Lục Nhã Tịnh tay cầm túi xách đang lang thang trên phố. Chiều nay thật nóng, nắng chói chang, nắng oi nồng gay gắt. Mới đi ngoài phố một lúc mà trên người nàng mồ hôi vã ra như tắm. Thời tiết này không phải dành cho việc bát phố, thế mà không hiểu sao phố xá lại cứ tràn ngập người là ngườị Người nọ chen lẫn người kia, họ chen chúc nhau giữa phố phường đông đúc. Hình như ai cũng muốn trốn chạy cái không khí căng thẳng nặng chì nặng chịch trong nhà. Phải chăng ở nhà họ cũng có một bà mẹ kế còn hết sức son trẻ như gia đình của Nhã Tịnh? Mỗi lần nghĩ đến Lý Man Như là Nhã Tịnh lại thấy khó chịụ Man Như, một cô gái thông minh con nhà giàu, nhạy bén trước cuộc sống, tế nhị trong giao tiếp, lại xinh đẹp nữa, nghĩa là một cô gái có đầy đủ điều kiện để sống an nhàn và hạnh phúc. Vậy mà, không hiểu sao, trên đời này trai tráng lịch lãm xứng đôi vừa lứa không thiếu gì, nàng lại không màng đến, lại khư khư cương quyết chọn cha của Nhã Tịnh làm chồng. Quan niệm tình ái của thời đại đã thay đổi rồi ư? Nhã Tịnh không thể không thừa nhận một điều là cha nàng tuy tuổi trên bốn mươi nhưng tướng tá cao lớn trông vẫn còn trẻ trung phong độ. Mới nhìn nhiều người tưởng ông chỉ trên ba mươi là cùng. Ông là một trung niên vững vàng trong sự nghiệp, là một người đàn ông giàu kinh nghiệm sống mà đẹp trai nữa, làm gì Man Như lại không xiêu lòng. Xiêu lòng đến độ cả gia đình cô phản đối, khổ sở về mối quan hệ nàỵ Nhưng mặc, Man Như vẫn về với nhà họ Lục. Đối với ông Lục Sĩ Đạt, cha của Nhã Tịnh, thì đây là mùa xuân thứ hai của ông. Tình yêu đầu đã khép kín tám năm sau khi mẹ Nhã Tịnh qua đời sau một tai nạn xe cộ. Mối tình thứ hai tuy không sôi nổi như thời trai trẻ, nhưng lại ướp đầy mật ngọt hương hoạ
Ai cũng vui cũng mừng cho ông, chỉ có Nhã Tịnh, cô con gái cưng của ông là buồn phiền. Căn nhà ấm cúng của hai cha con bỗng nhiên có thêm “má nhỏ” Man Như nhỏ đến độ không đáng làm chị của Nhã Tịnh. Trên cách xưng hô, Nhã Tịnh không biết gọi Man Như là gì, cuối cùng chỉ còn cách nói trỏng. Lúc cỏ'mặt cha, Nhã Tịnh càng khó xử hơn, trong khi Man Như lại rất tự nhiên nhiều lúc còn âu yếm thân mật với ông Sĩ Đạt trước mặt Nhã Tịnh, làm nàng khó chịu vô cùng. Ông Sĩ Đạt nhìn thấy thái độ không bằng lòng của con gái nên cũng hơi ngượng.
Bây giờ Nhã Tịnh hiểu ra một điều, đó là những tháng ngày cha con san sẻ tình thương cho nhau đã mất, đã đi vào quá khứ Sự có mặt của Man Như làm cho Nhã Tịnh như thừa thãi và ngôi nhà không còn là tổ ấm của riêng nàng. Nhã Tịnh không giận cha cũng không giận Man Như, nàng hiểu là mỗi người đều có số phận riêng và không ai có thể chống lạị Nhã Tịnh buồn cha với Man Như, nhưng nàng biết là cả hai lúc nào cũng cố làm cho nàng vui, họ tìm mọi cách để lấy lòng nàng nhưng không cách gì có thể xóa được mọi mất mát buồn đau trong lòng Tịnh. Còn hôm nay chuyện gì đã xảy rả
Nhã Tịnh dừng lại trước khung kính của gian hàng trưng bày “mode”. Nhã Tịnh nghiêng đầu ngắm, bên trong khung kính có chiếc túi xách bằng vải thô, giống chiếc túi xách ở tay nàng đang cầm, chiếc túi rất hợp với bộ quần áo nàng đang mặc. Nhã Tịnh thấy cảm ơn sự thành công về sự nghiệp của chạ Sự thành công đó đã mang lại cho nàng đủ thứ vật chất, nhất là trang phục thời thượng. Vâng, phải cảm ơn! Nhã Tịnh cắn nhẹ môi rồi quơ chiếc túi xách dài dây đang xách trên tay ra sau lưng, nàng giật mình vì nghe như có tiếng va chạm phía saụ Nhã Tịnh quay lại, một thanh niên rất trẻ đang đứng phía sau lưng nàng. Nhã Tịnh định xin lỗi, nhưng lại thôị Đàn ông ngắm áo quần của phụ nữ làm gì vậỷ Và Nhã Tịnh nhớ, chuyện đã bắt đầu từ tủ trưng bày nầỵ
Cha sang Âu Châu một tuần, sáng nay mới về tới nhà. Vali vừa mở, như một thói quen, Nhã Tịnh xông tới bới lên chọn lựạ Một chồng áo mới và những vật dụng trang điểm linh tinh văng tứ tung, Nhã Tịnh mừng quá hét lên.
- Ồ cha tuyệt quá! Cha có mắt tinh đời, cha chọn hàng tuyệt quá!
Không khí đột ngột như đọng lạị Nhã Tịnh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng và thái độ bối rối của cha, cả Man Như đứng cạnh cũng ngượng nghịu và nàng chợt hiểụ..
Hôm nay không là hôm quạ Năm nay đã khác với năm rồi, khác hẳn những năm trước ... Khi cha đi công cán ở nước ngoài trở về, tất cả là của Nhã Tịnh. Còn bây giờ ... Nhã Tịnh chợt thấy đỏ mặt. Máu như dồn hết lên đầụ Nhã Tịnh vội đứng dậy, nàng đẩy đống áo quần qua bên, và chạy về phòng. Nhã Tịnh vẫn còn nghe tiếng cha đuổi theo sau:
- Nhã Tịnh tất cả là của con đây mà, con cứ chọn đi, cha cho con mà ...
Nếu cha không giải thích một cách “đặc biệt” như vậy, thì Nhã Tịnh còn tin là trong đống quần áo kia có một vài cái của mình, nhưng cha càng nói vậy, Nhã Tịnh càng thấy không muốn đụng đến những thứ đó. Bên cạnh đó còn có thái độ của Man Như. Một thái độ chịu đựng, nhẫn nhục thấy ghét. Thái độ đó sẽ làm cha khó xử hơn. Tóm lại ngôi nhà bỗng trở nên ngột ngạt. Nhã Tịnh nhìn vào khung kính rồi lại thở dàị Cả một buổi chiều lang thang trên phố, không biết Nhã Tịnh đã thở ra mấy lần. mặt trời đã xuống núi, bóng đen đang tràn lan. Nhã Tịnh ơ hờ lấy ngón tay vẽ bâng quơ trên khung kính, một cảm giác vô vị Khung kính đang phản chiếu một khuôn mặt gầy với mái tóc dài và chiếc sơ mi ca rô. Nhã Tịnh trừng mắt nhìn khuôn mặt trong gương. Khuôn mặt ấy vẫn tỉnh bơ. Nhã Tịnh lại giật mình. Phía sau, hình như có một khuôn mặt khác: Khuôn mặt đàn ông! Nhã Tịnh chợt nhớ lại người mà ban nãy khi quơ chiếc túi xách Nhã Tịnh đã lỡ tay đụng vào người anh tạ Chắc anh ta đây! Nhưng Nhã Tịnh cũng thắc mắc, tại sao lại có thể Có chuyện đàn ông mê trang phục đàn bà thế nàỷ Đứng nhìn mãi không chịu bỏ đị Thời đại này, kẻ điên không thiếu, chắc anh chàng naỳ cũng nằm trong số đó. Nhã Tịnh bắt đầu thấy mỏi chân. Như vậy thần kinh của ta hẳn kẻm. Thôi về thôi, không lẽ đửng ngắm mãi tới khuyạ Nhã Tịnh quay lại, men theo con lộ Thành Đô. Nàng tiểp tục bưởc những bước chân chậm rãi, không vội vàng. Chiếc túi xách mang trên vai như tuột xuống, Nhã Tịnh phải kéo lên. Đã đến cửa hiệu sách, trong khung kính đang bày quyển tiểu thuyết “Mùa xuân thử haị” Ồ! Sao ta không mua tặng chả Nhã Tịnh dừng lại ngắm quyển sách. Một lần nữa, nàng lại giật mình, khuôn mặt thanh niên kia lại xuất hiện trong kính. Ta bị theo dõi ư? Nhã Tịnh tự hỏi rồi nhún vai, nhằm nhò gì. Ngay từ năm mười saú tuổi, Nhã Tịnh đã bị đám con trai bu quanh. Kinh nghiệm cho Nhã Tịnh thẩy là bọn tán gái ngoài đường thường không phải là hạng đứng đắn. Cái phương thức ghẹo gái đó bây giờ không còn hợp thời, xưa quá rồị Nhã Tịnh trừng mắt nhìn vào kỉnh. Chọn lầm rồi ông ơi!
Nàng lại tiếp tục bước. Nhưng bây giờ thì nàng đã để ý đến gã đàn ông theo saụ Vâng, gã vẫn đeo theo, nhưng giữ đúng một khoảng cách nhất định. Nhã Tịnh cố ý bỏ Qua một khúc quanh, rồi dừng lạị Gã kia cũng đứng lạị Vậy là rõ ràng. Nhã Tịnh bước nhanh hơn, đến đầu hẻm, nàng bẻ ngoặc vào, rồi tìm ngã khác bước rạ Bước thêm mấy bước, Nhã Tịnh dừng lạị Bóng gã thanh niên biến mất. Như vậy là ta đã làm cho hắn lạc hướng rồị
Nhã Tịnh băng qua đường, đến lô. Điện Ảnh. Ở đây đèn đuốc sáng choang. Thế này có lẽ đã khuyạ Gió bắt đầu lạnh và hơi nóng từ dưới đất bốc lên, Nhã Tịnh đã mỏi chân và hơi khát. Phía trước hình như có một nhà hàng Cây Hoạ Thôi thì vào đây xài tiền vậỵ Tiền của cha, nhưng cũng là của tạ
Nàng bước vào nhà hàng, lựa một góc vắng ngồi xuống. Phòng ăn được trang trí quý pháị Trên trần nhà, hàng trăm bóng đèn nhỏ thi nhau chiếu sáng, giống như những vì saọ Nhã Tịnh liên tưởng đến quyển tiểu thuyết 'Ngàn ánh đèn.' Nàng tựa người vào ghế, lấy thực đơn lên xem. Cuối cùng chọn được món súp đuôi bò, sà lách tươi, bíp tếch hành tây, một tách cà phê, một bánh su kem ... Gã bồi bàn nhìn Nhã Tịnh ngạc nhiên. Nhã Tịnh thản nhiên chống tay lên cằm, liếc nhanh về phía gã:
- Anh chưa hề thấy ai ăn nhiều thế này à?
Gã bồi bàn gãi đầu, cười duyên:
- Không phảị Tôi chỉ hơi ngạc nhiên và mong là nhà hàng chúng tôi ngày nào cũng gặp thực khách như cô.
Gã bồi bàn bỏ đi, Nhã Tịnh ngồi duỗi chân cho thoải mái, mắt ngước lên trần nhà. Hằng trăm ngọn đèn nhỏ thế này, mà sao bên dưới lại tối om, thế ánh sáng đi đâu cả vậỷ Nhã Tịnh ngẩn ngơ suy nghĩ. Tới lúc nàng nhìn xuống, thì giật nẩy mình. Có một người đang ngồi cùng bàn ở phía đối diện với nàng.
Nhã Tịnh mở to mắt nhìn người đàn ông lạ, chưa kịp nói gì thì bồi bàn lại đến. Người đàn ông kia nói với bồi bàn:
- Cậu lại gặp thêm một người không thích ăn kiêng. Cho tôi phần ăn giống cô này đi nhé.
Sau khi bồi bàn bỏ đi, Nhã Tịnh ngồi thẳng lưng bắt đầu ngắm nghía gã đàn ông trước mặt. Nhã Tịnh không dám chắc hắn có phaỉ là chàng thanh niên đã theo doĩ mình ban nãy trên đường phố không, vì trông anh chàng này có vẻ đàng hoàng hơn. Khuôn mặt khá dễ coi với sống muĩ thẳng, mắt sâu và sáng, cằm rộng. Chàng mặc bộ âu phục màu nâu trang nhã, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen điểm vaì chấm đỏ. Trông chàng khoảng hơn hai mươi bổn, hai mươi lăm tuổi là cùng, nhưng ở tuôỉ này cũng khá chững chạc để không còn đuôỉ theo con gái ngoài đường. Dáng dấp thì trông có vẻ là con nhà có giáo dục nghiêm chỉnh. Nhất là ánh mắt thật sáng biểu lộ sự thông minh và đôi lúc làm người đối diện phải bối rốị.. Ánh mắt anh chàng đang tò mò nhìn Nhã Tịnh, chàng chẳng noí gì cả và Nhã Tịnh cũng ngồi im. Maĩ đến lúc bồi bàn mang món súp đuôi bò ra, chàng mởi mở miệng, giọng nói ấm cúng tỏ vẻ quan tâm:
- Suốt một buổi chiều cô đã đi gần hết các đường phố, có lẽ giờ này cũng đoí và mệt lắm rồi, cô cứ dùng súp tự nhiên đị
À thì ra anh chàng này là ngươì đã theo dõi ta cả buổi chiều naỵ Nhã Tịnh cảm thấy lòng vui vui nhưng nàng cũng làm bộ nghiêm hỏi:
- Vậy ra anh là người theo dõi tôi cách đây mười phút?
- Ừ đúng rồị
Chàng trả lời một cách thản nhiên như làm một điều hết sức bình thường. Nhã tịnh hỏi tiếp:
- Thế anh bắt đầu đi theo tôi từ lúc nàỏ
- Có lẽ từ lúc ba giờ hơn, lúc đó là lúc cô bước lên cầu Thiên Kiều chăm chú nhìn một biến quảng cáo bộ phim có tên là 'Đời tôi chỉ yêu có một lần.' Tôi thấy cô bĩu môi thật ngộ nghĩng. Tôi nghĩ chắc là tấm biển kia làm cô buồn cười và cô biểu lộ sự không lấy làm thích thú đó.
Nhã Tịnh ngạc nhiên mở to đôi mắt:
- Vậy là anh theo dõi tôi lâu lắm rồi mà tôi chỉ mới phát hiện rạ Nhưng tôi thắc mắc không hiể anh đi theo tôi làm chi và bây giờ lại vào đây nữả
- Tại vì tôi thấy cô bé có vẻ buồn chán, cô bé bước đi lang thang không định hướng nên ...
Chàng thanh niên đột ngột chuyển sang đề tài khác:
- Ồ cô có cần bỏ thêm tiêu vào súp không?
- Cảm ơn, anh cứ để mặc tôi!
Nhã Tịnh cầm lấy hũ tiêu xịt xịt vào tô súp, nàng cảm thấy thật sự lúng túng, cái gã này ở đâu lạ hoắc khi không đến đây làm như là người quen của mình. Tịnh suy nghĩ mà tay cứ xịt tiêu vào tô súp mãi đến khi anh chàng đưa tay ngăn lại và đổi tô của mình sang cho Tịnh với nụ cười hiền:
- Xin lỗi nhé, tôi sợ cô bị sặc tiêu đấỵ
Nhã Tịnh đã không biết ơn còn vùng vằng:
- Trải lại tôi mong là anh sẽ chết sặc.
- Nếu tôi được chết sặc vì cô, tôi rất vui lòng, cô giận tôi ư?
Anh chàng nói một cách bình thản và xé một miếng bánh mì phết bơ lên rồi nhìn Nhã Tịnh:
- Có ai nói cho cô biết là khi giận trông cô càng dễ thương hơn không?
- Có
- Ai vậỷ
- Thì anh vừ nói chứ aị Mà sao anh cứ nhìn tôi hoài vậỷ Bộ tôi lạ lắm saỏ
Nhã Tịnh vừ húp một muỗng súp vừa hỏị Anh chàng vẫn cười, nụ cười hồn nhiên thoái máị
- Cô cũng vui tính quá đi chứ, vậy mà tôi cứ ngạị.
Nhã Tịnh thấy ngượng quá. Tại sao mình lại có thể ngồi ăn cùng bàn với một người con trai xa lạ? và còn cười nói huyên thuyên thế nàỷ Nàng nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
- Đây là lần đầu tiên anh đi theo một người con gáỉ
- Ừ đúng.
- Anh tưởng nói vậy là tôi tin ư?
Anh ta lấy một miếng bánh mì khác phết bơ lên đưa cho Tịnh và nói:
- Tôi cũng không cần cô tin. Ăn một miếng bánh mì chứ?
Nhã Tịnh cầm lấy miếng bánh đưa lên miệng cắn, mắt vẫn không rời khuôn mặt ưa nhìn của chàng thanh niên giờ đây trở thành người quen. Trên gương mặt chàng, không có điểm nào đáng chê, trái lại là khác, vì thể Nhã Tịnh có muốn giận cũng thấy khó quá!
- Tôi cứ thắc mắc không hiểu anh đi theo tôi làm gì ...
Nhã Tịnh hỏi xong lại hối hận, mình hỏi thế nhất định anh ta sẽ trả lời: bởi vì thấy cô đẹp, cô có vẻ cô đơn lạc lõng, cô có vẻ buồn nên ... Nhưng Nhã Tịnh đã nhận được câu trả lời khác hẳn:
- Bởi vì thái độ lúc không hài lòng của cô, dáng đi ngoe nguẩy của cô và thói quen hất ví ra sau trông lôi cuốn nghịch ngợm làm sao ấỵ
- À anh đang tán tỉnh tôi đấy à?
- Tôi không hề tán tỉnh vì rõ ràng cô không đẹp lắm, lông mi không daì, miệng lại không được nhỏ lắm, cằm thì nhọn ... Xem nào, cô chỉ có một đôi mắt thật đen ...
Anh chàng dừng lại, tựa lưng ra sau rồi tiếp:
- Nhưng đôi mắt đó có đủ để đền bù những cái không đẹp khác.
Nhã Tịnh trừng mắt nhìn chàng quên cả ăn, chàng phớt tỉnh nói tiếp:
- Bây giờ đã là lúc chúng ta nên tự giới thiệu với nhau, dù sao cũng là người quen rồi mà.
Và chàng móc trong tuí áo ra một tấm danh thiếp đặt trước mặt Nhã Tịnh. Nhã Tịnh nhìn phớt qua những dòng chữ:
TANG NHI HOÀN
Tổng giám đốc Công ty
Phát thanh Truyền hình Hoa Quảng
Điện thoại: xxxx
Tang Nhi Hoàn, cái tên thật kỳ cục, laị là tổng giám đốc công ty phát thanh truyền hình nữa chứ! Vậy là anh chàng định tìm người mẫu để làm quảng cáo đâỵ Nhã Tịnh chợt phì cười làm Nhi Hoàn ngơ ngác.
- Tôi cười không được saỏ
Nhã Tịnh hỏi, Hoàn gật gù:
- Sao lại không được, chỉ taị lần đầu tiên thấy cô cười, tôi ngạc nhiên quá, sao cô có nụ cười hay quá vậỷ
Nhã Tịnh cười nhạt:
- Hay lắm à? Thế nụ cười của tôi có đẹp như Mona Lisa của Leonardo de Vinci không?
- Từ trước tới nay tôi vẫn không chấp nhận bức họa đó có nụ cười đẹp. Nụ cười của cô mới là đẹp đấỵ
Nhã Tịnh làm thinh cúi xuống ăn. Nàng thầm nghĩ rõ ràng anh chàng này không phải tay vừạ Phải đề cao cảnh giác, hắn đang giăng lưới, mắt hắn lại biết nói, cảm xúc khá phong phú ... một nhân vật nguy hiểm đâỵ.. coi chừng ... một con soí cao tay ấn đang chực vồ mồị.. Hoàn cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng:
- Cô có thể Cho biết quí danh?
Nhã Tịnh đáp lạnh lùng:
- Không được.
Hoàn gật gù:
- Đúng như điều tôi thầm nghĩ; thần hộ mệnh của cô đã cánh giác cô, coi chừng hắn không phải là người tốt, vì những người đàn ông mà tán gaí ngoài đường, noí năng ba hoa không đầu không đuôi thường là những tay sở khanh đểu giả, nếu không thì cũng là những thằng điên. Tóm laị đó là những kẻ không đứng đắn phải không? Và cô, cô nên lánh xa những tay như vậỵ
Nhã Tịnh tròn mắt kinh ngạc:
- Anh có khả năng đoán mò như vậy à?
- Có gì khó đâu, bình thường thôị
- Anh có thể đọc được những gì người khác nghĩ trong đầu saỏ
- Đó không phải là điều cao xa lắm mà chỉ là sự suy luận bình thường. Vì nếu tôi là cô, tôi cũng không thèm để ý đến những kẻ tản tỉnh tôi ngoài đường phố.
Nhã Tịnh đắn đo một hồi rồi hỏi:
- Thế ban nãy anh theo tôi để làm gì? Anh định chọn tôi làm người mẫu cho các phim quảng cáo của anh hay anh định làm áp phích? Tôi thì không đủ tư cách để lên màn ảnh đâu nhé.
Hoàn chăm chú nhìn Nhã Tịnh:
- Cô cho biết tên đị
- Không được.
- Cho biết cũng đâu có saỏ
- Không
- Cho biết đi mà.
Nhã Tịnh tròn xoe mắt:
- Anh này lạ ghê, tên của tôi thì đâu có quan hệ gì với anh mà sao anh cứ hỏi hoàị
- Cái tên thì đương nhiên không quan trọng bằng con ngườị Nếu cô không nói thì tôi sẽ đặt cho cô một cái tên vậy: Tang Tang được không?
Nhã Tịnh kêu lên:
- Tang Tang? Tên gì lạ vậỷ
- Vì tôi họ Tang, tôi lại thấy tên Tang Tang cũng ngộ nghĩnh dễ thương đặc biệt là nó phù hợp với cái tính lí lắc của cô đấy chứ?
Nhã Tịnh càng thắc mắc:
- Tại sao tôi phải lấy họ của anh làm tên tôỉ
Nhã Tịnh có vé khó chịu, nàng nghĩ anh chàng này coi thường mình quá nên lắc đầu lia lịa:
- Tôi không chịu cái tên đó đâu!
- Nhưng tôi thì thích cái tên đó, tên đẹp quá đi chứ.
- Tùy ý anh muốn gọi tôi là gì cũng được, dù gì chúng ta cũng không còn gặp nhau lần thứ hai, tôi nghĩ như thế.
Nàng đấy dĩa bíp- tếch qua một bên, nàng không còn kiên nhẫn chờ bánh su kem nữạ
- Anh làm tôi bực mình quá, tôi đi đây, nếu anh là người quân tứ xin đừng theo tôi nữa nhé.
- Tôi không theo cô nữa đâu, nhưng cho cô biết ngày mai tôi vẫn sẽ ngồi ở đây chờ cô. Tôi mời cô dùng cơm tối mai, cũng giờ nàỵ
Hoàn nói mắt vẫn chăm chú nhìn Nhã Tịnh.
- Tôi sẽ không đến.
- Tôi biết là cô sẽ đến.
- Không! Không! Không bao giờ!
Nhã Tịnh đứng dậy quấy chiếc tuí xách tay lên vai dợm bước đị Hoàn vẫn noí dịu dàng:
- Tùy ý cô, cô có quyền tự do không đến, còn tôi, tôi cũng có quyền tự do chờ đợi của tôi chứ?
- Thì anh cứ chờ đi, tôi không tới đâụ
Nhã Tịnh nói xong vẫy tay kêu bồi đến tính tiền nhưng Hoàn lại noí:
- Cô không phải trả, tôi đã tính xong rồị
Nhã Tịnh quay lại nhìn Hoàn lần nữa, thật là một anh chàng dở hơi giọng nàng nghe không chút cảm tình:
- Cảm ơn nếu anh thích trả tiền thì đó là quyền của anh, càng đỡ tốn!
Nàng quay lưng lại nện gót giầy tiến ra phiá củạ Ra tới bên ngoài nàng còn nghe tiếng chào của Hoàn:
- Mai gặp nhé, Tang Tang!
Đúng là ra đường gặp quỷ! Nhã Tịnh rủa thầm và bước nhanh ra khỏi nhà hàng. Đi một đoạn khá xa rồi mà Nhã Tịnh vẫn còn cảm thấy như đôi mắt đầy sức quyến rũ của anh chàng vẫn đuổi theo nàng.
Chương 2
Thật ra thì, Nhã Tịnh chẳng hề có ý muốn đến nhà hàng Cây Hoa lần nữạ Nàng cũng chẳng muốn gặp lại anh chàng điên điên tên Hoàn. Nếu nhự.. Cũng lại nếu nhự.. Buổi sáng hôm ấy chẳng có chuyện bực mình xảy ra, đê? Nhã Tịnh tìm cớ lánh khỏi căn nhà ấm cúng và trở thành một kẻ lang thang ngoài đường. Sau khi tốt nghiệp trường Cao Đẳng, Nhã Tịnh không tìm được việc làm thích hợp. Thời gian rõ là rảnh rỗị Thế là dậy muộn đã trở thành thoí quen của nàng. Sáng nay lúc thức giấc, vừa mở tủ áo ra, Nhã Tịnh mới thấy là, tủ áo của mình đầy những chiếc áo mớị Những chiếc áo mà cha mới mang từ Châu Âu về, Nhã Tịnh ngẩn người ra, Nhã Tịnh có cảm giác như bị bố thí. Ai cần cho những chiếc áo nàỷ Những chiếc áo không phải thuộc về tả Mặc cảm tự aí và tủi thân như ngập đầy tim nàng. Đứng dậy, không cần suy nghĩ, Nhã Tịnh gom hết tất cả những món đồ mới đó sang phòng của cha và Man Như. Cần phải noí rõ đâu đó một lần cho cặn kẽ. Nhã Tịnh đã nghĩ như vậỵ Giờ này chắc cha đã đến sở làm. Ta phaỉ lợi dụng cơ hội tốt thế này để noí chuyện với Man Như. Phải rành mạch trình bày để cảm thông, để không khí gia đình này vẫn là maí ấm, để có thể tiếp tục sống chung chứ? Cửa phòng của cha và Man Như hơi khép hờ. Nhã Tịnh không gõ cửa, lặng lẽ mở cửa bước vàọ Nhưng làm sao Nhã Tịnh biết là hôm nay cha không đến sở? Làm sao Nhã Tịnh ngờ là laị bắt gặp Man Như đang khóc bù lu, khóc bù loả Cha lại đang ôm Như trong lòng vỗ về như vỗ về trẻ thợ.. Nhã Tịnh vừa đẩy cửa bước vào đã nghe cha noí:
- Tại anh cả thôi em đừng buồn ... Em nghĩ xem, Nhã Tịnh bây giờ cũng hơn hai mươi rồị. nó rồi sẽ lấy chồng ...
Nhã Tịnh ném tất cả đống aó mới xuống thảm. Tiếng động làm cha giật mình ngẩng lên. Khuôn mặt của cha từ buồn phiền trở thành giận dữ. Còn Man Như đang nhảy ra khỏi vòng tay của cha, để chạy vội vào phòng tắm. Cha Nhã Tịnh trừng mắt nhìn Nhã Tịnh, ông noí như hét:
- Tại sao vào phòng mà chẳng biết lịch sự, chẳng biết gõ cửa gì cả vậỷ
Nhã Tịnh đứng đấy tròn xoe mắt nhìn chạ Ông Lục Sĩ Đạt là một người cha tốt, nhưng rồi sẽ có một ngày, tình cha con cũng trở thành một gánh nặng cần phải cắt bỏ. Vì ta không biết gõ cửa trước khi vàọ Vì ta đã trở thành nỗi bực mình ... Nhã Tịnh lẳng lặng, quay lưng lại bước về phiá cửa, nhưng ông Sĩ Đạt đã bước tới cản lại:
- Nhã Tịnh, bây giờ cha phải làm sao đâỷ Cha phải làm sao con mới hài lòng chứ?
Nước mắt chảy daì xuống má. Nhã Tịnh tự nhủ, cha đã có một người nhiều nước mắt đủ rồi, không nên có thêm người thứ haị Nước mắt của ta giờ đây chả còn nghĩa lỷ gì. Nhã Tịnh ngẩng đầu lên, cố lấy giọng thật bình thản:
- Con sẽ cố gắng tìm được việc làm, hoặc lấy chồng trong một thời gian thật ngắn.
Ông Lục Sĩ Đạt ngỡ ngàng:
- Cha đâu hề có ý định đó đâủ
Nhã Tịnh nhún vai:
- Nhưng con biết là hiện cha đang ở trong trạng thái khó xử. Có lẽ định mệnh đã an baì như vậy, dù gì, thì cha cũng phải sống phần đời còn laị của cha với Man Như. Còn con? Con cũng về với một người nào đó chưa biết. Vì vậy, cha cần đo an uỉ Man Như ngay đị
Và Nhã Tịnh bỏ đị Lần này thì ông Sĩ Đạt không còn ngăn Nhã Tịnh lại nữạ Ông chỉ đưa mắt nhìn theo mãi đến lúc Nhã Tịnh ra ngoài cửa, ông mới noí với theo:
- Cuối tuần này ở câu lạc bộ có mở dạ hộị Cha mong là có sự tham dự của con.
Nhã Tịnh vẫn thẳng lưng cất bước. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi gặp điều gì không vui, hay căng thẳng là Nhã Tịnh có cảm giác cột sống của mình như hoá đá, một cảm giác của loài ốc sên gặp chuyện không hay thường rút đầu vào vỏ. Nhã Tịnh hiểu, câu lạc bộ mà cha tham dự, là một câu lạc bộ dành cho giới thượng lưu, trong đó có rất nhiều tay kinh doanh giói, độc thân ... Cũng chính tại câu lạc bộ này, cha nàng, ông Lục Sĩ Đạt đã quen và yêu Man Như. Nhã Tịnh quay lại nhìn cha với nụ cười:
- Ở câu lạc bộ của cha có một ông Sĩ Đạt thứ hai không?
Ông Sĩ Đạt taí mặt. Nhã Tịnh chợt thấy hối hận. Thật ra thì Nhã Tịnh không cố tình làm chạm tự aí chạ Vâng nàng chỉ muốn noí cho đỡ bực. Nhã Tịnh cũng không muốn bị an bàỵ Nhã Tịnh thở daì:
- Xin lỗi cha, nhưng cái gì con cũng muốn tự mình quyết định, con không muốn nhờ vả aị Thôi được rồi, con hứa sẽ đến, dù gì con cũng phải cố không để phiền cho ai cả, con sẽ tìm cho con một con đường.
- Nhã Tịnh!
Có tiếng cha goị, nhưng Nhã Tịnh đã bỏ đị
Thế là, tối hôm ấy, Nhã Tịnh lại đến nhà hàng Cây Hoạ Nhã Tịnh đến Cây Hoa với mấy lý dọ Thứ nhất, Nhã Tịnh nghĩ đến anh chàng tên Hoàn kia dù sao cũng sáng giá, trong câu lạc bộ của cha chưa hẳn có tay nào hơn. Thứ hai, nếu thật sư. Hoàn cần một người mẫụ.. Nhã Tịnh hỏi thử, có hợp hay không chuyện đó không cần biết. Nhưng dù sao có công ăn việc làm vẫn hơn là ăn không ngồi rồị Thứ ba, rảnh rỗi cũng buồn, có Hoàn tán gẫu còn hơn. Thứ tư, từ hôm qua đến giờ Nhã Tịnh vẫn chưa hiểu được động cơ nào khiến Hoàn đeo mãi theo mình, thừa cơ hội này hoỉ cho ra lẽ ... Thứ năm ... Ôi, mặc kệ, lý do nào thì cũng mặc. Nhưng rõ ràng là anh chàng tên Hoàn điên điên nàỵ.. cũng khá hấp dẫn chứ ... Và Nhã Tịnh nôn nóng mong cho buổi chiều mau đến.
Lúc Nhã Tịnh bước vào nhà hàng Cây Hoa thì cũng là lúc nhà hàng đang đông ngẹt khách. Nhã Tịnh hướng mắt về phiá góc cũ, đã thấy Hoàn có mặt ở đấy tự bao giờ. Anh chàng đang ngồi một mình với điếu thuốc trên tay, thaí độ bình thản. Hình như anh chàng biết chắc chắn là Nhã Tịnh sẽ đến. Nhã Tịnh chợt thấy nóng mũi, nhưng nghĩ lạị Dù gì thì ta cũng đã đến cơ mà. Và Nhã Tịnh thấy buồn cười làm saọ Lúc ấy Hoàn lịch sự đứng dậy chào:
- Ồ! Cô bé đã đến, xin chào cô bé.
Nhã Tịnh đặt ví lên bàn, ngồi uống hai tay chống cằm, mắt xoe tròn nhìn Hoàn. Hôm nay Hoàn mặc chiếc áo sơ mi daì tay maù đó, trông thật tré. Trẻ mà lại khỏe nữạ
- Cô có cần súp đuôi bò với bíp- tếch nữa không?
"Ðàn bà có 41 đoá hoa" Cuốn phim noí về những người đàn bà trên 40 tuổi vẫn cô đơn. Bỗng nhiên, nàng sợ thời gian, không lẽ đến già nua ta vẫn trơ troị saỏ Nhưng rồi có gì đâu gấp gáp, có thể có một ngày nào đó rồi ta sẽ gặp một người tình hơn ta 20 tuổị Như trường hợp của cha ta đâỵ 40 gặp 20 là chuyện bình thường. Thời đại bây giờ mà, cái gì lại không thể xảy rả
Hoàn lên tiếng:
- Này cô Tang Tang. Cô chọn món nào mà lại ngồi thừ ra như vậỷ
Nhã Tịnh noí:
- Anh lúc nào cũng đoán haỵ Lúc ở trường, thầy giáo cũ thường đặt cho tôi cái tên là 'Mộng Mớ đấỵ
Hoàn ngạc nhiên:
- Ở trường? Tôi nghĩ là cô hết học rồi cơ mà? Nhã Tịnh noí, và quên đi caí cảm giác xa lạ với anh chàng đối diện:
- Vâng, tôi đã tốt nghiệp. Tôi mới ra trường năm rồị Ngành gì anh biết không, truyền thông đại chúng. Caí ngành nghề của anh đấỵ Một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Hoàn gật gù:
- Vâng. Gặp cô quả thật maỵ
Nhã Tịnh không cười nữa, ngồi tựa lưng vaò ghế. Nhã Tịnh lại thấy giận mình, cho hắn biết để làm gì? hắn chưa mời ta làm nhân viên của hắn thì ta đã khai tuột lý lịch ra rồị - Thế dùng món hào xào nhé?
Hoàn lại hỏi, Nhã Tịnh trở lại thực tế.
- Vâng, cho món hào xào với một ly cà phê.
- Không dùng thêm món nào khác ư?
- Hôm nay, tôi không đóị
- Mong rằng điều đó không phải lỗi ở tôị
Hoàn nói với nụ cườị
Anh gọi cho Nhã Tịnh và mình cùng một thứ món ăn. Nhã Tịnh ngạc nhiên:
- Anh lúc nào cũng thích chọn theo thức ăn ngườo khác ư?
- Không hẳn thế, mà là tại tôi lười chọn món ăn thêm.
Nhã Tịnh cười châm biếm:
- Như vậy, thời gian của anh hẳn quỷ báu lắm?
- Vâng.
Ngộ thật! Một người có đủ thời gian để đeo đuổi theo cô gaí ngoài đường lại cho là quý trọng thời gian. Nhã Tịnh khịt mũi, nhíu màỵ Gương mặt Hoàn sau làn khói có vẻ mông lung, mờ ảọ Hoàn không đơn giản như một kẻ chỉ 'rong chơi tán gáí Phải có một mục đích gì. Hay là, hắn ta biết mình là con gái duy nhất của Lục Sĩ Đạt nên định giở trò bắt cóc? Phim ảnh lúc này hay đề cập đến những chuyện như vậỵ Nếu thật vậy thì ông lầm rồi, cha tôi lúc nầy chỉ mong ai đó bắt cóc tôi đi mất cho rồi, càng khuất ông càng thoải máị
- Cô lại nghĩ gì nữa vậỷ
Nhã Tịnh giật mình, đáp nhanh:
- Nghĩ về anh.
Hoàn dịu tắt thuốc. Món hào xào đã mang ra, anh chàng vừa ăn vừa hỏi:
- Hư? Nghĩ đến tôi làm saỏ
- Nghĩ đến mục đích của anh.
Hoàn ngẩng lên ngắm nghiá Nhã Tịnh.
- Cô ăn đi, ăn xong tôi sẽ noí rõ mục đích việc làm của tôi cho cô nghẹ
Nhã Tịnh bắt đầu ăn. món ăn cũng khá, nàng quay sang bàn kế bên cười với người giới thiệụ Người đàn bà kia vẫn ngồi một mình. Thật cô đơn! Cô đơn là kẻ thù của nhân loạị Một kẻ thù lớn nhất. Nó làm xoí mòn bao mơ ước về hạnh phúc của con ngườị Nhã Tịnh mong là khi mình trên bốn mươi, mình sẽ không phải ngồi một mình ở nhà hàng thế nàỵ
Hoàn đột nhiên hỏi:
- Hình như cô chưa bao giờ chịu tập trung tư tưởng suy nghĩ về một điều gì đó phải không?
Nhã Tịnh trừng mắt:
- Tại sao tôi phải tập trung tư tưởng? Để nghĩ đến anh à?
- Lại nổi giận nữa rồị
- Anh đã nói khi tôi nổi giận trông ngộ lắm mà. Hoàn đẩy dĩa ra xa, đốt một điếu thuốc. Thái độ chàng có vẻ rất nghiêm chỉnh.
- Tôi muốn cô tập trung tư tưởng lắng nghe, chỉ vài phút thôị Vì tôi có câu chuyện muốn kể cô nghẹ
Nhã Tịnh trợn mắt:
- Hừ. Anh đeo theo tôi suốt buổi chiều chỉ để kể tôi nghe một câu chuyện?
- Vâng!
Nhã Tịnh nghiêng dầu, thái đô. Hoàn rất nghiêm túc. Nhã Tịnh chợt hiểu, anh chàng này không phải con người thích bỡn cợt. Phải có một lý do gì đỏ. Nhã Tịnh lấy tay lùa mấy cọng tóc lòa xòa trên trán, đẩy dĩa thức ăn sang bên, bồi bàn đã mang cà phê rạ Nhã Tịnh hớp lấy một miếng rồi nheo mắt nhìn Hoàn.
- Kể đi, tôi nghe đâỵ Mong là câu chuyện hấp dẫn không buồn ngủ chứ!
Hoàn cầm ly cà phê bằng hai taỵ Chàng không còn hút thuốc. Mắt không rời Nhã Tịnh và thoáng buồn.
- Ðây là một câu chuyện nhỏ, nó chẳng có một ý nghià gì so với thời đại lớn nàỵ Tôi sẽ cố hết sức, noí ngắn gọn chừng nào hay chừng ấỵ
Rồi Hoàn bắt đầu kể, giọng chậm rãị
- Có một người đàn bà khá lớn tuổi, bà ấy có 4 thằng con trai và một đứa con gáị Khi đứa con gaí út vừa tròn một tuổi, thì chồng bà ta qua đờị Bà đã cố sống kiếp sống góa bụa, quần quật nuôi 5 đứa con cho đến lúc trưởng thành. Khi đứa con cả được 22 tuổi, thì chiến tranh Trung Nhật bùng nổ. Cậu cả phải lên đường ra mặt trận. một năm sau có tin tử nạn nơi chiến trường. Đứa thứ hai vào không quân. Trong một cuộc dội bom cũng bị rớt máy bay chết. Đứa thứ ba là một trong hàng triệu thanh niên đáp lời sông núi, gác bút lên đường. Thật ra thì lúc ra trận cậu ta chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng nóng lòng báo thù cho hai anh nên đà xung phong ra đị Kết quả cũng mất tích. Người thì noí cậu ta đã chết, nhưng có người lại bảo là cậu ta đã bị quân Nhật bắt làm tù binh. Tóm lại là từ đó cậu không còn về nhà nữạ
Nhã Tịnh bị câu chuyện lôi cuốn. Nàng chăm chú nghe và cảm thấy hơi lạnh. Có lẽ nhà hàng cho mở máy điều hòa không khí số lớn quá.
- Bà lão trong vòng có mấy năm, mất đi ba đứa con, bà suýt điên lên. Nhưng cô cũng biết. Những bà mẹ phương Đông trước mọi hoàn cảnh nghiệt ngã bao giờ cùng có tâm hồn cứng cói, sức chịu đựng lớn lao vô cùng. Bà đã gượng đứng lên. Vả lại, bấy giờ còn đứa con trai và đứa con gaí út nữa cơ mà. Năm 1949, bà đà dưa hai đứa con nầy sang Đài Loan. Đứa con trai đã trưởng thành, làm nên sự nghiệp, cưới vợ đẻ con. Trước sau cậu ta cũng có ba đứa: hai trai và một gaí. Bà lão thấy an ủi phần nàọ Bây giờ bà cùng đã có cháu nối dõi tông đường. Con trai bà giỏi dang, làm nên sự nghiệp lớn, trở thành một tay cự phách trong làng thương mãị Bà lão tưởng là từ đây mình có thể yên tâm hưởng hạnh phúc tuổi già. Có ai ngờ đâu, trong chuyến sang Mỹ dự hội nghị kinh tế, chiếc phi cơ mang con bà và nàng dâu từ New York trở về, chỉ vì một con chim sẻ bay lọt vào động cơ phản lực, mà nổ tung. Theo tin cho biết thì tất cả hành khách trong chuyến phi cơ này, không ai sống sót. Bà lão coi như mất luôn đứa con trai cuối cùng.
Hoàn ngừng lại một chút, dụi thuốc, hớp một hớp cà phê, rồi nhìn Tịnh tiếp.
- Lúc bà lão mất đi đứa con trai cuối cùng, thì hai cháu của bà một đứa đã 17 và đứa kia 16, còn cô cháu út mới 10 tuổi thôị Lại một lần nữa, bà cũng không bị quật ngã trước nỗi đau đớn này, phải noí phần lớn phải kể đến công lao của đứa con gái còn lạị Vì người con gaí này ngay từ nhỏ đã nhìn thấy quá nhiều cảnh chết chóc, đã thấy mẹ khóc và đau khổ nhiều lần, nên tự nguyện thề với lòng là sẽ không bao giờ lập gia đình, để được cận kề chăm sóc phụng dưỡng người mẹ đau thương. Có con gaí, bà lão laị gắng gượng đứng dậỵ Gắng gượng dạy dỗ cháu con nên ngườị Còn gì an ủi hơn, bên những đứa cháu ngây thơ, non dạỉ Thế rồi, ngày tháng trôi qua, chúng đã lớn khôn. Bà lão ngày càng già đị Bây giờ mọi tình yêu của bà như tập trung vào đứa cháu gái út. Nụ cười và tiếng noí như chim của cô cháu gaí là niềm vui của bà. Cô cháu lớn lên trở thành thiếu nữ xinh đẹp. Cô hơi ngang bướng nhưng đa tình. Năm 19 tuổi cô ta bắt đầu biết yêu và yêu một cậu con thanh niên không ra gì. Mối tình bị Cả nhà phản đối, nổ thành một cuộc cãi vã lớn. Để ngăn chặn tình yêu, hai người anh của cô gái đã tìm moi cách đưa cô sang Mỹ du học. Không ngờ cuộc ngăn cách đã làm cô gái phát điên? Cô ta trốn vào phòng cắt mạch máu ở cổ tay tự tử? Khi hai ông anh hay được thì chậm mất rồị Cô gái đã chết.
Hoàn ngừng lại nhìn Nhã Tịnh. Không khí im lặng giữa hai ngườị
Nhã Tịnh bưng ly cà phê lên hớp một hớp. Cà phê đã nguộị một mối cảm hoài chạy qua tim. Tại sao Hoàn lại kể câu chuyện này cho ta nghẻ Nhưng rõ ràng đây là một câu chuyện có thật. Vì qua giọng kể của Hoàn, Nhã Tịnh có thể khẳng định như thể.
- Hai anh em từ Mỹ trở về, họ thề với nhau là sẽ giấu kín câu chuyện không cho nội biết. Dù gì thì nội của hai người đã trải qua bao nhiêu gian khổ rồị Không thể chịu nổi một cú sốc lớn nữạ Họ bàn tính với người cô, và tất cả dựng lên một màn kịch. Tất cả đều noí lại với bà lão là cô gaí vẫn bình yên. Thư từ Đài Loan gứi sang Mỹ rồi từ Mỹ gởi trả lại Đài Loan. Bà lão giờ đã quá già, mắt đã lòa, tai yếụ Nhưng lúc nào bà cũng mong mỏi, chờ đợi đứa cháu gái duy nhất của mình từ phương xa trở về? một sự mong mỏi mỏi mòn. Đầu năm nay, bác sĩ riêng của gia đình có gặp người cô và 2 ông anh kiạ Họ noí là bà lão chỉ có thể sống cao lắm là một năm nữạ Tất cả nội tạng của bà rất yếụ Nhưng bản thân bà thì vẫn không hay biết. Ngày ngày vẫn ngồi đợi chờ những cánh thư của người cháu gaí ở phương xa trở về. Bà mong chờ tin cháu, mong mỏi ngày về của cháụ bà vẫn thường cầu trời 'cho cháu tôi về đi, tôi không còn sống được bao lâu nữả chỉ mong nắm được bàn tay nó, vuốt tóc nó là có thể yên tâm nhắm mắt. Mắt của Hoàn hướng phiá về ly cà phê. Có một caí gì buồn bã trong ánh mắt đó. Hình như Hoàn nghẹn lời không noí thêm được. Nhã Tịnh ngẩn người, câu chuyện làm chính Nhã Tịnh cũng thấy mềm lòng.
- Ðây là một câu chuyện có thật ư?
- Vâng
Nhã Tịnh noí:
- Tôi không dám tin đây là sự thật, câu chuyện bi thảm quá, đầy những đau khổ mất mát.
- Hãy tin cậu ấy!
Người đàn bà ngồi ở bàn kế bên đột nhiên lên tiếng. Giọng noí của bà cũng có vẻ muốn khóc. Nhã Tịnh giật mình quay lại và phát hiện ra bà đã sang bàn mình ngồi tự bao giờ. Bà ngồi đấy nhìn Nhã Tịnh với đôi mắt đầy cảm xúc. Bây giờ ngồi gần hơn, Nhã Tịnh mới thấy bà ta không hẳn 40 tuổi mà như hơn 50 rồi, nhưng da dẻ vẫn trắng mịn, mắt vẫn đen. Maù mắt hình như quen thuộc. Đúng rồi, ánh mắt của Hoàn!
- Bà? bà là aỉ
Nhã Tịnh bối rối hỏị
Người đàn bà nắm lấy tay nàng:
- Tôi là người cô của cô gái tự tử chết.
Nhã Tịnh tròn mắt nhìn Hoàn, nàng thấy kinh ngạc cực độ:
- Thế? thế mấy ngườí muốn gì? Không lẽ, không lẽ anh là một trong những người cháu trai kiả Hoàn nhướng mắt nhìn lên. Đôi mắt thật thành khẩn.
- Vâng, tôi là người cháu nhó. Còn đây là cô tôi, Tang Vũ Lan, chúng tôi đều gọi cô là cô Lan. Chỉ có nội mới gọi cô tôi là Vũ Lan thôị Chúng tôi đều yêu thương cô ấỵ Cô Lan là người đàn bà vĩ đại nhất trên đời nàỵ một con người lúc nào cũng khiêm tốn vì mọi ngườị
- Nhi Hoàn! Con đừng thổi phồng cô như vậy, con làm cô khó chịụ
Nhã Tịnh nhìn hai người bối rốị
- Nhưng tại sao, lại đem câu chuyện này kể lại cho tôi nghe làm gì? Caí cô cháu gaí của bà chết trên đất Mỹ đó tên gì?
Người đàn bà noí với giọng đau khổ:
- Tang Vĩ Nhụ Nhưng ở nhà chúng tôi chỉ goị Nó bằng caí tên Tang Tang thôị
Nhã Tịnh giật mình. Thì ra, nàng quay sang nhìn Hoàn:
- Ðó là lý do tại sao anh theo tôi từ hôm qua đến naỷ Tôi giống Tang Tang lắm ư?
- Không phải hoàn toàn giống chỉ phần nào thôị
Người đàn bà nhìn Nhã Tịnh nhận xét:
- Caí giống nhất của cô là đôi mắt. Ngoài ra còn một số cử chỉ của cô, như đưa tay vuốt tóc, quay lưng, nhướng mày, quẩy tuí sách. Nhất là hay buột miệng noí ngay không suy nghĩ, hoặc hay mơ mộng. Hôm qua lúc nghe Hoàn nó kể lại chuyện gặp cô, tôi vẫn không tin. Maĩ bây giờ tôi mới thấy, một sự trùng hợp lạ lùng. Có điều, cô hơi cao và mập hơn Tang Tang một chút.
Nhã Tịnh buột miệng:
- Có nghĩa là không đẹp bằng Tang Tang của quý vị?
Cô Lan nhìn Nhã Tịnh với cái nhìn đầy tình cảm:
- Không, cô đẹp lắm. Nhưng dù sao thì Tang Tang đối với chúng tôi vẫn là một vật báu có một không 2, chắc cô cũng hiểu điều đó. Vì với chính gia đình cô, cô cũng là con cưng cơ mà?
Chưa hẳn như vậỵ Nhã Tịnh nghĩ, trong đầu nàng lại thoáng hiện cảnh âu yếm giữa cha và Man Như. Nhã Tịnh ngồi thẳng lưng noí:
- Ðược rồị Thấy quý vị tìm gặp được một người giống Tang Tang của quý vị, thì điều đó có nghĩa gì chứ?
Hoàn lên tiếng:
- Có chứ. Nội tôi bây giờ gần như mù và điếc, người đã hơi lẫn. Tang Tang xa nhà hơn 3 năm. Trong 3 năm đó có bao nhiêu thứ đổi thay, vì vậy, nội tôi sẽ không thể phát hiện ra là.
Nhã Tịnh như ngồi phải đinh, đứng bật dậỵ
- Mấy người có điên không mà muốn tôi thủ vai Tang Tang cơ chứ?
Hoàn thành thật:
- Rõ ràng là chúng tôi muốn như vậỵ
Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn 2 ngườị Người đàn bà tên Lan đang nhìn Nhã Tịnh với ánh mắt cầu khẩn. Hoàn thì chỉ ngồi yên chờ đợị Nỗi buồn vẫ n còn vương trên đôi mắt chàng. Nhã Tịnh bối rối:
- Tại sao mấy người lại muốn tôi làm chuyện đó? Mấy người có chắc là tôi nhận không?
Hoàn nhìn thẳng vaò mắt Nhã Tịnh và noí:
- Chúng tôi trả tiền rất caọ Nếu cô còn có chút tình cảm giữa người với người, thì chắc cô không nỡ từ chốị Cô hãy giúp chúng tôi an ủi một người đã gần đất xa trờị một người mà cả cuộc đời đã đánh mất quá nhiều thứ thân yêụ Còn một điều nữạ Người ấy chỉ sống tối đa mấy tháng nữa thôị
Nhã Tịnh bứt rứt:
- Chuyện này thật khó quá. Tôi hoàn toàn không hiểu một tý gì về Tang Tang, tôi cũng không hiểu được nội anh ra saọ Tóm lạị Tôi hoàn toàn không hiểu gì về gia đình anh.
Nhã Tịnh đứng lên, đặt tay lên túi sách:
- Quý vị đều điên cả. Quý vị xem phim nhiều quá, xem tiểu thuyết nhiều quá. Nên nghĩ ra lắm trò. Xin lỗi, tôi không thể nhận được việc nàỵ Nhã Tịnh quay người lại, định bước đi, nhưng giọng của Hoàn từ sau vọng tớị
- Cô xem như cô thủ một vai kịch đi, còn hơn là cô phải ở nhà đối diện với 'bà má nhỏ' còn căng thẳng hơn.
Nhã Tịnh giật mình quay lại, nàng cảm thấy lạnh xương sống. Nhã Tịnh giận dữ hỏi:
- Vậy là tối hôm qua anh đã theo dõi tôi đến tận nhà? Anh theo dõi tôỉ Vậy là hèn.
Hoàn kéo túi sách của Nhã Tịnh, năn nỉ:
- Xin lỗị Tôi có caí tính biết caí gì cũng phải biết tới nơi tới chốn. Gia đình tôi xưa đến giờ chưa hề lụy ai, Nhã Tịnh, tôi van cô!
Nhã Tịnh quay mặt lạị Trong đôi mắt đen nháy kia, có một caí gì van xin, đau khổ. Và ngay trong giọng noí của chàng, đã khiến người nghe thật khó khước từ. Và nàng lặng lẽ gật đầu mà hai giọt lệ ươn ướt lăn dài trên má.(Hết Chương 1 ... Xin xem tiếp Chương 2)
Trong phòng làm việc của Tang Nhi Hoàn. Hoàn tuy còn trẻ nhưng cơ ngơi khá lớn, phòng làm việc của chàng rất rộng. Trang bị điện thoại tự động, một bộ sa lông đắt tiền, chung quanh toàn cửa kính nên trông thật sáng sủạ Phòng thiết kế có máy điều hòa nhiệt độ, không khí lúc nào cũng mát mé. Trong phòng bây giờ ngoài Nhã Tịnh ra còn ba người nữa, đó là cô Lan, Nhi Khải, anh của Nhi Hoàn và Hoàn. Hoàn cất tiếng hỏi:
- Cô sinh năm nào nhỉ?
Tịnh ngẩng lên đáp:
- Ngày 20 tháng ba năm 1956. Nhằm mùa xuân, cả nhà ai cũng mong là sẽ có một đứa con gaí nhu mì, dễ thương, nhưng không ngờ laị sinh ra tôi, nhiều lúc còn quậy hơn cả con trai nữạ
- Thôi bây giờ chúng ta ôn baì một tý nhé?
Người noí không phải là Hoàn mà là Khảị Anh của Hoàn chỉ lớn hơn em có một tuổi, mà dáng dấp bệ vệ, nghiêm nghị hơn. Nhã Tịnh tưởng ít ra phải trên Hoàn bốn năm tuổị Khải cũng cao lớn như Hoàn, có điều với cặp kính gọng vàng trên mũi, anh ta có vẻ nghiêm khắc và khó chịu hơn. Điều này cũng có thể thấy rõ qua bộ âu phục phẳng phiu tề chỉnh. Những con người có nội tâm khép kín như anh chàng này, chắc chắn là anh ta đòi hỏi nhân viên của mình một kỷ luật thép. Nhã Tịnh đến đây lần thứ ba rồi, nhưng vẫn không sao chịu được thaí độ hách dịch khó ưa của Khảị
Nhã Tịnh nhướng mày noí:
- Tôi không thích thaí độ ra lệnh của anh, anh Khải ạ. Tôi muốn noí gì là tôi noí ngay, không giống người khác. Vả lại, tôi đến đây là để giúp các anh chứ không phải là thuộc hạ của quý vị đâu nhé?
Khải hình như không đoái hoài đến lời noí của Tịnh, anh ta trừng mắt với nàng:
- Cô hãy cẩn thận cách xưng hô của mình nhé. Cô nên nhớ là Tang Tang lúc nào cũng goị tôi là anh cả.
- Không hẳn thế, cô ấy còn gọi anh là bốn mắt, là cà khêu vì hai chân anh dài lòng thòng, là ông ngang bướng, là người khó chịụ Khải có vẻ khó chịu thật:
- Hừ? Mấy chi tiết nhỏ nhặt đó cô đâu cần phải rõ vậỷ
Nhã Tịnh noí:
- Tại anh nghĩ thế, chứ những chi tiết đó mới là quan trọng, ăn tiền hay không là ở những chi tiết đó.
Khải hỏi:
- Nội bây giờ bao nhiêu tuổỉ
- Ðến ngày ba tháng 7 này, nội tròn 80 tuổị Còn em từ Mỹ về là để đặc biệt mừng bát tuần của nộị
- Nội thường gọi em là gì?
- Thế em thường gọi nội bằng những lời gì?
- Nội, bà của con.
Cô Lan chen vào:
- Còn gì?
Cô Lan bước tới, mắt ướt và giọng noí như nghẹn lạị
- Giữa con với nội có một điều bí mật, đó là mỗi lần con muốn xin xỏ điều gì, con hay nhõng nhẽo, xà vào lòng nội nũng nịu, xin mãi một cách dai nhách, xin cho được mới nghẹ Nên nội gọi con là 'Kẹo mạch nhạ' Con cũng không vừa, gọi lại nội là 'Bà nội con nít.'
Nhã Tịnh tròn mắt:
- Bà nội con nít? Cô có gọi sai không, làm gì có danh xưng kỳ cục vậỷ gọi một cách vô lễ như vậy được saỏ
Cô Lan thở dài noí:
- Tại con không biết. Khi người ta trở về già, thường bản tính hay quay lại với tuổi thơ. Họ thích được nuông chiều và có những đòi hỏi như con nít, họ muốn được coi như con nít. Nhưng rõ ràng caí đanh xưng này chỉ được dùng ở chỗ riêng tư chứ không thể được gọi trước mặt mọi ngườị
Nhã Tịnh ngẩn người ra nhìn cô Lan, Khải lại ra lệnh:
- Ðem chồng ảnh cũ ra đây, Tang Tang em chỉ từng người trong ảnh gọi tên ra cho tôi xem nàọ Khỏi phải để ý đến vú Kỹ, vú ấy sẽ giúp đỡ vì vú là người đã nuôi nấng Tang Tang từ nhỏ tới lớn. Vú biết rành mọi thứ, vú sẽ cộng tác tốt với chúng tạ
Khải nói xong như nghĩ ra điều gì, quay sang Nhã Tịnh:
- Cô biết đàn guitar không?
Nhã Tịnh lúng túng:
- Ðàn ư? Cái gì tôi cũng có thể biết trừ việc đàn, tôi không có khiếu về thứ này, chỉ biết huýt sáo thôị
Khải nhăn nhó:
- Kỳ cục. Thời buổi này trong số mười cô thì hết tám cô biết đàn guitar. Vậy sao quý vị lại chọn người không biết đàn chứ? Nhi Hoàn, tôi đã noí với chú rồị Kế hoạch này không thể thực hiện được cơ mà, vậy mà chú không nghẹ Thôi ngưng kế hoạch lại đị Mấy người noí Nhã Tịnh đây giống Tang Tang, cô ấy lúc nào cũng như đùa, đâu chịu hợp tác với chúng tả Cô ấy cũng không có khả năng đóng kịch. Đừng tưởng là nội hoàn toàn lú lẫn rồi nhé?
Quay sang những người còn lại Khải noí
- Cô Lan với Nhi Hoàn, dẹp ba caí chuyện này đị Còn Nhã Tịnh cô có thể về được rồị Chúng ta không diễn vỡ kịch này đâụ
Hoàn bước đến đứng trước mặt Khải
- Không, tôi muốn vở kịch này phải diễn tiếp.
Khải chau mày:
- Nhi Hoàn! Em đừng có khờ như vậỵ Em có biết nếu tiếp tục chuyện gì sẽ xảy ra không? Nội lúc nào cũng nghĩ là Tang Tang vẫn còn sống, nếu bây giờ bất ngờ phát hiện có kẻ đội lốt Tang Tang thì hậu quả sẽ thế nào đâỷ
Nhi Hoàn bình tĩnh đáp:
- Em biết chứ! Nhã Tịnh sẽ không làm ta thất vọng, cô ấy rất khéọ Anh thử nghĩ xem nội sẽ vui ra sao khi thấy Tang Tang trở về?
Khải đưa tay lên trời:
- Trời đất, cậu nên sáng suốt một tí, cậu có biết là cô ta ngay cả đàn guitar cũng không biết không?
Nhã Tịnh nhìn 2 anh em Hoàn, rồi quay sang cô Lan.
- Tang Tang đàn guitar giỏi lắm ư?
Cô Lan noí:
- Không chỉ đàn giỏị Mà đàn một cách tuyệt vờị Nó có thể ngồi dưới gốc cây ngô đồng, đàn một lúc mấy tiếng đồng hồ không nghỉ, chim hẳn mê cả tiếng đàn của nó.
Nhã Tịnh ngẩn rạ
- À! Vậy là coi như tôi không đáp ứng được nhu cầu mà quý vị cần.
Khải chen vàọ
- Tôi thấy điều này ngay từ đầụ
Nhã Tịnh nhìn Khảị
- Muốn học đàn guitar, phải bao lâu mới biết đàn?
Khải noí:
- Ðừng có điên! Muốn đàn giỏi như Tang Tang ngoài việc khổ luyện ra, còn cần phải là thiên tàị Caí đó cô làm gì có? Vả lại, thời gian cũng không còn kịp nữa đâụ Sinh nhật của nội tôi chỉ còn 10 ngày nữa là đến. Không ai học đàn 10 ngày là biết đàn ngaỵ
Và quay sang Hoàn.
- Chú đã quên điều quan trọng nhất, đúng ra lúc gặp Tịnh chú phải hỏi trước là cô ấy biết hay không chứ?
Hoàn nhìn Khải chậm rãi noí:
- Tôi không sơ sót. Nhưng Nhã Tịnh không cần phải biết đàn guitar. Vì Tang Tang không muốn đàn nữa, không những không muốn đàn mà cũng không muốn thấy cây đàn!
Khải ngơ ngác nhìn em, trong khi cô Lan như hiểu ra, mắt cô sáng lên:
- Vâng, Tang Tang sẽ không bao giờ đàn guitar nữạ Khải hết nhìn Hoàn, lại quay sang cô Lan.
- Mấy người noí thế là thế nàỏ
Hoàn thở dài, nhìn anh
- Nếu anh hiểu được tính của Tang Tang, bản chất nhạy bén của nó, hẳn anh đã không tìm cách đưa nó sang Mỹ, và chúng ta đã tránh được bi kịch xảy rạ
Mặt Khải tái hẳn, giọng nói Khải đanh lại:
- Chú lại trách tôi ư? Chú noí thế là thế nàỏ Tôi cố tình muốn giết chết Tang Tang ư?
- Nhi Hoàn!
Cô Lan vội đứng dậy can ngăn. Bàn tay cô dặt lên vai Khải:
- Không ai trách con chuyện đó cả. Tất cả đều là số mệnh. Ý của Hoàn nó noí là, chúng ta có thể viện lý do tại sao Tang Tang không thích đàn nữạ Con nên nhớ rằng trước kia chính Vạn Hạo Nhiên đã dạy đàn cho Tang Tang, bây giờ Tang Tang không muốn đàn nữạ
- Lý do gì để có sự thay đổi đó?
Hoàn noí:
- Vạn Hạo Nhiên đã lấy vợ. Tang Tang bỏ đi nước ngoài làm Nhiên thất vọng, nên cưới vơ.
Khải giật mình.
- Ai noí với chú là Nhiên đã cưới vợ?
Hoàn đáp:
- Em noí. Cậu ấy mới lấy vợ năm rồi! Anh đừng quên là thời gian có thể làm thay đổi mọi việc. Tang Tang cũng phải thay đổị Từ nước ngoài trở về, Tang Tang không muốn nhắc lại chuyện cũ, không muốn nghe noí tới Hạo Nhiên, không muốn đàn guitar, cũng không muốn hát lại bản nhạc 'Chiếc áo mộng mớ nữạ
Khải yên lặng, bước tới bên khung cửa sổ, suy nghĩ, thật lâu mới lên tiếng:
- Cậu đã nghĩ kỹ rồi chứ? Nhưng còn người nhà họ Vạn? Họ có thể đến quậy không?
Hoàn noí:
- Chuyện đó anh giao cho em. Em bảo đảm với anh là người nhà họ Vạn sẽ không đến đâụ Chuyện Tang Tang trở về nước là chuyện riêng của gia đình tạ Và chuyện này chỉ có người trong nhà biết. Nhà họ Vạn chẳng hay đâu mà anh lọ
Khải yên lặng, cô Lan nhìn 2 anh em. Cô biết là mọi việc đã được giải quyết tốt đẹp nên quay lại ngồi cạnh Nhã Tịnh:
- Thôi bây giờ ta tập dợt lạị Nhã Tịnh phải biết một số tên của bạn bè thân thuộc trong gia đình tôị
Nhã Tịnh đứng dậy, đưa mắt nhìn 2 anh em Hoàn:
- Khoan đã, tôi cần biết rõ hơn về anh chàng Vạn Hạo Nhiên và bản nhạc 'Chiếc áo mộng mợ'
Mặt Khải biến sắc, anh chàng giận dữ:
- Mấy chuyện đó cô không cần biết. Cô chỉ cần làm tròn vai của cô là được rồị
Nhã Tịnh chau mày:
- Hừ. Tại sao lại không cần? Tôi phải biết đủ về vai của mình chứ? Anh chàng Vạn Hạo Nhiên là người yêu của Tang Tang cơ mà?
Nhã Tịnh quay sang Khải:
- Hạo Nhiên đã dạy cho Tang Tang đàn, họ cùng đi dạo dưới ánh trăng, cùng nắm tay hát bài 'Mộng như chiếc áo mát như nước' còn 'anh cả tôi lạnh như băng?'
Khải chau mày:
- Sao lại 'anh cả tôi lạnh như băng'
Nhã Tịnh noí to:
- Thì anh cả ở đây là anh! Chính anh đã ngăn cách tình yêu của họ, anh lạnh lùng như nước đá như một thỏi đồng. Anh đã mang tôi ném sang nước Mỹ để chia cắt tình yêu của chúng tôị Chính điều này, anh đã làm tôi như điên lên. Để tôi phải cắt mạch máu ở cổ tay tự tử..
- Im đi! Ai cho cô biết những điều đó? Sao cô lại biết quá nhiều như vậỷ
Hoàn chen vàọ
- Em đấỵ Chính em cần sự hợp tác cúa cô ấy, nên kể hết mọi sự thật cho cô rõ.
Nhã Tịnh thành thật noí:
- Tôi cần biết nhiều hơn về Vạn Hạo Nhiên. Tại sao quý vị phản đối cuộc tình của họ? Bây giờ hắn đang ở đâủ Làm gì? Có vợ thật không? Hắn khoảng bao nhiêu tuổi và đẹp trai không? Chẳng có ai trả lờị Căn phòng chìm trong im lặng. Nhã Tịnh nhìn quanh. Khải có khuôn mặt lạnh như băng, cô Lan thì đang cúi xuống, còn Hoàn thì lẩn tránh ánh mắt Tịnh với một chút buồn phiền.
Rồi Hoàn cũng lên tiếng:
- Trong thời gian đóng vai trò của Tang Tang, tôi nghĩ, Nhã Tịnh không cần phải hiểu rõ lắm về Vạn Hạo Nhiên, chỉ cần biết là Tang Tang đã yêu hắn là đủ. Nội sẽ không tự ý nhắc đến tên hắn đâụ Nếu lỡ có nhắc thì Nhã Tịnh chỉ giả vờ chau mày noí 'Nội ơi! Con không muốn nhắc đến chuyện đó nữá là đủ rồị
Nhưng Nhã Tịnh vẫn ngoan cố:
- Tôi vẫn muốn biết rõ hơn.
Không ai lên tiếng. Nhã Tịnh nhìn khắp một lượt, rồi đứng lên gật gù. Nàng với lấy túi xáxh bằng vải thô, khoác lên vai, noí:
- Nếu quý vị không cho tôi biết về Vạn Hạo Nhiên thì coi như quý vị cũng không có Tang Tang. Hãy tìm người khác đóng vai nàỵ Còn tôi, tôi không nhận nữa Nhã Tịnh bước về phiá cửạ Chẳng có ai ngăn lạị Do dự một chút rồi Nhã Tịnh cũng cương quyết bước tới cửạ Nhưng vừa đưa tay xoay nắm cửa, thì đã có một bàn tay của ai đặt lên tay nàng. Nhã Tịnh ngẩng lên, thì ra là Khải với đôi mắt buồn. Khải noí:
- Lỗi tại tôi cả. Tuổi trẻ háu thắng, như điều Tang Tang đã noí. Tôi là một tay ngang bướng, Vạn Hạo Nhiên chẳng có gì xấu, chỉ tội nghèọ Cha của hắn chỉ là một tay đào đất không môn đăng hô. Đối với chúng tôị Thế là chúng tôi kiên quyết phản đốị Tôi cũng không ngờ là Tang Tang lại yêu hắn đến độ như vậỵ
Nhã Tịnh nhìn Khảị Trong khi Khải đã xoay nắm cửa, noí:
- Thôi bây giờ biết rồi, cô về đi!
Nhã Tịnh tròn mắt:
- Ý anh muốn noí?
Khải noí một cách đau khổ:
- Không ai có thể đóng vai Tang Tang được. Tang Tang đã chết có nghĩa là không thể sống lạị Ngay từ đầu tôi đã nghĩ là kế hoạch này không thể thực hiện được và không bao giờ thực hiện được. Hoàn nó quá ngây thơ, cô Lan cũng hành động nông nổị Nội cao lắm chỉ sống thêm, mấy tháng nữa thôị Nếu việc làm của quý vị thất bại thì saỏ Chết một đứa em gái còn chưa đủ saỏ Bây giờ muốn rút ngắn ngày sống của nội nữa à? Nhã Tịnh hết nhìn Khải lại quay sang nhìn Hoàn. Lạ thật, Hoàn đang suy nghĩ, có lẽ suy nghĩ lung lắm.
Lời noí của ông anh như chàng bị chao đảo, Nhã Tịnh cảm thấy, cả 2 anh em nhà họ Tang này quý yêu nội của họ Dưới cái vỏ lạnh lùng bên ngoài, Khải có trái tim rực lửạ Nhã Tịnh thấy xúc động, tình nhân loại bao la đang bao lấy trái tim nàng. Nhã Tịnh hói:
- Quý vị đã quyết định rồi ư? Quý vị không cần tôi đóng vai Tang Tang nữa ư?
Cô Lan ngước mắt lên nhìn Hoàn.
- Hoàn, cô thấy thì điều mà Khải nghĩ không phải là không có lý, chúng ta rõ ràng là hơi mạo hiểm. Nếu có gì sai sót xảy ra, thì lợi bất cập hạị Hay là thôi vậỵ
Hoàn quay lại nhìn Khảị Hai anh em nhìn nhau thật lâụ Hình như họ đang trao đối điều gì. Sau đó Hoàn quay sang Nhã Tịnh do dự một chút Hoàn noí:
- Nhã Tịnh, hình như tôi phải nhọc công lắm mới thuyết phục được cô?
- Vâng, rồi saỏ
Hoàn liếm môi, noí:
- Tôi nghĩ là thôi thì, phải tôn trọng ý kiến của anh cả vậỵ
- Có nghĩa là quý vị không cần tôi nữa chứ gì?
Nhi Hoàn suy nghĩ.
- Anh cả có lý. Ta không nên để Tang Tang sống dậy, làm thế có khi hại hơn là lợị Dù sao thì tôi cũng xin cảm ơn cô.
- Vậy cũng haỵ
Nhã Tịnh gật gù, nhìn mọi người một lần nữa, nàng cảm thấy bực tức.
- Có lẽ anh em mấy người rảnh rỗi không việc gì làm nên tìm tôi để pha trò phải không? Tôi đâu dễ dàng như vậy, đâu phải muốn gọi đến lúc nào thì gọi, mà không cần thì xua đi như thế?
Cái tính ngang bướng trở lạị Nhã Tịnh quyết định không đi và quay lạị Không them` để ý đến phản ứng của hai anh em Hoàn, Nhã Tịnh bước tới bên ghế, ném mạnh chiếc túi xách trên bàn, rồi chụp lấy quyển album lật ra, ngay tấm hình của Tang Tang rọi lớn. Người con gái có đôi mắt đen to, mày sậm, mũi thẳng, chiếc miệng nhỏ nhắn. một khuông mặt thông minh láu lỉnh. Nhã Tịnh kéo bức ảnh ra, nắm chặt trong taỵ
- Các anh không muốn Tang Tang sống lại, có thật như vậy không? Bây giờ các anh phải noí thật cho tôi biết từ khi thấy tôị Các anh bắt tôi phải làm thế này, thế nọ, bắt tôi xem album, đọc gia phả dòng họ ? Anh em mấy người cãi vả, tôi phải nghe hết. Bây giờ thì tôi sẽ không thèm nghe nữa đâu, mà là các anh phải nghe theo tôị
Khải và Hoàn nhìn nhau, 2 người lộ vẻ ngạc nhiên. Không phải chỉ có Khải và Hoàn mà cả cô Lan nữạ
- Tang Tang cần phải sống lại vài tháng. Vì trong suốt cuộc đời đau khổ của nội cảc anh, cô ấy là niềm vui duy nhất, là nguồn hy vọng cuối cùng. tôi không cần biết các anh có cần hay không, ngay cả cô Lan cũng vậỵ Tôi cương quyết đóng vai trò của Tang Tang, mặc ý kiến của mấy ngườị Nếu vai trò của tôi bị lộ, nội mấy người sẽ chết và lúc đó là lỗi mấy ngườị Tóm lại trong màn kịch này, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bạị Tôi chỉ là một đứa con gaí bình thường, chưa hề gặp sóng gió cuộc đời, chưa có kinh nghiệm sống. Nhưng bây giờ, tôi sẽ cố gắng diễn đạt vai trò mình, và các vị phải giúp đỡ tôị Mọi sự thất bại của tôi đều là lỗi của quý vị hết.
Nhã Tịnh dừng lại nhìn Hoàn và Khảị
- Nào bây giờ chỉ còn 10 ngàỵ Quý vị phải cho tôi biết những chi tiết cần lưu ý đi chứ.
Khải trừng mắt nhìn Nhã Tịnh. Khuôn mặt của anh đầy vẻ giận dữ. Trong khi Hoàn thì đang cắn môi suy nghĩ. Rồi chàng nở một nụ cười, nụ cười khuất phục chịu thua, nụ cười đã khiến Nhã Tịnh xúc động. Đột nhiên Nhã Tịnh nhớ lại đám cưới của cha với cô vợ trẻ, nhớ tới Man Như rồi màn đôi co bắt chặt, thêm bớt về quần áo, rồi đòi hỏi các sính lễ?
Tất cả sao nhỏ nhoi và vô nghĩa thế? Nhã Tịnh thẩy mắt ươn ướt. Còn cô Lan thì saỏ Cô là người có thái độ tích cực nhất. Cô xông đến ôm chầm lấy Nhã Tịnh, hôn lấy hôn để với giọng nghẹn ngàọ
- Xin cảm ơn con Tang Tang! Cảm ơn sự trở về của con. Xem này, sự vắng mặt ba năm của con đâu có làm gia đình thay đổi gì mấy đâu, cây lựu mà con yêu thích nhất, năm nào cũng trổ hoa, còn cây hoa giấy đích thân con trồng nay đã leo giàn rồị Con mèo tam thể nhỏ của con nay cũng đã ba lần làm mẹ, con chó trẳng kia cũng đã lớn. Nội gần như ngày ngày gọi tên con. Còn vú Kỹ vì thích ngọt nên ngày càng mập ra, còn nữa ông anh cả của con nay đã có vị hôn thê rồi, sắp lập gia đình đó.
Nhã Tịnh tò mò nhìn Khải:
- Thế ư? Chị dâu của con có phải là người mà trước kia con đã gặp không?
- Không phải, cô này tên là Tào Nghi Quyên. Trong cánh thư hôm trước gởi cho con, cô đã nhắc tới, bộ quên rồi saỏ
- À, thế chị ấy có biết con không?
- Cô ấy chỉ biết có đứa em chồng hiện học ơ? Mỹ. Vì vậy nhà này ngoài nội ra, cô ấy là người quý con nhất.
Nhã Tịnh nháy nháy mắt nhìn Hoàn:
- Thế còn ông anh thứ hai của con thì saỏ Chắc cũng có bạn gái rồi hẳn?
Cô Lan xúc động noí:
- Chưạ Nó đang kén chọn, nó kén dữ lắm. Không biết rồi đây, cô nào sẽ lọt vào mắt xanh của nó. Nhã Tịnh tròn mắt. Caí nhìn với nụ cười của Hoàn, đột nhiên làm Tịnh thấy nóng cả hai má.
Nhà họ Tang nằm ơ ngoại ô thành phố Đài Bắc, gần Nội Hồ. Ngôi nhà được xây lưng vào nuí và hưởng mặt ra bờ hồ. Kiểu nhà cổ, xây từ lúc cha của Khải, Hoàn còn sống, nhà do chính ông thiết kế. Thời bấy giờ ngôi nhà này được coi như sang trọng nhất ở đâỵ Có lẽ lúc đó nơi đây còn hoang vắng, đất còn nhiều nên khu đất nhà họ Tang rất rộng. Nội vườn hoa không đã hơn 2 sào đất. Trong đó vẫn còn giữ lại những cây to hoang dại cũ, như cây cà na, dừa, cây phượng hoàng và ngô đồng rất lớn. Theo lời kể lại của người nhà, thì xưa kia Tang Tang thường hay ngồi dưới gốc cây ngô đồng này khảy đàn guitar, có lần cô cũng ngồi ở đây xem sách. Hôm ấỵ cô tình cờ lật ngay đoạn có baì thơ cổ, trong đó có câu:
'Dưới tán cây ngô đồng
Mưa suốt ba canh
Không biết phải vì buồn ly biệt'
Mỗi chiếc lá
Một tiếng rơi
Bầu trời âm u sầu suốt sáng.?
Bấy giờ, cô Lan cũng cảm thấy lòng buồn vời vợi và không ngờ, mãi sau mới biết đó là nỗi sầu được báo trước.
Biệt thự này có 2 tầng, rộng lớn. Nội của Khải, Hoàn lúc nào cũng mơ ước có cháu con đầy đàn. Vì vậy nên nhà được thiết kế rất nhiều phòng. Không ngờ cha mẹ Khải, Hoàn là vợ chồng ông Tang Quý Khang gặp nạn bất ngờ, rồi sau đó là chuyện đi xa của Tang Tang. Vì vậy nội của Khải, Hoàn hay thở daì:
- Nhà phòng trống thì nhiều mà cứ trống mãi, không biết nhà họ Tang chúng ta thể nào ấỵ
Cô Lan mỗi lần nghe mẹ than, đều ôm mẹ noí:
- Mẹ gấp thế? Lo gì? Bao giờ Khải với Hoàn nó cưới vợ, rồi Tang Tang từ nước ngoài về? Lúc đó cháu chắt đầy nhà. Sợ không có chỗ ở nữa chứ mẹ lo phòng không ngườị
Bà lão nghe con gaí noí có vẻ yên tâm. Nhưng bà vẫn than thở:
- Tụi nó tính sao thì tính, nhưng phải là nhanh một chút chứ tao không là Bành Tổ đâu mà sống những tám trăm năm chờ đợị
Cô Lan cười trêu bà cụ:
- Biết đâu mẹ lại chẳng sống hơn cái tuối đó? Bà nội lắc đầu:
- Thôi, tao chẳng muốn làm yêu quaí đâụ
Khải và Hoàn cứ chần chờ mãi, không chịu cưới vợ. Tang Tang lại đi biệt tăm. Thế là những căn phòng trong nhà vẫn phải bỏ trống. Vú Kỹ phục vụ trong nhà họ Tang này trên ba mươi năm. Mỗi ngày đều phải dọn dẹp những căn phòng thật gọn gàng sạch sẽ. Vú đã trở thành một thành viên của gia đình nàỵ Từ ngày chồng tử trận, vú vào nhà họ Tang phục vụ Cho đến naỵ Khải, Hoàn rồi Tang Tang? lần lượt ra đời một tay vú bồng ẳm, nuôi nấng. Vì vậy giống như nội Khải, Hoàn và cô Lan, vú cũng chỉ vui với cái vui của gia đình nàỵ Hạnh phúc gói trọn bên những người trẻ. Biệt thự của họ Tang, dưới sự quản trị của 2 anh em Khải, Hoàn cũng có nhiều sự thay đổị Thí dụ họ đã xây thêm nhà xe, vì mỗi người đều có xe riêng cả. Hàng rào quanh nhà được nâng cao lên thêm, sau lần bị trộm viếng.
Cổng sắt thay cho cửa gổ vì cây cũ đã mục, và một tấm biển với chữ 'Biệt thư. Vườn Dâú được gắn lên. 5 năm trước, không biết Khải tìm được ở đâu hơn mười mấy cây dâu tằm, chàng cho trồng ở bờ tường phía Nam của biệt thự. Bây giờ những cây dâu kia đã cao lớn, ngọn đã vượt khỏi tường. Cô Lan thường hái những chiếc lá dâu xanh tốt kia, đem cho đám trẻ nuôi tằm ở cuối xóm.
'Biệt thư. Vườn Dâú sừng sững đứng bên bờ Nội Hồ đã hơn hai mươi mấy năm naỵ Hai mươi mấy năm với biết bao nhiêu cay đắng ngọt bùi, với biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống? Sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, của nền công nghiệp phát triển làm mọi người đều lao đầu vào kiếm sống. Có ai rảnh rỗi để ý chi đến những chuyện xảy ra bên trong 4 bức tường của ngôi biệt thư.
Hai anh em nhà họ Tang bây giờ đã là những tay cự phách, có tên tuối trong giới kinh doanh. Chỉ có cô Lan là vẫn âm thầm cống hiến đời mình cho cuyện phục vụ mẹ và 2 cháụ
Bà cụ đã già. Nội của Khải và Hoàn bây giờ mắt mờ, tai lảng. Già đến độ không dám nghĩ đến tương lai, chỉ sống bằng ký ức. Mà ký ức thì hiện ra rất rõ, nhiều khi như còn diễn ra trước mắt. khuôn mặt thanh tú của Tang Tang, con mắt đen láy miệng hay nũng nịu luôn cười, luôn noí:
- Nội ơi! Xem con đánh banh này!
- Nội ơi! Nghe con dàn guitar nhé!
- Nội ơi! Con mới có chiếc áo mới, nội xem có đẹp không?
- Nội ơi! Kể chuyện đời xưa cho con nghe nộị
- Nội ơi! Caí cây lựu mà con yêu nhất trổ bông rồi kìạ
- Nội ơi! Con mới học được một bản nhạc mới nè, bản gì nội biết không? 'Chiếc áo mộng mợ' Nội phải ngẩn người rạ Giấc mơ làm gì có áỏ mà giả sử có áo đi nữa thì bên trong chiếc áo kia làgì? Có lẽ đó chỉ là mộng mơ của tuôi trẻ, và chỉ có tuổi trẻ mới nhìn thấy điều đó.
Bà cảm thấy lạnh. Người già rồị Bất kể sáng chiều đều thấy lạnh làm saọ Cái con cháu hay đàn guitar, hay cười, hay nghịch. Cây lựu nở hoa đã mấy lượt rồi, mà con cháu gaí yêu dấu của ta, bây giờ ở đâủ
Mới đây mà nhanh thật? Sắp 80 rồị Ngày sinh nhật đã gần kề? Bà đã dặn dò con cháụ Không được mở hội hè đình đám, không được mời khách, không được phô trương. Bà sợ nhất cảnh huyên náo ồn àọ Bà chỉ muốn được sum vầy đầm ấm bên con cháụ
- Ðây là sinh nhật của nội, thì phải tuân theo ý nội mà làm.
Đám trẻ cũng không dám đưa ý kiến trái biệt. Vì họ biết tính cương quyết và cố chấp cứng cỏi của bà. Rõ là, chúng chẳng hề mời aị Nhưng trong linh tính, trong giác quan thứ sáu, bà đã cảm nhận ra một sự đổi khác nào đỏ. Hình như con gaí bà và 2 đứa cháu đang làm một caí gì bí mật. Chúng tối ngày cứ lăng xăng. Vũ Lan thì cũng bỏ nhà đi mãi, mà mỗi lần về tới là họ lại thì thầm. Bà thấy tức caí tai điếc của mình. Lúc còn trẻ có bao giờ như vậy đâủ Một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấỵ Bây giờ caí gì cũng nghe ù ù? Một lần, không chịu được, bà hỏi cô Lan.
- Vũ Lan, mấy người bàn tính gì thế?
Cô Lan vừa cười vưà kề sát tai mẹ noí:
- Thì mẹ cứ để mặc tụi con mà. Hai anh em chúng nó đang bàn tính xem sẽ gởi quà gì cho nộị Mẹ cũng biết chúng mà, lúc nào cũng ham bày vẽ.
À! Bà lão thở rạ Con cháu đứa nào cũng ngoan, cũng giỏị Bà hãnh diện vì chưa thấy con caí nhà ai hơn nhà nàỵ Có hiếu, ngoan, biết vâng lời, có cuộc sống lành mạnh? Trải qua gần suốt cuộc đời, gặp biết bao nhiêu là bão tố, đau thương? Bây giờ? quà gì? Đối với bà, quà gì thì cũng thế thôị Người đã già có cần gì nữa đâủ Chỉ có Những hình ảnh trong ký ức là đáng quý. Những hình ảnh thoáng hiện, nụ cười, nước mắt, giọng noí. Những chuyện cũ đã quạ
Ngày sinh nhật đã đến. Hôm nay cụ bà đúng 80 tuổị
Ngay từ sáng sớm, hai anh em Khải và Hoàn đã vào chúc mừng nội, sau đó họ lên xe đi mất. Vú Kỹ thì vào vườn haí những cánh hoa tươị Cô Lan thì như mãi nghĩ ngợi điều gì. Lúc lên lầu, lúc xuống lầu, lúc ra sân thượng nhìn tới nhìn lui, lúc ngẩn ngơ lên cửạ Noí caí gì cũng lơ lơ chẳng buồn để ý. Chưa bao giờ bà cụ thấy con gaí mình lại có vẻ bất an như vậỵ Bà bắt đầu nghi ngờ. Tụi nhỏ đang baỳ trò gì đâỷ
Khoảng 10 giờ hơn, Taò Nghi Quyên đến, đến một mình chứ không phải cùng đo với Khảị Nghi Quyên rất đẹp. Mắt to, miệng nhỏ, cằm nhọn. Khải là đứa theo chủ nghĩa toàn mỹ. Và sau bao nhiêu năm suy nghĩ về con cháu, bà cụthấy Khải có khuyết điểm chăng, thìcaí khuyết điểm đó không gì hơn là 'đòi hỏi nhiều quá.' Chính vì sự đòi hỏi quá đáng này, mà Tang Tang phải bó đị Thôi, hôm nay là ngày vui, không nên nhắc đến chuyện đó nữạ Bà cụ có chủ trương này từ lâu rồị Lần đầu tiên, mất thằng con cả, bà cũng đã từng nhủ lòng. Hối tiếc, nhớ nhung quá khứ làm gì cho đau khổ. Hãy nghĩ đến hiện tại để sống.
Chính vì vậy mà bây giờ bà cảm thấy rất yêu, rất quý Nghi Quyên, đứa cháu dâu tương lai nàỵ Nó còn trẻ và đẹp vô cùng. Nhưng mà, tại sao hôm nay ta vẫn thấy lòng nao nao thấp thỏm vậỷ Bà cụ nhìn Nghi Quyên. Qua caí màn mắt mờ mờ, bà vẫn thấy Nghi Quyên rất đẹp. Quyên trang điểm khéo, trong chiếc đầm đỏ nổi bật làn da trắng. Maí tóc dài xõa ngang vaị Trong khi Tang Tang thì tóc chỉ chấm vai thôi, trước trán lúc nào cũng lòa xòa những cọng tóc bất trị
Tang Tang không thích mặc áo đỏ, nó chỉ yêu màu tím. Áo tím, quần tím, ngay chiếc khăn quàng cũng tím. Tang Tang thường noí mình là một đóa 'hoa dâu màu tím' cơ mà. Ồ? nhưng mà hôm nay đã bảo là không nên nhắc đến Tang Tang.
Bà cụ nắm lấy tay Nghi Quyên. Cánh tay mềm mại nhỏ nhắn. Tuổi trẻ bao giờ cũng tươi, cũng đẹp? bà nhớ là tuổi trẻ của mình đã đi qua bao lâu rồị
- Nghi Quyên, con có biết hai anh em thằng Khải nó làm gì không?
Bà cụ tò mò hỏi, Nghi Quyên cười:
- Không được nội ơi! Con phải giữ lời, con không được noí.
- Con nghe lời ai thế?
đạ anh Khải ra lệnh.
Bà cụ thấy hiếu kỳ:
- Thì con chỉ noí nhỏ cho một mình nội nghe thôị
Nghi Quyên vẫn lắc đầu:
- Không được đâu, nhưng đê con bật mí một chút cho nội nghe nhé: họ định tặng nội một món quà đặc biệt
- Món quà gì mà coi bộ quan trọng quá vậỷ
- Con cũng không biết nữạ
Nghi Quyên thành thật noí. Lòng nàng cũng bối rối khi nghĩ về người em chồng từ phương xa sắp trở về. Cô ấy như thế nàỏ Tính tình có dễ thương không? Có hợp với mình không? Nghe noí Tang Tang là cô gaí nhỏ đưọc cưng nhất nhà, nên chắc cô ấy kiêu kỳ lắm. Hai anh em Khải và Hoàn đã lên phi trường đón Tang Tang mà không muốn cho Quyên đi theọ Nhưng nhìn thaí độ căng thẳng của họ, Quyên cũng biết vai trò của Tang Tang quan trọng thế nào trong nhà nàỵ Quyên thở daì chỉ mong là Tang Tang không phải là một nàng công chúa kiêu ngạo trong chuyện thần thoạị
Ngoài cửa có tiếng kèn xe hơị Cô Lan và vú Kỹ đều chạy rạ Họ có vẻ cuống lên một cảch đặc biệt. Nghi Quyên cảm thấy hiếu kỳ, đứng dậy bước tới bên cửa nhìn ra ngoàị Bà cụ thì ngồi yên lặng nghẹ Caí gì? Caí gì? Chuyện gì thế?
- Ðến rồi! Đến rồi! Họ đã về đến rồi!
Cô Lan quầy quả trở vào nhà, vội vã vực bà cụ dậỵ Nghi Quyên chưa hề thấy cô Lan nhanh nhẹn đến thế.
- Mẹ đứng dậy ra cửa nhé? Nghi Quyên! Cháu nhắc ghế này mang ra cửa cho nội ngồi đi!
- Chuyện gì? Chuyện gì thế?
Bà cụ ngơ ngác thấy mình bị đẩy ra tận cửa phòng khách, rồi bị ấn xuống chiếc ghế nệm, bà hỏi:
- Chúng bây điên rồi ư? Chúng bây định làm gì thế?
Giọng noí của cô Lan run run:
- Mẹ cứ ngồi yên, mẹ hãy mở to mắt ra nhìn nhé, xem thử 2 anh em thằng Khải mang quà gì về tặng mẹ?
Bà cụ cố mở to mắt, nhìn ra ngoài vườn hoa chiếc xe hơi của Khải đang đậu ngoài cửa, anh em nó đã xuống xẹ Lại có người thứ ba chui rạ Bà cụ dụi mắ, cố nhìn. Một đứa con gaí, tóc chấm vai, nguyên bộ áo quần màu tím, trên tay là chiếc nón có thắt nơ cũng cùng màụ Cô gaí đang đứng ở ngoài nhìn vào, mắt nó nhìn thấy bà. Đột nhiên, cô bé hét lên, rồi chạy ùa vào, chạy xông tới và xà vào lòng bà cụ, nó noí một cách cuống quýt.
- Ồ, nội ơi, nội ơi! Nội xấu lắm, nội làm con nhớ muốn chết luôn. Nhớ như điên, con không thê? Học hành gì được đến nỗi bị hỏng hết mấy môn.. Con cứ nhớ nhà mãỉ nhớ nội quá, nội ơi!.
Cô gaỉ ngẩng đầu lên nhìn bà cụ, đôi mắt đen của nó ngập đầy nước mắt, nó đưa tay lên vuốt lấy những cọng tóc bạc, những nếp nhăn nheo trên khuôn mặt già, rồi tựa mặt mình lên khuôn mặt nhă, nheo, thì thầm bên tai bà:
- Chúc cho 'Bà nội con nít' của con, một sinh nhật vui vẻ.
- Ồ! Ồ! Ồ!
Bà cụ nghẹn giọng không noí nên lời, bà đưa bàn tay khẳng khiu của mình lên vuốt nhẹ lên lưng cô gaí.
- Con cháu điên của nội mày đó ư? Nội thật không ngờ, nội chẳng dám tin? Nộỉ Thôi, con hãy ngẩng đầu lên, cho nội ngắm con một chút đi chứ?
Tang Tang. Không phảị Nhã Tịnh ngẩng đầu lên nhìn bà lão với hai dònh nước mắt, nhưng nàng vẫn tươi cườị Caí miệng chu chu ra, vừa nghịch ngợm vừa nũng nịụ Nước mắt đã làm đẫm ướt cả hai gò má, ướt cả đôi bàn tay của bà lãọ Bây giờ bà cụ cũng không nhìn thấy gì nữạ Nước mắt đã làm mòn đi tia nhìn của bà, bà khịt khịt mũỉ Trước mặt chỉ còn là đôi mắt đen nháỵ Đôi tay run run, bà lấy vạt áo chùi mắt.
- Con cháu điên? Con về làm nội mừng vô cùng?
Tại sao thấy nội con lại khóc? con đâu phải là búp bê, là trẻ con đâủ Không mắc cỡ à?
Nhã Tịnh lấy vạt áo mình lau nước mắt bà cụ:
- Nội ơi! Nội chỉ giỏi noí con thôị Nội hãy xem lại nội kìa, nội hay khóc quá, nội còn thích khóc hơn cả con.
Nhã Tịnh chu mỏ ra nũng nịu:
- Con có khóc bao giờ đâủ Nội không thấy con cười đây à?
Rõ ràng bà cụ Có nhìn Nhã Tịnh. Có diều mắt mờ quá bà không nhìn thấy rõ. Nhưng bà rất vui, bà chỉ cần biết là cháu cưng của bà đã về. Bao năm rồi mà bản tính nghịch ngợ, nũng nịu vẫn không thay đổị Nó vẫn dễ cười dễ khóc. Tang Tang đã trở về? con chim nhỏ lưu lạc mấy năm lại trở về? bà cụ Cố gắng đè nén cảm xúc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy daì. Cô Lan cũng cuí xuống, lấy khăn lau mặt cho mẹ Cô cũng có vẻ xúc động mạnh:
- Caí con nhóc này, vui mừng nội quá rồi quên cả cô, mi hư quá, coi nè, làm nội khóc ròng à.
Nhã Tịnh quay lại ôm lấy cô Lan:
đạ thưa cô, con xin lỗi cô, chỉ tại nhìn thấy nội là con quên hết, cô không biết là con cưng nội nhất nhà ư?
Cô Lan nghẹn ngào:
- Phải noí là nội cưng con nhất chứ không phải là con cưng nộị Ra nước ngoài ba năm trời bây giờ quên hết, quên hết chẳng còn lễ phép gì cả.
Bà cụ vẫn luôn tay lau nước mắt, che chở cho cháu:
- Ðừng trách cháu, người xưa đã noí sông nuí còn có thể thay đổi chứ tính tình thì khó đổi thay, nó đã quen ăn noí vậy rồi, con quên saỏ Mẹ biết con ganh với nó cơ mà, phải không, con gaí điên của mẹ?
Con gaí điên của mẹ! Caí câu mà lâu lắm rồi bà cụ không dùng tớị Cô Lan xúc động quá, cô nhìn Nhã Tịnh với đôi mắt biết ơn. Đối với cô rõ ràng Nhã Tịnh là một vị cứu tinh. Nghệ thuật diễn xuất của Nhã Tịnh vượt quá yêu cầụ
Nhã Tịnh vẫn nhìn bà cụ, trong khi nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt già nuạ Nàng đứng lên nghiêng nghiêng đầu, nhướng nhướng mi giống hệt như cử chỉ nũng nịu của Tang Tang ngày xưạ
- Nội ơi, nội đừng khóc nữa! Nội khóc mãi rồi làm sao ngắm được con? Nội xem này, mấy năm nay con đã cao thêm được hai phân, nội tin không? Con còn mập thêm được một ký nữả nội nàỷ
Nhã Tịnh kéo daì tiếng goị:
- Sao nội cứ khóc mãi như vậy, nếu nội còn khóc con sẽ, con sẽ, con sẽ khóc lớn cho nội xem. Con noí là con làm đấỵ
Nhã Tịnh chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt chảy daì. Rõ ràng cô nàng đang khóc.
- Thôi đừng, đừng, Tang Tang nhỏ bé của nộị Tang Tang điên con đừng khóc đừng khóc gì hết, nội già rồi nội hay lẩm cẩm. Con coi nè nội đã hết khóc rồi, thật mà? Tại nội mừng quá mà?
Bà cụ luôn miệng thật mà thật mà' nhưng mắt vẫn chưa ráo lệ. Nhã Tịnh cuí xuống ôm chầm lấy bà cụ, vừa khóc vừa noí:
- Hai bà cháu mình thật là điên. Bởi vậy xưa kia đọc tiểu thuyết con nghe ông Taò Tuyết Cần bảo đàn bà được cấu thành bởi nước là đúng. Nước mắt của bà cháu mình nãy giờ sắp thành biển rồi đấỵ
Bà cụ bắt đầu cười, bà lấy khăn lau mắt. Bà cảm thấy trong người thật khỏe, bà lên tiếng gọi:
- Vú Kỹ ơi vú Kỹ, vú đến đây xem nào, có phải Tang Tang nó cao hơn mập hơn không hay vẫn ốm tong teo như ngày nàỏ Nội không tin ba caí thức ăn của phương Tây, nó đâu bổ bằng của mình. À vú Kỹ,vú đã dọn dẹp sạch sẽ buồng của Tang Tang chưả Còn caí món dưa cải nó thích ăn nữả mai vú ra chợ nhớ tìm mua cho nó.
đạ vâng con làm xong mọi thứ rồi nội ạ
Vú Kỹ trả lời, từ xưa tới giờ vú vẫn xử dụng cách xưng hô của mấy đứa nhỏ với bà. Mặc dù biết rõ đây chỉ là màn kịch, nhưng vú không làm sao cầm lòng được. một màn kịch tuyệt vời, ngập đầy tình thương. một màn kịch đầy nước mắt yêu dấụ Không biết cô Lan và Khải, Hoàn tìm đâu được một đứa con gaí thế nàỵ Caí ánh mắt khuôn mặt, giọng noí, nhất cử nhất động đều giống Tang Tang? chỉ khi nào nhìn kỹ mới thấy dôi mày có sửa lại, tóc được cố tình nâng cao, cô bé hơi cao hơn, môi dày hơn, nước da trắng hơn, nhưng dù sao thì những tiểu tiết này bà cụ cũng không nhìn thấỷ Nhìn Nhã Tịnh mà vú thấy lòng xôn xao vú chỉ noí thêm:
- Phòng của Tang Tang con đã chuẩn bị đâu vào đó. Còn món dưa caỉ Đã có sẵn trong bếp. Moị thứ đã sẵn sàng.
Bà cụ noí:
- À thì ra vú cũng đồng lõa với họ Mấy người đều biết Tang Tang hôm nay về vậy mà cố giấu lão già nàỵ
Nhã Tịnh đứng lên, bước về vú Kỹ. Nghiêng nghiêng đầu liến thoắng.
- Vú Kỹ nãy giờ đứng đây, mà cố tình trốn con hén!
Vú Kỹ như quên đây chỉ là màn kịch, vội vã phân bua:
- Ối trời! Cô út ơi! Tôi sắp ở sau cùng, làm sao có thể chen chân ra trước được chứ?
Nhã Tịnh bước tới xiết chặt vú Kỹ.
- Vú yêu quí. Tôi chỉ muốn đùa một chút cho vui thôị Ồ! caí tật ham ăn chè mè đen của vú hẳn chưa đổi, vú mập quá, it' ra cũng phải lên 10 ký!
Cô Lan cũng tiếp lời:
- Ðâu phải chè mè đen đâụ Bây giờ vú Kỹ lại mê ăn món bánh trứng. Suốt ngày cứ thấy ăn hoàị Tôi đã noí rồi, coi chừng, lúc này béo quá rồi đấỵ
Bà cụ ngồi nhìn vú Kỹ với Tang Tang, rồi quay sang Khải và Hoàn. Hai ông anh này từ lúc Tang Tang vào nhà đến giờ, giống như 2 ông phỗng đất, chỉ đứng một chỗ nhìn cảnh trùng phùng bà cháu, chứ không hề lên tiếng gì cả. Nghĩ đến chuyện muốn rước Tang Tang về, hẳn hai thằng cháu này phải tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu sắp xếp âu lọ Bà cụ đứng dậy bước tớị Một tay nắm lấy Khải, một tay giữ lấy Hoàn, nước mắt lại chảy dài xuống má. Bà cụ cườị Một nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc. bà xúc động noí từng tiếng một:
- Xin cảm ơn món quà của hai con. Sẽ chẳng bao giờ bà quên caí món quà sinh nhật hôm nay của hai con. Một món quà sinh nhật quí giá nhất cho ngày nội 80 tuổị Khải với Hoàn, chúng con là những đứa cháu đáng yêu đáng tự hào của nộị Bây giờ, cả nhà ta đang trùng phùng. Còn gì hạnh phúc hơn ngày hôm naỷ Ồ?
Bà cụ như sực nhớ điều gì:
- Tang Tang nó còn chưa biết Nghi Quyên, các con quên giới thiệu chị dâu cho nó rồỉ
Có lẽ vì quá sung sướng nên khuôn mặt Hoàn đỏ gay:
đạ không phải quên. Nội vừa gặp Tang Tang là nước mắt với nước mắt. Nước mắt chưa cạn, thì làm sao con giới thiệu cho được?
Hoàn rời khỏi nội, bước tới bên Tang Tang, kéo tay nàng bước về phiá Nghi Quyên:
- Tang Tang này, đây là chị dâu cả tương lai của em đấỵ
Nghi Quyên đỏ mặt, chăm chăm nhìn cô em chồng út, nước mắt chưa cạn. Và đôi mắt cứ long lanh. Người con gaí trong bộ y phục tím trông đẹp như cánh hoa Penseẹ Một vẻ đẹp thanh thoát. Tang Tang đã chìa tay, cô gaí 'bạó như một phụ nữ phương Tây, nắm lấy tay Quyên cô noí:
- Rất hoan nghênh chị thành người nhà họ Tang. Tang Tang noí, không ngừng ngắm nghía Quyên, rồi quay sang Khảị
- Anh cả à, anh thật có phúc, anh đã kiếm được cho em một bà chị dâu rất đẹp. Thật ra thì anh không xứng đáng với chị ấy đâụ
- Sao vậỷ
Khải bước tới, ngắm cả hai cô gaí. Nghi Quyên đẹp mỹ miềụ Nhã Tịnh lại phóng khoáng, nhí nhảnh giống Tang Tang. Khải tiếp:
- Cảm ơn lời tâng bốc vừa rồi của em, lời này cho thấy, anh cũng có mắt chọn người đó chứ?
Nhã Tịnh quay sang Nghi Quyên chưa kịp noí, Nghi Quyên đã lên tiếng. Có lẽ để lấy lòng cô em chồng:
- Cô đẹp hơn trong ảnh nhiềụ
Nhã Tịnh giật mình.
- Chị đâu đã trông thấy ảnh của em?
- Vâng, ảnh cô treo đầy nhà kia kìa
Nhã Tịnh nghe noí, vội đảo mắt nhìn khắp phòng. Bấy giờ mới thấy từ lò sưởi, đến giá sách, trên tường, đều có ảnh của Tang Tang. Nàng ngẩn ra, vội vã noí:
- Những bức hình cũ này treo mãi làm gì? Bấy giờ tôi chỉ là một đứa con nít.
Rồi Nhã Tịnh cười với Quyên:
- Vậy nà ai cũng bảo là ảnh thường đẹp hơn ngườị
Nhã Tịnh lại liếc nhanh về phía hai anh em Khải Hoàn, rồi quay sang bà cụ
- Nội ơi, nội làm con mặt mày bây giờ đầy nước mắt với mồ hôi, bây giờ con phải quay về phòng rửa mặt mới được.
Bà cụ như sực nhớ ra:
- À! Con vừa xuống phi cơ, có vẻ mệt mỏi lắm, thôi về phòng nghỉ Một lúc đị Còn nhớ phòng cũ của con chứ? nghỉ khỏe khoảng hai tiếng, xong xuống lầu ăn cơm trưa, có món dưa chua của con đó.
Hoàn vội tiếp lờị
- Ðể con đưa em đi, quần áo của Tang Tang còn để trong thùng xe, đợi một tí.
Hoàn chạy ra xe lấy vali quần áo của Tang Tang vàọ Khi Nhã Tịnh theo Hoàn bước lên lầu để vào phòng riêng, thì Nhã Tịnh phải ngạc nhiên. Căn phòng quá sang trọng, lại ngập đầy hoa tươị Bây giờ không cần phải đóng kịch nữa, Nhã Tịnh thở phào nhẹ nhõm. Cửa vừa khép lại, Nhã Tịnh quay qua đã thấy Hoàn đứng tựa lưng gần đấy, không ngừng nhìn nàng.
- Thế nào, qua cửa ải thứ nhất rồi chứ?
Nhã Tịnh nhí nhảnh hỏi, Hoàn có vẻ xúc động noí:
- Thật, tôi không ngờ, Nhã Tịnh lại diễn xuất tuyệt vời như vậỵ Nhất là? Nhất là? ở đâu Nhã Tịnh lại có nhiều nước mắt như vậy chứ?
Nhã Tịnh bối rối:
- Tôỉ Tôi cũng không ngờ? không hiểu sao nước mắt cứ tuôn rạ Thật ra, có lẽ tôi không tự kiềm chế được. Tôi thật sự xúc động, anh có tin là tôi khóc thật không?
- Tôi tin như vậỵ
Hoàn noí và bỗng nhiên chàng kéo Nhã Tịnh vào lòng hôn nhanh lên môi nàng.
Nhã Tịnh lúc đầu hơi choáng, rồi bối rối, ngỡ ngàng. Một cảm giác bay bổng, chới với lan khắp người nàng. Một lúc sau Nhã Tịnh mới như tỉnh lại, nàng vội vã đẩy Hoàn qua một bên, rồi lui về phía giường, bối rối noí:
- Anh làm gì vậỷ Trong hợp đồng của chúng ta đâu có caí màn nàỷ Tại sao anh lại làm vậy chứ?
Hoàn đỏ mặt noí, chàng cũng có vẻ bối rối:
- Xin lỗị Hãy tin tôi, chẳng qua tại tôi cũng không kiềm chế được mình.
Và rất nhanh, Hoàn bỏ ra ngoàị
Nhã Tịnh đứng thẩn thờ nhìn ra cửa, bất giác nàng đưa tay lên sờ môị Bây giờ nàng mới biết nụ hôn đầu tiên trong đời mình. Nàng đứng đó xôn xao nghĩ lại caí cảm giác lạ lùng nhưng cũng rất dễ chịu khi Hoàn bất chợt hôn mình. Buổi sáng, Nhã Tịnh thức giấc bởi tiếng hót líu lo của chim hoàng oanh, nàng mở choàng mắt ra, nhìn trần nhà với hoa văn lạ và ngửi mùi thơm ngát, nghe tiếng chim kêu, tiếng gió rít qua hàng câỵ Nhã Tịnh hơi ngỡ ngàng, không biết mình đang ở đâụ Nhưng rồi Nhã Tịnh cũng nhớ ra: Đây không phải là nhà nàng, không phải phòng riêng của nàng, mà là nhà họ Tang, và nàng đang ngũ trong phòng của Tang Tang.
Nhã Tịnh đưa tay gối đầu, nàng không muốn dậy ngaỵ Mọi việc xảy ra hôm qua như đang quay ngược lại trong đầu nàng. Tất cả diễn ra một cách ăn khớp, kỳ diệu và Nhã Tịnh đã hoàn thành vai trò một cách xuất sắc. Bà cụ không hề lộ vẽ nghi ngờ. Giá cha mà trông thấy, chắc hẳn người cũng phải tròn mắt vì kinh ngạc. Cha! Nhã Tịnh chợt nhớ tới cha và Man Như. Lúc đầu, khi quyết định nhận vai kịch, Nhã Tịnh đã nghĩ mấy cách để qua mặt chạ Nào là đã tìm đượ việc làm ơ? Đài Loan, hoặc du lịch, hoặc đáp tàu làm một chuyến vòng quanh thế giớị.. Nhưng cuối cùng thì vẫn là Hoàn, chàng tỏ ra sáng suốt hơn.
- Thôi đừng bịa chuyện gạt cha cô. Bất cứ một lý do nào cũng có thể làm cha cô nghi kỵ Lúc đó người đăng báo tìm con gái mấtt ích thì chúng ta càng bị phiền hơn nữạ Thôi thì nói thật với ông ấy vậỵ Nói cho cha Nhã Tịnh biết là Nhã Tịnh cần phải an ủi một bà lão hiền lành và vĩ đại đị..
- Làm thế chắc cha tôi sẽ cho là tôi điên!
- ngay kế hoạch mà ta đang tiến hành chẵng điên là gì?
Hoàn nhìn thẳng vào mắt Nhã Tịnh nói tiếp:
- Cô thuyết phục cha cô, bảo ông ấy đừng đi tìm. Mỗi ngày cô sẽ gọi điện thoại về hoặc có thể sẽ về nhà thăm. Dù gì nội tôi cũng không bước chân ra ngoài, chỉ cần cha cô hợp tác một tí là mọi chuyện sẽ thành công. Cô đi vắng như thế, ông ấy còn đỡ lo chuyện xung đột có thể có giữa cô và dì nhỏ. Tiện lợi cả hai phía rồi còn gì?
- Cha sẽ không tin, sẽ bảo là tôi đặt điềụ..
- Vậy thì tôi sẽ đi với cô.
Nhã Tịnh nghiêng nghiêng đầu nhìn Hoàn:
- Anh mà đi với tôi càng nguy hơn, cha sẽ tưởng tôi bị một tay ăn chơi nào đó dụ dỗ ... Nhìn anh ... thấy vừ nguy hiểm vừa làm sao ấy!
Hoàn bối rối:
- Thật ư? Xưa tới giờ tôi có nghe ai phê phán là tôi khó coi đâủ
- Nghĩ ra cái màng kịch này rõ là tay không vừạ
Nhã Tịnh nói rồi lắc đầu:
- Không được, kho6ng được ... đồng ý là cha tôi cũng muốn xa tôi một thời gian, nhưng người cũng không muốn tôi rơi vào xào huyệt nguy hiểm hay bắt cóc mang đị
Hoàn có vẽ bực bộị
- Tôi giống mấy tay chuyên bắt cóc lắm ư?
- Nói thật thì cũng hơi giống. Tướng tá anh cũng giống mấy tay cao bồi trong phim nữạ
Hoàn chau màỵ
- Tôi không hiểu cô đang khen tôi đẹp trai hay rủa tôị Nhưng nếu tôi không đi dược thì cô có nghĩ ra cách nào khác không?
Nhã Tịnh nói:
- Có chứ, nhờ cô Lan. Cô Lan có đủ tư cách để thuyết phục cha tôi nhất. Cô ấy có đủ tính trung hậu, hiền lành, chắc chắn cha sẽ tin cô ấỵ Thế là cô Lan được mời theo để thuyết phục cha Nhã Tịnh. Họ gần như phải mất cả buổi trời, để kể hết mọi thứ mong thuyết phục ông Sĩ Đạt cho con gái đi làm một chuyện động trờị Nhã Tịnh còn nhớ khuôn mặt cha lúc đo, vừa lộ vẻ ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói:
- Mới nghe, tưởng như chuyện cổ tích dành cho con nít ngày naỵ
Nhã Tịnh thêm vào:
- Con đang định biến chuyện cổ tích trẻ con thành chuyện thần thoại đâỵ
- Chuyện cỏ tích dành cho trẻ con với chuyện thần thoại có gì khác đâu chứ?
- Có chứ, chuyện cổ tích chỉ dành cho con nít. Còn chuyện thần thoại nó có phép lạ mà cha biết không, con rất thích có phép lạ.
Ông Sĩ Đạt có vẻ ngớ ra, nhìn con gáị Và ông đã suy nghĩ 2 ngàỵ Nói suy nghĩ chứ thất ra sau đó Nhã Tịnh mới biết là ông đã cho người điều trạ Khi biết có thật, nỗi đau khổ chồng chất của bà cụ và tình cảnh hiện nay, ông mới đồng ý. Không những chỉ đồng ý mà còn khuyến khích, mong con thành công.
Ông Sĩ Đạt nói:
- Nếu đã nhận thì con phải đóng cho thật đạt, cha không muốn thấy con thất bạị Đừng để cho vai trò mình đóng bị bại lô. Cha cũng sẽ không liên lạc với con nhưng con phải thường xuyên cho cha biết tiến triển của sự việc
Nhã Tịnh cười nói:
- Nếu cha thấy con không liên lạc là cha biết mọi việc diễn biến thuận lợị Vì con không thể công khai để gọi dây nói thẳng từ nhà họ Tang đến đâỵ
Thế là Nhã Tịnh từ nhà họ Lục sang nhà họ Tang. Tóc nàng được cắt ngắn, chân mày sửa lại đôi chút, sắm thêm một lô áo màu tím, màu trắng, và màu đen ... Nhã Tịnh đã trở thành Tang Tang.
Và giờ đây, Tang tang đang nằm trên giường của mình. Mặt trời đã lên thật caọ Tấm màn cửa màu tím nhạt trên khung cửa sổ như trong suốt, chậu hoa lựu trên thành cửa sổ vẫn nở. Nhã Tịnh không ngờ hoa lựu có thể nở dai như vậỵ Bây giờ đã là tháng bảy rồị Cái màu đỏ thẫm của lựu thật chói mắt trong nắng. Nhã Tịnh đưa mắt nhìn quanh: phòng ngũ thật rộng, những khung cửa sổ lớn bằng kính, bàn trang điểm, bàn học, tủ sách, kệ trưng bày đồ cổ đủ cả. Nhã Tịnh dã được làm quen với hình ảnh căn phòng này từ lâụ Anh em Khải và Hoàn rất cẩn thận, dùng máy thu hình từng góc phòng, từng chi tiết nhỏ trong phòng Tang Tang đến mọi thứ trong nhà, ngoài vườn hoa, để Nhã Tịnh làm quen. NGay cả chú mèo hoa và chú chó Trắng Hồ LY nữạ
Chú chó trắng Hồ Ly, nhắc tới nó, Nhã Tịnh còn giật mình. Chiều hôm qua suýt tí đã bị lộ vì nó. Chẵng qua là trong lúc Nhã Tịnh đang ngồi cạnh bà cụ cằng cưạ.. thật ra thì suốt ngày hôm qua tới tối, Nhã Tịnh có bao giờ ngồi yên được đâụ Lúc nào cũng như con chim nhỏ ríu rít không thôị Hết nằm dặt dựa trong lòng bà cụ, lại tưa bên vai, quỳ dưới chân ... Kể lễ cho nội nghe đời sống ở nước Mỹ: tuyết như thế nào, cái nóng mùa hè ra sao, món gà quay của Kentucky, hamburger của McDonald ... bọn hipbi đi đầy phố, các cửa hàng đình công ... dang lúc thao thao bất tuyệt, đến độ hai anh em Khải, Hoàn cũng phải trố mắt ngồi nghe, thì tài liệu thuộc làu cũng hết. Nhã Tịnh bịa thêm:
- Con ở trong ký túc xá nữ sinh viên, ở gần đấy có hai anh em, người em tên là Doyle còn ông anh là Sherlock ...
Nhã Tịnh chưa kịp nói chữ "Holmes" thì đã nghe Hoàn tằng hắng một tiếng. Nếu không Nghi Quyên ngồi gần đấy nghe là mọi chuyện bại lộ..(Chú thích: Conan Doyle và Sherlock Holmes là hai nhân vật nổi tiếng trong truyện trinh thám lừng danh của Anh). Giữa lúc Nhã Tịnh đang nói đến đấy, thì cũng vừa lúc chú chó trắng Hồ Ly bước vàọ Anh em Khải, Hoàn tuy đã có sự khai thông với cô Lan và vú Kỹ, nhưng chua thể để Nhã Tịnh làm quen với chó Hồ Lỵ Khi vừa nhìn thấy Nhã Tịnh ôm bà cụ, nó đã nhẩy đến nhe răng, sủa một cách hung dữ, làm Nhã Tịnh phải nhảy ngay lên ghế.
- Ồ! Không được, không được rồi nội ơị..con chó trắng của con đâu rồỉ tai sao mang đổi về một con chó bự dữ như vậỷ
Bà cụ vỗ vỗ vào lưng Nhã Tịnh như vỗ về trẻ nhỏ:
- À, con đừng sợ, đây là con chó trắng Hồ Ly của con đó chứ?
Và bà quay sang hét chó:
- Hồ Ly, mi ngồi yên không? Ngu quá! Ngay cả chủ cũng không nhớ.
Nhã Tịnh chìa tay ra mà tim vẫn còn đập mạnh:
- Chú chó Hồ Ly đây ư? Sao lạ vậỷ Mọi lần nó chỉ có chút xíu thế này cơ mà.
Thật ra Nhã Tịnh chỉ nói đại, chứ cũng quên hõi rõ là lúc Tang Tang đi chó Hồ Ly được bao lớn. Bà cụ cười rất vuị
- Ồ cái con điên này nè, con đã đi bao nhiêu năm rồi chó cũng phải lớn chứ?
Bà cụ lấy tay vuốt vuốt đầu chú chó. Vậy mà nó vẫn còn gầm gừ với Nhã Tịnh, ánh mắt chẵng thân thiện tí nàọ Bà cụ phải an ủi:
- Thú vật thì bao giờ cũng là thú vật, con đừng nghĩ rằng cách nhau ba năm mà nó còn nhớ tới con. Nhã Tịnh chu mỏ, nũng nịu:
- Con nghĩ là chó Hồ Ly nhỏ sẽ không bao giờ quên con đâụ Bây giờ nó lớn rồi, nó sắp có bạn trai, nó không thèm chơi với con nữạ..
- Hặc! Hặc!
Hoàn tằng hắng một lần nữa, làm bà cụ phải ngẩng đầu lên nhìn cậu cháu qua mắt kính lãọ
- Hôm nay con làm sao vậỷ Chắc bị cảm rồi, nãy giờ thấy con ho mấy lượt đó nghen.
- Mấy hôm nay con thấy trong người hơi khó chịụ
Hoàn nói rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ. Dột nhiên anh quay lại nói với Nhã Tịnh.
- Tang Tang ơi, ra xem này, ra xem mấy giàn hoa giấy em còn nhớ tới nó không?
Nhã Tịnh mừng nhẩy xuống ghế, bước ra khung cửa, Hoàn kề sát tai nàng nói:
- Có cương cũng cương vừa phải thôi, con Hồ LY là con chó đực đấỵ
Có ai ngờ Hồ Ly là con chó đực đâủ Không ai nói cho Nhã Tịnh biết điều đó, diễn cương quá lố. Nhã Tịnh nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nghĩ tới lời cảnh cáo của Hoàn. Nhi Hoàn! Nhi Hoàn! Nhã Tịnh nhớ tới nụ hôn buổi tốị thế là thế nàỏ Anh chàng đã hôn tạ Tại saỏ Nhã Tịnh liếm môị Có cảm giác nhẹ nhàng, miên mang trong ý nghĩ.
Nhi Hoàn! Bậy thật! Nhã Tịnh ngồi dậy, nhảy xuống giường, hắn là anh thứ hai của ta cơ mà. Thôi dậy là vừa, Nhã Tịnh cảm thấy có lẽ không còn sớm lắm, nhìn đồng hồ, đã 10 giờ hơn.
Đây là một căn phòng đầy đủ tiện nghi, có phòng tắm riêng. Nhã Tịnh chải đầu, cố chải cho những cọng tóc trước trán phủ đều hơn, che bớt đôi mày quá rậm. Xong mở tủ áo, chọn chiếc áo đầm vải sô màu tím. Nàng ngắm mình trong gương, dáng dấp tươi mát nhẹ nhàng bước ra cửa, xuống lầụ Mới ra tới cầu thang đã nghe tiếng của bà cụ, giọng rất rõ ràng:
- Máy đứa bây đừng ai quấy rầy nhé! để nó ngủ, ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ mệt lắm chứ không phải chơị Hôm qua cũng không nghĩ. Nó nói luôn mồm. Lan này, mẹ có nằm mơ không con? Nó thật sự trở về chứ hả? Vú Kỷ, tôi tỉnh đấy chứ? Tang Tang về thực đậy chứ? Hoàn với Khải, hai đứa bây đừng có cười taọ Tụi bây biết không, suốt đêm qua tao không hề ngũ. Tao chỉ nằm suy nghĩ hoàị Tang Tang nó đẹp hơn trước kia nhiều phải không? Lần này tụi bây phải chìu nó một chút, đừng để Nó giận bỏ Đi nữả ồ! Còn mấy bức ảnh của nó, ai dẹp đâu mất hết rồỉ
Hoàn đáp:
- Con đấy, Nội ạ Bây giờ Tang Tang nó đã về, nội sẽ gặp nó mỗi ngày, đâu cần phải cầm ảnh nó ngắm hàng giờ như trước nữạ Mấy bức ảnh đó cũng cũ rồi, Tang Tang nó cũng không thích đâụ
Vậy là khá chu đáo, Nhã Tịnh nghĩ. Rõ ràng mấy bức ảnh kia rất nguy hiểm. Nghi Quyên thông minh một tí nhìn kỹ sẽ nhận thấy ngay ít ra 10 điểm khác biệt.
Bà cụ Nói tiếp:
- Như vậy, chắc chắn là Tang Tang về thật rồị Sự thật chứ không phải nội nằm mơ.
Nhã Tịnh thấy mắt mình ươn ướt, nàng quên là mình đang đóng kịch. Tội nghiệp bà lão! Nàng chạy như bay xuống ôm chầm lấy bà, hôn lên khuôn mặt nhăn nheọ
- Ô nội ơi! Nội điên quá! Con đứng sờ sờ đây này, không thật saỏ Nội không nhìn thấy con à? Nội có nghe con nói không? Nội sờ con đi, ôm con đi nội!
Nhã Tịnh vùi đầu vào người bà lão như con mèo con.
- Nội làm sao lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế?
Bà lão cười sặc sụa:
- Đừng nào, đừng. Con làm nội nhột quá. Ngẩng lên để Nội xem nàọ
Khải đứng gần đấy nói:
- Ngắm nó suốt ngày hôm qua còn chưa đủ sao nộỉ
Nhã Tịnh nhìn lên, rồi liếc nhanh về phía Khải và Hoàn, nàng nũng nịụ
- Nội ơi, anh cả lúc nào cũng khó chịu với con.
Bà lão giật mình, siết chặc Nhã Tịnh, nói như vỗ về:
- Không đâu, không bao giờ. Có nội ở đây, không có đứa nào dám khó khăn với con đâụ Ai cũng thương con hết, con hãy tin nội đị
Nhã Tịnh nghe lời vỗ về của bà lãọ Nàng cảm nhận chuyện ngày xưa hẵn đã có cuộc chiến trong gia đình. Bấy giờ không biết bà lão đứng về phía nàỏ Nhã Tịnh liếc nhanh về phía Khải, khuôn mặt anh chàng có vẻ xấu hẳn đị Còn Hoàn, anh chàng đang cười giả Lả, hình như muốn đổi đề tàị
- Tang Tang cô lười quá, ngủ trưa thế này làm cả nhà đói bụng. Chưa ai ăn sáng cả đấỵ Nếu từ đây về sau mà còn nằm nướng thế này, là chúng tôi phải ăn trước đi làm đấy, để cô và nội ăn sau thôị
Nhã Tịnh nhướng màỵ
- Ai biểu anh đợỉ Em chỉ thích ăn chung với nội thôị
Hoàn cười nói:
- Vậy càng tốt. Tang Tang em biết không, để mừng em trở về, hôm nay đặc biệt anh và anh cả sẽ không đi làm, ở nhà chơi với em. Như vậy hài lòng chưả
- Ở nhà với em?
Nhã Tịnh không vui lắm. Thật ra thì, Nhã Tịnh hiểu chẵng qua tại họ không yên tâm. Chó Hồ Ly hôm qua khiến họ lo âụ Chỉ có cách ngồi ở nhà quan sát, xem có chuyện gì bất trắc sẽ nhảy ra gánh đòn hoặc che chở.
Mọi người vào phòng ăn. Vú kỹ làm bữa điểm tâm khá thịnh soạn, có món cải hấp thịch lợn, trứng chiên đậu, thịt chà bông, mì xàọ Mùi thơm nức mũị Tang Tang ngồi cạnh bà cụ. Hoàn chợt nhớ ra điều gì nói:
- Tang Tang, sáng ăn cháo có ngán lắm không? Em ở nước ngoài ba năm rồi, nếu cần dùng bánh mì nướng, sữa nóng hay cà phê nhớ cho biết nhé.
Nhã Tịnh liếc nhanh Hoàn. Mắt chàng thoáng nét trìu mến. Nhã Tịnh xúc động, vì cô biết những lời nói vừa rồi của Hoàn không phải dành riêng cho Tang tang mà là dành cho Nhã Tịnh. Nhã Tịnh nói:
- À, không cần. Ở nước ngoài muốn ăn mấy món này cũng đâu có mà ăn. Con thường hay nằm mơ thấy món trứng chiên đậu của vú Kỹ, Còn bánh mì nướng, con ngán tận cổ họng rồị
Bà cụ nhìn Tịnh với đôi mắt ngập đầy trìu mến.
- Saỏ Tối con có ngũ ngon không? Chăn mền đủ Ấm chứ? Con có đóng cửa sổ không? Con cần gì nói cho nộị
Hằng trăm câu hỏi, hàng trăm điều chăm sóc thương yêụ Rõ ràng Tang Tang vô phước. Sinh ra trong một gia đình như thế này mà không sống để hưởng. Nhã Tịnh nuốt miếng cơm nói:
- Nội ơi! Mọi thứ đều tốt đẹp cả, con ngủ rất ngon. Có nằm mơ nữa, con mơ thấy nội hoàị
Bà cụ quay đũa lại gõ trên tay Nhã Tịnh.
- Con khỉ! Mi nói xạo quá, nếu nhớ nội, sao ba năm bỏ nội không về?
- Con bận học cơ mà, nội quên là con đang học chẵng bao lâu nữa tốt nghiệp saỏ
- Ồ!
Bà cụ Ngừng lại, rồi như nhớ ra điều gì, bà chăm chú nhìn Nhã Tịnh:
- Con thấy đấy, nội vui quá nên quên hết mọi việc. Nhưng con về lần này nghĩ vài bữa rồi đi hay ở lại luôn?
Nhã Tịnh nhìn bà cụ, chậm rãi :
- Nội ơi, con chưa có mảnh bằng tốt nghiệp mà?
Bà cụ quay qua:
- Hừ! Có nghĩa là con còn phải quay về bên đó lấy bằng nữa ư?
- Ý con nói là ...
Bà cụ Lo lắng.
- Con nói lớn một chút chứ nội không nghe rõ.
Nhã Tịnh nói to:
- Con muốn nói là Thôi thì mặc cái bằng cấp ấy đị Nếu nội không muốn, con sẽ ở lại với nội, con không đi đâu nữa hết. Trên đời này, không nơi nào ấm cúng và hạnh phúc hơn ở nhà'
Bà cụ cười một cách cởi mở:
- ờ! Thật không con? Con bỏ mặc cái bằng cấp đó cho nộị Nội không cần con phải đỗ đạt gì cả? Con ở lại đây, con nói là con ở luôn phải không?
- Vâng, con sẽ ở nhà luôn!
Bà cụ Nhìn khắp bàn, cười như trẻ thơ:
- Vũ Lan, vú Kỹ, Khải với Hoàn? mấy đứa nghe rõ chứ? Nghe rõ rồi chứ?
- Vâng, chúng con nghe rất rõ.
Rồi Hoàn đưa mắt về phía Nhã Tịnh tiếp:
- Các anh làm chứng đâỵ
Trong câu nói của Hoàn như có một ẩn ý nào đó.
Ngày kế tiếp cũng là một ngày vui, mọi việc xảy ra rất suông sẽ, bà cụ vui như trẻ thơ. Khải, Hoàn, cô Lan và vú Kỹ như trút được gánh nặng. Không khí hài hòa ăn khớp với mọi dự liệụ Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm. Buổi tối, Nghi Quyên đến, mọi người nói cười vui vẻ vàmột ngày lại trôi quạ Cũng vui, Nhã Tịnh nghĩ. Đóng vai trò Tang Tang cũng có nhiều điều thú vị. Nàng có cảm giác được mọi người cưng chìụ Một cảm giác mà Nhã Tịnh chưa hề có. Thật khuya Nhã Tịnh mới về phòng riêng vì bà cụ cứ giữ nàng mãị Cô Lan phải năn nỉ lắm bà mới chịu về phòng riêng.(Hết Chương 2 ... Xin xem tiếp Chương 3)
Về phòng, Nhã Tịnh không đi ngủ ngay, nàng đứng cạnh cửa sổ. Đứng ở đây Nhã Tịnh có thể nhìn thấy góc vườn hoạ Trong đó có cây ngô đồng xum xuê cành lá. Ngoài bờ tường là mặt hồ. Khung cảnh thật hoang sơ, thật đẹp. Tối hôm qua vì nhập vai quá lâu nên Nhã Tịnh mệt, lên giường là ngủ ngay không thấy gì được hết. Bữa nay trái lại, Nhã Tịnh có thể đứng thật lâu bên cửa sổ, lắng nghe tiếng côn trùng nỉ non, tiếng gió thổi, tiếng ếch nhái kêu và ngắm được cả ánh trăng. Trăng treo cao cao trên nền trời, như cùng thi đua với những chú đom đóm lập lòe dưới cỏ. Một sự yên lặng lạ lùng. Một cảm giác bình yên. Cửa sổ mở rộng nên gió từ mặt hồ thổi lên thật mát. Nhã Tịnh hít mạnh mùi cỏ dại của thiên nhiên, và để mặc gió thổi tung nếp áọ
Đứng thật lâu, rồi Nhã Tịnh mới quay vào phòng. Nàng cảm thấy tinh thần thật sảng khoáị Không buồn ngủ tí nào cả, Nhã Tịnh bước tới bên tủ sách, định chọn một quyển sách đọc cho dễ ngủ. Sách thật nhiều, không biết phải của Tang Tang để lại hay không, trong đó có một số tiểu thuyết trong nước lẫn ngoài nước. Phần lớn, Nhã Tịnh đà đọc qua, Cuối cùng, Nhã Tịnh thấy có một quyển sổ chép nhạc. Bên trong đầy những dấu móc câụ Âm nhạc thì Nhã Tịnh mù tịch. Nhớ lúc còn đi học, giáo sư dạy nhạc đã có lần mắng Nhã Tịnh là 'con bò'. Nàng đặt sổ chép nhạc xuống, chọc những quyển khác. Có một quyển tên là 'Bước đầu hòa âm.' 'Bước đầu hòa âm' là như thế nàỏ Nhưng Nhã Tịnh cũng lơ đễnh lật ra xem. Chỉ thấy một số dấu nhạc với các dấu C rồi G, rồi Am, Dm. Nhã Tịnh hoàn toàn không hiểu vừa định khép sách lại đặt vào chỗ cũ, thì một xẩp giấy rơi ra, Nhã Tịnh tò mò lật rạ một bản nhạc làm Nhã Tịnh thích thú. Bản nhạc mà Nhã Tịnh đã muốn biết, bản "Chiếc áo mộng mơ":
Em có một chiếc áo mộng mơ
Vải dệt bằng tuổi trẻ
Nụ Cười là hoa văn
Tình yêu là dấu chỉ.
Em đã đem hết tình yêu mình
Để kết hoa và thêu hoa
Mỗi khi mặc áo vào
Mọi vật đều thay đổị
Em đi dạo dưới trời thu
Mưa thánh thót trên cây ngô đồng như thay lời hát
Mùa đông đến, em cùng hoa nhảy múa
Cây trong vườn như sống lại với em.
Rồi một ngày có chàng mới đến
Người mang đàn dạo khắp thế gian
Chỉ vì chàng có đôi mắt sáng
Nên em mơ, em nhớ mãi bóng chàng
Rồi chiếc aó theo chàng đi mãi
Bầu trời kia mất hẳn hào quang,
Em đã cho và mong chàng giữ mãi
Chỉ xin chàng một điều duy nhất
Hãy trân trọng giữ gìn chiếc áọ
Nhã Tịnh đọc qua một lược rồi đọc lại lần thứ haị Từ xưa đến nay Nhã Tịnh rất kém về Văn và nhạc. Nhưng không hiểu sao bữa nay đột nhiên Nhã Tịnh lại thích lời ca nàỵ Bất giác Nhã Tịnh nghĩ tới Tang Tang. Có lẽ lúc bấy giờ Tang Tang hẳn mặc áo tím, tay cầm đàn guitar, ngồi bên gốc ngô đồng, êm đềm hát khúc:
Em có một chiếc áo mộng mơ
Em đã cho chàng và mong chàng giữ mãi
Chỉ xin chàng một điều duy nhất
Hãy trân trọng và giữ gìn chiếc áọ
Đúng là chiếc áo của mộng mơ! Thế bây giờ gã con trai khoác chiếc áo kia dâu rồỉ Chiếc áo mà khi hắn mặc vào đã làm chìm hết những hào quang của bầu trời, của trăng saọ Bây giờ có trân trọng và giữ gìn chiếc áo kia nữa không trong khi người con gái tặng gã chiếc áo đã không còn nữả Nhã Tịnh nắm chặt bản nhạc trên taỵ Nàng ngồi thấn thờ. Tang Tang với chiếc áo mộng mơ, gã con trai đàn guitar. Đột nhiên Nhã Tịnh cũng cảm thấy mình giống Tang Tang, cũng có một chiếc áo mộng mơ như thế. Một chiếc áo dệt bằng tuổi xuân và tình yêu, có điều chiếc áo của nàng chưa khoác cho ai cả. một khuôn mặt tươi trẻ bỗng hiện lên trong tâm trí nàng. Khuôn mặt lờ mờ, có cái dáng dấp trẻ trung và đôi mắt sáng, ồ, sao khuôn mặt ấy lại giống khuôn mặt của Hoàn quá vậỷ
Nhã Tịnh lắc đầu xua đuổi, nàng lại bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoàị Dưới ánh trăng, cây ngô đồng đứng sừng sững. Có lẽ Tang Tang thường ra đây ngồi đàn dưới tán câỵ Chim cũng ngừng hót lắng nghẹ Nhã Tịnh lắc đầu xua đi bao ý nghĩ vừa chợt hiện trong đầụ
Những ngày kế tiếp, không khí ngập đầy vui tươi và hạnh phúc. Mọi việc đều xảy ra một cách thuận lợị Bà cụ Suốt ngày gần như lúc nào cũng cườị Mơ? Miệng ra là nói tới Tang Tang, Tang tang thích ăn món này, Tang tang lúc nào cũng cần hoạ Phải tắm cho mèo của Tang Tang sạch sẽ. Nhã Tịnh dem chuyện hỏi cô Lan, thì được cô cười nói: - Thật ra thì cái gì cũng tại bà nội thôi, chứ Tang Tang nó đâu thích như vậỵ Nó rất tự nhiên, thích trèo cây, ngồi cả dưới đất. Trong mắt mẹ tôi Tang Tang giống như một con bé nhỏ xíu, dưới chục lớp chăn dày mà còn có một hạt đậu rơi, bà cũng sợ nó ngũ không được.
Mặc kệ thế nào cũng được. Nhã Tịnh bây giờ rất thích vai trò Tang Tang và nàng đóng rất đạt Suốt một tuần trôi qua, ngoài những giờ phải ở cạnh bà lão, nàng còn cùng Hoàn đi dạo ở quanh nhà. Những cảnh rừng nhỏ rất đẹp, có một cái miếu nhỏ ở trên núi, lúc nào khói hương cũng nghi ngút. Hèn gì Nhã Tịnh cứ nghe thấy tiếng chuông. Thỉnh thoảng Nhã Tịnh cũng liên lạc với cha vào lúc bà cụ nghĩ trưạ Nhã Tịnh điện thoại về cho chạ Sau chi biết tin, cha nàng cười nói:
- Cha rất kiêu hãnh về con, ráng thành công nhé! Con may mắn đấy
May mắn? Rõ ràng ta may mắn thật. Có ba người đàn bà và hai người đàn ông vây quanh cung phụng. Cuộc sống nhà họ Tang sướng gấp mấy trăm lần nhà mình, không có gì trái mắt, không có gì để giận dữ để bực mình, chỉ có điều phải sắp xếp để Ứng phó cho một cuộc sống mớị Nhiều đêm Nhã Tịnh nằm trên giường nhìn lên trần nhà tự nhủ:
- Tôi muốn sống mãi thế nàỵ Tôi thích mãi được như thế này!
Có một buổi chiều nọ bác sĩ Lý mang thuốc đến, bác sĩ là thầy thuốc gia đình của nhà họ Tang. Ông như một người bạn thân phục vụ ở đây hơn 20 năm rồị May là Nhã Tịnh đã biết ông qua ảnh trước nên chuẩn bị sẵn. Nhã Tịnh biết đây là một thử thách nhỏ vì hai anh em Khải và Hoàn giấu rất kỹ chuyện Tang Tang tự tử, ngay bác sĩ Lý cũng không hay biết. Nhã Tịnh đứng giữa phòng khách nhìn bác sĩ Lý cườị Cô Lan lên tiếng:
- Bác sĩ nhìn này, ai đâý
Bác sĩ Lý hơi khựng lại một chút, ông kéo trề cặp mắt kiếng xuống ngắm Nhã Tịnh. Thời đại khoa học hiện đại hết ti vi đến sách vở đủ thứ, nên con người mắt có vẻ kém hơn xưạ Bác sĩ Lý chợt reo lên:
- Ồ, cô út, cuối cùng rồi cô cũng về đến.
Bà cụ có vẽ kiêu hãnh về cô cháu gái, bà nói:
- Bác sĩ coi Tang Tang nhà chúng tôi có gì thay đổi lắm không?
Bác sĩ Lý thật thà đáp:
- Trông cô trắng hơn, mập hơn? Rõ ràng mức dinh dưỡng ở nước ngoài có cao hơn tạ
Nhã Tịnh bây giờ mới góp lời:
- Bác sĩ nói sai rồi, làm gì có chuyện đó. Tất cả đều tại nội tôi, cô Lan và vú Kỹ thôi, ai cũng bắt tôi ăn thật nhiềụ Sẵn đây bác sĩ nói cho nội tôi biết đi, có một chứng bệnh gọi là bệnh thừa dinh dưỡng, nếu ai cũng bắt tôi ăn mãi chắc tôi phải ngã bệnh mất.
Bác sĩ Lý cười:
- Có chứ, có chứng bệnh đó thật đấỵ
Bà cụ cắt ngang:
- Bác sĩ đừng nghe nó, bác sĩ biết không, mấy hôm nó về, ốm tong ốm teo thôị Đám nhó chúng tôi có ai ăn được thịt bò sống, thịt heo, cá tôm sống đâủ Đúng là ba cái dân phương Tây nó chưa được khai hoả cứ ăn toàn là đồ sống không hà. Có một lần Khải và Hoàn đưa tôi tới một nhà hàng Tây, trời ơi thịt bò gì mà còn máu tươi, gớm chết được. Đi một lần sơ. Luôn, một tháng sau tôi không dám đụng tới miếng thịt!
Bà cụ lắc đầu nói tiếp:
- Nghĩ tới chuyện con cháu nhà tôi phải ăn thịt sống 3 năm liền ở nước ngoài mà tôi đau lòng.
Cả nhà cười ào, bác sĩ Lý và Nhã Tịnh cũng cườị Hôm ấy bác sĩ Lý khám bệnh cho bà cụ rất kỹ. Khải và Hoàn tiễn chân ông ra tận cửạ Bác sĩ Lý nói:
- Lạ Thật, sức khoẻ Của bà cụ hôm nay khá hẳn lên, lạ Ghê!
Hoàn cười:
- Rõ ràng trị Liệu bằng tinh thần nhiều lúc mang lại nhiều bất ngờ kỳ diệu!
Bác sĩ Lý gật đầu thừa nhận:
- Đúng, Tang Tang là phương thuốc trị Liệu hay nhất. Cô ấy quả Có hiếu nhưng như vậy rồi việc học hành của cô ấy làm sao đâỷ
Khải tỉnh bơ:
- Thì bỏ Đó vậy, bằng cấp và bà nội thì dĩ nhiên là nội quan trong hơn chử. Nhưng hỏi thật bác sĩ thật nè, tình trạng sức khoẻ Của nội tôi có khả quan hơn không?
Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt Khải trả lời:
- Cậu Khải này, toàn thân của bà cụ như một chiếc máy cũ, quá cũ. Mấy năm qua vì gắng sức quá nhiều nên nói nôm na thì các bô. Phận đều rệu cả rồị Đối với sự Sống thì hiện tượng dối mới hoàn toàn dĩ nhiên là không có.
Hoàn có vẻ lo lắng:
- Vậy theo bác sĩ, nội tôi còn có thể sống thêm bao lâu nữả
- Lần trước tôi nói với cậu là 3 tháng, còn bây giờ tôi có thể Đánh giá lại là 5 tháng.
Hoàn vui hản lên:
- Vậy lần sau bác sĩ đến sẽ thấy nội tôi có thể Sống thêm đến một năm.
Bác sĩ có vẻ xúc động:
- Tôi cũng mong như vậỵ Hãy để cho bà cụ sống trọn với niềm vuị Hành nghề thuốc hơn 40 năm cái chân lý mà tôi rút ra được ở đây là con người cần nhất là sống vui!
Khi bác sĩ đi rồi, Nhã Tịnh nhìn thấy lô. Rõ nét cảm ơn trên khuôn mặt hai anh em Khải và Hoàn. nàng hiểu màn kịch của nàng đã có kết quả. Nhìn bà cụ Nhã Tịnh xúc động muốn kêu lên:
'Nội ơi, nội sống đến một00 tuổi, nội hãy sống mãi bên con!'
Màn kịch diễn ra một cách suông sẽ tốt đẹp cho đến buổi tối hôm ấy một chuyện bất ngờ xảy rạ Điều bất ngờ này do Nghi Quyên mang đến. Nhã Tịnh tin là Quyên không hề có ác ý, chẳng qua vì Quyên không hiểu mà thôị Nghi Quyên không được Khải nói cho nghe nhiều về Tang Tang. Còn bà cụ trong những lúc buồn bã nhớ nhung, chắc chắn đã tâm sự Với Nghi Quyên nên Quyên nghĩ là mình hiểu nhiều về sơ? Thỉch của cô em chồng. Tối hôm ấy khi mọi người đang ngồi quây quần giữa phòng khách tán chuyện. Tang Tang đang kể cho cả nhà nghw chuyển săn bắt cướp ơ? Los Angeles mà đích thân cô mục kích thì Nghi Quyên tớị Lúc gần đây Nghi Quyên đã thay đổi cách a9n mặc, gần như nàng bắt chướt Tang Tang, áo rộng hơn, quần Jean ABC hơi bó, có điều vì mập mạp hơn Tang Tang nên trông nàng mặc không đẹp bằng Tang Tang.
Nghi Quyên bước vào phòng khách cười thật tươi, trên tay nàng xách theo chiếc hộp thật lớn, đó là một cây đàn guitar mới toanh, Nghi Quyên cười nói với Tang Tang:
- Xem này Tang Tang, tôi mang cái gì đến cho cô đâỴ Nội và cô Lan đều kể hết cho tô nghe rồi, cô có ngón đàn tuyệt vời lắm phải không? Tôi cũng nghĩ chắc cây đàn của Tang Tang bỏ Quên bên Mỹ rồị Mấy hôm nay cô lại quá bận rộn, nên tôi mua giúp cho cô đâỵ
Nghi Quyên mơ? Hộp đàn, cẩn thận lấy cây đàn rạ Trên cây đàn mới Nhã Tịnh còn thấy cả một tấm lắc bằng nhựa sáng khắc hai chữ T. T., tên viết tắt của Tang Tang. Nghi Quyên đưa cao cây đàn lên, hoàn toàn không để Ý đến bầu không khí đang lắng xuống trong phòng. Nàng vô tư bước về phía Nhã Tịnh:
- Nào Tang Tang, cô đàn cho tôi nghe một bản đi, bản nhạc 'Chiếc áo mộng mớ đấy, được không? Nhã Tịnh lặng người bối rối liếc về phía hai anh em Khải, Hoàn cầu cứụ Hai anh em cũng đang tái mặt, Nhã Tịnh thấy đau khô? Quá, tại sao họ không cho Nghi Quyên biết câu chuyện về Chiếc áo mộng mớ Phải biết tiêu lệu mọi tình huống chứ, bây giờ chuyện xảy ra thế này rồi phải làm sao đâỷ Nhã Tịnh thấy giận quá, giận run, giận đến mức không biết phải làm gì. Nàng quay lại nhìn bà cụ, cụ đang trừng trừng nhìn cây đàn guitar. Nhã Tịnh không biết bà cụ nghĩ gì. Nhã Tịnh bối rối quay sang cô Lan nhưng không còn kịp nữa, Nghi Quyên đã đứng trước mặt Nhã Tịnh với cây đàn:
- Tang Tang hãy cầm đi coi lại coi âm thanh có lạc không? Không biết họ chỉnh tốt chưa đấỵ
Có tiếng hét của Khải, giọng chàng giận dữ:
- Nghi Quyên, đem cái đồ quỷ Đó đi đi!
Tiếng hét của Khải đã đánh thức Nhã Tịnh, phải có một hành động quyết định không thể Cù cưa như vầy mãị Khải đã cứu nguy kịp thời, Nhã Tịnh làm bô. Lảo đảo lùi dần về phía cầu thang. Nhã Tịnh tin là không cần phải làm gì khác hơn nữa vì mặt nàng đã tái mét, tim như càng đập nhanh hơn. Nhã Tịnh lắp bắp:
- Không, không. Tôi không thích đàn, tôi không muốn thấy cây đàn này nữạ
- Không, không. Tôi không thích đàn, tôi không muốn thấy cây đàn này nữạ
Nhã Tịnh liếc nhanh về phía bà cụ rồi lắc đầu mạnh hơn cho những cọng tóc lòa xòa trước trán. Nàng cắn mạnh lên môi, đau quá, đau đến ứa nước mắt, hai tay vịn lên tay nắm cầu thang, Nhã Tịnh bắt đầu rên rĩ:
- Không. đừng nội ơị Con không muốn đàn, không muốn hát. Nội hãy bảo họ đem đi đi, đi đi nội!
Người đầu tiện chạy vội về phía Nhã Tịnh là cô Lan, cô ôm lấy Nhã Tịnh nói lớn:
- Tang Tang, Tang Tang, không ai bắt con đàn, bắt con hát đâủ Con nhìn xem đâu có cây đàn guitar nào ở đây đâụ Đừng khóc nữa con!
Và cô cúi xuống kề sát tai Nhã Tịnh nói:
- Diễn khá lắm, tiếp tục, tiếp tục nữa đị
Được sự Động viên các thành viên đóng kịch, bản tính diễn xuất của Nhã Tịnh như thức dậy, Nhã Tịnh gục đầu xuống tóc xõa ra trước, khóc chẳng muốn ra hơị
- Nội ơi, nội nói với mọi người con không muốn đàn, muốn hát gì nữa cả mà. Nói đi nội, nói đi!
Bà cụ luýnh quýnh bước tới, bàn tay nhăn nheo của bà vuốt lên mái tóc Nhã Tịnh, ôm lấy đầu Nhã Tịnh. Giọng bà run run đầy vẽ lo âu chăm sóc:
- Được rồi, để nội nói với chúng nó, cháu cưng của nội đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!
Bà cụ đôi mắt đầy lê. Quay lại giận dữ:
- Đứa nào muốn Tang Tang đàn vậỷ Tao cấm không cho ai đem đàn vào nhà này nữạ Vú Kỹ đâu rồi, vú đem cây đàn chết tiệt kia đốt ngay cho tôi, mau lên!
Vú Kỹ dạ một tiếng rồi chụp lấy cây đàn trên tay Nghi Quyên vội vã đem vào bếp. Nghi Quyên thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy rạ Mặt nàng tái ngắt lo âu, có lẽ có một sự Lầm lẫn nào đó chăng?
Màn kịch nên chấm dứt nhưng dứt bằng cách nào, Nhã Tịnh cũng không biết. Nàng thả Người nằm phục lên cầu thang tiếp tục khóc, tiếp tục lải nhải bài học đã thuộc:
- Tôi thù anh cả, tôi hận anh cả. Không có áo, không có mộng mơ gì cả. Tôi thù hết mọi người!
Nàng tiếp tục thút thít:
- Đừng nhắc chuyện cũ nữa nghe nội, con không còn yêu đàn yêu hát gì cả. Từ lúc qua Mỹ tới giờ, nội ơi, đời con không còn tiếng nhạc, chỉ Còn có nội, không còn mộng cũng không còn thơ! Không còn mộng cũng không còn thơ! Câu này hình như Nhã Tịnh đã đọc trong một quyển tiểu thuyết nào đó. Nhã Tịnh chợt thấy xấu hổ quá trong khi bà cụ thì xúc động đến đô. Nước mắt ràn rụạ Bà ngồi xuống cạnh Nhã Tịnh, bàn tay già nua không ngừng vuốt lên tóc, lên mắt, lên má nàng.
- Được rồi, được rồi, nội đã hiểu rồị Con ngoan, cháu ngoan của nộị Nội biết hết, nội đã biết tất cả.
Nhã Tịnh vẫn ngồi đấy thút thít khóc, Hoàn bước tới, cúi xuống đất cất giọng nhẹ nhàng:
- Nội ạ, tại Tang Tang xúc động quá, thôi để con đưa em về phòng nghĩ ngơị Nội giao Tang Tang cho con, con sẽ giải thích cho em biết. Nội yên tâm đi, con sẽ làm cho em bình tĩnh lạị
Nhã Tịnh chưa kịp nghĩ là Hoàn sẽ làm gì thì chàng đã cúi xuống bế bỗng nàng lên. Nhã Tịnh giật mình, lần đầu tiên nằm trong tay một người đàn ông, Nhã Tịnh nghe cơ thể Mình nóng ran. Chưa biết làm sao thì Hoàn đã bước lên cầu thang, Nhã Tịnh ngước lên nhìn Hoàn bắt gặp ánh mắt trìu mến của chàng đang đắm đuối nhìn mình. Nhã Tịnh nghĩ thầm hay là anh chàng lợi dụng cơ hội này để tán tỉnh nàng? Tuy cảm thấy xao xuyến nhưng Nhã Tịnh cũng muốn vùng ra khỏi tay chàng tuột xuống đất. Nhưng vòng tay Hoàn càng siết mạnh hơn, chàng còn lên tiếng dọa:
- Đừng đọng đậy, nội đang nhìn kìạ
Nhã Tịnh nằm im không dám vùng vẫy nữa để mặc cho Hoàn bế xốc lên lầụ Nằm trong lòng chàng, mùi da thịt đàn ông khiến Nhã Tịnh có cảm giác kỳ lạ Như để trêu người, Hoàn càng siết chặc vòng tay ôm ghì nàng vào lòng. Nhã Tịnh thấy mặt mũi nóng ran, nhưng cũng may đã đến cửa phòng nàng. Hoàn bồng Nhã Tịnh đi một mạch đến giường, nhẹ Nhàng đặt nàng xuống. Nhã Tịnh vừa định nhỏm dậy thì Hoàn đã dùng tay đẩy nàng nằm xuống. Hoàn quay ra cửa cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi khép cửa lại, bước trở về giường. Nhã Tịnh vẫn còn nằm đấy, lặng yên đưa mắt nhìn Hoàn. Chàng cười dễ thương:
- Hay lắm, em đóng kịch rất đạt.
- Vâng, nhưng cũng hết hồn.
Hoàn ngồi xuống giường, chàng âu yếm cúi xuống đặt lên môi nàng nụ Hôn thứ haị Tim Nhã Tịnh đập loạn xạ, các dòng máu trong người nàng như ngưng đọng lại, Nhã Tịnh cảm thấy chơi vơi bay bỗng. Nàng nhướng người lên tư. Đông vòng tay qua ôm lấy cô? Hoàn. Cả hai chìm ngập trong niềm hạnh phúc vô biên. Khi Hoàn ngẩng lên, Nhã Tịnh thấy đôi mắt chàng long lanh, gương mặt sáng ngời niềm tin yêụ Nhã Tịnh nhắm mắt nằm yên nghe hương vị ngọt ngào lan dần trong cơ thể. Và trong giây phút này Nhã Tịnh như hiểu ra một điều: tại sao nàng đến quán Cây Hoa, tại sao ngày hôm sau nàng lại đến điểm hẹn với chàng và tại sao nàng đến biệt thư. Vườn Dâu, mạo danh Tang Tang? tất cả chẵng qua vì chàng trai này! Có lẽ đấy là định mệnh, định mệnh khéo sắp đặt cho nàng phải gặp Hoàn.
Hoàn âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Nhã Tịnh, gương mặt mà chàng cảm thấy yêu quá đổi! Hoàn cất giọng êm như ru:
- Chỉ có trời mới biết anh đã ức chế mình như thế nàọ Anh đã cố tránh xa em nhưng con người em quá lôi cuốn, em làm cho anh như ngây như dạị Em thông minh, bén nhạy, dễ thương. Nhã Tịnh ơi, em làm anh chết mất!
Hoàn lại nhào tới ôm lấy Nhã Tịnh say sưa khép kín môi nàng bằng những cái hôn cháy bổng. Chàng vừa hôn vừa xúc động nói:
- Nhã Tịnh, em phải gắng xa anh một chút, bằng không mọi thứ sẽ hỏng hết. Anh có thể Phá hỏng mọi sắp đặt của chúng tạ
Nhã Tịnh nghe câu nói của Hoàn dễ thương vô cùng. Nàng cảm thấy tim mình đập mạnh, hai má nóng bừng. Nhã Tịnh không hiểu nàng đã yêu Hoàn chưa, nhưng được chàng ôm hôn, nàng cảm thấy xao xuyến bồi hồi và thật sự Yên tâm trong vòng tay chàng. Ồ nhưng trong hợp đồng đâu có mấy chuyện này đâủ Vậy mà sao mình cử để cho nó xảy rả Nhã Tịnh mĩm cười, nàng cười một cách e thẹn, có lẽ nào tình yêu là như thế đó? Cũng vì tình yêu mà Tang Tang có thể bỏ hết mọi thứ để chỉ đạt được mục đích cuối cùng, Tang Tang! Nghĩ đến Tang Tang, Nhã Tịnh như bừng tỉnh, nàng vội xô nhẹ Hoàn ra nói nhanh:
- Anh xuống lầu ngay đi, người ta nghi ngờ bây giờ.
- Anh biết.
Hoàn nói nhưng vẫn đứng yên.
- Mấy người suýt chút nữa làm em bị Bại lô. Chận tướng, anh phải cho em biết rõ hơn về Vạn Hạo Nhiên và bài hát có tên là Chiếc áo mộng mơ đị
- Anh biết.
- Hoàn trả Lời nhưng vẫn đứng yên.
- Bao giờ anh mới nóỉ
- Để hôm khác.
Hoàn đưa tay vuốt những cọng tóc lòa xòa trước trán Nhã Tịnh, mắt vẫn nhìn đắm đuối không rời nàng:
- Hãy nghe anh nói điều nàỵ
- Chuyện gì?
-Một ngày nào đó không cần phải đóng vai Tang Tang nữa thì anh muốn em vẫn mang họ Tang.
Nhã Tịnh quay mặt đi với nụ cười:
-Tới lúc đó sẽ tính.
Hoàn lắc đầu:
-Anh muốn từ bây giờ.
-Không, không được, em không biết.
Hoàn ôm vai Nhã Tịnh nhìn vào mắt nàng:
-Em không biết thật không?
-Ứ ừ em không biết gì hết!
Nhã Tịnh đáp với một chút nũng nịụ Vòng tay Hoàn siết mạnh hơn.
-Nếu em noí không biết thì anh sẽ hôn em nữạ
-Ý đừng, không được đâu anh.
Nhưng Hoàn đã hôn lên môi nàng một caí thật nhanh. Bên ngoài có tiếng chân bước lên cầu thang, họ vội vã buông nhau rạ Hoàn đứng dậy đi ra cửa còn Nhã Tịnh vẫn nằm yên trên giường. Bên ngoài cô Lan dìu bà cụ đứng nhìn vào, bà cụ có vẻ quan tâm lo lắng:
-Cháu cưng của nội làm sao rồỉ
-Con khuyên thật lâu em mới chịu nằm yên.
Hoàn trả lời trong khi Nhã Tịnh nằm trên giường muốn bật cười, nàng vội úp mặt vô gốị Bà cụ thở dài:
-Thật nội không ngờ đã hơn 3 năm rồi mà con nhỏ vẫn chưa quên caí thằng Vạn Hạo Nhiên.
Hoàn trừng mắt với bà:
-Nội, con van nội, nội làm ơn đừng nhắc đến caí tên đó trước mặt em con.
Ờ ờ ờ, tao đúng là một bà già lẩm cẩm, tao biết rồi, biết rồi, từ đây về sau tao chẳng bao giờ nhắc tới caí tên đó nữạ
Bà nhìn về phía giường, ở đó Nhã Tịnh đang nằm lăn qua lăn lạị Thật khó nằm yên quá, mà làm sao nằm yên được khi môi vừa đón nhận những chiếc hôn yêu đương nồng cháy và những lời tỏ tình âu yếm. Bà cụ lên tiếng hỏi:
-Con chưa ngủ saỏ
Nhã Tịnh quay qua rồi ngồi dậy làm nũng:
-Nội ơỉ!
Bà cụ vội vã bước tới ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt cô gaí:
-Ờ Tang Tang con không ngủ được à?
Nhã Tịnh lắc đầu, mặt nàng hồng lên. Dư âm những nụ hôn đầu đời còn vương lại trên mắt, trên môi khiến nàng thẹn thùng. Bà lão đặt tay lên trán Nhã Tịnh:
-Sao vậy con, hình như con bị sốt rồị Hoàn này, nội thấy lo quá, con điện thoại ngay cho bác sĩ Lý đi, bảo ông ấy đến ngay khám cho Tang Tang.
Nhã Tịnh vội bước xuống giường:
-Nội ơi, đâu có gì đâu mà nội làm to chuyện. Con không làm sao cả, con chỉ? con chỉ?
Nhã Tịnh ấp úng nhìn xuống rồi noí tiếp:
-Ban nãy con thật vụng về, con xấu hổ quá nội ơi, có lẽ con đã làm cho cả nhà hết hồn hết víạ À mà chị Nghi Quyên đâu rồỉ
Cô Lan noí:
đdang khóc bù lu bù loa dưới nhà.
Nhã Tịnh chớp chớp mắt nhìn bà cụ phân bua:
-Thật tình con không muốn làm cho chị ấy buồn đâu nội ơi, con bậy quá phải không nộỉ
Bà cụ vỗ vỗ lên tay Nhã Tịnh:
-Không không sao cả, không thể trách con được, ai bảo nó mang caí vật gớm ghiếc đó vào làm gì?
Nhã Tịnh cảm thấy không yên tâm:
-Nội à đâu phải là người ta ác ý đâu, tại con, con không đàn không hát nữạ
Bà cụ vội tiếp lời:
-Nội biết rồi, biết rồị Hãy quên chuyện đó đi, cháu cưng. Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữạ
Nhã Tịnh đi về phía Hoàn và cô Lan. Họ đang nhìn nàng, nhất là cô Lan. Cô đang nhìn Nhã Tịnh với ánh mắt bái phục. Còn Hoàn, đôi mắt chàng lúc nào cũng như say đắm. Nhã Tịnh vội quay mặt đi nơi khác. Ở dưới cầu thang có tiếng khóc của Nghi Quyên và giọng noí to của Khải, Khải đang giận dữ. Nhã Tịnh nghe tiếng Quyên vừa khóc vừa noí:
-Anh mắng em là ngủ Anh hung dữ như quỷ, ai có ngờ đâu em gaí anh lại mát dây như vậỷ
Tiếng của Khải hét:
-Em còn la, còn lớn tiếng nữa ư? Noí to nội nghe rồi nội buồn làm saỏ
Nghi Quyên noí:
-Nhà anh sao nhiều nội quá. Nội lớn rồi nội nhỏ? làm sao tôi hầu nổỉ Vậy thôi, chúng ta chia tay nhau vậy
-Muốn chia tay thì chia tay
Khải không vừa, hét.
Chuyện nổ lớn rồi, không được! Nhã Tịnh nhìn Hoàn và cô Lan cầu cứu rồi buông tay bà cụ Nàng phóng nhanh ra cửa, chạy vội xuống lầụ Vừa kịp lúc thấy Nghi Quyên xông ra cửa lớn, Nhã Tịnh vừa chạy theo vừa hét:
-Chị Nghi Quyên! Nghi Quyên! Chị đừng nên giận, chị Quyên!
Khải giận dữ không kém:
-Hãy để cô ấy đi đi! Mặc cô ta, bộ tưởng muốn làm gì thì làm à?
Nhã Tịnh quay lại, trừng mắt nhìn Khải:
-Anh có điên không anh Khảỉ Anh còn chần chừ gì mà không đuổi theo chị ấy chứ?
Khải ngồi xuống ghế ôm đầu:
-Tôi bảo mặc cô ta! Đây là một sự báo ứng. Trước kia tôi đã bức Tang Tang phải bỏ đi, bây giờ Tang Tang lại bức Nghi Quyên. Đó là một sự báo ứng.
Nhã Tịnh ngạc nhiên, đây là một vở kịch cơ mà? Không lẽ anh lại nhập vai đến thế ư? Nhã Tịnh ngơ ngác, không biết phải noí gì nữa.(Hết Chương 3 ... Xin xem tiếp Chương 4)
Mấy ngày liền, Nhã Tịnh như sống trên mâỵ Nàng không làm sao tập trung được tư tưởng. Có một caí gì đó như nén lại trong tim, mặc dù Nhã Tịnh vẫn đóng trọn vai Tang Tang. Cái gì cũng vậy, khó khăn chỉ xảy ra ở giai đoạn đầu, chứ một khi đã đi vào quỹ đạo rồi, thì đâu cũng vào đó cả. Bà cụ đã tin tưởng Tang Tang có thiệt ngay từ đầu, nên dù giữa Nhã Tịnh và Tang Tang có caí gì sai biệt thì bà vẫn cho rằng đó là một chuyện tự nhiên.
đù gì nó cũng đã ở nước ngoài ba năm rồi, phải có sự thay đổi chứ?
Chỉ cần câu noí đó là xoá hết bao thứ nghi kỵ Nhã Tịnh cũng cố tránh sơ xuất, có chăng là do Hoàn.
Thật vậy, Hoàn càng lúc càng trở nên một mối đe dọa nguy hiểm cho vai trò của Tang Tang, mắt Hoàn lúc nào cũng đầy vẻ đắm đuối khi nhìn Nhã Tịnh. Chàng hay đốt một điếu thuốc, đứng lặng hàng giờ nhìn Nhã Tịnh. Mặc dù Nhã Tịnh đã tìm mọi cách để tránh chàng. Nhưng chỉ có cách thân mà chẳng làm sao cách được lòng. Nhã Tịnh có cảm giác như quả tim mình đang ủ trong rượụ Từng tế bào yêu ngọt lịm hơi men.
Cũng may là công việc của Hoàn lúc nào cũng bận rộn. Thừa kế cả sự nghiệp lớn của cha mẹ để lại, gồm một cơ sở thương mại lớn và mấy chi nhánh đại lý độc quyền cho công ty nước ngoàị
Khải và Hoàn đã bận rộn, mà Hoàn còn mở thêm một cơ sở quảng cáo, bao thầu mấy chương trình ở đài truyền hình và điểm trình diễn thời trang. Vì vậy Hoàn không những chỉ bận vào ban ngày, chàng bận cả buổi tốị Không tiệc tùng, tiếp tân, thì thương lượng hợp đồng thu hình. Bữa nào cũng gần như thật khuya mới về tới nhà. Nhưng giữa hai anh em họ Tang này đã có mật ước. Lúc nào cũng có một người, buổi tối ở lại nhà. Họ đều hiểu là ngày tháng còn lại của bà cụ có thể tính bằng ngày, nên họ trân trọng từng phút từng giây của bà.
Chuyện giữa Nghi Quyên và Khải, ba hôm sau là đâu lại vào đấỵ Họ giảng hòa nhau, và Nhã Tịnh cũng biết người xuống nước giảng hòa đầu tiên là Nghi Quyên chứ không phải Khảị Nghi Quyên hiền lành như vậy, Nghi Quyên tận tụy và chiều chuộng không phải chỉ có bà cụ mà cả Tang Tang. Câu chuyện về guitar được bỏ qua một bên, không ai nhắc đến nữạ
Cô Lan có lần noí riêng với Nhã Tịnh, cô giải thích cho Nghi Quyên biết, về vết thương tình cảm của Tang Tang, lý do làm sao khiến Tang Tang không thích đàn guitar nữạ Sau câu chuyện đó, Nhã Tịnh hỏi dò cô Lan:
- Lúc chuyện bùng nổ, cô và nội đứng về phía nào, Tang Tang hay Khảỉ
Cô Lan suy nghĩ một chút rồi thành thật noí:
- Cô đứng bên Khảị
- Còn nộỉ
- Cũng thế
- Anh Hoàn?
- Vậy luôn, có điều Hoàn có vẻ trầm tĩnh hơn.
Rõ ràng là bấy giờ Tang Tang giống như con chim nhạn cô đơn, Nhã Tịnh suy nghĩ, nàng định hỏi thêm một số tình tiết mà cô Lan đã cảnh giác tránh xạ Tại sao cả nhà lại trốn tránh sự kiện đó như thế nàỷ Tối hôm ấy, bà cụ lại bị mệt, bệnh cũ taí phát, bác sĩ Lý đến thăm bệnh, cho biết bệnh cũng nhẹ thôi, bà cụ cần được nghỉ ngơi sẽ khỏẹ Và hôm ấy, bà cụ được cho ngủ sớm.
Khải và Nghi Quyên thì rút vào thư phòng chuyện vãn riêng. Trong nhà họ Tang này, phòng trống nhiều quá, nên Khải và Hoàn ngoài phòng ngủ trên lầu, mỗi người còn có một thư phòng bên dướị Khải và Quyên giam mình trong phòng riêng tâm sư. Cô Lan và vú Kỹ gần như trở thành bạn thân. Hai người đang ở nhà bếp sắp đặt thức ăn cho ngày hôm sau hoặc đang ôn lại dĩ vãng. Hoàn thì tối nay không có ở nhà, chàng bận dự buối thu hình, lăng xê tài năng mới, vì Hoàn vừa trúng thầu bao cả phần quảng cáo cho một công ty điện ảnh nên tối đó chàng về trễ.
Nhã Tịnh thấy buồn quá nàng có cảm giác cô đơn và trống vắng. Lần đầu tiên từ ngày đến nhà họ Tang đến nay, Nhã Tịnh mới có cảm giác đó. Nàng đi quanh quẩn trong nhà, đến bên cửa sổ ngắm ánh trăng treo cao trên bầu trờị Trăng thật sáng, trong caí yên lặng của bóng đêm, Nhã Tịnh hình như nghe thấy có tiếng chuông và tiếng tụng kinh. Bị một sự kích thích nhẹ, Nhã Tịnh vội choàng lấy chiếc khăn đội đầu mà cô Lan đan cho nàng rồi bước xuống lầu và đi ra vườn hoạ
Chẳng có ai để ý, Nhã Tịnh chậm rãi bước trong vườn, ngắt một cành hoa giấy, nhặt mấy chiếc lá hình traí tim của ngô đồng. Không hiểu có ai biết chuyện này không? Lá ngô đồng sao lại có hình traí tim? Nhã Tịnh chợt nhớ tới bài hát 'Chiếc áo mộng mớ' Muà thu em dạo giữa rừng câỵ Mưa rơi ngô đồng chợt biến thành bài cạ Phải chăng Tang Tang đã biết điều đó?
Vườn cây thật yên lặng, chán thật. Nhã Tịnh bước tới cổng mở cửa và bước ra ngoàị
Nhã Tịnh men theo con đường mòn, co đường mòn dẫn đến bờ hồ, cũng dẫn đến ngôi chùa nhỏ trên núị Với chiếc khăn choàng trên vai, Nhã Tịnh đi trong đêm. Đêm thật lạnh với sương, với gió. Nhã Tịnh bước đi không mục tiêụ Hai bên đường là cỏ dại với những con đom đóm lập lòẹ
Nhã Tịnh cứ đi mãi như thế và đến gần bờ hồ. Mấy hôm rày nhờ trời nắng, nên đất rất khô. Gần bờ hồ có những hàng cây rất to, lá rụng đầy trên đường. Nhã Tịnh dẫm bước lên những chiếc lá khô vàng kiạ Tiếng rên của lá làm nàng có caí cảm giác kỳ lạ như lá cũng biết đaụ Đêm thật diệu kỳ, thật êm, nước hồ lấp lánh. Sau đấy, nàng lại phát hiện một cây ngô đồng khác. Nhã Tịnh thật ngạc nhiên, ngô đồng là loài cây rất hiếm ớ xứ Đài Loan nàỵ Thế mà Nhã Tịnh lại nhớ dến lời của cô Lan. Lúc mới cất nhà, họ Tang đã cố giữ lại một vài cây hoang dại có sẵn. Vậy cây ngô đồng này phải đồng lứa với cây ngô đồng trong vườn nhà họ Tang. Nhã Tịnh bước tới, đứng cạnh gốc câỵ Những chiếc lá hình quả tim khô đang phủ đầy gốc. Nàng khoanh tay trước ngực, nhìn ra bờ hồ. Trăng đang soi những tia sáng dịu dàng xuống. Nước lăn tăn như có hàng trăm con cá nhỏ khiêu vũ trên mặt hồ. Nhã Tịnh đứng ngẩn ra nhìn. Nhã Tịnh ngước mắt lên định ngắm trăng. Nhưng trước mặt nàng biệt thư. Vườn Dâu lại hiện ra rất rõ. Như một phát hiện lý thú. Thì ra đứng ở góc đô. Này có thể thấy rất rõ khung cửa sổ phòng Tang Tang. Ngọn đèn màu tím nhạt đang tỏa sáng khung cửa sổ. Nhã Tịnh gần như trông thấy rõ chiếc màn cửa như đang lay động trong gió. Nhã Tịnh chau mày, suy nghĩ. Phải rồỉ Cây ngô đồng, khung cửa sổ, những chiếc lá hình quả tim, Chiếc áo mộng mơ. Trước mặt Nhã Tịnh như có bảy mảnh hình màụ Nhưng Nhã Tịnh không biết làm sao chắp vá, Đứng ở góc cạnh này, cạnh cây ngô đồng nàỵ có thể ngắm được khung cửa sổ. Vậy thì? Từ khung cửa sổ kia, có thể nhìn thấy cảnh ngoài này không? Không, Nhã Tịnh đã thử rồị Có lần nàng đã đứng trước khung cửa, nhưng chỉ thấy những bóng cây chập chùng. Nếu không có ánh sáng chắc chắn không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh bờ hồ, chớ đừng noí chi nhìn thấy cây ngô đồng nàỵ
Nhưng một sự kiện bất ngờ xảy ra, xảy ra một cách chớp nhoáng, đến đô. Nhã Tịnh không phản ứng kịp.
Nàng dang đứng cạnh cây ngô đồng, thẫn thờ nhìn ra mặt hồ, thì có tiếng dộng sau lưng. Nhã Tịnh chưa kịp quay đầu lại, thì cả người nàng đã bị hai cánh tay ai ghì chặt. Nhã Tịnh định la lên, nhưng không còn kịp nữạ Đôi tay kia đã quay ngược nàng lạị Nhã Tịnh chưa thấy rõ mặt thì đôi môi nóng bỏng của hắn đã đè lên người nàng. Nhã Tịnh muốn vùng vẫy nhưng chưa kịp. Gã đã xô nàng ngã lên đống cỏ khô.
- Tang Tang, cuối cùng rồi em cũng đến!
Nhã Tịnh mở to mắt, định nhìn cho rõ kẻ lạ mặt, định hét lên. Nhưng gã đã đè lên người nàng. Gã như một con thú dữ. Gã hành động hoang dại làm Nhã Tịnh khiếp sơ. Đôi môi gã lại đè lên môi nàng. Hơi nóng trong người gã phả vào mặt Nhã Tịnh. Nhã Tịnh định cắn chặt răn lại, nhưng không làm được. Hắn hôn nàng, nụ Hôn của hắn khác hẳn của Hoàn. Hoàn thì từ tốn, nâng niu, quý trọng, hắn traí lại như con thú dữ vồ mồị Hắn khiến nàng cảm thấy toàn thân như bị nóng ran, như bị đốt cháỵ Nhưng đột nhiên, hắn buông mạnh nàng ra, hắn vén mớ tóc lòa xòa trước trán của Nhã Tịnh qua một bên. Hắn ngắm Nhã Tịnh dưới ánh trăng rồi lạnh lùng noí:
- Cô là aỉ Tại sao lại giả làm Tang Tang chứ?
Nhã Tịnh vùng vẫy định đứng dậỵ Nhưng gã thanh niên kia đã giữ chặt hai tay nàng không cho nàng động đậỵ Hắn trừng mắt giọng giận dữ
- Cô là aỉ Tại sao lại giả làm Tang Tang chứ?
Bây giờ thì Nhã Tịnh đã hiểu hắn là aị Thật ra thì lúc bị ôm chặt, Nhã Tịnh phải hiểu ra mới đúng. Nhã Tịnh bắt đầu lấy lại bình tĩnh.
- Hãy buông tôi ra, Vạn Hạo Nhiên à.
Nhiên trừng mắt. Hắn giống như một con thú dữ. một con thú dữ đang giương nanh vuốt ra, sắp xé thịt con mồị
- Không! Tại sao cô dám đùa bỡn với tôỉ Đồ khốn nạn! Cô cố tình đứng cạnh cửa sổ, cố tình để tôi trông thấy, cố tình kéo tôi ra đây để đợi cô. Rồi cô không thèm rạ Bây giờ thì cô đã đến đâỵ Được rồi đồ giã mạọ
Hắn đưa tay lên và trước khi Nhã Tịnh kịp hiểu thì một tát tay nảy lửa đã ập xuống má mình. Nhã Tịnh thấy rát cả mặt, mắt nàng nổ đom đóm. Đây là lần đầu tiên trong đời Nhã Tịnh ăn tát taị Một nỗi giận dữ, uất ức, đau đớn dồn lên tim.
Nhã Tịnh hét lớn:
- Anh là đồ điên. Tại sao anh lại đánh tôỉ Tôi không phải là Tang Tang của anh, tôi cũng không thích làm thứ giã mạo đó. Thật xui xẽo, khi không rồi tôi lại đến đâỵ Anh phải buông tôi rạ Anh mới đúng là thứ điên rồ. Bộ anh tưởng anh là ... Anh thấy tôi không phải là Tang Tang thì anh có quyền đánh tôi hay saỏ Anh phải buông tôi ra, đồ vũ phu!
Hạo nhiên vẫn giữ chặt Nhã Tịnh, hắn chau mày như suy nghĩ điều gì. Nhã Tịnh giận quá, càng lúc cơn giận càng dâng caọ Đôi tay của hắn như hai hòn đá, Nhã Tịnh không làm sao động đậy được. Trong cơn giận không chịu được, Nhã Tịnh quay đầu nghiêng lại, cắn thật mạnh vào cườm tay của Nhiên. hắn đau quá, rụt tay lại, Nhã Tịnh thừa cơ ngồi dậy định bỏ chạy, nhưng Hạo Nhiên đã lanh tay chụp lấy chân Nhã Tịnh, làm nàng ngã nhoài xuống đất, Nhã Tịnh giận dữ:
- Anh làm gì vậỷ Tôi đã bảo với anh, tôi không phải là Tang Tang, tại sao anh lại cứ giử tôỉ
- Ngồi xuống **
Hạo Nhiên nói như ra lệnh, hắn đã buông nàng ra, trên cánh tay hắn, nơi vết cắn đang rĩ máụ
- Cô dữ quá, có lẽ cô dữ hơn cả Tang Tang nữạ
Nhã Tịnh ngồi xuống đám lá khô. Nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại nghe lời hắn.
Hạo Nhiên nhúng vai nói:
- Tôi cho cô một tát tai, cô cắn lại tôi một cái đau điếng.
Vậy là huề rồi nhé. Bây giờ cô ngồi xuống đây, cho tôi biết tại sao cô lại đến Vườn Dâu, tại sao cô lại đóng vai Tang Tang chi vậỷ
Nhã Tịnh liếc nhanh về phía Hạo Nhiên. Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn cũng đẹp traị Một khuôn mặt đầy nam tính, thô như một tác phẩm điêu khắc đang ở thời kỳ phác thảọ Mũi thẳng, cằm bạnh ... Mắt hắn có vẻ hung dữ. Nhã Tịnh thở ra, nàng chưa cảm thấy hết giận.
- Tại sao tôi phải nói cho anh biết?
Hạo Nhiên quay lai nhìn Nhã Tịnh, Mắt anh chàng thật bén, thật sáng.
- Cô phải cho tôi biết, bằng không tôi cũng có cách bắt cô nói đấy!
- Tôị..
Nhã Tịnh thấy bối rối, nàng cảm thấy khó có thể chống lại anh chàng nàỵ
- Anh em nhà họ Tang nhờ tôi giã vai của Tang Tang mấy tháng, vì bà cụ không còn sống được bao lâu nữạ..
- Không lẽ ba ta không nhìn rả
- Bà cụ mắt đã mờ nhiềụ
Hạo Nhiên gật gù, hắn nhìn nàng không chớp mắt.
- Có lẽ là Tang Tang vẫn còn ở Mỹ chứ?
Nhã Tịnh chợt thấy run. Nhìn ánh mắt hung dữ kia, nhớ tới nụ hôn cưỡng đoạt, Nhã Tịnh không hiểu nếu nói thật, không biết phản ứng của hắn sẽ thế nàỏ
Hạo Nhiên có vẻ bực:
- Tại sao không nóỉ
Cuối cùng Nhã Tịnh cũng nói, nàng cảm thấy mình đang đu trên dâỵ
- Cô ấy chết rồi! Cô ấy chết cách đây 3 năm.
Hạo Nhiên trừng mắt, khuôn mặt lạnh như băng:
- Sao cô ấy lại chết?
- Họ cho tôi biết là Tang Tang đã cắt mạch máu ở tay tự tử.
Hạo Nhiên yên lặng, nhìn Nhã Tịnh không chớp mắt, thời gian như chùng lạị một lúc sau, Hạo Nhiên mới quay mặt nhìn ra bờ hồ. Anh ta ngồi bất động như vậy, giống như đã bị hóa đá.
Nhã Tịnh ngồi yên. Bây giờ nàng đã có đủ thời gian và bình tĩnh để ngắm Hạo Nhiên. Hắn có thân hình rắn chắc của lực sĩ, đầu tóc đen và dầỵ
Hắn đang ngồi bó gối bất dộng, Nhã Tịnh vừa thấy bối rối, vừa lo âu, nàng luì lại đứng dậỵ Hạo Nhiên đã biết, hắn không quay lại nhưng noí một cách rắn rói, rõ ràng:
- Cô đi đị
- Vâng.
Nhã Tịnh dợm bước, nhưng không hiểu sao nàng lại không nhấc chân lên được. Nàng cũng không hiểu tại sao, đột nhiên nàng quay lại, cuí xuống, không một chút suy nghĩ, trong đầu chỉ có một khoảng trống, một phản ứng trực tiếp, một thứ bản năng: Nhã Tịnh đưa tay ra ôm lấy đầu nhiên vào lòng, kề miệng bên tai Nhiên
- Tại sao anh không khóc đỉ Khóc để cảm thấy dễ chịu hơn. Khi ta khóc vì mất đi người ta yêu quý thì không có gì xấu hổ cả.
Hạo Nhiên ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, hắn hét lớn:
- Cút đi!
- Vâng.
Nhã Tịnh đứng dậy, định đi, nhưng Hạo Nhiên đã đưa tay lên nắm lấy tay nàng. Nhã Tịnh đứng yên, quay lạị
Hạo Nhiên ngồi đấy, mắt ngước lên, không còn giận dữ, đôi mắt trừng trừng, hắn noí:
- Tang Tang rất giống cô
Nhã Tịnh gật đầu, không cần hắn noí nàng cũng biết như vậy, bằng không sao Nhã Tịnh đóng được vai trò của Tang Tang
- Cô có biết ai đã khiến Tang Tang chết không?
Nhã Tịnh suy nghĩ:
- Có lẽ người nhà cô ấỵ Đúng ra là ông anh cả của Tang Tang không nên bức bách cô ta như vậỵ
Hao Nhiên nghiến răng.
- Không phải đâu, tôi đấỵ
- Anh?
- Vâng, tôi không nên để cô ấy yêu tôi, không nên để cho cô ấy lún sâu vào tình yêụ Nếu tôi đừng để cho tình cảm tự do phát triển.
Hao Nhiên bứt rứt, rồi đột nhiên quay lại:
- Cô tên là gì?
- Lục Nhã Tịnh.
- Nhã Tịnh!
Hao Nhiên lặp lại, rồi tiếp:
- Cô rất giống Tang Tang, giống vô cùng.
- Tôi biết chuyện đó.
- Cô không những giống Tang Tang về hình vóc, mà còn giống cả tính cô ấỵ
Nhiên chăm chú nhìn Tịnh noí:
- Có lúc hung dữ như cọp beo, nhưng có lúc lại ngoan như con mèo nhỏ. Cô ấy nhiệt tình, vui tính nhưng ngang ngạnh. Chỉ làm theo trực giác không cần biết làm thế đúng hay saị
Nhã Tịnh yên lặng, Hao Nhiên tiếp:
- Cô cũng vậy, Nhã Tịnh ạ Vì vậy tốt nhất cô không nên say đắm một người nàọ Cô càng yêu nhiều, sẽ càng khổ nhiều, tình yêu rất đáng sợ, nó có thể giết người hơn cả hận thù.
Rồi caí bản chất lạnh lùng như trở lại, Hao Nhiên noí:
- Thôi bây giờ cô đi đi, cô hãy trở về Vườn Dâu đi!
Nhã Tịnh đứng yên nhìn Hao Nhiên, hắn có vẻ giận dữ
- Tôi bảo cô đi cô có nghe không?
Nhã Tịnh ngang bướng hỏi:
- Bộ đất này là của anh mua đứt à?
Hao Nhiên quay mặt nhìn bờ hồ không thèm nhìn Nhã Tịnh.
Trong mắt hắn hình như không có Tinh đứng đó. Nhã Tịnh đánh bạo hỏi:
- Tại sao nhà họ Tang lại phản đối chuyện anh yêu
Tang Tang?
Hạo Nhiên vẫn không quay đầu lại
- Về mà hỏi họ!
- Tôi đã hỏi rồi, họ chỉ noí vì cha anh chỉ là một thợ xúc đất, không môn đăng hộ đốị
Hao Nhiên vẫn không quay lại
- Ai noí vậỷ
- Tang Nhi Hoàn.
Hao Nhiên hừ một tiếng trong miệng
- Tang Nhi Hoàn à? Đúng là quân tử, ở nhà đó ai cũng quân tử cả, nhưng tôi đâu cần họ che đậy giùm đâủ
- Che đậy caí gì?
Hao Nhiên quay lại nhìn Nha Tĩnh
- Nếu cha tôi là thợ xúc đất thì họ cũng không thành vấn đề đâụ Cô biết cha tôi là gì không? Một tên giết người, bị kết án chung thân khổ sai!
- Hử?
Nhã Tịnh ngạc nhiên, há hốc miệng. Hao Nhiên cười lạnh, đôi mắt có caí nhìn tàn nhẫn:
- Còn tôỉ Tôi bị mọi người khinh miệt từ nhỏ. Tôi chỉ là tên lưu manh bụi đời, không nghề nghiệp. Tôi chỉ biết độc một thứ.
Nhã Tịnh buột miệng:
- Ðàn guitar.
Hao Nhiên trừng mắt. Giọng của Hao Nhiên trở nên lạnh lùng:
- Cô biết khá nhiều rồi đấy, thôi đi đi! Nếu cô không về, cả nhà họ Tang sẽ bủa ra đi tìm cộ bà cụ Không bao giờ muốn thấy Tang Tang của bà ấy tụm lại bên Vạn Hao Nhiên? Con trai của một kẻ giết ngườị
Đúng thế! Nhã Tịnh cảm giác nhìn lên bầu trờị
Mặt trăng đã ngả về phía Tây, đêm đã khuya, đã đến lúc phải quay về, nhưng Nhã Tịnh lại không muốn đị Có quá nhiều thắc mắc chưa giải quyết trong lòng, còn quá nhiều điều muốn hỏi, muốn biết. Chuyện tình yêu giữa Tang Tang với Hao Nhiên, chuyện guitar, chuyện bản nhạc 'Chiếc áo mộng mơ. Nhã Tịnh định hỏi thêm, nhưng Hao Nhiên đã đứng dậỵ hắn bỏ đi, những chiếc lá lạo xạo dưới chân hắn. Dáng hắn lẩn mất trong rừng câỵ
Nhã Tịnh đứng lại thêm một chút. Tiếng gió vi vu, tiếng cành lá xào xạc, tiếng côn trùng, ếch nhaí và cả tiếng cá đớp mồi dưới aọ Tất cả tạo nên một bản nhạc buồn. Nhã Tịnh biết hắn đã đi rồi và sẽ không quay trở lại, nàng lượm chiếc khăn choàng lên và chạy nhanh về phía biệt thư. Vườn Dâụ
Về đến biệt thự, Nhã Tịnh thấy Hoàn đang nôn nóng chờ nàng bên cổng. Vừa thấy nàng, chàng đã nắm tay kéo Nhã Tịnh băng mau qua vườn hoạ
- Em có điên rồi không? Tại sao nửa đêm nửa hôm lại đi ra ngoàỉ Không sợ gặp bọn xấu, bọn lưu manh ư? Chung quanh đây chỉ có rừng nuí. Không phải chỗ an toàn để dạo chơi đâu em bé.
Nhã Tịnh chỉ yên lặng đi vào phòng khách. Phòng khách vắng tanh thế này có nghĩa là cả nhà đã đi ngủ hết rồị Nhã Tịnh định bước lên lầu nhưng Hoàn đã giữ nàng lạị Chàng lấy tay nhặt mấy tàn lá khô trên tóc, trên vai Tinh xuống hỏi
- Em đã đi đâu vậỷ
Nhã Tịnh chỉ mở to mắt, nàng không muốn kể lại chuyện vừa quạ Không muốn kể chuyện của Hao Nhiên. Đâu có ai thích nghe chuyện đó đâụ Mọi người đều muốn xa lánh caí gì có liên quan đến tình yêu của Tang Tang cơ mà? Nhã Tịnh nghĩ và yên lặng. Nàng dợm bước lên lầu, nhưng Hoàn vẫn đứng chặn không cho lên. Anh kéo Nhã Tịnh vào thư phòng riêng, mắt vẫn không rời Nhã Tịnh.
- Cho anh biết đi, chuyện gì đã xảy ra chứ?
Nhã Tịnh định không noí, nhưng lại buột miệng:
- Em vừa gặp Hao Nhiên.
Hoàn có vẻ giật mình, mặt taí hẳn.
- Rồi saỏ
Nhã Tịnh cảm thấy cổ họng như khô và đắng:
- Hắn tưởng em là Tang Tang. Hắn ôm lấy em hôn đạị Đến lúc biết em không phải là Tang Tang, hắn bộp tai em. Còn em, em cắn hắn một caí.
Mặt Hoàn càng taí hơn, chàng tròn mắt nhìn Nhã Tịnh, rồi quay lưng định bỏ đi, Nhã Tịnh nắm tay Hoàn lại:
- Anh đi đâu đấỷ
- Tìm Vạn Hạo Nhiên.
Giọng Hoàn cứng và lạc hẳn. Nhã Tịnh vội cản chàng lại:
- Gặp hắn làm gì? Em đã noí hết với hắn rồị Em cho hắn biết là Tang Tang đã chết, hắn sẽ không quấy rầy ta nữa đâụ Mấy anh hiểu về hắn ít quá. Hắn không hề căm thù ai ở đây cả
Hoàn buồn bã nhìn Nhã Tịnh. Một sự lo lắng nào đó trong ánh mắt chàng. Nhã Tịnh hỏi:
- Anh? anh làm sao thế?
- Anh sợ mất em.
Hoàn noí và trờ tới ôm chầm lấy Nhã Tịnh. Nhã Tịnh lánh người qua một bên tránh chàng. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm như thế. Nhã Tịnh noí nhanh:
- Anh chưa hề có em, đối với những gì anh chưa có thì không có nghĩa là anh đã mất.
Noí xong Nhã Tịnh quay người bước nhanh ra cửa trở về phòng mình. Hoàn đứng yên nhìn theo nàng đôi mắt đăm chiêu buồn bã.(Hết Chương 4 ... Xin xem tiếp Chương 5)
Sáng sớm thức dậy, vừa bước xuống lầu là Nhã Tịnh đã thấy Hoàn ngồi ở phòng khách chờ mình. Bà cụ chưa thức dậy, vú Kỹ đang lau bàn, còn cô Lan thì đang từ vườn hoa bước vào với một bó hoa to trong taỵ Cô mang hoa tươi cắm vào từng lọ một. Khải ngồi ở một bộ ghế sa- lông, đang xem tờ báo mới ra hôm naỵ Mới nhìn qua thì không khí vẫn giống như mọi ngày, nhưng linh tính của Tinh cho thấy có một caí gì không bình thường vừa xảy rạ Hình như họ vừa mới mở hội nghị bàn tròn thì phảị Và thaí độ của mọi người có vẻ trầm lặng căng thẳng một cách kỳ lạ, khó hiểụ
Nhã Tịnh vừa bước xuống lầụ Hoàn vội dụi tàn thuốc, anh chàng đứng phắt dậy, kéo tay Nhã Tịnh đi ra vườn hoa, một mặt quay lại noí với cô Lan.
- Cô Lan, vú Kỹ noí với nội là tôi đưa Tang Tang ra phố sắm sửa nhé.
Nhã Tịnh vùng ra, nàng muốn lùi ra sau, nhưng bàn tay của Hoàn nắm chặt. Hoàn lôi nàng một mạch ra xe, vừa đi vừa nhẹ nhàng noí:
- Hãy dành cho anh một ít thời giờ, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.
Nhã Tịnh lẳng lặng ra xe, nàng cảm thấy hơi bất mãn. Nhã Tịnh ghét nhất thaí độ cưỡng bức. Chiếc xe ra khỏi biệt thự Vườn Dâu hướng về phía thành phố Đài Bắc. Nhã Tịnh liếc nhanh sang Hoàn. Anh chàng đang bậm môi, mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn yên lặng chẳng ai noí với ai lời nàọ Xe chạy vào thành phố và dừng lại trước cao ốc đặt văn phòng của Hoàn.
Nhã Tịnh theo chân Hoàn bước vào văn phòng làm việc. Chính nơi này Nhã Tịnh đã đến mấy lần. Đến để thảo luận xem có nên tiến hành màn kịch mà Nhã Tịnh đóng vai Tang Tang hay không.
Hôm nay họ đến quá sớm nên trong văn phòng chỉ có ba nhân viên cũng đến sớm như họ Một người phục dịch mang hai tách trà nóng lên cho hai người và bước ra ngoàị Hoàn khép cánh cửa lại, châm một điếu thuốc và đi đi lại lại như có điều gì băn khoăn lo nghĩ. Nhã Tịnh yên lặng nhìn Hoàn trong lòng cũng thắc mắc không biết Hoàn định làm gì đâỷ Một lúc lâu không chịu nổi, Nhã Tịnh lên tiếng trước:
- Anh Hoàn, anh muốn noí gì thì cứ noí đi, em sốt ruột quá.
Hoàn đứng lại nhìn Nhã Tịnh:
- Em có vẻ không thân thiện tí nào, tại sao vậỷ Tôi đã làm gì để em giận dữ chứ?
- Em chúa ghét caí kiểu trịch thượng muốn xách tới đâu thì xách mà không noí trước gì cả.
Nhã Tịnh chua chát noí, mặc dù đó chỉ là một lý do gượng ép. Nhã Tịnh chẳng hiểu sao tự nhiên nàng muốn trốn lánh Hoàn, có lẽ nàng chưa hiểu rõ Hoàn lắm, Nhã Tịnh nghĩ mình phải giữ một khoảng cách nhất định, dù gì cũng là con gaí đừng đê? Hoàn coi thường, đó là chưa kể trên danh nghĩa Hoàn là anh hai của Tang Tang mà nàng thì đang đóng vai trò đó.
Hoàn dừng lại trước mặt Nhã Tịnh, đặt tay lên vai nàng noí:
- Chúng ta bắt đầu noí chuyện về Vạn Hạo Nhiên, được chứ?
Nhã Tịnh nhìn chàng:
- Hình như mấy anh không thích noí đến chuyện đó mà' Các anh đã từng bảo là tôi không cần biết nhiều về hắn vì Hao Nhiên không có trở ngại gì trong màn kịch nàỵ Thế tại sao bây giờ anh lại muốn noí về hắn?
- Ðó là caí sai lầm của chúng tôi, đúng ra tôi phải noí về con người Van Hao Nhiên cho em biết ngay từ đầu chứ không nên giấu diếm như vậy
Hoàn keó Nhã Tịnh tới ghế sa lông:
- Em ngồi xuống đây đi Nhã Tịnh.
Nhã Tịnh ngồi xuống bưng ly trà lên, trà rất thơm và ngon. Những chiếc lá trà màu xanh đang chao chao trong ly giống như những chiếc thuyền bơi trên hồ nước. Nhã Tịnh chợt nhớ tới mặt hồ, tới cây ngô đồng, tới những chiếc lá khô và nụ hôn dữ dằn trong đêm tốị
Hoàn gọi:
- Nhã Tịnh!
- Hư?
- Sao lúc nào em cũng giống như người mất hồn vậỷ
Nhã Tịnh giật mình, hớp thêm hớp trà rồi ngồi thẳng lưng lạị
- Em vẫn nghe đây chứ, anh đang noí về Vạn Hạo Nhiên cơ mà?
- Ờ.
Hoàn có vẻ suy nghĩ noí:
- Hao Nhiên cùng tuổi với anh, hắn đã từng học cùng trường khi còn ớ tiểu học rồi lên trung học. Nhã Tịnh có vẻ chăm chú theo dõị Hoàn hớp một hớp nước rồi tiếp:
- Cha của hắn không phải là một công nhân, điều đó anh đã noí dối em.
Nhã Tịnh cắt lời:
- Nhưng em biết rồi, ông ấy là một tên tội phạm giết người bị kết án chung thân khổ sai, hiện còn đang ngồi trong tù.
Hoàn kinh ngạc nhìn Nhã Tịnh:
- Ai cho em biết chuyện đó?
- Van Hao Nhiên.
Hoàn cắn nhẹ môi rồi chau mày:
- Như vậy thì tối qua em và hắn đã noí nhiều thứ lắm phải không?
- Cũng không nhiều lắm, ngoài điều đó ra hắn cũng không cho biết thêm điều gì khác
Nhã Tịnh thành thật đáp, Hoàn chăm chú nhìn Nhã Tịnh rồi gật đầu:
- Em thấy đấy, Hao Nhiên là con người như vậy đó, hắn không hề giấu giếm điều gì. Năm hắn vừa lên 6 là cha hắn đã phạm tội, dúng ra thì cha hắn cũng là người có chút máu mặt, làm chủ một cơ xưởng nhỏ, có học và cũng đẹp trai đa tình nữa! Vì chuyện đó mà ông ta đã làm đổ vỡ cả tương lai của Vạn Hạo Nhiên.
- Chắc hẳn vụ án đó chỉ là một thứ ngộ sát, thí dụ như ông ta bị kẻ xấu ám hại, bị lường gạt. Trong phút giây không kềm chế được ông ta đã lỡ tay giết người, hay là ông ta bị gài bẫy chẳng hạn?
Hoàn nhìn Nhã Tịnh như muốn dò xét kỹ hơn:
- Em có vẻ đọc sách trinh thám nhiều quá. Thật ra thì không có gì gây cấn căng thẳng như em nghĩ đâụ Không có bẫy mà cũng không có kẻ xấu ám hạị Chỉ tại cha của Hao Nhiên yêu một cô gaí làm tiền, trong trận đánh ghen dành người đẹp ông ta đã giết chết cả tình nhân lẫn tình địch. Cảnh sát đã xác định đây là một vụ cố sát nên tòa án xử phạt ông ta ngồi tù chung thân. Đau khổ nhất là mẹ của Hao Nhiên, một người đan` bà còn trẻ đ.ep phải một nách hai con, đứa lớn là Vạn Hạo Nhiên lúc đó sáu tuổi và một đứa con gaí mới được một tuổị
- Có nghĩa là Hao Nhiên còn một cô em gaí?
Hoàn đứng tựa vào bàn nhìn Nhã Tịnh:
- Vâng cô ấy tên là Van Khiết Nhiên, một cô gaí rất dễ thương. Tai họa giáng xuống nhà họ Vạn khiến cho bao nhiêu của cải, taì sản, bạn bè cũng đều tiêu tan hết. Gia đình của Nhiên dọn ra khỏi khu công nghiệp ở tạm bợ trong ngôi ngà gỗ. Mẹ của Hao Nhiên phải kiếm sống bằng cách giặt giũ cho công nhân vùng hồ, nhờ thế mà tôi quen với Hao Nhiên.
- Và các anh đã khinh miệt hắn vì hắn là con của một kẻ giết ngườỉ
- Ðừng dùng tiếng các anh vì giữa tôi với Hao Nhiên hoàn toàn không quen biết. Học chung trường nhưng chúng tôi đâu có chung lớp nên không có cơ hội làm bạn hay kẻ thù của nhaụ Nhưng rõ ràng một điều là Hao Nhiên đã trưởng thành trong hoàn cảnh bị người đời khing miệt, không người quen không bạn bè, lúc nào cũng bị chế diễụ Tất cả những thứ đó đã tạo cho hắn sự căm thù mọi thứ trên đờị Năm 12 tuổi hắn đã bị nhốt mấy lượt vào trại giáo huấn thiếu nhi, năm 15 tuổi hắn nổi tiếng vì đàn guitar rất hay, năm 18 tuổi với dáng dấp cao lớn khỏe mạnh, hắn bắt đầu sống bằng quả đấm và bị đuổi học lúc đang học trung học. Hắn quậy tứ tung kể cả chuyện cho một cô bé 16 tuổi mang bầụ
Nhã Tịnh cắt ngang:
- Em không tin chuyện đó, anh tô vẽ thêm cho Hao Nhiên trở nên gớm ghiếc chứ em thấy hắn cũng sống cỏ tình cảm, biết suy nghĩ, các anh nghĩ thế vì chẳng có ai chịu tìm hiểu hắn.
Hoàn đứng yên trầm ngâm, ánh mắt chàng có vẻ tò mò dò xét:
- Em rất giống Tang Tang chỗ đó, chính Tang Tang cũng từng noí với anh như vậỵ
- Chính vì thế mà Hao Nhiên đã yêu Tang Tang, hắn không làm sao quên được Tang Tang vì Tang Tang là người duy nhất không kỳ thị miệt khinh mà con` trân trọng hắn, yêu hắn. Nhưng các anh lại muốn đóng vai trò thượg đế để chia cắt họ, bức bách Tang Tang ra đi và cô ấy phải tự sát vì tuyệt vọng. Chính anh bảo là Vạn Hạo Nhiên đã lập gia đình nhưng rõ ràng hắn ta vẫn còn độc thân, anh thích noí dốỉ
Hoàn khó chịu, chàng lấy thuốc ra đốt rồi noí:
- Nhã Tịnh đã nghĩ sai về chúng tôi quá nhiềụ Thật ra lúc đầu chúng tôi có phản đối nhưng sau đó thấy Tang Tang quá yêu Hao Nhiên nên chúng tôi cũng dễ cảm thông dù cho thành tích của Hạo Nhiên có làm cho chúng tôi ngao ngán. Chúng tôi không biết hắn có thật tình yêu Tang Tang không hay chỉ coi nó như một thứ đồ chơi qua đường, vì vậy sau đó tôi và anh Khải quyết định gặp riêng hắn.
Nhã Tịnh tỏ vẽ nôn nóng:
- Kết quả thế nàỏ
- Tôi và anh Khải hẹn gặp Hao Nhiên tại nhà hắn, và khi chúng tôi đến.
- Hắn đã lánh mặt ư?
- Không lúc chúng tôi đến nơi hắn vẫn có mặt ở nhà, cửa chỉ khép hờ, nhà gỗ như em biết đấy đâu có cách âm. Chúng tôi nghe tiếng hắn trong nhà, vừa đẩy cửa bước vào, một cảnh tượng kỳ quặc đang diễn ra trước mắt chúng tôị
- Hắn làm gì?
- Hắn đang ngủ với gaí trên giường.
Nhã Tịnh tròn mắt:
- Em không tin điều đó.
Hoàn noí có vẻ giận:
- Không tin à? Vậy em cứ đi hỏi Vạn Hạo Nhiên đi, hắn có một ưu điểm là không thích noí dốị Em không tin cứ tìm hắn sẽ rõ.
Nhã Tịnh chớp chớp mắt nhìn ly trà trên tay:
- Thế rồi sau đó?
- Anh đã cùng Hao Nhiên đánh nhau một trận. Anh kéo hắn từ trên giường xuống và hỏi hắn tại sao có thể vừa yêu Tang Tang lại vừa ngủ với gaí như thế nàỷ Anh cả cũng giận điên lên đứng một bên noí 'thứ cha nào con nấy!' Hao Nhiên cười lớn noí với hai anh em anh 'Trời đất, ai báo mấy người là tôi định cưới em gaí mấy ngườí Một búp bê thích mơ mộng. Tôi thế này mà thèm lấy một đứa con gaí như vậy ử?
Nhã Tịnh bàng hoàng:
- một búp bê mơ mộng?
- Vâng, hắn đã gọi Tang Tang như thế, anh nghĩ ý hắn muốn noí là Tang Tang chỉ là một búp bê thích mơ mộng thôi, một búp bê có chiếc áo mộng mơ. Hình như hắn không thật lòng với Tang Tang. Hắn còn noí nhiều thứ khác đại khái nào đây là chuyện hiểu lầm, hắn chỉ mới hôn Tang Tang, mà nếu chỉ hôn là bắt hắn lấy có lẽ hắn đã có trên trăm con vợ rồị Hắn còn bảo chúng tôi 'mấy người xem thư? Xem tôi có thuộc loại người thích có gia đ`inh không' Chỉ có những thằng điên mới ham cưới vợ, đối với tôi hôn nhân là nhà tù. Tôi có một ông cha ngồi tù rồi chưa đủ sao mà còn muốn nhảy vào đó?"
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, mùa thu đã đến! Nhã Tịnh giật mình thức giấc lúc nữa đêm. Nàng mở choàng mắt ra, khung cảnh bên ngoài cửa sổ lờ mờ. Ánh trăng ư ? Hay trời sắp sáng? Nhã Tịnh cũng không rõ nữạ Chỉ thấy màn cửa lung lay theo gió. Vậy là lúc ngủ Nhã Tịnh đã quên đóng cửa, thế này bà cụ mà biết được kể như bị mắng liền. Mùa thu đã đến rồi, đêm rất lạnh, Nhã Tịnh chợt thấy mình tỉnh ngủ hẳn.. Nàng lắng tai nghe, hình như có tiếng đàn guitar ở đâu vọng lại, tiếng suối reo, như tiếng chuông ngân buổi sáng, như tiếng chim chiều gọi bạn, như lời than thở của cây cỏ hoa lá, như tiếng oán than của côn trùng, Nhã Tịnh xoay người trăn trở trên giường.
Nàng đứng dậy không mở đèn, chỉ lặng lẽ đi về phía khung cửa sổ. Vén màn lên và mắt hướng về xa xạ Nơi có bờ hồ, ánh trăng đang lấp lánh trên mặt nước. Nơi có khu rừng cây, có cây ngô đồng sừng sững. Nhã Tịnh trầm tư nghĩ ngợị Tiếng đàn càng lúc càng như dồn dập hơn, như mưa sa thác đổ, như tiếng thác gào của gió đêm. Như sóng biển dâng trào, Nhã Tịnh bước đến bên tủ áo mò mẫm tìm chiếc áo có cổ tay dàị
Nàng thay áo không cần chải đầu rửa mặt. Nhã Tịnh xỏ chân vào đôi giày nhung mềm, lặng lẽ rời khỏi phòng, xuống thang lầu đi qua phòng khách. Nhã Tịnh còn nghe tiếng đồng hồ gõ nhẹ 5 tiếng. Có nghĩa là ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sô? Là ánh sáng ban mai chứ không phải ánh trăng.
Nhã Tịnh băng nhanh qua vườn hoa, nàng mở Cổng nhỏ rồi men theo con đường mòn sau nhà rồi chạy một mạch đến bờ hồ. Trời tờ mờ sáng, tất cả còn tắm trong sương đêm. Những hạt sương sớm mai làm ướt đẫm đôi hài của Nhã Tịnh. Nhã Tịnh như bị mê hoặc bởi tiếng đàn, càng đến gần bờ hồ tiếng đàn càng thánh thót hơn và lòng người như say đắm bởi những âm thanh huyền hoặc ấỵ
Bước chân Nhã Tịnh càng lúc càng nhanh hơn, nàng sợ trước khi đến kịp tiếng đàn sẽ không còn ngân vang. Những bước chân của nàng đạp bừa lên những chiếc lá khô, những chiếc lá mảnh mai tội nghiệp. Những chiếc gai nhọn, những cây nhỏ như níu kéo bước chân của Nhã Tịnh lại, nhưng Nhã Tịnh cố bước nhanh, cây ngô đồng đã hiện ra trước mắt. Và tiếng đàn cũng đã ngưng bật!
Nhã Tịnh thấy tim mình đập mạnh. Hắn bỏ đi rồi ư? Nàng vội chạy thêm một đoạn đường nhỏ. Đúng như điều Nhã Tịnh đoán, nàng đã nhìn thấy Vạn Hạo Nhiên!
Hạo Nhiên vẫn còn ngồi đó với cây đàn guitar trên tay, đôi mắt hắn mở to nhìn nàng. Có nghĩa là hắn đã sớm nghe bước chân của Nhã Tịnh. Đôi mắt hắn tỉnh táo lạnh lùng không một cảm xúc. Có lẽ hắn khó chịu vì đã bị quấy rầy, hắn không muốn thấy sự hiện diện của Nhã Tịnh. Nhã Tịnh chợt lo âu, tại sao ta lại đến đâỷ Bị quyến rũ bởi tiếng đàn ư? Hay là ta bị chinh phục bởi tính cách kỳ dị của hắn? Nhã Tịnh định thối lui nhưng chân nàng như bị dính dưới đất, khoảng cách giữa hắn và nàng không còn bao xạ
Hạo Nhiên ngẩng mặt lên nhìn nàng dò xét, mái tóc nàng rối bời, đôi mắt hốt hoảng, đến chiếc áo rộng thùng thình và đôi giày ẩm ướt. Cái nhìn của hắn có vẻ không hài lòng, hơn chán nản. Tôi không phải Tang Tang? Nhã Tịnh nghĩ thầm. Hắn đang định tìm Tang Tang và ta dến phá vỡ sự hồi tưởng nhớ nhung của hắn. Nhã Tịnh cảm thấy mình là đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời!
- Xin lỗi, tôi không định quấy rầy anh. Chỉ tại nghe thấy tiếng đàn. Tôi bị lôi cuốn, không tự chủ được nên tôi đến đâỵ
- Hạo Nhiên vẫn yên lặng nhìn Nhã Tịnh, khiển nàng không biết phải nói thế nàọ Dưới ánh mắt kia, Nhã Tịnh bỗng thấy chạm tự áị Rõ ràng ta quá ngu đần. Tang Tang, Nhã Tịnh nhìn đôi cánh tay vạm vỡ của Nhiên, đôi cánh tay đang ôm đàn. Nàng không ngờ được những âm thanh dịu dàng đó lại có thể Phát xuất từ những ngón tay hung bạo ấỵ Nhã Tịnh quay lại nói nhanh:
- Thôi chào anh.
Nhã Tịnh định bước đi, nhưng một mép áo của nàng đã bị giữ lạị
- Hài của cô bị ẩm lắm rồị Hạo Nhiên nói một cách bình thản. Nếu lần sau cô muốn ra đây giờ này, thì nên nhớ sương đêm nhiều lắm, cành lá và cả đất đều ẩm, không khéo dễ bị cảm đấỵ
Nhã Tịnh quay đầu lại, nàng nhìn hắn như bị Thôi miên.
- Nhưng tôi không quấy rầy anh chứ?
- Có.
Hạo Nhiên ngồi xích qua một bên. Nhã Tịnh trông thấy những khúc gỗ lớn, Hạo Nhiên lót sẵn tự bao giờ, hắn lại tiếp.
- Cô ngồi xuống đi!
Nhã Tịnh ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Hãy cỡi hài cô ra!
- Tại saỏ
- Thì cỡi đi, bằng không, khí lạnh thấm qua chân sẽ làm cô bị cảm đấỵ
Nhã Tịnh cỡi hài, ngồi lên cao một chút. Hai chân trần đặt lên mấy khúc gỗ. Nhã Tịnh kéo mép vải cho phủ đôi chân xong nhìn lên. Khuôn mặt hắn có góc cạnh, đôi môi hắn mỏng, hắn hỏi:
- Cô có biết đàn guitar không?
- Không, nhưng tôi thích lắm, anh có sẵn sàng dạy không?
Hạo Nhiên ngồi thẳng lưng, mặt hắn lạnh, mắt hắn như nước hồ:
- Không. Suốt đời tôi chỉ dạy cho một người con gái đàn thôị
Nhã Tịnh nói nhanh, nàng cũng không ngờ mình phản ứng nhanh thế:
- Tang Tang phải không? Tang Tang đã chết và quả tim anh cũng mất theo, anh không muốn dạy cho ai đàn nữa, nhưng anh lại thích ngồi đây đàn cho mạ
Hạo Nhiên quay lại trừng trừng nhìn làm Nhã Tịnh giật mình. Nàng nghĩ hắn sắp nổi cơn thịnh nộ. Nàng vẫn còn nhớ thái độ hung dữ lần trước hắn bảo nàng cút đi! Nhưng Nhã Tịnh đã nghĩ sai rồị Hạo Nhiên tỏ ra bình thản trở lại, hắn chỉ nói:
- Cô biết chuyện giữa tôi với Tang Tang đến mức độ nàỏ
Nhã Tịnh hơi bối rối:
- Biết thì có lẽ nhiều, nhưng hiểu thì có lẽ hơi ít.
- Là saỏ
- Họ nói lúc đầu họ cũng để anh và Tang Tang lấy nhaụ Nhưng khi anh em Khải Hoàn tìm đến, họ đã bắt gặp anh đang nằm trên giường với một đứa con gáị
- Ồ.
- Chuyện đó có thật không?
- Thật.
Câu nói của Hạo Nhiên làm Nhã Tịnh thấy thất vọng:
- Tại sao vậỷ Không lẽ anh không yêu Tang Tang?
Hạo Nhiên nhìn Nhã Tịnh.
- Hai chuyện đó có liên hệ gì với nhaủ
Nhã Tịnh chợt thấy đỏ mặt, chưa bao giờ Nhã Tịnh nói chuyện với người khác về vấn đề phòng the như thế nầỵ Nhã Tịnh chợt phát hiện ra một điều, với Hạo Nhiên, hình như hắn phân rất rõ ràng hai chữ 'tình' và 'tình dục'. Hay là người đàn ông nào cũng đòi hỏi gắn liền tình yêu và tình dục với nhau, thì làm gì có sự hiện diện của những ổ điếm trên đời nàỷ Nhưng làm như vậy quả là không nên. Hạo Nhiên hỏi:
- Tại sao cô lại đỏ mặt? Có lẽ vấn đề nầy làm cô ngượng lắm phải không? Con người càng giáo dục nhiều chừng nào, càng thấy có nhiều thứ tự nhiên trở Thành bẩn thỉụ Cô với anh em nhà họ Tang giống nhau là ở chỗ đó. Cô cũng nghĩ là tôi đã lừa dối Tang Tang phải không?
Nhã Tịnh chau mày, nhưng cũng tìm lời biện minh.
- Tôi đã dư. Đoán đúng. Tôi cũng sớm tiêu liệu được phản ứng của các ngườị Những con người ở xã hội thượng lưu, ở giai tầng trí thức. Mấy người đều ghe tởm sự Phản bội và thiếu trung thực.
Nhã Tịnh như nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên, nàng nắm lấy tay Hạo Nhiên lắc mạnh.
- Tại saỏ Tại sao anh phải làm như thế?
- Làm thể là làm saỏ
- Tại sao anh phải đóng kịch? Có phải anh đã tiên liệu được phản ứng của họ. Anh biết là tối hôm ấy họ sẽ đến tìm. Tang Tang đã cho anh biết như thế, nên anh đi tìm một cô gái, và anh bày màn kịch đó rả Anh sắp đặt, chí để cửa khép hờ? cũng có thể là, trước khi quen với Tang Tang anh đã ngủ với bao nhiêu cô gáị Cái đó cũng không có gì quan trọng. Nhưng Tang Tang đã làm anh thay đổỉ Cô ấy đã giữ chân được anh? Anh không thể sống buông thả nữả Lúc anh diễn kịch chọc phá anh em nhà họ Tang? Cũng là lúc anh tự giễu mình?
Đôi mắt Hạo Nhiên chợt đỏ lên.
- Cô lại nói cái qì gì nữa đó?
- Tôi nói rõ ràng như vậy cơ. Có điều tôi không hiểủ
Nhã Tịnh bình tình nóị Mắt mơ màng suy nghĩ rồi đột nhiên nhìn lên:
- Thôi tôi hiểu rồỉ hiểu rồị
Mặt Hạo Nhiên đổi sắc, hắn đưa tay bịt miệng Nhã Tịnh lạị
- Nếu sự thật cô biết, thì cô đừng nói gì cả.
Nhã Tịnh tròn xoe mắt nhìn Hạo Nhiên, một tình cảm xúc động tràn ngập tim nàng. Lời của Hạo Nhiên hôm nào như vẳng bên tai
- Chính thôi đã giết Tang Tang. Đúng ra tôi không nên yêu cô ấy, không nên để cô ấy yêu tôi như vậy, để mọi thứ xảy ra mà chặn lại được. Đây là lời giảị một tay bụi đời với bao tình cảm mâu thuẫn, cao ngạo và tự tị Yêu một nàng con gái đẹp trong trắng như một nàng công chúa nhỏ. Khi tình yêu đã lên đỉnh cao, khi nhận ra sự Bất cân xứng của tình yêu cao quý này, điều duy nhất có thể Làm được ở đây là gì? Phải chối từ cuộc hôn nhân. Rõ ràng Hạo Nhiên không ngờ được Tang Tang yêụ Mặc cảm tự ti cho thấy, người con gái kia giống như đóa hoa được vun trồng trong khu vườn thượng uyển, còn chàng chỉ là con ngựa bất kham, mình đầy thương tích. Thế là một màn kịch được dựng lên, màn kịch đó đã khiến anh em Khải, Hoàn giận dữ bỏ về. Hạo Nhiên không muốn đóa hoa quý kia bị tàn úa trong gian khổ khó khăn. Nhưng cách giải quyết của chàng vô tình đã khiến hoa kia tàn úạ
Nhã Tịnh chỉ yên lặng, nàng tuân theo lời Hạo Nhiên không nói gì cả. Nhưng nước mắt đã rưng rưng trên mị Hạo Nhiên hôm nay trông có vẻ hiền hòạ Hắn còn đưa tay lau giùm mắt cho Nhã Tịnh. Không hiểu sao, Nhã Tịnh bỗng nép đầu vào ngực hắn, tựa người vào hắn. Hạo Nhiên bỗng nhiên như tỉnh ra, hắn đẩy mạnh Nhã Tịnh khỏi người, rồi hắn hét lên giận dữ:
- Ði Đi!
Nhã Tịnh mắt mờ lệ, đầu nghe đau nhói, một hình thoáng qua tim. Tang Nhi Hoàn! Hình ảnh cũng làm nàng bàng hoàng. Ta hôm nay làm sao vậỷ Tại sao ta hành động như thế? Nhưng gã đàn ông trước mặt như có một ma lực, mà nàng không cưỡng lại được. Nhã Tịnh trả Lời bướng bỉnh.
- Không, tôi không đị
- Nhưng tôi không muốn chuyện cũ tái diễn.
Hạo Nhiên thơ? Hổn hển:
- Cô đi đi, đi về Vườn Dâu đi, đi mau!
Nhã Tịnh lại nói:
- Không, tôi không về Vườn Dâu vì tôi đâu phải là Tang Tang đâủ
Hạo Nhiên nhìn Nhã Tịnh ngạc nhiên:
- Thế cô từ đâu đến?
Nhã Tịnh bứt rứt, cố tạo ra câu chuyện .
- Anh muốn biết ư? Anh em Khải Hoàn thấy tôi giống Tang Tang, họ trả Lương cho tôi thật cao, nhờ tôi đóng giả vai trò Tang Tang. Tôi đang cần số tiền lớn, đang cần những quần áo đắt tiền, nên tôi nhận lời vậy đó.
Hạo Nhiên lấy tay nâng cằm Nhã Tịnh lên. Hắn chăm chú nhìn nàng. Nắng đã lên, nắng đang rọi trên mặt, lên mắt, mái tóc của Nhã Tịnh những tia sáng dịu dàng. Hạo Nhiên buông mặt Nhã Tịnh ra, hắn có vẻ giận dữ:
- Tại sao cô lại nói dốỉ Tôi quả thật không biết cô từ đâu đến, nhưng tôi thấy cô có một đôi mắt thông minh, có làn da trắng mịn, có những tư tưởng nhạy bén thế này và một bản tính ngang ngạnh bốc đồng? tôi biết cô không phải đến từ một giai cấp hèn mọn.
Nhã Tịnh gật đầụ Trí thông minh của nàng bắt đầu làm việc, sắp xếp lạị
- Anh nói cũng hơi đúng. Chúng ta cần phải định nghĩa rõ mấy chữ giai cấp hèn mọn, phải không?
Anh Hạo Nhiên. Anh có biết rõ về mình chưả Anh không đẹp trai nhưng có sức hấp dẫn kỳ lạ, anh lại có đôi mắt lúc nào cũng thật hung dữ. Anh đã sử dụng nó để che đậy trái tim đầy mặc cảm và yếu đuối của mình. Anh phải làm ra vẻ thật tàn nhẫn, để che dấu sự cảm xúc động của tình cảm. Như vậy là anh đã sống cho cái vỏ bên ngoài, anh không dám sống thật với chính anh, cái đó làm cho anh cô đơn buồn phiền, bởi vì,
- Thôi câm đi, đừng nói nữạ
Nhã Tịnh lắc đầu:
- Hừ. Thôi không biết con người đầy khuyết điểm của anh xuất thân từ giai cấp hèn mọn nàỏ Hạo Nhiên bậm môị Nắng đang rọi lên người anh, lên những hạt sương còn đọng trên lá. Nhã Tịnh đứng dậy, lượm mấy chiếc hài trên cỏ.
- Thôi tôi về, phải về trước khi bà cụ thức dậỵ Tôi không muốn làm hỏng màn kịch của tôị
Hạo Nhiên vẫn ngồi yên lặng
Nhã Tịnh không mang hài vào chân, nàng mang nó trên tay, bước thêm mấy bước, chợt quay người lạị
- Hãy cho tôi biết muốn tìm anh, tôi phải đến dâu, giờ nàỏ
Hạo Nhiên nhìn lên, anh chàng có vẻ thay đổị
- Tháng này tôi đàn cho quán cà phê Sao Lạnh, mỗi tối từ chín giờ đến 12 giờ khuyạ
- Quán cà phê Sao Lạnh ở đâủ
- Lật niên giám điện thoại ra là biết ngay!
- Thôi được.
Nhã Tịnh bước nhanh về phía biệt thự Vườn Dâụ Con đường nhỏ vẫn phủ đầy lá rụng.
Tối hôm ấy, Nhã Tịnh đến quán cà phê Sao Lạnh. Ðây không phải là quán cà phê hạng sang, nhưng lại dễ thương. Nó nằm trên sân thượng một toà nhà 12 tầng. Quán dựng bằng gỗ, khách đến uống không cần mặc âu phục chỉnh tề, thắt cà vạt. Phần lớn khách đến đây là học sinh tù 18 đến 25. Họ uống cà phê vừa nói cười thoải máị Đôi khi lại cùng hét với những tay đàn. Nhã Tịnh lựa một góc vắng ngồi xuống. Nàng không hiểu rõ tâm trạng nàng khi đến đâỵ Nhã Tịnh gọi một ly cà phê, nghe Hạo Nhiên đàn và hát. Chưa bao giờ Nhã Tịnh có cái không khí nàỵ Nhã Tịnh cũng không ngờ chỉ một cây đàn, một giọng hát hay là đủ để tạo nên không khí thơ mộng như vậỵ Ánh đèn tròn tỏa sáng vừa đủ, Hạo Nhiên vừa đàn, vừa hát một bản rất hay:
Hạt mưa, hạt mưa rơi xuống
Gió lại thổi từng cơn
Hàng cây, hàng cây lay động
Lòng tôi nghĩ mãi miên man.
Hạt mưa đã từng khẽ nói
Gió kia cũng từng nhỏ to
Với nàng lời tôi gởi lại
Cây cao mang đến cho nàng.
Tôi không mong chờ hay đợi
Có điều tôi không thể Quên
Vắng nàng đời tôi như thiếu
Những ngày dài với niềm vuị
Bài hát ngô. Nghĩnh vô cùng, Nhã Tịnh ngồi khoanh tay lắng nghẹ Chung quanh có tiếng vỗ tay, tiếng hét, có cả tiếng hát theọ Nhã Tịnh nhìn lên, nàng bắt gặp ánh mắt long lanh của Nhiên. Nhiên đứng giữa bục, cầm đàn vừa khảy vừa hát, vừa hát vừa tiến về phía nàng, điệp khúc cuối được lặp lạị
Tôi mong chờ hay đợi
Có điều tôi không thể quên
Vắng nàng đời tơi như thiếu
Những ngày dài với niềm vui
Mọi người hét lên, tiếng cười như vỡ chơ. Nhã Tịnh cũng cười theọ Lần đầu tiên nàng phát hiện mình cũng biết hát. Bản nhạc được hát lại mấy bận. Sau đấy, tiếng đàn thay đổị Những âm thanh dồn dập như nước chảy, như reo vuị Hạo Nhiên hát một bản nhạc khác, nhưng mắt không rời Nhã Tịnh.
"Họ bảo thế gian nầy không có chuyện thần tiên.
Họ nói tình yêu là không thực
Họ bảo đừng nằm mơ, đừng viết nhạc
Vì chúng ta đã lớn không còn nghe cổ tích
Nhưng khi anh gặp em thì mọi chuyện chẳng ngừng
Tấm cám, Lọ Lem, thần kỳ huyền diệu
Mộng với mơ hoà lẫn với tình yêụ
Mọi người lại vỗ tay, lại cười, lại la hét. Vạn Hạo Nhiên hát rất nhiều bàị Chàng đứng ngay bàn của Nhã Tịnh hát, ánh đèn màu hắt theo về phía chàng. Nhã Tịnh bị Lôi cuốn vào cuộc. Cười nói, vỗ tay, uống cà phê. Mấy bài hát đều ngộ nghĩnh. Cũng kỳ lạ thật, bài hát không phải hiện đại đang lưu hành, nó không phải là nhạc ngoại quốc phô? Lời, không phải disco, không phải jazz. Sau đó, Nhã Tịnh mới biết là nó thuộc loại ngẫu hứng mà lớp học sinh, sinh viên bấy giờ hay soạn và hát. Hôm ấy Hạo Nhiên hát một cách say mê, hứng khởị Cây đàn guitar đệm một cách tôi đạ Lúc nghỉ nửa giờ, Hạo Nhiên ngồi xuống uống cà phê với Nhã Tịnh. Nhã Tịnh nói:
- Tôi rất yêu cái tổ quỷ nàỵ
Sau đó, Hạo Nhiên cũng ôm đàn lên, tiếp tục hát.
"Cô ấy bảo cô yêu tổ quỷ này
Vì nó có tiếng cười thánh thơi
Cô ấy bảo cô yêu cái tổ quỷ này
Vì nó có tiếng cười bê bối
Cô ấy bảo cô yêu cái tổ quỷ này
Nhưng tôi chẳng nghi ngờ lo âu
Phải chăng vì nơi đây đã có
Tiếng đàn và tiếng hảt của tôi!
Nhã Tịnh thật sự mê cái chỗ nàỵ Nhã Tịnh cười, cười thoải mái, cười ra nước mắt. Nhã Tịnh cũng không nhớ là mình đã cười thoải mái thế này bao giờ chưạ
Và bắt đầu từ hôm ấy, Nhã Tịnh trở Thành khách thường xuyên của quán cà phê Sao Lạnh. Và rồi sau đó nữa, một hôm Nhã Tịnh phát hiên ra là Tang Nhi Hoàn cũng có mặt ở đâỵ
Tối hôm ấy quán cà phê Sao Lạnh rất đông khách, cũng như mọi hôm, Nhã Tịnh chọn một chiếc bàn nằm ở sát tường, uống cà phê đen đặc. Bắt đầu từ hôm đến quán nầy Nhã Tịnh khám phá ra một điều ca phê đen đắng thiệt nhưng uống vào là có hậu ngọt. Một cái vị kỳ lạ và lôi cuốn của riêng cà phê, giống như giọng hát lôi cuốn của Hạo Nhiên vậỵ Hạo Nhiên vẫn hát thường trực ở đây, những bản nhạc ngộ nghĩnh kỳ cục. Lúc Tang Nhi Hoàn bước vào là lúc Hạo Nhiên đang hát một bài mà Nhã Tịnh rất yêu thích đó là bài 'có một buổi sáng'.
Có một buổi sáng tôi ngồi dưới gốc cây ngô đồng.
Không để chờ ai mà chỉ đàn thôi,
Em bỗng đến từ sương mai lặng lẽ,
Sương đọng trên vai, sương đẫm ướt hài
Nắng sớm mai nhẹ Hôn lên tóc
Em rất vui, rất trẻ rất ngây thơ
Em mang đến những lời chim hót
Mà tôi chẳng nên nghe, chẳng nên nhớ, chẳng nên màng.
Nhưng mà, không hiểu saỏ
Tôi lặng yên nhìn em nghe em nói
Để rồi tôi nhớ mãi ánh nắng sáng hôm naọ
Để rồi tôi như tan vào trong nắng
Tôi mộng mơ và quên cả chính mình!
Hạo Nhiên say sưa hát, lúc hát hắn không bao giờ nhìn Nhã Tịnh, vậy mà Nhã Tịnh vẫn xúc động, nhất là câu: 'tôi lặng yên nhìn em nghe em nói, để rồi tôi nhớ mãi ánh nắng hôm naó' Nhã Tịnh nôn nao sung sướng, tim nàng đập mạnh, cả người bị Đốt nóng bởi tiếng hát của Hạo Nhiên.
Giữa lúc ấy thì Hoàn bước vàọ Hoàn vừa bước vào thì Nhã Tịnh trông thấy ngaỵ Chàng dừng lại ở cửa tìm kiếm một chút và trông thấy Nhã Tịnh, chàng phải chen qua những chiếc bàn đông người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhã Tịnh, chẳng buồn để ý đến ly cà phê uống dở trên bàn. Vừa ngồi xuống Hoàn đã nhếch mép:
- Lúc này em sống có vẻ vui quá nhỉ
Nhã Tịnh chau mày:
- Anh định đến đay gây sự ư? Em nghĩ là em có quyền đến đây uống cà phê cơ mà.
** nhiên em có quyền tự do nhưng nội anh lúc nầy bắt đầu nghi ngờ. Anh mong rằng em đừng quên mục đích của em đến biệt thư. Vườn Dâu để làm gì!
- À thì ra vậy!
Nhã Tịnh giật mình và có một chút cảm giác phạm tộị Đúng, mấy lúc gần đây Nhã Tịnh như sa vào mê hồn trận, mỗi ngày sau khi cơm tối xong là nàng lấy lý do ra ngoài, lúc thì nội ơi con vào thành một chút, nội ơi con đi xem chiếu bóng, con đi dạọ Nội đi ngủ sớm đị Và Nhã Tịnh không còn để ý đến bất cứ điều gì nữạ
Bà cụ mắt mờ, tai lãng nhưng đầu óc tĩnh táo lạ thường, mà con cháu bà không ai hay biết. Nhã Tịnh cắn nhẹ môi hỏi:
- Có phải nội bảo anh đến tìm em không?
- Nội không bảo anh đến tìm em mà chỉ gọi hai anh em đến hỏi 'Sao lúc này tang tang lại trở về nếp sống cũ nữa chứ'?
Nhã Tịnh thấy bối rối nâng ly cà phê lên:
- Rồi anh trả lời saỏ
Hoàn trầm ngâm suy nghĩ:
- Anh nói Tang Tang trở về lần này đâu là đứa con gái 18 tuổi nữa đâụ Tư tưởng và tình cảm của nó đã trưởng thành, nội hãy yên tâm. Đã lầm lạc một lần là không thể lầm lạc lần thứ hai, nhưng mà - Hoàn liếc nhanh về phía Hạo Nhiên, hắn đang đang và hát như chẵng hề để ý đến sự xuất hiện của Hoàn.
- Và bây giờ anh nghĩ mình đã sai!
- Ðúng rồi! Anh đã sai!
Nhã Tịnh nói như đốp chát vì nàng thấy thái độ của Hoàn, thái đô. Có vẻ khinh thường Hạo Nhiên
- Nghĩa là saỏ
- Em không lầm lẫn, em hành động và biết mình đang làm gì.
- Thật không đó?
- Thật.
Nhã Tịnh nói mà mắt vẫn hướng về phía Hạo Nhiên. Hạo Nhiên vừa hát xong một bài hát, mọi người đang vỗ tay như sấm. Hạo Nhiên cúi đầu chào khách rồi bước nhanh về phía Nhã Tịh và Hoàn để đón nhận nụ cười hân hoan của Nhã Tịnh. Hắn tiếp tục hát bài khác, bài này có tựa đề là 'Ngay khi rất được nhiều bạn trẻ ái mô. Khi giới thiệu tên bài hát mọi người đã vỗ tay rầm vang. Có một cô gái chừng 19 tuổi vội vàng ném cho chàng một đóa hoa hồng. Con gái thời này rất bạọ Nhã Tịnh cũng phải công nhận điều đó. Hạo Nhiên nâng đàn lên dạo nhạc, Nhã Tịnh say sưa nhìn về phía hắn. Hoàn đặt tay lên vai Nhã Tịnh.
- Theo anh về đi!
Nhã Tịnh giật mình phản kháng.
- Không!
Hoàn lập lại:
- Về đi em. Không phải vì tôi mà vì nội!
Nhã Tịnh nhìn đồng hồ: Gần 11 giờ khuyạ
- Nội giờ này ngủ rồị
Hoàn vẫn không buông tay Nhã Tịnh.
- Thôi được, vậy thì vì anh, theo anh về nàỏ
- Không.
Hoàn đưa tay nâng cằm Nhã Tịnh lên. Nhã Tịnh không nhìn về phía Hoàn.
- Tại sao em không nhìn anh?
Nhã Tịnh quay lại, dưới ánh đèn lờ mờ, dưới cái không khí ngập đầy khói thuốc. Nhã Tịnh thấy Hoàn sút đi thấy rõ. Sao ta lại làm thế? Nhã Tịnh chợt thấy xúc động. Khuôn mặt của người thanh niên trước mặt buồn hơn. Nhã Tịnh nhớ lại một Tang Nhi Hoàn đeo theo chân ngày nàọ một Tang Nhi Hoàn ở nhà hàng Cây Hoa, một Nhi Hoàn có một nụ nôn đầủ Đây là người đàn ông đến với ta đấy ư? Nhưng ta không thể Chịu được cái thái đô. Mệnh lệnh, coi thường người khác của chàng. Ta có quyền cơ mà?
Hoàn nói:
- Anh có nhiều điều muốn nói với em. Anh van em về với anh đi!
Nhã Tịnh nói với thái đô. Phản kháng:
- Chúng ta cũng đã nói nhiều rồi, em đã biết nhiều về anh, em đã đọc cả gia phả nhà anh. Em nghĩ là không có gì để nói nữạ Cái gì cần nói thì đã nói cả rồị
Hoàn có vẻ nỗi sùng:
- Em ương ngạnh giống Tang Tang, chúng em đều bị tên bụi đời này quyến rũ.
Hoàn đã phạm một lỗi lầm mà không thể tha thứ khi chĩa mũi về phía Hạo Nhiên, nhục mạ Hạo Nhiên. Nhã Tịnh ngồi thẳng lưng, mắt long lanh lên:
- Anh ấy không phải là bụi đời, không phải lưu manh, cũng không quyến rũ ai cả. Anh buông tôi ra, anh không có quyền gì với tôi cả.
Hoàn nổi nóng lên:
- Tôi có quyền. Cô là em gái tôi, cô phải về nhà!
- Không, tôi không phải là em gái anh, anh không có quyền gì hệt. Anh buông tôi rạ
Mắt Hoàn đỏ ngầu:
- Không! Nếu để em tự do buông thả, em sẽ đánh mất lí trí, em phải về.
- Không!
- Phải về!
- Không!
Tiếng hát ngưng, tiếng đàn cũng ngưng. Hạo Nhiên đặt đàn xuống bước tới bên Nhã Tịnh, một tay đặt lên áo Hoàn, giọng lạnh.
- Buông cô ấy ra, cô ấy không thích thấy sự hiện diện của anh ở đâỵ
Hoàn nhìn qua, giọng lạnh cũng không kém:
- Mầy đã giết một Tang Tang chưa đủ saỏ Bây giờ định giết thêm một người thứ haị Mầy biết cô nầy là ai không? Mầy sắp trở thành tên sát nhân chuyên nghiệp rồi đấỵ Một tay sát nhân chuyên giết những cô gái nhẹ dạ.
Hoàn chưa dứt lời thì Hạo Nhiên đã vung tay đấm. Cú đấm rất mạnh làm Hoàn văng qua bàn bên kiạ Ly tách, ghế bàn đổ lổn ngổn. Nhã Tịnh hét:
- Ðừng đánh, đừng đánh. Tôi van các người đừng đánh.
Nhưng Hoàn đã nhổm dậỵ Một cú đấm vung vào bụng Hạo Nhiên. Cuộc chiến bắt đầu, và đã bắt đầu thì kết thúc ngay, hai người giống như hai con thú dữ quần nhaụ Nhã Tịnh thấy rõ Hoàn ở thế yếu hơn, vì đám đông la hét kia đều đứng về phía Hạo Nhiên cả.
- Hạo Nhiên! Đập vỡ mặt hắn đị Hạo Nhiên! Thêm một cú đấm này, móc chân nàỵ
Đám đông la hét cổ vũ. Đây là đất đứng của Hạo Nhiên, nơi Hạo Nhiên có nhiều ủng hộ viên. Chỉ cần Hoàn vừa ngã xuống là có nhiều tay nhảy vào ăn ké. Một cái đấm, một cái đạp, đè xuống không cho đứng dậỵ Đây là một trận chiến không công bằng, chỉ có mấy phút mà Nhã Tịnh đã thấy Hoàn máu me bê bết. Nhã Tịnh hét lên:
- Ðừng đánh nữa, đừng đánh nữạ Hạo Nhiên anh định giết người ư?
Nhưng tiếng hét của Nhã Tịnh đã bị tiếng hét của đám đông át đị Chủ quán cà phê đã bước ra nhưng không làm sao cản được, may mà lúc đó có tiếng còi cảnh sát. Có người đã báo cho cảnh sát biết, đám đông hét lên:
- Chạy đi! Hạo Nhiên, cảnh sát đã đến!
Mạnh ai nấy bỏ Chạy, khung cảnh càng rối loạn.
Trong cảnh rối rấm đó, Hạo Nhiên vớ lấy cây đàn, nắm tay Nhã Tịnh giục:
- Ði, đi nhanh. Tôi có tiền án, tôi không thể để bị họ bẳt giữ.
- Không! Ta không thể để mặc Hoàn nằm đây máu me đầy ngườị Nhã Tịnh vùng ra khỏi tay Hạo Nhiên, chạy về phía Hoàn. Nhã Tịnh còn nghe tiếng Hạo Nhiên hét - Nhã Tịnh, nếu cô chọn hắn, giữa tôi và cô không còn liên hệ nữa
Nhã Tịnh giật mình quay lại, mắt nhòa lệ nhưng Nhã Tịnh không thể để Hoàn nằm đây, Nhã Tịnh cũng không muốn Hao Nhiên bị cảnh sát bắt giữ. Nhã Tịnh định giải thích, nhưng bây giờ không phải là lúc giải thích. Nhã Tịnh chạy đến bên Hoàn đỡ chàng lên:
- Anh Hoàn, ráng ngồi dậy đi, chúng ta nên rời khỏi nơi đây ngaỵ
Hoàn nắm lấy tay Nhã Tịnh, cố đứng dậy, tựa vào người Nhã Tịnh và cả hai rời khỏi quán cà phê Sao Lạnh.
Mấy phút sau, Nhã Tịnh và Hoàn đã ngồi trong chiếc xe hơi của Hoàn. Hoàn vặn chìa khóa cho máy chạy, máu vẫn còn chảy trên mặt. Chàng laí xe lảo đảo như mấy người say rượụ
Nhã Tịnh mở đèn trong xẹ Khuôn mặt máu me của Hoàn làm nàng khiếp sơ. Nhã Tịnh sợ máu ngay từ nhỏ, nhưng bây giờ không phải là lúc sợ hãị Nhã Tịnh lấy chiếc khăn tay, thấm máu trên mắt trên môi của Hoàn.
Nàng run rẩỵ
- Anh Hoàn.
- Hừ.
May là Hoàn chưa hoàn toàn gục hẳn, chàng vẫn còn đủ sức laí.
- Anh Hoàn, anh laí ngay tới bệnh viện đi, được không? Em không biết laí, hay là em gọi taxi nhé?
- Không, tôi chưa chết đâu, tôi không cần phải tới bệnh viện.
- Nhưng mà, anh đang chảy máu nhiều quá. Nhã Tịnh bắt đầu khóc, rủi ro anh bị chấn thương bên trong người hay gãy xương thì saỏ
- Anh Hoàn, em van anh, anh hãy đến bệnh viện đi!
Hoàn giận dữ noí:
- Dẹp ba giọt nước mắt của cô đi! Tôi không cần cô thương hại, tôi không cần những giọt nước mắt cá sấu, tôi đã bảo là tôi không chết cơ mà?
Hoàn đưa tay quẹt máu trên mũi vừa noí. Khuôn mặt taí của chàng đầy vẻ giận dữ. Nhã Tịnh thấy sợ hãi, nàng cố chận nhưng nước mắt cứ chảy dàị Nhã Tịnh không dám lên tiếng, cũng không dám giải thích. Sợ noí nhiều khi lại xúc phạm đến tự ái của chàng. Anh Hoàn! Nhã Tịnh thầm gọi trong lòng. Em chưa hề muốn làm anh khổ, anh buồn. Em vẫn thích anh vẫn yêu anh cơ? Thì làm gì em nỡ làm khổ anh. Chiếc xe chạy một hồi cũng về đến biệt thự Vườn Dâu, Nhã Tịnh bước xuống định đỡ Hoàn vào nhà, nhưng Hoàn đã phủi tay nàng rạ
- Không cần, cô vào nhờ cô Lan ra đây, hoặc anh Khải cũng được. Đừng phá giấc ngủ của nội, nếu không tôi sẽ giết cô đấỵ
Nhã Tịnh nhắm mắt, nước mắt lại rơi lả chả. Nàng chạy vội vào nhà gọi vú Kỹ và cô Lan. Nhã Tịnh chỉ noí được một cách ngắn gọn:
- Anh Hoàn đang ở trong xe, anh ấy cần được bác sĩ chăm sóc.
Rồi nàng chạy vội đi gọi Khảị
Hoàn được đưa vào thư phòng của chàng, cả nhà không dám mang chàng lên lầu vì sợ làm bà cụ thứa giấc. Bác sỹ Lý nhận được điện thoại đưa thêm một bác sỹ ngượi khoa khác đến ngaỵ
Nhã Tịnh đứng một bên, nhìn hai vị bác sĩ rửa vết thương băng bó cho Hoàn. Hoàn bị một vết đứt trên đầu với hơn mấy vết rách ở taỵ Chàng có vẻ mệt mỏi, sau khi được băng bó xong, bác sĩ nhìn vú Kỹ và cô Lan noí:
- May là chỉ có mấy vết thương bên ngoài thôi, hơi đau một chút nhưng chẳng sao đâụ Tôi để lại thuốc giảm đau ở đây, bao giờ cậu ấy bị nhức thì cho uống.
Bác sĩ còn mỉm cười trấn an:
- Không bị gãy xương hoặc nội thương gì hết. Tôi bảo đảm với quý vị là chỉ ít hôm, cậu ấy lại mạnh như voi cho xem.
Bác sĩ về xong, vú Kỹ dọn dẹp quần áo bẩn và băng gòn dư. Hoàn vẫn nằm trên ghế sa lông. Chàng tỉnh nhưng nhắm mắt yên lạnh. Khải khép cửa lại, thẳng thẳn nhìn Nhã Tịnh
- Chuyện gì xảy ra thế?
Nhã Tịnh chí thút thít:
- Anh ấy đánh lộn với Vạn Hạo Nhiên.
- Vì cô ư?
- Vâng.
Khải trừng mắt nhìn Nhã Tịnh rồi quay sang vú Kỹ và cô Lan
- Chuyện này khó giấu được nội vì vết thương của Hoàn quá rõ ràng. Đợi tí tôi mang xe của Hoàn đến tiệm để thay nệm. Còn quý vị thì noí với nội là Hoàn nó bị đụng xe, kính xe bể nên bị mấy vết đứt.
Rồi quay sang Nhã Tịnh, Khải noí:
- Cô làm ơn đi thay quần áo cô đi!
Noí xong, Khải bỏ ra khỏi phòng.
Nhã Tịnh vẫn khóc, nàng không hiểu sao mình lại có nhiều nước mắt đến như vậỵ Nàng bước tới bên Hoàn, định noí mấy lời ân hận, xin lỗị Nàng chưa kịp noí, thì nước mắt của nàng đã nhỏ xuống tay Hoàn, làm chàng giật mình mở mắt ra
- Anh Hoàn. Tại em? Tại em cả
Hoàn hét:
- Cút đi! Hãy đi tìm đấng anh hùng của cô, tìm thần tượng của cô. Người đàn hay hát giỏi đi đị Tôi đã noí với cô rồị Nhà họ Tang này xưa nay chưa hề biết cầu lụy aị Vậy mà tôi đã van cô hai lần. Đừng để tôi phải van lần thứ ba nữạ Đi đi, đi thật xạ Tang Nhi Hoàn này có thể cần tình yêụ Nhưng không cần ai thương hại cả. Cô đi đị Tôi không muốc gặp cô nữạ
Nhã Tịnh vừa khóc vừa bỏ chạy ra khỏi phòng. Nhưng cô Lan đã đuổi theo, chặn lại và ôm lấy nàng
- Ðừng khóc, con gaí. Đừng để ý đến những lời của kẻ đang giận. Hắn không còn bình tĩnh, hắn không biểt đang noí gì.
Nhã Tịnh thấy lòng nhoí đau:
- Không được đâu cô Lan ạ! Hoàn noí thật đấỵ
Hoàn hiểu Hoàn đang noí gì đấỵ Hoàn mới bị đánh. Không phải chỉ có nỗi đau thể xác mà còn cả tinh thần. Cô Lan, cô không hiểu đâụ Nhưng Nhã Tịnh chỉ noí được mấy chữ:
- Anh Hoàn hiểu anh ấy đang noí gì.
Và nàng mở cửa chạy ra ngoài bước vaò phòng riêng của mình, Nhã Tịnh bước tới soi gương. Trời đất, sao ta lại lem nhem thế nàỷ Đầu bù tóc rốị Mắt sưng húp, áo quần lếm lem vết máủ Nhã Tịnh ngắm lấy mình, bên tai như vẳng lại câu noí của Hao Nhiên:
- Nhã Tịnh, nếu em chọn hắn, thì coi như giữa chúng ta đã cắt đứt.
Không! Nhã Tịnh lắc đầủ Không nên thế. Nhã Tịnh lấy lược chải đầu, nàng noí với chính mình:
- Không phải như vậy đâu, anh ấy không cố tình muốn vậỵ Anh ấy cũng đang mất bình tĩnh, không biết mình đã noí gì.
Nhã Tịnh nhìn vào gương. Sự sợ hãi vẫn còn tràn ngập trong đôi mắt nàng
- Mi đã sai rồi, Nhã Tịnh ạ Mi đã gặp hai người đàn ông có cả tính mạnh. Nhưng chỉ một điều, mi lại làm hỏng mất cả haị
Không lẽ chỉ một buổi tối lại mất đi hai người bạn, hai người đều tốt, đều đáng giá? Không! Nhã Tịnh đặt lược xuống, bước tới giường, nằm úp mặt xuống gốị Không được! Ngày mai mình phải giải thích cho họ biết. Ngày mai họ sẽ bình tĩnh hơn, sáng suốt hơn. Mình phải đảo ngược lại mọi thứ.
Ngày mai!
Còn đêm nay hãy ngủ cho lại sức. Nhưng Nhã Tịnh hiểu rằng đêm nay nàng không thể nào ngủ được.(Hết Chương 5 ... Xin xem tiếp Chương 6)