Cuộc triễn lãm tranh của Erich krueger, nhà hoạ sĩ ở Midwest là thiên tài vừa mới mới được phát hiện, thành công vang dội. Buổi tiếp trước khi khai mạc triển lãm dành cho các nhà phê bình và khách mời danh dự bắt đầu lúc mười sáu giờ, nhưng người hiếu kỳ đã đi lại trong hành lang tranh suốt cả ngày, bị thu hút bởi "Kỷ niệm Caroline", bức chân dung bằng sơn dầu tuyệt đẹp chưng ở cửa kính.
Jenny khéo léo luồn lách từ nhà phê bình này sang nhà phê bình khác, giới thiệu Erich, tán gẫu với các nhà sưu tập tranh, theo dõi nhắc nhở người phục vụ phải thường xuyên mời mấy món ăn chơi và rót thêm sâm banh vào ly.
Ngay từ lúc Jenny mở mắt thức dậy sáng nay, đã bắt đầu có rắc rối. Beth, thường rất ngoan, đã nhõng nhẽo không chịu đi nhà trẻ. Tina đang mọc mấy chiếc răng hàm đã khóc lóc thức dậy nửa chục lần trong đêm. Cơn gió bão tuyết Ngày Tết Tây đã biến New York thành một cơn ác mộng kẹt xe và đống tuyết xám xịt trơn trơn bên lề đường. Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ và băng qua cả thành phố, Jenny đến hành lang trễ một tiếng. Cô gặp ông Hartley đang cuống quít lên hẳn.
_ Không ổn rồi, Jenny ơi. Chưa có gì xong xuôi hết. Tôi cảnh cáo cô đấy. Tôi cần một người nghiêm túc.
_ Cháu xin lỗi, Jenny nói hầu như không kịp treo áo bành tô vào tủ. Ông Krueger hứa là sẽ đến mấy giờ ạ?
_ Khoảng mười ba giờ. Cô có tưởng tượng nổi là có đến ba tấm tranh của ông bị thiếu chỉ cách đây vài phút thôi không?
_ Bây giờ tất cả tranh đều có đầy đủ rồi phải không bác ? Jenny hỏi bằng một giọng xoa dịu.
_ Đúng, đúng. Nhưng, tối hôm qua, khi ông Krueger gọi điện thoại, tôi đã hỏi xem ông ấy có gửi ba tấm tranh đó đến hay không. Ý nghĩ tranh bị thất lạc đã đủ làm cho ông ấy nổi cơn tam bành. Và ông nhất định bức chân dung mẹ ông phải được trưng bày ở tủ kính, cho dù không được bán. Này Jenny, tưởng như chính cô đã làm mẫu cho bức tranh này.
_ Không phải cháu đâu, Jenny cố nén ý muốn vỗ vai ông. Bây giờ ta đã có đủ tranh rồi, thì bắt đầu treo đi.
Jenny nhanh chóng bố trí tất cả tranh, nhóm chung tranh dầu, màu nước, hình vẽ bằng mực và than với nhau.
_ Cô có cái nhìn tuyệt vời, -ông Hartley nói và bớt nhăn ngay khi tấm tranh đầu tiên được treo lên.- Tôi biết thế nào ta cũng làm xong mà.
Không dám đâu ! Jenny nghĩ bụng và cố không thở dài.
Hành lang trang mở cửa lúc mười một giờ. Lúc mười một giờ kém năm, tấm tranh ngôi sao đã được đặt vào vị trí. Bên cạnh là bảng thông báo bằng chữ in hoa trên nền nhung : "TRIỄN LÃM TRANH ĐẦU TIÊN Ở NEW YORK, Erich Krueger. Kỷ niệm Caroline" thu hút ngay sự chú ý của người qua lại ngắm tranh. Khá đông người bước vào, tò mò muốn xem những bức tranh khác của triễn lãm. Nhiều người hỏi Jenny : "Cô có phải là người mẫu của bức tranh chưng ngoài cửa kính không?"
Jenny phân phát tờ bướm giới thiệu cùng với tiểu sử của Erich krueger.
" Cách đây hai năm, Erich Krueger nổi tiếng nhanh chóng trong giới nghệ thuật hội hoạ. Quê anh ở Granite Place, bang Minnesota và anh không ngừng vẽ tranh từ lúc mười lăm tuổi. Anh sống ở một nông trang thuộc gia đình từ xưa, nông trang dành để chăn nuôi gia súc tham dự các cuộc thi. Anh còn là chủ tịch Công ty Ximăng Krueger. Anh được một nhà buôn tranh ở Minneapolis phát hiện lần đầu tiên, và từ đó anh đã triễn lãm tranh ở Minneaplis, Chicago, Washington D.C. và San Francisco. Ông Krueger ba mươi bốn tuổi ,còn độc thân."
Jenny nhìn hình anh trên bìa tờ bướm. Trông anh như thần Adonis, Jenny nghĩ bụng.
Lúc mười một giờ rưỡi, ông Hartley bước lại gần Jenny, trên mặt không còn dấu vết lo âu hay cau có gì nữa.
_ Ổn cả chứ?
_ Dạ, ổn cả, bác à, Jenny cam đoan : cháu có gọi điện thoại lại cho nhà hàng để xác nhận lại. Các nhà phê bình các báo New York Times, Newsweek, Time và Art News có cho biết là sẽ đến. Ta có thể dự kiến khoảng tám chục người ở buổi tiếp khai mạc, khoảng một trăm nếu tính những người đến không có giấy mời. Hành lang tranh sẽ đóng cửa cho công chúng từ lúc mười lăm giờ. Như vậy nhà hàng sẽ có thời gian sắp xếp mang thức ăn đền và bày bàn.
_ Cô thật là hoàn hảo, Jenny à - Bây giờ ông Hartley đã dễ thương lại hẳn.
Nhưng Jenny dự kiến điều tệ hại nhất khi cô thông báo với ông rằng cô định bỏ về trước khi buổi tiếp khách khai mạc kết thúc !
_ Lee vừa mới đến, Jenny nói tiếp và chỉ cô trợ lý làm việc bán thời gian. Ta đã hoàn toàn sẵn sàng.
Jenny mỉm cười với ông.
_ Bác đừng lo lắng nữa.
_ Tôi sẽ cố gắng. Cô báo cho cô Lee biết rằng tôi sẽ về trước mười ba giờ để ăn trưa với ông Krueger. Còn cô, Jenny à, cô nên đi ăn một miếng ngay đi.
Jenny nhìn ông bước nhanh nhẹn qua ngưỡng cửa. Số lượng khách đã giảm đi tức thời. Jenny rất muốn ra nhìn kỹ tấm tranh chưng ngoài cửa kính. Jenny bước ra ngoài, không thèm khoác áo bành tô. Cô lùi lại vài bước trên lề đường để ngắm bức tranh từ xa. Khách qua đường nhìn cô gái, rồi nhìn bức tranh và tử tế tránh xa ra.
Người phụ nữ trẻ ngồi trên ghế đu dưới mái hiên đang nhìn mặt trời lặn. Ánh sáng xiên xiên, pha tông màu đỏ, tím và hồng tím. Hình bóng mảnh dẻ trùm áo choàng màu xanh lục đậm. Vài mơ ước đen nháy bay quanh khuôn mặt đã nằm trong bóng tối một nữa. Mình hiểu ý ông Hartley muốn nói gì rồi, Jenny tự nhủ. Vàng trán thanh thoát, sóng mũi thẳng và nhỏ, miệng mở, đều có thể là nét mặt của chính Jenny. Mái hiên bằng gỗ được sơn trắng, giống như cột trụ nhỏ ở góc. Tường gạch của ngôi nhà phía sau vẽ rất mờ. Một bé trai, hiện rõ trên nền mặt trời, đang chạy băng qua cánh đồng về phía người phụ nữ. Lớp tuyết đêm sắp xuống. Nhân vật trên ghế đu như bất động, mắt dán về hướng mặt trời lặn.
Bất chấp cậu bé đang hối hả chạy đến, vẻ kiên cố của ngôi nhà, cảm giác không gian bất tận, quanh người phụ nữ vẫn phảng phất một ấn tượng cô đơn đặc biệt. Tại sao? Có thể do nét buồn bã trong ánh mắt. Hay chỉ vì toàn thể bức tranh gợi một sự lạnh giá? Ai lại muốn ngồi ở ngoài vào thời tiết như thế này? Tại sao không nhìn mặt trời lặn qua cửa sổ trong nhà?
Jenny liếc nhìn bức tranh lần cuối, khâm phục tài năng mà hoạ sĩ đã dùng để dẫn ánh nhìn của người xem đến hinh bóng ngồi dưới mái hiên trước, sang đứa bé rồi đến mặt trời lặn. "Tuyệt đẹp" Jenny kêu khẽ. Hoàn toàn "tuyệt đẹp" Jenny vô ý thúc lùi lại khi nói chuyện, trượt trên lề đường trơn rồi đụng phải mọt người. Hai àn tay mạnh giữ cùi chỏ cô lại.
_ Cô hay có thói quen ra ngoài đường không mặc áo khoác khi trời lạnh như thế này và nói chuyện một mình không? - Giọng nửa chọc ghẹo nửa bực bội.
Jenny xoay lại, bối rối cà lăm :
_ Tôi thành thật xin lỗi. Tôi có làm anh bị đau không?
Khi đó, Jenny nhận thấy rằng khuôn mặt đối diện cô chính là khuôn mặt trên tờ bướm giới thiệu mà cô đã phân phát suốt buổi sáng. Trời! Jenny nghĩ bụng. Xui quá, lại đụng vào chính Erich Krueger!
Jenny thấy mặt anh tái đi, mắt anh mở to ra. Anh mím chặt môi. Anh ấy tức giận, Jenny buồn rầu nghĩ. Cô chìa tay ra, nét mặt xấu hổ.
_ Tôi xin lỗi, ông Krueger à. Xin anh thứ lỗi cho tôi. Tôi quá mải mê ngắm bức chân dung mẹ anh. Tranh..không mô tả nổi. Ôi! Mời anh vào. Tên tôi là Jenny MacPartland. Tôi làm việc ở hành lang tranh.
Anh nhìn cô một hồi lâu, xem xét từng nét một trong gương mặt Jenny. Không biết phải có thái độ như thế nào, Jenny đứng đó không nói gì. Cô thấy nét mắt anh dần dần dịu lại.
_ Jenny.
Erich Krueger mỉm cười lập lại : "Jenny".
Rồi anh nói thêm :
_ Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô nói với tôi rằng... nhưng thôi, chuyện không quan trọng.
Nụ cười làm anh thay đổi hẳn. Mắt Jenny gần như ngang mắt anh. Do đôi ủng Jenny có gót khoảng bảy phân, cô đoán anh cao chừng một mét bảy mươi lăm. Khuôn mặt cổ điển của anh có cặp mắt xanh biếc sâu. Chân mày rậm và rõ nét làm cân bằng cái trán hơi rộng quá. mái tóc vàng xoăn, có điểm vài sợi bạc, làm Jeny nghĩ đến hình trên một đồng tiền La Mã cổ xưa. Anh có lỗ mũi hẹp, cái miệng nhạy cảm giống như người phụ nữ trên tranh. Anh mặc áo bành tô nâu nhạt, khăn quàng quấn ở cổ. Jeny mong đợi gì nhỉ? Cô cứ nghĩ hình ảnh hoạ sĩ đến từ một nông trang ủng dính đầy bùn bước vào hành lang tranh. Cô mỉm cười với ý nghĩ này rồi trở lại với thực tế. Vô lý. Cô run lập cập, đứng đó : "Ông Krueger... "
Anh ngắt lời cô
_ Jenny à. Cô bị lạnh. Tôi thật đáng trách.
Anh luồn tay mình dưới cánh tay Jenny, lôi cô về hành lang tranh, mở cửa cho cô.
Anh xem xét ngay cách bố trí tranh và nhận thấy ba bức tranh cuối cùng đã may mắn về đến. "Cũng may cho người gửi", anh mỉm cười nói.
Jenny theo anh từng bước. Anh kiểm tra tỷ mỷ, thậm chí dừng lại hai lần để kéo một tấm tranh lên một ly. Cuối cùng, anh gật đầu, hài lòng.
_ Tại sao cô treo "Cày bừa mùa xuân" bên cạnh "Gặt gái"? - Anh hỏi.
_ Cũng là cánh đồng đó mà, đúng không? - Jenny hỏi. - Tôi cảm nhận một sự liên tục giữa việc cày bừa đất với việc tham dự công việc gặt hái. Ước gì có cảnh mùa hè.
_ Có tranh đó. Nhưng tôi không gửi đến.
Jenny liếc nhìn đồng hồ treo trên cửa. Gần mười hai giờ trưa.
_ Anh Krueger, nếu anh không phiền, tôi sẽ đưa anh về văn phòng ông Hartley nghỉ. Ông Hartley có đặt một bàn ở Russian Tea Room lúc mười ba giờ cho anh và ông ấy. Ông sắp về rồi. Còn tôi sẽ ra ngoài kiếm bánh mì thịt ăn.
Erich Krueger giúp Jenny khoác áo bành tô vào.
_ Hôm nay ông Hartley sẽ ăn trưa một mình, - anh tuyên bố. - Tôi đói bụng lắm và tôi muốn ăn với cô. Tất nhiên là trừ phi cô có hẹn với ai rồi?
_ Không có, nhưng tôi chỉ định ăn thật nhanh cái gì đó ở quán bar.
_ Vậy ta hãy đi Tea Room. Thế nào họ cũng tìm ra một cái bàn cho ta.
Jenny miễn cưỡng bước theo Erich , biết rằng ông Hartley sẽ tức giận và cô càng có nguy cơ mất việc làm. Cô thường xuyên đi làm trễ. Cô đã vắng mặt hai ngày tuần vừa rồi vì bé Tina bị viêm họng. Nhưng Jenny cảm thấy mình không thể từ chối.
Tại nhà hàng, anh dùng tay gạt ngang chuyện hai người không đặt bàn trước và yêu cầu được cho ngồi cái bàn ngay góc mà anh thích. Jenny từ chối ly rượu mà anh mời. "Nếu không, mười lăm phút nữa, tôi sẽ lăn đùng ra ngủ mất. Tối nay tôi ngủ ít lắm. Cho tôi xin một ly nước chanh."
Hai người kêu hai bánh mì thịt gà, rồi Erich cúi sang Jenny. "Jenny MacPartland à, cô hãy kể về cô đi. "
_ Anh có biết phương pháp làm thế nào để có bạn không?
_ Không biết. Sao vậy ?
_ Đó là loại câu hỏi người ta dạy cho mình phải hỏi ngay từ cuộc gặp đầu tiên. Quan tâm đến người kia. Tôi muốn biết tất cả về bạn.
_ Nhưng vấn đề là tôi thật sự muốn biết cô là ai.
Người ta dọn nước ra rồi Jenny kể : "Tôi là người mà xã hội hiện đại gọi là "phụ nữ ly dị chồng làm chủ gia đình". Tôi có hai đứa con gái nhỏ. Beth lên ba, còn Tina vừa mới tròn hai tuổi. Chúng tôi sống trong một căn hộ nhỏ xíu ở một toà nhà tầng đá trên đường 37 East. Chỉ vừa đủ chỗ đặt một cây đàn dương cầm, nếu có. Tôi làm việc chỗ ông Hartley được bốn năm rồi".
_ Làm sao cô có thể làm việc được bốn năm rồi, mà con còn nhỏ như thế?
_ Khi sinh cháu, tôi nghỉ hai tuần.
_ Cô thật sự cần phải trở về làm việc nhanh thế à?
Jenny nhún vai.
_ Tôi gặp Kevin MacPartland khi đang chuẩn bị lấy bằng cử nhân hội hoạ ở trường Đại học Fordham ở Lincoln Center. Kevin thủ một vai nhỏ trong một nhà kịch tiên phong. Nana đã cảnh cáo là tôi sai lầm, nhưng tất nhiên là tôi không nghe bà.
_ Nana là ai vậy ?
_ Bà tôi. Bà nuôi tôi từ lúc tôi một tuổi. Tuy nhiên, Nana nói đúng. Kevin là một chàng trai tốt bụng, nhưng anh ấy, anh không đủ can đảm. Hai đứa con trong vòng hai năm đám cưới, là quá sức đối với anh. Anh đã bỏ đi ngay sau khi Tina ra đời. Bây giờ thì chúng tôi đã ly dị.
_ Anh ấy có giúp cô nuôi con không ?
_ Thu nhập trung bình của một diễn viên là ba ngàn đô-la một năm. Thật ra, Kevin có tài và nếu may mắn một chút, anh ấy có thể thành đạt. Nhưng hiện thì câu trả lời là không.
_ Chẳng lẽ cô gửi con đi nhà trẻ ngay sau khi sanh ?
Jenny cảm thấy nghẹn ngào. Tưởng chừng một chút nữa là nước mắt sẽ tràn ra. Cô vội trả lời : "Bà tôi lo cho mấy đứa bé trong khi tôi đi làm. Bà ngoại mất cách đây khoảng ba tháng. Tôi không muốn nói về chuyện này lắm".
Erich đặt tay lên tay Jenny. "Jenny, tôi xin lỗi. Thường tôi không ngốc đến thế đâu."
Jenny cố nở một nụ cười. "Đến phiên tôi. Anh hãy kể tất cả về anh đi."
_ Chắc cô đã đọc tiểu sử trên tờ bướm. Tôi là con trai một. Mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn khi tôi mười tuổi, chính xác là đúng ngày sinh nhật tôi. Ba tôi mất cách đây hai năm. Công việc khai thác nông trang hầu như do ông quản gia lo. Tôi dành phần lớn thời gian làm việc trong xưởng vẽ.
_ Anh vẽ từ lúc mười lăm tuổi, đúng không? Trước đó, anh chưa bao giờ nhận biết anh có tài đến mức nào à?
Erich lắc ly rượu, lưỡng lự, rồi nhún vai.
_ Tôi có thể trả lời cô theo cách thông thường, rằng tôi vẽ tranh chỉ để giải trí, nhưng như vậy chỉ đúng phần nào thôi. Mẹ tôi là hoạ sĩ. Tôi không nghĩ tài năng mẹ tôi lớn lắm, nhưng ông ngoại tôi rất nổi tiếng. Tên ông ngoại là Everett Bonardi.
_ Tất nhiên là tôi có nghe nói đến ông? - Jenny thốt lên. - Nhưng tại sao anh không nêu điều này trong tiểu sử ?
_ Nếu tác phẩm tôi đáng một giá nào đó, thì tự nó sẽ đi lên. Tôi hy vọng mình có thừa hưởng được chút ít tài năng của ông ngoại. Mẹ tôi vẽ để cho vui thôi, nhưng ba tôi rất ganh tị với công việc này. Tôi đoán có lẽ ba tôi cảm thấy mình vụng về như một con voi bước vào cửa hàng đồ sứ, khi được mẹ giới thiệu với gia đình bên ngoại ở San Francisco. Chắc chắn gia đình ngoại tưởng ba là một nông dân vùng Midwest còn đi guốc. Ba tôi đã trả thù bằng cách buộc vợ tận dụng tài năng vào những việc có ích như làm chăn bằng mấy miếng vá. Vậy mà ba tôi rất yêu và tôn thờ mẹ. Nhưng tôi luôn biết rằng ba sẽ rất ghét nhìn thấy tôi "phí thời gian mà vẽ vời" ; nên tôi giấu kỹ chuyện vẽ với ba tôi.
Mặt trời buổi trưa đâm xuyên qua bầu trời có mây, làm óng ánh vài tia nắng qua kính màu cửa sổ. Jenny nheo mắt và quay mặt đi.
Erich quan sát cô. "Jenny à! " - Erich đột nhiên nói - "Có lẽ cô ngạc nhiên về cách tôi phản ứng khi chúng ta gặp nhau. Thật tình mà nói, tôi tưởng mình thấy ma. Cô giống Caroline một cách kinh ngạc. Caroline cao cỡ như cô. Màu tóc sậm hơn cô, còn đôi mắt thì màu xanh lục sáng rực rỡ. Mắt cô màu xanh da trời, hơi pha chút xanh lục. Nụ cười của cô. Cách cô nghiêng đầu khi lắng nghe. Cô rất thanh mảnh, y như Caroline. Ba tôi cứ cố ép mẹ tôi ăn nhiều hơn. Đến lượt tôi cũng muốn nói " Jenny à, ăn cho hết khúc bánh mì đi. Cô mới đụng vào có một ít hà".
_ Tôi hết đói rồi. - Jenny nói. - Hay anh làm ơn gọi nhanh ly cà phê đi ! Ông Hartley sẽ bị nhồi màu cơ tim mất, nếu biết rằng anh đã đến trong khi ông đi vắng. Ngoài ra, tôi lại phải xin về sớm trước khi kết thúc buổi tiếp khách khai mạc, chắc chắn ông sẽ không thích chuyện này.
Nụ cười của Erich biến mất.
_ Cô có kế hoạch cho tối nay à ?
_ Kế hoạch tối quan trọng. Nếu tôi đến rước mấy đứa nhỏ trễ ở nhà bà Curtis, thì sẽ gây ra tai hoạ.
Jenny nhướng mày lên, mím chặt môi lại, bắt chước giọng điệu bà Curtis : "Giờ đóng cửa bình thường của tôi là mười bảy giờ, tôi có dành ngoại lệ cho các bà mẹ đi làm, chị MacPartland à. Tuy nhiên, tối đa là mười bảy giờ ba mươi. Tôi không muốn nghe nói đến chuyện lỡ xe buýt hay cú điện thoại giờ chót . Hoặc chị có mặt đúng mười bảy giờ ba mươi, hoặc sáng hôm sau chị lo mà tự giữ con ở nhà. Rõ chưa ?"
Erich phá lên cười. - Rõ rồi. Bây giờ cô hãy kể về mấy đứa con gái cho tôi nghe đi.
_ Ồ ! Chuyện này thì dễ. Tụi nó thông minh, xinh đẹp, dễ thương và...
_ Và biết đi lúc sáu tháng, biết nói lúc chín tháng. Cô nói chuyện y như mẹ tôi. Nghe kể lại, mẹ tôi cũng nói y như thế về tôi.
Jenny cảm thấy đau nhói trong tim khi thấy nét buồn trên mặt Erich. "Tôi tin mẹ anh nói đúng", Jenny nói.
Erich cười : "Còn tôi thì tin chắc là không đúng. Jenny à, ở New York làm tôi chết ngợp. Làm thế nào có thể sống qua thời thơ ấu ở đây? "
Cả hai tiếp tục nói chuyện khi uống cà phê. Jenny kể về thành phố mình : "Khắp Manhattan, không có toà nhà nào tôi không yêu". Còn Erich thì sẵn giọng đáp : "Tôi không tin nổi. Nhưng chẳng lẽ cô chưa bao giờ được biết đến một cách sống khác". Và cuối cùng hai người nói về chuyện lấy chồng của Jenny.
Cô cảm thấy như thế nào khi tất cả chấm dứt ?
_ Rất lạ, là không thấy hối tiếc gì ngoài tiếc nuối việc kết thúc của một mối tình đầu, dường như thế. Chỉ khác là tôi có con. Vì chuyện này, tôi sẽ mãi mãi mang ơn anh Kevin.
Khi hai người trở về hành lang tranh, ông Hartley đang chờ. Jenny lo lắng để ý những vết đỏ trên má ông, rồi khâm phục cách Erich xoa dịu ông. "Chắc chắn ông sẽ đồng ý với tôi, thức ăn trên máy bay không thể nào nuốt vào. Khi thấy bà MacPartland chuẩn bị đi ăn trưa, tôi đã tự cho phép mình đi theo chị. Nhưng tôi hầu như chưa ăn gì và bây giờ tôi vui lòng đi cùng ông đến Russian Tea Room. Nhưng trước hết, xin cho tôi có lời khen với ông về cách bố trí treo tranh."
Các vệt đỏ trên má tan dần. Khi nhớ đến miếng bánh mì kẹp thịt to tướng mà Erich đã ăn, Jenny ra vẻ vô tư nói : "Bác nên khuyên ông Krueger gọi món cốt lết Kiev. Cháu vừa mới khuyên anh ấy như thế."
Erich nhướng một chân mày lên, rồi khi đi qua ngang Jenny, nói khẽ : "Cảm ơn ngàn lần nhé."
Sau đó, Jenny hối hận vì đã dám chọc ghẹo anh. Cô hầu như không quen biết anh. Vậy thì tại sao lại cảm thấy thân thuộc? Anh ấy dễ mến và vẫn toát lên một ấn tượng sức mạnh tiềm ẩn. Thật ra, có tiền, có ngoại hình dễ nhìn và thêm vào đó lại có tài nữa, thì không có lý do gì để không cảm thấy tự tin.
Suốt buổi chiều, hành lang trang liên tục có khách tham quan, Jenny rình rập các nhà sưu tập lớn. Cô đã mời tất cả đến dự buổi tiếp khách khai mạc, nhưng thừa biết rằng phần lớn sẽ đến sớm để được thoải mái thưởng thức buổi triễn lãm. Giá cao, rất cao, đối với một hoạ sĩ ít người biết đến. Nhưng dường như Erich Krueger không quan tâm đến chuyện bán tranh.
Ông Hartley trở về đúng lúc hành lang tranh đóng cửa cho công chúng. Ông thông báo với Jenny rằng Erich đã về khách sạn thay đồ cho buổi tiếp khách khai mạc. "Cô đã gây ấn tượng mạnh đối với anh ấy - ông ngạc nhiên nói - Erich luôn miệng hỏi về cô".
Đến mười bảy giờ, buổi tiếp khách đang sôi nổi náo nhiệt nhất, Jenny tài tình lôi Erich từ nhà phê bình này sang nhà sưu tập kia, trao đổi với mỗi người vài lời, bố trí cho anh gặp người này, dẫn anh đến người kia.
Nhiều lần, người ta hỏi có phải Jenny làm mẫu cho "Kỷ niệm Caroline".
Erich có vẻ vui thích với câu hỏi. "Tôi bắt đầu nghĩ là có".
Ông Hartley chủ yếu lo tiếp khách mới khi họ đến. Nhìn nụ cười khoái chí của ông. Jenny đoán biết buổi triễn lãm thành công.
Từ khi bà Nana mất, Jenny chạy đến nhà trẻ rước con, đưa con về nhà bằng xe buýt, và dỗ con bằng bánh quy trong khi loay hoay nấu một bữa ăn tối sơ sài.
Lúc định khoác áo bành tô vào, Jenny lại bị một trong những khách mua quan trọng nhất chặn lại nói chuyện.
Đến mười bảy giờ hai mươi lăm, Jenny mới thoát được. Cô tự hỏi không biết có nên chào Erich không, nhưng anh vẫn đang nói chuyện với Alison Spencer. Chuyện Jenny ra đi có ảnh hưởng gì đến anh đâu? Jenny nhún vai để xua tan sự chán nản và kín đáo rời khỏi hành lang trang bằng ngả sau.
Những mảng đóng băng trên lề đường khiến lộ trình khá mạo hiểm. Đại lộ America, đại lộ số 5, Madison, Park, Lexington, đại lộ số 3, đại lộ số 2. Những khối nhà bất tận. Kẻ đã mô tả Manhattan như một hòn đảo nhỏ chắc chắn chưa bao giờ phải chạy băng qua nó trên một nền bề tông trơn. Nhưng xe buýt chạy chậm đến nỗi Jenny nghĩ thà đi bộ. Một lần nữa, cô lại đến trễ.
Nhà trẻ ở đường số 49, gần đại lộ số 2. Đã mười bảy giờ bốn mươi lăm khi Jenny hổn hển bấm chuông ở cửa căn hộ bà Curtis. Dĩ nhiên là bà này hết sức giận dữ, khoanh tay lại, môi mím chặt lại mỏng dính như vết sẹo trên khuôn mặt cau có của bà. "Chị MacPartland à ! Chúng tôi đã trải qua một ngày khủng khiếp, người đàn bà khó tính nói tiếp. Tina khóc nhè không ngừng. Và chị đã nói với tôi rằng Beth không cần mặc quần tã nữa, nhưng chị đã lầm ".
_ Beth không đái dầm nữa, - Jenny phản đối. - có lẽ vì hai cháu chưa quen đến đây.
_ Hai cháu sẽ không còn cơ hội để làm quen với việc này. hai đứa con gái của chị quá gây phiền phức. Chị phải hiểu : một đứa bé lên ba còn đái dầm, một đứa lên hai cứ khóc nhè liên tục.. vậy là tôi phải lo cho cả hai trọn thời gian rồi.
_ Mẹ !
Jenny không quan tâm đến bà Curtis nữa. Beth và Tina đang ngồi cạnh nhau trên ghế đivăng cũ mèm xẹp lép trong hành làng vào không có đèn, được bà Curtis khoa trương gọi là "phòng chơi". Jenny tự hỏi không hiểu hai đứa bé bị gói ghém chặt trong áo bành tô bao lâu rồi. Jenny âu yếm ôm con vào lòng thật mạnh. "Ê ! chào Thỏ con của mẹ. Chào Mèo con của mẹ." Má bé Tina đẫm lệ. Jenny nhẹ ngàng vénnhững mớ tóc nâu mềm mại che trán bé. Cả hai đã thừa hưởng đôi mắt màu hạt dẻ và hàng mi đen dày của Kevin cũng như màu tóc anh.
_ Hôm nay em sợ. - Beth mét lại với mẹ và chỉ em gái. - Em khóc nhiều, nhiều lắm.
Môi trên của Tina run run. Bé đưa hai tay về hướng Jenny.
_ Và chị còn đi trễ nữa. - Bà Curtis buộc tội.
_ Tôi xin lỗi. - Jenny lơ đãng trả lời. Mắt bé Tina có quầng, má đỏ. Hay bé đang ủ bệnh viêm họng nữa ? Do nhà trẻ chăng ? Lẽ ra Jenny không nên chọn giải pháp này.
Jenny bế Tina vào lòng. Sợ bị bỏ quên, Beth trượt khỏi ghế đivăng. "Tính tôi tốt bụng, nên tôi sẽ giữ hai cháu đến thứ sáu" - bà Curtis nói. - " Nhưng sau đó thì hết".
Không thèm chào, Jenny mở cửa , bước ra ngoài trời lạnh.
Trời đã tối đen và gió thổi rát mắt Tina vùi đầu vào cổ Jenny. Beth cố che mặt vào bành tô của mẹ. "Con đái dầm một lần" - Tina tâm sự.
Jenny cười. - Ồ! Thỏ con cưng ! Cố lên nhé. Một phút nữa là mẹ con ta sẽ lên ngồi xe buýt cho ấm cúng.
Nhưng ba chiếc xe buýt chạy qua, đầy ắp người. Cuối cùng Jenny chịu thua và quyết định đi bộ về nhà. Tina là một gánh nặng không giúp gì được cô. Cố đi nhanh có nghĩa là phải lôi kéo Beth theo sau. Sau khi đi qua được hai khu nhà nữa, Jenny nâng Beth lên tay mình. "Con đi được mẹ à, - Beth phản đối.- Con lớn rồi."
_ Mẹ biết con lớn rồi. - Jenny khẳng định. - Nhưng nếu mẹ bế con thì ta sẽ đi nhanh hơn.
Jenny nắm chặt hai tay và cân băng được hai cái mông nhỏ trên hai cánh tay mình. "Các con bám chặt nhé, chuẩn bị chạy marathon đấy."
Còn phải xuống đến mười khu nhà nữa, rồi hai khu nhà sang hướng ngang. Hai đứa đâu có nặng lắm đâu, Jenny nghĩ bụng, chúng còn nhỏ mà. Trời ơi, không biết tìm đâu ra một chỗ giữ trẻ khác từ thứ hai tuần sau đây ? Ôi ! Nana ơi ! Tụi con nhớ bà quá ! Jenny sẽ không dám vắng mặt ở hành lang tranh nhiều hơn đâu. Không biết Erich có mời Alison Spencer đi ăn tối không nhỉ ?
Có người đang bước đến ngang Jenny. Cô giật mình khi thấy Erich dành Beth khỏi tay mình. Miệng cô bé Beth tròn xoe vừa do ngạc nhiên vừa do sợ hãi. Anh mỉm cười nói trước khi bé kịp phản đối. "Ta sẽ về đến nhà nhanh hơn nếu chú bế con và hai ta chạy đua với mẹ và Tina". Erich nói với bộ mặt thông đồng rủ rê.
_ Nhưng..- Jenny định nói.
_ Jenny, - Chẳng lẽ cô không cho tôi giúp ? Tôi sẵn sàng bế luôn con bé út, nhưng sợ cháu không chịu đi với tôi.
_ Đúng là nó sẽ không chịu. - Jenny thừa nhận. - Tôi cảm ơn anh nhiều, Krueger à, nhưng mà...
_ Jenny ơi, cô làm ơn đừng gọi là ông Krueger nữa được không ? Tại sao cô bỏ mặc tôi với cái cô chán ngấy của báo Art News vậy ? Tôi cứ hy vọng cô sẽ đến cứu tôi. Khi thấy cô chạy mất rồi, thì tôi nhớ ra cái chỗ giữ trẻ. Con mụ kia cho tôi biết cô về rồi, nhưng tôi moi được địa chỉ của cô. Thế là tôi quyết định đi bộ đến nhà cô và bấm chuông. Rồi đột nhiên tôi nhìn thấy ngay trước mặt tôi một cô gái xinh đẹp đang gặp khó khăn. Thế đấy.
Erich cương quyết nắm lấy cánh tay cô, và Jenny đột nhiên cảm thấy mình hạnh phúc một cách vô lý, mọi cảm giác buồn chán tan biến. Jenny lén nhìn anh.
_ Mỗi tối cô đều phải đi con đường này à ! Erich hỏi. Tỏ vẻ lo âu.
_ Thường mẹ con chúng tôi đi xe buýt khi trời xấu. - Jenny nói. - Tối nay các xe buýt đều chật cứng ; chỉ vừa đủ chỗ cho bác tài.
Giữa Lexington và Park Avenue có nhiều toà nhà nhỏ bằng đá với bậc thềm có cột cao hai bên. Jenny chỉ bậc thềm thứ ba bên trái. "Đây" Jenny âu yếm nhìn con đường nhà mình.
Cô định từ giã Erich trước khi vào nhà, nhưng anh không chịu rút lui.
_ Tôi theo cô vào bên trong, - Erich tuyên bố.
Jenny miễn cưỡng dẫn Erich vào căn hộ nhỏ tầng trệt.
Vừa mới được đặt xuống đất, Beth và Tina chạy vào nhà. Beth quay lại "Mẹ ơi, con rất mừng là đã về nhà". Bé nói. Rồi Beth liếc nhìn Tina. "Tina cũng mừng ".
Jenny cười. "Ôi! Mèo con của mẹ, mẹ rất hiểu con ! Anh biết không. - Jenny giải thích cho Erich.- Ở đây chật chội, nhưng mẹ con tôi sống rất vui."
_ Tôi hiểu tại sao. Ở đây dễ chịu lắm.
_ Với điều kiện đừng nhìn kỹ quá. Công việc quản lý nhà ở đây không được tốt lắm. Toà nhà sắp được bán thành sở hữu chung và họ không chịu bỏ ra xu nào nữa.
_ Cô định mua căn hộ này hả ?
Jenny bắt đầu tháo nút bộ áo quần có đệm bông của Tina. "Tôi không thể. Có thể anh không tin nhưng một mình căn phòng này thôi sẽ tốn sáu chục ngàn đôla. Chúng tôi sẽ không đi đâu hết, cho đến khi nào bị đuổi, sau đó chúng tôi sẽ tìm chỗ khác ở.
Erich chụp lấy Beth. "Cởi mấy quần áo to này nhé". Erich tháo nhanh nút áo vét cô bé, rồi tuyên bố. "Bây giờ, ta phải quyết định. Phần tôi, tôi có ý định tự mời mình ở lại ăn cơm tối ở đây, Jenny à. Cô hãy tống cổ tôi đi, nếu cô đã có kế hoạch khác cho tối nay. Còn không, cô hãy chỉ cho tôi siêu thị gần nhất."
Hai người đứng dậy cùng lúc, đối mặt nhau . "Sao, Jenny, siêu thị hay tống cổ ?"
Jenny cảm giác có nét hơi buồn trong câu hỏi của Erich. Trước khi Jenny kịp trả lời, bé Beth níu ống quần anh. "Nếu thích, chú có thể đọc truyện cho con nghe" Beth xin.
_ Câu trả lời đấy. - Erich quyết định. - Tôi ở lại vậy. Cô không được phản đối, Mẹ à.
Vậy anh ấy thật sự muốn ở lại, Jenny suy nghĩ. Anh ấy thật sự muốn ở lại với mẹ con mình. Nhận xét này đột nhiên làm cho Jenny tràn trề niềm vui. "Tôi không cần thêm gì, -Jenny nói với Erich.- Nếu anh thích món bánh thịt, thì ta đã có sẵn rồi".
Jenny sắp xếp cho Erich ngồi trước truyền hình nghe tin tức, với một ly rượu , trong khi cô đi tắm rửa cho hai đứa bé, rồi cho chúng ăn. Erich đọc truyện cho hai đứa bé nghe trong khi Jenny chuẩn bị ăn tối. Cô đặt bàn, trộn xà lách, vừa làm vừa thường xuyên liếc nhìn về hướng đivăng. Erich bế hai cô bé trên mỗi cánh tay và đọc "ba chú gấu" với những bộ điệu nhăn nhó thích hợp. Khi thấy Tina sắp ngủ, Erich cho bé ngồi xuống chân mình. Beth thích thú lắng nghe, mắt dán vào gương mặt Erich "Hay lắm, - bé thông báo khi Erich đọc xong. - Chú đọc hay gần bằng mẹ."
Erich nhướng mày nhìn Jenny, một nụ cười đắc thắng trên môi.
Khi hai bé đã vào giường ngủ, hai người ngồi ăn tối ở bàn gần cửa sổ nhìn ra vườn. Tuyết ngoài sân vẫn còn trắng. Cây trần trụi sáng bóng lên dưới ánh đèn nhà. Những bụi cây xanh cao che khuất những sân lân cận.
_ Anh thấy không, - Jenny nhận xét. - đó là đồng quê tại thành phố. Khi hai đứa bé ngủ rồi, tôi thích nán lại ở đây với tách cà phê và tưởng tượng rằng tôi đang nhìn ra đất nhà mình. Cao hơn một chút là Turtle Bay, một khu sang trọng. Các toà nhà cổ có những khu vườn tuyệt đẹp. Chỗ này chỉ là bắt chước hơi hơi thôi, nhưng tôi sẽ rất buồn khi phải ra đi.
_ Cô sẽ đi đâu ?
_ Tôi chưa biết, nhưng tôi có đến sáu tháng để lo chuyện này. Thế nào cũng tìm ra một cái gì đó. Bây giờ ta uống cà phê nhé !
Có tiếng bấm chuông ở cửa. Erich có vẻ phật ý. Jenny cắn môi. "Chắc là Fran, cô bạn hàng xóm ở lầu trên. Cô ấy hiện đang có đến hai bạn trai và đụng chút là xuống tìm tôi."
Nhưng hoá ra là Kevin , Kevin xuất hiện trong khung cửa, với vẻ bề ngoài của một thanh niên đẹp trai mặc áo len trượt tuyết sang trọng, khăn choàng cổ dài vắt qua vai, mái tóc nâu chải chuốt, làn da rám nắng đều đặn.
_ Anh vào đi, anh Kevin, - Jenny nói và cố giấu sự bực bội. Chúa ơi! Anh ấy đến đúng lúc quá !
Kevin bước vào, nhìn khắp phòng thật nhanh. Jenny đột ngột cảm thấy lúng túng, đoán biết ánh mắt của Erich đang nhìn cả hai.
_ Mấy đứa nhỏ ngủ rồi hả ? - Kevin hỏi.- Tiếc quá, anh hy vọng gặp tụi nó. Ồ ! Em có khách.
Giọng nói Kevin thay đổi, đượm nét trắc ẩn. Đúng là diễn viên, Jenny nghĩ bụng. Người chồng cũ gặp bạn trai mới của vợ cũ trong vở kịch phòng trà. Jenny giới thiệu hai người với nhau ; cả hai gật đầu không cười.
Kevin chọn giải pháp làm cho bầu không khí bớt căng thẳng.
_ Nhà em thơm mùi gì ngon quá, Jenny à. Em nấu gì vậy ?
Kevin bước đến gần bếp.
_ Ồ ! Bánh thiẹt tuyệt đẹp ! Ngon lắm.
Kevin nói thêm sau khi nếm một miếng.
_ Anh vẫn không hiểu tại sao anh lại để cho em ra đi. -Kevin nói.
_ Sai lầm không tha thứ được. - Erich nói bằng một giọng lạnh như đá.
_ Có lẽ thế. - Kevin thản nhiên thừa nhận. - Thôi, tôi không muốn quấy rầy. Tôi chỉ ghé ngang qua thôi. Jen ơi, anh có thể nói chuyện riêng với em một phút được không ?
Jenny thừa biết anh muốn bàn chuyện gì. Hiện đang là cuối tháng. Jenny bước ra khỏi phòng, hy vọng Erich sẽ không thấy cô kẹp túi xách dưới tay.
_ Kevin à, em thật sự...
_ Jen, anh xài hơi quá lố để mua quà Giáng sinh cho em và hai đứa nhỏ. Anh còn thiếu nợ tiền nhà, mà chủ nhà thì không chịu cho khất nửa. Em chỉ cần cho anh mượn ba chục đôla khoảng một hai tuần thôi.
_ Ba chục đôla. Kevin à, không được.
_ Jen à, nhưng anh cần.
Jenny miễn cưỡng lấy bóp tiền ra. "Anh Kevin, ta cần phải nói chuyện. Em rất sợ mất việc làm."
Kevin lấy nhanh mấy tờ giấy bạc, nhét vào tùi và chuẩn bị đi ra. "Ông già kia không bao giờ dám đuổi việc em đâu, Jen à. Lão quá biết giá trị của em. Em cứ xin lão tăng lương đi. Lão sẽ không tìm nổi người nào với cái giá mà lão trả cho em. Em sẽ thấy. "
Jenny trở vào căn hộ. Erich đang dọn bàn. Anh lấy phần bánh thịt còn lại, bước đến thùng rác.
_ Ê ! Khoan đã. - Jenny phản đối. - Tối mai hai đứa nhỏ sẽ ăn.
Erich không thèm nghe vứt hết phần ăn thừa vào thùng rác.
_ Không được ! Không được ăn sau khi tên hề chồng cô đã thọc vào đó rồi !"
Erich nhìn thẳng vào mắt Jenny.
_ Cô cho hắn bao nhiêu vậy ?
_ Ba mươi đôla. Anh ấy sẽ trả lại.
_ Cô muốn nói rằng cô cho phép hắn vào đây, hôn cô, đùa giỡn về chuyện hắn bỏ rơi cô, rồi chạy đi xài tiền cô trong một quán bar sang trọng nào đó à ?
_ Anh ấy thiếu tiền nhà.
_ Cô đừng tự lừa mình, Jenny ơi. Hắn đã diễn cùng một màn kịch này với cô bao nhiêu lần rồi? Tôi đoán là mỗi cuối tháng.
Jenny nở một nụ cười chán chường.
_ Không, tháng vừa rồi anh ấy không đến. Erich này, anh bỏ đống chén kia đi, tôi xin anh . Tôi làm được mà.
_ Cô làm việc quá nhiều rồi.
Jenny không nói gì và cầm khăn lau chén. Tại sao Kevin lại chọn đúng ngày hôm nay mà đến ? Cô thật là ngu ngốc khi cho tiền anh ấy.
Sự trách móc dần dần biến mất trên mặt Erich. Anh thư giãn lại, lấy khăn lau chén khỏi tay Jenny.- Đủ rồi. - Erich mỉm cười nói.
Anh rót hai ly rượu , mang đến đivăng. Jenny ngồi xuống cạnh Erich. Trong anh có một cái gì đó sâu sắc và mạnh mẽ khiến cô bị rối tung lên, Jenny không tài nào phân tích nổi tình cảm của mình. Một chút nửa là Erich sẽ ra đi. Tối ngày mai cũng vào giờ này, Jenny lại sẽ một mình. Jenny thấy lại nét mặt thích thú của hai đứa con gái khi nghe Erich đọc truyện, nhớ lại cảm giác nhẹ nhõm vô cùng mà cô có được khi thấy anh xuất hiện bên cạnh mình ngoài đường, rồi khi anh ẵm Beth đi từ tay mình. Bữa ăn trưa và bữa ăn tối như là những bữa tiệc, như thể nhờ sự hiện diện Erich làm xua tan nhưng mối lo âu và nỗi cô đơn.
_ Jenny .- Giọng nói anh thật âu yếm. - Cô nghĩ gì vậy ?
_ Vậy thì tại sao cô dễ dàng đưa tiền cho hắn như vậy ?
_ Có lẽ là do một tinh thần trách nhiệm đáng trách. Do sợ anh ấy thật sự cần tiền để trả tiền nhà.
_ Jenny à, tôi phải lên máy bay sáng sớm mai. Nhưng tôi có thể trở lại New York vào kỳ nghỉ cuối tuần. Tối thứ sáu cô có rảnh không?
Anh ấy sẽ trở lại. Jenny lại đột nhiên có được cái cảm giác hạnh phúc và nhẹ nhõm tuyệt diệu, giống như lúc anh xuất hiện trên Đại lộ số 2.
_ Tôi rãnh. Tôi sẽ tìm người giữ trẻ.
_ Còn thứ bảy ? Cô nghĩ hai bé có thích đi sở thú ở Central Park, nếu trời không lạnh quá, hay không ? Sau đó ta có thể dẫn hai bé đi ăn trưa ở Rumpelmayer.
_ Hai đứa sẽ mừng điên lên. Nhưng anh Erich à, thật ra...
_ Tôi chỉ tiếc là không thể ở lại New York lâu hơn. Nhưng tôi có cuộc hẹn ở Mineapolis. Tôi cần sắp xếp vài công việc. Ồ ! Tôi có thể...?
Erich vừa mới thấy album hình ở ngăn dưới cái bàn phòng khách.
_ Nếu anh thích. Nhưng chẳng có gì hấp dẫn đâu.
Hai người vừa uống rượu từ từ, vừa xem hình.
_ Đây là hình tôi, ngày tôi được người ta đến rước ở trại mồ côi. - Jenny bình chú.- Tôi được nhận làm con nuôi. Đây là cha mẹ nuôi.
_ Trông họ rất tử tế.
_ Tôi không nhớ. Họ mất trong một vụ tai nạn ôtô khi tôi được mười bốn tháng. Sau đó tôi ở lại một mình với Nana.
_ Đây là hình bà hả ?
_ Đúng. Lúc tôi ra đơi, bà năm mươi ba tuổi. Tôi còn nhớ... lúc đó tôi học cấp một... tôi về nhà mặt buồn hiu vì tất cả các bạn trong lớp đều vẽ thiệp mừng Ngày lễ các người Cha, mà tôi không có cha. Nana nói với tôi :"Jenny này, bà vừa là mẹ, là ba, là bà và là ông của con. Bà là tất cả những gì con cần. Vậy con cứ vẽ cho bà một tấm thiệp cho Ngày lễ các người Cha đi." Nana làm việc ở một hãng du lịch. Hai bà cháu đã được đi những chuyến tuyệt vời. Anh xem này, đây là ở Anh. Lúc đó tôi mười lăm tuổi. Còn đây là kỳ nghỉ ở Hawai.
Khi đến hình cưới của Jenny, Erich khép album lại. "Trễ rồi .- Anh nói. - Chắc là cô mệt lắm ".
Ở ngưỡng cửa, Erich cầm hai bàn tay của Jenny đưa lên môi anh. Jenny đã thay giày không đi ủng nữa.
_ Dù như thế này, cô cũng giống y Caroline. - Erich mỉm cười nói . - Trông cô rất cao khi đi giày có gót, và rất nhỏ khi không có. Jenny à, cô có tin định mệnh không ?
Đúng tám giờ, chuông điện thoại reng. "Jenny, cô ngủ có ngon không?"
_ Rất ngon. - Đúng vậy. Jenny thiếp ngủ trong niềm vui sướng. Erich sẽ trở lại. Cô sẽ lại được gặp anh. Lần đầu tiên sau khi Nana mất, Jenny không thức dậy với cảm giác chán nản cay đắng.
_ Tốt lắm. Tôi cũng thế. Và tôi xin nói thêm là tôi đã có những giấc mơ đặc biệt dễ chịu. Jenny ơi, bắt đầu từ sáng nay, tôi có đặt một chiếc xe Limousine sẽ đến rước cô và hai đứa nhỏ lúc tám giờ mười lăm. Tài xế sẽ chở hai đứa bé đến nhà trẻ và đưa cô đến hành lang tranh. Rồi mỗi buổi chiều xe sẽ rước cả ba mẹ con lúc mười bảy giờ mười năm.
_ Anh Erich à, không thể làm thế được.
_ Jenny ơi, tôi xin cô. Đối với tôi chẳng là bao nhiêu cả. Tôi không chịu nổi khi tưởng tượng cô đang vất cả với hai bé cưng trong cái lạnh và trời mưa.
_ Nhưng anh Erich ơi !
_ Jenny à, tôi rất vội. Tôi sẽ gọi lại cô sau nhé.
Ở nhà trẻ, bà Curtis có thái dộ tử tế đầy kiểu cách. "Anh bạn của chị thật quý phái chị MacPartland ạ. Anh ấy có gọi điện thoại sáng nay. Chị không cần phải tìm chỗ giữ trẻ khác cho hai cháu đậu. Ta chỉ cần có thêm thời gian để hiểu nhau nhiều hơn và để cho hai cháu thích nghi. Đúng không hai cưng ?"
Erich gọi điện thoại cho Jenny ở hành lang tranh . "Tôi vừa đáp máy bay xuống Minneapolis. Xe có đến đúng như dự kiến không?"
_ Anh Erich ơi, tuyệt lắm ! Thật là hạnh phúc khi không phải chạy cùng hai đứa bé. Anh nói gì với bà Curtis vậy ? Mụ ấy ngọt hơn mật.
_ Không có gì lạ. Jenny à, tối thứ sáu có muốn đi ăn ở đâu ?
_ Ở đâu cũng được.
_ Cô cứ chọn một nhà hàng mà cô từng mơ ước được vào... nơi chưa ai dẫn cô đi bao giờ.
_ Anh Erich ơi, ở New York có hàng ngàn nhà hàng. Những nhà hàng duy nhất vừa túi tiền của tôi là trên đại lộ số 2 và ở Greenwich Village.
_ Cô có ăn ở Lutèce bao giờ chưa ?
_ Chúa ơi, chưa !
_ Tốt. Vậy ta sẽ đến đó thứ sáu.
Cả ngày Jenny luôn sống trong tâm trạng mơ mơ màng màng. Những lời nhận xét lập lại nhiều lần của ông Hartley về ấn tượng mà Jenny đã gây nên đối với Erich cũng không giúp cô tỉnh táo lại hơn. "Tiếng sét ái tình, Jenny à. Anh chàng đã bị tiếng sét ái tình vì cô".
Fran, cô chiêu đãi viên hàng không ở căn hộ 4E ở tầng trên, ghé qua chơi buổi tối. Cô hết sức tò mò. "Tớ thấy anh chàng cực kỳ bảnh tối hôm qua ở cổng vào. Tớ nghĩ chàng bước ra từ nhà này. Và cậu hẹn với chàng tối thứ sáu này hả? Ô là la !"
Fran vui vẻ nhận lời giữ hai đứa bé. "Tớ rất muốn được làm quen với chàng. Biết đâu, có khi chàng có anh em trai, hay anh em họ, hay bạn học cũ nào đó."
Jenny cười. "Fran ơi, có thể chàng sẽ đổi ý và gọi điện thoại để huỷ cuộc hẹn."
_ Chắc chắn là không có đâu.- Fran lắc cái đầu xoăn.- Tớ có linh cảm.
Tuần lễ như trôi qua bất tận. Thứ tư. Thứ năm. Rồi đột nhiên, như có phép lạ, ngày thứ sáu lại đến.
Erich ghé rước Jenny lúc mười chín giờ ba mươi. Jenny đã chọn mặc chiếc áo đầm tay dài mua đại hạ giá. Cổ hình ôvan làm nổi bật mặt dây chuyền vàng của Nana ; hột kim cương ở giữa sáng lên trên vải lụa đen. Tóc cô thắt thành hai bím trên gáy.
"Jenny ơi, cô xinh quá." Erich toát lên cảm giác thoải mái tự nhiên và xa hoa trong bộ complê xanh đen kẻ sọc nhỏ , bành tô cùng màu và khăn quàng cổ bằng lụa trắng.
Jenny gọi điện thoại cho Fran xuống, để ý ánh mắt buồn cười của Erich trước vẻ mặt khâm phục anh lộ liễu của cô bạn gái.
Beth và Tina trầm trồ khi nhận hai con búp bê mà Erich mang đến. Jenny nhìn khuôn mặt vẽ xinh xắn, cặp mắt ngắm mở, bàn tay bụ bẫm, mái tóc lọn rồi so sánh với những món quà Giáng sinh xoàng xĩnh của Kevin.
Jenny bắt gặp cái nhíu mày của Erich khi anh giúp cô khoác áo bành tô cũ kỹ có lớp bông ở giữa và cô hối hận vì đã từ chối không mượn áo vét lông của Fran. Nhưng Nana luôn dặn Jenny là đừng bao giờ mượn đồ.
Erich thuê xe suốt đêm. Jenny tựa vào yên ghế nệm. Erich cầm tay Jenny ."Jenny, tôi nhớ cô lắm. Tôi sống qua bốn ngày dài nhất trong đời."
_ Tôi cũng nhớ anh lắm. - Đó là sự thật, nhưng Jenny hối hận vì đã nói ra một cách nhiệt tâm như thế.
Trong nhà hàng, Jenny liếc nhìn các bàn ăn khác, ghi nhận những gương mặt danh tiếng.
_ Sao cô lại mỉm cười? - Erich hỏi.
_ Cú sốc văn hoá. Sự khác biệt giữa hai thế giới. Anh có tưởng tượng rằng không có ai trong phòng ăn này biết là có một chỗ như nhà trẻ của bà Curtis không ?
_ Cũng may là không ! - Mắt Erich sáng lên chọc ghẹo âu yếm.
Erich bàn về thực đơn với người quản lý nhà hàng bằng tiếng Pháp trôi chảy hoàn hảo. Jenny hỏi anh học tiếng đó ở đâu.
_ Ở nước ngoài. Tôi đi nhiều lắm, rồi mới hiểu ra rằng tôi cảm thấy hạnh phúc nhất và ít cô đơn nhất chính tại nông trang nơi tôi dành phần lớn thời gian để vẽ tranh. Nhưng những ngày vừa qua thật khủng khiếp.
_ Tại sao vậy?
_ Vì tôi xa cô.
Đến thứ bảy, tất cả đi sở thú. Erich rất chịu khó và kiên nhẫn lần lượt cho hai bé ngồi trên vai anh.
Đến giờ ăn trưa, anh xắt thịt cho Beth trong khi Jenny lo cho Tina. Anh thuyết phục được bé Tina uống hết ly sữa bằng cách hứa rằng anh cũng sẽ uống hết ly rượu cốc-tai Bloody Mary của anh. Anh giả vờ nghiêm trang lắc đầu khi thấy bộ mặt Jenny.
Rồi bất chấp lời phản đối của mẹ hai bé, anh thúc mỗi đứa chọn một trong những con thú nhồi bông nổi tiếng của Rumpelmayer và dường như không hề để ý đến thời gian bất tận mà bé Beth đứng lựa một con thú bông.
Đến chủ nhật, Erich mang tới hai đôi giày trượt băng cho Beth và Tina và dẫn cả nhà ra sân trượt băng ở Rockfeller Center.
Tối Erich đưa Jenny đi ăn tối ở Park Lane. Đến lúc uống cafe, cả hai im lặng.
_ Hai ngày tuyệt đẹp, Jenny à. - Cuối cùng Erich nói.
_ Vâng.
Jenny quay sang Erich. Hai bàn tay tự động gặp nhau, xen các ngón tay vào nhau. "Jenny , hơi nhanh quá, nhưng đó là giải pháp duy nhất. Nếu cô yêu cầu, thì tôi sẽ đến New York mỗi kỳ nghỉ cuối tuần trong suốt sáu tháng - hay một năm - để tán tỉnh cô. Nhưng, có cần thiết không ?"
_ Anh Erich, anh hầu như chưa biết gì về tôi !
_ Tôi biết cô từ lâu rồi. Khi còn nhỏ, cô có nét mặt trang nghiêm ; cô biết bơi lúc năm tuổi, cô được giải học sinh xuất sắc hồi lớp ba, lớp bốn và lớp năm.
_ Xem qua album hình là chưa đủ.
_ Tôi nghĩ ngược lại. Và tôi biết rõ mình. Tôi luôn biết mình tìm cái gì, biết rằng mình sẽ nhận ra điều ấy khi đến ngày. Cô cũng biết thế. Cô hãy thú nhận đi.
_ Tôi đã bị lầm một lần rồi. Lúc đó tôi tin mình nghĩ đúng về Kevin.
_ Jenny, cô đừng bất công với chính mình. Lúc đó, cô còn trẻ lắm. Kevin là người yêu đầu tiên của cô, cô nói tôi thế mà. Và cô đừng quên rằng cho dù bà của cô có tuyệt vời đến mấy đi nữa, nhưng thời thơ ấu của cô bị thiếu một người đàn ông, người cha, người anh. Lúc đó cô sẵn sàng phải lòng người đầu tiên đến với cô.
Jenny suy nghĩ. "Có lẽ anh nói đúng"
_ Còn hai bé gái? Cô đừng làm hỏng tuổi thơ của hai bé, Jenny à. Hai bé có vẽ thật vui sướng khi có cô bên cạnh. Dường như hai bé cũng sẽ vui sướng với tôi nữa. Cô hãy lấy tôi làm chồng di Jenny. Đừng chờ nữa.
Jenny không hề biết Erich cách đây một tuần. Cô cảm thấy bàn tay ấm áp của anh giữa các ngón tay mình, nhìn thẳng vào mắt anh và hiểu ra rằng ánh mắt anh cũng phản ánh lại cùng cảm xúc đang yêu.
Và cô biết rõ mình sẽ trả lời anh như thế nào.
Hai người ngồi lại nói chuyện đến rạng sáng trong căn hộ. "Anh muốn nhận hai bé làm con anh, Jenny à. Anh sẽ yêu cầu luật sư lập giấy tờ để đưa cho MacPartland ký tên.
_ Em không nghĩ anh ấy sẽ chịu bỏ hai con.
_ Anh có linh cảm ngược lại. Anh muốn hai bé mang họ anh. Khi ta thành gia đình, anh không muốn Beth và Tina cảm thấy mình là người ngoài. Anh sẽ là một người cha ân cần đối với hai bé. Chồng cũ của em còn tệ hơn là một người cha xấu. Hắn vô tình. À, mà hắn tặng em nhẫn đính hôn gì vậy ?
_ Không tặng nhẫn nào cả.
_ Được. Vậy anh sẽ cho sữa nhẫn của Caroline lại cho em.
Tối thứ tư, Erich gọi điện thoại cho Jenny để báo anh đã hẹn với Kevin chiều thứ sáu. "Có lẽ anh nên gặp một mình, em yêu à".
Suốt tuần, Beth và Tina luôn miệng hỏi bao giờ thì "chú Krueger" sẽ trở lại. Hai bé lao vào vòng tay Erich khi anh bước vào căn hộ tối thứ sáu. Jenny cảm thấy ứa nước mắt vì hạnh phúc khi nghe tiếng reo mừng của bé lúc Erich ôm cả hai vào lòng.
Trong bữa ăn tối ở Four Seasons, Erich kể lại cho Jenny cuộc gặp với Kevin. "Hắn không tỏ ra đặc biệt dễ chịu. Anh e rằng hắn thuộc loại thọc gậy bánh xe, em yêu à. Hắn không muốn em và hai con, nhưng cũng không chịu nhường mẹ con em cho ai khác. Anh đã thuyết phục được hắn rằng như vậy là tốt nhất cho hai bé. Thủ tục sẽ hoàn tất vào tháng giêng. Sau đó việc nhận con sẽ dứt khoát sau sáu tháng. Ta hãy làm đám cưới ngày ba tháng hai ; như vậy gần một tháng sau ngày ta gặp nhau. À," anh mở cặp ra. Jenny đã ngạc nhiên khi thấy Erich mang cặp đến nhà hàng ." Xem em đeo có vừa không?"
Đó là một viên ngọc lục bảo. Jenny ngắm độ tinh khiết kỳ diệu của viên đá quý, trong khi đó Erich xỏ nhẫn vào tay cô.
_ Cuối cùng, anh quyết định không cho sửa nửa, - Erich nói, - chiếc nhẫn như thế này hoàn hảo rồi...
_ Đẹp tuyệt, anh Erich à.
_ Em yêu à, ta cũng nên giải quyết cho xong cái này. - Erich rút một xấp giấy ra. - Khi soạn thảo giấy tờ nhận con nuôi, đám luật sư của anh cũng đòi làm luôn hợp đồng hôn thú.
_ Hợp đồng hôn thú à? - Jenny lơ đễnh hỏi. Cô đang lo ngắm chiếc nhẫn. Không phải giấc mơ. Mà là chuyện thật. Rất thật. Cô sẽ lấy Erich. Jenny xém phá lên cười khi nhớ lại phản ứng của Fran. "Jenny ơi, chàng quá hoàn hảo. Trời ơi, chàng không bao giờ rời mắt khỏi cậu, chàng chết mê chết mệt hai đứa bé. Không thể có chuyện như thế được đâu. Có điều gì mờ ám đây. Chắc chắn chàng là tay cờ bạc, hay tay nghiện rượu hay kẻ đa thê".
Jenny xém kể lại chuyện này cho Erich nghe, nhưng đã nghĩ lại và không nói. Erich không thích tính khí ồ ạt của Fran lắm. Anh đang nói gì chứ ?
_ ..Bởi vì anh - biết nói thế nào đây - là một người tương đối giàu có... Đám luật sư của anh đã tỏ ra không thích các việc diễn ra nhanh quá. Giấy tờ này chỉ nói rằng nếu hai ta phai chia tay nhau trước mười năm, thì quyền lợi Krueger vẫn phải được giữ nguyên.
Jenny không dám tin tai mình.
_ Anh Erich à, nếu ta phải chia tay, thì em sẽ không nhận gì của anh cả.
_ Anh thà chết còn hơn là phải mất em, em yêu à. Đây chỉ là một thủ tục thôi. - Erich đặt xắp giấy tờ bên cạnh dĩa của Jenny - Dĩ nhiên là em có quyền đưa giấy tờ này cho luật sư của em nguyên cứu trước... Thật ra, người ta còn nhớ anh nói lại với em rằng trong trường hợp em cảm thấy bước đầu hài lòng về các điều khoản hợp đồng, thì em có quyền giữ giấy tờ hai ngày trước khi trả lại anh.
_ Anh Erich ơi, em không có luật sư.
Jenny liếc qua phần trên cùng của trang đầu tiên, buồn rầu khi thấy từ chuyên môn pháp lý rồi lắc đầu. Một cách vô lý, Jenny lại đột ngột nhớ đến Nana đang cố đọc kiểm tra các hoá đơn thực phẩm, đôi khi đắc thắng phát hiện :" Hắn tính tiền sai đến hai lần."
_ Anh Erich , em không muốn đọc cái này tí nào. Em phải ký chỗ nào?
_ Anh đánh dấu chỗ ký rồi, em yêu à.
Jenny nguệch ngoạc nhanh chữ ký. Rõ ràng đám luật sư của Erich sợ Jeny lấy Erich chỉ vì gia tài. Cô không trách họ được, nhưng dù sao vẫn thấy ngại.
_ Em yêu ơi, ngoài những điều khoản này, tài liệu này còn để lại một khoản uỷ thác di sản cho mỗi con gái mà con sẽ được thừa thưởng khi tròn hai mươi mốt tuổi. Điều này sẽ có hiệu lực ngay khi việc nhận con thành chính thức. Đồng thời trong đây còn quy định rằng mẹ con em sẽ hưởng gia tài của anh khi anh chết.
_ Anh Erich ! Anh đừng nói thế !
Erich cất hết giấy tờ vào cặp. "Đúng là những chuyện này không được lãng mạn lắm, nhưng cần phải thực hiện." Erich nói. "Jenny, em định tổ chức gì cho kỷ niệm đám cưới vàng của hai ta?"
_ Darby và Joan.
_ Sao ?
_ Là những pho tượng nhỏ bằng sứ ở Royal Doulton. Một ông già và một bà già ngồi cạnh nhau, vui vẻ. Em luôn yêu thích tượng này.
Sáng hôm sau, Erich cầm trong tay một cái hộp cột nơ khi bấm chuông căn hộ. Hai pho tượng nhỏ nằm trong đó.
Còn hơn chiếc nhẫn, đối với Jenny hai tượng là bằng chứng cho một mối tình vĩnh cữu.
_ Anh rất cám ơn em, Jen à. Ba trăm đôla này sẽ giúp anh rất nhiều. Lúc nào em cũng tỏ ra tốt bụng.
_ Ta đã cùng nhau mua sắm đồ gỗ cho nhà này, Kevin ơi. Một nửa số tiền này thuộc về anh.
_ Trời, anh nghĩ lại những chuyến đi đêm ngoài đường của ta, để lượm đồ gỗ mà người ta vứt ra lề đường cùng với rác. Em còn nhớ lần ta xí được cái bàn nhỏ trước thằng kia không ? Em ngồi lên trên đó trước khi hắn kịp đến gần.
_ Em nhớ, - Jenny nói. - Em tưởng hắn sẽ đâm em do tức giận. Anh Kevin này, em nghĩ anh sẽ đến sớm hơn. Anh Erich sắp đến và em sợ anh ấy không thích nếu đụng đầu với anh ở đây.
Cả hai đang đứng ngay giữa căn hộ trống. Không còn gì. Jenny đã bán tất cả với giá không tới sáu trăm đôla. Tình trạng hư hỏng của căn hộ nhỏ đột nhiên hiện lên quá rõ rệt, khi không còn đồ gỗ và thảm để che giấu sự trần trụi của nó. Chỉ có những chiếc vali mới đẹp trong gian phòng.
_ Jen, em xinh quá. Màu này rất hợp với em.
Jenny đang mặc bộ váy bằng lụa xanh dương. Trong một lần ghé thăm, Erich nài nỉ đòi mua cho cả ba mẹ con một tủ quần áo đầy đủ ở hiệu Saks. Anh không thèm chú ý đến lời phản đối. "Em cứ coi như em đã là vợ anh rồi lúc mấy hoá đơn này được gởi đến".
Hôm nay, mấy chiếc vali Vuitton chất đầy những bộ váy thời trang cao cấp, sơ mi, áo len, quần, váy mặc buổi tối, ủng hiệu Raphael và giày hiệu Magli. Lúc đầu Jenny cảm thấy ái ngại với ý nghĩ Erich trả tiền quần áo trước khi hai người đã cưới nhau, nhưng dần dần cô thích thú với cuộc sống mới. Và thật là vui khi được mua sắm cho hai đứa nhỏ ! "Anh tử tế với mẹ con em quá !" Câu nói này đã trở thành một điệp khúc.
_ Anh yêu em, Jenny à. Anh thấy sướng mỗi khi chi tiêu. Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế.
Erich đã giúp cô chọn quần áo với cái khiếu thẩm mỹ bẩm sinh. "Con mắt của hoạ sĩ" Jenny đã nói đùa.
_ Con đâu rồi? - Kevin hỏi. - Anh rất muốn từ giã con.
_ Fran dẫn tụi nó đi chơi rồi. Bọn em sẽ đi rước con sau buổi lễ. Fran và bác Hartley ăn cơm trưa với bọn em. Sau đó tụi em sẽ ra thẳng phi trường.
_ Jen ơi, anh nghĩ em lao đầu vào câu chuyện này hơi vội vã. Em quen Krueger không đầy một tháng.
_ Như thế là quá đủ khi ta tự tin, hoàn toàn tự tin. Mà cả hai đều tự tin.
_ Còn ah, thì anh vẫn phân vân về chuyện nhận con nuôi. Anh không muốn từ con.
Jenny cố giấu đi sự bực bội. "Anh Kevin, ta đã giải quyết xong chuyện này rồi mà. Anh đã ký giấy tờ. Anh không chăm lo gì cho con. Anh không chu câp cho nhu cầu của con. Thật ra, mỗi khi được phỏng vấn, anh nói là không có gia đình."
_ Con sẽ phản ứng như thế nào, khi lớn lên và hiểu rằng anh đã bỏ chúng?
_ Con sẽ biết ơn anh vì đã cho chúng nó cơ hội để sống với một người cha yêu thương chúng. Dường như anh quên mất rằng chính em cũng từng được nhận làm con nuôi. Va em đã luôn cảm ơn người phụ nữ đã bỏ rơi em. Được Nana nuôi dạy là một chuyện kì diệu.
_ Anh công nhận là Nana kỳ diệu. Nhưng anh không thích tay Erich Krueger. Trong hắn có một cái gì đó...
_ Anh Kevin !
_ Thôi được. Anh đi đây. Anh sẽ nhớ em, Jen à. Anh vẫn còn yêu em mà. Em thừa biết điều này. Kevin cầm hai tay Jenny. Và anh cũng yêu em.
Hồi ba, màn hạ xuống, Jenny nghĩ. Mọi người rút khăn tay ra. "Em xin anh. Em không muốn anh Erich gặp anh ở đây."
_ Jen ơi, có thể anh sẽ có dịp đi Minnesota. Anh đang lo chạy chọt hết sức để được gia nhập đoàn kịch Gunthrie ở Minneapolia. Nếu được, anh sẽ ghé thăm em.
_ Thôi , anh Kevin !
Jenny kiên quyết mở cửa căn hộ ra. Điện thoại reng lên. "Chắc là Erich, - Jenny lo lắng nói. - Xui quá, em không muốn anh Erich thấy anh ở đây."
Erich đứng chờ ở ngoài, phía sau cửa kính hai cánh ở lối vào. Erich cầm một hộp to gói giấy bông. Jenny buồn rầu thấy nụ cười trên môi anh khựng lại khi nhìn thấy cô trong tiền sảnh cùng Kevin.
Jenny mở cửa ra, cho Erich vào và nói nhanh :" Anh Kevin ghé thăm em một phút. Chào anh Kevin nhé."
Hai người đàn ông nhìn nhau. Không nói gì. Rồi Kevin mỉm cười, cúi sang Jenny, hôn trên môi cô và nói với giọng điệu tâm sự :"Thật tuyệt được có em. Anh cám ơn em nữa nhé, Jen. Hẹn sớm gặp lại nhau ở bang Minnesota, em yêu."