Toà nhà đồ sộ của công ty liên hợp nằm chìm trong ánh sáng mờ mờ, chỉ ở tầng lầu hai đèn còn sáng rực, ồn ào tiếng cười nói, âm thanh vằng xuống tận đường.
Tôi theo người tài xế đi lên từng bậc thang, tối nay chú Quang cho ông ấy đến đón tôi với một lời nhắn ngắn gọn " Con đến công ty ngay, tối nay chú có liên hoan"
Thế là tôi đi.
Hầu như bất cứ chuyến công tác hay hội họp ở đâu, chú Quang cũng dẫn tôi đi theo, và tôi đang thất nghiệp, không đi chơi thì ở nhà làm gì. Buồn chết, tôi sợ bị buồn lắm.
Dãy hành lang vắng hoe, chỉ có phòng cuối là nhộn nhịp, cánh cửa bằng kính khép hờ qua lớp kính tôi thấy mấy chục cặp mắt đổ dồn ra cửa. Trời ơi, chỉ toàn là con trai có lẽ chú Quang nói gì đó nên họ chờ gặp tôi như chờ gặp một sinh vật ngoài trái đất bay tới. Tôi ngượng ngập đứng ở cửa, không biết phải vào như thế nào. Tôi chả run đâu, nhưng cũng hơi ngan ngán. Cả phòng toàn con trai thế này, kể cũng dễ sợ lắm chứ. Không biết chú Quang bảo tôi đến đây làm gì. Chú này thật khó hiểu .
Tôi đang hoang mang thì chú Quang đi đến nắm tay tôi :
-Vô đây con , vô ngồi cạnh chú nầy đừng sợ
Tôi rụt rè đi vào, ngồi xuống một chiếc ghế đầu bàn, mấy chục cặp mắt lại chĩa vào tôi đầy tò mò. Không hiểu họ nhìn gì, làm như từ nhỏ đến lớn họ chưa thấy con gái lần nào, bộ họ không sợ người khác lúng túng sao chứ
Chợt một giọng nói vang lên :
-Giám đốc có cô cháu xinh quá
Tôi ngước nhìn về hường ấy , đó là một người đàn ông có nụ cười thật khó ưa , tôi chưa thấy ai có chiếc bụng to hơn ông ấy ( chắc trong đó chứa nhiều bia lắm )
Thấy tôi nhìn , ông ấy lại cười :
-Cháu được bao nhiêu tuổi rồi anh Chín ?
Chú Quang cười dễ dãi :
-Hai mươi bốn
Ông ấy vươn người tới , gắp cho tôi một con tôm thật to :
-Ăn đi con ,cứ thoải mái đừng sợ
Tôi lập tức hết ác cảm với ông ấy ngay ( ai mà ghét được người cho mình ăn chứ )
Tôi nhìn ông nhỏ nhẹ :
-Cám ơn chú
-Con gái hiền quá nhỉ ?
Ở phía vuông góc bàn , có những tiếng rì rầm bàn tán :
-Cô ta chả có vẻ gì là nữ đạo diễn cả , tao tưởng đạo diễn phải ngầu lắm chứ .
-Ừ nghe giám đốc nói , tưởng sẽ xuất hiện một nàng nữ tướng dữ dằn lắm .
-Cô ta có vẻ nữ sinh hơn
-Nhìn cô ta thuỳ mị đó chứ
-Và đẹp nữa
-Đẹp thì không đáng nói , nhưng con gái làm nghề đạo diễn mà có vẻ nhu mì vậy kể cũng lạ
Tôi nhìn họ , từ nãy giờ chỉ có một người con trai ngồi yên , tựa người vào thành ghế . hắn xoay xoay lon bia trên tay , dáng điệu uể oải . Bất chợt hắn nhếch mép cười :
-Khoan nhận xét vội đã , tao thấy cô ta không hiền như tụi mày nghĩ đâu hoa hồng nào mà chẳng có gai
Tôi ngồi lặng , căng thẳng lắng nghe , hắn là ai mà soi mói tôi thế , nãy giờ tôi có chọc ghẹo gì hắn đâu chứ
Người con trai ngồi cạnh hắn lập tức cãi lại :
-Đừng nghĩ xấu người ta mầy , gai đâu mà gai , tao thấy cô ta dễ thương đó chứ
-Thì mầy cứ giữ lấy ấn tượng của mầy , tao có cản đâu , nhưng theo tao thì cô ta không hiền . Con gái mà có cặp mắt như thế dứt khoát không phải loại người đơn giản . Cô ta biết giấu bản chất cũa mình đấy , nhìn là biết ngay .
-Thằng Duy đúng là bác sĩ phẫu thuật , nhìn ai cũng phân tích xem người đó có cấu tạo thế nào , mệt mầy quá .
Thì ra hắn là bác sĩ , nhưng sao hắn lại ở đây , buổi liên hoan hôm nay toàn là những kỹ sư và những người lãng đạo của công ty , chú Qaung bảo tôi thế mà . Tự nhiên tôi thấy tò mò về hắn
Duy nhún vai :
-Nhưng sao nãy giờ tụi mình quan tâm đến cô ta nhiều vậy , người ta ra sao kệ người ta
Hắn nâng ly lên :
-Tụi mầy mời tao đấn đây để nghe phê bình người ta hả ?
Những cánh tay nâng ly lên , mỗi người một tiếng ồn ào :
-Thì thôi , không nói đến cô ấy nữa . Dô đi
-Khoan đã , tụi mình uống chúc mừng cái gì đây
-Rồi ,chúc mừng buổi liên hoan hôm nay có một người đẹp đến dự -Đồn ý , chúc mừng phái đẹp
Gã con trai tên Duy khẽ nhún vai :
-Chúc mừng
Tôi ngồi im , cúi nhìn bình hoa trước mặt
Chợt một gã con trai đứng dậy , ly bia trên tay , đi đến cạnh chú Quang
-Chú cho phép con làm quen với Như Phượng , được không chú ?
Chú Quang gật đầu , cười dễ dãi :
-Được , cứ mời nó đi , tao không khó khăn đâu
Hắn quay qua tôi :
-Xin tự giới thiệu nhé , tôi tên Phúc Thanh , xin phép mời phượng nhấp môi một chút làm quen . phượng đồng ý không ?
Tôi hơi ngước lên , nhẹ nhàng đón lấy chiếc ly trên tay Phúc Thanh mím môi vào thành ly rồi trả lại hắn . Hắn lắc đầu :
-Không được , Phượng uống thế thì ít quá , như vậy chưa đủ
Tôi nhỏ nhẹ :
-Dạ thôi , xã giao với anh bao nhiêu đó đủ rồi , Phượng không biết uống bia
-Sao vậy ?
-Dạ không sao hết , chỉ tại Phượng không uống được
Phú Thanh như muốn kéo dài phút đứng bên tôi , hắn kép nài :
-Một tí thôi mà Phượng
-Dạ thôi
-Phượng nỡ phụ lòng tôi sao
"Trời , một câu nói văn hoa không chịu được " mà sao hắn cải lương thế. Tôi mỉm cười và dịu dàng từ chối. Nhóm con trai ở bên kia bàn ngồi yên theo dõi tôi và hắn.
Trường Duy nheo mắt nhìn tôi mỉm cười một nụ cười khó hiểu
Rồi hắn đứng lên , đủng đỉnh đi về phía tôi , giằng ly bia trên tay Phúc Thanh lì lì nói :
-Bây giờ đến lượt tao , mầy đi chỗ khác đi
Và hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi :
-Tôi biết nếu cần cô cũng uống cả ly như ai . Xin mời
Tôi ngước lên , hơi trừng mắt nhìn hắn . Hắn vẫn cúi xuống điềm tĩnh nhìn xoáy vào mắt tôi ,một tia nhìn áp đảo
Tôi quay đầu đi , giọng khô khan :
-Tôi không biết uống
-Có chứ . Tôi tin chắc là cô cũng uống được chút ít ,nhìn mắt cô là tôi biết ngay
Hắn gần như ấn chiếc ly vào tay tôi :
-Xin mời
Tôi máy móc kề ly vào môi . Hớp một ngụm . Trường Duy gật đầu hài lòng :
-Có thế chứ
Rồi hắn lững thững đi về chỗ ngồi , gương mặt kín đáo không một cảm xúc .
Phú Thanh bỗng đứng dậy , đi khệnh khạng đến bên tôi cúi xuống . Mùi bia phả ra làm tôi nhộn nhạo váng vất , tôi giận vô cùng , nhưng vẫn cố cười hòa nhã với hắn. Hình như cử chỉ của tôi không lọt khỏi cặp mắt của Trường Duy , tôi thấy hắn nhếch môi cười một mình . Chết tiệt cặp mắt của hắn đi , việc gì mà hắn cứ soi mói tôi hoài thế .
Tôi ngồi yên , lơ đãng nghe Phúc Thanh mà không hiểu hắn nói gì . Ánh mắt sắc bén của Trường Duy làm tôi gờn gợn , xốn xang . Hắn cứ ngồi yên , đầu nghiêng nghiêng nhìn tôi , và mỗi lần tôi nói một câu gì đó , hắn lại nhường mắt lên hoài nghi , ánh mắt ấy như muốn bảo :" Tôi đã hiểu thấu tim đen của cô rồi , nếu được cô sẽ bảo thằng Phúc Thanh rằng : anh không xứng đáng với tôi chứ gì .Cứ gai góc đi cô bé , đừng có làm ra vẻ hiền lành như thế , không qua khỏi mắt tôi đâu "
Không chịu nổi tia nhìn của Trường Duy , tôi hơi cụp mắt xuống .Nhưng cảm thấy tức mình , tôi ngẩng lên hếch mũi lên thách thức . Hắn ngả người ra sau , cười lơ đãng ... Đúng là con người nguy hiểm
Buổi liên hoan hôm nay lãng nhách dễ sợ . Tự nhiên chú Quang bắt tôi đến đây để ngồi nghe toàn chuyện vớ vẩn . Tự nhiên họ chúi mũi vào khen tôi hiền thùy mị ... một lô nhửng tính tốt mà tôi không hề có . Thế rồi trong đám ấy , một gã con trai đầy gai góc cố chứng minh cái điều ngược lại . tôi có bảo là mình hiền đâu , nhưng bằng cách nhìn của hắn thì tôi là con người sắc sảo đáng gườm ... Làm như tôi dễ sợ lắm vậy .
Vậy mà không hiểu sao tôi thấy ngán hắn . bực mình gì đau ấy .
Tôi đang đọc sách thì có tiếng chuông reng ngoài cổng , tôi chạy xuống . Thật không tin vào mắt mình , Trường Duy và Phúc Thanh đang đứng đó .Dáng điệu Phúc Thanh có vẻ bồn chồn .Trường Duy bình thản ngó lơ ra đường .
Tôi mở rộng cánh cửa :
-Hai anh vào nhà chơi
Ngồi đối diện với nhau bên chiếc bàn tròn . Trường Duy ung dung rút thuốc châm lửa hút , Phúc Thanh lúng túng bẻ những ngón tay nghe rắc rắc . Và sau khi đã bẻ đủ mười ngón , có lẽ không còn gì để bẻ nữa hắn bắt đầu vuốt mớ tóc bù xù , nhìn mà tội ghê
Tôi dịu dàng :
-Mời hai anh uống nước
-À ,vâng ...vâng
Phúc Thanh hấp tấp cầm ly nước uống một hơi , rồi vụng về đặt xuống bàn . Tôi thấy ly nước vơi còn có chút xíu
Phúc Thanh lại liếm môi :
-Nước ngọt ghê
"Nước trà mà ngọt gì " ông này buồn cười ghê . Tôi che miện giấu một nụ cười khó nén . Hình như Trường Duy đá chân Phúc Thanh một cái . hắn ngồi im như phỗng
Tôi nhỏ nhẹ :
-Sao anh biết nhà Phượng vậy ?
-Tụi này hỏi chú Quang , nhà Phượng dễ tìm quá , tìm là gặp liền , trên đường cứ sợ Phương không có nhà
Tôi hỏi lại :
-Nếu Phượng không có nhà thì sao ?
-Thì ...ờ ...à ..Thì tụi tôi sẽ ngồi chờ
Nhìn Phúc Thanh có vẻ khổ sở , tự nhiên muốn trêu hắn một tí , tôi dịu dàng :
-Nhưng ba mẹ Phượng không biết hai anh thì sao ?
Phúc Thanh càng lúng túng : trời ạ , đôi tay hắn bắt đầu huơ loạn xạ
-Ơ .. ơ...thì ...
Trường Duy xen vào , giọng điềm đạm :
-Tôi tin hai bác sẽ vui lòng để bọn tôi ở đây vì ...
Hắn nheo mắt nhìn tôi :
-Vì người lớn bao giờ cũng phân biệt được bạn bè Phượng với kẻ trộm , đúng không Phượng ?
Đúng là miệng lưỡi Tô Tần .Tôi ngồi im , định bảo hắn "coi chừng ,nhìn anh chẳng khác họ mấy đâu ".Nhưng thôi , lỡ hắn có tung ra mô5t đòn thì sợ đỡ không nổi . Thôi tránh voi chẳng xấu mặt nào .
Tôi chớp mắt , gương mặt vô tội
Trường Duy lim dim mắt quan sát phản ứng của tôi , anh ta cười khẽ , nụ cười như muốn nói " cô giấu mình kỹ lắm , nhưng rồi xem , tôi sẽ biết cách moi những chiếc gai của cô bẻ đi . Chờ đấy !"
Tôi hơi cong môi lên , rồi chẳng thèm quan tâm đến anh ta nữa , nhìn Phúc Thanh :
-Anh Thanh hôm nay có đi làm không ?
-Có chứ , đi làm về là đến nhà Phượng ngay đấy , chưa kịp ăn cơm nữa
Trường Duy liếc Phúc Thanh , như muốn bảo " thằng ngáo " .Anh ta có vẻ quê với tôi và cứ gườm gườm nhìn tôi phản ứng . Tôi vẫn nhẹ nhàng nhìn Phúc Thanh :
-Anh Thanh đi làm cả ngày chắc mệt lắm hả ?
-Đâu có làm cả ngày mà mệt Phượng , trưa cũng có giờ nghỉ nữa
-Vậy à ?
-Ừ
Tôi ngồi im , chẳng biết nói gì thêm nữa , thật khó mà gợi chuyện với anh chàng này
Thấy tôi im lặng ,Phúc Thanh có vẻ lúng túng , hắn như khổ sở tìm cách nói chuyện mà chẳng biết phải bắt đầu từ đâu , chỉ biết đưa mắt nhìn Trường Duy cầu cứu . Rồi như nghĩ ra điều gì đó hắn hớn hở :
-Chiều nay trời đẹp ghê há Phượng ?
-Dạ
-Chắc Phượng đâu có làm gì hả ?
-Dạ , Phượng còn bận công chuyện buổi tối
Phúc Thanh như cụt hứng , lại im lặng rồi nói vớ vẩn :
-Hai bác có khoẻ không Phượng ?
-Dạ khoẻ
-Phượng lúc này bình thường chứ ?
-Dạ bình thường
-Mấy cô em Phượng cũng khoẻ hả ?
-Dạ khoẻ
"Còn bà dì của Phượng nữa , anh hỏi vậy là bỏ sót rồi đấy " tôi nghĩ thầm , định kê nhẹ Phúc Thanh , nhưng thôi , dù sao thì Trường Duy cũng ngồi ở đây
Nãy giờ Trường Duy ngồi im , như ngao ngán cách nói chuyện ngớ ngẩn của Phúc Thanh . Vẻ mặt anh ta như vừa phát hiện mình có một thằng bạn ngáo không chịu được . Bất chớt anh ta đứng dậy , hất mặt với Phúc Thanh một cái , rồi quay qua tôi , cười lịch sự :
- Ghé thăm Phượng một tí , tụi này xin phép về nghe
Tôi hơi bất ngờ vì cử chỉ của Trường Duy , nhưng cũng xả giao :
-Dạ . Hôm nào rảnh hai anh đến chơi
Phúc Thanh tươi cười :
-Vâng , mai mốt tôi sẽ đến nữa . Về nghe Phượng
Trường Duy lầm lì đi ra cổng . Anh ta có vẻ bực Phúc Thanh . nhìn cung cách của họ . tôi đoán Phúc Thanh không dám đến một mình nên nhờ Trường Duy đi ủng hộ tinh thần . Hai người này thật buồn cười
Vài hôm sau , Phúc Thanh lại đến vào buổi trưa dĩ nhiên kèm theo " quân sư "Trường Duy . Tôi tiếp hai người vẩn với thái độ hồ hởi , mềm mõng
Nhưng xem ra Phúc Thanh chẳng khá hơn lần trước là bao nhiêu , thậm chí còn tệ hơn nữa . và Trường Duy mấy lần lắc đầu ngao ngán
Vừa ngồi vào bàn , Phúc Thanh nhìn quanh quất :
-Sao nhà Phượng hôm nay vắng vậy ?
-Dạ , ba mẹ Phượng về quê chỉ có mình Phượng ở nhà
Hắn buột miệng :
-Tế thì tốt quá
Dưới gầm bàn , Trường Duy đá chân Phúc Thanh một cái . Có lẽ hiểu mình ăn nói linh tinh , hắn loay hoay tìm cách bào chữa :
-À .. ờ...ý tôi muốn nói là không có người lớn thì thích hơn , dễ nói chuyện hơn
Thấy đôi mắt mở lớn của tôi , hắn đâm hoang mang và càng lúng túng :
-Ơ... tính tôi nghĩ sao nói vậy , thẳng lắm , thường tại vì đến nhà bạn không có ai thích có người lớn kiểm soát cả , ngại lắm . Tôi nói thật đấy mà , bộ Phượng giận hả ?
Tôi chưa kịp trả lời , Trường Duy đã thở hắt một hơi , lên tiếng , giọng xã giao :
-Phượng xin được việc làm chưa ?
-Dạ chưa
-Bây giờ sinh viên mới ra trường khó mà tìm việc , nghề của Phượng lại đặc biệt , thất nghiệp hoài chắc buồn hả Phượng ?
-Buồn lắm anh , đi ra đi vào hoài thấy thời gian dài quá
Tôi cười mím :
-Hay là anh Duy dạy Phượng học nghề của anh đi , may ra Phượng tìm được việc làm .
Trường Duy nhướng mắt :
- Tôi chỉ biết có dao mổ với kéo , sợ Phượng không dám tiếp xúc mấy thứ đó chứ
-Chỉ sợ anh Duy không muốn dạy thôi
-Ngược lại , tôi sẵn sàng . Nhưng sợ lúc đó Phượng lại "đạo diễn " cho tôi làm thứ khác , rốt cuộc không biết mình là ai
Tôi nhăn mũi kê nhẹ :
-Anh là đệ tử của Tô Tần
Trường Duy đáp lễ :
-Và Phượng cũng thuộc hàng " sư muội " của tôi
Chúng tôi bật cười . Bất giác tôi nhìn vào mắt Trường Duy , anh ta cung nhìn lại tôi , như một thoáng đồng điệu... tôi chớp mắt quay đi
Phúc Thanh quá đơn giản , làm sao nhận ra được điều tinh tế ấy
Thấy hắn ngồi cứng đo , mắt dán vào bức tranh trên tường , tôi gợi chuyện :
-Anh Thanh thích bức tranh đó lắm hả ?
-Đâu có thích
-Vậy à , Phượng thấy tranh đó hay ghê , cảnh thật sống động , màu sắc vừa thực vừa hài hoà nữa
Phúc Thanh khoát tay :
-Ôi , cảnh vậy mà đẹp gì , tôi khoái tranh vẽ tài tử hơn
Tôi hơi ngỡ ngàng , nhưng cũng tế nhị lảng chuyện
-Anh Thanh chắc thích xem phim lắm hả ?
-Phim ảnh thì có gì mà thích . Hắn chợt ngừng lại , rồi như nhớ ra , khoa tay rối rít -Ừ .. à quên , nhưng mà cũng thích lắm chứ , tôi thích xem phim lắm , nếu Phượng đi chung với tôi thì càng thích hơn nữa
Trường Duy nhìn Phúc Thanh chăm chăm ,Tia mắt như muốn bảo " nói năng gì sỗ sàng vậy ông " Phúc Thanh ngồi yên
Tôi cũng chẳng biết gì để nói nữa , chỉ ráng cười xã giao thôi . Tôi thấy Trường Duy nhìn tôi như có chút cảm thông , có lẽ anh ấy thấy tôi khổ sở thế nào khi phải tiếp chuyện mấy tên con trai vớ vẩn như thế . Bực mình mà vẫn phải giữ vẽ lịch sự ...Giờ thì hình như anh ta không còn thấy tôi kiêu kỳ ngầm nữa , thật là dễ chịu
Và cũng như lần trước , khi chia tay Trường Duy vẩn lầm lì với Phúc Thanh . Có lẽ một lát không có tôi , anh ấy sẽ nói cho hắn một trận cũng nên
Rời cổng rồi , tôi thấy Phúc Thanh tười cười nhìn Trường Duy : -Lần này được chứ Duy ? Mầy thấy tao mời nàng đi chơi một cách tế nhị đấy chứ ?
-Tế nhị con khỉ , lần sau mầy rủ thằng Định đi đi , tao sợ mầy quá rồi .
Rồi Trường Duy phóng xe vọt đi , mặt Phúc Thanh ngớ ra thiễu não
Tôi ngồi cạnh Bích Loan ở phòng chờ , nó nhấp nhổm hết ngồi xuống rồi đứng lên đi về phía phòng mổ , nghe ngóng . Tôi giữ nó lại :
-Mầy ngồi yên coi , làm gì loi choi thế .
-Tao hồi hộp quá
Ngay lúc đó cánh cửa chợt mở , cô y tá đẩy chiếc băng ca đi ra , hai đứa tôi đứng bật dậy đi theo , nhưng cô y tá cản lại :
-Mấy chị chờ ở ngoài đi , bệnh nhân chưa tỉnh đâu , còn phải vào phòng lạnh nữa .
Rồi chiếc băng ca đẩy đi hút ở cuối hành lang . Tôi và Bích Loan đành ngồi xuống chiếc băng dài yên lặng chờ đợi
Cửa phòng mổ chợt mở nhẹ , rồi bác sĩ đi ra , tôi thấy người ấy nhìn tôi chăm hăm , đôi mắt quen quen , tôi cũng nhìn lại cố nhớ một gương mặt quen thuộc nào đó
Người ấy tháo khẩu trang trên mặt . Tôi nhận ra Trường Duy , khẽ kêu lên :
-Anh Duy
-Phượng chờ ai vậy ?
-Dạ chờ chị nhỏ bạn , chị ấy vừa ra phòng lạnh
-À ca mổ vừa rồi hả ?
-Dạ vậy ra anh mổ cho chị Bình . có sao không anh ?
Bích Loan cũng xen vào , giọng nó lo lắng :
-Chị em có sao không anh , anh cho tụi em vô thăm liền được không ?
Trường Duy lắc đầu :
-Bệnh nhân giờ chưa tỉnh đâu .Khi nào tỉnh tôi sẽ cho vô
Và anh ấy nhìn tôi như phân vân chưa muốn đi , không hiểu sao tôi cũng kéo dài giây phút này . Nhưng không biết phải nói thế nào . Thế là hai đứa tôi lúng túng đứng im .
Rồi Trường Duy cười khẽ :
-Hai cô ngồi chờ nhé
Anh ấy quay đi , những bước chân như luyến tiếc , miễn cưỡng , tôi cũng thấy một chút hụt hẫng nhẹ nhàng
Trưa hôm sau tôi vào thăm chị Bình . Tôi và Bích Loan ra ngồi nơi băng đá trước sân , chợt Trường Duy đi ngang qua thấy chúng tôi anh ấy dừng lại :
-Phượng đi thăm bệnh đó hả ?
-Dạ
Bích Laon vô tư liến thoắng :
-Anh Duy có biết chừng nào chị của Loan xuất viện không ? Phải nằm bao lâu mới về được ?
Trường Duy cười cười :
-Cái đó phải hỏi chị của Loan đã , nếu chị ấy muốn về thì ngay bây giờ cũng được
Nó kêu lên :
-Nhưng chị Bình mới mổ hôm qua chưa ra khỏi phòng lạnh mà
Trường Duy tỉnh bơ :
- Nếu thế thì bắt buộc phải ở lại khoảng hai tuần mới về
Bích Loan hơi ngẩn người rồi như hiểu ra , nó bật cười :
-Anh Duy khôi hài ghê
Trường Duy nhìn tôi lơ đãng :
-Lúc này Phượng có hay gặp Phúc Thanh không ?
-Dạ cũng hơi thường
Tự nhiên tôi che miệng cười , nhìn nét mặt tôi , bất giác Trường Duy thoáng cười , như nhớ lại cách nói chuyện ngô nghê của Phúc Thanh . Rồi nét mặt anh ấy trở lại vẻ nghiêm nghị , một vẻ nghiêm cố hữu mà tôi quen nhìn thấy
Trường Duy có một tính cách khó hiểu . Lần đầu tiên gặp tôi hơi ngán anh ta vì vẻ phớt đời gai góc , châm biếm kiêu ngạo . Khi anh ấy đến nhà , tôi thích vẻ sâu sắc tế nhị đồng cảm cởi mở . Còn bây giờ thì là cảm giác e dè , tôi rất ngại khi đối diện với một khuôn mặt nghiêm nghị đến khó chịu .Những lúc ấy tôi thấy mình có lỗi , mà chẳng hiểu đó là lỗi gì , và tôi thì r6a1t ư không thích cảm giác phạm lỗi , giá mà anh ta đừng nghiêm nghị hay hơn
Bất giác tôi hếch mặt lên , ngó lơ ra ngoài đường , như thể anh ta không có ở đây
Trường duy vẫn đứng nói chuyện với Bích Loan , đôi mắt kín đáo quan sát cử hci3 của tôi . Tự nhiên anh ta cười khẽ , có trời mới biết anh ta cười gì
Tôi ngồi im cắn móng tay , phớt lờ Trường Duy
Bích Loan chợt nhìn tôi , rồi ngầm liếc Trường duy như lờ mờ đoán được điều gì đó . Nó chợt đứng dậy :
-Để tao vào xem chị Bình thức chưa
Thế là nó đi thẳng , kiểu ra đi không hẹn giờ trở lại
Còn lại một mình với Trường Duy tự nhiên tôi thấy khép nép , ngượng ngùng . Tôi cố lấy vẻ tự nhiên , nhưng không cách gì tự nhiên cho được . Tôi hơi cúi đầu cho mái tóc rũ xuống , che bớt khuôn mặt , nghĩ hoài mà không hiểu được vì sao mình bối rối đến vậy . Tôi tìm một câu gì đó nói cho đỡ ngượng nhưng cứ im như hến
Trường Duy cũng có vẻ lúng túng , tự tin như anh ta mà cũng lúng túng nữa à ?
Im lặng một phút , hai phút rồi ba phút đi qua , đến khi tôi bắt đầu nghĩ hai chúng tôi sẽ trở thành pho tượng , thì Trường duy lên tiếng :
-Hình như ngày nào Phượng cũng đi thăm chị Bình hả ?
-dạ
_nghe người ta rên la nhiều quá , Phượng không sợ ?
-Dạ sợ chứ , nhưng thăm thì cứ thăm
Nói xong lại thấy mình hớ hênh quá , rủi Trường Duy nghĩ tôi muốn vào đây để gặp anh thì kỷ chết được . Nhưng nếu bảo gặp anh tôi không thích thật là nói dối . Hôm nay , lúc vào đây lại nghĩ đến anh , không hiểu sao nữa !
Hình như tự lâu rồi , từ lúc anh và Phúc Thanh đến nhà tôi , tôi thầm cảm nhận được tôi thích anh đến thăm tôi mô5t mình hơn . Nhữn lần sau này Phúc Thanh đến mà không có anh , tôi thấy buồn buồn và càng khổ sỡ khi tiếp Phúc Thanh
Tô mơ hồ nhận ra rằng Trường duy cũng có tâm trạng như tôi và anh cố chối bỏ nó , bởi vì là bạn của Phúc Thanh
Có lẽ bây giờ anh không cưỡng nổi ước muốn của mình nữa rồi
Trường Duy nói bâng quơ :
-Chị của Bích Loan còn phải nằm ờ đây cả năm Phượng có kiên nhẫn đi thăm không ?
Tôi cười mím :
-Người ta nói thương nhau mấy núi cũng trèo , đến thăm chị Bình chẳng cần trèo ngọc núi nào , chẵng lẽ Phượng khọng thăm nổi
-Nếu tôi cám ơn chị Bình thì Phượng nghĩ sao ?
Tôi ngập ngửng rồi bạo dạn :
-Thì Phượng cũng sẽ vui khi đến đây
Bất giác chúng tôi quay lại nhìn nhau mô5t nỗi hân hoan xao động . Trường Duy nói khẽ :
-Có một câu ca dao tôi rất thích , đọc Phượng nghe nhé :
Không qua bên ấy thì thương
Qua rồi lại mắc cái mương cây cầu
không qua bên ấy thì sầu
Qua rồi lại mắc cây cầu cái mương
Trường Duy im lặng một lát , như để cho tôi suy nghĩ . Rồi anh đứng dậy :
-Phượng ở đây chơi nghe , hẹn gặp lại
Và anh đi vào , còn lại một mình , tôi ngồi im nghe cảm giác hạnh phúc thấm vào từng suy nghĩ . Tôi nhận câu ca dao của anh như một lời tõ tình kín đáo , khắc khoải .Bất giác tôi nói khẽ " Anh ngốc lắm , Phúc Thanh không là gì với em cả "
Những buổi gặp gỡ của chúng tôi ngày càng nhiều , để cuối cùng tôi nhận ra rằng , hôm nào Trường Duy không đến nhà thì tôi buồn ngẩn ngơ . Mà thực ra những buổi tối ngồi trong phòng khách chúng tôi có nói tới cái điều muốn nói đâu
Toàn là những chuyện nhăng nhít , vớ vẩn . Ờ , mà có muốn nói những điều riêng tư cũng không được , vì chả có ai tỏ tình trước mặt người thứ ba bao giờ , mà Phúc Thanh thì hình như không có ý định vắng bóng ở nhà tôi vào buổi tối . Tôi chán nản sự có mặt của hắn thì ít , mà tức Trường Duy thì nhiều . Bộ anh không biết tôi nghĩ gì về anh sao . Ngốc ơi là ngốc !
Hay là anh chờ tôi viết một lá thư tình sướt mướt nhét v2o túi áo anh ?
Tôi hết chịu nổi cái cảnh mà mỗi tối tôi ngồi tiếp hai người ở phòng khách , nghe Phúc Thanh bóng bẩy tỏ tình , nghe những câu nói vớ vẩn về trời mây non nước của Trường Duy . Còn trong lòng thì ấm ức nhớ những câu ca dao anh cố tình khắc vào tim tôi , thật là chịu hết nổi .
Tối nay không hiểu nghĩ thế nào mà Trường Duy không đến . Và Phúc Thanh mà không có anh thì lúng túng khổ sở và càng nói chuyện nghêu ngao . Tôi không đũ kiên nhẫn chịu đựng cảm giác khổ sở nữa . Thế là tôi chủ động khơi gợi những điều Phúc Thanh muốn nói
Mưa rả rít trong phòng thật ấm cúng , tôi nói chuyện không ngớt , nói đủ thứ chuyện , dể khỏi nghe anh ta nói . Phúc thanh ngạc nhiên lắm , có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thấy tôi chịu nói đến vậy
Thế rồi tôi nhìn vào mắt hắn , nghiêm túc :
-Anh thanh nầy , Phượng thấy tối nay anh muốn nói điều gì đó phải không ?
Phúc Thanh tươi ngay nét mặt , rồi ngượng nghịu :
-Phượng thật là tinh tế ... Đúng là tôi muốn nói ... Ồ tối nay tôi muốn nói với Phượng một việc quan trọng lắm
-Anh nói đi
-Tôi ...tôi định nói lâu rồi , nhưng không dám tại vì ...
-Sao vậy anh Thanh ?
-Vì tôi sợ Phượng giận ... ờ mà nhờ Trường Duy nói thì nó không chịu nhận
Tôi tròn mắt :
-Phượng biết anh định nói gì rồi nhưng chuyện ấy mà phải nhờ anh Duy nói sao , anh không thể tự nói được à
Phúc Thanh lúng túng :
-Tôi muốn nói lắm , nhưng không hiểu sao ngồi trước mặt Phượng tôi chẳng nói được gì cả
Tôi dịu dàng :
-Không cần anh phải nói anh Thanh ạ . Phượng hiểu rồi , hiểu lâu rồi , lẽ ra Phượng phải nói với anh cái điều mình nghĩ , nhưng vì anh không nói ra nên Phượng phải im lặng . Còn bây giờ , nếu cứ im lặng như vậy thì cuối cùng chỉ làm cho anh hy vọng cho nên ...
Phú Thanh nhìn tôi đam đăm :
-Cho nên sao Phượng ?
-Cho nên Phượng cứ nói thật , rằng mình cứ xem nhau là bạn thôi anh Thanh ạ , vâng chỉ là bạn ngoài ra Phượng không thể có tình cảm nào khác hết
-Vậy là ... Phượng không yêu tôi , Phượng không nghĩ gì đến tôi hết
-Anh Thanh đừng buồn Phượng
-Vậy chứ Phượng nghĩ đến ai ?
Tôi cười , không trả lời .Phúc Thanh cũng không nói gì nữa , ngồi lặng đi , khuôn mặt nói lên sự thất vọng ghê gớm
Tôi nhìn người con trai trước mặt hiểu hết nỗi thất vọng trong tâm hồn ấy . Nhưng hiểu chỉ để mà hiểu , tôi hay mềm lòng trước nỗi khổ người khác lắm . Nhưng không bao giờ tội nghiệp được con trai thất tình , dù người ấy đau khổ vì mình
Có thể tôi độc ác nếu ai bảo điều ấy thì tôi xin chịu .Còn thương hại người quỵ luỵ mình thì không Và họ càng quỵ luỵ mình thì tôi vàng bực mình . Bởi vì con trai bao giờ cũng phải là sinh vật mạnh mẽ , can đảm và bản lĩnh , mà những người bản lĩnh thì không để mình ngã quỵ vì tình yêu bị từ chối
Tôi im lặng nhìn Phúc Thanh đang cúi gằm mặt ,rồi ngẩng đầu lên :
-Phượng nói thật với tôi đi , Phượng yêu ai rồi phải không ?
Tôi lắc đầu im lặng
-Không lẽ Phượng nỡ từ chối tình cảm thật tình nhất của tôi , tôi có làm gì để Phượng không hài lòng không ?
-Trong tình yêu không chuyện hài lòng mới yêu được anh Thanh ạ
-Vậy mà tôi đã hi vọng đũ thứ bây giờ mất đi tình cảm sao tôi chịu được
-Đừng nói vậy anh Thanh , trên đời này đâu phải chỉ có mình Phượng là con gái , rồi anh sẽ gặp những người xứng đáng với anh hơn
-Nhưng tôi chỉ yêu mình Phượng , tôi không cần tình cảm nào khác nửa
-Bây giờ anh nghĩ vậy , nhưng sau đó anh sẽ quên được . Mình cứ là bạn với nhau hay hơn anh ạ
Phúc Thanh nhìn tôi van nài :
-Phượng nghĩ lại đi , tôi sẵn sànng chờ Phượng đến chừng nào cũng được
Tôi im lặng . Bây giờ Phúc Thanh rơi vào tâm trạng thất vọng . Mọi an ủi đều là thừa thãi . Đối với tôi , tình yêu không có sự thương hại , an ủi
Phúc Thanh ở nán đến tận khuya mới về . Tôi tiễn anh ấy ra cửa , cảm giác nhẹ vì hiểu mình đã làm đúng cái điều cần làm . Nhình bóng Phúc Thanh mất hút ở cuối đường bỗng dưng lòng tôi nao nao
Những ngày sau Phúc Thanhva64n đến nhà , tôi tránh không ra tiếp nữa , còn Trường Duy thỉ chẳng thấy bóng dáng đâu cả . Có lẽ anh đã biết việc tôi từ chối Phúc Thanh rồi không hiểu anh nghĩ gì
Bây giờ họ biến khỏi đời tôi , như những cánh chim . Và Trường Duy không hay rằng anh để lại trong tôi niềm xao xuyến mong chờ . Tôi hiểu rằng tôi đã yêu anh , yêu rất nhiều . Nhưng tôi vẫn cứ im lặng với nỗ vấn vương thầm lặng
Và không hiểu tôi phải chờ đọi đến bao giờ . Tức Trường Duy ghê gớm . Thế còn những câu ca dao thì sao hở anh ? Hay là đọc xong anh đã quên rồi , bởi vì lúc ấy anh đọc hco7i cho vui , hứng lên thì đọc rồi sau đó lại quên . Bộ anh đùa giỡn với tôi hay sao chứ . nếu Trường duy mà đùa cái kiểu ấy tôi sẽ căm ghét anh suốt đời
Tôi không tin lần ấy Trường duy đọc cho vui đâu . Một người sâu sắc tế nhị như anh nhất định không làm điều đó một cách vô tâm được
Ôi , chẳng biết phải giàii thích thế nào đây . Sự chờ đợi , tò mò thắc thỏm mới làm cho người ta phát điên khúng và càng nung nấu tình cảm thơ mộng . trường Duy ác lắm
Chiều nay thứ bảy , tôi đi ra vào loay hoay như con gà . hết chịu nổi , tôi đi ra đường , cố tình ngang qua bệnh viện hi vọng gặp Trường Duy như một cuôc gặp tình cờ nhất .Và thượng đế đã không phụ lòng người , Trường Duy cũng vừa d8a1t xe ra khỏi cổng . Thấy tôi anh cười một cách bình thản :
-Phượng đi đâu vậy ?
- Dạ , đi công chuyện
Và rồi im lặng , chúng tôi cứ chạy song song bên nhau một đoạn đường thật dài . Chẳng ai nói với ai câu nào , Trường Duy hết biết nói rồi sao chứ , thế thì tôi cũng im luôn . Kệ nó , lâu lâu cũng nên đi suốt xem con đường này dài hay ngắn . Buổi hcie62u xe cộ đông ơi là đông . có lẽ nó càng đông hơn vì đây là chiều thứ bảy . Tôi buột miệng :
- Chiều thứ bảy , vui ghê há anh ?
-Ừ
lại im lặng . rồi Trường Duy lên tiếng :
- Chiều nay Phượng có rảnh không ?
-Dạ rảnh
-Mình có thể đi chơi một vòng được không ?
Tôi muốn gật đầu ngay lập tức . Nhưng không hiểu sao cứ im lặng . Hừ , dợi đến khi tôi lưu ý buổi chiều đẹp Trường Duy mới mở miệng rủ đi chơi , có nghĩa là chỉ lịch sự nói cho vui thôi . không khéo anhla5i nghĩ tôi mời mọc kín đáo cũng nên , có lẽ anh chã hứng thú đi chơi với tôi lắm đâu , nếu muốn ở bên tôi thì anh đã làm điều ấy từ lâu rồi , chứ không phải chờ đến buổi chiều gặp gỡ tình cờ này , chứ không phải đợi tôi mở miệng trước , làm như tôi ham đi chơi với anh lắm vậy , thật là tự ái . Tôi mím môi :
-Phượng không thích đi , bận lắm
-Vậy hả
Rồi thôi , Trường Duy không nói gì têm nửa . Sao anh ngốc thế ? sao không năn nỉ vài câu chứ . Bộ anh không biết tôi rất muốn đi chơi với anh sao . Ngốc không chịu được . Tôi tức chịu không nổi , bèn nói một câu ngắn ngủi :
-Phượng về
Rồi tôi rẽ qua một con đường khác Trường duy cũng không đuổi theo . Được rồi thỉ huề luôn , chả có mơ mộng quyến luyến gì hết , anh không thích tôi thì thôi tôi cũng không cần . Biết thế chiều nay tôi ở nhà cho xong
Một tuần đi qua , tôi ở nhà gậm nhấm cho hết sự ấm ức . Rồi bỗng nhiên Trường Duy xuất hiện . Tối nay cũng thứ bãy , Trường Duy đến nhà thật bất ngờ tôi nhìn cách ăn mặc tươm tất như đi dự tiệc của anh , cảm thấy ngạc nhiên :
- Hình như anh Duy d8i đâu về hã ?
-Anh đi đám cưới người bạn , sẵn ghé thăm Phượng một tí
"Sẵn ghé thăm Phượng một tí " có chịu nổi không ?
Tôi nổi sùng lên :
- Vậy hả , phiền anh quá , ghé chi mất công thế !
Trường Duy như không thấy vẻ giận hờn của tôi , cười cười :
-Phượng có làm gì không ?
-Chưa biết
-...
- Hỏi chi vậy ?
-Anh định mời Phượng đi chơi
- Bận lắm , không rãnh
Tôi sợ Trường Duy đứng dậy đi về quá , nhưng không , dáng điệu của anh chẳng tỏ vẻ gì là muốn về cả . Tôi lại lầm lì ngồi im
Trường Duy nhìn tôi :
-Phượng đi chơi với anh một lát đươc không ?
- Đi chơi làm gì
-Anh có chuyện muốn nói với Phượng
Tôi nhấm nhẳng :
-Chuyện gì ?
Trường Duy không trả lời . Rồi giọng nhưra lệnh :
-Phượng thay đồ đi . anh đợi
Tự nhiên tôi đứng dậy một cách ngoan ngoãn :
- Anh chờ Phượngm ột tí nha
Và tôi vào phòng thay đồ , không hiểu được vì sao mình đồng ý dễ dàng thế . Hình như khi nghe anh ra lệnh thì bản năng làm tôi phải phục tùng . Nếu anh cứ ra lệnh như thế hoài thì tôi cũng chịu
Trường Duy không đưa tôi vào quán nhạc như tôi nghĩ mà là đếm mô5t nơi ...tôi cũng chẵng biết đây là nơi nào và cũng chẳng biết là gì , bởi vì tôi tin anh không làm gì để tôi phải khiếp sợ cả . Tôi nhìn quanh ở đây có lác đác vài cặp tình nhân một khoảng không gian lạnh vắng và bầu trời đầy sao . Ôi bầu trời dành cho những đôi lứa yêu nhau
Chúng tôi ngồi xuống mô5t băng đá , Trường Duy nhìn tôi :
-Phượng có sợ không ?
Tô nói nhỏ :
-Dạ ,không sợ
-Sao vậy
-Phượng cũng không biết nữa
Tôi thấy Trường duy cười khẽ , nụ cười thật là tình tứ , dịu dàng và ân cần . Lần đầu tiên , tôi thấy anh cười như thế , tự nhiên tôi thấy tim đập mạnh
Trường Duy chợt choàng tay qua người tôi , cúi nhìn tận mặt tôi giọng nhẹ tênh :
-Em có nhớ chuyện của Ê-Đi-Sơn không phượng ?
Ê-Đi-Sơn là nhà khoa học nổi tiếng , tôi có biết điều nhưng Trường Duy nói chuyện đó ở dây làm gì . Trời ơi , tôi không tưởng tượng nổi , có một người con trai đưa một người con gái đến một nơi huyền hoặc thế này để bàn chuyện khoa học bao giờ
Tôi im lặng nhìn Trường Duy
Anh nhắc lại :
-Em trả lời đi
Tôi nói máy móc :
-Em nhớ
-Và em nhớ ông ta đã cưới vợ như thế nào chứ ?
-Nhớ
-Vậy thì ... anh cũng sẽ hỏi em một câu tương tự như vậy , em có bằng lòng làm vợ anh không ?
Tôi mở lớn mắt nhìn Trường Duy
Anh cúi xuống , đôi môi lướt nhẹ lên mắt tui , thì thầm :
-Em trả lời đi , em đồng ý làm vợ anh không ?
Tôi im lặng , yêu anh thì tôi yêu nhiều lắm nhưng làm vợ thì tôi chưa tưởng tượng nổi và tôi nhìn anh như thể mới thấy anh lần đầu
Trường Duy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lãng mạn , giọng nói như ru :
-Anh yêu em nhiều lắm , em không thể hiểu được tình cảm đó lớn lao như thế nào đâu , nhưng anh không thích nói những câu hoa mỹ để tỏ tình với em , chỉ có thể hỏi em bằng tất cả sự thành thật nhất trong anh , là em có bằng lòng sống với anh không
Tôi ngượng ngùng gật đầu , Trường Duy kéo tôi ngã vào lòng anh :
-Diều đó cũng có nghĩa là em chấp nhận đón anh vào đời em phải không Phượng ?
-...
-Có không em ?
-Có
-Chỉ cần em nói vậy là đủ rồi yêu em quá
Tôi nói nhỏ :
-Vâng em cũng vậy , có điều nó đột ngột quá
Trường Duy nhìn tôi chăm chú :
-Sao lại đột ngột , chẳng lẽ em không hiểu anh đã phải lòng em ngay lần gặp đầu tiên sao
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Trường Duy , tròn xoe mắt :
-Ngay lần đầu gặp á, vậy mà lần ấy em cứ nghĩ anh ghét em ghê lắm
-Sao em không nghĩ anh chỉ là thằng con trai tầm thường , làm sao cưỡng được sức hút mãnh liệt của em
Tôi hơi né ngưới ra nhìn anh :
-Phúc Thanh sẽ cư xử ra sao với anh có khi nào anh ngại anh ấy không đến với em không ?
Trưởng Duy hơi cắn môi nhìn đăm đăm vào khoảng tối :
-Với Phúc Thanh anh thấy mình không có lỗi , vì người quyết định trong tình cảm chính là em . Nhưng dù sao anh cũng không nỡ nhìn Phúc Thanh thất vọng và chỉ biết chờ đợi ... Cuối cùng thì em đã khước từ và anh cũng đủ kiên nhẫn để chờ nữa
Tôi yêu câu nói của anh vô cùng ,và yêu cả sự chờ đọi thầm lặng , bình tĩnh của anh .Điều đó chứng tỏ bản lĩnh mạnh mẽ mà tôi tìm kiếm ở một người con trai .Bất giác tôi nép vào anh tin cậy và bình yên .
Chúng tôi nép vào nhau , yên lặng cảm nhận cho hết sự thi vị dịu dàng của lần đầu thâm nhập tâm hồn nhau .
Anh đưa tôi về khi trời bắt đầu vào khuya .
Đường phố đã thưa người . Con đường trước nhà tôi thất vắng lặng , một bóng người đứng yên trước cổng , dáng điệu như chờ đợi . Tôi nhận ra Phúc Thanh .
Chúng tôi đứng trước mặt nhau , yên lặng một giây , sự yên lặng tạm thời trước chiến tranh bùng nổ . Tôi ngăn chặn nó trước , bởi vì tôi hiểu Phúc Thanh sẽ làm gì rồi . Tôi nhỏ nhẹ :
-Anh Thanh đứng chơi lâu chưa ?
Phúc Thanh không thèm trả lời tôi ,bước sấn tới Trường Duy
-Tao không ngờ bạn bè mà mày chơi đểu tao như vậy , mầy lén lút quyến rũ Như Phượng sau lưng tao à , thằng hèn
Trườn Duy yên lặng , Phúc Thanh vẫn hằn học :
-Không ngờ chính tao đã tạo điều kiện cho mày giành giật tình yêu , thế mới biết mình nuôi ong tay áo , mầy là thằng phản bạn .
Anh ta quay qua tôi :
-Phượng không thành thật với tôi để cho tôi hy vọng rồi quay mặt quen với bạn tôi , Phượng muốn sĩ nhục tôi phải không ?
Tôi bình tĩnh :
-Tôi hcu7a bao giờ có ý nghĩ đó anh Thanh ạ , còn chuyện tình cảm thì tự mỗi người quyết định cho mình chứ không có chuyện giành giật . Bây giờ anh đang nóng giận , nhưng nếu bình tĩnh lại anh sẽ thấy chúng tôi không đáng trách đâu .
Phúc Thanh chua chát :
-Chúng tôi à ,hai người gắn bó nhau nhanh quá . Vậy là lâu nay các người xem tôi là con rối , các người mượn tôi làm bình phong để tới với nhau .
Hắn nắm ngực Trường Duy lắc mạnh , anh vẫn không mô5t cử chỉ phản ứng . Tôi khẽ chạm vào tay áo Phúc Thanh nhẹ nhàng :
-Anh đừng làm vậy anh THanh . Thực ra anh Duy đâu có lỗi khi yêu tôi và anh thấy đó , tự tôi đã đến với anh ấy
Phúc Thanh quay phắt nhìn tôi :
-Tôi thù Phượng lắm và không chấp nhận thua cuộc dễ dàng vậy đâu , rồi đây Phượng sẽ trã giá việc làm của Phượng .
Hắn lại lao vào nắm ngực áo Trường Duy :
-Còn mày nữa , thằng phản bạn , tao cũng sẽ không tha thứ cho mày đâu , đồ đểu giả
Tôi cố thuyết phục Phúc Thanh , nhưng vô ích , hắn như điên lên vì tức giận và lắc ngực áo Trường Duy dữ dội .Anh cố giữ tay Phúc Thanh lại , rồi quay lại tôi :
-Phượng vô nhà đi tối rồi ,em đứng ngoài này không hay
-Nhưng anh ...
Trường Duy ngắt lời :
-Bọn anh sẽ nói chuyện riêng với nhau . Anh thu xếp được mà , em vào nhà đi , có em ở đây anh vướng víu không giải quyết được gì đâu
Tôi đứng phân vân , rồi bước đến mở cửa đi vào nhà . Tôi đứng núp vào cửa lắng nghe , ngoài kia , giọng Trường duy trầm tĩnh :
-Bây giờ còn lại hai đứa , mày bình tĩnh lại đi , tụi mình tìm một quán nào đó nói chuyện , con trai với nhau mày đừng làm vậy
Phúc Thanh hằn học :
-Tao không thèm nói chuyên nới thằng hèn như mày
-Có thể , nhưng đây là nhà Như Phượng mày làm ồn ào thế này là bất tiện cho cô ấy . Người ta là con gái , dù sao mày củng nên giữ tiếng cho người ta chứ
-Tại sao tao phải giữ gìn cho người coi thường mình chứ ? mày được yêu nên tỏ ra cao thượng chứ gì
Trường Duy như cố nén giận , giọng bặt đi :
- Nhưng bây giờ khuya rồi , không thể đứng nói chuyện được , mày muốn làm gì tao cũng được , nhưng hãy để yên cho Như phượng , cô ấy không có lỗi gì đâu
Giọng Trường Duy bị át bởi âm thanh chát chúa của Phúc Thanh . Tôi áp mặt vào cửa cố lắng nghe , nhưng họ không nói gì nữa , chỉ có tiếng máy nổ một cách giận dữ rồi tiếng xe xa dần . Tôi thở dài lặng lẽ vào phòng