng đồng chà cả mà ; tôi ở Mông Tá»± luôn, lại thưá»ng sáng nà o cÅ©ng đến uống cà -phê mà cÅ©ng không hay. Anh Ninh nói ra tôi má»›i rõ. Tay ấy mà dùng Ä‘i công tác lúc nà y thá»±c là đắc lá»±c. Rất tiếc chuyến nà y anh Ninh không phái vá» trong nước để cùng Ä‘i vá»›i hai anh cho vuiâ€.
Chà ng thấy cần phải nói nhiá»u vá» Thanh nên tiếp theo bảo Tứ và Nghệ:
“Cô ấy trông xinh lắm, sắc sảo mà có tà i ứng biến. Äi vá»›i hai anh chắc là giúp được nhiá»u việc cho hai anh. Tôi chắc anh Ninh sẽ phái Thanh vá» Hoà ng Su Phì hay Là o Kayâ€.
Nghệ nói:
“Tôi chưa được nghe nói đến cô Thanh ở Mông Tá»± bao giá»â€.
“Khi hai anh vá» nước là m xong pháºn sá»± rồi, có khi nà o trở lại Mông Tá»±, tôi sẽ đưa hai anh đến thưởng thức cà -phê phin và giá»›i thiệu hai anh vá»›i Thanhâ€.
Tứ nói:
“Vá» chuyến nà y chưa dám chắc là lại sang được. Tụi chó săn cá»§a Pháp lợi hại lắm, lại còn tụi Nháºt nữaâ€.
Ngá»c bảo cả Tứ và Nghệ:
“Anh Ninh có dặn tôi hai tháng sau sẽ lại sang đón các anh ở nhà đồng chà Long ở Thanh Thá»§y. Tôi sẽ lại đưa hai anh vá» Khai Viá»…n rồi lên Côn Minh. Chúng mình sẽ Ä‘i xe lá»a xuống Mông Tá»± qua nhà đồng chà Thanh thưởng thức cà -phê phinâ€.
Tá»›i giỠăn cÆ¡m, quả nhiên Ä‘oà n xe Mỹ ngừng lại trên má»™t quãng đưá»ng vắng, chung quanh núi bao bá»c. Ngá»c thấy ngưá»i lái xe Mỹ và má»™t ngưá»i lÃnh Mỹ bên cạnh, lấy ra má»—i ngưá»i má»™t cái há»™p giấy trắng. Chà ng tò mò nhìn qua cá»a sổ ngăn cách phÃa trước vá»›i phÃa sau xe. Hai ngưá»i lÃnh Mỹ mở há»™p giấy trong đó để mấy viên đưá»ng bá»c giấy bóng, má»™t thá»i súc-cù-là , độ dăm cái bánh bÃch-quy và má»™t há»™p phó-mát. HỠăn bánh, ăn phó- mát, nhai đưá»ng như nhai kẹo, nốc cà -phê ở trong bi-đông, rồi há» vác súng xuống xe, là m má»™t và i cỠđộng thể thao cho giãn xương giãn cốt.
Trông năm sáu ngưá»i lÃnh há»›t tóc cao Ä‘i lại trên đưá»ng, Ngá»c có cảm tưởng như há» là những đứa trẻ con, ngây ngô và ngây thÆ¡ nhưng có ngầm má»™t vẻ gì cương quyết, cứng rắn. Kiếm không được má»™t con chim nà o, há» nhắm má»™t mô đá trên hòn núi cao, cây cối ráºm rạp rồi thi nhau nhả đạn. Há» có vẻ như những đứa bé đùa nghịch chÆ¡i. Há» không bao giá» nghÄ© rằng trên núi đá ấy có thể có những ngưá»i Mèo Ä‘i kiếm cá»§i. Ngá»c trong lòng lo phấp phá»ng và bùi ngùi thương hại vÆ¡ vẩn cho ngưá»i nà o xấu số bị trúng đạn chết mà không ai hay.
Mặc dầu trước đây, Ngá»c đã được Ninh đưa và o má»™t trưá»ng huấn luyện cá»§a Mỹ ở Côn Minh, suốt ngà y tha hồ bắn, bắn má»i cả tay, Ä‘iếc cả tai, nhưng chà ng vẫn thấy bá»n lÃnh Mỹ đùa nghịch bắn chÆ¡i lên núi là phà đạn trong thá»i kỳ chiến tranh. Thấy há» bắn mãi không trúng cái mô đá nhá» trên đỉnh núi, Ngá»c vụt nẩy ra ý nghÄ© ngá»™ nghÄ©nh mượn súng cá»§a há». Ngá»c bắn rất giá»i, chà ng chắc chỉ bắn độ hai phát là trúng mô đá, nhưng chà ng nghÄ© việc ấy có thể ngăn cản công tác hiện tại nên lại thôi. Vả lại chà ng không muốn tá» cho Tứ và Nghệ biết là chà ng bắn giá»i. Ninh đã dặn chà ng không được Ä‘eo súng lục Ä‘i, trong khi đó Ninh giao cho Tứ và Nghệ má»—i ngưá»i má»™t khẩu, là m như váºy để tá» ra chà ng chỉ là má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng thông thạo, và chỉ là má»™t liên lạc viên quèn, thế thôi, để Tứ và Nghệ khá»i nghi ngá».
Äúng ba giá» chiá»u Ä‘oà n xe qua Hong-Tu-Chay bắt đầu lên má»™t cái đèo cao; ở dưới chân đèo hiện ra má»™t vùng thung lÅ©ng rá»™ng rãi. Chà ng nháºn ra con đưá»ng Ä‘i Mã Quan tức con đưá»ng vá» Hoà ng Su Phì. Khá»i đèo là tá»›i Văn SÆ¡n.
Ngá»c dẫn Tứ và Nghệ đến nhà Nam nhưng nhà khóa cá»a ngoà i. Há»i bên cạnh má»›i biết Nam Ä‘i đỡ đẻ độ năm sáu giá» chiá»u má»›i vá». Ngá»c rá»§ Tứ và Nghệ và o má»™t hiệu ăn để đợi và gá»i ná»a cân rượu vá»›i Ãt đồ nhắm. Chà ng có cái cảm tưởng như mình là má»™t tay hảo hán Ä‘á»i xưa, và o má»™t tá»u quán gá»i rượu thết hai vị công tá» - “hai tay lâu la†- chà ng mỉm cưá»i nghÄ© thầm như váºy.
Má»›i uống má»™t Ãt, Ngá»c đã ngà ngà say; chà ng ngả lưng xuống má»™t cái ghế dà i định ngá»§ má»™t giấc, mặc Tứ ngồi ăn uống má»™t mình. Nghệ thì không uống rượu và ăn rất Ãt. Äặt mình xuống, Ngá»c ngá»§ ngay vì đêm trước chà ng đã thức sáng đêm nói chuyện vá»›i Thanh và đi dá»c đưá»ng mải ngắm phong cảnh chà ng đã quên cả ngá»§.
Sáu giá» chiá»u, tá»›i nhà Nam thì Nam cÅ©ng vừa Ä‘i đỡ đẻ vá». Ngá»c giá»›i thiệu:
“Chị Nam, đây là đồng chà Nghệ, còn đây là đồng chà Tứ do anh Ninh phái vá» nước công tác, độ hai tháng lại trở lên Côn Minhâ€.
Chà ng nói giá»ng đùa:
“Còn tôi là đồng chà Ngá»c châu chấu, có nhiệm vụ đưa hai đồng chà vá» nước. Chị Nam ạ, sao hôm nay tôi thèm ăn cháo lòng thế. Chị phải thết chúng tôi má»™t bữa đêm nay, Ä‘i đưá»ng ăn bánh mì, đồ há»™p xót ruá»™t quáâ€.
Nam nói:
“Tôi ở má»™t xó hẻo lánh nà y được gặp các anh tháºt là vui quá. Các anh xÆ¡i gì tôi sẽ thết. Tôi lại được cái may là đêm trước mưa to, nhiá»u chá»— cầu ngáºp các anh phải ở lại Ãt bữa đợi nước rútâ€.
Ngá»c biết Ninh chưa cho Nam hay vá» việc Tứ và Nghệ vì Nam vui mừng má»™t cách chân tháºt như là được gặp mặt đồng chÃ. Trong việc nà y, Ngá»c lại thấy cảm phục Ninh hÆ¡n, vì Nam không biết nên vồn vã Tứ và Nghệ rất ân cần tá»± nhiên.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Tinh hao: nghĩa là hoan nghênh.
Xem tiếp chương 6
|
 |
|
| |