  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-03-2008, 12:47 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Hiệp Sĩ Sainte Hermine - Alexandre Dumas
			 
			 
			
		
		
		
			
			Hiệp Sĩ Sainte Hermine  
 
Tác giả: Alexandre Dumas  
 
Dịch giả: Phạm BÃch Liá»…u - VÅ© Thu Hà 
 
Giới thiệu 
 
 
	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:29 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-03-2008, 12:47 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 1 
 
Khoản nợ của Joséphine 
  
 
  
 
- Thế là chúng ta đã ở trong Ä‘iện Tuileries - Tổng tài thứ nhất Bonaparte nói vá»›i thư ký Boumerine khi há» Ä‘i vào cung Ä‘iện nÆ¡i vua Louis XVI từng dừng chân lần cuối trên chặng đưá»ng giữa Versailles và giá treo cổ - phải cố mà trụ lại đây. 
Những lá»i định mệnh ấy được thốt ra vào khoảng bốn giá» chiá»u ngày 30 Pluviose năm thứ VIII theo lịch Cách mạng cÅ© (tức 19 tháng Giêng năm 1800). 
Như chúng ta còn nhá»›, đúng ngày này má»™t năm sau là ngày ra Ä‘á»i tiếp phần "Quân Trắng và Quân Xanh" cá»§a tôi, câu chuyện kết thúc bằng cuá»™c chạy trốn cá»§a tướng Pichegru de Sinnamary và cuốn tiểu thuyết " Äồng đảng Jéhu†có kết thúc là cuá»™c hành quyết Ribier, Jahias, Valensolles và Sainte-Hermine. 
Trong tác phẩm, khi Bonaparte vẫn còn là tướng quân, chúng ta đã tạm chia tay nhân váºt này vào lúc ông ta đặt chân vỠđất Pháp sau cuá»™c viá»…n chinh Ai Cáºp. Từ ngày 24 Vendémiaire năm thứ VII (tức 16 tháng Mưá»i năm 1799) đến lúc này, nhân váºt ấy đã làm nên không Ãt chuyện. 
Trước tiên phải kể đến cuá»™c đảo chÃnh ngày 18 Boumaire, lúc đầu sá»± kiện này bị chỉ trÃch nhiá»u nhưng cho đến giá», đây lại là sá»± kiện đáng lưu lại háºu thế. Kế đến là chuyến vượt dãy Alpes như Annibal và vua Charlemagne, rồi nhá» Desaix và Kellermann giúp, Bonaparte đã chiếm lại được chiến tráºn Marengo mà ông đã để mất. Sau đó, ông ký hiệp ước hoà bình Lunéville (Hiệp ước Lunéville thừa nháºn nước Pháp sở hữu Bỉ, tả ngạn sông Rhin và bảo há»™ cho ná»n độc láºp các rước cá»™ng hoà Batave, Helvétique, Cisalpine và Ligurienne). Cuối cùng là láºp lại cách gá»i phu nhân. Trước chế độ Cá»™ng hoà, phụ nữ quý tá»™c được gá»i là phu nhân. Trong thá»i kỳ cách mạng đổi cách gá»i là nữ công dân. Napoléon khôi phục cách gá»i phu nhân như trước vào hôm ông cho David đặt tượng Brutus tại Ä‘iện Tuileries. Bây giá» những ngưá»i cứng đầu tuy còn gá»i đàn ông là nam công dân, song chỉ còn kẻ thô lá»— và vô giáo dục má»›i gá»i phụ nữ là nữ công dân. Lẽ dÄ© nhiên, chỉ những ai xứng đáng má»›i được đặt chân vào Ä‘iện Tuileries. 
GiỠđây, chúng ta đang ở ngày 30 tháng Pluviôse năm thứ IX (tức ngày 19 tháng Giêng năm 1801) trong cung điện của nhà Tổng tài thứ nhất Bonaparte - Cung điện Tuileries. 
Từ căn phòng chứng kiến quá nhiá»u sá»± kiện này, tôi sẽ dùng hết khả năng để chuyển tá»›i những ai đã sống ở hai phần ba thế ká»· này chân dung má»™t con ngưá»i huyá»n thoại, má»™t ngưá»i không chỉ mải lo tÃnh cho sá»± thay đổi cá»§a nước Pháp mà còn lo tÃnh đến sá»± quay đảo cá»§a thế giá»›i. Äó là căn phòng rá»™ng màu trắng Ä‘an xen những đưá»ng kẻ vàng, trong phòng kê hai chiếc bàn. 
  
Má»™t chiếc rất đẹp dành cho ngài Tổng tài thứ nhất. Ông Ä‘ang ngồi ở đó, quay lưng vá» phÃa lò sưởi, cá»a sổ phÃa bên phải. Äứng cạnh ông, cùng phÃa bên phải là Duroc, ngưá»i cá»™ng sá»± tin cẩn trên chiến trưá»ng suốt bốn năm qua cá»§a ông. Từ phòng này ngưá»i ta cÅ©ng có thể Ä‘i thẳng đến phòng cá»§a Landoire, ngưá»i phục vụ khiến ngài Tổng tài rất ưng ý, và các phòng lá»›n khác nhìn ra sân. 
Vị Tổng tài thứ nhất ấy Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế bành bá»c đệm hình sư tá», tay xoay qua xoay lại con dao nhÃp mãi không thôi. Trước mặt ông là má»™t giá sách khổng lồ xếp không biết cÆ¡ man nào là bản đồ. Chệch vá» phÃa bên phải má»™t chút, cạnh giá sách là cánh cá»a thứ hai cá»§a căn phòng. Qua cánh cá»a ấy là má»™t phòng ngá»§ sang trá»ng, kế đến là má»™t phòng khách. Trên trần nhà, hoạ sÄ© Le Brun đã vẽ hình Louis XIV trong trang phục vô cùng lá»™ng lẫy. Má»™t tay hoạ sÄ© khác, chắc chắn kém tài hÆ¡n ngưá»i đầu tiên, nhưng lại tá» ra thương tình trang trà cho bá»™ trang phục cá»§a nhà vua hình ảnh lá cá» ba màu khiến Bonaparte càng có lý khi nói vá»›i những ngưá»i đến thăm: "Äám ngưá»i phe Quốc ước này tháºt ngốc?" Äối diện vá»›i lối giao nhau duy nhất Ä‘ang chiếu sáng cả căn phòng là má»™t phòng thay đồ. Nó chẳng khác gì má»™t phòng nguyện cá»§a Marie de Médicis. Căn phòng này có má»™t cầu thang dẫn đến phòng ngá»§ cá»§a quý bà Bonaparte dưới tầng trệt. 
Giống như hoàng háºu Marie-Antoinette, vợ vua Louis XVI, Joséphine cÅ©ng ghét những căn phòng quá rá»™ng. ChÃnh vì váºy bà đã chá»n cho mình má»™t căn phòng nhỠở Ä‘iện Tuileries giống như hoàng háºu Marie-Antoinette đã làm khi ở Versailles. 
Hầu như má»i ngày hoặc Ãt ra cÅ©ng ở thá»i Ä‘iểm đó, ngài Tổng tài Ä‘á»u Ä‘i từ phòng thay đồ sang phòng làm việc cá»§a mình vào má»—i buổi sáng. Tôi nói hầu như bởi lẽ chỉ ở Ä‘iện Tuileries, Bonaparte má»›i có má»™t phòng tách riêng phòng cá»§a phu nhân Joséphine, má»™t nÆ¡i ông có thể nghỉ lại má»—i khi xong việc quá muá»™n hoặc có vài cuá»™c tranh cãi vá»›i bà. Những cuá»™c tranh cãi tuy chưa liên tục nhưng xuất hiện ngày càng nhiá»u. 
Chiếc bàn thứ hai, khiêm tốn hÆ¡n, được đạt gần cá»a sổ. Viên thư ký làm việc ở đó vá»›i đống giấy tá» lá»™n xá»™n chất cao như cây dẻ. 
Anh ta quay ngưá»i vá» phÃa ngài Tổng tài cố gắng nghiêng đầu tránh cái nhìn đối diện. Duroc rất hiếm khi có mặt trong phòng, má»—i lần như váºy, viên thư ký chỉ đóng vai trò khán giả. 
Viên thư ký ấy là Boumerine. 
Các hoạ sÄ© và nhà Ä‘iêu khắc đã sá» dụng hết tài năng để khắc hoạ những đưá»ng nét cá»§a Bonaparte và sau này là Hoàng đế Napoléon. Nhưng những con ngưá»i ấy phải thừa nháºn trong các bức tượng hay tranh, kiểu khuôn mặt cá»§a con ngưá»i phi thưá»ng ấy, dù ở cương vị Tổng tài hay hoàng đế, há» không thể tạo được hình ảnh giống ông hoàn toàn. 
Khi ông là Tổng tài, ngưá»i ta có thể vẽ hay tạc cái sá» nhô cao, vầng trán đẹp, mái tóc rá»§ xuống thái dương chấm cả xuống vai, khuôn mặt ngăm Ä‘en, gầy và dài. 
Khi ông là hoàng đế, ngưá»i ta có thể tái hiện cái đầu giống như má»™t tấm má» Ä‘ay cổ xưa, phá»§ lên hai gò má nước da tái xanh dá»± báo sá»± chết yểu, mái tóc màu Ä‘en như gá»— mun càng khiến hai bên má thêm tái. Song, không cây chổi vẽ hay dao tạc nào có thể thổi vào đôi mắt ông ngá»n lá»a rá»±c cháy hay sá»± u ám khi ông chám chú nhìn vào má»™t chốn nào đó. Không ai thể hiện được cái nhìn chuyển sang sá»± đồng thuáºn nhanh như chá»›p, không cÆ¡n giáºn dữ nào khá»§ng khiếp hÆ¡n hoặc không cái nhìn nào sánh bằng sá»± đằm thắm dịu dàng. 
Ngưá»i ta nói rằng ông có dung mạo đặc biệt cho má»—i chuá»—i suy nghÄ© nối tiếp nhau trong tâm hồn mình. Thân hình ông thấp bé chỉ cao gần năm bá»™ ba tuy nhiên, Kléber cao hÆ¡n ông hẳn má»™t cái đầu đã từng đặt tay lên vai ông mà nói: "Thưa tướng quân, ngài vÄ© đại bằng cả thế giá»›iâ€. 
Quả thực, ông hơn hẳn Kléber một cái đầu. 
Bonaparte có đôi tay rất đẹp, ông tự hào vỠchúng và chăm chuốt chúng như phụ nữ vẫn làm. Ông có thói quen ngắm nhìn chúng nên chỉ đeo găng tay trái, để tay phải trần với cớ còn bắt tay quan khách nhưng thực ra là để ngắm và vuốt ve móng tay bằng chiếc khăn lụa. 
Ông Turenne, ngưá»i chăm lo việc trang phục cho hoàng đế, vì thế mà chỉ cho may găng tay trái. Riêng việc này cÅ©ng tiết kiệm được sáu ngàn phăng má»™t năm. 
Nghỉ ngÆ¡i vá»›i Bonaparte là Ä‘iá»u không chịu nổi. Ông sẵn sàng Ä‘i Ä‘i lại lại ngay cả trong phòng mình. Ông Ä‘i chúi ngưá»i ra phÃa trước như thể sức nặng từ các suy nghÄ© khiến ông phải trÄ©u đầu xuống còn đôi tay chắp phÃa sau lưng. 
Khi Ä‘ang suy nghÄ© khi để tuá»™t mất ý nào đó, ông thưá»ng rung rung vai phải, răng nghiến chặt. Äây cÅ©ng là má»™t thói quen thưá»ng thấy nhưng đôi khi có kẻ lại nói quá lên và cho rằng Bonaparte mắc chứng động kinh. 
Bonaparte thÃch ngâm mình trong bồn tắm. Ông có thể ở đó vài giỠđể Ä‘á»c báo hay xem xét vài giấy tỠông đã ký. Má»™t khi đã vào phòng tắm, ông thả mình dưới vòi nước ấm mặc cho nước tràn ra khắp Bonaparte cÅ©ng thÃch ngá»§. Nhiá»u lần, viên thư ký đến đánh thức ông dáºy lúc bảy giá» sáng, ông còn phàn nàn: “Hãy để tôi ngá»§ thêm lát nữa? Hãy vào đánh thức tôi muá»™n nhất khi có thể, nếu có tin vui thì đừng đánh thức tôi, nhưng nếu tin xấu thì phải gá»i tôi dáºy ngay vì khi đó, không thể để mất má»™t phút nào cảâ€. 
Ngay khi Bonaparte thức dáºy, ngưá»i phục vụ Constant lo cạo râu và chải tóc cho ông. Trong lúc được cạo râu, Bonaparte cho ngưá»i Ä‘á»c báo. Ông luôn bắt đầu bằng tá» Le Moniteur, ngoài ra, ông cÅ©ng chú ý đến má»™t số tá» báo cá»§a Anh hoặc cá»§a Äức. Nếu Boumerine Ä‘á»c má»™t trong số chục tá» báo trong nước phát hành thá»i đó là y rằng ông gạt Ä‘i: "Thôi thôi, há» chỉ nói những gì tôi muốn để há» nói thôi". 
Vệ sinh buổi sáng xong, ông cùng Boumerine vào phòng làm việc ở đó, luôn dể sẵn thư từ phải Ä‘á»c trong ngày, những bản báo cáo phải ký. Ông Ä‘á»c thư, hướng dẫn trả lá»i và ký các văn bản. 
Äúng mưá»i giá», cá»a mở và ngưá»i phục vụ nói: "Má»i tướng quân dùng bữa?" 
Bữa trưa rất đơn giản, chỉ có ba món và đồ tráng miệng. Hầu như luôn có món thịt gà trá»™n dầu và hành, giống như bữa lần đầu ông ăn hôm đánh tráºn Marengo và cÅ©ng kể từ đó, ngưá»i ta gá»i món này là món gà Marengo. 
Bonaparte uống Ãt rượu vang, chỉ loại vang Bordeaux và Bourgogne. Sau bữa trưa hay bữa tối, ông uống thêm má»™t tách cà phê. Nếu ông làm việc khuya hÆ¡n thưá»ng lệ, ngưá»i ta mang thêm cho ông má»™t cốc sô cô la. 
Ngay từ sá»›m, ông đã hút má»™t Ä‘iếu thuốc nhưng cả ngày ông chỉ hút ba hoặc bốn Ä‘iếu, hiếm khi hút cùng lúc. Thuốc lá cá»§a ông được đặt trong má»™t chiếc há»™p rất sang trá»ng bằng vàng hay san hô. 
Hôm ấy, như thưá»ng lệ, Boumerine vào phòng làm việc từ sáu rưỡi, phân loại thư từ. Ông đặt thư quan trá»ng xuống dưới cho Bonaparte Ä‘á»c sau và sẽ nhá»› lâu hÆ¡n. 
Äồng hồ Ä‘iểm bảy tiếng là khi phải Ä‘i đánh thức tướng quân dáºy. Nhưng Boumerine rất ngạc nhiên khi thấy phu nhân Bonaparte ngá»§ má»™t mình và Ä‘ang khóc. CÅ©ng không cần nói thêm là Boumerine có má»™t chìa khoá phòng ngá»§ cá»§a Bonaparte. Anh ta có thể ra vào đó bất cứ lúc nào. 
Khi thấy Joséphine Ä‘ang khóc má»™t mình, anh ta định lui ra nhưng phu nhân vốn quý mến và tin tưởng Boumerine đã gá»i anh ta lại ngồi gần giưá»ng. 
Boumerine lại gần, trong lòng rất lo lắng. 
- Thưa phu nhân, đã có chuyện gì xảy ra với ngài Tổng tài ư? 
- Không, Boumerine, không phải thế - Joséphine đáp - Chuyện xảy ra với tôi... 
- Sao cơ thưa phu nhân? 
- Ôi, Boumerine thân mến? Tôi tháºt bất hạnh? 
Boumerine báºt cưá»i nói: 
- Thế thì tôi đã đoán được chuyện gì rồi. 
- Những ngưá»i cung ứng... - Joséphine ấp úng. 
- Không chịu mang hàng đến cho phu nhân chứ gì? 
- Ôi! Nếu chỉ có váºy thì đã tốt! 
- HỠđòi được trả tiá»n chứ gì? - Boumerine vừa nói vừa cưá»i. 
- HỠcòn doạ truy tôi đến cùng! ThỠnghĩ xem tôi sẽ khó xỠngần nào khi một thư đòi nợ rơi vào tay Bonaparte hả Boumerine thân mến! 
- Phu nhân nghĩ hỠdám ư? 
- Tôi chắc chắn. 
Không thể! 
- Äây này - Và Joséphine lấy từ dưới gối ra má»™t tá» giấy in hình biểu tượng cá»§a chế độ Cá»™ng hoà, trong giấy yêu cầu ngài Tổng tài thứ nhất phải trả cho phu nhân Bonaparte má»™t khoản bốn mươi ngàn phăng. Tháºt may là tá» giấy này rÆ¡i vào tay ngưá»i vợ chứ không phải chồng. Giấy đòi nợ có ký tên phu nhân Giraud. 
- Chà chà - Boumerine nói - Chuyện nghiêm trá»ng đây! Phu nhân đã mua đồ cho cả nhà từ ngưá»i phụ nữ này sao? 
- Không, Boumerine thân mến, khoản này chỉ cho mình tôi. 
- Mình phu nhân? 
- Phải. 
- Nhưng mươi năm qua, chẳng lẽ phu nhân chưa thanh toán sao? 
- Tôi đã thanh toán rồi. Tôi đã trả hết nợ vào ngày 1 tháng Giêng năm ngoái. Tất cả là ba trăm ngàn phăng. Chuyện này khiến Bonaparte nổi giáºn đùng đùng. NghÄ© lại tôi vẫn chưa hết sợ. 
- Và phu nhân tiêu hết bốn mươi ngàn phăng từ ngày một tháng Giêng năm ngoái đến nay chỉ để mua găng tay? 
- Chắc thế, vì hỠđòi tôi ngần ấy mà. 
- Váºy phu nhân muốn tôi làm gì bây giá»? 
- Tôi muốn, nếu sáng nay Bonaparte vui vẻ, phiá»n ông nói giúp vá»›i chồng tôi má»™t tiếng vá» chuyện này. 
- Nhưng trước hết tôi muốn biết sao tướng quân không ở cạnh phu nhân? Hay trong nhà lại có chuyện? - Boumerine há»i. 
- Không há». Tối qua, tướng quân rất vui vẻ Ä‘i cùng Duroc, như tướng quân nói, là thá» tinh thần cá»§a ngưá»i Paris. Chắc tối qua vá» muốn không muốn làm tôi thức giấc nên tướng quân đã ngá»§ trong phòng thay đồ. 
- Thế nếu tướng quân vui vẻ, khi nói vá» khoản nợ cá»§a phu nhân, nếu tướng quân há»i bao nhiêu, tôi biết trả lá»i thế nào? 
- Ôi Boumerine! - Joséphine vùi đầu vào gối. 
- Chắc một con số đáng sợ phải không? 
- Khủng khiếp lắm. 
- Thế là bao nhiêu? 
- Tôi không dám nói cho ông biết. 
- Ba trăm nghìn phăng? 
Joséphine thở dài. 
- Sáu trăm nghìn...? 
Joséphine lại thở dài, lần này còn não nỠhơn lần trước. 
- Phải thừa nháºn là phu nhân làm tôi sợ đấy - Boumerine nói. 
- Tôi đã thức suốt đêm tÃnh toán cùng phu nhân Hulot, ngưá»i bạn cá»§a tôi, chị ấy giá»i tÃnh hÆ¡n tôi, ông biết đấy, tôi chẳng hiểu gì cả. 
- Váºy phu nhân nợ bao nhiêu? 
- Hơn một triệu hai trăm nghìn phăng. 
Boumerine phải lùi lại một bước. 
- Phu nhân nói đúng - Anh ta nói và lần này không cưá»i nữa - Ngài Tổng tài sẽ rất giáºn dữ. 
- Chúng ta sẽ chỉ nói vá»›i tướng quân má»™t ná»a thôi. 
- Cách đó không hay đâu! - Boumerine lắc đầu - Trong lúc này tôi khuyên phu nhân nên thú thực là hơn. 
- Không đâu Boumerine, không bao giá»! 
- Nhưng phu nhân sẽ xoay sở như thế nào với sáu trăm nghìn còn lại? 
- Trước tiên tôi sẽ không nợ nữa, như thế đã là quá khổ sở rồi. 
- Nhưng sáu trăm nghìn? - Boumerine nhắc lại. 
- Tôi sẽ tiết kiệm để trả dần. 
- Phu nhân nhầm rồi, nếu ngài Tổng tài không quan tâm đến chuyện sáu trăm nghìn thì chuyện sáu trăm nghìn hay má»™t triệu hai cÅ©ng như nhau. Ngược lại, nếu phu nhân giấu giếm, tướng quân sẽ càng giáºn hÆ¡n. Ngài sẽ chi khoản má»™t triệu hai trăm nghìn phăng rồi phu nhân sẽ mất ngài mãi mãi. 
- Không, không - Joséphine kêu lên - Äừng nài thêm nữa Boumerine. Tôi biết tÃnh tướng quân. Tướng quân sẽ giáºn Ä‘iên cuồng mà tôi thì không bao giá» trút được cÆ¡n thịnh ná»™ ấy nữa. 
Äúng lúc đó, tiếng chuông từ phòng Bonaparte vang lên gá»i ngưá»i phục vụ nhưng thá»±c ra là muốn há»i xem Boumerine ở đâu. 
- Tướng quân đấy - Joséphine nói - Tướng quân đã ở phòng làm việc rồi. Hãy đến đó và nếu tướng quân vui vẻ, ông biết rồi đấy. 
- Má»™t triệu hai trăm ngàn phăng đúng không? - Boumerine há»i. 
- Không, sáu trăm nghìn, không hơn một xu! 
- Phu nhân chắc chứ? 
- Tôi xin ông đấy. 
- Äồng ý. 
Boumerine lao vá» phÃa cầu thang nhá» dẫn đến phòng làm việc cá»§a ngài Tổng tài thứ nhất.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Memory; 16-09-2008 at 11:19 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-03-2008, 12:48 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
Thành Hambourg tự do đã trả khoản nợ của Joséphine ra sao? 
 
 
  
 
Khi Boumerine bước vào phòng làm việc, anh ta thấy Bonaparte đã ngồi bên bàn làm việc Ä‘á»c thư từ do mình săp xếp. 
Hôm nay, ông mặc quân phục cấp tướng cá»§a ná»n Cá»™ng hoà. Äó là chiếc áo màu xanh không cầu vai chỉ có cành nguyệt quế vàng, chiếc quần da hoẵng, áo gilê đỠvạt lá»›n và đôi á»§ng cao. 
Vừa nghe tiếng bước chân thư ký cá»§a mình lại gần, Bonaparte khẽ quay ngưá»i lại. 
- Chào Boumerine, tôi nhấn chuông gá»i Landoire để cho má»i anh. 
- Tôi đã xuống phòng phu nhân, tôi tưởng tướng quân ở đó. 
- Không, tối qua tôi ngủ trong căn phòng ngủ lớn. 
- Ãi chà? - Boumerine thốt lên - Trên giưá»ng nhà Bourbon? 
- Xin thá» là đúng như váºy. 
- Ngài ngủ ở đó thế nào? 
- Tệ lắm. Bằng chứng là tôi đã dáºy sá»›m không cần anh phải gá»i. Má»i thứ ở đó Ä‘á»u quá má»m mại đối vá»›i tôi. 
- Ngài đã Ä‘á»c ba lá thư tôi xếp riêng ra chưa, thưa tướng quân? 
- Rồi, bà goá cá»§a má»™t phó tham mưu bị chết trong tráºn Marengo nhá» tôi làm cha đỡ đầu cho con trai bà ta. 
- Tôi phải trả lá»i sao đây? 
- Rằng tôi đồng ý. Dura sẽ thay tôi Ä‘i, đứa trẻ sẽ mang tên Napoléon ngưá»i mẹ sẽ có má»™t khoản 500 phăng có chuyển hồi cho con trai. Anh trả lá»i theo ý đó. 
- Còn má»™t ngưá»i tin vào váºn may cá»§a ngài, xin ngài ba con số để chÆ¡i lô tô. 
- Bà này chắc bị Ä‘iên, nhưng vì bà ta đã tin vào ngôi sao chiếu mệnh cá»§a tôi nên dù không bao giá» trúng, bà ta cÅ©ng tin rằng sẽ trúng. Anh hãy trả lá»i rằng ngưá»i ta chỉ trúng số khi ngưá»i ta không chÆ¡i. Bằng chứng là bà ta sẽ không bao giá» trúng khi mua vé. Ngày nào bà ta không mua bà ta sẽ trúng ba trăm phăng. 
- Váºy là tôi phải gá»i cho bà ấy ba trăm phăng? 
- Äúng váºy. 
- Còn lá thư cuối, thưa tướng quân? 
- Tôi vừa bắt đầu Ä‘á»c thì anh vào. 
- Xin tướng quân tiếp tục, nó sẽ làm ngài thÃch thú đấy ạ. 
- Anh Ä‘á»c nó cho tôi, chữ viết run quá khiến tôi phát mệt. 
Boumerine vừa cầm lá thư vừa cưá»i. 
- Tôi biết Ä‘iá»u gì khiến anh cưá»i rồi - Bonaparte nói. 
- Tôi không chắc vá» Ä‘iá»u đó đâu thưa tướng quân - Boumerine đáp. 
- Anh tá»± nhá»§ rằng khi ngưá»i ta Ä‘á»c chữ cá»§a tôi, ngưá»i ta có thể phải Ä‘á»c từng nét ngay cả quan toà và những nhà biện lý chứ gì? 
- Thú thực ngài nói rất đúng. 
Boumerine bắt đầu Ä‘á»c: 
Jersey, ngày 26 tháng Giêng năm 1801 
Thưa tướng quân, tôi thiệt nghÄ© sau chuyến công du lá»›n trở vá» cá»§a tướng quân, ngưá»i ta sẽ ý tứ không làm báºn lòng ngài thêm để nhắc tên tôi trong tâm trà ngài. Chỉ có Ä‘iá»u, có lẽ ngài sẽ ngạc nhiên vì má»™t chuyện cá»n con mà tôi hân hạnh được viết cho ngài sau đây. 
Thưa tướng quân, ngài sẽ nhá»› lại khi cha ngài Ä‘i đón các quý anh trai cá»§a ngài ở trưá»ng Autun hồi gặp ngài ở Brienne, ngày ấy, ông cụ không có tiá»n. Ông dã há»i vay tôi 25 đồng louis, tôi đã rất vui vẻ cho ông vay, khi trở vỠông đã không có dịp trả lại tôi. Lúc tôi rá»i Ajacco, bà cụ mẹ ngài đã xoay sở để đưa cho tôi chút Ãt nhưng tôi không nháºn và nói rằng nếu ở địa vị tôi, bà cÅ©ng sẽ làm thế. Tôi trao lại ông Souires tá» ghi nợ và nhỠông giữ há»™. Tôi thá» là lúc thuáºn tiện, ông ấy cÅ©ng sẽ không tìm lại nó vì cuá»™c cách mạng nổ ra. 
Có lẽ ngài sẽ lấy làm lạ khi chỉ vì má»™t khoản Ãt á»i ấy mà tôi lại khiến ngài báºn tâm; nhưng hoàn cảnh cá»§a tôi bây giá» tháºt éo le, và cái khoản nhá» nhoi kia giỠđây lại là kếch xù vá»›i tôi. Tôi bị lưu đầy trục xuất khá»i quê hương, phải trốn trong hòn đảo nÆ¡i cái gì cÅ©ng đắt đỠđến ná»—i phải giàu có má»›i sống được ở đây. Váºy mong ngài hãy đặc ân cho phép tôi lấy khoản tiá»n má»n mà ngày xưa tôi lại coi không là to tát lắm. 
Bonaparte gáºt gáºt đầu, Boumerine cÅ©ng nhìn thấy cÆ¡ chỉ đó 
- Ngài còn nhá»› ngưá»i đàn ông này không, thưa tướng quân? - Viên thư ký há»i. 
- Rất rõ - Bonaparte nói - như thể chuyện má»›i xảy ra hôm qua. Khoản tiá»n đó được đưa đến ngay cho tôi tại Brienne, chắc ông ta là Durosel. 
Boumerine đưa mắt liếc nhìn chữ ký. 
- Äúng váºy - Anh ta nói - Nhưng há» cá»§a ông ta có thể giúp ta dá»… tìm hÆ¡n. 
- Ông ta tên là gì thế? 
- Durosel Beaumanoir 
- Phải há»i xem liệu há» Beaumanoir ấy có phải vùng Bretagne không. 
- Tôi tiếp tục chứ? 
- Tất nhiên. 
Boumerine Ä‘á»c tiếp: 
“Thưa tướng quân, ngài sẽ hiểu ở tuổi 86, sau khi phục vụ tổ quốc gần sáu mươi năm liên tục, tháºt Ä‘au đớn khi bị săn Ä‘uổi khắp nÆ¡i, bị buá»™c phải lưu lại Jersey hòng mong sá»± cứu giúp Ãt á»i từ chÃnh phỉ dành cho những ngưá»i nháºp cư Pháp. 
Tôi nói ngưá»i nháºp cư Pháp vì ngưá»i ta bắt tôi phải thế. Tôi không há» muốn váºy mà chỉ mắc tá»™i duy nhất là cá»±u linh mục lâu Ä‘á»i nhất vùng và là ngưá»i trang trà cây đại tháºp tá»± Saint-Louis. 
Má»™t tối, ngưá»i ta đến để sát hại tôi, hỠđạp cá»a xông vào may nhá» những tiếng kêu cá»§a hàng xóm báo hiệu, tôi chỉ kịp chạy thoát thân không mang theo được gì. Mạng già cá»§a tôi phải chịu hiểm nguy trên đất Pháp! Tôi bá» lại toàn bá»™ cá»§a cải, đồ đạc và chằng biết đặt chân nÆ¡i đâu trên quê hương mình. Rồi ở đây, tôi gặp được má»™t ngưá»i không nhà còn già nua hÆ¡n tôi. Tôi còn ngưá»i mẹ vợ tám chục tuổi, bà không được má»™t khoản nào từ tài sản cá»§a tôi vá»›i cá»› tài sản cá»§a tôi đã bị tịch thu. Tôi trắng tay và đến chết mất nếu má»i chuyện không thay đổi. 
KÃnh chào tướng quân. 
Kẻ phục vụ thấp kém, Durosel Beaumanoir" 
- Thưa tướng quân, ngài nói gì đây? 
- Tôi thấy - vị Tổng tài thứ nhất hÆ¡i hạ giá»ng- tháºt sá»± xúc động trước chuyện này. Khoản nợ này rất thiêng liêng Boumerine ạ Hãy viết cho vị linh mục Durosel là tôi đồng ý. Anh hãy gởi mưá»i ngàn phăng trong khi chá» có thể hÆ¡n vì tôi muốn làm nhiá»u hÆ¡n cho ngưá»i đã giúp cha tôi. Tôi sẽ chăm sóc ông ấy... Nhưng, nhân nói đến nợ, Boumerine này, tôi có chuyện nghiêm túc nói vá»›i anh đây. 
Bonaparte ngồi im nhÃu mày và đứng lại gần ông. 
- Tôi muốn nói đến khoản nợ của Joséphine. 
Boumerine rùng mình. 
- Ngài có tin đó từ đâu? 
- Từ dư luáºn. 
Boumerine muốn há»i tên ngưá»i báo tin nhưng rồi anh ta không dám. 
- Cáºu hãy thá» nghÄ© xem (đôi khi Bonaparte vẫn quên và xưng hô vá»›i ngưá»i bạn cÅ© má»™t cách thân máºt) tôi đã Ä‘i cùng Duroc và nghe được chuyện ngưá»i ta nói. 
- Thế ngưá»i ta nói xấu vá» vị Tổng tài thứ nhất vá»›i ngài sao? 
- Tôi còn khÃch để há» nói xấu và không có Duroc có lẽ ngưá»i ta đã bắt chúng tôi vá» Château d’ Eau rồi. 
- Tôi không hiểu giữa những lá»i ca ngợi ngài Tổng tài thứ nhất như váºy làm sao ngài lại nghe được khoản nợ cá»§a phu nhân Bonaparte? 
- Bên cạnh những lá»i ca ngợi dành cho Tổng tài, ngưá»i ta cÅ©ng xì xào bàn tán vá» vợ ông ta. Ngưá»i ta nói rằng phu nhân Bonaparte yêu chồng bằng phục trang khiến bà ta nợ nần khắp nÆ¡i, chỉ má»™t cái váy cÅ©ng hàng trăm đồng louis, má»™t cái mÅ© đơn giản cÅ©ng tốn hai trăm phăng. Tôi không tin tất cả chuyện đó, cáºu biết đấy nhưng không có lá»a làm sao có khói. Năm trước tôi đã phải trả khoản nợ ba trăm ngàn phăng. Cô ấy vin cá»› là tôi không gá»i tiá»n từ Ai Cáºp vá». CÅ©ng không sao. Nhưng bây giỠđã khác má»—i tháng tôi chỉ cho cô ấy sáu ngàn phăng tiá»n trang phục. Tôi nghÄ© thế là đủ. CÅ©ng vì lý do ấy mà dân chúng đã thất tÃn vá»›i hoàng háºu Marie-Antoinette đáng thương đấy. Cáºu phải Ä‘i nói vá»›i Joséphine chuyện này và coi đó là lệnh. 
- Ngài không biết là tôi mừng nhưá»ng nào khi chÃnh tá»± ngài đỠcáºp đến chuyện này đâu. - Boumerine nói - Sáng nay, đúng lúc ngài sốt ruá»™t chá» tôi là lúc phu nhân Bonaparte xin tôi nói vá»›i ngài vá» tình thế nan giải cá»§a bà ấy. 
- Tình thế nan giải ư Boumerine? Anh nghe được gì? - Bonaparte há»i lại không dùng từ thân máºt nữa. 
- Phu nhân nói bà rất khổ sở. 
- Vì ai? 
- Vì chủ nợ. 
- Vì chá»§ nợ! Tôi tưởng đã giúp cô ấy thoát khá»i bá»n há» rồi. 
- Cách đây một năm thì đúng thế. 
- Còn bây gi� 
- Bây giá», vị thế cá»§a phu nhân đã thay đổi hoàn toàn. Cách đây má»™t năm, phu nhân má»›i chỉ là vợ cá»§a tướng quân Bonaparte, ngày nay, bà đã là vợ cá»§a Tổng tài thứ nhất. 
- Thôi đi Boumerine, đừng để tôi nghe những câu tương tự thế nữa. 
- Äó chỉ là ý cá»§a riêng tôi thôi, thưa tướng quân. 
- Lẽ ra, phải anh là ngưá»i chịu trách nhiệm trả nợ má»›i đúng. 
- Tôi cÅ©ng không mong gì hÆ¡n. Hãy giao cho tôi má»™t khoản và tôi sẽ thanh toán nhanh chóng, tôi xin đảm bảo như váºy. 
- Anh cần bao nhiêu? 
- Tôi cần bao nhiêu ư...? à? Vâng... một khoản... 
- Bao nhiêu?. 
- Một khoản mà phu nhân Bonaparte cũng không dám nói với ngài. 
- Sao cơ! Không dám ư? Còn anh - Tôi cũng không dám, thưa tướng quân. 
- Anh cÅ©ng không dám thì chắc là núi tiá»n rồi! 
Boumerine thở dài. 
- Thế thì thanh toán bằng năm ngoái váºy, tôi giao cho anh ba trăm nghìn phăng... 
Boumerine im bặt, Bonaparte lo lắng nhìn anh ta. 
- Nói đi chứ đồ ngốc! 
- Vâng, thưa tướng quân, nếu ngài giao cho tôi ba trăm nghìn quan, tôi e ngài má»›i thanh toán được má»™t ná»a số nợ. 
- Má»™t ná»a? - Bonaparte báºt dáºy kêu lên - Sáu trăm nghìn phăng. Cô ta nợ... sáu trăm nghìn phăng... 
Boumerine gáºt đầu. 
- Cô ta nói với anh như thế à? 
- Vâng, thưa tướng quân. 
- Dá»±a vào cái gì mà cô ta muốn tôi trả sáu trăm nghìn phăng này chứ? Bằng thu nháºp năm trăm nghìn phăng kiếm được từ chức Tổng tài chắc? 
- Chắc phu nhân cho rằng ngài có vài khoản tiết kiệm. 
- Sáu trăm nghìn phăng...? Bonaparte nhắc lại - Trong khi tôi chỉ trả má»™t trăm phăng tiá»n trợ cấp cho ngưá»i đàn bà goá và đám con cá»§a lÃnh tráºn hi sinh ở Pyramides và ở Marengo thì vợ tôi tiêu hết sáu trăm nghìn phăng cho việc ăn mặc. Tôi còn không thể cho hết chúng được, chúng phải sống cả năm bằng 100 phăng đó váºy mà phu nhân Bonaparte lại mặc chiếc váy đắt hàng trăm đồng louis, những cái mÅ© tốn hai trăm phăng. Chắc anh nghe nhầm, không phải sáu trăm nghìn đúng không Boumerine? 
- Tôi nghe rất rõ thưa tướng quân. Chỉ má»›i hôm qua, phu nhân còn nháºn được hoá đơn bốn mươi nghìn phăng tiá»n găng tay. 
- Anh nói gì...? - Bonaparte kêu lên. 
- Bốn mươi nghìn phăng tiá»n mua găng tay thưa tướng quân. Váºy đấy, tối qua phu nhân tÃnh toán cùng phu nhân Hulot, bà đã khóc suốt đêm, sáng nay tôi vẫn còn thấy bà đám đìa nước mắt. 
- Ãi chà! Cô ta khóc cÆ¡ đấy? Khóc vì hổ thẹn, vì ăn năn đấy! 
- Bốn mươi nghìn phăng tiá»n mua găng tay...! Trong bao lâu? 
- Một năm - Boumerine đáp. 
- Trong má»™t năm! Số tiá»n đó nuôi được cả bốn mươi nhà...! 
- Boumerine, tôi muốn xem má»i ghi chép ấy. 
- Khi nào ạ? 
- Ngay láºp tức. Äã tám giá» rồi. ChÃn giá» có cuá»™c hẹn gặp Cadoudal vẫn còn thá»i gian, nhanh lên Boumerine, ngay láºp tức? 
- Ngài nói đúng, thưa tướng quân. Chúng ta hãy giải quyết ngay trong lúc chúng ta còn ở chủ đỠnày. 
- Hãy mang má»i giấy tá» lại đây, tất cả anh nghe rõ chưa, chúng ta sẽ cùng xem. 
- Tôi chạy đây, thưa tướng quân. 
Boumerine chạy xuống cầu thang dẫn đến phòng của phu nhân Bonaparte. 
Còn lại má»™t mình, ngài Tổng tài bắt đầu sải bước, tay chắp sau lưng mặc vai và miệng giáºt giáºt, ông lẩm bẩm. 
- Lẽ ra mình nên nhá»› những gì Junot nói bên suối Messoudia, lẽ ra mình nên nghe Joseph và Lucien, em trai mình khuyên không nên gặp lại cô ta sau khi trở vá». Nhưng làm sao không gặp Hortense và Eugène được! Ôi những đứa trẻ đáng yêu dù chúng chỉ là con riêng cá»§a cô ta! Chúng làm mình xÃch lại vá»›i cô ta hÆ¡n? 
"Ôi! Li dị! Mình sẽ làm Ä‘iá»u đó tại Pháp, mình sẽ chia tay ngưá»i đàn bà không đẻ cho mình đứa con nào lại còn khiến mình phá sản nữaâ€. 
- Thưa tướng quân - Boumerine vừa nói vừa bước vào - Ngài sẽ không phá sản chỉ với sáu trăm nghìn phăng đâu, vả lại phu nhân Bonaparte còn trẻ, còn ở tuổi sinh cho ngài một quý tỠđể kế nghiệp Tổng tài sau bốn mươi năm nữa. 
- Lúc nào anh cÅ©ng bênh cô ta - Bonaparte nói và véo tai Boumerine khiến anh này phải báºt kêu lên. 
- Biết làm sao, thưa tướng quân, tôi á»§ng há»™ cái đẹp, cái tốt và yếu Ä‘uối Bonaparte bá»±c bá»™i nhìn đám chứng từ, ghi chép mà Boumerine vừa mang tá»›i và rút đại má»™t tá»: 
- Ba mươi tám cái mÅ©... trong má»™t tháng! Cô ta định đội hai chiếc má»™t ngày chắc? Bonaparte giáºn dữ ném hoá đơn xuống và nhặt tá» khác - Cá»a hàng mỹ phẩm cá»§a Tiểu thư Martin. Ba nghìn ba trăm lẻ sáu phăng tiá»n son: má»™t nghìn bảy trăm bốn mươi chÃn phăng chỉ trong tháng sáu. Cây son đắt hàng trăm phăng? Hãy nhá»› lấy cái tên này nhé Bourrỉenne, má»™t con mụ đáng bị gá»i đến nhà tù dành cho phụ nữ Saint-Lazare. Tiểu thư Martin, anh nghe rõ chưa? 
- Vâng, thưa tướng quân. 
- A! Lại còn váy nữa này. Ông Leroy... ngày xưa ngưá»i ta chỉ có thợ may, bây giá» lại đẻ ra nhà thiết kế cho phụ nữ nữa. Má»™t trăm năm mươi cái váy trong năm, bốn trăm nghìn phăng tiá»n váy? 
- Nếu cứ như thế này thì khoản nợ không chỉ là sáu trăm nghìn mà hàng triệu khéo lát nữa lên đến triệu hai cũng nên. 
- Ồ thưa tướng quân - Boumerine hồ hởi nói - Còn có giảm giá kèm theo nữa chứ. 
- Ba cái váy năm nghìn phăng chứ gì? 
- Vâng - Boumerine nói - Nhưng có sáu cái váy chỉ năm trăm phăng thôi. 
- Anh cưá»i gì thế - Bonaparte nhÃu mày. 
- Không, tôi có cưá»i đâu thưa tướng quân, nhưng có Ä‘iá»u tôi thiết nghÄ© má»™t ngưá»i như ngài không đáng để mình tức giáºn vì má»™t chuyện như thế. 
- Thá» há»i Louis XVI mà xem, ông ta là vua mà còn nổi giáºn đùng đùng huống hồ là tôi, thế mà ông ta còn có tiá»n phụ cấp là 25 triệu cÆ¡ đấy? 
- Ngài cÅ©ng váºy và sẽ như váºy khi ngài muốn, tháºm chà còn hÆ¡n cả vua Louis XVI thưa tướng quân. Vả lại, Louis là má»™t kẻ đáng thương, ngài biết đấy. 
- Má»™t ngưá»i dÅ©ng cảm thì có! 
- Tôi tháºt muốn biết có phải ngưá»i ta đã nói vá» lòng can đảm cá»§a ngài Tổng tài giống như ông ấy đã nói vá»›i tôi hay không. 
- Ãt ra vá»›i đám váy áo năm nghìn phăng mà nhìn đẹp như những chiếc váy đẹp thá»i Louis XVI, loại chỉ mất năm chục mét vải, thì tôi còn hiểu được, đằng này vá»›i những thứ khiến chúng nhìn như dù che mưa thì... 
- Thì cũng phải theo mết chứ thưa tướng quân. 
- ChÃnh thế, thế má»›i làm tôi bá»±c thế này. Chúng ta đâu có trả tiá»n vải? Nếu chỉ vải không thôi thì chỉ đến xưởng vải là xong, chúng ta trả tiá»n cho đưá»ng cắt bác há»c cá»§a tay Leroy thì có: năm trăm tiá»n vải còn bốn nghìn cho kiểu cách. Mốt đấy! Bây giá» thì kiếm đâu ra sáu trăm nghìn để trả cho "mốt" đây. 
- Chẳng phải chúng ta còn bốn triệu đó sao? 
- Bốn triệu! Bốn triệu nào? 
- Khoản tiá»n mà nghị viện Hambourg vừa trả cho ngài để được phép chuá»™c hai ngưá»i Ai len mà ngài đã cứu mạng hỠấy. 
- À phải, Napper - Tandy và Blackwall. 
- Tôi nghÄ© có khi bốn triệu rưỡi chứ không phải bốn triệu mà ngưá»i trung gian, ngài Chapeau-Rouge, đã trả cho tướng quân thì đúng hÆ¡n. 
- Quả thá»±c như váºy - Bonaparte vừa nói vừa cưá»i, trong lòng vui trở lại khi nhá»› đến chuyến Ä‘i đến thành phố tá»± do Hambourg - Tôi không biết liệu mình có quyá»n hành động như thế hay không, tuy nhiên tôi đã trở vá» từ Ai Cáºp, chÃnh những nhục nhã lại khiến tôi làm thân vá»›i những kẻ xa hoa đấy. 
Äúng lúc đó, chuông đồng hồ Ä‘iểm chÃn giá». Cá»a phòng báºt mở, Rapp, ngưá»i phục vụ, bước vào thông báo Cadoudal và hai tuỳ tùng Ä‘ang chá». 
- ÄÆ°á»£c rồi, cứ thế nhé - Bonaparte nói vá»›i Boumerine - Hãy lấy sáu trăm ngàn phăng từ khoản đó, nhưng đừng để tôi nghe thấy chuyện này lần nữa đấy. 
Rồi Bonaparte Ä‘i gặp viên tướng miá»n Bretagne. 
Cá»a phòng vừa khép lại, Boumerine đã lại chuông gá»i Landoire. 
- Hãy Ä‘i báo vá»›i phu nhân Bonaparte rằng tôi có tin vui muốn cho bà biết. Nhưng vì tôi không dám bá» phòng làm việc khi chỉ có má»™t mình, tôi chỉ có má»™t mình anh nghe rõ chưa Landoire, nên phiá»n bà đến gặp tôi. 
Thấy Boumerine quả quyết là tin vui, Landoire vá»™i chạy vá» phÃa cầu thang. 
Tất cả má»i ngưá»i, bắt đầu bằng Bonaparte, Ä‘á»u yêu quý Joséphine
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Memory; 16-09-2008 at 11:12 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				15-09-2008, 09:44 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
Äồng đảng Jéhu 
 
 
  
 
Lần đó, không phải là lần đầu tiên Bonaparte gắng vãn hồi cho phe Cá»™ng hoà và thiết láºp mối liên kết mong manh vá»›i tướng Cadoudal. 
Có má»™t việc đã xảy đến vá»›i ông sau chuyến trở vá» từ Ai Cáºp. Chuyện ấy đã để lại trong ông má»™t ká»· niệm sâu sắc và còn tiếp diá»…n mà chúng ta sẽ biết sau đây: 
Ngày 17 Vendemieire năm thứ VIII (tức ngày 9/10/1799) như chúng ta Ä‘á»u biết, Bonaparte đã trở vá» và cáºp bến ở Frejus chưa đến 40 ngày dù ông vừa vá» từ Alexandrie. 
Ông nhanh chóng lên xe cùng ngưá»i tuỳ tùng tin cẩn Roland de Montrevel để trở vá» Paris. 
Khoảng bốn giá» chiá»u hôm đó ông đã đến Avignon, cho dừng xe cách cá»a Oulle năm chục bước trước lâu đài Palais-Egalité (vừa đổi lại tên vá» vá»›i tên vốn có từ đầu thế ká»· XVIII là Palais-Royal). Ông vá»™i vã bước xuống trong nhu cầu chung cá»§a má»i ngưá»i phải thoả mãn vào khoảng từ bốn đến sáu giá» chiá»u hàng ngày, đó là ăn bữa tối dù ngon hay dở. 
Ông chá»§ khách sạn không nháºn thấy Ä‘iểm gì đặc biệt cá»§a Bonaparte ngoài bước Ä‘i dứt khoát giá»ng nói trầm, há»i ông muốn ăn riêng hay ngồi chung ở phòng ăn. 
Bonaparte suy nghÄ© má»™t lát. Vì vừa đặt chân vá» Pháp nên ông chưa được má»i ngưá»i biết nhiá»u, ngưá»i ta cứ ngỡ ông còn Ä‘ang ở Ai Cáºp. Vá»›i bá»™ quần áo thông dụng thá»i bấy giá» mà ông và viên sÄ© quan tuỳ tùng Ä‘ang mặc cá»™ng vá»›i ý muốn được mắt thấy tai nghe tình hình ở đây nên ông không sợ bị nháºn ra. Vả lại, ăn ở phòng ăn chung sẽ nhanh hÆ¡n nên ông quyết định ăn tại đây. 
Rồi quay sang ngưá»i đánh xe, dặn dò: 
- Một tiếng nữa phải thắng ngựa vào xe cho tôi đấy. 
Ông chá»§ khách sạn dẫn đưá»ng cho những vị khách má»›i đến ngồi vào bàn cá»§a há». Hai chàng trai trẻ gồm Bonaparte chỉ độ hai chÃn hay ba mươi và Roland hai mươi sáu tuổi ngồi xuống chiếc bàn tách biệt vá»›i những thá»±c khách khác bằng má»™t lối Ä‘i nhá». 
Bất cứ ai trong số có mặt hôm đó Ä‘á»u có má»™t cảm giác đặc biệt trước hai thanh niên ấy. Má»i con mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» phÃa há» khiến trong chốc lát, há» trở thành tâm Ä‘iểm chú ý. 
Má»i ngưá»i ở đây vốn vẫn là khách quen tá»›i ăn hay trá», má»™t số Ä‘i từ Marseille đến Lyon bằng xe ngá»±a, má»™t thương lái buôn rượu vang từ Bordeaux đến Avignon thì lưu lại vá»›i má»™t số lý do mà chúng ta sẽ biết sau này. 
Dáng vẻ cá»§a hai ngưá»i má»›i kia khác hoàn toàn vá»›i há» khiến sá»± tò mò cá»§a há» tăng gấp đôi. Tuy quần áo mặc giống nhau, á»§ng cao, quần chẽn ngắn, Ä‘uôi áo dài và mÅ© rá»™ng vành, dù xuất hiện trước dáng vẻ bình đẳng nhưng ngưá»i Ä‘i sau vẫn có Ä‘iểm khác biệt không phải bởi tuổi tác mà do vị thế xã há»™i thấp hÆ¡n. Ngoài ra, anh ta gá»i ngưá»i Ä‘i trước là công dân trong khi ông gá»i ngưá»i Ä‘i cùng chỉ bằng tên Roland. 
CÅ©ng giống như các trưá»ng hợp tương tá»±, sau những phút lạ lẫm, tò mò những ánh mắt rá»i khá»i há» và tiếp tục trở lại câu chuyện Ä‘ang dở dang. 
Há» nói vá» má»™t chá»§ đỠđáng chú ý đối vá»›i hai thanh niên đó là phản ứng cá»§a phe cách mạng trước lá»i đỠnghị má»›i được đưa ra cá»§a chế độ quân chá»§. Khách hàng tá»± do nói vá» má»™t cuá»™c phục quyá»n cá»§a triá»u đình Bourbon, má»™t việc không thể trì hoãn thêm sáu tháng. Chuyện này sẽ nằm ngoài tầm tay Bonaparte vì ông vẫn ở Ai Cáºp. Lyon, má»™t trong những thành phố không thể chịu đựng hÆ¡n trong suốt cuá»™c cách mạng cá»§a phe Cá»™ng hoà đã tất yếu trở thành lò mưu phản. 
Do đó, sẽ có má»™t chÃnh phá»§ lâm thá»i có chÃnh quyá»n hoàng gia, bá»™ tham mưu cÅ©ng cá»§a hoàng gia và quân đội cÅ©ng cá»§a hoàng gia. 
Ai cÅ©ng biết, việc trả chi phà cho quân đội để duy trì cuá»™c chiến liên tục ở Vendée và Morbihan khiến phe Bảo hoàng phái tốn tiá»n, rất nhiá»u tiá»n. Nước Anh có thể chu cấp thêm nhưng không khả quan lắm. Mặt khác má»™t mình phe Cá»™ng hoà cÅ©ng phải chiến đấu vá»›i không chỉ má»™t kẻ thù. Äã váºy thay vì liến hành thoả hiệp má»™t cách khó khăn vá»›i phe Cá»™ng hoà, má»™t việc dá»… sẽ bị bác bá», phe Bảo hoàng lại tổ chức những băng đảng chuyên Ä‘i thúc thuế và tấn công xe tiá»n ngân khố nhà nước. 
Những dư luáºn đạo đức thá»i đó coi đây không phải là vụ trá»™m cắp hay hành động thông thưá»ng mà là việc ăn cướp ngân quỹ quốc gia. 
Má»™t trong những băng đảng ấy hành động ngay trên tuyến đưá»ng Lyon - Marseille. Äúng lúc hai vị khách trẻ ngồi vào bàn ăn, bên ngoài cÅ©ng có má»™t vụ chặn xe chở khoảng sáu mươi nghìn phăng cá»§a chÃnh phá»§, việc bắt bá»› diá»…n ra ngay giữa thanh thiên bạch nháºt trên Ä‘oạn Marseille - Avignon, giữa phố Lambesc và Pont-Royal. Äám kẻ cướp, nếu ngưá»i ta có thể gá»i các nhà quý tá»™c như váºy, không há» giấu giếm ngưá»i đánh xe mang tiá»n Ä‘i đâu. Tiá»n sẽ được chuyển qua nước Pháp bằng những phương tiện chắc chắn đến Bretagne nÆ¡i chiến tuyến cá»§a quân đội tướng Cadoudal. 
Tất cả những chuyện đó Ä‘á»u má»›i mẻ, kỳ lạ và hầu như khó tin vá»›i Bonaparte và Roland, những ngưá»i đã xa nước Pháp hai năm. Äiá»u này cÅ©ng khiến các tầng lá»›p xã há»™i dưới sá»± lãnh đạo cá»§a chế độ Äốc chÃnh không khá»i có sá»± chấn động. Sá»± việc xảy ra ngay trên con đưá»ng mà hai ngưá»i vừa Ä‘i qua. Ngưá»i kể lại là nhân chứng sống cá»§a cảnh tượng ấy. Ông ta là lái buôn rượu vang từ Bordeaux bị chặn từ hôm qua. 
Ngưá»i lấy làm lạ trước những chi tiết câu chuyện nhất ngoài hai chàng trai Ä‘i xe ngá»±a, Bonaparte và Roland Ä‘ang mải chăm chú nghe kia còn có những khách qua đưá»ng khác. Äám khách là dân địa phương thì quen vá»›i những chuyện như váºy đến ná»—i há» có thể kể thêm chi tiết khác thay vì lắng nghe. 
Thương gia buôn rượu vang trở thành tâm Ä‘iểm chú ý. Ông ta tá» vẻ lịch thiệp trả lá»i hết má»i câu há»i đưa ra. 
- Này công dân - Má»™t ngưá»i đàn ông to béo ngồi đối diện má»™t phụ nữ cao, gầy, khô đét Ä‘ang run tái ngưá»i ngỡ như nghe thấy tiếng xương va vào nhau răng rắc cất tiếng há»i - Có tháºt ngài vừa Ä‘i qua Ä‘oạn đưá»ng xảy ra vụ cướp không? 
- Äúng váºy, giữa Pont-Royal và Lambesc, ngài có biết chá»— giao nhau cá»§a hai quả đồi nÆ¡i có nhiá»u đá nhô lên không? 
- á»’ phải rồi - Ngưá»i phụ nữ nói và nÃu chặt tay chồng. Tôi biết chá»— đó, em đã bảo anh, chắc anh còn nhá»› chứ, chá»— ấy rất khó Ä‘i. Tôi thÃch qua đó vào ban ngày hÆ¡n là ban đêm. 
- Ôi thưa phu nhân - Má»™t thanh niên như muốn cố tình nhấn đến yếu tố thá»i đại qua việc dùng từ ngữ cá»§a chốn cung đình - Phu nhân biết thừa rằng vá»›i Bạn đồng hành cá»§a Jéhu thì ngày hay đêm đâu quan trá»ng gì. 
- Äúng váºy - Ngưá»i buôn rượu nói - Giữa ban ngày ban mặt, khoảng mưá»i giá» sáng thì chúng tôi bị chặn lại. 
- Chúng có bao nhiêu tên? - ông béo há»i. 
- Bốn tên. 
- Chúng chá» sẵn dưới đưá»ng à? 
- Không, chúng phi ngá»±a Ä‘uổi theo, vÅ© khà đầy ngưá»i và Ä‘eo mặt nạ. 
- Thói quen cá»§a hỠđấy - Ngưá»i thanh niên nói - Có phải sau đó há» nói: Äừng chống lại, vô Ãch, như thế ngươi sẽ không sao, chúng ta chỉ cần tiá»n cá»§a chÃnh phá»§ thôi, đúng không? 
- Không sai một từ nào, công dân ạ. 
- Phải rồi - Ngưá»i thanh niên nói tiếp ra vẻ biết rất rõ - Hai ngưá»i nhảy xuống ngá»±a, nắm dây cương cho đồng bá»n rồi buá»™c lái xe giao tiá»n. 
- Này công dân - ông béo nói đầy ngưỡng má»™ - Anh kể chuyện cứ như tháºt ấy. 
- Có thể anh đây có mặt trong số đó cũng nên - Roland nói. 
Ngưá»i thanh niên quay phắt sang phÃa Roland rồi nói: 
- Tôi không biết liệu có phải anh cố tình mất lịch sá»± vá»›i tôi hay không, chúng ta sẽ nói vá»›i nhau vá» cái đó sau, nhưng dù sao tôi cÅ©ng cho anh hay quan Ä‘iểm cá»§a mình, trừ trưá»ng hợp anh cố ý nhục mạ tôi, tôi không coi sá»± nghi ngá» cá»§a anh như sá»± khiêu khÃch. Có Ä‘iá»u, mưá»i giá» sáng hôm qua, khi sá»± việc diá»…n ra, tôi Ä‘ang ăn trưa gần đó giống như tôi Ä‘ang ăn cùng quý vị đây. 
- Váºy khi đó các vị có bao nhiêu ngưá»i? - Lần này Roland quay sang há»i ngưá»i buôn rượu. 
- Chúng tôi có bảy ngưá»i, ba phụ nữ. 
- Không kể ngưá»i đánh xe à? - Roland há»i tiếp. 
- Dĩ nhiên. 
- Vá»›i tám ngưá»i, các vị để bốn tên cướp lá»™t mất va ly? Tôi tháºt khen ngợi các vị đấy - Roland nói. 
- Chúng tôi biết mình tiếp xúc vá»›i ai - Ngưá»i lái buôn nói - Và chúng tôi không có nghÄ©a vụ chống lại. 
- Sao cÆ¡? - Roland kêu lên - Các vị tiếp xúc vá»›i bá»n vô lại, bá»n trá»™m cướp ngay giữa đưá»ng cái quan sao? 
- Không há», vì chúng có xưng tên. 
- Chúng xưng tên à? 
- Chúng nói: "Bá»n ta không phải là quân cướp, chúng ta là những ngưá»i bạn đồng hành cá»§a Jéhu. Các vị phản công vô Ãch, thưa quý ông, quý bà, xin đừng sợâ€. 
- Äúng thế - Ngưá»i thanh niên ban nãy lại nói - Há» có thói quen báo trước để không bị khinh rẻ. 
- Ãi chà - Roland chen vào trong khi Bonaparte vẫn im lặng - không biết công dân Jéhu là ai mà lại có bạn đồng hành lịch sá»± thế. Hay đó là chỉ huy cá»§a chúng? 
- Thưa ngài - Má»™t ngưá»i đàn ông mặc quần áo giống như thầy tu, nhìn giống dân bản địa và là khách quen cá»§a khách sạn nói - Nếu ngài chú tâm thì trong kinh thánh đã nói Jéhu đã chết cách đây hai nghìn sáu trăm năm, do váºy, ông ta không thể chặn xe giữa đưá»ng cái được. 
- Thưa cha - Roland nói - Dù giá»ng Ä‘iệu cá»§a cha hÆ¡i quá nhưng tôi vẫn thấy cha là ngưá»i hiểu biết váºy dám xin há»i nếu như Jéhu đã chết cách đây hai nghìn sáu trăm năm thì ai vinh dá»± có được những ngưá»i bạn đồng hành cùng ngưá»i mang tên Jéhu này thế. 
- Thưa ngài - Vị cha xứ đáp bằng giá»ng lảnh lót như cÅ© - Jéhu là vua Israel được phong thánh vì đã trừng phạt tá»™i phạm tại Achab và Jézabel, và đã khép tá»™i chết những thầy tu dòng Baal. 
- Xin cảm Æ¡n lá»i giải thÃch cá»§a cha - Viên sÄ© quan vừa nói vừa cưá»i - Tôi không nghi ngá» Ä‘iá»u đó, chỉ có Ä‘iá»u tôi không thấy nó liên quan đến chuyện này. 
- Cái gì? Anh không hiểu Jéhu chÃnh là S. M. Louis XVIII sẽ được sắc phong vì trừng phạt bá»n tá»™i đồ phe Cá»™ng hoà sao? Giết thầy tu dòng Baal nghÄ©a là quân Girondin, Cordelier, Jacobin, Thermidor, tất cả những ai tham gia vào cái nhà nước tồi tệ trong suốt bảy năm qua, cái mà ngưá»i ta gá»i là cách mạng ấy! 
- Úi chà! - Roland thốt lên - Tôi bắt đầu hiểu rồi, nhưng trong số những đồng hành cùng Jéhu chiến đấu, ngài có cho rằng há» là những binh sÄ© đã đánh Ä‘uổi quân xâm lăng khá»i biên giá»›i nước Pháp và những tướng tá lừng danh đã từng chỉ huy quân đội ở Tyrol, Sambre-Meuse và Italia không? 
- Thì chÃnh há» chứ ai và không ai khác cả. 
Äôi mắt Roland quắc lên, hàm bành ra, đôi môi mÃm chặt Anh đứng phắt dáºy nhưng ngưá»i Ä‘i cùng đã kéo áo buá»™c anh ngồi xuống. Từ "ná»±c cưá»i?" suýt nữa buá»™t khá»i miệng Roland. 
Bằng má»™t giá»ng Ä‘iá»m tÄ©nh, ngưá»i vừa thể hiện quyá»n lá»±c vá»›i Roland má»›i cất giá»ng lần đầu. 
- Thưa công dân, hãy thứ lá»—i cho hai ngưá»i vừa từ cùng trá»i cuối đất trở vá», hai ngưá»i đã rá»i nước Pháp cách đây hai năm, há» vốn không biết chuyện gì Ä‘ang diá»…n ra và muốn được biết má»™t số Ä‘iá»u. 
- Các vị muốn biết gì? - Ngưá»i thanh niên ban nãy há»i và không tá» vẻ quan tâm vá» hành động cá»§a Roland vừa rồi. 
- Tôi cho rằng - Bonaparte nói - Dòng tá»™c Bourbon đã hoàn toàn chấp nháºn bị lưu đầy, tôi nghÄ© cảnh sát có cách không để quân trá»™m cướp hoành hành trên đưá»ng cái quan và cuối cùng tôi cho rằng tướng Hoche sẽ mang lại hoà bình trên chiến tuyến Wendée. 
- Nhưng ngài từ đâu đến? Từ đâu đến thế? - Ngưá»i thanh niên phá lên cưá»i. 
- Tôi đã nói rồi, từ cùng trá»i cuối đất. 
- Thôi được, ngài sẽ hiểu ngay thôi: Nhà Bourbon không giàu. Há» bị bán hết tài sản và cháy túi. Không thể trả tiá»n cho hai đội quân ở miá»n Tây và láºp má»™t đội quân vừa ở miá»n núi Auvergne mà không có tiá»n. Váºy là há», những ngưá»i đồng hành cá»§a Jéhu trở thành những ngưá»i thu thuế cho triá»u đình bằng cách chặn xe và lấy két. Hãy Ä‘i há»i Charette, Cadoudal và Teyssonnet thì biết. 
- Nhưng liệu quân Jéhu có phải chỉ muốn tiá»n cá»§a chÃnh phá»§ hay không... - Ngưá»i buôn rượu dè dặt há»i. 
- Chỉ tiá»n cá»§a chÃnh phá»§, không lấy tiá»n cá»§a ai. 
- Như thế đâu có đúng, mới hôm qua hỠcòn lấy của tôi hai trăm đồng louis thì sao? 
- Thưa quý ông - Chàng trai trê trả lá»i - Äó là má»™t sá»± nhầm lẫn má»™t sá»± nhầm lẫn rõ ràng như tên tôi là Alfred de Barjol, khoản tiá»n này sẽ được trả lại cho ngài nay mai thôi. 
Ngưá»i đàn ông buôn rượu thở dài và lắc đầu vì dù cho anh thanh niên kia quả quyết, ông vẫn còn nghi ngá». 
Äúng lúc đó, sau khi chàng thanh niên quý tá»™c vừa cam kết xong, thì má»™t con ngá»±a phi nước đại dừng trước khách sạn. Ngưá»i ta nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang rồi cá»a phòng ăn báºt mở, má»™t ngưá»i đàn ông bịt máºt, vÅ© khà đầy mình xuất hiện trước ngưỡng cá»a. 
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào anh ta. 
- Thưa các quý ông - Ngưá»i này cất tiếng trong sá»± im lặng cá»§a cả phòng ăn - Trong số các vị có ai tên là Jean Picot đã Ä‘i chiếc xe ngá»±a bị những ngưá»i đồng hành cá»§a Jéhu chặn Ä‘oạn giữa Lambesc và Pont-Royal không? 
- Có! - Ngưá»i lái buôn đáp vá»›i vẻ ngạc nhiên. 
- Chắc đó là ngài? - Ngưá»i đàn ông bịt mặl há»i. 
- ChÃnh là tôi đây. 
- Ngài không mất gì chứ? 
- Có, ngưá»i ta đã lấy hai trăm louis mà tôi đã gá»i bác đánh xe. 
- Tôi cũng nói thêm rằng ông đây vừa nhắc đến chuyện đó và coi đó là của đã mất - Alfred de Barjol nói xen vào. 
- Quý ngài nhầm rồi - Ngưá»i lạ bịt mặt nói. - Chúng tôi chỉ tuyên chiến vá»›i chÃnh phá»§ chứ không phải vá»›i dân thưá»ng. Chúng tôi là phe phái chÃnh trị chứ không phải kẻ trá»™m cướp. Äây là hai trăm đồng louis thưa ngài. Nếu còn chuyện nhầm lẫn này xảy ra, xin hãy há»i đến cái tên Morgan. 
Vừa dứt lá»i, ngưá»i bịt mặt đặt túi những đồng vàng phÃa bên phải ngưá»i lái buôn, chào theo kiểu quý tá»™c và Ä‘i ra để lại sá»± sợ hãi cho má»™t số ngưá»i, số khác sững sá» vì sá»± trùng hợp kỳ lạ. 
Äúng lúc đó, ngưá»i ta báo cho Bonaparte biết ngá»±a đã chuẩn bị xong. Ông đứng dáºy rồi bảo Roland trả tiá»n. 
Roland Ä‘i vá» phÃa ông chá»§ khách sạn trong khi Bonaparte ra xe. Nhưng khi trở lại chá»— Bonaparte, Roland bị Alfred de Barjols chặn lại: 
- Xin lá»—i ngài - Ngưá»i thanh niên há»i - Hồi nãy ngài định nói má»™t câu nhưng lại thôi, tôi muốn biết lý do được không? 
- À, lý do khiến tôi gá»i ngài là kẻ ná»±c cưá»i rất đơn giản. Ngưá»i di cùng tôi đã kéo áo ra hiệu cho tôi, vì không muốn làm ông ấy phiá»n lòng nên tôi bỠý định. 
- Nếu ngài có ý định nói tôi như váºy, liệu tôi có thể thấy nó được thá»±c hiện hay không. 
- Nếu Ä‘iá»u đó khiến ngài thoải mái. 
- Tôi thấy thoải mái khi có cơ hội làm ngài vui lòng. 
- Thưa ngài - Roland nói - chúng tôi đang rất vội như ngài thấy đấy nhưng tôi sẵn lòng đi sau một tiếng nếu ngài cho rằng một giỠđủ để dốc hết bầu bất hoà giữa chúng ta. 
- Một giỠlà đủ, thưa ngài. 
Roland ra hiệu chào rồi chạy lại xe. 
- Này, cáºu đánh nhau đấy à? - Bonaparte há»i. 
- Tôi không thể làm khác, thưa tướng quân - Roland trả lá»i - Nhưng địch thá»§ cá»§a tôi có vẻ rất dá»… tÃnh, chúng tôi chỉ mất khoảng má»™t tiếng thôi. Tôi sẽ Ä‘i ngá»±a Ä‘uổi theo sau khi xong việc, chắc chắn tôi sẽ Ä‘uổi kịp ngài trước khi đến Lyon. 
Bonaparte nhún vai. 
- Tháºt bướng bỉnh - ông nói rồi chìa tay cho Roland - Chà Ãt cÅ©ng đừng để hắn giết cáºu, tôi cần cáºu ở Paris. 
- Xin tướng quân cứ yên tâm, từ Valene đến Viên, tôi sẽ sớm cho ngài biết tin thôi. 
Bonaparte lên đưá»ng. 
Cách Valence ná»a dặm, ông đã nghe tiếng vó ngá»±a. Ông cho xe dừng lại. 
- A, Roland đấy à? Hình như má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp? 
- Vâng tốt đẹp - Roland nói và trả ngựa. 
- Các cáºu đánh nhau chứ? 
- Vâng thưa tướng quân. 
- Bằng gì? 
- Bằng súng lục. 
- Và? 
- Tôi đã giết anh ta, thưa tướng quân. 
Roland lên xe ngồi gần Bonaparte. Chiếc xe lại liếp tục lên đưá»ng.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Memory; 16-09-2008 at 11:22 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				15-09-2008, 09:46 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
Con trai ông chủ cối xay 
 
 
  
 
Bonaparte cần Roland ở Paris để giúp ông làm cuá»™c đảo chÃnh ngày 18 Brumaire. Sau khi cuá»™c cách mạng hoàn thành, Bonaparte nhá»› lại chuyện đã xảy ra trong phòng ăn ở Avignon. Ông quyết định truy diệt đến cùng những kẻ đồng hành cùng Jéhu. Ông giao cho Roland toàn quyá»n vụ này. 
  
Chúng ta sẽ biết ngưá»i phụ nữ trả thù và bốn chỉ huy bị rÆ¡i vào tay Roland trong tráºn chiến kinh hoàng ra sao và vì lý do gì há» lại nổi tiếng trong phần sau cá»§a cuốn sách này. Còn bây giá» hãy nói đến nhiệm vụ trước mắt Roland. Roland chiến thắng trở vá» Paris. Nhiệm vụ giỠđây cá»§a anh ta không phải Ä‘i bắt Cadoudal, ngưá»i ta biết Ä‘iá»u này bất khả thi, mà là hợp tác vá»›i ông ta vì ná»n Cá»™ng hoà. 
Roland lại ra Ä‘i. Äến Nantes, anh báo tin vá». Äi tiếp đưá»ng La Roche-Bemard, tại đây, anh báo tin vá» lần nữa rồi đến làng Muzillac, thá»§ phá»§ cá»§a Morbihan, cách Vannes 22 km vá» phÃa đông, Cadoudal Ä‘ang ở đó. 
Chúng ta hãy thá» vào làng trước Roland, lại gần túp lá»u thứ tư bên phải lối vào, hãy dán mắt qua khe cá»a và nhìn tháºt kỹ. 
Trước mặt chúng ta là má»™t ngưá»i đàn ông mặc quần áo giống như má»™t phú nông ở Morbihan chỉ có Ä‘iá»u, nó gắn thêm má»™t dải màu vàng rá»™ng bằng ngón tay thêu hình vòng, nhiá»u khuy trên áo và chóp mÅ©. Quần áo làm bằng vải ga màu xám cổ xanh. 
Trên ghế có một thanh đòn kiếm, trên bàn có hai khẩu súng. 
Cạnh lò sưởi, những khẩu pháo hai, ba nòng hắt ánh lá»a đỠrá»±c. 
Ông ta Ä‘ang ngồi trước cái bàn có hai khẩu súng. Má»™t ngá»n đèn soi sáng khuôn mặt và má»› giấy tỠông Ä‘ang chăm chú Ä‘á»c. 
Äó là má»™t khuôn mặt cá»§a ngưá»i trạc ba mươi, nét mặt lá»™ rõ sá»± thẳng thắn tươi vui, mái tóc vàng bao lấy khuôn mặt, đôi mắt xanh mở to hoạt bát khi ông ta cưá»i, đôi hàm răng trắng muốt lá»™ ra Ä‘á»u tăm tắp. 
Ngưá»i đàn ông này, giống như Du Guesclin, có cái đầu to và tròn. ChÃnh vì váºy cái. tên tướng đầu tròn nổi tiếng hÆ¡n là cái tên Georges Cadoudal. 
Georges là con trai cá»§a má»™t chá»§ cối xay hạt Kerléano. Vừa tốt nghiệp xuất sắc ở trưá»ng Vannes thì những lá»i hiệu triệu khởi nghÄ©a vang khắp miá»n Vendée. Cadoudal hưởng ứng lá»i kêu gá»i, táºp hợp bạn bè, vượt qua sông Loire, lần đầu gia nháºp đội quân cá»§a Stofflet. 
Stofflet trước đây làm nghá» canh gác vùng cấm săn cá»§a ngài Maulevrier và là ngưá»i rất có định kiến. Ông ta không thÃch dân quý tá»™c lại càng ghét tư sản nên trước khi nháºn Cadoudal, ông ta muốn phải mắt thấy tai nghe Cadoudal thể hiện. 
Ngay hôm sau, Cadoudal vào cuộc. Khi nhìn ông bắn quân Xanh không nao núng, không trượt mục tiêu, Stofflet nói với ông BonChamps cạnh mình: 
- Nếu không viên đạn nào mang cái đầu tròn này di thì cái đầu này sẽ tiến xa cho mà xem. 
Thế là từ lúc đó biệt hiệu đầu tròn gắn vá»›i ông. Georges chiến đấu ở Vendée rồi đến táºn cuá»™c tháo chạy ở Savenay, khi mà má»™t ná»a quân sÄ© còn trên chiến tráºn, số còn lại đổ gục như ngả rạ. 
Sau ba năm chiến đấu phi thưá»ng, nổi tiếng gan dạ, ông trở lại Morbihan. VỠđến quê hương, Cadoudal tá»± xây dá»±ng đội quân cá»§a mình. Trở thành tướng quân được quân sÄ© yêu mến, tuân lệnh, trung thành. Ông đã chứng minh cho lá»i tiên Ä‘oán cá»§a Stofflet, ông kế tiếp các tướng La Roche-Jacquelein, Elbée, BonChamps, Lescure, Charette và ngay cả Stofflet. Ông chiến thắng vinh quang hÆ¡n há», mạnh hÆ¡n há» vì ông gần như là ngưá»i duy nhất còn chống lại chÃnh phá»§ cá»§a ngài Bonaparte, ngưá»i má»›i trở thành Tổng tài được hai tháng và Ä‘ang sẵn sàng Ä‘i Marengo. 
Cách đây ba ngày, Cadoudal được tin tướng Brune, ngưá»i thắng tráºn ở Alkmaar và Castricum, ngưá»i cứu nước Hà Lan được thăng chức tướng quân. Tổng chỉ huy trưởng quân đội Cá»™ng hoà miá»n Tây đã vỠđến Nantes và bằng má»i giá phải hạ ông, và quân Bảo hoàng cá»§a ông. 
Vá» phần mình, bằng má»i giá ông cÅ©ng phải chứng tá» mình không sợ hãi và sá»± gan dạ sẽ là vÅ© khà cuối cùng sá» dụng để chống lại tướng Brune. 
Trong lúc Ä‘ang mải nghÄ© xem phản ứng quân Cá»™ng hoà sẽ như thế nào thì ông ngẩng đầu lên: hình như có tiếng ngá»±a phi nước đại đến. Kỵ sÄ© là quân nhà vì anh ta dá»… dàng Ä‘i qua các trạm gác má»c san sát từ La Roche-Bemard đến Muzillac. Viên kỵ sÄ© dừng chân trước lá»u nÆ¡i Georges chá» trước lối vào. 
- A! Branche-d Or - Cadoudal há»i - Cáºu từ đâu vá» thế? 
- Từ Nantes, thưa tướng quân. 
- Có tin gì không? 
- Một sĩ quan tuỳ tùng của tướng Bonaparte đi với tướng Brune được giao nhiệm vụ đặc biệt gặp ngài. 
- Gặp tôi? 
- Vâng. 
- Cáºu biết tên anh ta chứ? 
Roland de Montrevel. 
- Cáºu đã thấy anh ta chứ? 
- Rõ như tôi thấy ngài váºy. 
- Äó là ngưá»i thế nào. 
- Một chàng trai trẻ đẹp khoảng hai sáu hoặc hai bảy tuổi. 
- Khi nào anh ta đến? 
- Chắc sau tôi một hai tiếng. 
- Cáºu đã ra lệnh cho lÃnh gác rút lui chưa? 
- Rồi, anh ta sẽ đi lại dễ dàng. 
- Quân Cộng hoà đang ở đâu? 
- Ở La Roche-Bemard. 
- Có bao nhiêu? 
- Khoảng gần một nghìn. 
Äúng lúc đó lại có tiếng vó ngá»±a vang lên. 
- á»’- Branche-d Or nói - Äã là anh ta ư? Không thể thế được! 
- Không đâu, hình như ngưá»i này đến từ phÃa Vannes. 
Kỵ sÄ© thứ hai bước vào như ngưá»i thứ nhất, Cadoudal nháºn ra anh ta. 
- Coeur- de-Roi đó ư? 
- Vâng, thưa tướng quân. 
- Cáºu từ đâu đến váºy? 
- Từ Vannes nơi tướng quân phái tôi đến để canh chừng quân Xanh. 
- Thế à hỠsao rồi? 
- Há» Ä‘ang sắp chết đói. Äể thu nhiá»u quân lương hÆ¡n, tướng Harty định đêm nay cướp kho Grand-Champ. ÄÃch thân hắn sẽ chỉ huy, đội quân này chỉ có má»™t trăm lÃnh. 
- Cáºu có mệt không? 
- Không bao giá», thưa tướng quân. 
- Còn ngá»±a cá»§a cáºu? 
- Nó sẽ mệt nhanh nhưng cũng phải bốn dặm nữa, chỉ cần hai tiếng nghỉ ngơi. 
- Cho hai tiếng nghỉ và gấp đôi khẩu phần cá». 
- Sẽ như váºy, thưa tướng quân. 
- Trong hai tiếng nữa, anh sẽ xuất phát, hãy truyá»n lệnh cá»§a ta phái ngưá»i Ä‘i cứu Grand-Champ ngay trong ngày. 
Cadoudal ngừng lại để nghe ngóng. 
- Lần này chắc là hắn. Ta nghe tiếng ngá»±a từ phÃa La Roche-Bemard. 
- Là anh ta đấy. 
- Anh ta là ai?- Coeur-de-Roi há»i. 
- Má»™t ngưá»i mà tướng quân Ä‘ang đợi. 
- Thôi các bạn, hãy để tôi má»™t mình - Cadoudal nói - Cáºu, Coeur-de-Roi, đến Grand-Champ càng nhanh càng tốt. còn cáºu Branche-d Or, táºp hợp ba mươi ngưá»i ra sân cùng tôi để sẵn sàng báo tin đến má»i nÆ¡i. Nhắc ngưá»i chuẩn bị đồ ăn tươm tất cho hai ngưá»i. 
- Ngài đi dâu, tướng quân? 
- Không, tôi đón má»™t ngưá»i, nhưng anh ta sắp đến rồi. Nhanh lên Ä‘i Ä‘i, đừng để anh ta nhìn thấy anh. 
Cadoudal vừa bước qua báºc cá»a thì kỵ sÄ© đã Ä‘i vào sân, dừng ngá»±a và đưa mắt nhìn quanh lưỡng lá»±. 
- Ông ta ở đây, thưa ngài - Georges nói. 
- Ngài muốn nói đến ai váºy? - Kỵ sÄ© há»i. 
- Ngưá»i ngài cần tìm. 
- Sao ngài đoán là tôi đang tìm một ai đó? 
- Chuyện ấy dễ thấy thôi. 
- Thế tôi tìm ai? 
Georges Cadoudal: 
- Không khó đoán đâu. 
- Thế sao? - Ngưá»i đàn ông trẻ ngạc nhiên. 
Anh ta nhảy xuống ngựa loay hoay từn chỗ buộc dây cương. 
- Cứ quàng dây lên cổ nó - Cadoudal nói - Lúc nào cần, ngài sẽ có nó, đừng lo. Ở Bretagne, không mất cái gì đâu vì ngài Ä‘ang đứng trên đất cá»§a hoàng gia - Rồi chỉ tay vào phÃa cá»a, anh ta nói tiếp - Cho phép tôi có vinh dá»± đón ngài trong tệ xá thanh đạm này, thưa ngài Roland de Montrevel. Äêm nay, chúng tôi chỉ có Ä‘iện này để đón ngài thôi. 
Khi chá»§ nhà gá»i mình là Roland, vị khách không thể giấu nổi sá»± ngạc nhiên dù đã rất cố gắng tá»± chá»§. Qua Georges, qua ngá»n lá»a đèn vừa châm, qua những gì quanh phòng, anh ta cố công vô Ãch Ä‘oán xem làm sao Georges đã được biết chuyện này. 
Tuy nhiên, Roland cũng không tò mò quá, anh ngồi xuống ghế mà Cadoudal vừa chỉ. 
- Äây là tổng hành dinh cá»§a các vị sao? - Roland há»i. 
- Äúng thế, thưa ngài. 
- Tôi thấy nó có vẻ được canh gác tháºt đặc biệt - Roland nói và nhìn quanh. 
- Ngài nói thế vì dá»c dưá»ng từ La Roche-Bemard đến đây, ngài không gặp má»™t ai chứ gì? 
- Không một con mèo. 
- Äiá»u đó không có nghÄ©a là tuyến đưá»ng không có trạm gác - Georges vừa nói vừa cưá»i. 
- Tháºt lòng vẫn có lÅ© chim cú canh gác và hình như chúng bay từ cây này sang cây khác để dõi theo bước tôi. 
- Äúng đấy! - Cadoudal đáp - Äó là những thành luỹ cá»§a chúng tôi, những thành luỹ rất tinh mắt vì chúng hÆ¡n hẳn con ngưá»i có thể nhìn thấy ngay cả trong đêm. 
- Nếu tôi không cẩn tháºn há»i đưá»ng trước ở La Roche-Bemard, có lẽ tôi chẳng gặp được ai để chỉ lối cho tôi đến đây. 
- Bất cứ nÆ¡i nào, ngài chỉ cần cất tiếng há»i to: "Georges Cadoudal ở đâu?" thì sẽ có má»™t giá»ng nói cất lên: "Thị trấn Muzillac, ngôi nhà thứ tư bên phải". Ngài không gặp má»™t ai nhưng thưa đại tá, đã có hÆ¡n má»™t nghìn năm trăm ngưá»i biết ngài là Roland de Montrevel, sÄ© quan tuỳ tùng cá»§a ngài Tổng tài thứ nhất. 
- Nhưng nếu há» biết tôi là sÄ© quan tuỳ tùng cá»§a ngài Tổng tài, làm sao hÆ¡n má»™t ngàn năm trăm ngưá»i ấy để tôi Ä‘i qua? 
- Vì hỠđược lệnh không chỉ để ngài đi qua mà còn giúp đỡ ngài khi cần. 
- Váºy là ngài đã biết tôi sẽ đến? 
- Không những váºy, tôi còn biết vì sao ngài đến nữa. 
- Váºy thì không cần tôi phải nói ra nữa. 
- Có chứ, bởi lẽ Ä‘iá»u ngài nói làm tôi rất thÃch nghe. 
- Ngài Tổng tài Bonaparte muốn ngài ký hoà ước, nhưng là hoà bình toàn vẹn không phải ná»a vá»i. Ngài Tổng tài đã ký vá»›i Äức cha Bemier, vá»›i Autichamp, Châtlllon và Suzannet rồi. Ngài Tổng tài thấy ái ngại cho ngài khi chỉ còn má»™t mình ngài. Trước nay, ngài Tổng tài vẫn coi ngài là đối thá»§ Bảo hoàng gan dạ và bướng bỉnh. ChÃnh vì thế, ngài Tổng tài phái tôi trá»±c tiếp đến thương lượng. Äiá»u kiện hoà bình cá»§a ngài là gì? 
- á»’! Rất đơn giản thôi - Cadoudal cưá»i và nói - Chỉ cần Tổng tài nhưá»ng ngai vàng cho đức vua Louis XVIII, chịu làm nguyên soái trung tướng, chỉ huy quân đội, tôi sẽ giải giáp và trở thành lÃnh đầu tiên cho ông ấy. 
Roland nhún vai. 
- Ngài biết Ä‘iá»u đó là không thể. Ngài Tổng tài đã từ chối lá»i đỠnghị này trước đây rồi. Thế thì tôi buá»™c phải tiếp chiến thôi. 
- Bao giá»? 
- Äêm nay. Ngài đến đây để dá»± cảnh này còn gì. 
- Nhưng ngài biết rằng tướng Autichamp, Châtillon, Suzannete Và Äức cha Bemier cÅ©ng đã giải giáp rồi chứ? 
- Há» là ngưá»i miá»n Vendée, nhân danh Vendée, há» có thể làm gì mà há» muốn. Còn tôi là ngưá»i Bretagne và là quân Bảo hoàng nhân danh ngưá»i Bretagne và phe Bảo hoàng, tôi có thể làm bất cứ Ä‘iá»u gì tôi muốn. 
- Nhưng cuộc chiến này sẽ kết thúc bằng việc ngài hành hạ xứ sở của mình, phải không tướng quân. 
- Äây là má»™t cuá»™c tá» vì dạo, tôi đã kêu gá»i ngưá»i CÆ¡ đốc và ngưá»i cá»§a hoàng gia. 
- Tướng Brune Ä‘ang ở Nantes, vá»›i hÆ¡n tám ngàn tù binh Pháp do Anh vừa trả vá»... 
- Äó là may mắn cá»§a các vị đâu phải cá»§a chúng tôi, thưa đại tá. Quân Xanh đã dạy chúng tôi đừng bắt tù nhân. Còn vá» số lượng chúng tôi không có thói quen sợ đông, đó chỉ là chi tiết mà thôi. 
- Nhưng chắc ngài cÅ©ng biết rằng nếu tướng Brune có tám nghìn tù binh cá»™ng vá»›i hai mươi ngàn lÃnh từ tướng Hédouvllle mà chưa đủ ngài Tổng tài sẽ Ä‘iá»u thêm má»™t trăm nghìn binh lÃnh nếu cần để san phẳng các vị. 
- Chúng tôi rất biết ơn vỠsự đánh giá cao mà các vị dành cho - Cadoudal nói - chúng tôi sẽ cố gắng chứng tỠmình xứng đáng chiến đấu với các ngài. 
- HỠsẽ thiêu rụi các thành phố của ngài. 
- Chúng tôi sẽ rút vá» lá»u. 
- HỠcũng sẽ đốt các làng mạc. 
- Váºy thì chúng tôi sẽ sống trong rừng. 
- Ngài hãy suy nghĩ kỹ, thưa tướng quân. 
- Hãy cho tôi hân hạnh được tiếp ngài hai mươi tư tiếng và ngài sẽ biết suy nghĩ của tôi. 
- Nếu tôi chấp thuáºn? 
- NghÄ©a là ngài đã tá» tế vá»›i tôi đó, đại tá. Chỉ có Ä‘iá»u mong ngài đừng đòi quá những gì tôi có thể phục vụ ngài: đó là má»™t mái rÆ¡m che đầu, má»™t con ngá»±a và má»™t giấy thông hành cho phép ngài ra Ä‘i. 
- Tôi đồng ý. 
- Hãy hứa đừng làm gì trái lệnh tôi đưa ra, đừng can thiệp vào những quyết định bất ngỠcủa tôi. 
- Tôi rất tò mò muốn biết ngài làm Ä‘iá»u đó như thế nào. Tôi hứa vá»›i ngài, tướng quân ạ. 
- Trong con mắt cá»§a ngài, Ä‘iá»u gì vừa diá»…n ra váºy? - Cadoudal há»i nhấn. 
- Äiá»u gì ư, tôi từ bá» vai trò diá»…n viên để rút xuống làm khán giả. Tôi muốn mình có thể nói vá»›i ngài Tổng tài rằng tôi đã thấy. 
Cadoudal cưá»i. 
- ÄÆ°á»£c rồi, ngài sẽ thấy. 
Äúng lúc này, hai nông dân khiêng bàn ăn đến. Từ đó toả khói các món súp cải, thịt thá», má»™t bình rượu chát má»›i lấy ở thùng, sóng sánh tràn giữa hai cái ly. Trên bàn bày hai bá»™ đồ ăn chứng tá» có chá»§ ý má»i khách. 
- Ngài thấy chưa, ngài Montrevel - Cadoudal nói - Ngưá»i cá»§a tôi muốn tôi hân hạnh dùng bữa cùng ngài đấy. 
- Há» tháºt sáng suốt - Roland trả lá»i - Vì tôi Ä‘ang đói má»m đây. Nếu ngài không má»i, có lẽ tôi phải buá»™c ngài má»i tôi mất. 
Viên đại tá trẻ vui vẻ ngồi đối diện với vị tướng phe Bảo hoàng. 
- Xin lá»—i vì bữa ăn đạm bạc - Cadoudal nói - Tôi không có sÆ¡n hào hải vị như các tướng quân cá»§a ngài, thêm nữa chúng tôi còn Ä‘ang đói khát do các ngài cắt nguồn sống cá»§a chúng tôi bằng việc treo cổ những nhân viên thu ngân đáng thương. Tôi có thể tranh cãi vá»›i ngài vá» chuyện nạy song tôi biết ngài không dùng mánh khoé cÅ©ng như không nói dối. Má»i việc Ä‘á»u diá»…n ra má»™t cách trung thá»±c, tôi không có gì phải phàn nàn. Thêm nữa, tôi còn phải cảm Æ¡n ngài vá» khoản tiá»n các ngài gá»i đến. 
- Má»™t trong những Ä‘iá»u kiện mà tiểu thư Fargas đưa ra để giao cho các anh em là má»™t khoản tiá»n gá»i Ä‘Ãch danh cho ngài. 
- Ngài Tổng tài và tôi đã ký kết và chúng tôi giữ lá»i, có váºy thôi. 
Candoudal khẽ nghiêng mình, ông ta thấy việc đó diá»…n ra hết sức tá»± nhiên. Rồi ông ta quay sang hai ngưá»i Bretagne vừa khiêng bàn vào. 
- Các anh cho chúng tôi ăn món gì kèm với những thứ này, Brisebleu? 
- Thịt gà quay, thưa tướng quân. 
- Thực đơn cho bữa tối đấy, đại tá Montrevel. 
- Thế là cả bữa tiệc rồi. Tôi chỉ e má»™t Ä‘iá»u... 
- Gì váºy? 
- Äồ ăn thì không sao nhưng khi uống... 
- À ngài không thÃch rượn chát chứ gì - Cadoudal nói - Nhưng tháºt tiếc chuyện này khó đấy. Tôi phải thú thá»±c là chúng tôi chỉ có rượn chát và nước lã thôi. 
- Không phải chuyện đó mà là chúng ta uống vì Ä‘iá»u gì váºy? 
- À ra váºy - Cadoudal vẫn nhã nhặn nói - Chúng ta uống vì bà mẹ chung cá»§a chúng ta. Nước Pháp! Chúng ta phục vụ nó vì chưng tư tưởng khác nhau nhưng tôi hy vá»ng là cùng má»™t tình yêu như nhau. 
- Vì nước Pháp. - Cadoudal nói và nâng ly lên. 
- Vì nước Pháp. - Roland đáp rồi chạm ly rượn cá»§a Georges và cả hai hả hê ngồi xuống ăn món súp rau cải dù ngưá»i già nhất trong số há» má»›i trạc ba mươi tuổi.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Memory; 16-09-2008 at 11:00 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |