 |
|

04-09-2008, 03:02 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
|
|
Thiết Thư Trúc Kiếm - Trần Thanh Vân
Hồi 1
Kẻ thù lại là ngưá»i thân
Äêm ấy và o má»™t mùa đông. Gió lạnh mưa rÆ¡i.
Từng cơn mưa nối tiếp nhau trút nước tưởng không bao giỠdứt.
Cà ng ảm đạm hÆ¡n nữa, trên đỉnh “Phi Lai sÆ¡n trang†gió rÃt từng hồi, những ngá»n cây cao vun vút rung Ä‘á»u từng loạt trong mà n đêm, như giáºn há»n, như căm tức, như Ä‘ang thóa mạ nhau váºy.
Má»i váºt đắm chìm trong khung cảnh đêm cuồng.
Ngoà i những vệt chá»›p ngang trá»i, chốc chốc lại xé rách tấm mà ng Ä‘en ướt đẫm ấy thì dưới chân núi Phi Lai lại còn có mấy đốm lá»a láºp lòe.
Những đốm lá»a nà y là do những ánh đèn phát ra từ má»™t ngôi nhà đứng thu mình dưới chân núi.
Ãnh đèn xuyên qua khe cá»a, lay động từng cÆ¡n, lúc má» lúc tá».
Ãnh đèn thần bà đó chưa là m cho chúng ta chú ý bằng những tiếng hét lanh lảnh từ trong ngôi nhà vắng kia vang ra :
- Lồ ha... CÆ¡... toà n... á»’!... Cá»u vi... Bão bùng. Cái gì đã xảy ra trong ngôi nhà hoang vắng kia?
Một cuộc thảm sát?
Không!
Trong căn nhà đó có một thiếu niên, mình mặc quần áo chẽn, tay cầm đoản kiếm đang múa tung tăng, vừa hét vừa đâm và o ba cái hình nộm bằng da thú để dựng đứng trước mắt nó.
Thiếu niên chỉ trạc mưá»i ba, mưá»i bốn tuổi, nhưng mặt vuông hà m én, mà y ráºm, môi son, trông rất uy nghi tuấn tú.
Äặc biệt, đôi mắt nó sáng ngá»i, tá» ra má»™t đứa bé thông minh hiếm có.
Mặc dầu trá»i mưa gió lạnh, nhưng quần áo thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, chứng tá» chà ng ta đã đâm chém và o ba cái hình nhân kia không phải Ãt.
Tuy nhiên, chà ng ta chưa lấy thế là m vừa lòng, đôi mắt đăm đăm chiếu thẳng và o ba hình nhân như Ä‘ang gưá»m ba địch thù, cây Ä‘oản kiếm cá»§a chà ng múa phăng phăng, tá»a ra má»™t vùng hà o quang sáng rá»±c. Cứ má»—i bước chà ng lại hét lên má»™t huyệt đạo, rồi mÅ©i kiếm đâm thẳng và o huyệt đạo ấy không tráºt má»™t ly.
Tiếng “sẹt! sẹt!†hòa lẫn vá»›i tiếng hét cá»§a thiên nhiên không ngá»›t. Ãnh kiếm dá»c ngang như những luồng Ä‘iện chá»›p luôn luôn vạch trên mình ba hình nhân ấy.
Bên ngoà i, mưa vẫn rÆ¡i, gió vẫn rÃt, sấm chá»›p không ngừng. Thế mà thiếu niên cứ mãi mê luyện công như không hỠđể ý đến.
Bỗng sau lưng thiếu niên có một tiếng khua động!
Rồi má»™t cánh cá»a nhá» bên trong căn phòng hé mở!
Tiếp đến lại có một lão nhân râu tóc rối bù, chân cụt mất một giò, mắt chỉ còn một con, tay cầm cây thiết trượng chống từng bước một tiến ra.
“Cá»c! Cá»c! Cá»c!â€.
Chỉ loang mắt, lão già một mắt một chân đã nép mình núp sau bóng tối trong xó vách.
Không thấy lão già đâu nữa, nhưng nếu ai nhìn và o xó vách thì sẽ thấy nÆ¡i đó phát ra má»™t đốm lá»a đỠrá»±c.
Äốm lá»a đó là nhãn quang cá»§a lão quái. Ông ta chỉ còn má»™t mắt, nhưng con mắt đó lại sáng đến khiếp ngưá»i.
CÅ©ng như lão chỉ còn má»™t chân, nhưng nhá» cây thiết trượng, lão Ä‘i đứng còn lanh lẹ không thua những võ lâm cao thá»§ đương thá»i.
Luồng độc nhãn của lão quái chiếu thẳng lên mình thiếu niên không chớp.
Trong lúc đó, thiếu niên vẫn say sưa trong việc luyện kiếm, không hỠđể ý đến.
Thân chà ng quay cuồng quanh ba cái hình nhân như một chiếc bánh xe quay quanh một cái trục.
Chà ng rÃt lên :
- Tạn Huyết... Kiên Cảnh... Ngá»c Chấn... Trung...
Mũi kiếm chà ng đang điểm và o các huyệt đạo ấy thì bỗng nhiên có tiếng hét vang lên :
- Ngừng tay!
Tiếng hét là m chấn động cả căn phòng.
Tiếp đó, tiếng đầu thiết trượng nện xuống đất :
“Bá»™p!â€.
Ãnh nến rung rinh như bị má»™t cÆ¡n gió động, tức thì ông lão má»™t chân má»™t mắt đã xuất hiện như má»™t hình tượng, đứng trước mặt ba hình nhân, nhìn chòng chá»c và o mặt thiếu niên, cất giá»ng nghiêm khắc há»i :
- Thiên Hiệp! Những đưá»ng kiếm vừa rồi kẻ nà o đã dạy cho ngươi đấy? Hãy nói mau!
Giá»ng nói cá»§a lão nhân the thé như tiếng xé giẻ, là m cho căn phòng lạnh lùng kia thêm khá»§ng khiếp.
Thiếu niên vừa được lão nhân gá»i là Thiên Hiệp bất giác báºt mình nhảy lùi lại hai bước, ôm Ä‘oản kiếm trước ngá»±c, nhìn lão nhân vá»›i vẻ sợ sệt.
Chà ng nói :
- Thân phụ chưa ngủ sao?
Giá»ng nói cá»§a thiếu niên có vẻ thiết tha thân máºt, nhưng nét mặt cá»§a lão quái lại không có chút gì trìu mến, luồng độc nhãn cá»§a lão lại sáng rá»±c thêm, chiếc thiết trượng nên trên mặt đất hai tiếng “bá»™p! bá»™p!†như cay cú giáºn dữ.
Lão lướt mình tá»›i há»i bằng giá»ng gay gắt :
- Ta há»i ngươi đưá»ng kiếm vừa rồi do ai dạy, tại sao ngươi không trả lá»i mà há»i chuyện khác.
Thiên Hiệp đưa đôi mắt đượm buồn nhìn thái độ lạnh nhạt của phụ thân chà ng, nên rụt rè đáp :
- Không... ai dạy cả! Những đưá»ng kiếm vừa rồi con đã chiếu theo “NgÅ© Hà nh quyá»n†cá»§a thân phụ mà chế biến thà nh những chiêu kiếm để luyện cho vui...
Sắc diện lão quái có hơi dịu lại. Lão chớp độc nhãn mấy cái rồi uốn cong và nh môi thè lưỡi ra liếm quanh trông có vẻ nghĩ ngợi.
Qua má»™t lúc, chẳng hiểu lão đã nghÄ© thế nà o, mà lão lại gác cái chân què lên gáºy sắt rồi nện mạnh xuống đất má»™t cái.
“Bạch!â€
Äồng thá»i, tay áo cá»§a lão phất nhanh má»™t là n gió thổi vút ba ngá»n đèn dầu thông tắt lịm.
Bóng tối trà n ngáºp cả căn nhà .
Tất cả Ä‘á»u nhuá»™m mà u Ä‘en, chỉ trừ má»™t đốm Ä‘á», nhấp nháy chiếu lên mình thiếu niên, đó là ánh mắt cá»§a lão độc nhãn đó.
Bên ngoà i trá»i vẫn mưa, gió vẫn gà o, thỉnh thoảng và i luồng chá»›p băng và o khe cá»a là m cho thiếu niên kinh hoảng, khi nháºn ra thân phụ chà ng đứng lù lù trước ba chiếc hình nhân như những pho tượng huyá»n bÃ.
Bá»—ng Äá»™c nhãn lão nhân hét to xé tan cảnh yên lặng :
- Thiên Hiệp! Mà y luyện lại mấy thế kiếm vừa rồi cho ta xem thá».
Trá»i tối, Thiên Hiệp là m sao thấy được vẻ mặt đầy căm phẫn cá»§a lão nhân chà ng chỉ nghe giá»ng nói cá»§a ông ta chứa đầy ná»™ khÃ.
Tim Thiên Hiệp bá»—ng rung lên. Chà ng Ä‘oán chừng thân phụ chà ng giáºn chà ng vì võ há»c cá»§a chà ng chưa được tinh thông.
Chà ng ứng tiếng đáp :
- Xin tuân lệnh!
Vừa dứt tiếng, cánh tay chà ng trẻ tuổi Thiên Hiệp lại vung ra, luồng kiếm quang nhấp nhánh, chạy ngang dá»c trên ba pho hình nhân bằng da thú.
- Trung Äình! Kha Kiên!
Cứ má»—i tiếng hét là má»™t mÅ©i kiếm Ä‘iểm đến huyệt đạo đúng y như lá»i nói không sai má»™t mảy may nà o.
Chà ng thiếu niên lấy là m hứng thú, tưởng rằng công phu biểu diễn của chà ng sẽ là m cho phụ thân khen ngợi.
NgỠđâu, lúc chà ng thu kiếm lại, bước đến gần phụ thân chà ng thì chà ng lại nghe thiết trượng nện xuống đất má»™t cách hằn há»c :
“Bịch! Bịch!â€
Thiên Hiệp ái ngại lùi lại một bước, miệng van lơn :
- Thân phụ! Kiếm pháp con vừa biểu diá»…n có gì sÆ¡ xuất là m pháºt ý phụ thân chăng?
Không có tiếng lão quái đáp lá»i, mà chỉ có tiếng thiết trượng nện trên đất mạnh hÆ¡n, bá»±c dá»c hÆ¡n.
- Bịch! Bịch!
Thiên Hiệp lại lùi lại thêm hai bước trố mắt nhìn ngưá»i cha khắc khe cá»§a chà ng, nhưng trong bóng tối Ä‘en nghịt ấy chà ng không há» nháºn ra khuôn mặt cá»§a lão quái, chỉ thấy ánh sang độc nhãn cá»§a ông ta đỠrá»±c nhấp nháy và i cái, rồi chiếu thẳng và o mặt chà ng má»™t cách khá»§ng khiếp.
Thiên Hiệp không chịu được cá» chỉ hà khắc cá»§a má»™t ngưá»i cha như váºy vá»™i nói to :
- Thân phụ!
- Câm miệng đi ngủ mau! Từ nay ta không cho ngươi luyện võ nữa.
Chà ng thiếu niên nghẹn ngà o :
- Thân phu... tại sao...
Tiếng hét cá»§a lão quái là m át hẳn giá»ng nói run rẩy cá»§a chà ng trẻ tuổi :
- Không sao cả! Hãy đi ngủ! Nghe chưa?
“Vu! Vu!â€
Trong bóng tối Thiên Hiệp cảm thấy như có một luồng chưởng phong ép đến chà ng. Chà ng vội lùi lại hai bước.
Rầm! Rầm!
Hai tiếng sét Ä‘iếc tai xé mà n đêm rá»i và o căn phòng.
Thiên Hiệp rùng mình vì chà ng nháºn thấy thân phụ chà ng mặt mà y giáºn dữ, hà m râu dá»±ng ngược lên, tay đưa cao cây gáºy vá» phÃa chà ng như muốn hạ xuống.
Kinh khủng quá. Thiên Hiệp ré to :
- Thân phụ! Tại sao như váºy?
Tiếng ré của chà ng đã là m cho lão quái đổi hẳn thái độ! Lão từ từ bỠthiết trượng xuống và nghiến răng nói :
- Äi ngá»§! Äêm đã quá canh hai rồi! Ta cấm ngươi, không được thức khuya để luyện võ nữa.
Dứt lá»i đầu thiết trượng nện lên mặt đất mấy cái “Bá»™p! bá»™p!†có vẻ khoan hòa hÆ¡n.
Và bóng lão nhân đã biến sau cánh cá»a và o đại thÃnh.
Thiên Hiệp trút má»™t hÆ¡i thở dà i thưá»n thượt, nhìn theo cánh cá»a Ä‘en ngòm, và liên tưởng đến má»™t ngưá»i cha khắc khe đối vá»›i chà ng không có má»™t chút tình phụ tá».
Từ thuở bé đến giá» Thiên Hiệp đã sống vá»›i lão quái nà y được lão quái nuôi nấng, và chà ng gá»i lão quái bằng thân phụ.
Tuy nhiên, bên trong hình như có một ẩn tình gì, khiến cho Thiên Hiệp một thiếu niên thông minh đỉnh ngộ, không thể nà o không nghi ngỠđược.
Chà ng lúc nà o cÅ©ng thấy thân phụ nhìn chà ng vá»›i nét mặt há»n căm, lẽ ra phải yêu thương trìu mến.
Chà ng giắt đoản kiếm và o vai, lặng lẽ vỠphòng nhưng không sao ngủ được.
Äã nhiá»u đêm chà ng thấy Ä‘á»i chà ng như cô đơn, quạnh quẻ. Mà tình cha con giữa chà ng và lão nhân sống chung hiện tại như có cái gì giả tạo.
Nếu quả tháºt là thân phụ cá»§a chà ng tại sao lại xem chà ng như thù háºn?
Còn thân mẫu của chà ng đâu?
Có nhiá»u lần chà ng há»i đến, nhưng thân phụ chà ng khá»a lấp và cấm chà ng không được tò mò tìm hiểu việc đó.
Tại sao có chuyện lạ lùng như váºy?
Thiên Hiệp lăn lá»™n trên giưá»ng, miên man suy nghÄ© má»™t lúc rồi ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nà o không hay.
Thá»i gian trôi qua không biết đã bao lâu.
Bá»—ng ngoà i sân thÃnh đưá»ng vang lên mấy tiếng động, là m cho Thiên Hiệp giáºt mình tỉnh dáºy.
Vá»›i linh tÃnh, chà ng Ä‘oán biết có chuyện không hay, vá»™i để tai nghe ngóng, thì quả nhiên cứ chốc chốc lại có tiếng thiết trượng cÅ© thân phụ chà ng nện mạnh xuống đất, tiếng nện hằn há»c bá»±c tức mà thưá»ng ngà y chà ng đã thưá»ng nghe.
Thiên Hiệp liá»n chồm dáºy, bước ra khá»i phòng, rón rén đến núp và o xó tối dòm ra.
Bên ngoà i trá»i vẫn mưa nặng hạt, ánh sáng tá» má».
Thân phụ chà ng Ä‘ang đứng đối diện vá»›i hai bóng ngưá»i, con mắt sáng quắt gằn giá»ng nói từng tiếng :
- Hừ! Các ngươi định đến đây mua chuá»™c ta để bắt thằng bé ấy. Ta không cần má»™t Ä‘iá»u kiện trao đổi nà o cả, trừ phi chiếc đầu ta bị rÆ¡i thì các ngươi má»›i có thể thá»±c hiện nổi ý nguyện đó.
Lại nghe má»™t trong hai bóng ngưá»i kia cất tiếng lạnh lùng nói :
- Nhiệm trang chá»§, tại sao lão lại tìm lấy cái khổ mà buá»™c mình? Chúng tôi đến đây là vâng lệnh trên, Ä‘em quyá»n lợi trao đổi. Nếu Nhiệm trang chá»§ không bằng lòng thì...
Không đợi cho ngưá»i đó nói dứt, lão quái “hừ†má»™t tiếng, nện mạnh cây thiết trượng xuống mặt đất nói :
- Hai ngươi đến đây hãy giữ phép tắc má»™t chút. Dầu cho Thúc Mạng Thiên La Dục Äại Cương thân hà nh đến trước mặt ta cÅ©ng chưa dám dùng lá»i lẽ như váºy. Ta không cần má»™t Ä‘iá»u kiện trao đổi nà o cả. Nhiệm Tá» Huệ nà y tuy tà n phế nhưng võ công chưa đến ná»—i há»§y hoại đâu.
Lão quái đó chÃnh là Nhiệm Tá» Huệ, Trang chá»§ Phi Lai sÆ¡n trang.
Tuy lão đã bị tà n phế, nhưng võ công cá»§a lão trong giang hồ ai nghe đến cÅ©ng phải kiếp vÃa.
Thiên Hiệp nghe đến đây cảm thấy câu chuyện nà y có liên quan đến thân thế cá»§a chà ng. Chà ng lần mò đến núp và o má»™t chá»— gần hÆ¡n, để nghe thấy cho tưá»ng táºn, hầu khám phá những thắc mắc trong lòng từ bấy lâu nay.
Trá»i vẫn mưa nặng hạt. Gió rÃt từng cÆ¡n, sân chÃnh đưá»ng chìm trong ánh sang lá» má» không sao thấy rõ mặt hai ngưá»i đứng đối diện vá»›i Nhiệm Tá» Huệ là ai.
Cả ba bóng ngưá»i Ä‘á»u đứng trong mưa, và nước mưa đã là m cho hỠướt đẩm cả áo quần.
Qua má»™t lúc má»™t trong hai ngưá»i kia cất giá»ng ôn hòa, nói vá»›i Nhiệm Tá» Huệ :
- Nhiệm đại ca...
Nhưng lão quái không để cho gã nói dứt câu, vung tay đưa thiết trượng lên quát :
- Cái gì? Ngươi gá»i ta là đại cả á»’! Chúng bây không xứng đán gá»i như váºy!
Vẻ mặt và giá»ng nói cá»§a lão quái có vẻ hách dịch, khinh khi, tuy nhiên ngưá»i kia lại không lấy thế là m giáºn dữ, cứ má»™t má»±c năn nỉ :
- á»’! Nhiệm trang chá»§! Dù sao chúng ta cÅ©ng là kẻ hiểu biết nhau, cần gì phải khách khÃ! Chúng tôi đến đây là vâng mệnh cá»§a Giáo chá»§ Ä‘em bảo váºt đến đổi lấy thằng bé, nếu Nhiệm trang chá»§ thá»a thuáºn thì má»i việc sẽ tốt đẹp. Vá»›i báu váºt nà y tôi tưởng cÅ©ng xứng đáng lắm rồi.
Dứt lá»i, ngưá»i ấy thò tay và o bụng lấy ra má»™t váºt Ä‘en Ä‘en, đưa cao lên trước mặt rung mạnh hai cái :
“Keng! Keng!â€
Váºt đó phát ra hai tiếng kêu như hai tiếng thiết chạm và o nhau.
Thiên Hiệp Ä‘oán biết váºt đó gồm có nhiá»u tấm sắt má»ng ráp lại. Chà ng Ä‘ang trốm mắt nhìn thì ngưá»i ấy lại cất giá»ng nói tiếp :
- Sao? Nhiệm trang chá»§ không phản đối chứ? Äổi má»™t bảo váºt võ lâm lấy má»™t đứa bé dại khỠđâu phải để cho Nhiệm trang chá»§ bị thiệt thòi?
Nhiệm TỠHuệ trợn ngược con mắt lên nói lớn :
- Äừng có lắm lá»i! à định cá»§a lão già Nhiệm Tá» Huệ nà y đã cố định rồi, dầu cho bạc và ng châu báu cÅ©ng không là m lay chuyển được. Tốt hÆ¡n là ngươi Ä‘i Ä‘i!
Ngưá»i kia lại bước tá»›i má»™t bước, rung báu váºt cầm trên tay phát ra hai tiếng “Keng! Keng!†và nói :
- Lẽ nà o Nhiệm trang chá»§ lại không biết “Thiết thư†là má»™t báu váºt võ lâm xưa nay đã lừng danh giang hồ?
Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Từ Huệ quét đơn thiết trượng qua một vòng, và hét :
- Các ngươi có biết dụng ý của ta nuôi dưỡng thằng bé đó để là m gì không?
Thiên Hiệp đứng trong nhà nghe câu nói ấy quả tim Ä‘áºp thình thịch. Chà ng cố để tai nghe rõ.
Má»™t trong hai ngưá»i kia nói :
- Äà nh rằng chúng tôi không biết, nhưng bổn Giáo chá»§ cá»§a chúng tôi có lẽ cÅ©ng đã thừa hiểu nên má»›i sai chúng tôi Ä‘em bảo váºt quà giá nà y đến thương lượng chứ.
Nhiệm Tá» Huệ cưá»i lá»›n :
- Nếu đã biết mục Ä‘Ãch cá»§a ta đối vá»›i đứa bé thì dù cho “Thiết thư†ta cÅ©ng chẳng mà ng! Các ngươi nên biết Ä‘iá»u má»™t chút, Ä‘em báu váºt ấy vá» giao lại cho Thúc Mạng Thiên La Dục Äại Cương.
Gã kia lại há»i :
- á»’! Äến như báu váºt đệ nhất võ lâm mà Trang chá»§ còn không chịu, hẳn mối thù cá»§a Trang chá»§ đối vá»›i thằng bé sâu sắc lắm phải không?
Nhiệm Tá» Huệ cưá»i ha hả :
- Phải! ChÃnh ta muốn món nợ máu tá»± tay ta phải báo thù. Và chÃnh thằng bé mang trong mình dòng máu cá»§a kẻ thù, nó phải gánh chịu. Ta sẽ trừng phạt hắn, sẽ móc hắn má»™t mắt, chặt hắn má»™t chân, để hắn phải chịu má»™t kiếp sống Ä‘au đớn như ta.
Thiên Hiệp nghe đến đây giáºt nẩy ngưá»i, đôi môi lạnh toát. Tuy lúc ấy trá»i đêm gió lạnh nhưng mồ hôi chà ng tháo ra ướt cả áo quần.
Chà ng có ngỠđâu kẻ mà lâu nay chà ng gá»i là thân phụ lại là kẻ thù cá»§a chà ng.
Ôi! Má»™t kẻ thù nham hiểm, độc ác! Nhiệm Tá» Huệ cố nuôi Thiên Hiệp đến tuổi thà nh nhÆ¡n má»›i Ä‘em ra hà nh hình để rá»a món nợ máu mà trước kia do cha mẹ Thiên Hiệp đã gây nên.
Còn gì độc ác hÆ¡n! Thiên Hiệp run lên bần báºt, thở ra má»™t hÆ¡i dà i đứng cắn môi suy nghÄ© :
- Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm TỠHuệ không phải là phụ thân của mình, thế thì phụ thân của mình là ai? Phụ thân của mình là cừu nhơn của Nhiệm TỠHuệ! Ồ!...
Chà ng vừa nghÄ© đến đó đã nghe má»™t trong ngưá»i kia cất giá»ng nói :
- Nhiệm trang chủ có biết vị Giáo chủ của tôi định đổi lấy thằng bé đó để là m gì không?
Nhiệm Tá» Huệ cắm đầu gáºy xuống đất má»™t tiếng “bá»™p†và đáp :
- CÅ©ng không ngoà i mục Ä‘Ãch trả thù. Thúc mạng Triệu La.
Trong lúc đó thì thiết trượng của Nhiệm TỠHuệ lại hung hăng hơn.
Một luồng kình phong vũ động đánh bạt cả gió mưa bao trùm cả hai đối thủ.
Nhiệm TỠHuệ nghiến răng hét :
- Nạp mạng đây!
Tức thì má»™t tiếng rú kinh hồn tiếp theo, má»™t xác ngưá»i ngã gục.
Má»™t trong Hữu SÆ¡n nhị quá»·, ngưá»i cầm “Thiết thư†lúc nãy đã nằm dà i dưới đất, óc vỡ tung tóe, toà n thân đẫm máu.
- Ã!
Má»™t tiếng rú thất thanh lại vang lên. Má»™t trong hai ngưá»i còn lại thấy bạn mình đã bá» mạng, không còn đủ bình tÄ©nh giao đấu nữa hắn đưa sợi “phi trảo†quất xéo qua má»™t đưá»ng, rồi thừa thế co giò nhảy phóc lên mái nhà toan tẩu thoát.
Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Tá» Huệ quyết không tha, nghiến răng rÃt lên :
- Ngươi chạy Ä‘i đâu! Äừng hòng ra khá»i Phi Lai sÆ¡n trang nà y!
Tiếng hét chưa dứt tiếng thiết trượng đã nện xuống đất má»™t tiếng “bá»™pâ€.
Rồi nhanh như một vệt khói lão nhân độc nhãn đã phong mình nhảy lên mái nhà , đuổi theo đối thủ.
Thấy hai ngưá»i Ä‘uổi đánh nhau mất dạng, trong sân chÃnh đưá»ng chỉ còn má»™t xác chết nằm lặng trong mưa, Thiên Hiệp rón rén bước ra, thầm nhá»§ :
- Nhân cÆ¡ há»™i nà y ta không thoát thân còn đợi lúc nà o nữa. Nếu đợi thân phụ mình trở vá» thì tất mình không khá»i thà nh má»™t đứa bé “độc nhãn độc cướcâ€.
NghÄ© váºy, Thiên Hiệp liá»n xô cá»a chạy ra.
Chà ng hÆ¡i do dá»±, liếc mắt nhìn vá» phÃa xa xa thì thấy hai bóng ngưá»i Ä‘ang quần nhau giao đấu kịch liệt.
Biết hai bóng ngưá»i đó là thân phụ chà ng và má»™t trong “Hữu SÆ¡n nhị quá»·â€, chà ng nhá»§ thầm :
- Cứ như tình trạng nà y thì thân phụ ta còn báºn tay chưa trở vá» ngay được, sẵn đây ta xem thứ báu váºt mà chúng Ä‘em đến đây đổi lấy ta là báu váºt gì.
NghÄ© đến cái váºt bằng sắt “leng keng†lúc nãy khá hấp dẫn chà ng quên cả việc trốn chạy, lần mò đến bên xác chết.
Mưa rÆ¡i tầm tả, bóng tối lá» má». Xác ngưá»i ướt đẫm, bùn đất trá»™n vá»›i máu bê bết.
Thiên Hiệp lồm cồm bò tá»›i, đưa tay láºt ngá»a xác chết ra.
“Leng kengâ€
Hai tiếng động từ trong bụng xác chết vang ra.
Chà ng láºp tức thò tay rút vá»™i váºt ấy.
á»’! Té ra “Thiết thư†bảo váºt đệ nhất võ lâm lại là tám tấm sắt má»ng, khâu dÃnh và o nhau như má»™t quyển sách.
Chà ng cầm đến thì thấy lạnh ngắt và đen ngòm, không có gì kỳ lạ cả.
Chà ng đưa lên táºn mắt, láºt qua láºt lại mấy tấm sắt, không thấy bên trong có ghi chữ nghÄ©a gì cả.
Có Ä‘iá»u lạ là trá»i mưa như trút nước mà “Thiết thư†vẫn khô ráo như không, má»™t giá»t nước cÅ©ng không động và o đấy.
Gợi tánh tò mò, Thiên Hiệp nhoẻn má»™t nụ cưá»i đắc ý nói :
- Ừ! Äã gá»i là bảo váºt thì Ãt ra cÅ©ng phải có má»™t và i nét đặc dị chứ.
Chà ng mãi mê xem Ä‘i xem lại “Thiết thư†không còn để ý đến má»i váºt xung quanh nữa.
Bỗng bên tai chà ng nổi lên ha tiếng :
- Hừ! Hừ!
Giá»ng nghe như tiếng giẻ rách xé ra. Chà ng giáºt nẩy ngưá»i, nhảy trái sang má»™t bên rồi trố mắt nhìn.
Thì, ôi thôi! Lão quái độc nhãn, độc cước đã đứng sau lưng chà ng rồi. Con mắt đỠrá»±c cá»§a lão Ä‘ang chiếu thẳng và o thân mình bé bá»ng cá»§a chà ng.
Toà n thân Thiên Hiệp run láºp cáºp.
Lão Nhiệm TỠHuệ đã bất thần trở lại đây thì Thiên Hiệp còn chạy đâu cho thoát được nữa.
Nhưng vốn là đứa bé Ä‘a mưu túc trÃ, Thiên Hiệp lấy lại được bình tÄ©nh, giả vá» như chưa hay biết gì cả. Cất giá»ng thân máºt gá»i :
- Thân phụ!
Tuy nhiên, Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm TỠHuệ là một kẻ già kinh nghiệm, dễ gì lầm kế xảo trá của Thiên Hiệp.
Lão gầm lên một tiếng như sấm :
- Câm miệng! Thằng nhá»! Mà y định phỉnh gạt tao sao? Hừ! Mà y là đứa Ä‘iêu ngoa báºc nhất.
Tháºt váºy, Thiên Hiệp là đứa bé rất thông minh mẫn tiệp, Nhiệm Tá» Huệ đã nuôi chà ng ngót mưá»i năm, là m gì lão không biết.
Lão bước tới một bước, đưa cao cây thiết trượng lên.
Thiên Hiệp cÅ©ng đã từng biết võ công cá»§a ngưá»i mà chà ng từng gá»i là thân phụ rồi. Dẫu mưá»i đứa bé như Thiên Hiệp cÅ©ng không chịu nổi được má»™t gáºy cá»§a ông ta huống hồ má»™t mình chà ng.
Chà ng vá»™i lùi lại ba bước, cất giá»ng van nà i :
- Thân phụ! Nếu con có Ä‘iá»u gì sÆ¡ xuất xin thân phụ chỉ dạy...
Không đợi chà ng nói dứt câu, lão quái quát lớn :
- Thằng nhá»! Äừng lấy vải thưa che mắt thánh. Câu chuyện ta vừa nói vá»›i Hữu SÆ¡n nhị quá»· mà y đã nghe cả rồi. Äừng giả bá»™ yêu quái vá»›i ta nữa.
Thiên Hiệp vẫn một mực rên rỉ :
- Thân phụ!
- Hừ! Ai là thân phụ cá»§a ngươi? Ta biết chắc ngươi thừa dịp bá» trốn, nên ta đã tha chết cho Äiêu Tá» Quá»· mà trở lại đây đón bắt ngươi! Hì hì... không ngá» ngươi lại còn tham Ä‘oạt lấy “Thiết thư†mà chưa chạy trốn.
Chưa dứt lá»i, lão quái đã đưa thiết trượng lên cao, dùng thế “Quái Xà Xuất Äá»™ng†toan vút tá»›i.
Thiên Hiệp không dám cháºm trá»…, vá»™i nhảy lùi lại đà ng sau mấy bước rồi lẹ là ng lách mình ẩn và o cá»™t nhà để tránh.
Rầm!
Cây thiết trượng cá»§a lão quái đánh không trúng Thiên Hiệp mà đáºp gãy tiện má»™t cây cá»™t nhà , là m cho mái đổ tưá»ng xiêu, gách đất bắn ra tung tóe.
Thiên Hiệp nhảy chá»n vá»n như má»™t con thá», chạy quanh sân chÃnh đưá»ng nhìn vẻ mặt háºm há»±c cá»§a lão quái mà sợ hãi.
Chà ng nghĩ rằng chỉ còn cách đem “Thiết thư†ra mua chuộc lão quái may ra mới thoát chết.
Vì váºy chà ng đưa cao “Thiết thư†lên nói lá»›n :
- Thân phụ! Xin thân phụ bá»›t giáºn! Con định lấy Thiết thư dâng cho thân phụ mà !
Lão quái nghiến răng hét :
- Xảo ngôn! Ta lấy mạng ngươi chứ không cần Thiết thư là m gì.
Vừa nói lão vừa cầm thiết trượng đuổi theo.
Vì đánh hụt má»™t gáºy, nên mặt lão bây giá» còn háºm há»±c hÆ¡n.
Thiên Hiệp cố chạy loanh quanh ẩn và o các chân tưá»ng để tránh né.
Chà ng vừa chạy vừa nói :
- Thân phụ! Thiết thư đây, con không dám...
Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm TỠHuệ nát lớn :
- Ta không phải là thân phụ cá»§a ngươi, ta cấm không cho ngươi gá»i ta là thân phụ nữa.
Chà ng nghẹn ngà o :
- Thế thì thân phụ con là ai?
- Là kẻ móc mắt chặt chân tạ Ta nuôi ngươi đến nay đã mưá»i năm. Còn má»™t tháng nữa ta sẽ trả mối huyết thù nà y nà o ngá» mạng ngươi lại ngắn ngá»§i. Ha... ha.
Thiên Hiệp thất kinh, muốn chạy trốn cũng không được, muốn đứng đó cũng không xong, trước cây thiết trượng của lão quái, chà ng thấy sanh mạng của chà ng không thể nà o còn được.
Tuy nhiên trước giá» chết không lẽ chà ng chịu bó tay, chà ng đà nh cứ quanh quẩn nÆ¡i các chân tưá»ng, tay đưa cao “Thiết thư†liá»n nói luôn mồm :
- Thân phụ! Lão gia! Con xin dâng “Thiết thư†đây.
Hai ngưá»i má»™t già má»™t trẻ Ä‘uổi nhau chạy vòng quanh sân đại chÃnh trong gió mưa tầm tã, sấm chá»›p ầm ầm...
Lão quái vừa vung thiết trượng, vừa ngá»a mặt lên cưá»i.
Tiếng cưá»i nghe rùng rợn là m sao. Luồng độc nhãn cá»§a lão luôn luôn chiếu thẳng và o ngưá»i Thiên Hiệp.
Rầm! Rầm! Rầm!
Thiết trượng của lão quái đã đánh tung ra một luồng kình lực ghê hồn, phát ra như vũ bão.
Thân xác của Thiên Hiệp bay bổng lên.
Má»™t góc tưá»ng sáºp đổ.
Gạch đá sáºp xuống thà nh đống như núi lở đất nghiêng.
Tháºt là phút kinh hoà ng.
Mối thù mưá»i năm, Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Tư Huệ hun đúc trong cái đánh nà y.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by ngocvosong1986; 04-09-2008 at 03:09 PM.
|

04-09-2008, 03:12 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
|
|
Hồi 2
Trong tai nạn lại gặp kỳ nhân
Nhưng, hỡi ôi! Vì quá nóng giáºn nên Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Tá» Huệ đã vung thiết trượng đánh vướng và o chân tưá»ng, là m cho má»™t góc tưá»ng bị sáºp đổ, gạch nát tuôn xuống ầm ầm.
CÅ©ng nhỠđó mà Thiên Hiệp má»›i tránh khá»i cái chết thảm hại.
Kình phong cá»§a thiết trượng đánh tạt Thiên Hiệp bay bổng lên trá»i như chiếc lá khô.
Chà ng cứ nhắm mắt chỠchết, không ngỠthân chà ng tung bay lên rồi lại rơi xuống.
Chà ng cảm thấy toà n thân tê đi, và chà ng ngất lịm không còn biết gì nữa.
Mưa vẫn rơi. Gió vẫn gà o. Sấm chớp vẫn ầm ầm không ngớt.
Bây giá» trên sân thÃnh đưá»ng không phải như trước kia nữa, gạch đá sáºp xuống thà nh đống, ngổn ngang, dà y hÆ¡n má»™t thước, văng ra xa ba trượng.
Thá»i gian Thiên Hiệp ngất Ä‘i không biết đã bao lâu...
Bá»—ng má»™t luồng chá»›p long trá»i nổ tung lên, là m cho chà ng mÆ¡ hồ tỉnh lại.
Chà ng thầm nhủ :
- Ta chết hay sống thế nà y?
Chà ng đưa tay sỠvà o mặt, và o ngực và có cảm giác đau đớn...
Chà ng hé mắt nhìn quanh. Trong bóng tối lỠmỠcủa đêm mưa không còn thấy Nhiệm TỠHuệ đâu nữa cả.
Chà ng lắng tai để ý thì trong tiếng mưa rạc rà o, nÆ¡i chá»— chân tưá»ng chưa sáºp lại có tiếng rên vá»ng đến :
- Hừ.. hừ! Hự. hư!
Chà ng giáºt nẩy ngưá»i, lồm cồm đứng dáºy đưa mắt nhìn vá» phÃa ấy, vá»›i ý nghÄ© :
- á»’! Có lẽ ngưá»i mà chà ng gá»i thân phụ đã bị tưá»ng đè trá»ng thương rồi chăng?
Chà ng bước vội đến.
Bá»—ng chân chà ng vướng phải má»™t váºt là m cho chà ng té quỵ xuống.
Chà ng đưa tay mò mẫm, thì váºt ấy là cây thiết trượng cá»§a lão quái.
Chà ng buột miệng kêu lên :
- Äúng là ông ta bị thương rồi. Ôi! Ta đã có cÆ¡ há»™i thoát thân.
Chà ng quay mình toan bá» chạy. Nhưng tiếng rên trong góc tưá»ng kia má»—i lúc má»™t to hÆ¡n và mệt nhá»c hÆ¡n :
- Ã! Hừ... hừ. Hừ. Hừ?..
Lòng từ tâm của Thiên Hiệp không cho phép chà ng bỠchạy, chà ng dừng chân nghĩ thầm :
- Nhiệm Tá» Huệ tuy đối vá»›i mình là má»™t cừu nhân, lão đã ác tâm muốn hại mạng mình. Tuy nhiên, dù sao lão cÅ©ng nuôi dưỡng mình mưá»i năm trá»i, nay lão đã bị thương thì không còn đủ sức hại mạng mình nữa. Mình cÅ©ng nên đến cứu lão để Ä‘á»n Æ¡n trong muôn má»™t.
Thiên Hiệp tuy là má»™t đứa bé từ nhỠđã không có mẹ cha, nhưng tánh tình lại trung háºu.
Chà ng lần mò Ä‘i vá» phÃa có tiếng rên.
Dưới chân tưá»ng quả có má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang co ro ngồi má»™t đống, trông có vẻ Ä‘au đớn lắm.
Thiên Hiệp lặng lẽ đến quì trước mặt gá»i :
- Thân phu...
Má»™t luồng chá»›p xé trá»i loáng lên.
Thiên Hiệp thất kinh nhảy trái lại đằng sau hai bước, ré lên một tiếng thất thanh.
Thì ra ngưá»i ngồi đó không phải là ngưá»i mà chà ng gá»i “thân phụ†mà là má»™t lão đầu đà , mặt vuông, mÅ©i sư tá», tóc rối bù xù, cát bụi bê bết dÃnh đầy mặt trông như má»™t quái váºt.
Tuy nhiên, đôi mắt lão nhãn quang sáng rực, chứng tỠlà một võ lâm cao thủ.
Lão mặc má»™t bá»™ áo cà sa đã rách nát đến lá»™ hai cánh tay gân guốc nổi đầy. Hà m răng lão nghiến qua nghiến lại keng két như Ä‘ang có má»™t Ä‘iá»u gì tức giáºn lắm.
Cảnh tượng ấy dẫu là ban ngà y, ai trông thấy cÅ©ng phải rợn ngưá»i, huống hồ trong đêm mưa gió.
Thiên Hiệp “á†lên má»™t tiếng, nằm gá»n dưới đất.
Lão đầu đà đưa mắt nhìn chà ng, nói vá»›i giá»ng rên rÄ© :
- Tiểu tá»! Äừng sợ! Hãy đỡ ta và o trong nhà đi.
Giá»ng nói run run, yếu á»›t và lạnh lùng khiến cho Thiên Hiệp không dám đến gần.
Chà ng bò ra xa hơn, lẩm bẩm :
- Không... không! Tôi... sơ...
Lão đầu đà cất giá»ng nói :
- Tiểu tá»! Ngươi đừng sợ gì nữa. Lão Nhiệm Tá» Huệ đâu còn nữa mà ngươi sợ.
Câu nói ấy là m cho Thiên Hiệp động tánh tò mò :
- Lão quái Nhiệm Tá» Huệ tại sao mất tÃch?
- Còn vị đầu đà nà y từ đâu đến?
Chà ng bò tá»›i bên lão đầu đà há»i :
- Phụ thân tôi đâu rồi?
Lão đầu đà nhe hà m răng trắng toát, rên hừ hừ mấy tiếng rồi run rẩy chỉ tay và o đống gạch trên sân thÃnh nói :
- Kết cuộc lão ta được một chỗ chôn thân như thế cũng đã tốt số lắm rồi.
Thiên Hiệp trố mắt nhìn đống gạch vụn, lòng hoà i nghi, thầm nghĩ :
- Ngưá»i mà mình gá»i thân phụ là má»™t trong “Tam kỳ nghÄ©a hiệp†võ công đệ nhất giang hồ, có lý nà o lại tá»± vùi thân trong bức tưá»ng sáºp như váºy được.
Chà ng ngáºp nhừng nói :
- Thân phụ tôi... chết rồi sao..?
Lão đầu đà mở to đôi mắt, nhìn Thiên Hiệp như có cái gì lạ lùng lắm! Qua một lúc, ông ta nói :
- Tiểu tá»! Ngươi luyến tiếc lão quái ấy lắm sao? Cây gáºy sắt cá»§a lão quái không đâm thá»§ng ngá»±c ngươi kể là ngươi cÅ©ng đã tốt số lắm rồi. Con Æ¡i! Äừng luyến tiếc, hãy đỡ ta và o nhà , ta sẽ nói cho con nghe nhiá»u chuyện lạ.
Lão đầu đà nói dứt tiếng lại gắng gượng chồm mình lên, nhưng lão lại nhăn mặt tỠra đau đớn lắm.
Thiên Hiệp thấy váºy động lòng, không cần suy nghÄ© gì khác hÆ¡n là việc cứu giúp ngưá»i. Chà ng vá»™i bước đến sau lưng đưa tay đỡ lão đầu đà ná».
Bá»—ng chà ng ngạc nhiên “á†lên má»™t tiếng, ngáºp ngừng nói :
- Kìa! Chân... cá»§a lão tiá»n bối...
Lão đầu đà thở hổn hển, rên hư há», tá»±a lưng và o đứa bé, chỉ và o đống gạch nói :
- Ta bị thằng Nhiệm Tá» Huệ đánh má»™t gáºy, gãy rụi cả hai chân.
Thiên Hiệp đưa mắt nhìn thấy hai xương ống chân cá»§a lão bị gãy tiện, lòi ra ngoà i hai bắp thịt dÃnh lá»§ng lẳng hai bà n chân, máu me bị nước mưa chan hòa chảy xuống đất Ä‘á»ng thà nh vÅ©ng đỠối.
Chà ng vừa thương hại cho lão đầu đà mà cÅ©ng vừa thương xót cho ngưá»i mà chà ng gá»i là phụ thân, đã chôn vùi dưới đống gạch.
Chà ng nói :
- Lão tiá»n bối bị gãy chân mà còn sống, kể ra cÅ©ng may mắn hÆ¡n kẻ bị vùi thân dưới nắm mồ.
Lão đầu đà trợn mắt nhìn Thiên Hiệp nói :
- Hừ! Nếu trong mình ta không bị trên ba mươi vết thương thì lão Nhiệm Tá» Huệ là m gì có thể đánh ta má»™t gáºy gãy cả hai giò được.
Thiên Hiệp nghe nói bất giác rợn ngưá»i. Chà ng nhìn sững và o mặt lão đầu đà há»i :
- Trước khi đến đây lão tiá»n bối đã bị trên ba mươi vết thương rồi?
Lão đầu đà gáºt đầu :
- DÄ© nhiên! Nhưng thôi, việc đó ngươi không cần há»i đến, hãy đỡ ta và o nhà đã.
Thiên Hiệp chẳng qua là má»™t đứa bé mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi, thân thể còn yếu á»›t, trước đây tuy chà ng có táºp luyện qua loa vá» môn “Hoạt Huyết Ký Thi†nhưng cÅ©ng chỉ vá»›i trình độ sÆ¡ đẳng mà thôi.
Vả lại, nhÅ©ng công phu non kém ấy chưa đủ chống lại vá»›i gió mưa đêm trưá»ng có đâu đủ sức rinh nổi má»™t vị đầu đà có thân vóc to lá»›n như váºy.
Chà ng bồng lão đầu đà lên đi được và i bước rồi chệnnh choạng quỵ xuống đất.
Lão đầu đà cảm thông được sức yếu đuối của thằng bé, nên lắc đầu, chống hai tay xuống đất, “hừ†một tiếng nói :
- Vô dụng! Thôi hãy đỡ lấy đôi chân gãy của ta đẩy tới trước để ta tự đi và o cũng được.
Thiên Hiệp nghĩ thầm :
- á»’! Lão đã bị thương đến nước nà y, hai chân gãy lìa Ä‘i mà còng có thể tá»± mình nhảy và o nhà được sao? Nếu váºy tà i nghệ cá»§a lão nà y cÅ©ng không kém gì Nhiệm Tá» Huệ.
Chà ng chưa hết ngạc nhiên thì lão đầu đà đã chống hai bà n tay xuống đất, đầu hạ thấp xuống, Ä‘Ãt giương cao lên giống như má»™t con ếch sắp nhảy Ä‘i.
Thấy Thiên Hiệp còn trầm ngâm, chưa chịu đỡ hai khúc chân gãy của ông ta, nên ông ta hầm hừ :
- Thằng nhá»! Mưa gió thế nà y chưa đủ thấm lạnh hay sao mà mà y còn chểnh chệ như váºy?
Thiên Hiệp vội đưa tay đỡ hai bà n chân lủng lẳng của đầu đà .
Chà ng má»›i cúi mình xuống đã cảm thấy hai tay chà ng có má»™t sức nặng và loáng mắt, thân hình lão đầu đà đã bay vụt lên, bắn và o cánh cá»a thÃnh đưá»ng má»™t tiếng “rầmâ€.
Cánh cá»a bị chiếc đầu cá»§a ông ta tông và o mở báºt ra, thân lão lá»t và o trong rÆ¡i xuống đất nghe má»™t tiếng “binhâ€.
Thiên Hiệp vá»™i chạy và o, thì thấy lão đầu đà đang nằm im, miệng rên má»™t tiếng Ä‘au khổ, hai hà m răng rÃt chặt.
Thiên Hiệp cảm thấy trong tiếng rên ấy chứa đầy gan dạ anh hùng trong lúc thế cùng lá»±c táºn.
Chà ng cảm cảnh, vá»™i Ä‘i lấy cá»§i khô đốt lá»a để sưởi ấm.
Ãnh sáng trà n ngáºp cả căn phòng nÆ¡i chÃnh Ä‘iện.
Lão đầu đà sau cÆ¡n mệt nhá»c, gắng gượng ngồi váºy lau những vết bùn dÃnh trên mặt.
Hơi ấm đã là m cho thần sắc lão bình phục dần.
Thiên Hiệp thấy quả nhiên trên ngá»±c trên bụng lão có hÆ¡n ba mươi vết thương rạch ngang dá»c do nhiá»u thứ vÅ© khà bén nhá»n đâm chém và o, vết còn rỉ máu vết đã tÃm bầm chứng tá» cách đây không lâu lão đã lâm và o má»™t tráºn chiến rất ác liệt.
Thiên Hiệp thấy váºy cÅ©ng phải le lưỡi rùng mình. Chà ng chạy đến trước mặt lão đầu đà nói :
- Thưa đại sư! Tôi đi tìm chút thuốc để đại sư trị thương nhé.
Lão đầu đà lắc đầu :
- Không cần!
Vừa nói, lão vừa đưa tay vuốt mấy sợi tóc ướt dÃnh trên vừng trán.
Tay lão vừa đưa lên thì bỗng có mấy tiếng “keng keng†phát ra.
Thiên Hiệp biết ngay đó là tiếng của bảy chiếc vòng và ng lão đeo trên cổ tay chạm và o nhau.
Lão trợn tròn đôi mắt nhìn Thiên Hiệp một lúc rồi “á†lên một tiếng nói :
- Tiểu tá»! Ngươi bị ná»™i thương rồi.
Thiên Hiệp lắc đầu nói :
- Tôi không bị thương tÃch gì cả. ChÃnh đại sư má»›i là kẻ Ä‘ang bị thương nặng.
Lão đầu đà hét lên như sấm, là m rung động cả thÃnh đưá»ng :
- Hừ! Thằng nhá»! Mà y dám dối gạt ta sao? Ần đưá»ng cá»§a ngươi tÃm Ä‘en, hai bên “Thái Dương huyệt†cÅ©ng bầm Ä‘i, thế mà ngươi dám bảo là không bị thương. Hãy ngồi xuống trước mặt ta cho mau.
Thiên Hiệp còn lưỡng lự, chưa hiểu lão đầu đà định bảo chà ng ngồi xuống để là m gì.
Lão đầu đà lại đưa tay chỉ xuống đất cách chỗ ông ta ngồi ba thước, rồi trợn đôi mắt sáng quắc nhìn Thiên Hiệp hét :
- Ta bảo ngươi ngồi xuống đây, ngươi không nghe sao?
Giá»ng nói như truyá»n lệnh như tức bá»±c, khiến cho Thiên Hiệp không dám trái lá»i chà ng vừa ngồi xuống vừa nghÄ© thầm :
- Ông nà y đang bị thương rất nặng, lại què cả hai chân thế mà không lo cho mình lại đi lo cho kẻ khác.
Chà ng vừa ngồi xuống thì bà n tay to như cánh quạt cá»§a lão đầu đà đã đè cháºn lên huyệt “Ngá»c Trần†cá»§a chà ng.
Tiếp đó, lại có má»™t luồng nhiệt khà chạy thẳng và o trong thân thể cá»§a chà ng, từ huyệt “Trá»ng Quan†đến “Hạ Trung†rồi đến “Äan Äiá»nâ€.
Cứ mỗi lúc, luồng nhiệt khà ấy cà ng tăng thêm sức nóng bức rồi cả mình Thiên Hiệp như muốn bốc cháy lên, khiến cho chà ng không chịu nổi.
Lại nghe lão đầu đà lẩm bẩm :
- á»’! Lão Nhiêm Tá» Huệ tháºt thâm độc. Nuôi nấng nó từ tấm bé mà vẫn không truyá»n cho thằng tiểu tá» nà y má»™t chút luyện công nà o.
Thiên Hiệp nghe nói cãi lại :
- Không! Thân phụ tôi có truyá»n dạy cho tôi lối tịnh tá»a luyện khà mà ...
Không đợi chà ng nói hết câu, lão đầu đà ngắt lá»i, gắt :
- Tiểu tá», hãy câm miệng! Sở dÄ© hắn luyện cho ngươi chút Ãt ná»™i công là sợ cÆ¡ thể yếu á»›t cá»§a ngươi không đủ sức chịu đựng lấy cá»±c hình móc mắt chặt chân cá»§a hắn!
Cái “luyện công†mà hắn dạy cho ngươi chỉ là để cho ngươi đủ sức chịu đựng lấy sự trả thù...
Lúc đó, Thiên Hiệp đã cảm thấy hÆ¡i nóng bốc và o ngưá»i chà ng như thiêu đốt, ngÅ© tạng như chÃn Ä‘i, thất khiếu như muốn phun ra lá»a.
Chà ng ngá»™p quá vá»™i hả há»ng ra để há»›p hÆ¡i và o. Mình chà ng mồ hôi toát ra ướt đẫm. Những ngón tay chà ng đặt trên đầu gối cong quắp lại, như muốn bóp thá»§ng và o thịt cá»§a chà ng váºy.
Ngá»™t ngạt và đau đớn quá, chà ng định mở miệng van xin lão đầu đà dừng tay, đừng “chữa thương†cho chà ng nữa, nhưng chà ng má»›i cất giá»ng lên thì như có luồng hÆ¡i bên ngoà i ùa và o cổ, là m cho chà ng nghẹt há»ng.
Thế là chà ng phải cắn răng chịu đựng, và hả mồm thở hồng hộc, không sao nói được.
Äến má»™t lúc nữa thì Thiên Hiệp lại cảm thấy xương thịt trong ngưá»i chà ng muốn toét ra, Ä‘au nhứt vô cùng.
Chà ng “á†lên má»™t tiếng, toan vùng lên bá» chạy, nhưng lạ lùng là m sao, bà n tay lão đầu đà như có má»™t sức mạnh vô hình. Ông ta chỉ đè nhẹ và o mệnh môn huyệt mà Thiên Hiệp không thể nà o nhúc nhÃch, hoặc xê dịch Ä‘i đâu được.
Chà ng muốn kêu lại không kêu được, muốn thoát chạy cũng không chạy nổi.
Bởi váºy, dầu Ä‘au đớn đến đâu buá»™c lòng chà ng cÅ©ng phải cắn răng mà chịu đựng.
Qua má»™t lúc lâu, bá»—ng vang lên má»™t tiếng “áchâ€. NÆ¡i huyệt “Ngá»c Trần†cá»§a Thiên Hiệp không còn sức ép nữa. Bao nhiêu Ä‘au đớn trong ngưá»i chà ng cÅ©ng biến mất.
Chà ng quay lại thì thấy lão đầu đà đang té xỉu trên mặt đất, thân hình tái nhợt, đôi mắt thất thần, hơi thở hổn hển.
Thiên Hiệp không hiểu đó là lý do gì cả nên buá»™t miệng “á†lên má»™t tiếng rồi phóng mình nhảy đến định đỡ lão đầu đà dáºy.
Nà o ngá» chà ng chỉ búng chân má»™t cái nhẹ là toà n thân chà ng đã nhảy vá»t lên gần đụng sưá»n nhà , tà nữa đã vá»t ra ngoà i.
Má»™t hiện tượng kỳ lạ như váºy là m cho Thiên Hiệp thất kinh.
Tuy nhiên, chà ng vốn là đứa cÆ¡ mẫn, nên Ä‘oán biết lão đầu đà chẳng những đã trị thương mà truyá»n công lá»±c cho chà ng nên chà ng má»›i có được ná»™i lá»±c nhưá»ng ấy.
Chà ng “hừ†một tiếng rồi lại thu mình lướt vỠchỗ lão đầu đà nằm.
Chà ng toan đưa tay đỡ lão thì bắt gặp đôi mắt lão phát ra hai luồng nhãn quang sáng chói. Những sá»› thịt trên mặt lão nhúc nhÃch, và hà m răng cá»§a lão nhô cao lên.
á»’! Lão cưá»i. Lão cưá»i má»™t cách quái gở và chứa đầy vui sướng.
Bấy giá», da mặt lão dần dần đỠlại, thần sắc đã bình phục.
Thiên Hiệp mừng quá, không kịp há»i nguyên nhân vì đâu mà chà ng lại có được sức mạnh khác thưá»ng vừa rồi. Chà ng ôm lấy lưng lão đầu đà , đỡ dáºy há»i :
- Lão tiá»n bối! Trong ngưá»i cá»§a tiá»n bối ra sao rồi?
Lão đầu đà nhÃu đôi mà y, nhe răng nói :
- Ta không sao cả! Trên ngực của ngươi còn đau nữa không?
Nghe nhắc lại vết thương lúc nãy Thiên Hiệp vá»™i hÃt và o mấy hồi, thấy trong mình mạnh mẽ khà lá»±c rạc rà o.
Chà ng nói :
- Cảm Æ¡n tiá»n bối đã phà công lá»±c mà trị thương cho tiểu tá».
Lão đầu đà nói :
- Chẳng những trị thương mà ta còn truyá»n cho ngươi ba mươi năm công lá»±c đó.
Thiên Hiệp trố mắt nhìn lão đầu đà đầy cảm tình. Chà ng đã có nghe trong giang hồ nói vá» môn thi thân truyá»n công lá»±c. Thế mà hôm nay bất ngá» chà ng được má»™t ngưá»i xa lạ hy sinh cho chà ng như váºy.
Chà ng ấp úng nói :
- Lão tiá»n bối! Vì trị thương và truyá»n công lá»±c cho tiểu tá» mà lão tiá»n bối mệt má»i như váºy tiểu tá» xin phép Ä‘i lấy chút nước nóng để tiá»n bối dùng nhé.
Dứt lá»i, chà ng không đợi lão đầu đà thuáºn ý, đứng dáºy nhanh bước Ä‘i vá» phÃa sau thÃnh đưá»ng.
Nhưng chà ng vừa quay mình bước đi thì hai tiếng “keng keng†từ trong bụng chà ng phát ra, tiếng sắt chạm và o nhau âm thanh trong vắt.
Lão đầu đà trợn mắt nhìn chà ng há»i :
- Váºt gì váºy? Ngươi có bá»c trong ngưá»i “Ãm Thanh Tá»â€.
Thiên Hiệp liá»n quay mình lại.
“Keng kengâ€.
Hai tiếng “keng keng†lại vang lên. Thiên Hiệp ôn tồn đáp :
- Không! Tôi không có dùng ám khÃ, và cÅ©ng rất ghét những kẻ dùng ám khÃ.
Lão đầu đà trố mắt nhìn chà ng :
- Hừ! Tại sao?
Thiên Hiệp nói :
- Äại trượng phu hà nh động phải thanh cao, kẻ đã dùng ám khà không thể gá»i là thanh cao...
Mặt lão đầu đà tươi hẳn lên các bắp thịt trên mặt lão giáºt lia lịa, lão cất giá»ng cưá»i lá»›n :
- Ha ha! Thằng nhá» cao thượng. Äáng là má»™t trang hán tá». Như váºy ba mươi năm công lá»±c ta hy sinh truyá»n lại cho ngươi không uổng.
Thiên Hiệp vòng tay cúi đầu cảm tạ :
- Æ n cá»§a lão tiá»n bối tiểu tá» biết ngà y nà o Ä‘á»n đáp được...
Lão đầu đà trợn mắt hét :
- Chá»› nói đến Æ¡n huệ. Trong ngưá»i cá»§a ngươi có món đồ chÆ¡i gì váºy?
Thiên Hiệp biết không thể giấu được lão quái đầu đà nà y, nên đáp :
- Äó là “Thiết thưâ€.
Lão đầu đà chồm mình tá»›i đưa mắt sáng quắc nhìn chăm chăm và o mặt thằng bé há»i gằn :
- Sao? Ngươi nói cái gì?
- Thiết thư!
- Thiết thư?
- Phải! Thiết thư là má»™t báu váºt võ lâm!
Lão đầu đà tưởng mình nằm ở trong một cơn mộng. Ông ta lết dần lại bên đứa bé hét to :
- Hãy lấy ra cho ta xem!
Thiên Hiệp bước ra hơn một bước, nói :
- Thiết thư hiện Ä‘ang ở trong mình tiểu tá», mất Ä‘i đâu mà vá»™i. Äể tiểu tá» Ä‘i Ä‘em trà cho lão tiá»n bối dùng đã.
Lão đầu đà như quá nóng lòng :
- Thằng nhá»! Mà y phỉnh tao sao? Thiết thư là má»™t kỳ lang bảo! Trước đây ta nghe ngưá»i ta nói đã rÆ¡i và o tay “Huyết Quan giáo†Thúc Mạng Thiên La Dục Äại Cương, cá»› sao lại vá» tay Nhiệm Từ Huệ được?
Thiên Hiệp nói :
- Không phải cá»§a “thân phụ†tôi, mà là do Hữu SÆ¡n nhị quá»· gá»i Ä‘em đến đây. Tiểu tỠđã nhặt được trong lúc há» giao đấu...
Äôi mắt cá»§a lão đầu đà cà ng trợn lá»›n thêm lên, tinh quang loáng ra xa cả hÆ¡n má»™t trượng. Lão cất giá»ng mừng rỡ nói :
- Hữu SÆ¡n nhị quá»·! Phải! Hữu SÆ¡n nhị quá»·! Như váºy là phải rồi! Mau lấy báu váºt trao cho ta xem.
Thiên Hiệp liá»n thò tay và o bụng, rút ra má»™t váºt Ä‘en ngòm, gồm có tám tấm sắt, hai tay trao lại cho lão đầu đà , và nói :
- Äây! Thiết thư đây, xin lão tiá»n bối xem thá».
Lão đầu đà giáºt mạnh Thiết thư, láºt qua láºt lại xem từng tấm sắt, nét mặt lão thay đổi khác thưá»ng. Ãnh mắt cá»§a lão chá»›p lia lịa. Trong ánh mắt Thiên Hiệp cảm thấy lão vừa mừng rỡ vừa lo âu kinh dị, vừa lo buồn.
Äôi tay cá»§a lão chốc chốc lại run lên, là m cho tám tấm sắt chạm và o nhau phát ra những tiếng “keng keng†không ngá»›t.
Bỗng nhiên, lão đưa hai tay xấp mạnh Thiết thư lại.
Tám tấm sắt úp và o nhau phát ra má»™t tiếng “rụpâ€
Äôi mắt lão mÆ¡ mà ng nhìn ra ngoà i sân thÃnh đưá»ng.
Äêm cà ng khuya mưa cà ng tầm tả, bóng tối trà n ngáºp không gian. Trong cái mà u Ä‘en dà y đặc đó như chứa đựng hà ng ngà n việc khá»§ng khiếp cá»§a trần gian.
Äôi mắt lão lúc sáng lúc má», và nh môi lão lúc cong lên, lúc quặp xuống, chân mà y lão nhÃu qua nhÃu lại không ngừng.
Lão ngồi im lặng. Quyển Thiết thư lão ôm chặt trên ngực.
Có lẽ giá» phút nà y lão Ä‘ang nghÄ© ngợi má»™t việc khá quan trá»ng.
Thiên Hiệp thấy thế không hiểu gì cả, tuy nhiên chà ng cÅ©ng không dám khua động cứ đứng trân trân nhìn và o sắc mặt nặng ná» thay đổi bất thưá»ng cá»§a lão.
Nhưng lâu quá, vẫn không thấy lão đầu đà nói gì, chà ng nóng lòng muốn há»i, nhưng lại không dám. Vì chà ng cảm thấy khuôn mặt trầm trầm quái lạ cá»§a lão đầu đà , nếu chà ng nói sai má»™t tà nà o, hình như có thể là m cho lão nổi khùng lên được.
Qua một lúc lâu, lão đầu đà buông một tiếng thở dà i.
Tiếng thở dà i ấy như nói lên tâm nguyện cá»§a lão, khi lão đã quyết định được má»™t việc tối quan trá»ng.
Lão lẩm bẩm :
- Thôi được! Äã váºy thì cứ là m như váºy thôi.
Dứt lá»i, lão lại đưa cao Thiết thư lên, quay lại nói vá»›i Thiên Hiệp :
- Thiên Hiệp, ngươi có biết rằng “Thiết thư†nà y là một kỳ bảo võ lâm không?
Thiên Hiệp cúi mình đáp :
- Có! Tiá»u bối có nghe Hữu SÆ¡n nhị quá»· nói vá»›i “phụ thân†tiểu bối, nhưng tiểu bối không tìm thấy cái quà báu ở chá»— nà o cả.
Lão đầu đà hé môi cong ra, lắc mạnh Thiết thư vang lên mấy tiếng “keng keng†rồi lộ vẻ vui mừng nói :
- Thằng bé khá» khạo! Äây tức là bá»™ “Thiên tà ng thiếc bảo khà thư†váºt lưu truyá»n trên võ lâm hà ng mấy thế ká»·, là m cho cao thá»§ võ lâm bá» mạng không biết bao nhiêu chỉ vì muốn Ä‘oạt được nó. Nó đã gây ra không biết bao nhiêu sát kiếp và cÅ©ng tạo ra không biết bao nhiêu kỳ nhân, kỳ tÃch.
Thiên Hiệp thấy lão đầu đà tán tụng Thiết thư một cách say sưa khiến lòng chà ng cảm mến, nói :
- Lão tiá»n bối! Nếu lão tiá»n bối thÃch bảo váºt ấy thì xin lão tiá»n bối giữ lấy mà dùng.
Nghe chà ng nói váºy, lão đầu đà trợn to đôi mắt lên, ngá»a mặt cưá»i má»™t trà ng dà i, khen :
- Tiểu tá»! Ngươi tháºt là đứa bé tốt, lòng quảng đại Ãt kẻ sánh được.
Äoạn lão đưa tay chỉ và o hai chân gãy cá»§a lão nói tiếp :
- Hạ. hạ.! Ta muốn lấy Thiết thư mà là m gì? Hai chân ta đã tà n phế thì dù có được báu váºt đệ nhất võ lâm cÅ©ng vô Ãch.
Thiên Hiệp không biết dùng lá»i nà o để an á»§i lão nữa.
Tháºt ra chà ng vì mang Æ¡n lão thà công Ä‘iá»u thương, nên muốn tặng cho lão báu váºt để Ä‘á»n Æ¡n! Cứ như ba mươi năm công lá»±c cá»§a lão truyá»n cho thì dù chà ng có tặng cho lão “Thiết thư†cÅ©ng chưa Ä‘á»n đáp nổi.
NghÄ© như váºy, chà ng lá»… phép nói :
- Vãn bối thà nh tâm trao tặng váºt nà y cho tiá»n bối đây. Báu váºt nà y dù vãn bối có giữ lấy cÅ©ng không sá» dụng được.
Lão đầu đà khẽ gáºt đầu nói :
- Phải! Báu váºt cần phải biết sá» dụng má»›i Ä‘em lại lợi Ãch. Tuy nhiên, muốn sá» dụng không phải là chuyện dá»…, cần phải có má»™t ná»™i lá»±c uyên thâm má»›i được. Ta sẽ giúp cho ngươi.
Thiên Hiệp chưa hiểu lão đầu đà muốn nói gì cả, đứng ngÆ¡ ngác má»™t lúc rồi há»i :
- Lão tiá»n bối! Thiết thư có công dụng như thế nà o?
Lão đầu đà cất tiếng cưá»i vang :
- Thằng nhá» dại dá»™t! Mà y vốn thông minh hoạt bát, tại sao không hiểu Ä‘iá»u nà y.
Huyết thư là một quyển sách dĩ nhiên nó không phải là món binh khà rồi.
Thiên Hiệp xen và o :
- Thế thì cuốn sách dạy vá» võ há»c?
- Phải! Äúng váºy! Má»™t cuốn sách dạy vá» môn võ há»c rất tinh kỳ. Nó còn lợi hại hÆ¡n là những món linh khà sắc bén nữa. Kẻ há»c được sẽ có má»™t võ công vô địch.
Thiên Hiệp nghe nói đến đấy thÃch thú quá, vì chà ng vốn tánh ham há»c.
Lão đầu đà vụt há»i :
- Tiểu tá»! Ngươi Ä‘á»c sách có mau thuá»™c không?
Thiên Hiệp thưa :
- Vãn bối Ãt được Ä‘á»c sách, từ nhá» giá» vãn bối có lẻn xem được má»™t và i quyển vÅ© thư mà “thân phụ†cá»§a vãn bối có mà thôi.. Nhá» trá»i cÅ©ng mau nhá»›.
Lão đầu đà há»i :
- Má»™t trang sách ngươi Ä‘á»c qua mấy lần thì thuá»™c?
- Nếu Ä‘á»c cháºm rãi thì chỉ má»™t lần, còn Ä‘á»c hối hả thì phải hai lần.
Lão đầu đà cưá»i ngất :
- Hay lắm! Thế thì thông minh lắm. Tiểu tá», hãy ngồi xuống bên ta, ta giúp cho ngươi há»c được bao nhiêu hay bao nhiêu.
Thiên Hiệp ngơ ngác :
- Trong “Thiết thư†có chữ nghÄ©a gì mà há»c.
Lão đầu đà cưá»i lá»›n :
- Hừ! Cứ ngồi xuống đây! Thằng bé khá» khạo! Ngươi sẽ Ä‘á»c được chữ. Hãy để tâm chú ý và o nhé!
Thiên Hiệp tuân lá»i, ngồi sát và o cạnh lão đầu đà .
- Tiểu tá»! Äôi mắt cá»§a ngươi không được rá»i khá»i Thiết thư nghe chưa. Ta hy sinh tánh mạng nà y cho ngươi đó!
Thiên Hiệp không hiểu lão nói gì cả, đưa mắt nhìn và o mặt lão đầu đà .
Chỉ thấy sắc mặt ông ta có vẻ tháºn trá»ng, hai bà n tay đỡ lấy Thiết thư, để ngá»a ra hai trang đầu.
Tay ông ta có hơi run run.
Thiên Hiệp không dám lơ đễnh, chăm chăm nhìn và o hai trang sách.
Bá»—ng chà ng ngạc nhiên, vì mà u sắc cá»§a Thiết thư thay đổi. Từ mà u Ä‘en bóng đổi qua mà u á»ng Ä‘á».
Chà ng giáºt mình muốn la lên, nhưng lão quái đầu đà nghiến răng hét :
- Chú ý và o!
Thiết thư từ mà u đỠbầm biến sang mà u đỠđáºm, rồi đỠloét, đỠnhư máu.
Xung quanh Thiết thư rá»±c sáng lên vì mà u đỠtrong Thiết thư sáng ra như má»™t ngá»n đèn lá»›n.
Thiên Hiệp không dám sơ ý, đôi mắt nhìn chăm chăm, và chà ng cảm thấy có một hơi nóng bốc ra.
A! Té ra lão quái đầu đà đã váºn dụng hÆ¡i nóng trong ngưá»i truyá»n qua Thiết thư, nung Thiết thư đỠrá»±c như những tấm sắt.
Công lá»±c nà y nếu là kẻ võ công tầm thưá»ng không thể nà o là m được.
Thiên Hiệp thấy trong mà u đỠrá»±c kia lại từ từ nổi lên những chấm và ng nối nhau kết thà nh những hà ng chữ chi chÃt.
Trước sự lạ lùng ấy Thiên Hiệp không thể nà o bình tĩnh nổi.
Tim chà ng rá»™n lên. Chà ng để mắt Ä‘á»c từ đầu đến Ä‘uôi suốt hai trang sách.
Cuối trang thứ hai, chà ng thấy có bốn chữ lá»›n Ä‘á»: “Lôi Hà nh cá»u chuyểnâ€.
Vá»›i sá»± thông minh trá»i sanh cá»§a Thiên Hiệp, chà ng vừa Ä‘á»c qua đã rõ ngay đây là má»™t môn võ công thuá»™c vá» huyá»n cÆ¡ ảo diệu, dạy vá» thuáºt khinh công, uyên há»c du tẩu.
Chà ng liá»n tịnh tâm xem lại má»™t lượt nữa từ đầu đến cuối trang sách thứ hai.
Nhưng lúc chà ng vừa Ä‘á»c hết má»™t loạt nữa thì bá»—ng Thiết thư đổi mà u. Từ mà u đỠbiến thà nh mà u đỠnhạt rồi trở vá» mà u Ä‘en huyá»n như cÅ©.
Những hà ng chữ trên trang sách cũng biến mất, ánh sáng có mà u đỠquyển Thiết thư phát ra cũng không còn nữa.
Chà ng cảm thấy hai bà n tay của lão đầu đà run rẩy.
Rồi “keng†một tiếng, quyển Thiết thư từ trên tay lão đầu đà rơi xuống đất.
Lão đầu đà buông má»™t tiếng thở dà i mệt nhá»c :
- Hừ... hừ...
Thân hình lão té xỉu, mặt trắng nhợt, thân mình run lên như cầy sấy, đôi mắt lão thất thần.
|

04-09-2008, 03:15 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
|
|
Hồi 3
Tà Tâm Hắc đạo
Thiên Hiệp kinh hãi cúi xuống nắm vai lão đầu đà lay qua lắc lại và gá»i lá»›n :
- Lão tiá»n bối! Lão tiá»n bối!
Toà n thân lão mồ hôi toát ra ướt như tắm, mặt mà y tái ngắt, hai tay chá»›i vá»›i như nÃu lấy không khÃ, lão há hốc mồm thở hổn hển, đôi môi cong cá»§a lão mấp máy như muốn nói gì nhưng không nói được nữa.
Qua một lúc lâu, cố gắng hết sức mới thốt ra được mấy tiếng :
- Cháºn.. lên.. Mạng.. Môn.
Äứng trước thân hình oằn oại cá»§a đầu đà Thiên Hiệp quá thương tâm, chà ng cảm thấy lão là ân nhân và cÅ©ng là sư phụ mình không hÆ¡n không kém vì trong lúc lão bị thương đến ná»—i tà n phế mà còn có thể phà sức để trị thương cho chà ng và lại còn truyá»n công lá»±c nữa. Chỉ có thể lão chưa vừa lòng, lão còn Ä‘em hết tà n lá»±c váºn và o Thiết thư để cho chà ng há»c há»i võ công. Tháºt là má»™t cá» chỉ cao quà từ thuở bé đến giá» chà ng chưa từng thấy.
Thiên Hiệp nắm lấy bà n tay lạnh ngắt của đầu đà nói :
- Thưa sư phụ! Äể đệ tá» giúp sức cho!
Vừa dứt lá»i, Thiên Hiệp váºn khà ở đơn Ä‘iá»n táºp trung lên cánh tay mặt rồi cháºn lên huyệt mạng cá»§a đầu đà . Nhiệt lá»±c từ trong ngưá»i chà ng tuôn lên cánh tay nóng như lá»a đốt. Chà ng thấy rõ công lá»±c cá»§a chà ng bây giá» quá dồi dà o, so sánh vá»›i công lá»±c trước kia cá»§a chà ng chẳng khác giá»t nước sánh vá»›i đại dương.
Thiên Hiệp cắn răng váºn chân khÃ, nhiệt lá»±c truyá»n sang đầu đà má»™t lúc thì thấy sắc mặt lão trở nên hồng hà o, đôi mắt lão từ từ mở ra, tay chân không còn run rẩy nữa.
Bây giá» toà n thân lão ấm áp như cÅ©. Äầu đà ngồi phắt dáºy nhìn chà ng nở má»™t nụ cưá»i sung sướng.
Lão gáºt đầu mấy cái rồi nói :
- Tiểu tá»! Thế là được rồi!...
Äây là lần thứ nhất mà Thiên Hiệp có thể tiếp khà dẫn lá»±c cho má»™t ngưá»i khác, mà ngưá»i nà y lại là ân nhân cá»§a chà ng nên lòng chà ng rất sung sướng.
Tuy đầu đà bảo chà ng thôi, nhưng chà ng vẫn ấn tay lên mạng môn tiếp tục truyá»n nhiệt lá»±c mà nói :
- Xin sư phụ hãy Ä‘iá»u dưỡng má»™t lúc nữa đã!
Äầu đà hất cánh tay chà ng ra như không cần thiết nữa.
Keng! keng! keng!
Lão phất cánh tay đeo vòng của lão một cái rồi đưa mấy ngón tay ngoắc ngoắc nói :
- Tiểu tá»! Hãy xÃch lại trước mặt ta đây!
Dứt lá»i, lão mở cuốn Thiết thư ra để lên đôi bà n tay, hai luồng nhãn quang sáng lóe chiếu lên Thiết thư, lão cắn chặt hai hà m răng.
Thiên Hiệp lạnh mình bước lùi má»™t bước, vì chà ng biết lão định váºn công lá»±c nung đốt Thiết thư như lúc nãy. Công lá»±c ấy sẽ là m cho Thiết thư hiện lên võ công tuyệt há»c, chà ng có thể nhìn và o mà há»c há»i. Nhưng chà ng không thể tiếp nháºn sá»± hy sinh cao cả ấy, vì chà ng không muốn lão vì mình mà phải chịu kiệt sức và có thể chết Ä‘i được!
Thiên Hiệp nói :
- Sư phụ! Công lá»±c cá»§a ngưá»i má»›i hồi phục kia mà !
Lão trợn tròn đôi mắt gưá»m chà ng má»™t cái :
- Tiểu tá»! Chá»› nên cháºm trá»… má»™t giây phút nà o nữa cả. Mi không muốn há»c nữa hay sao?
Thiên Hiệp quá cảm động chà ng ngáºp ngừng nói :
- Äệ tá» chỉ sÆ¡... sư phụ bị trá»ng thương!
Quái đầu đà cau đôi mà y ra vẻ tức giáºn. Lão quay mặt nhìn ra ngoà i, trông thấy bình minh sắp ló dạng, lão cà ng bá»±c tức hÆ¡n nữa, “hừ†má»™t tiếng và hét :
- Trá»i đã gần sáng rồi, mi còn chá» gì nữa?
Thiên Hiệp cÅ©ng nhìn ra ngoà i cá»a, quả nhiên trá»i đã gần sáng tiếng gà trong xóm thôn dưới chân núi đã gáy lên bất giác chà ng vá»— tay cưá»i ha hả nói :
- Sư phụ Ôi! Phải lắm, phải lắm! Hiện giá» trong Phi Lai sÆ¡n trang nà y ngoà i chúng mình ra thì không còn ai nữa cả. Chúng ta hãy nghỉ ngÆ¡i má»™t lát rồi hãy há»c há»i cÅ©ng chẳng muá»™n.
Äầu đà tròn xoe đôi mắt quét lên mặt chà ng nghiến răng hét lá»›n :
- Tiểu tá»! Mi Ä‘iên rồi sao?
Tiếng hét như sấm cá»§a quái đầu đà khiến cho Thiên Hiệp giáºt mình. Chà ng ngạc nhiên nhìn lão sá»ng sốt, qua má»™t lúc lâu chà ng cÅ©ng không dám nói gì cả.
Äầu đà nghiêm giá»ng nói :
- Mi có biết tại sao trên mình ta có cả mấy mươi chá»— thương tÃch không?
Thiên Hiệp cung kÃnh đáp :
- Thưa sư phụ đệ tỠkhông biết!
Lão ôn tồn nói :
- Ta nói cho mi biết, vừa rồi trên đưá»ng Äồng Quan ta đã đánh nhau vá»›i mấy chục tay cao thá»§ trong Hắc đạo. Cuá»™c chiến đấu nà y đã hai ngà y nay, tuy ta đã diệt chúng nó hÆ¡n hai mươi mấy ngưá»i song ta cÅ©ng phải thá» thương bá» chạy qua Phi Lai sÆ¡n nà y...
- Ồ! Mấy mươi cao thủ của Hắc đạo?
Äầu đà nói tiếp :
- Phải đấy, chúng nó thừa hiểu trong mình ta bị thương quá nhiá»u nên không thể bá» ta qua được. Chắc chúng sẽ Ä‘uổi đến ngay.
Thiên Hiệp suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Nhưng đã lâu rồi mà chúng chưa đến thì có thể chúng đã lạc đưá»ng rồi!
Äầu đà lắc đầu đáp :
- Không thể lạc đâu! Vì trên đưá»ng ta có để lại vết tÃch mà đối vá»›i bá»n giang hồ khét tiếng nà y lại khá» khạo lắm sao? Sở dÄ© chúng không Ä‘uổi đến ngay là vì hà ng ngá»§ chúng còn phân tán, chỉ má»™t đôi ngưá»i nên chưa dám Ä‘uổi đến. Chúng phải chá» táºp trung số đông, hÆ¡n nữa thuáºt khinh công cá»§a chúng không đồng nhau nên vị cháºm chạp.
Ta tin chắc trá»i sáng lên chúng sẻ đến ngay đấy!
Thiên Hiệp nghe nói hai hà m răng cắn chặt váºn công lá»±c lên hai cánh tay múa qua múa lại, đôi mắt sáng quắc chăm chăm nhìn ra cá»a như sẵn sà ng chá» Ä‘á»i để đối phó.
Chà ng dõng dạc nói :
- Sư phụ hãy yên tâm! Äệ tá» bình sanh rất ghét bá»n tà đạo hạ lưu, nếu chúng đến đây đệ tá» sẽ ra tay cá»± địch cho!
Äầu đà đang tức giáºn nghe Thiên Hiệp nói bá»—ng cưá»i xòa và nói :
- Ta cÅ©ng khá khen cho lòng can đảm cá»§a mi đấy! Nhưng rõ tháºt mi còn khá» khạo quá. Mi nói như thế cà ng khác nà o ếch nằm dưới giếng xem trá»i bằng cái vung.
Câu nói của đầu đà hình như chạm lòng tự ái của Thiên Hiệp. Chà ng nghiến răng vổ ngực ra vẻ nghĩa hiệp nói :
- Công lực của đệ tỠtuy không đủ sức, nhưng lòng nà y đã bất bình thì dù chết có sá chi?
Äầu đà nghe nói lão gáºt đầu mấy cái “hừ†lên má»™t tiếng rồi ôn tồn nói :
- Tiểu tá» mi chá»› tá»± cao và cÅ©ng không nên tá»± tị Công lá»±c cá»§a mi được ta truyá»n thụ thì khá dÄ© lắm đấy chứ. Nhưng phải ngồi xuống đây há»c cho được và i chiêu tuyệt há»c trong Thiết thư nà y rồi hãy nói đến việc đánh đấu!
Ôi! Má»™t lá»i nói quá dịu ngá»t mà từ bé đến giá» chà ng chưa từng nghe. Chà ng chỉ được nghe những lá»i Ä‘ay nghiến cấm Ä‘oán cá»§a phụ thân chà ng. Hôm nay lần đầu tiên chà ng tiếp nháºn lá»i lẽ thân máºt bảo sao chà ng không cảm động?
Thiên Hiệp toan nói, nhưng má»›i vừa mở miệng thì đầu đà bá»—ng nghiêm sắc mặt gằn giá»ng :
- Tuyệt đối không được phân trần gì nữa cả! Phải ngồi xuống, xem Thiết thư trong tay ta đây!
Giá»ng nói quá nghiêm khắc khiến Thiên Hiệp cảm thấy sợ hãi liá»n cúi đầu chịu phục tùng ngay.
Cuốn Thiết thư bá»—ng từ từ biến thà nh mà u và ng rồi đỠrá»±c. Sắc mặt đầu đà bắt đầu bầm tÃm lên, hai cánh tay lão nổi lên những thá»› thịt những lằn gân trông rất dá»… sợ.
Äầu đà trợn tròn đôi mắt, môi hét lá»›n :
- Hãy nhìn kỹ! Äây là “Thắng Thưá»ng kiếmâ€.
Äôi mắt cá»§a Thiên Hiệp cÅ©ng nhìn sững Thiết thá»± Quả nhiên hiện lên bốn chữ “Thắng Thưá»ng bát kiếm†và phÃa dưới có má»™t ngưá»i cầm kiếm múa chầm cháºm. Ngưá»i trong Thiết thư đánh từng động tác má»™t và cứ mổi chiêu thức lại ngừng tay để cho ngưá»i xem đủ thá»i giá» chiêm nghÄ©.
Thiên Hiệp vốn vẫn có trà thông minh và còn lại ưa thÃch võ công nên thấy thế chà ng chăm chú nhìn không sao lảng má»™t động tác nà o.
Khi chà ng Ä‘á»c được bốn thức, tức thì mà u trong Thiết thư bá»—ng lợt dần và trắng hẳn không còn thấy gì nữa.
Keng!
Thiết thư đã rá»i khá»i tay đầu đà rÆ¡i xuống đất. Chà ng quay lại nhìn đầu đà thì lúc ấy mồ hôi từ trên trán lão đã tuôn xuống như mưa, mặt cá»§a lão và ng khè rồi tái nhợt.
Ãnh sáng trong phòng lúc bấy giá» không còn sáng sá»§a như lúc nãy nữa, vì Thiết thư đã nguá»™i hẳn.
Thiên Hiệp chỉ há»c được bốn thức mà thôi nếu Ä‘em kết hợp lại cÅ©ng chưa đủ má»™t chiêu.
Lão quái đầu đà lúc lắc đôi vai và i cái rồi không rục rịch nữa, thân hình to lá»›n máºp mạp cá»§a lão bá»—ng co rúm vô, khô đét như con nhái, đôi mắt bá»—ng sâu há»m và o hình như đôi tròng mắt biết đâu mất chỉ còn hai cái lá»— hổng như hai cái hang, hai má lõm và o, hà m răng nhô ra chẳng khác má»™t chiếc đầu lâu gá»›m ghiếc.
Thiên Hiệp thất kinh lay động đôi vai lão và khẽ gá»i lá»›n :
- Sư phụ! Ngưá»i sao rồi?
Äầu đà cố gắng uốn éo đôi và nh môi và lúc lắc hai vai.
Thiên Hiệp phải để tai và o miệng lão mới nghe lão thì thà o :
- Phải... đị. gấp.. và .. giữ kỹ... Thiết.. thư
Lão sợ trá»i sáng hẳn thì bá»n cao thá»§ Hắc đạo sẽ Ä‘uổi đến nguy hiểm đến tánh mạng chà ng nên muốn cho chà ng rá»i khá»i nÆ¡i đây và lão cÅ©ng sợ bá»n Hắc đạo Ä‘oạt mất Thiết thư má»™t báu váºt cá»§a võ lâm.
Nhưng Thiên Hiệp một kẻ già u tình cảm lại có một chà khà anh hùng, chà ng không thể nà o bỠân nhân của mình ra đi như thế được!
Thiên Hiệp nói lớn :
- Äể đệ tá» cõng sư phụ Ä‘i!
Quái đầu đà nghe chà ng nói, lão quá cảm động uốn và nh môi má»™t lúc má»›i có thể Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i khô héo, rồi thì thà o :
- Không được.. đâu!.. phải.. nghẹ. lá»i..ta!
Lão còn nói gì nhiá»u nữa nhưng chà ng không còn nghe được nữa. Thiên Hiệp quá lo lắng, chà ng váºn khà đơn Ä‘iá»n lên đôi tay toan trị thương cho lão.
Bá»—ng nghe đằng xa có tiếng la ó vang trá»i, tiếng la ó nà y không phải năm ba ngưá»i mà chắc chắn có cả hai ba mươi ngưá»i chứ không Ãt.
Tiếng la ó nà y còn xa lắm, nếu âm thanh nghe và o ngà y hôm qua thì Thiên Hiệp không thể nà o nghe được, nhưng sau khi được quái đầu đà trị thương và truyá»n cho ba mươi năm tu luyện nên tai chà ng má»›i thÃnh như váºy.
Thiên Hiệp giáºt mình nẩy ngưá»i nói lá»›n :
- Quả tháºt chúng nó đến rồi!
Lúc bấy giá» công lá»±c cá»§a đầu đà đã tiêu tan, thân xác cá»§a lão như ngá»n đèn sắp tắt thì là m thế nà o lão có thể nghe được tiếng la ó đà ng xa ấy.
Lão nghe tiếng cá»§a Thiên Hiệp liá»n giáºt mình váºn hết tà n lá»±c nhặt lấy Thiết thư nhét và o trong lòng Thiên Hiệp và xô chà ng má»™t cái rồi nói ra tiếng :
- Hãy Ä‘i gấp! Thiết thư là võ lâm kỳ bảo, ngươi má»›i há»c được má»™t Ä‘iểm nhá» trong ấy mà thôi. Hãy giữ kỹ và ráng khổ luyện lúc thà nh công chá»› nặng sát kiếp!
Thiên Hiệp bước tới nắm lấy tay áo của đầu đà khẩn thiết nói :
- Äại sư phụ! Xin hãy vui lòng để đệ tá» cõng Ä‘i!
Chà ng vừa nói vừa ká» vai và o, quái đầu đà liá»n nổi giáºn xô chà ng ra vừa thở vừa hét :
- Tiểu tá»! Mi không nghe lá»i ta sao?
Lúc ấy tiếng la ó cá»§a ngưá»i Ä‘uổi theo nghe đã tiến gần. Thiên Hiệp nóng lòng kéo áo đầu đà , lão liá»n ghì lại nên rách mất má»™t miếng áo. Chà ng thấy sắc mặt cá»§a lão đầu đà bây giỠđã mệt má»i và hÆ¡i thở hổn hển, chà ng quá động lòng thầm nghÄ© :
- Mình đã từng sống vá»›i Nhiệm Tá» Huệ đã mưá»i mấy năm mà chỉ há»c sÆ¡ đôi chút pháp kiếm há»™ thân mà thôi còn công phu thì chưa biết gì cả. GiỠđây mình lại luyện được “Lôi Hà nh cá»u chuyển†và “Thưá»ng Thắng bát kiếmâ€. Tuy võ công thế nà y đã ghi sẵn trên Thiết thư, nhưng nếu không có đầu đà nà y thì là m sao mình hiểu được cái bà ẩn ấy?
NghÄ© như thế, chà ng cúi xuống gá»i lá»›n :
- Ân sư!
Chưa dứt lá»i, trong đôi lá»— mắt cá»§a đầu đà bá»—ng loáng ra tinh quang, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi run run, lão lắc lư chiếc đầu không nói được gì nữa cả.
Thiên Hiệp thấy thế quá lo lắng cho tÃnh mạng cá»§a lão nên há»i vá»™i :
- Xin ân sư cho lão đệ biết pháp danh?
Tuy quái đầu đà không nói được nhưng lão cũng cố gắng lấy ngón tay vẽ xuống đất.
Thiên Hiệp thấy thế chà ng đoán chắc lão dùng ngón tay là m bút để viết tên ra, nhưng chà ng dòm xuống chỉ thấy lão viết ba con số “1, 2, 3†rồi dừng tay lại. Thiên Hiệp không thể đoán được lão muốn nói gì.
Bá»—ng vang lên tiếng la ó từ phÃa “Phi Lai sÆ¡n trang†tiếp theo là tiếng chân “bá»™p bá»™p†tiếng gió “à o à o†hòa lẫn vá»›i tiếng trống ngá»±c cá»§a chà ng đánh “thình thịchâ€
Quái đầu đà cố gắng nhấc cánh tay ra hiệu, ý lão muốn báo Thiên Hiệp phải Ä‘i gấp ra ngoà i. Thiên Hiệp bá»—ng nhá»› lại việc gì quan trá»ng bèn há»i :
- Ân sư là báºc tiá»n bối trên giang hồ, váºy ngưá»i có biết rõ Nhiệm Tá» Huệ có phải tháºt là phụ thân cá»§a tôi không?
Lão lắc đầu.
Thiên Hiệp lại há»i :
- Váºy thì phụ thân cá»§a tôi là ai?
Quái đầu đà lúc bấy giỠđã kiệt sức rồi, lão há hốc mồm ráng hết sức má»›i báºt ra được má»™t tiếng :
- Cừu!..
Bá»—ng ngoà i cá»a có mấy tiếng hét lá»›n như sấm nổ hòa lẫn vá»›i tiếng cưá»i khanh khách, tiếng vÅ© khà khua động reng rẻng.
Vút! Vút!
Ba hán tá» mặc áo vằn vện như cá»p từ ngoà i bay và o như tên bắn, hỠđáp xuống giữa nhà ngước mặt nhìn lão quái đầu đà cưá»i như nắc nẻ.
Ngưá»i đứng trước đôi mắt xếch ngược hình tam giác, đôi lông mà y thưa thá»›t chỉ có và i cái lông dà i thưá»n thượt phất phÆ¡ theo chiá»u gió. Chiếc mÅ©i như con cóc ngồi dòm xuống cái miệng rá»™ng như há»a lò.
Lão vươn đôi mà y thưa lên rồi lắc lư chiếc đầu trá»c lóc mấy cái, đưa tay chỉ và o mặt quái đầu đà hét lá»›n :
- Thái Linh Quan! Ta không ngá» mi mà cÅ©ng phải bước và o con đưá»ng mạt lá»™!
Hạ. hạ. hạ.
Bá»™p bá»™p!
Tiếng cưá»i chưa dứt, hai chân hắn đã nện mạnh dưới đất, đôi mắt phóng ra hai luồng nhỡn quang. Hắn vươn tay lên toan đánh xuống lão đầu đà má»™t chưởng.
Thiên Hiệp thấy sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a ba ca thá»§ Hắc đạo, chà ng lưỡng lá»± muốn ra tay nhưng vì từ bé đến giá» chà ng chưa hỠđánh đấu vá»›i ai, hÆ¡n nữa chà ng vừa nghe đầu đà ca tụng võ công cá»§a bá»n Hắc đạo nà y nên chà ng đà nh bước trái sang má»™t bên đứng nhìn sững.
Chà ng vừa trông thấy lão chân mà y thưa vươn tay lên, chà ng định nhảy ra cản trở thì bá»—ng ngoà i cá»a có ngưá»i hét lá»›n :
- Hãy khoan!
Dứt lá»i, có hai hán tá» lùn tịt như hai thằng tà hon lướt và o lẹ như bay.
Hai hán tá» lùn nà y chỉ bằng đứa trẻ năm sáu tuổi, nhưng da mặt nhăn nheo, râu dà i đến bụng, hai chân bé tà nhưng cái đầu to tướng, đôi mắt ốc bưu hai hà m răng chỉ vá»n vẹn có năm sáu cái răng xỉa ra ngoà i môi như những ống Ä‘iếu trông rất quái dị.
Gã hán tá» có đôi mắt tam giác nghe tiếng hét giáºt mình hạ tay xuống, sa sầm nét mặt há»i :
- Sao? Nhị lão Hà n Sơn Yến có ý kiến gì chăng? Hay là có lòng thương xót hắn?
Lão lùn đứng trước cưá»i gằn má»™t tiếng đáp :
- á»’! Chúng ta không đội trá»i chung vá»›i hắn sao ngươi dám bảo là ta thương xót?
Há»a may khi nà o mặt trá»i má»c vá» hướng Tây thì má»›i có thể như thế được!
Lão hán tỠđôi mắt xếch ngược chu miệng lại ra vẻ không vui vì bị cản trở chưởng lực. Lão lạnh lùng nói :
- Thế tại sao bảo ta dừng tay? Hay là các ngươi không căm thù Thái Linh Quan?
Lão lùng khoác tay áo qua một cái rồi ôn tồn đáp :
- Trảo Tam Giả! Ngươi chá»› nên nông cạn mà hiểu lầm chúng ta đấy! Ngươi nên biết tên Thái Linh Quan mà trên giang hồ hắn được liệt và o hạng “Nhất tăng, Nhị cái, Tam kiếm kháchâ€. Bởi thế hắn có coi ngưá»i trong Hắc đạo chúng mình ra gì đâu!..
Lão có đôi mắt xếch ngược tức là Trảo Tam Giả liá»n ngắt ngang nói :
- Thế thì ta cho hắn má»™t chưởng để trả cái thâm thù đại háºn mà hắn đã giết mất nhị quá»· trong số ngÅ© “trảo†cá»§a ta sao các ngươi cản trở là ý gì?
Lão lùn cưá»i ha hả nói :
- Thế thì cái chết cá»§a hắn xuôi thuyá»n mát mái quá, chưa đủ để trả mối thâm thù kia! Phải là m sao cho hắn Ä‘au đớn quằn quại trước khi chết má»›i khoái chứ!
Trảo Tam Giả gáºt đầu mấy cái ra vẻ đắc ý rồi cưá»i ngặt ngoẽo nói :
- Hay! Hay lắm! Thế thì tôn huynh tháºt là cao kiến. Váºy thì ý kiến cá»§a tôn huynh nên hà nh hạ hắn bằng cách nà o đây?
Lão lùn trợn mắt, nghiến răng kẹt kẹt nói :
- Theo ý kiến cá»§a chung thì nên chặt Ä‘i cánh tay mặt Ä‘eo kim hoà n cá»§a hắn trước, vì chÃnh cánh tay ấy hắn thưá»ng dùng để giết những Hắc đạo lão hán cá»§a chúng ta!
Nghe nói Trảo Tam Giả mừng rỡ há hốc cái miệng há»a lò ngá»a mặt lên trá»i cưá»i má»™t chuá»—i cưá»i như quá»· lúc nghe rất rùng rợn.
Trảo Tam Giả nói :
- BÃch lão đại! Ngưá»i chÃnh là má»™t báºc Ä‘a mưu, hèn chi trong giang hồ ngưá»i ta thưá»ng truyá»n tụng “Âm Tứ tú tà i†hôm nay ta giết hắn rồi sẽ cải tên hắn là “Huyết BÃch đầu đà Thái Oan Quỷ†Vừa dứt lá»i cả bá»n nhe răng cưá»i hÃp mắt.
Äoạn Trảo Tam Giả thò tay và o túi rút ra má»™t con dao găm tá»a ra hà o quang sáng lóe xăm xăm bước tá»›i.
Tất cả Ä‘á»u vá»— tay vá»— đùi cưá»i đắc chÃ. Chúng nó xem “Kim BÃch đầu đà Thái Linh Quan†như má»™t con chuá»™t nằm bên miệng mèo mặc cho chúng muốn là m gì cÅ©ng được váºy!
Lúc nãy giá» Thiên Hiệp vẫn còn đứng yên không nhúc nhÃch, chà ng nhìn qua gương mặt cá»§a bá»n chúng, ai nấy Ä‘á»u có má»™t thân hình ghê tởm chẳng khác gì quá»· dạ xoa, lại có má»™t tâm địa độc ác. Chúng cố sức nghÄ© ra đủ má»i cách để hà nh hạ má»™t kẻ tà n phế cho thá»a mãn lòng muốn dạ thú.
Từ tiếng cưá»i cho đến cá» chỉ cá»§a bá»n chúng, chà ng có cảm tưởng bá»n nà y là lÅ© quá»· ở dưới địa ngục lên dương trần để tác oai tác quái.
Thiên Hiệp quay lại nhìn ân sư cá»§a chà ng thì thấy ngưá»i vẫn ngồi nhắm mắt như má»™t nhà sư Ä‘ang nháºp định không biết gì sá»± việc xung quanh cả.
Lúc đó Trảo Tam Giả đã bước tới trước mặt Thái Linh Quan giơ con dao găm lên cao nói lớn :
- Thái Linh Quan! Hôm nay ta “Trảo lão tam†muốn xin mi má»™t cánh tay để rá»a háºn cho bạn bè cá»§a tạ Váºy thì sang năm tá»›i và o ngà y nà y tức là ngà y giá»— cá»§a mị Nếu mi có oan ức Ä‘iá»u gì thì hãy xuống tháºp Ä‘iện Diêm Vương mà kêu kiện.
Dứt lá»i lão toan hạ thá»§ thì ngoà i cá»a bá»—ng có tiếng la lá»›n :
- Trảo ca! Hãy coi chừng!
- Ã! Ã!..
Nghe nói Trảo Tam Giả liá»n thụt tay ré lên má»™t tiếng thất thanh rồi nhảy sải ra cá»a.
Tại sao thế?
Bà n tay cá»§a Thái Linh Quan đã là m cho bá»n Hắc đạo tán đởm kinh tâm, đến ná»—i nay ngưá»i bị trá»ng thương gần chết ngồi đó, mà hắn cÅ©ng còn khiếp oai. Khi hắn đưa dao lên trong lòng hắn đã hồi há»™p mà lại có ngưá»i dá»a hắn nữa thì là m sao hắn không hắn không hoảng hồn?
Khi Trảo Tam Giả hoảng hồn nhảy ra cá»a thì gặp ngay má»™t phu nhÆ¡n có đôi chân mà y cạo sát lẻm từ ngoà i bước và o.
Trảo Tam Giả nhìn phu nhÆ¡n cưá»i hi hi run giá»ng nói :
- Hồ cô nương! Có phải cô nương đoán biết Thái Linh Quan giả bộ ngồi như chết để chỠcơ hội hả thủ tôi sao?
Ngộ hiệp yêu đà n Hồ Mỵ Dung trừng mắt một cái rồi nói :
- Äó là lòng tốt cá»§a tôi đấy!
Trảo lão tam như mắc cỡ vá»›i thái độ hèn nhác cá»§a mình liá»n giÆ¡ lưỡi dao lên nói :
- Lòng tốt? Cô nương định hù nhát tôi phải không?
Lão phu nhơn “hừ†một tiếng và nói :
- Tôi kêu ngưá»i coi chừng là vì tôi xem Thái Linh Quan chắc chắn có âm mưu gì rồi! Không biết chừng hắn ngồi im đó rồi đột nhiên ra tay thì nguy hiểm lắm. Nếu ngưá»i không tin thì cứ việc là m dạn đến thá» xem nà o!
Trảo Tam Giả nghe bà ta phân trần, lão cảm thấy lạnh mình rón rén liếc nhìn Thái Linh Quan với vẻ mặt sợ hãi.
Lão nói :
- Äúng đấy! Thằng đầu đà nà y hắn dám là m váºy lắm chá»› chẳng chÆ¡i đâu!
Lúc bấy giá» Hà n SÆ¡n nhị lùn và Trảo gia nhị quá»· Ä‘á»u tin lá»i Hồ Mỵ Dung thối lui ra cá»a đứng thá»§ thế, các luồng nhỡn quang Ä‘á»u quét lên mình Thái Linh Quan nhưng không thấy lão cỠđộng chút nà o cả.
Hồi lâu, ngưá»i ta thấy ở ngoà i sân đã chạy tá»›i cả mưá»i mấy cao thá»§ Hắc đạo nhưng ai nấy Ä‘á»u lấp ló ngoà i cá»a không dám và o vị há» Ä‘á»u sợ luồng chưởng phong bất thình lình từ trong đánh ra thì nguy hiểm.
Thiên Hiệp thấy váºy mừng thầm. Chà ng rất hãnh diện vá»›i cái uy phong cá»§a ân sư chà ng và chà ng cÅ©ng hy vá»ng may ra bá»n ác tinh nà y quá sợ sệt rút lui thì ân sá»± sẽ thoát khá»i nạn.
Nhưng những tay ma đầu ác quỷ nà y đâu có thể chịu bỠqua một cách dễ dà ng như thế được?
Bá»—ng có ngưá»i trong số ấy nói lá»›n :
- Hãy lấy “Ãm Thanh Tá»â€ ra!
- Äúng đấy! Äúng đấy!
Hụ. hụ. hụ. hu
Từ ngoà i cá»a bắn và o vô số ám khà nhắm thẳng thân mình Thái Linh Quan tống tá»›i.
Phịch, phịch, phịch!
Các luồng ám khà đã trúng chỉ dÃnh lên mình Thái Linh Quan nhưng ngưá»i vẫn không rục rịch.
Lão đại của Hà n Sơn nhị lùn ré lên một tiếng thất thanh hoảng hốt nói :
- á»’! Chúng ta bị hắn gạt rồi! Thái Linh Quan đã tá»± bế huyệt đạo, chúng ta đánh ám khà cÅ©ng vô Ãch.
Bỗng có tiếng nói lớn :
- Chưa chắc!
Vụt! Vụt!
Hai cây “Bạch Hổ đình†từ ngoà i cá»a phóng và o lẹ như tên.
Pháºp! Pháºp!
Hai binh khà ác hiểm nà y đã cắm lút và o Thái Dương huyệt của Thái Linh Quan nhưng vẫn không thấy Thái Linh Quan cỠđộng.
Lúc bấy giá» má»i ngưá»i má»›i biết rõ lão tắt thở đã lâu rồi. Trảo Tam Giả thấy thế nổi giáºn nói :
- Äây cÅ©ng bởi Hồ cô nương hù nhát cho nên ai nấy Ä‘á»u sợ sệt cả.
Äôi má cá»§a Hồ Mỵ Dung bá»—ng đỠlên ra vẻ khó chịu chu miệng nói :
- Tánh tôi lo xa nên muốn cho các ngưá»i đỠphòng thôi, ai bảo các ngưá»i sợ sệt là m gì?
Trảo Tam Giả cau mà y “suỵt†một cái rồi nói :
- Lão đã chết tám mươi Ä‘á»i mà ai nấy Ä‘á»u sợ rút gân tháºt xấu hổ quá!
Vừa nói lão vừa nhảy và o cầm con dao găm nhằm chÃnh giữa ngá»±c Thái Linh Quan mà đâm tá»›i.
Thiên Hiệp thấy thủ đoạn tà n ác của hắn, chà ng quá nóng lòng quên hẳn sự nguy hiểm, chà ng la lớn :
- Hãy khoan!
Vừa hét, chà ng vừa nhảy đến trước mặt Thái Linh Quan cản Trảo Tam Giả lại nói :
- Äối vá»›i ngưá»i chết, thì thù háºn phải tiêu tan! Ngưá»i ta đã chết rồi, sao ngươi còn nhẫn tâm hạ độc thá»§?
Lúc nãy giá» bá»n giang hồ ma đầu tuy cÅ©ng thấy Thiên Hiệp đứng đó, nhưng ai nấy Ä‘á»u cho là kẻ trong “Phi Lai sÆ¡n trang†đứng xem nên không để ý. Bây giá» chà ng lại thình lình nhảy ra cản trở nên ai nấy Ä‘á»u sá»ng sốt.
Thế công cá»§a Trảo Tam Giả đã bị chà ng xô bạt quá, nên lá»a háºn cá»§a lão phừng lên. Lão thấy Thiên Hiệp là má»™t thằng bé không nghÄ©a lý gì nên lão trợn đôi mắt tam giác lên nói :
- Tiểu quỷ! Mi muốn chết sao?
Thiên Hiệp nghiến răng nói :
- Äâm má»™t ngưá»i đã chết rồi thì anh hùng lắm sao?
- Mi chá»› nhiá»u chuyện! Hãy tránh ra!
Chà ng cưá»i ha hả nói :
- Äâm má»™t ngưá»i chết không những đã mất thanh danh mà còn tà n nhẫn nữa!
- Tiểu tá»! Mi nên biết rằng từ xưa đến nay ta giết ngưá»i chưa từng nghÄ© đến việc tà n nhẫn hay không. Nếu mi dám chá»c tức ta thì mi cÅ©ng bị tan xương nát thị ngay.
Dứt lá»i lão nhìn và o mặt chà ng cưá»i hì hì.
Thiên Hiệp cưá»i khúc khÃch nói :
- Há»… là m dữ cuối cùng sẽ phải gặp quả báo đó là luáºt trá»i đã định tránh sao cho khá»i!
Trảo Tam Giả vươn đôi mà y thưa, nhe hai hà m răng lồi sỉ, giơ cao con dao găm lên hét lớn :
- Tiểu tá»! Ta sẽ giết mi Ä‘i để coi thá» lẽ trá»i báo ứng ra sao?
Vụt!
Lưỡi dao loáng ra hà o quang khiếp ngưá»i đâm thẳng đến Thiên Hiệp.
Hai ngưá»i đứng cách nhau không được hai bước, mà Trảo Tam Giả lại ra tay má»™t cách lanh lẹ và độc đáo thì Thiên Hiệp khó mà tránh khá»i.
NgỠđâu sá»± việc lại xảy ra không phải như má»i ngưá»i ước Ä‘oán. Ngưá»i ta chỉ thấy Thiên Hiệp loáng má»™t cái thân chà ng đã biến ra sau lưng Trảo Tam Giả. Lưỡi dao găm đà nh phải đâm trong không khÃ.
Thế đánh bị hụt nên lão mất thăng bằng lảo đảo mấy cái cơ hồ ngã chúi xuống đất.
Mấy mươi cao thá»§ Hắc đạo thấy thế, ai nấy Ä‘á»u giáºt nẩy ngưá»i nhìn sững và o mặt chà ng. Há» không ngá» má»™t thằng bé thế kia lại có thá»§ pháp lanh lẹ đến thế!
Thiên Hiệp đứng sau lưng Trảo Tam Giả nói lớn :
- Ta với ngươi không thù không oán mà đột nhiên lại hạ độc thủ thế sao?
Trảo Tam Giả quay lại nắm con dao đứng thá»§ thế. Lão quá ngạc nhiên, không biết thằng bé nà y đã dùng thá»§ pháp gì mà có thể tránh ngá»n dao má»™t cách lanh lẹ quá.
Lão rống lên một tiếng vang cả căn phòng và nói lớn :
- Tiểu tá»! Mi là ngưá»i hay là quá»· hiện hình hãy nói mau! Ta quyết sẽ giết mi, nếu ta giết không được mi thì thá» sẽ không là m ngưá»i đấy!
Vừa dứt lá»i, lão quay lưỡi dao phóng mình lên đánh ra má»™t chiêu “Trá»±c Äáo Huỳnh Long†hà o quang nhấp nháy như diá»…n chá»›p. Cả ngưá»i lẫn dao quay tròn phóng tá»›i Thiên Hiệp. Tháºt là má»™t chiêu thế quá rùng rợn.
|

04-09-2008, 03:17 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
|
|
Hồi 4
Túi tham không đáy
Thiên Hiệp lấy là m lạ, chà ng tá»± xét không có thái độ gì khiêu khÃch đối phương. Chà ng chỉ dùng lá»i lẽ phải trái để ngăn cản bá»›t lòng thù háºn cá»§a con ngưá»i còn sống đối vá»›i má»™t ngưá»i đã chết mà thôi. Thế mà lão cứ hằn há»c muốn giết chà ng cho được.
Hay là bá»n Hắc đạo nà y xem việc giết ngưá»i như việc ăn uống chăng?
Chà ng nhìn thẳng và o mặt Trảo Tam Giả cau mà y há»i :
- Ngươi thÃch giết ngưá»i lắm sao?
Tên Trảo quá»· nà y đã bị đánh hụt mấy cái nên quá tức giáºn, lão cắn răng phì lá»— mÅ©i khịt khịt mấy cái rồi lao mình tá»›i vung tròn ngá»n Ä‘oản Ä‘ao sáng lóe cố đâm thẳng và o đại huyệt cá»§a chà ng. Vá»›i thá»§ pháp cá»§a má»™t tên quá»· Hắc đạo khét tiếng giang hồ nà y đâu có phải tầm thưá»ng. Cả bá»n Hắc đạo đứng xem gáºt đầu ra vẻ đắc chÃ, chúng Ä‘inh ninh rằng lần nà y thằng bé kia không thể trốn tránh được nữa.
Lưỡi dao chỉ còn cách thân mình Thiên Hiệp và i tấc thì bá»—ng thấy Thiên Hiệp đâu mất. Bá»n cao thá»§ Hắc đạo chỉ thấy bóng chà ng vụt qua như má»™t là n khói. Chúng ngÆ¡ ngác nhìn bốn phÃa thì thấy chà ng đứng chần ngần sát vách tưá»ng cách Trảo quá»· gần ba trượng.
Cả bá»n Ä‘á»u giáºt nẩy ngưá»i trố mắt nhìn Thiên Hiệp. Chúng không hiểu thằng bé nà y áp dụng thân pháp gì mà tránh né kỳ diệu đến thế!
Chiêu thế mà Trảo lão tam má»›i vừa đánh ra đó tức là chiêu “Trá»±c Äáo Huỳnh Long†má»™t chiêu thức vô cùng độc đáo trong Hắc đạo, xưa nay ai gặp phải cùng Ä‘á»u tán đởm kinh tâm thế mà hôm nay không thể hạ thá»§ má»™t thằng bé mưá»i lăm tuổi thì bảo sao há» không ngạc nhiên?
Bây giỠđôi mắt tam giác cá»§a Trảo lão tam lại trợn to hÆ¡n nữa và đỠngầu như hai cục máu, lão rống lên má»™t tiếng khiếp ngưá»i và nhảy chồm tá»›i cắn răng đâm mạnh tá»›i má»™t Ä‘ao quyết không để hụt nữa. Lá»±c đạo cá»§a ngá»n Ä‘ao bây giá» lại tăng thêm gấp bá»™i.
Pháºp!
Bốp!
Ai nấy Ä‘á»u giá»±t mình, vì lưỡi dao kia đà không đâm trúng Thiên Hiệp mà còn đâm thá»§ng cây cá»™t lút đến cán. Bị quá trá»›n, chiếc đầu cá»§a Trảo lão lại va và o cá»™t ấy rung rinh cả nhà . Lão ôm đầu suýt xoa chệnh choạng như muốn ngã quị xuống đất.
Thằng bé Thiên Hiệp kia đã đứng tỉnh táo bên vách tưá»ng bên kia, tháºt là má»™t việc không thể tưởng tượng được.
Lão bị rêm cả óc, nhưng vì quá tức giáºn không kể gì Ä‘au đớn nữa. Lão đứng phắt dáºy váºn công lá»±c “hự†lên má»™t tiếng rút lưỡi Ä‘ao ra rồi đứng gưá»m Thiên Hiệp.
Ngưá»i ta thấy trên trán lão bị sưng vù như má»™t quả cam sà nh và rươm rướm máu.
Sắc mặt lão bấy giá» tÃm ngắt đủ biết lão đã giáºn đến mức nà o rồi!
Trảo lão tam giÆ¡ ngá»n Ä‘oản Ä‘ao lên trá»i hét lá»›n :
- Tiểu tá»! Ta quyết không tha mi được!
Lão vừa lao mình tá»›i thì bá»—ng Hồ Mỵ Dung gá»i lá»›n :
- Trảo tam ca!
Lão liá»n đứng sững lại trợn mắt ngó Hồ Mỵ Dung, Lão hất hà m như muốn há»i ý kiến.
Hồ Mỵ Dung nói :
- Hãy coi chừng! Tôi thấy thân pháp của hắn kỳ quái lắm đấy!
Câu nói cá»§a Hồ Mỵ Dung không những là m cho Trảo tam thối trà mà còn là m bá»n Hắc đạo Ä‘á»u kinh nghi nhìn sững Thiên Hiệp. Chúng muốn tìm hiểu thân pháp cá»§a thằng bé nà y do đâu mà có.
Sá»± thá»±c Thiên Hiệp cÅ©ng không ngá» mình lại có thể tránh né tà i tình như thế. Lúc nãy chà ng há»c được “Lôi Hà nh cá»u chuyển†trên Thiết thư, tuy chà ng nghe Thái Linh Quan bảo là võ công tuyệt thế, nhưng chà ng không rõ công hiệu cá»§a chiêu thức nà y ra sao và nên áp dụng trong trưá»ng hợp nà o. Chà ng cÅ©ng không ngá» lão Trảo quá»· nà y lại cố sát chà ng như váºy. Trong lúc nguy biến chà ng đà nh dụng má»™t cách liá»u lÄ©nh, ai ngỠ“Lôi Hà nh cá»u chuyển†trên Thiết thư lại có má»™t tác dụng phi thưá»ng như váºy.
NghÄ© như thế chà ng vừa mừng vừa giáºn. Mừng là vì chà ng há»c được má»™t võ công kỳ bà và chà ng quá giáºn bá»n ngưá»i đầu trâu mặt ngá»±a, lòng dạ độc ác không kể gì đến lá»i phải lẽ trái.
Lúc ấy lão đại cá»§a Hà n SÆ¡n nhị lùn lắc mình má»™t cái rồi bước tá»›i trước mặt Thiên Hiệp, đưa cánh tay tý hon lên vuốt hà m râu dà i thưá»n thượt rồi cưá»i ha hả nói :
- Thằng bé, mi tên hỠchi sao lại can thiệp và o việc nà y?
Câu há»i cá»§a lão tà hon nà y có vẻ ôn tồn, chà ng muốn đáp lại, nhưng biết nói là m sao? Vì Nhiệm Tá» Huệ không phải là thân phụ cá»§a chà ng thì biết há» gì mà nói?
Bá»—ng chà ng nhá»› lại lúc nãy chà ng há»i Thái Linh Quan ngưá»i quá kiệt sức chỉ nói lên được má»™t tiếng “cừu†thì chắc thân phụ chà ng là há» Cừu rồi!
Chà ng dõng dạc đáp :
- Tôi hỠCừu tên Thiên Hiệp!
Nghe cái tên Cừu Thiên Hiệp ai nấy Ä‘á»u ngÆ¡ ngác trố mắt nhìn nhau. Há» cố tìm tòi trong ký ức để xem thá» tên nà y là đồ đệ cá»§a ai thuá»™c môn phái nà o nhưng lạ thay cái tên nà y tuyệt đối không có trong hà ng cao thá»§ trên giang hồ.
Lão Trảo tam quả quyết rằng gã thiếu niên nà y không phải là nhân váºt thà nh danh, nhưng lão còn sợ cái thù nà y có thể liên hệ đến môn phái bèn trợn mắt há»i :
- Mi là đồ đệ của ai và thuộc môn phái nà o?
Cừu Thiên Hiệp lắc đầu tháºt thà đáp :
- Tôi không thuá»™c môn phái nà o cả! Sư phụ tôi tức là ngưá»i kia kìa!
Vừa nói chà ng vừa đưa tay trá» vá» phÃa Kim BÃch đầu đà Thái Linh Quan, ngưá»i đã tắt thở ngồi trong góc phòng đó.
Nghe chà ng nói, mấy mươi cao thá»§ Hắc đạo Ä‘á»u giáºt mình cả đến lão Trảo quá»· Ä‘ang tức giáºn cÅ©ng phải kinh ngạc bước lùi hai bước nhìn đăm đăm và o mặt chà ng.
Lão đại cá»§a Hà n SÆ¡n nhị lùn ngước mặt lên cưá»i ha hả, trầm giá»ng nói :
- Ồ! Thằng bé nà y quá ranh mãnh, hắn cũng biết hù nhát chúng ta đấy chứ!
Suốt Ä‘á»i Thái Linh Quan chỉ là m bạn vá»›i Nhị Cái và Tam Kiếm khách mà thôi, hắn cÅ©ng không trú ngụ má»™t nÆ¡i nà o quá nữa tháng và cÅ©ng không nghe hắn có má»™t đệ tá» nà o cả thế mà mi dám đặt Ä‘iá»u xưng là đệ tá» cá»§a Thái Linh Quan... hạ. hạ. ha Lão Trảo tam nghe nói liá»n sấn tá»›i má»™t bước trợn mắt hét lá»›n :
- Tiểu tá»! Mi định Ä‘em cái uy danh cá»§a nhất Tăng, nhị Cái và tam Kiếm khách ra dá»a dẫm lão tá» nà y sao?
Cừu Thiên Hiệp ôn tồn đáp :
- Tháºt đấy! Tôi không dối trá vá»›i các ngưá»i đâu!
Lão đại vuốt râu há»i :
- Mi bảo rằng mi là đệ tá» cá»§a Thái Linh Quan váºy mi yết bái sư môn tại núi nà o, và ai đã giá»›i thiệu mi là m đệ tá» cho hắn?
Cừu Thiên Hiệp vẩn tháºt thà đáp :
- Tôi chỉ tôn ngưá»i là m sư phụ tôi lúc nãy tại nÆ¡i đây, khi trá»i còn chưa sáng. Tôi phỉnh gạt các ngươi để là m gì chứ?
Lão Trảo tam cưá»i khúc khÃch nói :
- Tiểu tá»! Thế thì há»a đến cho mi rồi! Thái Linh Quan đã sát hạ mất hai ngưá»i trong NgÅ© quá»· cá»§a chúng ta, nay lão đã chết rồi còn mi là đệ tá» thì phải thưá»ng mạng đây!
Dứt lá»i Trảo quá»· vung Ä‘oản Ä‘ao đâm tá»›i đồng thá»i đánh ra má»™t chưởng sát thá»§.
Ãnh Ä‘ao loang loáng, chưởng lá»±c à o à o trông rất nguy hiểm.
Lúc bấy giá» Cừu Thiên Hiệp đã bình tÄ©nh trở lại, chà ng cố tình biểu diá»…n cho đầy đủ “Lôi Hà nh cá»u chuyển†má»™t tuyệt thế võ công để xem thá» uy lá»±c cá»§a chiêu thức nà y đến mức nà o. Chà ng không đợi lão Trảo tam tiếng sát đến như trước nữa, chà ng đã tung mình bay nhanh. Ngưá»i ta chỉ thấy thân chà ng biến thà nh má»™t là n khói khi ẩn khi hiện như bóng ma khiến đối phương không biết đưá»ng nà o tấn cả.
Cừu Thiên Hiệp lớn tiếng :
- Tôi nói tháºt cho ngưá»i biết, tôi chỉ nhẫn nhục đến thế là cùng!
Lão Trảo tam là má»™t trong NgÅ© trảo quá»· rất có tên tuổi trong bá»n Hắc đạo, giỠđây thua tiếp ba chiêu mà vẫn không chạm được má»™t mảy lông cá»§a thằng bé mưá»i lăm tuổi khiến cho lòng lão trà n ngáºp lá»a căm há»n.
Lúc bấy giỠlão đại mới thấy rõ thân pháp của Cừu Thiên Hiệp quả là phi phà m.
Lão sợ Ông bạn Trảo tam bị xấu hổ nên gá»i lá»›n :
- Trảo Chấn Lá»…! Thôi, đừng đánh hắn nữa là m gì, để ta há»i hắn thá» nà o!
Dứt lá»i lão đại lùn bèn nhảy tá»›i trước mặt lão Trảo tam tức là Trảo Chấn Lá»… nhìn thẳng và o mặt Cừu Thiên Hiệp há»i :
- Kìa, ông bạn nhá» Æ¡i! Cứ theo thân pháp cá»§a ngươi thì đâu có phải là đệ tá» cá»§a Kim bÃch đầu đà Thái Linh Quan?
Cừu Thiên Hiệp, má»™t thiếu niên tháºt thà chất phát, chà ng đâu có hiểu được sá»± xảo trá cá»§a bá»n Hắc đạo nà y. Chà ng chỉ thấy lão đại dùng lá»i lẽ ôn tồn để há»i, chà ng Ä‘oán chắc lão già lùn nà y tánh tình không hung dữ như lão quá»· kia. Chắc là lão muốn giải nguy cho mình thì phải.
Nghĩ như thế chà ng vội đáp :
- Tôi đã nói tháºt mà tiá»n bối không tin tôi sao?
Lão nhe mấy chiếc răng ống Ä‘iếu cưá»i rặc rặc nói :
- Ta có lạ lùng gì cái thuáºt khinh công “Pháºt Môn Khứ Thiên†cá»§a Thái Linh Quan, nhưng ta đã xét kỹ thuáºt khinh công cá»§a mi không giống như thế!
Cừu Thiên Hiệp vui vẻ đáp :
- À, thì ra vì thế mà tiá»n bối thắc mắc. Tháºt ra thá»§ pháp ấy không phải tôi há»c cá»§a sư phụ tôi!
Lão ngạc nhiên há»i :
- Váºy ngươi há»c ở đâu mà được?
Cừu Thiên Hiệp có thiện cảm với lão nên không giấu diếm gì cả. Chà ng đáp :
- Tôi được há»c trên “Thiết thư chi bảo†đấy!
Câu nói cá»§a chà ng như tiếng sét đánh và o tai bá»n Hắc đạo. Cả bá»n thì thầm vá»›i nhau không ngá»›t.
Trảo Chấn Lễ cau mà y hét :
- Nói báºy! Thiết thư quả tháºt đã rÆ¡i và o tay “Huyết Quan giáo chủ†rồi, mi tưởng ta không biết sao?
Lão đại lùng nắm tay Trảo Chấn Lá»… kéo lùi ra sau rồi bước tá»›i bên Thiên Hiệp cưá»i mÆ¡n trá»›n há»i :
- Nếu quả mi nói tháºt thì bây giá» Thiết thư ở đâu chắc mi biết rồi chứ?
Thiên Hiệp không do dự gì cả. Chà ng đáp ngay :
- Thiết thư hiện ở trong mình tôi đây!
Äể chứng tá» lá»i nói cá»§a chà ng là sá»± tháºt, chà ng đưa tay vá»— và o bụng, mấy tá» Thiết thư chạm nhau kêu “reng rengâ€.
Chà ng lại há»i :
- Ngưá»i có nghe gì không? Bây giá» ngưá»i đã tin lá»i tôi rồi chứ?
Bá»n Hắc đạo không ngá» má»™t bảo váºt võ lâm lại rÆ¡i và o tay má»™t đứa bé tháºt thà chất phác. Bởi thế, lòng tham cá»§a chúng nổi lên. Ai nấy Ä‘á»u nghiến răng kẹt kẹt lo sợ cho kẻ khác chiếm Ä‘oạt mất Thiết thư, nên trong lòng cá»§a ngưá»i nà o cÅ©ng nghÄ© ra trăm mưu nghìn kế để tiêu diệt kẻ xung quanh, hòng chiếm Ä‘oạt Thiết thư ấy.
Lúc bây giá» vẻ mặc ngưá»i nà o cÅ©ng hiện lên sát kiếp váºn công lá»±c chuẩn bị sẵn sà ng để ra tay già nh giá»±t.
Lão đại lùn quay mắt qua nhìn đồng bá»n kia nhảy nhót và i cái rồi xoay qua cưá»i cưá»i nói vá»›i Cừu Thiên Hiệp :
- Tiểu bằng há»u! Hãy vui lòng Ä‘em Thiết thư ra cho chúng ta xem thư có được không? Có như thế má»›i chứng tá» lòng thà nh đáng thương cá»§a ngươi chứ!
Cừu Thiên Hiệp ngoan ngoãn gáºt đầu đáp :
- Nếu cần, tôi sẵn sà ng cho xem đây!
Dứt lá»i chà ng liá»n thò tay và o lấy cuốn Thiết thư.
Bá»—ng nhiên ba bóng ngưá»i từ sau nhảy tá»›i bá»™p bá»™p gạt lão đại lùn sang má»™t bên nhìn thẳng và o mặt Cừu Thiên Hiệp hét lá»›n :
- Khoan đã!
Ba bóng ngưá»i nà y chÃnh là ba Trảo quá»·, há» sợ chà ng lấy Thiết thư ra thì sẽ và o tay lão đại lùn ranh mãnh nà y mất nên chúng quyết không để mất Thiết thư.
Cả ba Ä‘á»u rút binh khà ra đứng thà nh ba bóc để chuẩn bị chiêu thế “Ty Phát Qui†rồi hét lá»›n :
- Qúi vị nên biết rằng Thiết thư hiện ở trong mình thằng bé nà y là sá»± tháºt hiển nhiên, không ai có quyá»n dùng lá»i lẽ phỉnh gạt để chiếm Ä‘oạt Thiết thư cả. Äã có huynh đệ lão gia ở đây và cÅ©ng có rất nhiá»u cao thá»§ thà nh danh nữa, chẳng lẽ đứng đây chứng kiến cho lão đại dùng ba tất lưỡi chiếm Ä‘oạt bảo váºt võ lâm má»™t cách bất công như thế được!
Vừa dứt lá»i, tức thì trong bá»n có ngưá»i phụ há»a :
- Äúng đấy! Nói như thế là công bằng hợp lý đó!
Trảo Chấn NhÆ¡n là má»™t trong NgÅ© trảo quá»· đứng ra trịnh trá»ng nói :
- Theo ý kiến cá»§a ta thì Thiết thư nà y nên giải quyết bằng hai cách. Má»™t là chúng ta Ä‘em hết tà i nghệ võ công ra mà đánh đấu nhau, nếu ai thắng thì ngưá»i ấy sẽ chiếm Ä‘oạt Thiết thá»± Còn lẽ thứ hai là trong Hắc đạo chúng ta hãy luân phiên nhau mà cất giữ Thiết thư ấy.
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Sá»± thay phiên nhau để chiếm giữ nà y thì phải căn cứ theo công trạng đánh đấu vá»›i Thái Linh Quan mà phân bổ. Trong cuá»™c đánh vá»›i Thái Linh Quan há»… ai có công nhiá»u hÆ¡n, tức kẻ ấy được quyá»n chiếm giữ trước tiên.
Sở dÄ© lão Trảo quá»· nà y đưa ra hai Ä‘iá»u kiện như thế là vì lão thiết tưởng đối vá»›i công lá»±c cá»§a Tam quá»· có thể trá»™i hÆ¡n trong bá»n và so sánh công trạng đánh nhau vá»›i Thái Linh Quan thì NgÅ© trảo quá»· có công nhiá»u hÆ¡n cả. Nếu má»i ngưá»i bằng lòng Ä‘iá»u kiện nà o thì Trảo quá»· cÅ©ng vẫn được lãnh phần ưu tiên.
Hà n SÆ¡n nhị lùn nghe nói chỉ cưá»i gằn không đáp, vì lão tá»± xét bạn lùn cá»§a lão không phải là đối thá»§ cá»§a Trảo tam quá»·.
Còn số ngưá»i kia thì dÄ© nhiên không ai tán thà nh ý kiến ấy cả, nhưng há» Ä‘oán biết kẻ nà o ra tay trước sẽ bị thiệt thòi, vì há» rất rà nh câu phương ngôn “giục bạn tương trị, ngư ông đắc thắngâ€. Bởi thế ai nấy Ä‘á»u im lặng nhưá»ng nhau. Má»™t không khà im lặng khẩn trương vô cùng.
Trảo Chấn NhÆ¡n thấy má»i ngưá»i không nói gì cả, lão tưởng má»i ngưá»i đã khiếp sợ Oai danh cá»§a Trảo quá»·, bèn xoay lại quét đôi mắt nảy lá»a và o mặt Cừu Thiên Hiệp hét lá»›n :
- Thằng bé! Hãy lấy Thiết thư ra mau!
Hai lão quá»· kia cÅ©ng váºn công lá»±c lên hai cánh tay giÆ¡ lên trước mặt chà ng dá»a nạt :
- Lấy ra mau!
Trước thái độ hung hăng của ba ác quỷ, chà ng cảm thấy rùng rợn run rảy đáp :
- Äể tôi lấy cho nhưng chỉ xem thôi chứ không được cướp giáºt đấy nhé!
Chà ng vừa thò tay và o bụng thì cả mấy mươi ngưá»i liá»n vùng chạy tá»›i vây tam quá»· và Cừu Thiên Hiệp và o giữa.
Lúc bấy giá» không khà trong “Phi Lai sÆ¡n trang†trở nên khẩn trương vô cùng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u cắn răng nÃn thở nhưng chắc chắn là cuá»™c đổ máu sẽ diá»…n ra không phải tầm thưá»ng.
Cừu Thiên Hiệp rụt rè rút Thiết thư ra, đưa mắt nhìn qua má»i ngưá»i ra vẻ nghi ngá».
Chà ng không dứt khoát lấy ra mà chỉ lấp ló trong chéo áo cốt để cho má»i ngưá»i thấy mà thôi.
Thấy thế Tam trảo quỷ đồng hét lớn :
- Lấy ra lẹ đi!
Trước sá»± áp bức, Thiên Hiệp quá bá»±c tức nhưng đứng trước lòng tham cá»§a số đông ngưá»i chà ng không dám cưỡng lại đà nh ấp úng nói :
- Äể.. tôi.. lấy..
Bỗng nhiên có ba đạo hà o quang bắn thẳng tới sau ót của Tam trảo quỷ xẹt!
xẹt!..
Lúc nãy giá» ba lão Trảo quá»· tuy quay mặt vá» hướng Cừu Thiên Hiệp để dá»a nạt song luôn luôn đỠphòng phÃa sau lưng vì hắn sợ thá»§ Ä‘oạn hại lén cá»§a ngưá»i trong Hắc đạo.
Khi vừa nghe tiếng gió cả ba Ä‘á»u hét lên má»™t tiếng nhảy trái ra ngoà i hÆ¡n má»™t trượng rồi la lá»›n :
- Vị cao thủ nà o dám cả gan hả?
Chưa dứt lá»i đã có tiếng “hừ†vang lên và tiếp nói :
- Ta, Cố Vạn Niên đây chứ còn ai nữa?
Sau tiếng nói lanh lảnh như chuông ấy, có má»™t hán tá» cao lá»›n từ trong đám Hắc đạo ấy bước ra vá»›i vẻ mặt hầm hầm sắc giáºn, má»™t tay cầm “hổ vị†má»™t tay cầm bình ám khÃ.
Trảo Chấn NhÆ¡n cưá»i gà n nói :
- Ta biết lắm, chỉ trừ Cố Vạn Niên ra thì chắc chắn không ai có thể bắn tiếp ba viên ám khà cùng một lúc cả, nhưng tiếc thay thủ đoạn độc ác ấy có nghĩa lý gì đối với Tam Trảo gia của chúng ta!
Cố Vạn Niên bĩu môi nói :
- Các ngưá»i chá»› phách lối! Há» Cố nà y sẽ không tha thứ cho những kẻ tá»± cao như chúng bay đâu!
Trảo Chấn Lễ trợn to đôi mắt tam giác của lão và hét lớn :
- Mi không nể ta sao?
Cố Vạn Niên rút cây hổ vi vung lên trá»i kêu vùn vụt ra vẻ tá»± đắt và hét lá»›n :
- Ta đã không nể mi mà còn đánh cho toát thêm cái miệng há»a lò nói “dóc†cá»§a mi nữa là khác!
Ba Trảo quá»· cả giáºn nhảy tá»›i chỉ và o mặt Cố Vạn Niên hét :
- Nếu mi không nể, ta cũng buộc mi phải nể chúng tạ Thiết thư ấy coi như của chúng ta rồi đó. Nếu kẻ nà o còn dám cưỡng lại hãy nếm thỠmùi “Ngũ Quỷ Âm Công chưởng†của chúng ta.
Cố Vạn Niên cưá»i hăng hái nói :
- Äáng tiếc là ngÅ© quá»· đã chết mất hai, chỉ còn tam quá»· sợ e thá»±c hà nh không nổi nữa, ha hạ.
Trảo Chấn NhÆ¡n quá tức giáºn, lão trợn mắt hét :
- Thằng hỠCố kia, hãy coi..
Tiếng “chưởng†còn chưa thốt ra khá»i miệng lão, thì bá»—ng Thiên Hiệp “á†lên má»™t tiếng. Cả bá»n quần ma Ä‘á»u quay lại thì thấy hai lão lùn thừa cÆ¡ Thiên Hiệp Ä‘ang đứng ngó sững Tam trảo quá»· và Cố Vạn Niên nên sÆ¡ hở. Lão liá»n nhảy tá»›i để cướp Ä‘oạt Thiết thư.
Tuy “Lôi Hà nh cá»u chuyển†lanh lẹ vô song nhưng vì quá đột ngá»™t thì là m sao chà ng tránh khá»i. Cả hai lão lùn má»—i ngưá»i má»™t bên đè mạnh tay trên hai vai Thiên Hiệp và khẽ hét :
- Hãy đưa Thiết thư đây! Nếu cháºm trá»… chúng ta sẽ váºn chưởng lá»±c, thân xác mi bấy như tương bây giá».
Sá»± việc xảy ra bất thình lình khiến trong tráºn trở nên đại biến. Bên kia, Tam Trảo và Cố Vạn Niên cÅ©ng dừng taỵ Tất cả Ä‘á»u nhìn sững hà nh động ranh mãnh cá»§a hai lão lùn ấy.
Lúc bấy giá» Cừu Thiên Hiệp đã bị mắc mưu dưới tay cá»§a hai cao thá»§ Hắc đạo, chỉ cần trái ý là hai bà n tay kia có thể là m cho chà ng nát xương láºp tức, nếu có giá»i lắm thoát chết cÅ©ng phải bị tà n phế chung thân.
Thiên Hiệp chỉ phải nói :
- Äể tôi lấy ra cho, các ngưá»i cần gì phải là m như váºy?
Hà n Sơn nhị lùn vừa giữ cánh tay trên vai Thiên Hiệp vừa quay mặt qua nói với quần ma.
- Nà y các vị! Chúng ta Ä‘á»u là kẻ thân thuá»™c nhau cả, để chúng tôi lấy được Thiết thư rồi hãy định liệu sau. Nếu chúng ta đánh đấu già nh giá»±t nhau thì há»ng việc mất, sau khi chúng tôi lấy được Thiết thư rồi mà muốn phản bá»™i bá» chạy cÅ©ng không được nà o. Xin các vị nghÄ© kỹ xem má»i việc chỉ thương lượng là hay nhất.
Tuy đã phân trần như thế nhưng hai lão lùn cÅ©ng còn sợ bá»n quần ma ra tay hạ độc thá»§ nên lão lắc vai chà ng hét.
- Mau! Mau!
Lúc bấy giá» Cừu Thiên Hiệp ngoan ngoãn như má»™t cái máy, chà ng thò tay và o bụng lấy cuốn Thiết thư ra, hà o quang chiếu sáng lòa cả bá»n quần ma.
Bỗng nhiên vang lên hai tiếng :
Bịch! Bịch!
Hai lão lùn Ä‘á»u bị chấn lui hÆ¡n năm bước, lảo đảo mấy cái rồi đứng vững lại, mặt mà y tái ngắt.
Và tiếp theo là má»™t giá»ng nói như má»™t nhát búa đóng và o đầu bá»n Hắc đạo :
- Hai thằng lùn kia! Ta đố bây dám lấy Thiết thư ấy!
Má»™t giá»ng nói không lá»›n lắm nhưng nó mang theo cả má»™t công lá»±c khiếp ngưá»i.
Hai lão lùn vừa thấy một kẻ ấy thì bỗng rú lên một tiếng thất thanh chạy ra ngoà i một trượng mặt mà y hơ hãi, tay chân run rẩy chẳng khác chuột thấy mèo.
Má»i ngưá»i Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì ngưá»i ấy đã xuất hiện. Nhân váºt nà y chÃnh là má»™t lão ăn xin mặc chiếc áo vá đụp trăm mảnh. Lão bay đến như má»™t luồng gió nhẹ, má»™t tay kẹp cây trúc trượng, còn tay kia cầm má»™t đóa hoa sen mà u và ng. Lão đứng trước mặt Cừu Thiên Hiệp như má»™t thiên thần.
Má»™t số ngưá»i biết danh lão ăn xin Ä‘á»u sợ hãi lùi dần núp mặt sau lưng kẻ khác.
Còn má»™t số khác không biết lão là nhân váºt như thế nà o nên nhao nhao lên, nhưng không dám hà nh động gì cả, vì há» thấy vẻ sợ sệt cá»§a Hà n SÆ¡n nhị lùn cÅ©ng Ä‘oán biết, lão nà y không phải là nhân váºt thưá»ng.
Trên khuôn mặt xương xẩu cá»§a lão, hiện lên những đưá»ng gân kỳ quặc, đôi mắt sâu ấy loáng ra hai luồng nhỡn quang chiếu sáng hÆ¡n má»™t trượng chẳng khác hai chiếc đèn cá»§a thợ săn.
Lão nhìn Cừu Thiên Hiệp gáºt đầu rồi quay qua nhìn Hà n SÆ¡n nhị lùn cau mà y nói :
- Hai vị hãy tránh xa một chút đi!
Hà n SÆ¡n nhị lùn liá»n ứng tiếng dạ rân rồi chạy vòng ra sau chót đứng yên, như những kẻ đã bị xá» tá» bá»—ng được ân xá váºy.
Lão ăn xin đưa tay ra lấy cuốn Thiết thư trên tay Cừu Thiên Hiệp rồi láºt qua láºt lại xem xét.
Thấy thế đám ma đầu Hắc đạo nhao nhao nhìn thẳng và o mặt lão ăn xin ra vẻ thèm thuồng. Ai nấy Ä‘á»u tức tối, nếu không già nh giá»±t nhau thì Thiết thư nà y đã vá» tay Hắc đạo rồi có đâu để cho lão ăn xin đến đây tác oai tác quái.
Nhưng lão ăn xin xem xong liá»n trao Thiết thư lại cho Cừu Thiên Hiệp và ôn tồn căn dặn :
- Thằng bé! Hãy cất kỹ Thiết thư nà y Ä‘i! Vì đây chÃnh là võ lâm chi bảo, muốn há»c được võ công tuyệt nghệ trong ấy, cÅ©ng phải gặp má»™t võ lâm kỳ tà i má»›i có thể phát dương ra quang đại được!
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Mi hãy yên tâm! Äã có ta, khi lão ăn xin đến đây thì Thiết thư nà y kể như là cá»§a mì rồi đấy!
Dứt lá»i trong đám Hắc đạo quần ma bá»—ng vang lên má»™t tiếng “hừ†lạnh ngắt.
Lão ăn xin vẫn không lá»™ vẻ tức giáºn, lão bước tá»›i trước thây thể cá»§a Kim BÃch đầu đà Thái Linh Quan chắp tay nghẹn ngà o nói :
- Thái ca ca! Äứng trước thây thể cá»§a ngưá»i. Quế Cung Äảm nà y quá Ä‘au lòng ước sao cho tôi thay chết cho ngưá»i tôi má»›i đà nh dạ.
Ba tiếng Quế Cung Äảm ấy lá»t và o tai quần ma khiến cho những kẻ chưa biết mặt lão Ä‘á»u giáºt gân vì cái tên “Kim Bản Trúc Trượng†Quế Cung Äảm đã lừng danh khắp thiên hạ. ChÃnh lão là má»™t trong nhị “Cái†mà trên giang hồ đã truyá»n tụng sáu vị chúa tể võ lâm là nhất “Tăng†nhị “Cái†và tam “Kiếm kháchâ€. Lúc bấy giá» cả bá»n Hắc đạo Ä‘á»u đứng im lặng không dám nhao nhao như trước nữa.
- Thằng bé! Trong chúng ta gồm sáu ngưá»i tức là Nhất tăng Nhị cái và Tam kiếm khách đã kết giao vá»›i nhau và có lá»i thá» rằng: “Sinh tiá»n bất liên thá»§, tá» háºu bất tầm háºnâ€. Do đó nay sư phụ mi bị hạ sát, trong chúng ta không được báo thù. Bởi thế mối thù nà y do mi trả lấy!
Cừu Thiên Hiệp nghe nói vá»™i chắp tay cung kÃnh đáp :
- Việc nà y lẽ dÄ© nhiên vãn bối phải đảm nhiệm dù chết Ä‘i vãn bối cÅ©ng cam. Song vì võ công cá»§a vãn bối quá kém cá»i sợ không đủ sức để đảm đương.
Kim Bản Trúc Trượng Quế Cung Äà m nói :
- Tuy nói thế, nhưng việc đó còn xa xôi. Bây giỠnên giải quyết cuốn Thiết thư nà y trước đã.
Bá»n quần ma nghe lão nói giải quyết cuốn Thiết thư liá»n nhao nhao đưa mắt nhìn đăm đăm và o mặt lão chá» xem lão giải quyết bằng cách nà o.
|

04-09-2008, 03:19 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
|
|
Hồi 5
Má»™t ý nguyện trước khi lên đưá»ng
Hai tiếng “giải quyết†cá»§a Quế Cung Äà m nói ra khiến bá»n Hắc đạo quần ma nhao nhố như nước thá»§y triá»u. Cả bá»n Ä‘á»u lùi và i bước váºn công lá»±c thá»§ thế chá» nghinh địch.
Cả mấy mươi đôi mắt nảy lá»a Ä‘á»u quét lên mình Quế Cung Äà m ra vẻ khẩn trương vô cùng.
Quế Cung Äà m cưá»i ha hả bình tÄ©nh nói :
- Các ngươi chớ tưởng lão ăn xin nà y động lòng tham muốn chiếm đoạt Thiết thư!
Các ngươi định hợp sức đối chống với ta phải không? Thế thì lầm rồi!
Lão đại lùn thấy đám quần ma Hắc đạo lúc bây giá» có vẻ Ä‘oà n kết liá»n lá»›n tiếng nói :
- Kẻ nà o muốn dùng võ công để ăn hiếp ngưá»i thì hãy xem tấm gương kia cá»§a Kim BÃch đầu đà Thái Linh Quan ấy!
Quế Cung Äà m nổi giáºn trợn mắt hét :
- Thằng lùn kia! Mi dám cả gan hả?
Lão nhị lùn thấy thế liá»n lướt nói lá»›n :
- Nếu bảo rằng không tham lam sao không giải quyết gấp đi.
Kim Bản Trúc Trượng Quế Cung Äà m cố gắng nhẫn nhục ôn tồn nói :
- Phương pháp giải quyết cá»§a ta rất đơn giản. Thiết thư nà y đã là cá»§a Cừu Thiên Hiệp, nếu các ngưá»i có tà i năng thì cứ việc cướp Ä‘oạt mà lấy Ä‘i, muốn dùng lá»i lẽ phỉnh gạt hay dùng võ lá»±c cÅ©ng được. Lão ăn xin nà y sẽ đứng ngoà i xem chÆ¡i nhất thiết không nhúng tay và o!
Câu nói cá»§a Quế Cung Äà m khiến cho má»i ngưá»i quá bất ngá». Ai nấy Ä‘á»u tưởng rằng lão sẽ dùng võ công tuyệt nghệ cá»§a lão để chiếm Ä‘oạt Thiết thư, nhưng trái lại lão chịu đứng thị chừng cho má»i ngưá»i ra tay cướp giá»±t, đó là má»™t việc không ai ngỠđược.
Do đó má»i ngưá»i ngÆ¡ ngác không dám tin.
Cừu Thiên Hiệp nghe lão nói liá»n thất kinh biến sắc mặt vá»™i và ng nói :
- Lão tiá»n bối chá»› nên là m như thế, tôi đâu có đủ sức đảm đương!...
Quế Cung Äà m nghiêm sắc mặt nói :
- Xưa nay lão ăn xin nà y đã nói ra thì không bao giỠnói trái lại được!
Trảo Chấn NhÆ¡n cưá»i ha hả nói :
- Chúng tôi biết lắm, xưa nay nhất Tăng, nhị Cái, tam Kiếm Khách đã nói ra thì luôn luôn giữ lá»i hứa. Váºy chúng tôi xin phép ra tay ngay bây giỠđây!
Dứt lá»i Trảo Chân NhÆ¡n lao mình ra trước váºn công toan đánh tá»›i Cừu Thiên Hiệp, còn bao nhiêu ngưá»i kia cÅ©ng nhảy theo sau, chia đôi ra nhảy vòng tá»›i định bao vây chà ng.
Bá»—ng Quế Cung Äà m hét lá»›n :
- Hãy khoan đã! Ta nói chưa hết lá»i kia mà !
Tất cả Ä‘á»u dừng lại, Trảo Chấn Lá»… vươn đôi mà y thưa lên nói :
- Sao đấy? Äịnh tay đổi ý kiến phải không?
Quế Cung Äà m nói :
- Lão phu không bao giá» thay đổi ý kiến đâu, nhưng phà m là m việc gì cÅ©ng phải có kết cuá»™c. Bên trong túi ta có sáu mươi đồng tiá»n đây, ta sẽ ném ra từng đồng má»™t. Khi nà o ta ném hết tiá»n mà các ngươi vẫn chưa giá»±t được Thiết thư trên tay cá»§a Cừu Thiên Hiệp tức là coi như Thiết thư ấy các ngươi không có phần phước để chiếm Ä‘oạt, và sau đó các ngươi không có quyá»n già nh giá»±t nữa!
Dứt lá»i lão thò tay và o túi hốt ra má»™t nắm tiá»n giÆ¡ lên cho quần hùng xem.
Bá»n Hắc đạo quần ma, ai mà không muốn lấy tuyệt thế kỳ thư ấy? Bây giỠđã có kẻ là m trá»ng tà i cho mình cướp Ä‘oạt thì còn gì sung sướng hÆ¡n nữa?
Tất cả Ä‘á»u vui vẻ đồng thanh reo lá»›n :
- Tốt lắm! Cứ là m theo váºy Ä‘i!
Cừu Thiên Hiệp rất lo ngại quay lại nói với lão ăn xin :
- Vãn bối là m thế nà o chịu nổi với số đông kia?
Kim Bản Trúc Trượng Quế Cung Äà m cưá»i ha hả nói :
- Ai bảo mi có cuốn Thiết thỠTrong giang hồ nà y kẻ nà o mạnh là hơn, không nói năng gì cả.
Dứt lá»i lão vừa ká» và o tai Thiên Hiệp khẽ nói :
- Chá»› nên sợ sệt! Mi cứ việc dùng thân pháp “Lôi Hà nh cá»u chuyển†lúc nãy đó thì cÅ©ng đối phó vá»›i chúng đủ rồi!
Lão sợ má»i ngưá»i nghi ngá» vá» việc lão ká» tai nói nhá» vá»›i chà ng nên lão liá»n cất giá»ng nói :
- Mi đã là đệ tá» cá»§a nhất Tăng thì chắc chắn không phải tầm thưá»ng. Váºy thì việc gì mà phải khiêm nhượng?
Lúc bấy giá» mấy chục cao thá»§ Hắc đạo Ä‘á»u rút binh khà ra, la ó vang rá»n tráºn thế vô cùng há»—n độn và khẩn trương. Há» chỉ chỠđồng tiá»n ném ra là há» ra tay gấp rút.
Kim Bản Trúc Trượng Quế Cung Äà m liá»n kéo tay Cừu Thiên Hiệp xô ra ngoà i sân và la lá»›n :
- Ở trong nhà nà y chắc hẹp, hãy ra ngoà i sân cho rộng rãi đi!
Bá»n quần ma sợ lão âm mưu đẩy Cừu Thiên Hiệp tẩu thoát nên ai nấy Ä‘á»u phóng mình ra ngoà i sân nhanh như chá»›p quyết không để mất miếng mồi ngon ấy!
Lúc bấy giá» trá»i quang đãng mặt trá»i đã lên và i con sà o ánh nắng mai rá»i lên mình má»i ngưá»i.
Quế Cung Äà m dõng dạc đứng ra tuyên bố :
- Các vị hãy để ý đây! Ta sẽ ném tiá»n và o tấm bia bên sân nà y khi bắt đầu nghe tiếng “keng†thì quý vị có thể ra tay và khi ta đã ném hết sau mươi đồng tiá»n rồi mà còn thấy có kẻ không dừng tay thì ta sẽ lấy mạng đấy!
Vừa dứt lá»i Quế Cung Äà m ném đồng tiá»n lên tấm bia phÃa cuối sân, chưởng ném cá»§a ông ta rất lẹ là ng và tá»a ra má»™t ánh sáng và ng trông rất ghê rợn.
- Keng!..
Äồng tiá»n chạm và o tấm bia tóe lá»a ra, tức thì bá»n Hắc đạo quần ma đồng thanh rống lên má»™t tiếng vang trá»i và nhảy bổ tá»›i Cừu Thiên Hiệp.
Mấy chục ngưá»i nà y Ä‘á»u là cao thá»§ võ lâm cả nên chưởng lá»±c tống tá»›i như gió to bão lá»›n.
Cừu Thiên Hiệp từ thuở bé đến giá» chưa thấy tráºn ác chiến ghê tởm như váºy, chà ng thất kinh la lá»›n.
- Ã!
Thân hình của chà ng run lẫy bẩy...
Äồng tiá»n từ trong tay Kim Bản Trúc Trượng Quế Cung Äà m bắn ra không ngá»›t.
Bá»—ng có tiếng Quế Cung Äà m la lá»›n :
- Thằng bé! Mi chỠchết sao?
Trong tiếng hét ấy đã có năm cánh tay chá»™p tá»›i Thiên Hiệp. Năm cánh tay cá»§a bá»n Hắc đạo nà y quả là những cánh tay sắt, nếu bị má»™t cánh tay nà o chá»™p trúng cÅ©ng phải nát xương.
Cừu Thiên Hiệp đứng trước tình thế nguy cấp chà ng lại nghe tiếng thét cá»§a lão ăn xin khiến lòng chà ng bá»—ng rá»™n lên. Chà ng liá»n vụt má»™t cái biến mình Ä‘i nÆ¡i khác chỉ để lại má»™t là n khói trắng.
Lúc bấy giá» chà ng má»›i thấy rõ “Lôi Hà nh cá»u chuyển†là thân pháp kỳ tà i có thể tránh khá»i mấy mươi luồng chưởng lá»±c và những cái chá»™p độc đáo kia tháºt là má»™t Ä‘iá»u không thể tưởng tượng.
Chiêu thế cá»§a há» má»›i phát ra thì trước mặt há» không thấy Thiên Hiệp đâu nữa, há» liá»n rống lên má»™t tiếng vang trá»i dáºy đất rồi mạnh ai nấy đánh, đổ xô tá»›i chưởng đánh, kiếm Ä‘ao trông rất ác liệt.
Cừu Thiên Hiệp vừa phi thân sang phÃa trái thì chạm phải sức tấn công mãnh liệt ấy, chà ng cố gắng nhá»› lại thư pháp đã dạy trên Thiết thư để biểu diá»…n không cho thiếu sót. Há»… gặp phải sức gió thì phi thân, gặp phải lá»±c đạo thì tránh né.
Ban đầu chà ng còn bở ngỡ nên quần ma Hắc đạo còn ùa chạy theo chà ng, đến khi chà ng biểu diễn được và i lần, thủ pháp đã thuộc là u, chà ng bắt đầu biểu diễn quả lanh lẹ.
Lúc bấy giá» bá»n Hắc đạo Ä‘á»u ngÆ¡ ngác không thấy chà ng đứng đâu nhất định cả.
Chỗ nà o hỠcũng thấy bóng chà ng.
Bóng dáng Cừu Thiên Hiệp khi ẩn khi hiện như bóng ma khiến bá»n Hắc đạo Ä‘á»u lòa mắt không biết đánh và o phÃa nà o và chá»— nà o. Tháºt là má»™t thá»§ pháp kỳ bà vô cùng.
Cừu Thiên Hiệp chỉ nghe tiếng “keng keng†cá»§a đồng tiá»n ném và o tấm bia, trước mắt chà ng hà ng trăm nghìn ánh hà o quang và vô số lưỡi kiếm, nhưng chà ng không cần để ý đến. Chà ng cứ việc biểu diá»…n đúng theo chiêu thức cá»§a “Lôi Hà nh cá»u chuyển†thì chà ng không thấy động và o thân chà ng má»™t cá»ng lông.
Lúc nảy chà ng sợ sệt mất tinh thần bao nhiêu thì bây giá» chà ng lại cà ng hứng thú bấy nhiêu. Chà ng không ngá» bá»—ng dưng chà ng lại há»c được má»™t thứ võ công quà giá như váºy. Chà ng cương quyết giữ kỹ Thiết thư để sau nà y sẽ trở thà nh tuyệt nghệ.
Bá»n Hắc đạo cà ng đánh chừng nà o thì chà ng lại cà ng biểu diá»…n nhanh lên chừng nấy, chà ng cảm thấy thân thể cá»§a chà ng nhẹ như tá» giấy dù chà ng có biểu diá»…n bao lâu Ä‘i nữa cÅ©ng không thấy mệt và chà ng cÅ©ng Ä‘oán chắc rằng dù cho bá»n Hắc đạo cố tình rượt theo đánh chà ng bao lâu Ä‘i nữa cÅ©ng không là m gì chà ng nổi.
Qua má»™t lúc lâu, chà ng thấy bá»n Hắc đạo ngưá»i nà o mồ hôi đã toát ra ướt đẫm cả áo và há hốc mồm ra thở hổn hển, có kẻ đã nản chà đứng im không buồn rượt theo bóng dáng cá»§a chà ng nữa, thế mà chà ng vẫn chưa thấy mệt nhá»c gì cả.
Bá»—ng nghe tiếng hét cá»§a Quế Cung Äà m vang rá»n :
- Äá»§ sáu mươi đồng tiá»n rồi! Hãy ngừng tay!
Bá»™p! Bá»™p!
Lão nện cây trúc trượng dưới đất hai cái, rồi phi thân và o giữa tráºn, lão vung cây trúc trượng tức thì phát ra má»™t luồng kình lá»±c ép lui mấy chục cao thá»§ Hắc đạo qua má»™t góc sân.
Lão trợn mắt hét :
- Äã ném đủ sáu mươi đồng tiá»n rồi, nếu kẻ nà o cả gan ra tay nữa thì ta quyết không tha mạng.
Nói dứt lá»i lão lại động gáºy trúc trượng dưới đất ra vẽ hăm dá»a khiến má»i ngưá»i đứng im không dám nhúc nhÃch.
Tuy thế bên Hắc đạo còn uất ức, vì há» muốn lấy cho kỳ được cuốn Thiết thư bảo váºt ấy. Há» không ngá» vá»›i số đông như thế nà y mà không là m gì được gã thiếu niên trẻ tuổi, ai nấy Ä‘á»u hầm hầm sắc giáºn, ước chừng không có lão ăn xin khét tiếng võ lâm kia, thì há» sẽ đánh cho đến lúc nà o kiệt sức má»›i thôi.
Cừu Thiên Hiệp tươi tỉnh sắc mặt cưá»i ha hả nói :
- á»’! ChÆ¡i má»™t cháºp vui quá!
Quế Cung Äà m “suỵt†má»™t cái rồi nói :
- Thằng bé khá» quá! Äó là chÆ¡i vá»›i tánh mạng đấy!
Lão quay lại nghiên giá»ng nói vá»›i bá»n Hắc đạo :
- Sáu mươi đồng tiá»n lão phu đã ra tay cả rồi thế thì việc cướp Ä‘oạt Thiết thư xem như đã kết thúc.
Bá»n Hắc đạo quần ma chỉ lấy mắt nhìn nhau nhưng trong ấy có rất nhiá»u ngưá»i sắc mặt còn tức giáºn vì há» còn chưa thá»a mãn.
Thấy Quế Cung Äà m quay cây trúc trượng trong tay rồi quét đôi nhãn thần lên mặt các quân Hắc đạo.
Lão gằn giá»ng nói :
- Các vị còn nhiá»u ngưá»i chưa thá»a mãn sao? Nếu không tin cứ việc đếm thá» các đồng tiá»n in trên bia kia thá» xem có đủ không?
Quần ma Hắc đạo nghe lão nói Ä‘á»u đưa mắt nhìn lên tấm bia bất giác há» Ä‘á»u giá»±t mình cả, vì những đồng tiá»n lão ném và o bia Ä‘á»u lún sâu và o trong đá gần má»™t tất. Có má»™t Ä‘iá»u lạ lùng là những đồng tiá»n in và o bia đá vẽ thà nh má»™t hình ngưá»i và các nÆ¡i đại yếu huyệt trên hình ngưá»i ấy Ä‘á»u bị má»™t đồng tiá»n bắn trúng không sai sẫy chút nà o cả.
Quế Cung Äà m thấy bá»n quần ma Hắc đạo còn do dá»± liá»n nện cây trúc trượng xuống đất và nói :
- Nếu các ngươi không đếm được thì để lão lấy số tiá»n nà y ra cho mà xem.
Vừa dứt lá»i, lão bước tá»›i trước bia đá, tay trái kẹp cây trúc trượng, tay mặt đưa ra vuốt tấm bia đá thì tấm bia đá nát bấy như bùn, số tiá»n nà y rá»›t ra đếm lại không thiếu má»™t đồng.
Bá»n Hắc đạo quần ma tuy võ công không phải là tuyệt nghệ nhưng cÅ©ng đứng và o hạng cao thá»§ giang hồ mà đứng trước công lá»±c phi thưá»ng cá»§a lão cÅ©ng phải rùng mình rởn gáy.
Äây là Quế Cung Äà m chỉ dùng lá»±c mấy ngón tay mà có thể là m nát tấm bia thà nh bá»™t, huống chi lão váºn hết công lá»±c mà đánh chưởng ra thì biết dừá»ng nà o nữa?
NghÄ© như thế ai nấy Ä‘á»u dần dần rút lui không dám co cương để đòi há»i việc già nh giá»±t Thiết thư nữa.
Lúc bấy giá» những ngưá»i đứng sau đã bá» chạy cả rồi còn những ngưá»i đứng trước, khi quay lại há» nhìn thấy trống trÆ¡n liá»n vá»™i vã bá» chạy theo hết.
Chẳng bao lâu nÆ¡i Phi Lai sÆ¡n trang trở lại im lặng chỉ còn lại hai ngưá»i là Cừu Thiên Hiệp và Quế Cung Äà m mà thôi.
Cừu Thiên Hiệp thấy Quế Cung Äà m diá»…n ra tuyệt há»c ấy khiến cho bá»n Hắc đạo bá» chạy cả chà ng rất đỗi vui mừng và thầm thán phục.
Chà ng ước sao chà ng có thể luyện võ công đến mức đó thì thÃch thú biết bao.
Cừu Thiên Hiệp bèn bước tá»›i chắp tay chà o lão ăn xin má»™t lá»… và cung kÃnh nói :
- Thưa lão tiá»n bối! Không biết ná»™i công cá»§a tiá»n bối luyện bằng cách nà o mà có được như váºy? Tiá»n bối có thể vui lòng dạy cho vãn bối không?
Quế Cung Äà m thấy tánh tình chà ng dá»… thương lão mỉm cưá»i nói :
- Äó chÃnh là ná»™i công tu vì do sá»± khổ luyện mà có. Muốn được như thế phải đòi há»i sá»± luyện táºp qua má»™t thá»i gian khá lâu má»›i được!
Cừu Thiên Hiệp tò mò há»i :
- Vãn bối có luyện tới mức đó hay không?
Quế Cung Äà m liá»n nghiêm sắc mặt nói :
- Những Ä‘iá»u ghi chép trên Thiết thư tức là tuyệt há»c đấy, nó là thần công chà cao vô lượng. Nếu ngươi có thể tìm tòi nghiên cứu thì công lá»±c đâu phải chỉ có chừng đó thôi!
Nghe lão nói lòng chà ng nghe rạo rá»±c, chà ng cảm thấy ná»a mừng ná»a lo.
Mừng là vị bỗng dưng chà ng lại được cuốn Thiết thư một võ lâm chi bảo. Biết đâu, sau nà y chà ng có thể nhỠThiết thư ấy mà trở thà nh một võ lâm đệ nhất giang hồ để phỉ chà tang bồng hồ thủy.
Còn lo là vì Thiết thư ấy là bảo váºt nên ai ai cÅ©ng muốn cướp Ä‘oạt. Biết đâu cÅ©ng vì nó mà chà ng phải bị hại!
NghÄ© như váºy chà ng vá»™i há»i :
- Xin lão tiá»n bối xem thá» vãn bối phải tốn bao nhiêu năm má»›i có thể há»c được võ công trên Thiết thư nà y!
Lão ăn xin nhìn thẳng và o mặt chà ng má»™t lúc như nháºn xét Ä‘iá»u gì lão đáp :
- Äối vá»›i mi quả là má»™t đứa bé thông minh đỉnh ngá»™, hÆ¡n nữa các huyệt đạo cá»§a mi to lá»›n hÆ¡n ngưá»i thưá»ng, thì muốn thà nh má»™t võ lâm kỳ tà i chỉ cần má»™t thá»i gian ngắn thôi, tuy thế cÅ©ng phải cần má»™t sá»± bá»n chà để chịu đựng sá»± khắc khổ má»›i được.
Nói đến đây lão liá»n đổi giá»ng :
- Cừu Thiên Hiệp!
- Dạ!
- Mi muốn luyện táºp võ công tuyệt há»c để là m gì chứ?
Cừu Thiên Hiệp không suy nghĩ gì cả. Chà ng đáp :
- Vãn bối muốn dùng võ công để chế ngự những kẻ tà tâm tiêu diệt kẻ thù trừng trị những kẻ ác hiểm!
Chà ng vừa nói vừa vươn đôi mà y lên, trong mắt chà ng loáng ra linh quang, nét mặt ẩn hiện đầy vẻ sát khÃ.
Thấy thế lão ăn xin thầm nghĩ :
“Thằng bé nà y quả là má»™t kỳ nhân, má»›i chừng đó tuổi mà quang huy đã phát lá»™ ra ngoà i tháºt không phải tầm thưá»ng!â€
Suy nghĩ một lúc lão nói :
- Ta không thể ở lâu đây được, vì cái chết của Thái lão ca rất bất ngỠnên chưa ai hay biết, ta cần phải đem tin buồn nà y đến cho đệ nhị Cái và tam Kiếm Khách biết.
Còn mi phải có nhiệm vụ chôn cất ngưá»i cho tá» tế, vì dù sao má»™t ngà y cÅ©ng nghÄ©a sư đồ, mi chá»› nên sÆ¡ xuất!
Nói tá»›i đây đôi mắt cá»§a lão hÆ¡i á»ng Ä‘á», hiện lên mấy đưá»ng nhăn nhÃu trên gương mặt xương xẫu trông rất thê thảm.
Cừu Thiên Hiệp đáp :
- Lão tiá»n bối có thể chá» cho vãn bối Ä‘i theo vá»›i có được không?
Lão ăn xin Quế Cung Äà m lắc đầu đáp :
- Ta, bốn bể không nhà thì theo ta có Ãch gì? Chẳng lẽ mi muốn là m thằng tiểu ăn xin sao?
Dứt lá»i, lão lắc đôi vai má»™t cái, chỉ nghe tiếng gió nhẹ thoảng qua, đã thấy lão đứng phắt trên nóc nhà rồi!
Cừu Thiên Hiệp vá»™i và ng gá»i lá»›n :
- Lão tiá»n bối hãy khoan Ä‘i đã! Vãn bối xin thưa chuyện tà nữa!
Lão ăn xin lại nhảy xuống, nhẹ nhà ng như một chiếc lá rơi.
Lão mỉm cưá»i nói :
- Thằng bé! Còn muốn nói gì nữa?
Cừu Thiên Hiệp cau đôi mà y lưỡi kiếm đượm vẻ u buồn nói :
- Thưa lão tiá»n bối! Trước khi sư phụ tôi chết có cho tôi biết tôi mang há» Cừu.
Váºy lão tiá»n bối có biết rõ trên giang hồ nà y có kẻ nà o mang há» Cừu không?
Quế Cung Äà m suy nghÄ© má»™t lúc rồi đáp :
- Ta là kẻ lặn lá»™i quá nhiá»u trên giang hồ đã là kẻ có tên tuổi thì ta biết cÅ©ng nhiá»u. Theo hỠ“Cừu†thì chỉ có hai ngưá»i mà thôi!
Cừu Thiên Hiệp nghe nói mừng rỡ nắm tay lão thân máºt há»i :
- Thì ra hai ngưá»i há» Cừu như tôi Ä‘á»u có tên tuổi cả. Váºy xin lão tiá»n bối chỉ há»™ cho!
Lão suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu lia lịa nói :
- Ồ! Khó lắm không thể chỉ được!
Cừu Thiên Hiệp biến sắc nói :
- Trên thế gian nà y ai mà không có cha mẹ? Cho nên dù khó khăn đến đâu vãn bối cÅ©ng phải tìm cho ra, dù cho và o hang cá»p vãn bối cÅ©ng chẳng từ nan.
Lão ăn xin cau mà y nói :
- Khó mà chỉ cho ngươi biết vì hai há» Cừu ấy trước đây mưá»i năm bá»—ng dưng mất tÃch từ đó đến nay không còn thấy xuất hiện trên giang hồ nữa và cÅ©ng không nghe tin tức gì nữa.
Cừu Thiên Hiệp lấy là m lạ nói :
- á»’! Lại có thể như váºy sao?
Lão trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Má»™t ngưá»i tên là “Thần Châu Nhất Kiếm Cừu Vô Kỵâ€. Còn ngưá»i kia là “Ná»™ Thiên Ngá»c Trụ Cừu Phi Hồngâ€. Hai ngưá»i nà y Ä‘á»u là nhân váºt chánh phái cả vá» kiếm thuáºt cá»§a há» Ä‘á»u là quán tuyệt vÅ© ná»™i, uy chấn tứ phương!
Cừu Thiên Hiệp lẩm bẩm Ä‘á»c lại hai tên ấy cho nhá»› rồi thắc mắc há»i :
- Hai ngưá»i nà y Ä‘á»u có võ công tuyệt thế, tại sao lại bá»—ng dưng mất tÃch cùng má»™t lúc?
Lão lắc đầu nói :
- Äó chÃnh là má»™t việc quá bà máºt, không ai có thể tìm hiểu nổi. Mưá»i năm vá» trước, hai ngưá»i nà y rất Ãt giao du vá»›i ngưá»i trong võ lâm, nhưng tánh tình há» rất căm thù những kẻ là m ác. Bởi thế, những kẻ có ác tâm mà gặp phải má»™t trong hai ngưá»i ấy thì không ai thoát khá»i đưá»ng kiếm há». Cho nên sá»± mất tÃch cá»§a há» trong giang hồ rất có nhiá»u ngưá»i mừng rỡ, vì nếu há» có mặt tức là má»™t chướng ngại cho những kẻ tà tâm.
Lão nói đến đây bỗng im lặng thở một hơi dà i rồi nói tiếp :
- Hà nh động cá»§a kẻ võ lâm dù phải hay trái cÅ©ng Ä‘á»u gây ra rất nhiá»u ân oán khó mà lưá»ng được. Ta lấy tá»· dụ như Nhất tăng Nhị cái và Tam kiếm khách cá»§a chúng ta đây mà bình phẩm thì biết. Sá»± tháºt, lâu nay chúng ta không tranh già nh vá»›i ai cả thế mà Thái ca ca ta lại bị kết cuá»™c như váºy có ai mà đoán trước được?
Cừu Thiên Hiệp vá»™i há»i :
- Vì lý do gì mà ân sư tôi lại phải kết thù vá»›i bá»n Hắc đạo?
Lão ăn xin đưa mắt nhìn vá» phÃa chân trá»i xa buồn bã nói :
- Mi má»›i bước chân và o giang hồ, ta không muốn gợi nhiá»u ân oán cho mi vì sợ mi phải chịu nhiá»u việc rắc rối!
Cừu Thiên Hiệp đáp :
- Vẫn biết ở Ä‘á»i không nên gây thù kết háºn, song đây là nghÄ©a vụ cá»§a sư môn vãn bối cần phải táºn tâm chứ!
Tấm lòng trung háºu cá»§a Cừu Thiên Hiệp khiến cho lão cảm động nói :
- Cái chết cá»§a sư phụ mi chỉ vì má»™t lưỡi thần kiếm thượng cổ mà thôi! Nghe đồn rằng lưỡi thần kiếm ấy xuất hiện ở Cao SÆ¡n Hồng Hoa LÄ©nh và đã rÆ¡i và o trong tay cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà !..
Cừu Thiên Hiệp há»i :
- Thế thì có quan hệ gì với ân sư tôi?
- CÅ©ng bởi vá»n quần ma Hắc đạo táºp trung cả trên Cao SÆ¡n Hồng Hoa LÄ©nh cố Ä‘oạt cho được lưỡi thần kiếm ấy, nên sư phụ mi má»›i đến đó chứ!
Chà ng ngạc nhiên há»i tiếp :
- Sư phụ tôi cũng muốn đoạt cho được cây kiếm thần ấy sao?
Lão lắc đầu đáp :
- Không phải thế đâu! Sư phụ mi chỉ sợ cây kiếm thần ấy mà rÆ¡i và o tay bá»n Hắc đạo thì chắc chắn sẽ gây thêm nhiá»u sát kiếp trên giang hồ má»›i oán trở. NgỠđâu cây thần kiếm đâu không thấy mà lại là m cho bá»n quần ma Hắc đạo tức giáºn, chúng hợp lá»±c lại quá đông nên sư phụ mi phải bị hại!
Cừu Thiên Hiệp nghe nói cắn chặt hai hà m răng, vẻ mặt đầy sát kiếp trầm giá»ng nói :
- Vãn bối chỉ mong linh hồn cá»§a ân sư phù há»™ cho vãn bối táºp luyện thà nh công những chiêu thức trên Thiết thư; để rồi cố Ä‘oạt cho được cây thần kiếm ấy má»›i có thể trừng trị những kẻ ác tâm!
Nghe mấy câu nói cá»§a Cừu Thiên Hiệp, lão ăn xin cảm thấy rá»n rợn. Lão gượng cưá»i nói :
- Äó là việc thuá»™c vá» tương lai xa xôi quá không nên bà n sá»›m!
Cừu Thiên Hiệp bá»—ng sá»±c nhá»› đến việc gì, bèn há»i vá»™i :
- Lúc nãy lão tiá»n bối có nói hai vị đại hiệp há» Cừu đã bị mất tÃch trước đây mưá»i năm đó, không biết há» mất tÃch tại nÆ¡i nà o váºy?
Lão ăn xin Quế Cung Äà m đáp :
- Nghe nói có má»™t ngưá»i và o “Hạc Long sÆ¡n†rồi mất tÃch ở đó còn ngưá»i kia lại mất tÃch ở “Vân QuÃâ€!
Nói đến đây lão nghiêm giá»ng nói tiếp :
- Chúng mình gặp nhau đây thì kể cÅ©ng có duyên đấy! Ta có và i lá»i căn dặn ngươi nên tạc dạ chá»› quên!
Cừu Thiên Hiệp thấy vẻ mặt nghiêm khắc cá»§a lão, chà ng Ä‘oán biết lão sẽ căn dặn má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng, vá»™i nghiêm trang cúi đầu nói :
- Xin tiá»n bối chỉ giáo!
Kim Bản Trúc Trượng Quế Cung Äà m từ từ nói :
- Muốn chiếm Ä‘oạt thần kiếm để chế ngá»± kẻ ác tâm đó là má»™t Ä‘iá»u nên là m, nhưng nếu may ra được thà nh công như ý nguyện thì nên lấy lòng từ tâm mà cải hóa tà đạo, vạn bất đắc dÄ© lắm má»›i dùng võ lá»±c để tránh sát kiếp và cÅ©ng tránh khá»i háºn thù truyá»n từ lưu tôn.
- Ta chỉ có bấy nhiêu lá»i, thôi ta Ä‘i đây!
Cừu Thiên Hiệp còn định nói gì, nhưng khi ngước mặt lên thì không còn thấy tăm dạng cá»§a Quế Cung Äà m đâu nữa.
Chà ng vá»™i vã Ä‘i chôn cất thây thể cá»§a ân sư chà ng và đồng thá»i cùng Ä‘em thi thể cá»§a Nhiệm Tá» Huệ chôn cất tá» tế, vì chà ng nghÄ© dù sao ngưá»i cÅ©ng là dưỡng phụ cá»§a mình.
Äứng trước hai nấm má»™, chà ng buồn bã tuông hai giòng lệ rồi bái biệt ra Ä‘i.
Chà ng lưỡng lá»± không biết Ä‘i vá» hướng nà o, nhìn quanh mình chà ng cảm thấy quá cô đơn không biết đâu mà nương tá»±a. Chà ng chỉ còn hy vá»ng hai ngưá»i há» Cừu ấy mà thôi. Nhưng bây giá» ta nên đến Hạc Long sÆ¡n hay là đến Vân QuÃ?
Trong hai ngưá»i nà y ai là kẻ thân thuá»™c cá»§a ta?
Bao nhiêu câu há»i miên man nhưng đầu không giải đáp được. Chà ng mãi thÆ¡ thẩn không biết nên Ä‘i vỠđâu.
Bá»—ng trong lòng chà ng nảy ra má»™t ý kiến, chà ng muốn nhá» trá»i định Ä‘oạt.
NghÄ© như váºy, chà ng nhặt lên má»™t miếng ngói vụn và thà nh tâm ngá»a mặt lên trá»i khấn vái :
- Xin trá»i đất chỉ vẽ cho tôi! Sau khi tôi ném miếng ngói nà y ra nếu mặt láng nà y nằm lên trên tức là tôi sẽ Ä‘i đến “Hạc Long sÆ¡nâ€, bằng trái lại thì tôi sẽ đến “Vân QuÃâ€.
Khấn vái xong, chà ng vươn tay ném mảnh ngói mục lên không trung.
|
 |
|
| |