 |
|

31-08-2008, 09:17 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lục Tiểu Phụng - Kiếm thấn nhất tiếu (đã post xong)
Trong bộ truyện của Cổ lão gia vỠLục Tiểu Phụng em sưu tầm được 7 bộ sắp xếp theo thứ tự
1. Kim Bằng vương triá»u
2. Phượng gáy trá»i nam ( còn có tên khác là Tu Hoa đại đạo thì phải)
3. Tiá»n chiến háºu chiến
4. Ngân câu đổ phưá»ng ( 2 bá»™ 3 và 4 em ko rõ thứ tá»± có đúng ko)
5. U linh sơn trang
6. Phụng vÅ© cá»u thiên
7. Kiếm thần nhất tiếu
Bá»™ 1 và bá»™ 5 em thấy đã có ngưá»i post rùi. Em xin post những bá»™ còn lại
Theo em thì Cổ lão gia chỉ viết có 7 bộ trên vỠLục Tiểu Phụng thôi. Bác nà o có bộ khác thì post lên cho anh em xem cùng.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by quykiemtu; 03-09-2008 at 11:02 PM.
|

31-08-2008, 09:17 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 01
Dải đất và ng nhức nhối ngón tay
Dải đất và ng.
Ngà y đẹp trá»i. Hoà ng hôn Ä‘ang buông xuống.
Lục Tiểu Phụng Ä‘i trong ánh chiá»u tà trên bãi cát và ng, sương mù buổi chiá»u bốc lên, đất mà u Ä‘á», đỠnhư máu.
Máu tươi cũng đã khô rắn lại như đất và ng.
Lục Tiểu Phụng lấy hai ngón tay lừng danh thiên hạ, móc một miếng đất và ng lên.
Hai ngón tay đã từng bẻ gãy không biết bao nhiêu là đao kiếm của các tay danh hiệp trong võ lâm, bỗng nhiên thấy đau nhức cả lên.
Bởi vì, chà ng biết trong đất có lẫn máu của bạn mình.
Lục Tiểu Phụng và Nhất Kiếm Thừa Phong Liễu Như Cương lần cuối uống rượu với nhau, cách đây đã bảy tháng.
Liễu Như Cương lúc ngà ngà say, bỗng nhiên rót ra hai ly lớn, nhất định đòi Lục Tiểu Phụng cạn ly.
Y có lý do của y. Y nói :
- Äêm nay say rượu, rồi từ đây ly biệt, chúng ta rất có thể năm ba tháng không gặp mặt nhau đấy. CÅ©ng rất có thể từ nay không bao giá» gặp nhau.
Lục Tiểu Phụng vá»™i vã há»i :
- Tại sao?
Liễu Như Cương đáp :
- Bởi vì sáng sớm hôm sau, đệ sẽ tới một nơi hoa không thơm, chim không hót, gà không bay, chó không nhảy, thỠkhông ỉa.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äi là m gì?
Liá»…u Như Cương cưá»i :
- Huynh biết đệ đi là m gì mà , đương nhiên huynh biết đệ đi là m gì.
Liá»…u Như Cương là đệ tá» Ä‘Ãch truyá»n cá»§a Chưởng môn phái Ba Tiêu. Bốn mươi chÃn đưá»ng Hồi Phong VÅ© Liá»…u kiếm tại giang hồ, không chừng không đứng hạnh nhất, nhưng không ra ngoà i hạng năm.
Loại kiếm pháp nà y nhất định phải dùng khinh công phối hợp mới thà nh.
Kiếm pháp và khinh công cá»§a y Ä‘á»u được ngưá»i trong võ lâm bá»™i phục và tôn kÃnh.
Nhưng ngưá»i ta bá»™i phục y nhất, không phải ở võ công, mà là nhân cách cá»§a y.
Từ xưa đến giá», không biết đã có bao nhiêu ngưá»i, dùng bao nhiêu danh từ để hình dung ra “liá»…uâ€. Có ngưá»i nói “liá»…u như tÆ¡â€, có ngưá»i nói “liá»…u như tuyếtâ€. Bất kể là tÆ¡ là tuyết, trong ánh mắt cá»§a há», liá»…u là váºt rất má»m.
Cái vị Liá»…u tiên sinh nà y, cÅ©ng có bá» mặt má»m như tÆ¡ như tuyết.
Lối suy nghÄ© cá»§a y chặt chẽ như tÆ¡, cÆ¡n giáºn cá»§a y như tuyết, chỉ trong má»™t chá»›p mắt đã tan rã ra.
Nhưng tÃnh cách cá»§a y lại trung liệt như cương thép.
Lục Tiểu Phụng dÄ© nhiên biết, y là má»™t ngưá»i như thế nà o.
- Liá»…u huynh Ä‘i là m chuyện đó, nhất định là má»™t chuyện rất nguy hiểm, do đó má»›i nói như váºy.
Liá»…u Như Cương không nói gì, không nói gì có nghÄ©a là mặc nháºn.
Lúc Tiểu Phụng há»i :
- Huynh nói được cho đệ biết, huynh đi là m chuyện gì không?
Liá»…u tiên sinh vẫn không trả lá»i.
Ở tình huống đó, không nói, có nghÄ©a là không muốn cho Lục Tiểu Phụng biết tý nà o, y tÃnh Ä‘i là m chuyện gì.
Như váºy, chuyện nà y hẳn là má»™t chuyện rất bà máºt trong các bà máºt.
Lục Tiểu Phụng hẳn là bạn thân nhất trong các bạn bè cá»§a y, nếu y không nói cho Lục Tiểu Phụng nghe, y cÅ©ng chưa nói cho bất cứ ngưá»i nà o nghe.
Do đó, Lục Tiểu Phụng không há»i lại.
Lục Tiểu Phụng chỉ há»i :
- Liễu huynh đi đến nơi ngay cả thỠcũng không ỉa, rốt cuộc là nơi nà o?
Liá»…u Như Cương trầm ngâm má»™t hồi tháºt lâu má»›i trả lá»i :
- NÆ¡i đó đệ có nói ra huynh cÅ©ng không biết, chẳng qua, đệ vẫn nói cho huynh nghe, đó là má»™t tiểu trấn táºn biên thùy phÃa Tây Bắc, tên là Hoà ng Thạch, Hoà ng là Hoà ng Kim, Thạch là thạch đầu.
Từ đó đến giá», Liá»…u Như Cương không còn thấy bóng dáng đâu, bảy tám tháng nay không há» thấy đâu.
Không ai biết y đến ná»›i nà o, chỉ có Lục Tiểu Phụng biết, bởi vì y vốn coi Lục Tiểu Phụng là má»™t ngưá»i bạn cùng chia sẻ bà máºt, chia sẻ hoạn nạn.
Có Ä‘iá»u Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không biết, y ở cái tiểu trấn ấy gặp phải chuyện gì?
Tại sao bá»—ng nhiên mất tÃch?
Lục Tiểu Phụng là ngưá»i bạn có nghÄ©a khÃ, cÅ©ng là ngưá»i rất thÃch xen và o chuyện ngưá»i khác, gặp phải chuyện như váºy, chà ng có xông ra gánh lấy không?
Dĩ nhiên chà ng tìm tới tiểu trấn đó.
|

31-08-2008, 09:18 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 02
Một kẻ cùng cực gần muốn chết
Cao nguyên, cát và ng, sá»i đá.
Tiểu trấn Hoà ng Thạch ở giữa miếng đất đầy sá»i đá, má»™t mảnh đất trên cao nguyên. Cát và ng mịt mù trên cao nguyên, nhìn xa xa thà nh những cuá»™n cuá»™n cát và ng.
Tiểu trấn nà y có má»™t truyá»n thuyết còn lưu lại tá»›i bây giá».
Quanh quẩn vùng nà y, má»—i nÆ¡i Ä‘á»u có tà ng trữ má»™t bảo tà ng rất khổng lồ, trong đó thứ gì cÅ©ng không có, chỉ có và ng, và ng nhiá»u đến mức muốn đếm cÅ©ng đếm không xuể.
Bực mình cái là không ai tìm ra được, cũng chẳng có ai thấy và ng đó, chỉ thấy cát và ng vĩnh viễn cứ bay mịt mù trong gió.
Và ng là thứ ai ai cÅ©ng má»™ng tưởng, cát và ng vô bá» bến kia lại là cÆ¡n ác má»™ng. Cái má»™ng tìm và ng đã bị vỡ, ngưá»i tìm và ng đã bá» Ä‘i. Qua qua lại lại tiểu trấn chỉ còn lại má»™t số nhà không biết Ä‘i đâu, đà nh phải chôn xác tại đây. Há» thấy có má»™t ngưá»i khách từ nÆ¡i xa lại thông thưá»ng rất lấy là m cao hứng vô cùng.
Lúc Lục Tiểu Phụng đến đây, thái độ cá»§a há» quả tháºt là như váºy.
Lục Tiểu Phụng Ä‘i sâu và o tiểu trấn, chẳng còn thấy vẻ nhiệt tình và cao hứng ở đâu. Cái chà ng thấy đầu tiên, chẳng qua là má»™t con đưá»ng bần cùng và má»™t kẻ cùng cá»±c gần muốn chết.
Tháºt ra, ngưá»i nà y cÅ©ng không coi như là má»™t ngưá»i, chẳng qua là má»™t đứa bé lá»›n không ra lá»›n nhá» không ra nhá», mặc má»™t bá»™ đồ không còn gá»i là quần áo, ngồi dưới mái nhà ở góc đưá»ng trong má»™t tư thế lưá»i lẫm không chịu được.
Tháºt ra, hắn cÅ©ng không thể nói là ngồi đó, hắn Ä‘ang núp trong đó, giống như má»™t con trùn Ä‘ang rúc ngưá»i trong đó, lại giống má»™t con rùa Ä‘ang thụt đầu và o trong cổ.
Hắn không có tiá»n, không có thân nhân, không có bạn bè, cÅ©ng chẳng có tương lai.
Hắn chẳng có gì hết ráo.
Hắn sợ.
Cái gì hắn cũng sợ, do đó hắn chỉ còn chui rúc và o, cuốn thà nh một khoanh, rút và o trong cái vỠcủa mình, trốn chạy cái bần cùng, đói rách, ty tiện đáng sợ đó.
Bởi vì hắn vẫn còn là má»™t đứa bé, hắn không biết những chuyện mình sợ đó, dù có rút ngưá»i và o trong cái vá», cÅ©ng trốn không thoát nổi.
Có Ä‘iá»u lúc hắn thấy Lục Tiểu Phụng, ánh mắt cá»§a hắn sáng lên, cặp mắt sáng rá»±c lên cá»§a hắn lại là cặp mắt to lá»›n trông rất khả ái.
Cặp mắt ấy vừa thấy Lục Tiểu Phụng, giống y như má»™t con chó Ä‘ang đói nhìn thấy bãi phân, má»™t con vương bát nhìn thấy há»™t Ä‘áºu xanh. May mà Lục Tiểu Phụng chẳng phải là há»™t Ä‘áºu xanh, mà cÅ©ng chẳng phải bãi phân. Lục Tiểu Phụng Ä‘i lại trước mặt hắn, chẳng qua chỉ muốn há»i hắn má»™t chuyện thế thôi.
Má»™t ngưá»i vừa đến má»™t nÆ¡i xa lạ, chẳng những váºy còn tÃnh ở đó má»™t thá»i gian, do đó Ä‘iá»u y muốn há»i trước tiên chÃnh là tá»u Ä‘iếm nằm đâu, để còn giải quyết chuyện cÆ¡ bản nhất cá»§a y là ăn uống.
Äứa bé cưá»i nhăn cả cái mÅ©i nói :
- Tá»u Ä‘iếm? Ông há»i tá»u Ä‘iếm ở đâu? NÆ¡i đây cùng đến độ thá» còn không ỉa, cùng đến độ ruồi và chuá»™t còn muốn chết đói, là m sao còn có tá»u Ä‘iếm đâu ra?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngay một cái cũng không có?
Äứa bé nói :
- Ngay ná»a cái nhà còn không có.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nếy váºy thì khách qua đưá»ng, ban đêm muốn tá túc thì phải là m sao?
Äứa bé nói :
- Chẳng là m sao cả, bởi vì chẳng có ai từng qua đây, dù phải đi thêm mấy chục dặm nữa, cũng chẳng có ai muốn đi qua đây.
Lục Tiểu Phụng nhìn lom lom cả ná»a ngà y và o tên ăn mà y vừa dÆ¡ vừa đáng ghét vừa lưá»i vừa hay nói đó, nhịn không nổi há»i :
- NÆ¡i đây cùng cá»±c đến như váºy sao?
Tên ăn mà y thở ra :
- Không những cùng, mà còn cùng đến chết luôn, không những tôi cùng cá»±c muốn chết đây, ngưá»i khác dù chưa bần cùng dến chết như tôi, Ãt nhất cÅ©ng cùng cá»±c ná»a sống ná»a chết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng xem ra ngươi còn chưa chết.
Tên ăn mà y nói :
- Äấy chẳng qua tôi còn chút tà i má»n có thể dằng dai thêm tý nữa.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tà i gì?
Tên ăn mà y đáp :
- Tôi là tên ăn mà y, ăn rất Ãt. Hạng ngưá»i như tôi, dù có bần cùng đến đâu cÅ©ng còn sống lê lết được qua ngà y.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i :
- Ta nhá»› ngươi má»›i nói hình như là nÆ¡i đây cùng cá»±c đến độ muốn chết tá»›i nÆ¡i, váºy thì lấy đâu ra đồ còn thừa tiếp tế cho ngươi?
Tên ăn mà y cÅ©ng báºt cưá»i :
- Äại thiếu gia, xem ra ông quả tháºt là đại thiếu gia. Chuyện ăn mà y, đương nhiên ông không hiểu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- LÃ sao?
Tên ăn mà y nói :
- Cỡ hạng ăn mà y như tôi, tại một nơi bần cùng đến nỗi muốn đem tôi ra nấu canh, mà tôi còn có thể sống qua ngà y thì đương nhiên tôi còn nghỠriêng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- NghỠriêng? NghỠriêng gì?
Tên ăn mà y bá»—ng nhiên ưỡn ngá»±c ngồi thẳng dáºy :
- Muốn giảng cho rõ vá» chuyện nà y, phải có má»™t trình độ há»c vấn rất cao. Vá» phương diện nà y, tôi có thể nói là má»™t chuyên gia.
Lục Tiểu Phụng đối với tên ăn mà y nà y cà ng lúc cà ng cảm thấy hứng thú.
Tên ăn mà y nói :
- Nói tháºt cho ông biết, nghá» riêng cá»§a tôi không chỉ có má»™t thứ. Tiếc là trong bảy tám thứ nghá» riêng cá»§a tôi, chỉ có hai thứ là kiếm được tiá»n.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hai thứ gì?
Tên ăn mà y đáp :
- Thứ nhất kiếm tiá»n được tối Ä‘a là đụng phải hạng ngưá»i ngÆ¡ ngÆ¡ từ phương xa lại như ông.
Hắn chỉ và o Lục Tiểu Phụng :
- Tiá»n cá»§a những hạng ngưá»i ngÆ¡ ngÆ¡ như ông, không kiếm ra cÅ©ng váºy thôi, kiếm ra cÅ©ng như là không kiếm.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ :
- Ngươi nói sao mà đúng thế, hiện giỠta đã bắt đầu muốn khâm phục nhà ngươi rồi.
Chà ng lại há»i tên ăn mà y :
- Còn nếu không có hạng ngưá»i như ta đây thì sao?
Tên ăn mà y đáp :
- Váºy thì đà nh phải dùng nghá» riêng thứ hai chứ sao. Nghá» riêng thứ hai cá»§a tôi là ăn cắp, có cÆ¡ há»™i là trá»™m ngay. Gặp tiá»n là trá»™m, lục thân bất nháºn, có thể trá»™m được bao nhiêu cứ việc trá»™m, trá»™m sạch má»›i ngừng.
Äây là cái nguyên tắc sinh tồn cá»§a tên ăn mà y.
Nhưng Lục Tiểu Phụng không hỠcó ý khinh thị hắn tý nà o, cũng chẳng có ý định thò tay ra tát cho hắn bạt tai, ngược lại, chà ng cảm thấy có cái gì bi ai sâu thẳm trong lòng.
Trên Ä‘á»i nà y không phải có rất nhiá»u ngưá»i có mặt có mà y mà nguyên tắc sinh tồn cÅ©ng không khác gì tên ăn mà y không xấu hổ nà y sao.
Cái tiểu trấn nà y quả tháºt quá bần cùng, Lục Tiểu Phụng đã Ä‘i hết ven trá»i góc bể, mà chưa thấy nÆ¡i nà o bần cùng hoang liêu như nÆ¡i nà y.
Tháºt tình chà ng không hiểu được, hạng ngưá»i như Liá»…u Như Cương, tại sao lại đến nÆ¡i nà y là m gì?
Chà ng cà ng không hiểu, má»™t nÆ¡i như nÆ¡i nà y, lại phát sinh ra chuyện đáng cho Liá»…u Như Cương không ngại đưá»ng xa vạn lý, chẳng những váºy, còn là chuyện Liá»…u Như Cương cho là có thể nguy hiểm đến tÃnh mạng.
Một cái tiểu trấn vô danh, một vị kiếm khách danh tiếng lẫy lừng thiên hạ, vốn không thể đem ráp lại và o với nhau.
Kỳ quái là Liá»…u Như Cương tháºt sá»± là m như có Ä‘iểm quan hệ thần bà quái lạ đó.
Cà ng kỳ quái nữa là Liá»…u Như Cương tháºt sá»± biến mất ở cái khung trá»i nà y. Do đó, Lục Tiểu Phụng muốn Ä‘iá»u tra cho ra sá»± quan hệ giữa cái tiểu trấn nà y và ngưá»i bạn thân cá»§a chà ng.
Chỉ tiếc là , đến bây giá», chà ng chỉ thấy có má»™t tên ăn mà y vừa thê thảm, vừa khả lân, nhưng lại có tý khả ái trong đó.
Lục Tiểu Phụng đã Ä‘i qua rất nhiá»u nÆ¡i, Ä‘i qua hết chân trá»i góc biển, Ä‘i qua các thứ các dạng hương thôn trấn khư lá»›n có nhá» có.
Bất kỳ nÆ¡i nà o, Ãt nhất cÅ©ng có má»™t gian hà ng tạp hóa, dù không có tá»u Ä‘iếm, không có kỹ viện, không có hà ng vải, không có quán cÆ¡m, không có xe có ngá»±a chạy, không có tiệm lương thá»±c, nhưng nhất định phải có má»™t gian hà ng tạp hóa.
Bởi vì tiệm tạp hóa vốn là để cung ứng nhu cầu tất yếu nhất cá»§a con ngưá»i.
Cả má»™t Ä‘á»i Lục Tiểu Phụng, không biết đã gặp qua bao nhiêu tiệm tạp hóa kỳ kỳ quái quái, có tiệm tháºm chà còn cung ứng má»™t thứ yêu cầu đặc biệt nhất cá»§a ngưá»i ta.
Nhưng Lục Tiểu Phụng còn chưa thấy qua cái tiệm tạp hóa nà o ly kỳ quái đản như cái tiệm tạp hóa nà y.
Tiệm tạp hóa nà y dÄ© nhiên là ở tại cái tiểu trấn nà y, tiệm tạp hóa nà y còn có cái bảng hiệu là Äại Nhãn, đương nhiên tên ăn mà y như con rùa con đó đã đưa chà ng lại.
Má»™t cái bảng bị gió cát dầu khói bà o thà nh má»™t miếng gá»— như bia má»™, trên đó có khắc má»™t con mắt tháºt lá»›n, đấy chÃnh là bảng hiệu cá»§a cá»a tiệm.
Lục Tiểu Phụng lắc đầu :
- Äại Nhãn, tiệm tạp hóa Äại Nhãn, cái bảng hiệu tháºt quái lạ.
Tên ăn mà y nói :
- Không quái lạ tý nà o, chá»§ tiệm tên là Vương Äại Nhãn, cá»a tiệm tá»± nhiên thuáºn lý thà nh chương có cái tên như váºy thôi.
Lúc Lục Tiểu Phụng nghe nói váºy, chà ng còn chưa hiểu ra câu nói ấy nghÄ©a lý ra là m sao.
Tháºt ra, chưa gặp qua Vương Äại Nhãn lần nà o, chẳng ai có thể hiểu được ý tứ cá»§a câu nói ấy.
Bởi vì cỡ hạng ngưá»i như Vương Äại Nhãn, rất Ãt ngưá»i có thể thấy y.
|

31-08-2008, 09:19 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 03
Tiệm tạp hóa cá»§a Vương Äại Nhãn
Và o lúc trước và sau hoà ng hôn, tiệm tạp hóa cá»§a Vương Äại Nhãn có rất nhiá»u ngưá»i, bởi vì nÆ¡i đây không những bán đủ các thứ các dạng đồ thưá»ng dùng, còn có bán đồ ướp muối và bán rượu.
Dưới má»™t cái mái là m bằng cá» tranh phÃa ngoà i tiệm, còn bà y ra ba cái bà n vuông, bảy, tám cái ghế dà i. Má»i ngưá»i ngồi xuống, tay trái cầm đầu vịt, má»™t miếng Ä‘áºu há»§ khô, tay phải cầm ly rượu. Nói trên trá»i dưới đất, nói tà o lao má»™t hồi, ngà y tháng không ra gì cÅ©ng qua hết thoải mái.
Äấy chÃnh là những phút giây hoan lạc trong ngà y cá»§a cái tiểu trấn nà y.
Vương Äại Nhãn là má»™t ngưá»i chá»§ rất ân cần vá»›i khách hà ng, lúc nà o cÅ©ng há»· hả qua lại má»i ngưá»i.
Không những má»i ngưá»i là khách hà ng cá»§a y, há» còn là bạn bè thân thiết cá»§a y.
Nhưng ngưá»i thấy y lần đầu tiên mà không bị giáºt nẩy cả mình lên thì không nhiá»u lắm.
Vương Äại Nhãn vừa cao vừa lá»›n, vừa thô, vừa máºp, không những váºy còn là má»™t ngưá»i gù lưng. Con mắt bên trái cá»§a y xem ra cÅ©ng không có gì khác biệt vá»›i ngưá»i thưá»ng, nhưng con mắt bên phải, giống như má»™t cái trứng gà lồi ra khá»i tròng mắt.
Vá» sau có ngưá»i há»i Lục Tiểu Phụng :
- Ông gặp y lần dầu tiên có cảm giác ra sao?
Lục Tiểu Phụng có cảm giác :
- Lúc đó, tôi chỉ thấy y buồn cưá»i, buồn cưá»i đến độ hiếm thấy trên thế gian, có Ä‘iá»u chỠđến lúc y nói chuyện vá»›i tôi được ná»a tiếng đồng hồ, tôi đã quên mất tiêu.
Sau đó Lục Tiểu Phụng lại bổ sung thêm một câu :
- Do đó y má»›i lấy được má»™t ngưá»i đà n bà phong tao, ai thấy cÅ©ng muốn lên nằm chung má»™t giưá»ng.
PhÃa sau tiệm tạp hóa có má»™t căn nhà gá»— nhá», vốn là để chất cá»§i, bây giá» lại bà y ra má»™t cái giưá»ng, trên đó còn trải má»™t tấm vải giưá»ng mà u trắng, Ãt ra cÅ©ng từng là má»™t chiếc khăn trải giưá»ng mà u trắng.
Tại đầu giưá»ng, còn gắn má»™t tấm giấy mà u Ä‘á», đỠmấy chữ :
- Tá túc, má»™t ngưá»i năm mươi đồng má»™t đêm.
- Hai ngưá»i tám mươi đồng má»™t đêm.
Bà chá»§ Ä‘ang ngoe nguẩy mông dẫn Lục Tiểu Phụng lại nÆ¡i đó, cưá»i tÃt mắt nhìn miết và o Lục Tiểu Phụng.
- Lục công tá», thiếp nghe lão gia Vương bát đản có nói qua, công tá» há» Lục.
- Vâng, tại hạ hỠLục.
- Lục công tá», gã ăn nà y con kia Ä‘em công tá» lại đây tháºt là đúng chá»— quá thôi.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhiên báºt cưá»i, chà ng nhìn tấm giấy đỠđỠgiá tiá»n cưá»i nói :
- Nhưng tại hạ tưởng lại nhầm chá»— đấy chứ, đến nÆ¡i đây thấy giá tiá»n các ngưá»i, tại hạ ngỡ mình lá»t và o hắc Ä‘iếm.
- Lục công tá», ông sai rồi đấy, nÆ¡i đây không những lo ăn lo uống, mà còn hầu hạ ông rất chu đáo, giá tiá»n như váºy ông còn nói đắt sao?
Lục Tiểu Phụng nhìn chiếc giưá»ng xem ra lúc nà o cÅ©ng có thể sáºp xuống, tấm khăn trải giưá»ng vừa và ng vừa xám vừa Ä‘en, tháºt không biết ra mà u gì đó, mà cưá»i khổ :
- Bất kể ra sao, ngá»§ trên cái giưá»ng như thế nà y, dù má»—i ngà y phải trả năm chục đồng, mình cÅ©ng thấy có vẻ giống má»™t kẻ ngÆ¡ ngÆ¡.
Bà chá»§ vô tình hay hữu ý, lấy ngón tay tháºt xinh xắn không ngá», chỉ và o hai chữ “hai ngưá»i†trên bảng giá.
Cặp mắt Ä‘a tình nhìn má»m như tÆ¡ :
- Nếu như nói rằng, thiếp muốn công tỠbỠra tám mươi đồng thì sao?
Lục Tiểu Phụng nhìn và o mắt bà ta, thở ra một hơi nhẹ, trong tình huống nà y, dù có bỠra tám mươi đồng cũng là đáng. Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ tiếc là ...
Bà chá»§ há»i dồn :
- Tiếc là sao?
Lục Tiểu Phụng không trả lá»i, cÅ©ng không mở miệng, bà chá»§ nhìn lom lom và o chà ng, cặp mắt Ä‘ang má»m như tÆ¡ kia, bá»—ng nhiên trừng mắt hẳn lên.
- Lục công tá», có má»™t câu thiếp tháºt tình không nên há»i, nhưng trong bụng nhịn không nổi muốn há»i.
- Váºy thì phu nhân cứ há»i cho.
- Cỡ má»™t nÆ¡i tồi tệ như thế nà y cá»§a chúng tôi, má»™t nhân váºt như công tá» là m sao lại tìm đưá»ng lại đây là m gì?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Váºy thì thông thưá»ng má»™t nhân váºt ra sao má»›i tìm lại chốn nà y?
Bà chủ đáp :
- Thông thưá»ng chỉ có hai hạng ngưá»i. Má»™t hạng là ham tà i, nhất định cho là quanh đây quả tháºt có kho tà ng, muốn tìm để phát tà i, hạng ngưá»i nà y chúng tôi rất hoan nghênh. Bởi vì tuy bá»n há» không phát tà i lá»›n, thì chúng tôi cÅ©ng phát tà i nhá».
Bà ta thở ra :
- Tiếc là , mấy năm sau nà y, hạng ngưá»i nà y cà ng lúc cà ng Ãt Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn hạng ngưá»i thứ hai?
Bà chủ nhìn chà ng lom lom :
- Hạng thứ hai, chÃnh là những ngưá»i bị truy nã không còn đưá»ng nà o Ä‘i. Bị quan phá»§ truy nã, bị cừu địch truy nã, truy không còn đưá»ng chạy, má»›i chạy lại đây trốn tạm má»™t thá»i gian.
Lục Tiểu Phụng cũng đang nhìn lom lom và o bà ta :
- Phu nhân xem tại hạ có giống hạng ngưá»i ấy không?
Bà chủ lại thở ra :
- Thiếp xem công tỠ… à … công tỠchẳng giống hạng nà o cả, nhưng nhìn kỹ lại một chút, hạng nà o công tỠcũng giống.
Lục Tiểu Phụng lại nhìn bà ta từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, nhìn lên nhìn xuống một hồi, vừa nhìn vừa lắc đầu, còn đưa tay vân vê hai hà ng ria mép như lông mà y kia.
- Phu nhân, tại hạ biết phu nhân rất hiểu đà n ông, nhưng lần nà y phu nhân nhìn lầm tại hạ rồi.
- Sao?
- Bất kể tại hạ thuá»™c hạng ngưá»i nà o trong hai hạng cá»§a phu nhân, chỉ cần tại hạ là má»™t trong hai, thì bây giá» tại hạ sẽ biến thà nh hạng ngưá»i thứ ba.
Bà chá»§ há»i :
- Hạng thứ ba? Công tá» nói hạng ngưá»i thứ ba là hạng ngưá»i như thế nà o?
- Hạng thứ ba đương nhiên cũng là hạng tội phạm.
Bà chá»§ há»i :
- Bá»n há» thông thưá»ng phạm tá»™i gì?
Lục Tiểu Phụng cố ý không nhìn gì khác trên ngưá»i bà ta, cứ lom lom nhìn và o hai cái đùi.
- Phu nhân đoán th�
Lục Tiểu Phụng cố ý vừa há»i vừa tÃt mắt lại.
- Phu nhân đoán thỠxem hỠphạm tội gì?
Gương mặt bà chá»§ xem ra hình như muốn đỠlên, tháºm chà còn ra chiá»u không nhịn nổi Ä‘i khép hai cái đùi vừa dà i vừa thô vừa rắn chắc vừa thuôn lại.
- Hạng ngưá»i đó thiếp không ham.
Ãnh mắt bà ta lại má»m như tÆ¡ :
- Thiếp tin là công tá» không phải hạng ngưá»i đó.
Äa số đà n ông Ä‘á»u biết rằng, lá»i nói cá»§a Ä‘a số đà n bà đi ngược lại vá»›i những gì há» nghÄ© trong bụng. Bá»n há» nói không ham, không chừng chÃnh là ham, không những váºy còn ham dữ tợn.
Lục Tiểu Phụng đương nhiên không phải là ngưá»i không hiểu tâm lý đà n bà , nếu nói chà ng không hiểu má»™t ngưá»i muốn biểu đạt Ä‘iá»u gì đó vá»›i chà ng, bạn bè cá»§a chà ng có chết cÅ©ng không tin.
Nhưng bây giá» chà ng lại ra vẻ không hiểu Ä‘iá»u gì cả, không những váºy, thần tình còn biến thà nh ra vẻ nghiêm trang.
- Hạng ngưá»i đó tôi cÅ©ng không thÃch, đương nhiên tại hạ nhất định không phải là hạng ngưá»i đó.
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ lại đây, chẳng qua là đi tìm má»™t ngưá»i bạn... má»™t ngưá»i bạn ham tà i.
Bà chá»§ há»i :
- Công tỠcũng có bạn bè ham tà i?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ai cÅ©ng Ä‘á»u ham phát tà i, đương nhiên tại hạ cÅ©ng có bạn bè ham tà i, có ai không muốn phát tà i? Tại hạ có ngưá»i bạn, cÅ©ng từng nghe truyá»n thuyết nÆ¡i đây có bảo tà ng, mượn tôi năm trăm lượng bạc là m lá»™ phÃ, không ngá», y đến đây, bá»—ng mất tăm mất dạng.
- Công tỠđến đây để tìm y?
- Tại hạ không những đến tìm y mà còn muốn đòi lại năm trăm lượng bạc.
Lục Tiểu Phụng lại đi ngắm hai cái đùi của bà chủ.
- Có năm trăm lượng bạc thì dù ngá»§ giá “hai ngưá»iâ€, cÅ©ng ngá»§ được cả mấy trăm ngà y.
Bà chá»§ bá»—ng nhiên quay ngoắt ngưá»i Ä‘i ra không thèm quay đầu lại, hình như ngay cả nhìn cÅ©ng không buồn nhìn Lục Tiểu Phụng lấy má»™t con mắt.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang tÃnh Ä‘uổi theo ra, bá»—ng nhiên phát hiện có má»™t con mắt to tháºt to Ä‘ang nhìn chà ng.
Nếu không nhìn và o ngưá»i cá»§a Vương Äại Nhãn, chỉ nhìn cái cách lá»… mạo, và giá»ng nói cá»§a y, bất cứ ai cÅ©ng cảm thấy y là má»™t ngưá»i quân tá» hòa khà trên hết.
Vương Äại Nhãn nói :
- Lục công tá», ta biết công tá» lại tìm ai rồi. Ngưá»i bạn công tá» Ä‘i tìm, có phải há» Liá»…u, Liá»…u đại hiệp?
- Là m sao ngươi biết?
- Trước khi công tá» lại đây, ngưá»i tá túc nÆ¡i căn nhà nà y là vị Liá»…u đại hiệp nà y.
- Bây giỠy ở đâu?
Con mắt to như há»™t thá»§y tinh cá»§a Vương Äại Nhãn không thấy có biểu tình gì, nhưng con mắt kia đầy vẻ bi ai và thương tiếc :
- Liá»…u đại hiệp quả tháºt là má»™t kẻ hán tá», rất rá»™ng lượng, rất nghÄ©a khÃ, chỉ tiếc công tá» lại cháºm má»™t bước.
Lục Tiểu Phụng ráng nhịn lại há»i :
- Äến cháºm má»™t bước? Không lẽ y chết rồi?
- Ừ.
Vương lão bản cất giá»ng rất ôn tồn lá»… độ nói :
- Lục công tá», ông là ngưá»i hiểu sá»± việc, đương nhiên ông biết rồi, ai chết cÅ©ng thưá»ng thưá»ng được chôn trong quan tà i.
Lục Tiểu Phụng trầm mặc một hồi lâu :
- Như váºy lần nà y lại đây, tại hạ không được thấy ngưá»i cá»§a y.
- Äại khái là váºy.
- Nếu váºy tại hạ có thể nhìn thi thể cá»§a y trong quan tà i không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được.
- Quan tà i của y nằm đâu?
Giá»ng nói cá»§a Vương lão bản lại cà ng ôn tồn lá»… độ :
- Quan tà i hình như phải là tại tiệm bán quan tà i.
Tiệm bán quan tà i nhất định không thể là nÆ¡i nhá»™n nhịp, không ngá» má»™t tiểu trấn hoang sÆ¡ nà y cÅ©ng có má»™t tiệm bán quan tà i. Lục Tiểu Phụng Ä‘i tá»›i con đưá»ng duy nhất cá»§a tiểu trấn, láºp tức thấy ngay tiệm bán quan tà i.
Trên chiếc ghế cÅ© nát để bên ngoà i tiệm, còn có má»™t xác ngưá»i ngồi đó.
Sau đó, Lục Tiểu Phụng má»›i nhìn ra, ngưá»i nà y không những chưa chết, còn là ông chá»§ tiệm bán quan tà i. Không chừng y thu xác ngưá»i chết nhiá»u quá, do đó xem ra cÅ©ng có vẻ sáu bảy phần giống ngưá»i chết rồi.
Tên cá»§a y cÅ©ng tháºt là tuyệt.
Tiệm bán quan tà i đối diện vá»›i tiệm tạp hóa, ông chá»§ tiệm tạp hóa tên là Vương Äại Nhãn, tên cá»§a y là Triệu Hạt Tá».
Y nãy giá» Ä‘ang ngồi như má»™t ngưá»i chết, y không ngá» cÅ©ng không dám ngá» tá»›i là có ngưá»i lại chiếu cố tiệm cá»§a y. Má»™t chá»— nhá» nhoi thế nà y, ngưá»i sống cÅ©ng chẳng bao nhiêu, ngưá»i chết dÄ© nhiên là không nhiá»u, do đó, vừa thấy Lục Tiểu Phụng là y từ trên ghế nhảy dáºy.
- Vị công tá» nà y, trong phá»§ ai chết váºy? Muốn mua quan tà i loại gì?
Gương mặt cá»§a y vốn Ä‘ang giống ngưá»i chết, hoà n toà n không má»™t tý máu, không má»™t tý biểu tình, bây giá» ráng mở má»™t nụ cưá»i cầu tà i cÅ©ng không sao là m nổi, vì váºy mà là m cho gương mặt y cà ng lá»™ vẻ thần bà ngụy dị.
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cưá»i khổ :
- Nhà tại hạ gần đây không còn ai để chết. Tại hạ lại đây chẳng qua muốn tìm má»™t ngưá»i.
Triệu Hạt Tá» sa sầm nét mặt xuống, ngồi lại và o trong ghế, ngay cả giá»ng nói cÅ©ng biến thà nh lạnh lẽo há» hững.
Y nói :
- Nếu váºy e rằng công tá» lại lầm chá»— rồi, nÆ¡i đây ngoà i tôi ra, chỉ còn ngưá»i chết thôi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu váºy tại hạ không tìm lầm đâu, tôi đến đây tìm má»™t ngưá»i chết.
Triệu Hạt TỠhầu như đã nhắm đôi mắt trắng dã lại :
- Chỉ tiếc là nơi đây chỉ còn sót một xác chết thôi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngưá»i tôi muốn xem đại khái là ngưá»i đó.
Triệu Hạt Tá» bá»—ng nhiên nhảy ra khá»i ghế :
- Công tá» nháºn ra Liá»…u đại gia? Ông đến đây thu thi thể cá»§a ông ta?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu :
- Vâng.
Triệu Hạt Tá» thở phà o ra má»™t hÆ¡i dà i, tá»±a như vừa bá» xuống má»™t cái gì tháºt nặng ná» ra khá»i vai :
- Tôi đưa công tỠlại chỗ ông ta. Công tỠtheo tôi.
Triệu Hạt Tá» ngồi phÃa ngoà i tiệm quan tà i, chá»— có bóng mát. Bên trong là má»™t căn phòng có hai cổ quan tà i đã đánh bóng lên nước, còn có năm sáu cổ quan tà i chưa là m xong.
Äi qua hết gian phòng đó, là đến má»™t cái sân nhá» chứa đầy những mảnh gá»—, Ä‘inh sắt vung vãi khắp nÆ¡i, dâm bà o rãi rác, má»™t cái máy hà n tháºt lá»›n, để dá»±a và o má»™t khung giá gá»—, cái máy hà n ấy xem ra hình như để cho má»™t ngưá»i khổng lồ xà i.
Bên cạnh máy hà n có một cổ quan tà i đang là m dở.
Lục Tiểu Phụng động tÃnh hiếu kỳ, nhịn không nổi há»i Triệu Hạt Tá» :
- Máy hà n lá»›n như váºy, nhất định phải là má»™t ngưá»i có sức lá»±c má»›i sá» dụng được?
- Äại khái là váºy.
- Ngưá»i đó ở đâu? Tại sao tại hạ chẳng thấy y đâu cả?
Triệu Hạt TỠchỉ và o mủi mình :
- Công tỠđã nhìn y đây, ngưá»i đó chÃnh là tôi.
Y cố ý nói ra vẻ há»i hợt :
- Má»—i cổ quan tà i bán ra nÆ¡i đây Ä‘á»u do tay tôi là m ra đấy.
Lục Tiểu Phụng phát hiện ra, tuy ông chá»§ tiệm bán quan tà i nà y, cả ngà y ngồi đó như má»™t ngưá»i chết, mặt mà y khó coi cÅ©ng như ngưá»i chết, nhưng lại là má»™t ngưá»i cao lá»›n phi thưá»ng, dù lưng khòm tý đỉnh, nhưng so ra còn cao hÆ¡n ngưá»i thưá»ng má»™t cái đầu, không những váºy, toà n thân bắp thịt rắn chắc, chỉ có ngưá»i suốt ngà y lao động bắp thịt má»›i rắn chắc như váºy.
Chà ng nhìn y lần đầu tiên, y không chừng có vẻ giống má»™t ngưá»i chết, nhưng cà ng nhìn lâu cà ng không thấy giống tý nà o.
Sân phÃa sau có hai dãy nhà , dãy bên trái hai căn phòng, dãy bên phải hai căn phòng.
Dãy phòng bên trái, hình như dùng để là m nhà bếp và chứa cá»§i, dãy nhà bên phải là hai căn phòng Ä‘en thui, ngay giấy dán trên cá»a sổ cÅ©ng Ä‘en thui. Cả hai phòng hình như bao phá»§ má»™t mà u Ä‘en sì, dù là ban ngà y cÅ©ng là m ngưá»i ta có cảm giác rùng rợn.
Triệu Hạt TỠgiới thiệu :
- NÆ¡i đây là chá»— đặt linh cữu, ngưá»i chết Ä‘em vá», trước khi phát tang, tá» thi thưá»ng thưá»ng để tạm nÆ¡i đây, do đó tôi gá»i hai gian nà y là gian “quá»· ốcâ€.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Quỷ ốc? Bộ có quỷ trong đó sao?
Gương mặt trắng bệch cá»§a Triệu Hạt Tá» dưới ánh đèn, xem ra có chá»— giống quá»· tháºt, có Ä‘iá»u y lắc đầu nói :
- Chẳng có quá»· nà o trong tiệm bán quan tà i, tiệm quan tà i chiếu cố cho ngưá»i chết.
Ngưá»i chết rồi thà nh quá»·, chiếu cố cho ngưá»i chết là chiếu cố cho quá»·, tôi chiếu cố cho bá»n quá»·, là m sao chúng lại muốn tá»›i đây náo loạn?
Y nói câu ấy quả tháºt quá hợp tình hợp lý, Lục Tiểu Phụng không muốn thừa nháºn cÅ©ng không xong.
Có Ä‘iá»u Lục Tiểu Phụng Ä‘i tá»›i trước hai gian nhà ấy, chà ng láºp tức cảm thấy có cái gì là nh lạnh chạy dá»c theo xương sống chạy xuống tá»›i bà n chân.
Lục Tiểu Phụng dÄ© nhiên không phải là ngưá»i nhát gan.
Lá gan cá»§a chà ng rất lá»›n, có thể đương nổi bốn chữ “đảm đại bao thiênâ€, tháºm chà cừu địch cá»§a chà ng còn không thể không thừa nháºn, trên thế giá»›i nà y không có Ä‘iá»u gì mà chà ng không dám đụng tá»›i.
Có Ä‘iá»u Lục Tiểu Phụng dưới ánh sáng cây đèn trong tay cá»§a Triệu Hạt Tá», Ä‘i và o hai gian phòng bên phải đó, chà ng cảm thấy mồ hôi ướt đẫm bà n chân.
Cây đèn phát ra ánh sáng le lói, ảm đạm còn hÆ¡n cây Ä‘uốc, trong phòng như váºy mà thêm ánh đèn như váºy, xem ra hầu như đã và o má»™t căn nhà mồ.
Chà ng bước và o gian phòng nà y, láºp tức cảm thấy mình Ä‘ang bước và o má»™t cái nhà mồ.
Trong nhà mồ đương nhiên không có quan tà i.
Trong gian phòng nà y có má»™t cổ quan tà i, quan tà i đặt trên má»™t bục đá mà u tÃm thẩm, trên bục có để linh vị đơn giản, linh bà i đỠmấy chữ đơn giản :
- Bằng hữu Liễu Như Cương.
Nhìn linh bà i, Lục Tiểu Phụng má»›i hết nói gì. Bất kỳ ai thấy linh bà i để đó, Ä‘á»u phải xác nháºn Nhất Kiếm Thừa Phong Liá»…u Như Cương đã chết.
Kỳ quái là , không biết có phải vì có cái khà vị âm u quái đản gì đó, hay là Lục Tiểu Phụng trong lòng cảm thấy có gì kỳ kỳ, khiến cho chà ng tin là Liá»…u Như Cương tùy thá»i tùy lúc sẽ nhảy từ trong quan tà i ra sống lại như thưá»ng.
Chà ng nói :
- Xin ông mở nắp quan tà i dùm.
Triệu Hạt TỠla lên quái gở :
- Công tá» nói gì? Ông muốn tôi mở nắp quan tà i ra? Tại sao ông muốn váºy?
- Bởi vì tại hạ đã nói ông rồi, tôi muốn thấy ngưá»i chết, không phải muốn thấy quan tà i.
Quan tà i mở nắp ra, Lục Tiểu Phụng láºp tức thấy Liá»…u Như Cương.
Gương mặt ngưá»i chết tuy không như ngưá»i sống, nhưng Lục Tiểu Phụng vừa nhìn qua láºp tức nháºn ra ngưá»i nà y chÃnh là Liá»…u Như Cương, không những váºy, chà ng còn nháºn ra nét mặt kinh hoảng và sợ hãi trên gương mặt cá»§a y.
Triệu Hạt Tá» há»i :
- Y có phải là ngưá»i bạn ông Ä‘i tìm không?
Lục Tiểu Phụng không trả lá»i, bởi vì chà ng đã thấy vết thương trà mạng trên ngưá»i Liá»…u Như Cương.
Vết thương nằm trước ngực ngay trái tim, vết đao thương, một đao trà mạng, trơn tru lẹ là ng.
Lục Tiểu Phụng có thể khẳng định được điểm đó.
Chà ng đã thấy qua nhiá»u ngưá»i chết, kinh nghiệm cá»§a chà ng vá» chuyện đó rất nhiá»u. Những tình huống đó, không ai hiểu rõ được hÆ¡n chà ng.
Nếu chà ng không khẳng định Ä‘iá»u đó, còn ai có thể khẳng định được?
Nhưng gương mặt cá»§a chà ng lá»™ ra má»™t biểu tình kỳ quái mê hoảng, chẳng những váºy chà ng cứ lắc đầu, miệng cứ lẩm bẩm :
- Không thể nà o được, nhất định không thể nà o được.
Tháºm chà chà ng còn nói Ä‘i nói lại mấy lần, Triệu Hạt Tá» hiển nhiên là ngưá»i tÃnh tình rất nhẫn nại, má»™t ngưá»i thưá»ng ở gần xác chết không nhẫn nại là m sao được bây giá».
Do đó y đợi Lục Tiểu Phụng nói câu đó tới năm sáu lượt, y mới nói :
- Chuyện gì không thể nà o được?
Lục Tiểu Phụng không trả lá»i câu há»i ấy, ngược lại còn há»i :
- Ông có biết ngưá»i chết nằm trong quan tà i nà y là ai không?
Chà ng không đợi Triệu Hạt Tá» trả lá»i, đã tá»± mình trả lá»i dùm y :
- Y chÃnh là Nhất Kiếm Thừa Phong Liá»…u Như Cương, khinh công và kiếm pháp cá»§a y, dù không bằng được Tây Môn Xuy Tuyết, cÅ©ng không sai bao nhiêu. Nếu nói y bị ngưá»i ta đâm trước ngá»±c mà chết, tháºm chà không có lấy má»™t cÆ¡ há»™i hoà n thá»§, thì dù ông có cắt đầu tôi Ä‘i, tôi cÅ©ng không chịu tin.
Nhưng bây giỠtình huống đó xem ra không thể nghi ngỠcách nà o khác hơn.
Thi thể trong quan tà i đã được thay áo quần, vết thương cũng đã được chùi sạch sẽ.
Miệng vết thương đại khái chỉ chừng má»™t tấc ba phân, cây Ä‘ao kẻ sát nhân sá» dụng, chắc chắn rất cùn, chẳng những váºy mà còn đâm thẳng trước mặt, nếu là chém thì vết thương phải dà i hÆ¡n như váºy.
Do đó Lục Tiểu Phụng má»›i nói, đây là chuyện khó có thể nà o xảy ra, bởi vì trên thế giá»›i nà y chưa có ngưá»i nà o sá» Ä‘ao có thể đâm và o tim cá»§a Liá»…u Như Cương, trừ phi ngưá»i ấy là bạn rất thân cá»§a y, Liá»…u Như Cương hoà n toà n không hỠđỠphòng đến hắn.
Lục Như Cương là m gì có bạn bè ở tiểu trấn nà y?
Ãnh mắt cá»§a Lục Tiểu Phụng rốt cuá»™c từ vết thương trên ngá»±c dá»i qua gương mặt Triệu Hạt Tá». Chà ng há»i y :
- Ông có biết y bị giết ở nơi nà o không?
Triệu Hạt TỠđáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là biết. Ở má»™t cái hẽm nhá» rất u ám, y chết sau canh ba, lúc đó trong hẽm không còn đèn Ä‘uốc gì cả.
- Ngưá»i đầu tiên phát hiện ra thi thể cá»§a y là ai?
- Là cái tên ăn mà y nói chuyện với ông đó.
- Thi thể của y phát hiện và o lúc nà o?
- Lúc đó trá»i còn chưa hoà n toà n sáng hẳn.
- Trá»i chưa sáng, là m sao tên ăn mà y đó đến được cái hẽm đó? Äến là m gì?
- Äiá»u đó tôi không rõ lắm.
- Ai đem thi thể lại đây?
Triệu Hạt TỠđáp :
- Tôi Ä‘em lại đấy. Liá»…u đại hiệp là má»™t ngưá»i tốt, rất rá»™ng rãi, ông ta coi tôi là bạn bè.
Y lại bổ sung và o :
- Liá»…u đại hiệp đến đây tuy chưa được bao lâu, nhưng bạn thân rất nhiá»u.
Chỉ có bạn bè thân lắm, mới có thể lợi dụng trong lúc y không ngỠtới, đâm thẳng trước ngực y.
Ngưá»i bạn thân ấy là ai váºy?
Lục Tiểu Phụng than thở trong bụng, chà ng lại há»i Triệu Hạt Tá» :
- Lúc ông cõng y vỠđây, cây đao giết chết y có còn nằm trên ngực không?
Triệu Hạt TỠlộ vẻ kinh ngạc rõ rà ng :
- Sao ông biết được? Sao ông biết cây đao còn nằm trên ngực y?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vết thương nằm chá»— rẻ xương sưá»n thứ sáu và thứ bảy, hai xương ấy rất gần nhau, Ä‘ao đâm và o khó rút được ra. Hung thá»§ thừa lúc Lục Như Cương sÆ¡ ý đâm được y, trong lòng nhất định Ä‘ang hưng phấn mà há»—n loạn, chẳng những váºy, hắn cÅ©ng không biết cái vị kiếm khách lừng danh ấy đã chết vì lưỡi Ä‘ao cá»§a hắn tháºt hay chưa, lần thứ nhất nếu rút không ra, lần thứ hai lại rút không ra, nhất định không thá» lần thứ ba.
Lục Tiểu Phụng cất giá»ng rất bình tÄ©nh :
- Äao đâm và o chá»— đó, nhất định phải cần má»™t ngưá»i chá»§ tiệm bán quan tà i như ông, lúc nà o thư thả trong lòng, má»›i rút ra nổi thôi.
Triệu Hạt TỠthở ra nói :
- Äến giá» tôi vẫn còn chưa biết ông là ai, có Ä‘iá»u tôi biết má»™t Ä‘iá»u, ông phải là má»™t nhân váºt rất siêu quần.
- Sá»± tình có đúng như váºy không?
- Äúng váºy.
- Có phải ông rút đao ra không?
Triệu Hạt TỠđáp :
- Äúng là tôi, tôi tá»± tay rút cây Ä‘ao ra.
- Äao ở đâu?
Triệu Hạt Tá» hình như bá»—ng nhiên quên mất nãy giá» mình đã nói gì, y há»i :
- Äao? Äao gì?
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chà ng rất hiểu hạng ngưá»i nà y. Chà ng còn biết cách để đối phó vá»›i há».
Äối phó vá»›i những hạng ngưá»i nà y, chỉ cần má»™t tiếng là đủ.
Tiá»n!
Má»™t đỉnh bạc nhét và o trong tay cá»§a Triệu Hạt Tá», Lục Tiểu Phụng lại há»i y câu há»i vừa má»›i há»i tức thì :
- Äao ở đâu?
Triệu Hạt Tá» trả lá»i không giống lúc trước chút nà o :
- Cây đao dĩ nhiên là đã được tôi dấu đi rồi.
- Dấu ở đâu?
Gương mặt trắng bệch xem ra cứng ngắt cá»§a Triệu Hạt Tá», bây giá» còn lá»™ được má»™t nụ cưá»i :
- Tôi dấu thứ gì, đương nhiên là dấu chá»— ngưá»i khác không thể nà o tìm ra.
Bục đá dưới quan tà i là m bằng đá mà u tÃm thẩm, như má»™t cái ná»n tế đà i, váºy mà còn có mấy cục đá di chuyển được.
Lôi mấy cục đá đó ra, bên trong chÃnh là má»™t nÆ¡i tà ng trữ đồ rất bà máºt tá»± nhiên.
Ngưá»i khác đã không biết có mấy hòn đá đó rồi, có biết cÅ©ng không biết nó nằm ở đâu, muốn Ä‘i tìm những đồ tà ng trữ còn khó hÆ¡n lên trá»i.
Bà n tay của Triệu Hạt TỠthò và o trong chỗ giấu, lúc y rút tay ra, chắc hẳn cây đao phải nằm trong tay.
Lục Tiểu Phụng tháºt tình rất muốn xem thá» cây Ä‘ao đâm chết Lục Thừa Phong, là má»™t cây Ä‘ao ra sao.
Có Ä‘iá»u, bà n tay cá»§a Triệu Hạt Tá» vẫn còn chưa rút ra, là m như có con rắn độc bá»—ng cắn phải bà n tay cá»§a y.
Gương mặt trắng bệch không có tý máu của y, bây giỠxem ra hình như biến thà nh mà u xanh biếc.
Lục Tiểu Phụng nhìn y, đồng tỠthu nhỠlại :
- Äao ở đâu?
Lần nà y, câu trả lá»i cá»§a Triệu Hạt Tá» lại biến thà nh đồng dạng như câu đầu :
- Äao? Äao gì?
Lục Tiểu Phụng rất muốn đạp cho y một cái.
Nhưng chà ng không ngỠTriệu Hạt TỠđã nằm phục xuống đất, hô lên sợ hãi :
- Tôi thá», quả tháºt tôi đã dấu cây Ä‘ao trong chá»— nà y, nhưng bây giá» chẳng thấy có gì trong đó, chẳng thấy có Ä‘ao ở đâu.
Thấy vẻ mặt cá»§a y, Lục Tiểu Phụng không nỡ tát xuống cái bạt tai, đạp cÅ©ng đạp không nổi. Chà ng chỉ còn nước dằn lòng xuống há»i :
- Ông nghĩ thỠxem, trừ ông ra, còn ai biết ông dấu đao trong đó?
Cái đầu cá»§a Triệu Hạt Tá» vốn Ä‘ang gầm xuống mặt đất, nghe há»i váºy bá»—ng ngẩng lên, cặp mắt lỠđỠbá»—ng như muốn sáng rỡ :
- Tôi nghÄ© ra rồi, có má»™t ngưá»i biết chuyện đó, chỉ có y má»›i biết, không những biết còn thấy táºn mắt.
Lục Tiểu Phụng xách y lên khá»i mặt đất, gằn giá»ng há»i :
- Ngưá»i đó là ai?
Triệu Hạt TỠthở dốc nói :
- Y há» ...
Triệu Hạt TỠnói chưa hết câu, tiếng thứ ba là âm mở ra, nhưng miệng y mở ra, chẳng nghe có tiếng động gì.
Bởi vì miệng của y vừa mở ra, bên ngoà i có hai ba chục là n ánh sáng bắn và o.
Trong chá»›p mắt, Lục Tiểu Phụng đã đếm ra được, trong đám hai ba chục đưá»ng ánh sáng đó, có loại mà u xanh, có loại mà u tÃm, có loại mà u sáng lạn như bạc.
Nhưng lần nà y chà ng lầm, bởi vì trong đó còn có một loại mà u sắc trong suốt, trong suốt có nghĩa là không thấy được.
Ãm khà từ ba cánh cá»a sổ phóng và o, không phải chỉ có hai mươi ba loại, mà là hai mươi bốn loại.
Bởi vì trong đó có một loại là trong suốt.
Hai mươi bốn thứ ám khà đó không nhắm và o Lục Tiểu Phụng, mà nhắm và o Triệu Hạt Tá».
May mà chẳng có thứ nà o trúng cả, tháºm chà thứ ám khà trong suốt kia cÅ©ng tráºt luôn.
Bởi vì Triệu Hạt TỠđã đụng phá nóc nhà , bay ra ngoà i.
Dĩ nhiên không phải tự mình y bay ra.
Y Ä‘ang nằm trên mặt đất, Lục Tiểu Phụng vừa nắm chéo áo xách ngưá»i y lên, ám khà đã bay và o, trong má»™t khoảng tÃch tắc đó, Lục Tiểu Phụng đã dùng sức quăng y lên, bay thá»§ng qua nóc nhà má»™t lá»— lá»›n, từ đó bay ra ngoà i.
Sau đó, Lục Tiểu Phụng đã từ trong những là n ánh sáng, bay ra ngoà i cá»a sổ.
Trong chá»›p nhoáng, thân pháp và tốc độ cá»§a chà ng, cÆ¡ hồ đã vượt quá giá»›i hạn cá»§a con ngưá»i, cÅ©ng vượt quá giá»›i hạn thể lá»±c cá»§a chÃnh mình.
Má»™t ngưá»i dưới mắt ngưá»i khác tùy thá»i có thể chết lúc nà o không biết, mà vẫn còn sống nhăn đó, đạo lý chÃnh là ở chá»— đó.
Lúc Lục Tiểu Phụng ra đến giữa sân, Triệu Hạt TỠcũng vừa từ nóc nhà bay lên.
PhÃa sau đám gá»—, lại có má»™t vùng ánh sáng lạnh vụt tá»›i, cÅ©ng còn nhắm và o Triệu Hạt Tá», hiển nhiên muốn giết y bịt miệng.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang ở trên không, thuáºn tay chụp má»™t miếng gá»—, chân trái đạp xuống đất, thân hình lại búng lên, miếng gá»— trong tay phóng ra cháºn lấy là n sáng bạc.
Những tiếng lá»™p bá»™p vang lên không ngá»›t, ám khà đã dÃnh chi chÃt và o miếng gá»—, ngưá»i cá»§a Triệu Hạt Tá» rá»›t xuống nóc nhà , từ cái lá»— hổng lúc nãy lại rá»›t xuống dưới đất.
Chỉ nghe phÃa sau đám gá»— có tiếng ngưá»i kêu khẽ :
- Lục Tiểu Phụng khá lắm, khinh công cao tuyệt.
Lục Tiểu Phụng hét lên :
- Ngươi là ai?
Chà ng Ä‘ang tÃnh nhảy lại chá»— đám gá»—, nà o ngá» trên nóc nhà đối diện bá»—ng có ánh Ä‘ao quang như cầu vòng mà u xanh bay lên, giữa không trung uốn lượn má»™t vòng, nhắm hướng chà ng đâm lại.
Chiêu Ä‘ao ấy vừa nhanh vừa hiểm độc, chỉ má»™t Ä‘ao đã muốn lấy mạng chà ng ngay láºp tức, do đó đánh ra hết sức mình không để thừa dư lá»±c.
Lục Tiểu Phụng không thụt lùi lại tránh né mà còn bay ngưá»i ngược lại tiến tá»›i.
ThÃch khách hiển nhiên rất kinh ngạc, ánh Ä‘ao xoay vòng, y tÃnh giữa không trung đưa ngang Ä‘ao tước qua cổ há»ng cá»§a Lục Tiểu Phụng, có Ä‘iá»u không còn đủ lá»±c lượng.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhiên thò ngón tay trá» và ngón tay giữa ra, kẹp ngay lấy lưỡi Ä‘ao, dùng sức đẩy ra trước, má»™t cổ chân khà truyá»n từ lưỡi Ä‘ao đến cán Ä‘ao, hổ khẩu cá»§a thÃch khách láºp tức bị toát ra. Bà n tay cầm Ä‘ao vừa mở tung, cán Ä‘ao đã đụng và o ngá»±c y: “cách†má»™t tiếng, là m gãy Ä‘i hai rẻ xương sưá»n.
Chiêu ấy chÃnh là tuyệt kỹ vô song thiên hạ, oai chấn giang hồ cá»§a Lục Tiểu Phụng.
Tất cả biến hóa chỉ nằm trong một khoảnh khắc nhỠbé đó.
Trừ Lục Tiểu Phụng ra, trên Ä‘á»i nà y không có ngưá»i thứ hai nà o có thể ká»m được lưỡi Ä‘ao trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Tên thÃch khách vừa ở trên không té xuống đất, cổ há»ng đã phát ra tiếng gầm gừ như dã thú lúc sắp chết.
Thanh Ä‘ao cá»§a hắn Ä‘ang nằm trong tay cá»§a Lục Tiểu Phụng, lưỡi Ä‘ao đã lướt qua cổ há»ng hắn từ lúc nà o.
Tháºt ra, khinh công và kiếm pháp cá»§a hắn chắc chắn đã thuá»™c hạng nhất lưu, do đó Lục Tiểu Phụng cÅ©ng nói :
- Không ngỠnơi đây cũng có một cao thủ như ngươi.
Lục Tiểu Phụng há»i tên thÃch khách mặc chiếc áo dạ hà nh Ä‘en thui bó sát và o ngưá»i, vải bố Ä‘en che mặt :
- Ngươi là ai? Ai sai ngươi lại đây? Các ngươi muốn giết Triệu Hạt TỠbịt miệng vì lý do gì?
Tên đó dang nhìn Lục Tiểu Phụng kinh ngạc, trong ánh mắt hoảng sợ đó, bỗng nhiên đồng tỠthu nhỠlại.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhiên thấy trong tròng mắt cá»§a y có bóng ngưá»i thoáng qua, và kiếm quang lóe lên.
Phản ứng của chà ng nhanh vừa đủ, do đó chà ng không bị chết dưới lưỡi kiếm.
Phản ứng cá»§a chà ng tuy nhanh váºy, y phục cá»§a chà ng còn bị kiếm khà lạnh lẽo tước xé.
Trong vùng kiếm quang, chà ng thoáng thấy má»™t bà già mặc áo tÃm, đầu tóc bạc phau, nhưng không kịp thấy diện mạo.
Bởi vì chuyện phát sinh trong má»™t khoảnh khắc đó, không cho chà ng có thá»i giá» quan sát ngẫm nghÄ©.
Kiếm vừa đâm tá»›i, Lục Tểu Phụng đã vung Ä‘ao lên, tên thÃch khách bị đụng mấy rẻ xương sưá»n đã lăn ra ngoà i. Thanh kiếm trên tay bà già lại chá»›p lên, Lục Tiểu Phụng lùi lại bước nữa, tá»›i trước đám gá»—, chà ng đã tá»±a hồ nghÄ© ra được cách phản công, Ãt nhất cÅ©ng đã có đưá»ng lùi.
Nhưng chà ng đã không phản kÃch, cÅ©ng chẳng lùi lại tránh né.
Gương mặt cá»§a chà ng bá»—ng biến sắc, bởi vì chà ng chợt phát hiện ra, thanh kiếm trên tay cá»§a bà già chÃnh là thanh kiếm cá»§a Liá»…u Như Cương.
Lúc nà y, mũi kiếm cơ hồ đã đụng tới trước ngực chỗ trái tim chà ng.
Tình trạng cá»§a Lục Tiểu Phụng đã đến chá»— đưá»ng cùng, lùi không thể lùi được, giữa ngá»±c cÅ©ng chÃnh là chá»— trà mạng trên ngưá»i. Kỳ quái nhất là , vá» sau, Lục Tiểu Phụng còn nói ngưá»i khác rằng :
- May mà bà ta đâm và o chỗ trái tim của tôi, nếu không tôi chắc là chết.
- Tại sao?
Bởi vì trong má»™t khoảnh khắc đó, bà n tay phải cá»§a chà ng nằm gần trái tim, do đó mÅ©i kiếm dù đã xuyên thá»§ng qua lá»›p áo trước ngá»±c chỉ cần tiến thêm ná»a phân nữa là Lục Tiểu Phụng xong Ä‘á»i.
Tiếc là trong chá»›p nhoáng đó, mÅ©i kiếm ngay cả ná»a phân cÅ©ng đẩy không và o, bởi vì mÅ©i kiếm đã bị hai ngón tay cá»§a Lục Tiểu Phụng giữ chặt.
Vá» sau cÅ©ng có ngưá»i có nói vá»›i chà ng :
- Chúng tôi đã biết hai ngón tay cá»§a ông, như bùa chú ma quá»·, tháºm chà còn tương thông chặt chẽ vá»›i tâm ý cá»§a ông, chỉ cần tâm cá»§a ông có ý, kiếm cá»§a đối phương sẽ bị ông kẹp cứng, bởi vì kiếm có nhanh đến đâu cÅ©ng nhanh không bằng tâm ý cá»§a ông.
Cái Ä‘iểm đó, giang hồ không ai có thể phá»§ nháºn.
- Nhưng lúc ấy, tại sao bà n tay cá»§a ông lại ở gần chá»— trái tim nhÄ©? Có phải ông đã tÃnh đúng đối phương sẽ nhất định đâm và o giữa ngá»±c ông sao?
Lục Tiểu Phụng chỉ cưá»i, không trả lá»i.
Câu há»i ấy không thể nà o trả lá»i cho nổi.
Trong má»™t khoảnh khắc sống chết như thế, có nhiá»u chuyện không thể giải thÃch được, không chừng đó là nhá» kinh nghiệm và trà tuệ cá»§a chà ng kết hợp mà thà nh, không chừng đó là nhá» linh cảm nhất thá»i, không chừng chỉ là may mắn.
Kiếm cá»§a ngưá»i kiếm khách bị giữ cứng, có khác gì chân tay cá»§a y bị giữ cứng, trong lòng y nhiá»u khi còn nghiêm trá»ng hÆ¡n cả váºy.
Có Ä‘iá»u bà già mặc áo tÃm nà y, chắc chắn là má»™t tay kiếm khách báºc nhất, không những váºy mà còn là tay cao thá»§ siêu quần.
Không những kiếm pháp cá»§a bà ta nhanh, mà ứng biến cÅ©ng nhanh, phán Ä‘oán chÃnh xác. Do đó Lục Tiểu Phụng vừa giữ mÅ©i kiếm, bà ta bèn tung lá»ng tay, ngưá»i bà ta cÅ©ng đã bay ra ngoà i bằng má»™t tốc độ phi thưá»ng kinh hãi.
DÄ© nhiên là bà ta bay lên, bà ta bay lên theo má»™t chiá»u rất xéo, mục Ä‘Ãch để tránh đối thá»§ rượt theo, chiá»u xéo đó ắt hẳn là má»™t hướng an toà n vô cùng.
Nhưng bà ta còn không yên tâm, bà ta chắc hẳn là má»™t ngưá»i vô cùng cẩn tháºn, vô cùng quý trá»ng mạng cá»§a mình.
Do đó sau khi bà ta búng ngưá»i lên không, bà ta còn lá»™n má»™t vòng, chuyển hướng qua má»™t chiá»u khác.
Bà ta mặc má»™t chiếc quần dà i bó sát ngưá»i, trên dưới như má»™t tấm vải bố kÃn mÃt.
Mặc má»™t bá»™ đồ như váºy, bên trong cÅ©ng chẳng cần phải mặc gì thêm.
Lúc bà ta lá»™n ngưá»i lại, hai cặp đùi dà i cá»§a bà ta cÅ©ng bay lên, y như những lượn sóng nhô lên từng đợt.
Lục Tiểu Phụng ngẩng đầu lên, chà ng chợt thấy cặp đùi của bà ta.
Äấy có phải là cặp đùi cá»§a má»™t bà già đâu.
Cặp đùi Lục Tiểu Phụng vừa thấy, trắng nõn và rắn chắc, so vá»›i mái đầu trắng phau và nét mặt nhăn nheo cá»§a bà ta, nhất định không cùng thuá»™c chung vá» má»™t ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng là ngưá»i có nhãn lá»±c phi thưá»ng, chà ng đối vá»›i cặp đùi cá»§a đà n bà trưóc giá» vẫn có hứng thú nghiên cứu.
Tháºm chà chà ng còn nháºn ra được bắp thịt Ä‘ang cỠđộng trên cặp đùi đó.
Cặp đùi thon dà i, rắn chắc, mỹ lệ đó, ngay cả Lục Tiểu Phụng rất Ãt khi được cÆ¡ há»™i gặp qua.
Bà già mặc áo tÃm nà y, cầm trong tay là thanh trưá»ng kiếm cá»§a Liá»…u Như Cương, đồng bạn bà ta là má»™t tay khoái Ä‘ao, Lục Tiểu Phụng có là má»™t ngưá»i không suy nghÄ© Ä‘i nữa, cÅ©ng có thể nghÄ© ra được cái chết cá»§a Liá»…u Như Cương và bà ta nhất định có quan hệ rất lá»›n vá»›i nhau.
Hai ngưá»i nà y không nghi ngá» gì nữa, vốn Ä‘ang còn ở lại tiểu trấn, bây giá» dù có Ä‘i đâu, cÅ©ng có thể truy ra được lai lịch.
Là m cách nà o tra ra được lai lịch bá»n há»?
Ngưá»i mang Ä‘ao che trên mặt má»™t tấm vải Ä‘en, gương mặt bà già hiển nhiên là dùng thuáºt dị dung hóa trang.
Cái mà hiện giá» Lục Tiểu Phụng đã thấy tháºt sá»± là hai bắp đùi.
Äấy chắc chắn không phải là cặp đùi cá»§a má»™t bà già tóc bạc phau phau, nếu tìm ra được chá»§ nhân cá»§a cặp đùi ấy, thì có thể tìm ra hung thá»§ đâm chết Liá»…u Như Cương.
Äó chÃnh là đưá»ng dây duy nhất cá»§a Lục Tiểu Phụng, và cÅ©ng là chuyện duy nhất chà ng có thể là m.
Chà ng là m cách nà o nhĩ?
Không lẽ chà ng có thể đi tìm hết đà n bà trên tiểu trấn nà y, vén quần hỠlên, nhìn cặp đùi của h�
Tháºt tình, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không phải là không muốn là m, nhưng chà ng không thể là m được.
Chà ng chỉ còn cách lại chá»— Triệu Hạt Tá».
Nhưng Triệu Hạt Tá» có chết cÅ©ng không nói thêm má»™t chữ, y đã bị khá»§ng bố, đủng quần muốn ướt dầm dá».
Thà nh Bắc Kinh không phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u xây xong, muốn tìm ra vụ án ly kỳ thần bà nà y, đương nhiên cÅ©ng không phải là chuyện trong má»™t ngà y.
Do đó Lục Tiểu Phụng cÅ©ng đà nh tạm thá»i phải vá» lại ngá»§ má»™t giấc trước đã.
Không ngá» rằng chà ng vá» tá»›i căn nhà tÆ¡i tả đó, láºp tức thấy má»™t cái đùi, từ dưới giưá»ng nằm cá»§a chà ng thò ra.
Má»™t cái đùi vừa nhá» vừa Ä‘en đủi, trên đùi đầy những bùn cát, theo phá»ng Ä‘oán rất bảo thá»§ cá»§a Lục Tiểu Phụng, Ãt nhất là chưa rá»a ráy đã bảy tám tháng nay. Nhưng Ä‘em so vá»›i bà n chân phÃa dưới, cái đùi ấy rõ rà ng còn sạch sẽ hÆ¡n nhiá»u.
Cái chân ấy, hầu như lấy một bãi cức chó mà nặn ra.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ lắc đầu, chà ng lấy má»™t chiếc ghế đặt xuống đối diện vá»›i cái giưá»ng rồi ngồi xuống.
Ngưá»i nằm dưới giưá»ng rốt cuá»™c bò ra, tóc tai bồm xồm như ổ chim trên má»™t cái đầu như quả trứng gà .
Lục Tiểu Phụng ho khẽ lên một tiếng.
- Tên ăn mà y.
Tên ăn mà y nhảy cỡn lên, đầu y hầu như đụng phải rưá»ng nhà , y thấy Lục Tiểu Phụng rồi má»›i thở phà o ra má»™t cái :
- Äại thiếu gia, lần nà y ông là m tôi tháºt chết Ä‘iếng, hồn phách bay Ä‘i đâu mất tiêu.
Lục Tiểu Phụng láºp tức lá»™ vẻ áy náy :
- Ta là m ngươi kinh hãi lắm sao?
Tên ăn mà y lấy tay đấm và o ngực :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là sợ quá. Xém chút nữa là tôi bị ông là m chết đứng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta tháºt không có ý đó, hình như ta phải xin lá»—i ngươi, tháºt là có lá»—i quá.
Tên ăn mà y là m ra vẻ khoan hồng đại lượng :
- Không cần là m váºy, chỉ cần má»—i thứ ông cho tôi tý xÃu bồi thưá»ng, tôi sẽ bá» qua tất cả.
Lục Tiểu Phụng cố ý há»i :
- Tý xÃu bồi thưá»ng? Bồi thưá»ng là m sao?
Tên ăn mà y tÃt mắt lại nói :
- Và dụ như tý xÃu và ng, tý xÃu rượu, má»™t hai cô nương đẹp đẹp. Chắc ông cÅ©ng biết, mấy thứ đó là m cho tim bá»›t hồi há»™p Ä‘i má»™t chút.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i.
Tháºt tình chà ng muốn nhịn mà nhịn không được, phải báºt cưá»i lên. Chẳng qua lúc chà ng vừa mở miệng cưá»i, chà ng đã chụp áo tên ăn mà y, lúc chà ng chụp áo y, ngưá»i y đã bị xách lên như má»™t con vương bát.
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang nghinh mặt là m vẻ giáºn :
- Ná»a đêm ngươi mò lại phòng ta, lục đồ lục đạc còn chưa nói, còn bò và o dưới giưá»ng, ngươi tÃnh là m gì váºy?
- Tôi...
- Tức tối nhất là , ngươi còn đổ thừa ta là m ngươi giáºt mình, còn Ä‘i đòi bồi thưá»ng.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nhạt :
- Ta xem đáng lý ra ngươi phải bồi thưá»ng ta má»›i đúng, ta nhất định sẽ nghÄ© ra má»™t cách rất nhanh.
Tên ăn mà y đã sắp òa lên khóc.
Y là m vẻ mặt đưa tang :
- Không phải tôi lại ăn trộm đồ của ông, tôi là đệ tỠCái bang, là m sao tôi dám lại ăn trộm đồ Lục Tiểu Phụng, là m sao dám? Thiên hạ còn ai không biết Lục Tiểu Phụng là bạn bè của Cái bang, mấy vạn đệ tỠCái bang huynh đệ có ai dám đụng và o sợi lông của Lục công t�
- Ngươi quả tháºt là đệ tá» Cái bang?
- Nhất định không giả.
Bà n tay cá»§a Lục Tiểu Phụng vừa lá»ng ra, tên ăn mà y láºp tức hướng vá» Lục Tiểu Phụng là m lá»… ra mắt rất ư là chỉnh tá» :
- Cái bang đệ tá» hai mươi ba Ä‘á»i là Hoà ng Tiểu Huy, khấu kiến Lục đại hiệp, Lục đại thúc.
- Ngươi thuá»™c đưá»ng nà o, Phân đà nà o?
- Huyá»n Quy đưá»ng, Vương lão gia tá» thuá»™c Quảng Trưá»ng giang Phân đà thứ hai mươi bảy quản hạt, ba năm trước được sai lại nÆ¡i đây.
- Äệ tá» cá»§a Phân đà Trưá»ng giang tại sao lại bị phái lại dây?
Tên ăn mà y thở ra :
- Bất kỳ bang nà o há»™i nà o cÅ©ng có má»™t và i ngưá»i xui xẻo.
Cái bang và Lục Tiểu Phụng uyên nguyên rất sâu xa, đệ tá» cá»§a Cái bang có thể nói Ä‘á»u là bạn bè cá»§a Lục Tiểu Phụng.
Bạn bè nói, Lục Tiểu Phụng rất Ãt khi hoà i nghi.
Từ miệng của tên ăn mà y, Lục Tiểu Phụng chứng thực thêm và i điểm.
Liá»…u Như Cương quả tháºt chết ở cái hẽm tối tăm đó, quả tháºt đã được Triệu Hạt Tá» thu liệm, lúc đó thanh Ä‘ao còn Ä‘ang nằm trên ngưá»i y.
Vấn đỠlà , tên ăn mà y nói rất khẳng định với Lục Tiểu Phụng :
- Chẳng qua, ngưá»i đầu tiên thấy thi thể cá»§a Liá»…u đại gia nhất định không phải má»™t mình tôi, hạng ngưá»i là m chuyện như tôi, tuy thÃch Ä‘i lòng vòng nÆ¡i nà y nÆ¡i kia, nhưng hôm ấy tôi lòng vòng lại chá»— cái hẽm, Ãt nhất đã có hai ngưá»i ở đó trước rồi.
- Sao?
- Äáng lý ra tôi không muốn lại mé đó, chỉ vì nghe có tiếng Liá»…u đại gia rú lên thê thảm, tôi má»›i chạy lại.
- Tá»›i lúc đó, ngươi má»›i biết đã có hai ngưá»i ở đó rồi?
- Äúng váºy.
- Hai ngưá»i đó là ai?
Tên ăn mà y trả lá»i :
- Bán dạ tam canh tôi cÅ©ng nhìn thấy rõ mặt mÅ©i, vá»›i lại bá»n há» vừa thấy tôi, đã chạy mất dạng. Có Ä‘iá»u tôi có thể Ä‘oán chắc, má»™t ngưá»i là đà n ông, má»™t ngưá»i là đà n bà .
- Má»™t ngưá»i là đà n ông, má»™t ngưá»i là đà n bÃ
Lục Tiểu Phụng láºp tức nhá»› lại lúc nãy ở phÃa sân sau nhà Triệu Hạt Tá», má»™t kẻ thÃch khách che mặt, và má»™t bà già có cặp đùi như thiếu nữ.
Phòng là má»™t gian kiến trúc rất đơn giản, bà n là má»™t chiếc bà n gá»— không đánh bóng, giưá»ng là má»™t chiếc giưá»ng cÅ© kỹ muốn sáºp.
Như váºy cÅ©ng chẳng có gì, nhưng chuyện quan trá»ng hÆ¡n nhiá»u là , trong phòng không có bạn bè, trên bà n không có rượu, trên giưá»ng thiếu Ä‘i mất má»™t ngưá»i.
Tại má»™t nÆ¡i như váºy, Lục Tiểu Phụng vốn không thể ở lại thêm phút giây nà o, lại cà ng không thể nằm đó ngá»§.
Có Ä‘iá»u bây giá» Lục Tiểu Phụng Ä‘ang nằm ngá»§ khoèo ở đó.
Liễu Thưa Phong là bạn của chà ng.
Cái chết cá»§a Liá»…u Như Cương, tháºt tình quá ly kỳ.
Cái tiểu trấn xa xôi nằm táºn biên thùy nà y, hình như cÅ©ng trà n đầy những chuyện ly kỳ quái dị không sao nói được.
Lục Tiểu Phụng nếu không Ä‘i xen và o những chuyện như váºy, chà ng còn Ä‘i xen và o chuyện gì? Lục Tiểu Phụng nếu ngay những chuyện như váºy còn không Ä‘i xen và o, thì Lục Tiểu Phụng chẳng còn là Lục Tiểu Phụng.
Muốn xen và o chuyện nà y, trước hết phải đi tìm hiểu cho ra và i chuyện khác.
Cho đến bây giá», đưá»ng dây duy nhất Lục Tiểu Phụng có Ä‘á»u từ tên ăn mà y và Triệu Hạt Tá».
Hai ngưá»i nà y nói hình như không giả dối, nhưng rất kỳ quái là , trong đó, hình như có má»™t Ä‘iểm mâu thuẫn.
Mâu thuẫn ở đâu? Lục Tiểu Phụng nói không ra, có nhiá»u chuyện chà ng còn nghÄ© chưa ra, tháºm chà ngay hình ảnh cÅ©ng chẳng thấy, lối và o cÅ©ng chẳng có.
Trong lúc chà ng đang nghĩ muốn bể óc ra, thình lình chà ng bỗng nghe một tiếng động kỳ dị.
Tim cá»§a chà ng dá»™t nhiên Ä‘áºp thình thình lên.
Bất cứ là ai cÅ©ng biết, Lục Tiểu Phụng không phải là hạng ngưá»i dá»… bị khÃch động đến nổi tim Ä‘áºp thình thình lên, nhưng hiện giá» trái tim cá»§a chà ng Ä‘ang Ä‘áºp mạnh quá cỡ.
Trái tim cá»§a Lục Tiểu Phụng vốn vẫn Ä‘áºp, chẳng qua bây giá» Ä‘áºp nhanh hÆ¡n bình thưá»ng rất nhiá»u, bởi vì chà ng bá»—ng nhiên nghe có tiếng “cà thụpâ€, “cà thụp†cá»§a trái tim ngưá»i nà o khác Ä‘ang Ä‘áºp, còn thêm tiếng thở hổn hển, không những váºy, còn vang lên ngay ngoà i cánh cá»a má»ng dÃnh cá»§a căn phòng, không những váºy, còn là má»™t giá»ng rất gợi cảm cá»§a ngưá»i đà n bà .
Cà ng quan trá»ng hÆ¡n là , Lục Tiểu Phụng láºp tức nháºn ra ngưá»i đà n bà phát ra những tiếng động ấy, chÃnh là bà chá»§ có cái eo thon, hai chân thon dà i chắc nịch, bà chá»§ Ä‘i đứng như má»™t con rắn Ä‘ang trưá»n tá»›i.
Bà ta từ trong sân đối diện chạy lại, vừa tá»›i trước cá»a là đứng dá»±a và o đó thở hổn hển không ngá»›t.
Äang ná»a đêm bà ta chạy lại phòng má»™t ngưá»i lữ khách không quen biết là m gì?
Chuyện đó Lục Tiểu Phụng không dám cả nghĩ tới.
Má»™t ngưá»i lữ khách ở tha hương, nếu cứ ngồi nghÄ© ba cái thứ chuyện đó, là m sao ban đêm còn ngá»§ cho nổi.
Äêm nay, Lục Tiểu Phụng còn chưa ngá»§ được, vì bà chá»§ đã đẩy cá»a Ä‘i và o phòng.
Cá»a vốn không khóa lại, do đó bà chá»§ đẩy má»™t cái, cá»a bèn mở ra, nhưng bà chá»§ bước và o rồi, thuáºn tay lại khóa luôn cá»a.
Lục Tiểu Phụng là m như má»™t ngưá»i chết, nằm trên giưá»ng, không má»™t tý cỠđộng.
Nhưng trái tim của chà ng lại cỠđộng.
Má»™t ngưá»i đà n ông khá»e mạnh bình thưá»ng, má»™t ngưá»i lữ khách cô độc, nếu trong tình huống đó còn có thể giữ không bị khÃch động, thì chắc y là má»™t ngưá»i đã chết.
Lục Tiểu Phụng chưa nhúc nhÃch, không chừng cÅ©ng vì chà ng muốn chá» xem cái bà chá»§ muôn thứ phong tình nà y, ná»a đêm khuya khoắc đến đây tÃnh là m gì.
- Có phải muốn lục soát hà nh lý của chà ng? Có phải lại giết chà ng? Hay là dụ dỗ chà ng?
Là má»™t ngưá»i đà n ông, dÄ© nhiên Lục Tiểu Phụng hy vá»ng bà ta vì mục Ä‘Ãch chót.
Äấy là cái bản tÃnh ham vui tá»± tôn cá»§a đà n ông. Má»—i ngưá»i đà n ông Ä‘á»u nghÄ© như váºy.
May mà Lục Tiểu Phụng còn nghĩ thêm một kiểu khác.
Nếu bà chá»§ lại đây giết chà ng, Ãt nhất có thể chứng minh được bà ta và hung án cá»§a Liá»…u Như Cương có liên quan vá»›i nhau, váºy thì phạm vi chuyện Lục Tiểu Phụng phải là m thu nhá» lại.
Cái không may là , cái bà chủ nà y ngay cả ý nghĩ giết chà ng cũng không có.
Cây đèn trong phòng đã tắt từ lâu, ánh đèn bên ngoà i không biết từ đâu lại, mông lung chiếu qua cái eo nhá» cá»§a bà chá»§ và cặp đùi dà i thon chắc, những đưá»ng nét dưới lá»›p vải quần má»ng bà y lá»™ ra rõ rõ rà ng rà ng.
Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên nói :
- Bà biết đèn để đâu, mở đèn lên giùm.
Bà chá»§ hình như giáºt nẩy cả mình, bà ta lấy hai bà n tay trắng nõn, nhè nhè vá»— và o buồng ngá»±c căng đầy.
Bà ta há»i :
- Ông là m tôi giáºt mình muốn chết, tháºt tình. Như thế nà y không hay hÆ¡n sao, tại sao phải mở đèn lên?
Lục Tiểu Phụng trả lá»i bằng má»™t câu tháºt muốn là m cho ngưá»i đà n bà nà o cÅ©ng bắn cả ngưá»i lên :
- Bởi vì tôi muốn nhìn cặp đùi của bà .
Bà chá»§ cưá»i ngặt nghẽo nói :
- Äùi cá»§a tôi có gì là đáng coi? Tôi không cho ông coi.
Lục Tiểu Phụng hình như là một chú bé vòi vĩnh :
- Tôi muốn nhìn, tôi cứ muốn nhìn, không những váºy, còn không nhìn không được.
Bà chủ thở ra nói :
- Ông đấy hở, con ngưá»i ông, tháºt phiá»n hà muốn chết.
Miệng bà ta nói váºy, nhưng cây đèn trên bà n đã được thắp lên.
Bà chá»§ đưa ngưá»i ra trước ánh đèn, ném ánh mắt ra chiá»u nhu mì lại Lục Tiểu Phụng.
- Thế nà y được chưa?
- Còn chưa được.
Bà chá»§ há»i :
- Còn chưa được? Tại sao còn chưa được?
- Bởi vì bây giỠtôi chỉ thấy có cái quần của bà ở đó, còn chưa thấy đùi ở đâu.
Bà chủ ánh mắt lại cà ng lẳng lơ :
- Ông còn muốn sao nữa? Không lẽ ông còn muốn tôi vén quần tôi lên?
Lục Tiểu Phụng cưá»i lá»™ đầy vẻ không tốt nói :
- Không sai điểm nà o. Tôi đang nghĩ tới chỉ có chuyện đó.
Bà chủ dùng hà m răng nhỠtrắng phau cắn nhẹ lên môi :
- Ông đấy hở, ông tháºt là má»™t thứ oan gia cá»§a tôi.
Nếu có má»™t ngưá»i đà n bà cho ta là oan gia, váºy thì ta có yêu cầu gì, há» nhất định sẽ không từ chối. Vì váºy Lục Tiểu Phụng láºp tức nhìn thấy cặp đùi cá»§a bà chá»§.
Cặp đùi ấy không còn chá»— nà o để cho ai phà n nà n, dù là má»™t ngưá»i đà n ông khó tÃnh đến đâu cÅ©ng phải nên hà i lòng lắm.
Nhưng Lục Tiểu Phụng lại thở ra trong bụng, tháºm chà còn lá»™ ra vẻ thất vá»ng ngoà i mặt.
Bởi vì cặp đùi ấy không phải là thứ chà ng muốn thấy.
Chà ng muốn thấy, là cặp đùi Ä‘ang bay bay dưới cái quần mà u tÃm, cặp đùi có những bắp thịt chắc mà thon, trà n đầy nhá»±a sống cá»§a tuổi thanh xuân.
Cặp đùi cá»§a bà chá»§ tuy trắng hÆ¡n, má»m mại hÆ¡n, nhưng bắp thịt xem ra có phần lá»ng lẻo, đối vá»›i đà n ông lại cà ng có sức thu hút, nhưng đã mất Ä‘i cái rắn chắc rồi.
Lục Tiểu Phụng không dấu sá»± thất vá»ng cá»§a mình khéo lắm, bà chá»§ cÅ©ng không chú ý đến chuyện đó, chỉ cất giá»ng ướt át :
- Bây giỠông muốn tôi là m gì nữa?
Lục Tiểu Phụng lại nhắm cả mắt lại :
- Bây giá» tôi chỉ muốn bà mặc quần và o, thổi tắt cây đèn trên bà n, dùng hai cái đùi máºp mạp cá»§a bà đi ra khá»i nÆ¡i đây.
Bà chá»§ nổi giáºn lên, lần nà y quả tháºt tức giáºn, tức muốn Ä‘áºp chết tươi con khỉ khả ố đó.
Bà ta ré lên :
- Ngươi nói váºy nghÄ©a là sao?
Lục Tiểu Phụng là m mặt tỉnh nói :
- Tôi tưởng đại khái tôi đã nói rõ ý tứ của tôi cho bà nghe. Tôi nghĩ bà cũng nghe rõ lắm chứ.
Chà ng những tưởng bà ta sẽ tức muốn Ä‘iên lên, không chừng còn chồm lại Ä‘áºp cho chà ng và i cái, cắn cho chà ng và i miếng.
Có Ä‘iá»u chà ng chẳng sợ gì.
Muốn đối phó vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà phát Ä‘iên lên, Lục tiên sinh có Ãt nhất cÅ©ng và i trăm cách.
Là m cho ngưá»i ta nghÄ© không ra là , cái bà chá»§ nà y không những không phát Ä‘iên lên tà nà o, còn mở miệng cưá»i ngặt nghẽo.
- Ông đấy hở, ông tháºt chẳng phải thứ tốt là nh, ông chẳng phải con ngưá»i.
Bà ta cưá»i còn ra vẻ sảng khoái :
- May mà tôi còn có phương pháp đối phó vá»›i hạng ngưá»i không phải ngưá»i như ông.
- Sao?
- Tôi có thể bảo đảm, nếu hôm nay ông để tôi ra khá»i phòng nà y, nhất định ông sẽ hối háºn cả Ä‘á»i.
Giá»ng nói cá»§a bà ta quả không có tý giáºn dá»—i gì, cái phản ứng đó không khá»i là m cho Lục Tiểu Phụng là tay đánh quen trăm tráºn phải kỳ quái, do đó chà ng nhịn không nổi bèn há»i :
- Có phải bà muốn nói vá»›i tôi, nếu hôm nay không giữ bà lại đây, sẽ hối háºn cả Ä‘á»i?
Hà m trăng nhá» nhắn trắng phau cá»§a bà chá»§ lá»™ ra trong nụ cưá»i :
- Tôi tưởng tôi đã nói rõ ý tứ của tôi cho ông biết, tôi nghĩ ông cũng nghe rõ lắm chứ.
- ÄÆ°á»£c, lần nà y tôi đầu hà ng đấy.
Tháºm chà chà ng còn đưa hai tay lên trá»i :
- Bà có thể cho tôi biết, tại sao tôi sẽ hối háºn không?
- Bởi vì chỉ có tôi mới có thể nói cho ông nghe, bạn của ông la Liễu Như Cương tại sao mà chết.
Câu nói ấy như má»™t con roi, Lục Tiểu Phụng hình như bá»—ng nhiên bị quất cho má»™t roi, nằm trên giưá»ng báºt dáºy.
- Bà biết ai giết y?
- Tôi nghÄ© tôi cÅ©ng biết được chút Ãt.
Toà n thân cá»§a Lục Tiểu Phụng cứng đỠra, giá»ng chà ng má»m Ä‘i :
- Váºy thì bây giá» bà có thể nói cho tôi biết được không?
Bà chá»§ trả lá»i :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, oan gia cá»§a tôi. Bất kể ông nói tôi là m gì, tôi sẽ là m cho ông. Có Ä‘iá»u Ãt nhất ông cÅ©ng phải là m cho tôi má»™t chuyện má»›i đúng chứ.
- Chuyện gì?
Bà chủ nhìn thẳng và o mặt chà ng, nói tỉnh :
- Cởi cái quần của ông ra cho tôi xem cặp đùi.
Lục Tiểu Phụng ngốc ngay tại đó, hình như đã bị sợ quá thà nh ngốc. Có Ä‘iá»u chà ng bá»—ng nhiên thản nhiên nói :
- Chuyện nà y quá dễ.
Chà ng cưá»i sảng khoái :
- Thiên hạ còn có chuyện gì dá»… dà ng hÆ¡n má»™t ngưá»i đà n bà đẹp bảo ngưá»i đà n ông cởi quần áo ra? Chỉ cần bà cao hứng, muốn tôi cởi gì cÅ©ng không sao.
Chà ng không hỠnói láo.
Câu nói còn chưa thốt ra xong, cái quần cá»§a chà ng đã ra khá»i cặp đùi.
- Bây giỠbà còn muốn tôi là m gì?
Ãnh mắt cá»§a bà chá»§ lại bắt đầu đừa đẩy :
- Bây giỠtôi chỉ muốn ông quăng cái quần ấy y, tắt đèn trên bà n, dùng hai cặp đùi ốm yếu của ông lại đây ôm tôi.
Vì một chuyện phải là m, không thể là m không được, tất phải trả một cái giá gì đó.
Vì má»™t ngưá»i bạn tháºt đúng là bạn, bất kỳ trả bao nhiêu cÅ©ng đáng.
Lục Tiểu Phụng trước giá» vốn là ngưá»i rất có nguyên tắc, đây chÃnh là nguyên tắc cá»§a chà ng.
Do đó đèn đã tắt.
Má»™t ngưá»i đà n ông và má»™t ngưá»i đà n bà , trong má»™t phòng nhá», trên má»™t chiếc giưá»ng, đèn tắt rồi, rất có thể có nhiá»u chuyện xảy ra.
Má»™t ngưá»i đà n ông và má»™t ngưá»i đà n bà , trong má»™t phòng nhá», trên má»™t chiếc giưá»ng, đèn tắt rồi, cÅ©ng rất có thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tháºt tình tình huống ra là m sao? Tháºt tình chuyện gì đã xảy ra? Trừ hai ngưá»i ra, còn ai biết được?
Chúng ta có thể xác nháºn được má»™t Ä‘iá»u, là Lục Tiểu Phụng đương nhiên há»i bà chá»§ :
- Là m sao bà biết được ai giết Liễu Như Cương?
- Bởi vì tại cái tiểu trấn chim còn đẻ không ra trứng nà y cá»§a chúng tôi, chỉ có má»™t ngưá»i có thể là m chuyện đó.
Câu nói nà y dÄ© nhiên phải cần được giải thÃch, bà chá»§ giải thÃch rằng, Hoà ng Thạch trấn là má»™t tiểu trấn hoang lương vô cùng, từ khi truyá»n thuyết vá» kho tà ng quanh đây bị chứng minh là má»™t thứ dao ngôn, ngay cả lữ khách cÅ©ng không qua đây, bởi vì nÆ¡i đây không nằm trên còn đưá»ng giao thương.
Những ngưá»i ở đây, Ä‘á»u là những ngưá»i an cư lạc nghiệp lâu Ä‘á»i, đã quen vá»›i cuá»™c sống bần cùng mà an ổn, không muốn Ä‘i đâu ra thế giá»›i phồn hoa bên ngoà i đầy những cạnh tranh xô xát.
Bà chủ nói :
- Và dụ như nói ông chồng máºp cá»§a tôi, tá» thá»§ nÆ¡i đây vá»›i quán tạp hóa, đã được mấy Ä‘á»i. Bây giỠông có cho y bao nhiêu và ng bạc, y cÅ©ng không dám Ä‘i. Chỉ cần đạp ra khá»i tiểu trấn nà y má»™t bước, là y run cả chân tay.
Những ngưá»i khác trong tiểu trấn nà y cÅ©ng Ä‘á»u như váºy cả, cuá»™c sống bần cùng an ổn nÆ¡i đây, đã là m cho bá»n há» không còn tý gì đấu tranh, cÅ©ng tước Ä‘i hết những tham vá»ng hư vinh trong lòng.
Bởi vì bá»n há» tháºt không biết những thứ vinh hoa, loè loẹt ấy ra là m sao.
Những ngưá»i nà y đã sinh căn nÆ¡i đây trăm năm trước, nhà nà y biết nhà kia rõ rà ng như mình biết mình.
Bà chủ nói :
- Chỉ có má»™t ngưá»i là ngoại lệ. Trong tiểu trấn nà y, chỉ có y là ngoại lệ.
- Ngưá»i nà y là ai?
- Y tÃnh Sa, tên y hầu như ai cÅ©ng quên mất, bởi vì má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i y là Sa đại há»™.
Lục Tiểu Phụng há»i bà chá»§ :
- Sa đại há»™? Tại sao ngưá»i khác gá»i y là Sa đại há»™?
- Trong Hoà ng Thạch trấn nà y, mấy cái giếng nước ngá»t ấy Ä‘á»u là cá»§a y, ngưá»i khác không gá»i y là đại há»™ thì gá»i là gì?
- Cái vị Sa đại hộ nà y, tại sao muốn giết Liễu Như Cương?
Bà chủ nói :
- Tôi có nói y giết Liá»…u Như Cương đâu, chẳng qua tôi chỉ nói, nếu Hoà ng Thạch trấn có ngưá»i giết được Liá»…u Như Cương, ngưá»i ấy chÃnh là Sa đại há»™.
- Tại sao?
- Bởi vì tôi cÅ©ng biết Liá»…u đại gia là tay cao thá»§ đệ nhất đẳng, bá»n chúng tôi ở đây Ä‘á»u là những con rùa con vừa thấy ngưá»i khác rút Ä‘ao ra là sợ muốn té đái trong quần.
Bà chủ nói :
- Trừ Sa đại hộ ra, Hoà ng Thạch trấn không ai dám đụng và o sợi lông của Liễu đại gia.
Bà ta còn ráng nhấn mạnh :
- Trừ Sa đại hộ ra, chẳng ai có nổi bản sự.
- Y có bản sự gì?
- Tháºt ra chÃnh y cÅ©ng chẳng có bản sá»± con khỉ gì, trong bụng y chẳng qua chỉ má»™t bụng đại tiện là cùng.
Bà chá»§ lúc nãy có Ä‘em lại má»™t bầu rượu, uống rượu vá»›i Lục Tiểu Phụng, là má»™t chuyện trên Ä‘á»i là m cho ngưá»i ta cao hứng nhất, vì váºy, bà chá»§ có hai cánh tay trắng nõn nà , cặp đùi thon dà i nà y, lòng xuân phÆ¡i phá»›i nà y bây giá» có muốn không say cÅ©ng khó lắm.
Do đó bà ta đã nói năng ra chiá»u loạn xạ.
Bà chủ nói :
- Chẳng qua, cái lão Sa đại há»™ nà y có chá»— hÆ¡n bá»n rùn con kia má»™t chút. Bởi vì ngoà i má»™t bụng đại tiện ra, y còn má»™t gian phòng đầy những và ng bạc châu báu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äiá»u đó có gì quan hệ tá»›i cái chết cá»§a Liá»…u Như Cương?
Bà chủ ôm lấy cổ của Lục Tiểu Phụng, vỗ nhẹ và o mặt chà ng như vỗ một đứa bé :
- Tiểu thiếu gia, ông có biết có nhiá»u ngưá»i giống như ruồi nhặng váºy, ngá»i thấy mùi phân là bay lại.
Bà ta tÃt mắt lại :
- Và ng bạc châu báu là bãi phân cá»§a ngưá»i ta.
- Váºy thì ruồi nhặng là ai váºy nhÄ©?
Bà chủ nói :
- Ruồi nhặng là những thứ chẳng ra gì, chẳng ra ngưá»i. Những thứ súc sinh như cưá»ng đạo, đà o phạm, hung thá»§, côn đồ, thái hoa tặc, bán bạn bè, bá»n há» bị bức cùng đưá»ng, bèn biến thà nh ruồi nhặng, cứ vo vo bay lại bãi phân, bãi phân cà ng xa chừng nà o cà ng tốt chừng đó.
Bà ta uống chỗ rượu còn lại trong bình :
- Bãi phân ở Hoà ng Thạch trấn đương nhiên là xa nhất.
Lục Tiểu Phụng biết ngưá»i đà n bà nà y sắp biến thà nh con mèo say khước, bởi vì chà ng biết rượu trong bình là thứ rượu mạnh cá»±c kỳ, do đó chà ng muốn tranh thá»§ há»i bà ta và i câu :
- Bà nói mấy con ruồi nhặng đó, có một số là cao thủ phải không?
- Äại khái là váºy.
- Không lẽ bà cho là mấy tên cưá»ng đạo hung thá»§ lại đầu kháo Sa đại há»™, có tên giết Liá»…u Như Cương?
Cặp mắt cá»§a bà chá»§ đã hầu như tÃt lại :
- Tôi cũng không biết, nếu không biết, tại sao không đi xem th�
Nói xong câu đó, cặp mắt bà chủ cũng mở hết muốn ra.
Äối vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà đã say rượu, không những váºy còn đã ngá»§ khì, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không có cách nà o hÆ¡n.
Trừ cách Ä‘i lại há»i thẳng Sa đại há»™, tháºt tình chà ng không còn cách nà o khác hÆ¡n.
|

31-08-2008, 09:20 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 04
Sát thá»§ trong nhà Äại há»™
Tên tháºt cá»§a Sa đại há»™ dÄ© nhiên không phải là Äại há»™, chẳng qua, y quả tháºt tÃnh Sa, phụ thân, tổ phụ, tằng tổ, huyá»n tổ cá»§a y Ä‘á»u tÃnh Sa, mà đá»u được gá»i là Äại há»™.
Äối vá»›i những ngưá»i trong nhà y, ngoà i hai chữ Äại há»™ ra, hình như không còn có gì thÃch hợp hÆ¡n để gá»i.
Sa Mạn Các, tá»± Quan Vân, hiếu há»c, mưá»i bảy tuổi trúng cá» nhân, mưá»i tám tuổi thà nh cao trung, hà n lâm, thiếu niên quý tá»™c, không muốn phong lưu cÅ©ng không được.
Có Ä‘iá»u, phong lưu cÅ©ng có cái giá cá»§a nó. Phong lưu khinh cuồng, phong lưu thanh bần, phong lưu chết sá»›m.
Tại sao má»™t ngưá»i há»c giả tà i tình tuyệt đại lại nhẫn tâm Ä‘i chà đạp cái phù danh cá»§a y, cái phù danh không phải phù danh cá»§a y như váºy?
Äấy chẳng qua vì cái tánh phong lưu thế thôi.
“Phong lưu thiên cổ sá»±, Äắc thất thốn tâm tri.â€
Phong lưu là chuyện xưa nay, được mất chỉ má»™t mình mình biết, được thì sao? Mất thì sao? Sống thì sao? Chết thì sao? Má»™t kẻ thất phu là má»™t thế giá»›i, má»™t khoảnh khắc là má»™t vÄ©nh cá»u. Cái phong lưu cá»§a Sa Mạn Các, đổi lại háºu quả, chÃnh là cả nhà há» Sa Ä‘á»i Ä‘á»i bị đà y ra biên cương là m lưu dân.
Nhưng lưu dân nhà há» Sa, ở Hoà ng Thạch trấn lại được sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i quý tá»™c.
Bởi vì Sa Mạn Các là ngưá»i Ä‘á»c sách, đến Hoà ng Thạch trấn không đầy má»™t năm, tại má»™t cái núi ở vùng phụ cáºn, y đà o ra được và ng.
Trên thế giới nà y còn có gì thực tế, quý báu bằng hoà ng kim?
Những hạng xa phu quét rác, đà n bà con nÃt, thôn phu Mãn Hán, không chừng há» không biết trân châu mã não, phỉ thúy bÃch ngá»c, thư thiếp danh há»a, hán ngá»c cổ bà i, nhưng nói đến hoà ng kim?
Nếu trên Ä‘á»i nà y còn có ngưá»i không biết giá trị cá»§a hoà ng kim, đấy má»›i là chuyện quái sá»±.
Từ khi nhà há» Sa phát tà i, tá»± dưng quanh vùng phụ cáºn cá»§a Hoà ng Thạch trấn nổi lên phong trà o tìm và ng, ngưá»i muốn phát tà i từ bốn phương tám hướng tìm lại, Hoà ng Thạch trấn chỉ má»™t đêm đã trở thà nh phồn hoa đô thị.
Chỉ tiếc là cÆ¡n phồn hoa ấy không kéo dà i lâu, bởi vì trừ nhà há» Sa ra, những ngưá»i tìm được ra và ng tháºt tình nằm trong số Ãt đến mức thê thảm.
Äa số má»i ngưá»i thất vá»ng bá» Ä‘i cả, chỉ có Sa đại há»™ vẫn là Sa đại há»™, Hoà ng Thạch trấn lại trở vá» trạng thái tiêu sÆ¡ như cÅ©.
Lục Tiểu Phụng đã ở tới ngà y thứ hai từ lúc chà ng đến Hoà ng Thạch trấn.
Sa đại há»™ Ä‘ang nhâm nhi ly rượu đầu tiên trong ngà y, buổi cÆ¡m trưa, y thưá»ng uống thứ rượu má»m hÆ¡n má»™t tý, hôm nay y uống thứ rượu Ä‘em từ phương xa ở Thiệu Hưng lại.
Lá»ai rượu nà y rất dá»… uống, nhưng háºu kình rất mạnh, ngồi bồi tiếp y là má»™t vị thanh khách rất thân cáºn gá»i là Tôn tiên sinh, nghe nói là tri huyện vá» hưu, xem ra văn chất bân bân, nho nhã ôn hòa.
Bước và o bẩm báo có khách lại bái phá»ng, chÃnh là kẻ há»™ viện trá»±c hôm nay tên là Dương NgÅ©.
Sa đại hộ một bà n tay đang cầm ly rượu, bà n tay kia cầm đũa, mắt nhìn cái chân gà trong dĩa, lạnh lùng nói với Dương Ngũ :
- Ngươi có biết trước giỠta đang ăn uống không bao giỠtiếp khách không?
- Dạ biết.
- Váºy thì sao ngươi không bảo tên nà o đứng ngoà i đó cút xéo.
Dương Ngũ nói :
- Tôi không những tÃnh kêu hắn cút xéo, còn tÃnh chụp cổ áo liệng hắn ra ngoà i.
- Tại sao ngươi không là m váºy?
Dương Ngũ nói :
- Tại vì tôi quăng hắn ra không được, hắn không quăng tôi ra là tôi đã lấy là m may phước lắm rồi.
Sa đại há»™ quay đầu lại, tÃt cặp mắt nhìn y :
- Ta ngỡ ngươi là ngưá»i có thá lắm chứ, tại sao lại biến thà nh bị thịt như váºy?
Trước mặt ông chủ nhưng Dương Ngũ nói chuyện xem ra không khách khà lắm :
- Tôi chẳng bị thịt tý nà o, chẳng qua tôi không muốn đụng và o ngưá»i đó thôi.
Tôn tiên sinh xen và o :
- Vị nhân huynh ấy rốt cuá»™c là ai váºy?
Dương Ngũ cố ý là m ra vẻ lãnh đạm nói :
- Tháºt ra hắn cÅ©ng chẳng có gì là hay cho lắm, chẳng qua chỉ là gã Lục Tiểu Phụng có bốn hà ng lông mà y thế thôi.
Sa đại há»™ xưa nay vốn rất hách, hách không thể nà o chê được, có Ä‘iá»u y vừa nghe ba tiếng Lục Tiểu Phụng, hình như y láºp tức biến thà nh má»™t ngưá»i khác.
Ba chữ ấy tự bản thân nó đã có một sức mạnh vô biên.
ChÃnh Lục Tiểu Phụng cÅ©ng biết rõ Ä‘iá»u đó, do đó tuy chà ng đứng bên ngoà i chá» cả ná»a ngà y, nhưng chà ng tin rằng Sa đại há»™ chỉ cần nghe đến tên chà ng là nhất định sẽ tá»± mình bước ra nghinh đón chà ng, Ä‘em rượu thịt hảo hạng nhất ra má»i chà ng, không chừng bên cạnh còn có các cô rất dá»… nhìn.
Äối vá»›i má»™t Ä‘iểm đó, chà ng rất có lòng tin.
Có má»™t lần ngà ngà say, chà ng đã há»i Lão Thá»±c hòa thượng :
- Ngươi có biết ta là hạng ngưá»i thế nà o không?
Không đợi Lão Thá»±c hòa thượng mở miệng, chà ng đã tá»± mình trả lá»i :
- Ta là chuyên gia ăn gạt uống gạt, chỉ dựa và o cái tên của ta cũng đủ đi ăn khắp thiên hạ.
Lão Thá»±c hòa thượng cưá»i lá»›n :
- Lần nà y lá»i ngươi thốt ra quả nhiên là lá»i nói tháºt.
Rượu ngon thức ăn ngon đã được bà y ra trên bà n, Sa lão đại vốn rất oai hách là váºy quả nhiên cÅ©ng đã thân tá»± bước ra đón rước Lục Tiểu Phụng và o. Khách khứa cÅ©ng và o đông cháºt cả nhà .
ÄÆ°á»£c thấy hạng ngưá»i cỡ Lục Tiểu Phụng, có ai chịu bá» lỡ cÆ¡ há»™i.
Sa đại hộ nâng ly hướng vỠLục Tiểu Phụng bồi tội :
- Lục huynh, ông xem chỗ nà y của tôi, có giống một cái chợ không?
- Quả có điểm giống.
Sa đại há»™ cưá»i lá»›n :
- Tháºt ra nÆ¡i đây vốn rất thÃch yên lặng, chúng tôi con nhà văn cÅ©ng không phải là không có quy cá»§, có Ä‘iá»u má»i ngưá»i nghe nói có ngưá»i dùng hai ngón bẻ gãy kiếm, và thêm hai hà ng lông mà y là Lục Tiểu Phụng lại đây, ai ai cÅ©ng muốn xem ông ta rốt cuá»™c ra là m sao. Tôi cháºn cÅ©ng cháºn không được, Ä‘uổi cÅ©ng Ä‘uổi không xong.
Lục Tiểu Phụng cố ý thở ra.
Chà ng tháºt không lá»™ vẻ gì là khiêm tốn :
- Chuyện nà y tháºt không biết sao hÆ¡n, ai bảo tôi nổi danh như váºy? Má»™t danh nhân thưá»ng hay bị như váºy.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u báºt cưá»i, chỉ có gã tú tà i mặc áo vải mà u xanh lam, má»™t ngưá»i trung niên nhá» bé hình như là thanh khách, tuy miệng thì cưá»i, mà ánh mắt không có vẻ gì cưá»i cả, tháºm chÃ, nụ cưá»i trên gương mặt cá»§a y xem ra miá»…n cưỡng vô cùng.
May mà Lục Tiểu Phụng không chú ý tá»›i y, chà ng chỉ mỉm cưá»i nói vá»›i Sa đại há»™ :
- Tôi bần cùng, tôi lưá»i biếng, Ä‘á»u rất có tiếng, tôi tin ông nhất định cÅ©ng biết.
- Tôi có nghe nói.
- Váºy thì sao ông không há»i tôi, tại sao tôi lại giống như má»™t con lừa, ngu ngu ngốc ngốc bò lăn bò cà ng cả vạn dặm đưá»ng lại chốn nà y là m gì váºy?
Sa Äại Há»™ cảm khái than thở má»™t hồi. Y nói :
- NÆ¡i đây quả tháºt cà ng lúc cà ng bần cùng, ngưá»i đến đây cà ng lúc cà ng Ãt, má»™t hạng đại nhân váºt như Lục Tiểu Phụng lại đây, chúng ta nằm má»™ng cÅ©ng không nghÄ© tá»›i.
Gương mặt chữ Ä‘iá»n vốn rất trang nghiêm cá»§a y bá»—ng lá»™ vẻ tiếu lâm như cá»§a Lục Tiểu Phụng :
- May mà lúc tôi chưa nằm mộng tôi còn nghĩ được ra.
Lục Tiểu Phụng bốn hà ng lông mà y vễnh lên :
- Ông biết tháºt?
- Biết tháºt.
- Ông biết gì váºy?
- Biết ông vì má»™t ngưá»i bạn lại đây, ngưá»i bạn cá»§a ông bất hạnh chết ở nÆ¡i đây.
- Ông biết quả tháºt nhiá»u chuyện.
Sa đại hộ nói :
- NÆ¡i đây bần cùng, nhưng tôi thì không. Cỡ hạng ngưá»i có tiá»n như tôi, rất có nhiá»u ngưá»i chạy qua chạy lại nói cho tôi nghe nhiá»u chuyện.
Y cưá»i rất sảng khoái :
- Ngưá»i có tiá»n cÅ©ng như ngưá»i có danh tiếng, muốn là m gì cÅ©ng có chút dá»… dà ng hÆ¡n ngưá»i khác.
Vá» Ä‘iểm nà y ai ai cÅ©ng phải thừa nháºn.
Lục Tiểu Phụng có thói quen, chà ng nghe ai nói Ä‘iá»u gì có đạo lý Ä‘á»u lá»™ vẻ khâm phục.
- Xem ra ngưá»i nà y quả tháºt có chút há»c vấn.
Sa đại há»™ cưá»i lá»›n :
- Cái há»c vấn cá»§a tôi không chỉ có má»™t chút thôi.
Y nói chuyện cũng cùng một kiểu không khiêm tốn tý nà o.
Lục Tiểu Phụng há»i ngưá»i xem ra có nhiá»u loại tÃnh cách đó :
- Trừ chuyện đó ra, ông còn biết gì? Ông có biết rằng tôi lại đây tìm ông vì một cây đao?
Sa đại hộ cố y là m ra vẻ hững hỠnói :
- Chuyện đó là m sao tôi không biết được. Cái tiểu trấn bé nhỠnà y là m gì có chuyện nà o tôi không biết?
Lục Tiểu Phụng nhìn y đăm đăm, cÅ©ng cố ý ra vẻ hững há» há»i :
- Váºy thì chắc ông cÅ©ng biết hai ngưá»i ấy là ai?
Sa đại há»™ chau mà y há»i :
- Hai ngưá»i? Hai ngưá»i như thế nà o?
- Ông không biết hai ngưá»i tôi Ä‘ang nói là ai?
Sa đại hộ nói :
- Là m sao tôi biết được? NÆ¡i đây tuy nhá», cÅ©ng không Ãt ngưá»i lắm, là m sao tôi biết ngưá»i ông há»i là ngưá»i nà o.
Lục Tiểu Phục thở ra, lắc đầu :
- Thì ra nơi đây cũng có chuyện ông không biết gì cả.
Câu nói ấy nghe ra có chỗ loạn xa ngầu.
Chà ng chỉ nói muốn tìm hai ngưá»i, mà chẳng nói tÃnh danh lai lịch cá»§a há», cÅ©ng chẳng nói thân tà i dung mạo ra sao.
Ai mà nói ra được ngưá»i chà ng nói là ai, má»›i là chuyện quái sá»±.
Có Ä‘iá»u chà ng cứ nói như váºy, cái kiểu ăn nói đó chỉ có Lục tiên sinh má»›i là m được thôi.
Chà ng biết Sa đại há»™ nhất định sẽ nổi giáºn, Lục Tiểu Phụng nói chuyện thưá»ng thưá»ng là m ngưá»i khác hay nổi giáºn. Ngay cả Lão Thá»±c hòa thượng là ngưá»i có công phu hà m dưỡng như váºy cÅ©ng bị chà ng chá»c cho tức muốn đâm đầu xuống rãnh, huống hồ gì là Sa đại há»™ lão gia.
Sa đại há»™ nhịn tức há»i chà ng :
- Ông tìm hai ngưá»i hình dạng ra sao?
- Một đà n ông một đà n bà .
- Ông muốn tìm má»™t ngưá»i đà n ông má»™t ngưá»i đà n bà ? Tốt lắm, quả tháºt tốt lắm.
Sa đại há»™ tức quá cưá»i khan :
- Trên Ä‘á»i nà y có má»™t ná»a đà n ông và má»™t ná»a đà n bà , ông muốn tìm lại là má»™t ngưá»i đà n ông má»™t ngưá»i đà n bà , ông nói có tấu xảo không?
Y tức nhưng Lục Tiểu Phụng không tức, Lục Tiểu Phụng trước giá» chỉ biết là m ngưá»i ta tức, thấy vẻ mặt cao hứng cá»§a chà ng, Sa đại há»™ Ä‘ang rất tức giáºn bá»—ng nhiên phì cưá»i.
- Thì ra tôi bị ông gạt.
- Ông bị tôi gạt gì?
Sa đại hộ nói :
- Ông cố tình chá»c cho tôi giáºn, tôi quả tháºt là thằng ngu.
Tháºt ra y chẳng ngu tý nà o, Lục Tiểu Phụng không vô duyên vô cá»› Ä‘i chá»c giáºn y.
Hai ngưá»i nà y vừa gặp nhau đã nói toà n những chuyện không có đạo lý tý nà o, như hai võ lâm cao thá»§ Ä‘ang ra chiêu vá»›i nhau, ai cÅ©ng muốn áp đảo ngưá»i kia.
Sa đại hộ nói :
- Ta nháºn ra ông cÅ©ng là ngưá»i rất hiếu thắng như ta. Trước giá» ta rất thÃch hạng ngưá»i như váºy.
Lục Tiểu Phụng cố ý thở ra :
- Chỉ tiếc là ông có râu, đại khái ông cÅ©ng biết Lục tiên sinh trước giá» chỉ thÃch đà n bà đẹp.
Lần nà y Sa đại lão bản không còn tức giáºn, lúc nà o cÅ©ng tức giáºn không phải là chuyện hay, rất có hại cho sức khá»e.
Äại lão bản thông thưá»ng rất biết cách bảo dưỡng thân thể, do đó y chỉ há»i Lục Tiểu Phụng :
- Ông tìm má»™t ngưá»i đà n ông má»™t ngưá»i đà n bà , có chá»— nà o đặc biệt không giống ngưá»i khác?
- Ngưá»i đà n ông rất biết cách sá» Ä‘ao.
Sa đại lão bản cưá»i :
- Tên đầu bếp nhà tôi cÅ©ng biết sá» Ä‘ao, hắn dùng Ä‘ao cắt thịt, còn cắt má»ng hÆ¡n tá» giấy.
Y cÅ©ng cố ý há»i Lục Tiểu Phụng :
- Có phải ông muốn tìm đầu bếp của tôi?
Lục Tiểu Phụng dÄ© nhiên không tức giáºn, chà ng há»i ngược lại :
- Äầu bếp cá»§a ông có biết giết ngưá»i không?
- Tôi chỉ biết là hắn cắt thịt.
- Cắt thịt gì?
Sa đại hộ đáp :
- Thịt heo, thịt bò, thịt dê, thịt chó, thịt ngá»±a, thịt thiên nga, thịt gà , thịt thá», thịt gì cÅ©ng có cắt, thịt cá»p cÅ©ng còn cắt, chỉ có má»™t loại thịt không cắt.
- Thịt ngưá»i?
Sa đại há»™ vẫn còn cưá»i cưá»i :
- Ông nói đúng rồi, thịt ngưá»i chua lắm, tôi nhất định không để đầu bếp cắt thịt ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Chưa ăn thịt ngưá»i là m sao biết thịt ngưá»i chua? Tháºt kỳ quái.
Sa đại lão bản chẳng thèm nghe, nếu không y lại tức giáºn lên.
Ngưá»i khác muốn chá»c mình giáºn, mình không giáºn má»›i là cá» cao, là m đại lão bản, Ãt ra cÅ©ng có tà gì bản lÄ©nh, nếu không là m sao là m đại lão bản được?
Y há»i :
- Äà n ông biết sá» Ä‘ao, còn đà n bà thì sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Äà n bà lại cà ng kỳ quái nữa, đầu bà ta tóc bạc phau phau như má»™t bà già sáu bảy chục tuổi, nhưng cặp đùi cá»§a bà ta, lại giống như má»™t cô nương má»›i mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi.
Cặp đùi như váºy, nếu có ngưá»i nà o nhìn qua rồi quên mất, ngưá»i đó nhất định không phải là đà n ông.
Chưa thấy cặp đùi đó, Sa đại lão bản chắc chắn cũng thấy thiếu thiếu gì đó.
Tuy y đã có chá»— muốn già tý đỉnh, y rốt cuá»™c là đà n ông, đà n ông cà ng già chừng nà o, cà ng muốn nhìn đùi đà n bà chừng đó, dù chỉ nhìn má»™t cái, cÅ©ng tốt váºy.
Sa đại lão bản thở ra, trước hết y Ä‘em tất cả những cặp đùi mình đã từng thấy qua, ôn lại trong trà nhá»› má»™t lượt, đợi lúc mình cảm thấy trẻ Ä‘i được tý đỉnh, y má»›i há»i :
- Ông có thấy qua mặt của nà ng ta không?
- Không thấy.
Lúc đó, Lục Tiểu Phụng không có lấy một cơ hội nhìn mặt nà ng ta, hà huống, có thấy cũng vô dụng.
Äầu tóc có thể nhuá»™m, gương mặt có thể dịch dung, trá»i lại tối, sá»± sống chết nằm qua hÆ¡i thở.
Tình huống đó Sa đại lão bản dÄ© nhiên không phải là không biết, nhưng y cÅ©ng cứ há»i :
- Tại sao ông không nhìn mặt nà ng ta?
Lục Tiểu Phụng hững há» trả lá»i :
- Bởi vì tôi là đà n ông, má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang nhìn má»™t cặp đùi như váºy, còn ở không đâu mà đi nhìn mặt nà ng ta?
Há»i không thông suốt, trả lá»i cÅ©ng tuyệt diệu, Sa đại há»™ cưá»i lá»›n.
Y cưá»i lá»›n nói :
- Bây giá» tôi má»›i biết cái phiá»n phức cá»§a ông nằm ở chá»— nà o, ngưá»i đà n bà nà y ông chẳng thể nà o tìm được cho ra, trừ phi ông có thể vén hết quần cá»§a đà n bà ở đây lên xem.
Lục Tiểu Phụng đã không phản đối còn hạ giá»ng nói :
- Nói tháºt vá»›i ông, tôi cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© váºy.
Sa đại há»™ cÅ©ng hạ giá»ng nói :
- Ai mà không thÃch là m như váºy, nếu ông Ä‘i, ông nhá»› gá»i tôi, cho tôi Ä‘i coi vá»›i.
Hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau cả ná»a ngà y trá»i, không ai biết há» Ä‘ang đấu miệng hay đấu trÃ?
Cái gã Lục Tiểu Phụng có bốn hà ng lông mà y đã nhìn xuyên thấu rồi, xem ra cũng chẳng có gì là ly kỳ.
Những ngưá»i Ä‘ang đứng cháºt nÃch trong sân đã bắt đầu cảm thấy lãng xẹt, bắt đầu tìm cách chuồn ra.
Gã tú tà i mặc áo mà y xanh lam vốn Ä‘ang cưá»i không nổi, bây giá» lại cà ng không đợi thêm giây phút nà o.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhiên lá»›n tiếng gá»i :
- Kim lão thất, ngưá»i khác Ä‘i thì được, ngươi Ä‘i không được.
Ai là Kim lão thất? Không ai biết chà ng Ä‘ang réo gá»i ai. Do đó bất kể là ai cÅ©ng giáºt nẩy mình lên.
Bị kêu giáºt mình, ai ai bước chân cÅ©ng cháºm lại, nhìn quanh nhìn quất, xem ngưá»i lừng danh thiên hạ là Lục Tiểu Phụng đây Ä‘ang gá»i là hạng ngưá»i nà o? Tại sao lại Ä‘i réo tên y?
Tú tà i cũng không nằm ngoại lệ.
Chỉ tiếc là má»i ngưá»i ai cÅ©ng nhìn ra, ngưá»i mà Lục Tiểu Phụng gá»i chÃnh là y.
Cặp mặt cá»§a Lục Tiểu Phụng như má»™t cây Ä‘inh đóng chặt và o mặt y. Ngay cả y cÅ©ng cảm thấy Ä‘iá»u đó, vì váºy y nhịn không nổi mở miệng há»i :
- Lục đại hiệp, ông Ä‘ang gá»i ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta không phải đại hiệp, cÅ©ng như ngươi không phải là tú tà i. Ngưá»i ta Ä‘ang gá»i dÄ© nhiên là tay lừng danh trong giang hồ Dạ Tẩu Thiên Gia Nháºt Äạo Bách Há»™ Kim Thất Lượng.
- Tôi không biết ngưá»i đó là ai.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi không nháºn ra y, ta nháºn ra. Ngươi chÃnh là Kim Thất Lượng, Kim Thất Lượng chÃnh là ngươi.
|
 |
|
| |