  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				08-08-2008, 05:42 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: TP.HCM 
					
					
						Bài gởi: 314
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút 
                 
					
 
	Thanks: 142 
	
		
			
				Thanked 33 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Biên Thành Äao Thanh (Trá»n bá»™)- Cổ Long
			 
			 
			
		
		
		
			
			Tiếp theo bá»™ Thiên Nhai Minh Nguyệt Ãao
Biên Thành Ãao Thanh 
Cổ Long 
Dịch: Quần Xà Lá»n 
Nguồn: NhanMonQuan 
Hồi 1 
Truyá»n Thuyết Cổ Xưa 
 
 
  
 
Nghe nói trên trá»i có má»™t sao chổi, má»—i bảy mươi sáu năm lại xuất hiện má»™t lần. 
Má»—i lần xuất hiện Ä‘á»u mang đến tai há»a bất tưá»ng cho nhân gian. 
Năm nay lại đã đến lúc nó xuất hiện. 
*** 
Quan Äông Vạn Mã ÄÆ°á»ng. 
Vạn Mã ÄÆ°á»ng phong quang làm sao, huy hoàng làm sao, làm cho ngưá»i ta ngưỡng má»™ làm sao. 
Trải qua thế thá»i thá»i thế, Vạn Mã ÄÆ°á»ng đã thành má»™t ký ức mà má»i ngưá»i đã lãng quên ? Äã thành chiến thắng phẩm cá»§a năm tháng ? Äã thành nÆ¡i an nghỉ cá»§a bụi bặm trần ai ? 
Má»™t tòa thành đài bằng gá»—, dùng bản gá»— kết lại thành tưá»ng thành, cao cỡ ba trượng, bao quanh từ má»™t đầu thảo nguyên xa xăm cho đến táºn đầu kia. Phòng ốc trong thành đài gá»— càng vô số như những ngôi sao giữa đêm trưá»ng. 
Trải qua thế thá»i thá»i thế, tòa thành gá»— liên miên không chia cắt đó đã bị cá» dại nháºn chìm. 
Phòng ốc trong thành càng bị tàn phá bại hoại, trong ngoài nhà Ä‘á»u bám phá»§ ngáºp tràn bụi bặm, má»™t con chó nằm phục trong góc nhà, đáng lẽ vốn lông trắng, hiện tại lại đã biến thành màu xám xịt. 
Ãnh mắt cá»§a nó đã mất Ä‘i vẻ linh xảo và cÆ¡ mẫn sẵn có, nhìn cÆ¡ hồ đã không còn giống má»™t con chó nữa. 
Con chó đó đại khái là sinh mệnh còn sống duy nhất ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng ? 
Diệp Khai không khá»i lắc đầu thở dài. 
-- Äói không phải là má»™t trong những phương pháp kết thúc sinh mệnh sao ? 
Tuy nhiên, lại không phải là thứ phương pháp tàn nhẫn nhất. 
Từ xa xưa cho đến nay, kết thúc sinh mệnh hữu hiệu nhất, đáng sợ nhất, nguyên thủy nhất, làm sao không phải là nhân loại cho được ? 
Ngưá»i giết ngưá»i, ngưá»i giết vạn váºt, làm sao không phải là cách tấn tốc nhất cho được ? 
Tam lão bản Mã Không Quần cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng, Công Tôn Äoạn hám danh, Trầm tam nương vì phục cừu mà không ngại trao thân gởi pháºn cho kẻ thù, Mã Phương Linh tình thù trá»™n lẫn ... Còn có bao nhiêu bao nhiêu ngưá»i, không phải Ä‘á»u do Diệp Khai và Phó Hồng Tuyết kết liá»…u sao ? 
Mưá»i năm. 
Äã mưá»i năm ! 
Mưá»i năm qua bao nhiêu ngưá»i quáºt khởi giang hồ ? Bao nhiêu ngưá»i vì danh mà chết ? Bao nhiêu vầng trăng đã lặn, bao nhiêu ngôi sao đã sa ? 
Còn Phó Hồng Tuyết ? 
Mưá»i năm qua, hắn có biến đổi không ? 
Có biến thành càng lún chìm, càng cô ngạo ? 
Hay biến thành càng đạm bạc danh lợi, càng bất giải nhân tình ? 
Hay vẫn một mình một bóng, độc lai độc vãng ? 
Bầu trá»i đêm trong vắt, ánh sao lấp lóe, má»™t vầng trăng sáng ngá»i treo lÆ¡ lá»ng táºn chân trá»i. 
Äêm nay thanh vắng, thiên địa má»™t mảng an bình, cả đứa bé nhõng nhẽo thÃch khóc oa oa nhất cÅ©ng phảng phất đã say sưa giấc Ä‘iệp. 
Diệp Khai ngồi bệt dưới đất, dá»±a mình vào cá»™t cá» trước vá»ng cá»a, song nhãn ngưng chú nhìn chăm chăm lên bầu trá»i đêm khuya thuần tịnh, phảng phất Ä‘ang đợi cái gì đó. 
Là đợi ngưá»i ? 
Có ai còn có thể đến nơi hoang mạc khô cằn bất kham này để hội diện với chàng ? 
Gió vi vu dìu dặt, má»m mại tá»±a bàn tay tình nhân khẽ vuốt trên khuôn mặt cân xứng cá»§a Diệp Khai. 
Con chó nằm phục tại góc tưá»ng, phảng phất cÅ©ng để gió đêm nhẹ thoảng quyện thân còm, ngá»a ngưá»i giÆ¡ cao chân nằm hưởng thụ. 
Nhìn cỠđộng cá»§a con chó nhá», Diệp Khai không khá»i cưá»i nhẹ, sau đó từ từ nhắm mắt. 
Ngay lúc đó, giữa không trung phương bắc tối tăm đột nhiên xuất hiện má»™t đạo ánh sáng chói lá»i. 
Diệp Khai láºp tức giương tròn mắt, chuyển đầu nhìn vá» phương bắc. 
Äạo ánh sáng đó sau khi lóe xuất từ bầu trá»i phương bắc xa xăm, dần dần tăng cưá»ng quang ảnh, kéo theo má»™t cái Ä‘uôi dài sáng lạn, quét qua chân trá»i, lao mình vá» hướng nam biên duyên vô táºn. 
Sao chổi ! 
Sao chổi bảy mươi sáu năm mới hiện một lần đã xuất hiện. 
Ãnh sáng cá»§a nó, không má»™t lưu tinh nào có thể so sánh bằng. 
Vẻ huy hoàng sáng lạn cá»§a nó tuy ngắn ngá»§i, lại đã đủ chói rá»i vÄ©nh viá»…n. 
Nó tuy rất mau chóng biến mất trong bầu trá»i phương nam xa xăm, nhưng bóng dáng mỹ lệ cá»§a nó lại vẫn còn lưu lại trong tâm Diệp Khai. 
“Mỹ lệâ€. Diệp Khai lẩm bẩm: 
“Thứ kỳ quan đó hai chữ mỹ lệ cÅ©ng không thể hình dung cho hếtâ€. 
CÅ©ng đồng thá»i lúc đó, trên má»™t tiểu lâu ở tiểu trấn cách Vạn Mã ÄÆ°á»ng không xa, cÅ©ng có má»™t ngưá»i ngồi trước song cá»a, Ä‘ang xào trá»™n cá»— bài bằng xương, cÅ©ng nhìn thấy cảnh tượng hiếm thấy đó. 
Trá»i xanh, cát vàng. 
Cát vàng nối trá»i xanh, trá»i xanh nối cát vàng. 
Gió lùa vá» hướng chân trá»i. 
Ngưá»i từ chân trá»i đã đến. 
Diệp Khai phảng phất từ chân trá»i đến, chàng lững thững trên con đưá»ng dài, từ từ Ä‘i tá»›i, bước vá» hướng tòa lầu duy nhất bên đưá»ng. 
Má»™t đóa hoa tàn không biết từ đâu bị gió cuốn tá»›i, phảng phất cÅ©ng đến từ chân trá»i, đóa hoa lăn lá»™n váºt vá» theo gió cát mù trá»i, Diệp Khai vươn tay nhặt đóa hoa tàn. 
Cánh hoa đã tàn, chỉ có nhÅ©ng cánh hoa cuối cùng ngoan cưá»ng nhất còn bám vÃu lưu luyến trên cuống hoa khô héo. 
Diệp Khai nhìn đóa hoa tàn trong tay, cưá»i cưá»i, phá»§i phá»§i y phục rách rưới đáng lẽ đã nên quăng vào thùng rác từ lâu, tá» tá» tế tế cài đóa hoa tàn vào má»™t chá»— rách trên chiếc áo phong sương. 
Nhìn thần tình cá»§a chàng, không khác gì má»™t công tỠăn váºn hoa lệ chỉnh chỉnh tá» tá» Ä‘ang cài má»™t đóa hoa hồng diá»…m lệ nhất trên chiếc áo cẩm bào trị giá thiên kim. 
Sau đó chàng lại cưá»i mãn nguyện, ngẩng đầu ưỡn ngá»±c, bước dài vá» phÃa tá»u lâu, vừa đẩy cá»a, chàng láºp tức nhìn thấy Phó Hồng Tuyết. 
Phó Hồng Tuyết và đao của hắn. 
Tay trắng nhợt, đao đen sì. 
Äen sì như tá» vong. 
-- Trắng nhợt không phải cÅ©ng tiếp cáºn tá» vong sao ? 
Äao trong tay. 
Diệp Khai nhìn từ đao của hắn, nhìn đến tay của hắn, nhìn từ tay của hắn, nhìn đến mặt của hắn. 
Mặt của hắn vẫn trắng nhợt như xưa, đôi mắt vẫn một màu đen lạ lùng thần bà như xưa. 
Màu đen thần bà thuần tịnh. 
Nhìn thấy Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai lại cưá»i, chàng cưá»i lá»›n bước qua, ngồi xuống đối diện Phó Hồng Tuyết. 
Phó Hồng Tuyết đang ăn cơm. 
Diệp Khai còn nhá»› mưá»i năm trước lúc ngá»™ kiến Phó Hồng Tuyết lần đầu tiên cÅ©ng ở chá»— này, hắn cÅ©ng Ä‘ang ăn cÆ¡m. 
Ä‚n má»™t miếng cÆ¡m, má»™t miếng thịt, ăn rất cháºm. Bởi vì hắn chỉ có thể dùng má»™t tay để ăn. 
Tay trái của hắn đang nắm chặt đao. 
Vô luáºn là khi hắn làm bất cứ cái gì, Ä‘á»u chưa từng thả rá»i thanh Ä‘ao đó. 
Diệp Khai chú thị nhìn Phó Hồng Tuyết. 
Äôi đũa cá»§a Phó Hồng Tuyết tịnh không ngừng, hắn gắp má»™t miếng thịt, má»™t miếng cÆ¡m, ăn rất cháºm, ngưng má»™t chút cÅ©ng không ngưng. 
Cho dù có tám mươi kiếm khách hươi tám mươi lưỡi kiếm bén nhá»n chỉa vào hắn, hắn đại khái cÅ©ng không ngừng nghỉ. 
Nếu đổi thành tám mươi nữ nhân thì sao ? Tám mươi nữ nhân vừa mỹ lệ hấp dẫn vừa lõa thể thì sao ? 
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, đột nhiên lại cưá»i, vừa cưá»i vừa há»i: 
- Ngươi không uống rượu sao ? 
Phó Hồng Tuyết vẫn không ngẩng đầu, cÅ©ng không dừng tay, hắn chầm cháºm gắp hai miếng cuối cùng rồi má»›i đặt đũa xuống, má»›i ngẩng đầu, má»›i nhìn Diệp Khai. 
Nụ cưá»i cá»§a Diệp Khai giống như dương quang đột nhiên xuất hiện trong cát vàng mù trá»i. 
Biểu tình trên mặt Phó Hồng Tuyết lại lạnh lẽo như sương lạnh buổi tàn đông, hắn nhìn Diệp Khai, qua một hồi rất lâu mới nói từng tiếng: 
- Ta không uống rượu. 
- Ngươi không uống, có thể má»i ta uống hai chén không ? 
- Ngươi có tiá»n, tại sao còn muốn ta má»i ? 
“Rượu không trả tiá»n, thông thưá»ng Ä‘á»u có chút dá»… uống hÆ¡nâ€. Diệp Khai cưá»i đáp: 
“Äặc biệt là để ngươi má»i, càng hiếm cóâ€. 
- Ta không thÃch uống rượu, cÅ©ng không thÃch má»i ngưá»i ta uống rượu. 
Phó Hồng Tuyết nói rất cháºm, phảng phất má»—i má»™t chữ Ä‘á»u trải qua má»™t thá»i gian đắn Ä‘o khảo nghiệm rồi má»›i nói ra, bởi vì chỉ cần là lá»i nói phát ra từ miệng hắn, hắn nhất định phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. 
Cho nên hắn không nguyện nói sai một chữ. 
Má»™t Ä‘iểm đó đương nhiên Diệp Khai biết, cho nên chàng chỉ còn nước cưá»i cưá»i: 
- Xem ra cả Ä‘á»i ta cÅ©ng không uống được rượu ngươi má»i ? 
Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai tuy có thể coi là lão bằng hữu rất lâu năm, nhưng giữa hai ngưá»i phảng phất vẫn luôn luôn bảo trì má»™t khoảng cách kỳ dị, chừng như giống hệt hai ngưá»i xa lạ. 
Nhưng mình nếu quả nói hai ngưá»i bá»n há» là ngưá»i xa lạ, bá»n há» lại phảng phất có thứ liên hệ kỳ dị. 
Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai, lại nhìn rất lâu mới mở miệng: 
- Không nhất định, có thể có cÆ¡ há»™i uống được rượu ta má»i. 
- Cơ hội gì ? 
- Rượu mừng. 
“Rượu mừng ?†Diệp Khai phảng phất giáºt mình má»™t cái: 
“Rượu mừng của ngươi ? 
Vá»›i ai ? Thúy Bình ?†Vừa nói cái tên đó ra, Diệp Khai đã hối háºn, tháºm chà còn tá»± chưởi mình quá khốn nạn, bởi vì chàng lại nhìn thấy ná»—i thống khổ trong mắt Phó Hồng Tuyết. 
Äã mưá»i năm rồi, hắn không ngá» vẫn còn chưa quên nàng ? 
Quên được sao ? 
Ngưá»i đàn bà đầu tiên, tình cảm đầu tiên, có ai có thể quên được ? 
Hoặc giả có ngưá»i có thể, nhưng Phó Hồng Tuyết lại tuyệt đối không thể. 
Tịnh không phải là hắn quá khá», quá si tình, là vì tình cá»§a hắn đã đến mức quá thâm sâu. 
Tình đến mức quá thâm sâu, thống khổ cũng càng thâm sâu. 
Yêu đến mức quá thâm sâu, vết thương cÅ©ng càng nặng ná». 
Tại sao ngưá»i ta lại không những rÆ¡i vào lưới tình, hÆ¡n nữa lại còn đả thương chÃnh mình ? 
Äầu Phó Hồng Tuyết đã từ từ cúi thấp, mục quang lại nhìn thất thần vô định, ná»—i thống khổ thâm sâu trong mắt càng lúc càng Ä‘áºm đặc. 
Nhìn thấy bá»™ dạng cá»§a hắn, Diệp Khai rất muốn làm ra vẻ tiêu sái, rất muốn nói má»™t hai câu tiếu lâm, nhưng chàng tháºt sá»± không biết bắt đầu từ đâu. 
May mắn lúc đó có ngưá»i giải vây giùm chàng. 
“Ngươi tại sao lại luôn muốn ngưá»i ta má»i ngươi uống rượu ?†Thanh âm đó phát ra từ đầu cầu thang: 
“Lẽ nào ngươi quên có lúc má»i ngưá»i ta uống rượu cÅ©ng là chuyện rất vui sướng hay sao ?†Không cần quay đầu, Diệp Khai cÅ©ng biết ngưá»i nói câu nói đó là ai, chàng láºp tức cưá»i thốt: 
- Tiêu Biệt Ly, Tiêu Biệt Ly, không ngỠngươi còn sống sao ? 
Nơi đây là nơi rất kỳ quái. 
Nơi đây có bài bạc, lại không phải là sòng bài. Nơi đây có rượu, lại không phải là quán rượu. Nơi đây nữ nhân có thể bồi tiếp mình làm bất cứ chuyện gì bất cứ lúc nào, lại cũng không phải là kỷ viện. 
NÆ¡i đây ở trong tiểu trấn, cÅ©ng là má»™t nÆ¡i duy nhất “có thể tiêu khiển†ná»™i trong mấy trăm dặm phụ cáºn. 
Trong đại sảnh bày mưá»i sáu cái bàn, vô luáºn mình chá»n bất cứ bàn nào ngồi xuống, mình Ä‘á»u có thể hưởng thụ rượu thịt ngon lành nhất. 
Äằng sau đại sảnh có má»™t thang lầu rất cao, không ai biết trên lầu là chá»— nào, cÅ©ng không có ai từng lên đó, bởi vì vô luáºn mình muốn cái gì Ä‘i nữa, dưới lầu Ä‘á»u có. 
Äầu cầu thang đặt má»™t cái bàn nhá» hÆ¡n, má»™t trung niên nhân trang phục hoa lệ, tu sức chỉnh tá» Ä‘ang ngồi tại bàn. 
Y chừng như luôn luôn ngồi má»™t mình ở đó, má»™t mình chÆ¡i cá»— bài xương, rất Ãt có ngưá»i nhìn thấy y làm gì khác, cÅ©ng rất Ãt có ngưá»i nhìn thấy y đứng lên. 
Cái ghế y ngồi vừa rá»™ng rãi, vừa thoải mái, bên cạnh ghế gát hai cây quải trượng gá»— Ä‘á», hai cây nạng đó bày nÆ¡i y có thể tiện tay nắm lấy. 
Ngưá»i ngưá»i qua lại, y không thèm chú ý, tháºm chà rất Ãt khi ngẩng đầu lên nhìn má»™t cái, ai ai vô luáºn làm chuyện gì, xem chừng Ä‘á»u không quan hệ gì tá»›i y. 
Kỳ thá»±c y chÃnh là chá»§ nhân chá»— này, y tên là Tiêu Biệt Ly. 
Chá»— này gá»i là “Tương Tụ Lâuâ€. 
Diệp Khai cưá»i cưá»i quay đầu, vừa giương mắt đã nhìn thấy Tiêu Biệt Ly ngồi dưới chân thang lầu, y vẫn giống hệt mưá»i năm trước, không có gì biến đổi, chỉ có tóc bạc hai bên thái dương đã tăng nhiá»u, những nếp nhăn trên mặt cÅ©ng càng thâm Ä‘áºm. 
Trong má»—i má»™t nếp nhăn trên mặt Ä‘á»u không biết phảng phất ẩn tàng bao nhiêu hoan lạc, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu bà máºt, bao nhiêu nhẫn nại, nhưng đôi tay y lại vẫn má»m mại dịu dàng như tay thiếu nữ. 
Y phục của y vẫn hoa lệ như xưa, vẫn xa xỉ như xưa, trên bàn có chén dát vàng, rượu trong chén màu hổ phách, lấp lánh mịn màng như bảo thạch. 
Y Ä‘ang xào trá»™n má»™t cá»— bài làm bằng xương, chầm cháºm sắp xếp trên bàn, bày thành hình bát quái, vừa bày vừa nhìn sang phÃa Diệp Khai mỉm cưá»i. 
Diệp Khai đương nhiên vẫn còn cưá»i, chàng vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngưá»i ta má»i ta là má»™t chuyện, ta có má»i ngưá»i ta hay không lại là chuyện khác. 
“Äúngâ€. Tiêu Biệt Ly thốt: 
“Hai chuyện đó hoàn toàn bất đồngâ€. 
“Cho nên ta má»iâ€, Diệp Khai nói: 
“Má»—i má»™t ngưá»i trong phòng này ta Ä‘á»u má»iâ€. 
“Chỉ tiếc trong phòng này hiện tại chỉ có ba ngưá»iâ€, Tiêu Biệt Ly thở dài: 
“Chỉ tiếc ngươi phảng phất lại quên Ä‘i má»™t chuyệnâ€. 
Trong phòng này hiện tại Ä‘Ãch xác chỉ có ba ngưá»i, nhưng Diệp Khai lại quên chuyện gì ? Diệp Khai không hiểu rõ, cho nên chàng đương nhiên phải há»i: 
- Ta quên chuyện gì ? 
- Ngươi chừng như quên má»i ngưá»i ta uống rượu là phải tốn ngân lượng. 
“Ngân lượng ?†Diệp Khai há»i: 
“Ngươi nhìn ngưá»i cá»§a ta không giống ngưá»i có mang tiá»n sao ?†“Ngưá»i không giốngâ€. Tiêu Biệt Ly cưá»i đáp: 
“Ngươi đơn giản giống như má»™t tên cùng Ä‘inh nghèo nànâ€. 
“May là má»i khách tịnh không nhất định phải dùng ngân lượngâ€. Diệp Khai thản nhiên thốt. 
- Không dùng ngân lượng thì dùng gì ?†“Uống nợâ€. Diệp Khai cưá»i cưá»i: 
“Ngươi lẽ nào đã quên ta đã từng uống nợ ở đây ?†“Uống nợ ?†Tiêu Biệt Ly há»i: 
“Äó đã là chuyện mưá»i năm trước rồiâ€. 
“Má»™t lần nợ, hai lần cÅ©ng là nợ“. Diệp Khai cưá»i thốt: 
“Huống hồ ta cũng không quịt nợ, thiếu nợ là trả nợ, phải coi là khách tốt, đã là khách tốt, nên để cho ta uống nợ, có đúng không Tiêu lão bản ?†Lý sự cùn gì đây ? Thứ lý sự cùn này cũng chỉ có Diệp Khai tiên sinh mới nói ra được. 
Äụng phải hạng ngưá»i như váºy, nói Tiêu Biệt Ly phải lo liệu làm sao ? 
Chỉ còn nước cưá»i khổ. 
Ngoại trừ cưá»i khổ ra, Tiêu Biệt Ly còn có thể làm gì khác ? 
Ngay lúc đó, Phó Hồng Tuyết đang một mực chìm đắm trong thống khổ thâm sâu chợt mở miệng: 
- Ta nói má»i uống rượu mừng, tịnh không phải là rượu mừng cá»§a ta. 
- Bá»n ta biết. 
Ba chữ đó, cả Diệp Khai và Tiêu Biệt Ly cÆ¡ hồ Ä‘á»u đồng thá»i nói ra, bá»n há» nói xong, Ä‘á»u nhìn nhau cưá»i đồng lòng, sau đó Tiêu Biệt Ly má»›i nói tiếp: 
- Rượu mừng ngươi nói là chỉ Diệp Khai và Äinh Linh Lâm. 
Tiêu Biệt Ly thốt: 
- Chỉ cần Diệp Khai và Äinh Linh Lâm kết hôn, rượu mừng cá»§a bá»n há», ngươi má»i. 
“Phảiâ€. Phó Hồng Tuyết dùng má»™t thứ khẩu khà rất bình tÄ©nh nói vá»›i Diệp Khai: 
“Ta cả Ä‘á»i chưa từng má»i ai uống rượu, nhưng chỉ cần ngươi kết hôn, ta nhất định má»iâ€. 
Phó Hồng Tuyết tịnh không phải chưa từng uống rượu, hắn đã uống, vì một cô gái mà uống say tới bốn năm ngày. 
Lần đó hắn có thể uống, có thể say, đương nhiên là vì tình. 
CÅ©ng chỉ duy nhất có tình, má»›i làm cho hắn thống khổ như váºy. 
Nhưng từ sau lần uống say đó, hắn cÅ©ng không đụng tá»›i má»™t giá»t rượu nữa. 
Hắn luôn luôn nghÄ© rượu cố nhiên có thể làm say ngất ná»—i thống khổ cá»§a con ngưá»i, nhưng khi thanh tỉnh, ná»—i thống khổ lại vẫn tồn tại, hÆ¡n nữa lại càng thâm sâu hÆ¡n. 
Dư vị rượu đắng còn chưa tỉnh, sầu đã tỉnh. 
-- Má»™t khi là ngưá»i từng uống rượu, đại khái Ä‘á»u có thể trải qua tình hình đó. 
Rượu trong chén, chén trong tay Diệp Khai, chàng vừa uống rượu, vừa nhìn Tiêu Biệt Ly xếp bài. 
Tiêu Biệt Ly từ từ Ä‘em từng miếng bài xương xếp thành hình bát quái, song nhãn xuất thần nhìn chằm chằm cá»— bài xương, trên khuôn mặt xanh dá»n gầy gò nhuốm đượm phong sương cá»§a y, thần tình phảng phất rất trầm trá»ng, qua má»™t hồi rất lâu, y má»›i ngẩng đầu thở dài má»™t tiếng. 
“Ngươi nhìn ra chuyện gì ?†Diệp Khai nhịn không được phải há»i: 
“Ngươi tháºt sá»± có thể từ bá»™ bài xương đó nhìn ra rất nhiá»u chuyện ?†- Phải. 
- Hôm nay ngươi nhìn ra chuyện gì ? 
Tiêu Biệt Ly không hồi đáp ngay láºp tức, y nâng chén rượu, từ từ uống, mục quang như xuyên thấu tưá»ng vách, lạc lá»ng nÆ¡i xa xăm, qua má»™t hồi lâu má»›i đặt chén xuống, má»›i mở miệng: 
- Có những tai há»a tránh không khá»i, tuyệt tránh không khá»i ... 
“Tai há»a ?†Diệp Khai không hiểu: 
“Tai há»a gì ?†“Thiên taiâ€, Tiêu Biệt Ly thu hồi ánh mắt, nhin thẳng trên mặt Diệp Khai: 
“Thiên tai khó dự báo !†Y thở dài một hơi, lại nói tiếp: 
- Ngươi có biết trên trá»i có má»™t thứ lưu tinh kéo theo má»™t cái Ä‘uôi rất dài ? 
“Biếtâ€. Diệp Khai đáp: 
“Thứ lưu tinh đó gá»i là sao chổiâ€. 
“Sao chổiâ€. Tiêu Biệt Ly thốt: 
“Nó cách má»—i bảy mươi sáu năm lại xuất hiện má»™t lần, má»—i lần xuất hiện Ä‘á»u mang đến cho nhân gian tai há»a rất lá»›nâ€. 
“Sao chổi vừa xuất hiện là có thể mang đến tai há»a sao ?†Diệp Khai há»i: 
“Tai há»a gì ?†“Không biếtâ€. Tiêu Biệt Ly đáp: 
“Không cần biết là tai há»a gì, Ä‘á»u mang đến cho nhân gian bất hạnhâ€. 
Diệp Khai trầm tư một hồi lâu mới mở miệng: 
- Äêm hôm qua ta thấy má»™t sao chổi. 
“Ta cÅ©ng thấyâ€. Tiêu Biệt Ly thốt: 
“Ãnh sáng chói ngá»i cá»§a nó tháºt sá»± vô phương dùng chữ nghÄ©a để hình dung đượcâ€. 
Lần này mục quang lạc lá»ng nÆ¡i xa xăm lại là Diệp Khai, miệng lẩm bẩm: 
- Lần này không biết sao chổi đó có thể mang đến cho nhân gian tai há»a gì ? 
“Không cần biết là tai há»a gì, Ä‘á»u không liên quan đến taâ€. Phó Hồng Tuyết đột nhiên thoát miệng nói má»™t câu. 
“Sai rồiâ€. Tiêu Biệt Ly nhìn Phó Hồng Tuyết: 
“Cá»— bài xương cho biết tai há»a lần này có liên quan tá»›i các hạâ€. 
“Có liên quan tá»›i ta ?†Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh, thần tình trên mặt không tin chút nào: 
“Cá»— bài xương đó nếu quả tháºt linh nghiệm chuẩn xác, ngươi tại sao không giúp mình ...†Phó Hồng Tuyết chợt bá» lá»ng câu nói ở đó, ánh mắt cá»§a hắn nhìn chằm chằm ra cá»a lá»›n, Diệp Khai cÅ©ng nhìn ra cá»a. 
Ngoài cá»a tịnh không có chuyện gì quái lạ, chỉ có má»™t ngưá»i đứng đó, má»™t ngưá»i váºn kình trang, gã nhìn nhìn Diệp Khai và Phó Hồng Tuyết má»™t cái, sau đó bước tá»›i má»™t bước, mở miệng há»i: 
- Thứ lỗi cho tại hạ mạo muội thỉnh giáo, không biết hai vị có phải là Phó công tỠvà Diệp công tỠkhông ? 
“Ta là Diệp Khaiâ€. Diệp Khai há»i: 
“Có chuyện gì ?â€. 
- Chá»§ nhân cá»§a tại hạ muốn má»i hai vị đêm nay di giá tá»›i nhà má»™t lầnâ€. 
- Chủ nhân của ngươi là ai ? 
“Tam lão bảnâ€. Ngưá»i váºn kình trang mỉm cưá»i: 
“Tam lão bản cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ngâ€. 
“Tam lão bản cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng ?†Diệp Khai không khá»i ngẩn ngưá»i. 
Vạn Mã ÄÆ°á»ng không phải là hoang phế suy tàn sao ? Làm sao còn có Tam lão bản nào cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng ? 
“Xin há»i Tam lão bản cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng là ai ?†Diệp Khai há»i. 
Ngưá»i váºn kình trang ngây ngưá»i nhìn Diệp Khai, sau đó lại mỉm cưá»i, lần này gã tháºt sá»± cưá»i, nhìn thần tình cá»§a gã phảng phất má»—i má»™t ngưá»i ai ai Ä‘á»u nên biết Tam lão bản cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng là ai. 
“Tam lão bản là Mã Không Quầnâ€. Gã cưá»i đáp. 
Vừa nói xong, không cần nói tá»›i Diệp Khai, cả Phó Hồng Tuyết cÅ©ng ngẩn ngưá»i. 
Mã Không Quần ? 
Mã Không Quần mưá»i năm trước đã chết, chết ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng, chết trước mặt Diệp Khai, hiện tại làm sao có thể xuất hiện ? 
Có lẽ nào còn có Mã Không Quần khác ? 
Tiêu Biệt Ly cÅ©ng cảm thấy kỳ quái, y mở miệng há»i ngưá»i váºn kình trang: 
- Mã Không Quần nào ? 
“Tiêu lão bản sao lại giữa ban ngày mà uống say váºy ?†Ngưá»i váºn kình trang cưá»i cưá»i: 
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là bằng hữu tốt cá»§a ông, Mã Không Quần, thiên kim tiểu thư cá»§a Tam lão bản vẫn thưá»ng đến đây tìm ông nói chuyện màâ€. 
Càng nói càng làm cho Diệp Khai giáºt mình kinh hãi, chàng giương tròn mắt há»i: 
- Thiên kim tiểu thư của Tam lão bản có phải tên là Mã Phương Linh ? 
Ngưá»i đứng trước cá»a lại mỉm cưá»i: 
- Phải. 
Äây có phải là má»™t rạp hát ? 
Má»™t ngưá»i rõ ràng đã chết, làm sao có thể thỉnh khách ? 
“Trở vá» nói vá»›i Tam lão bản, bá»n ta sẽ đến phó ước đúng hẹnâ€. Diệp Khai nói vá»›i ngưá»i váºn kình trang. 
- Äa tạ. 
Äợi đến lúc bóng gã tan biến ngoài cá»a, vẻ kinh ngạc trên mặt Diệp Khai vẫn còn chưa mất hẳn, Phó Hồng Tuyết cÅ©ng giống hệt. 
Tiêu Biệt Ly lại trầm tư ngưng vá»ng viá»…n phương. 
Diệp Khai uống á»±c cạn chén, má»›i há»i: 
- Chuyện này là sao ? 
“Làm sao biết được ?†Tiêu Biệt Ly cũng cạn chén: 
“Xem ra tai há»a lần này, quả nhiên có quan hệ tá»›i hai vị, chÃnh như bá»™ bài xương đã hiển thị. 
“Ngươi nghÄ© đó là tai há»a sao chổi mang đến lần này ?†Diệp Khai lại khôi phục nụ cưá»i. 
“Hy vá»ng không phảiâ€. Tiêu Biệt Ly thẫn thỠđáp. 
Hết hồi 1. 
 
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by tieu_thusinh; 01-09-2008 at 12:05 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				08-08-2008, 05:44 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: TP.HCM 
					
					
						Bài gởi: 314
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút 
                 
					
 
	Thanks: 142 
	
		
			
				Thanked 33 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2 
Thá»i Gian Äảo Ngược 
 
 
  
 
 
Mã Không Quần đã chết mưá»i năm trước làm sao có thể lá»™ mặt thỉnh khách ? 
Hoặc giả Mã Không Quần này là một Mã Không Quần khác ? 
Äịa Ä‘iểm má»i khách là Vạn Mã ÄÆ°á»ng, Vạn Mã ÄÆ°á»ng tưá»ng xiêu vách đổ là nÆ¡i thiết yến đãi khách ? 
Bao nhiêu câu há»i, chỉ còn nước đợi đến đêm nay đến Vạn Mã ÄÆ°á»ng má»›i có thể giải khai. 
Vạn ánh hồng từ tây phương rá»±c chiếu, Vạn Mã ÄÆ°á»ng tá»a lạc nÆ¡i mặt trá»i lặn, Diệp Khai thẫn thá» nhìn tịch dương. 
"Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cáºn hoàng hôn". 
Nhân sinh thưá»ng thưá»ng không phải cÅ©ng váºy sao ? 
Äã như váºy, con ngưá»i hà tất phải tÃnh toán bày đặt làm gì ? Hà tất phải tranh giành danh lợi hư vô làm gì ? 
Tranh thì sao ? Không tranh thì sao ? 
Diệp Khai cảm khái thở dài má»™t hÆ¡i, Ä‘ang muốn cất bước, đột nhiên phát hiện có má»™t bóng ngưá»i chầm cháºm bước Ä‘i trước mặt mình. 
Phó Hồng Tuyết vẫn bước Ä‘á»u tá»›i trước. 
Hắn Ä‘i rất cháºm, nhưng tịnh không dừng chân, cho dù cái Ä‘ang chá»±c chá» trước mặt hắn là tá» vong, hắn cÅ©ng tuyệt không dừng chân. 
Tư thái hắn Ä‘i vừa quái dị, vừa kỳ lạ, chân trái bước tá»›i trước má»™t bước, chân phải chầm cháºm lết theo, xem chừng má»—i má»™t bước Ä‘á»u Ä‘i rất khổ cá»±c. 
Nhưng hắn đã Ä‘i qua vô số đưá»ng xá bất táºn, tÃnh không ná»—i đã bao nhiêu dặm đưá»ng, cÆ¡ hồ má»—i má»™t con đưá»ng hắn Ä‘á»u đã từng bước qua. 
-- Äi như váºy, Ä‘i cho đến khi nào má»›i dừng ? 
Phó Hồng Tuyết không biết, tháºm chà chưa từng liên tưởng tá»›i, hiện tại hắn đã Ä‘i đến đây, trước mặt là đâu ? 
Trước mặt có phải quả tháºt là tá» vong ? 
Diệp Khai ngưng vá»ng nhìn Phó Hồng Tuyết, chàng bá»—ng phát hiện lúc Phó Hồng Tuyết bước Ä‘i, mục quang luôn nhìn xa xăm nÆ¡i viá»…n phương. 
-- Có phải viá»…n phương có ngưá»i hắn khắc cốt ghi tâm, có ngưá»i hắn má»™ng hồn oanh nhiá»…u Ä‘ang đợi hắn ? 
Nếu quả là như váºy, ánh mắt cá»§a hắn tại sao lại lãnh đạm như váºy ? 
Cho dù có tình cảm lưu lá»™, cÅ©ng tuyệt không phải là tình dịu, hÆ¡n nữa lại ngáºp tràn thống khổ, cừu háºn, bi luân. 
Äã trải qua bao nhiêu năm, hắn vì sao vẫn không thể quên ? 
Tịch dương tây hạ. 
Ngưá»i bên dưới tịch dương. 
Vạn lý hoang hàn, cả tịch dương Ä‘á»u đã vì tịch mịch mà biến đổi nhan sắc, biến thành má»™t thứ màu trắng xám vừa hư không, vừa thê lương. 
Ngưá»i cÅ©ng như váºy. 
Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt cán đao. 
Tay trắng nhợt, đao đen sì. 
Trắng nhợt và Ä‘en sì, làm sao mà không phải là nhan sắc tiếp cáºn tá» vong cho được. 
TỠvong, làm sao mà không phải là cực hạn hư không và tịch mịch cho được. 
Trong ánh mắt hư không và tịch mịch cá»§a Phó Hồng Tuyết, phảng phất tháºt sá»± đã nhìn thấy tá» vong. 
Tá» vong lẽ nào tháºt sá»± ở nÆ¡i mặt trá»i lặn ? 
Mặt trá»i lặn vào trại ngá»±a Vạn Mã ÄÆ°á»ng ! 
Phó Hồng Tuyết nhìn Vạn Mã ÄÆ°á»ng xa xa, Diệp Khai cÅ©ng Ä‘ang nhìn. 
Sắc trá»i càng âm u, nhưng nhìn xa xa, vẫn có thể nhìn thấy đưá»ng nét cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng lấm chấm lợt lạt. 
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tháºt sá»± là tá» vong sao ? 
Diệp Khai không khá»i nhá»› tá»›i sÆ¡n lá»™ mưá»i năm trước, cÅ©ng muốn Ä‘i Vạn Mã ÄÆ°á»ng như vầy, chỉ bất quá lần đó ngồi xe, lần này Ä‘i bá»™. 
Lúc đó, Diệp Khai ngồi trên xe, trong thảo nguyên hoang vu chợt truyá»n lại má»™t lá»i ca kỳ dị. 
Tiếng ca ai oán, như khóc như than, giống như má»™t thứ chú ngữ kinh văn thần bÃ. 
"Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, nhãn lưu huyết, nguyệt vô quang, nhất nháºp Vạn Mã ÄÆ°á»ng, Ä‘ao Ä‘oạn nhân, nhân Ä‘oạn trưá»ng ". 
"Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, lệ như huyết, nhân Ä‘oạn trưá»ng, nhất nháºp Vạn Mã ÄÆ°á»ng, hưu tưởng hồi cố hương". 
Tạm dịch: 
"Trá»i vàng vàng, đất vàng vàng, mắt ứa máu, trăng không ánh, má»™t khi vào Vạn Mã ÄÆ°á»ng, Ä‘ao chém ngưá»i, ngưá»i đứt ruá»™t". 
"Trá»i vàng vàng, đất vàng vàng, lệ như máu, ngưá»i đứt ruá»™t, má»™t khi vào Vạn Mã ÄÆ°á»ng, đừng mong trở vá» quê cÅ©". 
Bóng đêm dần dần trùm phủ. 
Thảo nguyên hoang vu càng thê lương, càng cô liêu, Vạn Mã ÄÆ°á»ng ẩn mình trong hắc ám bao la vô biên. 
Äã trải qua mưá»i năm, nhưng tiếng ca bi lệ thê thảm đó phảng phất vẫn còn lảng vảng trong gió. 
Hoang dã tÄ©nh lặng, cát vàng mù mịt trong bóng đêm, Diệp Khai vá»ng nhìn phương xa trong gió cát, cưá»i cưá»i, vừa cưá»i vừa nói: 
- Vạn Mã ÄÆ°á»ng năm xưa có ba ngàn vò mỹ tá»u chôn giấu lâu năm, không biết Vạn Mã ÄÆ°á»ng hôm nay còn có rượu thịt không ? 
Câu nói đó phảng phất há»i Phó Hồng Tuyết, lại phảng phất là Diệp Khai tá»± lẩm bẩm vá»›i mình. 
Phó Hồng Tuyết không những nghe, còn hồi đáp: 
- Ta chỉ biết Mã Không Quần đã chết, mưá»i năm trước đã chết. 
Phó Hồng Tuyết hững hỠnói tiếp: 
- Äêm nay bá»n ta vốn bất tất đến đó. 
"Nhưng bá»n ta lại đến". Diệp Khai cưá»i thốt: 
"Bởi vì bá»n ta muốn nhìn Mã Không Quần hôm nay là ai ? Là chết Ä‘i sống lại ? Hay là kỳ nhân khác ?" Nụ cưá»i cá»§a Diệp Khai chừng như vÄ©nh viá»…n không mệt má»i, chàng cưá»i cưá»i lại nói: 
- Äã có Mã Không Quần, không biết còn Vân Tại Thiên, Công Tôn Äoạn, Hoa Mãn Thiên, còn có vị Tam Vô tiên sinh Lạc Lạc SÆ¡n, không biết vẫn còn khang kiện hay không ? 
Những ngưá»i đó rõ ràng Ä‘á»u đã chết, Diệp Khai vì sao lại nói bá»n há» có còn khang kiện hay không ? 
Có lẽ nào chàng không biết những chuyện đó ? 
Gió đêm gào hú. 
Trong gió có cát vàng, có mùi cây lá từ núi non xa xăm, còn có một tràng tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe lộp cộp. 
Nghe thấy tiếng vó ngá»±a, Diệp Khai cưá»i càng khoái trá. 
"ÄÆ°á»£c, cuối cùng má»›i có khà phái cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng". Diệp Khai thốt: 
"Không có xe ngá»±a tiếp khách, Vạn Mã ÄÆ°á»ng không tránh khá»i mang tiếng quá nhá» má»n". 
Tiếng nói còn chưa dứt, một cỗ xe lớn đen sì tám ngựa đã xuất hiện từ trong bóng đêm, dừng lại trước mặt Diệp Khai và Phó Hồng Tuyết. 
Xe ngá»±a cÅ©ng giống hệt xe ngá»±a mưá»i năm trước đã tiếp đón Diệp Khai, cả tám con ngá»±a kéo xe Ä‘á»u phảng phất không già Ä‘i chút nào, trên đầu xe cắm lá cá» trắng hình tam giác có thêu năm chữ lá»›n. 
"Quan Äông Vạn Mã ÄÆ°á»ng". 
Khi Diệp Khai vừa nhìn thấy lá cá», đã có ngưá»i mở cá»a xe, má»™t trung niên nhân toàn thân váºn y phục trắng như tuyết. 
Nhìn thấy ngưá»i đó, nụ cưá»i cá»§a Diệp Khai đột nhiên cứng đơ trên mặt, đôi mắt kinh ngạc nhìn ngưá»i đó. 
Trên mặt Phó Hồng Tuyết tuy không có nụ cưá»i, nhưng biểu tình cá»§a hắn cÅ©ng biến đổi, hắn chằm chằm nhìn trung niên nhân toàn thân váºn y phục trắng như tuyết đó. 
Ngưá»i đó là ai ? 
Tại sao sá»± xuất hiện cá»§a gã lại làm cho bá»n Diệp Khai lá»™ xuất biểu tình như váºy ? 
Trung niên nhân y phục trắng như tuyết vừa leo xuống xe, láºp tức cưá»i má»i má»c: 
- Tại hạ Vân Tại Thiên, vì báºn chuyện đến cháºm má»™t bước, mong hai vị lượng thứ. 
Ngưá»i đó không ngá» là Vân Tại Thiên. 
Sao lại có thể như váºy ? 
Rõ ràng đã chết mưá»i năm trước, vì sao lại có thể xuất hiện ? 
Vân Tại Thiên này là ngưá»i ? Hay là quá»· ? 
Bá»™ dạng cá»§a gã bây giá» và mưá»i năm trước không má»™t chút gì khác, vẫn khuôn mặt tròn tròn trăng trắng, cằm lấm tấm râu, lúc không cưá»i cÅ©ng làm cho ngưá»i ta có cảm giác rất thân thiện, niên ká»· vẫn bấp bênh bốn chục như xưa. 
Cho dù mưá»i năm trước không chết, hiện tại đáng lẽ cÅ©ng đã năm chục, bá»™ dạng đáng lẽ đã cải biến, cho dù có cách bảo dưỡng, tuổi tác phong sương Ãt nhiá»u gì cÅ©ng có thể lưu lại trên mặt gã. 
Nhưng không, mặt gã vẫn quang hoạt như xưa, vẫn trắng trắng tròn tròn như xưa. 
Diệp Khai không những ngây ngưá»i, mà còn si dại, chàng không biết đây là chuyện gì đây. 
Ngưá»i đã chết có thể sống lại sao ? 
Äây là chuyện không thể có, nhưng lại bày dá»±ng trước mắt Diệp Khai. 
Gió đêm héo hắt thổi bay tà áo trắng cá»§a Vân Tại Thiên, giá» phút này, trong mắt Diệp Khai mà nhìn, Vân Tại Thiên phảng phất như má»™t u linh xuất hiện trong đêm khuya lạnh lẽo, làm cho chàng không khá»i rùng mình. 
Phó Hồng Tuyết nhìn Vân Tại Thiên, đột nhiên tiến tá»›i má»™t bước, đột nhiên há»i: 
- Ngươi là Vân Tại Thiên ? 
- Phải. 
- Váºy Vân Tại Thiên mưá»i năm trước đã chết là ai ? 
Vân Tại Thiên trố mắt, bộ dạng lóng ngóng, gã nghi hoặc nhìn Phó Hồng Tuyết: 
- Ta đã chết ? Mưá»i năm trước đã chết ? 
"Vân Tại Thiên mưá»i năm trước đã chết". Phó Hồng Tuyết gằn từng tiếng. 
"Chết ở đâu ? Chết dưới tay ai ?" Vân Tại Thiên há»i: 
"Chết dưới đao của ngươi ?" "Không phải". Phó Hồng Tuyết đáp: 
"Chết dưới kiếm của Mã Không Quần". 
"Tam lão bản Mã Không Quần ?" Vân Tại Thiên bá»—ng cưá»i tươi: 
"Phó công tá» quả tháºt biết nói chÆ¡i quá, tại hạ xém bị các hạ lừa gạt". 
Phó Hồng Tuyết còn muốn mở miệng, Diệp Khai chợt đã cưá»i lá»›n, vừa cưá»i vừa vá»— vai Vân Tại Thiên: 
- Ngươi đã đi tiếp khách trễ, vị Phó huynh đó muốn trừng phạt ngươi một chút thôi. 
Diệp Khai lại cưá»i nói: 
- Vân huynh không giáºn chứ ? 
"Làm sao giáºn được ?" Vân Tại Thiên đáp: 
"Tiếp khách trễ vốn đáng bị phạt mà". 
Rõ ràng là sá»± tháºt, Diệp Khai vì sao lại phải che giấu ? 
Vân Tại Thiên nhìn Diệp Khai cưá»i nói: 
- Các hạ nhất định là Diệp Khai, Diệp công tá». 
"Ngươi đã gặp ta ?" Diệp Khai chú thị quan sát thần tình trên mặt Vân Tại Thiên. 
"Chưa được hân hạnh". Thần sắc Vân Tại Thiên vẫn bình tĩnh. 
-- Mưá»i năm trước đã gặp qua, tại sao lại nói không nháºn ra ? 
- Äã chưa gặp, sao lại biết ta là Diệp Khai ? 
"Các hạ niên ká»· tuy còn trẻ, lại đã má»™t mình vạch trần bà máºt cá»§a Thượng Quan Tiểu Tiên, phá tan Kim Tiá»n bang, chuyện đó có ai mà không biết không nghe chứ ?" Vân Tại Thiên cưá»i đáp. 
Những chuyện đó phát sinh vài năm trước, cÅ©ng là những chuyện phát sinh sau khi bá»n Mã Không Quần đã chết, nếu quả mưá»i năm trước Vân Tại Thiên đã chết, làm sao có thể biết những chuyện này ? 
Gã rõ ràng đã chết, nhưng hiện tại Vân Tại Thiên này lại không giống ngưá»i chết chút nào, cÅ©ng không giống ngưá»i khác dịch dung hóa trang. 
Nếu quả là dịch dung, nhất định không qua mắt được Diệp Khai và Phó Hồng Tuyết. 
"Má»i lên xe". Vân Tại Thiên thốt. 
Diệp Khai mỉm cưá»i đáp lá»…, muốn leo lên xe, chợt quay đầu nhìn Phó Hồng Tuyết nói: 
- Ngươi có phải cÅ©ng như mưá»i năm trước, cÅ©ng Ä‘i bá»™ ? 
Phó Hồng Tuyết không đáp, hắn dùng động tác để trả lá»i câu há»i đó, chân trái cá»§a hắn bước tá»›i má»™t bước, chân phải chầm cháºm lết theo, hắn lại dùng bá»™ pháp quái dị đặc biệt đó Ä‘i vào bóng đêm. 
"Hắn không ngồi xe ?" Vân Tại Thiên há»i. 
"Hắn thÃch Ä‘i bá»™". Diệp Khai cưá»i đáp. 
Nhìn bóng lưng dần dần Ä‘i xa, Vân Tại Thiên há»i: 
"Chân cá»§a hắn xem chừng có bệnh ?" "Äó là bệnh liệt chân, liệt từ nhá»". Diệp Khai đáp: 
"Cho nên gá»i là bệnh liệt con nÃt ". 
- Bệnh liệt con nÃt ? 
Trong toa xe vừa thoải mái, vừa thoáng mát, Ãt ra có thể chứa tám ngưá»i, hiện tại lại chỉ có Diệp Khai và Vân Tại Thiên hai ngưá»i. 
"Không biết còn có khách nhân khác không ?" Diệp Khai khoanh tay dựa vào thành xe. 
"Äáng lẽ còn có ba vị". Vân Tại Thiên đáp: 
"Không biết Hoa đưá»ng chá»§ đã thỉnh được chưa". 
"Hoa đưá»ng chá»§ ?" Mắt Diệp Khai phát sáng: 
"Hoa Mãn Thiên Hoa đưá»ng chá»§ ?" "Ngươi đã gặp hắn ?" "Vốn đáng lẽ đã gặp". Diệp Khai cưá»i cưá»i: 
"Chỉ tiếc ta đã đến trá»… mưá»i năm". 
- Nói váºy là sao ? 
"Nếu quả ta đã đến sá»›m mưá»i năm, có phải đã gặp không ?" Diệp Khai cưá»i cưá»i nheo nheo mắt nhìn gã. 
“Cuối cùng cÅ©ng há»™i kiếnâ€, Vân Tại Thiên đáp: 
“Sá»›m muá»™n gì cÅ©ng như nhauâ€. 
“Có lý, câu nói đó rất có lýâ€. Diệp Khai há»i: 
“Không biết trên xe có mỹ tá»u không ?†“Có, đương nhiên là cóâ€. Vân Tại Thiên cưá»i đáp: 
“Có vị khách như ngươi, sao lại có thể không có rượu ?†Vân Tại Thiên lấy trong thùng ra hai cái chén thủy tinh, và một bình rượu, phảng phất là trúc diệp thanh. 
Vừa tháo nút bình, hương rượu láºp tức lan tá»a, Diệp Khai hÃt má»™t hÆ¡i sâu, mãn nguyện thốt: 
- Äó là trúc diệp thanh cất bốn mươi năm. 
“Má»›i ngá»i mùi đã biết tuổi Ä‘á»i, hay, xem ra Diệp công tá» nhất định là cao thá»§ vá» rượuâ€. Vân Tại Thiên vừa rót rượu vừa nói. 
“ThÃch uống là tháºt, cao thá»§ sợ vị tất đã làâ€. Diệp Khai đáp. 
Tiếp chén rượu, Diệp Khai tịnh không uống liá»n, chàng trước tiên đưa chén rượu táºn sát mÅ©i hÃt hà, đợi hương rượu thâm nháºp vào cổ há»ng, má»›i uống cạn chén. 
Äó là phương pháp uống rượu tiêu chuẩn cá»§a tá»u quá»·, cÅ©ng là má»™t phương pháp tiêu chuẩn để uống rượu mạnh. 
Trước hết để cho hÆ¡i rượu hÃt từ mÅ©i vào cổ há»ng, đợi đến lúc cổ há»ng đã quen vá»›i vị rượu má»›i uống cạn chén, tránh không bị vị cay nóng cá»§a rượu làm nghẹn thở. 
Äêm đã khuya, tiếng vó ngá»±a như sấm sét xông phá tịch mịch vô biên. 
Từ trong cá»a sổ xe nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, Diệp Khai chợt thở dài: 
- Äêm nay không biết cÅ©ng có ngưá»i ngâm ca trợ hứng hay không ? 
“Ngâm ca trợ hứng ?†Vân Tại Thiên há»i: 
“Nguyên lai nếu Diệp huynh cÅ©ng thÃch ca hát, tại hạ có thể an bài cho Diệp huynhâ€. 
“Äa tạ Vân huynhâ€. Diệp Khai đáp: 
“Chỉ tiếc ta muốn nghe tịnh không phải là thứ Vân huynh muốn nói tá»›iâ€. 
- Diệp huynh muốn nghe cái gì ? 
Diệp Khai vẫn dá»±a mình vào thành xe, chợt giÆ¡ tay gõ vào song cá»a, thì thào: 
- Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, nhãn lưu huyết, nguyệt vô quang, nhất nháºp Vạn Mã ÄÆ°á»ng, Ä‘ao Ä‘oạn nhân, nhân Ä‘oạn trưá»ng . 
Nghe đến đó, Vân Tại Thiên phảng phất cảm thấy chướng tai, lại vẫn miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i, Diệp Khai lại phảng phất không cưá»i, chàng lại tiếp tục ngâm nhá»: 
- Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, lệ như huyết, nhân Ä‘oạn trưá»ng, nhất nháºp Vạn Mã ÄÆ°á»ng, hưu tưởng hồi cố hương. 
Sắc mặt Vân Tại Thiên đã dần dần biến đổi, Diệp Khai lại nheo nheo mắt mỉm cưá»i, chàng đợi cho lá»i ca tan biến trong bóng đêm má»›i mỉm cưá»i há»i Vân Tại Thiên: 
- Bài ca đó, không biết Vân huynh trước đây có nghe qua chưa ? 
- Giai khúc kỳ diệu như váºy, ngoại trừ Diệp huynh ra, ngưá»i khác chỉ sợ ... 
“Chỉ tiếc lá»i ca đó không phải là ta viết, khúc nhạc đó cÅ©ng không phải ta sáng tácâ€. Diệp Khai cưá»i thốt: 
“Ta chỉ bất quá phiên bản hát lại má»™t lần thôiâ€. 
“Ồ ?†Vân Tại Thiên há»i: 
“Không biết vị huynh đài đó là ai ?†“Äã chếtâ€. Diệp Khai đáp. 
- Äã chết ? 
“Phải, mưá»i năm trước đã chếtâ€. Diệp Khai đáp: 
“Ngưá»i đã chết, Vân huynh đại khái cÅ©ng không trách tại hạ hát lại bài hát đó chứ ?†“Khó có lúc được nghe Diệp huynh cất giá»ng, cao hứng còn không kịp, sao trách tá»™i gì được chứ ?†Vân Tại Thiên đáp: 
“Vá» lá»i ca đó, tiếng đồn mà Vạn Mã ÄÆ°á»ng nháºn được cÅ©ng tương tá»± như váºyâ€. 
“Vân huynh quả nhiên cởi mở phóng khoáng phi thưá»ngâ€. Diệp Khai mỉm cưá»i thốt. 
Vân Tại Thiên cưá»i nhẹ, Ä‘ang tÃnh mở miệng nói, Diệp Khai bá»—ng lại há»i: 
- Không biết đêm nay Tam lão bản có phải thỉnh khách đến nơi tiếp tân không ? 
Có thể cho biết không ? 
“Diệp huynh sao lại biết ?†Vân Tại Thiên mặt lộ vẻ kinh nghi. 
“Vạn Mã ÄÆ°á»ng từ cá»±c đông tá»›i cá»±c tây, cho dù dùng khoái mã phóng nhanh, từ sáng sá»›m đã xuất phát, nhanh nhất cÅ©ng phải đến hoàng hôn má»›i đến đượcâ€. Diệp Khai thốt: 
“Vạn Mã ÄÆ°á»ng nếu không có nÆ¡i tiếp tân, làm sao Tam lão bản có thể má»i bá»n ta ăn sáng ?†“Các hạ niên ká»· còn trẻ, nhưng không những kiến thức siêu nhân, cả chuyện nhá» cÅ©ng Ä‘á»u liệu toán như thần, tại hạ tháºt sá»± bá»™i phụcâ€. Vân Tại Thiên thốt. 
“NÆ¡i đóâ€, Diệp Khai lẩm bẩm nói má»™t mình: 
“Ta chỉ bất quá đã đến qua má»™t lần mưá»i năm trướcâ€. 
- Ngươi nói gì váºy ? 
“Không có gìâ€. Diệp Khai láºp tức cưá»i nói: 
“Ta chỉ muốn há»i nÆ¡i nghênh tân đại khái có phải sắp đến khôngâ€. 
- Äịa Ä‘iểm nghênh tân ở trước mặt không xa. 
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đêm trước là má»™t mảnh hoang vu, tưá»ng xiêu vách nát, cá» dại lan tràn. 
Còn đêm nay ? 
Giữa một đêm dài có thể phát sinh ra biến hóa gì ? 
Diệp Khai tháºt sá»± nghÄ© không ra mình sẽ thấy Vạn Mã ÄÆ°á»ng sẽ ra sao. 
Cả ngưá»i cÅ©ng ... 
Äó có thể coi là chết Ä‘i sống lại không ? 
Diệp Khai cưá»i khổ, chuyện gặp phải hôm nay, đại khái là chuyện quá»· bà nhất, kỳ dị nhất trong Ä‘á»i chàng, tháºm chà còn có chút khá»§ng bố. 
Tiếng ngá»±a hà ẩn hiện từ bốn phương tám hướng thâm nháºp bên trong cá»— xe, Diệp Khai thò tay thám thÃnh bên ngoài cá»a sổ, chợt nhướng mày, bởi vì chàng đã phát hiện trong bóng đêm vô táºn có má»™t ánh lá»a lấp lóe. 
Chàng nhá»› lại nÆ¡i tiếp tân cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng đèn Ä‘uốc huy hoàng, chàng càng nhá»› rõ đêm hôm qua Vạn Mã ÄÆ°á»ng cả má»™t ánh Ä‘om đóm cÅ©ng không có, nhưng chàng hồi nãy lại nhìn thấy má»™t ánh lá»a. 
Vạn Mã ÄÆ°á»ng hiển nhiên đã khác vá»›i đêm hôm qua. 
Xe ngá»±a dừng đằng trước má»™t sàn đài gá»—, má»™t vá»ng cá»a cái đứng dá»±ng trong bóng đêm, bên trong cá»a có má»™t cá»™t cá» cao chót vót, lá cá» cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng Ä‘ang tung bay. 
Hai hàng bạch y tráng hán khoanh tay đứng trước cá»a, xe ngá»±a vừa dừng lại, bốn ngưá»i bước lên mở cá»a xe. 
Diệp Khai xuống xe, nhìn bốn phÃa, không khá»i thở dài má»™t hÆ¡i, Vạn Mã ÄÆ°á»ng quả nhiên đã biến đổi trong má»™t đêm. 
Biến đổi đến mức giống hệt lúc Diệp Khai đến mưá»i năm trước, vẻ hoang vu thê lương đêm hôm qua đã không còn tồn tại. 
Phóng mắt nhìn quanh, cảnh tượng vẫn rá»™ng rãi, chỉnh tá», hùng kiện, không có má»™t chút bá»™ dạng đã hoang phế mưá»i năm. 
Vân Tại Thiên xuống xe, cũng đi bên cạnh Diệp Khai, mặt mày đắc ý. 
“Các hạ nghÄ© sao ?†Vân Tại Thiên mỉm cưá»i há»i. 
-- Mưá»i năm trước, lúc Diệp Khai lần đầu tiên đến đây, câu đầu tiên Vân Tại Thiên nói cÅ©ng là câu há»i đó. Xem ra chuyện mưá»i năm trước lại tái diá»…n thêm má»™t lần. 
Năm đó câu trả lá»i cá»§a Diệp Khai là: 
“Tam lão bản đắc ý đến mức độ này, kể ra không uổng sinh ra trên trần thếâ€. 
Diệp Khai hiện tại lại không muốn nói như váºy, chàng nghe thấy thanh âm cá»§a mình nói: 
- Xem ra Tam lão bản nhất định có chá»— phi thưá»ng, nếu không làm sao có thể có kỳ tÃch như vầy ? 
“Ông ta Ä‘Ãch xác là ngưá»i phi thưá»ngâ€, Vân Tại Thiên đáp: 
“Nhưng có thể có ngày nay, cÅ©ng không phải dá»…â€. 
“Äó làm sao mà chỉ dùng hai chữ “dá»… dàng†có thể hình dung được ?†Diệp Khai thở dài. 
Nếu không phải táºn mắt chứng kiến, có ai tin được chuyện Diệp Khai gặp phải. 
Diệp Khai không khá»i cưá»i khổ, chàng đột nhiên đảo đảo tròng mắt, ngẫm nghÄ©, quay mình Ä‘i đến chá»— gã xa phu Ä‘ang lau mồ hôi trán, vá»— vai gã xa phu, mỉm cưá»i: 
- Các hạ vất vả quá. 
Gã xa phu giáºt mình, cưá»i bâng quÆ¡: 
- Äó vốn là bổ pháºn cá»§a tiểu nhân nên làm. 
“Kỳ thá»±c các hạ có thể ung dung ngồi trong xe như aiâ€, Diệp Khai thốt: 
“Tá»™i gì mà phải nhá»c nhằn ?â€. 
Gã xa phu giáºt mình, sững sá» má»™t phút, chợt hất nón cưá»i vang: 
- Khá lắm, nhãn lực khá lắm, bội phục bội phục. 
“Nhân lúc xe đỗ lại bên đưá»ng, các hạ có thể xuất hiện Ä‘iểm huyệt gã phu xe, quăng xác vào đám cá», cởi lấy y phục cá»§a gã, mặc vào ngưá»i ngồi vào chá»— đánh xe, thân thá»§ nhanh nhẹn, hành sá»± chu đáo, bao nhiêu động tác đó chỉ làm trong má»™t thoáng là xong ! Thá» há»i trên Ä‘á»i này còn ai hÆ¡n ? Phải nháºn rằng, Tế nhược Du ty, khoái như thiểm Ä‘iện má»›i đúng ! Tế nhị, nhẹ nhàng như tÆ¡ bay, nhanh như ánh Ä‘iện chá»›p !†Diệp Khai thốt. 
Gã xa phu lại ngây ngưá»i: 
- Ngươi làm sao biết ta là ai ? 
“Trong giang hồ ngoại trừ Phi Thiên Tri Thù ra, còn ai có thân thá»§ như váºy chứâ€. 
Diệp Khai đáp. 
-- Lại là má»™t ngưá»i đáng lẽ đã chết, hiện tại lại vẫn còn sống kỳ kỳ diệu diệu. 
Phi Thiên Tri Thù cưá»i lá»›n, cởi chiếc áo trắng bên ngoài ra, để lá»™ bá»™ y phục chẽn màu Ä‘en, bước tá»›i trước mặt Vân Tại Thiên, vòng tay xá, Ä‘oạn thốt: 
- Tại hạ nhất thá»i đùa chÆ¡i má»™t chút, ngàn vạn lần mong Vân trưá»ng chá»§ thứ tá»™i. 
“Các hạ có thể đến, bổn ÄÆ°á»ng thêm vinh hạnh, nào có lá»—i gìâ€. Vân Tại Thiên cưá»i má»i má»c: 
“Má»i, má»i hai vịâ€. 
Gió đêm biên thành mãnh liệt, ánh trăng lại hòa diệu sáng tá» như ở Giang Nam, tháºm chà còn nhiá»u phần mê hoặc hÆ¡n cả Giang Nam. 
Nguyệt quang chiếu rá»i bóng ảnh Vân Tại Thiên ngã dài trên đất, Diệp Khai nhìn cái bóng, đột nhiên nhá»› ra má»™t chuyện, chàng nhá»› hồi nhá» nghe ngưá»i lá»›n có nói qua, quá»· không có bóng. 
Có bóng nhất định không phải là quỷ, làm sao Vân Tại Thiên lại có thể là quỷ cho được ? 
Không phải quỷ thì là gì ? 
Cương thi ? 
Diệp Khai không khá»i cưá»i khổ, chàng cả Ä‘á»i không tin tà ma, không tin ngưá»i chết có thể biến thành quá»·, nhưng chuyện chàng đụng phải hôm nay, lại làm cho chàng kiếm không ra má»™t lý do giải thÃch hợp lý. 
Ngưá»i đã chết từ mưá»i năm trước, từng ngưá»i từng ngưá»i xuất hiện trước mặt chàng, chuyện đã phát sinh từ mưá»i năm trước, từng chuyện từng chuyện diá»…n ra trước mặt chàng. 
Có phải là thá»i gian đảo ngược ? 
Hay là ... 
Xuyên qua má»™t tòa nhà rá»™ng lá»›n, táºn đầu có má»™t vá»ng cá»a cao có hai phiến gá»— trắng. 
Cá»a tuy đóng kÃn, Diệp Khai tin chắc có ngưá»i nhất định mở cá»a, sau cá»a nhất định có má»™t ngưá»i như thiên thần đứng tại đó. 
Ngưá»i đó râu ria ráºm rạp, quanh hông có thắt sợi Ä‘ai da bò, Ä‘eo má»™t thanh loan Ä‘ao cổ quái vá» bạc chuôi Ä‘en. 
Ngưá»i đó cÅ©ng giống như tên cá»§a y, “Äoạnâ€. Ngưá»i đó tên là Công Tôn Äoạn. 
Diệp Khai lần vỠcâu nói đầu tiên y nói, phảng phất là: 
“Khách đã đến đủ ?†Diệp Khai vẫn nhá»› giá»ng nói cá»§a y rá»n vang, như sấm nổ ngang đầu đối tượng, ai nghe rồi, tai vẫn còn kêu oang oang. 
Äi đến cổng lá»›n, quả nhiên “kẹt†má»™t tiếng, cá»a đã mở ra, ánh sáng nhu hòa từ trong tuôn ra, má»™t bóng ngươi đứng thẳng sau cá»a. 
Ngưá»i đó quả nhiên toàn thân váºn bạch y, chỉ là thân thể không cao lá»›n như thiên thần, mặt mày cÅ©ng không có râu ria, trên hông càng không có Ä‘eo loan Ä‘ao cổ quái vá» bạc chuôi Ä‘en. 
Ngưá»i đó không phải là Công Tôn Äoạn, ngưá»i đó là Hoa Mãn Thiên. 
Nhìn thấy Hoa Mãn Thiên, Diệp Khai ngẩn ngưá»i liá»n, sá»± tình tịnh không hoàn toàn giống hệt mưá»i năm trước, hiển nhiên tịnh không phải là thá»i gian đảo ngược. 
Äám ngưá»i đó Ä‘á»u đáng lẽ đã chết mưá»i năm trước, hiện tại tuy Ä‘á»u vì má»™t nguyên nhân kỳ diệu nào đó mà xuất hiện trước mắt Diệp Khai, diá»…n lại chuyện đã phát sinh mưá»i năm trước, nhưng tịnh không phải giống hệt chuyện mưá»i năm trước từng chi tiết nhá». 
Không cần biết là chuyện phát sinh đêm nay quỷ dị ra sao, Diệp Khai đã có cảm giác càng lúc càng thú vị. 
Lúc nụ cưá»i cá»§a Diệp Khai lá»™ xuất, Vân Tại Thiên đã cưá»i há»i Hoa Mãn Thiên: 
- Tam lão bản đâu ? 
- Trong đại sảnh. 
Diệp Khai đột nhiên cưá»i há»i: 
- Khách nhân đã đến đủ ? 
“TÃnh luôn bá»n ngươi, đã có bốn ngưá»i đếnâ€. Hoa Mãn Thiên đáp: 
“Chỉ còn thiếu má»™t vịâ€. 
“Vị còn thiếu đó, đại khái có phải là quái nhân đã cùng ta đến tiểu trấn không ?†Diệp Khai há»i. 
“Huynh đài vào trong, không phải là sẽ biết sao ?†Hoa Mãn Thiên cưá»i đáp. 
“Nói có lýâ€. Diệp Khai cưá»i lá»›n: 
“Chuyện đơn giản như váºy, ta làm sao mà không nghÄ© được ? Äáng phạt ba chénâ€. 
“Rượu thịt và Tam lão bản Ä‘á»u đã đợi ở đại sảnhâ€. Hoa Mãn Thiên né ngưá»i nhượng bá»™: 
“Má»iâ€. 
- Äa tạ. 
Diệp Khai nhấc chân Ä‘i tá»›i hai bước, chợt dừng chân quay đầu há»i Vân Tại Thiên: 
- Nghe nói ngưá»i vào Vạn Mã ÄÆ°á»ng không được mang theo binh khà gì hết, không biết các hạ có cần khám xét không ?†“Ai nói váºy ?†Vân Tại Thiên đáp: 
“Vạn Mã ÄÆ°á»ng từ lúc thành láºp cho đến nay đã có bốn chục năm, trải qua không biết bao nhiêu tráºn chiến lá»›n nhá», có lẽ nào còn sợ ngưá»i ta mang binh khà vào Vạn Mã ÄÆ°á»ng ?†“Lại rất có lýâ€. Diệp Khai cưá»i cưá»i: 
“Xem ra tối nay ta không thể không say tá»›i chết ở Vạn Mã ÄÆ°á»ngâ€. 
Diệp Khai cưá»i lá»›n, lại bước vào. 
Bên trong cá»a có má»™t bức bình phong to lá»›n, bước qua bình phong là gặp đại sảnh. 
Äại sảnh vẫn như xưa, vẫn dài thăm thẳm tưởng chừng vô táºn, Diệp Khai tuy đã đến đây mưá»i năm trước, nhưng hiện tại Ä‘i vào vẫn không tránh khá»i bị tòa đại sảnh hùng vÄ© hấp dẫn đến ngây ngưá»i. 
Trên bức tưá»ng bên trái đại sảnh, vẽ ngàn vạn con ngá»±a Ä‘ang phi nước đại, có con ngẩng đầu hÃ, có con tung vó giữa không gian, thần thái má»—i má»™t con Ä‘á»u bất đồng, má»—i má»™t con Ä‘á»u vẽ như tháºt, thần tuấn không so sánh được. 
Trên tưá»ng bên kia, đương nhiên còn ba chữ cao to còn hÆ¡n vóc ngưá»i, má»—i má»™t chữ Ä‘á»u in má»±c uyển chuyển, rồng bay phượng múa. 
Ba chữ đó đương nhiên là “Vạn Mã ÄÆ°á»ngâ€. 
Giữa đại sảnh vẫn kê má»™t cái bàn bạch má»™c dài như xưa, dài đến mức giống như má»™t con đưá»ng dài, hai bên bàn Ãt nhất có bốn trăm cái ghế gá»— trắng. 
Hiện tại ngồi trên những cái ghế gá»— trắng đó có hai ngưá»i. 
Hai ngưá»i Diệp Khai đã từng gặp qua mưá»i năm trước -- Má»™ Dung Minh Châu và “Tam Vô tiên sinh†Lạc Lạc SÆ¡n. 
Táºn đầu bàn bên trong, có má»™t cái giao á»· rất rá»™ng rãi, má»™t bạch y nhân Ä‘ang ngồi trên cái giao á»· đó, Ä‘oan Ä‘oan chÃnh chÃnh ngồi tại đó. 
Cho dù lúc trong phòng không có ai khác, Diệp Khai biết lão vẫn ngồi quy quy củ củ, đằng sau ghế tuy có lưng ghế cho y dựa mình, nhưng y vẫn ngồi thẳng mình một cách nghiêm trang. 
Con ngưá»i đó vẫn đơn độc cô đơn ngồi đó giống hệt mưá»i năm trước, khoảng cách tá»›i má»—i ngưá»i Ä‘á»u xa như váºy. 
-- Khoảng cách tá»›i vạn sá»± vạn váºt trong hồng trần, Ä‘á»u xa như váºy. 
Còn khoảng cách tới cái chết ? 
Diệp Khai từ xa nhìn qua, tuy nhìn không rõ thần tình diện mạo của lão, lại đã nhìn thấy vẻ cô độc và tịch mịch của lão. 
Con ngưá»i đó phảng phất tương tá»± như mình đã hoàn toàn cách biệt vá»›i hồng trần, không có hoan lạc, không có hưởng thụ, không có bằng hữu. 
Lão hiện tại Ä‘ang trầm tư, lại không biết là Ä‘ang hồi ức lại trăm ngàn tráºn chiến gian khổ năm xưa ? Hay là Ä‘ang cảm khái nhân sinh tịch mịch sầu khổ ? Hay là ... 
Con nguá»i đó là chá»§ nhân cá»§a Quan Äông Vạn Mã ÄÆ°á»ng -- Mã Không Quần. 
Mã Không Quần. 
Thần tình vẫn như xưa, dung mạo vẫn như xưa, cả ná»—i thống khổ trong mắt vẫn tồn tại, ngưá»i cá»§a lão tuy ngồi ở đó, lại phảng phất rất xa xôi vá»›i má»—i má»™t ngưá»i. 
-- Khoảng cách tá»›i vạn sá»± vạn váºt trong hồng trần, Ä‘á»u xa như váºy. 
Hoa Mãn Thiên vừa tiến vào đại sảnh, láºp tức bước dài tá»›i, nhè nhẹ Ä‘i đến bên ngưá»i Mã Không Quần, cúi mình nói nhá» hai câu. 
Lúc đó Mã Không Quần má»›i chừng như đột nhiên tỉnh má»™ng, láºp tức đứng thẳng nguá»i dáºy, vòng tay thốt: 
- Thỉnh các vị, má»i các vị ngồi. 
Äợi đến lúc má»—i ngưá»i Ä‘á»u ngồi xuống, Mã Không Quần má»›i cưá»i nói: 
- Äêm nay má»i các vị đến, tháºt ra là ... 
“Có phải là cÅ©ng là chuyện đã phát sinh từ mưá»i năm trướcâ€. Thanh âm đó vá»ng từ ngoài cá»a: 
“Con cá»§a Bạch Thiên VÅ© đến tìm ngươi để báo thù ?†Má»i ngưá»i giáºt mình quay đầu nhìn ra ngoài cá»a, Diệp Khai không cần quay đầu đã biết ai đã nói. 
Ngoại trừ Phó Hồng Tuyết ra, còn có ai nói được những lá»i như váºy ? 
Diệp Khai không khá»i cưá»i khổ, nhưng mục quang lại vẫn Ä‘inh Ä‘inh nhìn Mã Không Quần, chàng muốn nhìn Mã Không Quần đụng phải chuyện này, biểu tình trên mặt sẽ ra sao, sẽ có phản ứng gì. 
Không có gì ! Mã Không Quần không có tá»›i má»™t chút phản ứng dị dạng, lão chỉ dùng ánh mắt thẫn thá» nhìn ra cá»a, nhìn Phó Hồng Tuyết. 
Hoa Mãn Thiên vùng đứng dáºy, ánh mắt giáºn dữ quét ngang Phó Hồng Tuyết Ä‘ang đứng ngoài cá»a: 
- Ngươi là ai ? Sao dám vào Vạn Mã ÄÆ°á»ng nói lá»i ngông cuồng ? 
Vân Tại Thiên Ä‘áºp bàn: 
- Äùa má»™t lần đã đủ rồi, Phó Hồng Tuyết ngươi quá lá»i rồi ! 
Äối vá»›i ánh mắt và giá»ng nói giáºn dữ cá»§a Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên, Phó Hồng Tuyết phảng phất Ä‘á»u như không nghe thấy, trong mắt cá»§a hắn chỉ có má»™t mình Mã Không Quần. 
Äôi mắt Phó Hồng Tuyết chá»›p cÅ©ng không chá»›p, nhìn thẳng Mã Không Quần, sau đó má»›i từng bước tiến vào. 
Bước Ä‘i cá»§a hắn tuy chừng như rất vụng vá», cháºm chạp, nhưng hiện tại má»—i má»™t ngưá»i trong đại sảnh lại nhìn không ra khuyết Ä‘iểm trên chân hắn, bởi vì má»™t váºt trên ngưá»i hắn đã che Ä‘i khuyết Ä‘iểm cá»§a hắn. 
Ai ai cũng chỉ nhìn thấy đao trong tay hắn. 
Äao Ä‘en sì. 
Äao Ä‘en sì như tá» vong. 
Bàn tay cầm đao lại trắng nhợt. 
Trắng nhợt đến mức như tỠvong. 
Ãnh mắt má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u chú thị lên Ä‘ao trong tay Phó Hồng Tuyết. Má»i ngưá»i Ä‘á»u tin rằng cái mà thanh Ä‘ao đó mang đến, chỉ có tá» vong. 
Thao Ä‘ao đó không có vá» Ä‘ao sáng loáng, cÅ©ng không có trang sức đẹp mắt. Vá» Ä‘ao dùng hai miếng trúc thiên niên giáp thành, cán Ä‘ao lại dùng khúc cây bình thưá»ng gá»t dÅ©a thành. 
Cả thanh Ä‘ao làm cho ngưá»i ta có cảm giác phảng phất như má»™t thứ đồ chÆ¡i cá»§a trẻ nÃt, nhưng má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u nhất định hiểu rõ, thanh Ä‘ao đó không phải là má»™t món đồ chÆ¡i dá»… chÆ¡i. 
-- Thanh Ä‘ao đó nhất định có thể lấy sinh mệnh vạn váºt trong má»™t giây, còn quá»· ? 
Thanh đao đó có phải cũng có thể siêu độ hồn phách của quỷ trong một giây ? 
Ngưng thị nhìn Mã Không Quần, cước bộ lết từng bước từng bước tới, Phó Hồng Tuyết nắm chặt đao trong tả thủ, gân xanh gồng lên ẩn hiện. 
Tiếng hô hấp cá»§a má»i ngưá»i cuốn theo cước bá»™ cá»§a Phó Hồng Tuyết, càng lúc càng há»—n loạn, chợt giữa lúc đó, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u thở ra má»™t hÆ¡i, sắc mặt cÅ©ng dịu xuống, bởi vì lúc đó cước bá»™ cá»§a Phó Hồng Tuyết đã ngừng lại. 
Tịnh không phải là hắn đã đi đến trước mặt Mã Không Quần, mà là trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một thanh đao. 
Một thanh loan đao hình dạng kỳ lạ. 
Công Tôn Äoạn. 
Công Tôn Äoạn chung quy đã xuất hiện. 
Ngưá»i đó vốn nên xuất hiện ở vá»ng cá»a, vốn nên ngăn cháºn ngưá»i Ä‘eo kiếm bước vào Vạn Mã ÄÆ°á»ng. 
Công Tôn Äoạn chung quy đã mang thanh loan Ä‘ao cổ quái vá» bạc chuôi Ä‘en mà xuất hiện, tả thá»§ cá»§a y vẫn cầm chén rượu dát vàng. 
Phó Hồng Tuyết không nhìn Công Tôn Äoạn, hắn chỉ lạnh lùng nhìn loan Ä‘ao Ä‘ang chặn trước mặt. 
Công Tôn Äoạn cÅ©ng Ä‘ang nhìn chăm chăm vào Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết. 
“Không ai có thể mang kiếm vào Vạn Mã ÄÆ°á»ngâ€. Công Tôn Äoạn trầm giá»ng: 
“CÅ©ng không ai có thể mang Ä‘ao vàoâ€. 
Phó Hồng Tuyết trầm mặc, qua má»™t hồi rất lâu má»›i từ từ há»i: 
- Chưa từng có ngưá»i nào ? 
- Chưa. 
“Còn ngươi ?†Mục quang của Phó Hồng Tuyết vẫn dừng trên loan đao: 
“Ngươi có phải là ngưá»i không ?†Công Tôn Äoạn biến sắc, gân xanh toàn thân vồng lên. 
Lúc đó Mã Không Quần Ä‘ang ngồi trên giao á»· đột nhiên ngá»a mặt cưá»i lá»›n: 
- Hay, há»i rất hay. 
Chén rượu nằm trong tay trái Công Tôn Äoạn cạn dần, rượu trong chén đã từ từ sóng sánh đổ ra, dÃnh trên bàn tay cứng như sắt cá»§a y, sắc mặt cá»§a y cÅ©ng giáºn dữ đến méo mó. 
“Giá»i, quả nhiên có dÅ©ng khÃ, có đảm lượngâ€. Tiếng cưá»i cá»§a Mã Không Quần đã biến thành nụ cưá»i mỉm: 
“Vị đó có phải là Phó Hồng Tuyết Phó công tỠđã má»™t mình má»™t Ä‘ao phá vỡ bà máºt cá»§a Công tá» VÅ© không ?†-- Chuyện Phó Hồng Tuyết lá»±c chiến Công tá» VÅ© là chuyện xảy ra sau chuyện phá Vạn Mã ÄÆ°á»ng mưá»i năm trước. 
-- Nếu quả mưá»i năm trước Mã Không Quần đã chết, làm sao biết chuyện đó được ? 
Mục quang của Phó Hồng Tuyết lạc trên mặt Mã Không Quần. 
“Phó công tỠđã đến, tháºt là hân hạnh vô cùng, ngồi xuống, má»i ngồiâ€. Mã Không Quần cưá»i nói. 
Công Tôn Äoạn chợt hồi thá»§, mục quang trừng trừng nhìn Mã Không Quần: 
- Còn đao của hắn ? 
“Ta chỉ thấy ngưá»i hắn, không thấy Ä‘ao hắnâ€. Mã Không Quần Ä‘iá»m đạm trả lá»i. 
Hàm ý trong câu nói rất thâm sâu, cÅ©ng không biết có phải nói ánh quang trên ngưá»i hắn đã che phá»§ Ä‘ao cá»§a hắn ? Hay là nói nguy hiểm chân chÃnh là ngưá»i hắn, không phải Ä‘ao cá»§a hắn ? 
Công Tôn Äoạn nghiến răng, cÆ¡ bắp toàn thân giáºt giáºt liên hồi, đột nhiên tránh qua má»™t bước, “xẻng†má»™t tiếng, Ä‘ao đã chui vào vá», ngưá»i đã ngồi trên ghế. 
Lạc Lạc SÆ¡n Ä‘ang say mèm bất tỉnh phá»§ phục gục mặt trên bàn, ngay lúc đó đột nhiên Ä‘áºp bàn má»™t cái, cưá»i lá»›n: 
- Hay ! Nói hay. 
Ngưá»i cá»§a gã vẫn còn phá»§ phục trên bàn, cÅ©ng không biết là say hay tỉnh, chỉ thấy song thá»§ mò mẫm trên bàn, miệng lẩm bẩm: 
- Rượu đâu ? Nơi này vì sao chỉ thấy đao kiếm, tìm hoài cũng không thấy rượu ? 
Mã Không Quần chung quy lại cưá»i lá»›n: 
- Hôm nay muốn má»i các vị đến, vốn là vì muốn cùng các vị say má»™t bữa. 
“Có phải không say không vỠ?†Lạc Lạc Sơn ngẩng đầu, mắt say sưa nhìn Mã Không Quần. 
- ChÃnh là như váºy. 
- Nếu đã say, còn có thể vỠsao ? 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. 
“Váºy thì ta yên tâmâ€. Lạc Lạc SÆ¡n thở dài, đầu lại gục trên bàn, nhưng miệng lại lẩm bẩm: 
“Rượu đâu ? Có lẽ nào Vạn Mã ÄÆ°á»ng chỉ nghe chữ rượu, còn nhìn không thấy rượu, cÅ©ng uống không được rượu ?†Diệp Khai má»™t má»±c trầm mặc, bá»—ng cÅ©ng cưá»i nói: 
- Vạn Mã ÄÆ°á»ng có ba ngàn vò rượu chôn cất lâu năm, các hạ nếu uống má»™t mình, chỉ sợ bị say chết. 
“Äiểm đó Diệp huynh đừng lo, trong Vạn Mã ÄÆ°á»ng cÅ©ng không thiếu gì hào khách vá» rượuâ€. Hoa Mãn Thiên cưá»i đáp: 
“Cả tại hạ cÅ©ng có thể bồi tiếp vài chénâ€. 
“Tháºt váºy ?†Diệp Khai cố ý giương tròn mắt há»i: 
“Vạn Mã ÄÆ°á»ng quả tháºt cao thá»§ như mây, xem ra ta đêm nay không thể không chếtâ€. 
“Tá»u quá»· thì có, đâu có cao thá»§ gì ?†Nụ cưá»i cá»§a Hoa Mãn Thiên phảng phất hÆ¡i miá»…n cưỡng. 
“Hắn vốn nói là cao thá»§ vá» rượuâ€. Lạc Lạc SÆ¡n lại chợt xen lá»i: 
“Bao nhiêu ngưá»i nếu thay phiên kÃnh rượu cho ta, ta không say chết má»›i là quáiâ€. 
“Tam lão bản má»i khách lần này, chỉ bất quá vì muốn đánh đổ phong thái khách sáo cá»§a các vịâ€. Vân Tại Thiên cưá»i má»i má»c: 
“Cho dù có thúc đẩy các vị uống rượu, cÅ©ng chỉ bất quá là có ý tứ đóâ€. 
- Nhưng ta còn có điểm sợ. 
- Sợ cái gì ? 
- Sợ bá»n ngươi không để ta say. 
Hết hồi 2. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				08-08-2008, 05:46 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: TP.HCM 
					
					
						Bài gởi: 314
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút 
                 
					
 
	Thanks: 142 
	
		
			
				Thanked 33 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 3 
Diệp Khai Có Muội Muội 
 
 
  
 
 
Chén vàng, vại lớn, rượu màu thúy lục. 
Rượu đã bày trên bàn, đồ ăn càng danh quý. 
Ngưá»i đầu tiên cầm đũa là Má»™ Dung Minh Châu, ngưá»i đầu tiên uống rượu lại không phải là Lạc Lạc SÆ¡n, mà là Công Tôn Äoạn. 
Rượu vừa đặt lên bàn, Công Tôn Äoạn đã rót liá»n mưá»i má»™t chén, ná»™ khà hồi nãy không có chá»— phát tán, chỉ còn nước tìm rượu để phát tiết, uống á»±c á»±c hết chén này tá»›i chén ná», càng uống sắc mặt càng khó coi, xem bá»™ dạng cá»§a y hiện tại, tốt nhất là đừng có ai quấy rầy y, nếu không chẳng khác gì đổ dầu vào lá»a. 
Phó Hồng Tuyết không uống chén nào, đũa cũng không động tới, tả thủ của hắn vẫn nắm chặt cán đao, tròng mắt sâu hoắm phảng phất như thâm sâu trong vùng núi xa xăm đang lạnh lùng chằm chằm nhìn Mã Không Quần. 
Miệng và tay Diệp Khai lại không ngừng nghỉ, gắp một miếng đồ ăn, rót một chén rượu, ăn uống thoải mái ngon lành. Cả ánh mắt cũng lăn tăn thần tình khoái trá, phảng phất đang tham gia một đám hảo hữu chà thân vui vầy yến tiệc. 
Chàng vừa ăn, vừa uống, vừa nhìn, thị tuyến từ Lạc Lạc SÆ¡n quay qua Hoa Mãn Thiên, lại chuyển qua Má»™ Dung Minh Châu, quan sát từng ngưá»i má»™t, cuối cùng dừng ngay trên mặt Mã Không Quần. 
CÅ©ng không biết là hữu ý ? Hay là vô tình ? Ngay lúc đó mục quang cá»§a Mã Không Quần cÅ©ng Ä‘ang vá»ng vá» phÃa Diệp Khai, mục quang cá»§a hai ngưá»i đột nhiên tương ngá»™, giống như lưu tinh tương kÃch, ánh mắt cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u đã tóe lá»a. 
Mã Không Quần đột nhiên cưá»i cưá»i, nụ cưá»i cá»§a lão Diệp Khai có cảm giác cưá»i rất miá»…n cưỡng, lại phảng phất như có ngàn ngôn vạn ngữ muốn nói. 
Nhưng Mã Không Quần chỉ cưá»i má»™t tiếng, láºp tức mượn rượu để chuyển hướng mục quang, phảng phất sợ để Diệp Khai nhìn ra bà máºt gì đó. 
Lão sợ cái gì ? 
Diệp Khai có cảm giác rất thú vị, chiếu theo lý mà nói, ngưá»i sợ đáng lẽ là Diệp Khai, nhìn thấy má»™t đám ngưá»i rõ ràng đã chết mưá»i năm trước, không ngá» còn có thể ăn uống, chạy nhảy hân hoan, cho dù không bị hù chết, cÅ©ng không kém bao nhiêu. 
Nhưng hiện tại ngươi sợ không ngá» lại là Mã Không Quần, chuyện như váºy Diệp Khai đương nhiên có cảm giác cá»±c kỳ thú vị. 
Mưá»i năm trước, cÅ©ng má»™t đêm như vầy, cÅ©ng chá»— này, cÅ©ng những ngưá»i này tụ há»p, vì Mã Không Quần muốn tìm ra đứa con cá»§a Bạch Thiên VÅ©. 
Còn đêm nay ? 
Sự kiện lại lặp lại, có lẽ nào cũng là vì muốn tìm ra đứa con của Bạch Thiên Vũ ? 
Nếu quả sá»± tình quả tháºt giống như mưá»i năm trước, tiếp theo đây đáng lẽ là tá»›i Má»™ Dung Minh Châu hát xướng "... Ä‘ao Ä‘oạn nhân, nhân Ä‘oạn trưá»ng ..." Nhưng xem bá»™ dạng hiện tại cá»§a Má»™ Dung Minh Châu, hát má»™t chút chừng như cÅ©ng không được. 
Sự tình đang lặp lại, tình tiết lại vì sao tịnh không hoàn toàn nhất dạng ? 
Mục quang cá»§a Diệp Khai lại vá»ng vá» phÃa Lạc Lạc SÆ¡n, vị “Tam Vô tiên sinh†này không ngá» chỉ má»›i uống hai chén lại đã gục trên bàn, lại đã ngáy như sấm. 
Nhìn lại Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên, và Phi Thiên Tri Thù, trên mặt ba ngưá»i tuy Ä‘á»u cưá»i cợt, nhưng nụ cưá»i còn khó coi hÆ¡n cả lúc không cưá»i. 
Diệp Khai cưá»i khổ, xem chừng tiệc rượu hôm nay nhất định quá ngá»™t ngạt, vừa khi ý niệm đó thoáng qua trong đầu Diệp Khai, Mã Không Quần chợt cất tiếng: 
- “Quan Äông Ä‘ao mã, thiên hạ vô songâ€, câu nói đó không biết các vị có từng nghe qua chưa ? 
Äến rồi, đã đến, cuối cùng đã vào chá»§ Ä‘á», Diệp Khai Ä‘iá»u chỉnh lại tư thế chuẩn bị nghênh tiếp đỠtài lặp lại. 
“Thần Äao Môn, Vạn Mã ÄÆ°á»ng tung hoành Biên Thành, có ai mà không biết, có ai mà không hiểuâ€. Phi Thiên Tri Thù cưá»i đáp: 
“Lão bản biết nói chÆ¡i quáâ€. 
“Äó đã là chuyện hai mươi năm trướcâ€. Mã Không Quần thở dài: 
“Từ lúc Thần Äao Môn môn chá»§ Bạch Thiên VÅ© khuất bóng, hai mươi năm nay, Thần Äao Môn đã thành danh từ trong lịch sá»â€. 
- Bạch lão tiá»n bối vì sao mà chết váºy ? 
Câu há»i đó là Má»™ Dung Minh Châu há»i, vốn Diệp Khai cÅ©ng muốn há»i, bởi vì chàng muốn nghe Mã Không Quần làm sao mà hồi đáp vấn đỠđó. 
Mã Không Quần chợt trầm mặc, trầm mặc rất lâu, mới thở dài một hơi: 
- Chuyện nhân loại bất lực nhất không phải là sinh lão bệnh tỠsao. 
Lão uống cạn chén, để cho rượu từ từ theo cổ há»ng thấm vào dạ dày, má»›i nói: 
- Vị Bạch huynh đệ cá»§a ta cả Ä‘á»i chưa từng làm qua chuyện trái lương tâm, tuy có thể coi là “anh niên tảo thệâ€, mất quá sá»›m, nhưng cÅ©ng chết rất an lạc, không có chút thống khổ nào. 
Không đúng, ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u biết Bạch Thiên VÅ© đã chết dưới âm mưu cá»§a Mã Không Quần, hôm nay vì sao lại nói như váºy ? 
Cho nên Diệp Khai đương nhiên phải há»i: 
- Nghe nói Bạch Thiên VÅ© lão tiá»n bối chừng như là chết dưới âm mưu cá»§a ngưá»i ta. 
“Giang hồ truyá»n ngôn giống như phong trung lạc diệp, ai cÅ©ng không Ä‘oán đượcâ€. 
Mã Không Quần Ä‘iá»m đạm đáp lá»i: 
“Nếu quả tháºt chết dưới âm mưu, hai chục năm qua, ta làm sao mà không động tịnh được ? Ta làm sao có thể Ä‘iá»m nhiên không để ý ?†Lão đã nói như váºy, Diệp Khai chỉ còn nước ngồi nghe xem lão còn vẽ vá»i gì nữa. 
“CÅ©ng may Bạch huynh đệ anh hùng hữu háºu, cuối cùng vẫn còn lưu hạ má»™t đứa con gáiâ€. Mã Không Quần cưá»i cưá»i nói tiếp. 
“Lưu hạ má»™t đứa con gái ?†Cả Phó Hồng Tuyết cÅ©ng không tránh khá»i giáºt mình, hắn trợn mắt há»i. 
- Phải. 
“Không biết con gái cá»§a Bạch lão tiá»n bối năm nay đã bao nhiêu tuổi ?†Diệp Khai há»i. 
“Không lá»›n cÅ©ng không nhá», vừa tròn hai mươiâ€. Lão thở dài, lại uống má»™t chén rượu má»›i nói tiếp: 
“Từ xưa đến nay, cưới chó theo chó, cưới gà theo gà, con gái phải có chồng, vốn là chuyện thiên kinh địa nghÄ©a, nhưng ...†“Bạch lão tiá»n bối đã không còn ngưá»i nói dòngâ€. Má»™ Dung Minh Châu xen lá»i. 
“Phảiâ€. Mã Không Quần thốt: 
“Ta đã kết nghÄ©a huynh đệ, làm sao có thể nhẫn tâm để chuyện đó xảy ra ? Cho nên má»›i ... má»›i ...†“à cá»§a Tam lão bản là muốn thay Bạch lão tiá»n bối bắt rể cho con gái ?†Má»™ Dung Minh Châu há»i. 
“Chuyện huynh đệ có thể làm được cÅ©ng chỉ có như váºy thôiâ€. Mã Không Quần đáp: 
“Nhưng hết năm này qua tháng ná» trú ở Biên Thành, rất Ãt khi xuất ngoại, hÆ¡n nữa là nữ nhân, bất tiện xuất đầu lá»™ diện ... cÅ©ng may ... cÅ©ng may hôm nay ...†“CÅ©ng may hôm nay có bá»n tôi tình cá» Ä‘i đến Biên Thànhâ€. Diệp Khai cưá»i tiếp lá»i: 
“Cho nên Tam lão bản muốn má»i bá»n tôi đêm nay tụ há»™i, vì muốn thế Bạch lão tiá»n bối chá»n con rể ?†- Äúng váºy. 
-- Bạch Thiên Vũ còn có con gái ? 
Mưá»i năm trước, là vì muốn tìm ra con trai duy nhất cá»§a Bạch Thiên VÅ© má»›i tụ táºp bá»n há» tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng. 
Mưá»i năm sau, lại là vì muốn tìm trượng phu cho đứa con gái duy nhất cá»§a Bạch Thiên VÅ©, lại tụ táºp bá»n há» lần nữa. 
Diệp Khai không khá»i báºt cưá»i trong tâm, theo chàng biết, mình không có đồng bào tá»· muá»™i, vị muá»™i muá»™i này từ đâu mà ra ? Tên cá»§a nàng là gì ? 
“Phương danh cá»§a nàng là gì ?†Diệp Khai há»i. 
- Bạch Y Linh. 
Mộ Dung Minh Châu uống cạn chén, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Mã Không Quần: 
- Vá» vụ bắt rể, Ä‘a số nam nhân Ä‘á»u không chịu ở rể. 
“Cho nên cá»§a hồi môn cá»§a nàng cÅ©ng không giống ngưá»i taâ€. Mã Không Quần cưá»i đáp. 
“Không giống chỗ nào ?†Mộ Dung Minh Châu phảng phất rất có hứng thú. 
“Má»™t ná»a sá»± nghiệp cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ngâ€. Mã Không Quần Ä‘iá»m đạm đáp lá»i: 
“Còn có thần Ä‘ao bà cấp cá»§a Bạch Thiên VÅ©â€. 
Má»™t ná»a sá»± nghiệp cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng đã đủ làm cho ngưá»i ta chảy nước miếng thèm muốn, thêm vào thần Ä‘ao bà cấp cá»§a Bạch Thiên VÅ©, đại khái không có nam nhân nào có thể cá»± tuyệt. Diệp Khai không khá»i hé cưá»i, chàng đã nhìn thấy tia sáng tham lam phát xuất từ ánh mắt cá»§a Má»™ Dung Minh Châu. 
Cả Lạc Lạc SÆ¡n Ä‘ang gục mặt Ä‘á»u không tránh khá»i tỉnh rượu láºp tức, khóe miệng cÅ©ng lá»™ xuất niá»m khát vá»ng. 
Phản ứng cá»§a Phi Thiên Tri Thù tuy không rõ ràng như hai ngưá»i kia, nhưng trong mục quang cÅ©ng phát xuất thần tình kỳ dị. 
-- Cá»§a hồi môn ngon lành như váºy, còn ngưá»i nếu quả đẹp đẽ như thiên tiên, đó má»›i tháºt sá»± là má»™t chuyện rất “hứng†! 
Bao nhiêu ngưá»i đại khái Ä‘á»u nghÄ© đến vấn đỠđó, nhưng ngưá»i đầu tiên hả miệng há»i lại là Diệp Khai. 
“Äiá»u kiện thì được, chỉ không biết ngưá»i ra sao ?†Diệp Khai há»i Mã Không Quần. 
“Tuy không phải là nhân gian tuyệt sắc, nhưng cÅ©ng có thể làm cho các ngươi tròn mắt ngất ngâyâ€. Mã Không Quần cưá»i đáp. 
“Không biết Tam lão bản lần này bắt rể, lấy tiêu chuẩn gì ?†Má»™ Dung Minh Châu há»i. 
“Chuyện đại sá»± cả Ä‘á»i tịnh không phải là trò chÆ¡i trẻ nÃtâ€. Mã Không Quần đáp: 
“Quyá»n quyết định đương nhiên là tùy vào nàngâ€. 
“Nàng đâu ?†Diệp Khai há»i: 
“Bá»n ta lúc nào má»›i có thể chiêm ngưỡng dung nhan vị tiểu thư đó ?†Mã Không Quần cưá»i cưá»i, mục quang xoay ra ngoài bóng đêm sau cá»a sổ, trên khung trá»i xa vá»i có má»™t vì sao nhấp nháy, có má»™t đóa phù vân trôi nổi, ánh mắt cá»§a Mã Không Quần cÅ©ng lấp lánh như vì sao, thanh âm cá»§a lão cÅ©ng hư không như đóa phù vân: 
- Äêm đã khuya, các vị tối nay nên nghỉ sá»›m. 
Mã Không Quần lại nói tiếp: 
- Ta tin rằng sáng sá»›m ngày mai, Bạch Y Linh sẽ trở vá». 
Má»™t cÆ¡n gió lùa qua, đùa đóa phù vân che mất phân ná»a vầng trăng lạnh. 
Äêm càng khuya, ánh trăng mông lung, vạn mã trầm lặng. 
Trong hoang mạc ngoài Biên Thành, dưới ánh trăng thê lương, có bao nhiêu ngưá»i có thể chợp mắt ? 
Diệp Khai mở mắt trừng trừng nhìn bóng đêm ngoài song cá»a, chàng không cưá»i. 
Nụ cưá»i vÄ©nh viá»…n treo nÆ¡i khóe miệng cá»§a chàng, má»™t khi tá»›i lúc không còn ai, lại biến mất không còn thấy nữa. 
Chàng không ngá»§, Vạn Mã ÄÆ°á»ng tuy yên ắng, nhưng ruá»™t gan chàng lại giống như thiên quân vạn mã Ä‘ang dẫm đạp xông pha, chỉ tiếc ai cÅ©ng không biết chàng Ä‘ang nghÄ© gì ? 
Chàng nhẹ nhàng mân mê bàn tay phải cá»§a mình, giữa ngón tay cái và ngón trá» trên bàn tay phải cứng ngắc chai lì như cát đá, lòng bàn tay cÅ©ng đã chai cứng gồ ghá», đó là vết tÃch bao nhiêu năm cầm Ä‘ao. 
-- “Tiểu lý phi Ä‘ao†vốn phải dùng ngón cái, ngón trá», và má»™t đạo “chÃnh khÆphát xuất từ tâm tưởng. 
Äao cá»§a chàng đâu ? 
Chàng không mang đao. 
-- Có phải vì đao của chàng đã giấu trong tâm ? 
Ngưá»i Phó Hồng Tuyết lại Ä‘ang nằm trên giưá»ng. 
Hắn không ngủ, trong tay hắn vẫn còn nắm chặt thanh đao đen sì đó. 
Ãnh trăng thê lương rá»i trên khuôn mặt trắng nhợt lạnh lùng cá»§a hắn, phác thảo rành rành đưá»ng nét khuôn mặt hắn. 
Äôi mắt hắn sáng rá»±c, lại trói theo má»™t thứ tịch mịch vô táºn, Ä‘ang nhìn trần nhà. 
Trên trần nhà có má»™t con bá» nhá» không biết tên lê thân rá» rá», mục quang cá»§a Phó Hồng Tuyết lần theo chuyển động cá»§a con bỠđó. 
Cá»a đột nhiên “kẹt†má»™t tiếng hé mở, Diệp Khai cưá»i cưá»i bước vào. 
“Ngươi chưa ngá»§ ?†Diệp Khai cưá»i há»i. 
“Ngươi Ä‘i vào phòng ngưá»i ta, không bao giá» gõ cá»a sao ?†Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt. 
“Ta biết ngươi còn chưa ngá»§â€. Diệp Khai bắt ghế ngồi xuống: 
“HÆ¡n nữa ngươi cÅ©ng không phải là ngưá»i có bà máºt sợ ngưá»i ta biết, cho nên ta đương nhiên rất thoải mái Ä‘i vàoâ€. 
Diệp Khai tịnh không đến tay không, chàng còn mang theo cả rượu cả chén, chàng rót một chén rượu, từ từ nâng lên, từ từ nhấp một ngụm, sau đó mới nhìn Phó Hồng Tuyết: 
- Äối vá»›i chuyện này, ngươi thấy sao ? 
“Chuyện gì ?†Mục quang cá»§a Phó Hồng Tuyết vẫn ghim trên mình con bá», phảng phất coi con bá» hấp dẫn hÆ¡n cả Diệp Khai. 
“Mã Không Quần, Hoa Mãn Thiên, tất cả chuyện ở Vạn Mã ÄÆ°á»ngâ€. Diệp Khai thốt: 
“Ngươi đối vá»›i chuyện đêm nay có ý kiến gì ?†“Cung há»· ngươiâ€. Phó Hồng Tuyết chợt nói má»™t câu. 
Hắn nói rất nhàn nhã, Diệp Khai lại gần như muốn nghẹn chết, chàng chùi rượu tóe trên khóe miệng, giương tròn mắt nhìn Phó Hồng Tuyết. 
“Ngươi nói cái gì ?†Diệp Khai há»i: 
“Có thể lặp lại không ?†- Cung hỷ ngươi. 
“Cung há»· ta ?†Diệp Khai ngẩn ngưá»i: 
“Ta có gì vui mà ngươi chúc tụng ?†“Ngươi đã có muá»™i muá»™iâ€. Mục quang cá»§a Phó Hồng Tuyết cuối cùng đã hướng vá» phÃa Diệp Khai: 
“Äó lẽ nào không phải là há»· sá»± ?†Diệp Khai ngây ngưá»i cả ná»a ngày, cuối cùng má»›i cưá»i khổ uống cạn ná»a chén còn lại. 
“Nói như váºy, ngươi nghÄ© chuyện xảy ra đêm nay là chuyện đương nhiên ?â€. Diệp Khai cưá»i khổ: 
“Xem chừng mưá»i năm trước bá»n ta tịnh không có đến Vạn Mã ÄÆ°á»ng, đám ngưá»i Mã Không Quần cÅ©ng chưa chết ?†Phó Hồng Tuyết không trả lá»i câu há»i đó, hắn chỉ đưa mắt ngó con bá» nhá». 
“Lẽ nào ngươi vẫn giống hệt mưá»i năm trước, vác Ä‘ao vác háºn đến phục cừu ?†Diệp Khai há»i: 
“Ta đương nhiên còn là lãng tỠham lo nhàn sự ?†Nghe câu đó, khóe mắt của Phó Hồng Tuyết phảng phất co rúm, nhưng miệng của hắn vẫn bất động. 
“Nếu quả nói chuyện mưá»i năm trước lại quay trở lại, muá»™i muá»™i đó nên là cá»§a ngươi rồiâ€. Diệp Khai cưá»i thốt: 
“Äáng lẽ ta cung há»· ngươi má»›i đúngâ€. 
Khóe miệng cá»§a Phó Hồng Tuyết cÅ©ng phảng phất giáºt giáºt, nhưng Diệp Khai lại không nhìn thấy, bởi vì lúc đó chàng nghe thấy má»™t tiếng hét thảm thê lệ. 
Tiếng hét thảm vẫn còn chưa tan biến, ngưá»i Diệp Khai đã như mÅ©i tên bay ra cá»a sổ, song cá»a vừa tung mở, láºp tức ùa vào má»™t mùi máu làm cho ngưá»i ta muốn ói. 
Phó Hồng Tuyết nhÃu mày, sau đó má»›i chầm cháºm ngồi dáºy, chầm cháºm bước xuống giưá»ng, chầm chầm Ä‘i ra. 
Hắn vừa ra khá»i cá»a, đã thấy Má»™ Dung Minh Châu và Lạc Lạc SÆ¡n cÅ©ng vừa ra khá»i cá»a phòng, không thấy Phi Thiên Tri Thù, cá»a phòng cá»§a gã vẫn còn đóng chặt. 
“Hồi nãy có phải có ngưá»i la thảm không ?†Má»™ Dung Minh Châu nhìn Phó Hồng Tuyết. 
Phó Hồng Tuyết không nói gì, hắn chỉ nhìn vỠphương hướng phát xuất tiếng la thảm đó. 
“Chuyện gì đã xảy ra ?†Lạc Lạc Sơn phảng phất vẫn còn chưa tỉnh rượu. 
- Äi coi thì biết. 
Mộ Dung Minh Châu lần theo hướng Phó Hồng Tuyết đang nhìn mà phóng đi, Lạc Lạc Sơn cũng chạy theo. 
Äợi cho bá»n hỠđã Ä‘i xa, Phó Hồng Tuyết má»›i dùng bá»™ pháp vụng vá» kỳ dị chầm cháºm bước theo. 
Hắn cho đến bây giá» vẫn không bá» tÃnh khà không thÃch Ä‘i trước ngưá»i ta, hắn vÄ©nh viá»…n Ä‘á»u lẳng lặng Ä‘i sau. 
Äó có phải là vì hắn sợ ngưá»i ta Ä‘i sau chém má»™t Ä‘ao lên cổ hắn ? 
Tuy nghe thấy tiếng hét thảm thương, láºp tức phóng tá»›i, nhưng Diệp Khai lại không phải là ngưá»i thứ nhất đến hiện trưá»ng. 
Lúc chàng đến, đã có bốn ngưá»i, má»™t ngưá»i chết, ba ngưá»i sống. 
Hoa Mãn Thiên, Công Tôn Äoạn, Vân Tại Thiên, sáu con mắt ngó chăm chăm thi thể nằm dưới đất, trên mặt ba ngưá»i ngáºp tràn biểu tình nghi hoặc khá»§ng bố. 
Ba ngưá»i bá»n há» tịnh không phải là ngưá»i chưa từng trải qua sóng to gió lá»›n, đừng nói là má»™t thi thể, ngưá»i chết dưới tay bá»n hỠđã không biết là bao nhiêu mà kể, bá»n há» làm sao lại có thể lá»™ xuất biểu tình đó đối vá»›i má»™t thi thể ? 
Diệp Khai tá»›i nÆ¡i, ba ngưá»i bá»n há» biết, nhưng mục quang lại vẫn ghim trên thi thể. 
Diệp Khai thấy kỳ quái, bước tá»›i gần nhìn, sau đó nhãn thần cá»§a chàng cÅ©ng chằm chằm lạc trên thi thể giống như ba ngưá»i đó. 
Ngưá»i chết tháºt ra là ai ? 
Tại sao lại có thể làm cho bá»n há» có phản ứng như váºy. 
Tịnh không phải là ngưá»i chết làm cho bá»n há» cảm thấy sợ hãi, mà là bá»™ dạng chết làm cho bá»n há» thất kinh. 
Trăng thượng huyá»n lạnh lẽo treo mình nÆ¡i chân trá»i. 
Ãnh trăng xanh nhợt, chiếu trên mặt Phi Thiên Tri Thù. 
Diệp Khai chưa từng thấyqua nét khá»§ng bố trên mặt má»™t ngưá»i như váºy, đặc biệt là ngưá»i chết. 
Mặt Phi Thiên Tri Thù đã vì khủng bố mà méo mó, sắc mặt gã trắng nhợt đến mức giống như hoa tuyết đông hàn. 
Diệp Khai chưa từng thấy qua sắc mặt má»™t ngưá»i chết trắng nhợt tá»›i mức gần như trong suốt như váºy, càng chưa từng thấy qua da mặt má»™t ngưá»i có thể như da mặt Phi Thiên Tri Thù hiện tại. 
Phi Thiên Tri Thù nhá» vào khinh công mà thành danh, toàn thân cÆ¡ bắp cá»§a gã dẽo lanh như kiện mã, làn da trải qua má»™t thá»i gian dài dưới ánh mặt trá»i đã nhuá»™m màu đồng bóng láng. 
Nhưng hiện tại bắp thịt của gã đã thành một đống mỡ bầy nhầy nhão nhẹt, da phảng phất như một cái bao nhăn nheo nhét thịt. 
Toàn thân gã không ngỠđã như rút hết máu. 
Diệp Khai chú thị nhìn Phi Thiên Tri Thù, trên thế gian này có thứ võ công nào có thể hút hết máu trên ngưá»i ? 
“Chết như vầy, ngươi có từng thấy qua chưa ?†Hoa Mãn Thiên thì thào há»i. 
“Chưaâ€. Công Tôn Äoạn đáp. 
“Toàn thân hắn không có má»™t vết thươngâ€. Vân Tại Thiên thốt: 
“Ta nghÄ© hắn bị hù chếtâ€. 
Lúc bá»n hỠđối thoại, Diệp Khai đã quỳ xuống, tá» tá» tế tế dò xét thi thể, cuối cùng chung quy đã phát hiện má»™t vết thương nÆ¡i cổ trái cá»§a Phi Thiên Tri Thù. 
Thương khẩu là hai chấm tròn tròn như hạt Ä‘áºu, huyết tÃch còn cô Ä‘á»ng, lại đã ngưng kết xung quanh miệng vết thương. 
- Äó là vết thương gì ? 
Bá»n Hoa Mãn Thiên cÅ©ng đã nhìn thấy, bốn ngưá»i quỳ xuống, mục quang lạc trên hai miệng vết thương đó. 
“Xem bá»™ dạng cá»§a gã, chừng như máu cá»§a gã đã bị hút ra khá»i hai miệng vết thương đóâ€. Vân Tại Thiên thốt. 
“Trong võ lâm có vÅ© khà gì có thể tạo thành thứ thương khẩu như váºy ?†Công Tôn Äoạn há»i. 
Diệp Khai nãy giỠmột mực trầm mặc quan sát, đột nhiên mở miệng đáp: 
- Äó là dấu răng. 
- Dấu răng ? 
“Äó là bị răng cắn vào, má»›i tạo thành thương khẩu như váºyâ€. Diệp Khai đáp. 
“Răng ?†Trên mặt Hoa Mãn Thiên chợt lộ xuất một thứ biểu tình rất quái dị: 
“à cá»§a ngưá»i là ... bị hấp ...†- Äúng, hấp huyết quá»·, quá»· hút máu. 
Ba chữ đó vừa nói ra, sắc mặt cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u biến đổi. 
Cổ xưa tương truyá»n, ngưá»i đã chết trong vòng bảy bảy bốn mươi chÃn canh giá», thi thể nếu quả tình cá» có má»™t con mèo Ä‘en nhảy qua, liá»n có thể có “thi biếnâ€. 
Thứ thi thể bị “thi biến†đó, gá»i là “cương thiâ€. 
Còn có má»™t thứ, là ngưá»i đã chết má»›i mai táng trong “lang huyệtâ€, trải qua bảy bảy bốn mươi chÃn ngày, thi thể có thể hấp thụ nháºt nguyệt tinh hoa, qua má»™t trăm ngày, thi thể lại sống lại, phá quan tài Ä‘i ra. 
Trong những đêm ánh trăng sáng tá», “thi thể nhân†phá quan tài Ä‘i ra có thể Ä‘i kiếm ngưá»i, dùng hai cái răng đặc biệt dài nhá»n như răng hổ, cắn vào huyết mạch trên cổ ngưá»i ta, hút máu ngưá»i ta. 
Thứ “thi thể nhân†đó gá»i là “hấp huyết quá»·â€. 
Nghe nói “hấp huyết quỷ†bất cứ vÅ© khà gì cÅ©ng giết không được, chỉ có dùng gá»— đào hoa, vót thành cá»c nhá»n, sau đó đâm ngáºp vào tâm tạng cá»§a “hấp huyết quỷ†má»›i có thể giết “hấp huyết quá»·â€. 
Má»™t cụm mây Ä‘en lất phất che phá»§ cả vầng trăng, má»™t tráºn gió từ phương bắc xào xạc thổi qua, quẩn quyện bá»n Diệp Khai. 
Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên phảng phất run ngưá»i trong gió, miệng bá»n nghiến chặt, không biết vì lạnh ? Hay vì sợ ? 
“Äó chỉ bất quá là truyá»n thuyết dân gian lâu Ä‘á»iâ€. Công Tôn Äoạn thốt: 
“Làm sao có thể là tháºt được ?†“Trước mắt chỉ có thể tin như váºyâ€. Diệp Khai đáp: 
“Nếu không ngươi còn cách giải thÃch nào khác sao ?†- Ta không tin. 
Câu nói đó là Phó Hồng Tuyết nói. 
Hắn tuy Ä‘i sau bá»n Má»™ Dung Minh Châu, lại đến cùng lúc. 
“Ồ ?†Diệp Khai cưá»i cưá»i: 
“Ngươi không tin Phi Thiên Tri Thù bị hấp huyết quá»· giết chết ?†“Ta không tin trên thế gian có hấp huyết quá»·â€. Phó Hồng Tuyết nhìn chằm chằm vào hai lá»— hổng Ä‘á»ng máu trên cổ Phi Thiên Tri Thù. 
“Thứ thương khẩu đó, lẽ nào là do thứ vÅ© khà nào khác tạo thành ?†Hoa Mãn Thiên há»i. 
“Không biếtâ€. Phó Hồng Tuyết đáp. 
Gió đêm Biên Thành lạnh như băng tuyết ngàn năm không tan trên Thánh Mẫu Phong, ánh trăng lại mê hoặc không thua gì Giang Nam. 
Lạc Lạc SÆ¡n nhìn thi thể dưới đất, đột nhiên run giá»ng thốt: 
- Nghe nói ngưá»i bị hấp huyết quá»· cắn chết, sang đêm ngày hôm sau cÅ©ng có thể biến thành hấp huyết quá»·, cÅ©ng có thể Ä‘i kiếm ngưá»i hút máu ... 
“HÆ¡n nữa lại chịu sá»± khống chế cá»§a hấp huyết quá»· đã cắn hắnâ€. Vân Tại Thiên thốt. 
“Truyá»n thuyết đó ta cÅ©ng có nghe quaâ€. Diệp Khai cưá»i nói: 
“Xem ra bá»n ta chỉ còn nước đợi đến tối ngày mai má»›i biết có hấp huyết quá»· hay khôngâ€. 
“Vạn nhất quả tháºt có ...†Lạc Lạc SÆ¡n nghe được cả thanh âm cá»§a mình run rẩy: 
“Làm sao đây ?†“Bá» chạyâ€. Diệp Khai đáp: 
“Nếu quả tháºt sá»± có hấp huyết quá»·, bá»n ta chỉ còn nước chạy trốn, nghe nói hấp huyết quá»· giết không chếtâ€. 
Lạc Lạc SÆ¡n không mở miệng nữa, nhưng má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u nghe tiếng hai hàm răng cá»§a lão va vào nhau láºp cáºp. 
“Theo ta biết, dùng gá»— đào hoa vót thành cá»c nhá»n, đâm thá»§ng tâm tạng cá»§a hấp huyết quá»·, là phương pháp duy nhất để giết chết hấp huyết quá»·â€. Má»™ Dung Minh Châu nói. 
“Váºy thì sáng ngày mai bá»n ta má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải chuẩn bị vót má»™t cái cá»c gá»— đào hoa cho nhá»n !†Diệp Khai lại cưá»i cưá»i. 
Äến lúc này, bình minh đã không còn xa mấy, thi thể cá»§a Phi Thiên Tri Thù rất mau chóng đưa vá» tống liá»…m trong linh đưá»ng ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng. 
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u đã mệt má»i quay trở vá» phòng an nghỉ, Diệp Khai lại vẫn ngá»§ không được, mắt chàng trừng trừng nhìn ra song cá»a. 
Chàng nhÃu mày, má»—i lần chàng đụng phải vấn đỠcần xét Ä‘oán, chàng Ä‘á»u nhÃu mày. 
Tròng mắt của Diệp Khai tuy giương to, nhưng ngẫm đi nghĩ lại, bất tri bất giác đã ngủ vùi. 
Lúc đó, ngoài song cá»a chợt ùa vào má»™t làn sương Ä‘áºm đặc, chỉ trong phút chốc đã má» mịt cả gian phòng. 
Trong làn sương dày đặc, từ từ xuất hiện má»™t bóng ngưá»i, má»™t cô gái thân ngưá»i thon thả, tóc xõa quá vai. 
Ngưá»i đó đứng trong sương khói mê mê mông mông, băng băng lãnh lãnh, phảng phất từ xưa đến nay Ä‘á»u đứng ở đó, lại phảng phất má»›i ngưng kết thành hình từ trong sương dày. 
Ngưá»i đó tuy còn lạnh lẽo hÆ¡n cả băng tuyết, lại chừng như hư ảo phiêu diêu giống như khói sương. 
Ngưá»i đó tuy có thể nháºn ra là nữ nhân, lại nhìn không rõ mặt, chỉ có thể thấy toàn thân nàng váºn y phục trắng như sương, cả mặt mày cÅ©ng mông lung như sương. 
Ngưá»i trong sương phảng phất Ä‘ang nhìn Diệp Khai trên giưá»ng, qua má»™t hồi rất lâu, từ trong mù sương truyá»n ra má»™t tiếng thở dài nhè nhẹ. 
Nếu quả Diệp Khai lúc này còn tỉnh, chàng nhất định có thể tan nát tâm can vì tiếng thở dài đó. 
Không ai có thể hình dung tiếng thở dài đó ai oán làm sao, làm cho má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có thể nghe rõ trong tiếng thở dài vẩn vÆ¡ bao nhiêu thiên ngôn vạn ngữ , bao nhiêu tư niệm, bao nhiêu ai oán. 
Ngưá»i trong sương thở dài xong, lại dùng thanh âm ai oán cá»§a mình nhè nhẹ thốt: 
- Trên thế gian có rất nhiá»u chuyện không ai có thể tưởng tượng được. 
Nàng dừng một chút, lại nói tiếp: 
- Ngươi nhất định phải tin, trong chốn u minh có má»™t lá»±c lượng thần bà cổ xưa con ngưá»i không thể hiểu thấu tồn tại, hÆ¡n nữa ngàn vạn lần không thể Ä‘i đấu vá»›i lá»±c lượng thần bà cổ xưa đó, ngươi nhất định phải ghi nhá»›. 
Sương trắng xám, ngưá»i trong xương cÅ©ng trắng xám, sương khói mê man, ngưá»i trong sương cÅ©ng mê mê mông mông, lại lúc ẩn lúc hiện. 
Nàng tháºt ra là ngưá»i ? Hay là hồn quá»· ? 
Lúc Phó Hồng Tuyết tỉnh, lạnh lẽo, cô đơn, một thân một mình ngoài thiên lý, nhưng lúc hắn ngủ thì sao ? 
Cuá»™n mình, rụt chân, uốn hông, mặt mày phảng phất má»™t đứa trẻ bất lá»±c á»§y khuất, thấp thoáng má»™t vẻ bÆ¡ vÆ¡ sợ sệt, trên đôi mắt nhắm chặt cá»§a hắn, ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy má»™t niá»m khát vá»ng. 
Hắn khát vá»ng cái gì ? 
Thân tình ? 
Hữu tình ? 
Hay ái tình ? 
Vấn đỠđó, sợ cả chÃnh hắn cÅ©ng không biết, cho dù có biết, hắn cÅ©ng tuyệt không nói ra, càng không thừa nháºn. 
Khuôn mặt in hằn nếp nhăn phong sương cá»§a Phó Hồng Tuyết vẫn mÆ¡ hồ còn Ä‘á»ng ẩn nét bướng bỉnh trẻ con, nhìn bá»™ dạng hắn nằm ngá»§, phảng phất má»™t đứa bé tinh nghịch chÆ¡i đùa đã mệt, vừa ngã mình đã ngá»§ say, cho dù sấm sét vang trá»i, cÅ©ng tuyệt đối không đánh thức được hắn. 
Gió lúc đêm gần tàn là lạnh nhất, cÅ©ng phảng phất mạnh bạo hÆ¡n, vừa ùa tá»›i đã thổi tung song cá»a. 
Song cá»a sổ kẽo kẹt, ẩn ẩn truyá»n vào má»™t tiếng ca phảng phất đến từ địa ngục, lại phảng phất dá»™i lại từ núi non phiêu diêu hư vô. 
“Thiên nhai lộ, vị quy nhân, Nhân tại thiên nhai đoạn hồn xứ, vị đáo thiên nhai dĩ đoạn hồn ...†Tạm dịch: 
â€œÄÆ°á»ng chân trá»i, ngưá»i không vá» ... 
NÆ¡i Ä‘oạn hồn ngưá»i thuá»™c chân trá»i, chưa đến chân trá»i đã Ä‘oạn hồn ...†Tiếng ca vừa vang vá»ng, lúc còn chưa tan biến, ánh mắt Phó Hồng Tuyết đã lóe chá»›p mở bừng, trên tả thá»§ nắm chặt cán Ä‘ao, gân xanh vồng lên lồ lá»™. 
“Hoa vị điệu, Nguyệt vị khuyết, Minh nguyệt chiếu hà xứ ? 
Thiên nhai hữu sắc tưá»ng vi ...†Tạm dịch: 
“Hoa chưa tàn, Trăng chưa khuyết, Minh nguyệt chiếu sáng nơi đâu ? 
Chân trá»i ánh màu tưá»ng vi ...†Lúc tiếng vá»ng dá»™i lại lần nữa, Phó Hồng Tuyết hÆ¡i nhÃu mày, lá»i ca rất quen thuá»™c, phảng phất đã từng nghe qua không lâu lắm. 
“Thiên nhai lá»™, Vị quy nhân, Dạ tam canh, Nhân Ä‘oạn hồnâ€. 
Tạm dịch: 
â€œÄÆ°á»ng chân trá»i, Ngưá»i không vá», Äêm canh ba, Ngưá»i Ä‘oạn hồnâ€. 
Lúc tiếng ca còn chưa dứt, ánh mắt Phó Hồng Tuyết đã lóe sáng, hắn đã nghÄ© ra lá»i ca nói vá» ai. 
Yến Nam Phi. 
Yến Nam Phi mà Công tỠVũ đã huấn luyện làm con rối. 
Má»›i nhướng mắt, lại nhÃu mày, hÆ¡n nữa nhÃu mày rất lâu, vì Phó Hồng Tuyết vẫn không quên má»™t chuyện. 
Phó Hồng Tuyết vẫn không quên Yến Nam Phi chết dưới đao của mình. 
Lá»i ca đó nếu quả không phải Yến Nam Phi ca, thì là ai ca ? 
Ai có thể ca những lá»i ca đó ? 
Tại sao lại đến Biên Thành mà ca ? 
Tiếng ca đó có phải phảng phất đặc biệt bay tới Biên Thành hát cho Phó Hồng Tuyết nghe ? 
Những vấn đỠđó, duy nhất chỉ còn nước gặp ngưá»i ca lúc ná»a đêm má»›i biết được. 
Lần theo tiếng ca, Phó Hồng Tuyết mau mắn Ä‘i ra khá»i Vạn Mã ÄÆ°á»ng, tiếng ca phảng phất phát ra từ trong rừng cây. 
Äợi đến lúc bước vào rừng cây, Phó Hồng Tuyết má»›i phát giác khu rừng đó không ngá» sâu vô táºn, phóng mắt nhìn quanh, toàn là cây cổ thụ cá»±c kỳ cao to. 
Rễ cây lồi lõm trên mặt đất, trong rừng văng vẳng tiếng dã thú gầm gừ, tiếng ca phảng phất bay ra từ nơi sâu tối nhất trong khu rừng âm u nguyên thủy. 
Phó Hồng Tuyết thẳng ngưá»i, sau đó má»›i từng bước từng bước hòa mình vào vùng hắc ám, càng Ä‘i sâu, tiếng ca càng vang rõ. 
Tiếng ca quả nhiên đến từ trong khu rừng âm u đó, nhưng ngưá»i ca là ai ? 
Hết hồi 3. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				08-08-2008, 05:47 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: TP.HCM 
					
					
						Bài gởi: 314
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút 
                 
					
 
	Thanks: 142 
	
		
			
				Thanked 33 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 4 
Tiếng Ca Bóng Quỷ 
 
 
  
 
 
Gió đêm như mÅ©i thoa luồn qua lách lại trong rừng, khua động chồi lá ráºm rạp, giữa giá» phút như vầy nhìn phảng phất song thá»§ cá»§a những ngưá»i khổng lồ múa may, lại phảng phất có rất nhiá»u quá»· mị trong không trung Ä‘an dệt má»™t mạng nhện bao la. 
Song mục cá»§a Phó Hồng Tuyết nhìn bốn phÃa, cước bá»™ vẫn lần theo tiếng ca mà bước tá»›i, Ä‘i ngang Ä‘i dá»c, hắn phát hiện mình đã đến má»™t khoảnh đất bằng quảng khoát, hÆ¡n nữa tiếng ca cÅ©ng đã im hẳn ngay lúc đó. 
Phó Hồng Tuyết giương mắt nhìn bốn bá», trên mảnh đất trống, ngoại trừ má»™t gò đất cao ra, nhìn không thấy bất cứ bóng dáng nào hết. 
Sao lại có thể như váºy ? Tiếng ca rõ ràng là phát ra từ đây, vì sao lại nhìn không thấy ngưá»i ? Sau khi Phó Hồng Tuyết Ä‘i vào khoảnh đất trống, tiếng ca má»›i đình chỉ, hắn tin rằng không ai có thể trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i như váºy trốn thoát khá»i mắt hắn. 
Có lẽ nào ngưá»i hát trốn trong má»™t chá»— nào đó ở đây ? Trốn trên cây ? Hay là trốn đằng sau bóng cây tối tăm ? Hay là ... trốn đằng sau gò đất ? 
Äang lúc Phó Hồng Tuyết nghi nghi hoặc hoặc, tiếng ca hồi nãy vừa tan biến lại vang lên. Lần này Phó Hồng Tuyết cuối cùng đã tìm ra nÆ¡i phát thanh. 
Là đằng sau gò đất. 
Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh, ngưá»i cÅ©ng chầm cháºm Ä‘i vá» hướng gò đất, bước qua gò đất. 
Äợi đến lúc hắn Ä‘i tá»›i sau gò đất, hắn giáºt mình liá»n, bởi vì đằng sau gò đất căn bản không có ngưá»i, nhưng giá»ng ca rõ ràng phát ra từ đây. 
Phó Hồng Tuyết lắng nghe kỹ càng, lần này má»›i chân chÃnh giáºt mình, hắn phát giác tiếng ca không ngá» lại phát ra từ trong gò đất. 
Má»™t gò đất lẽ nào có thể phát xuất tiếng ca phảng phất như từ địa ngục chui lên đó ? Có lẽ nào gò đất đó là cá»a vào địa ngục ? Tiếng ca đó có phải là tiếng hô hoán cá»§a bá»n quá»· hồn trong địa ngục ? "Äịa ngục ra sao, có ai từng Ä‘i qua ? Trong đó có lẽ nào tháºt sá»± là nÆ¡i khi ngưá»i ta chết, linh hồn quy ẩn ? Trong "địa ngục", tháºt sá»± có mưá»i tám tầng địa ngục ? Tháºt sá»± có "ngưu đầu mã diện" ? Tháºt sá»± có "Diêm La Vương" chưởng quảng sinh tá» luân hồi cá»§a con ngưá»i ? 
Phó Hồng Tuyết từ xưa đến nay cũng không tin những chuyện đó, nhưng những chuyện hắn đụng đầu gần đây, lại làm cho hắn không thể không tin. 
Ngưá»i đã chết mưá»i năm trước không ngá» từng ngưá»i từng ngưá»i sống dáºy trước mặt hắn, má»™t gò đất bình bình thưá»ng thưá»ng không ngá» có thể phát xuất giá»ng ca trong địa ngục. 
Những chuyện đó nếu không phải táºn mắt chứng kiến, có ai tin được ? Nhưng làm sao mà tin ? Phó Hồng Tuyết chú thị nhìn gò đất, hữu thá»§ cá»§a hắn bất giác thò vá» phÃa gò đất, hắn muốn rá» xem gò đất là tháºt ? Hay là giả ? Ngón tay cá»§a hắn má»›i đụng vào gò đất, hắn biết liá»n gò đất đó là tháºt, nhưng lúc đó gò đất không ngá» lại chấn động, trăm ngàn tia sáng từ bên trong gò đất bắn ra đồng loạt. 
Luồn theo trăm ngàn tia sáng đó là một tràng tiếng nộ hống chấn động mang tai. 
Những tia sáng nhìn trong bóng đêm càng sáng lạn như khói lá»a, lóa mắt, lại xa vá»i như lưu tinh nhấp nháy. 
Phó Hồng Tuyết kinh ngạc nhìn những tia sáng Ä‘an dệt trong rừng, những tiếng ná»™ hống Ä‘inh tai, như vạn quá»· tá» tụ, làm cho ngưá»i ta cảm thấy khá»§ng bố vô ngần. 
Khi ánh mắt cá»§a Phó Hồng Tuyết như si si dại dại, trăm ngàn tia sáng đó đột nhiên táºp hợp lại thành má»™t hình ngưá»i. 
Lúc ban đầu chỉ là má»™t hình tượng mông mông lung lung, dần dần đã có thể nhìn rõ y phục trên thân thể, đầu tóc, tay chân, cuối cùng cả những nếp nhăn trên mặt cÅ©ng Ä‘á»u có thể nhìn thấy rõ. 
Trăm ngàn tia sáng đó, không ngỠđã hợp thành má»™t ngưá»i. 
Má»™t con ngưá»i sống. 
Nhìn con ngưá»i do những tia sáng đó hợp thành, Phó Hồng Tuyết đột nhiên cảm thấy má»™t luồng hÆ¡i lạnh từ cốt tá»§y thâm sâu bắn ra, đôi mắt hắn ngáºp tràn vẻ kinh khiếp đóng Ä‘inh trên con ngưá»i đó. 
Con ngưá»i đó cÅ©ng nhìn Phó Hồng Tuyết, y không những mỉm cưá»i, cả ánh mắt cÅ©ng có ý cưá»i, nhưng cái cưá»i cá»§a y tịnh không thể dung hóa ná»—i kinh khiếp cá»§a Phó Hồng Tuyết. 
Phó Hồng Tuyết trợn mắt lẳng lặng nhìn từ đầu tá»›i chân ngưá»i đó, sau đó lại chằm chằm nhìn má»™t thanh kiếm đỠtươi trên tả thá»§ cá»§a y. 
Äá» tươi như màu tưá»ng vi, lại còn đỠhÆ¡n cả máu. 
Tưá»ng Vi kiếm. 
Tưá»ng Vi kiếm cá»§a Yến Nam Phi. 
Con ngưá»i những tia sáng đó hợp thành, lại chÃnh là Yến Nam Phi mấy năm trước đã chết dưới Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết. 
"Ngươi khá»e chứ ?" Thanh âm cá»§a Yến Nam Phi vẫn thu hút như xưa. 
Phó Hồng Tuyết nghe thanh âm cá»§a y, lại không biết trả lá»i làm sao. 
"Chỉ bất quá má»›i mấy năm không gặp, ngươi lẽ nào đã quên ta là ai ?" Nụ cưá»i cá»§a Yến Nam Phi càng tươi: 
"Ta là Yến Nam Phi". 
"Ngươi tháºt ra là ..." Phó Hồng Tuyết nghe thanh âm cá»§a mình run run. 
"Là ngưá»i ? Hay là quá»· ?" Yến Nam Phi thốt: 
"Nếu quả bằng vào loài ngưá»i bá»n ngươi mà nói, ta hiện tại nên coi là quá»·". 
"Loài ngưá»i ?" Phó Hồng Tuyết cuối cùng cÅ©ng là Phó Hồng Tuyết, rất mau chóng khôi phục sá»± trấn định: 
"Ngươi lẽ nào không phải là ngưá»i ?" - Sống là ngưá»i, chết biến thành quá»·. 
"Nói váºy ngươi đã là quá»· ?" Nụ cưá»i lạnh đã xuất hiện nÆ¡i khóe miệng cá»§a Phó Hồng Tuyết. 
"Lúc má»›i chết, ta đã làm quá»· má»™t lúc". Yến Nam Phi cưá»i đáp: 
"CÅ©ng may ta đã ngá»™ kiến Hắc Ãm Vương Tá» ". 
"Hắc Ãm Vương Tá» ?" Phó Hồng Tuyết há»i: 
"Hắc Ãm Vương Tá» là ai ?" "Giữa quá»· mỵ và nhân loại, có má»™t thế giá»›i tồn tại mà bá»n ngươi vô phương tưởng tượng". Yến Nam Phi đáp: 
"Thế giá»›i đó là do Hắc Ãm Vương Tá» chưởng quản". 
"á»’ ?" Phó Hồng Tuyết há»i: 
"Thế giới đó ở đâu ?" "Giữa thiên địa, giữa ngươi và ta". Yến Nam Phi đáp: 
"Thế giá»›i đó ở gần ngưá»i ngươi, chỉ là ngươi vô phương nhìn thấy". 
- Phải làm sao mới có thể nhìn thấy ? 
"Phải là ngưá»i cá»§a thế giá»›i đó". Yến Nam Phi cưá»i đáp: 
"Hoặc có Hắc Ãm Vương TỠđỡ đầu". 
Trá»i khuya không trăng, má»™t áng mây Ä‘en âm u giăng kÃn khung trá»i, viá»n mây hiện xuất ánh bạc, phảng phất lam quang yêu dị phát xuất trên ngưá»i Yến Nam Phi, cÅ©ng làm cho ngưá»i ta có cảm giác nghi nghi hoặc hoặc. 
Song mục cá»§a Phó Hồng Tuyết bần thần đóng Ä‘inh trên ngưá»i Yến Nam Phi -- giữa nhân loại và quá»· mỵ quả tháºt còn có má»™t thế giá»›i khác tồn tại ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a bất cứ má»™t ai sao ? Thế giá»›i đó ra sao ? "Ngưá»i" trong đó nên gá»i là gì ? Ngưá»i ? Quá»· ? 
Hay Thần ? Phó Hồng Tuyết cÅ©ng chưa từng tin trên thế giá»›i tháºt sá»± có Thần, có quá»·, nhưng những chuyện và những ngưá»i hắn đụng phải gần đây, lại làm cho hắn không thể không tin. 
Ngưá»i đã chết, từng ngưá»i từng ngưá»i lại sống trước mặt hắn. 
Má»™t cái gò đất bình bình phàm phàm, không ngá» có thể bắn ra trăm ngàn tia sáng, những tia sáng đó không ngá» còn có thể hợp thành má»™t ngưá»i, ngưá»i đó đương nhiên là ngưá»i đã chết cách đây nhiá»u năm. 
Những chuyện đó tịnh không phải là chuyện chân chÃnh làm cho Phó Hồng Tuyết thất kinh, chuyện chân chÃnh làm cho hắn cảm thấy kinh hãi, khá»§ng bố, là trong không gian sinh hoạt cá»§a bá»n hắn, không ngá» còn tồn tại má»™t thế giá»›i không có ai biết. 
Thế giá»›i không ai biết đó nên gá»i là gì ? Thiên đưá»ng ? Äịa ngục ? Hay là "thế giá»›i hư vô" truyá»n tụng đã lâu trong võ lâm ? 
"Nếu quả tháºt có má»™t thế giá»›i như váºy, thế giá»›i đó lại gá»i là cái gì ?" Phó Hồng Tuyết há»i: 
"Còn ngưá»i sống trong đó lại gá»i là gì ?" "Äệ Tứ Thế Giá»›i". Yến Nam Phi đáp: 
"NÆ¡i đó gá»i là Äệ Tứ Thế Giá»›i, ngưá»i trong đó gá»i là hư vô nhân , cho nên Äệ Tứ Thế Giá»›i cÅ©ng gá»i là hư vô thế giá»›Ã". 
"Cần Ä‘iá»u kiện gì má»›i có thể tiến nháºp Äệ Tứ Thế Giá»›i ?" Phó Hồng Tuyết há»i. 
"Không có Ä‘iá»u kiện, bất cứ Ä‘iá»u kiện nào cÅ©ng không cần". Yến Nam Phi cưá»i đáp: 
"Chỉ có thể tùy vào cơ duyên của ngươi". 
- Cơ duyên ? 
"Cũng là duyên phần". Yến Nam Phi đáp: 
"Ngưá»i có duyên phần, bá»n ta tất mở cá»a cho há»". 
- Còn ngưá»i vô duyên ? 
"Ngưá»i vô duyên chỉ còn nước sống ở thế giá»›i đáng buồn này". Yến Nam Phi cưá»i đáp: 
"Cho nên ta phải cung hỷ ngươi". 
"Cung há»· ta ?" Phó Hồng Tuyết ngây ngưá»i: 
"Sao váºy ?" "Bởi vì ngươi là ngưá»i có duyên". Yến Nam Phi đáp: 
"Cho nên ngươi mới có thể nghe tiếng ca của ta, mới có thể đến đây, mới có thể thấy Quang Thúc Sứ Giả ". 
- Sứ giả tia sáng ? 
"Là những tia sáng hồi nãy ngươi nhìn thấy, cũng là chỉ ta". Yến Nam Phi đáp: 
"Quang Thúc Sứ Giả là ta". 
"Ngưá»i có duyên có thể gặp Quang Thúc Sứ Giả ?†Phó Hồng Tuyết há»i: 
"Có thể được Quang Thúc Sứ Giả tiếp dẫn đến Äệ Tứ Thế Giá»›i ?" - Phải. 
"Äến Äệ Tứ Thế Giá»›i có thể làm gì ?" Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh: 
"Thành tiên ? 
Trưá»ng sinh bất tá» ?" "Còn có tài phú ngươi tưởng tượng không nổi". Yến Nam Phi đáp: 
"Tùy tiện lúc nào cÅ©ng có thể khÆ¡i dáºy phong ba trong giang hồ". 
"Những váºt đó tuy rất dụ hoặc con ngưá»i, nhưng trên thế giá»›i này còn có ngưá»i không động lòng". Phó Hồng Tuyết hững há» thốt. 
"Ta biết tiá»n tài không làm ngươi động lòng". Yến Nam Phi cưá»i nói: 
"Còn vÄ©nh sinh ? Trưá»ng sinh bất tá» lẽ nào ngươi cÅ©ng không động lòng ?" "Ta chỉ biết sống phải sống có ý nghÄ©a". Phó Hồng Tuyết đáp: 
"Nếu trưá»ng sinh bất tá» như má»™t con rối, ta thà sống thống thống khoái khoái vài năm". 
"Chết tốt đẹp không bằng sống ác hiểm". Yến Nam Phi thốt. 
"Váºy sao ?" Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh: 
"Ngưá»i cá»§a Äệ Tứ Thế Giá»›i Ä‘á»u trưá»ng sinh bất tá» ?" - Không có sinh mệnh, làm sao chết được ? 
"Ngươi không phải đã chết qua một lần sao ?" Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn y chằm chằm. 
"Phàm là ngưá»i tiến nháºp Äệ Tứ Thế Giá»›i, tất đã chết qua má»™t lần". Yến Nam Phi đáp. 
"Nói như váºy, ta nếu quả muốn gia nháºp bá»n ngươi, cÅ©ng tất phải chết trước đã ?" Phó Hồng Tuyết há»i. 
"Äúng". Yến Nam Phi đáp: 
"Thoát ly thân thể vô dụng đó, chỉ còn dư lại linh hồn thanh tịnh, má»›i có thể tiếp nháºp thế giá»›i hư vô trong sạch". 
"Xem ra Quang Thúc Sứ Giả ngươi đêm nay đến dẫn ta đi, có phải là tiếp dẫn ta lên Tây Thiên ?" Phó Hồng Tuyết thốt. 
Yến Nam Phi cưá»i khanh khách, từ từ bạt xuất thanh kiếm đỠnhư máu tươi. 
Kiếm vừa ra khá»i vá», tuy không có ánh mặt trá»i, kiếm quang lại như dương quang huy hoàng sáng lạn, lại tá»a màu tưá»ng vi mỹ lệ dưới ánh trăng. 
Kiếm khà tựu nhắm giữa trán Phó Hồng Tuyết. 
Sát khà đã Ä‘áºm nồng. 
Phó Hồng Tuyết vẫn bất động. Tả thủ vẫn nắm chặt cán đao đen sì. 
Äao Ä‘en như tá» vong. 
Äá» tươi không phải là sắc màu tá» vong sao ? 
Äao chưa rút ra khá»i vá», sắc mặt Phó Hồng Tuyết càng trắng nhợt, thị tuyến cá»§a hắn ngưng chú trên thanh kiếm trong tay Yến Nam Phi, trên mặt hắn hoàn toàn không có biểu tình gì, đồng tá» lại đã co thắt. 
Yến Nam Phi cÅ©ng ngưng thị nhìn hắn, ánh mắt phát sáng như sao đêm, mang theo má»™t biểu tình rất kỳ quái, cÅ©ng không biết là ná»—i hoan du tiếp cáºn giải thoát ? Hay là niá»m bi thương không còn đưá»ng lá»±a chá»n ? 
Phó Hồng Tuyết chầm cháºm ngẩng đầu, ngưng thị nhìn vào mắt y. 
Mục quang hai ngưá»i chạm vào nhau, phảng phất lưu tinh tương kÃch giữa trá»i, phát xuất những tia lá»a vô hình. 
Phó Hồng Tuyết chợt há»i: 
- Ngươi đã từng bại hai lần, hà tất lại đến cầu bại ? 
Tròng mắt của Yến Nam Phi đột nhiên co rúm lại, kiếm trong tay dĩ nhiên đã đâm tới. 
Kiếm quang mù trá»i, kiếm như thiểm Ä‘iện, kiếm khà như hàn băng. 
Äao lại phảng phất rất cháºm. 
Nhưng kiếm quang còn chưa đến, Ä‘ao đã phá nháºp luồng kiếm quang, chặn đứng kiếm khÃ. 
Kiếm quang đỠtươi, đao phong trắng nhợt. 
Äao quang hững há» lóe lên má»™t cái, êm Ä‘á»m như mặt hồ ngày xuân, lại thẫn thá» như hàn băng tàn đông. 
Äao quang chỉ lóe lên má»™t cái. 
Kiếm hoa mù trá»i đã không còn thấy nữa. 
Phó Hồng Tuyết vừa bạt đao, đã hóa giải kiếm thức của Yến Nam Phi. 
Xem ra võ công cá»§a Yến Nam Phi vẫn không có gì tiến bá»™, ngưá»i cá»§a y tuy đã sống lại, võ công lại vẫn chết. 
Kiếm quang vừa tiêu tán, Phó Hồng Tuyết vốn đáng lẽ đắc ý, nhưng mày cá»§a hắn bá»—ng nhÃu lại, trên mặt chợt lá»™ xuất má»™t thứ biểu tình rất kỳ dị, bởi vì hắn đột nhiên phá t giác hắn tuy hóa giải kiếm chiêu cá»§a Yến Nam Phi, kiếm khà cá»§a Yến Nam Phi lại vẫn càng dày đặc hÆ¡n. 
Kiếm thức bị phá, Yến Nam Phi trái lại cưá»i khành khạch như tiếng gào hú dưới địa ngục, thanh quang trên thân thể cÅ©ng lần theo tiếng cưá»i mà dần dần tăng cưá»ng. 
Tiếng cưá»i vừa khởi lên, kiếm cá»§a Yến Nam Phi lại đâm tá»›i. 
Lần này kiếm quang không giăng đầy trá»i, cÅ©ng không nhanh nhẹn như thiểm Ä‘iện, kiếm khà lại càng Ä‘áºm đặc, càng nồng nặc. 
Má»™t kiếm chầm cháºm đâm ra, kiếm không có kiếm hoa, mÅ©i kiếm lại run run. 
Phó Hồng Tuyết nhìn mÅ©i kiếm, ngưá»i đã thoái lui má»™t bước. 
Lúc hắn Ä‘ang thoái lui má»™t bước, mÅ©i kiếm run run không ngừng chợt bắn ra má»™t tia sáng xanh dá»n. 
Tia sáng xanh dá»n “rẹt†má»™t tiếng vang vá»ng, trá»±c chỉ bắn vào ngá»±c Phó Hồng Tuyết. 
Phó Hồng Tuyết đổi liá»n ba thứ thân pháp má»›i tránh khá»i đạo tia sáng đó, lại thoát không khá»i kiếm cá»§a Yến Nam Phi. 
Một kiếm rạch ngang, máu tươi đã bắn ra. 
Máu đỠtươi, đỠnhư Tưá»ng Vi kiếm cá»§a Yến Nam Phi. 
Vai trái cá»§a Phó Hồng Tuyết đã bị cắt má»™t đưá»ng dài. 
Vết thương rất sâu, lại không đau. 
Phó Hồng Tuyết vừa nghiến răng, đao đã huy khởi, một đao rạch xuống. 
Rạch thẳng trên vai trái của mình. 
Äao phong lướt qua, miệng vết thương trên vai trái đã bị lóc xuống. 
Máu tươi phún ra, lúc đó Phó Hồng Tuyết má»›i cảm thấy Ä‘au đớn, ngưá»i lại thở phào. 
Mảng thịt bị cắt bỠnằm dưới đất, chỉ trong phút chốc, mảng thịt đó đã biến thành màu đen bầm, “xèo xèo†vài tiếng, trong nháy mắt lại đã biến thành một vũng nước đen như than. 
Äá»™c ! 
Chỉ có da thịt trúng độc mới có thể sản sinh ra hiện tượng đó. 
Nhìn vÅ©ng nước Ä‘en bầm dưới đất, Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh: 
- Nguyên lai ngưá»i cá»§a Äệ Tứ Thế Giá»›i cÅ©ng gian trá, cÅ©ng dùng độc. 
Yến Nam Phi không hồi đáp, y lại phát ra tràng cưá»i âm trầm, kiếm trong tay lại đâm tá»›i. 
Không đợi mũi kiếm của y run run, đao của Phó Hồng Tuyết đã xuất thủ. 
Không có Ä‘ao hoa, không có Ä‘ao khÃ, chỉ chém má»™t cái, từ trên chém xuống, từ nhanh thành cháºm. 
Trong kiếm quang đỠtươi, phát xuất một đạo đao quang lợt lạt. 
Äao quang vừa lóe lên, kiếm cá»§a Yến Nam Phi đột nhiên biến thành hai mảnh, tả hữu phân khai. 
Chỉ má»™t Ä‘ao, chẻ làm hai Tưá»ng Vi kiếm. 
Kiếm vừa bị chẻ, má»™t ná»a còn nằm trong tay Yến Nam Phi, má»™t ná»a đã rÆ¡i xuống đất, Yến Nam Phi chợt nắm chặt tả thá»§, bung hai ngón trá» và ngón giữa khép vào nhau, hoạch vẽ má»™t đồ hình kỳ quái giữa không trung, trong miệng lẩm bẩm niệm chú, sau đó hét lá»›n má»™t tiếng: 
- Lên ! 
Ná»a lưỡi kiếm Ä‘ang nằm dưới đất nghe lệnh tiếng hét lá»›n cá»§a Yến Nam Phi, chợt bay lên, bắn vá» phÃa Phó Hồng Tuyết, phảng phất bị má»™t bàn tay vô hình nắm lấy đâm vá» phÃa Phó Hồng Tuyết. 
Một kiếm đột nhiên đã biến thành hai kiếm, một trong tay Yến Nam Phi, một bay lượn giữa không trung. 
“DÄ© khà ngá»± kiếmâ€. 
Äó chỉ là võ công trong truyá»n thuyết, không tưởng tượng nổi lại thấy Yến Nam Phi sá» dụng, xem ra Yến Nam Phi sống lại đã rất quá»· dị, cả võ công cÅ©ng càng quá»· dị hÆ¡n. 
Má»™t Yến Nam Phi, má»™t kiếm, đã đủ khó nhá»c ứng phó, hiện tại lại có thêm má»™t kiếm bay lượn. 
Phó Hồng Tuyết trước sau chống đỡ tránh né thế công lợi hại. 
Ngưá»i quá»· dị, chiêu thức quá»· dị, kiếm lại cá»±c độc, tráºn chiến này hung hiểm khó lưá»ng. 
Tiếng cưá»i cá»§a Yến Nam Phi càng vang dá»™i. 
Tiếng cưá»i càng lá»›n, mồ hôi lạnh trên trán Phó Hồng Tuyết càng thấm đẫm. 
Kiếm múa lượn trên không đâm liên tục vá» phÃa Phó Hồng Tuyết, hắn má»›i tránh qua né lại, kiếm trên tay Yến Nam Phi lại đâm tá»›i liên miên. 
Phó Hồng Tuyết huy đao chém một nhát, mũi kiếm bay lượn trên không dĩ nhiên xoay hướng, vòng ra đằng sau Phó Hồng Tuyết. 
Một kiếm đó hoàn toàn không phát xuất một chút tiếng động, một kiếm đó lẳng lặng đâm vào ót của Phó Hồng Tuyết. 
Kiếm chiêu cá»§a Yến Nam Phi hung hiểm, Phó Hồng Tuyết tất váºn toàn lá»±c phòng bị, sau lưng hắn cÅ©ng không có mắt, căn bản vốn không biết phi kiếm vô thanh vô tức đó đã chuyển đầu đâm tá»›i. 
Cho dù hắn biết, cũng không thể hồi thân tránh né, cho dù hắn tránh né được một kiếm đó, cũng không tránh được Yến Nam Phi ở trước mặt. 
Giữa giây phút sinh tá» má»ng manh đó, vá» Ä‘ao trong tả thá»§ cá»§a Phó Hồng Tuyết đột nhiên từ dưới hông vụt bay lên, “keng†má»™t tiếng, vá» Ä‘ao Ä‘en sì tóe lá»a, ná»a kiếm bay lượn trên không trung đã chui vào vá» Ä‘ao. 
Tả thá»§ cá»§a Phó Hồng Tuyết phẩy má»™t cái, phi kiếm trong vá» Ä‘ao bị quăng sang má»™t bên, ngưá»i cá»§a hắn láºp tức hụp xuống, xoay ngưá»i, tránh khá»i má»™t kiếm cá»§a Yến Nam Phi. 
Phản thủ chém ngược lên, đao quang lóe lên nghênh đón kiếm quang. 
Äao kiếm tịnh không chạm nhau. 
Công thế của kiếm quang tuy nhanh, đao càng nhanh hơn. 
Mũi kiếm của Yến Nam Phi đã đâm sát ót của Phó Hồng Tuyết, tối đa chỉ cách một thốn. 
Một tấc đó là một tấc trà mệnh. 
Cách một tấc đó, đao quang của Phó Hồng Tuyết đã lóe lên, chỉ nghe một tiếng hô thảm, máu tươi phún tung tóe. 
Máu bắn mù trá»i, ngưá»i cá»§a Yến Nam Phi thoái nhanh ba bước, sau đó bất động. 
Phó Hồng Tuyết cũng không động, mũi đao của hắn còn rỉ máu. 
Ngưá»i cá»§a Yến Nam Phi lại không có tá»›i má»™t vết thương, đôi mắt y lóe sáng nhìn Phó Hồng Tuyết Ä‘ang đứng bất động. 
Má»™t thứ tia sáng bán tÃn bán nghi. 
Phó Hồng Tuyết bất động, cũng không nhìn Yến Nam Phi. 
Miệng Yến Nam Phi phảng phất đang mấp máy, phảng phất đang lẩm bẩm: 
- Sao lại có thể được ? 
Sau đó má»›i nhìn thấy giữa trán hắn từ từ tiết ra má»™t đưá»ng máu, lần theo sóng mÅ©i cá»§a hắn chảy xuống, cÅ©ng đã xuất hiện huyết ngân. 
Huyết ngân vừa hiện, ngưá»i cá»§a Yến Nam Phi cÅ©ng như kiếm cá»§a y, bị chẻ làm hai. 
Äao quang vừa lóe lên, đã chẻ đứt ngưá»i cá»§a Yến Nam Phi. 
Má»™t Ä‘ao tung ra, cho đến khi Yến Nam Phi thoái lui ba bước, nói ra năm chữ, ngưá»i má»›i phân khai ra làm hai, má»™t Ä‘ao nhanh làm sao, bén làm sao. 
Yến Nam Phi ngã xuống đất, hai ná»a mặt Ä‘á»u hằn biểu tình vừa kinh hãi, vừa không tin. 
Phó Hồng Tuyết từ từ đứng dáºy, nguyệt quang lạc trên khuôn mặt bị chẻ đôi cá»§a Yến Nam Phi, hắn hững há» thốt: 
- Nguyên lai ngưá»i cá»§a Äệ Tứ Thế Giá»›i cÅ©ng có thể chết. 
Äao đã chui vào vá», Phó Hồng Tuyết dùng má»™t thứ bá»™ pháp kỳ dị, chầm cháºm Ä‘i bước qua gò đất, ra khá»i khu rừng. 
Lúc đó, ánh bình minh từ đông phương đã xuyên phá tầng mây, chiếu rá»i vào rừng, những giá»t sương đêm qua còn lưu lại trên lá cây ngá»i ngá»i tia sáng tinh oanh. 
Những giá»t sương nhá» lăn vào nhau ngưng kết thành má»™t giá»t to, tà tách rÆ¡i khá»i lá cây, tình cá» rÆ¡i ngay trên mắt Yến Nam Phi. 
VỠđến Vạn Mã ÄÆ°á»ng đã là sáng sá»›m, Phó Hồng Tuyết vẫn chầm cháºm bước vào, chàng chợt phát giác má»™t quái sá»±, hiện tại trá»i đã sáng, Vạn Mã ÄÆ°á»ng lại tÄ©nh mịch không có tiếng động, không nhìn thấy ai. 
Ngưá»i đâu ? Ngưá»i Ä‘á»u đã bá» Ä‘i đâu ? Có lẽ nào giữa má»™t đêm, Vạn Mã ÄÆ°á»ng lại khôi phục bá»™ dạng cá»§a cá»§a ngày xưa, ngưá»i đáng lẽ chết Ä‘á»u đã chết ? 
Phó Hồng Tuyết nhìn bốn phÃa, Vạn Mã ÄÆ°á»ng vẫn hoành vÄ© nguy nga, tịnh không hoang tàn đổ nát, chỉ là không nhìn thấy ai hết, kỳ quái ? 
Cả Diệp Khai khoái nhất đông cuống tây cuồng cũng không thấy bóng dáng. 
Phó Hồng Tuyết nhÃu mày, cước bá»™ lại không ngừng Ä‘i vá» nÆ¡i tiếp tân, đến nÆ¡i tiếp tân, hắn lại phát hiện thêm má»™t quái sá»±. 
Trong địa Ä‘iểm tiếp tân có nhiá»u cá»a sổ lá»›n, in bóng rất nhiá»u ngưá»i, hiển nhiên có rất nhiá»u ngưá»i bên trong, nhưng lại không có má»™t chút tiếng động. 
Bao nhiêu ngưá»i tụ táºp má»™t chá»—, má»™t chút tiếng động cÅ©ng không có, tình hình này chỉ có má»™t khả năng: 
đã có chuyện trá»ng đại phát sinh. 
Từ lúc tá» má» Ä‘uổi theo tiếng hát cho đến bây giá», cÅ©ng chỉ bất quá khoảng má»™t canh giá», có lẽ nào trong khoảng thá»i gian đó, Vạn Mã ÄÆ°á»ng lại xảy ra chuyện gì ? 
Vừa tiến nháºp nÆ¡i tiếp tân, má»i ngưá»i quả nhiên Ä‘á»u có mặt, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u nhướng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, biểu tình trên mặt phảng phất xem Phó Hồng Tuyết như là ôn thần. 
Cả má»™t Diệp Khai luôn luôn mỉm cưá»i cÅ©ng trầm tư trầm trá»ng mặt mày. 
Thị tuyến cá»§a Phó Hồng Tuyết quét qua mặt từng ngưá»i, cuối cùng dừng lại trên mặt Mã Không Quần Ä‘ang ngồi trên ghế táºn đầu bên kia. 
Trên mặt Mã Không Quần không có tới một chút biểu tình, đôi mắt sáng trưng hữu thần đã biến mất vẻ anh minh, đôi mắt lão tịnh không nhìn Phó Hồng Tuyết, chỉ trực chỉ nhìn chằm chằm lên một tấm vải bố trắng đặt trên bàn. 
Phó Hồng Tuyết lúc đó má»›i phát giác dưới tấm vải bố trắng có má»™t ngưá»i. 
Trên tấm vải bố trắng đã nhuốm vết máu, vết máu còn đỠtươi, còn ẩm ướt, đương nhiên ngưá»i dưới tấm vải má»›i được khiêng đặt đó. HÆ¡n nữa lại không động Ä‘áºy, nếu đã chết, chết cÅ©ng không lâu lắm. 
Ngưá»i đó là ai ? Phó Hồng Tuyết lại quét mắt nhìn má»i ngưá»i thêm má»™t lượt, Diệp Khai, Công Tôn Äoạn, Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên, Má»™ Dung Minh Châu, Lạc Lạc SÆ¡n ... Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u ở đây, váºy ngưá»i bên dưới tấm vải bố trắng là ai ? Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngồi quanh bàn, trước mặt bày biện đồ ăn, cháo còn bốc hÆ¡i nghi ngút, nhưng không có ngưá»i nào động tá»›i đũa. 
Trên bàn lại có một phần đồ ăn còn dư, Phó Hồng Tuyết chầm chầm đi tới đó, ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng đồ ăn, ăn một muỗng cháo. 
Äợi đến lúc hắn ăn xong, Mã Không Quần má»›i Ä‘iá»m đạm nói: 
- Còn sớm ? 
Câu há»i đó đương nhiên là nói vá»›i Phó Hồng Tuyết, cho nên Phó Hồng Tuyết nghe mình trả lá»i: 
- Äã không còn sá»›m ! 
“Äã không còn sá»›mâ€. Mã Không Quần há»i: 
“Äêm qua sau canh tư, má»i ngưá»i Ä‘á»u vá» phòng, còn các hạ ?†“Ta không ở trong phòngâ€. Phó Hồng Tuyết hững hỠđáp. 
- Các hạ đi đâu ? 
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Mã Không Quần: 
- Ta đi đâu tựa hồ không cần phải báo cáo cho Tam lão bản biết. 
“Cần phải nóiâ€. Mã Không Quần gằn từng tiếng. 
- Tại sao ? 
- Vì ngưá»i nằm trên bàn này. 
- Ngưá»i đó là ai ? 
“Ngươi lẽ nào không biết ?†Mã Không Quần chú thị nhìn hắn. 
- Ta nhất định phải biết ? 
“Bởi vì sau canh tư đêm qua, chỉ có má»™t mình các hạ không ở trong phòngâ€. Mã Không Quần thốt. 
“Ta không ở trong phòng, thì nên biết ngưá»i đó là ai ?†Phó Hồng Tuyết há»i. 
“Äêm hôm qua sau khi rá»i khá»i hiện trưá»ng xảy ra án mạng, Lạc đại tiên sinh, Má»™ Dung công tá», Diệp công tá», còn có mấy vị huynh đệ kia, ai ai Ä‘á»u vá» phòng ngá»§, Ä‘á»u có ngưá»i chứng minhâ€. Mục quang cá»§a Mã Không Quần lấp lóe, há»i lá»›n: 
“Nhưng còn các hạ ? Sau canh tư các hạ ở đâu ? Có ai có thể chứng minh ?†Ngưá»i duy nhất có thể chứng minh chỉ có Yến Nam Phi vừa hồi sinh, nhưng Yến Nam Phi lại đã chết lần nữa dưới Ä‘ao cá»§a hắn, hiện tại còn ai có thể chứng minh giùm hắn ? 
“Không có aiâ€. Phó Hồng Tuyết bình tÄ©nh đáp lại câu há»i cá»§a lão. 
Mã Không Quần chợt không há»i nữa, trong mắt đã hiện sát cÆ¡, chỉ nghe tiếng bước chân trầm trá»ng, Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên đã Ä‘i đến sau lưng Phó Hồng Tuyết. 
“Phó huynh, má»iâ€. Hoa Mãn Thiên lạnh lùng thốt. 
- Má»i ta làm gì ? 
“Má»i Ä‘i raâ€. Hoa Mãn Thiên đáp. 
Diệp Khai nãy giỠmột mực trầm mặc chợt mở miệng: 
- Tối thiểu trước khi hắn Ä‘i ra, cÅ©ng nên để cho hắn thấy ngưá»i dưới tấm vải bố là ai. 
“Hắn không cần nhìn cÅ©ng đã biếtâ€. Hoa Mãn Thiên lạnh lùng thốt. 
“Sá»± tình còn chưa hoàn toàn chứng minh, làm sao biết ngưá»i nhất định là do hắn giết ?†Diệp Khai há»i. 
- Trừ hắn ra, còn có ai ... 
“Äể hắn nhìnâ€. Mã Không Quần ngắt lá»i Hoa Mãn Thiên. 
Phó Hồng Tuyết không nói tiếng nào, Ä‘i đến đầu bàn thò tay láºt tấm vải bố trắng. 
Dưới tấm vải có má»™t ngưá»i nằm, Phó Hồng Tuyết tuy đã láºt tấm vải bố, lại vẫn không biết ngưá»i đó là ai, bởi vì đó là má»™t thi thể không đầu. 
Má»™t thi thể không đầu làm sao mà biết là ai ? Phó Hồng Tuyết chỉ biết ngưá»i đó là nữ nhân, dá»±a vào y phục trên thi thể mà Ä‘oán. 
“Nó bị ngưá»i ta má»™t Ä‘ao chém đứt đầuâ€. Mã Không Quần mặt lá»™ vẽ bi phẫn: 
“Ngươi có biết đầu lâu cá»§a nó ở đâu không ?†“Nàng là ai ?†Phó Hồng Tuyết há»i. 
“Nàng là Mã Phương Linhâ€. Diệp Khai hồi đáp. 
“Mã Phương Linh ?†Phó Hồng Tuyết ngẩn ngưá»i. 
“Má»™t Ä‘ao đứt đầu, không những phải có Ä‘ao bén, còn phải có thá»§ pháp cao minhâ€. 
Mã Không Quần thốt: 
“Phó Hồng Tuyết không hổ là Phó Hồng Tuyếtâ€. 
Thần sắc Phó Hồng Tuyết lại khôi phục nét bình tÄ©nh, lãnh đạm, tháºm chà còn phảng phất dâng trào má»™t ý tứ khinh miệt chế giá»…u. 
“Äối vá»›i chuyện này, các vị còn có gì để nói nữa ?†Mục quang cá»§a Mã Không Quần đảo vòng quanh. 
Không ai nói gì nữa, nhưng má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u nhìn Phó Hồng Tuyết, trong mục quang ánh lên má»™t màu bi oán. 
“Chỉ có má»™t câuâ€. Phó Hồng Tuyết chợt thốt. 
- Cứ nói. 
“Tam lão bản nếu giết lầm ngưá»i ?†“Äã giết lầm, còn có thể giết lạiâ€. 
Phó Hồng Tuyết chầm cháºm gáºt đầu. 
“Các hạ còn có gì để nói ?†Mã Không Quần há»i. 
“Không cóâ€. Phó Hồng Tuyết hững hỠđáp. 
Äại kỳ cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng nghênh gió phần pháºt tung bay dưới dương quang sáng lạn. 
Ngưá»i dưới dương quang. 
Phó Hồng Tuyết là ngưá»i đầu tiên ra khá»i nÆ¡i tiếp tân, tiếp đó là Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên, Mã Không Quần. Những ngưá»i khác lục tục theo ra, má»™t Công Tôn Äoạn nóng nảy như thiên lôi lại không cùng Ä‘i, Diệp Khai có cảm giác rất kỳ quái. 
Hồi nãy lúc còn bên trong, Công Tôn Äoạn cÅ©ng không nói tá»›i má»™t câu, tại sao lại như váºy ? Diệp Khai có cảm giác rất lý thú, chàng là ngưá»i cuối cùng bước ra khá»i nÆ¡i tiếp tân, vừa ra dưới ánh mặt trá»i, chàng ngẩng mặt hÃt má»™t hÆ¡i dài. 
“Hôm nay khà háºu tốtâ€. Diệp Khai mỉm cưá»i: 
“Khà háºu như vầy, chỉ sợ không có ai muốn chếtâ€. 
“Chỉ tiếc vô luáºn khà háºu có tốt hay xấu, má»—i ngày Ä‘á»u có ngưá»i chếtâ€. Mã Không Quần thốt. 
“Không sai, Ä‘Ãch xác không saiâ€. Diệp Khai thở dài. 
Mã Không Quần chợt chuyển ngưá»i đối diện Phó Hồng Tuyết: 
- Äêm hôm qua vào canh tư, các hạ tháºt ra ở đâu ? 
“Tại má»™t chá»— không có ngưá»iâ€. Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m đạm đáp. 
“Äáng tiếc, đáng tiếc !†Tay cá»§a Hoa Mãn Thiên chợt hạ xuống, vá»— vào thắt lưng da trên hông má»™t cái, “xẹt†má»™t tiếng, má»™t thanh nhuyá»…n kiếm dùng sắt tốt nguyên chất luyện thành đã bay ra khá»i vá», thẳng ngưá»i nghênh gió. 
“Kiếm tốtâ€. Diệp Khai không khá»i thoát miệng khen. 
“So với thanh đao đó thì sao ?†Hoa Mãn Thiên liếc đao trên tay Phó Hồng Tuyết. 
“Còn tùy coi Ä‘ao trong tay aiâ€. Diệp Khai cưá»i đáp. 
“Nếu trong tay các hạ ?†Mã Không Quần chợt há»i. 
“Trong tay ta từ đó tá»›i giá» không có Ä‘aoâ€. Diệp Khai đáp: 
“CÅ©ng không cần Ä‘aoâ€. 
Chỉ dùng phi đao. 
Tiểu Lý Phi Äao, lệ bất hư phát. 
Võ lâm gần một trăm năm nay chưa từng có ai hoài nghi câu nói đó. 
Diệp Khai là truyá»n nhân duy nhất cá»§a Lý Tầm Hoan, phi Ä‘ao cá»§a chàng cÅ©ng chưa từng có ai dám khinh thị. 
“Còn phi Ä‘ao cá»§a ngươi ?†Mã Không Quần há»i Diệp Khai. 
“Äao ở đâyâ€. 
Song thá»§ cá»§a Diệp Khai vốn trống không, nhưng không biết từ lúc nào, từ đâu đã bạt xuất má»™t ngá»n phi Ä‘ao. 
Phi đao dài ba tấc bảy phân. 
Äao trong tay, ánh mắt Diệp Khai sáng ngá»i. 
Phi Ä‘ao vừa xuất hiện, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u không khá»i thoái lui má»™t bước, ánh mắt má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u dâng tràn thần sắc kÃnh úy, sợ hãi. 
Äao quang lóe lên má»™t cái. 
Phi đao lại biến mất, nhìn lên song thủ của Diệp Khai, đã trống không như trước. 
“Ta giết ngưá»i không thÃch dùng Ä‘aoâ€. Diệp Khai cưá»i cưá»i: 
“Bởi vì ta rất thưởng thức thanh âm dùng tay bóp gẫy xương cốt cá»§a ngưá»i ta nghe rốp rốp.â€. 
“Thanh âm mÅ©i kiếm đâm vào da thịt ngưá»i ta ngươi có từng nghe qua chưa ?†Hoa Mãn Thiên há»i. 
“Chưaâ€. 
“Thứ thanh âm đó cÅ©ng không tệâ€. Hoa Mãn Thiên lạnh lùng thốt. 
“Khi nào ngươi có thể cho ta nghe ?†Diệp Khai cưá»i cưá»i há»i. 
- Ngươi có thể nghe liá»n. 
Trưá»ng kiếm cá»§a Hoa Mãn Thiên rung lên má»™t cái, mÅ©i kiếm tà tà chênh chếch nghênh đón dương quang chóa ánh tháºp tá»±. 
Kiếm cá»§a Vân Tại Thiên cÅ©ng đã rút ra khá»i vá», thân hình cá»§a gã thấp thoáng, đã ra tá»›i sau lưng Phó Hồng Tuyết. 
Phó Hồng Tuyết không động, tả thá»§ vẫn nắm chặt Ä‘ao, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, song nhãn nhìn bãi cát vàng trước mặt mình, bá»™ dạng giống như là chuyện bá»n Hoa Mãn Thiên muốn giết ngưá»i không quan hệ gì tá»›i hắn. 
Mã Không Quần cũng không động, lão tuy đứng đối diện Phó Hồng Tuyết, nhưng mắt lại một mực ghim vỠhướng Diệp Khai. 
Có phải lão sợ Diệp Khai ra tay trợ giúp Phó Hồng Tuyết ? Hay sợ phi đao lệ bất hư phát của Diệp Khai ? 
Ãnh mặt trá»i Biên Thành sáng lạn, tươi tắn như nụ cưá»i cá»§a Diệp Khai, Diệp Khai cưá»i cưá»i nói vá»›i Phó Hồng Tuyết: 
- Ngươi an tâm, sẽ có ngưá»i an bày háºu sá»± cho ngươi, ta cÅ©ng có thể mang rượu ngon đến viếng má»™ ngươi. 
Mặt trá»i rá»±c lá»a. 
Cát vàng Biên Thành bay quyện, cỠcháy vàng như nghệ. 
Äất bằng tuy vừa huy hoàng, vừa sáng lạn, nhưng lại bốc ngá»i má»™t thứ sát cÆ¡ bá đạo. 
Ở nơi này, sinh mệnh tuy không ngừng phát triển, lại lúc nào cũng có thể bị hủy diệt. 
Ở nÆ¡i này, vạn sá»± vạn váºt Ä‘á»u tàn bạo cưá»ng liệt, tuyệt không có má»™t tia nhu tình. 
Trưá»ng kiếm cá»§a Hoa Mãn Thiên run lên má»™t cái, năm đóa kiếm hoa hóa xuất, Phó Hồng Tuyết vẫn bất động, hắn lạnh lùng đứng giữa Vân Tại Thiên và Hoa Mãn Thiên, lạnh lùng giống như má»™t khối hàn băng không tan chảy. 
Một khối hàn băng trong suốt ! 
Mặt trá»i lá»a và gió cát ở Biên Thành vô tình này, đối vá»›i hắn càng giống như hoàn toàn không có ảnh hưởng, hắn vô luáºn đứng ở đâu, Ä‘á»u giống như băng tuyết trên đỉnh núi xa xăm. 
Tay cá»§a Vân Tại Thiên đã nắm chặt cán kiếm, kiếm phong lạnh lẽo, hiện tại cÅ©ng đã biến thành sắt thép nồng nhiệt, lòng bàn tay cá»§a hắn đẫm mồ hôi, trên trán cÅ©ng rỉ mồ hôi, toàn thân hắn Ä‘á»u như bừng cháy dưới ánh mặt trá»i nóng bá»ng. 
“Rút Ä‘ao ra !†Thanh âm cá»§a Vân Tại Thiên cÅ©ng phảng phất như má»™t ngá»n lá»a phừng phừng. 
Ngưá»i cá»§a Phó Hồng Tuyết tuy vẫn không động, nhưng trên tả thá»§ cá»§a hắn gân xanh đã vồng lên. 
“Rút Ä‘ao ra !†Mồ hôi trên trán Hoa Mãn Thiên Ä‘á»ng trên khóe mắt, tụ trên góc mÅ©i, y phục đẫm ướt dán dÃnh trên lưng. 
Phó Hồng Tuyết có lẽ nào không đổ mồ hôi ? Tay của hắn vẫn cùng một tư thế nắm chặt cán đao như trước, chỉ là gân xanh đã vồng lên. 
Hoa Mãn Thiên chợt hét lớn: 
- Rút đao của ngươi ra. 
“Hiện tại không phải là lúc bạt Ä‘aoâ€. Phó Hồng Tuyết hững hỠđáp. 
“Hiện tại chÃnh là lúc bạt Ä‘aoâ€. Hoa Mãn Thiên thốt: 
“Ta muốn nhìn xem trên Ä‘ao cá»§a ngươi có máu không ?†“Thanh Ä‘ao này cÅ©ng không phải để cho ngưá»i ta nhìnâ€. Phó Hồng Tuyết đáp. 
“Làm sao thì ngươi má»›i chịu bạt Ä‘ao ?†Vân Tại Thiên há»i. 
“Ta bạt Ä‘ao chỉ có má»™t lý doâ€. Phó Hồng Tuyết đáp. 
“Lý do gì ?†Hoa Mãn Thiên há»i: 
“Giết ngưá»i ?†“Äó còn tùy là giết aiâ€. Phó Hồng Tuyết đáp: 
“Ta luôn luôn chỉ giết ba hạng ngưá»iâ€. 
“Ba hạng nào ?†- Cừu nhân, tiểu nhân ... 
“Còn có má»™t hạng ngưá»i là gì ?†Vân Tại Thiên há»i. 
Phó Hồng Tuyết quanh đầu lạnh lùng nhìn gã, lạnh lùng đáp: 
- Là ngưá»i nhất định ép ta bạt Ä‘ao. 
â€œÄÆ°á»£c, nói hay lắmâ€. Vân Tại Thiên ngá»a mặt cưá»i: 
“Ta đã đợi nghe ngươi nói câu đóâ€. 
Tiếng cưá»i cá»§a Vân Tại Thiên còn chưa dứt, lòng bàn tay đã nắm chặt. 
Kiếm của Hoa Mãn Thiên vẫn lấp lánh kiếm hoa, song nhãn của gã đã vằn vện những tia máu đỠngầu. 
Tròng mắt của Phó Hồng Tuyết càng sáng rực, cũng đã đợi chỠmột sát na. 
Sát na bạt đao. 
Nhưng lúc đó trừ tiếng gió lồng lá»™ng ra, trên thảo nguyên tÄ©nh mịch như tá» vong đột nhiá»n truyá»n lại thanh âm rổn rảng cá»§a Công Tôn Äoạn: 
- Äại tiểu thư đã trở vá» ! 
Hết hồi 4. 
 
 
  
 
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
 Hồi 5 
Äại Tiểu Thư Là Nàng?  
 
 
  
 
 
 “Äại tiểu thư đã trở vá» !†Vừa nghe thanh âm đó, Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên láºp tức thu thế, mặt Mã Không Quần cÅ©ng lá»™ sắc mừng, mày lại nhÃu lại. 
“A đầu đó sá»›m má»™t chút cÅ©ng không vá», trá»… cÅ©ng không vá», lại khÆ¡i khÆ¡i chá»n lúc này mà vá»â€. Mã Không Quần nhìn vá» phÃa nÆ¡i tiếp tân, không quay đầu lại, nói vá»›i Hoa Mãn Thiên: 
“Thu kiếm, Ä‘iâ€. 
- Nhưng Phó Hồng Tuyết ... 
Mã Không Quần không để Hoa Mãn Thiên nói hết: 
- Phó công tỠmuốn đi, có ai có thể ngăn cản được ? 
Nói xong, Mã Không Quần bước dài trở vỠnơi tiếp tân, Hoa Mãn Thiên lại vẫn còn do dự nhìn Phó Hồng Tuyết. 
Lúc đó Diệp Khai lại mỉm cưá»i, vừa cưá»i vừa nói: 
- Hoa đưá»ng chá»§, ngươi an tâm, chuyện này còn chưa ra ánh sáng, ngươi cho dù có dùng kiệu rước hắn cÅ©ng không Ä‘i đâu. 
Nghe thấy câu nói đó, Hoa Mãn Thiên má»›i tra kiếm vào vá», chuyển ngưá»i cùng Vân Tại Thiên bước Ä‘i, Diệp Khai chợt há»i: 
- Äại tiểu thư đã trở vá», vị đại tiểu thư đó là ai ? 
“Äại tiểu thư là con gái cá»§a Äại lão bản Bạch Thiên VÅ©â€. Hoa Mãn Thiên cưá»i đáp: 
“CÅ©ng là Bạch Y Linhâ€. 
“Ồâ€. Diệp Khai gáºt gáºt đầu: 
“CÅ©ng là Bạch đại tiểu thư mà Tam lão bản muốn chá»n má»™t ngưá»i trong bá»n ta làm chồng nàngâ€. 
Hoa Mãn Thiên cưá»i cưá»i, quay mình Ä‘i vào nÆ¡i tiếp tân. 
Diệp Khai trầm tư má»™t hồi, chợt ngẩng đầu nhìn Phó Hồng Tuyết, cưá»i há»i: 
- Nếu quả Bạch đại tiểu thư đã tuyển chá»n ngươi, không biết Mã Không Quần còn có thể giết ngươi vì chuyện Mã Phương Linh không ? 
“Chuyện đó tịnh không đáng cưá»iâ€. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt, gân xanh trên tả thá»§ cá»§a hắn đã tiêu thất. 
“Sá»± tình tá»± nó vốn không đáng cưá»iâ€. Diệp Khai vẫn cưá»i nói: 
“Nhưng quan hệ vi diệu bên trong, càng nghÄ© càng có cảm giác rất lý thúâ€. 
Chàng có cảm giác thú vị, Phó Hồng Tuyết lại không có chút nào thú vị, không lý gì đến chuyện đó, quay mình đi vỠhướng gian phòng nghỉ tối hôm qua. 
"Ủa, ngươi không muốn Ä‘i vào nhìn vị Bạch đại tiểu thư đó à ?" Diệp Khai cưá»i há»i: 
"Cơ hội ngàn vạn lần không thể bỠqua đó". 
"Giao cho ngươi đủ rồi". Phó Hồng Tuyết không quay đầu, biến mình nơi góc quanh. 
Diệp Khai cưá»i cưá»i, ngá»a mặt lên trá»i cưá»i, thần sắc nghÄ© ngợi sâu xa, chàng hiện tại nghÄ© đến không biết vị Bạch đại tiểu thư đó có phải là nữ nhân phiêu dáºt tóc dài quá vai mà mình đã gặp trong má»™ng mị mÆ¡ hồ hồi canh tư đêm hôm qua hay không. 
Thi thể trên bàn đã được dá»i Ä‘i, mặt bàn đã chùi sạch bóng loáng như gương, cháo thịt đã đổi thành rượu thịt. 
Ngoại trừ ngưá»i cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng ra, khách nhân má»i đến đêm qua Ä‘á»u vẫn còn ở nÆ¡i tiếp tân, Má»™ Dung Minh Châu và Vân Tại Thiên còn chưa động đến rượu thịt đặt trước mặt, Vị "Tam Vô tiên sinh" Lạc Lạc SÆ¡n khoái rượu vô ngần đó lại đã sá»›m gục mặt trên bàn, xem bá»™ dạng đã say túy lúy. 
Diệp Khai mỉm cưá»i bước tá»›i ghế cá»§a mình, khoan khoái rót má»™t chén rượu, khoan khoái uống cạn. 
"Ừm, đây là cao lương cất bốn mươi năm ở Biên Thành". Diệp Khai nhắm mắt lẩm bẩm: 
"Rượu ngon". 
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là rượu ngon, Vạn Mã ÄÆ°á»ng không bao giá» dùng rượu dở chiêu đãi khách nhân". Lạc Lạc SÆ¡n chợt ngẩng đầu, ánh mắt say sưa tỉnh lại đủ để nói xong câu đó, lại gục mặt xuống. 
Diệp Khai nhìn lão, lại cưá»i cưá»i: 
- Xem ra Tam Vô tiên sinh lại phải thêm vào một Vô. 
Chàng uống cạn chén, nói tiếp: 
- Vô luáºn bất cứ lúc nào ở bất cứ chá»— nào, chỉ cần nghe có chuyện liên quan đến rượu, liá»n tỉnh táo. 
"Nói đúng". Lạc Lạc Sơn lần này không ngẩng đầu, chỉ trở đầu tiếp tục gục trên bàn. 
"Xem ra Diệp công tá» quả tháºt là tri ká»· cá»§a Tam Vô tiên sinh". Mã Không Quần không biết lúc nào đã vào đến. 
“Tri ká»· thì chưa dám nháºnâ€. Diệp Khai cưá»i cưá»i: 
“Chỉ là đối vá»›i rượu có cùng ý tưởngâ€. 
Mã Không Quần cÅ©ng cưá»i cưá»i, sau đó má»›i quay mình đối diện má»i ngưá»i: 
- Chút đồ ăn thô thiển cùng chút rượu lạt lẽo, má»i các vị tùy tiện dùng, sau đó nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, đến bữa tối, tại hạ nhất định cùng các vị say má»™t tráºn túy lúy. 
“Còn đại tiểu thư ?†Má»™ Dung Minh Châu vá»™i há»i: 
“Äại tiểu thư không phải đã vá» tá»›i sao ?†“Phảiâ€. Mã Không Quần cưá»i đáp: 
“Bôn ba đưá»ng dài, cho dù ngưá»i là sắt đá cÅ©ng mệt má»i, đã Ä‘i nghỉ rồi, yến tiệc tối nay nhất định cùng các vị cá»™ng hưởng. 
Lạc Lạc Sơn một mực gục đầu trên bàn chợt lại ngẩng đầu: 
- Không biết tá»u lượng cá»§a nàng ra sao ? 
“Vẫn có thể uống hai chénâ€. Mã Không Quần đáp. 
“Tốt, rất tốtâ€. Lạc Lạc SÆ¡n lại gục xuống, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: 
“Ta sợ nàng không thể uống, vạn nhất làm sao có cách để ta say cho được ?†Sau bữa ăn trưa, má»i ngưá»i tá»±a hồ Ä‘á»u vá» phòng nghỉ, Phó Hồng Tuyết từ khi vào phòng hồi nãy, má»™t má»±c không Ä‘i ra. 
Diệp Khai không vá» phòng nằm nghỉ, chàng cÅ©ng không lưu lại Vạn Mã ÄÆ°á»ng, chàng Ä‘i loanh quanh hết đông rồi tây, nhìn trái liếc phải, cuối cùng đã vào đến tiểu trấn, chàng chầm cháºm Ä‘i dá»c theo con đưá»ng dài, đôi mắt vÄ©nh viá»…n cưá»i cợt chừng như má»™t dụng cụ tinh máºt quét thâu má»—i má»™t góc cạnh, má»—i má»™t con ngưá»i. 
Nếu có ngưá»i chú ý, chàng hôm nay Ãt ra đã ngáp ba bốn chục lần, nhưng chàng lại không Ä‘i ngá»§. 
Chàng luôn nghÄ© con ngưá»i cả Ä‘á»i đã lãng phà mất má»™t phần ba cuá»™c Ä‘á»i trên giưá»ng, khi không cần thiết, chàng tuyệt đối không Ä‘i ngá»§. 
Luáºn Ä‘iệu đó chàng vừa đỠxuất, đã có ngưá»i há»i liá»n: 
- Hai phần ba còn lại cá»§a cuá»™c Ä‘á»i là để làm gì ? 
“Má»™t phần ba là đợi nữ nhân thoát yâ€. Diệp Khai cưá»i đáp. 
- Còn một phần ba kia ? 
- Còn một phần ba là đợi nữ nhân mặc áo. 
Diệp Khai thÃch chuyện trò huyên thuyên vá»›i đủ hạng ngưá»i, chàng có cảm giác, không cần biết là chá»— nào, ngưá»i nào, Ä‘á»u có Ä‘iểm hay cá»§a hắn, chỉ có Ä‘i tiếp cáºn bá»n há», má»›i có thể phát giác ưu Ä‘iểm cá»§a bá»n há». 
Chàng hiện tại Ä‘ang Ä‘i ngang qua má»™t tiệm tạp hóa, nhá»› lại mưá»i năm trước chá»— này cÅ©ng mở tiệm tạp hóa. 
Lão bản cá»§a tiệm tạp hóa lúc đó là má»™t ngưá»i trung niên rất lạc quan, mặt tròn tròn vô luáºn gặp ai cÅ©ng Ä‘á»u chào má»i vui vẻ: 
â€œÄÆ°á»£c mà, đừng lo mà, dù gì tÃnh ra cÅ©ng Ä‘á»u là hàng xóm lân cư mà !†Lão bản luôn luôn tươi cưá»i đó há» Lý, ngưá»i ta Ä‘á»u gá»i là Lý Mã Hổ, chỉ tiếc lão Lý Mã Hổ đó đã vô tư Ä‘i mở tiệm tạp hóa dưới chá»— Diêm La Vương rồi. 
Hiện tại lão bản cá»§a tiệm tạp hóa này há» Trương, tên là Kiện Dân, đại khái cÅ©ng đã trước sau bốn mươi tuổi, ôn hòa thân máºt, nhưng má»™t khi thấy con gái, đôi mắt láºp tức biến thành mê mệt má» mịt liá»n. 
Nhìn khuôn mặt tuy già mà còn phong độ cá»§a gã, thá»i trẻ nhất định thuá»™c loại nam nhân anh tuấn, chỉ tiếc thứ nam nhân đó khi cưới vợ, đại Ä‘a số toàn là nữ nhân không tương phối. 
Má»™t Ä‘iểm đó Diệp Khai không tÃnh sai, bởi vì chàng rất mau chóng nhìn thấy bà vợ cá»§a Trương Kiện Dân từ bên trong bước ra. 
Nếu quả không nhìn ngưá»i mà nói, chỉ cần nghe tiếng bước chân cá»§a ả, Diệp Khai nhất định có thể nghÄ© là đến tiếng bước chân cá»§a má»™t con voi to ká»nh. 
Ngưá»i cao không tá»›i vai Trương Kiện Dân, tay lại còn thô hÆ¡n cả chân cá»§a Trương Kiện Dân, mặt mày phì ná»™n quê mùa lại Ä‘ang làm ra dáng “mỹ nữ†điệu bá»™, làm cho ngưá»i ta tháºt sá»± không thể thưởng thức nổi. 
Diệp Khai luôn nghÄ© mặt mày đẹp đẽ chỉ là biểu hiện bá» ngoài cá»§a con ngưá»i, quan trá»ng nhất là cái đẹp bên trong. 
Chỉ tiếc bà vợ cá»§a vị Trương Kiện Dân này, ná»™i ngoại tháºt sá»± Ä‘á»u rất “hợp nhấtâ€, ngưá»i đã gần bốn chục tuổi, má»—i ngày còn ăn váºn thoa son trét phấn như là thiếu nữ mưá»i bảy mưá»i tám. 
Không mở miệng còn đỡ, vừa nói đã làm cho ngưá»i ta sợ muốn nhảy lên nóc nhà, thanh âm khàn khàn đục đục, không có chút thu hút, lại còn giả vẻ nóng giáºn cá»§a thiếu nữ. 
Hiện tại ả Ä‘ang dùng thứ thanh âm làm cho ngưá»i ta dá»±ng tóc gáy đó để nói chuyện vá»›i Trương Kiện Dân. 
Vừa thấy ả bước ra, Diệp Khai vá»™i bước nhanh qua mặt tiệp tạp hóa, thanh âm cá»§a ả Diệp Khai tháºt sá»± không muốn nghe lần thứ hai. 
Chàng cÅ©ng rất đồng tình vá»›i Trương Kiện Dân, bà vợ như váºy làm sao mà chịu đựng được ? HÆ¡n nữa chịu đựng má»™t ngày chẳng khác gì mưá»i năm. 
Diệp Khai đương nhiên cÅ©ng biết bà vợ cá»§a Trương Kiện Dân tên là gì, cái tên và con ngưá»i cá»§a ả tháºt sá»± không xứng hợp, bất quá có má»™t Ä‘iểm cÅ©ng có thể coi là có dÃnh dáng, tên cá»§a ả và ngưá»i cá»§a ả Ä‘á»u thuá»™c vá» Äông Doanh Phù Tang. 
Tên của ả là Giang Mỹ Anh. 
Hoa anh đào là quốc hoa cá»§a Äông Doanh, thân hình cá»§a ả cÅ©ng theo tiểu chuẩn thân hình Phù Tang, lùn thấp, máºp mạp. 
Vừa qua khá»i tiệm tạp hóa, là tá»›i má»™t tiệm bán thóc Ä‘áºu. Bất cứ cái gì chỉ cần có liên quan tá»›i Ä‘áºu, tiệm này Ä‘á»u có bán. 
Diệp Khai nhá»› lại mưá»i năm trước tiệm này tịnh không phải là bán má»… cốc, mà là tiệm mì cá»§a Trương Lão Thá»±c. 
Chá»§ tiệm má»… cốc hiện tại cả há» và ngưá»i cÅ©ng như nhau, rất Ãt khi thấy, lão há» Thá»§, tên là Vi Vi. 
Bình thưá»ng là má»™t ngưá»i rất chân tháºt, rất quy cá»§, má»™t khi uống rượu vào lại hoàn toàn biến thành ngưá»i khác, biến thành giống như cái há» cá»§a lão, rất Ãt khi thấy. 
Tiểu trấn Biên Thành vốn là má»™t nÆ¡i tiết kiệm, thuần phác, hiện tại đã vừa quá chÃnh ngá», cho nên lúc này trong tiệm má»… cốc có rất Ãt ngưá»i ghé qua, Thá»§ Vi Vi vẫn như lúc bình thưá»ng, ngá»§ gục trên quầy. 
Nhìn thấy lão, Diệp Khai không khá»i mỉm cưá»i, đã mưá»i năm, cảnh váºt như xưa, còn ngưá»i ? 
Ngưá»i đáng lẽ đã chết mưá»i năm trước, cÅ©ng đã chết. 
Ngưá»i ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng mưá»i năm sau lại không biết vì nguyên nhân kỳ diệu gì đó, lại sống trở lại. 
Ngưá»i cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng có thể sống lại, còn Trương Lão Thá»±c, Lý Mã Hổ ... 
những thôn dân ở tiểu trấn này, có thể sống lại không ? 
Vừa nghÄ© đến vấn đỠđó, Diệp Khai lại nhá»› đến mục Ä‘Ãch mình đến tiểu trấn này, chàng ngẩng đầu vá»ng nhìn Tương Tụ Lâu bên kia đưá»ng, giá» này nhất định Tiêu Biệt Ly Ä‘ang ngồi xào bá»™ bài cốt. 
Còn chưa tiến vào cá»a, đã nghe thanh âm cá»— bài xương sá»™t soạt trên bàn, Diệp Khai cưá»i cưá»i đẩy cá»a bước vào, vừa tiến vào cá»a, chàng đã ngây ngưá»i. 
Có ngưá»i Ä‘ang xào bài, lại không phải là Tiêu Biệt Ly, mà là má»™t nữ nhân tóc dài quá vai. 
Diệp Khai không biết làm sao có thể hình dung nữ nhân đó, nàng tịnh không phải là nữ nhân rất đẹp, cũng không phải là dạng nữ nhân có thể làm cho nam nhân xung động. 
Nữ nhân đó ngưá»i cao thon thả, mái tóc mượt mà Ä‘en nhánh uể oải xõa trên vai, khuôn mặt trái xoan lại trắng như tuyết ngá»c, bá» má á»ng màu thiếu nữ thoảng hồng. 
Nàng không phải là dạng mỹ nữ làm cho ngưá»i ta vừa gặp đã tiêu hồn, nhưng nhất cá» nhất động Ä‘á»u dâng trào má»™t thứ khà vị thành thục. 
Äặc biệt là đôi mắt cá»§a nàng, tròn tròn, lại không to, Ä‘en Ä‘en, lại chứa đựng tịch mịch, phảng phất sá»± cô độc cá»§a má»™t oán phụ quá thá»i. 
Nhãn tình cá»§a nàng làm cho ngưá»i ta có cảm giác rất đẹp, lại đẹp đến mức đáng thương, đẹp đến mức làm cho ngưá»i ta vỡ tim. 
Bởi vì ánh mắt cá»§a nàng chứa đựng má»™t thần váºn đáng thương, cho nên má»›i làm cho nam nhân nghÄ© đến ép hiếp nàng. 
Nàng váºn má»™t dải khinh sa, tá»±a như minh nguyệt treo lÆ¡ lá»ng trên khung trá»i sau cÆ¡n mưa, toàn thân nàng cÅ©ng cho ngưá»i ta má»™t thứ cảm giác mông lung, hư vô. 
Nhưng trong thứ cảm giác đó, lại cho ngưá»i ta má»™t hÆ¡i thở trắng trong như băng tuyết, phiêu dáºt như làn gió, tÄ©nh lặng như dốc đá, mỹ lệ như u linh. 
Diệp Khai vừa có thứ cảm giác đó, trên con đưá»ng trưá»ng chừng như xuất hiện má»™t tráºn gió, từ đằng sau ngưá»i chàng xông thẳng vào Tương Tụ Lâu. 
Gió vuốt ve mái tóc dài của nàng, bạch sa bào của nàng cũng nhấp nhô như sóng biển xanh thẳm. 
Diệp Khai chợt phát giác dưới lá»›p trưá»ng bào cá»§a nàng, cÆ¡ hồ hoàn toàn lõa thể. 
Äợi đến lúc gió lặn, lưng Diệp Khai đã thấm ướt mồ hôi lạnh, chàng chưa bao giá» có thứ cảm giác đó, trong ký ức cá»§a chàng, chưa từng có má»™t nữ nhân có thể làm cho chàng có bá»™ dạng như vầy ... 
“Tôi biết chàng nhất định là Diệp Khaiâ€. Nữ nhân như giấc má»™ng đó thanh âm cÅ©ng mê ngưá»i như trong má»™ng: 
“Thư phu cá»§a tôi thưá»ng hai nhắc vá» chàngâ€. 
“Anh rể cá»§a nàng ?†Nụ cưá»i cá»§a Diệp Khai lại nhoẻn trên mặt: 
“Anh rể cá»§a nàng nói ta làm sao ?†“Y nói vá»›i tôi, ở đây ngưá»i nguy hiểm nhất là chàngâ€. Nữ nhân như má»™ng mỉm cưá»i, nụ cưá»i phảng phất như mưa xuân rắc rÆ¡i trên mặt hồ, làm cho tâm tình ngưá»i ta bần thần: 
“Bảo tôi nhất định phải đỠphòng chàngâ€. 
- Äá» phòng ta cái gì ? 
“Äá» phòng thá»§ Ä‘oạn cá»§a chàngâ€. Nàng vẫn tươi cưá»i: 
“Y nói thá»§ Ä‘oạn câu dẫn nữ nhân cá»§a chàng cÅ©ng giống như phi Ä‘ao cá»§a chàng, lệ bất hư phátâ€. 
“Ồ ? Anh rể cá»§a nàng sao lại nghÄ© váºy ?†Diệp Khai cưá»i há»i: 
“Y là ai ?†- Ta. 
Tiêu Biệt Ly không biết đã xuống lầu từ hồi nào, y Ä‘ang đứng ở chân thang lầu, mỉm cưá»i nhìn Diệp Khai: 
- Ta là anh rể của nàng, nàng là em vợ của ta. 
“Ngươi đã kết hôn ?†Diệp Khai ngẩn ngưá»i: 
“Kết hôn hồi nào ?†“Bảy năm trướcâ€. Tiêu Biệt Ly bước tá»›i ngồi xuống cái ghế quen thuá»™c cá»§a y: 
“Chỉ tiếc hồng nhan mệnh bạc, ba năm trước, nàng đã chếtâ€. 
“Thư phu, có phải tôi cũng làm cho huynh nhớ vỠthư thư ?†Nàng phảng phất đang tự trách mình. 
“Äã ba năm rồi, tâm ta đã như nước Ä‘á»ngâ€. Tiêu Biệt Ly thẫn thá» cưá»i má»™t tiếng: 
“Nhá»› nhung cÅ©ng không có gì xấuâ€. 
“Äúng, nhá»› nhung tuy luôn đến sau chia tay, nhưng Ä‘iá»m máºt nhất định nhiá»u hÆ¡n thống khổâ€. Diệp Khai Ä‘i tá»›i, bắt ghế ngồi xuống: 
“Ngươi còn không giới thiệu cho ta biết danh tánh của cô em vợ sao ?†- Tôi hỠTô, tên là Minh Minh. 
“Tô Minh Minh ...†Diệp Khai lẩm nhẩm. 
“Thư thư cá»§a tôi là Tô Kim Kimâ€. Tô Minh Minh cưá»i nói. 
“Tô Kim Kim ?†Diệp Khai lại cưá»i: 
“Nếu quả nàng có muá»™i muá»™i, nhất định đặt tên là Tô Háºu Háºuâ€. 
“Tại sao ?†Tô Minh Minh ngẩn ngưá»i. 
“Kim thiên, hôm nay, Minh thiên, ngày mai, tiếp nữa tất là Háºu thiên, ngày mốtâ€. 
Diệp Khai đáp. 
Tô Minh Minh cưá»i khúc khÃch: 
- Nếu quả chàng từng gặp qua thư thư cá»§a tôi, chàng biết liá»n thế nào gá»i là “mỹ nữâ€. 
“CÅ©ng may ta chưa từng gặpâ€. Diệp Khai thốt: 
“Nàng đã như vầy, ta nếu quả gặp tá»›i thư thư cá»§a nàng, nhất định đánh lá»™n cùng anh rể cá»§a nàngâ€. 
“Chàng cÅ©ng là hạng ngưá»i vì nữ nhân mà đánh lá»™n sao ?†Tô Minh Minh tròn xoe mắt nhìn chàng. 
“Äó còn tuỳ xem là dạng nữ nhân nào, trong tình hình nàoâ€. Diệp Khai cưá»i đáp. 
- Nếu quả là tôi thì sao ? 
“Hắn không thể vì nàng mà đánh lá»™nâ€. Tiêu Biệt Ly trả lá»i giùm Diệp Khai: 
“Có má»™t Äinh Linh Lâm, đã đủ cho hắn Ä‘iên đầu, nếu quả thêm nàng vào, ta bảo đảm đầu cá»§a hắn sẽ phình to như đầu bòâ€. 
“Váºy cÅ©ng không thành yêu quái màâ€.Tô Minh Minh lại cưá»i khúc khÃch: 
“Äầu bò thân ngưá»i, tôi nghe nói ở vùng viá»…n tây xa xôi, có má»™t đất nước ngưá»i dân cung phụng thứ thần đóâ€. 
Nhìn bá» ngoài cá»§a Tô Minh Minh, cá»±c kỳ hiá»n lành tá»™i nghiệp đáng thương, nhưng khi nói chuyện lại như má»™t thiếu nữ tinh nghịch Ä‘ang lúc xuân thì. 
Diệp Khai đối vá»›i nàng càng lúc càng có hứng thú, đôi mắt láo liên cá»§a chàng đã bắt đầu hoành tảo trên ngưá»i nàng, chàng lại nhá»› đến lúc cÆ¡n gió hồi nãy thổi bay bạch sa bào cá»§a nàng, nhá»› đến cảnh tình bên trong. 
Tô Minh Minh phảng phất biết Diệp Khai Ä‘ang nghÄ© gì, hai má nàng lại láºp tức á»ng hồng, đầu cÅ©ng cúi xuống từ từ. 
Diệp Khai chưa uống đã say. 
Hồ rượu đặt trên bàn, rượu đã chui vào trong dạ dày của Diệp Khai. 
Ba món đồ ăn tinh trÃ, má»™t hồ rượu mạnh, ba ngưá»i, cá»— bài xương đã bị đẩy qua má»™t góc bàn, Tiêu Biệt Ly đặt con bài cuối cùng xuống, má»›i há»i Diệp Khai: 
- Yến tiệc đêm hôm qua ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng ra sao ? Lần này Mã Không Quần lại là ai ? 
Vừa nói đến vấn đỠđó, thần sắc Diệp Khai đã bắt đầu ngưng trá»ng, chàng trầm tư má»™t hồi lâu má»›i mở miệng: 
- Ngươi có tin ngưá»i đã chết còn có thể sống lại không ? 
“Có má»™t thứ ngưá»i chết có thể sống lạiâ€. Tiêu Biệt Ly đáp: 
“Nhưng thứ ngưá»i đó tịnh không hoàn toàn chết Ä‘i, chỉ là nÃn thở cầm hÆ¡i, đợi đến lúc khẩu khà lại khai thông là có thể sống lạiâ€. 
“Thứ ngưá»i đó chỉ có thể cầm hÆ¡i trong nhiá»u ngàyâ€. Diệp Khai thốt: 
“Ta nói là ngưá»i cách sau mưá»i năm lại sống lạiâ€. 
- Không thể có. 
- Nhưng sá»± tháºt lại bày trước mắt. 
“Mã Không Quần lại sống lại ?†Tiêu Biệt Ly há»i. 
“Không chỉ là lão, còn có Công Tôn Äoạn, Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên, Má»™ Dung Minh Châu ... Tất cả những nhân váºt có liên quan đến mưá»i năm trước Ä‘á»u sống lạiâ€. Diệp Khai đáp: 
“Trừ những ngưá»i lặt vặt trong tiểu trấn nàyâ€. 
-- Những ngưá»i lặt vặt, là chỉ bá»n Trương Lão Thá»±c, Lý Mã Hổ. 
“Ngươi nhìn rõ ràng ?†Tiêu Biệt Ly không tin lá»i nói cá»§a chàng: 
“Có thể là ngưá»i ta dịch dung mà ?†“Äôi mắt cá»§a ta là gì chứ ?†Diệp Khai chỉ vào mắt mình: 
“Nếu quả là dịch dung giả trang, tuyệt đối không thể thoát khá»i mắt taâ€. 
“Có thể là anh em song sinh ?†Tô Minh Minh lên tiếng. 
“Má»™t ngưá»i còn có thể, nhưng bao nhiêu ngưá»i như váºy ...†Diệp Khai lắc lắc đầu. 
Tiêu Biệt Ly nâng chén rượu uống từ từ, song nhãn ngưng chú nhìn bức tưá»ng đối diện, mục quang như thấu suốt bên ngoài bức tưá»ng, lạc vào má»™t nÆ¡i không biết tên tuổi, qua má»™t hồi rất lâu, y má»›i mở miệng, thanh âm cá»§a y phảng phất từ nÆ¡i không biết tên tuổi đó truyá»n lại. 
“Trong u minh, có má»™t lá»±c lượng thần bà tồn tại mà nhân loại vô phương tưởng tượng đượcâ€. Tiêu Biệt Ly từ từ nói: 
“Tháºm chà lúc còn chưa có nhân loại, lúc Bàn Cổ còn chưa khai thiên, lá»±c lượng thần bà đó đã có rồiâ€. 
Diệp Khai lắng nghe, Tô Minh Minh lại há»i: 
- Lực lượng thần bà đó ra sao ? 
- Không ai biết. 
Tiêu Biệt Ly lắc đầu, thu hồi mục quang, sau đó mới uống cạn chén rượu. 
“Äám ngưá»i Mã Không Quần lần này sống lại, giải thÃch duy nhất là đã chịu sá»± thao tác cá»§a lá»±c lượng thần bà đóâ€. Tiêu Biệt Ly nói: 
“Ta tháºm chà hoài nghi, lá»±c lượng thần bà đó và ngôi sao chổi bảy mươi sáu năm xuất hiện má»™t lần có mối quan hệâ€. 
“Vì sao ?†Diệp Khai há»i: 
“Ngươi có nhá»› trong vòng trăm năm gần đây, tráºn chiến thảm liệt oanh động nhất là lần nào không ?†Tiêu Biệt Ly há»i. 
“Thái Bình SÆ¡n huyết dịchâ€. Diệp Khai đáp. 
“Năm trăm hào kiệt Thái Bình SÆ¡n, vốn là anh hùng hào kiệt trung can nghÄ©a đảm, tại sao lại trong má»™t đêm biến thành cuồng đồ giết ngưá»i không chá»›p mắt ?†Tiêu Biệt Ly há»i: 
“Ngươi có biết nguyên nhân không ?†“Có lẽ bá»n hỠđã uống lầm thuốc ?†Diệp Khai cưá»i cưá»i. 
- Bốn trăm ngưá»i cùng uống lầm thuốc ? 
Diệp Khai nhún vai, lại cưá»i cưá»i. 
- Má»™t đêm đó nếu không phải nhá» tay Liên Nhất Phương và bốn mươi chÃn vị huynh đệ kết nghÄ©a cá»§a lão còn tỉnh táo, háºu quả quả tháºt bất kham thiết tưởng. 
Äêm đó Liên Nhất Phương và bốn mươi chÃn vị huynh đệ kết nghÄ©a cá»§a lão Ä‘ang ngồi đối ẩm, đột nhiên phát giác hÆ¡n bốn trăm vị huynh đệ kia tròng mắt đỠngầu, miệng sùi bá»t mép, hươi Ä‘ao đâm chém, thần tình má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u giống như dã thú phát cuồng xông tá»›i. 
-- Tráºn chiến đó từ lúc ná»a đêm đánh cho đến bình minh, máu chảy ngáºp đất, tụ lại thành suối. 
-- Bá»n Liên Nhất Phương má»™t đằng giết ngưá»i, má»™t đằng rÆ¡i nước mắt, có ai có thể Ä‘ang tâm giết đám huynh đệ đồng cam cá»™ng khổ vá»›i mình ? Nhưng bá»n hỠđã không còn đưá»ng lá»±a chá»n, không giết bá»n chúng, giang hồ tất vì bá»n chúng mà gặp tai kiếp. 
-- Theo ngưá»i Ä‘i lượm xác nói lại, trên ngưá»i Liên Nhất Phương trên dưới tổng cá»™ng có hÆ¡n ba trăm vết thương. 
Khi trá»i sáng, bầu trá»i bu đầy ruồi nhặng, đứng từ triá»n núi nhìn xuống chân núi, chỉ thấy má»™t màu đỠthẳm, từ chân núi lên đến đỉnh núi phá»§ đầy thi thể, không gian tràn ngáºp mùi hôi xác chết sình thối. 
Tô Minh Minh không khá»i giÆ¡ tay bịt mÅ©i, phảng phất mÅ©i nàng Ä‘ang ngá»i được mùi xác chết năm đó. 
Diệp Khai tuy không có bá»™ dạng như váºy, nhưng trong tâm chàng hiểu rõ, chỉ cần nghe tiếp chuyện đó, bảo đảm sẽ ói má»a đầy đất, cÅ©ng may Tiêu Biệt Ly không còn kể nữa. 
Y uống thêm má»™t chén, thở dài má»™t hÆ¡i, má»›i từ từ há»i: 
- Ngươi có biết tráºn chiến Thái Bình SÆ¡n lần đó, là chuyện bao nhiêu năm trước không ? 
- Bảy mươi sáu năm ? 
“Bảy mươi sáu nămâ€. Tiêu Biệt Ly thốt: 
“ChÃnh xác là bảy mươi sáu năm ba tháng bảy ngàyâ€. 
Ãnh mắt Diệp Khai phát sáng: 
“Năm đó cÅ©ng là năm sao chổi xuất hiện ?†“Phảiâ€. Tiêu Biệt Ly đáp: 
“Äêm đó sao chổi chÃnh là đã xuất hiện trên Thái Bình SÆ¡nâ€. 
“à cá»§a ngươi là, đám hảo hán Thái Bình SÆ¡n trong má»™t đêm phát cuồng lại chịu ảnh hưởng cá»§a sao chổi đó ?†Diệp Khai há»i Tiêu Biệt Ly. 
“Là sao chổi ảnh hưởng đến lá»±c lượng thần bà đó, lá»±c lượng thần bà đó đã thao tác đám hảo hán Thái Bình SÆ¡nâ€. Tiêu Biệt Ly uống má»™t ngụm rượu, chú thị nhìn Diệp Khai. 
Diệp Khai vừa ngẫm nghÄ©, vừa rót rượu, chàng chưa từng tin tưởng luáºn lý quá»· thần, lại tin trong u minh có má»™t lá»±c lượng thần bÃ, nhưng muốn chàng tin lá»±c lượng thần bà đó có thể đạt đến trình độ mà Tiêu Biệt Ly kể, chàng lại rất hoài nghi. 
HÆ¡n nữa lá»±c lượng đó và ngôi sao chổi má»—i bảy mươi sáu năm năm xuất hiện má»™t lần lại tương quan vá»›i nhau, sá»± tháºt đó quả là ... 
Nhưng còn có cách giải thÃch nào đúng hÆ¡n ? 
Bá»n Mã Không Quần vì sao lại sống lại ? Có lẽ nào là do lá»±c lượng thần bà đó thao tác ? 
Phó Hồng Tuyết bị tiếng gõ cá»a nhè nhẹ đánh thức, hắn lẳng lặng mở mắt, tả thá»§ láºp tức nắm chặt cán Ä‘ao. 
Tiếng gõ cá»a còn vang vá»ng, bên ngoài cá»a có ngưá»i thì thầm: 
- Phó huynh, Phó huynh, ngươi đã ngủ sao ? 
Nghe thấy thanh âm đó, Phó Hồng Tuyết láºp tức nhÃu mày, hắn đã nháºn ra thanh âm đó là ai. 
“Các hạ muốn vào phòng ngưá»i ta không phải luôn luôn có rất nhiá»u cách sao ?†Phó Hồng Tuyết lạnh lùng há»i. 
Tiếng gõ cá»a dừng hẳn, sau đó lại vang lên má»™t tràng cưá»i nhá», má»™t bóng ngưá»i từ ngoài cá»a sổ phóng vào, vừa rÆ¡i xuống đất, láºp tức nghiêng ngưá»i chào: 
- Ta sợ làm kinh động Phó huynh. 
- Ngươi đã làm kinh động rồi. 
Bóng ngưá»i vừa bay qua song cá»a sổ, Phó Hồng Tuyết đã ngồi dáºy, hắn lạnh lùng nhìn Má»™ Dung Minh Châu toàn thân váºn hoa phục: 
- Chuyện gì ? 
“Tiếng ca đêm hôm qua, ta cÅ©ng nghe đượcâ€. Má»™ Dung Minh Châu thốt. 
- á»’ ? 
“Ta vốn muốn cùng Ä‘i coi vá»›i Phó huynhâ€. Má»™ Dung Minh Châu nói nhá»: 
“Ai biết được ta còn chưa ra khá»i phòng, đã nghe đằng sau có ngưá»i nói: 
Äừng nhiá»u chuyện â€. 
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng cưá»i má»™t tiếng: 
- Nguyên lai Má»™ Dung công tá» rất nghe lá»i. 
Má»™ Dung Minh Châu cưá»i gượng gạo: 
- Thanh âm đó vừa phát ra, ta láºp tức quay mình, nhưng không thấy ai, ta hoán đổi thân pháp mấy chục lần, thá»§y chung cÅ©ng không thấy ngưá»i nói chuyện. 
- Ngươi có nháºn ra là ai không ? 
“Chưa từng nghe quaâ€. Má»™ Dung Minh Châu đáp: 
“Chỉ biết là nữâ€. 
“Nữ ?†Phó Hồng Tuyết ngẩn ngưá»i. 
- Thanh âm rất trẻ. 
Phó Hồng Tuyết ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Minh Châu: 
- Ngươi đặc biệt tới đây trình báo cho ta chuyện này ? 
Má»™ Dung Minh Châu lại cưá»i cưá»i: 
- Äợi khi ta muốn tìm ngươi, đã không còn thấy ngươi, lúc đó khi ta muốn vá» phòng, chợt phát hiện má»™t bóng ngưá»i lẻn vào phòng Mã Phương Linh. 
“Ngươi làm sao mà biết Mã Phương Linh trú trong phòng nào ?†Mục quang của Phó Hồng Tuyết sáng rực nhìn gã chằm chằm. 
“Ta ...†Má»™ Dung Minh Châu lại cưá»i ngượng nghịu: 
“Không giấu gì Phó huynh, ta lần này đến Biên Thành, vốn là hy vá»ng có thể tiếp cáºn Mã Phương Linh, có thể ...†“Có thể làm con rể thừa kế cả Vạn Mã ÄÆ°á»ng ?†Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh. 
Lần này Má»™ Dung Minh Châu tịnh không ngượng nghịu, hắn liá»n nói tiếp: 
- Bóng ngưá»i đó tiến nháºp vào phòng không lâu, có tiếng đàm thoại vang lên, ta cảm thấy rất kỳ quái, láºp tức đến bên song cá»a nhìn lén, ta thấy ... 
- Thấy cái gì ? 
“Thấy y đột nhiên xuất thá»§ Ä‘iểm huyệt nàng, sau đó huy Ä‘ao ...â€. Má»™ Dung Minh Châu nÃn thở. 
“Chém đầu Mã Phương Linh ?†Phó Hồng Tuyết há»i: 
“Ngưá»i đó là ai ?†Má»™ Dung Minh Châu sợ hãi nhìn quanh, hạ giá»ng thì thầm: 
- Ngưá»i đó là -- Vô số tiếng “rẹt rẹtâ€, năm sáu mÅ©i ám khà từ ngoài cá»a sổ bắn vào, nhắm thẳng yết hầu cá»§a Má»™ Dung Minh Châu. 
Ãm khà vừa xé gió, Phó Hồng Tuyết láºp tức huy Ä‘ao đón đỡ, ám khà vừa bị Phó Hồng Tuyết đánh rá»›t, hắn láºp tức đá má»™t cước tung cá»a sổ, muốn nhìn xem ngưá»i bên ngoài là ai ? 
Ngay lúc đó, má»™t mÅ©i trưá»ng thương chợt từ nóc nhà đâm xuống, thanh âm ngói vỡ bị tiếng cá»a sổ bung che giấu. 
Äợi đến lúc Phó Hồng Tuyết phát hiện, mÅ©i trưá»ng thương đã xuyên xuống đỉnh đầu Má»™ Dung Minh Châu, xuyên qua thân thể, đóng Ä‘inh trên đất. 
Thân ảnh vừa nhún má»™t cái, ngưá»i Phó Hồng Tuyết đã xuyên phá nóc nhà bay ra. 
Nhà nhà nóc nóc khắp nÆ¡i, còn nhân ảnh đâu ? Phó Hồng Tuyết phóng nhãn nhìn bốn phÃa, chỉ thấy xa xa phảng phất có má»™t thá»›t ngá»±a phi nhanh giữa vùng hoang dã, trên ngá»±a phảng phất cÅ©ng có ngưá»i, má»™t ngưá»i giống như má»™t trái cầu lá»a. 
Nàng váºn má»™t trưá»ng bào vải bố rá»™ng thùng thình, màu đỠtươi, phảng phất đỠnhư máu, lại phảng phất như màu mai khôi dưới ánh dương quang, nàng cỡi bạch mã, trắng thuần như tuyết, rạp mình phóng trên mảnh hoang nguyên quảng khoát. 
Cá» cây và nham thạch như sóng nước dạt chia tránh đưá»ng như má»™t kỳ tÃch trước mắt nàng, lại mau mắn tụ hòa sau khi nàng phóng qua. 
Tóc dài Ä‘en nhánh nghênh gió bá»nh bồng, hồng bào nhấp nhô như ba đào chuyển động, toàn thân nàng vì dụng lá»±c chạy quá nhanh đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng thần tình nàng lại khoan khoái vô cùng. 
Bởi vì nàng có thể thể nghiệm hoàn toàn sá»± sôi nổi cá»§a gió, sá»± liá»u lÄ©nh cá»§a ngá»±a, sá»± sống cá»§a sinh mệnh, sá»± hoang tịch cá»§a Biên Thành. 
Những cảm thụ đó, ở Giang Nam không có cách gì thể nghiệm được. 
Nàng đã phi ngá»±a như váºy chừng khoảng ná»a canh giá», không có má»™t chút ý nghÄ© dừng chân, nếu không phải nàng đột nhiên nhìn thấy má»™t ngưá»i rất kỳ quái, Ä‘ang dùng má»™t biểu tình rất kỳ quái nhìn nàng, nàng tuyệt đối không dừng chân. 
Äợi đến lúc cả ngưá»i lẫn ngá»±a Ä‘á»u an tÄ©nh, nàng đã đối diện con ngưá»i kỳ quái đó, lúc đó nàng má»›i phát giác con ngưá»i kỳ quái đó có má»™t khuôn mặt trắng nhợt. 
Trắng nhợt đến mức giống hệt tỠvong. 
Mặt trắng nhợt, tròng mắt đen sì. 
Sau đó nàng nhìn thấy đao của hắn. 
Äao Ä‘en sì, tay trắng nhợt. 
Chiếu theo thá»i gian mà tÃnh, giết ngưá»i, láºp tức leo lên ngá»±a phi nhanh, phải Ä‘i đến mảnh hoang nguyên này, cho nên Phó Hồng Tuyết đã đón đầu ở đây. 
Nhìn từ xa, chỉ thấy má»™t trái cầu lá»a, đợi đến lúc tá»›i gần, má»›i nhìn rõ nữ nhân đó. 
Nhưng đợi đến lúc nàng dừng lại trước mặt, Phó Hồng Tuyết ngẩn ngưá»i si dại. 
Không, nên gá»i là choáng váng. 
Nữ nhân cỡi bạch mã, váºn trưá»ng bào đỠtươi, không ngá» chÃnh là nữ nhân hồi sáng bị chém bay đầu, Mã Phương Linh. 
Bao nhiêu ngày nay Phó Hồng Tuyết đã gặp lại rất nhiá»u ngưá»i đã chết Ä‘i sống lại, đã không còn cảm thấy quái lạ, nhưng vừa gặp lại Mã Phương Linh, vẫn giáºt mình mãnh liệt. 
Nàng lại không có chút biểu tình kinh sợ gì, nàng chỉ dùng ánh mắt thÃch thú nhìn Phó Hồng Tuyết. 
“Ủa, ngươi là ai ?†Nàng há»i lá»›n. 
“Ta là ai ?†Phó Hồng Tuyết cưá»i khổ: 
“Xem chừng đáng lẽ là ngưá»i đêm hôm qua đã chém đầu ngươiâ€. 
“Chém đầu ta ?†Nàng nhìn hắn chằm chằm: 
“Äêm hôm qua ? Äêm hôm qua ta còn ở quan ná»™i màâ€. 
“Quan ná»™i ?†Phó Hồng Tuyết ngẩn ngưá»i: 
“Äêm hôm qua ngươi không phải ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng ?†“Sáng nay ta má»›i vá» tá»›iâ€. 
“Váºy ngưá»i đêm qua bị giết không phải là ngươi ?†Phó Hồng Tuyết há»i. 
“Bị giết ?†Nàng bá»—ng nhá»› sá»±c ra, ánh mắt láºp tức phát sáng: 
“Ta biết ngươi là ai, ngươi là ngưá»i giết con gái cá»§a tam thúc ta, Phó Hồng Tuyếtâ€. 
“Tam thúc cá»§a ngươi ?†Phó Hồng Tuyết há»i: 
“Tam thúc cá»§a ngươi là ai ?†- Tam lão bản cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng, Mã Không Quần. 
“Mã Không Quần là tam thúc của ngươi ?†Phó Hồng Tuyết càng nghe càng cảm thấy mơ hồ: 
“Váºy ngươi là ai ?†“Ta ?†Nàng cưá»i tươi: 
“Ta là Bạch Y Linhâ€. 
“Ngươi là Bạch Y Linh ?†Phó Hồng Tuyết lần này má»›i chân chÃnh thất kinh. 
Hết hồi 5. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by phamhau1986; 08-08-2008 at 05:48 PM.
					
					
						Lý do: Hệ thống tự ghép bài chống spam
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				08-08-2008, 05:50 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Tiếp Nháºp Ma Äạo 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: TP.HCM 
					
					
						Bài gởi: 314
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút 
                 
					
 
	Thanks: 142 
	
		
			
				Thanked 33 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 6 
Gặp Lại Thúy Bình 
 
 
  
 
 
 “Ta là Bạch Y Linh". 
Nghe câu đó, Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước thở dài, hắn ngoại trừ thở dài ra, còn có thể làm gì ? 
Bạch Thiên Vũ rõ ràng không có con gái, cô nhi duy nhất của Bạch Thiên Vũ, vốn chừng như là Phó Hồng Tuyết, nhưng đến sau lại biến thành Diệp Khai. 
Vì chuyện đó, Phó Hồng Tuyết thống khổ tới năm sáu năm, sau đó mới dần dần giảm bớt bi thống. 
Không cần biết là sao, có má»™t Ä‘iểm Phó Hồng Tuyết tuyệt đối tin tưởng, cÅ©ng biết chắc, Bạch Thiên VÅ© Bạch lão tiá»n bối tuyệt đối không có con gái, đứa con trai độc nhất cá»§a lão là Diệp Khai. 
Äêm hôm qua Mã Không Quần đột nhiên tuyên bố muốn tìm kiếm trượng phu cho đứa con gái duy nhất cá»§a Bạch Thiên VÅ©, chuyện đó Phó Hồng Tuyết tin Diệp Khai có trình độ hÆ¡n hắn, nhất định lợi hại hÆ¡n hắn. 
Phó Hồng Tuyết cÅ©ng tin Diệp Khai nhất định cÅ©ng nhẫn nhịn trong tâm như hắn để xem lần này Mã Không Quần bày trò gì ? Cho nên lúc nghe ngưá»i đáng lẽ là Mã Phương Linh lại xưng mình là Bạch Y Linh, Phó Hồng Tuyết liá»n dằn nén vẻ kinh ngạc, sau đó há»i nàng: 
- Ngươi là Bạch Y Linh ? Có ai nói ngươi rất giống Mã Phương Linh không ? 
"Nào chỉ nói giống, có ngưá»i nói bá»n ta là song sinh". Bạch Y Linh cưá»i tươi: 
"Ta nghÄ© hồi nãy khi ngươi thấy ta, nhất định giáºt mình tưởng gặp quá»· phải không ?" - Quá»· lại đẹp như ngươi được sao ? 
Câu nói đó là cách thức tiêu chuẩn cá»§a Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết không ngá» cÅ©ng có thể nói ra, hÆ¡n nữa nói mà mặt không Ä‘á», tai không tÃa. 
Má»™t khi là nữ nhân, nhất định Ä‘á»u thÃch nghe ngưá»i ta khen mình đẹp -- đại khái đó có phải là má»™t trong những nhược Ä‘iểm cá»§a nữ nhân ? 
Trên mặt Bạch Y Linh tuy không có biểu hiện gì, trong tâm đã bắt đầu "ngá»t", nàng dùng má»™t nụ cưá»i rất lợt lạt đáp tạ câu tâng bốc cá»§a Phó Hồng Tuyết. 
"Mã Phương Linh tháºt bị ngươi giết sao ?" Bạch Y Linh chú thị nhìn hắn. 
"Ngươi nghÄ© sao ?" Phó Hồng Tuyết há»i. 
"Ngươi Ä‘Ãch xác rất giống kẻ giết ngưá»i". Bạch Y Linh đáp: 
"Nhưng ta lại có cảm giác Mã Phương Linh không phải là ngươi giết". 
"Mã Không Quần nếu quả có cảm giác như ngươi, thế giới đã thái bình". Phó Hồng Tuyết hững hỠthốt. 
"Ngưá»i không phải bị ngươi giết, ngươi vì sao lại muốn thừa nháºn ?" Bạch Y Linh há»i. 
- Ai nói ta thừa nháºn ? 
- Váºy ngươi tại sao lại không phá»§ nháºn ? 
- Hữu dụng sao ? 
"Ãt ra ngươi nên thá» má»™t lần". Bạch Y Linh đáp: 
"Ta tin tam thúc không phải ngưá»i không nói lý lẽ". 
"Không có chứng cứ có thể chứng minh ngưá»i không phải bị ta giết". Phó Hồng Tuyết chợt nhá»› đến Má»™ Dung Minh Châu bị giết, nghÄ© thầm: 
"CÅ©ng như không có chứng cứ có thể chứng minh ngưá»i là ngươi giết". 
Gió vương quyện mái tóc mượt mà của nàng, phảng phất như đuôi cá vàng quẫy động trong nước. 
Phó Hồng Tuyết ngẫm nghÄ©, chợt há»i nàng: 
- Ngươi có thể dẫn ta đến phòng Mã Phương Linh không ? 
- Làm gì ? 
"Ta muốn tìm xem có chút manh mối gì không ?" Phó Hồng Tuyết đáp. 
"ÄÆ°á»£c". Bạch Y Linh mỉm cưá»i: 
"Nhưng ngươi phải theo kịp ta mới được". 
Song cước cá»§a nàng thúc vào bụng ngá»±a má»™t cái, giáºt cương má»™t lượt, há miệng hét nhẹ má»™t tiếng, bạch mã láºp tức phóng chân tung vó. 
Vá»ng theo bóng ngưá»i đỠnhư lá»a, Phó Hồng Tuyết chầm cháºm cúi đầu, nhìn chân phải cá»§a mình, trong mắt dạt dào má»™t ná»—i niá»m bất lá»±c. 
Màu phấn hồng. 
Tất cả trang sức Ä‘á»u có màu phấn hồng, cả màn cá»a sổ cÅ©ng màu phấn hồng. 
Äây là lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết bước vào khuê phòng cá»§a nữ nhân, khi hắn đến, Bạch Y Linh đã ở trong phòng đợi hắn. 
Hắn vốn có thể đến trước nàng, nhưng hắn lại tình nguyện chầm cháºm bước Ä‘i, không biết là vì Bạch Y Linh ? Hay là muốn hành hạ song cước cá»§a mình ? 
Trong phòng thoang thoảng một hương thơm thân thể xỠnữ, vốn là đã có từ trước ? 
Hay phiêu xuất từ trên mình Bạch Y Linh ? Phó Hồng Tuyết không dám nghÄ© vá» vấn đỠđó, hắn Ä‘ang ngưng thần kỹ càng quan sát má»i thứ trong phòng. 
Má»™t tấm gương đồng bóng loáng treo phÃa trên má»™t cái bàn đặt há»™p đựng son phấn, son phấn vứt bừa bãi trên mặt bàn. Trên bàn còn có má»™t cắm má»™t đóa kim tiá»n lan chá»›m nở màu phấn hồng. 
Trên giưá»ng má»n gối sắp xếp ngay ngắn, hiển nhiên phòng này đã có ngưá»i dá»n dẹp, váºy Phó Hồng Tuyết còn muốn tìm manh mối gì nữa ? Không phải đã bị che giấu hết sao ? 
Bạch Y Linh ngồi ở bìa giưá»ng, nhìn Phó Hồng Tuyết má»™t cách hứng thú. 
“Ta không biết ngươi muốn tìm manh mối gì, nhưng ta biết, nếu quả có bằng chứng, cÅ©ng đã sá»›m bị ngưá»i ta Ä‘em Ä‘iâ€. Bạch Y Linh há»i: 
“Ngươi nói phán Ä‘oán cá»§a ta có đúng không ?†“Trăm thứ cuối cùng cÅ©ng sót lại má»™tâ€. Phó Hồng Tuyết hững hỠđáp lá»i nàng: 
“Ngưá»i chết Ä‘á»u có thể nói, hà huống là hiện trưá»ng vụ ánâ€. 
- Ngươi làm sao biết đây là hiện trưá»ng vụ án ? 
“Ngươi nhìn thá» ná»n đá xanh ở đây, đặc biệt sáng loáng, hiển nhiên má»›i tẩy chùi không lâuâ€. Phó Hồng Tuyết chỉ lên sàn: 
“Phòng khác không chùi, tại sao chỉ chùi sàn phòng này ?†- Bởi vì có vết máu ? 
- Phải. 
Phó Hồng Tuyết cúi ngưá»i, thò tay mò mẫm trên ná»n đá xanh, chợt phát hiện giữa đưá»ng nối cá»§a hai phiến đá có má»™t cá»ng tóc bạc, hắn cầm lên, mặt lá»™ vẻ hoài nghi. 
“Mã Phương Linh năm nay đại khái chừng hai mươi hai tuổi ?†Phó Hồng Tuyết há»i. 
“Hai mươi trònâ€. Bạch Y Linh đáp: 
“Ngươi sao lại há»i như váºy ?†“Nam nhân hai mươi tuổi có thể có tóc bạc, nhưng nữ nhân hai mươi tuổi ...†Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu nhìn cá»ng tóc bạc. 
Bạch Y Linh đương nhiên cÅ©ng nhìn thấy cá»ng tóc bạc mà Phó Hồng Tuyết lượm lên: 
- Ngươi nghÄ© cá»ng tóc bạc đó là từ trên đầu hung thá»§ rÆ¡i xuống ? 
- Có thể là váºy, cÅ©ng có thể là không phải. 
Phó Hồng Tuyết cưá»i cưá»i, đứng dáºy quay mình Ä‘i ra, Bạch Y Linh ngây ngưá»i há»i: 
- Tìm mau váºy sao ? 
“ChÃnh như ngươi nói, có lẽ Ä‘á»u bị ngưá»i ta lấy Ä‘i hết rồiâ€. Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m đạm đáp: 
“Xem ra cá»ng tóc đó là manh mối duy nhấtâ€. 
Hắn nói xong đã Ä‘i liá»n, Bạch Y Linh vá»ng nhìn sau lưng hắn, trầm tư. 
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tá»±a hồ chìm đắm trong tÄ©nh lặng, xem ra chuyện Má»™ Dung Minh Châu chết trong phòng Phó Hồng Tuyết, vẫn không có ai phát giác, nếu quả để bá»n há» biết, nhất định lại đã nghÄ© là hắn giết. 
-- Trên thế gian Ä‘Ãch xác có rất nhiá»u chuyện giống như váºy, má»™t khi ngưá»i ta nghÄ© mình làm sai má»™t chuyện, tá»›i những chuyện sau này, cho dù mình có làm đúng, bá»n há» cÅ©ng nháºn định mình sai, mình cho dù có má»™t trăm cái miệng cÅ©ng khó biện giải. 
Bóng ngưá»i mà Má»™ Dung Minh Châu là ai ? Gã đã biết hung thá»§ không phải là Phó Hồng Tuyết, tại sao hồi sáng sá»›m không nói ra ? Có phải lúc đó hung thá»§ cÅ©ng có mặt ở nÆ¡i tiếp tân ? Má»™ Dung Minh Châu chết, hiển nhiên là hung thá»§ sợ gã tiết lá»™ bà máºt nên diệt khẩu, hung thá»§ vì sao không giết gã đêm hôm qua ? Sao phải đợi đến sau ngá» ? Lúc hung thá»§ tiến nháºp vào phòng Mã Phương Linh, tịnh không làm cho nàng kêu cứu, hiển nhiên hung thá»§ là ngưá»i nàng quen, có thể buổi gặp mặt đêm hôm qua đã sá»›m hẹn từ trước. 
Nếu quả đã có ước hẹn, hung thủ sao lại phải giết nàng ? Vì lý do gì mà giết nàng ? 
Phòng Mã Phương Linh và phòng Phó Hồng Tuyết không xa lắm, nhưng Phó Hồng Tuyết vì Ä‘ang bần thần suy nghÄ© nên cước bá»™ rất cháºm. 
Nhá» Ä‘i cháºm, hắn má»›i có thể nghe thấy tiếng bước chân khác, tiếng bước chân đó Ä‘i từ hành lang bên trái cá»§a nÆ¡i tiếp tân. 
Tiếng bước chân tuy nhẹ, lại ngắn, thông thưá»ng chỉ có nữ tá» má»›i có thể có lối Ä‘i đó. 
Vừa nghÄ© đến đó, Phó Hồng Tuyết đã ngá»i được má»™t làn u hương thoang thoảng, dịu vợi như hoa sen. 
Hương vị quen thuộc làm sao ! 
Vẩn vơ theo làn u hương là một tiếng thở dài ai oán. 
Tiếng thở dài lại đã khơi sống một góc nội tâm của Phó Hồng Tuyết đã từ lâu bị chôn giấu. 
Thanh âm đó ... có thể nào là nàng không ? Trên mặt Phó Hồng Tuyết không biết vì nghi hoặc mà á»ng hồng ? Hay là con tim chàng đã rung động ? 
Trên mặt giấy cá»a sổ má»ng manh, từ từ xuất hiện má»™t bóng ngưá»i thon thả, bóng ngưá»i đó nhẹ nhàng thì thào má»™t tiếng: 
- Tiểu Phó. 
Xa vá»i làm sao ! Lại gần gÅ©i làm sao ! Hư ảo làm sao ! Lại chân tháºt làm sao ! 
Äã bao lâu rồi ? Äại khái đã trăm ngàn năm ? 
Hồi ức trở lại trước mắt Phó Hồng Tuyết, như Ä‘ao rút khá»i vá» bay vá» mưá»i năm trước. 
CÅ©ng Biên Thành này, lúc đó Phó Hồng Tuyết má»›i mưá»i tám tuổi, mang thanh Ä‘ao nhuá»™m lá»i nguyá»n và mưá»i tám năm háºn oán đến đây. 
Äêm đó, trong đêm đó ... sau khi vá» phòng, Phó Hồng Tuyết không thắp đèn nằm trên giưá»ng, hắn từ nhỠđã hoàn toàn quen vá»›i bóng tối. 
Trong bóng tối chợt có một bàn tay choàng qua, nắm lấy tay hắn. 
Äó là má»™t bàn tay má»m mại, mịm màng, ấm áp. 
Phó Hồng Tuyết lẳng lặng nằm đó, để cho bàn tay đó nắm bàn tay hắn -- nắm bàn tay không cầm đao của hắn. 
Sau đó trong hắc ám má»›i vá»ng lên thanh âm má»™t ngưá»i, thanh âm má»™ng ảo, thì thào vào tai hắn: 
- Tiểu Phó, ta đã đợi rất lâu. 
Thanh âm đó ôn nhu, Ä‘iá»m mỹ, trẻ trung. 
Äó là thanh âm thiếu nữ. 
“Ngươi Ä‘Ãch xác đợi đã lâu ?†Phó Hồng Tuyết lạnh lùng há»i. 
“Không saiâ€. Thanh âm má»™ng ảo lại vang lên: 
“Chỉ cần ngươi có thể tá»›i, ta vô luáºn đợi bao lâu cÅ©ng đángâ€. 
Lúc đó Phó Hồng Tuyết vẫn không biết nàng là ai: 
- Ngươi đã chuẩn bị đầy đủ ? 
“Tất cả đã chuẩn bịâ€. Thiếu nữ đáp: 
“Vô luáºn ngươi muốn cái gì, chỉ cần nói ra là cóâ€. 
Phó Hồng Tuyết không nói gì, thân thể cũng không động. 
Tay thiếu nữ càng dịu dàng, thanh âm mộng ảo càng ôn nhu: 
- Ta biết ngươi muốn gì ... 
Tay thiếu nữ quỠquạng trong bóng tối, tìm khuy áo của Phó Hồng Tuyết, tay nàng vừa khinh xảo, vừa ôn nhu ... Phó Hồng Tuyết chợt đã hoàn toàn lõa thể, trong phòng không có gió, nhưng da thịt hắn lại như cuốn hút trong gió, rùng mình run rẩy. 
“Ngươi còn là hài tá», hiện tại, ta muốn ngươi thành nam nhân chân chÃnhâ€. Thanh âm cá»§a thiếu nữ như má»™ng du: 
“Bởi vì có những chuyện chỉ có nam nhân chân chÃnh má»›i có thể làm được ...†Môi thiếu nữ vừa ấm diệu, vừa ươn ướt, môi hôn nhẹ trên ngá»±c Phó Hồng Tuyết, tay cá»§a nàng phảng phất tá»›i bây giá» vẫn còn truyá»n hÆ¡i ấm trên ngưá»i Phó Hồng Tuyết, hiện tại Ä‘ang Ä‘i trên hành lang không có gió, nhưng thân ngưá»i chàng lại đã run rẩy, run như hoa sen giữa ngày xuân. 
Phó Hồng Tuyết ngưng chú nhìn bóng ngưá»i in trên song cá»a sổ, thanh âm má»™ng ảo đó nghe dưới ánh mắt trá»i cÅ©ng ôn nhu như trong bóng tối. 
-- Bàn tay vừa ôn nhu vừa khinh xảo đó, đôi môi vừa ấm áp vừa ướt át đó, dục vá»ng vừa bà máºt vừa Ä‘iá»m máºt đó ... Những thứ đó vốn đã xa vá»i như má»™ng cảnh hư ảo, nhưng giữa giá» phút này, đột nhiên toàn bá»™ Ä‘á»u biến thành chân tháºt. 
Phó Hồng Tuyết nắm chặt song thá»§, toàn thân Ä‘á»u đã khẩn trương hưng phấn đến run ngưá»i, nhưng ánh mắt hắn lại không chá»›p má»™t cái, chú thị lên bóng ngưá»i trên song cá»a, trong ánh mắt lạnh lùng chợt ngáºp tràn nhiệt tình như má»™t ngá»n lá»a. 
Bóng ngưá»i trên khung cá»a sổ cÅ©ng cảm thấy được nhiệt tình trong mắt Phó Hồng Tuyết, qua má»™t hồi rất lâu, thanh âm má»™ng ảo lại vang lên: 
- Äã mưá»i năm, ngươi còn chưa quên ta sao ? 
Làm sao mà quên được ? Nàng là nữ nhân đầu tiên cá»§a Phó Hồng Tuyết, là ngưá»i hắn trao hết toàn tâm toàn ý, tuy sau này hắn biết nàng đối vá»›i hắn tất cả Ä‘á»u là giả, nhưng hắn đã trao hết, làm sao mà thu hồi vá» ? 
-- Nếu quả mình cÅ©ng trao hết như váºy, mình có thể thu hồi lại được không ? 
Phó xuất cảm tình, giống như đổ nước, chỉ có thể ngừng, chứ vĩnh viễn vô phương thu hồi lại. 
Thân ngưá»i Phó Hồng Tuyết đã không còn run rẩy, đôi mắt nóng bá»ng ngá»n lá»a nhiệt tình cÅ©ng dần dần nguá»™i lạnh, chỉ còn thống khổ. 
Má»™t thứ thống khổ phát ra từ táºn cốt tá»§y thâm sâu. 
Mưá»i năm nay ngưá»i không nguyện gặp lại nhất là nàng, nhưng má»—i cÆ¡n má»™ng lúc ná»a đêm, trong ý tưởng luôn lại là nàng. 
Thúy Bình. 
Cái tên đó như thiên biên phù vân xa xăm, lại có bóng dáng theo đuổi Phó Hồng Tuyết. 
Có qua thống khổ, đương nhiên cÅ©ng có qua khoái lạc, có qua phiá»n não, cÅ©ng có qua Ä‘iá»m máºt, có bao nhiêu lầm ôm ấp Ä‘iá»m máºt ? Bao nhiêu lần vuốt ve ôn nhu ? Tuy tất cả Ä‘á»u đã thành quá khứ, nhưng thứ tình cảm tha thiết khắc cốt ghi tâm, dây má»™ng trói hồn đó, lại như giòi bá» bám dÃnh cốt tá»§y cá»§a hắn, đêm ngày không ngừng gặm đục cốt tá»§y cá»§a hắn. 
Bao nhiêu lần hắn muốn dùng rượu làm chất ma túy cho lòng mình, nhưng quả tháºt có thể say túy lúy sao ? Quả tháºt có thể quên sao ? Nếu vÄ©nh viá»…n quên không được thì sao ? Quên được thì sao ? Nhá»› thì sao ? 
Nhân sinh, đây là nhân sinh sao ? Là ngưá»i cho nên có thể có thống khổ, đó là vì nhân loại là động váºt có tình cảm. 
Chỉ có khi mình chân chÃnh yêu má»™t ngưá»i, má»›i có thể có thống khổ chân chÃnh. 
-- Äó vốn là má»™t thứ bi ai tối cao cá»§a nhân loại. 
Mặt trá»i đã ngã vá» tây, hoàng hôn mù sương vô biên. 
Vạn Mã ÄÆ°á»ng phảng phất bao phá»§ má»™t lá»›p khinh sa, bóng ngưá»i trên khung cá»a sổ phảng phất như trong má»™t bức đồ há»a thá»§y mặc mông lung. 
"Mưá»i năm trước ngươi không nên đến, mưá»i năm sau ngươi cÅ©ng không nên đến". 
Bóng ngưá»i thì thào: 
"Ngươi vì sao còn phải đến đây ?" "Vì sao ?" Phó Hồng Tuyết không biết đã tá»± há»i mình bao nhiêu lần, vì sao còn phải đến đây ? NÆ¡i đây không phải là quê hương cá»§a hắn, cÅ©ng không có thân nhân cá»§a hắn, nÆ¡i đây chỉ có hồi ức. 
Hồi ức thống khổ. 
Hắn đến đây, chỉ vì để nếm hồi ức thống khổ đó sao ? Phó Hồng Tuyết tuyệt đối không thể thừa nháºn. 
Nhưng thừa nháºn thì sao ? Không thừa nháºn thì sao ? 
"Mưá»i năm trước Vạn Mã ÄÆ°á»ng tuy đã bị bá»n ngươi há»§y diệt, nhưng Vạn Mã ÄÆ°á»ng mưá»i năm sau lại vì há»§y diệt bá»n ngươi mà tái xuất hiện". Thanh âm cá»§a nàng tuy cách má»™t song cá»a, lại vẫn khinh nhu: 
"Äi, rá»i khá»i nÆ¡i này nhanh lên, tiểu Phó, tất cả má»i chuyện ở nÆ¡i này ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được". 
Äi ? Mưá»i năm trước bá» Ä‘i, đổi lại mưá»i năm thống khổ. 
Mưá»i năm qua hắn má»›i lãnh há»™i thâm sâu, trên thế gian này ngoại trừ thù háºn ra, còn có má»™t thứ cảm tình còn đáng sợ hÆ¡n cả thù háºn. 
Cái thù háºn làm cho hắn muốn há»§y diệt chỉ bất quá là cừu nhân cá»§a hắn, nhưng thứ cảm tình đó lại làm cho hắn muốn há»§y diệt chÃnh mình, muốn há»§y diệt toàn thế giá»›i. 
Thống khổ mưá»i năm má»›i làm cho hắn biết má»™t chuyện. 
Giữa nam nữ, có câu nói nhất định phải nói ra. 
Mình nếu không nói ra, ngưá»i ta làm sao biết được ? Làm sao minh bạch được ? 
"Mưá»i năm trước ta đã sai má»™t lần". Ãnh mắt cá»§a Phó Hồng Tuyết tuy thống khổ, thanh âm lại rất bình tÄ©nh: 
"Hôm nay ta không muốn sai nữa". 
à tứ của câu nói đó là muốn nói: 
"Mưá»i năm trước, ta đã sai lầm Ä‘uổi nàng Ä‘i, hôm nay ta làm sao lại kêu nàng Ä‘i nữa ? 
- Ngươi không thể ... 
Hiển nhiên nàng cũng biết ý tứ của Phó Hồng Tuyết, cũng biết hắn có thể làm chuyện gì, nhưng nàng đã không còn kịp ngăn trở. 
Song cá»a vừa phá tung, ngưá»i Phó Hồng Tuyết đã vào tá»›i bên trong, nhưng thân pháp cá»§a hắn dù có nhanh tá»›i cỡ nào, cÅ©ng không nhanh bằng Thúy Bình. 
Phó Hồng Tuyết vừa phóng vào, Thúy Bình đã biến mất như quỷ mỵ, trong nơi tiếp tân chỉ còn lưu hạ một hương khà thoang thoảng. 
Nếu quả không có làn hương đó tồn tại, Phó Hồng Tuyết nhất định đã nghÄ© hồi nãy là ảo má»™ng hồi ná»a đêm. 
Ãnh tịch dương xuyên qua song cá»a, lưu luyến trên mặt Phó Hồng Tuyết, giá» phút này hắn đã không còn bi thống nữa, cÅ©ng không kÃch động nữa, mặt hắn lại đã khôi phục lại dáng dấp như băng tuyết trên núi kết thành. 
-- Một thứ băng tuyết không bao giỠdung hóa. 
Äầu hắn cúi thấp, phảng phất Ä‘ang nhìn chá»— nàng đứng hồi nãy, lại phảng phất Ä‘ang trầm tư. 
CÅ©ng đồng thá»i ngay lúc đó, Diệp Khai cÅ©ng Ä‘ang trầm tư. 
Ngưá»i cá»§a chàng tuy đã vỠđến Vạn Mã ÄÆ°á»ng, lại Ä‘ang trầm tư trên nóc nhà. 
Diệp Khai ngồi trên nóc nhà cá»§a Phó Hồng Tuyết, ngồi ká» chá»— ngói bị phá vỡ, song nhãn cá»§a chàng chú thị nhìn lá»— hổng, má»i váºt trong phòng cÅ©ng lá»t vào mắt Diệp Khai. 
Má»™ Dung Minh Châu bị thương đâm trồng trên đất, lúc này đã không còn thấy nữa, trong phòng cÅ©ng đã dá»n dẹp sạch sẽ gá»n gàng, nhìn không ra má»™t chút dấu vết đả đấu, ngoại trừ lá»— hổng trên nóc. 
Thi thể của Mộ Dung Minh Châu đã đi đâu ?Có phải Diệp Khai đã kéo đi ? Nếu quả là Diệp Khai, chàng vì sao lại phải di chuyển thi thể ? Nếu quả không phải, thì là ai ? 
Những vấn đỠđó Phó Hồng Tuyết không thèm liên tưởng, hắn ly khai nÆ¡i tiếp tân, trá»±c tiếp Ä‘i trở vá» phòng, hắn đương nhiên cÅ©ng nhìn thấy trong phòng đã được dá»n dẹp sạch sẽ, thi thể Má»™ Dung Minh Châu đã không còn thấy nữa. 
Hắn cả má»™t chút nhÃu mày cÅ©ng không, ngã mình trên giưá»ng, vừa nằm xuống là nhìn thấy đôi mắt Diệp Khai. 
Diệp Khai từ lỗ hổng nhìn thấy Phó Hồng Tuyết đi vào, thấy hắn nằm, cũng thấy hắn đã thấy mình, nhưng Phó Hồng Tuyết lại cả một chút biểu tình kinh ngạc cũng không có. 
Diệp Khai thực sự không thể không bội phục hắn. 
- Ngươi có phải là ngưá»i không ? 
Diệp Khai không biết từ lúc nào đã nhảy xuống nóc, bước vào qua cá»a, chàng đứng trước giưá»ng nhìn Phó Hồng Tuyết. 
"Ngươi có phải là chó ?" Phó Hồng Tuyết không đáp mà há»i ngược, cÅ©ng chỉ có Phó Hồng Tuyết má»›i có thể dùng dạng câu từ như váºy để hồi đáp. 
"Trong phòng ngươi xảy ra biến hóa lá»›n lao như váºy, thi thể đột nhiên không thấy nữa, ngươi không có má»™t chút kinh ngạc ?" Diệp Khai há»i. 
"Chỉ có chó má»›i có hứng thú vá»›i thi thể". Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m đạm đáp lá»i: 
"Ta cho dù không phải là ngưá»i, cÅ©ng không thể coi là chó". 
"Ngươi nhìn thấy ta trên nóc nhà, biết ta nhất định biết thi thể của Mộ Dung Minh Châu đã đi đâu". Diệp Khai bắt ghế ngồi: 
"Ngươi vì sao lại không há»i ta ?" "Ta biết ngươi sá»›m muá»™n gì cÅ©ng kể, tại sao còn phải há»i ?" Phó Hồng Tuyết đáp. 
"Nếu quả ta không muốn nói cho ngươi biết thì sao ?" Diệp Khai há»i. 
"Váºy thì ta há»i cÅ©ng vô dụng". Phó Hồng Tuyết chợt mỉm cưá»i: 
"Váºy thì ngươi không phải là Diệp Khai". 
Nghe thấy câu đó, Diệp Khai cÅ©ng cưá»i: 
"Xem ra ngươi rất hiểu ta". 
"Hiểu nhau". 
Diệp Khai lại cưá»i cưá»i, móc trong ngá»±c ra má»™t hồ rượu, tháo nút, nhấp má»™t hÆ¡i, hương rượu ngây ngất cả phòng. 
"Sau khi ta rá»i chá»— Tiêu Biệt Ly, chợt nghÄ© có chuyện cần há»i ngươi, nhắm hướng phòng ngươi mà Ä‘i, còn chưa tá»›i phòng ngươi ta đã nghe trong phòng phát ra tiếng động mà không thể là ngươi làm được". Diệp Khai bắt đầu kể: 
"Äó là má»™t tiếng tạt nước, cho nên ta láºp tức phóng lên nóc, vừa lên tá»›i nóc đã phát hiện lá»— hổng này, ta nhìn qua lá»— hổng thấy Công Tôn Äoạn Ä‘ang di chuyển thi thể cá»§a Má»™ Dung Minh Châu". 
"Công Tôn Äoạn ?" Phó Hồng Tuyết ngẩn ngưá»i. 
"Phải". Diệp Khai đáp: 
"Công Tôn Äoạn vừa ra khá»i cá»a, ta đương nhiên theo dõi, nhưng đến ná»a đưá»ng lại nhìn thấy ngươi và má»™t nữ nhân Ä‘i vào phòng cá»§a Mã Phương Linh". 
"Ngươi nhất định nghÄ© không ra nữ nhân đó là ai ?" Phó Hồng Tuyết há»i. 
"Vốn đoán không ra, nhưng đợi đến lúc ta nhìn thấy mặt nàng, ta biết Mã Phương Linh vì sao nhất định phải chết". 
"á»’ ?" Phó Hồng Tuyết há»i: 
"Mã Phương Linh vì sao nhất định phải chết ?" "Bởi vì Mã Phương Linh không chết, Bạch Y Linh vô phương xuất hiện được". Diệp Khai đáp. 
Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai, Ä‘ang đợi chàng giải thÃch. 
"Ngưá»i chết tuy sống lại, nhưng thanh xuân cá»§a ngưá»i sống lại không thể vÄ©nh viá»…n ngưng lưu". Diệp Khai nói: 
"Ngưá»i cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng mưá»i năm trước chỉ còn dư lại Mã Phương Linh má»™t ngưá»i còn sống, trải qua mưá»i năm, tuổi tác Ãt nhiá»u đã lưu hạ má»™t chút dấu vết trên mặt nàng". 
Phó Hồng Tuyết gáºt gáºt đầu đồng ý. 
"Nhưng lần này bá»™ dạng cá»§a bá»n Mã Không Quần lại giống hệt mưá»i năm trước, má»™t chút già nua hÆ¡n cÅ©ng không". Diệp Khai thốt: 
"Sá»± tình muốn giống hệt mưá»i năm trước, Mã Phương Linh tất phải chết, nhưng bá»n há» tuy có thể có những phương pháp sống lại bà máºt mà bá»n ta không biết, lại vô phương làm cho dấu vết năm tháng tiêu tán". 
"Cho nên Mã Phương Linh tất phải chết". Phó Hồng Tuyết nói: 
"Cho nên mới có Bạch Y Linh". 
"Nên là váºy", Diệp Khai thốt: 
"Ngươi và Bạch Y Linh đối thoại, ta không những đã nghe, cũng nhìn thấy ngươi đứng đằng sau lưng nàng bứt tóc của mình quăng dưới đất, còn nói có thể là hung thủ đã làm rớt lại". 
-- Nguyên lai cá»ng tóc rÆ¡i trên kẽ gạch là do Phó Hồng Tuyết tá»± mình bứt bá». 
Hắn sao lại làm như váºy ? Làm váºy có dụng ý gì ? 
"Ta làm váºy có dụng ý gì, ta nghÄ© ngươi nhất định biết". Phó Hồng Tuyết cưá»i nói. 
"Ngươi vừa thấy trong phòng đã được thu tháºp gá»n gàng, đương nhiên biết không thể tìm ra manh mối gì nữa, cho nên ngươi thay hung thá»§ chế tạo ra má»™t bằng chứng". 
Diệp Khai đáp: 
"Ngươi đương nhiên biết bằng chứng đó nhất định truyá»n đến tai hung thá»§, hung thá»§ nhất định lo lắng muốn tiêu diệt chứng cứ, hoặc giả là muốn giết ngươi". 
Diệp Khai cưá»i cưá»i, lại nói: 
- Chỉ cần y có động, ngươi có thể nắm được đuôi của y. 
"Chỉ cần hung thá»§ có trà thông minh như ngươi, cá»ng tóc bạc cá»§a ta đã hy sinh vô Ãch". Phó Hồng Tuyết thở dài. 
"Ngươi an tâm, cho dù y có thông minh đi nữa, cũng nhất định động". Diệp Khai thốt: 
"Bởi vì y không thể mạo hiểm". 
Phó Hồng Tuyết nghÄ© má»™t hồi má»›i há»i: 
- Còn sau đó ? Sau đó ta đi ra hành lang đụng chuyện, ngươi có nhìn thấy gì không ? 
"Ta cũng như ngươi, chỉ nghe thấy thanh âm". Diệp Khai đáp: 
"Ở chỗ ta ẩn mình, chỉ có thể nhìn thấy tình hình trên hành lang, vô phương nhìn thấy bên trong nơi tiếp tân". 
Phó Hồng Tuyết lại lẳng lặng trầm tư. 
Diệp Khai liếc hắn má»™t cái, liá»n nói tiếp: 
- Ngưá»i chết Ä‘á»u có thể sống lại, thanh âm đương nhiên cÅ©ng có thể tương tá»± như váºy. 
"Äó là thanh âm cá»§a nàng". Phó Hồng Tuyết thốt: 
"Ta dám bảo đảm đó là thanh âm của nàng". 
"Cho dù là nàng cÅ©ng được, ngươi có thể làm gì ?" Diệp Khai há»i: 
"Nàng không muốn gặp mặt ngươi, nhất định có ná»—i khổ tâm riêng, ngươi hà tất phải phiá»n lòng ?" "Ai nói ta phiá»n lòng ?" Trên mặt Phó Hồng Tuyết tuy rất bình tÄ©nh, ná»™i tâm lại đã rỉ máu. 
Diệp Khai đương nhiên biết cảm tình trong ná»™i tâm cá»§a hắn, nhưng có thể làm gì đây ? Chuyện cảm tình không phải là chuyện ngưá»i thứ ba có thể trợ giúp, hà huống đó lại là tình cảm khắc cốt ghi tâm. 
Tương giao mưá»i năm, không ai có thể hiểu rõ cảm tình cá»§a Phó Hồng Tuyết bằng chàng, hắn bá» ngoài xem ra có vẻ là ngưá»i rất lãnh đạm, rất cao ngạo, kỳ thá»±c tình cảm còn si mê cuồng nhiệt hÆ¡n hết, khát vá»ng ái tình hÆ¡n hết. 
Từ nhỠđã bị huấn luyện thành má»™t công cụ phục cừu, má»™t thá»i gian dài, hắn đã xây trong thâm tâm má»™t bức tưá»ng ngăn cách, tình cảm cá»§a mình cố nhiên vô phương phát xuất, tình cảm cá»§a ngưá»i ta cÅ©ng căn bản không thể thâm nháºp. 
Cho nên hắn càng lạnh nhạt, càng cao ngạo, tâm của hắn càng lúc càng hư không. 
Tịch mịch khôn tả, hư không khôn tả, đặc biệt đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, nỗi tịch mịch của hắn đơn giản gần muốn phát cuồng. 
Bình thưá»ng hắn cả đêm không chợp mắt được, cho nên mắt thưá»ng trừng to vá»ng nhìn bóng tối vô táºn ngoài song cá»a đến trá»i sáng. 
Hắn cũng rất muốn có thể tìm được bạn lữ hỗ tương kể lể, hỗ tương an ủi, hỗ tương thông hiểu, lại thủy chung không dám đem thứ tình cảm tương tự phó xuất. 
Gần đây hắn thưá»ng hối háºn, hối háºn mình vì sao lại đối vá»›i Thúy Bình tàn nhẫn như váºy, có lẽ hắn thá»§y chung luôn yêu Thúy Bình, có thể hắn lại cá»± tuyệt thừa nháºn. 
Con ngưá»i vì sao luôn luôn đối vá»›i lúc táºn hưởng tình cảm lại không biết trân quý, lại chá» tá»›i lúc thất lạc rồi má»›i tiếc nuối ? 
-- Nỗi thống khổ đó, vốn là nỗi thống khổ thâm thúy cổ xưa nhất của nhân loại. 
Vạn ánh hồng từ ngoài song cá»a bắn vào, phân chia Phó Hồng Tuyết Ä‘ang nằm trên giưá»ng thành hai mặt sáng tối đối chiếu. 
Nhìn hắn, trong mắt Diệp Khai vẩn vÆ¡ má»™t niá»m thống khổ, con ngưá»i trước mắt vốn đáng lẽ không có chút quan hệ vá»›i chàng, vốn có lẽ là má»™t ngưá»i rất bình phàm, rất bình phàm, nhưng do má»™t sá»± Ãch ká»· to lá»›n, do cừu háºn cá»§a Ä‘á»i trước, hắn đã biến thành má»™t công cụ phục cừu cá»§a ngưá»i ta. 
Tuy sau đó Diệp Khai nói ra bà máºt đó, nhưng bất hạnh đã in hằn trong lòng Phó Hồng Tuyết, cho dù Diệp Khai có bồi thưá»ng cách nào Ä‘i nữa, cÅ©ng vô phương vãn hồi ... 
Má»™t ngụm rượu, má»™t ná»a đã lưu nháºp qua cổ há»ng, má»™t ná»a trào ra nÆ¡i khóe miệng. Diệp Khai dùng tay áo chùi miệng rồi má»›i mở miệng, chuyện nói lại không liên quan tá»›i chuyện hành lang. 
"Công Tôn Äoạn vống đáng lẽ là má»™t ngưá»i tÃnh khà nóng nảy, cương liệt, nhưng lần này Công Tôn Äoạn lại không giống váºy". Diệp Khai há»i: 
"Ngươi có cảm thấy như váºy không ?" Phó Hồng Tuyết Ä‘ang lắng nghe. 
"Má»™ Dung Minh Châu chết trong phòng ngươi, y không những không hô hoán, trái lại còn lẳng lặng mang thi thể Ä‘i, dá»n dẹp trong phòng sạch sẽ". Diệp Khai nói tiếp: 
"Còn hồi sá»›m lúc Mã Không Quần chất vấn ngươi, y cả má»™t câu cÅ©ng không nói, tháºm chà sau khi ngươi bị bức ra ngoài động thá»§, Công Tôn Äoạn cÅ©ng không ra". 
Diệp Khai chăm chú nhìn Phó Hồng Tuyết, lại nói tiếp: 
- Những hành vi khác thưá»ng như váºy, ngươi có thể suy luáºn ra cái gì không ? 
"Ta đang lắng nghe". Phó Hồng Tuyết thốt. 
"Vạn Mã ÄÆ°á»ng hôm nay tuyệt không phải đơn thuần chỉ vì muốn giết bá»n ta". 
Diệp Khai thốt: 
"Vạn Mã ÄÆ°á»ng trùng hiện giang hồ, nhất định có má»™t âm mưu càng lá»›n hÆ¡n". 
"Âm mưu ?" Phó Hồng Tuyết há»i: 
"Âm mưu gì ?" Diệp Khai lại uống một ngụm rượu rồi mới đáp: 
- Muốn Vạn Mã ÄÆ°á»ng trùng hiện giang hồ, phải cần bao nhiêu tài lá»±c ? Äừng nói gì bao nhiêu phòng ốc tưá»ng đổ cá»™t xiêu khôi phục lại như xưa ná»™i trong má»™t đêm, lấy bá»n Mã Không Quần mà nói, bá»n chúng tháºt sá»± chết Ä‘i sống lại được sao ? 
Diệp Khai cưá»i cưá»i, lại nói tiếp: 
- Nếu chỉ má»™t mình ngươi thấy, ta cÅ©ng không tin, nhưng cả ta và ngươi nhất định Ä‘á»u thấy rõ đám ngưá»i đó tuyệt không phải là ngưá»i khác giả trang dịch dung, bá»n chúng Ä‘Ãch xác Ä‘á»u là những ngưá»i lúc trước. 
Chàng nói tiếp: 
- Hồi sáng ta đến chá»— Tiêu Biệt Ly, cách nhìn cá»§a y là những ngưá»i chết Ä‘i sống lại đó chịu ảnh hưởng cá»§a ngôi sao chổi má»—i bảy mươi sáu năm xuất hiện má»™t lần. 
- Sao chổi ảnh hưởng ? 
"Y nói trong không gian bá»n ta Ä‘ang cư trú, có má»™t lá»±c lượng thần bà tồn tại, hÆ¡n nữa thứ lá»±c lượng thần bà này lại chịu ảnh hưởng cá»§a sao chổi xuất hiện má»—i bảy mươi sáu năm". Diệp Khai cưá»i nói: 
"Sau đó lá»±c lượng thần bà đó đã thao tác đám ngưá»i chết Ä‘i sống lại". 
Diệp Khai chú thị nhìn hắn: 
- Ngươi có tin không ? 
Phó Hồng Tuyết trầm tư một hồi lâu mới mở miệng: 
- Lá»i nói cá»§a Tiêu Biệt Ly và gã cÅ©ng tương tá»± nhau. 
"Gã ?" Diệp Khai há»i: 
"Gã là ai ?" - Yến Nam Phi. 
"Yến Nam Phi ?" Diệp Khai ngây ngưá»i: 
"Yến Nam Phi ngưá»i tiếp bổng cá»§a Công Tá» VÅ© ?" - Phải. 
"Gã không phải đã chết rồi sao ?" Diệp Khai há»i: 
"Năm năm trước gã đã chết dưới đao của ngươi mà". 
"Bao nhiêu ngưá»i cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng Ä‘á»u có thể đồng thá»i sống lại, hà huống chỉ có má»™t Yến Nam Phi". Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m đạm đáp lá»i. 
- Ngươi gặp gã khi nào ? Gã nói những gì ? 
Phó Hồng Tuyết đem chuyện sau khi trở vỠphòng, nghe thấy tiếng ca, truy đuổi ra ngoài đến gò đất nhìn thấy hiện tượng quái dị, sau đó Yến Nam Phi xuất hiện, giảng giải những chuyện quỷ bà đó ... 
Ãnh dương dần dần lặn chìm phương tây, mặt đất má»™t dãy mênh mông bát ngát, xa xa thấp thoáng vài ngá»n đèn lấp lóe. 
Vì sao sáng nhất khung trá»i phương bắc cÅ©ng đã nhấp nháy. 
Äèn trong phòng Phó Hồng Tuyết còn chưa thắp, bá»n há» hai ngưá»i chìm mình trong bóng tối. 
Nghe lá»i tá»± thuáºt cá»§a Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai hãm nháºp mình trong trầm tư, chàng nhÃu mày, đồng tá» xa xăm, từ từ ngưng kết má»™t luồng ánh sáng. 
Phó Hồng Tuyết nói dứt lá»i, chỉ tÄ©nh lặng nhìn Diệp Khai, hắn đợi Diệp Khai đưa kết luáºn cá nhân. 
Không biết bao lâu sau, sau khi luồng ánh sáng từ trong tròng mắt cá»§a Diệp Khai phát ra đã tiêu tán, chàng má»›i chầm cháºm nâng hồ rượu, nhấp má»™t ngụm, rồi má»›i nói: 
- Từ gò đất bắn ra những tia sáng, ngưng kết thành má»™t Yến Nam Phi, những chuyện đó nếu không phải táºn mắt chứng kiến, ai cÅ©ng không tin được. 
"Ta táºn mắt chứng kiến còn không dám tin, hà huống là nghe". Phó Hồng Tuyết thốt. 
- NÆ¡i bá»n ta cư trú, còn có má»™t thế giá»›i khác tồn tại, lối nói đó và lá»i nói cá»§a Tiêu Biệt Ly rằng có má»™t thứ lá»±c lượng thần bà tồn tại Ä‘á»u tương tá»± nhau. 
Diệp Khai cưá»i cưá»i. 
"Theo Yến Nam Phi nói, ngưá»i muốn tiến nháºp Äệ Tứ Thế Giá»›i, tất trước tiên phải chết má»›i có thể tiến nháºp". Phó Hồng Tuyết nói: 
"à tứ đó là muốn nói, ngưá»i trong Äệ Tứ Thế Giá»›i Ä‘á»u là ngưá»i chết Ä‘i sống lại". 
"Giống như bá»n Mã Không Quần ?" Diệp Khai lại uống má»™t ngụm rượu: 
"Xem ra bá»n ta chỉ còn nước tiếp nháºn sá»± tháºt đó". 
- Sá»± tháºt gì ? 
"Trong u minh có má»™t lá»±c lượng thần bà tồn tại, và giữa không gian bá»n ta cư trú có Äệ Tứ Thế Giá»›i tồn tại". Diệp Khai cưá»i há»i: 
"Nếu không còn có lý do nào tốt hÆ¡n để giải thÃch má»i chuyện mà bá»n ta đụng phải ?" Xem ra đó đại khái là kết luáºn duy nhất tốt nhất trước mắt. 
Diệp Khai nhìn bầu trá»i ngoài song cá»a, trá»i đã tối, đã tá»›i giỠăn tối, cÅ©ng là giây phúc Bạch Y Linh muốn gặp mặt má»i ngưá»i. 
"Bữa ăn tối nay, không biết Mã Không Quần có kế mưu gì mới ?" Diệp Khai đứng lên: 
"Chiếu theo tình hình sau giá» ngá» mà nhìn, ngưá»i Bạch Y Linh tuyển chá»n tất phải là ngươi". 
Nói còn chưa dứt lá»i, Diệp Khai đã mau chân bước ra ngoài, chàng tin sắc mặt cá»§a Phó Hồng Tuyết hiện tại nhất định rất khó nhìn. Hắn cởi mở vá»›i bất kỳ chuyện cưá»i nào, duy độc nhất không thể nói đến chuyện giữa nam nữ. 
Nhìn bóng hình Diệp Khai tan biến ngoài cá»a, Phó Hồng Tuyết thở dài nhè nhẹ, lẩm bẩm: 
- Ngươi sai rồi, ta nếu quả không chịu đựng được trò cưá»i đó, ta còn có thể sống tá»›i bây giá» sao ? 
"Ngươi cÅ©ng sai". Mặt Diệp Khai chợt xuất hiện ngay cá»a, chàng cưá»i thốt: 
"Ngươi lẽ nào không cảm thấy cái gò đất đó là chìa khóa cho tất cả má»i bà máºt ? 
Hết hồi 6. 
 
 
  
 
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
 Hồi 7 
Ngưá»i Nhá» Be Bé  
 
 
  
 
 
Bữa ăn tối tiến hành tại chÃnh sảnh cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng. 
ChÃn ngưá»i vây quanh má»™t cái bàn tròn lá»›n, lo việc hầu cáºn còn có hai ba chục ngưá»i, đồ ăn trên bàn không quá nhiá»u, đại khái chỉ có bảy tám món -- má»—i lần Ä‘em lên bảy tám món. 
Äồ ăn đương nhiên Ä‘á»u là đồ ăn vùng quan ngoại, má»—i má»™t món Ä‘á»u rất hạp khẩu vị, nhưng thứ làm cho Diệp Khai cảm thấy hứng thú nhất là má»™t nồi canh trên há»a lò giữa bàn. 
Trong nồi chỉ có gà ta chặt từng miếng, thêm vào rượu mạnh thuần gốc Biên Thành, nấu sôi lên, rượu mạnh trong nồi cũng bốc hơi cháy phừng phừng. 
Äại khái cháy cỡ má»™t tuần trà, ngá»n lá»a tá»± động tắt, lúc đó rượu mạnh trong nồi đã không còn độ nóng cá»§a rượu, nhưng vẫn còn vị nồng cá»§a rượu, húp thoải mái mát miệng, thịt gà đương nhiên ngon không cách nào tả được, chỉ nên mau mau gắp má»™t đũa ! 
“Äây là thứ đồ ăn gì váºy ?†Diệp Khai húp má»™t chén canh, ngạc nhiên há»i. 
Mã Không Quần cưá»i cưá»i đáp: 
- Äây là món ăn danh tiếng ở Biên Thành, gá»i là “gà hấp rượuâ€. 
“Gà hấp rượu ?†Diệp Khai ngẫm nghÄ©, cưá»i má»™t tiếng: 
“Äây quả tháºt rất xứng đáng vá»›i cái tên gà hấp rượúâ€. 
Diệp Khai lại múc thêm má»™t chén, má»™t đằng húp, má»™t đằng há»i: 
- Ông nói đây là món đồ ăn nổi tiếng vùng Biên Thành, sao trước đây tôi chưa bao giỠăn qua ? 
“Ngươi trước đây đã đến Biên Thành từ khi nào ?†Hoa Mãn Thiên chợt mở miệng há»i. 
“Mưá»i năm trướcâ€. Diệp Khai cưá»i đáp. 
“Không trách ngươi không được ănâ€. Hoa Mãn Thiên cưá»i nói: 
“Món ăn này là từ bảy năm trước, Tam lão bản cá»§a bá»n ta lúc nhàn rá»—i giết thá»i giá» má»›i lá»™ng xuất làm raâ€. 
- Bảy năm trước ? 
“Năm đó mùa đông đặc biệt lạnh, ăn cái gì cÅ©ng Ä‘á»u không ấm ngưá»i được, uống rượu đương nhiên là có thể ấm ngưá»i, nhưng uống nhiá»u quá lại sayâ€. Mã Không Quần đắc ý đáp: 
“Cho nên ta nghÄ©, nếu quả Ä‘em rượu mạnh và thịt gà bá» chung hấp má»™t chá»—, vừa có thể không quá say, lại có thể ấm bụngâ€. 
“Cho nên ông đã thà nghiệm ?†Diệp Khai há»i. 
“Cho nên má»›i có món gà hấp rượú cá»§a ngày nayâ€. Mã Không Quần đáp. 
“Món đồ ăn ngon như vầy, Má»™ Dung huynh tháºt không có phước pháºn nếm qua sao ?†Diệp Khai Ä‘iá»m đạm thốt: 
“Thịnh yến đêm nay, Má»™ Dung Minh Châu tại sao không tham gia ?†Công Tôn Äoạn nãy giá» má»™t má»±c trầm mặc chợt mở miệng đáp: 
- Gã hồi quá ngỠđã nháºn được tin nhà phải vá» gấp. 
“Gã nếu quả có ở đây, nhất định cÅ©ng khen món ăn này không ngá»›tâ€. Diệp Khai len lén liếc Phó Hồng Tuyết má»™t cái. 
Phó Hồng Tuyết không có má»™t chút biểu tình gì, hắn vẫn lạnh lùng ăn uống, bất quá khóe mắt cá»§a hắn hữu ý hay vô ý lại vá»ng vá» phÃa Mã Không Quần. 
Mã Không Quần lại Ä‘ang nhìn Công Tôn Äoạn, trên mặt thoáng vẻ giáºn: 
- Có chuyện đó sao lại không báo cho ta biết ? 
“Äó là lúc Tam lão bản Ä‘ang ngá»§ trưaâ€. Công Tôn Äoạn cúi đầu: 
“Tôi hồi nãy cÅ©ng hÆ¡i báºn bịu, cho nên quên Ä‘iâ€. 
“Ta hy vá»ng lần sau không có chuyện như váºy xảy ra nữaâ€. Mã Không Quần thốt. 
- Tuyệt không có. 
Mã Không Quần lại nhìn Công Tôn Äoạn má»™t cái, nâng chén cưá»i má»i má»c má»i ngưá»i: 
- Thiếu mất một Mộ Dung Minh Châu, đối với các vị mà nói, có khi không phải là một chuyện không đáng cao hứng. 
"Äối vá»›i ta lại không có ảnh hưởng gì". Lạc Lạc SÆ¡n cưá»i nói: 
"Niên kỷ của ta đã lớn, còn có gì để cạnh tranh". 
"Ngưá»i trẻ tuổi tuy tuấn tú, nhưng kinh tế không ổn định !" Bạch Y Linh đột nhiên cưá»i thốt. 
"á»’, có váºy sao ?" Mặt mày Lạc Lạc SÆ¡n xem chừng chợt ngá»i sáng. 
"Xem ra ngưá»i trẻ tuổi nên ná»— lá»±c hÆ¡n nữa". Diệp Khai cưá»i cưá»i nhìn Bạch Y Linh: 
"Nếu không thì vài năm nữa, má»—i má»™t tiểu thư Ä‘á»u có ý tưởng giống vá»›i Bạch đại tiểu thư, thì bá»n tôi không khá»i thảm não". 
"Vốn nên như váºy". Bạch Y Linh thốt: 
"Ngưá»i trẻ tuổi thá»i nay ngoại trừ tranh cưá»ng hiếu thắng ra, cÆ¡ hồ đã gần như không có gì tốt đẹp". 
"Nhưng nếu không phải vì những ngưá»i trẻ tuổi tranh cưá»ng hiếu thắng, đương kim giang hồ không biết đã thành cái gì ?" Diệp Khai cưá»i há»i: 
"Nàng nói có phải không ?" "Không cần biết là trẻ hay già, Ä‘á»u có chá»— tốt cá»§a bá»n há»". Mã Không Quần nâng chén: 
"Má»i, má»i ngưá»i chung vui má»™t chén !" Vừa nghe đến chuyện cạn chén, vui nhất là Lạc Lạc SÆ¡n, chỉ tiếc má»™t chén vừa cạn, lão đại khái đã muốn say té, ngay lúc đó, lão chợt nghe bên ngoài cá»a truyá»n vào má»™t tiếng địch du dương. 
Tiếng địch nhu mỹ du dương, khúc Ä‘iệu triá»n miên trắc ẩn, bất tri bất giác đã làm mê man cả sảnh đưá»ng, cÅ©ng làm cho tâm lý má»i ngưá»i say sưa ngây ngất. 
Äôi mắt say sưa cá»§a Lạc Lạc SÆ¡n mông lung nhìn ra ngoài cá»a, hai ngưá»i lần theo tiếng địch từ bóng tối bên ngoài tiến vào, là hai ngưá»i lùn be bé. 
Hai ngưá»i rất thấp, rất bé. 
Má»™t tiểu lão đầu be bé, má»™t tiểu lão thái thái be bé, mặt be bé, mÅ©i be bé, miệng be bé, bạch ngá»c địch be bé. 
Diệp Khai chưa từng thấy ngưá»i bé như váºy, trên thân mình vô luáºn là chá»— nào cÅ©ng Ä‘á»u nhá» hÆ¡n ngưá»i bình thưá»ng má»™t ná»a. 
Nhưng thân hình bá»n há» lại rất cân xứng, tuyệt không có chút gì xú láºu kỳ quái. 
Tiểu lão đầu tóc tai bạc trắng, diện mạo nhân từ, tiểu lão thái thái my thanh mục tú, ôn nhu nhàn tÄ©nh, ôm trong tay má»™t cây bạch ngá»c địch. 
Vô luáºn là ai Ä‘á»u không thể không thừa nháºn hai ngưá»i này là má»™t đôi thiên tạo địa thiết, phối hợp xứng đôi. 
Không ai mở miệng, Diệp Khai cÅ©ng không, vô luáºn là ai Ä‘á»u lắng nghe tiếng địch đó, nhìn xem bá»™ dạng hai ngưá»i đó, Ä‘á»u ngây ngưá»i im lặng. 
Chỉ có Bạch Y Linh là ngoại lệ, nàng vừa nhìn thấy hai ngưá»i bước vào, trên mặt láºp tức lá»™ xuất nụ cưá»i như hoa nở. 
- Lão tiên sinh, lão thái thái, các ngưá»i sao lại đến đây ? 
"Bá»n ta đương nhiên nhất định phải đến". Tiểu lão đầu cưá»i nheo mắt nhìn nàng: 
"Äây là đại sá»± cá»§a ngươi, bá»n ta làm sao mà không thể đến chứ ?" Äại sá»± ? Äại sá»± cá»§a Bạch Y Linh ? Hai ngưá»i đó có lẽ nào vì chuyện Bạch Y Linh chá»n trượng phu mà đến ? Có lẽ nào tiểu lão đầu be bé đó cÅ©ng muốn đến cạnh tranh ? 
Mã Không Quần chợt đứng dáºy, chợt cung cung kÃnh kÃnh hướng vá» phÃa tiểu lão đầu cung thân hành lá»…. 
Tiểu lão đầu phảng phất rất kinh dị: 
- Ta chỉ bất quá là má»™t lão đầu tá» bình dung lão há»§, các hạ tại sao lại Ä‘a lá»… như váºy ? 
Sắc mặt Mã Không Quần càng cung kÃnh: 
- Gặp được Phong lão tiá»n bối, ai lại dám vô lá»… ? 
Ãnh mắt Diệp Khai chợt phát sáng, thất kinh nhìn tiểu lão đầu. 
"Phong lão tiá»n bối ?" Thanh âm cá»§a Diệp Khai cÅ©ng ngáºp tràn ná»—i kinh ngạc: 
"Ông có phải là Thiên Lý Phi Vân, Vạn Lý Tróc Nguyệt, Thần Xảo Vô Ảnh Truy Phong Tẩu, Phong lão gia tỠ? 
Tiểu lão đầu mỉm cưá»i gáºt đầu. 
Diệp Khai lại nhìn vá» phÃa tiểu lão thái thái cầm bạch ngá»c địch: 
- Phong Tẩu Nguyệt Bà, hình ảnh bất ly, vị này đương nhiên là Nguyệt Bà Bà danh vang thiên hạ. 
"NghÄ© không ra vị trẻ tuổi này lại có kiến thức dồi dào như váºy". Nguyệt Bà Bà cưá»i từ tốn. 
"Hai vị tiá»n bối không ở Bạn Nguyệt tiểu lâu hưởng phước, quá bá»™ đến nÆ¡i cùng hoang chi địa này làm gì ?" Mã Không Quần cưá»i há»i. 
"Tam lão bản đêm nay má»i má»c tụ há»™i, tại sao váºy ?" Truy Phong Tẩu nhìn lão cưá»i ha hả: 
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vì hôn sá»± cá»§a Bạch đại tiểu thư". 
Mã Không Quần ngây ngưá»i: 
- Các ngưá»i làm sao mà biết váºy ? 
"Bá»n ta đương nhiên biết". Truy Phong Tẩu cưá»i đắc ý: 
"Chuyện đó bá»n ta làm sao mà không biết được ? Ngươi nói có phải không, Bạch đại tiểu thư ?" "Chuyện nhá» như váºy, nghÄ© không ra cÅ©ng kinh động đến hai vị". Bạch Y Linh cưá»i thốt. 
Mã Không Quần thất kinh nhìn Bạch Y Linh: 
- Linh nhi, ngươi làm sao mà biết được hai vị lão tiá»n bối này ? 
"Lão là bạn cá» cá»§a Vương lão bá". Bạch Y Linh cưá»i đáp: 
"Lúc tôi trú ở chá»— Vương lão bá, bá»n há» vẫn thưá»ng dạy tôi đánh cá»". 
"Bạn cá» gì ? Bá»n ta chỉ bất quá là ngưá»i hầu cá»§a lão ta". Nguyệt Bà Bà cưá»i thốt. 
Ngưá»i hầu ? Lão tiá»n bối gần như là nhân váºt thần thoại này không ngá» lại là ngưá»i hầu cá»§a ngưá»i ta ? Váºy vị Vương lão bá đáng sợ đó là ai ? Có thể có ngưá»i hầu như Truy Phong Tẩu và Nguyệt Bà Bà, vị Vương lão bá đó thần thánh tá»›i mức nào ? Diệp Khai tháºt sá»± kinh hãi cá»±c kỳ, cả Phó Hồng Tuyết luôn luôn trầm tÄ©nh cÅ©ng đã động dung. 
"Có phải Vương lão bá kêu các ngưá»i tá»›i ?" Bạch Y Linh cưá»i càng khả ái. 
"Trừ lão ta ra, còn có ai có thể sai bá»n già ta Ä‘i xa như vầy ?" Truy Phong Tẩu đáp: 
"Bất quá cho dù lão không nói, bá»n ta cÅ©ng đến, vì ngươi là tiểu khả áà cá»§a bá»n ta". 
"Từ lúc ngươi Ä‘i, ở đó xem chừng thiêu thiếu má»™t cái gì đó". Nguyệt Bà Bà cưá»i nói: 
"Lông mày cá»§a hai ngưá»i bá»n há» chừng như đâu lại kết dÃnh, nhÃu mày đánh cá» cả ngày, vừa nhấc con cá» lên má»™t cái, bất động giữa không trung cả ná»a ngày không đặt xuống, hai ngưá»i tuy Ä‘ang đánh cá» mà lại phảng phất chỉ toàn thở dài". 
"Bà cÅ©ng váºy". Truy Phong Tẩu thốt: 
"Trốn trong phòng cả ngày, địch cũng không thổi, hai mắt đỠngầu". 
Hai ngưá»i dó niên ká»· Ä‘á»u đã trên trăm tuổi, lúc nói chuyện lại không khác gì hài tá», ngưá»i ta nghe được tháºt sá»± có cảm giác lý thú cá»±c kỳ. 
Nhưng Diệp Khai biết, hai ngưá»i đó tháºt sá»± là ngưá»i "rất không lý thú", xa xưa thá»i cha mẹ Diệp Khai còn chưa luyến ái, hai ngưá»i bá»n hỠđã là nhân váºt phong vân trên giang hồ. 
Sá»± cố chấp cá»§a Truy Phong Tẩu, sá»± ngang tàng cá»§a Nguyệt Bà Bà, cÅ©ng đáng sợ như võ công cá»§a bá»n há». 
TÃnh ngang tàng cá»§a Nguyệt Bà Bà mà nổi lên, cho dù bà ta có muốn hái sao trên trá»i, bà ta cÅ©ng phải làm cho được, Truy Phong Tẩu nếu quả muốn mình phải chết không thể sống, mình cho dù có trốn dưới giưá»ng Thiên Hoàng lão tá», lão cÅ©ng không thể không giết mình. 
Hai ngưá»i đột nhiên xuất hiện ở đây, lại thân thiết vá»›i Bạch Y Linh như váºy, Diệp Khai có cảm giác chuyện này càng lúc càng lý thú. 
Nguyệt Bà Bà phảng phất cũng cảm thấy Diệp Khai rất lý thú, đôi mắt be bé của bà ta lúc này đang nhìn chàng chăm chú. 
Diệp Khai chưa bao giá» có cảm giác để nữ nhân nhìn là chuyện không tốt, nhưng hiện tại nếu quả có cái lá»—, bảo đảm chàng nhất định chui vào láºp tức. 
Truy Phong Tẩu cÅ©ng nhìn, mục quang cá»§a lão bén nhá»n quét qua mặt má»—i má»™t ngưá»i, cuối cùng thị tuyến dừng lại trên mặt Diệp Khai. 
Nếu quả để Diệp Khai nói coi cái gì còn làm cho mình ngượng nghịu hÆ¡n cả bị má»™t nữ nhân nhìn mình chằm chằm, chàng nhất định nói là đồng thá»i để hai tiểu lão nhân be bé đó nhìn chằm chằm. 
Diệp Khai bị nhìn đến mức cả thân lẫn hồn không còn thấy thoải mái, chợt nghe Nguyệt Bà Bà há»i: 
- Linh nhi be bé, hôm nay bao nhiêu nam nhân ở đây, có phải có má»™t ngưá»i có thể trở thành trượng phu cá»§a ngươi ? 
"Tôi ..." Bạch Y Linh không ngỠcũng có thể đỠmặt, không ngỠcũng có thể ngượng nghịu cúi đầu. 
"Phong lão đầu, ngươi xem Linh nhi be bé cá»§a bá»n ta kìa, không ngá» cÅ©ng có lúc đỠmặt". Nguyệt Bà Bà cưá»i thốt. 
"Con gái nhà ngưá»i ta còn nhá» !" Truy Phong Tẩu cưá»i cưá»i: 
"Äâu giống như ngươi, da mặt đại pháo phá không nổi !" "à cá»§a ngươi muốn nói ta không nhạy cảm ?" Nguyệt Bà Bà cố ý nghênh mặt. 
Truy Phong Tẩu liá»n giả bá»™ ngây thÆ¡: 
"à cá»§a ta là nói bà là mỹ nhân, mỹ nhân thông thưá»ng Ä‘á»u không đỠmặt". 
Lá»i nịnh bợ, không cần biết là ngưá»i trẻ hay gần chết, Ä‘á»u thÃch nghe, cho nên tâm tình cá»§a Nguyệt Bà Bà liá»n hết giáºn dữ. 
Lúc đó Truy Phong Tẩu đứng che trước mặt Nguyệt Bà Bà, vá»™i làm mặt quá»· vá»›i Bạch Y Linh, nàng cÅ©ng làm mặt quá»· hồi trả, mục quang hai ngưá»i đụng nhau đã thay từ ngữ giúp hai ngưá»i há»™i ý mỉm cưá»i. 
Diệp Khai cÅ©ng cưá»i, chàng cưá»i Nguyệt Bà Bà rõ ràng nhìn thấy cỠđộng cá»§a hai ngưá»i bá»n há», nhưng lại giả như không thấy. 
-- Äó vốn là chuyện làm chồng vợ nên đạt tá»›i, có những chuyện nhắm má»™t con mắt còn hay hÆ¡n là không nhượng bá»™. 
Nguyệt Bà Bà không còn nghi ngá» gì nữa rất hiểu rõ đạo lý đó, cho nên bà ta má»›i giả bá»™ không nhìn thấy động tác cá»§a bá»n há», đợi qua má»™t lúc sau má»›i ngẩng đầu lên, má»›i nói: 
"Linh nhi be bé, không cần biết ngươi chá»n ai, bá»n già ta hai ngưá»i má»™t cá»a ải này, hắn không qua không được". Nguyệt Bà Bà lại vừa cưá»i vừa nói: 
"Bất quá bá»n ta không làm khó gì hắn, chỉ thá» nghiệm ba cá»a nho nhá»". 
"Ba cá»a ?" Bạch Y Linh phảng phất còn áy náy hÆ¡n cả chuyện ngưá»i chồng tương lai cá»§a nàng: 
"Ba cá»a gì ?" "Cá»a đầu đương nhiên là ngoại hình". Nguyệt Bà Bà cưá»i đáp: 
"Còn cá»a thứ hai ? 
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là do lão đầu tá» cá»§a ta khảo nghiệm võ công cá»§a hắn". 
Bà ta ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp: 
- Cá»a thứ ba đương nhiên là do lão thái bà ta lược tráºn. 
- Cá»a thứ ba là gì ? 
"Kiểm tra thân thể". Nguyệt Bà Bà đáp. 
"Kiểm tra thân thể ?" Bạch Y Linh ngẩn ngưá»i: 
"Cách kiểm tra là gì ?" "Thoát y". Nguyệt Bà Bà đáp: 
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thoát y ! Nếu không thân thể làm sao mà kiểm tra ?" "Thoát y ?" Lần này Bạch Y Linh cÅ©ng giáºt mình: 
"Kêu hắn cởi hết y phục, để cho bà kiểm tra ?" "Phải". Nguyệt Bà Bà mặt vẫn nghiêm nghị. 
"Có thể ... có thể hắn chịu thoát y, bà ... bà làm sao mà kiểm tra ?" Bạch Y Linh không biết dùng từ ngữ gì để đặt câu. 
"Từng tấc từng tấc mà kiểm tra". Nguyệt Bà Bà đáp: 
"Nếu không ta làm sao biết hắn có bệnh gì không ?" Má»™t nam nhân thoát hết y phục, để má»™t nữ nhân đến kiểm tra, cho dù nữ nhân đó tuổi tác đã quá trăm, nhưng bà ta chung quy cÅ©ng là nữ nhân, chuyện đó bất cứ ai Ä‘á»u không khá»i có ý tứ ngượng nghịu. 
Lá»i nói cá»§a Nguyệt Bà Bà làm cho má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u giáºt mình má»™t cái, đặc biệt là Diệp Khai, bởi vì mục quang cá»§a Nguyệt Bà Bà hiện tại phảng phất như đôi bàn tay linh xảo Ä‘ang lá»™t trần quần áo bá»n há». 
Bà ta phảng phất đã nháºn định Diệp Khai là trượng phu cá»§a Bạch Y Linh, cho nên trong mục quang đã ngáºp tràn ý vị muốn kiểm tra. 
Diệp Khai khó nhá»c lắm má»›i chịu đựng ná»—i đến lúc thị tuyến cá»§a Nguyệ t Bà Bà rá»i khá»i mặt chàng, thở phào má»™t hÆ¡i, sau đó chàng nghe Nguyệt Bà Bà há»i Bạch Y Linh: 
- Linh nhi be bé, ngươi đã chá»n vị nào ? 
Bạch Y Linh má»™t má»±c cúi đầu, mặt đỠhồng, lẳng lặng ngồi đó, xem chừng bá»™ dạng rất ngượng ngùng, nhưng khóe miệng đã không khá»i hé nở vẻ hoan hỉ, nụ cưá»i cá»§a nàng giống như con tiểu hồ ly vừa bắt được cả đàn gà. 
Nàng tháºt ra thÃch ai ? Nàng tuyển chá»n ngưá»i nào ? Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn nàng, cả Phó Hồng Tuyết lúc bình thưá»ng trầm mặc áºm ừ cÅ©ng nhịn không được muốn nhìn cho ra nàng muốn chá»n ai ? Lạc Lạc SÆ¡n hồi nãy phảng phất đã say, hiện giá» lại chợt tỉnh táo như gần chết, trong đôi mắt lão dâng trào nhiệt khà cá»§a ngưá»i trẻ tuổi. 
Nguyệt Bà Bà nhìn Bạch Y Linh không nói tiếng nào, lại há»i lần nữa: 
- Nói đi ! Linh nhi be bé. 
Bạch Y Linh càng cúi thấp đầu, mặt càng đỠá»ng, coi bá»™ rất mắc cỡ, lại trông rất đáng thương, tốn cả ná»a ngày má»›i ấp úng "ừm" má»™t tiếng, nhẹ đến mức giống như nói bằng mÅ©i. 
Nhưng má»™t tiếng nhè nhẹ đó lại đã làm cho tâm tình Lạc Lạc SÆ¡n gần như gục ngã, toàn thân má»m nhÅ©n, gần gục thẳng trên bàn. 
"Là ai ?" Nguyệt Bà Bà há»i. 
Mã Không Quần luôn ngồi bên cạnh mỉm cưá»i chợt mở miệng: 
- Linh nhi còn chần chá» chưa nói ra là có nguyên nhân, ta đại khái có thể biết chút Ãt. 
"Nguyên nhân gì ?" Nguyệt Bà Bà há»i. 
"Nàng sợ ngưá»i được nàng tuyển lại không đáp ứng". Mã Không Quần cưá»i đáp. 
"Ai không chịu ?" "Vạn nhất có ngưá»i không chịu ?" Mã Không Quần há»i. 
"Ai không chịu, không đáp ứng, bá»n ta giết hắn". Truy Phong Tẩu ngưng cưá»i, mục quang quét qua mặt từng ngưá»i: 
"Lá»i nói cá»§a ta, các vị đại khái đã nghe rõ chứ ?" Äiá»u kiện tốt như váºy, ngưá»i chống lưng tốt như váºy, ngưá»i lại đẹp cá»±c kỳ, còn có ai không chịu ? Diệp Khai biết có má»™t ngưá»i nhất định không chịu đáp ứng, bởi vì chàng đã nhìn thấy ngưá»i đó đứng dáºy. 
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đứng dáºy, không nói tiếng nào quay mình bá» Ä‘i. 
Nguyệt Bà Bà biến sắc: 
- Ngươi muốn làm gì ? 
Phó Hồng Tuyết tuy dừng chân, đầu lại không quay lại, chỉ lãnh đạm nói ba chữ: 
- Äêm đã khuya. 
Nói dứt lá»i, hắn lại dùng bá»™ pháp kỳ quái đặc biệt Ä‘i vá» phÃa cá»a. 
Mục quang cá»§a Nguyệt Bà Bà lá»™ xuất vẻ tàn độc, ngưá»i Truy Phong Tẩu đã phóng đến cá»a, chặn đưá»ng Phó Hồng Tuyết. 
Äêm đã khuya, đã đến lúc Ä‘i ngá»§, cÅ©ng là ý không chịu đáp ứng, Phó Hồng Tuyết tuy không nói ra, nhưng má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u hiểu ý tứ cá»§a hắn, Truy Phong Tẩu càng hiểu rõ hÆ¡n ai. 
Lão chặn ngay cá»a, đôi mắt be bé tuy không phát xuất những tia tàn độc như Nguyệt Bà Bà, lại đã dâng tràn sát khÃ. 
Cá»a bị chặn, Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước dừng lại, đôi mắt lãnh đạm cá»§a hắn lại vẫn Ä‘eo theo vẻ tịch mịch vô biên, lạnh lùng nghênh đón mục quang cá»§a Truy Phong Tẩu. 
Äại sảnh im lìm tÄ©nh lặng đột ngá»™t, vốn tràn đầy không khà hoan lạc, trong phút chốc đã biến thành chiến trưá»ng sát khà đằng đằng. 
Dưới tình hình này, Mã Không Quần đáng lẽ có trách nhiệm phải dàn xếp chuyện tranh cãi, ngược lại, Diệp Khai lại phát hiện lão Ä‘ang cưá»i cưá»i ngồi yên, má»™t chút ý tứ khuyên can cÅ©ng không có. 
Phó Hồng Tuyết tuy bất động đứng đó, gân xanh trên tả thủ của hắn đã vồng lên, trong ánh mắc tịch mịch lạnh lùng lại phất lên một nỗi thống khổ, một nỗi thống khổ cổ xưa sâu sắc. 
Mắt Truy Phong Tẩu lá»™ sát cÆ¡, mặt lại cưá»i tươi: 
- Các hạ có phải muốn đi ngủ ? 
"Phải". Chỉ đơn giản một chữ hồi đáp. 
"Muốn ngá»§ là không chịu đáp ứng ?" Truy Phong Tẩu lại há»i. 
Lần này Phó Hồng Tuyết không hồi đáp. 
-- Có lúc không hồi đáp là mặc nháºn. 
Truy Phong Tẩu hiểu, cho nên lão không những mắt lá»™ sát khÃ, cả thân thể Ä‘á»u bao bá»c má»™t thứ sát khà vô hình. 
Nói đã nói rồi, can qua còn chưa động. 
Ngưá»i lại đã động. 
Diệp Khai đột nhiên cưá»i cưá»i đứng ká» bên Truy Phong Tẩu và Phó Hồng Tuyết: 
- Äây là chuyện trá»ng đại, ta nghÄ© cả đại tiểu thư cÅ©ng nhất thá»i vô phương quyết định, giá» này đã khuya, má»i ngưá»i sao không Ä‘i nghỉ má»™t đêm, có thể sáng hôm sau đại tiểu thư sẽ có quyết định ? 
Truy Phong Tẩu quay đầu nhìn Diệp Khai, lại không nhìn mặt chàng, mà nhìn phương vị đứng cá»§a chàng, nhìn má»™t hồi, đột nhiên mỉm cưá»i: 
- ÄÆ°á»£c, được, ngưá»i trẻ tuổi thá»i nay quả nhiên có chá»— cuồng ngạo cá»§a hắn. 
- Không dám. 
Diệp Khai xem ra tuy tùy tùy tiện tiện đứng ở đó, nhưng nÆ¡i đó lại không còn nghi ngá» gì nữa đã ngăn trở công lá»™ cá»§a Truy Phong Tẩu, cÅ©ng có thể phòng ngá»± Nguyệt Bà Bà công kÃch. 
Vừa nhìn thấy chàng ưỡn ngá»±c bước lên, trong mắt Nguyệt Bà Bà đã lá»™ xuất vẻ tiếc nuối, bà ta chợt thở dài dứng dáºy. 
"Trẻ ngưá»i non dạ, còn nhiá»u cái nghÄ© không ra". Nguyệt Bà Bà Ä‘iá»m đạm thốt: 
"Chẳng trách ngưá»i thá»i nay Ä‘á»u sống không lâu". 
Bà ta tuy chỉ đứng lên, ngưá»i có kinh nghiệm lại nhất định nhìn ra bà ta đã phá vỡ bá»™ vị mà Diệp Khai phong bế. 
Bà ta vừa đứng lên, ngưá»i Diệp Khai không động Ä‘áºy, ngón trá», ngón cái, và ngón giữa cá»§a bàn tay trái lại đã động ba lần. 
Chỉ động ba lần thôi, mục quang của Nguyệt Bà Bà lại đã lộ xuất vẻ kinh hãi. 
Xem chừng tùy ý phẩy ba cái, lại còn lợi hại hơn cả một kiếm trà mệnh của đại kiếm khách đương đại. 
Lối giao thủ vô hình đó, cũng chỉ có những cao thủ như Truy Phong Tẩu và Nguyệt Bà Bà mới nhìn ra, mới lãnh hội được. 
Bốn ngưá»i chợt chừng như bị ngưá»i ta Ä‘iểm huyệt đứng bất động. 
Cả gió chừng như cÅ©ng bất động, không khà trong đại sảnh má»™t phiến ngưng trá»ng, ngoại trừ bốn ngưá»i bá»n há» ra, ngưá»i khác tuy không tham chiến, lại phảng phất đã giao thá»§ trên trăm chiêu mệt má»i hư thoát, mồ hôi lạnh trên trán chảy dầm dá», lưng áo cÅ©ng đã ướt đẫm. 
Cục thế đó cÅ©ng không biết đã duy trì bao lâu, phảng phất đã má»™t thế ká»· sau má»›i thấy Bạch Y Linh cưá»i má»™t tiếng đứng dáºy. 
- Phong Công Công, Nguyệt Bà Bà, các ngưá»i còn nói váºy nữa, ta ... ta ... 
"Làm sao ?" Nguyệt Bà Bà lại cưá»i há»i. 
"Äi ... Ä‘i chết". Bạch Y Linh thốt. 
"Không được chết". Truy Phong Tẩu vội nói: 
"Ngươi mà chết, bá»n ta làm sao mà nháºn tá»™i vá»›i lão ?" "Lão" đương nhiên là chỉ "Vương lão bá" cá»§a Bạch Y Linh. 
"Các ngưá»i bức bách ngưá»i ta, xem ra ... tôi không ra gì". Bạch Y Linh nÅ©ng nịu thốt. 
"Váºy ngươi muốn bá»n ta làm gì ?" Nguyệt Bà Bà dịu dàng há»i. 
"Hiện tại đêm đã khuya". Bạch Y Linh chớp chớp mắt: 
"Hai vị lão nhân gia các ngưá»i từ xa đến đã mệt nhá»c, thôi thì Ä‘i nghỉ má»™t đêm, sáng hôm sao nói cÅ©ng được". 
Mã Không Quần nãy giỠmột mực trầm lặng quan chiến, lúc này chợt mở miệng: 
- Äúng, hai vị lão tiá»n bối nghỉ má»™t cái đã, chá» sáng mai nói sau !" Ãnh trăng đêm nay không ngá» rất sáng, không ngá» cÅ©ng dịu dàng như nước mùa xuân ở Giang Nam. 
Giang Nam xa xăm, ánh trăng lại càng xa xăm hơn, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trăng, còn Giang Nam ở đâu ? 
Hồ Tam sinh trưởng ở Giang Nam, lại đã sống ở Biên Thành mưá»i năm nay. 
Mưá»i năm nay, chưa từng trở vá» Giang Nam má»™t lần, má»—i má»™t lần say sưa, má»—i má»™t lần mÆ¡ má»™ng ná»a đêm, hắn Ä‘á»u nghÄ© vá» cố hương xa xăm. 
Chừng nào mới có thể trở vỠcố hương ? Chừng nào mới có thể gặp lại mẹ cha ? 
-- Vì sao phải lưu lạc xa cách cố hương xa xôi như vầy ? 
Äêm nay Tam lão bản cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng đặc biệt thưởng đãi ngưá»i hầu kẻ hạ năm chục thùng rượu, Hồ Tam bao nhiêu đồng sá»± đã uống má»™t tráºn đã Ä‘iếu, má»i ngưá»i chợt đỠnghị đến Tương Tụ Lâu ở tiểu trấn để "chÆ¡i" má»™t chuyến. 
Cho nên bá»n chúng hiện tại năm ngưá»i má»›i xuất hiện trên sÆ¡n lá»™ Ä‘i vá» hướng tiểu trấn. 
Tuy đang mùa hè, gió đêm lại lạnh như lúc tàn đông. 
Nhưng bá»n Hồ Tam lại không cảm thấy lạnh chút nào, áo phạch ngá»±c khÆ¡i khÆ¡i, không biết có phải là vì tá»u ý ? Hay là vì "nhiệt tình" ở Tương Tụ Lâu ? 
Trăng sáng vằng vặc, táºn đầu sÆ¡n lá»™ mông lung, phảng phất có má»™t bóng ngưá»i mông lung. 
Bóng ngưá»i phảng phất váºn toàn má»™t màu Ä‘en thui, sắc mặt lại trắng nhợt đến mức không khác gì tá» vong. 
Có phải đại khái cÅ©ng là má»™t tay đầu bếp ở Vạn Mã ÄÆ°á»ng ? Hồ Tam chuẩn bị nhìn kỹ coi ngưá»i đó là ai ? Không ngá» còn có ngưá»i má»™t mình len lén Ä‘i ra tiểu trấn "chÆ¡i". 
Bá»n Hồ Tam nối Ä‘uôi nhau Ä‘i, không Ä‘i được mấy bước, Hồ Tam má»›i phát giác ngưá»i đối diện không ngá» không Ä‘i, gã chỉ đứng bất động giữa đưá»ng. 
Khoảng cách giữa song phương tịnh không xa, bởi vì lúc đó hắn đã có thể nhìn rõ ngưá»i trước mặt là ai. 
Ngưá»i đó toàn thân váºn y phục Ä‘en tuyá»n, sắc mặt trắng nhợt, không ngá» chÃnh là ngưá»i đêm qua bị Hấp Huyết Quá»· cắn chết, Phi Thiên Tri Thù. 
Gã không phải đã chết rồi sao ? Không phải đã bị mai táng rồi sao ? HÆ¡n nữa là chÃnh tay Hồ Tam đã mai táng, làm sao có thể trốn ra đây ? Trừ khi ... Hồ Tam chợt rùng mình má»™t cái, hắn chợt nghÄ© tá»›i má»™t truyá»n thuyết. 
-- Nghe nói, ngưá»i bị Hấp Huyết Quá»· cắn chết, sang đêm thứ hai cÅ©ng có thể biến thành Hấp Huyết Quá»·. 
Vừa nghÄ© đến truyá»n thuyết đó, bá»n Hồ Tam năm ngưá»i toàn thân Ä‘á»u đã nổi da gà, trong mắt Ä‘á»u đã lá»™ xuất biểu tình khá»§ng bố, nhưng mục quang lại ghim chặt trên mặt Phi Thiên Tri Thù. 
Bởi vì lúc đó bá»n hỠđã nhìn thấy miệng Phi Thiên Tri Thù nhe ra, máu tươi từ khóe miệng ri rỉ, hai cái răng nanh không ngá» còn dài hÆ¡n cả nanh hổ, dưới ánh trăng mà nhìn, phảng phất hai trụ tuyết ngàn năm không tan trên đỉnh núi. 
Lần theo dòng máu tươi chảy rỉ, cổ há»ng Phi Thiên Tri Thù phát ra tiếng cưá»i khành khạch. 
Ngưá»i đầu tiên nghÄ© tá»›i bá» chạy là Hồ Tam, hai chân cá»§a hắn không ngá» vẫn còn khà lá»±c, không ngá» còn chạy rất nhanh. 
ÄÆ°Æ¡ng lúc bá» chạy, hắn nghe bốn tiếng la thảm thiết, xem ra bốn gã đồng bạn Ä‘á»u bị Hấp Huyết Quá»· hút máu. 
Hồ Tam không dám quay đầu nhìn, hắn sợ vừa quay đầu đã nhìn thấy Hấp Huyết Quá»· ở đằng sau rượt theo, ngay lúc đó, hắn chợt nghe đằng trước truyá»n lại má»™t thứ thanh âm. 
Một thứ thanh ẩm phảng phất như đại bàng vỗ cánh. 
Hắn nhịn không được phải ngẩng đầu nhìn, hắn nhìn thấy Phi Thiên Tri Thù đang giang hai tay, giống như một con dơi đang giang hai cánh bay qua. 
Hồ Tam kinh hãi má»m nhÅ©n cả ngưá»i, “phạch†má»™t tiếng, đã ngồi bịch xuống đất, lúc đó Phi Thiên Tri Thù cÅ©ng đã đáp xuống, đáp ngay trước mặt hắn. 
Hồ Tam không kịp nhìn rõ biểu tình trên mặt Phi Thiên Tri Thù, hắn chỉ nhìn thấy hai cái răng nanh rất dài, càng lúc càng nhe sát cổ hắn, sau đó bên cổ trái có cảm giác bị đâm đau điếng. 
Nhìn kỹ mình, hắn phát giác huyết dịch từ cổ trái phún ướt cả thân mình, thân thể bắt đầu từ chân trở lên càng lúc càng tê dại, phảng phất như một cái bịch không khà đang xì hơi. 
Không lâu sau, cả ngưá»i Hồ Tam nằm lì trên đất, lá»›p da như vá» bánh bao nhăn nheo, sắc mặt trắng nhợt pha chút xám xịt, huyết dịch toàn thân hắn đã bị hút cạn. 
Phi Thiên Tri Thù quăng xác Hồ Tam, ngá»a mặt lên trá»i nghênh ánh trăng, máu tươi rướm đầy miệng, gã há miệng cưá»i khành khạch, sau đó ngưá»i bay bổng như má»™t con dÆ¡i tung cánh. 
Bay vào trong bóng đêm vô táºn. 
Hết hồi 7. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by phamhau1986; 08-08-2008 at 05:50 PM.
					
					
						Lý do: Hệ thống tự ghép bài chống spam
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		áåñïëàòíûé, âåòåð, âèäåîíàáëþäåíèå, àíèìàöèÿ, ãîðÿùèõ, biên thành ðao thanh, biên thành Ä‘ao thanh, bien thanh dao thanh, bien thanhdao thanh, çíàêè, êàðàîêå, êèåâà, êèïåëîâ, ëîãèñòèêà, ñîáàê, ñòðèïòèç, tron bo truyen co long   | 
	 
	 
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |