Mái hiên đối diện với một khu vườn hoa rậm rạp. Cách bố trí theo lối cổ, vừa thanh
đạm vừa u nhã, lắm vẽ nên thơ.
Dưới mái hiên bày một tiệc rượu. Một lão già mặt đỏ tuổi trạc năm mươi ngồi ở thủ
vị. Lão hé một nụ cười nham hiểm, đưa mắt nhìn ra vườn hoa, lối đi trãi đá trứng
ngỗng. Dường như lão đang đợi ai.
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ trước xa sau gần tiến lại. Trên lối đi ngoài vườn hoa, một
chàng trai văn sĩ đứng tuổi xuất hiện. Người này khép nép tiến vào trong hiên nhìn
lão già mặt đỏ, kính cẫn thi lễ hỏi :
- Chẳng hay bảo chúa có việc chi ?
Lão già mặt đỏ đột nhiên thu miệng cười lại xòe tay ra bình tỉnh đáp :
- Mời nhà thầy ngồi xuống đây.
Văn sĩ trung niên khép nép nói :
- Tiểu nhân không dám.
Lão già mặt đỏ lại nói :
Thầy cứ ngồi xuống. Bữa nay ta có đôi lời muốn nói với nhà thầy. Trước khi nói
chuyện ta hãy ngồi tiếp nhà thầy uống mấy chén đã.
Văn sĩ trung niên được kêu là nhà thầy khép nép ngồi xuống một bên, vẻ mặt chàng
rất đỗi băng khoăn lo lắng. Chàng đưa mắt nhìn xuống bên dưới đường như không
muốn chạm vào mục quang của lão già.
Lão già mặt đỏ lại nói :
- Mời nhà thầy cạn chén. Nhà thầy bất tất phải câu nệ. Đây là mấy món ăn tinh
khiết mà ta đã đặc biệt sai nhà bếp nấu nướng cho khéo. Những món ăn này vừa ngon
vừa thơm. Thầy cứ nếm xem sẽ biết.
Văn sĩ trung niên đứng dậy uống cạn chén rồi cầm hồ rót rượu. Mục quang chàng
vừa chạm vào mục quang đối phương, chàng vội nhìn ra chỗ khác, vẻ mặt lại càng
xao xuyến hơn.
Lão già ra chiều niềm nở tươi cười, ân cần mời mọc.
Rượu đã vài tuần, Văn sĩ trung niên trong lòng nóng nãy không nhịn được nữa cất
tiếng hỏi :
- Bảo chúa có điều chi dạy bảo xin chỉ thị cho hay.
Lão già mặt đỏ hỏi lại :
- Nhà thầy nhập môn bản bảo được năm năm rồi nhỉ ?
Văn sĩ trung niên ngập ngừng đáp :
- Dạ ! Đúng thế.
Lão già mặt đỏ lại hỏi :
- Nhà thầy không đúng họ Thẩm thì phải ?
Văn sĩ trung niên bất giác ngửng đầu lên, vẻ sợ hãi lộ ra khoé mắt. Người run lẩy
bẩy. Bây giờ nhìn rõ trên má Văn sĩ có một vết sẹo lớn bằng nửa bàn tay. Giả tỉ không
có vết sẹo mặt này thì thật là một chàng trai tuấn mỹ.
Nét mặt vẫn tươi cười lão già nói tiếp :
- Thượng Quan Hoành ! Bản bảo chúa khen cho tinh thần nhà thầy rất kiên nghị.
Nhà thầy đã thay mặt đổi tên nằm vùng trong bản bảo năm năm trời. Mãi đến đêm
qua nhà thầy có cuộc hội ngộ lén lút với phu nhân Chúc Diệm Hoa ngoài vườn hoa,
bản bảo chúa mới hiểu rõ đầu đuôi, chà !...
Văn sĩ trung niên vẻ mặt trước còn kinh hãi chuyển sang oán hận sâu cay. Vết sẹo
cũng đỏ bừng lên, chàng mở miệng toan nói lại thôi.
Lão già mặt đỏ bây giờ lộ vẻ ân hận nói tiếp :
- Thượng Quan Hoành ! Bản bảo chúa rất lấy làm thẹn với nhà thầy. Nhưng sự
thực đã thành sự thực, không còn cách nào vãn hồi được nữa...
Văn sĩ trung niên hai mắt chiếu ra những tia oán độc, nghiến răng hỏi :
- Chẳng lẽ bảo chúa lại không biết là Chúc Diệm Hoa đã kết hôn và mang thai...
Lão già mặt đỏ ngắt lời :
- Lúc bản bảo chúa phát giác ra thì đã chậm mất rồi. Vợ chồng nhà thầy tình trọng
nghĩa sâu, nên bản bảo chúa muốn cho hai người đoàn tụ vĩnh viễn không phải xa rời
để chuộc lại lỗi xưa. Sau nầy nhà thầy muốn tìm đến trả thù thì bản bảo chúa vui lòng
đón tiếp. Bây giờ nhà thầy có thể rời khỏi bản bảo.
Văn sĩ trung niên biến đổi sắc mặt mấy lần, sau chàng mới ngập ngừng thốt ra câu
hỏi :
- Thượng Quan Hoành này cảm ơn bảo chúa và xin hỏi nàng...
Lão già mặt đỏ ngắt lời :
- Y ở ngoài bảo chờ nhà thầy. Nhà thầy đi đi !
Văn sĩ trung niên chắp tay cáo từ trở gót đi ra. Chàng ra đến cổng trang, bất giác
ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Năm năm trời sống trong cảnh đau thương ai lại ngờ có ngày này. Nhưng...
Đột nhiên có tiếng gọi :
- Bát đệ !
Văn sĩ quay đầu nhìn lại. Trước mặt chàng là một võ sĩ trung niên người cao lớn
khỏe mạnh. Mắt gả lộ vẻ thê lương quái dị. Văn sĩ ngập ngừng :
- Đại ca ! Đại ca !...
Võ sĩ trung niên chặn lời :
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Hai người sóng vai đi trên đường lớn. Văn sĩ nói :
- Đại ca ! Tiểu đệ không kịp từ biệt đã ra đi. Xin đại ca lượng thứ cho.
Võ sĩ nói :
- Bát đệ ! Từ nay bát đệ liệu mà xa chạy cao bay, tìm nơi hẻo lánh để mà ẩn thân.
Văn sĩ nói :
- Đại ca ! Tiểu đệ cùng tiện nội phải sống trộm bấy lâu chỉ vì khối thịt đó...
Võ sĩ nói :
- Chuyện đó rồi sau sẽ tìm biện pháp. Bây giờ bát đệ phải mau đi ẩn mình để tránh
cái chết đã.
Văn sĩ sửng sốt hỏi :
- Tránh cái chết ư ?
Võ sĩ đáp :
- Ngu huynh vâng lệnh bảo chúa tiển chân bát đệ một quãng. Bát đệ có biết vụ này
thế nào không ?
Văn sĩ trung niên đột nhiên ngừng bước run lên hỏi :
- Phải chăng đại ca vâng lệnh bảo chúa đi giết tiểu đệ ?
Võ sĩ đáp :
- Chính là thế đó.
Văn sĩ hỏi lại :
- Sao đại ca còn chưa hạ thủ ?
Võ sĩ đáp :
- Bát đệ ! Nếu ngu huynh hạ thủ thì đã chẳng nói cho bát đệ hay.
Văn sĩ hỏi :
- Nếu đại ca tha tiểu đệ thì trở về phúc trình với lão thất phu đó thế nào ?
Võ sĩ lại nói bằng một giọng cương quyết :
- Dĩ nhiên tiểu huynh phải xa chạy cao bay để thoát khỏi cái ổ đầy tội lỗi này. Bát
đệ bất tất phải quan tâm, tiểu huynh tự biết lo liệu lấy mình.
Văn sĩ trung niên như bị rắn cắn, giật nẩy mình lên cất giọng run run :
- Đại ca ! Nàng...
Võ sĩ da mặt co rúm lại. Hồi lâu gã nghiến răng nói :
- Bát đệ ! Ta nói thật cho bát đệ hay, có điều hiện giờ bát đệ phải nhẫn nại. Nàng
chết rồi. Vừa lúc bát đệ ngồi trên tiệc rượu thì thức nhắm là thịt nàng nấu lên đó...
Văn sĩ thét lên một tiếng, miệng hộc máu tươi, rồi chàng nôn oẹ lên một hồi. Hai
tay chàng nắm lấy tóc mà giật đứt cả một mảng da đầu, máu chảy đầy mặt. Người
chàng lảo đảo muốn té, tình trạng thê thảm khiến người nhìn thấy không khỏi rùn
mình. Bất giác chàng la lên như người điên :
- Hay lắm ! Hay lắm ! Ta cùng nàng đúng là từ nay được đoàn tụ. Ta... đã ăn thịt
nàng ha ha !...
Tiếng cười như điên khùng. Bóng người dần dần nhỏ đi. Sau chỉ còn một chấm đen
rồi mất hút...
Non xa ngậm cười, khe rừng gợn sóng. Ngọn gió hiu hiu, vòm trời trong sáng. Thật
là một ngày tươi đẹp trong tiết trọng Xuân.
Trên đường quan lộ đi phủ Khai Phong. Năm người kỵ mã, lỏng buông tay khấu thả
ngựa từ từ dong ruổi.
Đi đầu là một chàng thư sinh mặt đẹp như ngọc, áo quần bảnh bao. Tuổi chàng trạc
độ hai mươi mốt hai mươi hai. Chàng thư sinh này đẹp thì đẹp thật, nhưng trên mí mắt
ẩn hiện quầng đen. Tay áo trái chàng phất phơ ai nhìn cũng rõ là chàng đã cụt mất
một cánh tay.
Người kỵ mã thứ hai là một lão già áo đen mặt mũi hồng hào như trái táo chín
mộng. Mày rậm mắt thô, vẻ người lẫm liệt, khiến ai trông thấy cũng phải khiếp sợ.
Sau cùng là ba gã thiếu niên mặt mũi xinh tươi, ăn mặc ra kiểu thị đồng.
Lão già áo đen toét miệng cười cất giọng bô bô:
- Nhị công tử ! Xem chừng mặt trời lặn bọn mình mới vào đến thành Khai Phong.
Việc cầu thân đành phải đợi đến sáng mai...
Độc Tý Thư sinh lạnh lùng đáp:
- Kẻ làm con không dám trái lệnh phụ thân. Nhưng lòng ta không muốn đi cầu thân
chút nào.
Lão già áo đen không cười nữa, vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Nhị công tử ! Nhà họ Tưởng ở phủ Khai Phong giầu có vào bậc nhất thiên hạ mà
Tưởng Ý Dân chỉ sinh hạ được một cô gái...
Độc Tý Thư sinh chặn lời :
- Phương tổng quản ! Nhà họ Tưởng giầu nhất thiên hạ chẳng can dự gì đến mình.
Tổng quản coi ta là người tàn tật thế này mà đi cầu hôn, nếu đối phương không ưng
thì thật là mất mặt.
Lão già áo đen ngập ngừng nói :
- Lão phu xem chừng không có lý nào thế được...
Độc Tý Thư sinh vẫn điềm nhiên hỏi lại :
- Sao tổng quản dám chắc vậy ?
Lão già áo đen đáp :
- Tưởng Ý Dân cùng tôn đại nhân là chỗ thâm giao. Mười năm trước ông ta đến
chơi, trầm trồ khen ngợi nhân phẩm của nhị công tử. Có thể nói là hôn sự đã quyết
định từ ngày ấy rồi, bây giờ chỉ còn việc theo đúng lễ số để thực hiện mà thôi...
Độc Tý Thư sinh ngắt lời :
- Nhưng mười năm trước ta đã thành tàn tật thế này đâu ?
Lão già áo đen nói :
- Cái đó có quan hệ gì ? Nhưng...
Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Ba con ngựa hồng từ phía trước
chầm chậm đi đến. Người đi đầu là một nữ lang áo hồng chừng mười bẩy mười tám
tuổi. Theo sau là hai thiếu nữ áo xanh ăn mặc ra vẻ thị tỳ.
Độc Tý Thư sinh đưa mắt nhìn ra, bất giác dừng cương. Thị tuyến chàng không tài
nào rời khỏi nữ lang áo hồng được nữa.
Nàng mắt hạnh mày liễu, miệng như ngọc dao, mũi như ngọc quỳnh. Thân hình
vừa phải. Lớn một chút thì béo quá, nhỏ một chút lại thành gầy. Sương in mặt tuyết
pha thân. Thật là một tấm dung nhan khuynh quốc.
Chỉ trong chớp mắt ba con ngựa đã tới gần trước mặt. Nữ lang áo hồng lộ vẻ tức
mình, nàng đảo mắt nhìn Độc Tý Thư sinh, nhíu cặp lông mày, bắt ngựa sang mé bên
vượt đi.
thị tỳ áo xanh đi sau cùng phì một tiếng miệng lẩm bẩm :
- Dòm người đâu lại có kiểu ấy ? Mắt long lên như kẻ cướp, đáng móc đi mới phải.
Thị vừa mắng thì người cũng vừa lướt qua. Một trong ba tên thị đồng bên này cũng
tức giận lẩm bẩm :
- Con tiện nhân này, cần phải cho thị một bài học mới được.
Độc Tý Thư sinh quay lại quát :
- Đừng nói nhảm !
Tên thị đồng vội cúi đầu xuống không dám nói gì nữa.
Lão già áo đen đưa mắt nhìn Độc Tý Thư sinh đang đứng ngây người ra. Lão nói :
- Nhị công tử ! Chúng ta tiếp tục hành trình đi chứ !
Độc Tý Thư sinh hững hờ đáp :
- Việc cầu thân này ta bỏ quách đi.
Lão già áo đen sững sốt hỏi :
- Sao ? Nhị công tử ! Công tử... không đi cầu thân nữa ư ?
Độc Tý Thư sinh chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời.
Lão già áo đen vội xuống ngựa hốt hoảng hỏi :
- Chẳng lẽ công tử coi là trò đùa ư ?
Độc Tý Thư sinh lạnh lùng đáp :
- Phương tổng quản ! Tổng quản đưa ba gã quay về đi thôi.
Lão già áo đen hỏi :
- Nhị công tử ! Bây giờ công tử bảo lão phu về trình chủ nhân thế nào được ?
Độc Tý Thư sinh đáp :
- Tổng quản cứ nói là ta bảo về, thế thôi !
Lão già áo đen trán toát mồ hôi, trợn mắt há miệng không thốt ra lời...
Nguyên Độc Tý Thư sinh vốn không ưng thuận kết thân với nhà họ Tưởng ở phủ
Khai Phong, nhưng chàng không thể trái lệnh phụ thân, đành phải miễn cưỡng lên
đường. Bây giờ hình ảnh nữ lang áo hồng kia đã in vào tâm khảm chàng, khiến chàng
phản kháng mạnh hơn. Chí nguyện của chàng là phải chính mình ưng thiếu nữ nào,
thì mới có thể kết bạn trăm năm được.
Từ thuở nhỏ, Độc Tý Thư sinh được cưng chiều và nuôi thành tính bướng bỉnh,
muốn làm gì cũng tự ý mình. Sở dĩ ý định phản kháng của chàng trở nên mãnh liệt vì
chàng chưa gặp tiểu thư nhà họ Tưởng lần nào, chẳng hiểu xấu đẹp ra sao. Còn nữ
lang áo hồng này đã xuất hiện trước mắt, chàng không muốn để sểnh mất.
Độc Tý Thư sinh dơ tay lên nói :
- Phương tổng quản ! Tổng quản về trình gia phụ là ta bỏ đi rồi.
Lão già áo đen tiến lại gần nắm lấy áo chàng khiếp sợ đáp :
- Nhị công tử ! Công tử không nên làm thế.
Ba gã thị đồng chỉ đứng thộn mặt ra không dám chõ miệng vào.
Độc Tý thư sinh trừng mắt hỏi :
- Phương tổng quản ! Tổng quản còn chưa biết tính nết ta hay sao ?
Cặp mắt chàng chiếu ra những tia hung dữ, khiến lão già áo đen bất giác buông tay
lùi lại.
Độc Tý thư sinh khẽ thúc hai vế vào bụng ngựa, rượt theo nữ lang áo hồng.
Lão già áo đen vừa hấp tấp nhẩy lên lưng ngựa, vừa quay lại bảo ba gã thị đồng :
- Chúng ta phải rượt theo công tử .
Bốn con ngựa lao mình vọt đi.
Nữ lang áo hồng không chạy nhanh lắm, mà Độc Tý thư sinh lại ruổi ngựa đuổi rất
gấp, chàng đuổi chẳng bao lâu đã kịp nàng.
Khi gần tới nơi, Độc Tý thư sinh giựt mạnh dây cương cho ngựa lao đi hơn trượng
rồi bắt ngựa quay lại đứng chắn đường.
Ba con ngựa hồng dừng lại. Hai ả thị tỳ xông lên. Một ả mày liễu dựng ngược, tức
giận lớn tiếng hỏi :
- Các hạ chắn đường làm chi vậy ?
Độc Tý thư sinh không thèm ngó đến thị nữ áo xanh, chàng nhìn nữ lang áo hồng,
ngồi trên lưng ngựa, nghiên mình thi lễ nói :
- Cô nương cho tại hạ biết quý danh để tiện xưng hô.
Nữ lang áo hồng mặt lạnh như tiền, vẩn ngậm miệng không trả lời.
thị nữ áo xanh lại quát hỏi :
- Tên cuồng đồ này ở đâu đến đây ? Sao ngươi dám vô lễ với tiểu thư ta ?
Độc Tý thư sinh ngó thị bằng con mắt lạnh lùng đáp :
- Ngươi đừng có hễ mở miệng là mắng người.
Thị tỳ xẵng giọng hỏi lại :
- Ta mắng ngươi thì đã sao ?
- Ngươi muốn chết phỏng ?
- Chính ngươi mới là kẻ muốn tìm cái chết.
thị nữ áo xanh nóng mặt, vung kiếm toan động thủ. Nữ lang áo hồng vội xua tay
ngăn lại, nàng đão cặp mắt rất xinh đẹp nhìn Độc Tý thư sinh hỏi :
- Các hạ có thái độ này là nghĩa làm sao ?
- Tại hạ...
Độc Tý thư sinh ấp úng nói được hai tiếng rồi không biết đáp thế nào nữa.
Nữ lang áo hồng lại hỏi :
- Các hạ định làm gì, sao không nói ra ?
Độc Tý thư sinh ngập ngừng :
- Tại hạ... Chỉ muốn thỉnh giáo phương danh của cô nương.
Nữ lang áo hồng lại hỏi bằng giọng lạnh lẽo hơn :
- Tất phải có nguyên nhân gì chứ ?
Độc Tý thư sinh hơi đỏ mặt lên rồi thản nhiên đáp :
- Tại hạ muốn giao kết với cô nương.
- Giao kết ư ? Hừ ! Chắc cát hạ coi lầm người mất rồi.
- Coi lầm người thế nào ? Cô nương nói thế là nghĩa làm sao ?
Nữ lang áo hồng dằn giọng :
- Bản cô nương không phải là phường liễu ngõ hoa tường.
Độc Tý thư sinh vội giải thích :
- Không phải thế. Cô nương hiểu lầm ý tại hạ. Thực tình tại hạ...
Nữ lang áo hồng chận lời :
- Các hạ tránh ra !
Nàng vừa nói vừa vung cây nhuyễn tiên dài tám thước phóng ra. Thế roi cực kỳ ghê
gớm.
Độc Tý thư sinh biến sắc, chàng vươn tay ra nhằm chụp lấy bóng roi.
Cây nhuyễn tiên này là một thứ khí giới thuộc về ngoại môn. Nếu không có tuyệt
nghệ tương đương , quyết không dám sử dụng. Thế mà Độc Tý thư sinh dám vươn tay
không ra bắt, đủ tỏ thân thủ chàng cũng không phải tầm thường.
Nhưng bóng roi vọt ra nhanh như chớp, mới đến nửa chừng đã biến thế.
Đột nhiên đầu roi nhằm quất vào chân ngựa đối phương.
Độc Tý thư sinh chỉ có một tay, đã phóng chiêu bắt roi, dĩ nhiên chàng phải buông
cương ngựa ra. Bây giờ chàng muốn giục ngựa né tránh cũng không kịp nữa.
Véo một tiếng ! Chân ngựa bị roi quất trúng. Con vật dau quá nhẫy chồm lên vọt về
phía trước.
Độc Tý thư sinh vươn tay ra nắm sểnh dây cương không kềm ngựa lại được. Chàng
đành phục xuống yên để mặc cho nó muốn chạy đi đâu thì đi.
Không hiểu ngựa chạy đã được bao nhiêu dặm đường, tính nó thuần lại. Độc Tý thư
sinh liền tuột người xuống ôm lấy cổ ngựa rồi toàn thân rớt xuống đất nắm chặc lấy
bờm con vật.
Chàng cuối xuống nhìn thấy đùi ngựa máu chảy đầm đìa, da thịt nứt ra dài hơn một
thước. Phát roi vừa rồi quả là ghê gớm !
Độc Tý thư sinh bật lên tiếng cười mỉa mai. Chàng lấy thuốc rịt cho ngựa. Hiển
nhiên nếu không để nó nghỉ một lúc thì chẳng tài nào dong ruổi được nữa.
Chàng ngẫm nghĩ một chút rồi lấy những vật trọng yếu buộc trên lưng nó ra cất vào
bọc, đoạn chàng khẽ vỗ vào mông để cho nó muốn đi đâu thì đi.
Đây chính là tự chàng gây ra lầm lỗi, nhưng chàng cũng tức mình không thể bỏ qua
được.
Độc Tý thư sinh đảo mắt nhìn bốn phía thấy toàn là hoang dã, chàng không biết
mình ở chỗ nào. Dù chàng muốn chạy đi đón đường nữ lang cũng không phân biệt
được phương hướng. Chàng đứng ngẫn người ra một lúc rồi phỏng đoán phương
hướng mình vừa chạy tới, cứ nhắm phía đó mà chạy bừa để quay trở lại.
Độc Tý thư sinh chạy được một lúc, ngó thấy đường quan đạo ở ngay phía trước, lại
phấn khởi tinh thần.
Bất thình lình hai tiếng rú rùng rợn chói tai từ đằng xa vọng lại.
Độc Tý thư sinh chấn động tâm thần, bất giác chàng dừng bước lại. Hai tiếng rú thê
thảm dứt rồi im bặt, chẳng thấy tâm hơi gì nữa. Chàng băng mình chạy về phía rừng
rậm ở mé hữu.
Độc Tý thư sinh vừa vào khu rừng này, thì một thảm cảnh bỗng hiện ra trước mắt.
Bất giác chàng đứng thộn mặt ra.
Nguyên hai ả thị nữ áo xanh chàng vừa gặp lúc nãy, cả người lẫn ngựa đều bị đánh
chết ở trong rừng. Người, ngựa đều bị ngũ quan ứa máu, xem chừng đã uổng mạng vì
một chưởng lực ghê gớm. Độc Tý thư sinh tự hỏi :
- Còn thiếu nữ áo hồng đâu rồi ?
Nghĩ tới thiếu nữ áo hồng, Độc Tý thư sinh không khỏi bàn hoàng. Tuy chàng chưa
quen biết nàng, mới ngẫu nhiên gặp nhau một lần, lại bị nàng đánh một roi trúng
ngựa, thế mà chàng rất quan tâm đến nàng. Mối tâm lý này, thật là kỳ diệu khôn
lường.
Bỗng một tràng cười the thé từ trong khu rừng gần đó nổi lên.
Độc Tý thư sinh không nghĩ ngợi gì nữa, nhẩy xổ về phía phát ra thanh âm.
Giửa rừng, bốn tên mặt mũi hung ác, mình mặc áo trắng, đang vây thiếu nữ áo
hồng.
Thiếu nữ áo hồng hoa dung thất sắc, tóc rối trâm nghiêng, miệng ứa máu tươi. Xem
chừng nàng đã trải qua một trận kịch chiến.
Một người áo trắng bật tiếng cười trầm trầm hỏi :
- Con nha đầu kia ! Ngươi đã chịu xưng ra chưa ?
Thiếu nữ áo hồng lớn tiếng hỏi lại :
- Xưng cái gì ?
Người áo trắng cười hì hì nói :
- Đừng giả vờ nữa. Thạch Phật chứ còn cái gì ?
Thiếu nữ áo hồng buông thõng :
- Ta không biết.
Người áo trắng dằn giọng hỏi :
- Ngươi tưởng nói vậy mà xong được ư ?
Thiếu nữ áo hồng nghiến răng đáp :
- Ta không biết thì bảo là không biết chứ sao !
Một người áo trắng khác lên tiếng :
- Phí lời với thị làm chi nữa ? Cứ đưa thị về cung là xong.
Gã áo trắng nói trước lại lên tiếng :
- Hừ ! Con nha đầu này ! Ngươi hãy theo bản sứ giả đi thôi !
Thiếu nữ áo hồng nghiến răng nói :
- Bọn ngươi đừng hòng bắt ta đi theo.
- Nhưng ngươi không tự chủ được đâu.
Gã vừa nói vừa vươn tay ra chụp thiếu nữ áo hồng. Thế chụp bí hiểm vô cùng.
Thiếu nữ áo hồng rung tay một cái. Cây nhuyễn tiên khác nào con linh xà vọt ra
nhằm chụp vào cổ tay đối phương, nhưng đầu roi đến giữa đường lại biến thế nhắm
điểm vào huyệt thất khảm.
Gã áo trắng vươn tay trái ra bắt ngọn roi, còn tay phải vẫn tiếp tục chụp tới.
Thiếu nữ áo hồng rung tay một cái, cây nhuyễn tiên co về, rồi lại vọt ra nhằm thẳng
huyệt khí hải đối phương đâm tới, đồng thời người nàng lạng đi nửa thước, vừa tránh
khỏi chiêu trảo hiểm ác của đối phương.
Gã áo trắng chụp sểnh mà ngọn roi đâm tới huyệt khí hải nhanh như chớp. Gã lại
thi triển thân pháp cực kỳ mau lẹ để tránh khỏi ngọn roi của đối phương. Lúc gã xoay
mình né tránh, đồng thời gã đánh ra một chưởng phản kích. Thế chưởng nặng như
non, uy thế cực kỳ mãnh liệt.
Thiếu nữ áo hồng bị hất lùi lại ba bốn bước. Người loạn choạng đứng không vững.
Mặt nàng lợt lạt.
Gã áo trắng khác thấy thiếu nữ áo hồng bị hất lùi lại, liền đưa tay ra chụp.
Một tiếng quát khủng khiếp vang lên, khiến cho bốn gã áo trắng đồng thời sửng
sốt.
Một chàng thư sinh cụt tay mặt đẹp như ngọc xuất hiện trong trường như ma quỷ
hiện hình.
Thiếu nữ áo hồng quay lại nhìn xem ai. Bốn mắt vừa chạm nhau, bất giác nàng lại
nghiến răng, nhưng Độc Tý thư sinh mỉm cười gật đầu.
Bốn gã áo trắng cặp mắt sáng quắc hung dữ đảo nhìn Độc Tý thư sinh. Một tên
băng mình lại cất tiếng the thé hỏi :
- Tiểu tử ! Ngươi cũng đến nộp mạng đó ư ?
Độc Tý thư sinh mặt đầy sát khí hỏi lại :
- Phải chăng các ngươi là bốn vị sứ giả tàn ác ở Ngũ Lôi cung ?
Gã áo trắng cười khanh khách đáp :
- Chính thị, ta khen cho tiểu tử là người có kiến thức. Nhưng ngươi đã dính vào
công việc của bọn ta, thì đừng hòng sống mà rời khỏi nơi đây.
Độc Tý thư sinh dằn giọng hỏi lại :
- Có thiệt thế không ?
- Ngươi tưởng ta nói đùa ư ?
Gã chưa dứt lời đã phóng tay ra chụp nhanh như chớp.
Độc Tý thư sinh buông tiếng cười lạt, rồi không né tránh cũng không đón đỡ.
Gã áo trắng vận thêm ba thành kình lực, nhằm chụp vào tay áo thùng thình bên trái
của Độc Tý thư sinh.
- Úi chao !
Tiếng rú chưa dứt, gã áo trắng lùi lại luôn mấy bước, người gã xiên đi hai vòng rồi
ngã lăn xuống đất chết không kịp ngáp.
Không ai hiểu gã áo trắng làm sao mà phải uổng mạng, vì chẳng ai nhìn thấy Độc
Tý thư sinh đã động thủ.
Thiếu nữ áo hồng lộ vẻ cực kỳ kinh hãi.
Ba gã áo trắng kia liến bao vây lại... Vẻ mặt chúng cực kỳ hung ác, tựa hồ ba con
thú dữ, chỉ muốn chộp lấy mồi mà cắn xé.
Độc Tý thư sinh vẻ mặt vẫn thản nhiên nói :
- Nếu ba người không muốn chết thì cút sớm đi là hơn.
Một gã áo trắng lớn tuổi hơn lớn tiếng quát :
- Thằng lõi con ! Mi đã dùng độc thủ gì để giết người.
Độc Tý thư sinh buông thõng :
- Ngươi có mắt thì hãy nhìn coi.
Gã áo trắng lại hỏi :
- Người là đệ tử môn phái nào ?
- Ngươi không đáng hỏi đâu.
Một gã áo trắng khác tức giận gầm lên, vung chưởng nhằm đánh vào cạnh sườn
Độc Tý thư sinh. Độc Tý thư sinh hơi nghiêng người đi một chút. Phát chưởng đánh
trúng vào bên tay cụt. Độc Tý thư sinh run người lên một cái.
- Oẹ !
Tiếng rú lại vang lên. Gã áo trắng vừa ra tay ngã ngửa ra mà chết. Lại một sự
không ngờ, vì chàng Độc Tý thư sinh chưa ra tay mà sao đối phương đã uổng mạng.
Gã áo trắng lớn tuổi nhất, vẻ mặt cực kỳ khủng khiếp run lên hỏi :
- Phải chăng... ngươi là Địa Ngục thư sinh ?
- Phải rồi !
Ga áo trắng khác bất giác lùi lại một bước. Hai gã nhìn nhau một cái, không nói
câu gì. Đột nhiên mỗi gã cắp thi thể một đồng bọn chạy đi như bay.
Thiếu nữ áo hồng sắc mặt xám xanh, nghiến răng hỏi :
- Té ra các hạ là Địa Ngục thư sinh khét tiếng võ lâm ?...
Độc Tý thư sinh ngắt lời :
- Không dám !
Thiếu nữ áo hồng lại hỏi :
- Các hạ định làm gì đây ?
Độc Tý thư sinh ngẫn người ra hỏi lại :
- Cô nương hỏi thế là nghĩa gì !
- Các hạ cứ tự hỏi mình sẽ biết.
- Tại hạ thực tâm muốn kết bạn với cô nương.
- Nam nữ thọ thọ bất thân. Vậy kết bạn thế nào được ?
Độc Tý thư sinh đáp ngay :
- Đã là nhi nữ giang hồ, sao cô nương còn câu nệ thói thường tình như vậy ?
Thiếu nữ áo hồng lại hỏi :
- Địa Ngục thư sinh ! Phải chăng mục đích các hạ cũng là muốn lấy Thạch Phật ?
Độc Tý thư sinh đáp :
- Thạch Phật là gì ? Tại hạ bữa nay mới nghe thấy danh từ này. Thực tình chưa hiểu
là gì ?
Thiếu nữ áo hồng cười lạt nói :
- Tâm ý của Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết. Nhưng ta nói cho các hạ
hay ! Dù các hạ hùng thủ đoạn gì, cũng đừng hòng được toại nguyện.
Địa Ngục thư sinh vội nói ngay :
- Cô nương ! Tại hạ xin thanh minh lại lần nữa là không có ý vậy đâu.
- Vậy xin các hạ tùy tiện đi thôi !
- Xin cô nương cho biết cách xưng hô.
Thiếu nữ áo hồng lạnh lùng đáp :
- Ta không nói đâu.
Địa Ngục thư sinh năn nỉ :
- Sao cô nương lại cự tuyệt người ở xa hàng ngàn dặm.
- Ta không quen làm bạn với bọn sài lang.
Địa Ngục thư sinh biến sắc, mắt chàng lại lộ sát khí, nhưng chỉ thoáng qua rồi tan
đi ngay, chàng hỏi lại :
- Cô nương bảo tại hạ là sài lang ư ?
Thiếu nữ áo hồng đáp :
Cứ coi thủ pháp của các hạ giết người, ta tưởng hai chữ sài lang cũng chưa đủ
hình dung các hạ.
Địa Ngục thư sinh rất bực mình, chàng lạnh lùng nói :
- Tại hạ không giết họ, thì cô nương đã thành thượng khách ở tòa Ngũ Lôi cung rồi.
Thiếu nữ áo hồng ngơ ngác hỏi :
- Các hạ nói vậy thì ra đã cứu ta ư ?
Địa Ngục thư sinh đáp :
- Đó chẳng qua là chuyện ngẫu nhiên, tại hạ không có ý kể ơn với cô nương đâu.
Thiếu nữ nói :
- Vậy cái ơn đó, các hạ muốn ta phải làm gì ?
Địa Ngục thư sinh đáp :
- Cô nương đừng nghỉ thế.
Thiếu nữ áo hồng lại hỏi :
- Vậy các hạ có ý mưu đồ chuyện gì ?
Địa Ngục thư sinh hơi bẽn lẽn đáp :
- Tại hạ chỉ muốn biết cô nương là ai mà thôi ?
Thiếu nữ áo hồng hỏi :
- Chỉ có vậy thôi ư ?
Địa Ngục thư sinh đáp :
- Đúng thế !
Thiếu nữ áo hồng lại hỏi :
- Mục đích các hạ muốn biết ta để làm gì ?
Địa Ngục thư sinh tuy tính tình quật cường từ nhỏ, nhưng với câu chuyện chung
tình thì chàng lại ngượng ngùng.
Thiếu nữ áo hồng lạnh lùng tiếp :
- Nếu các hạ không nói ra thì ta xin cáo từ. Cái ơn cứu mạng ta đã ghi lòng.
Nàng nói xong định trở gót đi ngay.
Địa Ngục thư sinh toan ngăn nàng lại, nhưng chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi thủ tiêu
ý kiến đó, chàng đứng ngây người ra nhìn bóng hồng cho tới khi mất hút. Rồi chàng
nở một nụ cười mai mĩa là mình đã bỏ việc đến Tưởng phủ cầu thân, đã phản kháng
phụ mệnh, để rước lấy một trường vô thú vị.
Nhưng thiếu nữ áo hồng cả vẻ mặt hờn giận hay vui mừng đã in sâu vào óc chàng.
Con người ta ai cũng bị một nhược điểm chi phối, nếu không có nhược điểm này
thì thật là hoàn mỹ, cái gì mà người không lấy được thì coi rất trọng rất quý.
Địa Ngục thư sinh bất giác buột miệng tự nhủ :
- Rồi một ngày kia nàng sẽ phải về tay ta.
Đột nhiên một thanh âm kiều mỵ lên tiếng :
- Không ngờ Địa Ngục thư sinh cũng là một giống đa tình.
Địa Ngục thư sinh giật mình hỏi lại :
- Ai đó ?
Thanh âm kia đáp :
- Thiên Đài Ma Cơ, xin thi lễ.
Âm điệu quyến rũ tưởng chừng như nắm chắc lấy trái tim người ta.
Một vị nữ lang trạc ngoài hai mươi, cực kỳ xinh đẹp xuất hiện. Đầu mày cuối mặt
nàng khiến cho người ta phải ngây ngất. Cặp má hồng đầy xuân sắc rất đổi yêu kiều.
Toàn thân nàng từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đầy vẻ khêu gợi.
Địa Ngục thư sinh chấn động tâm thần hỏi :
- Tôn giá là Thiên Đài Ma Cơ ư ?
Thiên Đài Ma Cơ lưng uốn éo, người núng nính, trước ngực gồ lên hơi thở phập
phồng. Nàng tha thướt dời gót mấy bước rồi cất tiếng oanh thỏ thẻ :
- Chẳng lẽ còn là giả được ư ?
Địa Ngục thư sinh cảm thấy đầu óc bâng khuâng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng
hỏi :
- Tôn giá có điều chi dạy bảo ?
Thiên Đài Ma Cơ cười khanh khách đáp :
- Tự cổ đa tình thường để hận, chết đi mang cả xuống diêm đài.
Địa Ngục thư sinh lại hỏi :
- Tôn giá nói vậy là nghĩa làm sao ?
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :
- Hiền đệ...
Địa Ngục thư sinh ngắt lời :
- Ai là huynh đệ với tôn giá ?
Thiên Đài Ma Cơ lại lên giọng rất não nùng :
- Úi chà ! Ngươi đừng hung dữ thế có hay hơn không ? Năm nay ta đã hai mươi
lăm, vậy kêu ngươi bằng hiền đệ có chi là quá.
- Tôn giá cũng vì cái đó...
- Ta còn có việc khác quan trọng nữa.
- Việc gì quan trọng ?
Thiên Đài Ma Cơ nghiêm trang đáp :
- Hiền đệ hãy cho ta biết rõ vấn đề ! Hiền đệ thực lòng yêu con nhỏ đó, hay là chỉ
vì Thạch Phật ?
Địa Ngục thư sinh chợt động tâm. Thực ra chàng chẳng hiểu Thạch Phật là gì. Vừa
rồi bốn tên sứ giả Ngũ Lôi cung thì hai tên trốn thoát, hai tên bị giết cũng đều về
Thạch Phật mà ra hết. Như vậy, Thạch Phật há chẳng là một vật kỳ trân trong võ lâm
ư ? Tuy nhiên, bữa nay chàng mới gặp mặt Thiên Đài Ma Cơ lần đầu. Còn trước kia
chỉ nghe danh mà thôi. Vưu vật nầy đã làm cho biết bao nhiêu võ sĩ thanh niên phải
điên đảo thần hồn. Nhưng thân thủ nàng cao thâm quá đỗi nên nàng chỉ như một đóa
mai côi kích thích, mà không ai dám sờ tay vào, không ai dám thân cận. Địa Ngục thư
sinh đã để trái tim vào người khác nên đối với Thiên Đài Ma Cơ chàng hờ hững như
không, cất giọng lạnh lùng hỏi laị:
- Tôn giá hãy nói rõ, yêu nàng thì sao mà vì Thạch Phật thì sao ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Đây là một vấn đề rất trọng yếu. Hiền đệ cần tỏ rõ thái độ trước ?
Địa Ngục thư sinh hỏi lại :
- Nếu tại hạ không muốn nói rõ thì sao ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Sau này hiền đệ sẽ phải hối hận.
- Sao mà phải hối hận ?
- Nếu hiền đệ không trả lời ra vấn đề này, thì cuộc đàm thoại giữa chúng ta đến đây
là chấm dứt.
Địa Ngục thư sinh xoay chuyển ý nghĩ một chút rồi hỏi :
- Tại hạ muốn biết trước vụ Thạch Phật đó là thế nào ?
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
- Sao ! Hiền đệ không biết vụ Thạch Phật là gì ư ?
- Đúng thế !
- Nếu vậy thì huynh đệ yêu nàng thật hay sao ?
- Có thể nói như vậy.
Thiên Đài Ma Cơ trên mặt thoáng qua một nét khác lạ. Cặp mắt như nước hồ thu
nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của Địa Ngục thư sinh hồi lâu, rồi bật tiếng cười hích
hích nói :
- Nhưng nàng không yêu hiền đệ đâu !
Địa Ngục thư sinh sửng sốt hỏi :
- Tại sao vậy ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Một là cái nhã hiệu của hiền đệ đã biểu lộ xuất thân ở nơi bất chính. Hai là tuy
hiền đệ được người đời tặng cho ba chữ Mỹ Nam Tử, nhưng...
Địa Ngục thư sinh ngắt lời :
- Tứ chi chẳng dược hoàn toàn phải không ?
- Chính là thế đó !
Địa Ngục thư sinh cười ha hả nói :
- Tại hạ không để ý đến điều này.
- Nhưng người ta lại để ý tới thì làm thế nào ?
Địa Ngục thư sinh hỏi lảng sang chuyện khác :
- Bây giờ nói đến vụ Thạch Phật được chưa ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Câu chuyện dài lắm, mà nơi đây có hai xác chết, ngồi lại phát ngán. Vậy chúng ta
tìm chỗ khác nói chuyện có hay hơn không ?
- Thế cũng được !
Hai người đi vào rừng sâu, ngồi xuống phiến đá lớn bằng phẳng. Một cơn gió
thoảng qua, đưa mùi hương xạ ngạt ngào vào mũi Địa Ngục thư sinh, khiến cho chàng
ngây ngất tâm thần. Bất giác, chàng đưa mắt nhìn đối phương thấu vào đến làn da,
khiến mặt nàng đỏ lên. Nàng mỉm cười nói :
- Trước là kẻ tiểu nhân, rồi sau mới thành quân tử được. Khi ta đem bí mật về câu
chuyện Thạch Phật nói ra rồi, liệu hiền đệ có biến đổi chủ ý không ?
Địa Ngục thư sinh đáp :
- Tại hạ tưởng không đến nổi thế.
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :
- Thực ra cái đó cũng chẳng có gì quan hệ cho lắm...
Địa Ngục thư sinh thúc giục .
- Xin nói vào chính đề đi thôi !
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
- Hiền đệ đã nghe ai nói đến Bạch Thạch Am bao giờ chưa ?
Địa Ngục thư sinh trầm ngâm một chút rồi hỏi :
- Bạch Thạch Am phải chăng là thánh địa dưới con mắt của giới võ lâm, và người ta
kêu bằng Thiên Hạ Đệ Nhất Am ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Đúng đấy ! Sở dĩ Bạch Thạch Am được coi là thánh địa, vì chủ nhân am này là
Bạch Thạch Thần Ni, bản lãnh thông huyền. Bất luận là ai, cũng không dám mạo
phạm tới người. Theo lời đồn thì sở dĩ Bạch Thạch Thần Ni luyện dược bản lãnh cao
thâm phi thường là vì bà có một pho Thạch Phật...
Địa Ngục thư sinh hỏi xen vào :
- Pho Thạch Phật đó huyền diệu đến thế ư ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Ta cũng không biết rõ nội tình, có điều, đó đúng là một sự thực.
Địa Ngục thư sinh thúc giục :
- Thế rồi sao nữa ?
- Năm trước đây, có người vô tình phát giác ra Bạch Thạch Thần Ni viên tịch rồi,
tin đó đồn ra ngoài. Từ đấy rất nhiều nhân vật giang hồ tìm đến dọ thám bí mật về
pho tượng Thạch Phật mà chẳng ai thu được kết quả nào hết.
Địa Ngục thư sinh hỏi :
- Tại sao họ lại kiếm thiếu nữ áo hồng kia ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Vì nàng là truyền nhân của Bạch Thạch Thần Ni.
Địa Ngục thư sinh la lên :
- Ồ ! Không phải rồi !...
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
- Sao lại không phải ?
Địa Ngục thư sinh đáp :
- Thiếu nữ áo hồng đã là truyền nhân của Bạch Thạch Thần Ni, mà Bạch Thạch
Thần Ni công lực thông huyền, vậy truyền nhân của Thần Ni tất phải là tay ghê gớm.
Có lý đâu nàng lại không địch nổi mấy tên sứ giả của Ngũ Lôi cung ?
Thiên Đài Ma Cơ trầm ngâm một chút rồi nói :
- Cái đó khó mà giải thích được, hoặc giả tư chất nàng có giới hạn.
Địa Ngục thư sinh cãi liền :
- Nếu nàng tư chất tầm thường thì khi nào Bạch Thạch Thần Ni lại chịu thu nạp về
làm môn hạ ?
Thiên Đài Ma Cơ nói :
- Hiền đệ nói vậy cũng phải. Có thể là thiếu nữ áo hồng mới nhập môn và chưa lĩnh
hội được chân truyền. Có điều chính mắt ta thấy một mình nàng chống chọi với bốn
sứ giả mà không bị mất mạng về Ngũ Lôi Chưởng, thì nàng cũng không phải hạng
tầm thường. Bốn sứ giả liên thủ đột kích mà chịu được thì trên chốn giang hồ thiệt
chẳng có mấy người.
Địa Ngục thư sinh trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
- Tôn giá cũng được nhìn thấy pho Thạch Phật rồi ư ?
Thiên Đài Ma Cơ không ngần ngừ gì đáp ngay :
- Đúng thế !
Địa Ngục thư sinh lạnh lùng nói :
- Cứ bản lãnh của tôn giá, đã là Thiên Đài Ma Cơ thì chuyện đối phó với thiếu nữ
áo hồng dĩ nhiên không thành vấn đề, muốn hạ thủ lúc nào chẳng được. Hà tất còn
phải...
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
- Có hai nguyên nhân khiến ta không thể hạ thủ được.
- Những nguyên nhân nào ?
- Một là Quái nhân Vô Tình Tẩu biệt tích giang hồ từ lâu nay lại xuất hiện. Có
người thấy lão đang theo đuổi thiếu nữ áo hồng. Bản lãnh quái nhân này đã đến độ
xuất thần nhập hóa và nổi tiếng là tay thủ đoạn độc ác.
Địa Ngục thư sinh hỏi ngay :
- Tôn giá không dám gây sự với lão chăng ?
- Ta tin rằng chảng có mấy người muốn gây sự với lão. Nhưng đó còn là vấn đề
không quan trọng lắm.
- Còn nguyên nhân gì nữa ?
- Nguyên nhân chủ yếu chính là hiền đệ đó.
Địa Ngục thư sinh sửng sốt hỏi :
- Là tại hạ ư ?
- Đúng thế ! Hiền đệ ! Ta không muốn xung đột với hiền đệ, nên...
Địa Ngục thư sinh hờ hững ngắt lời :
- Nên tìm tại hạ để thương lượng phải không ?
Thiên Đài Ma Cơ khẽ hừ một tiếng rồi nói :
- Ta bị người kêu bằng Ma Cơ, mà hiền đệ lại là Địa Ngục thư sinh. Vậy chúng ta là
những nhân vật đồng loại. Hơn nữa, ta chẳng để ý đến người bị cụt một tay.
Nàng nói xong trên môi nhoẽn một nụ cười mê hồn.
Câu nói của nàng đã rõ lắm rồi. Nàng để ý đến Địa Ngục thư sinh mà chàng vẫn
giả vờ hỏi lại :
- Tôn giá chưa nói tới, tìm tại hạ với mục đích gì ?
- Để cùng người hợp tác.
- Hai chữ hợp tác định nghĩa thế nào ?
- Chúng ta mỗi người đều vì nhu cầu của mình.
- Tôn giá nghĩ vậy chẳng hóa ra là ngây thơ lắm ư ?
- Nhất định không phải thế. Công lực tà môn của hiền đệ có thể đối phó được với
Vô Tình Tẩu. Ta chỉ lấy Thạch Phật, còn Hồng y nữ để dành cho ngươi.
Địa Ngục thư sinh nổi lên tràng cười rộ nói :
- Tôn giá tính khéo đấy ! Tại hạ phải ngăn chận Vô Tình Tẩu, còn tôn giá nhận lấy
phần đối phó với thiếu nữ áo hồng. Ha ! Ha !...
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
- Cái đó chẳng có chi đáng cười. Một khi mà thiếu nữ áo hồng lọt vào tay Vô Tình
Tẩu, thì dĩ nhiên Thạch Phật không giữ được, mà tính mạng nàng khó bề an toàn. Vậy
kết quả có được gì không ?
Địa Ngục thư sinh cười lạt hỏi :
- Chẳng lẽ tại hạ không thể giúp nàng để đối phó với Vô Tình Tẩu được ư ?
- Không được hẳn chứ ?
- Sao lại kỳ vậy ?
- Vì nếu ngươi không chống lại nổi thuật Thiên Chấn của Vô tình Tẩu thì dù có
công lực gì cũng uổng mà thôi.
Địa Ngục thư sinh lạnh lùng hỏi :
- Chẳng lẽ tôn giá chống được thuật Thiên Chấn của Vô Tình Tẩu ?
- Dĩ nhiên là được.
- Thế thì sao tôn giá không tự mình hạ thủ.
- Cũng không được.
- Tại sao vậy ?
- Ta tuy có thể phá giải thuật Thiên Chấn của Vô Tình Tẩu, nhưng công lực không
đủ địch lại đối phương. Chỉ có cách là ta đem thuật phá giải truyền lại cho hiền đệ.
Rồi hiền đệ dùng tà công thì có thể đối pho1 được với quái nhân đó.
Địa Ngục thư sinh ngấm ngầm lo sợ cho thiếu nữ áo hồng, vì nàng là cái đích để
bao nhiêu mủi tên nhắm bắn vào. Chàng không biết còn bao nhiêu người theo dõi
nàng, liền lạnh lùng hỏi :
- Sao tôn giá lại biết tại hạ sau khi hiểu phép phá giải thuật Thiên Chấn mà không
đi giúp nàng để đối phó lại với tôn giá ?
Thiên Đài Ma Cơ cười rất tươi đáp :
- Hiền đệ đúng là con người thành thật khả ái. Nhưng hiền đệ không thể làm như
thế được.
- Tại sao vậy ?
- Ngươi đã thành thật, ta bất tất phải úp mở làm chi. Nàng đã lọt vào tay ta rồi.
Địa Ngục thư sinh đứng phắt dậy run lên hỏi :
- Sao ? Thiếu nữ áo hồng đã lọt vào tay tôn giá rồi ư ?
Thiên Đài Ma Cơ chậm rải đáp :
- Hiền đệ bất tất phải hoang mang. Ta không đụng đến chân lông nàng đâu. Mục
đích của hiền đệ chỉ là con người nàng thôi chứ gì ?
Địa Ngục thư sinh mặt đầy sát khí, cất giọng lạnh như băng nói :
- Thế thì tại hạ phải giết tôn giá.
Thiên Đài Ma Cơ tuyệt không lấy thế làm giận. Nàng nói :
- Nếu ngươi giết ta, thì nàng nhất định phải chết. Huống chi, đã chắc gì ngươi giết
được ta. Ta có thể nói trắng ra, hiện giờ giữa nàng và ngươi chưa có chút liên quan
nào đáng kể. Ngươi yêu nàng, nhưng vị tất nàng đã yêu ngươi.
Địa Ngục thư sinh hắng đặng mầy tiếng rồi nói :
- Tại hạ có tính không ưa để kẻ khác mai mỉa trêu cợt.
Thiên Đài Ma Cơ lạnh lùng nói :
- Không ai trêu cợt hiền đệ đâu. Mỗi người làm tùy theo khả năng và hưởng theo
nhu cầu. Chỉ có vậy thôi.
Địa Ngục thư sinh dịu giọng hỏi :
- Hiện giờ nàng ở đâu ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp bằng một giọng thành thực :
- Hiện giờ tạm thời ta không thể cho hiền đệ hay được.
Địa Ngục thư sinh nghi ngờ hỏi :
- Tôn giá định làm gì nàng ?
Thiên Đài Ma Cơ thản nhiên đáp :
- Chẳng làm gì cả. Ta chỉ cần nàng nói Thạch Phật lạc lõng nơi đâu. Khi vật đó vào
tay ta rồi là nàng được trả tự do tức khắc.
Địa Ngục thư sinh xẳng giọng hỏi :
- Nếu nàng không chịu tiết lộ thì sao ?
Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười bí mật đáp :
- Ta đã có biện pháp khiến cho nàng phải nói ra.
Địa Ngục thư sinh hỏi ngay :
- Tôn giá dùng cực hình để bức bách nàng phải cung xưng chứ gì ?
Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu đáp :
- Đó là một kế hoạch bần cùng, ta không thích dùng đến.
Ngừng một chút nàng nói tiếp :
- Không chừng Vô Tình Tẩu sẽ đến bây giờ. Muốn bảo vệ cho sinh mạng nàng
được an toàn, ngươi cần học ngay lấy phương pháp hóa giải thuật Thiên Chấn.
Địa Ngục thư sinh lại hỏi :
- Thiên Đài Ma Cơ ! Nếu tại hạ phát giác ra tôn giá bày trò, hý lộng quỉ thần để lừa
tại hạ thì sao ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Đối với người khác thì còn có thể, nhưng đối với ngươi thì không có đâu...
Địa Ngục thư sinh lại hỏi :
- Tại hạ khuyên tôn giá một câu là nên bỏ ý nghĩ về Thạch Phật đi được không ?
- Bỏ ư ? Bỏ cũng được nhưng phải có điều kiện.
- Điều kiện gì ?
- Ngươi cũng bỏ thiếu nữ áo hồng.
- Không được đâu.
Thiên Đài Ma Cơ cười nói :
- Nếu vậy thì dĩ nhiên ta cũng không thể bỏ Thạch Phật được.
- Tôn giá mà cố chấp như vậy thì sau này tất phải hối hận.
Thiên Đài Ma Cơ nghiêm trang nói :
- Hiền đệ ! Ngươi đừng lạnh nhạt vô tình như thế nữa ! Bây giờ hiền đệ hãy nghe
lời ta. Thuật Thiên Chấn là một thứ nội công tối cao, nó có thể làm tổn thương đến
tâm mạch, làm hoang mang thần trí. Biện pháp duy nhất để phản kháng là phong tỏa
huyệt Thính Căn cùng bảo vệ tâm mạch. Nhưng cách phong tỏa huyệt của hiền đệ
thì không thể chống lại được đối phương khi hắn hạ độc thủ. Vậy phải lấy nguyên tắc
chân khí nội lực mà hóa giải mới có công hiệu. Ủây ta đọc khẩu quyết cho hiền đệ...
Nàng nói xong liền đọc khẩu quyết về cách hóa giải thuật Thiên Chấn cho Địa
Ngục thư sinh nghe hết một lượt.
Địa Ngục thư sinh là người thông minh tuyệt đỉnh. Chàng nghe qua đã lĩnh hội
được ngay, nhưng đáp bằng một giọng lạnh như băng:
- Tại hạ không muốn tiếp tục.
Thiên Đài Ma Cơ chau mày nói :
- Hiền đệ ! Nếu hiền đệ không nghe lời ta, mà Vô Tình Tẩu xuất hiện thì hiền đệ
không cứu nổi nàng đâu.
Địa Ngục thư sinh nói :
- Cái đó là chuyện khác. Bây giờ tại hạ mong rằng tôn giá giao nàng cho tại hạ.
Thiên Đài Ma Cơ từ từ đứng lên rồi hỏi :
- Nếu ta không chịu thì sao ?
Địa Ngục thư sinh mắt lộ sát khí xẳng giọng :
- Nếu tôn giá không chịu, thì tại hạ phải giết tôn giá.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
- Liệu ngươi có làm được không ?
Địa Ngục thư sinh nói bằng một giọng cương quyết :
- Tôn giá hãy thử coi !
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
- Ngươi giết được ta rồi thì dĩ nhiên thiếu nữ áo hồng cũng không toàn mạng. Vậy
ngươi được cái gì ?
Địa Ngục thư sinh trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Thiên Đài Ma Cơ ! Tôn giá thật là độc ác, nhưng Địa Ngục thư sinh này cũng
chẳng phải là người lương thiện đâu. Tôn giá đừng quên rằng giữa tại hạ va thiếu nữ
áo hồng trên thực tế chưa có mối liên quan gì. Vậy tại hạ giết tôn giá hay tôn giá hạ
sát nàng cũng là một vụ buôn bán không đến nỗi lỗ vốn. Vậy tôn giá hãy tính kỹ đi.
Thiên Đài Ma Cơ có biến đổi sắc mặt nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã khôi phục
lại nụ cười mê hồn nói :
- Hiền đệ chưa chắc đã hạ sát nỗi ta, mà ta muốn giết thiếu nữ áo hồng thì thiệt dễ
như trở bàn tay. Vậy hiền đệ cũng nên tính toán cho kỹ để sau này khỏi hối hận.
Địa Ngục thư sinh cười gằn đáp :
- Tại hạ trước nay vẫn không ưa để người uy hiếp.
Thiên Đài Ma Cơ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nói :
- Còn ta không bao giờ chịu đi buôn lỗ vốn cả.
Địa Ngục thư sinh hỏi :
- Vậy bây giờ chúng ta động thủ hay sao ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Ta đã nói là không muốn xẩy chuyện xung đột với hiền đệ, và ta kiên quyết giữ
nguyên tắc đó.
Địa Ngục thư sinh dằn từng tiếng :
- Tại hạ e rằng tôn giá không thể tự chủ để nói sao làm vậy được đâu.
Giữa lúc ấy, bất thình lình có hai bóng người vọt tới.
- Huỵch huỵch hai tiếng ! Cả hai người cùng ngã lăn ra.
Thiên Đài Ma Cơ la hoảng :
- Thôi hỏng mất rồi !
Đoạn nàng tung mình vọt đi như bay.
Địa Ngục thư sinh sửng sốt. Chàng đảo mắt nhìn hai người nằm lăn dưới đất xem là
ai, thì thấy hai thiếu nữ mặc võ phục, ngũ quan ứa máu và đã chết rồi. Chàng không
còn thì giờ để suy nghĩ, hấp tấp rượt theo Thiên Đài Ma Cơ.
Địa Ngục thư sinh chạy xuyên qua rừng rậm luôn một mạch chừng được mấy dặm.
Chàng nhìn ra tận ngoài rừng thì bốn bề quạnh quẽ không một bóng người.
Giữa lúc chàng đang nghi hoặc, bất thình lình có thanh âm trầm trầm lọt vào tai.
- Thong thả đã.
Địa Ngục thư sinh liền dừng chân. Chàng nghe rõ thanh âm gọi mình là tiếng Thiên
Đài Ma Cơ. Nàng ẩn mình sau một gốc cây lớn, đang đưa tay ra vẫy chàng.
Địa Ngục thư sinh hỏi :
- Có chuyện gì vậy ?
Thiên Đài Ma Cơ vẫn giữ giọng trầm trầm :
- Đừng có lớn tiếng. Ngươi lại đây mà coi !
Địa Ngục thư sinh chạy tới :
Thiên Đài Ma Cơ đưa tay ra toan nắm lấy Địa Ngục thư sinh. Chàng ngắt lên:
- Đừng đụng vào mình tại hạ.
Thiên Đài Ma Cơ ngạc nhiên, nàng rút tay về ra chiều bẽn lẽn hỏi :
- Ngươi đừng khinh người thái quá ! Ngươi đã coi ngoài rừng, vậy có thấy gì
không?
Địa Ngục thư sinh cũng tựa vào một gốc cây rậm rạp gần chỗ Thiên Đài Ma Cơ.
Chàng nhìn qua kẽ lá ra ngoài thì chỉ thấy một vùng cỏ rậm.
Gần ven rừng có mấy chục bóng người lố nhố. Trong đó hai gã áo trắng cắp một
thiếu nữ áo hồng. Màu hồng và màu trắng phân biệt rõ rệt đập ngay vào mắt chàng.
Địa Ngục thư sinh vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay. Hai gã áo trắng chính là hai tên
sứ giả ở Ngũ Lôi cung bị chàng đánh và chạy trốn lúc nãy.
Trước mặt hai gã áo trắng là một lão già mặc bạch bào.
Mấy chục người áo đen quây lại thành hình bán nguyệt để vây bọn bạch bào và lão
già.
Bao nhiêu người áo đen, vạt áo đằng trước đều thêu bằng chỉ trắng một con chim
ưng rất lớn đang xoè cánh. Một lão già áo đen đang đứng đối diện với lão già mặc
bào trắng.
Thiên Đài Ma Cơ hạ thật thấp giọng nói :
- Những người áo đen đó là thuộc hạ bang Thần Ưng, còn lão bạch bào là Bạch Sát
Thần Trịnh Côn, làm vệ đội thống lãnh tại Ngũ Lôi cung. Lão là một tay cao thủ vào
bậc nhất nổi tiếng võ lâm hiện nay.
Địa Ngục thư sinh lạnh lùng nói :
- Tại hạ biết rồi. Tôn giá kêu tại hạ đứng lại là có ý gì ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Trước là để xem vụ nhiệt náo này, sau là để chờ cơ hội ra tay.
Địa Ngục thư sinh nói :
- Nhưng tại hạ không nhẫn nại được.
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
- Lại còn nhiều tay cao thủ ẩn nấp trong bóng tối. Họ cũng đều vì Thạch Phật mà
đến. Hiền đệ muốn giết người thì cứ giết cho bằng thích, còn muốn cứu thiếu nữ áo
hồng thì e rằng khó lắm.
Địa Ngục thư sinh buông thõng :
- Chưa chắc.
- Ngươi đừng tự tin thái quá.
Bây giờ Địa Ngục thư sinh mới trấn định tinh thần, phân tích tình trạng trước mặt,
chàng cho rằng Thiên Đài Ma Cơ đã kiềm chế thiếu nữ áo hồng, rồi trao lại cho bọn
thủ hạ trông coi. Đoạn nàng đến đàm phán với mình để đưa ra điều kiện. Còn hai tên
sứ giả ở Ngũ Lôi cung, sau khi gặp Bạch Sát Thần Trịnh Côn, bèn cùng nhau quay trở
lại. Mục đích của chúng có thể là kiếm chàng để báo thù cho hai tên sứ giả đã bị
chàng đánh chết. Rồi ngẩu nhiên chúng gặp hai tên thủ hạ của Thiên Đài Ma Cơ và
thiếu nữ áo hồng. Chúng liền phóng chưởng đánh chết hai thiếu nữ kia để cướp lấy
thiếu nữ áo hồng. Cứ coi tình trạng hai thiếu nữ bị thảm tử, thì đúng là chúng đã bị
chết về Ngũ Lôi chưởng...
Địa Ngục thư sinh còn đang suy nghĩ, bỗng nghe Vệ đội thống lãnh Bạch Sát Thần
Trịnh Côn lớn tiếng nói:
- Hồng đường chúa ! Đừng làm tổn thương đến tình cảm giữa hai bên.
Lão già áo đen được kêu bằng Hồng đường chúa cười đáp :
- Trịnh thống lãnh ! Đây là địa hạt của tệ bang...
Bạch Sát Thần Trịnh Côn ngắt lời :
- Nhưng tại hạ đã tìm ra được người.
Hồng đường chúa cãi lại !
- Trong quản hạt của tệ bang, chẳng thể để người ngoài xâm phạm vào.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn hỏi :
- Theo ý Hồng đường chúa thì phải thế nào ?
- Bây giờ các hạ để thiếu nữ đó lại, bản nhân sẽ kính cẩn tiễn hành các hạ quay về.
Trịnh Côn xẵng giọng :
- Liệu Hồng đường chúa có làm được thế chăng ?
- Các hạ muốn nhìn thấy sự thực ư ?
Trịnh Côn cười đáp :
- Chẳng phải là bản nhân coi thường các hạ đâu, nhưng các hạ không chịu nổi một
đòn của bản nhân.
Hồng đường chúa tức giận quát lên :
- Họ Trịnh kia ! Ngươi đừng dỡ thói dưới mắt không người ra nữa !
- Bản nhân nói thực đó.
- Hảy coi chưởng đây.
Hồng đường chúa vừa nói vừa phóng chưởng đánh vào Bạch Sát Thần Trịnh Côn.
- Bình !
Một tiếng nổ rùng rợn. Bạch Sát Thần Trịnh Côn lùi lại một bước dài. Hắn chịu tiếp
một đòn chứ không phản kích. Hắn cất giọng lạnh lùng hỏi :
- Hồng đường chúa ! Đường chúa muốn bắt buộc bản nhân phải giết người chăng ?
- Đừng có ngông cuồng !
Hồng đường chúa vừa quát vừa phóng chưởng lần thứ hai.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn vung chưởng lên phản kích đánh rầm một tiếng như
sấm sét. Tiếp theo là một tiếng rú rùng rợn.
Hồng đường chúa loạng choạng người đi mấy bước, ngũ quan ứa máu tươi, rồi ngã
lăn ra.
Địa Ngục thư sinh bất giác buột miệng la lên :
- Ngũ Lôi chưởng thật là bá đạo.
Bang chúng bang Thần Ưng phẫn nộ gầm lên :
Ba bóng người vượt đám đông nhẩy xổ ra. Ba thanh trường kiếm vung lên. Khí thế
cực kỳ mãnh liệt nhằm chụp xuống Bạch Sát Thần Trịnh Côn.
Lại mấy tiếng rú thê thãm chói tai vang lên. Ba tên kiếm thủ bị hất ngược lại. Xem
chừng cũng không thể sống được nữa.
Tiếng quát tháo ầm ầm. Lại mười mấy tên kiếm thủ chia nhau ra nhẩy xổ vào Bạch
Sát Thần cùng hai tên sứ giả đang cắp thiếu nữ áo hồng.
Địa Ngục thư sinh vừa cất bước vừa nói :
- Đây là cơ hội rất tốt...
Bất thình lình một tiếng quát làm chấn động toàn trường.
- Hãy dừng tay !
Bang chúng trong Thần Ưng vội vàng lùi lại. Một lão già oai phong lẫm liệt, vạt áo
trước ngực thêu một con Phi Ưng từ từ bước vào trong trường.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn chắp tay nói :
- Bang chúa giá lâm có điều chi dạy bảo ?
Người mới đến đó chính là Thần Ưng bang chúa Cổ Ngọc Sanh. Lão đáp :
- Chưởng lực của Trịnh thống lãnh thật là bá đạo !
- Không dám ! Tại hạ lâm vào tình trạng bắt buộc phải động thủ ! Mong rằng bang
chúa lượng xét cho.
Thần Ưng bang chúa Cổ Ngọc Sanh đáp :
- Học nghệ không tinh thì chết chứ còn trách ai được. Có điều ở trong quản hạt bản
bang mà Trịnh thống lãnh làm như vậy thì dường như miệt thị bản bang không có
người...
Bạch Sát Thần Trịnh Côn ngắt lời :
- Bang chúa dạy thế thì tại hạ còn biết nói sao ?
Cổ Ngọc Sanh nói :
- Quý hội cùng bản bang trước nay không có liên quan gì. Nếu Trịnh thống lãnh để
người lại rồi rút lui, thì bản tòa bỏ vụ này không nói đến nữa.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Xin bang chúa tha thứ cho. Tại hạ không thể vâng lời được.
- Được lắm ! Vậy bản tòa muốn lĩnh giáo Ngũ Lôi chưởng của Trịnh thống lãnh.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn nghiến răng nói :
- Tại hạ vâng mệnh trên làm việc, đâu dám để nhục đến sứ mạng, đành chịu liều
mạng để bồi tiếp bang chúa.
- Hừ ! Ngươi động thủ đi !
- Xin bang chúa ra chiêu trước.
- Ngươi đừng giả vờ làm bộ khiêm tốn nữa. Mấy nhân mạng của bản bang cần phải
được phúc đáp bằng cách nào...
Bạch Sát Thần Trịnh Côn ngắt lời :
- Tại hạ xin thất lễ.
Lão vừa nói vừa phóng Ngũ Lôi chưởng, thế mạnh bằng vạn cân đánh tới.
Thần Ưng bang chúa đẩy song chưởng ra đón tiếp.
Một tiếng nổ trời long đất lở ! Đá chạy cát bay. Cả một vùng cỏ cũng tung lên. Hai
bên đều lùi lại một bước dài, tình thế vẫn quân bình, nội lực hai người cùng kinh tâm
động phách.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn trong lòng đã thấy hơi run. Lão lại vung chưởng lên.
Một tràng cười hô hố như xé bầu không khí bay bỗng lên mây từ đằng xa vọng lại.
Tiếng cười càng lại gần càng mãnh liệt khác nào tiếng sét vang rền không ngớt, như
đánh vào từng người trong không trường.
Thiên Đài Ma Cơ đứng ở trong rừng run lên nói :
- Đó là thuật Thiên Chấn. Vô Tình Tẩu đến nơi rồi !
Địa Ngục thư sinh tưởng chừng như màng tai mình bị thủng. Tâm mạch rung động,
khí huyết nhộn nhạo cả lên. Chàng liền theo những khẩu quyết mà Thiên Đài Ma Cơ
vừa truyền thụ cho để phong tỏa huyệt đạo, thì quả nhiên thấy đỡ bị uy hiếp nhiều...
Trong không trường, bang chúng bang Thần Ưng tới tấp ngồi xuống đất. Mặt lộ vẻ
đau khổ vô cùng.
Bang chúa Cổ Ngọc Sanh và Bạch Sát Thần Trịnh Côn cũng biến đổi sắc mặt,
người lảo đảo không ngớt. Hai tên sứ giả cắp thiếu nữ áo hồng bất giác buông tay ra
rồi từ từ ngồi xuống.
Tiếng cười vẫn mãnh liệt chẳng suy giảm chút nào, tựa hồ làn sóng biển gầm thét
lên đùng đùng.
Bọn đệ tử bang Thần Ưng kém công lực, kế tiếp nhau ngã ra. Miệng mũi đều đổ
máu tươi.
Cổ Ngọc Sanh cùng Trịnh Côn trán toát mồ hôi nhỏ giọt, xem chừng không chống
được bao lâu nữa. Nếu tiếng cười còn tiếp tục, thì bao nhiêu người trong trường khó
lòng có lấy một người thoát chết.
Địa Ngục thư sinh ngó thấy cũng kinh hồn táng đỡm, mới biết sự lo xa của Thiên
Đài Ma Cơ không phải là thừa. Chàng rất để ý đến thiếu nữ áo hồng. Nhưng lạ thay
dường như nàng không có cảm giác gì hết, cứ trân trân đứng ỳ ra không lên tiếng mà
cũng không nhúc nhích.
Thiên Đài Ma Cơ lại lên tiếng :
- Hỏng bét rồi ! Thiếu nữ áo hồng đã bị họ điểm huyệt kiềm chế, không thể cử
động được nữa, song thuật Thiên Chấn vẫn làm cho nàng bị thương tổn, ta e rằng
tính mạng nàng khó nỗi bảo toàn...
Địa Ngục thư sinh xoay chuyển ý nghĩ. Chàng toan băng mình nhảy ra.
Giữa lúc ấy tiếng cuời đột nhiên đình chỉ. Một lão già đầu râu tóc bạc, mặt đỏ đầu
hói. Kiểu đi như nước chảy, mây trôi. Lão lạng vào không trường.
Thiên Đài Ma Cơ khẽ nói :
- Vô Tình Tẩu đó !
Vô Tình Tẩu đứng giữa trường vừa vẩy tay vừa lạnh lùng hỏi :
- Không cút đi ! Còn đứng lại chờ chết hay sao ?
Thần Ưng bang chúa Cổ Ngọc Sanh chuyển động thân hình, đi đầu tiên ra phía
ngoài trường. Những tên thuộc hạ của lão đều táng đỡm kinh hồn hấp tấp cất bước
theo sau. Chúng mang xác chết hoặc đỡ người bị thương ùn ùn kéo đi.
Vệ đội thống lãnh Ngũ Lôi cung là Bạch Sát Thần Trịnh Côn cùng hai tên sứ giả
đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi rút lui vào rừng.
Bây giờ Vô Tình Tẩu mới đi về phía thiếu nữ áo hồng.
Địa Ngục thư sinh đứng trước tình hình này, chẳng thể không xuất hiện. Chàng
không hiểu mình có đấu được với Vô Tình Tẩu hay không, nhưng chàng vì thiếu nữ
áo hồng tất phải mạo hiểm một phen. Người chàng vừa chuyển động thì Thiên Đài
Ma Cơ khẽ hỏi :
- Hãy chờ một lúc nữa xem sao đã !
Bỗng một quái vật trên trắng dưới đen, tròn ủng như trái cầu thịt, lăn vào trong
trường.
Địa Ngục thư sinh định thần nhìn kỹ lại thì là một quái nhân lùn tịt và béo sưng
béo sỉa. Mái tóc bạc của lão chia ra hai bên, rũ xuống mang tai dài hơn một thước.
Lão mặt áo đen nhưng ở xa trông nửa trắng nửa đen. Lão chẳng giống một ai hết,
tưởng chừng dưới gầm trời này không tìm đâu ra một người có tướng quái dị như lão.
Lúc quái nhân mở miệng thì cũng chỉ như tiếng người thường. Lão nói:
- Lão Đệ ! Lão đệ bất tất phải vội vàng. Chúng ta hãy bàn định với nhau đã.
Vô Tình Tẩu quay phắt lại, biến sắc, run lên hỏi :
- Táng Thiên Ông ! Thiên Ông còn chưa chết ư ?
Ba chữ Táng Thiên Ông khiến Địa Ngục thư sinh cùng Thiên Đài Ma Cơ đều
chấn động tâm thần. Hai người đưa mắt nhìn nhau và cùng có một cảm giác là quái
vật khủng khiếp này trước kia chỉ nghe tiếng đồn, bây giờ vẫn còn sống ở nhân thế,
mà lão xuất hiện chỉ vì pho Thạch Phật.
Theo lời đồn thì quái vật này đã có từ sáu chục năm trước đây. Quái vật lấy chử
Ông để tự xưng. Người võ lâm cả đàn bà, trẻ con đều biết tiếng. Những nhân vật hắc
đạo nghe danh đều mất vía. Chính ra hiện nay lão phải quá trăm tuổi. Không ngờ lão
mai danh ẩn tích mấy chục năm, rồi đến bây giờ lại xuất hiện.
Vô Danh Tẩu đứng ngẫn người ra một lúc rồi lớn tiếng hỏi :
- Các hạ co1 điều chi dạy bảo ?
Táng Thiên Ông cười ha hả đáp :
- Lão đệ ! Lão đệ cùng ta sắp chết cả rồi. Ta khuyên lão đệ nên bỏ tham tâm đi một
chút.
Vô Tình Tẩu hỏi :
- Các hạ nói thế là có ý gì ?
- Ta muốn rằng lão đệ buông tay đừng để ý đến Thạch Phật Thạch Phiến gì nữa.
- Nếu không thế thì sao ?
- Đành là phải đánh nhau.
- Thắng phụ được giải quyết bằng cách nào ?
- Bên bại thì chạy đi.
- Còn bên thắng thì sao ?
- Lấy con nhỏ kia đem đi !
Vô Tình Tẩu cười ha hả nói :
- Táng Thiên Ông ! Mồm miệng các hạ có vẻ đàng hoàng lắm, nhưng khí cốt lại rất
hèn hạ. Nói qua nói lại, các hạ vẫn còn thèm khát Thạch Phật mà tới đây...
Táng Thiên Ông ngắt lời :
- Lão đệ ! Lão đệ đừng tưởng mình đã là giỏi lắm rồi. Giữa ta va lão đệ đừng hòng
chấm mút vào đó.
Vô Tình Tẩu sửng sốt hỏi :
- Các hạ bảo sao ?
- Con tiểu nha đầu này, tuy công lực tầm thường, nưng thị có chỗ dựa lưng mạnh
lắm. Chúng ta không thể ăn đứt được đâu.
- Câu nói đó còn vu vơ lắm. Thị dựa vào ai ? Nhân vật nào mà dám coi Táng Thiên
Ông không vào đâu ?
- Bất tất phải biết là ai, nhưng đó là diều ta nói thực.
Vô Tình Tẩu nhìn thẳng vào mặt Táng Thiên Ông hỏi :
- Các hạ đã sợ người đó sao không bỏ đi mà còn dính vào cho bận tâm ?
Táng Thiên Ông lắc đầu nói :
- Không được ! Không được ! Vụ này ta nhất định phải can thiệp.
- Nếu can thiệp không được thì sao ?
- Sẽ có người khác can thiệp. Nhưng bản nhân tự tin không đến nỗi không xong.
Vô Tình Tẩu dằn giọng :
- Dù sao, bản nhân quyết không để cho bất cứ ai dính vào Thạch Phật.
Táng Thiên Ông lê con người tròn ủng như trái cầu lại gần nói :
- Xem chừng giữa chúng ta đến phải đánh nhau mất.
Trong rừng, Thiên Đài Ma Cơ cúi đầu sẽ bảo Địa Ngục thư sinh :
- Hai lão khọm này mà đánh nhau thì rất có lợi cho chúng ta.
Địa Ngục thư sinh hững hờ đáp :
- Đừng nói đến hai chữ chúng ta. Tại hạ không ưng hợp tác với tôn giá.
Thiên Đài Ma Cơ hơi biến sắc rồi hỏi móc :
- Hà tất ngươi phải làm bộ thủy chung với thiếu nữ áo hồng. Chưa chắc nàng đã
tiếp nhận mối tình cảm của ngươi đâu.
Địa Ngục thư sinh thẹn quá hóa giận quát lên :
- Im miệng ngay ! Việc của ta, ta không muốn ai dính vào.
Chưởng phong nổ ầm ầm nghe đinh tai nhức óc. Hai lão quái đã xãy cuộc động thủ
thì tình thế rất là rùng rợn. Nếu không trông thấy thì không thể tin được. Trong vòng
mười trượng, cành cây gẫy nát ngổn ngang.
Giữa lúc ấy có tiếng gọi từ đằng xa vọng lại :
- Địa Ngục thư sinh ! Qua bên này !
Địa Ngục thư sinh giật mình quay lại hỏi :
- Ai đó ?
- Người đến đòi nợ.
- Nợ gì ?
- Ngươi hãy qua bên này rồi sẽ nói cũng chưa muộng.
Địa Ngục thư sinh băng mình vọt về phía rừng sâu. Mấy bóng trắng đã đứng chờ
đó.
Rõ ràng là bọn Bạch Sát Thần Trịnh Côn. Nhưng bọn này tăng lên đến tám người.
Địa Ngục thư sinh vừa dừng chân, thì bọn người áo trắng liền bao vây chàng vào
giữa.
Bạch Sát Thần Trịnh Côn nhe răng cưòi, coi bộ rất hung dữ. Hắn hỏi :
- Địa Ngục thư sinh ! Phải chăng ngươi đã hạ sát hai vị sứ giả của bản cung ?
- Phải rồi !
- Hai mạng người đó ngươi tính sao ?
- Theo ý kiến các hạ thì phải làm gì ?
- Nợ máu thì phải trả bằng máu.
Địa Ngục thư sinh mặt lộ sát khí hỏi :
- Tại hạ e rằng mỗi ngày một nợ nhiều thêm.
Bảy tên áo trắng nghe chàng nói vậy, tức giận gầm lên một tiếng, toan xông vào
động thủ. Nhưng Bạch Sát Thần Trịnh Côn đã quát lên :
- Ngươi chớ có ngông cuồng. Hãy nạp mạng cho lão phu đi !
Song chưởng vừa vung lên, thì một trận gió ầm ầm nổi dậy như sầm sét, nhằm Địa
Ngục thư sinh đánh tới. Thế chưởng cực kỳ mãnh liệt, khiến người ta phải lắc đầu lè
lưỡi.
Địa Ngục thư sinh vung chưởng lên để nghinh địch.
Tiếng nổ như sấm vang. Địa Ngục thư sinh loạng choạng người đi. Bạch Sát Thần
cũng phải lùi lại một bước.
Hai tên áo trắng đứng sau hắn nhân lúc Địa Ngục thư sinh loạng choạng người đi,
phóng chưởng ra tập kích. Thế chưởng vô cùng mãnh liệt.
Địa Ngục thư sinh lảo đảo người về mé hữu, thì ba gã bên này lại phóng chưởng
đánh ra. Thế là phía sau lưng và một bên chàng bị những luồng kình khí nặng như
non hất lại đến bên Bạch Sát Thần.
Bạch Sát Thần đã thủ thế chờ đợi, liền phóng chưởng đánh ra.
Hai tên áo trắng phía chính diện lại phát chưởng đánh tới.
Những luồng kình khí khủng khiếp giao nhau mà cuốn lại như cơn gió lốc, làm cho
khí huyết Địa Ngục thư sinh phải nhộn nhạo. Mắt đổ đom đóm. Người chàng xiên đi
đảo lại.
Tám người áo trắng liên thủ và sử chưởng pháp Ngũ Lôi, sức mạnh có thể hất gò
đất thành bình địa. Thế mà Địa Ngục thư sinh không hề bị thương. Nguyên một điểm
này cũng đủ khiến cho người ta phải hãi hùng.Địa Ngục thư sinh sát khí đằng đằng,
nhẩy xổ vào Bạch Sát Thần.
Bạch Sát Thần vung song chưởng lên phản kích, khiến cho Địa Ngục thư sinh phải
lạng người sang mé tả. Mé hữu và phía sau, bốn tên áo trắng lại phát chưởng đánh tới.
Huỵch ! huỵch ! Hai tiếng vang lên. Hai gã áo trắng ngã lăn ra. Địa Ngục thư sinh
cũng bị luồng kình lực ghê gớm hất mạnh đi.
Bạch Sát Thần la lên :
- Phải vây hãm gã, đừng cho gã tiến gần lại.
Chưởng phong rít lên ầm ầm như sấm sét, xô đẩy hết lớp này đến lớp khác. Luồng
kình khí này nặng tới vạn cân.
Địa Ngục thư sinh bị chấn động, đầu nhức, mắt hoa, khí huyết nhộn nhạo cả lên.
Hiển nhiên Địa Ngục thư sinh chỉ đánh gần mới có lợi. Người nào đã bị chàng đánh
trúng, thì không ai thoát khỏi. Kẻ đối đầu với chàng, nhất là Bạch Sát Thần. Chưởng
lực của hắn đã mãnh liệt phi thường, mà kình khí dầy đặc khiến chàng cơ hồ nghẹt
thở. Chàng không còn cách gì phản kích được nữa, bất cứ về phía nào.
Bất thình lình một bóng người vọt vào không trường nhanh như điện chớp.
- Úi chao !
Một tiếng rú khủng khiếp từ miệng Bạch Sát Thần Trịnh Côn phát ra. Làng chưởng
phong ghê gớm tự nhiên mất hết uy lực. Địa Ngục thư sinh nghiến răng nhảy vọt ra
ngoài vòng chiến.
Huỵch ! Huỵch ! Hai gã áo trắng ngã lăn ra, rồi tiếp tục những tên khác cũng ngã
theo.
Chỉ trong chớp mắt, ngoài Bạch Sát Thần, không một tên nào thoát khỏi.
Địa Ngục thư sinh đảo mắt nhìn quanh thì thấy Bạch Sát Thần mặt đầy sát khí,
đang dò từng bước một về phía Thiên Đài Ma Cơ.
Thiên Đài Ma Cơ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Địa Ngục
thư sinh mĩm cười.
Bạch Sát Thần dường như đã phát giác ra Thiên Đài Ma Cơ, hắn vội nghiêng người
đi. Địa Ngục thư sinh nhìn hắn bằng cặp mắt hung dữ, nhẩy xổ lại. Bạch Sạ Thần
không nói nửa lời, băng mình chạy vọt đi.
Địa Ngục thư sinh quát lên :
- Chạy đi đâu ?
Chàng băng người đi toan rượt theo, nhưng Thiên Đài Ma Cơ vội lạng người ra
chắn chàng lại, nói :
- Đừng đuổi hắn nữa, phải tính đến việc chính quan trọng hơn.
Địa Ngục ngừng lại đáp :
- Tôn giá đã gia ơn viện trợ cho, sau này tại hạ sẽ có ngày báo đáp.
Thiên Đài Ma Cơ vẫn nhìn chàng bằng con mắt quyến rũ nói :
- Việc nhỏ mọn đó có chi đáng kể mà hiền đệ phải bận tâm. Tiện tay ta thưởng cho
hắn một đòn mà chơi.
Nàng vừa nói vừa đảo mắt nhìn bảy xác chết mình mặc áo trắng rồi tiếp :
Hiền đệ ! Người chết tuyệt không có thương tích chi hết. Hiền đệ đã dùng thứ công
lực gì vậy ?
Địa Ngục thư sinh vẫn mặt lạnh như tiền đáp :
- Về điểm này, tại hạ không thể trình bày được.
Giữa lúc ấy, một bóng người từ từ lướt qua bên mình Địa Ngục thư sinh. Chàng run
lên nói :
- Đây là Vô Tình Tẩu. Xem chừng Táng Thiên Ông thắng rồi.
Chàng vừa dứt lời, một bóng người tròn ủng vọt tới, chính là Táng Thiên Ông.
Nhưng không thấy bóng thiếu nữ áo hồng đâu.
Thiên Đài Ma Cơ buột miệng hỏi :
- Lạ thật ! Thế này là nghĩa làm sao ?
Địa Ngục thư sinh không nghĩ ngợi gì nữa, chàng vọt ra đón đầu Táng Thiên Ông,
khoanh tay nói :
- Xin chào lão tiền bối.
Táng Thiên Ông dừng bước, đảo mắt nhìn chàng hỏi :
- Phải chăng các ngươi đã nấp ở trong rừng để theo dỏi vụ nhiệt náo này ? Sao các
ngươi lại chạy tới đây giết người ?
Địa Ngục thư sinh cùng Thiên Đài Ma Cơ không khỏi chấn động tâm thần, vì hành
tung mình đã lọt vào mắt đối phương từ lúc nào rồi.
Táng Thiên Ông hỏi tiếp :
- Ai đã giết người ?
Địa Ngục thư sinh thản nhiên đáp :
- Vãn bối !
- Danh hiệu ngươi là chi ?
- Địa Ngục thư sinh !
- Hừ ! Địa Ngục thư sinh ! Té ra là ngươi, lão gia thường nghe nói ngươi giết người
không để dấu vết, và chưa ai sống sót sau khi bị đòn của ngươi.
Lão vừa nói vừa nhìn Địa Ngục thư sinh bằng những tia mắt kỳ dị. Lão ngắm nghía
Địa Ngục thư sinh từ đầu xuống tới gót chân, rồi lại đảo mắt nhìn bảy xác người áo
trắng.
Lão nhăn tít cặp lông mày trắng, ra chiều suy nghĩ. Hiển nhiên một bậc kỳ nhân
cũng không hiểu chỗ bí mật về thủ pháp giết người của Địa Ngục thư sinh. Nguyên
lão muốn giữ thể diện của bậc tiền bối nên không thèm hỏi vặn nữa. Lão nheo mắt
nhìn Thiên Đài Ma Cơ, rồi hỏi Địa Ngục thư sinh ?
- Y có phải là vợ ngươi không ?
Thiên Đài Ma Cơ che miệng mà cười. Nàng không tỏ ra thừa nhận, mà cũng không
phủ nhận.
Địa Ngục thư sinh lạnh lùng đáp :
- Y không có liên quan gì đến tại hạ. Y là Thiên Đài Ma Cơ...
- Thiên Đài Ma Cơ ư ?
- Đúng thế !
Táng Thiên Ông đột nhiên vung tay ra chụp vào cổ tay Thiên Đài Ma Cơ. Cử dộng
của lão mau lẹ. Rỏ ràng lão định nắm cổ tay nàng mà lại đổi ra chụp vào huyệt Kiên
Tỉnh.
Địa Ngục thư sinh xiết nỗi nghi ngờ. Chàng không hiểu tại sao lão quái này lại ra
tay một cách đột ngột.
Thiên Đài Ma Cơ chỉ vặn đi vặn lại một cái, thân pháp rất kỳ ảo. Người đã lạng ra
xa tới tám thước.
Táng Thiên Ông kinh ngạc, trợn mắt lên hỏi :
- Con nha đầu kia ! Té ra ngươi là truyền nhân của mụ đó ư ? Mụ còn sống hay
chết rồi ?
Thiên Đài Ma Cơ vẫn nở nụ cười quyến rủ trên môi đáp :
- Lão nhân gia đã chết thế nào được ? Phải chăng lão tiền bối...
Táng Thiên Ông ngắt lời :
- Hiện giờ mụ ở nơi đâu ?
- Xin miễn thứ cho vãn bối không thể trình bày được.
- Hừ ! Thôi được !
Rồi lão quay lại hỏi Địa Ngục thư sinh :
- Còn thằng nhỏ này, ngươi chắn đường ta làm chi ?
- Xin hỏi tiền bối, thiếu nữ áo hồng đâu rồi...?
- Ngươi hỏi thị làm chi ?
Địa Ngục thư sinh ngập ngừng :
- Cái đó...
Táng Thiên Ông cười ha hả nói :
- Ngươi muốn sống, thì đừng hỏi lôi thôi nữa. Lão gia không có thì giờ nói chuyện
nhãm với ngươi.
- Lão tiền bối...
Địa Ngục thư sinh chưa dứt lời thì Táng Thiên Ông tròn ủng như quả cầu vọt đi mất
tăm.
Địa Ngục thư sinh đứng thộn mặt ra không nói gì nữa. Chàng xoay chuyển ý nghĩ,
rồi băng mình xuyên vào rừng, chạy về phía bãi cỏ rậm. Nơi đây bốn bề hoang vu
tịch mịch, nào thấy bóng hồng đâu. Ngoài ra không còn tông tích một ai khác. Chàng
tự hỏi :
- Vụ này là thế nào đây ? Thiếu nữ áo hồng đi đâu mất rồi ?
Địa Ngục thư sinh đứng thộn mặt ra đương trường. Chàng cảm thấy một nỗi buồn
man mác, rồi chàng lại cười cho hành động lẩn thẩn của mình đã đi theo dõi thiếu nữ
áo hồng một cách vô lý và mang cực nhục vào thân.
Thiên Đài Ma Cơ cất giọng buồn buồn hỏi :
- Hiền đệ ! Hiền đệ thất vọng phải không ?
Địa Ngục thư sinh quay lại lạnh lùng đáp :
- Tôn giá đừng nói những lời vô vị nữa. Ai là anh em với tôn giá ? Mời tôn giá tùy
tiện đi thôi.
Thiên Đài Ma Cơ biến sắc nói :
- Ngươi chẳng nên mở miệng nói những câu cạn tàu, ráo máng.
Địa Ngục thư sinh không muốn tranh biện nữa, chàng băng mình vọt đi ngay. Phía
sau chàng còn vang lên điệu cười mai mỉa của Thiên Đài Ma Cơ. Nhưng chàng cũng
đắp tai cài trốc cắm đầu chạy miết.
Địa Ngục thư sinh chạy được một lúc, rồi sực nhớ ra không biết mình chạy đi đâu
về đâu ? Chàng đã bỏ việc đi cầu thân ở phủ Khai Phong, mà trở về nhà thì không biết
nói với phụ thân thế nào được.
Bức màn đêm buông xuống. Ở nơi thôn dã, những ngọn đèn dầu lác đác chiếu ra
ánh sáng lu mờ.
Địa Ngục thư sinh cứ theo con đường nhỏ hoang vu mà đi, chẳng có mục đích gì.
Chàng nghĩ lại cuộc hành trình nửa ngày vừa qua chẳng ăn thua gì, chỉ rước thêm
được cái hình ảnh thiếu nữ áo hồng in vào trong óc, tẩy không sạch, mài không đi.
Địa Ngục thư sinh tiếp tục đi chừng một trống canh, thì trước mắt đột nhiên hiện ra
một ngôi chùa rất lớn, cách kiến trúc rất là hùng vĩ, nhưng không hoang phế, tồi tàn
không còn chút nào mỹ quan nữa. Trong chùa có ánh đèn thấp thoáng chiếu ra.
Bất giác chàng đi tới ngoài cổng chùa thi dừng chân lại.
Trên cổng có treo một tấm biển thiếp vàng đã mục nát, chàng nhìn lờ mờ thấy năm
chữ Sắc Kiến Thanh Nguyên Tự. Phía dưới đề niên hiệu về triều đại nào không nhìn
rõ nữa.
Địa Ngục thư sinh dừng lại một chút, rồi toan trở gót đi ngay, thì đột nhiên để mắt
đến phía trong cổng chùa nằm dài bốn xác chết. Chàng động tính hiếu kỳ, cất bước
tiến vào trong cổng. Chàng xuyên qua một tòa viện, lại thấy mấy xác chết nữa. Những
người bị nạn, toàn thân mặc võ phục đen.
Trong điện ánh đèn sáng tỏ, nhưng tuyệt không có tiếng người. Bầu không khí chết
chóc rùng rợn bao phủ lên người chàng, khiến chàng không khỏi ớn da gà.
Địa Ngục thư sinh ngần ngừ một lúc, rồi băng mình vào điện giữa. Chàng vừa đảo
mắt ngó quanh lại càng thêm bở vía. Một luồng hàn khí ớn lạnh xương sống rồi lan ra
toàn thân. Chàng thấy mười mấy chiếu, hãy còn la liệt rượu và thức nhắm ăn uống
chưa hết còn bỏ lại đó. Bên tiệc rượu nằm lăn bảy tám cái thây ma, không một người
sống sót.
Địa Ngục thư sinh người run bần bật nghĩ thầm :
- Đây hẳn là nơi trọng địa của một bang phái giang hồ. Không hiểu sao họ lại bị tập
thể đồ sát ? Người hạ độc thủ là nhân vật thế nào ? Vì chuyện trả thù hay là...
Địa Ngục thư sinh cúi xuống kiểm điểm thi thể, thì những xác chết không có
thương tích chi hết, chẳng hiểu họ chết trong trường hợp nào ?
Địa Ngục thư sinh coi kỹ lại một lúc nữa. Đột nhiên chàng tái mặt, lảo đảo người
lùi lại mấy bước, miệng lẩm bẩm :
- Phải chăng là... Nhưng tại sao :
Chàng đứng thộn mặt ra, người run lẩy bẩy. Chàng nhìn thấy khắp viện ngổn ngang
xác chết, mà không khỏi chau mày tự hỏi :
- Bọn này có đáng chết không ? Chắc hẳn họ đã làm điều gì tàn nhẫn.
Chàng giải thích như vậy, rồi trở gót toan ra khỏi chùa...
Địa Ngục thư sinh vừa xoay mình, thì đột nhiên như bị điện giật, đầu óc suýt nữa
mê đi. Số là phía ngoài điện giữa, cách chừng vài trượng một bóng hồng thấp thoáng.
Chính là thiếu nữ áo hồng mà chàng đang mang nặng mối chung tình. Sự xuất hiện
đột ngột của thiếu nữ áo hồng khiến chàng giật minh kinh hãi tự hỏi :
- Tại sao nàng xuất hiện nơi đây, vào lúc này ? Những người bị giết kia có gì liên
quan đến nàng không ? Mặt nàng sao lại đầy sát khí và lộ vẻ căm hờn ? Cặp mắt
trong sáng kia, vì lẽ gì chiếu ra những tia lửa hận kinh hồn ? Vụ này là thế nào đây ?
Địa Ngục thư sinh cất bước trầm giọng tiến lại hỏi :
- Tại hạ không ngờ được cùng cô nương tương kiến ở nơi đây...
Thiếu nữ áo hồng hằn hộc ngắt lời :
- Địa Ngục thư sinh ! Thủ đoạn của ngươi thật là tàn ác !...
Địa Ngục thư sinh giật mình hỏi ngay :
- Cô nương bảo sao ?
Thiếu nữ áo hồng dằn giọng :
- Ta bảo ngươi không còn nhân tính chi nữa.
- Tại hạ vừa mới tới đây. Vụ này...
- Câm miệng đi ! Đừng nói nữa ! Chính mắt ta từng trông thấy ngươi giết người mà
không để chút dấu vết gì. Sự thực đã bày ra trước mắt, co cãi cũng bằng thừa. Vì lẽ gì
mà ngươi hạ độc thủ thế này ?
Địa Ngục thư sinh nhăn nhó đáp :
- Đây không phải là hành vi của tại hạ.
- Vậy thì ai là hung thủ ?
- Cái đó... Tại hạ cũng không biết.
- Đã dám giết người, sao lại không dám thừa nhận.
- Tại hạ thừa nhận giết người đã nhiều, quyết chẳng bao giờ hạ thủ rồi lại chối cãi.
Vụ này đích xác không phải là hành vi của tại hạ.
- Vậy ngươi đến đây làm chi ?
- Tại hạ ngẩu nhiên vào đây.
- Hừ !
Một tiếng hắng dặng tỏ ra nàng đã phủ nhận lời biện bạch của Địa Ngục thư sinh.
Kể ra Địa Ngục thư sinh bản tính cuồng ngạo, chàng không muốn biện bạch.
Nhưng tình trạng trước mắt, không giống mọi khi. Đối phương là một cô gái mà hình
bóng đã in vào tâm khảm chàng.
Lúc này dù là Địa Ngục thư sinh muốn nói rõ sự lòng cũng không thể được. Chàng
thấy rất bực mình, nghiêm trọng nhất là nàng cả quyết là chàng đã hạ độc thủ. Một
chuyện này đủ làm tan vỡ tâm nguyện chàng đến triệt để. Chàng không dám nghĩ
thêm hậu quả sẽ tới đâu.
Sau một lúc trầm lặng nặng nề, Địa Ngục thư sinh không nhẫn nại được nữa, chàng
cất tiếng hỏi :
- Phương danh cô nương là gì ?
Thiếu nữ áo hồng hậm hực đáp :
- Ngươi bất tất phải biết làm chi. Ta không nói đâu.
Địa Ngục thư sinh phải nghiến răng, hết sức nhẫn nại, không cho cơn xúc động nỗi
lên. Chàng lại hỏi :
- Vậy cô nương cùng những người chết đây có mối liên quan gì ?
Thiếu nữ áo hồng mắt hạnh tròn xoe lớn tiếng đáp :
- Ta là người trả thù cho bọn họ.
Địa Ngục thư sinh bất giác lùi lại một bước nói :
- Tại hạ trịnh trọng thanh minh, người đã hạ thủ không phải tại hạ.
- Hơn một trăm nhân mạng, mà ngươi chỉ chối một câu như vậy mà xong được ư ?
Địa Ngục thư sinh ra chiếu khó chịu đáp :
- Tại hạ không biết nói thế nào hơn được.
- Mấy người bị hạ sát, mình không thương tích, lại không có triệu chứng gì tỏ ra bị
thuốc độc. Thủ pháp giết người này mà không phải ngươi, thì ai vào đây ?
- Cô nương đã nhận định cách này, thì tại hạ chẳng còn biết giải thích thế nào được
nữa.
- Tức là ngươi thừa nhận rồi phải không ?
- Tại hạ không nói là thừa nhận.
- Thừa nhận hay không thì cũng vậy mà thôi.
Địa Ngục thư sinh tức quá đáp :
- Tại hạ có nhẫn nại cũng chỉ đến một trình độ nào thôi...
Bất thình lình có tiếng bước chân rầm rộ vọng tới. Một cổ kiệu hoa do bốn đại hán
áo đen khiêng thẳng vào trong điện. Theo sau cổ kiệu là mười mấy người áo đen, cả
già lẫn trẻ. Cổ kiệu đặt xong, bốn người khiêng thõng tay chia ra đứng hai bên.
Thiếu nữ áo hồng lật đật, rảo bước đến trước kiệu đứng ngoài rèm nói nhỏ một hồi,
rồi vịn tay vào thành kiệu mà đứng
Địa Ngục thư sinh trong lòng nghi hoặc, chàng không hiểu người trong kiệu là ai ?
Hết thảy bọn người áo đen nhìn Địa Ngục thư sinh bằng con mắt căm hờn, dường
như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Bầu không khí trầm lặng tịch mịch nhưng chứa đầy sát khí vô hình. Hồi lâu, lâu
lắm, trong kiệu mới có thanh âm một người đàn bà cực kỳ nghiêm trọng hỏi vọng ra :
- Ngươi là Địa Ngục thư sinh ?
- Chính là tại hạ !
- Nói rõ lai lịch đi !
- Về điểm này, tại hạ không thể tuân mệnh được.
- Hừ ! Ngươi đã dùng thủ đoạn tàn khốc, sát hại hơn trăm mạng, thì phải có nguyên
nhân gì chứ ?
- Tại hạ đã mấy lần thanh minh là không hạ thủ vụ này.
- Ngươi có gì để chứng minh không ?
- Bằng nhân cách của tại hạ.
Người trong kiệu cười ha hả nói bằng một giọng khinh miệt :
- Chà ! Địa Ngục thư sinh mà cũng nói đến nhân cách !
Địa Ngục thư sinh xám mặt lại ra chiều tức giận. Chàng không thể nhịn được một
sự khinh miệt quá đáng này.
Một làn sát khí bao phủ trên mi mắt chàng, khiến người trông thấy không rét mà
run. Chàng tiến thêm hai bước về phía kiệu hoa, hỏi bằng một giọng lạnh như băng :
- Cách xưng hô tôn giá thế nào đây ?
- Ngươi không đáng hỏi !
Địa Ngục thư sinh không nhẫn nại được nữa. Chàng vung chưởng đánh vào cửa
kiệu. Chàng phóng chưởng đang cơn tức giận, đã dùng đến mười thành công lực. Phát
chưởng nặng đến muôn cân.
Bọn áo đen quắc mắt tức giận, nhưng chỉ hắng dặng một tiếng, chứ không ai động
thủ.
Thiếu nữ áo hồng vẻ mặt vẫn lạnh như tiền. Rèm kiệu lung lay tựa hồ trận gió
thoảng qua. Phát chưởng của Địa Ngục thư sinh khủng khiếp là thế mà như muối bỏ
bể, tiêu tan mất hút.
Địa Ngục thư sinh kinh hãi run lên, vì công lực người trong kiệu cao thâm đến độ
ra ngoài sự tưởng tượng của mình. Chàng sực nhớ lời Táng Thiên Ông bảo Vô Tình
Tẩu : Con nhỏ này có chỗ tựa ghê gớm lắm. Lão với ta đều không gây sự được với y
đâu... Câu này quả nhiên đúng sự thực.
Trong lúc thảng thốt, Địa Ngục thư sinh không biết làm thế nào. Coi tình hình này,
chàng tự biết mình còn kém xa. Nhưng bản tính cuồng ngạo, chàng không nghĩ tới
việc bỏ chạy. Huống chi ở trước mặt thiếu nữ áo hồng, khi nào chàng lại chịu tỏ ra
khiếp nhược.
Người trong kiệu lại lên tiếng :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi nên nói thực đi thôi.
- Tại hạ chẳng có điều chi mà nói.
- Thế ra ngươi muốn chết phải không ?
- Cái đó chưa chắc !
- Ngươi chưa thấy quan tài nên không sa lệ.
Rèm kiệu lay động, một luồng cương phong ào ào xô ra. Địa Ngục thư sinh vung
chưởng lên đón. Chưởng lực đụng nhau đánh sầm một tiếng như sét nổ lưng trời.
Địa Ngục thư sinh loạng choạng lùi lại hơn mười bước. Mặt chàng lợt lạt, khoé
miệng ứa máu. Từ ngày chàng ra đời, đây là lần đầu tiên chàng đụng phải một tay đối
thủ khủng khiếp, không còn đất để trả đòn được nữa.
Thiếu nữ áo hồng cất giọng lạnh như băng :
- Địa Ngục thư sinh ! Các hạ nên nói thật đi là hơn.
Địa Ngục thư sinh tia mắt hướng về thiếu nữ áo hồng, thấy nàng đẹp như hạt sương
trong buổi sớm, nhưng mặt nàng đầy vẻ cừu hận. Nàng vẫn xinh đẹp kinh người, một
vẻ đẹp cao quí thanh khiết, vẻ đẹp ít thấy trong các cô gái khác. Thật là cái đẹp siêu
phàm, khiến cho Địa Ngục thư sinh phải điên đảo tâm thần. Những nỗi hờn giận,
những luồng sát khí vừa tiếp xúc thiếu nữ áo hồng đã tiêu tan hết. Chàng không sao
hiểu được phản ứng này. Ngọn lửa kiêu ngạo bướng bỉnh không thể bốc lên trước mặt
nàng. Thật là một điều vi diệu phi thường.
Địa Ngục thư sinh vuốt máu trên miệng, nhăn nhó đáp :
- Cô nương ! Tại hạ chỉ có một câu : Người hạ thủ, không phải là tại hạ.
Trong kiệu thanh âm nghiêm khắc vọng ra :
- Kiểm tra kỹ lại di thể những anh em bị tử nạn.
Một tiếng dạ ran, mười mấy người áo đen lập tức lật những thi thể khám nghiệm,
soi mói từng tí, cả chỗ bí hiểm cũng không bỏ qua. Sau một lúc lâu, mọi người đều
phúc đáp :
- Tuyệt không có một chút thương tích nào hết.
Địa Ngục thư sinh ngẩng mặt nhìn bóng đêm. Da mặt chàng hơi co lại. Chàng biết
rõ nguyên nhân, mà không tiện nói ra.
Người trong kiệu lại lên tiếng :
- Đưa kiệu tiến lên.
Bốn đại hán áo đen nhanh như chớp, chia nhau giữ bốn đòn kiệu, khiên lên vọt tới
trước mặt Địa Ngục thư sinh.
Người trong kiệu biến đổi thanh âm cực kỳ lạnh lẽo nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Vụ bí mật này, trừ phi khám phá ở trong mình ngươi, không
còn cách nào khác.