  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-04-2008, 01:17 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 960
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 156 Times in 8 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Thiên pháºt quyển _Cổ Long (Äá»§ bá»™)
			 
			 
			
		
		
		
			
			Hồi 1 
                                                      Thiếu Niên Bảo Tiêu      
Con đưá»ng đồng thổ thẳng tấp giữa thảo nguyên, đến gần má»™t cánh rừng bá»—ng rẽ ngoặc đâm thẳng vào rừng. 
Trá»i sắp hoàng hôn nhưng cái nắng tháng sáu hình như vẫn chưa chịu tắt, trá»i nóng bức đến ngạt thở, không má»™t ngá»n gió. Bầu trá»i xanh ngăn ngắt không má»™t gợn mây. 
Trên con đưá»ng thẳng tắp không má»™t bóng ngưá»i, từ chân trá»i bá»—ng nổi lên má»™t cá»™t bụi màu, trong đám bụi mù ẩn hiện bóng dáng mấy kỵ sÄ©. 
Ngựa phi như bay thoáng chốc đã hiện rõ năm thớt ngựa, năm thớt ngựa đến gần cánh rừng thì dừng lại. 
Lúc này má»™t lão nhân buôn lụa cưỡi trên lưng con la vừa từ trong rừng Ä‘i ra, nhìn thấy năm ky sÄ© bất giác ngẩn ngưá»i. Nhưng nhìn thấy mục quang như Ä‘ao nhá»n cá»§a năm kỵ sÄ© vá»™i vàng cúi đầu ra roi, con la chừng như thất kinh quay ngưá»i chạy tuốt vào rừng mất dạng. 
Kỵ sÄ© mình mặc trưá»ng bào bằng lụa, trên vạt áo thêu hình kim tiá»n, ngưá»i nào ngưá»i nấy vạm vỡ, thái dương nhô cao, nhìn qua cÅ©ng đủ biết là ná»™i gia cao thá»§. 
Năm kỵ sÄ© từ từ thúc ngá»±a vào rừng, má»™t tên râu quai hàm ráºm rì gò ngá»±a lại, đảo mắt nhìn quanh rồi cất giá»ng như lệnh vỡ: 
- Chá»— này vừa mát mẻ lại vắng vẻ, hay là dừng lại nghỉ má»™t chút Ä‘i. Chá» mấy tên tiểu tá» tá»›i đây ra tay má»™t cái là lấy gá»n. Ha ... Ha ... Ha ... 
Dứt lá»i không chỠđồng bá»n phản ứng, gã đại hán tung ngưá»i xuống ngá»±a, thân hình gã tuy to lá»›n nhưng hành động lại linh hoạt dị thưá»ng. 
Một đại hán cao gầy lên tiếng: 
- Hừ, lão nhị mấy năm nay coi bá»™ bá» bê luyện táºp, má»›i Ä‘i có chút xÃu như váºy mà đã mệt bở hÆ¡i tai rồi. Äã váºy mở miệng lại ra giá»ng đại gia, cứ tưởng như thò tay vào túi lấy đồ không bằng. 
Äại hán râu xồm cưá»i ha hả nói: 
- Äại ca, đệ nói thiệt chứ trá»i nắng gắt như váºy ai có thuê bao nhiêu đệ cÅ©ng chẳng ra khá»i nhà. Ngặt ná»—i ngưá»i ta đãi huynh đệ chúng ta trá»ng háºu như váºy chừng có chuyện nhá» không lẽ chối từ. 
Gã vá»— má»™t chưởng vào mông ngá»±a cho chạy vào rừng gặm cá» rồi cưá»i lá»›n tiếp: 
- Äại ca không biết lần này Yên Kinh tiêu cục phái bao nhiêu hảo thá»§ ... 
Bá»—ng hán tá» cao gầy giÆ¡ tay ngăn đại hán râu xồm lại, mắt nhìn vào trong rừng vẻ mặt trầm trá»ng. Ba tên còn lại cÅ©ng nhìn theo. Chỉ thấy má»™t hàn sinh Ä‘ang ná»a nằm ná»a ngồi dá»±a vào má»™t cá»™i tùng. Gã hàn sinh chân mang giày rách, nho phục cÅ©ng chẳng lành lặn gì hÆ¡n, tay cầm má»™t quyển sách rách nát, mắt lim dim chừng như Ä‘ang say giấc Ä‘iệp. 
Äại hán râu xồm cưá»i ha hả chỉ gã cùng nho: 
- Äại ca càng lúc càng cẩn tháºn thái quá, má»™t gã cùng tá» như váºy mà cÅ©ng Ä‘em lòng úy kỵ. 
Äại hán cao gầy nhÃu mày phi thân xuống ngá»±a. Lá»±a má»™t chá»— mát ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Hai đại hán còn lại cÅ©ng xuống ngá»±a ngồi dá»±a cá»™i tùng nghỉ ngÆ¡i. 
Äại hán râu xồm cởi bá»›t nút áo để lá»™ bá»™ ngá»±c đầy lông, phẩy phẩy tay tạo chút gió, vừa lẩm bẩm: 
- GiỠmà có một chén "Băng chấn mai thang" thì còn gì bằng. 
Bất giác gã ngẩn ngưá»i, bên cạnh gã cùng sinh có má»™t cái chén có nấp bằng sứ, trên nắp Ä‘áºy còn ngưng Ä‘á»ng mấy giá»t nước, đó không phải là thứ Mai thang ướp băng sao ? 
Äại hán râu xồm mặt cưá»i cưá»i, Ä‘i tá»›i, cố ý đá vào chân gã cùng sinh má»™t cái. 
Gã cùng sinh chừng như giáºt mình, mở mắt ngÆ¡ ngác nhìn quanh.. Äại hán râu xồm giá» má»›i nhìn kỹ mặt gã cùng sinh, tuổi gã hãy còn trẻ, da trắng hồng hào, môi đỠnhư son, trông không tương xứng chút nào vá»›i nho phục rách bẩn cá»§a gã. 
Thấy gã cùng sinh tỉnh dáºy, đại hán râu xồm chỉ chiếc chén, nhe răng cưá»i: 
- Tiểu tá», chén gì váºy ? 
Gã cùng sinh vẫn chưa tỉnh hẳn, dụi dụi mắt nói: 
- Trong chén dựng mai thang, tiểu sinh ướp băng cả đêm qua, từ trưa tới giỠkhát mà chưa dám uống. 
- Ha ha ha, mau đưa đây cho đại gia uống, đại gia đang khát cháy cổ đây Gã cùng sinh trố mắt, lắp ba lắp bắp: 
- Tiểu ... tiểu sinh còn muốn uống ... chưa thể tặng cho các hạ được ... 
Äại hán râu xồm trợn mắt: 
- Hừ, bữa nay nhị bá cao hứng má»›i khách sáo như váºy, bằng không ... 
Bỗng nghe đại hán cao gầy quát khẽ: 
- Lão nhị ! Im lặng ! Lão tứ, ngươi nghe thỠcoi phải chúng đến đó không ?. 
Má»™t đại hán láºp tức áp tai xuống đất nghe ngóng má»™t lát rồi ngẩn lên cưá»i nói: 
- Äai ca tháºt thÃnh tai, chúng đến rồi, có ba xe, chÃn ngá»±a, cách đây không xa. 
Lúc này đại hán râu xồm không còn lòng dạ nào uống Mai thang nữa láºp tức nhảy má»™t bước tá»›i cá»a rừng nhìn ra. Quả nhiên đã nhìn thấy bụi bốc cao phÃa xa xa. 
Nhảy má»™t bước trở lại rút dao cầm nÆ¡i tay nhìn gã cùng sinh cưá»i lá»›n: 
- Hảo huynh đệ, ngươi ngá»§ như váºy kể cÅ©ng nhiá»u rồi hãy tránh xa xa ra. 
Dứt lá»i thanh Ä‘ao trong tay hươ lên má»™t cái, làm gã cùng sinh tái mặt bưng vá»™i chén mai thang đứng dáºy, nhưng vì luống cuống làm mai thang bắn ra ngoài ướt cả vạt áo. 
Äúng lúc đó thì Ä‘oàn xe ngá»±a cÅ©ng vừa xông vào rừng, Ä‘i đầu là hai thá»›t ngá»±a, ngồi trên ngá»±a má»™t béo má»™t gầy. 
Äại hán rau xồm nhảy má»™t bước ra giữa đưá»ng quát lá»›n: 
- Bằng hữu đứng lại, Yên Vân Ngũ Thiên Bá cung hầu đại giá đã lâu. 
Mấy tiếng Yên Vân Ngũ Thiên Bá vừa thốt ra, hai đại hán ngồi trên ngựa mắt thất sắc gò ngựa lại. 
Äại Hán râu xồm lại quát: 
- Mau để xe hàng lại rồi xéo đi, nhị gia sẽ tha mạng cho các ngươi. 
Thì ra năm ngưá»i này là đại đạo danh chấn lưỡng hà Yến Kinh NgÅ© Thiên Bá. 
NgÅ© Thiên Bá vốn là đồng bào huynh đệ, hành tung ngụy dị, võ nghệ lại cao cưá»ng, hoạt động ở vùng lưỡng hà đã gây ra không Ãt sóng gió. 
Ngưá»i béo tròn cưỡi ngá»±a má»›i vào rừng là là “Sóc danh bốc†Trịnh Bá Tượng tuy là ngưá»i cá»§a nha môn nhưng vốn xuất thân giang hồ. Lẽ nào không biết đến Yến Kinh NgÅ© Thiên Bá. 
Trịnh Bá Tượng tuy trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, vội vòng tay thi lễ: 
- Tưởng là ai hóa ra là Lệ đương gia, bấy lâu nay không thấy cứ tưởng các vị phát tài rồi không dấn thân trong chốn giang hồ nữa, không ngỠhôm nay được hạnh hội ! 
Dứt lá»i vá»™i nhảy xuống ngá»±a hướng vá» từng ngưá»i má»™t thi lá»…. 
Lão nhị cá»§a NgÅ© Thiên Bá là Nhị Bá Lệ Văn Báo ngữa mặt lên trá»i cưá»i cuồng ngạo, khiến Trịnh Bá Tượng không khá»i nổi da gà. Lần này hắn áp giải má»™t món hàng quý giá lại là hàng cá»§a quan gia, không ngá» má»›i tá»›i đây dã gặp phải Yến Vân NgÅ© Thiên Bá chặn đưá»ng cướp tiêu. 
Trịnh Bá Thiên mắng thầm lão tổng tiêu đầu của Yến Kinh Tiêu cuộc, oán lão phái chi một gã tiêu sư miệng còn hôi sữa, gặp phải Ngũ Thiên Bá làm sao mà chống đỡ. 
Nhị Ba Lệ Văn Báo lạnh lùng nói: 
- Trịnh Bá Tượng ! Ngươi đừng hòng giở cái giá»ng đó trước mặt nhị gia, biết Ä‘iá»u thì liệu đưá»ng rút lui Ä‘i. 
Dứt lá»i Lệ Văn Báo quay nhìn đại hán cao gầy cưá»i đắc ý: 
- Äại ca, tiểu đệ nói có sai đâu Bá»—ng từ phÃa sau má»™t thiếu niên xuất hiện quát vang như sấm: 
- Äạo tặc cả gan dám chặn đưá»ng ngưá»i cá»§a Yến Kinh tiêu cục ! 
Lệ Văn Báo quay phắt lại đảo mắt nhìn thiếu niên, bất giác phá lên cưá»i ha hả, giá»ng cưá»i đầy vẻ khinh thị Thì ra thiếu niên tuy diện mạo rất tuấn tú nhưng mình mặc bố y, xem ra như vừa từ thôn dã má»›i ra, không có chút dáng mạo cá»§a má»™t tiêu sư. 
Lệ Văn Báo hừ lạnh: 
- Hừ tiêu tỠ! Ngươi không muốn sống nữa thì cũng kiếm cách khác mà chết, chứ gì phải bức Lê nhị gia ra tay ! 
Trịnh Bá Tượng nhìn thấy thiếu niên không khá»i mắng thầm: 
- “Bá»™ dạng ngươi ma cÅ©ng dám khiêu chiến vá»›i Yến Vân NgÅ© Thiên Bá ! Tháºt không ngá» Yên Kinh tiêu cuá»™c danh chấn giang hồ lại phái má»™t tên tiểu tá» Ä‘i bảo tiêu !†Bụng nghÄ© váºy nhưng Trịnh Bá Tượng lại tÃnh kế khác, cưá»i tươi nói: 
- Lệ đương gia, món hàng này tuy là hàng của quan gia, nhưng trách nhiệm hộ tống là của Yến Kinh tiêu cục, Lệ đương gia không tin thì nhìn tiêu kỳ khắc biết. 
Vừa nói vừa chỉ tay ra phÃa sau, chì thấy trên ba cá»— xe Ä‘á»u có cắm má»™t lá cá» thêu má»™t bàn tay Ä‘en sì sì, vừa nhìn đã biết đó là dấu hiệu Yến Kinh tiêu cuá»™c, nó đại diện cho Thiết chưởng Nhữ lão tiêu đầu. 
Thiếu niên cưá»i lạnh má»™t tiếng đưa tay ra sau rút soạt thanh trưá»ng kiếm, chỉ thấy hàn quang rá»n rợn. 
Trưá»ng kiếm vừa tuốt khá»i vá», Lệ gia huynh đệ và Trịnh Bá Tượng Ä‘á»u biến sắc, cả gã cùng sinh không ai để ý tá»›i cÅ©ng lá»™ vẻ kinh dị, không ai lưá»ng được má»™t thiếu niên nhà quê lại có được thanh bảo kiếm như váºy. 
Thiếu niên kiếm giÆ¡ cao trước ngá»±c, mắt trừng trừng nhìn Lệ Văn Báo, giá»ng lạnh lùng: 
- Các ngươi muốn cướp tiêu phải há»i thanh kiếm này trước. 
Lão đại cá»§a NgÅ© Thiên Bá, Lệ Văn Hổ là ngưá»i thâm trầm, thấy tình hình đột biến vá»™i bước lên trước Lệ Văn Báo cưá»i nhẹ nói: 
- Nhị đệ cá»§a ta hồ đồ, có mắt mà không nháºn ra cao nhân, Lệ Văn Bá xin cáo tá»™i trước. 
Dừng lá»i, hắn liếc má»™t cái sắc lẹm vá» phÃa Trịnh Bá Tượng: 
- Có Ä‘iá»u bằng hữu liá»u mình cho loài ưng trảo cá»§a nha môn tháºt không đáng chút nào. 
Thiếu niên cao giá»ng: 
- Triển Bạch này kiến thức thô láºu không hiểu được những lá»i các hạ nói. Có Ä‘iá»u chuyến tiêu này Nhữ lão tiêu đầu đã giao cho tại hạ, nhất định phải Ä‘i đến nÆ¡i. Chư vị bằng hữu nếu coi trá»ng tại hạ thì xin nhưá»ng lá»™ bằng không ... 
Lệ Văn Báo quát lớn: 
- Bằng không thì sao ? 
Hắn vốn tÃnh nóng như lá»a tuy thấy thiếu niên có thanh bảo kiếm xem ra lai lịch không tầm thưá»ng nhưng hắn không nhịn được nữa hươ Ä‘ao xông tá»›i chém xéo má»™t Ä‘ao tấn công thiếu niên xưng là Triển Bạch. 
Triển Bạch trụ thế, trưá»ng kiếm hươ lên, giữa bang ngày mà chá»— trưá»ng kiếm lướt qua như thấy mang theo hàn quang rợn ngưá»i. 
Lệ Vân Báo không dám để Ä‘ao chạm kiếm đối phương, vá»™i đổi thế, má»™t chiêu “Thiên Phong cuồng tiếuâ€, vẽ má»™t vòng tránh đưá»ng kiếm đồng thá»i công tiếp vá» phÃa Triển Bạch, Ä‘ao pháp không những tinh thục lại còn dÅ©ng mãnh phi thưá»ng. 
Nào ngá» Triển Bạch ăn mặc thô thiển nhưng thân thá»§ lại rất linh hoạt, không chá» chiêu thế cá»§a Lệ Văn Báo tá»›i nÆ¡i, hÆ¡i rùn ngưá»i, má»™t chiêu "Phụng Hoàng triển dá»±c" nhằm giữa vùng Ä‘ao ảnh sấn tá»›i. Lệ Văn Báo thất kinh ngá»a ngưá»i lui vá» má»™t bước má»›i tránh được thế công cá»§a đối phương, nhưng tay ướt mồ hôi lạnh. 
Chỉ má»›i qua hai chiêu, Lệ Văn Hổ không khá»i nhÃu mày, hắn đã nháºn ra Triển Bạch sá» dụng chẳng qua là Tam Tài kiếm pháp, thứ kiếm pháp dùng để luyện ở các võ đưá»ng nhá», giang hồ kiếm khách chẳng ai thèm dùng, bởi đó là thứ kiếm pháp rất tầm thưá»ng. Có Ä‘iá»u do thiếu niên này sá» dụng, không những thân pháp, lá»™ số rất cao minh mà thá»i gian bá»™ vị lại dùng rất chÃnh xác lại thêm có lợi thế cá»§a thanh bảo kiếm, xem ra nhị đệ không phải là đối thá»§ cá»§a đối phương Lệ Văn Báo vừa má»›i thất thá»§, ná»™ há»a càng cao chỉ nghe hắn gầm lên má»™t tiếng, phóng tá»›i trước “vù, vù†liên tiếp công hai Ä‘ao. 
Triển Bạch tuy đã chiếm thế thượng phong nhưng vẻ mặt vẫn bình thản không lá»™ vẻ kiêu ngạo, mắt mở lá»›n nhìn thẳng vào thanh Ä‘ao cá»§a đối phương. Thấy Lệ Văn Báo như hổ đói xông tá»›i, bước xéo hai bước tránh thế công đồng thá»i má»™t chiêu trong Tam Tài kiếm pháp thÃch thẳng vào đầu vai Lệ Văn Báo. 
Cứ như váºy qua chưa được mưá»i chiêu Lệ Văn Báo mình đã ướt mồ hôi, hÆ¡i thở hổn hển, đã bắt đầu thấy bại tướng. 
Lệ Văn Hổ thấy nhị đệ, sắp bại đến nÆ¡i đồng thá»i hắn cùng đã nhìn ra Triển Bạch tuy vô công không kém, nhưng kiếm chiêu rất tầm thưá»ng, chứng tá» không phải là đệ tá» cá»§a cao nhân, chẳng qua do hắn khổ luyện lâu ngày nên Tam Tài kiếm má»›i đạt đến mức thuần thục như váºy mà thôi. Lúc này Lệ Văn Hổ không còn cố kỵ gì nữa, phất tay ra hiệu, đồng thá»i miệng kêu lá»›n: 
- Huynh đệ, mau hợp lực hạ tên tiểu tỠnày trước ! 
Lệ gia huynh đệ chỉ chá» lệnh cá»§a lão đại, láºp tức xông vào. Chỉ thấy kiếm quang rợp trá»i, toàn bá»™ nhắm Triển Bạch công tá»›i. 
Triển Bạch láºp tức rÆ¡i vào thế hạ phong, chỉ còn chống đỡ chứ không thể hoàn thá»§ được. 
Hai tên bốc đầu má»™t béo má»™t gầy lúc đầu thấy Triển Bạch thân dÅ©ng áp đảo Nhị Bá Thiên trong lòng thầm mừng, giá» thấy tình hình không khá»i đổ mồ hô lạnh Bá»—ng có tiếng cưá»i sang sảng vá»ng tá»›i. Lệ gia huynh đệ hÆ¡i biến sắc nhưng nhìn kỹ lại thì tiếng cưá»i do gã cùng sinh phát ra. 
Vừa cưá»i gã cùng sinh vừa kháºt khưởng bước qua, má»™t tay cầm chén má»™t tay cầm quyển sách rách nát, chân mang giày ná»a trong ná»a ngoài, bước Ä‘i hai hàn chân không giÆ¡ lên khá»i mặt đất, coi không có chút Ä‘iệu bá»™ cá»§a ngưá»i luyện võ. Nhưng tiếng cưá»i cá»§a gã lại cao vút. Lá»t vào tai nghe như tiếng đại hồng chung chứng tá» ná»™i công cao thâm vô lượng Cả mấy ngưá»i Ä‘ang động thá»§ bị tiếng cưá»i chấn động, không ai bảo ai cùng thu binh khà lui lại. 
Gã cùng sinh lúc này cÅ©ng đã ngưng cưá»i, ba ngón tay đỡ lấy đáy chén, hai ngón tay giở nắp, đưa lên miệng há»›p má»™t ngụm lá»›n, xong chép miệng cưá»i cưá»i nói: 
- Các vị sao không đánh ná»a ? Tiểu sinh muốn được thưởng thức năm ngưá»i đánh má»™t ngưá»i, xem cách đánh như thế nào để mai mốt biết mà tránh. 
Lá»i nói mang đầy ý vị chá»c tức NgÅ© Thiên Bá. Lệ Văn Báo làm sao chịu được, gầm lên: 
- Tiểu tá» ! Ai bảo ngươi xen vào chuyện cá»§a ngưá»i khác, lão gia phải dạy ngươi má»™t bài há»c ! 
Dứt lá»i hươ Ä‘ao chém xả vá» phÃa gã cùng sinh. 
Lệ Văn Hổ nhÃu mày quát: 
- Nhị đệ ! Dừng tay ? 
Lệ Văn Báo chưa kịp thu đao, Triển Bạch đã múa kiếm đón thế. 
Gã cùng sinh hốt hoảng lùi lại, thấy Triển Bạch đã đón đầu Lệ Văn Báo, gáºt đầu lia lịa: 
- Äúng rồi, ngưá»i ta có bảo kiếm ngươi không dám đánh, kiếm chuyện vá»›i ta làm gì. 
Lệ Văn Hổ nhÃu mày quát lá»›n: 
- Triển bằng hữu, nhị đệ, xin dừng tay ! 
Vừa nói vừa tiến lên chắn giữa hai ngưá»i, đồng thá»i hướng vá» phÃa cùng sinh ôm quyá»n nói: 
- Huynh đệ tại hạ có mắt không tròng, khộng nhìn thấy cao nhân, xin các hạ xá tội. Nhưng tại hạ có nỗi khó trong lòng xin các hạ đừng nhúng tay vào việc này, sẽ có ngày tại hạ đến quý cư tạ lễ. 
Lá»i lẽ cùng thái độ cá»§a Lệ Văn Hổ vô cùng khách khÃ, nào ngá» gã cùng sinh không nhượng bá»™, chỉ làm ra vẻ không dám nháºn, nói: 
- Tiểu sinh không dám ! Tiểu sinh không dám ! 
Bá»—ng gã cùng sinh nhÃu mày. 
Thì ra trá»i sắp tối tá»›i nÆ¡i mà bên ngoài lại nghe tiếng vó ngá»±a đến gần. 
Lệ Văn Hổ nghiến răng nói: 
- Các hạ đã nói váºy huynh đệ tại hạ đành đắc tá»™i. 
Dứt lá»i hắn quắc mắt quét má»™t vòng: 
- Chư đệ ! Thá»i gian e không nhiá»u nữa, động thá»§ ! 
Nào ngá» năm ngưá»i chưa kịp động thá»§, gã cùng sinh đã đứng chắn phÃa trước, đồng thá»i tiếng vó ngá»±a dồn dáºp, từ cá»a rừng xuất hiện ba thá»›t ngá»±a. 
Ba kỵ sÄ© xuất hiện khiến NgÅ© Thiên Bá và hai bốc đầu thất sắc. Äi đầu là má»™t lão nhân mình mặc trưá»ng bào màu tÃm, tuổi đã quá ngÅ© tuần nhưng song mục thần quang rất vượng Lệ Văn Hổ và Trịnh Bá Tượng đồng bước lên kÃnh cẩn thi lá»…. Không ngá» lão nhân chỉ hứ lạnh má»™t tiếng không thèm đáp lá»…, không thấy lão có động tác gì thân hình đã tung khá»i lưng ngá»±a lướt đến trước mặt gã cùng sinh khom lưng thi lá»…. 
Sá»± việc diá»…n ra càng khiến cho NgÅ© Thiên Bá kinh hãi. Nên biết lão nhân dó chÃnh là má»™t nhân váºt giang hồ nghe danh tán đởm, Ma Vân Thá»§ Hướng Xung Thiên ! 
Gã cùng sinh cưá»i ha hả, thân hình đứng thẳng lên, song mục xạ thần quang, dáng thư sinh lúc này biến mất. 
Gã dùng quyến sách rách chỉ Ma Vân Thủ Hướng Xung Thiên nói: 
- Hướng lão ca đến tháºt đúng lúc Yến Vân NgÅ© Thiên Bá Ä‘ang định hà hiếp ta, nếu chư vị đến trá»…, mạng ta kể xong rồi. 
Hướng Xung Thiên quay phắt lại nhìn từng ngưá»i má»™t trong NgÅ© Thiên Bá.	
 
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by ngocvosong1986; 16-04-2008 at 11:51 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-04-2008, 01:29 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 960
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 156 Times in 8 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2 
Truy Phong Vô Ảnh 
Ãnh mắt cá»§a Hướng Xung Thiên nhìn tá»›i ngưá»i nào ngưá»i ấy láºp tức mặt xanh như chàm đổ. Ngày trước lão má»™t mình lãnh đạo Triết Äông Thất gia tiêu cục, má»™t lần đại đạo Thiết Kỵ kim Ä‘ao Äá»›i Äông Dá»±c chặn đưá»ng cướp tiêu, lão chỉ má»™t chưởng đánh chết Äá»›i Äông Dá»±c khiến hắc bạch lưỡng đạo nghe danh không khá»i thất sắc. 
Hướng Xung Thiên giá»ng lạnh như băng: 
- Lão khiếu đến cháºm má»™t bước khiến bá»n cẩu tặc mạo phạm, giá» lão khiếu trói chúng lại chá» công tá» phát lạc. 
Cùng sinh cưá»i lá»›n: 
- Hướng lão ca ! Ta nói chÆ¡i váºy thôi, Hướng lão ca bá»›t giáºn. 
Dứt lá»i bước đến bên Triển Bạch, lấy quyển sách vá»— lên vai chàng cưá»i nói: 
- Triển huynh, kiếm pháp cá»§a Triển huynh khiến huynh đệ bá»™i phục, nếu Triển huynh không chê xong việc ở đây xin dá»i giá đến hàn xá. Huynh đệ tuy bất tài nhưng rất thÃch kết giao vá»›i giang hồ bằng hữu. 
Triển Bạch hÆ¡i đỠmặt, đứng thẳng lưng ôm quyá»n nói: 
- Công tỠquá khen, Triển Bạch nhỠcông tỠgiải vây, ân đức này sẽ không bao giỠquên, mai này nhất định sẽ đăng môn thỉnh giáo. 
Cùng sinh gáºt đầu: 
- Hay lắm ! Tại hạ cung hầu ! 
Quay sang Lệ Văn Hổ mỉm cưá»i - Lệ đại hiệp có thể nể tình tại hạ để cho há» Ä‘i qua. Lệ đại hiệp nếu có túng quẩn má»™t vài trăm lạng tại hạ sẽ tặng chư vị dùng tạm. 
Trịnh Bá Tượng nghĩ thầm, gã cùng sinh này khẩu khà khá lớn, vài trăm lạng mà nói như không, không lẽ hắn là một trong bốn chủ nhân của chuyến tiêu này ? 
Lệ Văn Hổ láºt Ä‘áºt ôm quyá»n: 
- Công tá» dặn dò bá»n tiểu nhân nào dám bất tuân, công tá» háºu thưởng bá»n tiểu nhân không dám nháºn, chỉ xin công tá» cho biết tôn danh đại tánh để bá»n tiểu nhân vá» thưa lại vá»›i chá»§ nhân. 
Cùng sinh đảo mắt má»™t vòng cưá»i nhẹ: 
- Không ngá» Lệ đương gia mà cÅ©ng có chá»§ nhân, xin há»i quý chá»§ nhân là ai ? 
Hướng Xung Thiên giá»ng băng lạnh: 
- Công tá» không cần nói nhiá»u vá»›i bá»n này, chỉ cần dặn dò chúng không được động đến tiêu xa là được rồi, khách sáo vá»›i chúng càng làm chúng thêm hống hách. 
Yến Vân NgÅ© Thiên Bá dù sao trên giang hồ cÅ©ng có chút hư danh, nghe Hướng Xung Thiên nói váºy sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng lại không dám phát tác, chỉ lạnh lùng nói: 
- Lệ huynh đệ tuy chỉ là giang hồ nhược tiểu, nhưng tệ chủ nhân trên giang hồ cũng có chút danh oai. 
Hướng Xung Thiên hừ lạnh ngắt lá»i: 
- Hừ ! Äừng nhiá»u lá»i, mau cút khá»i chá»— này vá» báo lại vá»›i tên tiểu tỠđó việc này do Hướng má»— làm, hắn cần gì cứ tìm Hướng má»— thanh toán ! 
Lệ Văn Hổ giáºn xanh mặt, nghiến răng: 
- Chư đệ, Hướng tiá»n bối đã nói váºy, chúng ta Ä‘i ! 
Quay sang Trịnh Bá Tượng cưá»i lạnh: 
- Há» Trịnh kia, ngày hôm nay may cho ngươi. Nhưng mấy tiêu xa này không phải huynh đệ ta muốn lấy. Ngưá»i đó là ai, tá»± thân ngươi cÅ©ng biết, nếu muốn đứng chân trong giang hồ thì liệu hồn mang tá»›i đó, chá» ngưá»i khác tìm đến thì không dá»… nói chuyện như ta đâu. 
Mấy lá»i này tuy nói vá»›i Trịnh Bá Tượng nhưng kỳ thá»±c là nhắm vào Hướng Xung Thiên. 
Hướng Xung Thiên hành tẩu giang hồ hơn ba mươi năm nay lẽ nào không hiểu được ý của Lệ Văn Hổ, Chỉ thấy thân hình lão nhanh như điện xẹt đến trước Lệ Văn Hổ, Lệ Văn Hổ thất kinh lùi lại, nhưng hắn làm sao tránh kịp. Hướng Xung Thiên chộp một cái túm lấy ngực áo Lệ Văn Hổ, vung tay quát: 
- Nằm xuống ! 
Lệ Văn Hổ tay chân bủn rủn bị ném một cái lăn luôn mấy vòng dưới đất. 
Hướng Xung Thiên cưá»i lạnh ; - Tiểu tá» ngươi dám cả gan cuồng ngạo trước mặt lão phu, thá» coi chá»§ cá»§a ngươi có ba đầu sáu tay thì tìm lão phu báo thù. 
Triển Bạch nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khá»i thở dài ảo não. 
Sau bao năm khổ luyện những tưởng chàng đã có thể tranh được chút danh vị trên giang hồ đồng thá»i có thể báo được mối huyết hải thâm cừu. Nào ngá» trước những hào thá»§ như Hướng Xung Thiên, công phu cá»§a chàng chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc. 
Lại nghe cùng sinh cưá»i lá»›n: 
- Hướng lão ca không cần phải nóng giáºn như váºy ! 
Quay sang Lệ Văn Hổ tiếp: 
- Lệ đương gia, tại hạ tuy bất tài nhưng đâu đến nỗi không đủ tư cách nghe tên quý chủ nhân ? 
Lệ Văn Hổ lúc này đã đứng dáºy nghiến răng: 
- Lệ Văn Hổ này ngày hôm nay bị nhục chỉ háºn mình há»c nghệ không tinh. 
Hướng tiá»n bối, tệ chá»§ nhân ở Nam Kinh, há» Kim, ngưá»i có giá»i thì tá»›i đó. 
Vừa nói vừa giÆ¡ bốn ngón tay ra phÃa trước. 
Nghe lá»i nói và dấu hiệu cá»§a Lệ Văn Hổ, Hướng Xung Thiên bất giác hÆ¡i biến sắc. 
Trong khi đó Trịnh Bá Tượng nghe lạnh toát toàn thân chỉ có gã cùng sinh là phá lên cưá»i ha hả. 
Thái độ cá»§a gã cùng sinh khiến Lệ Văn Hổ ngẩn ngưá»i, hắn cứ nghÄ© sau khi nghe tên chá»§ nhân bá»n này tất phải kinh hồn bạt vÃa, chưa biết chừng còn mau mau dâng mấy tiêu xa rồi rút lui nữa. Không ngá» gã cùng sinh chẳng những không kinh hãi ngược lại còn cưá»i ngạo nghá»…. 
Gã hàn sinh vừa cưá»i vừa đưa chiếc chén sứ ra phÃa trước ba ngón tay đỡ chén, hai ngón tay mở nắp lên để cho Lệ Văn Hổ nhìn vào ! 
Lệ Văn Hổ nhìn thấy trong nắp đỠmấy chữ. 
"An Lạc công tá» tối phong lưu" Hạ khoản Ä‘á»: 
"Tranh huynh nhã hứng, Phàm Phi bái tặng". 
Chữ chu sa đỠchót, nét bút như rồng phi phụng vũ. 
Lệ Văn Hổ thấy chá»›i vá»›i, suýt chút nữa không đứng vững được. Ngước mặt nhìn gã cùng sinh thấy song mục Ä‘ang nhìn mình chăm chăm, bất giác cúi đầu. Äứng trước An Lạc công tá» Vân Tranh, thì chá»§ nhân cá»§a hắn vốn là chá»— dá»±a rất vững chắc, đã không còn là chá»— dá»±a chắc chắn nữa. 
Cùng sinh cưá»i lá»›n: 
- Lệ đương gia, giá» thì ngươi đã biết tại hạ là ai, vá» bẩm báo lại vá»›i Kim công tá» rằng hôm nay ngươi nể mặt tại hạ. Ha ha ha ... Tại hạ vá»›i Tưá»ng Lân công tá» tuy chưa có duyên gặp mặt nhưng ngưỡng má»™ đã lâu. Lệ đương gia xin thay tại hạ thỉnh an Kim công tá». 
Lệ Văn Hổ chỉ còn cách dạ dạ vâng lá»i. 
Gã cùng sinh cưá»i lá»›n tiếng: 
- Lệ đương gia, việc ở đây coi như đã xong, xin cứ tá»± tiện ngày sau nếu có nhã hứng xin đến Tô Châu, hàn xá luôn mở rá»™ng cá»a đón chư vị. 
Lệ Vãn Hổ lại vâng dạ má»™t lúc rồi không ai bảo ai cả năm ngưá»i cúi đầu rút lui. 
Triển Bạch nãy giỠđứng một bên, thấy hết, nghe hết. Nhìn thấy thần thái phiêu diêu, cỠchỉ hào sảng của An Lạc công tỠbất giác nghĩ lại mình, lòng chàng bỗng trào dâng những cảm xúc khó tả. 
Ma Vân Hướng Xung Thiên nhìn theo bóng Yến Kinh NgÅ© Thiên Bá khuất dần, cưá»i lạnh nói: 
- Tên tiểu tỠở Nam Kinh càng lúc càng tác tệ, công tỠ... 
Vân Trang cưá»i lá»›n ngắt lá»i: 
- Hướng lão ca ! Cây càng lá»›n càng gặp gió mạnh, mấy tên tiểu tá» này mưá»i phân có chÃn là mượn danh Tưá»ng Lân công tỠđể tác oai tác phúc. Những chuyện như vầy ta cÅ©ng đã gặp nhiá»u. Hướng lão ca chắc cÅ©ng còn nhá»› Lữ lão lục gây sá»± Ở Chấn Giang rồi, cÅ©ng lôi tên cá»§a ta ra đó sao ? Nếu không phải Phàm lão gia biết chuyện, chắc ta cÅ©ng khó tránh khá»i thị phi. 
Ma Vân Thá»§ tuy vẻ mặt có vẻ không đồng tình nhưng miệng cÅ©ng tán đồng. Triển Bạch thấy An Lạc công tá» tâm lương khoáng đạt không khá»i thầm cảm phục. Vị công tá» hào phú báºc nhất Tô Châu, má»™t trong võ lâm tứ công tá» quả danh bất hư truyá»n. 
An Lạc công tá» quay sang Triển Bạch mỉm cưá»i: 
- Hàn xá ở Tô Châu thành ngoại. Vân Mộng sơn trang, huynh đài có đi ngang Tô Châu nhất định ghé vào hàn xá hàn huyên mộ phen. 
Dừng một lát tiếp: 
- Còn nữa, huynh đài vỠđến tiêu cục xin cho tiểu đệ gởi lá»i thỉnh an Nhữ lão tiêu đầu. 
Triển Bạch vừa định trả lá»i bá»—ng thấy mắt hoa lên má»™t cái, thanh kiếm trong tay đã bị cướp mất. 
Triển Bạch thất kinh nhìn lại, trước mặt chàng đã xuất hiện má»™t lão nhân gầy gò, chÃnh là má»™t trong ba ngưá»i vào rừng cùng lúc vá»›i Hướng Xung Thiên. 
Lão nhân cầm thanh kiếm trong tay xăm xoi kỹ lưỡng như đang giám định một món đồ cổ. 
Triển Bạch nộ khà xung thiên quát: 
- Các hạ là cao nhân phương, nào ? Lấy kiếm của tại hạ là có ý gì ? 
An Lạc công tá» cÅ©ng lá»™ vẻ ngạc nhiên, xảy nghe lão nhân cất giá»ng lạnh lùng há»i: 
- Tiểu bằng hữu ! Thanh kiếm này ở đâu ngươi có được ? 
Triển Bạch nghiến răng: 
- Các hạ không có quyá»n há»i ! 
Dứt lá»i láºp tức xông vào lão nhân, tả thá»§ má»™t quyá»n kÃch vào mặt lão nhân, hữu thá»§ chá»™p vá» phÃa thanh kiếm trong tay lão nhân. 
Chàng tuổi trẻ tÃnh nóng lại thêm bảo kiếm bị ngưá»i vô cá»› cướp mất nên bất kể tốt xấu. Láºp tức động thá»§. 
Nhưng song thủ chàng vừa chớp động mắt bỗng hoa lên, lão nhân đã như biến mất, biết tình hình bất diệu nhưng chàng chưa kịp có phản ứng, mạch môn đã bị đối phương nắm cứng. 
Nhìn kỹ lại thì ngưá»i ra tay ngăn cản chàng chÃnh là An Lạc công tá». 
An Lạc công từ cưá»i lá»›n: 
- Huynh đài không nên nóng nảy ! 
Triển Bạch ngẩn ngưá»i thu tay lại lúc đầu chàng cứ ngỡ An Lạc công tá» nổi danh trên giang hồ chẳng qua nhá» vào đám thá»±c khách trong Vân Má»™ng sÆ¡n trang, nào ngá» công lá»±c cá»§a An Lạc công tá» lại lợi hại đến như váºy Tuy biết võ công cá»§a mình còn kém rất xa đối phương nhưng không vì thế mà chàng chịu nhục, nghiến răng nói: 
- Vân công tá» ! Nếu các hạ có ý thÃch thanh kiếm này chỉ cần các hạ nói má»™t tiếng tại hạ sẵn lòng hai tay dâng tặng, hà tất phải hành động như váºy ! 
Mấy lá»i nói này nói vá»›i An Lạc công tá» có thể nói là lá»i chỉ trÃch rất nặng ná», tuynhiên An Lạc công tá» chỉ mỉm cưá»i nói: 
- Huynh đài hiểu lầm rồi ! 
Quay sang lão nhân: 
- Hoa lão ca, mau trả kiếm lại cho ngưá»i đừng để ngưá»i hiểu lầm ! 
Dứt lá»i tươi cưá»i nhìn Triển Bạch - Äể tại hạ giá»›i thiệu, vị này là Truy Phong Vô Ảnh Hoa Thanh Tuyá»n. Huynh đài yên tâm, vá»›i danh vá»ng cá»§a Hoa lão ca trên giang hồ, không khi nào lại làm chuyện đê tiện Ä‘i cướp Ä‘oạt cá»§a ngưá»i ! 
Bốn tiêng "Truy Phong vô ảnh" thốt ra làm Triển Bạch không khá»i giáºt mình,bất giác chàng nhìn lại lão nhân má»™t lần nữa. Nếu không phải chàng vừa mục kÃch quyết không thể tin được má»™t lão nhân tướng mạo rất tầm thưá»ng ấy lại là nhân váºt danh chấn giang hồ, Thiên hạ đệ nhất thần thâu Truy Phong vô ảnh Hoa Thanh Tuyá»n. 
Không ngá» nhân váºt này cÅ©ng đã vá» dưới trướng cá»§a An Lạc công tá». 
Hoa Thanh Tuyá»n sắc diện vẫn âm trầm, lạnh lùng cất tiếng: 
- Ta há»i ngươi thanh kiếm này ở đâu ra ? Sư thừa cá»§a ngươi là ai ? 
Lão nhìn như dán mắt vào Triển Bạch tá»±a hồ không nghe thấy mấy lá»i cá»§a An Lạc công tá». 
Triển Bạch nghiến răng gằn giá»ng:. 
- Hoa lão tiá»n bối, thịnh danh cá»§a các hạ ta đã nghe từ lâu, nhưng không biết các hạ vì lẽ gì lại há»i ta như váºy ? 
Hoa Thanh Tuvá»n cưá»i lạnh: 
- Hừ, nếu ngươi không trả lá»i thá»a đáng các câu há»i cá»§a lão phu, ngươi sẽ chết không có đất chôn ! 
Mấy lá»i cá»§a lão khiến những ngưá»i có mặt không khá»i thất sắc, An Lạc công tá» gượng cưá»i: 
- Hoa lão ca, ngươi sao váºy ? Lão ca nể mặt ta mà trả lại thanh kiếm cho Triển thiếu hiệp. Bằng không ngưá»i ta lại hiểu lầm ta có ý đồ chiếm Ä‘oạt bảo kiếm. 
Hoa Thanh Tuyá»n mặt lạnh như tiá»n: 
- Vân công tá», Hoa má»— đắc tá»™i vá»›i ngưá»i trong võ lâm quá nhiá»u phải đến nương thân vá»›i Vân Má»™ng sÆ¡n trang, được công tỠđãi như thượng khách Hoa má»— cảm kÃch bất táºn, công tá» muốn Hoa má»— nhảy. vào lá»a má»— cÅ©ng không từ nan. Nhưng hôm nay Hoa má»— nhất định phải há»i cho ra lẽ lai lịch cá»§a thanh kiếm này ! Lai lịch cá»§a thiếu niên này ! Xin công tá» lượng thứ. 
Dứt lá»i thân hình lão như má»™t làn khói thoắt cái đã như chiếc pháo thăng thiên phóng lên cao hai trượng hàn quang chá»›p động "rắc !" má»™t cái cành tùng to hÆ¡n miệng chiến đứt lìa, khẽ phát má»™t chưởng, cành tùng bay xa năm sáu trượng rÆ¡i xuống đất, xong thân hình lão nhẹ nhàng rÆ¡i xuống Lão quét mắt má»™t vòng giá»ng băng lạnh: 
- Ai xen vào chuyện của Hoa mỗ đêm nay, kẻ đó sẽ là tỠđịch của Hoa mỗ ! 
An Lạc công tá» vốn tÃnh khoáng đạt, váºy mà lúc này cÅ©ng không khá»i biến sắc. 
Hương Xung Thiên nhanh như chá»›p phóng đến trước mặt Hoa Thanh Tuyá»n quát lá»›n: 
- Hoa huynh ! Ngươi điên rồi sao ? 
Hoa Thanh Tuyá»n mắt lóe hàn quang: 
- Hướng Xung Thiên, ngươi với ta giao hảo mấy chục năm nay lẽ nào ngươi còn không hiểu. Ngươi nhìn xem thanh kiếm này là thanh kiếm gì ? 
Lão càng nói thần thái càng kÃch động tay cầm thanh kiếm không ngá»›t run run. 
Hướng Xung Thiên bước đến gần nhìn thanh kiếm má»™t lúc rồi như nghÄ© ra được Ä‘iá»u gì, sắc diện không ngừng biến đổi, miệng lẩm bẩm Ä‘iá»u gì không ai nghe rõ. 
Triển Bạch sắc diện cũng không ngừng biến đổi, quát lớn: 
- Hoa tiá»n bối, tại hạ đã nói không nói là không nói thá» coi má»™t ngưá»i nổi danh trong giang hồ sẽ làm gì má»™t háºu sinh như ta. Nói cho ngươi biết Triển Bạch này chỉ cần còn chút hÆ¡i thở nhất định sẽ Ä‘oạt lại thanh kiếm đó. 
Song mục Hoa Thanh Tuyá»n tóe tinh quang rợn ngưá»i: 
- Ngươi nhất định không nói ? 
Triển Bạch ưỡn ngưá»i: 
- Không nói thì đã sao ? 
Hoa Thanh Tuyá»n quát lên má»™t tiếng, hàn quang rợn trá»i, thanh kiếm nhanh như Ä‘iện xẹt thÃch vá» phÃa Triển Bạch. 
An Lạc công tỠkhông nhịn được nữa nhanh như chớp tiến tới đứng chắn trước mặt Triển Bạch, miệng quát lớn: 
- Khộng được động thủ ! 
Hoa Thanh Tuyá»n vá»™i váºn công thu thế, mÅ©i kiếm vừa kịp lúc dừng trước chiếc chén, chỉ cần sai má»™t ly nữa thì chiếc chén đã bị bể nát rồi An Lạc công tứ giở lấy nắp dáºy, đỡ lấy mÅ©i kiếm mỉm cưá»i: 
- Hoa lão ca nếu muốn động thá»§ ta cÅ©ng không thể cản ngăn, nhưng Ãt nhất cÅ©ng phải nói rõ nguyên do chứ ! 
Hướng Xung Thiên bước tới: 
- Công tá», Hoa huynh làm váºy là có nguyên do, việc này công tỠđừng ra tay ngăn cản. 
An Lạc công tỠtừ từ thu tay lại, trong lòng bất giác nổi lên mối nghi vấn khó tả. 
Chàng biết Hướng Xung Thiên hành tẩu giang hồ lâu năm, kiến văn vô cùng quảng bác, lão khuyên chàng đừng xen vào việc này tất có nguyên do. Thêm nữa Hoa Thanh Tuyá»n thưá»ng ngày rất Ä‘iá»m tÄ©nh, tánh tình rất là trá»ng nghÄ©a, quyết chẳng vì động lòng tham má»™t thanh bảo kiếm mà lại vô cá»› giết ngưá»i. 
Suy nghÄ© má»™t lúc An Lạc công tá» cháºm rãi nói: 
- Theo thiển ý cá»§a ta, Hoa lão ca nên giải thÃch rõ ràng rồi hãy động thá»§, bằng không việc này truyá»n ra ngoài thanh danh cá»§a Hoa lão ca sẽ bị tổn thương không Ãt. 
Äại trượng phu quang minh lá»—i lạc, có gì mà không thể nói ra ?
		  
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by ngocvosong1986; 17-04-2008 at 12:06 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-04-2008, 05:15 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 960
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 156 Times in 8 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 3 
Tại Sao Tự Vẫn 
Hoa Thanh Tuyá»n nghe An Lạc công tá» nói ra váºy, thở dài ảo não nói: 
- Công tá» nói váºy Hoa má»— cÅ©ng không biết sao hÆ¡n. 
Lão lại thở dài nhìn qua Hướng Xung Thiên: 
- Hướng huynh, ngươi là ngưá»i hiểu rõ ta, hay là ngươi thay ta nói ra để khá»i Ä‘au lòng. 
Dứt lá»i song mục lão bá»—ng lóe lên những tia hàn quang rợn ngưá»i, cao giá»ng nói: 
- Sau khi nói rõ việc này, nếu chư vị thấy hành động của Hoa mỗ là hồ đồ, Hoa mỗ sẽ tự vẫn để tạ tội ! 
Lão vừa dứt lá»i, Triển Bạch run bắn toàn thân, gương mặt anh tuấn cá»§a chàng hoàn toàn biến dạng, da mặt không ngá»›t giáºt giáºt, chứng tá» chàng bị kÃch động đến cá»±c Ä‘iểm. 
Hướng Xung Thiên thở dài: 
- Hai, ba mươi năm vá» trước có má»™t vị võ lâm hào kiệt, cả Ä‘á»i hành hiệp, anh minh lá»—i lạc. Trong giang hồ bất luáºn là ai trong hắc bạch lưỡng đạo, chỉ cần là ngưá»i biết trá»ng nghÄ©a khà thì dù Ãt dù nhiá»u cÅ©ng có chịu ân huệ cá»§a vị hào kiệt này. Trong vòng trăm năm trở lại đây có thể nói trong võ lâm không má»™t ai có được đức vá»ng cao vá»i như chàng. 
An Lạc công tỠbuộc miệng kêu lên: 
- TÃch Lịch kiếm Triển Vân Thiên ? 
Theo từng lá»i kể cá»§a Hướng Xung Thiên, thân hình Triển Bạch rúng động từng hồi, đến khi An Lạc công tá» kêu lên mấy tiếng chàng đột ngá»™t tung ngưá»i chạy vào rừng. 
Nhưng thân hình chàng vừa chá»›p động thì Hoa Thanh Tuyá»n đã quát lá»›n má»™t tiếng, thân hình lão như ma ảnh hiện ra trước mặt Triển Bạch. 
Triển Bạch biến sắc, nhưng chỉ một thoáng chàng đã quay đầu chạy vỠhướng khác. Nhưng chàng làm sao nhanh bằng Truy Phong Vô Ảnh, chỉ nghe toàn thân tê tái, không còn chút sức lực cỠđộng nữa. 
Hoa Thanh Tuyá»n nắm ngá»±a áo chàng ném trở vá» chá»— cÅ©. Vì thân hình chàng không còn cỠđộng được nữa nên đành để cho đối phương ném lăn dưới đất. 
An Lạc công tá» nhìn thiếu niên lăn cù dưới đất, lòng thầm tiếc rẽ, lúc đầu chàng cứ nghÄ© thiếu niên này là ngưá»i tiết nghÄ©a, kiên cưá»ng thà chết không chiu nhục, bởi váºy má»›i ba lần bảy lượt ra tay yểm trợ. Tháºm chà còn có lòng lôi kéo vá» dưới trướng. 
Nào ngá» vừa nhắc tá»›i tên TÃch Lịch kiếm Triển Vân Thiên, thiếu niên này láºp tức tìm đưá»ng đào tẩu. 
Hoa Thanh Tuyá»n lạnh lùng lên tiếng: 
- Vân công tá», giá» thì công tỠđã rõ rồi chứ ? Vá»›i thanh Vô Tình kiếm này năm xưa TÃch Lịch kiếm đã thi ân cho không biết bao nhiêu ngưá»i, nhưng ông trá»i tháºt bất công bắt Triển đại hiệp phải chết oan chết ức. Hoa má»— từng thỠân tái tạo cá»§a Triển đại hiệp. Ngày ấy nÆ¡i Äá»™ng Äình hồ, Triển đại hiệp thảm tá». Hoa má»— khổ công mưá»i mấy năm trá»i vẫn không tìm ra chút manh mối cá»§a hung thá»§. Nay Triển đại hiệp linh thiên khiến xui Hoa má»— tìm thấy ... 
Trong đôi mắt già tràn lệ, lão nghẹn ngào nói không nên lá»i. Cả Vân Tranh mặt luôn luôn nở nụ cưá»i giá» cÅ©ng không khá»i u ám. 
Bá»—ng song mục Hoa Thanh Tuyá»n chợt quắc lên dữ dá»™i, lão khom lưng giải khai huyệt đạo cho Triển Bạch, thanh kiếm chỉ ngay yết hầu chàng, gằng giá»ng: 
- Tiểu tá», lá»i ta nói ngươi đã nghe hết rồi. Giá» thì ngươi nói sư thừa ngươi là ai ? 
Thanh kiếm trong tay lão run run, bÃch quanh run rẩy lão nghiến răng: 
- Nếu ngươi còn không chịu nói thì lão phu sẽ lấy máu ngươi để tế vong linh Triển đại hiệp. 
Triển Bạch sụp quỳ xuống dáºp đầu ba cái trước mặt Hoa Thanh Tuyá»n. 
Hành động cá»§a chàng khiến má»i ngưá»i có mặt tại hiện trưá»ng không khá»i kinh ngạc. 
An Lạc công tá» thở dài tiếc rẽ lắc đầu quay ngưá»i bước Ä‘i. 
Trên gương mặt cá»§a Hướng Xung Thiên cÅ©ng lá»™ vẻ xem thưá»ng, không ngá» thiếu niên này lúc đầu thì ngoan cưá»ng giá» bá»—ng trở nên nhu nhược, tham sinh úy tá». 
Hoa Thanh Tuyá»n cÅ©ng ngẩn ngưá»i thu kiếm lại. 
Chỉ thấy Triển Bạch lấy từ trong ngá»±c áo ra má»™t túi vải, hai tay dâng lên trước mặt Hoa Thanh Tuyá»n, thái độ cá»±c kỳ cung kÃnh. 
Hoa Thanh Tuyá»n tiếp lấy giở ra nhìn vào bên trong, bất giác song mục lão mở to, đứng tròng, thần thái lão trông rất khá»§ng khiếp, toàn thân run lẩy bẩy, gương mặt lão biến dạng, không nói được lá»i nào. 
Lúc này An lạc công tá» và Hướng Xung Thiên đã quay mặt bước Ä‘i được hÆ¡n trượng, bá»—ng hai ngưá»i nghe Hoa Thanh Tuyá»n phát lên tràng cưá»i như cuồng loạn, rồi trở kiếm cắt vào yết hầu. An Lạc công tá» và Hướng Xung Thiên vừa quay lại đã thấy máu tươi tràn ướt ngá»±c áo, hai mắt lão trợn trừng trừng chứng tá» lão căm phẫn đến cùng cá»±c, chiếc túi vải rÆ¡i xuống đất, từ trong túi vải rÆ¡i ra má»™t mảnh vải không biết bằng chất liệu gì, có Ä‘iá»u mảnh vải như bị xé ra từ má»™t vạt áo, màu đã ố vàng. 
Thân hình Hoa Thanh Tuyá»n từ từ gục xuống. 
An Lạc công tá» và Hướng Xung Thiên đứng chết lặng tại chá»—, không ai cỠđộng, không ai lên tiếng nói, sá»± việc diá»…n diến quá ly kỳ, quá nhanh, trên gương mặt hai ngưá»i vẫn còn Ä‘á»ng nét kinh hoàng. 
Không biết bao lâu sau, An Lạc công tá» má»›i hoàn hồn bước tá»›i lượm mảnh vải lên, mảnh vải không có chữ, cÅ©ng không có bất kỳ má»™t vết tÃch nào, có Ä‘iá»u chất liệu vải hÆ¡i khác vá»›i các loại nhiá»…u lụa bình thưá»ng mà thôi. 
Không ai hay biết là ánh tà dương đã tắt từ lúc nào, trăng đã bắt đầu ló lên khá»i ngá»n cây ở đằng đông, má»™t cÆ¡n gió lạnh thoảng qua, khiến má»i ngưá»i không khá»i rùng mình. An Lạc công tá» chuyển mục quang nhìn qua Triển Bạch, chỉ thấy chàng đứng chết lặng, sắc mặt trắng như tá» giấy, ná»—i kinh hoàng còn Ä‘á»ng trong mắt. 
Hướng Xung Thiên bước đến gần đỡ thi hài Hoa Thanh Tuyá»n lên, lòng lão ngổn ngang trăm mối. Giao tình vá»›i Hoa Thanh Tuyá»n mấy chục năm, lão biết rõ tánh tình cá»§a lão hữu, nếu không phải do má»™t sá»± kÃch động đến cùng cá»±c không khi nào Hoa Thanh Tuyá»n lại phải tá»± vẫn. Nhưng mảnh vải kia có má»™t ma lá»±c gì mà đến Hoa Thanh Tuyá»n phải tá»± vẫn ? 
Bá»—ng lão nhanh như chá»›p xuất chưởng nhắm ngay ngá»±c Triển Bạch, nhưng tháºt bất ngá» Triển Bạch vẫn đứng bất động. Chưởng Hướng Xung Thiên đánh ra giữa chừng đột ngá»™t biến thành trảo, nhanh như chá»›p nắm chặt Mạch Môn Triển Bạch, gằn giá»ng quát: 
- Việc này nghĩa là sao ? 
Äến lúc này Triển Bạch má»›i từ từ thoát khá»i cÆ¡n mê, quay nhìn Hướng Xung Thiên bằng cặp mắt vô hồn, lắc lắc đầu. 
Hướng Xung Thiên váºn lá»±c siết chặt, song mục như hai luồng Ä‘iện nhìn xoáy vào mắt Triển Bạch: 
- Ngươi là ai ? Mảnh vải này là váºt gì ? 
Cánh tay Triển Bạch bị siết đau đến nỗi mất hết cảm giác nhưng chàng không kêu la một tiếng, chỉ một mực lắc đầu. 
Chàng biết trong túi vải ngoài mảnh vải kia ra còn có mấy váºt nữa, chàng đã từng xem Ä‘i xem lại nhiá»u lần nhưng chàng tháºt tình không hiểu được đó là váºt gì, và biến cố vừa rồi khiến chàng cÅ©ng như bao ngưá»i khác, vô cùng kinh ngạc, chàng không ngá» mấy váºt này lại có má»™t ma lá»±c khá»§ng khiếp như váºy. 
Hướng Xung Thiên tăng thêm mấy thành công lá»±c. Triển Bạch không chịu nổi rên khẽ má»™t tiếng, chàng biết chỉ cần đối phương tăng thần lá»±c nữa thì cánh tay chàng sẽ bị tàn phế, nhưng chàng không thể thốt lên lá»i van xin Xảy thấy An Lạc công tá» bước tá»›i nhẹ nhàng kéo tay Hướng Xung Thiên ra khá»i tay Triển Bạch, đồng thá»i nhìn chàng há»i: 
- Huynh đài há» Triển, không biết có phải là háºu nhân cua TÃch Lịch kiếm Triển đại hiệp ? 
Triển Bạch đứng thẳng ngưá»i lên: 
- Tại hạ vô năng chỉ sợ làm nhục tiên nhân nên không dám nhắc tá»›i danh hiệu ngưá»i. 
An Lạc công tá» mỉm cưá»i: 
- Váºy thì phải rồi. Nếu huynh đài không phải là háºu nhân cá»§a Triển đại hiệp khi nào lại cúi mình trước Hoa Thanh Tuyá»n. 
Triển Bạch thở dài: 
- Tấm lòng cá»§a Hoa tiá»n bối đối vá»›i tiên phụ tại hạ ba lạy tháºt, không đủ báo Ä‘á»n trong muôn má»™t. 
Hướng Xung Thiên nhÃu mày chỉ mảnh vải: 
- Nói váºy mảnh vải này lai lịch thế nào ? 
- Mảnh vải này ... tháºt tình tại hạ cÅ©ng không biết tại sao lại dẫn đến kết cục này. 
Nếu biết trước tại hạ quyết chẳng đưa cho Hoa tiá»n bối làm gì. 
An Lạc công tá» tươi cưá»i. 
- Huynh đài là kẻ chÃnh nhân quân tá», tại hạ hoàn toàn tin tưởng vào lá»i giải thÃch cá»§a huynh đài, hÆ¡n nữa sá»± việc quá ly kỳ mà kiến văn cá»§a mấy ngưá»i chúng ta chưa đủ để phân định ... 
Dừng má»™t lát An Lạc công tá» cúi ngưá»i lượm thanh kiếm lên tiếng: 
- Thanh kiếm này quả là má»™t báu váºt trong võ lâm, giang hồ bằng hữu chắc không Ãt ngưá»i nháºn biết lai lịch cá»§a nó, huynh đài mang kiếm trong ngưá»i muốn giữ bà máºt tháºt không dá»…. 
Triển Bạch gáºt đầu: 
- Tại hạ sức yếu thế cô sống lang bạc giang hồ, hôm nay có duyên há»™i ngá»™ vá»›i công tá» tại hạ lấy làm vinh hạnh có Ä‘iá»u tại hạ bất tài không. thiết làtn sao để báo đáp được ân tri ngá»™ cá»§a công tá». 
Dứt lá»i giÆ¡ tay định đón lấy thanh kiếm. 
Bá»—ng có tiếng cưá»i sang sảng vá»ng lại má»™t bóng ngưá»i như quá»· ảnh xẹt ngang cất tiếng như chuông ngân: 
- Váºy thì thanh kiếm này để ta cất giữ dùm cho ! 
Thinh âm càng lúc càng xa dần, mấy tiếng cuối cùng đã ở xa hÆ¡n mưá»i trượng. 
ÄÆ°Æ¡ng nhiên thanh kiếm ở trong tay An Lạc công tỠđã bị ngưá»i kia cướp mất rồi. Thân thá»§ nhanh nhẹn kinh nhân, không chỉ Triển Bạch mà cả Hướng Xung Thiên, An Lạc công tá» cÅ©ng không kịp nhìn rõ mặt mÅ©i đối phương ra sao. Kẻ này không những võ công cao diệu mà cÅ©ng rất táo gan, dám ngang nhiên cướp đồ ngay trước mặt hai trang tuyệt thế cao thá»§. 
Vân Tranh và Hướng Xung Thiên đồng quát lá»›n, tung ngưá»i Ä‘uổi theo. 
Triển Bạch cÅ©ng vá»™i vàng phóng ngưá»i lướt Ä‘i mặc kệ tiếng kêu réo cá»§a nhóm ngưá»i bảo tiêu rá»™n lên sau lưng. 
Triển Bạch giở hết khinh công đuổi theo nhưng đến cả bóng dáng của An Lạc công tỠvà Hướng Xung Thiên chàng cũng không thấy ! 
Cắm đầu chạy má»™t lúc chàng đã ra khá»i rừng, bên ngoài tứ bá» dã nguyên vắng lặng kéo dài đến chân trá»i, trăng soi vằng vặc bốn bá» không thấy má»™t bóng ngưá»i. 
Triển Bạch dừng chân, quay ngưá»i đón ngá»n gió đêm thổi tá»›i để mong tìm lại sá»± bình tâm. Nhưng trong lòng chàng trăm ngàn ý nghÄ© lá»™n xá»™n không đầu không Ä‘uôi. 
Tại sao Hoa Thanh Tuyá»n lại tá»± vẫn ? Những váºt trong túi vải ẩn chứa má»™t bà máºt gì ? ý nghÄ© cá»§a chàng trở ngược lại những ngày cÅ© ... 
Äã lâu lắm rồi, lúc chàng hãy còn là má»™t đứa trẻ vừa má»›i hiểu biết được Ãt nhiá»u, vào má»™t đêm trung thu trăng sáng, chàng và mẫu thân Ä‘ang trông ngóng phụ thân trở vá». Và phụ thân chàng trở vá» nhưng không phải mang theo những tiếng cưá»i như những lần trước mà thân hình phụ thân đầy những thương tÃch. 
Tuy việc xảy ra đã mưá»i mấy năm nhưng những hình ảnh như vẫn còn má»›i nguyên trong tâm não. Hình ảnh phụ thân mình bê bết máu, đầu tóc rÅ© rượi, loạng choạng bước vào nhà gá»i chàng đến gần và đưa cho chàng má»™t túi vải, bên trong có má»™t mảnh vải được xé ra từ má»™t vạt áo, má»™t viên thiết đạn và má»™t váºt giống như đồng tiá»n cổ đồng thá»i nói ra mấy cái tên, dặn phải Ä‘i tìm những ngưá»i đó và đưa túi vải cho những ngưá»i đó xem. Lúc đó hÆ¡i thở cá»§a phụ thân đã yếu lắm, ngưá»i run run chỉ thanh kiếm - Ngươi cố gắng ... 
Chưa kịp nói hết câu thì ngưá»i đã tắt thở. Lúc ấy chàng hãy còn nhá», nhưng chàng cÅ©ng ý thức được phụ thân chàng không phải hạng ngưá»i thưá»ng. Vì váºy chàng càng Ä‘au đớn khi thấy phụ thân chết thảm, lúc trút hÆ¡i thở cuối cùng gương mặt ngưá»i còn Ä‘á»ng nét Ä‘au đớn tá»™t cùng: 
- Ngươi cố gắng há»c võ công rồi dùng thanh kiếm này báo thù cho phụ thân. 
Bá»—ng chàng lẩm bẩm nói tiếp câu nói phụ thân chàng nói chưa trá»n. 
Câu nói này mưá»i mấy năm nay không lúc nào quên, đồng thá»i cÅ©ng làm chàng Ä‘au khổ không Ãt. 
Trước kia chàng cùng mẫu thân chưa há» bước chân ra giang hồ nên không biết đến má»™t ai trong võ lâm, võ lâm Trung Nguyên cÅ©ng không ai hay biết TÃch Lịch kiếm Triển Vân Thiên lại có thê tá». Äiá»u này có lợi cho chàng vì không sợ bị cừu nhân truy sát nhưng cÅ©ng tai hại vì không được ai trợ giúp. 
Thế là mẫu tá» chàng lưu lạc rày đây mai đó vá»›i ước vá»ng có thể há»c được tuyệt thế công phu để trả thù nhưng hỠđã thất vá»ng, và mẫu thân chàng cÅ©ng ra Ä‘i vÄ©nh viá»…n sau những tháng ngày Ä‘au khổ. Còn lại má»™t mình chàng chịu đựng không biết bao nhiêu ná»—i khổ nhục khi má»›i hÆ¡n mưá»i tuổi đầu đã phải vừa lăn lá»™n kiếm sống vừa tìm há»c võ công. Nhưng võ công chàng há»c được chỉ là thứ võ công tầm thưá»ng. Tuy chàng có tư chất tốt, luyện táºp rất chăm chỉ, nhưng võ công chàng chỉ thuá»™c hạng tầm tầm. 
Rồi chàng lại lưu lạc xin vào làm việc tại Yến Kinh tiêu cuộc đến nay. 
Bởi váºy giỠđây chàng vừa giáºn vừa thẹn lại tá»± trách mình vô dụng, chẳng những cừu gia chưa thấy chút tâm hÆ¡i mà đến cả di váºt cá»§a tiên phụ cÅ©ng không giữ nổi. 
Bốn bỠvắng lặng, chỉ có tiếng gió đêm và tiếng côn trùng nỉ non Triển Bạch không còn phân biệt phương hướng nữa, cứ cắm đầu bước đi. Chàng đang mong An Lạc công tỠlấy lại được kiếm trả cho chàng: 
Bá»—ng chàng nghe sau lưng có tiếng động lạ, nhưng chưa kịp quay lại thì chàng đã nghe lạnh toát toàn thân, phÃa sau lưng chàng in dưới đất có má»™t bóng ngưá»i khác. 
Bỗng nghe có tiếng quát: 
- Ngươi tiết lộ hành tung của lão phu, lão phu đánh chết ngươi ! 
Triển Bạch bá»§n rá»§n tay chân, lại thêm má»™t sá»± hiểu lầm phiá»n toái nữa, chàng đâu có làm tiết lá»™ hành tung cá»§a ai. 
Quay phắt lại. trước mặt chàng là má»™t lão nhân vừa máºp vừa lùn Ä‘ang giÆ¡ chưởng đánh vào bóng lão in dưới đất Bình ! Má»™t tiếng đất cát cá» dại văng tứ tung, dưới đất hiện ra má»™t hố sâu hoắm. 
Chừng như chưa nguôi giáºn lão đánh thêm má»™t chưởng nữa. 
Triển Bạch đứng ngây ngưá»i mặc cho đất cát văng đầy mặt. Chỉ trong má»™t thoáng sau bóng lão nhân dưới đất không còn ra hình thù gì nữa. 
Lão nhân lúc này má»›i cưá»i lá»›n chỉ hố đất nói: 
- Thứ đồ này có đánh chết cÅ©ng đáng lắm. Tiểu tá», ngươi thấy có đúng không ?. 
Äến lúc này Triển Bạch má»›i nhá»› ra lão nhân này là má»™t trong ba ngưá»i vào rừng sau cùng, cùng vá»›i Hoa Thanh Tuyá»n và Hướng Xung Thiên.
		  
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by ngocvosong1986; 17-04-2008 at 12:11 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-04-2008, 05:17 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 960
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 156 Times in 8 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 4 
Thần Bà Mỹ Phụ 
Triển Bạch chưa kịp đáp lá»i, lão nhân đã nói tiếp: 
- Tiểu tá», ngươi đưa cái túi vải cho lão phu coi thá» trong đó có váºt gì mà khiến cho Hoa lão tiểu tá» phải táng mạng. Ha, nếu lão phu mà cÅ©ng có má»™t túi như váºy thì còn gì bằng. 
Triển Bạch nghe nói thất kinh lùi lại: 
- Äây là di váºt cá»§a tiên phụ, lão tiá»n bối lượng thứ. 
Lão nhân hừ lạnh. 
- Hừ, ngươi có đưa hay không ? 
Lão nhân tÃnh tình bất thưá»ng, lúc thì cưá»i cưá»i lúc thì mặt lạnh như tiá»n, ánh mắt trông như mắt rắn. 
Triển Bạch lạnh ngưá»i, chàng nhá»› lại lúc nãy lão phát chưởng đánh vào bóng lão dưới đất thần thái lão cÅ©ng giống như lúc này. 
Thấy Triển Bạch cứ đứng ngẩn ra đó, lão nhân chừng như không còn nhẫn nại được nữa, từ từ bước lên. 
Triển Bạch xưa nay chưa từng biết sợ, không há» tránh né bất kỳ việc gì nhưng đêm nay chàng gặp phải nhiá»u chuyện lạ kỳ, biết mình Ä‘ang đối diện vá»›i má»™t nhân váºt cá»±c kỳ khó đối phó nên định giở chước đào tẩu: 
- Vãn bối có việc phải đi đây ! 
Dứt lá»i quay đầu lá»§i vào rừng. 
Nào ngỠchỉ nghe hừ một tiếng, lão nhân đã đứng chắn trước mặt: 
- Tiểu tá», ngươi muốn chạy ? Trước mặt Phà Nhất Äồng mà muốn chạy, tiểu tá» ngươi đừng nằm mÆ¡ ! 
Triển Bạch tuy bước chân vào giang hồ không lâu, nương nhỠở Yến Kinh tiêu cuá»™c nên các việc trong giang hồ, các nhân váºt có chút danh vá»ng Ä‘á»u đã nghe qua. 
Mấy tiếng Phà Nhất Äồng lá»t vào tai khiến chàng bá»§n rá»§n tay chân. Bởi nhân váºt này võ công rất cao cưá»ng mà tÃnh tình cá»±c kỳ cổ quái, không ai có thể biết trước lão sẽ làm gì và không ai hiểu nổi tại sao lão lại làm việc đó. 
Triển Bạch đảo mắt má»™t vòng, bá»—ng động linh cÆ¡, chỉ bóng Phà Nhất Äồng dưới đất, nói: 
- Phà tiá»n bối, tên đáng chết kia lại đến rồi ! 
Phà Nhất Äồng quắc mắt nhìn qua bóng lão, từ từ giÆ¡ tay lên. Triển Bạch mừng thầm, nào ngá» lão thu chưởng vá» cưá»i ha hả nói: 
- Äến cÅ©ng mặc kệ hắn, lão phu không mắc mưu tiểu tá» ngươi. 
Dứt lá»i lão xông tá»›i như tia chá»›p. 
Triển Bạch quát lá»›n má»™t tiếng nhằm mặt đối phương đẩy má»™t chưởng, nhưng chàng bá»—ng thấy mắt hoa lên má»™t cái, chưởng đánh vào khoảng không, đồng thá»i nhìn thấy Phà Nhất Äồng đã ở ngoài hai trượng tay cầm chiếc túi vải cá»§a chàng. 
Triển Bạch vừa tức vừa thẹn, chưa kịp có phản ứng gì thì Phà Nhất Äồng đã quay lưng Ä‘i vào rừng, má»™t tay cầm túi vải tay kia đưa đưa vào trong túi ... 
Triển Bạch gầm lên má»™t tiếng xông lên, váºn toàn lá»±c nhắm lưng Phà Nhất Äồng, song chưởng quất tá»›i. Phà Nhất Äồng không quay lại, nhưng sau lưng lão như có mắt, nhẹ nhàng tránh song chưởng chà mạng cá»§a Triển Bạch, tiếp tục Ä‘i vào rừng. Vừa Ä‘i vừa lẩm bẩm: 
- Hừ, tiểu tỠnày đúng là đồ điên, trong túi toàn là đồ chơi trẻ con. 
Vừa nói lão vừa vứt từng món từng món má»™t xuống đất, rồi đột ngá»™t tung ngưá»i nhảy lên, má»™t tay nắm lấy má»™t cành cây, tay kia lấy túi vải móc vào má»™t nhánh nhá». 
Triển Bạch ngẩn mặt nhìn lên, cách mặt đất khoảng ba trượng, thân hình Phà Nhất Äồng Ä‘ung đưa tá»±a như má»™t má»› bông váºy. Quát lá»›n má»™t tiếng chàng váºn lá»±c nhảy lên nhưng chỉ vá»›i tá»›i chừng hai trượng rồi rÆ¡i trở xuống. 
Phà Nhất Äồng cưá»i ha hả lá»™n ngưá»i ngồi lên trên cành cây nhìn Triển Bạch té nằm dưới đất, dáng Ä‘iệu rất đắc ý Triển Bạch ná»™ há»a xung thiên, bất kể háºu quả lại váºn lá»±c nhảy lên. 
Lần này thì khá hơn một chút, nhưng cũng không sao với tới được cành cây thì đã hết đã rơi trở xuống. 
Phà Nhất Äồng vá»— tay cưá»i ầm lên, bá»—ng lão rÆ¡i xuống đất. 
Triển Bạch thấy váºy ngầm váºn lá»±c chá» sẵn, định lão vừa rÆ¡i xuống là công má»™t chưởng chà mạng. Nào ngá» thân hình Phà Nhất Äồng trong không trung bá»—ng lá»™n má»™t cái như chiếc pháo thăng thiên vá»t lên ngồi trở lại trên cành cây, cưá»i lá»›n nói: 
- Tiểu tỠngươi mà lên được đến đây, lão phu sẽ trả lại túi cho ngươi. 
Triển Bạch thấy khinh công cá»§a lão xuất thần nháºp hóa như váºy, biết lão quái nhân này tuy ngôn hành có hÆ¡i Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng nhưng võ công cao thâm vô lượng, chàng bá»—ng nghÄ© lại mình bấc giác máu nóng như trào sôi trong huyết quản, nam nhi đại trượng phu không thể thấy khó mà nản lòng. 
Chàng láºp tức phóng đến gốc cây leo lên, bên taivẫn còn nghe tiếng cưá»i liên miên bất tuyệt nhưng càng lúc càng xa. Triển Bạch nhìn lên, quả nhiên cành cây đã trống không nhưng chiếc túi vẫn còn Ä‘ung đưa trong gió. 
Leo tiếp lên mấy thước nữa, chàng vá»›i tay, không tá»›i. Bất giác chàng lại giáºn mình sao lại bất tài đến như váºy. Chàng lấy thế phóng má»™t cái chá»™p được chiếc túi vải nhưng không kịp nắm cành cây, thân hình rÆ¡i xuống đất đánh bịch má»™t cái, Ä‘au Ä‘iếng. 
Äến khi chàng ngồi lên kiểm tra lại thì chiếc túi đã trống rá»—ng, các di váºt cá»§a tiên phụ không biết đã biến Ä‘i đàng nào. Trong má»™t thoáng, tất cả những oán há»n uất ức chất chứa trong lòng bấy lâu nay đồng trào dâng lên cổ há»ng, chàng gầm lên má»™t tiếng vang động cả rừng đêm rồi cắm đầu chạy, không biết chạy Ä‘i đâu để làm gì nữa. 
Chạy được má»™t lát, gió lạnh tạt vào mặt làm chàng bình tâm trở lại, sá»± thể đã như vầy mình đành phải nhẫn nhục sống qua ngày để chá» thá»i cÆ¡ trả thù cho phụ thân. 
Nhất định phải sống bằng bất cứ giá nào, dù có khổ nhục như thế nào cÅ©ng phải chịu đựng bởi bây giá» chàng không sống cho riêng mình nữa, chàng còn có trá»ng trách bên mình. 
Lúc này Triển Bạch đã hoàn toàn tÄ©nh tâm, má»›i phát hiện ra chàng đã trở lại nÆ¡i gặp An Lạc công tá» lúc chiá»u. Qua bao nhiêu bất trắc chàng cảm thấy má»i mệt, liá»n ngồi dá»±a gốc cây ven đưá»ng nghỉ ngÆ¡i. Gió đêm mát rượi nhè nhẹ thổi tá»›i làm Triển Bạch ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nào không hay. 
Chàng mÆ¡ màng trở lại những ngày ấu thÆ¡, thấy mẫu thân Ä‘ang nhẹ nhàng lay chàng dáºy, chàng mÆ¡ màng nghe giá»ng nói dịu dàng cá»§a mẫu thân: 
- Ngủ trong sương trong gió như vầy ngươi không sợ cảm lạnh hay sao ? 
Triển Bạch ngỡ ngàng mở mắt ra, đứng trước mặt chàng là má»™t trung niên mỹ phụ, ăn mặc rất hoa lệ Ä‘ang dùng ánh mắt ấm áp nhìn chàng, ánh mắt mà từ khi mẫu thân qua Ä‘á»i chàng không còn được nhìn thấy nữa. 
Thấy chàng mở mắt, trung niên mỹ phụ mỉm cưá»i đôn háºu: 
- Còn trẻ tuổi mà không biết quý trá»ng tÃnh mệnh mình chừng lá»›n tuổi có hối cÅ©ng không kịp. 
Âm Ä‘iệu nghe vừa thân thiết vừa rầu rầu cá»§a ngưá»i gặp nhiá»u Ä‘iá»u không như ý trong cuá»™c sống. 
Triển Bạch đứng dáºy, chàng vốn là ngưá»i chà tình chà nghÄ©a, thấy mỹ phụ vá»›i mình tuy không quan biết nhưng lại có sá»± quan tâm như từ mẫu, bất giác cảm động khôn cùng, định nói mấy lá»i cảm kÃch nhưng ấp úng mãi không nên lá»i. 
Mỹ phụ thấy thái độ chàng như váºy, bất giác thở dài nói: 
- Nam tá» hán chà tại bốn phương, lẽ nên ngang dá»c bên ngoài má»›i phải, có Ä‘iá»u ... thấy ngươi hình dung tiá»u tụy chắc bá» nhà Ä‘i đã lâu, ta thấy ... ngươi nên vá» nhà Ä‘i. 
Dứt lá»i nhìn Triển Bạch má»™t cái nữa má»›i quay ngưá»i bá» Ä‘i. 
Triển Bạch nghe mắt cay xè, buột miệng nói: 
- Ta không có nhà ... 
Mỹ phụ má»›i Ä‘i được mấy bước, nghe váºy liá»n quay lại thìn tháºt sâu vào mắt Triển Bạch. 
Triển Bạch phóng tầm mắt ra ngoài đưá»ng thấy bên ngoài dừng má»™t cá»— xe ngá»±a trang hoàng lá»™ng lẫy, hai bên có bốn võ sÄ© mang kiếm ngồi trên ngá»±a, tên nào tên nấy Ä‘á»u nhìn chàng vá»›i ánh mắt không mấy thiện cảm. 
Triển Bạch khẽ nhÃu mày: 
- Phu nhân có việc xin tá»± tiện, những lá»i vàng ngá»c cá»§a phu nhân tại. hạ xin ghi nhá»›. 
Mỹ phụ thở dài nói: 
- Trên Ä‘á»i này ngưá»i không có nhà không hiếm, ngươi còn trẻ không nên tá»± Oán tá»± trách, Ä‘á»i ngưá»i có biết bao Ä‘iá»u tốt đẹp Ä‘ang chá» ta hưởng. Con ngưá»i được sinh ra mang trong mình nhiá»u món nợ, nếu tá»± há»§y hoại tÃnh mệnh mình không những mắc tá»™i vá»›i song thân mà còn mắc tá»™i vá»›i trá»i đất nữa, ngươi nên nhá»› lá»i ta. 
Dứt lá»i mỹ phụ quay ngưá»i bá» Ä‘i lên xe Ä‘i mất. Triển Bạch đứng lặng giữa rừng, lá»i nói cá»§a mỹ phụ cứ văng vẳng bên tai, ánh mắt dịu dàng như còn Ä‘á»ng mãi trong trÃ. 
Bá»—ng có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp. 
Triển Bạch ngẩn mặt nhìn lên, đã thấy ba tên võ sÄ© theo há»™ vệ mỹ phụ lúc nãy trở lại. Äến trước mặt Triển Bạch cả ba ky sÄ© đồng gò cương xuống ngá»±a. 
Triển Bạch lấy làm kỳ, không biết ba tên này trở lại làm gì. 
Ba tên vừa xuống ngá»±a chẳng nói chẳng rằng xăm xăm bước tá»›i trước mặt Triển Bạch sắc mắt đầy sát khÃ. Vừa tá»›i nÆ¡i láºp tức chia ra ba lá»™ bao vây Triển Bạch. 
Triển Bạch thất kinh lùi lại hai bước dựa lưng vào gốc cây, giơ chưởng thủ thế. 
Ba tên đại hán cưá»i lạnh múa chưởng tấn công. 
Triển Bạch võ công không cao, trong tay lại không có kiếm, thêm nữa mệt má»i suốt đêm qua chưa kịp hồi phục, nên vừa giao thá»§ đã bị rÆ¡i vào thế hạ phong. Nhưng chàng vốn tÃnh quáºt cưá»ng, thấy đối phương vô duyên vô cá»› tấn công mình cÅ©ng không chịu mở miệng há»i nguyên do, cứ gắng gượng xem chiêu chiết chiêu hầu bảo toàn tÃnh mệnh. 
Ba tên đại hán cưá»i lạnh luôn miệng, ra chiá»u càng lúc càng mạnh, càng ác hiểm. 
Triển Bạch thấy mắt hoa lên một cái, khà huyết đảo lộn, ngực chàng đã trúng phải một chưởng của dối phương rồi. Nhưng chàng cắn răng chịu đau, quát một tiếng công luôn hai thế "Lực phách hoa sơn", "Hoành hổ xuyên tâm", hữu cước một chiêu "Tiến bộ liêu âm" đá vào bụng dưới đại hán bên phải. 
Hai chưởng bức hai đại hán kia lùi lại còn đại hán bên phải bị bất ngá» lãnh trá»n má»™t cước, thoái lui ba bước má»›i đứng vững được. Gã vừa Ä‘au vừa thẹn, bất thần đưa tay ra sau lưng rút ra má»™t thanh quỉ đầu Ä‘ao. quát: 
- Tên tiếu tỠcuồng ngạo, giết chết không tha ? 
Dứt lá»i múa Ä‘ao nhắm đầu Triển Bạch bổ xuống, hai tên còn lại cÅ©ng rút Ä‘ao tấn công. 
Triển Bạch thấy đối phương nhất quyết giết ngưá»i, tuy kinh hãi nhưng cÅ©ng nổi giáºn bá»n ngưá»i vô cá»› hại ngưá»i. Nhưng lá»±c bất tòng tâm, chàng tránh được hai ba chiêu đã nghe đùi lạnh toát, thân hình cÆ¡ hô sụm xuống Chàng than thầm phen này khó thoát khá»i tai kiếp. NghÄ© đến phụ cừu chưa báo mà mình đành phải chết dưới tay bá»n vô danh tiểu tốt tháºt không nhắm mắt. NghÄ© đến đây không biết sức lá»±c ở đâu há»— trợ, chàng gầm lên má»™t tiếng như con hổ bị thương ngang dá»c giữa Ä‘ao ảnh. Bình ! Bình ! Hai tên bị trúng chưởng thoái lui bốn năm bước má»›i đứng vững, Trong khi đó tả thá»§ cá»§a chàng cÅ©ng trúng má»™t Ä‘ao rách má»™t đưá»ng dài, máu tuôn xối xả. 
Bá»—ng có tiếng vó ngá»±a gấp gáp vá»ng lại, có tiếng quát lá»›n: 
- Dừng tay ! 
Ba tên đại hán thất sắc lùi lại. bá»—ng thấy bóng ngưá»i thoáng qua, tiếp đó là ba tiếng "Bốp ! Bốp ! Bốp !" liên tiếp. Bóng ngưá»i dừng lại, thì ra là mỹ phụ lúc nãy. Trong khi đó ba tên đại hán đồng ôm mặt, tên nào tên nấy má sưng cao lên còn in rõ dấu bàn tay. 
Mỹ phụ nhìn ba tên đại hán cưá»i lạnh: 
- Bá»n nô tài các ngưá»i càng lúc càng quá quắc, hở má»™t chút là động sát khÃ, động thá»§ là giết ngưá»i. Không trừng trị các ngươi, Má»™ Dung gia sẽ suy sụp vì các ngươi. 
Ba đại hán dáng khiếp hãi không dám ngẩng mặt lên. 
Mỹ phụ chưa nguá»™i cÆ¡n giáºn. quát: 
- Còn chưa chịu xéo khá»i mắt ta ! 
Ba đại hán lui lại bốn, năm bước má»›i dám quay ngưá»i chạy Ä‘i quên cả ngá»±a. 
Triển Bạch tuy bị trá»ng thương Ä‘au đớn tá»™t cùng nhưng hãy còn tỉnh táo nhìn thấy thân thá»§ cá»§a mỹ phụ chàng không khá»i ngẩn ngưá»i. Lúc đầu chàng cứ ngỡ mỹ phụ này là thê thiếp cá»§a quan gia hoặc Ãt ra cùng là hào phú má»™t vùng, vốn chân yếu tay má»m. 
Nào ngá», mỹ phụ không những biết võ công mà lại còn là má»™t cao thá»§ nữa. 
Chá» ba đại hán Ä‘i khá»i, Triển Bạch gượng lên tiếng: 
- Äa tạ phu nhân cứu mạng ? 
Mỹ phụ quay lại nhìn Triển Bạch, bất giác kêu lên một tiếng kinh hãi: 
- Ngươi. ngươi có biết là ngươi đã lâm trá»ng bệnh rồi không ? 
Triển Bạch gượng cưá»i lắc đầu: 
- Tại hạ chỉ bị chút thương ngoài da ... 
Mỹ phụ lắc đầu thở dài: 
- Ta không nói đến Ä‘ao thương, lúc nãy ta chưa nhìn ra, giá» má»›i thấy ngươi đã bị hàn khà nháºp thể, lại thêm Ä‘ao thương ... 
Nói đến đây mỹ phụ lại thở dài. 
Triển Bạch thấy lòng ấm áp vô hạn, vẻ mặt và ánh mắt hiá»n hòa cá»§a mỹ phụ khiến chàng nhá»› đến mẫu thân, trong ký ức cá»§a chàng ngoài mẫu thân ra, không có ai được ánh mắt như mỹ phụ này. 
Triển Bạch dịu giá»ng: 
- Tại hạ có thân lang bạc, được phu nhân đối đãi như vầy tháºt không dám nói lá»i cảm tạ. Chỉ biết khắc cốt ghi tâm ân đức cá»§a phu nhân. Tại hạ hứng chịu phong trần đã quen rồi, xin phu nhân chá»› báºn tâm ! 
Mỹ phụ lắc đầu: 
- Ngươi không biết, tuy trong ngưá»i chưa thấy biểu hiện bệnh trạng, nhưng thần quang trong mắt ngươi đã thất tán, dù ngươi không bị thương cÅ©ng đã khó lòng chi trì được, đàng này thương thế cá»§a ngươi không nhẹ, ngươi nên nghe lá»i ta tìm nÆ¡i tịnh dưỡng má»™t thá»i gian má»›i được. 
Dứt lá»i mỹ phụ lấy ra má»™t bình ngá»c, đổ ra má»™t dược hoàn đỠsáºm đưa cho Triển Bạch nói: 
- Ta nhất thá»i sÆ¡ ý để bá»n nô tài hại ngươi phải thá» thương. Ta biết ngươi không trách ta, nhưng trong lòng cÅ©ng áy náy không yên, dược hoàn này sẽ có Ãch cho thương thế cá»§a ngươi, ngươi uống Ä‘i. 
Triển Bạch cầm lấy dược hoàn lòng cảm kÃch bất táºn, tuy chàng không muốn nháºn lấy ân huệ cá»§a ngưá»i, nhưng trước mặt mỹ phụ này chàng không có năng lá»±c phản kháng. Chàng cho dược hoàn vào miệng nhai nát nuốt xuống. Chàng bá»—ng thấy trong bụng nóng như lá»a đốt, má»™t luồng nhiệt khà chạy rần ráºt trong ngưá»i. Chàng bá»—ng thấy nghẹn thở, há miệng quát lá»›n má»™t tiếng rôi bất tỉnh nhân sá»±.
		  
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by ngocvosong1986; 17-04-2008 at 12:15 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				03-04-2008, 05:19 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Mar 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 960
					 
                    Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút 
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 156 Times in 8 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 5 
Lăng Phong Công TỠ
Triển Bạch hồi tỉnh lại, trước mặt chàng trống rá»—ng, phải má»™t lúc lâu sau chàng má»›i nhìn thấy cảnh váºt quanh mình. Giá» thì chàng đã nháºn ra đây là má»™t gian phòng bày trà cá»±c kỳ hoa lệ, cạnh giưá»ng để má»™t kỹ trà nhá», trà cụ toàn băng bÃch ngá»c chạm trổ cầu kỳ, cạnh đó đặt má»™t con hạc bằng đồng, má»™t làn khói má»ng từ miệng hạc từ từ bay lên, tá»a hương thÆ¡m dìu dịu. 
Thần trà Triển Bạch hoàn toàn tỉnh táo, hàng loạt câu há»i thoáng qua trong não: 
"Äây là đâu ? Äã xảy ra chuyện gì ? Tại sao ta lại ở đây ... ". 
Tiếp đó chàng hồi tưởng những sự việc xảy ra từ khi tiêu xa bị chặn lại đến lúc bất tỉnh. Có thể sau khi chàng bất tỉnh, mỹ phụ ấy đã cứu chàng mang đến đây. 
Mỹ phụ có dáng vẻ cá»§a má»™t mệnh phụ cao quà nhưng thân mang tuyệt thế võ công. Bà là ai ? Tại sao lại đối đãi vá»›i chàng tốt như váºy ? à nghÄ© chàng lại trở vá», vá»›i các di váºt cá»§a tiên phụ, những váºt đó tàng chứa bà máºt gì khiến Hoa Thanh Tuyá»n phải tá»± sát ? Các ý nghÄ© cá»§a chàng càng lúc càng lá»™n xá»™n, không đầu không Ä‘uôi. 
Triển Bạch thở dài định ngồi dáºy, nhưng thân thể chàng không chút sức lá»±c, vừa nhá»m lên đã ngã váºt xuống giưá»ng. Chàng ngao ngán nhìn ra cá»a sổ bất giác giáºt minh, ngoài cá»a sổ không biết tá»± hao giá» có má»™t ngưá»i Ä‘ang chiếu đôi mắt lạnh như hàn tinh vào ngưá»i chàng. Sắc diện lạnh lùng đến tàn khốc không có chút tình ngưá»i. 
Triển Bạch bất giác lạnh ngưá»i, tuy chàng Ä‘ang trong cÆ¡n bệnh, nhưng tai mắt vẫn còn tinh tưá»ng không ngỠđối phương đến từ khi nào chàng hoàn toàn không hay biết. 
Ngưá»i đứng bên ngoài là má»™t thiếu niên cÅ©ng trạc tuổi Triển Bạch, phong tư rất anh tuấn, y phục hoa mỹ, có Ä‘iá»u sắc diện cá»±c kỳ âm lạnh. 
Thiếu niên nhanh như chá»›p nhảy vào phòng, lướt tá»›i trước giưá»ng, cất giá»ng như từ cõi âm vá»ng vá»: 
- Ngươi là ai ? 
- Tại hạ ... 
Thiếu niên bất giác nộ khà xung thiên, quát lớn: 
- Bất kể ngươi là ai, láºp tức xéo khá»i nÆ¡i đây ? 
Triển Bạch bất giác động ná»™ khÃ, cưá»i lạnh: 
- Hừ ! Các hạ là ai ? Giữa hai ta chưa từng quen biết, nói năng nên giữ lẽ một chút. 
Sát khà bốc mỠgương mặt tuấn tú, thiếu niên gằn từng tiếng: 
- Ngươi biết ta là ai ? Äây là nÆ¡i nào không ? 
Triển Bạch nghe khẩu khà đối phương hình như là chá»§ nhân nÆ¡i này, hÆ¡i ngẩn ngưá»i má»™t chút rồi há»i: 
- Các hạ là chủ nhân ở đây ? 
Thiếu niên quắc mắt: 
- Hừ, không lẽ ngươi là chủ nhân ở đây sao ? 
Triển Bạch hơi đỠmặt đáp: 
- Quả tình tại hạ cũng không biết đây là đâu, cũng không biết tại sao mình lại ở đây, nếu các hạ là chủ nhân ở đây ... 
Vừa nói vừa định chống tay dáºy, nhưng vừa nhá»m lên đã ngã trở xuống giưá»ng, thở dài u oán tiếp - Các hạ cứ ném tại hạ ra ngoài, tại hạ không oán trách đâu ! 
Thiếu niên thấy Triển Bạch thỠthương khá nặng không thể cỠđộng được mục quang có hơi dịu đi đôi chút nhưng gã chỉ hừ lạnh một tiếng nói: 
- Bất kể thương thế cá»§a ngươi nặng nhẹ thế nào cÅ©ng phải tìm cách ra khá»i đây láºp tức, còn bản thiếu gia ra tay thì ngươi khó lòng sống sót. 
Triển Bạch tuy biết mình vô cá»› vào phòng ngưá»i là việc không nên không phải, nhưng là vi chàng không có ý làm như váºy hay vì thái độ khinh miệt cá»§a đối phương động đến lòng tá»± tôn cá»§a không, nên nổi giáºn lạnh lùng: 
- Hừ, các hạ dù giết được tại hạ. Má»™t ngưá»i bị trá»ng thương không thể cỠđộng chân tay, thì có gì đáng gá»i là anh hùng. 
Thiếu niên cưá»i lạnh liá»n nói: 
- Nói báºy, nếu ngươi không thá» thương thì bản thiếu gia không làm gì được ngươi ? 
Triển Bạch lạnh lùng: 
- Cái đó không hẳn ? 
Thiếu niên đỠmặt tÃa tai, giÆ¡ chưởng lên, nhưng ngần ngừ má»™t lát rồi bá» tay xuống, phất tay áo rá»™ng Ä‘i ra ngoài. 
Triển Bạch má»™t lần nữa cố ngồi dáºy. Nhưng tay chân không chút khà lá»±c, đành nằm xuống nhìn quanh. Trong phòng, trần thiết cá»±c kỳ xa hoa, hương trầm ngan ngát, bên ngoài đình viện liên miên hoa liá»…u phất phÆ¡ trước gió. 
Bá»—ng bên ngoài lại nghe giá»ng thiếu niên cao ngạo ná» vang lên: 
- Mấv hôm nay trá»i nóng ná»±c, chắc các ngươi đòi Ä‘i nghỉ mát rồi ! 
Thiếu niên chắp tay sau lưng đẩu ngẩng cao bước vào, tiếp theo sau là bốn tên đại hán tướng mạo dữ dằn, nhưng lúc này tên nào tên nấy mặt mày như tro, vẻ khúm núm trông rất đáng thương. 
Thiếu niên chỉ Triển Bạch lạnh lùng há»i: 
- Ngưá»i này là ai ? Tại sao lại nằm trên giưá»ng ta ? Các ngươi lưá»i nhác quen thôi, nhưng cÅ©ng đâu đến nổi Ä‘ui Ä‘iếc mà không hay có ngưá»i vào chiếm phòng ta ? 
Giá»ng Ä‘iệu cá»§a thiếu nien lạnh lùng không có vẻ quát mắng, nhưng bốn tên đại hán nghe mà sợ đến hầu như đứng không vững nữa. 
Triển Bạch nhìn thấy dáng Ä‘iệu cá»§a bốn tên đại hán không khá»i ngạc nhiên nghÄ© thầm, không ngá» trên Ä‘á»i này lại có ngưá»i Ä‘i sợ ngưá»i khác đến như váºy. 
Lại thấy thiếu niên lạnh lùng quét mắt nhìn bốn tên đại hán một cái: 
- Nếu các ngươi còn động tay động chân thì làm Æ¡n khênh ngưá»i này Ä‘i chá»— khác giùm ! 
Bốn tên đại hán đồng dạ má»™t tiếng, xăm xăm bước tá»›i trước giưá»ng Triển Bạch. 
Triển Bạch mắt nhìn bốn tên đại hán bước tá»›i lòng vừa thẹn vừa tức, nghÄ© mình cÅ©ng thân chÃnh đại lại để cho bá»n phàm phu làm nhục, máu nóng chạy rần ráºt trong huyết quản: 
- Äứng lại ! 
Triển Bạch thu hết sức lá»±c quát má»™t tiếng, bốn tên đại hán giáºt mình dừng lại. 
Trong khi đó, thiếu niên cao ngạo mắt nhìn lên trần nhà như không nghe thấy Bốn tên đại hán quay nhìn thiếu niên một cái rồi tiếp tục bước tới. 
Triển Bạch biết giỠnày chàng không còn chút sức lực phản kháng, đành nhắm mắt mặc cho đối phương làm gì thì làm. 
Bá»—ng ngoài cá»a sổ có tiếng quát thanh tao: 
- Dừng tay ! 
Triển Bạch mở bừng mắt quay đầu nhìn ra, chỉ thấy mắt hoa lên má»™t cái, trước giưá»ng chàng nằm đã xuất hiện má»™t hắc y nhân. 
Bốn tên đại hán lại thất sắc cúi gáºp ngưá»i hành lá»…. 
Thiếu niên cao ngạo hÆ¡i nhÃu mày, há»i: 
- Ngươi định làm gì ? 
Hắc y nhân đứng quay mặt ra ngoài cá»a, Triển Bạch tuy không nhìn thấy mặt mÅ©i đối phương, nhưng nhìn thân hình có thể nháºn ra đó là má»™t thiếu nữ, chàng Ä‘ang ngạc nhiên không hiểu nàng là ai mà bốn tên đại hán lại có vẻ cung kÃnh vá»›i nàng như váºy. 
Nữ nhân đứng đối mặt với thiếu niên cao ngạo, chẳng nói chẳng rằng không khà trong phòng bỗng trở nên căng thẳng lạnh lùng. 
Bốn tên đại hán liếc mắt nhìn nhau, khẽ ra hiệu rồi nhẹ nhàng rút lui. Nào ngỠđi vừa được mấy bước đã nghe hắc y nữ nhân quát: 
- Äứng lại ! 
Bốn tên đại hán mặt lộ vẻ kinh hãi lại nghe hắc y nữ nhân tiếp: 
- Lúc nãy các ngưá»i định làm gì ? 
Giá»ng nói tuy trong trẻo nhưng lạnh đến buốt tai. Triển Bạch nhá»§ thầm cÅ©ng lại giá»ng Ä‘iệu đó. 
Một trong bốn tên đại hán run run đáp: 
- Lúc nãy thiếu gia hạ lệnh khiêng ngưá»i này ra ngoài. 
Hắc y nữ nhân cưá»i nhẹ: 
- Các ngươi giá»i lắm ! 
Quay sang thiếu niên cao ngạo tiếp: 
- Ngươi ra lệnh cho chúng khiêng ngưá»i Ä‘i ? 
Thiếu niên cau mày: 
- Không lẽ ta ra lệnh khiêng má»™t kẻ không quen biết ra khá»i phòng ta cÅ©ng không được phép ? 
Dứt lá»i quay sang trừng mắt nhìn bốn tên đại hán. 
Bốn tên đại hán lúc nhìn hắc y nữ nhân, lúc nhìn thiếu niên cao ngạo, mắt lấm lét trông rất thảm hại. 
Hắc y nữ nhân cưá»i lạnh: 
- Äầu óc cá»§a ngươi để ở đâu mà không biết suy nghÄ© ? Ngưá»i này bệnh nặng như váºy không lẽ tá»± vào đây được ? Không lẽ trong nhà không có ngưá»i sao ? 
Thiếu niên cao ngạo mắt vẫn không rá»i đám thuá»™c hạ: 
- Ta thấy các ngươi chết Ä‘i còn hÆ¡n, sống như váºy sống làm chi ! 
Thân hình hắc y nữ nhân run run chứng tá» sá»± tức giáºn lên đến cá»±c Ä‘iểm, nghiến răng quát: 
- Ta tháºt không ngỠđưá»ng đưá»ng là ngưá»i có danh vá»ng trong giang hồ lại ăn nói thô háºu trước mặt tá»· tá»· ngươi như váºy. Chắc cả mẫu thân ngươi cÅ©ng không coi ra gì ! 
Thiếu niên hơi biến sắc. 
- Không lẽ mẫu thân đem hắn vỠđây ? 
Vừa nói vừa quay nhìn Triển Bạch. 
Triển Bạch lúc này má»›i lá» má» hiểu được mối quan hệ giữa hai ngưá»i này vá»›i mỹ phụ mà chàng gặp trong rừng. Thảo nào lúc gặp chàng thái độ cá»§a mỹ phụ ra vẻ rất thất vá»ng vá» con trai cá»§a bà, nhưng dù sao thiếu niên này cÅ©ng là ngưá»i có danh vá»ng trên giang hồ, như lá»i hắc y nữ nhân nói còn bản thân chàng thì ... 
Nghĩ đến đó, chàng không nén được nổi một tiếng thở dài. 
Bá»—ng có bóng ngưá»i chá»›p động, tiếp theo là mấy tiếng "Bốp ! Bốp !" liên hồi. 
Triển Bạch định thần nhìn lại thì thấy bốn tên đại hán đã lui ra đến cá»a nhưng đồng giÆ¡ tay ôm má, trong khi đó hắc y nữ nhân vẫn đứng xuôi tay trước mặt chúng. Còn thiếu niên thì tròn mắt giáºn dữ nhìn hắc y nữ nhân, hắn nghiến răng gằn giá»ng: 
- Ngươi biết chúng là thuộc hạ của ai không ? 
Hắc y nữ nhân cưá»l lạnh: 
- Ngoài Lăng Phong công tỠra, còn ai xứng đáng làm chủ nhân của chúng nữa. 
Triển Bạch bất giác nghe tim đánh thót má»™t cái, thì ra chàng Ä‘ang ký thân trong Má»™ Dung gia, và thiếu niên cao ngạo kia chÃnh là Lăng Phong công tá» Vô Tình Khách. 
Thảo nào thái độ cá»§a hắn lại lạnh lùng tàn nhẫn đến như váºy. Triển Bạch tuy má»›i bước chân vào giang hồ không bao lâu, nhưng thịnh danh cá»§a võ lâm tứ công tá», chàng không thể không biết, giang hồ truyá»n miệng mấy câu vá» "An Lạc phong lưu, Äoạn Phương phiêu linh, Lăng Phong vô tình. Tưá»ng Lân nhiệt tâm" Äấy cÅ©ng là lá»i miêu tả phong cách cá»§a tứ công tá» váºy.
		  
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by ngocvosong1986; 17-04-2008 at 12:17 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |