Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 20-05-2008, 04:36 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Cá»­u U Ma Äá»™ng - tác giải :Trần Thanh Vân

Trần Thanh Vân

Cá»­u U Ma Äá»™ng



Hồi 1

Cam chịu ẩn thân chỠkỳ tích
ác nhân tái hiện lụy toàn gia



"Non xanh má»™t dãy há»,
Nước biếc má»™t làn há»,
Thủy tứ kỳ thiên tạo,
Mặc nhân hưởng kỳ thành. ?"


Giá»ng ngâm tuy không cao, làn hÆ¡i tuy không mạnh nhưng chá»§ nhân cá»§a giá»ng ngâm quả đã khéo chá»n âm Ä‘iệu, nên trá»n vẹn bài thÆ¡ ngắn trên đã dá»… dàng vượt qua được tiếng gió thổi vi vút, len lá»i qua được tiếng suối reo thác đổ để tồn tại giữa má»™t không gian bao la hùng vÄ© cá»§a Bạch Phong SÆ¡n cao ngút ngàn.
Bạch Phong SÆ¡n, má»™t ngá»n núi bạc đầu như phần đầu tóc cá»§a những bậc cao niên lão trượng đã tu dưỡng được thuật trưá»ng sinh bất tá»­. Không những thế, từ khoảng giữa cá»§a Bạch Phong SÆ¡n má»™t mạch nước cuồn cuá»™n đã đột nhiên phún ra và chảy ào ào theo triá»n núi. Sức nước chảy và nÆ¡i dù không có những làn bụi nước má» má» trắng bốc lên do làn nước va đập vào đá tạo thành thì từ xa dòng nước trắng xóa này cÅ©ng hợp vá»›i Bạch Phong SÆ¡n tạo thành má»™t chòm râu bạc cá»§a những bậc tiên trưởng. Ãầu bạc, râu bạc, đó là toàn bá»™ dáng vẻ bên ngoài cá»§a Bạch Phong SÆ¡n mà ai ai cÅ©ng có thể nhìn thấy từ ngoài năm dặm. Chính vì lẽ đó, cư dân ở quanh vùng còn gá»i Bạch Phong SÆ¡n bằng má»™t danh xưng khác là Lão Tiên SÆ¡n.
CÓ là tiên hay không đối vá»›i những ngưá»i chá»n Bạch Phong SÆ¡n làm nÆ¡i cư ngụ thì không biết, riêng vị trung niên văn nhân vừa ngâm nga Ä‘oạn thÆ¡ ngắn trên thì rõ ràng Bạch Phong SÆ¡n đúng là chốn bồng lai tiên cảnh ở giữa chốn trần tục này.
Vì vị trung niên văn nhân vừa ngâm xong thì má»™t giá»ng nói lảnh lót Cá»§a má»™t nữ nhân chợt vang lên. "Vương đại ca, xem ra đại ca đã an phận, chấp nhận cảnh yên bình giả tạo này rồi sao?"
Vị trung niên văn nhân chậm rãi quay đầu lại để diện đối vá»›i má»™t mỹ phụ tuyệt sắc cÅ©ng trạc tuổi ngoại tam tuần Ä‘ang lách ngưá»i bước ra từ sau má»™t khối đá to.
"Chứ nương tử bảo Vương Uy ta phải làm gì bây giỠngoài việc cúi đầu chấp nhận mạng số ?"
Mỹ phụ trung niên ngay lập tức trầm buồn sắc mặt nói, "Ãại ca, mưá»i hai năm trá»i bị buá»™c phải ẩn tích, trong khi muá»™i vì sá»± uất hận cá»§a đại ca đã phải cam chịu và nhẫn nhục sống lẩn khuất tại Bạch Phong SÆ¡n này, mong gặp kỳ tích để có ngày rá»­a được hận thì đại ca... đại ca chừng như đã nhụt hết nhuệ khí rồi.?"
Vương Uy thở dài nói, "Tuyết Nương muội, muội là nương tử của ta, muội cho đến giỠvẫn không hiểu được ý tứ của ta sao?"
Tuyết Nương chợt gay gắt, "Chính đại ca không hiểu được ý tứ cá»§a muá»™i thì có. Ãại ca là đại đệ tá»­ cá»§a Hoa SÆ¡n phái, chức vị chưởng môn nhân đáng lý đã được đại ca chấp chưởng từ lâu rồi má»›i phải.
Nhưng nay tất cả Ä‘á»u mất hết, như vậy mà đại ca cam lòng được ư?
Uy danh hiển hách cá»§a má»™t Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp mà giang hồ đồng đạo vẫn thưá»ng gán cho đại ca đâu rồi?"
Vương Uy càng ngao ngán nói, "Uy danh mà chi, địa vị mà chi, nương tử?"
"Nương tá»­, nương tá»­? Muá»™i không thích được đại ca gá»i muá»™i bằng danh xưng này chút nào. Chỉ những hạng văn nhân bạc nhược má»›i gá»i phu nhân cá»§a há» bằng danh xưng nương tá»­ mà thôi.?"
"Tuyết Nương, thế ta chưa phải là một văn nhân bạc nhược sao?
Muá»™i nói Ä‘i, ta có còn xứng đáng vá»›i ngoại hiệu Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp nữa không, má»™t khi thân võ há»c cá»§a ta đã không còn nữa?"
Không há» tá» ra chút nào xót thương cho má»™t vị đại hiệp danh chấn giang hồ giỠđã không còn võ công, Tuyết Nương vẫn càng lúc càng gay gắt. "Ãại ca, cổ nhân có câu, quân tá»­ báo thù mưá»i năm vẫn không muá»™n. Ãại ca đã vì muá»™i, vì cốt nhục cá»§a chúng ta nên đã tá»± phế Ä‘i võ công. Ãiá»u này cho đến nay muá»™i vẫn luôn ngưỡng má»™ và khâm phục đại ca. Nhưng đại ca đừng quên những gì chúng ta đã bàn định trước khi vượt đưá»ng xa vạn dặm để tìm đến lưu ngụ tại Bạch Phong SÆ¡n này.?"
Thần thái cá»§a Vương Uy có phần nào phấn chấn khi nghe Tuyết Nương vừa dứt lá»i. Tuy nhiên, ngay sau đó Vương Uy lại buông ra má»™t hÆ¡i thở dài thậm thượt. "Hà... không quên mà được sao? Vương Uy ta dù nhá»› những lá»i đã bàn định, nhưng liệu sẽ thu được kết quả gì đây? Ãúng, mưá»i hai năm trá»i lùng sục, đến Phong Nha huyệt động tá»a lạc ở đâu tại Bạch Phong SÆ¡n này chúng ta vẫn còn chưa minh bạch, chúng ta còn trông chá» gì tìm được Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả đây?"
đại Ca, Chúng ta chưa tìm được chứ không phải không tìm được.
Chỉ cần đại ca vẫn còn hùng tâm tráng khí, đại ca đừng đánh mất đi lòng nhẫn nại thì muội tin rằng ngày nào đó rồi sẽ đến. Nhưng... ?"
"Nhưng sao, muội?"
"Muá»™i càng ngày càng thất vá»ng vỠđại ca.?"
"Thất vá»ng ư? Nếu muá»™i đừng đặt bất kỳ má»™t niá»m hy vá»ng nào vào ta thì muá»™i đâu phải thất vá»ng. Huống chi, ngay từ đầu ta đã biết sá»± hy vá»ng cá»§a muá»™i đã là má»™t sá»± hy vá»ng hão huyá»n rồi.?"
Tuyết Nương vừa ngạc nhiên vừa bá»±c tức nói, "Sao đại ca lại bảo niá»m hy vá»ng cá»§a muá»™i là má»™t hy vá»ng hão huyá»n?"
Vương Uy hướng mắt nhìn vá» má»™t chốn xa xăm và thản nhiên đáp lại, "Ãồng đạo giang hồ ở Trung Nguyên Ä‘a phần Ä‘á»u cho Huỳnh Liên giáo cá»§a muá»™i là tà giáo. Hoa SÆ¡n phái cá»§a ta không thể có nhận định ngược vá»›i quần hùng, đó là Ä‘iá»u dÄ© nhiên. Việc ta và muá»™i ngẫu hợp thành phu thê rõ ràng là đã phạm vào Ä‘iá»u cấm ky cá»§a giang hồ và bản phái. ân sư đã hạ lệnh trục xuất ta ra khá»i môn trưá»ng và việc nhị sư đệ ép ta phải tá»± phế bá» võ công, Ä‘iá»u đó đâu có gì là sai?
Huống chi ân sư và tệ nhị sư đệ vẫn chừa cho ta má»™t con đưá»ng sống, ta cảm kích còn chưa hết thì nói gì đến oán hận?"
Tuyết Nương do có nhận định khác hẳn nên đã rít lên, "Ãại ca đừng mê muá»™i như thế nữa được không? Ãại ca chưa há» gặp lệnh sư và tâm tính hẹp hòi cá»§a Tôn Lãnh Thu như thế nào, muá»™i và đại ca cùng biết rõ. Không lẽ cho đến tận lúc này đại ca vẫn còn tin vào những gì do há» Tôn bảo là truyá»n đạt theo mệnh lệnh cá»§a lệnh sư ư?"
"Khi truyá»n đạt mệnh lệnh rõ ràng trên tay tệ nhị sư đệ có lệnh phù cá»§a chưởng môn ân sư, ta không thể không tin.?"
"Lệnh phù? Nhưng đại ca làm sao đoán chắc được lệnh phù đó không là giả? Và nếu là lệnh phù thật, thì đại ca dựa vào đâu để tin rằng chính lệnh sư đã tận tay trao lệnh phù cho Tôn Lãnh Thu?"
vương Uy cưá»i má»™t cách cả tin nói, "Tuyết Nương, chúng ta đã trở Ä‘i trở lại vấn đỠnày không biết bao nhiêu lần rồi. Và lá»i giải thích cá»§a ta như thế nào hẳn muá»™i cÅ©ng đã rõ?"
Xịu mặt xuống, Tuyết Nương giận dá»—i đáp, "Phải rồi! Muá»™i cÅ©ng thừa nhận biết cách giải thích cá»§a đại ca rồi. Nào là Hoa SÆ¡n phái vốn là má»™t danh môn chính phái, nên Tôn Lãnh Thu không thể nào có những hành động giảo quyệt đến độ dám giả mạo lệnh phù. Nào là muá»™i vốn là giáo đồ cá»§a Huỳnh Liên giáo được giang hồ Trung Nguyên xem là tà giáo, nên muá»™i má»›i nghÄ© đến việc Tôn Lãnh Thu cả gan đánh cắp lệnh phù, mạo truyá»n mệnh lệnh cá»§a chưởng môn Hoa SÆ¡n phái. Phải thế không, đại ca? Hừ.?"
Ung dung bước đến chá»— Tuyết Nương Ä‘ang giận dá»—i. Vương Uy vừa mỉm cưá»i vừa bảo, "Thôi nào, Tuyết Nương! Không phải ta đã xem muá»™i là trưá»ng hợp ngoại lệ duy nhất ở Huỳnh Liên giáo sao?
ÃÆ°á»£c rồi, ta sẽ nghe lá»i muá»™i. Chá» khi chúng ta tìm được Phong Nha huyệt động và Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả giúp ta khôi phục lại võ công, ta sẽ đưa muá»™i đến gặp ân sư má»™t lần rồi má»i chuyện sẽ được minh bạch. Nhưng...?"
"Còn nhưng gì nữa, đại ca?"
Vương Uy cưá»i gượng nói, "Vì võ công ta không còn nên việc tìm kiếm Phong Nha huyệt động ta chỉ trông mong vào má»™t mình muá»™i mà thôi. Muá»™i không chán nản chứ?"
Cưá»i thật tươi, Tuyết Nương nói má»™t cách quả quyết, "Ãại ca đã vì muá»™i phải chịu biến thành má»™t phế nhân, việc khôi phục võ công cho đại ca chính là việc mà muá»™i phải làm. Muá»™i không há» chán nản dẫu cho chính đại ca đã thật sá»± nản lòng.?"
Gật đầu hài lòng, nhưng sau đó Vương Uy chợt há»i, "Còn Thế Kỳ đâu? Chúng ta nói chuyện đã má»™t lúc lâu rồi sao ta vẫn chưa thấy Kỳ nhi tìm đến?"
Tuyết Nương tuy có phần ngạc nhiên vì sá»± vắng mặt cá»§a Vương Thế Kỳ, là cốt nhục duy nhất cá»§a cả hai. Nhưng vẫn tá» ra khoan tâm đáp, "Từ khi muá»™i nói cho Kỳ nhi biết vá» chuyện cá»§a đại ca, Kỳ nhi vẫn ôm ấp má»™t mối hy vá»ng là sẽ tìm được Phong Nha huyệt động.
CÓ lẽ lúc này Kỳ nhi cũng đang tiếp tục sục tìm đó thôi?"
Vương Uy lắc đầu lo ngại, "Việc tìm Phong Nha huyệt động đáng lý muá»™i không nên để cho má»™t đứa bé má»›i mưá»i hai tuổi như Kỳ nhi đảm nhiệm. Lỡ có bá» gì...?"
ÃÆ°a tay ra bịt chặt vào miệng cá»§a Vương Uy, Tuyết Nương nghiêm sắc mặt, "Ãại ca không được nói nữa. Tuy đại ca vì môn quy nghiêm ngặt không truyá»n dạy võ há»c cho Kỳ nhi nhưng Kỳ nhi lại hấp thụ được dÅ©ng lá»±c cá»§a đại ca. "Lập thân hữu nghÄ©a, nhi hiếu vi bổn" (Lập thân có nghÄ©a, lấy hiếu làm gốc). Hành vi cá»§a Kỳ nhi dù không thể ngăn cản sá»± hiếu thuận cá»§a Kỳ nhi. Huống chi ở lưng chừng Bạch Phong SÆ¡n này đến muông thú còn không muốn sinh sống, thì có Ä‘iá»u gì khiến cho đại ca phải lo sợ cho Kỳ nhi?"
Gỡ tay cá»§a Tuyết Nương ra khá»i miệng, Vương Uy nhẹ nhàng trách, "Tuyết Nương, việc muá»™i âm thầm truyá»n dậy nhiá»u kỹ xảo cho Kỳ nhi, muá»™i đừng tưởng ta không biết. Tuy thế ta không há» lo sợ việc Kỳ nhi sẽ gặp đại địch hay ác nhân mà ta chỉ ngại địa hình hiểm trở mà Kỳ nhi đương nhiên phải gặp.?"
Thoáng động dung vì lá»i thố lá»™ cá»§a Vương Uy, nhưng khi nghe Vương Uy không má»™t lá»i trách mắng, Tuyết Nương chợt bảo, "Kỳ nhi nếu không được đại ca truyá»n cho ít công phu để phòng thân, không lẽ muá»™i là mẫu thân cá»§a Kỳ nhi lại để cho Kỳ nhi trở thành má»™t bạch Ä‘inh áo vải? Còn việc địa hình hiểm trở thì đại ca yên tâm. Từ khi nhận thức được má»i việc cho đến lúc này Kỳ nhi xem ra còn thông thuá»™c má»i địa hình ở đây còn hÆ¡n cả muá»™i nữa. Kỳ nhi sẽ không gặp nguy đâu.?"
CÓ phần tin tưởng vào lá»i nói cá»§a nương tá»­ là Tuyết Nương, Vương Uy cÅ©ng ra chiá»u luyến tiếc nói, "A... thật đáng tiếc cho Kỳ nhi! Kỳ nhi có cốt cách hÆ¡n ngưá»i nhưng cho đến nay Kỳ nhi đã lên mưá»i hai rồi mà chưa được Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp Vương Uy ta khai tâm và truyá»n dạy võ há»c cho. Quả là uổng phí!?"
"Ãại ca biết là uổng phí sao đại ca không kịp thá»i chấn chỉnh lại?"
Vương Uy đáp lại bằng vẻ mặt buồn rưá»i rượi, "Muá»™i cÅ©ng thừa biết là ta sẽ đáp lại như thế nào rồi mà. Môn có môn quy, gia có gia pháp. Nếu chưa được sá»± cho phép cá»§a chưởng môn, ta làm sao dám dốc túi truyá»n thụ tuyệt há»c bổn phái cho Kỳ nhi?"
"Môn quy? Hừ, nói Ä‘i nói lại cÅ©ng là những môn quy quá»· quái cá»§a Hoa SÆ¡n phái cá»§a đại ca. Ãại ca phải tá»± phế bá» võ công chỉ vì tuân theo môn quy, bây giỠđến lượt Kỳ nhi chịu thiệt thòi cÅ©ng vì những môn quy đó. Muá»™i không sao chịu được những quy Ä‘iá»u đầy giả dối và bức hiếp cá»§a bá»n võ lâm Trung nguyên.?"
Vương Uy chợt cưá»i lên, "Muá»™i làm sao hiểu được nếu muá»™i không phải là ngưá»i cá»§a võ lâm Trung nguyên?"
Tuyết Nương lá»™ vẻ cay đắng, "Võ lâm Trung Nguyên là ngưá»i thì muá»™i cÅ©ng là ngưá»i. Ai bảo muá»™i không hiểu chứ? Và vì muá»™i hiểu nên muá»™i má»›i bảo là muá»™i không sao chịu được? Chỉ có đại ca má»›i thẳng thừng và tuân theo những quy Ä‘iá»u ngu muá»™i đó thôi, chứ nếu là mu ôi thì... ?"
"Vi Tuyết Nương, nếu là ngươi thì sẽ như thế nào?"
Lá»i nói không phải do Vương Uy phát ra, mà do má»™t đệ tam nhân phát thoại khiến cả Vương Uy lẫn Vi Tuyết Nương Ä‘á»u phải giật mình sá»­ng sốt. Và khi bóng nhân ảnh cá»§a đệ tam nhân vừa lừng lững xuất hiện trước mặt Vương Uy và Vi Tuyết Nương, cả hai lại má»™t phen nữa giật mình kêu lên thảng thốt.
"Tôn Lãnh Thu?"
"Nhị sư đệ, là đệ ư?"
Vá»›i thân hình mảnh dẻ hoàn toàn khác vá»›i thần quang Ä‘ang loang loáng để lá»™ ra, nhân vật vừa xuất hiện liá»n cưá»i lên khinh khỉnh, "Phải, là đệ đây. Ãại ca bị bất ngỠư?"
Sợ Vi Tuyết Nương vì ôm mối oán hận vá»›i Tôn Lãnh Thu, nhị sư đệ cá»§a Vương Uy, suốt mưá»i hai năm dài, giá» không ká»m được sẽ phát tác và rồi sẽ chuốc lấy nhục bại, Vương Uy khẽ đưa tay kéo vào chéo áo cá»§a Vi Tuyết Nương vài lượt như để ra dấu. Cùng má»™t lúc vá»›i hành động đó, Vương Uy cÅ©ng lên tiếng, "ÃÆ°Æ¡ng nhiên là đại ca phải bất ngá» trước cuá»™c há»™i diện này rồi. Sao nhị sư đệ lại tìm được ngu ca hiện Ä‘ang ẩn thân ở đây?"
Tôn Lãnh Thu quét mắt nhìn quanh khắp lượt, sau đó má»›i đáp lá»i, "Ãại ca há»i hay lắm và đệ cÅ©ng phải vất vả lắm má»›i tìm được chá»— ẩn thân cá»§a đại ca. Nếu đệ không xét theo tâm tính cá»§a yêu nữ kia thì chưa chắc đệ đã nghÄ© đến việc phải tìm đại ca ở Bạch Phong SÆ¡n này.?"
"Nhị sư đệ nói năng lên giữ lễ. Vi Tuyết Nương dù sao cũng là đại sư tẩu của nhị sư đệ, nhị sư đệ không thể nể tình ta là đại sư ca của đệ sao?"
Tôn Lãnh Thu nhếch môi cưá»i lạt, "Chưởng môn sư phụ đã mất Ä‘i má»™t đại đệ tá»­, Hoa SÆ¡n phái mất Ä‘i má»™t Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp, còn đại ca thì thân bại danh liệt, tất cả chỉ vì yêu nữ há» Vi kia. Ãại ca cho đến lúc này vẫn còn bênh vá»±c cho yêu nữ sao?"
Cá» hết sức để chịu đựng theo dấu hiệu mà Vương Uy đã kín đáo chỉ thị, nhưng khi nghe Tôn Lãnh Thu nói ra câu này, Vi Tuyết Nương không tài nào dằn được nữa cÆ¡n phẫn ná»™ Vi Tuyết Nương thét lên, "Tôn Lãnh Thu, ngươi xem trá»ng hay khinh thưá»ng ta thì định kiến cá»§a ta đối vá»›i ngươi cÅ©ng không há» thay đổi. Hừ, ngươi bảo Hoa SÆ¡n phái mất Ä‘i má»™t Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp chứ không phải trong thâm tâm ngươi đã từng mong muốn như vậy sao? Vương đại ca vì là đại ca cá»§a ngươi nên má»›i tin ở hạng ngưá»i như ngươi. Chứ riêng ta, hạng ngưá»i mồm mép leo lẻo, ánh mắt láo liên như ngươi nếu không phải là phưá»ng tiểu nhân, cÅ©ng là kẻ khi sư diệt tổ mà thôi. Ngươi... ?"
"câm! Vi Tuyết Nương, thá»i gian mưá»i hai năm để ngươi được chung sống vá»›i há» Vương kia xem ra đã quá đủ rồi đó. Hôm nay há» Tôn ta đành phải hóa kiếp cho ngươi vậy." Nói xong, Tôn Lãnh Thu liá»n dá»±ng đứng hữu chưởng lên, định quật ngay vào Vi Tuyết Nương má»™t luồng lá»±c đạo để gá»i là hóa kiếp cho Vi Tuyết Nương như hắn vừa nói.
Nhưng Vương Thế Kỳ bất giác kinh ngạc kêu lên ngăn lại, "Nhị sư đệ khoan đã nào!?"
Tuy chưa phát kình nhưng Tôn Lãnh Thu vẫn giữ nguyên thủ thức.
Hắn cưá»i cợt nhả, bảo, "Thế nào, đại ca? VÕ công cá»§a đại ca chưa khôi phục, đại ca bằng vào cái gì để ngăn Cá»­u chuyển tá»­ dương chưởng cá»§a đệ đây?"
Nghi ngại muôn phần, Vương Thế Kỳ há»i, "Nhị sư đệ định động thá»§ thật ư? Không phải trước kia theo mệnh lệnh cá»§a sư phụ nhị sư đệ đã đồng ý buông tha cho Tuyết Nương, nếu ngu ca chấp nhận tá»± phế bá» võ công hay sao? Ãến hôm nay vì duyên cá»› gì nhị sư đệ lại nuốt lá»i bá»™i tín? Là sư phụ đã thay đổi ý định hay do nhị sư đệ tá»± chuyên làm càn?"
Vá»›i nụ cưá»i càng lúc càng bí ẩn hÆ¡n. Tôn Lãnh Thu đáp lá»i bằng giá»ng âm trầm thâm hiểm, "Ãại ca thật sá»± muốn biết ư? Vậy thì đệ xin nói thật vậy. Ãệ có hành động này là tuân theo ý định cá»§a chưởng môn nhân.?"
Vương Thế Kỳ bàng hoàng, "Là sư phụ ư?"
Tôn Lãnh Thu lắc đầu cưá»i lạnh, "Không phải là sư phụ đâu.?"
"Vậy tại sao nhị sư đệ vừa bảo là do ý định cá»§a chưởng môn nhân?,, Tôn Lãnh Thu cưá»i sặc sụa, "Ha ha ha... đâu phải cứ chưởng môn nhân là sư phụ? Ãại ca không nghÄ© ra ai khác là chưởng môn nhân ngoài sư phụ sao?"
"chưởng môn nhân là ngưá»i khác ư? Là ai? Không lẽ là... ?"
"Không sai! Ãại ca đã vì mê luyến con yêu nữ nên đã chối bá» quyá»n kế nhiệm cương vị chưởng môn nhân, hiện tại đệ chính là chưởng môn nhân cá»§a Hoa SÆ¡n phái má»™t cách danh chính ngôn thuận đây.?"
Vương Thế Kỳ càng bàng hoàng hơn, "Vậy còn sư phụ lão nhân gia? Sư phụ đã cưỡi hạc quy tiên rồi sao?"
Tôn Lãnh Thu cưá»i gằn, "Trên Ä‘á»i này ai mà lại không chết chứ?
Ãại ca có tiếc thương thì cÅ©ng đã muá»™n rồi!?"
Toàn thân cá»§a Vương Thế Kỳ cÆ¡ hồ muốn đổ ụp xuống khi nghe được hung tin này. Nhưng nhá» có Vi Tuyết Nương ở ká» bên đưa tay giữ lại, nên Vương Thế Kỳ vẫn còn trụ được trên đôi chân Ä‘ang run lẩy bẩy. Mắt nhòa Ä‘i vì lệ Ä‘ang dân dấn, Vương Thế Kỳ chợt gào lên, "ân sư, tá»™i cá»§a đệ tá»­ thật đáng muôn thác! Vì tư tình thê tá»­ đệ tá»­ đã không được hầu hạ sư phụ cho đến lúc cuối Ä‘á»i. Tá»™i cá»§a đệ tá»­ thật đáng chết, thật đáng chết mà.?"
Trong khi Vương Thế Kỳ kêu gào vì xót thương lẫn ân hận, Vi Tuyết Nương với bản chất đa nghi nên vẫn luôn dõi nhìn từng nét mặt của hỠTôn để dò xét chân giả.
Nhận ra Ä‘iá»u này, Tôn Lãnh Thu không những đã không e dè nghi ngại mà còn luôn giữ trên môi nụ cưá»i giá»…u cợt. Tôn Lãnh Thu còn nói lên lá»i châm chá»c khích bác Vương Thế Kỳ, "Ãại ca nói không sai.
Tội của đại ca đối với sư phụ và bản phái dù có lấy nước sông Hoàng Hà để gột rửa cũng không thể nào sạch được. Theo đệ, đại ca nên tự xử thì hơn. Biết đâu chừng ở chốn suối vàng sư phụ sẽ vì hành động của đại ca mà tha thứ cho đại ca.?"
Với tâm trạng hối lỗi, Vương Thế Kỳ càng nghe Tôn Lãnh Thu nói càng như được minh bạch. Vương Thế Kỳ lẩm bẩm thành tiếng, "Phải rồi! Sư phụ, chỉ có cách chết thì đệ tử mới mong nhận được sự tha thứ của sư phụ. Huống chi dù đệ tử có chết cũng chưa chắc đã chuộc hết tội đại nghịch của đệ tử.?"
Không ngá»›t nghi ngá» vá» lá»i lẽ và nhất là sắc diện cá»§a Tôn Lãnh Thu. Vi Tuyết Nương chợt kêu lên, "Ãại ca đừng nên tin hắn. CÓ thể hắn vì muốn gạt bỠđại ca nên hắn má»›i bịa ra chuyện này. Ãại ca... ?"
"Ha ha ha... muốn gạt bỠđại ca thì Tôn Lãnh Thu ta đâu cần phải phí công phí lá»±c? Là ngưá»i không còn lấy má»™t mẩu võ công như đại ca, thì đâu đáng là vật cản cho ta nếu thật sá»± có chuyện đó xảy ra? Vi Tuyết Nương, ngươi đừng Ä‘em dạ tiểu nhân để Ä‘o lòng ngưá»i quân tá»­ nữa.?"
Hai mắt bắn xạ ra những tia nhìn oán hận, Vi Tuyết Nương rít lên, "Ngươi không đáng để tự nhận là quân tử đâu! ?"
Nhưng ngay lúc đó Vương Uy chợt vùng ngưá»i thoát ra khá»i vòng tay cá»§a nương tá»­ là Vi Tuyết Nương. Vừa chạy ào đến mé vá»±c Ä‘ang gần đó, Vương Uy vừa thét lên, "Tuyết Nương, muá»™i đừng nghi ngá» nhị sư đệ cá»§a ta nữa. Nhị sư đệ không gạt ta đâu. Sư phụ, đệ tá»­ xin đến vá»›i sư phụ đây.?"
Hiểu ngay được ý định cá»§a Vương Uy, Vi Tuyết Nương thất kinh kêu lên cùng má»™t lúc vá»›i việc chá»›p động thân mình lao đến định giữ Vương Uy lại, "Ãại ca, đừng... ?"
Ãứng cạnh đó, Tôn Lãnh Thu nhếch môi cưá»i lạt và gằn lên, "Yêu nữ, ngươi quên rằng còn có Tá»­ Dương Thá»§ Tôn Lãnh Thu ta ở đây sao? Lui lại nào.?"
"Vù vù ,
Khi còn đúng má»™t thước nữa là Vi Tuyết Nương sẽ chá»™p được Vương Uy, thì luồng lá»±c đạo mang mầu tím nhạt do Tá»­ Dương Thá»§ Tôn Lãnh Thu đánh ra đã xuất hiện, khiến cho Vi Tuyết Nương dù muốn cÅ©ng không dám đương trưá»ng ra tay đón đỡ.
Dịch chuyển thân hình sang má»™t bên, Vi Tuyết Nương bật kêu lên tiếng kêu hoảng loạn, "Ãại ca!?"
Lúc đó, do muốn tìm đến cái chết để tạ tá»™i vá»›i sư phụ, Vương Uy sau khi lấy được đà đã phóng luôn thân mình ra bên ngoài triá»n núi.
Không như Vi Tuyết Nương Ä‘ang kinh hoàng trước quyết định vừa bồng bá»™t vừa ngu xuẩn cá»§a trượng phu là Vương Uy, Tá»­ Dương Thá»§ Tôn Lãnh Thu cứ đắc ý phát ra hết tràng cưá»i này đến tràng cưá»i khác, "Ha ha ha...?"
Hoa dung cá»§a Vi Tuyết Nương chợt biến đổi. Từ má»™t mỹ phụ trung niên diá»…m lệ, khi nghe được tràng cưá»i đắc ý cá»§a há» Tôn. Vi Tuyết Nương vừa Ä‘au thương cho Vương Uy vừa căm phẫn Tôn Lãnh Thu đã long mắt lên sòng sá»c và có thần thái kích động như má»™t ác quá»·.
Chồm ngưá»i tá»›i trước, song thá»§ xòe rá»™ng giương đủ mưá»i ngón tay, Vi Tuyết Nương gào lên vang dá»™i, "Tôn Lãnh Thu, ngươi thật là độc ác! Ta quyết liá»u chết vá»›i ngươi! Ãỡ.?"
"vù... vù...
Nhìn vào chiêu thức liá»u lÄ©nh cá»§a Vi Tuyết Nương bằng cái nhìn khinh thị, Tôn Lãnh Thu quát lên bằng giá»ng âm hiểm, "Yêu nữ, Thập chỉ truy hồn cá»§a Huỳnh Liên giáo dưới mắt cá»§a Tôn Lãnh Thu ta chỉ là trò trẻ con mà thôi. Ngươi muốn cùng được chết vá»›i tên ngốc tá»­ há» Vương kia sao? ÃÆ°á»£c ta sẽ thành toàn cho ngươi. Xem Tá»­ dương thần chưởng này.?"
"Vù vù ,
"ào ào ,, Vi Tuyết Nương đúng là liá»u mạng, bất kể sống chết.
Trước luồng chưởng phong đầy uy lá»±c cá»§a Tá»­ Dương Thá»§ Tôn Lãnh Thu lam lam màu tím nhạt, Vi Tuyết Nương không những đã không kiêng dè mà còn tận lá»±c bình sinh lao cả thân ngưá»i vào vùng chưởng ảnh cá»§a đối phương nữa.
Thập chỉ truy hồn cứ xé gió bất chấp bóng chưởng ảnh dày đặc lừng lững tá»±a núi Thái, lại được Vi Tuyết Nương dốc toàn lá»±c lao vào liá»n phân khai Tá»­ dương thần chưởng cá»§a Tôn Lãnh Thu ra làm hai.
Ãồng thá»i Thập chỉ truy hồn cá»§a Vi Tuyết Nương lại bắt đầu uy hiếp ngược lại sinh mạng cá»§a há» Tôn.
Tôn Lãnh Thu cả giận, hắn dằn mạnh hữu chưởng và há»™c tốc vẩy luôn tả chưởng vá» phía trước kèm theo tiếng gầm đầy giận dữ, "Yêu nữ, là ngươi muốn chết không toàn thây. Ãỡ.?"
"Vù vù ,
Tá»­ dương thần chưởng rõ ràng là Ä‘ang phân khai nhưng ngay khi Tôn Lãnh Thu vận dụng thêm tả chưởng bóng chưởng ảnh mang màu tím nhạt liá»n khép chặt lại, vây kín toàn thân cá»§a Vi Tuyết Nương vào giữa vòng vây cá»§a tá»­ thần.
Ãôi mắt như lạc thần, Vi Tuyết Nương Ä‘ang nao núng lại càng thêm nao núng khi ngay lúc đó chợt có âm thanh giá»ng nói cá»§a má»™t đứa bé con vang lên, "ác tặc, ngươi không được hại mạng mẫu thân cá»§a ta. Mau Ä‘á»n mạng phụ thân ta đây." Và giữa bóng chưởng ảnh mang mầu tím nhạt cá»§a Tôn Lãnh Thu liá»n xuất hiện thêm má»™t bóng nhân ảnh nữa, ngay bên cạnh Vi Tuyết Nương.
Không chậm, Tôn Lãnh Thu càng đắc ý và càng cưá»i to hÆ¡n, "Ha ha ha... tiểu oa nhi, ngươi đến thật đúng lúc. Tôn Lãnh Thu ta đỡ phải phí công, ha ha ha...?"
"Vù vù ,
"ào ào ,, Sá»± phẫn ná»™ cá»§a Vi Tuyết Nương ngay tức khắc liá»n nguá»™i Ä‘i. "Kỳ nhi, không được đâu! Mau lùi lại Ä‘i nào!" Miệng thì bảo đứa bé kia mau lùi lại nhưng Vi Tuyết Nương đương nhiên là không tin rằng Vương Thế Kỳ, không hiểu sao lại xuất hiện đúng vào lúc nguy hiểm này, không sao có đủ năng lá»±c cần thiết để kịp lùi lại. Nghiến răng trợn mắt, Vi Tuyết Nương buông xuôi tả thá»§ và quắp lấy thân hình cá»§a nhi tá»­ vào lòng.
"ầm... ?"
"Há»±.?"
Mẫu tá»­ cá»§a Vi Tuyết Nương liá»n lăn lông lốc trên ná»n đá, và đập toàn thân vào khối đá lá»›n ở phía sau vá»›i thương thế thật trầm trá»ng.
Gắng gượng để nén cơn đau đớn thấu xương tủy, Vi Tuyết Nương vừa xô Vương Thế Kỳ vỠphía sau khối đá vừa lõm bõm kêu lên, "Kỳ nhi, mau chạy đi. Và... phải nhớ... báo thù cho... song thân... ?"
"Vút ,
Bóng nhân ảnh cá»§a Tôn Lãnh Thu liá»n như bóng dáng cá»§a tá»­ thần đã xuất hiện bít ngang đưá»ng chạy cá»§a đứa bé.
"Chạy ư? Ãã muá»™n rồi! Ha ha ha... ?"
Như cách quạ xá»›t mồi Tôn Lãnh Thu còn Ä‘ang cưá»i thì Vương Thế Kỳ đã lá»t vào tay hắn.
Trước tình tình huống này Vi Tuyết Nương chỉ còn biết gào lên, "Tôn Lãnh Thu, kỳ nhi là sư điệt của ngươi. Ngươi hãy mở cho Kỳ nhi một sinh lộ.?"
Ngoe ngoe vùng vẫy trên tay Tôn Lãnh Thu má»™t cách vô lá»±c đứa bé có gương mặt trắng sáng được phá»§ má» má»™t lá»›p ná»™ khí chợt gào thét lên, "ác tặc, Ä‘á»n mạng phụ thân ta đây.?"
"Vù vù ,
Song thá»§ giương rá»™ng mưá»i ngón chỉ, đứa bé cố hết sức đập ngay vào vùng tâm thất cá»§a kẻ Ä‘ang nắm giữ nó là Tôn Lãnh Thu.
"ám, ầm.?"
Vừa má»›i chứng kiến sá»± liá»u lÄ©nh cá»§a Vi Tuyết Nương, Tôn Lãnh Thu còn bất ngá» hÆ¡n khi bị Vương Thế Kỳ giáng cho hai chưởng Truy hồn.
Mắt lộ hung quang và cước bộ trầm ổn chứng tỠhai chưởng Truy hồn của Vương Thế Kỳ hoàn toàn không gây phương hại gì cho hỠTôn, Tôn Lãnh Thu chợt rít lên, "Tiểu oa nhi, ngươi muốn báo thù cho phụ thân ngươi ư? Hãy đợi đến kiếp sau vậy. Này.?"
"Vút ?"
Tôn Lãnh Thu giương thẳng tay, ném đứa bé trên tay hắn vào khoảng không vô tận. Như chưa hả giận Tôn Lãnh Thu còn sằng sặc cưá»i lên, "Phụ thân ngươi Ä‘ang chá» ngươi đó, ha ha ha... ?"
Nhìn hình hài bé nhá» cá»§a nhi tá»­ như má»™t hòn đá vừa bị hung nhân ném bay vá» phía vá»±c, Vi Tuyết Nương mưá»i phần như chết đủ cả mươi.
"Kỳ... nhi... Tôn Lãnh Thu, đỡ!?"
"Vút ?"
"Vù vù ?"
Một lần nữa Vi Tuyết Nương lại phóng thẳng toàn thân vỠphía Tôn Lãnh Thu với cùng một chiêu thức là Thập Chỉ truy hồn.
Không chút khiếp đảm, Tôn Lãnh Thu cÅ©ng dịch ngưá»i vá» phía trước như muốn mau mau tiếp cận vá»›i Vi Tuyết Nương. Hắn vẫy mạnh hữu chưởng.
"Vù vù ,
Hắn rít lên độc ác, "Yêu nữ, hãy cam chịu với số mệnh vậy.?"
"ào ào ,, "ầm.?"
Vi Tuyết Nương lao đến đã nhanh mà khi bị Tử Dương thần chưởng chấn lùi xem ra còn nhanh hơn. Như âm hồn bất tán, Tôn Lãnh Thu chớp động thân hình và lao đuổi theo Vi Tuyết Nương không hỠngừng nghỉ. Hắn quật thêm một kình nữa. "Ngươi còn chỠgì nữa mà không nối gót hỠVương kia?"
"ầm.?"
"Vút ,
ÃÆ°a mắt nhìn theo thi thể nát bét cá»§a Vi Tuyết Nương Ä‘ang bay ào xuống vá»±c, Tôn Lãnh Thu bật cưá»i mãn nguyện.
"Ha ha ha... ?"



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của gacon


Last edited by gacon; 20-05-2008 at 06:00 PM.
  #2  
Old 20-05-2008, 04:37 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 2

Không thảm tử lại rơi vào vực.
Chốn động trung gặp ngưá»i cùng cảnh


Tác giả: Trần Thanh Vân



Khi bị Tôn Lãnh Thu ném Ä‘i và khi nhận ra rằng bản thân mình Ä‘ang lao vùn vụt vào khoảng không, mà bên dưới nếu không là triá»n núi lởm chởm những đá thì cÅ©ng là vá»±c thẳm sâu ngàn trượng, Vương THẾ Kỳ má»›i biết thế nào là sợ hãi.
Chá»— trú ngụ cá»§a nó và song thân vốn là má»™t thạch thất nằm giữa lưng chừng núi nên từ vị thế này nếu rÆ¡i xuống thì cái chết ắt sẽ đến là Ä‘iá»u không sao tránh khá»i.
Thế nhưng sá»± sợ hãi trước cái chết ngay phút chốc liá»n tan biến Ä‘i khi trong tầm thị tuyến cá»§a Vương Thế Kỳ liá»n xuất hiện má»™t thi thể vỡ vụn Ä‘ang phÆ¡i bày lồ lá»™ ở bên trên má»™t tảng đá.
Phụ thân nó thế là đã chết.
còn nữa, tiếng kêu thảm khốc cá»§a mẫu thân và tràng cưá»i thá»a mãn cá»§a Tôn Lãnh Thu liá»n lá»t vào thính nhÄ© cá»§a Vương Thế Kỳ vì có tâm trạng này nên không còn chút gì sợ hãi nữa.
"Vút, vút ,
Hai mắt nhắm lại, Vương Thế Kỳ nôn nao chỠcái chết đến với nó không bao lâu nữa.
Lạ thật! Ãối vá»›i những ai không trông chá» cái chết thì cái chết sao lại đến quá mau lẹ. Ngược lại, vá»›i tâm tưởng chá» cái chết khắc đến thì Vương Thế Kỳ lại cảm thấy thá»i gian chỠđợi sao mà dài như vô tận thế này?
Sự nôn nao càng tăng khi cái chết đến càng chậm.
Không tá»± chá»§ được Vương Thế Kỳ chợt bừng mở hai mắt ra để nhìn và ước lượng xem thá»­ chừng nào thì cái chết sẽ đến vá»›i nó. Và nó không thể không mừng rỡ khi nó nhận ra rằng triá»n núi đá Ä‘ang dâng lên thật nhanh và sắp sá»­a va đụng vào thân hình cá»§a nó rồi.
Dù rằng, chá»— mà nó Ä‘ang rÆ¡i xuống là má»™t lá»›p cây dại chợt má»c trên triá»n núi nhưng nó tin tưởng rằng vá»›i đà rÆ¡i xuống cá»§a nó thì đừng nói là má»™t lá»›p cây dại mà thôi, đến như mưá»i lá»›p y như thế này thì thi thể cá»§a nó cÅ©ng phải vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Và nó sẽ được toại nguyện vì mau chóng được sum há»p vá»›i song thân vừa Ä‘i trước nó không bao lâu.
"Soạt ,, "Vù vù ,
"Vụt, vụt ,
Thất vá»ng đến não ná», Vương Thế Kỳ chút nữa là gào lên khi nhận ra lá»›p cây dại chợt vỡ toang ra để đón nhận nó nhưng không phải là đưa nó đến vá»›i cái chết mà là nuốt chá»­ng toàn thân nó vào cái miệng tham lam vô đáy cá»§a má»™t vá»±c thẳm được lá»›p cây dại tình cá» phá»§ kín.
Vương Thế Kỳ còn thất vá»ng hÆ¡n khi mục quang cá»§a nó lúc này vô phương nhìn được sá»± vật quanh nó. Vì bên dưới lá»›p cây dại ná», vá»±c thẳm này chỉ tuyá»n má»™t mầu Ä‘en tối như cõi u minh.
"Vụt, vụt ,
Hai bên tai của Vương Thế Kỳ chỉ còn là những tiếng động do luồng gió thổi sượt qua hai bên thân tạo thành.
"ào ào ,, Gió thổi ngược lên càng lúc càng mạnh chứng tỠđà rÆ¡i xuống cá»§a Vương Thế Kỳ càng lúc càng nhanh. Vương THẾ Kỳ má»™t lần nữa quên Ä‘i sá»± thất vá»ng. Ãổi lại, nó lại nôn nao chá» cái chết thế nào cÅ©ng phải đến vá»›i nó. Vì, trên Ä‘á»i này làm gì có vá»±c thẳm sâu không đáy.
NÓ vô tình rÆ¡i vào má»™t miệng vá»±c mà trước đây nó và mẫu thân nó không há» tưởng tượng là có ở dưới gốc cây dại ná». Và vá»±c thẳm thì thế nào cÅ©ng có đáy. Vá»›i đà Ä‘ang rÆ¡i xuống càng lúc càng nhanh thì cái chết ắt sẽ đến vá»›i nó, bất quá chỉ chậm hÆ¡n dá»± định cá»§a nó trong má»™t khoảng thá»i gian cá»±c ngắn mà thôi.
Vụt, vụt.
"ào ào ,, Vương Thế Kỳ lại nhắm chặt mắt. Vì có mở căng hai mắt cÅ©ng bằng thừa. NÓ không thể phân biệt rõ đâu là đâu trong màn đêm Ä‘en dày đặc này. NÓ cố trấn định để chá»...
"Ãứa bé? Sao lại là đứa bé?"
Giật nảy cả thân mình trước sá»± phát thoại không ngá» là có, Vương THẾ Kỳ má»™t lần nữa kêu lên, "Có ngưá»i? Sao lại có ngưá»i?"
Giá»ng nói kia lại vang lên, "Có ngưá»i thì sao? Việc gì ngươi phải la toáng lên như vậy?"
CỠgiương hết mục lực để nhìn vỠhướng có tiếng phát thoại, Vương Thế Kỳ càng thêm hoảng kinh hồn vía khi nó chợt phát hiện có hai đốm sáng ở cách nó không xa.
"Không phải ngưá»i? Là quá»·? Phụ thân Æ¡i, mẫu thân Æ¡i, hãy cứu hài nhi vá»›i ở đây CỎ quá»· đây này. Oái..." Vương Thế Kỳ chợt kêu lên má»™t tiếng thảm thiết khi ở đầu vai bên tả cá»§a nó chợt bị vật gì đó bấu chặt vào đến muốn vỡ vụn cả đầu vai.
"Tiểu tử, ai là phụ thân ngươi? Ai là mẫu thân ngươi?"
Nước mắt tuôn chảy ràn rụa vì đau, Vương Thế Kỳ theo phản ứng chụp nhanh hữu thủ vào đầu vai bên tả. Theo xúc giác, Vương Thế Kỳ biết rằng vật đang bấu vào đầu vai của nó không là gì khác ngoài một bàn tay xương xẩu với một ngón có ngắn hơn so với bốn ngón còn lại.
"Ai da, đau quá... ?"
Giá»ng kia rít lên, "Ngươi sẽ còn chịu Ä‘au đớn hÆ¡n thế này nếu ngươi không chịu đáp lá»i lão phu.?"
"Phụ thân của tiểu nhi là... " đang nói Vương Thế Kỳ vội nín bặt.
Giá»ng nói kia hậm há»±c thúc giục, "Là ai? Sao ngươi Ä‘ang nói lại nín lặng như vậy?" Cùng vá»›i lá»i thúc giục này bàn tay xương xẩu ná» cÅ©ng được nhân vật kia bấu mạnh thêm.
Hai mắt đổ hào quang nhưng Vương Thế Kỳ bằng giá»ng lạc hẳn Ä‘i vẫn nói rõ từng tiếng, "Tiểu gia Ä‘ang muốn chết đây, lão muốn giết thì giết Ä‘i!?"
Không ngá» lại được nghe lá»i nói này, nhân vật ná» chợt gào lên, "Ngươi... " rồi bá» lá»­ng. Sau đó nhân vật nỠđột nhiên rú lên cưá»i sằng sặc, "Ha ha ha... ngươi tưởng má»™t nhân vật lừng lẫy như lão phu lại quên Ä‘i má»™t động tác đơn giản là giết má»™t đứa bé như ngươi sao?
Huống chi, ha ha ha... huống chi lâu rồi lão phu chưa được một bữa no bụng, ha ha ha...?"
Kinh tâm khiếp đảm, Vương Thế Kỳ cố vùng ngưá»i ra và gào thất thanh, "Quá»·, đúng là ta đã gặp quá»· rồi. Thiên địa Æ¡i, quá»· thần Æ¡i, con Ä‘ang bị quá»· ăn tươi nuốt sống con đây này.?"
nha ha ha... tiểu tử nói đúng lắm. Lão phu đúng là đang muốn ăn tươi nuốt sống ngươi đây.?"
Toàn thân như hóa đá, tri giác của Vương Thế Kỳ trước khi tan biến đi chỉ kịp nói lên một nhận định cuối cùng, "Song thân, hãy chỠhài nhi với. Hài nhi sắp sửa được gặp mặt song thân đây.?"
"Phịch.?"
Trong lúc bất ngá», bàn tay xương xẩu kia chợt buông nó ra làm cho Vương Thế Kỳ phải ngả ngưá»i vá» phía sau và va vào má»™t vách đá cứng lạnh.
Tri giác kịp trở lại với Vương Thế Kỳ khi tai nó nghe nhân vật kia phát thoại, "Nói như ngươi thì song thân ngươi đã chết cả rồi, phải không?"
Vừa nghe xong câu há»i này, sá»± Ä‘au buồn lần đầu tiên ập đầy vào tâm trí cá»§a Vương Thế Kỳ. NÓ thút thít khóc và gào tướng lên, "Phụ thân, hu hu... mẫu thân, hu hu... chá» hài nhi vá»›i, hãy đưa hài nhi theo vá»›i, hu hu... ?"
Giá»ng nói kia chợt cất lên tức bá»±c, "Ngươi có thôi Ä‘i không, tiểu tá»­? Là nam nhi sao ngươi lại mau nước mắt quá vậy, hừ?"
Vương Thế Kỳ vẫn khóc. Và giá»ng nói kia liá»n gầm lên má»™t tiếng đến thá»§ng cả màng nhÄ©.
"Câm!?"
Tiếng gầm thật khá»§ng khiếp khiến Vương Thế Kỳ không thể không ngừng ngay tiếng khóc. NÓ giương đôi mắt nhìn thao láo vào hai đốm sáng chính là đôi mục quang cá»§a nhân vật ná».
"Hừ, song thân ngươi chết thì đã sao? Nếu lão phu cũng chỉ biết khóc lóc rên rỉ như ngươi thì làm gì lão phu có được ngày hôm nay?"
NÓ kinh ngạc nói, "Nói như lão trượng thì song thân của lão trượng cũng đã bị thù nhân hãm hại ư?"
Giá»ng nói kia chợt gắt lên, "Sao ngươi biết?"
NÓ sợ hãi nói, "Không phải ý của lão trượng là như thế sao?"
"Hừ, ý gì của lão phu chứ? Nhưng khác với ngươi là lão phu còn báo được thù. Riêng ngươi, kiếp này ngươi đừng mong có một ngày như thế đối với ngươi.?"
"Là ngày gì, lão trượng?"
Giá»ng nói kia càng thêm cáu gắt, "Là ngày gì ngươi không biết sao?
Ngươi ngốc thật hay đang giả vỠlàm ra vẻ ngốc?"
NÓ băn khoăn, "Có phải ý của lão trượng muốn nói đến ngày tiểu nhi báo phục gia thù không?"
"Hừm!?"
NÓ gật gù, lẩm bẩm, "ừ nhỉ, sao ta lại dá»… dàng quên Ä‘i Ä‘iá»u này kìa? Phải rồi, không phải trước khi thảm tá»­ mẫu thân từng căn dặn ta phải báo thù là gì?"
Nhân vật nỠđột nhiên lại cưá»i lên, "Ha ha ha... ?"
NÓ cảm thấy bá»±c dá»c đối vá»›i giá»ng cưá»i hàm ý khinh miệt này, "Sao lão trượng lại cưá»i?"
Giá»ng nói kia lúc bấy giá» má»›i đáp, "Tại sao lão phu lại cưá»i ư? Tiểu tá»­ hãy nghe đây. Không biết đã bao lâu rồi lão phu phải chịu tù túng ở đây, không sao trở lại được vá»›i dương thế. Bằng vào bản lãnh nghiêng trá»i lệch đất như lão phu, lão phu còn phải cam chịu trước tình cảnh này, thì ngươi, má»™t đứa bé con chưa ráo máu đầu, má»™t mẩu võ công cÅ©ng không có. Ngươi làm sao thoát khá»i được Phong Nha tuyệt động này mà mong có ngày báo được gia thù? Ngươi không cảm thấy rằng ngươi Ä‘ang vá»ng tưởng đến độ hoang đưá»ng không?
Ha ha ha...?"
"Phong Nha tuyệt động", đó là lối nói cá»§a nhân vật này. Còn theo sá»± kỳ vá»ng đến tuyệt vá»ng cá»§a mẫu thân thì Vương Thế Kỳ lại biết đến má»™t danh xưng khác gần giống như vậy là Phong Nha huyệt động.
Vương Thế Kỳ không thể không há»i, "Là Phong Nha huyệt động chứ không phải là Phong Nha tuyệt động ư?"
NÓ vỡ lẽ ra khi nghe nhân vật kỳ bí kia giải thích, "Thì lão phu cÅ©ng ngỡ đây là Phong Nha huyệt động. Nhưng ngươi thá»­ nghÄ© xem, là huyệt động thì phải có chá»— thông thương má»›i đúng. Ãằng này, lên không lối, xuống không đưá»ng, đây nếu không là tuyệt động thì còn gá»i là gì nữa?"
NÓ kinh nghi, "Lão trượng thá»­ leo xuống chưa mà bảo là xuống không đưá»ng? Lão trượng đã đến đây bằng phương cách nào mà lại bảo là lên không lối? Không lẽ lão trượng cÅ©ng bị thù nhân tình cá» ném ngay vào đây chứ không phải tá»± ý tìm đến sao?"
Giá»ng nói kia chợt thở dài má»™t cách nuối tiếc, "Việc lão phu tá»± ý tìm xuống hay bị kẻ tiểu nhân hãm hại đâu có gì là khác nhau?" Nói đến đây nhân vật kỳ bí ná» chợt đổi giá»ng, cáu gắt hẳn lên, "Hừ, ngươi chỉ là má»™t đứa bé thì ngươi biết gì mà nói chứ? Lão phu không rá»—i hÆ¡i đâu mà nói vá»›i ngươi.?"
Tuy đối phương đã nói như vậy nhưng sau đó lại hậm há»±c bảo, "Nếu lão phu mà bị rÆ¡i xuống như ngươi lúc nãy, có lẽ lão phu đã bị tan xác từ lâu rồi. Và như thế lúc má»›i rồi, lấy ai làm ngưá»i ra tay để chá»™p giữ ngươi và lôi ngươi vào chốn này?"
Gật đầu ra vẻ đã hiểu, Vương Thế Kỳ nói, "Hóa ra là vừa rồi lão trượng phát hiện việc tiểu nhi bị rÆ¡i xuống và đã kịp thá»i ra tay cứu mạng cho tiểu nhi. Vậy lão trượng đừng trách tiểu nhi này Ä‘ang có lá»i thất lá»… định nói.?"
"Ngươi định nói những gì?"
NÓ bá»±c bá»™i đáp, "Lão trượng đúng là ngưá»i Ä‘a sá»±?"
Giá»ng nói kia liá»n chưng há»­ng, "Ãa sá»±? Ngươi dám bảo lão phu là ngưá»i Ä‘a sá»± ư?"
"Không phải thế sao? Tiểu nhi Ä‘ang cầu mong được chết để kịp tái hiệp vá»›i song thân ở chốn cá»­u tuyá»n. Chính vì sá»± Ä‘a sá»± cá»§a lão trượng khiến tiểu nhi phải còn chậm trá»… đến thế này đây.?"
"Hừ!?"
Biết chắc đối phương đang giận dữ, Vương Thế Kỳ không những không sợ mà còn thản nhiên bảo, "Nếu lão trượng muốn thì cứ việc ra tay giết tiểu nhi đi. Bằng không... ?"
"Bằng không thì sao?"
NÓ càng ung dung hơn, "Bằng không tiểu nhi đành phải tự gieo mình xuống vực một lần nữa vậy.?"
Nghe thế, nhân vật nỠchợt rít lên, "Ngươi nhất định muốn chết!
Tốt lắm vậy tại sao lão phu lại bỠphí một bữa ăn no lòng như thế được?,, Hốt hoảng, Vương Thế Kỳ vội kêu lên, "Không được!?"
"Sao lại không được?"
"Tiểu nhi chỉ muốn chết ngay đương trưá»ng chứ không phải chết vì bị ăn tươi nuốt sống đâu.?"
"Hừ, chết bằng cách nào mà chẳng vậy?"
"Nhưng tiểu nhi nhất quyết mong muốn chết theo cung cách này.?"
"Ngươi có bao nhiêu bản lÄ©nh mà hòng lá»±a chá»n cách chết đây?"
Do chưa hỠmang thương tích, Vương Thế Kỳ bèn vươn dài song thủ, "Dù không có bao nhiêu bản lãnh nhưng tiểu nhi quyết cũng... ?"
Giá»ng nói kia bật lên tiếng kêu kinh ngạc khiến cho Vương Thế Kỳ không sao nói được trá»n câu, "Thập chỉ truy hồn? Song thân ngươi là ngưá»i cá»§a Huỳnh Liên giáo ư?"
NÓ đắc ý, "Lão trượng đã sợ rồi sao?"
Giá»ng nói kia liá»n biểu lá»™ sá»± khinh thị, "Dù có là Huỳnh Liên giáo giáo chá»§, lão phu cÅ©ng chưa đến ná»—i phải sợ hãi đâu.?"
"ái chà, lão trượng nói khoác mà không biết ngượng miệng sao?
Gia mẫu có nói bản lãnh của giáo chủ Huỳnh Liên giáo rất thần thông quảng đại, lão trượng bảo không sợ hãi là hàm ý gì?"
"Hừ, mẫu thân nói như thế tuy không sai, nhưng lá»i mà lão phu vừa nói cÅ©ng không phải là không đúng.?"
Vương Thế Kỳ bật cưá»i lên hinh hích, "Vậy tại sao lão trượng lại phải chịu cảnh tù túng ở má»™t chá»— ngó lên không thấy trá»i, nhìn xuống không thấy đất? Ãã có bản lãnh phi phàm tại sao lão trượng không tìm cách thoát Ä‘i?"
Giá»ng nói kia liá»n hậm há»±c thốt lên, "Hừ, hạng ấu trÄ© như ngươi dù lão phu có nói cÅ©ng chỉ uổng công thôi. Lão phu bảo thật cho ngươi hay, đừng nói là má»™t giáo chá»§ Huỳnh Liên giáo, cho dù là mưá»i giáo chá»§ Ä‘i nữa thì cÅ©ng phải thúc thá»§ trước cảnh này mà thôi.?"
vương Thế Kỳ không tin, "Lão trượng nói thật chứ? Không lẽ với thân pháp Liên hoa đăng đài, giáo chủ Huỳnh Liên giáo không thể từ chốn này bay ngược lên trên được sao?"
"Liên hoa đăng đài thì đã hÆ¡n gì được ai? Vá»›i má»™t trăm trượng chiá»u sâu như thế này há»a chỉ có cánh mà bay lên như loài chim Ä‘iểu thì may ra, hừ.?"
"Một trăm trượng? Sao lão trượng biết từ chỗ này lên đến bên trên là những một trăm trượng?"
"Lão phu biết.?"
"Tại sao lão trượng lại biết, tiểu nhi há»i như thế kia mà?"
"Hừ, ngươi tò mò quá rồi đấy, tiểu tá»­. Nói Ä‘i, ngươi phải hay không phải là ngưá»i cá»§a Huỳnh Liên giáo?"
Vương Thế Kỳ kinh ngạc, "Tại sao lão trượng lại há»i câu này?
Không phải lão trượng vừa nhìn thấy thủ pháp Thập chỉ truy hồn của tiểu nhi rồi đấy sao?"
vương Thế Kỳ tỉnh ngá»™ khi nghe giá»ng nói kia giải thích, "Thứ nhất, trú sở cá»§a Huỳnh Liên giáo cách địa phương này ít lắm phải là năm ngàn dặm. Thứ hai, khi ngươi gá»i đến giáo chá»§ Huỳnh Liên giáo ngươi không có được má»™t sá»± kính trá»ng nào cả. Qua hai Ä‘iá»u này lão phu má»›i há»i ngươi như thế.?"
TỎ vẻ thán phục, Vương Thế Kỳ lên tiếng đáp lá»i, "Lão trượng nói đúng lắm. Ngoài gia mẫu trước kia là ngưá»i cá»§a Huỳnh Liên giáo, cả gia phụ lẫn tiểu nhi Ä‘á»u không liên quan gì đến Huỳnh Liên giáo.?"
"Vậy phụ thân ngươi là ngưá»i thuá»™c môn phái nào?"
Sau một thoáng lộ vẻ chần chừ, Vương Thế Kỳ không hiểu sao lại đáp một cách rạch ròi, "Hoa Sơn phái.?"
"Hoa Sơn phái? Lệnh tôn có phải là Hoa Sơn Nhất Hiệp Vương Uy không?"
Vương Thế Kỳ giật mình, "Ãúng rồi. NhỠđâu lão trượng biết rõ như thế?

Không đáp, nhân vật kỳ bí ná» chỉ bật cưá»i lên rÅ© rượi, "Ha ha ha... ?"
Hoang mang Vương Thế Kỳ kêu lên, "Có gì đáng để cưá»i đâu, lão trượng?"
"Sao lại không đáng cưá»i chứ? Hừ, lão phu không nhịn được cưá»i khi phụ thân ngươi đưá»ng đưá»ng là má»™t đại hiệp được má»i ngưá»i ngưỡng má»™ lại để cho tình nhi nữ che má» Ä‘i lý trí.?"
Ngỡ đối phương cÅ©ng như Ä‘a phần ngưá»i trên giang hồ, không tán thành việc phụ thân nó thành thân vá»›i má»™t yêu nữ tà giáo, nên vừa nghe xong. Vương Thế Kỳ liá»n quát lên, "Câm Ä‘i! Lão trượng nói gì thì nói nhưng không được nói động đến gia mẫu.?"
Càng cưá»i to hÆ¡n, giá»ng nói kia sau đó má»›i trách nó, "Xem kìa, lão phu cưá»i là cưá»i phụ thân ngươi chứ đâu có động đến mẫu thân ngươi?"
"Gia phụ có gì đáng cưá»i chứ?"
"Không phải à? Lão phu há»i tiểu tá»­ ngươi có phải phụ thân ngươi sau khi bị trục xuất khá»i môn trưá»ng đã chá»n Bạch Phong SÆ¡n này làm nÆ¡i ẩn dật phải không?"
Vương Thế Kỳ vì đã nghe mẫu thân nói cho nghe tất cả nên không thể không thừa nhận, "Ãúng vậy. Không lẽ vì gia phụ vẫn nấn ná vá»›i kiếp sống thừa mà lão trượng lại cưá»i?"
"Lão phu không há» cưá»i cợt phụ thân ngươi vá» Ä‘iá»u đó. à chí cá»§a phụ thân ngươi khi tìm đến đây lão phu đã hiểu và lão phu không thể không cảm phục. Tuy nhiên, phải chi phụ thân ngươi sáng suốt hÆ¡n và nhận định rõ hÆ¡n thì đâu phải khốn đốn dưới tay má»™t kẻ tiểu nhân là Tôn Lãnh Thu.?"
"Lão trượng nói như thế là có ý gì, tiểu nhi tuy nghe nhưng không hiểu gì cả?"
"Thôi, lão phu có nói vị tất ngươi đã tin. Huống chi, Ä‘á»i này kiếp này ngươi đừng mong gì sống sót rá»i khá»i đây, lão phu cho rằng ngươi càng không biết thì khi chết càng thảnh thÆ¡i hÆ¡n.?"
Vương Thế Kỳ cố lên tiếng nài nỉ, "Lão trượng... ?"
Nhưng ngay lúc đó giá»ng nói kia chợt bảo, "Ãã đến lúc lão phu phải dùng bữa rồi. Ngươi chưa cảm thấy đói sao, tiểu tá»­?"
Giữa chốn tối tăm, không phân biệt được ngày hay đêm như thế này, Vương Thế Kỳ liá»n cảm nhận sá»± đói khát ngay lập tức đến vá»›i nó khi lão nhân kỳ bí kia lên tiếng nhắc nhở. NÓ nuốt nước bá»t má»™t cách khô khan rồi há»i, "Dùng bữa ư? Lão trượng tìm được vật thá»±c ở chá»— này à?"
"Là ngươi đó.?"
Giật mình má»™t phen nữa, Vương Thế Kỳ co rúm ngưá»i lại, "Là tiểu nhi sao? Nếu... ?"
"Nếu gì? Sao ngươi không nói rõ ra?"
cố gắng lắm Vương Thế Kỳ má»›i há»i được thành lá»i, "Nếu tình cá» tiểu nhi không rÆ¡i xuống đây thì... thì lão trượng sẽ dùng bữa vá»›i...
với cái gì?"
Bật cưá»i lên thích thú, giá»ng nói kia làm cho Vương Thế Kỳ sợ đến vỡ mật khi đáp lá»i, "Ha ha ha... dùng bữa bằng thứ gì ư? Ãây, sao ngươi không thá»­ cầm lấy vật này mà xem.?"
Ngay tức khắc, má»™t vật vừa trÆ¡n vừa lạnh lại vừa vốn có sống động liá»n được lão nhân kia ấn vào tay nó. NÓ rùng mình và hất mạnh tay ra.
"Phịch.?"
"Rít rít...?"
Cảm giác vừa có được cá»™ng vá»›i tiếng kêu mà tai nó vừa nghe, Vương Thế Kỳ bật kêu lên hoảng loạn, "Ãá»™c xà? Là độc xà? Lão trượng đã phải dùng bữa bằng độc xà ư?"
Bằng âm thanh chua chát, giá»ng nói đó đáp lại bằng má»™t câu há»i, "Nếu không thế, lão phu làm sao giữ được sinh mạng cho đến lúc này?"
NÓ kinh nghi, "Lão trượng đã lưu lại đây bao lâu rồi?"
"Giữa một đêm đen dài dằng dặc như thế này ngươi bảo lão phu phải tính tháng, ngày như thế nào đây? Tuy nhiên, lão phu cũng có cách tính áng chừng nếu lão phu biết được niên kỷ của ngươi.?"
"Tuổi cá»§a tiểu nhi ư? Làm sao lão trượng có thể biết được Ä‘iá»u này?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân liá»n tá» ra bá»±c bá»™i và trách nó, "Má»—i việc ngươi má»—i há»i, ngươi không thể tá»± mình biện giải được sao?"
NÓ liá»n nín lặng nhưng vẫn tá» ra không phục. Do nhìn được sắc diện cá»§a nó nên lão nhân kia lại há»i, "Thế nào? Ngươi có niên ká»· là mưá»i hay mưá»i má»™t?"
Muốn thá»­ xem lão nhân kia sẽ biện giải như thế nào, Vương Thế Kỳ đáp gá»n lá»n, "Là mưá»i hai!?"
"Mưá»i hai ư? Nói vậy, lão phu đã lưu lại chá»— này những mưá»i má»™t năm rồi ư? ái chà, không ngá» má»›i thắm thoát đó mà đã mưá»i má»™t năm. Lão phu đã như vậy thì không còn bất kỳ má»™t tia hy vá»ng nào nữa dù là mong manh.?"
Mấp máy môi vài lượt Vương Thế Kỳ định há»i lại lão nhân là nhỠđâu lão nhân biết chắc thá»i gian bị lưu lại đây là mưá»i má»™t năm.
Nhưng do sợ lão nhân lại quở trách nên nó kịp nuốt lại lá»i định há»i.
Sau một lúc nghĩ ngợi nhằm tự biện giải sự việc, Vương Thế Kỳ chợt kêu lên, "A, tiểu nhi hiểu rồi. CÓ phải lão trượng đã đến đây sau khi gia phụ ẩn dật được một năm không?"
CÓ lẽ lão nhân kia Ä‘ang bần thần vì thá»i gian lưu ngụ không ngá» lại dài đến thế nên ở phía cá»§a lão nhân không có bất kỳ má»™t lá»i phát thoại nào cả.
sau má»™t lúc yên lặng là thế, tai cá»§a Vương Thế Kỳ liá»n bắt được những thanh âm lạ tai.
"Rào rào...?"
Dựa theo thanh âm này và kèm theo là những tiếng chép miệng Vương Thế Kỳ rùng mình vì đã hiểu được đó là âm thanh gì.
"Lão trượng... lão trượng đang dùng... dùng bữa đó sao?"
"Hừ, thì ngươi đang nghe đấy thôi.?"
"Lão trượng không cảm thấy... cảm thấy... ?"
"Tởm lợm chứ gì? Hừ, hoặc là chịu chết má»™t cách oan uổng hoặc là nuốt lấy tởm lợm để sống, ngươi chá»n đưá»ng nào?"
NÓ đáp, "Tiểu nhi... tiểu nhi thà chết còn hơn.?"
"Hừ, chết mà không báo được thù, ngươi nhắm mắt được không?"
"Báo thù ư?"
"Phải, như ngươi vậy, ngươi thử nói xem ngươi có muốn sống để mong đến một ngày nào đó báo thù không?"
"Tiểu nhi... tiểu nhi... ?"
"Sao? Ngươi không muốn báo thù ư? Ngươi cam lòng để kẻ tử thù vẫn nhởn nhơ sống sao?"
"ÃÆ°Æ¡ng nhiên là tiểu nhi rất muốn báo thù nhưng ở chá»— này... ở chá»— này... ?"
Như Ä‘á»c được ý nghÄ©a cá»§a nó, lão nhân kia gắt gá»ng, "Vì đây là tuyệt lá»™ nên ngươi cam lòng chịu chết ư? Ngươi đúng là má»™t kẻ khiếp nhược Nên nhá»›, khi ngươi còn sống thì ngươi phải còn những hy vá»ng. Ngay lúc ngươi đánh mất Ä‘i sá»± hy vá»ng thì dù ngươi Ä‘ang sống cÅ©ng kể như đã chết. Hừm." Nói xong những lá»i này, lão nhân kia lại cất cao giá»ng bảo nó, "Này, phần cá»§a ngươi này! Muốn tiếp tục sống ngươi không thể không ăn. Và đây là thức ăn duy nhất có ở đây.?"
Lần này, phần thịt vừa rơi vào tay Vương Thế Kỳ có lẽ do con độc xà đã bị chết nên nó chỉ cảm nhận được sự trơn lạnh chứ không còn sự uốn éo cử động như lúc nãy nữa.
NÓ còn Ä‘ang lưỡng lá»±, không biết có nên ăn hay không thì lão nhân kia chợt quát lên, "Do đã lâu rồi lão phu không có cùng ai khác đàm đạo nên lão phu má»›i lo lắng và mong ngươi được sống, không ngá» ngươi lại hèn kém như thế này. Hừ, nếu lão phu không phải gặp ngươi ở đây thì ngươi đã chầu trá»i từ lâu rồi.?"
Dù đối phương đã quát mắng như vậy nhưng Vương Thế Kỳ vẫn chưa dám đưa mẩu thịt rắn đó vào miệng. NÓ chỉ dám nhắm mắt cắn bừa khi lão nhân quát rằng, "Nếu ngươi không ăn thì có sống cũng bằng thừa. Chi bằng để lão phu lấy ngươi làm một bữa ăn thịnh soạn vậy ,, Cắn, dứt, nhai, nuốt, nếu không vì sợ vị lão nhân kia chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống nó, có lẽ nó đã nhổ tất cả ra đằng miệng rồi.
ÃỌC được tâm trạng cá»§a nó, lão nhân kia ra chiá»u tiếc rẻ bảo, "Æ¡ mé trong kia có tất cả là hai mươi con rắn cái vá»›i má»™t con đực. Trung bình má»—i con rắn cái chỉ sản sinh được bảy hoặc mưá»i con rắn con cho má»—i lượt. Lão phu cứ thế mà chia ra để chi dụng những khi đói lòng. Nay có thêm ngươi nữa lão phu không hiểu sẽ chi trì được bao lâu đây?,, Càng nghe ngữ Ä‘iệu cá»§a lão nhân kỳ bí ná», Vương Thế Kỳ càng sợ.
Do đó, nó nhai ngấu nghiến được má»™t lúc đã ăn hết mẩu thịt sống mà lão nhân kia ném qua cho nó. Nuốt xong miếng cuối cùng, nó sợ tất cả rồi sẽ vá»t ra bèn lên tiếng nói cho quên Ä‘i sá»± tởm lợm, "Lão trượng sao lại tìm đến đây? CÓ phải là vì Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả không?"
Như hiểu được mục đích lẫn ý đồ cá»§a nó, lão nhân kia liá»n góp tiếng phụ há»a, "Không sai, ngươi cÅ©ng nghe biết đến Vạn Niên Ãịa Tuyệt quả à?"
NÓ đáp nhanh, "Chính vì muốn tìm Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả nên song thân cá»§a tiểu nhi má»›i chá»n Bạch Phong SÆ¡n làm nÆ¡i cư ngụ.?"
"Kết quả thế nào?"
NÓ ngao ngán, "Phong Nha huyệt động còn không tìm được thì nói gì đến Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả?"
"Hừ, có tìm được Phong Nha huyệt động thì song thân ngươi cÅ©ng phải thất vá»ng thôi.?"
"Tại sao lại thất vá»ng?"
"Ãây chính là Phong Nha huyệt động. Như lão phu đã nói, phải gá»i là tuyệt động má»›i đúng. Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả nếu có ở đây thì lão phu đâu phải chịu cảnh giam hãm này?"
"Không có ư?"
"Lão phu vừa mới nói xong.?"
"Lão trượng đã xuống đến tận đáy đâu mà biết chắc là không có?"
nguy lão phu chưa xuống đến tận đáy nhưng lão phu cũng quả quyết là không có.?"
"Sao lại như thế được?"
"Ngươi muốn thế nào ngươi mới tin? à, được rồi, để lão phu thử ném xuống đáy vực một hòn đá rồi ngươi sẽ rõ. Chú ý này.?"
Bên tai cá»§a Vương Thế Kỳ liá»n nghe có má»™t tiếng gió rít. NÓ biết vị lão nhân kia vừa ném vào đáy vá»±c má»™t hòn đá như má»›i bảo.
NÓ nghiêng tai lắng nghe.
Thật lâu sau đó vẫn là sự yên lặng của vĩnh hằng.
NÓ chợt há»i khi đã hết nhẫn nại, "Lão trượng bảo tiểu nhi phải nghe cái gì?"
"Ãáy vá»±c Ngươi có nghe bất kỳ má»™t thanh âm nào do hòn đá rÆ¡i xuống đáy vá»±c tạo ra và dá»™i vào tai không?
Không cần phải ngẫm nghĩ nó đáp ngay, "Không hỠcó.?"
"Vậy đó Hoặc là đáy vực quá sâu, sâu đến ngàn trượng, hoặc là không có đáy.?"
"ý của lão trượng là... ?"
"Là dù ai đó có tìm được Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả để có thêm hàng trăm năm công lá»±c thì cÅ©ng không thể nào Ä‘i thoát được Phong Nha tuyệt động. Ngươi đã hiểu chưa?"
Nhưng Vương Thế Kỳ vẫn cố cãi, "Biết đâu từ dưới đáy vá»±c sâu có má»™t con đưá»ng nào đó khác để thoát ra thì sao?"
"ÃÆ°á»ng khác? Ha ha ha... có chăng là đưá»ng Ä‘i xuống Quá»· Môn Quan thì có.?"
"Sao lại là đưá»ng xuống Quá»· Môn Quan?"
"Này nhé, ngươi từ bên trên rơi xuống chắc hẳn đã biết qua địa thế của miệng vực Phong Nha?"
"cỠbiết, miệng vực nằm ngay lưng chừng Bạch Phong Sơn.?"
"Vậy theo ngươi, từ lưng chừng núi nếu Ä‘i thẳng đến chân núi sẽ là bao nhiêu trượng đưá»ng? Là lão phu nói Ä‘i xuyên qua lòng đất.?"
"Tiểu nhi làm sao tính được nếu đưá»ng Ä‘i xuyên xuống không há» có?,
Lão nhân kia giận dữ gắt lên, "Ngươi không thể tính áng chừng được sao?"
NÓ phát hoảng, "Là một trăm trượng... ?"
"Hừm.?"
"Không phải, có thể là hai hoặc ba trăm trượng cũng không chừng?"
"Ngươi đúng là ngốc hÆ¡n lão phu tưởng. Theo triá»n núi mà tính thì từ miệng vá»±c đến chân núi chá»— có ngoài hai trăm trượng. Dá»±a theo đó mà luận thì lấy đâu ra đến má»™t trăm trượng chiá»u sâu như ngươi vừa nói. ÃÓ là chưa nói đến con số hai hoặc ba trăm trượng mà ngươi vừa bổ sung.?"
NÓ phát ngượng, "Phải rồi! Chắc chắn là không đến một trăm trượng. Rồi sao nữa lão trượng?"
CÓ tiếng thở dài và tiếp đó là tiếng than oán, "Hà... ở đây lại có má»™t độ sâu ước đến ngàn trượng, vậy mà ngươi hy vá»ng sẽ có má»™t con đưá»ng khác để thoát ra. Không phải đó là đưá»ng Ä‘i xuống Quá»· Môn Quan thì còn gì nữa?"
NÓ băn khoăn, "Nếu đã biết thế, tại sao lão trượng lại tự đào mồ chôn mình khi leo xuống tận đây?"
"Lão phu không tự chôn mình mà bị tiểu nhân hãm hại.?"
"Hại bằng cách nào?"
Không đáp, lão nhân kỳ bí nỠđột nhiên lại há»i, "Ngươi hãy sá» vào đây xem. Ngươi có biết đây là vật gì không?"
Tay cá»§a nó vừa chạm vào má»™t vật vừa má»m vừa trÆ¡n ướt lẫn thậm thượt, nó liá»n rụt tay lại và kêu lên, "Lại là độc xà ư?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân liá»n gắt gá»ng, "Ãá»™c xà đâu mà độc xà?
Ngươi không thể bình tâm lại như một trang nam nhi sao?"
CỠdằn lòng, Vương Thế Kỳ rụt rè dùng tay để nhận định vật quái dị đó.
Sau một lúc, nó kêu lên, "Là dây rừng bện lại. Ơ đâu lão trượng lại có một đống dây dài đến như thế này?"
Vị lão nhân lại thở dài rồi tức tối bảo, "Còn ở đâu nữa? Ãây là vật đã giúp lão phu xuống được đến đây.?"
"Là vật đã giúp lão trượng xuống đến đây ư? Vậy tại sao lão trượng khi đó không chịu leo trở lên mà lại kéo cả xuống?"
"Lão phu không kéo. NÓ tự rơi xuống đó.?"
"Rơi xuống? Lão trượng cột không chặt à?"
nhừ, ai bảo lão phu không cột chặt? Nếu thế, khi lão phu vừa bám vào nó để leo xuống thì đã rơi vào tận đáy vực và đã chết từ lâu rồi.?"
" Vậy thì... ?"
"Hừ, ngươi vẫn thế. Ngươi không thể nghĩ ra sao?"
Biết lão nhân kia Ä‘ang trách khéo, Vương Thế Kỳ sau má»™t hồi suy nghÄ© liá»n vỡ lẽ ra, nó kêu lên, "Lão trượng có nói là bị kẻ tiểu nhân hãm hại, không lẽ khi quyết định thám thính địa huyệt, lão trượng vốn có ngưá»i cùng theo. Và ngưá»i đó chá» khi lão trượng đã xuống đến tận đây đã... ?"
"Không sai, lão phu đã không nhận ra tâm địa xấu xa của hắn và vô tình trúng phải độc kế của hắn. Sợi dây này là do hắn gỡ ra và ném xuống cho lão phu.?"
Ãá»™ng ná»™ vì lòng ngưá»i man trá, Vương Thế Kỳ bất giác há»i, "Hắn là "Má»™t kẻ tâm phúc cá»§a lão phu.?"
vậy mà là tâm phúc ư?"
"Lão phu đã bảo là lão phu không nhận ra tâm địa xấu xa của hắn mà.?"
"Danh tánh của hắn là gì, lão trượng?"
Vị lão nhân kia bật cưá»i, "Ngươi há»i để làm gì?"
NÓ khẳng khái đáp, "Ãể sau này khi có cÆ¡ há»™i tiểu nhi sẽ diệt trừ tên lòng lang dạ sói đó.?"
"Cơ hội như thế nào?"
"Thoát được nơi này và có bản lãnh thâm hậu.?"
"Hừ, ngươi nói mà không biết nghĩ.?"
"Sao lão trượng lại nói như thế?

Cưá»i gằn lên má»™t tiếng, giá»ng nói cá»§a lão nhân liá»n vang lên khiến cho Vương Thế Kỳ vỡ má»™ng, "Hừ, nếu ngươi thoát được nÆ¡i này không lẽ lão phu lại không thoát? HÆ¡n nữa ngươi thì chưa có bản lãnh gì cả, còn lão phu thì đã có, Ä‘ang có. Vậy mà ngươi còn chưa chịu là nói mà không biết nghÄ© ư?"
Vương Thế Kỳ ngượng đến chín cả ngưá»i vì lão nhân kia nói không há» sai. NÓ đưa tay mân mê sợi dây rừng vẫn còn Ä‘ang được nó cầm giữ trên tay, rồi nó chợt kêu lên, "Lão trượng! ?"
"Gì thế, tiểu tử?"
"Có phải sợi dây này dài đúng trăm trượng không?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân lá»™ vẻ hài lòng, "Không sai, ngươi đã biết nghÄ© rồi đó. Vì lão phu đã leo xuống hết độ dài cá»§a dây và vừa kịp tìm được ngách động này nên lão phu má»›i thoát chết khi tên kia gỡ dây ra. Và nhỠđó lão phu má»›i bảo là từ miệng vá»±c xuống đến tận đây là má»™t trăm trượng đúng.?"
Nung nấu má»™t ý nghÄ©, Vương Thế Kỳ chợt há»i, "Æ¡ đây cÅ©ng chết và leo xuống dưới đáy vá»±c cÅ©ng chết, lão trượng có dám liá»u mình xuống đến tận đáy vá»±c không?"
Thoáng lá»™ vẻ nghi ngá» qua giá»ng nói, lão nhân kỳ bí kia liá»n há»i lại, "Leo xuống đến đáy vá»±c ư? Bằng cách nào?"
NÓ đáp, "Thì bằng sợi dây này chứ bằng gì nữa?"
"Bằng sợi dây chỉ dài một trăm trượng này sao? Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế, tiểu tử?"
NÓ thản nhiên giải thích, "Thì cứ xuống hết một trăm trượng này tiểu nhi và lão trượng lại xuống tiếp một trăm trượng nữa. Không lẽ bằng cách đó hai chúng ta không xuống đến đáy hay sao?"
"Xuống hết má»™t trăm trượng rồi lại xuống tiếp, ngươi tưởng má»i chuyện sẽ dá»… như ngươi nói sao?"
Vương Thế Kỳ ngạc nhiên, "Không dễ thì là khó ư?"
"Không phải khó mà là không thá»±c hiện được Ä‘iá»u đó.?"
lão trượng có đoán được tiểu nhi định thực hiện bằng phương cách nào mà bảo là không sao thực hiện được?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân kỳ bí lá»™ vẻ kiên quyết, "Hoàn toàn không có má»™t phương cách nào khả thi cả. Ngược lại, nếu có thì lão phu đã không đến tận đáy từ lâu rồi.?"
"Kể cả việc có lão trượng bên trên, còn tiểu nhi thì leo xuống theo sợi dây rừng để thám thính cũng không thực hiện được sao?"
Giá»ng nói kia thoáng biểu hiện sá»± ngạc nhiên, "Ngươi leo xuống "Là tiểu nhi leo xuống.?"
"Lão phu thì ở nơi này chỠngươi?"
"Không sai. CÓ lão trượng ở bên trên thì tiểu nhi không sợ việc sợi dây rừng đột nhiên bị rá»i ra. Sau đó, khi tiểu nhi tìm được má»™t chá»— nào đó có thể dừng chân được, không lẽ lão trượng không có cách nào để leo xuống chá»— cá»§a tiểu nhi sao?"
"ồ, sao bấy lâu nay lão phu lại không nghĩ đến phương cách này kìa?"
Vương Thế Kỳ ung dung đáp lại, "Vì bấy lâu nay lão trượng chỉ có mỗi một mình nên lão trượng đâu có thể nghĩ ra cách này. Lúc này thì khác hẳn.?"
"ý của ngươi là... ?"
"Tiểu nhi muốn nói nếu tiểu nhi không tìm được một chỗ dung thân nào khác chốn dung thân này, thì cả tiểu nhi lẫn lão trượng đành phải tìm biện pháp để leo lên miệng vực chứ không cần phải bận tâm đến việc thám thính đáy vực nữa.?"
Vị lão nhân kia có lẽ Ä‘ang sững sá» trước đỠxuất này cá»§a Vương Thế Kỳ nên cứ yên lặng, không má»™t lá»i đáp lại dù là tán thành hay phản đối.
Sau đó vị lão nhân kia má»›i phát thoại dò há»i, "Ngươi tin ở lão phu đến thế sao? ?"
tiểu nhi dù không muốn tin cũng không được.?"
"Tại sao?"
"Vì đây là dịp may ngàn năm một thuở, là lần duy nhất có đến hai ngươi cùng chung cảnh ngộ. Nếu lão trượng có ác ý và muốn hãm hại tiểu nhi, tiểu nhi có chết thì âu cũng là số phận của mình. Nhưng như thế thì lão trượng cũng đã tự hãm hại chính lão trượng. Tiểu nhi nói như thế có đúng không lão trượng?"
"Hừ, chưa chắc đã thế.?"
"Nghĩa là thế nào?"
"Không có ngươi lão phu cũng có thể tự mình leo xuống tận đáy vực được kia mà?"
"ÃÆ°á»£c thì đương nhiên được. Nhưng nếu lão trượng không tìm được lối thoát nào khác ở phía dưới thì lão trượng làm cách nào để leo lên đây? Ãến lúc đó, tiểu nhi e lão trượng cÅ©ng không sao tìm được má»™t mẩu thịt rắn dù nhỠđể tạm gá»i là lót dạ nữa đấy.?"
"Hừm, xem ra tiểu tử ngươi cũng có chút đỉnh tâm cơ đấy.?"
"Lão trượng quá khen rồi, tiểu nhi chỉ thuận nói ra vậy thôi.?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân có má»™t chút ngần ngại, "Nhưng để lão phu xem xét lại sợi dây rừng này đã. Trải qua má»™t thá»i gian quá dài rồi lão phu e nó không còn đủ bá»n chắc như lúc đầu nữa đâu.?"
"Sột soạt sột soạt ,, Qua một chuỗi âm thanh tưởng đâu dài đến vô tận và qua sự chuyển động của đống dây rừng, Vương Thế Kỳ biết rằng lão nhân kỳ bí kia đúng là đang xem xét lại sợi dây.
Sinh mạng cá»§a nó còn hay mất, nó có bị rÆ¡i xuống đáy vá»±c hay không là hoàn toàn phụ thuá»™c vào độ bá»n chắc cá»§a sợi dây rừng nên nó thoáng vui mừng khi nghe vị lão nhân kia lên tiếng phát thoại sau khi đã xem xét sợi dây qua má»™t lượt.
"May quá, sợi dây cÆ¡ hồ vẫn còn y nguyên, vẫn có thể chịu đựng được trá»ng lượng cÆ¡ thể cá»§a ngươi.?"
Nghe xong, Vương Thế Kỳ liá»n hăm hở căn dặn, "ÃÆ°á»£c rồi. Hãy để tiểu nhi leo xuống. Há»… tiểu nhi tìm được má»™t chá»— nào tốt hÆ¡n chá»— này, tiểu nhi sẽ giật vào sợi dây vài lượt để làm hiệu cho lão trượng.
Lão trượng nghĩ xem có được không?"
Vị lão nhân kỳ bí cÅ©ng hăm hở không kém, "ÃÆ°á»£c chứ sao lại không? Phần ngươi, ngươi cÅ©ng phải cẩn trá»ng đó. Lần này, nếu sợi dây đột nhiên rÆ¡i xuống trước khi ngươi tìm được má»™t chá»— nào đó thì không phải là do lão phu hãm hại ngươi đâu, ngươi nên minh bạch Ä‘iá»u này đấy.?"
Vương Thế Kỳ mạnh miệng đáp ngay,
Tiểu nhi biết rồi. Lão trượng đã từng bị kẻ tiểu nhân hãm hại, không lẽ lão trượng lại có những hành vi như kẻ tiểu nhân đó sao? Nếu tiểu nhi bị rÆ¡i xuống do sợi dây không đủ bá»n chặt thì tiểu nhi chỉ biết tá»± trách mình vắn số mà thôi.?"
"Hay lắm, còn bé như ngươi mà có được đảm lược này xem ra lão phu cÅ©ng phải khâm phục ngươi. Ãây, đầu dây đây. Ngươi xem xem, lão phu cá»™t như thế này đã đủ chặt chưa?"
NÓ đưa tay sá» vào chá»— đó, vốn là má»™t má»m đá mà phần gốc như được chôn chặt vào ná»n động và khi đã tin tưởng vào sá»± vững chắc cá»§a đầu dây nó liá»n bảo, "ÃÆ°á»£c rồi, lão trượng hãy ném sợi dây xuống vá»±c Ä‘i.?"
Chá» khi tiếng xao động không còn, Vương Thế Kỳ vì không nhìn thấy được gì bèn đưa tay lần theo sợi dây để tiến vá» phía trước từng chút má»™t. Qua đó nó má»›i biết ngách động mà nó và vị lão nhân kia Ä‘ang lưu ngụ không những đã cao hÆ¡n đầu nó nhiá»u mà còn có chiá»u sâu khá tốt là hai trượng.
NÓ tá»± lên tiếng nói thành lá»i, "Trừ phi ta tìm được má»™t chá»— tốt hÆ¡n chá»— này, bằng không cứ lưu ngụ ở đây chỠđến lúc tá»­ thần đến rước Ä‘i thì hÆ¡n.?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân liá»n vang lên và trách nó, "Chưa chi ngươi đã nản lòng rồi. Không phải ngươi vừa nói là chúng ta còn phải tìm biện pháp để leo lên bên trên hay sao?"
NÓ cưá»i bẽn lẽn và không biết là lão nhân kia có nhìn thấy hay không. NÓ lên tiếng qua hÆ¡i thở dồn dập cá»§a má»™t tâm trạng bồi hồi không thể giấu được, "Là tiểu nhi chỉ nói vậy thôi. Lão trượng hãy lưu tâm, tiểu nhi sắp sá»­a leo xuống đây.?"
"Ừm, đi đi. Lão phu cũng nhìn thấy rồi.?"
Hai tay bám vào sợi dây, lúc này đã không dài xuống đáy vực.
Vương Thế Kỳ dùng hai chân đạp vào vách đá và từ từ leo xuống.
Những luồng gió từ phía dưới thổi thốc ngược lên bên trên cộng với sự chuyển động của nó khi di chuyển dần dần xuống khiến cho nó và cả sợi dây nữa không ngớt đung đưa.
NÓ thoáng lo ngại, "Nếu sợi dây cứ Ä‘ung đưa mãi thế này thì chá»— tiếp giáp giữa sợi dây và ná»n vách động không chóng thì chày cÅ©ng bị sá»± CỌ sát làm cho đứt ra thôi. Phen này ta nguy mất.?"
Vì lo ngại Ä‘iá»u này thế nào cÅ©ng xảy ra nên Vương Thế Kỳ không những phải lo leo xuống mà còn dùng hai chân để cố kìm hãm đà Ä‘ung đưa cá»§a sợi dây.
Thoạt đầu, Ä‘iá»u này có vẻ khó thá»±c hiện vì cá»­ động cá»§a nó thiếu hẳn sá»± nhịp nhàng nên sợi dây càng lúc càng Ä‘ong đưa mạnh hÆ¡n.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau nó cảm thấy yên tâm phần nào khi nó đã biết ước lượng theo sức gió thổi và kìm hãm được đà đung đưa của sợi dây.
Gió thổi mạnh thì nó leo xuống chậm và nhẹ nhàng ngược lại, khi biết gió thổi yếu đi thì nó leo xuống thoăn thoắt.
ÃÆ°á»£c má»™t lúc, Vương Thế Kỳ chợt cảm nhận là vách đá có địa hình Ä‘ang thay đổi dần.
ở Ä‘oạn trên thì vách đá gần như là phẳng lì, khó tìm được má»™t chá»— nào để đặt chân nên rất ít hi vá»ng tìm được má»™t chá»— trú thân tốt như ngách động bên trên. Còn lúc này do địa hình thay đổi nên hai chân cá»§a Vương Thế Kỳ khi thì đạp vào vách đá nhô ra, lúc thì đạp vào những chá»— hõm. Ãôi khi những chá»— hõm đó vì quá sâu nên chân cá»§a nó đạp không tá»›i.
NÓ đã thá»­ trụ chân vào má»™t má»m đá và dùng má»™t tay để sá» soạng khắp nÆ¡i.
Dưới xúc giác cá»§a bàn tay, những chá»— đá nhô ra mà tay cá»§a nó chạm vào thưá»ng khi có hình thù nhá»n và dài như những cái răng nanh cá»§a các loại dã thú. NÓ phân vân nghÄ© thầm, "Phong nha huyệt động? Dá»±a theo địa hình này không lẽ bắt đầu từ chá»— này, đây má»›i được gá»i là Phong Nha huyệt động, còn ở bên trên thì không phải?"
Phấn chấn hẳn lên, Vương Thế Kỳ liá»n gấp rút vừa leo xuống vừa tìm má»™t chá»— khả dÄ© có thể trú thân.
Leo xuống được má»™t lúc nữa trên những địa hình vẫn lổn nhổn những đá nhá»n như những chiếc răng, má»™t chân cá»§a Vương Thế Kỳ chợt ngập vào má»™t lá»›p bùn nhão nhoẹt khi nó Ä‘ang đưa chân quá» quạng để tìm má»™t vị trí để đặt chân.
Quá đỗi kinh ngạc nó rụt chân đó lên và bắt đầu dò tìm một phương vị khác.
Sau vài lần như vậy và sau khi nó biết rằng xung quanh nó phần vách đá cứng đã không còn nữa, thay vào đó là má»™t lá»›p bùn phá»§ kín khắp nÆ¡i nó liá»n hiểu ngay cá»› sá»±, "Ãã đến đáy vá»±c rồi ư? Ãáy vá»±c được phá»§ má»™t lá»›p bùn như thế này, chẳng trách khi lão trượng kia thá»­ ném đá xuống để thăm dò đã không nghe được tiếng động phản hồi lên bên trên.?"
Mừng rỡ trước kết quả này, nó chưa leo xuống hết má»™t lần chiá»u dài cá»§a sợi dây đã đến được đáy vá»±c, Vương Thế Kỳ bèn ngồi lên chốc má»™t má»m đá và vung qua vung lại sợi dây vài lượt để làm hiệu Cho lão trượng ở bên trên.
"Phịch.?"
Chỉ khi toàn bá»™ sợi dây rừng được lão nhân kia ném xuống ở ngay trước mặt nó thì nó má»›i kịp nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u rất quan trá»ng. ÃÓ là, tuy nó đã đến được đáy vá»±c nhưng nó còn chưa biết chắc là liệu có con đưá»ng nào khác để thoát Ä‘i hay không?
Nếu như không có và vì ở đây không có má»™t chá»— dung thân tốt như bên trên thì má»™t lúc nữa thôi, khi lão nhân kia đã leo xuống, nó và lão nhân kia sẽ phải đối đầu vá»›i má»™t thá»±c tế phÅ© phàng. Cả hai đành phải chịu chết ở đây. Leo lên không đủ lá»±c, leo xuống thì không có đưá»ng.
CÓ nghÄ© ra thì cÅ©ng đã muá»™n rồi. Vương Thế Kỳ ngay lúc đó Ä‘ang ngồi yên như bị hóa đá. NÓ chuẩn bị đón chá» sá»± phát tác cá»§a lão nhân kia khi lão nhân nhận ra tình thế dở khóc dở cưá»i này. Và có lẽ ở vào tình thế đó, lão nhân kia đương nhiên là sẽ quật cho nó má»™t chưởng chết tươi. Hoặc giả, vì lo toan cho sinh mệnh lão nhân kia sẽ xẻo ở nó từng miếng thịt để ăn lót dạ cho qua những ngày cuối cùng chá» cái chết sẽ đến.
Càng nghĩ càng sợ, và càng sợ nó càng ngồi yên không dám cử động.
Kể cả khi lão nhân kia tá»± mình đã leo xuống đến tận đây và bật cưá»i lên vang dá»™i nó cÅ©ng không sao hiểu được là Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra nữa.
"Ha ha ha... ?"
Tài sản của gacon

  #3  
Old 20-05-2008, 04:38 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 3

Lầm ác nhân suýt chết dưới lớp bùn.
Nhập Cửu U ngỡ khốn với Ma Quân.


Tác giả: Trần Thanh Vân



Vương Thế Kỳ hoàn toàn không nhận ra là lão nhân kia đã xuống đến đáy vá»±c và Ä‘ang đứng ngay bên cạnh nó trên má»™t má»m đá khác gần đó Và nếu có nhận ra nó cÅ©ng không hiểu là tại sao lão nhân kia lại cưá»i vui như vậy?
Chỉ sau đó, khi lão nhân kia đã thôi cưá»i và bắt đầu lẩm bẩm thì Vương Thế Kỳ má»›i từ từ nhận ra.
"Hóa ra đáy vá»±c đã ở ngay đây. Ta đã uổng công chỠđợi những mưá»i má»™t năm dài. Ta đã thoát rồi. Ta đã có cÆ¡ há»™i trở lại nhân gian và vùng vẫy khắp sông hồ rồi.?"
Qua ngữ Ä‘iệu này cá»§a lão nhân kia, Vương Thế Kỳ ngay khi đã bình tÄ©nh trở lại liá»n cất tiếng há»i, "Lão trượng đã nhìn thấy lối thoát rồi phải không?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân kia liá»n lá»™ vẻ sá»­ng sốt, "Ngươi không nhìn thấy ư, tiểu tá»­?"
NÓ lắc đầu vì nó biết rằng tuy nó không nhìn thấy được gì giữa chốn tối tăm này nhưng lão nhân kia thì thể nào cũng phải nhìn thấy.
Ãúng như nó nghÄ©, lão nhân kia sau khi nhìn thấy cái lắc đầu cá»§a nó liá»n lên tiếng truy vấn, "Nếu ngươi không nhìn thấy thì tại sao ngươi lại vung dây làm hiệu cho lão phu leo xuống?"
NÓ bần thần trong lòng và gắng gượng giải thích, "Vì đây là đáy vực nên tiểu nhi... tiểu nhi không thể không cho lão trượng hay.?"
Lão nhân kia liá»n cưá»i lên, "Ha ha ha... vì ngươi quá mừng khi tìm được đáy vá»±c nên ngươi không kịp nghÄ© ngợi đã làm hiệu cho lão phu chứ gì?"
"Lão trượng... lão trượng... ?"
NÓ Ä‘ang ấp úng vì sợ lão nhân kia trừng trị thì lão nhân kia lại phát ra tiếp má»™t tràng cưá»i, "Ha ha ha... ?"
Lần này không hiểu vì nó Ä‘ang mang má»™t tâm trạng sợ hãi hay thá»±c sá»± là vậy, mà nó nghe tràng cưá»i cá»§a lão nhân kia đầy vẻ thâm trầm độc hiểm.
Chỉ khi lão nhân kia thôi cưá»i và tiếp đó là lá»i nói lá»™ rõ ý đồ thì Vương Thế Kỳ má»›i hiểu được cá»› sá»±.
"Tiểu tá»­, việc lão phu phải nhỠđến má»™t đứa bé như ngươi má»›i thoát chết và việc lão phu đắc thá»§ được Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả, cả hai việc này lão phu không bao giá» muốn cho ai khác ngoài lão phu biết. Ngươi nên chấp nhận số phận đã dành cho ngươi thì hÆ¡n.?"
"Vụt ?"
Bên tai Vương Thế Kỳ liá»n nghe má»™t tiếng rít. Liá»n vá»›i tiếng rít, toàn thân cá»§a nó liá»n bị nhấc bổng lên. Và kẻ nhấc nó lên không ai khác ngoài vị lão nhân đồng cảnh ngá»™ vá»›i nó.
NÓ lại nghe vị lão nhân kia đắc ý bảo, "Rất tiếc là ngươi không nhìn thấy được Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả mà song thân ngươi đã phí công dò tìm. NÓ Ä‘ang ở ngay trước mặt ngươi, giữa vÅ©ng bùn và cách ngươi đúng hai trượng. Còn nữa, lối thoát khá»i Phong Nha huyệt động này vẫn là ở phía trước ngoài phạm vi bốn trượng cá»§a vÅ©ng bùn. Ngươi nghe đây, nếu lão phu không nói những Ä‘iá»u đó thì ngươi sẽ không biết gì cả, và trước sau gì ngươi cÅ©ng bị vùi thây giữa vÅ©ng bùn này. Vậy bây giá» nếu lão phu dìm ngươi xuống vÅ©ng bùn thì đó cÅ©ng là số mạng cá»§a ngươi. Ngươi chá»› nên than oán lão phu. VÄ©nh biệt, tiểu tá»­.?"
"Bõm.?"
"ào ục ục ?"
Kể từ lúc Vương Thế Kỳ biết được ý đồ cá»§a lão nhân kia, nó biết rằng trước sau gì nó cÅ©ng không tránh được cái chết. Vả lại, như lão nhân đã nói, Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả vốn là vật chí báu mà bấy lâu nay giang hồ Trung Nguyên luôn thèm khát, nên dá»… gì lão nhân kia chịu chia chác vá»›i nó, hoặc giả lưu mạng nó lại cho lá»™ chuyện. Ngay khi đó nó đã sẵn sàng trong tâm trạng chá» chết.
Nhưng nó quả là bất ngỠkhi biết rằng lão nhân kia định giết nó bằng cách dìm nó vào vũng bùn. Một cái chết quả là tàn khốc. NÓ không cam chịu. Và nó vội vàng hớp đầy lồng ngực toàn là thanh khí, trước khi lão nhân kia ra tay.
Do đó, khi toàn thân của nó bị ngập thật sâu vào lớp bùn, nhỠcòn đầy dưỡng khí nên nó chỉ bị một phen hoảng kinh mà không phải chết hẳn.
Cá» nín hÆ¡i dưới lá»›p bùn được má»™t lúc nó bèn tìm cách trồi ngược lên. NÓ trồi đạp hai chân vào vÅ©ng bùn nhão nhoét. NÓ thất kinh khi cảm nhận được rằng việc dùng chân để trồi toàn thân lên dù chỉ má»™t ly cÅ©ng là Ä‘iá»u hoàn toàn vô vá»ng. NÓ bắt đầu lo sợ và vung loạn hai tay NÓ thoáng mừng vì trong tay nó vẫn còn cầm giữ Ä‘oạn dây rừng.
Lão nhân kia đã quên khuấy Ä‘i rằng khi nó bị dìm xuống vÅ©ng bùn thì má»™t phần dây rừng cÅ©ng bị dìm theo. NÓ nhá»› lại phần còn lại không dài cá»§a sợi dây đã bị lão nhân kia buông xuống Ä‘ang nằm lổn nhổn giữa những má»m đá nhá»n. NÓ nhanh tay kéo sợi dây vá» phía nó vá»›i má»™t tia hi vá»ng duy nhất là sợi dây kia rồi sẽ có lúc bị giữ lại bởi má»™t trong nhiá»u má»m đá.
ÃÆ°á»£c má»™t lúc, do nín hÆ¡i quá lâu, nó bắt đầu cảm thấy tức ngá»±c và hoa đầu. Cá» chịu đựng và tiếp tục kéo đầu dây. ÃÆ°á»£c má»™t lúc, phần đầu dây liá»n nằm trong tay nó. NÓ ngao ngán vì tuyệt vá»ng. Sinh cÆ¡ duy nhất cá»§a nó thế là đã tiêu tán. Nhưng dẫu sao, vá»›i má»™t đống dây rừng hiện Ä‘ang ở quanh nó vẫn giúp nó có má»™t Ä‘iểm tá»±a dù là má»ng manh có khi là vô dụng. Tuy nhiên, khi nó tỳ cả ngưá»i vào đống dây thì má»™t lần nữa nó lại nắm vào má»™t Ä‘oạn dây rừng ở trên cao.
NÓ thoáng mừng vì biết sợi dây rừng có đến hai đầu chứ không phải má»™t. Phần đầu dây mà nó vừa kéo vào ngưá»i lúc nãy chính là phần đầu dây còn lại khi nó leo xuống. Còn phần đầu dây kia là phần mà lão nhân ná» buông xuống và hiện vẫn buá»™c ở bên kia. NghÄ©a là lúc má»›i rồi nó vì vá»™i nên đã kéo lầm phần đầu dây.
Vá»›i sá»± hy vá»ng má»›i, nó liá»n nhanh tay hÆ¡n để kéo phần dây rừng còn lại vá» phía nó. Ngá»±c càng lúc càng tức khi sá»± chịu đựng càng lúc càng kéo dài lâu. Nhưng Vương Thế Kỳ vẫn cố vân dụng má»i sức lá»±c còn lại để tiếp tục thá»±c hiện định ý duy nhất có thể cứu nguy cho nó lúc này.
Toàn thân của nó cơ hồ đang căng cứng ra vì nó đã vượt qua giới hạn của sức chịu đựng. Thần trí của nó dần mê muội đi tuy đôi tay của nó vẫn cố kéo, kéo theo bản năng.
ÃÆ°á»£c má»™t lúc nó lại khấp khởi mừng thầm khi sợi dây rừng trong tay nó chợt căng dần ra. ÃỘ căng cá»§a sợi dây càng lúc càng tăng ngược lại vá»›i tia hy vá»ng cá»§a nó càng lúc càng giảm vì sợ rằng có khả năng sợi dây rừng sẽ tuá»™t khá»i những má»m đá. NÓ chỉ thấy lại tia hy vá»ng khi sợi dây không còn chạy vá» phía nó nữa. Trái lại, toàn thân cá»§a nó Ä‘ang từ từ dịch chuyển theo sức kéo cá»§a hai cánh tay.
"Nhanh lên, nhanh thêm nữa." NÓ tá»± khích lệ nó khi nó cảm nhận rằng thá»i gian để nó được trồi lên bên trên vÅ©ng bùn sao dài đến thế.
Hai cánh tay rã rá»i vì tâm trí không còn Ä‘iá»u động được nữa sá»± cá»­ động cá»§a đôi tay. NÓ chỉ muốn ngừng nghỉ để chấp nhận cái chết. Và cái chết sẽ giúp nó trùng phùng vá»›i song thân ở chốn cá»­u tuyá»n.
"Báo thù, ta còn phải báo thù cho song thân. CỠlên, cố lên một chút nữa nào, Vương Thế Kỳ. Ngươi không được chết, nhất là khi ngươi đã tìm được lối thoát thân ở đáy Phong Nha huyệt động này.?"
NhỠvào tâm tư này, Vương Thế Kỳ đã làm cho đôi tay của nó hoạt động mạnh mẽ hơn đôi phần. Và rồi cũng đã đến lúc nó cạn kiệt sức lực NÓ định thôi, không vùng vẫy, không cố sức nữa mà làm gì.
Tuy nhiên, không sá»›m cÅ©ng không muá»™n, đúng vào lúc nó hoàn toàn tuyệt vá»ng thì má»™t luồng gió mát mẻ chợt phả vào ngÅ© quan cá»§a no.
Tuy chưa nhận thức được hiện thực nhưng Vương Thế Kỳ theo bản năng đã há mồm nở mũi để hít lấy hít để những luồng thanh khí quý báu.
Sức lá»±c liá»n trở lại vá»›i nó cùng má»™t lúc vá»›i tâm trí trở lại sáng suốt.
NÓ liá»n hiểu ra tất cả. Cuối cùng thì sợi dây cÅ©ng bị những má»m đá giữ lấy, và cuối cùng thì nó cÅ©ng đã thoát chết ngập dưới vÅ©ng bùn.
NÓ vẫn để thân mình ngập dưới vũng bùn và chỠnghe phản ứng tức giận của vị lão nhân tàn độc kia khi lão nhân đó phát hiện là nó vẫn còn sống.
Không nghe được bất kỳ má»™t tiếng động nào khác ngoài tiếng gió thổi mát lạnh. NÓ khẽ tá»± mỉm cưá»i khi nhá»› rằng, nếu lão nhân kia vẫn còn ở đây, thì thế nào lão nhân kia cÅ©ng thấy rõ việc nó kéo sợi dây rừng cùng chìm xuống vÅ©ng bùn.
Sợi dây vẫn được kéo má»™t cách tá»± nhiên nghÄ©a là lão nhân kia ngay khi dìm nó xuống vÅ©ng bùn xong đã nhanh chân bá» Ä‘i rồi. Bằng không lão nhân kia đâu dá»… gì để cho những má»m đá giữ lại má»™t phần cá»§a Ä‘oạn dây, cho nó có má»™t cứu cánh để tá»± cứu mình?
Yên tâm, nó phăng theo sợi dây và Ä‘u mình trèo lên má»™t mõm đá, thoát khá»i hoàn toàn sá»± nguy hiểm cá»§a vÅ©ng bùn. Ngay khi đã được an toàn, nó liá»n trở lại vá»›i tâm trạng thất vá»ng.
Vá»›i bốn trượng chiá»u rá»™ng cá»§a vÅ©ng bùn nó không thể nào vượt được để Ä‘i đến được lối thoát thân mà lão nhân kia do mục lá»±c tinh tưá»ng đã nhìn thấy và nói cho nó nghe.
NÓ chỉ hết thất vá»ng khi nó nghÄ© rằng nó có thể bám theo vách đá để di chuyển vòng qua vÅ©ng bùn. NÓ liá»n thá»±c hiện theo ý định này.
Không bao lâu sau đó, nó lại thất vá»ng.
Theo như địa hình mà nó vừa sá» soạng được bằng tay lẫn hai chân nó biết rằng dù nó vòng theo mé tả hay mé hữu cÅ©ng Ä‘á»u gặp trở ngại như nhau. Æ  cả hai phía, Ä‘á»u có má»™t địa hình giống nhau là mặt cá»§a vÅ©ng bùn không hiểu sao lại ăn sâu vào vách đá khiến bản thân nó vô phương tìm được chá»— đặt chân để tiếp tục Ä‘i vòng qua đến lối thoát hiểm.
VÔ vá»ng, hoàn toàn vô vá»ng, Vương Thế Kỳ buông phịch ngưá»i xuống má»™t ná»n đá có vẻ bằng phẳng nhất và to nhất ở quanh đây. NÓ từ từ ngã ngưá»i ra và nằm xuống ná»n đá lạnh.
Nước mắt tuôn dài vì một kết cục bi thảm. NÓ lại chịu chết khi chỉ cách lối thoát thân không bao xa. Trong khi lão nhân kia vốn là kẻ đã chịu chết chắc lại nhỠnó mà được thoát nạn.
Trong lúc khóc thảm nó đã ngủ đi một giấc dài mà không hỠhay biết. Và khi nó thức dậy với cái bụng rỗng không nó bắt đầu lo sợ nghĩ đến cảnh nó phải chết vì đói.
Nhá»› lại cung cách duy trì cuá»™c sống cá»§a lão nhân tà ác ná», nó liá»n nghiêng đầu nghiêng tai để dò tìm xem ở quanh đây liệu có má»™t sinh vật vào khác ngoài nó không?
Nếu có, thì bất kỳ là sinh vật gì dù là gớm ghiếc hay không, có lẽ vì đói và vì muốn kéo dài cuộc sống nó cũng không từ nan việc ăn sống nuốt tươi sinh vật đó.
Và rồi nó lại thất vá»ng.
Quanh nó, ngoài tiếng gió thổi thì không hỠcó bất kỳ một tiếng động nào khác.
Tuy nhiên, do lần này để tâm nghe ngóng nó không thể không động tâm khi phát hiện được có tất cả là hai hướng gió thổi. Một thì ở đâu đó trước mặt nó, có lẽ đó là tiếng gió thổi từ lối thoát thân thổi vào mà nó đang muốn đi dần đến nhưng không sao toại nguyện. Còn hướng gió thổi thứ hai lại xuất phát từ phía sau.
"Có gió thổi luồn qua ắt có chỗ thông thương với bên ngoài?
Không lẽ ở dưới đáy Phong Nha huyệt động lại có đến hai nẻo thoát thân?"
Ná»­a mừng ná»­a nghi ngại, Vương Thế Kỳ ngồi bật dậy và mò mẫm theo ná»n đá khá phẳng để chui sâu vào bên trong. CÓ rất nhiá»u chá»— ngoặc nào có gió thổi luồn qua và mang theo hÆ¡i mát thì nó cứ theo hướng đó mà chui vào.
Vừa chui vào nó vừa đưa tay ra phía trước để đỠphòng đầu nó bị va vào những chá»— đá nhô ra bất chợt. ÃÆ°á»£c má»™t lúc khá lâu, phần trần động đột ngá»™t cao hẳn lên. Vương Thế Kỳ dè dặt đứng dần lên.
NÓ thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng từ đây trở đi nó có thể đứng ngay lưng chứ không phải bò xổm như lúc đầu nữa.
vẫn theo cung cách cũ nó vừa dò dẫm vừa tiếp tục di chuyển theo hướng có gió thổi.
ÃÆ°á»£c thêm má»™t lúc nữa nó cảm thấy choáng váng khi nhận định được rằng vẫn Ä‘ang có gió thổi ngang qua ngưá»i nó. Nhưng lần này hướng có gió lại từ bên trên thổi xuống chứ không phải ở phía trước hay ở hai bên tả hữu nữa. Và khi nó sá» soạng và tìm cách leo lên bên trên để đến được chá»— tận cùng có gió thổi vào, có thể là chá»— thoát thân mà nó Ä‘ang tìm, nó cảm thấy hoàn toàn chán nản.
Quanh nó, ngoại trừ hướng mà nó vừa đi vào, đâu đâu cũng là những vách đá phẳng lỳ không thể nào đeo bám được.
Không, không phải chỗ nào cũng phẳng lỳ như nhau. CÓ một chỗ Vương Thế Kỳ phát hiện được có một lằn nứt dài từ bên trên xuống.
Lằn nứt thật là quái lạ. Vì lằn nứt cứ thẳng như kẻ chỉ.
Không những thế, Vương Thế Kỳ còn phát hiện được má»™t lằn nứt thứ hai cÅ©ng thẳng từ bên trên xuống như lằn nứt thứ nhất. Và khoảng cách giữa hai lằn nứt lại Ä‘á»u tăm tắp như nhau. Nếu ở phía dưới chân vách đá, khoảng cách giữa hai lằn nứt là ba thước má»™c thì ở bên trên, ngang tầm tay cá»§a Vương Thế Kỳ cÅ©ng bằng đúng ba thước không hÆ¡n, không kém.
"Hai vệt nứt này chỉ do nhân tạo chứ không thể tá»± nhiên mà có được Là nhân vật vào đã tạo ra chúng? Tạo ra để làm gì? Chỉ có má»™t cách lý giải duy nhất đây là má»™t thạch môn dẫn vào má»™t thạch thất cá»§a những bậc cao nhân ẩn sÄ© vẫn thưá»ng tạo cho há» chá»— để tiá»m tu.?"
Băn khoăn trước phát kiến này, Vương Thế Kỳ lo sợ đến độ không dám đụng vào khối đá nữa. Nhưng sau má»™t lúc tìm cách leo lên bên trên vẫn không được, Vương THẾ Kỳ đánh liá»u.
NÓ vừa vỗ bồm bộp vào khối đá có khả năng là một thạch môn nỠvừa lớn tiếng kêu lên, "Là bậc cao nhân nào đang lưu ngụ ở đây, xin thứ cho tiểu nhi thất kính.?"
"Bá»™p, bá»™p.?"
Thoạt đầu thì nó vỗ nhẹ và kêu lớn vừa phải, nhưng khi không nhận được bất kỳ sự hồi âm nào nó bèn đánh bạo vỗ mạnh hơn và kêu lớn hơn gần như là gào to lên vậy.
"Có ai ở đây không? Mau cứu tiểu nhi với.?"
"Bá»™p, bá»™p.?"
Trong sá»± cố sức và có lần Vương Thế Kỳ vừa tỳ ngưá»i vừa vá»— vào má»™t bên cá»§a vuông cá»­a đá, khối đá vuông vức đột nhiên chuyển động.
"Kịch... kịch... ?"
Theo sức tỳ cá»§a nó và theo sá»± chuyển động cá»§a vuông cá»­a đá, toàn thân cá»§a nó liá»n bay vá»t vào bên trong khi vuông cá»­a đá tá»± xoay quanh má»™t trục ở ngay giữa, trước cả lúc Vương Thế Kỳ cảm nhận là có má»™t luồng ánh sáng dịu nhẹ Ä‘ang bao trùm lấy toàn thân cá»§a nó.
NÓ ngây cả ngưá»i khi phát hiện ra sá»± thể này. Ãúng là má»™t thạch thất vá»›i má»™t thạch môn mà nó vừa lá»t vào. Và đúng là có má»™t khối ngá»c khá to vốn được đính trên trần động và Ä‘ang tá»a ra má»™t luồng sáng dịu nhẹ rá»i sáng khắp thạch thất rá»—ng không.
Không, không phải thạch thất này hoàn toàn rá»—ng không. Vá»›i má»™t chu vi gần má»™t trượng vuông, ở phía đối diện vá»›i Vương Thế Kỳ, trên ná»n thạch thất có hai dấu chân được in lõm xuống má»™t cách dị hoặc và ở vách động cạnh hai dấu chân là hai chữ được ai đó khắc sâu vào còn dị hoặc hÆ¡n. "Ãảnh Lá»….?"
NÓ tá»± há»i thành tiếng, "Sao lại là đảnh lá»…? Ãảnh lá»… vá»›i ai? Ãảnh lá»… để làm gì?" NÓ quét mắt nhìn khắp lượt để tìm hiểu rõ hÆ¡n. Làm như nó tin rằng nếu được quan sát cặn kẽ hÆ¡n có lẽ nó sẽ biết được ít nhiá»u vá» những câu nghi vấn mà nó vừa nêu ra.
Trái ngược vá»›i mong muốn cá»§a nó, nó không há» biết được chút gì dù rằng trong thạch thất này ngoài hai dấu tích mà nó đã nhìn thấy Còn có má»™t dấu tích nữa nó cÅ©ng má»›i phát hiện ra. ÃÓ là trên vuông cá»­a, mà nó đã bước vào, vốn có ai đó khắc lên bốn chữ xem ra cÅ©ng quái dị không kém hai dấu tích trước đó. "Cá»­u U Ãịa Khuyết.?"
"Cửu U địa khuyết ư? Không lẽ đây lại là danh xưng của vuông thạch thất này? Vậy thì, việc đảnh lễ kia không lẽ là do chủ nhân nơi này bảo ta phải thực hiện cho dù ta không hỠbiết chủ nhân là ai hay sao?"
Vương Thế Kỳ tá»± lập luận vá»›i chính bản thân nó và nó không thể không có cảm nghÄ© rằng chá»§ nhân nÆ¡i này đúng là hạng ngưá»i quái dị trên chá»— tưởng.
Vì phải chi chá»§ nhân nÆ¡i này hiện diện ở ngay bên trong vuông thạch thất này, nếu đã chết thì ít ra cÅ©ng phải có thi thể, thì vì kính trá»ng bậc tôn trưởng cao nhân, nếu cần, nó cÅ©ng sẵn sàng đảnh lá»….
Ãằng này chỉ là má»™t vách đá không hÆ¡n không kém thế mà chá»§ nhân lại lưu tá»± bảo nó phải đảnh lá»… thì đảnh lá»… vá»›i ai đây?
Suy nghÄ© mãi vẫn không Ä‘oán được chá»§ ý cá»§a chá»§ nhân, Vương Thế Kỳ bèn nhún vai và lại nói thành tiếng, "ÃÆ°á»£c rồi, Muốn đảnh lá»… thì ta cứ đảnh lá»… vậy.?"
Bước đến và đặt hai chân vào hai vết lõm trên ná»n động, diện đối diện vá»›i vách đá nÆ¡i có ghi hai chữ "Ãảnh Lá»…", Vương Thế Kỳ cất cao giá»ng bẩm, "Tiểu nhi là ngưá»i há» Vương tên gá»i Thế Kỳ đã vô tình đến quấy rầy chốn thanh tu cá»§a cao nhân tiá»n bối. Nay y lệnh tiểu nhi xin thành kính hành đại lá»… vá»›i Cá»­u U địa khuyết chá»§ nhân.?"
Quỳ xuống, Vương Thế Kỳ dập đầu bái lạy đủ chín lần.
Lần dập đầu cuối cùng vừa được Vương Thế Kỳ thực hiện xong thì cũng ở vách đá ngay trước mặt nó, chếch vỠbên tả một chút, một bức trướng bằng lụa không hiểu ở đâu lại xuất hiện và buông rũ xuống tạo thành một tiếng động khiến nó phải giật mình.
"Phạch.?"
Bức trướng bằng lụa trắng và thấp thoáng ở giữa là những nét chữ Ä‘en tuyá»n. Cả hai liá»n đập vào mục quang cá»§a Vương Thế Kỳ khiến nó không thể không tiến đến gần hÆ¡n để nhìn cho rõ.
Hóa ra trên bức trướng có ghi.
"Ngươi đến được tận đây và hành lá»… âu cÅ©ng là có duyên phần vá»›i bổn Ma quân. Nhưng để chá»n ngươi làm chá»§ nhân Ä‘á»i kế tiếp cá»§a Cá»­u U địa khuyết thì ngươi đã không hợp cách.
Tuy thế, ngươi đừng vá»™i nản lòng. Bổn Ma quân cÅ©ng trao cho ngươi má»™t phần sở há»c cá»§a bổn Ma quân gá»i là tưởng thưởng công khó cá»§a ngươi.
Hãy cố ghi nhá»› tất cả vào tâm trí, và sau đây đúng má»™t canh giá», khi bí môn khai mở ngươi hãy cấp thá»i lui ra chá»› nên chậm trá»…. Bằng không ngươi đừng mong toàn mạng.?"
Vá»›i phần sở há»c này ngươi sẽ thừa sức tá»± bảo vệ lấy bản thân để Chá» cho đến lúc hậu nhân cá»§a bổn Ma quân xuất hiện và thu nhận ngươi làm môn hạ.
Vạn thế ma quân.?"
Tuy đã Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại những ba lượt nhưng Vương Thế Kỳ vẫn không hiểu rõ lắm lá»i lẽ do Vạn thế ma quân lưu tá»± trên bức trướng.
Hay nói cho đúng hÆ¡n là nó không tài nào suy Ä‘oán nổi là vị Vạn thế ma quân kia đã dá»±a vào đâu mà nghiá»…m nhiên lưu tá»± lại để bảo rằng nó không hợp cách nên không được chá»n làm chá»§ nhân Ä‘á»i kiếp cá»§a Cá»­u U địa khuyết?
Không lẽ vị Vạn thế ma quân kia đang ẩn náu ở đâu đó trong thạch thất này và đã quan sát nó rất chi tỉ mỉ để cuối cùng vẫn lánh mặt và dùng bức trướng để thay cho những gì vị Vạn thế ma quân cần nói?
Mẫu thân cá»§a nó vốn là môn hạ cá»§a Huỳnh Liên giáo. Và theo nó biết thì mẫu thân nó cÅ©ng như bản thân Huỳnh Liên giáo từng bị ngưá»i giang hồ xem là tà giáo. Do đó nó không há» có ác cảm vá»›i vị chá»§ nhân nÆ¡i này vốn có danh xưng không kém phần tà ma là Vạn thế ma quân. Tuy nhiên, nó cảm thấy bất phục khi vị Vạn thế ma quân kia cho nó là ngưá»i không hợp cách trong việc chá»n lá»±a làm chá»§ nhân Cá»­u U địa khuyết kế tiếp.
Vì bất phục lại vẫn còn là trẻ con nên nó vừa thè lưỡi dài ra vừa chạm mặt vá»›i bức trướng ná». NhỠđó, nó lại thấy hàng chữ cảnh báo trên bức trướng, "Sau đây má»™t canh giá» cấp thá»i lùi lại đừng mong toàn mạng.?"
Lo sợ trước lá»i lẽ này, Vương Thế Kỳ bất giác đảo mắt và nhìn xem ở xung quanh đã có chuyển biến gì hay chưa?
Vẫn chưa thấy gì và do hiếu kỳ nó liá»n xem đến phần sở há»c do Vạn thế ma quân tưởng thưởng cho nó có ghi ở phần dưới cá»§a bức trướng.
ÃÓ là bá»™ pháp Nhất ma chi vạn ma. Và khi nó đã nhập tâm được phần bá»™ pháp này thì nó lại thấy má»™t vật tròn màu trắng được treo lá»§ng lẳng ở phần cuối cá»§a bức trướng. Ãá»™ng tâm, nó đưa tay cầm lấy vật tròn ná».
Ãến lúc chạm tay vào vật tròn ná» nó má»›i biết vật đó không phải là treo lá»§ng lẳng mà là được đính thẳng vào bức trướng. Do màu sắc cá»§a vật tròn và bức trướng hoàn toàn giống nhau nên nếu nó không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được. NÓ giật mạnh tay vài cái và cuối cùng đã thu được vật đó vào tay.
Ãang lúc nó xăm soi và quan sát vật ná» dưới ánh sáng dịu nhẹ cá»§a khối ngá»c thì những tiếng động lạ tai chợt lá»t vào thính nhÄ© cá»§a nó.
Hoảng hồn, nó đưa mắt nhìn quanh và nhận ra rằng chính cánh cửa đá mà nó vừa đi vào đang dần dần dịch chuyển.
"Khi bí môn khai mở hãy cấp thá»i lui ra, chá»› nên chậm trá»…," lá»i lẽ trên bức trướng liá»n hiển hiện lên rõ mồn má»™t trong tâm trí nó.
Không dám trùng trình, Vương Thế Kỳ liá»n rảo bước Ä‘i ra khá»i thạch môn ná».
"Cạch.?"
Vừa đúng lúc nó bước ra thì thạch môn liá»n đóng chặt lại.
Vá»›i tâm trạng ưu tư cá»§a má»™t kẻ Ä‘ang ở chá»— an toàn bị hất ra và lá»t vào hiểm cảnh Vương Thế Kỳ bèn áp tai vào vuông cá»­a đá để lắng nghe những động tÄ©nh ở bên trong để Ä‘oán xem là những gì sắp xảy đến nếu vẫn lưu lại ở bên trong thạch thất.
"ám, ầm, ầm.?"
Ba loạt chấn động âm thanh liá»n lá»t vào tai nó khiến nó phải hoảng kinh hồn vía cho bản thân nó nếu nó chỉ chậm chân chừng ná»­a bước.
Má»i tiếng động liá»n im hẳn. Trả lại cho Vương Thế Kỳ má»™t không gian tÄ©nh mịch và má»™t màn đêm Ä‘en vÄ©nh hằng. Và tràn ngập quanh nó lúc này vẫn chỉ là những luồng gió thổi từ bên trên thổi xuống như trước khi nó lá»t vào thạch thất.
Còn hÆ¡n cả sá»± tÄ©nh mịch nữa. Vương Thế Kỳ Ä‘ang cảm nhận má»™t sá»± khó chịu khôn tả. ÃÓ là sá»± khó chịu cá»§a kẻ vốn Ä‘ang ngập mình trong ánh sáng, dù là ánh sáng giả tạo cá»§a má»™t viên ngá»c, giá» lại rÆ¡i trở lại bóng đêm Ä‘en.
Chẳng thà nó đừng phát hiện ra thạch thất ná», cứ lần mò bước Ä‘i trong đêm tối như trước đó, có lẽ nó không phải khó chịu như bây giá».
Bá»±c tức cho thân phận, nó đã bóp vỡ vật tròn ná» lúc nào cÅ©ng không hay. NÓ chỉ nhận ra khi có mùi hương ngạt ngào quyện theo gió và bay vào mÅ©i nó. Kinh nghi, nó đưa tay lên sát mÅ©i. Ãúng là mùi thÆ¡m ná» xuất phát từ vật ná» mà ra. NÓ lần mò trong đêm Ä‘en để dò tìm xem vật đó là vật gì mà lại tá»a ra má»™t mùi thÆ¡m dá»… chịu đến vậy.
Qua cảm giác cá»§a mưá»i đầu ngón tay nó nhận ra vật ná» sau khi bị vỡ vụn ra thành nhiá»u mảnh nhá» li ti thì vẫn còn lại ở phần bên trong là má»™t vật khác cứng hÆ¡n và cÅ©ng có hình dạng tròn tròn tuy nhá» hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nguyên mẫu cá»§a vật trắng.
Mùi thÆ¡m ná» tá»a ra nhiá»u hÆ¡n chính là từ phần nhân tròn này. Mùi thÆ¡m này càng xá»™c vào mÅ©i nhiá»u bao nhiêu thì càng làm cho Vương THẾ Kỳ cảm nhận sá»± đói khát nhiá»u bấy nhiêu.
Sau một lúc ngần ngại lẫn đắn đo, khi đã không kìm chế được nữa Vương Thế Kỳ bèn cho phần nhân tròn nỠvào miệng và nhai trệu trạo.
Vật ná» không những thÆ¡m mà còn có vẻ ngon ngá»t nữa. Vương Thế Kỳ thích ý càng nhai kỹ hÆ¡n. Tuy nhiên, đến khi vật nỠđã hoàn toàn tan biến vào nước bá»t và được nó nuốt qua khá»i cổ, nó bất giác kêu ầm lên, "ôi chao, sao lại thế này? Nóng quá, nóng đến chết mất.?"
Như má»™t kẻ bị trúng tà, Vương Thế Kỳ vừa lăn lá»™n kêu Ä‘au, kêu nóng vừa dùng cả mưá»i đầu ngón tay để tá»± cào lên cổ cá»§a nó ở phần ngoài.
Vẫn nóng và vẫn Ä‘au râm ran khắp ngưá»i dù đã cào cấu đủ má»i chá»—, Vương Thế Kỳ hào hển gào lên, "Ãúng là tà ma, đúng là quá»· quái mà. ôi chao, không lẽ Vương Thế Kỳ ta lại ăn phải loại quả kịch độc ư? ôi chao, Ä‘au quá, nóng quá. U... ư... ?"
Nóng đến cháy bá»ng cả ngÅ© tạng và Ä‘au khắp lục phá»§, cuối cùng Vương Thế Kỳ rÆ¡i vào giấc hôn mê trầm trầm...
Tài sản của gacon

  #4  
Old 20-05-2008, 04:39 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 4

Há»a vô đơn chí lá»t Phong Nha.
Thuận nghịch pháp chương may thoát hiểm.


Tác giả: Trần Thanh Vân



Nhấp nháy đôi mắt, Vương Thế Kỳ cứ ngỡ là nó đang nằm mơ.
Ngay trên đầu nó là một động khẩu có hình tròn vành vạnh. Chính từ động khẩu này gió vẫn không ngừng thổi xuống.
Bên tả nó ngoài hai vệt nứt thẳng đứng ở bên trên vách thì còn có bốn chữ Cá»­u U địa khuyết Ä‘ang nhìn ngay vào nó như muốn cưá»i cợt no.
Ãiá»u đó không có gì lạ vì nó vẫn ở nguyên vị kể từ lúc nó ngã ra và hôn mê.
CÓ lạ chăng là mục lá»±c cá»§a nó bá»—ng trở nên tinh tưá»ng hÆ¡n, khiến nó có thể nhìn thấy động khẩu kia và hàng chữ ở trên thạch môn bí an ná».
"Không lẽ vật mà ta vừa nuốt phải lại có năng lực làm cho võ công của ta tinh tiến hẳn lên?"
Ãể làm rõ Ä‘iá»u này Vương Thế Kỳ bèn ngồi dậy và thá»­ tá»a công.
Tuy nó chỉ được mẫu thân truyá»n thụ cho phần ná»™i công tâm pháp trong vá»n vẹn có má»™t năm nhưng ngay lúc này, khi nó vận khởi công lá»±c thì từ Ä‘an Ä‘iá»n liá»n xông lên má»™t luồng nhiệt khí như là luồng nhiệt khí cá»§a kẻ đã tu luyện chân lá»±c trên mưá»i năm vậy.
Vẫn chưa tin vào hiện thực này, Vương Thế Kỳ lại phát động chân nguyên nội thể vào hữu chưởng. Và theo chiêu thế trong Thập Chỉ truy hồn, Vương THẾ Kỳ thử quật một kình vào vách động bên hữu.
"ào ào ?"
"ầm.?"
Tiếng gió dậy và tiếng chấn kình vang lên, cả hai Ä‘á»u xa lạ vá»›i Vương Thế Kỳ nên nó không thể không kêu lên, "Công lá»±c cá»§a ta đã cao hÆ¡n trước rồi. A ha, vậy là ta có thể thoát được chá»— này rồi.?"
vá»›i phần ná»™i công chân lá»±c má»›i có, Vương Thế Kỳ bèn Ä‘u mình lên vách đá theo công phu Bích hổ du tưá»ng để leo lên đến động khẩu ná».
Nếu nó quay lui và tìm cách thoát Ä‘i theo lối mà lão nhân thần bí nỠđã thoát thì nó e rằng nó chưa đủ chân lá»±c để vượt qua vÅ©ng bùn có đến bốn trượng chiá»u rá»™ng. Vả lại, dù có vượt được thì nó lại ngại sẽ phải chạm trán vá»›i lão nhân ná». Ãến lúc đó, lão nhân ná» sẽ không há» ngần ngại trong việc diệt trừ nó thêm má»™t lần nữa.
NÓ chỉ còn một lối thoát duy nhất là cứ tiếp tục đi theo lối này mà thôi. Vì như nó đã nhận định, hễ có gió thổi đến ắt phải có chỗ thông thương. Và ở tận cùng của chỗ thông thương đó nhất định phải là chỗ để nó thoát thân rồi.
Lần này nhỠlinh dược bồi nguyên giúp cho công lực của bản thân tăng tiến, Vương Thế Kỳ mới thực hiện được ý định của nó. NÓ đã leo lên được động khẩu.
Xung quanh vẫn tối Ä‘en như hÅ© nút, Vương Thế Kỳ nhá» mục lá»±c CÓ phần nào tinh tưá»ng hÆ¡n trước nên lần dịch chuyển này có phần nào đỡ khó khăn hÆ¡n.
Tuy nhiên, hầu như lúc này nó không cần nhỠđến mục lá»±c nữa. Vì từ khi nó tiếp tục Ä‘i theo động khẩu nó chỉ thẳng đưá»ng mà Ä‘i chứ chưa gặp phải má»™t trở ngại nào dù là nhá» như má»™t chá»— ngoặt tả hoặc hữu như trước.
Gió vẫn thổi giúp Vương Thế Kỳ biết rằng nó vẫn đang đi đúng hướng. Phương hướng thì đúng và trở ngại hầu như là không có nên tâm tư của Vương Thế Kỳ dần dần trấn định lại.
Và khi đã bình tâm Vương Thế Kỳ không khá»i luyến tiếc việc nó không được chá»n làm chá»§ nhân Cá»­u U địa khuyết theo lưu tá»± cá»§a Vạn thế ma quân.
Theo trí hiểu non ná»›t cá»§a nó Vạn thế ma quân dù là chánh hay tà thì cÅ©ng phải là má»™t nhân vật thế ngoại cao nhân. Vì thế sở há»c cá»§a vạn thế ma quân có thể nói là đáng cho nó bái sư há»c nghệ. CÓ thế nó má»›i mong có má»™t ngày báo phục mối gia thù đối vá»›i tên ác nhân là Tá»­ Dương Thá»§ Tôn Lãnh Thu.
Ãiá»u này có thể chỉ là sá»± võ Ä‘oán cá»§a nó. Nhưng nó nghÄ© chỉ má»—i má»™t hoàn linh dược kỳ lạ ná» mà nó đã có bản thân công lá»±c bằng công tu vi cá»§a má»™t ngưá»i khổ luyện mưá»i năm, nếu nó tiếp thu được toàn bá»™ sở há»c cá»§a Vạn thế ma quân thì tiá»n đồ cá»§a nó sau này sẽ lừng lẫy không biết bao nhiêu mà kể.
"Hà, dẫu sao thì ta cÅ©ng là ngưá»i không hợp cách, không được Vạn thế ma quân chá»n lá»±a. Ta có tiếc nuối cÅ©ng chẳng ích gì. Chi bằng ta cứ tạm hài lòng vá»›i số phận cá»§a ta. Ãể xem vá»›i Nhất ma chi vạn ma bá»™ pháp cá»§a Vạn thế ma quân, ta có thể tá»± bảo vệ bản thân được hay không.?"
NghÄ© thế và hoàn toàn yên phận, Vương Thế Kỳ liá»n dá»±a vào phần khẩu quyết cá»§a bá»™ pháp mà nó đã nhá»› được trá»n vẹn để thá»­ tìm cách ứng dụng cho thuần thục.
Vừa dịch chuyển Ä‘i mãi theo đưá»ng sÆ¡n đạo ngầm trong lòng núi Vương Thế Kỳ vừa lẩm bẩm Ä‘á»c và thi hành theo đúng vá»›i khẩu quyết Nhất ma chi vạn ma bá»™ pháp.
Dịch bá»™ sang tả, xoay ngưá»i, lùi lại rồi tiến lên vá» mé hữu. Sau đó lại xoay ngưá»i, lần này là hai lượt, Ä‘oạn tiến vá» phía trước má»™t lúc những ba bước. Dịch tả, xoay lùi tiến. Chuyển hữu, xoay ngưá»i...
Vương Thế Kỳ mải mê di chuyển theo bá»™ pháp nên không biết rằng sức gió thổi vá» phía nó Ä‘ang càng lúc càng mạnh. NÓ chỉ nhận ra Ä‘iá»u này khi má»™t phần ống tay áo cá»§a nó đột nhiên rách toạc ra và giÅ© phần phật theo chiá»u gió.
Hoang mang xen lẫn vá»›i nghi ngại, Vương Thế Kỳ liá»n dừng chân định xem xét xem tại sao ống tay áo cá»§a nó lại bị rách. Nhưng ngay lức nó vừa dừng chân thì vá»›i sức gió thổi quá mạnh khiến nó không tài nào trụ vững được thân hình.
NÓ lảo đảo và ngã đập thân mình vào vách đá hết lượt này đến lượt kia. Chấp chá»›i và cả kinh Vương Thế Kỳ vận lá»±c vào song thá»§ cố tìm cách bấu víu mưá»i đầu ngón tay vào đâu đó, hy vá»ng rằng nó sẽ không bị cuồng phong thổi bay vá» phía sau nữa.
Nhưng, tất cả những gắng sức cá»§a nó Ä‘á»u trở thành vô ích. NÓ vẫn tiếp tục bị thổi ngược vá» phía sau hết trượng này đến trượng khác.
NÓ chỉ ổn định lại cước bộ khi sức gió đột nhiên yếu đi, nghĩa là nó hầu như đã quay lại vị trí xuất phát ban đầu.
Sau má»™t lúc lo lắng và ngạc nhiên, Vương Thế Kỳ không thể không ngao ngán khi nhá»› đến danh xưng cá»§a chốn này Phong Nha huyệt động. Sức gió mạnh và kỳ dị đến vậy chẳng trách dân gian phải gá»i bằng danh xưng ấy.
Tiếp đó, Vương Thế Kỳ lại lấy làm lạ vá» việc nó có thể tiến Ä‘i dưới sức gió như thế được má»™t đôi đưá»ng dài đến thế.
NÓ kêu lên thành tiếng, "Không lẽ bộ pháp Nhất ma chi vạn ma có thể giúp ta trừ được sức gió? Phải thử lại mới được.?"
CÓ phần nào tin tưởng vào nhận định này tuy rằng khá kỳ khôi, Vương Thế Kỳ liá»n hăm hở tiến bước. Dịch sang tả, xoay ngưá»i, lùi lại, tiến lên. Chuyển sang hữu, xoay ngưá»i, tiến vá» phía trước.
Quả nhiên nhận định của nó đã đúng với thực trạng. NÓ vẫn ngang nhiên tiến vỠphía trước bất chấp cuồng phong đang gào rú và xô bật vỠphía nó.
ÃÆ°á»£c má»™t lúc khá lâu, khi cuồng phong vẫn còn Vương Thế Kỳ chợt nhìn thấy má»™t chá»— rẽ cách nó không xa. Và ở má»™t nhánh rẽ Vương Thế Kỳ thấp thoáng nhìn thấy ở phía xa là má»™t lá»›p sóng má» nhạt tợ như ánh sáng cá»§a vầng dương lúc ngày sắp rạng hoặc đêm sắp tàn NÓ cả mừng vì cho rằng đấy chính là đưá»ng dẫn nó ra khá»i Phong Nha huyệt động đầy hung hiểm này. NÓ nhanh chân bước vào chá»— rẽ.
"ào ào ?"
Vẫn là cuồng phong nhưng lần này thật là quái lạ khi cuồng phong thay vì thổi ngược vào nó thì lại thổi từ phía sau thổi tới. Khiến nó suýt nữa phải ngã dúi dụi vỠphía trước.
Hoảng kinh trước hiện trạng kỳ quái này, cÅ©ng là cuồng phong nhưng lúc thì thổi ngược lúc lại thổi xuôi và cưá»ng độ thì lúc nào cÅ©ng mạnh cả Vương Thế Kỳ vừa tìm cách để chống chá»i vá»›i sức gió vừa tiếp tục dịch chuyển theo đúng bá»™ vị cá»§a bá»™ pháp Nhất ma chi vạn ma.
Nhưng lần này bộ pháp kỳ ảo của Vạn thế ma quân không giúp được gì cho Vương THẾ Kỳ cả.
Trái lại, toàn thân cá»§a nó đâu khác gì má»™t chiếc là má»ng manh mặc tình cho cuồng phong dữ tợn cuốn phăng Ä‘i theo chiá»u gió.
"ào ào ?"
"vụt, vụt ?"
vá»›i tốc lá»±c kinh thần khiếp quá»· cá»§a cuồng phong chẳng mấy chốc lá»›p sáng nhợt nhạt kia đã ập đến vá»›i Vương Thế Kỳ. Cá» căng hết mục lá»±c để nhìn vào lá»›p sáng, Vương Thế Kỳ liá»n hồn bất phụ thể khi nó nhận ra rằng lá»›p sáng kia chính là má»™t vách đá và vách đá này lại nằm đúng ngay chá»— rẽ thứ hai.
Chính ánh sáng từ ngách rẽ thứ hai đã rá»i sáng vào vách đá và làm cho vách đá ánh lên má»™t lá»›p sáng nhợt nhạt.
Nếu không phải là cuồng phong Ä‘ang cuốn Vương Thế Kỳ bay Ä‘i vá»›i má»™t tốc lá»±c kinh hồn thì nó có thể đưá»ng hoàng Ä‘i theo ngách rẽ và thoát ra khá»i Phong Nha huyệt động. Ãằng này, nếu Vương Thế Kỳ không kịp uốn mình Ä‘i theo ngách rẽ trước khi nó Ä‘i thoát được Phong Nha huyệt động thì nó đã phải thảm tá»­ khi toàn thân cá»§a nó va ngay vào vách đá chắn ngang.
ÃÓ là tất Cả những diá»…n biến Ä‘ang xảy ra thật nhanh trong tâm tưởng cá»§a Vương Thế Kỳ, lúc thân hình cá»§a nó Ä‘ang bị cuồng phong lôi Ä‘i nhanh đến vô tưởng. Ãến khi nó đã nghÄ© đến ý nghÄ© cuối cùng thì vách đá kia cÆ¡ hồ đã ở ngay trước mặt nó rồi. Hoàn toàn bấn loạn, Vương Thế Kỳ loạn hai tay, dẫm nhanh cước bá»™ và hoàn toàn không theo má»™t chương pháp má»™t khẩu quyết nào cả.
Khéo sao là khéo. Ãang lúc cước bá»™ rối loạn không hiểu sao Vương Thế Kỳ lại đạp bá»™ theo má»™t cung cách hoàn toàn ngược vá»›i khẩu quyết cá»§a Nhất ma chi vạn ma bá»™ pháp. Và...
"Vù vù ?"
Vách đá phản chiếu ánh sáng cá»§a vầng dương, tạo thành má»™t lá»›p sáng nhợt nhạt, Ä‘ang ập thẳng vào nó, đột nhiên lại nhòe Ä‘i và lao sượt ngang ngưá»i cá»§a nó nhưng không há» va đúng vào nó.
"Thoát chết.?"
Vương Thế Kỳ thở phào nhẹ nhõm trước sự thể này. Và...
"vù vù ?"
Trước mặt nó lúc này là má»™t vùng ánh sáng chói chang, nghÄ©a là ở phía cuối cá»§a ngách đá ngầm chính là má»™t vùng không gian rá»™ng lá»›n, là bầu trá»i tá»± do, là lối thoát ra Phong Nha huyệt động.
Tuy nhiên, sức mạnh kinh hồn của cuồng phong đang thổi vào nó từ phía sau vẫn đang đưa nó đi với một tốc độ không tưởng.
Cứ đà này mà tính thì dù Vương Thế Kỳ có thoát được Phong Nha huyệt động thì bất kỳ chá»— nào mà nó rÆ¡i xuống, là mặt đất phẳng phiu, là những bụi cây dại, hoặc nguy hiểm nhất chính là những khối đá, chí ít Vương Thế Kỳ cÅ©ng phải bị va quật thật mạnh. Và việc nó bị gãy mất má»™t hoặc cả tứ chi hay bị tan xương nát thịt mà chết, chắc chắn là Ä‘iá»u không sao tránh khá»i.
Phúc chí tâm linh, Vương Thế Kỳ chợt nghÄ© đến lần thoát chết vừa rồi toàn là nhá» vào việc nó đã dịch chuyển theo má»™t bá»™ vị hoàn toàn không còn má»™t biện pháp nào khác, Vương Thế Kỳ đánh liá»u vá»›i số phận.
NÓ nhanh tốc đạp bá»™ theo cung cách mà nó đã làm má»™t cách hú há»a vừa rồi. Và thật là kỳ lạ, sức gió dữ tợn vẫn còn nhưng đà bay Ä‘i cá»§a nó liá»n chậm lại. Khinh linh và nhẹ nhàng Vương Thế Kỳ lao ra khá»i ngách động và hạ chân má»™t cách êm ái trên má»™t lư bằng chỉ rá»™ng đúng ná»­a trượng.
NÓ bàng hoàng đến gai cả ngưá»i khi nhận ra rằng ở bên ngoài cái lư bằng nhá» hẹp này chính là má»™t triá»n núi vá»›i toàn đá là đá.
Bất quá, dá»c theo triá»n núi tuy cÅ©ng có má»™t dòng suối chảy róc rách nhưng dòng suối đó vừa nông vừa hẹp. Do đó, nếu nó không kịp kìm hãm lại đà thổi bay Ä‘i cá»§a cuồng phong và nếu nó có may mắn là rÆ¡i đúng chá»— vào dòng suối thì dòng suối đó không đủ bảo vệ sinh mạng cá»§a nó. NÓ cÅ©ng phải thịt nát xương tan vì cú va quật mà thôi.
Ngẩn ngÆ¡ má»™t lúc trước Ä‘iá»u may mắn hiếm lạ này, Vương Thế Kỳ bá»—ng thức ngá»™ được má»™t Ä‘iá»u. BỘ pháp Nhất ma chi vạn ma nếu nó vận dụng thuận theo khẩu quyết thì nó có thể chống chá»i được má»™t áp lá»±c lao ngược vào nó. Trái lại, khi gặp phải áp lá»±c tác động thuận theo hướng Ä‘i cá»§a nó thì nó chỉ cần thá»±c hiện bá»™ pháp kia theo phần ngược lại, nó sẽ được an toàn.
Ãiá»u thức ngá»™ này đúng là hoàn toàn má»›i mẻ vá»›i nó. Tính khí cá»§a trẻ con liá»n trở lại vá»›i Vương Thế Kỳ. Thay vì Ä‘i xuôi xuống theo triá»n núi để tìm cách thoát Ä‘i, Vương Thế Kỳ lại háo hức lao trở lại vào ngách động.
Cuồng phong đúng là Ä‘ang thổi ào ào từ trong thổi ra. Theo như kinh nghiệm vừa trải, Vương Thế Kỳ liá»n đạp bá»™ theo đúng khẩu quyết cá»§a bá»™ pháp Nhất ma chi vạn ma và ung dung tiến thẳng vào ngách động, Ä‘i xuyên qua luồng áp lá»±c dữ tợn Ä‘ang lao sầm vào nó.
Ãúng như nhận định cá»§a nó, lần tiến vào này thật là dá»… dàng. Vào sâu được mưá»i trượng, khi tâm ý đã định nó liá»n quay ngược trở lại và tức tốc vận dụng phần ngược lại cá»§a bá»™ pháp.
Sức gió tuy đang thổi thốc vào nó từ phía sau nhưng hầu như không có tác dụng gì đối với cước bộ của nó cả. Gió thuận thì đi bộ pháp nghịch, gió ngược thì đi theo bộ pháp thuận. Kết quả thật là mỹ mãn. Thích chí, Vương Thế Kỳ hết đi ra rồi lại đi vào. Vào ra, ra vào.
NÓ lập Ä‘i lập lại có đến mưá»i lượt là ít.
Sau khi đã toại nguyện vá»›i chính mình, Vương Thế Kỳ má»›i thôi cái trò đó và bắt đầu Ä‘i xuống theo triá»n núi khá dốc. NÓ Ä‘i xuôi theo dòng suối chảy. Không bao lâu nó đã đặt chân lên má»™t bình nguyên và xa xa là má»™t tiểu trấn Ä‘ang ẩn hiện giữa những rặng cây xanh thẳm.
NÓ bâng khuâng. NÓ không biết là nó nên quay vỠđể thu lượm và chôn cất thi hài cho song thân hay không nên.
Quay lại thì biết quay lại theo phương hướng nào? Vả lại, lỡ khi quay vỠmà chạm mặt với lão ác ma Tôn Lãnh Thu thì làm sao đây?
Bồi hồi tấc dạ, sau một lúc lưỡng lự nó bèn cứ tiến thẳng vào tiểu trấn. ChỠkhi vào tiểu trấn xong, nó sẽ liệu cách tiến thoái sau cũng không muộn.
Thế là, giữa má»™t bình nguyên xanh tươi đầy hoa đồng cá» ná»™i, má»™t đứa bé vá»›i dáng Ä‘i thất thểu Ä‘ang lững thững tiến dần vá» phía tiểu trấn ở xa xa. Vá»›i vóc dáng nhá» nhắn cá»§a má»™t đứa bé, Vương Thế Kỳ hầu như chỉ còn là má»™t cái chấm nhá» không má»™t chút nào đáng kể so vá»›i bình nguyên khá rá»™ng. Cái chấm nhỠđó má» nhạt dần vá» phía chân trá»i là nÆ¡i Ä‘ang có má»™t tiểu trấn Ä‘ang ẩn hiện ở chốn má» xa.
MỠxa như một dĩ vãng đau buồn đang dần dần chìm lắng vào tâm tư non nớt của một đứa bé là Vương Thế Kỳ, hậu nhân của Hoa Sơn nhất hiệp Vương Uy, mà không hỠbiết một chút gì vỠcông phu của Hoa Sơn phái.
Tài sản của gacon

  #5  
Old 20-05-2008, 04:40 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 5

Bước đầu bôn tẩu bị hiểu lầm.
BỘ pháp Nhất ma giải thế nguy.


Tác giả: Trần Thanh Vân



Ãã là má»™t trấn thành thì dù chỉ là má»™t tiểu trấn nhưng má»i sinh hoạt cá»§a Há» Thá»§y trấn đương nhiên phải khác biệt hoàn toàn vá»›i má»™t không gian vừa bao la vừa tÄ©nh lặng cá»§a vùng thâm sÆ¡n cùng cốc.
Tâm trạng của Vương Thế Kỳ ngay lúc đặt những bước chân đầu tiên vào trấn HỠThủy đã là một tâm trạng hoang mang dao động của một đứa bé trước một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Huống chi, đây lại là lần đầu tiên một đứa bé như nó mới biết thế nào là trấn thành.
Ngưá»i qua lại đông đúc, nhà cá»­a san sát, tiếng nói cưá»i ồn ào đủ má»i cung bậc và đương nhiên là phải có những cảnh trái tai gai mắt.
ÃÓ là những đứa bé đồng niên ká»· vá»›i nó hoặc phải làm lụng vất vả hoặc phải nhá»… nhại mồ hôi dưới ánh nắng chói chang để xin từng mẩu thức ăn thừa cá»§a thá»±c khách ngay trước những phạn Ä‘iếm, tá»­u Ä‘iếm, lẫn khách Ä‘iếm.
Phạn Ä‘iếm, chá»— bán cÆ¡m. Tá»­u Ä‘iếm, chá»— tìm vui bên những chén rượu bầu rượu. Và khách Ä‘iếm, chá»— cho khách lỡ đưá»ng trú chân qua đêm. Ãâu đâu cÅ©ng có bày bán những cao lương mỹ vị và đâu đâu cÅ©ng có má»™t vài đứa bé vá»›i áo quần tÆ¡i tả Ä‘ang chầu chá»±c để khất thá»±c.
Và thá»±c khách đâu phải ai ai cÅ©ng có lòng từ tâm? Ngưá»i có lòng bồ tát thì hiếm hoi nhưng những kẻ có khí độ hẹp hòi thì đầy dẫy.
Những cảnh tượng đó đương nhiên phải đập vào mục quang cá»§a Vương Thế Kỳ rồi. Huống chi, thưá»ng khi những kẻ có khí độ hẹp hòi thì lại hay huênh hoang. Ãể má»—i khi chén thù chén tạc cùng đồng bạn, hoặc tri âm hoặc tri ká»·, thì những kẻ đó thưá»ng hay khoác lác hoặc khoa trương thanh thế cá»§a há» cho má»i ngưá»i xung quanh dẫu lạ hay quen phải biết vá» há».
Vá»›i những cảnh tượng đó, đương nhiên Vương Thế Kỳ phải ấm ức và hậm há»±c cho những đứa bé kia. Chúng xấu số hÆ¡n nó, xấu số hÆ¡n nhiá»u nên má»›i phải sinh sống bằng cách xin ăn độ nhật.
Tuy nhiên Vương Thế Kỳ càng ấm ức hÆ¡n khi nó biết rằng nó chỉ là má»™t đứa bé, trong khi bá»n ngưá»i hẹp hòi kia cứ luôn quát nạt và bức hiếp những đứa bé như nó thì lại lá»›n vóc hÆ¡n nó, lá»›n tuổi hÆ¡n nó nhiá»u NÓ không biết là liệu nó có thể làm gì được bá»n ngưá»i này hay không do đó tâm trạng cá»§a nó càng lúc càng dao động, càng hoang mang nhiá»u trước những nghịch cảnh Ä‘ang diá»…n ra trước mặt nó giữa má»™t tiểu trấn đông đúc và náo nhiệt này.
Sá»± hoang mang và dao động cá»§a Vương Thế Kỳ liá»n tăng lên đến đỉnh Ä‘iểm lúc nó thuận chân Ä‘i ngang má»™t tá»­u Ä‘iếm và khi nghe dưá»ng như có má»™t tiếng quát nạt Ä‘ang hướng vá» nó, dành riêng cho no.
"Lại thêm một tiểu khất cái nữa. ôi chao, cứ cái đà này bổn điếm chắc phải đóng cửa vì cái lũ khất cái này mất. Hê, đi đi.?"
Vương Thế Kỳ khẽ quay đầu lại và nhìn vỠphía vừa có tiếng phát thoại.
Ãứng ngay phía trước tá»­u Ä‘iếm, bên tả cá»§a cá»­a ra vào, má»™t gã tá»­u bảo có thân hình đưá»ng bá»™ như má»™t vị há»™ pháp vá»›i ống tay áo xắn cao để lá»™ những bắp thịt săn chắc Ä‘ang gồ cao. Tên tá»­u bảo Ä‘ang xạ những tia nhìn đầy ác cảm vá» phía nó cùng má»™t lúc vá»›i những tràng cưá»i hô hố cá»§a vài thá»±c khách nào đó từ trong tá»­u Ä‘iếm vang ra.
"Hố hố hố... thì A Tam ngươi vốn được Thái lão gia Ä‘iếm chá»§ cắt đặt cho việc ngăn ngừa bá»n tiểu khất cái quấy rầy bá»n thá»±c khách chúng ta mà. Thôi Ä‘i A Tam, chức trách cá»§a ngươi thế nào thì cứ thế ấy mà thá»±c hiện. Còn việc tá»­u Ä‘iếm có đóng cá»­a hay không đâu đến phần ngươi phải lo.?"
Tên tá»­u bảo vừa được vị thá»±c khách kia gá»i là A Tam liá»n ngoác mồm ra để nhả ngá»c phun châu, "Ãiá»n đại gia xin đừng trách tiểu nhân đây phải thất ngôn. Mẹ kiếp cái bá»n tiểu khất cái này. Bá»n chúng sinh ra Ä‘á»i để làm gì chứ? Chỉ tổ làm cho những ai vốn Ä‘ang muốn tìm má»™t chút thảnh thÆ¡i phải bận tâm vá» chúng mà thôi.?"
Giá»ng nói cá»§a vị thá»±c khách kia liá»n vang lên, "Không đâu, A Tam.
Ãại gia vẫn Ä‘ang được thảnh thÆ¡i đấy chứ. Nếu không có ngươi túc trá»±c bên cá»­a để ngăn ngừa bá»n tiểu khất cái thì đúng là đại gia má»›i không được thảnh thÆ¡i để nhâm nhi bữa rượu đâu. Ngươi yên tâm Ä‘i, nếu ngươi hoàn thành được chức trách cá»§a ngươi thì Ãiá»n đại gia này sẽ không quên việc ban thưởng cho ngươi đâu.?"
Nghe được lá»i hứa hậu hÄ©nh này tên A Tam sướng đến phổng mÅ©i.
Hắn vá»™i vã khom ngưá»i và hướng vào bên trong để nói lá»i đáp tạ, "Ãa tạ Ãiá»n đại gia, Tiểu nhân kia... ?"
Như đã nói, ở phía trước tá»­u Ä‘iếm lúc nào cÅ©ng có má»™t vài đứa bé chầu chá»±c sẵn để khất thá»±c. Và ở tại tá»­u Ä‘iếm này, khi đã có má»™t môn thần há»™ cá»­a cao to là A Tam thì bá»n tiểu khất cái kể như hết đưá»ng khất thá»±c. Mà cái đói thì đâu buông tha bá»n chúng.
Càng đói thì bá»n trẻ càng thêm liá»u. Và có má»™t đứa đã nhân lúc tên A Tam vừa khom ngưá»i vừa quay mặt vào bên trong để huyên thuyên đã nhanh chân chạy luôn vào tá»­u Ä‘iếm.
Má»i rối loạn liá»n xảy ra.
ở bên trong có giá»ng nói cá»§a đại gia há» Ãiá»n gào lên, "Uý, món gà quay cá»§a ta? A Tam, sao ngươi khinh suất để cho bá»n quá»· này vào đây quấy rối bá»n ta?"
"Xoảng, lanh canh... lanh canh... ?"
"ầm.?"
Tên A Tam hoảng hồn bèn đứng ngây ngưá»i đấy. Hắn dịch bá»™ đứng án ngữ ngay lối Ä‘i.
"Vụt ?"
"Bùng.?"
Ãứa bé kia sau khi lá»t vào trong tá»­u Ä‘iếm và chá»™p được nguyên má»™t con gà quay vàng ươm liá»n ba chân bốn cẳng chạy ra.
NÓ đâu ngá» rằng vị môn thần há»™ cá»­a đã án ngữ mất đưá»ng chạy cá»§a nó. NÓ liá»n va thẳng vào đúng ngay cái bụng bệ vệ cá»§a gã A Tam.
NÓ bật ngã vỠphía sau. A Tam không thể không loạng choạng vì cú va bất ngỠnày.
Từ bên trong lại vang ra tiếng la hét cá»§a bá»n thá»±c khách.
Gã A Tam giận dữ gầm lên, "Ãồ chuá»™t nhắt thối tha! Ngươi dám đùa bỡn vá»›i A Tam đại gia à?"
A Tam lao đến và xòe rá»™ng bàn tay há»™ pháp ra và chá»™p ngay vào đứa bé ná».
CÓ lẽ đã quen vá»›i cách thức bắt ngưá»i cá»§a A Tam hoặc do đứa bé kia đã bàn định sẵn vá»›i những đứa bé còn lại ở bên ngoài, nên ngay lúc đó khi đứa bé kia vừa vá»™i vàng thụt ngưá»i vá» phía sau vừa ném con gà quay ná» bay vá»t qua dưới cánh tay Ä‘ang vươn ra cá»§a A Tam và là ném cho má»™t trong những đứa trẻ ở bên ngoài thì có hai đứa bé khác đã nhảy xổ vào phía sau tên A Tam. Má»™t đứa thì nhào đến ôm chặt má»™t chân cá»§a gã A Tam, má»™t đứa thì cứ nhè dưới nách cá»§a A Tam mà chá»c đủ mưá»i ngón tay vào đó.
Do má»™t chân bị trì kéo và miệng thì phải ngoác ra cưá»i sằng sặc vì vậy tên A Tam đành phải giương mắt nhìn con gà quay bay ngang qua ngưá»i gã và nhìn đứa bé liá»u lÄ©nh kia chui tá»t qua hai chân cá»§a hắn để chạy thoát ra ngoài tá»­u Ä‘iếm.
Chưa hết, trong khi A Tam vừa cưá»i vừa cố vung cánh tay còn lại để Chá»™p vào đứa bé Ä‘ang ôm chân gã thì đứa bé đó đã nhan nhẹn lăn tròn trên mặt đất bẩn để chạy thoát thân.
Chân vừa được rảnh thì A Tam lại phải thêm má»™t phen tức giận khi đứa bé còn lại cÅ©ng vá»™i vàng tháo lui vá»›i những tràng cưá»i nắc nẻ vì thích thú.
Ãến khi A Tam cố lê tấm thân to nặng định chạy Ä‘uổi theo bá»n tiểu yêu thì tất cả bá»n chúng Ä‘á»u chạy biến Ä‘i theo đủ má»i hướng. CÓ còn lại chăng là chỉ còn má»—i má»™t mình Vương Thế Kỳ Ä‘ang tá»§m tỉm cưá»i trước cảnh náo loạn má»›i xảy ra.
Không phân biệt trắng Ä‘en, cÅ©ng không cần biết đứa bé Ä‘ang tá»§m tỉm cưá»i ná» có là đồng bá»n vá»›i những đứa bé kia hay không, A Tam bèn trút hận lên đầu Vương Thế Kỳ.
Bàn tay há»™ pháp cá»§a A Tam liá»n chá»™p cứng lấy Vương Thế Kỳ. Tay Còn lại cá»§a gã, cÅ©ng lo toan kém bàn tay kia, nhanh tốc được gã vung lên và quật loạn vào ngưá»i Vương Thế Kỳ.
Má»i việc xảy ra quá bất ngá» nên khi Vương Thế Kỳ hiểu là việc gì Ä‘ang xảy ra vá»›i nó thì toàn thân cá»§a nó đã lãnh những đòn hận cá»§a gã A Tam trút vào nó không dưới mưá»i lượt.
"Bộp, bùng, bùng... ?"
Vừa sững sỠvừa ngạc nhiên vừa tức giận trước sự hồ đồ của gã to đầu lớn xác. Vương Thế Kỳ vội vàng vận lực vào song thủ định dùng Thập chỉ truy hồn quật trả lại đối phương.
Nhưng đúng vào lúc đó, gã A Tam đột nhiên gào lên, "ôi chao.?"
Và hai tay của gã lập tức buông xuôi, không còn khống chế được Vương Thế Kỳ nữa.
Vương Thế Kỳ còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì bá»—ng từ đâu bên trên có hai vật chợt rÆ¡i vào đầu nó và rÆ¡i luôn xuống đất trước mặt nó. NÓ đưa mắt nhìn theo và nhận ra rằng đó chính là hai chiếc răng cá»­a khá to, có lẽ là răng cá»§a gã A Tam. NÓ lại ngước mắt nhìn lên thì khuôn mặt nhăn nhó cá»§a gã A Tam vá»›i khóe môi rỉ máu cá»§a hai chá»— trống ở hàm răng cá»§a gã liá»n đập vào mục quang cá»§a nó.
Ãến lúc đó, Vương Thế Kỳ má»›i nhận ra là vừa có thêm má»™t nhân vật vá»›i khí thế đưá»ng hoàng Ä‘ang đứng ngay bên cạnh nó và cÅ©ng nhìn sững vào gã A Tam.
Giá»ng nói cá»§a nhân vật nỠđến lúc đó má»›i được phát ra, "A Tam, bản công tá»­ không trách ngươi vốn chỉ là kẻ thừa hành chức trách.
Nhưng bản công tử buộc phải trừng phạt vì sự hồ đồ của ngươi.?"
Không nghe tên A Tam đáp lá»i, Vương Thế Kỳ ngạc nhiên và nhìn vào gã. Và hai tai nó lại nghe nhân vật kia tiếp tục giải trình, "Ãứa bé này không cùng phe vá»›i bá»n kia và cÅ©ng không há» tham gia vào việc náo loạn vừa rồi. Vì ngươi đã lầm lẫn và đã hành hạ đứa bé này nên bản công tá»­ phải lấy Ä‘i cá»§a ngươi hai cái răng và phạt ngươi phải đứng như thế này đúng ná»­a canh giá». Hy vá»ng sau này ngươi sẽ không lầm lẫn nữa.?"
Nói xong nhân vật kia mới cúi đầu nhìn xuống Vương Thế Kỳ, "Tiểu huynh đệ, ta đã đòi lại sự công bằng cho tiểu huynh đệ rồi đó.
Tiểu huynh đệ đã hài lòng chưa?"
Vương Thế Kỳ bây giỠmới có dịp nhìn kỹ diện mạo của nhân vật vừa mới giải nguy cho nó.
ÃÓ là má»™t vị công tá»­ vá»›i phong thái tiêu dao, gương mặt tuấn tú vá»›i hai khoé miệng luôn tươi cưá»i. Và nhất là y phục cá»§a vị công tá»­ ná», tinh tươm, sạch sẽ không há» lấm chút bụi đất, chứ đâu như nó.
Vương Thế Kỳ liá»n nhìn lại bản thân nó.
Y phục rách bươm cứ như tổ đỉa, đã thế lại còn lấm lem và xốc xếch nữa. Chẳng trách gã A Tam kia đã hiểu lầm và gá»i nó là má»™t tiểu khất Cái và tiếp đó là gã đã lầm lẫn khi cho nó là đồng bá»n cá»§a lÅ© tiểu khất cái kia.
NÓ ngượng ngùng với dáng vẻ bên ngoài của nó bao nhiêu thì nó càng muốn chứng tỠcho vị công tử kia biết rằng nó không phải là một tiểu khất cái bấy nhiêu.
Vương Thế Kỳ vội vàng chỉnh dung và vòng tay thủ lễ, "Tiểu đệ Vương Thế Kỳ đa tạ đại huynh đã giải nạn. Không biết tiểu đệ có được diễm phúc biết qua cao danh quý tánh của đại huynh không?"
Lá»i sáo ngữ này vừa được Vương Thế Kỳ chỉ là má»™t đứa bé phát ra, vị công tá»­ kia liá»n vùng cưá»i lên, "Ha ha ha... tiểu huynh đệ thật là khách khí. Bằng vào lá»i lẽ này chắc hẳn tiểu huynh đệ đã từng được giáo huấn nghiêm ngặt. Ta há» Lưu, tên Trúc Hàn. Còn tiểu huynh đệ, song thân là ai? Sao tiểu huynh đệ lại ra nông ná»—i này?"
Không đáp vá»™i vì có má»™t việc khác khiến Vương Thế Kỳ phải chú ý hÆ¡n. ÃÆ°a tay chỉ vào gã A Tam, nó há»i, "Vị nhân huynh này sao cứ đứng yên mãi thế, Lưu đại huynh?"
Lưu Trúc Hàn phẩy tay một cái, "Dù ta có nói ra thì e rằng tiểu huynh đệ cũng không sao hiểu được. Hắn đã bị ta chế trụ huyệt đạo đấy ?"
Ngược lại vá»›i lá»i nói cá»§a Lưu Trúc Hàn, Vương Thế Kỳ nghe xong liá»n lá»™ vẻ kinh ngạc, "Chế trụ huyệt đạo? Nói vậy Lưu đại huynh là ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ?"
Lưu Trúc Hàn cÅ©ng kinh ngạc không kém, "Không sai, còn tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ vì sao lại am tưá»ng Ä‘iá»u này?"
Vương Thế Kỳ nhoẻn cưá»i, "Vì tiểu đệ cÅ©ng là ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ mà?"
"Tiểu huynh đệ cũng biết võ công ư?"
Vương Thế Kỳ gật đầu, "ÃÆ°Æ¡ng nhiên là tiểu đệ phải biết nên má»›i dám xưng mình là ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ chứ.?"
"Sao ta trông tiểu huynh đệ chẳng có dáng vẻ gì là ngưá»i biết võ công cả vậy?"
"Có phải Lưu đại huynh nhìn thấy tiểu đệ bị vị nhân huynh này bắt giữ một cách dễ dàng nên mới nói như thế không?"
Lưu Trúc Hàn gật đầu, "Ãúng vậy, không phải như thế sao?"
Vương Thế Kỳ giải thích, "Ãó chẳng qua chỉ vì tiểu đệ bị bất ngá» mà thôi.?"
Mặc cho Lưu Trúc Hàn nhếch môi cưá»i ná»­a miệng lá»™ vẻ không tin, Vương Thế Kỳ bá»—ng đỠxuất, "Lưu đại huynh này, nếu tiểu đệ muốn Lưu đại huynh tha cho vị nhân huynh này má»™t lần thì Lưu đại huynh có chấp thuận không?"
Lưu Trúc Hàn lại nhún vai, "ÃÆ°á»£c, sao lại không? Nếu tiểu huynh đệ không muốn trách phạt hắn nữa thì ta cứ tùy theo tiểu huynh đệ vậy ?"
Miệng thì nói lá»i chấp thuận nhưng Lưu Trúc Hàn vẫn chưa có má»™t cá»­ động gì tỠý muốn giải khai huyệt đạo cho gã A Tam cả.
Vương Thế Kỳ thì do mẫu thân chưa dạy cho việc chế trụ lẫn giải khai huyệt đạo nên nó lộ vẻ lúng túng, "Lưu đại huynh, tiểu đệ phải làm gì để vị nhân huynh đây cử động được?"
Lưu Trúc Hàn không đáp mà lại há»i, "Huynh đệ không biết thật sao?"
"Vị trí các huyệt đạo thì tiểu đệ biết, nhưng còn việc chế trụ hoặc giải khai thì tiểu đệ vẫn chưa am tưá»ng.?"
Lưu Trúc Hàn má»™t lần nữa lại nhếch môi cưá»i ná»­a miệng và hàm ý cá»§a nụ cưá»i này như thế nào thì Vương Thế Kỳ đã rõ.
Tuy Ä‘ang phải ngượng nghịu trước cái cưá»i cá»§a Lưu Trúc Hàn nhưng Vương Thế Kỳ cÅ©ng kịp tinh mắt nhìn theo động tác cá»§a Lưu Trúc Hàn lúc Lưu Trúc Hàn giải khai huyệt đạo cho gã A Tam.
Sau đó khi Lưu Trúc Hàn quay ngưá»i bá» Ä‘i thì gã A Tam lại len lén định quật vào đầu Vương Thế Kỳ má»™t quyá»n bằng bàn tay há»™ pháp cá»§a gã để trút hận. Vương Thế Kỳ lần nay do đã lưá»ng trước nên đã kịp đảo mình lẩn tránh.
"Vút ?"
"A Tam huynh, lần này thì huynh sẽ không bắt được tiểu đệ nữa đâu Hơn nữa, tiểu đệ không những sẽ không trách huynh vì hành động lúc mới rồi mà còn muốn tạ lỗi với huynh đây.?"
Quả vậy, chính vì Vương Thế Kỳ thấy tội cho A Tam, khi không lại bị gãy mất hai cái răng cửa do Lưu Trúc Hàn trừng trị quá nặng tay nên nó mới cố ý trùng trình lưu lại.
Nhưng đối với A Tam, việc gã không những đã mất sĩ diện trước mặt một đứa bé mà lại còn quật hụt đứa bé này khiến cho gã phải động nộ.
Gã gầm lên, "Tổ tông mưá»i tám Ä‘á»i tên xú tiểu quá»· này, ngươi còn định trêu chá»c đại gia nữa ư? Chết này, cho ngươi chết này.?"
"Vút ?"
"Vút ?"
Hai lượt đảo mình, Vương Thế Kỳ lần lượt thoát được hai quyá»n nữa cá»§a gã A Tam. Và nó không thể không phấn khích trước sá»± lợi hại cá»§a bá»™ pháp Nhất ma chi vạn ma mà nó Ä‘ang vận dụng lần đầu tiên trong lúc cùng ngưá»i khác giao thá»§. NÓ càng kêu to hÆ¡n, "Ãấy!
Huynh đã thấy chưa? Lần mới rồi là do đệ sơ tâm thôi. Từ nay vỠsau, nếu huynh cứ giữ mãi hành vi thô lỗ này, tiểu đệ tin rằng thế nào huynh cũng gặp phải tình trạng như lúc nãy thôi.?"
Ãã ba lần bốn lượt ra tay Ä‘á»u bị má»™t đứa bé con lách mình thoát Ä‘i trong gang tấc, gã A Tam không những không phục mà còn gầm lên dữ tợn, "Ãại gia như vậy mà thô lá»— ư? Nếu không vì bá»n cẩu tạp chá»§ng các ngươi thì đại gia đâu phải phÆ¡i nắng suốt ngày ở trước tá»­u Ä‘iếm? Ngươi còn già mồm nói lý vá»›i đại gia à? Chết này, lần này thì phải trúng này.?"
"Vút, vút ?"
Vẫn thế, và sau thêm vài lượt đánh trượt nữa, gã A Tam đã phải thè lưỡi há mồm để thở hồng hộc vì quá mệt.
Lúc đó, không hiểu bá»n tiểu khất cái kia đã quay lại từ lúc nào, và chúng đã trông thấy tất cả. Bá»n chúng cùng reo hò ầm lên, "Hay quá, thân thá»§ quả là ảo diệu.?"
"Tránh né hay lắm.?"
"ê, sao ngươi không thuận tay mà giáng cho gã bất cận nhân tình kia một chưởng. Ngươi nhân nhượng cho gã nhưng sau này khi gã tóm được ngươi, gã sẽ không nương tay với ngươi đâu.?"
"Phải đấy, các hạ phải nhân cÆ¡ há»™i này mà cho gã má»™t trận đòn nhá»› Ä‘á»i Không phải lúc nãy chính gã đã đánh các hạ mưá»i mấy quyá»n đó ư?"
"Bá»n tiểu khất cái má»—i tên nói má»™t cách. Chúng xưng hô và gá»i Vương Thế Kỳ loạn xạ tùy theo cách chúng nhìn nhận Vương Thế Nhưng Vương Thế Kỳ thì lại không nhẫn tâm, không muốn ra tay quá nặng vá»›i má»™t ngưá»i cao to và lá»›n tuổi hÆ¡n Vương Thế Kỳ nhiá»u.
Vả lại, Vương Thế Kỳ cÅ©ng không thích thú lắm vá»›i cái trò cướp giật trắng trợn cá»§a bá»n tiểu khất cái kia, sau đó lại quay ra hậm há»±c vá»›i ngưá»i phải thừa hành chức trách.
NÓ bèn dừng lại, đúng lúc A Tam không thể chi trì được nữa, "A Tam huynh, xin lượng thứ cho. Tiểu đệ những mong huynh sẽ không để tâm đến việc này. Cáo biệt! ?"
Trong khi Vương Thế Kỳ quay ngưá»i bước Ä‘i, vô tình nó lại nhìn thấy Lưu Trúc Hàn Ä‘ang yên vị ở má»™t chá»— gần đó và Ä‘ang quan sát nó. Vá»›i ánh mắt cá»§a Lưu Trúc Hàn lúc này Ä‘ang sá»­ng sốt. Vương Thế Kỳ biết rằng vị công tá»­ há» Lưu thế là phải tin vào lá»i cá»§a nó. NÓ biết võ công và nó đúng là ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ.
Không những Lưu Trúc Hàn đã nhận ra Ä‘iá»u đó mà bá»n tiểu khất cái bấy giá» gồm những bảy mạng, cÅ©ng đã nhận chân ra sá»± thật.
Lẽo đẽo Ä‘i theo sau Vương Thế Kỳ, má»™t trong bá»n tiểu khất cái chợt léo nhéo há»i, "ê, thân pháp cá»§a ngươi lúc nãy là thân pháp gì vậy? Và ngươi có phải cÅ©ng là ngưá»i thuá»™c Cái bang như bá»n ta không?"
Vương Thế Kỳ ngẩn cả ngưá»i, "Cái bang? Hóa ra chư vị huynh đệ đây Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Cái bang vốn là má»™t đại bang nổi danh khắp Trung nguyên đó sao?"
Tên tiểu khất cái kia chợt khoa chân bước Ä‘i thật nhanh. Và hắn vừa Ä‘i vừa song hành vá»›i Vương Thế Kỳ vừa há»i nữa, "ÃÆ°Æ¡ng nhiên là bá»n ta Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Cái bang cả rồi. Ta đã há»i ngươi những gì?
Sao ngươi không chịu đáp lá»i ta?"
Thái độ cá»§a tên tiểu khất cái này dưá»ng như không có mấy thiện cảm vá»›i Vương Thế Kỳ. Biết thế, Vương Thế Kỳ đành phải đáp, "Tiểu đệ không phải là ngưá»i cá»§a Cái bang.?"
"Không phải ư? Vậy tại sao ngươi lại cố tình mạo nhận là ngưá»i bổn bang?"
Vương Thế Kỳ kinh ngạc, "Tiểu đệ đã mạo nhận bao gi�"
Tên kia hừ mÅ©i, "Vậy mà còn không chịu là mạo nhận à? Xem này, y phục rách rưới, mình mẩy nhÆ¡ bẩn, đầu tóc lấm lem, lại còn có ý muốn tìm đến các tá»­u Ä‘iếm để khất thá»±c nữa. Ngươi còn chối là không há» mạo nhận làm ngưá»i bổn bang ư?"
Vương Thế Kỳ cưá»i thiểu não, "Gia phụ gia mẫu thì bị hãm hại, thân tá»™c không còn ai, bằng hữu không, huynh đệ không, tiểu đệ bây giá» chỉ tứ cố vô thân nên không thể không ra nông ná»—i này. Chứ tiểu đệ đâu muốn biến mình thành má»™t ngưá»i khác nhất là phải mang tiếng mạo nhận làm ngưá»i cá»§a quý bang?"
Bá»n tiểu khất cái, vẫn Ä‘i theo sau, vừa nghe Vương Thế Kỳ nói xong liá»n nhao nhao kêu lên, "Phải rồi đấy, Hà lão đại, lúc nãy khi nhìn qua thân thá»§ cá»§a vị này ta đã quả quyết vị này không phải là ngưá»i bổn bang mà, chỉ là do hoàn cảnh mà thôi.?"
"Không sai, chính mắt ta cÅ©ng trông thấy vị huynh đài đó đâu có lao vào tranh phần thức ăn vá»›i bá»n ta. Hà lão đại chỉ khéo nghi ngá» không đúng chá»— mà thôi.?"
"Bá» Ä‘i, Hà lão đại, ngươi không thấy vị huynh đài này chẳng được phần nào khác ngoài những cái quyá»n cá»§a gã A Tam kia sao?"
Ngữ này xem ra, tên tiểu khất cái kia chính là đầu lãnh cá»§a cả bá»n.
ÃÆ¯á»¢C dịp lên mặt, Hà lão đại nào lỡ. Hắn oang oang bảo, "Bá»n ngươi nghe đây, tuy bá»n ngươi nói như thế nhưng ta đâu phải là ngưá»i cả tin. Tên này dù sao cÅ©ng có tá»™i là đã có dáng vẻ bên ngoài hoàn toàn trùng hợp vá»›i chúng ta. Mưá»i phần có đến chín là tên này thế nào cÅ©ng có ý đồ muốn mạo nhận làm ngưá»i Cái bang. Theo ta, cứ giải hắn vá» cho phân đà chá»§ định Ä‘oạt. Bá»n ngươi nghÄ© sao?"
Nghe nói phải bị giải Ä‘i, Vương Thế Kỳ kêu lên, "Khoan đã, nếu chư vị huynh đệ muốn thì tiểu đệ có thể rá»i bá» ngay tiểu trấn này.
Chúng ta bất tất phải chuyện bé xé ra to làm gì?"
Nhưng tên Hà lão đại vẫn khăng khăng, "Không được, ở Há» Thá»§y trấn này nhá» bá»n ta khéo cảnh giác nên ngươi má»›i không qua mắt được bá»n ta. Nếu buông tha ngươi và để ngươi lưu lạc đến địa bàn khác thì trước sau gì ngươi cÅ©ng sẽ giở trò thôi. Hoàng lão nhị, Thôi lão tam, Tri lão tứ, bá»n ngươi còn chá» gì nữa mà không giải hắn Ä‘i.?"
Miệng Hà lão đại kêu đồng bá»n ra tay nhưng chính hắn đã ra tay động thá»§ trước. Hà lão đại rùn ngưá»i và khoa tay tạt xéo vào Vương Thế Kỳ, Vương Thế Kỳ biết rằng tuy Hà lão đại đúng chiêu đúng thức nhưng lá»±c đạo lại như là không có. So vá»›i bản thân nó thì chiêu này cá»§a Hà lão đại chẳng khác nào trò trẻ con.
CÓ phần nào yên tâm, Vương Thế Kỳ vì muốn mau chóng thoát khá»i sá»± hiểu lầm này bèn dịch chân đảo ngưá»i theo bá»™ pháp Nhất ma chi vạn ma, như đã từng đối phó vá»›i A Tam và lách tránh chiêu trảo cá»§a Hà lão đại má»™t cách dá»… dàng.
Ãồng thá»i, miệng nó cÅ©ng kêu lên phân minh, "Hà huynh, tiểu đệ đã bảo là không há» mạo nhận làm ngưá»i quý bang kia mà? Mong Hà huynh nên tin vào tiểu đệ.?"
Hụt chiêu, Hà lão đại bất phục, "Tà môn, nếu ngươi không phải mạo nhận là ngưá»i bổn bang thì ngươi cÅ©ng là hạng tà môn Ä‘ang phải trừng phạt thôi. Xem chiêu Lão hổ vồ bạch thố đây!?"
"vù vù ?"
Má»™t trảo không xong, Hà lão đại bèn dùng cả song trảo. Má»™t trên má»™t dưới, má»™t thấp má»™t cao, song trảo cá»§a Hà lão đại tuy không được bao nhiêu lá»±c đạo nhưng chiêu thức quả là trầm trá»ng. Song trảo hầu như cùng uy hiếp Ä‘á»u khắp phần chính diện cá»§a Vương Thế Kỳ.
Tuy nhiên, chỉ với một lần dịch bộ, một lần nữa Vương Thế Kỳ đã để cho song trảo của Hà lão đại rơi vào khoảng không, chỉ cách bản thân Vương Thế Kỳ trong gang tấc mà thôi.
Nhưng Hà lão đại thật không hổ là ngưá»i đầu lãnh cá»§a bá»n đồng niên. Chiêu trước vừa hụt hắn nhanh nhẹn biến chiêu và tiếp tục tiến công vào Vương Thế Kỳ. Hắn còn Ä‘anh giá»ng nạt lên, "Giá»i lắm!
Nhưng hãy xem chiêu Hắc hổ thâu tâm đã.?"
"Vù vù ?"
Khi song trảo lướt vào khoảng không theo sá»± biến chiêu cá»§a Hà lão đại song trảo liá»n tuần tá»± ngoặc lại và vồ thẳng vào vùng tâm thất cá»§a vương Thế Kỳ lúc này Ä‘ang phÆ¡i bày lồ lá»™.
Bình tâm tĩnh trí, Vương Thế Kỳ lại nói, "Hà huynh, tiểu đệ không muốn chúng ta cứ hiểu lầm nhau. Tiểu đệ phải đi đây.?"
"Vụt ?"
Bằng má»™t động tác xoay ngưá»i Vương Thế Kỳ lại để cho song trảo cá»§a Hà lão đại trượt sang má»™t bên. Liá»n ngay lúc đó, Vương Thế Kỳ khẽ lùi lại má»™t bá»™ và tiếp tục xoay ngưá»i theo hình vòng cung và khoa chân định bá» Ä‘i.
Nhưng Hà lão đại nào chịu buông tha, nhất là khi hắn vừa bị Vương Thế Kỳ làm cho bẽ mặt trước bá»n đồng lứa.
"Ngươi không được chạy. Còn bá»n ngươi nữa, chỉ biết lấy mắt mà nhìn ư? Không sợ ta vá» bẩm báo vá»›i phân đà chá»§ sao?"
Vừa nghe tên Hà lão đại quát xong, bá»n tiểu khất cái còn lại, sau má»™t chút lưỡng lá»± bèn nhảy tất cả vào phương vị cá»§a Vương Thế Kỳ.
cục diện ly kỳ này, bá»n tiểu khất cái sàn sàn tuổi tác vá»›i nhau Ä‘ang quần thảo ngay phía trước tá»­u Ä‘iếm vốn là chá»— đông ngưá»i qua lại, khiến cho không ít kẻ hiếu kỳ cùng giương mắt mà nhìn.
Trong số đó, nếu kể đến những ngưá»i quen biết thì có Lưu Trúc Hàn, vị công tá»­ vừa chạm mặt vá»›i Vương Thế Kỳ và má»™t vị khất cái trung niên vá»›i năm túi Ä‘eo ở phía sau. Vị khất cái này vì bá»n tiểu khất cái kia chưa nhìn thấy, nếu không bá»n chúng đã phải ù té chạy rồi.
Cả hai ngưá»i này Ä‘á»u đứng lẫn trong bá»n ngưá»i nhàn rá»—i hiếu kỳ.
Và má»™t thì càng lúc càng kinh ngạc trước thân thá»§ quái lạ cá»§a Vương Thế Kỳ, má»™t còn lại thì ngấm ngầm đắc ý vá»›i má»™t đứa bé tuy có dáng vẻ bên ngoài giống vá»›i bá»n tiểu khất cái nhưng lại có gương mặt khôi ngô tuấn tú dá»… nhìn.
Lúc đó, tuy bị bá»n tiểu khất cái gồm những bảy mạng vây bá»§a khắp nÆ¡i vá»›i đủ loại chiêu thức tấn công, nhưng xem ra Vương Thế Kỳ vẫn không há» rối loạn cước pháp. Không những thế, nét mặt và ánh mắt Cá»§a Vương Thế Kỳ càng lúc càng rạng rỡ khi bản thân nó sau má»™t lúc lâu bị vây đánh vẫn chưa há» bị trúng dù là má»™t quyá»n, má»™t chưởng, má»™t trảo hay má»™t cước cá»§a bá»n kia. Dù chỉ là trúng vào chéo áo hay sượt qua da.
Bởi vậy, Vương Thế Kỳ không thể không phấn khích trước sự lợi hại của loại bộ pháp này.
Vì quá phần khích nên Vương Thế Kỳ cứ tiếp tục chi trì cục diện và vô tình không nhận ra là tên Hà lão đại đã lẻn bỠđi từ lúc nào rồi.
Trận quần thảo càng lúc càng gay cấn và Vương Thế Kỳ càng thi triển bá»™ pháp kia thì nó càng phấn khích lạ. NÓ chỉ phải chững lại có má»™t lần duy nhất khi bên tai nó chợt nghe má»™t tiếng quát rá»n vang.
"Dừng lại!?"
NÓ lạng ngưá»i vượt ra khá»i vòng vây, và lấy làm lạ khi nó nhận ra là có rất đông ngưá»i Ä‘ang đứng vây quanh bá»n nó.
còn ngưá»i vừa má»›i lá»›n tiếng quát lên thì lại Ä‘ang ung dung đứng ngay bên cạnh Hà lão đại. ÃÓ là...
Tài sản của gacon

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âíåøòîðãáàíê, çàðàáîòîê, cuu u ma dong, ïðàçäíèêîâ, truyen cuu u ma dong 4vn, xem phim cuu u ma dong, ÷àñòóøêè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™