 |
|

05-10-2008, 07:00 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Trên Chuyến Bay Äêm - Ken Follett
Tên truyện : Trên Chuyến Bay Äêm
Tác giả : Ken Follett
Dịch giả: Kim Thùy , Văn Hòa
Chương 1
ANH QUá»C
Chiếc thá»§y phi cÆ¡ sắp đến là chiếc máy bay tuyệt vá»i nhất từ xưa đến nay.
Tom Luther đứng trên bến tà u Southampton, ngước mắt nhìn lên trá»i để dõi tìm chiếc máy bay sắp hạ cánh, lòng nôn nao lo sợ, lúc ấy là và o buổi trưa và sau khi có tin nước Anh tuyên chiến vá»›i Äức được ná»a ngà y. Anh ta luôn miệng ngân nga khe khẽ mấy khúc nhạc cá»§a Beethoven: Ä‘oạn đầu trong bản Côngxéctô LEmpereur, má»™t giai Ä‘iệu trầm buồn rất hợp vá»›i không khà chiến tranh.
Má»™t đám đông đến xem đứng quanh anh ta. Há» là những ngưá»i say mê máy bay, vá»›i ống nhòm trên tay, là những chà ng trai trẻ và những ngưá»i hiếu kỳ.
Luther tÃnh ra thì đây là lần thứ chÃn chiếc thá»§y phi cÆ¡ Clipper cá»§a Hãng Hà ng không Pan American đáp xuống nước ở Southampton, nhưng sá»± kiện nà y cÅ©ng không mất tÃnh hấp dẫn má»›i lạ cá»§a nó. Chiếc máy bay rất kỳ diệu, rất đẹp đến ná»—i má»i ngưá»i Ä‘á»u tụ táºp đến để xem ngay cả và o ngà y đất nước há» bắt đầu lâm chiến. Trên bến tà u đã có hai chiếc tà u thá»§y đẹp lá»™ng lẫy Ä‘ang Ä‘áºu, nhưng những khách sạn nổi nà y chẳng là m má»i ngưá»i quan tâm, mà tất cả Ä‘á»u ngước mắt nhìn lên trá»i.
Trong khi chỠđợi máy bay đến, má»i ngưá»i Ä‘á»u bà n tán vá»›i nhau vá» chiến tranh. Trẻ con rất náo nức trước viá»…n cảnh nà y; ngưá»i lá»›n nói chuyện nho nhá» vá»›i vẻ như đã nghe tiếng xe tăng và đại pháo ká» bên; còn đà n bà thì chỉ giữ vẻ yên lặng. Luther là ngưá»i Mỹ, anh hy vá»ng đất nước mình sẽ đứng ngoà i cuá»™c chiến tranh nà y: đây không phải là việc cá»§a ngưá»i Mỹ. Ngoà i ra, chỉ có má»™t việc khi ngưá»i ta nói đến những ngưá»i Äức Quốc xã là :há» không thÃch chá»§ nghÄ©a Cá»™ng sản.
Luther là má»™t kỹ nghệ gia sản xuất vải len, có má»™t thá»i anh đã gặp nhiá»u chuyện khó khăn vá»›i những ngưá»i Cá»™ng Sản trong Các nhà máy sợi cá»§a mình.
Anh đã hoà n toà n phụ thuá»™c và o há»; hỠđã là m cho anh gần sạt nghiệp. Nhá»› lại chuyện nà y anh tức ứa cÆ¡m. Nhà máy sản xuất áo quần cá»§a bố anh đã thất bại, lại còn bị ngưá»i Do thái cạnh tranh là m cho suy sụp thêm, rồi nhà máy len cá»§a Luther bị những ngưá»i nà y hăm dá»a - mà phần đông trong số nà y là ngưá»i Do thái. Lúc bấy giá» Luther gặp được Ray Patriarca, và cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh được thay đổi. Thuá»™c hạ cá»§a Patriarca biết cách trị ngưá»i Cá»™ng sản. Anh ta đã thá»±c hiện được nhiá»u vụ. Má»™t ngưá»i lãnh đạo phong trà o đấu tranh đã bị máy dệt. nghiá»n nát má»™t bà n tay. Má»™t ngưá»i hoạt động trong phong trà o công Ä‘oà n đã bị má»™t tay tà i xế lái ẩu cho chầu Diêm vương. Hai ngưá»i đà n ông than phiá»n vá» các qui chế bảo hiểm cá»§a công nhân không được thá»±c hiện nghiêm túc, đã bị lôi kéo và o má»™t cuá»™c ẩu đả trong quán rượu, rồi kết thúc cuá»™c Ä‘á»i trong bệnh viện. Má»™t chị công nhân thưá»ng than vãn nà y ná», đã tá»± động bá» việc ở công ty sau khi nhà chị bị thần há»a đến viếng. Những việc nà y chỉ xảy ra trong vòng mấy tuần, rồi từ đó vá» sau tất cả Ä‘á»u êm thấm. Patriarca đã há»c được sách lược cá»§a Hitler: phương pháp duy nhất để trị ngưá»i Cá»™ng sản là nghiá»n nát há» như nghiá»n gián. Luther nhịp chân lên đá, luôn luôn khẽ ngân nga trong miệng nhạc cá»§a Beethoven.
Má»™t chiếc tà u tuần tra rá»i bến tà u cá»§a Hãng Hà ng không Hoà ng gia Anh phÃa bên kia cá»a sông, ở Hythe, chạy quanh nhiá»u vòng khắp khu vá»±c máy bay sắp đáp xuống, để bảo đảm không có váºt gì chướng ngại trên mặt nước. Äám đông nôn nóng thì thà o vá»›i nhau:chắc chắn chiếc thá»§y phi cÆ¡ sắp đến rồi.
Ngưá»i đầu tiên trông thấy chiếc máy bay hiện ra là má»™t cáºu bé mang đôi già y má»›i toanh. Cáºu ta không có ống nhòm, nhưng cặp mắt mưá»i má»™t tuổi cá»§a cáºu sáng hÆ¡n những tấm thấu kÃnh ở trong ống nhòm. “Máy bay đến kìa “ - Cáºu ta reo lên giá»ng lanh lảnh. “Chiếc Clipper kia kìa†- Cáºu ta chỉ vá» phÃa Tây Nam.
Má»i con mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» phÃa ấy. Má»›i đầu, Luther chỉ thấy má»™t váºt lá» má» như hình má»™t con chim, nhưng chỉ má»™t lát sau, váºt lá» mỠấy hiện rõ hình dáng má»™t chiếc máy bay, và má»i ngưá»i Ä‘á»u lá»™ vẻ hân hoan, thÃch thú:
cáºu bé đã nói đúng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i chiếc máy bay khổng lồ có váºn tốc nhanh nà y là chiếc Clipper, nhưng theo kiểu thiết kế kỹ thuáºt, thì nó là má»™t chiếc Boeing B-314.
Hãng Pan American đã đặt hà ng cho Hãng Boeing đóng má»™t loại máy bay có khả năng chuyên chở hà nh khách bay qua Äại Tây dương vá»›i Ä‘iá»u kiện phải rất sang trá»ng, và kết quả là há» có má»™t lâu dà i bay khổng lồ, lá»™ng lẫy, vá»›i sức mạnh phi thưá»ng. Hãng đã nháºn được sáu chiếc và đặt mua thêm sáu chiếc nữa. So vá» mặt tiện nghi và vẻ đẹp, thì loại thá»§y phi cÆ¡ nà y tương đương vá»›i những chiếc tà u thá»§y khổng lồ chạy xuyên đại dương hiện Ä‘ang neo Ä‘áºu tại Southanlpton, nhưng trong khi những chiếc tà u thá»§y lá»™ng lẫy kia phải mất bốn hay năm ngà y má»›i vượt qua được đại dượng, thì chiếc Clipper chỉ bay mất từ 25 đến 30 giá» thôi.
Vừa nhìn chiếc máy bay đến gần, Luther nghÄ© đến lá»i cá»§a nhiá»u ngưá»i cho rằng đây là má»™t con cá voi có cánh. Cái mõm cá»§a nó khổng lồ có:hình vuông như mõm cá voi, thân máy bay tháºt đồ sá»™ và đuôi máy bay thon thả, táºn cùng bằng cặp cánh phụ. Những động cÆ¡ khổng lồ được gắn gá»n và o hai cánh. Dưới hai cánh, có má»™t cặp phao ngắn dùng để giữ cho thá»§y phi cÆ¡ đứng vững khi Ä‘áºu trên mặt nước. PhÃa dưới thân máy bay, nhìn nghiêng trông như vá» má»™t chiếc tà u thá»§y chạy nhanh.
Chẳng bao lâu, Luther thấy rõ những ô cá»a sổ có hình chữ nháºt ở hai bên thân tà u, những ô cá»a sắp xếp không Ä‘á»u nhau, má»™t dãy ở boong trên. Anh vừa má»›i đến nước Anh trên chiếc Clipper nà y cách đây má»™t tuần, cho nên anh biết rất rõ cách bố trà trên tà u. Boong trên cá»§a tà u gồm phòng lái và phòng chứa hà nh lý còn boong dưới dà nh cho hà nh khách. Ở boong hà nh khách thay vì những dãy ghế bà nh cho khách ngồi, thì ngưá»i ta lại đóng má»™t dãy vách hõm và o để kê ghế dà i bá»c nệm. Äến giỠăn, phòng khách chÃnh biến thà nh phòng ăn, còn ban đêm thì những ghế dà i sẽ được biến thà nh giưá»ng ngá»§.
Máy bay được chế tạo như thế để hà nh khách được hoà n toà n cách biệt vá»›i thế giá»›i bên ngoà i và khá»i bị nhiá»…m lạnh. Trên sà n boong có lát thảm dà y, ánh sáng được lá»c cho dịu lại, mà n nhung có mà u sắc thanh nhã và nệm ghế được bá»c da độn bông. Trên vách gắn má»™t lá»›p cách nhiệt dà y để là m giảm bá»›t tiếng ồn do tiếng máy gây ra. Ông CÆ¡ trưởng có thái độ trầm tÄ©nh uy nghiêm, nhân viên phi hà nh Ä‘oà n mặc đồng phục cá»§a hãng Pan American rất thanh lịch, và nhân viên phục vụ luôn luôn cần mẫn. Khách muốn thứ gì ngưá»i ta cung cấp đầy đủ thứ ấy, luôn luôn khách được đỠnghị ăn cái nà y hay uống cái ná»; tất cả thứ gì khách muốn, thứ ấy hiện ra như má»™t trò ảo thuáºt. Äến tối những chiếc giưá»ng ngá»§ được mà n che kÃn và dâu tây tươi mát có sẵn trên bà n ăn và o giá» Ä‘iểm tâm. Thế giá»›i bên ngoà i trở nên phi thá»±c, như má»™t cuốn phim được chiếu lên các ô cá»a sổ bên hông tà u, và vÅ© trụ hình như thu gá»n lại và o bên trong máy bay.
Äể hưởng trá»n hạnh phúc nà y, ngưá»i ta phải trả má»™t giá rất đắt:Sáu trăm bảy mươi lăm đô la má»™t vé khứ hồi; bằng má»™t ná»a giá tiá»n má»™t ngôi nhà nhá». Khách Ä‘i máy bay Ä‘á»u là các nhân váºt đế vương, các tà i tá» xi nê, giám đốc các công ty lá»›n và nguyên thá»§ các nước nhá».
Tom Luther không thuá»™c trong số các nhân váºt nà y. Anh già u đấy, nhưng anh đã là m việc cáºt lá»±c má»›i có được má»™t gia sản kếch xù, cho nên anh không xà i phà tiá»n bạc và o cuá»™c sống xa hoa. Tuy nhiên, anh phải là m quen vá»›i chiếc thá»§y phi cÆ¡. Anh được má»™t nhân váºt có uy lá»±c, rất có uy lá»±c, giao phó cho má»™t nhiệm vụ tối nguy hiểm. Ngưá»i ta không trả công cho anh, nhưng đổi lại, ngưá»i ta sẽ giúp anh, những chuyện mà tÃnh ra có lẽ còn đáng giá hÆ¡n cả tiá»n công trả cho anh nữa.
Công tác nà y còn có thể há»§y bá», anh Ä‘ang chá» báºt đèn xanh. Anh Ä‘ang ở trong tình trạng phân vân, vừa mong muốn tiến hà nh nhiệm vụ lại vừa mong sao khá»i phải là m công việc nà y.
Máy bay giảm độ cao vá»›i tư thế xiên xiên, đầu ngẩng lên, Ä‘uôi hạ thấp. Khi máy bay xuống gần, má»™t lần nữa, Luther cảm thấy bà ng hoà ng kinh ngạc trước kÃch thước đồ sá»™ cá»§a nó. Anh đã biết thân máy bay có chiá»u dà i 33 mét và cánh sải rá»™ng đến 43 mét, nhưng những con số nà y chẳng có nghÄ©a lý gì khi ngưá»i ta chưa thấy nó nằm trên mặt nước.
Bá»—ng ngưá»i ta có cảm giác như chiếc thá»§y phi cÆ¡ không bay mà nó Ä‘ang rÆ¡i và sẽ va mạnh và o mặt nước rồi chìm mất xuống đáy biển. Nhưng rồi ngưá»i ta thấy như thể nó được treo lÆ¡ lá»ng trên mặt nước bằng má»™t sợi dây vô hình. Rồi cuối cùng nó chạm và o mặt nước, nhảy lò cò trên sóng, là m bắn tưng tóe từng đám bá»t nước. Nhưng cá»a sông nằm khuất gió, nên sóng rất Ãt, và chỉ má»™t lát sau, sà n máy bay chìm xuống nước, từng đám bụi nước văng lên tưng tóe.
Máy bay chạy tá»›i vạch trên mặt nước xanh má»™t đưá»ng trắng, rẽ ra hai chùm bá»t nước hai bên; Luther nghÄ© đến má»™t con vịt trá»i trên hồ, hai cánh xòe ra, hai chân bÆ¡i dưới bụng. Bụng máy bay chìm dưới nước má»™t Ãt là m cho hai chùm bá»t nước rá»™ng thêm ra, phần than trước nhấp nhô báºp bá»nh. Tia bá»t nước cà ng nhiá»u thêm trong khi máy bay vươn lên lại, cái bụng như bụng cá voi trưá»n tá»›i trước. Cuối cùng mÅ©i máy bay hạ xuống. Tốc độ thình lình giảm sút, những chùm bá»t nước biến mất, chỉ còn lại những xoáy nước nhẹ nhà ng, và chiếc thá»§y phi cÆ¡ lướt Ä‘i trên mặt biển như má»™t chiếc tà u thá»§y, êm ái như thể không bao giá» cất cánh bay lên trên trá»i xanh được Luther nháºn thấy mình nÃn thở, rồi anh buông tiếng thở dà i. Anh lại khẽ hát trong miệng. Chiếc thá»§y phi cÆ¡ tiến vá» chá»— Ä‘áºu. ChÃnh chá»— nà y tuần trước anh đã từ chiếc thá»§y phi cÆ¡ bước lên bá», trên bến tà u nổi đã được bố trà rất tiện lợi cho khách lên xuống dá»… dà ng. Chỉ trong mấy phút ngưá»i ta buá»™c dây neo ở trước và sau máy bay, rồi kéo máy bay và o chá»— Ä‘áºu nằm giữa hai cái đê chắn sóng cá»§a bến tà u. Khách quan trá»ng bắt đầu xuất hiện, há» Ä‘i đến cá»a đã mở trên cánh máy bay, bước sang bến tà u nổi, rồi từ đấy há» theo cầu tà u để lên bá».
Luther bá» Ä‘i, nhưng bá»—ng anh dừng lại. Má»™t ngưá»i đà n ông xuất hiện bên cạnh Luther, và anh chưa bao giá» gặp ngưá»i nà y:gã ta có thân hình gần như bằng anh, mặc bá»™ áo quần mà u xám Ä‘áºm, đầu đội mÅ© trái dưa, có vẻ là nhân viên là m việc trong văn phòng.
Luther định Ä‘i tiếp, nhưng anh cứ dán mắt và o mặt ngưá»i đà n ông. Khuôn mặt không phải là mặt cá»§a ngưá»i là m việc trong văn phòng. Gã có vầng trán cao, cặp mắt xanh sắc sảo, hà m bạnh và đôi môi má»ng, độc ác. Gã lá»›n tuổi hÆ¡n Luther, quãng 40, nhưng đôi vai rá»™ng và trông rắn chắc. Thái độ cá»§a gã có kiêu căng và nguy hiểm.
Luther thôi không hát lẩm nhẩm trong miệng nữa.
Gã đà n ông nói:
– Tôi là Herry Faber.
– Tôi là Tom Luther.
– Tôi mang tin nhắn tới cho ông.
Luther cảm thấy tim Ä‘áºp nhanh. Anh cố che giấu sá»± hồi há»™p cá»§a mình và cÅ©ng trả lá»i bằng cái giá»ng khô khan chắc nịch như gã:
– Tốt. Nói đi.
– Ngưá»i có liên quan đến công việc cá»§a ông sẽ Ä‘i trên chiếc thá»§y phi cÆ¡ nà y và o thứ tư khi nó cất cánh Ä‘i New York.
– Ông nói chắc chắn chứ?
Gã đà n ông nhìn Luther vá»›i ánh mắt gay gắt và không đáp. Luther gáºt đầu.
Thế là sứ mệnh đã được xác nháºn. Chấm dứt sá»± căng thẳng. Anh nói:
– Cảm ơn.
– Chưa hết đâu.
– Còn gì nữa, cứ nói.
– Phần thứ hai của tin nhắn là :Chúng ta đừng để nhiệm vụ nà y thất bại.
Luther hÃt vô má»™t hÆ¡i tháºt dà i rồi đáp vá»›i giá»ng rất quả quyết:
– Ông báo cho há» hay là đừng lo. Có lẽ ngưá»i ấy sẽ rá»i khá»i Southampton, nhưng hắn sẽ không bao giỠđến New York.
*
* *
Hãng Hà ng không Hoà ng gia Anh quốc bố trà các xưởng cÆ¡ khà nằm phÃa bên kia cá»a sông, ngay trước mặt bến cảng Southampton. ChÃnh các kỹ sư cÆ¡ khà hãng Hà ng không Anh quốc đảm nhiệm công việc bảo trì chiếc Clipper, được sá»± giám sát cá»§a kỹ sư cÆ¡ khà hãng Hà ng không Hoa Kỳ. Trong chuyến bay nà y, kỹ sư cÆ¡ khà cá»§a Pan American là Eddie Deakin.
Công việc bảo trì rất kỹ lưỡng, nhưng ngưá»i ta có ba ngà y đỠlà m công việc nà y. Sau khi đã để khách lên bến tà u số 108, chiếc Clipper chạy qua bên Hythe.
Ớ đây, ngưá»i ta đưa máy bay và o má»™t cái vịnh, trục nó lên già n xe rồi kéo và o má»™t nhà xưởng khổng lồ sÆ¡n mà u xanh, trông như má»™t con cá voi nằm yên trên chiếc xe cá»§a trẻ con.
Chuyến bay vượt đại dương đã là m cho các động cơ phải hoạt động vất vả.
Trên Ä‘oạn bay dà i nhất, từ Terre-Neuve đến Ailen, thá»§y phi cÆ¡ bay mất 9 giá» nhưng trên chuyến bay trở vá», vì ngược gió, nên chuyến bay cÅ©ng phải mất 16 gìỠrưỡi. Giá» nà y qua giá» ná», nhiên liệu tiêu hao, bu gi nổ lốp bốp, 14 xi lanh trong má»™t động cÆ¡ khổng lồ chạy lên chạy xuống không ngừng và những cánh quạt dà i 4 mét 50 quay vòng trong mây, trong mưa và trong gió lốc.
Äối vá»›i Eddie, đây là mặt phi thưá»ng cá»§a ngà nh cÆ¡ khÃ. Những con ngưá»i chế tạo ra những bá»™ máy có khả năng là m việc má»™t cách hoà n hảo và chÃnh xác trong nhiá»u giá» liá»n như thế nà y tháºt là kỳ diệu, tà i giá»i đến độ là m cho ta phải ngạc nhiên. DÄ© nhiên là trong quá trình hoạt động sẽ có nhiá»u thứ hư há»ng, sẽ có nhiá»u thứ mòn Ä‘i, nhưng ngưá»i ta đã trù tÃnh và lắp ráp má»™t cách chÃnh xác, chi ly đến nồi các chi tiết máy không thể rÆ¡i rá»›t ra, không bị vướng mắc và o nhau hay là mất khả năng hoạt động để chiếc thá»§y phi cÆ¡ nặng đến 41 tấn nà y có thể Ä‘i đến nÆ¡i vỠđến chốn bình an.
Sáng thứ tư, chiếc Clipper sẽ cất cánh lại.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by phongvan; 06-10-2008 at 05:25 PM.
|

06-10-2008, 01:35 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 2
Việc tuyên chiến xảy ra và o hôm chá»§ nháºt êm ả cá»§a má»™t ngà y cuối hè, bầu trá»i nắng ấm, tươi đẹp. Trước khi ngưá»i ta tuyên bố tin chiến tranh bùng nổ trên đà i phát thanh mấy phút, Margaret Oxenford ra khá»i nhà , ngôi nhà gạch đồ sá»™, ngưá»i cô toát mồ hôi vì đội mÅ© trên đầu và khoác áo măng tô, lòng tức bá»±c vì phải Ä‘i nhà thá». Ngôi nhà thỠđộc nhất cá»§a giáo xứ nằm ở cuối là ng, kéo chuông Ä‘á»u Ä‘á»u để gá»i con chiên đến dá»± lá»….
Margaret rất sợ nhà thá», nhưng bố cô không chấp nháºn việc cô không Ä‘i lá»…, tháºm chà cô đã 19 tuổi và đã đủ khả năng suy nghÄ© vá» tôn giáo. Trước đây má»™t năm, cô đã lấy hết can đảm để nói vá»›i bố cô rằng cô không muốn Ä‘i nhà thá», nhưng ông không chịu nghe lá»i cô. Margaret đã nói:
“Bộ ba không thấy con đạo đức giả khi đến dự lễ ở nhà thỠtrong lúc con không tin và o Chúa hay sao?†Bố cô đáp:
“Con đừng có kỳ cụcâ€. Thất bại và tức giáºn, cô tuyên bố vá»›i mẹ cô rằng khi cô đã lá»›n cô sẽ không bao giỠđặt chân đến nhà thá». Mẹ cô đáp:
“Chuyện nà y sẽ phụ thuá»™c và o chồng con, con yêu à †.Vá»›i há», việc bà n cãi thế là chấm dứt, nhưng cứ đến má»—i sáng chá»§ nháºt là Margaret lại thấy tức tối trong lòng.
Chị gái và em trai cá»§a cô đã rá»i khá»i nhà rồi. Elizabeth đã 21 tuổi. Chị ta cao lá»›n, vụng vá» và không đẹp lắm. Trước đây, hai chị em thông cảm nhau. Hai ngưá»i sống bên nhau suốt thá»i niên thiếu, vì há» không Ä‘i há»c ở trưá»ng, mà chỉ há»c ở nhà , hai ngưá»i đã được các bà bảo mẫu và các gia sư dạy dá»— rất vu vÆ¡.
Nhưng khi há» khôn lá»›n, tình hình không còn giống như trước nữa. Khi đến tuổi trưởng thà nh, Elizabeth đã hấp thụ những giá trị đạo đức cứng ngắt, thá»§ cá»±u cá»§a cha mẹ:chị ta rất bảo thá»§, rất trung thà nh vá»›i đế chế, không thèm hay biết đến những tư tưởng má»›i mẻ và khinh ghét những đổi thay trong xã há»™i. Còn Margaret thì Ä‘i theo con đưá»ng ngược lại. Cô chá»§ trương quyá»n bình đẳng cá»§a phụ nữ, theo chá»§ nghÄ©a xã há»™i, say mê nhạc Jazz, tranh láºp thể và thÆ¡ tá»± do.
Elizabeth cho rằng Margaret không phục tùng gia đình khi tiếp thu những tư tưởng cấp tiến. Margaret rất tức giáºn Elizabeth vì thái độ ngu ngốc cá»§a bà chị, nhưng cô buồn nhất là hai chị em không còn gần gÅ©i nhau như xưa nữa.
Percy má»›i 14 tuổi. Cáºu ta không có ý kiến gì vá» những tư tưởng cấp tiến nà y, nhưng bản tÃnh cáºu tinh nghịch và cáºu có thiện cảm vá»›i tinh thần phản kháng cá»§a Margaret. Cả hai Ä‘á»u Ä‘au khổ vì bị sống dưới sá»± độc Ä‘oán cá»§a bố, nên hai chị em nương tá»±a nhau để che chở cho nhau, do đó Margaret rất thương em trai.
Bố vá»›i mẹ má»™t lát sau má»›i Ä‘i. Bố Ä‘eo chiếc cà vạt mà u và ng cam và xanh trông tháºt tồi tệ. Hầu như ông không có ý niệm gì vá» mà u sắc hết, nhưng có lẽ chÃnh mẹ đã mua chiếc cà vạt cho ông. Tóc mẹ mà u hung, mắt xanh mà u nước biển, là n da trắng tái, và bà chỉ thÃch các mà u như mà u và ng cam và mà u xanh.
Nhưng bố lại có mái tóc Ä‘en đã hoa râm, da mặt Ä‘á», nên trông chiếc cà vạt như là tấm bảng hiệu trên ngưá»i ông váºy.
Elizabeth giống bố, mái tóc chị mà u nâu và nét mặt thô tháp. Margaret có mà u da cá»§a mẹ:chắc cô thÃch có chiếc khăn quà ng bằng xoa như chiếc cà vạt mà mẹ cô đã mua cho bố. Còn Percy thì thay đổi quá nhanh nên không thể nói được cáºu ta giống ai.
Há» Ä‘i theo má»™t con đưá»ng dà i đến táºn ngôi là ng nhá» nằm phÃa sau dãy hà ng rà o. Bố là chá»§ nhân hầu hết những ngôi nhà cùng đất Ä‘ai nằm quanh đấy xa đến hà ng dặm đưá»ng. Ông không là m gì hết mà có được sá»± già u có như thế là kết quả cá»§a má»™t loạt hôn nhân từ đầu thế ká»· thứ XIX, loạt hôn nhân nà y đã qui tụ ba gia đình già u có nhất, có đất Ä‘ai nằm trong lãnh địa cá»§a bá tước, số đất nà y gá»™p lại thà nh má»™t vùng rá»™ng lá»›n, bá»n vững, cứ truyá»n lại từ Ä‘á»i nà y sang Ä‘á»i khác.
Há» Ä‘i và o đưá»ng là ng, rồi băng qua bãi cỠđến ngôi nhà thá» xây bằng đá xám. Há» Ä‘i và o nhà thá» theo Ä‘oà n má»™t như Ä‘oà n diá»…u hà nh:bố, mẹ Ä‘i trước, Margaret theo sau Elizabeth, và sau cùng là Percy. Giáo dân trong là ng là m dấu thánh giá trong khi gia đình Oxenford Ä‘i và o lối Ä‘i giữa nhà thỠđể đến hà ng ghế cá»§a gia đình. Các chá»§ nông già u có Ä‘ang canh tác trên đất Ä‘ai cá»§a bố, cúi đầu chà o rất lá»… phép; những ngưá»i thuá»™c tầng lá»›p tiểu tư sản như bác sÄ© Rowan, đại tá Smythe và ngà i Alfred cÅ©ng cung kÃnh chà o há». Cứ má»—i lần Margaret thấy tục lệ phong kiến kỳ cục nà y diá»…n ra là cô thấy rùng mình, khó chịu. Tất cả - má»i ngưá»i Ä‘á»u được xem là bình đẳng trước Chúa phải không? Cô muốn la lên:“Cha tôi không có giá trị gì vá»›i quà vị đâu, ông ta là ngưá»i rất tồi tệ!â€. Có lẽ má»™t ngà y nà o đó cô sẽ có can đảm để nói thế. Nếu cô gây chuyện ở nhà thá», thì có lẽ không bao giá» cô đến đây nữa. Nhưng cô quá sợ phản ứng cá»§a bố.
Ngay khi há» và o đến ghế ngồi, má»i con mắt Ä‘á»u đổ dồn và o há», Percy nói nho nhá», nhưng cÅ©ng đủ cho má»i ngưá»i nghe:“Cà vạt đẹp lắm, bố à †.Margaret phì cưá»i Percy và cô vá»™i ngồi xuống, úp mặt và o hai tay như Ä‘ang cầu nguyện cho đến khi bình tÄ©nh trở lại. Sau đó, Margaret cảm thấy đỡ hÆ¡n.
Cha xứ thuyết giảng vá» tình thương cá»§a Chúa Jesus. Margaret nghÄ© đáng ra ông già ngốc nghếch nà y nên chá»n đỠthi thuyết giảng mà má»i ngưá»i Ä‘ang quan tâm hÆ¡n hết, đó là viá»…n cảnh má»™t cuá»™c chiến tranh sắp xảy ra. Ông Thá»§ tướng đã gởi tối háºu thư cho Hitler, lão Quốc trưởng Äức không trả lá»i, và bây giá» ngưá»i ta Ä‘ang chỠđợi chiến tranh bùng nổ. NghÄ© đến chuyện chiến tranh là Margaret kinh hoà ng. Chà ng trai cô thương mến đã chết trong tráºn chiến tranh Tây Ban Nha. Chuyện xảy ra đã hÆ¡n má»™t năm rồi, nhưng bây giá», thỉnh thoảng ban đêm cô vẫn còn khóc. Äối vá»›i cô, chiến tranh bùng nổ tức là sẽ có hà ng ngà n cô gái phải lâm và o cảnh Ä‘au buồn như cô đã gặp. Thế nhưng, con ngưá»i thứ hai trong cô lại muốn chiến tranh. Suốt mấy năm nay cô thưá»ng lên án nước Anh là hèn nhát đối vá»›i cuá»™c chiến tranh ở Tây Ban Nha. Nước cô bình tâm trước những biến cố xảy ra ở đấy, trong khi chÃnh phá»§ xã há»™i do dân bầu lên đã bị má»™t nhóm phiêu lưu quốc tế được Hitler và Mussolini trang bị vÅ© khà láºt đổ. Hà ng trăm thanh niên có lý tưởng dân chá»§ khắp châu Âu đổ xô đến Tây Ban Nha để chiến đấu bảo vệ sá»± dân chá»§. Nhưng há» thiếu vÅ© khà và các chÃnh quyá»n dân chá»§ trên thế giá»›i từ chối không chịu cung cấp vÅ© khà cho há»; cho nên những thanh niên nà y đã mất mạng và những ngưá»i như Margaret đã hết sức phẫn ná»™, thất vá»ng và nhục nhã. Nếu bây giá» nước Anh quyết định đứng ở vị thế chống phát xÃt, thì chắc cô sẽ lại tá»± hà o vỠđất nước cá»§a mình.
Còn má»™t lý do khác nữa khiến cho tim cô rá»™n rã bồn chồn khi chiến tranh xảy ra, đó là việc có lẽ cô sẽ được chấm dứt cuá»™c sống tù túng ngá»™t ngạt bên cạnh cha mẹ cô. Cô rất Ä‘au khổ khi sống vá»›i gia đình, cô cảm thấy như mình bị bó tay, cô tức giáºn khi thấy cha mẹ đã sống theo lối thá»§ cá»±u và thói ăn chÆ¡i phi lý cá»§a xã há»™i thượng lưu. Cô muốn thoát khá»i gia đình, sống cuá»™c sống tá»± láºp, nhưng việc nà y không thể thá»±c hiện được:cô còn nhá», không có tiá»n bạc, không có nghá» nghiệp gì để nuôi thân. Nhưng cô nôn nóng nghÄ©, khi chiến tranh bùng nổ, thế nà o má»i việc cÅ©ng sẽ thay đổi.
Cô đã Ä‘á»c sách báo viết vá» cuá»™c chiến tranh vừa qua, trong cuá»™c chiến tranh nà y, phụ nữ mặc quần Ä‘i là m trong các nhà máy. Bây giỠđã có phụ nữ là m việc trong quân đội, trong bãi quân và không quân. Margaret mÆ¡ được và o là m việc trong lá»±c lượng Dịch vụ Háºu cần, má»™t ngà nh nữ quân nhân. Cô có khả năng lái xe mà Ãt phụ nữ biết. Cô đã được ngưá»i tà i xế cá»§a bố dạy cho cách lái chiếc Rolls; và Ian, chà ng trai chết ở Tây Ban Nha, đã để cho cô lái chiếc xe mô tô cá»§a anh ấy. Cô lại còn có thể lái thuyá»n có gắn động cÆ¡, vì bố có má»™t chiếc du thuyá»n nhỠở Nice. Ngà nh Dịch vụ Háºu cần rất cần nữ tà i xế để lái xe cấp cứu và xe chuyển váºn thư tÃn Cô tưởng tượng ra cảnh mình mặc đồng phục, đội mÅ© cát két, cưỡi xe mô tô, mang tin tối khẩn Ä‘i từ mặt tráºn nà y sang mặt tráºn khác chạy hết tốc lá»±c, vá»›i tấm ảnh cá»§a Ian trên ngá»±c trong túi áo sÆ¡ mi ka ki. Cô tin chắc, nếu ngưá»i ta cho cô cÆ¡ há»™i, cô sẽ đủ can đảm để hoà n thà nh nhiệm vụ.
Sau đó, há» biết trong khi nhà thá» Ä‘ang là m lá»… thì chiến tranh đã được công bố. Tháºm chà còn có cuá»™c báo động trên không và o lúc 11 giá» 28, trong khi ông cha xứ Ä‘ang thuyết giáo, nhưng sá»± báo động không đến được là ng, và dù sao thì đó chỉ là cuá»™c báo động giả. Vì váºy gia đình Oxenford Ä‘i bá»™ từ nhà thá» vá» nhà mà không hay biết gì vá» cuá»™c chiến tranh vá»›i Äức đã xảy ra.
Percy muốn xách súng Ä‘i săn thá». Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u biết bắn, đây là trò giải trà cá»§a gia đình, hầu như là má»™t ám ảnh. Nhưng đương nhiên là bố không bằng lòng cho phép Percy Ä‘i săn, vì không ai được Ä‘i săn và o ngà y chá»§ nháºt.
Percy thất vá»ng, nhưng cáºu vâng lá»i bố. Mặc dù có tÃnh nghịch ngợm, nhưng cáºu chưa trưởng thà nh, nên chưa đủ can đảm để công khai chống lại bố.
Margaret rất thÃch tÃnh tinh nghịch cá»§a em trai. Cáºu ta là tÃa nắng duy nhất rá»i và o cuá»™c Ä‘á»i buồn bã cá»§a cô. Cô thưá»ng ân háºn, trách mình là không có khả năng châm chá»c bố như Percy, và cưá»i nhạo sau lưng ông, nhưng cô quá giáºn nên không cưá»i cợt được như cáºu em.
VỠđến nhà , há» rất sá»ng sốt khi thấy chị giúp việc để chân trần mà đi tưới hoa ở tiá»n sảnh. Bố không biết chị ta, ông liá»n há»i:
– Chị là ai thế?
Mẹ trả lá»i, giá»ng Mỹ dịu dà ng:
– Chị ấy là Jenkins, mới bắt đầu là m việc tuần nà y.
Chị giúp việc cúi đầu cung kÃnh.
– Thế già y dép cá»§a chị ta đâu? - Bố há»i.
Trên mặt chị ta hiện ra vẻ khinh khỉnh, chị nhìn Percy, ánh mắt lên án.
– Thưa ngà i, chuyện nà y Ä‘á»u do ngà i tiểu chá»§ Isley mà ra. - Tước vị cá»§a Percy là bá tước Isley. - Cáºu ấy nói vá»›i tôi rằng phụ nữ giúp việc trong nhà phải Ä‘i chân trần và o chá»§ nháºt để tá» lòng kÃnh Chúa.
Mẹ thở dà i, còn bố thì cà u nhà u chán nản. Margaret không thể nà o nÃn cưá»i được. Äây là trò bỡn cợt để cưá»i đùa cá»§a Percy:sáng tạo ra luáºt lệ buồn cưá»i cho gia nhân má»›i. Cáºu ta có thể nói những chuyện vô nghÄ©a mà vẫn giữ nét mặt tỉnh bÆ¡, còn gia đình thì đã nổi tiếng có những hà nh động kỳ quặc, cho nên ngưá»i ta nghe nói gì cÅ©ng Ä‘á»u tin hết.
Percy thưá»ng là m cho Margaret cưá»i, nhưng lần nà y cô bất bình khi thấy chị gia nhân bất hạnh để chân trần mà đi trong tiá»n sảnh, và cô thấy chị ta có vẻ ngượng ngáºp, lúng túng.
– Chị đi mang già y và o. - Mẹ nói.
Và Margaret nói thêm:
– Chị đừng tin ngà i Isley.
Há» cất mÅ© khi và o trong phòng khách nhá».
– Äùa như thế báºy lắm đấy nhé. - Margaret nói nhá» bên tai Percy, vừa kéo tóc cáºu ta.
Percy khoan khoái, cáºu ta tÃnh nà o táºt nấy. Có lần cáºu báo cho cha xứ rằng bố đã chết vì bệnh tim trong đêm, và cả là ng Ä‘á»u đến phúng viếng, khi ấy má»›i biết là tin đó không thiệt.
Bố mở đà i vô tuyến ra nghe, bấy giá» má»i ngưá»i má»›i biết tin:Nước Anh tuyên chiến vá»›i nước Äức.
Margaret cảm thấy lòng trà n ngáºp vui sướng, như khi ngưá»i ta có cái gì kÃch thÃch, khiến há» lái xe chạy tháºt nhanh hay là leo lên táºn ngá»n cây. Ngưá»i ta không còn đặt vấn Ä‘á»:sẽ có những tấm thảm kịch, sẽ có cảnh tang tóc buồn phiá»n và đau khổ, nhưng bây giá» tất cả Ä‘á»u không thể tránh được nữa, những rà o cản Ä‘á»u đã được dẹp bá» và chỉ còn lại vấn đỠduy nhất là chiến đấu chống lại quân thù. NghÄ© đến chuyện nà y tim cô Ä‘áºp thình thịch. Tất cả Ä‘á»u sẽ thay đổi hết. Ngưá»i ta sẽ bá» hết những qui ước xã há»™i cÅ© rÃch, phụ nữ sẽ tham gia chiến đấu, rà o cản giai cấp sẽ biến mất, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u sẽ cùng là m việc vá»›i nhau. Cô cảm thấy Ä‘ang được hÃt thở bầu không khà tá»± do. Rồi má»i ngưá»i sẽ ra mặt tráºn chống lại bá»n phát xÃt, bá»n ngưá»i đã sát hại Ian thân yêu cá»§a cô và giết hà ng ngà n thanh niên quả cảm khác. Margaret không phải là ngưá»i hiếu chiến, nhưng má»—i khi nghÄ© đến chuyện chống lại bá»n Quốc xã đức, là cô lại cảm thấy ý chà phục háºn bùng lên mãnh liệt trong lòng. à chà phục háºn nà y rất má»›i mẻ, rất quyết liệt và hấp dẫn.
Bố tức giáºn vô cùng. Ngưá»i ông sưng huyết, mặt đỠgay má»—i khi giáºn dữ và má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ©, thế nà o ông cÅ©ng la lối om sòm. Tháºt váºy, khi nghe tin nà y, ông hét lá»›n:
– Lão Chamberlain mắc dịch. Lão khốn nạn nà y tháºt đáng nguyá»n rá»§a!
– Kìa Algemon, tôi van ông! – Mẹ nói, giá»ng đầy trách móc, nghe tháºt bất thưá»ng.
Bố là má»™t trong những ngưá»i sáng láºp ra Liên minh Phát xÃt Anh quốc. Ông là ngưá»i rất tương phản:không còn trẻ nữa, nhưng mảnh khảnh, rất đẹp và rất cáu kỉnh. Ông được lòng nhiá»u ngưá»i và được há» trung thà nh. Ông có viết má»™t tác phẩm gây nhiá»u tranh luáºn vá»›i nhan đỠ: Dân lai:mối Ä‘e dá»a là m ô nhiá»…m chá»§ng tá»™c, cuốn sách nêu vấn đỠnguồn văn minh cá»§a con ngưá»i xuống dốc kể từ khi dân da trắng pha giống vá»›i ngưá»i Do thái, ngưá»i à châu, ngưá»i phương Äông và tháºm chà vá»›i ngưá»i da Ä‘en. ông đã liên lạc vá»›i Adolf Hitler, ngưá»i mà ông cho là má»™t chỉnh khách vÄ© đại từ khi có Napoleon. Cứ má»—i cuối tuần, nhà ông đã biến thà nh há»™i trưá»ng đón tiếp long trá»ng những chÃnh trị gia, các chÃnh khách ngoại quốc và thỉnh thoảng cả nhà vua nữa - đây là điếu tháºt khó quên.
Há» bà n cãi đến táºn khuya, ngưá»i đầu bếp không ngừng mang rượu cô nhắc dưới hầm rượu lên cho quan khách, con tôi tá»› trong nhà thì ngáp ngắn ngáp dà i trước cá»a. Trong thá»i gian kinh tế suy thoái, bố cứ đợi tổ quốc má»i ông ra giúp nước, trao cho ông chức thá»§ tướng để ông tái thiết quốc gia; nhưng không bao giá» có chuyện đó. Những cuá»™c tiếp tân cuối tuần hiếm dần và khách tham dá»± cÅ©ng Ãt Ä‘i; những vị khách sáng giá tìm cách rút lui khá»i những cuá»™c há»™i há»p cá»§a Liên minh Phát xÃt Anh quốc; và bố trở thà nh con ngưá»i thất bại, Ä‘au đớn. Ông không được lòng má»i ngưá»i và không ai tin ông nữa. Phong độ đẹp đẽ không con nữa vì sá»± háºn thù, vì buồn phiá»n và vì uống rượu. Sá»± thông minh cá»§a ông chỉ là vẻ hà o nhoáng bên ngoà i:Margaret đã Ä‘á»c cuốn sách cá»§a ông, cô kinh ngạc nháºn thấy ông không chỉ sai lầm thôi, mà còn ngu ngốc nữa.
Mấy năm vừa qua, hy vá»ng duy nhất cá»§a ông là thá»±c hiện cho kỳ được ước mÆ¡ Anh quốc và Äức quốc liên minh vá»›i nhau để chống lại Liên bang Xô Viết.
Ông viết bà i gởi đến các tạp chà và viết thư cho các nháºt báo để bảo vệ luáºn thuyết nà y, cho nên cà ng lúc ông cà ng Ãt có cÆ¡ há»™i để ngưá»i ta má»i ông đến phát biểu ở các buổi há»™i há»p chÃnh trị và trong các buổi sinh hoạt táºp thể ở các trưá»ng đại há»c. Ông khăng khăng bảo vệ ý kiến cá»§a mình trong khi những biến cố xảy ra ở Âu châu đã biến quan Ä‘iểm chÃnh trị cá»§a ông thà nh Ä‘iá»u phi thá»±c, viển vông. Việc tuyên bố chiến tranh giữa Anh và Äức đã là m tiêu tan hết hy vá»ng cá»§a ông, và trong cảnh dao động tinh thần nà y cá»§a ông, bá»—ng Margaret cảm thấy hÆ¡i thương hại bố.
– Nước Anh và nước Äức sẽ tà n sát lẫn nhau, và sẽ để cho Cá»™ng sản vô thần thống trị châu Âu cho mà xem - Ông nói.
Nghe nói đến chuyện vô thần, bá»—ng Margaret nhá»› đến việc cô bị bắt buá»™c phải Ä‘i nhà thá», cô bèn nói:
– Vô thần đối với con chẳng sao hết, vì con vô thần.
– Con không vô thần đâu, - Mẹ nói. - Con thuộc giáo hội Anh quốc.
Margaret không sao khá»i báºt cưá»i Elizabeth rÆ¡m rá»›m nước mắt, chị nói lá»›n:
– Tại sao em cưá»i được nhỉ? Chuyện tháºt bi đát!
Elizabeth rất khâm phục những ngươi theo Äức Quốc xã. Chị ta nói tiếng Äức - hai chị em nói được tiếng Äức là nhá» bà gia sư là ngưá»i Äức, bà nà y dạy cho hai cô lâu hÆ¡n những ngưá»i khác.
Chị đã sang Berlin nhiá»u lần và đã được dùng bữa vá»›i Quốc trưởng hai lần. Margaret không tin những ngưá»i Quốc xã là xu thá»i chỉ thÃch được giá»›i quà tá»™c Anh tán thưởng.
Margaret quay qua phÃa Elizabeth, cô nói:
– Äã đến lúc chúng ta chống lại bá»n súc sinh ấy rồi đấy!
– Há» không phải là đồ súc sinh, - Elizabeth tức giáºn cãi lại. - Há» là dân tá»™c Aryen kiêu hãnh, khá»e mạnh và thuần chá»§ng, việc nước ta đánh nhau vá»›i há» quả là điá»u bi đát. Bố đã nói đúng:dân da trắng sẽ tuyệt diệt, thế giá»›i sẽ rÆ¡i và o tay bá»n lai và bá»n Do thái.
Margaret không còn kiên nhẫn để nghe chuyện vá»› vẩn như thế nà y nữa. Cô há»i lá»›n:
– Dân Do thái có gì xấu?
Bố chỉ ngón tay, đáp:
– Ngưá»i Do thái không xấu là ngưá»i .... biết thân pháºn cá»§a mình.
– Là ngưá»i chịu nằm dưới gót già y cá»§a bố, ngưá»i chịu ở trong. .... trong hệ thống phát xÃt cá»§a bố. – Cô định nói ở trong hệ thống ghê tởm cá»§a bố, nhưng bá»—ng cô sợ và cô đã ráng nhịn; chá»c tức bố sẽ rất nguy hiểm.
Elizabeth nói tiếp:
– Còn theo hệ thống Cá»™ng sản cá»§a cô, thì bá»n Do thái sẽ cai trị ngưá»i ta!
– Tôi không phải là Cá»™ng sản, tôi là ngưá»i xã há»™i chá»§ nghÄ©a.
Percy bắt chước mẹ, cáºu ta nói:
– Không thế được đâu, chị ơi. Chị thuộc Giáo hội Anh quốc!
Margaret không thể nÃn cưá»i được; và má»™t lần nữa, việc cô cưá»i là m cho bà chị Ä‘iên tiết lên, chị ta nói vá»›i giá»ng gay gắt:
– Mà y không phá há»§y hết những gì tốt đẹp, cao cả để cưá»i đùa.
Câu nói cá»§a chị không đáng cho cô trả lá»i, nhưng cô muốn má»i ngưá»i biết ý kiến cá»§a mình. Cô quay qua nói vá»›i bố.
– Dù sao thì con cÅ©ng nhất trà vá»›i bố vá» những việc mà ông Nevil1e Chamberlain phải chịu trách nhiệm. Ông ấy đã là m cho lá»±c lượng quân sá»± cá»§a ta yếu kém bằng cách đổ cho bá»n phát xÃt chiếm Tây Ban Nha. Bây giá» kẻ thù cá»§a chúng ta có mặt từ phÃa Tây cho đến phÃa Äông.
– Chamberlain không để cho ngưá»i phát xÃt chiếm lấy Tây Ban Nha, - Bố đáp. - Nước Anh đã ký má»™t hiệp ước bất can thiệp vá»›i Äức à và Pháp. Chúng ta chỉ có việc phải tôn trá»ng hiệp ước.
Nói thế là đạo đức giả, và ông phải biết như thế chứ. Margaret cảm thấy đỠmặt vì tức giáºn.
– Chúng ta tôn trá»ng hiệp ước trong khi ngưá»i à và ngưá»i Äức không tôn trá»ng! - Cô cãi lại. - Thế đấy, bá»n phát xÃt có khà giá»›i còn những ngưá»i dân chá»§ chẳng có gì ngoà i ... những anh hùng!
Không khà yên lặng nặng nỠmột lát.
– Mẹ rất buồn vá» cái chết cá»§a Ian, con à , - Mẹ nói - nhưng cáºu ấy đã gây ảnh hưởng rất xấu cho con.
Bá»—ng nhiên Margaret muốn báºt khóc.
Ian Rochdale là ngưá»i đã mang đến cho cô nguồn vui cá»§a cuá»™c sống, và khi nghe tin anh chết, cô đã rất Ä‘au khổ, bây giá» cứ má»—i khi nhá»› đến là lòng cô lại quặn Ä‘au.
Suốt nhiá»u năm qua! Và o những dịp tổ chức há»™i săn bắn, cô thưá»ng có khiêu vÅ© vá»›i các chà ng trai con các gia đình thế phiệt trong vùng, những anh chà ng nà y Ä‘á»u có đầu óc trống rá»—ng, chỉ nghÄ© đến chuyện ăn nháºu và săn bắn thôi; cô thất vá»ng vì không gặp được má»™t ngưá»i cùng trang lứa tháºt tình quan tâm đến cô. Cho nên khi cô gặp Ian, anh như tia sáng rá»±c rỡ đến vá»›i Ä‘á»i cô, và từ khi anh chết Ä‘i, cô sống trong cảnh tăm tối cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.
Anh ta đã tốt nghiệp ở đại há»c Oxford. Margaret rất muốn và o đại há»c, nhưng cô không có khả năng để và o đấy : vì cô chưa bao giá» Ä‘i há»c ở trưá»ng.
Thế nhưng cô Ä‘á»c sách nhiá»u - vì chẳng có gì để là m hết. – Và cô rất sung sướng khi tìm được ngưá»i thảo luáºn các vấn đỠvá» tư tưởng như cô. Anh là ngưá»i duy nhất có thể giảng giải cho cô hiểu biết nhiá»u chuyện mà không có thái độ kể cả, ta đây. Chưa bao giá» cô gặp ngưá»i nà o có tinh thần trong sáng như Ian; trong khi thảo luáºn, anh có thái độ rất kiên nhẫn và không kiêu căng vá» vốn kiến thức cá»§a mình : khi không biết Ä‘iá»u gì, anh thú tháºt mình không biết.
Ngay khi mới gặp lần đầu, cô đã thương mến anh.
Quen nhau má»™t thá»i gian mà cô vẫn không biết anh có yêu cô không. Rồi má»™t hôm, anh vụng vá» bối rối thú nháºn anh yêu cô, anh ấp úng má»™t hồi má»›i tìm ra được từ để nói vá»›i cô:“Anh nghÄ© là chắc anh đã yêu em ... Chuyện anh yêu em có gì trở ngại không? ChÃnh lúc ấy cô má»›i vui mừng nháºn ra chÃnh cô cÅ©ng đã yêu anh.
Anh đã là m thay đổi cuá»™c Ä‘á»i cô. Như thể cô đã Ä‘i đến má»™t nước khác, nÆ¡i mà cuá»™c sống hoà n toà n khác biệt: cảnh váºt, thá»i tiết, con ngưá»i, chuyện bếp núc. Cô yêu tất cả Những xung khắc, những giáºn há»n trong cuá»™c sống vá»›i bố mẹ đối vá»›i cô lúc bấy giá» quá nhá» nhoi.
Ngay cả sau khi anh tình nguyện đầu quân và o lữ Ä‘oà n quốc tế và đã đến Tây Ban Nha để chiến đấu chống lại bá»n phát xÃt nổi loạn để bảo vệ chÃnh quyá»n xã há»™i, anh vẫn tiếp tục là m cho Ä‘á»i cô tươi sáng. Cô hãnh diện vá» anh, vì anh có can đảm theo Ä‘uổi lý tưởng cá»§a mình và sẵn sà ng hy sinh tÃnh mạng cho lý tưởng mà anh theo Ä‘uổi. Thỉnh thoảng, cô nháºn được thư anh. Má»™t hôm, anh gởi cho cô má»™t bà i thÆ¡. Và rồi khi nháºn được tin anh chết, chết tan xác vì trái phá, Margaret cảm thấy Ä‘á»i mình như đã chấm dứt.
– Äúng ảnh hưởng xấu tháºt, - cô nói tiếp, giá»ng gay gắt. - Anh ấy đã dạy cho con biết đặt vấn đỠvá»›i giáo Ä‘iá»u không tin lá»i nói dối, ghét sá»± dốt nát và khinh bỉ sá»± đạo đức giả. Kết quả là con không đứng trong hà ng ngÅ© xã há»™i văn minh.
Bố, mẹ và Elizabeth Ä‘á»u há hốc mồn má»™t lúc vì không ai nói được; chÃnh Percy là ngưá»i lên tiếng trong giây phút im lặng đột ngá»™t ấy:
– Vá» vấn đỠngưá»i Do thái, tình cá» con tìm được trong hầm rượu má»™t tấm ảnh nằm trong đáy má»™t trong những chiếc va li mang từ Stamford đến. - Stamford là má»™t vùng trong tiểu bang Counecticut, là nÆ¡i cư ngụ cá»§a gia đình mẹ. Percy lấy từ túi áo sÆ¡ mi ra má»™t tấm ảnh đã nhà u nhò, mà u nâu Ä‘en đã phai – Con có bà cố ngoại tên là Ruth Glenccary, phải không mẹ?
– Phải, - Mẹ đáp - Äó là bà ngoại cá»§a mẹ. Mà sao, con tìm ra cái gì đấy?
Percy đưa tấm ảnh cho bố và những ngưá»i khác bu lại để xem. Tấm ảnh chụp má»™t đưá»ng phố ở Mỹ, có lẽ là ở New York, cảnh tượng cách đây đã 60 hay 70 năm ở hà ng đầu, ngưá»i ta thấy má»™t ngưá»i Do thái khoảng 30 tuổi, có bá»™ râu Ä‘en, áo quần lôi thôi, đầu đội mÅ©. Anh ta đứng bên cạnh chiếc xe cút kÃt, trên xe để cái thá»›t mà i dao bên cạnh chiếc xe, ngưá»i ta Ä‘á»c rõ rà ng mấy chữ “Reuben Fishbein - thợ mà i daoâ€. Bên cạnh ngưá»i đà n ông có má»™t cô gái khoảng 10 tuổi, mặc chiếc áo vải tồi tà n và mang đôi già y thô tháp.
– Cái gì thế nà y, Percy?. - Bố há»i. - Những ngưá»i gá»›m ghiếc nà y là ai thế?
– Bố nhìn ở sau thì biết, - Percy đáp.
Bố láºt phÃa sau tấm ảnh. Ở đó có ghi hà ng chữ “Ruthie Glencarry, con cá»§a Fishbein, 10 tuổiâ€.
Margaret nhìn bố. ông có vẻ hốt hoảng.
– Tuyệt đấy chứ, - Percy nói tiếp - Ông ngoại cá»§a mẹ đã lấy con gái cá»§a má»™t gã thợ mà i dao rong ngưá»i Do thái, nhưng ở Mỹ thì hình như chuyện nà y bình thưá»ng thôi.
– Không thể như thế được - Bố thốt lên. Nhưng giá»ng cá»§a ông run run và qua thái độ cá»§a bố, Margaret cảm thấy chuyện nà y có vẻ tháºt quá.
Percy nói tiếp với vẻ say sưa:
– Dù sao Ä‘i nữa thì ngưá»i ta có là dân Do thái cÅ©ng xuất phát từ đà n bà mà ra, cho nên nếu bà ngoại cá»§a mẹ là Do thái, thì con cÅ©ng là Do thái.
Mặt bố tái mét. Mẹ có vẻ rất kinh ngạc, trên trán bà hiện rõ một nếp nhăn vì lo âu sợ sệt.
– Con hy vá»ng ngưá»i Äức không thắng được cuá»™c chiến nà y, - Percy nói tiếp.
– Chắc con sẽ không được phép đi xem xi nê và chắc mẹ phải khâu ngôi sao và ng lên tất cả các áo đi dự dạ vũ của mẹ.
Chuyện nà y xem ra có vẻ tháºt quá. Margaret bèn nhìn kỹ và o những chữ viết tay ở phÃa sau tấm ảnh và cô tìm ra được sá»± tháºt.
– Nà y Percy! - Cô nói, vẻ khoái trá ra mặt. – Nét chữ nà y là của em kia mà !
– Không, không phải của em đâu! - Percy đáp.
Nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u nháºn ra đấy là nét chữ cá»§a Percy. Margaret cưá»i sung sướng. Percy đã tìm thấy tấm hình cÅ© có hình cô bé Do thái nà y ở đâu đó, rồi viết hà ng chữ ở phÃa sau để đánh lừa bố. Ông đã rÆ¡i và o bẫy, cảm thấy Ä‘au đớn, và điá»u nà y chẳng có gì ngạc nhiên, vì đối vá»›i kẻ chá»§ trương phân biệt chá»§ng tá»™c, má»™t khi há» phát hiện ra tổ tiên há» là dân lai giống, há» khổ sở chẳng khác nà o Ä‘ang sống trong cÆ¡n ác má»™ng váºy. Tháºt may cho ông.
Bố “chà †một tiếng rồi ném tấm ảnh lên bà n. Mẹ nói:
– Percy, tháºt quá quắt, - giá»ng bà chán nản. Bà định nói thêm nữa, nhưng ngay lúc ấy thì cá»a mở và Bates, ngưá»i đầu bếp có tÃnh tình không tốt, lên tiếng:
– Thưa bà cÆ¡m đã dá»n xong.
Há» rá»i khá»i phòng khách nhá», Ä‘i qua tiá»n sảnh để và o phòng ăn. Thưá»ng lệ và o chá»§ nháºt, món ăn có thịt bò hầm nhừ. Mẹ ăn rau, bà không bao giỠăn thức ăn hầm nhừ, vì bà cho rằng thức ăn hầm nhừ sẽ mất hết chất bổ.
Bố Ä‘á»c lá»i nguyện rồi má»i ngưá»i ngồi và o bà n. Bates dá»n cho mẹ cá hồi hun khói. Theo bà thì thức ăn hun khói, ngâm trong dấm hay nước mắm là thức ăn tuyệt vá»i nhất.
Mẹ vừa lấy thức ăn và o đĩa mình vừa nói, giá»ng thư thái như nói đến má»™t chuyện hiển nhiên không ai được cãi lại:
– Bây giỠchúng ta chỉ còn một việc phải là m mà thôi. Tất cả chúng ta phải sang Mỹ ở, đợi cho đến khi hết cuộc chiến tranh ngu ngốc nà y.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng má»™t lát sau khi nghe tin động trá»i nà y. Rồi Margaret thốt lên bằng giá»ng hốt hoảng:
– Không!
– Nà y nà y, - Mẹ đáp - Mẹ nghĩ chúng ta đã cãi cỠvới nhau cả ngà y rồi. Bây giỠráng giữ hòa khà mà ăn đấy nhé.
– Không! - Margaret lặp lại. Giá»ng cô hầu như lạc Ä‘i vì quá tức giáºn. - Bố mẹ .... Bố mẹ không thể là m như thế, là m thế là ... là ... - Cô muốn la lên phản kháng, muốn lên án bố mẹ là m thế là phản bá»™i, là hèn nhát, cô muốn nói lá»›n lên cho cả nhà nghe sá»± khinh bỉ cá»§a mình vá» việc bá» Ä‘i nà y, nhưng những từ cô muốn nói không thốt ra được:
– Là m thế là sai trái.
Nhưng nói thế cÅ©ng đã nhiá»u rồi. Bố nạt lá»›n:
– Nếu mà y không giữ mồm giữ miệng thì liệu hồn đấy.
Margaret áp chiếc khăn ăn và o miệng để khá»i báºt ra tiếng khóc: cô xô ghế đứng dáºy, chạy ra khá»i phòng ăn.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bố mẹ cô đã tổ chức việc ra Ä‘i từ nhiá»u tháng nay rồi.
Sau khi ăn xong, Percy đến phòng cá»§a Margaret, nói cho cô biết má»i chi tiết đã được gia đình thu xếp. Nhà phải đóng cá»a lại, Ä‘áºy hết đồ đạc trong nhà và sa thải gia nhân. Gia đình sẽ giao công việc thu tiá»n các nhà cho thuê cho ngưá»i hợp tác cá»§a bố. Tiá»n bạc sẽ gởi và o ngân hà ng: ngưá»i ta không thể gởi qua Mỹ được vì chÃnh phá»§ sẽ kiểm soát việc đổi tiá»n trong thá»i gian xảy ra chiến tranh.
Gia đình sẽ bán ngá»±a, chăn má»n ướp long não và đồ đạc chất và o tá»§ khóa kÃn.
Elizabeth, Margaret và Perey má»—i ngưá»i chuẩn bị má»™t va li: đồ đạc còn lại sẽ được công ty váºn tải chuyển Ä‘i. Bố đã lấy vé cho cả nhà đi trên chiếc thá»§y phi cÆ¡ Clipper cá»§a hãng Hà ng không Mỹ Pan American, và há» phải ra Ä‘i và o thứ tư.
Percy rất nôn nóng chỠđợi ngà y Ä‘i. Cáºu đã Ä‘i máy bay má»™t và i lần rồi, nhưng chiếc máy bay Clipper nà y không giống như các chiếc kia. Chiếc nà y khổng lồ và rất sang trá»ng: báo chà đã nói đến rất nhiá»u vá» chiếc máy bay khánh thà nh cách đây mấy tuần. Bay từ Anh sang New York chỉ mất 28 giá» và má»i ngưá»i ngá»§ trên giưá»ng ban đêm trong khi máy bay bay qua Äại Tây dương.
Cái kiểu sống cá»§a bố mẹ cô là thế đấy, Margaret nghÄ©, ra Ä‘i trong cảnh đầy đủ tiện nghi xa xỉ, mặc cho đồng bà o cá»§a mình lâm và o cảnh thiếu thốn và trước thảm cảnh chiến tranh Ä‘ang diá»…n ra. Percy Ä‘i khóa vali còn Margaret nằm dà i trên giưá»ng, nhìn trần nhà , lòng sôi sục căm há»n, ấm ứ khóc vì thất vá»ng, vì bất lá»±c trước số pháºn.
Cô ở miết trong phòng, suốt buổi tối không ra ngoà i.
Sáng thứ hai, trong khi Margaret còn nằm trong giưá»ng thì mẹ đến. Cô ngồi dáºy, nhìn bà vá»›i ánh mắt căm thù, Mẹ ngồi trước bà n trang Ä‘iểm, nhìn Margaret trong gương, bà nói:
– Mẹ van con đừng gây chuyện với bố con trong chuyến ra đi nà y.
Margaret biết mẹ cô Ä‘ang lo lắng. Trong những dịp khác, có lẽ khi thấy mẹ như thế nà y, chắc cô đã dịu giá»ng, nói nhẹ nhà ng vá»›i bà ; nhưng bây giá» cô quá bấn loạn, cô không thể nà o nhã nhặn vá»›i mẹ cô được. Cô buông lá»i gay gắt nói vá»›i bà :
– Äi như thế nà y là quá hèn nhát!
Mẹ cô mặt mà y tái mét.
– Chúng ta không hèn nhát.
– Chạy trốn khá»i đất nước khi chiến tranh bùng nổ!
– Chúng ta không còn chá»n lá»±a nà o khác. Chúng ta phải Ä‘i.
Margaret tức giáºn há»i:
– Tại sao?
Mẹ quay lại nhìn thẳng và o mắt cô:
– Nếu không đi, hỠsẽ bỠtù bố con.
Margaret bà ng hoà ng kinh ngạc. Cô há»i:
– Tại sao há» là m thế .Theo phát xÃt đâu phải có tá»™i?
– Há» có quyá»n hạn đặc biệt. Cho nên có gì quan trá»ng đâu? Má»™t ngưá»i thân quen vá»›i bố trong bá»™ Ná»™i vụ đã bảo cho chúng ta biết thế. Nếu cuối tuần nà y mà bố con còn ở Anh quốc thì ông sẽ bị bắt.
Margaret không tin ngưá»i ta muốn bá» tù bố cô như má»™t tên trá»™m được.
– Nhưng há» không để cho chúng ta mang theo tiá»n bạc, - Mẹ nói tiếp, giá»ng háºm há»±c. - Thế đấy, nước Anh chÆ¡i đẹp như thế đấy.
Bá»—ng Margaret cảm thấy tiá»n bạc là vấn đỠcuối cùng mà cô lo sợ. Äá»i cô là cả má»™t canh bạc. Bá»—ng nhiên cô cảm thấy mình có can đảm, nên cô muốn nói sá»± tháºt cho mẹ nghe. Sợ chần chừ thêm nữa, cô sẽ mất hết can đảm, nên cô hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i rồi nói vá»›i mẹ:
– Mẹ à , con không muốn đi với gia đình.
Mẹ không để lá»™ má»™t chút ngạc nhiên nà o cả. Tháºm chà mẹ cô có vẻ như đợi cô nói lên câu ấy. Rồi bằng má»™t giá»ng hết sức thản nhiên như không muốn tranh cãi vá»›i cô mẹ cô dịu dà ng nói:
– Con phải đi, con ạ.
– HỠkhông bỠtù con đâu. Con có thể ở nhà cô Martha, hay là nhà bà chị hỠCatherine của con cũng được .Mẹ không nói với bố giúp cho con được à ?
Bá»—ng mẹ hùng hổ nói, Ä‘iệu bá»™ rất khác thưá»ng.
– Mẹ nuôi nấng con khổ nhá»c, bây giá» nếu còn bảo vệ con, thì không Ä‘á»i nà o mẹ để cho con lâm và o cảnh nguy hiểm đến tánh mạng cả.
Bỗng Margaret cảm thấy xúc động trước tình cảm của mẹ. Nhưng cô vẫn đáp:
– Con phải nói cho bố biết: chÃnh bố đã quyết định hết cả Ä‘á»i con.
Mẹ thở dà i và lấy lại dáng vẻ uể oải như thưá»ng khi.
– Con và mẹ có nói gì cÅ©ng chẳng Ä‘i đến đâu. Chúng ta có nói gì thì bố con cÅ©ng không cho phép con ở lại đâu TÃnh thụ động cá»§a mẹ khiến Margaret thấy tức giáºn, cô quyết ra tay hà nh động.
– Con sẽ đến há»i thẳng bố cho mà xem.
– Mẹ mong sao con không là m thế, - Mẹ đáp, cô cảm thấy giá»ng bà có vẻ van lÆ¡n. - Bố con đã gặp nhiá»u khó khăn lắm rồi. Con biết bố con rất yêu nước Anh.Gặp hoà n cảnh khác, chắc thế nà o bố con cÅ©ng Ä‘iện thoại đến cho Bá»™ trưởng Chiến tranh để xin má»™t nhiệm sở .Cho nên tình trạng bây giá» khiến ông khổ Ä‘au vô cùng – Còn tình trạng cá»§a con thì sao?
– Tình trạng cá»§a con không giống thế. Con còn trẻ, con còn có cả cuá»™c Ä‘á»i trước mắt. Còn đối vá»›i bố con, hết hy vá»ng rồi.
– Chuyện ông theo phát xÃt không phải lá»—i cá»§a con, - đột nhiên Margaret lên tiếng nói.
Mẹ đứng dáºy.
– Mẹ hy vá»ng con sẽ thông cảm cho bố mẹ, - bà dịu dà ng nói rồi bước ra ngoà i.
Margaret cảm thấy vừa có tá»™i lại vừa tức giáºn. Tháºt quá bất công: bố cô coi thưá»ng ý kiến cá»§a cô từ khi cô đến tuổi hiểu biết, rồi bây giỠông gặp cảnh khó khăn tồi tệ, thì ông lại yêu cầu cô có lòng thương cảm.
Cô thở dà i, mẹ cô đẹp, kỳ quặc và thiếu hiểu biết. Bà sinh ra trong má»™t gia đình già u có và cương quyết. Những hà nh động kỳ quặc cá»§a bà là kết quả cá»§a má»™t ý chà cương quyết, thiếu sá»± giáo dục dìu dắt: bà bám chặt và o những ý tưởng Ä‘iên cuồng, vì bà không có phương tiện để phân biệt được cái gì có ý nghÄ©a vá»›i cái gì vô nghÄ©a, phi lý. Vì thiếu hiểu biết, nên bà đã chá»n con đưá»ng á»· lại và o đà n ông, để cho đà n ông sai khiến: bà không đám đứng lên chống lại chồng, cho nên phương pháp duy nhất để bà thoát khởi sá»± cai quản cá»§a chồng là là m ra vẻ mình không biết, không thấy sá»± bất công đó Margaret thương mẹ, chấp nháºn những hà nh động kỳ dị đó cá»§a mẹ vá»›i tình thương yêu bao dung; nhưng cô quyết không sống má»™t cuá»™c sống như bà , mặc dù hai mẹ con rất giống nhau vá» thể chất. Nếu những ngưá»i khác không chịu dạy dá»— cho cô thì cô tá»± há»c váºy; và cô thÃch thà sống độc thân cho đến già còn hÆ¡n lấy má»™t con heo cứ tưởng mình có quyá»n sai khiến cô, ra lệnh đủ thứ như ra lệnh cho má»™t ngưá»i giúp việc.
Suốt cả ngà y thứ hai, cô cảm thấy không thể ăn gì được. Cô uống rất nhiá»u nước trong khi gia nhân báºn bịu đóng cá»a nhà . Sang ngà y thứ ba, khi mẹ nháºn ra cô không chịu chuẩn bị hà nh lý, bà liá»n sai chị giúp việc má»›i, chị Jenkins không biết sắp thứ gì và o va li, cho nên Margaret phải giúp chị ta má»™t tay. Cuối cùng công việc xong xuôi tốt đẹp như lòng mong muốn cá»§a mẹ y như bao lần trước.
Margaret nói với chị giúp việc:
– Chị tháºt không may, má»›i và o là m được má»™t tuần, chúng tôi đã phải đóng cá»a để ra Ä‘i.
Jenkins đáp:
– á»’ thưa cô, bây giá» không thiếu việc là m. Bố tôi nói thá»i buổi chiến tranh không có ai thất nghiệp hết.
– Có phải chị sẽ xin đi là m trong nhà máy.
– Tôi sẽ tòng quân. Ngưá»i ta tuyên bố trên đà i phát thanh rằng hôm qua đã có ngà n phụ nữ tòng quân và o đội Nữ quân nhân để là m ở các cÆ¡ quan háºu cần.Thà nh phố nà o cÅ©ng có phụ nữ đến xếp hà ng xin đầu quân ở các tòa thị chÃnh, tôi đã thấy báo đăng ảnh cảnh tượng nà y.
– Thế là chị may mắn rồi. - Margaret buồn rầu nói. - Tôi thì sắp đi xếp hà ng để lên thủy phi cơ đi Mỹ.
– Cô phải là m theo lệnh của ngà i hầu tước, - Jenkins đáp.
– Bố chị sẽ nghĩ sao vỠviệc chị đầu quân?
– Tôi sẽ không nói cho ông biết, tôi tự ý đi đầu quân.
– Nhưng nếu ông ấy buộc chị phải vỠnhà thì sao?
– Ông không buá»™c được. Tôi 18 tuổi rồi. Ngay khi mình ký và o giấy tá», là xong hết. Vá»›i Ä‘iá»u kiện là mình đủ tuổi thì cha mẹ không là m gì được.
Margaret sá»ng sốt kinh ngạc.
– Chị có chắc thế không?
– Chắc chứ. Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết thế cả.
– Tôi thì không, - Margaret nói, vẻ trầm ngâm.
Jenkins Ä‘em va li cá»§a Margaret xuống tiá»n sảnh. Há» phải Ä‘i rất sá»›m và o sáng thứ tư. Nhìn hà nh lý để đống trên ná»n nhà , Margaret nghÄ© đến chuyện cô sẽ Ä‘i lánh chiến tranh ở Counecticut, nếu cô ngoan ngoãn nghe theo lá»i bố cô. Mặc dù mẹ cô đã tha thiết yêu cấu cô giữ yên lặng, nhưng cô phải đương đầu vá»›i bố cô má»›i được.
Tuy nhiên, khi nghÄ© đến chuyện nà y, cô lại thấy lo sợ. Cô trở vá» phòng để lấy lại can đảm và suy nghÄ© phải nói những gì. Trước hết, Ä‘iá»u quan trá»ng là phải giữ bình tÄ©nh. Äừng á»§y mị khóc lóc, và giáºn dữ chỉ cà ng là m cho ông khinh bỉ thôi. Cô phải tá» ra mình có lý có trách nhiệm và chÃn chắn. Cô đừng tranh cãi, vì tranh cãi chỉ là m cho ông tức bá»±c, và do đó cô không thể tiến xa hÆ¡n được.
Phải bắt đầu như thế nà o? “Con nghÄ© con có quyá»n bà n đến việc có liên quan đến tương lai cá»§a conâ€.
Không được, nói thế không xong. Ông sẽ trả lá»i:
“Bố có trách nhiệm vá» tương lai cá»§a con, cho nên chÃnh ba má»›i là ngưá»i quyết địnhâ€.
Có lẽ cô phải nói:
“Con xin được bà n thảo vá»›i bố vá» việc Ä‘i Mỹ cá»§a chúng ta không?â€.
Thế nà o ông cÅ©ng trả lá»i:
“Không có bà n thảo gì hếtâ€.
Cô phải bắt đầu sao cho tháºt hòa nhã để ông không thể Ä‘uổi khéo cô Ä‘i. Cô định há»i:
“Con xin phép há»i bố chuyện nà y được không†Nghe thế, thế nà o ông cÅ©ng trà lá»i “đượcâ€, Rồi sau đó nói gì? Là m sao cô nêu vấn đỠmà không khiến ông nổi tráºn lôi đình? Cô có thể nói:
“trong cuá»™c chiến tranh vừa qua, bố ở trong quân đội phải khôngâ€â€œ Cô đã biết ông bị thương ở Pháp. Thế rồi cô nói tiếp:
“Còn mẹ?†Cô biết câu trả lá»i sẽ ra sao:
“Mẹ là nữ y tá tình nguyện đến Luân Äôn để chăm sóc các sÄ© quan Mỹ bị thươngâ€. Cuối cùng cô nói:
“Cả bố và mẹ Ä‘á»u phục vụ Tổ quốc, cho nên con nghÄ© chắc bố mẹ Ä‘á»u thông cảm cho con, bằng lòng để cho con được là m công việc như thế†Chắc là sẽ không có ai chống đối lại lá»i yêu cầu cá»§a cô.
Giá mà ông nhượng bá»™ ý kiến nà y, cô nghÄ© cô sẽ vượt qua những khó khăn khác má»™t cách dá»… dà ng. Cô sẽ đến ở nhá» nhà bà con cho đến khi cô đầu quân, việc nà y có lẽ chỉ trong và i ngà y là xong. Cô đã 19 tuổi rồi, rất nhiá»u cô gái bằng tuổi cô đã Ä‘i là m việc đủ giá» từ sáu năm rồi. Cô đã đủ lá»›n để lấy chồng, lái xe và đi ở tù Không có lý do gì để ngưá»i ta không cho phép cô ở lại Anh quốc hết.
Phải có phong thái chững chạc, cương quyết má»›i được. Tất cả những gì bây giá» cô cần phải có là sá»± can đảm Chắc bố Ä‘ang ở trong phòng là m việc vá»›i ngưá»i hợp tác là m ăn. Margaret ra khá»i phòng. Äến báºc thá»m đầu cầu thang, bá»—ng cô cảm thấy mình run sợ. Bố cô thưá»ng nổi nóng má»—i khi ngưá»i nà o chống lại ông. Những cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a ông rất khá»§ng khiếp và hình phạt cá»§a ông rất độc ác. Năm cô 11 tuổi ông đã bắt cô quay mặt đứng và o tưá»ng trong phòng là m việc cá»§a ông suốt ngà y vì tá»™i cô đã tá» ra cục cằn vá»›i ngưá»i khách; năm cô 7 tuổi, ông đã tịch thu con gấu lông cá»§a cô vì tá»™i cô là m ướt giưá»ng ngá»§. Má»™t hôm, trong cÆ¡n thịnh ná»™, ông đã ném con mèo qua cá»a sổ từ tầng hai xuống; bây giá» nếu cô nói cho ông biết cô muốn ở lại nước Anh để chiến đấu chống bá»n Quốc xã Äức, thì liệu ông sẽ là m gì,â€.
Margaret miá»…n cưỡng Ä‘i xuống thang lầu và trong khi cô Ä‘ang lo sợ đứng đợi trước cá»a phòng là m việc cá»§a bố, thì bà quản lý chợt Ä‘i qua hà nh lang trước cá»a phòng, bà ta mặc chiếc áo dà i bằng lụa Ä‘en. Bà Allen Ä‘iá»u khiển những gia nhân nữ trong nhà rất nghiêm khắc nhưng đối vá»›i trẻ em, bà thưá»ng rất khoan dung.
Bà đã gắn bó vá»›i gia đình cô rất thắm thiết, cho nên khi thấy gia đình cô ra Ä‘i, bà rất hoang mang, vì bà phải chấm dứt lối sống bà đã sống bấy lâu nay. Bà nhìn Margaret, buồn bã cưá»i vá»›i cô.
Thấy bà ta, bỗng trong óc Margaret nảy ra một ý mới khiến cho lòng cô thắt lại.
Má»™t kế hoạch trốn thoát thà nh hình trong óc cô. Cô mượn tiá»n cá»§a bà Allen, bá» nhà ra Ä‘i ngay bây giá», đáp chuyến tà u 16 giá» 55 Ä‘i Luân Äôn, ngá»§ lại đêm tại nhà bà chị há» Catherule, rồi sáng sá»›m mai sẽ đăng ký gia nháºp lá»±c lượng phục vụ háºu cần. Lúc bố tìm ra cô, thì má»i việc đã muá»™n rồi.
Kế hoạch quá đơn giản và quá táo bạo đến ná»—i cô khó tin sẽ thá»±c hiện thà nh công. Nhưng, trước khi suy nghÄ© thấu đáo, cô bá»—ng buá»™t miệng há»i bà quản gia:
– Bà Allen nà y, bà cho tôi mượn Ãt tiá»n được không? Tôi có má»™t Ãt đồ đạc cần mua và o giá» chót nhưng tôi không muốn quấy rầy ba tôi, ông Ä‘ang báºn khách.
Bà Allen mau mắn há»i ngay:
– ÄÆ°á»£c chứ, thưa cô. Cô cần bao nhiêu?
Margaret không biết giá vé tà u Ä‘i Luân Äôn bao nhiêu, chưa bao giá» cô mua vé. Cô bèn trả lá»i đại:
– Ồ, tôi mượn một bảng là đủ rồi. - Cô nghĩ: có phải mình đang thực hiện chương trình bỠtrốn đây không?
Bà Allen lấy trong và ra hai tá» giấy bạc 10 si linh. Nếu Margaret há»i bà ta vá» số tiá»n nà y, chắc có lẽ bà ta sẽ nói vá»›i cô rằng đây là số tiá»n bà đã chắt chiu dà nh dụm cả dá»i. Margaret đưa tay run run cầm lấy tiá»n. Cô tá»± nhá»§:
có thể đây là số tiá»n giúp ta tìm được tá»± do. Và mặc dù bà ng hoà ng lo sợ, nhưng cô cÅ©ng cảm thấy má»™t niá»m vui lâng lâng trà n ngáºp trong lòng.
Bà Allen lại cứ tưởng cô bồi hồi xúc động vì sắp đi di cư, bà nắm tay cô bóp mạnh và nói:
– Cô Margaret. Hôm nay tháºt là má»™t ngà y buồn. Ngà y buồn cho tất cả chúng ta. - Bà lắc đầu, mái tóc đã hoa râm, thái độ rầu rÄ©, rồi bà đi ra phÃa sau nhà .
Margaret đưa mắt nhìn quanh, lòng bồi hồi lo sợ, không có ai thấy hết. Tim cô Ä‘áºp nhanh, hÆ¡i thở hổn hển. Cô nghÄ©, nếu cô ngần ngừ, thế nà o cô cÅ©ng mất hết can đảm. Cô không kịp mặc áo măng tô nữa, tay nắm chặt hai tá» giấy bạc, cô bước ra cá»a trước.
ÄÆ°á»ng đến ga xe lá»a dà i ba cây số, nằm ở ngôi là ng kế cáºn. Äi trên đưá»ng, cô cứ lo sợ sẽ nghe tiếng xe Rolls Royce cá»§a bố Ä‘uổi theo bắt cô lại. Nhưng là m sao ông biết được? Có lẽ không ai để ý đến sá»± vắng mặt cá»§a cô, Ãt ra cÅ©ng trước giỠăn tối; và nếu ngưá»i nhà có để ý đến việc cô vắng mặt, thì chắc ngưá»i ta sẽ nghÄ© là cô Ä‘i mua Ãt đồ dùng lặt vặt, như cô đã nói vá»›i bà Anen.
Cô đến nhà ga còn sá»›m, mua vé xong - số tiá»n còn lại khá nhiá»u - cô ngồi ở phòng đợi phụ nữ, nhìn kim đồng hồ trên tưá»ng, hồi há»™p chỠđợi từng giây từng phút.
Tà u đến trễ.
l6 giá» 55, rồi 17 giá» 05. Margaret quá hồi há»™p đến ná»—i cô có ý định bá» vỠđể khá»i phải căng thẳng như thế nà y.
Tà u đến lúc 17 giỠ14 và cô không thấy bố đến.
Margaret lên tà u, lòng thắt lại.
Cô đến đứng bên cá»a sổ, đưa mắt nhìn ra cổng và o sợ bố đến và o giá» chót.
Cuối cùng thu chuyển bánh.
Cô không tin được mình đã ra đi.
Tà u chạy nhanh. Cô run run, nhưng lần nà y run vì sung sướng, Mấy phút sau, tà u ra khá»i ga. Margaret nhìn ngôi là ng xa dần và má»™t cảm giác chiến thắng trà n ngáºp lòng cô. Cô đã là m nên được kỳ tÃch nà y: cô đã chạy trốn được!
Bá»—ng cô cảm thấy má»i chân. Cô đưa mắt nhìn quanh để tìm chá»— ngồi và lần đầu tiên cô thấy tà u đầy cả ngưá»i. Chá»— nà o cÅ©ng có ngưá»i ngồi, ngay cả trong toa hạng nhất nà y; có nhiá»u ngưá»i lÃnh ngồi bệt dưới sà n .Cô phải đứng.
Niá»m vui vẫn không giảm sút, mặc dù chuyến Ä‘i có nhiá»u biểu hiện như má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Äến trạm dừng nà o cÅ©ng có ngưá»i lên tà u thêm, há» chen chúc nhau trên các toa. Trước khi trá»i tối, tà u dừng lại để ngưá»i ta tháo hết các bóng đèn trong toa, vì có lệnh tắt hết đèn Ä‘uốc, cho nên sau khi trá»i tối tà u chạy trong bóng đêm, chỉ thỉnh thoảng má»›i có ánh đèn pin cá»§a ngưá»i kiểm soát rá»i sáng ngoà i hà nh lang tà u. Khi Margaret không thể nà o đứng được nữa, cô ngồi bệt xuống sà n tà u. Cô nghÄ©, ngồi như thế nà y cÅ©ng chẳng có gì quan trá»ng nữa. Ão cô sẽ dÆ¡, nhưng ngà y mai cô sẽ có đồng phục để mặc rồi. Tất cả Ä‘á»u khác trước, đất nước trong tình trạng chiến tranh.
Margaret phân vân không biết bố cô biết cô đáp tà u Ä‘i Luân Äôn không, và không biết ông có lái xe đến đấy để chặn cô lại ở ga PaÄ‘ington không. Có thể không mà cÅ©ng có thể có, cho nên khi tà u và o ga, lòng cô thắt lại vì lo âu Thế nhưng, khi cô xuống tà u không có ông ở đấy, nên cô cảm thấy mừng rỡ đến run cả ngưá»i vì đã thà nh công. Rốt lại, ông không phải là ngưá»i toà n năng! Cô lần mò trong bóng tối ở sân ga để tìm taxi. Chiếc xe đưa cô đến Bayswater, ngưá»i tà i xế dùng đèn pin để rá»i đưá»ng cho cô đến tòa nhà chung cư nÆ¡i có Catherine ở.
Ngưá»i ta che kÃn tất cả các cá»a sổ, nhưng ở phòng tiếp tân có đèn sáng.
Ngưá»i bảo vệ đã đóng cá»a phòng để ngá»§ - bây giỠđã quá ná»a đêm rồi - nhưng Margaret biết căn há»™ cá»§a Catherine ở đâu. Cô leo lên lầu và bấm chuông.
Không có tiếng trả lá»i.
Lòng cô thắt lại.
Cô lại bấm chuông, nhưng cô nghÄ© chỉ vô Ãch thôi, căn há»™ nhá» mà tiếng chuông reo thì ồn. Không có Catherine rồi.
Cô nháºn ra việc không có chị ấy ở đây là điá»u không đáng ngạc nhiên.
Catherine ở vá»›i cha mẹ ở quáºn Kent, chị chỉ dùng căn phòng nà y là m chá»— nghỉ chân. DÄ© nhiên bây giá» cuá»™c sống xô bồ ở Luân Äôn đã dừng lại, cho nên Catherine không có lý do gì có mặt ở đây. Margaret đáng ra đã phải nghÄ© đến Ä‘iá»u nà y.
Cô thất vá»ng nhưng không nao núng. Cô đã tưởng tượng ra cảnh ngồi uống ca cao vá»›i Catherine và chia sẻ má»m vui vá»›i chị vá» chuyến phiêu lưu vÄ© đại nà y.
Bây giá» cô phải là m gì nhỉ? Cô có nhiá»u bà con ở Luân Äôn, nhưng nếu cô đến tìm há», thế nà o há» cÅ©ng Ä‘iện thoại báo cho bố biết. Chỉ có Catherine là ngưá»i tâm đầu ý hiệp vá»›i cô, còn những ngưá»i khác, cô không thể tin tưởng được.
Rồi cô nhá»› nhà bà cô Martha không có Ä‘iện thoại. Thá»±c váºy đây là bà cô cục cằn, sống độc thân, tuổi chừng 70. Bà ở cách đây khoảng hÆ¡n má»™t cây số. Giá» nà y chắc bà đã ngá»§, và chắc bà sẽ nổi giáºn khi bị thức dáºy, nhưng cô không có cách nà o khác hÆ¡n. Äiá»u quan trá»ng là bà không có phương tiện gì để báo cho bố biết hiện có mặt cô ở đây.
Margaret bước xuống cầu thang, ra ngoà i đưá»ng trá»i tối Ä‘en kịt.
Cảnh cả thà nh phố tắt đèn trong tháºt rùng rợn khá»§ng khiếp. Cô dừng lại trước cá»a, căng mắt nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì hết. Cảnh tượng nà y gây cho cô má»™t cảm giác kỳ lạ, như thể cô Ä‘ang bị xây xẩm mặt mà y.
Cô nhắm mắt để mưá»ng tượng rõ cảnh trà quen thuá»™c trên đưá»ng. Vá» phÃa tay trái, ở góc đưá»ng, có má»™t ngôi nhà thá» nhá», dưới mái che trước nhà thá» luôn luôn có đèn sáng. Dá»c theo vỉa hè có, má»™t dãy đèn đưá»ng, má»—i ngá»n như thể tá»a ra má»™t vùng ánh sáng nhá», và trên đưá»ng, đèn xe đò, xe tắc xi và xe hÆ¡i thưá»ng chiếu sáng.
Cô mở mắt ra và không thấy gì hết.
Tháºt là hoang mang khó xá». Bá»—ng cô tưởng tượng ra cảnh chung quanh không có gì hết: đưá»ng sá biến mất và cô Ä‘ang ở trong má»™t trạng thái bất định, Ä‘ang rÆ¡i và o khoảng không. Tá»± nhiên cô cảm thấy buồn nôn, rồi cô cố trấn tÄ©nh lại, cố suy nghÄ© ra con đưá»ng để Ä‘i đến nhà bà cô Martha.
Cô tá»± nhá»§: “Từ đây ta Ä‘i theo phÃa tay phải, đến ngã tư thứ hai thì rẽ trái và nhà bà Martha nằm ở cuối dãy nhà ở trên đưá»ng ấy. Việc tìm ra nhà bà không khó ngay cả lúc trá»i tối như thế nà y.â€
Giá mà có cái gì hiện ra để giúp mình nhỉ, cô nghÄ©, như có chiếc xe tắc xi rá»i sáng đưá»ng Ä‘i, có ánh trăng, hay có ngưá»i cảnh sát nà o tốt bụng chẳng hạn. Má»™t lát sau, ước nguyện cá»§a cô được đáp ứng, má»™t chiếc xe hÆ¡i từ từ chạy tá»›i, hai ngá»n đèn phÃa trước như hai con mắt mèo nhìn trong bóng đêm dà y đặc, rồi bá»—ng cô trông thấy hè phố chạy đà i đến táºn góc đưá»ng Cô bắt đầu bước Ä‘i.
Chiếc xe hÆ¡i vượt qua, hai ngá»n đèn sau xe nhá» dần tước mặt cô. Margaret ước chừng còn cách góc đưá»ng khoảng ba hay bốn bước gì nữa, thì bá»—ng cô vấp chân trên hè phố. Cô băng qua đưá»ng và tìm ra vệ đưá»ng bên kia má»™t cách suôn sẻ. Việc nà y khiến cô phấn khởi, cô vững bụng Ä‘i tiếp.
Bỗng có cái gì cứng ngắc va mạnh và o mặt cô đau điếng.
Cô rên lên một tiếng đau đớn và sợ hãi. Cô hốt hoảng muốn chạy tháo lui.
Nhưng cô lấy hết can đảm để giữ cho mình bình tÄ©nh. Cô đưa tay lên sá» và o chá»— Ä‘au trên má. Chuyện gì xảy ra như thế nà y†Có cái gì trên lỠđưá»ng va và o mặt cô phải không†Cô đưa tay sá» soạng mò mẫn, đụng phải cái gì đấy khiến cô thụt lùi, sợ hãi, rồi cô nghiến răng, đưa tay sá» lại. Tay cô chạm phải cái gì lạnh cứng và tròn, như cái đĩa kem khổng lồ lÆ¡ lá»ng trên không. Cô mò mẫn sá» tiếp, nháºn ra cái gì đó tròn tròn có má»™t lá»— hình chữ nháºt và bên trên có mái che. Cô liá»n hiểu, thì ra cô đã va phải cái thùng thư.
Cô tháºn trá»ng tránh qua má»™t bên và đi tiếp, hai tay đưa ra phÃa trước.
Má»™t lát sau, cô vấp phải má»™t vỉa hè khác. Khi lấy lại thăng bằng, cô thấy lòng nhẹ nhõm, cô đã đến con đưá»ng cá»§a bà cô Martha. Cô rê qua phÃa trái.
Bá»—ng cô nghÄ© đến chuyện có thể bà Martha không nghe chuông reo. Bà ấy sống má»™t mình, không có ai ra mở cá»a. Nếu thế, Margaret chắc phải quay vá» chung cư cá»§a Catherine và ngá»§ ngoà i hà nh lang. Cô có thể ngá»§ dưới đất, nhưng cô ngán Ä‘oạn đưá»ng trở vá» trong cảnh tối thui tối mò như thế nà y. Có lẽ cô nên nép mình và o bên cá»a nhà bà Martha để đợi ngà y sáng thôi.
Ngôi nhà nhá» cá»§a bà Martha ở cuối dãy nhà trên đưá»ng nà y. Margaret thá»§ng thỉnh Ä‘i. Thà nh phố chìm trong bóng tối, nhưng không chìm trong im lặng.
Thỉnh thoảng cô nghe tiếng xe từ xa vá»ng lại. Chó sá»§a khi cô Ä‘i qua nhà chúng, và hai con mèo kêu meo meo kéo dà i, chốc chốc có tiếng nhạc vẳng đến tai cô, âm thanh vui tai trong đêm trùng. Xa hÆ¡n má»™t chút, cô nghe có tiếng rúc rÃch cá»§a má»™t cặp vợ chồng sau tấm mà n che ánh sáng. Cô muốn được ở trong má»™t ngôi nhà có đèn sáng, có lò sưởi Ä‘ang cháy và có bình trà nóng.
Margaret nhá»› dãy nhà đâu có xa như thế nà y. Nhưng cô không thể là m gì được, cô đã rẽ trái ở ngã tư thứ hai mà . Tuy nhiên, ý nghÄ© cô bị lạc đưá»ng cà ng lúc cà ng chắc chắn. Cô đã mất hết ý niệm vá» thá»i gian, cô Ä‘i 5 phút, 20 phút, hai giá», cả đêm ư. Thình lình cô nháºn ra không có nhà gần bên cô nữa. Có lẽ cô Ä‘ang ở giữa công viên Hyde Park, có lẽ cô đã vô tình Ä‘i và o công viên mà không hay biết. Cô có cảm giác như bầy thú Ä‘ang bao quanh cô, Ä‘ang giương đôi mắt sáng quắc rình cô, đợi cô trượt chân là nhảy đến vồ lấy. Cô định hét lên, nhưng cô vá»™i lấy tay bịt miệng để khá»i thốt ra lá»i.
Margaret cố giữ tinh thần hưng phấn và chiến thắng như khi ngồi trên xe lá»a, nhưng không được, tinh thần ấy đã biến mất, chỉ còn lại nổi cô đơn và lo sợ. Cô định dừng lại, không nhúc nhÃch. Chắc cô không đến được nhà bà cô rồi.
Cô đứng bất động má»™t hồi lâu, không biết xoay xở ra sao. Cô tá»± nhá»§, chắc cứ đứng yên như thế cho đến khi ngã quỵ hay là cho đến khi trá»i sáng.
Trong khi ấy, má»™t chiếc xe hÆ¡i xuất hiện. Äèn xe đã được sÆ¡n che má»™t ná»a, nên ánh sáng chiếu ra không nhiá»u lắm, nhưng so vá»›i bóng tối dà y đặc như Ä‘oạn đưá»ng cô vừa Ä‘i qua, thì cô có cảm giác như trá»i Ä‘ang ban ngà y. Cô nháºn thấy mình Ä‘ang ở giữa đưá»ng, cô vá»™i nhanh chân chạy lên lỠđưá»ng. Cô Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i cô chỉ nhá»› ra mang máng mà thôi. Chiếc xe vụt qua, rẽ và o má»™t ngã tư, Margaret vá»™i Ä‘i theo hướng chiếc xe chạy, hy vá»ng tìm thấy má»™t Ä‘iểm nà o quen thuá»™c để xác định được mình Ä‘ang ở nÆ¡i nà o. Äến ngã tư, cô thấy chiếc xe ở cuối má»™t con đưá»ng nhá» hẹp có nhiá»u cá»a tiệm ở hai bên, trong số nà y có má»™t tiệm bán khăn mÅ© phụ nữ mà mẹ thưá»ng đến mua; cô nháºn ra cô chỉ còn cách khu Marble Arch có và i mét thôi.
Cô mừng đến phát khóc.
Äến ngã tư tiếp theo, cô đợi có chiếc xe khác nữa chạy ngang qua để thấy rõ được đưá»ng Ä‘i; rồi cô và o khu Mayfaứ.
Mấy phút sau, cô đến khách sạn Clandge. DÄ© nhiên cả khách sạn chìm trong bóng tối, nhưng cô nháºn ra được cá»a và cô phân vân không biết có nên và o không.
Cô biết cô không đủ tiá»n để thuê phòng, nhưng cô nhá»› là nhiá»u ngưá»i và o ở khách sạn chỉ khi ra Ä‘i má»›i thanh toán tiá»n bạc. Cô có thể thuê má»™t phòng để ở hai đêm, ngà y mai cứ Ä‘i ra như thể lát nữa cô sẽ tìm vá», Ä‘i đăng ký và o lá»±c lượng phục vụ háºu cần, rồi sẽ Ä‘iện thoại đến khách sạn nói vá»›i há» gởi phiếu thanh toán đến cho luáºt sư cá»§a bố.
Như hầu hết các tòa nhà mở cá»a ban đêm, lối và o khách sạn là loại cá»a hai lá»›p, trông như có má»™t phòng nhỠở giữa hai lá»›p cá»a, để khi có ngưá»i Ä‘i và o Ä‘i ra, thì ở ngoà i đưá»ng ngưá»i ta không thấy được ánh sáng ở bên trong. Margaret đóng cánh cá»a ngoà i, rồi đến đẩy cánh cá»a trong và đi và o tiá»n sảnh khách sạn sáng sá»§a vui tươi. Cô để lá»™ vẻ khoan khoái ra mặt. Cô thấy lại cuá»™c sống bình thưá»ng, cÆ¡n ác má»™ng đã chấm dứt.
Má»™t thanh niên trá»±c đêm ngá»§ gà ngá»§ gáºt sau quầy.
Margaret đằng hắng lên tiếng, anh ta giáºt mình tỉnh dáºy, vẻ ngÆ¡ ngác. Cô nói:
– Tôi cần một phòng ngủ.
– Cần và o giá» nà y à ? - Anh ta ấp úng há»i.
– Tôi bị kẹt trong đêm tối, không vỠnhà được.
Anh ta đã định thần lại được bèn há»i:
– Không có hà nh lý à ?
– Không. - Margaret đáp, giá»ng nghe như có lá»—i; nhưng rồi chợt cô nghÄ© ra ý má»›i, bèn nói tiếp – Tôi không ngá» bị lạc đưá»ng.
Anh ta nhìn cô vá»›i vẻ hÆ¡i kỳ lạ. Nhưng chắc anh ta không từ chối, Margaret nghÄ©. Anh ta nuốt nước bá»t, vuốt mặt rồi là m ra vẻ như kiểm tra lại sổ đăng ký.
Anh ta xem cái gì thế. Bỗng anh ta gấp sổ lại một cách dứt khoát và đáp:
– Khách sạn hết phòng rồi.
– Ồ, chắc anh còn phòng ...
– Có phải cô đã gây lá»™n vá»›i cha mẹ ở nhà không? - Anh ta nheo mắt há»i.
Margaret không tin được tai mình.
– Tôi không thể vá» nhà được, - cô lặp lại, vì chắc hồi nãy anh ta không nghe rõ lá»i cô.
– Tôi không thể là m gì được, - anh ta đáp. Rồi bá»—ng lấy giá»ng khôi hà i, anh ta nói tiếp:
– Do lỗi của Hitler hết.
– Ông giám đốc khách sạn ở đâu? - Cô há»i.
Anh ta có vẻ pháºt ý.
– Tôi chịu trách nhiệm cho đến 6 giá».
Margaret nhìn quanh rồi bằng má»™t giá»ng chán nản, cô nói:
– Thế thì tôi chỉ còn nước ngồi nhỠở hà nh lang cho đến sáng thôi. . . . .
– Cô không thể ngồi đây được đâu! – chà ng trá»±c đêm hất hoảng thốt lên. Má»™t cô, gái không có hà nh lý ngồi má»™t đêm ở hà nh lang khách sạn à ? Äể cô ngồi là tôi mất việc liá»n.
– Tôi không phải là con gái tầm thưá»ng, - cô giáºn dữ nói. - Tôi là Tiểu thư Margalet Oxenford. - Cô kinh hoà ng khi nghe mình dùng đến tước vị, nhưng vì cô quá thất vá»ng.
Thế mà vẫn không có hiệu quả gì. Anh chà ng nhân viên khách sạn nhìn cô vá»›i ánh mắt xấc xược rồi há»i:
– A, tháºt thế sao?
Margaret định mắng cho anh ta má»™t tráºn, thì bá»—ng cô thấy bóng mình hiện ra trong kÃnh cá»a, trên mặt sưng má»™t cục gần bên con mắt bầm Ä‘en. Thêm và o đó, hai tay cô dÆ¡ bẩn và chiếc áo dà i bị rách. Cô nhá»› cô đã va mạnh thùng thư ngoà i đưá»ng, và khi Ä‘i trên tà u, cô đã ngồi bệt xuống sà n toa. Thảo nà o mà anh chà ng trá»±c khách sạn nà y không cho cô thuê phòng. Cô nói vá»›i anh ta bằng má»™t giá»ng thất vá»ng:
– Nhưng lẽ nà o anh nỡ Ä‘uổi tôi ra ngoà i trá»i đêm tối như thế nà y!
– Tôi không là m gì khác hơn được! - Anh ta đáp.
Margaret tá»± há»i, nếu cô cứ ngồi lỳ xuống đây, không chịu Ä‘i thì anh ta sẽ là m gì. Cô tháºt muốn là m như thế. Nhưng cô Ä‘au đớn nghÄ© rằng cô không đủ nghị lá»±c để tranh chấp vá»›i anh ta. Vả lại đêm đã khuya mà chỉ có hai ngưá»i vá»›i nhau: Trá»i má»›i biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta có ý đồ là m báºy.
Chán nản, cô đà nh quay lưng, bá» ra ngoà i trá»i đêm.
Cô không biết Ä‘i đâu. Chắc cô không tìm ra được chung cư nÆ¡i Catherine ở, cô cÅ©ng không thể tìm ra được nhà bà Martha; cô không có bà con nà o đáng tin cáºy, và cô quá dÆ¡ dáy không là m sao thuê phòng khách sạn được. Cô chỉ còn nước Ä‘i lang thang cho đến khi trá»i sáng Thá»i tiết tốt, trá»i không mưa và hÆ¡i lạnh. Nếu cô cứ Ä‘i, cô sẽ không thấy lạnh nữa. Bây giá» cô thấy có nhiá»u ánh đèn sáng ở khu West End, và chốc chốc lại có má»™t chiếc xe hÆ¡i chạy qua. Cô nghe có tiếng nhạc và tiếng ngưá»i huyên náo trong các há»™p đêm vá»ng ra, nÆ¡i mà thỉnh thoảng lại có những ngưá»i thuá»™c tầng lá»›p như cố Ä‘i ra, phụ nữ mặc áo dạ há»™i lá»™ng lẫy và đà n ông y phục chỉnh tá», há» có xe hÆ¡i đến đón vá» sau má»™t đêm vui chÆ¡i đến khuya. Cô ngạc nhiên khi thấy trên má»™t con đưá»ng có ba phụ nữ đơn độc: má»™t cô đứng trên ngưỡng cá»a má»™t ngôi nhà , má»™t cô khác đứng tá»±a và o cá»™t đèn đưá»ng và cô thứ ba ngồi trong má»™t chiếc xe hÆ¡i. Tất cả Ä‘á»u hút thuốc và có vẻ như Ä‘ang đợi ai. Cô tá»± há»i không biết có phải đấy là những ngưá»i đà n bà mà mẹ cô thưá»ng gá»i là phụ nữ sa Ä‘á»a không.
Cô bắt đầu cảm thấy mệt má»i. Khi trốn khá»i nhà , cô vẫn mang trên chân đôi già y nhẹ Ä‘i trong nhà , nên bây giá» chân Ä‘au buốt. Không e ngại gì hết, cô ngồi bệt xuống trên thá»m má»™t ngÆ¡i nhà , tháo già y ra và thoa hai bà n chân Ä‘au.
Ngước mắt nhìn, cô thấy lá» má» hiện ra hình dáng nhà cá»a ở phÃa bên kia đưá»ng. Trá»i sắp sáng rồi sao? Cô sắp tìm được má»™t quán cà phê bình dân mở cá»a sá»›m phải không? Chắc cô phải Ä‘i ăn sáng rồi má»›i đến phòng tuyển má»™. Äã hai ngà y cô không ăn gì, nên bây giá» nghÄ© đến trứng áp chảo vá»›i thịt ba chỉ cô chảy nước miếng.
Bá»—ng cô thấy hiện ra trước mặt cô má»™t khuôn mặt trắng. Cô thốt lên nho nhá» trong miệng và lo sợ. Khuôn mặt đến gần và cô nháºn ra đấy là má»™t thanh niên mặc áo quần dạ há»™i. Anh ta cất tiếng chà o:
– Chà o ngưá»i đẹp.
Cô vá»™i đứng dáºy. Cô rất sợ những ngưá»i say. Há» thiếu tư cách. Cô đáp lá»i hắn:
– Xin ông Ä‘i khá»i cho. - Cô cố nói bằng giá»ng chững chạc, nhưng giá»ng cô thốt ra run run.
Hắn ngáºp ngừng bước đến gần.
– Nà o, cho anh cái hôn đi.
– Không được! - Cô cương quyết đáp.
Cô bước lui, trượt chân để rÆ¡i già y xuống đưá»ng. Không hiểu tại sao khi mất già y cô cảm thấy hết sức yếu Ä‘uối. Cô bèn quay lại, mò mẫn tìm già y. Hắn cưá»i khà , rồi bá»—ng cô hoảng hồn khi cảm thấy tay hắn sá» và o đùi chân cô, vuốt ve tháºt thô bạo. Láºp tức cô vùng đứng dáºy, mặc dù không tìm ra già y, cô vẫn bá» chạy rồi quay vá» phÃa hắn, cô hét lá»›n:
– Hãy để cho tôi yên!
Hắn lại cưá»i và nói:
– ÄÆ°á»£c đấy, anh thÃch kháng cá»± má»™t chút như thế đấy.
Bá»—ng hắn nhanh như cắt tóm lấy hai vai cô rồi kéo cô và o ngưá»i hắn. HÆ¡i thở hắn nồng nặc mùi rượu, và thình lình hắn hôn lên môi cô.
Tháºt hết sức Ä‘au lòng, cô cảm thấy muốn nôn má»a, nhưng gã đà n ông ôm cô quá chặt đến ná»—i cô hụt hÆ¡i, khó chống cá»± lại được. Cô vùng vằng má»™t cách khó khăn trong khi hắn ôm riết cô và o lòng. Bá»—ng hắn thả má»™t vai cô và đưa tay bóp vú cô. Hắn bóp mạnh đến nổi cô phải thét lên vì Ä‘au đớn. Nhưng vì hắn đã thả vai cô ra, nên cô quay được ná»a ngưá»i và cất tiếng hét lên.
Tiếng hét tháºt dà i, tháºt chói tai. Cô nghe loang loáng bên tai giá»ng nói có vẻ ái ngại cá»§a hắn:
– Nà y, nà y, đừng là m thế, anh không muốn hại em đâu.
Nhưng cô đã quá hốt hoảng, không nghe hắn nói phải trái gì nữa, mà cứ la tiếp. Nhiá»u khuôn mặt xuất hiện trong bóng đêm: má»™t ngưá»i mặc áo quần công nhân Ä‘i qua, má»™t phụ nữ sa Ä‘á»a ngáºm thuốc lá trên miệng cầm và trên tay, và má»™t bóng ngưá»i hiện ra trên cá»a sổ cá»§a ngôi nhà phÃa sau há». Gã say rượu biến mất, Margaret không la nữa và khóc nức nở. Rồi có tiếng già y da nện thình thịch trên đưá»ng, ánh đèn pin rá»i sáng quanh cô và cô thấy chiếc mÅ© cảnh sát hiện ra.
Ngưá»i cảnh sát rá»i đèn pin và o mặt Margaret.
Ngưá»i phụ nữ nói nhá»:
– Không phải ngưá»i cá»§a bá»n tôi Steve à .
Ngưá»i cảnh sát có tên Steve há»i cô:
– Cô tên gì, cô bé?
– Margaret Oxenford.
Ngưá»i mặc áo công nhân nói:
– Anh chà ng quà tá»™c ngỡ cô ta là gái Ä‘iếm. – Anh cưá»i rồi bá» Ä‘i.
– Cô có phải là tiểu thư Margaret Oxenford không?
Ngưá»i cảnh sát há»i.
Margaret hÃt và o má»™t hÆ¡i, vừa gáºt đầu.
– Tôi đã nói với ông cô ta không phải giới của chúng tôi mà , - chị đà n bà nói.
Nói xong chị ta hÃt má»™t hÆ¡i thuốc lá, gãy cho tà n thuốc rót xuống, dẫm lên rồi bá» Ä‘i.
Ngưá»i cảnh sát nói:
– Bây giá» cô Ä‘i theo tôi, má»i việc sẽ ổn thá»a hết.
Margaret lấy cánh tay lau mặt. Ngưá»i cảnh sát Ä‘ua cánh tay anh cho cô, cô vịn và o. Ông ta rá»i đèn pin trên vỉa hè trước mặt, hai ngưá»i cùng Ä‘i. Äi được má»™t lát, Margaret rùng mình nói:
– Ngưá»i đâu quá khá»§ng khiếp!
Ngưá»i cảnh sát có vẻ động lòng thương xót, ông vui vẻ nói:
– Không nên trách hắn ta. Äây là con đưá»ng nổi tiếng là bết nhất ở Luân Äôn. Phụ nữ Ä‘i ban đêm má»™t mình ở đây, ai cÅ©ng ngỡ là gái Ä‘iếm hết.
Margaret nghĩ hẳn ông ta nói có lý, mặc dù đối với cô thì việc nà y rất bất công.
Ãnh đèn xanh cá»§a đồn cảnh sát hiện ra trong bầu ánh sáng cá»§a rạng Äông.
Ngưá»i cảnh sát nói:
– Cô và o uống má»™t tách trà là ngưá»i khá»e ngay.
Há» Ä‘i và o đồn. Sau cái bà n dà i có hai ngưá»i cảnh sát Ä‘ang ngồi, má»™t ngưá»i lùn máºp tuổi trung niên, còn ngưá»i kia trẻ và mảnh khảnh. Hai bên cá»a và o, má»—i bên kê má»™t cái ghế dà i bằng gá»— Bát tưá»ng. Trên má»™t chiếc ghế, má»™t ngưá»i đà n bà đang ngồi đợi, mặt chị ta xanh xao, tóc buá»™c lại bởi má»™t chiếc khăn và hai chân Ä‘i dép vẻ nhẫn nhục, bÆ¡ phá».
Ngưá»i cứu Margaret chỉ và o chiếc ghế kia và nói vá»›i cô:
– Cô ngồi đấy đợi một lát.
Margaret là m theo lá»i ngưá»i cảnh sát. Ông ta đến bên chiếc bà n dà i, nói vá»›i ngưá»i đứng tuổi:
– Thưa trung sĩ, cô ấy là tiểu thư Margaret Oxenford. Cô ta đã gặp chuyện rắc rối với một gã say rượu ở khu BoltingLane.
– Chắc hắn tưởng cô ta là gái đứng đưá»ng.
Margaret ngạc nhiên vì có nhiá»u uyển ngữ để chỉ gái **. Ngưá»i ta có vẻ kinh hoà ng khi gá»i gái **, nên há» thưá»ng hay gá»i những tên khác cho nhẹ hÆ¡n. Trước đây cô Ãt khi nghe những từ như thế nà y, chỉ đêm nay cô má»›i tháºt sá»± nghe được.
Nhưng hà nh động của gã đà n ông mặc dạ phục thì rõ rà ng là quá hiển nhiên chứ không còn úp mở gì nữa.
Ông trung sÄ© chú ý nhìn Margaret, rồi nói nhá» gì đấy vá»›i Steve mà cô không nghe rõ. Steve gáºt đầu vâng lá»i rồi biến mất và o phÃa sau.
Margaret nháºn ra mình đã để mất già y ở thá»m nhà đằng ấy rồi, nÆ¡i cô ngồi hồi nãy. Vá»› cá»§a cô bây giỠđã thá»§ng nhiá»u lá»—. Cô thấy lo lắng vô cùng, vá»›i tình trạng như thế nà y là m sao đến trung tâm tuyển má»™ cho được? Có lẽ chá» khi trá»i sáng, cô phải quay lại đấy để tìm già y. Nhưng chắc gì già y còn ở đấy. Rồi cô còn phải rá»a ráy sạch sẽ và kiếm cái áo dà i sạch khác nữa chứ. Sau bao nhiêu cố gắng gian khổ như thế nà y mà không được tuyển chá»n và o lá»±c lượng háºu cần, thì tháºt quá thất vá»ng. Nhưng biết Ä‘i đâu để chuẩn bị đây. Sáng mai, ngay cả tại nhà cô Martha chắc gì đã bảo đảm, có thể bố đến tìm cô ở đấy lắm. Tuy nhiên, cô lo lắng tá»± há»i, chắc kế hoạch cá»§a cô không há»ng bét vì má»™t đôi già y?
Ngưá»i cảnh sát cứu cô trở ra, mang cho cô má»™t ly trà tháºt lá»›n. Mà u nước trà nhợt nhạt và quá ngá»t, nhưng Margaret vẫn há»›p từng ngụm nhá» vá»›i vẻ biết Æ¡n.
Nước trà là m cho cô thêm quyết chÃ. Cô sẽ vượt qua tất cả trở ngại khó khăn.
Khi uống trà xong, cô sẽ ra Ä‘i. Cô sẽ đến má»™t khu bình dân để tìm má»™t cá»a hà ng bán áo quần rẻ: cô còn mấy si linh. Cô sẽ mua má»™t cái áo dà i, má»™t đôi dép và đồ lót. Cô sẽ và o má»™t phòng tắm để rá»a ráy và thay áo quần. Cô quyết chà đầu quân cho được.
Trong khi cô Ä‘ang suy nghÄ© kế hoạch hà nh động, thì bá»—ng có tiếng ồn à o trước cá»a đồn, rồi má»™t toán thanh niên ùa và o đồn cảnh sát. HỠăn mặc áo quần đẹp đẽ ngưá»i thì áo quần dạ há»™i, kẻ lại com lê vét tông. Rồi cô thấy há» lôi kéo má»™t ngưá»i trong nhóm, và anh nà y cố vùng vẫy để thoát ra. Má»™t ngưá»i đến gặp ông trung sÄ© Ä‘ang ngồi sau bà n dà i, thái độ hung hăng.
Ông trung sĩ ngăn anh ta lại.
– Thôi thôi, hãy bình tÄ©nh! - Ông ta nói lá»›n vá»›i giá»ng ra lệnh. - Các anh không phải Ä‘ang ở trên sân bóng bầu dục, mà đây là đồn cảnh sát. - Tiếng ồn giảm bá»›t, nhưng ông trung sÄ© vẫn chưa thấy vừa ý, ông nói tiếp:
– Nếu các anh không giữ tráºt tá»±, tôi sẽ tống giam hết. Bây giá» các anh có chịu im mồm hết không?
Tất cả Ä‘á»u im lặng, há» thả ngưá»i tù ra, để cho anh ta đứng yên má»™t chá»—, vẻ thảm não. Ngưá»i trung sÄ© chỉ má»™t thanh niên có mái tóc mà u nâu, tuổi chừng bằng tuổi cá»§a Margaret.
– Tốt ... bây giỠanh hãy nói rõ cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta đưa tay chỉ tù nhân và nói:
– Ngưá»i nà y đã dẫn em gái tôi đến nhà hà ng ăn uống, rồi chuồn mất mà không trả tiá»n! - Giá»ng anh ta tức tối. Cách nói năng cá»§a anh ta cho thấy anh là ngưá»i thuá»™c giai cấp thượng lưu và Margaret nháºn ra khuôn mặt anh ta có vẻ quen quen. Cô mong sao anh ta không nháºn ra cô. Nếu anh ta biết cô bị cảnh sát tóm lại được sau khi bá» nhà ra Ä‘i, thì tháºt nhục nhã biết bao!
Má»™t chà ng trai trẻ hÆ¡n mặc bá»™ áo quần có sá»c ná»›i thêm:
– Hắn tên là Harry Marks, hắn phải và o tù.
Margaret lấy là m lạ, đưa mắt nhìn kỹ Harry Marks. Anh ta rất đẹp trai, tuổi khoảng 22 hay 23, có mái tóc và ng và dáng dấp hà i hòa Ä‘á»u đặn. Mặc dù áo quần cá»§a anh ta có phần xốc xếch, nhưng bá»™ áo quần trên ngưá»i anh rất sang, cà i nút chéo, trông rất lịch sá»± Anh ta nhìn quanh, ánh mắt khinh bỉ rồi lên tiếng nói:
– Những ngưá»i nà y Ä‘á»u say hết.
Ngưá»i thanh niên mặc bá»™ đồ có sá»c đáp lại:
– Có lẽ chúng tôi say, nhưng hắn là một thằng vô lại. và là thằng ăn trộm.
Ông hãy nhìn những thứ mà chúng tôi đã tìm thấy trong túi của hắn. - Anh ta ném cái gì đấy lên mặt bà n. - Hắn đã ăn cắp cặp nút tay áo nà y và o đầu hôm tại nhà ngà i Simon Monkford.
– ÄÆ°á»£c rồi, - ông trung sÄ© nói - các anh buá»™c tá»™i anh ta là lưu manh - bằng cách không trả tiá»n cho nhà hà ng - và tá»™i ăn trá»™m. Có gì nữa khôngâ€.
Cáºu thanh niên mặc bá»™ đồ có sá»c cưá»i ngạo mạn và nói:
– Như thế chưa đủ cho ông hay sao?
Ông trung sĩ chỉ cây bút chì và o mặt anh ta:
– Nà y cáºu, cáºu phải nhá»› cáºu Ä‘ang ở đâu đấy nhé. Có lẽ cáºu sinh ra trong cảnh già u sang, nhưng đây là đồn cảnh sát, nếu cáºu ăn nói vô lá»…, cáºu sẽ và o ngá»§ đêm trong phòng giam đấy.
Ngưá»i thanh niên cứng há»ng, không nói gì được.
Ông trưng sÄ© quay qua ngưá»i tố cáo đầu tiên.
– Bây giỠanh hãy cho tôi biết những chi tiết vỠhai vụ tố cáo ấy được không?
Tôi cần biết tên và địa chỉ cá»§a nhà hà ng ăn uống, tên và địa chỉ cá»§a em gái anh, và tên cùng địa chỉ cá»§a ngưá»i có cặp nút tay áo nà y.
– ÄÆ°á»£c tôi sẽ cho ông biết những chi tiết nà y. Nhà hà ng ăn uống ...
– Tốt. Nà y anh, anh phải ở lại đây, - ông trung sĩ nói, với bị cáo. - Anh ngồi xuống đấy. - Rồi ông quay qua nói với đám thanh niên kia:
– Còn các anh, các anh có thể ra vỠđược rồi.
Há» có vẻ hoang mang bối rối. Công việc phiêu lưu vÄ© đại cá»§a há» kết thúc như thế nà y thì quả đáng thất vá»ng. Cho nên hỠđứng trÆ¡ ra không ai nhúc nhÃch động Ä‘áºy má»™t lát.
– Thôi ra vá» Ä‘i, tất cả Ä‘á»u có thể ra vỠđược rồi.
Chưa bao giá» Margaret nghe được nhiá»u chuyện hấp dẫn chỉ trong má»™t ngà y như thế nà y, Các chà ng trai ra vá», cà u nhà u vá»›i nhau. Ngưá»i thanh niên mặc bá»™ đồ có sá»c nói:
– Các cáºu giao ná»™p má»™t thằng ăn trá»™m cho công lý, thế mà hỠđối xá» vá»›i các cáºu như chÃnh các cáºu là tá»™i phạm! - Nhưng anh ta đã ra khá»i cá»a đồn trước khi nói hết câu.
Ông trung sÄ© giữ chà ng trai tóc nâu lại để thẩm vấn, ông ghi chép lá»i khai và o sổ. Harry Marks ngồi yên trước mặt ông ta má»™t lát, rồi anh ta mất hết kiên nhẫn, quay nhìn quanh trong phòng. Anh ta nhìn thấy Margaret, nhoẻn miệng cưá»i tươi tắn vá»›i cô, rồi đến ngồi bên cạnh cô. Anh ta cất tiếng há»i:
– Ổn cả chứ, cô em? Cái gì là m cho cô phải đến đây và o giỠnà y trong đêm?
Margaret rất ngỡ ngà ng. Anh ta hoà n toà n thay đổi hẳn. Hết thái độ kênh kiệu và giá»ng nói uốn éo, anh ta nói vá»›i giá»ng bình dị như ông trung sÄ©. Cô cảm thấy quá kinh ngạc nên không thể trả lá»i anh ta được.
Harry đưa mắt nhìn ra cá»a như thể muốn thừa cÆ¡ há»™i để chạy trốn khá»i đồn, rồi anh ta quay nhìn và o bà n là m việc và thấy ngưá»i cảnh sát trẻ tuổi Ä‘ang chăm chú nhìn anh ta. Anh ta bèn bỠý định chạy trốn và quay qua há»i Margaret.
– Ai là m mắt cô bị bầm sưng như thế, bố mẹ à ?
Margaret tỉnh táo đáp:
– Tôi bị lạc đưá»ng khi trá»i tối và va mạnh cái thùng thư.
Bây giỠđến lượt anh ta ngạc nhiên. Anh ta tưởng cô là công nhân thợ thuyá»n. Bây giá» nghe giá»ng cô nói, anh má»›i thấy mình lầm. Anh ta Ä‘iá»m nhiên lấy lại phong độ hồi nãy.
– Trá»i Æ¡i, rá»§i tháºt!
Margaret thấy vui vui. Nhân cách anh ta ra sao nhỉ. Ngưá»i anh ta tá»a mùi nước hoa. Tóc cắt khéo, tháºm chà còn để cho dà i nữa. Anh ta mặc bá»™ đồ dạ phục may theo kiểu vun Edouard Äệ bát, bÃt, tất lụa và già y đế má»ng đánh bóng. Äồ trang sức trên ngưá»i Ä‘á»u hảo hạng nút áo kim cương trên áo sÆ¡ mi, cặp nút tay áo tuyệt đẹp; đồng hồ và ng và vòng Ä‘eo tay có hình con cá sấu mà u Ä‘en; trên ngón tay út cá»§a bà n tay trái có chiếc nhẫn. Hai bà n tay anh ta to tướng, nhưng móng tay thì rất sạch.
Cô hạ thấp giá»ng há»i nhá»:
– Có tháºt anh Ä‘i ăn nhà hà ng mà không trả tiá»n không?
Anh ta nhìn cô má»™t lát rồi trả lá»i xăng xái:
– Cô cứ tin là tháºt Ä‘i. - Giá»ng anh ta nghe có vẻ như hà nh động cá»§a anh là có ý đồ, có âm mưu.
– Tại sao lại thế?.
– Bởi vì, nếu tôi ngồi nghe cô Rebecca Maugham - Flint nói vỠba con ngựa chết tiệt của cô ta thêm chút nữa, thì chắc tôi sẽ bóp cổ cô ấy cho đến chết mất.
Margaret phì cưá»i. Cô biết Rebecca Maugham-Flint, cô ta như cây sà o khổng lồ không đưá»ng nét gì hết, là con gái cá»§a má»™t ông tướng và cô ta giống bố vá» thái độ kênh kiệu, có giá»ng nói oang oang:
– Tôi hiểu ra rồi, - cô nói – Khó mà tưởng tượng ra má»™t ngưá»i khả ái như ông Marks nà y lại Ä‘i ăn vá»›i cô ta được.
Ngưá»i cảnh sát có tên Steve xuất hiện, ông ta lấy cái ly không nÆ¡i cô.
– Cô cảm thấy khá»e rồi chứ, tiểu thư Margaret?
Cô liếc mắt thấy Harry Marks giáºt mình sá»ng sốt khi nghe ngưá»i cảnh sát gá»i tước vị cá»§a cô.
– Khá»e nhiá»u rồi, cám Æ¡n ông, - cô đáp.
Nãy giá» ham nói chuyện vá»›i Harry, cô quên phứt chuyện lo buồn cá»§a mình, bây giá» cô má»›i nhá»› lại những việc cô phải là m. - Ông tháºt tốt, - cô nói tiếp:
– Bây giỠtôi xin phép chia tay ông để đi là m những công việc cần thiết hơn.
– Cô khá»i phải vá»™i, - ngưá»i cảnh sát đáp. - Bố cô, ngà i hầu tước Ä‘ang trên đưá»ng đến đây tìm cô.
Margaret cảm thấy tim mình như ngừng Ä‘áºp. Tại sao có thể như thế nà y được? Cô tin chắc hà nh động cá»§a cô rất bảo đảm: nhưng cô đã đánh giá thấp bố cô. Cô nghÄ© chắc khi cô Ä‘i ra ga thì ông đã Ä‘i theo cô, rồi lái xe Ä‘i Luân Äôn! Cô run lẩy bẩy, há»i ông cảnh sát, giá»ng căng thẳng:
– Là m sao bố tôi biết tôi ở đây?
Ngưá»i cảnh sát hãnh diện đáp:
– Tối hôm qua ngưá»i ta đã loan tin cô trốn nhà ra Ä‘i, và tôi có nhiệm vụ tìm cô. Ngưá»i ta có miêu tả vóc dáng cô, nhưng trá»i tối quá, nên tôi không nháºn ra, nhưng tôi nhá»› tên cô. Nhiệm vụ cá»§a tôi là phải báo cho ngà i hầu tước biết ngay.Vừa dẫn cô vỠđây là tôi gá»i Ä‘iện thoại báo cho ông biết liá»n.
Margaret đứng Ä‘áºy, tim Ä‘áºp liên hồi. Cô nói:
– Tôi không đợi ông đến đâu. Bây giá» trá»i sáng rồi.
Ngưá»i cảnh sát có vẻ lo lắng.
– Khoan đã, - ông ta nói một cách gay gắt.
Ông quay lại bà n là m việc và há»i ông trung sÄ©:
– Thưa trung sĩ cô ấy không muốn đợi bố cô đến.
Harry Marks nói nhỠvới Margaret:
– Há» không thể giữ cô lại được: vá»›i tuổi cô, chạy trốn khá»i nhà không phải là tá»™i lá»—i. Nếu cô muốn Ä‘i, cô chỉ việc ra Ä‘i.
Margaret tin chắc hỠđang tìm cớ để giữ cô lại.
Ông trung sÄ© đứng dáºy, Ä‘i ra khá»i bà n là m việc, ông nói:
– Anh ta nói có lý đấy. Nếu cô muốn đi, thì cứ đi.
– á»’, cám Æ¡n - Margaret đáp, giá»ng biết Æ¡n.
Ông trung sÄ© cưá»i:
– Nhưng cô không có già y, vá»› thì thá»§ng. Nếu cô muốn ra Ä‘i trước khi bố cô đến, cô hãy để tôi gá»i cho cô má»™t chiếc tắc xi.
Cô suy nghÄ©. Há» Ä‘iện thoại cho bố khi cô đến đồn cảnh sát. mà việc nà y chỉ má»›i cách đây chưa đầy má»™t giá». Bố không thể đến đây trước má»™t giá» nữa. Cô bèn nói vá»›i ông cảnh sát.
– Thế thì tốt, tôi xin cám ơn ông.
Ông ta mở cánh cá»a ở phòng sau và nói:
– Cô nên và o đây ngồi để đợi tắc xi. - Ông ta báºt đèn.
Margaret muốn ngồi ngoà i nà y nói chuyện phiếm với anh chà ng Harry Marks có duyên nà y nhưng cô không muốn là m ông trung sĩ chạm tự ái, nên cô đà nh đáp:
– Cám ơn ông.
Cô và o trong căn phòng nhá». Trong phòng có hai cái ghế á»p ẹp và má»™t cái ghế dà i, trên trần có bóng đèn và cá»a sổ có song sắt. Cô không hiểu tại sao ông trung sÄ© cho cái phòng nà y dá»… chịu hÆ¡n phòng ngoà i. Cô quay lại để nói vá»›i ông ta.
Cánh cá»a đã đóng lại. Cô có linh cảm không hay nổi lên trong lòng. Cô vá»™i và ng đến cá»a, vặn tay nắm. Bá»—ng cô nghe có tiếng khóa cà i lại và cô thấy lo sợ.
Cô xoay mạnh nắm cá»a, nhưng cá»a không mở được.
Cô thất vá»ng ngồi phịch xuống chiếc ghế dà i. Cô nghe bên ngoà i có tiếng cưá»i rúc rÃch, rồi có tiếng Harry cất lên nho nhá»:
– Äồ đểu!
Rồi cô nghe giá»ng ông trung sÄ© nói, nhưng bây giá» giá»ng ông kém phần nhẹ nhà ng:
– Im miệng đi!
– Ông không có quyá»n là m thế.
– Bố cô ta là hầu tước, tôi có bổn pháºn là m theo lá»i ông ta.
Câu chuyện chấm dứt ngang đó.
Margaret biết thế là cô đã thất bại. Chuyện trốn thoát thế là há»ng bét rồi. Cô đã bị những ngưá»i mà cô tưởng đến giúp cô phản bá»™i. Chỉ trong và i giá» nữa thôi là cô sẽ được thả ra, và như thế là chấm dứt việc trốn thoát. Cô sẽ không đầu quân và o lá»±c lượng háºu cần được cô Ä‘au đớn nghÄ©, mà cô sẽ đáp chuyến thá»§y phi cÆ¡ Clipper cá»§a hãng hà ng không Pan American để bay qua New York, trốn chiến tranh. Sau chuyến phiêu lưu mạo hiểm nà y, số pháºn cá»§a cô vẫn không thay đổi. Tháºt quá bất công.
Má»™t hồi lâu, cô quay lưng lại phÃa cá»a, Ä‘i đến cá»a sổ Cô thấy cái sân sau vắng vẻ và má»™t bức tưá»ng gạch. Cô đứng yên bên cá»a sổ, chán nản thất vá»ng, nhìn qua chấn song thấy trá»i đã sáng, cô chỉ còn nước đợi bố cô đến mà thôi.
Eddie Deakin kiểm tra lần cuối chiếc Clipper của hãng Pan American.
Bốn động cÆ¡ Wright Cyclone má»™t ngà n năm trăm mã lá»±c đã tra dầu má»§. Má»—i động cÆ¡ cao bằng đầu ngưá»i. Ngưá»i ta đã thay 56 cái bu di. Vì có tÃnh cẩn tháºn, Eđđie lấy trong túi áo lao động ra cái dụng cụ Ä‘o bá» dà y, chuồi lưỡi Ä‘o xuống dưới sưá»n động cÆ¡, giữa lá»›p cao su và mặt kim loại, để kiểm tra độ dÃnh vì trong chuyến bay dà i như thế nà y, sá»± rung chuyển cá»§a máy bay có thể là m cho các thứ dÃnh và o nhau căng ra rất khá»§ng khiếp. Nhưng cái thước Ä‘o cho thấy không có chá»— nà o hở ra quá ná»a ly. Sưá»n máy bay giữ nguyên vị trà rất tốt.
Anh đóng ô cá»a hầm tà u, rồi leo thang Ä‘i xuống. Khi nà o ngưá»i ta hạ chiếc thá»§y phi cÆ¡ xuống nước, anh má»›i cởi đồ quần lao động ra, tắm rá»a rồi mặc bá»™ đồng phục Ä‘en cá»§a hãng Pan American và o.
Khi anh rá»i khá»i bến cảng, trá»i nắng ráo, anh leo lên ngá»n đồi để đến khách sạn nÆ¡i phi hà nh Ä‘oà n nghÄ© ngÆ¡i trong thá»i gian kiểm tra tu bổ máy móc. Anh hãnh diện vá» chiếc máy bay và hãnh diện vá» nghá» nghiệp cá»§a mình. Phi hà nh Ä‘oà n cá»§a chiếc Clipper Ä‘á»u là những ngưá»i ưu tú, những ngưá»i giá»i cá»§a công ty, vì chuyến bay xuyên đại dương má»›i mẻ nà y là chuyến hà nh trình nổi tiếng nhất. Rồi đây, suốt cả Ä‘á»i, anh sẽ tá»± hà o anh là ngưá»i đầu tiên đã bay trên chiếc Clipper qua đại tây dương.
Thế nhưng, anh định rồi đây anh sẽ thôi bay. Anh đã ba mươi tuổi, anh đã cưới vợ từ má»™t năm nay và bây giá» Carol-Ann đã có thai. Äối vá»›i ngưá»i còn độc thân thì bay là công việc rất tuyệt, nhưng ngưá»i đã có vợ như anh, anh không muốn xa vợ con lâu ngà y. Anh đã có tiá»n dà nh dụm, anh đã có đủ tiá»n để kinh doanh nhỠđược rồi. Anh đã chá»n được má»™t miếng đất ở gần Banger trong tiểu bang Maine để là m nÆ¡i Ä‘áºu máy bay rất tốt. Anh sẽ sá»a chữa bảo trì máy bay, bán nhiên liệu máy bay, và sẽ mua má»™t chiếc để đưa đón khách. Anh thầm mÆ¡ ước má»™t ngà y nà o đó anh sẽ có má»™t công ty hà ng không, như Juan Tippe, ngưá»i tiên phong đặt ná»n móng Hãng Pan American.
Anh Ä‘i và o vưá»n khách sạn Langdown. CÅ©ng may là phi hà nh Ä‘oà n thuê được phòng trong khách sạn nà y chỉ xa cách các cÆ¡ sở hạ tầng cá»§a Hãng hà ng không Hoà ng gia Anh chua đầy hai cây số. Khách sạn là má»™t tòa nhà nông thôn kiểu Anh do má»™t cặp vợ chồng rất dá»… thương Ä‘iá»u khiển, há» là m vừa ý má»i ngưá»i và há» phục vụ trà trên bãi cá» và o những buổi chiá»u trá»i đẹp.
Anh Ä‘i và o tiá»n sảnh, gặp ngay ngưá»i phụ tá cho mình, DesmonÄ‘ Finn - ngưá»i được má»i ngưá»i đặt cho cái bà danh là Mickey vì trông anh ta lúc nà o cÅ©ng phấn chấn như ngưá»i vừa dùng ma túy. Mickey là má»™t chà ng trai vô tư, có nụ cưá»i cởi mở, toe toét để lá»™ ca hai hà m răng và anh ta thưá»ng xem Eddie như má»™t vị anh hùng, khiến cho Eđđie cảm thấy bối rối trước sá»± mến phục nà y cá»§a anh ta. Anh ta Ä‘ang nghe Ä‘iện thoại, và khi thấy Eddie, anh ta liá»n nói vá»›i ngưá»i bên kia đầu giây:
– Ồ, đợi chút nhé, anh may rồi đấy, anh ấy vừa đến. Anh ta đưa ống nghe cho Eddie và nói:
– Anh có điện thoại đây đưa xong.
Anh ta bước lên cầu thang, lịch sự để bạn một mình nói chuyện trên điện thoại.
– A lô? - Eđđie nói trong máy.
– Có phải Edwarđ Deakin đấy không?
Eddie cảm thấy lo lo. Giá»ng nói lạ và không ai gá»i anh bằng EdwarÄ‘ hết.
Anh đáp.
– Vâng, tôi là Eđđie Deakiil. Anh là ai?
– Äợi chút nhé, tôi chuyển Ä‘iện thoại cho vợ anh đây.
Eđđie cảm thấy lòng thắt lại. Tại sao Carol-Ann gá»i anh từ Hoa Kỳ nhỉ?
Chắc có chuyện gì xảy ra rồi.
Má»™t lát sau, anh nghe giá»ng vợ anh trên máy.
– Eddie đấy ư?
– Chà o em yêu, có chuyện gì xảy ra thế?
Chị báºt khóc nức nở.
Vô số chuyên đáng sợ hiện ra trong óc anh: nhà bị cháy, có ngưá»i chết, chị gặp tai nạn bị thương, chị sẩy thai.
– Carol Ann, bình tÄ©nh Ä‘i em, em khá»e chú?
Chị vừa khóc vừa đáp.
– Em ... không ... bị thương.
– Váºy thì chuyện gì? - Anh lo sợ há»i. - Có chuyện gì xảy ra phải không? Nói cho anh biết Ä‘i, em yêu.
– Những ngưá»i nà y .... đến nhà .
Eddie cảm thấy lạnh toát cả ngưá»i.
– Ngưá»i nà o thế? HỠđến là m gì?
– HỠbắt em lên xe hơi.
– Lạy Chúa, há» là ai? - Anh giáºn đến nghẹt thở, phải cố sức thở mạnh.
Chúng có là m gì hại đến em không?
– Em bình an ... nhưng, Eđđie, em sợ quá.
Anh nghẹn ngà o. Anh muốn há»i nhiá»u chuyện má»™t lúc. Những ngưá»i đà n ông đến nhà anh, bắt Carol-Ann lên xe:
– Có chuyện gì xảy ra không? - Cuối cùng anh thốt được nên lá»i.
– Tại sao chúng bắt em?.
– HỠkhông muốn nói với em.
– Chúng có nói gì với em không?.
– Eddie, anh phải là m những chuyện, hỠmuốn, em chỉ biết có chừng ấy thôi.
Mặc dù rất bá»±c tức và rất hoảng sợ nhưng Eddie vẫn nhá»› lá»i dạy cá»§a bố anh, ông đã nói: Äừng bao giá» ký má»™t ngân phiếu trắng, không ấn định số tiá»n.
Tuy nhiên, anh vẫn không ngần ngại đáp:
– Anh sẽ là m, nhưng chuyện gì?.
– Anh hứa nhé!
– Anh hứa.
– Tháºt Æ¡n Chúa.
– Chuyện xảy ra khi nà o?
– Cách đây hai giá».
– Bây giỠem ở đâu?
– Em đang ở trong một ngôi nhà không xa ... Có tiếng hét là m gián đoạn câu nói của chị – Carol-Ann! Có chuyện gì thế? Em bình an chứ?
Không có tiếng trả lá»i. Tức giáºn, hoảng sợ và bất lá»±c, Eđđie bóp chặt ống nghe đến nổi mấy khá»›p ngón tay trắng bệch.
Rồi giá»ng nói cá»§a gã đà n ông hồi nãy cất lên:
– Eđward, anh hãy nghe tôi nói cho kỹ đây.
– Không, chÃnh anh má»›i nghe tôi, anh là đồ cặn bã cá»§a xã há»™i. Nếu anh là m hại đến cô ấy, tôi sẽ giết anh dấy. Tôi thá» vá»›i Chúa chứng giám, tôi sẽ Ä‘uổi theo anh suốt Ä‘á»i, và khi tìm ra anh, đồ khố nạn, tôi sẽ bứt đầu anh ra, anh có nghe tôi nói không?
Bên kia đầu giây im lặng một lát như thể gã đà n ông đang nói không ngỠanh lại nói một hơi như thế.
Rồi gã nói tiếp:
– Äừng là m căng, anh ở xa đây lắm. - Anh có vẻ hÆ¡i dao động, nhưng hắn có lý: Eddie không thá» là m gì được. Gã đà n ông nói tiếp. - Anh có bằng lòng nghe cho kỹ không?
Hết sức cố gắng, Eddie không nói gì nữa.
– Anh sẽ nháºn những công việc phải là m vá»›i má»™t ngưá»i ở trên máy bay, ngưá»i ấy có tên là Tom Luther.
– Trên máy bay? Như thế nà y là thế nà o? Anh chà ng Tom Luther nà y là khách Ä‘i máy bay hay là gì? - Eđđie há»i:
– Nhưng anh muốn tôi là m gì?
– Anh hãy câm mồm lại. Luther sẽ nói cho anh biết, và nếu anh muốn gặp lại vợ anh, thì anh phải là m theo lệnh anh ta từng lá»i má»™t.
– Nhưng là m sao tôi biết?.
– À, còn má»™t việc nữa. Äừng báo cho cảnh sát biết. Báo cho cảnh sát là anh không được việc gì đâu.
– Nếu anh tiết lộ chuyện nà y với bất kỳ ai, tôi sẽ hiếp vợ anh ngay đấy.
– Äồ khốn nạn, tao sẽ ...
Äiện thoại cúp.
|

06-10-2008, 01:39 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 3
Harry Marks là ngưá»i đà n ông may mắn nhất trên Ä‘á»i.
Mẹ anh ta thưá»ng nói vá»›i con rằng anh gặp nhiá»u may mắn. Mặc dù cha chết trong đại chiến, nhưng anh ta may mắn đã có bà mẹ xốc vác, đảm Ä‘ang. Bà ta kiếm sống bằng cách giúp việc trong các văn phòng, và trong thá»i gian khá»§ng hoảng kinh tế, không bao giá» bà thiếu việc là m. Hai mẹ con sống ở Battersea, trong má»™t khu chung cư mà tầng nà o cÅ©ng chỉ có vòi nước lạnh và có phòng vệ sinh nằm ngoà i căn há»™, nhưng há» có những ngưá»i láng giá»ng rất tốt, biết giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn. Harry có tà i tránh khá»i được những sá»± buồn lo ở Ä‘á»i, ở trưá»ng, ông thầy giáo thưá»ng đánh há»c trò, nhưng khi đến phiên đánh anh thì cây roi gãy. Harry té dưới xe, và xe chạy ngang qua mà không đụng đến ngưá»i anh.
ChÃnh vì quá yêu thÃch đồ nữ trang mà anh trở thà nh kẻ trá»™m cắp. Khi đến tuổi trưởng thà nh, anh thÃch rong chÆ¡i trên các con đưá»ng sang trá»ng già u có ở tại khu West End, và nhìn và o các tá»§ gương bán đồ kim hoà n. Anh say mê má»™t cách thÃch thú những viên kim cương và đá quà để trên những chiếc gối nhá» sáng long lanh dưới ánh sáng huyá»n ảo cá»§a cá»a tiệm kim hoà n. Anh yêu chúng vì sắc đẹp cá»§a chúng rồi, mà còn yêu vì chúng biểu hiện má»™t nếp sống mà anh đã khám phá ra qua sách vở, má»™t nếp sống trong các ngôi nhà rá»™ng rãi ở nông thôn, có những bãi cá» xanh rá»™ng lá»›n, nÆ¡i có những cô gái mà ngưá»i ta thưá»ng gá»i là tiểu thư Penelope hay Jessica Chumley, chÆ¡i ten nÃt suốt buổi chiá»u, và khi vá» nhà uống trà còn thở hổn hển.
Anh ta há»c nghá» kim hoà n, nhưng công việc là m đồ nữ trang là m cho anh bá»±c bá»™i, nên sáu tháng sau, anh bá» việc. Công việc sá»a chữa những sợi dây đồng hồ bị gãy và ná»›i rá»™ng những chiếc nhẫn cá»§a các bà đã lên cân không có gì là m cho anh hứng thú hết. Nhưng nhá» thế mà anh đã há»c được cách phân biệt má»™t viên hồng ngá»c vá»›i má»™t viên ngá»c lá»±u, phân biệt được ngá»c trai tá»± nhiên vá»›i ngá»c trai nhân tạo, và phân biệt được má»™t viên kim cương hiện đại, đẽo gá»t sáng loáng vá»›i viên đá quý đẽo gá»t và o thế ká»· XIX. Anh lại còn phân biệt được sá»± khác nhau giữa má»™t cái khung đẹp vá»›i má»™t cái khung giả, phân biệt được má»™t váºt trang sức đẹp có giá trị vá»›i má»™t váºt rưá»m rà phô trương mà thiếu mỹ thuáºt; và khả năng phân biệt nà y chỉ nung nấu thêm lòng say mê đồ kim hoà n đẹp và sở thÃch nếp sống cần có những thứ nà y nÆ¡i anh.
Cuối cùng để thá»a mãn hai sở thÃch nà y, anh tìm cách lợi dụng những cô gái như Rcheeca ở Ascot. Anh thưá»ng gặp các cô gái già u có ở trưá»ng Ä‘ua ngá»±a.
Nhá» khung cảnh rá»™ng rãi và ngưá»i Äông, nên anh dá»… dà ng lui tá»›i giữa hai nhóm thanh niên cá độ, tạo không khà máºt thiết đến độ nhóm nà o cÅ©ng tưởng anh là ngưá»i cá»§a nhóm mình. Rebecca là cô gái to lá»›n vá»›i lá»— mÅ©i khổng lồ, cô mặc chiếc áo cởi ngá»±a bằng vải dệt kim có hình tổ ong trông tháºt kỳ dị, và đội chiếc mÅ© chóp có cắm lông theo kiểu Robin Rừng Rú. Tất cả thanh niên nà o thuá»™c nhóm cá»§a cô cÅ©ng không quan tâm chú ý đến cô, cho nên cô nà ng tá» ra biết Æ¡n Harry, vì anh đã chuyện trò thân máºt vá»›i cô.
Anh không chạy theo cô ta ngay tức khắc, vì vá»™i vã như thế xem ra không được giá trị cho lắm. Nhưng má»™t tháng sau, anh gặp cô ta trong má»™t phòng trưng bà y nghệ thuáºt, cô ta niá»m nở vá»›i anh như anh là ngưá»i bạn cÅ©, và giá»›i thiệu anh vá»›i mẹ cô.
Những cô gái như Rebecca, không được Ä‘i chÆ¡i vá»›i trai mà không có ngưá»i canh giữ Ä‘i theo, dù là đi xem xi nê hay Ä‘i ăn nhà hà ng; chỉ có con gái bán hà ng hay thợ thuyá»n má»›i Ä‘i như thế. Cho nên há» nói vá»›i cha mẹ là há» Ä‘i cùng nhóm; và để chứng tá» cho cha mẹ thấy, há» thưá»ng cùng nhau Ä‘i dá»± những tiệc rượu.
Sau đó, từng cặp sẽ lặng lẽ chuồn Ä‘i chá»— khác chÆ¡i. Là m như thế nà y má»›i thÃch hợp vá»›i Harry: vì anh không chÃnh thức “tán tỉnh†Rebecca, cha mẹ cô thấy không cần thiết Ä‘iá»u tra kỹ vá» lai lịch cá»§a anh, khá»i phải đặt nghi vấn vá» những lá»i dối trá vu vÆ¡ cá»§a anh vá» ngôi nhà ở nông thôn cá»§a anh tại Yorkshire, vá» việc anh theo há»c má»™t trưá»ng đại há»c nhỠở Tô Cách Lan, vá» mẹ anh bệnh hoạn Ä‘ang nghỉ dưỡng sức ở vùng miá»n trung nước Pháp, và anh sắp được gắn lên trung úy trong lá»±c lượng Không quân Hoà ng gia Anh.
Anh nháºn thấy những chuyện láo khoét vu vÆ¡ là chuyện rất phổ biến trong xã há»™i thượng lưu, nÆ¡i anh thưá»ng lui tá»›i. Ngưá»i ta nghe những chuyện nà y từ cá»a miệng cá»§a các thanh niên không muốn thú nháºn mình nghèo xÆ¡ nghèo xác, không muốn cho má»i ngưá»i biết cha mẹ há» là những bợm nghiện rượu thâm căn cố đế, không muốn tá» ra mình Ä‘ang ở trong má»™t gia đình hèn hạ và thiếu tư cách. Không ai nhá»c công Ä‘i Ä‘iá»u tra má»™t ngưá»i chưa có dấu hiệu gì muốn ve vãn má»™t cô gái con nhà quà tá»™c.
Cho nên, Harry đã Ä‘i chÆ¡i vá»›i Rebecca theo cái kiểu văn nghệ như thế nà y từ ba tuần nay rồi. Cô ta má»i anh đến chÆ¡i ngà y cuối tuần ở Kent má»™t lần, ở đây anh đã chÆ¡i bà i Cri-kê và ăn cắp tiá»n cá»§a khách đến chÆ¡i, những ngưá»i nà y không dám kêu ca vì sợ là m mất lòng chá»§ nhà . Cô ta má»i anh Ä‘i dá»± dạ vÅ© nhiá»u lần, ở đây anh đã móc túi và lục túi xách cá»§a ngưá»i ta. Ngoà i ra, có lần đến thăm chá»— ở cá»§a Rebecca, anh đã cuá»—m má»™t số tiá»n nho nhá», má»™t Ãt đồ đạc và ba chiếc kẹp từ thá»i Victoria rất đẹp, mà mẹ cá»§a Rebecca chưa biết là bà đã mất các thứ nà y.
Theo anh ta, thì ăn cắp cá»§a những hạng ngưá»i như thế nà y không có gì là vô đạo đức hết. Những ngưá»i nà y không xứng được hưởng cảnh già u sang. Hầu hết há» không là m việc gì cả. Có má»™t số có địa vị xã há»™i, nhưng hỠđã dùng quan hệ phe đảng để chiếm những chức vụ ngồi mát ăn bát và ng, đó là những nhà ngoại giao, những chá»§ tịch các công ty, các quan tòa hay đại biểu các đảng bảo thá»§.
Ä‚n cắp cá»§a há» cÅ©ng như giết bá»n Quốc xã Äức thôi, đây là công việc phục vụ nhân dân chứ không phải tá»™i lá»—i.
Anh là m như thế từ hai năm nay và anh biết công việc nà y không thể kéo dà i mãi được. Xã há»™i thượng lưu nước Anh rá»™ng mênh mông nhưng cÅ©ng giá»›i hạn, cuối cùng thế nà o ngưá»i ta cÅ©ng sẽ tìm ra tông tÃch cá»§a anh. Ngay lúc anh Ä‘ang định kiếm má»™t công việc gì khác để là m ăn sinh sống, thì chiến tranh bùng nổ.
Tuy nhiên anh sẽ không đầu quân và o là m lÃnh trÆ¡n. Thá»±c phẩm đã tầm thưá»ng mà áo quần lÃnh lại còn thô tháp, rồi Ä‘á»i sống trong quân ngÅ© khắc nghiệt, dữ dá»™i, không thÃch hợp cho anh chút nà o hết. Ngoà i ra, Ä‘i bá»™ binh phải mặc ka ki, mà anh mặc ka ki trông rất tệ. Cho nên anh muốn trở thà nh sÄ© quan Không quân Hoà ng gia Anh. Anh chưa biết cách là m sao để trở thà nh sÄ© quan không quân, nhưng thế nà o anh cÅ©ng đạt được ý nguyện, vì anh là ngưá»i thưá»ng gặp may mắn.
Trong lúc chỠđợi thá»i cÆ¡, anh quyết định sá» dụng Rebecca để giá»›i thiệu anh lần chót vá»›i má»™t nÆ¡i già u sang, trước khi anh bá» rÆ¡i cô ta.
Hai ngưá»i đến tham dá»± buổi tiếp tân và o buổi tối tại khách sạn sang trá»ng ở Belgravia, nÆ¡i ngà i Simon Monford Ä‘ang ở, ông ta là má»™t nhà xuất bản già u có.
Harry nghỉ ngÆ¡i má»™t lát vá»›i cô Lydia Moss, con gái cá»§a má»™t bá tước Tô Cách Lan, cô ta béo phì và khả kÃnh. Cô ta vụng vá», đơn độc, nên anh trổ tà i tán tỉnh cô ta không mấy khó khăn. Anh chuyện trò vá»›i cô chừng 15 hay 20 phút, thá»i gian đại khái như bao lần trước anh thưá»ng dùng để tán tỉnh con gái. Rồi anh đến nói chuyện vá»›i Rebecca để khá»i là m pháºt ý cô nà y. Sau đó, anh thấy đã đến lúc hà nh động.
Anh xin lá»—i để ra khá»i phòng. Buổi tiếp tân diá»…n ra trong phòng khách rá»™ng rãi ở tầng lầu má»™t. Khi anh Ä‘i qua hầm cầu thang và lén lút Ä‘i lên thang lầu, anh thấy hồi há»™p vô cùng như má»—i khi anh ra tay là m ăn. Cứ nghÄ© đến chuyện Ä‘i ăn trá»™m cá»§a chá»§ nhà , lòng anh lại nôn nao sợ bị bắt tại tráºn và bỉ tố cáo là kẻ gian phi, anh vừa lo sợ lại vừa phấn khÃch.
Anh Ä‘i lên tầng trên, men theo hà nh lang dẫn đến phÃa trước nhà . Cánh cá»a nằm ở cuối hà nh lang có lẽ là cá»a mở và o phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhân, anh nghÄ© thế Anh mở cá»a ra, thấy má»™t căn phòng rá»™ng lá»›n có treo mà n bằng vải hoa và má»™t chiếc giưá»ng phá»§ mà u hồng. Anh định và o trong phòng thì bá»—ng má»™t cánh cá»a khác mở ra và có tiếng há»i xẵng:
– Kìa, là m gì thế?
Harry quay ngưá»i lui, rất căng thẳng. Anh thấy má»™t thanh niên cỡ tuổi anh Ä‘i tá»›i trên hà nh lang, đưa mắt ngạc nhiên nhìn anh.
Như má»i lần khác, há»… má»—i lần anh cần nói cái gì là lá»i nói tuôn ra má»™t cách rất tá»± nhiên.
– À có phải chỗ nà y không?
– Chỗ gì?
– Có phải đây là phòng vệ sinh không?
Mặt ngưá»i thanh niên bá»—ng lá»™ vẻ vui tươi:
– á»’, thì ra thế. Anh Ä‘i đến chá»— có cánh cá»a mà u xanh nằm ở cuối hà nh lang đằng kia kìa.
– Rất cám ơn.
– Không sao.
Harry Ä‘i dá»c theo hà nh lang. Anh nói:
– Nhà đẹp quá – Äẹp ư? - Ngưá»i thanh niên há»i, rồi Ä‘i xuống cầu thang và biến mất.
Harry mỉm cưá»i khoan khoái. Äôi lúc có ngưá»i quá dá»… tin.
Anh quay lại, và o căn phòng mà u hồng. Phòng nà y trông như một căn hộ.
Mà u sắc trong phòng khiến anh nghÄ© là mình Ä‘ang đứng trong phòng cá»§a Bà Monkford. Nhìn quanh, anh thấy có phòng để móc áo quần khăn mÅ© ở bên cạnh, phòng nà y cÅ©ng trang hoà ng mà u hồng, rồi anh thấy có má»™t phòng nữa nhá» hÆ¡n, trong phòng có kê ghế bà nh bá»c da và trang hoà ng bằng giấy có sá»c tiếp theo đó là phòng móc áo quần đà n ông. Trong xã há»™i thượng lưu, những cặp vợ chồng thưá»ng có phòng riêng, theo chá»— Harry biết thì thế. Anh chưa dám khẳng định há» ngá»§ riêng là vì há» Ãt dâm dáºt hÆ¡n giá»›i thợ thuyá»n, hay há» nghỉ riêng là vì há» có nhiá»u phòng trong nhà quá rá»™ng lá»›n.
Phòng áo quần cá»§a ngà i Simon gồm có má»™t cái tá»§ lá»›n bằng gá»— gụ và má»™t tá»§ con mất cân xứng. Harry mở ngăn kéo đầu tiên ở tá»§ con mốt. Trong ngăn kéo có má»™t cái há»™p nhá» bằng da đựng đồ nữ trang, trong há»™p đựng nút áo, kim găm cà i cổ áo và nút tay áo, để lá»™n xá»™n. Hầu hết các thứ Ä‘á»u tầm thưá»ng, nhưng con mắt nhà nghá» cá»§a Harry chú ý đến cặp nút tay áo xinh xắn bằng và ng có gắn những viên hồng ngá»c nho nhá». Anh cho cặp nút nà y và o túi. Bên cạnh cái há»™p, có cái và da đựng 50 bảng bằng những tá» giấy bạc 5 bảng. Harry lấy 20 bảng, anh cảm thầy hà i lòng. Tháºt dá»…, anh ta nghÄ©. Muốn có 20 bảng, nhiá»u ngưá»i phải là m việc trong nhà máy bẩn thỉu hai tháng trá»i má»›i. có được.
Anh không bao giá» lấy hết. Lấy hết khiến ngưá»i ta sinh nghi. Má»™t Ãt, há» sẽ nghÄ© hỠđã là m mất đồ nữ trang đâu đó hay là lầm lẫn số tiá»n có trong vÃ, cho nên há» không thể thông báo bị mất cắp được.
Anh đóng ngăn kéo lại rồi đi qua phòng phu nhân Monkford. Anh đã định bỠđi với chiến lợi phẩm vừa kiếm được, nhưng lại muốn nấn ná thêm và i phút.
Phụ nữ thưá»ng có đồ nữ trang quà giá hÆ¡n đà n ông. Phu nhân Monkford có lẽ có ngá»c xa phia, mà Harry thì rất thÃch loại ngá»c nà y.
Trá»i đẹp nên có má»™t cánh cá»a sổ mở rá»™ng. Harry đưa mắt nhìn, anh ta thấy má»™t ban công nhá» có lan can uốn. Anh vá»™i Ä‘i và o phòng để áo quần và ngồi và o bà n trang Ä‘iểm. Anh mở hết các ngăn kéo ra, thấy có nhiá»u há»™p và đĩa đựng đồ nữ trang. Anh liá»n vá»™i và ng lục xem, tai cố lắng nghe tiếng động nÆ¡i cá»a.
Phu nhân Monkford không sà nh vỠđồ trang sức. Bà ta đẹp nhưng vô duyên, và bà - hay chồng bà - chá»n đồ nữ trang lòe loẹt nhưng Ãt có giá trị. Ngá»c trai thì không cân xứng, trâm cà i tóc thô xấu, hoa tai nặng ná» và và ng Ä‘eo tay không hấp dẫn. Anh cảm thấy thất vá»ng.
Anh Ä‘ang đắn Ä‘o trước cái má» Ä‘ay xinh xắn thì bá»—ng anh nghe có tiếng cá»a phòng mở. Anh khá»±ng lại, ruá»™t Ä‘au thắt, suy tÃnh cách hà nh động.
Căn phòng chỉ có má»™t cánh cá»a duy nhất. Phòng có má»™t cánh cá»a sổ nhá», nhưng cá»a đóng và có lẽ anh không thể nà o mở kịp mà không gây tiếng động.
Anh phân vân tá»± há»i không biết trốn và o tá»§ treo áo có kịp không.
Từ chá»— ngồi, anh không thấy cá»a phòng. Anh nghe cá»a đóng lại, rồi có tiếng đà n bà ho và tiếng bước chân nhẹ nhà ng Ä‘i trên thảm. Anh cúi nhìn và o tấm gương soi trên bà n trang Ä‘iểm. Vá»›i tư thế như thế nà y, anh thấy khắp cả phòng.
Phu nhân Monkford Ä‘i vá» phÃa phòng để áo quần. Anh không có thì giỠđóng các ngăn kéo lại nữa.
Anh hơi hồi hộp. Anh cảm thấy sợ, nhưng anh đã từng gặp hoà n cảnh nguy hiểm như thế nà y rồi. Anh đợi một lát, cố lấy bình tĩnh rồi quyết hà nh động.
Anh đứng dáºy, Ä‘i nhanh qua cánh cá»a và o phòng và nói:
– Thì ra là thế!
Phu nhân Monkford dừng lại giữa phòng. Bà ta lấy tay bịt miệng và thốt lên nho nhó.
Trước cánh cá»a sổ mở rá»™ng, tấm mà n bằng vải hoa bay lất phất trong cÆ¡n gió nhẹ, Harry bá»—ng nảy ra má»™t ý trong óc.
– Thì ra là thế, anh lặp lại, cố lấy giá»ng kinh ngạc.
– Tôi vừa thấy có ngưá»i nhảy qua cá»a sổ ở phòng bà .
Bà ta thốt ra lá»i:
– Anh nói cái gì? Và anh là m gì trong phòng tối?
Harry đóng kịch, anh ta chạy đến cá»a sổ, nhìn ra ngoà i rồi nói:
– Äi mất rồi?
– Xin anh vui lòng cho tôi biết chuyện gì thế?
Harry hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, như thể anh muốn có thì giỠđể sắp xếp các tình tiết cho mạch lạc. Bà Monkford tuổi khoảng 40, mặc chiếc áo dà i bằng lụa xanh. Nếu anh giữ được bình tÄ©nh, anh có thể hoà n thà nh được kế hoạch. Miệng nhoẻn cưá»i tá»± tin, anh đóng vai trò má»™t chú há»c trò khôn lá»›n, đầy nhiệt huyết, chÆ¡i bóng bầu dục say sưa - chắc bà rất thÃch nhân váºt nà y - rồi anh bắt đầu trổ tà i.
– Tháºt tôi chưa bao giá» thấy má»™t việc như thế nà y. Tôi Ä‘ang ở trong hà nh lang thì má»™t anh chà ng trông có vẻ kỳ lạ thò đầu ra khá»i cá»a nà y. Hắn trông thấy tôi liá»n thụt đầu và o trốn trong phòng. Tôi biết đây là phòng bà , vì chÃnh tôi đã và o đây để tìm phòng vệ sinh. Tôi tá»± há»i không biết anh chà ng nà y muốn gì.Anh ta không có vẻ là gia nhân cá»§a bà mà chắc cÅ©ng không phải là khách được má»i. Cho nên tôi bước và o phòng bà để há»i hắn. Khi tôi mở cá»a, hắn nhảy qua cá»a sổ Rồi để giải thÃch vá» việc các ngăn kéo ở bà n trang Ä‘iểm còn để mở, anh ta nói tiếp:
– Tôi vừa đến nhìn xem trong phòng để áo quần của bà , tôi sợ hắn lấy đồ nữ trang của bà .
Tuyệt đấy, anh ta nhá»§ thầm, đáng phục đấy; chắc mình đóng kịch cho dà i truyá»n thanh được rồi đấy.
Bà ta đưa tay áp lên trán.
– á»’ kinh khá»§ng quá! - Bà nói, giá»ng yếu á»›t.
– Bà nên ngồi xuống cho khá»e, - Harry nói vá»›i vẻ ân cần. Anh theo bà đến chiếc ghế nhá» mà u hồng.
– Tôi nghÄ©, nếu anh không là m cho hắn sợ chạy trốn thì thế nà o khi tôi và o đây hắn vẫn còn trong phòng: Chắc tôi xỉu mất. - Bà nắm bà n tay cá»§a Harry và bóp tháºt mạnh. - Tôi rất cám Æ¡n anh.
Harry cố nén nụ cưá»i. Má»™t lần nữa, anh thoát nạn. Anh suy nghÄ© má»™t lát. Äiá»u anh mong muốn là là m sao để bà ta đừng nói vá»›i ai chuyện nà y hết. Anh bèn nói vá»›i bà :
– Thưa bà , tôi mong sao bà đừng nói gì vá» chuyện nà y vá»›i Rebecca, được không. Cô ấy có tÃnh hay lo, cho nên nếu cô ấy biết được chuyện nà y, chắc thế nà o cô ấy cÅ©ng lo buồn, mất ăn mất ngá»§ đến hà ng tuần chưa hết.
– Tôi cũng thế, - bà Monkford đáp. - Hà ng tuần chưa hết lo.
Bà rất hoang mang, vẻ nghi ngại khi nghe anh ta nói cô Rebecca hộ pháp của bà yếu thần kinh như thế.
– Có lẽ bà nên má»i cảnh sát đến để Ä‘iá»u tra vụ nà y, nhưng như thế cuá»™c vui buổi tối sẽ há»ng mất, - anh nói tiếp.
– Ôi, trá»i Æ¡i ... Thế thì khá»§ng khiếp quá. Nhưng có nên má»i cảnh sát đến không?
– Nên má»i ... - Harry đáp, cố không để lá»™ sá»± vui mừng qua giá»ng nói. - Nhưng cÅ©ng còn tùy thuá»™c và o các thứ mà thằng vô lại kia đã lấy. Tại sao bà không Ä‘i xem coi bà đã mất gì?
– Ôi, lạy Chúa, phải rồi, phải xem thỠcó mất gì không ?
Harry bóp mạnh tay bà để khuyến khÃch, rồi đỡ bà đứng lên.
Hai ngưá»i Ä‘i đến phòng để áo quần. Bá»—ng bà giáºt mình khi thấy các ngăn kéo bị mở toang ra hết. Harry kéo chiếc ghế bà nh đến cho bà ta ngồi. Bà ngồi xuống, nhìn xem các đồ nữ trang. Má»™t lát bà nói:
– Hắn ta không lấy gì hết.
– Có lẽ tôi đã là m cho hắn giáºt mình mà không kịp lấy đấy.
Bà ta lục lá»i kiểm tra các vòng Ä‘eo tay và trâm cà i tóc Bà đáp:
– Phải, chắc thế. Anh tháºt kỳ diệu.
– Nếu bà không mất gì, bà không cần phải nói cho ai biết cả thì hơn.
– Nhưng tất nhiên là phải nói cho ngà i Simon biết.
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, dù ông ấy không muốn thế.
– Theo tôi thì bà nên để xong buổi tiếp tân đã rồi hãy nói. Như thế, bà không là m cho buổi dạ tiệc mất vui.
– à kiến tuyệt vá»i! - Bà ta đáp vá»›i má»™t giá»ng đầy biết Æ¡n.
Má»i việc Ä‘á»u diá»…n ra rất hoà n hảo. Harry khoan khoái trong lòng, anh cảm thấy tình hình bây giỠđã tốt đẹp, thuáºn lợi, anh nói:
– Bây giá» tốt hÆ¡n là tôi nên xuống dưới để bà nghỉ ngÆ¡i má»™t lát. - Anh cúi ngưá»i hôn phá»›t lên má bà .
Bỗng anh thấy bà đỠmặt. Anh thì thà o bên tai bà :
– Tôi thấy bà tháºt hết sức can đảm. - Nói xong, anh Ä‘i ra khá»i phòng.
Phụ nữ và o tuổi trung niên nhiá»u khi còn dá»… bị phỉnh phá» hÆ¡n cả con gái cá»§a há» nữa, anh tá»± nhá»§. Khi ra ngoà i hà nh lang vắng vẻ, anh soi bóng mình và o gương. Anh dừng lại sá»a chiếc nÆ¡ bướm trên cổ và nhìn bóng mình, mỉm cưá»i chiến thắng, thầm nhá»§:
“Harold, mà y là thằng quá»· sứâ€.
Buổi tiếp tân kết thúc. Khi Harry trở lại phòng khách, Rebecca cau có há»i anh:
– Anh đi đâu nãy gi�
– Anh đi nói chuyện với bà chủ nhà chứ đi đâu.
– Bà ấy gặp chuyện đáng buồn. Chúng ta đi chứ?
Anh ra khá»i nhà vá»›i cặp nút tay áo quà và 20 bảng cá»§a chá»§ nhà trong túi.
HỠđón tắc xi ở Quãng trưá»ng Belglave để đến nhà hà ng ăn uống ở Piccadilly. Harry rất thÃch các nhà hà ng sang trá»ng: anh cảm thấy sung sướng khi được ngồi trong nà y, được nhìn những chiếc khăn bà n hồ cứng, được thấy ly tách sáng bóng, được xem những tá» thá»±c đơn bằng tiếng Pháp và được những ông quản lý khách sạn tiếp cung kÃnh. Bố anh chưa bao giỠđược thấy cảnh bên trong các nhà hà ng như thế nà y. Mẹ anh thì có lẽ có thấy, nếu bà có đến là m việc ở những nÆ¡i nà y. Anh gá»i má»™t chai sâm banh, xem xét rất kỹ danh sách các thứ rượu vang, rồi chá»n má»™t chai được sản xuất và o thá»i Ä‘iểm mà anh biết rất ngon nhưng không hiếm, để giá tiá»n không cao quá.
Khi anh dẫn các cô và o nhà hà ng, anh đã mắc phải má»™t số sai lầm; nhưng anh ý thức được việc nà y liá»n. Mưu mẹo hữu dụng nhất là anh không mở xem thá»±c đơn mà há»i bồi bà n:
“Tôi muốn ăn cá bÆ¡n, nhà hà ng có khôngâ€. Anh bồi bà n sẽ mở tá» thá»±c đơn ra và chỉ cho anh thấy dãy thức ăn viết bằng tiếng Pháp:
Cá bÆ¡n tẩm bá»™t chiên, cá nục róc xương nấu vá»›i xốt tác-ta và cá bÆ¡n nướng vÄ©, rồi thấy anh ngần ngừ, anh bồi liá»n đưa ý kiến:
“Cá đục ngon lắm, thua ôngâ€.
Harry rất sà nh các thức ăn ghi bằng tiếng Pháp trên thá»±c đơn. Anh thấy nhiá»u ngưá»i thưá»ng đến ăn trong các nhà hà ng như thế nà y luôn luôn há»i ngưá»i phục vụ các món ăn viết bằng chữ Pháp, vì ngưá»i Anh già u có không cần phải biết tiếng Pháp. Cho nên, khi hỠăn trong các nhà hà ng, há» cần có ngưá»i dịch ra cho há» biết; và bây giá» anh có thể Ä‘á»c thá»±c đơn bằng tiếng Pháp giá»i hÆ¡n những thanh niên con nhà già u cùng trang lứa. Rượu thì không có gì khó khăn. Những ngưá»i phụ trách bán rượu trong nhà hà ng thưá»ng rất sung sướng khi ÄÆ°á»£c khách há»i ý kiến, há» không ngá» anh là má»™t thanh niên biết hết tất cả các lâu đà i sản xuất rượu, biết hết tên các thứ rượu ngon và ngà y sản xuất. Trong các nhà hà ng cÅ©ng như trong cuá»™c sống, muốn mưu mẹo thà nh công thì phải có phong thái tá»± tại, thản nhiên, nhất là khi mình không phải là ngưá»i già u có.
Rượu anh chá»n tháºt ngon, nhưng tối hôm ấy anh không được vui, và anh thừa biết Ä‘iá»u không là m cho anh vui là Rebecca. Anh thưá»ng mong muốn được dẫn cô nà o xinh đẹp và o nhà hà ng sang trá»ng như thế nà y. Nhưng thưá»ng anh chỉ dẫn Ä‘i những cô không ra gì: cô thì xấu, cô thì cục cằn, cô thì mặt đầy mụn, cô thì ngu ngốc. Là m quen những cô như thế nà y tháºt dá»…; rồi khi hỠđã say mê anh rồi, há» chỉ yêu cầu anh má»™t việc là phải trung thà nh vá»›i há», há» bất cần tìm hiểu con ngưá»i anh vì há» sợ mất anh. Äây là chiến thuáºt lý tưởng để anh xâm nháºp và o các gia đình già u có. Nhưng buồn thay là anh chỉ chà i được các cô mà anh không vừa ý. Có lẽ má»™t ngà y nà o đó ...
Tối đó Rebecca có vẻ buồn. Có nhiá»u lý do khiến cô ta pháºt ý. Có lẽ cô phân vân không biết tại sao đã Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhau suất ba tuần rồi mà Harry không Ä‘i xa hÆ¡n, không sá» soạng gì cô hết. Sá»± thá»±c thì anh ta không có vẻ ham muốn cô.
Anh có thể là m cho cô vui, có thể buông lá»i cợt nhã, là m cho cô cưá»i và khiến cho cô yêu anh; nhưng anh không có vẻ ham muốn cô. Có má»™t lần anh ở trong vá»±a lúa vá»›i má»™t cô gái mảnh khảnh. Và anh đã hết sức kiá»m chế mình để khá»i phải phá trinh cô ta, nhưng cÆ¡ thể anh đã hết sức rạo rá»±c, má»—i lần nói đến chuyện ấy là anh lại cảm thấy khó chịu.
Thục ra thì chuyện tình dục cá»§a anh hầu như chỉ xảy ra vá»›i các cô gái cùng giai cấp xã há»™i vá»›i mình và không có cuá»™c tình nà o bá»n lâu hết. Chỉ có má»™t lần anh gian thú vá»›i má»™t phụ nữ lá»›n tuổi ở Bond Street, bà ta là vợ cá»§a má»™t luáºt sư, ông thì báºn rá»™n công việc, còn bà thì vô công rồi nghá», và há» yêu nhau suốt hai năm trá»i. Anh há»c há»i ở bà nà y rất nhiá»u vá» nghệ thuáºt là m tình, bà ta đã dạy cho anh cách thÃch thú vá»›i thái độ cá»§a má»™t ngưá»i thuá»™c xã há»™i thượng lưu, xã há»™i mà anh đã lén lút đồng hóa và o; và hỠđã nằm trên giưá»ng vá»›i nhau để Ä‘á»c thÆ¡, bình thÆ¡. Harry cảm thấy thương mến bà ta rất nhiá»u. Thế rồi bà ta chấm dứt mối tình vá»›i anh má»™t cách đột ngá»™t và không báo trước, khi chồng bà ta phát hiện ra bà có ngưá»i tình ông ta không biết ngưá»i đó là ai. Từ đó, Harry gặp hai ngưá»i nhiá»u lần: bà vợ nhìn anh ta như nhìn má»™t kẻ xa lạ. Harry thấy việc nà y quá độc ác. Bà ta đã quá tin và o anh và có vẻ mong anh thông cảm. Bà ta là má»™t ngưá»i có ý chà mạnh hay thiếu con tim .Có lẽ không bao giá» anh biết được.
Rượu ngon đắt tiá»n không là m cho Harry lẫn Rebecca hết buồn. Anh bắt đầu cảm thấy bá»±c bá»™i. Anh đã có ý định sau đêm nay sẽ bá» rÆ¡i cô má»™t cách êm thấm, nhưng bây giá» anh thấy không thể nà o chịu đựng được cảnh ngồi vá»›i cô cho hết buổi như thế nà y. Anh ân háºn việc anh phung phà tiá»n bạc để má»i cô Ä‘i ăn tối. Anh nhìn bá»™ mặt quà u quạu cá»§a Rebecca, mặt cô không trang Ä‘iểm trông phèn phẹt đội chiếc mÅ© lông nhá» kỳ cục, anh bá»—ng thấy ghét cô.
Khi hỠăn xong tráng miệng, anh gá»i cà phê rồi Ä‘i đến phòng vệ sinh. Phòng để áo mÅ© nằm gần bên phòng vệ sinh nam, gần cá»a Ä‘i ra, ngồi ở bà n ăn cá»§a há» không thấy cá»a nà y. Harry muốn bá» vá» ngay tức khắc anh bèn lấy mÅ©, cho bà giữ phòng để áo mÅ© tiá»n bo, rồi lặng lẽ ra khá»i nhà hà ng.
Trá»i đêm êm dịu. Vì có lệnh che hết ánh sáng nên trá»i tối thui, nhưng Harry rất rà nh khu West End và nhá» có những bảng hiệu sáng ở các ngã tư nên anh biết đưá»ng để Ä‘i, đó là chưa kể có ánh sáng yếu á»›t cá»§a các xe hÆ¡i chạy qua. Anh cá»› cảm giác như má»™t ngưá»i há»c trò bị Ä‘uổi há»c. Anh đã thoát khá»i được Rebecca, đã tiết kiệm được 7 hay 8 bảng và được má»™t buổi tối thảnh thÆ¡i, tất cả chỉ nhá» má»™t ý nghÄ© bất chợt nảy ra trong óc anh hồi nãy.
Các rạp hát, rạp xi nê và vÅ© trưá»ng Ä‘á»u phải đóng cá»a theo lệnh cá»§a chÃnh quyá»n “cho đến khi chấm dứt sá»± Ä‘e dá»a tấn công cá»§a quân Äức lên Anh Quốcâ€, ngưá»i ta nói thế. Nhưng những há»™p đêm vẫn thưá»ng xuyên hoạt động bất hợp pháp, cho nên nếu biết tìm kiếm thì ngưá»i ta sẽ có được nhiá»u nÆ¡i để đến.
Chẳng bao lâu sau, Harry ngồi chễm chệ tại một chiếc bà n trong một hộp đêm ở Soho, nhấm nháp whisky, nghe một ban nhạc Jazz danh tiếng của Mỹ, vừa nghĩ cách để ve vãn cô bán thuốc lá.
Harry đang suy nghĩ thì anh trai của Rebecca bước và o.
Sáng hôm sau, khi ngồi trong phòng giam dưới tầng hầm cá»§a tòa án, lòng Ä‘au đớn và ăn năn hối háºn, anh đợi giá» xuất hiện trước các quan tòa. Ruá»™t gan anh rối bá»i. .
Bá» nhà hà ng ăn ra vá» như thế quả là má»™t hà nh động ngu ngốc. Rebecca không phải là hạng ngưá»i chịu bá» lòng kiêu hãnh để lặng lẽ trả tiá»n bữa ăn. Cô ta đã là m to chuyện, ngưá»i quản lý khách sạn báo cảnh sát, gia đình Rebecca đến ... Những chuyện như thế nà y cần phải tránh má»›i phải. Thế nhưng, nếu Harry không gặp rá»§i ro bất thần, là sau đó hai giỠđụng đầu phải anh trai cá»§a Rebecca, thì chắc anh đã thoát được rồi.
Anh ở trong phòng giam lá»›n vá»›i khoảng 15 đến 20 tù nhân khác, há» sẽ ra tòa sáng nay vá»›i những tá»™i phạm có quả tang. Phòng không có cá»a sổ và đầy khói thuốc lá. Hôm nay chắc ngưá»i ta không xá» Harry mà chỉ là phiên tòa há»i cung mở đầu thôi.
Rõ rà ng thế nà o ngưá»i ta cÅ©ng buá»™c tá»™i anh. Những bằng cá»› để buá»™c tá»™i anh không thể nà o chối cãi được. Ngưá»i trưởng nhóm bồi bà n sẽ xác nháºn những lá»i kêu ca cá»§a Rebecca, và ngà i Simon Monkford sẽ nháºn ra cặp nút tay áo.
Nhưng chuyện tồi tệ nhất cho anh đã diá»…n ra rồi. Harry đã bị má»™t thanh tra cảnh sát hình sá»± thẩm vấn. Ông ta mặc bá»™ đồng phục cá»§a giá»›i thanh tra cảnh sát thưá»ng mặc, bá»™ com lê vải xẹc dà y dặn, sÆ¡ mi trắng và cà vạt Ä‘en, áo di-lê không có dây Ä‘eo đồng hồ và già y đánh láng bóng; ông ta là loại cảnh sát già u kinh nghiệm, nhanh trà và đa nghi. Ông ta nói:
– Từ hai ba năm nay, thỉnh thoảng chúng tôi nháºn được những lá»i báo cáo xuất phát từ những gia đình già u có cho biết hỠđã “mất†má»™t số nữ trang. DÄ© nhiên là không phải bị ăn cắp. Chỉ biến mất thôi. Những chiếc vòng Ä‘eo tay, những đôi hoa tai, những chiếc má» Ä‘ay Ä‘eo ngục, nút áo ... Những ngưá»i mất các thứ nà y cam Ä‘oan rằng đồ nữ trang cá»§a há» không phải bị ăn trá»™m, vì chỉ có khách má»i cá»§a há» má»›i có cÆ¡ há»™i để lấy các thứ nà y. Lý do khiến há» Ä‘i báo những thứ bị mất nà y, là há» chỉ muốn lấy lại chúng, nếu có ngưá»i nà o thấy chúng ở đâu đó.
Harry không nói má»™t tiếng, nhưng anh cảm thấy rất Ä‘au khổ. Mãi cho đến bây giá», anh cứ Ä‘inh ninh rằng nghá» cá»§a anh hà nh thông, không má»™t ai trông thấy. Bây giá» anh rất kinh hoà ng khi biết sá»± thể trái ngược hẳn: thỉnh thoảng có lúc ngưá»i ta đã theo dõi anh.
Ông thanh tra mở táºp hồ sÆ¡ ra.
– Bá tước Dorset mất má»™t cái há»™p đựng kẹo bằng bạc có từ thế ká»· XVIII và má»™t cái há»™p đụng thuốc lá bằng sÆ¡n mà i cÅ©ng từ thể ká»· 18. Bà Harry Jaspers, má»™t chiếc vòng bằng ngá»c trai có khuy bằng hồng ngá»c mua tại cá»a tiệm Tlffany. Bà Bá tước Malvoll, mất má»™t mặt má» Ä‘ay bằng kim cương cá»§a tiệm Art Deco gắn trên sợi dây chuyá»n bằng bạc. Tên nà o lấy các thứ ấy có khiếu thẩm mỹ đầy chứ. Nhà thám tá» dán mắt và o những hạt nút kim cương Ä‘Ãnh trên ngá»±c áo cá»§a Harry.
Harry biết hồ sÆ¡ nà y ghi những thứ bà máºt do anh lấy. Anh nghÄ© thế nà o rồi anh cÅ©ng bị buá»™c tá»™i đã lấy Ãt ra là má»™t số đồ trong số nà y. Cái lão thanh tra khôn ranh nà y đã thu tháºp những yếu tố căn bản đủ để buá»™c tá»™i anh. Ông ta không khó khăn gì trong việc tìm ra những nhân chứng để ngưá»i ta cÅ©ng sẽ đến lục tìm chá»— anh ở tại nhà mẹ anh. Phần nhiá»u đồ nữ trang nà y anh đã bán cho ngưá»i mua đồ ăn cắp, nhưng anh vẫn còn giữ lại má»™t và i món:
những hạt nút kim cương mà ông cảnh sát đã thấy trên ngưá»i anh, thứ nà y anh lấy cá»§a má»™t ngưá»i say ngá»§ gà ngá»§ gáºt trong buổi dạ vÅ© ở Quãng trưá»ng Grosvener, và mẹ anh có má»™t chiếc kim cà i áo mà anh đã khéo léo xoáy trên áo cá»§a má»™t bà công tước tại má»™t tiệc cưới trong vưá»n nhà Surrey. Ngoà i ra, khi há» há»i anh sống bằng cách gì thì anh biết trả lá»i sao?
Chắc là anh sẽ phải ở tù má»™t thá»i gian. Và khi ra khá»i tù, thế nà o anh cÅ©ng bị gá»i nháºp ngÅ©, và ở trong quân ngá»§ thì chẳng khác gì ở tù. NghÄ© đến chuyện ấy, anh thấy lạnh cả ngưá»i.
Anh ngoan cố không chịu nói má»™t tiếng, tháºm chà khi ông thanh tra thá»™p lấy ve áo vét tông cá»§a anh đẩy anh sát và o chân tưá»ng anh cÅ©ng không nói; nhưng sá»± im lặng chắc không cứu được anh. Công lý thế nà o cÅ©ng buá»™c tá»™i anh.
Harry chỉ còn má»™t cách để có thể được tá»± do, đó là thuyết phục các quan tha cho anh đóng tiá»n bảo chứng để được tại ngoại, rồi biến mất. Bá»—ng anh tha thiết mong muốn được tá»± do, như thể anh đã bị tù nhiá»u năm chưa được ra ngoà i bao giá».
Biến đi không phải dễ dà ng gì, nhưng nghĩ đến chuyện nà y khiến anh nôn nao trong dạ.
Khi sống bằng nghá» xoáy cá»§a kẻ già u, anh đã quen nếp sống cá»§a há»: anh ngá»§ dáºy trước, uống cà phê bằng tách sứ, mặc áo quần đẹp, ăn tại những nhà hà ng lá»›n. Anh lại còn thÃch há»c đòi cuá»™c sống trưởng giả cá»§a há», Ä‘i uống rượu vá»›i bạn cố tri hay là dẫn mẹ Ä‘i xem hát ở nhà hát Odéon. Cho nên khi nghÄ© đến nhà tù là anh không là m sao chịu nổi; sống trong tù là sẽ mặc áo quần dÆ¡ bẩn, thức ăn khổ cá»±c, sống chung lá»™n, và tệ hÆ¡n hết là cứ lo sợ vá» má»™t cuá»™c sống vô vá»ng.
Anh rùng mình ghê sợ, bèn táºp trung tư tưởng và o việc tiến thế chân. DÄ© nhiên là cảnh sát sẽ chống đối việc nà y, nhưng ngưá»i quyết định là các quan tòa. Harry chưa bao giá» ra tòa, nhưng anh biết rết rõ đưá»ng Ä‘i nước bước những chuyện xảy ra trong các phiên tòa như ngưá»i ta biết chuyện ai có thể được và o ở trong nhà tế bần hay biết cách thông ống khói như thế nà o. Tòa án chỉ không chịu cho ná»™p tiá»n bảo chứng đối vá»›i các tá»™i sát nhân mà thá»i. Còn ngoà i ra, việc đóng tiá»n tại ngoại háºu tòa nà y Ä‘á»u tùy thuá»™c và o các quan tòa.
Thưá»ng thưá»ng, há» là m theo lá»i yêu cầu cá»§a cảnh sát, nhưng không phải là luôn luôn. Thỉnh thoảng há» nghe theo lá»i cá»§a má»™t luáºt sư khéo léo, hay nghe theo lá»i bị cáo khi ngưá»i nà y viện có gì đấy nghe rất thảm thiết, như có con Ä‘au nặng chẳng hạn. Thỉnh thoảng gặp má»™t quan tòa kiêu ngạo, cÅ©ng chấp nháºn cho bị cáo được tại ngoại háºu tra, bởi lẽ há» muốn chứng tá» hỠđộc láºp, không lệ thuá»™c và o công tố viên. Anh phải tìm má»™t Ãt tiá»n má»›i được, có lẽ 25 hay 50 bảng. Việc nà y không khó khăn vá»›i anh. Anh có nhiá»u tiá»n. HỠđã cho phép anh gá»i Ä‘iện thoại, anh đã gá»i ngưá»i bán báo ở góc đưá»ng nÆ¡i mẹ anh ở, và anh đã nhá» Berlùe, ngưá»i chá»§ sạp báo, cho má»™t nhân viên Ä‘i tìm mẹ anh. Khi mẹ anh đến, anh sẽ chỉ cho bà biết chá»— để lấy tiá»n.
Anh đã nói chắc nịch với mẹ:
– Há» bằng lòng cho con đóng tiá»n thế chân để được tại ngoại hầu tra.
– Mẹ biết, con à , - mẹ anh đáp. - Con luôn luôn gặp may mắn.
– Và nếu không thì ...
Mình thưá»ng vượt qua được nhiá»u hoà n cảnh rất khó khăn, - anh tá»± nhá»§ vá»›i lòng trà n đầy tin tưởng. Chuyện nà y xét ra cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Ngưá»i cai ngục gá»i lá»›n:
– Marks!
Harry đứng dáºy. Anh chưa chuẩn bị được những Ä‘iá»u anh định nói:
anh thÃch ứng khẩu. Nhưng anh vẫn ân háºn đã không nghÄ© đến cách biện há»™. Phải thá»±c hiện cho được việc nà y, anh lo lắng tá»± nhá»§. Anh gà i nút áo vét sá»a lại cái nÆ¡ và kéo vuông vải phin trong túi áo trên ngá»±c cho ngay ngắn. Anh thoa cằm và ân háºn là há» không cho phép anh cạo râu. Äến giá» phút chót, kế hoạch hà nh động má»›i nảy sinh trong óc anh, anh tháo cặp nút tay áo sÆ¡ mi ra, cất và o túi.
Ngưá»i ta mở cá»a song sắt và anh bước ra.
Há» dẫn anh lên chiếc cầu thang đúc bê tông, chỉ cho anh ngồi và o ghế bị cáo ở giữa phòng xỠán. Trước mặt anh, chiếc ghế dà nh cho luáºt sư không có ngưá»i ngồi, ông thư ký tòa án ngồi ở bà n và tòa gồm có ba ông quan tòa không chuyên nghiệp.
Hany tá»± nhá»§:
- Lạy Chúa, mình hy vá»ng những thằng khốn nạn nà y sẽ để cho mình được ra vá».
Ở bà n báo chà kế bên phòng xá», anh thấy má»™t phóng viên còn trẻ cầm sẵn sổ ghi chép trên tay. Harry quay lui nhìn xuống cuối phòng, nÆ¡i dà nh cho công chúng. Anh thấy mẹ anh, bà mặc chiếc măng tô đẹp nhất và đội má»™t cái mÅ© má»›i.
Bà vá»— và o túi áo vá»›i vẻ như muốn báo cho anh biết đã có mang theo tiá»n:
Harry biết bà đã mang theo tiá»n cho anh ná»™p tiá»n thế chân. Anh hoảng sợ khi thấy bà mang chiếc kim cà i áo mà anh đã ăn cắp ở nhà bà công tước Eyer.
Anh quay lại phÃa các quan tòa, hai tay vịn và o lan can để khá»i run. Công tố viên là má»™t cảnh sát có đầu hói vá»›i cái mÅ© bá»±, ông ta nói:
– Thưa quà ngà i, tá»™i nhân số ba: Ä‚n cắp hai mươi bảng tiá»n mặt và má»™t cặp nút tay áo bằng và ng giá trị đến 15 ghi nê, chá»§ nhân là ngà i Simon MonkFord; và bị bắt quả tang vá» tá»™i ăn quịt tại nhà hà ng Saint Raphael ở khu Piccadilly.
Bên cảnh sát yêu cầu tòa tạm giam tội nhân, vì chúng tôi đang điếu tra những tang chứng có trị giá rất lớn.
Harry quan sát tháºt kỹ các ông quan tòa: má»™t bên là má»™t ông già có hai chòm râu bạc hai bên má, chiếc cổ áo hồ cứng, ngưá»i bên kia có vẻ là má»™t cá»±u quân nhân vì ông ta Ä‘eo chiếc cà vạt có mà u cá» cá»§a trung Ä‘oà n mình:
cả hai nhìn xuống anh vá»›i ánh mắt như muốn nói rằng tất cả những ai bị đưa ra trước mặt há», Ä‘á»u đã có phạm tá»™i gì đó. Anh cảm thấy hoà n toà n thất vá»ng. Rồi anh tá»± nhá»§ rằng ngưá»i có thà nh kiến ngu ngốc là ngưá»i có thể thay đổi má»™t cách dá»… dà ng từ chá»— có thà nh kiến đến chá»— dá»… tin. Nếu anh muốn lừa được há», tốt hÆ¡n hết là mong sao hỠđừng tinh quái quá Ông chánh án, ngồi ở giữa, là ngưá»i đáng kể nhất. Ông ta ở và o tuổi trung niên, chòm râu mép lốm đốm bạc, ông mặc bá»™ đồ mà u xám, thái độ uể oải, khiến cho ngưá»i ta nghÄ© rằng từ nãy đến giỠông đã nghe nhiá»u chuyện láo khoét và nhiá»u nguyên do biện bạch quá, đến ná»—i ông không muốn nhá»› nữa. Harry lo lắng nghÄ© thầm:
- ChÃnh ông nà y má»›i là ngưá»i ta phải để ý dè chừng.
Ông ta há»i Harry:
– Có phải anh yêu cầu được đóng tiá»n thế chân để được tại ngoại háºu tra không?
Harry là m ra vẻ bối rối.
– Ôi! Lạy Chúa lòng là nh: Tôi muốn thế. Phải ... Tôi yêu cầu như thế.
Ba vị quan tòa ngồi thẳng ngưá»i lên, ra vẻ hết sức lưu tâm khi nghe anh nói vá»›i má»™t giá»ng mạch lạc như thế Harry mừng vì thấy kết quả khả quan. Anh có tà i là m cho ngưá»i ta bối rối, anh hãnh diện vá» cái tà i nà y. Phản ứng cá»§a tòa là m anh yên tầm, mừng thầm. Mình đã thuyết phục được há», anh nghÄ© chắc mình sẽ thuyết phục được há».
Ông chánh án nói tiếp:
– Thôi được rồi, anh có gì nói để tự biện hộ không?
Harry chăm chú nghe giá»ng nói cá»§a ông chánh án, cố sức để xác định vị trà cá»§a ông ta trong nấc thang xã há»™i. Anh tin chắc ông ta thuá»™c giai cấp tiểu tư sản.
Có lẽ là má»™t dược sÄ©, hay là giám đốc ngân hà ng. Hẳn là ông ta có tà i đấy, nhưng chắc đã có thói quen kÃnh trá»ng những kẻ thuá»™c giai cấp thượng lưu.
Harry là m ra vẻ luống cuống rồi bắt chước giá»ng nói cá»§a cáºu há»c trò nói vá»›i thầy hiệu trưởng, anh trả lá»i:
– Thưa ông chánh án, tôi e chuyện nà y quá mơ hồ.
Các vị quan tòa có vẻ quan tâm thêm lên, há» cá»±a mình trong ghế bà nh và chồm ngưá»i tá»›i trước vá»›i vẻ bị kÃch thÃch. Há» cảm thấy anh sắp nói Ä‘iá»u gì đặc sắc, và há» vui sướng khi được thoát ra khá»i thá»§ tục thưá»ng lệ cá»§a há». Harry nói tiếp:
– Xin thú thá»±c vá»›i quý vị là có và i ngưá»i bạn cá»§a tôi đã uống rum vang đỠquá nhiá»u ở câu lạc bá»™ Carlton và o tối hôm qua, chÃnh vì thế má»›i sinh ra chuyện như thế nà y. - Anh dừng lại má»™t lát, như thể đấy là chÃnh Ä‘iá»u anh phải nói, anh đưa mắt nhìn tòa vá»›i vẻ hy vá»ng.
Ông quan tòa có vẻ là một cựu quân nhân lặp lại:
– Câu lạc bá»™ Carlton à ? - Thái độ cá»§a ông ta rõ rà ng cho thấy là ông chưa bao giá» gặp trưá»ng hợp các thà nh viên trong tổ chức đáng kÃnh nà y phải ra trước tòa án hết.
Harry phân vân không biết anh nói như thế đã đủ chưa .Có lẽ ngưá»i ta chưa chịu tin anh là thà nh viên cá»§a câu lạc bá»™ nà y. Anh bèn nói tiếp:
– Tháºt quá sức phiá»n phức, nhưng sau đó tôi liá»n xin lá»—i quà vị trong câu lạc bá»™ ngay tức khắc và là m sáng tá» vấn đỠcho há» thấy ... - Anh là m ra vẻ như bá»—ng nhiên anh nhá»› ra là mình Ä‘ang mặc dạ phục, - tôi là m sáng tá» vấn đỠngay sau khi tôi vừa thay áo quần xong.
Ông già há»i:
– Anh muốn nói anh không có ý định lấy 20 bảng và cặp nút tay áo à ?
Giá»ng ông ta có vẻ không tin, nhưng dù sao, được ngưá»i ta đặt câu há»i cÅ©ng là má»™t dấu hiệu tốt. Có há»i, tức là há» không loại bá» những chuyện anh vừa kể ngay láºp tức Nếu há» không tin lá»i anh vừa kể, chắc há» không thèm nhá»c công há»i thêm các chi tiết vá» việc nà y là m gì. Anh cảm thấy lòng nôn nao hy vá»ng có lẽ ngưá»i ta sẽ thả anh ra.
Anh nói tiếp:
– Tôi đã mượn cặp nút áo vì tôi không mang theo nút tay áo. - Anh đưa hai cánh tay lên cho hỠthấy hai ống tay áo sơ mi thòi ra ngoà i tay áo vét không có cà i nút.
Ngưá»i già lại há»i:
– Thế còn hai chục bảng?
Äây má»›i là chuyện khó nói, Harry lo lắng nghÄ© thầm. Anh không nghÄ© ra được sá»± giải thÃch nà o nghe cho lá»t tai. Ngưá»i ta có thể quên nút măng sét và mượn đại cặp nút cá»§a ai đấy, nhưng mượn tiá»n mà không nói, tức là xem như ăn cắp rồi. Anh Ä‘ang hoang mang bối rối thì tá»± nhiên trong óc anh lại nảy ra ý kiến má»›i.
– Tôi nghÄ© là ngà i Simon có thể đã nhầm lẫn số tiá»n ông ta đã có từ đầu ở trong vÃ. - Harry hạ thấp giá»ng, như tâm sá»± vá»›i các quan tòa để những ngưá»i khác ngồi trong phòng không nghe được. - Thưa ông chánh án ông ta rất già u mà .
Ông chánh án trả lá»i:
– Ông ta chắc không già u được nếu quên mình có bao nhiêu tiá»n trong và - Nhiá»u tiếng cưá»i vang lên trong phòng. Không khà vui vẻ là má»™t dấu hiệu đáng mừng cho anh, nhưng ông chánh án vẫn không cưá»i: ông không có ý định nói chuyện khôi hà i. Äúng ông ta là chá»§ ngân hà ng rồi, Harry nghÄ©:
ngưá»i như ông ta không đùa bỡn vá»›i tiá»n bạc. Ông chánh án lại há»i:
– Và tại sao anh không trả tiá»n ăn cho nhà hà ng?
– Xin thú thá»±c tôi hết sức Ä‘au đớn vá» chuyện nà y. Tôi đã cãi nhau rất kịch liệt vá»›i ngưá»i ... vá»›i cô gái cùng Ä‘i ăn vá»›i tôi.
Harry là m ra vẻ cố kiá»m hãm không nói tên ngưá»i cùng Ä‘i ăn vá»›i mình: vì ngưá»i cá»±u há»c sinh má»™t trưá»ng trung há»c lá»›n không là m hại thanh danh má»™t phụ nữ, và chắc các quan tòa Ä‘á»u biết ý đồ cá»§a anh. - Tôi Ä‘au đớn nhá»› lại tôi đã bá» ra ngoà i mà quên thanh toán tiá»n ăn.
Ông chánh án nhìn anh qua cặp kÃnh, ánh mắt đăm đăm, nghiêm khắc. Harry cảm thấy như có cái gì sai sót trong những Ä‘iá»u anh vừa nói. Lòng anh thắt lại.
Anh đã nói gì thế nhỉ? Anh nhá»› lại cách anh không trả tiá»n nhà hà ng như thế là khiếm nhã. Trong giá»›i thượng lưu, việc mắc nợ nhà hà ng như thế nà y là bình thưá»ng, nhưng dưới mắt má»™t giám đốc ngân hà ng thì là má»™t trá»ng tá»™i. Anh hoảng hốt, anh có cảm giác như anh sắp thua cuá»™c vì má»™t sai lầm nhá» trong phán Ä‘oán. Anh vá»™i và ng lắp bắp nói:
– Thưa ông chánh án, tháºt tôi hết sức vô trách nhiệm, và dÄ© nhiên tôi phải đến đấy và o giỠăn sáng để thanh toán cho nhà hà ng. NghÄ©a là nếu ông bằng lòng để cho tôi Ä‘i.
Không thể nói được ông chánh án có bằng lòng hay không.
– Theo chá»— tôi hiểu thì chắc anh nghÄ© rằng khi anh đã giải thÃch xong những lá»i buá»™c tá»™i, anh coi như đã dẹp bá» phải không?
Harry thấy anh phải coi chừng, đừng có hấp tấp trả lá»i má»—i khi ông ta há»i.
Anh cúi đầu là m ra vẻ bối rối.
– Tôi nghÄ© lại, nếu quà tòa từ chối không dẹp bá» lá»i tố cáo thì hẳn đây là má»™t bà i há»c cho tôi.
– Có lẽ thế đấy - ông chánh án nghiêm khắc nói.
Lão già khùng, Harry nhá»§ thầm; nhưng anh nghÄ© tình hình như thế nà y, tháºm chà há» có là m nhục anh Ä‘i nữa thì vẫn có thể có lợi cho anh hÆ¡n. Há» la mắng anh cà ng nhiá»u, khả năng bá» tù anh cà ng Ãt.
– Anh muốn nói. thêm Ä‘iá»u gì nữa không? – Ông chánh án há»i.
Harry đáp, giá»ng nghẹn ngà o:
– Thưa ông chánh án, tôi chỉ còn biết nói là tôi rất xấu hổ.
– Hừ. - Ông chánh án cà u nhà u, vẻ hoà i nghi, nhưng ngưá»i có tác phong quân nhân thì gáºt đầu ra vẻ hà i lòng.
Ba ông quan tòa há»™i ý nhau má»™t lát, giá»ng nho nhá» . Harry hồi há»™p. Cứ nghÄ© đến chuyện tương lai cá»§a mình nằm trong tay ba lão già nà y, anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh mong sao há» bà n bạc nhanh và quyết định cho rồi. Khi anh thấy há» gáºt gù vá»›i nhau, anh bắt đầu hy vá»ng, anh biết chắc há» sắp công bố kết quả.
Ông chánh án ngước mắt lên nhìn anh rồi nói:
– Tôi hy vá»ng má»™t đêm trong tù đã cho anh má»™t bà i há»c rồi.
Ôi, lạy Chúa, chắc há» sẽ thả mình ra, Harry nghÄ©. Anh nuốt nước bá»t rồi đáp:
– Äúng thế, thưa ông chánh án. Bất cứ giá nà o tôi cÅ©ng không muốn trở lại đó.
– Hãy coi chừng đấy.
Im lặng má»™t lát, rồi ông chánh án quay mắt khá»i Harry để nói lá»i trước tòa.
– Tôi không tuyên bố là chúng tôi tin và o những lá»i chúng tôi vừa nghe, nhưng chúng tôi nghÄ© trưá»ng hợp nà y không cần phải tạm giam bị cáo.
Harry nhẹ nhõm cả ngưá»i, anh cảm thấy như không đứng vững trên hai chân.
Ông chánh án công bố.
– Trưá»ng hợp nà y hoãn lại má»™t tuần. Äóng tiá»n thế chân tại ngoại háºu tra là bảng.
Thế là Harry được tự do.
Anh nhìn đưá»ng sá vá»›i con mắt má»›i, như thể anh đã ở tù má»™t năm rồi chứ không phải và i giá». Luân Äôn Ä‘ang chuẩn bị chiến tranh. Hà ng chục quả bóng mạ bạc khổng lồ bay cao trên bầu trá»i để là m chướng ngại váºt cho máy bay Äức. Các nhà máy và các công sở Ä‘á»u được chồng bao cát chung quanh để tránh thiệt hại do bom gây ra. Trong các công viên Ä‘á»u có những hầm trú máy bay má»›i và ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘á»u mang bên hông mặt nạ ngừa hÆ¡i độc. Cứ nghÄ© đến chuyện có thể chết bất thình lình khiến cho má»i ngưá»i bá» tÃnh dè dặt, bảo thá»§, mà hòa nhã nói chuyện vá»›i nhau thân thiện.
Harry không biết gì vá» Tráºn Äại chiến hết, khi chiến tranh chấm dứt thì anh má»›i được hai tuổi. Khi còn nhá», anh cứ tưởng Chiến tranh là má»™t địa danh, vì anh thưá»ng nghe ngưá»i ta nói “bố cháu chết ở chiến tranhâ€, cÅ©ng như anh thưá»ng nghe há» nói “ra chÆ¡i ở công viên Ä‘i, coi chừng kẻo té xuống sông đấy, má Ä‘i đến quán rượu rồiâ€. Sau nà y, khi đã khôn lá»›n anh má»›i biết bố anh đã chết như thế nà o, và từ đó anh cảm thấy ngán chiến tranh. Khi gian thú vá»›i Mariolie, vợ cá»§a ông luáºt sư, suốt hai năm trá»i anh thưá»ng Ä‘á»c những thi phẩm viết vá» tráºn Äại chiến, và bá»—ng nhiên anh tá»± nguyện là m kẻ chá»§ trương hòa bình. Rồi anh thấy những kẻ mặc áo sÆ¡ mi Ä‘en Ä‘i diá»…u hà nh trong thà nh phố Luân Äôn, và thấy những khuôn mặt hốt hoảng cá»§a dân Do thái khi nhìn há» Ä‘i, anh bèn nghÄ© rằng có lẽ chiến tranh như thế nà y không đáng công cho anh phải tham gia.
Cách đây mấy năm, anh Ä‘au đớn khi thấy chÃnh quyá»n Anh quay mặt là m ngÆ¡ trước những việc diá»…n ra ở Äức, chỉ vì ngưá»i ta hy vá»ng rằng Hitler sẽ tiêu diệt được Liên bang Xô Viết. Nhưng bây giá» chiến tranh đã xảy ra khốc liệt rồi, anh chỉ nghÄ© đến những em bé rồi đây sẽ sống cuá»™c Ä‘á»i không có cha như anh.
Nhưng máy bay oanh tạc chưa thấy đến, ngà y vẫn còn nắng ấm đẹp đẽ.
Harry quyết định không quay vá» chá»— ở cá»§a mình. Cảnh sát thế nà o cÅ©ng tức giáºn vì thấy anh được đóng tiá»n bảo chứng để được tại ngoại háºu tra, há» sẽ chá»±c có dịp anh sÆ¡ sót là thá»™p cổ ngay. Tốt hÆ¡n hết là nên lánh mặt đâu đó má»™t thá»i gian. Nhưng anh phải sống trong cảnh canh chừng cho đến khi nà o?
Anh lên xe đò với mẹ. Trước mắt, anh phải vỠnhà của bà ở Battersea đã.
Mẹ anh có vẻ buồn. Bà biết anh kiếm sống như thế nà o rồi, mặc dù không bao giá» hai mẹ con đả động đến việc nà y. Bà nói vá»›i giá»ng trầm ngâm:
– Mẹ không thể cho con cái gì được.
– Mẹ đã cho con nhiá»u rồi, mẹ à , anh cãi lại.
– Nếu thế thì tại sao con còn đi ăn cắp?
Anh không trả lá»i được.
Khi xuống xe đò, anh và o sạp bán báo, cám Æ¡n Bemle đã báo cho mẹ anh biết ngay khi nghe anh Ä‘iện thoại đến, rồi mua tá» Daily Express. Tin quan trá»ng ở trang đầu thông báo:
BA LAN DỘI BOM BERLIN.
Vừa ra khá»i sạp báo, anh gặp má»™t ngưá»i cảnh sát đạp xe Ä‘i qua, bá»—ng anh hoảng hốt má»™t cách ngu ngốc.
Anh quay gót chuồn nhanh không kịp trấn tÄ©nh để nhá»› ra là thưá»ng muốn bắt ai ngưá»i tà phải phái Ä‘i hai cảnh sát.
Mình không muốn sống như thế nà y, anh nghĩ.
Äến nhà mẹ, Harry và o phòng, lôi cái va li cá»§a anh dưới giưá»ng ra, đếm tiá»n.
Sau hai năm hoạt động sai trái, anh có được hai trăm bốn mươi bảy bảng.
Chắc mình đã chôm được Ãt ra cÅ©ng gấp bốn lần như thế nà y, anh nhá»§ thầm; không biết mình đã tiêu gì hết mà chỉ còn chừng nà y?
Anh lại còn xoáy được một tấm hộ chiếu Mỹ.
Anh láºt tấm há»™ chiếu ra xem, vẻ trầm ngâm. Anh nhá»› đã thấy tấm há»™ chiếu nà y trên bà n là m việc tại nhà má»™t nhà ngoại giao ở Kensington. Anh chú ý thấy ngưá»i mang há»™ chiếu có tên Haroid, và nhìn tấm ảnh, anh thấy hao hao giống anh, cho nên anh liá»n cho và o túi.
Nước Mỹ, anh ngẫm nghĩ.
Anh có thể bắt chước giá»ng Mỹ. Anh biết những Ä‘iểm khác nhau giữa hai giá»ng nói mà phần đông ngưá»i Anh không lưu tâm đến: trong giá»ng Mỹ cÅ©ng có những Ä‘iểm khác nhau, giá»ng nÆ¡i nà y nghe lịch sá»± hÆ¡n giá»ng nÆ¡i khác. Thà dụ chữ Boston chẳng hạn. Ngưá»i dân ở Boston nói Bahston. Ngưá»i ở New York thì nói, Baoston. ở Mỹ mà cà ng có vẻ dân Anh lại cà ng được ngưá»i ta trá»ng vá»ng. Có hà ng triệu ngưá»i Mỹ già u có chỉ đợi ngưá»i Anh tán tỉnh.
Anh đã có há»™ chiếu, có má»™t Ãt tiá»n và có bá»™ đồ vÃa treo trong tá»§ cá»§a mẹ. Anh chỉ cần mua và i cái sÆ¡ mi và cái va li thôi. Cảng Southampton chỉ cách xa 120 mi vây số. Không có gì ngăn cản anh ra Ä‘i và o hôm nay được.
Tháºt như má»™t giấc mÆ¡.
Bá»—ng mẹ anh từ bếp gá»i lên là m anh tỉnh má»™ng:
– Harry ... con muốn ăn bánh xăng uých nhân thịt heo không?
– Dạ ăn, cám ơn mẹ.
Anh và o nhà bếp, ngồi và o bà n ăn. Mẹ anh dá»n bánh lên bà n cho anh, nhưng anh không đụng đến. Anh nói:
– Mẹ à , chúng ta đi Mỹ đi.
Bà cưá»i, đáp:
– Mẹ mà đi Mỹ à ? Con điên rồi.
– Con nói tháºt đấy. Con Ä‘i thôi.
Bà nghiêm mặt, trả lá»i:
– Mẹ thì không được, con à . Mẹ quá già rồi không thể đi di cư được.
– Nhưng chiến tranh đang xảy ra.
– Mẹ đã sống ở đây qua má»™t cuá»™c chiến tranh, má»™t cuá»™c tổng đình công và má»™t tráºn khá»§ng hoảng kinh tế. - Bà đưa mắt nhìn quanh căn nhà bếp nhá». - Chẳng sao hết, mẹ đã nếm mùi chiến tranh rồi.
Thục ra Harry không mong bà nháºn lá»i, nhưng bây giá» bá»—ng anh cảm thấy thất vá»ng. Anh chỉ có má»—i mình mẹ anh.
– Ngoà i ra, - bà nói - con sẽ là m gì ở bên ấy?
– Mẹ sợ con đi ăn trộm nữa à ?
– NghỠăn trá»™m thưá»ng có kết quả giống nhau thôi con à . Mẹ chưa bao giá» nghe nói, không có kẻ trá»™m nà o cuối cùng không bị bắt.
– Con thÃch đầu quân và o ngà nh không quân. - Harry nói - và há»c lái máy bay.
– Ngưá»i ta có để cho con là m việc ấy không?
– Ở bên ấy, dù mình là giai cấp lao động mà nếu có trà óc thì là m được .
Bá»—ng bà có vẻ vui. Hai mẹ con lặng lẽ uống trà . Khi Harry uống xong, anh đếm tiá»n rồi đưa cho bà 50 bảng.
– Äể là m gì thế? - Bà há»i. Hai năm là m việc lau dá»n trong các văn phòng, bà không kiếm được số tiá»n nhiá»u hÆ¡n thế.
– Äể mẹ dùng sau nà y. Cất Ä‘i, mẹ. Con muốn mẹ cất Ä‘i .
Bà lấy số tiá»n.
– Váºy là con nhất quyết ra Ä‘i.
– Con sẽ mượn chiếc môtô của Sid Breunan đi Southampton ngay bây giỠđể tìm một chiếc tà u.
Bà với tay qua bà n, nắm tay anh.
– Chúc con may mắn.
Anh bóp nhẹ bà n tay bà .
– Con sẽ gởi tiá»n từ Mỹ vá» cho mẹ.
– Không cần thiết, trừ phi con có quá nhiá»u. Mẹ chỉ mong thoang thoảng con gá»i thư vỠđể mẹ biết tin là được
– Con hứa con sẽ gá»i.
Mắt mẹ anh đẫm lệ.
– Rồi có ngà y con sẽ vỠthăm mẹ già chứ, hả?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, mẹ à , con sẽ vá».
Harry nhìn mình trong gương cá»§a tiệm há»›t tóc. Bá»™ đồ mà u xanh giá 13 bảng mua ở Savilie Row rất đẹp trên ngưá»i anh và rất hợp vá»›i mà u mắt xanh cá»§a anh. Chiếc cổ áo sÆ¡ mi má»›i may kiểu rất Mỹ. Ngưá»i thợ há»›t tóc lấy bà n chải chải đôi vai độn cao cá»§a chiếc áo vét tông cà i nút chéo, Hany cho anh ta tiá»n bo rồi Ä‘i ra.
Anh Ä‘i lên khá»i tầng hầm, đến phòng khách cá»§a khách sạn South Westem, phòng khách trang hoà ng quá rưá»m rà . Ngưá»i Äông nghẹt. Bây giỠđã đến giá» các chuyến thu vượt đại dương khởi hà nh, hà ng ngà n ngưá»i đáp tà u rá»i khá»i nước Anh.
Hatry không thể nà o mua được vé tà u. Vé đã được mua trước mấy tuần rồi.
Má»™t số cổng ty hà ng hải đã đóng cá»a để khá»i trả lương cho nhân viên mất công trả lá»i khách hà ng. Trong lúc anh Ä‘ang thấy việc Ä‘i Mỹ không thể nà o thá»±c hiện được, anh định bá» cuá»™c và tìm má»™t kế hoạch khác thì bá»—ng nhiên ngưá»i nhân viên hà ng hải nói cho anh biết có chiếc thá»§y phi cÆ¡ Clipper cá»§a hãng Pan American sắp cất cánh.
Anh đã Ä‘á»c báo viết vá» chiếc Clipper nà y rồi. Chiếc thá»§y phi cÆ¡ nà y bắt đầu phục vụ và o mùa hè nà y. Ngưá»i ta có thể đến New York bằng đưá»ng hà ng không chưa đầy 30 giá», trong khi Ä‘i thu thá»§y phải mất bốn hay năm ngà y.
Nhưng má»™t chuyến Ä‘i như thế mất hết 90 bảng. ChÃn mươi bảng:
vá»›i số tiá»n nà y, ngưá»i ta mua được má»™t chiếc xe hÆ¡i má»›i.
Harry đã mua được vé. Tháºt Ä‘iên, nhưng anh đã quyết ra Ä‘i, anh bằng lòng trả vá»›i bất cứ giá nà o để có thể rá»i khá»i xứ sở. Và cảnh xa hoa trên máy bay khiến cho anh mê mẩn: có rượu sâm banh suốt cả chuyến bay đến New York.
Anh không giáºt mình má»—i khi thấy cảnh sát nữa, cảnh sát ở Southampton chắc sẽ không còn nghe nói đến anh. Thế nhưng anh chưa bao giá» Ä‘i máy bay, cho nên nghÄ© đến chuyện nà y là anh bồi hồi lo lắng.
Anh xem đồng hồ, chiếc đồng hồ Patek Philippe anh đã lấy cắp của quan Giám mã của nhà vua. Anh còn thì giỠđể uống một tách cà phê. Anh và o quán.
Anh Ä‘ang uống cà phê từng há»›p nhá» thì có má»™t phụ nữ tháºt đẹp Ä‘i và o. Äây là má»™t phụ nữ tóc và ng đẹp lá»™ng lẫy, bà ta mặc chiếc áo dà i bằng xoa mà u kem có lốm đốm hồng, chiếc lưng ong mảnh mai. Bà ta khoảng 30 tuổi, lá»›n hÆ¡n Harry gần 10 rưỡi, nhưng không vì thế mà anh không cưá»i chà o khi bà ta nhìn anh.
Bà ta ngồi và o bà n bên cạnh bà n anh, anh nhìn lớp vải xoa bó sát trên ngực bà và phủ xuống hai đầu gối. Bà mang đôi già y mà u kem, đội mũ rơm và để cái xắc tay trên bà n.
Má»™t lát sau, má»™t ngưá»i đà n ông mặc áo vét má»ng đến ngồi vá»›i bà ta. Nghe há» nói chuyện, Harry biết bà ta là ngưá»i Anh, còn ông ta là ngưá»i Mỹ. Bà ta tên Diana, còn ông là Marks. Ông ta sá» và o cánh tay bà , bà cúi ngưá»i và o gần ông.
Há» rất tình tứ vá»›i nhau, xem như không có ai cả ngoà i há»: căn phòng như không có ngưá»i.
Harry cảm thấy ghen tỵ vá»›i há».
Anh quay mặt nhìn Ä‘i chá»— khác. Anh cảm thấy kỳ dị vô cùng. Anh sẽ vượt qua Äại Tây dương bằng đưá»ng hà ng không: má»™t Ä‘oạn đưá»ng rất dà i lÆ¡ lá»ng trên không, không có đất dÃnh chân. Dù sao, anh cÅ©ng không hiểu nguyên lý cá»§a việc bay trong không trung: những cánh quạt quay không ngừng, là m sao máy bay bay lên được?
Nghe Mark và Diana nói chuyện, anh cố là m ra vẻ thỠơ. Anh không muốn để cho hà nh khách trên chiếc Clipper thấy anh đang lo lắng hồi hộp.
- Tôi là Harry Vandenpost, anh lặp lui lặp tá»›i vá»›i mình như là má»™t thanh niên Mỹ con nhà già u quay vá» nước, vì ở châu Âu Ä‘ang có chiến tranh. Hiện tại chưa có việc là m, nhưng tôi nghÄ© là rồi đây tôi phải kiếm công việc để là m. Bố tôi đầu tư nhiá»u việc. Mẹ tôi, tháºt Æ¡n Chúa, là ngưá»i Anh, và tôi đã há»c hà nh ở đây. Tôi không và o đại há»c, tôi không thÃch há»c gạo (không biết ngưá»i Mỹ có dùng từ “há»c gạo†nà y không†Anh không biết rõ). Tôi đã ở tại Anh quá lâu, đến ná»—i tôi nói năng như ngưá»i địa phương ở đây. DÄ© nhiên là tôi đã Ä‘i máy bay nhiá»u lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi Ä‘i máy bay qua Äại Tây dương, chắc ông bà đoán biết như thế. Cho nên tôi rất bị kÃch thÃch!
Khi anh uống xong cà phê, anh không còn sợ sệt gì nữa.
*
* *
Eddie Deakin gác máy. Anh nhìn quanh: tiá»n sảnh vắng hoe. Không ai lưu tâm đến cuá»™c Ä‘iện đà m cá»§a anh. Anh nhìn máy Ä‘iện thoại, cái máy đã lôi anh và o chuyện khá»§ng khiếp nà y, anh tá»± há»i, không biết Ä‘áºp tan cái máy Ä‘i anh có chấm đút được cÆ¡n ác má»™ng nà y không. Rồi từ từ anh quay gót.
Bá»n nà y là ai? Chúng dẫn Carol-Ann Ä‘i đâu? Tại sao chúng bắt cóc nà ng?
Chúng cần gì anh? Những câu há»i vang lên ù ù bên tai anh như tiếng ruồi kêu trong cái tô Ä‘o bân. Anh cố suy nghÄ©. Anh cố táºp trung và o từng câu há»i má»™t.
Chúng là ai? Anh có thá» hà nh động liá»u lÄ©nh được không? Không. Chúng là bá»n có tổ chức chặt chẽ: có thể chúng là bá»n Ä‘iên đã thá»±c hiện cuá»™c bắt cóc, nhưng chúng đã tổ chức chu đáo má»›i tìm ra được Eđđie ở đâu sau khi đã bắt cóc vợ anh, và để cho anh tiếp xúc vá»›i Carol-Ann bằng Ä‘iện thoại rất đúng lúc.
Cho nên chúng là bá»n có lý trÃ, nhưng sẵn sà ng vi phạm luáºt pháp.
Nói tóm lại, chúng là bá»n vô chÃnh phá»§, và có khả năng chúng là bá»n găng tÆ¡.
Chúng dẫn Carol-Ann đi đâu? Nà ng đã nói nà ng ở trong một ngôi nhà . Ngôi nhà nà y có lẽ là nhà của một thằng bắt cóc, nhưng cũng có thể chúng tìm thấy hay thuê một căn nhà bỠhoang ở một nơi vắng vẻ. Carol-Ann có nói, chuyên đã xảy ra khoảng hai giỠrồi, thế thì ngôi nhà nà y không thỠở xa Bangor quá một trăm hay một trăm hai mươi cây số được.
Tại sao chúng bắt cóc nà ng? Hẳn là chúng muốn anh là m gì đây, muốn anh là m cái gì mà anh không sẵn lòng là m theo ý chúng, là m cái gì mà anh không là m để lấy tiá»n; là m cái gì, anh nghÄ©, mà anh cương quyết từ chối chúng. Nhưng cái gì? Anh không có tiá»n cá»§a, anh không biết chuyện bà máºt gì hết và anh không có khả năng tác động lên má»™t nhân váºt quan trá»ng nà o cả.
Chắc anh phải báo cáo cho chỉ huy tà u Clipper thôi.
Thế nà o anh cÅ©ng được ban chỉ huy cá»§a máy bay giải quyết cho anh, và thằng cha tên Tom Luther nà o đấy chắc sẽ nói cho há» biết hắn muốn gì. Có phải anh chà ng Luther nà y là m việc cho ai đấy, muốn biết cÆ¡ cấu và hoạt động cá»§a chiếc thá»§y phi cÆ¡ nà y. Chắc hắn là m cho má»™t công ty nà o đấy, hay cho má»™t nước nà o đấy chứ gì? Có thể lắm. Bá»n Äức hay bá»n Nháºt có lẽ Ä‘ang muốn sản xuất má»™t loại phi cÆ¡ khổng lồ như thế nà y để Ä‘i đội bom. Nhưng chắc hắn có những phương tiện đơn giản hÆ¡n để cung cấp cho chúng các tin tức, kế hoạch.
Có hà ng trăm ngưá»i, có lẽ hà ng ngà n ngưá»i có khả năng cung cấp cho chúng những tin tức vá» việc nà y: các chuyên viên cá»§a hãng American, cá»§a hãng Boeing, các kỹ sư cÆ¡ khà cá»§a hãng Hà ng không Hoà ng gia Anh Ä‘ang phụ trách bảo trì Äá»™ng cÆ¡ ở đây, tại Hythe. Không cần thiết phải bắt cóc vợ anh như thế nà y. Ngưá»i ta đã đăng đầy đủ các chi tiết vá» kỹ thuáºt trên các tạp chà rồi.
Có lẽ có kẻ nà o muốn cướp máy bay. Tháºt khó mà tưởng tượng nổi.
Chỉ có Ä‘iá»u khả dÄ© nghe được, là chúng muốn Eddie hợp tác vá»›i chúng để lén lút đưa và o Mỹ cái gì đấy hay ngưá»i nà o đấy thôi.
Có thể có chuyện như thế nà y lắm. Anh sẽ là m gì nhỉ?
Anh là công dân tôn trá»ng pháp luáºt, là nạn nhân cá»§a má»™t hà nh động phạm pháp, anh rất muốn báo cho cảnh sát. Nhưng anh quá sợ. Anh chưa bao giá» sợ như thế nà y. Khi còn nhá», anh chỉ sợ ma, nhưng từ khi hiểu biết đến giá», anh chưa bao giá» lo sợ như thế nà y. Anh khiếp sợ đến ná»—i không nhấc chân lên nổi để Ä‘i khá»i chá»— anh Ä‘ang đứng.
Anh nghĩ đến cảnh sát.
Trên cái đất nước Anh chết tiệt nà y, việc báo cho mấy ông cảnh sát Ä‘i xe đạp thá» há»i có Ãch gì? Nhưng anh có thể gá»i thá» cho ông cảnh sát trưởng ở quáºn anh hay là cho cảnh sát ở bang Maine, hay cho cÆ¡ quan FBI để há» có thể tìm má»™t ngôi nhà bá» hoang vừa má»›i có ngưá»i đến thuê .Äừng gá»i cảnh sát. Giá»ng nói trên Ä‘iện thoại đã dặn anh “Báo cảnh sát chẳng được việc gì đâu. Nếu anh báo cho cảnh sát, tôi sẽ hiếp vợ anh ngayâ€.
Eddie tin chuyện nà y sẽ xảy ra như thế. Anh thấy giá»ng hắn có vẻ khinh khỉnh, như có dấu hiệu Ä‘ang chỠđợi, như thể hắn đợi có cá»› là hiếp Carol-Ann liá»n. Vá»›i cái bụng tròn trịa và cặp vú căng phồng, nà ng có vá» nẩy nở.
Anh báºm tay lại, nhưng anh thấy chẳng có gì để đấm ngoà i bức tưá»ng. Thốt lên tiếng cà u nhà u thất vá»ng, anh bước ra khá»i cá»a tiá»n sảnh. Không nhìn đâu hết, anh Ä‘i qua bãi cá». Anh đến má»™t đám cây, rồi dừng lại và tá»±a trán và o thân cây sồi có vá» cây xù xì.
Eđđie là ngưá»i giản dị. Anh chà o Ä‘á»i trong má»™t nông trại cách thà nh phố Bangor và i cây số, ở đấy, bố anh có và i mẫu đất trồng khoai, nuôi gà , má»™t con bò cái và má»™t vưá»n rau. Vùng Nouvelle Angleterre nay là nÆ¡i tồi tệ đối vá»›i ngưá»i nghèo: mùa Äông dà i và lạnh buốt. Bố mẹ anh tin rằng tất cả Ä‘á»u do ý Chúa. Ngay cả khi đứa em gái cá»§a Eđđie chết vì bị sưng phổi, mà bố anh cÅ©ng nói rằng đấy là ý muốn cá»§a Chúa, rất sâu sắc chúng ta không hiểu nổi đâu?
Trong khi ấy, Eddie mÆ¡ tìm thấy trong rừng má»™t kho tà ng: má»™t hòm da cá»§a bá»n cướp biển chôn giấu, đầy và ng và đá quà như trong tiểu thuyết. Anh mÆ¡ tưởng đến chuyện anh mang má»™t thẻ và ng đến Bangor, mua những chiếc giưá»ng nệm rá»™ng rãi êm ái để vá» thay những chiếc giưá»ng gá»—, mua đồ sà nh sứ đẹp đẽ vá» cho mẹ, mua áo măng tô bằng da cừu cho cả nhà , mua những miếng thịt bò to tướng như cánh tay, mua tá»§ lạnh có nhiá»u nước trái cây và đưa ướp lạnh. Nông trại buồn tẻ nà y sẽ biến thà nh má»™t nÆ¡i tiện nghi và sung sướng.
Nhưng anh không tìm ra kho tà ng chôn giấu, mà anh băng đồng chỉ Ä‘i há»c ở má»™t ngôi trưá»ng cách nhà anh 10 cây số. Anh thÃch Ä‘i há»c, vì trưá»ng ấm áp hÆ¡n nhà anh và vì bà Maple thương mến anh, bởi lẽ anh thưá»ng há»i bà vá» những việc diá»…n ra trong cuá»™c sống.
Mấy năm sau, chÃnh bà Maple viết thư cho vị đại biểu xứ Nouvelle Angletene nhỠông ta giúp Eddie có dịp tham dá»± kỳ thi sát hạch và o trưá»ng Hà ng hải Annapolis.
Trưá»ng đại há»c hà ng hải nà y là má»™t thiên đà ng đối vá»›i anh. Anh có chăn má»n và áo quần đẹp, có thức ăn đầy đủ, anh không bao giá» tưởng tượng ra được anh có những thứ sang trá»ng như thế. Việc lao động cá»±c nhá»c vá» thể xác đối vá»›i anh chẳng nghÄ©a lý gì; những chuyện bố láo ta kể cho anh nghe chẳng thấm và o đâu so vá»›i chuyện anh nghe trong nhà thá», và lá»… thu nạp sinh viên má»›i là kết qua má»™t phần nà o do các tráºn đòn cá»§a bố anh mà ra.
ChÃnh ở trưá»ng Annapolis nà y mà lần đầu tiên anh hiểu anh đã gây ấn tượng mạnh cho nhiá»u ngưá»i khác. Anh biết anh là ngưá»i có nghị lá»±c, cứng đầu, dẻo dai và tháo vát. Mặc dù anh gầy ốm, nhưng những kẻ thô bạo Ãt khi dám bắt nạt anh: trong ánh mắt cá»§a anh đã lá»™ ra vá» gì đấy là m cho há» sÆ¡. Ngưá»i ta thưá»ng mến anh vì anh biết giữ lá»i hứa, nhưng không có ai đến khóc trên vai anh.
Anh rất ngạc nhiên khi nghe ngưá»i ta đỠcao nhiệt tình lao động cá»§a anh. Bố anh cÅ©ng như bà Maple đã dạy anh là ở Ä‘á»i muốn đạt được những gì mình muốn có, thì phải chịu khó là m việc, cho nên Eddie không bao giá» nghÄ© đến phương pháp nà o khác hÆ¡n ngoà i là m việc .Nhưng dù sao, lá»i khen ngợi cÅ©ng là m cho anh thÃch thú.
Anh ra trưá»ng vá»›i cấp báºc trung úy hải quân và được chuyá»n sang huấn luyện vá» thá»§y phi cÆ¡. Annapolis có vẻ thuáºn lợi cho anh hÆ¡n là ở gần nhà anh, còn hải quân Mỹ đã Ä‘em lại cho anh cuá»™c sống sung túc. Anh gá»i tiá»n vá» cho bố mẹ để sá»a sang lại nông trại và xây má»™t ngôi nhà bếp má»›i.
Anh ở trong hải quân được bốn năm thì mẹ anh mất. Và bố anh theo bà đúng năm tháng sau. Ngôi nông trại bên cạnh thu hồi mấy mẫu đất, nhưng anh mua được ngôi nhà và cánh rừng từ má»™t số tiá»n nhá».
Anh giải ngÅ© ra khá»i hải quân, tìm được việc là m ở công ty Hà ng không Hoa Kỳ Pan American vá»›i lương cao.
Giữa hai chuyến bay, anh là m việc trong ngôi nhà cÅ©, đặt ống nước, bắt Ä‘iện và ráp nước máy. Anh mua máy sưởi Ä‘iện lắp và o các phòng, mua đà i thu thanh và tháºm chà gắn máy Ä‘iện thoại. Rồi anh gặp Carol-Ann. Anh tá»± nhá»§:
chẳng bao lâu nữa, ngôi nhà sẽ vang lên tiếng cưá»i con trẻ, và thế là giấc má»™ng cá»§a anh thà nh hiện thá»±c.
Thay vì giấc mộng thà nh hiện thực, thì bỗng chốc nó trở thà nh ác mộng.
|

06-10-2008, 01:44 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 4
Lá»i nói đầu tiên Mark Alder đã nói vá»›i Diana Lovesey là :
“Lạy Chúa lòng là nh, cả ngà y anh chỉ thấy em là ngưá»i đẹp nhất mà thôiâ€.
Lúc nà o anh cÅ©ng nói vá»›i cô như thế. Quả tháºt cô đẹp, đầy sức sống, và thÃch mặc áo quần đẹp. Tối hôm đó, cô mặc cái rốp dà i mà u xanh lam, cái áo láºt ngược má»™t tÃ, chiếc áo lót tay cụt láºt lai bó sát hai cùi tay. Diana thấy mình đẹp tuyệt vá»i.
Cô tham dá»± buổi dạ tiệc tại khách sạn Midland ở Manchester. Cô không biết rõ ai tổ chức buổi tiệc, cá»§a phòng thương mại, há»™i Tam Ä‘iểm hay là cá»§a Há»™i Hồng Tháºp tá»± trong các buổi dạ tiệc như thế nà y, ngưá»i ta thưá»ng gặp những ngưá»i trong các tổ chức ấy. Cô khiêu vÅ© vá»›i phần đông những ngưá»i có quan hệ là m ăn vá»›i Mervyn chồng cô, hỠôm cô quá chặt và đạp lên chân cô; còn các bà vợ cá»§a há» thì nhìn cô vá»›i ánh mắt hằn há»c. Diana nhá»§ thầm:
tháºt kỳ lạ là khi những ông chồng tán tỉnh cô, luôn luôn tán tỉnh cô, thì các bà vợ lại ghét cô,chứ không ghét chồng. Ngoà i ra, không phải Diana có ý định ve vãn bất cứ ông chồng nà o cá»§a há» hết, những ông chồng khoa trương và nốc wishky như hÅ© chìm. Cô giáºn há» và đã là m cho chồng cô bối rối khi có thái độ không đẹp vá»›i ông phó thị trưởng. Rồi tuyên bố cô cần nghỉ má»™t lát, cô Ä‘i đến quầy rượu cá»§a khách sạn, lấy cá»› mua thuốc lá.
Anh ta ngồi đó má»™t mình, nhấm nháp rượu cô nhắc, và ngước mắt nhìn Diana như thể cô đã mang mặt trá»i và o trong phòng.
Anh ta có thân mình nhá» nhắn, chải chuốt, nụ cưá»i son trẻ và giá»ng nói Mỹ.
Anh ta chú ý cô ngay tức khắc, thái độ rất duyên dáng, và cô cÅ©ng mỉm cưá»i chà o lại anh, nụ cưá»i tươi tắn, nhưng không nói gì. Cô mua thuốc lá, uống ly nước chanh rồi quay vá» phòng khiêu vÅ©. Chắc anh đã há»i ngưá»i bán rượu vá» cô và đã biết địa chỉ cá»§a cô, vì hôm sau cô nháºn được lá thư cá»§a anh gởi đến cho mình, thư viết trên giấy viết thư cá»§a khách sạn Midland.
Thực ra thì đấy là một bà i thơ.
Bà i thơ như thế nà y:
Nụ cưá»i má»›i tuyệt là m sao
Khắc sâu và o óc, ngấm sâu và o lòng
Dù cho năm tháng long đong
Äá»›n Ä‘au mấy nữa, đừng hòng nhạt phai.
Bà i thÆ¡ đã là m Diana khóc. Diana khóc vì những Ä‘iá»u cô hy vá»ng không bao giá» thà nh hiện thá»±c. Cô khóc vì cô sống trong má»™t thà nh phố kỹ nghệ vá»›i ngưá»i chồng coi việc Ä‘i nghỉ hè là điá»u khá»§ng khiếp. Cô khóc vì bà i thÆ¡ là dấu hiệu lãng mạn duy nhất và là nét tình tứ đầm ấm cá»§a Ä‘á»i cô từ năm năm nay. Và Diana khóc là vì cô không yêu Mervyn.
Sau đó, má»i việc xảy ra rất nhanh.
Ngà y nháºn thư là ngà y chá»§ nháºt. Sang thứ hai, Diana ra phố. Thưá»ng khi, thế nà o cô cÅ©ng đến khu Boots để đổi cuốn sách nÆ¡i thư viện lưu động, rồi sẽ lấy hai si linh sáu xu để mua cái vé xi nê ở rạp Paramount trên phố Oxford, cái vé xem suốt sáng và ăn trưa. Xem phim xong, cô sẽ Ä‘i má»™t vòng đến tiệm buôn lá»›n Lewis và tiệm buôn Fiunegan để mua vải, khăn lau, hay là mua quà cho các con cá»§a ngưá»i chị. Có lẽ Diana sẽ và o má»™t tiệm buôn nhỠở khu Shambles, nếu cô muốn mua pho mát nước ngoà i hay là mua thịt giăm bông loại ngon nhất. Rồi cô sẽ đáp tà u Ä‘iện Ä‘i Altrincham, vùng ngoại ô nÆ¡i cô ở, để vỠđúng giỠăn tối.
Nhưng lần nà y, Diana uống cà phê ở quầy giải khát cá»§a khách sạn Midland, ăn sáng tại nhà hà ng ăn cá»§a Äức ở dưới tầng hầm khách sạn, và uống trà ở phòng khách cá»§a khách sạn nà y. Nhưng cô không thấy dấu vết gì cá»§a ngưá»i đà n ông dá»… thương có giá»ng Mỹ ấy.
Diana vá» nhà chết Ä‘iếng cả tâm hồn. Kỳ cục tháºt, cô nhá»§ thầm. Cô chưa thấy anh ta lâu đến má»™t phút, chưa nói vá»›i anh má»™t lá»i! Anh ta có cái nét tượng trưng cho những gì mà Diana cảm thấy thiếu vắng trong Ä‘á»i cô. Nhưng nếu cô thấy lại anh ta, chắc chắn cô sẽ khám phá ra anh ta là má»™t ngưá»i vụng vá» thô lá»—, tinh thần lệch lạc, bệnh hoạn xấu xa hay là tất cả những thứ ấy.
Diana xuống xe lá»a, Ä‘i trên con đưá»ng vá» nhà cô, con đưá»ng có nhiá»u biệt thá»± đồ sá»™ kiểu nhà ở ngoại ô. Khi đến gần nhà , bá»—ng cô giáºt mình kinh ngạc thấy anh Ä‘ang Ä‘i đến phÃa cô, mắt nhìn ngôi nhà ra vẻ hiếu kỳ.
Diana đỠmặt, và tim Ä‘áºp thình thịch. Anh cÅ©ng tá» vẻ ngạc nhiên. Anh dừng lại, nhưng Diana cứ bước Ä‘á»u rồi khi Ä‘i ngang qua bên anh, cô nói:
– Hẹn anh sáng mai ở thư viện trung tâm!
Diana không dừng lại để đợi nghe anh trả lá»i, nhưng anh ta tháºt nhanh trà và mau miệng - cô khám phá ra Ä‘á»u nà y liá»n sau đó - nên anh há»i ngay tức khắc:
– Khu nà o?
Thư viện nà y rất lá»›n, nhưng không phải vì thế mà hai ngưá»i không thể tìm được nhau; cho nên Diana nói ngay nÆ¡i chợt hiện ra trong óc cô:
– Phòng sinh há»c.
Và anh cưá»i.
Khi Diana vá» nhà , tiếng cưá»i cá»§a ngưá»i khách lạ kia cứ vá»ng mãi bên tai cô:
nụ cưá»i nồng nhiệt, cởi mở, khiến cho cô say mê, nụ cưá»i cá»§a má»™t con ngưá»i yêu Ä‘á»i thoải mái.
Ngôi nhà vắng vẻ. Bà RoUins, ngưá»i giúp việc, đã ra vá» rồi, còn Mervyn chưa vá». Diana ngồi trong căn nhà bếp hiện đại, sạch sẽ, cô nghÄ© đến tư tưởng trong bà i thÆ¡ cá»§a nhà thÆ¡ Mỹ, ý tưởng á»§y mị không hợp thá»i.
Sáng hôm sau, Diana thấy anh ngồi nÆ¡i chiếc bà n dưới tấm biển có chữ “im lặngâ€. Khi Diana nói:
“Xin chà oâ€, anh đưa ngón tay áp lên môi, chỉ cái ghế rồi viết lên giấy hà ng chữ. Cô Ä‘á»c thấy:
"Tôi thÃch cái mÅ© cá»§a cô."
Diana đội chiếc mÅ© nhá» trông như cái cháºu hoa láºt ngược, và nh mÅ© lá»™n lên trên, chiếc mÅ© nằm nghiêng trên đầu cô gần che khuất con mắt trái: đây là kiểu đội mÅ© thá»i thượng, mặc dù Ãt phụ nữ ở Manchester có can đảm đội mÅ© như thế nà y.
Diana lấy cây bút nhỠtrong xách ra, rồi hà hoáy viết:
"Chắc không hợp vá»›i anhâ€
“Rất hợp, chẳng khác gì cây cảnh cá»§a tôiâ€
Diana báºt cưá»i và anh nói:
– Im lặng!
Diana nghĩ, anh ta điên hay chỉ khôi hà i chơi. Cô viết:
"Tôi thÃch bà i thÆ¡ cá»§a anhâ€.
Anh viết trả lá»i:
"Tôi yêu cô."
Anh điên rồi, cô tự nhủ: nhưng nước mắt lưng tròng.
Cô viết:
"Tôi chưa biết tên anh kia mà !"
Anh đưa cho cô tấm danh thiếp. Anh tên Mark Alder, anh ở tại Los Angeles, bang California!
Há» Ä‘i ăn trưa tháºt sá»›m trong má»™t nhà hà ng bán đồ chay, vì Diana nghÄ© ở đây sẽ không gặp chồng cô: không bao giỠông ấy Ä‘i ăn chay. Rồi vì là thứ ba, cô dẫn anh Ä‘i xem hòa nhạc buổi chiá»u ở sảnh đưá»ng Houldsworth tại Deansgate, có dà n nhạc nổi tiếng cá»§a thà nh phố vá»›i nhạc trưởng má»›i, ông Malcolm Sargent trình diá»…n. Diana rất hãnh diện vá»›i khách vá» việc thà nh phố cá»§a cô đã cống hiến cho khán giả má»™t ná»n văn hóa đà i các như thế.
Hôm đó Diana biết Mark viết hà i kịch cho đà i phát thanh. Cô chưa bao giá» nghe đến các nhân váºt do anh viết, nhưng anh cho cô biết há» là những nhân váºt nổi tiếng: Lack Beuny, Fred Al1en, Amos và Andy. Anh cÅ©ng có má»™t đà i phát thanh. Anh mặc chiếc áo vét bằng vải CasÆ¡lnia. Anh Ä‘ang Ä‘i nghỉ hè, vừa Ä‘i tìm lại gốc gác cá»§a tổ tiên: gia đình anh gốc ở Liverpool, thà nh phố cảng cách Manchester và i cây số vá» phÃa Tây. Anh không lá»›n hÆ¡n Diana nhiá»u, suýt soát tuổi cô, cặp mắt Ä‘en và mặt lấm tấm má»™t Ãt tà n nhang.
Anh tháºt dá»… thương.
Anh thông minh, dà dá»m, duyên dáng. Phong thái dịu dà ng, móng tay chăm sóc cẩn tháºn và phục sức tháºt đà ng hoà ng. Anh yêu Mozart, biết Louls Arulstrong, và nhất là anh yêu Diana. Tháºt kỳ lạ là Ãt có đà n ông thá»±c tình yêu đà n bà , Diana nghÄ©. Äà n ông cô quen biết thưá»ng tán tỉnh cô, cố mÆ¡n trá»›n cô, đỠnghị lén gặp nhau khi Mervyn không để ý, và thỉnh thoảng khi há» say, há» nói há» yêu cô; nhưng thá»±c ra há» không yêu: há» chỉ nói đùa cho vui, há» không bao giá» nghe cô và không biết gì vá» cô hết.
Mark hoà n tà n khác hẳn, cô thấy như thế trong những ngà y và những tuần sau đó.
Anh có thuê má»™t căn phòng ở Midland, nhưng há» không đám gặp nhau ở đấy, vì có nhiá»u ngưá»i ở đấy biết Diana. Nếu sau giỠăn trưa, và o giá» uống trà , mà há» thấy cô lên phòng anh, tức là cả thà nh phố Ä‘á»u biết.
Nhưng Mark là ngưá»i có trà sáng tạo, nên anh tìm ra giải pháp ngay. Há» ra bá» biển, đến táºn thị trấn Lytham Saint Anne, xách theo chiếc va li, và o đăng ký thuê phòng khách sạn vá»›i tên ông bà Alder. HỠăn trưa rồi cùng nhau Ä‘i nằm.
Là m tình với Mark rất thú vị.
Lần đầu tiên, anh lặng lẽ cởi áo quần như má»™t mà n trình diá»…n khá»a thân khiến Diana báºt cưá»i, cô cưá»i ngắc ngoẻo đến ná»—i cảm thấy không còn e dè khi cởi áo quần mình ra. Cô không lo sợ vá» việc cô có là m cho anh vừa lòng không, rõ rà ng anh thương yêu cô.
Há» nằm vá»›i nhau trên giưá»ng suốt buổi chiá»u, rồi há» ra Ä‘i, viện cá»› hỠđã thay đổi ý kiến, không ở lại khách sạn nữa. Mark Ä‘iá»u đình vá»›i khách sạn để bồi dưỡng cho há» Ãt tiá»n, khá»i trả tiá»n phòng cả ngà y. Anh chia tay Diana tại má»™t nhà ga trước khi đến Altrinchanl, cô lên xe lá»a vá» nhà như thể cô ở Manchester chÆ¡i suốt cả buổi chiá»u.
HỠđã sống hạnh phúc với nhau như thế suốt cả mùa hè.
Äáng ra anh phải vá» Hoa Kỳ và o đầu tháng Tám để thá»±c hiện má»™t vở kịch má»›i, nhưng anh đã ở lại để viết má»™t vở kịch nhiá»u kỳ vá» má»™t ngưá»i Mỹ Ä‘i nghỉ hè ở Anh, hà ng tuần gởi bản thảo vá» nhà qua chuyến bay má»›i thiết láºp cá»§a hãng Pan American.
Mặc dù cuá»™c sống tÃnh hà ng tuần, nhắc cho há» nhá»› rằng thá»i gian giá»›i hạn, nhưng Diana vẫn không thèm nghÄ© đến tương lai. DÄ© nhiên có ngà y Mark sẽ vá» lại Mỹ, nhưng anh còn ngà y mai, và cô không muốn nhìn xa hÆ¡n. Chẳng khác nà o chiến tranh: má»i ngưá»i Ä‘á»u biết chiến tranh rất khốc liệt, nhưng không ai nói được khi nà o thì nó bùng nổ, và trong lúc chỠđợi, ngưá»i ta không có gì khác hÆ¡n để là m, ngoà i việc tiếp tục thụ hưởng cuá»™c Ä‘á»i khi còn cách để thụ hưởng.
Hôm sau ngà y công bố chiến tranh, anh nói cho Diana biết anh phải vỠMỹ.
Cô ngồi trên giưá»ng, kéo chăn lên dưới ngá»±c, để lá»™ cặp vú ra ngoà i, Mark rất thÃch thấy cô ngồi kiểu như thế. Anh thấy cô có cặp vú rất đẹp, mặc dù Diana cho cặp vú cá»§a cô là to quá.
Há» nói chuyện vá»›i nhau tháºt nghiêm trang. Nước Anh đã tuyên chiến vá»›i Äức, ngay cả những ngưá»i tình được hạnh phúc cùng phải bà n đến. Diana đã theo dõi tình hình chiến sá»± ở Trung Hoa cả năm nay, chiến tranh đã tà n phá nước nà y rất khá»§ng khiếp. Giống như bá»n phát xÃt ở Tây Ban Nha, ngưá»i Nháºt đã dá»™i bom lên đà n bà và trẻ em không thương tiếc; cuá»™c tà n sát ở Trùng Khánh và Trà ng An rất thảm khốc.
Diana há»i Mark câu há»i mà bất kỳ ai cÅ©ng Ä‘á»u há»i:
– Anh nghĩ tình hình sẽ ra sao?
Lần nà y thì anh không trả lá»i bỡn cợt nữa. Anh đáp vá»›i giá»ng trang nghiêm:
– Theo anh, tình hình sẽ rất khá»§ng khiếp. Anh nghÄ© rồi ra châu Âu sẽ bị tà n phá nặng ná». Có thể nước Anh sẽ qua khá»i, vì đây là hòn đà o: Anh hy vá»ng thế
– Ồ! - Diana đáp.
Bá»—ng nhiên cô sợ. Ngưá»i Anh không nói như thế. Báo chà viết bà i nghe rất hiếu chiến, còn Mervyn thì rất nôn nóng chỠđợi chiến tranh.
Nhưng Mark là ngưá»i ngoại quốc, nên nháºn xét cá»§a anh có vẻ chung chung cá»§a những ngưá»i ngoà i cuá»™c, giá»ng anh dá»ng dưng như bao ngưá»i Mỹ khác. Ngưá»i ta có dá»™i bom xuống Manchester không?
Diana nhá»› lá»i cá»§a Mervyn đã thưá»ng nói vá»›i cô, cô lặp lại:
– Sá»›m muá»™n gì ngưá»i Mỹ cÅ©ng phải tham chiến.
Mark trả lá»i là m cô sá»ng sốt:
– Lạy Chúa, anh không bao giá» nghÄ© thế. Äây là cuá»™c chiến cá»§a những ngưá»i ở châu Âu, không mắc má»› gì đến chúng tôi. Anh hiểu lý do tại sao ngưá»i Anh tuyên chiến, nhưng không có lý do gì khiến ngưá»i Mỹ phải bá» mạng để bảo vệ nước Ba Lan.
Diana đau đớn khi nghe anh nói thế, nhưng cô hiểu rõ quan điểm của anh.
Tại sao ngưá»i Mỹ tham chiến để bảo vệ Ba Lan, hay tháºm chà bảo vệ châu Âu?
– Nhưng còn em thì sao? - Cô há»i. Cô cố lấy giá»ng nhẹ nhà ng hÆ¡n. - Anh không muốn em bị bá»n Äức Quốc xã tóc và ng mang á»§ng láng bóng hãm hiếp em chứ, phải không? - Chuyện không đáng khôi hà i tà nà o hết, nên nói xong là cô thấy ân háºn liá»n.
Nghe nói thế, anh vội lấy trong va li ra một chiếc phong bì để đưa cho cô.
Cô rút từ trong phóng bì ra một cái vé máy bay, nhìn anh.
– Anh vá» Mỹ à ! - Cô thốt lên. Chẳng khác nà o sắp đến ngà y táºn thế.
Vá»›i thái độ trang nghiêm, anh nói gá»n lá»n:
– Có hai vé.
Diana cảm thấy tim mình như sắp ngừng Ä‘áºp.
– Hai vé, - cô lặp lại, giá»ng tỉnh táo.
Anh ngồi xuống giưá»ng bên cạnh Diana, nắm tay cô .Cô biết anh sắp nói gì và cô vừa phấn khÃch lại vừa hoảng sợ
– Äi vá»›i anh, Diana, - anh nói. - Äáp máy bay vá»›i anh qua New York, rồi đến Reno để ly dị. Sau đó chúng ta đến California sẽ là m đám cưới. Anh yêu em.
Äáp máy bay cô không tưởng tượng ra được cô sẽ bay qua Äại Tây dương:
chuyện như thế nà y chỉ có trong cảnh thần tiên mà thôi. Äi New York? New York là giấc mÆ¡ đến nhà chá»c trá»i, đến các há»™p đêm, vá» bá»n găng tÆ¡, các nhà triệu phú, những ngưá»i thừa hưởng gia tà i già u có và vá» kỹ thuáºt xe hÆ¡i khổng lồ.
– Ly dị. Và thoát khá»i Mervyn!
– Sau đó chúng ta sẽ Ä‘i California. NÆ¡i ngưá»i ta quay phim, nÆ¡i cam má»c trên cát và nÆ¡i ngà y nà o cÅ©ng có mặt trá»i.
Chúng ta là m đám cưới. Và có Mark mãi mãi, suốt ngà y suốt đêm.
Diana không thể nà o nói được nên lá»i.
– Chúng ta sẽ có con, - Mark nói.
Cô muốn khóc.
– Há»i em nữa Ä‘i, - cô thì thà o nói.
– Anh yêu em, - anh nói - Em có muốn lấy anh và có con với anh không?
– á»’ muốn, - Diana đáp, cảm thấy như mình đã bay trên trá»i rồi. - Muốn, muốn, muốn?
Cô phải báo cho Mervyn biết chuyện nà y ngay tối nay mới được.
Hôm nay thứ hai. Mai thứ ba cô sẽ Ä‘i Southampton vá»›i Mark. Chiếc Clipper sẽ cất cánh lúc hai giá» chiá»u ngà y thứ tư.
Khi vá» nhà và o chiá»u thứ hai, Diana bay bổng trên chÃn tầng mây, nhưng khi và o nhà , niá»m hân hoan cá»§a cô biến mất.
Là m sao cô cho anh ấy biết chuyện nà y được đây. Ngôi nhà đẹp đẽ, má»™t cái biệt thá»± tháºt lá»›n, sÆ¡n mà u trắng, ngói Ä‘á». Nhà có bốn phòng, mà hết ba phòng không bao giá» có ai dùng đến, má»™t phòng tắm hiện đại và má»™t nhà bếp có đầy đủ đồ dùng tối tân. Bây giá» cô ra Ä‘i, cô nhìn ngôi nhà , lòng cảm thấy nhá»› nhung luyến tiếc: đây là nhà cô từ 5 năm nay.
Diana Ä‘Ãch thân chuẩn bị bữa ăn cho Mervyn. Bà Rolhns chỉ có việc dá»n dẹp lau chùi nhà cá»a, giặt á»§i, và nếu Diana không nấu nước, thì cô sẽ không có gì để là m hết. Vả lại, Mervyn bảo thá»§ những thói quen thông thưá»ng cá»§a mình, ông thÃch vợ mình phải phục vụ bữa ăn khi ông vá» nhà . Ông gá»i bữa ăn là “dùng trà â€, và ông uống trà khi Ä‘ang ăn, mặc dù thưá»ng ông chỉ ăn những thứ như xúc xÃch, thịt bÃt tết, bánh ngá»t.
Äối vá»›i Mervyn “bữa tối†là bữa ăn trong khách sạn. Còn ở nhà , chỉ là bữa trà thôi. Cô sẽ nói vá»›i ông ấy cái gì?
Hôm nay ông ấy sẽ ăn thịt đông lạnh, số thịt còn lại từ hôm chá»§ nháºt. Diana quà ng cái tạp đỠvà o ngưá»i và gá»t khoai để là m khoai chiên. Khi nghÄ© đến chuyện cô sẽ nói, Diana chắc thế nà o ông ấy cÅ©ng nổi giáºn, bá»—ng hai tay cô run run và cắt phải dao và o tay.
Cô cố giữ bình tÄ©nh trở lại, đưa tay dưới vòi nước lạnh để rá»a ngón tay bị cắt, rồi lau khô và băng lại. Mình sợ cái gì nhỉ? Diana tá»± há»i. Anh ấy có giết mình đâu mà sợ. Anh không thể bắt giữ mình được, mình Ä‘ang sống trong má»™t đất nước tá»± do.
NghÄ© thế nhưng Diana vẫn không giữ bình tÄ©nh được Cô dá»n bà n, lau chùi sạch sẽ. Mặc dù Mervyn là m việc nhiá»u, nhưng hầu như tối nà o ông cÅ©ng vỠđúng giá» .Ông nói:
- Nếu anh ở lại là m việc trong khi những ngưá»i khác vá», thì là m chá»§ để là m quái gì?
Ông há»c ra kỹ sư, có nhà máy sản xuất đủ loại động cÆ¡, từ các máy quạt nhá» trong tá»§ lạnh cho đến các cánh chong chóng khổng lồ trong tà u thá»§y. Mervyn thưá»ng thà nh công - ông là ngưá»i có tà i kinh doanh - nhưng ông tháºt sá»± thà nh công khi ông sản xuất chong chóng máy bay. Lái máy bay là trò giải trà ông thÃch nhất, ông có má»™t chiếc máy bay nhá», chiếc Tiger Moth, Ä‘áºu trên má»™t bãi đáp máy bay nằm ngoà i thà nh phố. Cách đây mấy năm, khi nhà nước tổ chức không lá»±c, thì có Ãt ngưá»i biết chế tạo động cÆ¡ quay vá»›i độ chÃnh xác cao, và chÃnh Mervyn là ngưá»i có khả năng đó. Từ khi ấy, công việc kinh doanh cá»§a ông phát triển mạnh.
Diana là vợ thứ hai cá»§a ông. Ngưá»i vợ đầu đã bỠông tước đây bảy năm để theo má»™t ngưá»i khác, và bà ta dẫn theo hai đứa con cá»§a há». Mervyn vá»™i vã ly dị ngay và khi tòa cho phép ly dị, ông liá»n cầu hôn vá»›i Diana. Khi ấy Diana 28 tuổi, còn ông thì 38. Ông có duyên, cưá»ng tráng và già u có; và ông yêu cô. Ông ta đã tặng cho cô cái vòng cổ bằng kim cương để là m quà cưới.
Äúng dịp ká»· niệm ngà y cưới lần thứ năm, má»›i cách đây mấy tuần, ông tặng cô cái máy may.
Nhìn món quà , Diana cảm thấy cái máy may chẳng khác nà o giá»t nước nhá» và o ly nước đã đầy. Cô mong có được chiếc xe hÆ¡i. Cô biết lái xe và Mervyn dư súc để tặng xe hÆ¡i. Khi Diana thấy cái máy may, cô có cảm giác hết chịu đựng nổi. HỠđã chung sống vá»›i nhau 5 năm mà ông ta không nháºn ra cô không bao giá» may vá gì hết.
Cô biết Mervyn yêu cô, nhưng ông ta không thấy cô dưới mắt ông ta, Diana chỉ đơn thuần là ngưá»i mang nhản hiệu “vợ†mà thôi. Cô đẹp và biết cách cư xá», cô phục vụ bữa ăn chu đáo và luôn luôn chiá»u ý ông trên giưá»ng: thá» há»i đà n bà như thế còn đòi há»i gì nữa. Không bao giỠông há»i ý kiến cô vá» vấn đỠgì hết. Vì cô không phải là má»™t nhà doanh nghiệp mà cÅ©ng không phải là kỹ sư, cho nên Mervyn không cho cô là ngưá»i có tri thức. Theo ông thì trên Ä‘á»i nà y chỉ có đà n ông má»›i cần xã há»™i, còn đà n bà chỉ cần máy may thôi.
Tuy nhiên, ông ta không phải đồ ngu ngốc. Con cá»§a má»™t thợ tiện, sau khi há»c hết trung há»c ở Manchester, ông theo há»c váºt lý. Ông có khả năng đến Cambridge để há»c tiến sÄ©, nhưng ông không phải loại ngưá»i ham khoa bảng, cho nên ông và o là m ở phòng kế hoạch cá»§a má»™t công ty cÆ¡ khà lá»›n. Ông tiếp tục theo dõi sá»± tiến triển cá»§a khoa váºt lý và luôn luôn nói chuyện vá»›i bố ông đương nhiên là không nói vá»›i Diana - vá» nguyên tá», vá» bức xạ và vá» sá»± phân hạch hạt nhân.
Khổ thay là Diana không hiểu gì hết vá» váºt lý. Cô rất rà nh vỠâm nhạc, văn chương và má»™t Ãt vá» lịch sá», nhưng Mervyn không quan tâm đến văn hóa, mặc dù ông thÃch xi nê, và vÅ© nhạc. Cho nên hai ngưá»i không có vấn đỠgì để thảo luáºn vá»›i nhau.
Nếu há» có con, thì chắc tình trạng sẽ khác Ä‘i. Nhưng Mervyn đã có hai dứa con vá»›i bà vợ đầu rồi, ông ta không muốn có thêm nữa. Diana sẵn sà ng thương yêu chúng, nhưng không bao giá» cô có cÆ¡ há»™i để tá» lòng thương yêu chúng được mẹ chúng xúi chúng chống lại Diana, vì bà ta cho rằng chÃnh Diana là nguyên nhân gây ra cuá»™c đổ vỡ hôn nhân giữa bà ta vá»›i bố chúng. Bà chị cá»§a Diana sống ở Liverpool có cặp con sinh đôi còn nhá» rất dá»… thương, và Diana đã dà nh hết tình mẫu tá» cá»§a mình cho chúng.
Diana nhớ cặp sinh đôi.
Mervyn thÃch Ä‘i gặp khách khứa bạn bè, và Diana thấy khoan khoái thoải mái trong những lúc đóng vai chá»§ nhà đón tiếp các nhân váºt quan trá»ng như giá»›i thương gia và các thân hà o nhân sÄ© trong thà nh phố. Cô thưá»ng thÃch chưng diện và mặc áo quần đẹp. Nhưng cô thấy phải có cái gì hÆ¡n thế nữa. Cô muốn đóng vai trò cá»§a ngưá»i cấp tiến trong xã há»™i ở Manchester: hút xì gà , ăn mặc khác Ä‘á»i, bà n đến tá»± do luyến ái và chá»§ nghÄ©a Cá»™ng sản. Diana thÃch thú khi chá»c tức các bà có tinh thần thá»§ cá»±u, nhưng Manchester không phải là thà nh phố bảo thá»§ lắm. Mervyn và bạn bè cá»§a ông ta là những ngưá»i có đầu óc cấp tiến, cho nên cô không nhá»c công cổ xúy tư tưởng nà y.
Diana bất mãn, còn phân vân không biết có nên như thế không. Phần đông phụ nữ Ä‘á»u nghÄ© rằng cô là ngưá»i may mắn. Cô còn có được má»™t ngưá»i chồng nghiêm túc, đáng tin, rá»™ng lượng, có ngôi nhà đẹp đẽ và đông bạn bè. Diana chắc có hạnh phúc. Nhưng thá»±c ra cô không được thế - và trong lúc như thế nà y thì Mark xuất hiện.
Diana nghe tiếng xe cá»§a Mervyn dừng lại trước nhà .Tiếng xe quen thuá»™c, nhưng đêm nay cô nghe sao như tiếng Ä‘e dá»a, tiếng gầm gừ cá»§a má»™t con thú dữ.
Tay run run, cô bác cái chảo lên lò ga.
Mervyn đi và o nhà bếp.
Ông ta rất đẹp. Bây giá» mái tóc nâu đã ngả bạc, nhưng nhá» thế trông ông cà ng có vẻ như đẹp thêm ông to cao nhưng không máºp phì như các bạn bè. Ông không có tÃnh cao đạo, nhưng Diana bắt ông mặc áo quần mà u sẫm Ä‘en cắt may tháºt khéo, áo sÆ¡ mi trắng đắt tiá»n, vì cô thÃch phong thái cá»§a ông là phong thái cá»§a má»™t con ngưá»i thà nh đạt.
Diana hoảng sợ khi nghÄ© chắc ông ta Ä‘á»c được hết tá»™i lá»—i trên mặt cô và chắc sẽ há»i cô có chuyện gì đã xảy ra.
Ông hôn lên môi cô. Cô hôn lại mà lòng thấy xấu hổ. Äôi lúc ông ôm siết cô và o lòng, áp tay dưới vú cô, cả hai Ä‘á»u ham muốn, há» vá»™i dẫn nhau và o phòng ngá»§ để thức ăn trên lò bị cháy hết. Nhưng chuyện như thế nà y hiếm dần, và tối nay cÅ©ng thế, tháºt Æ¡n Chúa. Ông hôn cô chiếu lệ rồi quay Ä‘i. Ông cởi áo vét tông, cởi ghi lê tháo cà vạt, xắn hai tay áo sÆ¡ mi; rồi ông đến rá»§a tay ở bồn rá»§a cá»§a nhà bếp. Hai vai ông rá»™ng và hai cánh tay rắn chắc.
Ông không thấy có chuyện gì đáng ngá» hết. Chẳng đáng ngạc nhiên: Ông không thấy được cô. Lo là m chi vô Ãch, ông không nghi ngá» gì hết trước khi cô nói cho ông biết.
Rồi sẽ nói, Diana tự nhủ.
Trong khi khoai tây rán bắt đầu và ng, cô phết bÆ¡ và o bánh mì rồi chuẩn bị bình trà . Tay cô vẫn run run, nhưng cô cố giữ bình tÄ©nh. Mervyn Ä‘á»c tá» Manchester Evening News, không nhìn vợ.
Khi Diana để cái đĩa trước mặt ông, ông nói:
– Hôm nay anh đã đụng độ vá»›i má»™t thằng cha phá rối tháºt sá»± ở nhà máy.
Tôi cóc cần, Diana thầm nghÄ©, lòng ngao ngán. Tôi không có gì để bà n bạc vá»›i anh nữa đâu. Váºy tại sao mình pha trà cho anh?
– Thằng cha ấy dân Luân Äôn, ở tại Battersea, anh tin là má»i ngưá»i Ä‘á»u biết hắn. Nói tóm lại, hắn yêu cầu tăng lương để là m việc trong tình hình má»›i nà y.
Thá»±c ra thì đỠnghị không phải không có lý, anh đã thiết láºp bảng lương dá»±a trên thang lương cÅ©, cho nên chắc thế nà o cÅ©ng phải chấp nháºn đỠnghị cá»§a hắn thôi.
Diana thu hết can đảm, ấp úng nói:
– Em có chuyện nà y muốn nói với anh.
Nói xong. Cô thấy ân háºn vì đã nói ra những lá»i nà y, nhưng quá muá»™n rồi.
– Ngón tay cá»§a em sao thế? - Ông ta há»i khi nhìn thấy có miếng băng trên ngón tay cô.
Câu há»i lạc đỠlà m Diana bối rối. Cô ngồi xuống ghế và đáp:
– Không có gì. Em gá»t khoai bị đứt tay. - Cô lấy dao nÄ©a lên.
Mervyn ăn rất ngon là nh. Vừa ăn ông vừa nói:
– Chắc anh phải quan tâm nhiá»u hÆ¡n nữa đến những ngưá»i anh thuê mướn, nhưng buồn thay là bây giá» tìm cho ra thợ giá»i rất khó.
Ông không mong gì nghe cô đáp lại khi ông nói vá» công việc là m ăn. Nếu Diana có ý kiến gì, ông liá»n nhìn cô vá»›i ánh mắt tức tối, như thể cô đã đưa ra đỠnghị sai trái. Cô ngồi yên để nghe mà thôi.
Trong khi ông nói vá» tình hình là m việc má»›i và vá» phong trà o ngưá»i Cá»™ng sản ở Battersea thì Diana nhá»› lại ngà y đám cưới cá»§a há». Khi ấy mẹ cô còn sống.
Lá»… cưới tổ chức ở Manchester và tiếp khách ở khách sạn Midland. Mervyn mặc lá»… phục là ngưá»i đẹp nhất nước Anh. Diana tin tưởng rằng sẽ mãi mãi như thế.
Không bao giá» cô nghÄ© cuá»™c hôn nhân cá»§a há» lại có thể tan vỡ chóng vánh được. Trước Mervyn chưa bao giá» Diana gặp ngưá»i đã ly dị vợ. Nhá»› lại chuyện xảy ra lúc ấy bá»—ng cô muốn khóc.
Diana biết khi cô Ä‘i rồi, thế nà o Mervyn cÅ©ng Ä‘au khổ. Ông không biết gì vá» chuyện cô chuẩn bị ra Ä‘i hết. Chuyến ra Ä‘i nà y cá»§a cô thế nà o cÅ©ng là m cho ông hết sức tức giáºn. Vì ngưá»i vợ đầu cá»§a ông đã bỠông ra Ä‘i, bây giỠđến phiên cô, là m sao ông không tức?
Ông ăn hết phần thịt bò và tự rót cho mình tách trà thứ hai. Ông nói:
– Em ăn Ãt quá.
Tháºt váºy, Diana không ăn gì cả.
– Em ăn trưa nhiá»u rồi, - cô đáp.
– Em đã đi đâu?
Câu há»i tháºt thà đã là m cho Diana hoảng sợ. Cô ăn bánh xăng uých vá»›i Mark trên giưá»ng trong má»™t khách sạn ở Blackpoll, cô thấy khó mà nói láo cho hợp lý quá. Tên những nhà hà ng lá»›n ở Mancllester hiện ra trong óc cô, nhưng có thể Mervyn đã ăn trưa ở má»™t trong các nhà hà ng đó. Sau má»™t hồi im lặng nặng ná», cô đáp:
– Ở Waldorf - Có rất nhiá»u quán ăn ở Waldorf. Ở đây có cả dãy quán ăn rẻ tiá»n, nÆ¡i ngưá»i ta có thể ăn thịt bò bÃt tết vá»›i giá chỉ 1 si linh 9 xu.
Menryn không há»i quán nà o.
Cô thu dá»n dÄ©a rồi đứng lên. Hai đầu gối cô má»i nhừ không đứng nổi, nhưng cô cố đến cháºu nỉa. Cô há»i:
– Anh có ăn tráng miệng không?
– Ăn chứ.
Diana và o phòng để các hộp lê và sữa, Cô mở hộp lê rồi đem ra bà n cho ông.
Cô nhìn ông ăn lê, lòng lại sợ nghÄ© đến chuyện mình sắp là m. Việc nà y là m cô cảm thấy mình là má»™t kẻ phá hoại không thể nà o tha thứ được. Như chiến tranh Ä‘ang đến, nó sẽ tà n phá tất cả. Bá»—ng cô nháºn thấy không thể nà o cô bá» ra Ä‘i được.
Mervyn để muỗng xuống, nhìn đồng hồ.
– Bảy giỠrưỡi rồi, ta đi nghe tin tức thôi.
– Em không nghe được, - Diana, nói lớn.
– Tại sao thế?
– Em không nghe được, - cô lặp lại. Cô sẻ hủy bỠhết. Cô sẽ đi gặp Mark ngay và nói cho anh biết cô đã thay đổi ý kiến, cô sẽ không bỠtrốn theo anh nữa.
– Tại sao em không nghe raÄ‘iô được? – Mervyn bá»±c bá»™i há»i .
Diana nhìn và o mặt chồng:
– Em phải đi, - cô đáp, cố hết sức nghĩ ra lý do - Doris Williams đang nằm bệnh viện, em phải đi thăm chị ấy.
– Trá»i đất, Doris Winiams là ai thế?.
Là m gì có tên ấy, nhưng Diana ứng khẩu đáp liá»n:
– Anh đã gặp chị ấy rồi. Ngưá»i ta sắp sá»a giải phẫu cho chị ấy.
– Anh không nhá»› đã gặp chị ấy, - ông đáp, nhưng ông không trách mình, ông không nhá»› ná»—i tên ngưá»i khác.
Bá»—ng Diana nảy ra má»™t ý bất thần, cô há»i chồng:
– Anh đi với em được không?
– Lạy Chúa, không được đâu - Ông đáp, đúng như lòng mong đợi của cô.
– Váºy thì em mượn xe để Ä‘i.
– Trá»i tối đấy, đừng chạy nhanh quá. - Ông đứng dáºy, Ä‘i qua phòng khách nÆ¡i có máy thu thanh.
Diana nhìn theo ông một lát. Cô buồn bã nhủ thầm: ảnh không. biết mình định bỠảnh mà đi chút nà o hết.
Diana đội mÅ©, lấy áo mông tô. Æ n Chúa, xe mở máy thì nổ liá»n. Cô chạy ra đưá»ng Ä‘i Manchester.
Äoạn đưá»ng Ä‘i tháºt khá»§ng khiếp. Dù hấp tấp, nhưng cô vẫn phải lái xe chạy cháºm, vì đèn xe đã bị che bá»›t ánh sáng, cô chỉ thấy trước mặt mấy mét thôi; ngoà i ra, mắt cô nhòa cả lệ, cố mấy nước mắt vẫn cứ chảy ra. Nếu cô không biết đưá»ng, chắc thế nà o cÅ©ng xảy ra tai nạn.
Äoạn đưá»ng chỉ có 15 cây số mà Diana phải Ä‘i mất hÆ¡n má»™t giá». Khi dừng lại tại khách sạn Midland, cô mệt nhoà i, phải ngồi nghỉ- má»™t lát, để lấy lại tinh thần. Cô trang Ä‘iểm lại mặt mà y để xóa tan hết dấu vết nước mắt trên mặt.
Diana nghÄ© thế nà o Mark cÅ©ng Ä‘au khổ; nhưng anh ấy là kiểu ngưá»i chịu đựng được Ä‘au khổ. Rồi ra anh phải xem việc nà y chỉ là má»™t mối tình lãng mạn mùa hè. Chấm dứt má»™t mối tình ngắn ngá»§i, cuồng nhiệt, là Ãt tà n bạo hÆ¡n là cắt đứt, cuá»™c hôn nhân 5 năm. Mark cô sẽ nhá»› mãi cái mùa hè 1939 nà y.
Cô lại báºt khóc nức nở.
Khóc má»™t lát, cô quyết định và o tìm anh và chấm dứt mối tình, vì cứ ngồi đây mà nghÄ© quanh nghÄ© quẩn chẳng Ãch lợi gì. Cô trang Ä‘iểm lại, rồi bước xuống xe.
Cô Ä‘i qua tiá»n sảnh khách sạn và lên thang lầu, chứ không dừng lại ở bà n tiếp tân. Cô đã biết số phòng cá»§a Mark. Phụ nữ Ä‘i thẳng lên phòng đà n ông.
Trong khách sạn như thế nà y, dÄ© nhiên là sẽ mang tiếng rồi; nhưng Diana cương quyết chống lại các quy ước cá»§a xã há»™i. Nếu không lên như thế nà y, cô chỉ còn là nước gặp Mark ở phòng khách hay ở quà y rượu mà thôi và như thế, cô không thể nà o nói cho anh biết chuyện nà y trước mắt má»i ngưá»i.
Diana gõ cá»a. Cô cầu trá»i anh có trong phòng. Không biết ảnh có Ä‘i ăn nhà hà ng hay Ä‘i xem xi nê không? Không có tiếng trả lá»i, cô gõ cá»a lại, to hÆ¡n. Là m sao anh có thể Ä‘i xem xi nê trong hoà n cảnh như thế nà y.
Cuối cùng có tiếng há»i:
– Ai đấy?
Cô gõ cá»a nữa và đáp:
– Em đây!
Diana nghe tiếng chân bước nhanh. Cá»a mở rá»™ng, Mark hiện ra, vẻ kinh ngạc. Anh cưá»i sung sướng, kéo Diana và o trong, đóng cá»a lại và ôm cô và o lòng.
Bây giá» Diana cảm thấy thiếu chung thá»§y vá»›i anh như hồi nà y cô cảm thấy thiếu chung thá»§y vá»›i Mervyn váºy. Cô hôn anh vá»›i cảm giác có tá»™i, rồi dục tình quen thuá»™c nổi lên trong đôi vú; nhưng cô vá»™i nhÃch ra và nói:
– Em không thể đi với anh được.
Anh tái mặt.
– Äừng nói báºy.
Cô nhìn quanh. Anh đã chuẩn bị xong hà nh lý. Tá»§ treo áo quần và các ngăn kéo Ä‘á»u mở toang, các va li để dưới đất, áo sÆ¡ mi đã xếp gá»n gà ng, khăn, vải để thà nh chồng bÃt tất đã cho và o túi xách. Anh rất cẩn tháºn. Cô lặp lại:
– Em không thể đi được.
Anh nắm tay cô, kéo và o phòng. Há» ngồi xuống giưá»ng. Anh có vẻ chán nản. Anh nói:
– Em nói đùa phải khôngâ€.
– Mervyn yêu em, anh ấy và em đã sống chung 5 năm. Em không thể bỠanh ấy mà đi được.
– Thế còn anh thì sao?
Cô nhìn anh. Anh mặc chiếc áo len cũ mà u hồng, thắt nơ bướm, quần nỉ mà u xanh xám và đi già y thấp không buộc giây. Anh có vẻ rầu rĩ. Cô đáp:
– Cả hai ngưá»i Ä‘á»u yêu em. Nhưng anh ta là chồng em.
– Cả hai yêu em, nhưng anh thì em hà i lòng hơn.
– Anh không tin em cũng hà i lòng anh ấy sao?
– Anh không tin anh ấy hiểu em. Nà y nhé, anh 35 tuổi. Anh đã từng yêu.
Trước đây anh có ngưá»i yêu, mối tình kéo dà i 6 năm. Anh không lấy vợ, nhưng anh đã sống vá»›i ngưá»i tình. Anh nghÄ© chuyện nà y rất nghiêm trá»ng. Chưa bao giá» có chuyện gì nghiêm trá»ng như thế nà y. Em đẹp, em lạc quan yêu Ä‘á»i, em không nệ cổ, em rá»±c rỡ và em thÃch là m tình. Anh không tệ, anh lạc quan yêu Ä‘á»i, anh không nệ cổ, anh thông minh, và anh muốn là m tình vá»›i em ngay tức khắc.
– Không, - Diana chống lại, nhưng cô không nghĩ thế.
Anh nhẹ nhà ng kéo cô và o lòng và hai ngưá»i hôn nhau.
– Chúng ta rất giống nhau, - anh thì thà o nói. - Chắc em còn nhá»› cái ngà y chúng ta bút đà m dưới tấm biển “im lặng†chứ? Em đã hiểu ngay trò chÆ¡i, không giải thÃch. Những phụ nữ khác cho là anh Ä‘iên, nhưng em lại yêu anh vì trò chÆ¡i ấy.
Thá»±c váºy, Diana nghÄ©; khi cô có những hà nh động kỳ quặc như hút ống vố, không mặc quần lót hay tham gia các cuá»™c há»™i há»p cá»§a ngưá»i phát xÃt rồi báo động há»a hoạn, Mervyn sẽ rất bá»±c mình, còn Mark lại cưá»i vang.
Anh vuốt ve tóc cô rồi thoa má. Dần dần, cô bình tÄ©nh hết hoảng sợ. Cô tá»±a đầu lên vai Mark, hôn cổ anh. Cô cảm thấy tay anh sá» lên chân cô, luồn dưới váy thoa lên phÃa trong đùi, nÆ¡i cuối cùng cá»§a chiếc vá»› dà i. Chắc không có chuyện gì xảy ra chứ, Diana tá»± há»i mà lòng không mấy tin tưởng.
Anh nhẹ nhà ng đè cô nằm ngá»a trên giưá»ng, chiếc mÅ© cá»§a cô rÆ¡i xuống.
– Thế không tốt đâu - cô nói một cách yếu ớt.
Anh hôn lên môi cô, cắn nhẹ hai môi cô. Tay anh luồn dưới quần lót bằng xoa cá»§a cô, cồm rên lên khoái cảm. Má»™t lát sau, tay anh trượt và o trong .Anh sà nh sá»i đấy chứ.
– Diana, anh yêu em, anh yêu biết bao!
Khi xong rồi, cô ôm cứng anh và o lòng, thở hổn hển, run run vì quá xúc động, muốn không bao giá» thả anh ra. Äáng ra Diana khóc nữa, nhưng cô không còn nước mắt để khóc.
Cô không đả động gì đến Mervyn hết.
Với tình thần sáng tạo, Mark. đã tìm ra giải pháp và cô là m theo như thế khi vỠnhà , bình tĩnh và quả quyết Mervyn mặc pyjama và quà ng áo ngủ, đang ngồi hút thuốc, nghe nhạc trong rađiô. Ông cà u nhà u:
– Äi thăm gì mà lâu quá thế?
Hơi bực bội, Diana đáp:
– Em phải lái xe tháºt cháºm. - Cô nuốt nước bá»t, hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i rồi nói tiếp:
– Ngà y mai em không đến đấy nữa.
Ông có vẻ ngạc nhiên, há»i cô:
– Em sẽ đi đâu?
– Em muốn Ä‘i thăm chị Thea và thăm cặp song sinh. Em muốn biết chắc chị ấy có khá»e không và ngoà i ra em còn có lý do khác nữa: tà u há»a bắt đầu chạy thất thưá»ng và vá»›i phần xăng cung cấp hạn chế, thế nà o tuần sau cÅ©ng có ảnh hưởng đến việc Ä‘i lại cá»§a tà u bè.
Ông gáºt đầu đồng ý:
– Em nói phải. Tốt hơn là em nên đi thăm khi còn có thể đi được.
– Em lên lầu chuẩn bị va li hà nh lý.
– Chuẩn bị va li cho anh luôn thể, được không?
Diana giáºt mình lo sợ, cô sợ ông ta Ä‘i theo cô. Cô há»i:
– Chuẩn bị va li cho anh là m gì?
– Anh không thể ngủ một mình trong ngôi nhà trống vắng được. Tối mai anh sẽ ở lại tại câu lạc bộ cải cách. Em sẽ vỠvà o thứ tư chứ?
– Phải, - cô trơ tráo đáp - thứ tư.
– Rất tốt.
Diana lên tầng má»™t. Vừa cho và o va li cá»§a chồng áo quần và bÃt tất, cô vừa nghÄ©: mình là m việc nà y lần cuối cho anh ấy. Cô mừng vì ông ta tin và o câu chuyện cô bịa ra, nhưng đồng thá»i cô cÅ©ng thất vá»ng, vì còn có chuyện cô không thá»±c hiện được. Cô nghÄ© là đáng ra cô phải nói cho ông ta biết lý do tại sao cô bỠông ta, mặc dù chuyện cô nói ra sẽ là m cho ông ta nổi cÆ¡n thịnh ná»™.
Cô muốn nói cho ông ta biết ông ta đã là m cô thất vá»ng ông ta là ngưá»i chuyên quyá»n, không còn thương yêu chiá»u chuá»™ng cô như trước nữa. Nhưng cô không nói được những Ä‘iá»u ấy, do đó cô cảm thấy hết sức thất vá»ng .Diana đóng va li cá»§a ông lại rồi bỠđồ và o va li mình, cho và o túi xách các thứ dùng trang Ä‘iểm và quần áo. Cô thấy tháºt buồn cưá»i khi cho và o va li bÃt tất kem đánh răng và kem lót mặt để chấm dứt cuá»™c hôn nhân 5 năm.
Má»™t lát sau, Mervyn Ä‘i lên. Diana Ä‘ang ngồi trước bà n trang Ä‘iểm để tháo các trang sức trên mặt ra, trên ngưá»i cô chỉ còn chiếc sÆ¡ mi ngá»§ xoà ng xÄ©nh.
Ông đứng phÃa sau lưng cô, đưa tay sá» hai vú cô.
– Ôi đừng, Diana nhủ thầm. Tối nay đừng, đừng nhé!
Mặc dù cô hoảng hất lo sợ, nhưng cÆ¡ thể cô phản ứng lại ngay láºp tức, và cô đỠmặt ra vẻ ngưá»i có tá»™i.
Tay Mervyn véo và o hai dầu núm vú căng tròn, bá»—ng Diana cảm thấy vừa khoái vừa thất vá»ng. Ông nắm tay cô đỡ cô đứng lên. Khi ông dìu cô Ä‘i và o giưá»ng, cô ngoan ngoãn theo ông. Ông tắt đèn và hai ngưá»i nằm trong bóng tối.
Ông leo lên liá»n, là m tình vá»›i thái độ hết sức buồn bã như thể ông biết cô sắp rá»i bỠông, mà ông không thể là m gì được để ngăn cản. Cô cảm thấy cÆ¡ thể mình phản bá»™i mình, vì cô rên lên vì khoái cảm, và cô thấy xấu hổ. Cô rất Ä‘au đớn khi nghÄ© chỉ trong vòng hai giá» mà cô cá»±c khoái vá»›i hai ngưá»i đà n ông khác nhau, cô cố dừng lại, nhưng là m sao được. Cô báºt khóc trong khi Ä‘ang hưởng lạc thú.
May thay, Menryn không hay biết gì hết.
Sáng thứ tư, Mark và Diana ngồi trong phòng khách sang trá»ng cá»§a khách sạn South Westem đợi tắc xi chở hỠđến bến tà u số 108 tại cảng Southampton để đáp chiếc thá»§y phi cÆ¡ Clipper cá»§a hãng Pan American. Diana cảm thấy thắng lợi và tá»± do.
Trong phòng, má»i ngưá»i nhìn cô hay là cố để không nhìn cô. Má»™t thanh niên đẹp trai mặc bá»™ đồ xanh nhìn Diana đăm đăm vá»›i vẻ rất say mê, anh ta chắc nhá» hÆ¡n cô cÅ©ng đến 10 tuổi. Nhưng cô đã quen vá»›i cảnh như thế nà y rồi. Khi cô chưng diện và o là má»i ngưá»i Ä‘á»u không rá»i mắt khá»i cô và hôm nay cô đẹp tháºt lá»™ng lẫy. Cái áo dà i mà u kem nhạt có vẻ tươi mát, hợp vá»›i mùa hè. Äôi già y mà u kem trông rất hà i hòa và cái mÅ© rÆ¡m là m cho Diana cà ng thêm tuyệt vá»i.
Cô rất thÃch Ä‘i du lịch: thu xếp hà nh lý và o va li rồi lấy ra, gặp được nhiá»u ngưá»i, được nuông chiá»u, âu yếm, được uống sâm banh đã Ä‘á»i và ăn đồ ngun ngút cổ vừa được ngắm xem những nÆ¡i má»›i lạ. Cô hÆ¡i thấy sợ khi nghÄ© đến chuyện Ä‘i máy bay, nhưng vượt Äại Tây dương quả là má»™t chuyến hà nh trình rết đặc biệt, vì qua bên kia là nước Mỹ. Diana mong chóng sang bên kia. Cô tưởng tượng ra cảnh nước Mỹ qua những gì cô đã thấy trong xi nê:
cô thấy mình ở trong má»™t căn há»™ trang hoà ng mỹ thuáºt, phòng nhiá»u cá»a sổ và lắp nhiá»u gương soi có ngưá»i hầu gái giúp cô mặc áo măng tô lông thú trắng toát; chiếc xe hÆ¡i dà i mà u Ä‘en Ä‘ang nổ máy Ä‘áºu ngoà i đưá»ng vá»›i anh tà i xế ngưá»i da Ä‘en, đợi để đưa đến há»™p đêm, ở đây cô gá»i rượu Martini không pha loãng, và khiêu vÅ© theo Ä‘iệu nhạc Jazz, ban nhạc có Bing Crosby tham gia. Diana nghÄ© đây chỉ là giấc mÆ¡, nhưng cô rất nôn nóng muốn chóng tìm sá»± tháºt ở bên ấy ra sao.
Tuy nhiên, Diana vẫn cảm thấy buồn bã khi rá»i nước Anh Ä‘ang lâm chiến như thế nà y. Cô quen biết rất nhiá»u ngưá»i Do thái. Manchester là nÆ¡i có cá»™ng đồng dân Do thái đáng kể. HỠđã giúp dân Israel trồng được má»™t ngà n cây ở Nazareth. Số bạn bè Do thái thân quen vá»›i Diana lấy là m khá»§ng khiếp và lo sợ khi há» theo dõi các biến cố ở châu Âu. Ngoà i há» ra còn có nhiá»u ngưá»i khác nữa lâm và o cảnh khốn khổ: những ngưá»i phe phát xÃt rất ghét dân da mà u, ngưá»i di-gan, giá»›i đồng tÃnh luyến ái và tất cả những ai bất đồng chá»§ nghÄ©a phát xÃt.
Diana có ông chú đồng tÃnh luyến ái, chú ấy rất tá» tế, dịu dà ng vá»›i cô, xem cô như con gái cá»§a mình.
Diana đã quá tuổi nháºp ngÅ©, nhưng nếu cô còn ở Manchester, chắc cô sẽ tình nguyện tham gia lá»±c lượng háºu cần, cuốn băng cho Há»™i Chữ tháºp Äá».
Nhưng chuyện nà y tháºt khó tin, còn khó tin hÆ¡n cả chuyện cô khiêu vÅ©, vừa nghe Bing Crosby chÆ¡i nhạc. Vì Diana không phải là loại ngưá»i cuốn băng.
Cuộc sống khắc khổ và bộ đồng phục không phải là những thứ là m ra để dà nh cho cô.
Nhưng má»i thứ Ä‘á»u vô nghÄ©a đối vá»›i Diana. Äiá»u đáng kể duy nhất là cô Ä‘ang yêu và được yêu. Cô sẽ Ä‘i đến bất cứ nÆ¡i nà o Mark đến: Cô sẽ theo anh ra táºn chiến trưá»ng nếu cần thiết. Há» sẽ cưới nhau và sẽ có con.
NghÄ© đến chuyện bay trên chiếc Clipper cá»§a hãng Pan American, là Diana run lên vì sung sướng. Cố đã Ä‘á»c bà i viết vá» chiếc máy bay nà y trên tá» Manchester GuarÄ‘ian, không bao giá» Diana tưởng tượng ra được cảnh có ngà y cô Ä‘i trên chiếc máy bay nà y. Äến New York chỉ hÆ¡n má»™t ngà y má»™t chút quả là má»™t phép lạ.
Diana đã viết giấy để lại cho Mervyn. Cô không nói gì những chuyện mà đáng ra cô đã nối vá»›i ông; cô không viện cá»› ông ta đã vô tình, thỠở lãnh đạm, nên đã đánh mất tình yêu cá»§a cô; cô không nói đến lý do vì Mark quá tuyệt vá»i.
Cô đã viết:
Mervyn thân mến, tôi bá» anh ra Ä‘i vì thấy anh đã lạnh lùng vá»›i tôi, và tôi đã yêu ngưá»i khác. Khi anh nháºn được thư nà y thì chúng tôi đã ở Mỹ. Tôi rất buồn vì là m cho anh Ä‘au khổ, nhưng chuyện nà y là do anh mà ra. Cô không biết kết thúc bức thư ra sao: tuy nhiên cô không thể viết: Chúc anh khá»e hay là thương mến ... Cho nên cô thấy chỉ viết gá»n lá»n:
Diana.
Ban đầu Diana định để bức thư trên bà n ăn nÆ¡i nhà bếp. Nhưng rồi cô sợ có thể ông ta thay đổi kế hoạch, nghÄ©a là thay vì ở lại tối tại Câu lạc bá»™ cá»§a ông thì ông, vá» nhà , và như thế sẽ sinh ra lắm chuyện rắc rối cho Mark trước khi anh rá»i khá»i nước Anh.
Cuối cùng, cô gởi bức thư đến nhà máy qua đưá»ng bưu Ä‘iện và o hôm nay.
Diana nhìn đồng hồ (quà cá»§a Mervyn, ông ta thÃch nhất cô đúng giá»). Cô biết rõ rà ng việc thưá»ng nháºt cá»§a ông: buổi sáng ông báºn bịu công việc ở xưởng máy, rồi gần trưa ông lên văn phòng là m việc, xem giấy tá» thư từ trước khi ăn trưa. Cô đã viết thư riêng trên phong bì để cô thư ký khá»i mở ra Ä‘á»c. Ông sẽ tìm thấy bức thư trong đống hóa đơn, phiếu đặt hà ng, các thư tÃn và chắc bây giỠông Ä‘ang Ä‘á»c bức thư. NghÄ© thế, Diana cảm thấy ân háºn, thầm buồn, nhưng đồng thá»i cô mừng vì Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i cách xa ông đến ba trăm cây số.
– Xe tắc xi đón chúng ta đến kìa, - Mark nói. - Äến giá» Ä‘i rồi.
Cố xua Ä‘uổi hết lo sợ, Diana để tách cà phê xuống bà n, đứng lên và nhìn anh, duyên dáng mỉm cưá»i.
– Phải, - cô nói vá»›i giá»ng vui vẻ. - Äến giá» bay rồi.
Eddie thưá»ng rất rụt rè trước mặt bá»n con gái. Tốt nghiệp trưá»ng Annapolis rồi mà anh vẫn còn trinh. Khi anh và o quân đội, đóng Pearl Harbor, anh thưá»ng lui tá»›i vá»›i gái Ä‘iếm, và việc nà y đã là m cho anh não lòng. Sau khi rá»i khá»i hải quân, anh sống tháºt cô đơn, má»—i lần cần có ngưá»i cho vui, anh phải đến quán rượu cách chá»— mình ở mấy cây số. Carol-Ann là m tiếp viên dưới đất cùng công ty vá»›i anh cảng Washington, LongIsland, trạm đến cuối cùng cá»§a thá»§y phi cÆ¡ ở New York. Cô có mái tóc và ng, ngưá»i luôn luôn rám nắng, mắt xanh như mà u cá»§a hãng Pan American - chưa bao giá» Eddie dám má»i cô Ä‘i chÆ¡i. Nhưng má»™t hôm, ngưá»i nhân viên Ä‘iá»u phối máy thu thanh cho anh hai cái vé Ä‘i xem vở “Lifewith Father†ở Broadway, và khi nghe anh nói anh không có ai để má»i Ä‘i, anh Ä‘iá»u phối viên thông tin bèn quay qua bà n bên cạnh há»i Carol-Ann có muốn Ä‘i xem không.
– Äi chứ! - Cô đáp, và thế là Eddie nghÄ© rằng nà ng tiên nà y cùng thế giá»›i vá»›i mình.
Sau đó, anh khám phá ra Carol-Ann rất cô độc. Nà ng lá»›n lên ở nông thôn, nên rất khó chịu trước cuá»™c sống xô bồ cá»§a dân New York. Nà ng có tình cảm nhưng không khéo xá» thế khi có đà n ông suồng sã vá»›i nà ng cho nên trong lúc bối rối nà ng thưá»ng tức tối từ chối những lá»i má»i má»c cá»§a há». TÃnh tình nóng nảy đã biến nà ng thà nh ngưá»i lạnh lùng, nên không ai má»i nà ng Ä‘i chÆ¡i cả.
Nhưng nà o Eddie có biết gì đến chuyện nà y. Cho nên khi kẹp tay nà ng trong tay mình, anh cảm thấy mình như vua. Anh dẫn nà ng Ä‘i ăn tối rồi thuê tắc xi đưa nà ng vá» táºn nhà . Trên ngưỡng cá»a, anh cảm Æ¡n nà ng đã cho anh má»™t buổi tối tuyệt vá»i, rồi anh hôn lên má nà ng, khi anh hôn, bá»—ng nà ng òa khóc, nói vá»›i anh rằng anh là ngưá»i đầu tiên phù hợp vá»›i nà ng ở cái đất New York nà y.
Trước khi anh kịp thổ lá»™ tâm tình, nà ng đã má»i anh Ä‘i chÆ¡i lần nữa.
Và o dịp Ä‘i chÆ¡i lần hai, anh yêu nà ng. Hôm ấy là ngà y thứ tư trá»i nóng và o tháng 7, há» Ä‘i đến Coney Island, nà ng mặc quần trắng vá»›i áo tay cụt mà u xanh da trá»i. Anh sững sốt khi nháºn ra nà ng đẹp và rất hãnh diện khi Ä‘i vá»›i anh trước mặt má»i ngưá»i. Há» uống nước đá giải khát, leo núi Ä‘i chÆ¡i, cặp tay nhau và thổ lá»™ tâm tình. Khi đưa nà ng vá» nhà , anh thà nh “tháºt tuyên bố chưa bao giá» anh được sung sướng như hôm ấy, và nà ng là m cho anh ngạc nhiên thêm lần nữa khi trả lá»i anh rằng nà ng cÅ©ng sung sướng không kém.
Chẳng bao lâu sau, anh bá» bê nông trại, khi nà o nghÄ© là anh đến New York, ngá»§ trên ghế nệm dà i cá»§a má»™t anh bạn kỹ sư, anh nà y ngạc nhiên nhưng rồi thúc anh cứ thế mà tiến. Carol-Ann đưa anh đến Bristol, bang New Hampshire, để giá»›i thiệu anh vá»›i gia đình nà ng. Bố mẹ nà ng ngưá»i nhá» con, tuổi trung niên, nghèo và cần cù lao động. Há» khiến anh nghÄ© đến cha mẹ mình, nhưng anh không nghÄ© đến tôn giáo cuồng tÃn cá»§a há». Chắc há» không tin là hỠđã sinh được má»™t cô gái xinh đẹp như thế, và anh biết há» nghÄ© gì vì chÃnh anh cÅ©ng không tin là má»™t cô gái như thế lại Ä‘i yêu anh.
Äứng như trá»i trồng trong khu vưá»n cá»§a khách sạn Langdown Lawn, nhìn vá» cây sên xù xì, anh nghÄ© đến nguyên do khi anh yêu nà ng. Anh đã sống trong con ác má»™ng, giấc má»™ng hãi hùng thưá»ng thấy, thoạt tiên ngưá»i ta cảm thấy được sống hạnh phúc và an toà n, nhưng rồi ngưá»i ta mÆ¡ hồ cảm thấy Ä‘iá»u tệ hại có thể xảy đến cho mình, và rồi bất ngá» nó xảy đến tháºt sá»±, nó Ä‘ang đến mà mình lại bất lá»±c, không là m gì được .Äiá»u là m cho cÆ¡n ác má»™ng khá»§ng khiếp thêm là ngay trước khi anh Ä‘i là m, hai ngưá»i đã cãi vã nhau, hai ngưá»i chia tay nhau mà không là m là nh vá»›i nhau.
Hôm ấy, Carol-Ann ngồi trên chiếc ghế nêm dà i, mặc áo lao động, ngoà i ra không có gì hết, hai chân dà i rám nắng duá»—i ra phÃa trước, mái tóc đẹp xõa xuống hai vai như chiếc khăn quà ng. Nà ng Ä‘ang Ä‘á»c tạp chÃ. Cặp vú, trước đây nhá» nhưng nay đã căng tròn. Anh cảm thấy muốn sá», anh tá»± nhá»§, tại sao không.
Anh bèn luồn tay dưới áo, mân mê núm vú cá»§a nà ng. Nà ng ngước mắt, dịu dà ng nhìn anh, cưá»i, nà ng cúi xuống Ä‘á»c tiếp .Anh hôn lên đầu nà ng rồi ngồi xuống bên cạnh. Ngay từ đầu, Carol-Ann đã là m cho anh ngạc nhiên. Má»›i đầu, hai ngưá»i cùng tá» ra rụt rè, nhưng sau khi Ä‘i hưởng tuần trăng máºt vá» má»™t thá»i gian ngắn, khi đã cư ngụ ở trang trại cÅ©, bá»—ng nhiên nà ng trở nên hung hăng dữ dá»™i.
Thoạt tiên, nà ng muốn là m tình dưới đèn sáng trưng. Eddie cảm thấy hÆ¡i bối rối, nhưng rồi anh nhượng bá»™, và tá»± thâm tâm anh cÅ©ng thÃch thế. Rồi anh nháºn thấy khi nà ng tắm, nà ng không khóa cá»a. Sau đó, anh tá»± nhá»§, nếu khi anh tắm mà khóa cá»§a phòng tắm thì trông có vá» kỳ cục, nên anh không khóa, và rồi má»™t hôm nà ng trần truồng và o phòng tắm để cùng tắm chung vá»›i anh. Cả Ä‘á»i chưa bao giá» Eddie thấy khó chịu như thế.
Nà ng có thói quen mặc áo quần má»ng manh Ä‘i khắp trong trang trại. Có thá» nói hôm ấy nà ng mặc kÃn đáo hÆ¡n, cái áo chỉ để lá»™ mảnh vải trắng nhá» có hình tam giác ở trên háng. Thưá»ng khi nà ng mặc rất sÆ¡ sà i. Anh pha cà phê trong nhà bếp thì nà ng xuất hiện, chỉ mặc đồ lót, nà ng đến nướng bánh mì, hay là anh Ä‘ang cạo râu thì nà ng hiện ra trên ngưá»i chỉ có cái quần cụt, không có nịt vú, nà ng đến đánh răng, hay là nà ng mang khay Ä‘iểm tâm và o phòng, ngưá»i trần truồng như nhá»™ng. Anh tá»± há»i không biết nà ng có hâm không. Nhưng anh cÅ©ng thÃch nà ng như thế. Anh chưa bao giữ nghÄ© đến chuyện anh sẽ có ngưá»i vợ đẹp rá»±c rỡ trần truồng Ä‘i trong nhà như thế. Anh thấy anh có nhiá»u may mắn.
Má»™t năm sống chung đã thay đổi nếp sống cá»§a anh. Bây giá» anh đã quen cảnh ở truồng ấy từ phòng ngá»§ sang phòng tắm. Thỉnh thoảng anh chẳng thèm mặc pyjama khi Ä‘i ngá»§, má»™t hôm anh là m tình vá»›i nà ng trên ghế trưá»ng ká»· trong phòng khách.
Anh phân vân tá»± há»i mãi, không biết sống như thế có gì bất thưá»ng không, nhưng rồi anh nghÄ© rằng chăng quan trá»ng gì mấy, vì Carol-Ann và anh cứ sống theo kiểu mình thÃch là được. Khi đã chấp nháºn nguyên tắc nà y rồi, anh có cảm giác như con chim thoát khá»i lồng. Tháºt không tin nổi, tháºt kỳ diệu; y như ở trên thiên đà ng.
Anh ngồi bên cạnh Carol-Ann không nói gì hết, táºn hưởng lạc thú được bên cạnh vợ và thưởng thức ngá»n gió mát từ rừng cây thổi và o qua những cánh cá»a sổ rá»™ng mở. Cái xách Ä‘i đưá»ng đã khóa rồi, chỉ còn và i phút nữa thôi là anh đến cảng Washington. Carol-Ann đã thôi là m việc cho hãng Pan American - Nà ng không thể sống ở bang Maine và là m việc ở New York – và nà ng đã kiếm việc trong má»™t nhà hà ng ở Bangor. Eddie muốn nói chuyện vá»›i vợ trước khi Ä‘i.
Carol-Ann ngước mắt khá»i tá» Life, há»i:
– Chuyện gì thế?
– Anh có nói gì đâu.
– Nhưng anh muốn nói gì đấy, phải không?
Anh cưá»i:
– Là m sao em đoán ra?
– Eddie, anh biết em có thể nghe óc anh hoạt động mà . Có việc gì phải không?
Anh để bà n tay to lá»›n vuông vức lên bụng vợ, anh cảm thấy bụng nà ng nhúc nhÃch nhè nhẹ – Anh muốn em nghỉ việc.
– Còn sớm quá!
– Là m việc chẳng thêm được gì. Äá»i sống chúng ta dư dã rồi. Anh muốn em phải giữ gìn sức khá»e.
– Em sẽ giữ gìn sức khá»e. Khi nà o cần nghỉ thì em sẽ nghỉ việc.
Anh cảm thấy bị chạm tự ái.
– Anh nghĩ em có vẻ khoái là m việc. Tại sao em muốn tiếp tục là m việc?
– Vì chúng ta cần là m việc, và em cũng phải là m cái gì chứ.
– Anh đã nói rồi, chúng ta dư súc để sống.
– Không là m việc em sẽ buồn lắm.
– Phần đông phụ nữ có chồng, không là m việc.
Nà ng cao giá»ng nói:
– Eddie, tại sao anh cứ muốn trói tay trói chân em lại như thế?
Anh không muốn trói tay trói chân vợ, cho nên nghe nói như thế anh bá»—ng giáºn. Anh đáp:
– Tại sao em muốn chống lại anh như váºy?
– Em không chống đối anh. Em chỉ không muốn ngồi má»™t chá»—, như má»™t ngưá»i vô dụng mà thôi.
– Bộ em không có việc gì là m à ?
– Việc gì – Äan áo cho em bé, chế biến thức ăn, ngá»§ trưa ...
– Ôi lạy Chúa ... Nà ng thốt lên vá»›i giá»ng khinh bỉ – Trá»i Æ¡i, những việc như thế có gì sai trái sao?
Anh há»i, giá»ng tức tối:
– Em có đủ thì giỠđể là m các thứ ấy khi con chúng ta ra Ä‘á»i. Em muốn tranh thá»§ những tuần cuối cùng được tá»± do.
Eddie cảm thấy bất bình nhưng anh không biết tại sao hỠlại phải cãi nhau như thế nà y. Anh muốn đi Anh nhìn đồng hồ.
– Anh phải đi cho kịp tà u.
Carol-Ann có vỠbuồn bã.
– Anh đừng giáºn em, - nà ng nói, giá»ng hòa giải.
– Nhưng anh vẫn giáºn.
Anh đáp lại bằng má»™t giá»ng giáºn dữ.
– Tháºt anh không chịu nồi em!
– Em rất sợ cuộc sống tù túng.
– Anh đã cố để em sống thoải mái kia mà .
Anh đứng lên, đi và o nhà bếp, đến lấy cái áo khoác của bộ đồng phục móc trên giá. Anh muốn tỠthái độ rộng lượng, còn vợ anh thì cho đấy là chuyện anh muốn áp đặt nà ng.
Khi anh mặt áo khoác và o, nà ng mang va li đưa cho anh. Nà ng ngẩng mặt nhìn anh, hôn nhẹ lên môi anh.
– Äừng ra Ä‘i vá»›i vẻ giáºn dữ như thế - Carol-Ann nói.
Nhưng anh đã ra Ä‘i vá»›i lòng ấm ức giáºn dữ.
Và bây giá» trong khu vưá»n nà y, ở nÆ¡i xứ lạ quê ngưá»i nà y, xa cách Carol- Ann hà ng ngà n cây số, Eddie phân vân không biết rồi anh có gặp lại được nà ng hay không.
|

06-10-2008, 01:50 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 5
Bây giá» là lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Nancy Lenehan tăng cân. Bà đúng thẳng ngưá»i để soi gương trong căn phòng khách sạn Adelphi ở Liverpool, bên cạnh đống hà nh lý đợi chuyển đến tà u Orania, vẻ mặt hoảng hốt.
Bà ta không đẹp không xấu, nét mặt Ä‘á»u đặn - sống mÅ©i thẳng, tóc Ä‘en và cứng, cằm phẳng phiu – và khi bà ăn mặc cẩn tháºn, trông bà hấp dẫn, mà việc ăn mặc cẩn tháºn là việc thưá»ng thấy nÆ¡i bà . Hôm nay bà mặc bá»™ áo quần hà ng len tháºt nhẹ may ở nhà hà ng Paquin, vải có mà u đỠtươi, chiếc áo lót bằng xoa mà u xám. Chiếc áo vét bó sát eo theo kiểu thá»i trang, và chÃnh cái áo quá bó sát và o ngưá»i báo cho bà biết bà đã tăng cân. Khi cà i áo, nút áo kéo khuy căng ra.
Việc nà y chỉ có má»™t cách giải thÃch: eo cá»§a chiếc áo vét nhá» hÆ¡n eo cá»§a bà Lenehan.
Việc tăng cân cá»§a bà là vì những bữa ăn trưa và ăn tối ngon là nh trong các nhà hà ng ăn uống sang trá»ng ở Pans trong suốt tháng Tám vừa qua. Bà thở dà i.
Chắc bà phải kiêng ăn trong chuyến trở vá» má»›i được. Hy vá»ng khi trở vá» New York, bà sẽ lấy lại vóc dáng như trước.
Trước đây chưa bao giá» bà phải kiêng ăn kiêng uống. NghÄ© đến chuyện kiêng ăn, bà thấy bá»±c mình: bà thÃch ăn ngon, nhưng không dám ăn nhiá»u, tháºt là chuyện không vui chút nà o hết. Chắc đây là dấu hiệu cho thấy bà đã già .
Hiện bà đã 40 tuổi.
Bà thưá»ng đặt may Ä‘o áo quần cho mình. Nhá» thân hình mảnh khảnh nên bà mặc áo quần dá»… đẹp. Bà ghét mặc kiểu áo phá»§ quá mông cá»§a tháºp ká»· 20, và bà thÃch kiểu áo dà i thắt ở eo. Bà bá» nhiá»u thì giá» và và ng bạc để mua sắm áo quần.
Thỉnh thoảng bà dùng cách ăn mặc hợp thá»i trang, lịch sá»±, để gây ảnh hưởng trong nghá» nghiệp, nhưng thá»±c ra, bà chỉ là ngưá»i thÃch ăn mặc đẹp đẽ.
Bố bà đã xây dá»±ng má»™t xưởng già y ở Brockton cạnh Boston bang Massachusetts, và o năm Nancy ra Ä‘á»i, năm 1899. Ông là m thêm mẫu già y hảo hạng cá»§a Luân Äôn, nhưng bán giá rẻ hÆ¡n; rồi ông bắt chước cách rao hà ng cá»§a thiên hạ:
– “Quà vị có thấy khác nhau khôngâ€. Ngưá»i ta Ä‘á»c quảng cáo thấy má»™t đôi già y ở Luân Äôn bán 29 đô la, còn má»™t đôi già y sao chép cá»§a xưởng già y Black chỉ có 10 đô la. ông là m việc cáºt lá»±c, công việc là m ăn phát đạt, rồi trong tráºn đại chiến, ông ký hợp đồng đóng già y cho quân đội, việc nà y đã tăng thu nháºp cho gia đình rất nhiá»u.
Trong những năm cá»§a tháºp niên 20, ông mở thêm má»™t loạt các cá»a hà ng bán già y, hầu hết ở vùng Nòuvene Angletaue. Khi tình hình kinh tế suy thoái, ông cho giảm tá»· lệ sản xuất xuống còn năm phần trăm thôi, và bán giá đồng hạng chỉ có 6 đô la má»™t Ä‘á»i, bất kỳ mẫu mã già y như thế nà o. Sá»± mạnh dạn cá»§a ông đã Ä‘em lại kết quả tốt, cho nên trong khi má»i ngưá»i bị phá sản thì xưởng già y Black cá»§a ông già u lên.
Ông thưá»ng nói rằng, là m già y xấu giá nhân công cÅ©ng đắt như là m già y tốt, và thiên hạ là m việc cá»±c nhá»c không nên để cho há» Ä‘i già y xấu. Trong lúc ngưá»i mua già y đóng đế bằng giấy bìa chỉ Ä‘i được trong và i ngà y, thì nhà máy đóng già y Black sản xuất già y giá không đắt hÆ¡n mấy mà lại Ä‘i lâu. Bố bà rất hãnh diện vá» việc nà y, cÅ©ng như Nancy. Chất lượng già y cá»§a gia đình bà sản xuất đã minh chứng cho má»i ngưá»i thấy qua ngôi nhà lá»™ng lẫy cá»§a hỠở Black Bay, chiếc xe Packard có tà i xế lái, những đêm dạ vÅ©, những áo quần đẹp đẽ và số gia nhân Äông Äức. Bà không phải như những tiểu thư con nhà già u đã thừa hưởng gia tà i vá»›i mặc cảm tá»™i lá»—i trong lòng.
Bà ước chi có thể nói rõ Ä‘iá»u nà y cho em trai bà biết.
Peter đã 38 tuổi. Khi bố há» mất, cách đây năm năm, ông để lại tà i sản trong công ty cho Peter và Nancy vá»›i tá»· lệ bằng nhau, má»—i ngưá»i bốn mươi phần trăm. Em gái cá»§a ông, cô Tilly, được hưởng mưá»i phần trăm, mưá»i phần trăm còn lại dà nh cho Danny Riley, lão luáºt sư già bất lương.
Nancy thưá»ng cho rằng thế nà o bà cÅ©ng nắm quyá»n Ä‘iá»u khiển công ty khi bố bà mất. Nhưng ông lại thÃch để cho Peter Ä‘iá»u hà nh. Phụ nữ Ä‘iá»u hà nh công ty Ãt có hiệu quả hÆ¡n, nhưng việc nà y đã chứng minh ngược lại nhất là trong lÄ©nh vá»±c áo quần.
Bố bà có ngưá»i phụ tá, Nat Ridgeway, ông ta là ngưá»i có năng lá»±c, và má»i ngưá»i Ä‘á»u biết ông ta rất muốn giữ chức Chá»§ tịch Há»™i đồng quản trị Công ty Già y Black.
Nhưng chức vụ nà y Peter cÅ©ng thÃch và anh ta là con trai. Nancy thưá»ng nghÄ© mình là con cưng cá»§a bố. Nhưng nếu Peter không thừa hưởng quyá»n cá»§a cha, thì thế nà o anh ta cÅ©ng thất bại nhục nhã. Nancy không muốn đẩy em trai và o con đưá»ng thất bại, nhưng bà đã chấp thuáºn để cho anh ta quyá»n Ä‘iá»u khiển công ty. Hai chị em có đến 80 phần trăm cổ phần, cho nên khi há» nhất trà vá»›i nhau thì há» muốn là m gì cÅ©ng được.
Nat Ridgeway đã từ nhiệm và đến là m cho Tổng công ty Dệt ở New York.
Äây là sá»± mất mát cho công ty, đồng thá»i cÅ©ng là sá»± mất mát cho Nancy. Ngay trước khi bố bà mất, bà và Nat bắt đầu cặp kè Ä‘i vá»›i nhau.
Chuyện nà y xảy ra đã năm năm rồi, từ ngà y Sean chồng bà mất Ä‘i, thì Nat là ngưá»i đà n ông đầu tiên bà bằng lòng Ä‘i chÆ¡i vá»›i ông ta chỉ vì bà bắt đầu ngán cuá»™c sống bù đầu công việc, và cÅ©ng có cảm tình vá»›i ông ta nữa. Há» thưá»ng Ä‘i ăn tối vá»›i. nhau, thỉnh thoảng cùng nhau Ä‘i xem hát và má»—i khi ông đưa bà vá» nhà , bà hôn ông rất tình tứ nhưng khi cuá»™c khá»§ng hoảng kinh tế xảy ra há» không vượt qua được sá»± khó khăn, và khi Nat rá»i khá»i công ty Black thì mối tình giữa há» cÅ©ng chấm dứt., để Nancy ngáºm ngùi thất vá»ng Kể từ đấy, Nat đã gây dá»±ng cho mình má»™t sá»± nghiệp vững và ng ở Tổng công ty dệt, và bây giỠông ta là chá»§ tịch công ty. Ông ta cÅ©ng đã lấy vợ, vợ ông ta là má»™t cô gái tóc và ng xinh đẹp nhá» hÆ¡n Nancy đến 10 tuổi.
Trái lại, Peter không thà nh công. Thá»±c váºy, anh ta không có khả năng là m chá»§ tịch. Từ ngà y anh đảm nhiệm chức vụ đến nay đã năm năm, công việc là m ăn tiếp tục thua lá»—. Các cá»a hà ng không mang lại gì hết, lợi tức chỉ đủ bù chi phÃ. Peter đã mở má»™t cá»a hà ng sà ng trá»ng trên đại lá»™ Năm ở New York, anh bán áo quần phụ nữ loại đắt tiá»n; anh đầu tư công sức và thì giá» và o đây rất nhiá»u, nhưng vẫn thua lá»—.
Chỉ có nhà máy do Nancy Ä‘iá»u khiển là m ăn phát đạt .Äến giữa tháºp niên 30, khi nước Mỹ thoát khá»i cuá»™c suy thoái kinh tế, bà bèn cho sản xuất loại dép phụ nữ bán vá»›i giá rẻ và mẫu mã rất bình dân. Bà tin rằng đối vá»›i già y dép phụ nữ, nếu hà ng sản xuất nhẹ nhà ng, có mà u sắc đẹp và rẻ tiá»n thì thế nà o cÅ©ng bán rất chạy.
Bà nghĩ bà có thể tăng số bán lên gấp đôi, và nhà máy gia tăng sản xuất.
Nhưng lợi nhuáºn cá»§a nhà máy chỉ đủ Ä‘em sang bù và o số tiá»n thua lá»— cá»§a Peter, vì anh ta không là m cho công ty phát triển lên được.
Cho nên chỉ còn má»™t giải pháp bán dãy cá»a hà ng Ä‘i có lẽ bán cho ngưá»i Ä‘ang quản lý, để có được số tiá»n mặt. Số tiá»n bán nà y Ä‘em dùng và o việc hiện đại hóa nhà máy, trang bị cho nhà máy bằng hệ thống sản xuất theo dây chuyá»n, hệ thống mà các nhà máy sản xuất già y hiện đại Ä‘ang dùng. Peter phải giao cho bà quyá»n Ä‘iá»u khiển và anh ta chỉ Ä‘iá»u khiển cá»a hà ng ở New York thá»i, nhưng phải chịu sá»± kiểm soát nghiêm ngặt khi chi tiêu tiá»n cá»§a cá»a hà ng. Bà muốn cứ để cho anh ta nháºn chức chá»§ tịch công ty và có quyá»n ưu tiên dà nh cho anh, nhưng anh phải từ bá» hết quyá»n năng mà anh hiện có.
Bà đã đưa ý kiến nà y và o trong tá» trình đặc biệt ná»›i vá» vai trò cá»§a Peter. Anh hứa sẽ suy nghÄ© vá» vấn đỠnà y. Nancy nhẹ nhà ng nói vá»›i Peter rằng anh không thể để cho công ty tiếp tục xuống dốc, và nếu anh không bằng lòng kế hoạch cá»§a bà , buá»™c lòng bà phải đưa vấn đỠnà y ra trước há»™i đồng quản trị - như thế có nghÄ©a là anh sẽ bị truất quyá»n và bà là m chá»§ tịch công ty. Bà rất hy vá»ng anh ta sẽ thông cảm. Nếu anh ta ương ngạnh không chịu chấp nháºn, bà sẽ nêu rõ việc là m ăn thất bại tồi tệ cá»§a anh, và như thế tình ruá»™t thịt sẽ tan vỡ, không bao giá» hà n gắn lại được. Mãi cho đến bây giá» anh ta vẫn chưa có phản ứng gì. Anh ta có vẻ bình tÄ©nh, trầm ngâm, và hòa nhã vá»›i bà . Hai chị em thá»a thuáºn cùng Ä‘i Pans, Peter thì để mua các mẫu mã áo quần tân thá»i cho cá»a hà ng cá»§a mình, còn Nancy thì Ä‘i xem hà ng hóa vừa kiểm tra việc chi tiêu cá»a em. Nancy rất thÃch châu Âu, nhất là Pans, và bà rất mong đến Luân Äôn nhưng khi đến đây thì chiến tranh bùng nổ.
Há» quyết định quay vá» Hoa Kỳ ngay tức khắc, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u cùng là m như thế, dÄ© nhiên, nên há» rất khó khăn trong việc tìm ra phương tiện để vá». Cuối cùng Nancy mua được vé tà u thá»§y, tà u sẽ khởi hà nh ở Liverpool. Sau má»™t chuyến Ä‘i dà i bằng tà u há»a và bằng phà , hỠđến được cảng và o hôm qua và hôm nay há» sẽ lên tà u.
Việc chuẩn bị chiến tranh ở Anh đã là m cho bà sốt ruá»™t.Chiá»u hôm qua má»™t nhân viên trong khách sạn đến phòng bà để thiết láºp trên cá»a sổ má»™t hệ thống mà n che ánh sáng. Tối đến, tất cả các cá»a sổ phải tuyệt đối tối để tư trên không, máy bay không thấy được thà nh phố. Ngưá»i ta dán băng vải và o kÃnh để phòng khi bị dá»™i bom, kÃnh vỡ sẽ không văng xa có thể gây thương tÃch cho ngưá»i.
Ngưá»i ta chất những bao cát trước khách sạn, và phÃa sau khách sạn có hầm trú ẩn.
Äiá»u bà sợ nhất là Hoa Kỳ tham gia chiến tranh, vì như thế hai cáºu con trai cá»§a bà , Liam và Hugh, sẽ bị động viên. Bà nhá»› khi Hitler lên nắm quyá»n, bố bà nói rằng ngưá»i Äức Quốc xã ngăn cấm nước Äức trở thà nh Cá»™ng sản; và đấy là quyết định sau cùng cá»§a Hitler. Bà có quá nhiá»u việc phải là m, không cần phải báºn tâm đến châu Âu. Bà không quan tâm đến ná»n chÃnh trị quốc tế, không quan tâm đến cán cân quyá»n lá»±c, cÅ©ng không quan tâm đến việc lá»›n mạnh cá»§a chá»§ nghÄ©a phát xÃt:những diá»u viển vông xa vá»i như thế hoà n toà n vô nghÄ©a so vá»›i Ä‘á»i sống cá»§a các con bà . Ngưá»i Ba Lan, ngưá»i Ão, ngưá»i Do thái và ngưá»i SlavÆ¡ phải tá»± lo cho mình. Công việc cá»§a bà là lo cho Liam và Hugh.
Thá»±c ra các cáºu con trai cá»§a bà không cần bà lo lắng. Nancy lấy chồng sá»›m và bà có con liá»n, nên hai con cá»§a bà bây giỠđã trưởng thà nh. Liam đã có vợ, hiện ở tại Houston, còn Hugh vừa há»c hết năm cuối cùng ở Yale. Hugh không há»c hết mình, và bà kinh ngạc khi biết cáºu ta đã mua chiếc xe thể thao, nhưng cáºu đã qua tuổi nghe lá»i khuyên cá»§a mẹ.
Bà nghÄ©, chiến tranh sẽ là m cho công việc là m ăn phát đạt, và thế nà o cÅ©ng có sá»± bùng nổ kinh tế ở nước Mỹ. Cho dù Hoa Kỳ có tham chiến hay không, thì quân đội cÅ©ng phải phát triển, và như thế sẽ có sá»± gia tăng vỠđơn đặt hà ng cá»§a chÃnh phá»§ - thêm nguyên do để nhà máy hiện đại hóa.
Nhưng khi bà nghÄ© đến chuyện các con bà có thể bị gá»i và o quân đội, bà thấy tất cả Ä‘á»u không . có gì quan trá»ng nữa, vì con bà sẽ Ä‘i chiến đấu tại má»™t chiến trưá»ng xa xôi, và có thể chết ở đấy. Ngưá»i phu mang hà nh lý bước và o, cắt đứt dòng suy nghÄ© vẫn vÆ¡ cá»§a bà . Bà há»i anh ta để biết Peter đã cho ngưá»i mang hà nh lý Ä‘i chưa. Bằng giá»ng địa phương nặng trịch khiến bà phải hết sức cố gắng má»›i hiểu, anh ta nói rằng em trai bà đã cho mang hà nh lý xuống thu từ tối hôm qua.
Muốn biết chắc Peter đã Ä‘i chưa, bà đến gõ cá»a phòng cá»§a anh ta. Ngưá»i đà n bà giúp việc mở cá»a, và cÅ©ng vá»›i giá»ng địa phương khó nghe, chị cho biết Peter đã rá»i khách sạn từ đêm qua.
Nancy quá sá»ng sốt. Äêm qua bà ăn tối trong phòng để ngá»§ cho sá»›m, và Peter cÅ©ng nói anh sẽ là m như bà . Nếu anh ta đổi ý, thì đêm qua anh ta ở đâu Bà đi xuống tiến sảnh để Ä‘iện thoại, nhưng bà không biết gá»i ai. Cả bà và Peter Ä‘á»u không quen biết ai ở Anh hết. Liverpod nằm đối diện vá»›i Dublin.
Phải chăng Peter sang Ailen để thăm gốc gác của gia đình Black Từ đầu, hai chị em đã có ý định ấy. Nhưng Peter cho rằng, nếu đi thì anh ta sẽ không vỠkịp để lên tà u.
Bá»—ng bà nảy ra trong óc má»™t ý, bà yêu cầu cô phụ trách Ä‘iện thoại gá»i số Ä‘iện thoại cá»§a cô Tilly ở Hoa Kỳ. Äiện thoại từ châu Âu sang Mỹ là má»™t việc rất phiêu lưu. ÄÆ°á»ng dây thưá»ng báºn và ngưá»i ta phải đợi, có thể đợi tháºt lâu mà cÅ©ng có thể trong và i phút. ÄÆ°á»ng dây lại thưá»ng bị nhiá»…u, ngưá»i nói phải la lên đầu giây bên kia má»›i nghe.
Ở Boston giá» nà y chắc chưa được 7 giá» sáng, nhưng cô Tilly chắc đã dáºy rồi. Như bao nhiêu ngưá»i có tuổi, bà ngá»§ Ãt và dáºy sá»›m. Bà rất tỉnh ngá»§.
Vì trá»i còn sáng sá»›m nên công việc kinh doanh buôn. bán ở Hoa Kỳ chưa bắt đầu cho nên chỉ khoảng 5 phút sau, chuông vang lên trong buồng. Ä‘iện thoại.
Nancy nhấc ống nghe và nghe tiếng nói quen thuá»™c vang lên. trong máy. Bà mưá»ng tượng cô Tilly Ä‘ang mặc áo ngá»§ bằng xoa, mang già y vải lót lông thú, bước nhanh trên sà n nhà bếp bóng loáng để đến nhấc máy Ä‘iện thoại mà u ở tiá»n sảnh.
– Alô?
– Cô Tiny hả, Nancy đây.
– Lạy Chúa, cháu khá»e không đấy?
– Rất khá»e. Chiến tranh bùng nổ rồi, nhưng ngưá»i ta chưa bắt đầu bắn nhau, Ãt ra chưa ở Anh. Cô có tin tức gì vá» mấy thằng con cá»§a cháu không?
– Cả hai Ä‘á»u mạnh khá»e. Cô vừa nháºn tấm bưu ảnh cá»§a Liam:nó ở Palm Beach và nó nói Jacqueline có nước da rám nắng rất đẹp, chưa bao giỠđẹp như thế Hugh có chở cô Ä‘i má»™t vòng trên chiếc xe má»›i cá»§a nó, chiếc xe rất đẹp.
– Nó lái có nhanh không?
– Cô thấy nó lái cẩn tháºn lắm, nó từ chối không uống rượu, nó nói rằng uống rượu thì không được lái xe.
– Cháu thấy yên tâm rồi.
– Chúc cháu sinh nháºt vui vẻ! Cháu là m gì bên Anh thế?
– Cháu Ä‘ang ở tại Liverpool, chuẩn bị đáp tà u vá» Hoa Kỳ, nhưng cháu không thấy Peter đâu hết. Không biết cô có tin tức gì vá» cáºu ấy không?
– Có cháu à ! Nó đã triệu táºp Há»™i đồng quản trị há»p và o ngà y mốt và o đầu giá».
Nancy sững sá».
– Cô nói há»p và o sáng thứ sáu à ?
– Phải, cháu à , thứ sáu, tức là ngà y mốt, - cô Tilly trả lá»i vá»›i giá»ng hÆ¡i gay gắt. Giá»ng cô như muốn nói:tao chưa già đến độ lẩm cẩm không như ngà y tháng trong tuần.
Nancy chẳng hiểu ất giáp gì hết. Tại sao triệu táºp Há»™i đồng quản trị khi không có bà mà cÅ©ng không có Peter. Hai ngưá»i còn lại trong ban quản trị là Tilly và Danny Riley, há» không đủ tư cách để quyết định công việc.
– Có lẽ có một âm mưu gì rồi đây. Phải chăng Peter có ý đồ gì đen tối?
– Buổi há»p và o ngà y mốt sẽ bà n vá» chuyện gì, thưa cô?
– Äể cô Ä‘á»c lệnh há» cho cháu nghe, - Tilly Ä‘á»c to:
“Biểu quyết việc bán công ty già y Black cho Tổng công ty dệt vá»›i những Ä‘iá»u kiện đã được chá»§ tịch công ty thương lượngâ€.
– Lạy Chúa lòng là nh! - Nancy nghẹn ngà o. Bà cảm thấy bá»§n rá»§n. Cả ngưá»i như muốn xỉu. Peter bán công ty sau lưng bà . Cố hết sức giữ bình tÄ©nh, bà nói, giá»ng run run:
– Cô là m Æ¡n Ä‘á»c lại lệnh há»p.
– Là m sao Peter là m được chuyện nà y nhỉ? Anh ta thương lượng khi nà o?
Chắc anh ta đã là m việc nà y từ khi bà đưa cho anh ta tưá»ng trình bà máºt cá»§a mình.
Anh ta đã là m ra vẻ suy nghÄ© vá» những lá»i đỠnghị cá»§a bà , nhưng thá»±c ra anh ta đã lén âm mưu sắp đặt việc nà y sau lưng bà .
Bà thưá»ng nghÄ© Peter là con ngưá»i yếu Ä‘uối, nhưng bà không ngá» anh ta đã hà nh động phản bá»™i như thế nà y.
– Nancy, cháu còn ở đấy chứ?
Bà nuốt nước bá»t, đáp:
– Vâng, còn. Nhưng cháu quá sá»ng sốt. Peter không nói gì vá»›i cháu vá» chuyện nà y hết.
– Thế sao? Là m thế là sai rồi.
– Rõ rà ng cáºu ta muốn thông qua việc nà y trong lúc cháu vắng mặt ... nhưng chắc cáºu ta không vá» kịp để dá»± phiên há»p được. Hôm nay chúng cháu má»i lên tà u thá»§y chúng cháu không vá» nhà được trước 5 ngà y.
– Thế nhưng, bà nghĩ, Peter đã biến mất rồi.
– Không có máy bay à ?
– Chiếc Clipper - Nancy bá»—ng nhá»› ra. Bà đã Ä‘á»c trong báo. Ngưá»i ta có thể vượt Äại Tây dương trong má»™t ngà y.
– Äúng rồi, chiếc Clipper. - Tilly đáp. – Danny Riley đã nói Peter sẽ vá» bằng chiếc Clipper, nó sẽ có mặt ở đây đúng và o giá» há»p há»™i đồng quản trị.
Nancy nghÄ© đến chuyện Peter đã nói láo vá»›i bà , ta Ä‘i vá»›i bà đến Liverpool để cho bà tin rằng anh ta sẽ Ä‘i tà u thá»§y. Chắc anh ta đã ra Ä‘i ngay sau khi hai chị em chia tay ở trên hà nh lang khách sạn, và đi suốt đêm để đến Southampton đúng giá». Và có thể nói rằng trong lúc hai ngưá»i nói chuyện, ăn trưa, ăn tối vá»›i nhau ở Pans, thì anh ta đã lừa gạt bà rồi.
Cô Tilly há»i:
– Tại sao cháu không cùng đi chiếc Clipper?
– Äã trá»… quá chưa nhỉ.Hẳn là Peter đã trừ tÃnh sao cho khi bà biết anh ta ở đâu, thì bà không còn có đủ thì giá» Ä‘uổi kịp anh nữa. Nhưng biết đâu.
– Cháu sẽ cố thá», - bá»—ng Nancy đáp vá»›i giá»ng quả quyết – Chà o cô. - Nói xong, bà móc máy.
Bà suy nghÄ© má»™t lát. Hôm nay chiếc Clipper sẽ rá»i Southanlpton để đến New York và o ngà y mai, như thế là Peter sẽ có mặt ở Boston để há»p và o thứ sáu.
Lòng buồn rầu, bà đến bà n tiếp tân há»i ngưá»i trá»±c nháºt chiếc Clipper sẽ cất cánh ở Southampton lúc mấy giá»?.
– Bà đi không kịp đâu, thưa bà , - anh ta đáp.
– Anh vui lòng xem lại thá»i biểu xem sao? – Bà nói, cố giữ bình tÄ©nh.
Anh ta lấy tỠgiấy thông báo giỠtà u bay đi và đến, mở ra xem rồi đáp:
– Máy bay cất cánh lúc 2 giá».
Bà xem đồng hồ, đúng 12 giỠtrưa.
– Bà không thể đến Southampton đúng giỠđược đâu - ngưá»i trá»±c nháºt nói. - Cho dù bà đi máy bay tư nhân.
– Không có máy bay à ? - Bà khăng khăng há»i.
Mặt ngưá»i nhân viên tá» vẻ kiên nhẫn, sá»± kiên nhẫn cá»§a nhân viên khách sạn chiá»u chuá»™ng khách nước ngoà i ngốc nghếch. Anh ta đáp:
– Có má»™t bãi đáp máy bay cách đây khoảng 15 cây số.Thưá»ng khi, ngưá»i ta có thể tìm gặp ở đấy ngưá»i phi công sẵn sà ng chở khách đến bất kỳ nÆ¡i đâu để lấy tiá»n. Nhưng phải đến táºn bãi đáp, tìm gặp phi công, thá»a thuáºn lá»™ trình, đáp xuống gần Southampton, rồi phải Ä‘i từ bãi đáp đến bến tà u. Chắc bà không thể Ä‘i được trong vòng 2 giá».
Bà bá» Ä‘i, lòng thất vá»ng ghê gá»›m.
Từ lâu bà đã có kinh nghiệm rằng sá»± tức giáºn chẳng Ãch gì cho công việc.
Khi gặp chuyện xấu thì nên tìm cách để láºt ngược tình hình. Bà tá»± nhá»§:mình không thể vá» Boston được thì mình có thể từ đây ngăn cản việc bán công ty cÅ©ng được.
Bà quay lại buồng Ä‘iện thoại. Bây giỠở Boston má»›i quá 7 giá». Thế nà o luáºt sư cá»§a bà , ông Patrick Machride, cÅ©ng có mặt ở nhà . Bà nói số cần gá»i cho tổng đà i viên Ä‘iện thoại.
Mac là ngưá»i mà em bà lo ngại. Khi Sean chết, Mac đứng ra lo liệu hết má»i việc:kiểm tra, chôn cất, di chúc và tà i chánh riêng cá»§a Nancy. Ông ta đối xá» vá»›i các con bà rất tuyệt, dẫn chúng Ä‘i xem bóng đá, đến dá»± các buổi trình diá»…n cá»§a chúng tổ chức ở trưá»ng, rồi khuyên chúng nên chá»n trưá»ng đại há»c nà o và chá»n nghá» gì. Khi có dịp, ông ta chuyện trò thân máºt vá»›i các cáºu vá» việc Ä‘á»i Khi bố Nancy mất, ông khuyên bà không nên để cho Peter là m chá»§ tịch Công ty. Bà không chịu nghe và bây giá» bà má»›i thấy Mac nói đúng. Bà biết ông ta Ä‘em lòng yêu thương bà , nhưng tình yêu nà y không Ä‘i đến đâu được: Mac là ngưá»i theo Thiên chúa giáo ngoan đạo, rất trung thà nh vá»›i ngưá»i vợ nhá» nhắn tròn trịa, không có sắc đẹp. Nancy thương mến ông ta nhưng ông ta không phải loại ngưá»i là m cho bà yêu say đắm:ông ta dịu dà ng, tròn trịa, cá» chỉ khoan thai, cái đầu hÆ¡i hói, mà bà thì chỉ thÃch những ngưá»i mạnh mẽ, nhiá»u tóc - những ngưá»i như Nat Ridgeway. ChÃnh anh chà ng nà y đã âm mưu vá»›i Peter, muốn nắm quyá»n kiểm soát công ty Già y Black.
Mặc dù bà không gặp Nat, nhưng bà biết ông ta có đến Pans để thu tháºp mẫu hà ng may mặc. Peter và ông ta chắc đã lợi dụng cÆ¡ há»™i nà y để bà n chuyện láºp kế hoạch phản bá»™i bà .
Khi bà nghÄ© đến chuyện hỠâm mưu lừa gạt mình, bà rất giáºn. Äiện thoại reo, bà nhấc máy, may là đưá»ng dây không báºn.
Mac trả lá»i Ä‘iện thoại, miệng ngồm ngoà m thức ăn chắc ông ta Ä‘ang ăn sáng.
– Hứ?
– Mac đấy à , Nancy đây.
Ông ta vội nuốt nhanh rồi đáp:
– Tháºt Æ¡n Chúa, bà đã gá»i vá»! Tôi tìm bà mãi ở châu Âu Peter muốn ...
– Tôi biết rồi, tôi nghe nói, - bà cắt ngang lá»i ông ta. - Äiá»u kiện thá»a thuáºn như thế nà o?
– Cứ má»™t cổ phần cá»§a Tổng công ty Dệt ăn 5 cổ phần cá»§a công ty Black, má»—i cổ phần cá»§a công ty Dệt là hÆ¡n 2700 tiá»n mặt.
– Lạy Chúa, như thế chẳng khác nà o quà tặng.
– TÃnh cả lợi túc cá»§a phần bà , giá nà y không thấp quá – Nhưng tà i sản cá»§a chúng tôi giá trị nhiá»u hÆ¡n thế!
– Ấy! Tôi không có ý chống lại bà dâu, - ông ta cãi lại
– Xin lỗi, Mac, tôi quá tức.
– Tôi hiểu. .
Bà nghe có tiếng con nÃt gây gổ nhau lần đâu đấy.Ông ta có 5 đứa con, toà n con gái. Bà còn nghe có tiếng raÄ‘iô, và tiếng nước sôi kêu phì phì.
Một lát sau, ông ta nới tiếp:
– Tôi đồng ý đỠnghị đưa ra là quá thấp. Äá» nghị phản ảnh mức thu hiện thá»i cá»§a công ty, đúng thế, nhưng ngưá»i ta không nghÄ© đến giá trà cá»§a tà i sản và tiá»m năng cá»§a nó.
– Tôi cũng nghĩ thế.
– Chuyện chưa hết đâu.
– Còn gì nữa?
– Peter sẽ tiếp tục Ä‘iá»u khiển công ty Black trong thá»i gian 5 năm sau khi nằm dưới quyá»n kiểm soát cá»§a bên kia:Nhưng không dà nh gì cho bà hết.
Nancy nhắm mắt lại. Äây là đòn ác độc nhất. Bà cảm thấy buồn nôn.
– Cái thằng Peter lưá»i biếng, vô tÃch sá»±, kẻ đã được bà che chở bao bá»c, sẽ ngồi yên vị trÃ; còn bà , ngưá»i gây dá»±ng duy trì công ty, thì sẽ phải ra Ä‘i, – Tại sao em trai tôi lại là m như thế vá»›i tôi?
– Tôi rất thất vá»ng, Nancy à .
– Cám ơn.
– Tôi không bao giỠtin tưởng Peter hết.
– Bố tôi đã gây dựng cơ đồ nà y, - bà nói lớn - không thể để cho Peter phá hủy đi được.
– Bà muốn tôi phải là m gì?
– Ông không ngăn cản hắn lại được à ?
– Nếu bà vá» kịp tham dá»± buổi há»p, tôi tin chắc bà sẽ thuyết phục được bà cô cá»§a bà và ông Dauny Riley từ chối lá»i đỠnghị ....
– Tôi không là m sao vỠkịp. Ông không thuyết phục hỠđược sao?
– Có thể được nhưng chẳng Ãch lợi gì:Peter có cổ phần nhiá»u hÆ¡n. Hai ngưá»i ấy chỉ có má»—i ngưá»i 10 phần trăm, còn anh ta có đến 40.
– Ông không biểu quyết thay tôi được à ?
– Tôi không có giấy á»§y quyá»n.
– Tôi biểu quyết qua điện thoại được không?
– à kiến rất hay ... Nhưng tôi nghÄ© còn tùy thuá»™c và o há»™i đồng quản trị, và Peter sẽ dùng Ä‘a số để bác bá».
Hai ngưá»i im lặng để suy nghÄ© tìm ra phương kế.
Bá»—ng bà nhá»› đến thái độ hòa nhã cá»§a ông ta, bà há»i:
– Gia đình ông bình an chứ?
– Chưa ai rá»a ráy, chưa mặc áo quần và không nghe lá»i. Betty có thai.
Bá»—ng Nancy quên hết buồn phiá»n. Bà kêu lên:
– Không đùa đấy chứ? - Bà nghÄ© há» thưá»ng không muốn có nhiá»u con. Äứa út đã 5 tuổi rồi. - Nghỉ lâu rồi mà có còn lại sao?
– Chắc là vì hoà n cảnh cần phải có thêm.
Naney báºt cưá»i – Chúc mừng ông!
– Cám ơn. Nhưng bà xã tôi hơi ... quá tải.
– Thế sao?
– Cám ơn. Chị ấy trẻ hơn tôi mà .
– Nhưng sáu đứa con, thế là nhiá»u quá.
– Ông có thể lo chu toà n mà .
– Äúng. Bà không thể Ä‘i chiếc máy bay ấy được sao?
Nancy thở dà i.
– Tôi đang ở Liverpool, cách xa Southampton đến 300 cây số, mà máy bay thì sẽ cất cánh trong vòng chưa đầy hai giỠnữa. Không thể nà o đi được.
– Liverpool à ? Không xa Ailen.
– Äừng khuyên tôi Ä‘i du lịch nữa ông Æ¡i.
– Chiếc Clipper sẽ tạm dừng ở Ailen mà !
Bá»—ng Nancy cảm thấy hồi há»™p. Bà há»i:
– Ông chắc không đấy?
– Tôi Ä‘á»c trên báo như thế.
Thế là tình hình thay đổi rồi, bà tá»± nhá»§, lòng lại cảm thấy hy vá»ng. Có thể bà đi phi cÆ¡ được lắm chứ.Bà há»i tiếp:
– Máy bay tạm dừng ở đâu ... ở Dublin à ?
– Không chá»— nà o đấy ở bá» phÃa tây, tôi –không nhá»› tên. Nhưng bà có thể đến kịp để đáp phi cÆ¡.
– Äể tôi há»i xem và sẽ gá»i cho ông sau. Tạm biệt.
– Nà y, Nancy!
– Cái gì?
– Chúc sinh nháºt vui vẻ.
Bà nhìn bức tưá»ng, nhoẻn miệng cưá»i.
– Mac, anh tháºt tuyệt.
– Chúc may mắn.
– Chà o anh. - Bà móc Ä‘iện thoại, quay lại bà n tiếp tân. Ngưá»i nhân viên trá»±c cưá»i vá»›i bà , nụ cưá»i chiếu cố. Bà cố là m ngÆ¡ tá» thái độ khiếm nhã cá»§a anh ta; căng quá sẽ là m cho anh ta bá»›t hợp tác. Bà bèn lấy giá»ng hòa nhã nói vá»›i anh ta:
– Theo chỗ tôi biết thì chiếc Clipper sẽ tạm dừng ở Ailen. . .
–Äúng thế thưa bà , dừng ở Foynes, trong cá»a sông Shannon.
Bà muốn há»i: Thế thì sao hồi nãy anh không nói, thằng khá» phách lối kia. Nhưng bà chỉ cưá»i và nói:
– Nghỉ ở đấy lúc mấy gi�
Anh ta lấy bảng thông báo giỠlên xem và đáp:
– Máy bay sẽ đáp xuống lúc 3 giỠ30 và cất cánh lại lúc 4 giỠ30.
– Tôi có thể đến đấy kịp không?
Nụ cưá»i rá»™ng lượng biến mất trên môi, anh ta nhìn bà vá»›i ánh mắt khiển trách, rồi nói:
– Tôi nghÄ© là không kịp đâu. Muốn đến đấy bà phải Ä‘i trên chiếc máy bay nhá» hai giá». Nếu tìm ra được phi công, bà má»›i có thể đến đấy kịp.
Sự căng thẳng gia tăng thêm. Bà thấy tình thế có vẻ thực hiện được.
– Ông vui lòng gá»i cho tôi chiếc tắc xi để đưa tôi ra bãi đáp phi cÆ¡, được không?
Anh ta búng ngón tay, gá»i ngưá»i nhân viên khách sạn.
– Gá»i tắc xi cho bà ! - Anh ta quay qua Nancy.
– Còn hà nh lý cá»§a bà ? - Hà nh lý đã được mang xuống để ở tiá»n sảnh. - Bà không thể chất hà nh lý nà y trong má»™t chiếc máy bay nhỠđược đâu.
– Ông cho chuyển giúp đến tà u thủy được không?
– ÄÆ°á»£c. . .
– Ông gá»i tiá»n giúp tôi nhanh lên.
– Có liá»n.
Nancy mở vali lấy ra cái túi xách du lịch nhá».
Túi xách đựng các thứ dùng trang Ä‘iểm, áo quần để thay lúc Ä‘i đưá»ng. Bà mở vali lấy ra cái áo tay cụt bằng xoa mà u xanh nước biển để dùng và o sáng mai, cái áo ngá»§ và áo khoác ngoà i để ngá»§. Bà đã mang sẵn trên tay chiếc măng tô ca sÆ¡ mia xám mà bà định mặc khi lên boong tà u cho khá»i lạnh. Bây giá» bà mang theo luôn. Có thể dùng mặc cho ấm khi ngồi trên máy bay. Bà đóng vali lại.
– Thưa bà Lenehan, phiếu tÃnh tiá»n cá»§a bà đây.
Bà viết ngân phiếu rồi biếu anh ta Ãt tiá»n boa.
– Xin cám Æ¡n, thưa bà Lenehan. Tắc xi Ä‘ang đợi bà . - Bà bước nhanh ra ngoà i, leo lên chiếc tắc xi kiểu Anh nhá» nhắn. Ngưá»i nhân viên khách sạn mang túi xách ra để bên cạnh bà trên xe, rồi dặn dò ngưá»i tà i xế.
Nancy nói thêm:
– Và xin anh lái nhanh cho.
Chiếc tắc xi chạy qua trung tâm thà nh phố vá»›i tốc độ rì rì tháºt chán. Bà nóng lòng, dà đầu mÅ©i già y da hoẵng xuống thảm lót xe. Xe chạy cháºm là vì có nhiá»u ngưá»i Ä‘ang sÆ¡n những vạch trắng ở giữa đưá»ng, trên lỠđưá»ng và quanh các gốc cây. Bà tá»± há»i không biết há» sÆ¡n như thế để là m gì, rồi bà đoán có lẽ há» vẽ những đưá»ng trắng ấy là để giúp những ngưá»i lái xe hÆ¡i trong đêm tối.
Khi ra ngoại ô xe chạy nhanh hÆ¡n và khi và o vùng quê xe má»i phóng nhanh được. Ra đến đây, bà không thấy có dấu hiệu gì chuẩn bị chiến tranh hết.
Ngưá»i Äức sẽ không dá»™i bom ở vùng quê, nếu không có lý do. Bà xem đồng hồ mãi. Äã 12 giá» 30. Giả sá» bà tìm được máy bay và phi công, yêu cầu được chở bà đi sau khi đã ngã giá, công việc nếu, diá»…n ra nhanh chóng, thì chắc máy bay sẽ cất cánh lúc 1 giá». Ngưá»i nhân viên khách sạn nói máy bay sẽ bay trong vòng 2 giá».Bà sẽ hạ cánh lúc 3 giá». Sau đó, đương nhiên bà sẽ tìm cách để Ä‘i từ bãi Ä‘áºu máy bay đến Foynes.
Nhưng chắc đưá»ng sẽ không xa. Có xe hÆ¡i chở bà đến táºn bến tà u không. Mà lo nghÄ© nhiá»u là m chi, vô Ãch.
Rồi bà lo chiếc Clipper đã đủ ngưá»i rồi. Tất cả tà u bè Ä‘á»u đủ ngưá»i hết.
Bà cố xua Ä‘uổi ý nghÄ© ấy ra khá»i tâm trÃ. Bà định há»i tà i xế đưá»ng còn bao xa, thì bá»—ng bà thở phà o nhẹ nhõm khi ngưá»i tà i xế quẹo xe, chạy và o má»™t cánh đồng. Khi chiếc xe chạy gáºp ghá»nh trên cá», Nancy thấy hiện ra trước mắt má»™t nhà kho. Những chiếc máy bay nhá» có mà u sắc rá»±c rỡ Ä‘áºu trên bãi cá» trông như bá»™ sưu táºp bướm trên tấm vải nhưng. Không thiếu máy bay, bà vui mừng nghÄ© thế. Nhưng bà phải có phi công, và có vẻ như không có bóng dáng phi công nà o quanh đấy hết.
Tà i xế đưa bà đến táºn cánh cá»a lá»›n cá»§a nhà kho.
– Anh vui lòng đợi tôi má»™t lát, - bà nói rồi nhảy xuống xe. Bà không muốn bị kẹt lại ở đây:Bà đi nhanh và o trong nhà kho. Bên trong có ba chiếc máy bay, nhưng không có ngưá»i. Bà quay ra lại ngoà i trá»i nắng. Chắc phải có ai chứ, nếu không thì cá»a kho đã đóng rồi, bà thầy có ba ngưá»i đà n ông Ä‘ang đứng quanh má»™t chiếc máy bay. Chiếc máy bay tháºt đẹp:Mà u và ng nghệ, hai bánh xe nhá» mà u và ng tươi, chiếc máy bay khiến Nancy nhá»› đến những chiếc xe trẻ con chÆ¡i.
Máy bay có hai bánh, các cánh nối vá»›i nhau bằng những thanh ngang, má»™t động cÆ¡ duy nhất gắn ở trên mÅ©i máy bay. Vì thế mà cái chong chóng phải chÄ©a lên trá»i, nên trông nó giống như con chó con năn nỉ xin ngưá»i ta dẫn nó Ä‘i chÆ¡i.
Ngưá»i ta Ä‘ang đổ nhiên liệu và o máy bay. Má»™t ngưá»i mặc quần áo có dây dai mà u xanh lấm dây vết dầu, đội mÅ© liêu trai Ä‘ang ngồi tót trên đầu chiếc thang, chăm chú đổ xăng từ trong thùng và o chá»— phình ra trên cánh máy bay nằm phÃa trên chá»— ngồi ở phÃa trước.
Bên cạnh đấy, má»™t ngưá»i đà n ông to cao, đẹp, tuổi cỡ tuổi Nancy, đầu đội má»§ phi công, mặc áo khoác bằng da. Ông ta Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t ông mặc bá»™ com lê bằng vải tuýt.
Nancy đằng hắng giá»ng và nói:
– Xin lỗi quà vị.
Hai ngưá»i đà n ông quay mặt nhìn bà , nhưng ngưá»i lá»›n nhất vẫn tiếp tục nói, không quan tâm chú ý đến bà . Tình hình có vẻ không ra chi, Nancy nói:
– Tôi xin lá»—i là m phiá»n quà ông. Tôi muốn thuê má»™t chiếc máy bay.
Ngưá»i đà n ông to con ngừng nói chuyện má»™t giây để trả lá»i bà :
– Tôi không thể giúp bà được.
– Tôi có việc khẩn cấp. - Nancy năn nỉ nói.
– Bà xem tôi là đồ lái tắc xi sao? - Ông ta lại quay sang trả lá»i bà .
Nancy nổi giáºn, bà đáp lại:
– Tại sao cục cằn thế?
Ông ta ngạc nhiên, nhìn bà , và bà nhìn thấy cặp lông mà y đen của ông ta có hình dấu mũ. Ông ta bèn dịu dà ng nói:
– Tôi không muốn cục cằn, nhưng máy bay của tôi không cho thuê và tôi cũng không là m thuê.
Bà thất vá»ng, nói tiếp:
– Xin ông đừng giáºn, đây là chuyện tiá»n bạc sòng phẳng, tôi sẽ trả vá»›i giá ...
Lần nà y ông ta nổi giáºn, mặt ông Ä‘anh lại, ông quay ngưá»i sang phÃa khác.
Nancy nháºn thấy dưới chiếc áo khoác bằng da là bá»™ com lê mà u xám Ä‘áºm có sá»c mà u nhạt hÆ¡n, ông ta Ä‘i đôi già y Ä‘en đóng tại Oxford chÃnh hiệu, chứ không phải loại sao chép rẻ tiá»n như hãng cá»§a Nancy chế tạo. Ông ta đúng là má»™t doanh gia già u có, lái máy bay riêng để giải trà – Váºy không có ai cho thuê máy bay hết à ? -Bà há»i.
Ngưá»i thợ máy ngẩng mặt lên khá»i thùng đựng xăng, lắc đầu nói:
– Hôm nay không có ai hết.
Ngưá»i đà n ông mặc áo khoác nói vá»›i ngưá»i kia:
– Tôi không là m công việc gì để phải mất tiá»n hết. Ông hãy nói vá»›i Seward rằng số tiá»n ngưá»i ta trả cho ông ấy chỉ là giá bình thưá»ng thôi.
– Tiếc tháºt, - ngưá»i mặc bá»™ comlê tuýt đáp lại, - đây là bảng giá anh ta đã bà n bạc rồi.
– Tôi biết. Ông nói với ông ta lần sau chúng ta sẽ thương thảo một giá cao hơn. À,Như thế chắc anh ta không bằng lòng đâu.
– Váºy thì thôi, anh ta cứ là m má»™t mình Ä‘i.
Nancy muốn hét lên vì thất vá»ng. Bà thấy tức tối khi đứng trước má»™t chiếc máy bay tốt đẹp, có phi công, và bà đã nói hết lá»i mà vẫn không là m cho ông ta xiêu lòng. Gần như muốn khóc, bà ta buá»™t miệng nói lá»›n:
– Tôi phải đi đến Foynes mới được.
Ngưá»i đà n ông cao lá»›n quay lại, ông ta há»i:
– Bà nói bà đến Foynes à ?
– Phải.
– Tại sao?
Bà đã là m cho ông ta chịu nói chuyện rồi đấy.Bà đáp:
– Tôi đến cho kịp để đáp chiếc Clipper của hãng Pan American.
– Tháºt là lạ.ChÃnh tôi cÅ©ng thế.
Bà bắt đầu hy vá»ng trở lại. Bà thốt lên:
– Ôi lạy Chúa. Ông đi đến Foynes à ?
– Äúng thế. - ông ta có vẻ Ä‘au khổ. - Tôi Ä‘uổi theo cô vợ tôi.
Nói gì mà tức cưá»i thế không biết, bà nghÄ©, tháºt không hợp vá»›i thái độ hùng hổ cá»§a ông ta má»›i rồi tà nà o:má»™t ngưá»i có khả năng thú nháºn má»™t việc động trá»i như thế nà y quả là ngưá»i hoặc rất yếu Ä‘uối, hoặc rất tá»± tin. Bà nhìn chiếc máy bay. Máy bay có hai chá»— ngồi, má»™t trước má»™t sau.
Máy bay cá»§a ông có hai chá»— ngồi phải không?– Bà há»i, giá»ng run run.
Ông ta nhìn bà từ đầu đến chân. Ông đáp:
– Phải, có hai chỗ.
– Tôi van ông, xin ông cho tôi đi với.
Ông ta ngần ngừ một lát rồi nhún vai.
– Tại sao không?
Bà gần như ngất xỉu vì mừng rỡ.
– Ôi tháºt Æ¡n Chúa. Tôi hết sức cám Æ¡n ông.
– Vui mừng được biết bà . - ông đưa bà n tay to tướng ra cho bà bắt. - Tôi là Mervyn Lovesey.
Bà bắt tay ông ta.
– Tôi là Nancy Lenchan, - bà đáp. - Tôi hết sức sung sướng được gặp ông.
Cuối cùng, Eddie nháºn ra anh cần phải nói chuyện vá»›i ai đấy.
Vá»›i ngưá»i mà anh hoà n toà n tin cáºy, ngưá»i có thể giữ được tuyệt đối chuyện bà máºt nà y.
Ngưá»i duy nhất mà anh có thể thảo luáºn được những việc như việc nà y thì chỉ có Carol-Ann mà thôi.
Nà ng má»›i là ngưá»i đáng tin cáºy. Tháºm chà anh cÅ©ng không thể thảo luáºn vá»›i bố anh vá» việc nà y:anh không muốn thổ lá»™ sá»± yếu Ä‘uối cá»§a mình cho bố thấy.
Váºy bây giá» anh có thể tâm sá»± vá»›i ai đây.
Anh nghÄ© đến Baker, CÆ¡ trưởng máy bay. Martin Baker là loại phi công thương mến hà nh khách:Ông ta đẹp mã, hà m vuông, vá» tá»± tin. Eddie nể trá»ng ông và thương mến ông. Nhưng ông ta là ngưá»i yêu quà máy bay, trong sinh mạng cá»§a khách và rất nguyên tắc. Thế nà o ông ta cÅ©ng Ä‘em chuyện nà y báo cho cảnh sát biết. Không nên nói vá»›i ông ta là m gì.
Ngưá»i khác là ai nhỉ?
Phải, Steve Appleby.
Steve là con trai má»™t tiểu phu ở Oregon, anh ta to con, thịt rắn chắc như gá»—.Gia đình anh theo Thiên Chúa giáo, nghèo như ông Job váºy. Hai ngưá»i quen biết nhau khi há» má»›i bước chân và o trưá»ng Annapolis. Há» trở thà nh bạn bè ngay từ ngà y đầu gặp nhau trong phòng ăn táºp thể, căn phòng rá»™ng sÆ¡n mà u trắng. Hôm ấy, trong lúc má»i ngưá»i chê bai món ra gu đỡ ẹc, thì Eddie đã rá»a xong dÄ©a ăn cá»§a mình. Ngẩng mặt lên nhìn, anh thấy má»™t sinh viên sÄ© quan khác cÅ©ng nghèo, có vẻ thá»a mãn thức ăn đó là Steve.Bốn mắt gặp nhau, thông cảm nhau sâu sắc.
Hai ngưá»i chÆ¡i vá»›i nhau thân thiết suốt thá»i gian há»c ở trưá»ng, rồi sau đó gặp lại nhau ở Pearl Harbor. Khi Steve cưới Nella, Eddie là m phụ rể, hai ngưá»i cùng phục vụ tại má»™t nhiệm sở. Steve vẫn ở trong hải quân, tại căn cứ hải quân Portsmouth, bang New Hampshin. Bây giá» thì hai ngưá»i không gặp nhau luôn, nhưng chuyện nà y không quan trá»ng, vì tình bạn cá»§a hỠđã sống mãi vá»›i thá»i gian, dù không gặp nhau. Há» không viết thư cho nhau, vì chẳng có gì quan trá»ng để viết. Thỉnh thoảng há» gặp nhau ở New York, cùng Ä‘i ăn vá»›i nhau, hay là đi xem đá bóng, và há» cảm thấy gần gÅ©i như má»›i gặp nhau hôm qua. Eddie nên tâm sá»± vá»›i Steve.
Rồi bá»—ng Steve trở thà nh ngưá»i xoay xở rất tà i. Má»™t giấy phép Ä‘i nghỉ cuối tuần, má»™t chai rượu ngon, hai vé ngồi xem tráºn đấu quan trá»ng, anh kiếm được hết trong khi những ngưá»i khác bó tay.
Eddie phải tiếp xúc vá»›i Steve má»›i được. Anh chạy và o khách sạn.Anh đến phòng Ä‘iện thoại, đưa số cá»§a căn cứ hải quân cho ngưá»i phụ trách Ä‘iện thoại, rồi anh lên phòng mình. Khi cô phụ trách Ä‘iện thoại nối được đưá»ng dây, cô ta sẽ báo cho anh biết. - Anh cởi áo quần lao động ra, không dám mở nước tắm, vì anh sợ Ä‘ang tắm thì Ä‘iện thoại ở dưới reo. Cho nên anh đà nh rá»a tay rá»a mặt trong bồn rá»a, rồi mặc cái sÆ¡ mi trắng sạch và chiếc quần cá»§a bá»™ đồng phục.
Công việc nà y là m cho anh bình tÄ©nh lại đôi chút. Anh không biết Steve sẽ nói gì, nhưng chắc anh sẽ thấy dá»… chịu khi có ngưá»i san sẻ khó khăn vá»›i anh.
Anh Ä‘ang thắt cà vạt thì ngưá»i phụ trách Ä‘iện thoại đến gõ cá»a. Anh chạy xuống thang lầu, nhấc ống nói lên nghe. ÄÆ°á»ng dây liên lạc được vá»›i tổng đà i viên cá»§a căn cứ.
– Cô là m ơn cho tôi gặp Steve Appleby được không?
– Trung úy Appleby Ä‘ang báºn, không thể nối đưá»ng đây đến ông ta được, - cô tổng đà i viên đáp. Eddie cảm thấy tim mình thắt lại. Cô ta nói thêm:
– Tôi chuyển tin lại cho ông ấy được không?
Eddie rất thất vá»ng. Anh biết Steve không là m sao cứu Carol-Ann được nhưng có thể có má»™t ý gì đấy nảy sinh khi há» nói chuyện.
– Thưa cô, chuyện nà y khẩn cấp lắm. Ông ấy ở đâu?
– Tôi xin phép há»i ông là ai được không, thưa ông?
– Tôi là Eddie Deakin.
Cô phụ trách Ä‘iện thoại liá»n bá» giá»ng quan trá»ng, vui vẻ ,nói.
– Ô, chà o Eddie! ông là phụ rể cho ông ấy phải không. Tôi là Laura Gros chúng ta gặp nhau rồi mà . Rồi cô ta nói tiếp bằng giá»ng bao che:
– Ông ta vắng mặt không chÃnh thức. Äêm qua, ông ra ngoà i căn cứ.
Eddie cố nén tiếng cà u nhà u. Steve chá»n đúng lúc đấy chứ.
– Theo cô thì khi nà o mới gặp lại anh ta?
– Äúng ra là ông ấy phải có mặt trước bình minh, nhưng chưa thấy ổng đến.
Váºy là không những Steve vắng mặt mà thôi, anh ta lại còn có nguy cÆ¡ gặp chuyện không hay nữa.
Cô nhân viên tổng đà i nói tiếp.
– Tôi có thể chuyển đưá»ng dây đến cho Nella, chị ấy hiện trong phòng đánh máy.
– Tốt, cám ơn. - Dĩ nhiên anh không thể tâm sự với Nella, nhưng có thể chị ta biết Steve hiện ở đâu.
Trong lúc chá» nối đưá»ng dây, anh nhá»› đến Nella chị ta là ngưá»i nồng nhiệt, mặt tròn vạnh, tóc dà i uốn cong lên.
Cuối cùng anh nghe giá»ng cá»§a Nella cất lên:
– A lô.Nella, Eddie Deakin đây.
– Xin chà o Eddie, anh ở đâu đấy?
– Tôi Ä‘ang gá»i từ nước Anh. Nella, Steve ở đâu?
– Anh gá»i từ nước Anh à ? Xa nhỉ Steve, á» không liên lạc được. - Chị ta có vẻ bồn chồn khi há»i tiếp:
– Có chuyện gì không ổn hay sao?
– Phải. Chị biết khi nà o thì Steve vỠkhông?
– Trong sáng nay, có lẽ một hay hai giỠnữa anh ấy sẽ có mặt ở đây. Eddie anh có vẻ bị dao động. Có chuyện gì thế? Anh gặp chuyện khó xỠphải không?
– Nếu Steve vá» trong khoảng thá»i gian ấy, là m Æ¡n nói anh ấy gá»i đến đây cho tôi nhé.
Anh Ä‘á»c số Ä‘iện thoại ở Langdawn Lawn cho chị ta.
Chị lặp lại:
– Eddie, anh không nói cho tôi nghe được có chuyện gì xảy ra à ?
– Tôi không nói được. Chỉ nhá» chị nói anh ấy gá»i cho tôi thôi. Tôi còn ở đây thêm má»™t giá» nữa. Sau đó, tôi phải lên máy bay. Hôm nay chúng tồi bay vá» New York.
– Tùy anh, - Nella đáp, giá»ng miá»…n cưỡng – Carol-Ann có khá»e không?
– Tôi phải Ä‘i có việc bây giá», - anh đáp. – Chà o Nella. - Anh móc máy không đợi chị trả lá»i. Anh nháºn ra mình mất lịch sá»±, nhưng anh quá bối rối không lưu tâm đến Ä‘iá»u đó được.
Không biết là m gì, anh lên lầu, vá» phòng. Anh để cá»a phòng mở rá»™ng để có thể nghe được tiếng chuông Ä‘iện thoại dưới sảnh reo, anh đến ngồi ở mép giưá»ng.
Từ bé đến giá», bây giá» là lần đầu tiên anh cảm thấy muốn khóc. Anh ôm đầu, nói nhá» vá»›i mình:
– Ta phải là m gì nhỉ? Anh nhá»› lại vụ bắt cóc cáºu con trai cá»§a Lindberg cách đây bảy năm, khi ấy anh Ä‘ang phục vụ ở Annapolis. Äứa bé bị giết chết. Anh cầu nguyện:
“Ôi lạy Chúa, xin Ngà i cho Carol-Ann bình an vô sá»±â€.
Thá»i gian gần đây, anh thưá»ng không cầu nguyện. Cầu nguyện chẳng giúp gì được cho mẹ anh. Tốt hÆ¡n hết là nên tá»± mình giúp mình. Anh lắc đầu. Bây giá» không phải lúc trở vá» vá»›i tôn giáo. Cần suy nghÄ© phải là m gì.
NhÅ©ng kẻ bắt cóc Carol-Ann muốn Eddie phải Ä‘i trên chiếc thá»§y phi cÆ¡. Ãt ra đây là điá»u rõ rà ng. Có lẽ anh không nên lên phi cÆ¡, nhưng như thế thì anh sẽ không gặp Tom Luther, và sẽ không biết chúng đòi há»i cái gì.Có lẽ anh nên phá há»ng kế hoạch cá»§a chúng, nhưng sợ anh không có cÆ¡ may là m chá»§ được tình hình.
Anh đứng Ä‘áºy, mở chiếc va li nhá» ra. Anh cứ nghÄ© đến Carol-Ann, nhưng tay anh tá»± nhiên sắp xếp các thứ cần dùng:dao cạo, pijama, áo quần.
Khi anh ngồi xuống lại, chuông Ä‘iện thoại reo. Ba chân bốn cẳng anh chạy ra hà nh lang, xuống cầu thang, nhưng đã có ngưá»i trả lá»i Ä‘iện thoại nói.
Khi Ä‘i qua tiá»n sảnh, anh nghe ông chả khách sạn nói:
– Mồng 4 tháng 10 à ? Äể tôi xem thá» chúng tôi còn phòng trống không đã.
Bá»±c mình, anh quay bước Ä‘i lui. Anh nghÄ© là Steve chắc không thể là m gì được. Không ai có thể là m gì được.Có kẻ đã bắt cóc Carol-Ann, và Eddie phải thá»±c hiện những gì bá»n chúng ra lệnh, có thể anh má»›i tìm ra được nà ng. Không ai có thể giải quyết được khó khăn anh Ä‘ang gặp phải.
Lòng nặng trÄ©u, anh nhá»› lại cảnh hai vợ chồng cãi nhau trước khi anh ra Ä‘i Không bao giá» anh tha thứ cho mình được. Anh thá» là anh sẽ không bao giá» gây gổ vá»›i vợ nữa, chỉ mong sao anh tìm được nà ng bình an vô sá»±. Có tiếng gõ cá»a, Mickey bước và o, anh ta mặc đồng phục bay, xách va li trên tay. Anh ta hăng hái há»i Eddie:
– Chuẩn bị đi rồi chứ?
Eddie hốt hoảng.
– Chưa đến giỠmà !
– Äến rồi!
– Mẹ kiếp ...
– Có chuyện gì xảy ra à ? Anh thÃch ở đây luôn sao? Anh muốn ở lại để đánh bá»n Äức phải không?
Eddie muốn ở lại và i phút nữa để đợi tin Steve.
Anh đáp:
– Anh đi trước đi, tôi sẽ theo kịp anh sau.
Mickey hÆ¡i pháºt ý. Anh ta nhún vai, nói:
– Hẹn lát nữa gặp nhau, - nói xong, anh ta đi ra.
Steve Appleby, ở đâu nhỉ?
Eddie ngồi xuống lại, nhìn đăm đăm bức tranh treo trên tưá»ng suốt 15 phút tiếp theo.
Cuối cùng anh xách va li Ä‘i xuống cầu thang, nhìn cái Ä‘iện thoại tiá»n sảnh như con rắn rung chuông chuẩn bị cắn. Anh dừng lại trong tiá»n sảnh, chuông reo.
Cơ trưởng Baker đi xuống, ông nhìn Eddie, ngạc nhiên.
– Anh trá»… rồi! - ông nói. - Anh nên Ä‘i tacxi vá»›i tôi - CÆ¡ trưởng có quyá»n ưu tiên Ä‘i tacxi đến tà u.
– Tôi đợi cuá»™c Ä‘iện thoại, - Eddie trả lá»i .
Vẻ mặt ông Cơ trưởng tỠra bất bình.
– Thôi, anh không thể đợi thêm nữa được đâu. Äi cho rồi!
Eddie không nhúc nhÃch má»™t lát. Rồi anh nghÄ©:là m thế là ngốc. Chắc Steve không gá»i rồi, và anh phải lên máy bay nếu anh muốn là m cái gì. Anh buá»™c lòng phải xách va li và đi ra cá»a.
Chiếc tắc xi đợi sẵn, hai ngưá»i lên xe.
Eddie cảm thấy mình có lỗi với thượng cấp, anh nói:
– Xin ông tha lá»—i. Tôi Ä‘ang đợi cuá»™c Ä‘iện thoại gá»i từ Mỹ.
Ông CÆ¡ trưởng mỉm cưá»i khoan dung, vui vẻ đáp:
– ÄÆ°á»£c rồi, ngà y mai là anh có mặt đấy rồi.
– Äúng thế -Eddie đáp, vẻ buồn rầu.
Anh lại thấy mình cô đơn.
|
 |
|
| |