Hồi 2
Không thảm tỠlại rơi và o vực.
Chốn động trung gặp ngưá»i cùng cảnh
Tác giả: Trần Thanh Vân
Khi bị Tôn Lãnh Thu ném Ä‘i và khi nháºn ra rằng bản thân mình Ä‘ang lao vùn vụt và o khoảng không, mà bên dưới nếu không là triá»n núi lởm chởm những đá thì cÅ©ng là vá»±c thẳm sâu ngà n trượng, Vương THẾ Kỳ má»›i biết thế nà o là sợ hãi.
Chá»— trú ngụ cá»§a nó và song thân vốn là má»™t thạch thất nằm giữa lưng chừng núi nên từ vị thế nà y nếu rÆ¡i xuống thì cái chết ắt sẽ đến là điá»u không sao tránh khá»i.
Thế nhưng sá»± sợ hãi trước cái chết ngay phút chốc liá»n tan biến Ä‘i khi trong tầm thị tuyến cá»§a Vương Thế Kỳ liá»n xuất hiện má»™t thi thể vỡ vụn Ä‘ang phÆ¡i bà y lồ lá»™ ở bên trên má»™t tảng đá.
Phụ thân nó thế là đã chết.
còn nữa, tiếng kêu thảm khốc cá»§a mẫu thân và trà ng cưá»i thá»a mãn cá»§a Tôn Lãnh Thu liá»n lá»t và o thÃnh nhÄ© cá»§a Vương Thế Kỳ vì có tâm trạng nà y nên không còn chút gì sợ hãi nữa.
"Vút, vút ,
Hai mắt nhắm lại, Vương Thế Kỳ nôn nao chỠcái chết đến với nó không bao lâu nữa.
Lạ tháºt! Ãối vá»›i những ai không trông chá» cái chết thì cái chết sao lại đến quá mau lẹ. Ngược lại, vá»›i tâm tưởng chá» cái chết khắc đến thì Vương Thế Kỳ lại cảm thấy thá»i gian chỠđợi sao mà dà i như vô táºn thế nà y?
Sá»± nôn nao cà ng tăng khi cái chết đến cà ng cháºm.
Không tá»± chá»§ được Vương Thế Kỳ chợt bừng mở hai mắt ra để nhìn và ước lượng xem thá» chừng nà o thì cái chết sẽ đến vá»›i nó. Và nó không thể không mừng rỡ khi nó nháºn ra rằng triá»n núi đá Ä‘ang dâng lên tháºt nhanh và sắp sá»a va đụng và o thân hình cá»§a nó rồi.
Dù rằng, chá»— mà nó Ä‘ang rÆ¡i xuống là má»™t lá»›p cây dại chợt má»c trên triá»n núi nhưng nó tin tưởng rằng vá»›i đà rÆ¡i xuống cá»§a nó thì đừng nói là má»™t lá»›p cây dại mà thôi, đến như mưá»i lá»›p y như thế nà y thì thi thể cá»§a nó cÅ©ng phải vỡ vụn ra thà nh trăm mảnh. Và nó sẽ được toại nguyện vì mau chóng được sum há»p vá»›i song thân vừa Ä‘i trước nó không bao lâu.
"Soạt ,, "Vù vù ,
"Vụt, vụt ,
Thất vá»ng đến não ná», Vương Thế Kỳ chút nữa là gà o lên khi nháºn ra lá»›p cây dại chợt vỡ toang ra để đón nháºn nó nhưng không phải là đưa nó đến vá»›i cái chết mà là nuốt chá»ng toà n thân nó và o cái miệng tham lam vô đáy cá»§a má»™t vá»±c thẳm được lá»›p cây dại tình cá» phá»§ kÃn.
Vương Thế Kỳ còn thất vá»ng hÆ¡n khi mục quang cá»§a nó lúc nà y vô phương nhìn được sá»± váºt quanh nó. Vì bên dưới lá»›p cây dại ná», vá»±c thẳm nà y chỉ tuyá»n má»™t mầu Ä‘en tối như cõi u minh.
"Vụt, vụt ,
Hai bên tai của Vương Thế Kỳ chỉ còn là những tiếng động do luồng gió thổi sượt qua hai bên thân tạo thà nh.
"à o à o ,, Gió thổi ngược lên cà ng lúc cà ng mạnh chứng tỠđà rÆ¡i xuống cá»§a Vương Thế Kỳ cà ng lúc cà ng nhanh. Vương THẾ Kỳ má»™t lần nữa quên Ä‘i sá»± thất vá»ng. Ãổi lại, nó lại nôn nao chá» cái chết thế nà o cÅ©ng phải đến vá»›i nó. Vì, trên Ä‘á»i nà y là m gì có vá»±c thẳm sâu không đáy.
NÓ vô tình rÆ¡i và o má»™t miệng vá»±c mà trước đây nó và mẫu thân nó không há» tưởng tượng là có ở dưới gốc cây dại ná». Và vá»±c thẳm thì thế nà o cÅ©ng có đáy. Vá»›i đà đang rÆ¡i xuống cà ng lúc cà ng nhanh thì cái chết ắt sẽ đến vá»›i nó, bất quá chỉ cháºm hÆ¡n dá»± định cá»§a nó trong má»™t khoảng thá»i gian cá»±c ngắn mà thôi.
Vụt, vụt.
"à o à o ,, Vương Thế Kỳ lại nhắm chặt mắt. Vì có mở căng hai mắt cÅ©ng bằng thừa. NÓ không thể phân biệt rõ đâu là đâu trong mà n đêm Ä‘en dà y đặc nà y. NÓ cố trấn định để chá»...
"Ãứa bé? Sao lại là đứa bé?"
Giáºt nảy cả thân mình trước sá»± phát thoại không ngá» là có, Vương THẾ Kỳ má»™t lần nữa kêu lên, "Có ngưá»i? Sao lại có ngưá»i?"
Giá»ng nói kia lại vang lên, "Có ngưá»i thì sao? Việc gì ngươi phải la toáng lên như váºy?"
Cá» giương hết mục lá»±c để nhìn vá» hướng có tiếng phát thoại, Vương Thế Kỳ cà ng thêm hoảng kinh hồn vÃa khi nó chợt phát hiện có hai đốm sáng ở cách nó không xa.
"Không phải ngưá»i? Là quá»·? Phụ thân Æ¡i, mẫu thân Æ¡i, hãy cứu hà i nhi vá»›i ở đây CỎ quá»· đây nà y. Oái..." Vương Thế Kỳ chợt kêu lên má»™t tiếng thảm thiết khi ở đầu vai bên tả cá»§a nó chợt bị váºt gì đó bấu chặt và o đến muốn vỡ vụn cả đầu vai.
"Tiểu tá», ai là phụ thân ngươi? Ai là mẫu thân ngươi?"
Nước mắt tuôn chảy rà n rụa vì Ä‘au, Vương Thế Kỳ theo phản ứng chụp nhanh hữu thá»§ và o đầu vai bên tả. Theo xúc giác, Vương Thế Kỳ biết rằng váºt Ä‘ang bấu và o đầu vai cá»§a nó không là gì khác ngoà i má»™t bà n tay xương xẩu vá»›i má»™t ngón có ngắn hÆ¡n so vá»›i bốn ngón còn lại.
"Ai da, đau quá... ?"
Giá»ng kia rÃt lên, "Ngươi sẽ còn chịu Ä‘au đớn hÆ¡n thế nà y nếu ngươi không chịu đáp lá»i lão phu.?"
"Phụ thân cá»§a tiểu nhi là ... " Ä‘ang nói Vương Thế Kỳ vá»™i nÃn bặt.
Giá»ng nói kia háºm há»±c thúc giục, "Là ai? Sao ngươi Ä‘ang nói lại nÃn lặng như váºy?" Cùng vá»›i lá»i thúc giục nà y bà n tay xương xẩu ná» cÅ©ng được nhân váºt kia bấu mạnh thêm.
Hai mắt đổ hà o quang nhưng Vương Thế Kỳ bằng giá»ng lạc hẳn Ä‘i vẫn nói rõ từng tiếng, "Tiểu gia Ä‘ang muốn chết đây, lão muốn giết thì giết Ä‘i!?"
Không ngá» lại được nghe lá»i nói nà y, nhân váºt ná» chợt gà o lên, "Ngươi... " rồi bá» lá»ng. Sau đó nhân váºt nỠđột nhiên rú lên cưá»i sằng sặc, "Ha ha ha... ngươi tưởng má»™t nhân váºt lừng lẫy như lão phu lại quên Ä‘i má»™t động tác đơn giản là giết má»™t đứa bé như ngươi sao?
Huống chi, ha ha ha... huống chi lâu rồi lão phu chưa được một bữa no bụng, ha ha ha...?"
Kinh tâm khiếp đảm, Vương Thế Kỳ cố vùng ngưá»i ra và gà o thất thanh, "Quá»·, đúng là ta đã gặp quá»· rồi. Thiên địa Æ¡i, quá»· thần Æ¡i, con Ä‘ang bị quá»· ăn tươi nuốt sống con đây nà y.?"
nha ha ha... tiểu tỠnói đúng lắm. Lão phu đúng là đang muốn ăn tươi nuốt sống ngươi đây.?"
Toà n thân như hóa đá, tri giác cá»§a Vương Thế Kỳ trước khi tan biến Ä‘i chỉ kịp nói lên má»™t nháºn định cuối cùng, "Song thân, hãy chá» hà i nhi vá»›i. Hà i nhi sắp sá»a được gặp mặt song thân đây.?"
"Phịch.?"
Trong lúc bất ngá», bà n tay xương xẩu kia chợt buông nó ra là m cho Vương Thế Kỳ phải ngả ngưá»i vá» phÃa sau và va và o má»™t vách đá cứng lạnh.
Tri giác kịp trở lại vá»›i Vương Thế Kỳ khi tai nó nghe nhân váºt kia phát thoại, "Nói như ngươi thì song thân ngươi đã chết cả rồi, phải không?"
Vừa nghe xong câu há»i nà y, sá»± Ä‘au buồn lần đầu tiên áºp đầy và o tâm trà cá»§a Vương Thế Kỳ. NÓ thút thÃt khóc và gà o tướng lên, "Phụ thân, hu hu... mẫu thân, hu hu... chá» hà i nhi vá»›i, hãy đưa hà i nhi theo vá»›i, hu hu... ?"
Giá»ng nói kia chợt cất lên tức bá»±c, "Ngươi có thôi Ä‘i không, tiểu tá»? Là nam nhi sao ngươi lại mau nước mắt quá váºy, hừ?"
Vương Thế Kỳ vẫn khóc. Và giá»ng nói kia liá»n gầm lên má»™t tiếng đến thá»§ng cả mà ng nhÄ©.
"Câm!?"
Tiếng gầm tháºt khá»§ng khiếp khiến Vương Thế Kỳ không thể không ngừng ngay tiếng khóc. NÓ giương đôi mắt nhìn thao láo và o hai đốm sáng chÃnh là đôi mục quang cá»§a nhân váºt ná».
"Hừ, song thân ngươi chết thì đã sao? Nếu lão phu cũng chỉ biết khóc lóc rên rỉ như ngươi thì là m gì lão phu có được ngà y hôm nay?"
NÓ kinh ngạc nói, "Nói như lão trượng thì song thân của lão trượng cũng đã bị thù nhân hãm hại ư?"
Giá»ng nói kia chợt gắt lên, "Sao ngươi biết?"
NÓ sợ hãi nói, "Không phải ý của lão trượng là như thế sao?"
"Hừ, ý gì của lão phu chứ? Nhưng khác với ngươi là lão phu còn báo được thù. Riêng ngươi, kiếp nà y ngươi đừng mong có một ngà y như thế đối với ngươi.?"
"Là ngà y gì, lão trượng?"
Giá»ng nói kia cà ng thêm cáu gắt, "Là ngà y gì ngươi không biết sao?
Ngươi ngốc tháºt hay Ä‘ang giả vá» là m ra vẻ ngốc?"
NÓ băn khoăn, "Có phải ý của lão trượng muốn nói đến ngà y tiểu nhi báo phục gia thù không?"
"Hừm!?"
NÓ gáºt gù, lẩm bẩm, "ừ nhỉ, sao ta lại dá»… dà ng quên Ä‘i Ä‘iá»u nà y kìa? Phải rồi, không phải trước khi thảm tá» mẫu thân từng căn dặn ta phải báo thù là gì?"
Nhân váºt nỠđột nhiên lại cưá»i lên, "Ha ha ha... ?"
NÓ cảm thấy bá»±c dá»c đối vá»›i giá»ng cưá»i hà m ý khinh miệt nà y, "Sao lão trượng lại cưá»i?"
Giá»ng nói kia lúc bấy giá» má»›i đáp, "Tại sao lão phu lại cưá»i ư? Tiểu tá» hãy nghe đây. Không biết đã bao lâu rồi lão phu phải chịu tù túng ở đây, không sao trở lại được vá»›i dương thế. Bằng và o bản lãnh nghiêng trá»i lệch đất như lão phu, lão phu còn phải cam chịu trước tình cảnh nà y, thì ngươi, má»™t đứa bé con chưa ráo máu đầu, má»™t mẩu võ công cÅ©ng không có. Ngươi là m sao thoát khá»i được Phong Nha tuyệt động nà y mà mong có ngà y báo được gia thù? Ngươi không cảm thấy rằng ngươi Ä‘ang vá»ng tưởng đến độ hoang đưá»ng không?
Ha ha ha...?"
"Phong Nha tuyệt động", đó là lối nói cá»§a nhân váºt nà y. Còn theo sá»± kỳ vá»ng đến tuyệt vá»ng cá»§a mẫu thân thì Vương Thế Kỳ lại biết đến má»™t danh xưng khác gần giống như váºy là Phong Nha huyệt động.
Vương Thế Kỳ không thể không há»i, "Là Phong Nha huyệt động chứ không phải là Phong Nha tuyệt động ư?"
NÓ vỡ lẽ ra khi nghe nhân váºt kỳ bà kia giải thÃch, "Thì lão phu cÅ©ng ngỡ đây là Phong Nha huyệt động. Nhưng ngươi thá» nghÄ© xem, là huyệt động thì phải có chá»— thông thương má»›i đúng. Ãằng nà y, lên không lối, xuống không đưá»ng, đây nếu không là tuyệt động thì còn gá»i là gì nữa?"
NÓ kinh nghi, "Lão trượng thá» leo xuống chưa mà bảo là xuống không đưá»ng? Lão trượng đã đến đây bằng phương cách nà o mà lại bảo là lên không lối? Không lẽ lão trượng cÅ©ng bị thù nhân tình cá» ném ngay và o đây chứ không phải tá»± ý tìm đến sao?"
Giá»ng nói kia chợt thở dà i má»™t cách nuối tiếc, "Việc lão phu tá»± ý tìm xuống hay bị kẻ tiểu nhân hãm hại đâu có gì là khác nhau?" Nói đến đây nhân váºt kỳ bà ná» chợt đổi giá»ng, cáu gắt hẳn lên, "Hừ, ngươi chỉ là má»™t đứa bé thì ngươi biết gì mà nói chứ? Lão phu không rá»—i hÆ¡i đâu mà nói vá»›i ngươi.?"
Tuy đối phương đã nói như váºy nhưng sau đó lại háºm há»±c bảo, "Nếu lão phu mà bị rÆ¡i xuống như ngươi lúc nãy, có lẽ lão phu đã bị tan xác từ lâu rồi. Và như thế lúc má»›i rồi, lấy ai là m ngưá»i ra tay để chá»™p giữ ngươi và lôi ngươi và o chốn nà y?"
Gáºt đầu ra vẻ đã hiểu, Vương Thế Kỳ nói, "Hóa ra là vừa rồi lão trượng phát hiện việc tiểu nhi bị rÆ¡i xuống và đã kịp thá»i ra tay cứu mạng cho tiểu nhi. Váºy lão trượng đừng trách tiểu nhi nà y Ä‘ang có lá»i thất lá»… định nói.?"
"Ngươi định nói những gì?"
NÓ bá»±c bá»™i đáp, "Lão trượng đúng là ngưá»i Ä‘a sá»±?"
Giá»ng nói kia liá»n chưng há»ng, "Ãa sá»±? Ngươi dám bảo lão phu là ngưá»i Ä‘a sá»± ư?"
"Không phải thế sao? Tiểu nhi Ä‘ang cầu mong được chết để kịp tái hiệp vá»›i song thân ở chốn cá»u tuyá»n. ChÃnh vì sá»± Ä‘a sá»± cá»§a lão trượng khiến tiểu nhi phải còn cháºm trá»… đến thế nà y đây.?"
"Hừ!?"
Biết chắc đối phương Ä‘ang giáºn dữ, Vương Thế Kỳ không những không sợ mà còn thản nhiên bảo, "Nếu lão trượng muốn thì cứ việc ra tay giết tiểu nhi Ä‘i. Bằng không... ?"
"Bằng không thì sao?"
NÓ cà ng ung dung hÆ¡n, "Bằng không tiểu nhi đà nh phải tá»± gieo mình xuống vá»±c má»™t lần nữa váºy.?"
Nghe thế, nhân váºt ná» chợt rÃt lên, "Ngươi nhất định muốn chết!
Tốt lắm váºy tại sao lão phu lại bá» phà má»™t bữa ăn no lòng như thế được?,, Hốt hoảng, Vương Thế Kỳ vá»™i kêu lên, "Không được!?"
"Sao lại không được?"
"Tiểu nhi chỉ muốn chết ngay đương trưá»ng chứ không phải chết vì bị ăn tươi nuốt sống đâu.?"
"Hừ, chết bằng cách nà o mà chẳng váºy?"
"Nhưng tiểu nhi nhất quyết mong muốn chết theo cung cách nà y.?"
"Ngươi có bao nhiêu bản lÄ©nh mà hòng lá»±a chá»n cách chết đây?"
Do chưa há» mang thương tÃch, Vương Thế Kỳ bèn vươn dà i song thá»§, "Dù không có bao nhiêu bản lãnh nhưng tiểu nhi quyết cÅ©ng... ?"
Giá»ng nói kia báºt lên tiếng kêu kinh ngạc khiến cho Vương Thế Kỳ không sao nói được trá»n câu, "Tháºp chỉ truy hồn? Song thân ngươi là ngưá»i cá»§a Huỳnh Liên giáo ư?"
NÓ đắc ý, "Lão trượng đã sợ rồi sao?"
Giá»ng nói kia liá»n biểu lá»™ sá»± khinh thị, "Dù có là Huỳnh Liên giáo giáo chá»§, lão phu cÅ©ng chưa đến ná»—i phải sợ hãi đâu.?"
"ái chà , lão trượng nói khoác mà không biết ngượng miệng sao?
Gia mẫu có nói bản lãnh của giáo chủ Huỳnh Liên giáo rất thần thông quảng đại, lão trượng bảo không sợ hãi là hà m ý gì?"
"Hừ, mẫu thân nói như thế tuy không sai, nhưng lá»i mà lão phu vừa nói cÅ©ng không phải là không đúng.?"
Vương Thế Kỳ báºt cưá»i lên hinh hÃch, "Váºy tại sao lão trượng lại phải chịu cảnh tù túng ở má»™t chá»— ngó lên không thấy trá»i, nhìn xuống không thấy đất? Ãã có bản lãnh phi phà m tại sao lão trượng không tìm cách thoát Ä‘i?"
Giá»ng nói kia liá»n háºm há»±c thốt lên, "Hừ, hạng ấu trÄ© như ngươi dù lão phu có nói cÅ©ng chỉ uổng công thôi. Lão phu bảo tháºt cho ngươi hay, đừng nói là má»™t giáo chá»§ Huỳnh Liên giáo, cho dù là mưá»i giáo chá»§ Ä‘i nữa thì cÅ©ng phải thúc thá»§ trước cảnh nà y mà thôi.?"
vương Thế Kỳ không tin, "Lão trượng nói tháºt chứ? Không lẽ vá»›i thân pháp Liên hoa đăng đà i, giáo chá»§ Huỳnh Liên giáo không thể từ chốn nà y bay ngược lên trên được sao?"
"Liên hoa đăng đà i thì đã hÆ¡n gì được ai? Vá»›i má»™t trăm trượng chiá»u sâu như thế nà y há»a chỉ có cánh mà bay lên như loà i chim Ä‘iểu thì may ra, hừ.?"
"Một trăm trượng? Sao lão trượng biết từ chỗ nà y lên đến bên trên là những một trăm trượng?"
"Lão phu biết.?"
"Tại sao lão trượng lại biết, tiểu nhi há»i như thế kia mà ?"
"Hừ, ngươi tò mò quá rồi đấy, tiểu tá». Nói Ä‘i, ngươi phải hay không phải là ngưá»i cá»§a Huỳnh Liên giáo?"
Vương Thế Kỳ kinh ngạc, "Tại sao lão trượng lại há»i câu nà y?
Không phải lão trượng vừa nhìn thấy thá»§ pháp Tháºp chỉ truy hồn cá»§a tiểu nhi rồi đấy sao?"
vương Thế Kỳ tỉnh ngá»™ khi nghe giá»ng nói kia giải thÃch, "Thứ nhất, trú sở cá»§a Huỳnh Liên giáo cách địa phương nà y Ãt lắm phải là năm ngà n dặm. Thứ hai, khi ngươi gá»i đến giáo chá»§ Huỳnh Liên giáo ngươi không có được má»™t sá»± kÃnh trá»ng nà o cả. Qua hai Ä‘iá»u nà y lão phu má»›i há»i ngươi như thế.?"
TỎ vẻ thán phục, Vương Thế Kỳ lên tiếng đáp lá»i, "Lão trượng nói đúng lắm. Ngoà i gia mẫu trước kia là ngưá»i cá»§a Huỳnh Liên giáo, cả gia phụ lẫn tiểu nhi Ä‘á»u không liên quan gì đến Huỳnh Liên giáo.?"
"Váºy phụ thân ngươi là ngưá»i thuá»™c môn phái nà o?"
Sau một thoáng lộ vẻ chần chừ, Vương Thế Kỳ không hiểu sao lại đáp một cách rạch ròi, "Hoa Sơn phái.?"
"Hoa Sơn phái? Lệnh tôn có phải là Hoa Sơn Nhất Hiệp Vương Uy không?"
Vương Thế Kỳ giáºt mình, "Ãúng rồi. NhỠđâu lão trượng biết rõ như thế?
Không đáp, nhân váºt kỳ bà ná» chỉ báºt cưá»i lên rÅ© rượi, "Ha ha ha... ?"
Hoang mang Vương Thế Kỳ kêu lên, "Có gì đáng để cưá»i đâu, lão trượng?"
"Sao lại không đáng cưá»i chứ? Hừ, lão phu không nhịn được cưá»i khi phụ thân ngươi đưá»ng đưá»ng là má»™t đại hiệp được má»i ngưá»i ngưỡng má»™ lại để cho tình nhi nữ che má» Ä‘i lý trÃ.?"
Ngỡ đối phương cÅ©ng như Ä‘a phần ngưá»i trên giang hồ, không tán thà nh việc phụ thân nó thà nh thân vá»›i má»™t yêu nữ tà giáo, nên vừa nghe xong. Vương Thế Kỳ liá»n quát lên, "Câm Ä‘i! Lão trượng nói gì thì nói nhưng không được nói động đến gia mẫu.?"
Cà ng cưá»i to hÆ¡n, giá»ng nói kia sau đó má»›i trách nó, "Xem kìa, lão phu cưá»i là cưá»i phụ thân ngươi chứ đâu có động đến mẫu thân ngươi?"
"Gia phụ có gì đáng cưá»i chứ?"
"Không phải à ? Lão phu há»i tiểu tá» ngươi có phải phụ thân ngươi sau khi bị trục xuất khá»i môn trưá»ng đã chá»n Bạch Phong SÆ¡n nà y là m nÆ¡i ẩn dáºt phải không?"
Vương Thế Kỳ vì đã nghe mẫu thân nói cho nghe tất cả nên không thể không thừa nháºn, "Ãúng váºy. Không lẽ vì gia phụ vẫn nấn ná vá»›i kiếp sống thừa mà lão trượng lại cưá»i?"
"Lão phu không há» cưá»i cợt phụ thân ngươi vá» Ä‘iá»u đó. à chà cá»§a phụ thân ngươi khi tìm đến đây lão phu đã hiểu và lão phu không thể không cảm phục. Tuy nhiên, phải chi phụ thân ngươi sáng suốt hÆ¡n và nháºn định rõ hÆ¡n thì đâu phải khốn đốn dưới tay má»™t kẻ tiểu nhân là Tôn Lãnh Thu.?"
"Lão trượng nói như thế là có ý gì, tiểu nhi tuy nghe nhưng không hiểu gì cả?"
"Thôi, lão phu có nói vị tất ngươi đã tin. Huống chi, Ä‘á»i nà y kiếp nà y ngươi đừng mong gì sống sót rá»i khá»i đây, lão phu cho rằng ngươi cà ng không biết thì khi chết cà ng thảnh thÆ¡i hÆ¡n.?"
Vương Thế Kỳ cố lên tiếng nà i nỉ, "Lão trượng... ?"
Nhưng ngay lúc đó giá»ng nói kia chợt bảo, "Ãã đến lúc lão phu phải dùng bữa rồi. Ngươi chưa cảm thấy đói sao, tiểu tá»?"
Giữa chốn tối tăm, không phân biệt được ngà y hay đêm như thế nà y, Vương Thế Kỳ liá»n cảm nháºn sá»± đói khát ngay láºp tức đến vá»›i nó khi lão nhân kỳ bà kia lên tiếng nhắc nhở. NÓ nuốt nước bá»t má»™t cách khô khan rồi há»i, "Dùng bữa ư? Lão trượng tìm được váºt thá»±c ở chá»— nà y à ?"
"Là ngươi đó.?"
Giáºt mình má»™t phen nữa, Vương Thế Kỳ co rúm ngưá»i lại, "Là tiểu nhi sao? Nếu... ?"
"Nếu gì? Sao ngươi không nói rõ ra?"
cố gắng lắm Vương Thế Kỳ má»›i há»i được thà nh lá»i, "Nếu tình cá» tiểu nhi không rÆ¡i xuống đây thì... thì lão trượng sẽ dùng bữa vá»›i...
với cái gì?"
Báºt cưá»i lên thÃch thú, giá»ng nói kia là m cho Vương Thế Kỳ sợ đến vỡ máºt khi đáp lá»i, "Ha ha ha... dùng bữa bằng thứ gì ư? Ãây, sao ngươi không thá» cầm lấy váºt nà y mà xem.?"
Ngay tức khắc, má»™t váºt vừa trÆ¡n vừa lạnh lại vừa vốn có sống động liá»n được lão nhân kia ấn và o tay nó. NÓ rùng mình và hất mạnh tay ra.
"Phịch.?"
"RÃt rÃt...?"
Cảm giác vừa có được cá»™ng vá»›i tiếng kêu mà tai nó vừa nghe, Vương Thế Kỳ báºt kêu lên hoảng loạn, "Ãá»™c xà ? Là độc xà ? Lão trượng đã phải dùng bữa bằng độc xà ư?"
Bằng âm thanh chua chát, giá»ng nói đó đáp lại bằng má»™t câu há»i, "Nếu không thế, lão phu là m sao giữ được sinh mạng cho đến lúc nà y?"
NÓ kinh nghi, "Lão trượng đã lưu lại đây bao lâu rồi?"
"Giữa má»™t đêm Ä‘en dà i dằng dặc như thế nà y ngươi bảo lão phu phải tÃnh tháng, ngà y như thế nà o đây? Tuy nhiên, lão phu cÅ©ng có cách tÃnh áng chừng nếu lão phu biết được niên ká»· cá»§a ngươi.?"
"Tuổi cá»§a tiểu nhi ư? Là m sao lão trượng có thể biết được Ä‘iá»u nà y?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân liá»n tá» ra bá»±c bá»™i và trách nó, "Má»—i việc ngươi má»—i há»i, ngươi không thể tá»± mình biện giải được sao?"
NÓ liá»n nÃn lặng nhưng vẫn tá» ra không phục. Do nhìn được sắc diện cá»§a nó nên lão nhân kia lại há»i, "Thế nà o? Ngươi có niên ká»· là mưá»i hay mưá»i má»™t?"
Muốn thá» xem lão nhân kia sẽ biện giải như thế nà o, Vương Thế Kỳ đáp gá»n lá»n, "Là mưá»i hai!?"
"Mưá»i hai ư? Nói váºy, lão phu đã lưu lại chá»— nà y những mưá»i má»™t năm rồi ư? ái chà , không ngá» má»›i thắm thoát đó mà đã mưá»i má»™t năm. Lão phu đã như váºy thì không còn bất kỳ má»™t tia hy vá»ng nà o nữa dù là mong manh.?"
Mấp máy môi và i lượt Vương Thế Kỳ định há»i lại lão nhân là nhỠđâu lão nhân biết chắc thá»i gian bị lưu lại đây là mưá»i má»™t năm.
Nhưng do sợ lão nhân lại quở trách nên nó kịp nuốt lại lá»i định há»i.
Sau má»™t lúc nghÄ© ngợi nhằm tá»± biện giải sá»± việc, Vương Thế Kỳ chợt kêu lên, "A, tiểu nhi hiểu rồi. CÓ phải lão trượng đã đến đây sau khi gia phụ ẩn dáºt được má»™t năm không?"
CÓ lẽ lão nhân kia Ä‘ang bần thần vì thá»i gian lưu ngụ không ngá» lại dà i đến thế nên ở phÃa cá»§a lão nhân không có bất kỳ má»™t lá»i phát thoại nà o cả.
sau má»™t lúc yên lặng là thế, tai cá»§a Vương Thế Kỳ liá»n bắt được những thanh âm lạ tai.
"Rà o rà o...?"
Dựa theo thanh âm nà y và kèm theo là những tiếng chép miệng Vương Thế Kỳ rùng mình vì đã hiểu được đó là âm thanh gì.
"Lão trượng... lão trượng đang dùng... dùng bữa đó sao?"
"Hừ, thì ngươi đang nghe đấy thôi.?"
"Lão trượng không cảm thấy... cảm thấy... ?"
"Tởm lợm chứ gì? Hừ, hoặc là chịu chết má»™t cách oan uổng hoặc là nuốt lấy tởm lợm để sống, ngươi chá»n đưá»ng nà o?"
NÓ đáp, "Tiểu nhi... tiểu nhi thà chết còn hơn.?"
"Hừ, chết mà không báo được thù, ngươi nhắm mắt được không?"
"Báo thù ư?"
"Phải, như ngươi váºy, ngươi thá» nói xem ngươi có muốn sống để mong đến má»™t ngà y nà o đó báo thù không?"
"Tiểu nhi... tiểu nhi... ?"
"Sao? Ngươi không muốn báo thù ư? Ngươi cam lòng để kẻ tỠthù vẫn nhởn nhơ sống sao?"
"ÃÆ°Æ¡ng nhiên là tiểu nhi rất muốn báo thù nhưng ở chá»— nà y... ở chá»— nà y... ?"
Như Ä‘á»c được ý nghÄ©a cá»§a nó, lão nhân kia gắt gá»ng, "Vì đây là tuyệt lá»™ nên ngươi cam lòng chịu chết ư? Ngươi đúng là má»™t kẻ khiếp nhược Nên nhá»›, khi ngươi còn sống thì ngươi phải còn những hy vá»ng. Ngay lúc ngươi đánh mất Ä‘i sá»± hy vá»ng thì dù ngươi Ä‘ang sống cÅ©ng kể như đã chết. Hừm." Nói xong những lá»i nà y, lão nhân kia lại cất cao giá»ng bảo nó, "Nà y, phần cá»§a ngươi nà y! Muốn tiếp tục sống ngươi không thể không ăn. Và đây là thức ăn duy nhất có ở đây.?"
Lần nà y, phần thịt vừa rÆ¡i và o tay Vương Thế Kỳ có lẽ do con độc xà đã bị chết nên nó chỉ cảm nháºn được sá»± trÆ¡n lạnh chứ không còn sá»± uốn éo cỠđộng như lúc nãy nữa.
NÓ còn Ä‘ang lưỡng lá»±, không biết có nên ăn hay không thì lão nhân kia chợt quát lên, "Do đã lâu rồi lão phu không có cùng ai khác đà m đạo nên lão phu má»›i lo lắng và mong ngươi được sống, không ngá» ngươi lại hèn kém như thế nà y. Hừ, nếu lão phu không phải gặp ngươi ở đây thì ngươi đã chầu trá»i từ lâu rồi.?"
Dù đối phương đã quát mắng như váºy nhưng Vương Thế Kỳ vẫn chưa dám đưa mẩu thịt rắn đó và o miệng. NÓ chỉ dám nhắm mắt cắn bừa khi lão nhân quát rằng, "Nếu ngươi không ăn thì có sống cÅ©ng bằng thừa. Chi bằng để lão phu lấy ngươi là m má»™t bữa ăn thịnh soạn váºy ,, Cắn, dứt, nhai, nuốt, nếu không vì sợ vị lão nhân kia chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống nó, có lẽ nó đã nhổ tất cả ra đằng miệng rồi.
ÃỌC được tâm trạng cá»§a nó, lão nhân kia ra chiá»u tiếc rẻ bảo, "Æ¡ mé trong kia có tất cả là hai mươi con rắn cái vá»›i má»™t con đực. Trung bình má»—i con rắn cái chỉ sản sinh được bảy hoặc mưá»i con rắn con cho má»—i lượt. Lão phu cứ thế mà chia ra để chi dụng những khi đói lòng. Nay có thêm ngươi nữa lão phu không hiểu sẽ chi trì được bao lâu đây?,, Cà ng nghe ngữ Ä‘iệu cá»§a lão nhân kỳ bà ná», Vương Thế Kỳ cà ng sợ.
Do đó, nó nhai ngấu nghiến được má»™t lúc đã ăn hết mẩu thịt sống mà lão nhân kia ném qua cho nó. Nuốt xong miếng cuối cùng, nó sợ tất cả rồi sẽ vá»t ra bèn lên tiếng nói cho quên Ä‘i sá»± tởm lợm, "Lão trượng sao lại tìm đến đây? CÓ phải là vì Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả không?"
Như hiểu được mục Ä‘Ãch lẫn ý đồ cá»§a nó, lão nhân kia liá»n góp tiếng phụ há»a, "Không sai, ngươi cÅ©ng nghe biết đến Vạn Niên Ãịa Tuyệt quả à ?"
NÓ đáp nhanh, "ChÃnh vì muốn tìm Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả nên song thân cá»§a tiểu nhi má»›i chá»n Bạch Phong SÆ¡n là m nÆ¡i cư ngụ.?"
"Kết quả thế nà o?"
NÓ ngao ngán, "Phong Nha huyệt động còn không tìm được thì nói gì đến Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả?"
"Hừ, có tìm được Phong Nha huyệt động thì song thân ngươi cÅ©ng phải thất vá»ng thôi.?"
"Tại sao lại thất vá»ng?"
"Ãây chÃnh là Phong Nha huyệt động. Như lão phu đã nói, phải gá»i là tuyệt động má»›i đúng. Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả nếu có ở đây thì lão phu đâu phải chịu cảnh giam hãm nà y?"
"Không có ư?"
"Lão phu vừa mới nói xong.?"
"Lão trượng đã xuống đến táºn đáy đâu mà biết chắc là không có?"
nguy lão phu chưa xuống đến táºn đáy nhưng lão phu cÅ©ng quả quyết là không có.?"
"Sao lại như thế được?"
"Ngươi muốn thế nà o ngươi mới tin? à , được rồi, để lão phu thỠném xuống đáy vực một hòn đá rồi ngươi sẽ rõ. Chú ý nà y.?"
Bên tai cá»§a Vương Thế Kỳ liá»n nghe có má»™t tiếng gió rÃt. NÓ biết vị lão nhân kia vừa ném và o đáy vá»±c má»™t hòn đá như má»›i bảo.
NÓ nghiêng tai lắng nghe.
Tháºt lâu sau đó vẫn là sá»± yên lặng cá»§a vÄ©nh hằng.
NÓ chợt há»i khi đã hết nhẫn nại, "Lão trượng bảo tiểu nhi phải nghe cái gì?"
"Ãáy vá»±c Ngươi có nghe bất kỳ má»™t thanh âm nà o do hòn đá rÆ¡i xuống đáy vá»±c tạo ra và dá»™i và o tai không?
Không cần phải ngẫm nghĩ nó đáp ngay, "Không hỠcó.?"
"Váºy đó Hoặc là đáy vá»±c quá sâu, sâu đến ngà n trượng, hoặc là không có đáy.?"
"ý của lão trượng là ... ?"
"Là dù ai đó có tìm được Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả để có thêm hà ng trăm năm công lá»±c thì cÅ©ng không thể nà o Ä‘i thoát được Phong Nha tuyệt động. Ngươi đã hiểu chưa?"
Nhưng Vương Thế Kỳ vẫn cố cãi, "Biết đâu từ dưới đáy vá»±c sâu có má»™t con đưá»ng nà o đó khác để thoát ra thì sao?"
"ÃÆ°á»ng khác? Ha ha ha... có chăng là đưá»ng Ä‘i xuống Quá»· Môn Quan thì có.?"
"Sao lại là đưá»ng xuống Quá»· Môn Quan?"
"Nà y nhé, ngươi từ bên trên rơi xuống chắc hẳn đã biết qua địa thế của miệng vực Phong Nha?"
"cỠbiết, miệng vực nằm ngay lưng chừng Bạch Phong Sơn.?"
"Váºy theo ngươi, từ lưng chừng núi nếu Ä‘i thẳng đến chân núi sẽ là bao nhiêu trượng đưá»ng? Là lão phu nói Ä‘i xuyên qua lòng đất.?"
"Tiểu nhi là m sao tÃnh được nếu đưá»ng Ä‘i xuyên xuống không há» có?,
Lão nhân kia giáºn dữ gắt lên, "Ngươi không thể tÃnh áng chừng được sao?"
NÓ phát hoảng, "Là một trăm trượng... ?"
"Hừm.?"
"Không phải, có thể là hai hoặc ba trăm trượng cũng không chừng?"
"Ngươi đúng là ngốc hÆ¡n lão phu tưởng. Theo triá»n núi mà tÃnh thì từ miệng vá»±c đến chân núi chá»— có ngoà i hai trăm trượng. Dá»±a theo đó mà luáºn thì lấy đâu ra đến má»™t trăm trượng chiá»u sâu như ngươi vừa nói. ÃÓ là chưa nói đến con số hai hoặc ba trăm trượng mà ngươi vừa bổ sung.?"
NÓ phát ngượng, "Phải rồi! Chắc chắn là không đến một trăm trượng. Rồi sao nữa lão trượng?"
CÓ tiếng thở dà i và tiếp đó là tiếng than oán, "Hà ... ở đây lại có má»™t độ sâu ước đến ngà n trượng, váºy mà ngươi hy vá»ng sẽ có má»™t con đưá»ng khác để thoát ra. Không phải đó là đưá»ng Ä‘i xuống Quá»· Môn Quan thì còn gì nữa?"
NÓ băn khoăn, "Nếu đã biết thế, tại sao lão trượng lại tá»± đà o mồ chôn mình khi leo xuống táºn đây?"
"Lão phu không tự chôn mình mà bị tiểu nhân hãm hại.?"
"Hại bằng cách nà o?"
Không đáp, lão nhân kỳ bà nỠđột nhiên lại há»i, "Ngươi hãy sá» và o đây xem. Ngươi có biết đây là váºt gì không?"
Tay cá»§a nó vừa chạm và o má»™t váºt vừa má»m vừa trÆ¡n ướt lẫn tháºm thượt, nó liá»n rụt tay lại và kêu lên, "Lại là độc xà ư?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân liá»n gắt gá»ng, "Ãá»™c xà đâu mà độc xà ?
Ngươi không thể bình tâm lại như một trang nam nhi sao?"
Cá» dằn lòng, Vương Thế Kỳ rụt rè dùng tay để nháºn định váºt quái dị đó.
Sau má»™t lúc, nó kêu lên, "Là dây rừng bện lại. Æ Ä‘Ã¢u lão trượng lại có má»™t đống dây dà i đến như thế nà y?"
Vị lão nhân lại thở dà i rồi tức tối bảo, "Còn ở đâu nữa? Ãây là váºt đã giúp lão phu xuống được đến đây.?"
"Là váºt đã giúp lão trượng xuống đến đây ư? Váºy tại sao lão trượng khi đó không chịu leo trở lên mà lại kéo cả xuống?"
"Lão phu không kéo. NÓ tự rơi xuống đó.?"
"Rơi xuống? Lão trượng cột không chặt à ?"
nhừ, ai bảo lão phu không cá»™t chặt? Nếu thế, khi lão phu vừa bám và o nó để leo xuống thì đã rÆ¡i và o táºn đáy vá»±c và đã chết từ lâu rồi.?"
" Váºy thì... ?"
"Hừ, ngươi vẫn thế. Ngươi không thể nghĩ ra sao?"
Biết lão nhân kia Ä‘ang trách khéo, Vương Thế Kỳ sau má»™t hồi suy nghÄ© liá»n vỡ lẽ ra, nó kêu lên, "Lão trượng có nói là bị kẻ tiểu nhân hãm hại, không lẽ khi quyết định thám thÃnh địa huyệt, lão trượng vốn có ngưá»i cùng theo. Và ngưá»i đó chá» khi lão trượng đã xuống đến táºn đây đã... ?"
"Không sai, lão phu đã không nháºn ra tâm địa xấu xa cá»§a hắn và vô tình trúng phải độc kế cá»§a hắn. Sợi dây nà y là do hắn gỡ ra và ném xuống cho lão phu.?"
Ãá»™ng ná»™ vì lòng ngưá»i man trá, Vương Thế Kỳ bất giác há»i, "Hắn là "Má»™t kẻ tâm phúc cá»§a lão phu.?"
váºy mà là tâm phúc ư?"
"Lão phu đã bảo là lão phu không nháºn ra tâm địa xấu xa cá»§a hắn mà .?"
"Danh tánh của hắn là gì, lão trượng?"
Vị lão nhân kia báºt cưá»i, "Ngươi há»i để là m gì?"
NÓ khẳng khái đáp, "Ãể sau nà y khi có cÆ¡ há»™i tiểu nhi sẽ diệt trừ tên lòng lang dạ sói đó.?"
"Cơ hội như thế nà o?"
"Thoát được nÆ¡i nà y và có bản lãnh thâm háºu.?"
"Hừ, ngươi nói mà không biết nghĩ.?"
"Sao lão trượng lại nói như thế?
Cưá»i gằn lên má»™t tiếng, giá»ng nói cá»§a lão nhân liá»n vang lên khiến cho Vương Thế Kỳ vỡ má»™ng, "Hừ, nếu ngươi thoát được nÆ¡i nà y không lẽ lão phu lại không thoát? HÆ¡n nữa ngươi thì chưa có bản lãnh gì cả, còn lão phu thì đã có, Ä‘ang có. Váºy mà ngươi còn chưa chịu là nói mà không biết nghÄ© ư?"
Vương Thế Kỳ ngượng đến chÃn cả ngưá»i vì lão nhân kia nói không há» sai. NÓ đưa tay mân mê sợi dây rừng vẫn còn Ä‘ang được nó cầm giữ trên tay, rồi nó chợt kêu lên, "Lão trượng! ?"
"Gì thế, tiểu t�"
"Có phải sợi dây nà y dà i đúng trăm trượng không?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân lá»™ vẻ hà i lòng, "Không sai, ngươi đã biết nghÄ© rồi đó. Vì lão phu đã leo xuống hết độ dà i cá»§a dây và vừa kịp tìm được ngách động nà y nên lão phu má»›i thoát chết khi tên kia gỡ dây ra. Và nhỠđó lão phu má»›i bảo là từ miệng vá»±c xuống đến táºn đây là má»™t trăm trượng đúng.?"
Nung nấu má»™t ý nghÄ©, Vương Thế Kỳ chợt há»i, "Æ¡ đây cÅ©ng chết và leo xuống dưới đáy vá»±c cÅ©ng chết, lão trượng có dám liá»u mình xuống đến táºn đáy vá»±c không?"
Thoáng lá»™ vẻ nghi ngá» qua giá»ng nói, lão nhân kỳ bà kia liá»n há»i lại, "Leo xuống đến đáy vá»±c ư? Bằng cách nà o?"
NÓ đáp, "Thì bằng sợi dây nà y chứ bằng gì nữa?"
"Bằng sợi dây chỉ dà i một trăm trượng nà y sao? Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế, tiểu t�"
NÓ thản nhiên giải thÃch, "Thì cứ xuống hết má»™t trăm trượng nà y tiểu nhi và lão trượng lại xuống tiếp má»™t trăm trượng nữa. Không lẽ bằng cách đó hai chúng ta không xuống đến đáy hay sao?"
"Xuống hết má»™t trăm trượng rồi lại xuống tiếp, ngươi tưởng má»i chuyện sẽ dá»… như ngươi nói sao?"
Vương Thế Kỳ ngạc nhiên, "Không dễ thì là khó ư?"
"Không phải khó mà là không thá»±c hiện được Ä‘iá»u đó.?"
lão trượng có đoán được tiểu nhi định thực hiện bằng phương cách nà o mà bảo là không sao thực hiện được?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân kỳ bà lá»™ vẻ kiên quyết, "Hoà n toà n không có má»™t phương cách nà o khả thi cả. Ngược lại, nếu có thì lão phu đã không đến táºn đáy từ lâu rồi.?"
"Kể cả việc có lão trượng bên trên, còn tiểu nhi thì leo xuống theo sợi dây rừng để thám thÃnh cÅ©ng không thá»±c hiện được sao?"
Giá»ng nói kia thoáng biểu hiện sá»± ngạc nhiên, "Ngươi leo xuống "Là tiểu nhi leo xuống.?"
"Lão phu thì ở nơi nà y chỠngươi?"
"Không sai. CÓ lão trượng ở bên trên thì tiểu nhi không sợ việc sợi dây rừng đột nhiên bị rá»i ra. Sau đó, khi tiểu nhi tìm được má»™t chá»— nà o đó có thể dừng chân được, không lẽ lão trượng không có cách nà o để leo xuống chá»— cá»§a tiểu nhi sao?"
"ồ, sao bấy lâu nay lão phu lại không nghĩ đến phương cách nà y kìa?"
Vương Thế Kỳ ung dung đáp lại, "Vì bấy lâu nay lão trượng chỉ có mỗi một mình nên lão trượng đâu có thể nghĩ ra cách nà y. Lúc nà y thì khác hẳn.?"
"ý của ngươi là ... ?"
"Tiểu nhi muốn nói nếu tiểu nhi không tìm được má»™t chá»— dung thân nà o khác chốn dung thân nà y, thì cả tiểu nhi lẫn lão trượng đà nh phải tìm biện pháp để leo lên miệng vá»±c chứ không cần phải báºn tâm đến việc thám thÃnh đáy vá»±c nữa.?"
Vị lão nhân kia có lẽ Ä‘ang sững sá» trước đỠxuất nà y cá»§a Vương Thế Kỳ nên cứ yên lặng, không má»™t lá»i đáp lại dù là tán thà nh hay phản đối.
Sau đó vị lão nhân kia má»›i phát thoại dò há»i, "Ngươi tin ở lão phu đến thế sao? ?"
tiểu nhi dù không muốn tin cũng không được.?"
"Tại sao?"
"Vì đây là dịp may ngà n năm má»™t thuở, là lần duy nhất có đến hai ngươi cùng chung cảnh ngá»™. Nếu lão trượng có ác ý và muốn hãm hại tiểu nhi, tiểu nhi có chết thì âu cÅ©ng là số pháºn cá»§a mình. Nhưng như thế thì lão trượng cÅ©ng đã tá»± hãm hại chÃnh lão trượng. Tiểu nhi nói như thế có đúng không lão trượng?"
"Hừ, chưa chắc đã thế.?"
"Nghĩa là thế nà o?"
"Không có ngươi lão phu cÅ©ng có thể tá»± mình leo xuống táºn đáy vá»±c được kia mà ?"
"ÃÆ°á»£c thì đương nhiên được. Nhưng nếu lão trượng không tìm được lối thoát nà o khác ở phÃa dưới thì lão trượng là m cách nà o để leo lên đây? Ãến lúc đó, tiểu nhi e lão trượng cÅ©ng không sao tìm được má»™t mẩu thịt rắn dù nhỠđể tạm gá»i là lót dạ nữa đấy.?"
"Hừm, xem ra tiểu tỠngươi cũng có chút đỉnh tâm cơ đấy.?"
"Lão trượng quá khen rồi, tiểu nhi chỉ thuáºn nói ra váºy thôi.?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân có má»™t chút ngần ngại, "Nhưng để lão phu xem xét lại sợi dây rừng nà y đã. Trải qua má»™t thá»i gian quá dà i rồi lão phu e nó không còn đủ bá»n chắc như lúc đầu nữa đâu.?"
"Sá»™t soạt sá»™t soạt ,, Qua má»™t chuá»—i âm thanh tưởng đâu dà i đến vô táºn và qua sá»± chuyển động cá»§a đống dây rừng, Vương Thế Kỳ biết rằng lão nhân kỳ bà kia đúng là đang xem xét lại sợi dây.
Sinh mạng cá»§a nó còn hay mất, nó có bị rÆ¡i xuống đáy vá»±c hay không là hoà n toà n phụ thuá»™c và o độ bá»n chắc cá»§a sợi dây rừng nên nó thoáng vui mừng khi nghe vị lão nhân kia lên tiếng phát thoại sau khi đã xem xét sợi dây qua má»™t lượt.
"May quá, sợi dây cÆ¡ hồ vẫn còn y nguyên, vẫn có thể chịu đựng được trá»ng lượng cÆ¡ thể cá»§a ngươi.?"
Nghe xong, Vương Thế Kỳ liá»n hăm hở căn dặn, "ÃÆ°á»£c rồi. Hãy để tiểu nhi leo xuống. Há»… tiểu nhi tìm được má»™t chá»— nà o tốt hÆ¡n chá»— nà y, tiểu nhi sẽ giáºt và o sợi dây và i lượt để là m hiệu cho lão trượng.
Lão trượng nghĩ xem có được không?"
Vị lão nhân kỳ bà cÅ©ng hăm hở không kém, "ÃÆ°á»£c chứ sao lại không? Phần ngươi, ngươi cÅ©ng phải cẩn trá»ng đó. Lần nà y, nếu sợi dây đột nhiên rÆ¡i xuống trước khi ngươi tìm được má»™t chá»— nà o đó thì không phải là do lão phu hãm hại ngươi đâu, ngươi nên minh bạch Ä‘iá»u nà y đấy.?"
Vương Thế Kỳ mạnh miệng đáp ngay,
Tiểu nhi biết rồi. Lão trượng đã từng bị kẻ tiểu nhân hãm hại, không lẽ lão trượng lại có những hà nh vi như kẻ tiểu nhân đó sao? Nếu tiểu nhi bị rÆ¡i xuống do sợi dây không đủ bá»n chặt thì tiểu nhi chỉ biết tá»± trách mình vắn số mà thôi.?"
"Hay lắm, còn bé như ngươi mà có được đảm lược nà y xem ra lão phu cÅ©ng phải khâm phục ngươi. Ãây, đầu dây đây. Ngươi xem xem, lão phu cá»™t như thế nà y đã đủ chặt chưa?"
NÓ đưa tay sá» và o chá»— đó, vốn là má»™t má»m đá mà phần gốc như được chôn chặt và o ná»n động và khi đã tin tưởng và o sá»± vững chắc cá»§a đầu dây nó liá»n bảo, "ÃÆ°á»£c rồi, lão trượng hãy ném sợi dây xuống vá»±c Ä‘i.?"
Chá» khi tiếng xao động không còn, Vương Thế Kỳ vì không nhìn thấy được gì bèn đưa tay lần theo sợi dây để tiến vá» phÃa trước từng chút má»™t. Qua đó nó má»›i biết ngách động mà nó và vị lão nhân kia Ä‘ang lưu ngụ không những đã cao hÆ¡n đầu nó nhiá»u mà còn có chiá»u sâu khá tốt là hai trượng.
NÓ tá»± lên tiếng nói thà nh lá»i, "Trừ phi ta tìm được má»™t chá»— tốt hÆ¡n chá»— nà y, bằng không cứ lưu ngụ ở đây chỠđến lúc tá» thần đến rước Ä‘i thì hÆ¡n.?"
Giá»ng nói cá»§a lão nhân liá»n vang lên và trách nó, "Chưa chi ngươi đã nản lòng rồi. Không phải ngươi vừa nói là chúng ta còn phải tìm biện pháp để leo lên bên trên hay sao?"
NÓ cưá»i bẽn lẽn và không biết là lão nhân kia có nhìn thấy hay không. NÓ lên tiếng qua hÆ¡i thở dồn dáºp cá»§a má»™t tâm trạng bồi hồi không thể giấu được, "Là tiểu nhi chỉ nói váºy thôi. Lão trượng hãy lưu tâm, tiểu nhi sắp sá»a leo xuống đây.?"
"Ừm, đi đi. Lão phu cũng nhìn thấy rồi.?"
Hai tay bám và o sợi dây, lúc nà y đã không dà i xuống đáy vực.
Vương Thế Kỳ dùng hai chân đạp và o vách đá và từ từ leo xuống.
Những luồng gió từ phÃa dưới thổi thốc ngược lên bên trên cá»™ng vá»›i sá»± chuyển động cá»§a nó khi di chuyển dần dần xuống khiến cho nó và cả sợi dây nữa không ngá»›t Ä‘ung đưa.
NÓ thoáng lo ngại, "Nếu sợi dây cứ Ä‘ung đưa mãi thế nà y thì chá»— tiếp giáp giữa sợi dây và ná»n vách động không chóng thì chà y cÅ©ng bị sá»± CỌ sát là m cho đứt ra thôi. Phen nà y ta nguy mất.?"
Vì lo ngại Ä‘iá»u nà y thế nà o cÅ©ng xảy ra nên Vương Thế Kỳ không những phải lo leo xuống mà còn dùng hai chân để cố kìm hãm đà đung đưa cá»§a sợi dây.
Thoạt đầu, Ä‘iá»u nà y có vẻ khó thá»±c hiện vì cỠđộng cá»§a nó thiếu hẳn sá»± nhịp nhà ng nên sợi dây cà ng lúc cà ng Ä‘ong đưa mạnh hÆ¡n.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau nó cảm thấy yên tâm phần nà o khi nó đã biết ước lượng theo sức gió thổi và kìm hãm được đà đung đưa của sợi dây.
Gió thổi mạnh thì nó leo xuống cháºm và nhẹ nhà ng ngược lại, khi biết gió thổi yếu Ä‘i thì nó leo xuống thoăn thoắt.
ÃÆ°á»£c má»™t lúc, Vương Thế Kỳ chợt cảm nháºn là vách đá có địa hình Ä‘ang thay đổi dần.
ở Ä‘oạn trên thì vách đá gần như là phẳng lì, khó tìm được má»™t chá»— nà o để đặt chân nên rất Ãt hi vá»ng tìm được má»™t chá»— trú thân tốt như ngách động bên trên. Còn lúc nà y do địa hình thay đổi nên hai chân cá»§a Vương Thế Kỳ khi thì đạp và o vách đá nhô ra, lúc thì đạp và o những chá»— hõm. Ãôi khi những chá»— hõm đó vì quá sâu nên chân cá»§a nó đạp không tá»›i.
NÓ đã thá» trụ chân và o má»™t má»m đá và dùng má»™t tay để sá» soạng khắp nÆ¡i.
Dưới xúc giác cá»§a bà n tay, những chá»— đá nhô ra mà tay cá»§a nó chạm và o thưá»ng khi có hình thù nhá»n và dà i như những cái răng nanh cá»§a các loại dã thú. NÓ phân vân nghÄ© thầm, "Phong nha huyệt động? Dá»±a theo địa hình nà y không lẽ bắt đầu từ chá»— nà y, đây má»›i được gá»i là Phong Nha huyệt động, còn ở bên trên thì không phải?"
Phấn chấn hẳn lên, Vương Thế Kỳ liá»n gấp rút vừa leo xuống vừa tìm má»™t chá»— khả dÄ© có thể trú thân.
Leo xuống được má»™t lúc nữa trên những địa hình vẫn lổn nhổn những đá nhá»n như những chiếc răng, má»™t chân cá»§a Vương Thế Kỳ chợt ngáºp và o má»™t lá»›p bùn nhão nhoẹt khi nó Ä‘ang đưa chân quá» quạng để tìm má»™t vị trà để đặt chân.
Quá đỗi kinh ngạc nó rụt chân đó lên và bắt đầu dò tìm một phương vị khác.
Sau và i lần như váºy và sau khi nó biết rằng xung quanh nó phần vách đá cứng đã không còn nữa, thay và o đó là má»™t lá»›p bùn phá»§ kÃn khắp nÆ¡i nó liá»n hiểu ngay cá»› sá»±, "Ãã đến đáy vá»±c rồi ư? Ãáy vá»±c được phá»§ má»™t lá»›p bùn như thế nà y, chẳng trách khi lão trượng kia thá» ném đá xuống để thăm dò đã không nghe được tiếng động phản hồi lên bên trên.?"
Mừng rỡ trước kết quả nà y, nó chưa leo xuống hết má»™t lần chiá»u dà i cá»§a sợi dây đã đến được đáy vá»±c, Vương Thế Kỳ bèn ngồi lên chốc má»™t má»m đá và vung qua vung lại sợi dây và i lượt để là m hiệu Cho lão trượng ở bên trên.
"Phịch.?"
Chỉ khi toà n bá»™ sợi dây rừng được lão nhân kia ném xuống ở ngay trước mặt nó thì nó má»›i kịp nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u rất quan trá»ng. ÃÓ là , tuy nó đã đến được đáy vá»±c nhưng nó còn chưa biết chắc là liệu có con đưá»ng nà o khác để thoát Ä‘i hay không?
Nếu như không có và vì ở đây không có má»™t chá»— dung thân tốt như bên trên thì má»™t lúc nữa thôi, khi lão nhân kia đã leo xuống, nó và lão nhân kia sẽ phải đối đầu vá»›i má»™t thá»±c tế phÅ© phà ng. Cả hai đà nh phải chịu chết ở đây. Leo lên không đủ lá»±c, leo xuống thì không có đưá»ng.
CÓ nghÄ© ra thì cÅ©ng đã muá»™n rồi. Vương Thế Kỳ ngay lúc đó Ä‘ang ngồi yên như bị hóa đá. NÓ chuẩn bị đón chá» sá»± phát tác cá»§a lão nhân kia khi lão nhân nháºn ra tình thế dở khóc dở cưá»i nà y. Và có lẽ ở và o tình thế đó, lão nhân kia đương nhiên là sẽ quáºt cho nó má»™t chưởng chết tươi. Hoặc giả, vì lo toan cho sinh mệnh lão nhân kia sẽ xẻo ở nó từng miếng thịt để ăn lót dạ cho qua những ngà y cuối cùng chá» cái chết sẽ đến.
Cà ng nghĩ cà ng sợ, và cà ng sợ nó cà ng ngồi yên không dám cỠđộng.
Kể cả khi lão nhân kia tá»± mình đã leo xuống đến táºn đây và báºt cưá»i lên vang dá»™i nó cÅ©ng không sao hiểu được là điá»u gì Ä‘ang xảy ra nữa.
"Ha ha ha... ?"