[ Huyền Ảo ] Đạo Tâm Chủng Ma - Thú Miêu Đích Lão Thử
Đạo Tâm Chủng Ma Tác giả: Thú Miêu Đích Lão Thử
Quyển 1: Hiểm cảnh sinh tồn
Chương 1: Yểm Ma đảo
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Giới thiệu:
Công tử vương hầu thế gia nhưng thiên phú luyện võ quá kém, chỉ có thể bỏ võ theo văn lại bị chính em mình hại, đánh rơi xuống biển được Ma Tôn truyền thừa công pháp tuyệt thế, cùng bí quyết tán gái phong phú. Ma Tôn dùng chính bản thân mình làm đỉnh lô vì hắn ngưng tụ ra ma chủng, tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp, Thất Tình Lục Dục đại pháp cùng Chiến Thiên Đấu Địa đại pháp.
Người có ba hồn bảy phách chưởng quản tất cả tâm tình cùng dục vọng, cho nên muốn tu luyện Thất Tình Lục Dục đại pháp này đầu tiên chính là đem ba hồn bảy phách đánh nát, hóa thành mười ba ma đầu Thất Tình Lục Dục. Chỉ cần thành công, như vậy về sau mười ba ma đầu Thất Tình Lục Dục này có thể không ngừng thôn phệ các loại tâm tình cùng dục vọng của người tu luyện để lớn mạnh chính mình.
Cùng với Chiến Thiên Đấu Địa đại pháp rèn thân luyện thể, hắn dùng tư chất kinh tài tuyệt diễm tung hoành thiên hạ, thành tựu bá chủ Chí Tôn Đạo Ma!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đạo Tâm Chủng Ma Tác giả: Thú Miêu Đích Lão Thử
Chương 1: Huynh đệ tương tàn
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
“Vì cái gì? Vì cái gì ta cái gì cũng không tranh cùng ngươi, cuối cùng ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết?” Hỗn loạn trong gió núi gào thét, một bóng người đang chạy rất nhanh về phía trước đối với người phía sau lớn tiếng giận dữ hét lên.
Chẳng qua tiếng hô phẫn nộ này cũng bị gió núi nọ đánh nát. bộ dáng có vẻ có chút hừu khí vô lực, mà bóng người bám theo phía sau người này, khóe miệng lộ cười lạnh, cũng không có trả lời người phía trước kia. chỉ không nhanh không chậm đi theo người phía trước kia. thật giống như là mèo vờn chuột vậy, một bộ dáng thực hưởng thụ.
Bóng người phía trước kia không ngừng thở phì phò, sắc mặt đỏ bừng, thân thể gầy yếu nọ hiển nhiên là không chịu nổi vận động kịch liệt như thế, bất quá vì mạng sống, hắn vẫn hướng về đỉnh núi liều mạng chạy đi.
Rốt cục cũng đã chạy tới đỉnh núi, bóng người kia rốt cuộc cũng đã chống đỡ không được, té lăn ra trên đất, bất quá hắn lại ương ngạnh giãy dụa đứng lên. hướng về bốn phía đánh giá một chút, phát hiện nơi này đã không có đường, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc tuyệt vọng, mà lúc này, rốt cuộc mới thấy rõ gương mặt tràn đầy mồ hôi của người nọ.
Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chừng mười lăm tuổi, thân cao chừng một thước sáu. cũng không tính là cao lớn. hơn nữa bởi vì thân thể thực gầy yếu. lại càng làm cho thiếu niên này bộ dáng có điểm yếu đuối. Thiếu niên mi thanh mục tú, rất là anh tuấn, mặc một thân trường bào màu trắng, một thân đầy vẻ của người đọc sách.
Chẳng qua lúc này đang kịch liệt thở phì phò, có vẻ vô cùng chật vật. mà hai mắt tuyệt vọng nọ nhìn xuống bóng người ở dưới núi, hai nắm đấm nắm chặt, răng nghiến chặt, trong lòng trào ra lửa giận vô hạn.
Thiếu niên tên là Tần Thiếu Phong, chính là trưởng tử phiên vương Tần Chiến tọa trấn bắc bộ tam châu của cổ Hoa hoàng triều, cổ Hoa hoàng triều từ ba trăm năm trước cắm cờ khời nghĩa, kết thúc sự thống trị của tiền triều Đại Chu triều, thống nhất Cửu Châu đại địa, thành lập cổ Hoa hoàng triều.
Mà tổ tiên Tần gia Tần Hổ bởi vì chiến công hiển hách được phong làm Trấn Bắc vương, trấn thủ bắc bộ tam châu cổ Hoa hoàng triều, thủ hạ tinh binh trăm vạn. chính là thế lực cường đại nhất ngoài hoàng thất ra ở cổ Hoa hoàng triều.
Tần Thiếu Phong sinh ra ở trong dạng gia tộc này, theo lý mà nói tất nhiên là thiên chi kiêu tử. cực kỳ được sủng ái. Đương nhiên, sự thật cũng thật là như thế, chẳng qua khi Tần Thiếu Phong ở ba tuổi trong thí nghiệm thiên phú đã được kiểm tra ra là không có thiên phú tu luyện gì. từ đó Tần Thiếu Phong tình cảnh liền đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng ngày sau đó tuy rằng Tần Chiến không đến mức đối với Tần Thiếu Phong quá lãnh đạm. nhưng mà cũng dần dần ít chú ý tới, hơn nữa khi Tần Thiếu Phong bốn tuổi lại cưới nữ nhi Ngô Nguyệt của Bình Tây vương Ngô Khời của Cổ Hoa hoàng triều, đã sinh ra thứ tử Tần Thiếu Dương.
ở thời điểm Tần Thiếu Dương ba tuổi, trải qua thí nghiệm thiên phú của gia tộc, cũng đã kiểm tra ra thiên phú tu luyện tuyệt hảo, cử như vậy, Tần Thiếu Dương tự nhiên là càng được Tần Chiến yêu thích, còn về phần Tần Thiếu Phong đã sớm bị hắn quên đi, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Tần Thiếu Dương.
Như vậy liền khiến cho địa vị Tần Thiếu Phong ở Tần gia càng ngày càng không được coi trọng, tuy rằng không đến mức bị hoàn toàn bỏ quên đi, bất quá lại bởi vì Tần Thiếu Phong không được coi trọng, cho nên ở Tần gia cũng rất ít được người nhắc tới.
Chẳng qua Tần Thiếu Phong dù sao cũng là trưởng tử Tần gia. hẳn là đãi ngộ
cũng không phải ít. cẩm y ngọc thực, hưởng thụ cũng không thiêu.
Tần Thiếu Phong tuy rằng là ở trên tu luyện võ đạo không có thiên phú. nhưng mà ở phương diện học vấn lại gần như có thiên phú yêu nghiệt vậy, hắn có bản lĩnh đã xem qua là không quên được, hơn nữa chỉ cần là sau khi đọc qua là có thể đủ nắm giữ tinh túy trong đó, cho nên ở trong cuộc sống về sau. Tần Thiếu Phong chuyên tâm học vấn. nay cũng đã là đầy bụng kinh luân, học phú năm xe.
Hơn nữa đối với đệ đệ Tần Thiếu Dương trên tu luyện có thiên phú rất tốt. Tần Thiếu Phong cũng là khắp nơi nhường nhịn, chỉ cần là thứ Tần Thiếu Dương coi trọng. Tần Thiếu Phong tuyệt đối sẽ không đi tranh. Chỉ là. Tần Thiếu Phong một mặt nhường nhịn nhưng cũng không có được hào cảm của Tần Thiếu Dương, không biết vì sao, Tần Thiếu Dương lại đối với Tần Thiếu Phong càng ngày càng chán ghét hẳn lên.
Nay Tần Thiếu Phong mười lãm tuổi, Tần Thiếu Dương mười một tuổi, cũng đã xảy ra chuyện hôm nay. Tần Thiếu Dương bỗng nhiên hẹn Tần Thiếu Phong cùng nhau đến Thiên Sơn nồi danh nhất Thương Châu du ngoạn, điều này làm cho Tần Thiếu Phong rất là cao hứng, nghĩ đến Tần Thiếu Dương đối với ca ca hắn rốt cuộc có hào cảm. vì thế đã đáp ứng. theo Tần Thiếu Dương đi tới Thiên Sơn du ngoạn.
Cũng không nghĩ tới ngay tại dưới chân Thiên Sơn. Tần Thiếu Dương bỗng nhiên ra tay muốn giết Tần Thiếu Phong, thời điểm bất đầu. Tần Thiếu Phong nghĩ đến Tần Thiếu Dương là nói giỡn, nhưng mà khi cảm nhận được sát ý trên người Tần Thiếu Dương. Tần Thiếu Phong biết đây là thực.
Chỉ là Tần Thiếu Phong như thế nào cũng không dám tin tưởng đệ đệ chính mình sẽ giết mình, phải biết rằng nhiều năm qua như vậy, Tần Thiếu Phong là chưa từng cùng Tần Thiếu Phong tranh qua cái gì. cho dù là vị trí gia chủ Tần gia. Tần Thiếu Phong cũng tính tặng cho Tần Thiếu Dương.
Nhưng mà Tần Thiếu Dương này lại có thể là muốn giết mình. Tần Thiếu Phong không thể tin được đây là thực, chẳng qua chỗ xương sườn bên phải truyền đến đau đớn kịch liệt cũng làm cho Tần Thiếu Phong rõ ràng chuyện phát sinh trước mắt chính là thực, Tần Thiếu Dương thật sự là muốn giết mình.
Khi ở chân núi, Tần Thiếu Dương một chường đánh vào chỗ xương sườn bên phái Tần Thiếu Phong, chường lực đem xương sườn bên phải Tần Thiếu Phong đánh gãy, xương sườn vỡ vụn còn đem phổi Tần Thiếu Phong xuyên thấu, khiến cho Tần Thiếu Phong hô hấp trờ nên cực kỳ khó khăn.
Thật ra lấy thực lực Tần Thiếu Dương, một chường đó là có thể giải quyết Tần Thiếu Phong, nhưng mà Tần Thiếu Dương này cũng là không có làm như vậy, tựa như là cố ý muốn tra tấn Tần Thiếu Phong một chút, thế là bất đầu một màn nọ, Tần Thiếu Phong liều mạng hướng lên trên Thiên Sơn. mà Tần Thiếu Dương lại như là mèo vơn chuột theo ở phía sau.
Tần Thiếu Phong phẫn nộ nhìn bóng dáng chậm rãi từ dưới núi đi lên kia. Tần Thiếu Dương mặc một bộ trang phục màu đen. bên hông mang một thanh trường kiếm, gió núi gào thét, thổi quần áo hắn bay phất phới.
Tần Thiếu Dương này tuy rằng mới mười nhất tuổi, bất quá đã so với Tần Thiếu Phong còn cao lớn hơn một ít. hơn nữa thân thề cực kỳ rắn chắc cường tráng, bộ dạng ít nhiều cùng Tần Thiếu Phong có một chút tương tự. nhưng so với Tần Thiếu Phong hơn một cỗ anh khí. toàn thân cũng lộ ra một cỗ hương vị tàn nhẫn.
Chi thấy Tần Thiếu Dương chắp tay sau lung đi tới trên đỉnh núi, trên mật mang theo nụ cười đắc ý nhìn Tần Thiếu Phong, lập tức đi tới trước mật Tần Thiếu Phong, nhìn bộ dáng phẫn nộ của Tần Thiếu Phong, vẻ đắc ý trên mật càng sâu. đối với Tần Thiếu Phong nói, “Ngươi sao không chạy nữa đi?”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đạo Tâm Chủng Ma Tác giả: Thú Miêu Đích Lão Thử
Chương 2: Ma tôn truyền thừa (1)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Mà Tần Thiếu Phong nghe Tần Thiếu Dương nói xong, nhìn thoáng qua chung quanh đều là vách đá. trong lòng lửa giận càng sâu. bất quá cũng đè nén lửa giận trong lòng, nói với Tần Thiếu Dương. “Vì cái gì? Ngươi vì cái gì muốn giết ta? Ta cho tới bây giờ đều không có cùng ngươi tranh qua cái gì?”
“Bởi vì ngươi sang năm là mười sáu tuổi” Tần Thiếu Dương sau khi nghe Tần Thiếu Phong nói thì đối với Tần Thiếu Phong nói ra một câu khó hiểu như vậy. Mà Tần Thiếu Phong nghe Tần Thiếu Dương nói xong đầu tiên là sửng sốt. lập tức đã tỉnh ngộ lại, rõ ràng Tần Thiếu Dương vì cái gì muốn giết mình.
Đúng, hắn sang năm là mười sáu tuổi, nói cách khác hắn sang năm là trường thành, mà trường thành cũng liền ý nghĩa hắn có thể có được danh hiệu thế tử Trấn Bắc vương. Tuy rằng Tần Thiếu Phong không có thiên phú tu luyện, nhưng hắn là trưởng tử Tần Chiến. Tần gia tồ quy là lập trường không lập ấu. cho nên mặc kệ Tần Thiếu Phong nguyện ý hay không, cái danh hiệu thế tử Trấn Bắc vương này đều dừng ở trên đầu hắn.
“Nếu ngươi muốn danh hiệu thế tử. ta có thể cho ngươi, nhưng mà ngươi vì cái gì muốn giết ta?” Tần Thiếu Phong phẫn nộ lại hướng về Tần Thiếu Dương hỏi.
Tần Thiếu Dương nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tần Thiếu Dương, mang theo nụ cười đối với Tần Thiếu Phong nói, “Ngươi không chết, lòng ta khó an!”
Nghe xong Tần Thiếu Dương nói, Tần Thiếu Phong hướng về Tần Thiếu Dương nói, “Ta một thư sinh yếu đuối không có thiên phú tu luyện gì. có thể đối với ngươi có cái uy hiếp gì? Ta không hiểu ngươi vì cái gì nhất định phải giết ta? Chăng lẽ ngươi sẽ không sợ phụ thân biết không tha cho ngươi sao?”
“Ha ha. đúng vậy, ngươi chỉ là một phế vật. bất quá ai bảo ngươi có một ngoại công tốt. chỉ cần ngươi còn sống, phụ thân sẽ cố kỵ ảnh hưởng ngoại công ngươi tại triều đình, nhất định sẽ lập ngươi làm thế tử. Cho nên hiện tại ngươi có biết ngươi vì cái gì nhất định phải chết không?” Tần Thiếu Dương ung dung đối với Tần Thiếu Phong nói.
Ngoại công? Tần Thiếu Phong trong lòng nghĩ tới người thân thiết mà xa lạ kia. từ sau khi sinh ra tới nay. hắn cũng chi biết có một người thân như vậy, nhưng mà vẫn chưa từng thấy qua. cho nên Tần Thiếu Phong cũng không biết ngoại công của hắn ở tại cố Hoa hoàng triều có địa vị như thế nào.
Bất quá hiện tại từ lời nói của Tần Thiếu Dương. Tần Thiếu Phong biết ngoại công của hắn có thế lực làm cho phụ thân của minh là Trấn Bắc vương cũng phải kiêng kị, mà đây đúng là nguyên nhân Tần Thiếu Dương muốn giết mình. Bởi vì chỉ cần Tần Thiếu Phong chết, lấy quan hệ Tần gia cùng ngoại công, nói vậy ngoại công cũng sẽ không truy cứu nhiều?
Mà phía sau. Tần Thiếu Dương lại nói, “Về phần phụ thân nơi đó, ngươi không cần lo lắng, phụ thân sẽ không vì phế vật như ngươi mà làm cho đứa con duy nhất là ta đền mạng cho ngươi”.
Nghe xong Tần Thiếu Dương nói, Tần Thiếu Phong không khỏi cười khổ, trong lòng thầm nghĩ. “Đúng, lấy tính cách phụ thân, sao có thể để ý tới một đứa con không có thiên phú tu luyện như ta? Xem ra ta trên thế giới này thật đúng là dư thừa”.
Thương Châu Thiên Sơn phía bắc là hải dương vô tận. nước biển mãnh liệt vỗ vào vách đá. đối mặt phía trước là Tần Thiếu Dương chỉ cần một chường có thể đủ đem minh đánh chết. Tần Thiếu Phong đã không có đường sống, hắn biết rõ, Tần Thiếu Dương đối với chính minh có tâm tất giết, nếu không giết mình mà nói, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cùng với bị Tần Thiếu Dương đánh chết, còn không bằng có cốt khí một chút, nghĩ như vậy, Tần Thiếu Phong hít một hơi thật sâu. sau đó đối với Tần Thiếu Dương nói, “Tốt. ta thành toàn ngươi”.
Nói xong. Tần Thiếu Phong xoay người hướng về phía vách núi chạy đi, tung người nhảy về phía vực sâu vô tận. chi nghe phành một tiếng. Tần Thiếu Phong rơi vào bién sâu bóng dáng đã biến mất không thấy, nhưng không ai phát hiện một đạo hắc quang từ đáy biển phóng tới, cuốn đi thân thề Tần Thiếu Phong.
Tần Thiếu Phong tuy rằng không có thiên phú tu luyện, cho tới bây siờ cũng đều không có tu luyện qua. không có cái gọi là huyết tính võ giả. cuối cùng cũng không cùng Tần Thiếu Dương sinh tứ một chuyến, nhưng mà Tần Thiếu Phong tốt xấu cũng là trưởng tử Trấn Bắc vương phủ. hơn nữa từ nhỏ đọc tử thư ngũ kinh, kinh điển các nhà.
ở công phu dường khí đã sớm có chút thành tựu. có một thân ngạo khí. cho dù là chết cũng sẽ không chết ở trên tay Tần Thiếu Dương. mệnh hắn chỉ có chính mình mới có thể chấm dứt. lúc này mới dứt khoát lựa chọn nhảy vực.
Tần Thiếu Dương hẹn Tần Thiếu Phong đến một tòa Thiên Sơn này đúng là một ngọn núi cao nhất ở Tần Lĩnh tây bắc Thương Châu, phía bắc đúng là bắc hải vô biên vô hạn. sóng biển thật lớn vỗ lên vách đá. mà Tần Thiếu Phong bóng dáng vừa rơi vào mặt biển, trực tiếp đã bị sóng to cấp cuốn đi, biến mất vô tung vô ảnh.
Tần Thiếu Dương thấy Tần Thiếu Phong nhảy vực tự sát. đầu tiên là sửng sốt. bất quá lập tức cũng là một tiếng cười lạnh, nhìn vách núi thật sâu nọ cùng với sóng to phía dưới, lầm bầm nói, “Tự sát? Cùng tốt. còn đỡ cho bản công tứ phải động thủ giải quyết phế vật ngưoi”.
Nói xong. Tần Thiếu Dương đã xoay người đi về phía dưới núi, lại là một chút cũng không có đi kiểm tra Tần Thiếu Phong rốt cuộc đã chết hay chưa, theo Tần Thiếu Dương thấy, lấy thề chất của Tần Thiếu Phong từ nhỏ cơ thề yếu ớt nhiều bệnh như vậy, hơn nữa lúc trước mình một chưởng đã đem phổi Tần Thiếu Phong đánh xuyên qua. Tần Thiếu Phong tuyệt đối là chỉ còn đường chết, không có cơ hội còn mạng sống, cho nên cũng lười lại đi xem Tần Thiếu Phong rốt cuộc là đã chết hay chưa.
Ngay tại thời điểm Tần Thiếu Dương đi xuống núi, trên một ngọn núi cách ngọn núi của bọn họ cũng không quá xa. đang đứng hai bóng người nữ. một người trong đó dáng người cao gầy, quần áo cung trang màu trắng tuy rằng đem thân thề nàng toàn bộ bao lấy, bất quá cũng khó có thể che dấu thân tài ngạo nhân của nàng, chẳng qua trên mặt che mạng, thấy không rõ dáng vẻ tuyệt thế.
Mà ở bên cạnh cô gái này đứng một tiểu cô nương thoạt nhìn chừng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo tinh xảo vừa thấy đã biết lớn lên tất nhiên là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà lúc này trên mặt tiểu cô nương cũng lộ ra vẻ sốt ruột.
“Sư phụ. người xem. người kia nhảy vực, người nhanh đi cửu hắn. nhanh đi cửu hắn” Tiêu cô nương lay động cánh tay cô gái bên cạnh được nàng xưng là sư phụ kia sốt ruột nói.
Mà cô gái được tiểu cô nương kia gọi là sư phụ nghe tiểu cô nương nói, cũng lắc lắc đầu. đối với tiểu cô nương nói, “Liên Nhi, không cần làm loạn, đó là chuyện nhà Trấn Bắc vương phủ. phái Thiên Sơn chúng ta tuy rằng không sợ thế lực Trấn Bắc vương phủ. nhưng mà cũng không thề tự tìm phiền toái, dính vào chuyện như vậy. Nói đến cho dù là sư phụ ra tay cũng vô dụng, đứa nhỏ kia hẳn phải chết không thề nghi ngờ”.
Nghe xong sư phụ nói, tiểu cô nương trong hai mắt tràn ngập ra sương mù mông lung, từng giọt nước mắt từ trong mắt nàng chảy ra. nàng cùng sư phụ của nàng ở đây nhìn thấy toàn bộ sự tình trải qua. nhìn Tần Thiếu Phong bị Tần Thiếu Dương buộc nhảy vực, Liên Nhi lại cảm thấy đau lòng khó hiểu.
Cho nên vội vàng năn nỉ sư phụ đi cửu Tần Thiếu Phong, mà hiện tại nghe sư phụ nói xong. Liên Nhi rốt cuộc nhịn không được, chảy xuống nước mắt. nhìn bóng dáng Tần Thiếu Dương dần dần biến mất cũng không hiểu hơn một tia hận ý.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đạo Tâm Chủng Ma Tác giả: Thú Miêu Đích Lão Thử
Chương 2: Ma tôn truyền thừa (2)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Sư phụ tiểu cô nương nhìn bộ dáng Liên Nhi rơi lệ. đem Liên Nhi kéo lại, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Liên Nhi, nhẹ giọng đối với Liên Nhi nói, “Liên Nhi, trên thế giới này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. không phải con có thể đều quản được, được rồi, đừng khóc. Băng Tâm quyết của con đã tu luyện đến tầng thứ ba. không thể có nhiều cảm xúc dao động, nếu không con sẽ không thể đột phá đến cảnh giới tầng thứ tư. đạt tới Tiên Thiên cảnh giới”.
Nếu có người nghe cô gái này nói, nhất định là sẽ chấn động, một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi như vậy lại có thể đã là Hậu Thiên đỉnh phong, đã muốn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên.
Tiểu cô nương Liên Nhi nghe sư phụ nói xong, thoáng nhìn qua nước biển ngập trời xa xa nọ, chỉ có thể gật gật đầu. sau đó bị sư phụ nàng nắm tay đi về phía dưới núi. Trên hai ngọn núi đều khôi phục bình tĩnh, trừ bỏ gió núi vẫn gào thét như trước, không còn thanh âm gì khác nữa. mà gió núi gào thét nọ ô ô thổi, tựa như là hướng người ta kể ra tất cả những chuyện phát sinh ở đó, chỉ là không ai đến lắng nghe mà thôi.
***
Rét lạnh thấu xương hướng về phía Tần Thiếu Phong đánh úp lại, mang theo một chút chua xót cùng nước biển mặn liên tiếp quán nhập vào miệng hắn. khiến cho Tần Thiếu Phong hô hấp vốn đã cực kỳ khó khăn càng thêm cảm thấy khó chịu. Tần Thiếu Phong ý thức cũng đã dần dần mơ hồ, lâm vào hôn mê.
Từ phía dưới biển sâu đột nhiên trào ra một cỗ hắc vụ. quấn lấy thân thề Tần Thiếu Phong, lập tức túm lấy thân thể Tần Thiếu Phong hướng về đáy biển, trong nháy mắt đã biến mất không thấy .
Hắc vụ cuốn Tần Thiếu Phong nhanh chóng hướng về đáy biển, mà ngay ở một mảng lớn san hô ở dưới đáy biến, cái mảng san hô này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. phạm vi bao trùm cực kỳ rộng lớn. thật giống như là một tòa núi nhỏ vậy, mà ở trung ương mảng san hô như tòa núi nhỏ này có một cửa động thật lớn. hắc vụ cuốn Tần Thiếu Phong hướng về cái cửa động kia chui vào.
Mà sau khi nhập vào cửa động này, bên trong cũng là một cái động phủ rất lớn. hơn nữa ở bên trong động phủ không có nước biển. tựa như là bị năng lượng nào đó ngăn không cho vào độngphủ.
Phía trên động phủ có một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, tản ra hào quang nhè nhẹ. chiếu sáng toàn bộ động phủ. Toàn bộ động phủ này trống rỗng, tồn tại duy nhất chỉ là một bộ hài cốt. mà ngọn nguồn hắc vụ nọ chính là một bộ hài cốt này.
Một bộ hài cốt này dựa vào trên vách đá của động phủ. trên người bọc một cái trường bào màu trắng, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm. cái trường bào màu trắng này lại vẫn như mới, một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm, tựa như còn có một chút hào quang nhè nhẹ lóe ra.
Hắc vụ bọc Tần Thiếu Phong sau khi tiến nhập vào tòa động phủ này, trực tiếp đem Tần Thiếu Phong đặt ở phía trước bộ hài cốt này, lập tức cỗ hắc vụ nọ chậm rãi thu về trên người hài cốt. Mà lúc này Tần Thiếu Phong đã chỉ còn lại có một tia khí tức vô cùng mõng manh, tùy thời đều có khả năng sẽ chết đi.
Bất quá ngay tại lúc này, trên hài cốt nọ một trận hào quang lóe ra. bỗng nhiên một cái bóng người mơ hồ xuất hiện ở trên bộ hài cốt nọ, dần dần ngưng tụ. cuối cùng ngưng tụ thành một nam tứ thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, vô cùng tuấn mỹ.
Nam tứ chợt nhìn, làm cho người ta thấy vô cùng thân thiện, làm cho người ta nhịn không được có cảm giác thân cận. nhưng mà nhìn kỹ lại, bên trong đôi mắt nọ lại lộ ra tà khí nhè nhẹ. làm cho người ta cảm thấy cả người không thoải mái, bất quá cái cảm giác mâu thuẫn này xuất hiện ở trên người nam tử này cũng làm cho nam tử này có một loại khí chất nói không rõ được.
Mà nam tử này sau khi ngưng tụ ra. chỉ nhìn Tần Thiếu Phong đang ngã trên mặt đất đã muốn hấp hối, cũng không có ý tứ ra tay cứu trị Tần Thiếu Phong, sau khi nhìn một hồi lâu. lúc này mới hơi hơi ngửa đầu. thở dài một tiếng nói, “Ài, không thể tưởng được Tiêu Dao Ma tôn ta hao hết lực lượng cuối cùng cứu trờ về truyền nhân, lại có thể là xấu như vậy, điều này làm cho Tiêu Dao Ma tôn ta nét mặt già nua đặt ở nơi nào đây?”
Nếu là Tần Thiếu Phong lúc này còn thanh tỉnh mà nói, khẳng định là sẽ nhảy dựng lên cùng Tiêu Dao Ma tôn này lý luận một phen, tuy rằng Tần Thiếu Phong không dám nói chính minh là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử. nhưng mà ít nhất cũng là mi thanh mục tú. mày kiếm mắt sáng, tương lai dù thế nào cũng là một công tử hào hoa. lại có thể bị Tiêu Dao Ma tôn này nói thành quá xấu. cho dù là Tần Thiếu Phong không chết, nghe hắn nói câu này cũng sẽ bị tức chết.
“Ài, quên đi, xấu chút thì xấu chút đi, tuyệt thế mỹ nam tử tiêu sái anh tuấn, phong lưu không kềm chế được như bản tôn vậy, thật đúng là khó mà tìm. Xem bộ dáng ngươi là xấu chút, bất quá so ra. tuy so sánh cùng bản tôn tự nhiên là kém quá nhiều, so sánh cùng những người khác tin tưởng cũng sẽ không quá kém cỏi” Tiêu Dao Ma tôn sau khi thở dài một tiếng, lại nhìn thoáng qua Tần Thiếu Phong hơi thở mong manh nằm trên mặt đất một cái, vẫn không có ý tứ muốn cứu trị cho Tần Thiếu Phong, chỉ lo ở nơi đó lầm bầm.
Sau khi nói xong. Tiêu Dao Ma tôn lại thở dài một tiếng, thân thề ngưng tụ ra nọ chậm rãi ngồi xếp bằng ở phía trước Tần Thiếu Phong, nhìn Tần Thiếu Phong nằm trên mặt đất. lại lầm bầm nói, “Đồ nhi, vi sư là ở chỗ này chờ ngươi hơn hai ngàn năm. ngươi nói ngươi sao giờ mới đến đây?”
Cái Tiêu Dao Ma tôn này lại là mặc kệ Tần Thiếu Phong có đáp ứng hay là không, lại có thể đã lấy thân phận sư tôn Tần Thiếu Phong mà tự xung.
“Hai ngàn năm. hai ngàn năm, vi sư bị nhốt ở trong này hai ngàn năm. Con mẹ nó chứ. đám tiện nhân Ngọc Nữ phái, bản tôn không phải chỉ là tìm vài đệ tử tư sắc không tệ của các ngươi làm lô đỉnh thôi sao? Các ngươi lại dám ám toán bản tôn như vậy sao? Còn có Tô Mị Nhi con tiện nhân này, bản tôn lúc trước cũng không nên mềm lòng, nên hút khô chân nguyên của ngươi, thả hố về rừng, chân chính thả hổ về rừng mà!”
Sau khi trầm mặc thật lâu. Tiêu Dao Ma tôn lại lên tiếng rống lớn lên. tiếng rống giận dữ đem toàn bộ động phủ đều chấn lắc lư. sau đó tựa như là muốn đem toàn bộ tức giận chính minh bị nhốt ở trong này hơn hai ngàn năm đều phát ra. lập tức Tiêu Dao Ma tôn lại rống lớn lên.
“Còn có lão tạp mao Côn Luân phái, đạo sĩ thối Chính Nhất đạo, toàn nho sinh Đại Nghĩa môn. các ngươi đều chờ đó, đệ tử bản tôn sẽ vì ta báo thù. uổng cho các ngươi tự xung nhân sĩ chính đạo, lại có thể đánh lén bản tôn. các ngươi tính là chính đạo gì! Còn có Thị Hồn tông. Huyết Ma tông. A. quên đi, các ngươi đều là ma đạo, cũng không có gì nói với các ngươi”.
Sau khi rống lớn một hồi, Tiêu Dao Ma tôn tựa như đã đem lửa giận trong lòng phát tiết sạch sẽ. lúc này mới bình tĩnh xuống, lại cúi đầu nhìn Tần Thiếu Phong, trên mặt mang theo thần sắc kiêu ngạo, lập tức đối với Tần Thiếu Phong nói, “Đồ nhi, vi sư là một người rất giỏi, đến. đến. đến. vi sư liền nói cho ngươi một chút công tích vĩ đại của vi sư trước kia”.
Kế tiếp, Tiêu Dao Ma tôn lại bắt đầu lải nhải giảng thuật công tích vĩ đại của chính minh, chẳng qua Tần Thiếu Phong hơi thở mong manh, đã chết ngất đi một chút phản ứng cũng không có cấp cho Tiêu Dao Ma tôn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đạo Tâm Chủng Ma Tác giả: Thú Miêu Đích Lão Thử
Chương 3: Ma tôn truyền thừa (3)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi lải nhải đem công tích vĩ đại chính minh hướng về phía Tần Thiếu Phong đang hôn mê trung nói ra. Tiêu Dao Ma tôn tặc lười một cái, tuy rằng là thân hình ngưng tụ. không có khả năng có nước miếng, bất quá Tiêu Dao Ma tôn vẫn làm ra một bộ dáng nuốt nước miếng, giống nhau nói lâu như vậy, hắn cũng là miệng khô lười khô vậy.
Sau đó lại là lầm bầm nói, “Ài, thư thái, hai ngàn năm. rốt cục cũng có người có thể cùng bản tôn trò chuyện, thoải mái, thật là thoải mái”.
“Ai da. đồ nhi, ngươi sao có thể chết được? Ngươi không thể chết, ngươi mà chết thì ai báo thù cho vi sư!” Rốt cục sau khi nói chuyện thư thái Tiêu Dao Ma tôn mới phát hiện Tần Thiếu Phong đã muốn chết, lại là kêu lên.
Sau đó một chi điểm ra. một đạo hào quang từ đầu ngón tay hắn bắn ra. dừng ở trên người Tần Thiếu Phong. Tần Thiếu Phong vốn hơi thở mong manh sinh cơ tựa như là lập tức gia tăng lên rất nhiều.
Sau khi thấy được tình huống như vậy, Tiêu Dao Ma tôn thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại là có điểm xấu hổ đối với Tần Thiếu Phong nói, “Đồ nhi, ngươi cũng không nên trách sư phụ. ngươi phải hiểu cho sư phụ. ta nhiều năm như vậy không cùng người nói chuyện, khó tránh khỏi có chút kích động, tốt rồi, tốt rồi, để cho vi sư nhìn xem tư chất của ngươi thế nào đi”.
Sau khi nói xong. Tiêu Dao Ma tôn đưa tay từ trên người Tần Thiếu Phong đảo qua. ở trên tay Tiêu Dao Ma tôn xuất hiện từng đạo hào quang, theo tay phải Tiêu Dao Ma tôn di động mà đảo qua toàn thân Tần Thiếu Phong.
“Đồ nhi, ngươi nói ngươi bộ dạng xấu chút còn chưa tính, vi sư có thể nhịn, nhưng mà ngươi tư chất sao lại kém như vậy? Chỉ với tư chất này của ngươi, làm sao có thể báo thù cho vi sư!” Tiêu Dao Ma tôn ở kiểm tra thân thể Tần Thiếu Phong một phen, phát hiện Tần Thiếu Phong kinh mạch chẳng những là cực kỳ nhỏ, lại còn héo rút. ở thiên phú tu luyện quả thực là cực tệ, không khỏi làm cho Tiêu Dao Ma tôn hổn hển kêu lớn lên.
Bất quá sau khi hét to một tiếng. Tiêu Dao Ma tôn lại bình tĩnh xuống, đối với Tần Thiếu Phong nói, “Bỏ đi, kinh mạch không xong thành dạng như vậy, đối với những người khác mà nói cũng chỉ là một phế vật. bất quá tính ngươi may mắn. vi sư cũng có thử tốt cho ngươi, đến lúc đó thành tựu của ngươi cũng sẽ không kém hơn so với người khác”.
Sau khi nói xong. Tiêu Dao Ma tôn hướng về hài cốt chính minh vẫy một cái, một cái nhẫn ở tay phải hài cốt giống như là hắc thiết hoàn xuất hiện ở trên tay hắn. lập tức Tiêu Dao Ma tôn ở trên nhẫn vuốt qua. nhất thời nhẫn nọ hào quang chợt lóe, giống như từ trong đó xuất hiện thử gì.
Đây là một thứ cùng loại với nhãn cầu con người, chẳng qua ở trên nhãn cầu có lôi quang nhè nhẹ, Tiêu Dao Ma tôn thưởng thức nhãn cầu này, tựa như là nhớ lại cái gì. lập tức đối với Tần Thiếu Phong nói, “Đồ nhi, đây là thứ mà vi sư ở tại một tòa động phụ thượng cổ có được, vi sư bị hảm hại chi sợ cũng là vì thứ này, hiện tại chỉ có thể tiện nghi cho ngươi”.
Nhãn cầu trong tay Tiêu Dao Ma tôn này thật là hắn ở động phủ thượng cổ tiên giới có được, chẳng qua từ sau khi được cái nhãn cầu này hắn liên tục nghiên cửu thử này rốt cuộc là có tác dụng gì. kết quả cho tới bây giờ cũng vẫn chưa có nghiên cửu ra. chi thăm dò được một chút công dụng của nhãn cầu này.
Đó là khi đem cái nhãn cầu này nắm ở trong tay, sẽ từ bên trong cái nhãn cầu này thâm thấu ra một tia lôi điện lực, có thế rèn luyện kinh mạch cùng đan điền tự thân, khiến cho không gian đan điền cùng kinh mạch càng lúc càng lớn.
Mà cũng là ỳ vào công dụng của nhãn cầu này. Tiêu Dao Ma tôn công lực mới có thế ở cảnh giới ngang nhau so với người khác cao hơn rất nhiều, mà bí mật này hắn chi nói cho tông chũ Tô Mị Nhi Huyền Nữ phái, không ngờ sau đó Tiêu Dao Ma tôn bị chính đạo. ma đạo liên thủ hàm hại. chính là Tô Mị Nhi bán đứng Tiêu Dao Ma tôn.
Nhìn nhãn cầu trong tay. Tiêu Dao Ma tôn thở dài một hơi. đem cái nhãn cầu này đặt ở trên người Tần Thiếu Phong, để cải tạo tư chất của Tần Thiếu Phong.
Chỉ là ngay tại lúc này. cái nhãn cầu kia đã bỗng nhiên thoát ly bàn tay Tiêu Dao Ma tôn. lập tức hướng về mi tâm Tần Thiếu Phong bay đi. sau khi dừng ở mi tâm Tần Thiếu Phong, lại có thế biến thành một đoàn chất lỏng, lập tức chui vào bên trong mi tâm của Tần Thiếu Phong.
Cái biến cố này đột nhiên làm cho Tiêu Dao Ma tôn ngây ngần cả người, bất quá lập tức chửi ầm lên. “Con mẹ nó chứ. khốn kiếp, bản tôn dùng tâm huyết tế luyện ngươi ba ngàn năm. ngươi con mẹ nó cũng không cảm kích, không chịu nhận chủ. tiểu từ này cái gì cũng chưa làm. ngươi liền nhận chũ? Khốn kiếp, khốn kiếp!”
Tiêu Dao Ma tôn kiềng chân mắng to. qua một hồi lâu mới bình ổn xuống, nhìn mi tâm Tần Thiếu Phong, ánh mắt hung tợn. xem ra tựa như là muốn mỡ ra mi tâm Tần Thiếu Phong, đem nhãn cầu nọ đoạt lại vậy.
Bất quá cuối cùng vẫn thở dài một hơi. đối với Tần Thiếu Phong nói. “Quên đi. vi sư vốn chính là tính tặng cho ngươi, cho ngươi nhận chũ cũng là không sai. không sai” Nghiến răng nghiến lợi nói xong những lời này. Tiêu Dao Ma tôn hai mắt sáng ngời, lại đánh giá Tần Thiếu Phong.
Lúc này đây Tiêu Dao Ma tôn trên mặt lộ ra vui vẻ tươi cười, lập tức hô to nói. “Diệu. diệu, số mệnh tận trời, có thể ngưng tụ tư chất long phượng, tiểu từ ngươi tiền đồ vô lượng, thật sự là không nghĩ tới. bản tôn tìm được một đệ từ số phận bá đạo như thế. báo thù có hi vọng, báo thù có hi vọng”.
Sau khi cười ha ha một hồi. Tiêu Dao Ma tôn sắc mặt ngưng trọng một ít. nhìn Tần Thiếu Phong trên đất. tựa như đưa ra quyết định quan trọng gì đó. “Bỏ đi. bỏ đi. vi sư thế nào cũng phải cho ngươi điểm ưu việt, cho tới bây giờ đều là vi sư tìm người khác làm lô đỉnh, hôm nay vi sư liền hy sinh vì nghĩa một lần. làm lô đỉnh cho ngươi một lần”.
Công pháp tối cường Thiên Ma môn. công pháp tối cao trong Thiên Ma sách Đạo tâm chủng ma. muốn tu luyện thành công phải có lô đỉnh mới được, bình thường thực hiện đều là tìm kiếm người khác làm lô đỉnh, bất quá còn có một cách thực hiện, đó phải là lấy tự thân làm lô đỉnh, đem tự thân ngưng tụ thành một quả ma chủng, chùng nhập trong cơ thể người khác, toàn bộ thành toàn cho người khác.
Mà cái loại thực hiện này mới là công pháp tu luyện chính thống nhất của Đạo tâm chùng ma đại pháp, chăng qua người trong ma đạo có người nào sẽ làm như vậy?
Tiêu Dao Ma tôn cái này cũng là đi tới bước dầu hết đèn tắt. vì có thể để cho Tần Thiếu Phong về sau vì mình báo thù. cho nên mới sẽ hy sinh vì nghĩa, quyết định lấy thân làm lô đỉnh, vì Tần Thiếu Phong ngưng tụ ma chủng, khiến cho Tần Thiếu Phong có thế tu luyện thành công Đạo tâm chùng ma đại pháp.
Nhìn Tần Thiếu Phong trong hôn mê. Tiêu Dao Ma tôn cắn răng một cái. cả người hắc quang phụt ra. thân hình ngưng tụ thành một điểm, bắt đầu chính thức truyền thừa Đạo tâm chủng ma đại pháp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius