Hàn Dương Cũng như mọi chốn phồn hoa đô hội, lúc nào cũng tấp nập người qua kẻ lại, là nơi hội tụ những thương nhân, mặc dù Hàn Dương đang bước vào những ngày đầu của mùa hạ. Trên trời những đám mây đang kéo đến, báo hiệu cho một trận cuồng phong dữ dội. Trong tiết trời đó, Hàn Dương thật oi ả trong cái nắng gay gắt và những tảng mây vần vũ kia mang đến cho mọi người ở Hàn Dương sự hy vọng thoát ra khỏi cái tiết trời nóng bức oi ả này.
Tại Bạch Vân trang, gia nhân đang hối hả chuẩn bị đón một trận mưa tẩy rửa mọi thứ và xua đi cái tiết trời oi ả đó. Trong khi gia nhân đang hối hả làm việc thì tại gian dịch quán, những môn khách của Bạch Vân trang lại tề tụ về tại đại sảnh. Tất cả mọi người đều khoát vẻ mặt cực kỳ trang trọng. Những bộ mặt đó nói cho người ta biết sẽ có một sự biến cực kỳ to lớn sắp xảy đến với Bạch Vân trang. Những môn khách tại đại xá Bạch Vân trang khoát vẻ mặt khác hẳn những cư dân của Hàn Dương. Nếu cư dân của Hàn Dương đang háo hức chờ đợi cơn mưa đầu mùa để xua cái tiết trời oi ả nóng thì những môn khách tại Bạch Vân trang có lẽ không muốn trận mưa đầu mùa này.
Một tiếng sấm nổi lên trên bầu trời, tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn ra ngoài. Tiếng sấm lan trong không trung rồi chìm hẳn vào cõi bãi xa vô tận, vẻ mặt của những môn khách tại Bạch Vân trang càng trầm trọng, căng thẳng hơn.
Có người đứng lên thả bước ra ngoài hiên, nhìn lên trời. Mây đen đã khỏa lấp bầu trời, cùng những cơn gió nhẹ bắt đầu thổi. Gió càng lúc càng mạnh hơn rồi chẳng mấy chốc biến thành những ngọn cuồng phong với uy lực mãnh liệt những tưởng muốn nhổ cả tòa dịch quán lên khỏi mặt đất. Một mảng ngói bị cuồng phong thổi tróc lên, cuốn phăng đi chẳng khác nào những chiếc lá khô.
Có người khẽ buông tiếng thở ra khi mái ngói dịch quán bị tróc một miếng to. Nghe tiếng thở dài đó, người ta nghĩ đến một điềm gở mà chẳng ai muốn nó xảy ra. Có lẽ mọi người tại tòa dịch quán này đã nghĩ đến nhưng chẳng một ai cản được sự luân chuyển của tạo hóa, đâu ai ngăn được cơn mưa đầu mùa này.
Cuối cùng thì mưa cũng đến. Cả Hàn Dương chìm trong màn nước. Mưa như thể muốn gội rửa tất cả mọi vật có tại Hàn Dương, đúng ra là mưa nuốt chửng lấy Hàn Dương trong cái màn trắng được nó tạo ra. Cả Hàn Dương chìm trong mưa, tất nhiên Bạch Vân trang cũng chìm trong cái màn nước xối xả kia. Đâu đâu cũng chỉ thấy nước, nước chảy tràn khắp mọi nơi.
Có người phấn khích với trận mưa đầu mùa mà bước hẳn ra ngoài để tận hưởng sự mát mẻ đầu tiên sau một thời gian dài chịu cái nóng oi ả, nhưng cũng có người rút vào trong nhà để tránh những tia nước trời ban, nhưng tại tòa dịch xá Bạch Vân trang, những môn khách đã đứng hẳn lên với vẻ căng thẳng cực độ. Thậm chí có người còn rút binh khí ra khỏi vỏ.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của mọi người, người ta phải nghĩ đến sắp có một trận tử sát xảy đến với Bạch Vân trang.
Sự chờ đợi của môn khách rồi cũng xảy đến. Từ trong màn nước xối xả kia, bốn người bước vào dịch xá. Cả bốn người đó vận cùng một trang phục xám ngắt, bó sát lấy người, thêm chiếc áo choàng có mũ trùm lên đầu. Cả bốn người đều đeo mặt nạ mà chỉ nhìn lướt qua thôi đã cảm nhận ra vẻ chết chóc ẩn tàng trên đó.
Bốn đôi mắt sáng rực lia qua môn khách Bạch Vân trang. Bốn gã kim diện nhân chẳng nói nửa lời, cả bốn người đeo kim diện như biết phải làm gì, nhiệm vụ của họ phải hoàn thành, không được thất bại.
Một trong bốn gã đó rút ra một ngọn tiểu kỳ với lá cờ đỏ thắm, vung tay phóng ngọn tiểu kỳ đó ghim xuống sàn gạch dịch quán. Một ngọn cuồng phong thổi vào trong dịch quán, lá huyết kỳ giũ phần phật.
Liền sau ngọn cuồng phong, bốn gã kim diện nhân tợ như bốn con sói hung tợn, lao thẳng vào chúng môn khách Bạch Vân trang... Mặc dù môn khách Bạch Vân trang đã có sự chuẩn bị để chờ đợi sự kiện này nhưng khi nó xảy ra thì tất cả đều đảo lộn vượt ra ngoài sự chuẩn bị của họ. Đúng hơn là võ công của bốn gã kim diện nhân vượt ra ngoài sự tưởng tượng và chuẩn bị của môn khách Bạch Vân trang... Họ nhanh chóng trở thành những miếng mồi ngon cho chúng, chỉ và trảo của bốn gã kim diện nhân.
Tiếng binh khí rơi xuống sàn gạch, tiếng chưởng ầm ầm hòa cùng tiếng chỉ phong xé gió và những tiếng thét hãi hùng khi tiếp nhận cái chết. Những âm thanh hòa trong đó kết tạo ra một khung cảnh ghê rợn của sự chết chóc.
Máu tràn trong khắp dịch xá, máu chảy ra ngoài và nhanh chóng trộn vào với màn nước mưa xối xả trút xuống. Thây người tiếp tục ngã, máu tiếp tục chảy trong sự cuồng sát của bốn gã kim diện nhân. Trên bốn mươi môn khách của Bạch Vân trang, chỉ trong khoảnh khắc chưa đầy một canh giờ đã biến thành những xác chết nằm rải trên sàn gạch dịch quán.
Mỗi người một cái chết khác nhau, một tư thế chết khác nhau. Người thì bị chưởng kình đập vỡ sọ, băng ngực, vỡ nát lục phủ ngũ tạng, kẻ thì bị chỉ công xuyên thủng tam tinh, còn người thì bị trảo công móc ruột và bứt đứt yết hầu, mỗi người có một cái chết khác nhau nhưng tụ lại tất cả đều chết. Hoạt cảnh thảm sát này, nếu có ai chứng kiến chắc cũng phải hồn siêu phách lạc.
Một tiếng sấm trỗi trên bầu trời vần vũ cũng là lúc cuộc thảm sát chấm dứt, chỉ còn một khung cảnh bề bộn những xác chết.
Bên ngoài dịch xá Bạch Vân trang, bọn gia nhân cũng đang bị bốn gã kim diện nhân đưa vào cảnh giới Tử Vong, vô tâm vô tính không phải tốn sức. Họ giết người cứ như đang làm trò tiêu khiển để đón cơn mưa đầu mùa.
Trong tòa đại đường chính sảnh Bạch Vân trang, Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi và phu nhân đang đối mặt với một gã kim diện nhân vận huỳnh y.
Huỳnh y nhân đeo kim diện nhìn Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi, phu nhân Cáp Nhĩ Tục Hi.
- Hãy trao Kim đồ ra.
Mậu Tương Phi gằn giọng nói:
- Bạch Vân trang có thể bị xóa sổ trên giang hồ võ lâm nhưng Kim đồ vĩnh viễn không bao giờ thuộc về các người. Bổn trang chủ còn thì Kim đồ còn, bổn trang chủ mất thì Kim đồ mất.
- Ngươi sẽ được toại nguyện.
Nói dứt lời, huỳnh y kim diện nhân xoay tròn đôi song thủ rồi bổ thẳng đến phu phụ Bạch Vân trang chủ.
Mậu Tương Phi cùng phu nhân Cáp Nhĩ Tục Hi không né tránh chưởng công của đối phương, cả hai người cùng liên thủ hợp lực mà phát tác chưởng kình đón thẳng đỡ thẳng.
"Ầm..." Tiếng sấm chưởng phát ra cùng lúc với tiếng sấm động trên bầu trời. Cả hai tiếng sấm hòa quyện vào với nhau, Mậu Tương Phi trang chủ cùng phu nhân Cáp Nhĩ Tục Hi cùng trượt dài về sau đến bốn trượng. Cả hai vừa trụ bộ thì huỳnh y kim diện nhân đã lướt tới, hữu thủ của y với sắc chưởng óng ánh như sắc kim loại xuyên qua ngực Mậu Tương Phi.
"Bình..." Lồng ngực của Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi nát bét, còn Cáp Nhĩ Tục Hi phu nhân thì bật ra, va lưng vào biệt sảnh.
"Huỵch..." Cáp Nhĩ Tục Hi phu nhân ói luôn một ngụm máu còn Mậu Tương Phi thì trút hồn ra lìa khỏi xác mà không kịp bật ra tiếng thốt nào.
Huỳnh y kim diện nhân rút hữu thủ lại.
Tương Phi đổ gục xuống sàn gạch.
Bạch Vân trang chủ phu nhân lao tới ôm lấy xác phu tướng thét lên:
- Tướng công...
Lệ trào ra khóe mắt Bạch Vân trang chủ phu nhân. Người như kẻ mất hồn, cuồng trí, gục lên ngực Mậu Tương Phi gào thét.
Huỳnh y kim diện nhân thản nhiên chắp tay sau lưng dõi mắt nhìn Bạch Vân trang chủ phu nhân đang gào thét, khóc ròng, ôm lấy xác Mậu Tương Phi. Một lúc sau Bạch Vân trang chủ phu nhân Cáp Nhĩ Tục Hi mới nhìn lại huỳnh y kim diện nhân.
Cáp Nhĩ Tục Hi đanh giọng nói:
- Bạch Vân trang bị huyết cảnh nhưng mãi mãi các ngươi không đạt được mục đích của các ngươi đâu. Một ngày nào đó, cũng có người đòi lại món nợ máu cho phu phụ chúng ta...
Các ngươi đã gieo nợ máu thì phải trả bằng nợ máu.
Nói dứt lời, Cáp Nhĩ Tục Hi phu nhân tự dựng chưởng vỗ vào đầu mình.
"Bốp." Người từ từ gục xuống trên xác Mậu Tương Phi trang chủ.
Huỳnh y nhân nhìn xác hai người, y có vẻ bất nhẫn trước cái chết của phu phụ Bạch Vân trang chủ.
Một gã kim diện nhân bước vào. Y ôm quyền hơi khom người xuống rồi nói:
- Tổng đàn chủ... không một ai sống sót cả nhưng cũng không tìm thấy thứ cần tìm.
Huỳnh y kim diện nhân nhìn gã thuộc hạ.
- Hãy đến biệt thất của tiểu thư Mậu Thiên Thiên.
- Tuân lệnh Tổng đàn chủ.
Gã kim diện nhân quay trở ra trong khi huỳnh y nhân bước đến tấm bình phong có dòng bút tợ như rồng bay phượng múa.
Y nhẩm đọc: "Anh vũ lai quá ngộ giang thủy, Giang thượng châu truyền anh vũ danh, Anh vũ tây phi lũng sơn khứ, Phương châu phi thụ hà thanh thanh, Yến khai lạc diệp hương phong khởi, Ngân giáp đào hoa cam lãng sinh, Thiên khách thừ thời đồ cực mục, Trường châu cô nguyệt hướng thùy minh." Dịch: "Ngày xưa anh vũ đến sông ngô, Bãi nọ mang tên tự bấy giờ, Anh vũ sang tây qua lũng núi, Xanh xanh cây bãi ngát hương đưa, Gió thơm lan tỏa chia làn khói, Sóng gấm đào nho sát cạnh bờ, Nay khách đọa đày trông ngóng uổng, Sợ ai trăng bãi cứ bơ vơ." Dưới bài bút pháp đó là dòng chữ chân phương "Đường Thẩm di bút".
Huỳnh y kim diện nhân nhìn ngắm từng dòng bút tự sắc nét. Y vuốt cằm gật đầu như thể đắc ý với những dòng bút tự đó. Y tháo lấy tờ giấy hồng điều có dòng bút tự rồi cuộn tròn lại.
Gã kim diện nhân bước vào. Y ôm quyền nói:
- Khởi tấu Tổng đàn chủ... Không có Mậu Thiên Thiên trong mật thất.
Huỳnh y kim diện nhân chắp tay sau lưng. Suy nghĩ một lúc, huỳnh y kim diện nhân mới nghiêm giọng nói:
- Phát Tử Vong kỳ tìm cho ra Mậu Thiên Thiên. Nếu phát hiện rồi, thì bắt lấy ả lập tức đưa ngay về mật cung Kim Diện Giáo.
- Tuân lệnh Tổng đàn chủ.
Gã kim diện nhân vội lui bước ra bên ngoài.
Huỳnh y kim diện nhân bước đến bên vòm cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời mưa vần vũ như trút nước. Y cuộn tròn bức họa bút, đưa ra sau lưng chăm chú nhìn vào màn mưa trắng xóa phủ xuống Bạch Vân trang.
Đôi thần nhãn của huỳnh y kim diện nhân có vẻ trầm mặc suy tư. Y nghĩ lại khẽ buông tiếng thở dài, huỳnh y kim diện nhân quay nhìn lại xác của phu phụ Bạch Vân trang chủ.
Bước đến bên xác của Bạch Vân trang chủ và phu nhân, huỳnh y kim diện nhân nhìn xuống xác hai người. Y khẽ lắc đầu:
- Mậu Tương Phi... Kim đồ có gì mà ngươi quý nó hơn cả sinh mạng, hơn cả Bạch Vân trang của ngươi chứ? Y lại buông một tiếng thở dài nữa rồi bỏ đi thẳng ra ngoài. Mưa vẫn trút xuống đầy Bạch Vân trang. Huỳnh y kim diện nhân đứng ngoài mái hiên một lúc rồi đội mưa đi thẳng ra ngoài trời mưa. Y mặc nhiên chẳng màng đến màn nước xối xả trút xuống mình mà để cho nước mưa tuôn đổ xối xả lên người. Y không màng đến màn mưa vần vũ trắng xóa đó hay là muốn dùng nước mưa gội rửa, tẩy sạch những gì mà y đã giáng xuống Bạch Vân trang.
Huỳnh y kim diện nhân lặng lẽ bước trong màn mưa trắng xóa cho đến khi thành mưa trắng kia nuốt chửng lấy y, xóa nhòa nhân dạng y trong màn nước dày đặc phủ kín không gian.
-oOo-
Chương 2 Trường Cư Liên Lý Đôi
Đả tự: HangThieuCan
Tòa Vạn Hoa lầu với kiến trúc nguy nga tráng lệ được tạo ra bằng những mái vòm liên kết với nhau, bao bọc lấy phân nửa hồ Ninh Kiều kết khắc thành khung cảnh hữu tình thơ mộng như tranh vẽ. Những hàng liễu rũ soi bóng xuống mặt hồ trong vắt tôn tạo thêm cho Vạn Hoa lầu vẻ đẹp độc nhất vô nhị không tìm đâu có được tại Dương Châu.
Bất cứ khách quan nào đến thăm thú Dương Châu mà không ghé đến địa danh này thì có thể nói mình chưa bao giờ đến Dương Châu, cho dù có đi qua những thắng cảnh hữu tình của Dương Châu. Vạn Hoa lầu như một viên ngọc được trau chuốt cẩn thận để tôn tạo thêm cho bộ mặt vốn đã phong phú của Dương Châu càng phong phú hơn. Mà bất cứ ai đặt chân đến Dương Châu, nhất định phải bước đến Vạn Hoa lầu, cho dù vào trong Vạn Hoa lầu có thể mất một số ngân lượng lớn. Nhưng có mất bao nhiêu, có tốn bao nhiêu thì người ta cũng thấy mãn nguyện khi quay trở ra khỏi Vạn Hoa lầu và mong đợi có lần quay trở lại.
Nói đến Vạn Hoa lầu, khách lữ hành phải nói đến những gì tâm đắc nhất, thỏa mãn nhất mà Vạn Hoa lầu có thể ban cho họ. Vạn Hoa lầu đã là như vậy, nhưng nhắc đến Vạn Hoa lầu thì không ai không nói đến trang kỳ nữ đệ nhất Vạn Hoa lầu Tư Linh Tố. Nàng là trang kỳ nữ có một không hai mà Vạn Hoa lầu có được. Khách lữ tầm hoa kháo với nhau rằng Tư Linh Tố là hóa thân của Tứ Đại Mỹ Nhân cùng phối hợp lại để khắc họa ra nàng.
Bất cứ gã nam nhân nào dù là hạng người thấp hèn hay cao sang cũng đều mơ mộng được một lần diện kiến nàng. Nàng trở thành nỗi nhớ nhung mơ mộng, niềm ước ao của bao nhiêu trang vương tôn công tử. Hơn thế nữa Tư Linh Tố đã trở thành báu vật mà ai cũng mộng tưởng có được.
Người ta nói về nàng, thi nhân thì làm thơ ca ngợi nàng như Tây Thi, Bao Tự, họa nhân thì vẽ nàng như Dương Quý Phi hay Đắc Kỷ nhưng chẳng có mấy ai được diện kiến Tư Linh Tố. Cũng đúng thôi, Tư Linh Tố đã là báu vật thì đâu phải ai cũng được chiêm ngưỡng báu vật đó. Tư Linh Tố trở thành niềm ao ước của bao nhiêu người, là hấp lực của Vạn Hoa lầu.
Đã trở thành cái lệ, mỗi đêm trăng tròn, Vạn Hoa lầu trở nên rộn rịp hoạt náo hơn. Bởi chỉ có ngày hôm nay, mọi người mới được thưởng thức tiếng đàn điêu luyện của trang giai nhân Tư Linh Tố, mới được thấy nàng xuất hiện để họ được mãn nhãn ngắm nàng để rồi mộng mị rồi lại ao ước có được trang mỹ nữ đó.
Thời khắc mà mọi người chờ đợi cũng đến. Tư Linh Tố xuất hiện trên một chiếc lâu thuyền được trang hoàng bằng những hàng hoa đăng lộng lẫy kết tạo thành các nền tôn thêm vẻ đẹp liêu trai của nàng. Trong bộ cánh trắng toát, đứng giữa những hàng hoa đăng, tôn tạo Tư Linh Tố thành một tiên nữ từ chốn thượng giới với vẻ đẹp thoát phàm hiện thân xuống hạ giới qua sắc màu không gian huyền bí và thơ mộng.
Chiếc lâu thuyền chậm chạp qua tòa Vạn Hoa lầu để mọi người có thể chiêm ngưỡng nàng, nghe tiếng đàn của nàng. Hơn nữa ai ai cũng muốn nàng nhìn tới họ.
Mọi trang vương tôn công tử đều đổ ra, đứng dọc theo bờ hồ. Khi chiếc lâu thuyền đi qua, họ muốn nàng nhìn thấy mình. Thậm chí có người cố gắng chen lên, vô hình trung người đứng trước rơi tõm xuống hồ Ninh Kiều.
Vạn Hoa lầu huyên náo nhộn nhịp hẳn lên trước sự xuất hiện của Tư Linh Tố. Có người vẫy tay hét lớn:
- Tư Linh Tố tiểu thư... tại hạ yêu tiểu thư.
Tiếng đàn mê ly của nàng chẳng mấy chốc đã bị tiếng huyên náo réo gọi át hẳn.
Trong người kẻ ái mộ nàng, có kẻ không kiềm được, lao xuống hồ Ninh Kiều, cố lội về chiếc lâu thuyền. Kẻ si tình tội nghiệp kia bơi gần đến chiếc lâu thuyền thì bị ngay những chiếc thuyền nan với những cao thủ lực lưỡng cản lại. Y chẳng còn cách nào khác phải quay vào bờ nếu không muốn chìm xuống dưới đáy hồ.
Còn chiếc lâu thuyền lướt qua trước Vạn Hoa lầu rồi lại đi ngược qua phía bên kia hồ.
Đó là cơ hội duy nhất mà ai cũng có thể nhìn được Tư Linh Tố, để rồi tiếp tục mộng mị và ao ước đến lần thứ hai sẽ gặp lại nàng dù chỉ trong khoảnh khắc thoáng qua. Mặc dù chỉ gặp nàng với khoảng thời gian ngắn ngủi đó thôi nhưng cũng đủ để mọi người tiếp tục những ý tưởng hoang đường là một ngày nào đó đôi thu nhãn của nàng sẽ để mắt đến họ, một ngày nào đó sẽ lọt vào mắt ngọc của Tư Linh Tố.
Chiếc lâu thuyền đi xa rồi mà khách nhàn du tìm đến Vạn Hoa lầu vẫn còn chen chân bên hồ Ninh Kiều dõi mắt nhìn theo với những niềm hoang tưởng của riêng họ. Có kẻ buông tiếng thở dài vì thời gian xuất hiện qua trang giai nhân đến và đi nhanh quá để lại trong tâm trí của họ sự tiếc nuối hụt hẫng. Tất cả rồi lại chờ, chờ đến con trăng sau mới có thể gặp lại nàng...
Tư Linh Tố quay lại biệt thất. Với vẻ mặt hối hả, nàng thay đổi trang phục rồi vận thêm một chiếc ngoại y có mũ trùm lên để che dung diện. Nàng theo cửa sau rời khỏi biệt lầu.
Trong khi tại Vạn Hoa lầu, khách tầm hoa đang nói về nàng thì Tư Linh Tố đã lặng lẽ rời khỏi Vạn Hoa lầu.
Nàng đi một mạch đến vườn đào. Những cánh hoa đào như muốn níu kéo, hoặc có thể chạm được vào người nàng. Nhan sắc của nàng khiến cho hoa đào cũng phải say đắm, huống chi là con người.
Tư Linh Tố chậm bước khi đến gần gian phòng xá. Nàng chậm bước bởi sự thổn thức của trái tim. Tim nàng như loạn nhịp khi nhận ra trong gian phòng xá có một trung niên đang chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn những tán hoa đào lung lay trong đêm trăng vàng ửng. Tư Linh Tố tự kiềm chế sự rung cảm hồi hộp này nhưng không sao kiềm chế được.
Nàng dừng bước bên ngoài gian phòng xá, nhìn sau lưng người trung niên kia. Cứ mỗi khi đến thời khắc trăng tròn, Tư Linh Tố đều nao nao chờ đợi thời khắc này. Lần nào cũng như lần nào, trong nàng lại trỗi dậy thứ cảm xúc diệu kỳ, thứ cảm xúc của kẻ đang yêu, mà phải yêu say đắm mới có được.
Trung niên từ từ quay lại. Hai người đối nhãn nhìn nhau. Tư Linh Tố nhìn người trung niên những tưởng như nuốt chửng con người y vào hai con ngươi đen và tròn của nàng.
- Linh Tố đã chờ đợi Phùng Tử Hầu huynh.
Lời nói đượm tình của Tư Linh Tố không làm chân diện ưu buồn của Phùng Tử Hầu thay đổi. Một khuôn mặt được khắc tạo bởi những nét ưu hoài với đôi mắt xa xôi như chìm vào cõi hư vô.
Linh Tố bước vào gian phòng xá. Hai người tiến thẳng đến với nhau. Họ bất ngờ ôm chặt như muốn hòa lại làm một. Hai cánh môi của Linh Tố há mở chờ dợi và ngay lập tức được Phùng Tử Hầu siết chặt lấy vòng tiểu yêu nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.
Nụ hôn của Tư Linh Tố và Phùng Tử Hầu kéo dài đến vô tận, những tưởng hai cánh môi của hai người không thể nào rút ra được. Cả hai người đều cố gắng cho và tận hưởng cái mà họ cần trong nhau. Nếu lúc này đây, tại khu vườn đào này có một gã khách nào chứng kiến cảnh này chắc chắn sẽ ôm hận tình thất vọng, nếu không thì cũng vỡ tim mà chết bởi tự biết trang giai nhân đã có người tình trong mộng rồi.
Tư Linh Tố ngẩng mặt nhìn Phùng Tử Hầu. Đôi thu nhãn của nàng thật sáng và trong.
- Bao giờ Phùng huynh mới đưa Linh Tố đi? Tử Hầu nắn hai bờ vai nhỏ nhắn của nàng.
- Huynh còn một việc phải làm. Làm xong chức nghiệp này, ta sẽ cùng với Linh Tố ra đi, rũ bỏ tất cả lại sau lưng mình.
Linh Tố vòng tay bá lấy cổ Phùng Tử Hầu.
- Huynh nói thật chứ?
- Ta nói thật đó. Đây là chức nghiệp sau cùng của Phùng Tử Hầu. Huynh đã bắt đầu chán ngán, bắt đầu muốn quay lại cuộc sống của một con người bình thường, rũ sạch tất cả lại sau lưng mình.
Tư Linh Tố mỉm cười nhìn Phùng Tử Hầu bằng ánh mắt say đắm, nàng nhỏ nhẹ nói:
- Linh Tố đã chờ đợi, chờ đợi lời nói hay của huynh lâu lắm rồi. Linh Tố và Phùng huynh sẽ đi thật xa, huynh và muội sẽ đến một nơi nào đó mà chẳng một ai biết muội và huynh. Muội sẽ ở bên Phùng ca, chăm sóc cho Phùng ca, ngày ngày muội sẽ ở bên Phùng ca.
Nàng nhìn Tử Hầu:
- Rồi muội sẽ sinh cho huynh những đứa con ngoan kháu khỉnh.
Phùng Tử Hầu choàng tay qua vai Tư Linh Tố:
- Nghĩ những ngày sắp đến, huynh cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Nàng nép đầu vào ngực Phùng Tử Hầu.
- Con trăng sau, huynh và muội sẽ gặp nhau ở đâu?
- Huynh sẽ chờ muội tại ghềnh Dạ Tình.
- Muội biết ngay khi huynh chưa nói.
- Sao muội có thể đoán ra? Nàng ngẩng mặt lên nhìn Phùng Tử Hầu.
- Lần đầu huynh và muội gặp nhau tại ghềnh Dạ Tình.
Nàng dụi mặt vào ngực Phùng Tử Hầu.
Phùng Tử Hầu vuốt ve bờ lưng thanh mảnh của Tư Linh Tố. Y bâng quơ nói:
- Linh Tố... chúng ta sẽ đi thật xa.
Nàng gật đầu lặp lại lời của Tử Hầu rồi nói tiếp:
- Sẽ chẳng có ai biết Tư Linh Tố kỳ nữ của Vạn Hoa Lầu và cũng chẳng ai biết Phùng Tử Hầu.
- Đúng... chẳng còn ai biết đến hai chúng ta nữa.
Phùng Tử Hầu vòng tay qua tiểu yêu của Tư Linh Tố. Hai người cùng dõi mắt ngắm vầng trăng đêm dày đặc. Linh Tố thỏ thẻ nói:
- Huynh thấy đêm nay trăng có đẹp không? Tử Hầu nhìn lại nàng, khẽ gật đầu:
- Đẹp lắm.
Một luồng dạ phong thổi qua đào viên đem theo những cánh hoa đào đưa đến phủ lên gian phòng xá, tạo ra một lớp thảm hoa ngay dưới chân họ.
Phùng Tử Hầu bắt lấy một cánh hoa. Y đặt cánh hoa vào tay Tư Linh Tố:
- Huynh tặng cho muội.
Nàng mỉm cười, áp cánh hoa vào má mình:
- Muội thích lắm.
- Chỉ là một cánh hoa bình thường thôi mà.
- Nhưng đó là cánh hoa của huynh tặng cho muội. Bất cứ cái gì của Phùng huynh đối với Linh Tố đều quý cả.
Nàng nhìn Tử Hầu.
- Muội yêu huynh, suốt cuộc đời này Tư Linh Tố chỉ yêu một mình huynh mà thôi. Cũng chỉ có một mình Phùng huynh là chiếm được trái tim muội.
Nàng nói rồi ép đầu vào ngực Phùng Tử Hầu, nhìn lên vầng trăng đêm. Tử Hầu nắn bờ vai nhỏ nhắn của nàng rồi nói:
- Ông trời đã ban cho huynh một trang hồng nhan tri kỷ.
Nâng cằm Linh Tố, Tử Hầu nhỏ nhẻ nói:
- Muội còn nhớ bữa đầu tiên gặp muội tại ghềnh Dạ Tình không?
- Lúc nào muội cũng nhớ buổi đầu gặp mặt huynh. Trong giấc mơ thì Linh Tố luôn nhớ huynh và luôn tự hỏi với mình, Tử Hầu huynh lúc này đang làm gì, ở đâu, và có còn nhớ đến muội không? Tử Hầu cúi mặt xuống, áp môi lên trán nàng. Hai mi mắt nàng khép lại. Tử Hầu từ tốn nói:
- Lúc nào ta cũng nhớ đến Linh Tố, kể cả trong giấc ngủ của mình.
Nàng lườm gã bằng ánh mắt say đắm tình rồi nũng nịu nói:
- Thế lúc nào thì Phùng huynh quên muội?
- Khi ta thực hiện chức nghiệp của mình.
- Linh Tố và Phùng huynh đã yêu nhau, đã thề non hẹn biển với nhau, nhưng từ trước đến giờ, Phùng huynh chưa từng nói cho Linh Tố biết chức nghiệp của huynh. Huynh có bí mật gì muốn giấu muội? Tử Hầu mỉm cười nói:
- Linh Tố đừng tò mò. Chức nghiệp của huynh khó nói lắm. Trong võ lâm cũng chẳng ai làm được. Nhưng ta đã ngán ngẩm và chán ngắt với chức nghiệp này.
Nàng nheo mày:
- Đó là chức nghiệp gì? Tử Hầu nâng cằm nàng.
- Chức nghiệp của huynh là gần với địa ngục và xa cõi bồng lai tiên cảnh. Nhưng hôm nay huynh sẽ thực hiện lần cuối cùng rồi từ bỏ chức nghiệp đó. Có bước vào võ lâm, có thực hiện thiên chức của mình mới thấu hiểu được cái quý của một con người.
Nàng nguýt gã.
- Thế cổ nhân mới nói, cái gì có trong tay mình thì chẳng có ai thấy quý nó nhưng khi đã vượt khỏi tầm tay mình thì mới biết nó đáng quý, đáng để trân trọng biết chừng nào.
Chàng gượng cười.
Nàng lườm gã.
- Huynh còn cười nữa... muội nói không đúng sao? Huynh cứ bỏ muội đi mãi.
Tử Hầu vòng tay qua bờ vai nàng.
- Sau này huynh sẽ không bỏ đi đâu đâu. Nhất định huynh sẽ không đi nữa và ở mãi bên Linh Tố để giữ nàng. Huynh không bao giờ bỏ người mình yêu thương, không bao giờ đánh mất hồng nhan tri kỷ Linh Tố.
- Huynh hứa với muội rồi đó nhé.
- Huynh hứa với muội.
Hai người ôm chặt lấy nhau như muốn hòa nhập hai thân pháp thành một, bất chợt Linh Tố kêu lên:
- Ôi...
Tử Hầu lo lắng:
- Linh Tố...
Nàng nhăn nhó, chìa ngọc thủ ra phía trước.
- Huynh xem nè, gai cánh hồng đâm vào tay muội rồi.
Trên ngón tay nàng xuất hiện một giọt máu đỏ ối, to cỡ hạt đậu. Đôi chân mày của Tử Hầu nhíu lại. Y cầm cánh hoa hồng, vò nát nó trong tay mình rồi quăng ra ngoài gian phòng xá.
- Để huynh xem coi có sao không? Y cẩn thận nâng ngọc thủ của Linh Tố rồi dùng lưỡi liếm giọt máu đó.
Hành động của Tử Hầu khiến Linh Tố không khỏi cảm động. Nàng bá chặt lấy cổ Tử Hầu ôn tồn nói:
- Muội yêu huynh... muội yêu huynh nhiều lắm... yêu bằng tất cả trái tim và khối óc của mình.
- Huynh yêu muội.
Một luồng dạ phong thứ hai đem theo những cánh hoa hồng rụng dưới đất rưới lên chân hai người.
Linh Tố nhìn mặt Tử Hầu:
- Phùng huynh... tự nhiên muội có linh cảm...
Tử Hầu vội bịt miệng nàng. Y nhìn vào mắt Linh Tố, nhỏ nhẻ nói:
- Đừng bao giờ tin vào linh cảm, với huynh chỉ có trực giác chứ không có linh cảm.
Những tiếng sấm bắt đầu nổ trên bầu trời đêm và vầng trăng tròn lẵn nhanh chóng chìm vào những áng mây đêm che khuất nó lại.
Sự thay đổi đột ngột của biển trời kéo theo những luồng dạ phong thổi càng lúc càng mạnh.
Linh Tố sợ hãi trước sự thay đổi của tạo hóa càn khôn mà nép sát hơn vào người Tử Hầu.
Tử Hầu nhìn ra bầu trời đêm rồi nhìn lại nàng.
- Sắp mưa rồi... Có lẽ Linh Tố nên quay về.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn y.
- Ở bên cạnh huynh rồi, muội không muốn đi nữa đâu.
- Cái ngày ta với Linh Tố như đôi uyên ương tay trong tay không còn xa nữa đâu.
Tử Hầu mỉm cười khích lệ nàng.
Linh Tố gượng cười.
Tử Hầu nắm tay nàng, nắn nhè nhẹ.
- Huynh sẽ chờ muội tại ghềnh đá Dạ Tình vào con trăng sau.
- Muội sẽ tới... huynh không được để muội chờ đó.
- Huynh sẽ không để muội chờ đâu.
- Huynh đưa muội quay về Vạn Hoa lầu.
- Khu đào viên này thuộc lãnh địa của Vạn Hoa lầu mà... Linh Tố tự về được.
Tử Hầu gượng cười.
Linh Tố nói:
- Trong lãnh địa của Vạn Hoa lầu, chẳng ai dám làm gì muội đâu.
Nàng nói rồi bá lấy cổ của Tử Hầu, kiễng chân ép chặt hai cánh môi mọng chín xuân tình vào môi gã. Nụ hôn nàng trao cho Tử Hầu thật nồng nàn và cháy bỏng. Có lẽ tất cả những suy nghĩ và cảm xúc của Linh Tố đều dồn vào nụ hôn đó để trao cho Tử Hầu.
Nàng nắm lấy tay Tử Hầu như không muốn rời xa hắn. Linh Tố buông tiếng thở dài.
- Huynh và muội sẽ đi thật xa nhé.
Tử Hầu gật đầu.
- Sẽ đi thật xa mà.
- Huynh bảo trọng.
Tử Hầu gật đầu. Y đưa Linh Tố ra bên ngoài gian phòng xá. Một tiếng sấm trỗi lên trên bầu trời, Tử Hầu nhìn lại nàng. Y khẽ gật đầu.
Linh Tố ngập ngừng nói:
- Muội sẽ đến bãi Dạ Tình.
- Huynh chờ muội.
Tư Linh Tố đi một lúc thì trời bắt đầu đổ những hạt mưa lách tách. Mới đầu chỉ là những hạt mưa đêm nhưng rồi mưa càng lúc càng nặng hạt. Chẳng mấy chốc cả một màn nước trắng xóa phủ xuống khu đào viên. Đứng trong gian phòng xá, Tử Hầu chắp tay sau lưng nhìn màn nước trắng xóa che kín mắt mình. Mưa như muốn nuốt chửng lấy mọi vật đang hiện hữu tại khu đào viên này. Nhìn màn nước trắng xóa cùng những luồng bạo phong vần vũ thổi qua, Tử Hầu không khỏi lo lắng cho Linh Tố.
Y khẽ buông tiếng thở dài rồi dõi mắt nhìn qua Vạn Hoa lầu. Một luồng bạo phong thổi qua gian phòng xá khiến vạt áo Tử Hầu vỗ vào nhau phát ra những âm thanh phành phạch.
Luồng bạo phong đó đem theo hơi nước lạnh như muốn xuyên qua da thịt Tử Hầu. Cảm giác có những mũi kim vô hình buốt lạnh xuyên vào da thịt mình, bất giác xương sống của Tử Hầu có cảm giác nhói buốt lành lạnh. Lần đầu tiên y có thứ cảm giác đó.
Tử Hầu lắc đầu, xua những cảm giác kia ra khỏi tâm tưởng mình. Mặc dù Tử Hầu đã xua cảm giác đó rồi nhưng từ trong sâu thẳm vẫn có cái gì đó lạ thường.Một thứ linh cảm hay trực giác thì đúng hơn, đang trỗi dậy trong y và báo cho y biết sẽ có một sự thay đổi cực lớn đến với y, với Linh Tố. Sự thay đổi kia bắt đầu từ buổi hợp kiến hôm nay của hai người. Sự thay đổi đó sẽ đến và không ai có thể thay đổi được.
Những cảm nhận đó càng lúc càng hiện rõ mồn một trong tâm thức Tử Hầu khiến y không kiềm chế được mà buông một tiếng thở dài. Cùng với tiếng thở ra của Tử Hầu là một tiếng sấm nổ trên bầu trời. Kèm theo tiếng sấm là một tia chớp với lưỡi tầm sét xuất hiện trên nền trời đen thẫm theo dấu chân chim chìm vào màn đêm vần vũ.
Tử Hầu nghĩ thầm: "Cái gì sẽ đến với mình?"
-oOo-
Tư Linh Tố đẩy cửa bước vào biệt thất của mình. Nàng nghe tiếng mưa rơi rào rào trút xuống mái ngói mà bất giác lo lắng cho Phùng Tử Hầu. Những tiếng mưa rào rào trút xuống mái ngói tạo cho nàng cảm giác trĩu nặng lo âu cho tình lang.
Nàng bước đến trước tấm gương đồng, nhìn nhân dạng mình hiện lên trong tấm gương đồng đó mà nghĩ đến Phùng Tử Hầu.
Nghe tiếng mưa trút xối xả xuống mái ngói, vừa nghĩ đến Tử Hầu, Linh Tố bất giác thở dài.
Tiếng thở dài còn đọng trên cửa miệng nàng thì một giọng nói trầm ấm từ phía sau lưng nàng cất lên:
- Nàng đẹp lắm.
Linh Tố quay ngoắt lại. Đập vào mắt nàng là một khuôn mặt phương phi đạo mạo, nhưng vẫn có cái gì đó tiềm ẩn sâu trong đáy mắt của con người này.
Linh Tố buột miệng hỏi:
- Tôn giá là ai? Sao tự tiện vào biệt thất của Linh Tố?
- Nàng chỉ cần biết ta là chủ nhân đích thực của nàng.
Linh Tố lắc đầu.
- Linh Tố chưa từng gặp tôn giá bao giờ. Tại sao tôn giá lại nói người là chủ nhân của Linh Tố?
- Có những điều bí ẩn vượt ra ngoài sự hiểu biết của người khác. Nàng chỉ có thể thấy cái trước mắt chứ không bao giờ thấy được cái mình đang thấy.
Lời nói đầy ẩn ý của người đó càng làm Linh Tố tò mò thắc mắc hơn. Nàng nhìn vào mắt người đó trong khi ánh mắt sáng ngời đầy ẩn ý của gã thì quan sát nàng từ đầu đến chân. Chính ánh mắt của con người đó rọi vào thể pháp Linh Tố tạo ra thứ cảm giác rờn rợn trong nàng.
Linh Tố buột miệng nói:
- Tôn giá ra ngoài đi... Linh Tố không tiếp người nào trong biệt thất của mình. Nếu tôn giá không ra khỏi đây, Linh Tố sẽ la lên và võ phu kéo vào, đến lúc đó thì lớn chuyện đó.
Đáp lại lời nói của nàng, người kia ngửa mặt cười khanh khách. Tràng tiếu ngạo của người đó nghe vừa ngạo mạn vừa kiêu hãnh. Tiếng cười với âm vực sang sảng của y đủ để bọn võ phu nghe thấy nhưng chẳng có ai xuất hiện. Điều đó càng khiến Linh Tố tò mò hơn.
Người nọ bước nhanh đến trước mặt nàng. Đôi thủ pháp của gã bất ngờ thộp vào hai bờ vai của Linh Tố, nhạt nhẽo nói:
- Bổn nhân biết trong trái tim và khối óc của nàng chỉ có mỗi một mình Phùng Tử Hầu mà thôi. Thậm chí nàng và hắn đang hoạch định một cuộc sống thoát khỏi những sóng gió cuộc đời. Nhưng ta khuyên nàng hãy quên Tử Hầu đi mà chỉ nghĩ đến chủ nhân đích thực của nàng.
Linh Tố vùng vằng.
- Buông Linh Tố ra.
Chân diện người đó sa sầm hẳn lại. Y bất ngờ điểm vào tịnh huyệt của nàng. Linh Tố biến sắc.
- Tôn giá định làm gì? Đôi mắt cú vọ nham hiểm nhìn vào mặt nàng.
- Nàng thuộc về ta chứ không thuộc về Tử Hầu. Hắn sẽ chết.
Linh Tố tái mặt.
- Tôn giá...
- Hãy tin lời ta nói đi. Khi Phùng Tử Hầu thực hiện thiên chức này thì đồng nghĩa với án tử dành cho hắn. Hắn chẳng còn chỗ đứng trên bầu trời võ lâm Trung thổ.
Linh Tố lắc đầu.
- Tôn giá nói gì Linh Tố không hiểu. Thực ra tôn giá là ai?
- Chủ nhân của nàng và cũng là chủ nhân của Phùng Tử Hầu.
Nói rồi gã vuốt má nàng. Bị con người xa lạ vuốt má, Linh Tố đỏ mặt:
- Tôn giá định làm gì? Chẳng trả lời nàng, người đó thản nhiên lột bỏ chiếc áo choàng trên người Linh Tố.
Hành động của con người xa lạ này khiến Linh Tố càng hốt hoảng hơn. Nàng tái mặt gắt giọng nói:
- Có ai không? Cứu tôi với...
Mặc cho nàng thét gọi nhưng cũng chẳng có ai xuất hiện. Cứ như mọi con người của Vạn Hoa lầu đã tan vào màn mưa đêm kia, hay đã bị bốc hơi biến vào màn nước mưa trắng xóa.
Nghe nàng thét gọi như vậy, người kia phá lên cười khành khạch. Tràng tiếu ngạo được tạo ra bằng những âm vực đầy chất khả ố khiến toàn thân Linh Tố nổi đầy một lớp da ốc và xương sống gai lạnh.
Người nọ cắt ngang tràng tiếu ngạo, lột tiếp xiêm y nàng. Linh Tố đã bị điểm huyệt không sao phản kháng lại hành vi bỉ ổi của gã. Nàng lắc đầu bật khóc rồi nói:
- Tôn giá đừng làm vậy.
Con người đó không màng đến lời nói hay những giọt lệ tràn ra khóe mắt nàng. Y tiếp tục lần tay một cách chậm chạp cởi bỏ từng mảnh trang phục trên người Linh Tố. Cuối cùng thì nàng đã bị con người đó bóc trần ra như lột vỏ một quả bưởi. Chân diện Linh Tố nóng bừng. Nàng vừa thẹn vừa có cảm giác tội lỗi khi nghĩ đến tình lang Phùng Tử Hầu.
Nàn cúi gầm mặt xuống với sự bất lực khi phải phơi bày toàn bộ thân thể với những đường cong cân đối và gợi cảm ra trước con người xa lạ này. Chưa bao giờ Linh Tố rơi vào tình huống này, một tình huống mà cho dù nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng có ngày nó xảy đến với mình. Không phải nàng chưa từng nghĩ mình sẽ nằm gọn trong vòng tay nam nhân, nhưng người nam nhân mà nàng nghĩ đến chỉ có Phùng Tử Hầu. Và mỗi lần nàng trải qua giấc mơ đó đều có cảm giác nóng ran cả người với nỗi thẹn thùng dâng tràn mọi ngóc ngách của cơ thể. Nhưng lần này kẻ đang xem soi vào cơ thể nàng không phải là Phùng Tử Hầu mà là con người xa lạ mà nàng chưa hề biết tới.
Toàn thân Linh Tố nóng ran như đang phải chịu sự hành hạ trong hỏa lò đó chính là ánh mắt hừng hực của con người xa lạ này. Lúc này nếu mặt gạch biệt thất có thể nứt toạc ra và nuốt chửng lấy Linh Tố, nàng cũng mãn nguyện và sẵn sàng chấp nhận điều đó xảy đến chứ không chịu được đôi mắt cú vọ hừng hực dục tình kia.
Nàng miễn cưỡng nói:
- Tôn giá... Linh Tố xin người... xin người đừng...
Y không màng đến lời van xin của nàng mà lại áp tay vào đôi tuyết lê no tròn, căng cứng đầy nhựa sống. Đôi tay của gã mơn trớn đôi tuyết lê của Linh Tố tạo ra trong nàng những thứ cảm giác rờn rợn và bấn loạn. Linh Tố lắc đầu, bật khóc thành tiếng.
Người đó nhếch môi cười nửa miệng:
- Nàng đẹp lắm! Y nói rồi bế xốc nàng lên khỏi sàn gạch đưa đến thạch sàn trải thảm, đặt Linh Tố nằm duỗi dài trên thạch sàn rồi ngồi xuống bên cạnh nàng. Ánh mắt của gã rọi khắp cơ thể nàng rồi cuối cùng dừng lại trên mặt Linh Tố.
Bây giờ Linh Tố không còn nhận ra vẻ mặt đạo mạo của người đó nữa mà thay vào đó là những nét nham hiểm, dâm cực kỳ. Thực ra thì có gã nam nhân nào dằn được khi tận mục sở thị tấm thân của nàng. Một thể pháp hoàn mỹ đến độ muốn tìm một chút khiếm khuyết cũng không có. Một cơ thể của mỹ nữ với hương tình ngào ngạt tỏa ra qua từng làn da thớ thịt mà ngay cả tượng đá cũng phải chao lòng chứ đừng nói là con người bằng xương bằng thịt. Gã nam nhân nào có thể kiềm chế được dục tính trước cơ thể nàng thì gã đó không phải là nam nhân, thậm chí cũng không thể là nữ nhân, hoặc kẻ biến thái, mà phải nói là không phải con người. Cho dù thánh nhân cũng bị tấm thân đầy sức gợi tình quyến rũ kia hút lấy chứ đừng nói là kẻ tầm thường. Có thể nói, đứng trước thể pháp của Linh Tố thì chẳng gã nam nhân nào đủ bản lĩnh để giữ cho nàng và cho mình. Mọi ranh giới đạo lý làm người đều bị xóa đi trước những đường cong lẫn mùi hương da thịt của nàng.
Với thể pháp của nàng, với những đường cong hoàn mỹ tuyệt đẹp đã khiến người ta khó ngăn được sóng tình lai láng, huống chi lúc này đây Linh Tố lại đang bàng hoàng với nỗi hốt hoảng cùng với sự ngại ngùng khiến cho cơ thể nàng nóng hẳn lên và tỏa ra mùi hương da thịt, và mùi hương đó như lời mời gọi của một cánh hoa mơn mởn kích động con ong con bướm.
Người kia phủ xuống người nàng bằng cái miệng phà ra làn hỏa khói nóng bỏng.
Luồng hỏa khói nóng bỏng từ cái miệng kẻ xa lạ đó càng làm cho Linh Tố thêm phần hoảng loạn và sợ hãi, nhưng cũng chính luồng hỏa khói đó lại hun đúc cho mùi xạ hương da thịt từ thân thể của nàng tỏa ra ngồn ngộn hơn.
Nàng cảm nhận rõ sự ướt át lẫn làn hỏa khí đó đang trải dần lên khắp cơ thể nàng.
Một thứ cảm giác rờn rợn và nhộn nhịp như kéo lê khắp thể pháp Linh Tố. Nàng bật khóc thành tiếng, nàng cố nghĩ đến Phùng Tử Hầu. Một dòng xoáy bất ngờ xuất hiện phủ lên người Linh Tố và kéo ghịt nàng xuống tận cùng, Linh Tố nhăn mặt rú lên:
- A...
Nàng phải bật ra tiếng rú bởi có cái gì đó như một lưỡi kiếm đã xuyên vào tận cùng sâu thẳm của nàng. Mũi đoản kiếm kia tạo ra cảm giác đau đớn và phá hủy những gì thuộc về nàng, những gì nàng cố gìn giữ để chờ đến thời khắc mình được thẹn thùng, e lệ trong vòng tay của người tình.
Nàng như bị đẩy đi qua từng làn sóng cuồng bạo và mỗi một con sóng vùi dập lại muốn xé vỡ mọi suy nghĩ lẫn thân thể Linh Tố. Cùng với sự xuất hiện của những đợt sóng vùi dập, cuồng bạo kia là những tiếng thầm thì bên tai nàng:
- Nàng sẽ là của ta, của Đổng Kiều Thiếu...
Linh Tố chẳng còn nghe gì cả, chẳng còn biết gì cả, nàng đã bị dòng xoáy kia nuốt chửng và đẩy xuống tận cùng của đáy vực. Thể pháp của Linh Tố như muốn nổ tung bởi sự vùi dập đó và cuối cùng thì lịm đi chẳng còn biết gì nữa. Trong cảnh giới nửa hư nửa thực, cảm giác mà Linh Tố có được là sự rã rời, là sự tiếc nuối lẫn niềm oán hận. Nàng hận sự mất mát này, hận cả bản thân mình và hận cả con người đã vùi dập và đày đọa mình. Tất cả rồi cũng tan vỡ trong cái đau của Linh Tố, nhưng cũng để lại trong nàng dấu khắc mãi mãi chẳng thể nào xóa đi được.
Linh Tố vẫn còn bàng hoàng với những gì xảy ra với mình. Khi nàng nghe được những âm vực của mưa rơi trên mái ngói thì cũng là lúc thấy mình trơ trọi, cô đơn, trống vắng trong một gian biệt phòng khác. Nàng mơ hồ nhìn lên, chẳng biết mình đang nghĩ gì và cũng chẳng cần biết mình đang ở đâu. Có chăng cảm giác mà nàng có được là sự ê ẩm của thân thể. Sự ê ẩm đó bắt nguồn từ vùng kín của nàng và lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, gặm nhấm mọi sinh lực còn lại ít ỏi trong nàng.
Nước mắt trào ra hai bên khóe, Linh Tố cắn răng trên vào môi dưới với nỗi uất nghẹn chặn ngang khí quản. Với nàng, tất cả mọi mong ước đều đã tan thành mây khói.
Nàng cố nhớ lại sự việc nhưng đầu thì trống rỗng lạ thường. Chẳng có cái gì đọng lại trong đầu nàng. Linh Tố chợt nhớ lại những lời nói của Đổng Kiều Thiếu, nàng chợt lo lắng cho Phùng Tử Hầu.
Linh Tố lắc đầu, nhỏm người lên. Nàng nóng bừng mặt và gai lạnh cột sống khi nhận thức sự lõa lồ của mình. Nàng ngượng ngùng với sự lõa lồ trần truồng này. Trong cơ thể nàng đâu đó còn đọng lại sự ô uế của con người xa lạ kia, sự ô uế mà nàng muốn rũ bỏ nó ra khỏi người mình nhưng hoàn toàn bất lực, bởi sự ô uế đã thấm sâu vào da thịt và huyết lưu của nàng.
Nghĩ đến Phùng Tử Hầu, Linh Tố vội thả chân xuống chiếc kim sàng bằng vàng ròng.
Nàng với lấy chiếc khăn phủ lên người mình rồi đi nhanh về phía cửa.
Linh Tố hoàn toàn thất vọng khi cửa biệt thất bị khóa chặt. Người đó đã đưa nàng lên đây và nhốt nàng lại như nhốt một con chim trong chiếc lồng son này. Linh Tố đập cửa, nhưng càng đập nàng càng thất vọng hơn với sự im lặng này.
Linh Tố ngồi bệt xuống sàn gạch. Linh Tố tự hiểu rằng mình chẳng làm được điều gì cả, chẳng làm gì được để có thể cứu nàng và cứu cả tình lang Phùng Tử Hầu.
Linh Tố bật khóc thành tiếng. Nàng vừa khóc vừa thổn thức rên rỉ:
- Tại sao... tại sao lại thế này chứ... tại sao... tại sao...
Nàng gục xuống hai chân, người run lên với những ý niệm hoảng loạn đang chảy qua trong tâm trí. Nàng ví như người chết đuối nhưng chẳng một ai nhìn tới và cũng chẳng bám được vào bất cứ thứ gì. Nàng đang chìm dần xuống tận cùng sâu thẳm qua những ý niệm hãi hùng nhất trong đầu nàng.
-oOo-
Chương 3 Giang Hồ Gia Sư Đường Thẩm
Đả tự: HangThieuCan
Đường Thẩm cầm quyển kinh thư sau lưng, vừa đi vừa đọc cho những học sĩ ngồi bên dưới: "Hoặc yên yên cư tức, hoặc tận tụy sư quốc, hoặc tứ yến tai sàng, hoặc bất dĩ ư hành, hoặc bất triều hiệu, hoặc thảm thảm cù lao, hoặc thế tri yến ngưỡng, hoặc vang sứ ưng chưởng, hoặc tam lạc âm tửu, hoặc thảm úy cừu, hoặc xuất nhập phong nhị, hoặc sự bất vi." Dịch: (Có người ăn nhà sống ở nhà, có người tận tụy lo việc nước, có người nằm ngửa trên giường, có người ra ngoài làm việc công không nghỉ ngơi, có người gào la kẻ khóc, có người làm việc mệt nhọc tận tụy, có người lo hưởng an nhàn, có người bận rộn lo việc của nhà vua, có người chìm sâu vào rượu chè hưởng lạc, có người làm việc mệt nhọc mà còn sợ bị chê trách, bị buộc tội, có người chỉ ra vào nói chuyện cao xa không biết thực, có người lại không làm gì cả).
Đường Thẩm nhịp quyển kinh thơ trên tay nhìn xuống những học trò, mỉm cười rồi hỏi:
- Có ai hiểu ý đoạn văn trên mà ta vừa đọc không? Các học trò ngẩng mặt nhìn Đường Thẩm. Họ chỉ biết nhìn nhau mà chẳng có người nào đưa tay xin trả lời câu hỏi của Đường Thẩm.
Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo của bọn học trò, Đường Thẩm nhịp quyển kinh thư.
Y nhếch môi, lắc đầu nói:
- Nhìn vẻ mặt của các người, ta biết ngay chẳng có chữ nào vào đầu cả. Tất cả tự vỗ vào đầu ba cái rồi đọc lại cho ta đoạn văn trên.
Hơn hai mươi học trò lễ tự vỗ vào đầu mình ba cái rồi ê a đọc lại đoạn văn Đường Thẩm vừa đọc.
Học trò đọc xong, Đường Thẩm gật đầu.
- Tốt. Bây giờ thì chắc đã vô trong đầu các người một ít rồi. Vậy người nào chú giải cho ta đoạn văn vừa đọc đây? Một người học trò đưa tay lên:
- Sư phụ... Để con chú dẫn.
- Đại Thử nói thử ta nghe xem.
Đại Thử hít một hơi căng phồng lồng ngực rồi trang trọng nói:
- Thưa thầy, đoạn văn trên có ý nói, mỗi người một việc chẳng có ai giống ai cả. Cũng như thầy, chẳng ai cho được kiến văn uyên bác như thầy để truyền lại cho hậu thế.
Đường Thẩm chau mày, khoát tay:
- Đủ rồi, ngồi xuống...
Vừa ve cằm, Đường Thẩm chờ Đại Thử ngồi xuống rồi mới nói:
- Nói như Đại Thử cũng đúng, nhưng y đưa ta ra làm ví dụ thì chẳng đúng chút nào.
Hây... Đoạn văn trên có ý nói trong cuộc sống của chúng ta có rất nhiều hạng người. Chúng ta phải biết nhìn người mà tự xét lấy bản thân mình. Học thì học cái tốt của người tốt chứ đừng có học cái xấu của người xấu. Có hiểu chưa?
- Dạ hiểu.
- Tốt... Hôm nay ta chỉ dạy các người có bấy nhiêu thôi. Ta dạy ít nhưng các người phải hiểu nhiều. Còn dạy nhiều mà hiểu ít chẳng khác nào không dạy gì cả. Buổi học hôm nay tạm dừng.
Bọn học trò đứng lên.
Khi bọn học trò đã ra về thì một người bước vào. Đường Thẩm bước ra ôm quyền:
- Định Tịnh lão huynh.
Định Tịnh khoát tay:
- Đường lão đệ... Ta vừa về đến Giang Môn là đi ngay đến học đường của lão đệ đây.
- Định lão huynh đi đường xa hẳn là đã mệt... Lão huynh uống một chén trà.
Lão Định vuốt râu nhìn Đường Thẩm.
- Đường công tử biết hết tật của lão Định này mà. Ta dù có mệt đến mấy cũng không uống trà.
Đường Thẩm mỉm cười, chàng giả lả nói:
- Đường Thẩm biết Định lão huynh muốn gì, mời lão huynh.
Hai người vào trong học đường. Đường Thẩm chờ cho lão Định yên vị rồi mới nói:
- Đường đệ nhờ lão huynh đến Hàn Dương như thế nào rồi? Định Tịnh vuốt râu nhìn Đường Thẩm. Lão có vẻ ngần ngừ và lưỡng lự. Nhận ra ngay vẻ mặt của lão Định, Đường Thẩm hỏi:
- Hẳn là đã có chuyện gì xảy đến cho bá mẫu, bá bá rồi phải không?
- Lão phu chẳng biết nói như thế nào với Đường lão đệ nữa.
Lão Định bưng bầu rượu buông tiếng thở dài rồi chuốc rượu ra chén của chàng và lão.
Đường Thẩm hỏi:
- Định lão huynh có gì khó nói? Đặt bầu rượu xuống bàn, lão Định bưng chén, nói với Đường Thẩm:
- Uống với lão huynh một chén rồi ta sẽ nói.
- Được.
Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống trước mặt, Định Tịnh nhìn Đường Thẩm.
- Đường lão đệ hẳn là rất có ân tình với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi? Đường Thẩm gật đầu.
- Đúng như vậy. Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi bá bá và phu nhân Cáp Nhĩ Tục Hi rất có ân tình với đệ. Ân tình của hai người rất nặng đối với Đường Thẩm.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài, chàng nhìn lão Định từ tốn nói:
- Khi mẫu thân lâm chung, Đường Thẩm còn ở kinh thành thì Mậu bá bá và phu nhân đã đứng ra lo hậu sự cho mẫu thân. Cái ơn đó Đường Thẩm ghi tạc trong lòng.
- Lão Định biết Đường Thẩm lão đệ là người có ơn nghĩa thâm sâu.
Lão vuốt râu, bưng bầu rượu chuốc ra chén của mình và Đường Thẩm.
Đường Thẩm nhìn lão Định chuốc rượu, hỏi:
- Định lão huynh... Hình như có chuyện không tốt xảy đến cho Bạch Vân trang? Lão Đinh đặt bầu rượu xuống bàn nhìn Đường Thẩm.
- Lão huynh là người trong võ lâm, là bằng hữu của đệ... Lão đệ lại là người mà ta ngưỡng mộ. Trong tâm ta thật tình mà nói, ta không muốn Đường lão đệ nhúng tay vào chuyện của người võ lâm giang hồ. Người trong giang hồ rất hiểm ác.
Định Tịnh bưng chén rượu lên miệng dốc cạn rồi nói:
- Nhưng chuyện này lão huynh không thể không nói cho Đường Thẩm lão đệ. Dù sao thì Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi cũng là người võ lâm. Thậm chí còn là Trung Nguyên đệ nhất trang nữa. Chuyện xảy ra làm kinh hoàng cả võ lâm. Không một ai trong võ lâm có thể tưởng tượng được xảy đến cho đôi hiền khang lệ Bạch Vân trang chủ.
Đường Thẩm nheo mày.
- Định lão huynh... Hãy nói rõ cho Đường Thẩm biết.
Lão Định nhìn chàng, vuốt râu rồi nghiêm giọng nói:
- Bạch Vân trang đã bị thảm sát.
Đường Thẩm đứng hẳn lên.
- Lão huynh nói gì? Buông một tiếng thở dài, lão Định nghiêm giọng nói:
- Bạch Vân trang đã bị thảm sát, Bạch Vân trang chủ và phu nhân đều đã bị người ta giết chết rồi. Thậm chí tất cả môn khách và gia nhân của Bạch Vân trang cũng chẳng còn người nào sống sót.
- Có chuyện đó sao? Định Tịnh vuốt râu gật đầu.
- Sự việc xảy ra tại Bạch Vân trang khiến lão huynh phải bôn tẩu quay về Giang Tô.
Lão huynh bất giác lo lắng cho Đường Thẩm.
Đường Thẩm chau mày.
- Sao lão huynh lại lo lắng cho đệ? Buông tiếng thở dài, Định Tịnh nhìn Đường Thẩm ôn nhu nói:
- Toàn bộ môn khách lẫn gia nhân cùng Bạch Vân trang chủ và phu nhân đều bị giết sạch, không một ai còn sống sót. Nguyên nhân vì sao có huyết án này và ai là người thủ ác, lão huynh không biết. Nhưng trang chủ là người võ lâm, lại là cao thủ với danh hiệu thiên hạ đệ nhất trang thì hung thủ lấy mạng trang chủ Bạch Vân trang và phu nhân phải là người có võ công cực kỳ cao thâm. Nếu không có mục đích nào đó thì phải có mối thâm thù bất đội trời chung mới làm như vậy.
Lão chuốc rượu ra chén rồi tự bưng uống trong khi Đường Thẩm nheo mày suy nghĩ rồi nhẩm nói: "Ai có thể bất đạo vô tâm làm được chuyện đó?" Buông một tiếng thở dài, lão Định từ tốn nói:
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Chuyện xảy ra ở Bạch Vân trang đúng nghĩa với câu nói đó.
Xét cho cùng, tất cả Bạch Vân trang đều đã chết, trong mối quan hệ với Bạch Vân trang chỉ còn lại Đường Thẩm lão đệ.
Dốc chén rượu lên miệng uống cạn, lão Định nhìn Đường Thẩm rồi ôn nhu nói tiếp:
- Một khi hung thủ đã có ý định tàn sát thì sẽ giết tất cả mọi người nào có quan hệ với Mậu Tương Phi trang chủ. Lúc này đây chỉ còn mỗi Đường Thẩm lão đệ có quan hệ với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi. Lão huynh nghĩ sớm muộn gì hung thủ cũng sẽ tìm ra lão đệ, để cho hung thủ biết được tung tích của đệ thì y sẽ mò đến.
Lão Định buông tiếng thở dài:
- Lão đệ là một thư sinh uyên bác nhưng không biết võ công. Do đó lão huynh buộc phải lo lắng và phải quay trở về Giang Tô ngay.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài:
- Lão huynh, Bạch Vân trang bây giờ thế nào?
- Đã đóng cửa niêm lại rồi. Bạch Vân trang bình nhật có rất nhiều môn khách, những từ sau cuộc thảm sát khủng bố kia thì đã trở thành một tòa trang bỏ hoang không một bóng người. Chẳng ai dám vào Bạch Vân trang vì cuộc thảm sát kia.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài.
Định Tịnh nhìn chàng nói:
- Đường lão đệ... Vị tiểu thư khi nãy ở đâu đến? Đường Thẩm gượng cười, chàng nhìn lão Định.
- Đệ có nên nói với lão huynh không? Định Tịnh nhìn chàng.
- Đệ không tin ta à? Nếu không nói cũng không sao nhưng khi đến ngày song hỷ thì phải có lão huynh đó.
- Không... không... Thiên Thiên là muội muội của đệ thôi.
Đôi chân mày của Đường Thẩm nhíu lại. Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Huynh... chuyện xảy ra tại Bạch Vân trang, Đường Thẩm không lo cho tấm thân mình mà lo cho Thiên Thiên.
- Lúc này đệ không lo cho bản thân mình mà lại lo cho vị tiểu thư kia? Lão Định vuốt râu, cười giả lả rồi nói:
- Hóa ra lão thầy đồ tuổi nhỏ tài cao lão đệ của ta lại là kẻ đa tình.
- Không phải đệ là kẻ đa tình đâu. Mà bởi Thiên Thiên chính là ái nữ của Bạch Vân trang chủ và phu nhân. Có lẽ trang chủ đã đoán biết được chuyện sẽ xảy ra nên mới cho Thiên Thiên đến Giang Tô tìm đệ. Bá bá đã gởi mật thư cho Thiên Thiên đích thân truyền đến cho đệ, căn dặn đệ không được cho Thiên Thiên quay về Bạch Vân trang. Hơn thế nữa còn gửi gắm Thiên Thiên cho đệ.
Chàng bưng chén rượu nhấp một ngụm rồi nhìn Định Tịnh nói:
- Chuyện xảy ra như vậy rồi, đệ không biết có nên cho Thiên Thiên biết hay không? Đệ sợ Thiên Thiên sẽ không chịu được cái nỗi đau mất mát này.
Định Tịnh vuốt râu.
- Thật là khó cho đệ.
Buông tiếng thở dài, Định Tịnh nhìn Đường Thẩm từ tốn nói:
- Đâu đâu cũng có người võ lâm. Người võ lâm ở đâu thì có thể có thuộc hạ của hung thủ. Để Thiên Thiên tiểu thư bên cạnh chẳng khác nào đệ để họa kiếp sau lưng mình.
Lão nói rồi nhìn Đường Thẩm.
Đường Thẩm gượng cười.
- Ý lão huynh...
Chàng lắc đầu.
- Định lão huynh... Đường Thẩm không phải là kẻ vong ân bội nghĩa. Lúc này đây đệ phải bảo vệ cho Thiên Thiên, bất kể chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
- Lão huynh hiểu, nhưng lão đệ không có võ công, lão huynh cũng không muốn đệ nhúng tay vào chuyện của võ lâm giang hồ.
- Đệ hiểu thâm tình của lão huynh nhưng Đường Thẩm không thể là kẻ bàng quan tọa thị trước huyết sát của Bạch Vân trang, càng không thể bỏ rơi Thiên Thiên trong lúc này.
Hôm nay đệ không có võ công nhưng ngày mai đệ sẽ có võ công. Huống chi bên cạnh đệ còn có lão huynh kia mà. Huynh cũng là người có võ công.
Định Tịnh khoát tay:
-Đường Thẩm lão đệ nói vậy là không hiểu võ công rồi. Người luyện võ công thì có thứ bậc cao thấp. Lão huynh là người có võ công nhưng so với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi thì...
Lão vuốt râu thở ra.
- Thú thật với đệ, nếu so với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi thì võ công của huynh chỉ là đom đóm so với vầng nhật quang chứ đừng nói là nguyệt quang. Huynh chỉ được cái thuật ẩn thân Tục Hóa Cốt thôi, còn Mậu Tương Phi trang chủ là bậc kỳ tài võ lâm, là thiên hạ đệ nhất trang, thế mà còn bị thảm sát, lão huynh có đáng gì chứ. Nên hung thủ tạo ra huyết sát tại Bạch Vân trang muốn lấy mạng lão huynh, có lẽ lão huynh không còn đất dừng chân; chạy cũng không biết chạy đâu nữa.
Lão vuốt râu bưng vò rượu chuốc ra chén, vừa chuốc rượu Định Tịnh vừa nói:
- Lão huynh lo lắng cho đệ nên mới nói tất cả suy nghĩ của mình. Còn quyết định vẫn là lão đệ.
Đường Thẩm nhìn Định Tịnh.
- Lão huynh... đệ sẽ tự giải quyết chuyện này.
Chàng nói rồi bưng chén rượu. Đường Thẩm chưa kịp uống thì Thiên Thiên bước vào.
Trên tay nàng là mớ văn phòng tứ bửu. Nàng đặt những thứ đó xuống án thư rồi bước lại bên bàn.
Lão Định nhìn trộm Thiên Thiên.
Thiên Thiên nói:
- Đường huynh... Canh của muội nấu có ngon không? Đường Thẩm mỉm cười, gật đầu. Chàng ve cằm, từ tốn nói:
- Huynh không ngờ Thiên Thiên lại tiến bộ nhanh như vậy. Mới hôm nào đến đây, Thiên Thiên còn là tiểu thư khuê các chẳng biết nấu nướng là gì, hôm nay muội đã nấu được một bát canh không thua gì bọn hỏa đầu trong đại nội cấm thành.
Chàng chắc lưỡi:
- Ngon... Ngon vô cùng. Huynh ăn một chén canh của Thiên Thiên nhớ mãi suốt đời, không biết sau này còn ai nấu cho huynh ăn nữa.
Lão nhìn chén canh của Đường Thẩm.
Thiên Thiên lườm chàng nói:
- Huynh không thật lòng với muội rồi, huynh nói nghe, chén canh của huynh còn nguyên chứ có ăn đâu mà biết ngon.
- Hê... huynh ăn đấy chứ.
Chàng nói với lão Định:
- Định lão huynh... Canh của Thiên Thiên muội nấu ngon chứ? Lão Định vuốt râu.
- Ngon... Ngon lắm.
Đường Thẩm bưng chén canh.
- Mời lão huynh dùng thêm.
- Lão huynh no lắm rồi, đệ hãy cứ tự nhiên.
Thiên Thiên nhìn Đường Thẩm.
Chàng giả lả nói:
- Lão huynh không ăn thì đệ ăn hết đấy, đừng có nói là đệ tham ăn giành với lão huynh đó.
Chàng nói rồi cố trút chén canh vào miệng uống như uống thuốc độc.
Đường Thẩm vừa đặt chén xuống bàn thì một gã gia nô bước vào, tay xách cặp lồng.
Thiên Thiên nhìn gã gia nô. Y bước đến bàn, đặt cặp lồng xuống rồi ôm quyền nói:
- Đường công tử... tiểu thư của tiểu nhân sai tiểu nhân đem thố canh bát bửu đến cho công tử.
Gã nói rồi bày thố canh bát bửu ra bàn. Y vừa mở nắp chiếc thố thì mùi thơm tỏa lên ngào ngạt. Chỉ ngửi mùi từ chén canh bát bửu thì lão Định đã chép lưỡi. Lão buột miệng nói:
- Thế này mới đúng là sơn hào hải vị.
Thiên Thiên nhìn gã gia nô.
Đường Thẩm nhìn gã nói:
- Huynh cho tại hạ gửi lời đa tạ đến tiểu thư.
- Tiểu nhân sẽ gửi lời của Đường công tử.
Gã gia nhân lui bước rời khỏi biệt sảnh. Thiên Thiên cúi xuống ngửi canh bát bửu, rồi nhìn lại Đường Thẩm, nàng gượng nói:
- Người ta nấu canh ngon quá, còn muội không thể nào bì với người ta. Canh của người ta nấu ngon như vậy, chắc chắn huynh không muốn dùng canh của muội.
Nàng nói rồi bước thẳng ra cửa.
Thiên Thiên đi rồi, lão Định mới nói với Đường Thẩm.
- Lão đệ... lão huynh xem chừng Thiên Thiên cô nương không muốn đệ ăn chén canh bát bửu này đâu. Có lẽ lão huynh thay đệ ăn giùm thôi.
Lão Định nói rồi bưng cả chén canh húp sùm sụp ngon lành. Lão vừa ăn vừa nói:
- Ngon lắm... ngon lắm, khó tìm được chén canh thứ hai ngon như thế này.
Lão húp hết chén canh rồi đặt xuống bàn nhìn Đường Thẩm:
- Lão huynh có phúc có phần mới ăn được phần canh của đệ.
- Chu tiểu thư là người đam mê thư pháp. Nếu lão huynh muốn ăn canh bát bửu do tự tay Chu tiểu thư nấu thì phải luyện bút pháp. Khi thư pháp của huynh đã đạt đến sự uyển chuyển thì tha hồ ăn canh bát bửu của Chu tiểu thư nấu cho huynh.
Lão Định vuốt râu cười giả lả, lão vừa cười vừa nói:
- Lão huynh thích ăn canh bát bửu của Chu tiểu thư nhưng lại ghét cái mặt của lão huyện lệnh huênh hoang Chu Tấn kia.
Lão đứng lên nhìn Đường Thẩm.
- Huynh cũng không cần luyện thư pháp làm gì, chỉ cần có Đường Thẩm lão đệ thì chắc chắn lão huynh sẽ có canh bát bửu mà dùng. Lão đệ hiểu lão huynh nói gì rồi chứ? Dung diện Đường Thẩm chợt ngại ngùng, chàng miễn cưỡng nói:
- Lão huynh đừng có nói xàm. Nếu đến tai huyện lệnh đại nhân và Hoàng Quốc Túy công tử thì chắc Đường Thẩm khó giữ được học đường của mình tại Giang Tô mất.
Chàng gượng cười:
- Huống chi Chu tiểu thư còn là trang lá ngọc cành vàng.
- Thiên Thiên không phải là lá ngọc cành vàng à? Lão Định vuốt râu.
- Lão huynh nói thế thôi, tùy lão đệ.
Lão vừa nói dứt câu thì nghe tiếng bàn ghế ngã bên ngoài học đường.
Đường Thẩm và lão Định nhìn nhau.
Lão Định nói:
- Nhắc đến ma thì ma đến, nhắc đến quỷ thì quỷ hiện hình. Lão huynh cam đoan với đệ, oan gia của đệ đến rồi đó.
Đường Thẩm gượng cười lắc đầu:
- Hy vọng là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Chàng và lão Định Tịnh bước ra ngoài học đường. Bên ngoài học đường, Hoàng Quốc Túy với dáng người bệ vệ, đứng chắp tay sau lưng. Đứng hai bên hắn là hai gã gia nhân mặt đằng đằng sát khí trông thật ghê rợn.
Hoàng Quốc Túy có bộ dạng đẫy đà, thừa mứa bề ngang nhưng lại thiếu chiều cao nên trông thật nực cười. Chân diện của gã bóng lưỡng với màu da tái nhờn tái nhợt. Nhìn mặt gã những tưởng như có một lớp mỡ phủ lên trên và chực tươm ra.
Đường Thẩm ôm quyền nói:
- Hoàng thiếu gia có chuyện gì lại sai người đến đập phá bàn học đường của tại hạ.
Hoàng Quốc Túy chẫu hai cánh môi đẫy đà và tươm, ngỡ đâu miệng gã bất ngờ bị méo xệch đi. Gã vừa tạo cái miệng khinh thị vừa nói:
- Bổn thiếu gia muốn biết Chu tiểu thư vừa đem đến cho Đường Thẩm ngươi cái gì? Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ rồi nói:
- Chu tiểu thư đem đến cho tại hạ thố canh bát bửu do nàng nấu.
- Cái gì? Uyển Thanh mà nấu canh bát bửu cho ngươi à? Khó tin... Khó tin.
Lão Định vuốt râu.
- Sự thật là như vậy đó. Nếu Hoàng thiếu gia không tin thì để lão hủ vào mang chén canh kia ra cho công tử dùng thử.
- Được... mang ra đây cho bổn thiếu gia dùng thử.
Lão Định quay trở vào, một lúc sau bưng chiếc thố canh bước ra. Lão trịnh trọng nói:
- Mời công tử.
Hoàng Quốc Túy liền cầm ngay chiếc thố đưa lên miệng húp. Y nhăn mặt.
- Thế này mà là canh ư? Lão Định cười giả lả.
- Hây... Canh của Chu tiểu thư mời Đường Thẩm gia sư và lão hủ không ngon cũng ngon ạ. Nếu Hoàng thiếu gia nói không ngon không vừa miệng thì khi nào lão hủ gặp Chu Uyển Thanh tiểu thư sẽ truyền đạt tới tiểu thư và nói tiểu thư đừng có nấu canh nhạt như nước lã nữa.
Quốc Túy tròn mắt.
- Hê... Bổn thiếu gia có nói không ngon đâu. Thố canh này ngon lắm, ngon lắm. Của Uyển Thanh nấu thì tất phải ngon rồi.
- Nếu ngon thì mời bổn thiếu gia dùng.
- Ơ... bổn thiếu gia no rồi.
Y nhìn lại Đường Thẩm.
- Bổn công tử cấm ngươi không được nhận bất cứ thứ gì của Chu Uyển Thanh tiểu thư đó.
Đường Thẩm nheo mày, chàng gượng cười nói:
- Nếu tiểu thư mà đem canh đến mời tại hạ, tại hạ khó lòng mà từ chối.
- Hê... Bổn thiếu gia lệnh cho ngươi thì ngươi phải nghe chứ. Nếu ngươi không nghe lịnh của ta...
Y không nói hết lời mà ra dấu. Ngay lập tức hai gã gia nhân bèn chưởng xuống hai chiếc bàn.
- Rầm...
Hai chiếc bàn vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Quốc Túy nói:
- Đường Thẩm... ngươi đã thấy rồi chứ? Lão Định sa sầm mặt.
Quốc Túy nói tiếp:
- Nếu thiếu gia còn biết một lần nữa thì cả gian học đường lẫn ngươi sẽ vỡ ra như hai chiếc bàn này. Ngươi có nghe rõ chưa? Hoàng Quốc Túy hừ nhạt một tiếng rồi toan quay bước bỏ đi nhưng lão Định đã lướt qua chặn đường y và hai gã gia nhân lại. Lão vuốt râu nói:
- Hoàng thiếu gia định đi à?
- Bổn thiếu gia ở lại cái học đường thúi tha này để làm gì?
- Học đường thúi tha... Nếu thiếu gia nói nơi này thúi tha thì đầu của thiếu gia càng thúi tha hơn đó. Chỉ có cái đầu thúi mới nói chốn học đường là chỗ thúi thôi.
Lão vuốt râu cười giả lả.
- Lão hủ cũng chẳng đôi co với Hoàng Thiếu gia làm gì. Lão hủ chỉ là thảo dân, làm sao dám đôi co với thiếu gia của tuần phủ đại nhân.
Hoàng Quốc Túy chẫu hai cánh môi dày.
- Lão quỷ biết như thế là tốt rồi đó, tránh đường ra cho bổn thiếu gia.
Lão Định ôm quyền:
- Lão hủ sẵn sàng nhường đường cho Hoàng thiếu gia, chỉ cần thiếu gia đưa ít ngân lượng để mua lại những thứ mà thiếu gia và gã gia nhân đây đã đập bỏ là được rồi.
Hoàng Quốc Túy trợn mắt to hết cỡ. Hai con ngươi gã cứ như biến mất tròng đen, chỉ còn lại tròng trắng chằm chằm nhìn Định Tịnh.
- Lão quỷ này... dám đòi ngân lượng của bổn thiếu gia.
Y chắp tay sau lưng, hất mặt dè bỉu nói:
- Hai ngươi còn chưa dạy bảo cho lão già quỷ này bài học nữa. Đập vỡ miệng của lão ra, có gì bổn thiếu gia sẽ chịu cho hai người, còn thưởng cho hai người.
Lệnh được Hoàng Quốc Túy phán ra, ngay lập tức hai gã gia nhân liền sàn bộ tới. Cả hai cùng phát tác tHồi quyền đánh vào mặt Định Tịnh.
Định Tịnh không thèm né tránh tHồi quyền của hai gã đó mà vung song trảo chộp lấy đôi tHồi quyền của hai gã gia nhân.
Lão cười khảy rồi bóp chặt trảo công nhìn lại.
"Rắc..." Sau âm thanh khô khốc đó, hai gã gia nhân của Hoàng Quốc Túy nhảy đổng, miệng tru tréo với lớp mồ hôi rịn ra mặt.
- A...
Lão Định Tịnh hất nhẹ một cái, hai gã gia nô ngã chổng kềnh ra sàn học đường.
Hoàng Quốc Túy gắt giọng nói:
- Lão già quỷ... dám đánh người của tuần phủ.
Gã chưa kịp nói chưa hết ý thì trảo công của lão Định Tịnh đã thộp vào y. Bộ mặt núc ních của Hoàng Quốc Túy chảy dài ra, miệng há hốc mở to cùng những tiếng ư ử phát ra từ cuống họng.
Đường Thẩm nói:
- Lão huynh...
Lão Định khoát tay, lão nhìn Hoàng Quốc Túy nói:
- Ngươi tưởng là thiếu gia của tuần phủ thì muốn làm gì thì làm sao. Quan trường có luật của quan trường, giang hồ võ lâm thì có luật của giang hồ võ lâm. Ngươi có tin không...
Lão phu sẽ bứt khí quản của ngươi. Bứt khí quản của ngươi rồi thử xem lão tuần phủ kia làm gì được Hành Tẩu Định Tịnh này.
Nghe lời nói này của lão Định, mồ hôi tuôn ra trên mặt Hoàng Quốc Túy. Y thở gấp với vẻ sợ hãi lộ trên chân diện.
- Lão muốn gì?
- Ngân lượng của ngươi.
- Trong... trong thắt lưng của thiếu gia.
Lão Định rút trảo công về, Hoàng Quốc Túy thối lại nửa bộ.
Định Tịnh nghiêm giọng nói:
- Luật giang hồ của lão phu nghiêm lắm đó, giết người thì đền mạng, phá đồ thì đền ngân lượng.
Lão nói rồi chìa hữu thủ ra phía trước.
Hoàng Quốc Túy miễn cưỡng lấy một tờ ngân phiếu đặt vào tay lão. Y lấm lét nhìn lão Định.
Liếc mắt qua tờ ngân phiếu, lão Định vuốt râu mỉm cười.
- Tốt rồi... Hoàng thiếu gia có thể đi được rồi.
Lão đứng nép qua bên, Hoàng Quốc Túy và hai gã kia lủi nhanh ra ngoài.
Gã ra khỏi học đường, Hoàng Quốc Túy mới quay lại lớn tiếng gằn giọng nói:
- Các ngươi hãy đợi đấy... bổn thiếu gia không bỏ qua chuyện này đâu.
Y nói rồi mới chịu lủi nhanh đi cùng với hai gã gia nhân.
Đường Thẩm bước đến trước mặt lão Định.
- Lão huynh đã gây ra chuyện lớn rồi. Nhất định gã họ Hoàng đó không để cho học đường này yên đâu.
- Không mở được học đường ở đây thì mở học đường ở chỗ khác. Giang hồ mênh mông thiếu gì chỗ cho đệ truyền bá kiến văn làm người.
-oOo-
Đ êm đã khuya nhưng ánh sáng vẫn còn hắt ra từ gian biệt sảnh của khâm sai đại thần Kim Ngôn Tử. Trong ngôi biệt sảnh đó, Kim Ngôn Tử đại nhân vẫn ngồi trầm tư bên án thư.
Nhìn ngọn bạch lạp, Kim Ngôn Tử đại nhân thỉnh thoảng lại buông tiếng thở dài. Trên án thư là văn phòng tứ bửu, mực đã mài sẵn, bút đã chấm vào mực nhưng tờ giấy hồng điều để lập cáo trạng vẫn còn trắng tinh chưa có chữ nào.
Kim Ngôn Tử khâm sai đại nhân cầm bút rồi lại để xuống đĩa mực. Lão đứng lên khỏi án thư. Bước đến bên vòm cửa, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ. Chẳng biết khâm sai đại nhân Kim Ngôn Tử đang nghĩ gì mà luôn buông ra những tiếng thở dài nghe thật não nề.
"Kẹt." Âm thanh khô khốc do cửa biệt sảnh dịch mở. Kim Ngôn Tử đại nhân quay lại. Đập vào mắt của Kim đại nhân là người vận huỳnh y, mặt đeo kim diện nhân. Ánh mắt của người đó phát ra sát na sát nhân rờn rợn.
Kim Ngôn Tử đại nhân chau mày:
- Ngươi đến để lấy mạng bổn nhân? Huỳnh y kim diện nhân khẽ gật đầu:
- Không sai.
- Bổn nhân biết sẽ có chuyện này.
- Và đại nhân cũng sẵn sàng chịu chết?
- Bổn nhân chưa thể chết được!
- Tử Vong Kỳ đã ban cho đại nhân. Nếu đại nhân không chết, ta không hoàn thành thiên chức của mình. Tại hạ buộc phải thất lễ với đại nhân, mặc dù đại nhân có tiếng là thanh liêm chính trực. Cho dù là người thanh liêm chính trực thì cũng là con người. Con người đó lại đã nhận Tử Vong Kỳ.
Y nói rồi rút ngọn tiểu kỳ vung tay. Ngọn tiểu kỳ ghim lên bàn.
Khi ngọn tiểu kỳ vừa ghim lên bàn thì ngay lập tức huỳnh y kim diện nhân xuất thủ.
Với khinh thuật thần kỳ và quỷ dị, huỳnh y kim diện nhân chỉ lắc vai một cái đã lướt đến Kim Ngôn Tử đại nhân. Phối hợp với bộ pháp đó, y phát tác hai đạo phách không chưởng chia làm hai công vào vùng thượng đẳng và trung đẳng của khâm sai đại nhân họ Kim.
Ngỡ đâu vị khâm sai đại nhân họ Kim không có võ công nhưng ngược lại Kim Ngôn Tử đã không tránh hai đạo phách không chưởng của huỳnh y kim diện nhân mà còn dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng.
"Ầm." Chưởng ảnh của hai người va thẳng vào nhau, tạo ra một tiếng sấm chưởng dữ dội.
Huỳnh y kim diện nhân thối lại hai bộ trong khi Kim Ngôn Tử đại nhân thì trượt dài về sau, va lưng vào vách biệt phòng.
"Huỵch..." Huỳnh y kim diện nhân không để cho Kim đại nhân có thời gian trụ tấn mà liên thủ ra sát chiêu toan kết thúc trận đấu chớp nhoáng đặng hoàn thành thiên chức của mình.
Y vừa sàn bộ xê tới Kim Ngôn Tử thì cửa biệt sảnh bật tung ra. Hai gã võ phu hộ vệ lướt vào, với khoái đao trên tay, hướng ngay đến gã tập kích. Cả hai gã vừa xuất thủ chiêu đao sát nhân vừa nói:
- Tiểu nhân vô lại, dám mạo phạm đại nhân.
Hai ngọn đao như hai ánh chớp trời, kết thành một gọng kéo chém xả xuống huỳnh y kim diện nhân.
Không chút e dè với hai lưỡi đao sắc bén chực sát tử mình, huỳnh y kim diện nhân tràng bộ né tránh và chớp động chưởng ảnh đánh vào lưỡi đao của gã võ phu hộ vệ bên phải mình.
"Chát..." Chưởng kình của huỳnh y kim diện nhân chạm thẳng vào ngọn khoái đao, ngờ đâu nó sẽ chẻ ra nhưng trái lại, lưỡi đao của gã võ phu hộ vệ bật ngược trở lại như chém vào sắt đá.
Lưỡi đao của gã võ phu hộ vệ vừa bật lại thì chỉ pháp của huỳnh y kim diện nhân cũng xuyên qua tam tinh y.
"Bộp." Tam tinh của gã võ phu hộ vệ bị khoét ngay một lỗ. Y ngã người ra sau, nện gót xuống nền gạch. Vừa loại được gã võ phu hộ vệ thì huỳnh y kim diện nhân lại lách bộ. Thân pháp của y quỷ dị vô cùng. Gã võ phu thứ hai chưa kịp xông vào hỗ trợ cho gã thứ nhất thì đã nhận ngay một chưởng vào chính diện.
"Bộp..." Thủ cấp của gã vỡ toang như quả dưa hấu bị người ta đập vỡ. Huỳnh y kim diện nhân quay nửa người nhìn lại Kim Ngôn Tử đại nhân.
Cái chết của hai gã võ phu hộ vệ khiến cho khâm sai đại nhân Kim Ngôn Tử phải bàng hoàng. Làm sao Kim đại nhân không bàng hoàng được vì hai gã võ phu hộ vệ đều là những cao thủ đệ nhất đệ nhị trong đại nội mà bị kim diện nhân lấy mạng dễ như trở bàn tay.
Khi tiếp nhận ánh mắt ma nhân của huỳnh y kim diện nhân, khâm sai đại nhân buột miệng nói:
- Túc hạ lấy mạng bổn nhân là một sai lầm lớn trong cuộc đời của túc hạ.
- Cho dù đó là một sai lầm lớn trong cuộc đời của tại hạ thì tại hạ vẫn phải thực thi thiên chức của mình. Đại nhân đã tiếp nhận Tử Vong Kỳ thì phải chết.
Y vừa nói vừa lừng lững tiến về phía Kim Ngôn Tử.
Không còn một sự lựa chọn nào khác, khâm sai đại nhân Kim Ngôn Tử buộc phải tìm sinh lộ cho mình. Kim đại nhân rít một luồng chân khí, dẫn đến hai bộ dựng chưởng công thẳng vào huỳnh y kim diện nhân.
Không hề né tránh chưởng công của khâm sai đại nhân Kim Ngôn Tử, Huỳnh y kim diện nhân bình thản dựng trảo đón thẳng đỡ thẳng vào chưởng công của đối phương.
"Chát..." Trảo thủ của gã bấu chặt chưởng công của Kim Ngôn Tử đại nhân tợ những chiếc vuốt chim ưng bấu lấy con mồi.
Khâm sai đại nhân Kim Ngôn Tử muốn rút chưởng lại cũng không được, muốn công kích kim diện sát thủ cũng không xong.
Kim Ngôn Tử đại nhân vô hình trung rơi vào thế bị động khi huỳnh y kim diện nhân khống chế chưởng công của mình. Kim Ngôn Tử miễn cưỡng nói:
- Túc hạ giết ta thì chẳng một ai biết bí mật của phản thần... Hãy nghe lời bổn nhân một lần.
- Tại hạ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài ban cái chết cho đại nhân.
Cùng với lời nói đó, huỳnh y kim diện nhân dựng tả chưởng vỗ thẳng vào đan điền của khâm sai đại nhân Kim Ngôn Tử. Chưởng ảnh của y như một mũi dùi nặng ngàn cân đi xuyên qua đan điền của Kim Ngôn Tử.
Vị khâm sai đại nhân khom người xuống.
Huỳnh y kim diện nhân rút tả chưởng chống lại thối lui hai bộ trong khi khâm sai đại nhân thối bộ dựa lưng hẳn vào vách biệt sảnh. Máu rỉ ra hai bên mép của người.
Nhìn huỳnh y kim diện nhân, khâm sai đại nhân Kim Ngôn Tử hổn hển nói:
- Rồi túc hạ sẽ hối hận. Sẽ hối hận với thiên chức ngày hôm nay.
Nói dứt câu, khâm sai đại nhân Kim Ngôn Tử từ từ khuỵu gối rồi gục xuống.
Huỳnh y kim diện nhân bước đến bên xác Kim Ngôn Tử, thẩm chứng xem vị khâm sai đại nhân có thực sự chết chưa. Sau khi đoan chắc Kim Ngôn Tử đã chết, y mới rời khỏi biệt sảnh của khâm sai đại nhân Kim Ngôn Tử qua lối cửa sổ đã mở sẵn.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, kim diện nhân đã giết chết ba người mà chẳng có chút e dè hay ngần ngại với thiên chức sát nhân của mình. Ba người y lấy mạng lại là cao nhân của quan trường.
Một người là khâm sai đại thần Kim Ngôn Tử, còn hai người kia là cao thủ đệ nhất và đệ nhị trong đại nội. Chỉ bấy nhiêu đó đủ biết thiên chức sát nhân của huỳnh y kim diện nhân đã ăn sâu vào tận trong tâm trí và tiềm thức gã.
-oOo-
Ghềnh Dạ Tình.
Phùng Tử Hầu khoanh tay trước ngực đứng trên ghềnh Dạ Tình. Y đứng bất động như một pho tượng, sự im lặng bao trùm khoảng không gian chung quanh y.
Một luồng gió thổi đến, mang theo một người vận gấm y. Người này đeo kim diện che mặt.
Phùng Tử Hầu nhìn kim diện nhân.
Kim diện nhân nhìn Phùng Tử Hầu.
Hai người đứng cách nhau hai trượng cứ như hai đối thủ hẹn nhau một cuộc quyết đấu sinh tử trên ghềnh Dạ Tình này.
Phùng Tử Hầu buông tiếng thở dài rồi nói:
- Phùng Tử Hầu rời bỏ thiên chức của mình.
- Bổn tọa rất tiếc phải chấp nhận sự ra đi của Phùng đàn chủ. Tìm được một cao thủ kỳ tài như Phùng đàn chủ không thể tìm được nhưng bổn tọa đã hứa thì sẽ không thay lời.
- Đa tạ chủ nhân.
Phùng Tử Hầu thò tay vào ngực áo lấy chiếc mặt nạ kim diện đặt trên phiến đá.
- Phùng Tử Hầu trả lại kim diện cho chủ nhân.
- Làm một người bình thường chắc thú vị hơn làm Tử Vong Sứ Giả.
- Phùng Tử Hầu sẽ trở lại cuộc sống bình thường của một con người bình thường.
Lời vừa cạn trên miệng của Phùng Tử Hầu thì bất giác kim diện nhân ngửa mặt cười khanh khách.
Nghe tiếng cười cuồng nhiệt của kim diện nhân, Phùng Tử Hầu chợt sa sầm mặt.
Y miễn cưỡng hỏi:
- Tử Hầu không hiểu tiếng cười của chủ nhân? Cắt ngang tràng tiếu ngạo, kim diện nhân lột bỏ chiếc mặt nạ dát vàng. Chân diện của Đổng Kiều Thiếu phơi ra, đập vào mắt Phùng Tử Hầu.
Đổng Kiều Thiếu lạnh nhạt nói:
- Bổn tọa biết Phùng đàn chủ sẽ trở lại cuộc sống bình thường của một con người bình thường với Tư Linh Tố. Ai cũng muốn có điều ấy cả nhưng có một điều mà Phùng đàn chủ không biết.
- Phùng Tử Hầu không biết điều gì?
- Đã khoát kim diện nhân lên mặt thì không một người nào được rời xa kim diện nhân.
Rời bỏ kim diện nhân chỉ có một con đường đó là rời bỏ dương thế này.
- Phùng Tử Hầu đã làm tròn thiên chức sau cùng của mình.
- Đó cũng là chức nghiệp sau cùng của Phùng Tử Hầu.
Đổng Kiều Thiếu vừa nói dứt lời thì bốn bóng người vận hắc y, đeo kim diện từ dưới đất lướt vụt lên như bốn bóng ma từ địa phủ trồi lên cõi dương trần.
Cùng với sự xuất hiện của bốn bóng hắc y nhân đeo kim diện là bốn lưỡi hái, đồng loạt cắt ra móc lấy tứ chi của Phùng Tử Hầu. Dù bốn gã hắc y đeo kim diện tập kích bất ngờ nhưng Phùng Tử Hầu cũng phản ứng cực kỳ linh hoạt. Y điểm mũi giày, thân hình vọt lướt lên cao quay tròn như bông vụ. Cùng với bộ pháp thần kỳ đó, Phùng Tử Hầu phát động bốn đạo chỉ khí.
Bốn gã hắc y nhân đeo kim diện chưa kịp biến chiêu thì bốn đạo chỉ của Phùng Tử Hầu tợ bốn lưỡi tầm sét đánh thẳng vào bọn chúng.
"Bốp... Bốp... Bốp..." Cả bốn gã hắc y đeo kim diện đổ nhào xuống đất, nảy người rồi nằm bất động.
Đổng Kiều Thiếu nheo mày.
- Phùng túc hạ là đệ nhất cao thủ của bổn tọa.
Phùng Tử Hầu dang chân rọi sát nhãn vào Đổng Kiều Thiếu:
- Bang chủ đã không giữ lời, Phùng Tử Hầu ta đành phải bất phục, bất tuân thượng lệnh.
Tử Hầu vừa nói dứt lời thì một người vận thụng y đen huyền có mũ trùm đầu xuất hiện. Thấy người đó, Đổng Kiều Thiếu liền ôm quyền, khom người xuống:
- Đổng Kiều Thiếu tham kiến chủ nhân.
Lời của Đổng Kiều Thiếu khiến Phùng Tử Hầu phải nheo mày. Y nhìn sững con người kia mà nhủ thầm: "Đổng Kiều Thiếu còn gọi người này là chủ nhân. Thế mà bấy lâu nay ta hoàn toàn không biết".
Người vận thụng y chắp tay sau lưng bước qua mặt Đổng Kiều Thiếu, rồi dừng lại trước mặt Phùng Tử Hầu cách y hai trượng. Mặc dù ánh trăng đêm không đủ tạo ra ánh sáng để Phùng Tử Hầu thấy được dung diện của con người thần bí này nhưng hai luồng tinh nhãn của y cũng tạo ra trong tâm thức của Phùng Tử Hầu sự bất ổn và lo lắng.
Thụng y nhân thần bí nói:
- Nếu Phùng Tử Hầu đàn chủ thắng được bổn nhân, ngươi sẽ được ra đi trong sự bình an... Ngược lại dừng trách bổn nhân và hãy tự trách mình đã quyết định sai lầm.
- Tôn giá là chủ nhân của chủ nhân, Phùng Tử Hầu hẳn không còn sự lựa chọn nào khác mà phải chấp nhận lời đề nghị của tôn giá.
Tử Hầu ôm quyền:
- Cung kính không bằng phụng mạng.
- Xuất thủ đi.
Tử Hầu vận chuyển nguyên ngươn đến tầng tối thượng rồi định nhãn nhìn con người thần bí kia:
- Tử Hầu không khách sáo.
Y vừa nói vừa xê người tới, dựng song thủ vỗ chưởng với tất cả nội lực tu vi của mình, phát tác chưởng kình tập kích thụng y nhân thần bí.
Tử Hầu dồn tất cả nội lực, bởi trực giác của y mách cho y biết đối phương của y không tầm thường chút nào.
Thấy Phùng Tử Hầu dựng chưởng tập kích mình nhưng thụng y nhân vẫn bình nhiên như không hề thấy gì. Hai đạo khí kình chưởng công chưa kịp chạm đến chiếc áo thụng dài chấm đất thì kẻ thần bí chỉ giũ tay qua trước mặt.
Cái giũ tay rất nhẹ nhàng, chẳng khác nào người ta dùng ống tay áo rộng quạt mát, nhưng động tác đó của thụng y nhân đã hóa giải ngay hai đạo kình uy mãnh của Phùng Tử Hầu.
Cách hóa giải chưởng kình của đối phương khiến Phùng Tử Hầu quá đỗi ngỡ ngàng. Y quay nửa bộ, phát tác chỉ khí tiếp tục công kích. Lần này thụng y nhân dang hữu thủ đón lấy chỉ kình của họ Phùng.
Đạo chỉ của Tử Hầu công thẳng vào tâm trung bản thủ của thần bí nhân.
"Chát..." Tử Hầu thối lui ba bộ, hổ khẩu tê rần trong khi thần bí nhân vẫn bình thản như không có chuyện gì.
Một lần phát tác chưởng kình với tất cả nội lực, một lần dụng đến Kim Cang Chỉ, lại là người chủ động nhưng cả hai lần Phùng Tử Hầu đều không đắc lợi, trái lại còn rơi vào thế hạ phong trước kẻ thần bí này. Tử Hầu càng bàng hoàng hơn trước võ công xuất thần của người đó.
Phùng Tử Hầu chưa từng giao đấu với người nào có võ công tối thượng như thế này nên buột miệng hỏi:
- Tôn giá là ai? Thụng y nhân nhạt nhẽo đáp lời Phùng Tử Hầu:
- Chủ nhân của chủ nhân... người ban phát thượng dụ cho Tử Vong Sứ Giả.
Thụng y nhân nói dứt lời thì lắc hữu thủ. Hai đạo khí xanh rờn cắt ra nhanh không thể tưởng. Có thể nói là Phùng Tử Hầu vừa chớp thấy hai ánh sáng xanh rờn thì cảm nhận hai đầu gối mình như bị hai quả búa nặng ngàn cân đánh vào.
"Bốp..." Phùng Tử Hầu rướn người lên rồi khuỵu xuống ghềnh Dạ Tình.
Y rơi vào tình huống chẳng khác nào một gã môn đồ đang thọ tội phản sư trước chủ nhân của mình.
Thụng y nhân nhìn Tử Hầu khe khắc nói:
- Công trạng của ngươi đủ lớn để bổn nhân suy xét. Bổn nhân cho ngươi sự lựa chọn quyết định cho bản thân mình. Ngươi sẽ là mục nhân hoặc là chết.
Tử Hầu cắn răng trên vào môi dưới.
- Mục nhân hay là chết! Phùng Tử Hầu ta chọn cái chết.
Tử Hầu nói dứt lời, dồn nội lực vào song chưởng. Y vỗ thẳng xuống ghềnh Dạ Tình.
"Ầm..." Chưởng kình của Tử Hầu vỗ xuống ghềnh Dạ Tình tạo ra lực kinh hồn đẩy y bay ngược về sau, rời khỏi ghềnh Dạ Tình, rơi thẳng xuống dòng Dương Tử.
Dòng Dương Tử chảy xiết cuốn ngay lấy thân ảnh của Phùng Tử Hầu.
Cách phản ứng của Tử Hầu khiến thụng y nhân và Đổng Kiều Thiếu phải bất ngờ.
Thụng y nhân bước nhanh lại ghềnh Dạ Tình dõi mắt nhìn dòng Dương Tử đang cuộn chảy ào ào. Y lắng nghe tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá ầm ầm.
Đứng như thế một lúc, thụng y nhân mới quay lại nhìn Đổng Kiều Thiếu.
Bang chủ kim diện bang Đổng Kiều Thiếu tiếp nhận hai luồng uy nhãn kia như tiếp nhận thượng dụ của đấng bề trên liền quỳ ngay xuống:
- Đổng Kiều Thiếu chờ lệnh chủ nhân.
- Thấy được xác y thì đưa về mật cung, không thấy xác thì xem như y vẫn còn sống.
Ngày nào chưa có xác Phùng Tử Hầu, ngày đó ngươi chưa được gặp bổn tọa.
Đổng Kiều Thiếu ôm quyền:
- Đổng Kiều Thiếu sẽ thực hiện thượng dụ của chủ nhân.
Y nói rồi cúi mặt xuống ghềnh Dạ Tình. Thụng y nhân chắp tay sau lưng ung dung bước qua Đổng Kiều Thiếu. Y lướt vụt đi mà chẳng thấy cước pháp dịch chuyển, chẳng mấy chốc đã mất dạng vào màn đêm nhuộm ánh trăng vàng. Đổng Kiều Thiếu chờ thụng y nhân đi hẳn rồi mới dám đứng dậy. Y bước đến ghềnh Dạ Tình.
- Phùng Tử Hầu... Ngươi làm khó cho ta rồi.
-oOo-
“Giang Nam khả hái liên
Liên điệp hà điền điền
Ngư hý lang điệp gian
Ngư hý liên điệp đông
Ngư hý liên điệp tây
Ngư hý liên điệp nam
Ngư hý liên điệp bắc..."
Dịch:
"Giang Nam hái được sen
Lá sen xanh um tùm
Cá đùa giữa lá sen
Cá đùa lá sen đông
Cá đùa lá sen tây
Cá đùa lá sen nam
Cá đùa lá sen bắc..."
Phóng bút đề xong bài thi phú đó, Đường Thẩm nhìn lại Chu Uyển Thanh.
Chu Uyển Thanh nhẩm đọc bài thơ rồi dõi mắt nhìn qua hồ sen. Nàng điểm nụ cười mỉm.
Nàng đọc qua bài thi phú một lần nữa rồi nhìn lại Đường Thẩm.
- Chỉ có huynh mới thấy được cá đang đùa dưới những cánh sen kia. Nhãn quan của thi nhân khác với người bình thường.
- Tiểu thư nói thế tại hạ ngượng ngùng vô cùng. Thật ra Đường Thẩm đâu phải là thi nhân, mà chỉ là một gã gia sư thôi. Gia sư làm sao sánh được với thi nhân.
- Huynh khiêm tốn rồi. Cả trấn Giang Tô này ai cũng biết Đường Thẩm huynh. Một đại gia, đại phú, hay cả lão nhân gia, đường đường là một huyện lệnh Giang Tô, nhưng khi ra đường thì thiên hạ chỉ biết khép nép, miễn cưỡng nếu phải chạm mặt và cũng miễn cưỡng ôm quyền thủ lễ cho có lệ, nhưng với Đường Thẩm huynh thì ai cũng ôm quyền ngưỡng mộ.
Nàng mỉm cười, từ tốn nói tiếp:
- Cả Giang Tô này chỉ có mình huynh là gia sư.
- Tiểu thư nói vậy khiến tại hạ hổ thẹn vô cùng.
Đường Thẩm chấm bút vào mực.
- Đến lượt tiểu thư.
Nàng bẽn lẽn nhìn chàng.
- Huynh đừng chê bút pháp của Uyển Thanh nhé. Thư pháp của Uyển Thanh thì chẳng thể nào bì được với Đường huynh đâu.
- Thư pháp là sự biểu cảm của tâm hồn. Ai cũng có tâm hồn cả.
- Ai cũng có tâm hồn cả nhưng không phải ai cũng có được tài thư pháp như Đường huynh.
Nàng mỉm cười.
- Uyển Thanh nói thật đó.
Nói rồi Uyển Thanh bước đến trước tờ giấy hồng điều căng trên giá gỗ.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi đề bút viết.
"Minh nguyệt quang quang tình dục trụy Dục lai, bất lai tảo ngữ ngã Môn tiền bất chu táo, tuế tuế bất tri lão Ai bất bất giá nữ, ná đắc tôn chi bảo Phúc trung sầu bất lực, nguyện tác lang mã tiên Xuất nhập hoàn lan ti, điệp tọa lang tiết biên" Dịch: (Trăng sáng ngời, sao muốn sa Đến hay không đến nói cùng ta Trước cửa một cây táo, tháng năm không biết già Bà ơi không gả con, làm sao có cháu bồng Trong bụng buồn không vui, muốn làm chiếc roi ngựa Ra vào trên tay chàng, ngồi xuống để lên gối.) Uyển Thanh trả lại bút trên án thư.
Đường Thẩm nhìn qua những dòng bút tự nàng vừa để lại trên tờ giấy hồng điều.
Chàng vừa nhẩm đọc những câu thi tứ vừa ngắm từng nét bút uyển chuyển, mượt mà trên tờ giấy hồng điều.
Nhìn lại Chu Uyển Thanh, Đường Thẩm ôm quyền:
- Tại hạ chỉ còn biết ôm quyền bày tỏ sự ngưỡng mộ trước những dòng thư pháp của Uyển Thanh tiểu thư.
Đôi lưỡng quyền của Uyển Thanh ửng hồng với vẻ bẽn lẽn thẹn thùng như thiếu nữ trong buổi đầu bước vào tình trường.
- Huynh nói khiến cho Uyển Thanh đỏ mặt thẹn thùng đây nè. Uyển Thanh có được những dòng bút pháp kia, những ý tưởng mơ mộng kia là nhờ có huynh đó.
Đường Thẩm nhìn sững nàng.
- Tại hạ... chưa từng dạy cho tiểu thư.
- Nhưng huynh đã cho Uyển Thanh những tờ thư pháp rồng bay phụng múa, những áng thơ đầy tính phóng khoáng. Chính những bức thư pháp và những áng thơ đó mà Uyển Thanh mới có được dòng thư pháp này.
Đường Thẩm cười khảy.
- Nàng đã tâng bốc Đường Thẩm quá rồi.
Uyển Thanh nhìn chàng.
- Uyển Thanh không nói ngoa với huynh đâu.
Nàng mỉm cười.
- Huynh và Uyển Thanh đi dạo quanh bờ hồ nhé.
Chàng gật đầu.
Hai người sánh bước đi bên nhau.
Nàng dừng bước bên một búp sen, nhỏ nhẻ hỏi:
- Huynh xem kìa... Búp sen này chừng nào sẽ nở?
- Đến thời khắc nó nở thì sẽ nở.
Nàng nhìn Đường Thẩm.
- Khi nào hoa đẹp nhất?
- Khi nào hoa đã tròn trịa là một cánh hoa.
- Uyển Thanh nghe nói, nữ nhân là một cánh hoa. Vậy lúc nào nữ nhân đẹp nhất, huynh biết không? Đường Thẩm nhìn nàng.
- Ta biết giải thích thế nào cho nàng hiểu đây.
- Huynh là gia sư mà không giải thích được à?
- Gia sư nhưng đâu phải cái gì cũng biết. Câu hỏi của Uyển Thanh thật khó giải trình.
Đường Thẩm chỉ có thể nói, hoa đẹp nhất khi đã có sắc có hương. Nhi nữ đẹp nhất là đến tuổi trăng tròn và có những ước mơ thầm kín của riêng mình.
Hai người lại rảo bước đi, vừa đi Uyển Thanh vừa hỏi:
- Vậy huynh thử đoán xem Uyển Thanh đang có những mộng ước thầm kín gì.
Đôi mắt Đường Thẩm hơi nhướng lên nhìn nàng. Chàng bật cười thành tiếng rồi nói:
- Đường Thẩm đâu phải là thầy tướng mà có thể đoán được những mộng ước trong suy nghĩ của nàng.
- Tại huynh quá hời hợt thôi... Nếu huynh để tâm một chút thì sẽ đoán được những ẩn tình của Uyển Thanh. Khi nhi nữ đến thời khắc mộng mơ không quá bí hiểm như Đường huynh nghĩ đâu.
Uyển Thanh dừng bước nhìn sâu vào mắt chàng.
Đôi lưỡng quyền của nàng ửng đỏ lên với những nét thẹn thùng e lệ.
Đường Thẩm gượng cười, chàng từ tốn nói:
- Người ta có thể hiểu nhau qua ánh mắt của mình.
- Thế huynh hiểu gì qua ánh mắt của Uyển Thanh? Nàng nhìn ra bờ hồ phủ những mảng xanh của lá sen, nhỏ nhẻ nói:
- Huynh hiểu nhưng không dám nói phải không?
- Có những điều mà người ta không thể nói ra bằng lời được.
- Đó là những điều gì?
- Những cái gì thầm kín và riêng nhất của mình, hay những ý nghĩ mà chỉ có giữ kín nó mới cảm nhận được tất cả cái đẹp và sự trong sáng. Đôi khi lời nói trở nên thừa thãi.
- Vậy một nữ nhân khi đã yêu thì có nên nói ra tình yêu của mình hay không? Đường Thẩm mỉm cười.
- Đường Thẩm cũng không biết.
Nàng xụ mặt xuống.
- Huynh không muốn trả lời Uyển Thanh.
- Bởi vì Đường Thẩm chưa bao giờ biết nữ nhân muốn gì và nghĩ gì.
- Huynh hãy nhìn vào mắt Uyển Thanh.
Hai người đối nhãn nhìn nhau. Dung diện từ từ đỏ lên với vẻ thẹn thùng e lệ.
Nàng cúi mặt xuống như thể muốn tránh ánh mắt của chàng.
- Huynh đã nhìn thấy những ẩn ý của Uyển Thanh chưa? Đường Thẩm ngượng ngùng một lúc rồi miễn cưỡng nói:
- Ta sợ có sự mạo phạm đến nàng.
- Vậy huynh đã nhận ra rồi.
Nàng nói rồi ngẩng mặt lên nhìn Đường Thẩm.
Hai người đối nhãn nhìn nhau. Dung diện của nàng thẹn thùng nóng bừng hẳn lên.
Uyển Thanh nhỏ nhẻ nói:
- Uyển Thanh muốn nghe huynh nói ra ẩn ý của Uyển Thanh.
Đường Thẩm bối rối.
- Uyển Thanh... phải chăng nàng...
Chàng ngại ngùng chưa kịp nói hết ý của mình thì một ả a hoàn hối hả bước về phía hai người.
Uyển Thanh chau mày bởi sự xuất hiện của ả a hoàn đó. Ả a hoàn bước đến nhún người hành lễ.
Uyển Thanh buông tiếng thở dài.
- Nha Nha... Có chuyện gì?
- Lão nhân gia cho mời Đường công tử.
Uyển Thanh nhìn Đường Thẩm, nàng mỉm cười rồi nói:
- Lão gia cho mời huynh, huynh hãy đến gặp lão gia.
Đường Thẩm gật đầu.
- Huynh cáo từ.
Chàng dợm bước thì Uyển Thanh cản lại.
- Hôm nay huynh chưa trả lời Uyển Thanh, nhưng huynh phải trả lời cho muội đó.
Chàng gượng cười.
- Huynh sẽ suy nghĩ và trả lời cho Uyển Thanh.
Nàng gật đầu nhìn chàng. Chỉ cần nhìn qua ánh mắt của Uyển Thanh đủ biết trái tim nàng đang thổn thức điều gì và muốn gì với Đường Thẩm.
Nhìn lại Nha Nha, Đường Thẩm nói:
- Nhờ cô nương dẫn đường.
- Mời Đường công tử.
Chàng và a đầu Nha Nha đi được một đoạn quay lại mà vẫn thấy Uyển Thanh dõi mắt nhìn theo.
Nha Nha từ tốn hỏi:
- Công tử đã hiểu tiểu thư chưa?
- Cô nương là người thân tín của tiểu thư, tất hiểu rõ tiểu thư hơn tại hạ.
Nha Nha mỉm cười, liếc trộm Đường Thẩm.
- Công tử có thể nhận ra ẩn tình của tiểu thư mà, đâu cần Nha Nha phải nói. Nha Nha chỉ nói với công tử điều này, tình yêu không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Có đau khổ mới thấu hiểu được tình yêu đích thực.
- Tại hạ hy vọng mình không sa vào lưới tình.
- Ai cũng sa vào lưới tình cả. Công tử không thể chạy trốn khỏi lưới tình đâu.
Tiếp nhận nụ cười ẩn ý của nàng, Đường Thẩm không khỏi ngượng ngùng.
Nha Nha đưa Đường Thẩm đến ngôi dịch xá của huyện phủ.
Huyện đại nhân Chu Tấn đã ngồi chờ chàng sẵn. Đường Thẩm bước đến ôm quyền thủ lễ, từ tốn nói:
- Thảo sinh tham kiến Huyện đại nhân.
Ra dấu cho Nha Nha lui bước, huyện lệnh Chu Tấn nói với Đường Thẩm.
- Mời Đường gia sư ngồi.
- Đa tạ Huyện đại nhân.
Chàng ngồi xuống ghế đối diện với Chu huyện lệnh. Lão vuốt râu rồi bưng vò rượu chuốc ra hai chén. Vừa chuốc rượu, Huyện đại nhân Chu Tấn vừa nói:
- Đường công tử đã gặp Uyển Thanh ái nữ của bổn quan. Theo ý của công tử, Uyển Thanh là người thế nào? Chàng ôm quyền nói:
- Tiểu tư đúng là trang lá ngọc cành vàng, lại thông minh tuyệt đỉnh. Nữ nhi như Uyển Thanh tiểu thư khó tìm thấy trên đời này. Thảo sinh rất ngưỡng mộ tiểu thư.
Huyện lệnh Chu Tấn nâng chén.
- Mời công tử.
- Đa tạ đại nhân.
Huyện lệnh Chu Tấn vuốt râu rồi dốc chén rượu uống cạn. Đường Thẩm uống cạn chén rượu huyện lệnh Chu Tấn mời. Đặt chén xuống bàn, huyện lệnh Chu Tấn đứng lên.
- Bổn quan cho mời gia sư Đường công tử đến đây, cũng chẳng úp mở hay khách sáo với công tử.
- Đại nhân có điều chi chỉ giáo.
Nhìn lại Đường Thẩm, Chu Tấn huyện lệnh buông tiếng thở dài rồi mới nói:
- Ngay cả bổn quan cũng ngưỡng mộ Đường công tử. Nếu so công tử với bọn sư gia trong chốn quan trường, công tử chỉ đứng hàng hậu bối tuổi chỉ vừa đôi mươi, trong khi bọn chúng lại tóc bạc râu bạc, da mặt nhăn nheo trầm tư suy nghĩ; thế mà kiến văn của công tử lại thật uyên bác cao thâm.
Đường Thẩm ôm quyền:
- Huyện đại nhân quá khen... thảo sinh nghe mà tự hổ thẹn với bản thân mình.
- Hây... Điều đó ai cũng biết, bổn quan không nói ngoa đâu. Nhưng hôm nay bổn quan mời công tử đến dịch xá của bổn huyện phủ không phải để ca ngợi, để khen Đường công tử mà muốn có một đề nghị với công tử.
- Huyện lệnh đại nhân cứ chỉ giáo cho thảo dân.
Chu Tấn huyện lệnh vuốt râu rồi trang trọng nói:
- Bổn huyện lệnh muốn Đường công tử rời ngay khỏi Giang Tô này.
Đôi chân mày Đường Thẩm nhíu lại, chàng nhìn sững Chu Tấn huyện lệnh.
- Đại nhân...
Chu Tấn khoát tay.
- Đây là ý của bổn huyện lệnh. Bổn huyện thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình. Đường công tử đã biết ý của bổn huyện rồi ắt không từ chối chứ? Đường Thẩm ôm quyền:
- Thảo sinh đã đắc tội gì mà Huyện đại nhân có ý buộc thảo sinh phải rời Giang Tô.
- Đường công tử không đắc tội gì với bổn huyện cả. Đã không đắc tội với bổn huyện mà trái lại còn được mọi người ở đây yêu mến nữa.
- Vậy tại sao thảo sinh phải rời khỏi Giang Tô.
- Ơ...
Chu Tấn nheo mày, lưỡng lự rồi nói:
- Đây là ý của bổn huyện... Công tử biết như thế được rồi.
- Ít ra thảo sinh cũng phải biết vì nguyên cớ gì mà huyện đại nhân có ý đó.
Chống tay lên bàn, huyện lệnh Chu Tấn nhìn chàng. Ánh mắt của Huyện đại nhân khe khắt và lạnh lùng:
- Uyển Thanh yêu công tử. Đó là nguyên nhân bổn huyện buộc công tử phải rời Giang Tô.
Đường Thẩm từ từ đứng lên.
- Tiểu thư yêu thảo sinh nên huyện đại nhân buộc thảo sinh phải rời Giang Tô?
- Đúng... Không phải chỉ có bổn huyện có ý đó đâu mà ngay cả Tuần phủ đại nhân Hoàng Nghiêm cũng có ý như vậy.
Buông một tiếng thở dài, Huyện lệnh Chu Tấn nói:
- Bổn huyện biết nói ra điều này sẽ khiến công tử hiểu lầm. Thậm chí công tử có thể cho ta là quan chi phụ mẫu nhưng không làm tròn chức phận của mình, xem dân như con trong nhà. Ai da... nhưng đây lại là chuyện tế nhị. Đường công tử thừa biết thế lực của Hoàng Nghiêm tuần phủ như thế nào rồi, bổn huyện không cần nói ra. Nếu Đường công tử muốn kháng lại ý của tuần phủ đại nhân thì hãy lên kinh thành ứng thí đoạt giải trạng nguyên.
Huyện đại nhân lại buông tiếng thở dài, vuốt râu nhìn Đường Thẩm. Lão giả lả nói:
- Ngay cả khi Đường công tử có đoạt giải trạng nguyên thì cũng chưa chắc đối kháng lại được với tuần phủ đại nhân. Bổn huyện nghĩ ai cũng có phận người nấy... Công tử phải chấp nhận số mệnh của mình thôi. Đường công tử có là gia sư uyên bác, người người ngưỡng mộ nhưng chẳng có thực quyền lẫn danh tiếng. Bổn huyện không nói nhiều, nhưng Đường công tử là người có kiến văn uyên bác, có thể nghiệm ra những lời của bổn huyện nói.
Đường Thẩm nhìn huyện lệnh Chu Tấn.
- Huyện đại nhân đã nói vậy, thảo sinh tự hiểu biết phải làm gì.
Đường Thẩm ôm quyền.
- Cáo từ.
Huyện lệnh Chu Tấn vuốt râu, gật đầu rồi nói:
- Bổn huyện không tiện tiễn công tử. Công tử sớm thu xếp rồi lên đường. Khi nào công thành danh toại rồi hãy trở về Giang Tô.
Huyện đại nhân xua tay.
- Đi đi.
Chân diện Đường Thẩm nóng bừng. Chàng vừa thẹn vừa ngượng ngùng trong tình cảnh này. Đường Thẩm gượng cười nói:
- Đại nhân cho thảo sinh thời hạn bao nhiêu lâu để có thể rời khỏi Giang Tô?
- Đường Thẩm công tử đi sớm chừng nào tốt chừng ấy, nhưng đi trong âm thầm đừng nói gì cho Uyển Thanh ái nữ của bổn quan biết đấy nhé. Uyển Thanh rồi cũng an bề gia thất với Hoàng Quốc Túy thiếu gia. Đường công tử sớm quên Uyển Thanh đi.
Đường Thẩm cười khảy một tiếng rồi ôm quyền nói:
- Uyển Thanh tiểu thư chưa nói ra ẩn ý của mình, thảo sinh cũng chưa kịp nói gì với Uyển Thanh. Huyện đại nhân đã nói giùm cho Uyển Thanh tiểu thư và thảo sinh. Đa tạ... đa tạ...
Chân diện Chu Tấn sa sầm hẳn lại.
Đường Thẩm mỉm cười khi thấy vẻ mặt cau có của huyện lệnh Giang Tô Chu Tấn.
- Thảo sinh cáo từ.
Chàng xá huyện lệnh Chu Tấn rồi sải bước một mạch ra khỏi dịch xá huyện phủ.
Rời huyện phủ của Chu Tấn, Đường Thẩm vừa đi vừa nghĩ thầm; "Tình chưa đến mà đã gặp họa. Mình chẳng còn biết nói gì." Chàng lầm lũi bước nhưng rồi phải dừng bước khi thấy Bộ đầu Dương Triều Mục trong bộ quan phục với ngọn đại đao đeo bên hông đứng chắn ngang đường. Vẻ mặt đằng đằng khó coi của gã bộ đầu họ Dương buộc Đường Thẩm phải dè chừng.
Chàng miễn cưỡng ôm quyền:
- Dương bộ đầu không có ý chặn đường tại hạ chứ?
- Bổn bộ đầu chặn đường ngươi để hỏi tội ngươi đó.
- Tại hạ nghĩ mình chẳng có tội gì với Dương bộ đầu.
Dương Triều Mục hừ nhạt rồi nói:
- Ngươi không có tội với bổn bộ đầu nhưng lại có tội với Hoàng thiếu gia.
Đường Thẩm lắc đầu, chàng gượng cười rồi nói:
- Điều này chắc Dương bộ đầu đã nghe nhầm hoặc hiểu nhầm rồi. Tại hạ chỉ là thảo sinh mở học đường thì làm gì dám đắc tội với Hoàng thiếu gia của Tuần phủ đại nhân Hoàng Nghiêm chứ.
- Hừ... ngươi còn nói vậy nữa ư? Hay ngươi đắc tội rồi sợ mà chạy trốn tội của mình.
Đường Thẩm... Dương Triều Mục là bằng hữu tri nhân của Hoàng thiếu gia nên mới chặn đường mà dạy cho ngươi tội bất kính với Hoàng thiếu gia.
Đường Thẩm nheo mày.
- Tại hạ chẳng biết mình bất kính với Hoàng thiếu gia từ lúc nào.
- Ngươi đã để cho bằng hữu của ngươi đánh gia nhân và còn hành hung Hoàng thiếu gia để cướp ngân phiếu.
Đường Thẩm khoát tay, lắc đầu.
- Đường mỗ là gia sư mà lại đi cướp ngân phiếu của Hoàng thiếu gia sao? Bộ đầu nói khó nghe quá. Chuyện hôm đó tất cả tại thiếu gia đã ngang nhiên đến phá học đường của tại hạ.
- Hoàng thiếu gia có phá mười học đường hay trăm học đường của ngươi thì ngươi cũng không được mạo phạm đến Hoàng thiếu gia. Hoàng thiếu gia đường đường là một trang vương tôn công tử, còn ngươi chỉ là một gia sư thấp hèn thôi, ngươi biết chứ?
- Tại hạ chỉ là một gia sư thấp hèn thì không được tự bảo vệ cho mình, không được quyền nói sao? Dương bộ đầu là người thực thi vương pháp, sao lại có thể thốt ra những lời nói như vậy.
Dương Triều Mục hừ nhạt rồi nói:
- Trong địa phận Giang Nam, Hoàng Nghiêm tuần phủ đại nhân chính là vương pháp.
Ngươi chỉ là thảo sinh tầm thường dám mạo phạm đến Hoàng gia là chạm đến vương pháp rồi. Hôm nay bổn bộ đầu sẽ dạy cho ngươi biết thượng tôn vương pháp. Ngươi có tài thư pháp, bổn bộ đầu sẽ đập nát tay ngươi để ngươi nhớ mà răn dạy cho đám học trò hủ lậu của ngươi.
Đường Thẩm nghe Dương bộ đầu nói mà không dằn được tức giận, chàng quắc mắt nạt lớn:
- Bộ đầu nói thật là khó nghe. Quan sai như Bộ đầu nói vương pháp là Hoàng gia thì làm sao giữ nghiêm được vương pháp.
- Hừ... bổn bộ đầu chỉ làm theo chức phận của mình. Ngươi mạo phạm Hoàng gia thì ngươi phải bị trừng trị.
Gã nói rồi bước nhanh đến trước mặt Đường Thẩm. Chẳng nói chẳng rằng, y vung tay tống thẳng ra một tHồi quyền đánh vào ngực chàng.
Đường Thẩm mở to mắt hết cỡ nhìn Dương Triều Mục.
- Hê... Bộ đầu.
Chàng chưa kịp nói hết ý thì nhận ngay một tHồi quyền vào ngực.
"Bình..." Vốn chẳng có võ công, tiếp nhận tHồi quyền của Dương Triều Mục, Đường Thẩm bị đẩy về sau những ba trượng. Chàng loạng choạng ôm lấy ngực nhìn gã bộ đầu nói:
- Thế này còn gì là vương pháp. Dương bộ đầu không phải là bộ đầu mà bá tánh kỳ vọng mà chỉ là lũ ô lại cậy quyền quan trên mà thôi.
- Ngươi dám nói bổn bộ đầu là ô lại à? Đường Thẩm cắn răng trên vào môi dưới, chàng đanh giọng nói:
- Nếu Dương bộ đầu tự xét lại bản thân, tất biết vì sao tại hạ nói bộ đầu là hạng người ô lại. Đường Thẩm này không phục bộ đầu đâu.
- Không phục thì bộ đầu sẽ cho ngươi phục. Ngươi phải tâm phục khẩu phục và còn quỳ xuống van xin bổn bộ đầu nữa kìa.
Y vừa nói vừa xồng xộc bước đến Đường Thẩm. Vẻ hùng hổ và ngạo nghễ của Dương Triều Mục khiến Đường Thẩm không khỏi lo lắng.
Chàng không biết phải ứng phó như thế nào trong hoàn cảnh này thì có tiếng rít từ sau lưng. Tiếng rít gió được tạo ra từ một ngọn roi da.
Ngọn roi da cắt qua chân Đường Thẩm rồi cuốn lấy chân của Dương Triều Mục.
Ngọn roi căng ra và giật Dương Triều Mục đổ nhào xuống đất. Từ sau lưng Đường Thẩm, một thiếu nữ trạc mười tám đôi mươi lướt đến.
Nàng rút ngọn roi da về, nhìn Dương Triều Mục.
- Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi dám bức hiếp người ta ư? Đúng là lũ ô lại thật.
- Nha đầu...
Thiếu nữ khoát tay.
- Hê... Bổn cô nương rất ghét hai tiếng nha đầu đó. Chỉ cần nghe hai tiếng này thôi, bổn cô nương đã thấy tức giận rồi.
Lời còn đọng trên cửa miệng xinh xắn của nàng thì ngọn roi da lại cắt ra, kẻ một đường thẳng tắp. Đầu ngọn roi điểm ngay vào huyệt nhân trung của Dương Triều Mục mà gã tuyệt nhiên không kịp có chút phản ứng gì để chống trả.
"Bốp..." Bộ đầu Dương Triều Mục thối liền hai bộ. Y nhăn mặt rồi phun ra hai chiếc răng cửa cùng một ngụm máu. Đến lúc này thì y chẳng kiềm nổi cơn phẫn nộ đang bùng cháy những tưởng bốc hỏa trên đỉnh đầu.
Dương Triều Mục rút soạt ngọn đại đao đeo bên hông.
- Quỷ nữ... ngươi muốn chết.
Vừa nói ra câu nói đó, bộ đầu Dương Triều Mục lao đến nàng, đại đao vung ra khỏi đầu toan phát tác một chiêu đao như thể muốn bổ thiếu nữ thành hai mảnh.
Y không thực hiện được ý định của mình khi ngọn roi vung ra cắt lấy ngọn đại đao.
Thiếu nữ điểm mũi hài, tung người lướt qua trên đầu Dương Triều Mục bộ đầu rồi khéo léo điều khiển ngọn roi quấn chặt lấy gã. Một lần nữa gã bộ đầu Giang Tô lại ngã nhào xuống đất như một cây chuối bị phạt ngang gốc.
Thiếu nữ bước đến bên cạnh gã, nàng nhìn Dương Triều Mục.
- Bọn ô lại như ngươi thì đâu phải là đối thủ của bổn cô nương chứ. Lần sau bổn cô nương quá vãng đến Giang Tô mà còn thấy ngươi bức hiếp bá tánh thì dừng trách bổn cô nương.
Nàng nói dứt lời đẩy tay một cái. Cái đẩy tay của nàng rất nhẹ nhàng nhưng gã bộ đầu họ Dương lại lăn tròn đi như một khúc củi. Thủ pháp của thiếu nữ chứng tỏ nàng có một nội lực rất siêu phàm khác hẳn với nhân dạng nhỏ nhắn yếu đuối.
Dương Triều Mục miễn cưỡng đứng lên.
Y nhìn thiếu nữ với ánh mắt hậm hực.
Thiếu nữ nhìn gã.
- Còn đứng phỗng ra đó nữa. Còn chưa đi hay muốn bổn cô nương cho thêm vài nhát roi rồi mới đi.
Vừa nói dứt lời thiếu nữ rút ngọn roi lướt qua đầu Dương Triều Mục, lôi chiếc mũ quan sai của y xuống đất.
Thủ pháp dụng roi của nàng khiến Dương Triều Mục ngơ ngẩn cả người. Y lườm nàng rồi quay lại nhìn Đường Thẩm. Ánh mắt của gã lóe lên cái nhìn đằng đằng sát khí, trước khi quay bước bỏ đi.
Bộ đầu Dương Triều Mục đi rồi, thiếu nữ mới bước lại bên Đường Thẩm.
- Công tử không sao chứ? Đường Thẩm ôm quyền:
- Đa tạ cô nương đã trợ giúp.
Nàng mỉm cười nhìn chàng.
- Công tử đừng khách sáo... Bổn cô nương hành tẩu giang hồ thấy chuyện bất bình là ra tay thôi.
- Cô nương có thể cho tại hạ biết quý danh, quý tánh không?
- Lục Y Phụng.
- Đa tạ Lục Y Phụng cô nương.
- Nếu sau này có ai bức hiếp công tử thì công tử cứ nói đến Lục Tiểu Phụng Hoàng Lục Y Phụng sẽ không ai dám bức hiếp công tử đâu.
Đường Thẩm nghe nàng nói, gượng cười. Chàng gật đầu nhưng chưa kịp nói thì một người lướt tới. Khinh thuật của người này quá cao siêu nên Đường Thẩm ngỡ như lão từ dưới đất chui lên hoặc từ trên trời giáng xuống.
Người đến là lão trượng có cái đầu hói họi, bộ dạng thật nục nịch.
Lão vừa đến vừa nói:
- Y Phụng lại gây chuyện nữa rồi.
Lão vừa nói vừa nắm tay nàng.
Y Phụng vùng vằng.
- Y Phụng đang hành hiệp giang hồ mà.
Lão trượng nhăn nhó tạo bộ mặt trông thật nực cười. Lão vừa cười vừa nói:
- Đây đâu phải hành hiệp giang hồ mà là sinh chuyện rắc rối thôi.
- Đại ca đây bị gã bộ đầu kia bức hiếp nên Y Phụng trợ giúp, đấy không phải hành hiệp giang hồ thì là gì? Lão trượng nghe nàng nói chân diện càng nhăn nhó hơn.
Lão và Y Phụng định đi thì hơn mười gã nha sai rầm rập kéo đến.
Lão nhìn Y Phụng.
- Chuyện to rồi đó.
Mười gã nha sai rút binh khí lăm lăm trên tay. Dương Triều Mục đanh giọng nói:
- Bắt tất cả bọn chúng đưa về nha môn để trừng trị.
Y nói dứt lời phán lệnh thì lão trượng chớp động thân ảnh. Bộ pháp của lão cực kỳ quỷ dị. Chỉ có một cái lắc vai thôi, thân pháp của lão vụt biến mất rồi quay lại nắm tay Lục Y Phụng.
- Chúng ta...
Đường Thẩm ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng đập vào mắt là bọn nha sai, kể cả Dương Triều Mục đều đã bị điểm huyệt đứng phỗng ra như trời trồng.
Lão trượng vồn vã nói:
- Y Phụng... lão phu xin mà. Đừng gieo thêm phiền phức nữa được không? Lục Y Phụng mỉm cười.
Nàng quay lại nhìn Đường Thẩm.
- Hẹn ngày tái kiến.
Lão trượng nhìn chàng rồi nắm tay Lục Y Phụng băng mình đi.
Thoắt cái, hai người đã khuất hẳn trong tầm mắt chàng.
Đường Thẩm nhìn qua bọn nha sai huyện phủ rồi bỏ đi. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm: "Giang Tô hẳn không còn chỗ cho mình dung thân rồi." Vừa nghĩ Đường Thẩm vừa cảm nhận ngực mình trĩu nặng như có cả khối đá nặng đè lên trên.
Đường Thẩm không khỏi muộn phiền với những điều vừa xảy ra với mình.
-oOo-